147

Charlotte và Wilbur - sachvui.com · thiêng liêng làm sao và cô sao lại may mắn đến thế khi được toàn quyền trông coi một con lợn. Khi chiếc xe buýt

  • Upload
    others

  • View
    2

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

CHARLOTTEVÀWILBUR

E.B.WHITE

Thôngtinsách

Tênsách:CharlotteVàWilburNguyêntác:Charlotte'sWeb

Tácgiả:E.B.WhiteDịchgiả:NguyễnQuếDươngCôngtypháthành:NhãNamNhàxuấtbản:NXBVănHọcTrọnglượngvậnchuyển:300g

Kíchthước:13x19cmSốtrang:232

Ngàyxuấtbản:03/2010Giábìa:38.000₫

Thểloại:Kinhđiển-Thiếunhi

Thôngtinebook

Type+Làmebook:thanhbt

Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

Ebooknàyđượcthựchiệnnhằmchiasẻchonhữngbạnkhôngcóđiềukiệnmuasách!

Cònnếubạncókhảnănghãymuasáchủnghộnha!

Giớithiệu

“Một cuốn sách xuất chúng dành cho thiếu nhi.” (TheTimesLiterarySupplement)

Wilbur,chú lợnxuâncứđinhninhmìnhsẽvuihưởng tháibìnhmãi trongtrangtrạinhàZuckerman,thếnên,chútưởngnhưphátcuồnglênđượckhibiếtrằngngườitasẽgiếtthịtchúkhimùađôngtới...Mọihyvọngcủachú,giờ đây, chỉ còn biết đổ dồn lại vàoCharlotte, chị nhện xám vẫn tĩnh tạigiăngmắcởtrênchuồnglợn...

CharlottevàWilbur,câuchuyệnkểvềviệcmộtconnhệnđãcứusốngconlợnbạnmìnhnhưthếnào,làtácphẩmkinhđiểncủavănhọcthiếunhiMỹ;vàtìnhbạncủachúngđãđượchàngtriệuđộcgiảtrênthếgiớicùngchiasẻ.

CharlottevàWilburlàcuốnsáchgõvàocánhcửatưởngtượngcủatuổithơ,vớitấtcảnhữngaiđanglàtrẻnhỏvàtừnglàtrẻnhỏ.NómangđếnthếgiớikỳdiệumàchỉnhữngcôbébiếtkhócvìchúlợnkẹsắpbịgiếtnhưFernmớithấuhiểu.Lắngđọngvớinhiềutìnhtiếtcảmđộng,nhưchuyệnFernđãchămsóclợnWilburhồinhỏ,cuộcchiataycuốicùnggiữaCharlottevàWilbur,vàtìnhbạnnốitiếpvớinhữngđứacon,cháu,chắtcủaCharlottesaunày...

Tácphẩmlàthôngđiệpcủalòngyêuthương,sựthủychungsonsắt.Điềuđómang lại sự tươimới choCharlottevàWilburvàđượchàng triệuđộcgiảtrênthếgiớichiasẻ.

“Điềucuốnsáchkểchínhlàtìnhbạnởtrênđời,yêumếnvàbảovệ,phiêulưuvàphéplạ,sốngvàchết,lòngtinvàbộiphản,sungsướngvàđaukhổ,vàsựtrôiđicủathờigian.Làmột tácphẩmthìnógầnnhưhoànhảo,vàgầnnhưkỳdiệutrongcáicáchnótựuthành.”-(EudoraWelty,TheNewYorkTimesBookReview)

Mụclục

Tácgiả Chương1:TRƯỚCBỮASÁNG Chương2:WILBUR Chương3:XỔNGCHUỒNG Chương4:CÔĐƠN Chương5:CHARLOTTE Chương6:NGÀYHÈ Chương7:TINXẤU Chương8:CUỘCTRÒCHUYỆNỞNHÀ Chương9:WILBURKHUẾCHKHOÁC Chương10:MỘTVỤNỔ Chương11:PHÉPMÀU Chương12:CUỘCHỌP Chương13:TIẾNBỘQUÁ Chương14:BÁCSĨDORIAN Chương15:LŨDẾ Chương16:ĐIHỘICHỢ Chương17:ÔNGCẬU Chương18:SỰMÁTMẺCỦABUỔITỐI Chương19:BỌCTRỨNG Chương20:GIỜCHIẾNTHẮNG Chương21:NGÀYCUỐICÙNG Chương22:GIÓẤM

Tácgiả

E.B.WhitesinhởMountVernon,NewYork.ÔngtốtnghiệptrườngCornellUnivesitynăm1921,rồivừadulịchvừalàmnhiềunghềkhácnhau,vàcuốicùng làmcho tạpchíNewYorker.Ôngnuôiđộngvật trong trang trạicủamìnhởMaine,vàmộtvàisinhvậtđóđãtrởthànhnhữngnhânvậttrongcáctruyệnvàsáchcủaông.Năm1970E.B.WhiteđãnhậnhuychươngLauraIngalls Wilder, được Hiệp hội Thư viện Mỹ trao năm năm một lần chonhữngcốnghiếnnổibậtđốivớivănhọcthiếunhi.

E.B.Whitemấtnăm1985

Chương1:TRƯỚCBỮASÁNG

“Bốmangrìuđiđâuvậy?”Fernhỏimẹkhihaimẹcondọnbànchuẩnbịbữasáng.“Rachuồnglợn,”bàArabletrảlời.“Lũlợnconmớiđẻđêmhômqua.”

“Conkhônghiểubốcầnrìu làmgì,”Fern,côbémớicó támtuổi, tiếp tụchỏi.

“À,”mẹcônói,“cómộtconlợnkẹ.Nórấtbévàyếu,nósẽquặtquẹochẳngbaogiờlớnlênnổi.Vìvậybốconquyếtđịnhgiảithoátchonó.”

“Giảithoátchonó?”Fernthétlên.“Nghĩalàgiếtchếtnó?Chỉvìnónhỏhơnnhữngconkhác?”

BàArableđặtliễnkemlênbàn.“Đừngcógàolên,Fern!”bànói.“Bốconlàmthếlàđúng.Conlợnđằngnàorồicũngsẽchết.”

Fernxômộtcáighếchokhỏichắnđườngvàchạyrangoài.Cỏướtátvàmặtđấtđượmhươngvịcủamùaxuân.KhiFernđuổikịpđượcbố thìđôigiàycủacôbéđãướtđẫm.

“Xinbốđừnggiếtnó!”cônứcnở.“Nhưthếthậtbấtcông.”

ÔngArabledừngbước.

“Fern,” ông nói nhẹ nhàng, “con phải học cách kiềm chế bản thân mớiđược.”

“Kiềmchếbảnthân?”Ferngàolên.“Đâylàchuyệnsốngvàchết,thếmàbốlạibảoconkiềmchếbảnthân.”

Nướcmắttràoxuốngmácôbévàcôgiữlấycáirìurồicốgiằngnórakhỏitaybố.

“Fern,”ôngArablenói,“bốhiểurõviệcnuôiđàn lợnhơnconnhiều.Mộtconlợnkẹsẽgâyraphiềntoái.Giờthìhãyđiđi!”

“Nhưngnhưthếlàbấtcông,”Fernkhóc.“Conlợnđâucólỗigìnếunósinhrađãbịnhỏcon,đúngkhông?Nếuconmàcũngbịnhỏlúcsinhra,thìbốcógiếtchếtconkhông?”

ÔngArablecười.“Dĩnhiênlàkhông,”ôngnói,vànhìncongáivẻâuyếm.“Kháchẳnnhauchứ.Mộtbégáilàmộtbégái,cònmộtconlợnkẹthìchỉlàmộtconlợnkẹ.”

“Conkhôngthấycógìkhácnhaucả,”Fern trả lời, tayvẫnníu lấycái rìu.“Đâylàchuyệnbấtcôngtồitệnhấtmàcontừngbiết.”

MộtvẻlạlùngthoánghiệntrênkhuônmặtJohnArable.Ôngcóvẻnhưcũngsắpkhócđếnnơi.

“Thôiđược,”ôngnói.“Conquaylạinhàđirồitínữatrởvàobốsẽmangchoconlợnkẹ.Bốsẽđểconchonóbúbằngchai,nhưnuôiembévậy.Rồiconsẽthấyconlợnsẽgâyphiềntoáirasao.”

KhiôngArablequaytrởlạinhà,chừngnửatiếngsau,ôngômtrongtaymột

cáihộpcác-tông.ỞtrêngácFernđangthaygiày.Trênbànăntrongbếpbữasángđãđượcchuẩnbịsẵnsàng,vàcănphòngsựcmùicàphê,thịtlợnmuốixôngkhói,vữaẩm,vàkhóicủitừtrongbếplò.

“Để trênghế củanó ấy!”bàArable nói.ÔngArable đặt cái hộp các-tôngxuốngchỗcủaFern.Rồiôngtớichỗchậurửa,rửatayrồilautaybằngkhănlau.

Ferntừcầuthangchầmchậmđixuống.Mắtcôbéđỏhoevìkhóc.Khicôđếnbênghếngồicủamình,cáihộpcác-tôngrunglên,vàcótiếngđộngsộtsoạt.Fernnhìnbố.Rồicôbémởcáinắphộpra.Và,ởbêntrong,đangnhìncô,chínhlàconlợnmớiđẻ.Mộtconlợntrắng.Ánhnắngbanmaichiếuquahaicáitaicủanó,khiếnchúnghồnglên.

“Củaconđấy,”ôngArablenói.“Thếlànóthoátkhôngphảichếtyểu.MongrằngChúakhôngphạtbốvìsựngốcnghếchnày.”

Fernkhông tàinàorờiđượcmắtkhỏicon lợn tíxíu.“Ôi,”côbé thầmthì.“Ôi,nhìnnókìa!Nóthậthoànhảo.”

Côbéđậynắphộplạicẩnthận.Đầutiêncôthơmbố,saurồicôthơmmẹ.Rồicôlạimởnắphộpra,nhấcconlợnlên,rồiápsátnóvàomá.ĐúnglúcđóthìthằnganhAverycủacôbướcvàophòng.Averylênmười.Nóvũtrangcựckỳácliệt-mộttaysúnghơi,mộttaydaogỗ.

“Cáigìthế?”nóhỏi.“Ferncócáigìthế?”

“Emnócókháchphảichoănsáng,”bàArablenói.“Đirửamặtrửatayđi,Avery!”

“Xemcáinào!”thằngAveryđặtsúngxuốngnói.“Cáiloạinàymàcũnggọilàlợnư?Thậtlàmộtloạilợnhaynhỉ-khôngkhácgìmộtconchuộtbạch.”

“Đirửaráyvàănsángđi,Avery!”mẹnónói.“Xebuýttrườngsẽđếntrongvòngnửatiếngnữađấy.”

“Bố,choconmộtconlợnnữanhé?”thằngAverynói.

“Không,bốchỉphát lợnchonhữngngườidậy sớm thôi,”ôngArablenói.“Ferndậytừrạngsáng,cốgắngxóabỏbấtcôngtrênđời.Thếchonênemnómớiđượcmộtconlợn.Dĩnhiênlàlợnkẹ,nhỏthôi,nhưngdùsaocũngvẫnlàlợn.Điềuđóchứngtỏviệcngườitarakhỏigiườngngaytứcthìcóthểcóíchlợinhưthếnào.Thôiănđi!”

NhưngFernkhôngthểănchừngnàoconlợncủacôchưađượcuốngsữa.BàArabletìmđượcmộtcáichaichotrẻconbúvàmộtnúmvúbằngcaosu.Bàrótsữaấmvàochai,lắpcáinúmvàomiệngchai,rồiđưachoFern.“Concho

nóănsángđi!”bànói.

Mộtphútsau,Fernđãngồiphệtxuốngsàntronggócbếpvớibélợntronglòng,vàdạynócáchbúchai.Conlợn,dùbétíti,nhưngcũngháuănvàmútrấtghê.

Xebuýttrườngđãtoétcòiởngoàiđường.

“Chạynhanh!”bàArableralệnh,đoạnbếlấyconlợncủaFernvànhétvàotaycôbémộtcáibánhrán.ThằngAverychộpkhẩusúngcủanóvàmộtcáibánhránnữa.

Bọntrẻchạyrangoàiđườngvàtrèolênxebuýt.Fernchẳngđểýđếnđứanàotrongxe.Côchỉngồivànhìnrangoàicửasổ,nghĩrằngthếgiớinàythậtthiêng liêng làm sao và cô sao lạimaymắn đến thế khi được toàn quyềntrôngcoimộtconlợn.Khichiếcxebuýtđếntrường,Fernđãđặtxongtênchoconlợncủamình,saukhiđãchọnđượccáitênđẹpnhấtmàcôcóthểnghĩra.

“TênnólàWilbur,”côthìthầmvớichínhmình.

Côvẫntơtưởngđếnconlợnkhithầygiáohỏi:“Fern,thủphủcủatiểubangPennsylvanialàgì?”

“Wilbur,”Fernmơmàngtrảlời.Bọnhọctròcườikhúckhích.Fernngượng.

Chương2:WILBUR

Fern yêuWilbur hơn tất thảy.Cô thích vuốt ve nó, cho nó ăn, đặt nó lêngiường.Mỗisáng,ngaykhithứcdậy,côđãhâmnóngsữacủanó,đeotạpdềchonó,vàgiữchaisữachonóbú.Mỗichiều,khixebuýt trườngdừnglạitrướcnhà,cônhảyxuốngvàchạyvàobếpchuẩnbịchonómộtchaisữanữa.Giờăntốicôlạichonóăn,vàlạiănnữatrướckhiđingủ.BàArablechonóănmỗingàyvàokhoảnggiữatrưa,khiFernởtrường.Wilburkhoáisữacủanólắm,vànócàngthíchmênữakhichínhFernhâmnóngsữachonó.Nósẽđứngvànhìncôbằngmộtcáinhìnthathiết.

Trongnhữngngàyđầuđời,Wilburđượcphépsốngtrongmộtcáihộpđểgầnbếp lòở trongbếp.Sauđó,khibàArablephànnàn,nóđượcchuyểnsangmột cái hộp lớnhơnở trong lán chứa củi.Sauhai tuần tuổi, nóbị đưa rangoài.Đólàmùatáorahoa,trờiấmdầnlênmỗingày.ÔngArableràomộtkhunhỏđặcbiệtchoWilburởdướicâytáo,làmchonómộtcáihộpgỗrộngđầyrơm,cókhoétcửađểnóchuirachuivàotùythích.

“Banđêmnókhôngbịlạnhchứạ?”Fernhỏi.

“Không,”bốcônói.“Concứxemrồisẽthấynólàmgì.”

Mangmộtchai sữa,Fernngồixuốngdưới cây táo trong ràoquây.Wilburchạyđếnvớicôvàcôgiữchaisữachoconlợnbú.Khinóbúđếngiọtcuốicùng,nóủn ỉnvàgàgậtđivào trongchuồng.Fernngókỹvàobên trong.Wilburđangdũirơmbằngmõm.Chỉmộtlúc,nóđãdũiđượcmộtcáihangtrongđốngrơm.Nótrườnvàocáihangvàbiếnmấttrongđámrơmphủ.Fernrấthoanhỉ.Côthấyyêntâmvìbiếtrằngbélợncủacôngủđượcủkínvàấmáp.

Mỗisángsaubữaăn,WilburụtịtrangoàiđườngcùngFernvàcùngđợivớicô chođếnkhi xebuýt tới.Cô sẽ vẫy tay tạmbiệt nó, vànó sẽ đứngđó,ngắmxebuýtchođếnkhicáixemấtdạngsaumộtchỗngoặt.KhiFernởtrường,Wilburbịnhốttrongkhuràoquâycủanó.Nhưngngaykhicôvềnhàvàobuổichiều,côđãdẫnnórangoàivànósẽtheochâncôkhắpmọichỗ.Nếu cô vào nhà, nó cũng vào.Nếu cô lên gác, nó sẽ đứng đợi ở bậc cầuthangdướicùngchođếnkhicôlạiđixuống.Nếucôlấybúpbêchovàoxeđẩyđidạo,Wilburcũngđitheo.Thỉnhthoảng,trongnhữngcuộcđinhưthế,Wilburhơibịmệt,thếlàFernsẽbếnólên,đặtnóvàotrongxecùngvớibúpbê.Nókhoáinhưvậy.Vànếunómệtquáthể,nósẽnhắmnghiềnmắtlạivàngủ thiếpđidưới tấmchăncủabúpbê.Trôngnó thậtduyênkhinónhắmmắt,bởilẽminóthậtdài.ConbúpbêcũngnhắmmắtnữavàFernsẽđẩyxerấtchậmrấtnhẹđểkhônglàmthứcgiấclũnhỏcủacô.

Mộtbuổichiềuấmáp,FernvàAverybậnđồtắmvàđirasuốibơi.WilburlẽođẽotheosauchânFern.Khicôlộixuốngsuối,Wilburcũngtheoxuốngcùng.Nóthấynướclạnhquáchừng-quálàlạnhsovớisởthíchcủanó.Vìthế trong khi bọn trẻ bơi và chơi và té nước vào nhau, thìWilbur khoankhoáivầyngườitrongbùnbênbờsuối,ởđóvừaấmvừaẩmvàtuyệtvờilàdínhvànhớpnháp.

Mỗingàyqualàmộtngàyhạnhphúc,vàmỗiđêmqualàmộtđêmyênbình.

Wilbur thườngđượcnôngdângọi làmộtcon lợnxuân,đơngiảncónghĩarằngnóđượcđẻravàomùaxuân.Khinóđượcnămtuầntuổi,ôngArablenóigiờthìnóđủlớnđểbánđượcrồi,vàsẽphảibánđithôi.Fernsuysụpvàkhóclóc.Nhưngbốcôcươngquyếtvềviệcnày.Wilburlạicàngăntợnhơn;nóbắtđầuăncácthứthựcphẩmđầuthừađuôithẹothêmvàovớisữa.ÔngArablekhôngmuốnnuôinóthêmnữa.ÔngđãbánhếtcảmườianhchịemcủaWilburrồi.

“Phảibánnó thôi,Fern,”ôngnói.“Conđãđượcchơi trònuôi lợnconrồicòngì,màWilburthìđâucònlàlợnconnữa,vànóđằngnàocũngsẽphảibán.”

“HãygọichonhàZuckerman,”bàArablegợiýchoFern.“NhàchúHomercủaconthỉnhthoảngvẫnnuôilợnđấy.VànếunhưWilburđếnởchỗđó,concóthểđibộxuốngđấymàthămnóbaonhiêutùythích.”

“Conbiếtđòichúấybaonhiêutiềnđây?”Fernhỏi.

“À,”bốcônói,“nólàmộtconlợncòi.HãynóivớichúHomerlàconcómộtconlợnmuốnbánvớigiásáuđôla,xemchúấybảogì.”

Mọiviệcnhanhchóngđượcanbài.FerngọiđiệnvàgặpthímEdith,vàthímEdithkêuchúHomer,vàchúHomertừchuồngquâychạyvàonóichuyệnvớiFern.Khichúnghethấygiáchỉlàsáuđôla,chúnóichúsẽmuaconlợn.Ngày hôm sauWilbur đã bị rời khỏi căn nhà của nó dưới cây táo để đếnsốngởđốngphântrongnhàkhokhuchuồngquâynhàZuckerman.

Chương3:XỔNGCHUỒNG

Khuchuồngquây rất rộng.Vànó rấtcũ.Nócómùicỏkhôvànócómùiphân.Nócómùimồhôicủalũngựamệtmỏivàhơithởngọtngàotuyệtdiệucủalũbònhẫnnại.Nóthườngxuyêncómộtthứmùiyênbình-nhưthểlàchẳngcóđiềugìtồitệcóthểxảyranữatrênđời.Nócómùihạtngũcốcvàmùixiđánhyêncươngvàmùimỡbôitrụcxevàmùiủngcaosuvàmùidâythừngmới.Vàbấtcứkhinàoconmèođượcchomộtcáiđầucáđểăn,khuchuồnglạicómùicá.Nhưnghầunhưlànócómùicỏkhô,bởicỏkhôthìluôncótronggácxéplớnở trênđầu.Vàcỏkhôthì luônđượcnémxuốngcholũbòvàlũngựavàlũcừu.

Khuchuồngquâyấmápmộtcáchdễchịuvàomùađôngkhimàlũsúcvậthầuhết thờigianđềuở trongchuồng,vànómátmẻmộtcáchdễchịuvàomùahèkhicáccửalớnđượcmởrộngrađóngiónhẹ.Khuchuồngquâycóchuồngởtrênsànchínhcholũngựakéo,cóchỗbuộcởtrênsànchínhcholũbò,cómộtchỗquâycừungayphíadướicholũcừu,mộtchuồnglợnngayphía dưới choWilbur, và có đủ mọi thứ mà bạn vẫn thấy trong các khuchuồngquây:thang,đámài,chĩa,mỏ-lết,hái,máyxéncỏ,xẻngxúctuyết,rìutay,xôđựngsữa,thùngđựngnước,vỏbaođựnghạtgiống,bẫychuộthanrỉ. Đó là kiểu chuồng quây mà chim nhạn thích vào làm tổ. Đó là kiểuchuồngquâymàtrẻconthíchvàochơi.VàsởhữutấttậtnhữngthứấychínhlàchúcủaFern,ôngHomerL.Zuckerman.

Nhàmới củaWilburởphía dưới chuồngquây, ngaybêndưới lũ bò.ÔngZuckerman hiểu rằng đống phân làmột chỗ tốt để nuôi lợn con.Lợn cần

đượcấm,màởdướiđây,phíaNamchỗnhàkhokhuchuồngquâynày thìthậtlàấmvàdễchịu.

Fernhầunhưngàynàocũngđếnthămnó.Côbétìmđượcmộtcáighếđẩudùngđểvắtsữacũkỹđãbịbỏđi,vàcôđặtcáighếởtrongchỗquâycừuliềnkềchuồngcủaWilbur.Ởđócôbéngồiyênlặngsuốtnhữngbuổichiềudài dặc, nghĩ ngợi và lắng nghe và quan sátWilbur.Lũ cừunhanh chóngquencôvàtintưởngcô.Nhàngỗng,cùngởvớilũcừu,cũngthế.Tấtcảcáccon vật đều tin tưởng cô, cô bé trầm lặng và thân thiện đến thế. ÔngZuckermankhôngchocôđemWilburrangoài,vàôngcũngkhôngchocôđượcvàotrongchuồnglợn.NhưngôngbảoFernrằngcôcóthểcứngồitrênghếvànhìnWilburbaonhiêulâutùythích.Chỉcầnởbênconlợnlàcôbéđã vui, và con lợn cũng vui khi biết rằng cô đang ngồi đó, ngay ngoàichuồngnó.Màconlợncũngchẳngbaogiờcótíthúvuinào-chẳngđidạo,chẳngđixe,chẳngtắmbùn.

MộtbuổichiềuthángSáu,khiWilburđãgầnhaithángtuổi,nólangthangrabãi rào nhỏ của nó ở ngoài khu chuồng. Fern hãy còn chưa tới, như lệthường.Wilburđứngdướinắng,cảmthấycôđơnvàbuồnchán.

“Quanhđâychẳngbaogiờcógìđểlàm,”nónghĩ.Nóbướcchậmchạptớimángăncủanóvàngửihítxemcógìcònsótlạitừbữatrưakhông.Nótìm

thấymộtmiếngnhỏvỏkhoaitâyvàănliền.Lưngnóbịngứa,vìthếnódựavàohàngràovàcọxátvàomấytấmván.Khinóđãcọchán,nólạivàotrongchuồng,trèolênđỉnhđốngphân,vàngồixuống.Nókhôngcảmthấybuồnđingủ,nókhôngcảm thấymuốnđàobới,nóphátchánđứngyên,phátchánnằmxuống.“Mìnhmớichưađầyhaithángtuổivàmìnhđãphátcháncuộcsống,”nónói.Nólạibướcrangoàibãiràolầnnữa.

“Khimình ra ngoài này,” nó nói, “thì chẳng có chỗnào khác để đi ngoàiquayvào.Khimìnhđãvàochuồng,thìchẳngcóchỗnàokhácđểđingoàitrởrabãirào.”

“Àđómớithậtlàsaiđấy,anhbạnạ,anhbạnạ,”mộtgiọngnóicấtlên.

Wilburnhìnquahàngràovàthấyngỗngcáiđứngđó.

“Anhchẳngviệcgìphảiởtrongcáibãiquâybẩn-tí-hinbẩn-tí-hinbẩn-tí-hinđó,”conngỗngnói,cóvẻhơibịnhanhquá.“Mộttấmgỗbịlongđấy.Húcmạnhvào,húc-húc-húcmạnhvào,vàphóngrangoài!”

“Cáigì?”Wilburnói.“Nóichậmthôixemnào!”

“Khéo-khéo-khéo,khéo tôicứphải lặpđi lặp lạimãi,”ngỗngcáinói, “tôigợiýrằnganhhãyrangoài.Ởngoàirấttuyệt.”

“Cóphảichịnóimộttấmvánbịlong?”

“Phảitôinói,phảitôinói,”conngỗngnói.

Wilbur tiến lạigầnhàng ràovà thấyngỗngcáinóiđúng -một tấmvánbịlong.Nócúithấpđầuxuống,nhắmmắtlại,vàhúc.Tấmvánbungra.Trongmộtphút,nóđãláchquahàngràovàđứnggiữađámcỏtốtbượpngoàibãiquâycủanó.

Ngỗngcáitấmtắc.

“Đượctựdocảmthấythếnào?”nóhỏi.

“Tôithích,”Wilburnói.“Nghĩalà,tôichorằngtôithích.”Thựcra,Wilburthấykỳquặc thếnàoấykhiởngoàibãiquâycủanó, chẳngcócáigì che

chắnnóvớithếgiớirộnglớn.

“Chịnghĩtôinênđiđâuthìtốt?”

“Bất cứ đâu anh thích, bất cứ đâu anh thích,” ngỗng cái nói. “Chạy quáxuốngvườncâyănquả,màlậtrễcỏlên!Chạyquáxuốngvườnrau,màđàobớicủcải!Hãyđàobớitấttật!Xơicỏ!Tìmngô!Tìmyếnmạch!Cứxéochohếtsạch!Vừauốnvừaéo,vừanhúnvừanhảy!Hãychạyquavườncâyvàtảnbộtrongrừng!Thếgiớimớituyệtlàmsao,khimàtacòntrẻ.”

“Tôirõrồi,”Wilburtrảlời.Nónhẩycẫnglêntrênkhông,cuộnngười,chạyvàibước,dừnglại,nhìnxungquanh,ngửihítnhữngmùivịcủabuổichiều,thếrồibắtđầuđixuyênquavườncâyănquả.Dừnglạidướibóngmộtcâytáo,nódúicáimõmrấtkhỏecủanóxuốngđấtvàbắtđầudũi,đào,vàlậtrễlên.Nócảmthấyrấthạnhphúc.Nóđãbươiđượcmộtkhoảnhđấtkhakhámàkhônghềcóainhậnra.BàZuckermanlàngườiđầutiênnhìnthấynó.Bàthấynóquacửasổnhàbếp,vàngaytứcthìbàgọivángmấyngườiđànông.

“Ho-mer!”bàkêu.“Lợnxổng!Lurvy!Lợnxổng!Homer!Lurvy!Lợnxổng.Nóởdướicâytáokiakìa.”

“Rắcrốibắtđầurồiđây,”Wilburnghĩ.“Giờthìmìnhsẽbịtómlàcáichắc.”

Ngỗng cái nghe thấy huyên náo và chính nó cũng bắt đầu la hét. “Chạy-chạy-chạy xuống đồi, vào ngay rừng, ngay rừng!” nó hét lên vớiWilbur.“Họsẽkhông-không-khôngbaogiờtómđượccậutrongrừng.”

Conchócốctaiquýpnghethấynáođộngnênđãchạytừtrongkhuchuồngrađểthamgiađuổibắt.ÔngZuckermannghethấy,vàôngchạyratừkhođểmáymócnơiôngđangsửadụngcụ.Lurvy,anhngườilàm,nghethấyầmĩ,đã chạy lên từ khoảnh đất trồngmăng tây nơi anh đang nhổ cỏ dại.MọingườiaicũngtiếnvềphíaWilburvàWilburchẳngbiếtphải làmgì.Rừngdườngnhưcònxamớitới,vàdùsaođinữa,nócũngchưabaogiờởtrongrừngcảvàkhôngchắclànócóthíchhaykhông.

“Đivòngrađằngsaunóấy,Lurvy,”ôngZuckermannói,“vàlùanóvềphíakhuchuồng!Mànhẹnhàngthôi-đừngdồnépnó!Tôisẽđilấymộtxôcám.”

TinWilburxổngchuồnglanranhanhchónggiữabọnsúcvậttrongkhu.BấtcứkhinàomộtconvậtxổngrakhỏitrangtrạinhàZuckerman,thìđólàmộtsựkiệnđángquantâmđốivớimọiconkhác.NgỗngcáilalênchoconbòởgầnnhấtrằngWilburđãtựdo,vàchẳngmấychốctấtcảlũbòđềubiết.Thếrồimộtcontronglũbònóivớimộtcontronglũcừu,vàchẳngmấychốctấtcảlũcừuđềubiết.Bọncừuconbiếtchuyệntừmẹchúng.Lũngựa,trongcácngănchuồng,đãdỏngtaichúnglênkhinghengỗngcáilahét;vàchẳngmấychốc lũngựacũngbiếtđangxảyrachuyệngì.“Wilburxổngrangoài,”cảbọnnói.Mọiconvậtcùnglắclưcáiđầurồitrởnênphấnkhíchkhibiếtrằngmộttrongsốcácbạncủanóđãđượctựdovàkhôngcònbịquâynhốthaytróichặtnữa.

Wilburchẳngbiếtphảilàmgìhaylàphảichạytheolốinào.Cứnhưthểlàtất

cảmọingườiđềusănđuổinó.“Nếutựdochínhlànhưthếnày,”nónghĩ,“thìmìnhtinchẳngthàmìnhcứbịnhốttrongbãiquâycủamìnhcònhơn.”

Conchócốctaiquýpxồratừmộtphíabênsườnnó,Lurvyanhngườilàmvọtratừphíabênkia.BàZuckermanđãđứngchặnnóphòngkhinóxộcvàovườnrau,vàbâygiờđâyôngZuckermanđang tiếnđếnchỗnómang theomộtcáixô.“Thếnàythìthậtkinhkhủng,”Wilburnghĩ.“TạisaoFernkhôngtới?”Nóbắtđầukhóc.

Ngỗngcáiliềnnắmlấyquyềnchỉhuyvàbắtđầuralệnh.

“Đừngcóđứngìrađấy,Wilbur!Luồnláchđi,luồnláchđi!”conngỗngcáihétlên.“Nhảyxungquanh,chạyvềphíatôiđây,lạngtớilạnglui, lạngtớilạnglui,lạngtớilạnglui!Phóngvàohẳnrừng!Quayvàngoắt!”

ConchócốctaiquýpnhảyxổvàochânsauWilbur.Wilburvọtlênvàchạy.Lurvyvươn tay ravàvồ.BàZuckerman lahétLurvy.NgỗngcáihoanhôWilbur.WilburlẩnquahaichânLurvy.LurvytrượtmấtWilburvàvồphảicon chó cốc. “Làm hay lắm, làm hay lắm!” ngỗng cái kêu. “Thử lần nữaxem,thửlầnnữaxem!”

“Chạyxuốngđồi!”lũbògợiý.

“Chạyvềphíatôi!”ngỗngđựchét.

“Chạylênđồi!”lũcừula.

“Quayvàngoắt!”ngỗngcáikêu.

“Nhúnvànhảy!”gàtrốngnói.

“CoichừngLurvy!”lũbògọi.

“CoichừngZuckerman!”ngỗngđựchét.

“Cẩnthậnconchó!”lũcừula.

“Nghetôiđây,nghetôiđây!”ngỗngcáithét.

SựrùmbengnàykhiếnWilbur tộinghiệpmụmịvàbànghoàngcảngười.Nókhôngthíchlàtrungtâmcủatấtcảsựomxòmnày.Nócốgắnglàmtheonhữngchỉdẫnmàbạnbèmáchbảo,nhưngnókhôngthểvừachạyxuốngđồilạivừachạylênđồi,vànókhôngthểnàoquayvàngoắtmộtkhiđangnhúnvànhảy,vànókhócdữđếnnỗinógầnnhưchẳngthấyđượcchuyệngìđangdiễn ra.Xétchocùng,Wilbur làmộtcon lợnhãycònbé - thậtvẫnchẳngkhácnàolợncon.NóướcgiáFernởđóđểbếnótrongvòngtayvàanủinó.Khinótrônglên,vàthấyôngZuckermanđứngkhágầnnó,xáchmộtxôcámnóng,nócảmthấyyênlòng.Nógiươngcaomũivàngửihít.Cáimùithậtlàngon - sữanóng, vỏkhoai tây, bộtmì, vụnngôKellogg, vàmột cái bánhnướngxốpcònlạitừbữasángcủanhàZuckerman.

“Nào lợn, lạiđây!”ôngZuckermannói,đậpđậpvàocáixô.“Nào lợn, lạiđây!”

Wilburtiếnmộtbướcvềphíacáixô.

“Chớ-chớ-chớ!”ngỗngcáinói.“Đó làngónxôcũrích,Wilbur.Chớđểbị

hạ,chớđểbịhạ!Ôngtađangcốlừaanhtrởvềcáichỗquâynhốt-ốt.Ôngtađangđánhvàocáidạdàycủaanh.”

Wilburkhôngquantâm.Thứcăntỏamùingontuyệt.Nódấnthêmbướcnữavềphíacáixô.

“Nàolợn,nàolợn!”ôngZuckermannóibằngmộtgiọnghiềnhòa,vàbắtđầuđitừtừvềphíakhuràoquây,nhìnkhắpxungquanhvớivẻcứnhưkhôngcóchuyệngì, như thểôngkhôngbiết rằngmột con lợn langbéđangđi theođằngsauông.

“Anhsẽphảihốitiếc-tiếc-tiếc,”ngỗngcáigọi.

Wilburkhôngquantâm,nótiếptụcbướctheoxôcám.

“Anhsẽnhớtiếctựdochoxem,”ngỗngcáikêu.“Mộtgiờtựdođánggiácảmộtthùngtô-nôcámđó.”

Wilburkhôngquantâm.

KhiôngZuckerman tớichuồng lợn,ông trèoquahàng ràovàđổcámvàotrongmáng.Rồiôngkéotấmgỗlongrakhỏihàngrào,đểcóhẳnmộtcáilỗrộngchoWilburđiqua.

“Nghĩlạiđi,nghĩlạiđi!”ngỗngcáigàolên.

Wilbur không hề để tâm. Nó bước qua hàng rào vào trong sân quây củamình.Nóđếnbênmángvàtợpmộtlèocámlàcám,chítsữamộtcáchthèmkhátvàngấunghiếncáibánhnướng.Trởvềnhàmìnhthậtlàtốt.

TrongkhiWilburăn,Lurvymangtớimộtcáibúavàmấycáiđinh8-phânvàđónglạitấmgỗnhưcũ.RồianhtavàôngZuckermanuểoảidựavàohàngràovàôngZuckermangãilưngWilburbằngmộtcáique.

“Nóradángmộtconlợnghê,”Lurvynói.

“Ờ,nósẽlàmộtconlợntốtđấy,”ôngZuckermannói.

Wilburnghethấynhữnglờikhen.Nócảmthấysữaấmởtrongdạ.Nócảm

thấycáiquegãigãidễ chịudọc theocái lưngngứangáycủanó.Nócảmthấybìnhyênvàhạnhphúcvàbuồnngủ.Đúnglàmộtbuổichiềumệtnhọc.MớichỉcóbốngiờnhưngWilburthìđãsẵnsàngđinằm.

“Mìnhthậtsựcònquátrẻđểrangoàiđờimộtthânmộtmình,”nóvừanghĩvừađặtmìnhnằmxuống.

Chương4:CÔĐƠN

Ngàyhômsautrờimưavàuám.Mưarơitrênnóckhuchuồngvànhỏgiọtđều đều xuống từ mái hiên. Mưa rơi trên sân khu chuồng quây và chạyngoằnngoèotheolốiđinơiđámcâykếvàraudềnmọclên.MưatạttungtóevàocửasổnhàbếpcủabàZuckermanvàxốiraàoạt từmángthoátnước.Mưarơitrênlưnglũcừukhichúngăncỏtrênbãithả.Khilũcừuđứngdướimưađãphátchán,chúngchậmchạplầntheolốiđivàtrởvềbãiquây.

MưađãlàmhỏngcáckếhoạchcủaWilbur.Wilburdựtínhsẽrangoài,vàohômnay,vàsẽđàomộtcáilỗmớitrongsânquây.Nócũngcócáckếhoạchkhácnữa.Kếhoạchcủanóchocảngàyđạiđểlàthếnày:

Sáu rưỡi ăn bữa sáng. Sữa không kem, vỏ bánh, vụn cám,mẩu bánh rán,bánhbộtmìvớivàigiọtxi-rôthíchcòndínhbêntrên,vỏkhoaitây,phầnsótlạicủabánhpút-đinhsữatrứngvớicảnhokhô,vàmấymẩubánhngũcốcgiòn.

Bảygiờthìănxongbữasáng.

Từbảyđếntámgiờ,WilburdựtínhsẽcócuộcnóichuyệnvớiTempleton,gãchuộtsốngởdướicáimángcủanó.NóichuyệnvớiTempletonkhôngphảilàviệcgìđóquáthúvịtrênđờinhưngcònhơnlàkhônglàmgì.

Từ támđếnchíngiờ,Wilburdự tínhsẽchợpmắtmột tíởbênngoàidướiánhnắng.

Từchínđếnmườimộtgiờnódựtínhsẽđàomộtcáilỗ,hoặcmộtcáirãnh,vàcóthểlàtìmmộtcáigìđóhayhayđươngbịlấptrongđấtđểăn.

Từmườimộtđếnmườihaigiờnódựtínhsẽđứngyênvàngắmbọnruồitrêncáctấmván,ngắmbọnongtrongcỏbalá,vàngắmbầynhạntrongkhôngtrung.

Mườihaigiờ-giờăntrưa.Vụncám,nướcấm,vỏtáo,nướcthịt,vụncàrốt,

vụnthịtănthừa,cháongôcũ,vàcảmộtgóiphomát.Mộtgiờthìănxongbữatrưa.

Từmộtđếnhaigiờ,Wilburdựtínhđingủ.

Từhaiđếnbagiờ,nódựtínhsẽgãinhữngchỗngứabằngcáchcọxátvàobờrào.

Từbađếnbốngiờ,nódựtínhsẽđứngimlìmvàsuynghĩxemsốnglànhưthếnào,vàđợichờFern.

Bốngiờsẽcóbữatối.Sữakhôngkem,đồăn,bánhsandwichcònsóttừbữatrưacủaLurvy,vỏmận,đầuthừacáinày,đuôi thẹocáikia,khoai tâyrán,mứtcamchảy,títẹocáinày,títẹocáikia,mộtmiếngtáonướng,mộtmảnhmặtdướicáibánhngọt.

Wilburđingủđãngẫmnghĩnhữngkếhoạchnóitrên.

Nóthứcdậylúcsáugiờvàthấytrờimưa,vàdườngnhưlànókhôngtàinàochịuđựngnổiđiềuđó.

“Mìnhđãtrùtínhmọithứtuyệtvời,thếmàtrờicứphảimưamớiđược,”nónói.

Nóđứngrầurĩmộtlúctrongchuồng.Rồinóbướcđếnbêncửavànhìnrangoài.Nhữnghạtmưatápvàomặtnó.Ngoàisânlạnhvàướt.Mángcủanóngậpmấyphânnướcmưa.Templetonthìchẳngthấyđâu.

“AnhcóởđókhônghảTempleton?”Wilburgọi.

Khôngcótiếngtrảlời.ĐộtnhiênWilburcảmthấycôđơnvàlẻloi.

“Lạimộtngàynhưmọingày,”nórênrỉ.“Mìnhcònrấttrẻ,mìnhchẳngcóailàmbạnthựcsựtrongchuồngquây,cònFernsẽchẳngđếnkhitrờixấunhưthế này.Ôi, trờiơi!”VàWilbur lại khóc nữa, lần thứ hai trong vòng haingày.

VàosáurưỡiWilburnghethấytiếngxôxủngxoảng.Lurvyđangđứngngoàimưa,đangkhuấybữasáng.

“Nào,lợn!”Lurvynói.

Wilburkhônghềnhúcnhích.Lurvyđổcám,cạoxô,vàđikhỏi.Anhtanhậnthấycógìđókhôngổnvớiconlợn.

Wilburkhôngmuốnthứcăn,nómuốntìnhcảm.Nómuốnmộtngườibạn-mộtaiđósẽchơivớinó.Nóđềcậpchuyệnđóvớingỗngcái,convậtđangngồiimlặngtronggócchuồngcừu.

“Chịsẽlạiđâyvàchơivớitôichứ?”nóhỏi.

“Xinlỗi,xinnỗi,xinlỗi,”conngỗngcáinói.“Tôiđangấp-ấptrứngcủatôi.Támquảtấtcả.Phảilàmchochúngnóng-óng-óngấm.Tôiphảiởyênchỗnày,tôikhôngphảilàảdàicổtự-ự-ựdo.Tôikhôngchơinhởnkhicótrứngđểấp.Tôiđangmongcóngỗngcon.”

“Àvâng, tôi khôngnghĩ chị lạimongcó chimgõkiến,”Wilbur cayđắngnói.

SauđóWilburlạigặngmộtconcừunon.

“Bạnsẽvuilòngchơivớitôichứ?”nóhỏi.

“Chắcchắnlàkhông,”concừunonnói.“Trướcnhất,tôikhôngthểnàovàotrongchuồngcủaanh,vìtôichưađủlớnđểmànhảyđượcquahàngrào.Thứnhì,tôikhôngquantâmđếnlợn.Đốivớitôilợncònkémcảchẳnglàgì.”

“Anhnói,kémcả chẳng là gì, có nghĩa là thế nào?”Wilbur đáp lại. “Tôikhôngnghĩrằnglạicóthứgìcònkémcảchẳnglàgì.Chẳnglàgìlàranhgiớituyệtđốicủasựchẳnglàgìcả.Đólàcáithấpnhấtmàanhcóthểđạttới.Đólàđầucùngcủaconđường.Làmsaolạicóthứgìkémcảchẳnglàgì?Nếucómộtthứgìđómàkémcảchẳnglàgì,thếthìchẳnglàgìsẽkhôngphảilàchẳnglàgì,nólàmộtcáigìđấy-chodùchỉlàmộtmẩutítịtìticáigìđấy.Cònnếuchẳng làgì thậtsự làchẳnglàgì, thìchẳng làgì làmsao lạibaohàmmộtthứcònkémhơncảnó.”

“Ôi, imđinào!”concừunonnói.“Cứ tựđimàchơi!Tôikhôngchơivớilợn!”

Buồn bã,Wilbur nằm xuống và lắng nghe cơnmưa. Chẳngmấy chốc nónhìnthấygãchuộttrèoxuốngtấmvánnghiêngmàgãvẫndùngnhưlàcầuthang.

“Anhsẽchơivớitôichứ,Templeton?”Wilburhỏi.

“Chơi?”Templetonnói,vânvêbộ riacủagã. “Chơi?Tôi thấykhóhiểuýcủacáitừnày.”

“À,”Wilburnói,“nócónghĩalàvuichơi,nônghịch,chạyvànhảyvàđùagiỡn.”

“Nếutránhđượctôisẽkhôngbaogiờlàmnhữngcáitròđó,”gãchuộtcaucóđáp.“Thờigiancủatôidùngđểăn,gặm,thámthính,vàẩnnấp.Tôilàmộtkẻ ham ăn chứ không phảimột tênmua vui. Ngay giờ đây tôi đang trênđườngđếncáimángcủaanhđểxơibữasángcủaanh,vìanhđãkhôngđủkhả năng đểmà tự ăn lấy.”Và Templeton, gã chuột, bò lén lút dọc theotườngvàbiếnmấtvàomộtđườnghầmbímậtmàgãđãđàotừcửatớicáimángtrongsânquâycủaWilbur.Templetonlàmộtgãchuộtxảoquyệt,vàgãlàmmọithứhầunhưtheoýriêngcủagã.Cáiđườnghầmlàmộtvídụvềkỹnăngvàsựgianxảocủagã.Cáiđườnghầmgiúpgãđitừkhuchuồngđến

chỗẩnnấpcủagãởdướimánglợnmàkhônghềphảiphơimìnhrangoài.GãcócácđườnghầmvàlốiđiởkhắpcảtrangtrạinhàZuckermanvàcóthểđitừchỗnàysangchỗkiamàkhônghềbịnhìnthấy.Gãthườngngủngàyvàchỉxuấthànhrangoàikhitrờitối.

Wilburnhìngãbiếnmấttrongđườnghầmcủagã.Mộtlúcsaunónhìnthấycáimũi nhọn của gã chuột chõ ra từ phía dưới cáimáng gỗ. Thận trọng,Templetonrướnmìnhlêntrênmiệngmáng.ĐiềunàyhầunhưvượtquákhảnăngchịuđựngcủaWilbur:vàocáingàytồi tệ,mưagiónàylạinhìnthấybữasángcủamìnhbịmộtkẻkhácănmất.NóbiếtrằngTempletoncũngđãướt sũngdướicơnmưanhư trútởngoàikia,nhưngngaycảđiềuđócũngkhônganủiđượcnó.Lẻloi,chánnản,vàđóingấu,nóquăngmìnhxuốngđốngphânvàkhócnứcnở.

Chiềumuộn hôm đó, Lurvy đến chỗ ông Zuckerman. “Tôi nghĩ có gì đókhôngổnvớiconlợncủaông.Nókhônghềđộngđếnthứcăn.”

“Chonóhaithìalưuhuỳnhvàmộtítmậtđường,”ôngZuckermannói.

WilburkhôngthểnàotinnổinhữngthứđangxảyđếnvớinókhiLurvybắtnóvàtốngthuốcvàocổhọngnó.Đâychắcchắnlàcáingàykhốnnạnnhấttrongđờinó.Nókhônghiểuliệunócóthểchịuđựngđượcsựcôđơnkhủngkhiếpnàynữahaykhông.

Bóngtốiđãbaotrùmlênmọithứ.Chẳngmấychốcchỉcònnhữngcáibóngvàtiếngồnàocủalũcừuđangnhai lại,và thỉnhthoảnglà tiếngláchcáchcủasợidâybuộcbòởtrênđầu.BạncóthểtưởngtượngsựngạcnhiêncủaWilbur,khimà,trongbóngtối,cấtlênmộtgiọngnóinhỏmànóchưatừngnghethấy.Giọngnóingherấtnhỏnhẹ,nhưngvuivẻ.“Cóphảicậumuốncómột người bạn không,Wilbur?” cái giọng nói. “Tôi sẽ là bạn cậu.Tôi đã

quansátcậucảngàyvàtôithíchcậu.”

“Nhưngtôikhôngthấybạn,”Wilburnói,nhẩycẫnglên.“Bạnởđâu?Vàbạnlàai?”

“Tôiởngay trênnày,” cáigiọngnói. “Hãyđingủđi.Cậu sẽ thấy tôivàobuổisáng.”

Chương5:CHARLOTTE

Đêmdườngnhưdàidằngdặc.BụngWilburtrốngrỗngvàđầunóđầytràn.Vàkhibụngbạntrốngrỗngcònđầubạnđầytràn,thìluônluônkhóngủ.

CảchụclầntrongđêmWilburtỉnhgiấcvànhìnchằmchằmvàotrongbóngtối,lắngnghecácâmthanhvàcốgắngướcchừngxemđãmấygiờrồi.Mộtkhuchuồngkhôngbaogiờtuyệtđốiyênlặng.Ngaycảnửađêmcũngthườngcógìđókhuấyđộng.

Lần đầu tiên nó tỉnh giấc, nó nghe thấy Templeton đang gặmmột cái lỗtrongthùngđựngngũcốc.RăngTempletoncạprấtmạnhvàogỗvàngheracũngkháầmĩ.“Cáigãchuộtđiênrồđó!”Wilburnghĩ.“Tạisaogãcứphảithứccảđêm,nghiếncáibộgặmcủagãvàpháhoạitàisảncủangườita?Tạisaogãkhôngthểđingủ,nhưnhữngconvậttửtếkhác?”

Lần thứhaiWilbur tỉnhgiấc,nónghengỗngcáicựamình trongổvà lẩmbẩmmộtmình.

“Mấygiờrồinhỉ?”Wilburthìthầmvớiconngỗng.

“Khoảng-oảng-oảngchừngmườimộtrưỡi,”ngỗngcáinói.“Saoanhkhôngngủđi,Wilbur?”

“Cóquánhiềuthứtrongđầutôi,”Wilburnói.

“À,”ngỗngcáinói,“đókhôngphải làvấnđềcủatôi.Tôichẳngcó thứgìtrongđầucả,nhưngmàlạicóốiraởdướimôngtôiđây.Anhcóbaogiờthửngủkhingồitrêntámquảtrứngchưa?”

“Chưa,”Wilburtrảlời.“Tôicholànókhôngđượcdễchịucholắm.Mấtbaonhiêulâuthìmộtquảtrứngngỗngmớinở?”

“Chừng-ừngđộ-ộbamươingày, tổngcộng,”ngỗngcái trả lời.“Nhưngtôicũngăngianmộtchút.Vàonhữngbuổichiềuấmáp,tôiđểmộtítrơmlên

trênlũtrứngvàrangoàiđidạomộttẹo.”

Wilburngápvàlạingủtiếp.Tronggiấcmơnólạinghethấygiọngnóicấtlên,“Tôisẽlàbạncậu.Hãyđingủđi-cậusẽthấytôivàobuổisáng.”

Chừng nửa tiếng trước rạng đông, Wilbur tỉnh giấc và lắng nghe. Khuchuồngvẫntối.Lũcừunằmbấtđộng.Ngaycảngỗngcáicũngimlìm.Phíatrênđầu, trênsànchính,khôngcógìđộngđậy: lũbòđang thiêm thiếp, lũngựangủlơmơ.Templetonđãngưngcôngviệcvàđilàmcáichiởđâuđó.Âmthanhduynhấtlàtiếngcótkéttrênnóc,nơicáichongchónggiócứđưaquađưa lại.Wilburyêukhuchuồngkhinónhư thếnày - êmđềmvàyênlặng,đợichờánhngày.

“Sángđếnnơirồi,”nónghĩ.

Quacửasổnhỏ,mộttiasángyếuớtxuấthiện.Saotừngngôimộtbiếnmất.Wilburcó thể thấyngỗngcáicáchđóchừngvàibước.Chị tangồivớicáiđầurúcdướimộtcánh.Rồinócóthểnhìnthấylũcừuvàbọncừucon.Bầutrờisánglên.

“Ôichao,ngàyđẹpơi,cuốicùngmicũngđến!Hômnaytasẽtìmđượcbạnta.”

Wilburnhìnkhắpchốn.Nólụcsoátmọichỗtrongchuồngnó.Nókiểmtragờcửasổ,nhìnchằmchằmlêntrầnnhà.Nhưngnóchẳngthấycócáigìmới.Cuốicùngnóquyếtđịnhlàphảilêntiếng.Nóghétphảiphávỡsựtĩnhmịchđángyêucủabuổirạngđôngbằngcáigiọngcủamình,nhưngnóchẳngnghĩracáchnàokhácđểxácđịnhngườibạnmớibíẩnmàgiờchẳngnhìnthấyởđâucả.Wilburbènhắnggiọng.

“Xinhãychúý!”nónóibằngmộtgiọngto,mạnhmẽ.“Xinquýanhhoặclàquýchị,ngườiđãnóivớitôivàolúcđingủtốiquavuilòngđểmìnhxuấtlộbằngcáchradấuhoặcrahiệu!”

Wilburngừnglạivàlắngnghe.Tấtcảcácconvậtkháccùngngẩngđầulênvànhìnnó.Wilburđỏmặt.Nhưngnóđãcươngquyết tiếpxúcbằngđượcvớingườibạnbíẩncủanó.

“Xinhãychúý!”nónói.“Tôisẽnhắclại thôngbáo.Xincáingườiđãnói

vớitôivàolúcđingủtốiquavuilònglêntiếng.Làmơnnóichotôibiếtbạnởđâu,nếubạnlàbạncủatôi!”

Lũcừuconnọnhìnconkiatrongsựkhinhbỉ.

“Hãythôitròngungốccủacậuđi,Wilbur!”concừulớntuổinhấtnói.“Nếucậucóbạnmớiởchỗnày,cólẽcậuđanglàmphiềngiấcngủcủangườitađó;vàcáchnhanhnhấtđểlàmhỏngtìnhbạnchínhlàđánhthứcngườitavàosáng sớm khi người ta còn chưa sẵn sàng. Làm sao cậu có thể chắc rằngngườibạncủacậulàmộtkẻdậysớmhả?”

“Tôixinmọingườithứlỗi,”Wilburthìthầm.“Tôikhôngcóýlàmmộtkẻchướngtaigaimắt.”

Nó ngoan ngoãn nằm xuống đống phân, hướngmặt ra cửa.Nó đã khôngbiết,nhưngbạnnóđãởrấtgần.Vàconcừugiànóiđúng-ngườibạnhãycònđangngủ.

ChẳngmấychốcLurvyxuấthiệncùngvớicámchobữasáng.Wilburlaora,hối hả xơimọi thứ, và liếm cảmáng. Lũ cừu ra đi theo con đường làng,ngỗngđựclạchbạchđằngsauchúng,vừađivừagiựtcỏ.Vàrồi,đúnglúcWilbursửasoạnđểchợpmắt lúcnửabuổi,nólạinghethấycáigiọngnhỏnhẹđãnóivớinóhồiđêm.

“Chàomừng!”giọngnóicấtlên.

Wilburnhảycẫnglên.“Chào-gì?”nókêulên.

“Chàomừng!”giọngnóinhắclại.

“Thếlàthếnào?vàbạnởđâuvậy?”Wilburgàolên.“Làmơn,làmơn,hãynóichotôibạnởđâu.Vàchàomừnglàthếnào?”

“Chàomừngcũnglàchào,”giọngnóicấtlên.“Khitôinói‘chàomừng’,thìđólàcáchlậpdịcủariêngtôiđểnóichàohoặcxinchào.Thậtsự,đólàmộtlốidiễnđạtngớngẩn,vàtôingạcnhiênlàlúcnàotôicũngdùngnó.Còntôiởđâuthìrấtdễ.Hãynhìnlêngóccửanày!Tôiởđây.Nhìnxem,tôiđangvẫyđây!”

CuốicùngWilburcũngnhìnthấysinhvậtđãnóichuyệntửtếnhưvậyvớinó.Căngtrêngóccửacaolàmộtmạngnhệnlớn,vàtreolơlửngtrênđỉnhmạng,đầuchúcxuống,làmộtchịnhệnxámlớn.Chịtatocỡmộtchiếckẹogôm.Chịtacótámcáichân,vàchịtahiệnđangvẫymộtcáivớiWilburmộtcáchthânthiện.“Thấytôichưa?”chịtahỏi.

“Ồ,thấyrồi,”Wilburnói.“Thấyrồi!Chịthếnào?Xinchàobuổisáng!Chàomừng!Rấtvuiđượcgặpchị.Tênchịlàgìcơ?Tôicóthểbiếttênchịđượckhông?”

“Têntôi,”connhệnnói,“làCharlotte.”

“Charlottegìcơ?”Wilburhăngháihỏi.

“CharlotteA.Cavatica.NhưngcứgọitôilàCharlotte.”

“Tôinghĩchịđẹp,”Wilburnói.

“À,tôikhálàxinh,”Charlottetrảlời.“Khôngcầnphảichốiđiềuđó.Nhệnhầu hết cũng đều khá bắt mắt. Tôi không chưng diện như một số khác,nhưngmàcũngsẽ.Tôiước tôicó thểnhìn thấycậu,Wilbur,cũngrõ ràng

nhưcậunhìnthấytôi.”

“Tạisaochịlạikhôngthể?”conlợnhỏi.“Tôiởngayđâymà.”

“Biết rồi,nhưng tôibịcận thị,”Charlotte trả lời.“Tôi lúcnàocũngbịcậnđếnphátkhiếp lênđược.Hay thìcũngrấthay,nhưngdở thìcũng thậtdở.Hãyxemtôicuốnconruồinày.”

Mộtcon ruồiđangbòdọcmángcủaWilburvừabay lênvàmùquáng laovàophíadướimạngnhệncủaCharlottevàbịvướngtrongnhữngsợitơdính.Conruồiđậpcánhđiêncuồng,cốgắngvùngravàgiảithoátchínhnó.

“Đầu tiên,” Charlotte nói, “tôi sẽ bổ nhào xuống chỗ nó.” Chị ta lao đầuxuốngdướichỗconruồi.Trongkhichịtarơi,mộtsợitơmảnhóngánhtrảiratừphíasauđuôichịta.

“Sauđó, tôi sẽcuốnnó lại.”Chị tacuốncon ruồi, liệngmột ít tơ raxungquanh nó, xoay tròn nó hết vòng này đến vòng khác, cuốn nó đến nỗi nókhôngthểđộngđậynổi.Wilburchứngkiếntrongkinhhãi.Nókhôngthểtinnổinhữnggìnóđangthấytậnmắt,vàmặcdùnóghétcayghétđắngruồi,nócũngthấythươngcảmchoconruồinày.

“Đó!”Charlottenói.“Bâygiờtôisẽhạgụcnó,đểchonódễchịuhơn.”Chịtacắnconruồi.“Bâygiờnóchẳngcảmthấygìnữa,”chịtalưuý.“Nósẽlàbữasánghoànhảocủatôi.”

“Ýchịlàchịănruồi?”Wilburthởhổnhển.

“Chắcchắnrồi.Ruồi,bọ,châuchấu,bọcánhcứngcóchọnlọc,nhậy,bướm,giánloạingon,ruồinhuế,muỗivằn,chômchôm,rết,muỗi,dế-bấtcứthứgìbấtcẩnsavàomạngnhệncủatôi.Tôiphảisốngchứ,đúngkhông?”

“Tạisao,àvâng,dĩnhiên,”Wilburnói.“Ănchúngcóngonkhông?”

“Tuyệtdiệu.Dĩnhiên,tôikhôngthựcsựănchúng.Tôiuốngchúng-uốngmáuchúng.Tôithíchmáu,”Charlottenói,vàgiọngnóinhỏnhẹ,vuivẻcủachịtatrởnênnhỏnhẹvàvuivẻhơnnữa.

“Đừngnóithế!”Wilburrênrỉ.“Làmơnđừngnóinhữngthứnhưthế!”

“Tạisaokhông?Đólàthật,vàtôiphảinóinhữnggìlàthật.Tôikhônghoàntoànsungsướngvớinhữngmónthựcđơngồmruồivớibọcủamình,nhưngtôiđãđượcsinhranhưvậy.Mộtconnhệncũngphảichọncáchsốngthếnàyhaythếkhác,vàtôisinhrađểlàmkẻgiăngbẫy.Tôichỉtựnhiênmàgiăngmột cáimạngđểbẫy ruồi và côn trùng.Trước tôi,mẹ tôi cũng làmột kẻgiăngbẫy.Trướcmẹtôi,mẹcủamẹtôicũnglàkẻgiăngbẫy.Tấtcảgiađìnhtôiđềulànhữngkẻgiăngbẫy.Hàngnghìnvàhàngnghìnnămtrởvềtrướcloàinhệnchúngtôiđãnằmrìnhruồivàbọrồi.”

“Mộtsựthừakếkhốnkhổ,”Wilburủrũnói.Nóbuồnvìngườibạnmớicủanólàmộtkẻkhátmáuđếnvậy.

“Phải, đúng vậy,” Charlotte đồng ý. “Nhưng tôi chẳng làm gì được. Tôikhôngbiếtcáibànhệnđầutiêntrênthếgiớivàonhữngngàyxaxưalàmthếnàolạitìnhcờnảyracáiýkìdịlàgiăngmộtcáimạng,nhưngbàấyđãnảyra,vàcôngnhậnbàấy thậtsángsuốt.Kể từđó, tấtcảnhệnchúng tôiđềuphảilàmtheocáithủthuậtấy.Vàđạiđểđókhônghềlàmộtngóntồi.”

“Thật là tànbạo,”Wilbur trả lời, nókhôngmuốnbị đưađẩy ra ngoài lậptrườngcủamình.

“À,cậu không thểnói thế,”Charlottenói. “Cậucó thứcănngười tabưngđếntrongcáixô.Cònkhôngcóainuôiăntôicả.Tôiphảitựkiếmlấycáiăn.Tôiphảisốngnhờmưumẹo.Tôiphảikhônngoanvàsắcbén,đểtôikhôngphải bị đói. Tôi phải suy tínhmọi việc, bắt lấy những gì tôi có thể, chộpnhữngthứvãnglai.Vàchuyệnlànhưthế,anhbạnạ,nhữngthứvãnglaiấychínhlàruồivàcôntrùngvàbọnbọ.Vàhơnnữa,”Charlottenói,rungrungmộtcáichân,“cậucónhậnrarằngnếutôikhôngbắtbọnbọvàănchúng,bọnbọsẽđônglênvàsẽnhânravàsẽnhiềuđếnnỗichúngcóthểtànpháquảđất,triệthạtấtthảymọithứ?”

“Thậtư?”Wilburnói.“Tôikhônghềmuốnchuyệnđóxảyra.Cóthểmạngnhệncủachịrútcuộclàmộtthứtốtlành.”

Ngỗngcáilắngnghecuộcđốithoạivàlẩmbẩmvớichínhnó.“CuộcđờicòncórấtnhiềuthứmàWilburkhôngbiết,”nónghĩ.“Cậutathậtsựlàmộtconlợnconquángâythơ.CậutathậmchíkhôngbiếtđiềugìsẽxảyravớicậutavàodịplễGiángsinh;cậutakhôngthểngờrằngôngZuckermanvàLurvyđãdự tínhsẽgiếtcậu ta.”Ngỗngcáinâng thânmình lênmộtchútvàđẩynhữngquảtrứngsâuxuốngdướiđểchúngcóthểnhậnđượctrọnvẹnnhiệttừcơthểấmnóngvàbộlôngmềmcủanó.

Charlotte đứng yên lặng trên con ruồi, chuẩn bị ăn thịt nó. Wilbur nằmxuốngvànhắmmắtlại.Nóđãmệtmỏibởimộtđêmmấtngủvàbởisựphấnkhíchkhigặpđượcngườitalầnđầutiên.Mộtcơngiónhẹmangđếnchonómùicỏbalá-cáithếgiớithơmnứcởbênkiahàngràoquây.“Vậyđó,”nónghĩ,“mìnhđãcómộtngườibạnmới,đúngrồi.Nhưngtìnhbạnmớigiốngmộtcanhbạcđếnnhườngnào!Charlottedữtợn,tànbạo,mưumô,khátmáu-toànnhữngđiềumìnhkhôngthích.Làmsaomàmìnhcóthểthíchđượcchịta,chodùchịtarấtxinhvàrõlàthôngminh?”

Wilburchỉđơnthuầnbịgiàyvòbởinhữnghoàinghivànhữngnỗisợvốnvẫnxảyđếnmỗikhitìmđượcmộtngườibạnmới.Vàothờiđiểmthíchhợp,nósẽpháthiệnrarằngnóthậtsailầmvềCharlotte.Bêntrongcáivẻngoàidườngnhưlàdạndày,tànbạocủamình,chịnhệncómộttráitimnhânhậu,vàchịsẽchứngtỏsựthủychungvàchânthậtchođếncảthờikhắctốihậu.

Chương6:NGÀYHÈ

Nhữngngàyhèđầutiêntrongmộttrangtrạichínhlànhữngngàyvuinhất,đẹpnhấttrongmộtnăm.Tửđinhhươngrahoavàlàmchokhôngkhíthơmdịu,thếrồiphainhạtđi.Táorahoacùngvớitửđinhhương,vàbầyongxúmđếnxungquanhnhững cây táo.Trời trở nên ấmvà ẩmướt.Nămhọc kếtthúc,vàlũtrẻcóthờigianvuichơivàcâucáhồingoàisuối.ThằngAverythườngxuyênmangvềnhàtrongcáitúicủanómộtconcáhồi,ấm,ráp,vàsẵnsàngđểránchobữatối.

Giờkhôngphảiđếntrườngnữa,Fernhầunhưngàynàocũngđếnthămkhuchuồng,đểngồiyênlặngtrêncáighếđẩucủacô.Nhữngconvậtđốixửvớicôbénhưvớiđồngloại.Lũcừubìnhthảnnằmdướichâncô.

VàokhoảngngàyđầuthángBảy, lũngựakéobịbuộcvàomáycắtvàôngZuckermantrèolênchỗghếngồivàđánhxerađồng.Suốtbuổisángbạncóthểnghetiếngcànhcạchcủacáimáycắtcứđihếtvòngnàyđếnvòngkhác,trongkhiđócỏbượpđổrạpxuốngtừđằngsaucáithanhcắtdúivàovạtcỏxanhtốt.Ngàyhômsau,nếunhưkhôngcómưarào,mọingườisẽcùngcào,ném,chấtđốnglại,vàcỏsẽđượcchởvềkhuchuồngbằngxekéocaongất,cóFernvàAveryngồiởtrênđỉnhđốngcỏ.Thếrồicỏ,tươivàấm,sẽđượckéolêngácxéplớn,chođếnkhicảkhuchuồnggiốngnhưmộtcáigiườngtuyệtvờiđầycỏđuôimèovàcỏbalá.Nhảylênđóthìrấtthú,vàtrốnởđóthìtuyệtdiệu.ThỉnhthoảngthằngAverylạitìmthấymộtconrắncỏconlẫntrongcỏ,vànósẽthêmcáithứđóvàomộtđốngnhữngthứkháctrongtúi.

Nhữngngàyhèsớmsủachínhlàthờigianđầyhânhoancủabầychim.Trêncánhđồng,xungquanhnhữngngôinhà,trongkhuchuồng,trongrừng,trongđầmlầy-khắpnơithảyđềulàyêuđươngvàcahótvàlàmtổvàđẻtrứng.Từ ngoài bìa rừng, chim sẻ họng trắng (phải vượt cả quãng đường dài từBostontới)réogọi,“Ô,thân-đậu,thân-đậu,thân-đậu!”Trêncànhtáo,chimđớp ruồinâuđi loạngchoạngvàvẫyđuôivàhót, “ruồi-nâu, ruồi-nâu-âu!”Chimsẻhóthay,vốnbiếtrằngcuộcđờingắnngủivàdiễmlệnhườngnào,thìhót,“Ngọt,ngọt,khúckhúcngọt;ngọt,ngọt,khúckhúcngọt.”Nếubạnvàokhuchuồng,chimnhạnsẽsàxuốngtừtổcủachúngvàquátmắng.“Quá

láo,quáláo!”chúngréo.

Vàonhữngngàyhèsớm,cóvôsốcácthứđểchomộtđứatrẻconănvàuốngvàmútvànhai.ThâncâybồcônganhTrungHoađầyứnhữngsữa,ngọncỏba lá thìcócảmật, tủ lạnhcóđầyđồuống lạnhcóng.Khắpnơibạnnhìnthấyđềulàsựsốngcả;thậmchícáiđầumẩutrênthâncỏgà,nếubạnchọcthủng nó ra, có cả con sâu xanh đangở bên trong.Vàởmặt dưới lá nhokhoaicũngsinsíttrứngdacamsángcủabọkhoai.

Chínhvàomộtngàyđầuhè,đámtrứngngỗngđãnở.Đấylàcảmộtsựkiệnquantrọngtrongnhàkhocủakhuchuồng.Ferncóởđó;côngồitrênghếgỗchứngkiếnsựviệc.

Trừngỗngcáira,Charlottechínhlàkẻđầutiênbiếtrằngbọnngỗngconsắpnở.Ngỗngcáibiếttừmộtngàytrướcđórằngngỗngconnởđếnnơirồi-nócóthểnghethấytiếngkêuyếuớtcủachúngtừbêntrongquảtrứng.Nóbiếtrằngchúngđangởtrongtưthếkhóchịukinhkhủngtrongvỏtrứngvàđangnónglòngmuốnpháthủngvàthoátra.Vìthếnóngồikháimlìm,vànóiíthơnthườnglệ.

Khiconngỗngconđầutiênthòcáiđầuxanhxámcủanórangoàiđámlôngvũ của ngỗngmẹ và nhìn xung quanh, Charlotte đã phát hiện ra và trịnhtrọngthôngbáo.

“Tôichắcrằng,”chịnhệnnói,“tấtcảchúngtaởđâysẽlấylàmhàilòngkhibiết rằng sau bốn tuần với sự kiên nhẫnvà cố gắngkhôngngừng của chịngỗngbạncủachúngta,bâygiờđâychịđãcócáiđểhãnhdiện.Bầyngỗngconđãnởrồi.Tôixinthànhthựcchúcmừng!”

“Cảmơn, cảmơn, cảmơn!”ngỗng cái vừanói vừagật và cúi đầukhôngchútngượngngùng.

“Cảmơn,”ngỗngđựcnói.

“Chúcmừng!”Wilburgàolên.“Cóbaonhiêungỗngconđấy?Tôichỉthấycómột.”

“Cóbảyđứa,”ngỗngcáinói.

“Hay!”Charlottenói.“Bảylàconsốmaymắn.”

“Chẳngcómaymắnnàoởđâyhết,”ngỗngcáinói.“Đấylàdotrôngnomtốtvàlàmviệccậtlực.”

Đúnglúcđó,TempletonnhôcáimũicủagãrakhỏichỗnấpởdướicáimángcủaWilbur.GãliếcFern,rồiluônépsátvàotường,gãrónrénthậntrọngbòvềphíangỗngcái.Tấtcảcùngcoichừnggã,bởi lẽgãchẳngđượcaiquýmến,tincậy.

“Thế này,” gã bắt đầu bằng cái giọng the thé của gã, “chị nói chị có bảyngỗngcon.Màtrứngthìcótámquả.Vậyquảtrứngcònlạithìlàmsao?Tạisaonókhôngnở?”

“Nóbịung,tôiđoánvậy,”ngỗngcáinói.

“Chịsẽlàmgìvớinó?”Templetontiếptục,cặpmắttrònnhỏvàsángcủagãdánchặtvàongỗngcái.

“Anhcóthểlấynó,”ngỗngcáitrảlời.“Hãylănnóđivàthêmnóvàocáibộsưutậpkinhtởmcủaanh.”(Templetoncóthóiquengomnhặttấtcảnhữngđồvậtdịhợmxungquanhtrangtrạivàcấttrữchúngởtrongnhàgã.Gãtíchtrữmọithứ.)

“Chắc-ắc-ắcrồi-ồi-ồi,”ngỗngđựcnói.“Anhcóthểlấyquảtrứng.Nhưngtôinóichoanhbiếtmộtđiều,Templeton,nếutôimàtómđượcanhchõ-õ-õcáimũixấuxacủaanhquanhlũngỗngconnhàtôi,tôisẽnệnchoanhmộtcútệhại mà chưa một con chuột nào được nếm mùi đâu.” Đoạn ngỗng đựcgiươngrộngđôicánhmạnhmẽvàđậpthật lựcvàokhôngkhíđểchứngtỏsứcmạnhcủamình.Ngỗngđựckhỏevàcanđảm,nhưngthựctếlàcảngỗngcáivàngỗngđựcđềurấtlongạivềTempleton.Vànhưvậylàphải.Gãchuộtkhôngcóđạođức,khôngcólươngtâm,khôngđắnđo,khôngsuyxét,khôngđứngđắn,khôngcótínhbảnthiệncủaloàigặmnhấm,khôngănnăn,khôngcó tình cảmcao thượng, không thân thiện, khôngmọi thứ.Gã có thể giếtchếtngaymộtconngỗngconmộtkhigãcóthểtẩuthoátmàmangđiđược-ngỗngcáibiếtvậy.Tấtcảaicũngbiếtvậy.

Bằngcáimỏrộng,ngỗngcáiđẩyquảtrứngkhôngnởrakhỏitổ,vàtoànthểcử tọacùngdõinhìnvớisựghê tởmtrong lúcconchuột lănquả trứngđi.

NgaycảWilbur,vốncóthểănmọithứ,cũngthấtđảm.“Saolạicóthểthèmmuốnmộtquảtrứngungvứtđi!”nólẩmbẩm.

“Chuộtthìvẫnlàchuột,”Charlottenói.Chịtakhẽcườingânvang.“Nhưngthưacácbạn,nếuquảtrứngcũđómàvỡra,thìkhuchuồngnàykhôngthểnàomàtrụlạinổi.”

“Thếnghĩalàgì?”Wilburhỏi.

“Thếnghĩalàkhôngaicóthểsốngnổiởđâynữavìmùi.Mộtquảtrứngunglàmộtquảbomthốiumxịn.”

“Tôi sẽkhông làmnóvỡ,”Templetoncằnnhằn. “Tôibiết việcmình làm.Tôixửlýnhữngthứnhưthếnàymãirồi.”

Gãbiếnmấttrongđườnghầmcủamình,luônđẩyquảtrứngngỗngraphíatrướcmặt.Gãđẩyvàhuýchchođếnkhigãlănđượctrứngvàotrongổcủamìnhởphíadướimánglợn.

Buổichiềuđó,khigióđãtắtlặngvàsânquâyyênắngvàấmáp,conngỗngcáixámdẫnbảyconngỗngconrờitổrangoàithếgiới.ÔngZuckermanphát

hiệnrachúngkhiôngmangbữatốiđếnchoWilbur.

“Áichàchà,xinchào!”ôngnói,miệngcườirộngngoác.“Xemnào...một,hai,ba,bốn,năm,sáu,bảy.Bảyngỗngcon.Chẳngquálàtuyệthaysao!”

Chương7:TINXẤU

MỗingàyWilburlạithíchCharlottehơnmộttí.Chiếndịchcủachịtachốnglạicôntrùngcóvẻhợplývàhữuích.Khócóaiởquanhtrangtrạicóthểnóitốtmộtlờichoconruồi.Bọnruồidùngtoànbộthờigianđểquấyrầyngườikhác.Lũbòcămchúng.Lũngựaghétcayghétđắngchúng.Bầycừukinhtởm chúng.Ông và bà Zuckerman luôn luôn phàn nàn về chúng, và phảidựngkhunglướiđểngăn.

WilburkhâmphụccáicáchCharlottevẫnthựchiện.Nóđặcbiệtvuilàchịtaluônluônkhiếnnạnnhâncủamìnhngủđitrướckhiănthịtchúng.

“Thậtsựlàchịrấtchuđáokhilàmđiềuđó,Charlotte,”nónói.

“Vâng,” chị ta trả lời bằng cái giọng ngọt ngào, du dương củamình, “tôiluônchochúngmộtliềuthuốcmêđểchúngkhỏicảmthấyđauđớn.Đólàmộtviệcnhỏmàtôicóthểlàmđược.”

Ngàynàyquangàykhác,Wilburlớndầnlên.Nóănbabữatướngmỗingày.Nótiêuhànggiờliềnđểnằmườnra,ngủgàgật,mơnhữnggiấcmơdễchịu.Nósungsướngvì thấykhỏevànó tăngcânrấtnhiều.Mộtbuổichiều,khiFernđangngồitrênghếcủamình,concừulớntuổinhấtđivàokhuchuồng,vàdừnglạighéthămWilbur.

“Xinchào!”bàtanói.“Cóvẻlàcậuđangtăngcânđấynhỉ?”

“Vâng,tôicũngđoánvậy,”Wilburtrảlời.“Ởtuổicủatôithìcứtăngcânlàmộtđiềuhay.”

“Đằng nào chẳng vậy, tôi chẳng tị với anh đâu,” cừu già nói. “Cậu chắckhôngbiếttạisaohọvỗcậubéođâunhỉ?”

“Không,”Wilburtrảlời.

“À,tôichẳngthíchphaotinxấu,”concừunói,“nhưnghọvỗcậubéobởivì

họsẽgiếtcậu,cóvậythôi.”

“Họsẽlàmgì?”Wilburgàolên.Fernđờratrênghếcủacô.

“Giết cậu.Biến cậu thành thịt xôngkhóivàgiămbông,” cừugià tiếp tục.“Hầuhếtlũlợntơđềubịnôngdângiếtchếtngaykhingàyđôngthánggiáthựcsựbắtđầu.ỞđâyđãcóâmmưuchínhthứclàgiếtcậuvàodịplễGiángsinh.Ai cũng thamgiavàomưuđồnày -Lurvy,Zuckerman,với cả JohnArable.”

“ÔngArable?”Wilburnứcnở.“ChacủaFern?”

“Đúngthế.Khimộtconlợnsắpbịlàmthịt,ngườitasẽxúmvàogiúp.Tôilàmụcừugiàvàtôiđãthấyvẫncáichuyệnđó,vẫncáitròcũríchđó,nămnàyquanămkhác.Arableđếnvớikhẩu22củaôngta,vàbắncon...”

“Thôiđi!”Wilburthétlên.“Tôikhôngmuốnchết!Aiđó,hãycứutôi!Cứutôi!”Fernsuýtnữathìnhảydựnglênkhingheđượccáigiọngđó.

“Im đi nào,Wilbur!”Charlotte, vẫn lắng nghe cuộc đối thoại kinh khủngnày,nói.

“Tôikhôngthểimđược,”Wilburvừagàovừachạytớichạylui.“Tôikhôngmuốn bị giết. Tôi không muốn chết. Bà cừu già nói có đúng không hảCharlotte?Cóđúnglàbọnhọsẽgiếttôikhimùađôngtới?”

“À,”chịnhệnvừanóivừađămchiêugiựtgiựtcáimạngnhện,“bàcừugiàđãởkhuchuồngnàylâurồi.Bàấyđãnhìnthấynhiềulầnmộtconlợnxuânđếnrồiđi.Nếubàấynóibọnhọtínhgiếtcậu,tôichắcrằngđólàthật.Đócũnglàthóibẩnthỉunhấtmàtôitừngnghe.Cógìmàconngườichẳngnghĩđến!”

Wilburòalênnứcnở.“Tôikhôngmuốnchết!”nóthanvãn.“Tôimuốnđượcsống,ởngaytạiđâytrongđốngphândễchịunàycùngvớitấtcảbạnbè.Tôimuốnhítthởbầukhôngkhíđẹpđẽvànằmdướiánhnắngđẹpđẽ.”

“Cậuchắcchắnđanggâyramộtsựầmĩđẹpđẽ,”cừugiàcấmcảu.

“Tôikhôngmuốnchết!”Wilburvừagàolênvừavậtmìnhxuốngđất.

“Cậusẽkhôngchết,”Charlottenóimộtcáchmạnhmẽ.

“Gìcơ?Thậtkhông?”Wilburkêulên.“Aisẽcứutôi?”

“Tôi,”Charlottenói.

“Bằngcáchnào?”Wilburhỏi.

“Cáiđóthìcònphảixemđã.Nhưngtôisẽcứucậu,vàtôimuốncậuthôiầmĩngaylậptức.Cậuđangcưxửnhưmộtđứanhãiranh.Đừngkhóclócnữa!Tôikhôngthểchịuđựngđượcsựđiênloạn.”

Chương8:CUỘCTRÒCHUYỆNỞNHÀ

VàosángChủnhật,ôngvàbàArablecùngvớiFernngồiănsángtrongbếp.ThằngAveryđãănxongvàđãlêngácđểtìmsúngcaosucủanó.

“BốmẹcóbiếtngỗngconnhàchúHomerđãnởrồikhông?”Fernhỏi.

“Baonhiêucon?”ôngArablehỏi.

“Bảy,”Ferntrả lời.“CótámquảtrứngnhưngmộtquảkhôngnởvàngỗngcáinóivớiTempletonlànókhôngmuốngiữlạinữa,chonêngãđãmangnóđi.”

“Ngỗngcáilàmcáigì?”bàArablenỏi,nhìnchằmchằmvàocongáivớimộtcáinhìnlạlùng,lolắng.

“NóivớiTempletonrằngnókhôngmuốnquảtrứngnữa,”Fernnhắclại.

“Templetonlàai?”bàArablehỏi.

“Đólàgãchuột,”Ferntrảlời.“Khôngaitrongbọnconthíchgãcả.”

“Ailà‘bọncon’?”ôngArablehỏi.

“Ồ,tấtcảnhữngaiởtrongnhàkhokhuchuồng.WilburvàlũcừuvàlũcừuconvàngỗngcáivàngỗngđựcvàbầyngỗngconvàCharlottevàcon.”

“Charlotte?”ôngArablenói.“Charlottelàai?”

“ChịtalàbạntốtnhấtcủaWilbur.Chịtakhônngoankinhkhủng.”

“Chịtatrôngnhưthếnào?”bàArablehỏi.

“À-à,”Fern trả lời,vẻsuynghĩ,“chị tacó támchân,conđoántấtcảnhệnđềunhưvậy.”

“Charlottelàmộtconnhệnư?”mẹcủaFernhỏi.

Ferngậtđầu.“Mộtconnhệnxámto.ChịtacómộtcáimạngnhệngiăngtrêngóccaoởcửachuồngcủaWilbur.Chịtabắtruồivàhútmáuchúng.Wilburtônsùngchịta.”

“Nóthậtnhưvậychứ?”bàArablenói,cóvẻhơilơđễnh.BàđangnhìnchằmchằmvàoFernvớivẻlolắngramặt.

“Ồ,vâng,WilburtônsùngCharlotte,”Fernnói.“BốmẹcóbiếtCharlotteđãnóigìkhilũngỗngconnởhaykhông?”

“Bốchẳngbiếtmộttímảymaynàocả,”ôngArablenói.“Connóiđi.”

“À,khiconngỗngconđầutiênlócáiđầunhỏcủanóratừphíadướingỗngcái,conđangngồitrênghếcủaconởmộtgócvàCharlottethìđangởtrênmạngnhệncủachịta.Chịtađãthôngbáothếnày.Chịtanói.‘Tôichắcrằngtấtcảchúngtaởđây,trongnhàkhokhuchuồngnày,sẽlấylàmhàilòngkhibiết rằng sau bốn tuần với sự kiên nhẫnvà cố gắngkhôngngừng của chịngỗngbạncủachúngta,bâygiờđâychịđãcócáiđểhãnhdiện.’Bốmẹthấychịtanóirachuyệnnhưvậycóphảilàthúvịkhông?”

“Có,mẹcóthấy,”bàArablenói.“Thếcònbâygiờ,Fern,đãđếnlúcphảiđếntrườngđạorồi.BảocảAverychuẩnbịđi.ChiềunayconcóthểkểtiếpchomẹnhữngchuyệnởkhuchuồngnhàchúHomer.Chẳngphảiconcứởlìsuốtởđóhaysao?Chẳngphảichiềunàoconcũngđếnđóhaysao?”

“Conthíchởđó,”Ferntrảlời.Côbélaumiệngvàchạylêngác.Saukhicôbérờicănphòng,bàArablehạthấpgiọngnóivớichồng.

“EmthấylochoFern,”bànói.“Anhcónghecáicáchnóhuyênthuyênvềmấyconvật,cứnhưlàchúngnóbiếtnóiấy?”

ÔngArable cười khẽ. “Có thể là chúng nó biết nói,” ông nói. “Nhiều lúcchínhanhcũngđã tựhỏivậy.Mà tóm lại làkhôngcógìphải lo lắngchoFerncả-nóchỉcómộttrítưởngtượngsốngđộngmàthôi.Trẻconvẫnnghĩchúngngheđượcđủmọithứ.”

“Dùsaođinữaemvẫnthấylochonó,”bàArabletrảlời.“EmnghĩlầntớiemsẽhỏibácsĩDorianvềnóvào lần tớikhigặpôngấy.ÔngấyyêuquíFerncũnggầnnhưchúng tavậy,vàemmuốnôngấybiếtconbéđãhànhđộnglạlùngthếnàovớiconlợnđóvàtấtcảmọithứ.Emkhôngnghĩnhưvậylàbìnhthường.Anhhoàntoànbiếtrõlàđộngvậtkhôngbiếtnói.”

ÔngArablecườitoét.“CólẽbởitaichúngtakhôngthínhbằngtaicủaFern,”ôngnói.

Chương9:WILBURKHUẾCHKHOÁC

Mộtcáimạngnhệnluônchắcchắnhơncáivẻbềngoàicủanó.Chodùnóđượclàmtừnhữngsợitơmỏngmảnh,tinhtế,nhưngmạngnhệnkhônghềdễtanvỡ.Tuyvậy,mạngnhệnbịráchhàngngàybởicôntrùngvẫnđálungtungvàođó,vàconnhệnphảigiăng lạimạngkhinóđầynhững lỗ thủng.Charlotte thích vámạng vào buổi chiềumuộn, và Fern thì thích ngồi bêncạnhđểxem.Mộtbuổichiềucôbéđãngheđượcmộtcuộcđốithoạithúvịvàchứngkiếnmộtsựkiệnkỳdị.

“Chịcónhữngcáichânlôngláđángsợ,Charlotte,”Wilburnóitronglúcconnhệnđangbậnbịuvớicôngviệccủamình.

“Chântôilônglálàcólýcủanó,”Charlottetrảlời.“Hơnnữa,mỗichâncủatôiđềucóbảyphần-khớpháng,đốtchuyển,xươngđùi,xươngbánhchè,đốtống,bànchân,vàxươngcổchân.”

Wilburngồidựnglên.“Chịchắcđangđùa,”nónói.

“Không,tôikhôngđùa,”

“Hãy nói lại những thứ vừa rồi, mới nghe lần đầu tôi không hiểu đượcchúng.”

“Khớpháng,đốtchuyển,xươngđùi,xươngbánhchè,đốtống,bànchân,vàxươngcổchân.”

“Chúaơi!”Wilburnóivànhìnxuốngmấycáichânmậpmạpcủamình.“Tôikhôngnghĩchântôilạicóbảyphần.”

“Vâng,”Charlottenói,“cậuvàtôisốngtheohai lốikhácnhau.Cậukhôngphảigiăngmạng.Đólàloạicôngviệcnặngnhọcdùngđếnchân.”

“Tôicóthểgiăngmộtcáimạngnếutôithử,”Wilburnói,vẻkhuếchkhoác.“Chỉlàtôichưabaogiờthử.”

“Cậucứthửđixemnào,”Charlottenói.Fernkhẽcườithầm,vàmắtcôbémởtođầyquyếnluyếnđốivớiconlợn.

“Được thôi,”Wilbur trả lời. “Chị dạy tôi và tôi sẽ giăng một cái mạng.Giăngmộtcáimạngchắcchắnlàrấtkhoái.Tôibắtđầuthếnàođây?”

“Hãyhítmộthơithậtsâu!”Charlottevừanóivừamỉmcười.Wilburthởthậtsâu.“Giờ thì trèo lênchỗcaonhấtmàcậucó thể,như thếnày.”Charlottephónglênđỉnhkhungcửa.Wilburtrèolênđỉnhđốngphân.

“Rất tốt!”Charlotte nói. “Bâygiờ thì giữ chặt bộ nhả tơ của cậu, hãy laomìnhvàokhoảngkhông,vàthảdâytơrakhicậurơixuống!”

Wilburngầnngạimộtlúc,rồinhảyvàokhoảngkhông.Nóliếcvộiphíasauđể xem có tí dây dợ nào theo đuôi nó để kìm lại cú nhảy của nó không,nhưngsaunóhìnhnhưchẳngcógìsất,vàđiềutiếptheonóbiếtlànórơibụpxuốngđất.“Ái-ui!”nóủnỉn.

Charlottecườidữđếnnỗimạngnhệncủachịtabắtđầurungrinh.

“Tôiđãlàmgìsainào?”conlợnhỏi,khinóđãbìnhtĩnhlạisaucúvađập.

“Chẳnggìcả,”Charlottenói.“Đólàmộtvụthửhayđấychứ.”

“Tôinghĩtôisẽthửlạilầnnữa,”Wilburnóivẻphấnkhởi.“Tôinghĩcáitôicầnlàmộtđoạndâynhỏđểgiữtôilại.”

Conlợnbướcrangoàisânquâycủanó.“Anhcóđấykhông,Templeton?”nógọi.Từdướicáimáng,gãchuộtthòcáiđầucủamìnhrangoài.

“Anhcóđoạndâynhỏnàođểchotôimượnkhông?”Wilburhỏi.“Tôicầnnóđểgiăngmộtcáimạng.”

“Cóđấy,”Templeton,kẻcũngtíchcópdâydợ,trảlời.“Chẳngphiềngìhết,giúpđượcthìgiúpthôi.”Gãchuộtlẩnvàotronghang,đẩyquảtrứngngỗngkhỏichắnlốiđi,vàquaytrởravớimộtđoạndâytrắngbẩnthỉu.Wilburkiểmtrađoạndây.

“Cần đúng loại này đây,” nó nói. “Anh buộc một đầu vào đuôi tôi nhé,Templeton?”

Wilburcúithấpngườixuống,hướngcáiđuôigầy,xoắntítcủanóvềphíagãchuột.Templetontúmsợidây,quấnnóxungquanhchótđuôiconlợn,vàthíthai nửa vòng thànhmột nút thòng lọng. Charlotte quan sát một cách vuithích.Giống Fern, chị nhện thật sự yêumếnWilbur, cái chuồng bốcmùicùngthứcănôithiucủacậutađãthuhútlũruồiđếnchochị,vàchịtựhàokhithấycậutakhôngphảilàmộtkẻdễbỏcuộcmàđãlạisẵnsàngthửgiăngtiếpmộtcáimạng.

Tronglúcconchuộtvàconnhệnvàcôbécùngquansát,Wilburlạileolênđỉnhđốngphân,trànđầynghịlựcvàhyvọng.

“Tấtcảhãyxemđây!”nókêulên.Vàdồnhếtsứcmình,nótungngườivàotrong khoảng không, cái đầu xuống trước. Đoạn dây kéo theo đằng sau.Nhưngvìnóđãsơýkhôngbuộcđầudâykiavàochỗnào,nêndâydợcũngchẳngcó tácdụnggìcả,vàWilbur lại tiếpđấtvớimột tiếnghuỵch,cúvamạnhvàđau.Nướcmắtnóứara.Templetoncườitoetoét.Charlottechỉngồiimlặng.Saumộtlát,chịnhệnnói.

“Cậukhôngthểchăngđượcmạngđâu,Wilbur,vàtôikhuyêncậunênloạiý

tưởngđórakhỏiđầuđi.Cậuthiếuhaithứcầnthiếtđểchăngmộtcáimạng.”

“Làgìvậy?”Wilburbuồnbãhỏi.

“Cậuthiếumộtbộnhảtơ,vàcậuthiếubíquyết.Nhưnghãyvuilên,cậuđâucầnphảichăngmạng.Zuckermancấpchocậubabữatướngmỗingày.Tạisaocậuphảilolắngvềchuyệnbẫythứcănmớiđược?”

Wilbur thở dài. “Chị bao giờ chẳng khôn ngoan và sáng láng hơn tôi hảCharlotte.Tôinghĩ chắc là tôi chỉ cốkhoekhoangđấymà.Thậtđángđờitôi.”

Templetoncởisợidâycủagãravàlạimangvềnhà.Charlottetiếptụcgiăngmạng.

“Cậukhôngcầnphảikhổsởquálàmgì,Wilbur,”chị tanói.“Cóphảiloàinàocũngchăngđượcmạngđâu.Thậmchíkểcảngườicũngchẳnggiỏiđượcbằngnhện,chodùbọnhọcứnghĩlàbọnhọgiỏilắm,vàbọnhọcáigìcũngmuốnthử.CậuđãnghechuyệnCầuQueensboroughbaogiờchưa?”

Wilburlắcđầu.“Đólàmộtcáimạngư?”

“Đạiđểthế,”Charlottetrảlời.“Nhưngcậucóbiếtconngườimấtbaonhiêuthờigianđểxâydựngnókhông?Támnămròng.Chúaơi,phảiđợilâuđếnthế thì tôichắcchếtđói.Tôicó thểgiăngmộtcáimạngchỉ trongvòngcóbuổitối.”

“Thế người ta chộp được cái gì ởCầuQueensborough - bọ phải không?”Wilburhỏi.

“Không,”Charlottenói.“Bọnhọchẳngchộpcáigìsất.Bọnhọcứtấttảđitớiđiluiquacáicầu,vìnghĩcócáigìđóhayhơnởđầubênkia.Nếubọnhọcứtreongườivàchúcđầuxuốngtừtrênđỉnh,rồiyênlặngmàchờđợi,thìbiết đâu có cái gì đó ngon lành sẽ xuất hiện. Nhưng không hề - với conngườithìlúcnàocũnglà,mau,mau,mau,từngphútmột.Tôithấymừngvìtôilàmộtảnhệnrấttĩnhtại.”

“Tĩnhtạicónghĩalàgì?”Wilburhỏi.

“Cónghĩalàphầnlớnthờigiantôicứngồiyênmộtchỗ,chứkhôngphảiđisụcsạovơvẩnhếtcảlên.Nhìnthấygìhaylàtôibiếtngay,vàmạngnhệncủatôilàmộtthứrấthiệuquả.Tôingồiimđétvàchờnhữnggìsẽtới.Lạicócảthờigianđểsuyngẫm.”

“À,thếthìtôicũnglàmộtdạngtĩnhtại,tôiđoánvậy,”conlợnnói.“Tôicứphảiquanhquẩnởđâychodùmuốnhaykhôngmuốn.Chịcóbiếttốinaytôithậtsựthíchđượcởđâukhông?”

“Ởđâukia?”

“Ởtrongrừngtìmquảsồivànấmcụcvàrễcâyngonlành,dũitunghếtlálảuvớicáimũituyệtkhỏecủatôi,sụcsạovàngửihítkhắpmọichỗ,vàhíthàmùi,híthàmùi,híthàmùi...”

“Mùicủaanhđúngthậtchẳngtệchútnàođâu,”mộtconcừunonvừamớibướcvàođãnhậnxét.“Từởđâytôicóthểngửithấymùianhrồi.Anhlàconvậtnặngmùinhấtởcáichỗnày.”

Wilbur gục đầu xuống. Mắt nó dần nhòa lệ. Charlotte đã nhận thấy sựngượngngùngcủanó,chịtabènnóigaygắtvớiconcừunon.

“HãyđểchoWilburđượcyên!”chịtanói.“Cậuấyhoàntoàncóquyềnđượcbốcmùi,căncứvàonhữngthứxungquanhcậuấy.Bảnthâncậucũngđâuphảicúcvớinhàigìchocam.Đã thế,người tađangnóichuyệnvuivẻ thìcậulạichõmũivào.Chúngtađangnóiđếnđiềugìthìbịchõmũivàomộtcáchthôthiểnấynhỉ,hảWilbur?”

“Ôi,tôichẳngnhớnữa,”Wilburnói.“Cũngcókhácgìđâumà.Thôi,mìnhkhôngnóigìnữamộtlátchịCharlottenhỉ.Tôibuồnngủrồi.Chịcứtựnhiênvàhoàntấtviệcvámạngnhệncủachịđi,còntôisẽchỉnằmđâyvàngắmnhìnchị.Thậtlàmộtbuổitốidễchịu.”Wilburbènnghiêngmìnhnằmườnra.

HoànghônđãbaotrùmkhuchuồngnhàZuckerman,vớimộtcảmgiácyênbình.Fernbiếtđãsắptớibữatốirồinhưngcôbékhôngthểnàobỏđichođành.Bầychimnhạnâmthầmvỗcánh,vàorồiratừnhữngôcửasổ,đemthứcănchochimcon.Từphíabênkiađườngmộtconchimhót“Đớp-muỗi,đớp-muỗi!”AnhngườilàmLurvyngồidướigốcmộtcâytáovàchâmmột

tẩuthuốc;nhữngconvậthítngửicáimùiquenthuộccủathứthuốclánặng.Wilburnghe thấy tiếng rền rĩcủanháibénvà tiếngcửabếp thi thoảng lạisập.Tấtcảnhữngâmthanhấykhiếnnócảmthấydễchịuvàhạnhphúc,bởilẽnóyêucuộcđờivàkhaokhátđượclàmộtphầncủathếgiớinàytrongmộtđêmhènày.Nhưngkhinónằmđó,nónhớlạinhữnggìcừugiàđãnóivớinó.Ýnghĩvềcáichếtlạitrỗidậyvànóbắtđầurunrẩysợhãi.

“Charlotteà?”nónóimộtcáchdịudàng.

“GìcơWilbur?”

“Tôikhôngmuốnchết.”

“Dĩnhiênlàcậukhôngmuốnrồi,”Charlottenóibằngmộtgiọnganủi.

“Tôirấtthíchởđâytrongkhuchuồng,”Wilburnói,“tôiyêumọithứởchỗnày.”

“Dĩnhiênlàcậuthíchrồi,”Charlottenói.“Tấtcảchúngtađềuthế.”

Ngỗngcáixuấthiện,theosaulàbảyngỗngcon.Chúngvươnnhữngcáicổnhỏravàcứthếhuýtgiódudương,ynhưmộtbọnnhỏthổisáo.Wilburlắngnghenhữngthanhâmvớicảtấmlòngtrìumếncủanó.

“Charlotteà?”nónói.

“Gìcơ?”chịnhệnnói.

“Khichịnóisẽngănkhôngchohọgiếttôilàchịnghiêmtúcđấychứ?”

“Cảđờitôichưabaogiờnghiêmtúchơnthếđâu.Tôisẽkhôngđểcậuchết,Wilbur.”

“Chịsẽcứutôithếnào?”Wilburhỏi,tòmòghêgớmvềcáiđiểmnày.

“À,”Charlottenóivẻmơhồ,“tôithậtsựkhôngbiết.Nhưngtôiđangnghĩkếrồi.”

“Thậttuyệt,”Wilbur.“KếnhưthếnàohảCharlotte?Chịđãnghĩđượcđến

đâu rồi? Có thấy ổn lắm không?” Wilbur lại run cả người lên, nhưngCharlottethìbìnhtĩnhvàthưthả.

“Ồ,cũngổnổnthôi,”chịtanhẹnhàngnói.“Kếthìcũngmớinghĩđượcmộttívàchưarađầurađũagìcả,nhưngtôicũngđangcốtậptrungđây.”

“Chịtậptrungvàolúcnàovậy?”

“Vàolúctôilộnđầuxuốngởtrênđỉnhmạngnhện.Đólàlúctôisuynghĩ,bởivìlúcấytấtcảmáuđềudồnvàođầutôi.”

“Tôichỉcóvuitrởlênnếunhưtôicóthểgiúpđượcchịđiềugì.”

“Ồ,tôinghĩkếchỉmộtmìnhthôi,”Charlottenói.“Tôisuynghĩđượcsâuxahơnmộtkhitôisuynghĩmộtmình.”

“Đượcthôi,”Wilburnói.“Nhưngđừngquênchotôibiếttôicóthểlàmđượcđiềugìgiúpchị,vặtvãnhthôicũngđược.”

“À,”Charlottetrảlời,“cậuphảicốbồibổcơthểcậu.Tôimuốncậungủđẫyvàovàvứthếtmọiưuphiềnđi.Đừngcócuốnglênvàđừngcólolắng!Nhaithậtkỹvànhátấttậtcámcủacậu,chỉchừatítẹođủchoTempletonmàthôi.Hãybéoravàkhoẻlên-đấylàcáchcậugiúpđó.Phảisungsứcvàđừngmấtbìnhtĩnh.Cậucóhiểukhônghả?”

“Có,tôihiểu,”Wilburnói.

“Thếthìđingủđi,”Charlottenói.“Ngủlàrấtquantrọng.”

Wilburtấttảđiđếngóctốinhấttrongchuồngnóvàquăngmìnhxuống.Nónhắmmắtlại.Mộtphútsauđónónói.

“Charlotteà?”

“GìvậyWilbur?”

“Tôi có thể ra ngoài để xem tôi có bỏ sót gì trongmáng bữa tối vừa rồikhông?Tôinghĩtôivẫncònđểsótmộttítẹokhoaitâynghiền.”

“Cũngđược,”Charlottenói.“Nhưngtôimuốncậulạiphảiđingủngaytứcthì.”

Wilburliềnphirangoàisânquây.

“Chậmthôi,chậmthôi!”Charlottenói.“Đừngcócuốnglênvàđừngcó lolắng!”

Wilburtựđiềuchỉnhmìnhvàrónrénđitớibêncáimáng.Nótìmthấymộtítkhoaitây,liềnnhaithậtkỹ,vànuốt,vàđivềchỗnằm.Nónhắmmắtvàimlặngđượcmộtlúc.

“Charlotteà?”nónói,giọngthìthầm.

“Gìvậy?”

“Tôicó thểuống tísữakhông?Tôinghĩvẫncònmấygiọtsữasótở trongmáng.”

“Không,mángsạchtrơnrồi,vàtôimuốncậungủđi.Khôngnóichuyệnnữa!Nhắmmắtlạivàngủđi!”

Wilburnhắmmắtlại.Fernnhỏmdậykhỏighếngồivàđivềnhà,trongđầucôđầyắpnhữnggìcôvừanhìnvànghethấy.

“Ngủngonnhé,Charlotte!”Wilburnói.

“Ngủngon,Wilbur!”

Yênắngmộtlúc.

“Ngủngonnhé,Charlotte!”

“Ngủngon,Wilbur!”

“Ngủngon!”

“Ngủngon!”

Chương10:MỘTVỤNỔ

Ngàyquangàychịnhện cứ chúcđầuxuốngchờđợi, để chomộtý tưởngxịchđến.Giờnàyquagiờkhácchịnằmimlìm,chìmđắmtrongsuytưởng.ĐãhứavớiWilburrằngmìnhsẽcứusốngcậuta,chịnhệncươngquyết làphảigiữlấylời.

Charlottebẩmsinhvốnkiênnhẫn.Chịnhệnđãcókinhnghiệmrằngmộtkhimìnhđãđợiđủlâu,thìmộtconruồisẽsavàomạngnhệncủamìnhthôi;vậynênchịtachắcmẩmrằngnếuchịtasuyngẫmđủlâuvềvấnđềcủaWilbur,thìýtưởngrồisẽphảiđếntrongđầuchịta.

Cuốicùng,vàomộtsángtrungtuầnthángBảy,cáiýtưởngấyđãđến.“Saomà lại đơngiản tuyệt vời thế chứ lị!” chị tanóivới chínhmình. “ĐểcứumạngWilbur thìphảichơichonhàZuckermanmộtvố thôi.Mộtkhi tađãchođượccảbọvàotròng,”Charlottenghĩ,“thìngườichắcchắntacũngchovàotròngtuốt.Ngườilàmsaomàkhônbằngbọđược.”

ĐúnglúcđóWilburbướcrangoàisânquây.

“ChịđangnghĩgìđấyhảCharlotte?”nóhỏi.

“Tôiđangnghĩ,”chịnhệnđáp,“rằngconngườitacũngkhờkhạothôi.”

“Nhưng‘khờkhạo’làgìmớiđược?”

“Làdễđưavàotròng,”Charlottenói.

“Thếthìthậtlàmay,”Wilburtrảlời,rồinónằmxuốngdướibónghàngràovànhanhchóng thiếpđi.Chịnhện,vẫn tỉnh táoghêgớm, thìnhìnnó trìumếnvàtínhtoántươnglaichonó.Mùahèđãquađượcmộtnửarồi.Chịbiếtlàkhôngcònnhiềuthờigian.

***

Sángđó,đúnglúcWilburngủthiếpđi,thằngAverylangthangđếnsântrướcnhàZuckerman,cóFerntheođằngsau.ThằngAverycầmtrongtaymộtconếch sống.Fernđộimột trànghoacúc trênđầu.Bọn trẻ chạyàovào trongbếp.

“Thậtlàđúnglúcđểănbánhviệtquất,”bàZuckermannói.

“Nhìnconếchcủacháunày!”thằngAverynóiđoạnđặtconếchlênbệchậurửavàgiơtayralấybánh.

“Mangcáithứkiarangoàingay!”bàZuckermannói.

“Ngườinónónghổi,”Fernnói.“Nógầnchếtrồi.”

“Cònlâu,”Averynói.“Xemnóđểchotaogãivàogiữahaimắtnóđâynày.”Conếchvọtlênvàrơitõmvàochậurửabátđầybọtxàphòng.

“Anh làmdâybánh rađầyngườikìa,”Fernnói. “Chocháuđikiếm trứngtrongchuồnggànhé,côEdith?”

“Rangoàingay,cảhaiđứabay!Vàđừngcómàquấyrầylũgà!”

“Dây rakhắpcả rồi,”Fernkêu lên. “Bánhcủaanhấydâyđầy ra tránkiakìa!”

“Nào,ếch!”thằngAverykêu.Nóvốcconếchlên.Conếchbènđá,làmtóenướcxàphòngvàobánhviệtquất.

“Lạirắcrốirồi!”Fernrênrẩm.

“Điđucáiđunào!”thằngAverynói.

Lũtrẻchạyrakhuchuồngquây.

ÔngZuckerman có cái đu tốt nhất trong cả hạt.Đó làmột sợi dây thừngnặngdàicộtvàocáixàởtrêncửaphíabắc.Ởcuốisợidâythừnglàmộtcáinúttođểngồi.Nóđượcchỉnhsaochotacóthểđánhđumàkhôngbịngã.Tatrèo thang lênvựacỏkhô.Rồi,bámlấydây thừng, tađứngởmépvựavànhìnxuống,vàthấysợvàchóngmặt.Rồitacưỡitrêncáinút,nóchẳngkhácnàomộtchỗngồi.Rồitathuhếtcảcanđảm,hítmộthơithậtsâu,vànhảy.Trongmộtkhắc tadườngnhưsẽrơiđộpxuốngnềnkhuchuồngở títphíadưới,nhưngrồiđộtnhiênsợidâythừngbắtđầutómta lại,và tasẽbayrangoàicửakhuchuồngnhanhvùnvụtvớigió thổivàomắtvào taivào tóc.Rồi ta sẽ phóng vọt lên trên trời và nhìn lên những đámmây, và sợi dâythừngsẽxoayvàtasẽxoayvàđổihướngcùngvớinó.Rồitasẽrơixuống,xuống,xuốngtừtrêntrờivàlạibayvàotrongkhuchuồnggầnnhưvàohẳnvựacỏkhô,rồilạibayranữa(lầnnàythìkhôngxamấy),rồilạivàonữa,rồira,rồivào;vàrồitanhảyravàngãxuốngvàđểchođứakhácthửmộttí.

CácbàmẹởhàngdặmxungquanhđềulolắngvềcáiđunhàZuckerman.Họsợcóđứasẽngãxuống.Nhưngchẳngđứanàongãcả.Bọntrẻhầunhưluônbámvàocácthứchặthơnhẳncáimứcbốmẹchúngthườngnghĩ.

ThằngAveryđútconếchvàotrongtúinóvàtrèolênvựacỏkhô.“Lầntrướctaođucáiđunày,taosuýtnữathìđâmvàomộtconchimnhạn,”nóthétlên.

“Bỏconếchra!”Fernralệnh.

ThằngAverycưỡilênsợidâythừngvànhảy.Nóbayquacửa,vớiếchvàcácthứ,vàvọtlêntrời,vớiếchvàcácthứ.Rồinólạibaytrởvàotrongchuồng.

“Lưỡianhđỏtíarakìa!”Ferngàolên.

“Lưỡimàycũngthế!”thằngAverykêu,vàlạibayrangoàicùngvớiconếch.

“Cócỏkhôởtrongngườiem!Rặmlắm!”

“Gãiđi!”thằngAveryhét,khinóbaytrởlại.

“Đếnlượtem,”Fernnói.“Nhảyxuốngđi!”

“Fernnóhơibịrặm!”thằngAveryhát.

Khinónhảyxuống,nónémcáiđulênchoemgái.Côbénhắmchặtmắtlạivànhảy.Côbécảmthấycúrơichóngmặt, rồi thấyđượccáiđunâng lên.Khicômởmắtracôđãđangnhìnlênbầutrờixanhvàsắpsửabaytrởlạiquakhungcửa.

Bọntrẻthayphiênnhaucảtiếngđồnghồ.

Khi bọn chúng đã đánh đu chán, chúng đi xuống phía bãi thả và hái quảmâmxôidạiđểăn.Lưỡicủachúngđổitừtíasangđỏ.Ferncắnphảimộtquảmâmxôitrongcóconbọcóvịrấtkinh,bènđâmrathoáichí.ThằngAverytìmthấymộthộpkẹorỗngvàbỏconếchcủanóvàotrongđó.Conếchcóvẻbịmệtsauđợtđánhđubuổisáng.Lũtrẻđichậmchạplênphíakhuchuồng.Bọnchúngcũngmệtvàhầunhưkhôngcóđủsứcđểđi.

“Chúngmìnhxâynhà trêncâyđi,” thằngAverygợiý.“Taomuốnsốngởtrênmộtcáicây,vớiconếchcủatao.”

“EmđithămWilburđây,”Ferntuyênbố.

Bọn chúng trèo qua hàng rào vào trong lối đi và uể oải cất bước về phíachuồnglợn.Wilburnghetiếngchúngđếnbènđứngdậy.

ThằngAverypháthiệnramộtcáimạngnhện,và,đếngầnhơn,nónhìnthấyCharlotte.

“Này,nhìnconnhệntochưakìa!”nónói.“Nótokinhkhủng.”

“Đểchonóyên!”Fernhạlệnh.“Anhđãcómộtconếch-thếvẫnchưađủhaysao?”

“Đúnglàmộtconnhệnoáchvàtaosẽbắtsốngnó,”thằngAverynói.Nómởnắphộpkẹo.Rồinónhặtlấymộtcáique.“Taosẽđậpcáiconnhệngiàkiavàotrongcáihộpnày,”nónói.

TráitimWilburgầnnhưngừngđậpkhinóchứngkiếnnhữnggìđangdiễnra.ĐâycóthểsẽlàchungcụccủaCharlottenếuthằngbébắtđượcchịnhện.

“Hãydừngngay,Avery!”Fernkêulên.

ThằngAverychomộtchânquahàngràochuồnglợn.NóđangcốnângcáiquecủanólênđểđậpCharlottethìnómấtthăngbằng.NgườinólắcrồingãrồihuỵchvàomiệngcáimángcủaWilbur.Cáimánglậtúpvàkêuđánhbẹt.Quảtrứngngỗngởngayphíabêndưới.Cótiếngnổđánhbétkhiquảtrứngvỡ,vàrồimộtcáimùikinhkhủngkhiếp.

Fernlalên.ThằngAverynhảydựnglên.Khôngkhínồngnặcnhữnghơivàmùikhủngkhiếpkinhcủaquảtrứngthối.Templeton,đangnghỉngơitronghangcủagã,đãphóngvộivàotrongkhuchuồng.

“Xinkiếu!” thằngAvery la toáng. “Xinkiếu!Thối kinh thật!Rakhỏi đâyngaynào!”

Fernkêuinhlên.Côbébịtmũivàchạyvềphíakhunhà.ThằngAverychạyđằngsau,cũngbịtmũi.Charlottecảmthấynhẹhẳnngườikhithấythằngbéchạyđi.Đúnglàthoáthiểmtronggangtấc.

Cuốibuổisángđó,cácconvật trởvềtừbãi thả-cừugià,cừunon,ngỗngđực,ngỗngcáivàbảyngỗngcon.Baonhiêulàkêucaphànnànvềcáimùiquá tởm,vàWilbur thìphảikểcâuchuyệnhết lầnnàyđến lầnkhác, rằngthằngbénhàArableđãcốbắtCharlottethếnào,vàcáimùiquảtrứngthốixua nó đi đúng lúc ra sao. “Chính cái quả trứng thối đó đã cứu mạngCharlotte,”Wilburnói.

Ngỗngcáithấytựhàovìđãcógópphầntrongsựviệcnguyhiểmnày.“Tôirấtvuivìquảtrứngđóđãkhôngnở,”nókêuquàngquạc.

Templeton thì dĩ nhiên là khốn khổ vì bị mất quả trứng yêu dấu của gã.Nhưnggãkhôngkìmđượcviệckhuếchkhoác.“Củađithayngườiđấymà,”gãnóivớimộtgiọngcáukỉnh.“Mộtconchuộtchẳngbaogiờbiếtđượckhinàothìmộtthứtrởnênhữudụng.Nêntôiđâychẳngvứtđithứgì.”

“Đượcrồi,”mộttrongsốcácconcừunói,“cảcáivụnàyđềulàhayvàtốtchoCharlotte,thếcònvớichúngtađâythìsao?Cáimùinàykhôngthểnàochịunổi.Aimuốnsốngtrongmộtcáichuồngsặcmùitrứngthốicơchứ?”

“Đừng lo, cácngười sẽ chóngquen thôi,”Templetonnói.Gãngồidậyvà

gụcgặckéonhữngsợirâudàivẻ thôngthái, rồichuồnđi làmmộtchuyếnthămthúđốngrác.

KhiLurvyxuấthiệnvàobantrưamangtheomộtxôcámchoWilbur,anhtađộtngộtđứnglạicáchchuồnglợnvàibướcchân.Anhtahíthítkhôngkhívànhănmặt.

“Cáigìgớmthếnhỉ?”anhtanói.Đặtcáixôxuống,anhtanhặtlấycáiquethằngAverylàmrơiđểchọcchocáimánglậtlên.“Chuột!”anhtanói.“Phù!Mình lẽ raphảibiết thểnàocũngcóconchuột làmtổdướicáimángnày.Saomìnhghétchuộtthế!”

Và Lurvy kéo cái máng củaWilbur qua khoảng sân và hất ít đất vào tổchuột, chôn cái trứng vỡ cùng với tất thảy những tài sản khác củaTempleton.Rồianhtanhấccáixôlên.Wilburđứngtrongmáng,đóinhỏdãi.Lurvyđổ thức ăn.Nước cám trút xuốngnhoenhoét quanhmắt và tai conlợn.Wilburủn ỉn.Nóchít và sốc, và sốcvà chít, tạo ra âm thanh sồn sộtsoànsoạt,muốnxơitấttậtcùngmộtlúc.Đúngthậtlàmộtbữaratrò-sữaváng,vụnbộtmì,bánhnướngthừa,nửacáibánhrán,vỏquảbí,haimiếngbánhmìôi,mộtphầnbacáibánhgừng,mộtcáiđuôicá,mộtcáivỏcam,rấtnhiềusợimìtừmộtbátmìsợi,lớpvángcủamộtcốcca-cao,mộtkhúcthạchcũ,mộtmiếnggiấylótxôrác,vàmộtcùidìathạchmâmxôi.

Wilburxơingonlành.NódựkiếnđểlạimộtnửasợimìvàmộtsốgiọtsữachoTempleton.Thế rồinónhớ ra rằnggãchuộtđãcócông thếnào trongviệccứumạngCharlotte,cònCharlotte thì lạiđangcốgắngcứumạngnó.Vậynênnóđểlạinguyênmộtsợimì,thayvìchỉmộtnửa.

Bâygiờkhiquảtrứngvỡđượclấpđi,khôngkhíđãsạchvàkhuchuồnglạicómùidễchịunhưthường.Buổichiềuquađivàbuổitốilạiđến.Bóngđổdàidần.Hơithởmátmẻvàtốtlànhcủabuổitốiđãtrànvàoquacửalớnvàcửasổ.Ngồidạngchân trênmạngnhệncủamình,Charlotteđămchiêuănmộtconruồitrâuvànghĩngợivềtươnglai.Mộtlúcsau,chịtađãhoạtbáttrởlại.

Chịnhệnbòxuốnggiữatấmmạngvàchịbắtđầucắtbớtđimộtvàisợitơ.Chịlàmviệcchậmrãinhưngđềuđặntronglúccácconvậtkhácngủgàgật.Khôngconvậtnào, thậmchícảngỗngcái,nhậnrađược làchịnhệnđanglàm việc. Sâu trong chỗ nằmmềmmại củamình,Wilbur ngáy.Đằng kia

tronggócưathíchcủachúng,bầyngỗngconlíuríucakhúccacủabanđêm.

Charlotteđãcắtrờiđượccảmộtmiếnglớntrêntấmmạngcủamình,đểmộtkhoảngtrốngởgiữa.Thếrồichịbắtđầudệtcáigìđóthếvàochỗnhữngsợitơchịvừamớicắtđi.KhiTempletonquaytrởvềtừđốngrác,vàokhoảngnửađêm,chịnhệnvẫnđanglàmviệc.

Chương11:PHÉPMÀU

Ngàyhômsautrờigiăngsươngmù.Mọithứtrongtrangtrạiđềuướtsũng.Đồngcỏtrôngnhưtấmthảmthầnkỳ.Vạtcâymăngtâynomgiốngnhưmộtkhurừngbạc.

Vàonhữngsángmùsương,mạngnhệncủaCharlottethậtsựlàmộttạovậtđẹpđẽ.Sángấymỗisợitơmongmanhđượctrangtríbởihàngtánhữnghộtnướctíxíu.Cáimạngnhệnsánglấplánhtrongánhngàyvàlàmthànhmộtmẫuhoavănduyêndángvàhuyềnbí,nhưmộttấmvoantinhtế.ThậmchícảLurvy,ngườichẳngmấyquantâmđếncáiđẹp,cũngnhậnracáimạngnhệnngaykhianhtađếncholợnănsáng.Anhtanhậnthấycáimạnghiểnhiệnrõràngbiếtbaovànóđãđượcgiăngcẩnthậnvàtochừngnào.Vàrồianhtalạinhìn thêm nữa và anh ta nhìn thấymột thứ khiến anh ta phải đặt cái xôxuống.Ởkia,ngaygiữatấmmạngnhện,lànhữngchữcáiviếtrờiđượcdệtrấtngayngắnthànhmộtthôngđiệp.Nhưthếnày:

LỢNCỪ!

Lurvythấyngườiyếuhẳnđi.Anhta lấy taymìnhdụiquamắtvànhìn trốhơnnữavàocáimạngnhệncủaCharlotte.

“Mìnhđangthấyảogiác,”anhtalẩmbẩm.Anhtakhuỵugốixuốngvàlầmrầmcầunguyệnmộttẹo.RồiquênbẵngbữasángcủaWilbur,anhtabướcquaytrởlạingôinhàvàgọiôngZuckerman.

“Tôinghĩôngnênđixuốngchuồnglợn,”anhtanói.

“Cóchuyệngìvậy?”ôngZuckermanhỏi.“Cógìkhôngổnvớiconlợnà?”

“Kh-khônghẳn,”Lurvynói.“Ôngcứtựđếnmàxem.”

HaingườibướclặnglẽxuốngchuồngWilbur.Lurvytrỏvàocáimạngnhện.“Ôngcóthấycáitôithấykhôngạ?”anhtahỏi.

ÔngZuckermannhìnchằmchằmvàochữviết trênmạngnhện.Rồiôngtalẩmbẩmhaitừ“LợnCừ”.RồiôngtanhìnLurvy.Rồicảhaibọnhọbắtđầurun rẩy.Charlotte, đang buồn ngủ sau cả đêm ráng sức, nhìn thấy thế thìmỉmcười.Wilburđếnvàđứngngaybêndướitấmmạngnhện.

“LợnCừ!”Lurvylẩmbẩmrấtkhẽ.

“LợnCừ!”ôngZuckermanthìthầm.BọnhọnhìnchằmchằmvànhìnchằmchằmrấtlâuvàoWilbur.RồibọnhọnhìnchằmchằmvàoCharlotte.

“Anhkhôngnghĩlàcáiconnhệnđónó...”ôngZuckermancấttiếng-nhưngôngtavộilắcđầuvàbỏdởcâunói.Thayvìthế,ôngbướctrịnhtrọngquaytrở lạinhàvànóivớivợông.“Edith,đãcóchuyệnxảyra,”ôngnói,bằngmộtgiọngyếuớt.Ôngbướcvào trongphòngkháchvàngồixuống,vàbàZuckermantheosau.

“Anhcóchuyệnnàyphảinóivớiem,Edith,”ôngnói.“Tốtnhấtlàemnênngồixuống.”

BàZuckermanbuôngmìnhxuốngghế.Bàtrôngtáinhợtvàhoảngsợ.

“Edith,”ôngnói,cốgắnggiữchogiọngmìnhđiềmtĩnh,“anhnghĩtốtnhấtlàemnênbiếtrằngchúngtacómộtconlợnhếtsứclạthường.”

Một vẻ hoang mang hoàn toàn hiện ra trên mặt bà Zuckerman. “HomerZuckerman,anhđangnóichuyệngìmớiđược?”

“Đâylàmộtchuyệnrấtnghiêmtrọng,Edith,”ôngtatrảlời.“Conlợnnhàtalàloạihoàntoànkhácthường.”

“Conlợncógìkhácthườngvậy?”bàZuckermanhỏi,vàbắtđầubìnhtâmkhôngthấysợnữa.

“À, anh thực sựvẫn chưabiết,” ôngZuckermannói. “Nhưng chúng ta đãnhậnđượcdấuhiệu,Edithà-mộtdấuhiệuhuyềnbí.Mộtphépmàuđãxảyratrongcáitrangtrạinày.Cómộtcáimạngnhệnrấttoởtrênkhungcửanhàkhokhuchuồng,ngaytrênchuồnglợn,vàkhiLurvyđicholợnănsángnay,anhtađãnhậnracáimạngnhệnnhờcósươngmù,màembiếtmạngnhệnthì nhìn rõđến thếnào trong sươngmù rồi đấy.Vàđúngởngaygiữa cáimạngnhệnlànhữngchữ‘LợnCừ.’Nhữngchữấyđượcdệtluônvàomạngnhện.Chúngthậtsựlàmộtphầncủamạngnhện,Edithạ.Anhbiếtvậybởivìanhđãởdướikiavàcũngđãchứngkiến.Nóviết, ‘LợnCừ,’ rõrànggiữathanhthiênbạchnhật.Khôngthểcógìnhầmlẫnđược.Mộtphépmàuđãxảyravàdấuhiệu thì đã có rồi, ởđây, ngay trong trang trại của chúng ta, vàchúngtacómộtconlợnkhônghềbìnhthường.”

“À,”bàZuckermannói,“emthấyhìnhnhưlàanhhơikhôngchuẩnthếnào.Emthấyhìnhnhưchúngtacómộtconnhệnkhônghềbìnhthường.”

“Ồ, không,” ôngZuckermannói. “Chính con lợnmới là khác thường.Nóviếtvậymà,ngayởđógiữacáimạngnhện.”

“Cóthểlàvậy,”bàZuckermannói.“Đằngnàocũngthế,emđịnhđixemconnhệnmộttí.”

“Đóchỉlàmộtconnhệnxámbìnhthường,”ôngZuckermannói.

Bọn họ đứng dậy và họ cùng đi xuống sân quây củaWilbur. “Thấy chưaEdith?Chỉlàmộtconnhệnxámthường.”

Wilburrất thíchkhiđượcchúýnhiềuđếnnhưvậy.Anhngười làmLurvyvẫncònđứngđó,vàôngvàbàZuckerman,cảbangười,đềuđứngđócảgiờđồnghồ,đọctáiđọchồinhữngchữtrênmạngnhện,vàngắmnhìnWilbur.

Charlottesungsướngkhithấykếcủamìnhđãhiệunghiệm.Chịnhệnngồiimkhôngđộngđậy,vàlắngnghecuộctròchuyệncủamọingười.Khimột

conruồinhỏđụngvàomạngnhện,vừavượtquáchữ‘lợn,’Charlotteđãlaongayxuống,cuốnconruồilên,vàmangnóđichokhuấtmắt.

Mộtlúcsausươngtanđi.Cáimạngnhệnkhôdầnvànhữngconchữkhôngcònhiểnhiện rõ ràngnữa.ÔngbàZuckermanvàLurvybước trở lại nhà.Ngay trước khi bọn họ rời chuồng lợn, ôngZuckermannhìnWilbur thêmmộtlầnnữa.

“Biếtsaokhông,”ôngnóibằngmộtgiọngquan trọng,“từđầu tôiđãnghĩrằngconlợnnàycủanhàmìnhlàmộtconquáhay.Nólàmộtconlợnchắcthịt.Con lợnnàynóchắc ra chắc.Anhcó thấy thịtởvainóchắc thếnàokhông,Lurvy?”

“Có.Tôicóthấychứ,”Lurvynói.“Tôiluônbiếtrõconlợnnày.Nólàmộtconlợnralợn.”

“Nódàinhé,vànómượtnhé,”ôngZuckermannói.

“Đúngthế,”Lurvyđồngý.“Connàynómượtramượt.Nólàlợncừ.”

***

KhiôngZuckermantrởvàotrongnhà,ôngcởibỏquầnáolaođộngvàmặcvàobộcánhdiệnnhất.Rồiôngchuivàoxeôtôcủamìnhvàláiđếnnhàôngmụcsư.Ôngởlạiđócảgiờvàgiảithíchchoôngmụcsưrằngcómộtphépmàuđãxảyraởtrangtrại.

“Đếngiờ,”ôngZuckermannói,“mớichỉcóbốnngườitrênđờibiếtchuyệnmàunhiệmnày-con,vợconEdith,Lurvyngườilàmcủacon,vàcha.”

“Đừngnóivớiainữanhé,”ôngmụcsưnói.“Chúngtacònchưabiếtchuyệnnàycóýnghĩagì, nhưngcó thể lànếu tangẫmnghĩvềnó, ta có thểgiảithíchnótrongbàithuyếtgiáovàoChủnhậttớiđây.Khôngcònnghingờgìlàconcómộtcon lợnhết sứckhác thường.Tacóýsẽnóivềchuyệnnàytrongbàithuyếtgiáovàsẽvạchrõsựthậtrằngcộngđồngnàyđãđượcmộtconvậtkỳdiệuthămviếng.Ànhântiện,conlợnđónócótênkhông?”

“Sao,cóchứ,”ôngZuckermannói.“ConbécháugáicongọinólàWilbur.Conbékểcũnghơilạ-vớirặtnhữngýniệmkỳquặc.Nónuôiconlợnbằngcáchchobúbìnhvàconmuacon lợncủanókhi con lợnđượcmột thángtuổi.”

Ôngbắttayôngmụcsư,vàravề.

Bímậtthìkhógiấu.CònlâumớiđếnChủnhật,nhưngtintứcđãđồnkhắphạt.TấtcảmọingườiđềubiếtmộtdấuhiệuđãxuấthiệntrênmộtcáimạngnhệnởnhàZuckerman.TấtcảmọingườiđềubiếtnhàZuckermancómộtcon lợn kỳ lạ. Mọi người ở cách hàng dặm quanh đó đều kéo đến xemWilbur và đọc các chữ trênmạng nhện củaCharlotte.Đường xe vào nhàZuckerman chật cứng những xe con cùng xe tải đỗ từ sáng đến đêm - xeFord rồixeChevvie rồixeBuick thợ-đi-đường rồixe tảinhỏGMCrồixePlymouthrồixeStudebakerrồixePackardrồixeDeSotovớibộtruyềnlựclỏngrồixeOldsmobilevớiđộngcơphản lựcrồixeJeepchởkháchrồixePontiac.Tintứcvềconlợnlạlanmộtmạchlêncảtrênnúivànôngdânđiầmầmxeđộcmãvàxengựakhôngmuixuống,đứnggiờnàysanggiờkháctrướcchuồngWilburđểngắmcon lợn lạ.Tất cảđềunóihọchưabaogiờnhìnthấymộtconlợnnhưvậytrongđời.

Khi Fern nói với mẹ cô rằng thằng Avery đã cố chọc con nhện nhàZuckermanbằngmộtcáique thìbàArableđãchoángđếnnỗibàbắtngaythằngAverylêngiườngvàphạtkhôngđượcănbữatối.

Nhữngngàytiếpsauđó,ôngZuckermanbậnbịulàmvui lòngkháchthămđếnnỗiôngtrễnảicảviệcđồngáng.Giờthìsuốtngàyôngbậnquầnáođẹp

-vàmặcchúngngaytừbảnhmắt.BàZuckermanthìchuẩnbịcámbãđặcbiệtchoWilburăn.Lurvycạorâuvàđicắttóc;vànhiệmvụcủaanhtalàđicholợnănkhicókháchthăm.

ÔngZuckermanralệnhchoLurvytăngbữachoWilburtừbabữamộtngàylênbốnbữamộtngày.NhàZuckermanbậnbịuvớikháchkhứađếnmứchọquênsạchnhữngviệckháctrongtrangtrại.Quảmâmxôiđãchínhết,nhưngbàZuckermanthìchẳngháivàchếđượcítmứtnào.Ngôcũngcầnđượcxớixáo,nhưngLurvychẳngcótíthờigiannàođểxớixáongô.

VàoChủnhậtnhàthờchậtních.Ôngmụcsưgiảithíchphépmàu.Ôngnóinhững chữ trên tấmmạng nhện đãminh chứng rằng con người phải luônluônsẵnsàngchờđónnhữngđiềukỳdiệuvịlai.

Tóm lại là chuồng lợnnhàZuckermanđã thành trung tâmcủamọi chúý.Fernthậtvuisướng,bởicôbéthấyrằngkếcủaCharlotteđãhiệunghiệmvàrằngmạngsốngcủaWilburcó thểđượcbảođảm.Nhưngcôbécũng thấyrằngkhuchuồnggiờchẳngdễchịumấy-quálànhiềungười.Côthíchnóhơnkhicôcóthểngồimỗimộtmìnhvớinhữngconvậtbạncô.

Chương12:CUỘCHỌP

ĐượcítngàysaukhinhữngchữviếtxuấthiệntrênmạngnhệncủaCharlotte,mộtbuổitối,chịnhệnkêugọimộtcuộchọptấtcảcácconvậtởnhàkhokhuchuồng.

“Tôisẽbắtđầuđiểmdanhnhé.Wilbur?”

“Đây!”conlợnnói.

“Ngỗngđực?”

“Đây,đây,đây!”ngỗngđựcnói.

“Nghecứnhưlàcóđếnbangỗngđựcấy,”Charlottelẩmbẩm.“Tạisaoanhkhôngthểnói‘đây’thôinhỉ?Tạisaoanhcứlặpđilặplạitấtcảmọithứ?”

“Đólàcá-cá-cátínhcủatôi,”ngỗngđựcnói.

“Ngỗngcái?”

“Đây,đây,đây!”ngỗngcáinói.Charlottenhìnchằmchằmvàochịta.

“Cácngỗngcon,từmộtđếnbảy?”

“Kíu-kíu-kíu!”“Kíu-kíu-kíu!”“Kíu-kíu-kíu!”“Kíu-kíu-kíu!”“Kíu-kíu-kíu!”“Kíu-kíu-kíu!”“Kíu-kíu-kíu!”lũngỗngconnói.

“Họpthếnàymớigọilàhọpchứ,”Charlottenói.“Aicũngsẽnghĩchúngtacóbangỗngđực,bangỗngcáivàhaimươimốtngỗngcon.Cừulớn?”

“Be-ee-ee!”tấtcảcừulớncùngtrảlời.

“Cừucon?”

“Be-ee-ee!”tấtcảcừuconcùngtrảlời.

“Templeton?”

Khônglờiđáp.

“Templeton?”

Khônglờiđáp.

“Đượcrồi,tấtcảchúngtađềucómặtởđâytrừanhchuộtra,”Charlottenói.“Tôinghĩ ta có thể tiếnhànhmàkhôngcầnanh ta.Giờ thì tất cảcácbạnchắcđãphảinhậnthấychuyệngìđangdiễnraxungquanhđâytừmấyngàyqua.Thôngđiệpmàtôiđãviếttrênmạng,đểcangợiWilbur,đãđượcđónnhận.NhàZuckermanđãmêtítthòlò,vàtấtcảnhữngngườikháccũngvậy.ZuckermannghĩrằngWilburlàmộtconlợnkhácthường,vàvìthếôngtasẽkhôngmuốngiếtcậuấyvàănthịtcậuấy.TôidámnóirằngtròbịpcủatôisẽhiệunghiệmvàđờiWilbursẽđượccứu.

“Hoanhô!”tấtcảcùngkêulên.

“Cảmơncácbạnrấtnhiều,”Charlottenói.“Giờtôitriệutậpcuộchọpnàyđểcóthêmgópý.Tôicầnýtưởngmớichocáimạngnhện.Ngườitađãđếnphátốmlênvìđọcmãihai từ‘LợnCừ!’rồi.Nếuaiđócóthểnghĩramộtthôngđiệp,haynhậnxétgìkhác,tôisẽrấtvuikhidệtnóvàomạngnhện.Cógợiýgìchokhẩuhiệumớikhông?”

“Thế‘LợnTuyệt’thìthếnào?”mộtconcừuhỏi.

“Khônghay,”Charlottenói.“Nghecứnhưmộtmóntrángmiệngbéongậy.”

“Thế‘Cựckỳ,cựckỳ,cựckỳ’thìthếnào?”ngỗngcáihỏi.

“Giảmxuốngcònmột ‘cựckỳ’ thì nghe cũng rất kháđấy,”Charlottenói.“Tôinghĩ‘cựckỳ’cóthểgâyấntượngvớiZuckerman.”

“NhưngCharlotteà,”Wilburnói,“tôikhôngcựckỳ.”

“Cái đó chẳng cómảymaykhác biệt nào,”Charlotte trả lời. “Khôngmột

mảymay.Ngườitahầunhưtintấtcảnhữnggìngườitanhìnthấybằngchữin.Cóaiởđâybiếtviếtđúngchínhtả‘cựckỳ’thếnàokhông?”

“Tôinghĩ,”ngỗngđựcnói,“làcờhaiựựhaicờcờhaikakahaiỳỳỳỳỳ.”

“Anhchotôilàloạilàmxiếctrêndâynàomớiđượcđâyhả?”Charlottenóivẻghêtởm.“Chắctôiphảimắcchứngmúagiậtthìmớiđigiăngmấycáichữnhưthếlênmạngcủatôi.”

“Xinlỗi,xinlỗi,xinlỗi,”ngỗngđựcnói.

Thếrồiconcừugiànhấtlêntiếng.“TôiđồngýlàphảicócáigìđómớiđểviếttrênmạngnhệnđểcóthểcứusốngWilbur.VànếuCharlottecầnsựtrợgiúp để tìm chữ nghĩa, tôi nghĩ chị ấy có thể nhận được từ anh bạnTempletoncủachúngta.Anhchuộtvẫnđếnchỗđổrácthườngxuyênvàvàoxemđượccảtạpchícũ.Anhtacóthểxéramộttítrangquảngcáovàmangvềnhàkhokhuchuồngđây,đểCharlottecócáimàsaochép.”

“Ýhay,”Charlottenói.“NhưngtôikhôngchắcTempletoncómuốngiúphaykhông.Cácvịbiết anh ta rồiđấy - lúcnàocũngchỉkiếmchácchomình,khôngbaogiờnghĩđếnngườikhác.”

“Tôicượclàtôisẽlàmanhtaphảigiúp,”cừugiànói.“Tôisẽđánhvàocácbảnnănghạđẳngcủaanhta,màanhtathìcóđầy.Anhtađếnrồikia.Tấtcảhãyyênlặngtrongkhitôiđặtvấnđềvớianhta!”

Gãchuộtbướcvàonhàkhotheocáchmàgãluônlàm-rónrénbòvàosátchântường.

“Cóchuyệngìvậy?”gãhỏikhithấycácconvậttậptrunglại.

“Chúngtôiđangcómộtcuộchọplãnhđạo,”cừugiàđáp.

“À,vậythìgiảitánđi!”Templetonnói.“Họphànhlàmtôichánngấy.”Vàconchuộtbắtđầuleolênsợidâythừngbuộcsátvàobứctường.

“NghenàyTempleton,”cừugiànói,“lầnsaukhianhđếnchỗđổrácthìhãymangvềmộtmiếngtạpchícũ.CharlottecầnnhữngýtưởngmớiđểchịấycóthểviếttrênmạngcủachịấyđểcứusốngWilbur.”

“Cứđểnóchết,”gãchuộtnói.“Tôichắccũngsẽlolắmđấy.”

“Anhsẽphảilongaytắplựthôi,khimùađôngtớiđây,”concừunói.“Anhsẽ lo ngay tắp lự vàomột buổi sáng trống trơn trong thángGiêng tới đâythôi,khimàWilburđãchếtvàchẳngkẻnàoxáchmộtxôcámnóngđixuốngđâyrồiđổvàomángcả.ThứcănthừacủaWilburlànguồnthựcphẩmchínhcủaanh,Templeton.Anhbiếtrõmà.ThứcăncủaWilburlàthứcăncủaanh;vìthế,sốphậncủaWilburcũnggắnchặtvớisốphậncủaanh.NếuWilburbịgiếtvàmángcủacậutacứsạchtrơnhếtngàynàyđếnngàykhác,anhsẽgầymònđếnnỗichúngtôisẽnhìnxuyênthấucảbaotửanhvàthấycảcácthứởphíabênkianữa.”

BộrâucủaTempletonrungrung.

“Cóthểlàmụđúng,”gãchuộtcộccằnnói.“Tôisẽlàmmộtchuyếnđếnchỗđổrácvàochiềumai.Tôisẽmangvềmộtmiếngtạpchínếunhưtôicóthểtìmđược.”

“Cảmơn,”Charlottenói.“Cuộchọpđếnđâytạmdừng.Tôicócảmộtbuổitốibậnbịutrướcmắtđây.Tôicònphảidỡmạngnhệnrađểviết‘Cựckỳ’.”

Wilburthẹnthò.“NhưngtôiđâucócựckỳhảCharlotte.Tôichỉlàmộtconlợntrungbìnhthôimà.”

“Cậucựckỳđốivớitôiđâynày,”Charlottetrảlờivớigiọngngọtngào,“vàđiều đómới quan trọng.Cậu là bạn thân nhất của tôi, và tôi nghĩ cậu rấttuyệtvời.Giờthìđừnglýsựnữavàđingủđi!”

Chương13:TIẾNBỘQUÁ

Mãikhuya trongđêm, trongkhicácsinhvậtkhácngủ,Charlotte làmviệctrênmạngcủamình.Thoạttiênchịnhệnxéramộtítnhữngsợitơvòngcầugầntrungtâm.Chịđểnguyênnhữngsợitơchạyxuyêntâm,vìđólànhữngsợicầnđểchịulực.Chịnhệnlàmviệc,cótámcáichânthậtlàhữudụng.Vàrăngcũnghữudụngnhưthế.Chịthíchgiăngmắcvàchịlàmộtchuyêngiavềviệcnày.Khichịnhệnhoàntấtviệcdỡtơra,cáimạngcủachịtrôngnhưthếnày:

Mộtconnhệncóthểsảnxuấtranhiềuloạisợitơ.Chịnhệnvẫndùngtơkhô,chắcđểlàmnền,vàdùngtơdínhđểlàmbẫy-chínhnhữngsợitơnàybắtvàgiữcôntrùng.Charlottequyếtđịnhdùngtơkhôchắcđểviếtthôngđiệpmới.

“Nếumìnhviếttừ‘Cựckỳ”bằngtơdính,”chịtanghĩ,“tấtcảnhữngconbọđiquađềubịdínhvàođóvàlàmmấthếthiệuquả.”

“Xemnào,chữcáiđầutiênlàC.”

Charlotteleolênmộtchỗtrênđỉnhphíabêntráicủamạngnhện.Nhúnnhúnchobộnhảtơvàovịtrí,chịngoắcsợitơvàovàrồibuôngmìnhxuống.Khichịnhaoxuống,nhữngốngxetơbắtđầuhoạtđộngvàchịthảtơra.Đếnđáy,chịlạingoắcsợitơlại.GiờđãcómộtphầncủachữC.Tuynhiên,Charlotte

chưavừaý.Chịlạileolênvàngoắcthêmmộtsợinữa,ngaysátcạnhsợitơđầutiên.Rồichị lại thảsợi tơxuống, thếlàchịcómộtsợiképchứkhôngphải là sợiđơn. “Chữ sẽnổihơnhẳnnếunhưmình làm toànbộbằng sợikép.”

Chị lại leo lên,dịch rachừngmột in-sơvềphíaphải,chạmbộnhả tơvàomạngnhệnvàkéomộtsợitơvềbêntrái,làmthànhphầnđầucủachữC.Chịlàmlạilầnnữa,đểcómộtsợikép.Támchânchịxoayxởliênhồikỳtrận...

“Nào,giờthìđếnƯ!”

Charlotte chăm chú quá đỗi vào công việc của mình, chị bắt đầu tự nóichuyệnvớimình,nhưthểđểkhíchlệbảnthân.Nếubạnngồiimtrongnhàkhokhuchuồng tốihômđó,bạncó lẽđãngheđượcnhững thứđạiđể thếnày:

“Nào,giờthìlạiC!Talênnào!Nốinày!Xuốngnày!Nhảranày!Họ!Nốinày!Tốt!Màylênnào!Lạilầnnữa!Nốinày!Xuốngnày!Nhảranày.Họ,cômình!Từtừđãnào!Nốinày!Trèonày!Nốinày!Quaphảiđê!Nhảranày!Nốinày!Giờthìquaphảivàxuốngvàngoặtcáivòngnàynữanàylạinữanày!Giờ thìqua trái!Nốinày!Trèonày!Lại lầnnữa!Đượcrồi!Nhẹnhàngnào,đểnhữngsợinàycùngvớinhau!Rồi,giờthìxuốnglàmchâncủaC!Nhảranàonào!Họ!Nốinày!Trèonày!Lạilầnnữa!Cômìnhgiỏighê!”

Vàcứ thế,vừa tựnóivớibản thân,chịnhệnvừa thựchiệncôngviệckhókhăncủamình.Khiviệcđãxongxuôi,chịcảmthấyđói.Chịănmộtconbọnhỏmàchịvẫnđểdành.Rồichịngủthiếpđi.

Sánghômsau,Wilburthứcdậyvàđứngdướimạngnhện.Nóhítkhôngkhíbuổisớmmaivàođầytrongphổi.Nhữnggiọtsương,bắtánhmặttrời,khiếncáimạngnhệnthậtsựnổibật.KhiLurvymangbữasángtới,thìđãthấymộtconlợnphongđộ,vàởtrênnó,đượcdệtbằngchữinhoangayngắn,làhaitừCỰCKỲ.Lạimộtphépmàunữa.

LurvychạyvộiđivàgọiôngZuckerman.ÔngZuckermanchạyvộiđivàgọibàZuckerman.BàZuckermanchạyrađiệnthoạivàgọinhàArable.CảnhàArabletrèolênxetảivàphóngvộiđến.

Tấtcảmọingườiđứngtrướcchuồnglợnvànhìnchằmchằmvàomạngnhện

vàđọchaichữđó,đọcđiđọclại,trongkhiWilbur,thậtsựcảmthấymìnhcựckỳ,đứnglặngimngựcnởhếtcảlênvàngọngoạymõmtừbênnàysangbênkia.

“Cựckỳ!”ôngZuckermanthởratrongsựngưỡngmộsungsướng.“Edith,tốt hơn là emnên điện thoại cho phóngviên tờTuần tin và kể cho anh tanghechuyệngìđãxảyra.Anhtasẽmuốnbiếtvềchuyệnnàyđấy.Anhtacũngcóthểsẽmangcảthợảnhđếnnữa.Cảcáibangnàykhôngcóconlợnnàocựckỳnhưconlợnnhàtađâu.”

Tintứcloanra.NhữngngườiđãlàmcuộchànhtrìnhđếnxemWilburkhinólà“lợncừ”bâygiờlạiquaylạiđểxemkhinóthànhlợn“cựckỳ.”

Chiềuđó,khiôngZuckermanđivắtsữabòvàlaurửagióngbuộc,ôngvẫnnghĩmãivềviệcmìnhđãsởhữumộtconlợnkỳdiệulàmsao.

“Lurvy!”ônggọi.“Đừngcómàvứtphânbòvàochuồnglợnnữađấy.Tôicómộtconlợncựckỳchứđùaà.Tôimuốnconlợnmỗingàykhiđinằmphảicórơmmới,sạch.Rõchửa?”

“Vâng,thưaông,”anhngườilàmLurvyđáp.

“Cònnữa,”ôngZuckermannói,“tôimuốnanhbắtđầulàmmộtcáihòmgỗ

choWilbur.TôiđãquyếtđịnhmangconlợnđidựHộichợHạtvàomồngsáuthángChín.Hãylàmcáihòmtovàovàsơnnềnxanhvớichữvàng!”

“Sơnchữgìạ?”Lurvyhỏi.

“NênlàchữLợnTrứdanhnhàZuckerman.”

Lurvynhặtcáixỉarơmlênvàđilấyrơmsạch.Cómộtconlợnquantrọngnhưvậythìcónghĩalàsẽthêmhàngđốngviệc,anhtabiếtrõnhưvậy.

***

Dướivườntáo,ởcuốilốiđi,cómộtđốngrácmàôngZuckermanvứtvàođóđủ loại phế thải cùng những thứ chẳng ai thèm nữa. Nơi đây, trong cáikhoảnhđấtđượcchekhuấtbởinhữngcâytổngquánsủinonvànhữngbụimâmxôidại,làmộtđốngđángkinhngạcnhữngchaicũvàđồhộprỗngvàgiẻráchbẩnvànhữngmẩukimloạivàchaivỡvàbảnlềvỡvàlòxovỡvàpinchếtvà tạpchícũvàgiẻ laubáthỏngcũvàquầnáo laođộngráchvàchấnsonghanvàxôthủngvànhữngnútchaikhôngaimàngvàđủthứtạpnhamvôdụngkhác,trongđócócảmộtcáitayquaylỡcỡđốivớicáimáylàmkembịhỏng.

Templetonbiếtrõđốngrácvàthíchnó.Cóvôsốnhữngchỗnấptốt-chốnchethântuyệtdiệuchomộtconchuột.Vàthườngthìvẫncómộtcáihộpmàthứcănhãycòndínhởbêntrong.

Giờ thì Templeton đang ở đó, lục lọi mọi chỗ. Khi gã quay trở về khuchuồng,gãngậmtheotrongmiệngmộtmiếngquảngcáomàgãxératừmộttạpchínhàunát.

“Cáinàythìsao?”gãhỏi,đoạnchìamiếngquảngcáorachoCharlotte.“Nóviết‘CứngvàGiòn.’‘CứngvàGiòn’lànhữngchữhayđểnhàchịgiănglênmạng.”

“Thật làmột ý tưởng sai lầm,” Charlotte trả lời. “Không thể nào tệ hơn.ChúngtakhôngmuốnZuckermannghĩrằngWilburcứngvàgiòn.Ôngtacóthểsẽbắtđầunghĩvềkhoaitâychiênmiếng,thịtlợnmuốixôngkhóicứngvàgiòncùnggiămbônghảohạng.Cáinàysẽgiộiýtưởngvàotrongđầuôngta.ChúngtaphảiquảngbánhữngphẩmchấtcaoquýcủaWilbur,chứkhông

phảihươngvịcủacậuấy.Làmơnđikiếmtừkhácđi,Templeton!”

Gãchuộttỏvẻchánghét.Nhưnggãcũnglẻnrađốngrácvàsaumộtlúcthìtrở lạivớimộtmảnháovảibông.“Cáinàythìsao?”gãhỏi.“Đâylànhãnhiệuxétừmộtcáiáosơmicũ.”

Charlottekiểmtracáinhãnhiệu.NóviếtlàKHÔNG-CO.

“Tôixinlỗi,Templeton,”chịtanói,“nhưng‘Không-co’làhoàntoànkhôngthể được.Chúng tamuốnZuckerman nghĩ rằngWilbur béo tốt hoàn hảo,chứkhôngphảicorútralàmsaohết.Tôiphảiđềnghịanhcốgắnglầnnữavậy.”

“Nhàchịchotôi là loạigìđâyhử,mộtthằngđưatinchắc?”gãchuộtgầmgừ.“Tôisẽkhôngmấtcảngàycảbuổiđểchạyxuốngcáiđốngrácấymàtìmchấtliệuquảngcáođâu.”

“Chỉmộtlầnnữathôi-làmơnđi!”Charlottenói.

“Tôinóichochịbiếttôisẽlàmgì,”Templetonnói.“Tôibiếtcómộthộpxàphòngbộttronglềuchứacủi.Trênđócóviếtchữ.Tôisẽđemchochịmộtmảnhhộpđó.”

Gãtrèolênsợidâytreotrêntườngvàbiếnvàotrongmộtcáilỗtrêntrầnnhà.Khigãquaylại,gãcắntrongmồmmộtmiếngbìanửaxanhnửatrắng.

“Đây!”gãnói,vẻđắcthắng.“Cáinàythìsao?”

Charlotteđọccácchữ:“VớiTácđộngNgờisángMới.”

“Cáinàynghĩalàgìnhỉ?”Charlottehỏi,cảđờichịtachưabaogiờdùngmộttíxàphòngbộtnào.

“Làmsao tôibiếtđược?”Templetonnói.“Nhàchịmuốn từngữ thì tôiđãmang về đấy thôi.Tôi chắc là tiếp theo đây chị lạimuốn tôi đemvềmộtcuốntừđiển.”

Bọnhọcùngnhaunghiêncứumẩuquảngcáoxàphòng.“Vớitácđộngngờisángmới,”Charlottenhắclạimộtcáchchậmrãi.“Wilbur!”chịtagọi.

Wilburđangngủtrongổrơm,nhảydựnglên.

“Chạyvòngquanhđi!”Charlotteralệnh.“Tôimuốnxemtácđộngcủacậuthếnào,xemcậucóngờisángkhông.”

Wilburphóngthẳngracuốisânquây.

“Giờquaylạiđây,nhanhnữalên!”Charlottenói.

Wilbur phi thật lực trở lại.Da cậu lợn sáng lên.Đuôi của nó xoắn thànhvòngđẹp.

“Nhảylêntrênkhôngnào!”Charlottekêulên.

Wilburnhảycaohếtmứccóthể.

“Cứđểđầugốithẳngravàchạmđấtbằnghaitai!”Charlottehét.

Wilburtuânlệnh.

“Hãylộnlạimộtnửavòngnào!”Charlottekêulên.

Wilburlộnrađằngsau,vừavặnvừauốnéothânhình.

“Được rồi,Wilbur,”Charlotte nói. “Cậu có thể đi ngủ lại được rồi.Đượcđấy,Templeton,quảngcáoxàphòngtốtđấy,tôinghĩvậy.TôikhôngchắcchắntácđộngcủaWilburcóchínhxáclàngờisánghaykhông,nhưngcũng

thúvịđấy.”

“Thậtsựlà,”Wilburnói,“tôicảmthấyngờisáng.”

“Vậyư?”Charlottenóivàtrìumếnnhìncậulợn.“Ồ,cậulàmộtchànglợnhay,vàcậusẽngờisángnữa.Giờthìtôiđãdấnsâuvàoviệcnàyquárồi-vàtôichắcsẽphảiđitớicùng.”

Nhảynhótmệt,Wilburnằmxuốngchỗrơmsạch.Nónhắmmắtlại.Rơmcóvẻ rặm-không thểnàodễchịubằngphânbò, thứmàđã lănvào thì luônmềmmạikhôntả.Vìthế,nóđẩyrơmramộtbênvàduỗingườinằmdàilênđámphân.Wilburthởdài.Thậtlàmộtngàybậnrộn-cáingàyđầutiênmànólàcựckỳ.Hàngđốngngườiđãđếnxemsânquâycủanóvàobuổichiều,vànóđãphảiđứngvàtạodáng,ravẻcựckỳhếtmứccóthể.Giờthìnómệt.Ferncũngđãđếnvàngồilặngimtrênghếcủacôởmộtgóc.

“Hãykểchotôimộtcâuchuyệnđi,Charlotte!”Wilburnóitrongkhinằmdàichờđợigiấcngủkéođến.“Kểchotôimộtcâuchuyệnđi!”

VìthếnênCharlotte,chodùcũngrấtmệt,đãlàmđiềuWilburmuốn.

“Ngày xửa ngày xưa”, chị bắt đầu, “tôi cómột người chị họ xinh đẹp cốgắnggiăngmộtcáimạngnhệnngangquamộtdòngsuốinhỏ.Mộtngàykiacómộtconcábénhảyvọtlênkhôngvàbịmắcvàotrongmạng.Chịhọtôidĩnhiênlàkinhngạcquáthể.Concáquẫyđậpmộtcáchmandại.Chịhọtôihầu như không dám ngăn chặn nó.Nhưng chị ấy đã làm.Chị ấy đâm bổxuốngvànhảrahàngđốngchấtliệubaophủquanhconcávàchiếnđấudữdộiđểbắtnó.”

“Chịấycóthắngkhông?”Wilburhỏi.

“Đólàmộttrậnchiếnkhông-bao-giờ-quên-được,”Charlottenói.“Đằngnàylàconcá,chỉbịmắcmộtbênvây,vàđuôicủanóthìquẫyđậpmandạivàchóisángdướiánhnắng.Đằngkialàcáimạngnhện,bịvõngxuốngrấtnguyhiểmdướitrọnglượngcủaconcá.”

“Concánặngbaonhiêu?”Wilburhăngháihỏi.

“Tôi không biết,”Charlotte nói. “Chị họ tôi ở đó, lạng vào, lách ra, đánhkhôngthươngtiếclênđầuconcáquẫyđậpmandại,nhảyvào,nhảyra,tungtơravàvậtlộndữdội.Đầutiênchịấytungmộtcúchântráivàocạnhđuôi.Con cáquật lại.Rồimột cú chân trái vàođuôi vàomột cú chânphải vàokhúcgiữa.Concáquậtlại.Rồichịấyláchramộtbênvàtungmộtcúchânphải,rồimộtcúchânphảinữavàovây.Rồimộtcúchântráivàođầu,trongkhicáimạngnhệnđungđưavàcănghếtra.”

“Xongrồisao?”Wilburhỏi.

“Chẳngsaocả,”Charlottenói. “Concá thua trận.Chịhọ tôiquấnnóchặtđếnnỗinóchẳngthểnàonhúcnhíchnổi.”

“Xongrồisao?”Wilburhỏi.

“Chẳngsaocả,”Charlottenói.“Chịhọtôigiữconcámộtlúc,thếrồi,khichịấyđãsẵnsàngvàphấnchấn,chịấyănnó.”

“Hãykểchotôicâuchuyệnkhácđi!”Wilburnằnnì.

Charlottebènkểchonónghevềmộtbàchịhọkhácnữacủachịta,mộtnhàhàngkhông.

“Nhàhàngkhônglàcáigì?”Wilburhỏi.

“Làmộtthợláikhinhkhícầu,”Charlottenói.“Chịhọtôichuyênđứngdốcngượcđầuvànhảrađủtơđểlàmthànhmộtquảcầu.Thếrồichịấybuôngravàtấtcảđượcphónglêntrênkhôngvàđượclàngióấmcuốnlêncaomãi.”

“Cóthậtkhông?”Wilburhỏi.“Haylàchịchỉbịara?”

“Thậtđấy,”Charlotte trả lời. “Tôi cónhiều chịhọgiỏi lắm.Cònbâygiờ,Wilbur,đếnlúccậuphảingủrồi.”

“Hãyhátgìđi!”Wilburnằnnì,vànhắmmắtlại.

VìthếCharlottebènhátmộtbàihátru,tronglúclũdếkêulíuríuởtrongcỏvàkhuchuồngtốidần.Đâylàbàihátcủachịnhện:

“Ngủ,ngủđi,ngườithương,ngườiyêu,

Say,sayvào,trongđốngphânvàtrongbóngtối,

Đừngcôđơnvàđừngsợchi!

Vàogiờnàycảếchvàchimhét

Đangngợicathếgiantrongrừngvàruộngcói.

Đừnglonghĩchi,hỡingườiyêuhỡingườiduynhất,

Saytrongđốngphânvàtrongbóngtối!”

NhưngWilburđãngủrồi.Khibàihátchấmdứt,Fernđứngdậyvàđivềnhà.

Chương14:BÁCSĨDORIAN

NgàyhômsaulàthứBảy.Fernđứngbênchậurửatrongbếpđểlaukhôbátđĩacủabữasángtrongkhimẹcôrửa.BàArablelẳnglặnglàmviệc.BàhyvọngFernsẽrangoàivàchơivớilũtrẻconkhác,thayvìlạiđếnkhuchuồngnhàZuckermanđểngồivàxemnhữngconvật.

“Charlottelàngườikểchuyệnhaynhấtmàconbiết,”Fernnóivàdúikhănlauvàomộtbátngũcốc.

“Fern,”mẹcônghiêmnghịnói,“conkhôngđượcbịarachuyện.Conbiếtlànhệnkhôngbaogiờkểchuyệncả.Nhệnkhôngbiếtnói.”

“Charlottenóiđấy,”Ferntrảlời.“Chịấykhôngnóitothôi,nhưngchịấycónói.”

“Thếchịtakểchuyệngìnào?”bàArablehỏi.

“À,”Fernbắtđầu,“chịấykểchoconvềmộtchịhọcủachịấy,đãbắtmộtconcáởtrênmạngnhệncủamình.Mẹđãthấyghêchưa?”

“Fern,conyêu,làmsaomộtconcálạirơivàomộtcáimạngnhệnđược?”bàArablenói.“Conbiết rõchuyệnđókhông thểxảyrađược.Conbịa ramàthôi.”

“Ồ,chuyệnấyxảyrađấyạ,”Ferntrảlời.“Charlottekhôngbaogiờbịacả.Chịhọcủachịấygiăngmộtcáimạngnhệnngangquamộtdòngsuối.Mộtngày kia khi chị ta đang treomình trênmạng thìmột con cá nhỏ vọt lênkhông trungvàomắc vàomạngnhện.Con cá bịmắcmột bên vây,mẹ à;đuôicủanóquẫyđậpmandạivàchóisángdướiánhnắng.Mẹkhôngthấytấmmạng,võngxuốngrấtnguyhiểmdướitrọnglượngcủaconcáhaysao?Chịhọ củaCharlotte cứ lạngvào, lách ra, và chị tađánhmột cáchkhôngthươngtiếclênđầuconcáquẫyđậpmandại,cứnhảyvào,nhảyra,tung...”

“Fern!”mẹ cô cáu kỉnh. “Chấmdứt ngay!Chấmdứt ngay trò bịa chuyện

lungtung!”

“Conkhôngbịa,”Fernnói.“Conchỉkểchomẹnghesựthật.”

“Xongrồithìsao?”mẹcôhỏi,sựtòmòbắtđầulấnáttấtcả.

“ChịhọcủaCharlottethắng.Chịtaquấnchặtconcá,rồichịtaănnó,khichịtađã sẵnsàngvàphấnchấn.Nhệncũngphảiănchứ,cókhácgìchúng tađâu.”

“Ừ,mẹcũngnghĩchúngphảivậy,”bàArablenói,vẻmơhồ.

“Charlotte còn cómột chị họ khác là thợ lái khinh khí cầu.Chị này luônchổngngượcđầu,tuônrahàngđốngtơ,vàđãđượcgiócuốnđi.Mẹà,mẹcóthíchlàmnhưvậykhôngnào?”

“Có,mẹcóthích,cứnghĩmàxem,”bàArabletrảlời.“NhưngFern,conyêu,mẹmuốn con hôm nay ra ngoài chơi chứ đừng đến khu chuồng nhà chúHomernữa.Hãyđitìmcácbạnconvàchơigìhayhoởngoàitrời.Conmấtbaonhiêuthờigiờởcáikhuchuồngấyrồicòngì-concứcôđơnmộtmìnhmãinhưthếkhôngtốtđâu.”

“Cô đơn?” Fern nói. “Cô đơn?Bạn tốt của con đều ở trong nhà kho khuchuồngđó.Đólàmộtnơirấtchanhòa.Chẳngcôđơnmộttẹonào.”

SaumộthồithìFernmấtdạng,lạirađườngxuốngnhàZuckerman.Mẹcôphủi bụi phòng khách.Vừa làmbà vừa nghĩmiết vềFern.Một cô bémàquantâmđếnđộngvậtđếnthếdườngnhưlàđiềukhôngbìnhthường.CuốicùngbàArablequyếtđịnhrằngbàsẽghéthămôngbácsĩgiàDorianđểxintưvấn.Bàraxevàláivềphíavănphòngcủaôngởtronglàng.

BácsĩDoriancóbộrâurậm.ÔngrấtvuikhithấybàArablevàlấymộtchiếcghếthậtdễchịuchobàngồi.

“ChuyệnlàvềFern,”bàgiảithích.“FerntốnquánhiềuthờigiantrongkhuchuồngnhàZuckerman.Điềunàycóvẻkhôngđượcbìnhthường.Conbécứngồi trên cái ghếvắt sữabò trongmột gócnhàkhokhu chuồng, sát cạnhchuồnglợn,vàquansátcácconvậthếtgiờnàysanggiờkhác.Nóchỉngồivàlắngnghe.”

BácsĩDorianngảngườirasauvànhắmmắtlại.

“Haythếnhỉ!”ôngnói.“Ởđóchắcphảithúvịvàyênắnglắmđấy.Homercómộtítcừu,đúngkhôngnhỉ?”

“Vâng,” bà Arable đáp. “Nhưng mọi chuyện bắt đầu với cái con lợn màchúng tôi để Fern nuôi bằng cách cho bú bình.Con bé gọi nó làWilbur.Homermuaconlợn,vàtừkhiconlợnrờichỗchúngtôiFernluônđếnnhàchúcủanóđểđượcởgầnconlợn.”

“Tôiđãnghenhiềuchuyệnvềconlợnđórồi,”bácsĩDorianmởmắtranói.“Ngườitanóiđólàmộtconlợnralợn.”

“Ôngđãnghevềnhữngchữxuấthiệntrênmạngnhệnchưa?”bàArablenônnónghỏi.

“Cónghe,”ôngbácsĩtrảlời.

“Ồ,thếôngcóhiểukhông?”bàArablehỏi.

“Hiểucáigì?”

“Ôngcóhiểutạisaolạicóchữtrênmộtcáimạngnhện?”

“Ồ,không,”bácsĩDorianđáp.“Tôichẳnghiểutạisaocả.Nhưngvềvấnđềnàythìngayviệctạisaoconnhệnhọcđượccáchgiăngmạngtôicũngchẳnghiểu. Khi những chữ cái xuất hiện, ai cũng nói chúng là một phép màu.Nhưngchẳngainhậnthấyrằngngaycáimạngnhệnthôicũnglàmộtphépmàu.”

“Một cáimạng nhện thì có gì làmàu nhiệm?” bàArable nói. “Tôi khônghiểu tại saoôngnóimột cáimạngnhện làmộtphépmàu - chỉ làmột cáimạngnhệnthôimà.”

“Bàđãbaogiờthửgiăngmộtcáimạngchưa?”bácsĩDoranhỏi.

BàArablenhấpnhổmkhôngyêntrênghếbành.“Không”,bàtrảlời.“Nhưngtôicóthểmócmộtcáikhănvàtôicóthểđanmộtcáivớ.”

“Chắcchắnrồi,”ôngbácsĩnói.“Nhưngcóaiđóđãdạybà,đúngkhông?”

“Mẹtôidạytôi.”

“Đó,vậycóaidạyconnhệnkhông?Mộtconnhệnconbiếtgiăngmộtcáimạng nhệnmà không cần bất cứ ai hướng dẫn gì hết. Bà không thấy đóchínhlàmộtphépmàuà?”

“Tôicholàthế,”bàArablenói.“Tôichưabaogiờnhìnsựthểtheolốiấy.Song, tôivẫnkhônghiểu tạisaomấychữấy lạicóở trênmạngnhện.Tôikhônghiểunổi,vàtôikhôngthíchnhữnggìmàtôikhônghiểunổi.”

“Chẳngaihiểucả,”bácsĩDorianthởdàinói.“Tôilàmộtbácsĩ.Bácsĩđượccoilàhiểumọithứ.Nhưngtôikhônghiểuđượcmọithứ,vàtôikhôngcóýđịnhđểviệcđólàmtôiphảilolắng.”

BàArablebồnchồn.“Fernnóirằngcácconvậtnóichuyệnvớinhau.BácsĩDorian,ôngcótincácconvậtnóichuyệnhaykhông?”

“Tôichưabaogiờngheconnàonóigìcả,”ôngbácsĩtrảlời.“Nhưngcáiđóthìchẳngchứngminhnổiđiềugì.Hoàntoàncóthểrằngmộtconvậtđãnóichuyệnrấtlịchthiệpvớitôinhưngtôihoàntoànkhôngnhậnrabởivìtôiđãkhông chú tâm.Trẻ con chú tâmhơnngười lớnnhiều.NếuFernnói rằngnhữngconvậttrongkhuchuồngnhàZuckermannóichuyện,tôisẵnsàngtincôbéđấy.Cóthểlànếuconngườinóiítđi,độngvậtsẽnóinhiềulên.Conngườitalànhữngcáimáybahoakhôngngừng-tôicóthểcamđoanvớibàđiềunày.”

“Vâng,tôicảmthấynhẹlòngvềFernhơnrồi,”bàArablenói.“Ôngcónghĩtôicầnphảilolắngvềconbéhaykhông?”

“Côbétrôngổnchứ?”ôngbácsĩhỏi.

“Ồ,vâng.”

“Ănuốngtốtchứ?”

“Ồ,vâng,nólúcnàocũngđóingấu.”

“Đêmngủngonchứ?”

“Ồ,vâng.”

“Vậythìđừngcólogìnữa,”bácsĩnói.

“Ôngcóchorằngconbésẽ lạibắtđầunghĩđếncáigìkhácngoài lợnvớicừuvớingỗngvớinhệnhaykhông?”

“Fernnămnaybaonhiêutuổi?”

“Nólêntám.”

“À,”bácsĩDoriannói,“tôinghĩconbésẽluônyêuđộngvật.Songtôinghingờ việc cô bé sẽ quanh quẩn cả đời ở trong nhà kho khu chuồng nhàZuckerman đấy. Thế bọn con trai thì sao - Fern có quen biết đứa nàokhông?”

“NóquenHenryFussy,”bàArablehoanhỉnói.

BácsĩDoriannhắmmắtlạilầnnữavàchìmđắmvàotrongsuytư.“HenryFussy,”ônglẩmbẩm.“Hừm.Kháđấy.Rồi,tôinghĩbàkhôngcógìphảilolắngđâu.CứđểFerngiaoduvớibạncủacôbétrongkhuchuồngnếucôbémuốn.Tôicóthểnói,chảcầnphảiđắnđogìhết,lànhệnvàlợncũnghoàntoànhấpdẫnchẳngkémgìHenryFussycả.SongtôiđoánrằngsẽđếnmộtngàycậuchàngHenrykiacũngcócơhội thuhútđượcsựchúýcủaFern.Bọntrẻmỗinămmỗithayđổiđếnlàkinhngạc.Averythìthếnàorồi?”ônghỏi,mởtođôimắthơnnữa.

“Ồ,Avery,”bàArablekhẽcười,“Averylúcnàocũngổncả.Dĩnhiên,nóbịvướngvàocâysơnđộcvàbịcảongthườnglẫnongbắpcàyđốtvàmangcảếchcảrắnvềnhàvàlàmvỡtấtcảnhữnggìnóđộngtayđến.Nóthìổnlắm.”

“Tốt!”ôngbácsĩnói.

BàArablechàotạmbiệtvàcảmơnbácsĩDorianđãtưvấn.Bàđãcảmthấyyêntâmhơnrấtnhiều.

Chương15:LŨDẾ

Lũdếhátởtrongcỏ.Bọnchúnghátbàihátvềmùahèkếtthúc,mộtbàihátđơnđiệu,buồntẻ.“Mùahèhếtrồiquarồi,”bọnchúnghát.“Hếtrồiquarồi,hếtrồiquarồi.Mùahèchếtrồi,chếtrồi.”

Lũdếcảmthấychúngcótráchnhiệmphảicảnhbáomọingườirằngmùahèkhôngthểcứkéodàimãiđược.Thậmchíngaycảvàonhữngngàyđẹpnhấttrongnăm-nhữngngàymàhèđangchuyểnsangthu-lũdếvẫncứrảríchloantinvềnhữngbuồnthươngvàthayđổi.

Aicũngnghe thấybàicacủa lũdế.AveryvàFernArablecũngnghe thấykhichúngcấtbướctrênconđườngđầybụi.Chúnghiểurằngtrườnghọcsắpsửamởcửatrởlại.Bầyngỗngchoainghethấyvàhiểurằngchúngsẽkhôngbaogiờcònlàngỗngconđượcnữa.Charlottenghethấyvàchịtahiểurằngmình chẳng còn nhiều thời gian. Bà Zuckerman, đang dở việc trong bếp,nghethấybàihátcủalũdế,vàmộtnỗibuồncũngxâmchiếmlòngbà.“Lạimộtmùahènữaquarồi,”bàthởdài.AnhngườilàmLurvy,đangđóngmộtcáihòmchoWilbur,nghethấybàihátvàbiếtđãđếnlúcđidỡkhoaitây.

“Mùahèhếtrồiquarồi,”bọndếnhắclại.“Cònbaođêmnữathìbuốtgiá?”bọndếhát.“Tạmbiệtmùahè,tạmbiệt,tạmbiệt!”

Bầycừunghethấytiếngbọndế,vàchúngcảmthấykhóchịuđếnmứcchúngphávỡmột lỗhổngởhàng ràobãiquâyvàđi thơ thẩn tuốt lên trêncánhđồngphíabênkiaconđường.Ngỗngđựcpháthiệnralỗhổngvàdẫncảgiađìnhđiqualuôn,vàcảlũđãvàovườncâyănquảrồixơitáovungvãitrênmặtđất.Mộtcây thíchnhỏ trongđầmlầynghe thấybàihátcủadếbèn lolắngmàngảthànhmàuđỏ.

Wilburgiờđâyđãtrởthànhtâmđiểmthuhútsựchúýtrongtrangtrại.Thứcănngonvớithờigianbiểuđềuđặnđãchokếtquảnhãntiền:Wilburlàmộtcon lợnbất kỳ ai cũngphải tựhào.Trongmột ngàymà cóhơnmột trămngườiđếnđứngtrướcsâncủanóvàngắmnhìnnó.CharlotteđãgiăngchữNGỜISÁNG,vàWilburnomthậtsựngờisángkhinóđứngđó trongánh

mặttrờivàng.Từngàychịnhệngiúpđỡnó,nócũngđãcốhếtsứccóthểđểxứngvới danh tiếng của nó.Khimạngnhện củaCharlotte viếtLỢNCỪ,Wilburcốlắmđểnomgiốngnhưlợncừ.KhimạngnhệncủaCharlotteviếtCỰCKỲ,Wilburđãcốđểtrôngthậtcựckỳ.Vàgiờđây,khimạngnhệnviếtNGỜISÁNG,nólàmmọithứcóthểđểchongườinósánglên.

Đểtrôngngờisánglàđiềukhôngdễtínào,nhưngWilburđãquyếtlàmđiềuđóbằngcảýchíbảnthân.Nósẽhơiquayđầuvàchớpchớphàngmidài.Rồinósẽthởthậtsâu.Vàđếnkhikhángiảcủanóbắtđầuchán,nósẽvọtlênkhôngvàvặnnửangườinhảyvềđằngsau.Thấyvậyđámđôngsẽlalênvàtrầmtrồ.“Thấylợnnàonhưvầychưa?”ôngZuckermansẽhỏi,vớivẻrấtmãnnguyện.“Conlợnnàyngờisáng.”

MộtsốbạnbècủaWilbur trongkhuchuồng longạivìsợ tấtcảnhữngsựchúýnàysẽănsâuvàođầuócnóvàkhiếnnótựcaotựđại.Nhưngkhônghề.Wilburlàkẻkhiêmtốnvôcùng;danhtiếngkhônglàmnóbịhỏng.Nóvẫncònlolắngnhiềuvềtươnglai,bởivìnócũngkhómàtinđượcrằngchỉmỗichịnhệnthôiđãcóthểcứuđượcđờinó.Thỉnhthoảngvàobanđêmnóvẫngặpácmộng.Nómơthấyrằngngườitatớivàhạnóbằngdaovàsúng.Nhưngđóchỉlàmơthôi.Vàobanngày,Wilburthườngcảmthấytựtinvàhạnhphúc.Chẳngcóconlợnnàolạicóđượcnhữngbạnbèchânthậtdườngấy,vànónhậnrarằngtìnhbạnlàmộttrongnhữngthứlàmtamãnnguyệnnhất trên thế gian này. Thậm chí cả bài ca của bọn dế cũng không làmWilburquábuồn.NóbiếtđãsắpđếnkỳHộichợHạtrồi,vànóđangngóngchờchuyếnđidự.NếumànócóthểnổibậtlênởHộichợ,vàlạigiậtgiảigìđócótiềnthưởng,nóchắcrằngZuckermansẽđểnósống.

Charlottecũngcónhữngnỗiloriêng,nhưngchịtachẳnghềnóira.MộtbuổisángWilburhỏichịnhệnvềHộichợ.

“Chịđicùngtôichứ,phảikhônghảCharlotte?”nónói.

“Ồ,tôikhôngbiết,”Charlottetrảlời.“Hộichợdiễnrađúngvàothờiđiểmkhókhăncủatôi.Tôisẽthấyrấtbấttiệnnếuphảirờinhà,ngaycảchỉtrongvàingày.”

“Tạisao?”Wilburhỏi.

“Ôi, tôichỉ thấykhôngmuốnrờimạngnhệncủamình thôi.Ởđâycòncó

biếtbaonhiêuthứ.”

“Làmơnđicùngtôiđi!”Wilburnănnỉ.“Tôicầnchị,Charlotteà.TôikhôngthểchịuđượcviệcđiHộichợmàkhôngcóchị.Chịchỉviệcđếnthôimà.”

“Không,”Charlottenói,“tôitinrằngtốthơncảlàtôiởnhàvàxemliệucólàmxongđượcmộtsốviệckhông.”

“Việcgìvậy?”Wilburhỏi.

“Đẻtrứng.Đãđến lúc tôiphải làmmộtcáibọc trứngvàđẻđầy trứngvàotrongđó.”

“Tôikhôngbiếtchịlạicóthểđẻtrứngnữa,”Wilburkinhngạcnói.

“Ồ,chắcrồi,”chịnhệnnói.“Tôiđanăngmà.”

“‘Đanăng’nghĩalàgìvậy-đầyắptrứngà?”Wilburhỏi.

“Chắcchắnlàkhông,”Charlottenói.“‘Đanăng’nghĩalàtôicóthểdễdàngchuyển từviệcnàysangviệckhác.Cónghĩa là tôikhôngchỉgiớihạncáchoạtđộngcủatôitrongviệcgiăngtơhaybắtmồihaynhữngtrònhưvậy.”

“TạisaochịkhôngđicùngtôiđếnKhuHộichợvàđẻtrứngởđó?”Wilburbiệnluận.“Nhưthếsẽvuikinhkhủng.”

Charlottegiậtcáimạngnhệncủamìnhmộtcáivàđămchiêunhìnnóđuđưa.“Tôisợlàkhôngthểđược,”chịnhệnnói.“Cậukhôngbiếtđiềucănbảnvềviệcđẻtrứngđâu,Wilbur.TôikhôngthểsắpxếpnghĩavụgiađìnhđểchohợpvớilịchtrìnhcủaHộichợHạtđược.Khitôiđãsẵnsàngđểđẻtrứng,tôisẽ phải đẻ, Hội chợ hay không Hội chợ cũngmặc. Tuy nhiên, tôi khôngmuốncậuphảilolắngvềđiềuđó-cậucóthểbịgiảmcânmất.Tacứthốngnhấtthếnàyđi:tôisẽđếnHộichợmộtkhitôicóthể.”

“Ôi,tốtquá!”Wilburnói.“Tôibiếtchịsẽkhôngbỏrơitôiđúnglúctôicầnchịnhấtmà.”

Cả ngày hôm đóWilbur ở trong chuồng, ườn thân nhàn hạ trong ổ rơm.Charlottenghỉngơivàănmộtconchâuchấu.Chịtabiếtrằngchịtakhông

thểgiúpWilburđượcnhiềunữa.Chỉtrongítngàytớichịtasẽphảivứtbỏtấtcảmọithứvàlàmmộtcáibọcđẹpđẽđểbọclũtrứngcủamình.

Chương16:ĐIHỘICHỢ

ĐêmtrướcngàyHộichợ,tấtcảmọingườicùngđingủsớm.FernvàAverylêngiườngtừtámgiờtối.Averynằmmơthấycáivòngđuquaydừnglạivànóthìởtrêncáigiỏcaonhất.Fernnằmmơthấycôbịchóngmặtbuồnnôntrêncáiđu.

Anhngười làmLurvy lêngiường lúc támrưỡi.Anh tanằmmơthấymìnhnémphi tiêu trúng conmèo vải và lãnh thưởngmột cái chănNavajo xịn.ÔngvàbàZuckermanlêngiườnglúcchíngiờ.ÔngZuckermannằmmơvềWilbur.ÔngmơthấyWilburlớnđùnglênchođếnkhinódàimộttrămmườisáufeetvàcaochínmươihaifeetvànóđãgiậthếttấtcảcácgiảithưởngởHội chợ và người nó phủ đầy huy chương và thậm chí có một cái huychươngbuộccảvàocuốiđuôinó.

Dướinhàkhokhuchuồng, các convật cũngđi ngủ sớm, tất cả, ngoại trừCharlotte.NgàymaisẽlàNgàyHộichợ.MọiconvậtđềutínhsẽdậysớmđểnhìnWilburbướcvàocuộcphiêulưughêgớmcủanó.

Sánghômsau, tất cảdậyngay từ rạngđông.Trờinóng.TạinhàArableởđoạn đường trên, Fern lôi một xô nước nóng vào trong phòng cô và laungườibằngbọtbiển.RồicôbậnmộtbộcánhđẹpnhấtbởicôbiếtrằngcôsẽgặpbọncontraiởHộichợ.BàArablekỳcọđằngsaucổthằngAvery,rồidấpnướctócnó,rồirẽngôi,rồichảixuốngrấtmạnhđểtócépvàođỉnhđầunó-tấtcả,ngoạitrừsáusợitóccứdựngđứnglên.ThằngAverymặcquầnlótsạch,quầnbòxanhsạch,vàmộtáonịt lensạch.ÔngArablemặcquần

áo,ănsáng,rồiđirangoàivàđánhbóngcáixetảicủaông.ÔngđãđềnghịđượcchởmọingườiđếnHộichợ,trongđócóWilbur.

Dậy từ tinhmơ, Lurvy đã bỏ rơm sạch vào trong hòm gỗ củaWilbur vàmangnóđếnchuồnglợn.Cáihòmgỗsơnmàuxanh.Cóhàngchữvàngnhưthếnày:

LỢNTRỨDANHNHÀZUCKERMAN

NhândịpnàyCharlottelàmmạngnhệncủachịtatrôngrấtdễcoi.Wilburănbữasángmộtcáchchậmrãi.Nócốlàmchonóngờisángmàkhôngbịvẩythứcănlêntai.

Trongbếp,bàZuckermanđộtnhiênramộttuyênbố.

“Homer,”bànóivớiôngchồng,“emsẽchoconlợntắmnướcsữa.”

“Tắmgì?”ôngZuckermanhỏi.

“Tắmnướcsữa.Bàemvẫnthườngcholợntắmnướcsữakhiconvậtbịbẩn-emvừamớinhớraxong.”

“Wilburkhônghềbẩn,”ôngZuckermannóivẻtựhào.

“Nórấtbẩnởđằngsautai,”bàZuckermannói.“MỗilầnLurvyđổthứcănchonó,cámcứchảyvòngquanhtai.Rồicámkhôđi,vàđóngthànhmảng.Nócũngbịbẩnởmộtbênsườnchỗnónằmtrênphân.”

“Nónằmtrênrơmsạch,”ôngZuckermanđínhchính.

“Ôidào,nóbẩn,vànósẽđượctắmnướcsữa.”

ÔngZuckermanyếuớtngồixuốngvàănmộtcáibánhrán.Vợôngđivàotronglềuchứacủi.Khibàtrởra,bàđãđiủngcaosuvàmặcmộtcáiáomưacũvàxáchmộtthùngnướcsữavớimộtcáibànchảigỗnhỏ.

“Edith,emđiênthậtấy,”Zuckermanlầmbầmnói.

Nhưngbàkhônghềchúýđếnông.Họcùngnhauđixuốngchuồnglợn.Bà

Zuckermankhôngbỏphíchútthờigiannào.BàtrèovàotrongvớiWilburvàbắt tayvàolàmviệcngay.Nhúngbànchảivàotrongnướcsữa,bàchàxátkhắpngườiconvật.Bầyngỗngtúmtụmxungquanhđểxemtròvui,vàcảlũcừulớnlẫnlũcừubécũngvậy.ThậmchícảTempletoncũngthậntrọngthòcáiđầucủagãrangoài,đểxemWilburtắmnướcsữa.Charlottethìquantâmghêgớm,chịtahạmìnhxuốngtrênmộtsợitơđểcóthểnhìnrõhơn.Wilburđứng yên và nhắmmắt lại. Nó có thể cảm thấy nước sữa chảy nhỏ giọtxuốngbêndướisườnnó.Nóhémõmravàmộtítnướcsữachảyngayvào.Thậtlàngon.Nócảmthấyngờisángvàhạnhphúc.KhibàZuckermanxongviệcvàlaukhôngườinó,nóđãlàmộtconlợnsạchnhất,đẹpnhấtmàngườitatừngthấy.Thânnótrắngngần,vàmịnnhưlụa,quanhtaivàmõmcứhồnglên.

ÔngbàZuckermanđilênthayquầnáođẹp.Lurvyđicạorâuvàmặcáosơmikẻsọcôvuôngvớicàvạtđỏtía.Cácconvậtbịbỏmặckệchotựtungtựtáctrongkhuchuồng.

Bảyconngỗngconcứdiễuquadiễulạiquanhmẹchúng.

“Làmơn,làmơn,làmơnmangbọnconđếnHộichợ!”mộtconngỗngconnói.Thếrồicảbảyconbắtđầunhìnhèođểđượcđi.

“Làmơn,làmơn,làmơn,làmơn,làmơn,làmơn...”

Bọnchúngcũnglàmhuyênnáođángkể.

“Cáccon!”ngỗngcáiquát.“Chúngtaphảiyên-yên-yênlặngởnhà.ChỉcóWilbur-ilbur-ilburlàđiHộichợmàthôi.”

ĐúnglúcấythìCharlottengắtlời.

“Tôicũngsẽđinữa,”chị tanhẹnhàngnói.“TôiđãquyếtđịnhsẽđicùngWilbur.Cậutacóthểsẽcầnđếntôi.ChúngtachẳngbiếttrướcđượcđiềugìsẽxảyraởHộichợ.Aiđócũngsẽphảiđicùng,màphảilàngườibiếtđọcbiếtviết.VàtôinghĩtốtnhấtlàTempletonnênđi-tôicóthểsẽcầnđếnmộtngườichạyloongtoongvàphụtávòngngoài.”

“Tôichảđiđâusất,”gãchuộtcàunhàu.“Tôikhôngcótítẹohứngthúnàovớicáchộichợ.”

“Àđó làvìanhchưa từng tớimộthộichợnàocả,”concừugiànhậnxét.“Hội chợ chính là thiên đường củamột con chuột. Ở hội chợ tất cảmọingườicứvungvãithứcănđầycảra.Mộtconchuộtcóthểlẻnrangoàivàođêmkhuyavàlàmmộtbữađạiyến.Trongchuồngngựaanhcóthểtìmthấycháo yến mạch mà bọn ngựa nuôi và ngựa đua đã làm vương vãi. Trênkhoảnhcỏbịgiẫmnátgiữalốiđianhsẽtìmthấymộtcáihộpvứtđiđựngphầncònlạiđãbịôicủabữatrưagồmbánhmìkẹpbơđậuphộng,trứngluộckỹ,vụnbánhquy,mấymẩubánhrán,vàmộttítẹophomát.Ởgiữađườngđấtcứngngắc,saukhiđènđómtắtđihếtvàngườitađãvềnhàđingủ,anhsẽtìmthấymộtkhobáuthựcsựtoànmẩubỏngngô,nhữnggiọtsữatrứngđãđônglại,táotẩmđườngbịbọntrẻchánvứtđi,đườngkính,quảhạnhmuối,kemque,kemốcquếgặmdở,vàquekẹo.Khắpnơitoànlàbổnglộctrờichovớimộtconchuột-tronglều,trongquán,trongchuồngcỏ-tạisao,vìđốngthựcphẩmthừakinhtởmmàmộthộichợthảirathìđủthỏamãncảmộtđạoquânchuột.”

HaimắtTempletonlóesáng.

“Cóthậtvậykhông?”gãhỏi.“Cáichuyệnhuyênthuyênlàmngườitarỏdãicủamụcóthậtkhôngđấy?Tôithíchsốngxahoasangtrọng,vànhữnggìmụnóikíchthíchtôilắm.”

“Sựthậtđấy,”cừugiàđáp.“CứđiHộichợmàxem,Templeton.Nhàanhsẽthấycácđiềukiệnởmộthộichợvượtquácảnhữnggiấcmơhoangdạinhất

củanhàanh.Nhữngcáixôvẫncòndínhđầyđậunghiềnôi,nhữnghộpcávẫncònmộtítcángừ,nhữngcáitúigiấyvấymỡvẫncòn...”

“Thếđủrồi!”Templetonkêulên.“Đừngnóigìvớitôithêmnữa.Tôisẽđi.”

“Tốtlắm,”Charlottenóivànháymắtvớicừugià.“Cònbâygiờ-khôngcònchútthờigiannàothừaranữađâu.MộtchốcnữathôilàWilbursẽđượcđưavàohòm.Templetonvàtôisẽphảichuivàotronghòmngaybâygiờvànấpchokỹ.”

Gãchuộtkhôngbỏphímộtphútnào.Gãlaovụtlêncáihòm,luồnquakhecácthanhgỗ,rồikéorơmphủlênmìnhđểchẳngaithấygãnữa.

“Được rồi,”Charlottenói, “giờđến lượt tôi.”Chị ta lướt trongkhôngkhí,nhảramộtsợitơ,vànhẹnhànghạxuốngdướiđất.Rồichịtatrèolênmộtbênhòmvàẩnmìnhtrongmộtcáihốcmắtgỗcủatấmvántrêncùng.

Concừugiàgậtgù.“Mộtchuyếnhàngghêchưa!”bàtanói.“Lẽraphảiviếtthành‘LợnTrứdanhnhàZuckermancùngHaiTênLậuVé’.”

“Coichừng,người tađangđến-ến-ếnđấy!”ngỗngđựckêulên.“Cẩnthận,cẩnthận,cẩnthận!”

CáixetảitocóôngArableláiđangchầmchậmlùivềphíasânquây.Lurvyvà ông Zuckerman đi bên cạnh. Fern vàAvery ở trên thùng xe, bám vàothànhbên.

“Cậunghetôinóiđây,”cừugiàthìthầmvớiWilbur.“Khibọnhọmởhòmravàcốđẩycậuvào,cứvùngvẫythậtlực!Đừngcólênmàkhôngvùngvẫy.Lợnluônkhángcựkhichúngbịchởđi.”

“Nếutôivùngvẫytôisẽbịbẩn,”Wilburnói.

“Đừngđểýđếnchuyệnđó-cứlàmnhưtôibảo!Vùngvẫythậtlực!Nếucậucứthếbướcvàocáihòmmàkhôngkhángcự,Zuckermancóthểnghĩrằngcậubịphùphép.ÔngtasẽsợkhôngdámđiHộichợ.”

Templetonthòcáiđầucủagãrakhỏiđámrơm.“Cứvùngvẫynếucậuphảilàmvậy,”gãnói,“nhưnghãylàmơnnhớrằngtôiđangnấpởphíadướicái

hòmnàyvàtôikhôngmuốnbịgiẫmlên,haybịđávàomặt,haybịđậptúibụi,haybịxôđẩycáckiểu,haybịđè,haybịđánh,haybị thâmtímmìnhmẩy,haybịxâyxước,haybịsứtsẹo,haybịđấm.Hãyđểýmìnhđangcáilàmgì,thưaquýôngNgờisáng,khingườitatốngquýônglên!”

“Imlặngđi,Templeton!”cừugiànói.“Rụtcáiđầuanhvào-bọnhọđangđếnđấy.Ravẻngờisángđi,Wilbur!Nằmthấpxuống,Charlotte!Nóinăngầmĩđi,anhchịngỗng!”

Cáixetảilùichầmchậmvàochuồnglợnvàdừnglại.ÔngArabletắtmáy,xuốngxe,đivòngrasau,vàhạthànhđằngsauxuống.Bầyngỗngkhenngợiầmĩ.BàArablerakhỏixe.FernvàAverynhảyxuốngđất.BàZuckermanđitừtrênnhàxuống.TấtcảmọingườisắphàngởbờràovàđứngmộtlúcđểngắmWilburvà cái hòmmàuxanh rất đẹp.Khôngai nhận thấy trongcáihòmđãchứasẵnmộtconchuộtvàmộtconnhện.

“Chínhlàconlợncừđây!”bàArablenói.

“Nócựckỳđấy,”Lurvynói.

“Nóthậtngờisáng,”Fernnóivànhớlạicáingàyconlợnrađời.

“Ừ,”bàZuckermannói,“dùthếnàothìnócũngrấtsạch.Nướcsữathựcsựcótácdụng.”

ÔngArablexemxétWilburkỹcàng.“Đúng,nólàmộtconlợntuyệtvời,”ôngnói.“Thậtkhôngthểtinnổinótừnglàconkẹtrongcảlứalợn.Chúsẽcóthêmkhốigiămbôngvớithịtxôngkhói,Homerà,khiđếnlúcphảigiếtthịtconlợnnày.”

Wilburnghenhữnglờinàyvàtimnógầnnhưngừngđập.“Tôinghĩtôisắpngấtđây,”nóthìthầmvớicừugiàvẫnđangđứngquansát.

“Khuỵuxuống!”cừugiàthầmthì.“Đểchomáudốchếtxuốngđầucậu!”

Wilburquỳsụpxuống,mọisựngờisángbiếnmất.Mắtnónhắmnghiềnlại.

“Nhìnkìa!”Ferngàolên.“Nóđangxỉuđi!”

“Này,nhìntôiđây!”thằngAveryhétlên,nóbòvàotrongcáihòm.“Tôilàconlợn!Tôilàconlợn!”

ChânthằngAverychạmvàoTempletonbêndướiđámrơm.“Đúnglà loạnthật!”gãchuộtnghĩ. “Lũcon traiđúng lànhững sinhvậtquáidị!Tại saomìnhlạiđểmìnhlâmvàocảnhnàymớiđược?”

BầyngỗngnhìnthấyAverytronghòmbènkhenngợiầmĩ.

“Avery,conrakhỏicáihòmđóngaylậptức!”bàmẹralệnh.“Concónghĩbảnthânconlàcáigìkhônghử?”

“Con là con lợn!” thằng Avery kêu lên và tung hàng nắm rơm lên trênkhông.“Ụtịt,ụtịt,ụtịt!”

“Xetảiđanglănđi,bốkìa,”Fernnói.

Cáixe tải, khôngcóaiđiềukhiển,đãbắtđầu trôixuốngđồi.ÔngArablexôngvàobuồngláivàkéophanhgấp.Cáixedừnglại.Bầyngỗngkhenngợiầmĩ.Charlottenúpmìnhvàcốcongườichocàngbécàngtốttrongcáihốcmắtgỗ,đểkhôngbịthằngAverynhìnthấy.

“Rangoàingaytứckhắc!”bàArablehétlên.Averybòbằngtayvàđầugốirangoàicáihòm,làmvẻmặtnhănnhởtrêuWilbur.Wilburđãngấtđi.

“Conlợnđãngấtxỉurồi,”bàZuckermannói.“Dộinướclênngườinó!”

“Dộinướcsữaấy!”thằngAverygợiý.

Bọnngỗngkhenngợiầmĩ.

Lurvychạyđilấymộtxônước.FerntrèovàotrongchuồngvàquỳbêncạnhWilbur.

“Nóbịsaynắng,”Zuckermannói.“Nóngquánókhôngchịunổiấymà.”

“Cóthểnóchếtrồi,”thằngAverynói.

“Đirakhỏichuồnglợnngaylậptức!”bàArablethétlên.ThằngAverynghe

lờimẹvà trèo lênđằngsaucáixe tảiđểnhìnchorõhơn.Lurvyđã trở lạicùngvớinướclạnhvàdộilênWilbur.

“Dộivàotôinữa!”Averynói.“Ngườitôicũngnóng!”

“Ôi,trậttựnào!”Fernlalên.“Trật-t-ự.”Haimắtcôbéđãđầylệ.

Wilbur cảm thấy được nước lạnh, đã tỉnh dậy. Nó chầm chậm đứng lên,tronglúcbầyngỗngkhenngợiầmĩ.

“Nótỉnhrồi!”ôngArablenói.“Tôichắcnóchẳngbịsaohết.”

“Conđói,”thằngAverynói.“Conmuốnmộtquảtáongâmđường.”

“Wilburbâygiờổnrồi,”Fernnói.“Chúngtabắtđầuthôi.Conmuốnđượcđimộtchuyếntrênvòngđuquay.”

ÔngZuckermanvàôngArablevàLurvytómlấyconlợnvàđẩynó,đầuvàotrước,vềphíacáihòm.Wilburbắtđầuvùngvẫy.Mấyngườikiacàngđẩymạnh, nó càng cưỡng lại ác. ThằngAvery nhảy xuống và tham gia cùng.Wilburđávàquẫyvàủnỉnầmlên.“Conlợnnàykhôngcógìkhôngổncả,”ôngZuckermanphấnkhởinóivàấnđầugốithúcvàophíasauWilbur.“Tấtcảchúý,hai,ba,nào!Đẩy!”

Lầncốgắngcuốicùng,họđãnhồiđượcconlợnvàotronghòm.Bầyngỗngkhen ngợi ầm ĩ. Lurvy đóng đinhmấy tấm ván che đằng sau, đểWilburkhông thể xổng ra ngoài.Rồi, gắng hết sức,mấy người đàn ông nhấc cái

hòmlênvàđẩynóvàothùngxetải.Bọnhọkhôngbiếtrằngdướilớprơmcómộtconchuột,vàtronghốcmắtgỗlàmộtconnhệnxámto.Bọnhọchỉnhìnthấymỗiconlợn.

“Tấtcả lênxenào!”ôngArablekêu lên.Ôngkhởiđộngmáy.Haibà trèovào ngồi cạnh ông. Ông Zuckerman và Lurvy và Fern và Avery trèo lênđằng sau, bámvào thành xe.Cái xe tải bắt đầu tiến lên.Bọn ngỗng khenngợiầmĩ.Lũtrẻconầmĩnhạilạibọnngỗng,vàtấtcảcùnglênđườngđếnHộichợ.

Chương17:ÔNGCẬU

KhibọnhọvàotrongHộichợ,bọnhọcóthểnghethấytiếngnhạcvànhìnthấyvòngđuquaytotướngđangquaytrênbầutrời.Họcóthểhítđượcbụicủađườngđuanơicáixerướinướcđanglàmnóẩmđi;vàhọcóthểngửithấymùithịtbămviênđangránvànhìnthấyquảkhinhkhícầuởtrêncao.Họcóthểnghethấybầycừukêubebetrongchuồng.Mộtgiọngnóiôngổngcấtlêntừloaphóngthanh:“Làmơnchúý!AiđócóchiếcxePontiac,biểnsốH-2439,làmơnláixeraxakhochứapháobông!”

“Choconmộtíttiềnnhé?”Fernhỏi.

“Cảconnữa?”Averyhỏi.

“Con sẽ thắngmột conbúpbêbằngcáchquaybánhxevànó sẽdừng lạiđúngconsốthắngcuộc,”Fernnói.

“Consẽláimộtmáybayphảnlựcvàchonóđâmvàomộtcáikhác.”

“Choconmuamộtquảbóngnhé?”Fernhỏi.

“Choconmuamộtcáibánhkemvớicảmộtcáibánhkẹpphomátvớicảmộtítnướcsô-đamâmxôinhé?”

“Cácconcứngồiimđếnlúcchoconlợnxuốngxongđã,”bàArablenói.

“Cứđểbọntrẻtựđichơi,”ôngArablegợiý.“CảnămmớicómộtlầnHộichợ.”ÔngArablechoFernhaiđồnghailămxuvàhaihào.ÔngchoAverynămhàovàbốnđồngnămxu.“Giờthìchạyđichơiđi!”ôngnói.“Vànhớlàtiềnđóđểtiêucảngày.Đừngcómàtiêuhếtvèotrongmấyphút.Vàquaytrở lạixevàobuổi trưađểcảnhàcùngăn trưa.Vàđừngănnhững thứ sẽkhiếncácconbịđaubụng.”

“Vànếuhaiđứaleolênvòngđuquaykia,”bàArablenói,“thìhãybámchặtvào!Phảibámthậtchặtvào.Nghechưa?”

“Vàđừngcóbịlạcđấy!”bàZuckermannói.

“Vàđừngcónghịchbẩn!”

“Đừngđùanghịchchophátnóngra!”bàmẹnói.

“Cẩnthậnkẻobịmóctúiđấy!”ôngbốcảnhbáo.

“Vàđừngchạyquađườngđuakhicóngựaphóngtới!”bàZuckermankêulên.

Bọntrẻđứanàynắmtayđứakianhảychânsáovềhướngcóvòngquayngựagỗ,vềphíacótiếngnhạctuyệttácvàcuộcphiêulưutuyệthảovàsựphấnkhích tuyệt diệu, tới trung tâm tuyệt vời nơi sẽ không có bố haymẹ coichừngchúng,chỉđạochúng,nơichúngsẽđượcsungsướngvàtựdovàlàmbấtcứđiềugìchúngmuốn.BàArableđứngyên lặngvànhìnchúngđixadần.Rồibàthởdài.Rồibàhỉmũi.

“Anhnghĩmọiviệcsẽổncảchứ?”bàhỏi.

“À,rồiđếnlúcchúngnócũngphảilớnlêncảthôi,”ôngArablenói.“Vàhội

chợlàmộtnơithíchhợpđểbắtđầu,anhnghĩthế.”

***

TrongkhiWilburđượcmangxuốngvàđượcrakhỏicáihòmvàvàotrongmộtcáichuồngmới,đámđôngtụtậpxungquanhđểxem.BọnhọnhìnchằmchằmvàodòngchữLỢNTRỨDANHNHÀZUCKERMAN.Wilburnhìnlạivàcố tỏvẻcựcdễ thương.Nórấtvừa lòngvớicáichuồngmới.Trongchuồngcócỏmọcđầy,vàđượcchekhỏiánhnắngbằngcáimáimộtmặt.

Charlotte,nhìntrướcngósau,rồibòrangoàicáihòmvàtrèolêncáicộtđếnbêndướimáinhà.Khôngmộtaipháthiệnrachịta.

Templeton,khôngmuốnthòrangoàigiữathanhthiênbạchnhật,cứnằmyêndướilớprơmtrongđáyhòm.ÔngZuckermanđổmộtítvángsữavàomángcủaWilbur, vứt rơm sạch vào trong chuồngnó, rồi ông và bàZuckermancùngôngbàArableđivềphíachuồnggiasúcđểxemlũbòthuầnchủngvàngắm nghía các thứ. Ông Zuckerman đặc biệt muốn xem máy kéo. BàZuckermanmuốnxemmộtcáitủlạnh.Lurvycũnglangthangmộtmình,hyvọngsẽgặpđượcbạnbèvàlàmgìđóvuivẻtronghộichợ.

Ngaykhimọingườiđihết,CharlotteliềnnóivớiWilbur.

“Mộtđiềurấthaylàcậukhôngthểthấycáitôithấy,”chịtanói.

“Chịthấygìcơ?”Wilburhỏi.

“Cómộtgãlợnởtrongchuồngkếbênvàgãtokhủngkhiếp.Tôisợrằnggãtohơncậurấtnhiều.”

“Cóthểlàanhtalớntuổihơntôi,vàcónhiềuthờigianđểlớnhơn,”Wilburgợiý.Nóbắtđầurânrấnnướcmắt.

“Tôi sẽ hạ xuốngvà xemkỹhơnmới được,”Charlotte nói.Rồi chị ta bòtheocáixàrầmchođếnkhisanghẳnchuồngbêncạnh.Chịtabuôngmìnhxuốngtrênmộtsợitơchođếnkhitreolơlửngtrongkhôngkhíngaytrướcmõmcủaconlợntotướng.

“Tôicóthểbiếttênanhđượckhông?”chịtahỏi,rấtlịchthiệp.

Con lợnnhìnchị tachằmchằm.“Khôngcó tênnàocả,”con lợnnóibằngmộtgiọngồmồm,thẳngthắn.“CứgọitôilàÔngCậu.”

“Đượclắm,ÔngCậu,”Charlotteđáplời.“Anhsinhvàongàynào?Anhcóphảilàlợnxuânhaykhông?”

“Dĩnhiêntôilàlợnxuân,”ÔngCậutrảlời.“Vậychịnghĩtôilàgìđây,gàxuânchắc?Haha-nghehayđấychứ,hả,bàchị?”

“Hơihay thôi,”Charlottenói. “Dầuvậy tôi từngnghenhững thứhayhơnnhiều.Rấtvuiđượcgặpanh,bâygiờthìtôiphảiđiđây.”

ChịtachầmchậmleolênvàtrởlạichuồngWilbur.

“Gãkhẳngđịnhmìnhlàlợnxuân,”Charlottekểlại,“vàcóthểđúngthếthật.Cómộtđiềuchắcchắn,làgãcómộttínhcáchkémcuốnhútnhất.Gãsuồng

sãquá,ầmĩquá,vàgãnóiđùanhạthoét.Cònnữa,gãcònlâumớicóthểsạchđượcnhưcậu,vềmặtdễthươngthìcũngvậy.Ngaytrongmộtcuộchỏichuyệnngắnngủi tôiđã thấykhôngưagãrồi.Dẫusao,gãcũngsẽ làmộtconlợnkhóbịđánhbạiđấy,Wilbur,khiđã tínhđếntầmvócvàcânnặngcủagã.Nhưngcótôigiúpcậu,thìcũngkhôngsaocả.”

“Vậychịgiăngmạngvàolúcnàomớiđược?”Wilburhỏi.

“Cuốibuổichiềunay,nếutôikhôngquámệt,”Charlottenói.“Nhữngngàynày,ngaycảviệcchẳngrasaocũngkhiếntôimệt.Tôidườngnhưkhôngcònsinhlựcnhưtrướckianữa.Chắctạituổitác,tôinghĩvậy.”

Wilburnhìnbạnmình.Chịnhệntrônghơiphồngtoravàcóvẻbơphờ.

“Tôirấtkhổsởkhinghechịnóirằngchịkhôngđượckhỏe,Charlotteà,”nónói.“Cóthểnếuchịgiăngmộtcáimạngvàbắtvàiconruồichịsẽcảmthấyổnhơn.”

“Cóthể,”chịnhệnnói,vẻmệtmỏi.“Nhưngtôicảmthấyynhưlàmộtngàydàiđangtàn.”Treongượcngười lên trần,chịnhệnchìmdầnvàogiấcngủngắn,bỏmặcWilburđanghếtsứclolắng.

SuốtbuổisángmọingườiđềuđiquađilạichuồngcủaWilbur.Hàngtárồihàng tá người lạmặt dừng lại nhìn chằmchằmvàonó và ngắmnghía bộlôngtrắngtrẻoóngmượtcủanó,cáiđuôixoắncủanó,phongtháitửtếvàngờisángcủanó.Rồibọnhọlạiđiquachuồngkếbênnơicógãlợntođangnằm.WilburnghethấynhiềungườitrầmtrồvềtầmvóctolớncủaÔngCậu.Nókhôngthểnàokhôngnghenhữngtrầmtrồấy,vànócũngkhôngthểnàokhônglolắng.“Màbâygiờ,Charlottelạicònmệtnữa...”nónghĩ.“Ôi,trờiơi!”

Suốt buổi sáng Templeton ngủ im lìm dưới lớp rơm. Trời càng lúc càngnóngdữdội.Vàobuổitrưa,cảhainhàZuckermanvàArablecùngquayvềchuồnglợn.Rồi,mộtvàiphútsau,FernvàAveryxuấthiện.Ferncắpmộtconkhỉbúpbêtrongtayvàđangănkẹolạctẩmcaramel.Averycómộtquảbóngbuộcvàotaivàđangnhaitáongâmđường.Bọntrẻnóngphừngphừngvàbẩnthỉu.

“Nóngnhỉ?”bàZuckermannói.

“Nóngkinhkhủng,”bàArablevừanóivừaquạtbằngtờquảngcáotủlạnh.

Bọnhọtừngngườimộttrèolêncáixetảivàmởhộpđựngbữatrưara.Mặttrờitỏahơinónglêntấtthảymọithứ.Hìnhnhưkhôngaicảmthấyđói.

“KhinàothìbangiámkhảocóquyếtđịnhvềWilbur?”bàZuckermanhỏi.

“Phảiđợiđếnmai,”ôngZuckermannói.

Lurvyhiệnra,mangtheomộttấmchănthổdânDađỏmàanhtathắngđược.

“Đâyđúnglàthứmàchúngtacần,”thằngAverynói.“Mộtcáichăn.”

“Dĩnhiênlàthếrồi,”Lurvytrảlời.Vàanhtatrảicáichănphủvắtquahaibênthànhxeđểchogiốngnhưmộtcáilềunhỏ.Lũtrẻngồitrongbóngrâm,dướicáichăn,cảmthấydễchịuhơnhẳn.

Saubữatrưa,bọnchúngnằmdàiravàngủthiếpđi.

Chương18:SỰMÁTMẺCỦABUỔITỐI

Trong sựmátmẻ củabuổi tối, khi bóngđêm thẫmdần trênkhuHội chợ,Templetontừtronghòmlẻnrangoàivànhìnquanh.Wilburnằmngủtrongđám rơm. Charlotte đang giăngmạng. Cáimũi thính của Templeton pháthiện rahàngđốngmùingon thơm trongkhôngkhí.Gãchuộtvừađóivừakhát.Gãquyếtđịnhđithámhiểm.Khôngnóigìvớiai,gãcứthếtếchluôn.

“Nhớmangvềchotôimộtchữđấy!”Charlottegọigã ta.“Đêmnaytôisẽgiăngchữmộtlầncuối.”

Gãchuộtlàubàugìđóvớichínhgãvàmấtdạngtrongbóngtối.Gãkhôngmuốnbịđốixửnhưmộtđứađưatin.

Tiếpsaucáinóngcủabanngày,buổitốiđếnnhưmộtsựkhuâykhỏachotấtcả.Vòngđuquaygiờđãlênđèn.Nóquaytrònrồiquaytròntrênbầutrờivàcóvẻcaogấpđôisovớibanngày.Ởkhutrungtâmcũngsángđèn,vàtacóthểnghetiếngkêutanhtáchcủamáyđánhbạcvàtiếngnhạccủavòngquayngựagỗvàtiếngcủamộtngườiđànôngđangxướngnhữngconsốgiữamộtcanhbạc.

Bọntrẻcảmthấytươitỉnhsaugiấcngủ.FernđãgặpcậubạnHenryFussycủamình,vàcậutamờicôcùngđivòngđuquay.Cậutathậmchícònmuachocôvé,vậylàcôchẳngmấtgìcả.KhibàArablebấtchợtngẩngđầulênnhìnbầutrờisaovàthấycôcongáinhỏcủabàđangngồicùngHenryFussyvà cứ thế lên cao dần, cao dần trên không trung, rồi thấy Fern nomhạnhphúcbiếtbao,bàchỉbiếtlắcđầu.“Ôi,ôi!”bànói.“HenryFussy.Cứnghĩmàxem!”

Templetoncốlẩnmìnhđi.Trongđámcỏcaosauchuồnggiasúc,gãtìmthấymộtgóigiấybáo.Ởbêntronglàchỗbữatrưacònthừacủamộtaiđó:mộtcáibánhkẹpthịtnướng,mộtmiếngphomátThụySĩ,mộtmẩutrứngluộckỹ,vàlõicủamộtquảtáobịsâuđục.Gãchuộtluồnngayvàovàchénsạch.Rồigãxémộtchữtrêntờbáo,cuốnlại,vàquaytrởlạichuồngWilbur.

Charlotte gần như đã giăng xongmạng nhện khi Templeton trở lại,mangtheomảnh báo được xé ra. Chị ta chừa lạimột khoảng trống ở giữa tấmmạng.Vàogiờnày, chẳng còn ai lai vãngđến chuồng lợn, nên con chuộtcùngconnhệncùngconlợncứviệctựtungtựtác.

“Tôihyvọnganhmangvềmộtchữtốt,”Charlottenói.“Đâysẽlàchữcuốicùngmàtôigiăng.”

“Đây,”Templetonnói,vàgiởtờgiấyra.

“Nóviếtgì?”Charlottehỏi.“Anhphảiđọctolênchotôi.”

“NóviếtKHIÊMNHƯỜNG,”gãchuộttrảlời.

“Khiêm nhường?” Charlotte nói. “ ‘Khiêm nhường’ có hai nghĩa. Nó cónghĩa ‘không tự cao’ và nó có nghĩa ‘ở dưới thấp.’ Cả hai đều đúng vớiWilbur.Cậuấykhôngtựcaovàcậuấyởdướithấp.”

“Đượcrồi,tôihyvọngchịđãvừaý,”gãchuộtcườikhẩy.“Tôisẽkhôngmấthết thời gian để lục lọi và chuyên chở đâu. Tôi đếnHội chợ này để chosướngcáithântôichứkhôngphảiđểđưabáođưachí.”

“Anhthậtlàđượcviệclắm,”Charlottenói.“Anhcứđiđi,mộtkhianhmuốnxemnhiềuthứnữaởHộichợ.”

Gãchuộtcười toét.“Tôisẽbiếnđêmnay thànhmộtđêmrađêm,”gãnói.“Mụcừugiànóiđúng-cáiHộichợnàylàthiênđườngcủamộtconchuột.Thếmớilàăn!Thếmớilàuốngchứ!Vàchỗnàocũngnấpđược,kiếmđược.Tạm biệt, tạm biệt chú Wilbur khiêm nhường nhá! May mắn nhé, hỡiCharlotte, kẻ chủmưu lão luyện!Đêm nay sẽ là đêm để nhớ suốt cả đờichuột.”

Gãbiếnmấttrongbóngtối.

Charlottequay lại làmviệc.Trờiđã tối lắmrồi.Cáchđómộtquãng,pháohoabắtđầuđượcbắnlên-pháosáng,nhữngquảcầurựclửatỏaratrênbầutrời. Đến khi nhà Arable và nhà Zuckerman từ khán đài quay trở lại,Charlotteđãxongviệc.HaichữKHIÊMNHƯỜNGđãđượcdệtgọnghẽởgiữamạngnhện.Khôngainhận rađiềuđó trongbóngđêm.Mọingườiaicũngmỏimệtvàvuisướng.

FernvàAverytrèolêntrêncáixetảivànằmxuống.BọnchúngkéocáichănthổdânDađỏlênngười.LurvychoWilburmộtchĩarơmmới.ÔngArablevỗvềnó.“Đếnlúcchúngtaphảivềnhàrồi,”ôngnóivớiconlợn.“Gặpmàyngàymainhé.”

MấyngườilớntừtừleolêncáixetảivàWilburnghethấytiếngmáykhởiđộngvàrồinghethấytiếngxetảichầmchậmđixadần.ChắclànósẽcảmthấycôđơnvànhớnhàlắmnếuCharlottekhôngcùngởđó.Nókhôngbaogiờcảmthấycôđơnmộtkhicóchịbêncạnh.Cáchđómộtquãngnóvẫncóthểngheđượctiếngnhạctừvòngquayngựagỗ.

Khinóthiuthiusắpngủ,nónóivớiCharlotte.

“Hátchotôinghebàihátđólầnnữanhé,vềđốngphânvàbóngtốiấy,”nócầukhẩn.

“Tốinay thìkhông,”chịnhệnnóibằngmộtgiọngrấtkhẽ.“Tôimệt lắm.”Giọngcủachịdườngnhưkhôngphátratừmạngnhện.

“Chịđâurồi?”Wilburhỏi.“Tôikhôngthểnhìnthấychị.Chịcóởtrênmạngkhông?”

“Tôiởđâycơ,”chịnhệntrảlời.“Ởgócđằngsaunày.”

“Tạisaochịkhôngởtrênmạngnhện?”Wilburhỏi.“Chịhầunhưkhôngbaogiờrờikhỏimạngcủachịcả.”

“Tốinaythìtôirời,”chịnhệnnói.

Wilburnhắmmắt lại.“Charlotte,”nónói,saumột lúc,“chịcó thậtsựchorằngZuckermansẽđểtôisốngvàsẽkhônggiếttôikhimùalạnhvềchứ?Chịcónghĩthếthậtkhông?”

“Dĩnhiênrồi,”Charlottenói.“Cậulàlợntrứdanhvàlàmộtconlợnngoan.Ngày mai có lẽ cậu sẽ giật giải thưởng. Cả thế giới sẽ nghe kể về cậu.Zuckermansẽtựhàovàsungsướngđượcsởhữumộtconlợnnhưvậy.Cậuchẳngphảisợgìhết,Wilburà-chẳngphải logìhết.Cóthểlàcậusẽcònsốngmãinữaấychứ-aimàbiếtđược?Cònbâygiờthìngủđi.”

Khôngcóđộngtĩnhgìmấtmộtlúclâu.RồitiếngcủaWilburcấtlên:

“Chịlàmgìởtrênđóthế,Charlotte?”

“Ồ,đanglàmmộtthứ,”chịnhệnnói.“Đanglàmmộtthứ,nhưthườnglệ.”

“Cóphảimộtthứchotôikhông?”Wilburhỏi.

“Không,”Charlottenói.“Đólàmộtthứchotôi,đểthayđổi.”

“Làmơnnóichotôingheđi,”Wilburcầukhẩn.

“Tôisẽnóichocậunghevàosángmai,”chịnhệnnói.“Khitiasángđầutiênbừnglêntrênbầutrờivàbầychimsẻthứcdậyvàlũbòkhuadâythừnglạchcạch,khigà trốnggáyvànhữngngôi saođãnhạtđi, khi nhữngchiếcôtôbuổisớmrìrầmtrênđườngcái,cậuhãynhìnlênđâyvàtôisẽchocậuxemmộtthứ.Tôisẽchocậuxemkiệttáccủatôi.”

Chịnhệnchưakịpnóixong,Wilburđãngủrồi.Qua tiếng thởcủanó,chịnhệnchắcrằngnóđangngủmộtgiấcyênbình,rấtsaytrongổrơm.

Cáchđóhàngdặm,tạinhàArable,mọingườingồixungquanhbànbếpănmột đĩa đào đóng hộp và nói những chuyện xảy ra trong ngày. Trên gác,Averyđãlêngiườngvàngủtít.BàArableđangđưaFernvàogiường.

“HômnayconởHộichợvuichứ?”bàvừahôncongáivừahỏi.

Ferngậtđầu.“Chưaởnơinàovàchưabaogiờtrongđờiconconlạivuiđếnnhưthế.”

“Ồ,”bàArablenói.“Thếthìthíchnhỉ.”

Chương19:BỌCTRỨNG

Sánghômsaukhi tia sángđầu tiênbừng lên trênbầu trờivàbầychimsẻthứcdậytrêncây,khilũbòkhuadâythừngvàgàtrốnggáyvànhữngchiếcôtôbuốisớmrì rầmtrênđườngcái,Wilbur thứcdậyvà tìmCharlotte.Nónhìnthấychịnhệnởtrêncaotronggócgầnphíasauchuồngcủanó.Ngườichịhìnhnhưđãcolạisaumộtđêm.Bêncạnhchị,dínhliềnvàotrần,Wilburthấymộtvậtkỳlạ.Nólàmột loạibọc,haylàkén.Nócómàuquảđàovànhìnnhưthểđượclàmbằngkẹobông.

“Chịdậychưa,Charlotte?”nónóinhẹnhàng.

“Rồi,”tiếngtrảlờivọngđến.

“Cáivậtbảnhbaokialàcáigìthế?Cóphảichịlàmkhông?”

“Tôilàmđấy,”Charlottetrảlờibằngmộtgiọngyếuớt.

“Đólàđồchơihả?”

“Đồchơi?Tôikhôngnóivậyđâu.Đó làbọc trứngcủa tôi.Magnumopuscủatôi.”

“Tôikhônghiểumagnumopusnghĩalàgì?”Wilburnói.

“TiếngLa-tinh đấy,”Charlotte giải thích. “Nó có nghĩa là ‘tuyệt tác’.Cáibọctrứngnàylàtuyệttáccủatôiđấy-vậtkỳcôngnhấtmàtôitừnglàmra.”

“Cógìởtrongđóvậy?”Wilburhỏi.“Trứngà?”

“Nămtrămmườibốnquảcảthảy,”chịnhệntrảlời.

“Nămtrămmườibốn?”Wilburnói.“Chịđangđùaphảikhông?”

“Không,tôikhôngđùađâu.Tôiđãđếmkỹ.Tôiđãbắtđầubằngcáchđếm,vàtôicứthếtiếptục-cũnglàmộtcáchđểchođầuócbậnrộn.”

“Đúnglàmộtbọctrứngđẹpđẽhoànhảo,”Wilburnóivàcảmthấyvuisướngnhưlàchínhnólàmracáibọcvậy.

“Vâng,nóđẹpthật,”Charlottetrảlờivàvỗnhẹhaichântrướcvàocáibọc.“Dùsaođinữa,tôicóthểđảmbảorằngnórấtchắcchắn.Nóđượclàmbằngchất liệu bền nhấtmà tôi có.Nó còn không thấmnước nữa.Trứngở bêntrongsẽđượckhôvàấm.”

“Charlotte,”Wilburmơmàngnói,“cóphảichịthậtsựsẽcónămtrămmườibốnđứacon?”

“Nếu không có chuyện gì xảy ra, thì đúng thế,” chị nhện nói. “Dĩ nhiên,chúngsẽkhôngxuấthiệntrướcmùaxuânnămtới.”WilburnhậnthấygiọngcủaCharlottenghebuồnbã.

“Điều gì khiến chị có vẻ buồn nản thế? Tôi ngỡ chị sẽ sung sướng kinhkhủngvềviệcnàychứ.”

“Ôi,đừngđểtâmđếntôi,”Charlottenói.“Tôichỉkhôngcònmấysứcsốngmàthôi.Tôichắctôibuồnlàvìtôisẽkhôngbaogiờđượcnhìnthấycáccontôi.”

“Chịnóichịsẽkhôngnhìn thấycácconlàcóýgìvậy!Dĩnhiênlàchịsẽthấychúng.Chỉđơngiảnlàđếnmùaxuântuyệtvờinămtớitrongnhàkhokhu chuồng năm trămmười bốn con nhện con sẽ tràn ngập khắp cả. Và

ngỗngcáicũngsẽlạicómộtlứangỗngconnữa,vàbầycừucũngsẽcócừucon...”

“Cóthể,”Charlottenóinhỏnhẹ.“Dùsaođinữa,tôicũngcólinhcảmrằngtôisẽkhôngđượcnhìnthấykếtquảcủanhữngcốgắngđêmqua.Tôichẳngthấy khỏe tí nào. Tôi nghĩ tôi đang suy kiệt đây, cứ nói thật với cậu nhưvậy.”

Wilburkhônghiểutừ“suykiệt”nghĩalàthếnàovànóghétphảilàmphiềnCharlottegiảithích.Nhưngnólolắngđếnnỗinócảmthấynóvẫnphảihỏi.

“Thế‘suykiệt’cónghĩalàgìvậy?”

“Cónghĩalàtôiđangchậmchạpdần,thấynặngnhọcvìtuổitác.Tôikhôngcòntrẻnữa,Wilburà.Nhưngtôikhôngmuốncậulolắngvìtôi.Ngàyhômnaylàngàytrọngđạicủacậu.Hãynhìnmạngnhệncủatôixem-cósươngsớmđọngnomnóđẹpđấychứ?”

MạngnhệncủaCharlottenhìnkhôngbaogiờcó thểđẹphơnkhinhìnvàobuổisángđó.Mỗisợitơgiữlạihàngchụchạtsươngmailấplánh.Ánhsángtừtrờiđôngchiếuvàonóvàkhiếnnótrởnênrõràng,toànvẹn.Đúnglàmộtcôngtrìnhhoànhảovềthiếtkếvàxâydựng.Chỉtrongvòngmộthaigiờnữa,dòng người sẽ đều đặn diễu qua, ngắm nghía nó, đọc nó, và dòm xemWilbur,vàkinhngạctrướcphéplạ.

TronglúcWilburxemxétmạngnhện,mộtđôirâuvàmộtcáimặtnhọnxuấthiện.Templetonchầmchậmlêngườiquachuồnglợnvàbuôngmìnhxuốngmộtgóc.

“Tôivềrồiđây,”gãchuộtnóibằngmộtgiọngkhànkhàn.“Đúnglàđêmrađêm!”

Gãchuộtđãphình togấpđôisovớikích thước thườngnhậtcủagã.Bụngcủagãtotrònnhưmộtcáilọđựngthạch.

“Đúnglàđêmrađêm!”gãnhắclại,khànhếtgiọng.“Thếmớilàđánhchénvớilạiăntiệcchứ!Thếmớigọilàngốnchứ!Tôihẳnđãxơiphầncònlạicủabamươibữatrưa.Chưabaogiờtôilạithấynhữngđồthừanhưthế,màtấtcảđềuđãnụcđãnẫubởithờigianvàcảngàynóngnực.Ôisaomàbổbéo,cácbạntôiơi,saomàbổbéođếnthế!”

“Anhkhôngbiếtxấuhổchobảnthânà,”Charlottenóivớivẻkinhtởm.“Rồianhsẽbiếtthânanhngaynếumàanhbịrốiloạntiêuhóacấptính.”

“Đừngcólochocáidạdàycủatôi,”Templetoncàunhàu.“Nócóthểxửlýmọithứ.Ànhântiện,tôicótinxấuđây.Khitôiđiquacáiconlợnbêncạnh-cáicontựgọinólàÔngCậu-tôithấycómộtcáithẻxanhtreotrướcchuồngnó.Điềuđócónghĩalànóđãgiànhgiảinhất.Tôiđoáncậubịhạrồi,Wilbur.Cậucứnghỉchokhỏeđi-chẳngcómanàogắnmềđaychocậuđâu.Hơnnữa, tôisẽkhôngngạcnhiênnếuZuckermansẽđổiýđốivớicậu.Cứchờđếnlúcôngtathấythèmthịtlợntươivớigiămbôngxôngkhóivàthịtmuốixôngkhóigiòn!Ôngtasẽmangdaotìmcậu,nhãiạ.”

“Imđi,Templeton!”Charlottenói.“Anhđãtọngvàníchphátphìđếnmứckhôngbiếtmìnhnóigìnữarồi.Đừngđểýđếnanhtanữa,Wilbur!”

Wilbur cố không nghĩ về những gì gã chuột nói.Nó quyết định nói sangchuyệnkhác.

“Templeton,”Wilburnói,“nếumàanhkhôngtrìđộnnhưvậy,cólẽanhđãnhậnraCharlotteđãcómộtbọctrứng.Chịấysẽlàmmẹ.Nóichoanhbiếtnhé, trong cái bọc trứng nhỏmàu quả đào ấy có năm trămmười bốn quảtrứng.”

“Đúngthếà?”gãchuộthỏivànhìncáibọcvẻnghingờ.

“Vâng,đúngthế,”Charlottethởdài.

“Chúcmừng!”Templetonthìthầm.“Đúngthậtlàmộtđêm!”Gãnhắmmắtlại, kéomột ít rơm lên người, và chìm ngay vào giấc ngủ say.Wilbur vàCharlottethấysungsướngvìthoátđượcgãtrongmộtlúc.

***

Vàochíngiờ,xetảicủaôngArablelănbánhvàotrongkhuHộichợvàdừnglạitrướcchuồngWilbur.Tấtcảmọingườitrèorangoài.

“Nhìnkìa!”Fernkêulên.“NhìnmạngnhệncủaCharlottekìa!Nhìnxemnónóigìkìa!”

Mấyngườilớnvàtrẻconđangcầmtaynhauđứngởđó,ngắmnghíacáichữmới.

“KHIÊMNHƯỜNG,”ôngZuckermannói.“ĐóchẳngphảilàchữdànhchoWilburbâygiờhaysao!”

Tấtcảmọingườisungsướngvìthấyphépmàuđãđượclặplại.Wilburnhìnchămchúvàomặthọmộtcáchyêukiều.Nótrônghếtsứckhiêmnhườngvàbiếtơn.FernnháymắtvớiWilbur.Lurvybậnbịungay tức thì.Anh tađổmộtxôcámnóngvàománg,vàtrongkhiWilburănbữasángthìLurvynhẹnhànggãichonóbằngmộtcáiđũanhẵnnhụi.

“Chờmộtchút!”Averykêulên.“Nhìnnày!”ThằngbéchỉvàocáithẻxanhtrênchuồngcủaÔngCậu.“Conlợnnàyđãgiànhgiảinhấtrồi.”

NhàZuckermanvànhàArablenhìnchằmchằmvàocáithẻ.BàZuckermanbắtđầukhóc.Khôngainóicâunào.Họnhìnchằmchằmvàocáithẻ.Rồihọnhìn chằm chằm vào Ông Cậu. Rồi họ lại nhìn chằm chằm vào cái thẻ.Lurvylôiramộtcáikhănmùixoatotổbốvàxỉmũirấtmạnh-mạnhđếnnỗi,thậtthế,mấyngườilàmviệcởmãitrongtàungựacũngnghethấy.

“Choconmộtíttiềnnhé?”Fernnói.“Conmuốnrangoàikiachơi.”

“Conởnguyênđấykhôngđiđâuhết!”mẹcônói.Lệđã rân rấn trênmắtFern.

“Mọingườikhóclócchuyệngìmớiđượcnhỉ?”ôngZuckermanhỏi.“Nhanhtaynhanhchânlênnào!Edith,mangnướcsữalạiđây!”

“Đếngiờtắmrồi!”ôngZuckermannói,vẻphấnkhởi.ÔngvàbàZuckermanvàAverytrèovàotrongchuồngWilbur.AverychầmchậmđổnướcsữalênđầuvàlưngWilbur,vàtrongkhinướcsữachảythànhdòngxuốngsườnvàmánó,ôngvàbàZuckermanchàxátmạnhlênlôngvớidacủanó.Nhữngngườiđiquadừnglạixem.Chẳngmấychốccảmộtđámđôngđãxúmlại.Wilburđãtrởnêntrắngmịntuyệtđẹp.Ánhnắngbuổisángchiếuxuyênquacáitaihồngcủanó.

“Nókhôngtonhưconlợnbêncạnh,”mộtngườiđứngđónhậnxét,“nhưngnósạchhơn.Tôithíchnhưvậy.”

“Tôicũngthế,”mộtngườikhácnói.

“Và nó cũng khiêm nhường nữa,”một phụ nữ vừa nói vừa đọc chữ trênmạngnhện.

TấtcảmọingườiđếnthămchuồnglợnđềucólờinóitốtvềWilbur.Tấtcảđềutrầmtrồcáimạngnhện.VàdĩnhiênchẳngainhìnthấyCharlotte.

Độtnhiênmộtgiọngnóivanglêntrênloaphóngthanh.

“Làmơnhãychúý!”giọngnóicấtlên.“XinôngHomerZuckermanmangconlợntrứdanhcủamìnhđếnlềugiámkhảongaytrướckhánđài.Mộtgiảithưởngđặcbiệtsẽđượctraotrongvònghaimươiphútnữa.Mờitấtcảmọingườiđếndự.Làmơnhãycholợncủaôngvàohòm,vàtrìnhdiệnngayởlềugiámkhảo,thưaôngZuckerman!”

Mấtmộtlúcsauthôngbáođó,nhàArablevànhàZuckermanlặngđikhôngainóihaylàmđượcđiềugì.ThếrồithằngAverynhặtlấymộtnắmrơmvàtungcaotítlêntrờivàhétlênmộttiếngthậtto.RơmrơilảtảxuốngtócFernnhưlàhoagiấy.ÔngZuckermanômghìlấybàZuckerman.ÔngArableômhônbàArable.AveryômhônWilbur.Lurvybắttaytấtcảmọingười.Fernômchầmlấymẹ.AveryômchầmFern.BàArableômchầmbàZuckerman.

Ởtrênđỉnhđầu,trongbóngtốicủacáitrần,Charlottethumìnhlạiđểkhôngbịnhìnthấy,mấychântrướccủachịômlấycáibọctrứng.Tráitimchịđangđậpkhôngđượckhỏenhưthườnglệvàchịcảmthấymìnhđangkiệtsứcvàgià cỗi, nhưng cuối cùng thì chị đã biết chắc chắn chị đã cứu sống đượcWilbur,vàchịcảmthấythanhthảnvàmãnnguyện.

“Chúng ta không có tí thời gian thừa nào đâu!” ông Zuckerman kêu lên.“Lurvy,giúpmộttayvớicáihòmnào!”

“Choconmộtíttiềnđi?”Fernhỏi.

“Concứđợiđấy!”bàArablenói.“Conkhôngthấymọingườiđangbậnà?”

“Bỏcáibìnhnướcsữarỗngvàotrongxetảiđi!”ôngArableralệnh.Averytúmlấycáibìnhvàlaolêncáixetải.

“Tócemtrôngcóđượckhông?”bàZuckermanhỏi.

“Trôngổn,”ôngZuckermannóicấmcảu,ôngđangcùngLurvyđặtcáihòmxuốngtrướcmặtWilbur.

“Anhthậmchícònchưanhìntócemmà!”bàZuckermannói.

“Emhoàntoànổnrồi,Edith,”bàArablenói.“Cứbìnhtĩnh.”

Templeton,ngủquaytrongđámrơm,nghethấytiếngnáođộngliềntỉnhdậy.Gã không hiểu thật sự có chuyện gì xảy ra, nhưng khi gã nhìn thấy đámngườiđẩyWilburvàotronghòmgãliềnquyếtđịnhbámtheongay.Gãchờcơhộivàđến lúckhôngcóaiđểýbèn lẻnvào tronghòmvà rúckỹdướiđámrơmởtậnđáy.

“Nàocácchàng,ổncả rồi!”ôngZuckermankêu lên.“Đi thôi!”Ôngcùngông Arable và Lurvy và Avery túm lấy cái hòm và nhấc nó qua thànhchuồngvàcho lênxe tải.Fernnhảy lênxevàngồi trênđỉnhhòm.Côvẫncòn rơmvương trên tócvànomvừaxinhvừaphấnkhích.ÔngArablenổmáy.Tấtcảmọingườilạitrèolên,vàhọláitớilềugiámkhảoởphíatrướckhánđài.

Khihọđiquavòngđuquay,FernngướclênnhìnvàcôbéướcgìmìnhđượcngồitrêncáigiỏcaonhấtvàcóHenryFussyởbêncạnh.

Chương20:GIỜCHIẾNTHẮNG

“Đây là thông báo đặc biệt!”một giọng trang trọng cất lên từ loa phóngthanh. “Banquản lýHội chợxin đặc biệt hân hạnhgiới thiệu ôngHomerZuckermancùngchúlợntrứdanhcủaông.Xetảichởconvậtđặcbiệtnàyhiện đang tiến vào trong sân. Làm ơn hãy lùi lại nhường chỗ cho xe đi!Tronggiây lát nữa, chú lợn sẽ được đưa vào vòngkhảo thí đặc biệt ngaytrướckhánđài,ởđó,mộtgiảithưởngđặcbiệtsẽđượctrao.Mọingườixinlàmơnnhườnglốichoxetảiđiqua.Xincảmơn.”

Wilbur run rẩy khi nó nghe bài diễn văn.Nó cảm thấy hạnh phúc nhưngchoángváng.Cáixetảitrườnvàovớitốcđộchậm.Cảđámngườivâyxungquanh xe, và ôngArable phải lái rất cẩn thận để không cán phải ai.Cuốicùngôngcũngđếnđượcchỗgiámkhảo.ThằngAverynhảyravàhạcáichắnđuôixuống.

“Emsợđếnchếtmất,”bàZuckermanthìthầm.“Hàngtrămngườiđangnhìnvàochúngta.”

“Vuilênnào,”bàArableđáplời,“đâylàchuyệnvuimà.”

“Làmơnđưalợncủaôngxuống,”loaphóngthanhnói.

“Tấtcảcácchàng,nào!”ôngZuckermannói.

Vàingườiđànôngtừtrongđámđôngbướcrakhiênggiúpcáihòm.ThằngAverylàkẻxăngxáibậnrộnnhất.

“Nhétáosơmivàotrongquần,Avery!”bàZuckermankêulên.“Vàsiếtchặtthắtlưnglại.Quầncháuđangtụtxuốngkiakìa.”

“Thímkhôngthấycháuđangbậnđâyà?”thằngAverytrảlờivẻphẫnnộ.

“Nhìnkia!”Fernkêulênvàlấytaychỉ,“Henrykiakìa!”

“Đừnghétlênthế,Fern!”mẹcônói.“Vàđừngcóchỉchỏ!”

“Làmơnchoconmộtíttiềnđượckhông?”Fernhỏi.“Henrylạimờiconđivòngđuquaynữa,mỗi tội conkhôngnghĩ làbạnấycòn tiền.Bạnấyhếtsạchtiềnrồi.”

BàArablemởvíxáchtayra.“Đây,”bànói.“Đâylàbốnmươixu.Vàđừngcómàđimấthút!Maucònvề chỗ cảnhàvẫn tập trungcạnhchuồng lợnđấy!” 

Fernchạyngayđi,luồnláchquađámđôngđểtìmHenry.

“ChúlợnnhàZuckermanhiệnđangđượcđưatừtronghòmra,”giọngtrongloaphóngthanhvanglên.“Hãychờtuyênbốchínhthức!”

Templetonnúp trongđám rơmdướiđáyhòm. “Saomàầm ĩ vônghĩa thếnhỉ!”gãchuộtcằnnhằn.“Chuyệnvớvẩnmàcứnhặngxịcảlên!”

Cònởphíatrênchuồnglợn,lặnglẽvàcôđơn,Charlotteđangnghỉngơi.Haichân trướccủachịôm lấycáibọc trứng.Charlottecó thểnghe thấy tấtcảnhữnggìnóitrênloaphóngthanh.Nhữnglờinóichochịsựcanđảm.Đâychínhlàgiờchiếnthắngcủachị. 

KhiWilburrakhỏicáihòm,đámđôngvỗtayvàhoanhô.ÔngZuckermanbỏmũravàcúichào.Lurvylôicáikhănmùixoatotướngtừtrongtúiravàlaumồhôiđằngsaucổ.ThằngAveryquỳxuốngđấtsátbêncạnhWilbur,bậnbịuvuốtveconlợncũngnhưkhoemẽ.BàZuckermanvàbàArablethìđứngtrênbậclênxuốngcủaxetải.

“Cácquýbàvàcácquýông,”cáiloaphóngthanhnói,“giờthìchúngtôixingiớithiệuconlợnnổitrộicủaôngHomerL.Zuckerman.Danhtiếngcủaconvậtcómộtkhônghainàyđãlantỏađếncảnhữngxóxỉnhxaxôicủatráiđất,thuhút vô sốdukháchdanhgiá đếnvớiBang caoquý của chúng ta.Rấtnhiềungườitrongsốcácvịsẽnhớlạicáingàykhông-thể-nào-quênvàomùahèvừaquakhimàchữviếtđãxuấthiệnmộtcáchhuyềnbítrênmạngnhệnởkhuchuồngnhàZuckerman,khiếnchotấtcảmọingườiphảiđểtâmđếnmộtthựctếlàconlợnnàyhoàntoànkhácthường.Phépmàunàychưabaogiờđượcgiảithíchtrọnvẹn,mặcdùđãcócảnhữnghọcgiảđãđếnthămchuồnglợnnhàZuckermanđểnghiêncứuvàquansáthiệntượng.Suychocùngthì

chúngtachỉđơngiảnbiếtrằngchúngtađangđốidiệnvớinhữnglựclượngsiêunhiênởnơiđây,vàtấtcảchúngtanêncảmthấytựhàovàbiếtơn.Theođúngnhữnglờitrênmạngnhện,thưacácquýbàvàcácquýông,đâychínhlàlợncừ.”

Wilburngượngchínngười.Nóđứngimlìmtuyệtđốivàcốsaochoradángnhất.

“Convậtkỳdiệunày,”cáiloaphóngthanhtiếptục,“thậtsựlàcựckỳ.Hãynhìnnóxem,thưacácquýbàvàcácquýông!Hãyghinhậnsựmịnsựtrắngcủabộlông,hãyquansátlàndakhôngmộtvếtdơ,haitaivàcáimõmcùngmộtmàuhồngkhỏemạnh.”

“Đólàdonướcsữa,”bàArablethìthầmvớibàZuckerman.

“Hãyghinhậnsựngờisángtoànphầncủaconvậtnày!Rồihãynhớlạicáingàymàtừ“ngờisáng”xuấthiệnrõràngtrênmạngnhện.Nhữngchữhuyềnbíấytừđâuđến?Khôngphảilàtừconnhệnrồi,tacóthểchắcchắnđiềuđó.Lũnhệnhếtsứcthôngminhtrongviệcgiăngmạngcủachúng,nhưngchẳngcầnphảinóirarằngnhệnkhôngbiếtviết.”

“Ồ,khôngư,aibảovậynào?”Charlottethìthầmvớichínhmình.

“Cácquýbàvàcácquýông,”cáiloaphóngthanhtiếptục,“tôikhôngđượclấy thêm thờigianquýbáu của cácvị nữa.Thaymặt cácuỷviên củahộiđồngquảntrịHộichợ,tôivinhdựtraogiải thưởngđặcbiệt trịgiáhailămđôlachoôngZuckerman,cùngvớimộtmềđayđồngrấtđẹpđãđượckhắcnộidungphùhợp,chứngnhậnchosựđánhgiácaocủachúngtavềvaitròcủaconlợnnày-conlợnngờisáng,cựckỳ,khiêmnhườngnày-trongviệcthuhútvôsốdukháchđếnvớiHộichợHạthoànhtrángcủachúngta.”

Wilburcàng lúccàngcảmthấychoángvángrồichoángvánghơnnữasaubàiphátbiểubình luậndàidòngnày.Khinónghe thấyđámđôngbắtđầuhoanhôvàvỗtaylầnnữa,nóđộtnhiênlảđi.Chânnókhuỵuxuống,đầunótrốngrỗng,vànógụcxuốngđất,bấttỉnhnhânsự.

“Có chuyện gì vậy?” cái loa phóng thanh hỏi. “Có chuyện gì vậy ôngZuckerman?Conlợncủaônglàmsaovậy?”

AveryquỳsátcạnhđầuWilbur,vuốtvenó.ÔngZuckermannhảycàtưngcàtưngxungquanh,lấymũôngquạtchonó.

“Nókhôngsaocả,”ôngZuckermankêulên.“Nóbịchoángthôi.Nókhiêmtốnlắmvàkhôngthểchịunổikhiđượccangợi.”

“Nhưngchúngtôikhôngthểtraogiải thưởngchomộtconlợnchếtđược,”cáiloaphóngthanhnói.“Chưatừngcótiềnlệ.”

“Nókhôngchết,”ôngZuckermanlalên.“Nóchỉxỉuđithôi.Nóhaybốirốilắm.Chạyđikiếmítnướcđi,Lurvy!”

Lurvylaovụtrakhỏivòngkhảothívàbiếnmất.

Templetonnhôđầucủagãrakhỏiđámrơm.GãnhậnthấycáichótđuôicủaWilbur ở ngay trong tầmvới. Templeton cười nhăn nhở. “Mình nhắm cáinày,” gã cười thầm.Gã ngậmđuôiWilbur vào trongmồmvà lấy hết sứcbìnhsinhcắnmạnh.CáiđaukhiếnWilburhồisinh.Nhanhnhưchớpnóđãđứngngaydậy.

“Ối!”nórốnglên.

“Hoanhô!”đámđônglalên.“Nódậyrồi!Conlợnđứngdậyrồi!Haylắm,Zuckerman!Đúng là lợn cừ có khác!”Mọi người đều vui sướng.Và ôngZuckermanlàngườivuisướngnhất.Ôngthởphàonhẹnhõm.KhôngainhìnthấyTempleton.Gãchuộtmớilàkẻcócôngnhất.

Còn bây giờ,một trong số các giám khảomang các giải thưởng trèo vàotrongvòng.ÔngtađưachoôngZuckermanhaitờmườiđôlavàmộttờnămđôla.RồiôngtabuộccáihuychươngxungquanhcổWilbur.RồiôngtabắttayôngZuckermantronglúcWilburngượngngùng.Averycũngchìatayravàônggiámkhảocũngbắt taynó.Đámđônghoanhô.Một thợảnhchụpảnhWilbur.

MộtcảmgiáchạnhphúctrànngậpcảnhàZuckermanlẫnnhàArable.ĐâychínhlàthờikhắcchóisángnhấttrongcuộcđờicủaôngZuckerman.Thậtmãnnguyệnbiếtbaokhigiànhđượcmộtgiải thưởng trướcsựchứngkiếncủabaongười.

TrongkhiWilburđượcđẩytrởlạivàotronghòmthìLurvychậtvậtđiquađámđôngvớimộtxônước.Haimắtanhtanhưđờra.Khônglưỡnglựlấymộtgiây,anhhấtmạnhnướcvàoWilbur.Vìcuốngquáanhtađãhấttrượt,khiếnnướctrúthếtlênôngZuckermanvàAvery.Haingườinàybịướtđẫm.

“Trờiơilàtrời!”ôngZuckermangầmlên,ônghoàntoànướtsũng.“Anhbịlàmsaovậy,Lurvy?Anhkhôngthấyconlợnhoàntoànổnà?”

“Nhưngôngđòinướcmà,”Lurvynóivớivẻnhumì.

“Tôicóđòiđượctắmđâu,”ôngZuckermannói.Đámđôngcườirúlên.CuốicùngôngZuckermancũngphảibậtcườitheo.VàdĩnhiênthằngAverythấythíchkhibịướtđếnvậy,nólậptứcbắtđầuhànhđộngnhưmộttênhề.Nógiảvờnhưnóđangtắmvòihoasen;nónhănnhómặtmàyvànhảycàtưngvàchàxátxàphòngtưởngtượngdướihainách.Rồinólaukhôngườibằngmộtkhăntắmtưởngtượng.

“Avery,dừnglạingay!”mẹnókêulên.“Đừnglàmtrònữa!”

Nhưngđámđônglạithíchthế.Averykhôngnghethấygìkhácngoàisựtánthưởng.Nóthíchlàmmộtanhhềtrongmộtvòngtròn,trướcmộtkhánđài,cócảthiênhạchúmục.Khinópháthiệnravẫncònmộtítnướcdướiđáyxô,nónângcáixôcao lên trênkhôngvàđổxuốngngườinóvànhănnhởmặtmày.Lũtrẻtrênkhánđàirúlênthíchchí.

Sau cùngmọi thứ yên ắng trở lại.Wilbur đã được đưa lên xe tải. ThằngAverybịmẹdẫnrakhỏivòngtrònvàđượcngồilênghếxechokhô.Cáixetải,đượcôngArablelái,lạichầmchậmbòvềphíachuồnglợn.CáiquầnướtcủathằngAveryrỏmộtvũngướttướngởtrênghế.

Chương21:NGÀYCUỐICÙNG

CharlottevàWilburlạicôđơn.CảhainhàkiađềuđãđitìmFern.Templetonđangngủ.Wilburnằmnghỉsaubuổilễnáođộngvàcăngthẳng.Cáimềđayvẫncòntreotrêncổnó;hơiliếcmắtralànócóthểthấyđượcngay.

“Charlotte,”Wilburnóisaumộtlúc,“saochịimlặngthế?”

“Tôithíchngồiim,”chịnhệnnói.“Tôicómấykhikhôngimlặngđâu.”

“Vâng,nhưnghômnaychịimlặnglạlắm.Chịcóthấyổnkhông?”

“Cóthểlàhơimệtmộttí.Nhưngtôithấythanhthản.Thànhcôngcủacậuởvòngkhảothísángnaymộtphầnnàocũngchínhlàthànhcôngcủatôi.Cậusẽsống,chắcchắnvàantoàn.Tươnglaicủacậuđãđượcbảođảm.Giờthìkhôngcógìlàmhạicậuđược.Nhữngngàythunàysẽngắndầnvàtrởlạnh.Lásẽrụngkhỏicâyvàrơixuống.Giángsinhsẽtới,vàrồiđếntuyếtcủamùađông.Cậu sẽ sốngđể vui hưởngvẻ đẹp của thế giới bănggiá, bởi vì cậuchính là thắng lợi lớn của Zuckerman nên ông ta sẽ không làm hại cậu,khôngbaogiờ.Mùađôngsẽqua,ngàysẽdàira,băngsẽtanởaohồ.Chimsẻhótsẽquaylạivàhót,cócnháisẽthứcdậy,vàgióấmsẽlạithổi.Tấtcảnhữngcảnhấyâmthanhấymùivịấysẽlàđểchocậuvuihưởng,Wilburà-giữathếgianđẹpđẽnày,nhữngngàyvàngngọcnày...”

Charlottedừnglại.Mộtlúcsau,lệdânglêntrênmắtWilbur.“ÔiCharlotte,”nónói.“Cứnghĩlạicáilầnđầutôigặpchịtôiđãtưởngchịđộcácvàkhátmáu!”

Khinónguôicơnxúcđộng,nólạinói.

“Tạisaochịlàmtấtcảviệcnàyvìtôi?”nóhỏi.“Tôichẳngxứngđángđượcthế.Tôichẳnglàmgìchochịcả.”

“Cậulàbạncủatôi,”Charlottetrảlời.“Nộiviệcấythôiđãlớnlaolắmrồi.Tôigiăngmạngnhệnchocậubởivì tôiquýmếncậu.Suychocùng,cuộc

đờilàgìvậynhỉ?Chúngtasinhra,chúngtasốngmộtchốcmộtnhát,chúngtachết.Cuộcđờicủamộtconnhệnđâucó thoátkhỏicáiphậngiăngmắchỗnđộn,hếtbắtruồirồiănnhặng.Bằngcáchgiúpcậu,cólẽtôiđãthửkhiếnđờitôiđượcnânglênmộttí.Trờixanhkiabiếtđờitacóthểthêmđượcmộtchútgiátrịnhưvậy.”

“Ôi,”Wilburnói,“tôithìchẳngbiếtnóinăngchohayđược.Tôikhôngthểnàonóigiỏinhưchị.Nhưngchịđãcứu tôi,Charlotteà,và tôisẽvui lòngtặngcảđờitôichochị-tôinóithậtđấy.”

“Tôitincậunóithậtmà.Vàtôicảmơncậuvìtìnhcảmcaothượngấy.”

“Charlotte,”Wilburnói. “Hômnay tất cả chúng ta sẽvềnhà.Hội chợcoinhư tan rồi.Lại trởvềnhàởnhàkhokhuchuồngcùngvớicừuvàngỗngkhôngphảilàđiềutuyệtvờisao?Chịcónóngruộtmuốntrởvềnhàkhông?”

MộtlúclâuCharlottechẳngnóigì.RồichịnhệnnóibằngmộtgiọngnhỏđếnnỗiWilburchỉngheđượcloángthoáng.

“Tôisẽkhôngtrởvềkhuchuồng,”chịnói.

Wilburnhảydựnglên.“Khôngtrởvề?”nókêulên.“Charlotte,chịđangnóicáigìvậy?”

“Tôi tànđời rồi,” chịnhện trả lời. “Chỉngàymộtngàyhainữa thôi là tôichết.Tôithậmchíchẳngcònsứcđểxuốngmàtrèovàotronghòm.Tôicũngkhông chắc là tôi có còn đủ tơ trong người để hạ được xuống đất khôngnữa.”

Nghevậy,Wilburgieomìnhxuốngtrongmộtcơnđauđớncùngcực.Nhữngtiếng nức nở làm người nó rung lên. Nó hổn hển và rên rỉ vì sầumuộn.“Charlotte,”nóthanvãn.“Charlotte!Bạnthiếtcủatôi!”

“Thôinào,đừnggâythànhchuyệnnữa,”chịnhệnnói.“Imlặngnào,Wilbur.Đừngvậtvãmìnhmẩynữa!”

“Nhưngtôikhôngchịunổi,”Wilburgàolên.“Tôisẽkhôngđểchịởđâymộtmìnhmàchếtđâu.Nếuchịởlạiđâythìtôicũngsẽởlại.”

“Đừngbuồn cười thế,”Charlotte. “Cậukhôngở lại đây được.ZuckermanvớiLurvyvới JohnArablevớinhữngngườikháccó thể trở lạibất cứ lúcnào,vàbọnhọsẽđẩycậuvàotrongcáihòmkiavàcậusẽphảiđithôi.Vảlại,cậuởlạicũngchẳngcóýnghĩagìcả.Sẽkhôngcóaichocậuăn.Khuhộichợchẳngmấychốcsẽbịbỏmặcvàtrốngrỗng.”

Wilburđangtrongcơnđiên.Nóphóngvòngvòngtrongchuồng.Độtnhiênnócómộtý tưởng -nónghĩvềcáibọc trứngvànăm trămmườibốnconnhệncon sẽnởvàomùaxuân.Nếubản thânCharlottekhông thểquayvềnhàởkhuchuồng,ítnhấtnócũngphảimanglũconcủachịđitheo.

Wilbur laorađằngtrướcchuồnglợn.Nóđểchântrướccủanólêncáivántrên cùng và nhìn quanh. Từ xa nó nhìn thấy người nhà Arable và nhàZuckermanđangtiếnlại.Nóbiếtnóphảihànhđộngthậtgấp.

“Templetonđâurồinhỉ?”nóihỏi.

“Anhtaởgóckiakìa,đangngủdướirơmấy,”Charlottenói.

Wilburlaođến,dũicáimũikhỏecủanóvàongườigãchuột,vàhấtgãlêntrênkhông.

“Templeton!”Wilburkêulên.“Hãychúý!”

Gãchuột,ngạcnhiênvìbịmấtgiấcngủngon,đầutiênthìbànghoàngvàsauthìphẫnnộ.

“Cáitròkhỉgiógìthếnày?”gãgầmgừ.“Mộtconchuộtthìkhôngthểchợpmắtđượcmộtchútmàkhôngbịquăngmộtcáchthôbạolêntrênkhônghaysao?”

“Nghetôinóiđây!”Wilburkêulên.“Charlotteốmlắmrồi.Chịấychỉcònsốngđượcrấtngắn.Chịấykhôngthểđicùngtavềnhà,vìthểtrạngcủachịấy.Vì vậy, tôi tuyệt đối cần phảimangbọc trứng của chị ấy đi theo.Tôikhôngvớitớiđượcnó,vàtôicũngkhôngtrèođược.Anhlàngườiduynhấtcóthểlấyđượcnó.Khôngcòngiâyđồnghồnàođểlãngphínữađâu.Ngườitađangđiđến-họsẽởđâytrongnháymắt.AnhTempleton,làmơn,làmơn,làmơnhãytrèovàlấycáibọctrứng.”

Gãchuộtngáp.Gãvêchothẳngrâu.Rồigãnhìnlêncáibọctrứng.

“Vậyđấy!”gãnóivẻchánghét.“LạilàTempletonthângiànàygiảicứunữaphảikhông?Templetonlàmcáinày,Templetonlàmcáikia,Templetonchạyxuốngđốngrácvàlấychotôimộtmảnhtạpchí,Templetonlàmơnchotôimượnmộtmẩudâyđểtôigiăngmộtcáimạng.”

“Ôi,maulên!”Wilburnói.“Maulênđi,Templeton!”

Nhưnggãchuộtchẳngmautẹonào.GãbắtđầunhạilạigiọngWilbur.

“Giờthìlại‘Maulênđi,Templeton”,phảikhônghả?”gãnói.“Hô,hô.Thếtôiđãđượccảmơnrasaokhitôiphụcvụđếnvậyhả?ChửađượcmộtlờitửtếđốivớicáithângiàTempletonnày,rặtchỉcóđảkíchvớichọcngoáyvớicạnhkhóe.Chửabaogiờđượcmộtcâutửtếđốivớimộtconchuột.”

“Templeton,”Wilburnóitrongtuyệtvọng,“nếuanhkhôngthôilảinhảivàlàmđi,tấtcảsẽmấtsạch,vàtôisẽchếtvìtannátcõilòng.Làmơntrèolênđi!”

Templetonlạinằmườnrarơm.Gãlườinhácgácchântrướcrasaugáyvàvắtchânsauchéochữngũ,vớimộtdángvẻhoàntoànthưgiãn.

“Chếtvì tannát cõi lòng,”gãnhại lại. “Cảmđộngnhỉ!Úi, chà!Tôinhậnthấylàhễkhinàogặprắcrốithìcậulạitìmđếntôi.Nhưngtôichưabaogiờnghethấyaitannátcõilòngvìtôihết.Ôi,không.CóaithèmquantâmtớicáithângiàTempletonđâu?”

“Đứngdậy!”Wilburthétlên.“Đừngcóhànhđộngnhưtrẻranhhưthânmấtnếtnữa!”

Templetoncườitoétvàvẫnnằmim.“Aiđihếtchuyếnnàyđếnchuyếnkhácxuốngđốngrác?”gãhỏi.“Tạisao,saolạilàthângiàTempleton!AiđãcứusốngCharlottebằngcáchkhiếnthằngranhnhàArablebỏchạynhờmộtquảtrứngung?Trờiôi,tôitinchắcđóchínhlàthângiàTempleton.Aicắnđuôicậuvàkhiếncậuđứngkhựnglênđượcvàosángnaysaukhicậuđãngấtxỉutrướcđámđông?ThângiàTempleton.Thếcậuchưabaogiờ lóeraýnghĩrằngtôiđãphátốmvìchạyloăngquăngvàlàmơnlàmphướcà?Rútcuộccậunghĩtôilàcáigìhả?Mộtconchuộtcái-gì-cũng-làmchắc?”

Wilburtuyệtvọng.Mọingườiđangtới.Vàgãchuộtthìlờnóđi.ĐộtnhiênnónhớrasựmêthíchthứcăncủaTempleton.

“Templeton,”nónói.“Tôisẽlongtrọnghứavớianhmộtđiều.NếuanhlấybọctrứngcủaCharlottechotôi,từgiờtrởđitôisẽđểanhăntrướctiênmỗikhiLurvyđổthứcănchotôi.Tôisẽđểanhtựchọnbấtcứthứgìtrongmángvàkhianhchưaănxongthìtôisẽkhôngđộngtớitíthứcănnào.”

Gãchuộtngồibậtdậy.“Cậunóithậthaynóichơiđấy?”gãnói.

“Tôihứa.Tôixinthềthànhthật.”

“Đượcrồi,thỏathuậnthếnhé,”gãchuộtnói.Gãtrèolêntrêntườngvàbắtđầuleo.Bụnggãvẫncònphồngtướnglêntừtrậnănuốngtốiqua.Vừarênrẩmvừaphànnàn,gãchầmchậmdướnngườilầnlêntrần.Gãcứtrườntớichođếnkhigãvớiđượcbọc trứng.Charlotte lánhramộtbênchogã.Chịđanghấphối,nhưngvẫncònđủsứcđểdịchramộttí.RồiTempletonnhecáirăngdàixấucủagãravàbắtđầucắtnhữngsợitơcộtchặtcáibọclêntrần.Wilburngướcnhìnlêntừphíadưới.

“Phảihếtsứccẩnthậnđấy!”nónói.“Tôikhôngmuốnbấtkỳmộtquảtrứngnàobịlàmsao.”

“Cáithứnàycứdínhvàomõmtôi,”conchuộtcàunhàu.“Nócònhơncảkẹocaramel.”

NhưngTempletonvẫntiếptụccôngviệc,vàcũngđãcắtđượccáibọcrờira

vàmangnóxuốngđất, rồi gãđặtnóxuống trướcmặtWilbur.Wilbur thởphàonhẹnhõm.

“Cảmơnanh,Templeton,”nónói.“Chừngnàotôicònsốngtôisẽkhôngbaogiờquênchuyệnnày.”

“Tôicũngchẳngquên,”gãchuộtvừanóivừaxỉarăng.“Tôicócảmtưởngnhưtôiđãxơiphảimộtcuộnchỉvậy.Giờthìvềnhàthôi!”

Templeton lẻnngayvào tronghòmvàvùimình trongđámrơm.Gã lặnđivừađúng lúc.Lurvyvà JohnArablevàôngZuckermanbước tớingay lúcđó,theosaulàbàArablevàbàZuckermanvàAveryvàFern.Wilburcũngđãquyếtđịnhcáchmànósẽmangcáibọctrứng-chỉcómộtcáchduynhấtkhảdĩ.Nócẩnthậnngậmcáibọcnhỏtrongmiệngvàgiữnóởtrênđầulưỡi.NónhớđiềuCharlotteđãnóivớinó-rằngcáibọckhôngthấmnướcvàrấtbềnchắc.Tronglưỡinócảmthấycứkỳkỳvànóbịchảynướcdãitíchút.Vàdĩnhiênlànókhôngthểnóinănggìcả.Nhưngkhinóbịđẩyvàotronghòm,nóngướclênnhìnCharlottevànháymắtvớichị.Chịbiếtrằngnóđangchàotạmbiệttheocáchduynhấtcóthể.Vàchịbiếtrằnglũconchịđãđượcantoàn.

“Tạmbiệt!”chịthầmthì.Rồichịthuhếtsứclựcvàgiơmộtchântrướclênvẫynó.

Chịkhôngbaogiờcửđộngnữa.Ngàyhômsau,khicáivòngđuquayđượctháorờiravàbầyngựađuađượcđưavàocácxetảivànhữngngườilàmtròmuavuisắpdọnđồđạcrồirađi trêncácxemoóc,Charlotteđãchết.KhuHộichợmauchóngtrởnênhoangvắng.Cáclántrạivànhàxưởngđềutrốngrỗngvàđìuhiu.Trongsânbãivứtngổnngangchailọvớirácrưởi.Khôngmộtai,trongsốhàngtrămngườiđidựHộichợ,biếtrằngcómộtconnhệnxámđãđóngmộtvaitròlớnhơntấtcả.Khôngmộtaiởbênnókhinóchết.

Chương22:GIÓẤM

Và thế là Wilbur trở về nhà với đống phân yêu dấu trong nhà kho khuchuồng.Vàtrởvềthìtrởvềthậtlàkỳkhôi.Quanhcổthìnóđeomộtcáimềđaydanhdựvàtrongmõmthìnógiữmộtcáibọctrứngnhện.Chẳngcónơinàobằngởnhà,Wilburnghĩtronglúccẩnthậnđểnămtrămmườibốnđứacon chưanở củaCharlotte vàomột góc an toàn.Mùi khu chuồngdễ chịuthật.Bầycừuvàbầyngỗngbạnnórấtvuikhithấynótrởvề.

Bầyngỗngđónchàonómộtcáchầmĩ.

“Chúc-chúc-chúcmừng!”chúngkêulên.“Giỏilắm.”

ÔngZuckermanlấycáimềđaytừcổWilburvàtreonólênmộtcáiđinhphíatrênchuồnglợn,chỗmànhữngkháchthămcóthểkiểmtrađược.BảnthânWilburcũngcóthểngắmnghíabấtcứlúcnàonómuốn.

Trong những ngày sau đó, nó đã rất hạnh phúc. Nó đã lớn bổng lên. Nókhôngcònlolắngvềviệcbịgiếtnữa,bởinóbiếtrằngôngZuckermansẽđểnósốnglâuhếtmứccóthể.WilburthườngxuyênnghĩvềCharlotte.Mộtítsợitơcủacáimạngnhệncũcủachịvẫncòntreotrênngưỡngcửa.NgàynàoWilburcũngđứngvàngắmcáimạngnhệntrốngkhông,ráchnát,vàmộtcụctođùnglạidânglênnghẹnhọngnó.Chẳngbaogiờcóaicóđượcmộtngườibạnnhưvậy-tìnhcảmđếnthế,thủychungđếnthế,vàkhéoléođếnthế.

Nhữngngàythumỗilúcmộtngắnhơn,Lurvymangnhữngcâybívàbíngôtừtrongvườnvàovàxếpchúngtrênsànkhuchuồngđểchúngkhôngbịchếtcóngtrongnhữngđêmgiárét.Nhữngcâythíchvàcâycánglòngảsangmàusángvàgió rungchúnggiật chúngkhiếnchúng làm rơi từngchiếc lámộtxuốngmặtđất.Dướinhữngcây táodại trênđồngcỏ,nhữngquả táohồngnhỏphủ thành lớpdày trênmặtđất,và lũcừunháchúngvà lũngỗngnháchúngvà lũcáo thìbanđêmđếnngửichúng.Mộtđêm,ngay trướcGiángsinh,tuyếtbắtđầurơi.Tuyếtphủlêntrênnhàvàchuồngvàđồngvàrừng.TrướcđóWilburchưabaogiờnhìnthấytuyết.Sángra,nórangoàivàdũituyếtthànhđốngtrongsânchosướng.FernvàAverytới,kéotheomộtcái

xetrượt.Chúngtrượttheoconđườngnhỏvàracảcáiaođóngbăngngoàiđồngcỏ.

“Trượtlàthứvuinhấttrênđời,”thằngAverynói.

“Thứvui nhất trênđờiư,”Fern tuyênbố, “chính là lúcmàvòngđuquaydừnglạicònHenryvớiemthìởtrêncáigiỏcaonhấtvàHenrylàmchocáigiỏlắcqualắclạivàbọnemcóthểnhìnthấytấttậtmọithứcáchđóxahàngdặmrồihàngdặmrồihàngdặm.”

“Trờiạ,emvẫncònnghĩđếncáivòngđuquaycũríchđóhả?”thằngAverynóivớivẻghêtởm.“CáiHộichợđãquađượchàngtuầnrồilạihàngtuầnrồicơmà.”

“Emlúcnàocũngnghĩđếnnó,”Fernnóivàphủituyếtrakhỏitaicô.

SauGiángsinhcáinhiệtkếtgiảmxuốngmườiđộdướikhông.Cáilạnhngựtrịthếgiới.Đồngcỏảmđạmvàbănggiá.Giờthìlũbòởlạitrongchuồngsuốt,trừnhữngbuổisángcónắngchúngmớirangoàivàđứngtránhgióởchỗđốngrơmtrongsânquâykhuchuồng.Đểđượcbảovệ,bầycừucũngởgần khu chuồng luôn.Khi nào khát, chúng sẽ ăn tuyết.Bọn ngỗng thì cứquanhquẩntrongsânnhưbọncontraiquanhquẩnquanhhiệuthuốcvậy,vàbàZuckermanchochúngănngôvàcủcảiđểchochúngphấnkhởi.

“Cảmơn, cảmơn, cảmơn nhiều!” bọn chúng luôn nói vậy,mỗi khi thấythứcănđượcmangđến.

Templetoncũngchuyểnchỗởvàotrongnhàkhimùađôngtới.Cáitổchuộtcủagãởdướimáng lợnquá là lạnh,nêngã thiếtkếchogãmộtcái tổấmcúngởđằngsaunhữngthùngđựngngũcốcbêntrongkhuchuồng.Gãlóttổbằngnhữngmảnhbáobẩncùnggiẻrách,vàbấtcứkhinàogãtìmthấymộtthứđồrẻtiềnhaymộtmónlưuniệmnàođólàgãthavềvàtrữởđó.GãtiếptụcviếngthămWilburmỗingàybalần,đúngvàobữaăn,vàWilburluôngiữlờihứa.Wilburđểgãchuộtăntrước.ChođếnkhinàoTempletonkhôngthểnàonhồi thêmđượcmiếngnàonữavàomồm,khiđóWilburmớiăn.HậuquảcủaviệcănquáđộnàylàTempletontođùngravàbéohơnbấtkỳconchuộtnàobạnthấytrênđời.Gãtođùngngãngửa.Gãtonhưmộtconchuộtchũinonvậy.

Mộtngàykiaconcừugiànóichuyệnvớigãchuộtvềhìnhthểcủagã.“Anhsẽsốnglâuhơn,”cừugiànói,“nếuanhănítđi.”

“Aimuốnsốngdaimãimãinào?”gãchuộtcườinhếchmép.“Tôibảntínhtựnhiênlàmộtkẻănnhiềuvàtrongthúvuiănuốngthìtôiđâythậtchẳngbaogiờbiếtthỏa.”Gãvỗvỗvàobụng,ngoácmồmcườiconcừugià,vàlầnlêngácđểnằm.

SuốtmùađôngWilburtrôngchừngbọctrứngcủaCharlottenhưthểnócanhgácchínhconcủanóvậy.Nóđãkhoétmộtchỗđặcbiệttrongđốngphânđểđặtcáibọc,ngaycạnhhàngràovángỗ.Vàonhữngđêmquálạnh,nónằmsaochohơithởcủanócóthểsưởiấmcáibọc.VớiWilbur,khônggìtrênđờiquantrọngbằngcáivậtnhỏtrònnày-khônggìbằnghết.Nókiênnhẫnchờđợimùađôngquađivàsựxuấthiệncủalũnhệncon.Cuộcsốngluônluônphongphúvàbìnhổnkhimàtađangchờđợimộtcáigìđóxảyđếnhoặcnởra.Mùađôngrútcuộccũnghết.

“Hômnaytôinghethấytiếngếchnhái,”cừugiànóivàomộtbuổitối.“Nghenào!Bâygiờcóthểngheđượctiếngchúngrồiđấy.”

Wilburđứngimvàdỏngtailên.Từngoàiaovọngđến,nhưmộtdànđồngcaầmĩ,tiếngkêucủahàngtrămconếchconnháinhỏ.

“Mùaxuânrồi,”cừugiànóivẻsuytư.“Lạimộtmùaxuânnữa.”Khibàấy

đikhỏi,Wilburnhìnthấymộtconcừuconđitheođằngsau.Nóchỉmớisinhrađượcvàigiờ.

Tuyếttanvàchảy.Suốivàmươngsủibọtvàchảyrócráchvớidòngnướcđổvề.

Mộtconchimsẻứcsọcbayđếnvàhót.Ánhngàymạnhhơn,bìnhminhsớmdần.Hầunhưmỗisángralạicómộtconcừumớitrongđàncừu.Ngỗngcáiđangngồitrênchínquảtrứng.NhữngsợitơsótlạicuốicùngcủacáimạngnhệncũcủaCharlotteđãbayđivàbiếnmất.

***

Vàomộtbuổisángnắngđẹp,saubữasáng,Wilburđứngngắmcáibọcquýgiácủanó.Nóchẳngnghĩngợigìnhiều.Vàbởinóđứngđó,nónhậnracócáigìđóchuyểnđộng.Nóbướclạigầnvànhìnchằmchằm.Mộtconnhệnbéxíuđãbòrakhỏicáibọc.Nókhôngtohơnmộthạtcát,khôngtohơnmộtcáiđầuđinhghim.Ngườinóxámvàcómộtsọcđenởphíadưới.Chânnómàuxámvànâuvàng.VànótrônggiốngynhưCharlotte.

Wilburrunrẩyhếtcảngườikhinónhìnthấyconnhện.Connhệnbévẫynó.ThếrồiWilburnhìnsátlạihơnnữa.Haiconnhệnbénữađãbòrangoàivàvẫy.Bọnchúngbòvòngvòngquanhcáibọcđểthámhiểmcáithếgiớimới.Rồi có ba con nhện con nữa. Rồi tám con. Rồi mười con. Lũ con củaCharlottecuốicùngđãxuấthiện.

TrốngngựcWilburđậprộn.Nóbắtđầukêuengéc.Rồinóphivòngvòng,đáphântunglêntrênkhông.Rồinónhảylộnrađằngsau.RồinóchốnghaichântrướcxuốngvàdừnglạitrướcmặtlũconcủaCharlotte.

“Xinchào!”nónói.

Con nhện đầu tiên có nói chào, nhưng mà giọng của nó bé quá đến nỗiWilburchẳngnghenổi.

“Chúlàmộtngườibạncũcủamẹcáccháu,”Wilburnói.“Chúrấtvuikhiđượcgặpcáccháu.Cáccháukhỏechứ?Mọithứổnchứ?”

Những con nhện bé giơ chân trước vẫy nó. Qua cách chúng hành động,

Wilburcóthểnhậnthấychúngvuikhigặpnó.

“Chúcóthểlàmgìchocáccháukhông?Cáccháucócầngìkhông?”

Nhữngconnhệnbéchỉvẫyvẫymàthôi.Nhiềungàyvànhiềuđêmchúngbòchỗnàyrồichỗkia,lêntrênrồixuốngdưới,chỗđórồichỗnọ,vàvẫyvẫyWilbur,vàthámhiểmngôinhàcủachúng,vàkéotheođằngsaunhữngsợitơmỏngmanh.Bọn chúng có hàng tá rồi hàng tá.Wilbur không thể đếmchúngchonổi,nhưngnóbiếtrằngnócóvôkhốibạnmới.Chúnglớnlênkhánhanh.Chẳngmấychốcmỗiconđãtonhưmộtviênđạnghém.Chúnggiăngnhữngmạngnhệnbéconởgầncáibọc.

RồiđếnmộtbuổisángyêntĩnhôngZuckermanmởcánhcửaởhướngBắcra.Mộtluồnggióấmthổinhènhẹquanhàkhokhuchuồng.Khôngkhícómùiđấtẩm,mùigỗvânsam,mùimùaxuândịungọt.Nhữngconnhệnconcảmnhậnđượclàngióấmnổilên.Mộtconnhệntrèolêntrênđỉnhhàngrào.RồinólàmmộtviệckhiếnWilburngạcnhiênquáthể.Connhệnđứngbằngđầu,chổngbộnhảtơlêntrêntrời,vànhảramộtđámmâytơ.Tơnhệnđãtạothànhmộtquảcầu.TronglúcWilburdõinhìn,connhệnrờikhỏihàngràovàbaylêntrênkhôngtrung.

“Tạm-biệt!”connhệnnóivànóbayquaôcửa.

“Đợimộtphútđã!”Wilburhétlên.“Cháunghĩcháusẽđiđâuchứ?”

Nhưngconnhệnđãchẳngcònthấyđâunữa.Rồimộtconnhệnconlạibòlênđỉnhhàngrào,đứngbằngđầu,tạomộtquảcầu,vàbayđi.

Rồimộtconnhệnkhác.Rồimộtconkhác.Khôngtrungđầynhữngquảcầutíxíu,mỗiquảcầumangtheomộtconnhện.

Wilburmuốnphátcuồnglên.LũconcủaCharlottebiếnmấtvớitốcđộkinhhoàng.

“Quaylạiđi,cáccháu!”nórốnglên.

“Tạm-biệt!”bọnchúngkêu.“Tạm-biệt,tạm-biệt!”

Cuối cùngmột con nhện bé cũng chầm chậmdừng lại và nói chuyện vớiWilburtrướckhilàmquảcầu.

“Cógióấmlàbọncháurờikhỏinơinày.Đâychínhlàthờiđiểmđểchúngcháulênđường.Bọncháuđềulàcácnhàhàngkhôngvàbọncháusẽđirathếgiớingoàikiađểtựgiăngmạngchomình.”

“Nhưngđiđâucơ?”Wilburhỏi.

“Bất cứ nơi đâu gió cuốn bọn cháu đến. Cao, thấp. Gần, xa. Đông, Tây.Nam,Bắc.Cứgửimìnhchogió,sướngđâuđiđó.”

“Cáccháuđicảư?”Wilburhỏi.“Cáccháukhôngthểbỏđicảđược.Chúsẽbịbỏlạimộtmình,khôngbèkhôngbạn.Mẹcáccháusẽkhôngmuốnđiềuđóxảyrađâu,chúcamđoanlànhưvậy.”

Khôngtrungbâygiờđầyắpnhữngthợláikhinhkhícầuđếnnỗinhàkhokhuchuồngtrôngcứnhưlàbịmộtmànsươngmùchephủ.Hàngtácácquảcầucứdâng lêncao,quayvòng,và trôiđimấtquacánhcửa theo làngiónhẹ.Những tiếng kêu “Tạm-biệt, tạm-biệt, tạm-biệt!” vọng đến taiWilbur nhỏdần.Nókhôngthểchịuđựngnổikhinhìncảnhnàynữa.Nóđaubuồnbuôngmìnhxuốngđấtvànhắmmắtlại.BịlũconcủaCharlottebỏrơicókhácnàosựcáochungcủathếgiới.Wilburkhóclócchođếnkhingủthiếp.

Khinóthứcdậytrờiđãlàchiềumuộn.Nónhìncáibọctrứng.Nónhìnlêntrênkhông.Cácthợláikhinhkhícầuđãđisạch.Rồinósầuthảmbướcđến

chỗ ngưỡng cửa, nơi trước kia có cáimạng nhện của Charlotte. Nó đangđứngđó,nghĩvềchịnhện,thìnónghethấymộtgiọngnóinhỏnhẹ.

“Chàomừng!”giọngnóicấtlên.“Cháuởtrênnày.”

“Cháucũngthế,”mộtgiọngnóikhẽnữacấtlên.

“Cháu cũng thế,” giọng nói thứ ba cất lên. “Có ba chúng cháu ở lại đây.Chúngcháuthíchchỗnày,vàchúngcháuthíchchú.”

Wilburnhìnlên.Trênđỉnhkhungcửacóbacáimạngnhệnđangđượcgiăngra.Trênmỗimạngnhện, làmộtđứa concủaCharlotteđang làmviệcbậnrộn.

“Chúcóthểhiểurằng,”Wilburhỏi,“cáccháuđãquyếtđịnhdứtkhoátởlạisốngtrongnhàkhokhuchuồngnày,vàrằngchúsẽcóđếnbangườibạn?”

“Đúngthếđấyạ,”mấyconnhệnnói.

“Têncáccháulàgìấynhỉ?”Wilburhỏi,vuisướngđếnphátrun.

“Cháusẽnóitêncháu,”connhệnnhỏđầutiêntrảlời,“nếuchúnóichocháubiếttạisaochúphátrun.”

“Chúphátrunvìvui,”Wilburnói.

“VậytêncháulàVui,”connhệnđầutiênnói.

“Tênđệmcủamẹcháulàgì?”connhệnthứhaihỏi.

“A,”Wilburnói.

“VậytêncháusẽlàAranea,”connhệnđáp.

“Thếcòncháu?”connhệnthứbahỏi.“Chúcóthểchọnramộtcáitênrõhaynàochocháu-mộtcáikhôngdàiquá,khônglốquá,vàkhôngngốcquá?”

Wilburnghĩrấtlung.

“Nellie?”nógợiý.

“Hay, cháu rất thích đấy,” con nhện thứ ba đáp. “Chú có thể gọi cháu làNellie.”Nóduyêndángthắtchặtvòngtơvàocáinantiếptheocủacáimạngnhện.

LòngWilburtrànngậphạnhphúc.Nócảmthấynónêncómộtbàinóingắnnhândịpquantrọngnày.

“Vui!Aranea!Nellie!”nóbắtđầu.“Chàomừngởlạinhàkhokhuchuồng.Cáccháuđãchọnmộtngưỡngcửathiêngliêngđểgiăngmạngnhệncủacáccháu.Chúnghĩchỉcócôngbằngkhichúnóivớicáccháurằngđờichúlàthuộcvềmẹcáccháu.Chúnợmẹcáccháuchínhcuộcsốngnàycủachú.Mẹcáccháuthôngminh,đẹpđẽ,vàthủychungnhưnhất.Chúsẽluônquýtrọngkýứcvềchịấy.Vớicáccháu,làcácconcủachịấy,chúmuốncómộttìnhbạn,dàimãimãivàmãimãi.”

“Cháucũngvậyđấy,”Vuinói.

“Cháucũngthế,”Araneanói.

“Cháucũngthếnữa,”Nellienói,nóđãcốbắtchođượcmộtconmuỗinhỏ.

ĐólàmộtngàyhạnhphúcđốivớiWilbur.Vàcònrấtnhiềungàyhạnhphúc,

thanhbìnhnhưthếnốitiếp.

Thờigiantrôiqua,nhiềuthángvànhiềunămđếnrồiđi,Wilburkhôngbaogiờkhôngcóbạn.Fernkhôngcònđếnkhuchuồngđềuđặnnữa.Côbéđãlớnlên,vàđãcẩnthậnđểtránhnhữngtròtrẻcon,nhưngồiởcáighếvắtsữacạnh chuồng lợn chẳng hạn. Nhưng con cái, cháu chắt và chút chít củaCharlotte,nămnàyquanămkhác,đềusốngởngưỡngcửa.Mỗimùaxuânlạicónhữngbénhệnmớinởrathếchỗchokẻởtrước.Hầuhếtbọnchúngđềubayđi,trênnhữngquảcầu.Nhưnglúcnàocũngcóhaihoặcbaconởlạivàbắtđầusắpdọnchỗởtrênngưỡngcửa.

ÔngZuckermantrongsuốtnhữngthángngàycònlạicủamìnhkháquantâmđến Wilbur, và con lợn thường xuyên được bạn bè cùng những ngườingưỡngmộđến thăm,bởichẳngaiquêncáinămvinhquangcủanócũngnhưphépmàutrênmạngnhện.Cuộcsốngởkhuchuồngthật là tốt -ngàycũngnhưđêm,đôngcũngnhưhè,xuâncũngnhưthu,ngàyuámcũngnhưngàyrựcrỡ.Đâylànơitốtnhấtđểsống,Wilburnghĩ,cáinhàkhoấmápdễchịunày,vớilũngỗnglắmmồm,vớimùavụthayđổi,vớimặttrờiấmnóng,vớibầysẻbayquabaylại,vớibọnchuộtsátcạnh,vớilũcừutứthờigiốngnhau,vớinhữngconnhệnyêuquý,vớimùiphân,vàsựhuyhoàngcủatấtcả.

WilburkhôngbaogiờquênCharlotte.Chodùnóyêuquýconcáirồicháuchắtcủachịnhệnlắm,nhưngkhôngmộtconnhệnmớinàothaythếđượcvịtrícủachịtronglòngnó.Chịnhệnluônởriêngmộtchỗ.Ởđờichẳngmấykhi có được người vừa là bạn thiết vừa hay chữ đến thế. Chỉ có mỗiCharlotte.

HẾT