Upload
fox-hoai-lam
View
220
Download
1
Embed Size (px)
DESCRIPTION
This book was written by a big fan of a famous Vietnamese singer - Hoai Lam. Hoai Lam is the inspiration to the author to write this book. Ở thời xưa việc đính ước, hẹn hò mối lương duyên cho con trẻ mai sau là chuyện rất thường tình, việc thực hiện của con cái cũng chính là tâm nguyện của bậc làm cha mẹ. Có những mối lương duyên do trời định, nhưng cũng có những mối lương duyên do người định. Hà Võ Lương Duyên Ký kể về mối lương duyên giữa hai gia đình họ Hà và họ Võ. Các bạn hãy cùng theo dõi câu chuyện để xem mối lương duyên này do nhân hay thiên định nhé.
Citation preview
THE 21ST SCENTURY FOX HOÀI LÂM
Võ Én
Lời Giới Thiệu
Ở thời xưa việc đính ước, hẹn hò mối lương duyên
cho con trẻ mai sau là chuyện rất thường tình, việc
thực hiện của con cái cũng chính là tâm nguyện của
bậc làm cha mẹ. Có những mối lương duyên do trời
định, nhưng cũng có những mối lương duyên do
người định. Vậy chúng ta cùng bước vào câu chuyện
để xem mối lương duyên này do nhân hay thiên nhé.
Võ Én
Tháng 4, 2015
Mục Lục
CHƯƠNG I: Nhất Ngôn Cửu Đỉnh ............................................ 1
CHƯƠNG II: Áo Mặc Sao Qua Khỏi Đầu ........................... 10
CHƯƠNG III: Lễ Nghi Chốn Cung Sâu ............................... 21
CHƯƠNG IV: H{ Nữ Hiệp ........................................................... 29
CHƯƠNG V: C|i Chạm Môi Đầu Tiên ................................. 38
CHƯƠNG VI: Những Bức Tranh Mơ Ước ....................... 48
CHƯƠNG VII: Chim Nhỏ Sổ Lồng ......................................... 57
CHƯƠNG VIII: Giọng Hát Phiên Bản .................................. 67
CHƯƠNG IX: Th|i Tử Xử Án ..................................................... 77
CHƯƠNG X: Lời Tỏ Tình Thầm Kín .................................... 87
CHƯƠNG XI: Ngăn C|ch .............................................................. 98
CHƯƠNG XII: Mở Màn Bí Mật .............................................. 107
CHƯƠNG I
Nhất Ngôn Cửu Đỉnh
Hữu duyên nghe giọng người xa lạ
Cảm tình như tợ gặp cố nhân
Thân phụ đôi bên cùng hẹn ước
Duyên này có vẹn bởi song thân?
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
2
ẠI ĐẤT NƯỚC DƯỚI SỰ THỐNG TRỊ CỦA
dòng tộc nhà họ Võ, dân sinh bình yên, đất
nước phồn thịnh, người người no ấm, muôn dân ca
ngợi vị vua tài đức Võ Linh.
Võ Linh sinh thời xuất thân nghèo khó, nhưng có
tài năng thiên bẩm, thông minh hơn người, trước sự
loạn lạc chinh chiến, người đã đứng lên chinh Đông
dẹp Bắc, thống nhất đất nước xây dựng triều đại
nhà họ Võ. Trong quá trình chinh chiến, không thể
không nhắc tới vị tướng luôn sát cánh bên ông là Hà
Cao, Hà Cao là một võ phu tài ba nếu luận về võ
công nói ông đứng hàng thứ hai, thì không ai dám
đứng hàng thứ nhất cả, ông vừa là một vị tướng
trung thành cũng là người bạn chí cốt tâm giao với
Võ Linh. Sau khi thống nhất đất nước, Hà Cao xin
phép lui về ở ẩn, vì muốn bình yên tránh thế sự
phân tranh. Võ Linh muốn ngăn giữ nhưng không
thể, ông bịn rịn không muốn xa người bạn thân
cũng như một vị tướng tài năng đã bao lần xông pha
trận mạc. Cuối cùng Võ Linh đồng ý để Hà Cao ra đi,
T
VÕ ÉN
3
nhưng với một điều kiện là phải kết thông gia hai
gia đình họ Võ và Hà. Võ Linh nói:
- Như huynh biết ta có người con trai quý tên gọi
Tuấn Lộc, hiện con trẻ đ~ được hai tuổi, còn huynh
cũng có cô con g|i mới hạ sinh, việc sinh tiểu nữ
khó nên phu nh}n đ~ qua đời, l{m cho người bạn
như ta có muốn chia buồn cũng chẳng được, muốn
giữ ch}n huynh cũng chẳng xong. Chúng ta sẽ định
ước cho đôi trẻ nên duyên để mong sau cuộc chia li
này còn có ngày tái ngộ.
Trước tâm ý của Võ Linh, Hà Cao không thể chối
từ, chập tay với Võ Linh thật mạnh, ánh mắt đầy vẻ
u buồn, nhưng vẫn không thiếu khí chất quyết đo|n
sắc bén của một võ sĩ thay cho lời ước hẹn “nhất
ngôn cửu đỉnh”.
Mười tám năm sau, dưới sự cai trị của Võ Linh
đất nước vô cùng phồn thịnh, các giá trị văn hóa,
những loại hình nghệ thuật giải trí được phát huy
đến đỉnh điểm. Tại đ}y, một loại hình nghệ thuật
mới bắt đầu xuất hiện đó l{ “ca nhạc”, những âm
điệu trầm bổng trữ tình quê hương, có lúc da diết,
có lúc sâu lắng đi v{o lòng người. Nói đến đ}y phải
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
4
nhắc đến tên một ca sĩ h{ng đầu đất nước đ~ l{m
bao trái tim tan chảy – Hoài Lâm. Đúng thật, cái tên
ấy đ~ khiến người già lẫn trẻ, cả các cô thiếu nữ say
mê chìm đắm trong lời ca điệu nhạc.
H{ Vũ nay đ~ tròn mười tám tuổi, chính là con
gái của H{ Cao đ~ lui về ở ẩn, sau khi cố gắng luyện
hết chiêu thức võ công của cha truyền cho thật
nhanh, nàng vội chạy lên mở chiếc m|y đĩa quen
thuộc lắng nghe b{i “Về đ}u m|i tóc người thương”,
đầu lắc lư nhẹ nhàng, miệng nhẩm nhẩm hát theo,
cặp mắt mơ m{ng thả hồn chìm đắm trong từng lời
h|t “hồn lỡ sa v{o đôi mắt em”. Thật vậy, vào bảy
năm trước trong một dịp tình cờ n{ng đến nhà
Thanh Thanh tỉ tỉ luyện kiếm, đang mải mê với các
chiêu thức trong vườn thì lắng nghe một giọng hát
ngọt lịm vang tới, tò mò tìm đến nơi ph|t ra tiếng
hát mới biết là tỉ ấy đang mở m|y ph|t đĩa b{i “Vụ
|n m~ ngưu” do ca sĩ Ho{i L}m trình b{y, n{ng mê
mẩn lắng nghe, lần n{y đến lần nữa, đến nỗi năn nỉ
Thanh Thanh tỉ tỉ tặng n{ng c|i đĩa mang về. Từ đó
về sau tiếng h|t Ho{i L}m chính l{ người bạn thân
luôn bên cạnh n{ng. Cũng vì mẫu thân mất sớm, dù
VÕ ÉN
5
nhận rất nhiều tình thương từ cha, nhưng vì cha l{
bậc võ phu, nên cảm giác trống vắng đôi khi không
thể tránh khỏi, nên giọng hát Hoài Lâm càng trở nên
như liều thuốc an thần, mang tiếng hát ru nàng vào
giấc ngủ, tất cả những bài hát của L}m n{ng đều
thuộc, cứ mỗi lần nghe nhạc Lâm con tim nàng thổn
thức v{ mơ ước có một ng{y được đến kinh thành
để có thể được một lần được ngắm chàng bằng
xương bằng thịt.
- Thanh Thanh: H{ Vũ, H{ Vũ….
Đang thả hồn vào dòng nhạc êm dịu thì Thanh
Thanh tỉ tỉ lay gọi. H{ Vũ vội ngước mắt lên:
- H{ Vũ: Thanh Thanh tỉ tỉ mới đến chơi ạ?
- Thanh Thanh: Đang thơ thẩn gì đó cô nương, ta
gọi mãi mà vẫn im ru h{. M{ nè…tèn ten….có đĩa
mới cho em nè, thích hôn???
- H{ Vũ: Á, b{i mới ra hả Thanh tỉ?
- Thanh Thanh: Như những phút ban đầu nhé,
rất l{ hot, đảm bảo l{ đêm nay em phải nghe hoài,
khỏi ngủ luôn.
- H{ Vũ: Đưa em, đưa em đi ạ….
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
6
- Thanh Thanh: Í đ}u có dễ vậy, theo quy củ, phải
ra sân cùng luyện với tỉ vài chiêu thức rồi nó mới
thuộc về em chứ….
TẠI KINH THÀNH
Kết thúc show diễn, sau tiếng vỗ tay vang trời
của hàng ngàn khán giả hâm mộ, chàng trai vội tẩy
trang, thay y phục trở về cung cấm. Vừa bước vào
cửa Võ Linh đ~ có mặt tự bao giờ.
- Võ Linh: Hôm nay con về trễ vậy?
- Chàng trai: Phụ ho{ng! Con…{ con…
- Võ Linh: Định ngụy biện với ta thế n{o đ}y?
- Chàng trai: Dạ không…..
- Võ Linh: Con ngồi xuống đi, hôm nay ta có việc
trọng đại nói với con.
Chàng trai có dung mạo thanh tú, dáng dấp lãng
tử đó chính l{ cậu bé hai tuổi ngày nào giờ đ~
trưởng thành, thái tử Tuấn Lộc. Chàng ngồi xuống,
cặp mắt long lên |nh như sao, chăm chú lắng nghe
lời Võ Linh căn dặn.
- Tuấn Lộc: Dạ, thưa phụ hoàng dạy chuyện.
VÕ ÉN
7
- Võ Linh: 1/7 này là sinh nhật lần thứ mấy của
con rồi?
- Tuấn lộc: Dạ, 20 thưa phụ hoàng.
- Võ Linh: Um… tho|ng chốc mà con trai của ta
đ~ trưởng thành rồi, có việc n{y ta chưa từng nói
với con, nó liên quan đến hôn nh}n đại sự sau này
của con.
- Tuấn Lộc: Hôn nh}n đại sự…
- Võ Linh: Lắng nghe ta nói hết, con đ~ từng nghe
ta nhắc đến H{ Cao, đó l{ một vị tướng tài giỏi luôn
s|t c|nh cùng ta, cũng l{ hảo bằng hữu của ta, nay
đ~ lui về ở ẩn, ta với người có hẹn ước kết nghĩa
thông gia, đợi hai con trẻ lớn khôn cũng chính l{
ngày hội tụ. Ta nhận thấy, nay đ~ đến thời điểm
thích hợp, đến 1/7 n{y, ng{y con tròn hai mươi
cũng chính l{ lễ cưới của con cùng tiểu nữ nhà họ
Hà.
- Tuấn Lộc: Thưa phụ hoàng, tình bằng hữu giữa
phụ hoàng và Hà Thúc con vô cùng kính phục,
nhưng lấy đó l{m cớ để ép duyên con trẻ, con e là
không hợp đạo lẽ.
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
8
- Võ Linh: Ta không phân trần nhiều với con, ý ta
đ~ quyết, nên phải chấp thuận đó l{ đạo hiếu, với lại
ta cho con biết thêm một chuyện, không gì có thể
qua mắt được ta, tính con từ trước giờ ta hiểu rất rõ
ngoài giờ luyện võ, học văn thơ, con còn yêu thích
ca hát, và việc con thường xuyên trốn ra khỏi cung
giả thường dân hát hò từ năm 13 tuổi đến giờ, ta
đều biết cả, nhưng không một lời trị tội, để cho con
thỏa sức dạo chơi, nhưng nay con đ~ trưởng thành,
đ~ đến lúc để ta định đoạt, nếu con còn muốn tiếp
tục l{m thường dân nổi tiếng trong lòng công chúng
thì tốt nhất nên thuận ý.
Nét mặt Võ Linh thật nghiêm nghị, giọng nói ấm
|p, nhưng không thiếu phần uy nghiêm sắt thép.
Hóa ra, việc Tuấn Lộc thường xuyên trốn ra ngoài
tham gia các buổi biểu diễn Võ Linh đều biết, chỉ là
để yên cho con trẻ thỏa sức thử thách với niềm đam
mê. Tuấn Lộc đang hoang mang việc kết hôn, một
việc động trời ch{ng chưa từng nghĩ tới, cả dung
mạo người con gái ấy thế n{o ch{ng còn chưa hình
dung được, nói chi đến chuyện cảm tình mến
thương, c{ng hoang mang hơn việc bí mật cất giấu
của mình bao năm đ~ bị phụ hoàng vạch trần nhưng
VÕ ÉN
9
không một lời trị tội, nhưng với điều kiện là chàng
phải đồng ý cuộc hôn nhân này. Trời hôm nay lạnh
hơn mọi ngày, ngồi bần thần giữa cơn gió mạnh
nhưng ch{ng không quan t}m đến cái lạnh, đ~ một
tuần rồi chàng cứ lặng thinh, trầm tư suy nghĩ,
chàng phải làm thế n{o để vẹn toàn cả đ}y?
CHƯƠNG II
Áo Mặc Sao Qua Khỏi Đầu
Ơn nghĩa sinh thành ghi vào lòng
Cãi lời trái ý có đặng không?
Tình cảm đơn phương đành gác lại
Cho tròn chữ hiếu đượm màu hồng
VÕ ÉN
11
HOÁNG CHỐC CŨNG BƯỚC VÀO THÁNG
năm, H{ Cao dù đ~ từ quan lui về ở ẩn, nhưng
thói quen của một võ tướng không thể bỏ, ông vẫn
chăm chỉ luyện kiếm mỗi ngày. Sáng nay, trong lúc
luyện công, thì nhận thư triều đình mang tới. Có
chút vui mừng, nhưng không tr|nh khỏi cảm giác
thoáng buồn vì sắp phải xa cô con gái thân yêu. Đó
l{ thư của Võ Linh, chính tay người viết để gửi đến
bạn hiền, Võ Linh b|o đ~ đến lúc lo chuyện hôn sự
cho đôi trẻ, người cũng đ~ định cả ngày lành tháng
tốt sang đón Th|i Tử Phi về cung, hy vọng sẽ được
gặp bạn hiền sớm có thể say một trận thỏa lòng
bằng hữu xa cách. Võ Linh là vị vua t{i năng, quyết
đo|n, một khi quyết định làm một việc gì đó l{
không ai có thể thay đổi được, Hà Cao nhận thư
phụng mệnh tuân theo.
H{ Vũ tung tăng từ bên ngoài với chiếc đĩa mới
của Ho{i L}m trên tay bước vào hớn hở gọi cha.
- H{ Vũ: Cha, hình như nh{ mình vừa mới có
khách, là ai vậy?
T
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
12
Hà Cao thở dài, với cặp mắt buồn, không giấu
được vẻ lo lắng trả lời con gái
- Hà Cao: Con lại đ}y, th}n ta g{ trống nuôi con,
chính vì biết con thiếu tình thương của mẹ, nên ta
c{ng thương con nhiều hơn, cưng chiều lo lắng đủ
điều, sợ sau này ta không còn nữa, không ai lo lắng
con sẽ bị ức hiếp, nên ngoài việc mời thầy đến dạy
cầm kỳ thi họa thì ta còn truyền lại võ công của ta
cho con, để có thể phòng th}n, nhưng sau n{y ngo{i
ta ra con cũng cần có người chăm sóc…..ta….ta
không thể bên cạnh con m~i m~i được, ta…
Nói đến đ}y, H{ Cao nghẹn lại không thể tiếp, Hà
Vũ nói:
- H{ Vũ: Cha, sao hôm nay cha nói những lời khó
hiểu quá, con không hiểu gì cả, dù mẹ mất sớm,
nhưng con luôn được cha thương yêu, với con thế là
đủ đầy lắm rồi. Cha l{ người cha tuyệt vời độc nhất
vô nhị của con.
- Hà Cao: Vậy con phải nghe lời ta, cái tính
bướng bỉnh của con ta quá hiểu, nhưng đ}y l{
chuyện trọng đại.
VÕ ÉN
13
Rồi Hà Cao kể lại đầu đuôi c}u chuyện đính ước
cho con gái nghe, và cho con gái biết rằng sắp đến
ngày con phải trở thành Thái Tử Phi, chỉ có con
đường chấp thuận, không có đường chọn lựa khác.
H{ Vũ vẫn còn cho là hôm nay cha trêu con gái quá
trớn rồi, đến khi nhận được bức thư của Võ Linh
trên tay cô mới tin là sự thật, cô bé còn bé nhỏ lắm,
còn yêu đời lắm kia mà, sao lại có chuyện thình lình
như thế n{y. H{ Vũ cương quyết không đồng ý, nàng
giam mình trong phòng suốt ba ng{y ba đêm, không
chịu ăn uống, nước mắt đầm đìa, ng{y thường có
chuyện gì không vui nàng nghe nhạc của Hoài Lâm
là hết ngay, nhưng sao hôm nay không xoa dịu
được, c{ng nghe nước mắt càng tuôn chảy nhiều
hơn, thế là giấc mộng của nàng gặp chàng hoàng tử
Hoài Lâm trong mộng đ{nh chôn vùi từ đ}y, ở một
nơi xa xôi ấy có ai hiểu được tình yêu đơn phương
của n{ng, n{ng có ý nghĩ quyên sinh, nhưng vì nghĩ
thương cho th}n phụ nên không thể, n{ng cũng đ}u
phải là hiệp nữ gì mà có thể như Mạnh Lệ Quân có
thể cải dạng nam trang, dám rời khỏi gia đình tìm
người yêu chứ…
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
14
Dù trong lòng có không muốn, nhưng cả hai Thái
Tử Tuấn Lộc v{ H{ Vũ đều phải chấp thuận cuộc
hôn nhân y mọi điều sắp đặt. Hai tháng trôi qua
nhanh. Ngày Thái Tử Tuấn Lộc tròn hai mươi tuổi
cũng chính l{ lúc diễn ra hôn sự của chàng, một
ngày trọng đại có ý nghĩa với cả đất nước, hôn lễ
được cử hành ba ngày ba đêm, Võ Linh }n ph|t lúa
gạo đến toàn thể bá tánh, ai nấy đều vui mừng hớn
hở, kết hoa treo đèn sáng khắp nơi, tiếng nhạc rộn
r~ tưng bừng, trẻ em ngo{i đường hát vè câu chúc,
duy chỉ có hai người gương mặt ủ ê. Thái tử Tuấn
Lộc thì mang vẻ mặt lạnh lùng sắc bén, không nói
nữa lời, còn H{ Vũ thì đượm nét buồn mênh mang
trên đôi mắt. Người vui và hạnh phúc nhất là Võ
Linh, khi đ~ ho{n th{nh chuyện hôn sự cho con trai,
ông lấy làm hài lòng, với kinh nghiệm nhiều năm
của người, thì tiên đo|n được mọi chuyện đ}u sẽ
v{o đấy. Ông sảng khoái gặp lại người bạn cũ, sau
buổi yến tiệc Võ Linh có cuộc gặp riêng Hà Cao,
quyết chí một trận ôn lại chuyện xưa chén say mới
dừng.
VÕ ÉN
15
Sau ba ngày liền tiếng nhạc cũng bắt đầu kết
thúc, nhường lại sự yên tĩnh về đêm. Tại thẩm cung
của Thái Tử chỉ còn lại hai người Thái Tử Tuấn Lộc
và Thái Tử Phi H{ Vũ. Th|i Tử Tuấn Lộc đứng bên
ngoài cửa, dù nét mặt lạnh lùng, nhưng không nén
được những tiếng thở d{i, ch{ng bước qua bước lại
mà vẫn chưa muốn vào bên trong. Trong lòng chàng
không gì diễn tả ngoài hai chữ “ch|n ghét”. Chàng
đang hối hận chăng, không phải, nhưng ch{ng
không biết phải nên làm thế nào với một cô gái
hoàn toàn xa lạ, mà chàng không hề có cảm tình.
Người hầu đ~ được chàng cho lui hết, cuối cùng
chàng quyết định phải nói với cô gái ấy là chàng
không thể, cuộc hôn nhân này với chàng chỉ là một
trò đùa, một điều gì đó rất tạm bợ, sau một thời
gian nữa, khi chàng thật sự được quyết định mọi
việc, chàng sẽ trả tự do cho cô gái ấy.
Trong phòng, ngồi trên chiếc giường, bên dưới
chiếc khăn che mặt, H{ Vũ nghĩ thầm “ngươi m{
d|m động đến ta một cái, ta sẽ đ| cho lọi chân luôn,
vì thân phụ nên ta mới chấp nhận cuộc hôn nhân
này, với ta chỉ có Ho{i L}m l{ người ta yêu duy
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
16
nhất”. Vừa nghĩ, n{ng chạm tay nhẹ vào tay áo, bức
họa chân dung Hoài Lâm nàng cố tình bỏ trong
người mang theo. Nguồn gốc bức họa n{y cũng nhờ
Thanh tỉ hiểu biết rộng đ~ mang về từ chốn kinh
thành, bất giác tim nàng hồi hộp sực nhớ, n{ng cũng
đang ở kinh th{nh, nơi m{ n{ng luôn muốn đến,
n{ng đang ở một nơi rất gần với Hoài Lâm, sau này
có cơ hội nhất định nàng sẽ đi tìm. Dòng nghĩ đến
đ}y, nghe có tiếng động, những bước ch}n đang tiến
lại gần… cảm giác hồi hộp chuyển sang một hướng
mới, nàng mím môi thật chặt, mở to mắt sẵn sàng
phòng thủ.
Thái Tử Tuấn Lộc từ từ mở khăn che mặt lên,
nhưng cặp mắt ch{ng hướng về một hướng khác.
H{ Vũ cũng mở to mắt xem cho rõ dung mạo người
đ|ng ghét, ghét cay ghét đắng như thế n{o. Trước
mặt nàng là một chàng trai mặc lễ phục đỏ cao ráo,
nước da trắng tinh, đôi m{y cong rậm, đôi môi đỏ
hồng, gương mặt xương oai nghiêm sắc lạnh, mắt
nàng chớp chớp thẫn thờ, trước sắc đẹp mỹ nam
của Thái Tử không từ nào tả hết được c|i đẹp ấy,
VÕ ÉN
17
đến các tiểu thư chắc còn phải ganh tị, n{ng như bị
đứng hình, Thái Tử lạnh lùng ghé mắt xuống nói:
- Ta có việc muốn nói với cô nương, nhưng ngồi
tại đ}y ta e rằng không tiện, mời cô nương bước
sang bàn có bày ngọn nến bên kia.
Vừa nói xong Thái Tử Tuấn Lộc quay đi, theo lời,
H{ Vũ đứng lên bước theo, nhưng không may thay
do vì qu| căng thẳng, chiếc áo lễ phục qu| d{i, đôi
guốc gỗ cao cũng vì ngồi quá lâu nên nàng trụ
không vững ngã nhào về phía trước kèm tiếng “Á…”
hét lên thất thanh, theo phản xạ Thái Tử xoay người
lại đỡ, rồi mất đ{ ng~ về phía sau, chỉ trong tích tắc
Vũ H{ đ~ nằm gọn trên người Thái Tử, cả hai tròn
xoe mắt nhìn nhau bần thần như chưa biết chuyện
gì vì sự việc xảy đến quá nhanh. Nghe tiếng la, lính
canh vội chạy trước cửa hỏi vào có chuyện gì hộ giá.
Hoàn hồn, Hà Vũ vội nhảy thỏm ra ngoài, Thái Tử
đứng dậy, mặt đỏ lên, báo cho lính canh biết không
có chuyện gì, cho lui. Ch{ng đang nheo m{y tức giận
thì trông xuống dưới sàn nhà có một bức tranh, bức
tranh này từ trên người H{ Vũ rơi ra do cú ng~ vừa
rồi. Trong lúc ngại ngần, chàng không biết l{m gì để
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
18
xóa tan không khí này vội nhặt bức tranh lên và mở
ra xem, H{ Vũ trông thấy nhưng cản không kịp,
nàng cong mày lại
- H{ Vũ: Đừng mở ra.
Trễ rồi, bức họa đ~ được mở ra, Thái Tử Tuấn
Lộc bất ngờ khi thấy chữ ký bên dưới “Ho{i L}m”,
không khí ngượng ngùng như được xóa bỏ, chàng
xoay qua hỏi:
- Tuấn Lộc: Đ}y l{ gì vậy?
Chuyện cũng lỡ rồi, trước sau gì cũng cần một
lần thành thật, nàng nghiêm giọng, lấy hết dũng khí
của cô g|i bao nhiêu năm luyện võ, giọng lanh lảnh
trả lời:
- H{ Vũ: L{…l{ ch}n dung của người ta yêu đó.
- Tuấn Lộc: Người cô nương yêu? – Thế Tử nhấn
mạnh hỏi lại, như ý cần giải thích thêm.
- H{ Vũ: Um…ch{ng ấy tên là Hoài Lâm, huynh
thấy chữ ký bên dưới rồi đó, ch{ng ấy là một ca sĩ,
dù chưa bao giờ gặp mặt, nhưng đó l{ người ta yêu
và mãi mãi vẫn không thay đổi, nên việc kết hôn với
VÕ ÉN
19
huynh hoàn toàn do ý của thân phụ, dù huynh có
được ta, nhưng không thể chiếm được tình cảm của
ta.
Thế Tử dần hiểu câu chuyện, cười phá lên, tỏ vẻ
thú vị.
- Tuấn Lộc: Cô nương cho đ}y l{ ch}n dung Ho{i
Lâm, chữ ký của Hoài Lâm thật à? Nàng có chắc
không?
- H{ Vũ: Chắc chứ sao không, Thanh tỉ đ~ tốn rất
nhiều bạc mới mua được bức họa này tặng ta đó, nó
luôn bên cạnh ta, ta nhớ rất rõ từng đường nét của
nét vẽ, và mong sẽ có ngày gặp được chàng ấy.
Bức họa được vẽ lại v{o lúc Ho{i L}m đi h|t đ~
hóa trang, nên dung mạo phần nào rất khác. Tuấn
Lộc buộc miệng thêm có chút trêu cô nương ta:
- Tuấn Lộc: Sao Hoài Lâm của cô nương được
họa xấu quá vậy?
Chưa dứt lời, H{ Vũ đ~ tung cẳng ch}n đ| mạnh
vào chân Thái Tử một c|i đau điếng vì dám nói xấu
Hoài Lâm trong mộng của nàng, quá bất ngờ nên
Thái Tử không thể tránh. Thái Tử nắm chặt cổ tay
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
20
H{ Vũ giận đỏ mặt, nhưng không thể làm gì. Chàng
lò cò ra cửa vừa tức giận, vừa hậm hực nhưng cảm
thấy có chút thú vị. Còn H{ Vũ thì ngồi bệt xuống
đất, tự hỏi “sao mình lại gan vầy nè”, lo lắng ngày
mai chàng sẽ nói sự thật cho Võ Linh biết và xử tội.
CHƯƠNG III
Lễ Nghi Chốn Cung Sâu
Cung vàng lấp lánh sáng chói chang
Triệu người mơ ước sống giàu sang
Bước vào cung cấp nó là nó?
Tự do có còn? Được kêu than?
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
22
ẾU LÀ CÁ CẶP VỢ CHỒNG MỚI CƯỚI KHÁC
thì gọi l{ “đêm xu}n đ|ng gi| ng{n v{ng”, còn
với cặp đôi H{ Võ… Đêm qua Th|i Tử Tuấn Lộc sang
ngủ bên thư phòng, nhường lại phòng mình cho Hà
Vũ. S|ng hôm sau, cả hai phải chuẩn bị lễ phục rất
sớm vào vấn an Võ Linh. Gặp mặt nhau, cả hai đằng
đằng sát khí, nhưng đến khi vào gặp Võ Linh, H{ Vũ
nở nụ cười tươi rói l{m Th|i Tử phải kinh ngạc.
Nhìn thấy Thái Tử Phi xinh xắn, tươi tắn, lễ phép Võ
Linh rất hài lòng. Võ Linh nói:
- Võ Linh: ta nghe thân phụ con nói, con từ nhỏ
cầm kỳ thi họa đ~ giỏi, vậy có thể biểu diễn một tiết
mục để ta xem.
Thái Tử Tuấn Lộc ngồi bên cạnh nghĩ thầm: “cô
nương n{y chỉ giỏi t{i đấm đ|”, c|i ch}n ng{y hôm
qua đến nay mà vẫn còn đau, có t{i nghệ chi cơ chứ,
làm không tốt phụ hoàng phạt cho m{ coi. H{ Vũ
bình tỉnh đ|p:
- Dạ, phụ hoàng đ~ qu| lời, chứ con nào có tài
cán chi ạ, nhưng để không làm phụ hoàng mất hứng
N
VÕ ÉN
23
con xin góp một ca khúc mới, một bài hát mà con
rất thích.
Vừa dứt lời, cung nữ mang đ{n ra, n{ng vừa đ{n
vừa h|t b{i “Về đ}u m|i tóc người thương”, giọng ca
như tiếng chim nhỏ réo rắt l{m say đắm lòng người,
đ}y l{ b{i tủ của nàng mà. Thái Tử đổi sắc mặt lạnh
lùng chuyển sang lấy làm thú vị, dõi theo từng lời
hát, cử chỉ điệu bộ của n{ng. B{i h|t đ~ dứt, Võ Linh
hết lời khen hay, H{ Vũ liếc sang Thái Tử cười đắc ý.
Không khí trong cung trở nên tưng bừng hẳn, cười
nói vui vẻ. Cùng lúc đó, một cận thần – Lý Thẩm -
lên tiếng tâu:
- Thưa bệ hạ thần nghe nói Hà Cao là một võ
tướng, kiếm pháp có một không hai, không biết Thái
Tử Phi có học hỏi được ít nào không.
H{ Vũ lên tiếng đ|p ngay:
- H{ Vũ: Có chứ, dĩ nhiên l{ có, cha ta giỏi mười
phần, l{ con cũng phải lãnh hội được chín phần chứ.
Nàng quay sang Võ Linh nói tiếp:
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
24
- H{ Vũ: Võ công so với phụ thân con còn kém
cỏi, nhưng so với cầm kỳ thi họa đó l{ thứ con thích,
xin phép cho con được thử.
Võ Linh chưa nói gì, vừa dứt lời, H{ Vũ bay lên
tuốt lấy thanh kiếm của Lý Thẩm, múa kiếm điêu
luyện rất đẹp mắt. Việc tuốt gươm trước mặt vua
chưa được sự cho phép được xem là khi quân phạm
thượng, Thái Tử nhanh chóng bay lên tung chiêu
thức để thu gươm, n{o ngờ H{ Vũ không hiểu tung
chiêu đ|nh trả, trước mắt là cuộc tranh đấu giữa
Thái Tử và Thái Tử Phi, mọi người đều trố mắt nhìn,
xem là chuyện lạ, nhiều người lấy làm thích thú.
Trong vòng 3 chiêu Thái Tử nhanh chóng đoạt được
gươm, còn Th|i Tử Phi cũng nằm gọn trong vòng
tay chàng không thể động đậy. Thái Tử ra hiệu để cả
hai cùng quỳ xuống xin tội. Võ Linh cười phá lên vì
có nàng dâu vô cùng thú vị, thấy đứa con trai của
người không đến nỗi máu lạnh, bất trị...
Sau khi về cung Thái Tử, Thái Tử đưa H{ Vũ đến
ngay phòng sách, cho thêm hai thầy vào dạy H{ Vũ
học phép tắc. Chàng nói:
VÕ ÉN
25
- Tuấn Lộc: Ta không nghĩ rằng trước mặt phụ
ho{ng cô nương h{nh xử như một đứa trẻ không
biết phép tắc, nên trước khi thông tất cả các phép
tắc trong cung cô nương phải ở lại đ}y không được
phép đi đ}u.
Nói xong mặt chàng lạnh lùng bước ra ngoài. Bỏ
lại H{ Vũ một mình, với đống sách chất cao như núi.
Ngay từ đầu, lòng n{ng đ~ không thích Th|i Tử, sau
sự việc nàng thấy Thái Tử c{ng độc đo|n vô lý, n{ng
cong mày, ghét Thái Tử hơn, n{ng n{o biết được
vừa may Thái Tử ra tay ngăn kịp thời, việc tự tiện
cầm gươm trước mặt vua đ}u phải là tội nhỏ.
Một th|ng trôi nhanh, H{ Vũ đ~ thông được
những phép tắc cơ bản, việc học tập hoàn toàn
không dễ dàng, học đến đ}u n{ng cay nghiến Tuấn
Lộc đến đó, ng{y v{o phòng s|ch học tập, đêm về
phòng nghỉ ngơi, lúc n{o cũng có người hầu kẻ hạ
càng làm nàng mất tự do. Thời gian qua n{ng cũng
chẳng thấy Thái Tử đ}u, nếu để nàng gặp được chắc
nàng sẽ không nén nỗi tức giận này mà xử chàng
một trận, sao có thể hành hạ người ta đến thế hả.
Suốt một th|ng gương mặt ủ ê, đến nụ cười thế nào
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
26
n{ng cũng quên hẳn, nàng nhớ cha, nhớ giọng ca
Hoài Lâm, cứ mở bức tranh mà ngắm xem như l{
động lực của một ng{y, đ~ hai ng{y rồi n{ng đ~
không dùng cơm. Nhưng H{ Vũ n{o biết, việc học
tập của nàng, từng động tĩnh của n{ng đều được
Thái Tử dõi theo một cái thầm lặng. Hôm nay, cung
nữ mời dùng cơm n{ng cũng chẳng buồn ăn, bảo
cho lui. Thái Tử Tuấn Lộc đột ngột bước vào lên
tiếng:
- Tuấn Lộc: Nàng muốn hành hạ mình bằng cách
tuyệt thực à?
Bất thình lình quá cỡ, môi nàng cong lên tức
giận.
- H{ Vũ: Sao huynh v{o đ}y?
- Tuấn Lộc: Đ}y l{ cung Th|i Tử, muốn vào thì
vào chứ sao?
- H{ Vũ: Um, tất cả đều của huynh hết, huynh
muốn l{m gì thì l{m, nhưng đừng ép người quá
đ|ng…
- Tuấn lộc: Ta có ép cô nương điều gì đ}u?
VÕ ÉN
27
- H{ Vũ: Ta…ta…như biết không thể tranh lý lại
với Thái Tử nên nàng nghẹn lại, cắn chặt môi…
Cùng lúc đó, Th|i Tử ra hiệu cho cung nữ mang
m|y h|t đĩa v{o đặt một góc phòng, trên tay chàng
lấy ra một mớ đĩa đặt lên b{n, đẩy về hướng H{ Vũ,
lấy giọng tự tin, có chút ngại ngùng:
- Tuấn Lộc: Ta nghĩ cô nương sẽ thích nó. Nhớ ăn
uống đầy đủ, tuyệt thực là ta sẽ lấy lại đó, không
đùa đ}u.
- H{ Vũ: C|i gì đ}y??
Nàng trố mắt to tròn ngỡ ng{ng, ngước lên nhìn
Thái Tử như chưa thật sự tin vào mắt mình.
- H{ Vũ: L{ đĩa của Hoài Lâm, huynh cho ta???
- Tuấn Lộc: Ta chỉ không muốn trong cung Thái
tử lại mang không khí nặng nề, sầu thảm đ}u, dù gì
trong lúc cô nương còn ở đ}y đừng để ta thấy nét
mặt ủ ê đó.
H{ Vũ còn chưa kịp trả lời, hay nói tiếng “đa tạ”
thì Thái Tử đ~ bước vội đi, n{ng cầm xấp đĩa m{
lòng sướng rơn, muốn hét lên thật to để diễn tả sự
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
28
vui mừng bất tận, lâu lắm rồi n{ng không vui như
vậy đó, có những b{i h|t cũ cả những bài mới mà
n{ng chưa nghe bao giờ. Vội chạy mở ra nghe ngay,
cảm giác thật yên bình cứ như lúc còn đang ở nhà
mơ m{ng khi nghe giọng Hoài Lâm hát, những
muộn phiền như tan biến. Nàng cảm thấy nhớ Hoài
Lâm nhiều hơn nữa rồi, con tim bé nhỏ làm sao ngủ
yên đ}y?
CHƯƠNG IV
Hà Nữ Hiệp
Đêm khuya trống đã tàn canh
Toán người thích khách thật nhanh xông vào
Thái Tử chàng phải làm sao
Nữ hiệp xuất hiện, nỡ nào làm ngơ
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
30
Ừ KHI NHẬN ĐƯỢC ĐĨA THÁI TỬ TẶNG, nàng
trông yêu đời hơn, ng{y ng{y đều nghe Hoài
Lâm hát, thỉnh thoảng n{ng cũng h|t theo, quy định
trong cung nên n{ng cũng ít dùng kiếm, nên thói
quen luyện kiếm không còn nữa, nếp sống trong
cung cũng dần thích nghi, vẽ tranh làm niềm vui,
n{ng tưởng tượng ra khuôn mặt của Ho{i L}m cũng
như mọi sắc th|i điệu bộ, nét mặt chàng lên hát hay
những lúc bình thường, rồi treo lên khắp phòng
một cách cẩn thận, tự dưng n{ng nghĩ đến Thái Tử
“không biết giờ Thái Tử đang l{m gì? M{ thời gian
gian qua huynh ấy nghỉ ngơi ở đ}u nhỉ? Thời gian
qua ở trong cung, mình rất ít gặp Thái Tử, hay là lo
việc chính sự nhỉ? M{ mình nghĩ đến hắn l{ gì cơ
chứ, hứ, c|i tên đ|ng ghét chỉ biết bắt nạt người ta
thôi, ghét ghét, không nghĩ nữa”.
Nói về lịch sinh hoạt của Thái Tử hoàn toàn kín
mít, ban ngày chàng luyện tập võ công, cưỡi ngựa
bắn cung, đọc sách dùng binh, tối đến thì bí mật đến
phòng luyện hát, cách vài ngày là vi hành ra khỏi
cung để đi h|t. Th|i Tử l{ người văn võ song to{n,
T
VÕ ÉN
31
nổi bật hơn người, nói về t{i năng không có bất kỳ
người nào có thể so s|nh được. Chính vì luôn cần
chú tâm, tập trung thực hiện xuất sắc mọi việc, nên
khi chàng tập trung suy nghĩ hay cau m{y, ch{ng kỹ
càng trong mọi việc, yêu cầu cao, rất ít khi nở một
nụ cười.
Việc H{ Vũ thắc mắc tối Thái Tử nghỉ ở đ}u hoàn
toàn có lý, thực ra Thái Tử có nghỉ nơi xa xôi đ}u,
chàng bố trí chỗ ngủ tại thư phòng trong cung Th|i
Tử, Hà Võ không nhìn thấy Thái Tử bởi lẽ Thái Tử
dậy đi từ rất sớm, mà về thì rất muộn. Đêm nay, sau
khi luyện hát Thái Tử trở về thư phòng đầy vẻ mệt
mỏi, đặt lưng lên giường là thíp mắt ngay. Đêm
khuya đến, một to|n người mặc đồ đen bịt mặt xuất
hiện toan hành thích Thái Tử, vì phản xạ nhanh nên
Thái Tử đ~ đỡ bằng tay không mấy chiêu thức, dùng
chưởng hất tung bọn thích khách lên nóc nhà. Nghe
thấy tiếng động, người có học võ như H{ Vũ đ}u dễ
chịu yên, liền chạy ra xem xét tình hình, thấy dáng
người đ|nh nhau, với ánh sáng nhạt, mất ít thời
gian nhận ra đó l{ Th|i Tử, nàng lao vào bọn mặc áo
đen góp hội, sau v{i chiêu thi đấu vì bọn thích khách
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
32
có gươm nên cắt ngang làm cánh tay nàng bị
thương, chúng dùng cước đ| n{ng văng từ mái nhà
rơi xuống đất, Thái Tử đang đấu bên cạnh thấy thế
dùng khinh công bay sang với tay xiết chặt vòng eo
của n{ng đón cú ng~ xoay một vòng từ từ chạm đất.
Quân binh giờ cũng đ~ ph|t hiện, đốt đuốc bao vây
khắp nơi, bọn thích kh|ch đ{nh rút lui bỏ chạy. Hà
Vũ vẫn nằm gọn trong vòng tay của Tuấn Lộc, một ít
máu từ c|nh tay H{ Vũ tuôn ra, mặt nàng tái nhợt,
càng làm chàng thêm lo lắng, lay gọi “cô nương, cô
nương, cô có sao không?”. Mắt H{ Vũ mở nhẹ, thều
th{o “ta không sao” rồi dần thíp lại.
Chuyện kinh thiên như vậy đ~ kinh động đến Võ
Linh, ông cho sai người điều tra toán thích khách ấy
l{ ai, đồng thời cũng ph|t hiện cả việc Thái Tử và
Thái Tử Phi ở kh|c phòng, người vô cùng tức giận,
gọi Thái Tử dạy việc một trận, phạt thời gian này
không được xuất cung, lệnh Thái Tử phải dời về
cùng phòng với Thái Tử Phi, buộc phải chăm sóc
đến khi nàng khỏe, và lệnh cung nữ ng{y đêm theo
sát nhất cử nhất động.
VÕ ÉN
33
Vì vết thương không s}u, nên H{ Vũ cũng nhanh
chóng tỉnh dậy, khi mở mắt đ~ thấy Thái Tử ngồi
cạnh bên, hay nàng tỉnh dậy, Tuấn Lộc hỏi ngay:
- Tuấn Lộc: Cô nương thấy thế n{o? Còn đau lắm
không?”
H{ Vũ lắc đầu nói:
- H{ Vũ: Ta không sao.
Thấy nàng ổn rồi, ch{ng đổi sắc mặt từ lo lắng
sang lạnh lùng như thường ngày. Lấy tay kí lên trán
H{ Vũ một cái vừa đau.
- Tuấn Lộc: Cô nương ngốc, ai nhờ cô thế hả,
cuộc sống trong cung không đơn giản như bên
ngoài, nó không là một trò chơi, cô chỉ biết chút võ
công, mà liều mạng như thế, có ngày mất mạng, hại
thân.
- H{ Vũ: Gặp nạn m{ không giúp, đó đ}u phải là
tinh thần của người học võ, cha ta thường dạy như
thế.
Biết l{ cô nương ta lém lỉnh, nói chuyện cũng
chẳng chịu thua câu nào, nên Tuấn Lộc không thèm
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
34
nói nữa, chỉ tay chén thuốc trên bàn, thêm chút
châm biếm.
- Tuấn Lộc: Phải gọi cô nương l{ nữ hiệp rồi, vậy
mời Hà nữ hiệp uống thuốc. Sau n{y đừng gây thêm
chuyện nữa thì ta phong cho cô làm nữ hiệp rồi đó.
Nói xong Thái Tử ra khỏi phòng, hạ lệnh cho
cung nữ v{o cho H{ Vũ uống thuốc. Nằm trên
giường bệnh mà nàng giận sôi người “c|i tên Nai
Thái Tử n{y, ta đ~ giúp không nói một tiếng cảm ơn,
còn dám nói ta gây chuyện, thật đ|ng ghét, ghét
nhất l{ ngươi đó…hứ”.
Ít ngày sau, sức khỏe H{ Vũ đ~ kh| hơn, Th|i Tử
cho gọi mời Thái Tử Phi cùng dùng cơm sáng. Vào
cung mấy tháng nay, hôm nay là lần đầu tiên nàng
dùng bữa với Thái Tử, cũng có chút lạ lẵm, “dùng
cơm thì dùng cơm, ta việc gì phải sợ” – H{ Vũ tự
nghĩ. Đ~ chỉnh chu trang phục xong n{ng bước ra,
hôm nay nàng mặc bộ trang phục màu xanh ngọc,
đầu tóc búi cao, trang điểm nhạt một chút, d|ng đi
nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Thái Tử đ~ ngồi sẵn, nét
mặt vẫn không thay đổi, mắt hướng thẳng về trước,
nhưng vẫn đủ thấy từng cử động của n{ng, đúng l{
VÕ ÉN
35
thời gian qua hình như chưa một lần chàng ngắm kỹ
gương mặt nàng, hay dáng vẻ nàng. Hôm nay có
ngồi đối diện mới thấy từng nét dung mạo nàng, vóc
người thon thon, có bờ vai xương xương, thoăn
thoắt nhanh nhẹn, gương mặt nhỏ nhỏ, đường nét
rõ r{ng, sóng mũi cao cao, cặp chân mày liễu, lâu lâu
cong cong theo từng sắc thái, nhất l{ đôi mắt to
tròn, khi cần quyết đo|n điều gì nàng mở mắt rất to,
môi nàng khi không nói thì chúm chím xinh xinh e
lệ. Một chút thừ người, H{ Vũ huơ huơ gọi “Th|i Tử,
Thái Tử…” ch{ng vẫn không nghe, khiến nàng phải
hét lên “Nai Th|i Tử….”.
Như đ~ kéo được hồn trở lại, chàng nghiêm
giọng hỏi lại:
- Tuấn Lộc: “Nai Th|i Tử”? L{ thế nào?
H{ Vũ lém lĩnh trả lời:
- H{ Vũ: Thì tên huynh l{ Lộc, ta gọi l{ Nai đúng
rồi, một con nai khó tính, khó gần, khó ưa, bất trị,
đ|ng ghét.
- Tuấn Lộc: Cô nương d|m…
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
36
- H{ Vũ: Ta l{ người luyện võ, rất thật lòng, thấy
sao nói vậy thôi.
Thái Tử nghĩ thầm “cô nương ta lém lĩnh ăn nói,
dù sau vẫn đang bị thương, nếu ta gây chuyện phụ
hoàng biết được lại cấm ta xuất cung, nên cho qua
thôi”.
- Thái Tử: Vết thương cô thế nào rồi, đ~ thật
khỏe chưa.
H{ Vũ nghĩ thầm “thấy biết mình cố tình châm
chọc, nhưng hắn vẫn không tỏ ra tức giận, việc ta
cứu ngươi, m{ không một tiếng cảm ơn, cô nương
ta vẫn còn giận đó”, n{ng trả lời:
- H{ Vũ: Nhờ ơn th|i tử nên ta không chết, sau
này sẽ không gây họa cho người nữa, ngày ngày yên
phận vào ra nghe nhạc Hoài Lâm, nhờ có nhạc của
chàng ấy, nên vết thương n{o cũng khỏi.
- Tuấn Lộc: Vậy {, cô nương biết đến Hoài Lâm
khi nào? Giọng hát ấy có gì đặc biệt mà lại thu hút cô
nương đến vậy?
- H{ Vũ: Hoài Lâm hả? Ta cảm giác ta với chàng
ấy như có duyên từ kiếp trước, chàng ấy có giọng
VÕ ÉN
37
hát ngọt ngào làm tan chảy trái tim ta, khi giọng hát
chàng ấy cất lên như h|t bằng cả tấm lòng, đầy sự
chân thành và nhiệt huyết, ta cảm nhận được từng
hơi ấm của chàng qua từng hơi thở, giọng hát, nghe
chàng hát có thể giúp ta tăng niềm vui gấp đôi, hay
xoa dịu những lúc ta buồn nhất.
Nhắc đến Ho{i L}m, H{ Vũ như trở thành một cô
gái hoàn toàn khác, vô cùng dịu dàng, nữ tính, trong
lời nói của n{ng cũng không còn toan tính, gai góc,
cứ tuôn ra tuôn ra như một nàng chim sổ lồng hót
líu lo, là một câu chuyện kể không có hồi kết, nàng
cứ nói, Thái Tử hỏi rồi lắng nghe nàng kể về một
người khác. Lạ thay, biểu hiện chàng không hề khó
chịu, m{ dường như cuộc trò chuyện cả hai không
còn khoảng cách.
CHƯƠNG V
Cái Chạm Môi Đầu Tiên
Gọi là mỹ nhân với anh hùng
Hay càng đấu khẩu lại càng sung
Nhân duyên đã định ai biết trước
Bắt đầu gieo rắc bởi cái “hung”
VÕ ÉN
39
ẪN PHẢI THỰC HIỆN ĐÚNG LỜI HỨA CỦA vua
cha, Thái Tử không được phép tiếp tục ngủ tại
thư phòng, m{ phải dời về phòng của mình. Chàng
cho thuộc hạ thân tín chuẩn bị thêm giường, phòng
ngủ được ngăn hai bởi bức bình phong và ra lệnh
tất cả các cung nữ không được phép bước vào.
Căn phòng rộng lớn dần cũng trở nên quen
thuộc với n{ng, đêm nay đối với H{ Vũ cảm giác
kh|c hơn mọi đêm, vì căn phòng có thêm…Th|i Tử,
nàng lo lắng đi đi lại lại “l{m sao đ}y, l{m sao đ}y”.
N{ng tưởng tượng ra mọi trường hợp, rồi nghĩ đến
c|ch đối phó, hay là cho thuốc sổ v{o rượu, không
được, hay đ|nh ngất xỉu, không được, nguậy nguậy
lắc đầu c|ch n{o cũng không được cả, nàng vội tung
tất cả y phục của mình ra mà mặc thật nhiều lớp,
vừa lúc đó Th|i Tử bước vào phòng, hoảng quá
n{ng la lên v{ leo lên giường, bộ dáng phòng thủ,
cảnh báo Thái Tử không được đến gần. Thái Tử
Tuấn Lộc nhìn bộ dáng nàng lấy làm khó hiểu:
- Tuấn Lộc: Cô nương đang b{y trò gì vậy?
V
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
40
- H{ Vũ: Dù phụ hoàng chàng có lệnh, nhưng nếu
đêm nay huynh có l{m gì ta, thì ta sẽ tự vẫn tại đ}y
trước.
- Tuấn Lộc: Hà nữ hiệp, cô tự ngắm mình lại đi,
cặp mắt thẩm mỹ ta cao lắm, th}n hình cô nương
như em bé chưa trưởng thành, có xuất hiện kiểu
n{o trước mắt ta cũng không có t|c dụng, việc làm
ta lay động như đêm 30 có trăng vậy.
Nghe thế H{ Vũ vui mừng, cảm thấy an tâm,
n{ng đứng lên bước hướng về Tuấn Lộc, vì dám nói
nàng, nên nàng trả treo
- H{ Vũ: Có thật không? Có đ|ng tin được không?
Huynh có bệnh không? Bệnh không rung động
trước nữ nhi đó. Chắc là thế rồi….Um, phải ha, vào
đ}y mấy tháng trời, huynh nào có ý gì với ta, bên
cạnh cũng chẳng có một cô nương n{o, nên phụ
hoàng mới lo ép huynh lấy ta che mắt đúng không?
Vậy sau n{y…ta v{ huynh có thể trở thành hảo tỉ
muội đó.
H{ Vũ vẫn còn huyên thuyên suy diễn, bất ngờ
Tuấn Lộc với nắm chặt cổ tay của H{ Vũ, kéo n{ng
VÕ ÉN
41
sát lại v{o người, mặt đối mặt, tay còn lại vòng ra
sau eo nàng vịn chắc, tíc tắc, Thái Tử nhắm mắt lại,
hai đôi môi đ~ chạm v{o nhau. Vì qu| đột ngột Hà
Vũ ho{n to{n không thể phản kh|ng, n{ng đ~ nằm
gọn trong vòng tay của Tuấn Lộc, mắt mở to thảng
thốt bất ngờ nhưng không thể cựa quậy, nàng tức
giận, mặt đỏ bừng, hình như lắng nghe kỹ nhịp tim
của n{ng đang đập loạn xạ. Tuấn Lộc từ từ mở mắt,
nghiêm túc, giọng khẽ thì thào vào tai nàng:
- Tuấn Lộc: Ta là Thái Tử đích tôn triều đại nhà
Võ, hoàn toàn có thể tạo ra giống rồng để nối nghiệp
chấp chính thiên hạ, có điều….cô nương n{ng, ng{y
vác gậy gộc, tối đến ôm kiếm, ta không xem nàng là
nữ nhi thôi, không có hứng thú…
H{ Vũ vừa tức giận vì bị sỉ nhục, giận hơn vì nụ
hôn đầu tiên nàng gìn giữ, đợi chờ lương duyên gặp
được Ho{i L}m, nay đ~ bị tên Nai bất trị kia cướp
mất, n{ng dùng ch}n đ| thật mạnh vào chân Thái
Tử một c|i đau điếng. Thái Tử đ{nh buông tay ra
mà ôm cái chân của mình. Cả H{ Vũ v{ Th|i Tử đều
tức giận xoay người đấu lưng lại về giường của
mình.
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
42
Đ~ qu| canh ba, nhưng m~i m{ H{ Vũ vẫn không
ngủ được, cảm giác sao khác lạ qu|, n{ng cũng
chẳng biết n{ng đang nghĩ điều gì hay bực tức điều
gì. Chắc có lẽ là hình ảnh Tuấn Lộc có trong suy nghĩ
của nàng, tự dưng nghĩ đến đ}y trong lòng cảm thấy
hồi hộp, càng nhíu mày tức giận Thái Tử.
Trời vừa tinh mơ, khi H{ Vũ vẫn còn say ngủ,
Tuấn Lộc đ~ giật tóc mai gọi nàng dậy. H{ Vũ mặt
ngáo ộp hỏi chuyện gì.
- Tuấn Lộc: Xem, Thái Tử Phi đ~ học phép tắc hết
rồi mà thế n{y trông được sao?
H{ Vũ tỉnh ngủ, gắt lại:
- H{ Vũ: Chuyện gì vậy ạ, thưa Th|i Tử điện hạ?
- Tuấn Lộc: Hiện tại để tránh tai mắt của phụ
hoàng về việc có đến hai chiếc giường trong phòng,
ta đ~ hạ lệnh cung nữ ta không cho ai được phép
vào cả, họ đ~ chuẩn bị nước rửa mặt và y phục chờ
sẵn ngoài cửa, nàng phải mang vào và giúp ta chỉnh
chu y phục.
- H{ Vũ: Ta?
VÕ ÉN
43
- Tuấn Lộc: Ng{y thường ta không tự làm việc
này, giờ nàng không làm vậy ai l{m đ}y? Hừm…
Vừa nói, nhưng Th|i Tử vừa ngập ngừng, lại
hừm lấy giọng lên một tiếng như lấy lại uy phong.
H{ Vũ dịu dàng bất ngờ “Dạ, thưa Th|i Tử điện hạ”,
làm Tuấn Lộc tự dưng bị nổi gai óc. N{ng bước nhẹ
mang y phục v{o để trước mặt Thái Tử, nói:
- H{ Vũ: Bí mật là bí mật của chung, ta tin chắc
huynh cũng muốn giữ kín chuyện n{y, đ~ tốn nhiều
công thế, nếu lộ cả hai cùng chịu tội với phụ hoàng,
huynh muốn không? Nếu không muốn chúng ta
thực hiện giao kèo, bên ngoài ta vẫn là Thái Tử Phi
dịu dàng của huynh, nhưng khi bước v{o căn phòng
n{y l{ bình đẳng nhé thưa…Th|i Tử điện hạ.
Nói rồi, không để Thái Tử phản kháng nữa lời,
H{ Vũ xin phép đắc ý lui ra ngoài. Thái Tử Tuấn Lộc
nhìn mớ y phục này biết xoay sở thế nào.
Hai tháng trôi mau, thời gian này Võ Linh theo
dõi thấy Thái Tử và Thái Tử phi rất thuận hòa, trong
lòng cũng đ~ yên t}m, nên cho phép Th|i Tử được
xuất cung trở lại. Một thời gian phải ở miết trong
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
44
cung, công việc triều chính chàng giải quyết vẹn
tròn, rất thông minh, t{i trí, nhưng còn việc hát bên
ngoài cung của chàng bị trì trệ, nên việc ch{ng được
xuất cung như chim sổ lồng, có bao nhiêu là việc cần
giải quyết.
Đ~ một tuần không thấy bóng dáng Thái Tử
Tuấn Lộc, không ai cùng nàng tranh lý những
chuyện vặt chí chóe, không ai cùng nàng dùng các
bữa cơm. H{ Vũ mở đĩa nhạc Hoài Lâm nghe, tay
cầm bức họa m{ trong lòng tơ tưởng đến đ}u đ}u
“Không biết mấy ngày qua hắn đi đ}u nữa, hay gặp
chuyện gì, có khi nào gặp toán thích khách hôm nọ
không, mà hắn giỏi võ thế, thêm đ|m tùy tùng luôn
bên cạnh, chắc l{ không sao đ}u. Ghét, không thèm
nghĩ nữa”.
Dù tự dặn lòng thế, nhưng dòng suy nghĩ vẫn cứ
lẫn quẩn, muốn l{m gì cũng chả được cả. Vừa lúc,
cung nữ báo Thái Tử về. H{ Vũ tự dưng nôn nao, hồi
hộp vô cùng, tim đập loạn xạ, phân vân không biết
phải nên như thế nào. Thái Tử bước vào, các cung
nữ cúi đầu ch{o, còn H{ Vũ vẫn ngồi im ra đó, Th|i
Tử tiến đến ghế ngồi, ra hiệu cung nữ mang trà
VÕ ÉN
45
nước ra, chẳng tỏ vẻ quan tâm sự hiện diện H{ Vũ.
Như thường lệ, khi tức giận hay nói việc gì quan
trọng nàng cong mày lên, nàng hỏi:
- H{ Vũ: Mấy hôm nay Thái Tử đi đ}u thế, cứ y
như người bị bốc hơi.
Thái Tử nghiêm giọng trả lời:
- Tuấn Lộc: Ta đi đ}u, l{m gì cần báo lại với
nàng? Việc Thái Tử Phi gặp Thái Tử mà không chào
là sai phép tắc đó.
H{ Vũ đứng lên, tính trả lời lại thì bên ngoài
cung nữ vào bẩm báo. Có Nguyệt Cát tiểu thư đến
diện kiến. Thái Tử ra lệnh cho mời nàng vào.
Nguyệt Cát tiểu thư l{ con g|i của vị quan trong
triều, lớn hơn Th|i Tử năm tuổi, dáng vẻ đoan
trang, dụng mạo sắc nước hương trời, nhìn vào trạc
tuổi bằng Thái Tử thôi, rất có khiếu về âm nhạc, là
một người chị cũng l{ một người bạn chơi rất thân
với Thái Tử từ nhỏ. Việc mấy năm trước Thái Tử
dám trốn ra khỏi cung hát có một phần giúp đỡ của
Nguyệt Cát, và hiện tại Nguyệt Cát là một cộng sự
rất quan trọng với Thái Tử trong việc giúp ch{ng đi
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
46
hát và xuất h{nh đĩa. Nguyệt Cát rất thông minh,
chu đ|o trong mọi việc, nhất là việc chăm sóc Th|i
Tử nên rất được Thái Tử xem trọng.
- Tuấn Lộc: Ah, Cát tỉ, phải để tỉ đích th}n đến
đ}y, mời tỉ ngồi
- Nguyệt Cát: Bái kiến Thái Tử và Thái Tử Phi.
H{ Vũ lấy làm thắc mắc, cô nương ta l{ ai, trước
giờ n{ng chưa gặp, n{ng cũng tỏ dáng chào lại.
Nguyệt Cát nói:
- Nguyệt Cát: Ng{y đại hôn của Thái Tử và Thái
Tử Phi, tiếc l{ hôm đó ta ng~ bệnh, nên không có
đến dự, đến nay mới được diện kiến dung nhan của
Thái Tử Phi, đúng l{ lời đồn không sai, quả là là một
cặp đẹp đôi, ta xin lỗi và có lời chúc mừng muộn.
- Tuấn Lộc: Cát tỉ đ~ qu| lời, đệ xin chân thành
cảm ơn tỉ, mời tỉ dùng chén trà cho ấm người, rồi ta
sang thư phòng để bàn việc.
H{ Vũ cảm thấy mình đứng đó như vô hình,
trong lòng thật khó chịu m{ cũng chẳng hiểu
nguyên cớ làm sao, trước giờ thấy Thái tử máu lạnh
như vậy, rất có uy với mọi người, nhưng tại sao với
VÕ ÉN
47
Cát tỉ lại có c|ch đối xử rất nhẹ nhàng, trân trọng, từ
cách mời ngồi, đến cách mời trà, cả ánh mắt khi trò
chuyện.
Dùng xong tách trà Nguyệt Cát và Thái Tử đứng
lên, Nguyệt Cát chào Thái Tử Phi, xin phép cáo lui,
bước đi cùng l{ Th|i Tử. Bất giác, Hà Võ hỏi:
- H{ Vũ: Th|i tử định đi đ}u đó?
Thái Tử xoay người, tiến sát gần H{ Vũ, giọng
nói nhỏ vào tai.
- Tuấn Lộc: Cô nương n{ng h~y ngoan ngo~n ở
nhà, việc ta đi đ}u, nàng tính quản sao?
Nói rồi ch{ng bước đi, để lại đằng sau H{ Vũ
h{ng trăm c}u hỏi không lời đ|p. H{ Vũ tự nhủ
“nhưng mình sao phải giận, không thèm nghĩ nữa”.
CHƯƠNG VI
Những Bức Tranh Mơ Ước
Thiếp biết vẽ tranh để vẽ chàng
Gửi niềm mơ ước có cao sang
Ước ao được ngắm chàng thật cận
Lắng nghe giọng hát lúc đêm tàn
VÕ ÉN
49
HÁI TỬ VÀ NGUYỆT CÁT BƯỚC RA NGOÀI, cả
hai bước v{o thư phòng, bên trong lại có thêm
một căn phòng bí mật, có đầy thiết bị các loại dụng
cụ chơi nhạc cả các thiết bị ghi âm hiện đại. Hóa ra,
đ}y l{ nơi bí mật bao năm của Thái Tử và Nguyệt
Cát để tạo ra các sản phẩm âm nhạc nhiều năm qua
của chàng. Nguyệt Cát đóng vai trò rất quan trọng,
nàng biết sáng tác, có thể chơi rất nhiều loại nhạc
cụ, xử lý âm thanh, sau khi hoàn thành một sản
phẩm, n{ng cũng l{ người nhân rộng mang ra bên
ngo{i để những đĩa h|t, mang giọng ca Hoài Lâm
đến nhanh nhất tới công chúng hâm mộ.
Nói về tình cảm của Nguyệt Cát, nàng ấy đ~ rất
mến Thái tử Tuấn Lộc từ bé, Tuấn Lộc nhìn bên
ngoài thấy lạnh lùng khó gần, nhưng thật ra rất tinh
tế và sâu sắc, tình cảm và rất biết quan t}m đến
người khác, là một người con có hiếu không ai bằng,
ngoài những đặc điểm trên Tuấn Lộc còn có vẻ đẹp
hút hồn, cặp mắt luôn có nước sóng sánh long lanh,
hốt hết trọn cả tr|i tim như một ma lực mà không
có bùa chú nào có thể giải. Nên ở cương vị là tỉ, nàng
T
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
50
tình nguyện giúp Thái Tử tất cả với những đam mê
ca hát của chàng. Luôn âm thầm dõi theo, quan tâm,
dù tuổi lớn hơn nhưng luật nào nghiêm cấm sự yêu
thương vô hình nhưng hữu hình chứ. Dĩ nhiên l{
nàng cất giấu trong lòng, quan tâm Thái Tử chu đ|o
như một tiểu đệ. Ngày Thái Tử th{nh th}n cũng
chính là ngày nàng tuyệt vọng, đ~ bệnh suốt mấy
ng{y, có ý định muốn từ bỏ, bẵng đi một thời gian
nàng quyết định tiếp tục không thể từ bỏ cả vai trò
làm chị để có cơ hội được trông thấy Thái Tử mỗi
ngày.
- Nguyệt Cát: Ta mới vừa sáng tác ra một ca khúc
mới nè, rất nôn nóng thu ngay. Thái Tử xem thế
nào.
Thái Tử cầm bản thảo xem, chàng nói:
- Tuấn Lộc: Ca khúc nói về tình cảm của người
cha và con, rất sâu lắng và da diết, đ~ một thời gian
đệ không ra bài mới rồi, đệ muốn thu ngay.
- Nguyệt Cát: Um, ca khúc này buồn nhưng
không bi, qua tiếng hát của Thái Tử chắc chắn sẽ
VÕ ÉN
51
chạm đến từng con tim mỗi người. Dự là sẽ gây bão
lớn….
- Tuấn Lộc: Đa tạ Cát tỉ, vì không biết chuyện gì,
một thời gian không tin tức, đệ tưởng đ~ l{m điều gì
khiến tỉ buồn.
- Nguyệt Cát: Ta…ta…không có đ}u, đệ không
thấy ta đang đứng trước mặt đ}y sao.
Cả hai cùng cười, tiếng vang bước ra khỏi phòng,
hóa ra bên ngoài có một người đang sốt ruột, không
nghe được cuộc trò chuyện l{ gì, H{ Vũ đứng bên
ngoài nép vào một góc tránh mặt, cắn môi, ch}n đ|
vô tường hậm hực.
Những bức tranh H{ Vũ vẽ ngày càng nhiều hơn,
nàng treo khắp cả phòng, ng{y thường Thái Tử
không để tâm tới, hôm nay bước v{o nhìn lượng
tranh treo mà choáng ngợp. Thái Tử hỏi:
- Tuấn Lộc: Cô nương n{ng muốn biến căn
phòng của ta thành hội triển lãm tranh à?
- H{ Vũ: Huynh nói gì m{ khó nghe vậy, huynh
thường đi suốt, có về thường xuyên đ}u, nên việc ta
treo tranh nào ảnh hưởng đến huynh, ng{y thường
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
52
huynh có nói gì đ}u, sao hôm nay lại tỏ ra khó chịu
chứ.
- Tuấn Lộc: Ta đọc sách thánh hiền bao năm,
những bức tranh đ|ng treo l{ tranh Khổng Tử như
mỗi ng{y răn dạy ta đạo l{m người.
- H{ Vũ: Um, đúng rồi, huynh đọc sách nên treo
tranh Khổng Tử, còn ta nghe nhạc Hoài Lâm bao
năm, nên treo tranh ch{ng ấy, vậy thôi.
- Tuấn Lộc: Nàng không nói lý lẽ gì cả
- H{ Vũ: Huynh mới l{ người không lý lẽ, mỗi
ng{y huynh đi đ}u, l{m gì, với ai ta có quản được
không, đến sở thích duy nhất của ta huynh cũng
muốn độc đo|n? Dù gì ta cũng l{ Th|i Tử Phi nơi
đ}y, nên ta cũng có phần quyền quyết định, nếu
huynh không đồng ý thì cùng đi gặp phụ hoàng xử
cho ra lẽ. Còn nữa, không biết đến khi nào ta mới
được gặp Ho{i L}m, trước khi cuộc hôn nhân này
kết thúc ta vẫn là Thái Tử Phi, nên việc huynh có
qua lại với cô g|i n{o cũng nên kín đ|o không nên lộ
liễu.
VÕ ÉN
53
- Tuấn Lộc: “Qua lại với cô gái n{o”? ý có nghĩa l{
gì?
- H{ Vũ: Huynh l{m tự huynh biết lấy, ta mệt rồi,
ta đi ngủ đ}y.
Những lời H{ Vũ nói |m chỉ điều gì? Hay là nàng
nghi ngờ Thái Tử với Nguyệt Cát? Th|i độ tức giận
trả treo lại của H{ Vũ có được gọi là ghen? Thái Tử
đ{nh bó tay với cô ngựa bất trị, nên để những bức
tranh vẫn nằm yên treo trên đó, ngồi ngắm một dãy
tranh với ý tưởng nhí nhố của nàng trên mỗi bức
tranh, đ|ng yêu, ng}y thơ lại vui nhộn, có bức nàng
vẽ được song ca với Lâm, bức thì ôm hoa e thẹn
tặng Lâm, bức thì nàng ngồi trong dãy ghế khán giả,
nàng nổi bật nhất, Lâm hát trên sân khấu nhưng chỉ
nhìn vào mỗi mắt n{ng m{ thôi,…l{m Th|i Tử bật
cười. Nào ngờ mình có fan hâm mộ cuồng nhiệt lại
ch}n th{nh đến thế.
Nói về thư phòng có căn phòng bí ẩn, H{ Vũ
không nén khỏi tò mò, không biết hôm ấy Thái Tử
và Cát tỉ l{m gì bên trong m{ l}u đến thế? Nhân lúc
Thái Tử không có nh{ H{ Vũ tìm c|ch lẻn vào
phòng, thư phòng vẫn bình thường như mọi ngày,
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
54
nàng sờ soạng một vài thứ xung quanh, đến bức
tranh Khổng Tử được treo, hóa ra l{ nơi mở ra
thêm cánh cửa, có một căn phòng ngầm ở đ}y, b{y
rất nhiều loại nhạc cụ, thêm các máy móc hiện đại,
nàng trố mắt nhìn suy nghĩ không biết đó l{ gì, bất
thình lình:
- Nguyệt Cát: Thái Tử Phi đang l{m gì đó?
Đột nhiên Nguyệt Cát xuất hiện, đứng bên ngoài
hỏi vọng v{o, l{m H{ Vũ lúng túng, cảm gi|c như bị
bắt trộm.
- H{ Vũ: Ta, um, chỉ l{ ta vô tình v{o đ}y...
Sau đó đột nhiên n{ng nghĩ lại “sao mình phải sợ
chứ, mình đ~ l{m gì đ}u”. N{ng lấy giọng hỏi Nguyệt
Cát.
- H{ Vũ: Hừm...nhưng đ}y l{ thư phòng của Thái
Tử, sao Cát tỉ có thể tự tiện bước vào?
- Nguyệt Cát: Dù ta lớn tuổi hơn, nhưng ta với
Thái Tử thân nhau từ nhỏ, nên việc ta đến tìm Thái
Tử không cần bẩm báo, các quan binh tự hiểu để ta
tự vào.
VÕ ÉN
55
- H{ Vũ: Vậy hôm nay Cát Tỉ đến đ}y có việc gì?
- Nguyệt Cát: ta đến tìm Thái Tử
“Thật trơ trẽn mà, tìm Thái Tử mà nói thẳng
thừng thế”
- H{ Vũ: Th|i Tử hôm nay không có nhà, nên
phiền hôm khác Cát tỉ ghé vậy. Nhưng có một điều...
Cát Tỉ l{ người hiểu rộng, chắc cũng phải để ý là
Thái Tử đ~ kết hôn, không còn giống như những
ngày tháng thời xưa.
- Nguyệt Cát: Giữa chúng tôi luôn minh bạch nên
không có gì phải ngại, Thái Tử Phi ghen {? Hay đang
lo nghĩ điều gì? Mà ta tự hỏi Thái Tử phi mới được
nhập cung có hiểu Thái Tử như ta? Th|i Tử thích ăn
gì, thích làm gì, thói quen là gì, có bí mật gì, có điều
gì lo lắng, Thái Tử Phi có biết không?
Sau lời của Nguyệt Cát, H{ Vũ chợt nhận ra nàng
cũng không biết gì về Thái Tử cả, ngoài việc sáng
gặp mặt chuẩn bị y phục, lên b{n ăn vì có nhiều món
nên đ}u biết Thái Tử thích ăn món n{o, gặp nhau là
như nước với lửa, có bao giờ hỏi chuyện mà chàng
trả lời, sực nhớ các câu chuyện toàn là nàng kể...
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
56
Vậy là sao, do mình vô tâm, do Thái Tử kín lời, hay
là một nguyên do n{o kh|c? Nhưng m{ tại sao phải
quan tâm chứ? Tự dưng suy nghĩ n{ng c{ng rối nùi
tự cảm thấy khó hiểu.
CHƯƠNG VII
Chim Nhỏ Sổ Lồng
Cánh chim bé nhỏ trở về nhà
Nhớ ngày hạnh phúc sống bên cha
Gửi lại lồng vàng nơi gác tía
Líu lo thánh thót hót vang xa
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
58
HỮNG LỜI NGUYỆT CÁT NÓI CỨ VĂNG vẳng
không sao tho|t được trong suy nghĩ H{ Vũ
“Th|i Tử Phi ghen {? Hay đang lo nghĩ điều gì?” tự
nhẩm nhẩm “mình có l{m sao không vầy nè, không
lẽ mình thích tên Thái Tử đó, mà tính ra thật sự
Thái Tử rất đẹp, đó l{ một ch{ng trai đẹp nhất mà
lần đầu tiên mình nhìn thấy, ánh mắt của huynh ấy
khi nói chuyện cứ như biết nói, cứ xoáy thẳng vào
tim của người ta, khuôn mặt không có một khuyết
điểm tì vết, lúc huynh ấy quan tâm mình có chu đ|o
và cảm gi|c mang đến hơi ấm, lúc huynh ấy suy
nghĩ, nét mặt không đổi sắc, nghiêm nghị càng thêm
quyến rũ, cả đôi môi của huynh ấy,…” nói đến đ}y
H{ Vũ lắc đầu nguậy nguậy, môi mím nhẹ, tay chạm
môi, nhớ lại c|i hôn…
- H{ Vũ: í….bậy bậy….H{ Vũ ơi H{ Vũ, đang
nghĩ gì thế n{y, không được, tên Nai Thái Tử m{ đọc
được suy nghĩ n{y chắc hắn cười té ghế mất, mình
l{ người luyện võ mà, phải cứng rắn chứ, mình đ~
có Hoài Lâm chàng rồi, nhất định một ng{y n{o đó
sẽ gặp huynh ấy, rồi sẽ trút bầu tâm sự cho chàng
N
VÕ ÉN
59
biết mối tình đơn phương đ~ bảy năm trời, dù
chàng không biết mình l{ ai cũng sẽ cố gắng “mưa
dầm thấm dai” để chinh phục. Um, đúng rồi, nhất
định, ta không được siêu lòng m{ nghĩ vu vơ đ}u.
H{ Vũ cố lên!
Đang lúc lẩm nhẩm Thái Tử Tuấn Lộc đứng từ
phía sau lên tiếng:
- Tuấn Lộc: Cô nương đang lẩm nhẩm gì đó?
- H{ Vũ: Hả, huynh đến từ bao giờ, sao không
b|o trước?
- Tuấn Lộc: Đ}y l{ cung Th|i Tử, ta đến cần
b|o {? A ha…đang l{m chuyện mờ ám gì phải không
hả Hà nữ hiệp?
H{ Vũ đỏ mặt:
- H{ Vũ: Kh…không, đ}u có, m{ huynh có nghe
thấy gì không?
- Tuấn Lộc: Cô nương đang giấu điều gì à? Ta
chỉ mới v{o…
H{ Vũ thở phù, Tuấn Lộc nói tiếp:
- Tuấn Lộc: Nhưng mấy hôm nay ta thấy cô
nương n{ng có vẻ hơi kh|c.
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
60
- H{ Vũ: Vẫn…vẫn vậy m{, có kh|c gì đ}u.
- Tuấn Lộc: Chắc vậy, chắc l{ do ta đa nghi thôi.
Dù ta khá bận việc, nhưng những lúc về cung ít thấy
cô nương, cả bữa ăn cũng thế, cứ như l{ H{ Võ n{ng
đang cố tình tránh mặt ta vậy?
Thái Tử vừa đặt câu hỏi nghi vấn, vừa mang cả
vũ khí |nh mắt thần sầu nhìn thẳng vào mắt H{ Vũ
như dò xét, người thì tiến tới l{m H{ Vũ thụt lui đến
ch}n tường. Gần quá, gần quá sức, mặt H{ Vũ đỏ
bừng, tim đập loạn xạ, nàng sợ Tuấn Lộc nghe thấy,
cặp mắt chớp chớp lia lịa không liếc về một hướng
để tránh ánh mắt hút hồn ấy, đến khi cảm giác
không thể thở nổi nữa, nàng dùng sức bao năm
luyện võ đẩy Tuấn Lộc ra, hít lấy hơi, lấy lại bình
tĩnh:
- H{ Vũ: Cớ gì phải tránh mặt huynh chứ, ta
bận mà.
- Tuấn Lộc: Ta hỗ trợ phụ hoàng lo chuyện
quốc sự còn chưa bảo quá bận, cô nương n{ng hang
ngày có việc gì cơ chứ?
VÕ ÉN
61
- H{ Vũ: Um, bận vẽ tranh Hoài Lâm, bận nghe
nhạc Hoài Lâm, bận nhớ chàng ấy, nhớ đến đứt
ruột, được chưa.
- Tuấn Lộc: Cô nương n{ng nhớ Hoài Lâm vậy
{, dù chưa lần gặp mặt, không thích gặp ta?
Tuấn Lộc trầm giọng lại như không còn trêu
đùa, m{ l{ một câu hỏi nghiêm túc. H{ Vũ chưa kịp
trả lời thì từ bên ngoài thuộc hạ đi v{o b|o Ho{ng
Thượng triệu kiến Thái Tử và Thái Tử phi. Tuấn Lộc
cho lui, câu chuyện phải dừng lại, cả hai cùng chuẩn
bị nhanh chóng vào cung.
Nét mặt phúc hậu cộng thêm nét tươi vui trong
cái nghiêm khắc của Võ Linh vẫn hiển hiện như
ngày nào. Thấy hai con trẻ đ~ đến vấn an Võ Linh ra
hiệu cho hai con ngồi. Giọng ấm áp, nhìn vào Thái
Tử Phi mà nói:
- Mấy th|ng trước ta có nghe Thái Tử Phi con
xin phép được về thăm nh{, vì con nhập cung chưa
được bao l}u nên ta không }n điển, giờ con đ~ nhập
cung được nửa năm rồi, phép tắc cũng đ~ th{nh
thạo, quy tắc trong cung cũng đ~ thích nghi, đ~ ra
dáng một Thái Tử Phi mẫu mực. Sắp tới là ngày
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
62
tưởng niệm mẹ của con, nên ta cho phép con về
thăm mộ v{ gia đình.
Lắng nghe đến đ}y H{ Vũ rưng rưng m{ xúc
động, hơn nửa năm trời nàng nhớ gia đình quay
quắt, có nhiều đêm tự hỏi thân phụ ở nh{ đ~ thế
nào rồi, có khỏe không, có vui không, có nhớ con gái
nhiều không, việc nàng ở đ}y trong sự gò bó cá chậu
chim lồng, dù đ~ dần thích nghi nhưng đ~ bao lần
n{ng mơ thấy được về nhà ôm thân phụ m{ rơi
nước mắt. Không nén được xúc động, H{ Vũ nhìn Võ
Linh với cặp mắt đầy biết ơn:
- H{ Vũ: Sao phụ hoàng biết ngày mẹ con mất?
Con được về thăm phụ thân? Có thật không? Con tạ
ân phụ hoàng.
- Võ Linh: Đừng tạ ơn ta, người con cần cảm tạ
là Thái Tử Tuấn Lộc kìa, Thái Tử đ~ xin phép đề
xuất ý này cho ta.
Nghe qua mà thấy ngỡ ngàng, không phải Thái
Tử ng{y thường chỉ biết ức hiếp nàng thôi sao, sao
Thái Tử lại nói giúp. H{ Vũ nhìn Th|i Tử như thay
lời cảm ơn m{ không nói lời nào. Võ Linh quay sang
Tuấn Lộc tiếp:
VÕ ÉN
63
- Võ Linh: Tuấn Lộc, Thái Tử Phi về thăm gia
đình đường xa hiểm trờ, dù có tùy tùng nhưng n{o
an t}m, con nên đi cùng Th|i Tử Phi, và thay mặt ta
chuyển lời hỏi thăm của ta đến ông bạn chí cốt Hà
Cao luôn…ha ha…
- Tuấn Lộc: Thưa phụ hoàng, nhi thần còn
nhiều việc quốc sự để lo, nào bỏ dở được.
- Võ Linh: Thằng bé cứng đầu này, sao cứ
muốn tr|i ý để ta nói lại lần thứ hai thế hả?
- Tuấn Lộc: Dạ, con không dám, con xin y lệnh.
Ngày về thăm quê đ~ đến, H{ Vũ như chim s|o
được sổ lồng, trên đường đi n{ng nói huyên thuyên
không ngớt lời, nàng kể về thời thơ ấu của nàng, kể
về cha, kể vì sao nàng yêu mến ca sĩ Ho{i L}m, kể
nàng không thích thêu thùa may vá, chỉ bị ép thôi,
nàng thích luyện kiếm, nhưng việc nghe Hoài Lâm
hát là nàng thích nhất. Thái Tử Tuấn Lộc phải lắc
đầu, ng{y thường cũng thấy đanh đ|, nói chuyện
không thua ai, nào ngờ công lực chỉ lộ ra 1/10, đ}y
mới là nội công thật sự. Nhưng một mặt khác Tuấn
Lộc lại thấy rất thoải m|i, trước giờ chàng xuất cung
không ít lần đa phần l{ đi cùng Cát tỉ và vài tùy tùng,
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
64
nhưng c|i cảm giác là mình thật sự khi ch{ng đứng
lên sân khấu với hàng vạn khán giả, cái quy tắc
trong cung cũng khiến chàng choáng ngộp nên khi
tiếp xúc với một cô gái trời không sợ, đất không sợ
luôn hồn nhiên thuần khiết, mang đến cho chàng
một cảm giác bình yên lạ kỳ, như việc chàng có thể
ngủ ngon lành khi cô ấy bên cạnh mà không một
chút do dự ngại ngần.
Cỗ xe ngựa cứ xoay dần, cuối cùng cũng đ~
dừng lại. Trước mắt Tuấn Lộc là một thôn trang
không quá to lớn, dĩ nhiên l{ qu| bé nhỏ so với
ho{ng cung, nhưng đủ phần tiện nghi sạch sẽ, chàng
bước vào, cảm nhận đặc biệt nơi đ}y l{ l{n gió thổi
mát lạnh, không khí thật trong l{nh yên tĩnh, cho
người ta cảm giác bao bộn bề lo toan vụt mất lại
phía sau lưng, chỉ còn lại là một cuộc sống thanh
bình không toan tính. H{ Vũ thì đ~ chạy xông xáo
lên phía trước, thấy Tuấn Lộc thừ người, bước đi
còn chậm chạp quay lại:
- H{ Vũ: Mau v{o thôi, nh{ của ta cũng y như
nhà của huynh đó m{, nhanh ch}n lên để phụ thân
đợi.
VÕ ÉN
65
Về đến đ}y, Tuấn Lộc như một người hoàn
toàn khác, có vẻ lành tính và dễ chịu hơn, nghe tiếng
H{ Vũ gọi ch{ng cũng mau mau bước vào. Từ trong
nhà Hà Cao bước vội ra cửa, đi về phía con g|i đang
bước từ xa tới, vẻ mặt xúc động vì nhớ nhung, đôi
mắt rưng rưng như ngấn lệ mà che giấu. Còn H{ Vũ
thì cứ như trẻ thơ, vội chạy ầm lại mà ôm lấy phụ
thân, giọng sụt sùi, mè nheo nhõng nhẽo:
- H{ Vũ: Phụ thân! Cha có biết là con nhớ nhà
lắm không, con nhớ cha, nhớ thanh gươm, nhớ cả
khuôn viên nhà mình, nhớ đủ thứ hết, một thời gian
d{i như vậy m{ sao cha không v{o cung thăm con?
Nghe giọng the thé của con trẻ, ông lấy làm vui
vô hạn, Hà Cao còn lạ gì tính cách con gái nhà mình
nữa, tìm cách vỗ về. Tuấn Lộc cũng đứng cạnh đó,
chứng kiến lắc đầu “Haizz…cô nương ta lớn rồi mà
cứ như một đứa trẻ ấy”.
Rồi Hà Cao quay sang nhìn Tuấn Lộc:
- Hà Cao: Rất bất ngờ, lần đầu tiên Thái Tử đại
gi| quang l}m, cha con đo{n tụ, đ~ để Thái Tử đợi
lâu xin thất lễ.
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
66
- Tuấn Lộc: H{ Thúc….{…..nhạc phụ đại nhân
đừng nói vậy, đ~ một thời gian dài mà con không
đến diện kiến người, con mới l{ người có lỗi.
H{ Vũ lí lắc níu cả hai vào:
- H{ Vũ: Không ai có lỗi cả, đi đường xa, con đ~
đói lắm rồi, bộ cha không tính cho con ăn cơm hả?
Trong bữa cơm, H{ Vũ gặp cha như c| gặp
nước kể liên miệng cho cha nghe cuộc sống trong
cung, nhưng n{ng hiểu chuyện lắm, chỉ kể những
chuyện vui, g}y cười, được ăn ngon mặc đẹp, được
Võ Linh cưng quý, n{ng bảo rất hạnh phúc để cha
già yên lòng. Những câu chuyện qua giọng kể của
nàng, cứ như không có hồi kết.
CHƯƠNG VIII
Giọng Hát Phiên Bản
Giọng hát vang lên đốn tim nàng
Sao giống người ấy đến y chang
Hoang mang thẩn thờ không chớp mắt
Có phải Hoài Lâm giọng của chàng?
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
68
Ứ MẢI LO CHUYỆN TRÒ VỚI CHA, THẾ LÀ trời
đ~ gần khuya lúc nào không hay biết. Hà Cao
lệnh cho người hầu quét dọn sạch sẽ căn phòng của
H{ Vũ, cũng như chuẩn bị thêm cả chăn gối vào
phòng cho phần của Thái Tử. Thái Tử được mời vào
phòng, chàng dần dừ ‘đi đường dài mệt mỏi rất cần
chỗ ngả lưng, với lại đ~ về đến đ}y không v{o phòng
như nhạc phụ sắp xếp thì biết nghỉ nơi đ}u”.
H{ Vũ cũng vừa bước tới cửa, như hiểu được
t}m tư của Tuấn Lộc, vì đó cũng l{ t}m tư của nàng
mà.
- H{ Vũ: Huynh v{o đi, cha của ta tuổi đ~ cao, ta
không muốn cha phát hiện điều gì để làm cha buồn,
phòng hơi nhỏ không được như trong cung cũng
không đến nỗi n{o đ}u. Huynh cũng đừng có sợ, dù
l{ địa phận của ta, nhưng ta không có l{m gì huynh
đ}u.
- Tuấn Lộc: Ai bảo cô nương n{ng l{ ta sợ gì chứ,
vào thì vào thôi.
C
VÕ ÉN
69
Khổ nỗi trong phòng chỉ có một chiếc giường
không rộng lắm, làm sao mà ngủ. H{ Vũ mạnh
miệng như thế nhưng trong lòng cũng không khỏi lo
lắng, nàng tỏ vẻ tự nhiên:
- Huynh qua bên đó nghỉ ngơi trước đi,
ta…ta…vẫn còn sớm, nên ta muốn đọc vài trang
s|ch trước khi đi ngủ.
“Ta l{ một nam tử h|n đại trượng phu, sao để
một cô nương nhường giường được chứ”.
- Tuấn Lộc: Ta cũng có thói quen đọc s|ch trước
khi ngủ, cô nương có s|ch Khổng Tử không?
Vừa dứt lời Tuấn Lộc quay sang kệ sách với tay
tìm sách. Vì quá bất cẩn nên l{m đổ cả chồng sách
rơi xuống đất. H{ Vũ nhìn thấy không nhịn được
cười vừa nói có chút trêu.
- Tuấn Lộc: Sao cô nương lại cười?
- H{ Vũ: Đ}y l{ hình ảnh Thái Tử dễ thương nhất
từ trước đến giờ ta được biết.
Thái Tử uy nghiêm, thường ng{y đ}u mất, giờ
chỉ còn lại mỗi ch{ng Nai ngơ ng|c, còn H{ Vũ lúc
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
70
đấy chẳng khác nào là thợ săn nai. Cả hai nhặt mớ
s|ch đổ lên xong, Tuấn Lộc nói:
- Trước giờ ta ở trong cung, chưa từng đến nhà
ai qua đêm, nên có chút không quen. Cứ tiếp tục thế
này trời sáng mất.
Tuấn Lộc lấy lại sắc th|i phong độ, không lung
túng nữa, ch{ng mang theo gươm bước qua góc đối
diện ng~ lưng. H{ Vũ dõi theo, không cười nữa tự
dưng thấy xót xót trong dạ.
Rạng sáng hôm sau, H{ Vũ thấy Tuấn Lộc dậy từ
rất sớm, y phục đ~ chỉnh tề chuẩn bị ra cổng, nàng
vội chạy theo:
- H{ Vũ: Huynh định đi đ}u vậy?
- Tuấn Lộc: Mai mới viếng mộ nhạc mẫu. Đ~ đến
đ}y rồi, phải tận dụng “vi phục xuất tuần” xem một
vòng xem một góc khác muôn dân của của phụ
hoàng sống như thế nào.
- H{ Vũ: Vậy ta đi cùng huynh nhé, nơi đ}y rất
quen thuộc với ta, nên hướng dẫn cho huynh là
đúng rồi.
VÕ ÉN
71
Cả hai cùng cải trang bước ra ngoài, Tuấn Lộc
với trang phục đời thường, không cầu kỳ nhưng
trong mắt H{ Vũ thấy đẹp lạ thường, thêm cho nàng
cảm giác gần gũi, dễ mến. H{ Vũ đưa Tuấn Lộc đến
những nơi đẹp nhất tại nơi đ}y. Phong cảnh hữu
tình nên thơ. Trai anh hùng g|i thuyền quyên, nhẹ
bước ch}n vô tư lự c{ng l{m cho con người dâng lên
cảm xúc hữu tình chất thơ. Bất chợt Tuấn Lộc ngâm
lên mấy c}u thơ:
- Tuấn Lộc:
Phong cảnh hữu tình đầy mộng mơ
Trào dâng cảm xúc những ý thơ
Chàng trai thanh tú bước dạo bước
Bên cạnh theo sau cô vịt bầu.
H{ Vũ nghe thấy liền chột dạ, biết ngay là troll
mình, nhanh lời đối đ|p ngay:
- H{ Vũ:
Ánh nắng phản chiếu từ đằng xa
Vì em sáng chói nhận không ra
Đôi mắt ai kia đã bị bệnh
Nhầm lẫn vịt bầu với thiên nga.
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
72
Thêm bệnh sức mạnh hay ảo tưởng
Đứng giữa đất trời chỉ thấy ta
Tự hào là đẹp, thanh với tú
Bước gần nhìn lại, ôi mẹ cha…..
Quá t}m đắc với đoạn trả treo của mình H{ Vũ
cười sảng kho|i….Tuấn Lộc không chịu thua định
đối lại, thì từ đằng xa vang lên tiếng chiêng gõ vang
tới. H{ Vũ bước thật lẹ về hướng đó, l{m b{i thơ
đ|p lại của Tuấn Lộc không được đọc ra, đ{nh chất
lưỡi rồi bước vội theo nàng.
- Người tổ chức: Nghe đ}y, nghe đ}y, cuộc thi
giọng h|t song ca ăn ý nhất. Có tám cặp đôi, ưu tiên
người đăng ký nhanh nhất, hai người vào một đội,
bốc thăm ngẫu nhiên những bài hát hiện đại do
chúng tôi đưa ra. Cặp đôi n{o thể hiện sự ăn ý nhất
được nhiều phiếu từ khán giả sẽ được về nhất. Xuỵt,
hồi hộp, hồi hộp nhất chính là giải thưởng là bộ sưu
tập đĩa của ca sĩ đình đ|m nhất nước hiện nay “Ho{i
L}m”.
Đ|m đông vỗ tay rần rần, cũng may H{ Vũ cũng
vừa tới nghe được thể lệ, không chần chừ, nàng kéo
tay Tuấn Lộc lên:
VÕ ÉN
73
- H{ Vũ: Lên, mình lên đăng ký thi, giọng hát
huynh có thể dở nhưng hy vọng giọng hát ta có thể
kéo lại mà giành lấy giải nhất.
- Tuấn Lộc: Tại sao ta phải lên?
- H{ Vũ: Huynh không nghe thấy hả? Giải
thưởng, cả bộ sưu tập đĩa Ho{i L}m đó.
- Tuấn Lộc: Ta nhớ cô nương có nhiều rồi mà?
- H{ Vũ: Um, thì có, nhưng nếu sau này ta gặp
chàng ấy sẽ tặng lại chàng ấy làm quà, và nói với
chàng ấy đó l{ phần thưởng ta rất cố gắng mới
gi{nh được, chắc chàng sẽ xúc động lắm. Nhất định
phải giành lấy được. Đi, đi m{, ta năn nỉ chỉ một lần
này thôi.
Vừa nói vừa kéo tay Tuấn Lộc lên bục đ{i được
dựng ngoài trời, như không thể từ chối được Tuấn
Lộc không chống đỡ bước theo, có rất đông người
quan tâm xung quanh. Vừa may cặp đôi H{ Vũ v{
Tuấn Lộc là cặp đôi thứ tám, cũng l{ cuối cùng.
C|c đội thi đều rất cố gắng, quyết tâm giành
chiến thắng, bảy đội đ~ thi qua, đ~ thể hiện rất tốt
phần thi của mình. Giờ đến lượt H{ Vũ v{ Tuấn Lộc
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
74
bốc thăm. H{ Vũ rất nôn nóng và hồi hộp bước đến
bốc thăm, rồi mở từ từ ra, hồi hộp xem là bài gì. Rồi
nàng nhoẻn miệng cười trúng tủ cho Tuấn Lộc xem
bài hát, ghé vào tai Tuấn lộc nói nhỏ:
- H{ Vũ: Huynh cũng thuộc bài này chứ? Cứ tự
tin, không sao đ}u, khi n{o quên huynh cứ nhìn vào
mắt ta, ta sẽ nhắc cho, phải hứa là cố gắng hát thật
tốt đó.
Tuấn Lộc không nói lời n{o, nhưng ra vẻ đồng ý.
Ban tổ chức cũng công bố b{i đội hát số tám là Về
đ}u m|i tóc người thương.
H{ Vũ bắt đầu h|t hai c}u đầu, nháy mắt ra hiệu
Tuấn Lộc hát tiếp, Tuấn Lộc tiếp: “thầm ước nhưng
n{o đ}u d|m nói, khép t}m tư lại thôi, đường hoa
vẫn chưa mở lối”.
Nghe đến đ}y, H{ Vũ đơ người ra, nhìn Tuấn Lộc
không chớp mắt, nàng quên cả việc hát tiếp theo,
thơ thẩn nhìn Tuấn Lộc gọi
- H{ Vũ : Ho{i L}m, Ho{i L}m,…l{ giọng hát này,
sao thế được, có nhầm lẫn gì chăng? Tại sao có thể
giống đến vậy?
VÕ ÉN
75
Mọi người không thấy H{ Vũ h|t nữa, mà cứ nói
chuyện như thất thần, nên kêu H{ Vũ xuống đi, yêu
cầu Tuấn Lộc hát tiếp. Túng thế quá Tuấn Lộc phải
lôi nàng xuống tránh chỗ đ|m đông thật nhanh, một
số người rần rần đuổi theo muốn nghe giọng hát
của Tuấn Lộc, muốn ngắm chàng thật kỹ hơn. Phải
khó khăn lắm mới tho|t được vòng vây. Cả hai cùng
thở hộc hộc, dừng lại nghỉ mệt bên thảm cỏ xanh
mướt. Đ~ lấy lại tinh thần, H{ vũ lườm Tuấn Lộc:
- H{ Vũ: Trước giờ biết hát sao huynh không nói
ra hả?
- Tuấn Lộc: Cô nương có bao giờ hỏi ta?
- H{ Vũ: Thì…thì…huynh phải nói chứ tự không
đ}u ta biết mà hỏi. Nhưng…nghe huynh h|t l{m ta
nghĩ đến một người, l{m ta…l{m tim ta đập loạn cả
lên, l{m ta nghĩ hai m{ một.
H{ Vũ th{nh thật mặt phụng phịu phân trần,
Tuấn Lộc thấy nàng tức giận thì bật cười, rồi tự
dưng nhẹ giọng lại:
- Tuấn Lộc: Từ nhỏ ta đ~ có khiếu giả giọng, ta có
thể giả giọng được rất nhiều người. Thấy cô nương
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
76
yêu mến Hoài Lâm, nên giả giọng tí thôi, chứ cô
nương thấy giọng nói của ta có giống đ}u, nên đừng
đa nghi nhé.
H{ Vũ nghĩ thầm: “Đúng rồi, làm sao có thể là
Ho{i L}m được, hắn ta là Thái Tử của một nước, thì
sao có thể là chàng ấy, chắc do thời gian sống cạnh
nên càng làm cho ta có cảm giác lẫn lộn, không phân
biệt được nữa, vẫn nhất quyết rồi, chỉ một tình yêu,
chỉ một Ho{i l}m thôi”. H{ Vũ trả lời:
- Um, chắc ta nhớ chàng ấy, sau này không thế
nữa. Mà việc trở về nhà lần này ta cảm ơn huynh
nha.
Tự dưng H{ Vũ nhẹ giọng lạ thường, làm Tuấn
Lộc có chút bối rối, không biết phải nói tiếp theo là
gì. Cả hai cùng ngước nhìn lên cao rồi chìm trong im
lặng.
CHƯƠNG IX
Thái Tử Xử Án
Dọc đường gặp chuyện bất bình
Ra tay tra xử án tình trắng đen
Tuấn Lộc trổ tài một phen
Hà Vũ ngưỡng mộ càng xen cảm tình
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
78
GHỈ MỆT XONG CẢ HAI CÙNG BƯỚC TIẾP,
thấy dân sinh phồn thịnh ấm no, buôn bán
tấp nập, các quầy bán hàng mọc lên đủ loại hàng
hóa, d}n chúng ăn mặc lành lặn, Thái Tử nhìn cũng
thấy hài lòng. Thấy phía trước mọi người tập trung
trước ngôi nhà bao quanh, bàn tán xôn xao, Tuấn
Lộc định gọi H{ Vũ qua đó, quay lại thì cô nương
n{ng đ~ nhanh như s|o có mặt từ trước rồi. Bước
đến đ~ thấy xác chết nằm trên nền nhà, có sợi dây
thừng bên cạnh. H{ Vũ lẹ miệng điều tra hỏi mọi
người xung quanh xảy ra sự việc mới biết, tên nạn
nh}n l{ Trương Do~n, nay đ~ bốn mươi tuổi, có
d|ng người nhỏ yếu, không l{m được những việc
nặng nhọc nên làm nghề b|n đậu phụ, có cô vợ xinh
đẹp, trẻ trung hai bảy tuổi, được chồng cưng chiều ả
ta không làm gì cả, chỉ suốt ngày ở nhà lo tám với
c|c đại tẩu, giờ đang ngồi bệt dưới nền nhà kêu
khóc.
Tuấn Lộc thấy chuyện bất bình thường đ}u thể
ngồi yên, xông vào hiện trường nơi xảy ra vụ án,
thấy sợi dây thừng, một vết lằn trên cổ, một vết
N
VÕ ÉN
79
thương chí mạng sau đầu, trên đầu móng tay còn
dính ít sợi vải lông, loại tơ tằm thượng hạng. Tuấn
Lộc điều tra hỏi:
- Tuấn Lộc: Ai phát hiện xác chết n{y trước tiên?
- Vợ nạn nhân: Là ta. Khi ta trở về thì huynh ấy
đang ở tư thế treo cổ, hoảng quá ta mới gọi mọi
người để mang huynh ấy xuống.
Mọi người nói vào:
- Cô l{ người phát hiện xác chết đầu tiên vậy
chồng là do cô giết rồi,
- Vợ nạn nhân: Nói bậy, sao có thể l{ ta được,
việc mất chồng ta đ~ rất xót dạ, làm sao có thể nghi
oan cho ta, ta là một phụ nữ chân yếu tay mềm thế
n{y, dù tướng công ta sức khỏe không mạnh như
bao trai l{ng, nhưng ta l{m sao có thể ra tay rồi còn
treo lên d}y được. Mấy hôm trước chàng ấy có vẻ
buồn, ch|n đời, có thể là chàng ấy thấy đời cơ cực
nên muốn tự tử.
- H{ Vũ: Vậy trong khoảng thời gian nạn nhân
qua đời, đại tẩu làm gì? Ở đ}u? Có bằng chứng ngoại
phạm không?
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
80
- Vợ nạn nh}n: Có, ta đi qua d~y h{ng bên kia
mua vải, có ông chủ bán vải làm bằng chứng.
Tuấn Lộc nhờ một người cho mời ông chủ bán
vải đến. Ông ta tỏ ý khó chịu, hỏi Tuấn Lộc là ai, sao
phải làm mất thời gian buôn bán của ông. Khi ông
chủ bán vải vừa xuất hiện Tuấn Lộc đ~ hiểu rõ mọi
chuyện, nhoẻn cười, nói:
- Tuấn Lộc: Ông muốn biết ta là ai thật à? Ta là
người đại diện cho công lý, vạch trần tội ác, bênh
vực lẽ phải.
Quay sang mọi người xung quanh, chàng tiếp:
- Tuấn Lộc: Ta đ~ biết kẻ giết người l{ ai. Đó
không chỉ một người m{ l{ hai người, là cặp đôi
gian phu dâm phụ này.
Chàng giải thích:
- Tuấn Lộc: Nhìn vào, vụ |n được sắp xếp là tự
tử, bị đ|nh lừa bởi sợi dây treo cổ, nhưng nếu là
người chết do bị treo cổ trực tiếp, thì sẽ có vết máu
bầm, hằn rất sâu do lực kéo ngược chiều trọng
lượng cơ thể và sợi d}y, còn người đ~ bị chết rồi
mới treo lên thì phần máu bầm hiển thị bên ngoài
VÕ ÉN
81
rất nhạt. Như tẩu phu nh}n đ~ nói, người nữ nhi sức
yếu, dĩ nhiên khó có thể treo nổi cơ thể nam nhi,
nhưng ông chủ tiệm vải đ}y, ho{n to{n có thể.
- Ông chủ tiệm vải: Ngươi đừng ngậm máu phun
người, bằng chứng đ}u, có giỏi lấy ra ta xem.
- Tuấn Lộc: Ông chủ đừng sốt ruột, mọi người
hãy nhìn vào móng tay của nạn nhân xem, có phát
hiện điều gì không?
- H{ Vũ: Xem nè xem nè, trong mống tay nạn
nhân có những sợi lông tơ tầm được dệt từ một loại
tơ hảo hạng, và loại tơ đó, chỉ có những người giàu
có mới có, và so sánh với y phục ông chủ hiện tại thì
thật nó rất trùng khớp.
- Tuấn Lộc: Giỏi lắm, đúng rồi. Để dễ hiểu, ta có
thể xâu chuỗi thế này: Tẩu phu nh}n đ}y với ông
chủ tiệm vải có gian tình tại nhà, bị nạn nh}n, cũng
chính là chồng đi về bắt gặp, trong lúc dằng co nạn
nh}n đ~ cấu vào áo của ông chủ tiệm vải, trong lúc
vội v~ đại tẩu đ~ dùng vật dụng đ|nh v{o đầu chí
mạng, sau đó treo cổ lên dàn dựng thành vụ tự sát,
và cả hai vội về cửa hàng ngụy tạo cho nhau bằng
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
82
chứng ngoại phạm. Nếu quý vị không tin trong
móng tay nạn nhân còn dính một lớp da, chắc chắn
đ~ cấu ông chủ tiệm vải bị thương, chỉ cần kiểm tra
sẽ biết, còn hung khí giết người vì không mưu tính
trước nên có thể là vật dụng trong gia đình, vì vội
chưa được phi tang, tìm sẽ ra thôi.
Cuối cùng, cặp đôi ấy cũng nhận tội, được báo
quan để pháp luật trừng trị. H{ Vũ thư thả vừa đi,
vừa nhìn Tuấn Lộc. Tuấn Lộc chột dạ nên hỏi:
- Tuấn Lộc: Cô nương nhìn gì ta thế?
- H{ Vũ: Đ}u, đ}u có, không có.
- Tuấn Lộc: Rõ ràng là ta thấy cô nương nhìn
- H{ Vũ: Um...chỉ l{ ta không nghĩ huynh giỏi như
vậy, chỉ trong nửa canh giờ m{ đ~ ph| xong vụ án.
Lúc trước ta nghĩ huynh l{ một Thái Tử chỉ biết ăn,
rồi tìm chỗ vui chơi trăng hoa chứ.
- Tuấn Lộc: Cô nương nghĩ ta vậy thật à, sao lại
thế?
- H{ Vũ: Thì chẳng phải huynh lúc n{o cũng đi
suốt, hoặc đi cùng với Cát tỉ đó sao?
VÕ ÉN
83
- Tuấn Lộc: Ta với tỉ ấy cùng lớn lên từ nhỏ, tỉ ấy
rất chu đ|o chăm sóc ta như người chị, người bạn,
và với ta cũng chỉ có thế, cô nương n{ng đừng viết
tiểu thuyết viễn vông nữa.
- H{ Vũ: Có thật không?
H{ Vũ hỏi lại như muốn xác nhận chắc chắn,
n{ng cười tủm tỉm, mắt sáng bừng, có chút bâng
quơ. Bỗng có tiếng kêu ph|t ra “ột ột…” lắng nghe
kỹ hơn mới biết từ nơi H{ Vũ, thì ra đi từ s|ng đến
giờ n{ng đ~ đói bụng, Tuấn Lộc nghe thấy mỉm
cười, nói:
- Tuấn Lộc: Trời đ~ xế chiều, giờ ta cũng đói rồi,
ta v{ cô nương cùng tìm nơi n{o hớp một cốc tr{, ăn
một ít thức ăn đặc trưng nơi đ}y rồi về để nhạc phụ
trông.
Như đúng ý của H{ Vũ, n{ng phấn khởi, gật đầu
đồng ý ngay.
- H{ Vũ: Để ta dẫn huynh đến một quán có bán
một món ăn rất l{ ngon, đảm bảo ăn xong l{ hôm
sau huynh còn muốn quay lại nữa.
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
84
Nói rồi cả hai cùng vào quán, rồi H{ Vũ kêu gọi
bốn cây xúc xích, Tuấn Lộc cho gọi mang một bình
tr{, H{ Vũ ngăn lại, gọi một bình rượu hảo hạng.
Nàng nói:
- H{ Vũ: Xúc xích phải nhắm cùng với rượu mới
ngon.
Tiểu nhị đ~ mang xúc xích ra, đặt trên bàn, Tuấn
Lộc trơ mắt, không biết đó l{ gì, như e dè l{ mình ăn
không được. H{ Vũ ép, bảo l{ ăn ngon lắm, gắp một
phần cho Tuấn Lộc kêu ăn, phần còn lại cho mình ăn
ngon lành. Tuấn Lộc cũng liều ăn thử, vì đang đói,
biết phải làm sao, chàng cắn vào một miếng, tự hỏi
đ}y l{ thực phẩm hảo hạng gì, được l{m như thế
nào mà ngon thế, ch{ng ăn một cách thích thú, Hà
Vũ bất ngờ, nhìn Tuấn Lộc ăn ngon l{nh, n{ng đ~
gọi thêm tám c}y xúc xích m{ ch{ng cũng xơi hết.
Từ lúc biết Thái Tử Tuấn Lộc đến giờ, n{ng cũng đ~
nhiều lần dùng bữa cùng ch{ng, ng{y thường chàng
rất kén ăn, nhưng hôm nay l{m n{ng bất ngờ, có vẻ
là một ngoại lệ. H{ Vũ cười lí lắc rồi rót rượu mời
uống cho đến cạn bình.
VÕ ÉN
85
- Tuấn Lộc: Ta không nghĩ l{ cô nương biết uống
rượu
- H{ Vũ: Huynh đừng quan trọng hóa vấn đề,
nam uống được thì nữ uống được chứ sao, với lại ta
có l{m điều gì xằng bậy đ}u. Ở trong cung đ~ bị ràng
buộc lắm rồi, chỉ có khoảnh khắc ngắn này, huynh
phải cho ta là chính ta chứ.
Thấy H{ Vũ nói thế, Tuấn Lộc mủi lòng, không
can nữa cho cô nàng uống thoải mái hết bình này
đến bình rượu nữa. Trời ơi, cuối cùng thì H{ Vũ đ~
say thật rồi, bước đi loạng choạng, trời gần sập tối,
đường về đến nhà còn một đoạn. Tuấn Lộc nhìn Hà
Vũ thở dài, chàng biết phải l{m sao đ}y? Trưa hôm
sau đ~ đến ngày viếng mộ, ch{ng cũng lo cho nhạc
phụ đại nh}n mong ngóng, nhưng tình thế bất đắc
dĩ, đ{nh phải quyết định cõng H{ Vũ trên lưng đi
tìm quán trọ nghỉ qua đêm. Không biết là may hay
rủi, quán trọ gần đó chỉ còn một phòng. Tuấn Lộc
đưa H{ Vũ v{o phòng, người nàng nặc nồng men
rượu. Lần đầu tiên trong cuộc đời chàng phải săn
sóc một cô nương thế này, tình thế khó đỡ, thật dở
khóc dở cười mà.
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
86
Tuấn Lộc đặt H{ Vũ nằm xuống, giúp nàng tuốt
hài ra, rồi khom người chỉnh sửa cho nàng nằm
ngay ngắn, bất thình lình H{ Vũ qu{ng tay ôm lấy
Tuấn Lộc, làm Tuấn Lộc bất ngờ, ngã nhào xuống
người nàng, mặt rất sát mặt, H{ Vũ đ~ say bí tỉ có
biết trời trăng gì đ}u, chỉ còn trơ lại Tuấn Lộc với
hương nồng của rượu hòa quyện với mùi hương
của nàng thoát ra tự dưng l{m cho Tuấn Lộc cảm
giác quyến rũ say đắm lạ thường, làm cho con tim
ch{ng đập loạn xạ, rồi hồi hộp, Tuấn Lộc khẽ vuốt
m|i tóc n{ng vương trên gò m|, đôi m| ửng hồng,
bờ mi như khép hờ, đôi môi nhỏ nhỏ mời gọi, chàng
lắng nghe rõ từng tiếng thở của H{ Vũ, cũng như
từng nhịp đập mạnh trong tim mình, chỉ có H{ Vũ
say rượu, nhưng Tuấn Lộc thật sự đ~ say tình. Đ~
ngắm nàng rất lâu rất kỹ, bất giác, cảm xúc của
ch{ng đã không thể kìm chế, ch{ng đ~ ghé môi hôn
nhẹ H{ Vũ một cách nhẹ nhàng, ngọt ng{o, như
những cảm tình của chàng cất giấu bấy lâu nay
được dịp bay nhảy. Bờ mi n{ng cong cong hơi cựa
quậy, tự dưng Tuấn Lộc có cảm gi|c như mình đang
là một kẻ trộm lại sợ phát hiện. Chàng ngồi im lặng
nhìn nàng miên man trong giấc ngủ say nồng.
CHƯƠNG X
Lời Tỏ Tình Thầm Kín
Kẻ gian ám hại bất ngờ
Bắn tên tẩm độc, thời cơ trúng chàng
Hà Vũ nhìn thấy hoang mang
Đầm đìa nước mắt hai hàng gọi tên
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
88
Hoạn nạn sinh tử vẫn bên
Thêm một hồi ký làm nên chuyện tình
Lấy hết can đảm trong mình
Nàng Vũ mạnh dạn tỏ tình với Nai
ẠNG SÁNG HÔM SAU ĐẦU HÀ VŨ NẶNG NHƯ
búa bổ, chỉ nhớ loáng thoáng chuyện của
ngày hôm qua, còn chi tiết thế nào nàng có nhớ gì
đ}u. Tìm quanh, không thấy Tuấn Lộc đ}u. Từ ngoài
cửa Tuấn Lộc bước vào:
- Tuấn Lộc: Dậy rồi à?
- H{ Vũ: Sao huynh dậy sớm quá vậy?
Thật ra, đêm qu| Th|i Tử nhà ta khó thở, nên có
ngủ được tẹo n{o đ}u. Nên rạng s|ng trong lúc đợi
H{ Vũ dậy ch{ng đi một vòng thư giãn.
- Tuấn Lộc: Tại Thái Tử Phi của ta dậy muộn quá
thôi.
Nghe chàng nói vậy nàng ta rất sốc, chuyện gì
xảy ra vậy? Rồi cả hai nhanh chóng trở về Hà gia
R
VÕ ÉN
89
trang, cho kịp buổi trưa thăm viếng mộ mẹ của
nàng.
Ở nhà Hà Cao lo lắng, vì mãi không thấy con gái
về, nhưng nghĩ l{ H{ Vũ đi cùng Th|i Tử nên cũng
yên tâm. Cả hai nhanh chóng về tới nh{, H{ Vũ xin
lỗi phải để cha đợi chờ lo lắng. Sau đó, cả nhà cùng
c|c gia đình, a ho{n tập trung vào sảnh trước làm lễ
nghi tưởng niệm long trọng. Kết thúc buổi tưởng
niệm H{ Vũ đưa Tuấn Lộc đến trước mộ mẹ của
nàng. Không khỏi bùi ngùi, nàng nói:
- H{ Vũ: Mẹ ta mất rất sớm, vì sinh ta khó, nên có
lúc tự trách có phải do ta không, nếu không có ta thì
mẹ không có mất. Ta sinh trưởng đầy đủ tình
thương của cha, nhưng thiếu đi tình thương của mẹ,
nên cảm gi|c được mẹ chăm sóc l{ thế n{o ta cũng
không biết nữa, khuôn mặt của mẹ ra sao lại càng
không biết, nên nếu có ai hỏi có nhớ mẹ không, ta
cũng không biết trả lời thế n{o, nhưng ta biết một
điều, mẹ l{ người đ~ sinh ta ra, đó là một thứ tình
cảm thiêng liêng cao đẹp nhất.
Tuấn Lộc như đồng tình tâm trạng với nàng, vì
ch{ng cũng mất mẹ từ nhỏ, chàng là con trai của
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
90
một ái phi, hoàng hậu không thể sinh con, nên
ch{ng l{ tinh hoa được vua cha tin tưởng, phong
chàng là Thái Tử. Thấy H{ Vũ mắt ướt ướT Tuấn
Lộc không biết nên l{m gì, nên để yên bờ vai cho
nàng tựa vào.
Trên con đường đi về, xuất hiện toán thích
khách, bủa gươm xối xả vào Thái Tử và Thái Tử Phi.
Thái Tử đỡ gươm nhanh như chớp và chiếm được
thanh gươm, đ|nh bọn thích kh|ch tơi bời hoa lá,
H{ Vũ cũng nhanh không kém, thượng cẳng chân,
hạ cẳng tay đ|nh được mấy tên. Bất thình lình thêm
một nhóm người nấp dương cung hướng bắn loạn
xạ, Thái Tử đỡ tên nhanh như chớp, phát hiện mũi
tên bay về phía H{ Vũ, theo qu|n tính, một tay
ch{ng xua c|c tên kia, mũi tên ấy chàng xua không
kịp nên lao v{o đỡ, hứng trọn mũi tên có tẩm độc,
chàng ngã xuống. H{ Vũ chạy đến đỡ, Tuấn Lộc với
tay nắm lấy tay H{ Vũ thều thào:
- Tuấn Lộc: Chạy chạy đi
- H{ Vũ: Th|i Tử, Thái Tử, xin chàng tỉnh lại,
đừng ngất, đừng ngất mà, Thái Tử.
VÕ ÉN
91
Tuấn Lộc đ~ ngất lịm, dù H{ Vũ có cố kêu gào,
lay người nhưng ch{ng không nghe nữa, nàng nấc
lên từng tiếng liên tục, nước mắt rơi lã chã như
mưa, chỉ mong Thái Tử đừng chết. Đo{n tùy tùng
chạy đến hộ giá, bọn thích khách đ~ bỏ chạy, cũng
may đ~ bắt sống một tên, mang về tra |n. H{ Vũ
cùng mọi người nhanh chóng đưa Th|i Tử về nhà
chữa trị.
Đ~ hai ng{y hai đêm trôi qua, H{ Vũ lo lắng vô
hạn đến không ăn không ngủ, cuối cùng Thái Tử đ~
tỉnh lại, nhưng vẫn còn rất yếu, chàng với tay lấy
quyển s|ch để đọc. H{ Vũ mang chén thuốc vào, giật
phăng quyển sách ngay:
- H{ Vũ: Ch{ng mới tỉnh lại không l}u, còn đang
trong giai đoạn hồi phục, nên phải nghỉ ngơi nhiều
hơn, nếu không vết thương sẽ l}u l{nh đó.
- Tuấn Lộc: Ta đ~ hôn mê mấy ngày rồi?
- H{ Vũ: Hai ng{y, hai đêm, chúng ta hứa với phụ
hoàng về sớm, nhưng tình trạng sức khỏe chàng thế
n{y đi đường xa chưa được đ}u, nên nghỉ ngơi ít
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
92
hôm nữa, thật sự bình phục thì sẽ lên đường. Nè,
chàng uống chén thuốc n{y đi.
- Tuấn Lộc: Đa tạ cô nương.
- H{ Vũ: Lúc ch{ng bị thương, ta sợ lắm, lo lắm,
chàng có biết không hả?
- Tuấn Lộc: Ta biết
- H{ Vũ: Ch{ng biết?
- Tuấn Lộc: Lúc hôn mê ta nghe tiếng nàng gọi
m{, có điều mệt quá ta không trả lời được thôi. Có
điều n{ng lay người ta mạnh quá, ta đang bị thương
mà
Nghe được câu trả lời có chút trêu chọc, không
hiểu sao nàng thấy vui vô cùng, mặt ngại ngùng,
phụng phịu trả lời.
- H{ Vũ: Tại lúc đó ta sợ chàng chết, nên lo lắng
lắm.
- Tuấn Lộc: Số của ta sau này còn là vua một cõi
trị vì đất nước, thọ trăm tuổi, không dễ chết đ}u.
Một tay Tuấn Lộc cầm chén thuốc, một tay đặt
lên tay H{ Vũ để gần đó thay lời trấn an như phản
VÕ ÉN
93
xạ. B{n tay đặt nhẹ bàn tay, vẻ đanh đ| ng{y thường
của H{ Vũ giờ đi đ}u rồi, còn lại trước mắt Tuấn Lộc
là một cô gái rất ư chu đ|o, }n cần, dịu d{ng. H{ Vũ
e thẹn, đỏ mặt rút tay lại:
- H{ Vũ: Ta đi ra ngo{i xem phụ thân về chưa đ~.
Mấy hôm tịnh dưỡng, Thái Tử gần như đ~ bình
phục. Thái Tử cùng H{ Vũ về cung, mang theo tên
thích khách về cung tra hỏi. Hắn có ý định tự tử, lại
một lần nữa Thái Tử thông minh hơn người, điều
tra được gốc gác tên này, còn mẹ gi{ v{ con thơ, vợ
đ~ mất sớm, nên đ|nh một đòn t}m lý thật mạnh.
Cuối cùng hắn cũng khai ra tên chủ mưu, do viên
quan Lý Thẩm sai khiến, nên đ~ năm lần 7 lượt
hành thích Thái Tử không thành. Việc n{y cũng
không làm Thái Tử bất ngờ, có định liệu từ trước,
cộng thêm một số bằng chứng trước đó Th|i Tử có
đủ bằng chứng chứng minh Lý Thẩm thuộc phe phái
của hoàng hậu, vì người không con nên đ~ ghét Th|i
Tử từ nhỏ, cứ tìm cách bày trò hãm hại, nên Thái Tử
đ~ rèn luyện cho mình một số bản lĩnh từ bé, cũng
như hình th{nh một lớp tường bao bọc, lạnh lùng,
đề phòng những người xung quanh, cho đến khi gặp
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
94
H{ Vũ thì bức tường ấy đ~ dần tháo bỏ. Võ Linh biết
chuyện vô cùng tức giận, với hoàng hậu thì còn tình
cảm nên tha bổng, nhưng không được làm hại Thái
Tử, còn với Lý Thẩm bị cắt chức quan đ{y xuống
l{m thường dân.
Từ sau khi trở lại cung, H{ Vũ không còn bỏ mặc
Thái Tử tự mặc trang phục nữa, mà chính tay nàng
chuẩn bị trang phục cho chàng, nàng không còn
nghi vấn nữa, n{ng đ~ có c}u trả lời cho mình, nàng
biết tim n{ng đ~ loạn nhịp, nàng biết nàng vô cùng
vô cùng thích Thái Tử, nên mỗi ngày cứ dõi theo vào
ra mong ngóng đợi chờ. Thái Tử đối với H{ Vũ vẫn
bình thường như mọi khi, vẫn trầm v{ ít nói, nhưng
có biết đ}u c|i thói quen Th|i Tử ngắm H{ Vũ sau
khi nàng ngủ say đ~ có tự bao giờ. Cứ xong việc một
ngày chàng về rất muộn, khi đó H{ Vũ đ~ ngủ say,
ch{ng say sưa ngắm nàng chìm vào giấc ngủ, rồi thì
thầm “Chúc n{ng ngủ ngon nhé!”
Sau đợt bị thương, Th|i Tử cần tăng cường thời
gian làm việc cho sản phẩm âm nhạc mới hơn, nên
thời gian Thái Tử gặp Nguyệt Cát càng nhiều. Mỗi
lần nhìn Thái Tử đi với Nguyệt Cát, lòng H{ Vũ như
VÕ ÉN
95
thắt lại, một chút tức giận, một chút dỗi hờn, nhưng
không biết làm sao có thể bày tỏ. Cũng như thường
lệ, nàng chuẩn bị y phục cho Thái Tử, đo|n được là
chàng sẽ không dùng cơm s|ng bên trong cung Thái
Tử, mà sẽ đi ra ngo{i, việc ch{ng đi với Nguyệt Cát
người hầu th}n tín trong cung điều biết. Y phục đ~
xong, Thái Tử chuẩn bị bước đi. H{ Vũ hỏi:
- H{ Vũ: Ch{ng không dùng cơm s|ng trong cung
sao?
Tuấn Lộc vịnh vai, rồi nhìn H{ Vũ căn dặn.
- Tuấn Lộc: Ta sẽ dùng cơm bên ngo{i, vì tiến độ
công việc đang gấp rút. Nàng ở nh{ dùng cơm đừng
đợi ta nhé.
Nói xong ch{ng xoay người đi. Thình lình như có
cảm gi|c gì đó len lỏi l{m tim ch{ng đập rộn lên, làm
người bị cứng đơ, một hơi ấm phủ lan tỏa từ phía
lưng. Hóa ra, từ phía sau H{ Vũ đ~ ôm chầm chàng
lại, tựa nhẹ đầu vào vai chàng, rất gần, gần đến nỗi
có thể lắng nghe được nhịp tim của nhau. Nàng nói:
- H{ Vũ: Ch{ng đừng đi, có được không?
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
96
Tuấn Lộc đang bị đứng hình, nên không nói lời
n{o, H{ Vũ tiếp:
- H{ Vũ: Ta nghĩ, ta đ~ yêu thật rồi, dù có trăm
lần suy nghĩ kéo ngược lại, nhưng ta không thể có
câu trả lời kh|c được. Con tim ta không biết nghe
lời, suy nghĩ ta chỉ nghĩ đến chàng, thấy lo lắng khi
chàng bị thương, thấy vui khi đi bên cạnh chàng, có
điều gì cũng muốn chia sẻ với chàng và tim ta thật
sự rất khó chịu khi thấy ch{ng đi với một cô gái
kh|c. Ta nghĩ, ta thích ch{ng mất rồi.
- Tuấn Lộc: Còn Hoài Lâm trong mộng của nàng
thì sao?
- H{ Vũ: Ho{i L}m l{ người đ~ mang giọng hát
đưa ta v{o giấc ngủ, từ những ngày ta còn bé, ta
không tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài nên ngộ
nhận l{ tình yêu, nhưng thật sự không phải, đến cả
gương mặt ngo{i đời của chàng ấy thế nào ta còn
không biết, ra đường mà gặp biết có nhận ra, đó gọi
là sự mến mộ, chứ không phải tình yêu.
H{ Vũ ghì v{o |o Tuấn Lộc thật chặt, nàng quyết
đo|n với câu trả lời của mình, cũng không biết từ
VÕ ÉN
97
đ}u m{ n{ng lấy ra động lực nhiều thế nhỉ. Tuấn
Lộc chắc vì được ôm từ đằng sau ấm qu| nên đứng
yên một chỗ luôn, không động đậy gì. Thật ra chàng
đợi chờ những lời này lâu lắm rồi, Tuấn Lộc cũng đ~
hiểu được tình cảm của mình, cũng biết ánh mắt chỉ
dõi theo một người dù không nói rất thầm lặng.
Tuấn Lộc không muốn chinh phục nàng bằng những
gì ảo mộng, chỉ muốn chinh phục nàng bằng con
người thật của mình, nên từ bấy đến giờ chàng
không nói ra mình là ai.
CHƯƠNG XI
Ngăn Cách
Những lúc gần nhau có hiểu lòng
Đến khi xa cách tiếc nuối không
Thử lòng sắc đá bền chặt dạ
Vượt qua thử thách mới đượm nồng
VÕ ÉN
99
RƯỚC NHỮNG LỜI ĐƠN GIẢN, NHƯNG ĐẦY
cảm xúc của H{ Vũ, cứ như n{ng đ~ cố nín một
hơi để nói ra tâm sự. Tuấn Lộc nào phải chai sạn gì
đ}u, tr|i tim ch{ng cũng đ~ tan chảy mềm nhũn hết
rồi. Tuấn Lộc từ từ xoay lại, hai tay vịnh vai nàng
nhìn thẳng vào mắt H{ Vũ, l{m H{ Vũ càng hồi hồi
hộp, không biết ch{ng định nói gì.
- Tuấn Lộc: H{ Vũ, đến hôm nay, ta đ~ hiểu được
ý nàng, ta có một việc muốn nói cho nàng biết.
Cặp mắt to tròn, ng}y ngô đợi chờ câu nói tiếp
theo:
- Tuấn Lộc: Thật sự, ta….ta l{....
Cùng lúc đó, thị vệ từ cung Ho{ng Thượng xin
bẩm cáo, có việc hệ sự. Nên cả hai cùng bước ra xem
chuyện gì, câu nói của Tuấn Lộc bị ngắt ngang đ{nh
dừng lại. H{ Vũ vừa đi vừa làu bàu thắc mắc không
biết ch{ng ta nghĩ thế nào về lời nói của mình, và
định nói điều gì.
Thái Tử và Thái Tử Phi được Võ Linh cho vời
đến cung. Bước vào vội bái kiến phụ ho{ng, nhưng
T
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
100
nét mặt vua cha hôm nay không vui như mọi hôm,
rất nghiêm nghị, có pha sự tức giận làm cho Thái Tử
và Thái Tử Phi vô cùng hoang mang. Hóa ra bọn tay
chân còn sót lại của hoàng hậu mách lẻo với Võ Linh
về việc chăn gối của Thái Tử và Thái Tử Phi, nên Võ
Linh vô cùng tức giận, vì lần trước người đ~ tha hết
một lần, nên lần này không là chuyện nhỏ nữa. Võ
Linh chậm rãi nói:
- Võ Linh: Hai con đ~ th{nh th}n với nhau được
bao lâu rồi?
- Tuấn Lộc: Dạ, đ~ hơn nửa năm thưa phụ hoàng.
- Võ Linh: Vậy đến khi nào chịu sinh giống rồng,
chịu sinh cho ta đứa ch|u đích tôn đ}y?
Tự dưng nhắc đến việc sinh con cả hai cùng ngơ
ng|c, H{ Vũ thì mặt đỏ ửng, Tuấn Lộc thì ngập
ngừng ấp úng. Võ Linh tiếp:
- Võ Linh: Hai con nghĩ lệnh của ta là lệnh gì, có
được gọi là lệnh trời không?
- Tuấn Lộc: Dạ có ạ
VÕ ÉN
101
- Võ Linh: Hừm...vậy tại sao hai con năm lần bảy
lượt cãi lệnh ta? Việc ta cho hai con kết duyên hai
con oán hận ta lắm phải không? Nên mới cố tình
làm nhiều điều trái ý?
- Tuấn Lộc: Thưa phụ hoàng...
- Võ Linh: Đừng thưa gửi thêm chi nữa, nếu các
con muốn thì ta sẽ chiều ý. Qu}n đ}u, h~y cho vời
hành trang của Thái Tử Phi sang Băng Cung, tạm
thời để Thái Tử Phi sống ở đó, truyền lệnh của ta
Thái Tử và Thái Tử Phi sau này tuyệt đối không
được gặp mặt.
- H{ Vũ: Thưa phụ hoàng, con trẻ biết mình có
tội, đ~ l{m người phẫn nộ, nhưng xin phụ hoàng hãy
suy xét lại.
- Võ Linh: Quân bất hí ngôn, lệnh ta đ~ quyết và
đừng ai tâu rỗi gì nữa.
Cơn phẫn nộ của Võ Linh bước từng bước chậm
rồi lên đến đỉnh điểm, mọi lời nói xung quanh đều
không lọt v{o tay. H{ Vũ buồn bã, trở cung Thái Tử
chuẩn bị h{nh lý như lời vua dặn. Tuấn Lộc nghẹn
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
102
ngào, giọng đắng lại, thấy xé lòng, như ng{n vết dao
găm.
H{ Vũ đ~ chuẩn bị xong xuôi, mắt muốn khóc,
nếu như ng{y xưa ở bên cha, cho khó khăn chút gì
l{ n{ng đ~ chạy đến bên cha mà khóc nức nở, còn
bây giờ, chỉ có thể kìm lại những giọt nước mắt vào
lòng, tự trấn an "H{ Vũ ơi H{ Vũ, ngươi phải phấn
chấn lên, đ~ bước v{o đ}y l{ biết sẽ khó có đường
về, với lại Thái Tử có bao giờ nói yêu mến người
đ}u chứ, ngươi ảo tưởng rồi, người Thái Tử thích là
Cát tỉ, cuộc ra đi n{y, biết đ}u lại thuận lợi cho Thái
Tử sau n{y. Trước sau gì cũng đến ngày này, thôi
thì.....” nghĩ đến đ}y, đ~ không ngăn lại những giọt
nước mắt của nàng. Nàng cố lau sạch nước mắt,
bước ra sảnh. Tuấn Lộc đ~ đứng phía trước từ bao
giờ, bên ngoài là mấy cung nữ đang đợi sẵn để đưa
n{ng đi. H{ Vũ không nhìn Th|i Tử, m{ bước nhanh
qua mặt, Thái Tử với tay thật nhanh nắm lấy cổ tay
n{ng, ch{ng cũng nghẹn ngào không kém, nét mặt
bi thương nói chẳng nên lời, giọng chàng thốt ra
khá nhỏ, chỉ vừa đủ nghe duy nhất một câu:
- Tuấn Lộc: H~y đợi ta.
VÕ ÉN
103
H{ Vũ quay sang nhìn Tuấn Lộc một lần thật
chậm, thật kỹ, sắp không ngăn được dòng nước mắt,
nên nguậy lấy tay ra để bước đi thật lẹ vì không
muốn chàng nhìn thấy bộ dạng này của nàng.
Tuấn Lộc dùng đủ mọi c|ch để vào xin bái kiến
Ho{ng Thượng, nhưng người không đồng ý gặp, bị
thị vệ mời về, chàng cố gắng xông v{o manh động,
các thị vệ không đánh chàng bị thương, nhưng vẫn
đủ uy lực để ngăn lại. Đ~ ba ng{y trôi qua, Tuấn Lộc
nhớ H{ Vũ vô cùng, những hình ảnh nàng hiện lên
trước mắt, hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp nàng, cái
vẻ đanh đ|, ng}y thơ thuần khiết, những lúc đối thơ,
lúc dạo bờ hồ, cùng phá án, lúc nàng bị thương, lúc
gặp hoạn nạn. Tim Tuấn Lộc hơn cả ai bóp nghẹn,
c{ng nghĩ thì ch{ng c{ng nhận ra một điều chàng
không thể sống nếu thiếu H{ Vũ, một chút tìm quên
trong men say, rồi chàng tự nhủ "ta không thể bỏ
cuộc được”. Tuấn Lộc lấy sợi vải viết hai dòng chữ
vừa thấy v{o đó v{ đeo lên tr|n đi thẳng đến cung
Ho{ng Thượng. Khác với mọi lần, chàng không xông
vào, không làm ầm ỉ, mà quỳ thẳng người trước sân
đại điện.
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
104
H{ Vũ đ~ được chuyển qua nơi mới, nó không
phải là lãnh cung, vẫn có người hầu kẻ hạ, đi lại tấp
nập, nhưng sao lòng băng gi|, không biết hoàng
thượng nghĩ gì v{ sẽ định đoạt cho tương lai n{ng
thế n{o, c|i suy nghĩ đó nếu đổi lại là một cô gái
khác vẫn đ|ng nghĩ đ|ng lo lắm chứ. Còn nàng, vẽ
những bức tranh xoa dịu nỗi đau, nhưng trong lòng
nàng chỉ nghĩ về Thái Tử, bất chợt nhìn lại, hóa ra
bức tranh n{ng đang vẽ không ra một Hoài Lâm nào
đó m{ n{ng đ~ tưởng tượng như thường khi, m{ đó
chính là hình ảnh Thái Tử Tuấn Lộc, n{ng đ~ hiểu
lòng mình rất rõ, nàng rất yêu Tuấn Lộc, nhưng cái
thế gian n{y có bao nhiêu điều chiều được ý người.
"Vết thương lần trước dù đ~ khỏe, nhưng chưa l{nh
hẳn, không biết chàng ấy có nhớ mà biết chăm sóc
không”. Mấy ng{y trôi qua, căn phòng của n{ng đ~
ngập tràn tranh của Tuấn Lộc, cứ ngắm mãi tranh,
lòng càng nhớ da diết và quay quắt.
Trời nắng gắt đến đổ lửa, Tuấn Lộc vẫn quỳ phía
trước, đ~ ba ng{y không ăn không uống, thị vệ đ~
báo lại với Ho{ng thượng, nhưng người vẫn không
VÕ ÉN
105
ra gặp mặt, đến rạng sáng ngày thứ tư Ho{ng
Thượng bước tới trước mặt của Thái Tử, người hỏi:
- Võ Linh: ngươi viết mấy chữ này là có ý gì? Sao
có thể viết như thế trong chốn ho{ng cung được.
- Tuấn Lộc: Tình cảm nhi thần cất giấu trong
lòng phụ hoàng nào biết, nên con phải viết ra thế
n{y, kính mong người hiểu v{ lượng thứ và tác hợp
cho chúng con.
- Võ Linh: Vậy tại sao trước kia ta tác hợp ngươi
không chấp nhận, cố tình chống đối ta?
- Tuấn Lộc: Nhi Thần cứ nghĩ ngo{i phụ hoàng
thì âm nhạc là thứ con yêu nhất, là sinh mệnh của
con, một cô gái từ trên trời rớt xuống làm sao con
chấp nhận được. Nhưng suy nghĩ con đ~ lầm, con có
thể tử bỏ tất cả, chỉ vì nàng ấy chính l{ hơi thở của
con, cái nét thuần khiết, tinh nghịch đ~ chiếm trọn
trái tim con, từ lúc n{o con cũng không hay biết.
- Võ Linh: Um...con nói có thể từ bỏ tất cả, kể cả
ta à.
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
106
- Tuấn Lộc: Con không d|m, nhưng nếu phụ
hoàng bỏ lỗi thì không phải có một m{ có đến ba
người.
- Võ Linh: Ba người?
- Tuấn Lộc: Dạ, phải ba người, H{ Vũ sẽ sinh cho
người ch|u đích tôn ẵm bồng như mong đợi.
Rối quá, hóa liều, đúng l{ không nói thì thôi, mà
xuất chiêu rồi khả năng chiêu trò Tuấn Lộc có ai bì
được, dám hứa đến cả việc sinh con, điều m{ chưa
bao giờ có trong suy nghĩ ch{ng. Nhờ lòng thành ý,
câu viết "Con yêu Thái Tử Phi” được viết lên vải rồi
buộc v{o đầu, so với lẽ tình thì không đúng với
cương vị của một Thái Tử, nhưng đ~ đủ th{nh ý để
Võ Linh nguôi giận mà tha tội, hạ lệnh cho Thái Tử
Phi trở về cung, còn không quên nhắc một câu.
- Võ Linh: Đứa con cứng đầy, hãy nhớ đó, sớm
sinh quý tử...ha ha...
CHƯƠNG XII
Mở Màn Bí Mật
Tuấn Lộc là chàng, Lâm cũng chàng
Nghe qua có vẻ rất hoang mang
Cứ tưởng đâu đây là mộng ảo
Nào ngờ sự thật quá ngỡ ngàng
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
108
Có lẽ thiên duyên đà định sẵn
Se tơ kết tóc thiếp với chàng
Hạnh phúc rưng rưng trào ngấn lệ
Bên chàng hạnh phúc trào chứa chan
À VŨ ĐÃ TRỞ VỀ CUNG THÁI TỬ, NHỚ QUÁ,
vẫn chiếc bàn này, vẫn những cái ghế này,
vẫn nơi n{y, nơi đ~ mang đến cho nàng nhiều cung
bậc cảm xúc, buồn có, vui có, bất ngờ có và có cả
hạnh phúc. Khi con người ta mất đi một thứ gì đó
thì mới biết quý và trân trọng, nên nàng tự nhủ phải
quý trọng từng giây từng phút những gì mà nàng
đang có. Đoạn đang nghĩ nghĩ m{ cũng không thấy
Tuấn Lộc đ}u, H{ Vũ nhanh chóng sắp xếp lại vật
dụng, ngước mắt nhìn lên bức tường, những bức
tranh và tình cảm bao năm n{ng đ~ d{nh cho Ho{i
L}m như một giấc mơ, nó cũng ý nghĩa lắm, vì đ~
bên cạnh nàng xoa dịu cho nàng vào những giây
phút buồn phiền và tuyệt vọng nhất. Với tay tháo
những bức tranh xuống, chầm chậm cuộn lại, như
đóng gói một kỷ niệm không bao giờ quên, nhưng
đ~ l{ qu| khứ, thay v{o đó l{ những sắc thái biểu
H
VÕ ÉN
109
cảm của Tuấn Lộc qua từng giai đoạn, từng sự việc
từ khi nàng gặp Thái Tử thể hiện trên mỗi bức
tranh được treo lên. Nàng ngắm nhìn, mỉm cười, và
biết lòng mình đang hạnh phúc. Mọi việc xong xuôi
hết rồi, mà vẫn không thấy Thái Tử đ}u, việc Thái
Tử đ~ vì n{ng quỳ xin ho{ng thượng cả cung đều
đồn ra ai cũng biết, H{ Vũ nghe m{ rất xúc động,
muốn nói với chàng thật nhiều, muốn ôm chàng
một cái thật chặt muốn cảm ơn ch{ng, m{ vẫn
không thấy bóng dáng. Chợt, Nguyệt Cát bước vào.
- Nguyệt Cát: bái kiến Thái Tử Phi
- H{ Vũ: Ch{o Cát tỉ, Cát tỉ đến tìm Thái Tử à?
Chàng ấy không có đ}y.
- Nguyệt Cát: Hình như n{ng còn có chút th{nh
kiến với ta thì phải
- H{ Vũ: Cát tỉ l{ người chị cũng l{ người bạn bên
cạnh Thái Tử từ nhiều năm qua, ta phải lấy làm biết
ơn Cát tỉ chứ nào dám có ý gì.
- Nguyệt Cát: Ha ha...cùng là phận nữ nhi, nên ta
có thể hiểu được phần nào, nên Thái Tử Phi không
cần che giấu. Um, Thái Tử chúng ta rất hút hồn, có
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
110
điều gì đó rất đặc biệt ở em ấy, như có một ma lực
vô hình, đúng không?
- H{ Vũ: tỉ...
- Nguyệt Cát: Ta chỉ xem em ấy là em trai, luôn
tận tình giúp đỡ, đam mê của Thái Tử cũng chính l{
đam mê của ta.
- H{ Vũ: Vậy...
- Nguyệt Cát: Thái Tử Phi muốn hỏi việc ta hay
thường xuyên đi cùng với Thái Tử? Cũng như hôm
ta và Thái Tử v{o thư phòng, n{ng đ~ theo sau ta
nhìn thấy. Ta sẽ cho Thái Tử Phi biết lý do, nàng hãy
làm theo lời của ta.
- H{ Vũ: Của ai vậy Cát tỉ?
- Nguyệt Cát: Giờ nàng hãy thay trang phục cải
trang, đi cùng với ta, những điều nàng thắc mắc bấy
lâu nay ta sẽ cho nàng biết.
Dần dừ một hồi l}u, H{ Vũ cũng nghi ngại có thể
đ}y l{ một cái bẫy, nhưng nhìn Nguyệt Cát rất chân
thành, có vẻ không phải có ý xấu, phần thêm tò mò,
muốn biết sự thật, nên nàng quyết định thay y phục.
VÕ ÉN
111
Vừa bước ra, bất ngờ Nguyệt Cát cũng đ~ cải trang
xong, cả hai cùng một v{i tùy tùng đ|nh xe ngựa
trốn ra khỏi cung với lệnh b{i đ~ có sẵn trong tay.
H{ Vũ hồi hộp lắm, không biết mình sẽ đi đ}u,
nhưng im lặng không hỏi nhiều. Nguyệt Cát đưa H{
Vũ đến một nơi rất đông người, rồi len lỏi lên hàng
ghế đầu, đ~ có hai chiếc ghế trống chừa sẵn, Nguyệt
Cát bảo ra ngoài có việc sẽ vào ngay. Không khi ầm
ầm với h{ng ng{n người hâm mộ đang h|o hức đợi
chờ, l{m H{ Vũ có một cảm gi|c n{o đó, c{ng hồi
hộp hơn những khán giả còn lại, tay nắm chặt tay
mà cố hít thở thật s}u. V{o lúc đỉnh điểm nhất, lắng
nghe tất cả mọi người hô lên "Ho{i L}m”, "Ho{i
L}m”...rồi một giọng hát ngọt lịm cất lên "Hồn lỡ sa
v{o đôi mắt em...” như có thể đốn triệu con tim
khán giả. H{ Vũ đi từ ngạc nhiên n{y đến ngạc nhiên
khác, mọi việc xảy đến nhanh qu|, đến nỗi nàng
không kịp nghĩ gì luôn, vừa mới lắng nghe tên gọi
Ho{i L}m, như l{ một buổi biểu diễn của Hoài Lâm
thì giờ trước mắt nàng là Thái Tử Tuấn Lộc, dù
trang phục có thay đổi, gương mặt đ~ có ít hóa
trang, nhưng l{m sao n{ng có thể không nhận ra cơ
chứ. Giọng hát cứ rót vào lòng người, so với không
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
112
khí rần rần lúc đầu, khán giả ho{n to{n như ngừng
thở, để có thể lắng nghe từng lời h|t, nhưng đầu Hà
Vũ cứ lăng xăng l{ sao, l{ sao, việc gì đang diễn ra.
Đến giữa bài hát, Thái Tử Tuấn Lộc bước xuống
hàng ghế khán giả, chậm chậm tới trước mặt vừa
hát vừa nhìn thẳng vào mắt H{ Vũ, tay nắm cổ tay
H{ Vũ rồi hát chế lại "Hồn lỡ sa v{o đôi mắt anh”,
rồi kéo nàng lên sân khấu, H{ Vũ kéo lại, nhưng
Tuấn Lộc nắm rất chắc, nên phải bước theo. Bài hát
đ~ kết thúc Ho{i L}m cúi đầu chín mươi độ chào
khán giả, khán giả vỗ tay thật lớn gọi tên "Hoài
L}m”, cũng xôn xao khi xuất hiện một cô nương n{o
đó trên sân khấu. Ho{i L}m quay sang H{ Vũ nói:
- Ho{i L}m: ta đ~ thích n{ng l}u lắm rồi, nhưng
ta thật vụng về không biết phải tỏ bày thế n{o, đến
khi không có nàng ở bên cạnh, ta mới biết hình ảnh
n{ng đ~ lắp đầy trái tim ta, có muốn cố cũng không
thể đẩy lùi được, ta mới hiểu được nàng chính là sự
sống, khi đó cứ nghĩ về n{ng l{ con tim ta như bóp
nghẹt, đó l{ bệnh nan y rất khó chữa, h~y đồng ý
chữa bệnh cho ta nhé. Bù lại mỗi đêm ta sẽ hát cho
nàng nghe ru nàng vào giấc ngủ. Việc ta không tiết
VÕ ÉN
113
lộ ta là Hoài Lâm vì ta muốn chinh phục nàng là
Tuấn Lộc, một người gặp mặt hàng ngày bằng
xương bằng thị, chứ không là một hư danh huyền
ảo n{o đó. H~y luôn bên cạnh ta nhé, H{ Vũ.
H{ Vũ mím môi thật chặt, bất ngờ, xúc động, cảm
xúc, bao nhiêu là thứ xen lẫn, nhìn Hoài Lâm mà
mỉm cười thùy mị, rồi đổi sắc đ| ch}n ch{ng ta một
cái thật mạnh, làm nhớ đến lần đầu v{o đêm t}n
hôn, n{ng cũng đ~ đ| ch{ng ấy như thế. Không khí
lãng mạn tới đó l{ kết thúc nhường chỗ cho cô nàng
H{ Vũ lí lắc. H{ Vũ bỏ chạy nói với
- H{ Vũ: Hông đó, có giỏi thì chàng bắt được
thiếp đi, l{m cho người ta khóc biết bao nhiêu, cả
dối người ta nữa, không cho lỗi dễ dàng vậy đ}u, bắt
được thiếp rồi thiếp sẽ suy nghĩ lại, lêu lêu.
Khán giả gato với H{ Vũ, vì những lời tỏ tình của
Ho{i L}m còn l{m bao người chứng kiến phải tan
chảy, nhưng vì Ho{i L}m, họ đ~ tạo vòng tròn vây
kín không cho H{ Vũ tho|t, rồi Ho{i L}m đ~ nhanh
chóng tóm được H{ Vũ v{o lòng.
HÀ VÕ LƯƠNG DUYÊN KÝ
114
- Ho{i L}m: N{ng đó, dù chạy đến đ}u, ta cũng
tóm được cả, nên đừng có chạy cho uổng công, Hà
nữ hiệp ngốc ạ. Chúng ta còn phải thực hiện lời hứa
với phụ hoàng là phải sinh thật nhiều cháu cho
người, không l{ người truy cứu đó.
H{ Vũ h| hốc mồm khi nghe đến việc sinh con,
chưa phản kháng lại thì Ho{i L}m đ~ đặt một nụ
hôn ngọt ngào trên môi nàng, một nụ hôn tình yêu
đ~ chất chứa từ lâu lắm. Dưới ánh mắt dõi theo của
nhiều người xung quanh, vang cả tiếng vỗ tay ủng
hộ H{ Vũ ngại ngần nhưng đ~ nhắm mắt lại đón
nhận nụ hôn Hoài Lâm thật hạnh phúc, rồi đầu tựa
vào nhau. Khẽ nói nhỏ:
- H{ Vũ: Thiếp yêu chàng Tuấn Lộc
- Ho{i L}m: Ta cũng vậy, nữ hiệp của ta.
HẾT!