342

Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật
Page 2: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Thôngtinsách

Tênsách:Chuyệnquáidịởcôngsở:Vếtnứtcánhhoa+Chếtyểutronghoa

Tácgiả:QuáiĐàmHiệpHội

Ngườidịch:PhạmHàThảo

Nhàpháthành:PhươngĐông

Nhàxuấtbản:NXBVănHọc

Khốilượng:400g

Kíchthước:13x20,5cm

Ngàypháthành:12/2009

Sốtrang:212+168

Giábìa:34.000₫+27.000₫

Thểloại:TiểuthuyếtKinhdị,Maquái

Thôngtinebook

Thựchiệnebook:thanhbt-TVE-4U

Ngàyhoànthành:24/08/2017

Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

Page 3: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Giớithiệu

ChuyệnquáidịởcôngsởgồmVếtnứtcánhhoavàChếtyểutronghoa.TấtcảbắtđầutừkhinhàkhoahọcquáidịTầnXuyêndồnhếttâmsứctạoramộtconrôbốtmãsố153cótrítuệnhưngườiđểnó“tẩybỏđitínhnhânloạibẩnthỉu”.RồitruyệnchuyểnđếnTầnMỹĐình,mộtcôgáimớirađờiđilàmchocôngtyHoaHồngTâmDuyên,luôntựhàovìcóngườibạntraituấntúphithường-TiểuẢnh.Chotớimộthômkhiđanggọixe,côbỗngpháthiệnracáibóngcủabạntraicônghiêngđinhưcáicộtđiện,rồicáibóngthoáng chuyển động, cái đầu lắc lư đó không phải là Tiểu Ảnh.TầnMỹĐìnhhiểurằngcómộtkẻnàođóđangtồntạibêntrongbạntraimình.CáibóngđóngàycànghoànhhànhnódụdỗTầnMỹ Đình và Tần Ảnh cùng nhảy lầu... Câu chuyện ma quái lạitiếpnốiởChếtyểutronghoa.

Page 4: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Mụclục

LờidẫnđầuI.SongảnhII.Chuyệnriêngtư

12345

III.Tròchơitrốntìm123456789101112131415

IV.LoénhanhV.Răngtrảrăng

123456789101112

Page 5: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

13VI.ConbúpbêVII.Sátcục

123456

Phầnkết

Page 6: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật
Page 7: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

TLờidẫnđầu

rong phòng thí nghiệm tối lù mù, đập vào mắt là nhữngthứ ngổn ngang, vô số dây điện thò ra ngoài, tấm bức xạ

chỗnàocũngcó.

Bứctranhchạmkhảmtođồsộtreotrêntườngđãđổithànhmàuxanh, màu xanh đó hơi phản vào mặt của Tần Xuyên, lúc nàynhững ngón tay mảnh khảnh của ông đang từ từ nâng cốc lên,kínhcẩnhướngvềmànhình.

Rượu màu đỏ thẫm đang trôi dần vào cổ họng của Tần Xuyên,ônguốngmộthơihếtsạch,mộtchútnhóiđau,nhưngôngvẫncảmthấyngọtnhưmíalùi.

Cuốicũngđợiđượcđếnngàyhômnay.

TráitimTầnXuyênhồihộpđậpliêntục.

Cuốicùngcũngđãtậnmắtnhìnthấyvàsinhramộtsinhmệnhmới!

Sinhmệnhmớinàylàkiệttáclớnnhấtcủađờiông,ôngđãsinhranómàkhôngcóaisánhnổi,nóđộcnhấtvônhị!VìnómàTầnXuyên đã phải dốc hết sức lực và tinh thần, tinh hoa của đờimìnhđểhoànthành.

Hai mắt của con chim ưng đang bình thường trở nên sắc sảohơn, Tần Xuyên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía trước, hầunhư màn hình đã phủ đầy mặt bức tường, hiện rõ ra chiếc ốngnghiệmtođồsộ,trongđócódịchthểmàuxanhtrongsuốt,đangtừtừhiệnramộtthiếuniêntoànthânmàutrắng.

Vôsốnhữngốngdẫnchằngchịtquấnquanhthânthểcủacậuta.

Page 8: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tần Xuyên đang ngồi trên ghế bỗng bật đứng dậy đi sang phíamàn hình hiển thị đó. ánh sáng chiếu rọi vào mắt ông, nhưngôngkhôngđểtâmđếnnhữngđiềuđó,tựtaymìnhvuốtnhẹlêncậubétrênmànhình.

Đâylàđứaconcủaông,làđờikếttinhtrítuệcủaông.

Trêntrầnnhàcủaphòngthínghiệm,cólắpđồnghồđothờigian,bỗngdưngreolên,vòngquaycủavậnmệnhlậptứctrởnênnguykịchhơn.

Tần Xuyên hưng phấn mở to đôi mắt chớp chớp nhìn chằmchằm vào chiếc ống nghiệm to đó, nó đang từ từ lay động, nhưdựbáotrướcsinhmệnhmớisẽhồilại.

Sáu,năm,bốn,ba,hai,một.Tiếngđồnghồgõđếngiâycuốicùngthìdịchthểtrongốngnghiệmbỗnglắcmạnhmộtcái.

Bên trong, cậu bé bỗng mở trừng hai mắt, hiện ra đôi mắt cóđồngtửtoànmàuđensâuthămthẳm.

Trong nháy mắt, ống nghiệm lìa ra và vỡ tan, cảnh tượng dịchthểbêntrongcuộnlên.

TầnXuyênnhìnthấycậubéTrấnmànhình,bỗngcởihếtnhữngsợidâybuộcquanhngườivàtiếnvềphíaông.

Tronggócphòngthựcnghiệmcómộtbồnhoathủytiênđangnởrộ thướt tha, như dự báo sinh ra một thế giới văn minh vĩ đạinhất.

“Mãsốcủamàylà153!”.HaimôirunruncủaTầnXuyênkhóchenổisựphấnkhởinói.

“Vâng, thưa chủ nhân”, người thiếu niên cúi đầu cung kính trảlời.

Page 9: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tần Xuyên tin rằng kiệt tác của ông là người máy có kỹ nănghoànhảonhấttrênthếgiớinày.

153đếnmộtlúcnàođósẽtrởthànhthầntượngcủaconngười,làm thay đổi giới tính của những kẻ say bài mê cờ bạc, hammuốn dục vọng tràn trề như ngày nay, bất kể con trai hay congáiđềuphảibáiphụcdướichâncủa153.

Conngườiaicũngthèmkhátvàmuốnchiếmhữudụcvọng,153sẽ làm cho họ không thể nào kháng cự lại được, muốn dừng lạicũngkhôngthểdừngđược.

153!Córấtnhiềuconsốtoánhọcđẹp!

13+53+33=153cácconsốcủanógồmcó.Thập,bách,táchbiệtnhau ra, đồng thời qua ba lần thập phương lại tăng lên, sau đóvẫngiữsốnguyên!

Nócóđầyđủcáctínhchấttoánhọc,cókhivừanghethấyconsốlàcóthểgọiđượcngay“Hoathủytiên.”

Hơnnữa153sẽđượcxếpvịtríhàngđầu!

No1!

Khoa học khó trách tài Tần Xuyên, ông tự nhận thấy mình là“gốctựtích”,ThủyTiêncaoquí.

Tần Xuyên nói ông và kiệt tác 153 của ông không thèm bất cứloại tình cảm nào trên thế gian này, niềm say mê, chân chính,chỉcóhọmớinhậncảmđược.

Dùcholoạitìnhcảmnàođichăngnữacũngmangtheodụcvọng.

Hơnnữadụcvọngbảnthânlàdụcvọngbẩnthỉu,làtộiác.

Page 10: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

HưngphấncaođộkhiếnchoTầnXuyênkhôngthểkiềmchếnổibảnthânmình,ônggiơtayphủibụitrênmặtmànhình,nóivớingườimáy153:

“Taođãcấyvàotrongmàyhàngnghìnconsốcủanhânloại,dùđối diện với bất cứ loại người nào, mày cũng có thể phân biệtđược,vàkhiếnhọsinhrathiệncảmvớimày...”

Mộtcơnđauêẩmtừtrongđầubốclên,TầnXuyênchưanóidứtlời,mộtcơnhokịchliệtphátra.

Ôngmệtmỏiquárồi,nhântínhnàybịthếgiớitậnsốlàmphaimờđirồi,làmchoôngmệtrãrờichântay.

Khéplạiquátrìnhchếtạo153.

Quátrìnhchếtạođãlàmchoôngcạnkiệthếtsứclực.Nhưngvẫnkhônghềgì, đẻra 153,tấtcả nhữngthứ đóđãđem lạicho ôngrất nhiều hy vọng, nó là con tàu đơn thương độc mã của TầnXuyênchếtạo,nócóthểquétsạchtrobụicủanhânthếnày.

Một cục máu tươi từ trong mồm tuôn ra, bắn tung toé lên bứcmặtmànhình153.

“Chủnhân!”

Conôngđangkêugọiôngđấy.

TầnXuyênbịtmiệnglại,máutươivẫnchảyralòngbàntaycủaông, vẫn cứ chảy như vậy, ông lấy tay bịt miệng lại, rồi đứngthẳnglên,khuônmặthiệnlênnụcườiyếuớt.

“Rấttốt,nhưvậyrấttốt”.

Ngườimáycủaôngđãcóthểcảmnhậnđượctìnhcảmgiữahaingười,cảmnhậnđượccuộcđờixếchiềucủaconngười.

Page 11: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

TầnXuyênnghiêngthânmìnhápsátngườilênmànhìnhtođồsộđó,nhỏnhẹnói:

“Tacầnmộtthờigiantạingoạiđểtĩnhdưỡng,nhưngtuầnnàytaphảihoànthànhmụctiêuđãđềra,nhiệmvụcủamàylàđivàophòng thí nghiệm này để tẩy bỏ đi tính nhân loại bẩn thỉu củamày,thứmàmàyđãkhátvọngchiếmhữunó.

Biếnthânđi,concủata,khôngngườinàochốnglạiđượcsứchấpdẫncủamày”.

“Vâng”,153gậtđầu.

Bỗng nhiên, thân thể của cậu thiếu niên biến dạng. Và TầnXuyên càng vui bao nhiêu thì các cơ bắp của ông càng nổi lêncuồncuộn.

Chỉtrongmấygiâythânthểcậuthiếuniênđóđãtrởthànhmộtthanhniêntuấntú.

“Đinào!Đivàothếgiớisạchsẽnàynhé!”

MộttayTầnXuyênômlấycáiđầuđauêẩmcủamình,mộttaychỉvềphíatrước.

Cánh cửa của phòng thực nghiệm được mở ra, khuôn mặt hoàtrộn vào màu sơn đen của bức tường, đêm tối đen kịt, kỹ năngngườimáy153bịgôngcùmvàtanra.

SaoThiênTếhữnghờtrôiqua,xóađitừnglớptừnglớpkinhhồnđó,vàpháđisựmongchờbấylâunay.

Page 12: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

TI.Songảnh

rờichiềutà,đỏtựanhưmáu,ánhsángchóicảmắt.

Tần Mỹ Dĩnh đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa lại, trong phòngbỗng nhiên tối om. Cô nhẹ nhàng đi đến bên cánh cửa phòngngủ,giơtaykéo.

“QuânÁ,côcótrongphòngkhôngđấy?”

Trongphòngkhôngcótiếngtrảlời,KiềuQuânÁđãđirangoàirồi.

Đây là khách mới của phòng vừa đến, từ ngày chuyển đến đây,côtađốixửvớimọingườirấttốt,mấythángrồihaingườiởvớinhau,tìnhcảmtrởnênrấtgầngũi,nhưbạnthânhữu,khôngcóchuyệngìlàkhôngnóivớinhau.

TầnMỹDĩnhbảnthânlà“BạchLĩnhNhấtTộc”,sốngđộcthânởtrêntầngcaocủatòanhàcaotầngchungcưnày.Côlàmộtcôgáithông minh, cô đã treo tấm biển trên hành lang tìm người bạnnữởcùng.

Kiều Quân Á là cô gái rất đẹp và dịu dàng, ôn hoà, đã đạt đượcmọiyêucầucủachủnhàTầnMỹDĩnh.Trongphòngtoànlànữvới nhau, tất nhiên sống với nhau lâu ngày cũng có chút mâuthuẫn.

Khôngthểphủnhận,ngườikháchcùngphòngđórấthoànmỹ,khiếnchoTầnMỹDĩnhđôilúcghenghét.

Kiều Quân Á có khuôn mặt mềm mại yêu kiều, khí chất cươngđịnh,nóinăngnhạybén.

ChắcchắnhơnhẳnTầnMỹDĩnh.

Page 13: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

NhưngTầnMỹDĩnhkhôngphảivìnhữngđiềuđómàcảmthấytựti,côlạicóquânbàivượthẳnKiềuQuâná,mộtngườibạntrairấttuyệt.

Thấy Kiều Quân Á không có trong phòng, Tần Mỹ Dĩnh thấtvọngquaytrởvềphòngmình.Côkhaokhátnhớđếnbạntrai,ýđịnhsẽđưangườiyêuramắtbạncùngphòngmình,đểnóivớiKiều Quân Á rằng: “Tôi cũng hơn nhiều người đấy, vì có mộtngườicontrainhưnàythíchtôi”.

Đã mấy lần dự định cho họ gặp mặt nhau, nhưng bởi vì lúc thìKiềuQuânÁbận,lúcthìbạntraicủacôcóviệc,chonênkhôngcócáchnàođểhọgặpnhauđược.

HômnaybạntraicủaTầnMỹDĩnhđíchthânđưacôvềnhà,tấtnhiênlàkhônggặpđượcKiềuQuânÁ.

“Khôngcónhàthìthôivậy”.TầnMỹDĩnhnóimộtcâurồiđóngchặtcửalại.

Trong căn phòng ánh sáng mờ nhạt, chỉ có một mình, cô tủmtỉmcười.

Vớilấycáilượcsoigươngchảiđầu,TầnMỹDĩnhđirónrénsangphíatủquầnáovàmởcánhcửatủra,đangmởbỗngđứngsữnglại,mộtcáiđầungườicứngđơrơivàongựccô.

Tần Mỹ Dĩnh khẽ gạt ra và nhìn chăm chú vào khuôn mặt phiphàmtuấntúđó.Đâylàkhuônmặtbạntraicô.

Trong tủ quần áo còn một số bộ phận tay chân của người máychưalắpxong,dochúngquácầukỳtỉmỉ,chúngnhìnbềngoàikhôngkhácmấysovớingườithật,nếunhưngườibìnhthườngnhìnthấysẽhoảngsợkêulênthấtthanh.

Đốivớinhữngthứnhưthếnày,TầnMỹDĩnhkhôngsợgì,côôm

Page 14: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

lấycáiđầunhưmộtvậtquí,rồiđểxuốngsànnhà,hạgiọngnói:

“KiềuQuânÁbâygiờkhôngcónhà,đợikhicôtavề,sẽởtrongnàylắpxongchomày,màyphảigiúptaođấy,đừngđểtaomấtmặtnhé”.

TầnMỹDĩnhnhớlạiđầutìnhcờgặpbạntrai,bịtướngmạotuấntúvàtínhcáchtrongsángđóhúthồn.

Những đồng nghiệp trong văn phòng đều ngưỡng mộ Tần MỹDĩnh, anh bạn đó đã trở thành niềm tự hào lớn lao lấp đầy tráitimTầnMỹDĩnh.

Rồimộtngàysaumấythángquennhau,ngườicontraibỗngchủđộngnóivớiTầnMỹDĩnh,kỳthựcanhấykhôngphảilàngười,anhlàngườimáy,mộttrínăng.

TầnMỹDĩnhkhônglấylàmngạcnhiên,còncườivàtráchngườiyêutrêuđùamình,nhưngthựctế,côcũngđãnhìnthấy,mạchởcổtaycủangườibạntraikhôngcómộtgiọtmáunào,lúcđócômớitinlàthật.

Ngườimáy?!Đùagìmàđùa?

Tần Mỹ Dĩnh đã bị cái vinh dự đó làm u mê đầu óc, không còncáchnàođểthíchứnglạivớicuộcsốngnhânloạinữarồi.

Cô hài lòng sống trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, chỉcầncôkhôngnóira,thìmọingườisẽkhôngcóaibiếtđượcbạntraicủacôkhôngphảilàngườithường.

Trờiđãtối,TầnMỹDĩnhchỉbậtmộtbóngđèn,ánhsángcủanókhông đủ để chiếu sáng căn phòng, cô nằm trên giường, trênngựcômcáiđầuvàvuốtvekhôngrờitay.

Khi vuốt ve, ngón tay sờ vào mặt của bạn trai, cặp mắt anh ta

Page 15: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

đangnhắm,bỗngnhiênmởtrừngra.Ánhmắthiệnlênvẻácđộc,côchưanhìnthấyvẻmặtdữtợnnhưthếbaogiờ.

TầnMỹDĩnhgiậtthót,liềnbậtngườingồidậy,tayvôýbấmvàođiềukhiểntiviđểtrêngiường.

Mànhìnhtivibậtsáng,TầnMỹDĩnhngạcnhiênnhìnthấynótựđộngbậtsangkênh153.

Hai chữ phụ đề phim to đùng, như dán chặt vào mắt Tần MỹDĩnh,đólàđầuđềcủamộtbộphimcótên“Songảnh”.

Tần Mỹ Dĩnh vừa quay người, thì nghe thấy lời tường thuậttrongphim.

“Saorồi?”

Câu nói áp đầy tính hiếu kỳ trong đầu óc Tần Mỹ Dĩnh, cô vẫnchămchúnhìnmànhình,vừanghetiếngtườngthuật.

Trời vừa qua một trận mưa lớn, làm tan đi cái nóng oi bức củathànhphốnày,nướcđượctíchtụtrongkhôngtrunglâurồibâygiờmớiđangtừtừchảyxuống.

TôicầmlấycáiôvàđilênbậcthềmcủatòanhàThăngLong.

tòanhànàycóbốnmươichíntầng,nghenói,hìnhnhưđâylàtòanhà tượng trưng của thành phố, quảng trường lớn đã che mấtmột nửa tầm nhìn của những du khách đến đây, ai không đếnđượccũngphảikínhnể.

TôitêngọiTầnMỹDĩnh,lànữsinhmớirờikhỏitrườngđạihọc,cũngnhưnhữngnữsinhkhác,cũngômgiấcmộngđẹpvàchânchính.

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm ở công ty “Hoa hồng Tâm

Page 16: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Duyên”,đólàcôngtylàmvềmạchđiệnnằmtrêntầngmườibacủa nhà cao tầng Thăng Long. Con số tầng mười hai giao nhauvớitầngmườibanày,nhữngconsốđódầndầnhấpdẫntôi.

Tôi thích ái tình và hoa hồng, tin rằng đằng sau mỗi cánh hoađềuẩnchứanhữngcâuchuyệntìnhsốngđộngvàlãngmạn.

Trongkhitôiđanggiũnhữnggiọtmưacònđọnglạitrênchiếcô,đểđivàotrongthangmáy,thìmộtchàngtraitrẻngườiướtsũngnhư con chim bị mưa, lỗ mãng chạy xộc vào, tôi phản xạ tránhvàotronggóccầuthangmáy.

“Xinlỗi”.

Cólẽcậutanhậnthấysựhoảnghốtcủatôi,luônmồmxinlỗi.

“Tôikhôngđemtheoô,trờimưađộtngộtquá”.

Tôilàngườirấtítnóichuyệnvớingườilạ,nhưngkhihaichúngtôi tiếp xúc với nhau, bỗng nhiên có một luồng khí gì đó rấtmạnhxâmnhậpvàotôi.

Saucơnmưatrờilạitrongxanhmâytạnh.

“Chịlênđếntầngmấy?”Khôngđợitôihoànhồnlại,cậuấyhỏi.

“Mườiba”.

“Mườiba?”

Trongánhmắtcậuấyphátratiasángkỳlạ,nhưhămdọa,làmtôi sợ hãi, chẳng lẽ cậu ấy cũng nhận ra rằng tầng mười ba làtầngcóconsốkhônghaylắmsao?

“Tôicũnglêntầngmườiba”,cậuấymỉmcườilàmmêhoặclòngngười,vàgiúptôiấnnútcầuthang.

Page 17: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Cầuthangtừtừđilên,cácconsốmàuđỏtrênbảngđiệntửthayđổiliêntục.

Trongkhônggiancầuthangchậthẹpchỉcóhaingười,bứctườngcầuthangbằngkimloạisoibónghaichúngtôixuốngnền,bónghơi nghiêng nghiêng. Không hiểu tại sao, tôi cảm thấy hơi bấtan.

“Chịđến“HoahồngTâmDuyên”phảikhông?”bỗngdưngcậutahỏitôi.

“Đúng”.Tôigậtđầu.“Tôiđếnđólàmviệc”.

Nétmặtcậutatỏvẻrấtvuimừng,phấnkhởicườivànói:

“Hay quá, hoá ra chúng ta là đồng nghiệp! À, quên không giớithiệu, tôi là Lý ảnh, từ Lý trong Lý Bạch, từ Ảnh trong từ hìnhảnh. Hôm nay tôi đến để trình diện công ty, tôi là công nhânmới.

LýẢnh,cáitênthậtkỳlạ,cậuấycũnglànhânviêncủacôngty“HoahồngTâmDuyên”.

Tôi cảm thấy cậu bé này cũng đáng yêu đấy chứ, cậu ấy nhấtđịnhsẽgiúptôitrởthànhnhânviêntốttrongcôngtynày.

“Tôicũnglànhânviênmới,hômnaytôiđếnđểtrìnhdiệncôngty”.Tôinói.

“Thậtkhông?”Cậutasờgáyvàcườithậtto,“khàkhà”...

“Ting” một tiếng, con số mười ba đỏ chót dừng ở đó, cánh cửacầuthangtừtừmởrahaibên.

“Đếnrồi”,cậutanói,“Chúngtađithôi”.

Page 18: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôiđiđằngsaucậuấy,tiếnvềphíacôngty,trướcmặttầngnàycòncónămcôngtynữa,đaphầnlàlàmnghềIT,“HoahồngTâmDuyên”ởphíasauđằngTây.Điquaconđườngdàichúngtôiđãđếnvănphòngcủacôngty.

GiámđốcnhânsựTrầnNakháchkhíđóntiếpchúngtôi,saukhilàmthủtụcxong,ôngấyđưachúngtôisangphòngbiênkịch.

Giannhàrấtrộngnàylànơitậptrungtấtcảcácvănphòng,cónhững tấm ngăn cao hơn một mét, ngăn ra thành những giannhỏ.

Giám đốc nhân sự giới thiệu chúng tôi với những người trongvăn phòng, họ đang vùi đầu chăm chú vào công việc, nghe vậytất cả họ đều ngẩng lên, những con mắt lộ ra sau những váchngănnhìnvềphíachúngtôi.Chúngtôinhìnhọ,lễphépgậtđầuchàohọ,tuykhôngnóiralời.

Khôngcóainhiệttìnhđáplạicả,ánhmắtcủahọcànglúccànghiếukỳ,khiếntôithấtvọng.

“Tần Mỹ Dĩnh, đây là bàn làm việc của cô, chủ nhiệm ban biêntậpđirangoàicôngtác,ngàymaivề,ôngấysẽphâncôngcôngviệccụthểchocô,chiềunàycôcứlàmquenvớimôitrườnglàmviệcđinhé”.

TrầnNachỉvàomộtchiếcbàntrốngvànóivớitôi.

Tôiđồngý,ngồivàovịtrícủamình.LýẢnhđứngsaulưngTrầnNanhúnvailàmđiệubộ,cậuấybịphânđếnmộtcáibàncáchtôicũngkhôngxalắm.

Cuốicùngcũngđãcócôngviệcrõràngrồi,nhấtđịnhphảilàmtốtcôngviệccủamình.

Tôingồitrongcabincủamình,tronglòngrấthưngphấnvàhy

Page 19: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

vọng.Nhữngchiếcbànlàmviệctrongnàyrấtsạchsẽ,trênbànchỉcómànhìnhtinhthểlỏngvàmộtchiếchộpbút,bêncạnhđểmấytờgiấytrắng.

Tôikhôngbiếttrướctiênphảilàmcôngviệcgì,côgáingồibànbêncạnhngoảnhđầunhìntôi,tôimỉmcườilàmquenvớicôta,trong mắt cô ta phát ra tia sáng khác lạ, hình như là muốn nạttôi,tôicũngcảmnhậnđượcđiềuđó.

Tôi là con người mẫn cảm, ánh mắt cô ta làm cho tôi hơi khóchịu.

“Chàocô”,tôilàmquenvớicôta.

“Chào cô”, cô gái vội vàng đáp lại, rồi lại cắm cúi vào công việccủamình.

Trongphònglàmviệcthậtyêntĩnh,hìnhnhưhaichúngtôiđếnlàmchokhôngkhíyêntĩnhcàngtrởnênđặcbiệthơn,chỉnghethấy những tiếng ngón tay gõ lên bàn phím “cạch, cạch...” liênhồi,khôngkhítrongphòngcóvẻhơibuồntẻ.

Tôi quay người nhìn Lý ảnh, chỗ ngồi của cậu ta cách chỗ tôimấy vách ngăn, chỉ nhìn thấy nửa cái đầu hơi động đậy, cònngoàirakhôngbiếtcậutađanglàmgì.

Tạisaocôngtymớilạilàmchotôicócảmgiácbịứcchếnhưvậynhỉ? Có lẽ do tôi đa nghi quá, hay là tôi vừa rời khỏi ghế nhàtrườngnênchưaquenvớimôitrườnglàmviệcnhưthếnày?

Timtôiđậpmạnh,tôitựnhủđừngsuynghĩnhiềunữa.

Tôivươnngườibậtmáyvitính,giơtayấnnútdướimáychủ,vôtìnhnhìnthấybênnútcôngtắccódántấmđềcanhìnhmộtconchóconthậtđángyêu,nhìnđộngtácnghịchngợmcủaconchó,tôimỉmcười,máynàycólẽchủtrướclàcongái.

Page 20: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Côtanhưthếnàonhỉ?Tạisaolạikhônglàmởđâynữa?

Trongkhiđợimáykhởiđộngtôisuynghĩlungtung.

ánhsángcủamànhìnhtinhthểđentrắng,chiếuvàomặttôi,tôibỗngnhìnthấykhuônmặttôibiếndạng,tôiđịnhthầnnhìnkỹlạithìmànhìnhhiệnlênchữWindows.

Trênmànhìnhhiệnramộtbứctranhlãngmạn,trônggiốngnhưbứctượngcaomấymét.

Bứctranhcóhìnhmộttòanhàcao,trênđỉnhcómộtngườicontraiđangômvòngqualưngngườicongáivànhẹnhànghônlêntráncôgáiđó.

Phíasaulưngcôgáilàtaycủangườicontraiđangcầmmộtbônghoahồng.

Côgáingượngngùngđỏmặt,giốngnhưquảđàođỏmọng,trêntrời là màu xanh đen, những ánh sao lấp lánh như những hạttrânchâu,mặttrăngmàuvàngnhưđangmỉmcười.

Bức tranh được vẽ với đầy đủ sắc màu sặc sỡ, đây là cảnh mơmộng lãng mạn nhất, bất kể cô gái nào cũng muốn mình đượcnhưvậy.

Tôi nghĩ cô gái chủ nhân của chiếc máy này trước kia cũng cósuynghĩnhưvậy.

TôibấmvàomạngnộibộQQcủacôngty.

QQ là tên mạng nội bộ của công ty “Hoa hồng Tâm Duyên” chỉdùngchonhữngngườitrongcôngtyliênlạccôngviệcvớinhau.

Nhưngtôivừanháymộtcái,thìtấtcảmọingườitrongcùngvănphòngbỗnghốthoảngngoảnhlạinhìntôi,hìnhnhưtôikhông

Page 21: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

nênvàomạngnàythìphải.

Sao lại như vậy nhỉ? Tôi đang suy nghĩ không tìm được câu trảlời.

ĐúnglúcđómạngQQnhảysangmụchộithoại,làmtôigiậtthótngười.

“Dĩnh, tôi là Tiểu Ảnh đây, cô đang làm gì vậy?” Mục hội thoạihiệnradòngchữđó.

Tôi thích thú mỉm cười, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp,trong môi trường làm việc như thế này, người mẫn cảm nhấttrênthếgiannàynhưtôi,cảmthấysuýtnghẹtthở.

LờicủaLýẢnhđãlàmchotôivơiđinỗicăngthẳngvànỗicôđơntronglòng.

“Tôibuồnquá,chẳngcóviệcgìđểlàmcả”.Tôitựnóimộtmình.

“Tôicũngvậy,tôiđangvẽhoathủytiên”.

“Tạisaolạivẽhoathủytiên?”.

“Tôithíchhoathủytiên,nóthanhcaomỹlệ,quântử.

Cô có biết không? Khi nãy nhìn thấy hình bóng của cô trongmưa,tôicảmthấycôgiốngynhưhoathủytiênvậy”.

“Nóidối,đượcrồiLýẢnh,hoáracậutheodõitôi!”.

“Không phải là theo dõi, mà là đúng lúc cùng đường đi, ai bảochúng ta là đồng nghiệp cơ chứ? Và ai bảo cô lại nổi bật hơnngườikháccơchứ?”Cậutabướngbỉnhtuônramộtloạtnhữnglờitìnhtứnhưvậy.

Page 22: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Nóiđếnđồngnghiệp,trongtimtôinhưcómộtlànmâyuámbaophủlên,hìnhnhưcócáigìđólàmtôithấpthỏmkhôngyên.

“TiểuẢnh,cậukhôngnhậnramọingườikhôngthíchchúngtasao?”Tôichầnchừmộtlúcvàđánhvàodòngchữđó.

“Đừngsuynghĩnhiều,nguyênnhâncóthểlàcôchưaquenmàthôi,khiquenrồithìkhôngcóchuyệngìđâu”,cậutaanủitôi.

CậuấybắtđầuvàomạngQQkểvềcôngviệccủacậuấy,hoáracậuấygiốngnhưtôi,đềukhôngphảilàngườibảnđịa,cũngvừamớitốtnghiệpđạihọcmỹthuậtnămnay,cómộtlầnvàomạngtuyển dụng và đã trúng tuyển vào công ty “Hoa hồng TâmDuyên” này, công việc của cậu ấy là thiết kế mỹ công cho trạmmạng.

Cậu ấy nói: “Thành phố này thật đẹp, nếu như đứng trên đỉnhtòanhàcaotầngThăngLongnàyngắmtoàncảnhthànhphố,thìmớituyệtlàmsao!”

Tôithựcsựkhôngmuốnngồivẽởtrongphòng.

Vậyđâylàđỉnhtòanhàcaotầngđósao?

Bứchoạlãngmạnnàycólẽlàcủangườicontraithiếtkếđểtặngngườicongái.

Vậyhọlàđôitìnhnhânsao?Bỗngdưngmặttôiđỏbừnglên.

Độtnhiên,trênmạngQQlạihiệnracửasổhộithoại,trênđócódòng chữ nhấp nháy “Đang làm việc không được nói chuyệnriêng”.

NguồngốctinđócótêngọiIDlà“RắnTrắng”.

Tôi giật thót người liền tắt vội QQ, rồi đảo mắt nhìn ra xung

Page 23: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

quanh, mọi người vẫn cặm cụi làm việc của mình. Tôi khôngđoánrađược“RắnTrắng”làai.

Nhưnganhta(côta)nhắcnhởnhưvậyrấtđúng,nếunhưngàyđầu tiên đi làm mà nói chuyện riêng, bị ông chủ nhìn thấy thìôngấysẽcóấntượngkhôngtốtvớimình.

“Khôngdễgìchịunổiđếnkhitanca.”

Tôikhôngmonggìđượcđặcxá,liềnbuôngramộtcâu.

Nhưngnhưvậycàngnảysinhrangoàidựkiếncủatôi...Khôngcóaichàohỏitôi.

Trongnửaphútmọingườiđãđihết,chỉcònlạitôivàTiểuẢnh,cậuấyđangngồingâyraởchỗcủamình.

“Chúngtacũngđithôinào!”TiểuẢnhđiđếnbêntôivànói.

“Saohọlạiđốixửvớichúngtanhưvậy?”Tôivừaấmứcvừanói.

“Không việc gì, không việc gì, bỏ qua đi, rồi sẽ tốt thôi”, cậu ấyvừacườivừanói.

Ngàyhômsau,chủnhiệmđãvề,ôngấynhanhchóngphâncôngchotôimộtcôngviệccụthể,đólàphụtráchcôngviệcthuthậpvàsắpxếpnộidungtrạmmạnglưới.

Tôi lên mạng tìm những đoạn văn liên quan đến những câuchuyệntìnhcủanhiềungười,đâylàcôngviệcmàtôithíchnhất,thờibìnhtôithíchđọcnhữngthểloạivănnhưthế.

Thời gian trôi đi rất nhanh và một ngày làm việc tìm người đãhoànthành.

Côngviệcthậtmệt,tôithốtramộtcâuvànhìncácđồngnghiệp

Page 24: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

xungquanh,họcũngbậntúibụi,thậmchíkhôngcóthờigianđểngẩng đầu lên, còn tôi chỉ biết dạo một vòng trên mạng khôngmụcđích.

Bỗngnhiên,mụchộithoạicủamạngQQlạihiệnra:

“Dĩnh,nhanhxemhòmthưđi”.

Tôi mỉm cười, lại là Tiểu Ảnh, cậu ấy lúc nào cũng tuân thủnghiêm ngặt qui định của công ty như vậy sao? Không dùngbằng mạng QQ mà dùng Email thì không thể cấm được, cậu ấythậtbiếttậndụngkẽhở.

Tôimởhòmthưra,trongđócóbứcthưgửitới,đầuđềlà“Tặngcho bạn món quà”. Nick của người gửi là 153@***.com, đây làhòmthưcủangườilạ.

Không hiểu tại sao, trong lúc tôi để con trỏ lên đầu hòm thư,bỗngcảmthấynhưcógìđóhồihộpnhưmuốnmởngayraxemcóchuyệngìxảyra.Ngóntaytôibấmvàođóvàbứcthưđượcmởra.

TrongEmailkhôngcónộidunggìcả,chỉcóvănbảnphụlục,tôimởtiếpphụlụcra,nhưngchẳngthấytingì.

Nhưvậylàsaonhỉ?TiểuẢnh,cậulàmcáigìvậy?Tôinghingờtronglòng.

Nhưngtronggiâylát,tôibỗngkinhngạcnhìnthấy,ởgiữamànhìnhhiệnramộtmầmcâynon.

Câynonnàycứlớnlênmãi,giốngnhưđangnhảynhótgiữamànhình,dầndầnlớnthànhcâyhoathủytiên,đẹpmêhồnkhôngcógìsánhnổi,trênđầucóbanụhoa.

Tôidichuyểnconchuộtsangmộtnụhoa,đầunhọnconchuột

Page 25: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

biếnthànhbàntaynhỏ,nụhoabỗnglayđộngnhẹ...Hoárađâylàphimhoạthìnhflash!

Tôiấnchuộttrái,nụhoathủytiênnứtra.

Trong nháy mắt, hình như tôi ngửi thấy mùi hương thơm củaphấnhoa,hươngthơmnhènhẹtrôitantrongmànhình.

Trongnụhoanởracómộtngườicongáiđẹpthuầnkhiếtđangngủ.

Tôikhôngnhịnnổiliềnbịtmiệngcười,TiểuẢnh,cậuấythậtcóýnghĩa,làmraphimhoạthìnhthậtlàvui.

Tôikhẽđộngvàongườithiếunữđó,thiếunữđộtnhiêntỉnhdậy,nhảymúathoănthoắttrêncánhhoa.

Tôilạikíchchuộtvàonụhoakhác,bêntrongbônghoalạihiệnra một người con trai, người con trai đó kéo tay người con gái,nhảymúavuivẻtrênmànhình.

Sauđó,trênmànhìnhhiệnradòngchữ:

“ThủyTiên,hyvọngbạnluônvuivẻ”.

Trongmũitôibỗngthấyhơicaycay,cáithànhphốnàyđốivớitôisaomàlạlẫmthế,tuynórấthoalệnhưngtrốngvắngquá.

Có lẽ chỉ có Tiểu Ảnh là người cùng cảnh thì mới hiểu tôi màthôi.

Tôi vào mạng QQ để cảm ơn Tiểu Ảnh đã ban tặng cho tôi nụcười.

Tôimuốnmởtiếpbônghoathứbara,nhưngkhônglàmthếnàođểmởđược.

Page 26: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Khi đưa con trỏ đến chỗ đó thì nó không đứng yên, mà nó cứrunglên,vậylàkhôngthểmởrađược,khôngbiếtởtrongđócógìđặcbiệt nhỉ?Tính tòmòhiếu kỳcủa tôinổi lên, tôiđịnh hỏiTiểuẢnh,nhưngnghĩlại,cólẽđâylàcâuchuyệnbímậtcủacậuấylưuởtrongđó,tôiđoánvậy,nếumàđihỏicậuấythìekhôngtiện.

Đóng flash lại, tôi phát hiện ra mặt tôi hơi nóng, như vậy là tạisaonhỉ?Trướckiatôicónhưvậyđâu.

Tancarồi,TiểuẢnhnóivớitôi,buổitốinayphảiđưatôiđiđếnmộtnơiđặcbiệt.

Khitôihỏiđiđâu,cậuấynói:“Đợitrờitốirồisẽbiết”.

Chúng tôi ăn cơm trong văn phòng của tòa nhà. Trong khi ăn,Tiểu Ảnh hay nói chuyện, cậu ấy nói liên mồm, cậu ấy kể, khicòn nhỏ nghe mọi người kể những câu chuyện ma thì rất sợ,nhưng khi lớn lên học đại học thì lại trở thành thầy của nhữngcâuchuyệnnhưvậy,cậuấybấtkểlúcnàocũngnóiđược,nóihếtchuyện nọ sang chuyện kia, chuyện trên trời dưới bể, làm tôicườichảycảnướcmắt.

Khichúngtôitừphòngănrathìtrờiđãtốiom.

“Bâygiờcôbịtmắtlại,tuyệtđốikhôngđượcmởrađấynhé”,cậuấynói.

“Cậulàmgìvậy?”Tôihồihộpkhôngyênliềnhỏi,cậuấyđỡvaitôi,đưatôivàothangmáy.

Thangmáybắtđầuđi lênphíatrên,tôicảmgiácnhưđangbaylượn,nhắmmắttrongcầuthangsẽcảmgiácđượcsựkỳdiệuđó,khôngbuồntẻnhưlúcbìnhthườngvàthậtsựthíchthúkhiđượcđinhưthếnày,đimãilêntậntrờicao,lêntậnthiênđườngnhưvậythậttuyệtlàmsao.

Page 27: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Nhưngcầuthangđãdừnglạirồi,TiểuẢnhđưatôira.

“Đâylàđâu?”Tôihỏivàmuốnmởmắtranhìn,nhưngTiểuẢnhlấytaychemắttôi,ghévàotaitôinóinhẹnhàng:“Khôngđượcnhìntrộmđâunhé”.

Cuốicùngchúngtôidừnglạimộtchỗcốđịnh,mộtlàngiómátlạnhthổivàomặt,tôicảmnhậnđượchươngvịcủabiển.

Khi tay của Tiểu Ảnh bỏ ra khỏi mắt tôi, tôi ngạc nhiên khôngkìmđượcđãthốtramộtcâu.

“Ôi!Đẹpquá!”

Trướcmặttôilàcảnhđêmcủathànhphốvớinhữngánhđènlấplánhnhưnhữngánhsaođêm.

Thậttuyệt,trônggiốngnhưánhphalêtrongtruyệnthầnthoại.

“Dĩnh,đâylànơicaonhấtcủathànhphố,tấtcảđềuởdướichânchúng ta, Tiểu Ảnh xoè hai cánh tay bên cạnh tôi, hứng lấy giótrời,giốngnhưconchimđanggiangcánhđểbay.

Cậu ấy chỉ cho tôi xem những nơi phong cảnh đẹp nhất củathànhphố.

“Dĩnh, thành phố này thuộc về chúng ta, chúng ta hãy nhậnlấy!”.TiểuẢnhbịkíchđộngbởithànhphốdướichân,giọngcậuâmvangđầysứcsốnglàmchotôicảmđộngchảynướcmắt.

Khicậuấynhìntôi,trongánhmắtđóchứachantìnhcảmấmáplàmlayđộnglòngngười,tôikhôngdámnhìnthẳngvàođôimắtấy,bốirốiquaymặtđi.

“Côsaovậy?”Cậuấyhỏi.

Page 28: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Không,khôngsao,tôichỉthấythànhphốnàyquálớn, làmtôihơisợ”.Tôitrảlờibângquơ.

Cậuấycườirấtsảngkhoái,nói:

“Côyêntâm,đãcótôirồi”.

Tráitimtôiđậprộnràng,cậuấynóivậycóýgì?

TiểuẢnhbỗngnhiênnắmchặttaytôi,trongđôimắtphátratiasángnóngrực,cậuấynói:

“Chúngtalàbạncủanhaunhé,Dĩnh,từkhinhìnthấyánhmắtemtrongcơnmưahômđóđãlàmchoanhthíchemrồi.

Thànhphốnàytuylạ,nhưngngườikhônglạ,đãcóanhđicùngđườngrồi”.

TiểuẢnhnhưmuốnbộcbạchhếtra,làmtôilúngtúng,đâythậtbấtngờ,tôikhôngcósựchuẩnbị.

Nhưngkhitôinhìnvàoánhmắtcậuấy,thìtôilạikhôngcựtuyệtlạiđược,hìnhnhưbêntrongánhmắtđócósợitơvôhìnhnàođóràngbuộcchúngtôilạivớinhau.

TiểuẢnhnóiđúng,cólẽđâylàýcủaôngtrờisắpđặtchúngtôilạivớinhau.

Đứngnơicaonhấtcủathànhphốnày,chúngtôicảmthấycànggầnnhauhơn,cứnhưtrênthếgiớinàychỉcóhaichúngtôi.

Nhưng khi môi của anh ấy chạm vào trán tôi, bỗng nhiên hìnhảnh bức hoạ trong máy tính đó hiện lên trước mắt. Tôi khônghiểu vì sao tình cảnh bây giờ và bức hoạ đó lại giống nhau đếnthế? Cứ như nó dự đoán được trước tình cảnh này! Dù sao bứchoạđóvàhiệnthựcđềulãngmạn.

Page 29: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Nhưngsaulưngtôilạicónhữnguámkhónóirađược,cóbàntaybănggiátừtừvuốtquangườitôi,khiếnchongườitôikhônglạnhmàrun.

Tôiđẩyanhấyravànói:

“Xinlỗi,tôivừamớiquenanhđượchaingày”.

“Nhưngmà...”Cậuấykhôngnóiđượchết.

“Tôi thấy khó chịu, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi”. Tôi nói, cầuthang đưa tôi trở về, chỉ còn lại Tiểu Ảnh đứng ngây trên sânthượng.

MặcdùtôinóivớiTiểuẢnhnhữnglờingoàiýmuốnvàkhónghenhưvậy,nhưngsựcôđơnlàmchúngtôingàycàngxíchlạigầnnhauhơn.

Cuốicùng,haitráitimtrẻgiốngnhưhaichiếcthuyềnđangtrôilênhđênhtrênbiển,tựnhiêndựavàonhau.

Chúngtôibắtđầutrởthànhđiểmchúýcủanhữngngườitrongcôngty,nghiễmnhiêntrởthànhtìnhnhâncủanhau.

Anh ấy thường dùng email để gửi các phim hoạt hình rất đángyêuvàvuinhộnchotôi,anhấyrấtchămchỉlàmviệcvìtươnglaicủachúngtôi,vìchúngtôimuốnởlạithànhphốnày,muốnlậpnghiệpởđây.

Tôi nhìn những bức hoạt hình trên máy, trong lòng rất cảmđộng.

NhưngbóngtốitrênmạngQQlạibịtkíntintứccủatôi.

“Không được nói chuyện yêu đương với anh ta”. Lại là tin của“RắnTrắng”.

Page 30: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Lầntrướckhinhậnđượctincủa“RắnTrắng”,tôivẫnkhôngtìmratênthậtcủaanhta(côta),từđótôivẫnnhớmãiđếnbâygiờ.

Bâygiờlạilặplại,nókhơidậytínhhiếukỳcủatôi.

Đilàmđượcmấytuần,tôicũngđãlàmquenđượcvớimấyngườitrongcùngcôngty.

NhữngđịachỉtrongmạngQQtôithuộcnhưlòngbàntay,nhưng“RắnTrắng”thìtôichưatừngnghequa.

Tôixếpnhữngđịachỉcủatấtcảnhữngngườibạntheosốthứtự,mới phát hiện ra địa chỉ của “Rắn Trắng” thừa ra, nó khôngthuộcnhómnàomàtôiđãxếp.

Bỗng dưng tôi hồi hộp hẳn lên, chẳng lẽ nào nó lại là ID số haicủangườinàođó?

“Màylàai?”Tôiđánhvàodònghộithoạivàhỏi.

Đốiphươngchầnchừmộtlúcrồicũngtrảlời:

“Tôilàngườibêncạnhbạn”.

“TạisaolạingăncấmtôivàTiểuẢnhkếtbạn?”.Tôivộiđánhlêndòngchữđó.

Đốiphươngkhôngtrảlời,hìnhnhưđangsuynghĩđiềugìđó.

Tôichămchúnhìnvàohộpthoại,lặnglẽđợitin,tráitimbắtđầuđậpdồndập,khôngkhícũngcóvẻngừngtrôi.

Bỗng nhiên trong hộp thoại hiện ra một cái đầu lâu đen ngòm,tôisợhãikêuthétlên.

Tấtcảnhữngđồngnghiệpgiậtthótngườivàcùngnhaunhìnvề

Page 31: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

phíatôi,ánhmắthọnhìntôicứnhưtôilàyêuquáiấy.

ChỉcóTiểuẢnhbìnhtĩnhđứnglênhỏitôi:

“Dĩnh,cóchuyệngìvậy?”

“Không, không có chuyện gì đâu, không sao, xin lỗi”. Từ đó tôibắt đầu quan sát tỉ mỉ những hành động của tất cả mọi ngườitrong văn phòng, mong tìm ra chân tướng của “Rắn Trắng”,nhưng tôi thất vọng, tất cả những biểu hiện của họ đều giốngnhau,khôngcógìđángnghicả.

Trong lúc tôi đang kinh ngạc và khiếp sợ, lại thêm có cái gì đólàmtôicàngkinhngạchơn.

Tôi lại ngồi vào chỗ của mình, “Rắn Trắng” đã biến khỏi mànhình,trênmànhìnhchỉcònlưulạibóngđencủacáiđầulâu.

Anhta(côta)rốtcuộclàai?Muốnnóivớitôiđiềugì?TìnhyêucủatôivàTiểuẢnhcógìkhôngđúng?

Tinh thần tôi luôn bị ám ảnh đến mức sống như thế nào cũngkhôngđược.

Mấythángtrôiqua,khôngcóchuyệngìxảyranữa,quanhệcủatôivàTiểuẢnhngàycàngthânmậthơn.

Nói thực lòng, tôi đã thầm yêu người con trai hoạt bát, sángtrongnhưánhdươngnàylâurồi,vàobuổitốichúngtôithườngngồitrênsânthượngcủatòanhàcaotầng,cùngnhaungắmthếgiới hoa lệ đó, thao thao chuyện đời chuyện người, phác hoạcảnhđẹpxưavànay.

Tiểu Ảnh nói: “Sống trong thành phố này, tất cả đều phải nắmlấy cơ hội của mình, việc gì cũng phải cố gắng thì mới thànhcông”.

Page 32: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôimỉmcườinhìntrộmnétmặtrấttựtincủaanhấy,tinrằnganhấysẽđemlạichotôimộtcuộcsốngtốtđẹpnhất.

Tôicảmthấykhôngcầnbiếtaitrênthếgiớinàynữa,chỉcầnanhấymàthôi.

NhưngmỗilầntôingồitrướcmànhìnhvàmởQQra,nhìnthấycảnhđầulâucủa“RắnTrắng”,tráitimtôinhưthắtlại.

Anhta(côta)saokhôngnóigìnữa?HaylàthấytôivàTiểuẢnhđối xử tốt với nhau lại tự cảm thấy hổ thẹn trong lòng? Khôngđược,tôinhấtđịnhphảibắtanhta(côta)nóichuyệnvớitôi.

Tôimởhộphộithoạiravànhậpvàodòngchữ.

“Anhấylàngườitốt,tôirấtthíchanhấy”.

“Bạnsẽhốihận”.

Tôivừanhậpvàodòngchữđó,thìlậptứcnhậnđượccâutrảlờinàyluôn.

Tôi tưởng “Rắn Trắng” không lên mạng nữa, không ngờ anh ta(côta)ẩnthânbâygiờmớihồiđáp.

“Chúng tôi rất tốt với nhau, xin bạn đừng nói những lời buồnnhưvậy”.Tôitứcgiậntrảlời.

Hộpthoạivẫnlặngim,mộtlúcsaucuốicùngcũngcócâutrảlời:

“Anhtasẽgiếtchếtbạn”,vàgửitớitôimộtbứctranhđầulâu.

Toàn thân tôi run bắn lên, đầu óc và cơ bắp tôi như bị tê dại,nhưngrấtnhanhtôilấylạibìnhtĩnhrồihỏitiếp:

“Saomàylạiphỉbánganhấynhưvậy?”

Page 33: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Tin tôi đi, giấc mộng đang đến gần cô. Cuối cùng rồi cô cũngphảirờibỏcôngtymàthôi,khôngcòncơhộigặplạianhtanữa”.

“Rốtcuộcmàylàai?”

“Làngườibêncạnhcô”.Anhta(côta)chỉnóimỗicâuđó,mặctôihỏigìđichăngnữacũngkhôngcóphảnứnggì.

Tôidựavàothànhghế,bỗngthấytoànthânchoángváng,khôngcònchútsứclựcnào.

Nhữnglầnhộithoạinhưvậykhôngnhữngkhônggiảitoảđượccho tôi mà còn làm cho tôi ngày càng nghi ngờ thêm, thậm chítôicòncảmnhậnđượcsựnguyhiểmđangđếngần.

“Anhtasẽgiếtchếtbạn”.Tôichợtnhớranămchữtrongcâuhộithoạiđó,nócứnhưchiếckimđâmvàocơthểtôi.

Khi đóng QQ lại, tôi phát hiện ra điều bất ngờ khiến cho thầnkinhtôicăngthẳngthêm.Trênmáyvitính,bônghoatrongtaycủangườicontraiômsaulưngcôgáibỗngbiếnthànhcondaonhọn, nụ cười trên môi thay vào đó là bộ mặt bị thương, toàncảnhbứctranhtrướckiamiêutảchuyệntìnhlãngmạn,giờđâynólạimiêutảcảnhchếtchócđángsợ.

Tại sao lại như vậy? Hay là có người nào đó chơi khăm mình?Taytôirunrun,nhấtđịnhlàcóngườighenghéttôivàTiểuẢnhrồi,tôikhôngtinTiểuẢnhlàmchuyệnđóđốivớitôi.

“Dĩnh, hôm nay hình như tinh thần em không được ổn”. TiểuẢnhnói.

“TiểuẢnh,anhkhôngxinlỗiemsao?”Tôinói.

TiểuẢnhlộvẻngạcnhiên:

Page 34: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Tạisaobỗngnhiênlạihỏinhưvậy?”.

Tôicườicườilắcđầunói:

“Khôngsao,chỉlàhỏiđùathôimà”.

TiểuẢnhnghiêmnghịnói:

“Nhấtđịnhcóvấnđề,cóphảicóngườinóixấuanhkhông?Đừngđể ý đến họ, tôi Lý Ảnh xin thề, nếu như làm tổn thương đếnDĩnh,thìsẽtựnhảytừtrênsânthượngnhàcaotầngnàyxuốngđất”.

Nghelờithềcủaanhấy,tôivừangạcnhiênvừabấtngờ,biếtthếđừngnóivớianhấynhưvậy,bởilờithềđóđốivớitôikhôngcólợi.

Tiểu Ảnh vẫn như cái bóng hàng ngày vẫn đưa tôi về phòng,chúngtôiđitừphòngănra,đixuốngđếntầngthấpnhấtcủatòanhàThăngLong.

Hội trường rất to cao và rộng, trên trần nhà có treo một chiếcđèn rất hoa lệ, nhưng ánh sáng không đủ mạnh, thậm chí cònhơi mờ, hình bóng của chúng tôi được in xuống nền nhà trôngthậtdài.

Bênngoàitrờiđangmưa,chúngtôiđứngngoàihiênđợithuêxe.

Bóng của Tiểu Ảnh nghiêng như cái cột trên hành lang, loángmộtcái,tôibỗngpháthiệnthấycáibóngđóđộngđậy,cáiđầulắclưquayquay,sauđótừtừdichuyểnthânmình,hìnhnhưđangnhìntôi.Làmtôisợhãi,bảnthânTiểuẢnhkhôngđộngđậygì,vậycáibóngđókhôngphảicủaTiểuẢnh?

Tôihoảnghốtkêulên.

Page 35: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Saothế?”TiểuẢnhsợxanhmắtđỡtôidậy,hỏi.

Tôinhìnthấysợhãiquá,cáibóngđenđằngsauanhấycàngtocàngcaolên,dùngcảhaitayhaichânbòlêntrầnnhàcủahànhlang,giốngnhưtượngnướcđenngòmchảytrêntrầnnhà,cứbòthẳngxuốngđỉnhđầutôi.

Tôidùnghếtsứclựcđểđẩynóra,nhảyvàobêntrongcầuthangcủatòanhàThăngLong,đóngchặtcửalại.

Trời ơi, chuyện gì vậy? Tôi dựa sát vào tận trong góc của cầuthang,toànthânrunlênbầnbật.

Đólàgiờphútkinhhồnnhất,thangmáybỗngtựchuyểnđộng,những con số trên bảng cứ nhảy tăng lên, cầu thang chuyểnđộnglêntrên.

Tôihốthoảngliềnấnnútracủatừngtầng,nhữngconsốcủacáctầng đều bị tôi ấn sáng lên hết, nhưng cầu thang cũng khôngdừnglại,vẫntiếptụchướnglêntrên.

Khôngthểđểsợquámàmấthếtlýtrí,cầuthangmáyđãđemlạichotôimộtnơiđángsợnhất,muốnnódừnglại,nhưngnónhưkhônghềhaybiếtgì.

Trong thang máy bỗng nhiên đèn vụt tắt, bốn bề chìm trongbóng tối, nó như đang giam cầm để thử nghiệm chứng bệnhhoảngsợ.

Haichântôimềmnhũnra,khôngthểđứngvữngđượcnữa,dầndầntrượtbệtxuốngsàngóccầuthang,tôiômlấyđầuvàkhóc.

Không biết bao lâu thì cầu thang bỗng kêu “tinh” một cái vàdừng lại. Bốn bề vẫn tối om, không nhìn thấy gì cả, nhưng tôivẫncảmnhậnđượcởbênngoàicầuthangmáycóđồvậtgìđó,nóđangđợitôi!

Page 36: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Khôngmởcửađược,toànthântôimềmnhũn,khôngcòntísứclựcnàonữađểlàmviệcđó.

Cửathangmáycuốicùngcũngđượcmởra,hìnhnhưmởchậmhơn so với ngày thường, tôi nhìn thấy bên ngoài trời mưa nhưtrútnước,hoárathangmáyđưatôilêntậnsânthượngcủatòanhàThăngLong.

Mưaxuốngđọnglạinhữngvũngnướcvớinhữngánhđènsoivàolonglanhnhưviênngọc,đâycũnglàtiasángkỳdị,hầunhưhạtmưanàocũngcósựthầnbícủanó.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân thánh thót, từ trong vũng nướcláchtáchvọngra.

Một lúc sau, đôi giày cao gót của con gái đã bị ướt sũng đangsừngsữngđứngtrướccửathangmáy.

Cô ta cứ đứng như vậy trước mặt tôi, yên lặng không nói mộtcâu,nướcmưacứchảydàitrênđôichântrắngnõntuyệtđẹpcủacôta...Không,đókhôngphảilànướcmưa!Làmáu!Vìtoànmàuđỏ.

Tôitrợntrònmắtnhìn,nhưngkhôngđủsứcđểngẩngđầunhìncôta,sợhãitộtđộlàmchotôihônmê,mắtdầndầntốisầmlại.

“Dĩnh”,cửathangmáybỗngvọngratiếngcủaTiểuẢnh,làanhấy, đúng là anh ấy rồi! Người con gái đáng sợ kia đã biến mất,hiệnratrướcmắttôilàthânhìnhcủaTiểuẢnh.

TiểuẢnhđỡtôidậy,vàhỏiliênhồi:

“Lúcnãyemlàmsaovậy?Tôithấyemchạyvàothangmáyvàđilênđỉnhlầu,chỉcómỗimộtcầuthanglênđó”.

Page 37: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Trongbóngtốikhôngcóhìnhảnhquáidịnữa,chỉcóthânhìnhthậtvàấmápnày,tôikhôngkìmnổivàgụcvàovaianhấykhócnứcnở.

KhitôikểchoTiểuẢnhnghechuyệnkỳdịđó,anhấykhônglấyđólàmngạcnhiên,màcòncholàtinhthầntôibấtổn,anhấykéotôivàovănphòngcôngty,mởmáytínhra.Anhấykhôiphụclạibứctranhtrướcđóbịmất,tôigiậtmìnhpháthiệnra,trênmáytínhngườicontraiđóvẫnđangcầmbônghoahồng,vàvẫncườirấttươi,nhưngtrongQQkhôngcònIDcủa“RắnTrắng”nữa.

Tôilúngtúng,chẳnglẽnhữnggìtrướcđótôinhìnthấychỉlàảogiácthôisao?

Không,khôngthểthếđược,trừkhitôibịđiên,tấtcảchuyệnđólàthật,nhưngtôikhôngcóbằngchứngđểnóirõchoTiểuẢnhhiểu.

Tất cả sự việc đó hầu như giống như lời Tiểu Ảnh nói, đó là dotinh thần tôi không được tốt dẫn đến ảo giác như vậy, vì trongmấytuầnsautấtcảđềubìnhyên.

Khôngcóchuyệngìxảyranữa.

Nhưng tôi vẫn không hiểu, nỗi sợ hãi rất lớn đang lặng lẽ xâmnhậpvàotôi.

Công ty “Hoa hồng Tâm Duyên” vì phải phục vụ khách hàng24/24 giờ, đêm nào cũng phải phân công nhân viên trực đêm.Côngviệcnàythậtkhókhăn,cảđêmkhôngđượcngủgật,hàngvạn khách hàng thông qua mạng hỏi, hơn nữa trả lời cho họkhôngđúngthờigian,thìsẽbịtrừtiềnthưởng.

Càngkhổhơn,khibịôngchủcóthểthôngquamạngđểkiểmtranhânviên,cólàmđúngquiđịnhcôngviệchaykhông,kiểmtranhưvậymớicóhiệuquả,chonênmỗinhânviêntrựcđêmphải

Page 38: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

cótinhthầnvàtráchnhiệmcaođộ.

Sau khi phân công xong, hôm nay đến lượt tôi trực, đây là lầnđầutiêntôitrực.

TiểuẢnhhỏitôicóthểlàmđượckhông?

Từkhichuyệnđóxảyra,nóiđếntòanhànàytôirấtsợ,mỗikhinhớđếnbóngngườitrèolênnócnhàlàchântaytôilạibủnrủnrarồi,nhưngtôikhôngmuốnlàmphiềnanhấy.

Trời đã tối, tôi nhìn ra bên ngoài đã thấy ánh đèn sáng ra từnhững ô cửa của những tòa nhà trong thành phố, nhìn lên bứctranhcóhìnhthácnướcchảyxuốngtừngđợtlấplánhnhưthủytinh.

Tôiđơnđộcngồimộtmìnhtrongphònglàmviệc,trướcmặttôilàánhsángcủamànhìnhmáyvitính,ánhsángđótoảsángchocảvănphòng,nhưngánhsángquáyếukhôngđủđểlàmsángrõmọivật.

Hình như thời gian trôi đi rất chậm, tôi nhìn chằm chằm vàomàn hình nhưng không có người nào vào mạng hỏi, tôi thậtnhàn rỗi, tôi không biết làm gì để cho thời gian trôi đi nhanhhơn,liềnmởmáy,mởđếnmụcflashgửichotôi.

Saymênhìnconngườinhỏxíuđangnhảymúatrênmànhình,sauđócứbấmvàonụhoamàlầntrướckhôngthểmởđược.

Trongnụhoacóxương,rốtcuộccógìvậy?

Tôikhôngkìmđượcsựhiếukỳ,tôiliềngọiđiệnchoTiểuẢnhhỏitrongđócógì.

“HoaThủyTiênnào?Anhchưabaogiờlàmphimhoạthìnhnhưvậy”.

Page 39: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Bỗngnhiêntôicảmthấytimrunglênmộtcái,hìnhnhưphíasaulưngcómộtbóngtốinàođóbaotrùmlên,tôiquayđầulạinhìnvàchỉthấycáibóngcủamìnhintrênváchngăn.

“Anhnóigì?”Tôingạcnhiênhỏilạianhấy,“Khôngthểnhưthếđược,chẳnglẽphimhoạthìnhđódoemảotưởngrasao?”

“Không,anhcólàmphimhoạthìnhgửichoem,nhưnganhchưabao giờ làm phim hoa thủy tiên” nào cả, đó không phải do anhlàm”.TiểuẢnhnóivàsauđóhỏilạitôi:

“Dĩnh,emkhôngsaochứ?Cócầntôiđếnkhông?”

Tôitrảlời“khôngsao”rồicúpđiệnthoại.

Nhưng bây giờ ngoảnh đầu nhìn con người bé nhỏ đang nhảytrênmànhìnhđó,tôicảmthấyrùngrợn.

PhimhoạthìnhflashnàynếukhôngphảidoTiểuẢnhlàmtặngtôi,vậythìailàm?153@***.com!,đâyrõrànglàđịachỉemailtừTiểuẢnhgửisang!Tôiđanghoàinghi,thìThủyTiêntrongđàihoa bỗng rung lên kịch liệt, hình như bên trong có cái gì đómuốnđạpđểchuira.

Tôinínthở,mắtnhìnchằmchằmvàomànhình,imlặngkhôngcửđộng.

Trongổmáybỗngphátrathứâmthanhhỗnđộn,âmthanhđókhòkhègiốngnhưđanghôhấpngườibịbệnh,trongvănphòngtĩnhmịchnàyâmthanhđólạicàngtrởnênđặcbiệthơn.

Ngườitíhontrênmànhìnhbỗngdừnglạikhôngnhảymúanữa,chúng nó sợ hãi nhìn vào nụ hoa bên góc màn hình, toàn thânuốnconggiốngnhưhaiconrắn.

“Nólạiđếnrồi!”

Page 40: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Trong ổ máy phát ra giọng như mách bảo, nụ hoa đó bỗng bậtmạnhnứtramộtđường, lộconmắtsánglonglanh,đâylàmắtcủa con người, con mắt đó rất sống động và linh hoạt, nó đangngấpghétrongnụhoanhìntôi.

Tạisaolạinhưvậy?Tạisaotrongnụhoalạicóconmắt?Đâylàmắtcủaai?Tôisợrunbắnlên,từtừlùivềphíasau.

Khi tôi lùi đến bên bàn của Tiểu Ảnh thì nghe “keng” một cái,máycủaTiểuẢnhbêncạnhtôibỗngbịmởra,mànảnhphátraánhsángmàuxanh,trongvănphòngtrànđầycácsắcmàusặcsỡ.

Tôi bị nó làm giật mình ngồi bệt xuống chiếc ghế của bàn bêncạnh.

Máy tính khởi động thật nhanh, trên màn hình của Tiểu Ảnhcũnggiốngcủatôi,cũngcóbứchoạcaohàng“mấymét”:Ngườicontraiđanghônngườicongáitrênđỉnhlầu.

Nhưngtôicàngngạcnhiênhơn,khimànhìnhđãkhởiđộngrồi,thìtrênmànhìnhchuyểnđiphimhoạthìnhđó.

Người con gái chạy lên đỉnh lầu ngắm sao, người con trai đứngsaulưngđangômcôta,vàbuôngtaydầndầnra.

“Không,khôngđược”.Tôibỗngthétlên,cứnhưđangnhìnthấyvụmưusáthàngloạt,ngườicontraiđẩythậtmạnhvàngườicongáisẽlaoxuốngdướirồivụtbiếnmấttrênmànhình,ngườicontrai đi từ phía sau ra phía trước, hướng về phía tôi cười với bộmặtvẻđộcác.

“Anhtasẽgiếtchếtbạn”,“RắnTrắng”đãcảnhbáotrướcchotôiđiềuđó.

Chântaytôitêdạiđi,đầuóctrốngrỗng.

Page 41: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Sau khi tỉnh lại, tôi nghĩ đến việc đầu tiên phải làm là lấy lạidũngkhíđểbòlênbàncủaTiểuẢnh,đểhỏianhấymậtmãcủamáy,rồitôimởhòmthưcủaanhấyra.

Bứcthưđầutiêntôigửichoanhấyđãhiệnra,tôiđọcnộidungcủabứcthư,tôilạicàngngạcnhiênhơn.

Tuy bức thư đó địa chỉ gửi đến là từ địa chỉ của tôi, nhưng nộidunglạikhôngphảidotôiviết,cóngườiđãsửalạinộidungtrảlờicủabứcthưđó.

Đọcxongbứcthưnày,mặttôiđỏrựclên,bởivìnhữngdòngchữtrongbứcthưcótừ“em”đâylàsựbiểuhiệntìnhcảmsâuđậmcủaTiểuẢnh,tráchnàoTiểuẢnhlạibộcbạchtìnhcảmđốivớitôinhanhnhưvậy,hoáraanhấychorằngtôiđãsớmtintưởngvànóilờiyêuthươngtrongemail.

Trong bức thư còn ghi rất nhiều những lời ngọt ngào, khiếnngười đọc cảm động, cứ như là tôi và anh ấy yêu nhau rất thathiết.

TôingồingâyrabênbànlàmviệccủaTiểuẢnh...Tìnhyêucủachúngtôibắtđầubịngườikhácđiềukhiểnrồi!

Có người đã lợi dụng tình cảm của chúng tôi để email cho đốiphương,trongâmthầmchúngtôiphảigiữlấynhau.

Mụcđíchcủaaiđólàmnhưvậyđểlàmgì?Ngườiđólàai?“RắnTrắng”thầnbíđócólẽhiểutấtcả.Cóthểbâygiờnóđãbiếnmấtrồi.Tôilàmthếnàođây?

Đúnglúcnày,máytínhkêu“tinh”mộttiếng,hòmthưcủaTiểuẢnhlạinhậnđượcmộtbứcthưmới.

Đâylàbứcthưđượcgửiđitừđịachỉhòmthưcủatôi.

Page 42: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôiliềnlaovềchỗcủamìnhđểxemsao,chợtpháthiệnracómộtngườingồiởđó.

Tôinhìnbộdạngcủacôta,đúng,đâylàcongái,tócdàivàđen,cáieothonthả,nướcdatrắngnõn,côtangồiimởđó,mắtnhìnbônghoa,mộtđoáhoaThủyTiên!

ThủyTiên!Timtôiđậpmạnh,đúnglúcđótôicảmgiácsaulưngtôicóngườiđangđứng,thậmchítôicònnghethấyhơithởnhưlàngióthổinhènhẹvàotaitôi,làmtôidựngcảtócgáy.

Tôikhôngdámquayđầulạinhìn,từtrênghếngườitôicứngđơ,rồilẩybẩybòralốiđitrongvănphòng,ngãxoàiragócphòng.

Sự sợ hãi như cái lưới trùm lên đầu tôi, làm tôi không cử độngđược, tôi còn nhìn thấy một người con trai gầy, đeo kính đen,nhưngtôikhôngnhìnrõmặtanhta,cảmgiácanhtahơigiốngTiểuẢnh.

Tôiđangnhìnthấyhaingườiđó,mặtvôcảmđangngồiởchỗtôivà chỗ của Tiểu Ảnh, họ toàn dùng email để liên lạc với nhau,ánhsángcủamànhìnhyếudầnđi,haihìnhbóngđóbỗngphátraánhsángmàuxanh,haingườihọcứngồinhưvậyđểgiaolưuvớinhau.

Quamộtlúclâu,tôicảmthấynhưsắpnghẹtthở,tôidầndầnlấylại chí khí, bò ra phía cửa, như muốn nhanh thoát khỏi cái cănphòngtốiomđầymaquỷnày.

Nhưng,vừabòtớibêncửasổ,tôinghethấytiếngbướcchântừbên ngoài hành lang vọng tới, cứ từng bước từng bước gõ cạchcạchlênsànnhàphátraâmthanhthậtđángsợ.

Tôinghĩđócóthểlàđôichâncủangườicongáimàcólầntôiđãnhìn thấy, sự sợ hãi làm tôi rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡngnan.

Page 43: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tiếng bước chân ngày càng gần hơn, cảm giác cứ như đang gõtừngnhịplênđầutôi.

Có người đang mở cửa, tôi nhìn thấy năm ngón tay trắng bệchxoèrabámtrêncánhcửa!Tôisợhãiquáliềnbịtmiệnglại,khôngdámthốtracâunào,lậpcậpbòvàotronggóc,dùnghaitaychemặtvàcuộntrònngườinằmkhoanhtrênsànnhà,khôngmuốnnhìnthấycảnhtượngđángsợđónữa.

Bỗngnhiên“cạch”mộtcái,cóngườivào!Taytôirunrunrờikhỏimặt,ánhsángrọivàolàmtôichóicảmắt.

Ngườiđóđãbậtđènlên,haiảomộngđóvụtbiếnmất.

Trênlốiđicủavănphòng,đứngởđólànétmặttuấntúcủaTiểuẢnh,anhấyvẫnchưapháthiệnratôiởtronggócphòng.

“Dĩnh,emởđâu?”Anhấylolắnggọitôi.

Nhìndángvẻanhấyquantâmđếntôi,bỗngtronglòngtôithấycảmđộng.

Hoáraanhấyvẫnkhôngyêntâmvềtôi,liềnđếncôngtytìmtôi,tiếngbướcchânvừarồilàcủaanhấy.

“Emởđây!”Tôirunruntrảlời.

TiểuẢnhnhìnsangphíatôiđangnằmtrênsànđất,ngạcnhiênvộivàngchạysangđỡtôilên.

“Dĩnh,xảyrachuyệngìvậy?Saoemlạinênnôngnỗinày?”Anhấyđaulònghỏi.

Tôichỉbiếtngồixuốngvàlắpbắpnói:

“Lúcnãy,lúcnãycóhaingười”.

Page 44: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

TiểuẢnhnghevậy,đivòngquanhmộtlượt,nhưngkhôngpháthiệnrađiềugìnghivấn.

“Cóphảiemlạiảogiáckhông?Dĩnh,dạonàyemlàmsaothế?Tạisaothầnkinhlạisuynhượcđếnnhưvậy?”Anhấyquayvềphíatôihỏiliênhồi.

Tôi kéo tay anh ấy sang bên bàn máy, bảo mở máy tính ra, saukhi khởi động xong, màn hình hiện lên, lúc đó tôi không biếtphải vui hay thất vọng, trên màn hình không có gì thay đổi cả,mọithứvẫnnguyênnhưtrước,tấtcảđềuvẫnbìnhthường.

SaukhimởhòmthưcủaTiểuẢnhra,tôihầunhưkhôngtinvàomắtmìnhnữa,hòmthưcủaanhấyvẫntrốngkhông.

“Hòmthưđây,vìgiữbímậtchuyệntìnhcảmcủachúngmình,cho nên mỗi khi tôi xem thư xong đều có thói quen xoá nó điluôn”.TiểuẢnhnóivớitôinhưvậy.

“Nhữngbứcthưcủaemtôiđềugiữtrongtráitim”.

“Nhưngnộidungđókhôngphảidoemviết”.

Thanh minh của tôi làm Tiểu Ảnh ngạc nhiên, tôi lại lần nữakhônggiảithíchrõđượcchoanhấyhiểu,chỉbiếtkéotayanhấysangbênbànmáycủatôi.Mởhoạthìnhflashđórachoanhấyxemcógiốngnhưlờitôinóikhông,nụhoađãnởrarồi.

Tiểu Ảnh nhìn chăm chú phim hoạt hình đó, trầm ngâm suynghĩ.

Mộtlúcsau,anhấynói:

“Cóthểhòmthưnàylàcủachủnhântrướccònlưulại,chưakịpgửi đi, có thể người đó lập nên và gửi vào hòm thư, cho nên

Page 45: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

chúngtamớinhậnđượcnhưvậy”.

“Vậy,ailàchủnhântrước?”SựphánđoáncủaTiểuẢnhlàmtôithức tỉnh nhớ lại... Vậy hai ảo ảnh mà tôi vừa nhìn thấy, mộtngười con trai và một người con gái đó không thể đoán chắc lànhânviêncũcủacôngtyđược.

Chuyệnnàythậtkỳquặc,cácđồngnghiệpkhácchắcchắnlàbiếtrõ những chuyện như vậy, chẳng vô duyên vô cớ mà ngay từngàyđầuhọ,nhìnchúngtôivớiconmắtkhácthườngnhưvậy,cólẽchúngtôiđếnđãgợilạichohọnhữngchuyệnđãquakhôngtốtđẹpgì.

Tôiâmthầmnghĩ,nhấtđịnhphảitìmrõchuyệnnày.

Tốihômđó,TiểuẢnhởlạitrựccùngtôi,nhưngvẫnkhôngpháthiệnrachuyệnđángsợnàokhác.

Ngày hôm sau, theo qui định của công ty tôi nghỉ một ngày ởnhà,nhưngtôisợnhữngchuyệnđóámảnhlàmtôikhôngngủđược, tôi nhất định phải tìm hiểu rõ chuyện này, cứ cho là hơiđiênkhùngđi.

ăncơmxong,TiểuẢnhđivềcôngtytrước.

“Đinhá”.Tôigọimộtngườiđồngnghiệpsang,đólàcôgáingồitrướcbànăncủatôi,côtavừaănxongđangdọnbátđĩađịnhđirathìnghetôigọilại.

“Gìvậy?”côta,tayđangcầmđĩa,quaylạihỏitôi.

“Tôi có chút chuyện muốn hỏi cô”. Tôi kéo cô ta sang một góc,nói:

“Cô có thể nói cho tôi biết, chỗ của tôi và Tiểu Ảnh ngày xưa làcủahaingườinàongồikhông?Họlàaivậy?”

Page 46: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôihỏiliênhồi,nhìnvẻdodựcủaĐinhá,tôilạihỏitiếp.

“Haingườiđólàtìnhnhâncủanhauphảikhông?Ngườicontraiđódánggầygầy,đeokínhgọngvàng,dángngườicongáiđórấtđẹpvàcómáitócdàiđenphảikhông?”

“Đừng,đừng,côđừngnóinữa”.Đinhángắtlờitôi.

“Hôm qua tôi nhìn thấy họ rồi”. Tôi nói thật nhanh “Cô nói vớitôiđi,chuyệnđónhưthếnàovậy?”

Đinh á toàn thân run lên bần bật, cái khay trong tay rơi xuốngđất đánh “choang” một cái, làm cho mọi người trong phòng ăngiậtmình.

Đinhávộinhặtnhữngmảnhkhay,rồiđứngdậybỏđi.

“Nóichotôibiếtchuyệngìđi”.Tôigàosaulưngcôta.

Côtaquaylưnglại,nétmặtvẻrấtsợhãinói:

“Côđừnghỏitôinữa,tựmàđitìmtintứctrênmạngấy”.

Nóixong,némnhữngmảnhkhayrathùngrácrồiđithậtnhanhkhuấtsaucánhcửaphòngăn.

Phản ứng khác thường của Đinh á càng làm cho sự phán đoáncủa tôi có hiệu nghiệm hơn. Hai nhân viên cũ đó chắc chắn đãxảyrachuyệngìrồi.

Rakhỏiphòngăntôiđithẳngvềphíahộitrườngởtầngmột,ởđócómạngmáytínhmiễnphí,mấymáyđólàcùngmộtmạngcủacôngty,tôitìmngẫunhiênnhữngtintứccần.

Trongphòngmáychỉcómộtmìnhtôi,tôingướcnhìnmànhình,bởivìđápánsắpđượclộrarồi,tôihơihồihộp,sờsợ,nhưnglại

Page 47: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

phachúthưngphấn.

Ngồimộtlúc,tôimớimởIEmáyvàlướtquamộtlúc,tronghàngloạt các mục được mở ra có những đầu đề “Đại lầu Thăng LongthànhphốLinhLang”.

Trongkhilụctìmtaytôirarấtnhiềumồhôi.

Dừnglạimộtlúc,máytựđộngtìmvàsauđótựchokếtquảtìmkiếm.

Với tin tức về “Đại lầu Thăng Long” này thì rất nhiều, bởi vìtrongtòanhànàycòncórấtnhiềucáccôngtykháccũngthuê,mỗimộtcôngtyđềucótintứcriêngcủacôngtymình.

Tôilướtquatừngmụctừngmụcmột,toànlàtinvềlàmăn,côngviệc,vớiviệckỳquặcnàythìtôikhôngthểthôiđược.

Bỗng nhiên, mắt tôi dán vào một mục tin ở trang thứ ba, nhìnthấy tiêu đề tôi đã cảm thấy rờn rợn sau gáy, mắt tôi trợn trònnhìn.

“Nhảy từ trên lầu cao xuống chết vì tình, nam nữ thanh niênngàynaytanxươngnátthịtcũngchỉvìtình”.

Nhữngconchữđólàmmắttôitỉnhtáohẳnlên.

Tôilấynhữngngóntayrunrunmởtinraxem,đâylàtincũ,đólà tin của một năm về trước, từ khi chuyện đó xảy ra đến ngàyhômnayđúngtrònmộtnăm.

Tinviết“TrênlầucaocủatòanhàThăngLongởthànhphốLinhLangđãxảyravụtựtửnhảylầu,mộtđôinamnữđãcùngnhaunhảytừtrêntầngbốnmườichíncủatòanhàcaotầngxuốngđất,hiệntrườnglàcảhaiđềubịchết”.

Page 48: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Căncứvàođiềutrachothấy,haingườichếtnàylàđôitìnhnhântâm đầu ý hợp, cùng làm trong mạng lưới của một công ty nàođótrongtòanhànày.

Khôngrõnguyênnhântạisaohaingườiđóđãlênđỉnhcủatòanhàđểcùngnhaunhảyxuống.

Cảnhsátchobiết,nguyênnhânlàdohaingườihọđãkhônglàmchủđượctìnhyêu,vàđãchọnconđườngchếtnhẹnhànglànhảylầutựtử.

Bỗngtôicảmthấytrờitốisầmlại,ngườingãraghế.

Hôm qua trên bàn máy đã diễn ra cảnh chết chóc nào đó, có lẽngườichếtmuốnnóigìvớitôisao?Lẽnàođâykhôngphảilàvụtựtửbìnhthường?

Có tin bình luận: “Đa phần con người đều làm nên sự việc thậtđángtiếc,nhưngcũngcóngườinói,từtrênlầucaonhưvậymàhai người nắm tay nhau nhảy, thì chắc cảm giác cứ như đangbay, giống như hai con bướm đang bay trong không trung, sauđó là cùng chết, đó là chuyện rất lãng mạn trên thế gian này,thậmchícóthểvíhọnhưLươngSơnBá,ChúcAnhĐài”.

Tôi liên miên hồi tưởng lại những tình tiết trong hòm thư vàflash đó, vậy hai người họ hẳn trong cuộc sống trước kia hợpnhau lắm, nhưng tại sao lại chọn con đường tuyệt mệnh nhưvậy?

Tôi đang nghĩ ngẩn người ra thì màn hình máy tính rung lên,trên màn hình hiện ra hình cong cong không nhìn ra cái gì cả,một dòng máu nóng tanh tanh tan ra trên màn hình, khiếnngườimẫncảmnhưtôinônoẹra.

Mặttôitáimét,tôinảylênvàlạingãxuốngghế.

Page 49: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Đúnglúcđóthìhìnhcongtrênmànhìnhđượckhôiphụclại,đãtrở thành một cảnh quay dốc ngược, giống như cái hành lang,ngườicongáiđứngtrênhànhlangthấpthỏmchờđợi.

Đólàngườicongáitựsátđósao?Tínhhiếukỳcủatôilàmchotôidầndầnquênđisợhãi,mắttôinhìnkhôngchớpvàomànhình.

Mộtlúcsau,ngườicontraixuấthiệntrêncảnhvẽ,nóivớingườicongáiđiềugìđó,haingườihọnhìnnhaurấtthânmật.

Nhưng đúng lúc tôi vừa nhìn rõ khuôn mặt của người con trai,thìtôiháhốcmồmngạcnhiên.

Không!Đâykhôngthểlà!NgườicontrainàykhôngphảiaikhácmàchínhlàTiểuẢnh!Nhấtđịnhcóchỗnàonhầmlẫnrồi!Đâykhôngphảilàthật!Tôithổnthứctronglòng.

Người con trai kéo tay người con gái đi sang phía hình vẽ treongượcđó,mộthồilâu,chỗcảnhvẽđóbiếnthànhcầuthangmáy,hoárahọởtrêntầngmườibốncủatòanhàThăngLong.

Haingườiđóđivàocầuthangmáy,saukhithangmáyđónglạirồi, con số trên bảng điện không ngừng thay đổi và hướng lêntrên chuyển động, đi một mạch đến số “năm mươi”, họ đã lênđếnđỉnhlầu.

Tôichạyvàothangmáy,quảthậtđókhôngphảilàvideomàlàthật, con số hiển thị trên bảng điện tử nó đang dừng ở con số“nămmươi”.

Tôi càng nghĩ càng thấy sợ và đau lòng, tôi vội vàng chạy sangthangmáykhác,ấnnútlêntầng“nămmươi’.

Nhưngcólẽđókhôngphảilàsựthật,cóthểlàdotôiảogiác,TiểuẢnhsẽkhônglàmnhưvậyđâu.Tôithầmcầunguyệntronglòng.

Page 50: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Cửathangmáymở,tôiđirasânthượng,nhưngsựthựcđậpvàomắttôi,làmtanđiảotưởngcủatôi,TiểuẢnhđangômhônthắmthiết một cô gái trên sân thượng này. Tôi đứng lặng người đi,khôngbiếtphảilàmgì.

Ngườicongáiđópháthiệnratôitrước,côtakêulênmộttiếngkinhngạc.

Tôiđãnhậnra,côtalàcongáingànvàngcủaôngTổngcôngty“NamKỳLong”,tôiđãtừnggặpcôtatrongthangmáymấylầnrồi.

Công ty “Hoa hồng Tâm Duyên” và công ty “Nam Kỳ Long” cómột số việc liên quan đến nhau, hơn nữa công việc này lại doTiểuẢnhđảmnhiệm.

Tôitứckhắchiểurangay, lúcđótôikhôngngănnổinướcmắt,nócứtràora.

“Dĩnh,làemsao?”

TiểuẢnhcũngđãnhìnthấytôi,ngạcnhiêngọitôi.

Tôi không muốn anh ấy nhìn thấy nước mắt tôi như vậy, tôiquayngườichạyvàothangmáy,giơtaybấmlungtungsốtầng.

Cầuthangkhônghoạtđộng,tôidựavàobứctườnglạnhbăngđó,nướcmắtcứtràoraướtcảkhuônmặt,lòngrốinhưtơvò.

Tại sao, tại sao lại để cho tôi nhìn thấy cảnh đó? Tại sao mồmanhlúcnàocũngnóilờiyêutôihảTiểuẢnh?TiểuẢnhlãngmạncủatôibâygiờlạiđiyêungườicongáikhácsao?Cóphảicôtalàconnhàgiàukhông?Tạisaosựthậtlạiphũphàngvậy?

TiểuẢnhđãtừngnói“Sốngtrongthànhphốnày,tấtcảđềuphảidựavàobảnthân,vàbiếtnắmlấycơhội”.

Page 51: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Hoáraanhấynắmlấycơhộinàyđây,vìsựthànhcôngcủaanhấy mà hy sinh đi tình yêu đẹp của chúng tôi, sớm biết như vậythì lúc đầu tôi không nên gặp anh thì phải, lẽ ra tôi không nênđếncôngty“HoahồngTâmDuyên”nàyđểlàmviệc.

Nhưng tất cả đều đã muộn rồi, tôi rất yêu anh ấy, yêu đến sâuđậmrồi,sâuđậmđếnnỗingaycảtôicũngthấysợ.

Ra khỏi thang máy, tôi liền chạy một mạch rời xa cái tòa nhàđángsợnày,tôithẫnthờđitrênđườngphố.

Nhưng bất kể tôi đi xa đến đâu cũng vẫn nhìn thấy bóng dángcủatòanhàđó,vìnólàđỉnhnúicủacáithànhphốnày,dángcủanórấtoaiphong,tôithựcsựkhôngthoátrakhỏiđượccáibóngcủanó.

Máy di động của tôi nhận được tin nhắn của Tiểu Ảnh, anh ấynóimuốngặptôiđểnóichorõ,bởivìchuyệnnàyrấtphứctạp.

“Támgiờtối,nơigặpcũ,nếuemđến,tôisẽchờ”.Anhấynhắn.

Tôicúpđiệnthoại,vẻthấtvọnghỗnloạntrongđầu.

Tôingồitrongcôngviêncảbuổichiềuđếnkhitrêntrờiđầysao,tôimớinghĩđếncuộchẹn.

Nơi gặp cũ vẫn là trên sân thượng của tòa nhà Thăng Long, tôingẩng đầu nhìn bầu trời trong đêm, bóng tối trên đỉnh lầuhướngvềphíatôinhưthúcgiục,nhưcósợidâyvôhìnhnàođókéotôivềphíaanhấy.

CuốicùngtôiquaytrởvềtòanhàThăngLongđó.

Đạilầugiờnàythậtyêntĩnh,khôngkhícóvẻhơilạnh,yêntĩnhđến mức ngoài cánh cửa ra vào, thì không nhìn thấy một bóngngườinào.

Page 52: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Anhấyvẫnđợitôi,tôiđivàothangmáybấmnút.

Loángmộtcáihìnhnhưtôinghethấybêntaicótiếngnói:

“Đừngđi”!

Tôi giật mình sợ hãi, trong thang máy chỉ có một mình tôi,khôngcóaicả.Nhưngtôinghephảngphấtnhưtiếngcongáinói,giốngnhưngườicongáiThủyTiênđó.

Làcôtacảnhbáotôisao?“RắnTrắng”làcôphảikhông?

“Anhtasẽgiếtchếtbạn”.Câunóiđólạihiệnlêntrongđầutôi.

Tôi đã hiểu ra vấn đề, nhưng cánh cửa cầu thang đã bật mở rarồi.

TôiđãnhìnthấybóngcủaTiểuẢnhtrongđêmtối,rốtcuộcanhấyvẫnđợitôi,tôibỗngnhiêncảmthấysờsợ,muốnđóngcửacầuthangvàquaytrởxuống.

“Dĩnh!”

Anh ấy gọi giật tôi lại, tôi đành quay người bước ra khỏi cầuthang.

“Anh không cần phải giải thích, tôi tin vào mắt tôi là sự thực”.Tôibướctớitrướcmặtanhấyvàlạnhnhạtnói.

“Dĩnh,tôixinlỗi,ngườicongáiđólàmốitìnhđầucủatôitừkhicòn học trong trường, tôi không nghĩ là gặp cô ta ở đây”. TiểuẢnhnói.

Nước mắt tôi lại trào ra, nói “Hoá ra tôi chỉ là vật thay thế khitronglònganhtrốngvắngcôta”.

Page 53: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Không, tôi yêu em, tôi yêu em thật lòng. Từ trước tới nay tôikhônghềnóidốiem,hãytintôi”.Anhấynói.

Những lời anh ấy nói chứa đầy ma lực và lòng chân thành, cảánhmắtanhấycũngrấtthật,khiếntôimềmlòng.

Anhấyđiđếnbêncạnhtôivàômchặtlấytôi,nói:

“Dĩnh,hãythathứchoanh”.

Trongchớpmắtbỗngtôitrởthànhyếuđuối,nhưngsauđónhưcómộtcáigìđólàmthứctỉnhtôi,tôilậptứcđẩyanhấyranói.

“Anhphảilựachọnrõrànggiữatôivàcôta,anhkhôngthểcùngmộtlúcyêuhaingườicongáiđược”.

Anhấychịusựđảkíchđó,bỏsangbênlancansânthượng,dõimắtnhìnthànhphốtrongđêm,anhấysuynghĩrấtlâu.

Tôibiếtlàanhấyđangđấutranhtưtưởng,tôiđồngýchoanhấycóthờigianđểsuynghĩ.

Cuốicùng,anhấyquaylạivớinétmặtđaukhổ,nói:

“Dĩnh,xinlỗi,anhkhôngthểbỏcôtađược,anhđãgặpbốcủacôta, ông ấy đồng ý cho anh làm Phó tổng của công ty Nam KỳLong.Nhưnganhmuốnnói,ngườianhyêunhấtlạilàem”.

Tôinghevàlùilạimộtbước,rồitựnóivớimìnhrằng“Tìnhyêukhôngbằngđượcsựnghiệp,tôiđãmấtanhthậtrồi,mãimãimấtanh”.

Anhấyquayngườilạivànóitrongnghẹnngào:

“Anhkhôngbaogiờquên,nhữngđêmchúngtacùngnhautrênsân thượng này, cảm ơn em đã cho anh những ngày tháng tốt

Page 54: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

đẹp,chúngtachiataynhaunhé”.

Tôi tiến đến gần anh, tuy trong lòng rất đau khổ, nhưng vẫnmuốn ôm anh lần cuối thật lâu, muốn ở cùng anh ấy mãi mãitrênnày,tôigiơtayvềphíaanhấy,cứnhưcómalựchúttaytôivào.

TrongnháymắttôiđẩyTiểuẢnhxuống,hìnhnhưtôinhìnthấybóngcủaanhấylaovụtxuốngđất,cười“haha”rấtto,đólàbónggầygầy,nhưngngaysauđóbóngcủaTiểuẢnhvụtbiếnmất.

KhiTiểuẢnhrơixuốngkhôngkêumộttiếngnào,tấtcảđềutráingượcnhau,bỗngnhiêntôichợttỉnhdậy.

Một năm về trước cũng là chuyện người con gái giết người contrai,chínhhọ,câuchuyệnlặplạichínhlàhọ,tôinghephíasaulưngvọnglạitiếngbướcchâncủađôigiàycaogót,ngoảnhđầulạinhìn,đứngsaulưngtôilàmộtngườicongáimặcváytrắng,côtađangcườivớitôi,giốngnhưhoathủytiênlắclưtronggió.

Tôicũngcườivớicôta,sauđótungngườinhảytừlầucaoxuống.

TôiphảiđicùngvớiTiểuẢnh,mãimãiởbênanhấy,gióthổivàotaitôi,tôicảmthấymìnhđangbaylêngiốngnhưconbướmbaylượn.TiểuẢnhtrướcmặttôi,nởnụcườinhưánhdương,anhấygiơtaynắmlấytaytôi.

***

Mộtnămsau,tôigọiKhươngMỹAnhđến,côtalànhânviênmớicủa công ty “Hoa hồng Tâm Duyên”, hôm đó đến để trình diệntôi,tôigặpmộtngườicontrairấtđặcbiệt,anhtacũngvừađếncôngtylàm.

Tôi có một linh cảm thần bí, giữa tôi và anh ta sẽ xảy ra câuchuyệntìnhlãngmạn.

Page 55: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Ngàyhômsau,anhtalàmphimhoạthìnhflashđểtặngtôi,mộtđoáhoathủytiênbiếtsinhtrưởng,trênhoacóđôinamnữđangnhảymúa,cònmộtnụhoakhôngnởrađược,đólàsựđêmêmàanhtadànhchotôisao?

Ôi!HoaThủyTiênmớituyệtlàmsao!

“ThủyTiênquỷquáigì,vớitôicóliênquangìchứ?”.

Cuốnphimkếtthúc,vôtuyếntựđộngtắt.

Tần Mỹ Dĩnh dần dần cảm thấy không hứng thú lắm, trongphòngnàyrõràngchỉcómộtmìnhcô.Vôtuyếncủacôrõràngkhôngcókênh153,nóigìđếncôngnăngtựđộngtắt,haylàcóaiquấyrốilàmnhưvậy?

BỗngnhiênTầnMỹDĩnhbịmộttrậnhoảnghồn,trongcảnhđócó nữ chủ cùng tên với mình, cảnh vẽ khi nhảy lầu vẫn in rõtrongđầucô.

Thậm chí cô còn tưởng tượng ra là Tần Mỹ Dĩnh trong phimnhảylầuxuốngđấtvàđầuócbắntungtoé,máutươichảythànhdòngbêncạnhngườicôta.

Thêthảmquákhôngsinhđộngchútnào.

Căn phòng nơi người đó nằm bỗng trở nên u ám, Tần Mỹ Dĩnhgiậtmìnhnhảytừtrêngiườngxuốngđất.

Lúcnàyđâycôkhôngmuốnởđâythêmgiâyphútnàonữa.

Dướiánhđènmờmờ,cônhìnsangcáiđầusọđiệntửcủangườibạn trai. Nó đang nằm đó và nhìn chằm chằm vào cô, hai conmắtnhưmuốnrơiramộtnửa,ánhmắtloélênvẻhungtợn.

“Không?”TầnMỹDĩnhthétlênmộttiếng,rấtlâurồi,cômớicó

Page 56: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

cảmgiácđượcởcùngbạntraingườimáy.

Sauđâycònchuyệnđángsợnữa.

“Choang”,mộttiếngđộngmạnhvọngratừtrongtủquầnáo.

Cô vội né về phía sau, mắt nhìn vào thân người máy không cóđầuđó,nótiếntừtrongtủquầnáora.

Mộtchếtácsinhđộngnhưthật,tượngngườimáynàygiốngnhưngườithậtbịphântáchthithểvớilinhhồnra.

Bâygiờthânthểnàymớiđượclắprápvớicáiđầu,nốivớicáicổ.

“Khôngphảiemrấtyêutôisao?Saolạisợnhưvậy?”

Câu hỏi được thốt ra, làm Tần Mỹ Dĩnh giật mình hét lên mộttiếng,côđượcchứngkiếntậnmắtvậtquáidịđó.

BỗngnhiênnóbiếnthànhthânhìnhcủaKiềuQuânÁ.

Kỳlạ,làmthếnàohọcũngkhônggặpđượcnhau,hoárahọchỉlàmộtmàthôi!

KhôngcóthờigianđểTầnMỹDĩnhngạcnhiênnữa,mộttrậngiólạnhbỗngtrànvàocănphòng,giótrêntầngcaonhưrấtmạnhvàlạnh,mạnhđếnnỗilàmchongườikhôngmởnổimắtra.

Bị Kiều Quân Á lôi kéo dậy, cô ta kéo rèm cửa ra và ném cô rangoàicửasổ,TầnMỹDĩnhđiêncuồnggiãygiụa.

Nhưngtấtcảnhữngphảnứngđóđốivớingườimáythìkhôngcótácdụnggìcả,đólàthânthểkhôngcótráitim.

TầnMỹDĩnhcốmởmắtra.Trongnháymắtconngươicủacôtabỗng co mạnh lại, tóc dài bay lõa xoã, giống như vòi con bạch

Page 57: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

tuộcđangmúa...TầnMỹDĩnhđãngãtừtrêntầngcaoxuống.

Page 58: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

TII.Chuyệnriêngtư

ừsángsớm,bộphậnbiêntập,mọingườiđanglàmviệcvớikhíthếhừnghực,cóvẻrấtbậnbịu.HoàngKimĐápđimột

mạch về tòa soạn và vùi đầu luôn vào công việc có vẻ rất khẩncấp.

“Sưđệ,cậulấybảnthảođólàmchoxongrồinhậpvàomáytínhnhé”.

TấtcảnhữngcôngviệctừxưatớinayđềudoĐàoTửlàmnhanhnhưgió.

Cậutanhậnbảnthảotừtaysưtỉ,nhanhchóngngồivàobàncủamình,đánhchữnhanhthoănthoắt.

Nhữnggìxảyra,tronglòngĐàoTửvẫnchưahếtsợ.Côđiphacàphê cho mình và sư đệ, khi cô cầm thìa, do quá sợ nên làm rơithìaxuốngđất.

Cóthểcôcăngthẳngvìcâuchuyệnnhảylầuđósao?ĐàoTửtựhỏi.

Buổitốihômqua,cómộtcâuchuyệnthậtlykỳ.

TênngườicongáinhảylầulàTầnMỹDĩnh.Bảygiờtốicôtabaytừcửasổnhàmìnhrangoài.

Thậtmaysao,trongkhiTầnMỹDĩnhnhảyxuốngthìởdướicórấtnhiềulềuláncủanhữnghộlâncậnbêndưới,vìtốcđộnhảytừtừchonênmớitránhđượcmấtmạngngaylúcđó.

Những người đi trên đường phố sau khi phát hiện ra Tần MỹDĩnh bị hôn mê bất tỉnh nằm trên đất, lập tức đưa cô ta đi cấpcứu.

Page 59: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Vìlầucaochonênkhôngtránhkhỏibịthươngnặng,cuốicùngcô ta không thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, và đã ra đi mãimãi.

NhưngđâyvẫnkhôngphảilàphầnlàmchoĐàoTửcăngthẳngnhất.

Cô nhấp một ngụm cà phê, vị đắng của cà phê xâm nhập vàohọngcô.

Buổisánghômnay,ĐàoTửnhậnđượcnhiệmvụcùngvớisưđệHồTửđiđếnhiệntrường.

Saukhiđượcsựđồngýcủacảnhsát,họđivàotậntrongnhàcủaTầnMỹDĩnh.

Có rất nhiều hộ sống trên tầng cao đó, những cánh cửa đượcđóngkínhầunhưtáchbiệthẳnnhau.Họliềnphỏngvấnmấyhộcùngtầng,khôngaibiếtrõtrongnhàTầnMỹDĩnhgồmnhữngai, trong phòng ngủ của người chết, nhìn từ chỗ treo quần áongoàinhữngquầnáocủacôtaravẫncònquầnáocủamộtngườicongáikhác.

Saukhipháthiệnrasựviệc,cảnhsátđãchocanhgiữquanhngôinhà rất cẩn mật, nhưng vẫn không thấy người con gái đó quaytrởvề.

CảnhsátkiểmtracửasổbêngiườngngủcủaTầnMỹDĩnh.Đólàcửasổcóbệcửarấtcao,nếumuốntrèolênbệcửanàyđểnhảyxuống thì phải dùng vật gì đó để trèo lên mới nhảy ra ngoàiđược.

Nhưngquansátquanhcửasổvàchỗgiườngngủđóthìlạikhôngthấyvậtgìđểcóthểtrèolênđược,nếumuốnnhảyđượclênđểnhảyrangoàithìphảilấyđàcáchđóhaimươimét,nếunhưvậythìngườichếtđóphảilàvậnđộngviênsiêuhạng.

Page 60: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Những cảnh sát làm nhiệm vụ lục soát, họ vẫn không tìm rađượcvậtchứnggìtrongnhàTầnMỹDĩnh,vềcơbảnlàloạibỏchitiếttựvẫn.

Bảovệcủatòanhànói“TốihômquađicùngTầnMỹDĩnhvềcòncó một nam thanh niên, tướng mạo rất bảnh trai. Trong máycamerachỉthấyngườiđóđivàotrongtòanhàmàkhôngthấyđiralúcnào”.

Có lời bình luận rằng, thái độ của người thanh niên đó với TầnMỹDĩnhrấtthânmật.Tuynhiêncảnhsátđiềutravàthuthậptấtcảnhữngchứngcứxungquanhtòanhà,thìvẫnkhônglầnrađượcdấuvếtcủangườithanhniênđó.

Mộtthờigiansau,cóhaingườicóthểlàmchứngchovụthảmsátđó là bạn trai và người khách cùng phòng thì họ cũng đã biếnmấtkhôngthấytămhơiđâunữa.

ĐàoTửngồitrướcmáytínhvàhồitưởnglại,nếunhưkhôngcóvật đệm ở dưới chân thì Tần Mỹ Dĩnh không thể trèo lên đó đểnhảyrangoàiđược.

Vậythì,côtabịngườikhácmưusátsao?Khihìnhthànhýnghĩđángsợnàytrongđầu,cànglàmchoĐàoTửcăngthẳnghơn.

ĐàoTửđãcóthâmniênkinhnghiệmvềlĩnhvựcnày,linhcảmchocôbiết,đâylàmộtcuộcmưusátkhôngbìnhthường.

Aimàcóthểdùngmộtsứcmạnhphiphàmnhưvậy,đâyphảilàmộtngườithanhniênrấtkhoẻmạnh,mớicóthểnângngườilênvớiđộcaonhưthế,màlạicóthểvứtđượccôtarangoàicửasổnữa.PhảichăngsẽcórấtnhiềungườihoặclàlúcđóTầnMỹDĩnhbịngấtlịmkhôngbiếtgì?

NgườicontraiđóđicùngTầnMỹDĩnhvàotrongtòanhà,nếukẻ

Page 61: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

giancaochạyxabay,thìnênlàmthếnàođây?RấtnhiềuvấnđềcứhỗnloạntrongđầuĐàoTử,côkhôngmuốnchờđợilâunữa,liềnlướtmộtvòngtrênmạng.

Một loạt các tin tức rất hấp dẫn hiện trước mắt cô, tiêu đề trênmànhìnhcónhữngdòngviếtrợnngười.

Khoa học kỳ quái rêu rao đã chế tạo loại người máy trí năng, ýmuốntrùngtulạinhânloại.

Ngóntaytrỏấnnúttráichuột,kéorêchuộtrêmộtvòng,ĐàoTửnhanhchónglướtquanhữngtintứcđó.

TầnXuyênlàngườitốtnghiệploạigiỏicủamộttrườnghọcnổitiếng, anh ta có những quan niệm bất đồng với những ngườibình thường, tuy nhiên trong những phát biểu, ngôn luận củamình anh ta không có biểu hiện gì là ức chế đối với hiện trạngphứctạpcủathếgiớingàynay.

Khátvọnghoàbình,conngườitốtcũngcóhailoại,mộtlàduytrìnguyêntắcsốnglươngthiệncủabảnthân,nỗlựcthayđổingườikhác,hailàbưngbítdậptắttấtcả,bấtkểtốthayxấu,tấtcảcầnbắtđầulàmlại.

Tần Xuyên đang công khai tuyên bố, nên làm một loại ngườimáytrínăngcónhâncách.

Ôngtarấtyêuthíchsách“kinhThánh”trongđócónhữngcảnhlũlụtlàmrungtrờilởđất,vàtựxưngmìnhlàthượngđếcóthểđiềukhiểnvạnvật.

Một cái đầu không thể nghĩ ra được, ý nghĩ trong đầu Đào Tửchợtloérabỗngnhiênlàmcôgiậtthótngười.

Nếunhưtêngiếtngườimấttích,thìtênđóphảilàmộttênbiếtbaybiếtnhảytrêntườnglàloạingườimáycósứcmạnhcựclớn,

Page 62: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

vậythìtrongvụánnàynómấttíchlàchuyệndễhiểu.

Lúc này Đào Tử không muốn bàn tán tranh luận nữa, bởi vì côkhôngcóchứngcứ.

Bỗngnhiênđiệnthoạireolên,ĐàoTửgiậtthótngười,côvộicầmlấyđiệnthoại“Alô”mộttiếng.Đầudâybênkiavọngsanggiọngmộtngườicongáirấtlạ.

“CôchínhlàĐàoTửphảikhông?”,giọngngườicongáiđóngherấttruyềncảm,âmđiệuthìlạicựckỳkhónghe.

ĐàoTửkiênnhẫnđáp“Chàocô,tôilàkýgiảcủabộphậncơđộng“Báocáo”,ĐàoTử,xinhỏicôlàai?”.

“Tôiđãngưỡngmộcôtừlâurồi,côĐàoTửkýgiả”,giọngđiệuđótuyrấtcungkính,nhưngngượclạichứađầyýchỉtrích,côgáilạinói “nghe nói bộ phận cơ động “Báo cáo” Thích nhất là vạch rõnhữngchuyệnkỳquặc...”.

Không thể nghe cô ta nói hết câu, Đào Tử ngắt lời hỏi lại “Rốtcuộccôlàai?”.

Nghexongcâuhỏi,đốiphươngvẫngiọngđiệunhưcũ,khôngtựcaovàcũngkhôngtựti,tiếptục:

“Tôichocômộtlờikhuyên,àkhông,làmộtlờicảnhbáo.Đừngbaogiờnhúngtayvàochuyệnđónữa”.

“Xin lỗi”, nắm chặt ống nghe trong tay, Đào Tử vẻ mặt trầmxuống.“Theodõiviệcnàylàtráchnhiệmcủakýgiảchúngtôi”.Mộtlúcsaucômớinóirađượcmộtcâu.

Mộthồilâukhôngthấyđốiphươngtrảlời.

Sau đó là một giọng cười khàn khàn u ám từ trong điện thoại

Page 63: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

truyềntới.

Giọngcườiđómangnỗitráchoánvôtận,toànthânĐàoTửrunlên,côlậptứccúpđiệnthoạixuống.

Tinh thần lúc này không thể bình tĩnh được nữa, đột nhiên cônghethấytiếnggõcửaphònglàmviệc.

ĐàoTửhítmộthơithậtsâu,sauđóhướngvềcánhcửa“Mờivào”.

Tiến vào trong phòng là một cô nhân viên. Cô ta đặt một chiếcphongbìtolênbànlàmviệccủaĐàoTửrồinói“ĐàoTửkýgiả,thưđảmbảocủacô”.

Cảm ơn cô nhân viên đó xong, đợi cô ta ra ngoài, Đào Tử nhẹnhàngcẩnthậnmởphongbìra.

Nguyên tắc công việc, mỗi tuần cô phải tiếp nhận thư khôngđượcthiếuthưnào.

Nhưngbứcthưnàyrấtkỳlạ,chỗghitêncủangườigửikhôngghigì,chỉcógócbêndướichỗdántemcóghibachữ:153.

ĐàoTửkhôngmộtchútdodựliềnbócláthưđóra,đậpvàomắtcô là một tập bản thảo in, nội dung giống như một đoạn tríchtrongtiểuthuyết,câuchuyệncótênrấthấpdẫnlòngngười,têntácphẩmlà“Chuyệnriêngtư”.

DòngđầutiênđậpvàomắtđãlàmchoĐàoTửgiậtthótmình,vìtrongđoạnvănđólạicótênđịachỉtrùngvớiđơnvịlàmviệcbộphậnbiêntập“Báocáo”củacô!

Aimàviếtkịchácýthếnày?

Phải tìm đáp án, Đào Tử quyết định phải xem hết đoạn văn. Côuốngmộtngụmcàphêvàvùiđầuvàoxembảnthảođó...

Page 64: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

1Nhữngtiếnggõliênhồilênbànmáy,bộphậnbiênkịchtoànlà“Báocáo”.

CôngviệccủaCaoTiếtTầnlàđiềuhànhcáccôngnhânviênphảitậptrungcaođộvàocôngviệc,lớtphớtđiuốngnướccũngbịphêbình.

Vìphảiđảmbảolượngpháthànhcựclớn,kýgiảvàbanbiêntậpphảigánhváctráchnhiệmnặngnề.

Họ không giống như một số văn phòng khác, là cứ tận hưởngđiều hoà thổi mát, đùa cười, xem một tí, rồi ngồi đợi giờ về, cứtámtiếngmộtngàyxong,đếnthánglĩnhlương,cơmnolàđược.

Toàn bộ biên chế của ban biên kịch thật đơn giản. Ngoài Tổngbiêntậpvàtổtrưởngvănphòngcóphòngriêngra,cònlạitấtcảcác nhân viên cùng ngồi trong một văn phòng lớn, có nhữngvách ngăn, trong mỗi vách ngăn đó có trang bị một bộ máy vitính.

TầnNinhnóiđùa,ngồimãitrongcáiônàysớmmuộncũngtrởthànhconthúbịbệnhmấtthôi.

Phòng biên kịch trong một phòng rất lớn, tất cả mọi người đềuđượccáchly,nếunhưtrèolêntrêntrầnnhàmànhìnxuốngthìthấynógiốngnhưcáitổongbịchọcthủng.

Bên bộ phận cơ động chỉ có ba người, ngoài tôi và Tần Ninh racòn có tổ trưởng Cảnh Dị, một người trầm tính ít nói, là ngườihayđeocặpkínhcógọngvàng.

Bộphậncơđộng.Nghetênnhớđếnnghĩa.

Page 65: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Thực ra thì không có một công việc cụ thể nào cả, có lúc thaynhaulàmtấtcảcáccôngviệcvặt.

Sángsớmkhiđếntòasoạn,tôiđãkhôngnhìnthấyCảnhDịđâu,nói với bộ phận hành chính là Cảnh Dị xin nghỉ, đi sang trungtâmhộinghịthuthậpmộtsốhộiýchínhyếu.

Sau khi tôi sửa xong bài, ngẩng đầu lên, phát hiện ra chỗ ngồicủa Tần Ninh trống vắng, tôi nhìn lên đồng hồ ở góc dưới bênphảimànhình,ángmìnhvừalàmviệcđượckhoảngnửatiếng.

Thườngngày,TầnNinhvẫngiógầnnướccuốn,làmviệcrấtdứtkhoát,nhanhnhẹn,saohômnaylềmềthế?

Tôiuốnéongườichođỡmỏirồiđứnglên,đivàochỗrửatay,cáckýgiảđilạivớitốcđộnhanhchónghơnhàngngày,nhìnhọcóvẻrấttấtbật,cácđồngnghiệpnhưthoiđưa,vừađivừangoảnhlại nhìn tôi, tôi cũng đi nhanh như họ, nhưng khi ngang quaphòng lưu giữ bị niêm phong đó, đôi chân như theo bản năngdừng bước lại. Liếc nhìn qua, hình như tôi nhìn thấy cánh cửacủacănphòngcókẽhở,kẽhởđócongqueobiếndạng,giốngnhưcánhcửavừabịmởgấp,bêncạnhmọingườivẫntấpnậpđilại.

Nhậnđiệnthoại,nhậnfax,khởiđộngmáytính,đólàcôngviệckhôngrờitay,tôinhưmộtconngườibịtáchbiệtvớibênngoài,trongbanbiêntậplúcnàocũngnóngnhưlửađốtấy.

Ánhsángrọiquamộtvòng,giốngnhưtrongkịchĐồngVũĐài,thoátrakhỏiánhsángcủađèntụquang,bỗngbóngtốitrànvào.

Từnơibấtan,cảnhchếtchócbaotrùmlênđầutôi,tôidầndầnhồitỉnhlạithànhchínhmình...

Trướcmắtlàcánhcửagỗmàuhạtdẻ,ngoàimàusắcđậmkhiếnngườinhìnthấynhưbịđènén,khôngcógìbấtthườngnữa.

Page 66: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Trongcánhcửagỗlàmộtgianlưugiữtấtcảnhữngtàiliệucủabộphậnbiêntậpnộibộ,ngàytrướcnólàphòngcủatổtrưởngbộphậncơđộngTốngGiaLâm.

TốngGiaLâm,ngườikýgiảcủabộphận“Báocáo”,dobệnhtimtáiphátđãchếttrongcănphòngđó.

Rấtítngườithíchphònglàmviệccủacôta,khinótrởthànhcâulạcbộvuichơicủatổtrưởngDoãnThanhThúc,anhtakhôngđểýđếnnhữngchuyệnđó,khiôngchongườiđếnsửalạicănphòngđó,trênbốnbứctườngsơndầuđềucódántấmmica.

Căn phòng của Tống Gia Lâm đóng kín, ngay cả cửa sổ cũng bịbịtkínđếnbâygiờ,cứmỗilầnđivàophòngđólạingửithấymùilạ.

Bệnhcủacôtáiphátcóthểlàdongườitusửađó,sửakhôngđúngcách.Cóthểngườisửađókhôngcókinhnghiệm.

Không có lý do hợp lý, rất dễ giải thích tại vì sao sau này cănphòngđượcsửathànhnơilưugiữtàiliệu.

Lúcnày,trongbộphậnbiêntậpcótiếngngườiồnào.

Tôi cảm giác như đang bị người khác rình mò, hình như trêncánhcửagỗcócánhquạtđóđangnứtrahìnhmộtcáimắt.

Vớitốcđộcủangườichạybộ,tôilaorakhỏivănphònglớn,chạymột mạch vào trong phòng rửa tay, cánh cửa đập “phình” mộtcái,rồitựđộngđónglại,tôigiậtmìnhtoátmồhôi.

Đằngsaulưngtôicòncónămcánhcửacủanhàxíkháckhéphờ,tôi đứng trước chiếc gương to, và nhìn liếc qua gương nhữngcánhcửasaulưng,ngoàitôirakhôngcómộtairửatayởđó.

Đi vào trong phòng vệ sinh công cộng, tôi có thói quen phải là

Page 67: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

khôngcóai,thóiquenđólàtừnhỏtạonênrồi,chodùnóđượcngănrathànhtừngngăn,nhưngtôivẫnghétnhàvệsinhcôngcộng,nhữngnơiđôngngười.

Tiếng xả nước ồn ào cùng với tiếng bước chân, tiếng nói cười,nhữngâmthanhđóđềulàmchotôikhóchịu.

Theo linh tính, tôi nghe có tiếng hơi thở nhè nhẹ vọng từ bênváchnhàxíđến.

Tôiquayngườilại,khekhẽcongườivàđưamắtnhìn,lạivẫnlànhững cánh cửa của những nhà xí, không có ai ngồi ở trong đócả.Khôngkìmnổisựrunsợ.

“Khạc,khạc...”,mộttràngâmthanhđượcphátra,tôiphântíchbằngtấtcảlýtrí.

Ởđâysaolạicóngười?

Tôiđiđếncánhcửaphòngvệsinhvừaphátraâmthanhđó,tínhhiếukỳnổilên,tôigiơtayđẩynhènhẹcánhcửađượckhéphờ.

“TầnNinh!”.Saocôtavẫnlềmềởđây?

Cánhcửađượcmởhẳnra,tôinhìnTầnNinhngồikhoanhtròntrênbệmáy,bệmáyđólàđểsửatrầnnhà,nóđãđượchạxuống,làmtoànthânTầnNinhthụtvàonhàvệsinh,nétmặthiệnravẻtiềunhợtnhạt.

Taycôtabuộcquyểnbútkýmáytính,côtahútthuốcliêntục.Tôinhìnthấycôtađãchấtđốngđầumẩuthuốcláởđó,vộihỏi“Tạisaocôlạiởđâyhútthuốc?Bảnthảochưaviếtxongsao?”

Tần Ninh là nữ ký giả rất có cá tính, tuy công việc quay cuồngnhưngkhinhậnđượctinmớilàhăngháixungphongđingay.

Page 68: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Đếnnaytôivẫnnhớ,donguyênnhângiớitính,tôivàcôtatrongcôngviệcđôichútgặpphảicảntrở.

Tínhtìnhcôtahơinóng,trongtrínhớcủatôihìnhnhưtôichưabaogiờnhìnthấycôtaủrũbấtmãnnhưbâygiờ.

Côtangướcmắtnhìntôi,hạtayđangcầmđiếuthuốcxuốngvànói“ĐàoTử,tôinghilàtôiđangbịngườikháctốngtiền“.

“Cái gì?” Tôi ngạc nhiên hỏi lại. “Chuyện gì vậy? Cô nói chi tiếtxemnào,saocôlạiđểchođốiphươngnắmđượcđiểmyếu?”

Gấpquyểnghichépmáytínhlại,TầnNinhđứnglên,chúngtôirahiệuchonhau,trướctiênlàphảiđivềphòngbiêntậpđã.

Khiđiquaphònglưugiữ,tôilạirunlênbầnbật.

Cánhcửađólạihiệnratrướcmắttôi,nóoằncongmộtcáchxảoquyệt.

Tôichămchúnhìnxem.Thìlạikhôngthấygìnữa.

Khôngkhíđènénlênlưngtôi,hìnhnhưtrongcánhcửađócóđôimắtthùhằn,đangbiếnhìnhnhìnquakhecửa,chằmchằmnhìntôi.TrênhànhlangTầnNinhtiếnvềphíatrước.Côtahìnhnhưrấtsốtruột,saukhivềđếnchỗngồi,lậptứcgọitôilại.

Tôihạghếquayvàđẩytrượtsanggianlàmviệccủacôta.

Nơinàytuynhỏhẹpnhưngrấtcókhíthếlàmviệc,thoángnhìnlàrõ,nókhônggiốngnhưnhữnggianphònglàmviệckhác.Chíít bạn ngồi ở trong này sẽ không bị người khác làm phiền, vàngườikháccũngkhôngbiếtbạnđanglàmgì.

TôingồicạnhTầnNinh,chỉnhìnthấycôtagiởlạiquyểnbútkýmáy tính, nhập vào IE, mở hòm thư máy tính ra, nói “Đối

Page 69: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

phươnggửichotôimộtsốvănbản”.

Vìphảithuyếttrìnhchotôixem,cóđíchxáclàvănbảnđượcgửiđếnkhông,côtađánhdấuvàonhữnghòmthưđãnhận.

Cô ta cũng giống tôi, chức vụ của một ký giả, khiến hòm thưtrong máy tính của Tần Ninh lúc nào cũng đầy ắp, đa phần lànhữngbảnthảoquantrọng.Vộivànglướtquamộtlượtcácvănkiện, mắt tôi bỗng dừng lại ở một hòm thư có địa chỉ153@***.com,chỉcómộtchữkýcủamộtngườikỳquặcnàođó,gọilàThủyTiên!

Trên đó là tên của loài hoa, tên của một “cô tiểu thư mỹ lệ nàođó”,chủyếulàđểthuhútsựchúýcủamọingười.

Tôi cười vẻ đau khổ với Tần Ninh. “Cái tên Thủy Tiên này nếunhư không phải là lời GAY, thì có thể khẳng định đây là conngườiyêuhếtmình”.

Khi Tần Ninh nói nét mặt không cười, biểu hiện vẫn nghiêmkhắc.

CôtamởhòmthưThủyTiêngửitới,đólàmộthòmthưkhôngviếtmộtchữnào.Nhưnglạicómộtphụlụcthêmởđó,saukhitảitầnsốthịgiácđếnmáychủ,TầnNinhđánhthậtnhanhgửiđi.

Tôi nhìn cô ta tác phong vội vàng, tay phải run run, ngón tayphảiấnđếnmấylầnmớiấnđượcđểgửiđi.

Khôngkịpchúý,bỗngnhiênhìnhvẽbịcắtrathànhnhiềuônhỏtràn đầy màn hình. ống kính lắc lư, tôi nhìn Tần Ninh ngồi ởtrongchiếcTuyếtPhấtLancủacôta,côtađangláiởtrênđường.

Cảnhđượcquaytrongđêm,bênngoàicửaxelàmộtmiếngsơnđen, ống kính đó không giống như những chiếc khác đứng im,

Page 70: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

mà nó lắc lư như thăm dò để quay, nó tự động vận hành. Tôiphán đoán ống kính đó được gắn trên nóc xe, nó có thể quayđượctoànbộ360độ.

“Nhưvậycôláixevềnhàsao?Cógìkháclạđâu”.Tôihỏi.

“Đừng hỏi, xem tiếp đi”. Tần Ninh nói và cau mày lại, rồi điềmnhiênrútđiếuthuốcrachâmhút,hítmộthơithậtsâu.

Tôilạimộtlầnnữadánmắtvàomànhình,chỉthấyốngkínhđóvẫnquaytừgócnàysanggóckhác,nókhôngquaythẳngvềphíaTầnNinhnữa,màlạichuyểnhướngvềphíacánhcửakínhchắngió.

Đènxechiếuchóimắt,trướcmặtlàconđườngkhôngcóaiđicả.Bỗng nhiên hình vẽ bị lay động mạnh, có một hình người màutrắngvộivàngđira!

“Trướcmặtlàcáigìkia?”Tôikhôngkiềmchếnổikêulên.

Tần Ninh dụi dập điếu thuốc trong tay, lấy ngón tay trỏ dàingoằng ấn vào con chuột chỉnh tốc độ kéo trở về, xác địnhkhoảngcáchchohìnhvẽ.

Lầnnàythìtôiđãnhìnrõđólàngười,mộtngườicongái!

Tuyết Phất Lan của Tần Ninh lao nhanh và trong nháy mắt,ngườicongáiđólaongangquađườngcái.Trongthờigianngắnkhông đến một giây, cô ta đã trượt từ trên tấm kính chắn gióxuống,rốtcuộclàbịxeđèlên.

“Côđâmvàongườirồisao?”Câunàytôinóirấtnhỏ,ngoàitôivàTầnNinhrakhôngcóngườithứbanghethấy.

Khôngtrảlờicâuhỏicủatôi,TầnNinhlạilầnnữaấnnútphóngđi.Trênhìnhvẽ,TuyếtPhấtLancủacôtađanglayđộngmạnh

Page 71: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

vàdừnglạihẳn.

Cảnhquayquáidịđógiốngnhưlàđôimắttrongnãotạora,lạitừtừtrởvềbuồnglái,ngồitrongphạmviquay!TầnNinhthởhổnhển,côtagiậtmình.Hìnhảnhrùngrợnđókhôngngườinàomàyên tâm lái xe được, trên chiếc gương phản chiếu sau xe, TầnNinhnhìncongáinằmxoàiphíasauxe,bấtđộngtrênmặtđất.

Tôidámkhẳngđịnhrằng,ngườicongáiđótrướctiênđãbịmộtvậtrấtcứngđậpvàorồisauđómớibịxeđâm.

TầnNinhxưanayláixerấtnhanh,vừamớithoángmộtcái,nhấtđịnh xe đã động vào thân thể người chết dẫn đến chấn độngmạnhnhưvậy.

Ngườicongáinàychắcchắnlàchếtkhôngnghingờgìnữarồi.

Xemrangườingồibêncạnhtôi-TầnNinhbịđoạnphimlàmcôtacũnghoảngloạn.

Trong xe, cô ta hút một điếu thuốc lá, chuẩn bị xuống xe kiểmtraxemngườicongáiđólàai.

Nhưng vừa xuống xe, thì sự việc không thể tưởng tượng được,ngườicongáibịngãsauxeđóbỗngnhiênđứngthẳngdậy,côgáiđómặcáotrắngcáiđầugụcxuống,tócrốibời,đangtiếntừtừvềphíaxecủaTầnNinh!

Kinhhãinhìnthấycảnhđó,tạisaongườichếtlạisốnglạiđược?

Nhìn động tác cứng đơ của cô gái đang tiến về phía xe mình,giống như thi thể mất đi phần hồn, lúc đó tôi như hít phải khílạnh,phảnứngđầutiêntrongđầulà:ngườichếtđứngdậyđược!

Bỗngnhiênlúcđó,cảtôivàTầnNinhđềuhoảngsợ,côtađãnhìnthấymộtcảnhkhótinđángsợđólạixảyra.

Page 72: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Ngườicongáiáotrắngquáidịđótómlấyđuôixecủacôta,TầnNinhphảnứnglại,đạpmạnhvàovandầuphụtcôtavềphíasau.

Đoạn phim kết thúc, tôi thở hổn hển, hỏi “Người bị thương đónhư thế nào rồi? Sau chuyện đó cô có đi nghe ngóng xem saokhông?”.

Nhưkhôngmuốnlưulạiđoạnphimđángsợđótrongmáynữa,TầnNinhkéonóvàogócmáy,đếnkhikhôngcònnữa,nói:

“Ngàyhômsautôiđiđếnconđườngđónghengóng,nhưngtốihômtrướcdosươngmùdàyđặcchonênđãxảyramườimấyvụtainạn.Tôiđiđếnbệnhviện,vẫnkhôngtìmđượcngườicongáicótìnhcảnhtươngtựnhưvậy”.

Vôtình,tôicảmthấysaulưngtôimồhôichảyướtđẫmáo.

KhôngthểphủnhậnđượcTầnNinhđãtrảiquamộtsựviệckinhhãithựcsự.

Hơnnữatôikhôngrõtấtcảnhữngthứđólàmthếnàomàghilạiđược.

“Thậtkỳquặcphảikhông?”MắtTầnNinhbỗngtốisầmlại,nóitiếp“Tôiđãkiểmtralạixe,trênnócxecómộtlỗnhỏnhưlỗkim,ởđócógắnđầucamera”,chỉcómộtlỗrấtnhỏ,khôngđủđểquayhìnhnhiềuchiềunhưvậyđược.

Huống chi lại có thể cắt thành nhiều miếng nhỏ, giống như cóngườisaochépnónguyênbảnvậy,cứnhưquaybìnhthường.

Nhưngđốivớichitiếtđó,TầnNinhhầunhưkhôngngầnngạigì.Côtanhìntôi,ánhmắtmáchbảocôtađãđoánđượcailàmđiềuđórồiấy.

Tôi ngước mắt nhìn về phía Tần Ninh, thấy phòng của Doãn

Page 73: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

ThanhThúcrấtgần.

Doãn Thanh Thúc là tổ trưởng của khu vui chơi giải trí của bộphận“Báocáo”,bâygiờtậnmắtgặpanhtađitừtrongphòngra.Hìnhảnhcủangườikýgiảbâygiờkhácrấtnhiềusovớilúcbìnhthường, tóc vàng của Doãn Thanh Thúc rối bời, anh ta đi vàophòngbiêntậpcũngkhôngmặcđồngphụclàmviệc,đồngphụcđóluôngắnvớivườngiảitrí.

KhôngthểphủnhậnDoãnThanhThúclàmộtngườiđượcthừakếtấtcảnhữngcáitốt,anhtaluônbiếtphânbiệttráiphải.

Tất cả mọi người đều không muốn nhắc đến cái chết của TốngGia Lâm, tôi cũng mới biết cô ta từ đó, nhưng cũng phải thừanhận khuyết điểm và tính cách của cô ta, và cũng không đổ lỗichiếc máy quay nhỏ như lỗ kim đó là của cô ta lắp trên nóc xeđược.

Tôi vỗ vỗ vào vai Tần Ninh, khuyên “Đừng để tâm nữa, có thểngườibịthươngđókhôngsaođâu,cólẽhọđãtựđứnglênđivềnhàrồi,vảlạimáyquaycũngkhôngquayđược,cũngkhôngcóchứng cứ, thì chúng ta cũng không thể đổ lỗi bừa bãi cho DoãnThanhThúcđược”.

“Xe đè lên người rồi, có thể sống lại được không?” Câu nói lạnhnhạtcủaTầnNinhđánhtanđilờikhuyêncủatôi,côtanói.

“Ngườibìnhthườngkhôngcóthiếtbịmáyquaynhỏnhưthếnàyđược,chỉcókýgiảmớitạođượcranó.

NhấtđịnhlàDoãnThanhThúc,anhtamuốnquaytrộmchuyệnriêngtưcủatôi”.

TầnNinhnóinhưđinhđóngcộtkhiếntôihơisợ,tôinói:

“TầnNinh,chuyệnđâmvàongười,côphảicótráchnhiệmđấy.

Page 74: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Nếunhưlàlờitốngtiềnthìđốiphươngnhấtđịnhsẽnóirõchocôbiết.Đến lúcđó côđừngcó sợmà trựctiếpcầm bứcthư nàyđếnđồncônganbáochohọbiết”.

Lầnnày,TầnNinhkhôngtrảlờitôi,mộtlúcsaucôtamớinói:

“Tôibiếtrồi,ĐàoTử.Cảmơncô,thôiđithôinào”.

Trở về chỗ ngồi tôi lại luôn tay với công việc. Tôi liên tục nhậnđiệnthoại,nhậntintức,đôilúclạicảmthấytronglòngbấtan.

Cánhcửacủaphònglưugiữđólạihiệnlênphíasaulưngtôi,vẫnvết nứt cong cong lúc nào cũng nhảy nhót trong đầu. Lại thêmvàoTầnNinhchotôixemcuộnphimđónữa.

Đếnnay,tôivẫnkhôngtinnổilàngườicongáibịđâmxeđólạicósứcmạnhphithường,cóthểđứngdậyđược.

Hình ảnh ấy lúc nào cũng ẩn hiện trong đầu tôi, khiến tôi cứthỉnhthoảnglạipháthoảnglên.

2Ăncơmtrưaxong,tôilạibắtđầuvàolàmviệc.

Trướctiênlàtiếpnhậnđiệnthoạicủamộtkýgiảtừnướcngoàigọiđến,nóilàcógửimộtbứcvănkiệnquantrọng.

Tôiđứngtrước máyfax đểđợibức vănkiện đó,tờgiấy đitừ từtrongmáyfaxra.

Nhưngkhigiơtayđểnhậnnó,tôibỗnggiậtthótngườikhôngnóilênlời.

Page 75: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tờ giấy không phải là bức văn kiện của ban biên tập cần mà làmộtbứctranhmờmờkhôngrõnét!Cảnhtrongbứctranhtrônggiốngnhưcảnhđêmtrongquánrượu,traiđỏgáixanhhọđangvui chơi điên loạn, trên thân thể không một mảnh vải che, cứnhưngườibịthầnkinhởvớinhau.

Trongđiểmnónghỗnloạn,bứctranhđómộtmặtmiêutảcảnhđêmcủathànhphố,mộtmặtmiêutảcảnhdâmloạnđiênrồ,tôinhìnthấymàtrònmắtthèlưỡira.

Trongđámđiênloạnđó,bỗngtôinhìnthấyDoãnThanhThúc,anhtatayđangômmộtngườicongái,đangnhảynhótkhiêuvũ,tôinhậnrangayđólàngườicongáiđãlàmnóngcảngòibútvàmộtgóctruyềnhìnhgầnđây.

DoãnThanhThúcđangđứngtrênbụccâulạcbộvuichơi,đangphátbiểumấycâuhỏicóliênquanđếncôta.Tôimãikhônghiểutại sao Doãn Thanh Thúc lại đáp ứng được những yêu cầu khótínhcủamấybàlàmkinhtếgiỏicótiếngđó,đểchiếmđượcđộcquyền phỏng vấn họ. Bây giờ tôi mới hiểu có lẽ anh ta đã dùngthânthểđểlàmviệcđórồi.

Máyfaxvẫntiếptụcgửiđến,tôichưakịpphảnứnggìthìtờgiấythứ hai lại xuất hiện. Nội dung tương đối giống tờ thứ nhất,người quay phim, nhiếp ảnh này ngày càng tinh vi hơn, to ganđãchụphình,quayphimtrựctiếpđược.

Trênbứcảnh,DoãnThanhThúcvàcôdiễnviênđóđangởtronggócquánrượu,râutócbùxù,rốibời.

Tôibỗngthấyhơiquáđáng,trongbứcảnhnhìnhọthậtxấuxí,họgiốngnhưconrắnuốnéobiếndạng.

Tôithấybứcảnhhơicóchútchỉtrích,DoãnThanhThúctuyệtđốikhôngnghĩtớiđiềuđó,anhtalàmkýgiảcủacâulạcbộnàylâurồi,cuốicùngvẫnbịngườikháclừabịpmộtcúnhưvậy,cứ

Page 76: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

nhưdínhvàovậnđenvậy.

Vuivẻhàohứngnảysinhtrongđầutôi,tôirấtmuốnbiếtaiđãchụpbứcảnhnày.

Tôi kiểm tra lại nguồn gốc số của tờ fax đó, chỉ có ba chữ đơngiản:153.

Tôi bỗng giật thót người, đây không phải là hòm thư của ThủyTiênsao?

Thoángqua,tôithấyhơirờnrợnngười,sựviệcsovớisựtưởngtượngcủatôingàycàngphứctạphơn.

Nếunhưtấtcảcácmãsốgiốngnhau,cảnhữngbứcbưukiệnvàtờ fax cũng giống nhau thì có thể loại bỏ sự nghi ngờ là DoãnThanhThúc.

Rốt cuộc anh ta cũng không biết ngay cả chuyện riêng tư củamìnhcũngbịđàobớilênvàbịchuyểnđếnbanbiêntập.

Tôiđangdodựnênxửlýnhưthếnào,thìbỗngcócánhtayvòngquatừphíasaulưngtôigiậtlấytờfaxvàchạyđi.

“ồ,đâykhôngphảilàDoãnThanhThúcsao?Khôngthểtinđượcanh ta đón tiếp nữ minh tinh như thế nào, từ trước đều là lừabịp...”

Tần Ninh xuất hiện, làm tôi không kịp đề phòng. Doãn ThanhThúc đang sống cuộc sống riêng tư, nhiều nơi để buông thả,nhưngdùsaomọingườicùnglàmmộtđơnvị.

Tôihốihận,saokhôngkịpthờikéotayTầnNinhlại,đểnóichocôtahay,chodùđólàlờikhónghe.

Tôigiậtlạitờgiấy,khôngngờlờinóicủaTầnNinhlàmchomọi

Page 77: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

ngườinghethấyvàquaylạinhìn.

Côngviệctuykhôkhannhưngthúvị,thỉnhthoảngcónhữngtinmangyếutốbấtngờnhưnglạicótácdụngbôitrơn,mặcdùđólànhữnglờichọcghẹokhónghe,nói lungtungđếnchuyệnriêngtưcủangườikhác.

Tintờfaxđóđãlanrộngrangoàilàmmọingườibìnhluậnxônxao, trong những lời bình luận đó không tránh khỏi những lờinóicoikhinhDoãnThanhThúc.

TrongkhoảnhkhắcđótôinhậnthấysắcmặtcủaTầnNinhcóvẻrấtđắcý,lộravẻđắcthắng.

Khôngthểphủnhận,nétmặtđókhiếnchotôikhôngrétmàrun.

Bênngoàicánhcửato,DoãnThanhThúcquaylạinhìn,làmtấtcả mọi người im bặt. Trong ánh mắt khác lạ của đồng nghiệp,khiếnanhtacóvẻkhônghàilòng.

Tôivộiđilênphíatrước:

“Anh Doãn, chiều nay tôi phải đi phỏng vấn một người, anh đicùngtôinhé”.Tôinói:

Muốnxoáđivẻbốirốitrướcmặtmọingười,cuốicùngvẫnlàcâunóicủaTầnNinhđánhtansựbốirối,côtatiếnlại,thaymặttoànthểcôngnhânviênnói:

“Đào Tử, cô đừng góp sức với người khác, loại người này, ai màbiếttrướcđượctrongngườianhtacóbệnhgì?”

LúcđómặtDoãnThanhThúcsầmlại,anhtađẩytôimộtcáivàxônglêntrướcmặtTầnNinh:

“Nói cái gì, cô? Không nể cô là nữ thì tôi đã bạt tai cho mấy cái

Page 78: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

rồi”.

DoãnThanhThúcbịkíchđộngmạnh,anhtađịnhtómlấycổtaycủaTầnNinh,nhưngbịcôtahấtmạnhra.

Tôi chưa từng thấy Tần Ninh phẫn nộ như thế bao giờ, cô tatrừngmắtnhìnDoãnThanhThúc,nóitừngcâumột:

“Nếucóbảnlĩnhlàmthậtxemsao,đừngcógiảbộnhưvậy,anhcholàtôisợanhsao?”

Cácđồngnghiệpvộichạylạivâyquanhhọ,tôibiếtrõTầnNinhđịnh nói gì rồi, cô ta hoài nghi Doãn Thanh Thúc lắp trộm ốngquaytrênnócxecủacôta,vàquayđoạnphimđángsợđó,sauđóchuyểnvàohòmthưcủacôtađểtốngtiền.

“Chuyệngìvậy?Tạisaomọingườilạivâyquanhcảđâythếnày?Sao không làm việc đi?” Lời nói như kim đâm, Cảnh Dị kịp thờichạytới.

Giốngnhưtổtrưởng,sovớiDoãnThanhThúcanhtađứngđắnhơnnhiều.

TôinhìnvềphíaCảnhDịrahiệubằngánhmắtýlàkéohọra.

Tổtrưởngâmthầmtronglòngtiếnđếnkhuyêngiảihọ:

“Nhanhvềchỗlàmđi,việcgìcầnlàmtrướcthìlàmđiđã”.

“A! Tôi hiểu rồi”, bỗng nhiên khẩu khí của Doãn Thanh Thúcthay đổi hẳn, anh ta nhìn chằm chằm về phía Cảnh Dị và TầnNinh,cứnhưlàhaingườihọcóbímậtgìghêgớmlắm.

Trong không khí tràn ngập mùi hồ dán, bỗng nhiên nghe tiếngngườigàoto.

Page 79: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Khôngổnrồi,vănbảncháyhếtrồi,nóibaonhiêulầnrồi,đừnghútthuốclátrongnày”.

Tôinghethấyvậyliềnchạyđixem,đólàchỗngồicủaTầnNinh,khilàmbảnthảo,côtacóthóiquenhayhútthuốc.Hômnaylơđãngquênkhôngvứtđầumẩurathùngrác.

Xemracáibứcthưquáidịđóđãlàmảnhhưởngđếnthựctạicủacôtarấtnhiều.

Cuốicùng,liếcnhìnDoãnThanhThúcmộtcái,TầnNinhlậptứctrởvềchỗngồicủamình.

Hoảkhícủacôtarấtmạnh,mạnhđếnmứccháyhếtcảbảnthảo,rơixuốngđất,côtaliềndùngchângiẫmgiẫmlêndậplửa.

3Ngàyhômsau,cầnđếnbảnthảobịcháyđó,trờiđãtốimàTầnNinhkhôngthểkhônglàmthêmgiờ.Nhìncôtađauđầunáttránvộivàngtấtbật,thựcratôithấyáingại,khôngmuốnvềtrước,tôiđisanggõlênbànlàmviệccủacôtanói:

“Cô đi ăn cơm đi, viết xong bản thảo tôi đến giúp cô nhập vàomáycho”.

Nóicảmơntôixong,TầnNinhvộiđixuốnglầu.

Bâygiờchỉcònlạitôimộtmìnhtrongvănphòng,máyđiềuhoàvẫnđểnhiệtđộthấpnhưvậy,ngồitrongđólâukhiếnchotoànthântôinổihếtdagàlên.

Đúnglúctôimởfilewordra,khichuẩnbịnhậpvănbảnvào,thìtôi nhìn thấy hòm thư MSN của Tần Ninh đang nhận được bức

Page 80: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

thưmới.

Tôiđịnhtắtfilegợiýđóđi,chỉbấmvàochữ“X”ởbênphải,bỗngnhiên nhảy ra chữ 153@***.com! Khi tôi nhận ra người chuyểnđếnbứcthưđócótênlàThủyTiên,thìngườitôiđãrunbắnlênrồi.

Lại là Thủy Tiên, vẫn là con người quấy nhiễu này, có thật làDoãnThanhThúckhông?

Phảichăngchuyệnlúcbanchiềurấthoàinghi,lạichuẩnbịtốngtiềnTầnNinhsao?

Nhữngcâuhỏicứhiệnlêntrongđầutôi,khôngkịpnghĩnữatôiliềnmởbứcthưđóra.

“Nhận điện thoại đi” - Trong thư chỉ vẻn vẹn bốn từ đó, nhưngtôivẫnmuốnbiếtrõ,mặcdùtronglòngrấtsợhãi.

Bỗngnhiên,mộthồichuôngđiệnthoạireolên.

Cuối cùng tôi run rẩy rút điện thoại ra nghe, nhìn thấy số điệnhiệntrênmànhình,tôithởphàonhẹnhõm,ngườigọiđiệnchotôilàTầnNinh.

“A lô, cô ăn cơm xong chưa?”, tim tôi dần dần bình tĩnh lại, tôinóitrongđiệnthoại.

Tôikhôngnghethấyaiởđầudâybênkiatrảlờicả,chỉnghethấytiếngồnàohuyênnáophatrộnvàonhauởbênđó.

TầnNinhchửinhauvớiaiởngoàiđósao?Lúcnàytrongđầutôihiện ra ý nghĩ ấy, tôi liền quát cho cô ta mấy tiếng, nhưng vẫnkhôngthấyphảnứnglại.

Loángthoáng,tôinghethấycótiếngchửinhautrongđiệnthoại,

Page 81: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

nghegiốngnhưsựviệclúcbanchiềuvừaxảyra.

CóphảilàTầnNinhđãdùngdiđộngcủamìnhđểghilạivụviệclúcchiềukhông?

Tôithởnhẹvànói:

“Nơinhiềungườithìnhiềuphứctạp,thôiđừngtínhtoángìvớiDoãnThanhThúcnữa”.

Lúc này, bỗng nhiên trong điện thoại nhận được tín hiệu, tôinghe thấy tiếng “tút tút” trong máy, tôi cảm thấy kỳ quặc, rốtcuộccôbénàyđãlàmchuyệngìvậy?

Khoảng nửa tiếng sau, Tần Ninh trở về, trên tay cô ta cầm hộpcơm,nóivớitôi.

“Xin lỗi, đã để cô đợi lâu, ở phòng ăn đông người quá phải xếphàng,lúcđóquênkhôngđemđiệnthoạimàgọichocôbiết”.

Tôi đang bê cơm hộp trên tay, nghe Tần Ninh nói vậy, tôi runbắnlên,làmhộpcơmtrongtayrơixuốngđất,bắnratungtoé.

TôiđứngphắtdậysợhãinhìnTầnNinhlôingănkéoravàcầmlấyđiệnthoạiđểquêntrongngănkéo,côtatraxemcótinnhắnkhông.

“Vừa rồi cô không gọi điện cho tôi sao?” Trong thời gian khôngđếnnửaphút,đãlàmchocổhọngtôikhànkhàn.

“Gọiđiệnchocô?”TầnNinhngẩngđầulên,nóitiếp“diđộngcủatôiđểquênởtrongngănkéonày,saomàtôigọichocôđược”.

Haichântôicứnhưbịchônxuốngđất,lúcđótôikhôngđủkhảnăngđểphảnứngnữa.SaumộtlúcthìtôihoànhồnlạiđượcvàlấymáydiđộngcủamìnhrachoTầnNinhxem,nói“Đúnglàcô

Page 82: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

gọichotôimà,khôngthểthếđược”.

Thậtnhanhtôibấmtìmmụcđãnhậnđiện,trênmànhìnhbỗnghiệnraconsố153,tôilậptứcthởrakinhngạc!Saolạinhưvậynhỉ?

Tôiômlấycáiđầunhưmuốnnổtungtựtrấntĩnhmình,nóivớiTầnNinh:

“Tôi không dối cô đâu, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của côthật mà, nhưng bây giờ trên màn hình lại hiện lên con số củaThủyTiên”.

Khitôinóiramấychữ“ThủyTiên”đóđãlàmchoTầnNinhxúcđộnghơn.

Dầndầncôtacũnglolắnghẳnlên:

“Lạilànó!Nhấtđịnhlạilàmànkịchtốngtiềnrồi”.

TầnNinhnóinghiếnrăngnghiếnlợi,“nhưvậy,côcứtheoconsốnàygửiđi,đểxemcôtacòngửigìđếnnữakhông”.Trongthâmtâmtôi,thấyđềnghịnàykhôngđượcchắcchắncholắm,nhưnglúcnàyđây,bóngtốiđãbaotrùmlênđầuvàcơthểtôicàngngàycàngnhiềuhơnrồi.

Tráitimtôicũngthúcgiụctôinhanhnhanhtìmrađápán.

Tôihítmộthơithậtsâuvàsauđóđànhvừarunvừabấmconsốđểgửiđi.

Mộtlúcsaukhôngthấycóainhậnđiệnthoại,lúcđótôivàTầnNinhcùngdánmắtnhìnvàomànhình,đợihồiâmcủađịangụcgửichomình.

Bỗngmộthồichuôngnghekháclạkêulên,tôigiậtmìnhbuông

Page 83: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

cảđiệnthoạixuống,từtừnghengóngcẩnthận.

Tốtrồi,đólàđiệnthoạicủabanbiêntậpgửiđến!Lúcẩnlúchiện,nócứvâyquanhchúngtôi.

Tôicúpmáydiđộng,gọilạilầnnữa,xemcóhồiâmgìkhông.

“Ởđó...”BỗngnhiênTầnNinhkêulên.

LúcđótôinhìnvềphíaTầnNinh,thấycôtamặttáimét,taygiơlênrunrun,TầnNinhchỉvềphíaphònglưugiữcócánhcửagỗ,vànói“Chuôngđiệnthoạilàtừđórađấy”.

Maxuiquỷkhiếnơi!TầnNinhđứngphắtdậy,giốngnhưconrốibịgiậtdâyđiềukhiển,côtalừlừđivềphíaphònglưugiữấy.

Bây giờ trong lúc này đây trong phòng chỉ có tôi và cô ta, TầnNinh ngồi trên bàn đèn, nơi phát sáng nhất, bóng cô ta đượcchiếuđiquanhcănphòng,gócnàocũngcó.

Tôinhìnthấycôtatừtừtiếnvàobóngđêm,bónghìnhcủacôtadầndầnkhuấtđi,giốngnhưđivàokhônggiancủamaquỷđángsợ.

“TầnNinh”.

Taycủacôtanhưsắpđộngvàocánhcửacủaphònglưugiữ,tôikịpthờihétramộtcâu.

Khônghiểuvìsao,sángnaycánhcửaphònglưugiữbịnứtđócứhiệntrongđầutôi.

Trực giác mách bảo tôi, nhất định không được động vào cánhcửacổquáiđó,hầunhưcánhcửabịnứtấylúcnàocũngcóthểtrởthànhcáibồntođầymáu,nhưmuốnnuốtsốngconngười.

Page 84: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Đào Tử! ở trong đó có người!” Tần Ninh không ngoảnh lại mànóivớigiọngrunrun.

Giọngcủacôtanhấnmạnhđếnphátsợ,tôithấydađầuêẩm.

Trong phòng đó như có ma, những ngày bình thường hầu nhưkhôngmởđến,tạisaolạicóngườiđivàođóđược?

Trướctiênlàtiếngchuôngđiệnthoạiđượctruyềntừtrongđóra,khiến tôi không thể phủ nhận, trong phòng xác thực có chiếcđiệnthoạibịrơi,rốtcuộclàđiệnthoạicủaaichứ,lạichỉdùngsốmáykháclạvớichỉcóbasố?

Tấtcảnhữngnghivấnđólàmchotôiphảiđiđếncánhcửa,ngàycàngphứctạphơn.

Lúcnày,tôimởtomắtnhìnchằmchằmvếtnứttrêncánhcửa,thấynócóvẻcongqueothêm,mùngỗtrêncánhcửađangbongravàrơixuốngđất,giốngnhưbộmặtđầyvếtnhăn,gầykhôđi,nhưngnólạiđangcườivớitôivàTầnNinh.

“Choang...” Một âm thanh rất to, làm tôi và Tần Ninh giật thótngười,khiếnchúngtôicàngtăngthêmsựsợhãi,âmthanhđólạivọngratừtrongphònglưugiữ,trongđókhôngbiếtđangxảyrachuyệngìnhỉ,nónhưmuốnđạpcửađểthoátrangoài.

“Choang”,lạithêmmộttiếngnữa!

Cánhcửacũhẹpkhôngđượctrùngtulạirunglênnhưmuốnđổụpxuống.

TầnNinhbỗngnhiêntiếnsát,nắmlấytaytôi,tôicảmgiáccôtasợmìnhkhôngđứngvữngđược.

“Tút”, máy fax sau lưng chúng tôi bỗng kêu lên, một lúc sau tờgiấyA4rơixuốngcạnhchânchúngtôi.

Page 85: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

TầnNinhnhặttờgiấyđólên,côtanhìnquamộtcái,toànthânlại co giật như người bị bệnh. Cũng giống như lúc nãy tôi nhậnđượcbứcthư,trongnộidungtờfaxthậtđơngiản,chỉcóhaitừ“mởcửa”.

“Làm thế nào đây?” Tần Ninh không tự quyết định được đànhhỏitôi,giọngnóiđãbịbiếngiọng.

Trong không gian hoảng loạn, cô ta kéo vạt áo tôi như muốnnhảyrakhỏicănphòng,nhưnglúcđókhôngcẩnthậnliềnbịdâyđiệnquấnvàochân,tôiđangđịnhgiơtayđểđỡcôtadậythìcóchuôngđiệnthoạikêulên.

Lúc này, bên trong căn phòng lưu giữ phía sau lưng chúng tôiđangnổilênâmthanh“tùng,tùng”liênhồi,tiếngchuôngđángsợ đòi lấy mạng kêu lên giống như tiếng kêu gào thê thảm củamaquỷ.

Toànthântôihìnhnhưkhôngđộngđậyđượcnữa,đứngimnhưđinhđóngcột.

Mộtlúcsauquayđầulại,chỉnhìnthấycánhcửagỗdầndầnuốncong,biếndạng,tiếngkêugiốngnhưconvậtđangbụngđóikêuócách.

“Kẽokẹt...”Mộtâmthanhgiốngnhưtiếngkêucủamavọngđến,cánhcửacủaphònglưugiữbịmởra.

Mắtchúngtôinhưcósợidâyvôhìnhhúthồnvàotrongđó,tôinhanh chóng nhận ra ngay người trước mặt mình là ai rồi,nhưnghìnhảnhcủangườiđótronglúcnàythậthãihùng,đungđưa,nhưđangbaytrênkhông.

Trong đầu tôi bây giờ lại bị thêm cảnh sợ hãi đó bao trùm lên,trongkhibêntaitôiTầnNinhhétrélênnhưxéganxéruột.

Page 86: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Cuốicùngtôicũngđãnhìnrõkhuônmặtcủangườitrongphònglưugiữ,đólàDoãnThanhThúc.

Thânthểanhtanhưconvậtbịtreođangquayquaytiếnsátlạitrướcmặttôi.

Đâylàkhuônmặtvẹovọnhìnnhưdởkhócdởcười,ánhđènlờmờ trong căn phòng làm cho da mặt của anh ta chuyển thànhmàu tím loang lổ, trên mặt có những cục máu thâm tím, cảnhtrướcmắtthậtkinhhãi.

Đángsợnhấtlàđôimắtcủaanhta,haiconmắtnhưmuốnrơirangoài,vànóphunmáuratrôngthậtkhiếpsợ.

Tuytôirấtsợhãi,nhưngvẫnphảitậptrungnhìn.

LúcnàythânthểDoãnThanhThúcvẫnxoaytrònchỗđó,chúngtôinhìnthấycàvạttrêncổanhtađãthítchặtvàocổhọng,đầutreolênchỗtreođèn.

“Anhtađãchếtrồisao?”TầnNinhbỗngđứngphắtdậy,nhưbịbệnhcuồngđiên.

Tôi chưa kịp đến dìu thì cô ta lại loạng choạng ngã xuống, nóilẩmbẩmtronghọng.

“Anhtalạichếttrongphònglưugiữnày...”.

Tôi nghe hình như Tần Ninh đang giấu giếm tôi điều gì. Tronggiâyphúthoảngloạnđókhiếntôikhôngnghĩrađiềugìnữa.

HômnaytancaDoãnThanhThúckhôngravềnhưmọingày,sựthựcđaulòngđangbàyratrướcmắt,anhtađãtreocổchếttrongphònglưugiữnàyrồi,nơiđâycũnglànơiTốngGiaLâmrađi.

Page 87: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

4Bênngoàibộphậnbiêntậpvẫnhỗnloạn,vàcảnhsátcũngđãkịpthờiđếnhiệntrường,cócảCảnhDị-tổtrưởngbộphậncơđộngchúngtôicũngtới.

TinTầnNinhnhìnthấycảnhsợhãiđóđãlanđi,TầnNinhnhìnthấyCảnhDịtớiliềnlaoraômlấyanhta,nứcnở,côtanóiliênhồi“DoãnThanhThúcchếtrồi,anhtarõràngđãchếtrồi...”.

CảnhDịômlấyTầnNinh,vỗnhẹlênvaicôtavànhỏgiọngđộngviên.

Haingườihọcứômnhaunhưđôitìnhnhânlâungàygặplại.

Nóithựclòng,từngàytôivàolàmtrongbộphậncơđộngnày,tôivẫnthấyCảnhDịvàTầnNinhtìnhcảmnhạtnhưnướclã.

Hômnayxảyravụnày,cólẽđãlàmchohọgầnnhauhơn.

Phình!Tiếngcánhcửanhưmộttiếngsấmvanglên,bỗngnhiênđánhtansuynghĩcủatôi.

Tôi nghiêng người nhìn, giật bắn lên, vẫn là thi thể của DoãnThanhThúcnấpbêntrongcánhcửagỗ.Rõrànglàtrongphòngkhôngcógió,vảlạiđangbịcảnhsátbaovây,màsaocánhcửalạitự động đóng lại, cứ như cố ý làm cho tinh thần trở nên căngthẳng.

Bỗng nhiên, một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu tôi. Sao tôi lạingâythơnghĩtìnhcảmđócủaTầnNinhvàCảnhDịlàmớiphátsinhnhỉ?HoặctừkhivợanhtalàTốngGiaLâmchếtđi,thìhọmớithânthiếtnhaunhưvậy,haylàsớmhơn,khivợanhtacònsốngchăng?...

Page 88: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôithấynhữngđiềuđóthậtkỳquặc,và,nócứinvàotrongđầutôi.

Tôi vốn là người không thích xen vào đời tư của người khác, vìtôikhôngthấyhứngthúlắm.

Bầu trời ngoài cửa sổ đã tối om, toàn cảnh thành phố đã chìmtrongbóngđêm.

Theo luật, tôi phải trả lời những câu hỏi của cảnh sát, tôi nhậnthấyhìnhnhưhọđangnghivấntôivàTầnNinh.

RốtcuộchọđãtậptrungvàohaingườicongáimớiđầyđủchứngcứlàDoãnThanhThúcđãchếtnhưvậy.

Thêm vào đó, lúc ban chiều Tần Ninh và Doãn Thanh Thúc cóxích mích với nhau, do vậy tình trạng của cô ta càng phức tạphơn.

Thi thể của Doãn Thanh Thúc được chuyển ra khỏi phòng lưugiữ,tấmvảitrắngphủkíntoànthân.

Khi khiêng qua chỗ đứng của Tần Ninh, một cảnh khó tưởngtượngđãxảyra...bỗngcánhtayđãđượcbọckínbằngvảitrắng,thòra,nămngóntayquặplấyvạtáocủaTầnNinh.

ĐộngtácđóđãlàmTầnNinhhoảnghồnkêuthétlên,ngaycảtôicũngkinhhãikhiếpsợ.

Nhưng đó chỉ là do khi Doãn Thanh Thúc gần chết vì giãy giụanhiều cho nên những ngón tay quặp co lại, không thể thẳng rađược,nókhôhéonhưnhữngmóngvuốt.

Chếtkhôngnhắmmắtsao?

Mộtýnghĩnghiêmtrọngbỗngxuấthiệntrongđầutôi.

Page 89: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Chodùrấtnhiềuhoàinghi,nhưngcảnhsátvẫnkhônggiảithíchđượctạisao.

DoãnThanhThúcngoàibộphậntrêncổbịhằnra,trênthânthểanhtacũngbịthương.

NếunhưnóitôivàTầnNinhdùngvậtcứngđểtreocổanhtalên,thếtạisaotrênngườianhtalạicóvếthằncàoxước.

Kếtluậnmớiđầulàtựsát!

Tấtnhiênkếtluậnnàylàmtôikhônghàilòng.Bởivìkhitôitiếnlạigần,nhìnvàomắtcủangườichết,anhtavẫnnhưđangsợhãicáigìđó,tấtcảkhuônmặtcủaanhtađềudosựsợhãilàmchobiếndạng.

Nétmặtchếtnhưvậy,khôngthểnóilàngườinàythíchvềvớitổtiênđược.

Lúcnàycáccâybútlạilàmviệcthâuđêm,ôngTổngbiêntậpcủatòa soạn cũng được mời đến để cùng ban biên tập điều tra sựviệc.

Trong tình cảnh như vậy, nếu muốn ngày mai tất cả các đồngnghiệpđềubiếtthìsẽphảitiếnhànhghichépvàcứthếmàlàm.

Trong góc phòng, Cảnh Dị đã mua về bát cháo nóng, đangkhuyên Tần Ninh ăn đi cho hoàn hồn. Tổng biên tập và mấyngườinữađangbậnrộntheochâncácanhcảnhsátlàmnhiệmvụ.

Tôicôđơnngồimộtmìnhtrongchỗcủamình,tôimởmáytínhravàbấmvàomụchòmthưđiệntử.

Rất nhiều nghi vấn đang vây quanh tôi, tôi rất khó lý giải vàcũngkhóbỏqua.

Page 90: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Người ký giả này, nên thăm dò đời tư của anh ta có gì khác lạkhông.

TôithựcsựmuốnbiếtnguyênnhânlàmsaoDoãnThanhThúcsợhãiquáđộtớinỗiphảidùngcàvạtcủamìnhđểtựvẫn.Vàconmắtẩnhiệnsauhòmthư“ThủyTiên”nữalàai?

Khôngsai,đíchthựcđólàmắt!

Tôi hít một hơi và đi đến nơi vẫn còn đông người đang vâyquanh,vẻmặthọnhưđangthămdò.

Tấtcảnhữnghòmthưkỳquặcvàbưukiện,faxkỳlạ,nhữngtầnsố thị giác đều không chứng minh được sự tồn tại của con mắtđó.

Tôithậmchícòncảmnhậnđượcchủnhâncủaconmắtđangẩnchứa phía sau nụ cười u ám sâu thẳm, mang vẻ khinh miệt vàbấtcần.

Trênmỗicơthểconngườiđềucólàndakhácnhau,vàbímậtcủanó,nhưngbímậtđóbịnhìnthấuqua,nhữngcảmgiácthậtlàmchotôikhóchấpnhận,đànhphảinóiramồmđểgiảitoả,đểlàmrõchântướng.

Sau khi tôi vào đến mục hòm thư bưu kiện, tôi sao chép lại vàđiềnvàođịachỉngườinhậnvớihòmthư“153@***.com”,nhanhchóngnhậpvàovàgửiđiluôn.

Nộidungthưthậtđơngiảnchỉlà:“Ônglàai?”.

Mấy giây sau, tôi ấn F5 đổi sang trang mới, trong hòm thư quảnhiênđãnằmsẵnemailcủa“ThủyTiên”gửitới.Trongthờigiankhôngđếnnửaphútdodự,tôiliềnmởhòmthưra,vẫnlànhữngchữthôtođensầnsùiquáidịđó,thểchữđứngdọctheokiểubàivị,nóđượcinđậmtrênmànhình.

Page 91: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Côcóthểtìmđápántrênthânthểngườiđó”.

“Ai?”Tôibỗngnhiênbậtracâuhỏi.

Khôngthểđểtiếptụcxảyrachuyệnphảisuynghĩnhưvậynữa,lúcđótôighésátmặtvàobưukiện,nódầndầnđượcchấtthànhđốnglạitrônggiốngnhưhìnhngười.

Lúc này hình vẽ vẫn rất mơ hồ, đồ chơi trên màn hình khôngphảilàhìnhnhănnheocủaphôithai,nótừtừhiệnramặt,mũi,da!

Trongkhiđợihìnhngườitrongmànhìnhhiệnthànhhìnhhoànchỉnh,thìtôiđãnhậnrađólàkhuônmặtcủaCảnhDị.

Doãn Thanh Thúc đã chết cách đó nửa tháng rồi, cảnh sát điềutranhiềunơi,cuốicùngvẫnkếtluậnlàanhtatựsát.

Đốidiệnvớikếtquảnày,mọingườitrongbộphậnbiêntậpvẫnvẻhoàinghi,trướckhiDoãnThanhThúcchếtthìkhôngcótìnhtiếtnàochothấylàbịứcchếhayáplựcgìcả.

Conngườinàytừxưatớinaysốngbuôngthả,anhtalàngườicósởthíchtrụylạc,nhưngdùsaonhìncũngkhônggiốngngườitựsátcholắm.

Hơn nữa lục tìm ở nhà anh ta và ở hiện trường đều không tìmđượcvậtchứnghoặcdichúcgìđểlạicả.

Saukhibiếtđượckếtquảphápđịnhcholàtựsát,tinhthầnTầnNinhkhôngyên,vàphảnứnglàtừkhitrongbanbiêntậpxảyrachuyệnánmạngđó,tinhthầncôtabịsuynhượckhácthường,cókhichỉcầnmộttiếnggàotolàđãlàmchocôtangãvậtrarồi.

Đến mười hai giờ trưa, tôi từ chối tất cả những lời mời đi ra

Page 92: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

ngoài, một mình đem theo quyển ghi chép và máy tính xuốngquántrướctòanhàngồiuốngcàphê.

Tôi tự rót cho mình một cốc cà phê, uống hết và sau đó lại gọingườiphụcvụlạiyêucầumộtcốccàphêkhôngđườngnữa.Tôinhớrấtrõ,ngườiđồngnghiệpđóngàyxưacũngrấtthíchuốngcàphê.

Xaxa,tôinhìnthấyCảnhDịđangđivềhướngquáncàphênày,tôilậptứcgiơtaylênvẫyanhtalạingồivớimình.

“Hômnaycógìvuimàlạimờitôiuốngcàphêthếnày?Cóphảilàđã gặp phải vấn đề gì khó giải quyết phải không?” Cảnh Dị tiếnlạingồitrướcmặttôinói.

“Tổtrưởng,anhbiếtrõtôilàngườikhôngthíchđùacợt”.Tôinóinghiêmnghị.

Ngaylúcđótrênbàncàphêtôiđangđểquyểnghichépvàmáytínhởđó,tôinói:

“TôicómộtsốtầnsốthịgiáclụctìmđượctừmáycủaTầnNinh,muốntrìnhtổtrưởngxem,vàlấyýkiếncủatổtrưởng”.

Nghetôinóivậy,sắcmặtcủaCảnhDịbỗngnhiênbiếnsắc,giọnganhtatrầmhẳnxuống:

“ĐàoTử,saocôkhôngđểmọingườilụctìmtấtcảcácmáy?”

Khôngđểýcâunóivôthưởngvôphạtđó,tôiliềnđẩymáytínhtrướcmặtanhta:

“Tổtrưởng,anhtốtvớiTầnNinhnhưvậy,thìchắclàTầnNinhcũng đã nói cho anh biết rồi, cách đây không lâu, cô ta đã láiTuyếtPhấtLancủacôtavàđâmvàongười,nhưngsauđókhôngtìm thấy người bị thương đâu. Hơn nữa quá trình đâm xe đó,

Page 93: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

đoạn phim này sẽ ghi lại trung thực, mục đích của tôi mời anhxemlàđểanhlàngườithừanhận”.

Nóixong,tôiliềnbấmnútxácđịnh.Lúcnàyđoạnphimkinhdịđóhiệnlêntrướcmặtanhta.

Mặcdùtrongquáncàphêrấtđôngngườivàcàphêthơmphức,mùihươngcủanórấtdễchịu,nhưngtôivẫnnhậnrarằngCảnhDị đang run, không tự kiềm chế được bản thân, cho nên khônggiấuđượcsựrunsợđó.

“Người bị đâm xe đó... là cô ta...”, từng giọt mồ hôi đang lănxuốngcặpkínhcógọngvàngcủaCảnhDị.

Tôiliềnhỏi:

“Côtalàai?Cóphảilàngườivợđãchếtcủaanhkhông?”

Vớicâuhỏidồndậpnghivấncủatôi,CảnhDịkhôngdámtrảlờiluôn, toàn thân anh ta rơi phịch xuống ghế sa lông, khó tránhđượcbậtnảylên.

Anhtabỗnghồitưởnglại,TầnNinhchỉkhóc,trướcmặtanhcôta nói là chỉ nhìn thấy Tống Gia Lâm nhưng anh không cho lànhưvậy.

Nhưng khi đối diện với cô ta, toàn thân áo trắng, Cảnh Dị chếtcũngkhôngbaogiờquênđượchìnhdángcủacôta.

Đó là ký ức đáng sợ một thời đã bị bịt kín, anh ta vùi đầu vàocôngviệcđểquênđikýứcđángsợđó,nólàmchocuộcđờicủaCảnhDịkhônglúcnàothấyyên.

Tôipháthiệnramìnhcũngimlặngkhôngnhúcnhíchgì.

Không khí trầm lặng xuống, một lúc sau tôi nói “Cái chết của

Page 94: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

TốngGiaLâm,làmchoanhthăngchứclênthànhtổtrưởngcủabộphậncơđộng,cáichếtcủacôtakhôngphảilàbệnhtimthôngthườngchứ?”

“Cônóicáigì?”CảnhDịbỗngnhiênquayđầulạinhìntôi,lạinói,“cônghingờtôigiếtvợtôisao?”

“Ha, ha,... sợ hãi không chỉ một mình anh đâu”. Tôi cười nhạt:“Anh và Tần Ninh đã vạch ra kế hoạch cao tay để mưu sát dãman, các người biết là bệnh tim của Tống Gia Lâm không đượctốt, và đã dựng lên cảnh quan hệ bất chính để làm cho cô ta bịkích động không chịu nổi, kế hoạch của anh và Tần Ninh đượcchuẩn bị thật chu đáo, quan hệ của anh và Tần Ninh, ngoài vợanh ra không có ai biết cả. Và người phải nhận sự đau khổ mãimãilạichínhlàcôta”.

Trước khi quyết định nói chuyện này với Cảnh Dị, tôi đã đếnTổngbiêntậpđểthỉnhcầuôngấynóichotôibiếtrõvềvụviệccóliênquanđếnTốngGiaLâm.Lúcđầuôngấyvẫncảnhgiácvớitôi, không lộ hết những chi tiết quan trọng ra, làm tôi khôngchịunổi,tôiliềnxônglêngàotonói“Trongbộphậnbiêntậpđãmấtđihaimạngngười,ôngvẫnkhôngthấykỳlạsao?”

Tôi nói câu đó xong, Tổng biên tập nhìn tôi rất lâu, ông ấy làngườibậctrên,tínhnếtrấtnhãnhặn.

Ôngấythởdài,vàcuốicùngcũngnóitấtcảchotôibiết,ôngcòngiảithíchtừngchitiếtchotôirõ.

“Cô ta là một người sống nội tâm, biết bảo tồn, gìn giữ nề nếpsống. Kết hôn với Cảnh Dị, cô ta nghĩ rằng sẽ rất hạnh phúc,nhưng số phận thật trớ trêu, và không ai biết được đó là mộtcuộchônnhânsailầm,nguyênnhânbắtđầutừkhicóácmộngsauhônnhân,CảnhDịbắtđầulạnhnhạtvớiTốngGiaLâm,anhta cảm thấy sống với vợ không có hứng thú gì. Người con traikhao khát theo đuổi sự ham muốn, và sự ham muốn đó là thể

Page 95: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

xác,màanhtakhôngtìmthấytrênthânthểngườivợ,anhtađãtheo một người con gái đẹp, có trí thức như Tần Ninh. Cô ta đãlàmchoanhtarungđộng,cảmthấycóhươngvịáitìnhtrongcôta.

Tìnhcảmvợchồngxuốngdốctừđó,ôngtrờiđãsắpđặtnhưvậyrồi,TốngGiaLâmđànhphảinhẫnnhụcmộtmình”.

Trongcănphòngcùngđirađivàonày,khôngaibiếtCảnhDịvàTốngGiaLâmlàcặpvợchồngbằngmặtnhưngkhôngbằnglòng.

Saunày,saukhiTốngGiaLâmchếttrongcănphòngcủamình,Tổng biên tập mới cảm thấy tiếc thay cho cô ta, ông thấy TốngGia Lâm chịu quá nhiều sự kích động, mới dẫn đến bệnh tìnhcàngnghiêmtrọng,ngaycảbệnhviệncũngkhôngđưađikịp.

Như vậy thì Tống Gia Lâm là do Cảnh Dị và Tần Ninh hại chết,trongđầukhómàgiãibàyđược.

Nhưngbâygiờđangđốidiệnvớingườiđànôngnày,thựctếtôikhôngthểchịunổinữarồi.

“Xinlỗi,tôikhôngthểhiểunổianhlàconngườinhưvậy,màcácngười lại cùng làm trong một bộ phận”. Tôi đứng phắt dậy, nóitiếp“ĐếnchiềutôisẽđềnghịTổngbiêntậpchotôichuyểnsangtổkhác”.

5Đúng mười ba giờ tôi đã có mặt ở bộ phận của mình, chuẩn bịcôngviệcbuổichiều.

KhiđiquachỗngồicủaTầnNinh,côtagiơchânngángchântôi,nóigiọngtrêuchọc:

Page 96: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Vừarồicôtìmtổtrưởngcóchuyệngìvậy?”

“Đểhỏikẻđịchmộtsốvấnđề,chẳngliênquangìđếncôcả”.Tôicũnggiọngđiệunhưcôtavàtrảlời.

Khôngngờcâunóiđólạilàmchocôtaphẫnnộ.

Côtađẩyghếmộtcáivàđứngphắtdậytrướcmặttôinói:

“Aichocôđộngvàomáytínhcủatôi,côlụctìmtầnsốthịgiácđótưởngtôikhôngbiếtsao?TừtrướctôicứtưởngngườitốngtiềntôilàDoãnThanhThúchoáralàcôcơđấy”.

Nhìn bộ dạng có vẻ muốn khiêu khích của cô ta, tôi cười nhạtnói:

“TầnNinh,khôngnghĩlàcôlạibấtmãnnhưvậy,thếtốihômđócô đâm xe vào ai vậy? Cô không thể không biết chứ. Tôi muốntìmhiểu,tạisaocôlạithấyngườibịthươngđứngdậy,côkhôngcứu mà lập tức lái xe bỏ chạy. Không ngờ trong tim cô có tâmhồncủaquỷ”.

Nhữnglờinhưvậy,nhằmđúngvàođiểmyếucủacôta,nétmặtcôtalúcđótrởnênbiếnsắc,nóigấpgápvớitôi:

“Cô nói là tôi đâm xe vào Tống Gia Lâm sao? Đồ hèn, lúc đó côkhông đi cùng, vậy cô lấy gì để làm chứng? Cái chết của cô takhôngliênquangìđếntôi,khôngphảitôi,khôngphảitôi...”.

“Không phải cô xen vào chuyện hôn nhân của người khác sao?Khôngnhưvậythìsaolạinênnôngnỗinày?Côcònnóilàkhôngphảisao?”

Loáng một cái, tôi vung mạnh tay và tóm lấy cổ của Tần Ninh,tôinhìnthấycôtahoảngloạnsợhãi,cóvẻkhôngchịunổi,côta

Page 97: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

uốncongngườixuống,tôinghĩbuôngthachocôta,nhưngtaytôikhôngthểbuôngrađược.

“ĐàoTử,côlàmgìvậy?Côkhôngcònlờinàođểnóinữasao?”Cácđồngnghiệpvâyquanhvàkéochúngtôira.

Taytôirờicổcôtavàtôilậptứctiếnnhanhvềphíanhàrửatay,ténướclênmặtchotỉnhtáo.

Tôilàmsaovậy?Tạisaolạiphẫnnộquávậy?Giốngnhưlàbịmalàmvậy.

“Đểchocôtađi,đểchocôtađi”.Tiếngnhữngngườiđồngnghiệpnói,TầnNinhnhìnvềphíatôi,ánhmắtcóvẻsợhãi.

Tôinhậnthấycôtađangnhìntôi,nhưngkhôngphảihoàntoànnhìnvàotôi,hơnnữasaulưngtôi,quayngườilạichỉnhìnthấycánhcửagỗnặngnềcủaphònglưugiữđó.

Ngườibêncạnhvộikéotôira,khitôiđiramộtđoạnrồi,tôinghethấy loáng thoáng tiếng Tần Ninh nói: “Tôi xin cô, hãy tha chotôi,côđừngđứngởcửanhìntôinữa...”.

Mộttuầnsau,TầnNinhxinnghỉdàingày.Bộphậncơđộngthiếungườilàm,khiếnviệcxinchuyểnbộphậncủatôigặpkhókhăn.Do Tần Ninh không chịu nổi sự sợ hãi nên đã làm đơn xin từchức. Đơn từ chức đã được đưa lên trên, sự ra đi của cô ta làmCảnhDịluyếntiếckhóxử.

Tôinhìnthấyanhtacũngrấtsợhãi,trongphònglàmviệcđôngđúc ồn ào này, anh ta vẫn cảm thấy trống trải cô đơn, sự việccánhcửaphònglưugiữcónhữngtiếngcườihoặctiếnggọi,thậtsựảnhhưởnglớnđếncôngviệccủacácđồngsự,đãlàmchomọingườihoảngloạn.

Cuối cùng, mỗi buổi chiều bắt đầu vào công việc, sắc mặt Cảnh

Page 98: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Dị cứ đần ra, lấy những tờ giấy dùng để in mạng tới cánh cửaphòng lưu giữ và rút bật lửa ra để châm đốt, bị mọi người pháthiệnvàkéora.

Cảnh Dị lúc đó không giống Cảnh Dị ngày xưa trầm tính ít nóinữa, giờ đây anh ta ngây ngô ngớ ngẩn, tiêu cực, thô bạo, đùnđẩy,làmcảntrởcôngviệccủangườikhác.

Mọingườinhìnanhtavớiánhmắtkhônghàilòng.Saukhibànluậncấptốc,mọingườiquyếtđịnhbáocảnhsát.

CảnhDịđãđổsụpxuống,cảanhtavàTầnNinhcũngvậy,cóthểnhìnthấyvonglinhcủaTốngGiaLâmbêntrongcánhcửagỗđó.

Cảnhsátđãkịpthờiđến,khibịcảnhsátcòngchặt,anhtaluônmồm nói câu “Các người sẽ không thoát khỏi tay ta, chuyệnriêngtưcũngkhôngthoátkhỏi,cácngườisẽbịbáoứng!Khôngngườinàocóthểthoátđược”.

Câu nói đó làm những đồng sự khiếp sợ, tôi thấy mọi người cónhữngthayđổikỳlạ.

Ai cũng có đời tư, mà không thể nói với người khác được, nókhông nhìn thấy ánh sáng, không nhìn thấy con người, nó chỉđượcgiữkíntrongmỗitráitimcủaconngười,dầndầnnóthấtbạivàbiếnmất.

HômđóCảnhDịbịcảnhsátđưađi,tôiliềngửibứcthưđếnđịachỉ153@***.com.

Tôihỏi:“DoãnThanhThúc,TầnNinh,CảnhDịđềuđãphảinhậnhìnhphạtxứngđáng,cóthểnóichotôibiếtTốngGiaLâmchếtvề nguyên nhân gì không? Những sự thật liên quan đến cô tanữa?”

Mấygiâysauthìnhữngconchữlạnhbăngđượchồiđáp.

Page 99: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Côtachếtvềchuyệnriêngtưkhóbiểuđạtrađược”.

Trong không gian phập phù xao động, tôi nhìn thấy trên mànhình,nhữngcâuhồiđápnhưvậy.

Theo tiêu đề xem, phải chăng Tống Gia Lâm không phải là doTầnNinhtrựctiếplàmhại.

Đang suy tư, máy di động trên bàn bỗng rung lên hồi chuông,thậtđángsợ,tôirunlên.

Tôicầmlấymáy,chợtnhìnthấysốgọiđếnlà153.

LạilàThủyTiên,đólàmộtđoạnthư,phátchotôimộttầnsốâmthanh,đoạnvăncótênlà“Chuyệnriêngtư”.

Đây là tiêu đề khuyên bảo mọi người, lập tức làm cho tôi thấytronglòngxônxao,ýngờvựcthămdò.

Vì không muốn cho người khác nhìn thấy, tôi rút tai nghe ra,cắmvàomáy,sauđóấnvàonútxácđịnh.

Tầnsốâmthanhbắtđầu,càngnghecànglàmchotôikhóchịu,chỉ nghe được trong máy chuyển đến âm thanh khe khẽ, giốngnhưâmthanhnamnữđangyêunhauđượcphátra.

Mặcdùtrongtầnsốâmthanhđó,ngườicongáirấtcẩnthậnkìmchế,nhưnghơithởhổnhểnngẫunhiênbộtphátravàngheđượcmấy câu nói, tôi xác nhận âm thanh đó là của Tần Ninh! Cô tađangnũngnịuvàgọitênngườicontrai,tôingheđượcTầnNinhgọitêncủaCảnhDị,vàsauđócôtalàmchuyệnnhăngnhítgìđó,đúnglàCảnhDị.

Trong lòng tôi bỗng cảm thấy bị ức chế, thực tế tôi đã khôngnghe nổi gì nữa, chỉ muốn chỉnh nhanh tần số âm thanh, âm

Page 100: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

thanh trong tai nghe bỗng ngừng lại đột ngột, thay vào đó làtiếngkhóccủangườicongái.

Âm giọng đó nghe rất lạ, tôi chưa nghe thấy âm giọng này baogiờvàtôichưanhậnraai.

Nhưngtôiđoánđólàthânphậncôta,nhấtđịnhđâylàtổtrưởngcủa bộ phận cơ động trước kia, đó là Tống Gia Lâm! Tiếng khóccủacôtaphatạpvớinhiềuâmthanhkhác,xenvàođólàgiọngcủangườicontrai.

Bỗng nhiên tôi nghe được giọng của Doãn Thanh Thúc nói rấttrôi chảy: “Chị Tống, chị đừng đau buồn như vậy. Tôi cho chịnghenộidungcủađoạnghiâmnày,mụcđíchlàđểchochịbiếtCảnhDịrốtcuộclàngườinhưthếnào”.

“Tôi đã biết anh ta và Tần Ninh quan hệ với nhau từ lâu rồi...”TốngGiaLâmnói.

GiọngcủaDoãnThanhThúcdầndầnnhỏlại,anhtacườivànói:“À,haha,làmthếnàochođượcđây?ChịTống,chúngtađềulàngười trong bộ phận biên tập “Báo cáo” mà, việc này mà lọt rangoài thì không hay chút nào đúng không? Lạ thật, cái gì chịcũngbiết,vậymàtôicứtưởngchịkhôngbiếtcơđấy”.

Nghe trong lời nói của anh ta hình như có ý đồ gì đó, Tống GiaLâmhỏi:

“Vậy,anhnghĩnhưthếnào?”.

Vẫngiọngkhúmnúmvọngđến,DoãnThanhThúcnói:

“Chị không muốn chuyện của ba người bị lọt ra ngoài, thì phảidùng tiền để bịt miệng tôi lại, hoặc là dùng chính bản thân chịcũngđược,ha,ha,dĩnhiênCảnhDịđốivớichịcũngnhưvậymà,chịcòngìngiữgìnữa”.

Page 101: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Đúnglàđồhènhạvôliêmsỉ!”

Tôi nghe đến đây, máu trong người sôi lên sùng sục, tôi chửithầmtronglòng.

Mấy giây sau, tôi lại nghe thấy tiếng bật nắp lọ, tôi nghe thấytừngviêntừngviênthuốcrơira.

Tiếngrótnước,thảthuốc,uốngnước,ựcmộtcáirấtmạnh...

Tấtcảnhữngâmthanhđóđềuđượctruyềntheoâmthanhtới,nhưhiệnrangaytrướcmắttôi.

TôinhậnrarằngngườiđanguốngthuốcđólàTốngGiaLâm!Côtanhấtđịnhlàđanguốngthuốctrợtim!

Cuốicùngtôiđãrõýtrongbứcthưrồi.

Điềuđángnóiđếnlàchuyệnriêngtư,mongmuốnchỉlàđểkêugọi bốn con người này, tất cả những bí mật đừng để cho ngườikhácbiếtđược.

Sự suy sụp của Tống Gia Lâm, gây nên tấn bi kịch về cuộc hônnhân.

Vìhìnhảnhcủasựnghiệp,côtađãcựtuyệtđểvạchtrầntấtcảnhữngthànhphầnluônứchiếpngườikhác.

Không thể ngờ tới là ông trời lại một lần nữa đùa cợt với ngườicongáiđángthươngnày.

ChuyệntìnhcảmcủaCảnhDịvàTầnNinhbịDoãnThanhThúcbiết được và đã ghi âm vụng trộm, anh ta lại là người ham sắc,lẳnglơmuốnchiếmđoạtcôta,nhưngđãbịTốngGiaLâmchốngcựlạiđẩyanhtara.

Page 102: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Phịch”mộttiếng,nghenhưngườingãxuốngđất.

NhưmáchbảosinhmệnhcủaTốngGiaLâmđãđếnhồikết,tôingồitrướcbànlàmviệctrongphòngtốiomom,khôngnóimộtcâu nào, dò xét mọi người bỗng nhiên tôi cảm thấy thật sợ hãi,ngườikháccốgắngcấtgiấubímậtcủahọđi,thìmìnhlạithíchbớiđàolên.

Nhưngkếtthúcnhưthếnàythìkhôngthểtưởngtượngnổi.

Đanglúctôiđịnhrúttainghera,thìtầnsốâmthanhlạikêulên.Tôibỗngnghethấyâmthanhcủamáymóc,khẩnkhoảnnói:

“ĐàoTử,cólẽcôcholàkhôngbaogiờcônóichuyệnriêngtưcủamìnhchoaibiếtphảikhông?”

Tôigiậtthótmình,rõràngmànhìnhđãđóngrồi,bỗngnhiênnólạihiệnramộtbứcthưbênngoàighiđịachỉlàThủyTiêngửitới!

Lúcnày,tôicảmthấykẻthùđangởtrướcmặttôi.

Một trực giác mách bảo tôi, bưu kiện lần này là nhằm vào anhđấy.

Từnhỏđếngiờtôikhônggâysựvớiai,chỉcómộtlầnduynhấtlàquấyrối,nhưngchuyệnđólâurồi.

Tôinhớđếnmẹtôi,trênmặtđầynhữngnếpnhăn,đôimắtsâuhõmcủangườigià.

Bàrađikhôngmộtlờidặndòngườinhàtôi,sựrađiđólàmộtsựgiảithoát,bởivìmẹtôinằmtrongbệnhviệnnhữngbanămtrời.

Bácsĩnóivớibốtôilàmẹkhôngthểtiếptụccứuchữađượcnữa.

Bốmẹrấtgiannan,điềukiệntrongnhàkhôngchophéphọtiếp

Page 103: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

tụcnuôimộtngườibệnhchínphầnchếtmộtphầnsốngnhưvậynữa.

KhiđótôiđanghọccấpII,tôichưakịpđónghọcphí,bịcácbạncùnghọccườikhinh.

Hômđótôiđếnbệnhviệnthămmẹtôi,vànóivớibàấy:“Saobàkhông chết đi, bà đã làm cho cả nhà khổ theo bà, khiến chochúngtôikhôngmuốnsốngnữa”.

Lúcđó,tôinhìnthấysắcmặtcủamẹthayđổihẳn,bànhìntôicóvẻrấtsợhãi.

Saukhitôihétlêntrongphòngbệnh,thìbàđãtrúthơithởcuốicùng,dolờicủatôivừanóira.

Từđóđếnnay,lúcnàotôicũngcảmthấyđaulòng,vàkhôngbaogiờquênđượcngàythángđó.

Tronglúcnàyđây,tôiđangđốidiệnvớibứcthưđángsợnày,tôirunrẩymởnóraxem.

Loángmộtcái,mộtkhuônmặtgiànua,hiệntrênmànhình,bàấy hằm hằm nhìn tôi, giống như khi bà ấy chết. Bà ấy chính làmẹtôi.

Sau một trận đau mỏi, Đào Tử đặt cuốn bản thảo xuống, địnhđứng lên để vận động một chút, bất chợt một bóng đen trướcmặtbaophủlênmặtcô.

Mộtgiọtmáutừtừchảyra,ĐàoTửbìnhthườngcũnghayxuấthiệnhiệntượngnày,cáichoángvángvừarồikhôngphảilàdocơthể không thích hợp, mà nguyên nhân chính là do bản thảo cócáitênkỳlạchồngchấtlênnhauthôi.

ĐàoTửkhôngphảilàkýgiảcủa“Bộđăngliền”.

Page 104: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Nếu như muốn gửi truyện ngắn về những linh hồn kinh dị thìcũngkhôngnêngửichoĐàoTử.

“Chuyện riêng tư” - đầu đề này ý muốn nói lên là cô đừng để ýđếnnólàmgìsao?

LạimộttiếnggõcửalàmgiánđoạnsuynghĩcủaĐàoTử.

Khôngđợicôtrảlời,ngườigõcửatựmởbướcvàovănphòng.

“Sư tỉ, chị vừa gọi điện đến để ghi âm phỏng vấn bản thảo viếttay,emvừachuyểnđếnhòmthưcủachịrồi,chịcóthểđốichiếuxem”.

Ngườiđólàsưđệ,ĐàoTửtronglòngvẫnđangsợhãi,nghevậyliềnbỏđi,côgậtgậtđầu,vàngồitrướcmáytínhkiểmtralạixemsao.

HồTửđếnbêncạnhcô,hỏi:

“Chuyệnánmạngngườinhảylầuđórấtphứctạp,khônggiốngnhưnhữngsựviệckhácdoconngườigâynên.Nếutiếptụcđiềutrathìthậtnguyhiểm.Chịvẫndựđịnhtiếptụcphỏngvấnchứ?”

BỗngnhiêncâuhỏicủaHồTửhơikỳquặc,ĐàoTửnhìnanhtamộtcáivànghĩchàngtraitrẻnàycũnggiốngcô,trànđầychínhnghĩa, lúc nào cũng khát vọng làm rõ chân tướng, nhưng hômnaysaolạichùnbướcnhưvậy?

“Đươngnhiênrồi,tôikhôngdừngcuộcphỏngvấn”.ĐàoTửđápvàvẫntiếptụcmởhòmthưcủamìnhra,điềulàmchocôtathấykỳ lạ, trong hòm thư không có bản thảo của Hồ Tử gửi tới, mởđoạnthẩmvấn,bỗngnhiênnghetiếng“tinhtinh”vàtắthẳn.

Đào Tử kinh ngạc nhiên, sư đệ đứng bên cạnh liền xộc đến lấytaybópchặtvàocổcủacô.

Page 105: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Côvẫnthậtlàngudốtbấttài”.

Trước mặt là Hồ Tử không thân thiện như ngày thường nữa,trongánhmắtđóphátravẻhungác.

“Anh không phải là Hồ Tử...”, Đào Tử lúng túng nói được mấycâu, trên cổ đang bị siết chặt hơn, Đào Tử cảm nhận được máutrongngườikhôngthểlênđầuđượcnữa.

Nhưng trong lúc này đây cô vẫn tỉnh táo, cảm giác thật máchbảocô,vàcôđoánkhôngsai.

ConngườilúcnãykhôngphảilàHồTửthật,màlàdoTầnXuyênđãchếtạoraquáivậtđángsợđó!

Làmthếnàođây?

Trênđầucảmgiáccáichếtđangđếnrấtgần,ĐàoTửkhôngdùngsức mạnh để chống cự nữa, cứ dùng sức mạnh của mình thìkhôngthểthắngđượcmáymóc.

CôcầnlưulạicảnhnàyđểchoHồTửthậtbiết,đếnlúcđóthìcôcũngchếtrồi.

Trong khoé mắt thấp thoáng nhìn thấy đầu camera trong mànhình bị tách ra khỏi vị trí, Đào Tử nhanh tay ấn nút xác địnhquayhình.

Quáivậtkhôngpháthiệnrakháclạgì,ĐàoTửtừtừnhắmmắtlại.

Cô muốn lưu lại chứng cứ cho sư đệ, được rồi, kết thúc nhanhquá.

Tút! Một tiếng kêu bỗng được phát ra trong cơ thể người máyđangtậpkích.

Page 106: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Hítmộthơithoảimái,ĐàoTửngồiphệtxuốngđất.

Vừarồicôbịngườimáy153václênvai,vácrangoàicửasổ,mentheo mặt tường của căn phòng, bay nhảy trên trần nhà, rồi rơivàomộtcănnhàkhác.

ĐàoTửrốtcuộcđãhiểu,tạisaomàKiềuQuânÁcùngngườicontraiđóbiếnmất.

Page 107: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

TIII.Tròchơitrốntìm

ại bộ phận “Báo cáo”, Đào Tử ký giả bị mất tích thần bítrongtòasoạn,dẫnđếnsựxônxaocủađồngnghiệp,một

số người cho biết, sáng sớm ký giả Đào Tử phỏng vấn xong về,sauđóđivàotrongphònglàmviệcvàkhôngthấytrởranữa.

Màtrongphònglàmviệccủacôta,ngoàicửasổđóngvàomởrathìkhôngcólốinàoranàonữa.

Bộ phận biên tập viết bài ở trên tầng mười, nếu người bìnhthườngthìkhôngthểđitừcửasổđóđểxuốngđấtđược.

Ngàyhômsau,tòasoạnđãcửmộtngườiliênlạcvớingườinhàcủaĐàoTử,vàđượcbiếtlàcôtavẫnchưavềnhà,cuốicùnghọquyếtđịnhbáocảnhsát.

1NhânvậtđượcphỏngvấntrướctiênlàHồTửđãđượchỏixong,thiếumộtngườiđólàsưtỉcủacậuta.

Hồ Tử than vãn, rọi ống kính vào nhân vật mới. Trong cănphòngmàusắcsặcsỡtrôngthậtlộnglẫy.TrướctiênanhđếndựtiệccướicủaphúgiaTrácTịchĐồng,tiệccướiđượcphôtrươngrấtlinhđình,tiệcđượctổchứcluôntạinhàcủaTrácTịchĐồng.

Ngườiphụtráchhônlễnóitotrêughẹotânlang,HồTửnhìnvềphíatânnươngđangmặcáodàitrắng,cảmthấytiếcthaychocôta.

Hồi tưởng lại, hôm qua phỏng vấn Trác Tịch Đồng, đây là mộtngườicontrai,khiđãchơisayrồithìchỉcầnmộtđêmlàtàisản

Page 108: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

sẽbayhếtngay,cảmgiácđónhânđôilàmHồTửthoảimáihơn.

“Làmộtnhàdoanhnghiệpthànhcông,màkhôngbiếttậndụngcơ hội quảng bá hôn lễ của mình trên truyền hình cho hoànhtráng thì không xứng đáng”, trong cuộc phỏng vấn ngoài việchếtlờikhenngợidoanhnghiệpcủamìnhra,TrácTịchĐồngcònmãnnguyệnmiêutảtânnươngđẹphoànmỹcủaanhta.

Trong cuộc nói chuyện, thái độ suồng sã lả lơi của Trác TịchĐồnglàmHồTửkhônghàilòng,vàcóáccảmvớianhta.

ốngkínhbỗngnhiênlạiquayvềtânnươngcaoquíđó.

Hồ Tử than thở, người con gái đó có tên là Kiều Quân Á, nhìngiốngnhưngườithoáttrầnkhácngười,khíchấtcaosiêukhôngngờ,vượtquámứctưởngtượngcủangườicongáibìnhthường.

Saukhikếtthúctiệccưới,cácvịkháchdầndầnravềhết.

Thời gian tiếp theo trong ngôi nhà giàu có đó chỉ còn lại TrácTịchĐồngvàcôvợmỹlệcủaanhta.

TrongtiệccướiTrácTịchĐồngcảmthấymìnhnhưtrẻlại,tấtcảlàvìsắcđẹpcủaKiềuQuânÁ.

Cô ta làm mê muội lòng người như vậy, nhiều người nhìn thấymà thèm, như vậy càng làm cho Trác Tịch Đồng thấy hài lònghơn.

TiếpxúcvớiKiềuQuânÁchỉvẻnvẹntrongmộttháng,TrácTịchĐồngđãngầmđánhgiácaocôta,vànghĩphảitạođiềukiệntốtchocôta,quanhcôtacórấtnhiềungườitheođuổi.

Khi gặp được tay lừa đảo nhất hạng này, thậm chí lại còn đượcđóntiếpnhiệttình,KiềuQuânÁđồngý.

Page 109: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Quâná,emởđâu?”.

Giọng người con trai oang oang cả căn phòng vắng vẻ đó, TrácTịchĐồngkhôngđợiđượcnữa,anhtagọitotên,nhưmuốnchàđạplêncôta.

Người con gái là những thứ đồ gì chứ, chẳng qua chỉ là thứ đồchơidướichânanhtavàphụcvụanhtamàthôi.

Tấtcảchânlầutrongphòngđóquaycuồng,màvẫnkhôngpháthiệnhìnhbóngcủaKiềuQuânÁ.

Với điệu cười nhếch mép tàn ác, tân nương láu cá đó chắc có lẽchỉmuốnchơitrốntìmvớianhtamàthôi.

Tháocàvạt,TrácTịchĐồngcởibộcomlêra,némxuốngghếxalôngvàchuẩnbịlênlầutìm.Khianhtavừaquayđi,bỗngnhiênbịgọigiậtlại,trêncầuthangmáytốiomom,chỉcómộtcánhtaytrắngtoátthòxuống.

TrácTịchĐồngtoátmồhôi,anhtalùilại,nhưngcánhtaycứdàiravàtừtừđưavềphíaanhtarồilănxuống!

“Cái đồ quỉ quái gì thế này?” Trác Tịch Đồng lúng túng quaycuồng,hấtmạnhcánhtayđóra.

Anhtagàolênvàgọiliêntiếp:“Quâná,emởđâu?”

ánhđèntreotườngtạonênkhungcảnhlãngmạn.

Giờđâycánhcửacầuthangtầnghaicómộtcáibóngđenngòmbị kéo dài ra từ từ tiến đến trước mặt của Trác Tịch Đồng, toànthâncôtatrắngtoát,bêntaytráibịkhuyết,nụcườitrênkhuônmặtảmđạmvàđángsợ.

“Anhkhôngphảirấtyêutôisao?Tạisaongaycảcánhtaycủatôi

Page 110: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

anhcũngsợ?”

TìnhcảmcủaTrácTịchĐồngthayđổinhanhnhưchớp,haichânanh ta đứng như trời trồng, sợ hãi quá độ ngồi “phịch” xuốngđất, anh ta nhìn rõ như một, cái cổ của Kiều Quân Á bị cưa vàđang gỉ máu ra, từng giọt máu rơi xuống nền nhà, Trác TịchĐồngkinhhãiquá,vàtựtráchmìnhđãrướcđồvậtquáidịgìvềnhànhưnày?

“Khôngphảianhrấtthíchchơisao?”KiềuQuânÁcởibộquầnáotrắngtoátđóravàtừtừđixuốngcầuthang

“Đókhônggiốngcâuchuyệntôinóivớianhvềtròchơitrốntìmsao?Anhlàchồng,anhlàmchủnhé?”.

“Không, không chơi nữa! Cô buông tha tôi ra”, anh ta lúc đókhông còn khí thế bá chủ, phú gia nữa, Trác Tịch Đồng khôngdámnhìn,ômđầunói.

Saumộthồicườisắcbuốt,KiềuQuânÁnhặtcánhtaybịgãycủamìnhlên,“khậc”mộtcáiliềnlắpvàocơthểmình.

Cô ta lại nói: “Thật đáng tiếc, loại người lẳng lơ, tràn đầy dụcvọngnhưanh,lạitrởthànhmộtconngườihènmọn”.

LúcnàytoànthânTrácTịchĐồngbấtlựcmềmnhũnra,anhtabò trên mặt đất, mặc dù anh ta đã bịt kín hai tai lại rồi, nhưnganhtavẫnkhôngthoátkhỏiâmthanhtừmiệngKiềuQuânÁ.

Mồhôilăndàitrêntránanhta,trướcmắtanhlàcáixáccứngđờcủa tân nương đang tràn đầy dục vọng, đây có thể nói là câuchuyệnđángsợ...

***

Ngàythứba,chíngiờsáng.

Page 111: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôi đi vào phòng làm việc, bắt đầu vào công việc đầu tiên củamộtngày.

Tôibậtmáytính,nótựđộngnốimạngrồihòmthưđiệntửhiệnra,tronghòmthưcóbabứcthưmới,tôimởra,haithưtrướclàcủakháchhàngchuyểnmẫuhợpđồngđếnchotôi.

Bứcthưthứbacóđịachỉlạvànộidungcóchútkỳquặc,viết:

“Tròchơichốntìmđãbắtđầu,ởtrongcâycógangsắt

ánhsángmàutrắngđivàobóngtốitrongkhônggiantrongsuốt,

Súcsinhđiênloạnđiđôivớidụcvọng,nuốttrítuệvàlươngtri.

Trò chơi trốn tìm đã bắt đầu, người và linh hồn luôn đi cùngnhau.

Luônrượtđuổiđếntậngốctộilỗivàthamvọng.

Bạntìmthấychưa?

Mộtbênlàđịangục,mộtbênlàthiênđường”.

Địachỉlà“153@***.com”.

Tôi kiểm tra lại một loạt nội dung bức thư, bức này xác thực làđếntừmộtnơirấtlạvàkhôngliênquangìvớimình.

Làmthếnàođây?

Mộtđoạnvănthơhiệnđạisao?Hayvẫnlàthưrác?

Bứcthưkhôngcóphụlục,cũngkhôngcónộidungnàokhác,tấtcảkhôngphảilolắnggìnữa,đócóthểlàbứcthưbịvirút.

Tôithởdàimộtcáirấtthoảimái.

Page 112: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Nếu như bức thư bị vi rút thì tất cả các máy tính trong vănphòngthìcũngphảibịchứ?Hoặcbịtêliệthoặcbịmấtđimộtsốvănkiệnquantrọng,ôngchủnhấtđịnhchửitôichết.

Tôidựavàoghếxalông,xemlạimộtlầnnữachothậtkỹtừngtừtừngcâutrongbứcthưkỳquặcđó.Sauđókíchvàomụchồiđáp.

“Câuchữrấthay,nhưngnhưvậycóýnghĩagì?

“Trò chơi trốn tìm, cây gang sắt, bóng tối trong suốt, còn địangục,thiênđường”,nhữngcâunàycóýnghĩagì?

Đây là tản văn hiện đại tiên phong sao? Tại sao lại chuyển vàohòmthưcủatôi?

“Bạnlàai?Chúngtalàmquennhé?”.

Bức thư được gửi đi rất nhanh, đợi khoảng năm phút sau vẫnkhôngnhậnđượchồiđáp,tôibỏđóđilàmcôngviệckhác.

Khoảngnửagiờsau,tôilàmxongbảnthảohợpđồng,tôilạimởlạihòmthưđó,trongđócómộtthưmới.

Tôimởrađólạilà153@***.com.

Nộidungthậtđơngiản,duychỉcómộtcâu:

“Bạnđãtừngchơitròchơitrốntìmchưa?”

Tôihồiđáp“Đươngnhiênlàđãtừngchơirồi,rốtcuộcbạnlàai?Tạisaolạibiếtđịachỉhòmthưcủatôi?Tạisaokhôngtrảlờitôicâuhỏivừarồi?”

Nămphútsaulạinhậnđượcthưmới:

Page 113: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Chúngtôiđangđếnđểchơitròchơitrốntìmđây,tìmđượctôi,tôisẽnóichobạnbiết,nếukhôngtìmthấythì...”.

Tôiliềnhỏixenvào“Nếukhôngtìmthấythìthếnào?Rốtcuộcbạnởđâu?Chơitrốntìmcũngcóphạmvichứ,nếutôiđitìmbạnnhưngkhôngtìmđượcthìsaođây?”

Thưlạihồilại:

“Tròchơichốntìmđãbắtđầu,ởtrongcâycógangsắt.

ánhsángmàutrắngđivàobóngtốitrongkhônggiantrongsuốt,

Súcsinhđiênloạnđiđôivớidụcvọng,nuốttrítuệvàlươngtri.

Trò chơi trốn tìm đã bắt đầu, người và linh hồn luôn đi cùngnhau.

Luônrượtđuổiđếntậngốctộilỗivàthamvọng.

Bạntìmthấychưa?

Mộtbênlàđịangục,mộtbênlàthiênđường”.

Nội dung giống y hệt như bức thư đầu, rốt cuộc đối phươngmuốnnóigìvớitôiđây?

Tôilạihồithư:

“Tạisaovẫnlặplạinộidungcủabứcthưtrước?

Tôimuốnbiếtbạnđangởđâu,ítrathìcũngcóphạmvi,nhưvậymớicóthểtìmđượcbạn.

“Có phải tôi đã tìm thấy bạn không? Bạn trả lời thật cho tôi đi?Nếunhưtìmkhôngđượcthìlàmnhưthếnào?”

Page 114: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Lầnnàyphảiđợirấtlâu,khoảngnửatiếngđồnghồmớithấyhồiđáplại.

“Bạntìmthấychưa?

Mộtbênlàđịangục,mộtbênlàthiênđường.

Tôiđangởcạnhbạn,cóthểbạntìmthấytôi,chỉvìtròchơithuộcvề bạn, nhưng bạn chưa bắt đầu, bạn sẽ phải tập trung vào đó,tấtcảmọingườiđềukhôngcócáchlựachọnnàokhác.

Kết cục chỉ có hai cách, một bên là địa ngục, một bên là thiênđường”.

Bứcthưnàyvẫnchưanóirõđiềugì.

Tôitiếptụcviếtthưhỏi:

“Tại sao trò chơi của tôi lại chưa bắt đầu? Bao giờ mới bắt đầu?Địangụcvàthiênđườngmangýnghĩagì?Cáigìmớilàđịangục?Cáigìmớilàthiênđường?”

Nhưnglầnnàyđốiphươngkhôngtrảlời.

Phảiđếnmộttiếngđồnghồsau,tôiđónghòmthưlạivàđểýmọingườixungquanhmình.

Câunói“Tôiởngaybênbạn,nhưngbạnkhôngtìmthấytôi...”.

Tôiđưamắtnhìnmộtvòngxungquanhphòng.

Trongcôngtytínhcảôngchủítcũngcóbốnmươingười,nhưngtrongphòngtôichỉcókhoảngsáu,bảyngười,chẳnglẽtấtcảbọnhọđềuđángnghingờsao?

Tuyđãđónghòmthưlạirồi,nhưngcâuchữđóvẫninrõtrong

Page 115: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

đầutôi.

Đếngiờvềrồi,nhưngbứcthưkỳquặcnàokhôngxuấthiệnnữa.

Tôicũngkhôngđủkhảnăngđểtìmrangườiđóbêncạnhmìnhđãviếtbứcthưkỳquặcđó.

Tất cả đều thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho con ngườicảmthấybấtan.

2Ngàythứba,mườigiờtối.

Tôi đang mơ màng, bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên, làmthứctỉnh.Tôicầmlấymáydiđộngnhìn,làHoàngLỗinhắntinchotôi.

HoàngLỗilàbạnhọccùngđạihọcvớitôi,saukhitốtnghiệpcảhaicùngđếncôngtynàycùngnhau,vàbâygiờcảhaichúngtôiđềulàGiámđốc.

Đoạntinnhắnthậtđơngiản.

“Trongcôngtycónơinàocóthểnấpđượckhông?”

Tôichaumàylại,mỗicôngtyđềusửdụngmộttầngnhàđểlàmviệc,cóítnhấtcũnglàmườiphòng,chỗnàomàchẳngnấpđược.

Từtronggiấcmơtôichoàngdậy,tôicảmthấyngườibồnchồn.Liềnbấmmáygửitinnhắnđitrảlời.

“Bạn có hâm không đấy? Trong công ty chỗ nào mà chẳng nấpđược, từ kho đến nhà ăn có những mười mấy nơi, chẳng lẽ có

Page 116: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

nhưvậymàcũnghỏitôisao?”

Tôilạivùiđầuvàochănngủtiếp.

HoàngLỗikhônggửitinchotôinữa.

3Ngàythứtư,chíngiờsáng.

Vẫn như mọi ngày, tôi vào văn phòng và bật máy vi tính lên,tronghòmthưcómộtbứcthưmới,lạiđịachỉ“153@***.com”.

“Tròchơichốntìmđãbắtđầu,ởtrongcâycógangsắt.

ánhsángmàutrắngđivàobóngtốitrongkhônggiantrongsuốt,

Súcsinhđiênloạnđiđôivớidụcvọng,nuốttrítuệvàlươngtri.

Trò chơi trốn tìm đã bắt đầu, người và linh hồn luôn đi cùngnhau.

Luônrượtđuổiđếntậngốctộilỗivàthamvọng.

Bạntìmthấychưa?

Mộtbênlàđịangục,mộtbênlàthiênđường.

Chỉlưulạimộtbứcvẽcuốicùngchonhângian”.

So với bức thư ngày hôm qua không khác nhau mấy, chỉ khácmỗicâucuốicùnglà.

“Chỉlưulạimộtbứcvẽcuốicùngchonhângian”.

Page 117: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Mộtbứcvẽ”vẽgìvậy?Tôilẩmbẩmtựhỏi.

Cánhcửavănphòngbỗngmở“phình”mộtcáirấtnặngnề,ôngchủphăngphăngđitừngoàivào.

Ông ấy đi đến trước mặt tôi, đập mạnh tay xuống bàn quát to“HoàngLỗi,anhtađâu?”.

Tôilắcđầunói“Hômnaytôikhôngnhìnthấyanhta,cólẽanhtachưađến”.

“Vẫn chưa đến?” Ông chủ lại gào tiếp “Bây giờ cô gọi điện ngaychoanhtavàbảoanhtachếtđi,đừngđếnnữa”.

Tôirụtrè“Vâng”mộttiếng.

Ông chủ tức giận vứt tập tài liệu trong tay ông ấy xuống trướcmặttôi,nói.

“Cònnữa,trướcgiờsángsớmngàymai,côphảihoànthànhbảnkếhoạchnày,nếusángsớmmaitôikhôngthấyđâuthìcôcũnggiốngnhưanhtamàthôi,tôikhôngdùngnữa”.

Tôilạigậtđầuvà“vâng”mộttiếng.

Ôngchủnóixonglạiphăngphăngđira.

Cánhcửabịđẩymạnh,cứđuđưađậpđiđậplạirấtmạnh.

TôibắtđầugọiđiệnchoHoàngLỗi,nhưnganhtatắt,tôigọivềnhàanhta,ngườinhậnđiệnlàmẹcủaHoàngLỗi.

MẹcủaHoàngLỗinóivớitôi,HoàngLỗihômqualàmthêmgiờ,đếnbâygiờvẫnchưavềnhà.

Tôi cúp điện thoại, mắt lại chăm chú nhìn vào dòng chữ trên

Page 118: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

mànhình.

Trong lòng bất an, hình như tôi đang run lên, tôi gõ mạnh lênbànphím,trúthếtbựctứclênbànphím.

“Rốt cuộc cậu là người như thế nào? Có phải đầu óc có vấn đềkhông?Khôngcóviệcgìlàmthìchếtđi,làmranhữngthứđồvônghĩanàyđểngườikhácphảibuồnphiền”.

Bứcthưđượcgửiđi,tinhthầntôicũngbớtkíchđộng.

Tôilạicầmbảnthảotrướcmặt,lậtđilậtlạinhìn.Đâyhìnhnhưchỉlàtậpbảnthảohưcấutưởngtượngmàthôi,sovớithựctếthìcòncáchxanhaunhiềulắm.

Tôi tính phải làm liên tục, chí ít cũng phải mất một ngày mộtđêmmớixong.

Tôithởdàithanvãn.

Lầnnàycánhcửalạibịmở“phình”ramộtlầnnữa.

Ông chủ lại đi vào, lại tiến đến trước mặt tôi, vứt bụp tờ giấytrước mặt tôi phẫn nộ nói “Anh gọi ngay Hoàng Lỗi về đây, vàthungayđồrácrưởinàyđi!Cònnữa,vàbảoanhtathudọntấtđồcủaanhtađiđi”.

Ôngchủvừanóivừabướcđi,sauđómấthútbênngoàicánhcửa.

Tôi nhìn tờ giấy trên bàn, một tờ giấy trắng A4 bình thường,nhìn thấy một mặt không viết gì. Tôi vùng đứng dậy mới pháthiệnnộidungởphíamặtsau.

LàcáimặtcủaHoàngLỗi,mặtHoàngLỗihìnhnhưcóvậtgìđèlênbiếndạng,haiconmắthiệnlênvẻđầnđộnvôhồn.

Page 119: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Nhìngiốngnhưdánbộmặtđólêntờgiấy,vàđượcinrathìmớicóhìnhnhưthếnày.

Lúc này có mấy người đồng nghiệp cũng đi đến chỗ tôi để xembứchìnhđó.

Tôi hỏi mọi người “Ông chủ hôm nay làm sao vậy? Có ai biếtchuyệngìđãxảyrakhông?”

Lưu Đào là người cùng học với tôi nói “Nghe nói tối hôm qua,Giám đốc Hoàng định làm thêm giờ để làm bản thảo đó choxong,nhưngđếnsángôngchủđếnthìlạikhôngthấyHoàngLỗivàbảnthảođâunữa,sauđóôngchủđếnbênchiếcmáyphôtôthìthấytờgiấynày”.

Lưu Đào chỉ tờ giấy trong tay tôi và nói tiếp “Đang tức lại càngtứcthêm,chonênhômnayaicũngbịmắng”.

HoàngLỗiđãmấttíchrồi,nhưnghômquaanhtacònnhắntinchotôimà,tạisaobỗngnhiênhômnaylạimấttíchvậy?”.

Tôisốtruột,phẩytayrahiệuchomọingườiđilàmtiếpviệccủahọđi.

Sauđótôingồitrênghếđầnngườira,trênmànhìnhvẫnlưulạidòngchữbứcthưvừagửiđi.

“Trốntìm...”Tôinghingờthìthầmnhắclại.

“Bạntìmthấychưa?

Mộtbênlàđịangục,mộtbênlàthiênđường.

Chỉlưulạibứcvẽcuốicùngchonhângian...”.

TôilụctìmlạitrongmáydiđộngđoạntinnhắnHoàngLỗinhắn

Page 120: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

chomình.

“Trongcôngtycóchỗnàođểnấpkhông?”

Sao anh ta lại hỏi mình câu này nhỉ? Có lẽ nào hôm qua anh tachơitròchơitrốntìm?

Còncâu“Lưulạibứctranhcuốicùngchonhângian”.

Chẳnglẽlàtờgiấytrongtaymìnhđâysao?

VậythìbâygiờHoàngLỗiđiđếnđịangụchaylênthiênđường?

Bỗngnhiêntrongmáytínhphátratiếng“títtít”tôilậptứcsangtrangmới,tronghòmthưlạicóthưtừ153@***.com,đâylàthưmới.

Nộidungbứcthưlà:

“Tròchơitrốntìmđãbắtđầu.

Mộtbênlàđịangục,mộtbênlàthiênđường.

Chỉlưulạibứcvẽcuốicùngchonhângian”.

4Ngàythứtư,mườigiờtối.

Tôi ngồi trong phòng làm việc, trước mặt là máy vi tính và tậpbảnthảokếhoạchchếttiệtđó,nóđãlàmtôitrằntrọcmộtngàynay rồi, bây giờ vẫn phải thêm một đêm nữa mới có thể hoànthànhđược.

Page 121: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

LàmthêmgiờvớitôicòncóLưuĐào,anhtađirangoàimuađồănđêmrồi,trongphònggiờnàychỉcònlạimộtmìnhtôi.

Tôivươnngườithảlỏngtoànthânchođỡmỏi.

Bỗngnhiên,mộtmùivịnhạtnhạtxôngvàomũitôi,tôidựalưngvàoghế,vàthưgiãnmộtchút.

Nhữngđườnggấpkhúctrênmànhìnhtoànlànhữngconsốvàchữviết,tấtcảnhưđangxoắnquấnvàonhau.

Tôimơmàngrồisauđóbòlênbànngủmộtgiấc.

NgườigọitôithứcdậylàLưuĐào.Tôithấyanhtatayđangcầmmộtcốccàphêđãcạn.

Tôicườicườinói“Vừarồitôimệtquángủthiếpđikhôngbiết”.

Lưu Đào cũng cười và nói: “Đó là chuyện bình thường, ông chủnói dễ nghe thật, những thứ này bình thường ra phải mất mộttuầnmớixong,vậymàôngấynóilàphảixongtrongmộtngàyđêm,đươngnhiênlàphảimệtrồi”.

Tôinhìnthấytrướcmặtmìnhcũngđặtmộtcốccàphê,tôinhổmdậy uống một ngụm, nhưng tôi liền đặt xuống ngay và nói vớiLưuĐào:

“Anhđãbiếtlàtôicóthóiquenuốngvàphêkhôngchosữavàomà,vậyhômnayanhlạiquênrồisao?”

LưuĐàonhìntôi,nói“Khôngphảitôi,càphênàykhôngphảicậutựphasao?”

Tôihỏilại“Tôitựpha?”

Lưu Đào nói “Tôi quay lại thì đã thấy có cốc cà phê, tôi nghĩ là

Page 122: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

cậuphachotôi,nêntôiđãuốnghếtrồi”.

Lưu Đào lại nói “Nhất định là anh làm rồi, nhưng anh ngủ mơmàngnênquênvàkhôngbiếtmìnhđãlàmnhữnggìnữa”.

Cólẽcậutasợmìnhtráchđây,chonênkhôngdámnhậnấymà,tôixíxoánói:

“Thôichuyệnđókhôngnóinữa,đi làmviệcthôi,đừngđểngàymaibịănmắng”.

LưuĐàogậtgậtđầurồitiếptụcđilàm.

Chúngtôivừamớibắtđầuvàolàmviệc,thìđộtnhiêncănphònglàmviệctốiom.

Tấtcảcácđènđềubịtắt,máyvitínhcũng“tít”mộttiếng.

“Mấtđiệnrồi!”LưuĐàonói.

“Cólẽlàvậy”,tôinói.“Cậuđirakéorèmcửachoánhsánglọtvàomộtchútđi,đợikhinàocóđiệnchúngtalạitiếptụclàm”.

LưuĐàolậptứcđiđếnbêncửasổvàkéorèmcửabằngvảinhungdàycộmra.

Cửasổtođồsộhiệnra,ánhtrăngrọivàocóthểnóilàrấtsáng.

Nhìnánhtrăngbêncửasổtôichợtnhớrahaicâutrongbứcthư:

“Tròchơichốntìmđãbắtđầu,ởtrongcâycógangsắt.

Ánh sáng màu trắng đi vào bóng tối trong không gian trongsuốt”.

...Trongcâycógangsắt.

Page 123: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Rấtnhiềungườitrongthànhphốnàynói:

“Rừngrậmcóximăngcốtthép”.

Vậy thì ở “trong cây có gang sắt” ý là chỉ cái tòa nhà này nằmtrongthànhphốnàysao?

... “ánh sáng màu trắng đi vào bóng tối trong không gian trongsuốt”.

Chẳng lẽ là cánh cửa kính to đồ sộ chiếm nửa không gian, đókhôngphảilà:“Bóngtốitrongkhônggiantrongsuốt...sao?

Vảlạichiềunayđãnhìnthấy“bứchoạcuốicùngchonhângian”.

Tấtcảnhữngcâuchữtrongbứcthưđềunóiđếncuộcsốngthựctại.

Vậy còn câu “Súc sinh điên loạn đi đôi với dục vọng” và câu“nuốttrítuệvàlươngtri”đómangýnghĩagì?

Tôiđangmiênmansuynghĩ,bênngoàihànhlangbỗngvanglêntiếngbướcchân.

Tiếngbướcchânnghethậtnhẹnhàng, làtiếngđôigiàycaogótcủacongái.

Ngoàihànhlangvắnglặngđó,tiếngbướcchânnghecàngvang.

Tiếng bước chân đó dừng ở cánh cửa văn phòng chúng tôi, cótiếnggõcửa:“Cộccộc”vanglên.

Tôi và Lưu Đào cùng nhìn ra cửa, chúng tôi không nói gì, bỗngcánhcửađượcmởra.

Một người con gái mặc quần áo màu đen đang đứng giữa cánh

Page 124: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

cửa tối om. Lấp ló đường nét thân thể lồi lõm, trong ánh trăngmờmờnócàngnổilênrõrệthơn.

ánh trăng màu trắng rọi vào mặt cô ta trông sắc mặt tái nhợt,nhìnthấycôta,cổhọngtôinhưcólửađangđốt.

Tôihỏi“Côgái,côtìmai?”

Côtakhôngtrảlờitôi,mànói“Ởđâyhìnhnhưmấtđiệnrồi”.

Tôikhôngnóigì,LưuĐàonhanhnhảunói“Đúng,ởđâymấtđiệnrồi”.

Người con gái áo đen nói “Mất điện thì càng tốt, chúng ta làmchuyệntìnhtrongbóngtốithìrấtphùhợp”.

Tôihỏi“Chuyệntìnhgìtrongbóngtốilạithíchhợp?”.

Ngườicongáiáođennói“Nóivídụ,chơitròchơitrốntìmchẳnghạn”.

Tronglòngtôibỗngcuộnlên.

LưuĐàonói“Được,vậychúngtachơitrốntìmvớicáchthứcnhưthếnào?”

Ngườicongáiáođennói“Tôiđinấp,cácanhđitìm”.

LưuĐàonói“Nếuchúngtôitìmđượcthìđượcthưởnggì?”.

Côtacườivànóigiọngrấtnhẹnhàng“Cácanhcóhaingười,nếungườinàotìmđượctôithìtôiđivớingườiđó,cácanhthấyđượckhông?”

Giọngcườinàynhưthấuvàotậnxươngtậncốtcủatôi.

Page 125: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

TôivàLưuĐàocùngnhìnvềphíacôtavànói“Cônóiđúnglắm”.

Ngườicongáiáođenlạinói“Nhưngcácanhphảichotôicóthờigianđinấp”.

TôivàLưuĐàocùnggậtgậtđầuvà“Ừ”mộttiếng.

LưuĐàovungtaynói“Côđinấpđi,tôinhấtđịnhtìmracô”.

Côtacười“khàkhà”rồinói“Vậythìchúngtadùngâmnhạcđểtính thời gian nhé, tôi sẽ đi tìm nơi nấp, còn các anh ở đây đợinhạcdừngthìđitìmtôinhé”.

“Âmnhạc?ởđâylấyđâuâmnhạc?”Tôingạcnhiênhỏi.

Ngườicongáiáođennói“caokhôngcóâmnhạc,đâykhôngphảiâmnhạcsao?Cácanhkhôngnghethấysao?”.

Lúcnàybêntaitôibỗngvanglêntiếngnhạcdudương.

Cô ta nói tiếp “Đợi nhạc dừng thì các anh mới đi tìm tôi nhé,nhưngnếubảnnhạcthứhaidừngrồimàcácanhvẫnkhôngtìmđượctôi,thìcoinhưcácanhthuanhé”.

Tôihỏi“Nếuchúngtôithuathìsao?”

Côtacười“haha”vànói“Đợicácanhthuarồimớinóitiếp”.

Lưu Đào vô tư, phẩy tay nói “Được, chúng tôi nghe theo cô, cônhanhđinấpđi”.

Tôivẫnmuốnhỏitiếpcôta,nếuthuathìthếnào,nhưngthoángnghĩnhưvậykhôngquantrọng.

Tronglòngchỉthấynhưcólửathiêu,vậythìphảilậptứcđitìmcôta!

Page 126: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

5Ngườicongáiáođenđirồi,khoảnghaiphútsauâmnhạcdừng.

Tronghaiphútđóchúngtôicảmthấynhưdàihainăm,âmnhạcdừng rồi, chúng tôi không đợi thêm được nữa liền lao đi tìm côta.

Chúngtôibắtđầutìmnhữngphòngbêncạnh,chúngtôixộcđitìmtấtcảcácgócphòng,nhưngvẫnkhôngtìmthấycôtađâu.

Sauđóchạysangphòngthứhaivẫnkhôngcó,phòngthứbavẫnkhôngthấyđâu.Tôinhậnthấytronglòngmìnhcàngbồnchồn,giốngnhưđangcólửathiêu,tôikhôngchịuđượcnữa.

Âmnhạcbêntailạithúcgiụchồinữa,khôngchỉcóâmnhạcmàcòncócảnhữnggiọngcườiđùanũngnịu,lảlơicủacôgái,giọngcôtalạivanglên.

“Cácanhcứđitìmđi,aitìmđượctôisẽđivớingườiđó...”.

Âmnhạcnàycứnhưlửacháy,càngthổinócàngcháybùnglên.

Khi chúng tôi xộc vào phòng thứ tư thì trên trán chúng tôi mồhôiđầmđìa.

Lưu Đào tinh thần gần như điên loạn, thô bạo vác cả những đồdùngrađểđàobới.

Lúcnày,tiếng“títtít”vọngratừtrongtúiáocủatôingherấtrõ,đólàâmthanhcủamáydiđộngcótinnhắn,tôilấymáyraxemtin.

“TịchĐồng,vẫnlàmviệcsao?Nhớbuổitốinênnghỉmộtchútđi,đừngđểcơthểquámệtmỏi”.

Page 127: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tinnhắnnàylàcủabạngáinhắnchotôi.

TôinhìnLưuĐàovẻhoảngloạnkhácthường,nhữngngàybìnhthườngkhiêmtốnlễphép,thậtlàhaiconngườinàykhácnhaumộttrờimộtvực.

Anh ta lập tức tìm một vòng hết lượt tất cả các phòng, nhưngvẫnkhôngthấyđâu,laoracảngoàicửasổ,lạicòncàunhàuvớitôi“Anhcònlàmcáigìvậy,khôngmauđitìmcôtađi”.

Tôikhôngnóigì,anhtanóithậmchícònkhôngnhìntôimàcứlaođitìmnhưconthiêuthân.

Tôihướngvềphíaanhtagào“LưuĐào,anhquaylạiđi...”.

Nhưng anh ta làm ra vẻ không nghe thấy, liền đâm thẳng vàováchngăncủaphònglàmviệcbêncạnh.

Tôinhìnthấychữviếttrênmáydiđộng,toànthânlúcnàymềmra,ngồibệtxuốngmộtchiếcghếtrongvănphòng.

Âmthanhtừbênphòngbênlạivọngđến,vàcảđiệucườinũngnịucủacôgái,bâygiờtấtcảnhữngthứđónghethậtchóitai.

Nhữngâmnhạcvàđiệucườiđórốtcuộctừđâura?Tạisaotrongcáccănphòngđềungherõnhưnhau,tôidùnghaitaynútchặthaitailại,muốnkhôngchoâmthanhđólọtvàotaimìnhnữa.

Đúnglúcđó,âmnhạcbỗngdừnghẳnlại,trongphòngtrởlạiyêntĩnh,tôitừtừđira,đivềphònglàmviệccủamình.

Âmthanhcủangườicongáilạivọngbêntaitôi.

“Âmnhạcdừngrồi,cácanhthuarồi”.

LúcnàyLưuĐàocũngvềđếnđó.

Page 128: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Bóng của người con gái áo đen lại lần nữa xuất hiện trước cửaphòngchúngtôi.

LưuĐàohậmhựcnói“Lầnnàykhôngtính,chúngtachơilạilầnkhác”.

Người con gái áo đen cười “khà khà” nói “Như vậy không được,cácanhthuarồi,phảinhậnhìnhphạt”.

LưuĐàonói“Hìnhphạtgì?Cônóiđi?”

Côtanói“Hìnhphạtnàylàđưacácanhđixuốngđịangục”.

LưuĐàokinhngạcnói“Đưachúngtôiđixuốngđịangục?”

Côtanói“Đươngnhiênrồi,vẫncònmộtloạiphạtnữa,cóthểchocácanhlựachọn”.

LưuĐàonói“Cônóiđi,đừngchầnchừnữa,làcáchnàovậy?Phạtxongchúngtalạitiếptụcchơinhé?”

Người con gái áo đen nói “Các anh liên lạc với các bạn của cácanh, chỉ cần các anh gọi được một người tham gia trò chơi củachúngtôi,nhưvậytròchơimớibắtđầu”.

Tôi giật giật vạt áo của Lưu Đào nói nhỏ “Tôi thấy cô gái nàykhôngbìnhthường,chúngtađừngchơinữa,nhanhđithôi”.

LưuĐàokhôngthèmđểýđếncâunóicủatôi, lạinóivớingườicongáiáođenđó.

“Bây giờ tìm người thì rắc rối quá, chúng ta nhanh chơi lại đithôi”.

Cô ta nói “Không được, các anh thua rồi, phải nhận hình phạt

Page 129: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

xongthìmớitiếptụcchơiđược”.

LưuĐàohìnhnhưđãnổinóng,anhtagàoto“Tôikhôngcầnbiết,tôikhôngchịunổirồi”.Anhtalạigàotiếp“Tôicũngkhôngtìmnữa,bâygiờtôimuốnđưacôđibâygiờ,tôikhôngchịunổirồi”.Anhtanóivàlaovềphíacôta.

“Lưu Đào...”. Tôi muốn gọi anh ta, nhưng không có tác dụng gìnữarồi.

Lúcđó,khitôimuốnđứngdậyđểkéoanhtalại,thìbỗngnhiêncó một luồng khí thơm nhè nhẹ bay vào trong mũi trong mồmtôi,làmngườitôirarờira.

Tôikhôngthểđứngdậyđượcnữavàđãđivàogiấcngủsâu.

6Ngàythứnăm,támgiờsáng.

Khitôitỉnhdậythìtrờiđãsángrõ,máytínhtrướcmặtvẫnbậtsáng,tốihômquatôilàmviệcởđó.

Trong phòng làm việc chỉ có mình tôi, buổi sáng hôm nay tôicảmthấylànhlạnhthêm.

Tôinhìnlênmànhình,nhữngchuyệnhômqualạihiệnratrongđầutôi.

Máytínhkhôngbịtắt,cũngkhôngmấtđiện,hơnnữabêncạnhtôikhôngcócốccàphênàocả.

Xemratấtcảnhữngchuyệnđóđềudotôingủmơmàthôi.

Page 130: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôithởphàothoảimái,vànghĩđếnLưuĐào.

Cậutađiđâurồi?Saomãikhôngthấytrởlại?

Tôigọiđiệnchocậuta,nhưngmáybịtắt,tôiliềnthanthở.

Tuyácmộngquarồinhưngbảnthảokếhoạchchưalàmxong,bịôngchủmắngchocònkhổhơnácmộng.

Tôichỉnhlýlạiphầnđãlàmđược,chuẩnbịtàiliệuđểinra.Nhưvậycũngcóchútítthànhquả,ôngchủcũngđỡchửihơn.

Tôivừanghĩvừađivàophòngphôtô,tôinhìnthấymộttờgiấyđượcinratrênbànphôtô.Tôicầmlấytờgiấylên,vànhìnthấyLưuĐào.

Không,khôngphảiLưuĐàomàlàmặtcủaLưuĐào,mặtcủacậutađượcintrêntờgiấyđó.

Tờ giấy đó hình như vừa bị vật gì rất nặng đè lên, hai con mắthiệnvẻđờđẫnvôthần,giốngnhưngườiđãchết.

Lúcnàymáydiđộngbỗngkêulên,làđiệncủabạngái.Tôinhậnđiệnthoại,giọngcủacôtađượctruyềnđến.

“Tịch Đồng, tối hôm qua em nhắn tin cho anh, anh nhận đượcchưa?Tạisaokhônghồiđáp?

Tôihỏi“Tốihômquaemnhắntinchoanhsao?”

Côtanói“Đúng,lúcđókhoảngmườimộtgiờ”

“Ồ!”,tôithốtlên.“Lúcđótôiđangchơitròchơitrốntìm”.

7

Page 131: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Chơitrốntìm!

HoàngLỗikhôngthấyđâu,LưuĐàocũngkhôngthấyđâu,họđiđâucảrồi?

“Mộtbênlàđịangục,mộtbênlàthiênđường

Chỉlưulạibứcvẽcuốicùngchonhângian”.

Rốtcuộcđâylàthiênđườnghaylàđịangục?

8Ngàythứnăm.Mườigiờtối.

Thờigianquađimấtmộtngàyrồi,cuốicùngcũngđãlàmxongbảnthảokếhoạch.

Tối nay ông chủ và một số người bên ban kế hoạch họp đểnghiêncứubảnkếhoạchnày.

Còn tôi có thể về nhà đi ngủ được rồi, tuy trong mấy ngày quanhiều chuyện kỳ lạ xảy ra, luôn làm cho tôi suy nghĩ nhiều,nhưngcũngkhôngngănnổisựmệtmỏinày.

Vừavềđếnnhàtôiliềnvùiđầuvàochănngủluôn.

Nhưng ngủ mới đến một giờ sáng thì lại bị tiếng chuông điệnthoạilàmthứctỉnh.

Điệncủaôngchủgọiđến,giọngnóicủaôngấytrongđiệnthoạinghecóvẻrấtkỳlạ.

“TrácTịchĐồng,anhngheđây,lậptứcđếnngaycôngty”.

Page 132: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôi bị ông ấy mắng cho một trận, lúc đó tôi đang ngái ngủ, tôihỏilại.

“Sao,cóchuyệngìđấyạ?”

Ông chủ quát to “Đương nhiên là có chuyện, có liên quan đếnbảnkếhoạchcủaanhđấy.Anhlậptứcđếncôngtyngay”.

Âmthanhcủađiệnthoạibỗngrèđi,xemracóchuyệnvớibảnkếhoạchđócủatôirồi.

Tôicườiđaukhổ,nói“Thôiđược,tôisẽđếnngay”.

Ôngchủkịpnóiđượccâu“Lậptứcđếnngay”.

Sauđócúpmáy.Tôilấyxemáyphóngđi,khoảngmườilămphútlàđến.

Côngtyởtrêntầngmườibảy.Tôiđếnthangmáy,tôipháthiệnracógìđókháclạ.Toàncảnhtòanhàkhôngcóphòngnàolàbậtđiệncả.

Tronglúcđóđèntrongcầuthangmáycũngbịmất,tấtcảcácnúthiệnsốtrongthangmáycũngkhôngsáng.

Thang máy dừng lại, tôi đang do dự có nên đi ra không, bỗngnhiêntrongthangmáytốiomcócánhtaygiơratómlấycổtôilôilên,thôbạovứttôirangoài.

“Aivậy?”Tôihỏito.

Tôi cảm giác bên cạnh tôi có rất nhiều người, nhưng không cóngườinàotrảlời.Lúcnàygiọngcủaôngchủvanglên:

“Tôiđãtìmrangườirồi,chúngtatiếptụcchơithôi”.

Page 133: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Trong không trung giọng người con gái nũng nịu nói “Vậy thìđược,âmnhạcbắtđầu,cácanhcóthểđitìmtôiđượcrồi”.Nhạcđãnổilên.

Nghe nhạc rất quen, giọng người con gái cũng rất quen, tất cảgiốngnhưchuyệnhômqualạibắtđầulạilầnnữa.

Âm thanh này như rút da rút thịt trên thân thể người, lúc đótiếng bước chân pha trộn vào nhau, tất cả bọn họ đều chen lấnnhaulaođitìm.

Tôi đứng trong bóng tối, mắt bắt đầu thích nghi với ánh sángyếuớtđó.Tôitừtừtiếnvềphíatrước,ánhtrăngngoàihànhlangthấpthoáng,tôinhìnthấycóbóngngườirấtdài.

Lúcnàyâmnhạcnổilên.

“Côtađangởhànhlang,tôinhìnthấycôtarồi!Tôinhìnthấycôtarồi!”

CâunóiđólàcủaĐỗVệ,trưởngphòngkếhoạch.Anhtavừachạyvừahéttoánglên.

“Tôitìmthấycôtarồi,cuốicùngtôicũngđãtìmthấycôta!”

Tấtcảgồmcóbốnngườitừtrongvănphòngcùnglaora.

Tôinhìnrõ,ngoàiôngchủracòncóbangườikhácđólà:VươngĐồng,HạĐộng,ThẩmTriệuDật.

Trongkhôngtrungvọngragiọngngườicongái“Ừ!Lầnnàycuốicùngcácanhcũngđãtìmrađượctôi!”.

“Vậythìcôcóthểđicùngchúngtôirồi”.ĐỗVệnói.

Người con gái áo đen nói nũng nịu “Nhưng các anh có những

Page 134: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

nămngười,tôichỉcóthểđicùngmộtngườithôi,cácanhthươnglượngvớinhauđi,tôinênđicùngvớiai?”

Ôngchủlàngườiđầutiênnóirấtto“Đươngnhiênlàđicùngtôirồi!”

Đỗ Vệ phẫn nộ nói “Tại sao lại đi cùng ông chứ? Chính tôi làngườinhìnthấycôtatrước”.

Ôngchủdằngiọngnói“Tôilàôngchủ,cácanhaidámtranhvớitôi,tôisẽchođiluôn”.

ĐỗVệkhôngnóigìnữa.Ôngchủcườiđắcthắngvànóivớicôgáiáođen.

“Chúngtôiđãthươnglượngxongrồi,côsẽđicùngtôi”.

Ngườicongáiáođennói“Cácanhthựcsựthươnglượngxongrồisao?”

Ôngchủnói“Thươnglượngxongrồi,chúngtađithôi,tôikhôngthểtiếptụcđợiđượcnữa.”

Ôngchủvừanóiđượcnửacâu,thìbỗngnhiênimbặt,vộinhậnrađólàtiếngkêuthảmthiếtcủamình!

ĐỗVệđứngsaulưnganhta,trêntaycầmbìnhcứuhoả,đậpvàongười ông chủ, ông chủ ngã xuống đất nhưng tay Đỗ Vệ vẫnkhôngdừng,hậnthùđánhtiếplênđầuôngchủ!

Máutươiphunra,dínhlêncảngườivàtaytôi.

ĐỗVệvừađánhvừanói“Aibảoôngcướpcôngcủatôi,chínhtôilà người nhìn thấy cô ta trước mà, cho vào cái gì đưa anh ta đi,chovàocáigìđưaanhtađi!”

Page 135: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Giọng cười nũng nịu đó lại vang lên “Xem ra anh ta không làmthếnàođưatôiđiđượcrồi,vậythìchúngtatiếptụcchơinhưcũ,aitìmđượctôi,tôisẽđivớingườiđó”.

Tôi nhìn thấy ông chủ không động đậy được nữa, vội rút điệnthoạidiđộngra.ĐangđịnhgọichoxecấpcứuđếnthìĐỗVệgiậtlấy điện thoại của tôi, trợn mắt nhìn tôi, nói “Anh định làm cáiquáigìvậy?”

“Gọiđiệnchoxecấpcứutới,ôngấysắpchếtrồi!”Tôinói.

Đỗ Vệ vứt máy di động của tôi xuống đất, lấy chân giẫm mạnhlênnói.

“Không được gọi điện thoại, chúng tôi vẫn còn đang chơi trốntìm,khôngaiđượcngăncảnchúngtôi!”

Giọng người con gái áo đen lại vang lên “Anh nói đúng lắm,chúng tôi đang chơi trốn tìm, không được ai ngăn cản chúngtôi!”

Người con gái áo đen lại nói “Bây giờ nhiều người như này, tôimuốnthayđổicáchchơi”.

VươngĐồngliềnhỏi“Đổicáchchơinhưthếnào?”.

Người con gái áo đen nói “Bắt đầu từ bây giờ không dùng âmnhạctínhgiờnữa,tấtcảcácanhđitìmtôi,aitìmđượctôi,tôisẽđicùngngườiđó,khônghạnchếthờigian”.

HạĐộngnóito“Được,nhưvậylàtốtnhất”.

Thẩm Triệu Dật nói “Vậy thì chúng ta bắt đầu đi, cô chuẩn bịchưa?”

Người con gái áo đen nói “Tôi chuẩn bị lâu rồi, các anh bắt đầu

Page 136: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

nào! Nhanh lên, bắt đầu đi tìm tôi đi, cố gắng tìm, dù thế nàocũngkhôngđượcdừnglại.Aitìmđượctôi,tôisẽđicùngngườiấy”.

9Bốn người cùng lao đi tìm, có vẻ rất cố gắng để tìm bằng đượcngười con gái áo đen đó, họ rất nhanh phân thành hai nhóm,một nhóm gồm Đỗ Vệ và Hạ Động, còn nhóm kia gồm ThẩmTriệu Dật và Vương Đồng, nhìn họ lao đi nhanh thoăn thoắt.Trênnềnđấtôngchủđãchết.

Mọingườitrênthếgiớinàyđiênloạnhếtrồi.

Đợi cho họ đi khuất, tôi liền đi vào trong phòng họp bên cạnh,ngồixuốngghế,ômđầukhôngbiếtphảixửlýnhưthếnào.

Mấychiếcbàntrướcmặtxếpvàonhau,trướcđómọingườivẫnngồiăncơmvớinhau.

Tôi thở dài, cách đây mấy tiếng đồng hồ vẫn còn ăn cơm vớinhau,tạisaobỗngnhiênlạitrởthànhkẻthùcủanhau?Cólẽđâylàsựhấpdẫncủangườiđànbàsao?

Ông chủ, Đỗ Vệ không phải họ đã từng nhìn thấy người đàn bàđẹprồisao?Vậytạisaochỉvìmộtngườicongáiđómàđiênloạnđếnnỗigiếtnhaunhưvậy?

Tôiđangsuynghĩ,thìbỗngnhiêncảmthấygấuquầnmìnhnhưcócáigìlôikéo.Tôigiậtmìnhnhìnxuống,lúcnàydướigầmbànvọngratiếngnói.

“TrácTịchĐồngphảikhông?TôilàCốTiểuĐông”.

Page 137: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Cố Tiểu Đông?” Tôi cúi xuống gầm bàn nhìn, quả nhiên nhìnthấy mặt của Cố Tiểu Đông, tôi nói “Sao cô lại ở đây? Nhanh rađi”.

CốTiểuĐôngchậmrãinói“Tôikhôngdámra...Khôngdámra...ởđâycóma...”.

Tôicốgiữbìnhtĩnhhỏilại“Saocôbiếtởđâycóma?”

Cố Tiểu Đông nói “Tôi nhìn thấy đó là con ma nữ, cô ta đã giếtKiềuTuấn,hơnnữaôngchủvàtrưởngphòngĐỗcũngvìnómàphátđiên”.

Tôi lại hỏi “Rốt cuộc chuyện như thế nào, cô kể từ từ cho tôinghe”.

Cố Tiểu Đông nói “Tối nay lẽ ra là phải họp để thảo luận về kếhoạch.Saukhitancaôngchủliềngọicơmhộpởngoàiđemđến,sau khi họ ăn cơm xong, bảo tôi đi chuẩn bị tư liệu để họp.Nhưng bỗng nhiên, điện vụt tắt, tôi quay lại chỗ này, liền nhìnthấyconmanữ”.

CốTiểuĐôngnóitiếp“Conmanữđóbảotôiđichơitròchơitrốntìmvớihọ,nhưngtôikhôngdámđi,liềnnấpởđây”.

Tôihỏi“Saocôkhôngđicùnghọchơitrốntìm?”

CốTiểuĐôngnói“Tôilàngườinhátgan,cáigìtôicũngsợ”.

Tôinói“Vậytiếptheo,tiếptheonhưthếnào?”

Cố Tiểu Đông nói “Về sau ông chủ và họ thua hai lần, lần thứnhất con ma nữ bảo ông chủ gọi điện cho một người đến, KiềuTuấnlàmphiềnhọ,khôngđợicôtanấpxongliềnđitómlấycôta, trong nháy mắt không thấy người đâu, sau đó cũng khôngthấyxuấthiệnnữa,tôicholàconmađógiếtrồi”.

Page 138: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

CốTiểuĐôngdừngmộtlúclạinói“Lầnthứhaiôngchủgọiđiệnchoanhđếnđó,bởivìsaumỗilầnthuahọđềutậptrungởđây,dovậyhailầnđótôiđềuđượcchứngkiếncả”.

Tôigậtgậtđầu,khôngbiếtnóigì.

Bỗngnhiêncótiếngbướcchânbênngoàirầmrậpbướcvào,tôichui vào trong gầm bàn cùng Cố Tiểu Đông và nhìn ra, có haingười đang đến đó là Đỗ Vệ và Hạ Động. Đỗ Vệ nét mặt có vẻphấnkhởi,nóirấtto“Côđợitôinhétôinhấtđịnhtìmracô,tôihômnaynhấtđịnhđưacôđi”.

Trongkhôngtrunggiọngngườicongáiáođenvọngra“Vậythìanhnhanhđitìmtôiđi,khôngđượcdừnglại,tiếptụcđitìmđi”.

ĐỗVệnóito“Tôihômnaynhấtđịnhđưacôđi,aicướpcủatôi,tôisẽgiếtngườiđó”.

Người con gái áo đen cười nói “Anh có nói thật không? Ai cướpcủaanh,anhsẽgiếtngườiđóchứ?”

ĐỗVệnói“Đươngnhiênlàthậtrồi,aicướpcủatôi,tôisẽgiết...”.

LờicủaĐỗVệnóichưahếtthìbỗngcómộtgiọngcủangườikhácvanglên.

Nhưcóhoảtronglòng,ấmứclâungàybâygiờbỗngbùngphátlên,giọngnóiđóthậmchílấnátcảtiếnghétcủaĐỗVệ.

Hạ Động cười sặc sụa và nói “Anh cũng sẽ giết tôi phải không?Tôikhôngthểđểanhgiếttôiđược!Tôicũngmuốnđưacôtađi,vậytôiphảitranhcướpvớianh!”

TrongđêmtốitôinhìnthấyHạĐộnglămlămcầmcondaotrêntayvàchémmạnhchiếcdaovàolưngĐỗVệ,máutươiphunratayanhta.

Page 139: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Condaođólúcđầuđểởtrênbàn,khôngbiếtHạĐộngđãlấynótừbaogiờ.

Đỗ Vệ không chết ngay, anh ta quay người lại, lấy hết sức đểchốngcựlại,đèlênngườiHạĐộng,dùnghaitaybópcổHạĐộng!

HạĐộngtómlấyhaitaycủaanhta,nhưngcốhếtsứcvẫnkhôngcạy được ra, hai chân không làm chủ được nữa và cũng khônggượngđượcthânthểlênđược,ĐỗVệlậtđổra.

Hạ Động không đè lên người Đỗ Vệ, mà thay vào đó là cầm lấycondaomàlúcđầuanhtađangcầm,hướngvềmặtĐỗVệchémliêntiếp!Cũngkhôngbiếtlàchémbaonhiêunhátnữa,đếnkhiĐỗVệkhôngcòngiãygiụanữathìmớithôi.

Bêntailạivọngragiọngngườicongáiáođen“Cácanhsaokhôngđitìmtôi?Chỉcầntìmđượctôi,thìtôilàcủacácanh”.

Mặt Hạ Động đầy máu, anh ta từ từ đứng lên, nói vào trongkhônggian.

“Bâygiờtôiđitìmcôđây,côđợitôinhé”.

10Đêm đã về khuya. Tôi nhìn đồng hồ, đã mười một giờ ba mươiphút rồi. Cách đây nửa tiếng, tôi nằm ngủ trên giường, mà bâygiờđãchếthaingườirồi!

HạĐộngvẫnkhôngđirakhỏiphònghọp, lúcnàyVươngĐồngvà Thẩm Triệu Dật cũng đi vào, nhìn thấy xác của Đỗ Vệ nằmtrên sàn nhà, họ cùng cười, lạnh nhạt và nói “Anh giết anh tasao?”.

Page 140: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

HạĐộnglùivềphíasaumộtbước,ánhtrăngngoàitrờichiếurọivào mặt anh ta, máu tươi trên mặt anh ta vẫn chưa lau sạch,thậmchícógiọtcònchảyxuốngcạnhmépmồm.

HạĐộngnói“Anhtamuốngiếttôi,chonêntôimớigiếtanhta,cácanhđịnhlàmgì?”.

VươngĐồnglấychânđáđávàoxácĐỗVệ,xácđịnhlàĐỗVệđãchếthẳnrồi,anhtanói“Giếttốtlắm,coinhưđâykhôngphảilàdoanhgiết,bởivìanhtasớmmuộngìcũngsẽgiếtchúngtamàthôi”.

ThẩmTriệuDậtnói“ÔngchủvàĐỗVệhaithằngkhốnnàyđềuđãchếtrồi,chúngnóđềuđángchết!Chúngtabâygiờphânnhauđi tìm cô ta đi, ai tìm được cô ta, cô ta sẽ thuộc về người đấy,chúngtalàbạncủanhau,khôngđượcvìmộtngườicongáimàgiếthạilẫnnhau”.

Hạ Động gật gật đầu, nhưng tay anh ta vẫn không rời con dao,màcòngiấuvàocánhtayáo.

ThẩmTriệuDậtnóinhưvuahạlệnhrồiquayngườiđirangoài.

HạĐộngđisauhaingười,vừađiđếnđoạncánhcửa,ThẩmTriệuDật bỗng dưng dừng bước, quay người về phía tôi và Cố TiểuĐôngđangnấpởdướigầmbàn,nóito:

“Ởdướigầmbàncótiếngđộng!Ởđócóngười,côtanấpởđó!”

Tôigiậtmình,sởngaiốc,tôivàCốTiểuĐôngđãnấprấtkínrồi,màvẫnbịanhtapháthiệnra.CùnggiậtmìnhcòncóHạĐộngvàVươngĐồng,họcùngquayđầulại,nhìnxuốnggầmbàn!NhưngkhihọnhìnquaylạithìtôinhìnthấyThẩmTriệuDậtvàVươngĐồngbỗngđổisắcmặt,sắcmặtcủahaingườilạnhbăng.

HạĐộnghầunhưchỉchúývàogầmbàn,từngbướctừngbướcđi

Page 141: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

lại, tôi nhận thấy ánh mắt anh ta cũng vẫn cảnh giác với haingườiđó.

Lúc này Vương Đồng bỗng đột ngột lao từ phía sau, đẩy mạnhngười Hạ Động lao về phía bàn, Vương Đồng lại tiếp tục lao tớiđịnh đè lên người anh ta, nhưng lúc này Hạ Động lật người lạithậtnhanh,mặtngửalênphíaVươngĐồng,anhtarútcondaovẫngiấutrongốngtayravàđâmliêntiếpvàomặtVươngĐồng.

Một nhát đâm chính mắt, do Vương Đồng nằm trên người HạĐộng nên khi Hạ Động rút dao ra thì máu phun theo bắn đầymặt.

TrênmặtcủaanhtamáucủaĐỗVệchưakhôgiờlạithêmmáucủaVươngĐồng, lúcnàyngườicủaVươngĐồngmềmnhũnvàlănxuốngđất.

Khi xác của Vương Đồng vừa lăn ra khỏi người Hạ Động thìThẩm Triệu Dật lao tới, vác một chiếc ghế lao vào đập lên HạĐộnglàmanhtakhôngkịptrởtay.

HạĐộngphảnkhánglại,dùnghaitayđỡlấyghế.Condaotrongtay Hạ Động văng ra góc tường. Thẩm Triệu Dật ném ghế rangoàivàtúmHạĐộngnhấcdậy.

ThẩmTriệuDậttocaohơnsovớiHạĐộng,anhtadùnghaitaytúm lấy cổ áo của Hạ Động, liên tục lắc mạnh, ấn đầu Hạ Độngxuống chiếc bàn màu đỏ, sắc mặt dần dần trở nên nhoè đi, haitay anh ta múa liên tục, đánh vào cánh tay Thẩm Triệu Dật.Nhưngbấtlựckhôngcáchnàođẩynổiđốiphươngrađược.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, sắc mặt của Thẩm Triệu Dật như conthúhungdữ,ácđộc,khoémiệngẩnhiệnđiệucườilạnhlùngtànbạo.

Nhưngkhôngtớimộtgiây,điệucườiđóbỗngvụttắt!

Page 142: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

HạĐộngđãdùnghếtsứclựccònlạicủamình,lấytaymócvàomắtThẩmTriệuDật.

ThẩmTriệuDậtthétgàolênâmthanhnhưxéganxéthịt,haitayanhtabưnglấymặt,máutươichảytheobàntayrangoài.

Hạ Động cuối cùng cũng thoát khỏi hai bàn tay của anh ta, thởhổnhểnliênhồi.Đúnglúcđóanhtanhìnthấycondaoởtronggóc tường. Hạ Động đi tới cầm lấy con dao, từ từ tiến về phíaThẩmTriệuDật,rồibổmộtnhátlênđầuanhta.

ThẩmTriệuDậtmắthoalênkhôngnhìnthấyHạĐộngđâunữa,mộttaybịtvếtthươngtaykiadòdẫm.TuyanhtatocaohơnHạĐộngnhưngdovếtthươngchảymáunhiềuquá,nênkhôngđủsứclựcđểchốngcựlạiđược,HạĐộngdồnanhtavàotường,taycầmdaochémliêntụclênngườilênđầuanhta.Trongthờigiankhông đến một phút đã chém không dưới hai mươi lần! ChémđếnkhiThẩmTriệuDậtngãlănrađấtmớithôi.

Đêmvắngvẻhẳnlại.

ChỉnghethấytiếngthởkhónhọccủaHạĐộng.

11“Tròchơitrốntìmđãbắtđầu,trongcâycógangsắt.

Ánh sáng màu trắng đi vào bóng tối trong không gian trongsuốt.

Súcsinhđiênloạnđiđôivớidụcvọng,nuốttrítuệvàlươngtri.

Trò chơi trốn tìm đã bắt đầu, người và linh hồn luôn đi cùng

Page 143: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

nhau.

Luônrượtđuổitớitậngốccủatộilỗivàthamvọng.

Bạntìmthấychưa?

Mộtbênlàđịangục,mộtbênlàthiênđường”.

Tôilạinhớđếnbưukiệncónhữngdòngchữkỳquáiđó,tronglúcnàyđâytôiđãhiểuđượcýnghĩacủanó.

“Súcsinhđiênloạnđiđôicùngvớidụcvọng,nuốtlươngtrivàtrítuệ”.

“Ngườivàlinhhồnluônđicùngnhau,rượtđuổiđếntậngốctộilỗivàthamvọng”.

Nhìn trên mặt đất lúc này, ba mạng người nằm ở đó đã nói lênrấtrõràng.

Chẳnglẽđâylàbảntínhcủaconngườihaysao?

12HạĐộngloạngchoạngđứngdậy,điraphíacửa.

Giọng của người con gái áo đen đó trong không trung lại vanglên:

“Cácanhđanglàmgìvậy,saokhôngmauđitìmtôi,tôiđangchờcácanhđấy!”

Hạ Động thở dài và nói to “Cô đợi tôi, họ đều bị tôi giết hết rồi,không còn ai để mà tranh cướp với tôi nữa đâu, hôm nay cô đi

Page 144: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

cùngtôirồi!”.

HạĐộngbámvàotườngvàloạngchoạngđira.

Tôi thở phào một tiếng, toàn thân được thả lỏng. Lúc này mớithấymìnhướtđẫmmồhôi.

CốTiểuĐôngnắmchặtlấytaytôi,mườingóntayhầunhưcắmchặtvàodathịt.Tôivỗvỗvàovaicôta,nói:

“Thảlỏngtoànthânmộtchútđi,anhtađirồi”.

Cố Tiểu Đông run run nói “Không, con ma nữ đó, nó vẫn còn ởtrong này. Kiều Tuấn chết rồi, ông chủ chết rồi, Đỗ Vệ chết rồi,Vương Đồng chết rồi, Thẩm Triệu Dật cũng chết rồi, chúng tacũng sẽ chết mà thôi. Con ma nữ đó nhất định sẽ giết chúngta...”.

CốTiểuĐôngliênmồmnói“Tạisaolạinhưvậy,lúcăncơmmọingườivẫnđốixửtốtvớinhau,chỉcómấytiếngđồnghồthôilạitrởnênnhưthếnàyđây...”

Đúng vậy, chỉ có mấy tiếng đồng hồ mà toàn thế giới thay đổihẳn.

Tạisaolạinhưvậy?

Cóaibiếttạisaolạinhưvậykhông?

TôihỏiCốTiểuĐông“Côđãtừngnhìnthấyngườicongáiáođen,có thật một chút suy nghĩ là đi theo cô ta cũng không có đúngkhông?”

CốTiểuĐôngnói“AnhTrúc,anhcũngbiếttôilàngườinhátgan,vừa nhìn thấy ma là tôi mất hết cả hồn vía rồi còn gì, vậy cònlòngdạnàonữa?”

Page 145: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôihơisửngsốt.

Tạisaotấtcảmọingườiđềutrongtìnhtrạngphátđiên,gồmcảtôi,hômquaHạĐộngcũngnhưvậy.

TạisaolạichỉcómỗiCốTiểuĐônglàkhôngnhưvậy?Tôinhớlạichi tiết, tối hôm qua khi xảy ra chuyện, rất nhanh tôi nghĩ đếntôivàLưuĐàocùnguốngcàphêmàkhôngbiếtdoaipha.

LúcđótôinghĩlàLưuĐàopha,nhưnganhtakhôngthừanhận,tôicũngkhônghỏitiếpnữa.KhitôibịLưuĐàogọidậy,anhtađãuốngcạncốccàphêrồi,còntôikhôngquenuốngcàphêsữanêntôi chỉ uống có một ngụm, đây có thể là nguyên nhân tôi thayđổithấtthường,nhấtđịnhlàcókẻnàođóđãchothuốcmêvàocàphê.

Dotôichỉuốngmộtngụm,chonêntriệuchứngnhẹhơnngườikhác,kịpthờidừngchântrướcvựcthẳm,hồiphụclýtrí.

Còn chuyện hôm nay nhất định là người con gái áo đen đó chothuốc vào cơm hộp. Nhưng khi ăn cơm xong Cố Tiểu Đông đichỉnhlýtàiliệu,chonêncôtacholàkhôngpháthiệnrasựkháclạ, cũng không tham gia chơi trò chơi của người con gái áo đenđó.

Tôinghĩđếnđâyrồibòtừtronggầmbànra.

CốTiểuĐônghỏitôi“AnhTrác,anhđiđâu?”

Tôinói“Tôiđitìmngườicongáiđó”.

CốTiểuĐôngngạcnhiên“Saoanhcũngđitìmcôta,anhcũngbịnhưhọsao?”

Tôi lắc đầu “Tôi phải đi tìm cô ta, xem cô ta là người như thếnào!” Sau đó tôi lại nói tiếp với Cố Tiểu Đông “Cô có đem theo

Page 146: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

điệnthoạikhông?”

CốTiểuĐônggậtgậtđầuvànói“Cóđem”.

Tôi ghé vào tai Cố Tiểu Đông nói nhỏ “Sau khi tôi rời khỏi chỗnày, cô báo cảnh sát, nói là ở đây đang xảy ra án mạng, đã cónămngườichếtrồi”.

Tôilạinói“Khigọicảnhsátphảinóinhỏthôi,nếukhôngcôtacóthểngheđượcchúngtanóiđấy,côhiểuchưa?”

CốTiểuĐônggậtđầu“Đượcrồi,tôibiếtrồi,tôisẽlàmngay!”

Tôitừtừquayngườiđiraphíacửa.

CốTiểuĐôngnóinhỏsaulưngtôi“Anhcẩnthậnnhé”.

13Tôiđiraphíahànhlang,hànhlangtốiomom,giốngnhưtronglòngngườicũngvậy.

Tiếng cười và giọng nói của người con gái đó lại vang lên “Chơitrốntìm,bảnlĩnhchơitrốntìmcủacácanhkémquá,tạisaomãikhôngtìmratôivậy?

Các anh không được dừng lại, không được dừng lại, các anhkhôngtìmratôi,tôilàmsaomàđivớicácanhđược”.

Tronggianphòngcáchđókhôngxalắm,giọngcủaHạĐộnggầmthét,lạirênrỉvanglên,vàtiếngđổvỡđồvật“lengkeng,phịch,phịch...”

Ngườicongáiáođenlạinói:

Page 147: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Tốt rồi, bây giờ lại thêm một người nữa tham gia trò chơi củachúngtarồi,nhanhđến,nhanhđếntìmtôiđi,khôngphảianhlúcnàocũngmuốnbiếttôilàaisao?Tạisaokhôngnhanhđitìmtôiđi?”

Ngườicongáiáođennóivậychẳngphảiđangnóitôisao?

HạĐộngnghethấytiếngtôinói,liềnlậptứclaotừtrongphòngra.

Dướiánhtrăngmờmờtôithấythấpthoángbóngcủaanhta,vàánh mắt hung tợn của anh ta đang lục tìm hình bóng của tôi.Trônganhtagiốngnhưconthúhoangbịđói,nóđangrìnhmồi.

Tôiápsátvàotường,cẩnthậngiấumình.

HạĐộngđanggàoto“TrácTịchĐồng,tôibiếtlàanhđangởđây,maurađâyđi”.

Tôikhôngđộngđậycũngkhôngnóigì.

HạĐộnglạinóitiếp“Anhnhanhrađây,ĐỗVệgiếtôngchủ,giếtThẩmTriệuDậtvàVươngĐồng,anhtalạimuốngiếtcảtôinữa.

Nhưngtôiđãgiếtanhtarồi,đóchỉlàtựvệ,tôikhôngmuốngiếtngười”.

Tôivẫnkhôngnhúcnhích,vẫnkhôngnóimộtcâugì.Nhưngtôiđãnhìnthấychuôidaotrongtayanhtavẫndínhđầymáutươi,anhtađanglămlămgiơcondaolên.

HạĐộnglạigàolầnnữa“TrácTịchĐồng,anhđừngsợ,tôikhônglàmhạianhđâu.TôigiếtĐỗVệchỉlàtựvệthôi,chúngtacùngnhauđitìmcôtathôi,tìmđượccôta,tôinhườngchoanh,đượckhông?”

Page 148: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Hạ Động đang từ từ thận trọng từng tí tiến về phía tôi, anh tađươngnhiênlàkhôngpháthiệnratôi.

Tôimừngthầmtronglòng.

Đúng lúc anh ta tiến sát gần chỗ tôi, tôi hít một hơi thật sâu,dùnghếtsứclựclaotừtrongbóngtốira.

Hạ Động phản xạ nhanh giơ dao lên, tôi liền đấm một quả vàomặtanhta.

Quảđấmđómạnhđếnmứctôinhìnthấymáuởtrongmũianhta phun ra, sau đó là nước mắt nước mũi cũng chảy ra. Ngườianhtaloạngchoạnglaoxuống.

Tôinhâncơhộinày,liềnđấmtiếpchoanhtaquảnữa,vàhuỵchmạnhvàotĩnhmạchsaugáy.

HạĐộngmềmnhũnra,mấthếtcảmgiáccủatứchi.

Tôinhìnanhtahônmêbấttỉnhnằmtrênsànnhà,vàtựtinnóirằng:

“Anhngủmộtlúcđi,khinàoanhtỉnhdậy,thìtấtcảđãkếtthúcrồi”.

Tôibướcquangườianhta,tiếptụcđi.

Bêncạnhlàcánhcửacủacácgianphòng,trêndọchànhlangcónhữngmườimấyphòng.

Ngườicongáiáođenrốtcuộcđangởđâu?

Bỗngnhiên,giọngngườicongáiáođenlạivanglên“Bâygiờchỉcòn lại mỗi mình anh sao? Tại sao còn chần chừ gì nữa, saokhôngđitìmtôiđi?Tròchơitrốntìmđãbắtđầurồi,tấtcảmọi

Page 149: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

ngườiđềukhôngcócáchlựachọnkhác.Kếtcụcchỉcóhaicách,“mộtlàđịangục,mộtlàthiênđường”.

Kếtcụcchỉcóhaicách,mộtlàđịangục,mộtlàthiênđường.

Vậyđợitôiởđịangụchaylàthiênđườngđây?

Chodùthếnàođichăngnữa,tôinhấtđịnhphảitìmracôta.Tôidừnglại,dõimắtnhìnxungquanh.

Tạisaoởbấtcứchỗnàocũngnghethấygiọngcủangườicongáiáođenđó?

Tạisaochúngtôiởđâu,đanglàmgì,côtacũngđềubiết?

Cólẽnàotrongtấtcảcácgianphòngđềucólắpmáycameravàloaphátthanh?

Vậy,hiệntạicôtađangởđâu?

Tôi đi tiếp về phía trước, cảnh trong đêm yên tĩnh quá, giốngnhưđangđivàođịangục.Tôitiếnđếnđầuhànhlang.

Phíađầuhànhlangcógianphòngchứađồdùng,cócánhcửasơnđen.

Tôiđứngtrướccánhcửanóito:

“Côrađi,tôiđãtìmthấycôrồi,tròchơitrốntìm,đãkếtthúcrồi”.

14Tròchơitrốntìmđãkếtthúc.

Page 150: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tronggianphòngloélênánhsángyếuớtcủachiếcmáyvitính.

Mộtngườicongáingồitrướcmáytínhxáchtay.Tócdàivàđencùngvớibộquầnáođen,hiệnlênđầyvẻuámđếnrùngrợn.

Cô ta từ từ bỏ tai nghe trong tai ra, quay lại nhìn tôi. Cô ta nóichậmrãi.

“Tạisaoanhbiếttôiởđây?”

Tôicũngchậmrãinói“Lýdothậtđơngiản,bởivìtrongtòanhànày tất cả các phòng đều có cửa sổ, một bên là cửa sổ, bên đốidiệnlàhànhlang,nhưngduynhấtphòngchứađồnàylàkhôngcócửasổ”.

Tôi tiếp tục nói “Cô đã lắp máy quay vào tất cả các phòng, chonên cô phải cần có máy tính, để cô quan sát các cử động củachúngtôi”.

Côtagậtgậtđầu.

Tôilạinóitiếp“Nhưngkhimấtđiện,côsợnhữngngườichơitròtrốntìmsẽpháthiệnraánhsánglọtquacửasổhoặcquahànhlang”.

Hơnnữaphòngchứađồlànơitốinhất,lànơicóthểnấptốtnhất.Nếucóngườiđiđếncôlậptứcgấpmáytínhlạithìngườikhácsẽkhôngtìmracônữa”.

Côtacười,nói“Anhrấtthôngminh”.

Tôitừtừnói“Súcsinhđiênloạnđivớidụcvọng,nuốttrítuệvàlươngtri.Chứkhôngphảitôithôngminh,chỉ làdosúcsinhvàdục vọng thôi, nhưng không nuốt được trí tuệ và lương tri củatôiđâu”.

Page 151: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Côtatiếptụccười,nói“Anhlàngườiđầutiêntìmratôi,bâygiờtôicóthểđivớianhrồi”.

Tôinói“Tôikhôngnghĩlàtôisẽđicùngcô,màtôichỉmuốntìmhiểuchuyệnnàylànhưthếnàothôi”.

Côtahỏi“Chuyệnnàylàchuyệngì?”

Tôi nói “Hoàng Lỗi có phải đã chơi trò trốn tìm với cô phảikhông?”

Ngườicongáiáođennói“Đúngvậy,nhưngđángtiếclàanhtabịthua, và cả người anh ta gọi tới đó là Lưu Đào cũng vậy, họ đãphạmluậtcủatròchơi”.

Tôihỏi“Vậybâygiờhọđangởđâu?”

Ngườicongáiáođenbậtcười,chậmrãinói“Họà?Họđãlưulạibức vẽ cuối cùng. Một bên là địa ngục, một bên là thiên đường,anhnghĩxem,họđangởdướiđịangụchaylàđangởtrênthiênđường?”

Tôikhôngnóilờinào.

Mộtbênlàđịangục,mộtbênlàthiênđường,vậyanhtađangởđịangụcsao?”.

Vấnđềnàythựcrakhôngcầnphảitrảlời.

Tôicườiđaukhổvànói“Tôivẫncònmộtvấnđềnữa”.

Ngườicongáiáođennói“Anhhỏiđi”.

Tôinói“Tạisaocôlạilàmnhưvậy?Tạisaolạichọnđúngcôngtychúngtôi?Vànhữngngườinhưchúngtôi?”

Page 152: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Ngườicongáiáođenkhôngtrảlờicâuhỏicủatôi.Côtachỉcườivànhìnrahànhlang.

Bởi vì chúng tôi đều nghe thấy tiếng còi xe của cảnh sát đangđứng ở dưới lầu. Thoáng một cái đã thấy cảnh sát đứng trướcmặtchúngtôirồi.

Nhưngcảnhsátkhôngdẫnngườicongáiáođenđóđi,màlàdẫnthầythuốccủacôta.

Bởivìmộtngườichếtkhôngthểtrảlờinhữngcâuhỏicủacảnhsátđược.

Côtađãchếtrồi.

15Ngườicongáiáođenđãuốngthuốcđộc.

Cảnh sát đã thu được trên người cô ta một bình thuốc độc, vàbìnhthuốcmêđólàmộtloạidượcphẩm.

Đúng là loại thuốc mà đã hai lần tôi ngửi phải và hôn mê, đóchínhlàtácdụngcủathuốcmê.

Hai ngày sau, tôi được gọi đến đồn cảnh sát làm biên bản nghicung.

Cảnhsátnóivớitôi,đãtìmđượcthithểcủaLưuĐàovàHoàngLỗitrongchiếchòmởcănphòngđểđồđó.

Đếnbâygiờmớibiếtngườicongáiáođenđó,thựcracôtacólailịchlàmộtngườiđãtừngmắcbệnhthầnkinh.

Page 153: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Khicôtavừatrònmườihaituổi,chịgáicôtacómộtlầnchơitròtrốn tìm rồi bị mất tích, năm ngày sau thì thi thể của chị cô tađượctìmthấyởbênbờsông.

Kếtquảkhámnghiệmchobiếtcôtabịhiếpchết.

Từ đó đến nay bệnh của cô ta càng thất thường. Mãi đến khimườitámtuổicôtamớihồiphụcvàđượcraviện.

Đâycólẽlànguyênnhânvìsaocôtalạilàmnhưvậy.

“Nhưng tại sao cô ta lại chọn những người trong công ty cácanh?”

Lờicủacảnhsátđãlàmchotôikhôngnhẫnnạiđượcnữavàcườiđaukhổ.

“Cólẽlàdosốcủacácanhkhôngmay,hoặclàdobảovệtòanhàcông ty các anh thường hay ngủ gật, hoặc là do những ngườicôngtycácanhthíchlàmthêm”.

Khôngcầnbiếtnguyênnhântạisao,nhưngbâygiờổnrồikhôngcầntracứunữa.

Rốtcuộc,ngườicongáiáođenđóđãthảdượcphẩmvàothứcăncủa chúng tôi, thuốc đó đã được kiểm định, là một loại dượcphẩmkíchdụcbìnhthường.

Dù đó chỉ là một loại dược phẩm kích dục bình thường, thế màchúng tôi lại tự khoe mình là một người văn minh ở thành đônày,mứcđộđiênloạnđếnthếlàcùng.

“Súcsinhđiênloạnvàđivớidụcvọng,nuốttrítuệvàlươngtri”.

Đâychẳnglẽlàloạisúcvậtvàdụcvọngxấunhấtđãẩnnấptrongtimnhânloạihaysao?

Page 154: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Nó có sức mạnh như vậy, thêm một chút mê hoặc là có thể vẽđường cho hươu chạy được rồi, nó có thể nuốt chửng tất cả trítuệvàlươngtrinhânloại.

Kếtquảnhưvậylàdotrảiquamộtquátrìnhđángsợnhất,cànglàmchongườikháckhủnghoảngthêm.

Sau khi sự việc đó xảy ra, tôi rời khỏi đô thành hoa lệ này, đếnsốngởmộtthịthànhnhỏyêntĩnhhơn,ởnơiđócóthểtìmđượcnhữngconngườicónhântínhhơn,vàyênbìnhhơn.

Hyvọngrằngsaunhiềunăm,tôicóthểquênđiđượccâuchuyệnđó,khôngkhơilạichoainhữnghồiứcđángsợđónữa.

Câu chuyện trốn tìm vừa qua đi, tiệc cưới của Trác Tịch Đồngvừa xong, thì Hồ Tử đã nhận được tin dữ là ngay đêm tân hônanhấyđộtngộtchết.

Khôngkịpdặndòngườithân,HồTửlậptứcđếnnơiởcủaTrácTịchĐồng.

Nơi đó là tòa nhà lộng lẫy đêm hôm trước vừa diễn ra ca múanhạc,trongmộtđêmnóđãbiếnthànhnhàcóma.

Pháp y khám nghiệm tử thi bước đầu nhận định rằng, do TrácTịchĐồngtrảiquaquátrìnhsợhãiquásức,dẫnđếnbệnhtrầmcảm,lạikhôngđượcđưađichữakịpthờidovậybịchếttạinhà.Tínhthờigianbịchếtkhoảngmườihaigiờ.

Hồ Tử suy nghĩ một lúc và nhận định rằng đó là thời gian mọingườiđãravề.

Ngay cả anh và nhân viên an ninh cũng không rõ lý do tại sao,KiềuQuânÁvợcủaTrácTịchĐồnglạikhôngcónhà?

PháthiệnrathithểcủaTrácTịchĐồnglàmộtngườicôngnhân

Page 155: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

quétởhồ.

HồTửtrầmngâmtronglòngtínhtoán,cóthứgìđángsợ,sợđếnmứcTrácTịchĐồngphảibỏmạngsao?

SựviệcnàysẽcóliênquanđếnKiềuQuânÁ,côtalàmộtngườicon gái trói gà không chặt, thì làm sao có thể làm cho tim củaTrácTịchĐồngsợnhưvậyđược?

Haylàmột sựbiểu hiệntìnhcảm màđã làmchoanh tasợ đếnchếtsao?

Cách nghĩ của Hồ Tử và cảnh sát nhân dân không giống nhau,mọi người đang nghi ngờ ngoài Kiều Quân Á có lẽ còn có tòngphạm.

Thậtmaysao,bênngoàikhubiệtthựcaocấpcủaTrácTịchĐồngcólắpmáyquaycamera,cảnhsátkiểmtralạicảnhquaynhữngngườitốihômtrướcđãravàonhàTrácTịchĐồng,thậtkỳlạ,saukhi khách rời khỏi nhà Trác Tịch Đồng, mãi đến ngày hôm saungườiquétdọnđómớiđếnthămhỏi,làmộtngườicóthểravàonhàTrácTịchĐồngbấtkỳlúcnào.

CũngcóthểnóiđâylàngườitốiquađãởlạinhàTrácTịchĐồng,chínhxáctrongnhàchỉcóTrácTịchĐồngvàKiềuQuânÁ.

Nhưng đến hôm nay Trác Tịch Đồng đã chết rồi, nhưng KiềuQuânÁcũngkhôngthấydấuvếtđâu.

HiệntượngnàylặplạicâuchuyênnhảylầucáchđâymấynămcủaTầnMỹDĩnh,pháthiệnramộtsốcảnhgiốngnhau,trongđótrênmộttấmảnhcóghichữ“KháchphòngKiềuQuânÁ“.

BâygiờđãchứngminhrõkháchcủaphòngTầnMỹDĩnh,chínhlàtânnươngmấttíchnàyđây.

Page 156: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Lần này Hồ Tử để lưu lại trong lòng nhiều hơn, con mắt nhạybéncủaanhcũngkhôngthuađồngnghiệpcủaanhtađâu.

Trựcgiácmáchbảoanhlà,sựmấttíchcủaĐàoTửcũngcóliênquanđếnKiềuQuânÁ,anhnhấtđịnhphảiđiềutrađếntậngốc.

Saukhiđivàobộphậnbiêntập“Báocáo”,HồTửlậptứcđithẳnglênphònglàmviệccủaĐàoTử.

Nơiđâyđúngthậtlàmộtnơiuyênbáccủasưchị,bâygiờthìnóyêntĩnhquá.

MởmáytínhcủaĐàoTửra,HồTửcẩnthậnxemtỉmỉnhữngvănkiện của Đào Tử, anh đang tìm một số dấu vết chứng từ lờ mờ,khôngbiếtchịấycólưulạiđầumốichoanhxemkhông.

Trong kẹp tài liệu “Tần số thị giác” Hồ Tử xem qua mấy giây,thấykhôngcógìkhácthườngliềnmởtiếptàiliệukhác.

Kẹp tài liệu tần số thị giác của Đào Tử hầu như chỉ có cô ta tựchỉnhlýlạinhữngtàiliệuquayphimphỏngvấn.

Chịấyquảthậtlàmộtngườihếtmìnhvìcôngviệc,HồTửcũngítnhiềuảnhhưởng.Dovậy,anhnhấtđịnhphảicứuthoátchochịấy!Đúng,phảicứuthoát!Chịấybâygiờnhấtđịnhđangrơivàocảnhhoạnnạn!

Saukhikimđồnghồtầnsốthịgiácđangnhânramệnhdanh,thìtoànthânHồTửratrướcmànhình.

Mấy giây sau, anh không chịu được đã phát run lên, khó màtưởng tượng được, do trong tần số thị giác đó đã ghi lại đượcđoạnbứcvẽkinhhãiđếncựcđộcủaanh.

HồTửnhìnthấymộtngườicontraigiốnghệtanh,đãbópchặtlấy cổ của Đào Tử, biểu hiện của anh ta rất tàn ác, không nghi

Page 157: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

ngờgìnữa,ĐàoTửchếtrồi.

NhìnthấycảnhđaukhổcủaĐàoTử,HồTửcămphẫnnắmchặtnắmđấm,trongmồmlẩmbẩmchửi:

“Đồchếttiệt,aiđãhoátrangthànhtôiđểgiếthạingười?”

Trênmànảnhvẫnhiểnthị,cảnhhãihùngđó,tronglòngHồTửsợđếnnhoàcảmắt,anhkhôngdámxemtiếpnữa,chẳnglẽchịấycuốicùngbịgiếtchếtrồisao?

Tronglúcngàncântreosợitóc,ngườimôphỏngđóbỗngdừngtay, mắt của người đó bỗng nhiên đờ đẫn, giống như hệ thốngđườngdâybịngắt.

Hồ Tử nhìn thấy Đào Tử như muốn nhảy ra, nhưng khi chị ấyvừađộngngườimộtcái,liềnbịngườimôphỏngđókéolên.

Trong lúc này, Hồ Tử sợ quá kêu lên. Anh há hốc mồm, lẽ nàongười đó đã sao chép nguyên bản người của anh, sang ôm lấyĐàoTửvànhảyrangoàicửasổ.

Họkhôngrơixuốngdưới!

Hồ Tử khẳng định. Tuy đã ra ngoài cửa sổ, bức hình chỉ quaykhoảnghaigiây,nhưnganhcũngnhìnrõlàngườimôphỏngđóđãxáchĐàoTửtrèolênváchtường.

Nếunhưkẻphạmtộilàmộtngườibìnhthường,thìđiềuđóthậtkhólýgiải,anhtacóthểsẽrờikhỏihiệntrườngngay.

Người có thể bay lên mái nhà trèo lên tường, chỉ có siêu nhânmớilàmđược,hoặclàngườimáyrồi!

Ngườimáy?

Page 158: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

HồTửtiếptụctìm,anhnghĩngayđếnmạngvitính,xemđếncáctin tức, cho biết có một nhà khoa học quái dị đã tuyên bố rằnganhtacóthểchếtạođượcngườimáytrínănghủydiệtnhânloại.

XemlướtquanhanhIE,HồTửdựavàonhữnghồiức,nhậpvàomấydữliệuliênquan,tìmravôsốcáctrangmạngkhác.Mộtcáitênngherấtquen,vôsốnhữngtintứchiệnlêntrướcmặtanh.

TầnXuyên?!

Đúngrồi,đúnglàconngườinàyrồi!

HồTửthunhỏphạmvilụctìm,gầnđúngvớicácnhàkhoahọcnhưTầnXuyênđểtiếnhànhđiềutra.

Mộtpháthiệnđầyđủ,khiếnanhgiậtmình,sựkiêucăng,hiểmđộc, nhà khoa học thiên tài Tần Xuyên, muốn chế tạo ra ngườimáykhôngthíchgiốngngườibìnhthường,biếnhoáratínhcáchcó thể thích ứng được với người cần giao tiếp. Giống như thuậtđánhvàolòngngườicủabộtiểuthuyếtvõhiệp,khôngcóaighétnó,bởivìtồntạitrongnómộtthuậtcóthểthíchứngđượcvớitấtcảnhữngđốiphươnggiaolưuvớinó.

Cáiđángsợnhấtlà,loạingườimáynàyđạtđượctrìnhđộcaolàtuỳtheothờiđiểm,nócóthểthayđổihìnhtượngvàtínhcách.Thuậtnóngchảycủanócóthểnhưthật,mặcdùdiệnmạo,giọngnói, các chi tay chân, khí chất, đều không khác mấy so với conngườithật.

Màu đen đó làm nền cho trạm mạng nguy hiểm, Hồ Tử mộtmìnhxemlờiđểlạicủaanhtakhiphátminhrangườimáyđó.Tỉlệđồngýkhôngđếnmườiphầntrăm,nhữngngườigiaolưuđóđềulànhữngphầntửđiên,khôngcóaichođâylàcâuchuyện.

HồTửhoangmang,nếunhưngườimáycóthểgâynênsựkiệnkhủng bố như thế này thì trước đây rất nhiều điều nghi vấn

Page 159: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

khôngthểgiảithích,giờđâycóthểtìmđượcđápán.

Góc dưới nhất của trạm điện, Hồ Tử bất ngờ phát hiện ra, TầnXuyên lưu lại địa chỉ của phòng thực nghiệm. Có thể anh tamuốnđểchonhữngngườitrênthếgiớibiếtđến,cátínhquátảinhư vậy, cũng có thể hơi phí hoài tài năng không gặp cơ hội, ứđọngmãimãi.

Saukhighiđượcđịachỉcủaphòngthựcnghiệm,HồTửxemlạicảnh sợ hãi trong lòng, nhưng chỉ trong mười mấy giây. Anhcảmthấycómộtcáigìđómãnhliệt,nhấtđịnhcầnphảibiếtvềTầnXuyên.

Nhưng chỉ có một mình anh đi, tất cả những gì nghĩ trước đâyđềukhôngchứngthực,HồTửkhôngthểlấynộidungcủatầnsốthịgiácđểcôngbốchocảnhsát,nhưvậychỉlàmchoanhthêmrắcrối.

NgẫunhiênđiđếnphònglàmviệccủaĐàoTử,HồTửkhoácáogió, và nửa đùa nửa thật với đồng nghiệp “Tôi ra ngoài phỏngvấn,nếuhaimươitưgiờsaumàkhôngthấytôivề,thìgiúptôibáocảnhsátnhé”.

Không đợi đồng nghiệp trả lời, Hồ Tử liền vội đi ra ngoài cửaphòngbiêntập.

Page 160: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

SIV.Loénhanh

aukhingồixehơnmộttiếngđồnghồ,HồTửhỏirấtnhiềungười,cuốicùng cũngtìm đếnđượcphòng thựcnghiệm ở

gầnnhàdân.Trêncửacủaphòngthựcnghiệmcóbiểnđềlà153!Vòngquanhđóđềulànhàcủadânở,nhìncănnhàcũnát,HồTửkhôngdámtin,đâylại làtrạmthínghiệmcủaTầnXuyên“Độcmãđơnphươngchếtạo”.

Chầnchừmộtlúc,HồTửquyếtđịnhvàogõcửa.Khôngcóaitrảlời, anh không đợi được nữa liền chạy sang một nhà người dânbên cạnh để hỏi. Có một cụ già, đen, gầy ra mở cửa, người gùcònggầynhỏ,nhìnbàcụgiốngnhưbàđồng.

Hồ Tử quyết định tiến vào, lễ phép chào hỏi “Chào cụ, cháu làbạn của Tần Xuyên nhà bên cạnh, cháu đã gõ cửa nhưng hìnhnhưkhôngcóaitrongnhà...”.

Khôngngờcâunóichưahết,bàcụphẩyphẩytayđuổirangoài“Đira,đirađi!Chúngtôikhôngquenngườiđó!”

Chó của nhà bà cụ cũng sủa inh ỏi lên, Hồ Tử không nhẫn nạitiếpđượcnữa,lạihỏi“Cháuchỉmuốngặpanhtamộtchútmà,banngàyôngấythườngkhôngcónhàhaysaohảcụ?”

“Ông ta đã hơn nửa năm nay không thấy ra ngoài rồi, nếu anhmuốn vào đó phải đi cửa sau, đừng ngây ra đó nữa”. Bà cụ nói,giơcánhtagầychỉchoHồTửcửasauvườn.

Hồ Tử nóng ruột, lại hỏi tiếp câu cuối “Cụ có thể nói cho cháubiếtlàthườngngàycóaiđếntìmanhtahaykhông?”

BàcụlẩybẩyngướcmắtnhìnHồTử,chỉnóimộtcâungắngọn“Lúcvàolànữ,lúcralànam,cănnhàđóthậtđángsợ”.

Page 161: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tronglòngnghĩmuốnđixemthựchưnhưthếnào,HồTửcảmơnbàcụxong,nghetheolờibàcụnói,HồTửđiraphíavườnsaucănnhàTầnXuyên,ởđóquảnhiênanhpháthiệnracócánhcửakhéphờ.

Saukhiđãvàođượctrongnhà,HồTửnhậnthấytrongnàythậtkhácbiệtvớithếgiớibênngoài.TầnXuyênđãbốtríbàyđặtnơiđâylàvươngquốcthínghiệmcủaanhta!

Đậpvàomắtlàvôsốnhữngdâyđiện,mộtmànhìnhtođồsộchekínbứctường.HồTửvừasợ,vừatừtừtiếnvàobêntrong.

Giữa căn phòng bỗng nhiên, anh nghe thấy có âm thanh đangbò,rấtkháclạ.HồTửđứnglạilắngtainghe,âmthanhđóngàycànggần,giốngnhưđộngtácbòcủaconrắntrênmặtđất.

HồTửkhôngphảilàkhôngsợ,nhưngtrongtìnhcảnhnày,khiếnanhcảmthấynhưđangbịkhủngbốtinhthần,cũnggiốngnhưkhi ma nữ xuất hiện trong đoạn phim, trong căn nhà cũ nát,đangbòxuống!

Khôngcóthờigiansợhãithừanhưthế,HồTửđãtậnmắtnhìnthấy toàn thân cô gái, đang bò rất nhanh trước mắt, cô tanghiêngđầumộtcái,trongmắttoànlàmàutrắngkhôngcóconngươi,HồTửsợ,lùivềphíasaumấybước.

Cáikhiếnanhấysợnhấtlà,diệnmạokhuônmặtcủacôtagiốnghệtKiềuQuânÁ,cóthểlàcôtakhôngnhìnrõanh.

HồTửmạnhdạnnhảyquachỗcôtađangbò.Vàomộtcănphòngrấtlộnxộn,cuốicùnganhcũngthấtthanhkêulên,cảnhtrướcmắt không thể chịu nổi nữa, trong đó toàn là lông xương lổnnhổn!

Trongcănphònghỗntạpđó,HồTửnhìnthấyrõrànhrànhKiềuQuânÁđangõngẹotrênsànđất,trêncơthểchỉthấykhuyếttay,

Page 162: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

thiếuchân,đôimắtthìmù,nhưngtấtcảthứđóđềulàđồthựcnghiệm.

Nhìn những hình người nộm này, Hồ Tử bị một trận sợ hãi.Trongphútchốcanhlấylạibìnhtĩnh,vìanhđãtìmthấysưtử.

Haimắtbịbịtkín,chântaytróibuộc,đẩyvàotronggóc,HồTửnhảy qua người máy tàn khuyết đó, lao tới cởi trói cho Đào Tử,nói:

“ĐàoTử,chịđừngsợ,emđếncứuchịđâyrồi!”

Lúc này mặt của Đào Tử đã tái nhợt, cô yếu quá không thể nóiđượcralời.

HồTử,trướckhirờikhỏichỗđóđãkịptróiconquáivậtlại,rồicõngĐàoTửchạyrakhỏicănphòngthựcnghiệm.

ĐàoTửngồibêncạnhláixe.Côkhôngđủsứcđểkểlạitỉmỉnữa,mấyngàynayrốtcuộcđãphátsinhranhữngvấnđềgì,chỉkhekhẽnóivớitàixếHồTử“EmđừngđitìmKiềuQuânÁnữa,TầnXuyên đã biến cô ấy thành một siêu nhân chỉ biết đi hại ngườikhác...!”.

HồTửkhôngbắttiếpcâuchuyệncủaĐàoTử,màchỉnói“Chịạ,chịnghỉngơiđi,emsẽláixeđưachịđếnluônbệnhviện,sauđómớiliênlạcvớingườinhàcủachị”.

Từ từ nhắm mắt lại, Đào Tử hít một hơi thật sâu, cuối cùng côcũng được giải thoát khỏi căn nhà thực nghiệm đáng sợ, màtrướcđâyítphútcôcứtưởngphảibỏmạngtrongđó.

Liên lạc với người nhà của Đào Tử xong, Hồ Tử liền quay vềphòngbiêntập.Anhtiếptụctrấntĩnhlại,nghĩnênlàmnhưnàotiếpsauđây?KhôngđitìmKiềuQuânÁ,thìcôtasẽlạiđigiếthạingườikhácsao?

Page 163: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

HiểnnhiênlàHồTửkhônglàmnổi.AnhngồitrongphòngđăngMSN,nhìnthấycómộtvịlàmthủtụcbáotửchoTrácTịchĐồngvừaxong,HồTửliềnnóichuyệnphiếmvớingườiđóvàmờigặpmặtmộtlầnsẽnóichitiếthơn.

Không ngờ, vừa mở mục hội thoại ra, lập tức màn hình bị đenkịt,trênđóphátracâunóinghenghêrợncảngười...

“Anhchorằnganhtrốnđượcsao?”.

Hồ Tử toàn thân co rúm lại, anh nhìn mục hội thoại đó khôngngừng chuyển đến một loạt chữ, tốc độ rất nhanh, cho dù đốiphươngphụcchế,dánlêncũngkhôngnhanhđượcnhưvậy.

Nhưbịdồnvàochỗchết,HồTửđẩychânnhưngkhôngđẩynổi,anhnhưhítphảimộtkhílạnh,ngẩngđầulên.

Đâylàbứcthưthậtkỳquái,bứcthưcótênlà“Loénhanh”,ngườigửithưlàmộtđịachỉrấtlạ.

“Hồtiênsinh!

Xin mời anh tham dự hoạt động “loé nhanh” của chúng tôi, xinmangtheomộtcâynến,đúngchíngiờtốituầnthứtưnàytậptrungtạilâuđàiAnPhúc,đốtnến,tắtnếnngườiloésáng.Tấtphảiđến,khôngđếncảnhàchếtkhôngyên,đaukhổcảmộtđời.

Ngườitổchức”.

Làngườinàomàviếtnộidungthưácnhưvậy?Khôngphảinhưvậy,nhấtđịnhkhôngphảilàngườibìnhthường.

Tuầnthứtư,hômnaychínhlàtuầnthứtư.

Lâu đài An Phúc, chính là tòa nhà ngay cạnh tòa nhà tôi đangngồi. Chẳng qua, văn phòng công ty chúng tôi trên cùng, liếc

Page 164: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

mắtnhìnlàcóthểnhìnthấysôngHoàngPhốvàhònngọcphíađông.Tầngbốn,tầngbốnđó...tôithấyrùngrợnhếtcảngười.

Bởi vì liên quan đến công việc của tôi, hàng ngày tôi phải nhậnđiệnthoại,vănkiện,bưukiệnrấtnhiều.

Tôicóthóiquensaukhiđếnlàmvàtrướckhiravềđềumởhòmthưrakiểmtra.

Đúnglúctôixemđếnbứcthưnày,mọingườitrongphòngđãđigầnhếtrồi,chỉcònlạitôivàLạpLạp.

Cuối tháng gần đây, các bản thảo phỏng vấn tích lũy trong taytươngđốinhiều,khôngthểkhônglàmthêmgiờđểchỉnhlý,LạpLạplàtrợlýbiêntậpcủatôi,đươngnhiênlàphảichịukhổcùngtôi.

Tôi và Lạp Lạp có mối quan hệ tương đối đặc biệt, cách đây bathángtôivàcôtavẫncònlàngườiyêucủanhau,bâygiờthì làbạnbìnhthườngrồi.

Tôinói“LạpLạp,côsangđâymộtchút”.

LạpLạpcholàtôipháthiệnrasơđồcóchỗsai,quaysangphíatôitrợnmắttoànlòngtrắng.

Kiểulộnlòngtrắngmắtcủacôtarấtcao,nhiềuđếnmứckhôngthấylòngđenđâu,chỉthấyhailỗtoànlàmàutrắng.

Mọingườimàthấyrợnhếtcảchântóc.Tôinói“Côsangđâyxemnày,tôinhậnđượcmộtbứcthưthậtkỳlạ”.

LạpLạpxemxongbứcthưđó,khôngnóimộtlờinào.

Tôinói“Cônghĩgiúptôiđi,aicóthểnhànrỗimàlạigửichotôinhưnày?”

Page 165: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Đi mà xem, tôi không biết”. Giọng nói của Lạp Lạp hơi châmchọc,ýcườitôilàthằngnhátgan.

“Không phải là tôi không dám đi, tôi muốn biết đây là ác ý gìthôi,tôisẽvuivẻđi,đểtránhcạmbẫycủangườikhác”.

“Mượncớ”LạpLạpnói.“Anhvốnvẫnlàngườinhưvậymà,làmcáigìcũngcọpvòivào,đóchỉlàmượncớchomìnhmàthôi”.

Tôi nhìn Lạp Lạp đang bắt đầu lấy chuyện nọ xọ chuyện kia,muốnlàmcăngchuyệngiữahaichúngtôi,vộidùnglờiđểápđảolờicủacôtađi,tôinói.

“Đithìđi,đóchỉlàởtầngbốnthôimà,saomàkhôngtớiđược”.

“Anhxemlạianhxem,ngaycảlờinóicũngphátrun”.

Lạp Lạp vỗ vỗ lên vai tôi nói “Anh yên tâm, tôi sẽ đi cùng anh,khôngđểchomanữlàmhạianhđâumàsợ”.

KhiLạpLạpnóiđếnhaichữ“manữ’,côtacốnóitogiọng,ýlàcôkhôngsợvàkiênquyếtchiếnđấuđếncùng,nhưngtôingheđếnhaitừnày,tronglòngrunlên.

“Bây giờ mới bảy giờ hai mươi phút, còn những một tiếng bốnmươiphútnữa,vẫncóthểkịpvềnhà,chúngtaởlạicôngtytìmquáncơmănchonobụngđiđã,vàđiđếnmộtcửahàngmuacâynến,rồisauđóquaylạicôngtyđợiđếngiờ“loénhanh”đó”.

Khichúngtôiđirakhỏicôngtyvẫncònchàongườibảovệ,vậymàthậtlạ,bâygiờquayvề,lạikhôngthấyanhtađâurồi.

Tôiđivàotrongcổngnhìnđôngnhìntây,LạpLạpnói“Cóphảianhmuốntìmngườibảovệởđâuphảikhông?”

“Đúng rồi, khi đi ăn cơm, tôi nghĩ là anh ta ở đây để giúp mọi

Page 166: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

ngườiđếnchơi“loénhanh”,thếmàbảovệlạinhưnày,xemra...”Tôitựcườimộtmình.

“Cólẽtôilohộngườikhácrồi!”

“Vậythì,ngườitađếnđâyhoạtđộng,trướctiênlàphảiquacổngbảovệ,trìnhbảovệ”.

“Nóinhưvậy,anhvẫncholàhoạtđộngđólàthậtsao?”LạpLạptrợnmắthỏi“Anhnóixem?”.

Tôi không nói lời nào nữa, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, “loénhanh” bình thường là hoạt động trên mạng, không phải kiểunhữngngườikhôngquenbiếtcùngđếnmộtđịađiểmcốđịnhđểtổchứcgìcả.

Chúngtôiởtrêntầngbốn,cóthểnóiđâylàtầngđểhoang,khônggiốngnơilàmvănphòngchútnào,nhưngcómộtsốcôngtythuênơinàylàmkhochứa.

Nếu như bảo vệ mà xếp sắp tất cả những thứ hỗn tạp này vàokho,thìquảlàvấtvả.Đólàcôngviệccủabảovệphảigánhtráchnhiệm. Thật khó nói, “loé nhanh” đó chỉ là câu nói mượn cớ,chẳnglẽđâylàýđồ,giữabảovệvàbọntrộmcắpởngoàicấukếtvớinhau?

Tôilắcđầu,nếuthậtnhưvậy,thìhọđừngcókéotôivàochuyệnnày để làm gì, nhưng còn một khả năng khác nữa, bảo vệ có lẽđangđituầntraởcôngtykhácchăng.

Nhưngnếucóđituầntrachỗkhác,chẳnglẽlạilơđãngmàquênđóngcửanhưvậysao?Mộtkhảnăngcuốinữalà,cóthểbảovệ...bịbọnngườiđógiếtmấtrồi...

Đèntrongtòanhànàyhơitối,phíasaulưngthấpthoángcócơngióthổiqua,làmkhômồhôisaulưngáo.Tôisợkhôngchịunổi,

Page 167: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

thầm cười trong lòng, đây chẳng phải mình tự dọa mình sao?Cảmgiácgióthổitrênđầurìràonhưhuýtsáo.

“Saocầuthangmáylạiđilêntầnghaimươiba?”LạpLạpnóithìthào,bấmnútcầuthangđixuống.

Tầnghaimươiba?Đólàtầngtrênnhấtcủatòanhà,cũnglàtầngcó văn phòng của công ty chúng tôi, khi chúng tôi đi xuống ăncơm,vớilạitrongthờigianđótấtcảmọingườitrongtòanhàđềuđihếtrồi,vậycònaiđilêntầngđónhỉ?Tronglòngcảmthấykỳquặcquá.

Haimươiba,haimươihai,haimươimốt,...ba,hai,một,cánhcửacầu thang được mở ra, bên trong không có ai cả, tôi và Lạp Lạpđềunhìnvàođó,mắtchúngtôihiệnlênvẻnghingờ.

“Đilênthôi!”Tôigiảbộmạnhdạnbướcvàocầuthang,bấmnúttầnghaimươiba,cườinhạt.Tôinói“Cólẽbảovệbiếtchúngtasẽđilêntầngđóđểhứnggiómùathu”.

LạpLạpkhôngnói,cũngbướcvàocầuthangcùngđi.

Cầuthangtừtừđilên,LạpLạpbỗnggiơtaybấmlêntầngbốn,tôigiậtmìnhnói“Côlàmgìvậy?”.

LạpLạpvẻmặtvênhváo,nói“Chẳngphảianhmuốnđilênđóđểxemsao?”

“Tôi...”,tôichưanóiđượclờinào,thangmáyđãdừngởtầngbốn,cánhcửatừtừmởra,hiệnramộtkhônggianđenngòmngòm.Tầng bốn từ trước tới nay vẫn không có đèn, tôi liền bấm nútđóngcửacầuthangmáylại,nói“Cógìđángxemđâuchứ,thôiđilênthôi”.

Nóinhưngkhôngtránhkhỏingắtquãngvìrun,nóitiếp“Xemrõlàaiđãgiảlàmma?”

Page 168: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Cửacầuthangmáyđượcđónglại,cầuthangtiếptụcđilên,ánhmắt của Lạp Lạp vẫn trợn trắng như trước, nhìn vào cánh cửacầuthang,tôigiậtthóttimnói“LạpLạp,cônhìngìvậy?”.

“Không,khôngcógì”.LạpLạpquaylạitrảlời,mắtvẫntrắngdã.

Cólẽ,cánhcửacầuthangcókẽhở,dovậyLạpLạpđãnhìnthấygìchăng?

Tầngbốnnàytrướcđâycótruyềnthuyếtkểlại,lúcnàocũngintrong đầu tôi, nơi tòa nhà An Phúc này, từ thời Diên Sinh chưabaogiờcóđượcanninhtốt.Chonênkhôngcótầngbốn,màgọilàtầngF,tầngnàykiếntạobaogiờcũngthấphơncáctầngkhácrấtnhiều,cólẽdomáymóclàm,lắphệthốngđiềuhoàcựctoởgiữatòanhà,hệthốngphốiđiệnnướcvàmáyphátđiện,vv...

Dođónơinàytrởthànhmộtnơitươngđốiđặcbiệt,cóhệthốngcáchâmrấttốt.

Trướcđâychịutráchnhiệmduytrìbảodưỡngmáymóclàmộtông lão, sáng sớm ngày nào ông cũng phải đi kiểm tra một lầnquanh đó, phát hiện ra kim đồng hồ trên bàn lực ép chỉ khôngđúng,ôngliềnmởốnggióởgiữarađểkiểmtraxem,chợtrơiramộtcôgáichỉcònnửathân,nóilàcònnửathânlàbởivìnửakiacũngtìmthấyởtrongốngdẫndầucủaphòngphátđiện.

Saukhixảyravụánlykỳđó,ôngcũngxinnghỉhưuluôn,nhữngcâuchuyệnkỳquáitrongtòanhànàycứliêntiếpphátsinh.

Mấy người bảo dưỡng duy trì máy móc sau này cứ luân phiênnhauvàobệnhviệntâmthầnhết,nhữngngườiđếnthuêphòngởđâycũngdầndầnítđi.Mãiđếnmấynămtrướcđây,mộtnhàbuônbấtđộngsảnmualạitầngđó,vàtusửalại.

Thiếtbịmáyđiệnbịchuyểnxuốngtầngdướinhất,nhữngphòng

Page 169: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

trốngđóđượctusửangănra,cảitạothànhvănphòngtầngthấp,chothuêvớigiárấtrẻ,tòanhàlạihưngthịnhtừđó.

Nhưngkhôngđượcbaolâu,mộtsốcôngtytrongtầngbốnđólạilàm cho mọi người hoang mang, nguyên nhân là có một ngườitênlàĐơnPhồnlàmthêmgiờ,đãnghethấyngoàiphòngrửataycóngườiđangrửataymặcdùchẳngcóaiởđó.

Những người khác cũng kể như vậy rất nhiều, mấy năm trướcđâyônglãobảodưỡngmáymócđóphảinghỉhưucũngvìquásợnhưvậy,nơingàyxưađểmáygiólàmmáyđiềuhoàởgiữachotầngnhà,thìgiờđâyđượccảitạothànhnơivệsinh,cũnglànơitrướckiađãtìmthấythithểnạnnhânởđó.Cáccôngtyđếnđâythuêngàycàngítđi,lạibỏhoanglầnnữa,chuyểnthànhnơilàmkhochứa.

“Ngâyrađólàmgì”,LạpLạpkéotôiđi.“Khôngphảianhmuốnđibắtkẻtrộmsao?”.

Đãđếntầnghaimươirồi,tôivừabướcđượcnửabướcrakhỏicầuthangmáy,LạpLạpmắtsángtaynhanh,đẩytôimộtcáivànói:

“Anhcònmuốnlàmcáigìnữa,nhưlàrơimấttimrồisao?Đúnglàanhsợrồisao?”.Nóirồimôicôtaconglên,lộranụcườigiốngnhư người thời cổ. Tim tôi bỗng đập mạnh, trên nóc cầu thangmáynhưcóluồnggiómạnh,lạnhthấuxương.

Lạp Lạp kêu lên kinh ngạc “A”, da đầu tôi co chặt lại, hai chânmềmnhũnra,ngườidựavàothànhcầuthang.

LạpLạpnói“Hỏngrồi,quênkhôngđemchútđồuốnglênđây”,connhađầuchếttiệtnày,trongkhisợkhôngcógìuốngthìlàmsaomàkêutovậy.

Tôitừtừthởra,lúngtúngcười,cũngrấtxấuhổkhinóira,sợcôtacholàđồnhátgan.

Page 170: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Đènngoàihànhlangbậtsánglên,cáccôngtykhácđềuđãđóngcửa,máyvitínhcủatôivàLạpLạpvẫnbậtsáng,tấtcảvẫnnhưcũ,hìnhnhưkhôngcóaiquachỗnày,làdotôilobòtrắngrăngrồi.

LạpLạpnhìnđôngnhìntâyrồiliếnthoắngnói“Kẻtrộmđâu?Kẻtrộmđâurồi?”,vừanóivừacười.

Tôi thật không muốn ngồi lại bên bàn nữa, cái cô bé này, mởmồmralànóinhữnglờiquáquắt,thậtkhôngbiếtthươngngười.

Tôi nói “Lạp Lạp, cô đừng làm tổn thương tôi nữa, tôi mà nhátgannhưvậysaotôicóthểlàmquảnlýđượcchứ,cônghĩxemcókỳ lạ không, vô duyên vô cớ cầu thang máy lại tự động đi đếntầnghaimươibasao?”

“Chẳng lẽ anh làm thêm giờ, mà người khác lại không biết làmthêmgiờsao?”LạpLạpnói.“Khôngchừngcóngườinàođóquêntàiliệuquaylạilấy”.

“Lấyxongthìhọphảiđixuốngchứ,côxemxembâygiờtầngnàycóngườikhông?”.

“Đều yên tĩnh như vậy, chỉ có phòng chúng ta là đèn sáng, bâygiờ đương nhiên là không có ai rồi, mọi người đã đi hết từ lâurồi”.

Tôi nói “Lạp Lạp, cô nói như vậy không lô-gích chút nào cả,người ta đương nhiên muốn đi xuống thì phải đi cầu thang,nhưnghiệntạichúngtalạiđangởtrongcầuthangnày,vậythìngười đó sẽ không thể vận chuyển cầu thang lên được, đúngkhông?”

LạpLạpnghetôinóivậy,mặtbỗngđổisắc,đứngdựavàotôi,nói“HồTửanhđừngdọatôi,tôi...,tôisẽkhôngsợ”.

Page 171: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Ainóicôsợđâu,côkhôngnhátgannhưtôimà”.

Nhântiệncơhộiđótôichọcghẹocôta,LạpLạplạitrợnmắtnhìntôi,khiếnngườitôitoànthânnhưbaybổng.

Tôi đốt một điếu thuốc lá, mở cửa sổ ra, đêm đầu mùa thu ởThượngHảivàmùahạkhôngkhácnhaulắm,giókhôhanhthổikhô căn phòng ẩm ướt này, khí nóng đó khiến cho lòng ngườicảmthấyấmáplạthường.LạpLạpcầmbaothuốccủatôi,lấyramột điếu, nói “Hồ Tử, tôi nghĩ đến, có lẽ chúng ta đi bằng cầuthangvậnchuyểnhàngđi,mọingườilênvậnchuyểnhàng,bảovệ phải mở cầu thang cho họ, đúng rồi, nhất định như vậy rồi,vậythìngườibảovệđóđangởtrongcầuthangvậnchuyểnhàngrồi,chonênchúngtađếnkhôngthấyanhtađâu”.

“Nghĩlànhưvậy”.Tôihítmộthơithuốc,tôinhìnánhđènneonlấploéngoàicửasổ,từtừnóiralờinghivấntronglòng:“Lúccầuthangdừngởtrêntầngbốn,cóphảicôđãnhìnthấygìkhông?”

“Tôi...”LạpLạpấpúng,nói“Tôibịhoamắtrồi”.

“Rốtcuộccônhìnthấygì?”,tôihỏidồndập.

“Đùi,mộtcáiđùicủacongái...”GiọngcủaLạpLạptrởnênkhàngiọng,âmthanhnhưbịtắcnghẽntrongcổhọng.“Mộtcáiđùitrơtrọi”.

“Cônóigì?”Tôirợnhếtcảtócgáy.

“Cólẽ,đólàphụctrangmốtcủamanơcanhnàobịthiếu”.

Cóthểlắm,theotôiđượcbiết,trongtòanhànàycónhữngmáynhàchếtạongườigiảchocácnhàtạomốt,họđãthuêtầngnàyđể làm kho chứa những nguyên liệu chế tạo, họ chất đống ấychứ. Theo cái kiểu sắp xếp lộn xộn của ban quản lý ngày trước,chuyệnrơivãilungtungđólàbìnhthường.

Page 172: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôi cười thầm, và vứt mẩu thuốc lá trong tay đi, nói “Lạp Lạp,bâygiờchắckhôngphảimộtmìnhtôisợnữaphảikhông”.

LạpLạpkhôngnóigì,cúiđầunhìnxuốngbàn,điếuthuốctrongtay,tànthuốcđãcháydàira.

Tôinói“LạpLạp,giờcôđilàmgìthìlàmđi,chíngiờnhanhđếnđó,chúngtađừngtựdọamìnhnữa”.

LạpLạphìnhnhưkhôngnghethấytôinói,từngbướctừngbướclùivềphíasau,tôilênphíatrướcchặncôtalại“Saovậy?”.

LạpLạplấytaychỉtấmkínhởdướibàn,môirunrunnói,khôngnổimộtcâu.

Đó là một miếng tấm kính to bằng bàn tay hình trái tim, bêntrongcóđặtmộttấmhìnhcủaLạpLạp.

Tôicầmtấmkínhđólênlậtphíasauxem,vẫnkhôngpháthiệncógìkháclạ,tôinói“Tấmkínhnàycóvấnđềgìvậy?”.

“Tấm ảnh...” Lạp Lạp nét mặt tái nhợt. “Tấm ảnh sao lại biếnthànhảnhđentrắng?”

“Cômuốnnóilà,tấmảnhnàytrướckiachụplàảnhmàusao?”

LạpLạpgậtgậtđầu,ngàycàngđứngsátvàotôihơn,nhưmuốndínhvào.Tôichỉcảmgiácthấyngườicôtalạnhbuốt,mộtchútgiảvờcũngkhôngphải,côbénàychắckhôngphảicốýdọatôiđâu.

Đúng thật đã xảy ra chuyện kỳ quái gì vậy, bảo vệ không thấyđâu,cầuthangmáythìtựđộngđilêntầnghaimươiba,mộtbứcảnhmàubiếnthànhảnhđentrắng.Nghĩđếnđó,tấmkínhđangcầmtrêntaytôi,rơixuốngđất,vỡvụnra.

Page 173: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Xinlỗi,làmvỡmấtrồi...”

“HồTửchúngtađừngđithamgiahoạtđộng“loénhanh”đónữa,bâygiờchúngtavềnhàthôiđượckhông?”

Cảnhđêmthànhphốnóngngộtngạt,tìnhtiếtkhủngbốnàyđốivớitôiđólàluậtbùtrừ,tôilàconngườinhưvậy,tâmkhẩubấtnhất,chếtcũngphảixứngđáng,miệngtôivàtronglòngđềurấtcứngrắn“sợcáigìchứ?Chínhvìchuyệnkỳquáinày,màchúngtacầnphảitìmrakếtquả,nhấtđịnhlàcóngườiđangquấyrối”.

LạpLạphaitayđanvàonhau,nóinhỏnhẹ“Chỉsợlàcómađangquấyrốingườimàthôi”.

Lờinóivừadứt,thìchuôngđiệnthoạikêulên“Ting,ting,ting”,cảhaichúngtôiđềugiậtmình,lạigặpmađây,bâygiờlàlúcnàomàvẫncóngườinhànrỗigọiđiệnđếncôngtyvậy.

Cầm ống nghe lên, trong ống nghe không có động tĩnh gì cả,khôngcóainóigì.Tôinói“Alô,aivậy,nóiđi”,bênđầudâybênkiavẫntĩnhlặng.

“Không...khôngcóngườisao?”LạpLạptrợntrònmắtsợhãi,từtrướctớinaychưabaogiờxảyrachuyệnkỳquáikhiếncôtaphảitrợntrònmắtnhưvậy,tôinói“Khôngcóchuyệngì,chỉlàđiệnthoạibịrè”.

Tôi đang chuẩn bị cúp điện thoại, lại nghe truyền đến một âmthanh “sụt soạt”, tiếp tục nhấc ống nghe lên, lại không thấy gìnữa,ghétaichúýngherấtlâuthìvẫnthấytruyềnđếnâmthanh“sụtsoạt”.

Âmthanhđógiốngnhưcóngườiđangănmì,đểđiệnthoạitrênbànăn.

LạpLạpdầndầnápsátlạihỏi“Anhnghethấygìvậy?”

Page 174: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôinói“Ănmì,cóngườiđangănmì”.

Trên mặt Lạp Lạp không có một giọt máu nào rồi “Cái gì... ý làgì?”.

Tôi không trả lời Lạp Lạp, nói vào điện thoại “Cha bố mày rốtcuộcmàylàai?”.

Vẫn không có tiếng trả lời, vẫn tiếng rít nước mì, âm thanhkhôngnhanhcũngkhôngchậm.

Tôidậpmạnhđiệnthoại,khôngbiếtthằngkhốnnạnnàolạibàyratrònựccườinhưvậy,tronglòngnghĩphảiđitrasốđiệnthoạixemai,tìmđượcngườiquấynhiễunày,nhấtđịnhphảichửichonómộttrậnthừachếtthiếusốngmớiđược.

LướtquaxemtranhảnhtrênmànhìnhvitínhcủaLạpLạp,mắttôi bị một bức ảnh đó hút hồn, bức ảnh đó nhảy ra một trangkhác,tôivẫndánmắtvàomànhìnhvitínhđó,tôinói“LạpLạp,tấmảnhcủacôtrướckiavẫnlàảnhđentrắngphảikhông?”.

“Không phải, không phải đâu”. Lạp Lạp ngờ vực nhìn tôi “Saoanhlạihỏinhưvậy?”.

Tôicườinhạt“Đừngdọadẫmtôi,máytínhcủacôbánmấtrồicô,lúc nãy tôi nhìn thấy tấm ảnh trong tấm kính của cô chụp rồi,màu đỏ là của khoang kính, chính là tấm kính tôi làm vỡ đó,nhưngtấmảnhbêntrongvốnnólàảnhđentrắng”.

Lạp Lạp há hốc mồm, mãi mới nói được một câu “Trong máytínhcủatôi...cótấmhìnhđósao?”

“Đúngvậy”,tôinói,“Côđừnggiảvờnữa,tôinhìnrõcảrồi”.

LạpLạplùivàotậntronggócphòng,ngồixuốngđó,haivairun

Page 175: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

bắn lên. Không nói rõ câu “Về nhà... nhanh... tôi muốn về nhàngay!”.

Nếunhưnóilàdiễnkịch,thìLạpLạpdiễnrấtđạt,sẽnhấtđịnhnhậnđượcgiảiOscar.Tôicảmgiácnhưvậykhôngđúngcholắm,bởivìkhitôinhìnchằmchằmvàomànhìnhmáyvitínhcủaLạpLạp, có ý đợi tấm ảnh đó hiện ra, lập tức chỉ cho Lạp Lạp xem.Nhưng, lập tức bức tranh lật quay hai vòng, bức ảnh đó bị xếpvàorồikhôngxuấthiệnnữa.

Dađầutôiêẩm,giơtaytừtừcầmlấyconchuộtvitínhtrênbànLạpLạp,LạpLạpngồitronggócphòngcorúm,nói“Chúngtatừtrướctớinaycóbaogiờđểảnhtrongmáyvitínhđâu”.

Tôilạirụttaylại,hômnaychúngtôilàmviệcthấtthườngquá,tôihỏi:

“LạpLạp,hômnaylàngàybaonhiêu?”.

“Ngày29”.

Tôigiơngóntayratínhngàyâmlịch,bỗngdưngtoànthânphátgailên,hômnayđúnglàngày14thángBảy,cũngchínhlàngàymà người phía Nam gọi là Tết ma, chả trách nào mà nghe mùinếnthoangthoảngbaytronggió.

“LạpLạp,chúngtađithôi!”Tôinhanhtaycầmlấyquyểnsổcôngtác,điđếnbêngóctườngnắmlấytayLạpLạpkéodậy“Nhanhđithôi,đừngngâyrađâynữa”.

LạpLạphầunhưkhônghiểuýđịnhcủatôi,tôivừakéovừadìucôtalaorakhỏiphònglàmviệc,vàcùnglaonhanhvàocửacầuthangmáy.

Tốcđộcầuthangmáyhạxuốngrấtnhanh,nhưngchúngtôicảmthấy thật chậm, thật khó khăn khi nghe được tiếng “tinh” một

Page 176: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

tiếng,cánhcửacầuthangđượcmởra,tôivàLạpLạplậptứclaora.

Laorakhỏicầuthang,chúngtôirơivàobóngtốiđenngòm.

“Đâylàđâu?”LạpLạpgiậtlấycánhtaytôihỏi,tronglòngtaycôtatoànmồhôi.Dađầutôicolại,cảnhtượngtrướcmắttôilàtầngbốn!

Rõràngchúngtôiấnđixuốngtầngmột,saocầuthanglạiđilêntầngbốnthếnày?

“Cácanhđếnrồi”.Trongbóngđêmbỗngcótiếngngườichàohỏichúngtôi,giọngcóvẻrấtngọtngào,nhưnglàmchotimchúngtôinhưbịrơirangoài.

“Xoẹt”,cóngườinhưđangđánhbậtlửa,khuônmặtngườiđánhlửa bị ánh lửa hồng soi sáng, ngọn nến cháy làm sáng rất rõ,chúngtôinhìnthấyởđócónhữnghaimươimấyngườicảnamlẫnnữ,cảgiàlẫntrẻ,mọingườiđềucười.

Đâuramànhiềungườinhưthếnày,cảtôivàLạpLạpđềuthốtramộtcâu.

“Cácanhsaokhôngđemnếnđến?”Giọngmộtngườinamtrungniênhỏi,giốngnhưgiọngvừachàohỏichúngtôilúcnãy.

“Chúng tôi... vội quá, không kịp chuẩn bị”. Tôi liền gật đầu liêntụcýlàxinlỗi,hỏi:“Ônglàngườitổchứcởđây?”.

Ngườiđókhừmộttiếng,nhưngkhônghẳnlàtrảlời.Tôidầndầnhiểu đây không phải là chuyện bình thường, cánh tay của LạpLạptómlấytaytôi,bắtđầulạnhbăng,khiếntôicảmgiácnhưcórắnbòtrênbàntaytôi,cảmgiácnàylàmtôikhóchịu.NhìncáiđầunhọncủaLạpLạpgiốngnhưconrắnđộc.

Page 177: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôiquayđầuvềphíangọnnếnđangcháy,nhữngánhsángbậpbùngcủangọnnếnđanchéovàonhaugiốngnhưbứctranhcứinvào trong mắt tôi, từng ngọn từng ngọn nến và từng người cứmấtdầnmấtdầnđi.Tôichúýquansátchitiếtnhữnghànhđộngcủa đám người đó, tất cả các cây nến bỗng nhiên vụt tắt, hànhđộngcủahọcóvẻrấtvộivã,tôikhôngnhìnthấyđámngườivànhững cây nến đó đâu nữa, những cây nến vụt tắt nhanh quákhônglưulạimộtchútánhhồngnào.Khimắtchúngtôiđãthíchnghi được với bóng tối, thì bên cạnh chúng tôi không còn mộtbóngngườinàonữa.

Tôibậtbậtlửalênsoi,thựcsựkhôngcònmộtai,tôinói“Khôngthể thế được, ánh sáng loé cũng không thể loé nhanh như vậyđược”.

Lạp Lạp toàn thân run bắn lên: “Hồ Tử, họ... không phải làngười”.

“Khôngphảilàngười?”Tronglòngtôiphânvân.

“Họ đều mặc trên người đồng phục có số của bệnh nhân”. LạpLạp áp sát người vào tôi, tôi không dám tự do ôm chặt cô ta.Tronglúcnàyđây,khôngphảichỉmộtmìnhLạpLạpmuốnantoàn,màngaycảtôicũngmuốncócảmgiácấy.

Đúng rồi, số của bệnh nhân, họ đều mặc đồng phục kẻ sọc đencủabệnhnhân,lúcnãyđúngnhưvậyrồi.

LạpLạpcắnrăngkènkẹt“HồTử,anhcónghethấyhơithởcủahọkhông?”

Vòngquanhdađầutôinhưbịthắtchặtlại,đúng,tôikhôngnghethấytiếngthởcủahọ,thậmchíngaycảbướcchâncũngkhôngnghe thấy. Còn nữa, họ ra khỏi chỗ này bằng cách nào? Trongcầu thang máy đèn không bật sáng, cửa ra cầu thang máy củatầng bốn đều khoá an toàn rồi, họ biến mất ngay trước mắt

Page 178: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

chúngtôi.

Họlàcáigìvậy?

Toànthântôibắtđầurunlên,lúcánhsángcủanếnđượcphátra,tôiđặcbiệtchúýđếncánhcửacủacầuthang,rấtsạchsẽ,khôngcórácrưởi,đồnguyênvậtliệu,nhựaphếnàocả,vậythìtrướcđóLạpLạpđãnhìnthấycáigìvậy?Bảvaitôinhưcókimđâm,lưỡitôinhưcứnglại“chúngtanhanhrờikhỏiđâythôi”.

Đẩycánhcửacầuthang,đivàobấmnútxuống,khôngphảnứngđượcnữa,bấmđi lên,nhưngvẫnkhôngthểphảnứnglạiđược,khôngkhíxungquanhyêntĩnhđếnphátsợ.

“Tôihátchoanhnghemộtbàihátđượckhông?”LờicủaLạpLạpkhó hiểu, tôi biết, khi mà đối diện với sự khủng khiếp cực độ,phát ra một âm thanh nào đó thì sẽ làm cho mình mạnh dạnhơn.Khitôicònnhỏ,khiđiquabãithama,tôicũnghayhátlênđểtựđộngviênmìnhkhỏisợ.

Côtahát“Thỏcontrắng,trắnglạitrắng,haitaivểnhlên...”.

Trong lòng tôi bồn chồn hẳn lên, quay đầu nói “Thay bài kháchayhơnđượckhông?”.

Lạp Lạp mím môi, sắc mặt tái nhợt, giọng nói như muốn khóc“Lúcnãy...tôi...không...hát,khôngphảitôihát...“.

Giọnghátvừarồingherấtuyểnchuyểnnhẹnhàng,vảlạigiọngđó không giống giọng của Lạp Lạp, mặt tôi biến sắc, giơ nếnkhuấyvòngquanhmộtvòng,nói“Ai?Rốtcuộclàai?Rađây!”.

“Tinh” cửa cầu thang máy bỗng phản ứng lại, tôi và Lạp Lạpkhông do dự liền đẩy cánh cửa cầu thang lao vào, tôi hầu nhưđấm vào nút chữ số “một”, cầu thang rung động một cái, rồi đihướngxuốngdưới,ơntrờiơnđấtđưachúngtôirakhỏichỗnày

Page 179: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

đi.

Bốn,ba,consốtrênbảngđiệntửbỗngdừngởsốba,rấtlâuvẫnkhôngthấyđitiếp,nhưngchúngtôivẫncảmgiáccầuthangvẫnđang đi xuống. Chuyện này là như thế nào đây, lẽ nào con sốhiểnthịtrêncủacầuthanglạibịnhảysai?

Khôngcầnbiếtnósaihaykhông,chỉcầnnóđixuốnglàđượcrồi.

Hạxuống!Hạxuống!Hạxuống...

“Saomàmãichưatớitầngmột?”LạpLạpnóixong,toànthânlạirunlêncầmcập.

Không thể thế được, từ tầng bốn xuống tầng một lại hết nhiềuthờigiannhưvậy!Chiếcáoướtđẫmmồhôidínhchặtvàolưngtôi,ngheloángthoángnhưđâuđâycólinhhồnmaquỷlàmchochúngtôisợhãi.Chẳnglẽdosợquámàchúngtôicảmgiácthờigiantrôiđichậmnhưvậy.

Một cái rung rất nhẹ, toàn thân lay nhẹ, chứng tỏ là cầu thangvẫn đang đi xuống, tôi nhìn đồng hồ đeo tay, năm giây, mườigiây,mườilămgiây,...Mộtgiây,cầuthangvẫnđangtiếptụcđixuống...

Khôngthểthếđược,bìnhthườngcầuthangđitừtầnghaimươibaxuốngtầngmộtchỉhếtbốnmươigiây,tạisaohômnayđitừtầngbốnxuốngtầngmộtlạihếtnhiềuthờigianthế.

Nếunhưcầuthangcứđixuốngnhưthế,vậychúngtôisẽđiđếnđâuđây?Chẳnglẽtòanhànàycònmườimấytầnghầmbímậtởdướinữasao?Sựkỳquặcnàylàmchochúngtôikhôngnóiđượcralờinữa.

Mười phút, hai mươi phút... cầu thang máy vẫn tiếp tục đixuống,trongcáibuồngcầuthangnày,chẳnglẽnóđưachúngtôi

Page 180: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

xuốngtậnđịangụcsao?

“Anhđoánđúnglắm,chínhlàđưaanhđiđếncáichết”.LạpLạpđứngsaulưngtôibỗngphátracâunóiđó.Câunóiđóđãlàmchotôi tan nát như tấm kính bị vỡ, tôi vội quay đầu lại, nhìn thấyLạp Lạp đang chải đầu trong cầu thang. Một chiếc lược màu đỏtươi,đangchảitrênmáitócdàivàđencủacôta.

“TóccủaLạpLạp,saolạidàinhanhnhưvậy?”

“LạpLạpchảitócđểlàmgì?”.

Tôigiơtayấnvaicôta,nói“LạpLạp,cô...“

LạpLạpquayđầulại,haimắttrợntrắngdã,trongkhoémắtchảyra dòng máu tươi, từng bước, từng bước tiến lại gần tôi, trongmồm nói những câu nói thần chú “Hồ Tử, con người anh thậtđánghận,trướcđâyanhđãbỏrơitôi,bâygiờlạicòngiếttôi...”.

“Cô, cô nói gì?” Tôi vừa lùi sâu vừa nói, dựa vào cánh cửa cầuthang.

Lạp Lạp giơ hai cánh tay về phía tôi, móng tay dài loé sáng,nhưnglạnhgiá,giọngcủacôtakhôngcóthanhđiệutứcgiận.

“Anhgiếttôi,tôi...tôi...”

“Tôikhông,tôikhông”.

Tay của Lạp Lạp bóp chặt cổ tôi, đau và sợ hãi lan truyền vàotừngchântơkẽtóctôi.

“A”,tôingồixuốngghế,cổbịhằnlênngườithẳngđứnglên,rồilại nằm bò trên bàn làm việc, mồ hôi rơi trên bàn làm việc đó,trờiơi,hoárađềulàdongủmơ.

Page 181: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Đâylàthờigianbuổitrưa,ăncơmtrưaxong,rồinằmgụclênbànvăn phòng rồi ngủ mất, mơ một giấc mơ kỳ quặc. Tôi liếc trộmLạp Lạp một cái, Lạp Lạp đang nhìn màn hình vi tính tủm tỉmcười,chắclàđangtántỉnhvớiaitrênMSN.

Cuốicùngtôinghĩ,mấyngàytrướcđây,đíchthựctôinhậnđượcbức bưu kiện “loé nhanh” kỳ quái đó thật, bưu kiện đó Lạp Lạpcũngđãnhìnthấy,cònnóiđùatôilàsẽđưatôiđithamgiahoạtđộng“loénhanh”đómà.Hômnaychínhlàtuầnthứtư,xemrahômnaycóchuyệnđây,đêmđãngủmơ.

Khôngnhữngđêmngủmơ,màngaycảbanngàycũngngủmơ.

Tôiđứngdậyđivàophòngrửatay,bỗngdưngpháthiệnratrêncổ của mình có mấy vết đỏ in sâu vào cổ, nhìn những vết càogiốngnhưmóngtaynhọncàolên,tôigiậtmình,saomàdãmannhưvậy?

Cũng có thể khi mơ cào lên, sao mà lúc mơ với thực tế giốngnhaunhưvậy,tựmìnhbópcổmình.Thậtlàđenđủi,nóirathìsợngườikháccườichothốimũi.Tôikéocổáolêncao,càithêmmộtcúcđểchelấpchỗcóvếthằnđóđi.

“HồTử,cònnhớbuổitốicó“loénhanh”không,tôiđemnếnđâyrồi”.

LạpLạpngồitrướcmànhìnhnóivọngsangnhắcnhởtôi.

Tôicườiđáplại,aisợai?Chẳngquachỉlàhoạtđộngnhỏ,cáitầngbốn đó truyền miệng là có một số chuyện kỳ lạ xảy ra, nhưngcũngchỉđángsợnhưtôivừangủmơlàcùng.

“HồTử,anhnghĩxem,tầngchúngtađangởđây,tốtxấuđềucóbảovệ,cóthểchohọloéhayloégìđóvàohaykhông?LờicủaLạpLạpvừanói,vấnđềnàysaomàkhớpvớilúctôingủmơđếnthế.

Page 182: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Ai mà biết được, có lẽ người tổ chức đó và bảo vệ quen biếtnhau”.

Tôiđứngdậyđiphôtôtờtàiliệu,máyphôtôcáchchỗLạpLạpngồi rất gần, tôi đưa tờ tài liệu vào máy, ấn nút khởi động, nóinhỏvớiLạpLạp.

“LạpLạp,nóithậtnhé,côcóhậntôikhông?”

“Hậnanhcáigì?”LạpLạplạitiếptụcnhìntrongmáytínhcười,khôngthèmquayđầunhìntôinữa,“Tạisaolạihỏinhưvậy?”.

Xemratôitựkiếmchuyệnrồi,nóiđúngra,tôirờibỏcôta,tuyệtnhiênkhôngphảilàvìtôiluyếntiếcgiađìnhnày,khôngphảilànguyênnhânlyhônvợ.SaulưngtôiLạpLạpvẫncháttrênmạngvớingườingoài,làmtôihơikhóchịu.

Lạp Lạp thường nói với tôi là, chỉ có thể phóng lửa châu quan,khôngthểđốtđèntrămhọ.Tôicóthểlénlútsaulưngvợtôivàngoại tình với cô ta. Khi tôi không ở bên cô ta thì cô ta cũngkhông tìm người đàn ông khác, ở điểm này, thậm chí tôi cũngkhógiảithích,ngườicontrainàocũngmuốncuồngphonglangđiệp,nhưnglạimuốntìnhnhânphảilàngườitiếthạnh.

Tôitrảlời“Khôngcógì,chỉlàhỏivuvơthôi”.

“Thầnkinh”,côấynói.

Xem ra, mấy tháng đã trôi qua, Lạp Lạp không buồn đau vềchuyệntìnhđãquacủachúngtôinữa.Nhưlúcđầuđãnóivẫnlàbạncủanhau,vàvẫngiữđượcnhưvậy.

Máy phô tô đã chuyển ra tờ giấy, tôi cầm và ngạc nhiên, đókhôngphảitờgiấytôicầnmàlàmộtbứctranh.

Mộtbứctranhmàtôiđãtừnggặp,mộtbứctranhmàtrongmơ

Page 183: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

tôiđãđượcnhìn!

Trong khung kính hình trái tim, ẩn chứa bộ mặt tươi cười củaLạpLạp.

Lậtmáyphôtôlên,trongđóthiếutờtàiliệukiacủatôi,tôisởngai ốc, chỗ đó như cái hầm để nước đá. Lạp Lạp thấy tôi khôngnóigì,cuốicùngcũngngoảnhđầulạihỏi“Anhsaovậy?”.

Tôiđẩytờgiấyphôtôđólạitrướcmặtcôta,sợthấuthịtvànói“Tôichotờtàiliệuvàođểin,nhưnginralạilà...”

LạpLạpcầmlấytờgiấyđãphôtôđó,cườirồinói“Anhnóivớitôilàchotờtàiliệuvàophôtô,nhưnglạiralàtờnàysao?Kiểudọangườicủaanhxưarồi,anhchụpảnhnàykhinàovậy?Saotôilạikhôngbiết?”.

Tôi lấy lại tờ giấy đó, không nói thêm câu gì. Chuyện này cũngkhôngnênnóivớingườikhác,khinàocóđápánchínhthứcmớinói với Lạp Lạp. Tôi lại bấm nút phô tô lần nữa, lần này thì rõrànglàtờtàiliệuđórồi.

Hoặclà,đúngthậtáplựctinhthầncủatôiquálớn,tựtôiđãlàmranhữngthứnày,cứmơmàngnắmmãitrêntaysao?Hơnnữamáy phô tô có bật đâu? Trong ý nghĩ mung lung nghe phảngphấtcólànmâydàyđặcbaophủlêntòanhà.

ĂncơmxongtôivàLạpLạpkhôngtuyênbốởlạinữa.

Khi đi làm nhân tiện mua liền hai bộ phim, sẽ xem vào trongkhoảngchíngiờ,đólàthờigiankhônglàmgì,chúngtôikhôngxuốnglầuăncơm,gọihaihộpcơmngoàiđemvào.

Hai bộ phim, một bộ là phim của Hàn Quốc “Con trai của vua”,mộtbộlàdoTừTĩnhLôiđạodiễnvàthủvaichínhtrongphim“Mơtrởthànhhiệnthực”.

Page 184: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôi hỏi Lạp Lạp, “Xem phim Hàn Quốc trước hay là xem phimTrungQuốctrước?”

“Xem phim Trung Quốc trước, phim nào hay để thưởng thứcsau”.LạpLạpnóivậylàtrựctiếpphủđịnhngànhđiệnảnhcôngnghiệptrongnước.

Tôi bất phục và nói “Nói như vậy là điện ảnh Trung Quốc xemkhônghaysao?”

Lạp Lạp nói lấp lửng “Xem rất hay, biết là con trai các anh chỉthíchnhữngngườicongáinhưTừTĩnhLôimàthôi”.

“TừTĩnhLôilàmsao?Khuyếtđiểmưuđiểmcủangườitathìmặcngườita”.

Tôi không chịu nổi liền nói “Con gái phải như Từ Tĩnh Lôi ấy,thông minh, trí thức, cái gì cũng biết, tiết hạnh, biết giữ gìntrongsạch”.

“Tôisaokhôngtiếthạnh,trongsạchchứ?”LạpLạptắtloathùng“bụp”mộtcái.

Đángchết,tôimởmồmralànóilungtungrồi,thậtlàhồđồ,mấtmấythángmớilàmlànhđượcvếtthươngtìnhđó,bâygiờchỉvìcâunóinàylạilàmrạnnứtrồi.

Tôimởloathùngra,xuaxuataynói“Xemphimthôi,khôngnóichuyệnđónữa”.

“Bụp”, Lạp Lạp lại tắt lần nữa, nói “Không xem nữa, hôm nayphải nói rõ chuyện này mới được, tôi làm sao không tiết hạnhchứ,tôichỉtángẫuvớingườitatrênmạngmàthôi,anhdựavàođâuđểnóiranhữngcâuđó?”

Page 185: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôithởdài“Đúnglàcôvẫnhậntôithậtrồi”.

“Anhnóiđúnglắm,tôihậnanh,saotôikhônghậnanhchứ,tôilúcđócònmangtrongngườigiọtmáucủaanh,vậymàanhdámvứtbỏtôi,khôngthèmnhìntôihàngngàydởcườidởkhóc,cònlàmravẻkhôngcầnbiếtnữachứ,kỳthựctôihậnanhlắm,hậnanhđếnxươngđếntủy,tôihậnanh,tôitiếclàkhôngtựtaygiếtanhđược”.

Tôi nói “Con không phải cô bỏ rồi sao? Đừng làm ầm lên vô lýnhưvậyđượckhông?Chúngtaxemphimtiếpđi”.

“Aivôlý”mặtLạpLạpsịxuống,lòngmắtcàngthêmâmu,“Tôibiếtlàbâygiờtôikhôngcóquyềngìmàyêucầunhiềunhưvậynữa,làmnhưvậychỉthêmrắcrốichogiađìnhanhmàthôi,yêuquánhưvậysẽdẫnđếnhậnthù,tôivẫnđợingườisaunàyhậnchính là vợ anh, có thể đợi đến khi nào chỉ là vấn đề nhỏ nảysinh, lúc đó người hận tôi trước tiên là anh. Tôi đã sớm biết là,sau lưng, anh và vợ anh cùng căm tôi, các người sẽ thanh toántôiđi,khôngchotôicơhộisốngthêmnửatiếng”.

TôitrợntrònmắtháhốcmồmnhìnLạpLạp,khôngbaogiờnghĩlàcôtalạipháttừtrongmồmranhữngngôntừnhưvậy,nhữnglờiđóđềudoáplựchậnthùmàtuônra.

“Không ngờ đến phải không?” Lạp Lạp cười như bị bệnh cuồngđiên “Anh cho là tôi yếu đuối phải dùng lừa dối để thắng phảikhông? Có thể anh không biết tôi cũng là một con người, cũngbiếtvui,buồn,khổ,sướng,tôikhôngphảilàđồbằngdâychunđểcho anh thích đặt vuông thì vuông tròn thì tròn. Tôi nín thởtrong lòng, hoả trong lòng giống như cái thùng chứa thuốc nổ,chỉ cần châm lửa là nó lập tức bùng lên ngay. Tôi cố gắng giữbìnhtĩnh,hàngngàykhuônmặtvẫnphảigiữnhưbìnhthường,những cố gắng này làm cho da thịt khuôn mặt tôi đau ê ẩm,nhưng tôi không thể thả lỏng ra được, tôi vẫn từng bước thực

Page 186: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

hiệntheokếhoạchcủatôi...”

“Côcókếhoạchgì?”Tôicảmthấytoànthânmáungừngchảy.

“Rấtcôngbằng,anhhủybỏtôi,tôiđươngnhiêncầnphảitrởvề”,giọngcủaLạpLạpbỗngtrởnêngầngũiônhoàhơn“HồTử,tôibảoanhnày,ngàyxưatôigiếtgàgiếtvịtrấtbìnhthường,rơivàotaylàxongngay,trướcđâytôimuốnnhìnanhcầmlấycondaotháirau,tựtayanhchọcvàoconvật,camlòngbịanhlàmthànhcon mồi. Nhưng bây giờ, tôi buộc chân và đầu gà vào với nhau,nắmlấylôngcổcongà,tayphảicầmdaochuẩnbịdùnglựcđểcắtcổ”.

Lạp Lạp giơ tay ra hiệu cách cầm dao để chọc tiết, lộ ra vẻ mặthungác.

“Lạp Lạp, cô điên rồi”. Tôi há mồm thè lưỡi, bao lâu không nóinổimộtcâu.

CáchmiêutảcủaLạpLạpđãđivàotâmtrítôilàmchotrạngtháicủatôitrởnênsaysưanghe,LạpLạpđisangbêncạnhcửasổ,mởcánh cửa ra, gió thổi làm tóc dài của cô ta bay tứ tung, nghiêmmặtlại“Tôimuốnmượntaygiếtgà,chínhlàchọnngàyhômnayđểxửlýanh,hoặclàngườiyêuquícủaanh!Tôimuốnmáucủavợ anh chảy thành một vũng trong nhà anh, sau đó tôi đứnggiữa vũng máu đó vỗ tay nhảy múa được không? Tôi nghĩ đếncảnh tượng đó mà run lên bần bật, không phải tôi sợ, mà là tôimuốntẩychaysựmêhoặcnàyđi,cầnphảinhẫnnại”.

TôikhôngnghĩlàLạpLạplạicódãtâmlàmchovợtôiđaukhổnhưvậy,tôikhôngchịunổiliềnchạylênphíatrước,tómlấycổcủacôta,nói.

“Côcóthểhậntôi,nhưngkhôngđượchậnlâysangvợtôi”.

LạpLạpkhôngthèmnghetôinói,mắtcôtađãbiếnthànhmàu

Page 187: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

đỏ “Anh biết không, tôi đã tích được tiền, không phải là để choanhănchơimuasắm,đểanhbồibổthânanhđểanhlàmtổnhạitôi.Tôilấysốtiềnnàybiếnnóthànhnhữngbìnhcóviênthuốcmàutrắng,khôngphảianhvừacómộtđứacongáiđángyêuđósao?Nghenói,banđêmnóthườngkhôngngủ,lạihaykhócđêm,đừng lo, tôi đã chuẩn bị cho nó thuốc đây rồi, ngày thứ nhấtuống 1 viên, ngày thứ hai uống 2 viên, ngày thứ ba uống 3viên...”.

Máutôidồnlêntậnđỉnhđầu,tôiđạpmạnhvàođùicôta,tómlấynhấccôtalênbancông,rồinói“Cấmđượcnóinữa,nếunóinữatôisẽnémcôxuốngdướikia”.

“Sẽphảinói,tôimuốncảnhàanhchếtkhôngyênthân,làmchoanhđaukhổcảđời”.

NhữngcâunóicủaLạpLạpgiốngyhệtnhữngcâuchữtrongbứcthư“loénhanh”đãgửichotôi,cólẽbứcthưđólàdoLạpLạpgửitới,nhữngcâunóicủacôtađềulànhữnglờihậntôi,haitaytôixách cô ta thả xuống, vụt một cái, bóng của cô khuất hẳn dướibancôngtầnghaimươiba.

Vừa buông tay xong tôi bỗng cảm thấy hối hận, tôi đã kết thúcmộtsinhmệnhdễdàngnhưvậy.

Giấcmộngđógiốngnhưlàngụngôn,LạpLạpchínhdotôimưusát.

Nếunhưtrênthếgiớinàycólinhhồntồntại,thìcôtanhấtđịnhsẽvềlấymạngcủatôiđi.

Đươngnhiên,trướcmắthồnmacủacôtasẽlàmphiềnđếncảnhsát, tôi phải rời khỏi nơi này thật nhanh, trong lúc này đây, tôikhông dại gì mà đứng ngây ở đây để mà chờ “loé nhanh” đếnnữa,màbâygiờ“loénhanh”lạichínhlàtôi.

Page 188: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôi không đi bằng cầu thang máy, vì trong cầu thang có lắpcamera theo dõi. Từ cửa an toàn xuống, người canh cửa đangxem báo, tôi khe khẽ lướt qua, tất cả đều trôi chảy, không có aipháthiệnra.

Trênđườngphốngườiđilạitấpnập,xemrathithểcủaLạpLạpvẫn chưa có ai phát hiện ra. Tôi không dám về nhà, mà đi tìmmộtphòngtrọgầnđóđểrồingủmộtgiấcchoquênđitấtcả.

Mấytiếngđồnghồtrôiqua,tôibắtđầunghĩđến,làmchomìnhkhôngcóchứngcứởhiệntrườngxảyraánmạng.Cầncóchứngcứ cần phải có người làm chứng. Tôi nhất định đến quán rượugầnđấy,ởđókhôngkhíthậtảmđạm,khôngcóaithèmđểýaiđếnlúcnào,cònnếunhưđólàmộtngườicongáilẳnglơ,thìđãcóngườilàmchứngrồi.

Tôi đẩy cửa quán rượu, không may, đúng lúc đó có một toánngườiđira.Sợbịpháthiệnnêntôivộichemặttrùmđầu.

“Hồ Tử! Sao anh cũng tới đây?” Có người gọi tôi, chết rồi, tấtnhiên phải là người quen, nghe giọng rất quen thuộc, đợi đã.Giọngnàylàcủa...

Toànthântôi,trênđầudướichânđềulạnhtoát,runlênbầnbật!

ĐâylàgiọngcủaLạpLạp!

Tôigiậtmình,vộingoảnhcáicổcứngđơlại,vànhìnchằmchằm.Lạp Lạp đứng đó cười tươi như hoa nở, phía sau còn có mấyngườibạnđồngnghiệpđicùng.

Cổhọngtôitắcnghẽn,toànthânlạnhgiá“Cô,cô....”Thựcratôikhôngtìmđượccâunàođểnói.

“Tôilàmsao?”LạpLạpngóphảingótrái,nói,“Trênmặtcóhoasao?”.

Page 189: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Mấyngườiđicùngcũngcườiồlên,nói“HồTử,anhchẳngralàmsaocả,tốtxấucũnglàngàysinhnhậtcủaTầnThiên,saobâygiờanhmớiđếnđây?”

Tôicốhếtsứcđểnóicâuchúcmừng,lắpbalắpbắphỏi“LạpLạp,hômnaycôkhônglàmthêmgiờsao?”

Lạp Lạp nói “Ai mà giống anh lao vào làm như điên thế, chúngtôicứhếtgiờlàđiuốngcàphêhátkaraoke”.

Tôihỏigiọnghơinghingờ“Côvẫnởđây?”.

“Đúngrồi!”LạpLạplấytaysờlêntrántôi,nói“HồTử,anhkhôngsaochứ?”.

ThọTinh,TầnThiêncũngđilại:“HồTử,cóchuyệngìnóirađi?LạpLạpvẫnởđâyvớichúngtôimà,côtalàcasĩbấtđắcdĩđấy,hát lên có bị mọi người bỏ chạy không? Ai trong nhà vệ sinhcũngphảiđóngchặtcửalạinếunhưnghegiọngcôtahát!”

“Đừng có bêu xấu người khác nữa”, Lạp Lạp vừa cười vừa đuổiđánhTầnThiên.

Tronglòngtôirốinhưmớbòngbong,nếunhưLạpLạpvẫnởđâyhátvớiTầnThiên,vậythìaiđãlàmthêmgiờvớitôi,đãcãinhauvớitôi,đãbịtôiđẩyrơixuốnglầukia?

Mồhôiướtđẫmvòngquanhngười,cứnhưlàvừatừngoàimưavàoấy.Tôisợkhôngdámnghĩthêmnữa,thậmchíkhôngdámnóilàgặpphảichuyệnnhưvậynữa.

“Nhanhđithôi,anhcònngâyrađấyđểlàmgì.”

Lạp Lạp đẩy nhẹ tôi đi, cánh cửa cầu thang máy đã mở, phíangoàilàhộitrườngtầngmột.

Page 190: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôi bỗng nhớ ra, mình vừa đi ra khỏi tầng bốn đáng sợ đó, cầuthangmáykhôngphảilàđãhạxuốngrồisao?KhôngphảilàLạpLạpmuốnbópchếttôisao?Cólẽnàođóđềulàdotôimơ.

Hoặc có thể, mấy tháng trước tôi giết Lạp Lạp, bây giờ Lạp Lạpmuốntrảthùtôisao?

Thật may sao tất cả những điều đó đều là mơ mà thôi, khôngphảilàthật,trongmắtLạpLạpkhôngcócáigìlàhungtợn,tànáccả,cólẽđóchỉvìquásợ.

Nếunhưmơlúcnãychỉlàmơthôi,thìnhậnđịnhngủmơtrướckiađềulàđúngsựthật,nhữngsựviệckỳquặcđó,đềulàmchotimtôicảmthấynặngnề.

“Chết thật! Tôi để quên ví trong phòng rồi!” Chúng tôi loạngchoạngđiraphíangoàicủatòanhà.

“Ngàymaiđếnlấy”.

Tôinói,nơinàynửaphúttôicũngkhôngmuốnởlạinữa.

“Không,chìakhoávàtấtcảcácthứcủatôiđềuởtrongđó”.

“Khôngvềnhà,đivàonhànghỉthuêphòng”.

“Tiềnlạiởtrongví”.

“Tôitrảtiềnphòngcho”.

“Không được, thuốc của tôi cũng trong đó” - Lạp Lạp cuốngcuồngnói!.

Tôihỏiýthămdò“Thuốcgì?Đếnnhàthuốcmua”.

“Thuốcchốngviêm”,LạpLạpnói.“Thuốcnày,ởngoàikhôngcó

Page 191: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

bán”.

“Chốngviêm?”TôigiữlấyvaicủaLạpLạp“Cô...cô...rốtcuộc...“

“Anhlạinhưvậy,cóthếmànóicũngchẳngrahơi”.LạpLạpvừanóivừacười.

“Bệnhmáutrắngtrongngười,chữanhiềurồi,vẫnkhôngcótiếntriểngì,đúnglàmỗingườimộtmệnh”.

Trờiơi,saochuyệnlớnnhưvậymàtôikhôngbiết,tôiluônluônlàmkhổcôta,thậtkhôngbiếtlàcuộcsốngcủacôtakéodàiđượcbao lâu, liệu tôi còn có cơ hội để bù đắp nữa không? Tôi bànghoàngvàchỉbiếtômlấyLạpLạp,hỏi:

“Pháthiệnrakhinào?”

“Cáchđâybốntháng”LạpLạpcũngdầnquênđisợhãi,nhúnvai,nói “Anh ôm em chặt quá, không biết tình cũ của chúng ta cònnốilạiđượckhông?”

“Saolạikhôngđược”giọngcủatôibỗngnghẹnngàohẳnlên“Tạiemrờixaanhdứtkhoátquá,cóphảidocănbệnhnàykhông?Cóphảikhôngmuốnliênlụyđếnanhkhông?”.

LạpLạpcúiđầu“Emkhôngvĩđạinhưvậyđâu,anhvốnvẫnlàngườicuốicùngcủacuộcđờiem,emchỉmuốnthưởngthứcmộtchútcuộcsốngđộcthânthôimà”.

Tôiápsátvàocạnhmôicôta,LạpLạprútkhăntừtrongtúiáorađưa cho tôi, tôi cầm chặt lấy khăn lau mặt, nói trong nước mắt“LạpLạp,tôiđốixửvớiemkhôngtốtrồi”.

“Ngốcạ...”LạpLạpngẩngđầunhìnlêntrời,tôibiếtlàcôtađangkìmnénnướcmắt,hồilâumớinhìnxuống,nhìnthẳngvàohaimắt tôi, nói “Anh nói được những câu như vậy là Lạp Lạp thấy

Page 192: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

đủlắmrồi”.

Tôilaunướcmắt,nói“Emởđây,đểanhlênlấyví”.

Trongtimtôinhưcócáigìđangbàomòn,trongđầunhưbayđihết những hạt bụi, tôi để Lạp Lạp đứng ở dưới cột đèn ở trênđường,mộtmìnhquayngườiđivàotòanhà.

“Này,này,này,aiđóvậy,khôngđượcchạy!”

Quayđầulạinhìn,thìralàngườibảovệtrẻđangchạysangphíatôinghingờgọi,nhìnthấymặtquen,anhtagiậtmình,nói“Làanhà,muộnnhưthếnàyrồi,cònđếnđâylàmgìvậy?”.

Tôinói“Cóchútđồcủatôiđểquêntrênvănphòng,lúcnãyanhđiđâuvậy?Tôikhôngnhìnthấyanh”.

“Lúcnãy?”Biểuhiệncủangườibảovệđóthậtkhóhiểu.“Tôivẫnởđâymà”.

“Vẫnởđâysao?”Tôicũngngạcnhiên,cóphảianhtavừanóidốikhông,haylàdomắttôibịhoa?

Tôinói“Khôngthểthếđược,bảygiờbamươitôivàđồngnghiệprangoàiăncơmvẫncònnhìnthấyanh,támgiờquaylạikhôngthấyanhđâunữa,lúcvừarồitôiđiracũngvẫnkhôngthấyanhđâu”.

“Anh nói những gì vậy” Người bảo vệ chỉ tay về phía dãy ghếsalonnói.

“Lúcbảygiờtôinằmởghếsalonkiaxemphim,lúcanhđếnmộtmình,tôikhôngđểý”.

Bên phòng đó chiếc vô tuyến Sony màn hình màu, dĩ nhiên làphảiphátsángchứ.

Page 193: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Chuyệnnàymànóiracũngnhiềuvấnđềđây,nhưngtôikhôngcó thời gian để truy cứu tới cùng nữa, tôi nói “Có lẽ tôi khôngnhìnthấyanh,bâygiờtôilênlấyđồđây,rồisẽđingay”.

“Không đúng, anh không nhìn thấy tôi, có thể lắm, nhưng làmsaotôikhôngnhìnthấyanh,thôitôisẽđểtronglòngvậy”.

Tôi nói “Anh thật là, anh không nhìn thấy tôi, vậy phải nhìnthấyngườicongáichứ,lúcđótôiđicùngcôtamà”.

Sắcmặtngườibảovệthayđổihẳn“Ngườicongái,ngườicongáinào?”.

Trong tòa nhà này, nhiều người nghe thấy câu chuyện truyềnmiệng của tầng bốn đó, cho nên buổi tối họ đều kiêng khôngđượcnóiđếnbachữ“ngườicongái”.

Tôinhanhchânđivàothangmáy,bảovệtheosau.

Tôinói“Anhlàmgìvậy?”.

“Tôikhôngtin,dángvẻanhnhưvậylàmtôikhôngyêntâm”.

Tôinói“Anhnghingờtôingủmơsao?”

Ngườibảovệkhôngnóigì,biểuhiệncủaanhta,đốivớitôithìrấtcó trách nhiệm. Cầu thang máy từ từ đi lên, tôi vỗ vỗ vào vaingười bảo vệ, nói “Người anh em, có câu này tôi muốn khuyênanh.Tốinaytốtnhấtanhđừngởtrongnày”.

“Tạisao?”

“Tối nay rất không bình thường, tôi...” Tôi bỗng dừng đột ngột,khôngbiếtnênhaykhôngnênnóirachuyệnđó.

Tayngườibảovệnắmlấythắtđailưngcủaanhta,“ýcủaanhlà

Page 194: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

gìvậy?Làđểtôirờikhỏichỗnày,vậyđúnganhlàkẻtrộmđúngkhông?”.

Tôinghĩ,đúnglàcáianhchàngnày,lòngtốtđểtrongbụnglừa,tôinói“Anhcómêtínkhông,lúcnãytôivừađixuống,cầuthangtự động dừng ở tầng bốn, tôi đã nhìn thấy cái không nên nhìn,nghethấyđiềukhôngnênnghe”.

Ngườibảovệnghenhữnglờiđó,đẩychặtcánhcửalại,nói“Anhnhìnthấy,anhnhìnthấy...cáigì?”.

“Nhìn thấy một đám người mặc quần áo có số, có kẻ sọc củangười bệnh chơi “Loé nhanh” ở đấy, nghe thấy giọng nói củangườicongái”.

“Anhđừngdọatôi,”ngườibảovệnhìntôinói,rồicười“Tôibiết,anhvừavàođếncửađãđịnhdọatôirồi,rấtnhiềungườiđềulấycâuchuyệntầngbốnđórađểdọabảovệchúngtôi”.

Cầuthangmáyđãdừnglạiởtầnghaimươiba,tôirútchìakhoáramởcửa,ngườibảovệđứngsaulưngtôinói“Nàyanh,khôngthể không thừa nhận, anh toàn lừa tôi và biểu diễn như thậtvậy”.

“Tôi không dọa anh đâu” chìa khoá tra vào ổ khoá và vặn haivòng, cánh cửa đã mở được, tôi nói “Anh nghĩ xem hôm nay làngàygì?”.

“Ngàygì?”.

“Hôm nay là ngày 29, âm lịch là 14 tháng Bảy, anh nói xem làngàygì?”

“Ha, ha, ý anh nói hôm nay là ngày Tết ma sao?” người bảo vệ,một tay ôm bụng cười, một tay giúp tôi đẩy cửa, “đừng nhầmnhé,hômnaymớilà28,thứtư,muốnnóingàyTếtmathìphải

Page 195: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

làngàymaicơ”.

“Thứ?” Tôi giật mình, rút máy điện thoại ra, trên máy hiện làngày28thángtám,thứtư.

Tôi liền đi vào trong văn phòng, đến bên cửa sổ và nhìn xuốngdưới, ánh đèn trên đường lạnh lẽo chiếu vào không gian, LạpLạp,LạpLạpđiđâurồi?

Toànthântôilạnhrợncảtócgáy.

“Kìaanh,chìakhoácủaanhtôiđãgiúpanhrútrarồi”.Ngườibảovệgọingayđằngsautôi.

Chìakhoá,đúngrồi,vừarồitôivàLạpLạpđixuốngchỉlấychânđẩycửavàomàkhôngkhoá,nhưngtạisaovừarồitôilạivặnhaivòngmớimởđượccửa?

Tấtcảnhữnglờicủangườibảovệnàyđềulàđúngsao?

Anhtađứnggácởcửa,khôngnhìnthấytôiđirađivào,anhtakhôngnghethấytrongtòanhàcógìkháclạ.Bởivìtấtcảnhữngđiềuđóđềungàymaimớiphátsinh,thìhômnayngườibảovệđókhôngnhìn,khôngnghethấygìcả.

Bảo vệ đưa cho tôi chìa khoá rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ ngóxuốngdướivàxoàihẳnngườirangoài.

Tôinhìnthấyvậylạiliêntưởngđếngiấcmơ,nghĩđếnlúcmàtôiđẩyLạpLạpxuống.Ngườibảovệlúcđóchỉcầnhơikiễngchânlêncaomộtchútnữa,đầunặnghơnthìlúcđótoànthânanhtasẽbịlaoxuốngngay.

“Côngtycácanhlạthật,ảnhcủamọingườilạitreoởngoàibứctườngnàynữasao?”

Page 196: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“ảnhgì?”

Ngườibảovệnhấcngườilênthụtvàotrong,mặtcóvẻnghivấn“Bên ngoài bức tường có treo những tấm ảnh, anh đừng nói làanhkhôngbiếtđấychứ”.

Tôiđẩyngườibảovệđótránhsangmộtbên,tôitrườnngườirangoàigiốngnhưanhtalàmlúcnãyđểnhìn,cómộthàngmườimấy bức ảnh treo ở đó, trong lúc cố ép bụng trên ban công, tôithất thanh kêu lên, những bức ảnh treo ngoài đó đều là nhữngngườimàtôiđãtừngnhìnthấy,họđềumặcđồngphụccủabệnhnhân có số hiệu, họ đều là những linh hồn mà tôi đã gặp họ ởtầngbốn!

Bỗngnhiêncóhaibàntaytómlấyhaichântôi,toànthântôilúcđómấtthăngbằng,nửanhiềuphầnngườitrôirangoàicửasổ.

“Biếtngườiđólàaikhông?”Ngườiđanggiữchântôicườiquáidịdãmannói“Họđềulànhữngngườiđiêncủatòanhànày!

Bảovệ,hoáratấtcảđềudongườibảovệnàylàmma!

“Tạisao?”Tôikhôngcònhơinàođểkêulênđượcnữa.

“Tôihậnnhấtloạingườinhưcácngười,toànởtrongvănphòngđểngoạitình,cácngườiđềuđángchết!”Giọngcủangườibảovệbỗngtrởnênđiêncuồng,“Mẹtôivừasinhratôiđượcmấyngày,liền bị người ta giết chết ngay trong tòa nhà này, chỉ vì anhchàng lưu manh nào đó phụ tình, bởi vì tôi sinh ra sẽ làm ảnhhưởngđếngiađìnhhọ,anhchànglưumanhđóđãđưamẹtôilêntầngbốnnàybămbàấyrathànhhaikhúc...”

“Anhđịnhnóilà,câuchuyệnvềtầngbốnđóchínhlàvềmẹanhsao?”

Lúcđósốmệnhtôiđangngàncântreosợitóc,bảnthânđangbị

Page 197: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

nguy hiểm, nhưng không hiểu tại sao những lời nói của ngườibảo vệ đó lại hấp dẫn tôi, khiến tôi phải hỏi cho rõ “Anh muốnnóilà,nhữngngườiđiêntrongtòanhànàyđềulànhữngngườingoạitìnhsao?”

“Đúng, chỉ có những người ngoại tình thì mới thích làm thêmgiờ,nhưvậyhọmớicócơhộiởvớinhau”.

“Anh nói như vậy là không đúng, chẳng lẽ những người bảodưỡngtusửamáymóccũngngoạitìnhsao?”

“Họ không ngoại tình, nhưng họ lại lười, ngày trước người bảodưỡngđónếukhônglười,chịukhóđikiểmtramộtchútthìmẹtôisẽkhôngbịgiếtnhưvậy”.

Bảovệnóinhưngườimấttrí.

“LạpLạpđâu?”Tôigàorấtto“Anhđãgiếtcôtarồisao?”.

“Anhvẫnquantâmđếnngườikhácsao?”Ngườibảovệcườilạnhnhạt,“Khôngphảitựtayanhđẩycôtaxuốnglầusao?”.

Khôngđúng,tôicảmgiácđókhôngphải,tôiđẩyLạpLạpxuốnglầuchỉlàtrongmơthôi,chứkhôngphảilàngoàithựctế,nhưngtại sao người bảo vệ này lại biết được những chuyện mình mơnhỉ?

“Anhkhôngphảilàbảovệ,anhlàai?”Tôiliềumạnggồngngườilên,hyvọngsẽnắmđượccáigìđó.

“Anhnóiđúngrồiđó,tôikhôngphảilàbảovệ!Tôilàhyvọng,tôilàlươngtâm,tôilàbiai,tôilàđaukhổ,tôilàanh!”

Mộtcáisọlórangoàicửasổ,xuyênquaeo,xuyênquanáchtôi,một cái mặt xuất hiện trước mặt tôi, lông mày đậm, không cósứcsống.Đúngrồi,khuônmặtnàymàhàngngàytôivẫnthường

Page 198: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

soigươngngắm!Đíchxáclàmặttôirồi.

Tôinhìnthấykhuônmặttôi!

Hai tay nắm hai chân tôi bỗng buông ra, tôi bắt đầu rơi xuốngdưới.

Những tấm kính của những tầng nhà cứ lướt qua mặt tôi, tôinhìnthấybốmẹ,nhìnthấyvợcon,nhìnthấyLạpLạp,nhìnthấycảmình,khuônmặtâmcủatôiởtrêntườngcứnhìntôicười...

“Này! Anh mơ như vậy có buồn cười không” Lạp Lạp đứng sátgầnlạitôi.

“Khuônmặtvẫnnguyênnhưvậy”.

Tôigiậtthótmình,luốngcuốngquaysangmộtbên,khuônmặtlạnhnhạtlàmtôihơirun,mớiphátgiácrarằng,thânthểmìnhkhôngbịtreo,màtựtaymìnhtúmlấychânmình,khoanhtròntrêntấmthảmdày.

“Anh làm cái gì vậy? Vẫn còn xấu hổ à?” Lạp Lạp tiến lại gần,“Yêntâmđi,tầngbốnsẽkhôngcóaivàođóđâu”.

Đúng thật, tầng bốn! Tôi nghĩ ra rồi, hôm nay là ngày 5 thángBốn,làTếtthanhniên,cácđồngnghiệpđềulàmthêmgiờ,tôivàLạpLạpởlạiđâytìnhtứ,dướilàtấmthảmmàchúngtôilấyởcáikhođósang.

“Anhlàmsaorồi?Vẫnngủcốmấyphútà,ranhiềumồhôivậy”,LạpLạpvừaănvừacười,“Lúcnãycódùngnhiềusứcđâu,sứclựcđềudùngvàongủrồisao?Phạtanhlầnnữađấy”.

Hoára,từtrướctớinayvẫnchỉlàngủmơ,thậtlàđặcbiệt,tấtcảmọingườiđềungủmơ,nhưngtôi,mơđếntậngốc,càngđặcbiệthơnlà,trongmơlạicómơ.

Page 199: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Vậythì,bâygiờtôicómơkhông?”Tôitựhỏimình.

“Cắn cho anh tỉnh luôn, vẫn còn mơ à, sắp lên đến trời rồi sao”LạpLạpcườinói.“Ngườilớnnhiềulênrồi,cũngkhôngsợxấuhổgìnữa”.

Đúngrồi,ngườilớnnhiềulênrồi,dĩnhiênlàkhôngxấuhổnữa!Tôitựtráchmình,đểchoLạpLạpkhoácáolên,mớithậntrọnghỏi“LạpLạp,cóphảiembịbệnhmáutrắngkhông?”.

“Anh mới là người bị máu trắng” Lạp Lạp lấy một chân đạp lênbộphậncấmcủatôi,“Aibảoanhnóilungtung”.

Lạytrờilạyđất,đềulàngủmơmàthôi,tôinhìnLạpLạp,muốnôm chặt lấy cô ta, trong lòng rối bời, cuối cùng tự mình khốngchếdụcvọng.

QuaylạinóivớiLạpLạp“Xinlỗi,thựcra,tôikhôngnênlàmnhưvậy”.

Tôivộivàngmặcquầnáovàchạyvàocầuthangmáy.

“HồTử,anhlàmnhưvậyýlàgì?”LạpLạpgọisaulưngtôi.

Trong công ty, mọi người đều rất bận. Với không khí gấp gápnhư vậy, tôi lấy làm xấu hổ vì đã cùng Lạp Lạp lấy cớ là đi ăncơm,đểđixuốngtầngbốntìnhtứvớinhau.

Tôi ngồi vào chỗ của mình, mở máy vi tính ra, outlook bỗngnhiênnhảyramộtbứcthư.

Trongbứcthưchỉcóhaichữ“Loénhanh”!

Loénhanh?

Làmuốnbiểuhiệnmìnhtháochạynhanhsao?

Page 200: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Nhìn màn hình, Hồ Tử nắm chặt nắm đấm, anh không thể thathứchonhữngngôntừmàTầnXuyêntuyênbốchothếgiớibiếtđếnanhta.

Trênthếgiớinày,bởivìsựtồntạicủanhânloại,trênthựctếđãphát sinh rất nhiều điều đen tối, rất nhiều bất hạnh, nhưngnhững người chân chính vẫn phải yêu, phải quang minh, phảihyvọng.

Khôngcómộtquyềnlựcnàocủaconngười,phảitrùngtulạihệthống pháp quyền để phát triển nhân loại. Phải tiêu huỷ kẻ ácđộcvàđentối,xóađibấthạnhcủanhữngngườibiếthysinh.

“Xinlỗitôikhôngbiếtloé,cũngkhôngbiếtcấtgiấu!”HồTửnóinhưđinhđóngcột.

“Thậtkhông?”

Một âm thanh của hồn ma vọng đến. Hồ Tử bỗng ngoảnh đầunhìn tứ phía, ngoài những người đồng nghiệp ra không có ai làngườilạ.

Làai?Rốtcuộclàaiđãnóivớitôivậy?

Nỗisợhãilạiđèlênđầu,nhưngkhôngngănđượclòngquyếttâmcủaHồTử.Tuykhôngnhìnthấyđốiphương,nhưnganhvẫnnóivàokhôngtrung“Đúngvậy!Tôivẫnđợianhởđây!”.

Nóixong,giọngquáidịkhôngthấyphátranữa.HồTửyênlặngđợi một phút, bốn bề vẫn chỉ là giọng của những đồng nghiệpđanglàmviệc.

Ácđộccuốicùngkhôngthểthắngđượcchínhnghĩa.

Hồ Tử nghĩ, anh cúi xuống tắt phụ lục toàn văn hội thoại “Loénhanh”đi.

Page 201: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Nhưnglúcnàyđâyanhmuốnđikiểmtraxem,phíasaubộnãoliệucóconvitrùngnàođanghoànhhànhkhông.Tronglúcđó,lạicómộtbóngtốicheđimấtthịgiác.HồTửlạinghethấygiọngnóitrướcđó,nóchỉnói“Anhđợimộtchútnữađi,tôisẽđếnngayđây!”.

Page 202: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật
Page 203: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

K

V.Răngtrảrăng

1ềbênvaingườiđànôngtêngọilàTạPhi,KiềuQuânÁcườivới

giọng ấm lạ thường, giống như là cô ta vừa trải qua mộttrậnsănbắtthútrởvề.

Với cặp kính có gọng vàng kim, người con trai với một quyểnsách,đãrơivàocạmbẫycủacôta.

Trời mưa thành vũng nước, mây dày đặc trên trời, không thểnhìnthấyánhmặttrời.KiềuQuânÁkhôngquênmìnhtênthậtlà153,153thìkhôngthíchmưa.

Bởivìcôtakhôngđemáomưa,TạPhitrựctiếpmờicôtavềnhàngồichơi.KiềuQuânÁcườithầmtronglòng,chủnhâncủacôta,nhữngngườiđànôngcủacôtavẫnluônnhưvậy,thíchtìmlýdomặcquầnáochỉnhtềđểcheđinhữngdụcvọngbêntrong.

Cầuthangmáykhôngngừngđilên,côtakềsátvàosaulưngTạPhi,thủthỉnói“TiểuPhi,anhcóthíchemkhông?”

TạPhicười“Saolạihỏinhưvậy?Đươngnhiênlàthíchrồi”.

“Vậycóchếtcùngemkhông?”

Câu nói vừa thốt ra, thì tay của người con trai run lên bần bật.Kiều Quân Á cười thầm trong lòng, hôm nay không cần Tạ Phitrảlờihaykhôngtrảlời,anhtacũngphảichết,đâylà153phảithựcthimệnhlệnh.

Kiều Quân Á đang định nói tiếp, thì cầu thang máy bỗng runglên,tấtcảcácđènbáohiệuhìnhnhưcũngngừnghoạtđộng.

Page 204: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Cầu thang máy có vấn đề rồi. Đừng lo, chúng ta sẽ gọi điện rangoàikêucứu”.TạPhivừaanủinói,vừarútđiệnthoạirabấmnhưngtrongcầuthangkínquákhôngbắtđượcsóng,khôngliênlạcđượcvớibênngoài.

TạPhithửbấmnútbáođộng,đợimộtlúckhôngthấyđộngtĩnhgì.

“Quân á, cô đừng sợ, sẽ có người đến cứu chúng ta thôi” khuônmặtthanhtúdínhđầymồhôi,TạPhimộtmìnhkhôngthểlàmgìđược.NhẹtayvuốtlênmặtKiềuQuânÁ,TạPhinóinhỏnhẹ“Tôikhôngthểđểemởđâyđược”.

Bấtgiáccómộtluồnghơiấmchạyvàotim,KiềuQuânÁkhẽlắclư,chủnhânđãcấyvàongườicôtínhcáchbiếtcảmđộngchăng?

Đúngrồi,đíchthựclàcảmđộngrồi.

Sau một hồi đợi, khí trong khoang thang máy đã ít dần. Tạ Phivẫn động viên Kiều Quân Á, anh nói “Quân á, xin lỗi, lẽ ra anhkhôngnênđưaemđếnnhàanhnhưthếnày,emkhôngđượclìabỏ,càngkhôngđượcchếtởđây...”.

Ngheanhtanóinhưngườiđangbaylơlửng,KiềuQuânÁngănanhtakhôngnóinữa,dànhhơimàthởtiếp.

TạPhikhôngphảisayngãmàanhtabịhônmê.KiềuQuânÁliềnômlấyanhta,laođâmthủngnóccầuthang,đểcứusinhmệnhTạPhi.

ChínhvìlaothủngnóccầuthangnhưvậymàlầnđầutiênKiềuQuânÁcócảmgiáctồntạimộtthứgìđó,nócótênlàtìnhyêu.

Nhưng cô ta không dám vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân, côphảilàmnhưthếnàođây?

Page 205: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Saulầnxảyrasựcốtrongcầuthanghômđó,tìnhcảmcủaKiềuQuânÁvàTạPhingàycàngthânthiếthơn.Chođếntậngiờ,TạPhivẫnkhônghiểuhômđómìnhđãthoáthiểmbằngcáchnào.

Người sửa chữa cầu thang cho biết, trên nóc cầu thang có chỗthủngrấtto.

Tạ Phi nói “Khi cả hai chúng tôi hôn mê có ông tiên đến cứuchúngtôirồi”.

KiềuQuânÁcườirấtbímật,giốngnhưgiọtlệrơi.CôtachỉdiễnkịchvớiTạPhi,vìmệnhlệnhcủachủnhân,côkhôngthểkhôngratayvớiTạPhi.

Giờtanca,KiềuQuânÁdẫnTạPhiđếnnhàgửixe,đưachoanhtamộtchiếcđĩa,nói:

“Tiểu Phi, đây là âm nhạc mà gần đây em hay nghe nhất, cảmthấyrấthay,saoramộtđĩachoanhcùngnghe”.

“Thậtthếsao?”TạPhihồhởitronglòng,hônlênmặtKiềuQuânÁmộtcái,nói:

“Em về nhà nhớ đi ngủ sớm, đừng có vì công việc quá nghekhông?”.

KiềuQuânÁgậtđầu,nhỏgiọngnói“Anhcũngvậy”nóirồi,côtaliềnđivềphíachiếcxecủamình,ngườivừaquayđi,cómộtdịchthể thật quí rơi từ trong khoé mắt của người máy 153 ra, đó lànướcmắtcủanó!

Tạ Phi cho đĩa CD vào đầu đĩa trong xe ôtô để nghe. Hôm nayđườngbịtắc,nhưngtronglònganhvẫnthấyvui.BởivìcóchiếcđĩacủaKiềuQuânÁtặngcho.

Sau khi ấn nút phát lên nghe, không nghe thấy âm thanh gì là

Page 206: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

âmnhạccả,màlọtvàotaiTạPhilàmộtcâuchuyệnrấtdài,hìnhnhưđangmiêutảcuộcsốngcủaanh.

TạPhichúýnghekỹ,vànghebằnghếtchiếcđĩađó....

Côngviệchàngngàycủatôi,làchiếcđiệnthoạikhôngrờitai,vàđống hồ sơ cao ngất ngưởng quá đầu người, như vậy khiến tôichánchường.

Tốtnghiệpxong,đếnThẩmQuyến,vàolàmviệcchomộtcôngtybảo hiểm được hai năm, dần dần mới biết, làm quản lý bồithường bảo hiểm là công việc không hấp dẫn cho lắm. Hàngngày phải nhận điện thoại của khách hàng, cuối tháng thì lĩnhchút tiền cố định, cuối năm còn bị lãnh đạo phê bình, tỉ lệ bồithường cao, nếu như làm sai hoá đơn bồi thường thì cả nămkhôngcótiềnthưởng.

Nhân viên nghiệp vụ thì ở ngoài đi câu khách hàng, lừa đến đểnộpphíbảohiểm,chúngtôilàmđạilýởphíasaulàmphụtrách,xemtrườnghợpnàokhôngnênbồithườngthìkiênquyếtkhôngbồithường,trườnghợpnênbồithườngcũngcốtìnhtìmmọikếđể không phải bồi thường, mắc lỗi với người cũ họ không đếnnữathìlạilậploèkháchhàngmới.

Chẳng lẽ Trung Quốc to lớn như vậy mà lại không lừa đượcnhữngngườingốcsao.

Tôilàmtrongcôngtynàytuychỉlàcáikim,nhưngbảnthântôicũngmiệngnammôbụngmộtbồdaogăm,cũnglàkẻlừangườibịpcả.

Mỗi khi xảy ra sự cố bảo hiểm gì, người bị hại thương tật nhẹ,nặng,chúngtôiđềuđãgặp,gặptrườnghợpbịchếtcũngdầndầnquenvàcũngthờơcả...,ngườikhácchếtđốivớichúngtôimànóichẳngquachỉlàbồithườngíthaynhiềutiềnmàthôi.

Page 207: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Mùa đông năm 2005 đã phát sinh ra một chuyện, từ cái thờ ơnày mà tôi đã phải chứng kiến nhiều cảnh đáng sợ trong cuộcsống, nó như cái mắt đen sâu hóm nửa đêm trên tường nhà,khiến tôi nhiều lần cảm thấy tim đập như đánh trống trongngực.

TrướcvàsausinhnhậtchúaGiêsu,đólànhữngngàylạnhnhấtởThẩm Quyến, ở phía Bắc không có tuyết lớn, chỉ có mây mù vàmưalạnh,khôngkhíâmuảmđạm,trongphòngcònlạnhhơnởngoài trời, cảm giác giống như cái vũng nước giữa mùa đônglạnhthấuxương.

Buổi sáng ngày thứ năm, vẫn như những ngày thường tôi độimưađilàm,tuyđãmặcáorấtdày,nhưngvẫnkhôngchịunổicáirétngoàiđường.

Cuối cùng rồi cũng đến công ty, tôi dập thẻ xong đi vào vănphòng làm việc, chỉ nhìn thấy trên bàn làm việc của tôi mộtđốnghồsơlộnxộnxếpởđó,tôigấpôlạinémvàotronggầmbàn,ngồixuốngđẩyđốnghồsơđósangmộtbên,xoataychođỡcóngrồimởmáytínhra,nhậpvàohệthốngOAcủacôngty.TronghệthốngOAkhôngcógì,tiếpđótôinhậpvàohệthốngquảnlýbồithườngcủacôngty,kếtquảmởranhìnthấymộtchữmàuđỏrấtto,đóđềulàhồsơxửlýbồithường,trongmộtđêmbáolên.

Xemratôihômnaynhànrỗimộtchút.

Tôithởdàivàkéođốnghồsơđósangxemqua.Đềulànhữngtậphồsơđangxửlýdởdang,tôirútởtrongranhữngbộhồsơcầngấphơn,trauchuốtgiốngnhưnhữngphonghàm,chuyểnđichomấyngườinhậnbảohiểm.

Mộtphonghồsơđangviếtđượcmấyhàng,thìbỗngcótiếnggọitừđằngsauvọngtới“TạPhi,cófaxcủaanhđấy”.

Tôiquayđầulạixem,đólàngườiđồngnghiệpTiểuHồgọi,anh

Page 208: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

ấyđangđứngcạnhmáyfax,trongtayđangcầmhaitờfax,đưavềphíatôi.

“Ừ,cảmơn”.Tôivộivàngđisangcầmlấy.

Đólàtờthuậtquasựviệcvàhaitờảnhfax.Tờthứnhấtnóirõsựviệcđãxảyrahơingắn,phíabêndướicóghirõtêncôngty,mặttrênđèmộttờcôngvănkhác.

Tôixemqua.

“Khoảngbagiờchiềungày9tháng12năm2005,côngnhânxưởngtôiLưuVănHuyđanglàmviệcbìnhthườngởtrongxưởng,dokhôngcẩnthậnđãbịbảngdẫnđiệnmáyhútvào.Bâygiờđangnằmviệnđiều trị, nhưng đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, có thể sẽ trở thành“ngườithựcvật”.Vìxưởngcủachúngtôicómuabảohiểmởcôngtycác ông, vậy hy vọng công ty các ông nhanh chóng giải quyết, kịpthờibồithườngthanhtoánbảohiểmchochúngtôi,xinliênlạcvớiôngChu:13798345***.XưởngkhuônHyVọngMớithànhphốThẩmQuyến.Ngày16tháng12năm2005”.

Trong lòng tôi cảm thấy phiền phức quá, vì trong trường hợpnày, nếu như muốn bồi thường thì đừng có đòi bồi thường baonhiêutiền.

Tôivừanghĩnhưvậyvàvừaxemtiếptranghai,cóhaibứcảnh,nhưng qua fax không được rõ lắm, hàng đống mực đen sì sì,chẳngnhìnracáigìcả.Tôichaumàylại,ngồivàochỗcủamình,nhấcđiệnthoại,tiệnđócósốdiđộnggọiluônđi,mấygiâysau,cóngườinhậnđiệnliền.

Đang trong lúc tôi giới thiệu tên tuổi, thì đối phương “Chu tiênsinh”,lậptứctỏvẻrấtkhẩncấp,nóivớitôirằng,anhtachínhlàxưởngtrưởngcủaxưởngkhuônHyVọngMới,sauđóliềnhỏitôivề hồ sơ có thể bồi thường được không. Tôi không dám khẳngđịnh với anh ta là được hay không được, tôi nói tôi cần phải đi

Page 209: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

xemhiệntrườngđã,bảoanhtachuẩnbịnhữngtàiliệuliênquanxongđiệnthoạichochúngtôi.

Tôi đi đến cửa phòng Giám đốc, Giám đốc Thôi đang ngồi ở đó,lấyhaitờfaxđểlêntrướcmặtôngta,nói“GiámđốcThôi,đâylàhồsơrấtphứctạp,tôimuốnchiềuđiđếnhiệntrườngxemsao”.

Ông ta chau mày xem xong, ngẩng đầu nhìn tôi, nói “Chiều tôicùngđiđếnđóxemsao,anhnắmrõđầuđuôicôngviệcnhé”.

“Được”,tôinói.

Không mấy chốc, giờ ăn cơm đã đến, mấy đồng nghiệp cũngcùngđiăn.Ăncơmxong,tôivàTiểuHồngồiởbàn.

Tiểu Hồ bình thường không có lúc nào là ngớt mồm, còn nhớngàytrướcanhtađượcđiềutừbộphậnnghiệpvụđếnbộphậncủatôi,GiámđốcThôiphêbìnhanhtaxửlýcôngviệcchậmquá.Khiăncơmcũngnhưvậy,vừangồivàochỗngồilàanhtađãnhecáirăngcửacủaanhtararồibắtđầughévềphíatôithìthầm.

Tôi vừa ăn cơm vừa nghe anh ta liến thoắng, cảm giác ăn mấtngon,sauđókhôngchịunổinữa,tôiliềnngắtlờianhta“úidào!Anhănnhanhđi,chiềutôicònphảiđirangoài,đừngcólàmnhỡcôngviệccủatôi”.

“Chiềuđiđâuđấy?Điđếnhiệntrườngà?”Anhtahỏi.

“Đúng,đirangoài,nghenóingườibịthươngrấtnặngvàcóthểthànhngườisốngthựcvật,chiềutôiđếnđóxemsao”.Tôinói.

“Ngườithựcvật?Trờiơi,nghiêmtrọngthếsao?”

“Hìnhnhưởđógọilàcái“XưởngkhuônHyVọngMới”gìđấy”.

“Xưởng khuôn Hy Vọng Mới?! Là ở khu Ngọc An phải không?”

Page 210: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Anhtabỗnghỏidồndập.

“Hìnhnhưlàthế,nhưngsaovậy?”Tôibuồnbựchỏi.

“Xưởngởđólàdotôikýđấy!Bảohiểmtàisản,bảohiểmxe,bảohiểmtráchnhiệm,tấtcảnhữngbảohiểmđềudotôiký”.

Theotôibiếtthìxưởngởđókhôngto,cũngtầmtầmthôi,tấtcảcácbảohiểmcộnglạithìkhoảngbamươiđếnnămmươinghìnlàhết, lầnnàyphảibồithườngtorồi”,anhtavừanóivừachaumàylại.

Tôi lắc lắc đầu, hiểu được ý của Tiểu Hồ, hồ sơ này dù đến tayngười làm nghiệp vụ nào cũng cảm thấy khó chịu vì không bồithường, thì khách hàng sẽ kiện cáo, bồi thường rồi thì công tytổnthấtnhiềuquá.

Nếuquađượccửachúngtôi,thìlêncấptrêncũngkhókhănlắm.

Tiểu Hồ cuối cùng không nói gì nữa, cầm thìa dĩa bắt đầu xúccơm,ỉuxìungẩngđầunhìntôi“Anhđixongvềbảotôibiếtvớinhé...bênbộphậnbồithườngrấtvấtvảvớicôngviệcnày,thậtlàrủiro”.

2ĐếnchiềutôigọiđiệntrướcchoôngChuquảnđốcxưởng,sauđócùng với Giám đốc Thôi ngồi xe đi điều tra, xe chạy một mạchđếnxưởngHyVọngMới.

Ngoàiđườngkhôngnónglắm,nhưngchúngtôiaicũngrạorựcmuốn đến đó nhanh, khi chúng tôi đến đó, mọi người trongxưởngđãtanca.

Page 211: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Xưởngkhôngto,cóthểnóilànhỏnữa,xechúngtôilaovàotrongcổng,trảiquamộtđoạnđườngmấpmôlầylội,trướcmặtchúngtôilàcănnhàhaitầng,trêntầnghailàvănphòngcủaxưởng.

Tôi và Giám đốc Thôi xuống xe, đi thẳng đến tòa nhà đó, tầngmột của tòa nhà thật yên tĩnh, tôi nhìn vào bên trong, khôngthấycóai.Chúngtôibướclênvănphòngtrêntầnghai.Lênđếnđầuhànhlanggầnphònglàmviệcchỉnhìnthấymộtngườilùnbéođangngồitrongphòng,đóchínhlàôngChuquảnđốcphânxưởng.Ôngtanhìnthấychúngtôi,vộivàngđứngdậy:

“A,chàocácanh,cácanhlàngườibênbảohiểmphảikhông?Mờivào!”.Vừanóivừamờichúngtôingồi.

Haichúngtôiđivàovàngồilênchiếcghếsalon.

Saukhiđưacác-vi-dítchonhauxong,GiámđốcThôihỏianhta“Rốt cuộc câu chuyện xảy ra như thế nào, ông kể chi tiết chochúngtôinghe”.

“Đólàbuổichiềungàythứ6,LưuVănHuyđanglàmviệcởgiansốhai,trờihômđóhơinóng,anhtakhôngđigiàycáchđiện,kếtquả là khi làm máy tiện, đã giẫm chân lên tấm dẫn điện ở dướichiếcmáy,lúcđóanhtabịhấtngãrađất.

Lúcbấygiờtôiđangởtrênvănphòngtầnghai,côngnhânchạylênbáotôi,tôivộivàngđixuốngxưởng,nhìnthấyLưuVănHuymồm sùi bọt mép trắng xoá, mắt trợn ngược lên, tôi liền chongười đưa anh ta đến bệnh viện, họ đều nói là không thể cứuđược.Anhcũngbiếtrồiđó,ởđâykhôngcóbệnhviệnnàotốtcả,vì thế chúng phải đưa đến một bệnh viện khác tốt hơn để cứuchữa,sauđóanhtanằmsuốtởbệnhviện,đếngiờvẫnchưacógìchuyểnbiếncả”,ôngChunói.

GiámđốcThôihỏi“Vậymáytiệnđókhôngcógìbảovệsao?Tấmcáchđiệnkiathìsao?Vấnđềchấtlượngnhưthếnào?”

Page 212: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

KhôngchờôngChutrảlời,giámđốcThôilạihỏi“Tấmdẫnđiệnvàcảchiếcmáytiệnđềukhôngcóvấnđềgìvềchấtlượngthìhãyđưachúngtôiđixem”.

ÔngChuquảnđốcxưởngđứngdậydẫnchúngtôiđixuốnglầu.

Đếngiansốhai,bêntrongyêntĩnhvàcóđểmộtchiếcmáytiệnto,ôngChuquảnđốcxưởngđứngbêncạnh,tayvừavẽvừathuậtlại“Chínhlàchiếcmáynày,lúcđóanhtađứngởđây,giẫmchânlên đây, bị tấm dẫn điện ở trong hút vào”. Ông ấy vừa nói vừalàmđúngđộngtácnhưngườibịtainạn.

Ôngtanóithêm“Vềchấtlượngcủachiếcmáynàythìkhôngcóvấnđềgì,saukhixảyrasựviệcđóđếnnay,chiếcmáynàyvẫnlàmviệcbìnhthường”.

GiámđốcThôihỏi“Ôngcóchụphìnhhiệntrườngkhông?”

ÔngChu,nói“Có,có,đươngnhiênlàchúngtôiphảichụpnhiềurồi,hômnaythìgấpquá,chỉcóthểđưachocácanhhaitấmthôi,tôi,đểtôisẽlấychocácanh”.

Chúngtôilạiquaylạivănphòng,ôngChumởmáyvitính,chọnra mấy tấm ảnh, sau đó bảo chúng tôi lại xem. Trong đó cókhoảngbảy,támtấmảnhdùngmáykỹthuậtsốchụp,cáccảnhnày đều là cảnh ở dưới xưởng mà chúng tôi vừa đi xem qua,trong ảnh có mấy người công nhân đang vây quanh chiếc máytiệnđó.

GiámđốcThôihỏi“Nhữngtấmnàylàchụpkhinào?”

“Saukhisựcốphátsinh,khiđưaanhtađiđếnbệnhviệnrồi,tôimớinghĩracầnphảilưulạihiệntrường,liềngọingườiđemmáyảnhđếnđểchụpmấykiểu”.

Page 213: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

ÔngChunóitiếp“Cácanhxemđủchưa?”

GiámđốcThôikhôngnóigì,cứlậtđilậtlạimấytấmảnhxemrấtkỹ,thunhỏ,lạiphóngto,bỗngnhiênôngấychỉvàogócbứcảnhtrênmànhình,hỏi“Đâylàcáigìvậy?”.

Tôi vươn cổ xem, chỉ nhìn thấy trên nền đất bùn bằng phẳngbìnhthường,cómộtvàigiọtmáuvàcómấyvếtxướcnhỏ.

ÔngChuquảnđốcxưởng,nhìnkỹ,sauđónói“Aidà!Xemrađólàmặtanhtacàyxuốnglúcbịngã,nênmớibịdínhmáuởđóấymà,cólẽcócảrăngnữađấy”.

GiámđốcThôigậtgậtđầu,sauđólạinói“Ôngcopynhữngtấmảnhnàyramộtđĩakhácchotôi,tôicầnđemvề,vớilạingoàiranhữngtưliệucầnthiết,ôngcũngcoppychotôimộtbộ.Látnữachúngtôicũngmuốnđếnbệnhviệnthămanhta,khôngbiếtcótiệnkhông?”.

“Được,được,tôisẽsắpxếp”.ÔngChuquảnđốcnhấcđiệnthoạigọimấycuộc,sauđócopymấytấmảnhđósangđĩarồiđưachotôicầm.

Không bao lâu, một thư ký đem tài liệu đến, tôi cầm lấy tập tàiliệudàycộpxemqua,trênthựctế,ngoàihợpđồnglaođộng,bảohiểmxãhội,tài liệuchitiếtsựcốxảyra,giấychứngnhậnchấtlượngmáy,cònlạilàtậpdàyvềnhữngbệnhángồmgiấynhậpviệnvàhoáđơnnộptiền,đềulàphôtôcả.

“Buổi tối tôi có chút việc, không dẫn các anh đi được, tôi gọi côVươngđâyđưa cácanh đi,nếucó vấnđề gì,cácanh cứgọi vàomáycầmtaychotôinhé”.ÔngChunói.

“Được!”GiámđốcThôiđáp.

“Ông Chu, phiền ông ký giúp tôi vào đây”. Tôi đưa quyển ghi

Page 214: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

chépđiềutrachoanhtaký.

Ôngtanhìnnhìn,thấykhôngvấnđềgì, liềnhạbútký,rồiđưaquyểnđólạichotôi“Việcnàylàmphiềncácanhnhiềuquá”.

“Vâng,chúngtôicũngmuốngiảiquyếtchonhanhgọn”.Tôivừagấpquyểnsổlạivừanói.

3Khicảbangườichúngtôingồilênxeđiềutrađếnbệnhviệnthìtrờiđãtối.Cácybácsĩđềuđãđiăncơm,khôngkhítrongbệnhviệnthậtyêntĩnh.HaichúngtôiđitheotiểuthưVươnglêncầuthang màu trắng, đến trước một phòng bệnh. Sau khi đã chàohỏiytátrựcởđó,chúngtôiđivàophòng.

Đây là buồng đơn, trong phòng chỉ có một giường bệnh, nằmtrên giường là một người toàn thân mặc quần áo trắng, hai taydang thẳng ra, hai chân cứng đờ, không nhúc nhích chút nào.Trênđầugiườnglàchiếcbìnhôxyvànhữngdâydẫnkhíxuốngtậnmũianhta.

“AnhtachínhlàLưuVănHuy”.CôVươngnói.

Tôi từ từ đi sang cạnh giường bệnh nhân, nhìn mặt anh ta, đãnhôhếtcảxươngrangoài,quầngmắtsâuhõmxuống,chỉcóhaimímắtkhéphờ,lộranửaconngươiđentrắng,anhtahìnhnhưkhông cảm nhận được gì, trong khe hở con mắt, cứ như đangnhìnrangoàirìnhmòtrộmcắpgìđó.

Mồmmiệnganhtakhôvàbịbongtrócgiốngnhưconrắnđanglột xác. Hai môi anh ta từ từ mở ra, lộ ra lỗ đen nhỏ bên trong,nhưngkhôngnhìnthấyrăngđâu,hìnhnhưmấychiếcrăngcửađãgãymấtrồi.

Page 215: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Đâylàlầnđầutôitậnmắtnhìnthấyngườithựcvậtnhưthếnày,anhtanằmđó,ngaytrướcmắttôi,khoảngcáchrấtgầnvàkhôngcómộtchútgìlàsựsốngnữa,trongkhôngkhítĩnhmịchnhưthếnày,tôicứcảmtưởngnhưbàntayđangdangrakiasẽsờlêntôibấtcứlúcnào.

Tôinghĩđếnđây,bỗngtrongngườirợncảtócgáy.

Đúnglúcđó,cánhcửaphòngkêulên“kènkẹt”.

Tôivộingoảnhđầulại,hoáralàytáđangđẩycửađivào.

Chúngtôihỏivềbệnhtìnhcủaanhtavàchỉnhậnđượccâutrảlời“Rấtnguyhiểm”.

Lại hỏi cô ta chi tiết về nạn nhân sau khi nhập viện, chúng tôithuthậptưliệu,rồiđirakhỏibệnhviện.

Bênngoàitrờiđãtốiom,bốnbềcáctòanhàđãchìmtrongbóngtối,sựsợhãibắtđầulanrộng.

Hai chúng tôi vội vàng cáo biệt tiểu thư Vương, và đi thẳng vềnhà.

Chúngtôingồitrênxecảbuổivớicảmgiácmệtmỏi,uểoải,riêngtôithìthấybụngbồnchồnkhóchịu.

GiámđốcThôivừaláixevừanói“Vụánnàyphứctạpđây,nếuphảibồithườngthìcũngmấtkhánhiềutiền”.

“Đúngrồi,nếunhưhồiphụckhôngtốtthìcàngphiềnphứchơnnữa,kiểmđịnhlàtànphế,“ngườithựcvật”làphảilàmtheocấptànphế”.Tôinói.

“Hơnnữaanhchúýđếnkhông,ngườibịthươnglạicóhộkhẩu

Page 216: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

thànhphố”.GiámđốcThôinói.

Tôigiởđốngtàiliệura,lấytờchứngminhnhândâncủaanhtaxem,quảthậtLưuVănHuyđúnglàngườiThẩmQuyến.

Hai năm làm quản lý bồi thường, tôi hiểu ngay ý của Giám đốcThôi,ngườithànhphốvàngườinôngthônmứcbồithườngkhácnhaurấtnhiều.

Tôi thở dài đút chứng minh nhân dân vào túi, dựa lưng ra ghếđằngsau,khôngnóigìnữa.

“Ngàykialàcuốituần,nghỉchokhoẻ,đầutuầnsauxửlý.Vụnàykhôngcầngấp”.GiámđốcThôinói.

“Được”,tôimệtmỏitrảlời.

Khôngcầngấp,việcnàytôihiểu.

4Ngàyđầutuầnthờitiếtvẻấmáphơn,sángsớm,tôicầmnhữngtậptàiliệucủatuầntrướcđivộivềcôngty,thiếtnghĩtậphồsơnàylàmđauđầumọingườiquá,lúcnàotrêntaycũngcầmcặpdanặngtrĩu.

Vừabướcvàocôngty,đãgặpngayTiểuHồđira.

“Ấy,saocuốituầnanhlạitắtmáycầmtayvậy?”Vừanhìnthấytôianhtađãhỏiluôn.

“Sao?Anhtìmtôià?”

“Tôimuốnhỏianhvềvụhồsơđónhưthếnàorồi?”

Page 217: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“À, à, vụ hồ sơ đó à... như thế này vậy, buổi sáng tôi bận, buổitrưađiăncơmtôisẽnóichitiếtchoanhhay,anhđừngvội”.

Tôi đi đến chỗ ngồi của mình, chưa ngồi ấm chỗ, chuông điệnthoại đã vang lên. Tôi nhấc máy nghe, đó là ông Chu quản đốcxưởng.

“Tạtiênsinhà,vụhồsơđóxửlýnhưthếnàorồi?”Giọngcủaanhtacóvẻgấpgáp.

“Hôm nay tôi vừa đến đây, đang xử lý, tôi sẽ làm nhanh choông”.Tôinói.

“Tôi nói cho anh hay, hôm qua bố mẹ của Lưu Văn Huy đếnxưởngcủatôi,tôinóithếnàohọcũngkhôngnghe.Họmởmồmrađãđòimộttrămvạn,khôngnhữnglàmầmcôngtylênmàcòndọađikiệnnữa,cácanhcóthểxửlýnhanhgiúptôiđượckhông,việnphítôiđãphảichihếthàngmấyvạnrồi”.Ôngtanói.

“Ôngyêntâm,nếuhọđikiện,thìmộttrămvạncũngkhôngthểtrụ nổi đâu, chúng tôi sẽ làm nhanh cho ông, các ông bên đócũng nên làm tốt công việc với gia đình họ”. Tôi nói xong mấycâu,liềncúpmáy.

Tôi âm thầm cảm nhận vụ này càng ngày càng rắc rối, vô tìnhnhữnggiọtmồhôichảyraướtcảtrán.Tôiđặtrangàythứ5sẽđem tư liệu về, viết trước chi tiết những sự việc thành một bộ,đưa đến bộ phận pháp vụ, yêu cầu họ cho một bộ ý kiến phápluật,sauđólạiđưađếnđơnvịkiểmđịnhhoànchỉnhnhữnggìcóliênquanchothoảđáng,giaochobộphậnthẩmduyệtcủabệnhviện,đểhọchoýkiếnvàphêchuẩnphươngphápđiềutrị.

Cả buổi sáng không lúc nào ngừng tay nghe điện thoại, hết giờtrưatôicùngvớimấyngườicùngbộphậnđiăncơm.

TiểuHồtựnhiênlạiđếnngồicùngtôi,ngồibênbànăncơm,tôi

Page 218: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

nóivớianhta:“Cácbácsĩđãhộichẩnvàđưarakếtluậnbanđầulàcókhảnănganhtasẽphảisốngthựcvật,khôngbiếtvềsauthìnhưthếnào”.

“Thếphảibồithườngbaonhiêutiền?”TiểuHồhỏi.

“Chưa biết có đền bù hay không đền bù nữa, tôi xem ra vụ nàykhôngdễgìmàđềnbù,saunàyanhsẽbiết”.Tôinói.

“Cáigì?”

“Cứnhưvậythìnếucóphảiđềnbùthìvụnàycũngphảikéođếnnửanăm,vụviệckéodàilàmchongườiđượcđềnbùkhôngnhẫnnạiđượcnữa,bắtbuộchọtựhạsốtiềnđềnbùmàhọđặtra,lúcđólạikýkếtlại.TínhtoánthờigianxongtrướcTếtcũngrấtkhógiảiquyết,anhkhôngphảilolắngquá”.Tôikhuyênanhta.

“Vậylàcầnhọkhởitố?”TiểuHồnói.

“Cần kháng cáo, có như vậy mới kéo dài được, nhưng họ cũngkhônghẳnlàchịuđâu”.Tôinói.

TiểuHồlắngnghetôiphântích,ngheđếnsaucùngthìthởphàomộtcái,gậtgậtđầu“Nhưvậythìđược,dùthếnàomáycầmtaycủa tôi cũng phải thay số, như vậy thì người của xưởng khuônHyVọngMớisẽkhôngtìmđượctôi,tránhđượchọlàtôiđỡvìtôilàngườiởgiữarấtkhóxửlý”.

Bữatrưacũngnhưmọingày,khôngcảmthấycóvịgìcả.TôivàTiểuHồsánhvainhauđirakhỏinhàăn,tôicảmthấyanhtacóvẻsuysụp.Đilêncầuthang,anhtabỗngquayđầulạihỏitôi“À,đúng rồi, bộ phận chúng ta đến Tết Nguyên đán có được nghỉkhông?”

“Nghỉbangày,nhưngsaovậy?”Tôihỏilại.

Page 219: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“À,hômđólàsinhnhậtcủatôi,tôimuốnmờimọingườiđếndự”Anhtavuivẻnói.

“Thậtkhông?Hoáralànhưvậy,nhưngbuổitốingày31thángMười hai bộ phận chúng ta đều ở lại công ty, cùng với bộ phậnphêduyệtvàbảolưulàmthâuđêmđểchỉnhlýhồsơbồithường,dovậyhômđómọingườiđềuphảiởlạilàm,chonênkhôngcóaiđisinhnhậtcủaanhđâu”.

“À,vậysao?Vậythìtôiđànhphảiởlạicôngtyquađêmđểsinhnhậtthôi,lạicócácanhởcùng”.

“Ha, ha, ha, như vậy là tốt rồi, xin chúc mừng sinh nhật trướcnhé”.

5Mấyngàynay,ôngChuquảnđốcxưởngkhuônHyVọngMớicứhaingàymộtlầngọithúcgiụctôi,ngàynàotôicũngphảiđềđạtlênvớibộphậnphápvụcôngtyvàbênphêduyệtcủabệnhviện,nóiđếnnỗikhôngcònlýdonàođểnóinữa,lạikhấtlầnkhấtlượtanhta.

ÔngChungàycàngbựctức,cómộtlầncáugiậnquáanhtađangnóivớitôiliềndậpmáyluôn.

Thựcrabênbộphậnphápvụcôngtyvàbênphêduyệtbệnhánkhông có lý do gì xác thực cả, tôi không còn cách nào để xử lýnữa.

Nhưng tôi cũng hơi sốt ruột, cứ khất lần khất lượt như vậy thìcũngkhôngđược.

Một tuần sau, hai lần ý kiến lên, kết quả ý kiến làm tôi hơi suy

Page 220: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

sụp.ýkiếnbênphápluậtvàphápvụchorằng,vụnàylàdobênbảohiểmchịutráchnhiệm,phảibồithườngchongườibịtainạnđó, ý kiến bên chuẩn định của bệnh viện thì lại cho rằng, trướcmắttấtcảviệnphíđềudobênđiềutrịchitrả,nhưvậythìcũngđúng,nhưngsovớitrườnghợptừtrướctớinaythìlầnnàyphảichiraquánhiều.

Tôikhôngthểđưaranhữngsốviệnphí,hỗtrợngườibịnạn,lấytiềnnuôingườisống,tínhđitínhlại,tôikinhngạc,đúnglàphảiđếnnhữngmộttrămvạn.

Tôi viết một bản Báo cáo, trình lên Giám đốc Thôi. Ông ấy cầmbảnBáocáo,bỗngsửngsốtphátcáulên.

“BảnBáocáonàytạmthờicứđểởchỗtôi,tôicònphảitrìnhlêntrên”.GiámđốcThôinói.

BảnBáocáolạibịkéodàithờigianxemxét.

Nhưngkhônghiểutạisao,ôngChuquảnđốcđólạikhôngthấygọi điện đến nữa, đương nhiên tôi không thể gọi cho ông ấyđược.Cólẽhọchuẩnbịkhiếukiệnchăng?Thôimặckệhọ,khiếukiệncũngtốt,đểchobênbộphậnphápvụhọđixửlý.

Thoáng một cái, Tết Nguyên đán sắp đến, tất cả mọi người đềusuy nghĩ sẽ đi chơi đâu với thời gian ngắn như vậy, và Tiểu Hồđangchuẩnbịlàmlễtấtniênbắccầugiữahainăm.

Ngày 31 tháng Mười hai đã đến, thời tiết ở Thẩm Quyến trongmấyngàyquaấmáphơn,bỗngnhiênlạithayđổiđộtngột,làmchúngtôikhôngngờtới.

Đến công ty rồi, tôi ngồi bên chiếc máy vi tính, tôi hắt hơi liềnmấycái,đúnglúcđóthìTiểuHồđivào,anhtanhìntôicười,nói“Ainhắcđếnanhmàlạihắthơithế?”.

Page 221: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Ainhắc?Tôinhìnlênmànhìnhmáytính,trướcmắttốiomom,mơmơhồhồbỗngcảmthấyngâyngấytrongngười.

Quả nhiên hôm nay lại vừa nhận được thông báo, tối nay phảicùngbộphậnbồithườngbảohiểm,làmthâuđêmđểkiểmkê.

MấyngàynayvẫnkhôngthấyôngChugọiđiệnđến,làmtôithấpthỏmkhôngyên,khôngbiếtbênđóxảyrachuyệngì.Lậptức,tôibỗngnảyraýđịnhgọiđiệnđếnđóhỏixemtìnhhình,nhưnglạikhông dám. Thôi vậy, thêm một việc thì cũng như mất đi mộtviệc,lạikéodàithêmngàynữavậy.

Buổitrưathờitiếtrấtlạnh,mọingườiđềumuốnđirangoàilấycơmvềăn.Ăncơmxong,tôisangngồichỗTiểuHồ,nhìnanhtađangsaysưachơitròchơitrênmáy.

Tôinóivớianhta“Sao?Hômnaysinhnhậtcậutínhsaođây?”

“Buổitốikhôngphảimọingườiđềulàmthâuđêmsao?Tôinghĩtôi cũng ở lại, tôi đã đặt mua bánh ga tô to lắm, sẽ đủ cho mọingười ăn”. Anh ta nhe những chiếc răng to của anh ta ra cười,nói.

“áidà,đừngmímmôi!Tôivừapháthiệnra,giữahaichiếcrăngtođócóchỗhổngà?”Tôinhìnrănganhtacười.

Anhtavừacắnhạtdưavừachơitròchơi.

“Rănggìmàlọtcảgióvậy”.Tôivừanóivừađứngdậyđi.

6Khi gần đến sẩm tối, trước giờ tan ca, tôi đi hỏi mấy người bênbồi thường bảo hiểm, họ đều nói làm không kịp, thì phải làm

Page 222: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

thâuđêmlàđươngnhiênrồi.

Ăn cơm tối xong, tôi bò lên bàn tính nghỉ một chút, nhưngkhônghiểuvìsaomàtronglòngcứhồihộpcảlên,vừachợpmắtmộtcái,trướcmắthiệnlênmộtkhuônmặttáinhợt,tôinhìnkỹ,khuônmặtđómờmờảoảokhônghiệnrõ.

Tôi không biết là mình ngủ được bao lâu nữa, đang ngủ giậtmìnhmởchoàngmắtratrướcmắttôilàmộtkhônggiantốiom.

Tôivộinhìnbốnbềxungquanh,nhưngvẫnkhôngđịnhđượcrõhướngnào.

Tôiđangởđâuđây?

Lúc này, bỗng từ trong không trung tối om vọng ra tiếng cườicủarấtnhiềungười.

Tôinhìnvềphíađó,đólàhìnhbóngnhữngngườiquen,họcầmnếnvâythànhvòngtròn.Ngọnnếninhìnhbóngcủahọchụmlạinhau.Vàbóngtốixungquanhtanradần.

Trongđámngườihìnhnhưcómộtngườihaitayđangchắpvàonhau,mắtnhắmnghiềnlạinhưđangcầunguyện.

TiểuHồ?Vàngoàiracònmấyngườiđồngnghiệp?

“TiểuHồ”.Tôihướngvềphíahọgọi,“Làmsinhnhậtsaokhônggọitôivới”.

Tôiđangđịnhđứnglênđisangchỗhọ,bỗngnhiênđámngườiđócùngnhaungoảnhđầulạinhìntôi,quaánhsángngọnnếnchỉnhìnthấynhữngconmắtmàkhôngcómộtđộngtĩnhnào.

Nhưng tôi không nhìn thấy rõ khuôn mặt của họ, da mặt họtrắngbệch,chẳngramặtmũigì,giốngnhưcáigìtrátlênđó,bên

Page 223: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

cạnhlàmáitócdàivàđenxõaxuống.

Trong nháy mắt, bỗng tôi cảm thấy như có cái gì ấn nghẹt cổhọng,haichânnhưxoàixuốngđất.

Lúc này, Tiểu Hồ bỗng gạt mọi người ra, từ từ tiến lại gần tôi.Trênmặtanhtalộranụcườithậtkỳquái,thòrahaihàmrăngkhấpkhểnh.

Anhtađứngtrướcmặttôi,giơtayra,vỗvỗnhẹlênvaitôi...

Trong lúc này, tôi bỗng thấy cổ họng tôi đau nhói, “ái” tôi kêulên!

Trước mắt là ánh sáng chói mắt, chỉ nhìn thấy Tiểu Hồ đứngngâyratrướcmặttôi.

“Tôi...”Tôinhìnngangnhìndọc,hốthoảngtộtđộ.

“Anhlàmsaovậy?”Anhtahỏi.

“Không... không sao, ngủ mơ rồi”. Lúc này tôi mới phát hiện rarằngchântôitêêẩm.

“Anhởđây...làmcáigì?”

“Tôiđếnđểgọianhtỉnhdậy,GiámđốcThôisắpđếnrồi,anhvẫnmuốnngủtiếpsao?Nhanhdậymau!”Anhtanóixongliềnquayngườiđi.

“Ồ”.Tôinhìnđồnghồ,thìrađãbảygiờrồi.

Tối hôm nay, bộ phận quản lý bồi thường chúng tôi không cóviệcgì,chỉcònđợibộphậnphêduyệtlàxong.

Page 224: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

7Dokhôngcònviệcgìgấpnữa,tốinaytôidùnghếtthờigianvàochơitròchơivàlênmạngQQ,bàntánchuyệnthườngngày.

Đến khoảng mười giờ, bánh ga tô của Tiểu Hồ được đưa đến,chiếcbánhthậtto,cóbatầngđủđểchúngtôiănno.

TiểuHồđểchiếcbánhlênmộtchiếcbàntrốngtrongvănphòng,chuẩnbịbắtđầutiệcsinhnhậtcủaanhta.

Chiếc bánh ga tô làm không khí trong phòng chúng tôi nhộnnhịp hẳn lên. Bởi đúng lúc chúng tôi nhàn rỗi, mọi người đềuđứnglênnhìn,đếnbênchiếcbánhxemvànóichuyệnthậtthoảimái.

Thờigianvuivẻnhanhquađi,nhoángmộtcáiđãđếnnửađêm.

“Bắtđầucắmnếnnào!”

“Lấybánhranhanhnào!”

“Nhanhmộtchút,mọingườiđềuđóiquárồi!”

Mọingườinóimộtcâunháonhàocảlên.

Tiểu Hồ nhanh nhảu mở hộp bánh ga tô ra, sau đó cắm nhữngcâynếnlên,mọingườiđềugiúpnhauđốtnến.Nhữngngọnnếnphátraánhsángbậpbùng.

Lúc này không biết ai phát ra tiếng “phạch” một cái, làm tất cảđèn trong phòng đều bị tắt. Xung quanh đều tối đen như mực,trongđámngườiđangvâyquanhchỉcóngọnnếnlelói,khuônmặtmọingườiđềubịtốiđenlại.Chỉcònmànhìnhmáyvitínhvẫnsáng,chiếuvàokhuônmặtchúngtôitrắngbệch.

Page 225: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Bỗngtôicảmthấycảnhtượngnàyrấtquen.

“Ướcđi”,mọingườiđềucùngnhaunóivớiTiểuHồ.

TiểuHồ,chắptaylại,mồmlẩmbẩmnóigìkhôngrõ.

Không hiểu tại sao, tôi không nói ra được lời nào, chỉ trợn trònmắtnhìnmặttừngngười.

Dĩnhiêntrướcmắtkhôngcóbiểuhiệnkỳquặcnàocả.TiểuHồhítmộthơithậtsâurồithổimạnhlàmtấtcảcáccâynếntắt,mọingườiđềuvỗtaycổvũ.Sauđócómộtngườiđiđếnbêncôngtắcđiện, rồi lại có tiếng “phạch” một cái, lúc bấy giờ trong phòngbỗngchốcsángrõlên.

Tiểu Hồ nhổ nhanh những chân nến trên bánh ga tô, vứt vàothùngrácởdướigầmbàn.

Cómộtcâynếnbịrơirangoàigầnchỗtôi,tôiđangđịnhnhặt,thìTiểuHồliềnngườixuốngtrướcnhặtbỏvàothùngrác.

Đúng lúc đó, tôi phát hiện ra bên cạnh thùng rác có hai miếngnhỏnhỏmàutrắngloạichấtrắnkhôngthànhhìnhgìcảrơiởđó.

TiểuHồcũngpháthiệnra,vứtnếnvàothùngrácrồiliềntiệntaynhặtluônhaimiếngchấtrắnmàutrắngđó.

“Cáigìđây?”Anhtavừanhặtvừatựnóimộtmình.

Ngaylúcđó,tôithấy“Phâng”mộtcáixuốngđất,máuchảyvàotrongnão.

“Đừngđộng”.Tôikêutolên..

Giọngtôikêurấtto,làmmọingườigiậtthótmình.TiểuHồcũngbị giật nảy người liền đứng dậy trợn tròn mắt nhìn tôi, không

Page 226: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

hiểuchuyệngì.

Tôi nghiến răng, liền cầm một cây nến soi xuống chỗ chất rắnmàutrắngđó.

Mặttôibỗngbiếnsắc,saulưngmồhôiướthếtáo,mộttínữathìngồiphệtxuốngđất.

Đóchínhlàmấychiếcrăng.

Giám đốc Thôi là người nhanh nhất, đi lại ngay bên cạnh tôi,nhìn xuống dưới đất. Vừa nhìn thấy, sắc mặt anh ta thay đổihẳn.

Anhtaliềnđứngphắtdậy,vơlấytờgiấybỏ,nhặthaichiếcrăngnhỏtrắngđóvàotronggiấyvàgóilại.

“Cáigìthế?”

“Cóchuyệngìvậy?”

“TạPhi,anhvừakêugìvậy?”

Tấtcảmọingườiđềunhaonhaohỏi.

ChỉcóGiámđốcThôivàtôilàbiếtrõ,haikhuônmặtchúngtôitáimétnhìnnhau,cảmthấyviệcnàykhôngđượcbìnhthường.

“Không sao, Tiểu Hồ, nhanh đi cắt bánh ga tô ra đi”. Giám đốcThôibỗngnóitovớimọingười.

Tất cả mọi người đều cảm thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng,khôngkhívuivẻvừarồicóchúttrầmxuống.

TiểuHồvẫnbướngbỉnhcắtbánhgatôra,vẫnvôtưđưanhữngđĩabánhđểvàotaytừngngười.

Page 227: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Mọingườicầmđĩabánhcủamìnhvàimthinthít,khôngainóilờinào,họđềunhìnnhau,khôngaidámhỏigì.

Tấtcảmọingườiđềuđãănxongbánh,bỏđĩavàothùngrácrồi,người nào người ấy đều về chỗ của mình. Còn thừa nửa chiếcbánhkhôngaiăntiếp.

“TạPhi,lạiđâymộtchút”GiámđốcThôi,ghévàotaitôinóinhỏ.

Tôiđitheoanhtađếnkhuphòngrửatay.GiámđốcThôiđẩycửanhàvệsinh,rồivứtbọcrăngđóvàothùngrác,rồitrởlại.

“Tôihỏianh,răngđólàthếnào?”Anhtatrợnmắtnhìntôihỏi.

“Tôikhôngbiết,tôicũngđangmuốnhỏianhđây”.Tôinói.

GiámđốcThôichaumàylại,khôngnóithêmlờigìnữa.

RăngcủaLưuVănHuysaolạiởđâyđược?

Mẹnó,gặpmarồi...

“Khôngsaođâu,vềchỗđi”.GiámđốcThôinóivớitôi,rồisauđóquayvềvănphònglàmviệc.

Về ngồi trước màn hình không bao lâu, MSN của tôi lại nhậnđược liên tiếp mấy cửa sổ, đó là các đồng nghiệp hỏi tôi vềchuyệnvừaxảyralúcnãy.

TrongđóđươngnhiênlàcócảTiểuHồ.Tôithiếtnghĩtạmthờikhôngnóiđiềunàychoaicả,việcchưarõràngmànóivớihọthìkhônghay.

Công việc chưa xong nhưng lúc đó cũng gần ba giờ. Tôi lên xemột mình đi về chỗ ở, người rất mệt, nhưng đầu óc tỉnh táo lạthường.

Page 228: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Xeôtôchạybonbontrênconđườngrộngthênhthang,haibênđườngkhómànhìnthấykhôngkhíTếtbanngày,ngaycảngườiláixecũngkhôngmuốnnóichuyện.

Đèn trên đường không đủ chiếu tất cả các ngõ ngách ở trênđường,đểlộratừngkhoảngtốiđensì.

8ChuyệnđólàmchoTếtNguyênđáncủatôikhônglấygìlàmvuivẻcả.

Ngày đầu tiên đi làm sau mấy ngày nghỉ Tết, việc đầu tiên tôilàmlàđingayrathùngrácnhàvệsinh,nhưnglúcđó,thùngrácđãđượcđổđisạchsẽrồi,bêntrongkhôngcònthứgì.

Vụbồithườngngườibịnạnvẫnkéodài.Khitôiđangphânvântại sao mà ông Chu quản đốc xưởng khuôn Hy Vọng Mới đó lạikhôngsốtruột,thìbỗngnhiênbuổichiềuanhtagọiđiệnchotôi,nóivớitôirằng,LưuVănHuykhôngcókhảnănghồiphụcnữarồi,bênphíabệnhviệnđãđồngýlàmthủtụcraviện,choanhtavềnhàtựchămsóc.

“Ngườibịnạntìnhtrạngbâygiờnhưnào?”.Tôihỏi.

“Dựtínhsốngchẳngđượcbaolâunữa”.Ôngtanói.

Đúng chiều nay, tôi và Giám đốc Thôi vội lái xe đi đến xưởngkhuônHyVọngMới.KhichúngtôiđếnđượcđóthìôngChuđãđứngđợichúngtôirấtlâurồi.

“Người bị nạn bây giờ ở đâu?” Chúng tôi đi vào văn phòng củaanhta,ngồiđốidiệnanhtavàhỏi.

Page 229: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Tôithuêphòngngoàichoanhtaở,hàngngàybốmẹanhtađếnchăm sóc”. Giọng ông Chu có vẻ không hài lòng lắm, “Các anhđịnhthảoluậnnhưthếnàođây?Baogiờthìgiảiquyếtxong?Cầnbaonhiêuthờigiannữa?”.

BiểuhiệncủaGiámđốcThôihơibốirối“Cáinàythậtkhónói,bởivìtrườnghợpnàytươngđốiđặcbiệt,đãtrìnhlênTổngGiámđốccông ty rồi, đến bây giờ bên Tổng công ty vẫn chưa hồi âm, dovậychúngtôicũngmuốnlắm”.

“Nênbồithườngthìbồithường,khôngnênbồithườngthìkhôngbồithường,cógìmàmuốnvớikhôngmuốn!NếunhưTổngcôngty nói là không bồi thường thì các anh cũng không bồi thườngphải không? Anh nói xem vụ này tại sao không bồi thườngđược?”.

“Không nói là không bồi thường, mà đây là công việc theo lộtrình sắp xếp của công ty rồi, tất cả đều phải thông qua Tổngcôngtyphêduyệt”.GiámđốcThôicườinhạthaitiếng.

“Vậythìanhphảinóirõchotôicầnbaonhiêuthờigian,lộtrìnhgìcũngphảicóthờihạnđúngkhông?Ngàynàoanhcũngkhấtlầnkhấtlữanhưvậythìtôilàmsaomàchịuđược!Anhxem,việnphíthìphảichirấtnhiềurồi!Vảlạibốmẹbệnhnhânngàynàocũngđếnchỗtôilàmầmlên,nếunhưxảyrachuyệngìthìlàmthếnào,aichịutráchnhiệm?”.

“Như thế này vậy, nếu như ông thấy đối phó với bên gia đìnhngườitakhó,thìôngứngtrướcchongườitamộtítvậy...”

Câu nói chưa dứt thì ông Chu đã nói to làm ngắt đoạn câu nói:“Tạisaophảilàtôiứngra,hừ,nếutôiứngrarồixongcácanhnóilàkhôngbồithườngnữa,vậylàtôiphảichịutấtsao?”.

Trongkhiđangnói,thìbênngoàicửacótiếngbướcchânrầmrậpđi tới, không phải là bước chân của một người, mà rất nhiều

Page 230: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

người,nhữngbướcchânvộivàngngàycànggầnhơn.Chúngtôiliền quay ngoắt đầu hướng về phía cửa, chỉ nghe thấy tiếng“uỳnhuỳnh”mộtcái,cánhcửabịđạpra,mộtngườiđànôngtrạctuổihơnnămmươi,taycầmmộtthanhgỗxôngvào.

Tôi sợ hãi không biết đang xảy ra chuyện gì, thì anh ta đã đậpthanhgỗtrướcmặtchúngtôigãyrathànhhaiđoạn.

“Từtừhãynói,từtừhãynói!”ÔngChuxônglênphíasauanhtagiữlại.

“Con tôi còn, anh còn, tôi còn!” Ông ta vừa kêu vừa vung đoạnthanhgỗtứtungnhưđiêncuồnglên.

“Contôichếtrồi!”Ôngtabỗnggàotovàkhóclên.

Chúngtôiaicũngngâyngườira.

ÔngChutừtừđisangômlấyvaivàdìuôngấyđirangoài,lúcđótrongphòngchỉcònlạiGiámđốcThôivàtôi.

“Vềhãynói”,GiámđốcThôihơilolắng.

Ngồiđượcmấyphút,ôngChuvộivàngtrởvề.Mặtanhtakhangkhác, nhìn chúng tôi một lượt, sau đó ghé mông ngồi đối diệnchúngtôi.Chúngtôiđangđịnhhỏitìnhhình,thìôngChubỗnghéttoánglên“Côngtybảohiểmcácanhkhiđithuphíbảohiểmthìthúcgiụcngườitanhanhlắm,nhưngkhixảyrasựcốthìcốtình kéo dài thời gian của người ta! Chuyện này mà không giảiquyết cho nhanh thì chúng tôi sẽ trình lên trên! Các anh vừanhìn thấy rồi đấy, tôi ngày nào cũng chịu hai, ba lần như vậy,côngtycácanhphảichịutráchnhiệm!”.

Tôi và Giám đốc Thôi đều cảm thấy bối rối, liền cáo biệt anh tatrở về công ty, quá lúng túng. Sau khi đã định thần, Giám đốcThôiláixeđivề,điđượcmộtđoạn,ôngấybỗngtựnóimộtmình

Page 231: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Chếtrồicũngtốt,khôngphảichịutiềnphíviệnnữa”.

Tôinhìnchămchúđườngphíatrước,khôngnóilờinào.

“Khôngbiếtcôngviệcnàyai làm,làmthếnàomànhàngườitalạinhưvậy,ôngấynói.

Tôi thiết nghĩ Tiểu Hồ thật không may, anh ta cũng đang nơmnớplosợ.

9Đếntốitôingủkhôngthấyngon,cảđêmtoànmơlungtunglàmtinhthầnmệtmỏi.

Ngàyhômsauđếncôngtysớm,tôimởmáyvitínhra,tronglòngkhôngcóhứngthúgìcholắm,tiệntaytôimởhệthốngOAcủacôngty,chỉthấytrongđócómấybứcthưmới.Mấybứcthưmớiđócóđầuđềrấthấpdẫn...“HoaThủyTiênchết”.Mớinhìnthìcóvẻ kỳ quái: Tôi nhìn tên người gửi: “HYPERLINK” 153@***.com,khôngthấyquen.Nhìnbứcthưgiốngnhưthưrác,địnhxoánóđi,nhưlạinghĩthếnàolạimởnóra.

Trongbứcthưchỉcómộtcâuđơngiản:

“Trảtôitiền,tôicầnmuarăng”.

Nhìnthấyhaichữ“muarăng”,tôibỗngpháthoảng,dừngluônởđóvàrunlên,chỉcảmthấyluồnghơilạnhmaquáitruyềntừđầuxuốngchân.

ĐólàLưuVănHuyvềđòitiềnsao?

Nghĩđếntiền,đầutôiquaycuồng,haylàôngChu,họcầntiền,

Page 232: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

màcốýdọachúngtôihaysao?

Nghĩđếnđây,tronglòngtôihơiphânvânmộtchút,nhìnvàođịachỉngườigửi,“@”và“com”phíasauhơilạ,tôichưabaogiờnhìnthấy địa chỉ như vậy, tôi phục chế nó lại, và dùng Google tìmkiếm.

Nhưng cuối cùng kết quả làm cho tôi sợ, không có địa chỉ nàonhưvậytrênmạngcả.

Tôi không chịu dừng lại, tiếp tục dùng phương pháp khác lụctìm,nhưngvẫnkhôngtìmđược.

Tôi cảm thấy hơi kỳ quặc, mồ hôi cứ tuôn ra, hình như tác giảcủahòmthưnàyđangởtrướcmắttôi,đangnhìntôi,đợitôihồiđáp.TôivộivàngtắthệthốngOA.

TôiđisangbênbàncủaTiểuHồ,xemanhtađanglàmhồsơbồithường, tôi hỏi anh ta “Hôm nay hệ thống OA của anh có nhậnđượcthưnàokhông?”.

“Thư gì? Tôi chưa mở hòm thư, anh đợi một chút”. Anh ta vừanóivừamởOAra.

Kết quả, một loạt dòng chữ quen “HYPERLINK” 153@***.com”xuấthiệntrênhòmthưmới.

“Nhìnthấychưa?”Tôichỉvàocácconsốnói.

TiểuHồvừamởra,nhìncácconsốmặtbiếnsắc,runrẩy.

Bứcthưnàycũngchỉcómộtcâuđơngiản.

“Nếukhôngbồithườngtiền,răngtrảrăng”.

Đầu óc tôi u mê đi, không còn muốn nhìn anh ta nữa, liền vội

Page 233: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

chạysangphòngGiámđốcThôi.

“GiámđốcThôi,hãyxemOAđi”.Tôinóinhỏ.

Ôngấycóvẻhơibựcmìnhnhìntôi,nhưngcũngmởOAra.

Vẫnđịachỉđó,nhưngcâuchữlạithayđổi.

“Răngcủatôi,anhvứtđâurồi?”

Tay của Giám đốc Thôi run lên bần bật, nhưng vẫn định thầnnhìnvàomànhìnhxemlạicâuđólầnnữa.

Lúc này Tiểu Hồ cũng chạy từ chỗ mình đến, nhìn chằm chằmvàođó,tinhthầncũngrấtcăngthẳng.

Cùng lúc đó cả ba người đều không nói gì, bỗng nhiên Tiểu Hồnóiramộtcâu,“Gọilàcáigì“răngtrảrăng?”Saolạibảotôi“răngtrảrăng?”.

Tôinói“TôichorằngchuyệnnàycóthểlàôngChubênđólàm,nhưng vừa rồi tôi tìm hòm thư địa chỉ có đuôi là @***.com,nhưngkhôngcóhòmthưnàonhưvậy,chuyệnnàythậtkỳlạ”.

“Cácanhcứđilàmviệccủacácanhđi”,GiámđốcThôinói.

TôivàTiểuHồtrởvềchỗcủamình,tôinhìnthấyGiámđốcThôicầmtậphồsơđira,nhưngmộtlúcsauôngtalạiquaytrởlại,vứttậphồsơvàochỗcũ.

Buổitrưađiăncơm,tôi,GiámđốcThôivàTiểuHồvôtìnhcùngngồimộtbàn,giốngnhưmộtdâybuộcbachânvàonhau.

“Cóngườinàokhácnhậnđượcbứcthưtươngtựnhưthếkhông?”GiámđốcThôihỏichúngtôi.

Page 234: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôinói“Chưanghethấyai,nếunhưcóainhậnđượcthìhọsẽnóivớianhrồi”.

“Ừ...Sángnaytôiđãbáocáovấnđềnàylêncấptrên,nhưngýcấptrên vẫn muốn kéo dài thêm thời gian” để truy tìm thủ phạm.GiámđốcThôinói.

Bachúngtôinhìnnhau,khôngcóaimuốnđộngđũaăntiếpnữa.

“Nóithựclòng,tôicảmthấychuyệnnàymàtiếptụckéodàithìkhôngbiếtcònxảyrachuyệngìnữa...”GiámđốcThôinói.

Ngheđếncâu“xảyrachuyện’,TiểuHồcóvẻcăngthẳng,háhốcmồm,imlặng.

ĂncơmxongGiámđốcThôicóviệcphảiđitrước,tôivàTiểuHồđicùngnhauvềcôngty,điđượcnửađường,TiểuHồlolắngnói“Anhbảochúngtacónênmuaíttiềngiấyđốtkhông?”

“Muacáigì?”

“Tiền giấy. Anh cho rằng bức thư đó là của người chết viếtsao?...”

Câunóiđólàmđầutôiđauêẩm.

“Đừngbănkhoăn,mautrởvềvớithựctạiđi”.Tôinói.

“Khôngđược,tôiphảiđimua,tôitinnhưvậy,anhcóđikhông?”

“Khôngđi”.

“Vậy tôi đi đây, anh đừng hối hận nhé”. Nói xong anh ta quayngườiđi.

Tôinhìnhìnhbóngcủaanhta,trongngườicảmthấysởncảgai

Page 235: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

ốc,chỉthêmmộtgiâythôithìtôixiêuxiêulòng

Nhưng ngay lúc đó có nột cảm giác rất lạ chạy thẳng lên đầu,mộtchútdodự,tôiđãđikhuấtvàotronggócnhà,tôiquayngườiđivềphíacôngty.

TiểuHồđitừlúcđómãikhôngthấytrởvề.

10Đến đầu giờ chiều đi làm, tôi phát hiện ra không thấy Tiểu Hồđâu,sauđólàGiámđốcThôi,rồinhiềungườitrongTổngcôngtycũngđitìm,đihỏicácbộphậnkhác,vẫnkhôngthấyanhtađâu.

Buổitrưatôingủ,mơmơmàngmàngnghethấyhọnóichuyện,bỗnggiậtmìnhtỉnhdậy,trongđầu“ùng”mộttiếng.LúcđómọingườiđềuchorằngcóthểTiểuHồđixemxétởđâuđóhoặccóviệc gì đến muộn một chút, tôi cho đó là bịa đặt, nhưng cũngkhôngngănđượclờinóicủahọ.

Chẳng lẽ anh ta đi mua tiền giấy để đốt đến bây giờ vẫn chưaxongsao?Bỗngtôilạinghĩnhưvậy.

TôigọivàomáycầmtaycủaTiểuHồ,thấymáybịtắt.

Tôilinhcảmthấychuyệnnàybáohiệuđiềmxuixẻo.

TôimởlạihòmthưtrongmáycủaTiểuHồxemlạinộidung,làcáigì...“Nếukhôngbồithườngtiền,thìrăngtrảrăng”?

Răngtrảrăng?Nghĩalàgì?Saokhôngtrảcáikhác?

ĐếnchiềuTiểuHồvẫnkhôngthấyđâu.

Page 236: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôi nhìn sang bên chỗ Giám đốc Thôi nghe thấy chuông điệnthoạikêu,nhưngmỗilầnnhấclênôngấylạivộidậpmáyxuống.

Thoángmộtcáilạiđếngiờtancarồi,TiểuHồvẫnbiệttămhơi.

Cuốicùng,GiámđốcThôiđivềphíatôi,hỏi:

“Đúngrồi,buổitrưaanhcùngvớiTiểuHồăncơmxong,anhtanóilàđiđâu?”

“Chúng ta đi ra ngoài hãy nói”. Tôi nói với Giám đốc Thôi, vàcùngđirangoài.

Tôi đi ra đến đầu hành lang, ông ấy cũng đi theo tôi, vội hỏi“Sao?”.

“Anhtađimuatiềngiấy,tôiđãnóianhtađừngđirồi”.

“Saoanhkhôngnóisớmchotôibiết?”GiámđốcThôihỏi.

“Tôi...tôilạikhôngnghĩlàchuyệnnghiêmtrọngnhưvậy”.

GiámđốcThôigậtgậtđầu,sắcmặtcóvẻhơikhácthường.

“Anhđilàmviệcđi,đểtôinghĩcáchliênlạcxemsao”,GiámđốcThôinói.

Nếunhưhaichúngtôiđivàomàcóchútkhôngtựnhiên,thìcácđồngnghiệpnhìnchúngtôivớiconmắttòmò,dòxétngay.

ĐếngiờvềrồimàTiểuHồvẫnkhôngthấyđâu.

Tấtcảcác đồngnghiệp đãđivề hết,chỉ cònlạitôi vàGiám đốcThôi,chúngtôiđềurấtlolắng.

Tôi đi qua, thấy ông ấy vẫn ngồi dựa vào ghế, mắt đang nhìn

Page 237: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

chămchúvàobứcthưtronghệthốngOAđó,chaumàylại.

“Hoa Thủy Tiên chết... Hoa Thủy Tiên ...” Ông ấy tự nói mộtmình.

Tôinhìnôngấyrấtlâu,rồichào“GiámđốcThôi,tôiđivềtrướcđây”.

Ông ấy gật đầu rồi lại nói với tôi “Anh cũng nên cẩn thận mộtchút”.

Mộtcâunóilàmtôicảmthấylolắng,tôicũnggậtđầu,vàquayngườiđira.

Ngoàitrờiđãtốiđennhưmực,khôngbiếttrờimưakhinào,tôilạikhôngđemáomưa,mưalàmtoànthântôilạnhrunlên.Bốnbềmọingườiđềumặcáomưa,vàtấttảngượcxuôi.

Tôikhôngnhìnrõmặthọ,cũngkhôngbiếthọtênlàgì.

Trongđầutôibỗngnặngtrĩu,mạchmáunhưmuốnvỡra,cóthểdomấyngàynaytinhthầnlolắngnhiều.Tôinhắmnghiềnmắt,giơ ngón tay lên bấm bấm, sau khi mở mắt ra thì trước mắt tôibỗng có một chiếc ô xuất hiện trong bóng tối. Tôi nhìn kỹ lạihìnhnhưngườicontraiđanggiơcaochiếcôtrênđầu,mặcquầnáo màu ghi, thân thể gầy gò rúm ró, bước chân xiêu vẹo, ngậtngưỡng,lậpcậptiếnvềphíatôi.

Tôihơihoảnghốt,saongườinàycứlờđờđitrongmưanhưvậy?Tôicốkhôngmuốnnghĩnhiều,đinhanhvềphíatrước,khichỉcòncáchngườiđómộtmét,thìvànhôcủaanhtabỗnggiơcaolên,tôichỉnhìnthấykhuônmặtgầyđầyxươngkhôngmáuđangnhìn tôi. Bỗng tôi thấy quen quen, nhưng trong lúc đó khôngnghĩ ra là ai, khi đi ngang qua, tôi quay nhìn lần nữa, thì lạikhôngnhìnthấyngườiđóđâu.

Page 238: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôi dụi dụi mắt, nhìn ngang nhìn dọc không thấy. Tôi rùngmìnhmộtcái,cốnhớlạidángngườiđó,cuốicùnglụchếttrínhớra, nhớ lại hình như Lưu Văn Huy! Là người thực vật vừa mớichết.

Nghĩđếnđótoànthântôilạnhtoát,liềnchạythụcmạngđếnchỗđôngngười,vừachạyvừangoáiđầunhìnxemcóthứgìđitheokhông.

Tôi chạy một hơi đến chiếc xe chật ních người, lúc đó mới dầndầnđỡsợ.

Về đến nhà, tôi liền vứt cặp xuống và lao ngay vào nhà tắm xảnướcnóng.Khí lạnhtrênthânthểbịnướcnóngngănlại.Từngtrận từng trận lạnh phát ra, tôi soi gương vuốt nước trên mặt,nhìnthấyhàmrăngcứcầmcậpvavàonhau.

Mẹnó!Lúcnãyđúnglànhìnthấymarồi.

11Tối hôm đó tôi ngủ không ngon giấc, sáng sớm đã dậy. Đi rangoài,việcđầutiênnhớlàphảigọiđiệnchoTiểuHồ,nhưngđiệnthoạikhôngthểliênlạcđượccànglàmchotôithêmlo.

Khiđếncôngtythìthờigiankhôngcònsớmnữa,tôinhìnsangchỗngồicủaTiểuHồ.Vẫnkhôngthấyngườiđâu.Tôiđểcặplênbàn,đisangphòngGiámđốcThôihỏiôngấy“TiểuHồvẫnchưađếnsao?”.

ÔngấynhìnvềchỗngồicủaTiểuHồ,lắclắcđầu,vẻmặtsốtruột.

Tôinóngruộtnónggantrởvềchỗngồicủamình,chỉnhìnthấytrênbàntoànlànhữngtậphồsơdàycộm,tôilàmnhưngkhông

Page 239: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

đểtâmlắm,lậtlậtnhữngtậphồsơmớixemxem,lạilàmấyvụmớitiếp.Tôinhấcđiệnthoại,nhìnsốđểgọibênkia,đểyêucầuhọchụpảnhhiệntrườngvàfaxsangchobênnày.

Một lúc sau, ước chừng thời gian, tôi đi đến bên chiếc máy fax,chuẩn bị nhận fax. Không lâu sau, tờ fax đã được gửi tới, âmthanhkhởiđộng“ùng,ùng,ùng”.Tôigiơtayrachuẩnbịđóntờfax.Máyfaxbỗngngừnghoạtđộng.

Tôi vỗ vỗ vào máy, nhưng nó không có phản ứng gì. Tôi liềnkiểmtrađầucắmvàđầunốidâyđiện,khôngvấnđềgì.

Tôiđànhkhởiđộnglạiđiệnnguồnmáyfax,máyfaxlạivanglênâmthanh“ùng,ùng,ùng”lầnnữa,sauđómấygiâylạiđứngim.

Xemrakhôngphảivấnđềlàdođiệnnguồn,cóthểbêntrongbịmắcgiấy,máytựđộngdừnglại.

Tôimởhộpđựnggiấyra,nhìnthấyphíatrênmáybịmộttờgiấymắcnhănnhúmởđó.

Tôi lôi tờ giấy ra, nhưng do mắc chặt quá, kéo phía dưới khôngkéođược.Tôilạiphảitháonắpnhựađậyphíatrênra,cẩnthậnkéohộpmựcra,phíadướicótờgiấymắcthànhđốngởđó,tôilấytaykéotờgiấylên,xemcáigìmắcmàchặtthế.

Tôikéomạnhtờgiấymớibậtkhỏimáy.Lúcđócómấythứvụnvặtmắcởđólâurồitiệnđótheolênluôn,tôilôiđượcđểlênbàn.

Tôivẫnchorằngđãkéođượchếttờgiấyđólênrồithìthôi,quênkhông nhìn lại xem, lập tức thấy trong tờ giấy đó có hai chiếcrănghiệnra,làmtôisợhếthồn.

Tôivứttờgiấyđangcầmtrongtay,“á”mộttiếngthậtto.Tấtcảmọingườitrongphòngliềnchạylạivâyxungquanh.

Page 240: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Saothế?Điệngiậtà?”Mọingườihỏi.

Tôi chỉ tờ giấy có hai chiếc răng trên bàn, lắp bắp nói với mọingười.

Đúng lúc tôi nhìn rõ lại, thì cũng là mấy người bạn gái đồngnghiệpcũngnhìnthấykinhngạckêulên,trongđócóngườikêu“Đây...ĐâysaolạigiốngcủaTiểuHồthế?”.

Câunóiđóinluônvàotrongđầutôi,làmtôibầnthầnnhìnsang,chỉnhìnthấyhaichiếcrăngđócũnghơiquen,rănghơito,đólàrăngcửa,hơnnữaítngườicórăngcửanhưvậy,tôinhớlạiTiểuHồđãtừngnói,đólàdoanhtatừbéhaycắnhạtdưanênnónhưvậy...

Xem ra hai chiếc răng đó không phải cùng một hàm, nhìn nhưngườiđangsốngbẻnóravậy.

TiểuHồanhta?...

Tôicảmthấytrênđầunhưbịgiộimộtchậunướclạnh.

GiámđốcThôiđitới,xemkỹtìnhhìnhxong,liềnkêuto“Đừngcóđộngvào,nhanhđibáocảnhsátngay”.

Lúcnàymọingườimớitảnravàvộivãgọiđiệnchocảnhsát.

Không đến mười phút thì cảnh sát đã đến. Tất cả mọi ngườitrong văn phòng không ai nói gì, mọi người đứng thành nửavòngtròn,xemcảnhsátchụpảnh,lấychứngvật,hỏimấyngườilàm chứng. Hai chiếc răng của Tiểu Hồ được cảnh sát gói đựngvàotúinilôngnhỏsauđóđựngvàotúidacủahọ.

Sau đó tôi và Giám đốc Thôi được mời đến đồn cảnh sát làmchứng,lấylờikhai.

Page 241: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

TrongđồncảnhsáttôivàGiámđốcThôingồihàngghếphíasaucùng, không nói lời nào. Lúc đến đồn công an, người cảnh sátbỗngđậpvàocánhtaycủatôi,vàhướngvềphíatôinóimấycâukhôngrõlắm.

“Chuyệngì?”Tôikhôngngherõ,hỏinhỏanhta.

“Răng...răngphảitrảrăng...”Anhtanói.

Tôirunrun,bâygiờmớinhớralàTiểuHồnhậnđượcbứcthưghinhưvậy.

Đây chẳng lẽ “răng trả răng” sao? Tại sao Tiểu Hồ lại là ngườiphảitrảgiá?Đâylàchuyệnrấtquantrọng,đâyđúnglàýnguyệncủaLưuVănHuyngườiđãchếtđó...

Nếuthậtnhưvậy,thìcóbáocảnhsátcũngkhôngcónghĩalýgì...

Tôi trả lời câu hỏi của cảnh sát, tôi và Giám đốc Thôi đều nóinhữnggìbiết,vàkhôngthểđểsótđượcmộtngười,đólàôngChuquản đốc xưởng khuôn Hy Vọng Mới, trong con mắt chúng tôianh ta không thể thoát khỏi diện nghi ngờ. - Tiểu Hồ là nhânviêncủacôngtybảohiểm,cũnglàngườiđãtrựctiếpđếnkýhợpđồngvớicôngtyhọ

Từ khi chuyện phát sinh, ông Chu chưa được cầm số tiền bảohiểmnào,bâygiờlạixảyrachuyệncủaTiểuHồnhưnày.ThựcraôngChuphảichịunhiềuphíviệnnhưthế,lạibịngườinhàcủangườichếtquấyrối,cóthểôngấyquẫnlênđànhphảidùngđếnhạsách,bắtcócTiểuHồ,đểuyhiếpcôngtybảohiểmbồithườngtiền.

Chúngtôicũngđềraýkiếnđóvớicảnhsát.

Đồng thời nghĩ đến đó, tôi cũng có chút trách nhiệm, nếu nhưchúngtôinhanhbồithườngchohọnhữngkhoảnđókịpthờithì

Page 242: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tiểu Hồ sẽ không phải gánh trách nhiệm như ngày hôm nay,đúngvậy!.

BâygiờkhôngrõTiểuHồđangởđâu,việcnàylàmchúngtôilolắng.Răngcủaanhtathìởtaycảnhsátrồi,cònthânthểvàcácbộphậnkháccósaokhông?

Cólẽ,anhtakhôngcòntrênthếgiannàynữa.

12NgàyhômsauôngChubịmờiđếnđồn,cảnhsátgọitôivàGiámđốcThôiđếnnhậndạng.Cảnhsátkhôngbắtnhầmngười,tôivàGiámđốcThôinhìnquatấmkínhliềnnhậnrangayanhta.Ôngta ngồi trên chiếc ghế xalông, dáng vẻ rất bình tĩnh, đi quanhanhtalàmộtanhcảnhsátđanghỏianhtamấycâugìđó,anhtacóvẻrấtbấtbìnhvớianhcảnhsát,mộtthờigiannóirấtto.Tuynhiêncảnhsátphảigiữanhtathêm.

Đã qua mấy ngày xét hỏi, nhưng vẫn chưa có kết quả, ông ChukhẳngđịnhlàanhtakhôngcóliênquangìđếnsựmấttíchcủaTiểuHồ,cũngkhôngthừanhậnđãđểrăngcủaTiểuHồvàomáyfax.

Dochưađầyđủchứngcứnênchocảnhsátrơivàothếbí.

Đồng thời việc tìm cứu Tiểu Hồ cũng không có gì tiến triển,trongxưởngcủaôngChu,nhàkho,xưởngnhà,nhàxí,vv...tấtcảchỗnàoTiểuHồcóthểchuiđược,họđềutìmlụclênhết,nhưngvẫnkhôngthấythânthểcủaTiểuHồđâucả.

Trong bộ phận công ty bảo hiểm chúng tôi sẽ có người bị nghingờ, nhưng không ai có thể biết là ai cả, càng dẫn đến sự việcphátsinhđócàngngàycàngmơhồ,khônghiểudođâu.

Page 243: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Người nào cũng muốn tìm cho nhanh ra đáp án, trong lòngngười nào cũng nơm nớp khi có ai hỏi đến vấn đề đó. áp lực đènặng xuống, cuối cùng công ty chấp nhận bồi thường, hồ sơnhanh chóng được ký hết, bao gồm, phí bệnh viện, tiền bồithường người chết, bồi thường thương tật, bồi thường hơn mộttrămvạnnuôingườisống,thanhtoánmộtlầnchoxưởngkhuônHy Vọng Mới, sau đó xưởng này chuyển tiền cho bố mẹ củangườibịchết.Từnaykhôngngườinàonóiđếnchuyệnnàynữa.

NgàyquangàyTiểuHồvẫnchưathấytrởvề.

Thoángmộtcáimàđãmộtthángtrôiqua,nămmớiđếnrồi,phíacảnhsátvẫnnỗlựctìmkiếm,nhưngvẫnkhôngnhậnđượcmộtthôngtinnàovềTiểuHồcả.Sốngkhôngthấyngười,chếtkhôngthấy xác, làm cho tôi cảm thấy bồn chồn, khó chịu. Bộ phậnchúngtôituyểnmộtngườiđếnlàmthaycôngviệccủaTiểuHồ,nhưnghàngngàytôicứnhìnthấyngườiđóngồiởchỗTiểuHồ,tôilạiliêntưởngđólàTiểuHồđangngồitrướcmặttôi.

Tôi nghi ngờ có lẽ tôi sẽ bị chuyện này là ảnh hưởng tới thầnkinh,vàsẽsuysụptinhthầnmất.

Còn mấy ngày nữa là đến Tết rồi, những người không phải làngườiThẩmQuyếnđềuđangchuẩnbịhànhlývềquê,tôicũnglàngười ngoại tỉnh, cũng thu dọn hành lý, đặt mua vé trước đểchuẩnbịvề.VétàuhoảgầnTếtkhôngdễgìmuađược,gọiđiệnthoạiđặtvécũngkhôngđặtđược,phảiđếntrựctiếpđểxếphàngmuavécủangày27thángMườihaiâmlịch.

Phòng bán vé tàu có những mười mấy cửa bán, nhưng cửa nàocũngxếphàngdàinhưđuôirồng,xếphàngđếntậntrờitốiđenvẫnchưađược.

Tốc độ xuất vé quá chậm, những người xếp hàng không thấynhúc nhích về phía trước tí nào cả, đến lúc tôi cảm thấy chán

Page 244: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

nản,tôinhìnngangnhìndọc,đãxếphàngnhữngnửangàyrồimàmìnhvẫnởmãisauđuôi,bầutrờiđãtốiđenlạicàngtốiđenhơn.

Tôi nhìn đồng hồ trên máy điện thoại, đã gần 2 giờ sáng rồi,những người xếp hàng phía sau, ai cũng sốt ruột xoa tay, giậmchân,xuýtxoavìlạnh,tôicũngcảmthấylạnhrunngười.

Lúcnày,bỗngthấyngườinàocũngnhíchđượcmộtbước,cóthểphía trước vừa xuất được một vé. Người được nhận vé đó vộivàngđónlấychiếcvétrongtaynhânviênbánvérồiđisangmộtbên.

Tìnhcờtôinhìnthấydángđicủangườiđórấtquen,đanglúctôichúýnhìnngườiđó,thìngườiđóbỗngrẽquặtmộtcái,thoángcáikhôngnhìnthấyngườiđâunữa.

Lúcđóbỗngtôicóphảnứng:TiểuHồ?.

Tôinghĩđếnđóđịnhgọilênmộttiếng,thìlạicảmthấynhưvậythậthoangđường,lắcđầuvàquayngườilại.

Tôinghĩcólẽthầnkinhcủatôiquámệtmỏirồi.

Đừngnghĩnhiềunữa,cònphảitỉnhtáođểlàmviệcnữa.KhôngnghĩđếnTiểuHồ.

Tôitựnóivớimìnhnhưvậy.

13SaukhiănTếtxong,côngviệcbậnrộnlạibắtđầu.Ngàyđầutiênđi làm, tôi mở hệ thống OA của công ty ra, lần đầu tiên khôngthấy xuất hiện cái gì bất thường, hộp tin của ban lãnh đạo chi

Page 245: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

nhánhcôngtychuyểnchomỗingườichúngtôinói,sauhaituầnnữa,trênTổngcôngtysẽxuốngchinhánhcôngtychúngtôirútkiểm hồ sơ, yêu cầu mọi người phải chỉnh lý hồ sơ cho hoànchỉnh.

Sau hai tuần, người của Tổng công ty đến. Hồ sơ của xưởngkhuônHyVọngMới,trongphầntráchnhiệmcủanămngoái,sốtiềnbồithườngnhiềuquámức,ngườithanhtracủaTổngcôngtyđươngnhiênlàrúttrúngrồi,nóilàchiềusẽkiểmtra.

Tôisẽphảiđiđếnphòngđểhồsơđểlấynhữngtàiliệuvề.

Những cuốn hồ sơ rất nặng, rất dày, tôi phải cẩn thận rút từngtậptừtrongtủđựnghồsơra,đemvềbànvănphòng,kiểmtralạitỉmỉ,xemcònthiếutậpnàokhông.

Tưliệuquánhiều,nguyênhoáđơnđiềutrịởbệnhviệnđãmấychụctờrồi,mặtsaucủaphiếuđiềutrịlàđơnxinbồithường,giấychứngminhnhândâncủangườichết...tấtcảnhữngtưliệuđềuđãđầyđủ.Tờcuốicùnglàtàiliệuđơnbảohiểmbảnphôtô,tôinhìn dưới góc phải, “Phương thức liên hệ với người làm bảohiểm”viếtmộtloạtnhữngđịachỉcủaTiểuHồvàcảsốđiệnthoạidiđộngcủaanhtanữa.

NhắcđếnTiểuHồ,tôilạithởdàilolắng,sauđógấpnhữngtậphồsơlại.

Bỗngnhiênmắttôidừnglạiởsốmáycầmtaytrêntậphồsơ.

Tôi đang nghĩ xem đây là số nào. Số này hình như tôi đã nhìnthấyởđâurồiấy,rấtquen.

TờđơnbảohiểmnàyđúnglàTiểuHồkýtên,mãsốcủamáydiđộngđúnglàmáyanhtalúcđócũngđangdùng.

Nghĩđếnđó,tôicầmlấyđiệnthoạidiđộng,kiểmtralạisốmáy

Page 246: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

củaTiểuHồ,tấtcảcácsốđềugiốngnhau.

Nhưng tôi nhớ là có lần Tiểu Hồ nói với tôi “Số máy của tôi,người của xưởng khuôn Hy Vọng Mới cũng không tìm được,tránh trường hợp họ đến gặp tôi vì tôi là người ở giữa để xử lýcôngviệc,tôilạicàngkhóxửhơn...”.

Nhưng thực ra, anh ta không thay số máy. Nếu như người củaxưởngkhuônmuốnliênhệvớianhtacũngcóthểtìmđượcanhta.

Saoanhtalạinóidốitôi?

LạinghĩđếnhômởbếnxebuýttôiđãnhìnthấymộtngườigiốngdángcủaTiểuHồ,tôicứthầmnghĩ,cảmthấysựviệccóthểcóhướngđểđiềutra.

TôinóirõvớiGiámđốcThôitìnhhìnhnhưvậy,ôngấygọiđiệnluôn cho xưởng khuôn Hy Vọng Mới, nhưng bên đó không ainghemáy.

Đếnchiều,tôivàGiámđốcThôilênxeđiđếnxưởngkhuônđó.

Trên đường đi, không ai nói câu gì, chúng tôi đều thấy sự việckhôngđượctốtlắm.

Khi chúng tôi lái xe vào nơi mà cách đây hai tháng chúng tôicũng đã đến, thì chúng tôi ngạc nhiên, tất cả nhà xưởng, vănphòng,kho...đềutrốngrỗng,trêncánhcửalớncóchiếckhoárấtto, trên đó dán một tờ giấy trắng có viết ba chữ “Xưởng chothuê”,ởphíadướicólưulạisốmáyliênlạc.

Chúngtôighilạisốmáyđóvàgọiđi,bênđầudâycógiọngngườirấtlạtrảlời,anhtanóianhtalàchủnhâncủaxưởngđó.Chúngtôihỏingườichủtrướckiavẫnthuêởđâybâygiờchuyểnđiđâurồi, anh ta nói xưởng khuôn Hy Vọng Mới trước Tết đã bán hết

Page 247: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

cácthứvàđóngcửalâurồi.

TrướcvàsauTết,đólàthờiđiểmmàhọvừanhậnđượctiềnbồithường.

Giám đốc Thôi tắt điện thoại, liền quay xe chạy một mạch vềcôngty,báocảnhsát.

Cảnh sát liền cho đội quân điều tra theo hướng: Tiểu Hồ phạmtộilừađảo.

Một tháng sau, Tiểu Hồ bị bắt tại quê ở Lan Châu cách đó haituần,trướckhibịcảnhsátbắt,anhtađãđicắmlạihaichiếcrăngcửa.

Saubađêmliêntụctrahỏi,tâmlýcủaTiểuHồcuốicùngcũngbịđổsụp,tạiđồncảnhsátanhtaphảithừanhậnhếttấtcả.

Hoára,anhtalợidụngthânphậnmìnhlànhânviênnghiệpvụbảo hiểm, đã cấu kết với “Ông Chu quản đốc xưởng đó” thuêxưởngvàlấydanhnghĩanhàxưởngcùngcácthiếtbịđểmuabảohiểm,họcùngnhaunghĩracáchlừacôngtybảohiểmđểlấytiềnchianhau.

KhiTiểuHồvàotrongbộphậnquảnlýbảohiểmlàm,thìlúcđómáymócmớiđến,vàtừđóđãcótaytronglàmhồsơbảohiểmsẵn.MộtngườingoạitỉnhđếnxưởngđólàmtênlàLưuVănHuy,khihiểurõhoàncảnhcủaanhta:đếnđâymộtthânmộtmình,khôngcónơinươngtựa,từđóôngChunhằmvàoanhta,sựviệchômđólàdoanhtađãcốtìnhđểđiệnbịhởrangoài,đểdâyđiệncường độ cực mạnh để cố tạo cho anh ta bị điện giật sao chothànhsốngthựcvật,rồisauđósẽchết.Saukhixảyrasựcốđó,ông Chu liền sửa giấy chứng minh nhân dân của anh ta thànhđịachỉởthànhphốThẩmQuyến,tiếpsaulàtiếnhànhđòitiềnbồithườngcủacôngtybảohiểm.

Page 248: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Trong quá trình đợi bồi thường đã xảy ra tình trạng người nhàcủaLưuVănHuygâyrốiđòibồithường,nhưngđóvẫnchỉlàdoôngChuthuêmộtsốngườinôngdânđóngnhưvậymàthôi.

LạiđếnnhữngbứcthưbíẩntronghệthốngOAcủacôngty,đêmhôm sinh nhật Tiểu Hồ xảy ra chuyện chiếc răng của Lưu VănHuy,vàtrongmáyfaxcóchiếcrăngcủaTiểuHồ...tấtcảnhữngchuyệnđóđềudoTiểuHồtựđạodiễntựđóngkịchmàthôi.

Tiểu Hồ vì sợ lộ thân phận nên không dám đi máy bay về nhà,nhưngđángtiếckhianhtađimuavétàuthìbịtôinhìnthấy.

Rất nhanh, Tiểu Hồ bị cảnh sát dẫn giải từ Lan Châu về ThẩmQuyến, giao cho cảnh sát Thẩm Quyến. Ông Chu sau khi biếtTiểuHồbịbắtmớithừanhậnhànhviphạmtội.

Mấythángsau,tấtcảcácbáođềuđưatin,vìcốýgiếtngười,ôngChuquảnđốcxưởngHyVọngMớivàTiểuHồđãphảinhậnhaitộidanh,vàchịuhìnhphạtcaonhấtlàtửhình.

Khitôinghethấytiếngsúngthì lúcđóhọđãgụcđổxuốngrồi,không biết lúc đó răng của họ rơi đi đâu nữa. Không phải tôinghĩ,màhọlúcđócũngcảmthấykhôngđau.

Khôngainghĩrằng,rơiđầuxuống,lấymệnhtrảmệnh,răngtrảrăng,lạichínhlàhaingườihọ.

Sau khi tiến hành tử hình xong, thì Thẩm Quyến đã vào hạ,thànhphốnàylạichìmvàotrongkhônggiantĩnhmịch.

CâuchuyệntrongđĩaCDđãkểxong,khôngkhísợhãitrànngậptrongbuồngláilàmchongườiláixerunlênbầnbật.

Trongcặpkínhtrongsuốtcógọngvàng,đôimắtcủaTạPhihiệnlênvẻhãihùng.

Page 249: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Vừa nghĩ đến đĩa CD của Kiều Quân Á tặng cho anh, và câuchuyệnkinhhãivừarồi,TạPhivẫncườinhạt,chorằngcôtakểchuyệnsợhãidọaanh.Khôngnghĩcâuchuyệnđósẽpháttriểnnữa,âmthanhtrongâmhưởngđólúcbổnglúctrầm,nhưngđónhưlàđượctruyềntừđịangụcđến.Anhấyđanggiơtayđịnhtắtâm thanh đó đi, thì bỗng phát hiện trong đĩa CD như có xácngườichếtthảmtrongđất,đangquayvớitốcđộcao.

TạPhisợquá,đâylàlầnđầutiênanhnhìnthấyđịangụcmờảođếnphátsợ.

Thànhphốnàyhoàntoànbịchìmvàosắcmàubanđêmrồi,thờigian thấm thoắt, bỗng anh thấy mình lái xe đi ra đường khác,khôngphảiđườngvềnhà,maquỷđưađườnghaysao,màanhlạiláixeđếnmộtnơiđấttrống.

Bồn chồn, lấp đầy trong lòng Tạ Phi, anh cảm thấy muốn đi vệsinh ghê gớm, ngồi xe đi cũng khá lâu, bốn bề là khu đất rộngmênhmôngvắngvẻ,chẳngnhìnthấycócáinhàvệsinhnàocả.

Xechạybonbonrấtnhanh,TạPhinhìnthấynhữngcôngtrìnhkiến trúc chưa hoàn thành, nó nằm trống trơ ra ngay cạnhđườngđicủaanh,nhưđangcườianhtangốclắm.

Làmvàotường!

TạPhithởphàomộthơi,giẵmxuốngcửadầu,rồilênxetăngtốcđộ.Nhìnlướtquamộtcái,anhbỗngnhìnthấyngoàicửaxebêntráivụtquamộtbóngmàutrắng,anhkhẳngđịnhmìnhđãnhìnthấyKiềuQuânÁ.

TạPhinhìnvàogươngphảnquang,thấyKiềuQuânÁtoànthânđầymáuđangngồitrênxe.

“QuânÁ”anhquayđầulại,nhưnglầnđầuanhkhôngnhìnthấygìcả.Trongxecủaanh,ngoàianhrakhôngcònainữa.

Page 250: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tạ Phi vẫn nghi ngờ, lại quay đầu lại lần nữa, loáng một giây,trong tiếng kêu rung của xe, Tạ Phi giật mình càng cảm thấynhiều cái đáng sợ. Anh khẳng định sau xe anh không có ai, lạinhìn về phía trước, anh phát hiện ra Kiều Quân Á đang đứngtrướcxeanh!

“Mautránhra!”

Tiếngthétxéganxéruột,cộngthêmâmthanhđâmxerấtto,TạPhi đờ mắt ra nhìn người thân yêu của mình, bị lọt vào tronggầmxecủaanh.

Mặt mũi thân thể bị dính vào xe, hai mắt trừng trừng ngửa lênđốidiệnvớigầmxe.

Trờiơi!Lạimộtvụtainạnxekhốcliệt,tốcđộxequánhanh,dova đập mạnh quá xe bay sang bên lề đường, dầu trong ống dẫndầuchảyratướilênngười,giốngnhưsắpthiêungườichết.

“Uỳnh...”

Lửa phát ra, toàn thân chiếc xe chìm trong lửa, lửa cháy đùngđùngđốthếttìnhyêu,đốtcảmộtđờithanhniên,đồngthờiđốtcảnhữngđồchilinátvụntậnđáylòng153.

Trong đống lửa, hình bóng chiếc xe đang từ từ biến dạng, chảyra.DathịtcủaKiềuQuânÁđangbịdunghoá,dâyđiệnđangdầnlộratrêncánhtaycủacôta.

Sản phẩm hoàn mỹ, bây giờ đang trở về nguyên hình 153, mộtngười máy được tổ hợp rất nhiều dây điện xấu xí lằng nhằngquanhthânthể.

Ngửa cổ lên trời xanh như bị đè nén xuống, 153 bỗng phát ratiếngcườiđángtiếc.

Page 251: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tạ Phi chết rồi, lại một người yêu cô ta bị xoá tên trên thế giannày,côđangthànhcônghoànthànhnhữnggìmàchủnhâncủacôgiaophótráchnhiệm.

153khôngbiếtmìnhđãthànhcôngvớikếtquảlàmngườikhácrùngmìnhnhưvậy.

Page 252: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

HVI.Conbúpbê

ôm nay là ngày Đào Tử xuất viện, bộ phận cơ động tòasoạnkhôngítngười,đềuvộivàngđiđón.Thờigiannằm

viện chỉ là làm cho cô thoát khỏi cảnh nguy kịch, người nhà côđãđỡcảnhhoảngsợ,côcựtuyệtđiđếncảnhsáttiêuán,nóirachuyện mất tích mấy ngày. Từ trước, đến nay, trên hồ sơ bêncảnhsát,ĐàoTửvẫnlàmấttíchkhôngrõnguyênnhân.

Mọi người xung quanh không biết dụng ý của Đào Tử là gì,nhưngđềutôntrọngquyếtđịnhcủacô.Làmviệcgì,ĐàoTửđềucócáchnghĩcủacô.Tấtcảnhữngviệcđónếugiaochobêncảnhsáttrựctiếplàmthìtấtcảtrởthànhcôngthứchoáhết,ĐàoTửkhôngmuốnthànhphốcôđangsốngcùngngườivàmáymóccómâuthuẫnnhau.

Bị bỏ tù trong phòng thực nghiệm mấy ngày, Đào Tử tận mắtnhìnthấyvôsốnhữngngườimáyđượcphụcchếlại,họđềucómácngoàilà153!

Nghĩ đến sản phẩm Kiều Quân Á sản phẩm 153 tốt nhất. Nếunhư cảnh sát biết thì sẽ bị uy hiếp sinh mệnh hiện tại, Đào Tửkhôngdámnghĩhậuquảsaunàynhưthếnàonữa.Khuônmặtnguyhiểmđóchỉxảyraởtrongphimảnh.Mấycảnhsau,ĐàoTửphảidựavàolựccủabảnthânđểgiảithoát.

Trongmấyđồngnghiệpđếnđónmình,ĐàoTửkhôngnhìnthấyHồTửđâu.Khimọingườivàcônóichuyện,cốgắngkhôngnhắcgìđếnanhta,điềunàylàmchoĐàoTửhoàinghi.

“TiểuTôn,HồTửhômnaysaokhôngthấyđến?”Chỉnhlýquầnáoxong,ĐàoTửkéomộtngườicùngtrongbộphậncơđộnghỏi.

Tiểu Tôn bỗng giật mình, lắp bắp: “Hồ Tử ..., anh ta hình nhưthaymặtcácđồngnghiệpthamgiatiệcchiêuđãicáckýgiả”.

Page 253: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Rốtcuộccậutađangởđâu?”

GiọngcủaĐàoTửbỗngtolên,ýcủacôlàcóphảiHồTửđãxảyrachuyệngìkhông.Cậubéngốcnàynhấtđịnhlàbịcôlàmliênlụyrồi,bịTầnXuyêndùngkế153tấncôngrồi.

Nhữngngườixungquanhkhôngaidámnóigì,ĐàoTửnhìnhọ,yêucầuhọnóira“Mọingườinóithậtchotôihayđi”.

Để an ủi, mọi người vỗ về cô, Đào Tử không yên tâm, cô khôngđành lòng nào để người bạn bất hạnh đó lại bị rơi vào cảnhhoảngloạn.

Bị cô hỏi dồn, cuối cùng một người trong ban “Báo cáo” đànhphảinóichocôhay:

“HômtrướcHồTửbịxeđâmvào,hiệnđanghônmêtrongbệnhviện”.

ĐàoTửkhôngnghĩthế,côphảnlạicâunóicủahọ,HồTửđangtrongcảnhsốngchếtkhônghay.

“Hồ Tử phải chịu đúng cái cảnh giống hôm cậu ta cứu tôi từtrongphòngthựcnghiệmravậy!”

Tấtcảcácđồngnghiệpđangởđóđềuthốngnhấtđồngtình,thờigian Hồ Tử xảy ra chuyện, trong phòng của bộ phận biên tậpkhôngcóngườingoàivào.

KhingườibạnlàTiểuTônpháthiệnraanhtagụcởtrênbàn,đầuchảymáu,HồTửđãkhôngbiếtgìrồi.

Móng tay bấm sâu vào rất đau, Đào Tử nghiến chặt răng lại, côbiết đó chính là do 153 ảo giác hoá giống như nhân viên ở tòasoạnđãtừngbị,bâygiờthâmnhậpvàobộphậnbiêntập,bóng

Page 254: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

tốitrànậpvàoHồTử.

TầnXuyên!Đâylànhàkhoahọckhôngchỉcótínhcáchxấu,màcònlàngườiđiênloạn,biếnchất.

Ôngtamuốnquétsạchthếgiớinày,khôngchỉmuốntồntạiloạingười tham lam dục vọng, mà còn là loại khát máu, ngay cảnhững người phản đối lại ý kiến của ông ta, ông ta cũng khôngbỏqua!

Đào Tử không muốn nói nhiều nữa, sau khi xuất viện, cô mờimọingườiđếnnhàcôlàmbữaliênhoannhỏ.Đợimọingườivềhết, tới giờ đi ngủ, Đào Tử một mình ngồi bên chiếc vi tính mởbứcthưrấtdàiraxem.

Cô đã bị hôn mê mấy ngày, trước cô đã kịp viết toàn bộ ý nghĩcủacôvàobứcthư,vàlưuvàohòmthưriêngcủamình,saubốnmươi tám tiếng, nếu không có Đào Tử ở nhà thì nó sẽ tự độngchuyểnvàohòmthưgửiđiđếnbộphậnbiêntậpcủa“Báocáo”.

Nửađêm,bốnbềđềutĩnhmịch.

ĐàoTửtựnhủ,đêmnaysẽkhóngủđây.Quađisựnáonhiệtcủabanngày,conđườngbanđêmvẫnkhôngyêntĩnh.Trongthoángmắt,bỗngchiếcxemàutrắngláiđưaĐàoTửđếnmộtnơivôsốlàmộng-phòngthựcnghiệm153củaTầnXuyên.

Lại một lần nữa đứng ngoài phòng thực nghiệm tối om om đó,ĐàoTửchỉthấycămphẫnvàsợhãi.ánhtrăngxuyênquađámmâydàychiếuxuống,bênngoàichỉnghethấytiếngchósủa.

Chítchít...

CănnhàráchnátcủaTầnXuyên,cóngườikháchkhôngmờiđãmởcửara.Làngióđêmbaytheo,thổivàocửagỗliêntiếp.Khôngainghĩtới,đâylạilàbiểuhiệnsựsasút,ẩnchứatrongnhữngtác

Page 255: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

phẩmvàvươngquốccủaanhta.KhiĐàoTửbịtróiởđây,đólàlúccôkinhhãinhấttrênđời.

Đào Tử không một chút do dự, đi thẳng vào trong căn phòng.Đạp lên thông đạo của căn phòng thực nghiệm đó, bỗng thấydướichânnhưcóngườigiữlại,ĐàoTửlấytayđẩybứctườngchoánhsángchiếuvàovàquansát.

Conđườngdẫnvàotrongphòngthựcnghiệmcónhữngdịchthểcủa người máy 153 chảy đầy ra. Nó như vừa được trải qua quátrình chế tạo, có chi tiết sai, hình thể dị dạng, giống như conngườithờikỳhìnhthành.

ĐàoTửmãimãikhôngthểquênđược,trongmấyngàybịtróiởđây,côđãchứngkiếnnhiềucảnhtượngnhưvậyrồi.

Những người máy này đều là sản phẩm một lần, nhưng TầnXuyên vẫn nuôi nó trong phòng thực nghiệm. Ai mà dám làmchonónátvụnra?

Đào Tử đi tiếp vào bên trong, điều đầu tiên là cô đã tìm đượcngườicôtìm,đólàngườimáy153,KiềuQuânÁ!

“Tấtcảnhữngthứphẩm153,đềulàdoanhtahủybỏsao?”ĐàoTửhỏi.

CáibóngcủaKiềuQuânÁquảlàđẹpthật,trongnhânloại,cũngphảilàgiainhânhoànmỹmớisánhnổi.BóngcôtanóivớiĐàoTử“Tạisaolạicấyvàothânthểtôitínhcáchcủaconngười?”

“Vìnhânloạimớicótìnhcảm,ôngtakhôngnênlạmdụngnó.”Đào Tử giọng lạnh nhạt nói. “Bạn đồng nghiệp của tôi và TầnXuyên không dây mơ dễ má, ngay cả họ cô cũng không tha, cônhưvậythìhiểugìlàtìnhcảmyêuthương?”.

Kiều Quân Á bỗng nhiên cười rất to, cười như điên loạn. Giọng

Page 256: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

cườicủamáynhưphávỡbứctường,mặttrênhiệnramộtbộvănkiệntầnsốthịgiác.

“Trên người tôi có lắp một đầu quay nhỏ như đầu kim”. KiềuQuân Á quay người lại, nhổ từ sau gáy ra một chiếc ống kínhquaynhỏxíu.“Khitínhcáchconngườichiếmhữutoànthântôi,thìnóđềutrungthựcghilại”.

Trên màn hình, Kiều Quân Á đang ngồi trong văn phòng, vàngười đẹp đó không có gì khác biệt, ảnh Thủy Tiên đẹp tuyệttrần,đangđượcđặtvàomànhình.ĐàoTửnínthở,nhìnlênmànhình.

Lịch trình du lịch lần này, với cái tên không giống như ý nghĩacủa nó. Trên màn hình hiển thị, hai chữ đỏ như máu đang dầndầnhiệnlên,chỉcóhaichữ,baogồmcảđờicủa153,têncủanóchủđịnhlà“Búpbê”.

Buồnquá.

Tôitắttrangmạngsựcốtrênmànhình,hơibuồnngủ.

Đối với công ty bảo hiểm mà nói, mấy ngày nay có chút bìnhyên.Khôngcóviệcgìlàm,ngaybênbộphậnquảnlýbồithườngcũngkhôngcóhồsơnàocả,nhànrỗiquácũnglàmchongườitacảmthấybấtan.Mọingườiđềumởtrộmtrangmạngđểchơitròchơi. Chỗ ngồi của tôi tận trong góc, gần sát cửa sổ, phía sau làtường,cóthểnóiđâylànơiantoànnhất,nêntôilênmạngxemnhữngcâuchuyệnkỳquái,khủngbốmộtcáchthoảimái.

Chẳngquacũngchỉcónhữngnhânviêntrongphòngchúngtôibây giờ mới được nhàn rỗi như này thôi, những nhân viênnghiệpvụthìhàngngàyhọđềuphảiđirangoài.

“QuânÁ,côđangxemtiểuthuyếtkhủngbốgìvậy?ThànhThiênKhánà,saokhôngthấydọachochếtvậy?”Đồngnghiệpngồibên

Page 257: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

cạnhnhưđangbuồnnhìnsangtôihỏi,làmchotôiđangngủgậtchợttỉnhdậy.

“Ai,cáinàycógìmàsợ,vẫncóthểxemđược”.Tôinói.

“Tênlàgì?Chotôixemxem”.MạcNhưhưngphấnhẳnlên.

“Tự xem đi” Tôi phục chế lại trang mạng đó, và chuyển vàomạngOAsangmáycôta.

“MạcNhư!”

Haingườiđangtraođổithìtrênđỉnhđầuvanglêntiếnggọilàmchúngtôigiậtmình,ngẩngđầunhìn,thìđólàGiámđốc-mỹnữDương Lợi Lợi bộ phận nghiệp vụ 2 của chúng tôi! “Ngày maiđừngđểchotôinhìnthấy,côkhôngnhận,tôisẽgiúpcônhận!”Dương Lợi Lợi gào thét lên một tràng, sau đó quay về chỗ củamình.

TôivàMạcNhưngâyngườiramộtlúc,thởphàomộthơi,lạiđểchocôtanhìnthấychúngtôiđangxemmạngrồi,trướckiacũngthế.

Mọi người trong phòng đều bĩu môi, muốn cười nhưng khôngdám cười. Mạc Như tặc tặc lưỡi, rồi lại thè lưỡi ra, quay về phíatôilàmtròhề.

MạcNhưchỉđểtrongmáycôtamỗibúpbêcontraiSD,hìnhtạonên vừa khô lại vừa lạnh, theo như lời nói của Mạc Như thì“Thốngsoáihạlệnhngườikhôngđượcbịbệnh”,MạcNhưthíchnhưvậy,vàthườngmangtrongngười,mỗikhiđếnlàmlàcôtalại bày lên bàn. Tôi vốn không thích những đồ như thế, làmgiống như thật, mắt to, lúc ẩn lúc hiện, giấu mặt, không dámnhìn người, sợ người. Mạc Như liền để con búp bê đó đặt ngaycạnh góc phải máy vi tính, hơi lệnh về phía tôi, đôi mắt đúngtầm nhìn về hướng tôi. Tôi ngước mắt nhìn qua một cái, bỗng

Page 258: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

thấydađầunổigai,liềnquaymặtđichỗkhác.

Thấy Dương Lợi Lợi không chú ý đến chúng tôi nữa, Mạc NhưliềnlạimởtrộmmạngQQ,côtanhìnchămchúvàomànhình.

Tôinhìnnghiêngpháchìnhdángđẹpcủacôta,bỗngnhiênthấythương cảm. Mạc Như là người con gái đáng yêu, nhưng trướcđâycôkhôngbiếtgiữgìnthânthể.Mặtcủangườibúpbêthòramột nửa ngay cạnh mặt của Mạc Như, đôi mắt to và đen láy,đanghướngnhìnvềphíatôi,ánhmắtrấthoangmangkỳlạ.

Hoangmang?Trongtimtôinghethấy“lộpcộp”mộtcái.Xemlạicẩnthận,khoémiệngcủabúpbênhènhẹmấpmáy,nóbiểuhiệntrênmặt,khôngthểthayđổiđược.Tôichợtbậtcười,đóchỉlàđồchơi thôi mà, một khúc gỗ làm đồ chơi không có sinh mệnhtrongđó.

Tôi không nhìn nữa, quay nhìn về màn hình chuẩn bị tìm mộtcâu chuyện nào khác để xem. Mạc Như ngồi thẳng người lên,chộp lấy con chuột vi tính và khua loạn lên, biểu hiện sự nghingờ.

“Saothế?”Tôihỏi.

“Không biết”, cô ta đang bận sắp xếp máy tính, ngày càng thấyhỗn loạn lên. Tôi quay đầu sang xem, trên màn hình của MạcNhưđangcóbưukiệnthưcứnhảyrachữOutlooktừcửasổđóra.Mộtlúcsauthìtrànhếtmànhình,khôngbiếtlàxếplênhàngbaonhiêutầngnữa,MạcNhưtayvộichânloạntắtnóđi.

“Côlàmcáigìvậy,đừngcómởlungtunghòmthưralàmgì,chắcbịvirútrồi.”

Tôinhỏgiọng,MạcNhưnóinhưmuốnkhóc“Tôikhônglàm,tôivừamởrachuẩnbịđọctruyệntrênmạngthìbỗngnhiênbịnhưvậy.TôikhôngmởhòmthưOutlookđâu”.

Page 259: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Thôikệnó,cứtắtmáyđixemsao”.

“Tắt không được, lúc nãy tôi thử rồi không được, người bảodưỡngmáycũngkhôngmởrađược,lầnnàythìchếtrồi”.

Cảhaichúngtôiloayhoaynửangàymàvẫnkhôngtìmracáchchữa.ổcắmraởdướigầmbàn,thìlạikhôngdámđisangđểnhổcắmlại,chỗđóphảiđiquachỗngồicủaDươngLợiLợi.Đúnglúcđóthìtấtcảcácmáytrongphòngđềubịdừnglạihết,chỉcònlạimỗimộtcửasổđứnggiữamànhình,chúngtôiđangngâyra,thìcửasổđóbỗngnhiênnhảylênvàphóngtoralấpđầymànhình.

Tôi và Mạc Như nhìn nhau rồi đi xem địa chỉ của hòm thư đó,hiểnthịlênlà153@***.com,khôngcógìđặcbiệtlắm,còncóhòmthưcócáitênkỳquặchơnnữa,đólà“HoaThủyTiênchết”,nộidungthìlạikhôngcógì.

MạcNhưchaumàylạihỏi“Aimàrỗihơivậy,ăncơmnoquánênsinhrabệnhsao”.

Vừanói,vừadiconchuộtđểđónghòmthưđólại.

“Đợimộtchút,đólàcáigìvậy?”Côtađangđóngcửasổđó,bịtôingăn lại hỏi. Tôi nghi ngờ cửa sổ ở giữa màn hình kia, ở đó cómột chấm đen nhỏ, giống như bị một giọt mực rơi xuống đó,đứnggiữaxungquanhlàmànhìnhtrắng.

Mạc Như lấy tay lau lau màn hình, nhưng chấm đen đó vẫnnguyên.

“Kỳlạthật,tôivẫnchorằngmànhìnhbịbẩn.Thửtắtbứcthưđóđixemcònhaykhông?”Côtanhìntôicóvẻkhônghiểu.Tôilắcđầunói“Thôikệnó,bâygiờtắthếtcửasổđóđi.Sauđóxemmáycóbịvirútkhông,nếucứvộimàkhôngdiệtvirútthìsẽxảyravấnđềđấy,côcóthểhơibuồnđấy”.MạcNhưxệchmôi,cốýlàm

Page 260: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

vẻthậtxấuxíbuồncười,bịtôiđánhchomộtcái,lúcđómớibắtđầuđitắtcửasổtrênmànhìnhđó.

Tôicũngmặckệcôta,quayvềchỗngồicủamình.

Bỗngnhiêntrongvănphòngcóngườikêuthấtthanhlên,quayđầunhìn,thìrađólàDươngLợiLợi.Chỉnhìnthấycôtachântaylúng túng đang đứng trước màn hình, mắt kinh hãi đang nhìnvàomànhình.

Mạc Như nhoài người sang xem, vui mừng trước tai họa ngườikhác,nói“Ha,ha,tôithấygiốngnhauvìbịvirútrồi”.

Tấtcảmọingườitrongvănphòngcũngnhoàicổđểxem,khôngcóaiđếngiúphoặcquantâmcôtamộtchút.

Đượcmộtlúc,thìtiếpđócómấytiếngkêusợhãicủamấyngườitrongphòng,tấtcảđềunhìnvàomànhìnhcủamình,mọingườitrongvănphònglúcđóđềuhoảngloạn.

“QuânÁ...”Trongcảnhhốthoảng,nghethấyMạcNhưcaogiọnggọitôi.

“QuânÁ!”

Tôichưakịpđi,lạinghethấytiếnggọihốthoảngcủacôtavanglên.

“Saovậy?”

MạcNhưkéotôiđi,chỉtaylênđóvànói“Cô,côxemđâylàcáigìvậy?”

Tôinhìnsátlại,khôngkhỏingạcnhiên.CửasổhòmthưcủaMạcNhưvẫnchưađóngxong,vẫncònsótlạimấycáinữa,trongbưukiệnhiệnlênpháchoạhìnhđầu,màkhôngcómặtmũi.

Page 261: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

TôinhìnvềphíaMạcNhư,côtanói“Lúcnãychúngtatắtcửasổthứ hai chẳng phải có một chấm đen đó sao. Lúc bắt đầu tắtkhôngchúý,nhưngkhitôitắt,tôipháthiệnramỗibứcthưđềucó chấm đen đó và nó ngày càng to ra, giống như một bức hoạđangđượchoànthành...tắtmãiđếnbứccuốicùngthìnóranhưthế này...” Mạc Như nuốt nước bọt, vẻ hơi sợ hãi. Tôi cũng cảmthấyhơirờnrợn,cầmlấychuộtvàtiếptụctắtnhữngcửasổcònlại, tắt mỗi một bức thư lại thấy bức sau hoàn chỉnh hơn bứctrước, đến bức cuối cùng, hình đầu đen của bức hoạ đó, cuốicùng cũng hoàn chỉnh hiện trên màn hình, vẫn chỉ là hìnhkhuônmặttrắngtoát.

Đường nét rất rõ và màu sắc đậm nhạt, truyền thần bức hoạgiống như một người nào đó, chỉ có mỗi không thêm mặt mũivào,ýnghĩalàgì?.

Tôi ngắm hình đầu đó, Mạc Như cũng nhìn xem. Một lúc sau,MạcNhưnói“QuânÁ,côcónhìnrõkhông,hìnhkhuônmặtnàytrông rất quen... hình như đã nhìn thấy đâu rồi, nhưng chưanghĩ ra là ai, tuy chưa có mặt mũi nhưng hình dung mắt rấtgiốnganhta”.

“Đừngnghĩlungtung”.Tôicườiđaukhổ,mắtliếcsangnhìnconbúpbêcủaMạcNhư,ánhmắtnónhưxuyênthấuquamấybứctường,tronglòngcảmthấysợhãi.Tôicầmlấyconchuộtmuốnrênósangphíabênphảicửasổđểlưunóvàonhưngmãikhôngbấmđược.

“Người tạo ra vi rút này, cũng thật kỳ quái, vẽ đầu người lạikhôngcómặtmũiđểchongườikhácxem”.MạcNhưbỗngcườilênnhưbịthầnkinh,tómlấytaytôiđangcầmconchuộtvàdisangcửasổcuốicùngrồibấmtắt,sauđókhởiđộngphầnmềmdiệtvirút,rồichạyđithôngbáocáchdiệtvirút,dạyhọnếubịvirútmáytínhthìnênxửlýnhưthếnào.

Page 262: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôinhìncôtachạyđichạylạilàmviệcấy,tronglòngcảmthấyhơi khó chịu. Mạc Như rõ ràng rất sợ hãi, cô làm như vậy đượcchẳngqualàcốkìmchếkhôngbiểuhiệnrangoàimàthôi.Hìnhnhư trong phòng không khí căng thẳng được hạ xuống, mọingườicóvẻđãbìnhtĩnhlại,chỉcómỗicáchcủaMạcNhư,họnhổổ cắm nguồn điện ra. Nhưng khi cắm lại và mở máy tính bưukiệnđólạihiệnra.

Mãi đến trưa mới khắc phục lại bình thường được. Không có aimuốn quan tâm đến hình đầu người, trong khi đó, nhiệt tìnhnhưMạcNhư,mộtbứchoạhìnhkhuônmặtngườitrắngbệchthìcàngcócáigìđángquantâm.

CảbuổitrưatôivàMạcNhưtoànthảoluậnvềhòmthư.Trìnhtựdiệtvirútvừarồikhôngkiểmtrabệnh,khôngkiểmtracácvănkiệncònhaymất.

Thậtkỳlạ,mấymáybịvirútOutlooktrongđólạikhôngcóbưukiện này, ngay cả trên mạng cũng không có hòm thư đó. Thảoluậnmãiđếnđầugiờchiềuđilàm,chúngtôivẫnchưatìmrađầumối.

“Thôi mặc kệ nó, hai chúng ta bị thần kinh rồi, một chút hòmthư rách cũng làm mình ra nông nỗi này, lại không phải làchuyệnchếtngười”,MạcNhưvươnngườiraghếkêulên.

Tôigiậtmình,cườinhạt“Đúngrồi,nghĩchocùngmìnhcũngrỗihơithật”.

“Nhưngnghĩlạixem,“ThủyTiênchết”rốtcuộcýcâuđólàgì?”GiọngcủaMạcNhưbỗngtrầmhẳnlại,“vớisựvậtvàtênđẹpnhưvậy,saolạicóliênquanđếncáichết?”.

“Tôilàmsaomàbiếtđược”.

MạcNhưnhúnvai,đúnglúcmuốnnóiđiềugì,thìcánhcửabỗng

Page 263: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

bị mở ra, một cái đầu thò vào. Nhìn thấy chúng tôi, lập tức cáiđầuấyđứngthẳnglên,nóisangsảng.

“À,vẫnchỉcóhaingười.”

MạcNhưnóicóvẻkhônghàilòng“Thậtphílời,khôngphảianhcũng biết hai chúng tôi buổi trưa nào mà chẳng ở trong vănphòngnày”.

Người đến đó là Lô Phương đồng nghiệp cùng trong đội nhânviên nghiệp vụ chúng tôi, mấy ngày nay toàn đi một mình ởngoài,hầunhưkhôngnhìnthấybóngdángđâucả.AnhtakhôngmuốnđấukhẩuvớiMạcNhư,giơcánhtayvềphíatôi,nói.

“KiềuQuânÁ,côxemtôiđemcáigìchocônày?”

Tôiliếcnhìnanhta,khôngnóilờinào.LôPhươngcóvẻhơilúngtúng,MạcNhưliềnnóivớitôi“Tôinóichocôhay,mộtchútlịchsựcũngkhôngcó”.

Thấytôikhôngngẩngđầulên,côtanóivớiLôPhương“Đưachotôixemxem,làcáigìvậy”.KhôngcầnđợiLôPhươngtrảlời,côtatranhlấy,vừakêuvừađấmđấmtôi“À,đâylàbánhsôcôlamàcôvẫnthíchănđấy”.

“Aithíchănđồnày”.Tôiđứngphắtdậy,cũngkhôngthèmnhìnLôPhương,điluônvàotrongphòngrửatay.ĐểlạiánhmắtthấtvọngcủaLôPhươngvàsựbấtbìnhcủacôgáiđãgiúpanhtamởbánhra,đólàMạcNhư.

LôPhươngkhôngphảilàngườikhôngtốt,tôirấthiểutâmtínhanhta,chỉlàchúngtôikhônghợpnhau.Nếucócốcũngkhôngcó kết quả gì, do vậy tốt nhất đừng có quan hệ. Tôi đứng ngắmtôitrướcgương,bỗngpháthiệnramìnhnhưmuốnkhóc.

Mộtlúclâu,tôimớitừtừđira.Trênhànhlangthậtyêntĩnh,có

Page 264: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

mộtngườiđứngởđó,tôikhôngchúý,liềnđiqua.Phòngrửatayởđầuhànhlang,giápvớiđườngvàophòngcủaBanGiámđốcvàTổngGiámđốc,phònghộinghịvv...,điđếnđầuhànhlangbênnàymớilàvănphòngcủachúngtôi.Làmộtgianphòngto,cóbađộinghiệpvụđềutậptrungởtrongđó.

Các đồng nghiệp đều đã đến đầy đủ, nhìn thấy tôi đi vào, cókhoảngnămđếnsáungườiđứngdậyvâyquanhtôi.

“Nhìnthấychưa,nhìnthấychưa?”

“Áidà,thậtlàđẹp...”

“Côchàoanhtachưa,anhtalàngườitốtđấy”.

Tôibịhỏiongcảđầu.ồnàomộtlúctôimớihiểulúcnãyđiquahành lang thấy có một người đứng đó, đấy chính là chủ nhiệmmớiđượcđiềuvềphòngnghiệpvụchúngtôi,đólàcấptrêncủachúngtôi.

MấyhômtrướchọpTổngGiámđốccũngđãnóirồi,nhưnghômnayđếncôngtyđểramắttrước.Tôitrởvềbàncủamìnhtrongvănphòng.

“Côthấyanhtanhưthếnào?”MạcNhưhỏi.

Tôibiếtngaylàcôtasẽhỏitôinhưvậy,côlàhoangốcnổitiếngcủacôngtychúngtôi.NhưngMạcNhưlúcnàyrấttrầmngâm,thậmchícònhơichútsợngâyngườira.

Tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên, không biết cô ta có bị làm saokhông“Khôngsao,lúcnãycúiđầusuốt”.

MạcNhưnhìnchằmchằmlênbànvitínhtrênbàntrên,rấtlâumớiđưamắt,bỗngnhiênquayngườilạinắmlấytaytôi.

Page 265: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“QuânÁ,côbiếtanhtagiốngaikhông?Anhta,anhta...”

Tôivộianủicôta,nói“Đừnghồihộpnhưvậy,nóitừtừnào,anhtalàmsao?”

MạcNhưlắcđầu,ánhmắtcóvẻsợhãi,nhưnglạicóvẻvuimừng“Anhta,anhtagiốngbứchoạchiềunaytrongmáyvitínhđó,đólàbứchoạkhôngcómặtmũi”.

“Saolạithếđược”.Tôigiậtmìnhnói.MạcNhưvộinói“Thậtđấy,cônhìnanhrồisẽthấy,rấtgiống,anhtachỉcầnthêmmắtvàolàgiốnghệt“.

Côtangàycàngbịkíchđộng,càngnắmchặttaytôihơn“QuânÁ,anhtađếnrồi!Tôilàngườiđợianhtasuốt...,bứchoạtrongbưukiệnnóivớitôianhtađếnrồi”.

“Máycủamấyngườikiabịvirútđãcóthểnhậnđượcrồi,saocònmỗimáycủacôchưađược”

Mạc Như không để ý tôi đang nói gì, vẫn tiếp tục nói “Là ngụngôn,khôngphảilàbệnhvirút!Tôiđợithànhcôngrồi,chínhlàanhta,đúng,anhta,khôngphảiaikhác...”.

“Côđangmơhồnóicáigìvậy?”Tôibỗngnhiênhấttaycôtara,cấtcaogiọngnói.

MạcNhưvẫngấpgápnhìntôi,hìnhnhưkêugọitôihãytincôta.

Tôichịukhôngnổiliềnnắmlấyvaicôtalắclắc“Côuốngnhầmthuốcrồi,vẫncònmơhồcáigì?”

MạcNhưthấytôikhôngtin,thấtthầncườilên.

“Cô ta không uống nhầm thuốc đâu” bỗng nhiên có tiếng nóivọngđến.“Khitìnhyêuđếnđềunhưvậyđấy.Ngườikhônghiểu

Page 266: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

thìcholàcôtađiên,chỉkhinàodínhvàorồimớibiếtđược,điênnhư vậy là quí lắm đấy, thậm chí điên cũng không bày tỏ hếtđược,tanxươngnátthịtkhôngcógìlàlạcả”.

Tôiquayđầulạinhìn,thìđólàLôPhương.AnhtađứngsauMạcNhư,imlặngnhìntôi,trongánhmắthiệnlênvẻônhoàvàđauđớnkhônggiấunổi.

Tậnđáylòngnhưphátrunlên,khílạnhhìnhnhưbiếnthànhgióhànthấmsâuvàobêntrong,từngđợttừngđợtcứănsâuvàodathịt,đaunhói.

Tôiquayngườiđi,đểtránhánhmắtcủaLôPhương.

Mạc Như cũng trấn tĩnh lại ngồi trong thế giới riêng của mình.CólẽLôPhươngnóicũngđúng,nhữngngườitheođuổitìnhyêubao giờ cũng phát điên, đó là tình cảm rất mãnh liệt, khi nàomuốnbaylênnhưconthiênnga.

Cả buổi chiều mọi người chỉ bàn luận đến Chủ nhiệm mới khinào thì đến ra mắt cho mọi người xem mặt, không khí trongphòng náo nhiệt lên như nước đang sôi, nóng đến mức có thểluộcchínngườiđược.Chỉcómỗitôingồimộtmìnhbênbànvàxemtrangmạng.

Tôiquayđầulạixem,nhìnthấyDươngLợiLợiđivào,giọngngọtnhư mía lùi “Cả nhà yên tĩnh nào, tôi giới thiệu với mọi ngườimộtchút,đâylàchủnhiệmmớicủabộphậnnghiệpvụchúngtatênlàVươngTửDi...”côtaquayngườiđểchomộtngườicontraikhoảngbamươituổitiếnvềphíatrước,hướngvềphíachúngtôimỉmcười“Chàomọingười”.

Quảthậtđâylàngườiđànôngkháđiểntrai,khuônmặtrakhuônmặt,dángradáng,khíchấtphongđộkhôngkhuyếtchỗnào.Tấtcảmọingườitrongvănphòngđềutrầmtrồkêulên,DươngLợiLợi vênh mặt đứng cạnh Vương Tử Di, ra vẻ mình cũng không

Page 267: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

thuakémgì.

Tôingồitronggócphòng,cườinhạtlênmấytiếng.VươngTửDimỉmcườilướtmắtquamộtvòng,ánhmắtxuyênquamọingườisangđếntôi.

Thậtlàmộtngườicontraiđượclắm.Tôicũngmỉmcườirồiquayđi.VươngTửDihìnhnhưngớngườiramộtlúc,rấtnhanhlấylạitưcáchbanđầu.

Kháchkhínóivớimọingườimấycâu,DươngLợiLợinhiệttìnhtiễn anh ta đi ra. Cả văn phòng lập tức ồn ào lên một trận cườinóirômrả.

TốngLanvàTrươngVânXuyếnlàhaingườiđànbàthậpthànhcótiếngởcôngty,nhìnthấyMạcNhưnhưnhìnthấyrắcrốiquálớn.

“Con hồ linh tinh chết tiệt này, định câu anh ta đây!” Mạc Nhưhằmhằmđivề,nghiếnrăngnghiếnlợichửi.Tôicườinhạt,tiếptục xem câu chuyện trên màn hình. Mạc Như không thấy tôiphảnứnggì,mớicongmôingồixuống.

Congáiđúnglàmộtloàivậtkỳquặc.Tấtcảcũngchỉvìyêu,yêucáigìđềukhôngbiếtrõnữa,cóthểchếtđisốnglạikhôngcótrílýgì cả. Giống như Mạc Như vậy, chỉ là người con gái đơn thuầnđángyêuthôi,khônghiểuvìsaomêmuộiđiênloạnđãthầmyêungườichủnhiệmmớiđó.

Không phải mộng tưởng nào cũng có thể thực hiện được. TôinghĩrấtnhiềuvànóivớiMạcNhư.Tôicũngbiếtlàcôtasẽkhôngnghe,nhưngtôimuốnđánhthứccôtatỉnhmộngsớm,càngsớmcàngtốt.

Ngàylạingàytrôiđi,chuyệncủahoaThủyTiênkhônglàmchochúngtôicókếtquảxấunào,vìcôngviệcquábậnrộnnênmọi

Page 268: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

ngườicũngquêndần.

Hơn nữa trong một đống hoa tươi nhồi đúc cho Vương Tử Dicũngkhônglàmchoanhtathấtvọng

Điềuđócànglàmchonhữngcôgáitrongcôngtycàngthêmmêmẩn, sùng bái anh ta. Tôi không biết anh ta làm được như thếnào, nhưng đối với nhân viên nghiệp vụ thì không ngừng đemđượcnhiềukháchhàngvề,khôngphủnhậnđượcthànhtíchcủaanhta.

ChỉcóMạcNhưkhônggiốngtôi,khôngtỉnhngộmàngượclại,côtacànglaovàovòngyêusayđắm.

Những người tinh mắt đều nhận ra Vương Tử Di và Dương LợiLợi có quan hệ ngày càng thắm thiết, Dương Lợi Lợi hầu nhưkhông lúc nào là rời Vương Tử Di, học những điều hay tốt ởVươngTửDi.Nóirathìbuồncười,nhưngđúnglànhưvậy,trongphòngcóTốngLanvàTrươngVânXuyếnđiđầutrongđộingũhoahậu,vẫnphảinuốtnướcbọtkhianhtađingangqua,cunggiươngkiếmrút.MạcNhưngượclạikhôngthamdự.

Lô Phương cũng biến đổi. Từ hôm tôi không nhận bánh sôcôlacủa anh ta, anh ta cũng không nói gì, dĩ nhiên là đối với tôi rấttốt,nhưngcũngkhôngđềcậpgìđếnchuyệntìnhcảmnữa.Điềuđólàmchotôicóchútthấtvọng.

Congáithậthèn,nhiềulúctôitựnghĩnhưvậy.

Chả thế ư, hãy nhìn Mạc Như, Tống Lan và Trương Vân Xuyếnxem,họđềunhưvậy,cảbảnthântôinữa.

Không khí trong văn phòng vẫn yên tĩnh, tôi ngồi ngây ra trênchiếcghế,nhìnrabênngoàicửasổtrờidầndầntốilại,hìnhnhưtrờisắpcómưa.

Page 269: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Phịch.

Phíasauvanglênmộtâmthanhnhưcóđồvậtgìrơixuống,tôiquayđầulạinhìn,nhìnthấyMạcNhưđứngtrướcmànhìnhcủacôta,haihộpcơmvừamuavềbịrơixuốngchân,cơmbắntungtoérađất.

“Saovậy?”Tôiđứnglên.

MạcNhưchỉvàomànhình,cảbàntaycủacôtarunlênbầnbật“Nó...bứcthưđólạiđếnrồi”.Tôiliềntiếnđến,chỉnhìnthấytrênmànhìnhgiốngnhưlầntrước,nhữngcửasổbứcthưchồngchấtlênnhau,trêncùngvẫnlàmộtchỗđểtrống.

Địachỉngườigửivẫnnhưcũ“153@***.comThủyTiênchết”.

“Lầnnàylạilàcáigìđây?”MạcNhưrunlênbầnbật,bỗngnhiêncônhớracáigì,liềnbắtđầutắtcửasổbưukiệnđóđi.

Tôi biết, cô ta kỳ vọng đến cửa sổ cuối cùng sẽ hiện lên khuônmặt của Vương Tử Di. Như vậy cô ta mới muốn tiếp tục mơtưởng.

Nhưng kết quả lại làm cho cô ta thất vọng, trên bức thư khônghiệnlênkhuônmặtcủaVươngTửDimàlàmộthìnhbóngngườikhác.

TốngLan.

MạcNhưnhưngâyraởđó.

“Saolạilà...?Saolạilàcôta?”

“Saokhôngphảilàcôta?”Tôicaumàylại.“Tôiđoánngườilàmravirúthoathủytiênnàychắclàngườitrongcôngty,nộidungbức thư, đương nhiên cũng có thể là của người nào đó trong

Page 270: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

chúngta”.

Mạc Như lắc lắc đầu, nói “Nhưng họ làm ra vi rút này với mụcđíchgì?Lẽnàochỉlàđểchơi?”

“Cólẽlàmuốnthểhiệntàihoacủamìnhhoặclàmuốnthửxembútmựccủamìnhcónétkhông”.Tôicườiđaukhổxoaxoatay.

MạcNhưvẫnnhìnchămchúvàomànhình,ánhmắtkhônggiấunổivẻsợhãi,tôicầmlấyhộpcơmđổvàlạiđimuahộpkhác.

Mưa đã thành vũng nước to, mưa từ chiều vẫn không ngớt,những người đến công ty làm đa phần đều có áo mưa để đi về,làmchovănphòngrấtlộnxộn.Cũngmaylànhữngngườilãnhđạohômnayđềuđếnmuộn.

Tôingồivàochỗcủamình,nhìnhọđangvộivàng,nhữngngườiđồngnghiệpđềuởrấtgần,cóngườicònởvớibốmẹ,vìvậytrưanào họ cũng về nhà ăn cơm. Chỉ có tôi và Mạc Như nhà hơi xa,chonênngàynàocũngởlạicôngty.NhưngMạcNhưvẫncòntốtchán, cô ta còn có người nhà, còn có bạn, không như tôi, mộtmìnhcôđộcsốnggiữathànhphố,khôngcóaiquảntôi,thậmchímuốncómộtbờvaiđểtinđểdựacũngkhôngcó.

Mấynămrồi,tôiđãquenvớicảnhbuồntẻnày,tôitựkiềmchếtất cả những dục vọng để có thể giữ thăng bằng và yên ổn đếnngàynay.Dụcvọnglàconmatànnhẫn,nócóthểđẩybạntiếnlên,cũngcóthểlàmbạntàntãđi.

Tôithởdài.

Đang nghĩ, bỗng bên phòng thay quần áo vọng đến một tràngkêuthélên.Mọingườitrongvănphòngđứngcảlênngâyra,ngơngácnhìnnhau.

Tiếng kêu thất thanh vẫn vang lên, có mấy người đồng nghiệp

Page 271: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

vừachạyvừakêuthétlên.TrươngVânXuyếnsắcmặtkhôngcòngiọtmáuchạyra,taychỉvềphíaphòngthayquầnáo.

“Saothế?”Chúngtôiđềungướcnhìn.

“Tống... Tống Lan bị ma nó trói lên người rồi...” Trương VânXuyếnnói,rồioàlênkhóc.

Nghecôtanóivậy,mấyngườitrongvănphòngkhôngdámbướctiếp.

“Banngàybanmặt,làmgìcóchuyệnđó”.Tôibuộtmiệngnóiramộtcâuvàtừtrongđámđông,đithẳngđếnphòngthayđồ.Gặpluôn đồng nghiệp Tiểu Châu chạy ra, ngăn tôi lại và nói “ChịKiều,đừngđivàođó...”

“Rốtcuộcxảyrachuyệngìvậy?”

“Không biết, lúc nãy tất cả mọi người đều ở đó thay quần áo,Tống Lan đến sau nhất, không hiểu tại sao tự nhiên kêu lungtunglên,vồngườilungtung,vànhưmuốngiếtchếtchúngtôi”,mọingườisợTốngLanliềnchạyrahết”.

Bâygiờbênphòngthayđồđókhôngcóđộngtĩnhgìnữa,chỉcóbên văn phòng một nhóm người đang túm tụm vào nhau bàntán.XemrachỉcómộtmìnhTốngLanđangởtrongphòngthayđồ.TôiđậpnhẹvàocánhtayTiểuChâuđangchỉ,ýnóilàđừngcósợ,vàtừtừtiếnvàotrongphòngthayđồ.Mấyngườigantocũngđitheosautôi.

Cánhcửaphòngthayđồmởrấtto,hìnhnhưlúcnãyngườinàochạy ra đó đã động vào công tắc, làm đèn bị tắt mất, tôi đứnggiữacửanhìnvào,khôngnhìnrõđồvậtgìtrongđó.

“TốngLan”.Tôilấygiọnggọito,khôngcótiếngtrảlời,tôilấytaysờcôngtắcđiện.

Page 272: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Cạch một tiếng, đèn được bật sáng, hiện ra trước mắt là mộtđốngcácthứlộnxộn.

Trong phòng thay đồ diện tích không rộng lắm, hai bên cạnhtườnglàhaichiếctủđựngquầnáo,ởgiữachỉcònlạimộtlốihẹplàm đường đi, trên sàn nhà bây giờ lộn xộn lung tung toàn làquần áo, có một số cánh tủ vẫn đóng, nhưng không thấy bóngcủaTốngLanđâu.Đằngsau,mấyngườiđồngnghiệpđitheothìthầmliêntục.

“Ngườiđâurồi,khôngbiếtcôtachạyđiđâurồinhỉ?”.“Haylà...nấptrongtủquầnáorồicũngnên”.

Timtôicũngkhôngthoátkhỏirun,nhưngvẫncứngđầucứngcổbướctiếpvàotrong,nhìnrấtkỹcàngcácgóc.Bỗngpháthiệnramộtcánhcửamởvàcóđôichântừtrongđóthòra,đứngtrướcchiếctủđó,quầnáorơiđầydướichân,thếmàlúcnãychúngtôikhôngainhìnthấy.

“Tống,TốngLanphảikhông?”Tôimạnhdạngọito,đôichânđóvẫnkhôngđộngđậygì,vẫnẩnsaucánhtủ.Mọingườilúcnàyđãnhìnthấy,chúngtôinhìnnhau,nhưngkhôngdámlạigần.

Đang nghĩ xem nên làm như thế nào, đột nhiên trong sự tĩnhlặngđóvọngratiếngcạchcạchlàmthóttim,khôngcógió,saocánhtủđócứtừtừđộngđậy,nghiênghướngvềphíachúngtôi,vàđượcmởra.

Tôi không đứng vững được, lùi phía sau một bước, nhìn chămchúngườitừphíasaucánhtủlộra.

ĐúnglàTốngLanrồi.

Nhưngchỉthòramỗimộtnửangười,cònnửatrênđầuthìbịlấptrongtủquầnáo,bịđốngquầnáovùimấtmặt,cólẽbịchếtrồi

Page 273: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

mớikhôngđộngtĩnhgìnhưvậy.

Tim tôi đập thình thịch, cẩn thận gọi lần nữa, Tống Lan vẫnkhôngphảnứnggì.

Tôi đang định từ từ đi lại, thì bỗng nhìn thấy người cô ta dựngthẳngđứnglên,nhoángmộtcáimềmnhũnravàđổuỵchxuốngđất,bấtđộng.

Tống Lan chết rồi, tôi nhìn thấy mặt cô ta lần này là lần cuốicùng.

Mặtcôtathâmtímlại,mồmháhốc,mắttrợnngượclên,trợnvềđúnghướngtôi,nướcbọttrắngxoátừtrongmồmcôtachảyra,ướtđẫmcằm,trênmặtcũnghằnthànhđườngmáuđỏtím,taycủacôtavẫntómlấycổcủamình,nhưcốlấyhếtsứcđểhítthở.

Mộttiếngthétthấtthanhtừphíasau,mấyngườiđồngnghiệpsợquá chạy như điên ra khỏi phòng. Tôi ngây người ra nhìn, haichân không nhúc nhích được nữa, một tốp người chạy vào, lúcđótôimớihồitỉnhvàrunlênbầnbật,đaphầnnhữngngườilãnhđạo đã đến, lúc đó con gái con trai đều ngó nghiêng trước mắttôi,toàncảnhhiệntrườngtrởnênhỗnloạn.

Tôicorúmlạitronggócphòng,cảmthấytimnhưmuốnnổtungra, sợ hãi và thấy khó chịu. Đang hoang mang nghe thấy tiếngcủa ai đó nói là tim của Tống Lan vẫn đập, mạch là 120, hìnhnhư cũng nhìn thấy bóng của Dương Lợi Lợi và Vương Tử Di.TốngLanbịkhiênglêncángđưađếnbệnhviện.

“Rốtcuộcđãxảyrachuyệngì?Côtalàmsaorồi?”VươngTửDikhông biết quay lại khi nào, nhìn thấy tôi vẫn đứng ở trongphòngthayquầnáođó,cúiđầuhỏi,tỏvẻlolắng.

Nhìn thấy biểu hiện đó, tôi dần dần tỉnh ngộ, không được mêmuộiquáđốivớingườicontrainhưnày.

Page 274: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Xin lỗi chủ nhiệm Vương, tôi không biết, tôi đến đã thấy nhưthếnàyrồi”

Tôi mặc kệ anh ta đứng ở đó, đi ra ngoài. Những người vâyquanhphòngthayđồđócũngtảnrahết.

Trong lòng tôi không biết phải làm như thế nào, không phải làmùi vị gì lắm, trước mắt vẫn còn đó cảnh đau thương chuyệnTốngLanvừaxảyra.

Đứng một lúc, vừa đi ra khỏi phòng thay quần áo, đám ngườichắn khuất bóng Mạc Như đứng phía hành lang xa xa, mặtkhôngcóbiểuhiệngìnhìnvềphíaphòngthayquầnáo.Tứckhắcnhìnthấykhoémiệngtừtừmởra,dướiquầngmắtphátramộtánhsánghoangmangkỳquái.

Tôibỗngcảmthấykinhhãi.

Mắt thần của Mạc Như, giống như người búp bê không sinhmệnh trên bàn của cô ta, ánh mắt đó như xuyên qua tất cảchướngngạivôhìnhvàcóhình,điênloạnnhưmuốncắttấtcảcácđồvậtranátvụn.

“MạcNhư“.

Tôiđilạigần.

“Ừ!”, cô ta hơi giật mình, giống như vừa bị đánh thức dậy.“Chuyệngìvậy?”.

“Côởđâylàmgì?”

“Nhìn thấy náo nhiệt quá, tôi mới ra đây, trong phòng nhốnnháo cả lên. Đúng rồi, Tống Lan hình như bị bắt đi rồi phảikhông?”.

Page 275: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôinhìncôta“TốngLanxảyrachuyệnrồi.Tìnhhình,hìnhnhưkhôngđượctốtlắm...”.

“Ừ,vậyà”.

MạcNhưnhúnvai,quayngườiđivàovănphòng.

Tôiđisaucôta,nhìnhìnhdángcủacôta,tựđáylònglạinổilênsựsợhãi.

Nhìnhìnhdángthânquennày,hầunhưlúcđóđềutrởthànhvôcùnglạlẫm.

Sựsợhãiquálớnđóđãlanrộngkhắpphòng.

TốngLanchếtrồi.

Đây là tin của Dương Lợi Lợi nói từ trong điện thoại đến. TốngLan được đưa đến bệnh viện trong trạng thái hôn mê bất tỉnh,cấp cứu hai tiếng đồng hồ nhưng không cứu được. Bác sĩ trựctiếp cấp cứu Tống Lan nói trên cổ Tống Lan có một vết thươngrấtnhỏ,tiếpsauđóđãtìmthấytrongquầnáocủaTốngLancóconbọcạpđãchết.Conbọcạpnàyquakiểmtraxácnhậnlàcónọcđộc,hơnnữanọcđộccủanóvôcùngmạnh,bácsĩchẩnđoánlà Tống Lan bị trúng độc, đã tiến hành cấp cứu, nhưng khôngcứunổi.DođóbệnhviệnđưarakếtluậnTốngLanchếtvìtrúngnọcđộc.

Tin này làm cho mọi người trong công ty càng thêm sợ hãi,khôngcóaidámđivàotrongphòngthayđồnữa,phòngnghiệpvụtạmthờingừnghoạtđộngđểvệsinhlạitoànbộ,sợởđócòngiấumộtcáigìđó.Trăntrởhaingày,vẫnkhôngpháthiệnracáigì,tôimớibìnhtĩnhđượcmộtchút.CôngtylạiphảibồithườngmộtkhoảnkhálớnchogiađìnhTốngLanvìcôtacũngmuabảohiểm.

Page 276: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Trongvănphòngbaotrùmmộtkhôngkhíảmđạmbuồnthảm,cáichếtcủaTốngLannhưmộthònđánặngtrịchđèlêntâmhồnmỗingười,làmchúngtôikhôngcóhứngthúlàmviệc.

Không khí trong phòng làm việc cứ như nén chúng tôi xuống.SauđóngườilàmchotôisợhãitronglònglạilàMạcNhư.

MạcNhưhoàntoànthayđổirồi.

Cô ta ngày càng trở nên bình tĩnh, trầm lại, thậm chí còn rất ítnóichuyệnvớitôi.

Lúcbậncôtavẫnmạchlạcrõràngkhônglộnxộn,khimàcóthờigianrỗi,thìcôtangồingâyra,hoặclànhìnconbúpbêcủamình,khôngbiếtđangsuynghĩgì.

Mạc Như đột nhiên thay đổi làm cho tôi cảm thấy còn có mộtchútgìđórấtđaulòng.Buổitrưacũngbiếnthànhthờigiankhóchịucủatôi,vìMạcNhưlàmnhưngườilạ,hàngngàytôixuốngquáncàphêngồiởđó,hoặclàđidạotrênđườngphố.

Mấylầngặpnhữngbạnđồngnghiệp,họđềuhỏigiữatôivàMạcNhưđãxảyrachuyệngì,tôichỉbiếtlắcđầu.Tôicònbiếtnóinhưthếnàođây?ChẳnglẽnóilàMạcNhưđãtrởthànhmarồisao?

Từ hôm Tống Lan xảy ra chuyện, Mạc Như đã đã không còntrongmắttôinữarồi.

Lại là một ngày chim mây mật vải, toàn cảnh thành phố chìmtrongmộtmàntốiâmu.Khôngkhítrướckhimưatocảmthấyngộtngạtquá,mởđiềuhoàcũngchỉcảmnhậnđượckhôngkhíẩmướtmàthôi.

Trongvănphòngtrànngậpnhữngtâmtrạngchánnản.

Trương Vân Xuyến và khách hàng chửi nhau toáng lên, bị phó

Page 277: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

tổng thuyết giáo cho một trận. Hai người con gái đồng nghiệpcủa ba bộ phận càng phát hoả hơn, mấy lần suýt hạ cẳng taythượngcẳngchânvớinhau.

Tronglòngtôiđãcảmthấybấtan,nhưsắplạixảyrachuyệngìđó.

MạcNhưkhôngbiếtđiđâurồi,timtôinhưcuốngcảlên,ngâyramộtchútrồiđứngphắtdậy,cũngkhôngbiếtphảilàmgì,tôiliềnphóng thẳng vào trong nhà rửa tay. Đi qua phòng làm việc củaVươngTửDi,bỗngnghethấytiếngkhócthútthítvọngtừtrongđóra.

LàTrươngVânXuyến,tôidừngchânlạinghe.

Cửakhôngđóngchặt,tôinghebậpbõmTrươngVânXuyếnnóivớiVươngTửDicáigìđó,khôngrõnộidung.NhìnquakhecửathấyTrươngVânXuyếnngồitrênchiếcghếxalông,khuônmặtvẻ ấm ức, khóc nức khóc nở như mưa. Một lúc sau nhìn thấyVương Tử Di đi đến bên cô ta ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàngcầm khăn lau đưa cho cô ta lau nước mắt, Trương Vân Xuyếntiệnthểdựaluônvàolưnganhta,vàlấytayômvòngquaeo.

Tôirunrunchạmvàocánhcửalàmcánhcửaphátratiếngđộng,haingườilậptứcrờinhau,quayđầulạinhìn.Tôigiậtmìnhliềnchạymộtmạchvềphònglàmviệccủamình,timvẫnđậpthìnhthịch.

TrươngVânXuyếnrấtnhanhđira,đemánhmắtkhônghàilòngvàovănphòngdòtìm.Tôicốlàmravẻtrấntĩnhkhôngbiếtgì,côta nhìn lướt qua, không phán đoán được ra ai, tự ngồi vào chỗcủamìnhtrongvănphòng.

Tôi thở phào một cái, nhìn thấy Mạc Như đi từ ngoài vào, hìnhnhưcôtavừađirửatayvề.

Page 278: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

TrênkhuônmặtTrươngVânXuyếnlậptứchiệnlênvẻthấuhiểuvừatứcvừasợ.Côtachắcchắncholà,ngườilúcnãynghetrộmcôtavàVươngTửDinóichuyệnlàMạcNhưrồi.

Tôicóchútlỗi,từtừtrấntĩnhlại.Sựbuồnrầucứquanhquẩnởđó,bênngoàicửasổtrờiđổmưa.

Buổi trưa, Mạc Như bỗng biến mất. Tôi mua cơm hộp về vănphòng ăn một mình, đang ăn, thì cánh cửa phòng bỗng bật mởra, một thân thể ướt sũng, là Lô Phương đi vào. Nhìn thấy tôimộtmìnhcóvẻkhôngđượctựnhiênlắm.

“MạcNhưđâu?Saolạichỉcómỗimộtmìnhcô?”.

“Khôngbiết”.

Anhtađivào,nhìnngangnhìndọc,hỏi“Haingườicóvấnđềgìvậy?”.

“Khôngsao,khôngđượctốtlắm”.

“TôicảmthấydạonàyMạcNhưcứlàlạlàmsaoấy.Hìnhnhưcáccôcũngkhôngnóichuyệnvớinhauthìphải”.

Tôikhôngchorằngđólàchuyệnđểcười.LôPhươngthởdàimộthơi“HìnhnhưsaukhiTốngLanchết,rấtnhiềungườicũngthayđổi,nhưlàkhôngnhậnthứcđược”.

“Vậycòntôi?”Tôinhìnanhta,bỗngnhiênbuộtracâuhỏi.

LôPhươngcườimỉm,ánhmắthiệnramộttinhthầnthậtkhótả.

“Cô vẫn thế, không thay đổi gì, vẫn đẹp, vẫn tốt, vẫn rất nhiềungườithích”.

Anhtanóixong,rồitựnhiêncườilên,rấtnhanhcầmlấyáomưa

Page 279: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

rồiđira.

Trong văn phòng lại chỉ có một mình tôi, tôi nhìn ra cánh cửa,bầnthầnngười,quaymắtnhìnsangchỗcủaMạcNhưxemcóđểconbúpbêngườiđókhông,từtrongđốnggiấylộnxộnđóthòracáiđầuvàđôimắtnhìnthấusang.

Tôi quay ngoắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt không dám nhìntiếpvàođónữa.

“Côlàmsaovậy?”

TiếngnóicủaMạcNhưlàmtôitrởvềthựctại,khôngbiếtcôtađivào văn phòng khi nào, không tiếng động, không nói gì, đứngngaysaulưngtôi.

“Không sao”. Tôi vội lau sạch mồ hôi trên mặt. “Đúng rồi, sángnayDươngLợiLợibảotôihỏicôlàmxongtưliệuđóchưa,côtanóichiềunaycần”.

“Chỉnhlýxongrồi,nhưngchưainra,quênmấtrồi”.

MạcNhưkhônghỏithêmtôigìnữa,tựđimởmáytínhra,chuẩnbịintàiliệu.Nhữngchứngtừtưliệutrênbànđềuđượccôtadọnrấtnhanh,rồiđặtlạiconbúpbêngườiđó.

Vẫnlàchỗcũ,conbúpbêngườiđóvẫnhướngvềphíatôinhìn,trênmôilúcnàocũngnhưmuốncười.

Tôicúimặtxuống,khôngdámtiếptụcnhìnconbúpbêđónữa.

Máyinkêu“kít,kít”mấytiếng,MạcNhưđãinxongđốngtàiliệuvàxếpvàonhau,vừaxếpvừanhìnnhìn,nhưngkhôngthugọnvào nhau, cũng không ghim nó lại, người cứ ngây ra và ngồixuống,mânmêtậptàiliệuvàbầnthần,khôngtậptrungnữa.

Page 280: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“TrươngVânXuyến”.Côtabỗngnhiênnói.“ĐâylàTrươngVânXuyến”.

Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra, quay lại nhìn cô ta, cô tanghiêng đầu, nhưng mắt vẫn nhìn vào chồng tài liệu cầm trêntay, rất lâu không thấy biểu hiện gì sống động trên khuôn mặtcả.

Đólàmộtcảmgiácsợhãimớihìnhthành.Tôigiậtlấytậptàiliệutrêntaycôtanhìnxem.TrênđóinrađềutoànlàtrangthưcủaOutlook.Tôicầmtờgiấylậtsangtrangbên,nộidungquảnhiênlàhìnhngườitoànbằngmựcđenkínhếttranggiấy:TrươngVânXuyến.

Mỗimộttranggiấyđềuinđịachỉcủabưuthiếp“153@***.com”

“HoaThủyTiênchết”.

Tôirunlên,tờgiấytrongtayrơixuốngđất.

“Đây...hoaThủyTiênlạixuấthiện”.Tôicốkìmnénđểgiọngsợhãikhôngphátra,nhưngkhinghevẫnbiếtđólàgiọngsợhãi.

MạcNhưnhìntôi,trợntrònmắtcười“Đúng,nólạixuấthiệnrồi,lầnnàylàTrươngVânXuyến”.

“ýcủacôlàgì?”

“Cònnhớlầntrướcchúngtađãnóikhông?HoaThủyTiêngìđónó có liên quan đến sự sống chết, bây giờ thì tôi hiểu rồi”. Mắtcủa Mạc Như toát ra vẻ độc ác. “Cô biết không, Hoa Thủy Tiênbêntâydùngđểbiểuhiệntìnhyêu,chơiđùavớitìnhyêu,vàsauđólàchịu sựtrừng phạtcủanữ thầntrả thù,saukhi chếtđi sẽbiếnthànhHoaThủyTiên”.

“HoaThủyTiênchết,hoanởralàai,aichếtđi.LầntrướclàTống

Page 281: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Lan, cho nên Tống Lan chết rồi. Lần này đến lượt Trương VânXuyến.Ha,ha”.

BiểuhiệncủaMạcNhưnhưcóvẻrấthậnthù,làmtôikhônglạnhmà run. Hình như đối với cô ta tất cả không có ý nghĩa gì nữa,uốnngườixuốngnhặtnhữngtờgiấychỉnhlýlại,làmnhưkhôngcó chuyện gì để vào ngăn kéo, khoá lại, và tiếp tục in ra nhữngtậptàiliệumàDươngLợiLợicần.

Lần này rất bình thường, tượng của Trương Vân Xuyến và hoathủytiênchếtđó,lạikhôngxuấthiệntrênmáyvitínhcủaMạcNhư.

Đếnđầugiờchiềubắtđầuvàolàmviệc,khôngkhítrongphònglạihuyênnáonhưcũ.

Không có việc gì để làm, chúng tôi lại nói chuyện trong phòng.NhưngnhữnglờicủaMạcNhưlàmảnhhưởngtôirấtnhiều,cảbuổi chiều nay tôi chỉ chú ý nhìn Trương Vân Xuyến, mãi đếnkhisắptanca,thấycôtavẫnbìnhthường,tôitựcườibảnthânthần kinh quá mẫn cảm, biết rõ lời nói của Mạc Như chỉ làchuyệnthầnthoại,màvẫnnghĩvớvẩn.

Đangmảimênghĩ,quaylạinhìnsangchỗngồicủaTrươngVânXuyếnkhôngthấyngườiđâu.

“Trương Vân Xuyến đâu rồi?” Có một người bên bộ phận kháccũngđangtìmcôta,“Điđâurồi?Vừathấyởđâymà”.

Phíatrêncómộtngườinóinhưngkhôngquayđầulại“Cóthểđivàophòngrửatayrồi”.

Tôibỗnggiậtthótngười,MạcNhưlúcnãyvừađứngbêncạnhtôigiờbỗngnhiênđãkhôngthấyđâu.Trênhànhlangkhôngcómộtbóng người, cánh cửa của các phòng cũng đã đóng kín mít,khôngcómộtâmthanhlạnàocả.

Page 282: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Càngtiếngầnphòngrửatay,tôicànghồihộphơn,càngphảicốkìmnéntronglòng,cánhcửaphòng“kẽokẹt”mộttiếngrồiđượcmởra,điralàmộtngười,đúnglúcđóđốidiệnvớimặttôi.

MạcNhư.

Haingườiđềungẩnramộtlúc.

MắtMạcNhưliếcquamộtcái, lậptứctrởlạibìnhthường,nhìntôicườimỉm,phủiphủingườirồiđiqua.Tôilúngtalúngtúng,timđậploạnlên,quayđầunhìnbóngcủacôta,bìnhtĩnhlại,rồitiếptụcđivàotrongphòngrửatay.

CửabịMạcNhưkhéplại,tôiđứngtrướccửamộtlúc,khôngbiếttạisaotimtôicứhồihộp,giơtayđịnhmởra,vừanắmvàochỗđểkéocánhcửa,cánhcửabịbậtmởra,tôichưahoànhồnlạithìcómột người lao vào người tôi, cứ giữ khư khư lấy vai tôi, mộtkhuôn mặt tái xanh co rúm trước mặt tôi, đau khổ uốn éo, làmtôikhôngnhậnra.

LàTrươngVânXuyến!

Tôibỗngngớngườira.TrươngVânXuyếnbấulấytôi,toànthâncô ta như treo trên người tôi, không muốn để người rơi xuốngđất,vàlắcđầuliêntục,ánhmắtnhưsợhãivàtuyệtvọng,côtahámồmrấttonhưngkhôngnóiranổimộtcâu.

Trong họng cô, trong hai lỗ sâu đó, máu đen đang cuồn cuộnchảy ra ngoài, máu nhỏ từng giọt xuống đất, làm bộ quần áomàutrắngloanglổtoànlàmáumàuhạtdẻ.Tôiđứngđờranhìnvào trong phòng vệ sinh, chỉ nhìn thấy một con rắn nhỏ toànthânmàuxanhbíchngọcđangbòtrênchậurửamặt,quayđầuhướngvềphíatôithèlưỡira.

TaycủaTrươngVânXuyếntómlấytôingàycàngchặthơn,tôi

Page 283: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

muốnđẩycôtara,nhưngkhôngđủsứcđểđẩy,tinhthầnhoảngloạnbắtđầuậpđến,tiếpđólànhữngtiếnghétxétansựyêntĩnhcủahànhlang.

Tôi không biết có phải là mình phát ra hay không, tôi chỉ nghethấy có tiếng mở cửa và tiếng hỏi, hình như có rất nhiều ngườichạy đến, có vô số bóng người đung đưa trước mặt, kêu lên, sợhãi.Tôilắcđầu,chỉthấythânthểnhènhẹbaylên,sauđólàmấthếtcảmgiác.

Khitôitỉnhlạithìđãlàngàyhômsaurồi,trongphòngbệnhcủabệnh viện. Người bạn đồng nghiệp trông nom tôi là Tiểu Châungáp một hơi rất to. Đầu tôi bị thương đau nhói, đang địnhgượngdậy,thìbỗngtrongđầulạihônmêtrởlại.

“TrươngVânXuyến”?TôisợhãinhìnTiểuChâuhỏi.

Tiểu Châu chưa kịp trả lời thì Lô Phương xuất hiện trước cửa,trêntayxáchmộttúiquảrấtto.

“ChịKiềuvừamớitỉnh”.TiểuChâunóiliêntiếp,LôPhươngcóvẻhơi tiều tụy, gật gật đầu tiến đến bên tôi, nhìn thấy tôi anh tamớinói“TrươngVânXuyếnđãchếtrồi”.

Quảnhiên,tôinhắmmắtlại,tronglòngnhưbịcothắt.

“Vậy...điềutraranguyênnhânlàmsaochưa?”

“GiốngnhưlầntrướcTốngLancũngnhưvậy.Conrắnđócónọcđộc cắn một cái chẳng bao lâu Tống Lan đã chết. Trương VânXuyếnbịcắnngaytrêncổhọng,bịtrúngđộcnặngquá,chưađưađến bệnh viện đã ra đi. Ngoài ra còn có một tin nữa không biếtnênnóivớicôkhông”.

“Chuyệngìvậy?”

Page 284: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

LôPhươnghítmộthơinói“MạcNhưbịbắtrồi”.

“Làmsaovậy?”Tôingồithẳngngườilênhỏithấtthanh.

“Côđừnglo,từtừnghetôinói”.LôPhươnglấytayxuaxualiêntục “Thực ra lần trước Tống Lan bị như vậy, mọi người ai cũngnghingờcóphảidongườilàmrakhông,cônghĩxem,trongtòanhàđôngđúcnhưnàylàmgìcóđộngvậtnàocóthểsốngđược.Chỉ vì không có chứng cứ cho nên người nhà Tống Lan khôngtiếptụctruycứumàthôi,cũngchoqualuôn.Lầnnày,khixảyrachuyệncủaTrươngVânXuyến,trongcôngtycóngườiđibáolàTrương Vân Xuyến bị người khác mưu sát, ngay cả chuyện củaTốngLancũngđượclàmrõluôn”.

“NhưngngườiđólấyđâuchứngcứđểnóilàMạcNhưhạthủ?”,tôihỏi.

“LàDươngLợiLợi”.TiểuChâuliềnnóixenvào“BởivìtrướckhiTrươngVânXuyếnchếtcôtanhìnthấyMạcNhưcầmchiếchộpcóđựngrắntrongđó,đithẳngvàotrongphòngkhiTrươngVânXuyếnđangrửatay.

ChịKiều,khiMạcNhưđitừtrongphòngvệsinhrakhôngphảicũng gặp chị sao?” Vả lại lúc bình thường hai người họ cũngkhônghợpnhau,khôngphảicôtathìcònainữa”.

LôPhươngnháymắtvớiTiểuChâu,anủitôi“Thựcrađóchỉlànghi ngờ của mọi người thôi, rõ ràng như nào thì chưa biết cóphảiMạcNhưlàsátthủkhông.MạcNhưchỉlàđếnđồncônganđểlấylờikhaithôimà,cóthểkhôngsaođâu”.

Tôiđiềmnhiênnhìnlêntường.MạcNhưvớitôilàhaingườibạntốt,lẽracôtakhôngnênlàmnhưvậymớiphải.

“Đừngsuynghĩgìnữa,nghỉngơiđimộtchút,tôivềtrướcđây”.Lô Phương nói và đứng dậy, bỗng nghe từ bên ngoài có tiếng

Page 285: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

bước chân rầm rập đi tới, một tốp người đi vào trong phòngbệnh,đólànhữnglãnhđạovàcáccánbộcủacácbộphận,mỗingườihỏimộtcâu,mộtlúcsaulạiđicả,chỉcònlạimỗiVươngTửDichưađi,LôPhươngliếcnhìntôimộtcáirồicũngởlại.

“Tỉnhđượclàtốtrồi”.VươngTửDiđứngcạnhgiườngbệnhcủatôi,hìnhnhưkhôngtìmracâunóinàonữa.

“Cảm ơn chủ nhiệm Vương, tôi vẫn không chết được đâu”. Tôilạnhnhạttrảlời.

“Gì?” Vương Tử Di cũng cười nhạt một tiếng “Vậy sẽ gặp lại ởcôngty,tạmbiệt”.

“Khôngtiễnđược,cáolỗi”.

TiểuChâungồibêncạnhngâyranhìn,LôPhươngbỗngcườilênmột tiếng, không nói lời nào, cũng đi ra khỏi buồng bệnh. Tôicũngkhôngtiếpđãilâu,tôivàTiểuChâunhanhchóngthudọn,làmthủtụcđểtrởvềcôngty.

Trongcôngtynhốnnháolên,tấtcảcáccôngviệcđềudừnglại,liên tiếp xảy ra hai vụ án mạng làm mọi người hoang mang cảlên.DuycóviệcMạcNhưbịbắtlàlàmchomọingườiđỡlohơn.

Thấytôitrởvề,mọingườivâyquanhquantâmhỏihanmộtlúc,xonglạitảnđilàmmỗingườimộtviệc.

“Ài,mọingườinghenóichưa,MạcNhưđãnhậntộirồiđấy”.

“Đã thừa nhận là, tôi đã giết hai người, vì tôi sợ sẽ bị dọa đếnchết”.

“Côxemcôtalàngườinhưthếnàochứ?”.

“Cóthểlàmsao,đươngnhiênchỉlàchữ“Tình”màthôi,côkhông

Page 286: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

đểýlúcbìnhthườngcôtavàTốngLan,TrươngVânXuyếnvẫnghen nhau đó thôi, chỉ vì họ quá mê muội, mê đến chết anhchàngchủnhiệmVươngđósao?”.

“Đúngrồi,DươngLợiLợivẫnkhôngưagìcôtamà,đúnglúcbịbắtrồi,tôixemra...”.

Trong tốp người bỗng có tiếng suỵt không cho nói tiếp nữa, tôingồitronggócnhưmuốnkhóc.

Chỗ của Mạc Như trống không rồi, chỉ có con búp bê ngồi ở đó,nhưngkhôngbiếtthểhiệntìnhcảmgìcả.

“KiềuQuânÁ,chủnhiệmVươngchogọicôđếnphònganhấy”.

Mộtđồngnghiệpđivàonóivớitôi,tôicảmơncôta,vàđứnglênđi sang bên phòng làm việc của Vương Tử Di. Anh ta đang vùiđầu xem cái gì đó, thấy tôi đi vào, đứng lên và chỉ sang ghế salôngmờitôingồi.

“Có chuyện gì, anh cứ nói đi”. Tôi đứng ngoài cửa, không độngđậygì.

VươngTửDicườivàlắclắcđầu“Đivàođivàđónggiúptôicánhcửa”,sauđólấytayđịnhkéotôivào.Tôidạtsangmộtbên,anhtakhôngnắmđượctaytôi.

“Côlàmsaovậy?”

“Tôikhôngsao”.

VươngTửDisầmmặtxuốngnói“KiềuQuânÁ,côcóhiểucôngviệckhôngđấy”.

“Tôisaokhônghiểuviệcchứ?”Tôinóilạnhnhạt.

Page 287: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Vương Tử Di gật gật đầu, bước đến mấy bước, bỗng nhiên nói“MạcNhưđãvượtquámức,côtathừanhậnlàđãmưusátngườiđó”.

“Tôibiếtrồi”.

“Côhìnhnhưkhôngcómộtchútsợhãi?”

“Tôilàmsaophảisợhãi?”

“Cáccôtốtvớinhaunhưthế,chẳnglẽcôkhôngbiếtmộtchútgìlàcôtađịnhmưusátngườisao?”

Tôicườilạnhnhạtnói“Tôivàcôtachưatốtđếnmứcđóđâu,nóigìchuyệnmưusátngườithìcàngphảicânnhắckỹ”.

“KiềuQuânÁ!”

“Anhkhôngphảitotiếngnhưvậy,tôicóthểngheđủrồi”.

Vương Tử Di có vẻ ngại và tức giận nhìn tôi, nhưng đây lại làcông ty, cho nên anh ta không dám làm gì tôi, chỉ gào lên “Tôicảnhcáocô”.

“Tôi không hy vọng anh cảnh cáo tôi”. Tôi ngắt lời anh ta “Tôibiếttôiphảilàmnhưthếnào”.

VươngTửDinhìntôi,khẩukhíấmhẳnlại“Biếtlàmnhưnàolàtốtrồi,khôngcóviệcgìnữa,côđiđi”.

Tôi quay người mở cửa đi ra, không kìm nén nổi, nước mắt cứtuôntrào.

Tôisẽbiếtnênlàmnhưthếnào.MạcNhư,hãytintôi.

LôPhươngnghênhcáimặtđivào,nhìnthấytôinướcmắtgiàn

Page 288: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

dụa,giậtmìnhhỏi“Saovậy?”.

Tôixuaxuatay,cườimiễncưỡng,“Khôngsao”.LôPhươngtrầmxuống, mang vẻ buồn rầu nói “Hình như Mạc Như đang ở đồncônganthìbỏtrốnrồi,cônghenóichưa?”.

Tôigiậtmình“Saolạinhưvậy,côtasaolạilàmnhưvậy?”.

“Khôngbiết,vừanãynhậnđượctincủacônganbáo,đểchomọingười trong công ty nên cẩn thận một chút, vẫn không biết rõđộnglựcgiếtngườicủacôta,sợcôtavẫntiếptụcphạmtội.ÔngTổngGiámđốcchotansởsớm,cólẽcôngtyphảidừngmộtthờigian”.

Tronglòngtôibỗnglắngxuống,nếunhưMạcNhưchạytrốnthìcôtacóthểđiđâuđượcnhỉ?

“Cô cũng mau về nhà đi, Mạc Như...” Lô Phương đang nói bỗngdừnglại,sauđólạinóitiếp“Chúýantoànnhé”.

Tôiđưamắtđồngý.

Các đồng nghiệp thu dọn các thứ và rời khỏi công ty. Người đógầnhếtrồi,chỉcònlạiDươngLợiLợiđangchỉnhlýtàiliệu,nhìnthấytôichưavề,liềngọilại.

“KiềuQuânÁđợimộtchútnhé”.

Cô ta vừa vội vàng thu dọn đồ vừa nói “Cô giúp tôi mở máy vitính của Mạc Như ra, xem còn tài liệu gì quan trọng trong đókhông”.

Tôinghetheo,điđếnbênbànmáycủaMạcNhưvàngồixuống,khởiđộngmáy,sauđótheothóiquenmởtệptàiliệuđóra.Chưađầy hai phút thì cửa sổ đọc bưu thiếp Outlook mở ra, chờ máychạy,càngngàycàngnhiều.

Page 289: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“153@***.com,hoaThủyTiênchết”lạihiệnlên.

“Giám đốc Dương...” Tôi giật thót mình. Dương Lợi Lợi khônghiểuđãxảyrachuyệngì,chạynhanhđếnxem.

“Làmthếnàomàbệnhvirútlạibịrồi”.DươngLợiLợichaumàynói. Có chút kinh nghiệm của lần trước, cô ta biết nên đối phónhưthếnào.

Chúngtôitắttừngcửasổđóđi,nhìnthấybưuthiếpdầndầnlộrabứchoạ.

“Lầntrướchìnhnhưhiệnlênhìnhđầungườikhôngcómặtphảikhông?” Dương Lợi Lợi hỏi. “Lần này không hiểu sao, lại giốngnhưlầntrướcvậy?”.

Tôivừatắtđượcmộtnửa,thìlạidầndầnhiệnrahìnhthùgiốngnhư lần trước, chẳng khác nhau mấy. Nhưng cứ cố tắt đi, mớibiếtlàtôiđãphánđoánsai,bứctượngdầndầnhiệnralôngmày,mắt,mũi,vv...,đếnkhithànhmộtbứctranhhoànchỉnh.

TôivàDươngLợiLợingớngườira.

NhìnrõđólàhìnhcủaVươngTửDi.

“Đây,đâynghĩalàgìvậy?VươngTử...SaochủnhiệmVươnglạixuấthiệntrongbưuthiếpvirútnày?”DươngLợiLợigiậtmình,tôicũnghoảngvàvộitắtluôncửasổđó“Khônghiểusaolạinhưvậy”.

Một bầu không khí kỳ quặc bỗng bao trùm lên gian phòng.Dương Lợi Lợi đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, nuốt nướcbọt,nói“Chắcđâylàtácphẩmácýcủaairồi...cônhanhkiểmtraxemlàai,tôi,tôicònchútviệccầnphảiđi”.

“Lúcnãyvừaxemrồi,khôngcógìquantrọnglắm”.Tôinói.

Page 290: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“ờ, cái đó không cần kiểm tra nữa”. Dương Lợi Lợi gật đầu, vànhanhtaythudọntàiliệucủacôtavàđinhanhnhưmuốnchạyracửa.

Tôicũngvàotắtmáytính,vàrờikhỏicôngty.

MạcNhưnói rồi,hoa thủytiênnở ralà ai,thìngười đósẽ chết.VậylầnnàycóphảiđếnlượtVươngTửDikhông?

Một mình tôi đi xuống lầu, không biết phải đi đâu, lại khôngmuốnvềnhà.Chỉmuốnđidạongắmcảnhtrênđườngphố.

Hìnhnhưkhôngthíchhợpsốngtrongthànhphốnày,đâythựcsựlàrừngrậmcóximăngcốtthéptạothành,mãimãivẫnlạnhnhạtvàíchkỷ.Nótừtrướckhôngbaogiờcótìnhcảmấmáp,nócả đời không thân thiện với ai. Nơi đây tôi thực sự không tìmđượcsựtồntạichochínhmình.

Mệtquá.

Tôi ngẩng đầu lên trời hít một hơi thoải mái, đèn hoa bắt đầusáng,ánhsángchiếuđikhắpnơi,trờiđãtốirồi.

Không biết đi được bao lâu rồi, nhìn cảnh quan trước mắt thậtquen,ngướcmắtnhìn,đólàtòanhàcủacôngty.Thóiquenlạiđểýtrênnhữngtầngnhà,tronglòngcảmthấysợhãi.

Đèn trong công ty vẫn sáng, tôi nhớ là trước khi ra khỏi phòngtôiđãtắtrồicơmà.

TôivàMạcNhưcóhoàncảnhđặcbiệt,nênthườnglàbuổitrưachúng tôi thường ở lại công ty luôn, cho nên chúng tôi có chìakhóa của phòng làm việc. Ngoài ra còn có Giám đốc bộ phậnnhânsựvàDươngLợiLợicũngcóchìakhoá.Bênbộphậnnhânsự thì không bao giờ có người làm thêm giờ, vậy thì chỉ còn lạiDươngLợiLợihoặcMạcNhư.

Page 291: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

NghĩđếnđócóthểlàMạcNhư,tôiliềnchạyvàocầuthangmáylênlầu,đimộtmạchđếnbêncửacủaphònglàmviệc.Cánhcửađóng kín, tôi lắng nghe, bên trong không có động tĩnh gì. Tôinghingờ,rútrachìakhóavàcẩnthậnchovàoổmởkhekhẽ.

Đèntrongvănphòngvẫnsáng,khôngcóaicả.Bênngoàihànhlang không bật điện, chỉ có cánh cửa khép hờ của một gianphònglọtánhsángqua.

ĐólàphònglàmviệccủaVươngTửDi.

Tôi từ từ tiến đến bên đó. Một mùi vị của cồn rất mạnh bay từngoàihànhlangđến,xộcvàolàmtôiphátnôn.Điđếnbêncánhcửa,nhìnquathấyVươngTửDinằmxoàitrênghếsalông,hìnhnhưuốngrượu,taylúcnàocũngkhuakhua,trongmồmcứnóilẩmbẩmgìđó.

Giám đốc Vương làm mê lòng người, mà cũng có lúc buồn nhưvậysao.

Ngoàihànhlangthậtyêntĩnh,tôiđứngimtrongbóngtốinhìn,trong lòng tôi cảm thấy hưng phấn, giống như đang mong đợiđiềugìđó.

Sộtsoạt.

Đầu phía bên văn phòng, bỗng phát ra tiếng động gì đó, hìnhnhư có người mở cửa đi vào. Tôi vội lùi về phía sau và nấp vàotrongbóngtối.

Cótiếnggiàycaogótvọngtới,trênhànhlanginxuốngmộthìnhbóng dài và đen của người nào đó, đang từ từ tiến về phía này.Trongkhônggiantĩnhmịch,tiếngbướcchângõxuốngnềnnhànghethậthãihùngvàtrànđầykhôngkhíghêngười.

Page 292: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôicứtựlùivềphíasau.Ngườiđóngàycàngtiếnlạigầnhơn,đimộtmạchvàođếncửaphòngcủaVươngTửDi,lấytayđẩycửara,ánhsángchiếuvàomặt,hiệnrõkhuônmặtcủangườiđó.

DươngLợiLợi.

Tôinhìnkhôngrõhìnhbóngcủangườiđótrongphòngnữa,chỉnghe thấy tiếng say rượu rên rỉ của Vương Tử Di vọng ra “Muarượugìmàlâuthế,đồcủacôkhôngdùng...”

Dương Lợi Lợi đứng ngoài cửa bĩu môi một cái, lộ ra điệu cườithậtkỳquái,vàđivàotrongphòng.Trêntaycôtakhôngxáchđồgìcả,xemraVươngTửDikhônguốngnổirượunữarồi.

Tôi khe khẽ đi gần lại, nhìn thấy Dương Lợi Lợi đi thẳng đếntrước ghế sa lông, xoài người xuống hôn anh ta, Vương Tử Ditỉnhdậycười,giơtayraômvòngqualưngcôta,bỗngnhiênhaingườidínhvàonhau.

Đẹp,giàu,phóngkhoáng,trongcôngtycómấyngườiđẹpđềubịanhtachiếmlĩnhrồi.

Tôiđứngyênởcánhcửa,nhìnthấytấtcả.Tronglòngcảmthấybithươngthấuđếntậnxươngcốt,nócứứđọng,dânglên,dânglênmãi,chảytừđầuđếnchân,dầndầnnhấnchìmtôixuống.

“QuânÁ.QuânÁ...”Trongmêman,VươngTửDibỗngkêulên.

Tôiđộtnhiêngiậtmình.

Anhtađanggọitêntôi,lúcđóanhtatưởngđólàtôi.

Dương Lợi Lợi như vẻ không nghe thấy. Nhưng lúc đó tôi nhìnthấy tay cô đang dần dần lần mò đến cổ họng anh ta, nhữngngóntayloésánglên.

Page 293: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Không!”

Tôichầnchừmộtlúc,rồikêulên,đẩycửalaovào.

Hai người giật mình. Vương Tử Di bỗng nhiên bò dậy, hầu nhưvẫnchưahoànhồn,

Dương Lợi Lợi cũng lật người ra, nhìn tôi cười đầy vẻ tà khí, lạihướngvềphíaanhtanhìnvẻchánghét,giơtayvềphíacổanhtalau.

“Mautránhra!”Tôihétlênlaotới,VươngTửDicuốicùngcũngtỉnhdậy,ýthứcđượcliềnđẩyDươngLợiLợira,đứngbậtdậy,đồgì đó trong tay Dương Lợi Lợi rơi xuống đất, đó là một con daonhọnsắc.DươngLợiLợivẫngiươngmặt,nhìnchúngtôicười.

Trán Vương Tử Di toát mồ hôi, anh ta nhoài người ra tóm lấyDươngLợiLợi,lúcđầuDươngLợiLợiđịnhchiếnđấulại,nhưnglàm sao mà chống cự lại được con trai, bị Vương Tử Di đẩy ngãxoàiravàđậpđầuxuốngđất,máutươichảyralênhláng.

“Anhgiếtcôta,anh...”.

Tôikhôngnghĩlàsựviệclạixảyranhanhnhưvậy.VươngTửDilắclắclưlưđilạivànắmlấytôinói“Rõ,rõràngmuốngiếttôi...còncô?Cóphảicũngmuốngiếttôikhông?Cáccôloạicongáitànnhẫn,chỉbiếttranhcướpnhau...”.

Tôiđẩyanhtara,nhìnngườiđànôngngâyngấttrướcmặtmình,tôicảmthấytuyệtvọngđếntộtđộ:“Anhcholà,tôikhôngcóanhthìtôisẽkhôngsốngnổisao?Tôinóichoanhhay,côtalàdotôipháiđếnđểgiếtanhđấy”.

Vương Tử Di bị kích động mạnh, uất hận nhìn tôi chằm chằm“Cô nói gì? Là cô cho người đến để giết tôi? Cô hèn hạ như vậysao?”VươngTửDigiơtaytáttôi.“Côcũngđếnđây?Tôiđãđốixử

Page 294: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

với cô không tốt chỗ nào? Từ trước tới nay không có người congáinàodám đốixử vớitôinhư côcả, côvẫncòn nhưvậy sao?”Anhtacònđẩytôingồiphệtxuốngghếsalông.Tôiquaycuồngđảolộn,anhtadồnhếtsứcvàođó,tráitimanhtanhưmuốnvỡvụnra.

“Tôichịuđủanhrồi”.Tôigàotolên,“Tôiyêuanhnhưvậy,anhđốivớitôinhưnào?Tôimắtmùmớiyêuanh,loạicầmthúnàykhônggiốngnhưđồchơisao”.

“Được, tôi sẽ làm cho mắt cô nhắm suốt, không bao giờ mở ranữa”.VươngTửDicườivẻhungác,nhìnDươngLợiLợingãởbêncạnhanhtanói“Tấtcảnhữngchuyệnhômnayđềudocôtựgâyrachomình,đólàcáigiácôphảitrả,yêntâmđibảobốicủata,xem ra cô ở bên cạnh tôi lâu rồi mà vẫn nghe lời xui khiến củangườikhác,tôikhônglàmchocôđaukhổ.Cáccôtốtxấugìcũngchỉ là đàn bà của tôi, cùng nhau làm bạn trong đêm tối. Tôi sẽbáocảnhsát,làdohaicôđánhghennhaumớinênnôngnỗinày,côthấtthủlàđãgiếtDươngLợiLợi,sauđósợtộimàtựsát,ha,ha,ha...kếhoạchthậthoànhảo”.

Anhtacàngnóicàngvui,theodõivàquayngoắtlại,mộtlúcsau,nhặtlấycondaodướiđất,sauđótiếnlạighèsátvàocổtôi.Taytôitêlạnh,cảmgiáccómộtthứgìđótừtrongngườichảyra.

Không đấu tranh phản kháng được, chết thì chết, có lẽ chết đithấythoảimáihơn.Máuhuyếttrongngườichảyra,mắttôibắtđầu hoa lên và dần dần nhắm lại, hình như có ai đó xuất hiệnngayphíasauVươngTửDi,tôikhôngkịpnhìnraai,toàncảnhtrướcmắtdầndầnbịkhépnhỏlạirồibiếnmất.

Nguồngốcdẫnđếncáichếtlàdomuốngiảithoátchonhẹnhõmvàvuivẻ.Đólàgiâyphútnhậnthứccuốicùngtrongnãotôi.

Nhưngrốtcuộctôivẫnkhôngchết.

Page 295: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Saumộtđêmhônmêtỉnhdậy,nhìnthấykhuônmặttiềutụycủaLôPhương,sauđómớipháthiệnramìnhđangnằmtrêngiườngbệnh.

HoáraLôPhươngkhôngyêntâmvềtôi,từlúctancađãđitheotôi, không hiểu sao tôi đi một vòng rồi lại quay về công ty, cóphảianhấyđãđánhhônmêVươngTửDikhông,vàđãcứutôivàDươngLợiLợi.DươngLợiLợibịthươngnặngquá,bâygiờvẫnbịhônmê,VươngTửDicóhiềmnghicốýphạmtộigiếtngười,vừamớitỉnhdậyđãbịcảnhsátkhốngchế.CònMạcNhư,LôPhươngnói,MạcNhưsaukhichạytrốnđãbịcảnhsátbắtlạirồi,nhưngcôtakhôngbịcùmlạimàbịđưađếnbệnhviệntâmthần...MạcNhưtrongsuốtquátrìnhbịxéthỏivàđãsinhrabệnhđiênrồi.

“Xinlỗi”,LôPhươngnói.“Lẽratôiphảisớmchạyvào,tôikhôngnghĩ là anh ta lại muốn giết cô. Hai người nói với nhau tôi đềunghethấyhếtrồi,xinlỗi...nhưngcôcứyêntâm,tôikhông...”.

“Khôngsao,khôngcógìlàbímậtcả.Tấtcảcácbímậtđólàcủaanhta,chứkhôngphảicủatôi”.Tôicườiyếuớt.“Ngườinóixinlỗiphảilàtôi”.

“Không”.LôPhươngphẩytay,nói“QuânÁ,tấtcảđềuđãquađirồi.Làmlạilàtốtrồi”.

Tôi gật đầu. Lô Phương nhìn tôi rất lâu, sau đó lấy tay run runcủa mình nắm lấy tay tôi “Quân Á, còn nhớ không, cô vẫnthườnghỏitôimộtcâu”.

“Ừ!”

“Emhỏitôi,emcóthayđổikhông,cònnhớtôiđãtrảlờinhưthếnào không? Nếu như bây giờ em lại hỏi tôi, tôi vẫn trả lời nhưvậy”.

Tôichămchúnhìnanhấy,nướcmắtcứtuônra.

Page 296: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôirấtnhanhđượcxuấtviện,sauđóđếncôngtylàmthủtụcxinthôiviệc.LôPhươngrấthiểutâmtìnhcủatôi,sauđóđãgiúptôitìm công việc mới. Khi tôi làm thủ tục giao tài liệu cho đồngnghiệp, tôi phát hiện ra con búp bê người của Mạc Như bị rơixuốnggócbàn,bẩnkhôngthànhhìnhgìcả.

Tôiđưaconbúpbênàyđi,đưanóđiđếnbệnhviệnnơiMạcNhưchữa bệnh ở đó, bác sĩ nói bệnh Mạc Như không thể cứu chữađược.

TôiđếnthìMạcNhưđãngủ.MạcNhưkhôngphảilàngườibệnhdễbịkíchđộng,chonênytádặntôikhôngđượcđánhthứccôtadậy,nếudậylàcôtađitheovềngay.Tôingồibêngiườngcủacôta,nhìncôtanằmimởđó,lôngmidàihơiđộngđậy,giốngnhưđứabémớisinhra.

MạcNhư,tôiđếnthămcôđây.

Tôilấyconbúpbêtừtrongbọcra,đểởcạnhgốinằmcủacôta.Búpbêđãđượctôichảichuốtchosạchsẽ,vàvẫngiốngnhưngàytrước.

MạcNhư,xinlỗi.Hãythalỗichotôi,đãlợidụngcô.Thalỗichotôi,tôiđãkhôngnóichocôhayquanhệgiữatôivàVươngTửDi,thalỗichotôi,trướckhianhtađếncôngty,ýnguyệncủaanhtalà nhằm vào các cô, các cô là mục tiêu của anh ta. Tôi quá yêuVương Tử Di, yêu đến hoàn toàn không tự mình làm chủ đượctìnhcảm,tôibiếtrõlàanhtakhôngbaogiờchungtìnhvớitôi,vìtìnhmàlaovàovòngtayâuyếmđónhưconthiêuthân.Nhưngmàtôimuốngiúpanhtahiểuđượcngườicongáimàanhtacầnthìphảilàngườianhtađểtrongtim.

Đúngrồi,MạcNhư,hoathủytiênchếtnởởmáytínhtrongcôngty vẫn là mánh khoé của tôi đạt được mục đích. Cô không hiểuđâu,đólàthuậthạđầucủangànxưa,hìnhvẽtrênbưuthiếpchỉ

Page 297: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

làthủthuậtmôigiới.ThủyTiêntrướctiênlàđặtvàomáyvitínhcủacôvàDươngLợiLợi,TốngLan,TrươngVânXuyến,làvìtôicảmthấythoảmãndụcvọngcủaVươngTửDirồi,mớiđẩycáccô vào tình cảnh vì anh ta mà điên loạn. Nhưng tôi lại khôngnghĩlàcôlạimêmuộiđếnnhưvậy,tôikhôngcócáchnàokhốngchếđượccô.

TôicũngkhôngnghĩrằngVươngTửDikhiđãchinhphụcđượcTốngLanvàTrươngVânXuyếnrồilạihoàntoànkhôngcầnđếntôi nữa. Tôi chỉ là người con gái có khát vọng tình yêu bìnhthườngnhưmọingườimàthôi,vàcũnggiốngnhưcô.

Tôi chỉ muốn làm thủ thuật đối với Vương Tử Di để anh ta chỉyêumìnhtôithôi,tôikhôngmongmuốnthứtìnhyêugiảdốiđó.

Tôihồnnhiênnghĩlàdùngtấmlòngchânthậtcủamìnhcóthểcảmhoáđượcanhta,bâygiờnghĩlại,tôiđãnhầm.

Mạc Như, Thủy Tiên lần thứ hai và ba không phải là thúc giụctìnhyêu,màlànguyềnrủa.Côvẫnkhôngbiếttạisaotrongngănkéocủamìnhlạicóconbọcạpvàrắn,vàcũngkhôngbiếttạisaomìnhlạiđểvàotrongphòngthayđồvàphòngrửatay.

Cóthểcôvẫnnghĩlàdomìnhghenghét,màkhônghiểutấtcảđiềuđóđềulàdosựtuyệtvọngvàcămphẫncủatôi.Côbịbắt,bỏtrốn,tronglòngtôicũngcảmthấytrốngrỗngvàkhóchịu.MạcNhư,côlàngườibạncủatôinơiđây.Chonêntôimuốngiúpcôbáothù,ThủyTiênsaucùnglàđểtrongmáycủacô,đểlàmthủthuật với Dương Lợi Lợi, tôi muốn cô ta đi giết Vương Tử Di,nhưngbởivìlúcđótôiđãmềmlòngchonênđãkhôngthành.

Ài,congáilàhaynhượctrí,chonênmớihaybịthương,mộtchútbốthílàcóthểđược.

Tôi vuốt nhẹ lên trán của Mạc Như, Mạc Như cô vẫn còn maymắn,côítracũngkhôngbịtênsúcsinhtànbạokiachiếmlĩnh.

Page 298: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Còn nữa, Mạc Như, cô chỉ biết hoa thủy tiên là trung thành,người quay lưng lại cần phải báo thù, cô đều không biết, ThủyTiêntronglờithầnthoạiHyLạplàhoáthâncủakẻtựđiênloạnvì tình đấy, một người con trai tuấn tú Natrixi không yêu mộtngườicongáinàocả,anhtachỉyêumỗihìnhbóngcủamìnhintrênmặtnước.

Bây giờ gốc Thủy Tiên này đã ở bên cạnh chúng ta rồi, đó làVươngTửDi.KhimàThủyTiênvẫnnởsánglạn,nhưbâygiờ,thìanhtavẫnlàngườithắngcuộcởđây.

MạcNhư,tôibiếtrõ,trongthếgiớicủaVươngTửDi,từtrướctớinay không có tình yêu, chúng ta chỉ là đồ chơi của anh ta màthôi.

Tôiđứnglên,cúixuốnghônlêntráncôta.

Conbúpbêngườivẫnnằmbêncạnhgốicủacôta,bâygiờtôimớipháthiệnra,nụcườicủaconbúpbênàyrấtđángyêu,giốngnhưMạcNhưvậy.

Màimòntráitim,tôikhônggiốngnhưnhữnglầntrướcsợhãivàhoàinghinữa.

Tôidầndầnrờixaphòngbệnh.

Gió thổi. Không khí bầu trời bị tòa nhà cao ốc chắn làm gió tạtngangtạtdọc,khôngkhíchếtchóctrànngậptrênbầutrời,conchimquạđậutrênsânthượngtòanhànhưđangtìmgìđó.

Khôngnhìnthấy,MạcNhư.

Khôngnhìnthấy,LôPhương.

Thànhphốnhưkhôngphùhợpvớitôi.LúcđầutôivìVươngTử

Page 299: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Di mới rời bỏ núi rậm, bây giờ khi tôi trở về, về đến quê hươngmớithấycảnhnúitươiđẹplàmsao.

“Vìsaophảiyêu?Thếnàolàđúng?Thếnàolàsai?”

Kếtthúctầnsốthịgiác,mànhìnhhiểnthịtrêntườngcũnglậptức biến thành màu đen. Kiều Quân Á ôm chặt lấy khuôn mặtcủamình,nướcmắttừtừtuônra.

Cô ta cũng có tình cảm, Đào Tử biết điều đó. Bởi vì 153 là mộtcôngnăngmạnh,gầnnhưlàngườimáytiếpcậnnhânloại.

“Nếunhưchủnhânmuốntôiquétsạchthếgiớinày,saokhôngđểtôigiếthếtnhữngkẻđángghétkiađi?Vìsaolạiphảitiếpxúcvớihọ?Thựctếkhôngphảingườinàocũnggiốngnhưchủnhân,cũngmiêuthuậtđượcnhưanhta”.

Dịchthểsángxanh,chảytừkhoémắtcủaKiềuQuânÁra,chảyvào ngực, ướt đẫm nền nhà. Đào Tử bỗng cảm thấy cô ta đángthương.153khôngphảilàthứđồchơiđángthương.

Khôngngừngnóivớinó,bảnchấtngườiTầnXuyên“dụcvọnglàtộiác”,tựthâncũngchiếmhữudụcvọngđốivới153.

Ông ta khát vọng lợi dụng nó, để thực hiện kế hoạch vĩ đại củamình,đểanhtatrởthành“thánhkinh”đểcóthểthaotúngthầnminhsốngchếtcủaconngười.

NhìnKiềuQuânÁtiềutụytrướcmắt,ĐàoTửnói“Côchiếmđượcnhân cách của nhân loại, vậy tất nhiên cô phải học được tìnhyêu, khi gặp phải con người khiến cô động lòng, cảm nhận đókhôngthểbỏchạyđược”.

“Nếunhưthậtlàtôihọcđượccáigọilàyêuđó,vậytạisaolạigiếtTạ Phi?” Kiều Quân Á tự nói và cười lên giống như muốn khócvậy.

Page 300: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Đó là người con trai thực lòng yêu cô ta, bây giờ đã vùi mìnhtrong biển lửa, với lại 153 đối với chủ nhân, nhất quán tínnhiệm.Cũngcónghingờ,nhưngcôtakhôngcóquyềnthayđổicái gì cả. Chủ nhân làm cho nó không nói được, và không đượcphépvươncaolênnữa.

PhảnbộiTầnXuyên,việcđó153khôngthểlàmđược.

Tấtnhiênlàkhôngthểnàophảnbộilạiđược,khôngthểnàobàitrừđượctaihạicủaTầnXuyên,đólàcôtachủđộngvứtbỏ.

KiềuQuânÁtrởvềphòngthựcnghiệm,côtatựtayxoáđi“haichịemsinhđôi”củamình,bỏpháđitấtcảcácchếphẩm153.Côtalàchủnhâncủakiệttáchoànmỹnhất,saukhiđợicôtabiếnmất, tuyệt đối không để xuất hiện Kiều Quân Á lần thứ hai đểhoànhhànhthếgiớilầnnữa.

“Nếunhưcômuốnchếtđểtạtội,côvẫnphảigặplạimộtngười”.ĐộngtáccủaKiềuQuânÁchậmrãi,ĐàoTửnóitiếp“Đigặptayđen tối phía sau màn hình chân chính đó, là chủ nhân của cô,TầnXuyên”.

Page 301: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

TVII.Sátcục

rong những ngày hỗn loạn đó, Đào Tử không nhìn thấychủ nhân của phòng thực nghiệm đó nữa, vị thần đó là

nhàkhoahọcchỉthấyđầumàkhôngthấyđuôi.Bịbắtcóctrướcđórồinhìnthấy153trêntưliệucủamạnglướivitính,vàcuốicùngtôinghenóiTầnXuyênbịbệnh,sứckhoẻyếuphảiranướcngoàiđiềutrị.

NhưngĐàoTửkhôngtinđólàtàiphúc,khôngtinmộtngườiđầutưđểnghiêncứu,khikhôngđượcxãhộithừanhận,vẫncóthểcótiềnđểđiranướcngoàitrịbệnh,dưỡngbệnh.

Trongâmthầm,ĐàoTửcảmnhậnTầnXuyênvẫntồntạitrongphòngthựcnghiệmcủaanhta.

Có thể ẩn giấu ở một nơi nào đó mà người khác không thể tìmthấyđược.

Lúcbấygiờ,tuyhànhđộngcủaĐàoTửcònhạnchế,nhưngchỉcầnmộtcơhội,làcôcóthểđểýmọimặtxungquanh.Lúcphòngđể đồ hỗn tạp chỗ cô, lúc mà con người đi vào sự yên tĩnh đêmthâu, là có thể nghe được rất nhiều âm thanh từ trong thùngmáy,đượctruyềntừdướiđấtlên.

Phía dưới của phòng để đồ, nhất định vẫn còn một tầng hầm ởdướiđất.

Sau khi nghĩ như vậy, Đào Tử tự đi đến phòng thực nghiệm dòtìm. Cô đã tìm thấy con đường đi xuống dưới đất, trực giác rấtmạnhmáchbảocô,TầnXuyênđangởdướiđó.

Dò tìm rất lâu, nhưng vẫn không tìm thấy bức tường tối om.ĐangtronglúcĐàoTửcảmthấykhôngnhẫnnạiđượcnữa,KiềuQuânÁbỗngnhiênđiđếntrướcmànhìnhhiểnthịtođồsộđó.

Page 302: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Một sức mạnh không thể so sánh nổi, cô ta đẩy bức tường nhẹnhưkhôngphíasau,trướcmặthiệnramộtcáihố,cóconđườngđivàotrongđótốiomomvàsâuthămthẳmnhưmộtcánhcửalớnđixuốngđịangục.

Mộtmùihôiđángghéttừdướixộclên,mặtcủaKiềuQuânÁbiếnsắc,liềnvộilaonhanhxuốngtầnghầm.Mộtdựcảmbấtthườngmách bảo cô ta, chủ nhân của cô ta đã chết rồi, chết trong cănphòngdướiđấtkhôngmộttiasáng.

ĐàoTửcũngđitheovào,tiadướicănphòngtầnghầmnàybàylaliệt những máy tính bệ cao, có mấy máy liên tiếp phục vụ hệthống153.

Dưới tầng hầm này mùi các xác thịt thối rữa tanh ngòm, trênmộtchiếcbànbằnggỗ,nằmtrênđólàmộtthithểđãhoáhếtchỉcònlạixươngcốt.

“Chủnhân!”KiềuQuânÁchạyđếnbênchiếcbàngỗcóbộxươngtrắng bệch, cô ta không nghĩ rằng bệnh của Tần Xuyên lại rờikhỏithếgiớinàynhanhnhưvậy,suốtđờilàngườithaotúngbảnthân,đểrồirađisớm.

ĐàoTửbịtmũilại,côbiếtrõlàdathịtcủaTầnXuyênđãhoáchỉcònlạibộhàicốt,khôngphảichếtvìanhtacămhậnnhânloại,cămhậnthếgiới.Ýhậnđóđãbịkìmnénlại,mượntayhỗtrợcủa153đểkhôngngừngquảngcáo.

Nhìnvềphíamấychiếcmáytínhvậnchuyểnkhôngngàykhôngđêmđó,ĐàoTửhiểungay,chínhhọđãđượcđịnhgiờtrongmộttuần phải thay đổi lưu trình mới của hệ thống 153, và khôngngừng đánh dấu cho nó, cổ vũ nó hoàn thành sứ mệnh củamình.

TrướckhichếtTầnXuyênđãthôngminhnghĩranhưvậy,thiết

Page 303: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

lậpramộtbộtrìnhtựhoànthiện.

Bên cạnh thi hài của chủ nhân, Kiều Quân Á đã tìm thấy đượcmộtbứcdithư.TầnXuyênđãlàmratácphẩmkiệttácnhấtđốivớimình,làthờikỳsungmãnnhất,153làngoạilệ,chonênanhta tin rằng, một ngày nào đó, 153 sẽ tìm ra bí mật nơi anh tachết.

Vàđếnlúcđócôtasẽnhìnthấybứcdithưđó.

Trongbứcthư,TầnXuyêncũngkhôngphủnhậnlàchínhanhtacũng khát vọng chiếm hữu 153, trong khát vọng này, bao hàmnhiềunhấtlàtìnhyêu.Dovậyôngtacũngkhôngthểtránhkhỏinướcmắt,khôngthoátrakhỏichìakhoádụcvọng.

Tần Xuyên còn ghi rất nhiều những quá trình sợ hãi nhất củamìnhchoKiềuQuânÁ.ĐàoTửkhôngdámlàmphiềnKiềuQuânÁ,đểchocôtayêntĩnhđọcnhữngdòngthưmàTầnXuyênviếtchocôta.

Cũngcảmthấyđộnglòng,đólàsựbuồnđaumấtđibậctiềnbốicủamình,lúcđósựđauthươngmấtmátđóđãinsâuvàotronglòngKiềuQuânÁ.

Côtaquỳxuống,nắmchặtbứcthưđótrongtayvàmânmê.

1Tôilànhànhiếpảnh,quayphim,đólànghềvàthóiquenđivòngquanh đất nước, chỗ nào cũng đến, bây giờ ba mươi tuổi rồi,muốn tìm một nơi nào ổn định để trụ lại ở đó. Tôi vừa về đếnthànhphố,đúnglúccómộtnhàquảngcáođangtìmnhànhiếpảnh,tôiđãđếnđó.Tôiđứngtrêntầngbamươisáucủamộttòanhà, ngước nhìn tòa nhà, ánh nắng mặt trời chiếu vào mặt tôi,

Page 304: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

bỗngtôicảmthấychoángváng.

Bây giờ tôi làm ở công ty quảng cáo đó đã được hai tháng rồi,công việc của tôi thật đơn giản, nghề nghiệp vụ viện, tôi đemmáyảnhđichụphình,sauđóđemvềxửlý.

Tôi thạo và giỏi nhất là nhiếp ảnh thực tế. Tác phẩm trước kiamàtôiđắcýnhất,đólàchủđềkỹnữvàngườibệnhluyếnái,trảiqua hơn hai năm nhiếp ảnh theo chủ đề, nó đã giúp tôi nhậnđượcbagiảithưởngởtrongnước.

Cách đây hai tháng, tôi đang ngồi đối diện trước mặt ông TổngGiámđốccôngtynày,ôngấykhôngmộtchútdodự,đãkýluônquyếtđịnhchotôiđếnđâylàm.Phimcủatôinhanhchóngđemlạilợiíchchocôngty.

Trên thực tế, tôi không biết phim công nghiệp của tôi so vớiphimngườikhácmạnhnhưthếnào,nhưngnhữnggiảithưởngmà tôi đã đạt được vô hình chung đã đưa tôi lên điểm vinhquang.

Thực ra hứng thú của tôi không phải là nghề chụp ảnh, tôi nóivới mấy cô gái bên cạnh tôi rằng, sẽ có một ngày, tôi sẽ rời bỏ,tiếptụcđitrênconđườngchụpảnhphongcảnhtạinhữngđiểmdulịchnàođó.

Câu chuyện của tôi làm cho mấy cô gái đồng nghiệp thút thítliên tục, chỉ cần tôi ngây ra trong phòng là họ vây vòng quanhtôi,tánchuyệnvớitôi.Bâygiờtôisốngcảmthấyrấtthoảimái,hàngngàyvàobuổisángtôiđếncôngty,làmtrựcnhậtởđóđềudo những người phụ nữ đảm nhiệm, tôi ngồi xuống là lại thấyngaycốcchènóngđượcđặtngaytrênbàn.

Xemramấycôgáicóvẻrấtsùngbáitôi,nhưngtôichẳngthấyhứng thú gì với họ cả. Không phải là chê họ xấu, mà là họ cònquátrẻ,khôngthíchhợpvớilứatuổinhưtôi.

Page 305: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôinămnaybamươibatuổirồi,sứckhoẻtốt,đầutócvẫnđen,trên mặt có râu quai nón, hay đội trên đầu chiếc nón rách lâungày,ấyvậymàđốivớinghệthuậtvẫncảmthấytrẻ.Nhưngchỉcómỗimìnhtôibiếtlàtôikhôngcòntrẻnữa.

Saunày,trongtòanhànày,tôimớipháthiệnralàtôithíchnhấtmộtcôgáicóloạihìnhnhưvậy.

TôitìnhcờgặptrongViếtTựLầunày,mọingườithườngxuyênnhìnthấynhauởtrongcầuthangmáy,tôivớicôtacũngkhôngngoại lệ. Chúng tôi gặp nhau trong cầu thang máy hai lần, tôidùngánhmắtgiaolưuvớicôta,lầnnàocôtacũngchẳngừmàcũngchẳnghứ,khônglạnhnhạtmàcũngkhôngnhiệttình.

Sau cùng, tôi chủ động gợi chuyện với cô ta, lại còn tặng cô tamộttấmhình.Tuynhiêncôtavẫnkhôngđáplại,dùđôimắtđórấtônhoà,còncẩnthậnchotấmhìnhcủatôivàotúi,khôngcầnbiếtlàmcáigì,bạncũngphảichohọcóchútthờigian.

Quảnhiênkhôngbaolâu,côtatăngcườngvàoMSNcủatôi,nhưvậy,tôimớibiếtcôtatênlàTốDungDung,làmchủquảnởcôngtyđó.Saunàycôtamớiđưachotôitấmảnhcủacôta,chúngtôinóichuyệnvớinhaurấttâmđầuýhợp,vàthuậnlợihơnnữakhitancatối,chúngtôicùngđiăncơm.

Tôingồitrongcăngtinchờcôta,tronglòngcảmthấyrấtthoảimái.Tôithíchmẫungườiphụnữnhưvậy,phải làngườithuầnkhiết và kín đáo, họ giống như tấm kính ma sát, đó là một loạichấtmềmmềm,phảilàngườicontraibiếtyêumớithưởngthứcđược.

Tôingồitrênghếnhìnquacửasổkính,thấyTốDungDungmặcáogiómàuxanhnhạt,đangtừtừđisanghướngnày,côtabuộcbímtócuốncongraphíasaulưng,hoànghônđãlặn,khuônmặttrắngnõn,hìnhnhưđólàmàusắcduynhấtcủangàyhômnay.

Page 306: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôingắmcongáinhưvậy,côtacóthểđiềuđộngtấtcảsựnhiệttìnhcótrongcơthểtôi.

Câu chuyện của tôi với Tố Dung Dung, giống như tưởng tượngcủacácbạncứthếmàpháttriển.

HàngngàychúngtôivàoMSNđểtánchuyệnyêuđương,nếucóthờigian,saukhitancachúngtôilạitìmmộtnơinàođóngồinóichuyệnmộtlúc.

Nhữnglúcnhưvậytôithườngnóivớicácbạn,TốDungDunglàngườiđãcóchồng,nhưngnhữngđiềuđókhônglàmảnhhưởngđếntìnhcảmcủachúngtôi.Đươngnhiên,tôikhôngđếnnỗinguxuẩnmàlaovàosayđắmđốivớinhữngtìnhcảmnhưvậy,mọingười đều đã trưởng thành rồi, trong cuộc sống bình dị, có lúccũng cần người để làm cho cuộc sống thêm thi vị, mới làm chochúngtacảmthấycósứcsốngtrêncuộcđờinày.

Tôi tin là Tố Dung Dung cũng nghĩ như vậy, khi chúng tôi bênnhau,đềunóichuyệnnhữngvấnđềtừtrướcvàbâygiờvàchúngtôiđềuhiểurõquitắccủatròchơi.

Bìnhthường,chúngtôigặpnhautrongtòanhàViếtTựLầu,bìnhthườngngaycảchàonhaucũngkhôngdám,nhưngđếnkhisánhvainhau,quaánhmắt,chúngtôinhưđangcườivớinhau.

Tôi muốn chỉ trong tòa nhà Viết Tự Lầu này biết chúng tôi, vàchúng tôi là người giữ bí mật, kỳ thực cuộc sống của chúng tôivốn cũng rất nhiều bí mật tạo nên, bí mật làm cho cuộc sốngcàngnhiềusắcmàuhơnvàphongphúhơn.

Cần phải biết, một người phụ nữ đã có gia đình, không thể sosánhvớimộtngườitraitơnhưtôiđược,côtavẫnhẹnhòvớitôi,tấthẳnphảitìmnhiềulýdolắm,lạikhôngđượcchongườikhácbiết.Chonên,vềsaunày,chúngtôilấyđịađiểmhẹhòlàởtrongcôngty.Côtavốnlàtổtrưởng,chonênviệclấylýdolàmthêm

Page 307: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

giờ là chuyện bình thường. Còn tôi ngoài việc chụp ảnh, có lúccònphảitiếnhànhgiacôngtấmảnhsauđónữa.Nhưvậychúngtôiđềutìmcáchgầnnhausaukhitancabuổitối,lấylýdođểởlạivănphòng.

Thôngthường,đợingoàihànhlangyêntĩnh,tôibắtđầuđidạoquanhmộtvòng,xácđịnhlàkhôngcònmộtngườinàotôimớiđivàovănphòng.

TốDungDungmộtmìnhmộtvănphòng,tuykhôngđượcrộng,nhưngmộtsốtrangsứcnữtínhđãlàmchonóxemrathơmtho.

Tôithíchhẹnhòởtrongphòngcôta,đểngửimùithânthểcủacôta,vàởđócókhôngkhíhoangsơ,tôithựcsựcócảmgiácsaymêđắmđuối.

Lúc đó bên ngoài cửa sổ có ánh trăng rọi vào, cơn gió mát lànhhắtvàocơthểcủangườicongái,thậmchítôicũngnhìnthấycơbắpđórunrun,vàcảnhữngsợitócmaimượtmà,nhữngthứđólàmchotôicócảmgiáchưngphấnlạthường.

Tôi thích kiểu cuộc sống như bây giờ, công việc nhàm chán,lươnglậuhơiít,lạithêmTốDungDung.

Tôichorằngtìnhtrạngcứtiếptụcnhưvậy,rồicómộtngàytôisẽphảichủđộngrờibỏchỗnày,lạilầnnữachàđạplênchuyếndulịchcủatôilầnnữa.Nhưngsauđóxảyramộtchuyện,bấtngờnằmngoàidựkiếncủatôi.

TốDungDungmấttích.

TôicònnhớlầnhẹncuốicùnglàvàomộtngàytrongthángBảy,bên ngoài trời đang mưa. Vì đêm đó cô ta đến muộn cho nênchúngtôilưulạikhônglâu,khoảngmườigiờlàtôirờiphòngcôtarồi,sauđómỗingườivềmộtđường.

Page 308: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Bắtđầutừngàyhômsautôikhôngnhìnthấycôtađâunữa.

Lúcđầutôichưathấylolắng,vìnghĩcóthểlànhàcôtacóviệc,hoặc là công ty phái cô ta đi ra ngoài công chuyện. Nhưng mãiđếnmộttuầnsau,côtavẫnkhôngthấyđâu,bấygiờtôimớibồnchồnkhôngyên.

Không cần biết bao giờ nhưng tôi vẫn phải bảo tồn bí mật củachúngtôi,chonên,tôikhôngdámcôngkhainghengóngtintứccủa cô ta. Nhưng không bao lâu, tin được truyền ra theo conđường từ miệng mấy cô gái cùng phòng, họ nói chủ quản xinhđẹpcủacôngtythiếtkếbịmấttích,chồngcủacôtađãđếnđồncônganbáo,điềutramấyngàyrồimàvẫnchưatìmthấy.

TốDungDungmấttíchhômđúngvàongàyhẹnhòlầncuốivớitôi.

Tronglòngtôicảmthấylolắng.

Nếu như Tố Dung Dung mà xảy ra chuyện gì thì bí mật củachúng tôi sẽ bị phanh phui ra, cảnh sát sẽ nghi ngờ tôi, nhữngngười đồng nghiệp xung quanh tôi sẽ cảnh giác tôi. Tôi khôngmuốn chuyện đó xảy ra, cho nên, tôi tất phải tránh xa bất cứquanhệnàocóliênquanđếnsựmấttíchcủaTốDungDung.

Trênthựctế,tôiphảicẩnthậnvớiTốDungDung,nhữnglầnhẹnhò của tôi với cô ta không để lại dấu tích gì, cho nên, Tố DungDung mất tích hàng nửa tháng rồi mà cảnh sát không đến tìmtôi.Tôicảmthấycũngyêntâmmộtchút,nhưngtronglòngcũngtrăntrởkhôngbiếtTốDungDungđãxảyrachuyệngì.

Một người con gái đẹp, thuần thục, đang ở bên cạnh lại bỗngdưngmấttích,tôikhôngtrăntrởnghingờlàmsaođược.

Nhưng bây giờ tôi đã quyết định, vì sự hoài nghi đó, tôi sẽ thôilàmởcôngtynàymộttháng,sauđóxintừchức,rờixanơinày.

Page 309: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

NhưvậythìsẽkhôngcóngườinàonghingờquanhệcủatôivàTốDungDungnữa.

2Tôitìmôngchủxintừchức,ôngchủkhôngnghe,ôngấyphảnđối,lạicònđưarađiềukiệntốthơnchotôi.

Ôngtabiếttronglòngtôimuốnlàmmộtrạpphim,chonênđápứngchotôilàmphòngphimtrongvănphòngcôngty,hơnnữa,tôi ngoài chụp ảnh cho công ty ra, được phép lợi dụng quan hệcủamìnhbênngoàiđểkiếmthêm,tấtcảnhữngthunhậpđóđềulàcủatôi.

Tôicòndodự,vìhơnnửathángnaysóngyênbểlặng,ngườicongái tên gọi Tố Dung Dung đó đã mất tích, những người biếtkhôngnhiềulắm,chonêntôiđồngýởlạicôngty.

Tiếpsauđólànhữngngàyrấtbậnbịu,muatrangthiếtbịchorạpphim, đèn phải dùng mác tinh xảo đẹp, mua một giàn hết hơnmộtvạn,thùngmáydùngloạitươngđối,tiêuhết2200vạn.

Ôngchủphảiđầutưhết,tấtcảnhữngthứđóđềulàhàngnhậpkhẩu.Tôicảmgiácanhtathựcsựmuốngiữtôilại.

Bâygiờtôikểquavềôngchủnày,ôngtatênlàTềHồngPhi,đãnổitiếngtrênthươngtrườngquảngcáothếgiới.

Hơn nữa tuổi tác của anh ta chẳng cách tôi bao nhiêu, trongnghề những doanh nghiệp tư nhân nhan nhản. Ông ta chỉ cầndùng không đến một nửa tiền thưởng, là có thể học được trìnhđộ chụp ảnh không kém mấy so với tôi, nhưng ông ấy vẫn coitrọngdanhtiếngcủatôi.

Page 310: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Mấynămgầnđây,vìchiếmđượcdanhtiếngđó,tôithựcsựnếmđủđaukhổ,trongkhoảnghainăm,tôisuốtngàyquanhquẩnvớicáccôkỹnữvàngườibịbệnhluyếnái,saukhibướckhởiđầuquađi,cảmthấychánngấy.

Khichúngtôinhậnđượcgiảithưởngphimảnh,tuychủđềđượctấtcảmọingườiquantâmthật,nhưngthựcrakhitôichụpxongbứcảnhđó,tôiphátgiácracuộcđờinàylạikhôngliênquangìvớinhữngngườinhưvậy.

Bâygiờ,sựkhổtâmnàycủatôicuốicùnglạicóhồibáo,ítnhấtviệcTềHồngPhitănglươngchotôicũngkhiếnchotôihàilòng.

Tôiquyếtđịnhởlạicôngtyquảngcáonàylâudài.

Hôm đó tôi nhận được tờ quyết định cho phép ra ngoài làmthêm. Có một nhà khai trương quán rượu, tôi đến đó chụp ảnhchohọ.Mộtbuổichiềuchụpđượchơnhaitrămtấm,tốivề,saoảnhchụptừcápCFsangđĩacứngmáyvitính,sauđóchỉnhsửamàu sắc và độ bão hoà. Tôi thấy đây là ảnh thông thường chonênđòihỏikhôngcaolắm,chỉcầnsạchsẽvàmàusắchàihoàlàđược, nhưng do số lượng nhiều cho nên ăn cơm tối xong tôi lạiphảibậntúibụiđếntậnmườihaigiờđêm.

Nhữnglúcmuộnnhưthế,tôithườngnghebênngoàicótiếnggõcửa.

Tôigiậtmình,nửađêmnhưthếnàyrồi,tôikhôngbiếttrongtòanhànàyngoàitôiracòncóailàmmuộnnhưvậynữa.

Côngtychúngtôilàgianphòngđộclập,bênngoàilàhànhlangdài. Tôi do dự một lúc rồi khẽ đi đến bên cánh cửa mở ra, bênngoài không có ai. Tôi nhoài cổ ra nhìn ngang nhìn dọc, hànhlangtốiomom,chỉcóbênphíađầuhànhlangcómộtchútánhsánglọtvào.Lúcnày,lờmờnhưcóbóngcủaphụnữ,khôngsánghẳn.

Page 311: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôigiậtthótmình,bóngdángcủangườiđótrôngrấtquenmắt.

Tôihiểutôiđangnghĩđếnđiềugì,nhưngđâykhôngthểnhưvậyđược.TốDungDungđãmấttíchrồi,côtakhôngthểxuấthiệnởđây,hoặclànơinàođó.

Tạisaocôtakhôngbậtđiện,tạisaolạiđếnphòngtôikhônggõcửahailần?Hơnnữa,trongcôngtyquảngcáonàychỉcótôivàTốDungDunglàlàmcùngchứcvụchocôngtythiếtkế,tôilàmởđâyvừacóhaitháng,tôikhôngthểbiếthếtđượcbướcđicủamọingười, nhưng đối với mỗi người đều có ít nhiều ấn tượng. Thậtlòngtôikhôngthểnhớnổi,tôikhôngbiếtrõtrongtòanhànàycòncóaicóhìnhdánggiốngTốDungDungnữa.

Tôihoàinghiđóngcửalại,quayvềchỗngồicủamìnhvàngồilạitrướcmànhình.Tôicóchúthoangmang,vìđãnhìnthấyngườicongáiđó.

Ngaytronglúcnày,bỗngnhiêncótiếngkêutừtrongmáyquảnlýbưukiệnOutlookgócbêntráivọngra,đólàbáohiệucóhòmthư mới. Tôi tiện tay mở luôn ra, người gửi thư địa chỉ là“153@***.com”,chủđềcủahòmthưlà“ThủyTiên”.

Bấm mở hòm thư ra, tôi giật nảy người, trong hòm thư chỉ cómộttấmảnh,tôinhìnthấyngườicongáitrongtấmảnhđólàTốDungDung.

Tronglòngtôihơirợn,cảmthấytốinaycóđiềugìđókhôngbìnhthườngđây,rangoàihànhlangthìthấyngườicongáihìnhdánggiốngTốDungDung,bâygiờthìlạinhậnđượctấmảnhnày.LẽnàosựmấttíchcủaTốDungDungchỉlàtrêuđùatôithôi?

Đương nhiên, ở góc độ của tôi, thì lúc nào tôi cũng hy vọng TốDungDungtrởvề,xétđếncùng,gặpđượcngườicongáiđẹpvàthuần thục như vậy, hơn nữa là tâm đầu ý hợp với nhau, đó

Page 312: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

khôngphảilàviệcdễ.

Khi tôi đang nghĩ lung tung, thì tấm ảnh của Tố Dung Dungbỗng nhiên biến hóa, khuôn mặt xinh xắn của cô ta, hơi chútmất đi ánh sáng phản xạ, tẩy mất màu sắc, mặt mũi mồm dầndần biến mất, tĩnh mạch máu cũng dần dần lặn đi, sau cùng làchỉcònlạihìnhmộtcáiđầutrắngtoát.

Đầuóctôibỗngtêdạiđi,hìnhnhưkhôngtựchủđượcnữa.

Sự biến hoá của hình bức ảnh đó như đang muốn dọa tôi. Tôikhôngbiếtlàaiđãchuyểnchotôibứchìnhnày.Quanhệcủatôivà Tố Dung Dung rất kín đáo, ngay cả người của công an cũngkhôngtìmramộtchútdấutíchnào,vậymàngườichuyểnbứcthưnàysaolạibiếtđượcmốiquanhệbímậtcủatôivàTốDungDung?

Anh ta là người như thế nào? Anh ta chuyển bức ảnh biến hoánàyđến,phảichănglàđểnhắcnhởtôiđiềugì?HaylàTốDungDungđãgặpphảichuyệngìtrắctrởchăng?Ngườitrongbứcảnhgiốngnhưhươngtiêungọcvỡ,đãlàngườichếtrồisao?

Điềulàmtôisợnhấtlà,khônghiểungườigửibứcảnhđếnđócómụcđíchgì?

Tôibắtđầuhốihận,lẽratôikhôngnênnhậnlờiởlạilàmviệctạicôngtycủaTềHồngPhi.

Nếu như tôi từ chức, thì Tố Dung Dung sẽ không có quan hệ gìvớitôinữa.

TôikhôngcólòngdạnàođểđợixửLýẢnhnữa,bứcảnhchuyểnđếnđóđãlàmđầuóctôihoangmangmấtrồi.

Nhìn đồng hồ đã quá một giờ sáng rồi, tôi đứng lên, giơ thẳngcánhtayxuốngquáđầugối,cảmthấytoànthâncứngđơ.

Page 313: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Trước khi rời văn phòng, tôi hơi do dự, hôm nay trong tòa nhànàyhơibấtthường,khôngbiếtkhitôixuốnglầucònphátsinhrachuyện gì nữa không. Nhưng sau cùng lại nghĩ, có chuyện cănbản là do bạn không biết xử lý như thế nào, ví dụ như ngườichuyển bức thư đến đó, anh ta tất nhiên là biết tôi rồi, vậy thì,sớmmuộngìthìanhtacũngphảixuấthiệntrướcmặttôi.

Trênhànhlang,trờitốiđennhưmực,khôngcómộttiếngđộngnào.Tôiđangđịnhbậtđiệnthìbỗngnhiêntrongbóngtốicóánhsángloélên.

Tôidodựmộtlúc,rồiquyếtđịnhtiếnđếnchỗcóánhsángđó.

Đólàgianphòngsátváchvớicôngtythiếtkế,cánhcửasổbằngkínhcótreotấmriđôbằngvảihoa,nhưngcũngcómấychỗkẽhở.Tôileolêncửasổnhìnvàochỗcóánhsáng,thựcraánhsángđólàtừmộtcănphòngkhácrọitới.

Tôihítphảimộthơikhôngkhílạnh,phòngphátraánhsángđótrướckialàvănphòngcủaTốDungDung.

Trong giây lát, tôi hơi hoang mang, trong mũi hình như đã hítphảimùithơmthoangthoảngcủadathịt,trongphòngvắngvẻvàảmđạm.LẽnàođúnglàTốDungDungtrởvề?Haylàbứcthưđódocôtachuyểnchotôi,cóphảicôtabáochotôibiếtlàcôtađanggặpphảikhókhănkhông?

Tôitừtừđẩycánhcửasổraxem.

Tôi nhìn bên trong gian phòng có ánh sáng đó không có mộttiếng động nào, do dự một lúc tôi mới xuống đi tiếp. Ngoài nàyhàngngàytôiđiđilạilạimấylần,nhắmmắtcũngcóthểđiđếnđược văn phòng của Tố Dung Dung, nhưng hôm nay sao tôi điđếnđócảmthấykhókhănquá.

Page 314: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Bỗngnhiêntôigiậtmìnhkhônghiểuđangđợicáigì,vảlại,trongthâmtâmtôicũngcảmthấyhơisờsợ.

Cuối cùng tôi cũng đi đến trước cửa căn phòng nhỏ, tôi vẫnmuốn đoán xem bên trong phòng đó có phải là Tố Dung Dungkhông?Cánhcửanhìnbênngoàigiốngnhưkhôngđóng,tôiđẩynhẹ nó đã mở ra rồi. Bên trong cũng không có ai cả, chỉ có mộtchiếcbàncóđènđangsángvàchiếcmáyđangphátraánhsáng.

Điều này nằm ngoài dự kiến của tôi, tôi vẫn đoán tưởng trongvănphòngđólàTốDungDung,ítracũngphảicóaichứ.Khôngcầnbiếtai,đềucóthểlàmtanđinghivấncủatôi.

Tôikhôngbiếtnênrờikhỏichỗnàyhaylàởlạiđợixemsao,đènvẫn còn bật sáng nhất định người đó phải quay lại, kỳ lạ cả haigianvănphòngđềukhôngkhoácửa.Nhưngtôilạisợ,sợlàngườixuấthiệnđólạilàngườitôikhôngmuốngặp.

Tôivẫnkhôngđểýkỹ,cũngkhôngýthứcquaylạiphíasau.

Ngườitrongvănphòngnàynhấtđịnhlàvừamớirờivănphòngchưa lâu, mở máy tính vẫn chưa vào trạng thái tải hết chươngtrình. Hình vẽ Thủy Tiên trên mặt bàn mới được mở ra, nhụyhoatrắngchiếmđếnnửamànhình.Khôngbiếttạisao,bâygiờnhìnthấyThủyTiên,tôibỗngcảmthấycóchútquáidị.

Tôilạinhớđếnbứcthưcóchủđềlà“ThủyTiên”bịbiếnhoáđó.

Tôiquyếtđịnhrờikhỏichỗnày,khôngcầnbiếtởđâycóxảyrachuyệngì,nókhôngliênquangìtớitôihết.

ThậmchítôicònnghĩrằngngàymaitôicónênđếngặpTềHồngPhiđểxintừchứckhông,tôimuốnrờikhỏicôngtythiếtkếnày.

Tôiđithẳngđếnbêncánhcửa,khiđivào,cánhcửakhéphờ.Tôilấyhếtsứckéocánhcửa,chânđịnhbướcrangoài.Đúnglúcđó

Page 315: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

mắttôihoalên,cócảmgiácnhưcóngườiđứngbênngoàicánhcửa.Tôikịpthờidừngchân,mớikhôngđậpvàongườianhta.Tôigiậtthótngười,cứnghĩđólàmộtngườirấtto,lúcnàymớipháthiệncómộtngườinấpsaucánhcửa,cũnggiậtmìnhgiốngtôi.

Tôilùivềphíasauhaibước,vàđẩyngườiđứngsaucánhcửara.Quaánhsángcủachiếcđènsoivàokhuônmặtngườiđó,lúcđótôi mới phát hiện ra đó không phải là Tố Dung Dung như tôitưởng,màlàmộtngườicontrai.

TềHồngPhi.

3Lúcđólàmộtgiờhaimươiphút,tôingồitrongphònglàmviệccủaTềHồngPhi.

ChúngtôivừađộtngộtgiápmặtnhauởbênphòngcủaTốDungDung, không ai nói gì. Trong không khí im lặng đó, người nàocũngnhìnđốiphươngđểdòxét,tronglòngaicũngđoánkhônghiểuđốiphươngởđâyđểlàmgì,vaitrònhưthếnào.Lúcnày,tôikhông một chút nghi ngờ là hôm nay xảy ra chuyện gì quái dịnữa,nhưnglạiliênquanđếnTềHồngPhi.Saoanhtalạinấpphíasau cánh cửa đó, sao không chủ động hiện hình ra, đứng trướcmặttôi?

Đươngnhiênsựhoàinghicủatôicònrấtnhiều,TềHồngPhilàmnhưvậycómụcđíchgì,anhtabiếtrõnhữngbímậtquanhệcủatôivớiTốDungDung?

“QuanhệcủaanhvàTốDungDung,ngaytừlúcbanđầutôiđãbiếtrồi”.TềHồngPhinói.

Tôinhìnliếcquaanhta,trênkhuônmặthiệnlênvẻkhôngvấn

Page 316: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

đềgì,nhưngtrênthựctếtronglòngtôirấtlolắng.

“Anhcóthểchođólàrấtkỳlạ,anhvàTốDungDunglàmrấttốt,mỗilầnhẹnhòđềurấtcẩnthận,nhữngđồngnghiệpkhôngbaogiờ để ý đến công việc của anh đang làm, tôi một ngày ở trongcôngtychỉcóhaitiếnglàmsaomàbiếtđược”.

Tôigậtđầu,xemraTềHồngPhinắmrấtchắcmốiliênquanđếnvấnđề.

“Vậytôicóthểnóivớianhrằng,tấtcảnhữngđiềuđóđềulàdoTốDungDungnóivớitôiđấy,cóthểanhhơigiậtmình”.

Tôichếtđứngngười,khôngtinvàtrợnmắtnhìnanhta,nhưnganh ta biểu hiện rất trấn tĩnh và ung dung, ý để cho tôi biết là,anhtakhôngnóikhoác.TốDungDungsaolạinóichuyệngiữachúngtôichoanhtabiết,cólẽnàogiữahọcũngẩnchứabímậtnàođóchăng?.

TềHồngPhithởdàimộthơi,nóitiếp“Khôngsai,TốDungDungkhông những nói cho tôi biết những bí mật của hai người, màcònnóirõvớitôinơihaingườithườnghẹnhòvớinhaunữavàđồngthờicũngchụpảnhđưachotôinữađấy”.

Lầnnàycànglàmchotôisợvàlohơn,thoángquathấyhổthẹn.Cảnhhaingườiômchồnglênnhau,saolạiđểchongườithứbabiết chứ? Có lẽ nào Tố Dung Dung trong người có bệnh, thíchtrưngbàyđờitưcủamìnhchongườikhácxem?Bỗngnhiêntôilạinghĩđếnkhảnăngkhác,cólẽTốDungDungcóbệnh,giốngnhưNicolasvaidiễnchínhcủa“8milimet”,trongđócóPhúông,vìmuốnđápứngdụcvọngcủamình,khôngtiếctiềnbạc,đãchirakhoảnlớnđểthuêngườiđichụpảnhhưsátđóchomình.

“Haichúngtarốtcuộclàmcáigìvậy?”Tôinónglòngvàhơiphẫnnộnói.

Page 317: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

TềHồngPhiđồngtìnhnhìnsangtôi,từtừlắcđầu“Tôiđảmbảovớianh,chuyệnnàyđốivớitôikhôngcóchútliênquangì,làdoTốDungDungchủđộngđưachotôiđĩaquayđó,lầnđầutôicầmđĩaquay,thậmchícònkhôngbiếtởtrongcónộidunggì”.

“Tại sao Tố Dung Dung lại đưa cho anh mà không phải ngườikhác?”Tôihỏi.

TềHồngPhiimlặngmộtlúc,rồinóigiọngcóvẻđồngtìnhvớitôi“Bởi vì anh chưa hiểu Tố Dung Dung, anh cho là anh đã chinhphụcđượccôta,nhưngthựctếcôtachỉcoianhlàthứcôngcụmàthôi”.

“Côngcụ?”TôihầunhưđãhiểuhếthàmýcâunóicủaTềHồngPhi.

“Đúngrồi,mộtthứcôngcụ”TềHồngPhinhấnmạnhnóithêm“TốDungDungdùnganhlàmcôngcụđểtrảđũatôi,bởivìtôiđãtừnglàtìnhnhâncủacôta”.

Tuy trong thâm tâm cũng có chút linh cảm, nhưng những câunói đó cũng vẫn như gáo nước lạnh giội vào đầu tôi. Tôi nhưmuốnnhảybổlên,nhưmuốnbiệngiảitấtcảra,nhưngngôntừvừarađếncổhọngbịcáigìđóchắnlại.

TềHồngPhinóivớitôinhưvậythìnhấtđịnhkhôngphảilàlừadốitôirồi.TốDungDungđãtừnglàtìnhnhâncủaanhta,điềunàycũngcóthểlắm.Họtuykhôngcùngmộtcôngty,nhưnglạicùngmộttầngcủatòanhà,khôngphảingàynàocũnggặpnhau,nhưngcũngcórấtnhiềuấntượngvớinhaurồi.

Tôitiếpxúcvớicôtabấynhiêungày,biếtrõcôtalàngườikhôngchịuhiuquạnhmộtmìnhđâu.Cólẽnàotôicũngkhôngbiếtmàlạitheocôtanhưvậy.Congáicũnggiốngnhưcontraimàthôi,cũng tính cách bất thường. Tề Hồng Phi cũng là người con traihấpdẫnphụnữ,sựnghiệpcó,danhcó,rấtđẹptrai,anhtacólẽ

Page 318: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

thuộcôngchủđanăngrồi,lạikiếmtiềndễ,bâygiờchẳngthiếugìphụnữđẹpđangthầmhyvọngởanhta.

Chuyện về sau, Tề Hồng Phi nói “Tôi cũng đoán được đại khái,nhưngtôimuốnchínhthứcmiệngcủaTốDungDungnóira”.

“Tôiởvớicôtagầnmộtnăm,chắcchắnanhcũngbiết,TốDungDung là người con gái rất thi vị, tôi cũng giống anh, cũng mêmuộiáitìnhquá.Nhưngvềsau,tôimớipháthiệnrarằngcôtalàcôgáicórấtnhiềutâmsự,côtamuốnđạtđượcthứgìđó,thìcôtalàmbằngđược,côtacàngngàycàngnhiềumánhkhoévớitôi,đếnkhitôiphátgiácrathìcôtatìmcáchuyhiếpcuộcsốngcủatôi”.

“Tôi phải rời xa cô ta, bởi vì tôi còn có vợ và con gái, tôi khôngmuốnbấtcứngườicongáinàolàmảnhhưởngđếncuộcsốnggiađìnhtôi”.

“Cho nên Tố Dung Dung đã quay chuyện của chúng tôi vàothànhđĩađưachoanh,côtamuốndùngthứđóđểkíchđộngtôisao?”Tôibâygiờthựcsựdởkhócdởcười.

“Đấylàsaunày,côtachủđộngđếnvớianh,đólànguyênnhâncô ta lấy văn phòng cô ta là địa điểm hẹn hò của hai người” TềHồngPhinói.“ởđócómáyquay,côtamuốnlắpmáyquayquáđơngiản,vàlàmsaomàanhkhôngthểpháthiệnrađược.

Nhưng,tôichorằngnếunhưcôtamuốntrêutứcanh,thìcôtacóthểdùngcôngcụkháccóhiệuquảhơn”.

“Đúngvậy,muốnthayđổimộtngườicongáibìnhthường,cólẽphải làm những hành vi hèn hạ đó nhưng Tố Dung Dung làngườithôngminh,côtabiếtnếunhưdùngquanhệcủatôiđểuyhiếptôi,thìsauđócôtasẽkhôngđạtđượccáigìcả.Vợtôianhcũngchưagặp,côtalàmộtphụnữrấtcóuylực,TốDungDungcũngkhôngcódũngkhíđểđứngtrướcmặtcôta”.

Page 319: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôicamđoanrằng,hoàinghirằngtrênthếgiớinàythậtkhôngcóngườicongáinàonhưvậytồntại.

“Tôi nhận được chiếc đĩa đó, mới biết chuyện của anh và cô ta.Nóithậttôikhôngcómộtchútgìlàtứcgiậncả,TốDungDunglàngườicongáiđốivớitôikhôngcònliênquangìnữarồi,chodùcôtaởvớiai,đốivớitôikhôngcóýnghĩagìcả.

Chẳnglàvừarồitôitiếcthaychoanhmàthôi,muốntìmcơhộiđểthứctỉnhanh,nhưnglạisợanhhiểunhầm,chonên,camchịugiảvờnhưmìnhkhônghaybiếtgìvậy”.

“Vậytạisaohômnayanhlạinóivớitôiđiềuđóđểlàmgì?”.Tôikhẩnkhoảnhỏianhta,cốýhỏinhưvậy.“Tôiđoánbứcthưđólàdo anh chuyển cho tôi, còn giả là Tố Dung Dung, gõ cửa phòngtôichỉđểchotôinhìnthấybónghìnhđó”.

TềHồngPhikhôngphủnhận,anhtagậtgậtđầu,“Tôilàmnhưvậychủyếulàđểxemphảnứngcủaanhnhưnàomàthôi”.

“Tôiphảnứnggì?”Tôibỗngcảmthấykỳlạmàthôi.

“Anhrấtsợ,nếuđóđúnglàTốDungDungđãmấttíchnhưnglạixuấthiệnđộtngộtnhưvậy,nhấtđịnhanhsẽđuổitheo,vàhỏicôtamấyngàyđóđiđâu”.TềHồngPhikhôngnhịnnổiđãnóilộrachân tướng, trong ánh mắt mang vẻ áy náy nhìn tôi “Nhưnghôm nay anh nhìn thấy hình bóng của cô ta, anh đã nhanhchóngtrởvềvănphòng.Hơnnữa,nhìnthấyphòngcủacôtacóđèn sáng, anh không một chút bức thiết muốn nhìn thấy sựxung động của cô ta, mà lại cẩn thận từ từ đi vào. Sau khi anhkhôngnhìnthấyTốDungDungtrongphòng,anhkhôngcómộtchútgìlàthấtvọngcả,ngượclại,anhcòncảmthấyvui.NếunhưtôiđoánkhôngnhầmthìanhthừabiếtlàTốDungDungkhôngbaogiờxuấthiệnởđây”.

Page 320: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tề Hồng Phi ngừng một lúc, lại bổ sung một câu nữa “Cô takhôngthểxuấthiệnbấtcứnơinàocả”.

Tôirunrun,nghetronglờinóicủaTềHồngPhicóýgìđó,nhưnglúcđótôikhôngbiếtnóigìhơn,chỉbiếtdùngnétmặtcủangườitrongcơngiậndữnhìndọaanhtamàthôi,vảlại,tronglúcnàyđâytậntrongđáylòngtôicócảmnhậnmộtluồngsátkhíđangdầndầnhìnhthành.

“AnhcũngthừabiếtlàTốDungDungđãchếtrồi,ngườichếtthìlàmsaomàxuấthiệnởđâyđược?”TềHồngPhinói.

“Cô ta không chết, cô ta chỉ mất tích thôi”. Tôi biết là mình đãkhônggiữđượcbìnhtĩnh.

“Tôicũnghyvọnglàcôtachưachết,nhưngmà,anhđừngquên,trong phòng của cô ta có đặt máy quay, nó không chỉ quaynhữngcảnhanhvàcôtathânmậtvớinhau,màcòncókhảnăngghiđượcviệcanhcóthểgiếtcôấynữađấy,tấtcảnócóthểghilạiđược”.

Lúc này, tôi lại không nghi ngờ gì nữa, Tề Hồng Phi không chỉbiết tôi giết Tố Dung Dung mà trên tay còn nắm tất cả nhữngchứngcứxácthực.Tôibậtđứngdậy,bướctớitrướcmặtTềHồngPhi.Mắttôilộravẻhungác,hằmhằmnhìnanhta.TềHồngPhilàngườirấtthôngminh,anhtabiếttôi lúcnàocũngmuốngiữkínchuyệncủamình,thìnhấtđịnhkhôngtừthủđoạnnàocả,kểcảgiếtanhta.

Khiếntôibấtyên,tinhthầncủaanhtalúcđórấttrấntĩnh,bởivìsátkhícủatôiđãhiệnravàlộrõmộtchúthoangmang.Lẽnàoanhtađãtínhđượclàtôikhôngthểratayđốivớianhta,haylàanhtađãđượcngườikhácsắpxếpsẵn?

Page 321: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

4Đêmđó,TốDungDungvềsaukhôngbiếttạisaotôilạigiếtcôta.

Mười ngón tay có móng nhọn của tôi đã bấm chặt vào cổ họngcủacôta,ngườicủacôtacứgiãygiụađạplungtunglên,khuônmặt bắt đầu biến sắc. Người con trai vừa âu yếm cô ta lúc nãy,saobỗngtrởnênácđộcnhưvậy.

“Côcũngbiếtrõvìsaotôilạigiếtchếtcô”.Tôicườinhạt,“Đâylàbímậtcủatôi,đợisaukhicôchết,tôisẽnóivớicô,bâygiờcôchỉcòncáchlàđợimàthôi,đợicáichếtđến”.

Không biết bao nhiêu thời gian, thì người con gái ngừng giãygiụa,thânthểvẫncònhơiấm,nhưnghồnđãrờixathểxácrồi.

Mặttôinhìnthithể,nướcmắtcứtuôntràora,“Côbiếtkhông,tôihậnnhấtngườicongáitrụylạc,cáccôchỉbiếtđắpđầydụcvọngcủamìnhthôi,khôngtiếcgìtìnhcảmsâuđậmcủangườicontraiđãdànhchomình.Cáccôphảichết,tộicủacáccônặnglắm”.

Sauđó,tôingồibênthithểđóđốtnénnhangvàcắmlên.Tronglòngtôibấynhiêunămtôisốngtrongđaukhổ,nhưngtôikhôngthểđểchongườikhácbiếtđaukhổcủatôi,tôichỉcóthểnóichongườichếtnghemàthôi.

Tôi đã có một người vợ rất yêu tôi, nhưng cô ta đã lén lút saulưngtôiđểđivớingườiđànôngkhác.

Hơnnữa,mãiđếnkhitấtcảđãnonê,tôimớibiếtrõchântướngcôta.Như vậyngười contraiđó đãlàm chocôta quaylưng lạivớitôi,ngoàicáccáchmờitìnhcôta,lạicòntruyềnchocôtamộtloạtbệnhhiểmnghèonữa.Đếnbâygiờtôivẫnkhôngbiếtanhtalàai,nhưngtôibắtđầuhậntấtcảnhữngngườicongáitrênđời

Page 322: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

nàymàcótínhtrụylạc.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao tôi bỏ ra hai năm, để đi chụpảnhchonhữngngườicongáimạidâmvànhữngngườibịbệnhHIV.Nhìnthấycảnhtrầntruồngcủahọ,tronglòngtôicảmthấykhoáicảmcựcđộ.

Nhưng trong cuộc sống hiện thực, tôi trở thành sứ giả của kẻmượntayvòhoa,tôikhôngngừngcámdỗnhữngngườicongáiđểhọtrụylạc,sauđólạigiếtchếthọ.

Tôi không biết trên thế giới này có bao nhiêu người con gái cóthểcựtuyệtđểlọtquađượctrụylạc,nhưngtrụylạclàlýdođểhọphảichết.

Đêm đó, khi tôi đang thao thao nói liên hồi với thi thể của TốDungDung,tôikhôngnghĩralàcómáyquaytrongphòng,nóđãghilạitấtcả.NhưngtôivẫnrấtnhanhmócrađượcchỗhởtrongcâunóicủaTềHồngPhi.

“Anh nói là chiếc đĩa đã quay đó là của Tố Dung Dung đưa choanh,nhưngđêmhômđótôiđãgiếtcôtarồi,saocôtalạicóthểđưachoanhđược”.Tôidừngmộtlúcvàlạinóitiếp“Ngườichếtlàmsaomàcầmcácthứđiđượcđúngkhông”.

TềHồngPhigậtđầu,nói“Làtôitựtìmthấy”.

Hoá ra Tề Hồng Phi tuy không dự định là tiếp tay cho Tố DungDung,nhưngchuyệngiữatôivàcôta,cóphầnthúvị.SaukhiTốDung Dung mất tích, một cơ hội ngẫu nhiên, anh ta nửa đêmmột mình rời văn phòng, bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ, muốn biếtTốDungDungmấttíchcóliênquangìđếnvớitôikhông.

Chonên,anhtamớivàotrongphòngcủaTốDungDung.

TềHồngPhicóchiếcchìakhoácủagianphòngđó,cũngbiếtđó

Page 323: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

lànơitôivàTốDungDunghayhẹnhò.

Nhưvậy,tôikhônghoàinghilàTềHồngPhibiếtđượcbímậtcủatôi nữa. Nhưng mà, tôi vẫn còn một nghi vấn nữa, vậy cònchuyệnanhtabiếttôilàngườihạthủ,saoanhtalạikhôngbáocảnhsát,thậmchí,khitôiđưađơnxintừchức,anhtavẫncốtìmcách để giữ tôi lại, cho tôi khoản lương hấp dẫn nữa, cho tôi tựdo,bốtríchotôigianphòngđểlàmrạpphimnữa.

“Bởivìtôicũnggiốnganh,tôicũngvôcùngcămphẫnngườicongái nào mà trụy lạc”. Giọng của Tề Hồng Phi bỗng trở nên lạnhnhạt,hìnhnhưtronglònganhtacũngcấtgiấuđiềugìđómuốnhàngắnvếtthương.

Tôingạcnhiênnhìnanhta,nhìnvàoanhta,tôinhìnthấyhìnhbóngcủatôitrongđó.

Côngtygầnđâyđãkýhợpđồngvớinhàmaytrangphụccódanhtrênthếgiới,tôiliêntiếpbangàyquaycuồngvớimốtcủacáccôngười đẹp, quay chụp liên tục làm tôi mệt nhoài, nhưng, bệnhnghềnghiệpđãlàmtôithấyhiệuquảsángngời,vẫncóthểlàmthêm mười hai phút nữa. Mỗi lần định được khoảng cách củahìnhvẽ,trênmáylạikêulênmộttiếng“xoẹt”,tôingheâmthanhđócứcảmtưởngnhưđólàâmthanhđẹpnhấttrênthếgiớinày.

Nhiệmvụchụpđãxong,tôinghỉmộtngày.Vẫnnghĩlàhômsauđếncôngtylàm,xửlýnhữnghìnhchụpsaunày,nhưngđêmđó,tôinhậnđượcđiệnthoạicủaTềHồngPhi.

“Mấyngàynayvấtvảquá,hômnaynghỉthấythếnào?”TềHồngPhicònnóinhữnglờiquantâmđếntôinhưvậy,nhưngngheracóvẻrấtnghiêmtúc.

“Khôngsao,quenrồi,cóviệcgì,nóiđi”.

“Tối nay muốn mời anh giúp chút, tôi đưa một người đến rạp

Page 324: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

chiếucủacôngty,anhchụpảnhchotôinhé”.

“Anhlàôngchủ,anhphâncông,tôiđâudámchốnglại”khẩukhícủa tôi nhẹ nhàng, nhưng nét mặt tôi thì trở nên nặng nề. Lúcnày,tôibiếtnóiralàsẽphátsinhđiềugìđó,lẽratôikhôngnênnói.“Aimàtovậy,màlạilàmphiềnrachỉthịnhưvậy?”.

“Đirồisẽbiết”.TềHồngPhihìnhnhưđangđắcthắngđiềugìđó.

“Khôngnóitôicũngcóthểbiết,đólàphụnữ.Bâygiờrấtnhiềubóngphụnữđầytrênđườngphố,cứmặcngườinhưthếnào,đivàoquétvesonphấn,sauđóthêmPSvàosaucùng,vàthêmvàođóhaimiếngbíđỏlàcóthểtrởthànhtiênnữ,ngườiđócủaanhlàgìmàphảitìmđếntôichụpảnhchứ?”.

Anh đã nhận được nhiều giải thưởng như vậy, coi như là đạtđượcýnguyệnrồinhé,ảnhcủaanhchụpra,khẳngđịnhlàkhácvớingườikhác.Ngườitanói,côngtychúngtakhôngphảilàmớicó phòng rạp ảnh sao, để nó nhàn rỗi quá, không biết tận dụngnó”.

Tề Hồng Phi nói vậy, tôi đương nhiên chỉ là cái mác rất nhỏ vàhẹnthờigianvớihọrồisauđógácmáy.

Buổitốichíngiờ,tôicómặtởcôngty,nghethấytrênhànhlangcó tiếng bước chân, liền dừng lại trong gang tấc, đợi một lúc,tiếngbướcchândừngđúngởtrướccửavănphòngtôiđangngồi,gõcửa,TềHồngPhiđivàotrước,chàohỏivớitôixong,tiếpđó,người anh ta hướng về một bên hơi loé sáng, phía sau hiện ramộtngườicongái.

Tôinhìnloángmộtcáilàbiếtngaycôtalàngườicongáicómẫungười mà tôi thích, xinh đẹp, trí thức, thời thượng, đặc biệt làmùihươngquenthuộctrênngườicôta,giốngnhưbảokiếmloésáng,sángmãiănsâuvàotrongtráitimtôi.

Page 325: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôi đứng bật dậy, nhìn cô gái đi tới. Người con gái giữ ý giữ tứmỉmcườivớitôi,hàmsúcvẫnkhôngmấtđinhiệttình.

TềHồngPhigiớithiệuvớitôi,ngườicongáinàylàvợanhta,tênlàThiVăn.

Kỳthực,từđầutôiđãbiết,TềHồngPhitốinaysẽđưavợanhtađến,bởivìtấtcảđiềuđóđềunằmtrongkếhoạchcủachúngtôi.

Trongđêmhômđó,TềHồngPhicũngbàytỏbímậtcủaanhta,anhtacũnggiốngtôi,cũngrấthậnnhữngphụnữtrụylạc.Anhtađauhận,đươngnhiênbởivợanhta.

“Tôi không chỉ yêu vợ tôi, mà còn rất cảm kích cô ta, nếu nhưkhôngcócôtathìsựnghiệpcủatôisẽkhôngpháttriểnthuậnlợinhưvậy.

Nhưng,vìsaotôilạiđểmộtngườiđẹphoànmỹởtrongnhànhưvậy, lại muốn vụng trộm hẹn hò với Tố Dung Dung?” Trên nétmặtTềHồngPhiđầyvẻđaukhổ.

Anhtakhôngnóira,tôicũngcóthểđoánđượcnguyênnhân.

“Bởivìtôicũngđãbiết,mấynămnhưvậy,trongcuộcsốngcủacôta,còncóngườiđànôngkhác”.

Congáitrụylạctrongmắtcontraicoiđólàphảnbội.

“Khôngcóngườiđànôngnàocóthểchịunổivợmìnhphảnbộimình cả, tôi cũng như vậy. Nhưng tôi có dò tìm như thế nàocũng không thể biết người đàn ông đó là ai, lúc đi sâu vào điềutrathìtôilạipháthiệnramộtsựthựcđángsợ,đóchínhlà,ngườibêncạnhcôtacólẽkhôngchỉmộtngười”.

Lúc đó tôi lạnh nhạt nhìn cô vợ, nếu như anh ta không nói, thìlàmsaotôinghĩđượcra,làmộtngườicósựnghiệp,làngườiđàn

Page 326: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

ông phát sáng vô hạn, vậy mà cũng phải chôn sự đau khổ tậnđáylòng.

“Tôi bắt đầu căm giận cô ta, cũng nghĩ đến sẽ phải rời xa cô ta.Nhưngtôikhôngmuốnchongườikhácbiếtchântướngcủatôi.Tuynhiêncôtahơihènhạ,nhưngvẫnlàvợcủatôi,danhdựcủacôtatuycótổnhại,tôicũngkhôngsánglạngì”.

Lúcnày,tôibỗngnhậnthấyTềHồngPhicầnlàmgìrồi.

“Tôi hy vọng tôi cũng như anh, tận tay huỷ bỏ những phụ nữtrụylạcđó”.TềHồngPhinặngnềnói.

Tôihiểurồi,TềHồngPhiđãpháthiệnrabímậttôigiếtTốDungDung, nhưng ngược lại, lại không đi báo cảnh sát. Mục đích làmuốnmượntaytôiđểgiếtvợanhta.

TềHồngPhibiếttôikhôngcựtuyệtanhta,ngoàinhữngkhoảntiền anh ta cho tôi ra, tôi cũng giống anh ta căm hận phụ nữphảnbộinữa.

Chonên,đêmhômđótrướckhimởbàivớitôi,anhtađãbắtđầuđặtkếhoạchrồi.

Vídụanhtachotôimộtkhoảntiềnvàbốtrímộtgianrạpchiếurồi.Vợcủaanhtalàcôgáiđẹp,đúnglúccôtabiếtởcôngtycủachồngcómộtngườichụpảnhđãtừngđượcthếgiớibiếtđếnvớinhữnggiảithưởngcógiátrị,hơnnữa,đồdùngtrongphòngrạpđó đều là những đồ cao cấp được bày đặt, như vậy, chỉ cần TềHồng Phi quảng cáo cho mấy câu, là cô ta tự yêu cầu ngay, cầnngườichụpảnhnàychụpchocôtamấykiểu.

Chonên,TềHồngPhixếpđặttốinayđưacôtađếntrướcmặtchotôixem.

Tôi đứng nhìn chằm chằm người con gái xinh đẹp trước mắt

Page 327: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

mình,nhìncôtađãcảmthấyámkhíchếtchócvâyquanhrồi.

5Ngườicongáidướiánhđènsáng,trôngrấtđẹp.

Cô ta không ngừng tuân theo sự chỉnh sửa sắp xếp của tôi, liêntục thay đổi tư thế. Xuyên qua ống kính, tôi đang được thưởngthức một người con gái đẹp, hơn nữa, thực tại tôi không muốntưởng tượng, tại sao một người con gái đẹp, đều tìm cho mìnhmộtcáchsốngtrụylạcnhưvậy.

Chụp lần thứ nhất, chỉ là thời gian ngắn, Tề Hồng Phi đi bêncạnh.

Chụplầnthứhaisátvớigiờtanca,tôilấynhữngbứcảnhrađưachoTềHồngPhi.Buổitốingàyhômđó,tôinhậnđượcđiệnthoạicủa Thi Văn, cô ta bày tỏ rằng cô ta rất hài lòng về những tấmảnh đó, lại còn khen tôi có kỹ thuật cao “bậc thầy đúng là bậcthầy,khônggiốngnhữngbứcảnhmàtôiđãtừngchụpởtòanhàđó”.

Tiếpsauđó,trongđiệnthoạiThiVănbiểuhiệnvẫnchưamuốnkếtthúc.Lầntrướcthờigianchụpngắnquá,côtavẫnchưađượcchuẩnbị,ngaycảmấybộquầnáocôtathíchnhấtthìlạikhôngđemđến,chonêncôtacóýmuốnhỏitôi,cóthểhẹngặplạiđểlầnnữađượckhông.

Côtalàvợcủaôngchủ,côtanóithếnàothìtôiđànhphảinghevậy,vảlại,côtanóigiọngsaomàuyểnchuyểnthế.

Tôi nói chuyện này với Tề Hồng Phi, trong điện thoại Tề HồngPhi nói không vấn đề gì cả, chỉ nhấn mạnh lại “Không cần biếtanhnghĩthếnàovàlàmnhưnào,nhưngchỉcầnngườicongái

Page 328: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

nàyphảibiếnmấttrênthếgian”.

Cách một ngày, lại vẫn trong một đêm, Thi Văn một mình đếnphònglàmviệccủatôi.

Tôi đang xử lý mấy bức ảnh chụp hôm trước, Thi Văn ngồi đốidiệnthíchthúnhìntôilàmrấtlâu.Tôiđưachocôtamộtquyểntranh hoạ, trên đó có hình tôi chụp những người bị nhiễm HIVvànhữngcôgáimạidâm,ThiVănnhìnnhữngbứcảnhđóvàrấthứngthú.

Chúng tôi xem lại đầu máy, rồi sang bên phòng bắt đầu chụpảnh,chúngtôikhôngngừngnóichuyện.

Lần này Thi Văn đến, đem theo một cái bọc to, trong đó có rấtnhiềubộquầnáomàcôtaưngnhất.Khibắtđầu,côtathayquầnáo,tôivẫnchủđộngđứngbênngoàiphòngchụp,thayxongmấybộ,chúngtôinóiđếnnhữngchủđềcâuchuyệnrấtlàvui,tôitùytiệnđộngvàothâncôta,tấtnhiêncôtakhôngđểý.

Phươngthứcchụpảnhcủatôilàkếthợpchụpnằmvàchụpcảnhphơira.

Tôicứtựnhiênsờvàongườicôtachỉnhsửamộtsốtưthế.Côtachođólàchuyệnrấttựnhiên,khôngcóýphảnđốinào.Sauđó,khitôingồiimđểcôtadựavàolưngmình,mộtlúcsauthìcôtanhắmmặtlại.

Một người con gái dựa vào lưng mà lại nhắm mắt lại là có ý gì.Tôi nghĩ trên đời này không có người con trai nào mà khôngnghĩrađược.

Đã quá nửa đêm, tôi ngồi trong văn phòng, châm một điếuthuốc, hít một hơi thật sâu, để cho khói thuốc xuyên qua toànthânmình,mớitừtừnhảra.

Page 329: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôicảmgiáctaycầmđiếuthuốchơirunrun,cólẽbởivìlúcnãynhữngngóntayđóphảidùngmộtlựcquálớn.

Đêmđãvềkhuya,nhưngtôibiết,lúcnàynhấtđịnhTềHồngPhiđang đứng trực ở máy điện thoại để chờ tin tức của tôi. Tôikhông để anh ta thất vọng, bây giờ, người con gái xinh đẹp đóđang nằm trong phòng này, có lẽ toàn thân đã lạnh toát. Cô tađếnkhichếtvẫnkhônghiểutạisaotôilạiđigiếtcôta.

Saukhigiếtcôtarồi,trongđầutôibỗngcảmthấymọithứhỗntạp.Tôicămhậntấtcảnhữngphụnữtrụylạc,nhưngđốivớiThiVănthìcảmthấyhốitiếcvìđólàmộtngườicongáiđẹp.

Bấmđiệnthoại,tôicảmnhậnđượckhuônmặtâmucủaTềHồngPhi,anhtathậmchíkhôngphátramộttiếngnào,liềndậpmáy.Lúcđó,lúcđótôicảmthấyhơilolắng,TềHồngPhilàngườicóbụng dạ thâm hiểm, chả trách, còn trẻ này như thế mà đã cóthànhtựulớnnhưvậy.Tôitinanhta,cũngcóthểtrướcđâycóchútsailầm.

Nhưng đã đến mức này, thì không thể quay lại được, tôi chỉ hyvọng,tôichỉmuốnthuậnlợilấyđượcmóntiềnmàTềHồngPhiđãđồngývớitôitrướcđó,sauđócaochạyxabay,mãimãirờixacáithànhphốnày.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, bên ngoài hành lang vọng đếnnhữngbướcchân,tôibiếtđólàTềHồngPhiđến.

Cửabịmởra,TềHồngPhiđứngtrướccửa,dángvẻhơivộivàng,aicũnggiốnganhtavậythôi,đứngtrướcthithểcủavợmìnhaimàchẳnglolắnglúngtúng.

Tề Hồng Phi đến không phải tay không, mà trên tay kéo theochiếc va li du lịch có tay kéo. Đêm hôm đó, khi tôi đồng ý giúpanh ta giết vợ anh ta, tôi đề ra ý kiến là đem theo va li du lịchnày.

Page 330: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Tôinóivớianhta,ngàytrướctôicómộtchiếcvalito,nhưngbâygiờnóđãđựngthithểcủaTốDungDungrồi,nghetheotôi,chonênbâygiờanhtacũngchuẩnbịchovợanhtamộtcái.

Khitôivừađếnthànhphốnày,đãnghethấyngườibảnđịaởđâynói,hainămtrướcđây,chínhphủchonạovétsông,vàđãpháthiệnradướiđáysôngcótớibamươibộhàicốt.

Chonêntôinghĩ,đáysôngđúnglàmộtnơichôncấtthithểtốtnhất,vàtrướcđó,tôiđãmượnđượcchiếcvalitođóvàđưađượcthithểrakhỏitòanhànày.

TôivàTềHồngPhiđiđếnphòngđó,TềHồngPhinắmchặtcánchiếcvali.

Trongphòngrửaảnhtốiđennhưmực,tôigiơtaymòtìmcôngtắcđiện,đènkhôngsáng.Tôithấylạthốtramộtcâu“Ơ”vìkhitôiđirakhônglâulắm,đènvẫncònsángmà.

TôinghethấyTềHồngPhiphíasautôicóvẻsốtruột,hìnhnhưrấtsợ.Thựcratôicũngrấtsợ,nhưngcốkìmchếkhôngdámbiểuhiệnrangoài,tôilấybậtlửarabậtsánglên,ánhsángkhôngđủsángchocảphòng,mongsoiđượcchỗthithểcủaThiVănnằm,TềHồngPhibỗngnhiênbướcnhanhtiếnlêntrướcmặttôi,đứngtrướcthithể.

Thi Văn nhất định bộ mặt khác hẳn, hoàn toàn không phải làngườicongáiquenthuộcanhtanữa.

Vìphảiđểchoanhtanhìnrõmộtlúc,tôilặnglẽđibậthaibóngđèntrongphòngảnhlên,ánhsángấmápchiếuvàothithểcủaThiVăn,tôibỗngnhiênhơigiậtmình.ThiVănkhôngthayđổilàbao nhiêu, chỉ có đầu tóc và quần áo có chút lộn xộn, hai mắtnhắmnghiền,khoémiệngcódínhchútvếtmáu.

Page 331: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Côtanằmđócứnhưđangngủvậy,thânthểvẫnthướtthayêukiềucủangườicongáithuầnthuộc.

Tề Hồng Phi nhìn thi thể của vợ một lúc, cuối cùng anh ta thởphào như trút được gánh nặng. Anh ta quay người lại, vẻ mặthiệnrarấttươi,cóchútkhổđau.

“Cảmơnanhđãgiúptôihoànthànhtâmnguyện,ngườicongáitrụylạcnàyphảichịusựtrừngphạt”.Anhtanói.

Tôikhôngnóilờinào,tronglúcnàyđâytôikhôngmuốnnóigìhết.

“Nhưnganhcóbiếtkhông,tôiđãlừaanh,tôikhôngphảinhưlờicủatôiđãtừngnóivớianh,làhậnngườicongáitrụylạc,tôihận,ngườicongáiđócủatôiphảnbộitôi”TềHồngPhinói.

“Tôi biết”, “tôi nói, “cho dù vợ của anh không phản bội anh,nhưnganhcũngtìmmọicáchđểgiếtcôta”.

TềHồngPhitỏvẻngạcnhiên“Xemraanhcònthôngminhhơntôitưởng”.

Tôicườiđaukhổ“Vìởtrongcôngtyđãcóngườibiếttậngốcbímật.Anhcòntrẻnhưvậy,màđãthànhđạtnhưngàyhômnayđó chính là nhờ vào uy lực của vợ anh, bố mẹ của cô ta là pháiviênquantrọngcủachínhphủ,sauđóxuốngbiểnkinhdoanh,trở thành một đại gia giàu có. Năm đó anh đã tìm mọi cách đểtheođuổicôta,dựavàothếlựccủagiađìnhcôta,thànhlậpđượcsựnghiệpcủamình.

Vợcủaanhphảnbộianh,nhưnganhkhôngdámlyhônvớicôta,bởivìanhbiếtlàlyhônrồi,thìanhsẽmấthếtnhữnggìanhcónhưngàyhômnay.Dầndầnanhkhôngchịunổisựphảnbộiđónữathìanhsẽnảysinhýđịnhphảigiếtcôta”.

Page 332: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

“Đúnglắm”.TềHồngPhilúcnàykhôngphủnhận,“Nhưng,mặcdùtôirấtmuốngiếtcôta,nhưngnếukhôngbiếtđượcbímậtcủaanh, có lẽ, cả đời tôi cũng không thực hiện được mục đích củamình,chonên,dùsaotôicũngrấtcảmơnanh”.

Tôi cười ngượng “Bây giờ tôi chỉ hy vọng, anh hãy thực hiệnđúnglờianhđãnói”.

“Anh vẫn còn điều gì lo lắng sao? Tuy anh đã giết được vợ tôi,nhưng hai chúng ta bị một cái dây buộc cùng một cột rồi, nếunhưanhcóxảyrachuyệngì,thìtôichạycũngkhôngthoátnổi”TềHồngPhinói.

Tôibiếtnhữnglờianhtanóiralàđúngsựthật.

“Đượcrồi,giaochoanhđây,haingườilàvợchồng,hãynhậnlấythithểcủavợmình,việcnàyanhtựlàmnhé”.Tôicốlàmnhưvẻrấtthoảimáinói,vàquayngườiđiracửa.

“Đợi, đợi đã”. Tôi nghe thấy tiếng Tề Hồng Phi gọi giật lại saulưngtôi,“Việcnàylạiphảilàmphiềnanhgiúptôi,đâylàlầnđầutiêntrongđờinhìnthấyngườichết,mớinhìnthấytôiđãsợrồi,càngkhôngdámbêthithểlênđược”.

Tôinghĩthầmtronglòng,anhtalàloạiđànôngchẳngthuộcloạingườinàocả.

“Xinanhgiúptôilầncuối,tôixinanhđó”.TềHồngPhinóinhưvanxin.

Tôiquayngườilại,nhìnanhtachằmchằm,vàtiếnđếnbênthithểThiVăn.

6

Page 333: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

TôinhậnđịnhTềHồngPhilàloạingườinhátgan,anhtakhôngchỉ không dám động vào thi thể của Thi Văn, mà còn, khi tôigiúpanhtalàmviệcđó,thìanhtakhôngdámđứngnhìn.Tôibêthi thể Thi Văn đặt vào trong cái va li du lịch, ý định kéo nó rabênngoài,nhưngbựctứcvớisựnhútnháthènhạcủaTềHồngPhi, liền bỏ đó tay không đi về phòng của mình. Lúc này, TềHồngPhiđangngồiphíasautôitrongphònglàmviệchútthuốc,lúcđótôithấytrênnétmặtanhtacóvẻrấtthoảimái.

Cólẽanhtakhôngphảilàsợhãiđâu,anhtakhôngmuốntựtaymìnhđibêthithểcủavợmàthôi.

Tôiquyếtđịnhkhôngdungtúnganhtanữa,việcnàyphải làmnhưthếnào,thìanhtatựđimàlàm,vídụnhưđóngthithểđóvào trong va li rồi thì phải tìm cách nào đó đem nó ra khỏi tòanhànày.

TềHồngPhituyrấtbấtmãnnhưngtôikiênquyếtmặckệanhta.

“Nếu như anh không làm gì, tôi làm sao mà biết được liệu saunàyanhkhôngbánrẻtôiđi?”Tôinghĩ.

Ngườiđànôngsợhãinhútnhátđếntậnxươngtậncốt,gặpphảimột tay rắn như đinh, sau này sẽ bị uy hiếp, Tề Hồng Phi cũngkhôngngoạilệ.

Bấygiờ,anhtamớimiễncưỡngđisangphòngbênkéochiếcvaliđó,còntôingồivàochỗanhtavừangồi.

Hòmđựngthithểnhấtđịnhlàrấtnặng,chínhvìvậymàtạisaotôi lại bảo Tề Hồng Phi đem va li có cán. Tề Hồng Phi kéo đượcchiếcvalivềđếnbênphòngtôi,anhtakhôngmuốnmộtmìnhđilàmcôngviệcbêthithể,chonênanhtagọitôigiúp.

Anhtađứngbênngoàigọitêntôi,bêntrongkhôngcóđộngtĩnhgì, liền đi sang đẩy cánh cửa văn phòng. Lúc bấy giờ, anh ta

Page 334: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

khôngýthứcđượcrằng,biếncốmớisẽlàmthayđổitoànbộkếtcụccâuchuyện.

Đươngnhiêntôivẫnởtrongphòng,nhưngTềHồngPhichỉnhìnqua một cái, lập tức đã phát ra tiếng hét toáng lên, sau đó toànthânrunbắnlên.

Tôi đứng sững giữa gian văn phòng, hai cánh tay buông thẳngxuống,giốngnhưbêncạnhcómộtlựcrấtmạnhvôhìnhnàođóđang giữ ép cánh tay tôi lại. Trong đầu tôi, mắt, mũi, tai, và,mồm tôi đều có máu chảy ra. Mắt tôi vẫn trợn tròn lên, nhưngbêntrongkhôngcònchútsựsốngnàonữa.

TôicứbấtđộngnhưvậytrướcmắtTềHồngPhi,ainhìnvàomàthấynhưvậysẽcholàtôiđãchết.

Và Tề Hồng Phi sẽ giật mình không hiểu trên thực tế, trongphòngbỗngnhiênlạicóthêmmộthìnhbóngkhác.

Người đó hất mái tóc dài trùm trên trán ra, nét mặt đầy máumangvẻdữtợn.Trongmồmnhưđangngậmmộtcáigìđó,haitaydínhđầymáudầndầntiếnvềphíaTềHồngPhi.

Tề Hồng Phi nhìn một cái là nhận ra ngay, người con gái bỗngnhiên xuất hiện đó, chính là người mà đã bị tôi giết chết, TốDungDung.

Trên đời này không có ai may mắn như vậy, từ một người đãchếtlạicóthểđứngdậyđiđược.Tronglúcnàyđây,TềHồngPhinhìnthấyngườichếtkhôngphảilàngườibìnhthường,vàchođólàngườichếtbiếnthànhmaquỷvềbáothùmình.Hầunhưtấtcả những câu chuyện về ma quỷ và phim ảnh về ma quỷ đềudựnglêntheotìnhtiếtnhưvậy,chonên,TềHồngPhihầunhưtrong nháy mắt liền phán định rằng cái chết của tôi là có liênquanđếnTốDungDung.

Page 335: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Và việc duy nhất anh ta phải làm lúc đó là tháo bỏ chạy thụcmạngrakhỏicôngty.

TềHồngPhithiếukiêncườnghơntôitưởng,ítralúcnày,anhtavẫnchưabịđổxuốngdướiđất.Nhưngnhưvậyanhtacũngcanđảmlắmrồi,dọachohồnbaypháchbiến.Khianhtađangchạythụcmạng,khôngdámnói làtrongđầucòngìkhông,nếunhưnghiêm trọng quá, khi anh ta chạy giống như chiếc máy đangvậnhành,khôngcóýthứclàmìnhđanglàmgìthìnguy.

TốDungDungbiếnthànhmađãgiếtchếttôi,côtađươngnhiênchưabaogiờlìabỏTềHồngPhicủacôta,chonên,côtađingayđằngsauTềHồngPhirakhỏivănphòng,chỉcóđiềucácchicơthể của ma thì cứng đơ, cho nên, Tề Hồng Phi đã chạy thậtnhanhbỏcôtatụtlạiphíasau.

Trongcầuthangmáy,TềHồngPhiquayđầulạinhìn,trênhànhlang,bóngcủaTốDungDungđangtừtừtiếnlạigần.Anhtagõmạnh vào nút bấm của cầu thang, toàn thân vẫn run lên cầmcập.

ChuyệnmaynhấtcủaTềHồngPhitốinaylàcầuthangmáyrấtnhanh được mở ra, anh ta không dừng chút nào nữa, lập tứcnhảyvào.

Trongcầuthangdĩnhiênlàcóngười,anhtavịnvàobứctườngcầuthang,chânkhôngđứngvữngnữa,bỗngnhiênanhtanhìnthấycómộtngườinữatrongcầuthang,đólàngườiđãchết-ThiVăn.

BởivìThiVănchếtchưabaolâu,chonêndathịtvẫncònhồnghào, chỉ mỗi là đầu tóc cô ta rối bời giống như tôi và Tố DungDung,trênkhuônmặtcòndínhvếtmáu.

TềHồngPhithétlênmộttiếngthấtthanh,cửđộngđươngnhiênkhông còn linh hoạt nữa rồi, định bỏ chạy ra khỏi cầu thang,

Page 336: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

nhưngThiVănchắnanhtalại,mườichiếcmóngtaynhọntómchặtlấyanhta.

TềHồngPhi,đứngtrongthìcóThiVăn,bênngoàicầuthangthìlàTốDungDung,chonênlựachọnduynhấtcủaanhtalàchạylênphíatrêncủacầuthang.Nhữngngườilâunămkhôngleocầuthang, nhất định là không leo quen, hơn nữa, Tề Hồng Phi lạiđang run rẩy mất hết hồn tính như vậy, chỉ nghĩ muốn chạythoátkhỏihaihồnmađó,đâucócốđểleolêncầuthangđóđược,chonên,đúnglúcThiVănxuấthiệnởngaycửacầuthang,cũnglàlúcchânanhtađạpkhôngtớinềnnhà,toànthânthểlộnnhàoxuống.

RốtcuộcTềHồngPhivẫnchạythoát,đươngnhiên,đólàThiVănvàTốDungDungkhôngmuốnđuổitheoanhtamàthôi.

Nhưngđêmhômđó,ThiVănvữngtinTốDungDungnhấtđịnhkhông nhìn thấy mặt trời của ngày mai nữa, trên thực tế, buổisángsớmngàyhômsau,chúngtôi lạinhậntiếpmộttinnữalàTềHồngPhiđãchếtvìxecộ.Mộtngườiđànôngbịdọavỡtimtựmìnhláixe,khảnăngđâmxelàrấtlớn,khôngcóngườinàochotôimộtxácsuấtxácđịnh,nhưngThiVăndĩnhiênnóinhưvậy,hơnnữasựthựcđãchứngminhcâunóicủacôtalàchínhxác,đãnóirõkếtcụccủaTềHồngPhinhưvậyrồi,đãsớmsắpxếpchoThiVăntrướcrồi.

Mộtngườichếttheocáchbịđâmxethìrấtnhiều,vídụnhưthaymộtbộphậnnhỏnàođótrongxechẳnghạn.

ThiVănđốivớixeôtôthìkhôngthạolắm,nhưngthếlựccủacôtatrongthànhphốnàythì,lúcnàocầnlàcóngay.Dovậy,côtachỉcầnchiramộtíttiền,làcóthểlàmđượcviệcmìnhcầnlàm.

Đươngnhiên,cólẽcôtakhônglàmgìcả.

Rờikhỏitòa nhàViết TựLầuđó, cảba chúngtôiđi vềphía con

Page 337: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

đườngcủathànhphố.

Lúc này, đương nhiên chúng tôi phải rửa những vết máu trênmặtchúngtôiđi,haingườicongáicònthaynhauchảiđầutrangđiểmchonhau,chonên,dùchongườinàonhìnthấychúngtôi,đềukhôngthểtưởngtượngrằngcảbachúngtôivừacáchđâyítphútlàngườichết.

ThiVănmuốnđưachúngtôiđitìmquánrượu,nhưngkhiđiđếncửacủaquánrượu,TốDungDungnóikhôngđinữa.TôivàThiVănkhôngthayđổi.Bóngcủacôtadầndầnđixa,nhìnvẻhoangtànlạclõng.

Hơnnữa,chúngtôibiết,cuộcđờinàychúngtôikhôngthểtạmbiệtngườicongáiđó.

Tốihômđó,tôikhônggiếtcôtathật,trongđầuquayghilạihìnhđó,chẳngquachỉlàchúngtôidiễnkịchmàthôi.

“Tôibiếtcôđếnvớitôi,chỉlàđểlợidụngtôiđểtrêutứcTềHồngPhimàthôi,nhưngnếunhưanhtabỏrơicôthật,thìnhấtđịnhanhtakhôngyêucô,côlàmnhưvậy,cóthểthayđổiđượcđiềugìkhông?”Đâylànhữnglờitôinóivớicôtatốihômđó.

TốDungDungcómộtsốbímậtđãlàmchocôtađaukhổtrongđầusuốtbaonăm.

“NếunhưcôthậtmuốnbiếttrongconngườicủaTềHồngPhicóchúttìnhcảmnàođốivớicôkhông,tôisẽgiúpcô”.Tôidừnglạimộtlúc,sauđónhấnmạnhnói“Đểtôigiếtchếtcô,lấycáichếtcủacôđểthửlònganhta”.

TốDungDunglúcđókhôngtrảlờitôi,ngượclại,côtalạichotôinóihoangđường.Nhưnglúcđó,phòngcủacôtacánhcửabịmởra,cómộtngườicongáikhácđivào.

Page 338: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

CôtachínhlàThiVăn.

“TôiđãbiếtquanhệcủacôvàTềHồngPhi,trongcáithànhphốnày,tôicóthểchocôbiếnmấtngaytứckhắc”.ThiVănnói.

TốDungDungđứngtrướcThiVăn,thậtgiốngnhưlờinóicủaTềHồngPhi,mộtchútsứclựccũngkhôngcó.NhưngThiVănthựcsựkhôngmuốnđốiphóvớicôta,sauđócônói“Tôibiếtcôcũnglàcôgáirấtđaukhổ,chonêntôicũngkhôngtruycứuquanhệcủa cô và chồng tôi nữa, chỉ cần cô nghe theo sự sắp xếp củachúngtôi,saukhigiếtrồi,tôicóthểchocômộtkhoảnmàtrongmộngcôcũngkhôngmơtới,màcũngkhôngnghĩlàmìnhbỗngtrởnêngiàucónhưvậy”.

TốDungDunglúcnày,liệucònsựlựachọnnàokhácnữakhông?

Cho nên sự việc đều đã kết thúc rồi, sau khi Tố Dung Dung rờikhỏi đó, tôi và Thi Văn đương nhiên không muốn đi đến quánrượunữa.Chúngtôiômchặtnhautrongđêmtốitrênđầuđườngphố,cùngchúcnhauđãhoànthànhtốtcôngviệclầnnày.

Đúng thế, các anh nhất định đoán được, từ mồm Tề Hồng Phi,ngườiđànôngsaulưngThiVănchínhlàtôi.Cáchđâyhainămchúng tôi tình cờ gặp nhau, đã nảy sinh tình yêu. Hơn nữa lúcđó, đúng lúc Tề Hồng Phi bắt đầu gặp Tố Dung Dung. ĐươngnhiêntrướcđóTềHồngPhiđãhẹnhònhiềuvớicáccôgáikhácrồi,trongconmắtcủaThiVănthìkhôngvấnđềgì.

Côtakhôngnghĩlàlạisốngvớimộtconngườinhưthếtrêncuộcđờinày,nhưngngượclại,lạikhôngmuốnlyhônvớianhta.Tàisản của cô, sẽ bị đổ hết xuống biển, bản thân cô cũng khôngmuốnchiachoconngườiphảnbộinày.Chonên,khiquentôi,côtaliềnlênkếhoạchđểthủtiêuôngchồngcủamình.

Tôiđãgiúpcôtahoànthànhkếhoạchđó,nhưngsauđó,tôilạikhôngnhậnđượcnhữngthứmàtôimuốn.

Page 339: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

Mộtnămsau,tôiởtrongmộttòanhàkháccủathànhphố,nhìnthấytrênbáođăngtintáihônThiVănvớimộtnhàkinhdoanhưutúcủanhândân,tânlanglạikhôngphảilàtôi.

SaumộtthángkhiTềHồngPhibịđâmxe,tôinhặtđượcmộttờphiếuchivàmộttờtemmáycủaThiVăngửichotôi.Phiếuchilàcôấybùchotôi,temmáylàcáchđểtôibiếnđi.

Tôi biết rồi, tôi không phải là người con trai duy nhất nấp saulưngcôta.

Tôibắtđầucămhậnngườicongáinày,côtalừabịpvàlợidụngtôi.Chonên,tôithậtsựbắtđầucămhậntấtcảnhữngngườicongáitrụylạc.Bâygiờ,tôilàmchomộtcôngtykhác,ởthànhphốkhác, tôi cho mấy cô gái trong công ty xem những bức ảnh tôichụpnhữngngườibịHIVvàgáimạidâm,làmchonhữngcôgáixinh đẹp thuần thục đó hứng thú lên, khiến tôi rất vui mừng,người con gái hiển nhiên ngay lập tức thích tôi, tôi quyết địnhngaybuổitốihômnay,mờicôtađichơi,bắtđầucuộchẹnhò.

Đươngnhiêntrướckhihẹnhò,tôisẽphảiđimuamộtchiếcvalicócánthậtto.

Sau khi gấp xong bức thư, Kiều Quân Á đứng lên, mặt quay lạingườiđangđứngphíasaumình,đợinữkýgiảrấtlâu,côtalầnđầulộranétmặtcườithậttâmnhất,“Tôiphảilàmnhưthếnàođây?”.

Tấtcảnhữngcáigọilàchínhnghĩatựđặtrađó,bắtđầutừhômnay xem ra, đều làm cho người ta có hành động tàn ác. KiềuQuânÁmuốnthathứchoTầnXuyên,rốtcuộclàôngấyđãdànhchocômộtsinhmệnh,rốtcuộcvìtàihoacủaôngấykhôngđượcpháthuy,hơnnữalạibịchặtnửachừng.

Kiều Quân Á chân chính, người mà không có cách nào tha thứ

Page 340: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

nổi,chínhlàbảnthâncô.

Cái chết của Tạ Phi, làm cho trái tim cô đau suốt đời, không cócáchnàoxoáđiđược,khôngcócáchnàothayđổiđược,nónhưđãđượcxếptrìnhtựvàotrongtráitimcôrồi.

Máy di động của Đào Tử bỗng đổ chuông, cô nhận điện, là TiểuKhổngkhiđitừbệnhviệnragọiđiệnchocô,nóivớicôlàHồTửđãtỉnhlạirồi.Bệnhviệnsaukhikiểmtratoànbộchoanhtavànói,anhtamấtnhiềumáu,dođócầnphảiđượctĩnhdưỡng,duynhấtchỉcómộtbệnhđólànãobịchấnthươngnhẹ.

Cúpmáy,ĐàoTửâmthầmnhìnKiềuQuânÁhồilâu,sauđó,cônói“Cônênđếnvớinhữngngườimàcôlàmbịthươngđóđểsámhối!Nhữngngườichếtrồicũngphảiđếntrướcmộcủahọ,ngườinằm trong bệnh viện thì đến bên giường bệnh của họ để sámhối!”.

Imlặngmộtlúc,ĐàoTửlạinóitiếp“Saucùng,cônênđikhỏithếgiớinày”.

Nghe xong những lời đó, Kiều Quân Á cứ đứng im như vậy, rấtlâu không nói câu gì. Cuối cùng, cô mỉm cười, giống như mộtthiênsứtrongsạch,côcười,nói:

“Tôihiểurồi,ngườinênbiếnkhỏithếgiannàylàtôivàchủnhâncủatôi”.

Page 341: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

NPhầnkết

ửathángtrước,mộtloạtcảnhrùngmìnhđó,TầnMỹDĩnhdầndầnquênđi.

Từ trên lầu cao ngã xuống, va vào vật chắn cho nên bị thương,khitạoramộtcúvađậpmạnhnênbịthươngvàđau,đủđểcôtacóhồiứcnhớđếnsựsợhãiđó.

Nửađêm,mơmàngtỉnhdậy,TầnMỹDĩnhmệtmỏimắtnhắmmắt mở, trong khi mông lung, cô quên nhìn cô gái xinh đẹp, đivàobuồngbệnhriêngcủacô.

Ngườicongáiđẹpnhưvậy,côtalàbạncủamìnhsao?

Tần Mỹ Dĩnh thấy người trước mắt mình nhìn mặt rất quen,nhưng nghĩ mãi vẫn không ra. Lúc này đây cô rất mệt, ngay cảnói chuyện cũng không thể nói ra được, tứ chi cứ như hòn đá,khôngnhấclênđược.TầnMỹDĩnhchỉnhìnđượcbằngconmắtmởnửachừng,nhìnngườicongáiquenquenđómàkhôngnghĩrađượctêncủacôta,côtangồinhènhẹxuốngbêncạnhgiườngbệnh,dầndầncúixuốngmặtcủacô.

Ngườicongáiđónhưđangsámhốivớicôđiềugì,TầnMỹDĩnhnghekhôngrõcôtanóigì,nhưngnhìnrấtrõtrongmắtcôtacónhữnggiọtlệtừtừlănxuống.

“Xin lỗi, xin cô hãy tha lỗi cho tôi... Cô nhất định sẽ sống hạnhphúc...”.

ĐâylàcâumàTầnMỹDĩnhngherõnhất,côcốmởđôimôicủamìnhra,nóinhỏ“Tôikhôngtráchcôđâu...”.

Nétmặtcủacôgáihiệnlênvẻrấtvuimừng,côtađứngdậy,đivềphía Tần Mỹ Dĩnh nằm, tiếp đó, người con gái đi đến trước cửa

Page 342: Chuyện quái dị ở công sở - sachvui.com · Biến thân đi, con của ta, không người nào chống lại được sức hấp dẫn của mày”. “Vâng”, 153 gật

sổ,làngióthổinhènhẹvàovạtáocủacô,giốngnhưconbướmmàusắcsặcsỡđangtungbay.

Từtừnhảyxuống,ngườicongáiđógiốngnhưchiếcthuyềnbaytrong gió, bay mãi bay mãi vào trong đêm tối, động tác rất nhẹnhàng,rấtđẹpmắt.

Vậy,cóphảilàThiênsứkhông?.

Sự mệt mỏi lại ập đến, Tần Mỹ Dĩnh từ từ nhắm mắt lại. ĐượcThiênsứchúcphúc,thìsẽmãimãihạnhphúc.

BâygiờTầnMỹDĩnhđãtỉnhhẳnrồi,nghiêngđầulại,mớipháthiện ra chiếc tủ trên đầu giường có thêm một chậu hoa ThủyTiênnữa.Mớimẻvàâmutĩnhmịch,caoquýđàinhân.

Nhưng lúc này đây, cô không biết, dưới sân của bệnh viện,những người bảo vệ phát hiện ra hình hài một người máy phụnữnhưthật,cácchicủanórơivãivỡvụnra.Chỉcótrênkhuônmặtcủanó,mọingườivẫnnhìnrõcókhuônmặttươicườinhưcóvẻrấthạnhphúc...

HẾT