28
Thiên Lan Khảo Bút 69 Bần Sĩ Vô Danh 69 BÚT CƠ KHAI LỘ Khai cơ bút lộ huyền chỉ rõ, Dân Nam ơi coi có hay không. Ráng trung một dạ một lòng, Đừng sanh nay bưởi mai bòng nát thân. Tu cho biết nguồn ân chánh giáo, Làm con người có đạo mới tồn. Bình tâm chớ có bôn chôn, Tới đây hang hố biển cồn sụp luôn. Lòng đừng có vui buồn lẫn lộn, Mỗi bước đi nguy khốn cận kề. Truy cơ hội định năm Dê, Nạn trời bất luận tư bề thế nao. Lão thấy vậy bôn đào mấy lượt, Nếu ngoãn ngoan dừng bước mới còn. Nếu không chắc phải héo von, Gió đùa mưa tới biển hòn đảo quanh. Ta Bần Sĩ Vô Danh không tiếng, Hàng phục tâm cầu nguyện hằng ngày. Hỏi phàm tỉnh dậy hay say, Ngủ mê ngủ mãi hoài hoài hay sao? Đây đến việc khóc gào lăn lóc, Chờ đợi coi trời mọc rõ ràng. Biết bao nhơn loại lầm than, Bởi vì ác nghiệp nghênh ngang dữ dằn. Ông nói trước không hằng nghĩ tới, Nay hoàn cầu thế giới rõ chưa. Chắc rằng tội quả có thừa, Ắt không tránh khỏi mây mưa lấp vùi. Cây trên cành chín muồi trái rụng, Trái trên cành đang dụng tầm ăn. Ngược xuôi xuôi ngược bằng văn, Bần Sĩ Vô Danh xuất thân dốt chữ viết không rành văn tự, ứng khẩu thuyết ra thi văn đạo lý. Đây là những trang trích trong quyển Thiên Lan Khảo Bút do Thiền Tịnh Bửu Sơn Sydney ấn tống năm 2015. Từ hơn 4 thập niên, Đức Cậu Bần Sĩ ứng khẩu thuyết hàng trăm băng cassette, và đã được đồng bào quảng bá từ trong nước ra hải ngoại.

BÚT CƠ KHAI L Ộ - WordPress.comThuyền bơi lượn sóng tràn lướt dặm, Cây cột Tiên Ta cặm nhiều đời. Vì thương bá tánh khắp nơi, Ông đành lặn

  • Upload
    others

  • View
    7

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Thiên Lan Khảo Bút 69 Bần Sĩ Vô Danh

69

BÚT CƠ KHAI LỘ

Khai cơ bút lộ huyền chỉ rõ, Dân Nam ơi coi có hay không. Ráng trung một dạ một lòng, Đừng sanh nay bưởi mai bòng nát thân. Tu cho biết nguồn ân chánh giáo, Làm con người có đạo mới tồn. Bình tâm chớ có bôn chôn, Tới đây hang hố biển cồn sụp luôn. Lòng đừng có vui buồn lẫn lộn, Mỗi bước đi nguy khốn cận kề. Truy cơ hội định năm Dê, Nạn trời bất luận tư bề thế nao. Lão thấy vậy bôn đào mấy lượt, Nếu ngoãn ngoan dừng bước mới còn. Nếu không chắc phải héo von, Gió đùa mưa tới biển hòn đảo quanh. Ta Bần Sĩ Vô Danh không tiếng, Hàng phục tâm cầu nguyện hằng ngày. Hỏi phàm tỉnh dậy hay say, Ngủ mê ngủ mãi hoài hoài hay sao? Đây đến việc khóc gào lăn lóc, Chờ đợi coi trời mọc rõ ràng. Biết bao nhơn loại lầm than, Bởi vì ác nghiệp nghênh ngang dữ dằn. Ông nói trước không hằng nghĩ tới, Nay hoàn cầu thế giới rõ chưa. Chắc rằng tội quả có thừa, Ắt không tránh khỏi mây mưa lấp vùi. Cây trên cành chín muồi trái rụng, Trái trên cành đang dụng tầm ăn. Ngược xuôi xuôi ngược bằng văn,

Bần Sĩ Vô Danh xuất

thân dốt chữ viết

không rành văn tự,

ứng khẩu thuyết ra thi

văn đạo lý. Đây là

những trang trích

trong quyển Thiên

Lan Khảo Bút do

Thiền Tịnh Bửu Sơn

Sydney ấn tống năm

2015. Từ hơn 4 thập

niên, Đức Cậu Bần Sĩ

ứng khẩu thuyết hàng

trăm băng cassette, và

đã được đồng bào

quảng bá từ trong

nước ra hải ngoại.

Thiên Lan Khảo Bút 70 Bần Sĩ Vô Danh

70

Rụng thôi hôi thúi có hằng được đâu. Giờ chưa chín còn âu chăm sóc, Không lo đâu bẻ chọc phỉ tình. Tới ngày rớt đổ thinh thinh, Tiếc thương muôn mắt ngó nhìn được đâu. Họp cơ cuối não sầu biết mấy, Kêu bớ ai lừng lẫy tạm dừng. Danh thời giàu có đừng xưng, Một giây một phút giở chân rụng rời. Nay Ta nói bằng lời chơn thiệt, Bị chúng sanh mắng nhiếc từng lời. TA không danh dự người ơi, VÔ DANH CƯ SĨ cứu đời được thôi. Bình tịnh tu rồi ngồi đặng thấy, Nay trần gian sa bẫy hết rồi. Khó mà gỡ được người ôi, Ba bên bốn phía phủ rồi trối trăn. Chỉ còn người đại căn sót lại, Tuy họ không đạo phái bên nào. Tấm lòng sáng suốt dường bao, Tình thương người có suối đào trào dâng. Họ là một người cần kiệm túc, Biết thương yêu cốt nhục nhơn loài. Sử kinh không được săm soi, Cô đơn tẻ lạnh thiệt thòi hiền nhân. Sau cũng được Thánh Thần ban thưởng, Mùa Thượng Nguơn vui sướng vô cùng. Còn ai lòng dạ kiết hung, Miệng thời kinh thạo tâm dùng kiếm đao. Để sanh nẩy lòng nào người biết, Ngày Hạ Nguơn đoạn tuyệt không hay. Ớ ai nào hiểu cảnh này, Quay qua dòm lại phút giây rụi tàn.

VÔ thượng thậm thâm dĩ ý truyền, DANH ngôn chép để rạch đàng Tiên. CƯ gia tịnh độ tâm viên mãn, SĨ xuất văn từ dốc dạy khuyên. (Khuyến Thiện, Đức Huỳnh Giáo Chủ viết năm 1939)

Thiên Lan Khảo Bút 71 Bần Sĩ Vô Danh

71

Nay đến lúc cơ hàn khổ khắc, Ruột gan Ta quặn thắt từng giờ. Mong cầu các Đấng rơi thơ, Đặng Ta mang tặng người giờ chờ trông. Còn những kẻ cuồng ngông bất thối, Phạm luật trời lầm lỗi dẫy đầy. Đến rơi địa ngục nào hay, Huênh hoang danh lợi dẫy đầy cười đua. Phàm tục nhớ bị thua rồi đó, Con cờ ra không ngó không nhìn. Đua nhau chen lấn ngửa nghinh, Cờ đời thất bại phỉ tình được sao. Ta chịu khắc eo nào kiên nhẫn, Nó huênh hoang tra tấn dập dồi. Còn chờ nước tướng dân ôi, Hoàn toàn chiếu thắng dân trời phục nguyên. Thay đổi đời chinh nghiêng trời đất, Đem lời thơ đã mật tinh vi. Sống coi phong đổ thời kỳ, Bây giờ có một sau thì gấp trăm. Đừng có tưởng sai lầm nghĩ quấy, Ruộng của ai ráng cấy ráng trồng. Gieo rồi dòm ngó chờ trông, Bỏ đi năm tháng đừng mong hột nào. Ông không biết cách nào giải cứu, Buổi Hạ Nguơn nhiều thú yêu tà. Tới đây trời lọc mới ra, Nổ vang tiếng sấm vậy mà thinh không. Biển hóa lại dầu hồng bốc cháy, Chiến tranh giành mỏ dầu Biển Đông

Trên không gian tự hãy sương rơi. Tuyết kia đổi lại sắc thời, Băng làm như đá giữa vời tung bay. Làm như thế rã hai võ trụ,

Thiên Lan Khảo Bút 72 Bần Sĩ Vô Danh

72

Chúng sanh ơi chăm chú nỗi gì. Buổi cùng Bần Sĩ ra thi, Bảo người hiền hậu ráng truy đặng lường. Đây sắp tới thông thường khổ sở, Quả báo căn đòi nợ đêm ngày. Tại vì cũng chính mình vay, Kìa đâu có khác mấy ai cố tầm. Còn sanh diệt do tâm mình đó, Hỏi lại đi coi có hay không. Chẳng lẽ miếng ruộng hoang đồng, Không đem giống rải nẩy mầm được sao? Đây sắp tới ba đào sóng dậy, Lộ cơ nay nhìn thấy tiêu điều. Phong ba bão táp mới tiêu, Uổng công dân chủng chắt chiu lâu đời. Ta nói trước người ơi không biết, Đến gần kề trời diệt mới hay. Thảm thương cho lũ tà tây, Còn thảm thương đạo gặp Thầy không tin. Cứ chờ đón chống kình thỏa ý, Lật tay coi thế kỷ hết rồi. Còn ai thay đổi chức ngôi, Mình Ta phát nguyện làm tôi Phật Ngài. Ai tu tịnh rày đây mai đó, Có căn Tiên đừng bỏ khổ sầu. Bây giờ thì chẳng thấy đâu, Trải qua muôn sự dãi dầu học chăm. Tiên về Tiên hãy tầm nhìn kỹ, Ta là người Ẩn Sĩ Vô Danh. Thốt ra lời nói thiện lành, Rải mầm giống tốt hương lành danh thơm. Thương các bậc quá chồm cao ngất, Dù đời hay là đạo cũng tàn.

Thiên Lan Khảo Bút 73 Bần Sĩ Vô Danh

73

Trong lòng nô nức hoang mang, Ươm mọng danh Phật dở dang mất hồn. Cứ nghe Ta chí tồn đạo nghĩa, Khai rừng tâm trồng tỉa giống lành. Hiền còn dữ mất phân ranh, Con trời mới hiểu đạo lành như sao. Đừng thấy vậy mà nào bỡn giỡn, Chiếc xe cơ bánh trớn lăn đều. Kêu dân giảm bớt cảnh kiêu, Đồng lòng giúp sức thương yêu dân tình. Còn người tu phải gìn cho kỹ, Tâm thứ tha hoan hỉ tháng ngày. Ông cho mật thuyết ngày nay, Đều đặn bộ máy quay ngày quay đêm. Nợ cũ trả đừng thêm nợ mới, Kể từ đây bước tới phải dừng. Vàng son nhung lụa đầy bưng, Đâu bằng hết khổ chấn hưng Đạo Thầy. Ai còn sống sau này hơn ngọc, Nghèo nàn tu chí dốc từng giờ. Sự đời đừng có mộng mơ, Mơ không thành tựu con cờ lạc hoang. Đức Ông nói cả làng khóc khổ, Vì trời nghiêng đất đổ gần kề. Biển khơi thây nổi gớm ghê, Lưng trời đổ đất chớ hề yên đâu. Vạn vật cảnh trời thâu lấy lại, Trời ban cho con hãy phản loàn. Trèo đèo cao vút hơn non, Bảo sao kẻ ấy mà còn bình yên. Bị lửa khói kim tiền nhắm mắt, Ma tự lôi quỷ dắt đường nào. Say mê hồn xác tiêu hao,

Thiên Lan Khảo Bút 74 Bần Sĩ Vô Danh

74

Đến cơ gặp loạn ai nào cứu cho. Nay Bần Sĩ đưa đò Phật Pháp, Mấy nguơn rồi chưa gặp đủ đầy. Lạy cầu bốn phía đông tây, Ta là Hàn Sĩ chớ Thầy của ai. Phó mặc kệ gái trai bừa giẫm, Phận Lão Ông bồng ẵm mến triều. Thương cho trần hạ biết nhiêu, Phật thương con dại ít nhiều hơn Cha. Chờ đợi đi canh GÀ trổi gáy, * Đinh Dậu 2017 Coi ai còn ở mái tranh nghèo. Trải qua khổ khắc biết nhiêu, Nay Ông trở lại núi đèo nghỉ ngơi. Nghỉ một chút thuyền bơi xuống thế, Tai còn nghe khóc kể vang vầy. Nỡ nào quay mặt hướng tây, Đò Tiên còn đợi cho đầy mới lui. Thắm thoát nghe Ta vui trong dạ, Lệnh Trời trên ân xá người hiền. Nếu ai có phước tròn duyên, Bỏ công tu niệm lên miền Tiên bang. Không có nói luận bàn già trẻ, Làm người thôi trời vẽ hình từ. Phước ân Thánh kiểm được dư, Tâm lo tu niệm vẹn người Thượng Nguơn. Lão Ông nói chí sờn nay cả, Hình học kìa nhìn đã rõ ràng. Ai còn tài của giang san, Ác thành chất đốt hình tàng ra tro. Dữ không chịu đem cho dân chúng, Ngược lại rồi đem cúng Phật Trời. Vô tình người bẩn ăn chơi, Tóm thâu lắm tội tày trời bị thiêu.

Thiên Lan Khảo Bút 75 Bần Sĩ Vô Danh

75

Không qua luật Thiên Điều đâu chúng, Trời Phật công không dụng của đời. Tỉnh đi gìn đạo con ơi, Còn đây giây phút chiều thời đã tan. Đừng có để dở dang thể chất, Đừng trông lo còn mất tiền muôn. Nay mai thế giới loạn cuồng, Thế gian mỏng tợ chuồn chuồn bay qua. Ngày kiểm đạo là Ta đứng trước, Từ ngày xưa mực thước ngay giăng. Đợi cơ trời đất san bằng, Bây giờ ẩn tích phú văn khuyến đời. Ai không tin vậy thời mặc kệ, Ta nương theo bóng xế chiều đi. Rạng danh người đạo chớ gì, Tiền vàng bạc lượng lục nghì đeo thân. Ai tỉnh thức hơn cân vàng ngọc, Đạo của Ông trằn trọc tháng ngày. Cứ tu đừng phạm lỗi ai, Một mình thủ phận ngày mai ân đền. Lời Ta dặn đừng quên bỏ uổng, Đem cất đi chiều chuộng tháng ngày. Ráng gìn giữ chớ đạm lai, Sau này phán xét ai hoài xác xơ. Quý giá lắm được thơ Ta gửi, Như tướng quan được cỡi ngựa hồng. Mà người không chịu chờ mong, Đi theo tà mị ngược dòng Phật Tiên. Hiệp sĩ thảo thường xuyên trung hiếu, Nhớ lời Ông dạy biểu những gì. Ta có cuồng dại đừng khi, Vì trên chư Phật bảo đi xuống miền. Tìm kiếm lại con Tiên cháu Phật,

Thiên Lan Khảo Bút 76 Bần Sĩ Vô Danh

76

Dạy dân hiền được bậc siêu mầu. Đặng ngày Trời Phật lược thâu, Không có mất mát đôi câu đạo Thần. Lão hay nói dần lân qua lại, Năm Dần 2010 Bouazizi tự thiêu ở Tunisia

Chê Ta khùng Ta dại cũng cười. Nhưng sau đắm tội nghe ngươi, Vì Ta chẳng phải là người thế gian. Thuyền bơi lượn sóng tràn lướt dặm, Cây cột Tiên Ta cặm nhiều đời. Vì thương bá tánh khắp nơi, Ông đành lặn lội góc Trời kiếm khuyên. Mặc ai dữ ai hiền cũng được, Ai khôn lanh xảo xược mặc tình. Giữa Trời Lão lại cầu xin, Cho người dữ bớt hung tinh dẫy đầy. Còn hiền hậu giờ này tu niệm, Lão già ai là hiếm ít oi. Thân Ta rách rưới thiệt thòi, Đâu có giấu giếm vàng thoi làm gì. Thương bá tánh lục nghì không tưởng, Niệm niệm rân tâm vướng bụi trần. Niệm ngoài rồ rộ rân rân, Bên trong mù quáng tối tâm mịt mờ. Đường khai đạo ngu khờ không được, Trí ngoãn ngoan mấy lượt đông xông. Nghe lời Đức Cậu Đức Ông, Đức Thầy chỉ rõ dòng sông này rồi. Kêu ai bớ sống coi chết uổng, Tới mùa rồi có ruộng mau cày. Giống kia sao để chi hoài, Không đem không rải ngày mai được nhờ. Rừng lá đổ phất phơ cành rũ, Thấy người không tích tụ còn gì.

Ý gì Tiên Trưởng muốn khuyên đời, Mà đời lầm lạc lắm đời ơi! ( Lộ Chút Cơ Huyền, HGC viết năm 1939) Say ngọc bồ đề đức hạnh cao, Say dân ngu muội tưởng điên nào.

Say chừng nó biết TA Tiên Trưởng, Say chén quỳnh tương chốn núi cao. (Say, Huỳnh Giáo Chủ viết năm 1939)

Đức Thầy Đức Ông công Đức Cậu, Hội đồng cơ hậu đậu trào Minh. Phép phép linh linh ninh quốc sự, Nhơn dân vô lự tự an khương. (KCKQ, Cáo Thị, Ông Ba Thới viết 1915)

Thiên Lan Khảo Bút 77 Bần Sĩ Vô Danh

77

Ngồi buồn nói chút vân vi, Hợp cơ khai lộ huyền vi dân tường. Người có mắt nhưng đường không thấy, Đi quá xa rơi bẫy hết rồi. Ta thương dân lắm dân ơi, Thuyền lui nước ngược cuộc đời khổ đau. Miệng khuyến thiện tâm nào yên được, Buổi hạ nguơn nước ngược phải chèo. Thấy người khổ sở mắc eo, Thắt quanh gò bó hiểm nghèo chơi vơi. Buổi hạ nguơn người thời đức mỏng, Duyên không lành nghiệp cộng quá đầy. Làm sao hồi phục phương tây, Lão ngồi rơi lệ kỳ này ra thơ. Nghe sửa đổi làm ngơ khổ lắm, Lời văn từ suy ngẫm lâu đời. Thoáng nghe khắp cả mọi nơi, Có duyên như nước tắm thời nghe trong. Nghịch duyên phận cuồng ngông không biết, Lỗ tai thông như điếc không nhìn. Làm sao kiếng huệ được minh, Tâm thần sáng suốt nào nhìn thấy ai. Đây sắp tới trăm cay ngàn đắng, Nếu ai còn háo thắng tung mây. Lệ rơi nước mắt không chầy, Ta nói chuẩn bị Trời xoay đến rồi. Lão là người bần tồi, không bại, Nói cứu dân không hại người nào. Canh khuya tiêm lụn dầu hao, Chèo thuyền qua khúc vịnh nào hiểm nguy. Rớt nước mắt nghĩ suy cặn kẽ, Nhìn bầu Trời lặng lẽ khôn cùng. Nỡ nào Ông lại ung dung,

Thiên Lan Khảo Bút 78 Bần Sĩ Vô Danh

78

Xót thương bá tánh ngày cùng lao đao. Còn gì nữa mau mau quay bước, Quay về tâm hiểu được chớ gì. Xét soi rồi lại nghĩ suy, Coi mình quá nặng nghiệp thì phải mang. Tội chồng chất trên đàng cao ngút, Mê giang san cốt nhục xa lìa. Anh em dòng tộc rẽ chia, Tập bè tập phái canh khuya phản loàn. Ít ai giữ lòng son nên mất, Ngày ngày qua mê vật mê tiền. Lúc nào cũng muốn tư riêng, Bo bo tài của gieo phiền khắp nơi. Đó là đứa mê chơi hỗn loạn, Ngày cận đây họp bọn hung tàn. Đường lành đạo đức dở dang, Nằm trên lượng bạc đài vàng cháy queo. Mê tài sản nên nghèo phước đức, Ham tiền muôn bỏ khuất ân tình. Tới đây đừng có cầu xin, Hỏi ai cứu chữa được mình giờ đây. Máy Thiên tạo đang quay lọc lược, Vì thương dân nước ngược Lão chèo. Qua nhiều khúc vịnh sấu theo, Lên rừng bị hổ hùm beo vây loàn. Hỏi bá tánh có còn chi nữa, Lão người ngay nguyện giữa ngôi Trời. Cho hồn xác được thảnh thơi, Làm xong phận sự cấp thời về quê. Nương tòng bá tràn trề vui hưởng, Chốn Lan Thiên vui sướng nghìn trùng. Bây giờ chưa được ung dung, Hết điên rồi lãnh sự khùng gấp trăm.

Thiên Lan Khảo Bút 79 Bần Sĩ Vô Danh

79

Nếu nghe Ta giả câm giả dại, Đừng tranh đua thắng bại nghe người. Hơn là phước báo đức dư, Nguơn tàn Ông dạy từ người học trau. Đừng chểnh mảng ngày nào mất mạng, Máy Thiên cơ chớp nhoáng quây quần. Từ xa quay xiết lại gần, Tội thì phải trả còn ân được đền. Phật muôn phép mình quên rồi đó, Ông chỉ cho ráng ngó ráng nhìn. Tâm hồn như kiếng nguyệt tinh, Lòng trong như nước tịnh bình Quan Âm. Tại không biết sai lầm mất mát, Mình là người Bồ Tát tại trần. Nếu ai trọn đạo tròn ân, Hy sinh xả phú cầu bần là ai. Tâm sáng suốt Như Lai tại thế, Học thì thành rất dễ bớ người. Ngày nay Ông nói quá dư, Thiền tông tịnh độ nhân từ bậc cao. Hộp thơ phú đặng trao cho chúng, Lời văn nay ắt cũng cạn rồi. Nghe Ông sống để mà coi, Lão đâu lên vịnh qua doi cao cầu. Tâm của Ta mang bầu nhiệt huyết, Kêu đời ơi oanh liệt mau dừng. Cao sang tiền của khoe xưng, Chỉ một hơi thở bảo đừng luyến lưu. Khôn ngoan ngoãn hồi tu tâm lại, Chọn đường lành nẻo phải đi về. Thấy đời sao quá tái tê, Não nồng Ta thấy tư bề hoang liêu. Như ruột gan chín chiều quặn thắt,

Thiên Lan Khảo Bút 80 Bần Sĩ Vô Danh

80

Người mãi mê gay gắt loạn cuồng. Đừng xem kinh kệ đọc suông, Trong tâm khởi sự vui buồn không hay. Nay máy tạo vần xoay Ta bước, Phật bảo đi từ khước được nào. Ở bên Tây bên Tấn bên Tàu, * Lục Tổ

Nay được lệnh về nào Nam Việt. Thương đồng chủng người đâu có biết, Đổi lại qua chi xiết bao lần. Thật là Ông đã hóa thân, Khi nam, khi nữ, khi gần, khi xa. Vịnh Hằng Nga của Huỳnh Giáo Chủ

Rồi khi trẻ, khi già ơi hỡi, Đặng rảo thông khắp hỡi khốn nàn. Thôn quê rồi tới huyện làng, Thị thành cũng bước nhẹ nhàng thử dân. Ta mượn xác hồng trần khai bút, * Buổi hạ nguơn tá túc gần kề. Vậy mà đời cứ bỏ bê, Không thương ngoảnh mặt nhún trề chê khen. Người sống tợ như đèn sắp tắt, Được Bậc Sư dẫn dắt không màng. Thật là uổng kiếp dở dang, Ta là Ông Lão cơ hàn đò bơi. Nam Mô A Di Đà Phật Nam Mô Đức Phật Tổ Phật Thầy Chứng Minh

Than ôi ai tạo cảnh này, Mà làm cho hỡi quấy rầy tông gia.

Ông buồn Ông mới nói ra, Giận người sao bỏ, bỏ ra bên ngoài.

Nghe kinh cái miệng thài lai, Không còn một chút mực mài bên trong.

Lý kinh thì rất thuộc lòng,

Thiên Lan Khảo Bút 81 Bần Sĩ Vô Danh

81

Tông kinh không biết qua vòng được đâu. Mong tu khoát áo sồng nâu,

Mõ chuông vang tụng giải sầu thế nhân. Nào đâu tọa Phật kề gần,

Cửa nhà lồng lộng có bần hay chưa? Tu chờ giông bão mây mưa,

Sợ rồi mới đến sớm trưa lạy chùa. Khá khen chúng hãy a dua,

Tu tiết, tu mùa xác thịt ra tro. Buồn ai muốn bỏ con đò,

Không đưa bơi nữa người chưa tỉnh tuồng. Vào chùa nghe mõ tiếng chuông,

Làm sao dứt được sầu buồn sanh ra. Quỳ lạy tượng cốt Thích Ca,

Cái tâm chứa đựng tà ma tham trần. Làm sao tin Phật được gần,

Dù cho lạy bái muôn lần cũng không. Thương ai thửa ruộng hoang đồng,

Sớm chiều đai cuốc rặc ròng bùn lem. Tham lam ức triệu không thèm,

Một mình chí thú lại đem hạnh từ. Không sanh không nẩy ác ư,

Không màng của cải tài dư chi nhiều. Làm hiền nghiệp lực sẽ tiêu,

Cơm ăn áo mặc trưa chiều no thôi. Trần gian thấy vậy bẩn tồi,

Chê rằng người ấy mà coi ra gì. Ngày sau Phật soạn bài thi,

Thi tài thi đức thi thì quả công. Cực thân ở ruộng ở đồng,

Áo quần lem luốc bên trong như vàng. Lão buồn trích lục trần gian,

Tu niệm cả đàn làm tạo người chê.

Thiên Lan Khảo Bút 82 Bần Sĩ Vô Danh

82

Ngày đêm lạy Phật sớm kề, Áo quần mũ đội bộn bề rùm rang. Lạy rồi bức phách nghênh ngang,

Tưởng ta đắc đạo niết bàn như như. Ngày nào ôi hỡi quá hư,

Đây là Ông Lão phê người cuối thu. Khuyên ai có hỡi đường tu,

Phải gìn phải vẹn công phu đúng giờ. Chỗ này là chỗ bợn dơ,

Phật pháp phải thờ chí trọng bên trong. Thiền tu để có ngược dòng,

Chịu đau chịu khổ thoát hồng trần ngay. Nghĩ suy Lão mới ra bài,

Miệng Già còn mãi thài lai chi người. Thấy trong võ trụ không tươi,

Chúng sanh sắp tới héo hư từ phần. Kinh luân đọc tụng nhiều lần,

Không thiền đạt đạo sao gần Phật Tiên. Ráng tu chí thiện tham thiền,

Nghĩ suy cạn lẽ du miền tây phương. Ở ăn dày dạn muôn đường,

Quan yêu dân chuộng người thương ngút trời. Thì là hồn xác thảnh thơi,

Nay Ông nói rõ cái đời còn đâu. Vay chi phải trả đừng rầu,

Thúc mình rốt ráo qua cầu được thôi. Lão Ông chỉ rất hẳn hòi,

Đường tu quá vụng chỉ coi bên ngoài. Còn ai đủ đức đủ tài,

Không khoe không lộ trần ai khó tìm. Đợi chờ sóng lặng gió êm,

Ông bơi qua lại coi thêm mấy phần. Tại vì thương nước mến dân,

Thiên Lan Khảo Bút 83 Bần Sĩ Vô Danh

83

Đạo nghĩa quân thần bất thối lưỡng nan. Có buồn Ông lại thở than,

Nói chơi đôi chút trần gian giựt mình. Trời cho Lão xuống báo tin,

Cơ này đã cuối chúng sinh ráng ngừa. Gặp nạn khóc tợ như mưa,

Tạnh rồi ôi hỡi ban trưa đứng cười. Đi chùa cộng thấy quá dư,

Rần rần rồ rộ mà hư đạo Thầy. Thích Ca Từ Phụ giờ này,

Gương Trời để lại dẫy đầy cho ai. Ráng xin cam lộ của Ngài,

Bao năm khổ hạnh trần ai ráng nhìn. Phật đâu có dụng huyền linh,

Tự nghĩ lại mình mê giác tự thôi. Ngày nay kết cuộc đời rồi,

Đừng nhìn Phật cốt đang ngồi quá cao. Thiền tu đạt đạo cho mau,

Xả thân vì đạo xuống ao bể bùn. Không sao thế hệ hòa chung,

Tuy ở dưới bùn sen nọ thơm tho. Lý kinh sâu sắc Ngài cho,

Xuất thân hành đạo ấm no không lường. Ra đi cầu Phật mười phương,

Cho ngày đạt đạo chánh đường quy y. Gương kia quá rõ vậy thì,

Lánh mình tu tập còn gì bợn dơ. Bớt đi quá dại mịt mờ,

Là người được mấy trơ trơ buổi này. Thở ra vô nhẹ không hay,

Mắt lệ chảy dài tức tửi ra đi. Tu theo Bổn Sư Mâu Ni,

Tại gia cũng được làm chi lên chùa.

Thiên Lan Khảo Bút 84 Bần Sĩ Vô Danh

84

Đi nhiều thêm bận hơn thua, Cúng nhường cao thấp hơn thua cùng người.

Ít ai lấy lại vui tươi, Hy sinh như Phật thì người hư đâu.

Ngày nay sự thế thêm sầu, Lão Ông lặn lội năm châu kiếm tầm.

Chỗ nào sáng suốt ghé thăm, Tặng cho mấy chữ rồi tầm đường ra.

Nam mô Lục Tự Di Đà, Lạy cầu Từ Phụ Thích Ca hộ trì.

Phật Thầy giáo đạo ra thi, Các Ngài cũng họp vậy thì ban cho.

Còn Ta Ông Lão đưa đò, Vẫn còn nguyên vẹn bớ trò Bửu Sơn.

Thẳng đường về Phật không sờn, Ta đâu có vội thua hơn với đời.

Sợ rằng đời đã tới nơi, Không tu mất xác cấp thời chỉnh ghê.

Lộ cơ đúng thật năm Dê, Đời đạo rụng hết tư bề vắng queo.

Tại tu còn với trèo đèo, Tu ngoài cửa miệng giàu nghèo bên trong.

Đời thì một dạ hai lòng, Đuổi rượt đèo bồng sự sản nhà cao.

Ô hô sóng bủa ba đào, Gập ghềnh một góc trời nào chinh nghiêng.

Đừng chê Ông Lão quá điên, Điên này của bậc Hoàng Thiên xuống trần.

Điên biết thương nước mến dân, Biết khuyên bá tánh sớm gần Phật môn.

Sợ dân mất xác tan hồn, Biến thành tro bụi càn khôn hoại rồi.

Khó mà lai đáo phản hồi,

Thiên Lan Khảo Bút 85 Bần Sĩ Vô Danh

85

Chuyển qua xoay lại ngút ngôi khốn nàn. Nghiệp gì trả nấy trần gian,

Ác thì thành thú sói lang tại rừng. Mê trần phải chịu giẫm chơn,

Tham lam thành cát còn hơn rong riều. Chịu nằm lút kiếp biết nhiêu,

Dưới sông dưới suối sớm chiều nổi trôi. Lót chơn người đạp lên rồi,

Đã không sửa đạo bẩn tồi hôi tanh. Căn nào quả nấy ai giành,

Lão biểu làm lành sau lại nhờ thân.

ÔNG GIẬN ÔNG Ông giận Ông sao còn nói mãi, Hỏi lại coi trai gái có tường. Giận Ta đến đỗi thê lương, Chịu nhiều dày dạn gió sương lâu đời. Ông giận Ông người ơi cho đáng, Chớ nay mai biển cạn non mòn. Lòng già sao mãi héo von, Nói năng không được nên còn giận gian. Không giận kẻ hung tàn bạo ngược, Giận Ta kêu làm phước không màng. Sau này chìm đắm ngổn ngang, Bập bềnh nhiều nỗi gian nan dẫy đầy. Ông giận Ông cơ này nói quá, Bậc hiền nhân cao cả đặng tường. Không cho những kẻ bất lương, Xem Ta như thể cái phường tầm quăng. Nói vang dậy bút văn sắp hết, Còn nay la mai lết cùng đường. Bỏ qua thì lại cũng thương,

Thiên Lan Khảo Bút 86 Bần Sĩ Vô Danh

86

Vớt người đâu nỗi nhiều đường gay go. Giông bão lớn tạm đò ngưng lại, Ông giận Ông tay lái cứ chèo. Gió luồn ngang ngổn đuổi theo, Thuyền con bé bỏng cheo leo gập nghềnh. Giận ai nữa rồi xin ai nữa, Nếu bỏ qua thuyền tựa nơi nào. Tâm lòng thương xót dường bao, Cản ngăn nhiều lối tạo nào nhiều nơi. Không ai thương nghĩ lời Ta nói, Như chim kêu vời vợi trên cành. Mặc ai dữ rồi lại ai lành, Buồn Ta nhiều sự dụm dành quá lâu. Thương dân chủng còn rầu nạn ách, Buổi này đây phân tách đường nào. Canh khuya tiêm lụn dầu hao, Xé tan màn lưới bủa rào quá lâu. Sợ không hiểu nhiều câu không tỏ, Sợ người đi không có những gì. Xác trần bỏ lại chung quy, Kìa là hang hố từng khi gần kề. Ngày bỏ xác đi về nặng nhẹ, Mang theo chi người chỉ Ông tường. Hằng ngày dày dạn gió sương, Làm chuyện lợi ích trăm đường phàm phu. Không nhín nhút lo tu tạo đức, Không sửa thân hiệp lực tu hành. Làm sao có của mà dành, Của Tiên của Phật của lành cúng dâng. Mang của phàm mười cân trăm lượng, Được hay không vui sướng nô đùa. Sống còn thì lại bán mua, Chết rồi bỏ lại hơn thua chi hoài.

Thiên Lan Khảo Bút 87 Bần Sĩ Vô Danh

87

Khuyên trần ai nhiều ngày không tưởng, Sống thử coi vui sướng chỗ nào. Nghèo thời giàu có đói đau, Nạn tai khóc khổ kêu gào thảm thương. Mấy ai xét đoạn đường quá ngắn, Cứ đua bơi háo thắng trên đời. Tột cùng lại cứ mê chơi, Bỏ quên thể xác rã rời không hay. Ta giận Ta canh chầy thức trắng, Lo cho ai có đặng việc gì. Tại lòng có suối từ bi, Có cây thiện đạo trồng kỳ hạ nguơn. Bảo cơ cuối đừng sờn chi cả, Tạm lo tu Phật xóa Trời tha. Tính gần rồi lại tính xa, Không yên một chút bảy ba vang rền. Ông giận Ông không tên không tuổi, Tướng đứng đi lầm lũi van cầu. Xuống trần, trần có biết đâu, Hạ phàm cứu độ năm châu buổi cùng. Ai nay cũng xưng hùng xưng bá, Nào thiện nhân cao cả giúp người. Giành riêng ẩm thực vui tươi, Mặc ai đói rách móc bươi vang vầy. Ông giận Ông buổi này quá lố, Ngược với Trời bộc lộ ngổn ngang. Ta thương cho đám trần gian, Một cân không bỏ một ngàn mang theo. Tạo ác độc còn gieo sâu tận, Ỷ giàu sang tra tấn người hiền. Động lòng Hậu thổ Hoàng thiên, Làm sao sống được nơi miền giờ đây. Ông giận Ông canh chầy thao thức,

Thiên Lan Khảo Bút 88 Bần Sĩ Vô Danh

88

Ai đánh Ông ray rứt nặng quằn. Phải ngồi mượn bút ra văn, Đám ma yêu quái khó khăn dẫy đầy. Ai có hiểu cảnh này Ông khổ, Đâu có xưng Phật Tổ bớ trần. Xuống miền tá ẩn cùng dân, Thánh Tiên mượn xác hồng trần chuyển xoay. Đặng coi lũ tà tây sau đó, Chui dưới hầm đặng ngó nhìn lên. Thật là quá thẹn tuổi tên, Rườm ràng xuôi ngược lại quên thánh hiền. Còn Ông lãnh khùng điên suốt kiếp, Bỏ công dày bìm bịp kêu vang. Tại sao mà lại cưu mang, Nước ròng, nước lớn hỏi han làm gì. Kêu cho chúng biết thì ngọn nước, Ai quan tâm một chút ân đền. Gặp còn bẻ cẳng gãy nền, Đem về ăn uống rồi quên ân tình. Có phải không người nhìn coi thử, Ông giận Ông la chửi om sòm. Chửi nho, chửi nhã chăm nom, Nào đâu có chửi vọng ngôn như phàm. Vì thương xót nhà Nam chưa rảnh, Vì thương dân biến cảnh nay mai. Cứ lo khoe của tranh tài, Không chưởng phước đức ngày mai được tồn. Như lo xác quên hồn sau cuối, Nên cơ nay đắm đuối phải chìm. Máu thì cũng chảy về tim, Là nguồn mạch huyệt ráng tìm cho ra. Ta buồn giận thân Ta khùng mãi, Thịt xương nay tê tái từ phần.

Thiên Lan Khảo Bút 89 Bần Sĩ Vô Danh

89

Đó là chia xẻ phân thân, Giúp người khốn khổ lúc gần khi xa. Chớ Ta giận chi Ta già cả, Già không yên nay đã sưu tầm. Có khi cũng muốn giả câm, Cho an thân phận ngồi nằm thiền tu. Nhưng chưa được ngao du tiên cảnh, Còn phàm nay thọ lãnh thêm khùng. Đặng coi đời bớt dữ hung, Thì Ta len lỏi muôn trùng đến nơi. Già chưa được thảnh thơi an nghỉ, Trẻ không lo phung phí cả đời. Vô thường kết án nay mơi, Biết đâu mà tránh cái đời cơ thâm. Ông nói ít ráng tầm nhiều hưởng, Ông nói tu không vướng sự gì. Sau về có của mang đi, Của phàm bỏ lại vậy thì hay chưa. Lao công tổn sớm trưa gìn giữ, Sợ mất còn trăm thứ nghìn trùng. Càng ngày thêm tội dữ hung, Nên nay Ông lại thêm khùng rọi coi. Bút thần sử săm soi văn phú, Thấy đời nay quy tụ yêu tà. Rọi rồi ít có người ta, Chạy theo bóng bẩy xa hoa muôn trùng. Chấp bút gửi ngày cùng buổi cuối, Nói Ông nay quá đuối rồi đời. Coi chừng trần hạ chơi vơi, Tưởng ta buổi trước nói chơi có gì. Nay xem thử có chi không vậy, Trả lời đi lấy gậy đánh đòn. Ta thương tất cả bà con,

Thiên Lan Khảo Bút 90 Bần Sĩ Vô Danh

90

Cùng người như một đâu còn là hai. Máu cùng đỏ cắt ngay rồi biết, Cùng thịt xương na niết dẫy đầy. Tại sao làm tội không hay, Lỗi kia không biết sửa xây nhẹ nhàng. Mình tự độ Phật Đà mới độ, Mình quyết tu Phật rước người tu. Bỏ nơi thế lực võng dù, Say sưa muôn kiếp ngàn thu vẫn còn. Ông giận Ông bà con nào hiểu, Đâu có bày chế diễu chi người. Giận mà tâm dạ vui tươi, Đặng chờ mãn hạn thuyền từ ta lên. Thấy người khổ Ông quên sao được, Mới vừa kìa nói ngược nói ngang. Băng qua xe cán giữa đàng, Từ bi nhỏ lệ xối tràn Phật thương. Tội lỗi quá phơi xương rã thịt, Ông bảo tu không mích lòng Trời. Tại người không vẹn nay mơi, Nên giờ sẽ bị Cha Trời không tha. Còn phút cuối A Di Đà Phật, Lão bảo ai là bậc lương hiền. Mau đi sửa tánh ngửa nghiêng, Nếu còn chút đỉnh làm hiền hết trơn. Lời của Ông Thất Sơn vang dậy, Chốn Tà Lơn cũng thấy rõ ràng. Bách tùng mọc dọc mọc ngang, Ông nhớ động điện đồi hang chưa về. Ngày mạt hạ nặng nề thể xác, Biết là Ta Bồ tát tại trần. Có ai lao khổ lụy thân, Không màng sang cả phú bần khinh khi.

Thiên Lan Khảo Bút 91 Bần Sĩ Vô Danh

91

Đó là đuốc từ bi chí thiện, Kêu đạo nhân hãnh diện theo Ngài. Nhớ rằng không có lợt phai, Lúc nào cũng đậm nét hoài không lu. Ông như ở trong tù trần thế, Dòm bao quanh không kể ra sao. Lớp kẻ thấp lớp lại người cao, Đói cơm khát nước còn nào bệnh thêm. Ông giận Ông mà tìm người ấy, Họ suốt ngày không thấy ra đường. Cứ chui xuống rạch xuống mương, Cấy cày làm lụng canh trường gian nguy. Nhưng họ giữ từ bi học đạo, Không tham lam xốc xảo với đời. Đói nghèo lặng khóc lệ rơi, Cửa nhà mục nát chơi vơi giữa đồng. Trời Phật thấy chớ trần nào thấy, Ngày hôm nay Ông hãy đi tầm. Tầm người giả điếc giả câm, Quần phèn áo lũ nhiều năm hiền lành. Tâm không có nảy sanh tà tặc, Quỷ nào lôi ma dắt được người. Kẻ hung người ác dễ ngươi, Từ đây sắp tới vậy thời héo khô. Chết không hay bị xô không biết, Bệnh dạn dày mùa tuyết đổi thay. Chuyển xoay xoay chuyển chuyển hoài. Tuần hoàn máy tạo mấy ai tránh vần. Lão nói hoài dần lân mấy lượt, Năm Dần 2010 Bouazizi tự thiêu

Nói cho người xuôi ngược bỏ đi. Ráng tu đổi tánh hiền thì, Đổi tâm giống Phật từ bi sau còn. Nói cho đạo lòng son nhứt một,

Thiên Lan Khảo Bút 92 Bần Sĩ Vô Danh

92

Phái của Ngài rường cột Nam Đường. Kẻ nào học hỏi bất lương, Còn ta trung hiếu trọn đường cứ đi. Mặc kệ chúng sánh bì là trật, Trời rọi soi cảnh vật không lầm. Nghe Ông đồ phái tu tâm, Người đời đừng học sai lầm tội mang. Quay về mình thở than, than thở, Nhớ lại đi, ráng nhớ cho nhiều. Thương người ta lại còn yêu, Yêu thương đồng chủng nâng niu hằng ngày. Sợ không vẹn nay phai mai lợt, Bị phong ba hao hớt còn gì. Ta yêu nước Việt phương phi, Yêu người chí lý trong kỳ trung kiên. Không có yêu tư riêng tài sắc, Hay bóng ma dẫn dắt rườm ràng. Yêu thương dân tộc da vàng, Nên Ông phải chịu cưu mang nặng nề. Lộ cơ cuối thành quê đổi hết, Coi người còn, người chết nay mai. Như là hạt bụi sắp bay, Một cơn gió nhẹ nhìn ngay còn gì. Ông tá bút hoằng thi hơi khó, Già cả rồi bỏ ngỏ nào đâu. Yên gì ngồi đó vuốt râu, Dân Nam kẻ khổ người sầu long đong. Kêu bớ hết trần hồng mau gấp, Gió cuồng phong tới tấp kia cà. Làm người đừng có bảy ba, Sống đi cho thiệt người ta mới còn. Tu còn kịp tội mòn hết ráo, Phải chí tâm hiện đạo của Trời.

Thiên Lan Khảo Bút 93 Bần Sĩ Vô Danh

93

Đừng mượn danh đạo lả lơi, Sau này Trời phạt chết thời ngửa nghiêng. Ông mang tiếng Khùng Điên quá đỗi, Nhưng một lòng sám hối đại từ. Nhìn coi phước đức Ông dư, Còn cho trần hạ từ người rõ thông. THI BÀI Ta giận ta chi hỡi giận hoài, Tại vì bá tánh chưa được hay. Tưởng đời vui vẻ ung dung mãi, Chẳng biết nửa đêm lệ chảy dài. Ông giận Ông chi khổ thân già, Mang tiếng khó khăn chúng không qua. Mấy ai đi tới hằng học đạo, Đạo chính của Ông, của Ông Bà. Nguồn gốc tiền xưa chớ của ai, Ai sanh ai đẻ có ta đây. Phũ phàng không kính tôn ti hết, Làm sao được gượng ắt chuỗi ngày. Máy tạo vần xoay Ông ra thơ, Xin lỗi trần nay Ông khùng giờ. Sớm mơi Ông có chiều không có, Đêm về cầm bút lại ra thơ. Ông cũng là người chớ là ai, Cũng ăn cũng mặc chuỗi ắt ngày.

Thiên Lan Khảo Bút 94 Bần Sĩ Vô Danh

94

Có khác rằng trần thân Ta mượn, Tội phàm của cải chẳng có vay. Có đêm thức dậy như muốn điên, Chửi mắng ai đây như người ghiền. Cam lòng ôm chịu canh ba đó, Muốn gửi những lời đạo giảng khuyên.

Hết hơi hết tiếng dặn dò, Ta còn bơi một con đò vất vơ.

Đò Tiên, đò Phật hiện giờ, Ông còn bơi lượn qua bờ chưa lên.

Tại sao chúng mãi lại quên, Ông già Ông cả tuổi tên không nào.

Ở bên Tây, bên Nhật, bên Tàu, Bây giờ Ông lại về nào nhà Nam.

Khổ thân Ông cứ mãi làm, Chiều về đò lượn sông vàm ngược xuôi.

Giả mù, giả điếc, giả đui, Thử coi bá tánh đức nguôi chỗ nào.

Bây giờ trăng khuất lao xao, Dãy ngang dãy dọc rồi sau cũng rời.

Than ơi Ta muốn giữa vời, Giậm chân rồi lại cầu Trời được đâu.

Khi xưa Lão lại về tâu, Tâu cùng Thượng Phụ trần đâu biết gì.

Ngày nay sắp khổ ly bì, Đặt bàn hương áng lạy chi muộn rồi.

Đò Ta còn đậu xa xôi, Kêu người mau hãy thoát hồi nghe theo.

Có thương thì cứ trồng gieo, Đúng phương, đúng hướng thì theo chớ gì.

Thiên Lan Khảo Bút 95 Bần Sĩ Vô Danh

95

Lão buồn nói chuyện vân vi, Đò ai vậy Lão từng khi chỉ dùm.

Đò Ta xuống thế ngày cùng, Chưa về còn đợi sóng trùng cuốn qua.

Đặng chi vậy hỡi Ông già, Đặng mà rước đạo Thích Ca Phật Thầy.

Đò Tiên, đò Phật giờ này, Đò ngồi đợi khách canh chầy không hay.

Khách ơi đừng vội lá lay, Coi chừng mai mốt rồi bay mất hồn.

Bơi qua sông biển dòm cồn, Coi nơi cảnh ấy có tồn hay không.

Ông đi giáp hết tây đông, Ông đi giáp hết đôi dòng lại qua.

Ông về nước Việt châu sa, Nam Đường thương mến Khùng mà vái van.

Cầu xin chư Phật mười phang, Họ cho dân chúng trần gian biết đường.

Cúi đầu lạy Phật mười phương, Cúng dâng trần hạ xác xương giờ này.

Ông đâu có quản canh chầy, Thương người lặn lội bùn lầy chưa yên.

Bao năm xuống thế phải điên, Bây giờ còn lại ngửa nghiêng chữ khùng.

Tại ma với quỷ chập chùng, Nó cao đạo phải Ông Khùng được an.

Đò Ta lướt sóng muôn ngàn, Trở qua trở lại sóng tàn cũng thăm.

Thiệt là bị lưới ma giăng, Vững tâm Ông lái cầm hằng nặng tay.

Nếu không sóng bủa cũng bay, Gió luồn cũng lặng chìm ngay không còn.

Ráng gìn đạo quả nghe con,

Thiên Lan Khảo Bút 96 Bần Sĩ Vô Danh

96

Nếu thương Ông cứ làm tròn tu tâm. Giả điên, giả dại, giả câm,

Thì là không có sai lầm đâu đâu. Chính là bài bổn ta thâu,

Cũng như Trời đất địa cầu thâu luôn. Thương ai không biết cội nguồn, Sa vào bẫy rập cái tuồng sói lang.

Tiên Ông hạ thế rõ ràng, Ông về an tịnh trên làng được không.

Còn nghe văng vẳng trần hồng, Khổ ơi là khổ thiền lòng mới xa.

Nếu ai sót lại hơn ngà, Nếu còn hơn ngọc hơn nhà báu châu.

Nửa đêm Ông lại thêm sầu, Giận mình sao lại ví dầu ù ơ.

Tức thay nói mãi trơ trơ, Cho nên mới giận hiện giờ vang vang.

Chúng chắc phải vi gian nan, vi gian nan,

Thật là Ông nói hãn tàng như trăng. Thôi Ta già cả khó khăn,

Nên ra bút mực thi văn dạn dày. Nếu được thì hỏi tại ai,

Mắt nhìn cho rõ đừng lay tấm lòng. Ráng tu noi giống noi dòng,

Sau này Ta ở rừng tòng chờ coi. Nam Mô A Di Đà Phật

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật Nam Mô Quan Thế Âm Bồ Tát

Nam Mô Đức Phật Tổ Phật Thầy Chứng Minh

(facebook Mõ Tre & Blog Kinh Sam That Son)