23
Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY www.vuilen.com 235 Phần 10 Chương 46 Fly Away “Nếu như anh là thần tiên thật thì tốt rồi.” Con đường ven bờ sông rất dài, còn có chút dốc và trơn. Dư Chu Chu cẩn thận bước từng bước một, giơ tay áo nhìn đồng hồ đeo tay, còn năm phút nữa. Đi nhanh nào! Cô chạy đi rất cẩn thận, đột nhiên lảo đảo một chút, suýt nữa thì ngã bay ra ngoài. Cuối cùng cũng đi đến cuối đường, cô rẽ sang một bên rồi ngẩng đầu. Không bị hàng cây bên đường che chắn nên tầm nhìn thoáng hơn rất nhiều, mặt sông rộng lớn bị đóng băng như một con rồng trắng như tuyết, im lặng nằm đằng sau lưng Trần Án. Trần Án mặc áo len màu trắng, tai của anh đỏ bừng vì lạnh giống ngày đầu gặp gỡ. Anh đứng ở trong thế giới màu trắng, nở một nụ cười màu trắng. Để anh đợi lâu rồi.” Dư Chu Chu đột nhiên có chút ngại ngùng, lễ phép cúi người, lúc này cô thậm chí còn muốn nhấc góc váy không tồn tại để quỳ dưới chân anh. Sau này, mỗi khi Dư Chu Chu nhớ đến tối hôm ấy, cô luôn thở dài, Trần Án luôn mang đến những khoảnh khắc kỳ tích cho cô. Cô nhìn điện thoại một hồi, đột nhiên khóc lên. Chu Chu bước từng bước đến trước điện thoại bàn, nhẹ nhàng cầm tai nghe, áp lên tai, sau đó nghẹn ngào đến mức không thể nói gì. Ai cũng được, có thể nói cho tôi biết hay không? Em phải làm gì...” Tiếng nức nở vang trong điện thoại, kèm đó là tiếng thút thít và tiếng hít thở khó khăn, Dư Chu Chu cảm nhận được nước mắt nóng bỏng giống như dung nham đang lăn xuống gò má cô. “Làm gì cái gì?” Bên kia vang lên giọng nói kinh ngạc khiến Dư Chu Chu bị dọa nhảy dựng. “Anh là... Anh là...” Dư Chu Chu nói ra một câu không hợp tuổi chút nào, “Anh là... thần tiên à?” Bên kia điện thoại vang tiếng cười ha hả, chắn lại tiếng khóc thút thít của Dư Chu Chu.

Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 235

Phần 10 Chương 46 Fly Away

“Nếu như anh là thần tiên thật thì tốt rồi.”

Con đường ven bờ sông rất dài, còn có chút dốc và trơn. Dư Chu Chu cẩn thận bước từng bước một, giơ tay áo nhìn đồng hồ đeo tay, còn năm phút nữa.

Đi nhanh nào! Cô chạy đi rất cẩn thận, đột nhiên lảo đảo một chút, suýt nữa thì ngã bay ra ngoài.

Cuối cùng cũng đi đến cuối đường, cô rẽ sang một bên rồi ngẩng đầu. Không bị hàng cây bên đường che chắn nên tầm nhìn thoáng hơn rất nhiều,

mặt sông rộng lớn bị đóng băng như một con rồng trắng như tuyết, im lặng nằm đằng sau lưng Trần Án.

Trần Án mặc áo len màu trắng, tai của anh đỏ bừng vì lạnh giống ngày đầu gặp gỡ.

Anh đứng ở trong thế giới màu trắng, nở một nụ cười màu trắng. “Để anh đợi lâu rồi.” Dư Chu Chu đột nhiên có chút ngại ngùng, lễ phép cúi

người, lúc này cô thậm chí còn muốn nhấc góc váy không tồn tại để quỳ dưới chân anh.

Sau này, mỗi khi Dư Chu Chu nhớ đến tối hôm ấy, cô luôn thở dài, Trần Án luôn mang đến những khoảnh khắc kỳ tích cho cô.

Cô nhìn điện thoại một hồi, đột nhiên khóc lên. Dư Chu Chu bước từng bước đến trước điện thoại bàn, nhẹ nhàng cầm tai

nghe, áp lên tai, sau đó nghẹn ngào đến mức không thể nói gì. Ai cũng được, có thể nói cho tôi biết hay không? “Em phải làm gì...” Tiếng nức nở vang trong điện thoại, kèm đó là tiếng thút

thít và tiếng hít thở khó khăn, Dư Chu Chu cảm nhận được nước mắt nóng bỏng giống như dung nham đang lăn xuống gò má cô.

“Làm gì cái gì?” Bên kia vang lên giọng nói kinh ngạc khiến Dư Chu Chu bị dọa nhảy dựng. “Anh là... Anh là...” Dư Chu Chu nói ra một câu không hợp tuổi chút nào,

“Anh là... thần tiên à?” Bên kia điện thoại vang tiếng cười ha hả, chắn lại tiếng khóc thút thít của Dư

Chu Chu.

Page 2: Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 236

“Đúng thế, anh là thần tiên, em muốn ước gì nào?” Dư Chu Chu run người, không biết có nên tin người thần bí bên kia điện

thoại hay không. Sự khó chịu trống rỗng biến mất, Dư Chu Chu hít sâu, lớn tiếng nói:

“Em!...”

Mình muốn cái gì? Dư Chu Chu sửng sốt một lát, đậu trường cấp hai? Hay được vào đội tuyển? Hay là...

“Em thế nào?”

“Em...” Dư Chu Chu gấp tới mức suýt khóc, cô biết thần tiên đều rất bận, khó lắm mới nghe điện thoại, nếu làm phiền lâu sẽ khiến người ta mất kiên nhẫn.

“Em ước... Anh, anh có thể cho em ba điều ước không?...”

Thần tiên cười đến mức sắp điên rồi.

“Dư Chu Chu, em không thể rụt rè hơn chút hả?”

Lúc đó Dư Chu Chu mới biết, thật ra thần tích trên đời này chỉ là trùng hợp mà thôi. Trần Án vừa bấm số xong, còn chưa nghe thấy tiếng reng thì bên này Dư Chu Chu đã khóc lóc cầm điện thoại rồi.

“Thì ra anh không phải thần tiên.”

“Ồ?” Trần Án cười vui vẻ, “Ai, bảo, anh, không, phải?”

“Thật ra chơi buổi tối vui hơn nhiều, có đèn màu rất đẹp. Nhưng ban ngày thì ít người, không ai cướp cầu trượt với chúng ta.”

Dư Chu Chu lúc này mới tỉnh táo, đúng rồi, lúc cô đang ngây ngô sợ làm thần tiên không vui vẻ, thì thần tiên cũng chẳng thèm hỏi cô nguyên nhân cụ thể, ngược lại còn mời cô đi trượt băng vào ngày thứ bảy.

“Trần Án,” Dư Chu Chu dùng hết dũng khí mà hỏi, “Anh nhiêu tuổi rồi mà còn chơi cầu trượt?”

Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới gì đó, anh lấy một túi nhỏ trong balo đen, sờ mũi bảo, “Ha, lúc nhỏ không được chơi.” Trong giọng nói mang chút thất vọng.

Dư Chu Chu đi vào cửa với anh, vé vào cửa không rẻ, nhưng Trần Án bảo thần tiên có tiền, cho nên anh sẽ trả cho cô.

“Chúng ta chơi gì trước đây?” Trần Án nhìn sân chơi rộng lớn. Bầu trời màu xanh lam, mênh mông không điểm dừng, lúc ngẩng đầu lên, hít một hơi, không khí lạnh lẽo rót vào trong lá phổi, làm ngực người khác có chút đau đớn nhưng lại thoải mái, sau đó từ từ thở ra, giống như vết thương đang được chữa khỏi từng chút.

Page 3: Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 237

Nhưng Dư Chu Chu vẫn giữ vẻ mặt nặng nề và lo lắng. Sân chơi màu trắng rộng rãi làm cô có chút hưng phấn, nhưng sự hưng phấn này lại mang theo một gông xiềng khiến cô không thể mở ra được.

Trần Án cũng phát hiện được điều này, anh kéo balo nhỏ của cô, kéo cô đi tới đỉnh của cầu trượt.

“Chúng ta ngồi cái này.” Anh lấy một tấm giấy màu nâu ra, trông giống như tấm xốp lớn. Trần Án ấn vai Dư Chu Chu để cô ngồi phía trước tấm giấy, sau đó mình ngồi đằng sau, ôm vai cô, dịu dàng nói, “Một, hai, ba, đi thôi!”

Dư Chu Chu không kịp hét và nhắm mắt, gió đập vào mắt cô giống như đang rửa sạch sương mù trong đôi mắt kia, sau lưng cô là lồng ngực kiên cố, sau đó cô giang hai tay hưởng thụ tốc độ nhanh mang cô về với mặt đất đầy tuyết trắng - cô không còn nặng nề nữa, bởi vì cô không nặng nề nổi nữa.

Khác với lúc Lâm Dương dẫn cô và Chiêm Yến Phi đi chơi núi tuyết nhỏ nơi đất hoang kia, khác với sự vui vẻ lúc đó, khi mặt xốp từ từ chạy chậm lại, cô cảm thấy mình như con chim di trú vừa hoàn thành cuộc bay lượn của mình, nhẹ nhàng rơi xuống đất, sảng khoái vô cùng.

“Chơi nữa không?” “Chơi!”

Dư Chu Chu nhảy dựng lên lập tức, kéo tấm xốp dưới mông Trần Án làm anh suýt ngã ngửa.

“Này, em định giết anh à?” “Lần này không cho anh chơi nữa!” Đôi mắt long lanh hoạt bát của Dư Chu

Chu trở lại, cô vứt bỏ thần tiên ở sau lưng, vụng về kéo tấm xốp lên cầu thang.

Bay lượn luôn khiến cho người khác nghiện, Dư Chu Chu gần như quên mất mình là ai lúc cô rơi xuống, cô chỉ là con chim, chỉ là một con chim di trú vô tình đi qua nơi này, nghỉ ngơi một lát sẽ bay về lại nơi phương xa.

Một nơi rất xa, rất xa. Dư Chu Chu mệt mỏi, cô lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu thì thấy Trần Án

đang dựa người vào cột đèn, cười dịu dàng với cô.

Cô vội vàng đứng dậy, cầm tấm xốp, ngại ngùng giao ra, “Anh... Anh chơi không?”

Dư Chu Chu hổ thẹn vô cùng, thần tiên hồi nhỏ còn chưa được chơi cái này, thế mà mình còn cướp của anh.

“Cảm ơn, em rất hào phóng.” Trấn Án nở nụ cười chế nhạo làm Dư Chu Chu cúi đầu xuống thấp. “Đi nào, đi ngồi xe trượt tuyết.”

Page 4: Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 238

“Anh xác định thứ này là xe trượt tuyệt hả thần tiên?”

Trần Án dở khóc dở cười, đối mặt với gương mặt rất đáng ăn đòn của Dư Chu Chu, anh chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Dư Chu Chu và Trần Án cầm một sợi dây cương, cẩn thận trượt trên băng, mà trước xe trượt tuyết của hai người là một con chó bẩn thỉu và hôi, bên cạnh còn có một con chó màu đen khác đang cúi đầu.

Hai người ngồi lên xe trượt tuyết, con chó đen thì chạy trước rất nhanh, nên xe của hai người luôn bị chếch bên phải nhiều hơn, cuối cùng cả hai ngã xuống.

Bọn họ cùng nhau đỡ con chó hôi đang khóc huhu dậy, sau đó kéo dây cương, con chó đen cũng đau đớn chạy về chỗ cũ.

“Xui quá!” Trần Án bất đắc dĩ nói.

“Vì anh nặng quá đó.” Dư Chu Chu nghiêm túc nói.

Trần Án quay đầu trừng mắt với con chó hôi một cái.

Sau đó thì thấy Dư Chu Chu đang trừng mắt nhìn anh.

“Em đối xử với thần tiên vậy à?”

Dư Chu Chu không cãi lại, cô cúi đầu, cố gắng kéo dây cương, chân hơi trượt tới một chút.

“Nếu anh là thần tiên thật thì tốt rồi.”

Chương 47 Em Tin Tưởng Ai

“Anh chỉ đi Bắc Đại xem một chút.”

“Trần Án, anh sắp thi đại học nhỉ?” Dư Chu Chu vội vàng chuyển đề tài.

“Ừ, tháng bảy năm sau.”

“Không cần ôn bài ạ? Chị em cũng thi đại học, ngày nào chị ấy cũng ôn bài, trừ lúc ăn cơm, đi ngủ và đi toilet ra thôi, hơn nữa còn thường cãi nhau với cha mẹ, trông có vẻ rất phiền hà.”

“Ai bảo anh không ôn bài?” Trần Án nhướn mày cười.

“Vậy sao anh còn chạy đến đây chơi cầu trượt với em?”

Trần Án cười lớn, “Có chỗ nào không đúng à? Nếu không giải lao một chút thì sẽ thành đứa ngốc mất.”

“Vậy sao anh lại kiếm em ra chơi?”

Page 5: Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 239

Trần Án dùng tay trái sờ mũi, “Tạm thời không nói cho em biết, sau này sẽ nói.”

Dư Chu Chu đột nhiên nhớ tới một việc, “Đúng rồi, lúc trước khi anh rời khỏi dàn nhạc, anh từng bảo sẽ tham gia cuộc thi rồi đi thi đại học nhỉ?”

“À, cuộc thi vật lý ấy hả?” Trần Án nở nụ cười, giống như đấy là một câu chuyện xa xăm nào đó, anh hời hợt bảo, “Lúc đấu bán kết bị đau bụng, không thể thi được nên lấy giải nhì, cho nên không thể chọn được đại học tốt như trong dự tính, bởi vậy tính tham gia thi đại học.”

Dư Chu Chu cảm thấy đấy là chuyện liên quan đến vận mệnh, Trần Án xui xẻo như thế mà trên mặt chẳng có chút tiếc nuối nào. Cô đột nhiên cảm thấy tôn kính anh, Trần Án cũng có hi vọng đạt được giải nhất, nhưng anh không tiếc nuối gì, như vậy Dư Chu Chu vốn chẳng có tư cách gì trèo vào mấy vòng trong của cuộc thi đội tuyển thì có tư cách gì mà đau khổ vì rớt chứ?

Cô nghiêng đầu nhìn Trần Án, dưới bầu trời xanh lam, gò má mềm mại trầm tĩnh của chàng trai làm người ta cảm thấy yên ổn, anh kéo xe trượt tuyết nặng nề đằng sau nhưng vẫn giữ bộ dạng ung dung như trước. Thiên phú âm nhạc của anh, anh học ở trường Chấn Hoa, nhà anh to lớn như một lâu đài... Anh may mắn và ưu tú tới mức làm người khác phải ước ao, nhưng mà Dư Chu Chu lại chỉ luôn hi vọng vào kỳ tích, giống như cái đó vốn không thuộc về cô vậy. Trần Án phía sau nở nụ cười, giống như có một cơ duyên khác vậy.

“Anh nhất định thi vào Thanh Hoa.” Dư Chu Chu nghiêm túc nhìn anh.

Trần Án cười, “Chà, anh muốn học Bắc Đại thì phải làm sao đây, thương lượng chút đi, em có thể phê chuẩn không?”

Dư Chu Chu đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói, “... Bắc Đại cũng được.”

Trần Án cười ha hả, “Được, rất tủi thân cho anh, anh chỉ đi xem Bắc Đại một chút.”

Dư Chu Chu ngẩng đầu nhìn bầu trời, màu xanh kéo dài đến nơi tận cùng thế giới, vậy thì nó xa đến mức nào đây? Cô vẫn luôn tin tưởng Trần Án có thể bay đến nơi rất xa, rất rất xa, anh giống như là nhân vật chính trong những người mà cô từng gặp, thua cuộc thi vật lý chỉ là một thất bại nhỏ trước khi xuất hiện kết cục cuối cùng, bất hạnh cũng chỉ là đá kê chân để mang anh bay xa hơn.

“Tốt quá, thế thì anh cũng có thể đi Bắc Kinh.” Cô ngây ngốc nói.

“Em thích Bắc Kinh à?” Trần Án ngạc nhiên. “Không.” Dư Chu Chu cười, “Em chưa từng đi tới Bắc Kinh, từ nhỏ em đã

chẳng đi đâu khỏi nhà, lúc nghỉ hè, nhiều bạn học đi Hoàng Sơn, Thái Sơn hay đi biển chơi thì em chẳng rời khỏi thành phố này. Có điều, em cảm thấy anh luôn muốn đi một nơi cách xa thành phố này, không phải đi du lịch mấy ngày, mà là... rời khỏi đây thật sự.”

Page 6: Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 240

Trần Án không cười nữa, anh nghiêm túc nhìn cô gái luôn có một ước mơ mờ mịt trước mắt, sau đó cũng xoay đầu nhìn về phía chân trời.

“Đúng, anh muốn rời khỏi đây.” Một câu nói rất ngắn nhưng lại làm Dư Chu Chu nhìn anh với đôi mắt kinh

ngạc, bởi vì Trần Án rất ít khi nói về mình, anh luôn cười, nhưng đều là nụ cười an ủi người khác, giúp người khác phân tích mọi chuyện, nhưng chưa từng chủ động nói câu nào bắt đầu mấy chữ “Anh thích”, “Anh ghét”, “Anh muốn” cả.

“Tại sao?” Anh quay đầu nhéo má Dư Chu Chu, “Không vì sao hết.” Dư Chu Chu biết điều im lặng. Cô trước giờ rất biết điều, sẽ không hỏi gặng

chuyện người khác như đám Thiện Khiết Khiết. “Chu Chu, tại sao em không vui thế?” Dư Chu Chu kinh ngạc, nhưng cô không phủ nhận theo thói quen mà hỏi,

“Sao anh biết?”

Trần Án nheo mắt, cười nói, “Anh là thần tiên mà.” Nhìn thấy Dư Chu Chu nhắm mắt như thám tử lừng danh Conan, Trần Án

ngáp, “Thật ra, bữa trước nhà anh có tiệc, anh hỏi thăm tình hình của em từ Khiết Khiết, con bé bảo em dạo này hơi kì lạ nhưng em không nói cho con bé biết tại sao, con bé đoán là em bị mấy kì thi dằn vặt đến điên rồi.”

Đáp án hợp tình hợp lý như thế, nhưng lại làm Dư Chu Chu cảm thấy có chút thất vọng.

Lúc đó cô phát hiện mình đã thay đổi rồi. Cô bé mà năm đó chỉ cần tâm sự với hai chú thỏ quý tộc một chút kia, giờ đã mang rất nhiều nỗi lo hỗn loạn và khổng lồ, cô mất đi con thỏ trong lòng, cô đang chờ đợi một người có thể chứa đựng sợ hãi và buồn phiền của mình như bọn họ, hơn nữa, người kia phải giống như thần tiên, cô không cần nói cái gì người ta cũng biết, để tránh sự lúng túng và trầm mặc trong quá trình đó.

Trần Án không phải là thần tiên.

Cô vẫn ngoan ngoãn trả lời, “Em thi không tốt. Em ngốc lắm, không vào đội tuyển được.”

Trần Án không an ủi cô như người khác, “Chỉ cần nỗ lực thì sẽ đạt được trong tương lai”, anh hỏi, “Tại sao em phải học lớp đội tuyển? Em thích đội tuyển à? Khiết Khiết đâu học đâu, tại sao em...”

Dư Chu Chu lắc đầu, nhưng lại không thể giải thích lý do mình bắt buộc phải học đội tuyển - những nguyên nhân kia quá phàm tục và thấp kém, trước mặt Trần Án ưu tú sắp thi đại học, cô không thể nói nguy cơ nho nhỏ và thương tích của mình được.

Page 7: Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 241

Huống chi, Thiện Khiết Khiết không cần vào đội tuyển, nhưng cô học Anh văn từ nhỏ, rất nhiều đứa trẻ đã học tiếng Anh thêm ở ngoài từ năm lớp ba, lớp bốn. Lâm Dương lúc nói chuyện với bạn bè cũng có khi khoe khoang, lắc đầu nói, “I don’t think so”, Thiện Khiết Khiết cũng chỉ vào từ được khắc nơi bút cô bảo, “Chữ banana này viết sai rồi nè.”

Cô không biết chữ đó sai thế nào, nhưng từ đó về sau cô không dùng cây viết đó nữa.

Nỗi buồn đã trôi theo gió lúc nãy lại dính lên người. Cuối cùng, Dư Chu Chu dùng hết dũng khí, thành thật nói. “Em không thể tuyển thẳng vào trường trung học trực thuộc đại học, em phải

tự thi vào trường trung học. Hơn nữa, không chỉ thế, cô em bảo...” Dư Chu Chu hít sâu một cái, “Nói đám học sinh nữ tụi em lên trung học sẽ khó theo kịp, nếu như không thể vào đội tuyển huấn luyện một chút, hoặc không học được đội tuyển, thì có nghĩa là em ngu ngốc, như vậy lên cấp hai... Hơn nữa em không thi vào trường trung học thuộc đại học thì không thể vào trường tốt, còn có, còn có...” Cô phát hiện mình nói chuyện hơi bị bừa bãi, đến cùng cũng không biết lý do chôn dấu sau cùng là gì, chỉ có thể im lặng, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt băng.

Trần Án im lặng rất lâu, Dư Chu Chu cho rằng anh đang im lặng an ủi cô, không ngờ anh lại luôn mỉm cười, giống như một con chó nhỏ đang khó hiểu.

“Cười cái gì?” “Em không học đội tuyển là ngốc? Không thể vào trường trung học trực

thuộc đại học là ngốc? Bọn họ nói không học đội tuyển thì lên trung học sẽ không học theo người ta kịp, không học kịp ở cấp hai thì càng không thể chạy theo mấy bạn cấp ba, không học được cấp ba tốt thì sẽ không thi được đại học tốt...” Trần Án nói một hơi, nghỉ mấy giây rồi hỏi, “Em tin à?”

Dư Chu Chu ngây người. “Chẳng lẽ... không đúng ạ?” Trần Án chỉ vào mình, “Anh không học đội tuyển, anh không học trường

trung học trực thuộc đại học, mà Bắc Đại với anh không phải là quá sức, nhưng anh lại học từ Chấn Hoa ra, em tin họ hay tin anh?”

Trần Án nhìn bộ mặt ngơ ngác của Dư Chu Chu cười lớn, nói, “Em tin tưởng ai? Anh là ví dụ sống nè.”

Lúc đó, Dư Chu Chu chảy ra một hàng nước mắt vui vẻ và kinh ngạc, không thể không thừa nhận, Trần Án đúng là thần tiên.

Ít nhất là thần tiên của một mình cô.

Chương 48 Trò Chơi Nhân Vật Chính

Page 8: Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 242

“Chu Chu, sau này luôn phải cười như thế này nhé!”

Dư Chu Chu nở nụ cười vui vẻ, tảng đá lớn trong ngực cô đã bị Trần Án cầm ném ra xa, cô thậm chí còn có thể nghe tiếng nó bị vỡ vụn.

Nói đi nói lại, cô vẫn luôn sợ hãi một con đường mà cô chưa từng biết đến. Mà bây giờ, Dư Chu Chu đã biết rồi, Trần Án đã đi qua con đường này, cũng bước ra với đầy hi vọng, vậy sao cô có thể không tin chứ?

“Chẳng lẽ chỉ vì những thứ này thôi hả?”

Khóe miệng Trần Án nhếch lên, hoàn toàn không để Dư Chu Chu chìm đắm trong vui sướng thêm chút nào.

“Cái gì?”

“Em không vui vì những thứ này thôi hả?” Dư Chu Chu cảm nhận được có một mảnh lông chim đang nhẹ nhàng vuốt

qua trái tim mình.

Cô có thể dùng nhiều nỗi đau để an ủi người khác, chỉ có hai thứ này là không thể.

Cô có rất nhiều khó khăn để nhờ thần tiên giúp đỡ, chỉ có hai thứ này là không thể.

Có thể Trần Án chỉ tùy tiện hỏi một chút, nhưng trong vô tình anh đã bước đến vấn đề này, điều này làm Dư Chu Chu có chút cảm thán.

Em có thể nói cho anh biết sao, thần tiên? Cô đang do dự thì nghe tiếng chó đen khóc, chủ tiệm cho thuê chó kéo xe

trượt tuyết vội vàng đi tới chào đón bọn họ. Chủ tiệm giống như lo lắng Trần Án đòi lại tiền, cho nên luôn miệng xin lỗi,

thậm chí còn đá con chó hôi kia một phát, hi vọng hai người thấy cảnh này sẽ không tức giận nữa - Trần Án vung tay bảo không sao, Dư Chu Chu ở cạnh còn nói theo ‘Không cho ông bắt nạt nó’, sau đó mới xoay người rời khỏi trong nụ cười nịnh nọt của chủ tiệm.

“Thấy không?” Trần Án lắc đầu, “Làm chó cũng không dễ gì.” Khách đến công viên càng lúc càng nhiều, đã có người xếp hàng bên cầu

trượt, không gian náo nhiệt làm Dư Chu Chu tỉnh lại trong trời đất mênh mông và hai con người bọn họ lúc nãy, cô bắt đầu nghĩ rất nhiều chuyện thực tế. Có thể Trần Án không vào được đội tuyển cũng không học được trường cấp hai tốt nhất, nhưng anh là Trần Án.

“... Em không học đội tuyển, lại không học anh văn, em...” Cô chưa nói xong thì thấy nụ cười khinh bỉ của Trần Án.

Page 9: Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 243

“Tiểu học đã học chương trình của cấp hai, cấp hai thì học chương trình của cấp ba, thi đại học thì lại đem đống bài đó ra làm thêm lần nữa... Tại sao phải chạy sớm làm gì? Hôm nay làm chuyện ngày mai, ngày mai làm chuyện ngày kia, gấp làm gì chứ? Vội vàng đi chết để đầu thai sớm chút à?”

Dư Chu Chu giật mình, giọng nói của Trần Án vẫn dịu dàng như trước, nhưng lời nói lại mang theo mùi vị hận đời vô cùng, cô chưa từng thấy Trần Án như vậy bao giờ, giống như một chàng trai không thích tức giận cái gì, cau mày nhìn nơi xa kia đã thay đổi suy nghĩ.

Cô kéo tay áo của anh, Trần Án nở nụ cười, vỗ đầu cô, “Dọa em sợ à?” “Không hề.” Dư Chu Chu lắc đầu, “Anh nói hay lắm.” Đây là lần đầu Dư Chu Chu ăn bánh pizza. Bọn họ thấy công viên càng lúc

càng đông, cuối cùng đành phải rời khỏi công viên, Trần Án đột nhiên hỏi Chu Chu, “Em đã ăn pizza bao giờ chưa?”

Lúc đó, tiệm pizza chỉ mới mở trong thành phố, cũng giống như KFC vậy, tất cả các bạn nhỏ đều mong chờ được ăn. Lúc Dư Chu Chu thích KFC, tối nào mẹ cũng mang cánh gà cay thơm và khoai tây xay về nhà cho cô ăn, ăn nhiều tới mức cô mỗi khi thấy tiệm KFC là muốn nôn mửa.

Tại phương diện vật chất, mẹ luôn dùng hết khả năng để bồi thường cho cô, Dư Chu Chu cảm nhận được điều đó.

Các vị khách xung quanh dùng dao nĩa để cắt bánh, nhưng lúc pizza vừa đặt lên bàn bọn họ, Dư Chu Chu đã cầm một miếng bằng tay, phô mai trên bánh kéo dài trông rất mê người.

Trần Án mỉm cười. “Em cũng thích dùng tay ăn à?”

“Sao ạ?” Dư Chu Chu nhìn mọi người thì phát hiện mình là người duy nhất cầm tay ăn. Cô ngại ngùng buông miếng bánh hình tam giác xuống.

“... Ninja rùa ăn như vậy...” Trần Án cười rất hài lòng, anh cầm một miếng bánh bằng tay phải, “Nói

đúng rồi.” Lúc buồn thì ăn đồ ăn, bởi vì dạ dày và tim cách nhau rất gần, khi bạn ăn no,

dạ dày ấm áp sẽ thay thế cho con tim của bạn, như vậy bạn sẽ không thấy trong lòng lạnh lẽo, vắng vẻ như trước nữa.

“Chu Chu, không thi vào trường âm nhạc phụ thuộc đại học hả?” “Em không muốn thi.” Dư Chu Chu nhét miếng cà rốt vào miệng, tâm trạng

vui vẻ nên cô cũng trở nên thẳng thắn hơn, cô lúc này mới giống một đứa trẻ, “Em thấy vô vị lắm.”

“Vô vị?”

Page 10: Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 244

“Em không thích. Em thích chơi đàn cello, nhưng không yêu thích tới mức có thể gắn bó nó cả đời. Em... Em không rõ lắm.”

“Vậy em muốn gì?”

Dư Chu Chu vuốt nhẹ ngón tay, nhìn về phía xa một cách chăm chú, “Em không rõ, em hoàn toàn không biết. Nhưng em hi vọng có ngày mẹ em không cần khổ cực như thế nữa, em hi vọng mình có thể kiếm thật nhiều tiền, sau đó mua một căn nhà thật lớn, sau đó em và mẹ có thể sống lại như hồi trước. Em còn muốn... còn muốn...” Còn muốn người khác không xem thường em nữa, cũng không muốn nhìn thấy cô Vu, Châu Thẩm Nhiên và Lăng Tường Xuyến, không muốn...

Cô ngẩn người, ngậm đầu ngón tay ngây ngốc, ngẩng đầu thì thấy ánh mắt dịu dàng của Trần Án. Cô không mang bao nhiêu tâm tình lúc nói nguyện vọng của mình, cho nên khi thấy ánh mắt này, mũi cô đột nhiên hơi cay cay.

“Sao chỉ nghĩ cho mẹ em thôi vậy?”

Lời nói của anh như cây đao, tuy ánh sáng mang theo hơi ấm dịu dàng, nhưng lại sắc bén vô cùng.

Dư Chu Chu ngẩng đầu, nuốt mấy ngụm nước miếng, ánh mắt của Trần Án mạnh mẽ và cổ vũ.

Cô thả bánh xuống đĩa, lau miệng, hít một hơi.

“Bởi vì em chỉ có mẹ thôi.”

... Cuối cùng, cũng nói rồi.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Dư Chu Chu có thể bình tĩnh nói với người khác câu chuyện của mình một cách hoàn chỉnh. Mẹ cô và ba cô là người yêu hồi còn trẻ, ba cưới con gái nhà giàu, mẹ vẫn kiên trì sinh ra cô - hoặc nói là, bởi vì phát hiện muộn nên không thể nạo thai, vì rất nguy hiểm.

Thật ra, cô không nhớ tâm trạng mình lúc biết chuyện năm đó nữa rồi, chẳng qua, lúc nhỏ ‘ba’ và mẹ đã từng cãi cọ mấy câu, các bạn hàng xóm thủ thỉ, và cả những lời ‘Biết vậy không làm’ và ‘Nhớ mãi không quên’ lúc mẹ say rượu, ôm cô mà nói.

Cho nên cô chỉ có thể nói cho Trần Án, bọn họ không chơi với cô, Lâm Dương bị liên lụy thế nào, còn có đội tuyển - cô không học đội tuyển, không phải vì ngốc mà là vì cô muốn mình một bước lên trời, muốn làm được thứ tốt nhất, muốn giống như trong phim hoạt hình vậy, xoay người đại thế, đạp hết các nhân vật phản diện xuống chân, kết cục sáng sủa.

Nhưng mà cô không khóc.

“Thật ra em rất muốn trả thù bọn họ. Em muốn trở nên tốt nhất, em ghét bọn họ.”

Page 11: Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 245

Hận có thể làm người ta mạnh mẽ đến bất ngờ. “Nhưng em quá ngốc. Em cho là việc làm ủy viên đại đội lại có thể học

cello, bọn họ nói em đa tài đa nghệ, nhưng giờ em mới biết, hóa ra chẳng là cái thá gì.”

Trần Án vẫn giữ im lặng, đợi khi Dư Chu Chu im lặng một hồi, anh mới dịu dàng cầm tay cô.

“Chu Chu, chúng ta chơi một trò chơi đi.”

“Hả?”

“Chúng ta chơi trò chơi làm nhân vật chính.”

“Trò chơi nhân vật chính?”

“Là loại nhân vật chính bị nhiều người cười nhạo, xem thường, hãm hại, sau đó đột nhiên rơi xuống vách núi, tất cả mọi người không biết hắn sống hay chết, hắn đi nơi nào - nhưng mà, dưới núi luôn có hang động, trong hang động luôn có bí tịch, đợi hắn trở về giang hồ, mọi người mới phát hiện hắn đã trở thành người mạnh nhất thiên hạ, không ai có thể động tới hắn lần nữa...” Anh cố gắng giải thích lời nói của mình, sau đó bật cười, “Là loại trò chơi như vậy.”

Dư Chu Chu giống như hiểu, lại như không hiểu cái gì.

“Đến trường học không ai biết em, cho mình một bắt đầu mới, không có ai ở cạnh làm phiền, em có thể chạy trốn nhanh hơn. Dùng ba năm để thành một nữ hiệp nhỏ.”

Dư Chu Chu cảm giác được có một cánh cửa mở ra trước mắt mình, thấy được một thế giới mới. Tháng ngày còn dài như thế, cơn giận và hận thù cũng có thể dùng cách này để điều chỉnh.

Hơn nữa, anh còn biết cô là nữ hiệp.

Dư Chu Chu mỉm cười, đã lâu rồi cô mới vui như vậy, cô có thể thấy được ánh trăng cong cong trên mặt mình thông qua đôi mắt của Trần Án.

“Vâng.” Dư Chu Chu gật đầu, “Em nhất định sẽ qua cửa trò chơi này!” Nghĩ một lát còn nói, “Em sẽ đậu trường Chấn Hoa của anh!”

Cuối cùng, cô còn nhỏ giọng kêu, “... Thi Chấn Hoa... có môn toán không?”

Trần Án xoa đầu cô cười, Dư Chu Chu ngại ngùng sờ mũi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi, “Nhưng nếu như dưới vách núi không có hang động và bí tịch thì sao? Lỡ té chết thì phải làm sao?”

Trần Án duỗi ngón út ra, ngoắc ngoắc tay với cô, “Chu Chu, anh là bí tịch của em nè!”

Ừm, Dư Chu Chu mỉm cười, em tin tưởng anh.

Page 12: Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 246

Bên ngoài cửa nhà bà ngoại, Dư Chu Chu vẫy tay tạm biệt Trần Án, đột nhiên anh gọi cô lại.

“Chu Chu, cái này định đưa em từ sớm, nhưng lần nào cũng quên mất, anh cũng bảo sẽ có cơ hội. Bây giờ mới nhớ ra.”

Dư Chu Chu cầm một phong thư dày, cúi đầu mở ra. Cô bé trong hình đứng một mình trên sân khấu, ôm cái cúp lớn, trên mặt còn

nở nụ cười xán lạn. Dư Chu Chu gần như quên mất nụ cười đó của mình. “Lần thi kể chuyện của em, vốn định chụp Khiết Khiết, nhưng sau đó con bé

không đạt giải, còn khóc trên sân khấu nên anh không chụp lại, cả cuộn phim đều chụp em hết. Sau khi rửa ảnh, vốn định mang cho em nhưng luôn quên. Có thể là anh thấy bức ảnh đáng yêu quá mức nên muốn giữ thêm vài ngày.”

Con mắt Dư Chu Chu ươn ướt, cô dùng tay vuốt nhẹ cô bé trong ảnh. “Chu Chu, sau này phải cười như vậy nhé!” Trần Án cúi người nhìn cô,

“Nhất định phải cười tươi như vậy mới đẹp.” Dư Chu Chu nhét bức ảnh vào phong thư, sau đó nhét vào tay Trần Án. “Anh giữ đi, nếu anh thích thì giữ lại.” Trần Án kinh ngạc, “Em không cần à? Nụ cười trong ảnh rất đẹp.” Dư Chu Chu lắc đầu, ngẩng đầu, nở một nụ cười còn tươi hơn trong ảnh,

dưới ánh chiều tà dịu dàng, gương mặt của cô trông còn xinh đẹp hơn nhiều. “Anh giữ làm kỷ niệm đi.” Cô nói, “Còn em... Anh xem, em soi gương là

được rồi.”

Chương 49 Cậu Ấy Khác Với Người Khác

“Viết giống như người khác là vì cậu ấy khác người khác.”

Dư Chu Chu thay đổi, cô giống như hàng cây xanh nở rộ sau một đêm mưa xuân vậy, sáng sớm rời khỏi nhà, cô dùng đôi mắt mong chờ nhìn bầu trời xanh lam.

Cô càng ngày càng thích cười nhưng lại ít nói chuyện, giống như đang đợi một bí mật động trời nào đó vậy.

Một cảm giác rục rịch gấp gáp không muốn đợi, xen lẫn vào là sự vui sướng, sự vui vẻ tỏa từ trong ra ngoài, nhưng đây không phải là kiểu tản ra sự vui sướng một cách mãnh liệt mà trở nên hướng nội hơn, trầm tĩnh hơn, cứ như sự vui buồn của các bạn cùng trang lứa chỉ là trò trẻ con, Dư Chu Chu đã mở ra

Page 13: Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 247

cánh cửa vào một thế giới khác trong vô thức, một thế giới thành thục và thần bí hơn.

Không còn giống một cô bé nữa, mà đã trở thành một thiếu nữ rồi.

Cô vẫn chuẩn bị thi thăng cấp cello vào mùa hè hằng năm như trước, lần này cô sẽ thi cấp mười, nó như một dấu chấm tròn vậy, giống như là một lời tạm biệt với người kia và thế giới đó. Cô cũng có thể cảm nhận được sự khinh thường của cô Vu khi không đăng ký tham gia lớp đội tuyển - Thiện Khiết Khiết không kìm được mà hỏi thầm cô, “Chu Chu, cậu sao thế?”

Dư Chu Chu mở túi bút ra, đẩy quyển truyện Thám tử lừng danh Conan mới thuê vào hộc bàn, nghiêng đầu cười, “Không sao hết.”

“Tớ cảm thấy cậu có chút lạ.” Thiện Khiết Khiết nhỏ giọng lẩm bẩm, nhìn Dư Chu Chu không tính giải thích thì mới nói ra ý đồ chân chính.

“Sao quan hệ của cậu và Chiêm Yến Phi tốt như vậy?”

“Cậu ghét cậu ấy à?” “Không!” Thiện Khiết Khiết phát hiện Dư Chu Chu ngày càng hiểu trò đánh

trống lảng, càng ngày càng giống ông anh họ kia của mình, cô cười, “Sao tớ có thể ghét cậu ấy chứ? Tớ chỉ là... Cậu tự nghĩ đi, rõ ràng cậu không để ý tớ mà!”

Giọng nói của Thiện Khiết Khiết ngày càng nhỏ, Dư Chu Chu cười rộ lên, kéo tay cô nói, “Tớ không để ý cậu khi nào?”

“Hôm qua mọi người bảo đi nhà sách mua sổ lưu bút, nhưng cậu không đi với chúng tớ.”

“À...” Dư Chu Chu xoa gáy, cười bảo, “Tại tớ không mua sổ lưu bút nên không đi.”

“Không lẽ cậu mua rồi à?” Thiện Khiết Khiết kinh ngạc vô cùng, “Cậu không nói cho tớ!”

Dư Chu Chu lắc đầu, “Tớ không mua, cũng không định mua.” “Cậu không viết lưu bút à?” Thiện Khiết Khiết cảm thấy mình gặp phải quái

vật rồi. Đầu hạ năm nay, tất cả bạn học bắt đầu truyền sổ lưu bút cho nhau, các bạn

nữ vì không muốn trùng dáng sổ mà lựa chọn sổ rất khổ sở, quyển lớn quyển nhỏ, quyển màu hồng quyển màu xanh, quyển hình phong cảnh quyển hình hoạt hình, quyển tách rời từng trang quyển thì kẹp chặt lại, nội dung thì đầy đủ vô cùng, viết rất nhiều thứ, nào là chòm sao, nhóm máu, câu trích dẫn, thần tượng, đồ ăn yêu thích,...

Sổ lưu bút càng nhiều trang được viết cũng thể hiện nhân duyên trong sáu năm học tiểu học, tất cả mọi người rất coi trọng điều này, trong tay Dư Chu Chu có cả đống giấy rời, trên góc phải tờ giấy còn ghi tên chủ nhân bằng bút chì. Cô

Page 14: Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 248

bắt đầu viết tên mình, nick name, chòm sao, ngày tháng năm sinh... lên từng tờ một. Sau đó mới viết vài câu nghiêm túc đầy khách sáo, “Chúc cậu tương lai sáng lạn, đạt được điều cậu muốn, mọi chuyện đều thuận lợi, vạn sự như ý.”

Tất cả mọi người đều cố gắng viết những lời nhắn đầy cá tính, quan trọng là có không ít một số bạn nữ có chút tình cảm ám muội với các bạn nam, muốn viết vào sổ nhưng lại lo lắng người sau viết đọc được - cho nên rất là buồn rầu. Còn cả việc đậu vào trường phụ thuộc các trường đại học hay là học trong tám trường kia đã trở thành tảng đá lớn trong lòng các cô cậu bé, nhưng lại không thể nói thêm cái gì, chỉ có thể nói một câu “Chúng ta luôn là bạn tốt” mà thôi.

Dư Chu Chu luôn viết những câu này, chỉ có sổ của ba người bạn tốt là Thiện Khiết Khiết, Lý Hiểu Trí và Chiêm Yến Phi là viết thêm mấy câu về kỷ niệm của bọn họ.

Không ai biết rằng cô chỉ không muốn để lại bất kỳ dấu vết gì. Cuộc sống của Dư Chu Chu đã trải qua rất nhiều cuộc chia ly, cô càng hiểu rõ cái câu ‘luôn là bạn tốt’ mong manh đến mức nào - bọn họ không thể đấu lại với thời gian được, thậm chí còn không thể chống đối được việc quên lãng mọi chuyện. Con đường trưởng thành luôn có rất nhiều thứ mới lạ, nhiều người bạn mới thú vị, tâm linh của chúng ta lại rất nhỏ, không thể chứa quá nhiều thứ cho nên vừa đi tới cũng vừa vứt bỏ.

Cho đến thứ ba giữa tháng sáu, Lâm Dương mới chặn đường cô lại.

Đội cổ vũ và đội trống phải tham gia đại hội ăn mừng của đoàn thanh niên cho nên phải tập huấn vào buổi chiều, bởi vậy cả trường được nghỉ chiều hôm đó. Dư Chu Chu mang cặp đi ngang qua sân trường, nhìn những bạn nhỏ mặc bộ đồ xanh lục của đội trống và đội cổ vũ đang xếp hàng dưới mặt trời, lại nhìn lên lớp học trống vắng kia, đột nhiên cảm thấy có chút buồn phiền.

Cuộc đời giống như một con quay, vòng tới vòng lui, liên tục sinh sôi không ngừng nghỉ.

Cô vừa cảm thán xong thì thấy Lâm Dương đang mang cặp, đứng dựa tường trừng mắt nhìn cô.

“Có chuyện gì à?” Lâm Dương cầm một tờ giấy màu xanh nhạt từ sau lưng đưa ra, “Cậu còn

hỏi à? Cậu xem cậu viết cái quái gì cho tớ này!” “Lâm Dương, chúc cậu tương lai sáng lạn, lúc nào cũng vui vẻ, mọi chuyện

thuận lợi.” Dư Chu Chu nhìn mấy lần, “Là sao?” không viết sai chữ nào mà. “Sao cậu có thể... sao cậu có thể...” Cậu luống cuống, không biết nên nói gì. Cậu nhờ Chiêm Yến Phi đưa sổ lưu bút cho Dư Chu Chu, mong đợi rất lâu,

hôm nay mới cầm lại, ai ngờ lại nhận được một câu không chút phá cách này.

Page 15: Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 249

Quan trọng hơn là, cậu biết Dư Chu Chu đều viết một câu y chang như vậy trên sổ lưu bút của các bạn học khác.

Sao có thể viết cho tớ giống như viết cho bọn họ chứ? Lâm Dương cảm thấy rất oan ức, nhưng cậu chỉ cầm tờ giấy run rẩy giữa trời, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói, “Cậu viết cho tớ giống như người khác, thậm chí... thậm chí... còn thiếu một câu!”

Lúc này Dư Chu Chu mới phát hiện, cô viết thiếu câu ‘vạn sự như ý’. “Xin lỗi, bây giờ tớ viết thêm cho cậu.” Lâm Dương gần như bị cô chọc giận, “Điểm chính không ở đây! Cậu viết lại

hết cho tớ!” “Viết lại?” Dư Chu Chu cúi đầu nhìn tờ giấy kia. Sổ lưu bút của Lâm Dương

rất lớn, vì để cô viết lời nhắn nên chừa không ít khoảng trống, để viết hết đống giấy này chỉ trong vòng mấy câu kia, cô đã cố ý viết chữ lớn hơn mức bình thường rất nhiều, cho nên giờ không có cách gì để chỉnh sửa.

“Tớ cho cậu một tờ mới, cậu viết lại lần nữa cho tớ!” Lâm Dương mở cặp tìm kiếm, móc đủ các ngăn nhưng không tìm được.

“Ngày mai đưa tớ cũng được.” Dư Chu Chu đưa tay che ánh mặt trời chói chang trên đầu.

“Không được, cậu nhất định sẽ kéo dài cho coi, một tờ giấy mười hai chữ cậu viết tận hai tuần, đợi ngày mai đưa cậu á? Không chừng tới tốt nghiệp còn chưa viết xong.”

Dư Chu Chu đành buông tay, “Thế cậu muốn sao giờ?” Lâm Dương đứng tại chỗ nghĩ nghĩ một hồi, sau đó đỏ mặt, ấp úng nửa ngày

mới mở miệng bảo, “... Cậu tới nhà tớ đi.” Ba mẹ đi làm nên họ sẽ không biết. Để cô ấy viết trong nhà mình, nếu viết

không hay thì viết lại, Lâm Dương càng nghĩ càng thấy rất hợp, thậm chí còn muốn chạy vào phòng giáo viên để mượn thước dự phòng của thầy Trương cơ.

“Tớ không đi.” Dư Chu Chu lắc đầu. Thật ra cô cố ý viết lời nhắn cho Lâm Dương giống như các bạn học khác.

Lúc nhận quyển sổ lưu bút màu xanh dương có hình con cáo nhỏ này, cô đã bối rối mấy ngày liền mới quyết định viết như vậy.

Viết giống như người khác là vì cậu ấy khác với người khác. Dư Chu Chu không biết mình sợ hãi cái gì, sợ đến mức quên viết câu cuối

cùng. Không đi không được! Lâm Dương bị thái độ của cô chọc giận, hoặc là nói,

bởi vì cậu quá chờ mong nên khi nhận được tờ giấy, cảm nhận như mình bị một chậu nước đá đổ lên đầu vậy, cậu thật sự rất tức giận, tức đến mức quên cả việc

Page 16: Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 250

sợ ba mẹ mình. Cậu trực tiếp cầm tay Dư Chu Chu, kéo cô đi ra ngoài cổng trường.

“Cậu muốn làm gì?” Dư Chu Chu cố gắng rút tay ra, nhưng thấy dù cố đến mức nào, kể cả khi cổ tay đỏ bừng rồi nhưng vẫn không thể rút được. Cô không hề biết Lâm Dương lại mạnh đến thế.

Sau khi Lâm Dương chạy ra khỏi trường, cơn giận cũng giảm xuống, trong lòng đột nhiên có chút khác thường.

Cậu buông lỏng sức trên tay từng chút một, không dám quay đầu nhìn vẻ mặt của cô bạn đằng sau lưng mình, lúc này, dù cậu vẫn cầm tay cô nhưng cô không giãy dụa nữa, im lặng đi theo cậu về nhà.

Bọn họ duy trì tư thế kỳ quái như vậy, một trước một sau, cánh tay lắc lắc, đầu cúi thấp, bước chân vội vã, lòng bàn tay nóng bừng.

Cảnh vật xung quanh trở nên nhạt dần, sau đó chẳng còn có ý nghĩa gì, yết hầu Lâm Dương có chút lạnh, cánh tay cũng có chút đau nhức, cô bạn sau lưng trở thành gánh nặng ngọt ngào, cậu muốn buông tay để đỡ mỏi một chút nhưng lại không nỡ, cưỡi hổ khó xuống, bước chân đằng sau trở nên vội vàng một chút, trái tim Lâm Dương nhảy lên một nhịp, nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Dư Chu Chu đã đi tới cạnh cậu.

Hơn nữa, cô vẫn không buông tay cậu ra.

Bước chân của Lâm Dương hỗn loạn, cứ như đang mơ, nhưng lại không biết giấc mơ này bắt đầu khi nào, không biết nó kéo dài vĩnh viễn hay sẽ kết thúc sớm.

“Chu Chu?”

“Hả?”

“Không có gì.”

Lâm Dương cúi đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng có chút ngọt ngào khó tả.

Chương 50 Vạn Sự Thắng Ý

“Tạm biệt, tiểu học.”

Dư Chu Chu đổi giày đi vào phòng khách. Nhà Lâm Dương vẫn như trước, mặc dù có chút thay đổi nhưng không quá nhiều, mà thật ra cô cũng không nhớ rõ cho lắm.

Page 17: Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 251

Ký ức lúc nhỏ mang theo tính chất lựa chọn, cô có thể nhớ đến vẻ mặt khó chịu của Lâm Dương lúc ở nhà trẻ, cả hình ảnh cậu bị hộp cơm đập lên người, nhưng lại không thể nhớ tường nhà cậu ấy năm đó màu gì.

“Cậu ăn hoa quả không? Tớ đi rót cho cậu một ly nước trái cây nhé! Cậu uống nước đào hay là nước mơ? Đúng rồi, có chocolate và phô mai, cậu đợi tớ một lát, tớ đi lấy cho cậu!”

Lâm Dương ném chuyện cây thước ra sau lưng, bây giờ cậu bắt đầu chìm vào trong sự nghiệp nuôi heo.

Khi cậu bưng mâm nhỏ đi lên phòng mình thì thấy Dư Chu Chu đang nghiêng người về phía trước, tập trung tinh thần nhìn giá sách của cậu, ánh mắt của cô đảo qua những gáy sách.

Cái eo nhỏ và thân hình đang phát dục lộ rõ, hôm nay Dư Chu Chu không cột tóc đuôi ngựa rồi thắt bím mà để kiểu tóc công chúa, cô dùng kẹp màu xanh nhạt để cố định một phần tóc ở sau gáy, còn lại thì để nó rối tung trên vai, mái tóc chảy xuống giống như tấm lụa mỗi khi cô đung đưa cái đầu. Ánh mắt Lâm Dương chuyển động theo sợi tóc của cô, trong lúc lơ đãng đã ngừng trên đôi vai gầy gò của cô, do đồng phục màu trắng ngày hè hơi mỏng nên cậu có thể thấy được dây nịt ngực màu lam nhạt ở trên vai cô.

“Lâm Dương?” Tiếng gọi này dọa Lâm Dương suýt nữa sặc nước miếng, Dư Chu Chu cầm

lấy cái mâm từ Lâm Dương đang ho sằng sặc, xoay người hỏi cậu, “Cậu không sao chứ?”

“Không sao!” Lâm Dương vội vàng cúi đầu, lật tìm trong hộc tủ dưới bàn, sau đó cầm một bao đựng giấy bằng nilon màu xanh nhạt ra, lấy một tờ giấy từ bên trong đó đưa cho Dư Chu Chu, “Đây, của cậu, viết lại đi.”

Dư Chu Chu cầm tờ giấy đó, nhanh chóng điền thông tin cá nhân của mình lên, sau đó đờ người nhìn khoảng trống trên giấy.

“Viết cho hay vào, viết dở là tớ bắt cậu viết lại đấy. Tớ có nhiều giấy lắm.” “Tớ không biết viết gì.” Lâm Dương tức giận, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” “Có thể cho tớ đọc các bạn học khác viết thế nào không?” Lâm Dương ngẩn người một lát, sau đó đưa mấy tờ giấy kín chữ cho Dư Chu

Chu, rồi ngồi xuống cạnh cô, vui vẻ nhìn cô dùng ngón tay thon dài và trắng như tuyết lật từng tờ giấy một - Trong đó đều là thành quả đáng để cậu kiêu ngạo vô cùng.

Mỗi người đều viết cho cậu rất dài, đánh giá rất cao, rất nhiều lời chúc tốt đẹp, không qua loa chút nào - Đương nhiên không tính cô nàng Dư Chu Chu này.

Page 18: Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 252

Tương lai sáng lạn, đạt được mọi thứ mong muốn. Trời ạ, cũng chỉ có mỗi cô nàng này mới nghĩ ra được.

Dư Chu Chu nhìn tờ giấy của Lăng Tường Xuyến, không hề có một lời khen hay chúc gì hết, tất cả chỉ ngập tràn những hồi ức nhỏ vụn vặt, sự thân mật thể hiện rõ qua từng con chữ một cách rõ ràng. Đây là sự tự tin trời sinh, giống như trước giờ chưa từng nghi ngờ bọn họ sẽ tách ra, cô bạn kia tin tưởng họ luôn ở cạnh nhau không rời xa.

Sự thân thiết tự nhiên như vậy cũng giống như của tờ giấy của Tưởng Xuyên, hoàn toàn không có những lời khen hay đánh giá nào, thậm chí ở cuối tờ giấy còn viết thêm một câu, “Lâm Dương, cậu đi ăn ớt đi! Nhớ ăn lúc nóng nhé!”

Sau đó cô thấy của Dư Đình Đình.

Những lời khen tặng đầy quy củ, chữ viết xinh đẹp nắn nót, nhìn qua thì chẳng có gì đặc biệt cả.

Nhưng câu nói cuối cùng, vẫn giống như trước kia.

“Cậu luôn là đại đội trưởng ưu tú nhất trong lòng tớ.”

Chỉ là lần này, thiếu một câu “Sinh nhật vui vẻ”. Dư Chu Chu nghiêng đầu nhìn Lâm Dương, cậu đang đọc rất vui vẻ, giống như quên mất quả táo pha lê không rõ người gửi kia.

Dư Chu Chu đặt đống giấy xuống, “Được rồi, tớ viết cho cậu.”

Lâm Dương hưng phấn vô cùng, cậu đặt giấy lên bàn, sau đó còn xun xoe đưa cây viết màu xanh cho Chu Chu.

Không ngờ Dư Chu Chu không có ý kể lể, cô vung bút lên, viết bốn chữ.

“Vạn sự thắng ý.”

Lâm Dương gần như hộc máu, “Cậu làm gì thế? Tớ bảo cậu viết lại chứ không có bảo cậu viết thêm vào.”

Dư Chu Chu lắc đầu, “Cậu nhìn cẩn thận đi, bốn chữ này khác nhé!”

Vạn sự thắng ý, không phải vạn sự như ý.

“Mọi chuyện đã như ý cậu rồi, chuyện gì cũng đúng như ý cậu, tớ không chúc cậu điều đó nữa. Bốn chữ này là bà ngoại nói cho tớ biết đó, tớ luôn cảm thấy đây là lời chúc phúc tốt nhất, tớ tặng cho cậu.”

Dư Chu Chu vô cùng chăm chú, Lâm Dương không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của cô, chỉ nhìn đôi dép màu xám nhạt dưới chân, buồn bực hỏi, “Nghĩa là gì đấy?”

“Ý của vạn sự thắng ý là tất cả mọi thứ còn tốt hơn cả những gì cậu nghĩ.”

Page 19: Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 253

Cô giơ tay phải lên, dùng ngón tay trỏ và tay cái ước lượng ‘một chút’ cho cậu, ánh mắt Lâm Dương nhìn vào khe hở của hai ngón tay, nhìn vào đôi mắt ngập tràn ý cười của Dư Chu Chu.

Cậu cúi đầu, rút tờ giấy trong tay cô ra, khó chịu nói, “Haiz, được rồi, cứ thế đi.”

Sau khi nói xong, Lâm Dương cảm thấy hối hận vô cùng. Dư Chu Chu hoàn thành nhiệm vụ có nghĩa là được về rồi, cậu không nỡ nhưng lại không có lý do nào để giữ cô lại.

Nhưng hôm nay Dư Chu Chu lại rất phối hợp, không đối nghịch với cậu, cũng không... cũng không bắt nạt cậu.

“Trong nhà cậu có đủ hết các tập phim hoạt hình Disney à?” “Ừ, khi bé tớ có xem.” Lâm Dương lấy mấy cái đĩa trên tủ xuống, “Cậu

muốn xem không?”

“Có, tớ chưa xem bao giờ.” Dư Chu Chu tiện tay lấy một cái đĩa ra, “Xem ‘Công chúa Bạch Tuyết’ đi!”

Rất dở.

Lâm Dương nuốt câu đánh giá này vào bụng, cười hì hì mở tivi. Sau khi màn hình chiếu phim, cậu cầm một quả táo lên miệng cắn, sau đó lại đưa cho Dư Chu Chu một quả.

Dư Chu Chu im lặng xem phim, lúc Lâm Dương gần như ngủ thiếp đi thì cô nói, “Công chúa Bạch Tuyết không phải như thế này.”

“Cậu gặp rồi à?” “Cậu không hiểu đâu.” Cô lắc đầu một cái, “Không xem nữa, chán lắm.” Lâm Dương tắt TV, nhìn Dư Chu Chu bất lực, cô ngồi trên ghế salon nhà

cậu nghĩ gì đó, nhưng cậu không biết, có điều dáng vẻ của cô có chút ưu thương.

“Lâm Dương, cậu thích phim hoạt hình nào nhất?” Cậu bị vấn đề này làm bất ngờ, nghĩ một hồi mới trả lời, “Cô bé lọ lem...

Còn cậu thì sao?” Dư Chu Chu nở nụ cười, “Tớ thích Chim sơn ca, là một câu chuyện kể về

một vị vua và chim sơn ca của Andersen.” “Tớ chưa từng xem.” Lâm Dương cảm thấy tò mò với mọi thứ của Dư Chu

Chu, “Cậu kể tớ nghe một chút.” “Lần sau đi.” Dư Chu Chu nói xong thì ngẩn người một lát, sau đó bối rối

nghiêng đầu nhìn bàn học của Lâm Dương, “Ơ, cậu có máy tính bàn à?” “Ừ.” Lâm Dương gật đầu, “Máy tính trường tụi mình tệ quá mà!”

Page 20: Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 254

Nhưng Dư Chu Chu không quan tâm máy tính tệ thế nào, Lâm Dương cảm thấy cô có chút mất tập trung, không biết đang lo lắng cái gì. Ánh mắt của cô dừng trên giá sách của cậu lần nữa, sau đó nhìn nó ngơ ngác.

Lâm Dương cũng ngẩng đầu lên, cậu thấy một cái hộp băng màu vàng được đặt tầng cao nhất. Cậu đã từng để nó trên ghế nhiều lần, nhưng chưa từng chơi nó lần nào.

“Chu Chu, tại sao trước kia cậu không chơi với tớ?” Cậu biết vấn đề này rất ngây thơ, nhưng cậu rất muốn biết.

“Không tại sao hết.” Dư Chu Chu lắc đầu, đột nhiên cười, “Lâm Dương, chúng ta chơi game đi! Chơi cái này!”

Băng trò chơi đáng thương, nhiều năm qua chẳng ai chơi cậu cả, kể cả anh Kiều cũng ở trong số đó.

Lại là Hồn Đấu La, lại ở cửa thứ ba, Dư Chu Chu gần như không tiến bộ chút nào, nhưng cô không nôn nóng, vui vẻ làm liên lụy Lâm Dương, mà Lâm Dương cũng chẳng nói gì, chỉ ở cạnh đánh yểm trợ cho cô, chờ đợi cô chạy theo mình.

Một trò chơi đơn giản nhưng lại chơi rất lâu. Lúc chơi ‘Đại tác chiến của Sóc’, Dư Chu Chu thao túng con sóc của mình

đánh lén Lâm Dương, ném cậu sang cho con Rắn Hổ Mang. Lâm Dương không nhịn được, hô to, “Cậu có thể đừng bắt nạt tớ được không hả?”

Dư Chu Chu lườm cậu một cái, “Cậu tình nguyện còn gì! Ai bảo cậu không tránh ra chứ?”

Lâm Dương nghẹn lời. Đúng thế, cậu tình nguyện, trước giờ cậu không bao giờ tránh ra cả, kể cả trong game hay ngoài đời.

Cậu cúi đầu, dùng tay phải đỡ cằm, nhìn màn hình cười nhẹ. “Đúng vậy, tớ tình nguyện.” Dư Chu Chu đi về nhà dưới ánh chiều tà. Xoay người lại vẫn có thể thấy

được sân thượng nhà Lâm Dương, cậu đứng trên đó vẫy tay với cô, cô có thể tưởng tượng được hình ảnh cậu cười ngây ngốc.

Cô cúi đầu, mũi cay cay, bước nhanh không quay đầu lại. Lễ tốt nghiệp dài dòng cuối cùng cũng chịu kết thúc, dù thế nào, Chiêm Yến

Phi và Dư Chu Chu cũng là nhân vật nổi tiếng của khóa này, các cô và Lâm Dương, Lăng Tường Xuyến, Tưởng Xuyên vẫn xuất hiện trên sân khấu, đọc thơ hoặc đọc bài diễn văn thay cho các học sinh, mỗi người đều có công việc của mình, cuối cùng là một tuồng kịch.

“Vì vậy cậu phải đi học ở Thành Tây à?” “Ừ, trung học 35. Chu Chu, cậu tính học trường nào?”

Page 21: Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 255

Dư Chu Chu lắc đầu đầy thần bí, “Không nói cho cậu, nhưng sau này tớ sẽ viết thư cho cậu.”

Trong đôi mắt Chiêm Yến Phi còn vương vài giọt nước rưng rưng, “Chu Chu, cậu là cô bé tốt nhất tớ từng gặp.”

Dư Chu Chu mỉm cười, “Cậu luôn là Tiểu Yến Tử trong lòng tớ.” Cũng may, không ai trong các cô nói, chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt. Dư Chu Chu nhìn đám học sinh và phụ huynh đang vây quanh cô Vu ở đằng

xa, cô đứng ngoài nhìn rất lâu. Cô Vu luôn muốn gặp mẹ mấy lần, nhưng mẹ luôn cười lạnh bảo, “Lòng

tham không đáy”. Mấy tháng trước, mẹ để dành thời gian để nói chuyện học hành với Dư Chu Chu một cách nghiêm túc rất lâu.

“Cô giáo của các con có thể giúp được gì? Cô ta chỉ muốn thừa dịp cuối này mà thu chút quà thôi. Việc đi học trường thuộc đại học để đó cho mẹ, con cứ yên tâm.”

“Cái gì?” Dư Chu Chu kinh ngạc vô cùng, “Con có thể đi học trường thuộc đại học ạ?”

“Sao không được?” Mẹ nhìn cô khó hiểu, “Trường trung học thuộc đại học cũng nhận học sinh mà, dựa vào quan hệ lại đóng thêm hai mươi ngàn xây trường là được, còn có thể giúp con vào lớp tốt nhất, có gì khó chứ? Trước giờ mẹ bận quá, mai mẹ sẽ chạy trường cho con.”

Những chuyện trước kia cô cho là rất khó khăn, bây giờ chỉ cần dùng tiền và quan hệ là giải quyết được. Lúc đó cô còn tưởng mình rơi vào tuyệt cảnh cơ.

Trên mặt Dư Chu Chu hiện vẻ vui vẻ. Sau đó nhanh chóng biến mất. “Nhưng mà, mẹ ơi, con không muốn học trường trung học thuộc đại học.”

Cô nói từng chữ một. Không ai có thể ép được cô. Nữ hiệp Dư Chu Chu tình nguyện nhảy từ trên vách núi xuống. Vì một thế giới mới xa lạ và xinh đẹp. Khi mọi người tản đi, cô mới lấy hết dũng khí đi về phía cô Vu, cô Vu đang

thu dọn đồ đạc ngẩng đầu nhìn cô. Cô Vu không nói lời khen tặng nào cả, chỉ nhíu mày nói lại chuyện học lần nữa.

“Dư Chu Chu à, em rốt cuộc nghĩ thế nào hả? Cô chưa từng thấy học sinh nào như em, hồ sơ của em đưa tới...”

“Cô Vu.” Dư Chu Chu lần đầu cắt ngang lời của cô giáo. “Cô Vu, thật ra cô có thể làm một cô giáo tốt.”

Page 22: Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 256

Cô Vu ngẩn người, nhìn Dư Chu Chu khó hiểu. “Nhưng cô không muốn.” Cuối cùng Dư Chu Chu cũng nói hết những lời mà cô nghĩ trong lòng, sau

đó xoay người rời đi. Lâm Dương cuối cùng cũng thoát khỏi đám phụ huynh, cậu chạy vội ra cửa

lớn thì thấy Dư Chu Chu đeo cặp đi về. “Chu Chu!” Cậu lớn tiếng quát lên, hoàn toàn không kiêng dè chút nào - Bởi

vì ba mẹ đã đi công tác rồi. Dư Chu Chu quay đầu, cậu vui vẻ kéo cặp cô lại, hỏi, “Chu Chu, cùng về

nhà nhé!” “Hôm nay tớ có việc.” Dư Chu Chu cúi đầu, không nhìn cậu. Lâm Dương thở dài thất vọng, “Vậy à? Thế sau này chỉ có khi vào năm học

mới gặp được nhau, tại hè tớ sẽ đi châu Âu chơi với ba mẹ, ba tớ đi công tác, mang theo tớ và mẹ đi du lịch. Có thể sẽ nghỉ một thời gian, kỳ nghỉ thì không thể gặp mặt. Chẳng qua, lúc khai giảng thì có thể gặp á, tớ sẽ mua quà cho cậu, tớ đi rất nhiều nước đó nhá.”

Dư Chu Chu cười gượng, “Ha, chơi vui vẻ, đi an toàn.” Lâm Dương không chú ý tới sự khác thường của cô, còn tự nói một mình. “Cậu nói xem, lúc đó chúng ta có học chung lớp được không?” Dư Chu Chu ngẩng đầu, trong đáy mắt có chút cảm xúc cậu không hiểu. Cô

mím môi, giống như muốn nói gì, nhưng cuối cùng chỉ cong thành một nụ cười. “Ừ, có thể đó, không chắc nữa... Có khi có thể học cùng lớp đó.” Đến lúc đó gặp. Lâm Dương vuốt cổ, đột nhiên cảm thấy đau gáy, cậu nhớ lại lần đầu gặp ở

cổng trường với hộp cơm của cô. Ngày mùng 1 tháng 9, bầu trời rất âm u. Cậu chăm chú đọc hết danh sách chia lớp trên bảng thông báo. Không hề có tên Dư Chu Chu. Cậu gạt tớ. Lâm Dương nhìn chằm chằm tờ giấy trên bảng thông báo, giống

như muốn tạo một lỗ hổng trên đó vậy. Cô luôn lừa cậu. Tứ hoàng phi năm đó từng nói với hoàng đế rằng, ngày mai tớ sẽ đến. Nhưng cô không tới. Lâm Dương năm 13 tuổi đã là một chàng trai, cậu đứng dưới bức tường lớn

ngày mưa khóc lớn. Trong tay là hộp chocolate cậu cố ý mang từ Pháp về cho

Page 23: Fly Away “N - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/xinchaongayxuaay/xinchaongayxuaay10.pdf · còn chơi cầu trượt?” Trần Án xoa lỗ tai, như nhớ tới

Tác Giả: Bát Nguyệt Trường An XIN CHÀO, NGÀY XƯA ẤY

www.vuilen.com 257

cô đã bị cái nắng gắt làm tan chảy, sau đó bị nước mưa dội vào, trông rất thê thảm.

Dư Chu Chu không chỉ thất hẹn, mà còn bỏ rơi cậu một cách tàn nhẫn. Cô từng bảo, cậu đã vạn sự như ý, nên mới chúc cậu vạn sự thắng ý, nghĩa

là, mọi thứ sẽ tốt hơn cậu tưởng tượng một chút. Kẻ lừa gạt. Lâm Dương cắn răng. Cậu vạn sự như ý lúc nào chứ? Trong một góc nhỏ trên thế giới này, có một người chưa bao giờ để ý cậu.