7
JEFFERY DEAVER THE EMPTY HAIR TRONG

BV180: Cái Ghế Trống - Jeffery Deaver

Embed Size (px)

DESCRIPTION

"Vào một đêm tháng Mười hai lạnh lẽo, một cách thức giết người bí hiểm xuất hiện ở hai hiện trường án mạng tàn bạo không kém gì nhau, một người đàn ông bị giết ở cầu tàu trên sông Hudson đã trôi mất xác, và Theodore Adams, trạc ba mươi lăm tuổi, nằm ngửa, bị bịt miệng và trói hai chân hai tay vào với nhau bằng băng dính nhựa, sát thủ đã tròng một sợi dây thừng vào một cầu thang thoát hiểm cách đất ba mét, và buộc một đầu sợi dây vào một thanh kim loại nặng dài gần hai mét có hai lỗ ở hai đầu trông giống lỗ kim, thanh kim loại này được treo lơ lửng bên trên họng nạn nhân tại con hẻm phố Cedar, gần Broadway. Ở hai hiện trường đó đều có tấm danh thiếp của kẻ sát nhân là chiếc đồng có mặt hình trăng dường như đã tích tắc điểm những khoảnh khắc cuối cùng nạn nhân còn tồn tại trên cõi đời này. Ngồi trên xe lăn, nhà hình sự học Lincoln Rhyme cùng các cộng sự lần theo dấu vết Thợ Đồng Hồ, một kẻ mang đầu óc thiên tài và bị thời gian ám ảnh. Mỗi giây trôi qua, với sự chính xác tựa lưỡi...

Citation preview

Page 1: BV180: Cái Ghế Trống - Jeffery Deaver

JEFFERYDEAVER

THE EMPTY HAIR

TRONG

Page 2: BV180: Cái Ghế Trống - Jeffery Deaver

CHƯƠNG MỘT

CÔ tới đ ể đặt những bông hoa tại cái nơi mà cậu con trai ấy đã chết, còn cô gái thì bị bắt cóc.

Cô tới vì cô vốn vụng về và sở hữu m ột khuôn mặt rỗ. Cô không có nhiều bạn bè.

Cô tới v ì người ta yêu cầu cô tới.

Cô tới vì m uốn tới.

Lydia Johansson, cô gái hai mươi sáu tuổi, lóng ngóng và vã m ồ hôi, bước dọc theo lề đất của đường 112, nơi cô đã đỗ chiếc Honda Accord rồi thận trọng đi xuống đồi tới cái bờ lầy lội, chỗ con kênh đào Nước Đen gặp sông Paquenoke đục ngầu.

Cô tới v ì nghĩ đây là việc nên làm.

Cô tới m ặc dù thấy sợ.

Vừa m ới bình minh, nhưng tháng Tám năm nay là tháng nóng nhất so với nhiều năm qua ở Bắc Carolina và bộ đồng phục y tá màu trắng của Lydia đã ướt mồ hôi khi cô bắt đầu bước về phía khoảng đất trống trên bờ sông, xung quanh m ọc đầy liễu, sơn thù du và những cây nguyệt quế tán rộng. Cô dễ dàng nhận ra cái nơi mình đang tìm kiếm , v ì các dải băng vàng của cảnh sát nổi bật lên trong sương mù.

9

Page 3: BV180: Cái Ghế Trống - Jeffery Deaver

Jeffery Deawr

Những âm thanh của buổi sáng sớm. Bầy chim lặn, một con vật sục sạo bới thức ăn trong bụi rậm gần đó, những làn gió nóng nực thổi giữa đám lau lách và cỏ đầm lầy.

Lạy Chúa, thật đáng sợ, Lydia nhủ thầm. Những cảnh khủng khiếp nhất từ các cuốn tiểu thuyết của Stephen King và Dean Koontz mà hằng đêm cô hay đọc, với thứ bầu bạn là một vại Ben & Jerry's hiện lên sống động.

Lại có thêm những tiếng động trong cái bụi rậm kia. Lydia ngập ngừng dừng bước, nhìn xung quanh. Rồi lại tiếp tục.

"Này", một giọng đàn ông cất lên. Rất gần.

Lydia thờ hổn hển và quay phắt lại. Suýt nữa thì ren bó hoa. "Jesse, anh làm tôi sợ phát khiếp."

"Xin lỗi." Jesse Com đứng ở phía bên kia một cây liễu rủ, gần khu vực đã được chăng dây. Lydia nhận ra ánh mắt họ cùng nhìn chằm chằm vào một chỗ: Đường vẽ màu trắng vẫn còn ướt trên riền đất, đánh dấu nơi người ta tìm thấy xác cậu con ữai. Xung quanh vị trí đầu Billy là một đám thẫm màu mà cô, một y tá, ngay lập tức nhận ra là máu thấm xuống.

"Vậy chuyện đã xảy ra ở đấy", Lydia thì thầm.

"Phải, ở đấy." Jesse lau trán và sửa sang lại món tóc vàng lượn sóng. Bộ đồng phục màu be của Sở Cảnh sát quận Paquenoke anh ta đang mặc nhàu nhĩ và đầy bụi. Mồ hôi tạo thành những khoảng thẫm dưới nách áo. Anh ta ba mươi tuổi, có vẻ đáng yêu kiểu một chú bé con. "Anh ở đây bao lâu rồi?", Lydia hỏi.

"Tôi không biết. Chắc là từ năm giờ."

"Tôi trông thấy một cái xe nữa", Lydia nói. "Phía đầu đường. Có phải Jim không?"

"Không. Ed Schaeffer đấy. Ồng ấy đang ở bên kia sông." Jesse hất đầu chi bó hoa. "Đẹp nhi!"

10

Page 4: BV180: Cái Ghế Trống - Jeffery Deaver

C ái q h f trongMột lát sau, Lydia mới nhìn xuống những bông cúc dại trong

tay mình. "Hai đô la bốn mươi chín xu. Mua ở Food Lion1. Mua tối hôm qua. Vì tôi biết là chẳng đâu mờ cửa vào lúc sớm như thế này. Ờ, có Dell, nhưng họ không bán hoa." Cô tự hỏi tại sao bỗng dưng mình lại nói năng lan man thế. Cô nhìn xung quanh lần nữa. "Chưa xác định được Mary Beth bị đưa đi đâu à?"

Jesse lắc đầu. "Không chút tăm hơi."

"Tức là cả hắn cũng không thấy đâu."

"Cả hắn." Jesse nhìn đồng hồ đeo tay. Rồi đưa ánh mắt quan sát khắp mặt nước tối thẫm, những đám sậy dày đặc, cỏ um tùm và cái cầu tàu mục nát.

Lydia không thích thấy một anh chàng cảnh sát quận, chưng diện khẩu súng lục bự, lại dường như căng thẳng chẳng kém gì cô. Jesse bắt đầu đi lên sườn đồi đầy cỏ đê’ ra quốc lộ. Anh ta dừng bước, liếc nhìn bó hoa. "Chi có hai đô la chín mươi chín xu thôi à?"

"Bốn m ươi chúi xu. Mua ờ Food Lion."

"Rẻ đấy." Anh chàng cảnh sát trẻ vừa nói vừa nheo mắt nhìn về phía m ột bãi mênh mông rậm rạp cỏ. Anh ta lại đi lên sườn đồi. "Tôi đi lấy xe."

Lydia Johansson bước tới gần hiện trường vụ án hơn. Cô tưởng tượng thấy Chúa Jesus, các thiên thần và cầu nguyện mấy phút. Cô cầu nguyện cho linh hồn Billy Stail, bây giờ đã rod khỏi cái xác máu m e được phát hiện ngay chỗ này, mới sáng hôm qua. Cô cầu nguyện đ ể nỗi bất hạnh đang đến viếng thăm Tanner's Comer sẽ sớm kết thúc.

Cô cũng cầu nguyện cho chính bản thân mình.

Lại có thêm những tiếng động trong bụi rậm. Răng rắc, sột soạt.

1 Food Lion: M ột công ty M ỹ chuyên m ở các chuỗi cửa hiệu, siêu thị (Các chú thích là của người dịch).

11

Page 5: BV180: Cái Ghế Trống - Jeffery Deaver

Jcffciy Deaver

Lúc này, ngày đã rạng hơn, nhưng mặt trời vẫn chưa chiếu sáng cả bến tàu kênh Nước Đen. Con sông ở đoạn này sâu, ven bờ là những cây liễu rối bời, những thân tuyết tùng và bách to lớn, một số còn sống, một số đã chết, tất cả đều bám đầy rêu và sắn dây. Về phía đông bắc, cách đây không xa, là đầm lây Sầu Thảm1, và Lydia Johansson, cũng giống như tất cả các thành viên Nữ hướng đạo sinh từ trước tới nay của quận Paquenoke, biết mọi truyền thuyết về cái chốn đó: Nàng tiên vùng Hô, Người lái tàu không đâu... Nhưng chẳng phải những ảo ảnh ấy khiến cô lo sợ, mà là bóng ma của chính bến tàu kênh Nước Đen - kẻ vừa bắt cóc Mary Beth McConnell.

Lydia mở xắc, châm điếu thuốc bằng đôi bàn tay run rẩy. Cảm thấy bình tình hơn một chút. Cô bước dọc theo bờ sông. Dừng lại bên đám cỏ nến và cỏ cao bị gió thổi rạp xuống, cháy sém.

Lydia nghe thấy tiếng xe hơi khởi động trên đỉnh đồi. Jesse chưa đi sao? Cô lo sợ nhìn lên phía đó. Nhưng cô nhận ra chiềc xe đứng yên. Chắc chỉ để chạy máy điều hòa không khí, cô cho là thế. Khi lại nhìn về phía con sông, cô thấy lau lách, cỏ nến và lúa dại vẫn đang rạp xuống, rập rờn, xào xạc.

Như thể có người nào ở đằng kia, tiến tới sát hơn những dải băng vàng, cúi thấp người xuống.

Nhưng không, không, tất nhiên không phải vậy. Chỉ là gió thôi, Lydia tự nhủ. Và cô vừa đặt bó hoa lên chạc ba của một cây liễu đen đúa xù xì, cách nét vẽ đáng sợ cái hình người nằm sóng soài, vấy đầy máu thẫm như nước sông không xa. Cô lại bắt đầu cầu nguyện.

Bên kia sông Paquenoke, Ed Schaeffer đứng dựa vào một cây sồi, phớt lờ đám muỗi buổi sáng sớm bay vo ve gần hai cánh tay thò

1 Nguyên văn là “Great Dismal Swamp”: Khu vực đầm lầy phía đông nam Vừginia và đông bắc Bắc Carolina, một khu bào tồn sinh thái ở Mỹ.

12

Page 6: BV180: Cái Ghế Trống - Jeffery Deaver

Cái gbf trông

ra dưới chiếc sơ mi đồng phục cộc tay của ông. Rồi ông khom mình xem xét tì mỉ nền rừng lân nữa, tìm kiếm dấu vết gã trai.

Ông phải bám vào cành cây để khỏi ngã. Ông kiệt sức đến chóng mặt. Cũng như hầu hết các đồng nghiệp trong sở, ông đã thức gần hai mươi tư tiếng đồng hồ, tìm kiếm Mary Beth McConnell và kẻ bắt cóc cô. Nhưng trong khi các đồng nghiệp lân lượt về nhà tắm gội, ăn uống và ngủ lấy mấy tiếng, Ed vẫn tiếp tục cuộc tìm kiếm. Ông là người nhiều tuổi và to béo nhất (năm mươi mốt tuổi và nặng chừng hai trăm sáu mươi tư pound1) nhưng sự mệt mỏi, cái đói và các khớp xương cứng đờ không buộc ông ngừng tìm kiếm cô gái.

Ed lại kiểm tra nền rừng.

Ông ấn nút truyền của máy bộ đàm. "Jesse, tôi đây. Cậu ở đó chứ?"

"Tôi nghe."

Ed thì thầm: "Tôi phát hiện ra các dấu chân ở chỗ này. Chúng còn mới. Một tiếng đồng hồ trước là cùng".

"Ông nghĩ là hắn à?"

"Thế còn là ai nữa? Vào lúc sáng sớm như bây giờ, ở phía này sông Paquo?"

"Xem chừng ông đúng đấy", Jesse Com nói. "Thoạt đầu tôi không tin, nhưng ông nói có lý."

Lúc trước, Ed đã đưa ra giả thuyết là gã trai sẽ quay lại. Không phải vì cái ý tưởng quá sáo mòn về việc kẻ tội phạm sẽ quay lại hiện trường gây án, mà vì gã vẫn luôn sử dụng bến tàu kênh Nước Đen làm địa bàn rình rập, và dù có tự chuốc lấy bất cứ rắc rối gì trong suốt những năm qua, gã bao giờ cũng trờ về đây.

Ed quan sát xung quanh, nỗi sợ hãi thay thế cảm giác kiệt sức khi ông đăm đăm nhìn cơ man những cành lá đan chằng chịt đang bao vây mình. Lạy Chúa, người cảnh sát nghĩ, thằng khốn kiếp ở

11 pound = 0,454 kilogam.

13

Page 7: BV180: Cái Ghế Trống - Jeffery Deaver

rG

Wnhiểm vaFhanh động như một con nghiện gây án". Không đê lại chứng cứ, không mói ‘dây liên hệ giữa các vụ án. Song cái giữ cho hắn ta không phát điên kể từ lúc gặp tai nạn chính là những thách thức trí tuệ như thế.

Vụ án xảy ra tại quận Paquenoke ờ miền Bắc Carolina. Hiện trường là thị trân Tanner’s Comer và bến tàu kênh Nước Đen. Hàng loạt cái chết đều liên quan đến ong bắp cày... Đê giải quyết vụ án, Lincoln Rhyme và trợ lý đặc biệt của anh - Amelia Sachs - phải chiến đấu với hai thủ phạm: Thăng Bọ và sự kém năng lực của cơ quan thực thi pháp luật.

Ngưovđọc sẽ ngạc nhiên khi chứng kiên một nhân vật có khá năng tính toán và sắp xếp tất cả những tình tiết của vụ án từ đầu đến cuôi. Một người đã lợi dụng bọ óc siêu phàm của Lincoln đê' tìm thấy nạn nhân. "Không phải để cứu cô ta mà để có thể giê't cô ta và hủy mọi .chứng cớ cô ta đã phát hiện được." Đây chính là cuộc đấu tay đôi mà Rhyme phải vượt qua...

NT H E E M P T Y C H A IRT ranslation righ ts a rran g ed b y C urtis B row n G ro u p L td , H aym arke t H ouse . 28-29 H aym arket. L ondon SW 1Y 4S P th rough T u ttlc -M ori A gency C o .. Ltd.AH righ ts reserved.C á i ghc trố n g © 2009 B achvietB ooks.

ISBN: 978-604-69-3878-1

8 9 3 6 0 4 1 6 8 4 7 6 8

FgEfmyjonitti