Upload
da-lai-huong
View
228
Download
3
Embed Size (px)
DESCRIPTION
Designed and written by Dạ Lai Hương (2012)
Citation preview
Dạ Lai Hương 0
Dạ Lai Hương 1
Dạ Lai Hương 2
Photo: Kerstin Frank, Marcelo Penna & Meca7777
Mục lục
Lời ₫ề tặng 1
Lời tác giả 3
Ôm 5
Tình 23
Soi 33
Đời 55
Nhớ 69
Bỏ 75
Đêm 83
Tim 99
Tóc 109
Hương 119
Về tác giả 127
Tôi có thực hiện một trình ảnh ₫ộng ₫ể minh họa cho quyển Hiến Hương này. Mời bạn xem qua trên youTube. Tựa là Dạ Lai Hương — Year 2012.
Lời ₫ề tặng
1Dạ Lai Hương
“Tìm Bụt anh thấy thơ Tìm thơ anh thấy em Hay em Bồ Tát hiện? Dạy anh rải tâm Hiền.”
– Dạ Lai Hương —
2Dạ Lai Hương
Lời tác giả Đầu năm 2011, tôi bắt ₫ầu làm quen với việc viết nhật ký trực tuyến. Ban ₫ầu chỉ là một thú vui. Chẳng ngờ rằng càng ngày tôi càng mê say với nó. Tôi mày mò tự học thêm một số kỹ thuật chỉnh sửa ảnh, biên tập phụ ₫ề phim và xử lý các loại tài liệu… … Vậy là 2 năm ₫ã trôi qua, tôi không nghĩ mình ₫ã là một blogger mà vẫn ₫ang trong quá trình tập sự viết lách. Quyển Ebook này gồm 10 ₫oản văn tôi ₫ã viết trong năm 2012. Trong ₫ó có những ₫iều ₫ang là tôi và cũng có những ₫iều sẽ là…Dự ₫ịnh của tôi chỉ là tạo ra một tập tin ₫ịnh dạng .pdf ₫ể tặng người thương và bạn hữu. Nhưng theo những phản hồi mới nhất thì tôi thấy có rất ít trong số ₫ó thích ₫ọc sách trên máy tính cá nhân. Vậy là tôi tạo thêm 2 ₫ịnh dạng nữa. Đó là .prc và .epub ₫ể họ có thể ₫ọc trên những thiết bị di ₫ộng khác. Quá trình tạo ebook lần này với tôi thật sự là một trải nghiệm rất mới mẻ. Tôi tự mình thiết kế bìa, chỉnh sửa nội dung, trình bày bố cục rồi còn phải học hỏi thêm quá trình chuyển ₫ổi qua lại giữa những ₫ịnh dạng tài liệu khác nhau. Tất cả chỉ nói lên 2 sự thật:
- Tôi không thông minh. - Và tôi hoàn toàn ₫ơn ₫ộc.
3Dạ Lai Hương
Nhưng tôi nghĩ ₫iều này cũng là lẽ thường tình. Tôi ₫ang ₫ặt những bước ₫ầu tiên trong cuộc hành trình, hành trình của một kẻ học việc. Và những ngày tháng dò dẫm, ₫úc kết, rút tỉa kinh nghiệm của tôi vẫn còn dài lắm… Khi ₫ọc sách nếu phát hiện những sai sót nào về mặt ngữ pháp, chính tả hoặc có ₫iểm nào không hài lòng về nội dung thì tôi rất mong quý anh chị sẽ nhắn gửi, góp ý và soi sáng thêm cho tôi. Quý anh chị có thể viết thư bỏ vào Gmail, nhắn tin qua facebook hoặc cũng có thể ₫ể lại nhận xét trên trang blog của tôi. Xin chân thành chờ trông nhưng phản hồi của quý anh chị. Sau quyển Ebook Hiến Hương này, tôi có dự ₫ịnh sẽ in thành giấy 10 câu chuyện khác. 10 câu chuyện mới tinh, chưa từng công bố. Đó sẽ là phần tiếp theo, phần 2 của Hiến Hương. Nhưng thôi, ₫ó là những diễn biến ở thì tương lai. Còn bây giờ tôi xin ₫ược tận hưởng chút ít niềm vui khi ₫ã hoàn tất phần việc mong ước của mình. Xin thành tâm gửi chút hương thơm này ₫ến người thương và cuộc ₫ời…
Dạ Lai Hương 02.01.2013
4Dạ Lai Hương
Ôm
5Dạ Lai Hương
“Những dòng chữ dưới ₫ây ₫ã thành hình sau những ngày tu ₫ầu năm ở Hà Nội. Tôi rất thích cảm giác này, cảm giác ₫ược sống bằng nhịp ₫ập trái tim của một người con gái…”
6Dạ Lai Hương
Ôm em, ôm cả đất trời
***
Buổi sáng, Huệ Lan đi vòng quanh khắp chùa. Nó sẽ ở đây trong vòng 4 ngày sắp tới. Chưa bao giờ Huệ Lan lại ở chùa lâu đến như vậy. Nó cũng đã tham gia một hai buổi quán niệm. Nhưng lần này là một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt. Một khóa tu dài ngày sắp diễn ra. Như vậy, Huệ Lan sẽ có mặt trọn vẹn 4 lần 24 giờ nơi đất tịnh. Và nó đã quyết định đến sớm. Đến thiệt là sớm! Huệ Lan muốn thấy khung cảnh người ta chuẩn bị mọi thứ. Huệ Lan không muốn bỏ lỡ bất cứ phút giây nào.
Ngôi chùa này luôn đem đến cho Huệ Lan một niềm hứng khởi không thể nào diễn tả. Một vườn rau nho nhỏ. Những trái bưởi chín vàng tươi. Hay cành nhãn sum suê mát rượi… Tất cả đã in hằn vào tâm khảm cô gái trẻ một vết son đỏ chói, rạng ngời…
Huệ Lan nhớ lại những ngày buồn bã nhất, ảm đạm nhất. Nó không biết đi đâu. Không phương hướng! Nó chẳng biết đi đâu giữa chốn đô thành ồn ào và khói bụi. Một cách vô thức nó lang thang khắp những ngôi chùa. Đó là không gian duy nhất đưa tới cho nó những khoảnh khắc bình yên. Một
7Dạ Lai Hương
người bạn đã giới thiệu cho nó về tổ đình này. Và ngay khi bước qua cánh cổng tam quan, mới chỉ có vài bước chân vậy mà một xúc cảm nồng nàn vừa mới lạ nhưng lại vừa thân quen bủa vây, siết níu tâm hồn. Nó cảm động như vừa tìm lại được một món quà hay một người bạn mà nó vô cùng quý yêu nhưng đã đánh rơi hay thất lạc.
Lâu lắm… Lâu lắm… Lâu lắm…
Huệ Lan ngồi hằng giờ liền trong một góc chùa. Lục lọi trong những hộc tủ của thời gian. Lần dỡ nơi những trang dĩ vãng. Nó cam đoan rằng nó đã từng ở đây. Nó chắc chắn rằng nhất định nó đã ở đây. Đưa mắt nhìn về khung trời trước mặt. Trên cao, những áng mây đan vào nhau giăng kín cả bầu trời. Không có lấy một tia nắng. Nhưng mây làm sao có thể kiềm tỏa được muôn ngàn hạt nắng. Những đứa con của mặt trời dũng mãnh xuyên thấu màn mây. Từng hạt, từng hạt nối tiếp nhau kết thành những dải sóng vô sắc, vỗ, lượn, đong đưa rồi bất chợt đánh sập xuống nền sân bé nhỏ. Ánh sáng tới tấp, tràn trề…
Huệ Lan nhìn thấy một đôi cánh tay đang vươn ra. Từ trái tim Huệ Lan một đôi cánh tay đang vươn ra. Mười ngón tay thon dài với vọng về phía trước. Bấu víu, ghì chặt lấy muôn mảnh không thời.
8Dạ Lai Hương
Trong một phút giây lắng đọng, Huệ Lan nhìn rõ tâm tư mình hơn bao giờ. Nó thấy đời sống này sao thênh thang, mênh mông quá. Huệ Lan cứ ngồi yên như thế để thâu nhận hết hình ảnh từng viên gạch trên sân và cả khung trời cao rộng.
Bên ngoài ánh sáng vẫn tràn trề...
Và bên trong cõi lòng Huệ Lan những ngón tay đang tỉ mỉ, nhẫn nại sắp xếp bao nhiêu ô màu kỉ niệm… Buổi chiều, Huệ Lan bắt đầu làm quen với các bạn trẻ hay đến phụ giúp công việc chùa. Nhưng đối tượng mà nó luôn hướng về là những sư cô. Hình dung và nếp sống của một người xuất gia có một hấp lực nào đó khiến cho nó tò mò và say mê. Từ bao giờ? Nó cũng chẳng biết nữa.
Huệ Lan trò chuyện với một sư cô rồi hai sư cô, rồi ba, bốn, năm…
Nó đếm mấy con số một cách thích thú và hồn nhiên chi lạ. Một sư cô, hai sư cô, ba sư cô… Như bài tập đếm những vì sao. Lấp lánh…những ngôi sao trời..
9Dạ Lai Hương
Một ngôi sao, hai ngôi sao, ba ngôi sao…
Những ngôi sao thay nhau tỏa sáng trên vầng trán thơ ngây của Huệ Lan. Nhưng không có sắc vàng nào ở đây cả. Những ngôi sao của nó có màu nâu.
Lạ lùng! Màu nâu – cái màu mà nó đã từng nghĩ quê ơi là quê – giờ đây đã chiếm lấy cảm tình của nó một cách trọn vẹn. Nó phát hiện đó là màu không bao giờ cũ. Màu nâu là màu luôn tươi mới. Nó chỉ còn thích màu nâu. Gặp được những tấm áo nâu với nó đã là ưu tiên số một. Tất cả lời mời gọi khác bị ùn tắc, phải xếp hàng chờ đợi. Tuy nhiên dù cho có nhiều mến phục nó vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Tựa như một người đã yêu thích lắm nhưng vì tính cách con trẻ cho nên vẫn tỏ vẻ bàng quan và ra chiều vô tư lự. Nó cũng không muốn những liên hệ quá thân mật. Huệ Lan cứ lặng lẽ tìm hiểu, âm thầm tìm hiểu. Và không một ai biết được những ước muốn sâu kín đang ngự trị trong lòng nó.
Ngay từ những lần tiếp xúc đầu tiên, nó đã dõi theo những sư cô như em bé thơ áp đôi mắt trong veo nhìn những món đồ chơi trong lăng kính thủy tinh. Nó nghĩ tưởng về những sư cô như viên kẹo đủ màu sắc trên những gian hàng chợ Tết mà nó đã thấy khi được mẹ bế bồng trong những quá vãng
10Dạ Lai Hương
xa xôi. Đối với nó, những người tu tựa như những gì lấp lánh và ngọt ngào nhất thế gian này.
“Lấp lánh và ngọt ngào!” Hai tính từ ấy cứ chạy chơi trốn tìm trong tâm thức Huệ Lan. Đêm cũng như ngày. Huệ Lan cứ nghĩ tưởng và dõi theo sắc màu nâu dung dị ấy. Ngày cũng như đêm... ~Ngày thứ nhất~ Huệ Lan được nghe hướng dẫn tổng quát. Thế nào là ngồi thiền thế nào là đi thiền. Thế nào là ăn cơm yên lặng. Rồi Huệ Lan bắt đầu được nghe về thiền buông thư. Nó có vẻ thích thú với phương pháp này. Nằm buông thư hết toàn thân, thả lỏng tay chân, theo dõi hơi thở. “Có khó gì đâu chứ. Dễ như bởn!” Huệ Lan tỏ vẻ đắc thắng lắm. Nó khám phá ra chuyện tu hành cũng đâu có gì khổ não. Vậy mà bấy lâu nay nhiều người đã nhồi nhét vào nó bao nhiêu là những hình ảnh, ý nghĩ sai lạc về người tu. Huệ Lan giật mình. Nó nghĩ về những gì được dạy ở nhà trường. Cái nào là đúng, là sự thật? Cái nào
11Dạ Lai Hương
là giả, là ngụy trang? Những câu hỏi này chắn ngang niềm an lạc mà nó đang có. Nhưng Huệ Lan cũng nhanh chóng bỏ lại mọi vấn nghi sau lưng. Nó đi tới một kết luận: Chỉ có cảm nhận trực tiếp thì mới nhận biết được thế nào là thật, thế nào là giả.
Và ngay giây phút đó, Huệ Lan thò tay vào túi áo. Nó đưa nhanh vào miệng một viên kẹo bạc hà. Lại nghĩ: “Cứ như cục kẹo này, chỉ khi nào mình cho vào miệng thì cảm giác the mát mới thật sự thấm tan.. Những quảng cáo lòe loẹt trên vô tuyến. Nhưng tờ giấy sặc sỡ dán khắp phố phường. Tất cả chỉ toàn là ảo vọng. Chỉ có cảm giác ngay trong phút giây này mới là thật.” Huệ Lan sung sướng với cái thấy này. Nó tưởng như vừa mới phát minh ra một cái gì đó ghê gớm lắm. Nó gọi đây là triết‐lý‐kẹo‐bạc‐hà. Và nó mường tượng đến việc tên của nó sẽ được đưa vào danh sách những triết gia của thế giới. Nhưng rồi nó lại thôi. Nó mau lẹ xóa sạch mọi sự hả hê. Nó chẳng thích mấy ông già đó. Bởi nó thấy mặt mũi ông nào cũng đăm chiêu, nhăn nhó và khoắc khoải. Nó không thích như thế. Nó chỉ thích khuôn mặt Bụt và các vị Bồ Tát. Ban đầu thì nó len lén nhìn. Rồi dần dà, nó chẳng còn chút nghi ngại. Nó tập nhìn thẳng. Nó tập có một cái nhìn trực diện. Nó để
12Dạ Lai Hương
ý đôi mắt. Đôi mắt lúc nào cũng khép hờ. Nó quán sát khuôn mặt. Khuôn mặt lúc nào cũng thư giãn. Hình ảnh đó đánh động nó rất nhiều. Và nó bỗng muốn khuôn mặt nó, đôi mắt nó cũng đạt được một trạng thái như thế. Cũng phải thư giãn, cũng cứ khép hờ như vậy. Nó nằm yên. Lim dim… lim dim… …zzz ... zzz… ~Ngày thứ hai~ Sáng hôm nay, Huệ Lan thấy một sư cô khóc. Có một cái gì đó rúng động, Huệ Lan bàng hoàng. Chưa bao giờ Huệ Lan thấy một người tu khóc. Vậy mà đúng ngay thời điểm gần cuối của buổi chia sẻ, nó quả quyết, nó cam đoan rằng nó đã thấy một người tu khóc. Và bằng trực giác của một cô gái 19 tuổi, Huệ Lan tin rằng đó không thể nào là một giọt nước mắt của khổ đau… Huệ Lan có một tuổi thơ đáng quên. Cha nó hay đánh đập nó không rõ lý do. Nó không nhớ từ khi nào. Cứ hễ uống rượu say là cha nó lại đánh nó. Nó giận cha từ ngày ấy. Nó đoạn tuyệt với cha. Một câu nó cũng không nói. Nó muốn trả thù. Nhưng nó dại dột lắm. Vì làm theo cách này nó càng đau khổ. Nó càng trở nên xa cách và cô đơn. Rồi một buổi sáng mùa đông giá lạnh, Huệ Lan nhận được
13Dạ Lai Hương
một bức thư tình. Huệ Lan giờ đã là một cô thiếu nữ. Đẹp! Đẹp mà lại luôn xa cách và cô đơn. Và chính sự xa cách và cô đơn lại khiến cho Huệ Lan càng trở nên nổi bật. Có một chàng trai để ý nó. Ngay khi đọc thư xong, nó khóc ngon lành. Những giọt lệ nóng hổi chảy đổ trên khuôn mặt thanh tú. Bức thư chẳng có gì hay ho. Nhưng đọc lên là nó khóc. Nó biết rằng cái nhu yếu được hiểu, được thương bấy lâu chôn dấu nay đã được khai quật. Và nó khóc, khóc như cơn mưa đầu mùa. Mỗi một hạt rơi khỏi khóe mắt là lòng nó như trút bớt đi một nỗi niềm sầu khổ. Nhiều khi nghĩ về mẹ, nhớ về đôi bàn tay ấm áp của mẹ hay nhận được một tin nhắn, một lời hỏi han của mẹ, nó cũng khóc, khóc trong thầm lặng. Y nguyên một kiểu khóc như vậy. Nhiều lần lắm, nó ngồi khóc một mình trong căn phòng chật hẹp. Không một ai biết. Không một ai hay. Nhưng nó không thấy cô đơn. Nó khóc mà lòng ấm áp. Ấm áp vì biết vẫn còn một người nhớ mong mình. Ấm áp vì biết rằng vẫn còn một người để mà mong mà nhớ. Và vì vậy khi nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má sư cô, Huệ Lan tin là hạnh phúc không hề thiếu vắng. Nó tin rằng sư cô khóc nhưng sư cô không cô đơn. Vì mình vẫn còn một người để mà hướng về. Vì mình vẫn còn có một người để mà quan tâm, thương yêu và hy vọng. Khi mình khóc tức là mình vẫn còn có khả năng thương yêu. Giọt nước mắt là dấu hiệu của tình thương. Giọt nước
14Dạ Lai Hương
mắt là bằng chứng cho thấy tình thương đang hiện hữu.
Nó thấy sư cô khuyên mọi người sau buổi hôm nay hãy nhắn tin về cho cha, mẹ, cho những người thân thích. Nó phát hiện bao nhiêu người làm theo lời sư cô. Nó thì không thích chiều theo đám đông. Nhưng lúc bấy giờ hình ảnh mẹ sống động trong tâm trí Huệ Lan. Và lạ lùng thay, bóng dáng người cha lại khe khẽ, len lén lách qua những khe cửa trái tim. Nó bồi hồi...
…Cha đã tập cho nó biết đi. Cha đã dạy nó chạy xe đạp. Cha đã làm ra bao nhiêu là phép lạ. Nó phát hiện hình như cha nó đã từng khóc. Nó nhớ có lần tỉnh dậy nhìn vào gối của cha. Nó thấy thấm ướt. Cha luôn ngủ với mái đầu khô. Nó đã quen với mùi vị của nước mắt. Chắc chắn là nước mắt…
Huệ Lan như bừng tỉnh cơn mê mộng. Một ánh sáng lóe lên trong đầu của Huệ Lan. Nó đi ra ngoài vườn. Huệ Lan không muốn cho ai thấy bộ dạng mình lúc này… Mất thăng bằng. Hơi lảo đảo. Lòng nặng trĩu. Nó ngồi bệt xuống. Một thứ gì đó đang rơi rụng, đang vỡ ra. Huệ Lan đã được nghe khổ đau trong lòng mình cũng giống như một cục đá. Gọi là gì? À nó nhớ rồi. Gọi là nội kết. Cho nên sự thực tập mỗi ngày chính làm sao cho tan chảy khối nội kết đó. Nó đã nghe như vậy. Nó hiểu về nội kết nhưng còn phần làm sao, làm như thế nào thì nó
15Dạ Lai Hương
chưa biết. Nhưng hôm nay dường như nó cũng chẳng cần phải biết nữa. Ngồi dưới những trái bưởi thơm, nó nghĩ về cha. Và những mảnh băng trong tâm hồn đang vỡ vụn.
Những mảnh băng đang tan chảy, tan chảy....
~Ngày thứ ba~
Buổi trưa, Huệ Lan thấy một em bé đang bước đi tập tễnh. Ngay theo sau là một sư cô. Thế rồi đột ngột hai cánh tay sư cô vươn tới. Cả một vòng tay bao la và bát ngát. Em bé thơ nằm gọn trong lòng sư cô. Giây phút đó đối với Huệ Lan sao mà đẹp. Đẹp huyền ảo và lung linh như một câu chuyện cổ tích. Huệ Lan dừng hẳn lại. Sững sờ và bàng hoàng. Hình ảnh sư cô ôm em bé thơ như một bức tranh tuyệt tác giữa lòng sự sống. Huệ Lan không biết làm gì hơn. Nó bất động. Nó đứng im thưởng thức toàn bộ khung hình. Không gian đất trời và cả chiếc kim đồng hồ như dừng lại. Tâm điểm bấy giờ là một vòng ôm.
Ôm em – ôm cả đất trời. Ôm em – ôm cả đất trời. Huệ Lan lẩm bẩm. Câu nói đó cứ râm ran trên khóe môi Huệ Lan. Như một lời kinh. Như một tiếng kệ. Huệ Lan bỗng nhớ tới mấy câu trong Bát Nhã Tâm
16Dạ Lai Hương
Kinh. Và Huệ Lan như thể nhập vào nhịp điệu của bài kinh ấy.
“Ôm em – ôm cả đất trời Ôm em – ôm cả đất trời”
Mấy câu nói đơn sơ cứ thi nhau đánh đu trong lòng Huệ Lan. Theo lẽ thường thì Huệ Lan chắc chắn sẽ muốn làm em bé thơ. Nghĩa là người được ôm. Ai mà không thích được ôm! Nhưng không, kỳ lạ thay, Huệ Lan chẳng muốn như vậy. Và Huệ Lan cũng không muốn mình là người ban phát cái ôm đó. Huệ Lan cũng không muốn là người ôm. Thật lạ kỳ, Huệ Lan chẳng còn sự phân biệt nào. Nó – Huệ Lan nhân chứng của giây phút thần tiên này – không còn sự phân biệt nào. Nó thấy nó cũng là em bé thơ. Và nó cũng là sư cô nọ. Cả ba người cùng đồng thời có trong nhau. Nó nhìn thấy trong vòng ôm đó cả một biển trời của thương yêu. Có bao nhiêu là thương yêu trong đó. Nó quả quyết như vậy.
Là một người tu, là một sư cô thì sẽ không sống đời sống chồng vợ. Đời sống chồng vợ như thế nào thì làm sao mà nó biết được. Nó thấy mẹ nó khổ lắm. Nó nhìn xung quanh và nó phát giác không nhiều người có được hạnh phúc với chồng hay vợ mình. Nhưng nó cũng chứng kiến mỗi khi lo lắng cho chồng con, mỗi khi sửa soạn một bữa ăn, mỗi khi phơi xong quần áo, có một niềm vui lan tỏa trên
17Dạ Lai Hương
khuôn mặt mẹ nó. Nó hiểu rằng: hạnh phúc là khi ta có một người để sống, một người để lo lắng dẫu cho người đó có thể nhiều khi làm cho ta khổ đau. Rồi khi lên thành phố, tiếp xúc với xã hội, Huệ Lan lờ mờ hiểu được cảm giác hạnh phúc khi được làm vợ, làm mẹ. Đó là thiên chức của người phụ nữ. Vậy thì một sư cô – một người đã khước từ thiên chức đó – sẽ tìm kiếm suối nguồn hạnh phúc nơi đâu? Huệ Lan chưa từng quyết liệt tìm ra lời giải cho câu hỏi đó. Nhưng chắc chắn thắc mắc này đã bám rễ nơi chiều sâu tâm thức. Để rồi phút giây nhìn thấy vòng tay của sư cô ôm em bé thơ vào lòng không khác gì một nhát cuốc trúng ngay vào bờ đê người ta ngăn nước. Bao nhiêu là nước vọt ra, xối xả, thấm ướt cõi lòng Huệ Lan.
Huệ Lan đã hiểu, một cái hiểu trực diện không cần tới ngôn từ và lý lẽ. Thiên chức làm mẹ trong một người tu chẳng mất đi đâu cả. Hình như có một cuốn sách mang tựa đề “Mẹ là biểu hiện của tình thương”. Huệ Lan chỉ mới xem lướt qua. Nó chưa biết nội dung bên trong là gì. Nhưng nó thấy câu nói ấy đúng lắm. Chắc chắn! Mẹ chính là biểu hiện của tình thương. Và nó thấy tình thương thật sự có mặt. Tình thương nở ra như một bông hoa thơm ngát nơi những sư cô mà nó tiếp xúc. Và nếp sống của một người tu cho nó cái cảm giác đó là một chuyến hải trình hướng ra biển khơi. Một chuyến hải trình đi vào bể lớn. Tình thương như một dòng sông được nối liền càng ngày càng lớn thêm hơn.
18Dạ Lai Hương
Tình thương của người tu thì bao la như trời biển. Không có dồn chứa cho riêng một đối tượng nào. Và Huệ Lan có cảm tưởng khi làm một người tu thì người ta lại càng có thể sống trọn vẹn hơn, đầy đủ hơn với thiên chức của mình.
Huệ Lan bỗng nhớ lại hôm trước nó nghe giảng về Từ ‐ Bi – Hỷ và Xả. Phải rồi, Tứ Vô Lượng Tâm. Đó là tấm lòng của một người tu. Khi nghe, nó chưa hiểu là bao. Nhưng trưa hôm nay, nó đã hiểu rồi đó. Nó đã khơi thông được suối nguồn. Suối nguồn của tình thương. Bất giác từ khóe môi Huệ Lan ngân rung lên một giai điệu thân quen nhẹ nhàng.
Mahasattvaya Mahakarunikaya Tadyatha: Om Dhara Dhara…
Đó là bài hát ưa thích của nó. Khi mới biết đến lần đầu, nó thích ngay tức thì. Nó thích mà chẳng cần hiểu lý do và ý nghĩa. Nó chỉ biết là bài này mang tên Chú Đại Bi. Và nó để ý khi hát với một tâm trạng sâu lắng và an bình thì trái tim nó trở nên bao dung và dễ chấp nhận mọi người, mọi sự trong đời.Trưa hôm nay khi thấy hình ảnh em bé thơ và sư cô, cảm giác đó lại ùa đến. Nó thấy lòng mình rộng lớn thêm hơn. Nó muốn được như sư cô. Nó muốn mình phải làm được một cái ôm như vậy. Một cái ôm chứa cả thiên hà đại địa. Một cái ôm không có chủ đích muốn nắm giữ. Một cái ôm như xóa nhòa mọi ranh giới giữa nhận và cho.
19Dạ Lai Hương
Huệ Lan muốn ôm lấy em bé thơ, ôm lấy đất trời, ôm lấy tất cả…
~Ngày thứ tư~
Hôm nay là ngày cuối cùng. Huệ Lan không thấy luyến tiếc gì cả. Nó đã đốt tâm nguyện của nó trong đêm hoa đăng. Nó đã nghe pháp thoại về mười bốn bài kệ chỉ quán. Nó đã được bốc quẻ Kiều. Nó đã được đón thời khắc giữa năm cũ và năm mới. Thật đặc biệt! Lần đầu tiên nó đón năm mới ngay trong chùa giữa đại chúng, giữa những tiếng chuông, tiếng mõ. Vậy là quá đủ rồi còn gì!
Nó được nghe nhiều về Sư Bà. Nhưng nó không có một ý niệm nào cả. Nó chưa từng gặp Sư Bà. Những gì đọng lại trong nó chỉ là những bức thư pháp và bài kệ truyền đăng được treo khắp thiền đường. Huệ Lan nghe kể về vị thiền sư nơi ngôi làng thật xa ở tận Pháp Quốc. Nó thấy thư viện toàn là sách đề tên Thầy. Rồi nó nghe loáng thoáng về một buổi lễ nào đó. 30 năm kỉ niệm thành lập làng. Ôi chao, biết bao nhiêu điều mới mẻ ập đến với nó ngay trong những giờ phút cuối cùng!
Huệ Lan đi một vòng quanh chùa ngang qua vườn rau, mấy gốc nhãn. Những trái bưởi chín vàng thơm hương. Huệ Lan lại tìm đến góc ngồi quen thuộc. Thêm một lần nữa, Huệ Lan thâu nhận hết
20Dạ Lai Hương
ảnh hình của từng viên gạch trên sân và cả khoảng trời cao rộng.
Ánh sáng vẫn chưa tắt. Ánh sáng vẫn đang ngập tràn…
Và Huệ Lan ý thức được rằng những ngón tay nơi trái tim mình vẫn không thôi nhẫn nại và tỉ mỉ. Mười ngón tay vẫn đang sắp xếp, lắp ghép những khối màu rực rỡ. Bức tranh chân dung của Huệ Lan, bức vẽ hình dáng thật sự, khuôn mặt thật sự của Huệ Lan đang dần tỏ hiện thành hình…
Huệ Lan linh cảm có một cái gì đó lấp lánh và ngọt ngào đang đón đợi mình phía trước.
Một cái gì đó lấp lánh… Một cái gì đó ngọt ngào… Không xa nữa… Không còn xa…
Tháng giêng, 2012
21Dạ Lai Hương
Tình
23Dạ Lai Hương
“Tôi viết bài này ₫úng ngay ngày Lễ Tình Nhân. Nhưng chủ ₫ề của nó không phải là những cảm tình giữa 2 người khác phái mà là sự Bình An. Sự Bình An có thể tìm nơi ₫âu? Câu trả lời ₫ược tác giả bài hát hé lộ. Đó là hơi thở.”
24Dạ Lai Hương
Em là cuộc tình của tôi
***
“Hoa là nụ cười của đất Em là cuộc tình của tôi.”
2 câu hát này có lẽ đã quen thuộc với rất nhiều người bạn của Dạ Lai Hương. Hôm nay, khi đi trên đường thì những giai điệu, ca từ của bài này lại rộn ràng trong tâm trí. Hôm nay cũng là ngày Tình Nhân. Một ngày có lẽ là được mong chờ nhất với nhiều người. Có ai mà không mong chờ ngày này. Có ai mà không mong chờ yêu và được yêu. Nhưng bản thân chúng ta phải chăng nên tự hỏi và tìm ra câu trả lời thỏa đáng. Ai mới là người tình đích thực? Ai mới là người yêu đích thực của mình? “Nghìn yêu thương gửi vào đôi chân nhỏ …Bước đầu ngày xin bước, bước yêu thương” Nghĩa là mình gửi tất cả tình yêu, tình mến thương của mình vào từng bước chân.
25Dạ Lai Hương
Buổi sáng, thức dậy đón ánh nắng mặt trời, mình thấy rõ ràng mặt trời bên ngoài cũng là trái tim của mình. Mình có một trái tim bên trong đang đập, đang thổn thức. Tiếng động ấy, tiếng thổn thức ấy cho mình biết là mình đang sống. Mình có một trái tim bên ngoài. Vì không có mặt trời, không có ánh sáng, không có hơi ấm mình cũng thể nào hiện hữu. Cho nên mình thương. Mình thương mặt trời đã dành cho mình một tình yêu không điều kiện, một tình yêu không cần sự đáp trả. Cho nên mình nguyện sống như thế nào, mình nguyện bước như thế nào để xứng đáng với tình yêu ấy. Và vì vậy, mình dùng bước chân, mình dùng hơi thở của mình. Mình đặt hết tình thương của mình vào bước chân. Mình dùng hơi thở để thắp sáng ý thức về sự có mặt của mặt trời và sự có mặt của mình. Và mình thấy sự sống là một phép lạ. Mình thấy mình và mặt trời có trong nhau. Mình không phải tìm kiếm ở đâu nữa. Mặt trời ý thức, ánh sáng của hơi ấm, của tình thương đang có mặt. Đó là một nguồn năng lượng vô tận. Nguồn năng lượng của sự hiểu biết thẳm sâu và tình thương rộng rãi. Và mình có thể làm ra năng lượng ấy mỗi ngày. “Sáng mở cửa đất trời thơm thơm lạ.” Thơm nhưng mà là thơm lạ. Hương thơm ấy đến từ đâu? Nó đến từ trong lòng mình. Khi mình đã thắp sáng
26Dạ Lai Hương
ý thức về sự hiện hữu của mình thì sự biểu hiện của mình rất đẹp và rực rỡ. Mình có mặt ở mọi nơi. Và cái thấy đó đến với mình trong một ánh chớp lòe của thời gian. Nó làm cho mình thấy lạ lùng. Một cái thấy mà bao năm qua mình không thấy. Có thể là mình bận rộn quá. Mình đi tìm một tấm bằng. Mình đi tìm một công việc. Mình đi tìm một danh hiệu. Cho nên mình không thấy được sự hiện hữu của mặt trời là một sự mầu nhiệm. Không có mặt trời thì cũng không có mình. Vậy mà mình vô tâm trước ʺngười tình lý tưởngʺ đó. Mình lãng quên mặt trời. Nhưng hôm nay khi mình đã có thể bước một bước yêu thương, khi mình đã có khả năng thở một hơi thở ngập tràn tình thương thì mình ý thức được sự có mặt của “người thương” đó. Và lòng biết ơn giăng đầy phủ kín cõi lòng mình. Mình thấy mình đâu có lẻ loi và cô độc. Sự lẻ loi và cô độc chỉ là một thứ ảo ảnh giả trá giam hãm lòng mình. Đó chỉ có thể là thứ bóng đêm do chính mình tạo dựng. Mình đã giơ tay đóng khép cánh cửa tâm hồn. Cho nên mình thấy cuộc đời mình vô vọng và đen tối. Nhưng buổi sáng hôm nay mình đã có thể mở cửa. Ánh nắng mai lùa vào căn phòng chật hẹp. Ánh nắng mai rạng rỡ khiến cho lồng ngực mình căng phồng. Mình thấy có tự do. Mình thấy có không gian. Tất cả là do đâu?
27Dạ Lai Hương
Tất cả là do mình. Sự thật này đến bây giờ mình mới hiểu. Sự thật của ngàn đời. Hạnh phúc ở trong lòng mình, nguồn sáng trong lòng mình chứ ở đâu. Ngay bây giờ thì mình đã thực sự trải nghiệm cảm giác này. Nhưng hình như vẫn còn chưa tin vào mắt. Mình thấy khó tin… Chỉ một bước chân, chỉ một hơi thở thôi sao? Chỉ đơn giản vậy thôi sao….? “Em là cuộc tình của tôi…” Mình là một người con trai và mình nghĩ rằng hạnh phúc của mình nằm ở một người con gái. Mình là một người con gái và mình nghĩ rằng mình chỉ có thể nương tựa vào một người con trai. Ở một mức độ giản dị, chúng ta thường tin rằng hạnh phúc của mình nằm ở một bóng hình nào đó. Nhưng làm gì có ai có thể cho ta hạnh phúc được? Tình yêu của ta có thể trọn vẹn hay đứt đoạn nhưng làm gì có ai có thể bên ta trọn đời? Ai cũng không thể nào thoát khỏi ốm đau hay cái chết. Mối liên hệ nào rồi cũng sẽ đi đến giai đoạn kết thúc. Không gì có thể kéo dài mãi mãi. Tình yêu nam nữ như một ngọn lửa. Và mức độ lụi tàn nhanh hay là chậm là do khả năng giữ lửa của hai người. Dù cho bốc cao dữ dội, dù có cháy mãnh liệt bao nhiêu nữa thì một mai cũng lụi tàn.
28Dạ Lai Hương
Ở một mức độ cao hơn, chúng ta có thể nghĩ rằng hạnh phúc của mình nằm ở một vị giáo chủ một tôn giáo. Nhưng rồi khi đi đến tận cùng chân lý, khi đi đến những bài học cao xa và tột đỉnh nhất lời khuyên mà ta thường nghe nhất là gì? Phải chăng sẽ là “con hãy trở về với chính con đi. Con có thể nương tựa vào những chỉ dẫn của ta. Ta chỉ có thể dạy và bơi cùng con một đoạn thôi. Sau cùng thì con phải tự bơi một mình. Con phải tự mình trở về với sông nước của tình thương trong lòng con”? “Em là cuộc tình của tôi.” Em là ai? Chúng ta thường nghe người ta hát. ~Em là lẽ sống của đời anh. ~Thiếu em, sự sống của anh chẳng còn gì ý nghĩa. Nhưng rồi chúng ta cũng thấy khi đã lấy được người thương, khi đã chung sống với nhau người ta cũng không còn hát nhiều những câu như vậy. Có đôi khi, họ chẳng thèm hát nữa. Có đôi khi, họ nói những điều hoàn toàn ngược lại. Thực tế đó có thể làm cho chúng ta phải bình tâm hơn.
29Dạ Lai Hương
Em ở đây là ai? Nguồn cội của hạnh phúc của đời mình sao lại đi tìm nơi chốn khác, nơi một người đàn ông hay một người con gái? Tương lai của mình, ước vọng hạnh phúc của mình sao lại phải đặt vào tay người? Sao lại phải để trôi tuột đi quyền yêu và được yêu? Hôm nay, bạn có quyền cảm nhận hạnh phúc. Và nguồn sáng đó nằm trong chính bạn. Suối nguồn đó nằm chính nơi tự thân. Em là cuộc tình của tôi. ʺEmʺ ở đây có thể một bông hoa thơm lúc chiều tà. ʺEmʺ ở đây có thể là một làn gió mát giữa trưa hè. ʺEmʺ ở đây có thể người thương, là cha mẹ, anh chị em của mình. ʺEmʺ ở đây cũng có thể là lý tưởng, là con đường mà mình đang theo. Lý tưởng của mình dù cho là gì nhưng nếu mình thấy lý tưởng đó đang đi về những nẻo lành thiện thì mình được nuôi dưỡng, mình có được một điểm tựa. Lý tưởng đó làm cho đời mình có một chiều hướng đi lên.Và
30Dạ Lai Hương
ʺemʺ ở đây trên hết cũng có thể là bước chân, là hơi thở của mình. Mình đặt hết tình thương của mình vào bước chân, vào hơi thở. Và nhờ biết cách thở như vậy, bước như vậy cho nên mình nhận diện ra tất cả vẻ đẹp của sự sống đang có mặt xung quanh mình. Hơi thở, bước chân trở thành người tình lý tưởng. Đó là những đối tượng xứng đáng để mình có thể đặt hết tâm tư, đặt hết niềm tin của mình vào đó. Mình biết rằng nếu mình đầu tư không gian và thời gian để làm nên cho đời mình những bước chân và hơi thở có hiểu biết, có tình thương như vậy thì mình có tương lai. Nhờ biết tìm đúng ʺngười thươngʺ cho nên mình sẽ không bao giờ rơi vào nghịch cảnh của buồn đau và tuyệt vọng. Chỉ cần thở, chỉ cần bước cho giỏi là mình có đầy đủ hết điều kiện của hạnh phúc. Chúc bạn tìm thấy người thương, người thương đích thực của đời mình. Và ngày hôm nay là một dịp hiếm có… Bạn hãy thử đi… Hôm nay, bạn hãy thử mở cửa thật nhẹ nhàng. Hôm nay, bạn hãy thử bước từng bước với lòng thanh thản.
31Dạ Lai Hương
Hôm nay, bạn hãy hát một bài hát có chứa đựng sự bình an. Hôm nay, bạn hãy thở thật sâu sắc trong mỗi phút giây. Hôm nay, bạn hãy thắp lên ánh sáng ngay tại những góc khuất của linh hồn. Bạn làm thử đi và tôi tin rằng bạn sẽ có được món quà quý báu nhất thế gian này. Mòn quà đó là gì bạn biết không? Đó là sự bình an. Bạn hãy tìm lấy sự bình an trong lòng mình. Sẽ không có ai trao cho bạn đâu. Không có ai hết. Không một ai đủ năng lực để trao cho bạn. Chỉ có bạn mới có đủ chủ quyền để quyết định đời mình. Chỉ có bạn mới có thể làm ra sự bình an. Có bình an bạn sẽ không còn cần gì nữa. Có bình an bạn sẽ có hết... Có tất cả…
viết những dòng dông dài gửi đến người thương nhân ngày 14.02.2012
32Dạ Lai Hương
Soi
33Dạ Lai Hương
“Năm 2011, tôi có quen biết một người bạn tên là Hoa Chớp Mưa. Nàng có tặng tôi một tập thơ do nàng viết. Tôi xem qua và nhớ ₫ược 2 bài. Lý do ₫ược tôi trình bày trong một bức thư viết vào tháng 3.2012.”
34Dạ Lai Hương
Giang sơn này là của chúng ta
***
Em, Nhớ có lần em hỏi: Thế nào là thơ? Làm sao để biết được đâu là một bài thơ hay? Em biết không, anh đã mừng vui lắm khi thấy em có những thắc mắc này. Thích thơ, thích tìm hiểu về thơ điều đó có nghĩa hành trình trở về với tự thân, trở về với những gì chân thật nhất trong em đã bắt đầu rồi đó. Mừng vui là vậy nhưng anh cũng không biết làm sao để trả lời cho em. Hai câu hỏi này lớn lao quá. Anh không đủ khả năng để cho em một lời giải. Phải có một tâm hồn rộng lớn, thuần khiết lắm mới có thể làm sáng tỏ tất cả vẻ đẹp của thi ca. Mà anh thì bé nhỏ, em à. Anh chỉ là một cái ao tù chật hẹp. Dẫu vậy, anh cũng đã ôm ấp và gieo vào lòng mình những vấn nghi của em. Thời gian qua đi, nhìn lại khu vườn tâm, anh phát giác đã có một chút đổi thay biến chuyển. Cũng không phải là những gì thơm hương, ngọt ngào nhưng anh xin thu hái để đưa về cho em.
35Dạ Lai Hương
Chắc là em sẽ thất vọng. Vì cái mà anh trao cho em không phải là thế nào hay là làm sao. Anh đã nói rồi. Anh không đủ sức để đem đến cho em một lời giải. Anh chỉ có những câu chuyện nhỏ mọn và vụn vặt. Mong sao sẽ giúp cho em được ít nhiều. Nuôi dưỡng và trị liệu Anh nghĩ là bất kỳ ai trong chúng ta ‐ một người Việt Nam ‐ thì từ khi mới lọt lòng mẹ đã được tắm mình trong cả một biển trời thi ca nhạc họa. Mình giàu có quá, phải không em? Mình có cả một kho tàng văn hóa dân gian đồ sộ. Mình có bao nhiêu là tác gia, đại thi hào. Có ai mà chưa một lần ghi chép mấy dòng thơ ưa thích vào trang giấy nhỏ. Có ai mà chưa từng thuộc một câu lục bát, một khúc hát đồng dao. Thành ra cái hạt giống ưa thích văn chương đã có mặt, đã ẩn tàng đâu đó trong tâm thức mỗi người. Nó chỉ chờ đợi một cơ duyên, một điều kiện thuận lợi để biểu hiện rồi kết thành hoa thơm quả ngọt. Trong trường hợp của anh thì cái điều kiện, cái cơ duyên đó chính là nếp sống theo tinh thần 5 giới. Từ ngày đọc, hiểu và thực hành theo 5 phương pháp thực tập chánh niệm thì anh có cảm tưởng đời sống văn nghệ của mình có phần trở nên phong
36Dạ Lai Hương
phú và sâu sắc hơn trước. Về mặt vật chất thì mình vẫn vậy. Mình không gom góp được thêm bao nhiêu. Hình như mình cũng chẳng có nhiệt tâm gom góp. Nhưng về mặt tinh thần thì mình có cảm tưởng ngày càng đi xa hơn, sâu hơn và cao hơn. Và mình cảm thấy hạnh phúc khi được đi lên như vậy.
Sự thực tập của mình không phải chỉ là có một ngày tụng giới, đến đó, có mặt, tuyên đọc rồi về. Sự thực tập của mình là sự nhúng thả, là cầm nắm, là xách tay. 5 giới ở đây là 5 giới cầm tay, là 5 giới bỏ túi. Mình đem 5 giới vào trong nếp sống thường nhật. Mình cài đặt 5 giới vào sự tiêu thụ, vào cái xem‐nghe‐nhìn của mình. Anh muốn nói tới giới thứ 5: Tiêu thụ chánh niệm (hay là Nuôi Dưỡng và Trị Liệu). Anh cạn nghĩ nội tiêu đề không thôi thì cũng đã diễn bày hết những gì cần phải diễn bày. Trong vấn đề thưởng thức văn nghệ, nếu mình biết chọn lọc, nếu mình biết tìm tới với những tác phẩm lành mạnh thì đời sống tinh thần của mình sẽ có một chiều hướng đi lên. Nếu câu hỏi ở đây là làm sao mình biết được thế nào là lành, thế nào là mạnh thì lời đáp sẽ rất giản dị. Lành và mạnh là khi đọc, khi xem, khi nghe mình cảm thấy được nuôi dưỡng, mình được trị liệu. Có những người họ tìm tới với những chốn nơi ồn ào và náo động. Họ tìm tới với bia rượu, với dục tình. Họ muốn được khuây khỏa, họ muốn được giải trí. Họ khao khát một món ăn cho tâm hồn.
37Dạ Lai Hương
Trong số đó nhiều người được no đủ, được thỏa mãn nhưng dường như họ lại không có được sự an ổn. Bia rượu, dục tình được đáp ứng nhưng thân thể thì lại hao gầy, tàn tạ. Vậy nên mình có thể thấy đi theo con đường đó thì mình giống như là phải đánh đổi. Mình tiêu thụ bia rượu nhiều, mình chạy theo dục tình nhiều thì mình vừa tổn thất tiền bạc, sức khỏe đã đành mà mình còn đánh mất đi sự thanh thản trong tâm hồn. Đánh đổi nhiều nhưng thâu về không bao nhiêu. Rồi thì người ta cứ lại tiếp tục đói khát, tiếp tục bắt đuổi… Nếu mình thích thơ, thích đọc thơ, muốn tìm hiểu thế nào là một bài thơ hay thì mình cũng giống như họ thôi. Mình cũng đang đi tìm một món ăn cho tâm hồn. Nhưng sự khác biệt ở đây là mình có một điểm tựa để kiểm định, mình có một lăng kính để chiếu soi. Mình biết là chỉ nên tìm tới với những gì có khả năng nuôi dưỡng mình, có khả năng trị liệu cho mình. Em thấy mình may mắn hay không? Mình chẳng cần phải đánh đổi gì cả. Mình không phải tổn hao gì cả. Mình chỉ cần thắp sáng ý thức về sự nuôi dưỡng và trị liệu. Khi tiếp cận với một tác phẩm thi‐nhạc‐họa nào đó thì mình sẽ không vội vàng tiêu thụ. Sự thực tập của mình là dừng lại và thắp sáng lên ngọn đèn ý thức. Mình dò xét và phán đoán.
38Dạ Lai Hương
Mình đặt câu hỏi: Liệu những gì mình sắp xem‐nghe‐đọc có nuôi dưỡng và chữa trị cho mình hay không? Giống như là mình đang làm công việc của một nhân viên kiểm duyệt văn hóa vậy. Những gì lành, đẹp và thật thì mình giữ. Những gì không lành, không đẹp, giả trá thì mình bỏ đi. Ban đầu thì có thể là mình chưa thạo việc. Mình có những vụng về, lúng túng. Mình làm công tác kiểm định chưa tốt. Mình có thể đưa vào tâm thức mình những món ăn không có lành và đẹp lắm. Nhưng qua thời gian thì mình biết lắng tâm nhìn lại. Mình có nhiều kinh nghiệm là nhờ những cảm xúc ở lại trong mình. Mình thấy rõ ràng là có những hình ảnh, có những âm thanh, có những ngôn từ nó làm cho mình không an ổn. Nó đưa tới cho mình những tình cảm tiêu cực. Nó dẫn dắt mình vào sự thèm khát, tham đắm, hận thù, kỳ thị… Đầu óc mình mê muội. Thân xác mình mệt nhoài. Đôi mắt mình nặng trĩu. Trái tim mình quặn thắt. Cõi lòng mình đớn đau. Đời mình chỉ còn là những hố đen sâu tăm tối. Ở một diễn tiến ngược lại, có những bức tranh, có những bài hát, có những câu thơ giúp cho mình biết nghe một tiếng cười, biết nhìn một đóa hoa tươi. Nó gieo vào tâm trí sự thanh cao, thánh thiện. Nó gột rửa tâm hồn, xoa dịu những vết thương. Nó hướng tầm nhìn của mình về những khung trời cao
39Dạ Lai Hương
rộng. Nhiều khi chỉ một vài con chữ, vài nốt nhạc, vài nét phác họa mà mình được sống lại một đời sống khác. Và nếu mình thực tập giỏi, nếu mình gia công mỗi ngày thì sau một thời gian mình sẽ dựng xây nên những con đường, những lối đi trong tâm thức. Sự tiêu thụ có ý thức khiến cho mình định hình một phương hướng tư duy riêng biệt. Mình chỉ còn tìm tới với những gì nhẹ nhàng, tĩnh lặng và an vui. Đó là chút ít kinh nghiệm mà anh muốn chia sẻ. Anh không thể giúp em tìm ra định nghĩa về một bài thơ hay. Anh chỉ mong em sẽ nhớ về hai tác dụng “nuôi dưỡng và trị liệu”. Đọc thơ mà chỉ tìm những bài có hai tác dụng đó thôi thì sẽ có lợi ích cho em nhiều lắm... Lợi ích của việc đọc thơ Giờ thì anh muốn viết thêm cho em về cách thức anh tiếp cận một bài thơ như thế nào. Điều quan trọng ở đây không phải là hay hay là dở. Mình không cần phải đi tìm những ngôn từ biến ảo, những ý tình cao siêu. Mình chỉ cần chong ngọn đèn ý thức của mình lên mà thôi. Em nhớ rồi phải không? Đến với thơ là đến với những gì sáng trong và chân thật. Việc của mình là dừng lại, lắng đọng tâm tư và nhìn sâu vào một bài thơ nào đó. Cái gì hay, cái gì đẹp, cái gì lành thì mình lưu giữ. Đừng để sự phán xét án ngữ trái tim mình. Cũng đừng
40Dạ Lai Hương
quá câu nệ vào từ ngữ. Câu thơ có thể hay về chữ nhưng cũng có thể hay về ý. Mình không muốn tốn quá nhiều thì giờ cho những tranh cãi, bình luận, khen chê. Mình chỉ muốn được nuôi dưỡng. Cái gì mình cảm thấy không phù hợp thì mình buông bỏ. Nếu mình đã phát lên tâm nguyện là “con chỉ muốn tìm tới với những gì nuôi dưỡng cho con và trị liệu cho con” thì mình sẽ giống như một thỏi nam châm vậy. Tâm nguyện đó sẽ không bao giờ mất đi. Nếu mình biết thực tập gìn giữ nó mỗi ngày thì qua thời gian ý thức sẽ lớn mạnh và thu hút những gì tương thích ... Như anh đã chia sẻ từ đầu đến giờ, đọc thơ là để được nuôi dưỡng và trị liệu. Đó là lợi ích thứ nhất. Lợi ích thứ hai là mình có thêm cơ hội làm giàu vốn từ vựng tiếng Việt. Mình đọc thơ, tìm tới với thơ tức là mình đang chạm vào tinh hoa của nghệ thuật diễn đạt tâm ý. Nếu mình thực tập cho đàng hoàng, mình biết gạn đục khơi trong thì vốn liếng của mình sẽ tăng trưởng. Vốn liếng ở đây là khả năng diễn giải. Một khi mà vốn từ của mình giàu có thì cùng một sự kiện, một hiện tượng mình sẽ có nhiều cách diễn đạt khác nhau. Khả năng vận dụng từ ngữ của mình trở nên điêu luyện và linh hoạt. Khi có một điều cần phải nói ra, viết ra thì mình nói, mình viết rất là dễ dàng và mạch lạc. Đây là điều vô cùng quan trọng. Khi mình đã giỏi diễn đạt thì khả năng truyền thông của mình với mọi người sẽ tăng tiến. Nhưng trên hết là mình có khả năng
41Dạ Lai Hương
truyền thông với chính mình. Truyền thông được với chính mình là một sự khác biệt rất lớn. Mỗi ngày trôi qua, có bao nhiêu là cảm xúc đẩy xô vào bãi bờ tâm hồn mình. Và nhiều khi mình lại bị chính những cơn sóng lòng đó cuốn trôi đi theo hai nhịp vào ra. Lắm lúc nó vùi dập, nó đánh chìm mình. Và mình có cảm tưởng như đang ở giữa dòng nước xoáy. Mình chỉ còn biết quẫy đạp, vùng vẫy trong tuyệt vọng. Sở dĩ mình rơi vào những trạng huống như trên là vì mình không có khả năng gọi tên những cảm xúc đã đẩy xô mình. Mình không thể nào làm chủ những cảm xúc này. Muốn làm chủ thì mình không thể chỉ nói suông là mình có thể làm chủ được. Mình phải có một hành động cụ thể nào đó. Mình phải có một giải pháp thực tế. Do đó chuyện viết xuống, việc gọi tên những gì đang biến chuyển, đang khuynh đảo cõi lòng mình là một công tác rất hệ trọng. Đó là bước đi đầu tiên mang tính chất quyết định. Ban đầu thì mình chỉ gọi tên nó ra thôi. Mình chưa biết làm gì. Nhưng một khi đã gọi tên, đã viết xuống được thì tình trạng đã đổi thay chút ít. Những cơn sóng cảm xúc dần lắng dịu. Mình đã có thể bơi được vào bờ. Rồi mình có thể ngồi yên và thực tập nhìn sâu vào những gì đã khống chế mình. Ngày tháng qua đi, càng thực tập thì mình càng có thêm nhiều kinh nghiệm. Công việc diễn đạt tâm ý của mình đã trở nên thành thạo. Tâm ý biến chuyển
42Dạ Lai Hương
như thế nào, nó biểu hiện, nảy nở, nhạt phai ra làm sao mình đều nhận biết và ghi chép một cách tường tận. Mình không có khuynh hướng xua đuổi hay đàn áp, chạy trốn với những cảm xúc trong lòng mình nữa. Mình đã có khả năng làm lành, giảng hòa với chính mình. Tức là mình đã có khả năng truyền thông được với chính mình. Truyền thông với chính mình cũng có nghĩa là mình biết mình hơn, mình hiểu mình hơn. Có ai trong đời sống này lại không có nhu yếu đó phải không em? Ai mà lại không muốn biết mình, hiểu mình. Thành ra chuyện đọc thơ, chuyện thưởng thức văn nghệ nếu có sự cẩn trọng, có sự thực tập cho đàng hoàng thì nhiều khả năng sẽ đưa tới cho mình rất nhiều lợi lạc. Một chuyện tưởng chừng bé nhỏ như là đọc mấy câu thơ nhưng nếu mình để hết dạ hết tâm vào đó thì kết quả thu được có thể sẽ rất lớn... Em soi em Nhân nói về chuyện đọc thơ thì thành thật với em là anh đọc cũng không nhiều. Anh chẳng biết ngâm và cũng chưa từng làm ra được một bài thơ đúng nghĩa. Dường như anh không thuộc vào nhóm thiểu số có khả năng sáng tạo. Anh chỉ là một gã trai bình thường trong đám đông, kiên nhẫn đứng xếp hàng, mỏi mòn chờ đợi đến phiên mình để rồi có thể mất ăn mất ngủ vì một chữ ký tặng. Em biết không, trong hơn một năm qua, anh được tặng ba tập thơ. Được tặng có nghĩa là mình được tiếp xúc,
43Dạ Lai Hương
được nói chuyện, trao đổi với những người đã làm ra thơ. Tác giả đầu tiên là một nữ thi sĩ rất nổi tiếng mà xét về tuổi tác thì mình có thể gọi là “ngoại của con”. Người thứ hai là một vị thầy của truyền thống Phật Giáo Bắc Truyền. Cuối cùng là một nữ phóng viên. Đó thật sự là một dịp may hiếm có. Vì có nhiều dữ kiện hơn thông thường cho nên mình có thể đi vào lồng ngực họ, mình sống đời sống của họ.... Anh thấy mình là một bà lão đang ngồi an tĩnh trong một buổi sớm mai mát dịu. Nắng vàng sưởi ấm những trang thơ làm dậy lên bao nhiêu hương vị của thời gian. Đặt từng bước chân thầm lặng đi về phía ánh sáng, anh dang tay mở tung hai cánh cửa Tử Sinh ‐ Vô Hữu. Cảm giác được khoác lên người chiếc áo nâu sồng mới nhẹ nhàng và thanh thoát làm sao. Anh khe khẽ ướm thử bàn chân mình vào trong đôi hài của một người con gái đang yêu và được yêu. Rồi anh nối gót theo nàng, được nàng siết chặt tay rong chơi khắp phố phường... Em có bao giờ đọc thơ theo cách này chưa? Nếu chưa thì em có thể thử. Rất đáng để thử … Tức là ta đặt mình vào vị trí của họ. Trái tim ta đập theo nhịp đập của họ. Ta thở bằng hơi thở của họ. Ta nhìn ngắm thế gian bằng đôi mắt của họ. Trong cả ba tập thơ này thì không có bài nào thật sự làm anh rung động cả. Nhưng như anh đã nói:
44Dạ Lai Hương
Quan trọng không phải là hay dở. Mình không phải là một nhà phê bình hay là ngôn ngữ học. Việc của mình không phải là nghiên cứu, chất chứa những khái niệm. Cái mình cần không phải là sự ưa thích thường tình. Mình tự hứa là sẽ không đọc bằng tâm phân biệt hay phán xét. Mình chỉ đơn giản là thắp sáng lên ý thức của mình mà thôi. Thử dò lại thêm một lần nữa thì có một bài làm anh chú ý. Tiêu đề là “Em soi em”. Mình thử đọc toàn bài: Gió thốc ánh nhìn Chênh vênh trên mép sông Bóng cầu Đỏ không nghiêng mà rơi thẳng Em soi em đẹp đến trong ngần Thế mà ai nỡ để rơi em vào một chiều không gợn sóng Mặc đám dừa run rẩy vớt em lên... Ở đây người con gái đang soi mình trong dòng nước và nàng thấy mình đẹp, đẹp đến trong ngần. Mình có thể nhìn vào dòng nước hay nhìn vào gương để thấy mình đẹp. Nhưng có khi cũng không cần gương hay nước, sống nhiều, trải nghiệm nhiều, đi qua những khó khăn và thử thách thì người ta cũng có thể tự khám phá ra những nét đẹp hiện hữu nơi tự thân mình.
45Dạ Lai Hương
Một người con gái khi đến tuổi trưởng thành thì bắt đầu khám phá ra những đổi thay nơi thân thể mình. Nàng bắt đầu học cách điểm tô khuôn mặt. Nàng dần dần quan tâm đến cách phục sức. Nàng nhìn vào gương nhiều hơn mỗi ngày. Nàng để tâm đến những khác biệt giữa mình và một người con trai. Ý thức về giới tính bắt đầu tăng trưởng. Nàng biết mình, ý thức mình là một người con gái, một người con gái đẹp. Đã là một người con gái thì dù cho đẹp hay là không đẹp thì cái nhu yếu lớn nhất là được chiều chuộng và yêu thương. Điều họ cần nhất là lắng nghe, quan tâm và chăm sóc. Đó là nhu yếu mà có khi cũng là một đặc quyền nữa. Và người con gái nào cũng vậy, cũng điều mong chờ được thụ hưởng đặc quyền này. Nhưng sự mong chờ có thể làm cho họ khổ đau ít nhiều. Vì thực tế là đâu phải người con trai nào cũng biết cách hiểu, biết cách thương. Đọc mấy dòng ngắn ngủi là chúng ta có thể nhận ra dường như là có sự trách móc, hờn tủi hay phiền muộn trong đó. Tại sao mình đẹp nhưng mình lại không được quan tâm? Tại sao không có ai công nhận những giá trị của mình? Đây là một tâm lý thường tình. Nhìn xung quanh thì em có thể thấy hầu như ai trong chúng ta cũng đều có những nghĩ suy như vậy. Câu chuyện ở đây không phải chỉ là câu chuyện của một người con gái. Đây là câu chuyện của anh và em, câu chuyện của tất cả chúng ta.
46Dạ Lai Hương
Mình có nhiều tài năng nhưng không có ai trân quý. Mình làm bao nhiêu điều tốt lành nhưng không ai khen ngợi. Mình dành trọn vẹn trái tim cho một người nhưng mình không nhận lại những gì tương xứng. Trong bài thơ này có một chữ rất hay và nhiều ý nghĩa. Đó là chữ “soi”. Soi có nghĩa là mình đem ánh sáng hướng về một điểm nào đó như là soi đèn. Soi có khi là mình nhìn vào một vật nào đó có khả năng phản chiếu hình ảnh của mình. Ví dụ như là soi gương. Mình cũng dùng chữ soi trong “soi trứng”. Tức là mình cầm nắm một vật để cho ánh sáng xuyên thấu qua. Tóm lại mình có thể hiểu “soi” là việc dùng ánh sáng hay một vật phản chiếu nào đó để nhìn cho rõ. Ở đây nhân vật chính của chúng ta soi mình vào dòng nước. Và nàng thấy hình ảnh của mình. Đó là hiểu theo mặt từ ngữ. “Em soi em” cũng có thể hiểu là mình lắng đọng tâm tư để soi chiếu vào nội tâm. Khi mà dòng nước bên ngoài tĩnh lặng thì khuôn mặt của nàng cũng trở nên rõ ràng hơn. Khi mà dòng cảm xúc bên trong tĩnh lặng thì nàng cũng sẽ có nhiều cơ hội để nhìn thấu trái tim, những nghĩ suy của mình. Trong cuộc sống, chúng ta rất cần những giây phút như vậy. Ai cũng phải làm công việc soi mình. Nhìn sâu vào tự tâm thì mình mới có thể hiểu mình
47Dạ Lai Hương
hơn. Nhưng đây mới chỉ là một bước thôi. Đây mới chỉ là một cánh chim. Để con chim bồ câu của lòng mình có thể bay lên, có thể tự do sải cánh về với bầu trời trong xanh thì mình phải có cánh chim còn lại. Mình cần phải có hai cánh. Nàng đã biết soi mình nhưng nàng chưa biết dừng lại mình. Dừng ở đây là dừng lại sự mong chờ. Cố nhiên là trong chúng ta, không ai là không có sự mong chờ hay là hy vọng. Không ai sống mà không có những khát khao, những trông đợi. Nhưng nếu mình đặt hết tất cả những khát khao những trông đợi đó vào những đối tượng bên ngoài mình thì mình có nguy cơ sẽ đánh rơi tất cả niềm vui sống. Em có thấy không, sự công nhận của người ta, sự chú ý của người ta, sự đền đáp của người ta, sự ghi nhớ, ngợi khen của người ta. Tất cả đều là của người ta. Tại sao niềm vui sống của mình lại phải đặt hết vào “người ta”? Tại sao mình lại đặt cược hạnh phúc, tiếng cười của mình vào tay người? Lẽ dĩ nhiên là hạnh phúc có thể đến từ bên ngoài. Nhưng mà hạnh phúc đó mong manh lắm. Nó không bền lâu và mình hoàn toàn bị động. Trong khi đó sự thật là hạnh phúc có mặt nơi tự thân của mình. Và tin mừng là mình hoàn toàn có khả năng nhận diện. Nếu mình biết thực tập dừng lại, tự soi chiếu vào lòng mình thì mình có thể nhận diện được. Không cần ai ban phát, hạnh phúc ở trong tầm tay của mình. Và nếu mình thực tập cho giỏi thì mình còn có thể làm ra hạnh phúc, mình làm ra
48Dạ Lai Hương
niềm vui mỗi ngày. Vì vậy, nếu có cơ hội được kề cận với nàng, em hay là anh có thể nhẹ nhàng chia sẻ: “Bạn biết không, mình vui khi thấy bạn đã biết cách tự soi chiếu mình. Nhưng mình nghĩ là cũng như mọi thứ trong đời này cái gì cũng phải có đôi. Trong trường hợp của bạn, bạn đã biết cách nhìn vào trong tự tâm mình. Nhưng bạn lại chưa biết cách làm sao để dừng lại. Bạn vẫn còn mong chờ một điều kiện hạnh phúc ở ngoài mình. Khi chúng ta soi mình, chúng ta rọi ánh sáng vào đời mình thì chúng ta có thể thấy bản thân mình có rất nhiều giá trị. Và trong thực tế đời sống, những gì chúng ta nhận được không có tương xứng. Do đó, chúng ta khổ đau. Sự soi chiếu riêng lẻ có thể tạo cho ta nhiều phiền muộn. Mình đã từng như vậy. Và đôi khi trong đời sống hằng ngày mình vẫn có những suy nghĩ như vậy. Nhưng may mắn là mình biết cách thực tập dừng lại, dừng lại những mong chờ bên ngoài mình. Sự thực tập của mình là quay về với tự thân, nhận diện những điều kiện hạnh phúc đang có mặt. Và mình cảm thấy hạnh phúc lắm. Bạn có muốn thử không? Bạn đã làm được một chuyện rất quan trọng là soi mình rồi. Bây giờ thì mình mời bạn cùng với mình thực tập dừng lại. Khi dừng lại thì ta có sự tập trung. Khi ta có thể bước một bước chân có ý thức,
49Dạ Lai Hương
thở một hơi thở có ý thức thì sự tập trung của ta trở nên sâu dày. Rồi thì mặt trời ý thức sẽ ló dạng trên biển cả hồn ta. Nội tâm ta tràn trề ánh sáng. Và công việc soi chiếu của ta sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều. Dừng lại mình và soi mình. Hai cái này phải đi đôi với nhau, bổ sung cho nhau. Mình dừng lại cho giỏi thì sự soi chiếu của mình sẽ rõ ràng hơn. Sự soi chiếu của mình càng rõ ràng thì mình càng có khả năng dừng lại. Sự dừng lại giúp mình nhận diện những điều kiện hạnh phúc đang có mặt. Sự soi chiếu giúp cho hạnh phúc tự tâm của mình trở nên sâu sắc hơn.” Đó là những điều mà anh nghĩ chúng ta có thể nói với người bạn này. Giờ thì anh mời em đi tiếp qua một bài nữa. Trong cái thấy của anh thì bài này cũng hay lắm. Hay ở cái ý của nó... Giang sơn này là của chúng ta Bối cảnh ở đây có thể là khu vườn nhà nàng. Mình có thể mường tượng một buổi sớm mai hồng tươi, nàng nhẹ nhàng dạo bước ra vườn nhà. Nàng đặt tên cho từng bông hoa theo cách của nàng. Nào “chớp mưa” Nào “nhíu nắng” Nào “lùa đông”
50Dạ Lai Hương
Nàng gặp một gã cóc xấu xí trong lùm cỏ. Nàng nghe gã nói: “Giang sơn này của mình ta.” Rồi nàng khen gã đẹp trai. Thế là gã sướng quá, sảng khoái cất tiếng: “Giang sơn này là của chúng ta.” Đọc bài thứ nhất thì anh và em có thể hơi lo cho người bạn mới này. Nhưng qua bài này thì mình thấy được nuôi dưỡng hơn. Hẳn nhiên là chẳng có con cóc nào có thể nói được tiếng người cả. Tiếng nói đó là tiếng lòng của nàng. Đó là lời hát của trái tim nàng. Nàng đang vui, nàng đang có sự an ổn. Nàng không còn thấy đời mình chật hẹp. Nàng không còn giam chứa mình trong sự cô đơn hay là buồn tủi. Nàng thấy không gian thênh thang. Nàng đang có tự do. Nàng không phải đi đâu hay mong chờ gì cả. Mọi thứ đang có sẵn ngay trong giây phút hiện tại. Trong ánh mắt của chúng ta, một mét vuông đất, một lùm cỏ thì chẳng đáng là bao. Nhưng với một con cóc thì đó là cả một vương quốc, một giang sơn. Cái rộng lớn hay bé nhỏ chỉ mang ý nghĩa tương đối. Nó tùy thuộc vào sự nhìn nhận của mình. Tâm ý mình làm ra mọi thứ. Và nếu mình có sự lắng đọng, nhìn sâu vào nội tâm thì mình có thể
51Dạ Lai Hương
thấy rằng cái không gian bên ngoài mình là do không gian bên trong mà ra. Khi mà mình có khả năng trở về với chính mình, mình biết cách nhận diện được những điều kiện hạnh phúc đang có mặt thì mình không còn bị trói buộc bởi bất cứ tình cảm tiêu cực nào nữa. Đôi mắt mình còn sáng. Trái tim mình còn biết rung động. Mình còn có thể chạy nhảy. Mình còn có thể tư duy được. Đó chính là những phép màu. Mình thấy sự sống mênh mông quá, bao la quá. Sự thảnh thơi và nhẹ nhàng phủ kín lồng ngực. Cõi lòng mình trở nên rộng mở. Nhờ không gian bên trong rộng mở cho nên mình tiếp nhận được với cái đẹp, cái lành xung quanh mình. Đất trời, cỏ cây, chim chóc, những hạt mưa, những tia nắng, tất cả là của mình, tất cả nằm gọn trong tay mình. Giang sơn này là của mình. Thành ra mình sướng vui. Mình có thể dung dăng dung dẻ hát ca. “Giang sơn này là của chúng ta” không phải là một câu nói hay tuyên bố. Mình không cần phải có người đồng tình, ủng hộ. Mình không cần bất kỳ ai công nhận hay trao quyền cho mình. Đây là một cái thấy rất sâu sắc. Ai trong chúng ta bất kể tuổi tác hay giới tính trong một khoảnh khắc của đời sống đều có thể có một cái thấy như vậy. Nhưng vấn đề là làm sao ta có thể giữ vững, đào sâu và thắp sáng ý thức về nó mỗi ngày. Vì vậy cho nên “giang sơn này là của chúng ta” trở thành một sự thực tập. Giang sơn này là của mình tức là mình không còn
52Dạ Lai Hương
phải tranh đấu hay giành giật với ai cả. Mọi thứ nằm trong tay mình. Mình có chủ quyền, mình có tự do. Cái chủ quyền, cái tự do đó phát khởi trong lòng mình. Và nếu mình biết cách thì mình có thể làm ra tự do, mình có thể thiết lập chủ quyền chính nơi tự thân mình. Cách đơn giản nhất là mình tìm tới với những nơi chốn tĩnh lặng, mình trở về với thiên nhiên. Tuy mình nói là không gian bên ngoài là một sự biểu hiện của không gian bên trong nhưng khi mà sự thực tập của mình chưa có giỏi thì mình rất dễ bị ngoại cảnh chi phối. Thành ra mình cần phải đến với những môi trường lành mạnh, mình phải tìm tới những người bạn lành thiện. Khi mình đi vào những nơi chốn đó, tới với những người bạn đó thì mình không cần phải gia công hay lao tác gì nhiều. Trời sao lấp lánh hay một đoàn thể tu học sẽ có công năng yểm trợ và tiếp sức cho mình rất nhiều. Trở về với trăng sao hoa cỏ thì mình được nuôi dưỡng, kề cận với những người bạn lành thiện thì khu vườn tâm của mình được chăm sóc. Và rồi đời mình sẽ có thêm bao nhiêu là niềm vui, bao nhiêu là tiếng cười. Những tiếng cười, những bông hoa tươi mình đã từng nghĩ là nó đến từ bên ngoài. Nhưng giờ thì mình thấy rõ ràng âm thanh đó, hương sắc đó đang phát khởi, đang nảy nở ngay trong lòng mình. Mà mình có cần phải làm gì đâu. Mình chẳng cần phải làm gì nhiều. Chỉ có hai chuyện mình cần làm đồng thời. Đó là dừng lại. Đó
53Dạ Lai Hương
là soi mình. Và khi mà mình đã có khả năng dừng lại và soi chiếu thật lâu, mình đặt hết tâm ý của mình vào đó thì tiếng cười của mình sẽ ngày càng giòn tan, đóa hoa của lòng mình sẽ ngày càng thơm hương rực rỡ... Chuyện này là chuyện mà anh và em có thể làm được, phải không em? Mình phải nhắc nhở nhau mỗi ngày nghe em. Thôi anh xin dừng lại ở đây. Viết dông dài quá thì người đọc sẽ chán lắm. Mong em sẽ tìm được nhiều bài thơ hay và có giá trị nuôi dưỡng. Hẹn em ở những bức thư sau...
Thân thương, dạ lai hương tháng 3, 2012
54Dạ Lai Hương
Đời
55Dạ Lai Hương
“Đầu năm 2012, tôi bắt ₫ầu bước vào kinh doanh sách. Tôi ₫ã nghĩ rằng tôi có ₫ủ khả năng ₫ể viết ₫ều ₫ặn những bài ₫iểm sách. Nhưng tôi ₫ã lầm. Bánh Xe Cuộc Đời có lẽ là ₫iểm sáng duy nhất. Dường như là tôi không có ₫ủ kiên nhẫn với những mảnh ₫ời xa lạ. Chắc là tôi ₫ã thất bại rồi? Dẫu sao trải nghiệm này cũng rất cần thiết. Tôi ₫ã biết giới hạn của mình.”
56Dạ Lai Hương
Bánh xe cuộc đời (Tóm lược tác phẩm Ngọc Sáng Trong Hoa Sen)
*** Từ Tây.... Cậu bé John sinh ra trong một gia đình trung lưu tại Regentʹs Park, London. Và cha cậu, một thương gia, hẳn nhiên muốn con trai tiếp nối con đường của mình. Tuy vậy, ngay từ thuở cắp sách đến trường, đứa bé vốn mồ côi mẹ từ năm lên sáu đã có những biểu hiện khác lạ. Cậu bị ám ảnh bởi những câu hỏi về sự hiện hữu của mình và thế giới xung quanh. Cậu có cảm tưởng tất cả chỉ là một giấc mộng. Đến năm 15 tuổi, cậu mới biết đến danh từ Bụt (Buddha). Nhưng trước đó vài năm, khi được người cô Jessie của mình dẫn vào một tiệm bán hàng lưu niệm thì thay vì chọn một món đồ chơi như bao đứa trẻ khác John lại chọn một pho tượng Bụt. Ít lâu sau, cậu mua thêm một cái khám thờ và trịnh trọng đặt tượng Bụt lên đó với tất cả lòng thành kính. Mỗi ngày em bé John tự tay chọn những bông hoa
57Dạ Lai Hương
đẹp nhất trong vườn nhà đặt lên bàn thờ. Rồi em ngồi yên, chú tâm vào khuôn mặt an tĩnh của Đức Thế Tôn. Thỉnh thoảng John lại mở thêm một đoạn nhạc giao hưởng. Lòng John cảm thấy bình an và khoan khoái lạ kỳ. Nhưng giáo lý của nhà thờ với mười điều răn trong đó có điều thứ ba ʺkhông được thờ cúng hình tượngʺ đã làm cho cậu trở nên ý thức hơn và chấm dứt hoàn toàn ʺtrò chơi con trẻʺ này... Ký ức dịu êm đó tưởng chừng như đã mờ phai qua năm tháng thì bỗng một hôm lại tuôn trào sóng dậy khi John xem một bộ phim có tên là Ánh Đạo Phương Đông (Light of Asia). Ý niệm về Bụt trở nên rõ ràng và lấp lánh hơn bao giờ. Khi trở ra khỏi rạp chiếu bóng, cậu bé mừng vui chi lạ. Tâm hồn John sung sướng. Trái tim John rạo rực. Và trên môi John, John phát hiện đôi môi mình cứ mấp máy... những thanh âm ngọt ngào... ...Śākyamuni... ...Śākyamuni... ...Śākyamuni... Khi bắt đầu vào trung học, John gần như chỉ quẩn quanh trong thư viện. Danh mục sách ưa thích của cậu chỉ có thể là Phật Giáo, Ấn Giáo, Hồi Giáo, Lão Giáo hay Khổng Giáo... Đến kỳ thi đại học, John thi đậu vào trường Cambridge. Và tất nhiên người vui
58Dạ Lai Hương
mừng hơn ai hết chính là cha của John. Nhưng John lại không không tìm thấy chút hứng khởi nào trong việc học tại ngôi trường danh tiếng này. John không thích sự cạnh tranh nơi giảng đường. John không hề thích định nghĩa về thành công mà cậu được dạy. Và John cũng không muốn đi theo những hình mẫu mà nhà trường đặt ra cho mình. John viết: ʺHệ thống giáo dục đã làm tôi thất vọng rất nhiều. Sinh viên đại học đối đãi nhau như kẻ thù. Người ta cạnh tranh từng li từng tí một để có thể hơn người khác. Việc giáo dục con người, những con người mà tương lai sẽ nắm giữ những địa vị quan trọng như chỉ huy lãnh đạo, tiếc thay lại bắt nguồn từ thái độ tranh giành, thù hận và hơn thua đó.ʺ Năm thứ tư, khi mà sự chán chường đã lên tới đỉnh điểm, John quyết định từ bỏ. Một quyết định rất khó khăn với John. Nhưng John lúc này không còn là một đứa trẻ nữa. John giờ đã là một thanh niên, một người đàn ông. Và anh đã có một sự lựa chọn dũng mãnh. Bỏ dỡ chương trình học ở Cambridge, rời xa người cha và quê hương yêu dấu, anh tìm tới với Á Châu ‐ mảnh đất mà anh luôn nghĩ mình thuộc về...
59Dạ Lai Hương
Sang Đông... Điểm dừng chân đầu tiên của John Blofeld chính là Hương Cảng. Ông kết giao với một đông y sĩ và cũng là một Phật tử tên là Tạ Hải. Ông tự đặt cho mình một cái tên mới: Phùng Minh Đạo và bắt đầu tự học tiếng Quảng Đông. Khó khăn cơm áo ập tới nhưng cũng dần vơi bớt khi mà ông tìm được một công việc phù hợp: dạy ngoại ngữ. Nhờ người anh em họ Tạ mà ông có được cuộc hạnh ngộ với Kim Cương Trưởng Lão ‐ một vị thầy theo truyền thống tâm linh Tây Tạng. Cuộc gặp gỡ này chính là bước ngoặt trên hành trình về phương Đông của ông. Trong thời gian này, Phùng Minh Đạo cũng ghé qua Lan Đảo để tìm hiểu đời sống cũng những đạo sĩ Lão Giáo. Sau đó không lâu, ông đáp xe lửa đến Quảng Đông để gặp Tạ ngũ thúc ‐ chú ruột của Tạ Hải. Tạ ngũ thúc vốn là một thương gia đầy quyền lực, có một gia sản đồ sộ. Và cũng như phần đông tầng lớp thượng lưu lúc bấy giờ, ông nghiện thuốc phiện. Nhưng ông đã từ bỏ tất cả: tiền bạc, danh vọng, những người vợ, những đứa con kể cả thuốc phiện để về sống trong một căn nhà nhỏ. Hằng ngày, ông tụng kinh, niệm Phật, sám hối những lỗi lầm trong quá khứ. Thông qua buổi gặp gỡ với Tạ
60Dạ Lai Hương
ngũ thúc, Phùng tiên sinh biết được nguyên do đằng sau của sự đổi thay đột ngột và quyết liệt này... ...Đó là một ngày mưa bão, nhà buôn họ Tạ buộc phải tá túc trong một ngôi chùa. Và ông đã có duyên may nghe được bài thuyết pháp của một vị hòa thượng dành cho tăng sĩ ở đó. Vì quá xúc động, Tạ thúc thúc xin được diện kiến để tham vấn thêm với vị sư già rồi quyết định ở hẳn trong chùa thêm 3 ngày. Ông muốn được hướng dẫn một cách cặn kẽ đường lối tu tập. 3 ngày sau, người ta thấy một khuôn mặt hân hoan, rạng rỡ bước ra khỏi cổng chùa. Khuôn mặt của một con người không còn sợ hãi, không còn lắng lo, phiền muộn. Khuôn mặt của một con người đã có một hướng đi sáng đẹp trong cuộc đời... Người đã khai thị cho Tạ thúc thúc hẳn nhiên không phải là một nhân vật bình thường. Đó chính là Đại Lão Hòa Thượng Hư Vân1, truyền nhân của dòng thiền Huệ Năng. Từ câu chuyện này, Phùng tiên sinh quyết định đáp thêm một chuyến xe lửa 6 tiếng để đến Tào Khê. Phước báu của ông có thể nói là rất lớn. Mặc dù trú xứ của Hư Vân Hòa Thượng là ở Nam Hoa Tự. Nhưng ít khi ngài yên vị ở chùa mà thường vân du
61
Dạ Lai Hương
1 Hòa Thượng Hư Vân (1840-1959), một vị cao tăng chứng đạo ở bên Thiền-tông vào thời cận-đại Trung-quốc.
để giáo hóa cho chúng sinh ở khắp nơi. John Blofeld đã có được một cơ duyên, một vinh dự hết sức đặc biệt. Ông được hòa thượng trực tiếp giảng giải về Thiền Tông, Tịnh Độ Tông và còn được hòa thượng sắp xếp để chiêm bái nhục thân của Lục Tổ. Sau trải nghiệm này, John Blofeld quyết định đi du lịch một thời gian. Ông chuyển đến kinh đô và tìm được việc trong trường đại học Bắc Kinh. Tại đây ông tiếp tục tham vấn với một vị hòa thượng khác có pháp danh Đại Lượng. Lúc này đất nước Trung Hoa đang có rất nhiều biến động. Biểu tình sinh viên diễn ra ở nhiều nơi (ghi chú của d.l.h: có lẽ là năm 1919). Nhiều trường đại học phải đóng cửa. Do vậy, Phùng Tiên Sinh tận dụng quỹ thời gian rảnh rỗi để đi Ngũ Đài Sơn. Và ông lại có thêm cơ hội để đào sâu sự thực tập Phật Pháp của mình với một tu sĩ khác: Hòa Thượng Ninh Hải... Rời khỏi vùng núi được xem là nơi cư ngụ của Đức Văn Thù (Manjusri), ông trở về Anh để thăm cha. Nhưng chỉ được vài tháng, những nhung nhớ trông chờ trong ông lại trổi dậy. Và ông lại trở về Đại Lục. Đó là thời điểm chiến tranh Trung ‐ Nhật vừa bùng nổ. Khói lửa thêu rụi thành phố. Những xác người không đầu bị treo ở khắp nơi. Và ông đã miêu tả rằng có đi qua những tháng ngày này thì ông mới hiểu thấu ý nghĩ của hai từ ʺbiển khổʺ. Theo dòng người chạy loạn, ông đến Côn Minh,
62Dạ Lai Hương
tỉnh Vân Nam. Nơi này có một tu viện lớn mang tên Hoa Thanh. Và người dựng xây chùa từ đống đổ nát cũng như dựng chúng, bổ nhiệm trụ trì chính là Đại Lão Hòa Thượng Hư Vân. Xuất gia John Blofeld khi biết được thông tin này thì vô cùng hoan hỉ. Từ Côn Minh, ông mất thêm 2 giờ đi đò để đến với Hoa Thanh Tự. Bước qua cổng chùa, ông thật sự kinh ngạc khi thấy vị thầy trụ trì dường như đã đứng chờ sẵn ông tự lúc nào. Và khi mà ông chưa kịp cất lời thì chính vị thầy đó cũng đã nói trước ý định của ông ʺmuốn nếm trải đời sống của một vị tăng sĩ nhưng không phải thọ giới Tỳ kheoʺ. (Về sau này, khi gặp được Hòa Thượng Tuyên Hóa2 ở San Francisco, John Blofeld mới biết rằng, tất cả những ý định của ông chẳng hạn như đến Tào Khê, sống đời tăng sĩ, viết sách, đem kinh điển Phật Giáo đến với người Tây Phương v.v... đã được Hòa Thượng Hư Vân tiên liệu và người đã dụng tâm sắp xếp mọi việc...)
63
Dạ Lai Hương
2 Hòa Thượng Tuyên Hóa (1908-1995) là đệ tử kế thừa mạch Pháp của Ðại Lão Hòa Thượng Hư Vân, tổ sư dòng Thiền Tông Quy Ngưỡng, Trung Hoa.
Đời sống trong thiền viện đã giúp cho ông tìm lại sự quân bình. John Blofeld hằng ngày đều chăm chỉ ngồi thiền, học cách điều hòa hơi thở và giữ tâm phẳng lặng... Ông viết trong hồi ký rằng khoảng thời gian tu tập ở đây chính là những kỷ niệm đẹp tươi, êm đềm nhất mà ông không bao giờ quên trong suốt phần đời còn lại... Ông lưu lại Hoa Thanh Tự được một năm thì trở về Anh và nhập ngũ. Với vốn tiếng Trung sâu rộng, ông được bổ nhiệm vào ban biên dịch, sau đó trở thành nhân viên biệt phái của Bộ Ngoại Giao. Và điểm đến cuối cùng của ông tiếp tục là những vùng miền châu Á. Nhờ vào tính chất của công việc nên ông được diện kiến hai vị thầy uy tín bậc nhất vào thời điểm đó là Hòa Thượng Thái Hư (người khởi xướng cho phong trào chấn hưng Phật Giáo vào đầu thế kỷ 20 tại Trung Quốc) và Đại Sư Hutukhutu (lãnh đạo tinh thần của người Mông Cổ) ở Nam Kinh. Trong lúc làm việc tại Nam Kinh, ông ghé thăm núi Nga Mi với lý do chính là nguyện cầu cho người bạn thuở hàn vi: Tạ Hải. Ông biết Tạ Hải đã chọn Bồ Tát Phổ Hiền như một vị thầy chỉ đạo. Căn phòng của Tạ Hải có một bàn thờ Đức Phổ Hiền (Samantabhadra) lúc nào cũng nghi ngút khói trầm. Và đều đặn vào mỗi sáng, anh tụng kinh Mười Nguyện Phổ Hiền. Vì vậy, khi đến Nga Mi, Phùng Minh Đạo đã dành hẳn một ngày ở đó chỉ
64Dạ Lai Hương
để nguyện cầu và gửi năng lượng bình an cho người anh em của mình. Ông biết ước mơ lớn nhất của Tạ Hải là được đi hành hương đến nơi này. Cho nên, Phùng Minh Đạo đã bước những bước chân với tất cả sự chú tâm, đã tụng những lời kinh với tất cả lòng thành kính, đã tiếp xúc với đất bằng tất cả sự cẩn trọng. Ông nhìn cho Tạ Hải. Ông bước cho Tạ Hải. Ông hồi hướng tất cả công đức cho Tạ Hải... Thời gian công tác tại Trung Quốc không chỉ có những khoảnh khắc bình an như vậy. Ông không được lòng cấp trên vì những biểu hiện ưa thích văn hóa và tôn giáo địa phương. Cho nên ông bị trù dập, cách ly và liên tục bị thuyên chuyển. Bạn thân duy nhất của ông lúc bấy giờ là Trần Phi Sơn, một người chịu ảnh hưởng sâu đậm bởi Khổng Giáo. Ông và Trần Phi Sơn đã kết nghĩa anh em. Sau đó, ông được xem gia phả họ Trần và chính thức trở thành một thành viên của Trần Tộc. Ông vô cùng cảm kích và biết ơn Trần Phi Sơn vì đã cho ông cảm giác mình là người có gốc rễ. (Khi trở về Anh, ông truy tìm gốc gác dòng họ mình. Sau đó ông lập bàn thờ, tập hợp những di ảnh của tổ tiên và mỗi ngày thắp hương, bày quả, dâng hoa, cúng vái rất cẩn thận). Ông gọi họ Trần là ʺđại caʺ và được gọi là ʺtiểu đệʺ. Từ đó, ông thường xuyên đến thăm nhà và được Trần Phi Sơn chỉ dẫn rất nhiều về tinh hoa của Khổng Học như Luận Ngữ, Kinh Dịch, Kinh Xuân Thu...
65Dạ Lai Hương
Hòa Bình Khi thế chiến thứ hai kết thúc, ông đến Hương Cảng để tìm gặp Tạ Hải. Sau những tháng năm bị giam cầm bởi quân Nhật, Tạ huynh đệ cũng được thả tự do. Nhưng sức khỏe đã trở nên suy kiệt. Đó cũng là lần cuối cùng ông gặp được Tạ Hải. Trước khi nhắm mắt, Tạ Hải đã vô cùng sướng vui khi được kể về chuyến đi đến Nga Mi của ông. Tạ Hải đã đề nghị Phùng Minh Đạo cùng mình tụng kinh Mười Nguyện Phổ Hiền và bày tỏ mong ước ông hãy chuyển ngữ những kinh điển Phật giáo để người Tây phương có thể biết đến lời dạy của Đức Thế Tôn. Cái chết của Tạ Hải để lại một vết thương rất lớn trong lòng John Blofeld. Ông quy hồi cố hương, làm giấy giải ngũ và rời khỏi Bộ Ngoại Giao. Ông sống với cha cho đến khi cha mất. Rồi ông tìm được một công việc tại đại học Oxford và sau đó xin được một học bổng nghiên cứu về thơ Đường. John Blofeld trở về Trung Hoa thêm một lần nữa. Thời điểm này, ông nhận được tin đại ca Trần Phi Sơn qua đời. Chiến tranh, sự mất mát những người thân yêu nhất làm cho John Blofeld rơi vào một cơn trầm uất nghiêm trọng. Ông mất đi mọi động lực trong cuộc sống lẫn trong việc tu tập. Mọi thứ với ông dần trở nên vô nghĩa và tăm tối. Cuộc hôn nhân sau đó với
66Dạ Lai Hương
Trần Mỹ Phương cũng không làm cho ông nguôi ngoai. 3 năm chung sống tại Hương Cảng cùng sự ra đời của hai đứa con kháu khỉnh không đủ sức kiềm giữ bước chân ông. Ông lại lên đường, tìm kiếm niềm vui trong những hành trình vô tận... Ông xin được một chân dạy tiếng Anh tại Thái Lan và bắt đầu chuyến đi xuyên Á qua các nước Thái Lan, Miến Điện, Ấn Độ và Tây Tạng. Ông gặp được hai vị lạt ma Govinda và đặc biệt là Tangku. Ông đã tìm hiểu Tịnh Độ, đã từng tu Thiền nhưng chung cuộc ông phát hiện rằng con đường phù hợp nhất với mình chính là Mật tông. Ngày xưa, có một dấu chấm nhỏ đã rung động khi cậu bé John đi ngang qua pho tượng Bụt. Dấu chấm đó đã di chuyển, đã xê dịch từ cái hôm ông tham dự vào buổi lễ quán đỉnh tại đất Hương Cảng. Và ngay trong giây phút này, khi đang đặt những bước chân thảnh thơi trên con đường lên núi Tashiding (Tây Tạng), ông thấy có một đường cong đang đi đến điểm khởi đầu. Ý thức ông bừng sáng: Đây đang là một sự trở về. Đây thật sự là một cuộc trở về. Những bánh xe đã không còn lăn. Vòng tròn đã đóng khép... chấm dứt một chu kỳ...
Tháng 4, 2012
67Dạ Lai Hương
Nhớ
69Dạ Lai Hương
“Những con chữ dưới ₫ây là kết quả của một buổi công phu sáng của tôi vào tháng 5, 2012. Tôi thích dậy sớm. Đó là một thói quen rất tốt. Không phải lúc nào tôi cũng duy trì ₫ược. Nhưng tôi ₫ã từng và vẫn ₫ang cố gắng...”
70Dạ Lai Hương
Nỗi nhớ trong anh bay về em
***
Đúng 4h05ʹ sáng nay, anh ra công viên. Sau mấy vòng chạy khởi động, anh trở về với những bước chân chậm rãi. Nhưng anh không đi lâu được. Hình ảnh em, tiếng nói em, mắt môi em lấp tràn tâm trí. Anh tìm một chỗ vắng người để ngồi xuống. Hơi mát của nước, của gió, của cỏ cây làm anh trở nên an tĩnh. Một nụ cười hồn nhiên rơi xuống mặt hồ. Cách đó về phía Đông Bắc 11km theo đường chim bay, có một người vẫn còn đang mơ ngủ. Anh cất bước đi về phía Đông Bắc. Cách nhã chữ, cách lấy hơi của em chiếm lấy trái tim anh. Không còn chỗ để anh ngồi xuống. Anh biến nỗi nhớ nhung thành nhịp ngắt trong bước chân mình. Anh thấy rõ ràng em đang bước cạnh anh.
71Dạ Lai Hương
Anh thấy rõ ràng hai chúng ta chưa bao giờ xa cách. Em đừng nghĩ rằng có mặt cho nhau phải là có mặt bằng xương bằng thịt. Anh đang có mặt cho em đây. Cả thân xác lẫn tâm hồn. Nhiều lúc anh phiền muộn, em có biết không? Dường như em chưa bao giờ có mặt cho anh. Em nói là muốn gặp anh, muốn thấy anh. Nhưng khi bên em, anh chưa từng có cảm giác là em có mặt. Em vẫn còn lơ đãng lắm. Muốn có mặt thì mình phải có định tâm, em à. Và cũng chẳng có gì khó nếu em muốn sở hữu sự định tâm đó. Chỉ cần em làm được một chuyện thôi. Một chuyện hết sức đơn giản. Đó là thở bụng. Nếu chưa quen thì em có thể đặt hai bàn tay lên bụng. Và em có thể để ý đến những đổi thay trong đôi bàn tay mình. Tập trung vào đó, giữ lưng cho thẳng, buông thư toàn thân. Tập trung vào đó rồi em sẽ có sự tĩnh tại cần thiết. Tập trung vào đó rồi em sẽ không cần phải hỏi anh phải làm thế nào, phải sống ra sao nữa. Một khi đã có sự lắng đọng, tự mình em sẽ tìm thấy câu trả lời.
72Dạ Lai Hương
Và em cũng sẽ biết cách để có mặt cho anh. Sáng nay, anh đã có mặt cho em rồi đó. Sáng nay, anh đã biến nỗi nhớ nhung em thành nhịp ngắt trong bước chân mình. Cách nơi anh đứng về phía Đông Bắc 11km theo đường chim bay, có một người vẫn còn đang mơ ngủ. Nụ cười hồn nhiên đã rơi xuống mặt hồ. Nhưng nỗi nhớ nhung thì đang vỗ cánh, bay lên. Hướng về phía Đông Bắc. Thức dậy đi em!
Cuối tháng 5, 2012
73Dạ Lai Hương
Bỏ
75Dạ Lai Hương
“Những con chữ rời rạc ₫ược lưu dấu vào quyển sổ tay trong tháng 7. 4 tháng sau thì tôi hoàn tất một bài hoàn chỉnh. Tôi ₫ược biết có nhiều người yêu thích nó. Đây cũng sẽ là lối viết mà tôi sẽ thường xuyên sử dụng trong tương lai. Trong cuốn sách giấy? Có lẽ…”
76Dạ Lai Hương
Em đã tháo chiếc mặt nạ xuống chưa?
***
Chị vừa mới hoàn thành xong việc thực tập bài kệ Quét Nhà. Đến bên cửa sổ, nhìn ra vườn, chị thấy hắn. Nhìn qua dáng điệu thì chị biết ngay hắn đang đi thiền hành. Bước đi rất chậm rãi và còn có phần thành khẩn. “Người mới tu không thể nào đi như vậy được”, chị bắt đầu so sánh và phán đoán, “Ai là người vừa mới cười vui, dạn dĩ lúc nãy? Ai là người đã viết những lá thư lai láng xúc cảm mà mẹ đem ra cho chị xem? Ai là người đang đặt những bước thầm thì giữa vườn?”. Chị thắc mắc đâu là con người thật sự của hắn. Chị lấy gối và ngồi xuống. Chị không muốn để cho tâm trí phải lao tác lúc này. Khung cảnh bên ngoài đã an tĩnh lắm rồi. Và giờ đây nội tâm chị cũng trở nên vắng bặt. Qua từng làn hơi nhẹ sâu, những phản hồi đầu tiên cũng đã đến với chị. Chị không biết đó có phải là câu trả lời hay không. Chị đã gửi vào tâm thức mình những câu hỏi về một người. Thế rồi thông tin mà chị nhận được lại là những mảng màu ký ức. Dường như là chẳng có gì ăn nhập với nhau nhưng chị tin vào trực giác của mình. Trực giác này không phải tự nhiên mà có. Nó đến từ suối nguồn niệm lực trong chị.
77Dạ Lai Hương
Chị vẫn ngồi yên, mắt khép rồi lại mở. Chị không còn nhu yếu thâu nhận hình ảnh và ánh sáng nữa. Tất cả các giác quan của chị giờ đây đã đóng lại. Đóng không có nghĩa là chị không cảm nhận được những diễn biến xung quanh mình. Đóng là vì chị muốn theo dõi những gì đang xảy ra bên trong chị. Lúc này chỉ muốn lắng đọng tâm tư để ngồi xem. Có một cuốn phim đang được trình chiếu, cuốn phim của đời chị. Chị thấy rõ ràng tất cả những khoảnh khắc đáng nhớ trong đời. Chị thấy mình không khác gì hắn. Hắn chính là ngày xưa, chính là cái dĩ vãng của chị. Nhìn vào hắn là chị thấy được mình. Chị cũng đã từng như thế, đã từng có bao nhiêu là biểu hiện như vậy. Sống giữa đời sống này có cảm tưởng như người ta không thể sống với khuôn mặt thật, với hình tướng thật của mình. Có nhiều lý do lắm. Vì để mưu cầu danh lợi, quyền lực, mưu cầu một tiện nghi tình cảm mà người ta phải sống khác, sống khác với chính mình. Hay cũng có thể là vì muốn che dấu đi những tổn thương, những điều bất như ý mà người ta không muốn đối diện với chính mình. Rồi một ngày kia tỉnh dậy nhìn vào gương, họ thấy xa lạ: ‐ Ai đang trong gương? Người trong gương có phải là tôi?
78Dạ Lai Hương
Chị có một đời sống no đủ. Vốn liếng khổ đau của chị chắc cũng chẳng có bao nhiêu. Nhưng có lẽ chính vì một sớm mai đó, một buổi sớm mai thức dậy nhìn vào gương chị thấy xa lạ, xa lạ với chính mình cho nên chị đã lên đường. Chị quyết định trở thành một sư cô. 5 năm đã trôi qua kể từ ngày chị cắt đi mái tóc óng ả. 5 năm là một khoảng thời gian không dài nhưng đủ để cho chị có một cái nhìn tường tận vào đời sống của một người xuất gia. Nếu có ai hỏi rằng chị có hạnh phúc hoàn toàn với con đường này hay không thì thật lòng chị sẽ nói là không. Chị là người tu mà phẩm chất cao quý nhất của một người tu trong suy nghĩ của chị, suy nghĩ vẫn chưa thay đổi từ hồi còn là một người thế tục thì đó phải là sự chân thật. Cho nên câu trả lời thật lòng của chị sẽ là không. Đi tu với chị cũng chông gai, cũng thác đổ mưa ghềnh như bất cứ một hướng đi nào. Chị cũng thường xuyên gặp khó khăn trong mối liên hệ với những người anh em tâm linh của mình. Trong những giấc mơ, hình ảnh của một mái ấm có khi lại xuất hiện. Và đôi lúc sự chán ngán cũng có mặt, bấu lấy thịt da làm cho chị muốn thoát ly đoàn thể. Nhưng mà rốt cuộc rồi chị vẫn còn ở đây. Chị vẫn còn ở nhà Như Lai, mặc áo Như Lai, ăn cơm Như Lai và làm những việc mà Như Lai giao phó. Có những hôm chị quỳ thật lâu dưới Phật đài, mắt đầm đìa lệ. Chị khóc, khóc vì sung sướng. Khóc vì thấy rõ mọi thứ chỉ là cái thấy, cái biết sai lầm của mình. Vì tu học còn yếu kém cho nên chị còn rất nhiều khúc mắc vẫn chưa thể
79Dạ Lai Hương
nào tháo gỡ. Khố đau cứ đến, cứ bủa vây chị. Nhưng chị tin vào thời gian, tin vào đường lối tu học mà mình đã được trao truyền.
Đi tu khổ lắm, gian nan lắm, có nhiều thử thách lắm. Đó có thể là câu trả lời của chị. Nhưng mà có một nỗi sướng vui như cơn lũ cuốn trôi muôn vàn chướng ngại. Nó trào dâng, lênh láng khiến lệ chị phải rớt rơi. Đó là nỗi sướng vui vì được sống với con người đích thực của mình. Không phải đeo mang một chiếc mặt nạ nào cả cho nên tâm hồn thảnh thơi, nhẹ nhàng. “Còn còn niềm vui nào lớn hơn nữa”, chị chắc chắn như vậy, “không còn có nỗi sướng vui nào lớn hơn nỗi sướng vui này”.
Cảm giác thanh thản bừng tỏa trên vừng trán, mắt môi rồi lan tràn khắp toàn bộ cơ thể. Chị thầm nghĩ, “Tâm thức mình mầu nhiệm quá”. Chỉ đơn giản là ngồi xuống, trở về với hơi thở và lẳng lặng im nghe vậy là chị đã có được lời giải cho những nghi vấn của mình. Chị khoan thai đứng lên, chầm chậm đi về cửa sổ, nhìn ra vườn. Lúc này, hắn vẫn còn đang đi. Cũng cùng một kiểu cách như chị. Chầm chậm, khoan thai. Bất giác một tiếng gọi vang lên trong lòng chị. Chị nhắm mắt, hướng sự tập trung tâm ý về hắn. Chị muốn chuyền đi nỗi niềm này. Chuyển mà không cần dùng tới ngôn ngữ của thế gian. Chuyển bằng ý thức đang sáng soi thân tâm chị. Một câu nói cứ văng vẳng, vang dội trong tim:
80Dạ Lai Hương
‐ Dạ Lai Hương! Dạ Lai Hương! Em đã tháo chiếc mặt nạ xuống chưa?
tháng 7, 2012
81Dạ Lai Hương
Đêm
83Dạ Lai Hương
“Với tôi tháng 8 có lẽ là tháng êm ₫ềm và tĩnh lặng nhất trong năm. Không phải bởi ₫ất trời mà là chính tôi. Chính anh em chúng tôi ₫ã làm ra mùa màng cho ₫ời mình.”
84Dạ Lai Hương
nhẹ bàn chân, hương đêm ơi!
***
19h15’, Hương bắt đầu buổi đi thiền hành. Con đường hôm nay sao yên vắng quá. Với Hương, được đi trong một khung cảnh tĩnh yên như vậy là một cơ hội quý giá lắm...Hương nhất quyết sẽ tích gom từng nhịp thở và bước chân mình... ‐ 15’ đã qua...? Hương cũng không biết nữa. Hương không bao giờ đeo đồng hồ nên chỉ phỏng đoán vậy. Hương nghĩ rằng mình vẫn chưa hoàn toàn an trú trong từng bước chân. Vẫn còn đó những xao động trong tâm ý. Hương bắt đầu để ý đến sự phồng lên và xẹp xuống của bụng dưới. …buzz...buzz...buzz... Tiếng rung của điện thoại làm Hương khó chịu. Hương không trả lời. Rồi Hương cười thật nhẹ. Hương phát hiện tiếng rung vừa rồi đã đánh thức Hương và giúp Hương trở về với phút giây hiện tại...
85Dạ Lai Hương
Mấy hôm nay Hương ngồi đọc lại thật kỹ quyển Thiền Hành Yếu Chỉ. Cuốn này Hương đọc nhiều lần rồi nhưng chưa bao giờ thấy quen thuộc. Cứ mỗi lần đọc là Hương có thêm một cảm nhận hoàn toàn mới lạ. Sự thực hành đem đến cho Hương nhiều kinh nghiệm. Và rồi Hương dùng thực tế để đối chiếu với những gì đã tiếp nhận được. Càng ngày Hương càng yêu thích phương pháp đi có ý thức này. Hương thích thú với công cuộc gầy dựng hạnh phúc ngay trong từng bước chân mình. Lúc này, Hương thầm đọc một bài kệ. Cứ một tiếng là một bước chân. Bước một bước, Hương thở một hơi thở vào thật sâu. Bước một bước tiếp theo, Hương thở một hơi thở ra thật nhẹ. Thở vào, 1 bước ~ Walk‐ Thở ra, 1 bước ~ ‐ing Thở vào, 1 bước ~ on Thở ra, 1 bước ~ the Thở vào, 1 bước ~ green Thở ra, 1 bước ~ Earth Hương lập lại một trình tự như thế. Và nụ cười bừng nở trên môi Hương tự lúc nào. Hương không cần phải gượng cười. Không có một nỗ lực hay ép buộc nào. Đây không phải là một hành động tự kỷ ám thị. Nụ cười đến với Hương tự nhiên như một làn gió. Cơ mặt Hương giãn ra. Hương lại bước, lại thở, lại thầm đọc...
86Dạ Lai Hương
Walk
‐ing
on
the
green
Earth Hương có cảm tưởng như mình đang dần lún xuống lòng đất. Hương đang chìm, đang đắm. Hương đang chìm đắm một cách có ý thức.... Hương đi cuối đoàn và khoảng cách ngày một lớn. Nhưng Hương cũng không muốn đi nhanh để bắt kịp mọi người. Tầm mắt Hương chỉ thường trực cách bước chân mình 5m hay 6m. Thỉnh thoảng, Hương ngước nhìn về phía trước thì phát hiện giữa từng anh chị em cũng đã có một khoảng cách nhất định. Sự có mặt của anh chị em có một tác dụng nâng đỡ không hề nhỏ cho sự thực tập của Hương. Hương thấy mình không lẻ loi. Hương thấy rõ sự cần thiết và lợi ích của việc thực tập cùng mọi người. Mình nhìn lên và mình biết có một người cũng đang bước từng bước chân an lạc thì mình có thêm cảm hứng và động lực để thực tập. Cái dáng điệu một con người đặt từng bước chân như hôn
87Dạ Lai Hương
vào mặt đất sao mà đẹp qua đỗi, đẹp rạng rỡ. Hương thấy mình được nuôi dưỡng. Lòng Hương bình an. Nguồn năng lượng lành mạnh này là một cái gì đó rất chân thực. Nó không phải là một ảo ảnh của tâm thức. Nó có thực. Nó đang luân chuyển khắp châu thân...Ngay trong phút giây này... Ngay dưới bước chân này... Hương thấy mình hạnh phúc lắm. Nhưng Hương cũng nhận ra những biểu hiện của tâm thức đã thành hình. Trí năng bắt đầu trỗi dậy và làm công việc muôn đời. Nó bắt đầu so sánh, đối chiếu, phân tích, đánh giá, nhận định... Dòng suy nghĩ miên man bắt đầu chen vào giữa những bước chân và hơi thở. Hương nhớ lại những khi mình thực tập một mình, những khi mình đi trên những con đường ồn ào và náo động. Hẳn nhiên những khi đó Hương vẫn giữ được sự thực tập nhưng Hương thường không thấy có sự mừng vui. Hương thấy giống như là mình phải đối phó với thực tại. Hương cảm thấy không thoải mái với việc đi thiền hành trong một khung cảnh như vậy. Hương đâu thể đặt hai bàn tay vào nhau như khi ngồi thiền và bước từng bước cẩn trọng. Nhiều người sẽ để ý đến Hương. Nhiều người sẽ ném vào Hương những cái nhìn ngạc nhiên và dò xét. Có đi qua những trải nghiệm như vậy thì Hương mới thấy khả năng thực tập của mình còn yếu kém lắm. Hương chưa đủ sức để đi thiền hành giữa mọi ngã
88Dạ Lai Hương
đường, trên từng góc phố. Hương chỉ muốn tìm tới những nơi vắng vẻ, tịch yên. Và Hương phát giác rằng chính cái nhu yếu, chính cái ước muốn đó nhiều khi lại trở thành một chướng ngại. Hương khổ vì chính cái nhu yếu tu tập của mình... Những con gió lùa vào mắt môi Hương. Hương ngã đầu về sau, hít căng lồng ngực. Lòng Hương sảng khoái. Hồn Hương thanh cao. Cảm giác hân hoan rì rào dội vỗ vào thành quách trái tim. Hương phát hiện chính vì những cảm xúc tiêu cực trong những lần thực tập trước đó đã giúp Hương biết quý trọng khoảnh khắc này. Chính vì đã đi thiền hành giữa những chốn nơi loạn động, chính vì những trải nghiệm khó chịu đó mà Hương mới nhận ra được sự hiếm có của phút giây này. Điều quan trọng là Hương đã thử, đã thấy ra được những giới hạn của mình. Hương không tưởng tượng. Hương không đi trên giấy. Hương đã đi, đã thở. Sự thất bại của hôm qua làm cho Hương có thêm bao nhiêu là bài học trực diện và sống động. Vậy là Hương đã có một cuốn Thiền Hành Yếu Chỉ của riêng Hương rồi đó. Không ai biết. Chỉ có mình Hương. Một mình Hương biết. Một mình Hương hay. Hương vẫn đang viết tiếp những dòng nối theo.Sẽ không bao giờ có đoạn kết. Sẽ không bao giờ có chương cuối cùng. Hương đang bước đi. Hương đang viết vào lòng hiện hữu bằng những bước chân, bằng những nhịp thở của mình...
89Dạ Lai Hương
‐ Làm sao ta biết ta như ý nếu không có những điều bất như ý? Câu hỏi ấy bay lên, bay lên giữa bầu trời đêm thênh thang cao rộng. Hương thấy lòng phẳng lặng, mát trong, mát trong... Hạnh phúc của Hương là được nhẹ đặt bàn chân trên con đường quạnh hiu này... Đâu có dễ để Hương có được một buổi thực tập như vậy giữa lòng thành thị sôi động. Hương thấy lòng sạch thơm, thanh thản, thanh thản... Hương lại thầm đọc một bài kệ. Cứ một tiếng là một bước chân. Bước một bước, Hương thở một hơi thở vào thật sâu. Bước một bước tiếp theo, Hương thở một hơi thở ra thật nhẹ. Thở vào, 1 bước ~ Không Thở ra, 1 bước ~ gian Thở vào, 1 bước ~ như Thở ra, 1 bước ~ có Thở vào, 1 bước ~ dây Thở ra, 1 bước ~ tơ Thở vào, 1 bước ~ Bước
90Dạ Lai Hương
Thở ra, 1 bước ~ đi Thở vào, 1 bước ~ sẽ Thở ra, 1 bước ~ đứt Thở vào, 1 bước ~ động Thở ra, 1 bước ~ hờ Thở vào, 1 bước ~ sẽ Thở ra, 1 bước ~ tiêu Có khi Hương nhắm nghiền mắt lại. ‐ Có ai chú ý mình đâu. Có ai nhòm ngó mình đâu. Hương sung sướng đặt hết tâm tư vào hai bàn chân và từng nhịp thở. Miệng Hương mỉm cười. Mắt Hương thư giãn. Hương lại thầm đọc... ...Không...gian... ...như...có... ...dây... tơ... ...Bước...đi... ...sẽ...đứt... ...động... hờ... ...sẽ...tiêu... Hương nghĩ rằng đến khi đọc được bài thơ này của Xuân Diệu thì buổi thực tập thiền hành của Hương mới chính thức bắt đầu. Hơi thở đã sâu hơn, đã chậm hơn. Hương quyết định kéo dài thời gian thở
91Dạ Lai Hương
ra và rút ngắn lại thời gian thở vào của mình. Hương dùng bước chân để tăng giảm. Thở vào, 1 bước Thở ra, 2 bước Vào, 1 bước Ra, 2 bước Thở vào, 2 bước Thở ra, 3 bước Vào, 2 bước Ra, 3 bước Thở vào, 1 bước Thở ra, 2 bước Vào, 1 bước Ra, 2 bước Hương bước khá chậm. Đây không phải là tốc độ thiền hành thường thấy của Hương. Cho nên Hương nghĩ rằng 1.2, 2.3 rồi lại 1.2 là phù hợp, Khi thực tập như vậy thì Hương cảm nhận rõ rệt phẩm chất của không khí nơi mình đi ngang qua. Hương nghe được mùi của không khí. Có những đoạn rất sạch mát. Có những đoạn không được thơm tho... Cả đoàn giờ đã đi được nửa vòng và bắt đầu quay lại điểm khởi đầu. Sau buổi đi thiền hành này sẽ là thời ngồi yên và chia sẻ. Nhưng Hương không hề muốn đi cho nhanh để về tham dự thời khóa đó. Hương không có nhu yếu muốn kết thúc. Hôm nay là buổi đầu tiên mấy anh em đi trên con đường
92Dạ Lai Hương
này. Cảm giác vừa lạ lẫm, vừa hứng khởi. Mình không đặt ra một khoảng thời gian nào. Thời gian dự kiến đi thiền hành là 30’. Nhưng vì chưa từng đi trên đoạn đường này nên không thể tính toán được sẽ mất bao lâu. Điều đó có nghĩa là ý niệm về thời gian hoàn toàn vắng bặt. Chưa có chỗ cho những toan tính xen vào. Mọi thứ hãy còn tươi mới và tinh khôi. Dĩ nhiên là chỉ cần lôi chiếc điện thoại ra thì ai cũng có thể biết mình đã đi mất bao lâu. Nhưng làm như thế là ta sẽ để cho trí năng có cơ hội lên ngôi. Trí năng bắt đầu làm việc có nghĩa là hành trình quay về với nội tâm sẽ phải gián đoạn. Hương không muốn thế. Hương không muốn những anh chị em của mình như thế. Hãy cứ bước đi và tận hưởng từng phút giây này! Hương rẽ sang một khúc quanh. Một âm thanh vang lên... ...đứt đoạn... ...từng hạt...từng hạt...rơi …L...e...n...g… ...K...e...n…g... ...L...e...n....g...
...K...e...n...g...
93Dạ Lai Hương
Đối với Hương, chưa bao giờ âm thanh một tiếng chuông gió lại hay đến như vậy. Âm vang của tiếng chuông huyền diệu quá đỗi. Hương phải dừng lại để lắng nghe. Một cơn gió nhẹ lùa đến. Một dãy sóng âm thanh vang vọng. Tất cả lắng yên. Một cơn gió đến. Tất cả lại ngân rung....Hương thấy rõ những hạt sóng đang tràn lan khắp tâm can mình. Hương đứng yên một hồi... Hương chỉ còn thở và lắng đọng lòng mình. ….lắng lòng... …lắng lòng... …lắng lòng... ...nghe... ...nghe... ...nghe...
*** Khi Hương trở lại phòng thì đồng hồ điểm 19h55’. Như vậy là Hương đã đi thiền hành trong vòng 40’. 40’ đầy tràn năng lượng của sự tỉnh thức đã trôi qua. Hương có cảm tưởng rằng đó là 40’ mình đã sống thật sự. 40’ không có một lo toan và nuối tiếc nào. 40’ sống với mình. 40’ trở về với mình. 40’ giao hòa cùng cỏ cây. 40’ loãng tan vào trời đất... ‐ 1 buổi thực tập thành công và có phẩm chất?
94Dạ Lai Hương
Hương tự hỏi: ‐ Không hề... Em Nhuận Bích có cho Hương biết trong khi đi em nghe ra mùi hoa sữa. Hương hoa ấy đã đến với em. Hương hoa ấy đã bay trong đêm, bay khắp cõi lòng em. Hương giật mình. Hương không hề nhận thấy bất cứ một hương thơm của hoa nào cả. Vậy là đã có một khúc quanh, đã có một đoạn đường Hương đánh rơi sự chú tâm rồi đó. Hoặc cũng có thể là đã có một khoảnh không thời mà hơi thở của Hương không đủ sâu, không đủ nhẹ... Lợi ích khi thực tập cùng anh chị em là như vậy. Đôi khi mình tưởng là mình đã giỏi. Sự thực: Mình chưa có giỏi gì mấy. Đôi khi mình tưởng là mình đã có kinh nghiệm. Sự thực: Kinh nghiệm của mình vẫn chưa có bao nhiêu. Đôi khi mình nghĩ là mình không cần phải học ở ai nữa. Sự thực: Luôn có điều để mình học. Mình học từ người cũ. Họ có sự dày dặn. Mình học từ người mới. Họ có sự tinh khôi. Sự thực tập của mình qua ngày tháng chắc chắn sẽ không còn như lúc ban đầu. Nhưng nếu không khéo léo thì mình sẽ rơi vào sự nhàm chán. Cho
95Dạ Lai Hương
nên mình cần phải luôn đặt ra cho mình một nghi vấn: ‐ Làm sao mình mới tươi không ngừng? Nếu thực tập đơn thân, thực tập với tư cách của một cá nhân thì mình sẽ dễ có những ảo tưởng. Phần lớn những gì đến với mình là những ảo tưởng. Cho nên mình cần tới một đoàn thể tu học là như vậy. Mình không cần đòi hỏi nhóm người đó phải như thế này như thế kia. Mình chỉ cần một ở họ một nét tính cách thôi. Đó là lòng trân quý sự tĩnh lặng... Chỉ có sự vắng yên mới có thể giúp người ta bớt đi vào những lối mòn trong tư duy và sự cằn cỗi của nhận thức... Lần tới Hương sẽ điều chỉnh lại cách đi, cách thở của mình. Lần tới Hương muốn nếm những làn hương trong đêm. Nhưng Hương cũng không muốn những ao ước đó của mình chắn ngang dòng suối an lạc đang chảy trôi trong giờ phút này. Lần tới sẽ là một câu chuyện khác. Lần tới Hương sẽ khác. Con đường cũng sẽ khác. Gió sẽ khác và hoa cũng sẽ khác. Những người bạn đi cùng Hương cũng sẽ khác. Tất cả sẽ cùng lên đường, theo những vòng tuần hoàn bất tận. ‐ Nhưng có phải là “sẽ” hay không? Tại sao phải là thì tương lai?
96Dạ Lai Hương
Hiện tại, Hương cũng đang khác. Hiện tại, con đường cũng đang khác. Gió đang khác. Hoa đang khác. Những người bạn đang khác... Tất cả cùng đang khác.. Tất cả cùng đang mới tươi... ….triền miên... …..không ngừng....
(viết tặng Củ Cải Nhỏ, Lá Phong và Nhuận Bích)
đêm 10.8.2012
97Dạ Lai Hương
Tim
99Dạ Lai Hương
“Thu gom ý chữ từ tháng 7 ₫ến tháng 9 là tôi hoàn tất loạt bài [Em, hãy mở cửa trái tim!] Có tất cả 3 phần và cách viết ở phần 2 khiến tôi ưng ý nhất. Những tháng ngày dò dẫm tìm ₫ường ₫ã kết thúc…”
100Dạ Lai Hương
Em, hãy mở cửa trái tim! ***
Bốn món ăn lành Hắn giật mình, bật sáng điện thoại để xem giờ là mấy giờ. Mới có hơn 2 giờ khuya. Vậy là hắn đã ngủ được khoảng 3 tiếng. Thế mà hắn có cảm giác như mình đã có một giấc ngủ dài, rất dài. Mỗi khi vào chùa thì hắn thấy rõ ràng phẩm chất giấc ngủ của mình: Sâu và không mộng mị. Hắn lầm bầm: ‐ Mình đang ở đất Tịnh. Mình đang ở đất Tịnh... 6 giờ là thời điểm ăn sáng. Thức ăn dĩ nhiên là những món chay thanh nhẹ. Ngày nào mà hắn không ăn chay. Nhưng bữa ăn hôm nay không chỉ là những gì nằm trong chiếc bát trên tay hắn. Đó còn là không khí thoáng đãng xung quanh. Đó còn là đại chúng mát tươi bao bọc. Đây là những gì mà hắn thiếu trong thực đơn hằng ngày. Có lẽ vì vậy mà món ăn trở nên ngon hơn, lành hơn, tinh khiết hơn. Trong một khoảnh khắc lắng sâu, hắn nhận ra nguồn ĐOÀN THỰC của mình. Chúng có ở khắp nơi và đang dưỡng nuôi thân tâm hắn.
101Dạ Lai Hương
45 phút sau, hắn chọn một chỗ ngồi ở hành lang bên chánh điện. Hắn lấy quyển “Nhật ký cuối cùng” ra đọc. Hắn chỉ mới biết đến vị đạo sư lừng lẫy này gần đây. Lần đầu tiên google thì hắn đã bắt gặp ngay tấm hình thời trẻ của ông với đôi mắt đen láy và sáng quắc. Có lẽ ấn tượng đó quá đậm sâu cho nên hình dung về ông trong đầu hắn là một người trẻ, mãi mãi trẻ. Đọc những dòng tâm tưởng được thu âm rồi sau nhuận sắc lại này hắn không có cảm giác đó là của một lão ông đã 87 tuổi. Hắn nhớ có ai đã nói “sách hay còn nhờ không gian hợp”. Câu nói đó có lẽ đúng với hoàn cảnh hắn bấy giờ. 1 tuần trước hắn cũng đọc mấy trang này nhưng không có nhiều cảm xúc lắm. Giờ đây không gian yên ả và an tĩnh như giúp hắn thể nhập vào từng câu chữ. Tất nhiên là hắn đang tỉnh táo, rất tỉnh táo. Hắn đọc và thỉnh thoảng dừng lại để thở. Hắn ý thức rõ ràng mình đang ở đâu. Đây không phải là Pine Cottage. Đây không phải là hiên nhà Krishnamurti. Nhưng cái mát trong buổi sớm mai này, cái phẳng lặng trong tâm hồn hắn liệu có khác với thời xưa, với người xưa? Trong một khoảnh khắc lắng sâu, hắn nhận ra nguồn XÚC THỰC của mình. Chúng có ở khắp nơi và đang nuôi dưỡng thân tâm hắn. Hắn gấp sách lại, khẽ ngân nga một giai điệu. Chẳng là mấy hôm nay hắn muốn tìm một bài hát nào đó về mẹ, về cha, về gia đình. Đây đang là mùa
102Dạ Lai Hương
Vu Lan Thắng Hội mà hắn thì không thích hát những gì đã trở nên quen thuộc. Và hắn đã tìm thấy bài “Người về”. Hắn được biết tác giả có cảm hứng viết ra khúc ca này khi đang tản bộ ở Paris. Hắn mường tượng tới âm vang những bước chân của người nhạc sĩ thiên tài trong cái đêm thanh vắng đó. “Ông đã bước như thế nào để có thể viết nên một tác phẩm đẹp và lay động lòng người đến như vậy?”, hắn thắc mắc. Ông không thể đoàn tụ với gia đình. Và âm nhạc đã là cánh cửa mở, là chiếc cầu nối để ông có thể trở về, về với mẹ, với vợ, với đứa con thơ. Và cánh cửa ấy đã không còn mở cho riêng ông. Chiếc cầu ấy đã không chỉ dành cho riêng Phạm Duy nữa. Nó đã cứu rỗi biết bao nhiêu linh hồn không nhà. Bài này khá dài vì có đến 3 phần lời. Đoạn cuối kết thúc bằng một hình ảnh giàu ngôn ngữ điện ảnh và đậm chất thi ca: “con ơi, con ơi, tiếng cười nở chan hòa, nhớ tới, nhớ tới biết bao trẻ thiếu nhà ngoài đường trời Đông giá một đàn chim nhỏ bé ọi về chia sớt miếng cơm khoanh cà” g Hắn thấy khung cảnh đó không khác gì diễn biến của một cuốn phim. Góc quay từ căn phòng nhỏ hướng ra phía sân trước mặt rồi phóng lên trời cao.
103Dạ Lai Hương
Tuyết rơi lả tả và đâu đó vọng về tiếng chim yếu ớt gọi bầy. Âm hưởng của cả bài tuy buồn đau nhưng không bi lụy. Khi hát lên đến đoạn cuối nước mắt hắn như chực trào. Những tình cảm về mẹ cha, về những mảnh đời bất hạnh ngập dâng ý thức. Sau nốt nhạc cuối cùng, tâm tư hắn trở nên sạch trong và cao thượng. Hắn thấy thương mình, thương cha mẹ, thương tất cả mọi loài. Trong một khoảnh khắc lắng sâu, hắn nhận ra nguồn TƯ NIỆM THỰC của mình. Chúng có ở khóe môi, mi mắt. Chúng có ngay trong trái tim. Và chúng đang dưỡng nuôi thân tâm hắn. 7 giờ 30 sáng, buổi đi thiền hành bắt đầu. Hôm qua khi mới tới hắn cũng đã đi một mình. Còn hôm nay hắn đi cùng đại chúng. Sự thực tập nào cũng có giá trị của riêng nó. Hắn không đề cao cái nào hơn. Nhưng nhờ có những lần thực tập cá nhân mà hắn thêm quý trọng cơ hội này. Trời như xanh trong thêm. Nắng như lung linh hơn. Hắn cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết hơi thở mình. Từ chiều qua đến giờ, hắn không gọi điện thoại, hắn không mang theo máy ảnh, hắn cũng không vào mạng xã hội hay viết nhật ký trực tuyến gì cả. Hình như ở đây không có mạng không dây. Hoặc dã nếu có thì hắn cũng chẳng đăng nhập làm gì. Hắn tự muốn mình thoát ra mọi tài khoản. Nhưng hắn không hề có cảm giác mình đang ngoại tuyến. Hắn vẫn kết nối với vũ trụ đấy thôi. Hắn đang kết nối một cách sâu sắc nhất như chưa từng. Hắn kết nối bằng mắt, tai,
104Dạ Lai Hương
mũi, lưỡi bằng cả thân tâm, kết nối một cách trực tiếp mà không phải thông qua bất cứ một màn hình, một cánh cổng điện tử nào. Trong một khoảnh khắc lắng sâu, hắn nhận ra nguồn THỨC THỰC của mình. Đó là mây trời, là nắng gió, là những sắc áo lam nâu, là toàn thể những gì xung quanh trong giờ phút hiện tại. Chúng đang nuôi dưỡng thân tâm hắn. Trong một khoảnh khắc lắng sâu, hắn nhận ra thức thực, tư niệm thực, xúc thực và đoàn thực đang đồng thời hiện hữu. Đời sống hắn trở nên giàu có diệu kỳ... Gom củi cho nhà kho 1 giờ 45 phút trưa, hắn đi ra bãi củi sau vườn. Nhìn ngắm những thanh củi được sắp ngay ngắn và xếp thành khối vuông vức, hắn bắt đầu so sánh và liên tưởng: ‐ Sự thực tập 5 giới của mình cũng đâu có khác gì với những thanh củi này. Giấc ngủ sâu đêm hôm trước là củi. Giấc ngủ bình yên trưa nay là củi. Bài kinh tụng Vu Lan, buổi ngồi thiền lúc sớm mai là củi. Những bước chân thiền hành trong cơn mưa nhẹ chiều qua và giữa ánh nắng ấm sáng nay là củi. Đoản văn Bông Hồng Cài Áo hắn đọc lúc 8 giờ 45 phút là củi. Những món chay thọ dụng là củi. Cây chổi quét sân là củi...Chao ôi, bao nhiêu là củi! 24 giờ qua hắn đã
105Dạ Lai Hương
thu gom không biết bao nhiêu là củi cho mình. Mà có phải là củi của riêng hắn không? Không phải, củi của hắn mà cũng là củi của biết bao nhiêu người. Mục đích của sự tu học, của sự thực tập chánh niệm nói cho đơn sơ và giản dị chỉ là thế thôi. Tất cả cũng chỉ là để gom củi. ‐ Gom củi về đâu? Và gom củi để làm gì? Câu hỏi thứ nhất với hắn chẳng có gì khó. Trả lời: Gom về nhà kho. Hỏi: Nhà kho này ở đâu? Đáp: Nhà kho này chính là tàng thức của hắn. Hắn đã từng được nghe: “Tàng thức là nhà kho Ý thức là phòng khách.” Nhà kho đó chứa đầy những hạt giống thiện và bất thiện. Cho nên nếu không biết thực tập 5 giới, sống thiếu ý thức, tiêu thụ những thức ăn không lành mạnh thì tự mình sẽ tưới tẩm những hạt giống bất thiện. Và vì vậy chúng sẽ nảy nở, biểu hiện thành những nguồn năng lượng xấu ác và chiếm đầy trong phòng khách ý thức. Hắn nhớ là lúc trước Giới thứ năm có tên là Tiêu
106Dạ Lai Hương
thụ chánh niệm. Có lẽ cái tên đó vẫn còn khái quát cho nên về sau đã đổi thành Nuôi dưỡng và trị liệu. Rất rõ ràng và cụ thể! Không cần phải đọc nhiều và tìm hiểu sâu sắc ai cũng có thể có một sự hình dung tức thì về con đường thực tập của Giới thứ 5. Đó là ta hãy chỉ tìm kiếm 4 món ăn có tác dụng nuôi dưỡng và trị liệu cho thân tâm mình. Vấn đề còn lại là làm sao ta biết đâu là nguồn thực phẩm nuôi dưỡng và trị liệu. Làm sao ta biết, làm sao ta nhận diện được? Muốn thấy rõ, muốn nhìn đúng bản chất thì phải có ánh sáng. Hỏi: Ánh sáng từ đâu mà ra? Đáp: Lửa. Hỏi: Làm sao có lửa? Đáp: Củi. Những câu hỏi đáp cứ như từng đợt sóng nối tiếp nhau dạt trôi vào bãi bờ tâm ý hắn. “Mình phải gom cho thật nhiều củi”, hắn đúc kết. Hắn nhận ra nhà kho của hắn chưa có nhiều củi lắm nhưng hắn không quá quan ngại. Hắn đã biết nơi nào có nhiều củi. Và hắn cũng có thể tự sản xuất ra củi. Một hơi thở có ý thức cũng là một thanh củi. Một bước chân có ý thức cũng là một thanh củi. Nếu hắn có sự chú tâm vào từng động tác thì mỗi một hành động nhỏ nhặt sẽ là thanh củi của riêng hắn. Một bữa ăn chay, một lời nói yêu thương cũng là một thanh củi. ‐ Vậy 1 tháng ăn chay thì sao?
107Dạ Lai Hương
Vậy 1 bài viết chia sẻ về giới thì sao? “Vậy thì ta có một ôm củi chứ còn sao nữa!”, hắn gật gù. Có nhiều củi thì sẽ không lo thiếu lửa. Khi cần nhìn sâu, soi sáng những gì mình đang tiêu thụ thì hắn sẽ không lo thiếu lửa. Khi cần quán chiếu thì hắn chỉ cần đem củi từ nhà kho lên phòng khách rồi đốt lên. Phòng khách hắn sẽ sáng choang, tràn trề hơi ấm. Ý thức hắn sẽ bừng tỏ, rực rỡ sắc vàng... Bây giờ là 2 giờ trưa. Ngày tu chưa chấm dứt. Sắp đến thời khóa cho buổi chiều. Điều đó có nghĩa vẫn còn nhiều củi để hắn thâu nhặt. Lòng hắn sướng vui vô hạn. Miệng hắn thầm thì reo ca: ‐ Mình đi kiếm củi, mình đi nhặt củi... Củi! Củi! Củi! Chỉ có củi mà thôi!
108Dạ Lai Hương
Tóc
109Dạ Lai Hương
“Trong một ₫êm tháng 10, bất chợt một tiếng nói vang lên trong lòng. Tôi ngồi xuống chậm rãi ₫ể cho tâm tư dần lắng ₫ọng. Rồi tôi bắt ₫ầu thu âm lời trái tim mình. Sáng hôm sau tôi chỉ mất gần một giờ ghi chép là ₫ã có một bài viết hoàn chỉnh và mạch lạc. Tôi nghĩ rằng nhưng con chữ hiển bày này không thể nào là của tôi. Chúng không phải thuộc về tôi mà hẳn phải là suối nguồn vô chung vô thủy. Điều tốt nhất mà tôi có thể làm tiếp theo sau là phải dành thì giờ ₫ể chiêm nghiệm và thực tập nếu muốn uống mãi dòng nước thơm trong này.”
110Dạ Lai Hương
TÓC EM ANH SẼ GỌI LÀ MÂY
***
Tóc em anh sẽ gọi là mây Ngày sau hai đứa mình xa cách Anh vẫn được nhìn mây trắng bay
~Nguyên Sa~
111
Mây ở đây là Vân. Mây trắng là Bạch Vân. Đó là hình ảnh thường thấy trong thi ca. Nhưng đối với tôi thì câu gây sự chú ý nhất phải là câu thứ hai. Ngày sau hai đứa mình xa cách. Không phải là ngày sau hai đứa mình sẽ xa cách. Không có chữ “sẽ” ở đây. Đây là một sự khẳng định, một điều chắc chắn. Mình và người thương của mình xa cách nhau. Mình thương một người con gái. Mình đặt hết trái tim của mình cho người đó. “Tất cả tâm hồn và thể xác này của anh là thuộc về em”, chúng ta có thể tuyên bố như vậy, nói một câu như vậy, viết một câu như vậy. Nhưng mà chưa chắc là người đó đã cảm nhận được. Người đó có thể cũng thương mình nhưng chưa chắc tình thương đó bằng tình thương của mình dành cho họ. Mình muốn ở bên cạnh họ, mình muốn giữ mãi tấm thân đó. Nhưng liệu có giữ được hay không? Thương nhiều hay Dạ Lai Hương
thương ít rồi thì cũng phải xa cách nhau. Đó là điều không thể tránh khỏi. Người đó có thể trở thành vợ của mình, đẻ cho mình một đứa con. Nhưng rồi có ai tránh khỏi già, chết? Nếu may mắn thì có thể đi đôi với nhau vài chục năm. Không may thì một trong hai người bệnh và chết trước. Hoặc là mình không có duyên với nhau. Người đó kết hôn với người khác. Và hai đứa xa cách nhau. Cho nên chúng ta thấy một điều rất rõ là người mà mình yêu thương hết mực đến một thời điểm nào đó cũng sẽ phải xa cách mình. Đó là một sự thật mà chúng ta phải công nhận. Ta phải chấp nhận, phải chuẩn bị sẵn tâm lý của mình trước viễn cảnh biệt ly, chia lìa, hợp tan. ...Tóc em anh sẽ gọi là mây... Chúng ta muốn gọi như vậy. Mình muốn gọi tóc của người thương mình là mây. Mình đang trong giai đoạn yêu đương thành ra tóc của người thương mình là một cái gì đó rất là thiêng liêng, rất là quý báu. Mình mượn người đó một cuốn sách và mình thấy trong cuốn sách đó có sợi tóc của người đó. Giây phút đó trở thành giây phút thần tiên. Cầm lên sợi tóc mình cảm nhận có một sự nối kết giữa mình và người đó. Mình đi vào phòng và thấy trên giường rơi vãi vài sợi tóc. Trái tim mình thổn thức. Lòng mình dâng lên một sự xao xuyến.
“Tóc em từng sợi nhỏ
112Dạ Lai Hương
Rớt xuống đời làm sóng lênh đênh…” ~Trịnh Công Sơn~
Khi mình đã lấy nhau rồi thì câu chuyện có thể rất là khác. Mình ăn canh và thấy trong đó một sợi tóc. Thế là mình làu bàu, mình cằn nhằn. Mình đi vào phòng và thấy một sợi tóc trên sàn nhà, mình đằng hắng. Cũng là sợi tóc của người đó nhưng tâm trạng của mình khác hẳn. Nhưng đây là câu chuyện về sau. Giờ thì mình đang yêu cho nên tóc hay là bất kể cái gì liên quan đến người thương của mình thì mình đều nâng niu, đều ôm ấp và quý trọng. Chạm được sợi tóc giống như là mình tiếp xúc được với người thương. Và ở đây, trong câu thơ này, mình gọi tóc em, tóc của người thương bằng những yếu tố không phải là tóc, cụ thể là mây. Không phải nghiên cứu gì sâu xa, chúng ta đều có thể nhận biết mây được tạo thành bởi nước, gió, lửa (nhiệt độ) v.v…Chúng ta chưa biết là có thể làm được hay không. Nhưng chúng ta muốn, chúng ta có một cái nguyện. Mình muốn thấy mây trong tóc em. Mình muốn thấy tóc không phải là tóc. Mình muốn thấy những yếu tố không phải là tóc trong tóc. Để làm gì? Để mình dọn đường cho ngày mai. Ngày nào mình cũng có thể thấy được mây trắng, thấy được trời xanh. Và mình biết chắc chắn ngày mai xa cách cho nên mình muốn tìm một phương cách để đối chọi với sự chia đôi, sự cô đơn. Mình
113Dạ Lai Hương
gọi tóc em là mây để mỗi ngày nhìn lên trời xanh, mình có thể thấy mây trắng, thấy em. ....Anh vẫn được nhìn mây trắng bay… Chuyện đó thì ai cũng làm được hết. Mây trắng thì ai mà không nhìn được. Nhưng với chúng ta thì chúng ta đã có một vế trước đó. Mình gọi tên tóc của người thương của mình là mây. Mình có cái ước muốn sâu kín hơn. Mình muốn nhìn thấy những yếu tố không‐phải‐tóc có trong tóc. Mình muốn nhìn thấy những yếu tố không‐phải‐em có trong em. Mình muốn tìm thấy được sợi dây liên hệ giữa em với đời sống, giữa em với mình. Nhà thơ Thanh Tâm Tuyền đã viết một câu: ʺKhông có gì trơ trọi Bởi sự vật nằm triền miên cùng nhau…ʺ Đó là một phát hiện rất sâu sắc. Chúng ta có thể nương theo ý đó. Chúng ta cũng cần phải làm được như vậy. Chúng ta phải tìm thấy được những yếu tố không‐phải‐em đang có trong em và thấy được em trong những yếu tố không‐phải‐em. Nếu mình nhìn ra được sợi dây liên hệ đó thì mình có được thênh thang, mình tiếp xúc được với thênh thang. Vì biết được đầu dây mối nhợ cho nên chúng ta được cởi trói. Ta có được tự do. Ta không còn sợ
114Dạ Lai Hương
những xa cách. Ta không còn sợ những bệnh, già, chết đè nén cuộc đời mình. Nếu mình là một người con trai, mình yêu một người con gái mà mình cho người đó không gian thì tình yêu mình có sự thênh thang, tình yêu mình rất là đẹp. Mình là một người con gái, mình biết được cái không gian mà người yêu của mình có thể vẫy vùng. Và mình có ước muốn dựng tạo nên khung trời đó cho người mình yêu. Mình tìm cách đưa người đó đến với cái bối cảnh đó. Nếu làm được vậy thì tình yêu của mình rất là đẹp. Trong một mối liên hệ mà cả hai đều có nhu yếu dâng tặng cho người kia một không gian cho riêng họ thì cảm tình đó rất là đẹp. Đây chính là một trường hợp lý tưởng. Chuyện tình của mình trở thành một chuyện tình lý tưởng. Và người tình đó là một người tình lý tưởng. Vấn đề ở đây không phải là người đó có ở bên mình hay không. Mình có được nắm lấy tay, có được ôm tấm thân ngà ngọc đó hay không. Người đó có đẻ cho mình một đứa con hay không. Câu chuyện giờ đây không phải để tìm ra lời giải cho những câu hỏi này nữa. Vấn đề giờ là mình làm sao, mình sống như thế nào, mình yêu đương ra sao để cho mình và người đó nếm được không gian, có được cái tự do, có được bầu trời cao rộng. Mình muốn mình tìm thấy được không gian và mình cũng mong người kia tìm thấy được không
115Dạ Lai Hương
gian đó, tìm được sự thênh thang đó. Đây là lời ước hẹn của hai bên. Vừa rồi là những suy nghĩ của tôi về 3 câu thơ trong bài “Paris có gì lạ không em?”. Với tôi thì làm thơ tức là mình tạo ra một chân trời cho nhiều người thoả thuê bay nhảy. Làm sao giúp cho người tiếp nhận thấy được mây trắng, trời xanh trong đó. Tạo được một bài thơ mà người đọc có được cảm giác tự do nghĩa là mình thành công. Tôi nghĩ nhà thơ Nguyên Sa đã thành công, ít nhất là với tôi. Tôi rất thích 3 câu thơ này. Chúng ta có thể đọc lên, có thể chép tặng những câu thơ như vậy không phải chỉ để tán tỉnh nhau, lấy lòng nhau. Mình đọc lên, mình chép tặng để cho mình có một cơ hội, có một phút giây lắng đọng để mà tìm về, quay về với mình. Mình tự nhìn lại và đặt câu hỏi: ‐ Trong mối quan hệ của tôi, liệu rằng tôi có dám để cho người đó đi hay không? Tôi có đang cho chính tôi và người ấy cái cơ hội nhìn thấy được mây, thấy được vùng trời thênh thang hay không? Rõ ràng là chúng ta ai cũng vậy. Ai cũng đều mong ước là người mình thương có hạnh phúc, có tự do. Tất cả chúng ta đều có tâm nguyện đó. Mình đều mong là cuộc tình của mình là một cuộc tình lý tưởng. Đó là cái ước muốn rất đẹp và thường tình.
116Dạ Lai Hương
Và nếu may mắn hơn nữa thì chúng ta biết một phương cách để đạt được cái ước muốn đó. Trong 3 câu thơ này ẩn chứa những gì mà chúng ta đang tìm kiếm. Câu trả lời cho việc làm sao là mình nhìn người thương của mình và cụ thể ở đây là sợi tóc. Mình nhìn như thế nào để cho mình có thể thấy được mây, thấy được trời xanh, thấy được mây trắng trong tóc của người thương của mình. Mình nhìn như thế nào để thấy được những yếu tố không‐phải‐tóc trong tóc, thấy được tóc trong những yếu tố không‐phải‐tóc. Nếu giỏi hơn thì mình có thể thấy rất nhiều chứ không phải chỉ là mây…Mình có thể thấy được nước, thấy được gió, thấy được lửa, thấy được không gian, thấy được tâm thức. Và nhìn được như vậy thì mỗi ngày sự xa cách về địa lý không còn là khổ đau của mình nữa. Nước, gió, lửa, mây trắng, trời xanh vẫn có mặt ở xung quanh mình mỗi ngày. Và khi cần thì mình chỉ việc ngước nhìn lên trời xanh…Khi cần có em thì mình chỉ việc hướng lên trên cao… ...Anh vẫn được nhìn mây trắng bay... Chúng ta đã có nguyện ước. Và trong câu thơ này chúng ta có được con đường, chúng ta có được cái kế hoạch để đạt được ước nguyện đó. Điều quan trọng còn lại, điều ngọt ngào cuối cùng là mình có cái quyết tâm thực hành hay không. Mình muốn rồi đó, mình có phương pháp rồi đó. Nhưng liệu mình
117Dạ Lai Hương
làm được hay không? Tất cả những gì còn lại chỉ có bấy nhiêu thôi. Điều ngọt ngào cuối cùng là Dạ Lai Hương có làm được hay không? Có làm được hay không? Có làm được hay không?
118Dạ Lai Hương
Hương
119Dạ Lai Hương
“Trong lần thứ hai trở lại [Ngôi nhà cổ tích] tôi ₫ã có ý tặng trao một món quà. Món quà ₫ó ₫ược làm bằng những hơi thở nhẹ và bước chân thầm thì.”
120Dạ Lai Hương
HIẾN HƯƠNG
*** Rời nhà lúc 18 giờ 25 phút. Ngày thật dài và bước chân gã vẫn chưa thể ngơi nghỉ. Tối nay gã sẽ đến một điểm hẹn. Mà không, không phải “đến”. Đúng hơn là “trở lại”, là “quay về”. Gã sắp sửa trở về với chốn nơi được gọi là “ngôi nhà cổ tích”. Dường như ngôi nhà ấy sẽ rực rỡ và lấp lánh hơn dưới trời sao. Nhưng gã không có cái diễm phúc đó. Gã chưa từng được tắm táp dưới muôn vàn hạt nắng hay chìm lấp giữa những mùa trăng. Gã chỉ có thể đến trong đêm, một đêm như bao đêm. Bình dị, đơn sắc và sâu thăm thẳm. Với gã, từ lâu đã không còn phép màu. Gã đã quên mất những ngày xửa ngày xưa. Lý do cột trói gã có lẽ là mùi của đất, của gió, mùi của quạnh quẽ và đìu hiu. Gã thích kiểu khí hậu đó. Cánh cổng dần hé... ...mở... ...khép... ...đóng. Gã chắc mẩm: ‐ Có một thế giới khác!
121Dạ Lai Hương
Từ cổng đến căn phòng khách là một mảnh vườn cỏ hoa giăng lối. Chỉ có hơn 20 bước chân nhưng gã thấy mình mất hút trong một vùng đen sâu mê mải. Nơi đây dư thừa bóng tối. Và ánh sáng, ánh sáng là thứ được chắt chiu giữ gìn. Dường như người thiết kế đã chừa ra một khoảng không để trái tim có thể đánh nhịp khiêu vũ. “Không cần phải là một ông thầy tu”, gã nghĩ, “bất cứ ai cũng có thể dễ dàng nghe được lời hát của bước chân, của hơi thở mình trong khu vườn này”. Ngồi trong vùng sáng ít ỏi, gã lặng im nhìn ra phía vườn. Một hấp lực mạnh mẽ nồng nàn trìu mến vẫy gọi làm gã xao xuyến. Mắt nhắm, thanh thản, gã hít một hơi thật dài rồi nhỏm dậy. Len lén, chầm chậm, gã cất bước, đi khắp sân trong một nỗi thẹn thùng đã được cởi bỏ. Gã thâu nhận vào lòng bao nhiêu là thênh thang. Rồi gã chọn cho mình một chỗ ngồi thật an ổn. Lại thêm một lần nữa. ...Nhìn... ...Ngắm... ...Thâu... ...Nhận... ...Bao nhiêu là thênh thang... Một thứ mùa màng lạ lùng đang lùa đến, trôi tuột, rớt rụng xuống linh hồn. Mùa của diệu huyền, mùa đêm. Gã thấy mình đang tan loãng. Gã đã là một phần của khu vườn, một phần của “ngôi nhà cổ
122Dạ Lai Hương
tích”. Và gã thấy mình cũng đang là khu vườn, đang là cổ tích. Hai thế giới đó đi vào nhau... ...Lặng lẽ...Giao hoà... Gã bước vào nhà tưởng niệm. Cách đó mấy tháng, “nhà tưởng niệm” vẫn còn là mấy ký tự chạy chơi trên thanh tìm kiếm google. Giờ thì gã đã có thể vứt hết ngôn ngữ của trần thế. Tần ngần một lúc giữa phòng. Đông cứng như băng, gã không muốn bỏ sót bất cứ một chi tiết tủn mũn nào. Gã tiến gần đến di ảnh. Một đốm lửa loé lên. Nén nhang bùng cháy. Bài “Hiến Hương” nhuộm sắc những hồng cầu. Lúc này đây, gã cần thêm một âm vang. Gã cần lắm một tiếng chuông. Không có chuông. Bức tranh thiếu đi một miếng ghép cuối cùng để trở nên hoàn hảo. Nhưng đôi khi, lắm khi cái trống trếnh lại tạo nên những kiệt tác. Trong suy nghĩ của gã, tiếng chuông cũng chỉ là một hiệu lệnh giục giã vang rền để con tàu của những tạp niệm về hôm qua, về ngày mai phải dừng lại. Đêm nay là một đêm thanh tĩnh yên bình. Không có âm thanh nhưng còn đó sắc hương. Một làn hương cũng đã là quá đủ. Đủ để thắp sáng ý thức, đủ để đốt hết những gì vẩn vơ, vụn vặt trong tâm trí. Gã nghiêm trang cúi đầu sụp lạy. Cả thân người giờ gói ghém lại. Bóng hình gã không khác một vết mực đặc quánh trên hoạ đồ. Giữ nguyên tư thế sát đất một hồi lâu. “Ước gì có
123Dạ Lai Hương
thể kéo dài mãi phút giây này”, gã tự nhủ. Không có một miếng đệm nào. Nếu có, chắc gã sẽ quỳ lâu hơn. Cái quỳ lạy này không phải chỉ để tưởng nhớ người đã viết ra “Tiếng Thu”. Cái quỳ lạy này cũng chẳng phải để cầu mong điều chi hết. Cái lạy của gã không phải là một hành vi tôn giáo. Cái lạy của gã là một cái lạy hoang sơ, nguyên chất như nó vốn là... Sau 3 lần lên... xuống...gã lấy chổi và bắt đầu quét. Gã đã thăm vườn, thắp nhang, quỳ lạy như thế nào thì bây giờ gã cũng quét trong một tâm trạng như thế ấy. Thành kính và thong thả gã đưa từng lớp bụi đỏ ra hàng hiên. Đèn vụt tắt. Gã lại trở về với khoảng sân rộng và những mảng màu tối om. Nhưng bên trong lồng ngực, một đốm lửa cứ lớn dần rồi lan rộng. Cõi lòng sáng choang. Gã thấy ấm áp và mãn nguyện. Tất cả những gì cần làm và đáng phải làm gã nghĩ mình đã hoàn tất. Gã không biết mấy giờ nữa sẽ rời khỏi chốn nơi này. Nhưng gã đoan chắc một điều. Rằng gã đã đặt lại giữa “ngôi nhà cổ tích” một món quà. Không biết người khác nghĩ sao về nó. Không biết có ai chọn cách biếu gửi này không. Gã hay trao đi thứ ấy lắm và nếu được nhận lại thì gã mong chờ cũng chỉ chừng đó thôi. Chính là sự có mặt. Liệu người chủ vườn có cần hay không?
124Dạ Lai Hương
Những gì gã hiến dâng chỉ có thế. Tặng phẩm của gã chỉ là sự có mặt. Một sự có mặt... ...chân thực... ...vẹn toàn...
viết tặng “ông chú già” tháng 10, 2012
125Dạ Lai Hương
‐‐ HẾT ‐‐
126Dạ Lai Hương
Về tác giả
Dạ Lai Hương (tên thật Đặng Chương) là một người bình thường như bao người. Mong ước giản ₫ơn của gã chỉ là một nghề nghiệp chân chính ₫ể có thể gìn giữ những ₫iều thiện lành trong trái tim mình.
3 năm ₫ã qua và gã vẫn chưa có câu trả lời. Gã ₫ã từng hỏi nhiều người. Nhưng chung cuộc, gã ₫ã hiểu một ₫iều. Rằng sẽ không có ai giúp ₫ược gã.
Chỉ có thể TỰ MÌNH thắp sáng lên ngọn ₫èn …trong ₫êm dài quạnh hiu…
Năm thứ 28 của cuộc đời
127Dạ Lai Hương
2012
Hiến Hương --Dạ Lai Hương--
***
Biên tập: Dạ Lai Hương Bìa: Dạ Lai Hương Ảnh: Kerstin Frank,
Marcelo Penna và “Meca7777”
***
~~Nguồn cấp dữ liệu~~ Chữ: blog.dalaihuong.meẢnh: pics.dalaihuong.me
flickr.com/photos/kerstinfrank‐designflickr.com/photos/beliche
flickr.com/photos/meca7777
*** Web: www.dalaihuong.me
Face: facebook.com/dalaihuong
128Dạ Lai Hương
Dạ Lai Hương 129
Dạ Lai Hương 130
Dạ Lai Hương 131
Dạ Lai Hương 132