568

Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf
Page 2: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

THÔNG TIN EBOOKTên Sách: Mặc kệ nó, làm tới đi! -Screw It, Let's Do It: Lessons In LifeAnd BusinessThể loại: SelfhelpTác Giả: Richard BransonDịch giả: Hoàng Ngọc BíchEbook: Hanhdb - TVE-4URead Freely - Think FreedomAlphabook - Nhà Xuất Bản Lao Động –Xã Hội

Page 3: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

THỬ THÁCH MỌTSÁCH - 2015Mỗi tuần chỉ cần thanh toán một cuốn,quá dễ dàng để có cả năm đầy ý nghĩa.Là một người đọc chân chính, tôi vàbạn phải có trách nhiệm phải khuyếnkhích và chia sẻ về đam mê văn hóađọc. Tôi tin tri thức là một trong nhữngcách tốt nhất để rút ngắn khoảng cáchgiữa người Việt với các dân tộc khác.Thói quen đọc sẽ làm nên một conngười trưởng thành, một xã hội có vănhóa, một dân tộc hùng cường.

Topic: Thử thách mọt sáchTopic: Thể lệ thử thách mọt sách

Page 4: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf
Page 5: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Làm tới đi!Richard Branson là người sáng lập và

là chủ tịch của Virgin Group – tập đoànđa ngành, kinh doanh trên nhiều lĩnh vực,từ âm nhạc, giải trí, đời sống, cho đếngiao thông vận tải, điện thoại di động…Vào tháng 9 năm 2008, tài sản của Virginước tính khoảng 5 tỷ bảng Anh. Năm2011, Richard Branson xếp thứ 5 trongdanh sách những doanh nhân giàu nhấtnước Anh, thứ 245 trong danh sách tỷphú do tạp chí Forbes bình chọn. Bêncạnh đó, ông còn cùng với những ngườicó uy tín khác tích cực giải quyết các vấnđề toàn cầu.

Trong cuốn sách này, Richard

Page 6: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Branson ghi lại những bài học, nhữngtrải nghiệm của mình từ thuở bé cho đếnkhi trưởng thành, từ lúc khởi đầu côngviệc kinh doanh, cho đến khi đã trở thànhmột doanh nhân thành đạt. Bạn đọc cũngsẽ được khám phá những chuyến phiêulưu mạo hiểm khắp thế giới của ông vàchúng đã trở thành một phần không thểthiếu mỗi khi nhắc đến Richard Bransonvà thương hiệu Virgin. Mặc kệ nó, làmtới đi! cũng luôn là một trong những câunói ưa thích của ông.

Khi gặp cơ hội, hầu hết mọi ngườiđều cần thời gian để xem xét kỹ lưỡngcác mối nguy hiểm hay rủi ro, thìBranson sẽ nói, “Làm tới đi!”. Ông hiếmkhi nói không với một ý tưởng nào vàđây cũng chính là một trong những lý do

Page 7: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

dẫn đến thành công. Branson luôn cốgắng tìm cách để biến mọi thứ trở thànhhiện thực, bắt tay ngay vào thực hiện thayvì ngồi đó chờ đợi và xem xét. Ông chorằng, thà thất bại với một ý tưởng cònhơn là chẳng làm gì.

Với ông, tiền bạc chỉ là phương tiệnđể đạt được mục đích. Hãy yêu thíchnhững gì bạn làm, sau đó bạn sẽ kiếm ratiền. Nếu không làm những điều mìnhthực sự yêu thích và đam mê, bạn sẽchẳng có nền tảng nào cho thành cônghết.

Là người ưa mạo hiểm, thích khámphá, không e ngại bất cứ thử thách nào,Branson luôn tận dụng từng phút giâytrong cuộc sống. Do đó, khi tham giachuyến bay vòng quanh thế giới bằng

Page 8: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

khinh khí cầu, giữa ranh giới mong manhcủa sự sống và cái chết, thay vì nghĩ vềnhững gì đã qua và nuối tiếc chúng, ôngtìm mọi cách vượt qua tình huống này,suy nghĩ tích cực dù mọi chuyện có thếnào.

Trân trọng gia đình, bạn bè, tôn trọngnhững người xung quanh là một trongnhững bài học quan trọng nhất củaBranson. Trong cuộc sống, sẽ có nhữnglúc chúng ta cần đến sự giúp đỡ của mọingười. Vì thế, gia đình và bạn bè luôn lànhững người chúng ta yêu thương và tintưởng, là chỗ dựa vững chắc nhất cho tấtcả chúng ta.

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tìm thấynhiều bài học ý nghĩa khác trong cuốnsách, để áp dụng trong đời sống cũng như

Page 9: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

trong công việc. Hãy tự tin đối mặt vớithử thách; tư duy đổi mới; không ngừngsáng tạo. Và rồi cánh cửa thành công sẽrộng mở trước mắt bạn.

Mặc kệ nó, làm tới đi! là một cuốnsách đơn giản, dễ đọc, với những bài họcgần gũi từ cuộc sống. Chúng ta có thể bắtgặp chính mình trong những câu chuyện,những trải nghiệm đầy mới mẻ và thú vịcủa một trong những tỷ phú hàng đầunước Anh. Từ đó, áp dụng chúng vàogiải quyết những thách thức trong cuộcsống. Đồng thời, cuốn sách sẽ giúp mỗingười tự tin hơn, sáng tạo hơn và có cáinhìn lạc quan hơn về mọi vấn đề.

Alpha Books trân trọng giới thiệu đếnđộc giả cuốn sách này, hy vọng nó sẽ tạođộng lực và truyền cảm hứng cho bạn

Page 10: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đọc, giúp các bạn thực hiện được mọiđiều mình muốn.

Chúc các bạn thành công!Hà Nội, tháng 7/2011CÔNG TY SÁCH ALPHA

Page 11: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Phần mở đầu: Bứctranh toàn cảnh

Tôi được mời viết cuốn Mặc kệ nó,làm tới đi! cho Ngày Đọc sách Thế giớinăm 2006. Ý tưởng của cuốn sách là đemtới cho những người mới đọc sách mộtđiều gì đó thú vị và đầy cảm hứng nhằmkhuyến khích họ đọc nhiều hơn.

Ấn bản đầu tiên của cuốn sách thànhcông hơn rất nhiều so với mong đợi củatôi. Nó bán chạy trên toàn thế giới, giànhvị trí thứ nhất tại Nam Phi cũng như cótên trong danh sách những tác phẩm ănkhách nhất tại Australia. Tôi vô cùng hàilòng vì cuốn sách đã được đón nhậnnhiệt tình. Nhiều người viết thư cho tôi,

Page 12: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

bày tỏ rằng cuốn sách đã cổ vũ và truyềncảm hứng cho họ rất nhiều. Tôi cũng pháthiện ra rằng nó đã vượt xa khỏi giới hạnđối tượng nó hướng tới là những ngườimới đọc sách.

Một năm sau, tôi được đề nghị viếtmột bản sửa lại và bổ sung cho đốitượng độc giả rộng hơn. Trong ấn bảnmới này, bạn sẽ tìm thấy tất cả những bàihọc cuộc sống lúc ban đầu của tôi cũngnhư những bài học mới hướng tới tươnglai.

Dù không bao giờ tuân theo các quytắc nhưng với mỗi bước đi, tôi học đượcrất nhiều bài học trên đường. Những bàihọc bắt đầu từ nhà khi tôi còn nhỏ.Chúng tiếp tục tại trường học và trongkinh doanh, khi tôi phụ trách tạp chí

Page 13: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Student thời học sinh. Tôi vẫn đang họchỏi và sẽ không bao giờ ngừng học hỏi.Những bài học này đã giúp tôi rất nhiềutrong suốt cuộc đời, và tôi hy vọng rằngbạn sẽ tìm được cảm hứng cho mình từnhững trang sách này.

Báo chí gọi tôi và các cộng sự tạiVirgin là “Những kẻ vô tổ chức trênthiên đường” – có lẽ là vì tôi sở hữu haihòn đảo nhiệt đới thôn dã; một ở vùngCaribe và một ở cách xa bờ bắcAustralia. Chúng tôi có xu hướng làmmọi thứ theo cách ít nguyên tắc hơn hầuhết các doanh nghiệp khác, và với tôi,như vậy rất hiệu quả. Tôi làm việc chămchỉ và vui chơi cũng chăm chỉ. Tôi tinvào mục tiêu. Ước mơ chẳng có gì làxấu, nhưng tôi luôn thực tế. Tôi không

Page 14: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

mơ mộng viển vông về những điều khôngthể. Tôi đặt ra các mục tiêu và tìm cáchđạt được chúng. Tôi muốn làm tốt mọiviệc chứ không nửa vời. Ở trường học,tôi gặp khó khăn trong việc đọc và viết.Thời đó người ta không biết về chứngkhó đọc , nên các giáo viên cho rằng tôilười nhác. Vì vậy, tôi tự học thuộc lòngmọi thứ. Giờ đây tôi có trí nhớ rất tốt.Nó trở thành một trong những công cụhữu hiệu nhất của tôi trong kinh doanh.

Chúng tôi đã trải qua một quãngđường rất dài từ ngày tôi thành lậpVirgin vào năm 1967. Chúng tôi khởiđầu khiêm tốn và rồi phát triển mạnh mẽ.Có thời điểm tốc độ mở rộng của chúngtôi tới rất nhiều lĩnh vực và ngành nghềkinh doanh khác đến mức không thể tin

Page 15: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nổi, từ cây cola tới rượu, từ áo cưới tớiđiện thoại di động, sách, truyện tranh,phim hoạt hình, thẻ tín dụng, máy bay, tàuhỏa và thậm chí cả du hành vũ trụ. Khôngcó gì là không thể giải quyết được.Virgin thực sự chứa đựng châm ngôn củatôi “Mặc kệ nó, làm tới đi!”, và tôi thíchnhìn thấy lòng nhiệt tình và nguồn nănglượng tỏa ra từ đội ngũ của chúng tôi.Tôi rất thích thú khi chúng tôi bắt đầumột ý tưởng mới và biến nó thành hiệnthực.

Nhưng giờ đây chúng ta đã bước vàothiên niên kỷ mới, và những quan niệmcũ rằng công nghiệp là ngành thống trị,hay “khôn sống mống chết”, đang thayđổi. Với những bước tiến mạnh mẽ trongkhoa học và hiểu biết của con người về

Page 16: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Trái đất và Vũ trụ, chúng ta nhận ra rằngmọi thứ đều liên kết với nhau; không cógì đứng một mình hay hành động mộtmình. Mỗi hành động đều có một hệ quả.Vì vậy, tôi cần phải biết Virgin sẽ hoạtđộng như thế nào trong thế kỷ XXI.

Ở cấp độ toàn cầu, hoạt động của conngười, các ngành công nghiệp và công tykinh doanh có tác động trực tiếp vàthường là lâu dài tới thế giới của chúngta. Nếu loài người làm sai điều gì, nó sẽdẫn tới hậu quả thảm khốc. Ở cấp độ cánhân, Virgin thuê hơn 50.000 nhân công,và kế sinh nhai của ngần ấy con người sẽbị ảnh hưởng nếu chúng tôi không thànhcông trong tất cả những lĩnh vực chúngtôi tham gia. Là một nhà kinh doanh, tấtnhiên tôi muốn thành công, và đôi khi lựa

Page 17: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chọn phương thức sản xuất ít tốn kémhơn dường như lại hiệu quả hơn. Nhưngmột trong những nguyên tắc của tôi là:Không làm gì có hại.

Tôi ý thức được rằng, cùng với tráchnhiệm là người đứng đầu một trongnhững công ty kinh doanh thành công nhấtthế giới, tôi còn có trách nhiệm và bổnphận phải bảo đảm hết sức rằng chúngtôi không làm gì có hại. Tôi luôn ghi nhớrằng mọi điều chúng tôi làm đều liênquan tới một điều gì đó hoặc một ngườinào đó ở một nơi nào đó.

Trong một thời gian dài, tôi đã rất chúý tới Học thuyết Gaia, do JamesLovelock đưa ra gần 40 năm trước. Theogiả thuyết này, Trái đất là một thực thểsống, giống như một đơn bào, và mọi thứ

Page 18: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nó cần để tồn tại đều chứa đựng bêntrong chính nó. Hơn nữa, Giáo sưLovelock tin rằng hành tinh này có thể tựchữa khỏi nếu bị tổn thương. Nhưng ngaycả theo thuyết Gaia, vẫn có một điểmgiới hạn mà nếu vượt khỏi đó, tổn thươngsẽ không thể phục hồi được. Các nhàkhoa học về môi trường cảnh báo rằngtốc độ phát triển công nghiệp cùng vớinhững vùng rừng nhiệt đới rộng lớn bịmất đi đã thải nhiều khí cacbonic vào khíquyển đến nỗi chúng ta đã bước vào mộtchu trình ấm lên toàn cầu có thể dẫn tớihủy diệt hầu hết các dạng sự sống trênTrái đất. Điều này đang diễn ra. Nếumuốn tồn tại, chúng ta phải đặt vấn đềmôi trường lên hàng đầu.

Là một nhà tư bản, tôi phải đối mặt

Page 19: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

với câu hỏi thẳng thắn: tôi có đang gâyhại không? Các cuộc nghiên cứu và điềutra kỹ lưỡng chỉ ra rằng có một cách đểtôi có thể vừa là một nhà tư bản vừa cóthể thực hiện triết lý bảo vệ môi trườngcủa mình. Với việc tìm cách khai tháccác loại nhiên liệu mới để giảm khí thảicacbon, chúng tôi có thể góp phần đảongược hiện tượng ấm lên toàn cầu.Chúng tôi cũng có thể thực hiện cácbước để khiến tập đoàn Virgin có tráchnhiệm với môi trường hơn. Tôi đã đặt racụm từ “Tư bản Gaia” như một chủnghĩa, một cụm từ gây chú ý, và một cáchtiến lên phía trước.

Tôi cũng nhận ra rằng dù công nghiệpvà kinh doanh tồn tại trên một mức độthương mại rộng lớn, nhưng chúng không

Page 20: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

hẳn là xấu. Tất nhiên, tất cả chúng ta đềumuốn có tủ lạnh, lái ô tô, đi máy bay vàtàu hỏa, sống cuộc sống bình thường, bậnrộn và thỏa mãn của mình. Nhưng đồngthời, chúng ta phải nhận thức rõ hơnnhững hành động của mình đang tàn phámôi trường như thế nào. Tôi tin rằngnhững công ty lớn như Virgin nên dẫnđường với một cách tiếp cận tổng thể,vừa tạo ra và duy trì những công ty kinhdoanh thành công, vừa góp phần duy trìcân bằng tự nhiên và gây hại ít nhất đếnmôi trường.

Virgin có thể làm được điều này vìchúng tôi là một công ty tư nhân. Tôikhông ủng hộ việc lúc nào cũng nhất nhấttuân theo luật. Tôi sẽ thay đổi nếu điềuđó mang tới kết quả tốt hơn, và tôi sẽ

Page 21: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thực hiện bằng cách đặt ra ví dụ. Về điềunày, tôi đã chịu ảnh hưởng của nhiềungười thông minh, tài giỏi. Ngoài JamesLovelock, tôi còn được truyền cảm hứngtừ người họ hàng của mình là Ngài PeterScott, người đã thành lập Quỹ Quốc tếBảo vệ Thiên nhiên trước khi qua đời;Jonathon Porritt, người đồng sáng lậpDiễn đàn Hướng tới Tương lai (và làngười sáng lập Greenpeace ); nhà khoahọc và môi trường học người AustraliaTim Flannery, người đã viết trong cuốnsách The Weathermakers: How Man IsChanging the Climate and What ItMeans for Life on Earth (tạm dịch: Conngười đang biến đổi khí hậu như thế nàovà ý nghĩa của nó đối với sự sống trênTrái đất) của mình rằng tất cả chúng ta

Page 22: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đều có thể tác động tích cực tới khí hậutoàn cầu; và Al Gore, Phó Tổng thốngthứ 45 của Mỹ, thông qua bộ phim vàcuốn sách cùng tên của ông là AnInconvenient Truth (tạm dịch: Sự thậtphiền toái), đã đặt ra sứ mệnh cho chínhmình là truyền tải tới mọi người thôngđiệp rằng thế giới đang đứng trên bờ vựccủa một thảm họa môi trường.

Mục tiêu mới của tôi là tìm cách giảmkhí thải cacbon. Vì vậy, trong những nămtới tại Virgin, chúng tôi sẽ tìm hiểu tất cảcác tiến bộ khoa học – và có thể sẽ đưara một số tiến bộ của chính chúng tôi –giúp ích cho một cách tiếp cận kinhdoanh tổng thể và có hệ thống hơn.Tương lai hứa hẹn sẽ rất thú vị. Chúng tacó thể sẽ bước vào một thời kỳ Phục

Page 23: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

hưng không chỉ về cách sống mà cả vềkinh doanh lẫn phát minh.

Về vấn đề này, tập đoàn Virgin đượcthành lập như một quỹ từ thiện để giúpđỡ một mạng lưới những tổ chức từ thiệntạo nên khác biệt cả trong nước và trêntoàn thế giới. Chúng tôi khuyến khíchnhân viên và khách hàng cùng tham gia,và bằng cách này, chúng tôi đang tácđộng tới nhiều lĩnh vực, đặc biệt là giúpđỡ những người gặp phải các bệnhnghiêm trọng như sốt rét, lao, vàHIV/AIDS.

Giáo dục là một yếu tố then chốt trongvấn đề trên, và Virgin luôn cố gắng làmtừ thiện, đồng thời giúp đỡ các thanhniên. Nhưng tôi muốn chúng ta quan tâmhơn tới những ý tưởng đổi mới liên quan

Page 24: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đến giáo dục. Tôi đã thành lập mộttrường kinh doanh thuộc Đại học CIBA ởNam Phi; và tôi sẽ phát triển một trườngđại học quốc tế lưu động với ký túc xá lànhững căn lều. Tôi cũng tin rằng chúng tacần ít những buổi nói chuyện chính trị đimà thêm vào đó là sự hiểu biết, vì vậy,một yếu tố then chốt trong kế hoạch pháttriển của tôi là thành lập một Hội đồngTrưởng lão, những người sẽ đưa ra lờikhuyên cho các nhà lãnh đạo thế giới khiđược đề nghị. Tôi thấy rất vinh dự khiNelson Mandela đồng ý làm người sánglập.

Khi tôi bắt đầu cuộc đời, mọi thứ đềuchắc chắn hơn. Bạn có một sự nghiệpbày sẵn trước mắt, thường là nghề nghiệpcủa bố bạn. Hầu hết các bà mẹ ở nhà.

Page 25: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Ngày nay, chẳng có gì là chắc chắn; cuộcđời có thể là một cuộc đấu tranh lâu dài.Mọi người phải quyết định những thứ ưutiên nếu muốn đạt được điều gì đó. Bàihọc hay nhất mà tôi học được là Làm tớiđi. Dù là bất cứ việc gì, khó khăn vàkhiến bạn nản chí đến thế nào, như nhàtriết học Hy Lạp cổ đại Plato đã nói“Khởi đầu là phần quan trọng nhất củabất kỳ công việc nào”, và người TrungQuốc có câu “Một chuyến đi hàng nghìndặm bắt đầu chỉ với một bước chân”.

Nếu thấy trước kết thúc và tất cảnhững nẻo đường sẽ đi qua, cùng tất cảnhững hiểm nguy bạn có thể phải đốimặt, bạn sẽ không bao giờ đặt bước chânđầu tiên đó. Bất kể bạn muốn đạt đượcđiều gì trong đời, nếu không cố gắng, bạn

Page 26: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

sẽ không đạt được mục tiêu.Hãy đặt bước chân đầu tiên. Sẽ có rất

nhiều thử thách. Có thể bạn sẽ thất bạivài lần – nhưng cuối cùng, bạn sẽ thànhcông.

Chúc may mắn!RICHARD BRANSON

Page 27: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

1. Làm tới đi!• Tin rằng mình sẽ làm được• Có mục tiêu• Sống hết mình• Không bao giờ từ bỏ• Chuẩn bị kỹ càng• Tin tưởng vào bản thân• Không ngừng cố gắng• Giúp đỡ lẫn nhauTôi rất thích thú khi phát hiện ra rằng

nhân viên ở Virgin đặt biệt danh chomình là “Dr Yes”. Rõ ràng, nguồn gốccủa nó là do câu trả lời nhanh chóng củatôi với một câu hỏi, một lời đề nghị haymột vấn đề thường tích cực hơn là tiêucực. Tôi luôn cố gắng tìm kiếm lý do để

Page 28: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

làm một điều gì đó nếu nó có vẻ là một ýtưởng hay, còn hơn là không làm gì cả.

Châm ngôn của tôi là: “Mặc kệ nó,làm tới đi!”

Nhiều người thường nói “không”,hoặc “để tôi suy nghĩ đã”, như một phảnxạ có điều kiện khi gặp một câu hỏi, dùnó là về một điều nhỏ nhặt, không quantrọng, hay lớn lao và mang tính cáchmạng. Có thể họ quá thận trọng, hoặcnghi ngờ những ý tưởng mới, hay đơngiản là cần thời gian suy nghĩ. Nếu đó làmột ý tưởng hay, tôi sẽ nói: “Được, tôisẽ cân nhắc về điều này!” – và rồi tìmcách biến nó thành hiện thực. Tất nhiên,tôi không nói “có” với tất cả mọi thứ.Nhưng điều nào tệ hơn: thỉnh thoảngphạm sai lầm hay tiếp tục giữ tư tưởng

Page 29: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

bảo thủ và bỏ lỡ các cơ hội?Tôi tin tưởng vào việc khai thác và sử

dụng kiến thức cũng như kinh nghiệm củangười khác, và đó chính là lý do tôi thíchlàm việc nhóm. Khai thác năng lượngcũng giống như khai thác trí tuệ. Giaoviệc cho một người để làm gì nếu bạn lờđi kinh nghiệm và khả năng của ngườiđó? Điều đó cũng giống như việc bạn hỏiý kiến chuyên gia rồi chẳng thèm cânnhắc đến lời khuyên của họ.

Tôi cũng tin vào trực giác và khảnăng của mình để làm hầu hết mọi thứ tôimuốn. Nếu có một ý tưởng hoặc dự ánhay và giá trị, tôi sẽ luôn cân nhắc nóthật kỹ càng, kể cả khi tôi chưa từng làmhay nghĩ về nó. Tôi không bao giờ nói,“Tôi không làm được vì chẳng biết phải

Page 30: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

làm thế nào.” Tôi sẽ hỏi mọi người, xemxét nó và tìm cách thực hiện. Nhìn, nghe,học hỏi – là những điều chúng ta nên làmcả đời chứ không chỉ ở trường học.

Rồi đến những thứ luật ngu ngốc màai đó đã đưa ra vì những lý do chẳng rasao. Tôi cho rằng nếu chúng ta thành lậpnhững ủy ban hoặc tổ chức phi chính phủbán độc lập, họ sẽ tìm một điều gì đó vôích để làm. Thế giới đầy rẫy những thóiquan liêu do các ủy ban với quá nhiềuthời gian rảnh rỗi và khát khao quyền lựcđộc đoán tạo ra. Hầu hết những thứ giấytờ đó là một mớ lộn xộn những biệt ngữhoàn toàn vô nghĩa và vô dụng. Nếu tôimuốn làm gì đó có giá trị – hay thậm chíchỉ làm cho vui – tôi cũng sẽ không đểnhững thứ luật ngu ngốc đó cản trở mình.

Page 31: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Tôi sẽ tìm cách lách luật. Tôi thườngbảo nhân viên, “Nếu cậu muốn làm thì cứlàm đi.” Bằng cách đó, tất cả mọi ngườiđều có lợi. Ý tưởng và công sức củanhân viên được coi trọng, họ cảm thấyhài lòng về bản thân, còn Virgin được lợitừ công sức và nỗ lực của họ. Thường thìmọi người bỏ việc không phải vì lươngthấp – họ bỏ việc vì không được coitrọng. Nhiều công ty đặt nhân viên trongnhững chiếc hộp – nếu anh là một nhânviên tổng đài điện thoại thì anh luôn chỉlà một nhân viên tổng đài điện thoại màthôi. Nhưng chúng tôi coi trọng nhânviên của mình và khuyến khích họ thíchứng và sáng tạo.

Nếu bạn nhận ra một ý tưởng tốt hoặcmột việc trong cuộc sống cá nhân mà bạn

Page 32: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

muốn làm, nhưng không rõ ngay lập tứclàm cách nào đạt được nó, thì tôi khôngcho rằng từ ”không thể” sẽ cản trở bạn.Nếu bạn không có kinh nghiệm cần thiếtđể đạt mục tiêu thì hãy đi hướng khác vàtìm cách khác để thực hiện nó. Vấn đềphức tạp thế nào cũng có cách giải quyết.Nếu bạn muốn lái máy bay, hãy tới sânbay vào năm 16 tuổi và xin một chân phatrà. Hãy luôn mở to mắt. Hãy quan sát vàhọc hỏi. Bạn không cần phải học trườngmỹ thuật để trở thành nhà thiết kế thờitrang. Hãy xin vào làm nhân viên quétdọn cho một công ty thời trang. Và dầndần tiến lên.

Mẹ tôi, Eve, là một ví dụ hoàn hảo.Khi chiến tranh nổ ra, bà muốn làm phicông. Bà quyết tâm đến nỗi dù chưa bao

Page 33: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

giờ học lái máy bay nhưng bà biết mìnhcó thể làm được và sẽ làm được. Thay vìsuy nghĩ và mơ mộng, bà xin vào làmviệc ở sân bay Heston gần nhà để từ đóbước lên nấc thang đầu tiên. Khi hỏi liệumình có cơ hội lái máy bay không, bànhận được câu trả lời rằng chỉ đàn ôngmới được làm phi công. Điều này khônglàm bà nhụt chí – trên thực tế, bà coi đólà một thách thức. Bà được một trong sốcác huấn luyện viên ủng hộ và ông ta bảobà cải trang thành đàn ông. Mẹ tôi rấtxinh đẹp và từng là diễn viên múa trênsân khấu, vì vậy, rõ ràng trông bà chẳnggiống đàn ông chút nào. Tuy nhiên, bà đãrất táo bạo khi mặc một chiếc áo khoácphi công bằng da, giấu mái tóc vàngdưới chiếc mũ bảo hiểm bằng da và

Page 34: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

luyện nói giọng trầm. Và bà đã có đượccông việc mình muốn. Tất cả những gìcông việc này đòi hỏi là sự khéo léo vàcan đảm. Bà học cách lượn máy bay vàbắt đầu dạy các phi công mới. Họ lànhững anh chàng trẻ tuổi lái máy baychiến đấu trong trận không chiến trênvùng trời nước Anh. Sau đó, bà trở thànhthành viên của đội nữ hải quân hoàng giaAnh và giúp bảo quản những chiếc tàuđưa quân đội tới Pháp. Những cô gáihiện đại như mẹ tôi đóng vai trò rất quantrọng trong cuộc chiến, là những đặc vụtình báo, công nhân quốc phòng trong lựclượng vũ trang hoặc lục quân. Họ đã bắttay vào làm tất cả những gì cần làm.

Sau chiến tranh, hàng không là một cơhội kinh doanh mới và mẹ tôi muốn trở

Page 35: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thành nữ tiếp viên hàng không, coi đâynhư một cách để ngắm nhìn thế giới.Nhưng vào thời đó, nữ tiếp viên hàngkhông phải biết nói tiếng Tây Ban Nhavà được huấn luyện như là y tá. Một lầnnữa, mẹ tôi không chịu để những luật lệquan liêu cản trở mình. Bà tán chuyệnlàm quen với người gác cổng đêm ởHãng hàng không British South AmericanAirways, một hãng mới thành lập hoạtđộng ở Lancasters và Yorks giữa Londonvà Nam Mỹ, và ông ta đã bí mật cho tênbà vào danh sách. Đó là những chiếcmáy bay phản lực chở khách đầu tiên, vìvậy lịch sử đang được tạo nên. Chẳngbao lâu, bà đã trở thành nữ tiếp viênhàng không. Bà vẫn không biết nói tiếngTây Ban Nha và không phải là một y tá,

Page 36: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhưng bà đã dùng trí thông minh củamình để đạt được mục tiêu. Bà cứ làmthôi. Rất thú vị là những chiếc máy baychở khách đầu tiên đó chỉ chở một số íthành khách, 13 người ở Lancaster và 21người ở Yorks, và cảm thấy thân thiếthơn trong suốt những chuyến bay dài đó.Bạn cũng phải khá dũng cảm để bay tớinhững vùng hẻo lánh. Máy bay khôngđược điều áp, vì vậy người ta cần tớinhững chiếc hộp đựng đồ dễ vỡ và mặtnạ dưỡng khí khi bay qua dãy Andes.Một năm sau đó, BOAC (Hãng Hàngkhông Hải ngoại Anh) tiếp quản BSAA(Liên minh An ninh chống Khủng bố Sinhhọc), mẹ tôi chuyển sang làm trên tuyếnbay tới Bermuda trên máy bay dân dụngTudor. Chiếc đầu tiên nổ tung; mẹ tôi đi

Page 37: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

trên chiếc thứ hai; chiếc thứ ba biến mấttại Tam giác quỷ Bermuda. Những chiếcmáy bay Tudor không được cất cánh nữa,nhưng mẹ tôi tiếp tục bay cho tới khi lấybố tôi – một luật sư trẻ – ông đã cầu hônbà khi hai người ngồi trên xe máy trongmột lần bà chuẩn bị bay.

Nhưng mẹ không phải là người duynhất trong gia đình tôi nói: “Làm tới đi!”

Đại úy Robert Scott, nhà thám hiểmnổi tiếng, là em họ của ông tôi. Là mộtngười đàn ông đầy can đảm, ông đã cóhai chuyến đi tới Nam Cực như mộtbước để chinh phục mục tiêu trở thànhngười đầu tiên đặt chân tới Cực NamTrái đất. Thời đó, đi tới cực Trái đất làmột việc cực kỳ mạo hiểm và liều lĩnhbởi các nhà thám hiểm không được trang

Page 38: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

bị thiết bị đặc biệt hay quần áo nhẹ cáchnhiệt – trên thực tế, các nhà thám hiểmđịa cực chỉ mặc nhiều lớp quần áo mùađông hàng ngày. Một số người thậm chíchỉ đội mũ và đeo găng tay bình thường.Với nguy cơ thất bại cao – và thất bại cónghĩa là chết chắc – mọi người khăngkhăng cho rằng việc này là không thể.Scott nói “Tôi làm được” – và ông đãlàm được. Ông đặt chân đến Cực Namvào năm 1912, nhưng ông chỉ là ngườithứ hai vì đã hoãn chuyến đi tới khi thờitiết ôn hòa hơn bởi lo cho đám ngựa thồvà chó kéo xe. Roald Amundsen, ngườichỉ mang theo những chú chó và bắt đầuchuyến đi giữa lúc mùa đông địa cựckhắc nghiệt nhất, là người đầu tiên. Điềunày đã giáng cho Scott một đòn khủng

Page 39: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

khiếp. Quá mệt mỏi và ốm yếu, ông vànhững người đồng hành đã qua đời trênđường trở về. Đúng, ông là người baytrên khinh khí cầu đầu tiên ở Nam Cực –một kỳ tích đáng kinh ngạc và cực kỳnguy hiểm – nhưng mọi người không nhớtới điều đó. Họ chỉ nói, tội nghiệp ônggià Scott, ông ấy thật can đảm nhưng lạithua cuộc. Chiến thắng là việc đáng tựhào, nhưng cũng không nên xấu hổ nếukhông phải là người đứng đầu. Dám thửthách mới là điều quan trọng, và kể cảnếu bạn là người thứ hai, thứ ba hay thứtư về đích, bạn biết rằng mình thực sự đãlàm hết sức.

Tôi sẽ dành thời gian phác thảo dự ánthương mại thực sự đầu tiên của mình –tạp chí Student – vì tôi tin rằng phương

Page 40: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

pháp của tôi rất tốt và nó là một ví dụ tốtcủa phương châm “Làm tới đi!”. Tôi bắtđầu làm tạp chí Student khi 15 tuổi vàđang còn theo học ở trường nội trúStowe. Tôi làm không phải để kiếm tiềnmà vì muốn làm chủ bút một tờ tạp chí.Tôi không thích cách mình được dạy dỗở trường, hay những gì đang diễn ra trênthế giới, và tôi muốn thay đổi chúng. Mộtlý do quan trọng để bắt đầu tờ tạp chínày là tạo ra một nơi nhằm phản đối sựleo thang của cuộc chiến tranh Việt Nam.Một số lượng lớn quân chiến đấu bắt đầuđặt chân đến Việt Nam vào năm 1965theo lệnh của Tổng thống Lyndon B.Johnson, và chúng ta đã đọc về nhữngchiến dịch đánh bom các thành phố vàđường phố miền Bắc Việt Nam. Chất độc

Page 41: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

da cam cũng được rải bừa bãi từ trênkhông. Điều đó thật vô nghĩa và sai lầm.

Giống như nhiều nhà kinh doanh mớikhác, tôi không coi ý tưởng của mình là“kinh doanh” mà là một tổ chức với độngcơ chính trị nhưng đầy vui vẻ và sángtạo. Với tôi, doanh nhân là phải làm việctại New York, hút những điếu xì gà totướng và mặc comple kẻ sọc. Tôi khônghề nghĩ rằng doanh nhân có thể mang đủmọi dáng dấp, tầm vóc và xuất thân bởivào thời đó, họ hầu hết đều đi theo côngthức chung. Tôi vốn đã thử kiếm tiềnbằng cách bán thỏ, chim vẹt đuôi dàiAustralia và cây thông Noel (điều này sẽđược đề cập ở những phần sau). Với tờStudent, mức độ thử nghiệm và sai sóttrong những nỗ lực của tôi là rất cao;

Page 42: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhưng hồi đó tôi mới chỉ là một cậu họcsinh. Tuy nhiên, một cách bản năng, tôituân theo những nguyên tắc tài chính cơbản trong việc chuẩn bị một kế hoạchkinh doanh hợp lý. Nhân vật NgàiMicawber trong cuốn DavidCopperfield của nhà văn CharlesDickens đã đúng khi nói: “Thu nhập hàngnăm 20 bảng, chi tiêu hàng năm 19 bảng19 silinh 6 penni là hạnh phúc! Thu nhậphàng năm 20 bảng, chi tiêu hàng năm 20bảng 6 penni là bất hạnh!” Nhờ cách chitiêu khoa học của bố mẹ mà khi lớn lên,tôi biết rằng thu nhập phải lớn hơn chitiêu. Lợi nhuận là lý do tồn tại duy nhấttrong kinh doanh dù bạn vui vẻ, thích thúnó đến mức nào. Một công việc kinhdoanh không sinh lời là một chuyện đau

Page 43: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đầu, là nguồn gốc của sự căng thẳng vàcơn quẫn trí vì tiền bạc.

Khi nói với bạn bè và người quenrằng tôi dự định xuất bản một tạp chíđích thực để bán trên quy mô chuyênnghiệp, nhằm xin lời khuyên và hỗ trợcho tạp chí đó, tôi phải đối đầu với rấtnhiều hoài nghi và thậm chí là nhữngtràng cười nhạo. Họ coi dự án của tôi chỉlà niềm ham mê nhất thời của một cậuhọc sinh. Một vài người nhún vai bảorằng tôi còn quá nhỏ và chẳng hề có kinhnghiệm gì. Nhưng tôi rất nghiêm túc – tôithực sự tin vào bản thân mình, tin rằngmình làm được và muốn chứng minh làhọ đã sai lầm. Tôi luôn rất bướng bỉnh,và chính sự phản đối của họ đã củng cốquyết tâm của tôi và khiến tôi trở nên

Page 44: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

kiên định hơn.Là một kẻ không ham lý thuyết, tôi có

tham vọng trái ngược là trở thành mộtnhà báo sau khi học xong. Tôi muốn dulịch khắp thế giới, phỏng vấn mọi ngườivà viết những bài báo của riêng mình.Danh xưng “phóng viên thường trực ởnước ngoài” nghe thật đáng mơ ước. Rõràng tôi còn quá trẻ và thiếu kinh nghiệmđể làm một phóng viên thường trực ởnước ngoài – vì vậy thay vào đó, tôi có ýtưởng xuất bản một tờ tạp chí. TạiStowe, chúng tôi có tờ The Stoic, nhưnglại không thể đưa ra những tư tưởngchống đối mang tính cách mạng trong tạpchí đó – ví dụ như những bài báo phảnđối nạn bắt nạt trong trường học, bạolực, những buổi đi lễ nhà thờ bắt buộc,

Page 45: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tiếng Latinh và tất cả những truyền thốngmà mọi nam sinh ở Anh đều căm ghét vàphẫn nộ – chính vì vậy mà tôi nảy ra ýtưởng xuất bản một tạp chí mang tính nổiloạn. Rất nhanh chóng, dự định về mộttạp chí dành riêng cho trường Stowe đãtrở thành một tạp chí hướng tới tất cả cáchọc sinh trường dự bị đại học tại Anh.Người bạn cùng trường của tôi là JonnyGems đã cùng tham gia phác thảo kếhoạch, và chúng tôi quyết định rằng tờtạp chí sẽ có sức hút rộng hơn nếu tậphợp được những bài viết từ học sinh cáctrường khác và thành lập nên một diễnđàn. Chúng tôi tin rằng một tạp chí nhưvậy sẽ tạo nên các làn sóng thay đổinhững điều vẫn diễn ra hàng thế kỷ nay.

Tôi lấy ra một cuốn sổ và bắt đầu ghi

Page 46: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

lại một số điều, đầu tiên là ý tưởng chotên tạp chí: Today, 1966, Focus!,Modern Britain, Interview. Đó là mộtkhởi đầu tốt. Sau đó, tôi liệt kê ra nhữngkiểu bài viết mình muốn xuất bản để cóthể truyền cảm hứng cho người đọc.Bước tiếp theo là tính toán về phân phối,phát hành và chi phí. Ở thư viện trường,thay vì làm bài tập về nhà, tôi đọc cuốnWho’s Who và lập danh sách 250 nghị sĩ,sau đó, lập một danh sách tương tựnhững nhà quảng cáo có thể liên hệ bằngcách lùng sục danh bạ điện thoại. Tôiviết tất cả vào một cuốn sổ có dòng kẻ,bao gồm cả phương châm và khổ của tạpchí. Phương châm của tạp chí là:

Một tạp chí chính trị mới với mục tiêulàm cho mọi nam sinh tại các trường

Page 47: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

công lập trở nên hứng thú với chính trịvà hiểu biết về những đổi mới và nhữnggì đang diễn ra tại tất cả các trường cônglập khác trên cả nước. Cộng tác viên củatạp chí bao gồm nam sinh các trườngkhác, quần chúng và nghị sĩ.

Tôi giở sang một trang mới, viết trênđầu trang: Số lượng thư cần gửi rồi gạchchân dòng chữ. Phía dưới, tôi viết “300vị hiệu trưởng các trường công lập: 3 x300 = 600 penni”. (Số tiền tem để gửithư tới các hiệu trưởng xin phép bán tạpchí tại trường của họ.) Dưới đó tôi viết“phong bì, giấy viết, 300 penni. Tổngcộng, 750 silinh = 3 bảng 17 silinh 6penni (tương đương 3,75 bảng hiện nay).Khi đã hoàn thành phép tính – 1.000 tờtạp chí với giá 7,5 bảng, bưu phí và tiền

Page 48: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

hoa hồng cho các sạp báo – tôi thấy mìnhbị lỗ.

Chúng tôi không mất nhiều thời gianđể tính ra rằng tổng chi phí và doanh thudự kiến trong một khu vực phát hành giớihạn như vậy là không ổn. Chúng tôi sẽ lỗto ngay khi chưa bắt đầu; đó không phảilà một khởi đầu hứa hẹn cho những khátvọng kinh doanh của tôi. Tôi đành quaylại với tấm bảng vẽ.

Trong nhiều ngày liền, tôi đi langthang và suy ngẫm hoặc đọc báo và tạpchí nhiều nhất có thể. Điều gì đang xảy ratrên thế giới, điều gì gây tiếng vang? Tôikhông biết được, nhưng một cách bảnnăng, tôi đã nghiên cứu thị trường vàkhảo sát dân số theo cách sơ đẳng nhất.Gần như tình cờ, tôi phát hiện ra một sự

Page 49: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thật hiển nhiên: dù bạn muốn bán thứ gì,đầu tiên là phải xác định được thị trườngtiêu thụ. Có lẽ đó là lúc tôi hiểu ra rằngmình đang suy nghĩ quá hạn hẹp. Họcsinh có ở mọi nơi – và quyền lực củahọc sinh là một cụm từ mới được tạo nênvà đã thu hút sự chú ý của giới truyềnthông. Eureka! Tôi đã tìm ra câu trả lời.

Việc đổi tên tờ tạp chí thành Studentđã ngay lập tức mở rộng phạm vi và mụctiêu doanh thu của chúng tôi không chỉ từnhững học sinh trường dự bị đại học –thị trường ban đầu – mà gồm cả sinh viênđại học: hàng trăm, hàng nghìn kháchhàng tiềm năng. Đó là một viễn cảnh tươisáng và chúng tôi ngày càng hứng khởi.Giờ đây, chúng tôi có thể đưa ra nhữngcon số phát hành khổng lồ tới những nhà

Page 50: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

quảng cáo tiềm năng cũng như các cộngtác viên. Chúng tôi có thể bán tạp chíqua các cửa hàng bán buôn và bán lẻ nhưWHSmith. Thay vì nói rằng 1.000 họcsinh trường dự bị đại học sẽ đọc tạp chínày, chúng tôi có thể đưa ra cho các nhàđầu tư con số 20, 30, 40 nghìn bản mộtcách đầy thuyết phục. Vào thời đại trướckhi Internet bùng nổ, rất khó để biếtđược số lượng học sinh. Tôi biết Internetđã khiến cuộc sống và công việc nghiêncứu trở nên dễ dàng đối với hàng triệungười như thế nào, và dù ban đầu khá dèdặt, nhưng tôi phải thừa nhận rằng mìnhcần dùng đến nó nhiều hơn. Tuy nhiên, ýtưởng nghiên cứu thị trường của tôi lạicơ bản hơn: hỏi một người hiểu biết vềnó. Tôi nhấc điện thoại gọi cho một

Page 51: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

người làm ở Bộ Giáo dục và cẩn thận ghilại con số.

Tôi đã nghĩ rằng kế hoạch kinh doanhcủa mình rất khoa học và hợp lý – mộtcách tiếp cận có thể khiến tất cả nhữngngười gièm pha tôi phải ngạc nhiên, nhấtlà giáo viên toán và khoa học của tôi ởtrường! Tôi đã tính toán cẩn thận chi phícho giấy báo và in ấn. Sau đó, tôi tính sốtiền thu được từ việc bán báo và quảngcáo. Tôi cho rằng cộng tác viên sẽ vui vẻgiúp đỡ mà không cần thù lao.

Khi tôi bàn bạc các kế hoạch củamình với mẹ, như thường lệ, bà nghiêmtúc xem xét ý định của tôi. Bà hỏi: “Concần những gì để bắt đầu, Ricky?”

Câu trả lời ngay lập tức của tôi là,“Đủ tiền cho các cuộc điện thoại và thư

Page 52: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

từ mẹ ạ.”Mẹ tôi luôn nói rằng phải đầu tư mới

kiếm ra tiền. Bà giúp đỡ bằng cách chotôi 4 bảng tiền tạm ứng. Vào năm 1966,số tiền này đủ để trả cho 320 chiếc temhoặc cuộc điện thoại giá 3 penni (tươngđương 1,5 bảng hiện nay). Ngày nay, với4 bảng, bạn chỉ mua được chưa đầy 14chiếc tem hạng nhất. Bố của Jonny đặtmua giấy viết thư với dòng chữSTUDENT – TẠP CHÍ DÀNH CHOGIỚI TRẺ ANH được in trên đầu mỗitờ, cùng biểu tượng mặt trời mọc đầynăng lượng.

Đề nghị lắp một chiếc điện thoạitrong phòng học của tôi ở trường bị thầyhiệu trưởng từ chối, nhưng tôi cho rằngthực ra ông ấy cảm thấy khá thích thú. Dù

Page 53: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chiếc bàn “văn phòng” của tôi đượcdành hoàn toàn cho tờ tạp chí nhưng tôivẫn phải chấp nhận dùng buồng điệnthoại công cộng. Tôi đã vỡ giọng, vì vậy,giọng tôi nghe già dặn hơn tuổi thật,nhưng có một trở ngại là tôi không thểnhận điện thoại. Tuy nhiên ở một chừngmực nào đó, tôi cũng được bù đắp khiphát hiện ra rằng tôi có thể gọi miễn phíbằng một cách đơn giản: nói với ngườitrực tổng đài rằng máy điện thoại đã nuốttiền của tôi và tôi bị ngắt cuộc gọi. Thậtmay mắn là những cuộc gọi được ngườitrực tổng đài kết nối không có nhữngtiếng “bíp bíp bíp” buồn cười khi nhữngđồng xu được nhét vào máy, hoặc khicuộc gọi sắp kết thúc. Thêm nữa là, lờicủa người trực tổng đài nghe như một thư

Page 54: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

ký: “Ngài Branson đang chờ ngài ở đầudây bên kia.”

Tôi không phải người duy nhất sửdụng buồng điện thoại công cộng để gâydựng một đế chế – 40 năm trước, mộtnửa số nhà doanh nghiệp mới nổi tạiLondon đã làm vậy. Bạn phải nhớ rằngđây là những năm 1960, mọi thứ thay đổinhanh đến chóng mặt. The Beatles, TheRolling Stones , Carnaby Street, King’sRoad – đó là một thế giới trẻ trung, sôinổi, và đầy tính thương mại. Tôi rất ngạcnhiên khi họ xem xét ý định của tôi mộtcách nghiêm túc.

Phương thức của tôi là viết tay các láthư, sau đó gửi về nhà cho mẹ tôi. Bà sẽnhờ Elizabeth, một người bạn trong làng,đánh máy và gửi lại cho tôi theo đợt để

Page 55: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

ký tên và gửi đi. Jonny và tôi dành gầnhai năm trời để viết hàng trăm lá thư kêugọi quảng cáo cho tới khi tôi đột nhiênnghĩ ra cách làm hiệu quả hơn. Tôi nóivới các giám đốc quảng cáo tại Ngânhàng Lloyds rằng Barclay đặt quảng cáoở bìa bốn của tạp chí – liệu họ có muốnbìa bốn đầy uy tín đó hay để tôi trao nócho NatWest ? Tôi để Coca-Cola cạnhtranh với Pepsi. Tôi trau dồi kỹ năngthuyết trình, chào hàng và không bao giờđể lộ ra rằng mình chỉ là một cậu họcsinh 16 tuổi đang đứng trong buồng điệnthoại công cộng lạnh lẽo với một túi đầynhững đồng penni. Không tưởng tượngnổi, tôi đã thành công.

Việc gọi điện thoại, viết thư và chờtrả lời thú vị hơn những giờ học tiếng

Page 56: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Latinh. Tôi sung sướng đến phát điên khicuối cùng chúng tôi cũng nhận được mộttấm séc đặt quảng cáo từ ngân hàng. Tấmséc trị giá 250 bảng, một số tiền rất lớn.Jonny và tôi sung sướng cả tuần liền,những nụ cười ngoác miệng làm sángbừng cả khuôn mặt, sáng như mặt trờitrên tờ giấy viết thư của chúng tôi. Tổngsố tiền bán quảng cáo trên số báo đầutiên là 2.500 bảng – đủ cho chúng tôi trảtiền in 30.000 bản. Đây là một thành quảkhông thể tin được của hai cậu học sinh16 tuổi, vào thời điểm mà giá của mộtcăn nhà trung bình là 3.660 bảng và mộtchiếc Jaguar E-type là 1.867 bảng.

Chúng tôi cố gắng điều chỉnh nội dungcho phù hợp với tham vọng của mình.Mẹ tôi nhiệt tình tham gia viết bài, hỏi

Page 57: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

bạn bè về các mối quan hệ. Tôi vẫn nhớchúng tôi đã hứng khởi thế nào khiGerald Scarfe , cộng tác viên đầu tiêncủa tạp chí – nói rằng ông sẽ vẽ một bứctranh biếm họa cho chúng tôi và trả lờiphỏng vấn. Tôi cũng cố phỏng vấn nhữngngười nổi tiếng bằng cách trốn học vàbắt tàu tới London, bằng cách nào đó đãdung hòa được những hoạt động ngoàigiờ học này với cuộc sống ở trường.

Khi đó, tôi đã biết rằng mình sinh rakhông phải để học đại học hay theo đuổimột cuộc đời học thuật: tôi biết tôi sẽ tựthân vận động tốt hơn ngoài xã hội, và đãvạch ra hướng đi cho mình là trở thànhmột doanh nhân. Bố mẹ tôi để cho tôi tựlựa chọn. Dù bố tôi có vẻ nghi ngại vềkế hoạch rút ngắn cuộc đời học sinh và

Page 58: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

không học lên đại học – mà ông cho rằngsẽ giúp tôi chuẩn bị cho cuộc sống saunày – nhưng họ vẫn luôn ủng hộ tôi trongmọi việc. Tôi vẫn giữ lá thư đã viết đểgiải thích cho bố mẹ về suy nghĩ củamình:

Dù làm gì, thì con cũng muốn làm tốtchứ không nửa vời. Con nghĩ rằng trongthời gian cho phép, con đang làm tốt nhấtkhả năng của mình với tờ Student. Conđã từng chứng kiến mối nguy hiểm khilưỡng lự giữa hai con đường sẽ làm hỏngmọi việc. Nguy cơ trở thành kẻ thất bạitrong mọi việc khiến con phải xác địnhnhững ưu tiên nếu con muốn đạt được bấtkỳ điều gì. Con cũng mới chỉ 16 tuổi màthôi.

Rồi tôi viết tiếp, giải thích về những

Page 59: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

gì mình làm, so sánh với những cậu bạncùng tuổi, và kết luận:

Bố mẹ không nhìn nhận thế giới ngàynay như khi 16 tuổi. Sự nghiệp của bốmẹ đã được vạch ra rõ ràng. Ngày nay,nó là một cuộc đấu tranh dai dẳng...Student cũng là một sự nghiệp... Nó làkhởi đầu của cuộc đời con, cũng nhưtrường đại học hay các bài kiểm tra cuốikỳ là khởi đầu của cuộc đời bố mẹ.

Bố mẹ và tôi nói chuyện rất hợp nhau– và cho tới nay, tôi vẫn nghĩ rằng giaotiếp là bí quyết của thành công trong kinhdoanh cũng như các mối quan hệ. Bố mẹđã ủng hộ tôi sau khi đọc lá thư đó và bốtôi chấp nhận việc tôi muốn đi một conđường khác với ông. Họ đồng ý cho tôibỏ tất cả các môn học trừ môn lịch sử cổ

Page 60: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đại mà tôi thích. Vì vậy, trong kỳ thi cuốikỳ, tôi thực sự không cảm thấy mình đanggian lận khi chép phao ra những tờ giấynhỏ xíu rồi giấu chúng khắp người, trongtúi quần, cổ tay và thậm chí là dưới dâyđeo đồng hồ.

Thi xong, tôi đã sẵn sàng bước ra thếgiới, trang bị niềm tin tuyệt đối vào bảnthân và biết rằng tôi sẽ làm được nếumuốn đạt được điều gì. Tôi mới chỉ 16tuổi khi bỏ học và bắt đầu dành toàn bộthời gian cho tờ Student. Tôi chưa baogiờ kinh doanh thực sự – trừ những phivụ làm ăn thông thường của mấy cậu họcsinh – nhưng tôi đủ hiểu biết để nhậnthức được rằng không ai có thể sống đơnđộc. Mỗi chúng ta đều cần có một ngườiđóng vai trò đối trọng với điểm yếu và

Page 61: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

khai thác điểm mạnh của chúng ta. Cókhi chỉ là một người, có khi là cả mộtnhóm cùng đóng góp năng lực và khảnăng đặc biệt của mình. Thường thì, giađình chính là mạng lưới ủng hộ củachúng ta – và lời khuyên của tôi dànhcho những người khởi nghiệp luôn là:hãy lắng nghe ý kiến từ gia đình bạn,nhận sự giúp đỡ của họ chứ đừng ngaylập tức bỏ ngoài tai.

Jonny và tôi ở tạm tầng trệt trong ngôinhà của bố mẹ cậu ấy ở London. Thậttuyệt vời khi người ta trẻ trung, tự do vàđược ở ngay trung tâm thành phố. Chúngtôi uống bia, có bạn gái và bật nhạc ầm ĩ,chẳng khác gì học sinh – nhưng là họcsinh không phải đi học. Nhưng, chúng tôilàm việc cũng vất vả chẳng kém gì. Tôi

Page 62: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

có những buổi phỏng vấn tuyệt vời vớinhững người như James Baldwin , Jean-Paul Sartre , John Lennon , Mick Jagger ,Vanessa Redgrave và Dudley Moore .Tôi tự tin đến nỗi không bao giờ tự hỏitại sao họ sẵn lòng để tôi bước vào nhàhọ và nói chuyện trực tiếp với tôi. Sự tựtin của tôi hẳn rất có sức ảnh hưởng bởichẳng mấy ai từ chối tôi cả. Thật may làvào năm 1966, không có nhiều rào cảntrong việc gặp gỡ người nổi tiếng. Vàothời đó, họ không có thư ký, trợ lý hayvăn phòng đại diện để ngăn chặn nhữngnhà báo trẻ tuổi háo hức như tôi. Tuynhiên, tôi thành công phần lớn là vì tôichỉ gọi điện thoại và viết thư. Chúng tôicó nhiều “tên tuổi” trên các trang báocủa mình hơn cả một số tạp chí hạng

Page 63: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhất, khiến các nhà báo, ngôi sao lớn vànhững nhà trí thức nổi tiếng tò mò vềnhững gì chúng tôi đang đạt được và bắtđầu ghé thăm. Cuộc sống dưới tầng hầmlà cả một sự hỗn loạn huy hoàng, mộtbữa tiệc không bao giờ tàn.

Nhưng chúng tôi cũng rất nghiêm túc.Chúng tôi muốn cử các phóng viên đi lấytin về những vấn đề lớn của thời đại, nhưchiến tranh Việt Nam hoặc nạn đói ởBiafra, nhưng chúng tôi không có tiền.Thay vào đó, chúng tôi nghĩ cách khác.Nếu nói với tổng biên tập của các tờ báokhác rằng chúng tôi sẽ cử một phóngviên 16 tuổi đến một điểm nóng để đưatin theo cách nhìn của người trẻ, có lẽ họsẽ cảm thấy hứng thú. Tôi gọi cho tờDaily Mirror và đưa ra đề nghị. Họ

Page 64: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đồng ý đặt bài viết này và trả tiền choJulian Manyon, người đang làm việc chochúng tôi ở tờ Student, đến Việt Nam.Giờ đây, Julian là một phóng viên 55tuổi từng nhận giải thưởng báo chí vàlàm việc cho ITN . Tương tự, chúng tôicũng thu xếp để anh đi lấy tin về Biafracho tạp chí. Đó là một bài học giá trị chothấy rằng với việc đòi hỏi ý tưởng tronghoàn cảnh bắt buộc, trên thực tế, chúngtôi đã đi đến một kế hoạch mới mẻ và cógiá trị, và chính nó đã mang đến chochúng tôi sự nổi tiếng.

Chúng tôi thực sự tin rằng mình đangthay đổi mọi thứ, đưa ra những tuyên bốquan trọng và thu hút sự chú ý của dưluận đối với những sự kiện quan trọngmà đáng lẽ đã bị phớt lờ. Nhưng không

Page 65: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

phải chỉ có tin bài về chiến tranh và nạnđói – chúng tôi cố gắng cân bằng tờ tạpchí bằng cách kết hợp chính trị với nhạcrock ‘n’ roll và sử dụng quyền lực họcsinh để ghi dấu ấn. Chúng tôi còn nhận rarằng nhờ những bài phỏng vấn JohnLennon, Mick Jagger và những ngườikhác, chúng tôi đã mở rộng hơn đốitượng độc giả của mình – dù tên tuổi củahọ không đảm bảo thành công dễ dàng.Trở nên nổi tiếng không hề đơn giản.Chúng tôi không đủ tiền để quảng cáocho tạp chí của mình, vì vậy phải nhờđến quảng cáo truyền miệng và bán hàngtrực tiếp.

Tôi cố gắng thu hút sự chú ý của giớitruyền thông, từ đó tăng doanh thu tạpchí. Tôi làm tốt công việc thuyết phục

Page 66: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

các ký giả của những tờ báo lớn về mứcđộ ăn khách của tờ Student đến nỗi tờSunday Telegraph đã viết: “Các nhiếpảnh gia, phóng viên và nhà báo của cácbáo trên khắp thế giới dường như đều tựnguyện cộng tác với tờ Student, và mộttổ chức phân phối rộng lớn phát triển tạikhắp các trường trung học và đại học, vàcó lẽ hơn nửa triệu học sinh sinh viênđọc tạp chí này.” Tờ Daily Telegraphviết thêm: “Có thể tờ Student − một tạpchí hào nhoáng, thu hút rất nhiều nhà báonổi tiếng, sẽ trở thành một trong nhữngtạp chí có số lượng phát hành lớn nhất cảnước.”

Đây là một lời quảng cáo tuyệt vời,và cũng là một trong những lý do khiếntôi cảm thấy hạnh phúc trong phần lớn

Page 67: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

cuộc đời vì đã quảng cáo được về bảnthân và Virgin. Quảng cáo thực sự rấthiệu quả. Ngay cả tự nhiên cũng phôtrương – hoa lá, chim chóc, và thậm chícả loài bọ cũng thể hiện mình. Trên thếgiới tồn tại nhiều cạnh tranh đến nỗi, nếumuốn bán bất kỳ thứ gì, bạn cũng phảikhiến nó được chú ý đến.

Những ngày đầu đó đã giúp ích chotôi rất nhiều. Tôi học được rằng mỗichúng ta đều có một thứ gì đó muốn bán,có thể là những hộp đậu bày bán ở khắpnơi hoặc chính tài năng của mỗi người.Sản xuất hàng hóa hay sở hữu những ýtưởng tuyệt vời nhất cũng chẳng để làmgì nếu chúng chỉ mãi mãi ở trong đầu bạnhay chất đống ở góc phòng. Khi 30.000bản đầu tiên được in ra, xếp thành từng

Page 68: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chồng, buộc dây cẩn thận và vẫn cònthơm mùi mực mới, cùng với sự hứngkhởi, chúng tôi đối mặt với thực tế làhóa đơn tiền in phải trả bằng tiền mặt.

Tôi phát tờ rơi, kêu gọi các học sinhkiếm tiền bằng cách bán tạp chí củachúng tôi. Họ tới nhà chúng tôi, nhặt lấymột chồng tạp chí và đem bán ngoàiđường hay ở trường đại học. Rất nhiềungười đã trở thành bạn của chúng tôi, sẵnsàng làm mọi điều có thể. Ý tưởng củachúng tôi là bán cho họ từng chồng tạpchí chỉ với nửa giá rồi họ sẽ bỏ túi tiềnlãi, nhưng phần lớn học sinh đều rỗng túinên không thể trả tiền trước, và thườngthì họ không bao giờ quay lại trả tiền.Nhưng không thành vấn đề – tin tức đanglan rộng và chúng tôi đang dần được biết

Page 69: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đến.Chúng tôi là một nhóm rất gắn bó; tất

cả đều nỗ lực hết mình. Ngay cả gia đìnhtôi cũng có mặt vào những ngày pháthành, sẵn lòng giúp bán tạp chí. Sự nhiệttình của họ lôi cuốn chúng tôi và khiếncho công việc trở nên vui vẻ. Mẹ tôimang một chồng tạp chí lớn tới bán tạikhu vực diễn thuyết ở công viên HydePark. Em gái tôi là Lindi và tôi dạo trênđường Oxford theo cách truyền thống củanhững người bán hàng rong và thươngnhân – ngay cả Daniel Defoe cũng từngrao bán sách của mình trên đường – vàrao lớn: “Tất cả mọi thông tin! Chỉ nửađồng curon !”

Tôi tràn đầy năng lượng vì là mộtphần của thủ đô lịch sử và sinh động đó,

Page 70: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

với truyền thống lâu đời về lòng nhânhậu cũng như kinh doanh thương mại, đếnnỗi tôi cảm thấy mình có thể đạt đượcbất cứ điều gì. Tôi muốn nắm lấy mọitrải nghiệm và giúp thế giới này trở thànhmột nơi tốt đẹp, an lành hơn.

Trong những ngày đầu với hóa đơntiền in khổng lồ, doanh thu thấp và phảiđấu tranh từng bước để có quảng cáo,chúng tôi luôn thiếu tiền, phải nhịn đóivà lo tìm cách chi trả hóa đơn điện thoại,nhưng dường như đó không phải là vấnđề. Mẹ tôi luôn đến thăm với một giỏthức ăn và hét vang khi đi xuống tầnghầm: “Đội Chữ thập Đỏ đến đây!” Jonnyvà tôi cùng những người đến giúp sẽ laovào đó. Một lần khác, mẹ tôi nhặt đượcmột chiếc vòng cổ trên đường và mang

Page 71: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nó tới đồn cảnh sát. Nhưng vì không cóai đến nhận lại chiếc vòng, bà được giữnó. Biết chúng tôi đang thiếu tiền trầmtrọng, bà đem bán chiếc vòng được 100bảng và đưa tiền cho chúng tôi. Đó là cảmột gia tài đã cứu chúng tôi khỏi nhữngmón nợ cấp bách.

Mỗi khi một cơ hội mới xuất hiện, tôiđều nắm bắt nó. Khi tạp chí của chúngtôi đang đạt tới điểm bão hòa, thay vìchấp nhận, chúng tôi tìm thêm nhiều cáchđể kiếm tiền. Chúng tôi mở rộng bằngcách trở thành những người đầu tiên bánđĩa nhạc giảm giá qua thư đặt hàng –quảng cáo đầu tiên xuất hiện trên số cuốicùng của tờ Student. Khi một cuộc bãicông của ngành bưu điện gây cản trở,chúng tôi lại tìm cách khác. Mục tiêu của

Page 72: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chúng tôi là mở các cửa hàng bán đĩa,nhưng lại không có đủ tiền. Vì vậy, chúngtôi gặp gỡ chủ cửa hàng bán giày tại mộtvị trí đắc địa trên đường Oxford vàthuyết phục ông ta cho phép sử dụngkhoảng không gian còn thừa trong cửahàng. Chúng tôi cần một cái tên, vàVirgin ra đời. Khi đưa ra các ý tưởng đặttên, một người nói: “Chúng ta là nhữngkẻ chân ướt chân ráo trong kinh doanh.Thế cái tên Virgin thì sao?”

Tôi vận dụng những bài học mà tôihọc được từ tờ Student và cố gắng quảngbá cho sự ra đời của cửa hàng đĩa nhạcVirgin đầu tiên trên đường Oxford.Chúng tôi biến nó thành một nơi hợp thờidành cho học sinh bằng cách sắp xếpnhững chiếc đệm lớn và mềm mại và

Page 73: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chia thành những khoang riêng để họ cóthể ngồi nghe thử đĩa trước khi mua. Họmuốn đến đó chơi và tán chuyện với bạnbè mình. Một cửa hàng dẫn đến cửa hàngthứ hai rồi thứ ba. Phương thức rất đơngiản: chúng tôi đi tìm cửa hàng trên mộtcon phố đông đúc nhiều người qua lạirồi khăng khăng đòi thuê trong ba thángnghỉ. Nếu không nhờ ba tháng thuê cửahàng “miễn phí” đó, chúng tôi hẳn đã bỏlỡ nhiều cơ hội. Chẳng bao lâu, chúng tôiđã có những cửa hàng đĩa nhạc Virgin tạihầu hết các thành phố lớn – và khi đó tôichưa đầy 20 tuổi. Tiền đổ vào rất nhanh,nhưng hóa đơn đổ vào còn nhanh hơn!Chúng tôi đã đạt được mục tiêu nàynhưng tôi còn có nhiều mục tiêu khác nữa– và dần dần sau nhiều năm, tôi đều đã

Page 74: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đạt được.Tôi cho rằng nên sống hết mình. Năm

1984, khi người đóng tàu Ted Tolemanđề nghị tôi tài trợ cho một chiếc tàu đểtranh giải Blue Riband cho nước Anh,tôi đồng ý ngay lập tức. Giải BlueRiband (bao gồm cúp Hales) là giảithưởng cho chiếc tàu vượt đại dươngnhanh nhất từ Mỹ tới Ai-len. Trước đó,một số tàu chở khách tráng lệ đã giànhđược giải này, ví dụ như chiếc RMSLusitania của hãng Cunard (bị chiếc U-Boat của Đức đánh chìm vào năm 1915);chiếc tàu chở khách thanh lịch của Pháplà SS Normandie; và cuối cùng, vào năm1952 là chiếc SS United States, đã vượtbiển trong ba ngày, mười giờ bốn mươiphút. Sau đó, máy bay lên ngôi, thời đại

Page 75: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

của tàu thủy chở khách suy tàn. Giảithưởng Blue Riband bị lãng quên, và rõràng là nó sẽ mãi mãi thuộc về người Mỹ– cho đến khi nước Anh quyết định tháchthức.

Tuy nhiên, Virgin AtlanticChallenger không phải là chiếc tàu chởkhách nặng 52.000 tấn với 240.000 mãlực như chiếc SS United States. Chúngtôi chỉ có một chiếc tàu gỗ nhẹ cân dài20 mét với hai động cơ 2.000 mã lực,nhưng luật thi đấu không nói rằng chúngtôi không thể chiến thắng với một chiếctàu nhỏ. Yêu cầu duy nhất là nó phải chởkhách. Tôi rất vui khi được đề nghị trởthành một thành viên trong đội thủy thủbốn người và trải qua khóa huấn luyệncực kỳ gian khổ để có đủ sức khỏe cho

Page 76: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chuyến vượt biển gian nan. Chỉ có mộtvướng mắc nho nhỏ: vợ sắp cưới của tôi,Joan, đang mang bầu tám tháng đứa conthứ hai của chúng tôi và tôi đã hứa sẽ ởbên cô ấy khi sinh. Chúng tôi đã xếplịch. Có lẽ tôi sẽ cố gắng đạt kỷ lục vàquay về nhà kịp ngày vợ sinh. Tuy nhiên,những cơn bão đã giữ chúng tôi ở lại

New York trong ba tuần, và tin thờitiết cho biết điều kiện đang rất thuận lợiđể lập kỷ lục, tôi sẽ khiến cả đội thấtvọng nếu không đi.

Tôi đã có mặt khi Holly, đứa con đầulòng của tôi ra đời. Đó là điều tôi sẽkhông bao giờ quên và tôi biết rằng ởbên vợ khi đứa thứ hai ra đời cũng rấtquan trọng. Tôi hỏi Joan: “Anh nên làmthế nào?”

Page 77: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Không chút do dự, cô ấy nói: “Anh cứđi đi. Hai tuần nữa đứa bé mới ra đời.Chắc là anh sẽ về kịp thôi.” Nhưng vìHolly đã bị sinh non sáu tuần, nên tôi hyvọng rằng Joan không quá lạc quan.

Chúng tôi khởi hành từ Mỹ, cưỡi sóngtrên con tàu Virgin Atlantic Challenger.Cuối ngày đầu tiên, tôi nghe được tintrên radio là con trai tôi, Sam, đã chàođời. Tôi đã không giữ được lời hứa,nhưng quan trọng nhất là chúng tôi cómột đứa con khỏe mạnh. Tất cả đều reohò sung sướng và Steve Ridgway, mộtthành viên trong thủy thủ đoàn, khui mộtchai sâm-banh chúc mừng Joan và contrai mới chào đời của tôi. Không cần tôiphải lắc mạnh thêm, chai rượu nổ vangvà bắn bọt khắp nơi. Nhưng chúng tôi

Page 78: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

không uống nổi rượu. Tôi bám vào dâycứu đắm, loạng choạng đi tới mép tàu vàném chai rượu xuống biển, và nó nhấpnhô trên lằn tàu. Giờ đây tôi phải cốgắng để được gặp Joan, Holly và cậucon trai bé bỏng của mình.

Đáng lẽ chuyến vượt biển của chúngtôi đã có thể dễ dàng đạt kỷ lục. Nhưngkhi chỉ còn vài trăm dặm là đến Ai-len,chúng tôi gặp phải một cơn bão dữ dội.Chúng tôi bị quăng quật liên tục suốt bangày liền, nhưng đó chưa phải điều tồi tệnhất. Chiếc tàu vỡ tan ra từng mảnh.Chúng tôi bám chặt ghế ngồi và chẳngnhìn thấy gì. Khi tiến gần tới quần đảoScilly, chỉ còn 60 dặm và chuẩn bị chạmtay vào chiếc cúp Hales, chúng tôi gặpphải một con sóng khổng lồ. Một giây

Page 79: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

sau, có tiếng thét của Pete Downie, kỹ sưtrong đoàn.

“Chúng ta đang chìm. Thân tàu bị táchra rồi. Ra khỏi tàu ngay.”

“Cấp cứu! Cấp cứu! Cấp cứu!” ChayBlyth, một thành viên khác của thủy thủđoàn lao ngay tới chiếc radio. “VirginChallenger đang chìm. Chúng tôi đangnhảy ra khỏi tàu. Nhắc lại: Chúng tôiđang nhảy ra khỏi tàu.”

Vài giây sau, chiếc tàu bắt đầu chìmxuống. Chiếc phao cứu hộ đầu tiên màchúng tôi bơm bị vướng vào thứ gì đó vàrách toạc. Còn một chiếc phao dự bị,chúng tôi ném xuống biển và kéo dây dùđể bơm.

Chiếc phao cứu hộ giống như mộtchiếc thuyền bơm hơi tí hon, trên đó là

Page 80: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

một chiếc lều có mái. Chúng tôi túm tụmmột chỗ, dập dềnh trên biển như một tròchơi điên cuồng ở công viên. Tôi ngồicạnh chiếc radio và nhấc micro lên. Mộtchiếc Nimrod của Không quân Hoàng giaAnh – cất cánh theo lệnh của MaggieThatcher – đã nhận được tín hiệu cấpcứu của chúng tôi. Tôi báo cho viên phicông vị trí của chúng tôi, và anh ta nhanhchóng thông tin qua radio cho tất cả cáctàu trong khu vực đó.

“Đây rồi, có ba chiếc tàu trong khuvực đang tiến về phía các anh,” viên phicông quay lại nói với tôi. “Không theothứ tự, có chiếc QE2 đang đi New York;một chiếc trực thăng của Không quânHoàng gia Anh từ quần đảo Scilly đangđược huy động, và một tàu Geest đi

Page 81: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Jamaica cũng đang trên đường. Hãy lênchiếc nào đến nơi đầu tiên.”

Cuối cùng, chúng tôi được chiếc tàuGeest trên đường tới Caribe cứu. Chúngtôi lần lượt được kéo lên và bỏ lại chiếcphao cứu hộ đang xoay vòng.

Chúng tôi đã thất bại trong lần thửsức đầu tiên để giành giải Blue Riband,nhưng chúng tôi không chịu thua. Mộtnăm sau, tôi quay lại với chiếc VirginAtlantic Challenger II. Chiếc tàu dàikhoảng 23 mét, chỉ có một thân. Chúngtôi tự tin rằng nó có thể chống chịu mặtbiển dữ tợn tốt hơn hẳn kẻ tiền nhiệm.Chúng tôi rời Bến cảng New York vàomột buổi sáng tháng Sáu rực rỡ và tiếntới Nova Scotia. Chuyến đi lên vùng venbiển phía đông nước Mỹ chóng vánh hơn

Page 82: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chúng tôi nghĩ.Tới ngày thứ hai, nguồn adrenaline

giúp chúng tôi tự tin đã cạn kiệt. Giờ chỉcòn những cú va đập kinh hoàng khôngngừng nghỉ. Những con sóng va vàokhiến tàu ngoi lên ngụp xuống và chúngtôi chỉ biết nghiến răng chịu đựng.

Khi chúng tôi cố rời chiếc tàu tiếpnhiên liệu thứ hai, các động cơ của tàubỗng kêu khục khặc rồi chết máy. Kỹ sưmới của chúng tôi là Eckie Rastig xuốngdưới boong tàu để kiểm tra. Anh quaylên đầy kinh hãi và thông báo rằng bộ lọcchất đốt bị nước tràn vào. Đó là mộtthảm họa. Không thể hiểu nổi bằng cáchnào nước tràn vào cùng với chất đốt,nhưng chúng tôi không có thời gian để lolắng về điều đó. Dầu diesel và nước đã

Page 83: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

hòa lẫn với nhau, nghĩa là không thể táchnước ra khỏi dầu diesel được nữa, nênchúng tôi phải tháo toàn bộ bốn thùngchất đốt và khởi động lại.

Động cơ đã được khởi động lại nhưngchúng vẫn chết máy. Chúng tôi đã trôinổi cạnh chiếc tàu tiếp nhiên liệu giữađại dương băng giá suốt bảy tiếng đồnghồ. Cuộc đua đang dần trôi qua. Sóngbiển ngày càng dữ dội.

“Cơn bão sắp theo kịp chúng ta rồi,”Chay nói. “Thật chẳng ra sao cả.”

Cơn bão theo sau thời tiết tuyệt vờimà chúng tôi được tận hưởng trong ngàyđầu tiên không phải là một cơn bão bấtchợt và dữ dội, nhưng là khởi đầu củamột đợt dài thời tiết khắc nghiệt, cơn ácmộng kinh khủng nhất của chúng tôi.

Page 84: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Chẳng bao lâu, chiếc tàu cưỡi trên nhữngcon sóng cao tới 15 mét. Khi đó, khóixăng ngạt thở đã khiến chúng tôi phát ốm.Tất cả đều nôn ọe, gập đôi người lạitrong đau đớn.

Chay hét vào tai tôi: “Đừng đi tiếpnữa. Chúng ta đều đã cố gắng và phảichịu đựng thế này đây. Giờ thì hết rồi.Tôi không muốn đi nữa, Richard ạ.”

Tôi hiểu rằng nếu lần này chúng tôithất bại, sẽ không có lần thứ ba. Chúngtôi phải cố gắng. Tôi phải thuyết phụchọ.

“Hãy thử làm cho động cơ hoạt độngxem chúng ta có thể đi xa bao nhiêu,” tôiđộng viên. “Cố lên nào. Chúng ta phảithử xem.”

Tất cả chúng tôi dồn hết sức lực và

Page 85: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

bắt tay vào hành động. Chúng tôi quăngdây từ chiếc tàu tiếp nhiên liệu, và vớimột chút điều chỉnh, động cơ gầm rú trởlại. Chúng vẫn khục khặc và có thể sẽ lạichết máy, nhưng ít nhất là chúng đã hoạtđộng trở lại và chúng tôi không phảidùng đến mái chèo.

Chúng tôi tiến tới chiếc thuyền nạpnhiên liệu thứ ba và, với một loạt thùngđầy dầu cùng một chút món hầm Ai-len,bữa ăn nóng sốt đầu tiên trong hai ngày,chúng tôi tiến gần tới chặng cuối củachuyến vượt biển với quyết tâm ngàycàng cao.

Khi vượt qua vị trí chìm tàu lầntrước, tất cả chúng tôi đều hò reo và độtnhiên hiểu rằng mình có thể thành công.Tiến thêm năm dặm từ quần đảo Scilly,

Page 86: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chúng tôi gặp một đội trực thăng và sauđó là hàng trăm tàu thuyền đủ loại chàođón chúng tôi trở về. Chúng tôi đã thànhcông. Chuyến đi của chúng tôi kéo dài 3ngày 8 giờ và 31 phút: trên một chuyếnhải trình dài hơn 3.000 dặm, chúng tôi đãphá kỷ lục Blue Riband với chênh lệchchỉ 2 tiếng 9 phút. Chúng tôi đã làmđược. Bài học tôi rút ra từ chuyến đi này,và kiếm sống nhờ nó, là hãy luôn cố gắngvà không bao giờ từ bỏ.

Ngay sau ngày chúng tôi giành đượcgiải Blue Riband, một người Thụy Điểntên là Per Lindstrand gọi điện thoại chotôi. “Nếu anh nghĩ rằng vượt Đại TâyDương bằng tàu là rất ấn tượng thì hãynghĩ lại. Tôi đang dự định làm chiếckhinh khí cầu lớn nhất thế giới, và tôi sẽ

Page 87: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

cho nó bay trong gió xoáy ở độ cao9.144 mét. Tôi tin rằng nó có thể bay quaĐại Tây Dương. Anh có muốn tham giakhông?”

Tôi nghĩ tới người hùng trước đây củamình, Đại úy Scott, nhớ lại những câuchuyện về chuyến bay bằng khinh khí cầucủa ông qua Nam Cực. Chưa từng có aivượt Đại Tây Dương bằng khinh khí cầu.Tôi cũng chưa bao giờ bay trên khinh khícầu. Thật điên rồ và liều lĩnh. Khi đó,các công ty của tôi đang thu vào hàngtrăm triệu bảng. Nếu tôi chết thì sao? Tấtcả những suy nghĩ đó lởn vởn quanh đầukhi tôi nghe Per trình bày kế hoạch và vìsao anh ta cho rằng nó sẽ thành công.

Có rất nhiều lý do chính đáng choviệc tôi không nên tham gia. Trên thực tế,

Page 88: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chỉ có một lý do khiến tôi quyết định lênđường – đó là, tôi không thể cưỡng lạinhững thử thách. Nhưng tôi đã nghe nóivề Per Lindstrand và mơ hồ biết rằngông ta giữ những kỷ lục về khinh khí cầu,trong đó có kỷ lục đạt mức cao nhất sovới mặt nước biển. Người này có vẻ hiểurõ những gì mình đang nói.

Tôi đáp: “Tôi sẽ chẳng bao giờ hiểunổi lý thuyết và khoa học. Nhưng tôi sẽđi với anh nếu anh trả lời tôi một câuhỏi.”

“Được thôi,” Per nói, thẳng lưng lênđể sẵn sàng cho một câu hỏi đầy thửthách.

“Anh có con không?”“Có, tôi có hai con.”Tôi thấy vậy là đủ – nếu anh ta chấp

Page 89: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhận thử thách thì tôi cũng vậy. Tôi bắttay anh và nói rằng tôi sẽ tham gia.

Tôi luôn nói với mọi người rằng nếumuốn làm tốt bất kỳ việc gì, họ phải lênkế hoạch và chuẩn bị. Tôi đã luyện tậpchăm chỉ cho lần phá kỷ lục Blue Ribandvà tôi cũng sẽ phải chuẩn bị kỹ càng nhưvậy cho dự định du hành bằng khinh khícầu. Đây là một dự định liều lĩnh. Nếutàu chìm giữa biển, may mắn thì bạn sẽđược cứu – nhưng với một chiếc khinhkhí cầu, bạn không thể đoán trước đượcđiều gì. Không thể nói trước được rằng ởđâu những cơn gió lạ và gió xoáy sẽ thổibay nó, hay nó sẽ lao xuống vùng nào vànhanh đến mức nào. Chúng tôi sẽ bay xahơn năm lần và giữ khinh khí cầu trên đólâu hơn ba lần ở một độ cao lớn hơn bất

Page 90: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

kỳ ai (kể cả Per) từng đạt được trướcđây. Bước đầu tiên là học cách lái khinhkhí cầu và lái tốt đến mức tôi sẽ loại bỏđược càng nhiều rủi ro càng tốt. Vì vậy,tôi đến Tây Ban Nha cùng Per và huấnluyện viên của tôi là Robin Batchelor(trông như anh em sinh đôi của tôi), vàhọc cách lái khinh khí cầu. Những buổihọc đó đã cứu mạng tôi.

Nếu không được ngồi trên một chiếckhinh khí cầu lên tầng bình lưu, bạn sẽkhông thể tưởng tượng nổi kích thướccủa nó so với những chiếc khinh khí cầuthường thấy trên các quảng cáo haynhững chuyến bay nửa giờ đồng hồthường gặp ở vùng quê. Chẳng khác gì sosánh một chiếc xe đạp với một chiếc xebuýt – và thật không thể tin nổi rằng tôi

Page 91: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đang dự định làm một việc chưa ai từnglàm, tạo ra một điều hoàn toàn mới mẻ.

Một khinh khí cầu chứa đầy khí heli,như những chiếc khí cầu zeppelin cũ, cóthể bay trong vài ngày. Khinh khí cầuphải dựa vào khí nóng trong bầu khí, bốclên trên không khí lạnh xung quanh vàmang theo khí cầu. Nhưng nhiệt tỏa ra từbầu khí của khí cầu rất nhanh, và để làmnóng không khí, người điều khiển phảiđốt khí propane . Cho đến trước chuyếnbay dự định của Per, các khinh khí cầuvẫn bị ngăn trở bởi khối lượng nhiên liệukhông đủ để giữ nó trên không.

Chúng tôi sẽ tiết kiệm nhiên liệu bằngcách bay với tốc độ 320 km/h và làmnóng không khí trong bầu khí bằng nănglượng mặt trời vào ban ngày; chúng tôi

Page 92: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

sẽ có một chiếc máy điều áp thay vì mộtchiếc giỏ đan bằng liễu gai – nhữngphương pháp hoàn toàn mới.

Tôi hỏi: “Nếu những cơn gió ở tầngbình lưu xé toạc khí cầu ra từng mảnh thìsao?”

Per đáp: “Tôi đã thiết kế một lớp vỏkép.”

Những câu trả lời của Per đều rấtkhoa học và đáng tin cậy, và tôi ngàycàng tự tin hơn rằng nếu ai có thể thànhcông thì đó sẽ là chúng tôi. Do các luồnggió và gió xoáy thổi từ Mỹ đến châu Âu,chúng tôi rời Mỹ rất sớm vào một buổisáng. 29 giờ sau, chúng tôi đã bay trênAi-len, và là những người đầu tiên vượtĐại Tây Dương trên khinh khí cầu.

Tốc độ đáng kinh ngạc của chuyến

Page 93: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

bay dẫn tới một vấn đề chúng tôi khônglường trước được: chúng tôi vẫn còn bathùng đầy nhiên liệu gắn vào khí cầu,chúng rất dễ phát nổ khi tiếp đất. Chúngtôi quyết định hạ xuống thật chậm, thảcác thùng nhiên liệu xuống một cánhđồng hoang, sau đó dần hạ xuống để tiếpđất an toàn. Per ngừng đốt propane vàkéo khí cầu xuống thấp để chúng tôi xemcó thể bỏ những thùng nhiên liệu thừa ởđâu một cách an toàn. Khi hạ xuống, độtnhiên gió xoáy xung quanh chúng tôi,mạnh hơn nhiều so với dự đoán. Khinhkhí cầu lao xuống rất nhanh, với tốc độgần 30 hải lý, 55 km/h, tốc độ hạ cánhkhông phải là vấn đề nghiêm trọng nhưviệc chiếc khinh khí cầu đột ngột laoxuống. Chúng tôi đập xuống đất và nảy

Page 94: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

trên cánh đồng. Các thùng nhiên liệu bịtung ra do cú va chạm, cùng với dây ăng-ten radio. Không còn sức nặng của cácthùng nhiên liệu, chúng tôi lại bay lên.Tôi không nhìn thấy gì, nhưng chúng tôisuýt nữa đã đâm phải một ngôi nhà vàmột cột điện cao thế.

Không có các thùng nhiên liệu, chúngtôi hoàn toàn mất kiểm soát. Chiếc khícầu bay lên như tên lửa. Chúng tôi thấybờ biển và Per mở lỗ thông khí nóng quađỉnh khí cầu để giảm độ cao. Nhưng mộtlần nữa, gió dưới mặt đất lại mạnh hơnrất nhiều so với dự đoán và cuốn chúngtôi ra biển. Chúng tôi đang tiến về hướngđông bắc, và khi trên khí cầu không cóđiện hay radio, hơn bao giờ hết, chúngtôi hoàn toàn phó mặc cho cơn gió.

Page 95: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

“Bám chắc vào,” Per nhắc.Per cho thoát thêm không khí, thay

bằng khí propane nóng để giảm tốc độbay xuống quá lớp mây xám dày. Cuốicùng, chúng tôi cũng ra khỏi lớp sươngmù, tôi thấy mình đang lao xuống mặtbiển sủi bọt. Chúng tôi đã lao qua bãibiển. Chúng tôi đang bay quá nhanh.

Chúng tôi lao xuống biển. Tôi va vàoPer. Chúng tôi bị lật nghiêng ở một gócđiên rồ, và không thể đứng thẳng lênđược. Khí cầu bắt đầu kéo chúng tôi trênmặt biển. Chúng tôi nảy từ con sóng nàysang con sóng khác.

“Nhảy ra!” Per hét lên. “Richard,chúng ta phải nhảy ra.”

Per vật lộn với chiếc cửa, phá cácđòn bẩy và đẩy cửa ra. Khí cầu đi chậm

Page 96: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

lại một chút khi đâm xuống nước, Perbèn lao lên và trèo qua cửa.

“Áo khoác cứu hộ của anh đâu?” Tôihét lên.

Per có vẻ như không nghe thấy tôi nói.Anh nhảy từ đỉnh khí cầu xuống vùngnước lạnh đen tối. Khoảng cách đó ítnhất là 30 mét. Tôi nghĩ rằng anh ấy đãtự giết mình. Không còn sức nặng củaanh, chiếc khí cầu lao lên rất nhanh, quácao khiến tôi không thể nhảy được. Tôichỉ còn một mình.

Tôi bay lơ lửng càng lúc càng cao lênnhững đám mây, các cơn gió đẩy tôi tớihướng bắc, về phía Scotland. Một mìnhtôi bay trên chiếc khinh khí cầu lớn nhấttừ trước đến nay, và chỉ còn đủ nhiênliệu cho khoảng một giờ bay. Khi hết

Page 97: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhiên liệu, chiếc khinh khí cầu nặng nề,cùng với tôi, sẽ lao xuống biển. Tôi thửdùng radio. Nó đã hỏng. Tôi có hai lựachọn nguy hiểm ngang nhau và không biếtnên chọn cái nào: nhảy khỏi khinh khícầu hoặc ở yên đó. Tôi thực sự có thể sẽchết. Khi cận kề cái chết, tôi lấy cuốn sổluôn mang theo bên mình và viết: “Joan,Holly, Sam, anh yêu cả nhà.”

Đột nhiên, niềm lạc quan và quyết tâmtrước đây của tôi trỗi dậy. Tôi đang nghĩcái quái gì chứ, từ bỏ mà không hề cốgắng? Tôi tự nhủ: “Còn sống tức là cònlàm được điều gì đó. Rồi nó sẽ xuấthiện.”

Nhiên liệu gần hết, khinh khí cầu dạtxuống những đám mây dày. Tôi trôi lơlửng qua lớp dưới cùng, hướng về phía

Page 98: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

mặt biển xám xịt và nhìn thấy một chiếcmáy bay trực thăng bay là là trên nhữngcon sóng. Nó đang tìm tôi! Khi họ thấytôi, tôi biết mình sẽ được cứu.

Đến gần những con sóng, tôi nhảykhỏi chiếc khinh khí cầu xuống biển.Không còn sức nặng của tôi, nó bay lênkhỏi tầm mắt – nhưng ít nhất tôi khôngphải lo rằng nó sẽ rơi xuống đè lên mình.Chiếc trực thăng kéo tôi lên khỏi nướcbiển lạnh giá và ngay khi được an toàn,tôi hỏi họ về Per. Họ rất bối rối. “Chúngtôi tưởng anh ấy vẫn đi cùng anh,” họnói. Suốt thời gian bay về phía bắc cùngmột chiếc radio hỏng, tôi vô cùng lo lắngcho Per. Anh ấy đã ở dưới biển hàng giờliền, và chúng tôi phải nhanh chóng tìmra anh. Tôi nói cho họ vị trí cuối cùng

Page 99: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

của anh, và anh đã được cứu trước khi bịchết cóng.

Cả chuyến đi là một trải nghiệm tuyệtvời. Tôi đã rút ra được rất nhiều bàihọc: không phải cứ muốn làm là làmluôn, mà phải chuẩn bị kỹ càng, tin tưởngvào bản thân, giúp đỡ lẫn nhau và quantrọng nhất là không bao giờ từ bỏ.

Tất cả những bài học này đều có thểsử dụng trong cuộc sống. Bạn không cầnphải điều hành một doanh nghiệp khổnglồ, bay trên khinh khí cầu hay phá kỷ lụcvượt đại dương thì mới áp dụng đượcnhững bài học đó. Mục tiêu của bạn cóthể rất nhỏ. Tạp chí Student ban đầucũng rất nhỏ. Tôi bán được quảng cáotrên tạp chí đó qua điện thoại công cộngở trường vì tôi tin rằng mình có thể và sẽ

Page 100: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

làm được. Nếu bạn thực sự muốn làm gìđó thì cứ làm đi. Dù mục tiêu của bạn làgì, bạn sẽ không bao giờ thành công nếukhông vượt qua được nỗi sợ hãi và bắttay vào làm.

Page 101: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

2. Hãy vui vẻ!• Vui vẻ, làm việc chăm chỉ rồi sẽ

kiếm được tiền• Đừng lãng phí thời gian – hãy nắm

lấy cơ hội• Có cái nhìn tích cực về cuộc sống• Khi không còn vui vẻ, hãy tiến

bước!Tôi đọc được rất nhiều bài báo viết

rằng tôi biến tất cả mọi thứ mình chạmtới thành vàng. Dù điều đó không đúngnhưng tôi không phủ nhận rằng mình đãlàm tốt và đã có rất nhiều thành côngtrong kinh doanh. Những người lái taxi,nhà báo và người phỏng vấn trên đàiphát thanh thường xuyên hỏi bí quyết của

Page 102: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tôi là gì, tôi kiếm tiền bằng cách nào?Điều họ thực sự muốn biết là – làm thếnào để họ kiếm được tiền? Ai cũng muốntrở thành triệu phú.

Tôi luôn nói với họ một điều. Rằngtôi chẳng có bí quyết nào cả. Không cóquy tắc trong kinh doanh. Tôi làm việcchăm chỉ và luôn tin rằng mình sẽ làmđược. Tuy nhiên, trên hết là, tôi cố gắngvui chơi. Tôi tin rằng nên cân bằng côngviệc và vui chơi giải trí. Theo tôi, vuichơi nghĩa là vui vẻ tận hưởng, khônglàm việc và lo lắng căng thẳng. Tôikhông hiểu mục đích của việc dành tất cảthời gian trong ngày để làm việc, đôi khiđến độ kiệt sức. Vui chơi giúp chúng tatỉnh táo lại; nó có tác dụng kích thích vàrất quan trọng đối với cả thể chất lẫn tinh

Page 103: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thần. Ý nghĩa của cuộc sống chính là biếtcười, biết yêu thương và trân trọng lẫnnhau.

Câu thành ngữ “Làm việc có giờ, vuichơi có lúc” thể hiện chân lý được mộtnhà hiền triết Ai Cập đúc kết từ 4.500năm trước:

Kẻ làm việc cả ngày thì thật khốn khổ.Kẻ chơi cả ngày thì không kiếm đượctiền. Người bắn cung bắn trúng đích,cũng như người thủy thủ cập bến, nhờ cónhiều kỹ năng khác nhau và biết khi nàonên làm việc, khi nào nên nghỉ ngơi.

Khi chuẩn bị bay vòng quanh thế giớitrên khinh khí cầu, một chuyến đi mạohiểm mà tôi biết là sẽ đầy rủi ro và cóthể tôi sẽ không bao giờ trở về nữa, tôimuốn để lại cho các con mình một lời

Page 104: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

khuyên nho nhỏ từ tận đáy lòng, một lờikhuyên mà tôi cho rằng sẽ dẫn đường chỉlối cho chúng trong những năm sau này.Trước khi đi, tôi để lại một lá thư choSam và Holly, viết rằng: “Các con hãysống hết mình. Tận hưởng từng giây phút.Hãy yêu thương và chăm sóc mẹ nhé.”

Những lời đó đúc kết lại những gì tôitin tưởng. Đừng lãng phí thời gian. Hãyvui chơi. Và yêu thương gia đình củabạn.

Hãy để ý rằng kiếm tiền không cótrong danh sách đó.

Tôi không dấn thân vào kinh doanh đểgiàu có. Sự vui vẻ và thử thách trongcuộc sống là những gì tôi muốn khi đó –và bây giờ vẫn vậy. Tôi không phủ nhậntiền bạc là quan trọng. Chúng ta không

Page 105: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

phải là những người sống trong hangđộng, ăn rễ cây và hoa quả. Dù mộtngười duy tâm có thể phản đối điều này,nhưng chúng ta đang sống trong thời đạimà ai cũng cần tiền để tồn tại. Tôi từngnói rằng mỗi ngày tôi chỉ cần một bữasáng, trưa, tối, và tôi vẫn sống theo đúngtuyên bố đó. Tôi làm kinh doanh khôngchỉ vì tiền – nhưng tôi nhận ra rằng nếutôi cảm thấy vui vẻ thì sẽ có tiền. Tôithường tự hỏi, công việc có vui vẻ vàkhiến tôi hạnh phúc không? Tôi tin rằngcâu trả lời cho câu hỏi đó quan trọng hơndanh tiếng hay của cải. Nếu một côngviệc không còn vui vẻ nữa, tôi sẽ hỏi tạisao? Nếu không thay đổi được thì tôi sẽkhông làm nữa.

Bạn sẽ hỏi, làm thế nào tôi biết rằng

Page 106: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

niềm vui sẽ mang tới tiền bạc? Câu trảlời là tôi không biết – tôi chỉ có thể đưabản thân và cách sống của mình ra làm vídụ. Không phải lúc nào cũng thành công,tôi cũng từng thất bại và tôi không phungphí thời gian chơi bời hết ngày này quangày khác – tôi sẽ thấy chán ngay. Thưgiãn là rất tốt, các kỳ nghỉ cũng rất quantrọng, nhưng tôi nghĩ điều tôi thực sựmuốn nói là chúng ta nên yêu thích bất kỳcông việc gì mình làm. Công việc phảitruyền cảm hứng và khiến chúng ta thỏamãn. Chúng ta dành rất nhiều thời giantrong đời để làm việc kiếm sống, vì vậy,làm một công việc mà bản thân khôngthích thì thật vô nghĩa. Tôi tin vào sự cânbằng, hay theo cách gọi của đạo Phật làsự hài hòa. Nhìn chung, tôi đã rất may

Page 107: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

mắn vì có thể duy trì được sự cân bằngnày. Bao lâu nay, tôi vẫn luôn vui vẻ vàtôi vẫn kiếm ra tiền.

Những công việc kinh doanh, hay kếhoạch kiếm tiền đầu tiên của tôi đềukhông thành công, nhưng tôi đã học đượcrất nhiều từ chúng. Vào một kỳ nghỉ lễPhục Sinh, khi tôi khoảng chín tuổi vàđược nghỉ học về nhà, tôi nảy ra một kếhoạch tuyệt vời. Tôi sẽ trồng cây thôngNoel. Tất cả mọi người đều muốn muacây thông Noel, vì vậy có thể kết luận rấtlogic rằng trồng cây thông Noel sẽ giúpta hái ra tiền. Hình ảnh đồng bảng nhảymúa trước mắt tôi. Tôi tìm và đặt muacây giống. Ngay khi chúng được đưa đếnnơi, tôi nhờ cậu bạn thân Nik Powellgiúp trông khoảng 400 cây trong vườn

Page 108: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhà. Chúng tôi làm việc rất vất vả, đàohố bằng dụng cụ đào lỗ tra hạt rồi đặtcác cây giống vào đó. Nhưng giống nhưtất cả những cậu bé thích nghịch ngợmtrong trang trại, chúng tôi cảm thấy rấthào hứng. Tất cả những gì cần làm là chờ18 tháng để các cây giống biến thành câythông Noel, bán chúng đi và đếm tiền.Ngay từ bé, tôi đã biết tính kế lâu dài.

Bài học đầu tiên tôi học được là cáchthức vận dụng toán học. Ở trường, tôikhông giỏi môn toán. Trên giấy, chúngchẳng có ý nghĩa gì vì đầu óc tôi cầnphải hình dung ra những con số có mụcđích gì đó. Khi lên kế hoạch kinh doanhcây thông Noel, tôi nhận thấy ngay lậptức rằng nếu một bao 400 cây giống cógiá 5 bảng và mỗi cây được bán với giá

Page 109: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

2 bảng thì chúng tôi sẽ lãi 795 bảng. Đólà tiền thật và rất đáng chờ đợi.

Bài học thứ hai tôi học được là tiềnkhông mọc ra trên cây! Rất tiếc là thỏ đãăn hết các cây giống. Chúng tôi tìm cáchtrả thù. Tôi lấy làm tiếc phải nói rằngchúng tôi rất thích bắn lũ thỏ, rồi đembán cho hàng thịt với giá 1 silinh mỗicon. Nói chung, chúng tôi thực sự đãkiếm được chút lãi từ 5 bảng tiền đầu tưban đầu, còn tất cả bạn bè của chúng tôithì được ăn bánh nhân thịt thỏ. Tất cảchúng tôi – trừ lũ thỏ – đều có lãi.

Chúng ta sẽ không bao giờ biết đượcmình sẽ tìm thấy gì trên một bãi biển đầynắng. Trong kỳ nghỉ, tôi đã tìm được mộthòn đảo hoang và hãng hàng không củariêng mình. Điều này đến một cách tình

Page 110: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

cờ khi tôi đang chăm chỉ làm việc để gâydựng nên Hãng đĩa Virgin vào năm 1976.Mike Oldfield là thành công lớn đầu tiêncủa chúng tôi với album Tubular Bellsđược phát hành năm 1973, và chúng tôitiếp tục ký hợp đồng với Sex Pistols,The Human League và Sting , vì vậycông việc làm ăn đang tiến triển thuậnlợi. Chúng tôi rất bận rộn nhưng cũng rấtthích thú. Mọi người thường nói“Branson là một kẻ xảo quyệt may mắnkhi đã vớ được một album thành côngvang dội như Tubular Bells”, như thểbằng cách nào đó tôi đã vấp phải nó trênđường vậy.

Đúng vậy, đó là một cơ may, nhưngchính chúng tôi là những người đã nhậnra nó và quyết mạo hiểm. Mike Oldfield

Page 111: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

trước đó không lâu đã đóng vở nhạc kịchHair ở sân khấu khu Tây London và đanglà một ca sĩ chơi nhạc theo hợp đồng thuâm khi anh cho tôi nghe vài bài hát trongalbum Tubular Bells. Tôi nghĩ rằng đó làthứ âm thanh kỳ diệu hiếm thấy, và bạncũng sẽ thấy rằng nó thật đặc biệt khinghe. Chúng tôi không có một hãng đĩa,vì vậy tôi đã để anh mang các băng thuâm tới sáu hãng phát hành khác. Tất cảđều từ chối. Chúng tôi thích các bài hátđó đến nỗi tin rằng chúng sẽ thành công.Vì vậy, chúng tôi thành lập nên Hãng đĩaVirgin, ban đầu là để ra mắt TubularBells. Chúng tôi biết mình có thể làmđược, nhưng để thành công là rất khókhăn cho một đám thanh niên như chúngtôi. Chúng tôi phải kiếm tiền để đăng ký,

Page 112: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

sau đó phải vất vả quảng bá nó trong mộtngành công nghiệp chỉ có một thể loạinhạc theo yêu cầu. Chúng tôi phải suynghĩ khác biệt, và đề nghị John Peel chơitoàn bộ album trong show diễn của mình.Đó là một việc chưa từng xảy ra, và nhưchúng tôi biết thì chưa có DJ nào từnglàm. Peel đồng ý. Vụ đó thành công,doanh thu bắt đầu tăng.

Rào cản tiếp theo là việc MikeOldfield quá nhút nhát đến nỗi khôngdám quảng bá cho album, nhưng chúngtôi không từ bỏ. Thay vào đó, chúng tôiđã tìm ra câu trả lời. Suy nghĩ sáng tạo,và có phần đi trước thời đại, chúng tôilàm một video và phát trên tivi. Nhữngban nhạc như The Beatles đã từng làmcác video nhạc, nhưng những video với

Page 113: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tư cách là công cụ quảng bá tách biệtkhỏi các chương trình truyền hình nổitiếng về nhạc pop như Top of the Popsthì vẫn rất hiếm. Video của chúng tôiđược phát sóng rất nhiều, nhưng bướcđột phá lớn nhất chính là khi nó được sửdụng làm nhạc phim của The Exorcist.Doanh thu tăng nhanh chóng trên toàn thếgiới. Nó đã giúp Hãng đĩa Virgin trở nênnổi tiếng chỉ sau một đêm. Mặc dù đã rấtthành công, chúng tôi vẫn không bao giờngừng tìm kiếm những giọng ca và tàinăng mới.

Tôi luôn cố gắng rời khỏi nước Anhvào mùa đông. Âm nhạc, mặt trời vàbiển giúp tôi cảm thấy dễ chịu và sự xacách London cho tôi không gian tự do đểsuy nghĩ và vạch ra những ý tưởng mới

Page 114: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

mẻ. Mùa đông năm 1977, bạn gái tôi làJoan và tôi chia tay. Tôi rất buồn và càngcần đến một kỳ nghỉ hơn.

Tôi đến Jamaica, phần là đi nghỉ,phần là vì dự định tìm kiếm các ban nhạcvà ký hợp đồng với họ, vì vậy tôi mangtheo một vali đầy tiền, vì các ca sĩ ởJamaica không nhận séc. Ban ngày, tôibơi trong nước biển ấm áp, còn ban đêm,tôi ngồi trên bãi biển hoặc ghé vào cácquán bar nghe một số ban nhạc reggae tuyệt vời chơi nhạc. Mỗi khi nghe đượcmột loại nhạc mới, tôi đều chú ý ngaylập tức. Đó là một loại nhạc rap giaiđoạn đầu được tạo ra bởi các DJ vàngười chơi nhạc trên radio địa phương,còn được gọi là “toasters”, vì vậy tôi đãtham gia vào bước khởi đầu của một

Page 115: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

công việc lớn lao. Thật may là vì có tiềntrong vali, nên tôi có thể ký hợp đồngvới gần 20 ban nhạc reggae và một vàingười chơi nhạc trên radio. Chúng tôibán được rất nhiều đĩa của họ; đây làmột ví dụ hoàn hảo cho phương châmcủa tôi – cứ vui chơi rồi sẽ có tiền.

Tôi vẫn đang ở Jamaica khi Joan độtnhiên gọi điện thoại cho tôi: “Chúng tacó thể gặp nhau ở New York không?”, cônói. Chúng tôi đã có một khoảng thờigian hạnh phúc ở New York, nhưngchuông điện thoại không ngừng reo khiếnchúng tôi khát khao được giải thoát để cóchút thời gian cho riêng mình. Tại mộtbữa tiệc, một người hỏi có phải tôi đãđặt tên công ty là Virgin theo quần đảoVirgin không. Chúng tôi đã đặt tên công

Page 116: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

ty là Virgin, vì khi đó chúng tôi chỉ lànhững kẻ chân ướt chân ráo trong kinhdoanh, và tôi cũng chưa bao giờ đếnquần đảo Virgin. Đột nhiên tôi nhận thấynó có thể là một điểm đến lãng mạn hoànhảo cho Joan và tôi.

Tôi đã dùng hết toàn bộ tiền để kýhợp đồng với các ban nhạc ở Jamaica,nhưng tôi nghe nói rằng nếu ai đang tìmmua bất động sản ở Caribe thì sẽ đượcđi một tour khám phá hoàn toàn miễn phí.Tôi gọi điện cho một người môi giới bấtđộng sản ở quần đảo Virgin, nói với anhta rằng tôi sở hữu một hãng đĩa và muốnmua một hòn đảo để xây dựng studio trênđó.

Thật may mắn cho cuộc chạy trốn lãngmạn của chúng tôi, khi người môi giới

Page 117: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

trả lời đúng như tôi mong đợi: “Hãy lànhững vị khách của chúng tôi. Chúng tôicó rất nhiều hòn đảo đẹp và sẽ dẫn anhđi xem.”

Joan và tôi bay tới quần đảo Virgin, ởđây chúng tôi được đối đãi như ngườitrong hoàng tộc. Một chiếc ô tô lớn đónchúng tôi ở sân bay và đưa chúng tôi đếnmột biệt thự xa hoa với bể bơi và tầmnhìn tuyệt vời ra biển. Nó có tất cảnhững gì chúng tôi muốn, và đêm đó,trong khi bơi và ngắm bầu trời đầy sao,chúng tôi cảm thấy như đang ở Thiênđường. Tôi thực sự đã nghĩ rằng mình cóthể sống như vậy và mơ đến chuyện muamột hòn đảo riêng. Ngày hôm sau, mộtchiếc máy bay trực thăng đưa chúng tôiđi một vòng. Chúng tôi lướt trên những

Page 118: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

cây cọ xanh rờn và nước biển xanh thẳmrồi hạ cánh trên những hòn đảo xinh đẹp,thăm thú những khu đất riêng và tậnhưởng một khoảng thời gian tuyệt vời.Chúng tôi kéo dài kỳ nghỉ miễn phí lâunhất có thể, nhưng cũng đến lúc khôngcòn hòn đảo nào để đi nữa.

Để kéo dài khoảng thời gian tậnhưởng hơn là ý định thực sự mua mộthòn đảo mà tôi biết mình sẽ không đủtiền trả, chúng tôi hỏi người môi giớirằng liệu còn hòn đảo nào chúng tôi chưađến thăm không.

Anh ta nói: “Còn một hòn đảo nữa,một viên ngọc nhỏ bé. Nó ở cách xa hàngdặm so với tất cả mọi nơi và vẫn cònhoang sơ. Tên nó là Necker.” Anh ta nóirằng nó thuộc sở hữu của một quan chức

Page 119: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

người Anh, người chưa từng đặt chânđến hòn đảo đó.

Một hòn đảo biệt lập cách xa hàngdặm có vẻ là một lựa chọn tốt trên haiphương diện. Thứ nhất, chúng tôi sẽđược thưởng ngoạn một chuyến bay dàivà tuyệt vời bằng trực thăng cùng rấtnhiều cảnh đẹp. Thứ hai, chúng tôi thựcsự thích nó. Vẫn còn hoang sơ nghĩa làchưa có ai xây dựng gì trên đó. Có lẽ nósẽ khá rẻ.

Ban đầu, đi thăm đảo giống như mộttrò chơi. Chúng tôi không định mua mộthòn đảo và tôi thì chưa đủ khả năng chitrả. Hãng đĩa Virgin đang làm ăn phátđạt, và tất cả các ban nhạc ký hợp đồngvới tôi đều làm tốt, vì vậy, tôi không bỏqua ý tưởng mua một hòn đảo vào một

Page 120: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thời điểm nào đó trong tương lai. Nhưnggiờ đây tôi rất hào hứng. Tôi muốn sởhữu một nơi cho riêng chúng tôi ở Thiênđường. Tôi đã có một mục tiêu mới.

Chúng tôi bay trên mặt biển trongxanh rồi đến một dải san hô ngầm baotrọn một đầm phá và một hòn đảo tí hon,trước khi hạ cánh trên một bãi biển đầycát trắng được bao bọc bởi những hàngcọ – trông giống như một cảnh kinh điểntrong Robinson Crusoe vậy. Giữa đảo làmột ngọn đồi xanh rì, và chúng tôi leolên đó. Tầm nhìn từ đỉnh đồi thật bõ côngtrèo lên. Chúng tôi có thể nhìn ra mọihướng và chẳng có gì ngoài chúng tôi vàbiển xanh. Đầm phá nông giữa dải san hôtrong xanh và sạch sẽ đến nỗi chúng tôicó thể nhìn thấy một chú cá đuối khổng

Page 121: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

lồ đang lười biếng bơi quanh. Ngườimôi giới nói rằng rùa đẻ trứng trên rìabờ biển, còn giữa đảo có hai hồ nướcmặn nhỏ và hàng hecta rừng nhiệt đớixum xuê. Khi chúng tôi đang ngắm nhìn,một đàn vẹt đen bay qua. Không một biệtthự lớn, hay dấu hiệu cư trú nào. Đó thậtsự là một hòn đảo hoang. Đứng từ đó,phóng tầm mắt ra biển, tôi chính là vuacủa tất cả những gì trải ra trước mắt. Tôiyêu Necker ngay lập tức.

Người môi giới cảnh báo chúng tôirằng trên đảo không có nước ngọt. Nếumua hòn đảo này, chúng tôi sẽ phải chếnước ngọt từ nước biển.

“Tốt,” tôi nghĩ. “Họ sẽ không đòi giácao cho một hòn đảo hoang không cónước ngọt và nhà cửa.” Tôi hỏi giá hòn

Page 122: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đảo.“Ba triệu bảng,” anh ta nói.Cái giá đó vượt quá xa khả năng của

tôi. “Tôi có thể trả 150 nghìn bảng,” tôinói.

Tôi đang trả chưa đến 5% cái giá màanh ta đưa ra! Tôi rất nghiêm túc nhưngngười môi giới không hề cười. “Giá batriệu bảng,” anh ta nhắc lại, nụ cười trênmôi biến mất.

“Giá cuối cùng. Tôi có thể trả 200nghìn bảng,” tôi nói.

Chúng tôi đi xuống đồi và leo lên trựcthăng. Chúng tôi bay trở lại biệt thự.Hành lý của chúng tôi để ở ngoài. Chúngtôi bị đuổi đi. Đêm đó chúng tôi ngủ trêngiường, ăn sáng trong làng rồi rời đingày hôm sau. Cảm giác như thể bị tống

Page 123: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

cổ ra khỏi Thiên đường vậy.Chúng tôi dành phần còn lại của kỳ

nghỉ trên một hòn đảo khác, nơi không cónhững thứ xa hoa dành cho chúng tôi nhưkhi người môi giới nghĩ chúng tôi rấtgiàu có. Kế hoạch của chúng tôi là đếnPuerto Rico – nhưng khi chúng tôi đếnsân bay, chuyến bay bị hủy và mọi ngườiđều đang lang thang không biết đi về đâu.Chẳng có ai làm gì cả. Nhưng phải cómột người làm điều gì đó. Dù chẳng biếtmình sẽ làm gì nhưng đầy tự tin, tôi thuêmột chiếc máy bay 2.000 bảng rồi lấygiá đó chia cho số hành khách. Mỗingười sẽ phải trả 39 đô-la. Tôi mượnmột chiếc bảng đen và viết lên đó:HÃNG HÀNG KHÔNG VIRGIN. BAYTỚI PUERTO RICO VỚI GIÁ 39 ĐÔ-

Page 124: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

LA. Toàn bộ số vé được hành kháchchộp lấy đầy biết ơn. Tôi tìm cách lấyđược hai vé miễn phí và thậm chí cònkiếm được chút lãi!

Ý tưởng cho Hãng hàng không Virginra đời ngay giữa kỳ nghỉ, dù hãng hàngkhông thật sự chính thức ra đời sau khitôi nhận được một ý tưởng kinh doanhvài năm sau đó. Tôi chưa bao giờ thuêmột chiếc máy bay, nhưng cũng giốngnhư với Tubular Bells và những ngườiJamaica chơi nhạc trên radio, tôi đã nhìnthấy và nắm lấy cơ hội này. Ngày nay,Hãng hàng không Virgin bay tới 300điểm đến trên khắp thế giới. Chúng tôicó Virgin Atlantic ở Australia, VirginExpress ở châu Âu, Virgin Nigeria vàVirgin America. Và chúng tôi đã tiến xa

Page 125: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

hơn những gì tôi có thể mơ – VirginGalactic với các chuyến bay vào vũ trụ.Chưa có ai làm điều này. Chúng tôi đitrước tất cả mọi người. Trong 24 năm, từchỗ thuê máy bay, chúng tôi đã tiến tớidu hành vũ trụ.

Trở về London cùng Joan sau kỳ nghỉ,tôi vẫn đặt mục tiêu mua đảo Necker.Tôi tìm hiểu và biết rằng người chủ củahòn đảo nhỏ này rất giàu có nhưng chưatừng tận mắt nhìn thấy nó, vì vậy cũngchưa bao giờ có ý định phát triển hònđảo. Tôi còn biết rằng ông ta muốn bánnó thật nhanh để có 200 nghìn bảng xâynhà ở London – chính là mức giá tôi đãđưa ra với người môi giới. Có vẻ đó làmột mức giá hợp lý.

Vấn đề duy nhất là tôi không có 200

Page 126: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nghìn bảng, vì vậy tôi sẽ phải đi vay. Tôitrả giá 175 nghìn bảng, mà thực ra tôicũng không có đủ từng đó. Khi bị từchối, tôi để vấn đề này lại và tiếp tụclàm việc. Ba tháng sau, tôi nhận đượcmột cuộc điện thoại nói rằng hòn đảo sẽlà của tôi nếu tôi trả 180 nghìn bảng. Mộtphần của thỏa thuận là chúng tôi phảibiến hòn đảo thành nơi có thể ở đượctrong vòng 5 năm bằng cách xây dựngmột ngôi nhà và một nhà máy khử muốitạo nước ngọt. Việc này sẽ rất tốn kém,nhưng tôi lạc quan rằng mình có thể kiếmra tiền và đồng ý với các điều khoản.

Tôi vay ngân hàng, bạn bè và giađình. Nợ nần quá nhiều thật khiến ngườita nản chí, nhưng nó lại khích lệ tôi. Tôitự hứa rằng sẽ kiếm đủ tiền trả nợ và

Page 127: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

hoàn thành nhiệm vụ nặng nề là xây mộtngôi nhà và tạo ra nước ngọt – và tôi đãlàm được. Những doanh nghiệp mà tôigây dựng nên, một phần để trả nợ choNecker vẫn tiếp tục hái ra tiền. Vì vậy,dù không nhất thiết phải mua một hònđảo, nhưng tôi có thể nói rằng, bạn hãycứ vui chơi đi rồi sẽ kiếm được tiền vàcó thêm những mục tiêu mới.

Giờ đây, Necker là một chốn tuyệtđẹp, nơi bạn bè và gia đình tôi thường tụtập nghỉ ngơi và vui chơi. Tập cuối cùngtrong serie truyền hình thực tế của tôi,The Rebel Billionaire, đã được quay ởđó. Máy quay ghi hình từ hiên nhà chothấy quang cảnh tuyệt vời của biển, bờcát trắng và rừng cọ xanh. Đó cũng làquang cảnh mà Joan và tôi đã nhìn thấy

Page 128: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

từ đỉnh đồi nhiều năm trước. Tôi đã kýhợp đồng với các ban nhạc ở Jamaica vàcuối cùng có một hãng hàng không vàmột hòn đảo. Mọi chuyện không phải lúcnào cũng dễ dàng, nhưng khi có mục tiêuvà cái nhìn lạc quan về cuộc sống, bạnsẽ có đích để vươn tới. Làm việc chămchỉ và vui chơi là tất cả ý nghĩa của cuộcsống.

Ngay khi cảm thấy một việc nào đókhông còn thú vị nữa, tôi sẽ nghĩ đã đếnlúc chuyển sang việc khác. Cuộc đời quángắn ngủi cho những khoảng thời giankhông hạnh phúc. Thức dậy với tâm trạngkhổ sở và nặng nề không phải là mộtcách sống tốt đẹp. Tôi hiểu ra điều nàytừ nhiều năm về trước thông qua mốiquan hệ đồng nghiệp với người bạn lâu

Page 129: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

năm nhất của mình, Nik Powell. Nik luôn sát cánh bên tôi ngay từ

những ngày khởi đầu của Virgin. Tôi làngười đưa ra các ý tưởng, còn Nik sắpxếp sổ sách và kiểm soát tiền nong. Côngviệc chính của anh là điều hành các cửahàng đĩa Virgin và nhờ có anh, chúng đềuhoạt động tốt. Khi bắt đầu kinh doanhhàng không, chúng tôi muốn nó là hãnghàng không tốt nhất. Chúng tôi đã đổhàng triệu bảng vào nó, nhưng đối thủchính là British Airways luôn tìm cáchcản trở chúng tôi. Khi cuộc cạnh tranhtrở nên quyết liệt, chúng tôi cần thêm rấtnhiều tiền. Nó như một cái hố không đáyvậy. Hãng đĩa Virgin thu được bộn tiền,nhưng hãng hàng không cứ ngốn hết tiền,

Page 130: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

và Nik thì không thích những rủi ro quálớn như vậy. Khi đó, tôi luôn nhớ đếnnhững điều mẹ dặn dò khi cho tôi bốnbảng đầu tiên để gây dựng tờ Student:“Con phải đầu tư rồi mới kiếm ra tiềnđược.”

Sự miễn cưỡng của Nik trước rủi romất Hãng đĩa Virgin chính là khi chúngtôi cùng hiểu rằng đã đến lúc anh nên rađi. Tôi mua cổ phần của anh trong Virginvà chỉ còn một mình – dù thành công haythất bại thì tôi cũng sẽ chấp nhận tất cả.Trên thực tế, tôi tính toán như đã từnglàm với những cây thông Noel. Không dễnhư công việc làm ăn hồi còn trẻ dại củatôi thất bại vì một đám thỏ tham lam, vớihãng hàng không, tôi đã tính toán chínhxác rủi ro – chưa bằng một phần ba lợi

Page 131: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhuận trong một năm của Hãng đĩaVirgin. Đó không hẳn là may rủi, nhưngtôi nghĩ điều hành một hãng hàng khôngsẽ rất hay ho, mà đúng là như vậy, và kếtquả thu được rất xứng đáng.

Niềm đam mê lớn nhất của Nik luônlà phim ảnh. Anh sử dụng số tiền kiếmđược từ Virgin để gây dựng Hãng phimPalace và đã tạo ra những bộ phim tuyệtvời như The Company of Wolves, MonaLisa và The Crying Game, bộ phim đãgiành được một giải Oscar. Giờ đây anhvẫn đang kinh doanh điện ảnh, vẫn rấtvui vẻ và chúng tôi vẫn là bạn bè. Saumột nỗ lực lớn, cuối cùng hãng hàngkhông cũng có lợi nhuận. Nếu ở lạiVirgin, Nik có thể kiếm được nhiều tiềnhơn, nhưng anh sẽ không hạnh phúc. Nếu

Page 132: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tiếp tục làm việc với nhau ngay cả khikhông còn vui vẻ nữa, hẳn chúng tôi đãkhông còn là bạn. Anh ấy đã lựa chọnđúng. Đó là lý do khiến tôi nói, đừng chỉmải kiếm tiền. Thành công, hạnh phúc vàsự hài lòng lâu dài sẽ không bao giờ đếnnếu lợi nhuận là mục đích duy nhất củabạn trong kinh doanh.

Tôi đã rất may mắn. Virgin giờ đây cómột gia tài kếch xù. Mọi người nói rằngtôi nên nghỉ ngơi. Tôi có thể nghỉ hưu,nhưng tôi hỏi, “Tôi sẽ làm gì?”

Họ nói, “Vẽ tranh màu nước. Chơigolf. Làm bất kỳ điều gì vui vẻ.”

Nhưng tôi đang cảm thấy vui vẻ.Niềm vui luôn là cốt lõi trong cách tôikinh doanh. Nó luôn là điều then chốtcủa tất cả mọi thứ từ lúc bắt đầu và tôi

Page 133: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

không thấy có lý do gì để thay đổi.Không phải tất cả chúng ta đều có

tiền, gặp may hoặc có cơ hội để gâydựng một doanh nghiệp. Nhiều khi, bạnvui mừng vì có một công việc – bất kểđó là công việc gì. Vậy là bạn giành ngaylấy công việc trong nhà máy hoặc cửahàng hoặc tổng đài. Dù ghét nó, bạn vẫncố gắng vui vẻ. Nhưng bạn có đang vuivẻ không? Bạn có thực sự phải chịu bếtắc trong lối mòn đó không? Công việcmà bạn ghét này có thực sự là lựa chọnduy nhất của bạn không? Bạn vẫn cònnhững lựa chọn khác bất kể bạn là ai.Hãy nhìn quanh xem mình còn có thể làmgì khác.

Công ty phản ánh nét đặc biệt đó củatôi là Ben and Jerry’s, hãng sản xuất kem

Page 134: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

ở Vermont. Ben Cohen và JerryGreenfield là hai người bạn thời trunghọc, gây dựng công ty với khoản vay4.000 đô-la dùng để mở cửa hàng kemđầu tiên tại một trạm xăng bỏ không.Công việc kinh doanh phát triển rấtnhanh – giờ đây doanh thu của họ là 150triệu đô-la – đến nỗi hai anh chàng hippynày lo rằng họ đang trở thành một bánhrăng trong bộ máy tư bản. Jerry chạy trốntới Arizona, nhưng Ben ở lại và sáng lậpnên cái mà anh gọi là “Tư bản Chu đáo”(Caring Capitalism).

Ben nói, “Khi xa rời các giá trị, tiềnthực sự có thể là nguồn gốc của mọi điềuxấu xa, nhưng nếu được liên kết hiệu quảvới mục tiêu xã hội thì nó có thể là nguồngốc của cơ hội.” Cũng như Virgin, anh

Page 135: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tuyên bố sứ mệnh của mình là làm việctốt và không phá hoại môi trường. QuỹBen and Jerry dành 7,5% lợi nhuậntrước thuế của mình cho từ thiện (con sốtrung bình ở Mỹ là 1%). Ben nói, “Mộtsố người cho rằng công ty Ben and Jerryđã thành công vì có lập trường vữngvàng về các vấn đề xã hội và môitrường. Sự thật là chúng tôi nổi bật vì đãủng hộ một điều khác biệt trên thế giới.”Điều khác biệt đó chính là trung thànhvới nguồn gốc của mình và sử dụng sứcmạnh thương hiệu để thu hút sự chú ý tớinhững hoạt động như duy trì Khu Bảo tồnĐộng vật Hoang dã Quốc gia tại BắcCực, ủng hộ các nông trại gia đình vàngăn chặn hiện tượng ấm lên toàn cầubằng cách giảm lượng rác thải và đền bù

Page 136: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

cho 100% lượng khí thải nhà kính củahọ. Nhưng họ vẫn rất vui vẻ. CEO củacông ty là Walt Fresse tự xưng là “Giámđốc Điều hành Phởn phơ” (ChiefEuphoria Officer).

Như đã biết, tôi ít khi sử dụng máy vitính, nhưng tôi luôn ủng hộ các tiến bộ.Virgin sử dụng Internet để quảng cáo sảnphẩm, từ vé máy bay cho tới rượu, sách,đĩa nhạc và đồ điện tử. Bạn có thể muabất cứ hàng hóa nào của Virgin chỉ vớimột cú click chuột. Thế giới Dot.com đãmở ra rất nhiều cách cửa. Có rất nhiềucơ hội làm ăn buôn bán trên mạng. Nó đãthay đổi cuộc sống của những người có ýtưởng và nhiệt huyết. Câu chuyện vềnhững cơ đồ lớn được gây dựng – từGoogle tới YouTube – là những dẫn

Page 137: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chứng rõ ràng. Tất cả đều được tạo nênbởi những chuyên gia máy tính với íthoặc không một chút tiền vốn nào, chỉcần một ý tưởng và một ga-ra hoặc nhàkho để làm việc. Nhưng ngay cả nhữngngười ít kinh nghiệm cũng có thể tạo nênmột hãng cung cấp dịch vụ đặt hàng quamạng thành công. Cố gắng trở nên khácbiệt sẽ làm nên cơ đồ, hơn là cạnh tranhtrong một thị trường đông đúc.

Bất kỳ ai cũng có thể khởi đầu côngviệc kinh doanh ở nhà. Bạn có thể laucửa kính, nhận giặt là hay dắt chó đi dạo.Bạn có thể làm họa sĩ hoặc nhà văn. Bạncó thể là người làm vườn. Bạn có thểlàm và bán nhà búp bê. Ngay cả Nữhoàng cũng bán sản phẩm trong trang trạicủa mình ở Windsor và Sandringham

Page 138: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

trên mạng, cũng như Hoàng tử Charlesvới sản phẩm Duchy Originals của ông –xét cho cùng, đó cũng chỉ là những thứnhư mứt và bánh bơ giòn mà ai cũng cóthể bắt chước và bán trên mạng. AnitaRoddick đã làm kem dưỡng da trong cănbếp của mình ở Brighton, và giờ đâyBody Shop là một đế chế toàn cầu. Bạncũng có thể làm dầu giấm trong ga-ra nhưPaul Newman . Với ông, nó bắt đầu chỉnhư một thú vui, và giờ đây đã trở thànhmột công ty lớn. (Ông dành toàn bộ lợinhuận cho các hoạt động từ thiện. Tớinay, ông đã quyên góp hơn 150 triệu đô-la – không tồi chút nào cho một thú vui.)Trong khi Paul Newman không phải lolắng gì về tiền vốn, thì Anita Roddickhầu như không có chút tiền nào khi khởi

Page 139: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nghiệp, vì vậy không có các quy tắc hayđiều tuyệt đối nào. Có hàng tá nhữngviệc bạn có thể làm ở nhà để kiếm tiền.Chúng có thể đem đến cho bạn niềm vuivà dẫn tới một công việc mới mà bạn sẽthực sự đam mê.

Nếu bạn vẫn phải làm việc cho mộtông chủ mà bạn không thích, giống nhưhầu hết mọi người vào một thời điểm nàođó, thì đừng than vãn. Hãy lạc quan vàtiếp tục cố gắng. Làm việc chăm chỉ,kiếm tiền và kết bạn. Hãy sống vui vẻvới những người bạn quen biết qua côngviệc – và nếu bạn vẫn chưa hạnh phúc thìhãy tách biệt cuộc sống riêng khỏi cuộcsống ở nơi làm việc của bạn. Hãy vui vẻtrong thời gian của riêng mình, coi nhưông chủ hay công ty đang trả tiền để bạn

Page 140: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

được vui vẻ, rồi bạn sẽ thấy hạnh phúchơn, yêu cuộc sống và công việc củamình hơn.

Page 141: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

3. Hãy táo bạo!• Tính toán rủi ro rồi mạo hiểm• Tin tưởng vào bản thân• Theo đuổi mục tiêu và mơ ước• Không hối tiếc• Giữ lời hứaTôi rất thích làm serie truyền hình

thực tế của Mỹ mang tên The RebelBillionaire, vì tôi đã rất vui khi cùngmột nhóm những người trẻ dám nghĩ dámlàm trải qua một loạt thử thách, mà rấtnhiều trong số đó là từ loạt phim JamesBond – dù chẳng thử thách nào là khôngthể vượt qua. Tôi có thể thực hiện tất cảnhững thử thách và bài kiểm tra, với mụcđích loại bỏ dần các thành viên cho đến

Page 142: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

khi chỉ còn một người với cá tính mạnhnhất và phù hợp nhất để đạt mục tiêu củamình.

Tập cuối có một chi tiết gay cấn.Chúng tôi cùng tụ tập trên hiên nhà tôi ởNecker để trao cho người thắng cuộc làShawn Nelson một tấm séc trị giá mộttriệu đô-la. Tôi đề nghị anh ta có thểnhận tấm séc, hoặc tung đồng xu để có cơhội nhận được giải thưởng còn lớn hơn.Nhưng nếu thua, anh sẽ mất tất cả. Tôiđưa ra tờ séc. Anh ta cầm lấy nó, nhìnmột hàng dài những con số không và bạngần như có thể đọc thấy trong mắt anhrằng số tiền đó có ý nghĩa với anh ta vàkhát vọng kinh doanh của anh ta như thếnào. Tôi lấy lại nó và nhét vào túi quầnsau rồi đưa ra một đồng xu.

Page 143: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

“Anh chọn cái nào?” Tôi hỏi. “Đồngxu hay tấm séc?”

Cuộc sống đầy rẫy những lựa chọnkhó khăn. Anh ta sẽ chọn gì?

Shawn có vẻ do dự. Đó là một vánbài lớn, được ăn cả ngã về không. Anh tahỏi tôi, “Nếu là ông thì ông sẽ làm gì,Richard?”

“Tùy anh thôi,” tôi nói. Tôi muốn nóirằng, “Tôi sẽ mạo hiểm, nhưng là mạohiểm có tính toán. Tôi cân nhắc rủi rotrong mọi việc mình làm.” Nhưng tôi đãkhông nói gì. Anh ta phải tự quyết định.

Căng thẳng tăng dần khi Shawn đi đilại lại trên hiên, bị bao bọc trong mộtcuộc chiến nội tâm. Thật hấp dẫn khiđánh liều. Nó sẽ khiến anh trông rấttuyệt. Hơn nữa, giải thưởng mới có thể

Page 144: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

sẽ rất tuyệt vời. Tôi vẫn không nói gì; tôibiết mình sẽ làm gì nếu ở trong trườnghợp này – nhưng anh ta sẽ làm gì? Cuốicùng, anh ta nói rằng anh ta không thểmạo hiểm đánh mất số tiền lớn như vậychỉ với một cú tung đồng xu. Anh ta đangsở hữu một công ty nhỏ và có thể sử dụngsố tiền đó một cách thông minh để pháttriển nó. Nó sẽ thay đổi cuộc đời anhtheo hướng tốt đẹp hơn và giúp đỡ nhữngngười làm việc cho anh và tin tưởng vàoanh.

“Tôi sẽ lấy tấm séc,” Shawn nói.Tôi rất hài lòng. Tôi lấy tờ séc ra

khỏi túi, đưa cho anh và nói, “Nếu anhchọn tung đồng xu, tôi sẽ không còn tôntrọng anh nữa.”

Shawn đã lựa chọn đúng khi không

Page 145: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

liều lĩnh với một việc mình không thểkiểm soát. Anh ta đã có được một triệuđô-la và giải thưởng lớn bí mật. Đó làđược làm chủ tịch Tập đoàn Virgin trongba tháng. Virgin có 200 công ty trên toànthế giới với khoảng 50.000 nhân viên.Shawn sẽ học hỏi được rất nhiều. Đó làmột cơ hội vàng, và với việc không mạohiểm tất cả với cú tung đồng xu, anh tacho thấy rằng Virgin đã được trao vàomột đôi tay đáng tin cậy. Anh đã có đượccông việc này.

Tôi luôn tìm kiếm một điều gì đó khácbiệt ở những người như Shawn. Tất cảnhững người làm việc ở Virgin đều đặcbiệt. Họ không phải là những con cừu.Họ biết nghĩ cho bản thân. Họ có các ýtưởng hay và tôi luôn lắng nghe. Tuyển

Page 146: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

dụng những nhân viên thông minh để làmgì nếu không dùng đến tài năng của họ?

Một trong những điều tôi cố gắng làmở Virgin là khiến mọi người suy nghĩ vànhìn nhận bản thân một cách tích cực.Một số người gọi đó là “tự đổi mới bảnthân” – nhưng tôi cho rằng tất cả chúng tađều có những sức mạnh vốn có cần đượckhám phá và nâng cao, chứ không phải tựđổi mới mình. Tôi tin tưởng vững chắcrằng mọi chuyện đều có thể. Tôi nói vớihọ, “Hãy tin tưởng vào bản thân. Bạn sẽlàm được.”

Và tôi cũng nói, “Hãy táo bạo nhưngđừng liều lĩnh.”

Mỗi tuần tôi nhận được hàng nghìn đềxuất – những mục tiêu và mơ ước củangười gửi. Trong số đó có nhiều đề xuất

Page 147: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đặc biệt, độc đáo và đầy tiềm năng,nhưng chúng nhiều quá đến nỗi tôi khôngthể đọc hết được. Do đó, nhân viên củatôi đọc trước và lọc ra. Tôi chỉ đọcnhững gì xuất sắc nhất.

Một kế hoạch được đề xuất đã thấtbại thảm hại. Khi đó tôi còn trẻ và sựthôi thúc thử sức với tất cả mọi thứ đãsuýt nữa giết chết tôi. Nhưng đáng buồnlà nó đã giết chết người phát minh ra nó.

Một người tên là Richard Ellis gửicho tôi tấm ảnh chụp chiếc “máy bay”của anh, đang bay liệng trên ngọn cây. Lànguyên mẫu của tàu lượn gắn động cơ, nóbao gồm một chiếc xe đạp ba bánh gắndưới hai cánh lớn và được một động cơgắn ngoài nhỏ tiếp lực. Trên đầu ngườilái có cánh quạt dùng để cất cánh. Trông

Page 148: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nó giống như sự kết hợp giữa một conthằn lằn ngón cánh và một bức họa củaLeonardo da Vinci. Vì rất tò mò nên tôiđã mời anh ta đến chỉ cho tôi xem cáchnó hoạt động.

Chúng tôi đến sân bay địa phươngcùng Joan và vài người bạn. Anh đặtmáy bay xuống điểm bắt đầu của bãi đápvà nói rằng sẽ phải đạp thật lực mới cóthể khiến nó tăng tốc. Sau đó, động cơ sẽthế chân và khởi động cánh quạt. Anh nóirằng tôi là người thứ hai được thử sửdụng nó – anh là người đầu tiên – nhưnganh muốn tôi luyện tập một chút trướckhi bay.

“Anh phải quen với nó đã,” Ellis giảithích. “Cứ đạp, tăng tốc rồi dừng lại.”

Việc này có vẻ rất hay ho, và bức ảnh

Page 149: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

cho thấy rõ ràng là nó hoạt động tốt,nhưng theo lời khuyên của anh, tôi sẽkhông vội vàng. Tôi ngồi lên máy bay,anh đưa cho tôi một dây cáp với công tắcbằng nhựa ở đầu dây rồi giải thích rằngtôi phải cắn vào công tắc thì động cơmới tắt. Anh đảm bảo với tôi rằng ngaykhi động cơ dừng, tôi cũng sẽ dừng lại ởcuối đường băng trước khi cất cánh lênkhông.

Tôi hỏi lại anh, “Tôi cắn vào công tắcthì động cơ sẽ ngừng hoạt động phảikhông?”

“Đúng, chính xác.” Anh đứng lùi lạikhỏi tầm cánh quạt và hô, “Được rồi!Xuất phát!”

Tôi ngậm công tắc nhựa vào miệng vàbắt đầu xuất phát trên đường băng, đạp

Page 150: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

như phát cuồng. Động cơ khởi động vàtôi tăng tốc. Khi thấy có vẻ đã đủ nhanh,tôi cắn vào công tắc để dừng lại. Chẳngcó gì xảy ra. Tôi lao đi còn nhanh hơn.Tôi cắn mạnh hơn. Chẳng thấy gì cả. Tôiđạt vận tốc 48 km/h và có thể thấy Joanđang lo lắng nhìn tôi ở cuối đường băngkhi tôi lao đến gần. Đột nhiên máy baycất cánh, và tôi đang bám vào nó. Tôiđang bay.

Tôi bay liệng trên vài ngọn cây rồibay lên cao hơn nữa. Ở độ cao khoảng100 mét, tôi hiểu rằng bằng cách nào đómình phải dừng lại. Trong cơn hoảngloạn, tôi giật bừa mấy sợi dây và kéochúng ra, tay tôi bị bỏng khi chạm vàođộng cơ nóng giãy. Động cơ ngừng hoạtđộng, tôi lao xuống mặt đất. Thế là hết –

Page 151: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tôi chắc chắn sẽ chết, ngay trước mặtJoan. Vào chính khoảnh khắc cuối cùng,một cơn gió nhẹ lật nghiêng máy bay.Một bên cánh phải chịu va chạm, còn tôithì ngã nhào xuống cỏ, an toàn nhưngchoáng váng.

Một tuần sau, Ellis bay lên cũng chiếc“máy bay”. Nó bổ nhào xuống đất và anhchết ngay lập tức.

Cái chết của anh thật đáng buồn,nhưng những con người có tầm nhìnthường chết. Người leo núi bị ngã, phicông lái thử bị đâm. Khi còn bé, tôi đãbiết về anh hùng chiến tranh DouglasBader, một người bạn của dì Clare. Ôngđã mất đôi chân trong một tai nạn máybay ngay trước chiến tranh, nhưng ônghọc cách đi lại và tiếp tục lái máy bay

Page 152: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

dù luật Không lực Hoàng gia Anh hiệnhành không cho phép. Ông quyết tâm láimáy bay và không chịu từ bỏ – và cũngkhông hề than vãn về tai họa mà tạo hóađã giáng xuống mình. Nhờ ông, tôi đãhọc được rằng dù cẩn thận đến đâu, bạnkhông thể lúc nào cũng tự bảo vệ mìnhđược – và tôi chắc chắn rằng may mắnđóng vai trò rất lớn. Không gì ngăn cảnchúng ta thử sức. Thật dễ từ bỏ khi mọiviệc trở nên khó khăn, nhưng chúng taphải tiếp tục theo đuổi ước mơ và mụctiêu, như những con người tuyệt vời nàyđã làm, và một khi đã quyết định làm gì,chúng ta không nên nhìn lại và nuối tiếc.

Một quyết định mà tôi không hề hốitiếc là đề xuất của một luật sư người Mỹgửi cho tôi vào năm 1984. Anh ta muốn

Page 153: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tôi đầu tư vào một hãng hàng không vượtĐại Tây Dương. Trước khi đọc kế hoạchcủa anh ta, tôi đã muốn thực hiện nó rồi.Freddie Laker, người hùng thời niênthiếu của tôi, đã điều hành Skytrain, mộthãng hàng không giá rẻ giữa Anh và Mỹ.Ông là người vĩ đại với những ý tưởngtáo bạo, lấn át cả những hãng hàng khônglớn. Ông muốn làm cho du lịch hàngkhông trở nên rẻ hơn, để nhiều người cóthể sử dụng, và đáng lẽ nó đã thành công.Dù ông không mắc sai lầm, nhưngSkytrain đã sụp đổ vào năm 1982. Khiđọc đề nghị mới này, tôi nghĩ tới Freddievà chiếc máy bay tôi đã thuê để đi tớiPuerto Rico. Sẽ tốn rất nhiều tiền, và tôitự nhủ, “Đừng để bị hấp dẫn. Đừng nghĩvề chuyện này nữa.”

Page 154: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Nhưng tôi đã bị thu hút. Ý tưởng đócứ bám lấy tôi mỗi khi nhớ lại cuộc dạochơi Caribe trong thời kỳ trứng nước củaHãng hàng không Virgin. Tôi rất hàohứng và có thể hình dung ra được nó sẽthành công đến mức nào.

Tôi có thể quyết định về con người vàý tưởng trong vòng 60 giây. Tôi dựa vàobản năng hơn là những bản báo cáo dàycộp; vì vậy, chỉ trong một phút tôi đãnhận thấy rằng hãng hàng không này làdành cho mình. Tôi đã từng sử dụngnhiều hãng hàng không, và đó là nhữngtrải nghiệm kinh khủng. Tôi có thể làmtốt hơn. Đó là một bước đi rất táo bạo,nhưng đáng làm. Không hề vội vã, tôitính toán trong đầu những rủi ro và việcnày đòi hỏi nghiên cứu thị trường. Tôi

Page 155: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

vẫn luôn nói rằng bạn không cần quánhiều nghiên cứu tốn kém, hay chuẩn bịnhững tập tài liệu và báo cáo dày cộp đểxác định liệu đó có phải là một ý tưởnghay và sẽ thành công hay không. Thườnglà, bạn chỉ cần hiểu lẽ đời và có một tầmnhìn rộng.

Vốn dĩ có một hãng hàng không giá rẻnổi tiếng bay qua Đại Tây Dương, vớicái tên gây chú ý là People Express. Tôiđã cố gắng gọi điện thoại cho họ. Có vẻnhư tất cả mọi người đều muốn bay, vìđường dây của họ luôn bận. Tôi đã gọicả ngày nhưng không kết nối được. Hoặclà họ rất bận, hoặc làm việc không hiệuquả. Chính nhân tố châm ngòi đó đãkhiến tôi quyết định rằng mình có thểđiều hành một hãng hàng không tốt hơn.

Page 156: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Tôi dành cả ngày cuối tuần suy nghĩ vềnó. Đến tối chủ nhật, tôi đã quyết định.Làm tới đi!

Sáng thứ hai, tôi gọi tới tổng đài điệnthoại quốc tế và hỏi xin số điện thoại củaBoeing, công ty sản xuất máy bay lớnnhất nước Mỹ, đặt trụ sở tại Seattle. Dolệch múi giờ, tôi phải kiên nhẫn chờ đợiđến trưa mới nói chuyện được với mộtngười sẵn sàng nghe và có thể cung cấpthông tin tôi cần. Tôi muốn biết giá củamột chiếc máy bay phản lực chở kháchcỡ lớn. Dù rất ngạc nhiên, nhưng họ vẫnlắng nghe. Họ có một chiếc máy bayphản lực chở khách cũ. Tôi hỏi rằng nếunó không hoạt động tốt thì họ có nhận trảlại không. Họ đồng ý nhận, và điều nàyđã giúp tôi tránh được rủi ro. Cuối cùng,

Page 157: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chúng tôi đã thống nhất được một cái giáhợp lý. Tôi đã nghiên cứu xong vấn đềnày, và ngày hôm sau, tôi thảo luận vớinhững người chung vốn ở Hãng đĩaVirgin.

Họ bảo tôi thật điên rồ. Tôi nói rằngtôi đã tính toán cẩn thận, cân nhắc cả lợiích lẫn rủi ro, và chúng tôi có đủ khảnăng tài chính. Nếu muốn công ty lớnmạnh, chúng tôi phải có tầm nhìn và khátvọng vươn tới những ngôi sao. Tôi khôngbiết đó có phải là một suy nghĩ đúng đắnkhông, nhưng đó là suy nghĩ của tôi. “Tôikhông muốn chúng ta cứ ngồi trên đốngtiền như những kẻ keo kiệt. Tiền là đểtiêu,” tôi nói.

Họ có vẻ vẫn chưa hài lòng, vì vậytôi tiếp tục tranh luận. Tôi nói rằng Hãng

Page 158: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đĩa Virgin đang kiếm ra rất nhiều tiền, từnhững ban nhạc như Culture Club – vàsố tiền để gây dựng một hãng hàng khôngcòn chưa bằng một phần ba lợi nhuậnmỗi năm. Đúng là cần rất nhiều tiền,nhưng không nhiều hơn số tiền chúng tôicó thể đánh mất nếu không đầu tư. Tổngcộng khoảng hai triệu bảng, và nếu chúngtôi phát triển riêng hai công ty này thìHãng đĩa Virgin sẽ được bảo vệ. Tôi chỉra rằng kể cả nếu mất hai triệu bảng,chúng tôi vẫn tồn tại. “Đó không phải làmột rủi ro quá lớn. Và chuyện này sẽ rấtvui vẻ.”

Họ chau mày. Họ không thích từ “vuivẻ”. Với họ, kinh doanh là chuyệnnghiêm túc. Đúng vậy, nhưng nó khôngcần thiết phải khổ sở hay buồn tẻ. Với

Page 159: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tôi, cảm thấy vui vẻ mới là quan trọng,ngay cả trong kinh doanh. Trên thực tế,đây là tiêu chuẩn hàng đầu của tất cảnhững dự án mà tôi đảm nhận. Tôi muốnsống hết mình. Tôi muốn hướng đếnnhững mục tiêu mới. Tôi tranh luận vớilòng nhiệt huyết, niềm tin và trực giáctrong kinh doanh. Họ tranh luận rằng nếutôi thực sự muốn có một hãng hàng khôngthì tại sao không đầu tư vào một hãng đãthành lập? Tôi đáp rằng điều đó quá rủiro. Cách làm của tôi sẽ được bảo đảmvới chỉ một chiếc máy bay, một mức tàichính tối đa và một công ty thành lậptheo cách chúng tôi muốn để bắt đầu mọithứ từ nền móng. Các công ty đã thànhlập thường rất thủ cựu, không thể thayđổi và thích nghi – và cho tới nay, chúng

Page 160: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tôi vẫn luôn gây dựng từ những ý tưởngcủa chính mình. Đó là điều làm choVirgin và những đặc trưng của Virginluôn tươi mới và dễ thích ứng. Khởi đầumột thứ hoàn toàn mới mẻ phản ánh cáchsống mà tôi muốn, bằng cách đặt ra chomình những thách thức to lớn, tưởng nhưkhông thể đạt được và cố gắng vượt qua.

Tôi phải đối mặt với thách thức nàyvà thành công dù có bị phản đối gay gắtđến thế nào. Cuối cùng, những ngườichung vốn với tôi miễn cưỡng đồng ý,nhưng không thật hào hứng. Tôi quyếtđịnh sử dụng tên gọi sẵn có và đặt têncho hãng hàng không là Virgin Atlantic.Bước tiếp theo là mời ngài FreddieLaker ăn trưa trong ngôi nhà kiêm vănphòng trên thuyền của tôi, nơi rất nhiều ý

Page 161: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tưởng của tôi xuất hiện, để bàn về dự án.Với rất nhiều năm kinh nghiệm, Freddiesẽ giúp đỡ tôi rất nhiều và đưa ra nhữnglời khuyên đúng đắn. Quan trọng nhất làông hiểu những vấn đề gặp phải khi gâydựng một hãng hàng không. Ông phá sảnkhông phải vì thiếu kiến thức hay có lốikinh doanh không đúng đắn, mà bởinhững thủ đoạn xảo quyệt và gian lận củađối thủ. Hãng hàng không Skytrain củaông vẫn rất thành công cho đến khi cáchãng lớn phá giá. Họ có đủ vốn tiếp tụclàm ăn trong khi vẫn chịu được lỗ. VìFreddie kinh doanh với số vốn nhỏ nênông dần cạn tiền và phá sản. Ông kiệncác đối thủ và thắng hàng triệu bảng,nhưng đã quá muộn cho ông và nhânviên. Trong bữa trưa, ông nói cho tôi

Page 162: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

cách thức hoạt động của một hãng hàngkhông, và đặc biệt là tôi nên đề phòngnhững gì.

Freddie nói, “Hãy đề phòng những thủđoạn bẩn thỉu của British Airways.Những thủ đoạn đó đã khiến tôi phá sản.Đừng để họ làm như vậy với anh. Hãy cứkịch liệt phản ứng! Sai lầm của tôi là đãkhông phàn nàn gì cả.”

Tôi không thích phàn nàn và chưa baogiờ tiếc rẻ những gì đã mất. Tôi tiếp tụctiến lên, nhưng luôn ghi nhớ một điềutrong đầu. “Đề phòng những thủ đoạn bẩnthỉu. Phản ứng thật kịch liệt.”

Chúng tôi cũng bàn về vé hạng thươnggia và hạng du lịch của Freddie. Ôngkhuyên tôi, “Đừng chỉ đưa ra một dịchvụ giá rẻ. Các hãng lớn có thể phá giá,

Page 163: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

như họ đã làm với tôi. Thay vào đó, hãyđưa ra những lựa chọn tốt hơn và dịch vụchất lượng. Mọi người muốn tiện nghi,và họ đánh giá cao việc được chăm sócchu đáo. Và đừng quên sự vui vẻ. Mọingười thích được vui vẻ.”

Tôi rất vui vì cuộc gặp gỡ này vớiFreddie – ông rất hiểu lòng tôi. Khi đưaông lên bờ sau bữa ăn, ông bắt tay tôi vànói, “Chúc may mắn, Richard. Hãy sẵnsàng cho những sức ép lớn.”

Tất cả những lời khuyên của ông đềurất hữu ích khi tôi nói chuyện với chínhquyền. An toàn là mối quan tâm rất lớncủa họ, cũng như đảm bảo rằng hãnghàng không của chúng tôi có đủ vốn. Mộthãng hàng không có đủ vốn không làm ăncẩu thả mà đáp ứng tất cả các tiêu chuẩn

Page 164: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

và quy định về an toàn, được bảo hiểmhẳn hoi và số tiền hành khách bỏ ra khimua vé được an toàn. Một số hãng hàngkhông đã phá sản vì nợ hành khách sốtiền khổng lồ. Mối quan tâm của chínhquyền và những quy định về an toàn rấtquan trọng, và tôi đảm bảo với họ rằngchúng sẽ được đáp ứng. Sự kiên quyết làyếu tố quan trọng khi tôi giải quyết cáchợp đồng và đàm phán. Boeing khắt khevề các điều khoản trong hợp đồng đếnnỗi, cuối cùng khi đạt được thỏa thuận,họ còn nói, “Bán một phi đội máy baycho một hãng hàng không Mỹ còn dễ hơnlà bán chỉ một chiếc cho Virgin.”

Khi đã có máy bay, tôi lập kế hoạchtài chính để tồn tại dựa trên khả năng chitrả. Sau đó, tôi thuê những người thích

Page 165: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

hợp và xây dựng một nhóm làm việc hiệuquả. Công việc dù khó khăn nhưng tôi rấtkiên trì, luôn tìm cách mới để giải quyếtvấn đề. Và thực sự, vấn đề là vô tận.Đúng như những gì mà ngài Freddie dựđoán, British Airways đã dùng đếnnhững thủ đoạn bẩn thỉu chống lại chúngtôi. Họ thậm chí còn cố tiêu diệt chúngtôi bằng cách bôi nhọ tên tuổi tôi. NgàiFreddie nói, “Hãy kiện tên khốn đó!“Tôi đưa British Airways ra tòa vì đã phỉbáng mình – và thắng kiện.

Khi Virgin Atlantic đi vào hoạt độngnăm 1984, không ai nghĩ rằng nó sẽ tồntại quá một năm. Dù được báo chí cangợi nhưng chúng tôi cũng phải chịunhiều lời gièm pha. Nhiều người chorằng một ông chủ hãng đĩa không thể điều

Page 166: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

hành một hãng hàng không, nhưng họkhông đánh giá đúng những nỗ lực để đạtthành công của chúng tôi. Chúng tôi đãphải vượt qua rất nhiều khó khăn để đivào hoạt động từ đầu kỳ nghỉ hè, nhờ đósẽ bù đắp cho mùa đông ít khách. Nhờtính toán kỹ càng, chúng tôi đã thànhcông chống lại mọi khó khăn. Các ôngchủ của nhiều công ty lớn ở Mỹ nói rằngtôi sẽ thất bại. Giờ đây họ đều đã phásản, còn tôi vẫn đứng vững với nhiềuhãng hàng không hơn bao giờ hết, và vẫntiếp tục lớn mạnh. Khi nói rằng tôi muốnvươn tới các vì sao − tôi thậm chí cònkhông dám mơ rằng một ngày tôi sẽhướng tới vũ trụ theo đúng nghĩa đen củanó – với Virgin Galactic.

Tôi rất táo bạo, đúng – nhưng không

Page 167: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

ngu ngốc. Tôi đã mạo hiểm khi gây dựngmột hãng hàng không. Nhưng khả năngthành công là khá cao. Đó không phải làván bài được ăn cả ngã về không, nhưtrong trường hợp của người thắng cuộcchương trình The Rebel Billionaire, vàtôi đã suy nghĩ thấu đáo cách kiểm soátrủi ro. Shawn Nelson hẳn đã được hếthoặc mất hết nếu mạo hiểm với đồng xu.Phải rất dũng cảm mới có thể từ chốiđược.

Dự án mạo hiểm tiếp theo của tôi làTàu đường sắt Virgin vào năm 1991. Tôinảy ra ý tưởng khi ở Tokyo nhận bằngtiến sĩ danh dự tại một trường đại học.Nhân lúc ở Nhật Bản, tôi tìm kiếm mộtđịa điểm ở Kyoto để xây dựng một đại lýđĩa nhạc mới. Khi chúng tôi lên chiếc

Page 168: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

“Shinkansen” từ Tokyo đến Kyoto – cònđược gọi là “Tàu lửa hình viên đạn” –tôi thấy rất tuyệt; nó là một kiểu mẫu củatương lai, chạy êm, nhanh và sạch sẽ,như trên máy bay vậy.

“Tại sao tàu hỏa ở Anh lại khôngđược như thế này?” tôi nghĩ, và viết vàidòng ghi nhớ vào sổ. Đó là định mệnh.Tuần sau đó, chính phủ Anh tuyên bố phábỏ hệ thống tàu cũ, đường sắt Anh, vàcho phép các doanh nghiệp mới cạnhtranh trong việc quản lý và vận hành tàu.Tôi nhảy vào và nói rằng mình có hứngthú với vấn đề này. Tôi không ngờ tin tứclên mặt báo nhanh đến thế. Các báo giậttít: “VIRGIN THAM GIA VÀO NGÀNHĐƯỜNG SẮT”. Họ nói đó là một bướcđi táo bạo, dù cũng như với hãng hàng

Page 169: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

không, vẫn có những người cho rằng tôisẽ thất bại. Phải mất tới năm năm, nhưngchúng tôi đã làm được. Chúng tôi đã sảnxuất ra Pendolino, chiếc tàu nghiêng tiêntiến nhất thế giới. Tôi rất tự hào khiJoan, vợ tôi, gọi nó là Virgin Lady. Mộtlần nữa, chúng tôi lại đi trước tất cả mọingười, và tôi rất tự hào khi tin tức trêntivi nói rằng chúng tôi đã thực hiện đượclời hứa của mình.

Từ thuở bé, tôi đã luôn được bố mẹdạy rằng lời hứa là rất quan trọng vàphải luôn được thực hiện. Họ nói, nếukhông thể làm được thì đừng hứa. Từ nềntảng đó, tôi luôn cố gắng giữ lời hứa. Tôiđặt ra các mục tiêu và kiên trì theo đuổichúng. Tôi cũng vững tin rằng thành côngkhông chỉ cần may mắn. Bạn phải tin

Page 170: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tưởng vào bản thân và biến nó thành hiệnthực – khi đó, mọi người cũng sẽ tintưởng bạn.

Tôi từng từ chối một số lời đề nghịlàm ăn; và dù biết rằng tiếc nuối cũngchẳng để làm gì, nhưng phải thừa nhận làtôi đã để tuột mất một vài cơ hội tốt. Tôiđã có thể đầu tư vào Ryanair, một hãnghàng không có uy tín, nhưng lại từ chối.Ryanair vẫn đang lớn mạnh. Tôi cũng bỏqua cơ hội đầu tư vào Trivial Pursuit vàmột hãng sản xuất radio quay tay. Đó đềulà những ý tưởng hay. Nhưng cũng giốngnhư mặt còn lại của đồng xu, tôi cũng đãtừ chối đề nghị gia nhập Lloyd’s. Lloyd’slà công ty bảo hiểm lớn nhất thế giới vàbảo hiểm cho những thiệt hại lớn nhưbão và động đất. Trong những năm hầu

Page 171: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

như không có thảm họa thiên nhiên hayvụ việc nghiêm trọng nào như vụ bê bốivề amiăng thì Lloyd’s làm ăn rất có lãi.Nhưng những năm gần đây, có nhiều vụkiện lớn đòi họ bồi thường cho các nạnnhân của thuốc lá và amiăng. Vì vậy, từchối Lloyd’s là một quyết định đúng đắn.Tôi suýt nữa đã mất cả một gia sản.

Trong cuộc đời, luôn có cái được vàcái mất. Hãy vui mừng khi bạn chiếnthắng. Nhưng cũng đừng tiếc nuối khi thấtbại. Đừng bao giờ hối tiếc. Tôi biết mìnhkhông thể thay đổi quá khứ, nhưng tôiluôn cố gắng học hỏi từ nó. Không phảitất cả chúng ta đều có thể điều hànhnhững hãng hàng không và xe lửa lớn.Nhiều người có những mục tiêu khiêmtốn hơn. Nhưng dù ước mơ của bạn là gì,

Page 172: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

hãy theo đuổi nó. Bạn hãy tỉnh táo nếunhững rủi ro quá ngẫu nhiên và không thểlường trước được – như mạo hiểm vớinhững yếu tố chưa biết, hay đánh liều tấtcả khi tung đồng xu. Và hãy nhớ rằng,nếu bạn chỉ hướng tới một cuộc sống antoàn thì bạn sẽ không bao giờ biết đượchương vị của chiến thắng.

Page 173: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

4. Thách thức bảnthân

• Nhắm cái đích thật cao• Thử sức với những điều mới mẻ• Luôn luôn cố gắng• Thách thức bản thânAi cũng cần một điều gì đó để hướng

tới. Bạn có thể gọi nó là thách thức hoặcmục tiêu. Nó chính là thứ làm nên conngười chúng ta. Chính các thách thức đãđưa chúng ta từ những kẻ ăn lông ở lỗđến chỗ chạm tới các vì sao.

Nếu thách thức chính mình, bạn sẽtrưởng thành, cuộc đời bạn sẽ thay đổi,cái nhìn của bạn sẽ trở nên lạc quan. Đạtđược mục tiêu không phải là việc dễ

Page 174: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

dàng, nhưng đó không phải là lý do đểdừng lại. Thay vào đó, hãy tự nhủ, “Mìnhlàm được. Mình sẽ tiếp tục cố gắng chotới khi thành công.”

Với tôi, có hai loại thử thách. Một làlàm tốt nhất khi ở nơi làm việc và ở nhà.Hai là tìm kiếm những chuyến phiêu lưu.Tôi cố gắng hoàn thành cả hai. Tôi cốgắng đòi hỏi bản thân vươn tới giới hạn.Tôi luôn có động lực và rất thích tháchthức của việc tìm kiếm những ý tưởngmới.

Thử thách lớn đầu tiên của tôi là vàohồi bốn hay năm tuổi. Mùa hè năm đó,gia đình tôi đến Devon trong hai tuần,cùng hai cô và một bác của tôi. Khi tớinơi, tôi chạy trên bãi cát và nhìn ra biển.Tôi muốn bơi, nhưng lại chưa biết bơi.

Page 175: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Cô Joyce, em gái của bố tôi, đến bêncạnh khi tôi ngắm những con sóng vớiđầy vẻ thèm muốn, và cô hứa cho tôi 10silinh nếu đến hết kỳ nghỉ tôi biết bơi.Cô rất thông minh khi biết tôi sẽ ngay lậptức đáp lại các thách thức như thế nào.Tôi nhận lời, tin chắc rằng mình sẽ thànhcông. Hầu như ngày nào biển cũng động,các con sóng vươn rất cao, nhưng tôi vẫncố tập bơi hàng giờ liền. Ngày qua ngày,tôi bì bõm trên biển, một chân chạm đáy,tái xanh đi vì lạnh nhưng vẫn quyết tâmvà mặc kệ việc phải uống hàng lít nướcbiển. Nhưng tôi vẫn chưa biết bơi.

“Đừng buồn, Ricky,” cô Joyce ân cần.“Còn năm sau nữa mà.”

Tôi rất chán nản vì đã không vượt quađược thách thức này, và tôi biết chắc

Page 176: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

rằng năm sau cô sẽ quên. Khi chúng tôikhởi hành về nhà, tôi nhìn ra cửa sổ. Tôiước rằng mình đã biết bơi. Tôi ghét bịthua cuộc. Hôm đó là một ngày nóng nực.Vào những năm 1950, đường sá rất chậthẹp, vì vậy chúng tôi đi khá chậm và rồitôi nhìn thấy một dòng sông. Chúng tôichưa về đến nhà, vẫn đang là kỳ nghỉ vàtôi hiểu rằng đó là cơ hội cuối cùng đểchiến thắng.

“Dừng xe lại!” tôi hét lên. Bố mẹ tôibiết về vụ cá cược, và dù rõ ràng là họchẳng việc gì phải nghe lời tôi, nhưng vìbố hiểu tôi muốn gì và điều đó có ýnghĩa với tôi như thế nào. Ông tấp xe vàolề đường và đỗ lại. “Có chuyện gì vậy?”ông quay xuống chỗ tôi và hỏi.

“Ricky muốn thử giành 10 silinh đó

Page 177: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

một lần nữa,” mẹ tôi nói.Tôi nhảy xuống xe và cởi quần áo thật

nhanh, băng qua một cánh đồng để tớidòng sông. Khi chạy tới bờ sông, tôi cảmthấy sợ hãi. Sông có vẻ sâu và chảy xiết,đầy những hòn đá lổn nhổn. Có một đoạndốc và đầy bùn là nơi đàn bò uống nước,và tôi quyết định rằng nhảy xuống từ đósẽ dễ dàng hơn. Tôi quay lại và thấy mọingười đang đứng nhìn mình.

Mẹ cười và vẫy tôi đi. “Con làmđược mà, Ricky!” bà khích lệ.

Với bao lời động viên khích lệ phíasau, cùng với thử thách của cô Joycethúc đẩy, tôi biết rằng mình phải làmđược ngay bây giờ hoặc không bao giờnữa. Tôi đi qua đám bùn và lao xuốngnước. Ngay khi tôi ra giữa sông, dòng

Page 178: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nước chộp lấy tôi, khiến tôi chìm xuốngvà sặc nước. Tôi ngoi lên và bị cuốntheo dòng. Bằng cách nào đó, tôi đã hítđược một hơi thật sâu và thả lỏng, gầnnhư đã nổi được. Tôi đột nhiên có niềmtin rằng mình sẽ thành công. Tôi đặt mộtchân lên đá và lấy đà lao đi. Chẳng mấychốc tôi đã bơi được, bơi bì bõm thànhmột vòng tròn – nhưng tôi đã thắng cuộc.Giữa tiếng nước chảy và tiếng đạp nướccủa mình, tôi nghe thấy giọng hò reo củacả nhà trên bờ. Khi đi lên, dù mệt lửnhưng tôi đã rất tự hào. Tôi bò lê quavũng bùn và đám bụi cây đầy gai nhọn đểđến chỗ cô Joyce. Cô cười rạng rỡ vàđưa ra 10 silinh.

“Làm tốt lắm, Ricky!” cô nói.“Mẹ biết con sẽ làm được mà,” mẹ

Page 179: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nói, đưa cho tôi một chiếc khăn khô. Tôibiết rằng mình sẽ làm được, và tôi khôngbao giờ từ bỏ cho tới khi chứng minhđược điều đó.

Nhưng có một việc tôi không thể làmtốt, đó là đọc. Tôi luôn cảm thấy việchọc ở trường rất khó khăn vì tôi mắcchứng khó đọc. Tôi ghét phải thừa nhậnthất bại, nhưng dù cố gắng thế nào thìđọc và viết vẫn là những việc rất khókhăn đối với tôi. Một cách ngoan cố,điều đó khiến tôi muốn trở thành nhàbáo, công việc luôn cần đến đọc và viết.Khi biết trường đang tổ chức một cuộcthi viết luận, tôi bèn tham gia. Tôi khôngbiết ai sẽ ngạc nhiên nhất khi tôi thắngcuộc. Tôi là thằng bé suốt ngày bị phạt vìthi trượt. Nhưng tôi đã chiến thắng cuộc

Page 180: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thi viết luận một cách công bằng trướcnhững học sinh thông minh nhất trường.Tôi rất hứng khởi và khoe ngay với mẹ.Thay vì tỏ ra sửng sốt, bà nói đơn giản,“Mẹ biết con có thể thắng mà, Ricky.”Mẹ tôi là người không bao giờ nói“không thể”. Bà tin rằng nếu bạn cố gắngthì mọi việc đều có thể xảy ra.

Thành công đó đã khích lệ tôi rấtnhiều, và dù chưa bao giờ đạt thành tíchcao trong học tập nhưng từ đó trở đi,việc học tập của tôi đã có tiến bộ. Tôihọc cách tập trung vào những từ khó vàđã phát âm tốt hơn. Điều này cho thấyrằng bạn có thể đạt được gần như mọithứ – nhưng bạn phải cố gắng. Tôi khôngngừng thách thức bản thân. Sau khi đoạtgiải trong cuộc thi viết luận đó, tôi gây

Page 181: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

dựng tạp chí Student. Có lẽ khi đó tôimuốn chứng minh rằng một kẻ luôn bịchế nhạo vì không thể đọc và viết giỏivẫn có thể làm được việc.

Khi lớn lên và bước ra thế giới rộnglớn hơn, tôi phải đối mặt với nhữngthách thức to lớn hơn. Dường như tôikhông bao giờ kiệt sức và luôn khát khaođược phiêu lưu. Sự nguy hiểm lôi cuốntôi. Tôi vốn đã cùng Per lập kỷ lục lànhững người đầu tiên vượt Đại TâyDương trên khinh khí cầu. Đầu năm1990, Per và tôi quyết định vượt TháiBình Dương, từ Nhật Bản tới Mỹ. Đó làmột chuyến phiêu lưu còn nguy hiểm hơn,vượt qua 8.000 dặm biển khơi. Chưatừng có ai làm được việc đó.

Tôi đã cùng gia đình và bạn bè tận

Page 182: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

hưởng lễ Giáng sinh trên một hòn đảonhỏ ở Nhật. Nơi đó thật dễ chịu và yênbình, với màn sương mù êm đềm và vôtận thường thấy trong những bức tranhNhật Bản. Ở đó có một dòng sông chảytrên đá, qua những rặng liễu và tre, nơitôi thấy những người đánh cá dùng nhữngcon chim cốc thuần hóa để bắt cá. Cuộcsống của họ có vẻ yên ả và thanh bình,và tôi tự hỏi rằng họ có hạnh phúc không,hay cũng có những ước mơ và lo sợ nhưtất cả chúng ta? Với truyền thống và lốisống cổ xưa của mình, có lẽ họ nhìn nhậnthời gian theo một cách khác hẳn tôi. Họnghĩ gì về cách sống vội vàng gấp gápcủa tôi? Tôi chỉ biết rằng thách thứcchính là động lực thúc đẩy tôi tiến lênphía trước.

Page 183: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Vì Joan không thích thấy tôi lênđường với những thách thức nguy hiểm,và lũ trẻ còn phải đi học nên tôi tạm biệthọ ở Tokyo để quay trở lại London. Khiđang đi bộ qua ngã tư đường cùng bố mẹtôi để bắt chuyến bay nội địa tới nơi đặtchiếc khinh khí cầu, tôi thấy trên nhữngmàn hình lớn là hình ảnh các trực thăngcứu hộ đang kéo lên từ biển một thi thể.Tôi có linh cảm rằng đó là đối thủ ngườiNhật của chúng tôi, Fumio Niwa. Ông đãcất cánh từ sáng sớm hôm đó hòng đánhbại chúng tôi, nhưng khí cầu của ông bịrách và ông rơi xuống lòng biển lạnh giá.Vì bão rất mạnh nên ông không được cứukịp thời và đã chết cóng. Xem trên tivicảnh ông được kéo lên khiến tôi càng sốchơn vì trước đó không lâu, tôi còn cười

Page 184: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đùa với ông.Sau bi kịch đó, thật dễ hiểu khi ý chí

tôi bị lung lay. Nhưng tôi đã hứa sẽ đi vàmọi thứ đều đã sẵn sàng. Tôi không thểrút lui, vì vậy đành phó mặc cho số phận.Dù nguy hiểm thế nào tôi cũng sẽ khôngtừ bỏ, và tôi nghĩ Joan hiểu điều đó.

Kế hoạch của chúng tôi là vượt đạidương bằng khinh khí cầu trên một trongnhững cơn gió xoáy bao quanh Trái đất ởđộ cao 9.000 đến 10.500 mét. Chúng dichuyển nhanh như một dòng sông khi ởđỉnh lũ. Nếu ở dưới, gió sẽ thổi chậmhơn. Vấn đề của chúng tôi là chiều caocủa chiếc khinh khí cầu khổng lồ. Từđỉnh đến đáy của nó là hơn 90 mét. Khichúng tôi tiến vào chỗ gió xoáy, nửa trênvà dưới của khí cầu sẽ bay với vận tốc

Page 185: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

khác nhau. Mọi chuyện đều có thể xảy ra.Chúng tôi đeo sẵn dù và áo phao để

lỡ gặp chuyện gì thì chúng tôi cũng khônglãng phí thời gian quý giá của mình. Sauđó, chúng tôi châm bộ đốt. Khi lên cao,đỉnh khí cầu chạm tới đáy của luồng gióxoáy. Giống như va vào trần nhà bằngkính vậy. Chúng tôi đốt thêm nhiên liệu,nhưng gió mạnh đến nỗi cứ liên tục đẩychúng tôi xuống. Chúng tôi tiếp tục đốtthêm nhiều nhiên liệu. Đỉnh khí cầu bịcuốn vào luồng gió thổi rất nhanh và laolên như tên lửa. Luồng gió cuốn nghiêngở một góc điên rồ với tốc độ 185 km/h.Chiếc khí cầu vẫn bay với vận tốc 40km/h. Cảm giác lúc đó như thể một nghìncon ngựa đang kéo rời chúng tôi ra.Chúng tôi đã ở quá cao để nhảy ra, và

Page 186: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

cũng sợ rằng chiếc khí cầu sẽ toạc ra làmđôi rồi lao hàng trăm mét xuống biển.

Nhưng cuối cùng thì chiếc khí cầucũng xuyên được qua trần nhà bằng kínhvà lấy lại thăng bằng.

Sức mạnh và sự hung tợn của luồnggió xoáy cùng với việc chúng tôi đãthành công và sống sót thật khiến tôikhông nói nên lời. Trải nghiệm một mìnhở giữa khoảng không bao la ấy mang đếnmột niềm vui điên cuồng và đáng sợ. Sựthật mong manh là tất cả những gì giữcho chúng tôi ở trên đó là khí nóng –theo nghĩa đen.

Chúng tôi bay đi với vận tốc rất lớn,nhanh hơn nhiều so với những gì chúngtôi nghĩ. (Trên không, cũng như trên mặtnước, vận tốc thường được đo bằng hải

Page 187: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

lý. Tôi dùng đơn vị km/h cho rõ ràng.)Bảy tiếng sau, đã đến lúc tháo thùngnhiên liệu đầu tiên. Vì một vài lý do,chúng tôi cho rằng đi xuống dưới luồnggió xoáy để làm thì sẽ an toàn hơn, dùmọi thứ chúng tôi làm đều mới và dựatrên kinh nghiệm. Chúng tôi tắt bộ đốt vàbay xuống vùng gió yếu hơn. Ngay lậptức, thân khí cầu trở thành cái phanh,nhưng phần trên vẫn lao đi. Qua chiếcmáy quay dưới đáy khí cầu, chúng tôi cóthể thấy rõ biển khơi xám xịt dữ tợn ở độsâu 7.000 mét dưới chân mình, với ngọnsóng trắng xóa và những vùng nước tốităm. Tôi tự hỏi liệu chúng tôi có phải kếtthúc tất cả ở dưới lòng biển không.

Per ấn nút thả thùng nhiên liệu rỗng,và chúng tôi bị lắc lư kinh khủng. Tôi

Page 188: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

ngã dúi dụi vào Per khi mọi thứ đềutrượt về phía mình. Chúng tôi kinh hoàngnhận ra rằng hai thùng đầy nhiên liệu –mỗi thùng nặng một tấn – cùng một thùngrỗng đã cùng rơi xuống. Không chỉ bịnghiêng và mất thăng bằng, chúng tôi cònkhông có đủ nhiên liệu để kiểm soát độcao và tìm ra hướng gió, và rất có thểchúng tôi sẽ không đến được Mỹ. Nhẹ điđược ba tấn, chiếc khí cầu lao lên.Chúng tôi va vào luồng gió xoáy mạnhđến nỗi xuyên thẳng qua trần nhà bằngkính như tên lửa và tiếp tục lao lên. Percho một ít không khí thoát ra khỏi khí cầunhưng chúng tôi vẫn cứ lao lên mãi.

Chúng tôi đã được cảnh báo rằng ởđộ cao 13.000 mét, vòm bằng kính củakhí cầu sẽ nổ tung, rồi phổi và nhãn cầu

Page 189: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

sẽ bị hút ra khỏi cơ thể chúng tôi. Như bịthôi miên, chúng tôi nhìn vào dụng cụ đođộ cao như đám chim non gặp ác, khi nótiến dần tới con số đáng sợ là 12.900 ki-lô-mét. Chúng tôi không biết chuyện gìsẽ xảy ra. Chúng tôi không chỉ bay caohơn tất cả những khinh khí cầu khác, màcòn cao hơn tất cả các loại máy bay.Cuối cùng, chiếc khí cầu nguội đi vàchúng tôi bắt đầu rơi xuống rất nhanh.Một lần nữa, chúng tôi lại nhìn dụng cụđo độ cao, lần này nó quay ngược lại khichúng tôi lao xuống. Chúng tôi khôngmuốn đốt thêm nhiên liệu, nhưng đànhphải làm vậy để ngừng rơi. Chúng tôikhông thể đáp xuống biển vì sẽ chẳng cóai ở vùng Thái Bình Dương bao la đếncứu cả.

Page 190: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Chúng tôi sẽ phải bay tiếp 30 giờ nữachỉ với một ít nhiên liệu; và để tới đượcđất liền, chúng tôi phải bay nhanh hơnmọi chiếc khí cầu từ trước đến nay. Điềuđó có nghĩa là phải duy trì ngay giữaluồng gió xoáy, một khoảng không chỉrộng khoảng 90 mét – chính là chiều caocủa chiếc khí cầu. Đó là điều khôngtưởng.

Giọt nước cuối cùng làm tràn ly là khichúng tôi mất tín hiệu radio. Chúng tôiđã bay hàng giờ đồng hồ, Per đã kiệtsức. Anh nằm xuống và ngay lập tức rơivào giấc ngủ sâu. Tôi chỉ còn một mình.Tôi không tin vào Chúa, nhưng ngày hômđó cứ như đã có một thần hộ mệnh bướcvào khinh khí cầu và giúp đỡ chúng tôi.Qua đồng hồ, có thể thấy rằng chúng tôi

Page 191: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đã bắt đầu tăng tốc, càng lúc càng nhanhhơn. Tôi ngỡ mình đang mơ và tự tát vàomặt để chắc chắn rằng mình vẫn đangtỉnh. Chúng tôi bay với tốc độ từ 130km/h tiến lên 290, 320 rồi 390 km/h.Đây là điều chưa từng có, giống như mộtphép màu.

Tôi kiệt sức đến nỗi gần như mê sảng,nhưng Per đang ngủ nên tôi phải canhchừng. Khi nhìn thấy những đốm sáng lạnhấp nháy trong vòm kính, tôi cho rằngđó là những linh hồn. Tôi ngắm nhìnchúng như trong một giấc mơ, cho tới khinhận ra rằng đó là những đám khí gacháy đang rơi xuống. Nhiệt độ bên ngoàiđang là âm 70 độ C. Nếu một quả cầulửa va vào vòm kính đóng băng, nó sẽ nổtung.

Page 192: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

“Per!” tôi hét lên. “Dậy đi! Cháyrồi!”

Per choàng tỉnh dậy. Ngay lập tức anhbiết phải làm gì. “Đưa nó lên độ cao12.000 mét, ở đó không có ôxy,” anh nói.“Khi đó lửa sẽ tắt.”

Chúng tôi bay lên, với những đám khíga cháy vẫn đang tỏa ra xung quanh, vượtqua độ cao tối đa lần trước là 12.900mét và vẫn tiếp tục bay lên. Ở khoảng13.000 mét, tôi đoán trước rằng chiếckhí cầu sẽ nổ tung và tưởng tượng cảnhnhãn cầu và phổi của mình bung ra nhưnhững viên mứt, giống như trong một bộphim kinh dị. May sao, những đốm lửatắt hết và chúng tôi lại bắt đầu hạ xuống.Nhưng chúng tôi đã để phí mất lượngnhiên liệu quý giá. Bỗng nhiên chiếc

Page 193: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

radio hoạt động trở lại. Một giọng nóicất lên, “Chiến tranh đã nổ ra trên Vịnh.Mỹ đang đánh bom Baghdad.” Thật lạlùng và gần như chẳng liên quan khichúng tôi đang ở một mình trên rìa vũtrụ, còn một cuộc chiến vừa nổ ra trênTrái đất.

Trên radio, phi đội dưới đất nói rằngluồng gió xoáy chúng tôi đang bay theochuyển hướng và chúng tôi đã vòng lạiNhật Bản. Chúng tôi phải ngay lập tứctiến vào một luồng gió xoáy thấp hơnđưa tới Bắc Cực, nhưng nó chậm hơn rấtnhiều. Để tới đất liền, vận tốc trung bìnhcủa chúng tôi không được giảm xuốngdưới 270 km/h – gấp đôi vận tốc của bấtkỳ khinh khí cầu nào. Chúng tôi hạ xuốngđộ cao 5.500 mét và va vào luồng gió

Page 194: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

bắc thổi chậm. Khi có vẻ như chúng tôisẽ phải hạ cánh xuống biển thì đội côngtác dưới đất nói rằng chúng tôi đã đi vàomột luồng gió khác thổi đúng hướng. Ởđộ cao 9.000 mét, chúng tôi bay hàng giờliền trên chiếc khí cầu nghiêng ngả vớivận tốc kỳ diệu, hơn 300 km/h. Cuốicùng, chúng tôi cũng hạ cánh trong mộttrận bão tuyết trên một hồ đóng băng ởphía bắc Canada, tại một vùng hoang vurộng gấp 200 lần nước Anh.

Chúng tôi giật mạnh cửa và trèo rangoài. Chúng tôi ôm lấy nhau và nhảymúa dưới trời tuyết rơi. Vỏ bọc bằng bạccủa khí cầu bị mắc vào các cây thông vàbị gió xé vụn. Sau đó, chúng tôi nhận rahai điều: chiếc khí cầu sẽ không nổ, vànhiệt độ ngoài trời đang là âm 60 độ C.

Page 195: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Nếu không vào bên trong, chúng tôi sẽchết cóng. Chúng tôi bò vào trong khícầu, tôi kết nối radio với Dịch vụ BayWatson Lake.

“Chúng tôi làm được rồi. Chúng tôiđã đến nơi. Hai chúng tôi đều ở đây.”

“Các anh đang ở đâu?”“Chúng tôi đã hạ cánh xuống một hồ

nước, bao quanh là cây cối.”“Đó là một hồ nước đã đóng băng,”

một giọng Canada trả lời ngắn gọn. “Ởđó khá an toàn. Vấn đề duy nhất là cókhoảng 800.000 hồ ở vùng các anh hạcánh, và xung quanh đều có rất nhiềucây.”

Chúng tôi phải chờ đợi trong khí cầuthêm tám giờ nữa. Per bị cước chân, còntôi thì bị ở một ngón tay. Chúng tôi túm

Page 196: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tụm vào với nhau, nửa tỉnh nửa mê, ăn đồdự trữ và mong mỏi có được chút hơi ấmkhi gió tuyết gào rú xung quanh chiếc khícầu kim loại. Nơi chúng tôi hạ cánh cáchvùng có người ở gần nhất là 500 cây số,và cách con đường gần nhất 250 cây số.

Cuối cùng, chúng tôi cũng nghe thấytiếng vù vù của cánh máy bay trực thăng.Càng lúc âm thanh càng to hơn, rồi chiếctrực thăng bay vòng tròn trên đầu và hạcánh xuống cạnh chúng tôi.

Chuyến bay đến Yellowknife mấtthêm bốn giờ nữa. Khi chúng tôi hạ cánhxuống một sân bay bé xíu, những ánhsáng vàng huỳnh quang tạo thành nhữngvòng tròn mờ ảo trên tuyết. Chúng tôibước đi lạo xạo trên tuyết tới nhà chứamáy bay. Những bông tuyết bay sượt qua

Page 197: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

khi chúng tôi mở cửa bước vào.Bên trong căn nhà có Will Whitehorn,

Giám đốc Phát triển Thương hiệu củaTập đoàn Virgin, bố mẹ tôi, vợ của Perlà Helen và một số người ở Yellowknife.Tôi gần như không nhận ra bất kỳ ai vìtất cả đều mặc quần áo lùng bùng rất lạ:áo khoác bông màu đỏ tươi và quần giữnhiệt. Họ reo lên mừng rỡ khi chúng tôibước vào.

“Uống bia lạnh nào!” Will hô lớn. “Ởđây chỉ có vậy thôi!”

Per và tôi bật nắp lon rồi hắt bia vàotất cả mọi người ở đó.

“Con thành công rồi!” mẹ tôi nói.“Đừng bao giờ làm như vậy nữa!” bố

tôi nói.“Ý bác là sao?” Per nói đùa. “Lần

Page 198: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

sau chúng cháu sẽ đi vòng quanh thếgiới. Nếu vẫn còn những thùng nhiên liệuđó thì bây giờ chúng cháu đã ở Anh rồi!”

Tôi cười, nhưng biết rằng mình sẽkhông thể từ chối thách thức. Chúng tôiđã thử sức vào hai năm sau đó.

Ngay trước khi chúng tôi lên đườngvượt Thái Bình Dương, con gái Hollycủa tôi đã gửi fax cho tôi từ London. Nóviết, “Con mong rằng bố sẽ không hạcánh xuống nước. Con hy vọng bố sẽ hạcánh an toàn và hạ cánh trên đất liền.”

Đó có vẻ là một phép ẩn dụ hoàn hảocho cuộc đời tôi. Tôi đã rất may mắn.Cho tới nay, tôi gần như luôn hạ cánhtrên đất liền. James Ullman, nhà văn vànhà leo núi nổi tiếng người Mỹ, từng nói:“Thử thách là cốt lõi và động lực chính

Page 199: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

trong mọi hành động của con người. Nếucó đại dương, chúng ta sẽ vượt qua nó.Nếu có bệnh tật, chúng ta sẽ chữa đượcnó. Nếu có điều gì không ổn, chúng ta sẽsửa chữa nó. Nếu có kỷ lục, chúng ta sẽphá vỡ nó. Và nếu có núi cao, chúng tasẽ chinh phục nó.”

Tôi hoàn toàn đồng ý và tin rằng tấtcả chúng ta đều nên tiếp tục thách thứcbản thân.

Page 200: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

5. Đứng trên đôi châncủa chính mình

• Dựa vào bản thân• Theo đuổi ước mơ nhưng sống trong

thế giới thực• Hợp tác làm việc“Há miệng chờ sung” có thể đã từng

là câu tục ngữ ưa thích của mẹ tôi. Bà sẽnói thêm, “Làm đi, Ricky. Đừng ngồi mộtchỗ mà hãy hành động!”

Công thức làm bánh nhân thịt thỏtrước đây là, “Đầu tiên là bắt thỏ.” Bạnhãy để ý rằng nó không phải là, “Đầutiên là mua thỏ,” hay, “Ngồi chờ cho tớikhi có người đưa cho bạn một con thỏ.”

Những bài học được mẹ dạy từ khi tôi

Page 201: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

mới chập chững tập đi như thế này đãgiúp tôi tự đứng trên đôi chân của mình.Tôi được dạy dỗ để biết cách tự lo chobản thân và làm việc. Đây là điều mànước Anh từng tin tưởng, nhưng ngày naycó một vài đứa trẻ dường như chỉ muốnăn sẵn và hưởng thụ. Tôi thật may mắn vìcó cha mẹ tốt như vậy.

Tôi học được bài học đầu tiên về tínhđộc lập là hồi bốn tuổi. Chúng tôi đangtrên đường từ đâu đó về, và mẹ tôi dừngxe cách nhà vài cây số rồi bảo tôi tự tìmđường về qua các cánh đồng. Bà biến nóthành một trò chơi, và tôi vui vẻ thamgia. Đó là thử thách đầu tiên mà tôikhông bao giờ quên. Tôi càng lớn, nhữngbài học này càng khắc nghiệt hơn. Năm12 tuổi, tôi được nghỉ giữa kỳ ở nhà, vào

Page 202: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

một buổi sáng sớm, mẹ gọi tôi dậy vàbảo tôi mặc quần áo vào. Tôi lồm cồmbò ra khỏi giường dù trời vẫn tối vàlạnh. Sau khi ăn sáng trong bếp – vớimón cháo nóng và bổ dưỡng có lẽ để trợsức cho tôi – mẹ đưa cho tôi hộp cơm vàmột quả táo cho bữa trưa. “Chắc chắncon sẽ tìm được nước uống trên đường,”mẹ nói và vẫy tay tạm biệt khi tôi khởihành chuyến đi 24 cây số bằng xe đạp tớibờ biển phía nam. Trời vẫn tối khi tôilên đường với một tấm bản đồ phòng khibị lạc. Tôi ngủ qua đêm tại nhà mộtngười họ hàng và quay về nhà vào ngàyhôm sau. Khi bước vào căn bếp ấm cúngnơi mẹ và Lindi đang ngồi, tôi thấy rất tựhào, và chắc mẩm sẽ được chào đónnồng nhiệt. Nhưng mẹ chỉ nói, “Làm tốt

Page 203: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

lắm, Ricky. Con thấy vui chứ? Giờ thì điđi nào, cha xứ muốn nhờ con chặt gỗ.”

Có lẽ một vài người sẽ thấy như vậylà quá nghiêm khắc. Nhưng các thànhviên trong gia đình tôi rất yêu thương vàquan tâm lẫn nhau. Chúng tôi là một khốibền chặt, không bao giờ tách rời. Nhữngbài học đó ngày càng nhiều hơn khichúng tôi lớn lên, vì bố mẹ muốn chúngtôi trở nên mạnh mẽ và tự lực cánh sinh,trở thành những con người tự do và độclập. Hãy nhớ rằng thế hệ của họ đã trảiqua hai cuộc chiến tranh thế giới, vì thế,từ nuông chiều không có trong từ điểncủa họ. Bố luôn ở bên chúng tôi, và mẹchính là người đã thúc đẩy chúng tôi cốgắng hết sức mình. Tôi đã học hỏi vềkinh doanh và tiền bạc từ bà. Bà luôn nói

Page 204: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

những câu như “Người chiến thắng sẽ cótất cả” và “Hãy theo đuổi ước mơ”. Mẹtôi hiểu rằng thua cuộc là không côngbằng, nhưng đời là thế. Dạy trẻ con rằnglúc nào chúng cũng có thể chiến thắngkhông phải là một ý hay. Trong cuộcsống, mọi người đều phải đấu tranh, rồisẽ có người thắng kẻ bại và có khi là bấtcông mà chúng ta phải vượt qua.

Khi tôi sinh ra, bố tôi mới chỉ bắt đầulàm việc trong ngành luật, nên kinh tế giađình khá eo hẹp. Mẹ tôi không hề kêu ca.Bà có hai mục tiêu. Một là tìm nhữngcông việc có ích cho tôi và các em, vì ănkhông ngồi rồi là không chấp nhận được.Hai là tìm cách kiếm tiền chu cấp cho cảgia đình. Ở nhà, bố mẹ tôi không giấuchúng tôi bất cứ điều gì; họ cho chúng

Page 205: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tôi biết điều gì đang diễn ra và chúng tôithường nói chuyện kinh doanh trong cácbữa tối. Tôi biết rằng có những ông bốbà mẹ giữ con cái tránh xa chuyện côngviệc và không chia sẻ với chúng về cácvấn đề của mình, như vậy thì con cái củahọ sẽ không bao giờ hiểu được giá trịcủa đồng tiền, hay về thu nhập và hóađơn. Và đến khi bước chân vào thế giớithực, họ sẽ không biết cách đương đầuvới thử thách. Ngược lại, chúng tôi biếtthế giới thực sự là như thế nào vì đã thảoluận về nó. Em gái Lindi và tôi đã giúpmẹ trong rất nhiều kế hoạch kiếm tiền.Những lần đó đều rất thú vị và tạo nêntinh thần làm việc nhóm trong gia đìnhchúng tôi.

Tôi vẫn cố gắng nuôi dạy Holly và

Page 206: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Sam theo cách đó, dù tôi may mắn cónhiều tiền hơn bố mẹ tôi ngày trước. Tôivẫn nghĩ rằng các quy tắc của mẹ tôi rấthay, và tôi tin rằng Holly và Sam đã hiểuđược giá trị của đồng tiền.

Với một gia đình cần được trông nom,mẹ tôi không thể ra ngoài làm việc – vàcũng không nhiều bà mẹ làm được điềunày vào những năm 1950. Thay vào đó,bà tìm một việc có thể làm ở nhà và nghĩra việc làm những chiếc hộp gỗ đựnggiấy ăn và thùng đựng giấy bỏ đi. Xưởnglàm việc của bà là cái kho ở góc vườn,và chúng tôi thường giúp bà. Chúng tôirất thích tô màu lên hộp và xếp chồngchúng lên nhau cho tới khi đủ số lượnggửi đi. Bố tôi cũng giúp đỡ trong thờigian rảnh rỗi bằng cách làm những chiếc

Page 207: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

kẹp để giữ cho các phần được dán bằngkeo liền vào nhau. Mẹ tôi mang hàngmẫu tới các cửa hàng, và khi Harrods đặthàng, công việc kinh doanh và doanh thutăng vọt. Bà còn cho học sinh Pháp vàĐức thuê trọ, vì vậy bà luôn bận rộn việcnhà. Làm việc chăm chỉ và vui vẻ lànhững đặc trưng của gia đình tôi, vàchúng tôi đều phát triển được các kỹnăng kinh doanh, có lẽ là vì phải kiếmtiền trong những năm đói kém sau chiếntranh.

Dì Clare luôn mê mẩn những con cừuđen xứ Wales và đã nảy ra ý định mởmột công ty bán cốc uống nước in hìnhcừu đen. Cừu ngày càng được ưa chuộng,vì vậy dì chuyển sang lĩnh vực khác, thuêphụ nữ trong làng đan đồ len với những

Page 208: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

ren rời in hình cừu. Công ty làm ăn phátđạt và tiếp tục phát triển. Nhiều năm sau,khi tôi đang điều hành Hãng đĩa Virgin,dì Clare gọi điện thoại và bảo tôi rằngmột trong những con cừu của dì đã bắtđầu hát. Tôi không cười. Những ý tưởngcủa dì luôn thông minh. Thay vào đó, tôitheo chân con cừu với một chiếc máy ghiâm. “Baa Baa Black Sheep” trở thànhbài hát rất được yêu thích, xếp thứ tưtrên các bảng xếp hạng âm nhạc.

Tôi đã chuyển từ những ngành nghềthủ công tới việc thành lập Virgin trêntoàn thế giới. Những quy tắc cơ bản vẫnnhư cũ – dòng chảy của tiền mặt, lợinhuận và thua lỗ – nhưng rủi ro đã trởnên lớn hơn, và tôi đã học cách trở nêntáo bạo trong buôn bán cũng như trong

Page 209: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

các ý tưởng của mình. Dù luôn cẩn thậnlắng nghe mọi người, nhưng tôi tự đưa raquyết định rồi cứ thế làm. Tôi tin tưởngvào bản thân và các mục tiêu của mình,cố gắng mở rộng nhận thức mà khôngđánh mất lý tưởng sống, hay những bàihọc về sự chính trực, trung thực và tôntrọng người khác mà tôi được bố mẹ dạykhi còn nhỏ.

Tôi chỉ mất niềm tin vào bản thânđúng một lần, vào năm 1986. Khi đó,Virgin đã là một trong những công ty tưnhân lớn nhất nước Anh, với 4.000 nhânviên. Doanh thu tăng 60% so với nămtrước, và giống như nhiều công ty pháttriển rất nhanh chóng khác, tôi đượckhuyên nên cổ phần hóa công ty. Tôikhông muốn lắm, và tất nhiên là hai

Page 210: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

người chung vốn với tôi cũng không thiếttha lắm vì họ rất hiểu tôi. Họ nói rằng tôisẽ không muốn mất quyền kiểm soát.Nhưng điều thực sự thúc đẩy tôi đưa raquyết định là vì các chủ ngân hàng đãkhiến chúng tôi thất vọng. Giống nhưnhiều công ty khác trên thế giới, mộtlượng tiền lớn chuyển rất chậm vào côngty tôi. Vì vậy, dù trên giấy tờ có rất nhiềutài sản lưu động và thu lợi nhuận rất lớnnhưng chúng tôi phải tính toán tiện íchbội chi quay vòng.

Vào thời điểm rắc rối đó xảy ra,chúng tôi có khoản bội chi lên tới batriệu bảng và đang đợi một tấm séc trịgiá sáu triệu sẽ đến từ Mỹ vào bất kỳngày nào. Hơn nữa, chúng tôi cũng đangmong chờ 20 triệu bảng lợi nhuận vào

Page 211: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

cuối năm tài chính. Về tổng thể, chúng tôiđang có tình hình tài chính thuận lợi –nhưng ngân hàng của chúng tôi lại khôngnghĩ vậy. Lý do duy nhất khiến họ từ chốicó lẽ là vì tôi đang bắt đầu gây dựngVirgin Atlantic, mà Skytrain thì mới côngkhai phá sản chưa lâu. Giám đốc của tôiđến gặp tôi với tin xấu: họ đang khóa tàikhoản. Tôi tức giận đến nỗi đã đẩy ôngra khỏi nhà mình, và đó là một trong số ítnhững lần tôi mất bình tĩnh đến vậy. Sauđó, tôi đã gọi điện thoại khắp thế giới,nhanh chóng thu lại một ít tiền và khoảnvay ngắn hạn.

Tuy nhiên, chúng tôi vẫn đang trongtình thế nguy ngập, và có vẻ như lựachọn tốt nhất cho tôi là cổ phần hóa.Năm 1986, mọi người đều hướng tới

Page 212: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Khu tài chính London . Tất cả nhữngngười mua cổ phiếu của British Telecomđều lãi gấp đôi.

Tôi không bao giờ quên được lần đếnKhu tài chính London và nhìn thấy nhữnghàng người xếp hàng mua cổ phiếu củaVirgin. Chúng tôi vốn đã có hơn 70.000người đăng ký qua thư muốn mua cổphiếu của Virgin, nhưng họ chỉ mua vàongày cuối cùng, 13/11/1986. Tôi đi từđầu hàng đến cuối hàng, cảm ơn mọingười vì đã tin tưởng, và một số câu trảlời của họ đã ghi sâu vào tâm trí tôi:

“Năm nay chúng tôi không đi du lịch;chúng tôi sẽ đặt tiền tiết kiệm vàoVirgin.”

“Nào Richard, hãy chứng minh rằngchúng tôi đã quyết định đúng.”

Page 213: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

“Chúng tôi trông cậy vào anh,Richard.”

Đột nhiên tôi nhận thấy rằng cácphóng viên ảnh đang chụp chân tôi. Tôichẳng hiểu gì cả. Thế rồi tôi nhìn xuốngvà rất sốc khi nhận ra rằng lúc vội thayquần áo, tôi đã đi giày lệch đôi.

Virgin đã thu hút nhiều đơn đăng ký từcông chúng hơn bất kỳ sự ra mắt thịtrường chứng khoán nào, trừ những lần tưhữu hóa khổng lồ của chính phủ. Hơn100.000 cá nhân đã đăng ký mua cổphiếu của chúng tôi, và ngành bưu điệnđã phải cử thêm 20 nhân viên để giảiquyết đống thư từ.

Tuy nhiên, chẳng mấy chốc tôi cảmthấy ghét lề thói của Khu tài chínhLondon. Chúng không phải dành cho tôi.

Page 214: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Thay vì một buổi gặp mặt tự nhiên vớinhững người chung vốn tại ngôi nhà trênthuyền của mình để bàn bạc nên ký hợpđồng với ban nhạc nào, tôi phải hỏi ýkiến một ban giám đốc. Rất nhiều ngườitrong số họ không hiểu gì về ngành kinhdoanh âm nhạc. Họ không hiểu một đĩanhạc được ưa thích có thể hái ra hàngtriệu bảng chỉ sau một đêm như thế nào.Thay vì có thể ký hợp đồng với một bannhạc đang được yêu thích trước các đốithủ, tôi phải đợi bốn tuần tới cuộc họpban giám đốc – mà khi đó thì đã quámuộn. Hoặc họ sẽ nói những câu như,“Ký hợp đồng với The Rolling Stonesư? Vợ tôi không thích ban nhạc này.Janet Jackson ư? Đó là ai vậy?”

Tôi luôn đưa ra quyết định rất nhanh

Page 215: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

và hành động theo bản năng, cho nên tôicảm thấy ngột ngạt vì những lề thói quanliêu, những ủy ban và lối làm việc sáchvở. Tôi ghét phải ngồi ở một chiếc bàndài bóng láng, xung quanh là những bộcomple chỉn chu trong lúc tôi cố gắnggiải thích về Virgin – và tôi thậm chí cònkhông có văn phòng, “bàn làm việc” củatôi chỉ là một chiếc ghế bành thoải máitrong ngôi nhà trên thuyền và một cuốnsổ giấy vàng để ghi chép. Hơn cả, tôikhông còn cảm thấy đang đứng trên đôichân của chính mình nữa. Chúng tôi đãtăng gấp đôi lợi nhuận nhưng cổ phiếucủa Virgin bắt đầu tụt giá. Lần đầu tiêntrong đời, tôi cảm thấy chán nản.

Sau đó, thị trường chứng khoán sụpđổ khiến cổ phiếu tụt giá nhanh chóng.

Page 216: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Mặc dù đó không phải là lỗi của tôi,nhưng tôi thấy rằng mình đang khiến tấtcả những người mua cổ phiếu của Virginthất vọng. Rất nhiều người trong số đó làbạn bè, người thân và nhân viên củachúng tôi. Nhưng rất nhiều người lànhững cặp vợ chồng đã trao cho chúngtôi số tiền tiết kiệm cả đời của họ. Tôiquyết định sẽ mua lại tất cả cổ phiếu –với giá mọi người đã trả cho chúng. Dùkhông cần phải làm vậy, nhưng tôi khôngmuốn làm mọi người thất vọng. Cá nhântôi đã thu gom được 182 triệu bảng cầnthiết, và số tiền đó đủ để giữ lại sự tựdo, danh tiếng và cá tính của tôi.

Ngày Virgin trở lại thành một công tytư nhân giống như việc hạ cánh an toànsau nỗ lực phá kỷ lục bằng tàu máy hay

Page 217: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

khinh khí cầu vậy. Tôi thấy rất nhẹ nhõm.Một lần nữa, tôi lại là thuyền trưởng trêncon thuyền của mình, làm chủ số phậncủa mình.

Tôi tin tưởng vào bản thân. Tôi tintưởng vào những đôi tay lao động, vàonhững bộ óc biết suy nghĩ, và vào nhữngtrái tim biết yêu thương.

Page 218: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

6. Sống trong hiện tại• Yêu cuộc sống và sống hết mình• Tận hưởng hiện tại• Suy ngẫm về cuộc đời mình• Làm cho mọi giây phút đều có ý

nghĩa• Đừng hối tiếcNăm 1997, tôi lại thực hiện chuyến du

hành bằng khinh khí cầu vòng quanh thếgiới với Per và Alex Ritchie, kỹ sư thiêntài đã thiết kế chiếc khí cầu sẽ đưa chúngtôi đi 38.600 ki-lô-mét. Trước khi xuấtphát vào sáng hôm đó, trong căn phòngkhách sạn yên tĩnh ở Marrakech, tôi dậysớm viết một lá thư dài cho các con,phòng trường hợp tôi không trở lại. Lá

Page 219: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thư của tôi bắt đầu bằng:“Holly và Sam yêu quý,Đôi khi cuộc đời thật khó lường. Hôm

nay còn sống, khỏe mạnh và yêu thương.Ngày mai đã không còn trên cõi đời nàynữa. Như các con đều biết, bố luôn cóham muốn mạnh mẽ được sống hếtmình...”

Tôi gấp gọn lá thư thành một hìnhvuông nhỏ rồi nhét vào túi áo.

Chúng tôi đã kiểm tra xong tất cả vàsẵn sàng lên đường. Mười, chín, tám,bảy, sáu, năm... Per đếm ngược, còn tôitập trung điều khiển các máy quay. Taytôi liên tục mò xuống kiểm tra khóa dù.Tôi cố không nghĩ đến quả bóng khổng lồphía trên sáu thùng nhiên liệu khổng lồgắn quanh khí cầu. Bốn, ba, hai, một...

Page 220: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Per bật đòn bẩy làm nóng khiến dây cápneo đứt lìa, chúng tôi lao lên trời lặng lẽvà mau lẹ. Không có tiếng ầm của bộđốt, chúng tôi bay lên không như bóngbay của trẻ con vậy. Chúng tôi cứ dầnbay cao và xa hơn, rồi khi gặp cơn gióbuổi sáng, chúng tôi hướng tớiMarrakech.

Cửa thoát hiểm vẫn mở khi chúng tôibay lên, và chúng tôi vẫy tay với nhữngngười khi đó chỉ còn bé xíu ở dưới. Tấtcả những chi tiết của Marrakech, nhữngbức tường vuông màu hồng, quảngtrường thành phố rộng lớn, những chiếcsân xanh lá và những đài phun nước lấpló phía sau những bức tường cao đangtrải ra trước mắt chúng tôi. Ở độ cao3.050 mét, không khí bắt đầu lạnh và

Page 221: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

loãng dần. Chúng tôi đóng cửa sập. Từlúc này, chúng tôi sẽ phải tự xoay xở.Chúng tôi đang được điều áp, và áp lựcsẽ tăng dần.

Chúng tôi bay nhẹ nhàng cho đến hếtngày. Phong cảnh trên dãy Atlas tuyệtđẹp, những đỉnh núi lởm chởm phủ đầytuyết phản chiếu ánh sáng lên chúng tôidưới ánh nắng rực rỡ.

Khi đến gần biên giới An-giê-ri,chúng tôi vô cùng sửng sốt khi người dânở đây thông báo rằng chúng tôi đang tiếnthẳng đến Béchar, căn cứ quân sự tối caocủa họ. Họ nói: “Các anh không đượcphép, nhắc lại là không được phép, đivào khu vực này,” họ viết trong bản fax.

Chúng tôi không có lựa chọn nàokhác.

Page 222: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Tôi nói chuyện qua điện thoại vệ tinhvới Mike Kendrick, người điều khiểnchuyến bay, trong hai giờ và thử nhờ cáccông sứ Đại sứ quán Anh. Cuối cùng thìAndré Azoulay, vị công sứ người Ma-rốc đã giúp đỡ chúng tôi. Ông giải thíchvới người An-giê-ri rằng chúng tôikhông thể chuyển hướng và không có máyquay phim đủ tốt trên khí cầu. Họ chấpnhận và cho chúng tôi đi qua.

Đến 5 giờ chiều, chúng tôi đã bay ởđộ cao 9.150 mét. Per bắt đầu châm lửabộ đốt để làm nóng không khí trong vỏkhí cầu. Mặc dù chúng tôi đã đốt trongmột giờ nhưng chỉ sau 6 giờ chiều, khícầu bắt đầu hạ dần độ cao.

“Có điều gì đó không đúng với lýthuyết,” Per nói.

Page 223: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

“Sao vậy?” tôi hỏi.“Tôi không biết.”Per liên tục châm lửa cho bộ đốt,

nhưng chiếc khí cầu vẫn bay thấp dầnxuống. Chúng tôi hạ xuống 305 mét, rồi150 mét. Trời càng lúc càng lạnh vì mặttrời đang lặn. Rõ ràng là khí heli đangnhanh chóng co lại, trở thành một khốitrên đầu chúng tôi.

“Phải bỏ chì thôi,” Per nói. Anh rấtsợ hãi. Chúng tôi đều sợ hãi.

Chúng tôi kéo đòn bẩy để thả rơi khốichì dưới đáy khí cầu. Đáng lẽ phải giữlại chúng để dự trữ trong khoảng haituần. Chúng rơi khỏi khí cầu, và trên mànhình video tôi thấy chúng rơi xuống nhưnhững quả bom. Tôi có một linh cảmkhủng khiếp rằng đây mới chỉ là khởi đầu

Page 224: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

của một thảm họa.Trời tối dần. Không còn khối chì,

chúng tôi duy trì độ cao được một lúc,nhưng rồi chiếc khí cầu lại rơi xuống.Lần này nó lao xuống nhanh hơn. Chúngtôi hạ 610 mét trong một phút; 610 méttrong phút tiếp theo. Tai tôi tê cóng, rồiđột ngột tôi thấy bụng mình căng lên épvào lồng ngực. Chúng tôi chỉ còn bay ởđộ cao 4.570 mét. Tôi cố giữ bình tĩnh,hết sức tập trung vào những chiếc máyquay và dụng cụ đo độ cao, nhanh chóngxem xét các lựa chọn. Chúng tôi cần vứtcác thùng nhiên liệu khỏi khí cầu. Nhưngkhi chúng tôi vừa làm xong thì chuyến đicũng kết thúc. Tôi cắn môi. Chúng tôiđang ở đâu đó trên dãy Atlas trong bóngtối, và đang chuẩn bị chịu một cú va

Page 225: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chạm khủng khiếp khi tiếp đất. Không ainói gì. Tôi nhẩm nhanh một vài phéptính.

“Với tốc độ rơi này, chúng ta còn bảyphút,” tôi nói.

“Được,” Per nói. “Mở cửa sập. Giảmáp suất.”

Chúng tôi mở cửa sập ở độ cao 3.670mét, rơi xuống độ cao 3.350 mét, và vớimột luồng gió buốt giá, khí cầu giảm ápsuất. Alex và tôi bắt đầu ném mọi thứ rakhỏi khí cầu: thức ăn, nước uống, cácbình dầu, tất cả những gì không gắn liềnvào khí cầu. Tất cả mọi thứ. Thậm chí cảmột số tiền lớn. Trong năm phút, điềunày giúp làm chậm quá trình rơi củachúng tôi. Chúng tôi phải tự cứu lấymình.

Page 226: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

“Vẫn chưa đủ,” tôi nói khi thấy kimđo độ cao chỉ 2.740 mét. “Chúng ta vẫnđang rơi.”

“Được, tôi sẽ leo lên nóc,” Alex nói.“Phải bỏ mấy thùng nhiên liệu thôi.”

Chính Alex đã tạo ra chiếc khí cầunày, vì vậy anh biết chính xác phải mởkhóa như thế nào. Bộ đốt kêu ầm ĩ trênđầu, phủ lớp ánh sáng màu cam chói lòalên chúng tôi.

“Anh đã nhảy dù bao giờ chưa?” tôihét lên hỏi Alex.

“Chưa bao giờ,” anh trả lời.“Dây dù của anh đấy,” tôi nói và kéo

tay anh tới chỗ nó.“Độ cao 2.133 mét và vẫn đang rơi,”

Per nói to. “Bây giờ là 2.010 mét.”Alex trèo qua cửa sập lên nóc thân

Page 227: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

khí cầu. Khó có thể cảm nhận đượcchúng tôi đang rơi nhanh thế nào. Tai tôiù cả đi. Nếu đống khóa đã bị đóng băngvà Alex không thể thả các bình nhiên liệura thì chúng tôi sẽ phải nhảy dù xuống.Chúng tôi chỉ còn vài phút. Tôi nhìn lêncửa sập và nhẩm lại những gì phải làm:một tay đặt lên mép cửa, bước ra, rồinhảy vào bóng tối. Theo bản năng, tay tôilần đến chiếc dù. Tôi kiểm tra và thấyPer đang đeo dù. Per đang nhìn kim đođộ cao. Con số đang giảm rất nhanh.

Chúng tôi chỉ còn cách mặt đất 1.830mét, mà trời thì rất tối – không, 1.670mét. Nếu Alex còn ở trên đó thêm mộtphút nữa, chúng tôi sẽ chỉ còn 1.065 mét.Tôi thò đầu ra ngoài cửa sập, tháo đai dùvà nhìn Alex đang loay hoay trên đỉnh

Page 228: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thân khí cầu. Phía dưới tối đen như mựcvà lạnh cóng. Chúng tôi không nhìn thấymặt đất. Điện thoại và máy fax kêu khôngngớt. Bộ phận điều khiển dưới mặt đấthẳn không hiểu nổi chúng tôi đang làmcái quái gì.

“Một thùng rơi xuống rồi,” Alex hétqua cửa sập.

“1.125 mét,” Per nói.“Một thùng nữa,” Alex nói.“1.035 mét.”“Một thùng nữa.” “885 mét, 730 mét.”Đã quá muộn để nhảy dù. Nếu nhảy,

chúng tôi sẽ va phải rặng núi đang đónđầu ở phía dưới.

“Vào trong đi,” Per thét lên. “Ngaylập tức.”

Page 229: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Alex rút về qua cửa sập.Chúng tôi gắng hết sức mình. Per thả

cần gạt để tháo rời một thùng nhiên liệu.Nếu thất bại, chúng tôi sẽ chết trongkhoảng 60 giây nữa. Chiếc thùng rơixuống, và khí cầu giật mạnh rồi đột ngộtdừng lại. Cảm giác giống như một chiếcthang máy chạm đất vậy. Chúng tôi ngãvào ghế, đầu tôi nhún sâu vào giữa haivai. Rồi khí cầu lại bắt đầu bay lên.Chúng tôi nhìn kim chỉ độ cao: 790 mét,820 mét, 850 mét. Chúng tôi đã an toàn.Sau 10 phút, chúng tôi đã đạt 910 mét vàkhí cầu lại hướng lên bầu trời đêm.

Tôi quỳ xuống sàn bên cạnh Alex vàôm lấy anh.

“Cảm ơn Chúa vì có anh đi cùngchúng tôi,” tôi nói. “Chúng tôi đáng lẽ đã

Page 230: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chết nếu không có anh.”Người ta nói rằng người đang hấp hối

thường nhìn lại cuộc đời mình trongnhững giây cuối cùng trước khi chết.Điều này không đúng trong trường hợpcủa tôi. Khi chúng tôi lao xuống vàchuẩn bị biến thành một quả cầu lửa trêndãy Atlas và tôi nghĩ rằng mình sắp chết,tất cả những gì tôi có thể nghĩ được lànếu thoát chết, tôi sẽ không bao giờ làmviệc này nữa.

Trong suốt đêm đầu tiên đó, chúng tôicố gắng điều khiển khí cầu. Khi bìnhminh ló rạng, chúng tôi chuẩn bị hạ cánh.Phía dưới là sa mạc An-giê-ri, nơi khôngthể trú ngụ được lâu, nhất là tại một đấtnước đang trong thời kỳ nội chiến.

Sa mạc này không có những cồn cát

Page 231: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

vàng uốn cong mềm mại như những gìbạn thấy trong bộ phim nổi tiếngLawrence of Arabia (Lawrence xứ ẢRập). Đây là vùng đất trơ trọi, đỏ quạchvà lổn nhổn đầy đá, cằn cỗi như bề mặtsao Hỏa, những tảng đá dựng đứng nhưnhững tổ mối khổng lồ. Alex và tôi đứngtrên đỉnh khí cầu, kinh ngạc ngắm nhìnbình mình trên sa mạc. Chúng tôi nhậnthức được rằng đó là một ngày mà đánglẽ chúng tôi đã không còn sống sót đểngắm nhìn. Mặt trời mọc và hơi ấm củaban ngày thật vô giá. Ngắm nhìn bóngcủa chiếc khí cầu trải trên nền sa mạc,thật khó có thể tin rằng nó chính là chiếcmáy kỳ cục đã lao xuống dãy Atlas giữađêm hôm trước.

Những thùng nhiên liệu chưa được

Page 232: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tháo ra chắn tầm nhìn của Per, vì vậy,Alex bảo anh hạ cánh. Khi chúng tôi sắpchạm đất, Alex la lớn:

“Có dây điện ở phía trước!”Per hét lại rằng chúng tôi đang ở giữa

sa mạc Sahara, vì vậy không thể có dâyđiện ở đó được. “Chắc anh đang bị ảogiác,” Per nói lớn.

Alex muốn tận mắt nhìn thấy và chúngtôi đã tìm ra đường dây điện duy nhất ởsa mạc Sahara.

Dù xung quanh là đất đai cằn cỗi baola, chỉ vài phút sau khi hạ cánh, chúngtôi đã thấy dấu hiệu của sự sống. Mộtnhóm các thành viên của bộ lạc Berberhiện ra sau những tảng đá. Ban đầu họvẫn giữ khoảng cách. Chúng tôi đangđịnh cho họ chút nước và đồ dự trữ còn

Page 233: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

lại thì nghe thấy tiếng gầm rú của trựcthăng chiến đấu. Hẳn là họ đã lần rachúng tôi bằng ra-đa. Những ngườiBerber biến mất cũng nhanh như khi xuấthiện vậy. Hai chiếc trực thăng đáp xuốnggần đó, làm bụi tung mù mịt, và rất nhanhchóng, chúng tôi bị những người línhdửng dưng cầm súng máy bao vây, có vẻnhư họ không biết chĩa chúng vào đâu.

“Allah,” tôi nói một cách khích lệ.Họ đứng im một lúc, nhưng rồi sự tò

mò thắng thế và họ tiến đến gần. Chúngtôi đưa chỉ huy của họ đi xem chiếc khícầu, và ông ta tỏ vẻ ngạc nhiên trướcnhững thùng nhiên liệu còn lại.

Nhìn chiếc khí cầu trên bãi cát đỏ vàhồi tưởng lại cú rơi khủng khiếp xuốngdãy Atlas, tôi nhắc lại lời thề sẽ không

Page 234: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

bao giờ làm chuyện này nữa. Trái ngượchoàn toàn với nó, ở sâu trong tâm trí, tôicũng biết rằng ngay khi tôi về nhà và nóichuyện với những người đi khinh khí cầukhác đang cố gắng bay vòng quanh thếgiới, tôi sẽ lại đồng ý bay. Đó là một thửthách không thể cưỡng lại, và nó đã ănsâu vào tôi đến nỗi không thể từ bỏđược.

Nỗ lực đi vòng quanh thế giới bằngkhinh khí cầu tiếp theo của tôi bắt đầu tạiMarrakech vào ngày 18/12/1998. Lầnnày, chúng tôi bay êm ả qua dãy Atlas vàđi tiếp cho đến khi nghe trên radio rằngĐại tá Qaddafi đang cản trở chuyến đibằng việc cấm chúng tôi bay qua Libya.Tôi gửi cho ông một lá thư mùi mẫn vàcuối cùng cũng được ông châm chước.

Page 235: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Nhưng đó chỉ là khởi đầu của rất nhiềukhó khăn. Liên tục trong những ngày tiếptheo, nhật ký của tôi miêu tả sự phấnchấn khi bay qua đỉnh Ararat nơi chiếcthuyền của Noah cập bến, theo dấu châncủa Alexander Đại đế tới Afghanistan,vượt từ đỉnh Everest tới K2 an toàn –sau đó là nỗi chán nản khi không đượcphép bay qua một phần của Trung Quốcmà trước đó chúng tôi đã bị cấm tuyệtđối. Ngay cả Thủ tướng Tony Blair cũngtham gia vào cuộc đấu tranh xin giấyphép, và cuối cùng người Trung Quốccũng chấp nhận. Vì không thể điều khiểnhướng gió nên chúng tôi không còn lựachọn nào khác mà phải giữ nguyên hướngbay. Sau khi bay qua đỉnh Fiji lúc hoànghôn, chúng tôi bay theo đúng hướng của

Page 236: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chuyến vượt Thái Bình Dương thànhcông và sẵn sàng bay qua Mỹ cùng ônggià Noel và đám tuần lộc vào đêm Giángsinh.

Lúc thiếp đi ngay trước khi đến Mỹ,tôi nghĩ rằng thế này là quá đủ cho mộtngười trong cuộc đời, khi có được nhữngtrải nghiệm thật tuyệt vời và may mắnđến vậy. Nhưng thời tiết không ủng hộchúng tôi. Khi tỉnh dậy, chúng tôi đã vavào một bức tường vô hình dường nhưtrải khắp bờ biển nước Mỹ. Không thểvượt qua nó, mà vùng đất liền gần nhất làHawaii, tôi nghĩ rằng tất cả có thể sẽchết, vì vậy tôi viết di chúc với tâmnguyện được chôn cất ở một nơi nhấtđịnh nếu thi thể tôi được tìm thấy. Cònkhoảng 96 ki-lô-mét trước khi đến

Page 237: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Hawaii, chúng tôi rơi xuống biển và mộtlần nữa tôi lại được máy bay trực thăngcứu sống.

Vào Ngày lễ Tặng quà , tôi bay đếnNecker gặp gia đình và bạn bè thân thiết.Nhưng khi tôi bước vào nhà thì khôngthấy ai. Cảm giác thật kỳ lạ khi căn nhàhoàn toàn trống vắng. Sau đó, tôi tìmđược tất cả mọi người ở phía rất xa củađảo – chính là nơi tôi đã chọn trong dichúc. Ngày hôm trước, khi nghĩ rằngmình sẽ chết, tôi đã đề nghị được chôncất ở chính nơi đặc biệt này, xung quanhlà những người tôi yêu thương nhất trênđời. Thật kỳ lạ khi có mặt ở đây vớinhững con người đó, nhìn quanh và nghĩ,lạy Chúa, đây là bữa tiệc kiểu gì thế này.

Trải nghiệm đó không làm vơi đi khát

Page 238: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

khao phiêu lưu mạo hiểm của tôi. Tôithích khinh khí cầu và đã sở hữu mộtchiếc. Nó nhỏ và có giỏ đan bằng liễugai, giống như chiếc khí cầu trong truyện80 ngày vòng quanh thế giới , với kíchthước vừa đủ cho gia đình và bạn bè tôi.Bầu trời là một trong những nơi yên bìnhnhất mà tôi biết. Lặng yên trôi đi, thoátkhỏi thế giới, tôi cảm giác mình đang hòalàm một với thiên nhiên. Không ai có thểgọi điện thoại cho bạn, không ai có thểngăn bạn lại. Bạn hoàn toàn tự do. Bạnnhìn xuống những thành phố, những cánhđồng và những con người mà họ khônghề biết là bạn đang ở trên đó. Bạn có thểbay bên cạnh một con thiên nga và nghetiếng nó vỗ cánh. Bạn còn có thể nhìnvào mắt một con đại bàng.

Page 239: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Hành trình với khinh khí cầu đã khiếntôi suy ngẫm nhiều hơn. Trên mặt đất,cuộc sống của tôi diễn ra đầy bận rộn vàsôi nổi, mỗi giây phút đều được lấp đầy.Tôi có thể rất bận rộn. Nhưng tất cảchúng ta đều cần có khoảng không giancho riêng mình, dừng lại và không làm gìcả. Nó cho chúng ta thời gian để suyngẫm. Nó nạp năng lượng cho cơ thểcũng như tâm trí của chúng ta. Tôithường nghĩ tới những người đánh cá màtôi ngắm nhìn vào dịp Noel năm đó ởNhật Bản. Sự phấn đấu chính là bản tínhcủa chúng ta – vì vậy, tôi tự hỏi rằng họtìm kiếm điều gì trong đời? Họ có vẻbằng lòng với việc đánh cá và nuôi giađình mình. Dường như họ không thấy cầnphải gây dựng nên những đế chế sản xuất

Page 240: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

cá đóng hộp, và theo tôi biết thì họ cũngkhông muốn vượt Thái Bình Dương bằngkhinh khí cầu hay chinh phục đỉnhEverest. Họ sống rất yên bình. Họ sốngtrong hiện tại, và có lẽ chính điều đó đãgiúp họ luôn thanh thản.

Bà tôi, Dorothy Huntley-Flindt, làngười luôn sống hết mình. Ở tuổi 89, bàtrở thành người Anh già nhất chiến thắngtrong cuộc thi khiêu vũ Mỹ Latinh nângcao. Năm 90 tuổi, bà trở thành người giànhất đánh golf trúng lỗ chỉ với một lầnđánh. Bà không bao giờ ngừng học hỏi.Năm 90 tuổi, bà đọc cuốn sách củaStephen Hawking, Lược sử thời gian (ABrief History of Time), và điều này cóthể khiến bà trở thành một trong số ítnhững người đã đọc toàn bộ cuốn sách

Page 241: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đó! Không bao lâu trước khi mất vàonăm 99 tuổi, bà đã đi tàu thủy vòngquanh thế giới. Bà chỉ cười khi bị bỏ lạiở Jamaica mà trên người chỉ có bộ đồtắm. Quan điểm của bà là, chúng ta chỉcó một cuộc đời, vì vậy phải tận hưởngnó thật trọn vẹn.

Bố mẹ tôi đã bước sang tuổi 80.Giống như bà tôi, họ vẫn đều đặn lênxuống máy bay và đi du lịch vòng quanhthế giới. Họ luôn có mặt lúc khởi đầu vàkết thúc mỗi chuyến phiêu lưu của tôi, cổvũ tôi. Thậm chí họ còn đi tìm tôi khi Pervà tôi bị lạc ở vùng Bắc Cực hoang vugiá lạnh, khi mà khinh khí cầu bị rơitrong một trận bão tuyết ở Canada. Tấmgương của họ nhắc nhở tôi phải luôn tậnhưởng cuộc sống.

Page 242: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Năm 1999, cùng với bố mẹ, tôi muaUlusaba, một khu bảo tồn thú săn tư nhânở Nam Phi, gồm 4.000 hecta đất hoang ởtrung tâm Khu Bảo tồn Thú săn SabiSands, bao quanh Vườn Quốc gia Krugerrộng lớn. Ở đây, chúng tôi xây dựng mộtngôi nhà xinh xắn để cả gia đình quâyquần bên nhau. Trên thực tế, tôi hiểu rõràng rằng thời gian ở bên họ quý giá đếnnỗi tôi giảm thời gian làm việc mỗi ngàychỉ còn 15 phút khi ở bên họ. Tôi hiếmkhi sử dụng những thiết bị hiện đại nhưemail hay điện thoại di động, nhưng ởchâu Phi tôi đã học cách dùng điện thoạivệ tinh để giữ liên lạc với văn phòng.Khi chúng tôi cắm trại bên một dòngsông ở Serengeti, hoặc uống rượu vàobuổi tối, tôi sẽ lặng lẽ gọi điện thoại rồi

Page 243: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

lại quay lại với gia đình. Hai thế giớinày tách biệt nhau đến nỗi công việc trởthành kẻ phá đám. Nhiều ông chủ ngồi cảngày trong văn phòng lại thường thất bại.Họ hỏi tôi, “Làm thế nào mà anh có thểgiải quyết tất cả chỉ trong 15 phút?”

Tôi trả lời, “Dễ thôi. Hãy làm chomọi giây phút đều có ý nghĩa.” Điều nàyđúng trong cả công việc kinh doanh lẫncuộc sống cá nhân của tôi.

Tôi có thể nói rằng giờ đây tôi giàhơn và có lẽ thông thái hơn, nhưng khôngphải lúc nào cũng vậy. Cô vợ đầu tiêncủa tôi, Kristen, đã rất tức giận vì tôi lúcnào cũng nói chuyện điện thoại. Cô ấynói rằng tôi dành cả đời chỉ để làm việcvà không thể cân bằng giữa công việc vàgia đình. Kristen nói đúng. Một phần của

Page 244: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

vấn đề là, tôi làm việc tại nhà và khôngthể cưỡng lại được việc nhấc máy khiđiện thoại đổ chuông, mà nó thì thì reokhông ngớt. Giá mà tôi có thể cứ mặc kệnó – nhưng biết đâu nó lại mang tới mộthợp đồng béo bở thì sao.

Ngay cả bây giờ, khi đang nghỉ ngơi,tôi cũng không ngừng suy nghĩ. Não tôihoạt động liên tục khi tôi tỉnh táo, vànghĩ ra những ý tưởng. Vì Virgin là mộttập đoàn toàn cầu nên tôi thấy mình cầnphải tỉnh táo trong phần lớn thời gian, dovậy thật may mắn là tôi rất dễ chợp mắt,mỗi lần tôi ngủ khoảng một đến hai tiếng.Trong số tất cả những kỹ năng tôi đã học,đó là kỹ năng sống còn. Ví dụ như trênmột chuyến xe buýt từ Hồng Kông sangTrung Quốc, nếu không có vấn đề gì thì

Page 245: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tôi sẽ ngủ. Tôi thức giấc hoàn toàn khỏekhoắn và sẵn sàng làm việc trong nhiềugiờ liền. Đây cũng là một cách nghỉ ngơirất tốt. Churchill và Maggie Thatcher lànhững bậc thầy ngủ ngắn và tôi đã họctheo họ để áp dụng trong cuộc sống củamình.

Dali, họa sĩ nổi tiếng người Tây BanNha, có một cách đặc biệt để tận hưởngtừng giây phút. Khi chán đời, ông sẽ đibộ trong khu vườn của mình phía trên bờbiển. Ông sẽ hái một quả đào chín mọngvẫn còn hơi ấm của mặt trời, cầm nótrong tay để chiêm ngưỡng lớp vỏ vàngóng. Rồi ông sẽ nhắm mắt lại và ngửi nó,hít vào thật sâu khi mùi hương ấm áp củanó đong đầy các giác quan của ông. Ôngsẽ cắn một miếng. Miệng ông sẽ tràn đầy

Page 246: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thứ nước quả ngọt ngào. Ông sẽ chậm rãithưởng thức nó. Sau đó, ông sẽ nhổ hết ravà ném quả đào xuống biển. Ông nóirằng đó là một giây phút hoàn hảo, vàông có được nhiều thứ từ miếng cắn ấy,hơn là nhồi nhét vào bụng cả một rổ đào.

Theo cách nào đó, nuối tiếc cũnggiống như muốn lấy lại quả đào bạn đãném đi. Nó không còn nữa, và trong bạntràn đầy sự tiếc nuối. Bạn ước gì mìnhđã không ném nó đi. Bạn muốn lấy lạinó. Tôi tin rằng điều giúp bạn nắm bắtđược hiện tại là không hối tiếc. Tiếc nuốikhiến bạn cảm thấy nặng nề và giữ chânbạn lại quá khứ trong khi bạn nên đi tiếp.

Thật tiếc nuối khi đánh mất một hợpđồng kinh doanh, nhưng còn khó khănhơn khi phải chịu đựng cảm giác tội lỗi.

Page 247: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Tất cả chúng ta đều từng làm những việcmà chúng ta ước mình đã không làm. Đôikhi – thường là vào giữa đêm, khi khôngngủ được – chúng hiện lên như những sailầm lớn, nhưng sau này khi bạn nhìn lại,chúng hóa ra lại rất nhỏ bé. Nuối tiếcdẫn tới cảm giác tội lỗi, và nó khiến bạnmất ngủ. Nhưng tôi tin rằng quá khứ làquá khứ. Bạn không thể thay đổi đượcnó. Vì vậy, nếu bạn đã mắc sai lầm thìtiếc nuối cũng chẳng ích gì, thay vào đó,bạn nên bước tiếp.

Một ví dụ là lần Kristen và tôi đihưởng tuần trăng mật ở Mexico. Cô ấycố tình chọn hòn đảo ở Cozumel, nơikhông có điện thoại và không ai có thểliên lạc với tôi. Ban đầu, tôi thấy bí báchkhi bị cô lập như vậy, nhưng có quá

Page 248: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhiều thứ để làm đến nỗi dần dần tôicũng thoải mái hơn. Sau hai tuần, chúngtôi tới bán đảo Yucatan, nơi có thể thámhiểm tàn tích của người Maya trên xejeep hoặc trên yên ngựa. Một đêm, trongmột quán bar trên cảng ở đó, tôi nóichuyện với một cặp khách du lịch, và họnói rằng phía cuối Yucatan là nơi tuyệtnhất để câu cá maclin và cá cờ. Tôi chưabao giờ câu cá ngoài khơi nên ngay lậptức thích thú với ý tưởng này. Tôi hỏithăm và thỏa thuận với vài người đánh cáđể ngày hôm sau đưa chúng tôi ra khơibằng thuyền của họ. Chúng tôi ra bếncảng từ sớm. Mặc dù trời có vẻ sáng sủavà có nắng, nhưng người hoa tiêu từ chốiđi và nói rằng có vẻ như sắp có bão.

Tôi cho rằng ông ta đang muốn vòi

Page 249: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thêm tiền. Chúng tôi sẽ về nhà vào ngàyhôm sau, vì vậy đây là cơ hội duy nhấtcủa tôi. Rất háo hức muốn đi, tôi nói sẽtrả ông ta gấp đôi. Những người ở quánbar đã thu xếp đi cùng chúng tôi cũng nóirằng họ sẽ trả gấp đôi, và người hoa tiêuđã đổi ý. Cặp du khách đó nói đúng –chuyến câu cá thật tuyệt vời. Cá maclinvà cá cờ như thể nhảy lên khỏi mặt nướcđớp lấy móc câu dính mồi của chúng tôi,dù bắt được chúng khá khó khăn. Chúngtôi đã có một ngày vui chơi đầy hứngkhởi. Tôi đang đùa giỡn với một chú cámaclin thì bỗng nhận thấy trời tối sầmlại. Đột nhiên, một người đánh cá dùngdao cắt dây câu của tôi và con cá maclinbiến mất dưới biển sâu. Tôi hơi sốc.Chúng tôi lại thả một mẻ câu khác, nhưng

Page 250: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tôi không thích thú gì ý nghĩ có một concá lớn đang bơi với hàng mét dây câu.Nhưng tránh khỏi cơn bão đang đến gầnlà rất cấp bách nên tôi không muốn tranhcãi. Khi một cơn gió lạnh nổi lên, nhữngngười lái thuyền nổ máy để trở về.Nhưng bánh lái bị kẹt khiến chiếc thuyềnkhông lái được và chúng tôi cứ thế quaymòng mòng. Cơn bão ngày càng mạnh,mặt biển dữ dội hơn, những cuộn sóngdữ tợn chồm lên chúng tôi. Đó là cơnbão kinh khủng nhất tôi từng trải qua.Mọi người đều nôn nao, Kristen run rẩyvì lạnh và sợ hãi, còn con thuyền chaođảo dữ dội. Tôi nghĩ rằng nó sẽ vỡ tanvà chìm nghỉm.

Một giờ sau, sự dữ dội của cơn bãocó vẻ đã dịu đi. Mọi thứ trở lại êm đềm,

Page 251: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

bầu trời phủ đầy thứ ánh sáng kỳ lạ đángngại. Thực tế, chúng tôi đang ở mắt bãovà một mối đe dọa lớn hơn đang đến.Tôi nhìn chằm chằm vào đường chân trờivà hoảng sợ khi thấy một đường đen kịtđang tiến lại gần trên những con sóng.Đó là bức tường phía xa của cơn bão vàtrông rất đáng sợ. Tôi chắc chắn rằng tấtcả sẽ chết khi nó chạm đến chỗ chúngtôi.

Kristen là người Mỹ và hiểu biết vềbiển, nên cô ấy đã nhanh chóng tính toánxem nên ở lại trên thuyền và có thể sẽchìm cùng nó, hay bơi về phía đất liềnvà may ra sẽ thoát được cơn bão. Cô ấybơi rất giỏi, và bảo chúng tôi nên bơi vềphía bờ cách đó khoảng ba cây số. Mọingười nói rằng chúng tôi thật điên rồ,

Page 252: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhưng chúng tôi nhất định sẽ làm như thế.Những người đánh cá bèn đưa cho chúngtôi một khúc gỗ để bám vào, rồi chúngtôi nhảy xuống biển. Đó có vẻ là mộtviệc làm điên rồ. Từ nỗi lo bị chìm, tôichuyển sang nỗi sợ bị cá mập ăn thịt.Chúng tôi bị cuốn xa bờ biển nhưng vẫntiếp tục bơi, và được những con sóngkhổng lồ tràn vào trước cơn bão trợgiúp.

Hai giờ sau, gần như đông cứng vìlạnh, chúng tôi nhờ sóng mà lết được lênbãi biển, rồi gục xuống ở đó vì kiệt sức.Ngay khi có thể cử động trở lại, chúngtôi loạng choạng đi qua những đầm lầyđen kịt hôi hám đến một ngôi làng để xingiúp đỡ. Chúng tôi tìm được một conthuyền lớn và quay lại biển để cứu những

Page 253: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

người còn lại, nhưng lại gặp phải mộtcơn bão còn lớn hơn và bị đẩy lại vàobờ. Khi bão tan, họ tìm kiếm trong haingày liền nhưng không tìm được gì,không một mảnh vụn hay thi thể nào. Thậtkinh khủng. Chúng tôi bay về nhà, lặngim và buồn bã, còn tôi thì vật lộn vớicảm giác tội lỗi.

Tôi đã có thể phải sống với cảm giáctội lỗi ấy mãi mãi. Nhưng rồi tôi nhận rarằng mình phải áp dụng logic vào vấn đềnày, để có thể tiếp tục sống thoải mái, cảvề tinh thần lẫn cảm xúc. Tôi tự nhủ rằngnhững người đánh cá đã vì tiền mà lờ đinhận định đúng đắn của họ, dù họ khôngnên làm vậy. Và vấn đề chính là tìnhtrạng của chiếc thuyền, đó không phải làlỗi của tôi. Nếu nó bị chìm gây chết

Page 254: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

người thì hành khách không có lỗi, mà làngười lái hoặc người chủ của nó.

Câu chuyện về chiếc thuyền mất tíchđược biết đến khi cuốn tự truyện của tôi,Đường ra biển lớn , xuất bản vài nămsau. Tờ Daily Mirror đã cử một phóngviên đến Mexico tìm hiểu xem chuyện gìđã xảy ra. Tôi thấy nhẹ cả người khi họđã tìm ra chiếc thuyền và tất cả mọingười đều còn sống và khỏe mạnh. Thủytriều và gió đã kéo họ ra phía xa bờbiển, giống hệt như Kristen và tôi, nhưnghọ còn đi xa hơn. Sửa thuyền mất rấtnhiều thời gian, mà lại không có radiohay điện thoại để liên lạc. Sau khi chúngtôi về nhà, họ đi thuyền về cảng an toàn.Tôi không hề biết gì, và có thể đã sốngtrong nỗi ân hận hàng năm trời mà chẳng

Page 255: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

để làm gì.Một bài học tôi đã học được từ trải

nghiệm đó và luôn cố gắng làm theo làphải đối xử tốt với mọi người. Vào thờikhắc chuyển giao thiên niên kỷ, tôi ngheđược một cha xứ nói chuyện trên Radio4. Ông nói rằng nếu mọi người kết bạnvới kẻ thù của mình thì thế giới này sẽtrở thành một nơi dễ chịu và yên bình.Vậy là ngày hôm sau, tôi gọi điện choColin Marshall, đối thủ cũ của tôi ởBritish Airways, và mời ông ta đi ăntrưa. Tôi không nghĩ là Colin hiểu ý địnhcủa tôi, nhưng ông ấy vẫn đến. Tôi mờiông làm chủ thầu – và đến cuối bữa ăn,chúng tôi đã trở thành bạn tốt của nhau.

Trong cuộc đời, chúng ta nên hàn gắnmối quan hệ với tất cả những người từng

Page 256: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

có hiềm khích, dù là kẻ thù không độitrời chung, và cố gắng làm bạn với họ.

Luôn sống ở tương lai có thể cản trởchúng ta y như lúc nào cũng chìm đắmtrong quá khứ. Nhiều người luôn nhìn vềphía trước, và dường như họ chẳng baogiờ hài lòng. Họ kiếm tìm những conđường tắt, ví dụ như trúng số. Tôi hiểurằng mục tiêu là rất quan trọng. Tiềncũng quan trọng. Nhưng mấu chốt là tiềncũng chỉ là một phương tiện để đạt kếtquả, chứ không phải là kết quả; những gìđang diễn ra ngay bây giờ cũng quantrọng không kém những gì bạn đang dựđịnh cho tương lai. Vì vậy, dù kế hoạchnhững tháng tới trong cuốn sổ ghi nhớcủa tôi đã kín đặc, nhưng tôi đã họcđược cách sống cho hiện tại.

Page 257: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf
Page 258: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

7. Trân trọng gia đìnhvà bạn bè

• Đặt gia đình và bạn bè lên hàng đầu• Luôn trung thành• Thẳng thắn đối mặt với vấn đề• Tiền chỉ là phương tiện• Chọn đúng người và trọng thưởng

nhân tàiMột buổi tối, trên bờ biển Kingston

thuộc đảo Jamaica, tôi ngồi trong mộtquán bar trên bãi biển, nghe nhạc BobMarley và uống bia. Trên biển, một đànbồ nông đang bắt cá. Chúng thay nhau lặnxuống các bãi đá ngầm. Có vẻ như chúngđang cùng làm việc để con nào cũng cóphần. Ngắm nhìn chúng, tôi ngẫm thấy

Page 259: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

rằng gia đình tôi cũng như vậy, luôn gắnbó với nhau. Virgin giống như gia đìnhlớn của tôi. Giờ đây tôi có khoảng50.000 nhân viên, và mỗi người đều cógiá trị riêng.

Quan niệm về làm việc nhóm này cótừ ngày tôi còn bé. Mẹ tôi luôn cố gắngtìm một thứ gì đó cho chúng tôi làm. Khichúng tôi trốn tránh công việc hay tráchnhiệm, mẹ nói rằng chúng tôi thật ích kỷ.Chúng tôi có thời gian để chơi đùa,nhưng trong mắt bà, vui chơi có mụcđích sẽ có giá trị hơn. Vì vậy, thay vìchơi đồ chơi, chúng tôi thường cưỡingựa, chơi tennis hoặc đạp xe. Một ngàychủ nhật ở nhà thờ, thay vì ngồi cạnh cậubé đang ở đó cùng chúng tôi, tôi nhảysang ngồi cạnh Nik, bạn thân của tôi. Mẹ

Page 260: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tôi rất tức giận. Khách là khách, bà nói,và khách thì bao giờ cũng phải được đặtlên hàng đầu. Mẹ bảo bố đánh đòn tôi.Nhưng phía sau cánh cửa phòng làm việccủa mình, bố vỗ tay thành tiếng giả vờđánh đòn còn tôi thì gào khóc đủ to chomẹ nghe thấy. Bố tôi là luật sư nênthường xuyên vắng nhà, vì vậy mẹ tôi làngười dạy dỗ con cái; nhưng cả haingười đều có ảnh hưởng rất lớn, và giờđây tôi vẫn giữ mối quan hệ tốt với cảhai.

Bạn có thể chơi thân với một ngườinhưng vẫn bất đồng với họ, và nếu haingười rất thân thiết thì sẽ có thể vượt quabất đồng đó và vẫn là bạn bè. Khi Nikđến xem Jonny và tôi làm gì với tờStudent, anh đã rất sửng sốt trước cách

Page 261: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chúng tôi quản lý tiền – cực kỳ hỗn độn.“Ngân hàng” của chúng tôi là một chiếchộp thiếc cũ đựng bánh bích quy mà aicũng có thể mó vào. Khi phải trả hóađơn, chúng tôi đếm tiền trong hộp vàchẳng có gì ngạc nhiên khi chúng tôithường không đủ tiền. Dường như lúcnào chúng tôi cũng thiếu tiền. Biết Nikrất giỏi quản lý tiền bạc, tôi đã thuyếtphục anh bỏ học đại học để cùng gâydựng tờ tạp chí này với chúng tôi. Anhlấy tiền khỏi hộp bánh quy, gửi vào mộttài khoản ngân hàng thật sự. Điều đó giúphóa đơn được chi trả gần như đúng hạn,và mức độ căng thẳng cũng giảm dần. TờStudent hầu như được các tình nguyệnviên ở các trường trung học và đại họcchào bán, lúc được lúc không. Quan

Page 262: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

trọng là, Nik đã thu xếp những phươngtiện phân phối hiệu quả hơn.

Sau một thời gian dài kiên nhẫn, bốmẹ Jonny cuối cùng cũng nhẹ cả ngườikhi Nik giúp chúng tôi tìm một ngôi nhàlớn ở trung tâm khu Tây London, vàchúng tôi chuyển ra khỏi nhà kho chậtchội. Chẳng bao lâu, chúng tôi đã biếnthành một đám hippy, với gần 40 ngườingủ lăn lóc khắp nơi trên những tấm nệm.Căn nhà mang tên bố mẹ tôi, vì vậy tôinghĩ rằng họ sẽ rất khó chịu – nhưngngược lại, thỉnh thoảng họ còn sẵn sànggiúp đỡ chúng tôi, và Lindi thì thườngđến chơi vào các kỳ nghỉ.

Tôi dùng một ít tiền kiếm được để mởra một dịch vụ tư vấn cho sinh viên dướihầm nhà thờ St Martin-in-the-Fields.

Page 263: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Chúng tôi được sử dụng miễn phí khoảngkhông gian này, và ở đó chúng tôi tư vấncho sinh viên về mọi vấn đề, từ thuê cănhộ tới bệnh hoa liễu, phá thai (gần như làkhông thể, và rất tốn kém) tới can ngăn tựtử. Công việc này rất ý nghĩa, và tôi tựhào về những gì chúng tôi đạt được. Tôivẫn nghĩ rằng mọi chuyện đang tiến triểntốt đẹp, vì vậy tôi đã rất sốc khi mộtngày nọ ngồi vào bàn làm việc – một biamộ bằng đá cẩm thạch – trong hầm mộ vàthấy một tờ thư báo của Nik gửi nhânviên mà anh đã sơ suất để lại. Trong đóghi rằng họ nên cách chức chủ báo vàchủ bút của tôi, và biến Student trở thànhmột hợp tác xã.

Tôi cảm thấy bị phản bội, nhưng tôibiết rằng phải xoay chuyển tình thế bằng

Page 264: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

cách loại bỏ Nik, dù anh là người bạnthân thiết nhất của tôi. Tôi gọi anh rangoài và nói, “Vài người bảo tôi rằng họkhông thích những gì anh đang dự tính.”Tôi rất đau khổ, nhưng vẫn giữ bình tĩnhvà hành động như thể tôi đã biết hết.

Nik rất sốc vì bị phát giác và tôi nhậnthấy anh không biết phải nói gì. Tôi nói,“Nghĩ xem, tờ Student là cuộc sống củatôi. Chúng ta vẫn có thể là bạn và gặpnhau, nhưng tôi nghĩ là anh nên thôi việcở đây.”

Trông Nik rất ngượng ngùng. “Tớ xinlỗi, Ricky,” anh nói. “Tớ đã cho rằnglàm vậy là tốt nhất.”

Nik nghỉ việc, tiếp tục học đại học, vàchúng tôi vẫn là bạn bè. Đó là mối bấthòa thật sự đầu tiên của tôi với người

Page 265: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

khác, và tôi vô cùng đau khổ vì lại làngười bạn thân nhất. Nhưng bằng cáchthẳng thắn đối mặt, tôi đã ngăn nó trở nêntồi tệ hơn. Bài học tôi học được là hãythẳng thắn. Mối bất hòa với bạn bè hoặcđồng nghiệp có thể được giải quyết mộtcách thân thiện trước khi nó trở nênnghiêm trọng.

Chúng tôi tiếp tục phát triển tờStudent, nhưng không có Nik kiểm soáttài chính và kênh phân phối, dòng tiềncủa chúng tôi rất thất thường, và tôi hiểurằng chúng tôi cần một nguồn thu khác.Tôi bước vào ngành kinh doanh đĩa nhạcgần như tình cờ. Tôi nói là gần như, vìdù nhạc luôn được bật liên tục trong vănphòng, tôi thường bận nghe điện thoại vàchỉ coi nó như thứ âm thanh nền. Tuy

Page 266: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhiên, tôi cũng đủ nhạy bén khi nhận thấyrằng các bạn trẻ thường dành hầu hết tiềntiết kiệm để mua đĩa nhạc. Khi chính phủbãi bỏ Hiệp định Ấn định Giá bán lại –một thỏa thuận nhằm ổn định giá – cáccửa hàng bán đĩa vẫn không giảm giá.Ngay lập tức tôi nhìn thấy lỗ hổng và chođăng một quảng cáo bán đĩa nhạc giảmgiá qua thư trên tờ Student. Chúng tôinhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt.

Khi đó tôi không hề biết rằng đâychính là khởi nguồn cho sự ra đời củaVirgin. Chúng tôi phát tờ rơi quảng cáođặt hàng đĩa nhạc qua đường bưu điện,và chỉ sau một đêm, chúng tôi đã nhậnđược những bao tải đầy đơn đặt hàngchứa séc và thậm chí cả tiền mặt. Khi sốlượng đơn đặt hàng tăng nhanh, tôi thấy

Page 267: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

không thể làm một mình nên đã cho Nikcơ hội trở lại, đề nghị trả anh 40% doanhthu nếu anh quay lại làm. Anh không oánhận gì tôi và quay trở lại. Dù đã xóa bỏhệ thống ngân hàng bằng hộp bánh bíchquy nhưng tài chính của chúng tôi vẫnluôn eo hẹp. Nik giải quyết vấn đề bằngcách giảm chi tiêu và đối xử tử tế vớinhững người đòi nợ, nhờ vậy mà sau đóhọ tìm gặp chúng tôi ít hơn.

Nik nói, “Trả tiền hóa đơn muộn cũngđược, miễn là cuối cùng anh vẫn trả.”

Công việc kinh doanh qua thư rất phátđạt. Nhưng tờ Student chiếm rất nhiềuthời gian, trong khi dòng tiền luôn là vấnđề vì doanh thu từ những người phânphối đến quá chậm, thành ra chúng tôiluôn thanh toán chậm hóa đơn và chi phí.

Page 268: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Tôi cố gắng bán tạp chí cho IPC, mộttrong những tập đoàn báo chí truyềnthông lớn nhất nước Anh thời đó. Họ rấthào hứng muốn mời tôi làm biên tập viênvà hỏi về các kế hoạch của tôi. Nhưthường lệ, tôi có rất nhiều ý tưởng và laovào thực hiện chúng. Tôi nghĩ ban giámđốc của IPC đã rất ngạc nhiên khi lắngnghe những hoài bão của tôi trong tươnglai. Tôi bắt đầu nói về một ngân hàng giárẻ, câu lạc bộ đêm và khách sạn cho sinhviên. Tôi nói rằng chúng tôi sẽ điều hànhmột dịch vụ tàu hỏa giá rẻ. Và khi tôi nóiđến hãng hàng không giá rẻ thì rõ ràng làhọ đã nghĩ rằng tôi là một kẻ mất trí.

“Chúng tôi sẽ báo lại cho cậu,” họnói khi tiễn tôi ra cửa. “Đừng gọi chochúng tôi, chúng tôi sẽ gọi cho cậu.” Tôi

Page 269: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thường tự hỏi liệu sẽ như thế nào nếuIPC nghe theo ý định của tôi. Có lẽ giờđây họ sẽ sở hữu những hãng hàng khôngvà tàu hỏa, thay vì Virgin chăng?

Đó là dấu chấm hết cho những dựđịnh lớn lao của tôi đối với tờ Student.Mùa đông năm 1971, những giấc mơ cònlại của tôi gần như tan vỡ khi một cuộcbiểu tình của ngành bưu điện diễn ra trêntoàn quốc. Việc kinh doanh qua thư củachúng tôi phá sản chỉ sau một đêm. Thayvì từ bỏ khi phá sản như nhiều doanhnghiệp khác, cuộc đình công kéo dài đãthúc đẩy chúng tôi mở cửa hàng bán đĩanhạc đầu tiên. Tôi có một mục tiêu khác.Chúng tôi ngày càng hăng hái, các ýtưởng liên tiếp nảy sinh trong đầu. Chúngtôi muốn nó là nơi mà sinh viên muốn

Page 270: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đến chơi, và chúng tôi đã đạt được điềuđó. Cửa hàng của chúng tôi rất đơn giảnnhưng có tất cả những đĩa nhạc hay nhấtđược giảm giá. Chúng tôi nói với họrằng chúng tôi cũng sẽ bán những đĩanhạc ít người biết đến, với cùng một mứcgiá. Quảng cáo truyền miệng là một cáchthức tuyệt vời, hiệu quả, và một lần nữanó lại thành công.

Vận may luôn tìm đến với tôi, như lầnSimon Draper bước vào văn phòng củaVirgin và tự giới thiệu là anh họ của tôiđến từ Nam Phi. Trong thời gian học đạihọc ở đó, anh đã làm việc cho tờ SundayTimes của Nam Phi, vì vậy chúng tôi cóđiểm chung cùng là nghề báo; nhưng tôigiật mình kinh ngạc khi nghe anh nói rằnganh bị nghiện nghe nhạc, hơn nữa còn

Page 271: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chứng minh bằng cách bàn luận chi tiếtvề những ban nhạc như The Doors vànhững sự tinh tế trong lời bài hát của họ.“Vào làm việc cho công ty em nhé,” tôiđề nghị.

Anh trở thành người nhập đĩa cho cửahàng Virgin, quản lý danh sách đặt hàngqua thư và sau này còn phụ trách tìmkiếm tài năng cho Hãng đĩa Virgin, kýmột số hợp đồng thành công nhất củachúng tôi. Tôi bảo anh rằng chúng ta chỉcó một nguyên tắc duy nhất. “Là gì?” anhhỏi.

“Nguyên tắc Andy Williams ,” tôinghiêm giọng nói. “Không bao giờ đượcnhập đĩa của Andy Williams.”

“Anh nghĩ là mình làm được,” anh nóirồi nhe răng cười.

Page 272: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Bước tiếp theo của chúng tôi là mởmột studio ghi âm. Tôi muốn nó là nơimọi người có thể đến vui chơi. Hồi đó,các studio thu âm tập trung chủ yếu ởLondon và mở cửa từ chín giờ sáng đếnnăm giờ chiều theo giờ hành chính. Cácban nhạc rất khó chịu khi chơi ở nhữngnơi này. Phải chơi rock ‘n’ roll vào chíngiờ sáng thì chẳng vui vẻ gì. Hơn nữa,các ban nhạc đều phải tự mang nhạc cụcủa mình vào studio, vì vậy lợi thế củachúng tôi là cung cấp mọi thứ họ cần, từdàn trống đến âm-li. Tôi quyết định tìmmột ngôi nhà rộng ở vùng quê, ở đó tấtcả chúng tôi có thể là một gia đình lớnvà hạnh phúc.

Tôi rất hứng khởi khi thấy thông tinquảng cáo rao bán một lâu đài với giá

Page 273: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chỉ 2.000 bảng. Quả là một món hời. Tôithích được sở hữu cả một lâu đài. Tôimơ tới cảnh những ban nhạc như TheBeatles hay The Rolling Stones lũ lượtkéo đến đó thu âm. Tràn trề hy vọng vànhững dự định lớn lao, tôi lái xe đếnWales để tham quan nó. Đáng buồn là tòalâu đài bị kẹt giữa một khu quy hoạchnhà dân. Nơi đó không có những khu đấttrống, và tôi biết rằng các ban nhạc sẽkhông muốn đến đó thu âm. Những giấcmơ của tôi dần tan biến. Trên đườngquay lại London, không muốn trở vềtrắng tay, tôi lật qua một tạp chí hàonhoáng và thấy quảng cáo bán một trangviên cũ gần Oxford. Nó không phải là lâuđài, nhưng có lẽ sẽ dùng được.

Tôi lái xe trên những con đường hẹp,

Page 274: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

qua khỏi đường mòn. Một chuyến đi dàiquanh co qua những lùm cây với mộtngôi nhà ở đâu đó phía cuối con đường.Ngay khi nhìn thấy căn nhà xinh đẹp,rộng rãi, tôi đã thích nó ngay. Rực rỡtrong ánh nắng chiều, nó ngự trong mộtkhuôn viên riêng. Ngôi nhà có rất nhiềuphòng. The Rolling Stones và TheBeatles sẽ có thể có riêng mỗi ban nhạcmột chái nhà! Thật hoàn hảo. Tôi rất hàohứng gọi cho người môi giới nhà đất.

“Giá là 35.000 bảng,” anh ta nói.“Giảm giá một chút được không?”, tôi

để xuất.“Bán cho nhanh vậy, anh có thể mua

với giá 30.000 bảng. Cả một món hờiđấy!”

Có lẽ đó đúng là một món hời – nếu

Page 275: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

bạn có ngần ấy tiền. Tôi nghĩ chỉ khoảnghơn 5.000 bảng. 30.000 bảng vượt quáxa khả năng của tôi, thật chẳng đáng đểcố kiếm được số tiền đó. Nhưng tôi phảicố gắng để đạt được ước mơ.

Lần đầu tiên trong đời, tôi khoác lênmình một bộ comple bảnh bao và đánhbóng lại đôi giày cũ thời đi học với hyvọng sẽ gây được ấn tượng để ngân hàngđồng ý cho vay. Sau này, họ nói rằng khithấy tôi mặc comple và đi giày bóng lộn,họ biết ngay là tôi đang gặp khó khăn.Tôi cho họ xem sổ sách đặt hàng qua thưvà cửa hàng. Tôi rất sửng sốt khi họ đềnghị cho tôi vay 20.000 bảng. Vào năm1971, đó là một số tiền lớn, và chưa từngcó ai cho tôi vay nhiều tiền đến thế. Điềunày mang lại cho tôi cảm giác phấn chấn

Page 276: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

và tự hào. Tôi bước ra khỏi ngân hàng vàcảm thấy bản thân mình thật tuyệt vời.Tôi có cảm giác như mình đã đi mộtchặng đường dài từ những ngày (mớinăm năm trước thôi) đứng trong buồngđiện thoại công cộng ở trường, cố gắngbán quảng cáo trên tờ Student. Về tớinhà, khi vinh quang đã dần tan biến thìthực tại bắt đầu hiện lên. Số tiền 20.000bảng vẫn chưa đủ.

Tôi hy vọng rằng gia đình có thể giúpđỡ mình. Họ luôn ở bên tôi, khi đó tôihiểu rất rõ – và bây giờ vẫn vậy – rằngđiều đó quan trọng đến mức nào khi bạnkhởi nghiệp. Bố mẹ tôi đã lập những tàikhoản tiết kiệm cho anh em tôi để đếnkhi 30 tuổi, mỗi chúng tôi sẽ có 2.500bảng. Tôi hỏi rằng liệu mình có thể lấy

Page 277: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

số tiền đó sớm hơn được không. Họ đồngý ngay. Rồi bố tôi nói, “Con vẫn cònthiếu 7.500 bảng. Con định kiếm ở đâu?”

“Con chưa biết,” tôi nói.Bố tôi nói, “Tới ăn trưa với cô Joyce

đi. Bố sẽ bảo cô ấy là con đến.”Cô Joyce là người đã cược 10 silinh

rằng tôi sẽ không học bơi được. Bố gọicho cô như đã hứa và kể cho cô vềnhững ước mơ của tôi với trang viên đó.Cô cho tôi vay tiền và sẽ lấy lãi khi tôiđủ tiền trả. Tôi vừa mở miệng cảm ơn thìcô ngắt lời tôi. “Nào Ricky, cô sẽ khôngcho cháu vay nếu cô không muốn. Rốtcuộc thì tiền để làm gì cơ chứ? Làphương tiện để làm việc.” Cô cười vànói tiếp, “Hơn nữa, cô biết cháu quyếttâm đến thế nào. Cháu rất xứng đáng

Page 278: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thắng được 10 silinh đó.”Những lời cô nói vẫn hiện lên trong

đầu tôi khi tôi tới nhận chìa khóa củatrang viên. Tiền là phương tiện để làmviệc. Ngày ấy tôi tin tưởng vào điều đó,và bây giờ cũng vậy. Tôi cũng biết rằngnếu không nhờ gia đình mình thì tôi đãkhông cầm được chiếc chìa khóa cũ lớnbằng đồng đó trong tay. Điều tôi khôngbiết là cô Joyce không có 7.500 bảng.Cô tin tưởng tôi đễn nỗi đã vay thế chấpngôi nhà của chính mình. Cũng phải nóithêm rằng tôi đã trả lại đầy đủ tiền chocô.

Thêm 13 năm làm việc vất vả, luônvui vẻ và đôi lúc căng thẳng, chúng tôimới cho ra đời Virgin Atlantic. Nếukhông có sự giúp đỡ của gia đình, bạn bè

Page 279: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

và nhân viên, hẳn nó đã không bao giờthành hiện thực. Chúng tôi bay đến NewYork bằng chiếc máy bay chở cả gia đìnhvà bạn bè tôi, những người đã làm nêncuộc đời tôi. Nhìn vào những khuôn mặthạnh phúc và tự hào của gia đình mình,tôi hiểu rằng họ đã giúp tôi trở thành tôinhư ngày hôm nay.

Tôi cũng học được rằng phải luôntrọng thưởng nhân tài. Ngay cả khi mộtngười được thuê làm một việc này,nhưng nếu họ có ý tưởng tốt, hoặc có thểxử lý một việc khác thì cứ để họ làm. Đólà lý do khiến tôi thường xuyên xin lờikhuyên của mọi người trên đường, trênmáy bay hoặc tàu hỏa. Người ta nói đúng– rằng một người ngồi bên vệ đườngthường hiểu lẽ đời hơn nhiều ông chủ

Page 280: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

lớn. Ken Berry là một ví dụ điển hình.Anh ấy bắt đầu với vị trí thư ký tại mộttrong những cửa hàng đĩa nhạc của chúngtôi. Công việc đầu tiên của anh là kiểmsoát doanh thu, nhưng chẳng bao lâu anhđã làm rất nhiều việc khác. Mỗi khi cầnbiết bất cứ điều gì, tôi chỉ cần hỏi Ken.Anh dường như biết tất cả mọi thứ. Ngàynay, mọi người thường nhờ đến Googlehoặc Yahoo. Chúng tôi chỉ cần Ken.

Hai điều tuyệt vời nhất ở Ken là anhcó thể tạo mối quan hệ tốt với mọingười, và lại không có cái tôi của riêngmình. Chúng tôi nhận thấy anh rất giỏiđối phó với tất cả mọi người, từ nhữngngôi sao hạng nhất cho tới luật sư của họ.Chẳng bao lâu sau, chúng tôi giao choanh xử lý các hợp đồng. Rõ ràng là tài

Page 281: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

năng của anh đã bị lãng phí khi làm thưký, và anh đã gia nhập nhóm điều hànhVirgin. Anh trở thành CEO của Hãng đĩaVirgin, và vài năm sau, khi tôi bán lạiVirgin cho EMI, anh tiếp tục giữ vị tríđó.

Tuy nhiên, không phải lúc nào tôicũng nghe theo lời khuyên của Ken. Mộtlần, vì mở rộng quá nhanh nên sắp cạntiền, tôi phải triệu tập một cuộc họp khẩncấp. Khi đó, đĩa bán chạy nhất của chúngtôi là Tubular Bells của Mike Oldfield.Doanh thu khổng lồ của nó cung cấp tàichính cho mọi việc trong công ty. Nhưnghợp đồng của chúng tôi với Mike đã hếthạn, và anh ta đòi thêm tiền để gia hạnhợp đồng. Tôi đã rất thẳng thắn. Tôi nóivới anh rằng số tiền cả Hãng đĩa Virgin

Page 282: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

kiếm được còn ít hơn so với số tiền trảcho anh.

“Vì sao?” Mike hỏi.Tôi giải thích rằng chúng tôi có quá

nhiều ban nhạc không làm ra được chútlợi nhuận nào.

“Vậy là tôi đang chi trả cho tất cả?”anh hỏi.

Tôi gật đầu. “Đúng, gần như vậy.”Tôi nghĩ rằng anh sẽ cảm thấy hài lòngkhi biết rằng mình đang giúp đỡ rất nhiềuban nhạc.

Nhưng trông Mike rất tức giận. “Tôisẽ không bỏ tiền của mình ra để các anhphung phí vào đám rác rưởi đó đâu,” anhnói. “Các anh có khả năng trả tôi nhiềuhơn.”

Tại cuộc họp khẩn cấp, tôi nói rằng

Page 283: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

công ty đang trong tình thế được ăn cảngã về không. Chúng tôi cần ký hợp đồngvới nhiều ban nhạc và ca sĩ hơn nữa.Chúng tôi cần thêm nhiều bài hát thànhcông hơn nữa để giảm rủi ro và mở rộngcông ty.

Ken Berry vẫn đang tính toán. “Tôithấy rõ ràng rằng chúng ta cần loại bỏ tấtcả các ban nhạc, trừ Mike Oldfield,” anhnói.

Tôi biết là chúng tôi có thể thu lãi đềuđều từ Mike Oldfield; nhưng tôi lo rằngchúng tôi sẽ mãi mãi chỉ là một công tynhỏ, và nếu đĩa của Mike không bánđược nữa thì chúng tôi sẽ phá sản. Tôibảo Ken rằng chúng tôi cần nhanh chóngtìm ra một ban nhạc mới! Tôi nghĩ ra mộtcụm từ mới: thoát ra khỏi rắc rối.

Page 284: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Để tiết kiệm tiền, chúng tôi phải làmtriệt để. Chúng tôi bán xe, đóng cửa bểbơi ở trang viên. Chúng tôi không nhậnlương. Đó là những khoản tiết kiệm dễdàng. Khó khăn là ở chỗ phải sa thải mộtsố ca sĩ và nhân viên. Nhưng chúng tôiphải hạn chế đến mức tối thiểu để tồn tại.Cuối cùng, chúng tôi cũng vượt qua khókhăn khi đánh một ván bài lớn bằng việcký hợp đồng với Sex Pistols, ban nhạcđã được tất cả các hãng lớn ký hợp đồng– rồi hủy ngay lập tức vì thấy họ quá khókiểm soát.

Điều hài hước là khi chúng tôi kếtthúc hợp đồng với Dave Bedford, mộtnhạc sĩ tài năng, anh viết cho tôi một láthư rất tử tế nói rằng anh hiểu vì sao tôiphải làm vậy. Lá thư dài hàng trang giấy,

Page 285: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

rất thân thiện và lịch sự. Đồng thời, anhta cũng viết cho Mike Oldfield, gọi tôibằng những cái tên thô tục nhất. Đángtiếc là anh ta lại nhét thư vào nhầmphong bì!

Mọi người từng hỏi tôi làm thế nàomà có nhiều thời gian để phiêu lưu khắpthế giới như vậy. Câu trả lời của tôi là:ủy quyền. Nếu chọn đúng người, bạn cóthể giao mọi việc cho người đó. Bạn biếtrằng mọi thứ sẽ hoạt động trôi chảy kể cảkhi bạn không có mặt. Năm 1987, tôiphải thật nhanh chóng đấu tranh mua lạiEMI. Tôi đã đồng ý bay qua Đại TâyDương bằng khinh khí cầu cùng Per, vàthời tiết thì đang thuận lợi. Nếu trì hoãn,chúng tôi có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội. Tôi lênđường và biết rằng có những người thích

Page 286: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

hợp giúp tôi tiếp tục thỏa thuận. Tuynhiên, với rủi ro rất lớn rằng tôi có thểsẽ chết, những buổi thương lượng bị tạmgác lại cho đến khi tôi trở về, nếu có thể.

Cơn bão tháng 10 năm đó đập tangiấc mơ sở hữu EMI của chúng tôi. Thịtrường chứng khoán sụp đổ, cổ phiếu củachúng tôi sụt giá. Các ngân hàng khôngtin rằng cổ phiếu sẽ tăng giá trở lại vàkhông cho chúng tôi vay tiền. Cuối cùng,tôi quên luôn cuộc đấu thầu tiếp quản.Thật trớ trêu là trong “vụ chơi xấu” vớiBritish Airways, với nỗ lực giữ chohãng hàng không tồn tại, tôi lại phải bánHãng đĩa Virgin cho EMI với giá nửa tỷbảng. Đó là một trong những ngày buồnnhất trong đời tôi. Tôi vẫn nhớ cảnh đitrên đường Oxford sau khi ký hợp đồng

Page 287: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

và nhìn thấy một tấm áp phích của tờEvening Standard bên một sạp báo, vànó cho tôi thấy rõ mình đã làm gì.“BRANSON BÁN HÃNG ĐĨA LẤY510 TRIỆU BẢNG TIỀN MẶT.” Tôi vôcùng hụt hẫng, mắt nhòa đi vì nước mắt.Nhưng trong kinh doanh, chúng ta phảiđưa ra những lựa chọn rất khó khăn. Nếuhãng hàng không phá sản thì hàng trămngười sẽ mất việc. Một tỷ đô-la đó giữcho chúng tôi an toàn trong một thời gianrất dài và cung cấp tiền giúp tôi gâydựng những doanh nghiệp mới. Và Hãngđĩa Virgin cũng được an toàn. Chúng tôiđều sống sót, đó là điều quan trọng nhất.

Nếu có ai hỏi rằng tôi tin tưởng nhấtvào điều gì, tôi sẽ chọn gia đình mình.Tôi tin tưởng tuyệt đối vào gia đình. Tôi

Page 288: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

biết rằng đôi lúc có những gia đình phảichia xa, chính tôi cũng đã từng trải quađiều đó. Và tôi biết rằng có những ngườikhông có gia đình. Nhưng bạn bè thânthiết cũng giống như một gia đình. Mỗichúng ta đều cần một mạng lưới ủng hộvững chắc. Dù đã được dạy phải đứngtrên đôi chân của mình, nhưng tôi sẽ lạclối nếu không có gia đình và nhữngngười bạn trung thành.

Page 289: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

8. Biết tôn trọng• Luôn lịch sự và tôn trọng người

khác• Làm những việc đúng đắn• Giữ gìn tên tuổi• Công bằng trong mọi mối quan hệKhi tôi còn trẻ và khốn khó nhưng

tràn đầy nhiệt huyết và tin tưởng rằngmình có thể đạt được bất cứ điều gì, tôibay đến Nhật và khá tham vọng khi hẹngặp rất nhiều người trong ngành giải trívà truyền thông. Đó là trước khi Hãngđĩa Virgin ra đời, gặp Mike Oldfield vàTubular Bells, tôi không chắc khi đómình nghĩ gì, hay có gì đặc biệt để thểhiện với họ. Có lẽ tôi chỉ mơ hồ muốn

Page 290: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thành lập một liên doanh phân phối đĩanhạc, hoặc chỉ đang khoác lác. Họ rấtnhã nhặn đối với một thanh niên nghèomặc áo len và quần bò, nghiêm túc lắngnghe tôi trong những buổi gặp mặt, nơinhững cô geisha phục vụ trà. Tôi rất cảmkích và chưa bao giờ quên điều đó.

Những con người kiên nhẫn ấy đã dạycho tôi biết rằng luôn quan sát, lắng nghevà cư xử lịch sự quan trọng đến thế nào.Có câu châm ngôn “tai vách mạch rừng”.Mọi người thường hay nói chuyện phiếmvới nhau. Những chuyện ngồi lê đôimách ấy sẽ đến tai nhân vật chính trongchuyện của bạn.

Tôi đã từng trải qua chuyện này. Mộtlần tôi phải đi họp. Tôi bị muộn giờ nênvớ lấy đống giấy tờ cần thiết và nhảy lên

Page 291: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

một chiếc taxi. Trên đường đi, tay lái xenói rất nhiều. Anh ta nói, “A! Tôi biếtanh. Anh là Dick Branson. Anh là chủmột hãng đĩa.”

“Vâng, đúng vậy,” tôi nói.“Chà, hôm nay thật là một ngày may

mắn. Rất hân hạnh được chở ngàiBranson trên chiếc xe của tôi.”

Tôi mong rằng anh ta sẽ ngậm miệnglại để tôi có thể đọc tài liệu chuẩn bị chobuổi họp, nhưng anh ta lại nói tiếp. Anhta nói rằng ban ngày anh ta lái taxi, ngoàira còn chơi trống cho một ban nhạc. Anhta hỏi tôi có muốn nghe bản thu âm thửkhông. Lòng tôi chùng xuống. Mọi ngườilúc nào cũng bật nhạc cho tôi nghe vớihy vọng rằng họ sẽ được phát hiện.

Nhưng tôi không muốn bất lịch sự.

Page 292: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

“Vậy thì thật tuyệt,” tôi nói.“Không, trông anh có vẻ mệt mỏi.

Xem nào, nhà mẹ tôi ở ngay gần đây. Bàsẽ rất muốn gặp anh. Ta vào đó uống táchtrà nhé.”

“Không, tôi đang bị muộn” – tôi nói.“Nhưng tôi muốn vậy. Thứ anh cần là

một tách trà.”“Cảm ơn,” tôi yếu ớt đáp lại.Khi chúng tôi vừa đến ngôi nhà, tay

lái xe liền bật băng. Tôi nghe thấy nhữngtiếng hát phát ra từ loa, “Tôi có thể cảmnhận được nó, trong không khí đêm nay .. .” Anh ta nhảy ra khỏi ghế trước và mởcửa cho tôi. Tay lái xe chính là PhilCollins , đang cười như mất trí.

Truyện cổ tích Nhật Bản cũng đầynhững câu chuyện về hoàng tử cải trang,

Page 293: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

hòa nhập với dân chúng để tìm hiểu xemmọi người nghĩ gì về mình. Khi tạo rachương trình The Rebel Billionaire, tôiđã nghĩ tới truyền thuyết đó, và về ýtưởng đóng vai một tài xế như Phil vàbắt chước. Tôi hóa trang cho mình giốngnhư tài xế taxi và đưa những người chơitrẻ tuổi trong chương trình đến trang viênnơi chúng tôi quay phim. Tôi dỏng tainghe những gì họ nói ở ghế sau. Tôi cũngđể ý xem cách họ đối xử với một ông giàkhông vác được những chiếc vali nặng.Tôi đã được hiểu rất nhiều điều về họ.

Sự tôn trọng nằm ở cách chúng ta đốixử với tất cả mọi người, chứ không chỉvới những người bạn muốn gây ấn tượng.

Người Nhật có thể chờ 200 năm đểhoàn thành một kế hoạch lâu dài cho

Page 294: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

công ty. Họ không tìm đường tắt. Họmuốn phát triển chậm nhưng chắc. Mộtlần, tôi đang tìm người góp vốn vàoHãng đĩa Virgin. Chúng tôi nói chuyệnvới rất nhiều người Mỹ trong một khoảngthời gian, cố gắng thuyết phục họ. Họmuốn đầu tư, nhưng cũng muốn được mắtthấy tai nghe, mà theo họ có nghĩa làđược tham gia điều hành công ty. Nhưngchúng tôi có cách làm việc của riêngmình. Vì vậy, chúng tôi chỉ muốn mộtngười góp vốn mà thôi. Chúng tôi biếtrằng một người góp vốn quá đòi hỏi nhưvậy có thể dẫn đến mâu thuẫn. Nhớ tớinhững doanh nhân người Nhật đã đối xửthật tốt với mình vài năm trước, tôichuyển sang phương Đông. Tôi đề nghịhợp tác với một doanh nhân Nhật Bản.

Page 295: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

“Ngài Branson,” ông ta nhẹ nhànghỏi, “ông thích vợ mình là người Mỹ hayngười Nhật hơn? Những người vợ Mỹ rấtkhó tính, với rất nhiều cuộc ly hôn vàtiền chu cấp. Trong khi những người vợNhật lại rất tốt và dịu dàng.”

Tốt và dịu dàng không có nghĩa là yếuđuối. Điều đó nghe thật hoàn hảo – chúngtôi bèn hợp tác với công ty của ông ta.

Một trong những bài học quý giá nhấtmà tôi học được là khi phạm luật. Tôi bịbắt và phải nộp tiền bồi thường. Khi đó,tôi nghĩ rằng mình hơi giống một têncướp biển râu dài. Và nó giống như mộttrò chơi. Tôi cho rằng mình thật táo bạo,nhưng cũng rất ngu ngốc. Có những rủi rokhông đáng chút nào.

Trong những năm 1970, tất cả mọi

Page 296: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

người đều có hơi hướng hippy. Tâmtrạng lúc nào cũng như thể “chúng tôi vàhọ” . Cùng với tất cả những kẻ nổi loạnkhác, mà rất nhiều trong số họ giờ đây lànhững diễn viên, nhà văn, ca sĩ và chínhtrị gia tên tuổi, tôi tham gia biểu tìnhphản đối chiến tranh Việt Nam. Khi bịcảnh sát đuổi bắt, tôi vẫn vẫy biểu ngữvà trèo lên bệ cột Nelson’s Column.Biểu tình rất thú vị, và chúng tôi cũng rấtthiết tha chống lại cuộc chiến tranh ViệtNam. (Giá mà chúng ta phản đối chiếntranh I-rắc quyết liệt hơn.) Các đài phátthanh bất hợp pháp phát sóng từ ngoàikhơi. Mọi người dùng thuốc trong cáctoa hàng. Thời đó tràn đầy hứng khởi.

Mưu đồ của tôi là một mẹo nhỏ mà tôitự thuyết phục bản thân là hợp pháp. Nó

Page 297: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tình cờ xuất hiện vào mùa xuân năm1971. Virgin nổi tiếng vì bán những đĩanhạc hay với giá rẻ, và chúng tôi nhậnđược một đơn đặt hàng lớn từ Bỉ. Khôngphải đóng thuế khi xuất khẩu đĩa nhạcsang Bỉ, do đó tôi mua trực tiếp các đĩanhạc miễn thuế từ những hãng đĩa lớnnhư EMI và thuê một chiếc tải chở chúngtrên phà qua eo biển Măng-sơ. Kế hoạchcủa tôi là cập bến ở Pháp rồi lái xe đếnBỉ. Tôi không biết là phải đóng thuế ởPháp, kể cả khi đang trên đường quácảnh đến nơi khác.

Tại Dover, nhân viên hải quan đóngdấu số lượng đĩa nhạc lên giấy tờ củatôi. Khi đến Pháp, họ yêu cầu tôi đưa rabằng chứng chứng minh rằng không phảitôi định bán đĩa nhạc ở nước này. Tôi

Page 298: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

trình đơn đặt hàng từ Bỉ và nói rằng tôichỉ đang đi qua Pháp, nhưng không cótác dụng. Họ nói tôi có hàng hóa kho bảothuế nên sẽ phải nộp thuế.

Tôi rất bối rối và bực mình vì mụcđích của tôi là chính đáng và minh bạch.Tôi nhận thấy Hải quan Pháp đang làmkhó mình, vì vậy tôi bắt đầu tranh cãinhưng vẫn không thể lay chuyển được họ.Vì không muốn đóng thuế nên tôi phảiquay về Dover bằng phà với tất cả đĩanhạc vẫn ở trong xe tải, cùng nỗi tức giậnvì đã lãng phí thời gian và bỏ lỡ một đơnđặt hàng lớn. Nhưng trên đường lái xequay lại London, tôi nhớ ra mình đang cómột xe tải đầy đĩa nhạc miễn thuế. Thậmchí tôi còn có dấu của hải quan làm bằngchứng. Tôi nghĩ rằng mình vẫn có thể bán

Page 299: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chúng theo các đơn đặt hàng qua thưhoặc tại các cửa hàng đĩa nhạc Virgin vàthu được khoảng 5.000 bảng lợi nhuận.

Làm như vậy là phạm luật, nhưng tôichỉ nghĩ rằng mình đang lách luật mộtchút và lợi dụng một tình huống xảy rakhông phải do lỗi của mình. Xét chocùng, tôi đã bắt đầu với mục đích đúngđắn. Khi đó Virgin đang nợ ngân hàng15.000 bảng, và giờ nhìn lại thì có vẻvận may hoặc số phận đã giúp chúng tôi.Tôi vẫn luôn thoát tội khi phạm luật vàcho rằng lần đó cũng vậy. Đáng ra vụ đócũng đã trót lọt nếu tôi không quá thamlam. Thay vì chỉ bán số đĩa nhạc trong xetải và hài lòng với vận may đó thì tôi lạithực hiện tổng cộng bốn chuyến đếnPháp, mỗi lần đều giả vờ xuất khẩu đĩa,

Page 300: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

rồi quay lại ngay khi đặt chân lên đấtPháp và trước khi gặp Hải quan của họ.Lần cuối cùng, tôi thậm chí còn khôngbuồn lên phà. Sau khi có được dấu hảiquan, tôi chỉ quay xe một vòng trên bếncảng ở Dover, lái từ cổng này sang cổngkia và quay về nhà. Chắc chắn nếu lúcđó không bị chặn lại, tôi vẫn sẽ tiếp tụclàm trò này. Mọi việc thật quá dễ dàng.Chỉ có một điều không dễ dàng chút nào.Tôi đang bị theo dõi.

Vấn đề thật sự là tôi chỉ là một phầnnhỏ trong một mưu đồ lớn của một dâychuyền các hãng đĩa lớn mạnh hơn. Tôingẫu nhiên lọt vào đó, nhưng họ đangthực hiện mưu đồ trên quy mô rộng lớnhơn nhiều. Tôi chỉ đang làm trò với mộtxe tải chở đầy những đĩa nhạc chúng tôi

Page 301: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thích và bán tại cửa hàng hiện có củamình trên đường Oxford mà thôi – dùthật ra mà nói thì chúng tôi cũng đangđịnh đặt một số vào cửa hàng sắp mở tạiLiverpool. Nhưng những người kia thì cómột hệ thống tinh vi hơn và đang phânphối đĩa nhạc khắp cả nước. Nửa đêmkhi đang ngủ, tôi được một người nặcdanh cảnh báo rằng ngay sáng mai chúngtôi sẽ bị khám xét. Tôi rất sốc khi nghecái tin khủng khiếp này. Tôi lắng nghetrong choáng váng khi người gọi giảithích rằng tất cả các đĩa nhạc tôi mua từEMI để xuất khẩu đều được đóng dấumột chữ E vô hình chỉ có thể thấy dướidưới ánh đèn tia tử ngoại. Trước khi gácmáy, người đó nói rằng anh ta giúp tôi vìtôi đã giúp một người bạn của anh từ bỏ

Page 302: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

ý định tự tử, thông qua dịch vụ tư vấncủa tờ Student.

Chúng tôi có một đêm để thủ tiêu tấtcả số hàng miễn thuế. Tôi gọi cho Nik vàTony rồi chạy đi mua hai chiếc đèn tạimột nhà thuốc mở cửa suốt đêm. Chúngtôi gặp nhau tại kho hàng rồi bắt đầu lôiđĩa ra khỏi vỏ và chiếu đèn lên. Khinhững chữ cái E hiện lên, chúng tôi hốthoảng chạy ra chạy vào nhà kho, bê hàngchồng đĩa ra xe tải rồi lái qua nhữngđường phố vắng tanh, không phải để giấuchúng ở nơi khác hoặc tiêu hủy luôn mộtcách tỉnh táo và khôn ngoan – mà lại đặtchúng lên kệ tại cửa hàng ở đườngOxford. Việc đó hoàn toàn vô nghĩa,nhưng chúng tôi suy nghĩ mù quáng rằnghải quan sẽ chỉ lục soát nhà kho mà bỏ

Page 303: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

qua các cửa hàng của chúng tôi. Khi sáunhân viên hải quan lực lưỡng xông vàonhà kho, tôi gần như đã hoàn hồn sauđêm hôm trước. Tự cảm thấy mình thậtthông minh, tôi nén cười khi nhìn họ lụctìm những chiếc đĩa nhạc bất hợp pháp –chúng tôi thậm chí còn giúp họ, nghiêmtúc lôi đĩa ra khỏi vỏ và đưa cho họkiểm tra. Tôi không biết rằng cùng lúcđó họ cũng đang khám xét các cửa hàng.Tôi vô cùng sốc khi bị bắt, giải vềDover và giam vào tù.

Tôi không thể tin nổi. Tôi tưởng rằngchỉ tội phạm mới bị bắt. Nhưng khi ngồimột mình trong buồng giam trống trảiđược chiếu sáng bằng thứ ánh sáng lóamắt của bóng đèn, tôi dần dần nhận rarằng mình không phải là một tên cướp

Page 304: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

biển hippy. Đây không phải là một tròchơi. Và tôi là một tội phạm. Những lờicủa thầy hiệu trưởng vang lên trong đầutôi. Khi tôi bỏ học vào năm 16 tuổi, thầynói, “Branson, tôi đoán rằng em sẽ vàotù hoặc trở thành triệu phú.”

Tôi chưa phải là một triệu phú – vàtôi đang ngồi tù. Bố mẹ tôi luôn dạy rằngtất cả những gì chúng ta có trong đời làdanh tiếng. Dù bạn giàu có nhưng mọingười không tin bạn thì cũng chẳng có ýnghĩa gì. Tôi nằm trên một tấm nệm trầnlàm bằng chất dẻo với một chiếc chănmỏng và thề sẽ không bao giờ làmchuyện tương tự nữa. Tôi sẽ làm nhữngđiều đúng đắn trong toàn bộ phần đờicòn lại.

Sáng hôm sau, mẹ đến phiên tòa để

Page 305: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

ủng hộ tôi. Tôi không có tiền thuê luật sưnên đã đăng ký hỗ trợ pháp lý. Thẩmphán nói nếu xin tư vấn pháp lý thì tôi sẽkhông được bảo lãnh. Ông ta đưa ra cáigiá trên trời là 30.000 bảng. Tôi khôngcó số tiền lớn như vậy. Tôi có trang viênnhưng vẫn đang thế chấp, vì vậy mẹ tôiđã cầm cố ngôi nhà. Niềm tin của bàdành cho tôi quá lớn đến mức tôi gầnnhư không thể chịu nổi. Bà nhìn sangphía tôi, rồi cả hai chúng tôi cùng khóc.

Tôi sẽ luôn nhớ tới những lời bà nóitrên chuyến tàu quay về London. “Mẹbiết là con đã học được một bài học,Ricky. Chuyện đã qua, có tiếc cũngchẳng ích gì. Chúng ta phải đứng dậy vàđối mặt với chuyện này.”

Thay vì ra tòa, bên hải quan đồng ý

Page 306: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

giải quyết vụ đó bằng việc phạt mộtkhoản lớn gấp ba lần lợi nhuận phi phápcủa tôi. Nó lên đến con số khổng lồ là45.000 bảng, nhưng họ nói rằng tôi cóthể trả 15.000 bảng mỗi năm. Đó quả thậtlà một viễn cảnh đáng sợ, nhưng tôikhông hề tức giận. Tôi đã không tôntrọng pháp luật nên đáng phải bị phạttiền. Kể từ đó, không phạm pháp đã trởthành khẩu hiệu của tôi.

Cách phục hồi lòng tự trọng của tôi lànộp tiền mà không kêu ca. Trên thực tế,tôi đã thành công. Một lần nữa, khi bịdồn đến chân tường, mục tiêu của tôi làkiếm thật nhiều tiền, nhưng phải hợppháp. Chúng tôi làm việc tích cực, mởcác cửa hàng đĩa Virgin mới và tìm kiếmcác ý tưởng hay.

Page 307: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Từ đó, mỗi khi được hỏi làm thế nàođể đạt mục tiêu, câu trả lời của tôi luônlà: ưu tiên của tôi là không vi phạm phápluật, và tôi luôn tự kiểm tra xem mình cóđang thực hiện đúng không.

Danh tiếng là tất cả. Nếu bạn đangkhởi nghiệp và hỏi xin tôi một lờikhuyên, tôi sẽ nói, “Luôn công bằngtrong mọi việc. Đừng gian lận – và hãyđặt mục tiêu chiến thắng.” Nguyên tắcnày cũng nên được áp dụng trong cuộcsống riêng của bạn. Phương châm của tôilà, “Đừng làm gì khiến ban đêm phải mấtngủ.” Đó là một nguyên tắc đáng tuân thủ.

Page 308: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

9. Chủ nghĩa tư bảnGaia

• Hãy giúp thế giới trở nên tốt đẹphơn

• Góp sức mình• Biết nhìn xa trông rộng• Luôn cân nhắc hậu quả từ hành động

của mình• Thắng lợi lớn được tạo thành từ

nhiều thắng lợi nhỏ• Đương đầu với những vấn đề lớn• Hiểu rõ tình hình và cân nhắc liệu

có nên chiến đấu hay không và chiến đấunhư thế nào?

• Đừng bao giờ mất tầm nhìn vào mụcđích cuối cùng

Page 309: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

• Hãy sửa chữa những gì không đúngCuối mùa hè năm 2006, Al Gore dùng

bữa sáng tại nhà tôi ở Holland Park vàtrình bày viễn cảnh ấm lên toàn cầu. Khiđó, tôi chưa nhận thức được rằng nhữnggì tôi chuẩn bị được nhìn và nghe sẽ thayđổi về cơ bản cách nhìn nhận thế giớicủa mình. Ba giờ sau, tôi đã được khaisáng.

Vậy tôi đã học được bài học cơ bảngì?

Đó là nếu không thay đổi tình trạngthải khí cacbon thì chỉ trong một thờigian ngắn nữa, phần lớn các nơi Trái đấtsẽ không thể trú ngụ được nữa.

Đây là một sự thật khó có thể chấpnhận, đến nỗi hầu hết mọi người đều phủnhận, hoặc đơn giản là không muốn nghĩ

Page 310: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

về nó. Mọi người nghĩ rằng một cá nhânkhông thể thay đổi được thực tế đó, vìvậy, họ gạt nó sang một bên. Nhưng tôikhông thể làm vậy. Khi một việc cầnđược giải quyết thì chúng ta phải giảiquyết triệt để. Dù cho thách thức lớn đếnđâu hay lời giải khó khăn thế nào, nhưngnếu tôi biết có điều gì không ổn và có thểgiúp đỡ thì tôi sẽ cố gắng hết sức để giảiquyết nó.

Con đường dẫn đến sự hiểu biết thậtsự của tôi về bản chất của biến đổi khíhậu rất dài, bắt đầu từ những ngày gâydựng tạp chí Student, khi chúng tôi thứcđêm tranh luận về hầu như tất cả mọi thứtrên đời. Giống như nhiều người lớn lêntrong những năm 1960 và 1970, tôi luônquan tâm đến các vấn đề môi trường.

Page 311: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Bốn trong số những người có ảnh hưởnglớn nhất đến cái nhìn của tôi về môitrường là Ngài Peter Scott, người sánglập World Wildlife Fund (Quỹ Quốc tếBảo vệ Thiên nhiên); Jonathon Porritt,người sáng lập tổ chức Friends of theEarth (Những Người bạn của Trái đất)vào năm 1985, một ủy viên của WWF vàtừng là chủ tịch Đảng Xanh ; nhà khoahọc người Anh James Lovelock; và nhàkhoa học môi trường kiêm nhà văn TimFlannery, cũng là một người rất tuyệtvời.

Ngay khi Virgin mới thành lập vàonăm 1972 và chúng tôi đang thu albumđầu tiên của Hãng đĩa Virgin thì JamesLovelock cũng đang xây dựng một giảthuyết về cách hành tinh này hoạt động.

Page 312: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Anh gọi nó là ”Học thuyết Gaia”. Anhtrình bày rất rõ ràng quan điểm rằng Tráiđất là một thực thể sống vĩ đại đơn nhấtvà mỗi bộ phận của hệ sinh thái đều tácđộng tới tất cả các bộ phận khác, dùkhông có một liên kết rõ ràng giữachúng. Anh đưa ra giả thuyết rằng nếumột bộ phận bất kỳ của hệ thống trênhành tinh bị căng thẳng thì Trái đất sẽ tựđộng phản ứng để loại bỏ vấn đề. Kếtquả là nó tự chữa lành cho mình.

Khái niệm Mẹ Trái đất đã là một phầncủa nền văn minh nhân loại từ khi conngười bắt đầu tiến hóa, vì vậy Lovelockđã lấy cái tên Hy Lạp cổ của nữ thầnTrái đất, Ge hay còn gọi là Gaia, đặt chohọc thuyết của mình. Gaia hiện thân choMẹ Trái đất như cội nguồn của mọi thực

Page 313: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thể sống lẫn vô tri vô giác. Mẹ Trái đấtdịu dàng nuôi nấng chúng ta nhưng cũngtàn nhẫn không thương xót. Phần lớncộng đồng khoa học chế nhạo Lovelock,nhưng là một người không có chuyênmôn, tôi luôn thấy các ý tưởng của anhrất hấp dẫn. 30 năm sau, chính giả thuyếtđó lại gần như được tất cả mọi ngườithừa nhận và tạo cơ sở cho hiểu biết hiệnnay của chúng ta về hiện tượng ấm lêntoàn cầu và sự cấp thiết phải giảm lượngkhí thải cacbon vào khí quyển trước khiTrái đất tự kết thúc vấn đề – mà vấn đềtrong trường hợp này chính là bạn và tôi:loài người.

Chúng ta biết rằng hành động củamình ở một nơi trên hành tinh không hềtách biệt và có ảnh hưởng đến toàn bộ

Page 314: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

hành tinh. Phá rừng, khí thải cacbon ngàycàng tăng, trồng trọt, ô nhiễm, thậm chícả đánh hết cá – tất cả đều tác động lênhành tinh của chúng ta. Trong suốt lịchsử loài người, ngay cả khi dân số giatăng và phát triển thì Trái đất vẫn tìmđược cách tự điều chỉnh. Nhưng trongthế kỷ vừa qua, tốc độ công nghiệp hóavà dân số tăng nhanh chưa từng thấy, đếnnỗi Gaia cũng không còn lựa chọn nàokhác.

Tôi chưa bao giờ gặp JamesLovelock, nhưng tôi vẫn nhớ đã từngtranh luận tất cả những vấn đề này vớiJonathon Porritt, người đã trở thành bạncủa tôi từ những năm 1970. Các cuộcthảo luận của chúng tôi phần nhiều làtrên quan điểm sinh thái. Chúng tôi thảo

Page 315: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

luận về những chủ đề như ô nhiễm, dânsố, cách cứu cá voi và cách trồng thựcphẩm hữu cơ. Đến những năm 1990,chúng tôi mới có khái niệm thật sự vềbiến đổi khí hậu. Nhìn chung, không cóliên kết hay ý thức về sự khẩn cấp củacác vấn đề môi trường. Với hầu hết mọingười, sinh thái học là một cái gì đó lậpdị mà chỉ những người sống ở nông thônhay những người Đức và Thụy Điển “vìmôi trường” làm. Xét trên nhiều lĩnhvực, những năm 1970 là một khởi đầusai lầm. Việc bảo tồn động vật cùngnhững phong trào đã được thiết lập đếnvới chủ nghĩa duy tâm thời đại mới vàmột viễn cảnh u ám. Những cuốn sáchnhư The Limits to Growth (tạm dịch:Các giới hạn đến tăng trưởng) và A

Page 316: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Blueprint for Survival (tạm dịch: Bản kếhoạch cho sự sống), cảnh báo về mộtngày tận thế đã cận kề của Trái đất do ônhiễm, dân số quá đông và công nghiệpphát triển, trở thành những cuốn bán chạynhất. Sau khi các tác giả của cuốnBlueprint được mời đến nói chuyện vớicác Nghị sĩ, Bộ Môi trường đã đượcthành lập vào năm 1970. Đó là một ýtưởng tốt nhưng chưa có tác động thật sự.

Bất chấp hiện tượng mưa axit và chặtphá rừng Amazon, châu Phi, Philipin vàNew Guinea, và một lỗ thủng tầng ôzônở Nam Cực được phát hiện vào năm1985, thì những vấn đề chính trị khácnhư bãi công, suy thoái và khủng bố trêntoàn thế giới lại trở nên quan trọng hơn.Ngay cả khi Thủ tướng Margaret

Page 317: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Thatcher bổ nhiệm ngài Crispin Tickelllàm chuyên gia tư vấn về môi trường vàhiệu ứng nhà kính thì lời cảnh báo củaông vào năm 1989 rằng hiện tượng nónglên toàn cầu sẽ tạo ra làn sóng nhữngngười tị nạn từ các nước bị ảnh hưởngnặng nề nhất cũng gần như bị lờ đi. Mộtsố người mua giấy vệ sinh và chất tẩyrửa có thể phân huỷ được; Ecover trởthành nhãn hiệu được “những người bảovệ môi trường”, vợ chồng nhà PaulMcCartney mua; những cửa hàng nhưTesco’s, được xây dựng trên các diệntích đất trồng, lại đưa ra thông cáo báochí nói rằng họ đang “sống xanh”. Thếrồi tất cả đều giải tán hết vì cuộc suythoái đầu những năm 1990, khi mọingười không còn chuộng sử dụng các sản

Page 318: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

phẩm bảo vệ môi trường vì chúng quátốn kém. Đến giai đoạn phồn vinh cuốinhững năm 1990, chúng ta lại tiếp tụctiêu thụ tất cả mọi thứ với số lượng lớnhơn.

Chính khi đó, Steve Howard, một nhàvật lý môi trường đứng đầu tổ chức TheClimate Group, gọi điện hỏi tôi rằng liệuanh có thể đưa Al Gore đến cùng ăn sángđược không. Tôi đồng ý mà không biếtrằng mình sẽ bị ảnh hưởng sâu sắc đếnmức nào từ cuộc bàn luận ấy.

The Climate Group có trụ sở ngoàiLondon với các văn phòng trên khắp thếgiới, được thành lập bốn năm trước nhưmột tổ chức phi lợi nhuận. Nó được cáctổ chức phi chính phủ như QuỹRockefeller tài trợ và làm việc sát sao

Page 319: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

với chính phủ Anh và các bang của Mỹ(chứ không phải với chính phủ liên bang)cũng như các nước khác trên toàn thếgiới. Vai trò chủ yếu của tổ chức này làgiới thiệu các công ty và chính phủ vớinhau và thuyết phục họ hợp tác giải quyếtvấn đề biến đổi khí hậu.

Theo Steve, “Rõ ràng là không aimuốn lãnh đạo giải quyết vấn đề biến đổikhí hậu. Đó là việc của người khác.”Anh nói với tôi: “Vì việc thảo luận vềhiện tượng ấm lên toàn cầu là rất quantrọng, những doanh nhân nổi tiếng thếgiới như anh có thể làm nên sự khácbiệt.” Ý tưởng của Steve là kêu gọinhững người mà anh tin là sẽ thu hútngười khác lắng nghe – nhưng quan trọnghơn, đó là những người có vị thế có thể

Page 320: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

dẫn dắt sự thay đổi. Tôi thấy đây là mộtcách tiếp cận chậm chạp, hơn là thựchiện một hành động mạnh mẽ. Vì khi đóquá phấn khích nên đến sau này tôi mớinhận ra mình có thể tạo ra sự khác biệtnhư thế nào. Bước đầu tiên của Steve ởAnh là tổ chức buổi chiếu phim AnInconvenient Truth về hiện tượng ấm lêntoàn cầu của Al Gore, tại rạp IMAX ởLondon – rạp lớn nhất nước Anh – và400 người có ảnh hưởng đã được mờiđến xem. Tôi được mời nhưng lại khôngđến được, nên thay vào đó, Steve đã thuxếp để Al Gore đến nhà tôi.

Khi tôi đang viết cuốn sách này thì AlGore đang giải quyết vấn đề khí thảicacbonic theo cách công bằng nhất cóthể, vì anh theo Đảng Dân chủ trong khi

Page 321: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Đảng Cộng hòa đang nắm quyền. Anhmuốn gặp tôi vì tôi điều hành các công tyvận tải và anh thì tin rằng bước đầu quantrọng nhất là giảm lượng khí thảicacbonic.

Nghe một người tuyên truyền tài giỏinhư Al Gore thuyết trình trênPowerPoint cho riêng mình thật là mộttrải nghiệm tuyệt vời. Đó không chỉ làmột trong những bài thuyết trình hay nhấttôi từng được nghe, mà còn thật đáng longại khi nhận thức được rằng có khảnăng chúng ta đang đối mặt với ngày tậnthế. Tác động đối với loài người và thếgiới tự nhiên có thể lớn đến nỗi chúng takhông còn lựa chọn nào khác mà phảithật quyết liệt, đầu tiên là ngăn chặn vàsau đó là đẩy lùi nó.

Page 322: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Trong cuộc thảo luận sôi nổi, SteveHoward nói rằng chúng tôi cần phải làmcho mọi người tin rằng đây là một vấn đềcó thể giải quyết. Mọi người đều nghĩbiến đổi khí hậu là vấn đề không thể giảiquyết được và có thể làm suy kiệt nềnkinh tế; nhưng có rất nhiều việc chúng tacó thể làm. Chúng ta không có lựa chọnnào khác: chúng ta phải làm. TheClimate Group đã bắt đầu xây dựng mộtkhu vực bầu cử đầy quyền lực để có thểtruyền tải thông điệp, và tôi, với tư cáchlà một doanh nhân thành đạt và nhà tuyêntruyền, có thể giúp thay đổi nhận thứccủa mọi người và thúc đẩy những thayđổi cần thiết này.

Al Gore đồng ý. Nhìn thẳng vào tôi,anh nói, “Richard, anh và Virgin là

Page 323: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

những biểu tượng của sự sáng tạo và đổimới. Anh có thể góp phần dẫn dắt côngcuộc giải quyết vấn đề biến đổi khí hậu.Việc này phải được làm từ trên xuốngchứ không phải từ dưới lên từ người dân,như trước đây nữa.”

Người dân thật sự có vai trò trongviệc này, nhưng tôi nhanh chóng nhận rarằng có hai vấn đề to lớn hiện hữu, vàtuy có liên quan đến nhau nhưng chúnglại hoàn toàn khác biệt.

Một mặt, đó là vấn đề ô nhiễm. Ônhiễm tác động đến môi trường và thếgiới tự nhiên, như Rachel Carson đã chỉra trong cuốn Silent Spring – các chấthóa học độc hại như thuốc diệt cỏ vàthuốc trừ sâu đã tiêu diệt hết động vật,nhất là chim chóc, cho đến một ngày con

Page 324: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

người thức dậy trong một thế giới khôngcòn tiếng chim hót. Ô nhiễm lấp đầy rácrưởi trong các hố rác thải và hóa chấtđộc hại đi vào biển khơi. Hải cẩu và cávoi hấp thụ thủy ngân vào cơ thể, còn cácdải san hô thì biến mất. Tất cả đều thật bithảm và khủng khiếp.

Nhưng chính khí thải cacbonic lànguyên nhân lớn nhất của hiện tượng ấmlên toàn cầu – và chính hiện tượng này sẽbiến đổi Trái đất đến độ không còn nhậnra được nữa, biến nó trở thành một môitrường thù địch. Vì vậy, việc đầu tiên vàquan trọng nhất là phải giải quyết vấnđề khí thải cacbonic.

Thiên nhiên cũng thải cacbonic vàokhí quyển, nhưng trừ khi có một thảm họalớn – như siêu núi lửa phun trào – nó

Page 325: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chưa bao giờ làm đảo lộn cân bằng tựnhiên. Hiểu một cách đơn giản, cacbonicđược cây cối hấp thụ và biến đổi thànhkhí ôxy – tất cả những gì con người cầnlà cây cối để tồn tại. Nhưng bài thuyếttrình của Al cho tôi thấy rằng, do nhữnghoạt động vô thức và nỗ lực phát triểnkhông đều của loài người, nếu xu hướnghiện tại vẫn tiếp diễn thì Trái đất sẽ tiếptục nóng lên với tốc độ thất thường vàkhông thể dự đoán được.

200 thành phố trên khắp nước Mỹ đãphải hứng chịu nhiệt độ cao kỷ lục trongnhững năm gần đây. Bất kỳ nơi nào, dù làParis hay Tokyo, cũng đều đạt nhiệt độkỷ lục. Thời tiết nóng bức sẽ khôngnhường chỗ cho những làn gió mát vàoban đêm như hiện nay nữa, vì vậy, những

Page 326: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

người có sức khỏe yếu trong những tòanhà không lắp điều hòa sẽ chết. Thời tiếtsẽ khắc nghiệt hơn với mưa dông và gióbão, những thảm họa đã tăng lên rấtnhiều trong 15 năm qua. Ấn Độ sẽ phảichịu nhiều bão hơn; bão nhiệt đới, cuồngphong và lũ lụt trên diện rộng sẽ xuấthiện với quy mô lớn ở những nơi chưatừng có. Chúng ta đang đến gần Ngày tậnthế.

Tất cả những điều này được truyềnđạt một cách đầy thuyết phục. Bài thuyếttrình của Al Gore gây tranh cãi, nhưngnó có đủ kiến thức đúng đắn để thuyếtphục người nghe. Có lẽ đó là lần đầu tiêntôi được nghe trình bày đầy đủ về tầmảnh hưởng của biến đổi khí hậu. Tôi nói,“Tôi đang định mở một đường bay đến

Page 327: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Dubai.” Thường thì tôi thích làm nhữngviệc như vậy – nhưng giờ tôi có thể thấyđược nghịch lý. Chúng ta muốn sốngtrong một thế giới được kết nối, chúng tamuốn bay, nhưng chúng ta cũng phảichống lại biến đổi khí hậu.

“Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?”,tôi hỏi.

Al Gore nói rằng chúng ta không cầnphải làm tất cả mọi thứ trong 10 năm;nhưng các nhà khoa học nói rằng chúngta chỉ còn 10 năm trước khi chạm đếngiới hạn mà vượt qua nó thì đã là quámuộn. Chúng ta phải có một bước khởiđầu mạnh mẽ và kiên quyết. Chúng ta sẽcó thể bắt đầu loại bỏ khí cacbonic trongvòng 5 năm tới. Một phần lý do khiếnchúng ta kháng cự lại thay đổi là do sự

Page 328: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tiến hóa. Não bộ của con người rất giỏinhận biết nguy hiểm dưới dạng răngnanh, móng vuốt, nhện và lửa. Rất khó cóthể tác động đến những phần báo độngcủa não bộ – những phần liên kết vớisinh tồn – bằng những nguy hiểm to lớnchỉ có thể nhận thấy được qua những hìnhmẫu trừu tượng và dữ liệu phức tạp − nóicách khác là không thể thấy được nhữngnguy hiểm cho đến khi đã quá muộn.

Đó là một vấn đề lớn trong giai đoạnđầu của phong trào hoạt động bảo vệ môitrường vào những năm 1970. Theo dựđoán, Ngày tận thế sẽ đến vào năm 2000,nhưng nó đã không xảy ra. Cụm từ “Ngàytận thế” ra đời, còn mọi người thì cứ lờđi. Họ không cảm thấy lo lắng khi cáccông ty dầu khí ngừng đầu tư vào năng

Page 329: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

lượng tái tạo như từng làm vào nhữngnăm 1970 vì giá dầu giảm. Công chúngkhông có động cơ chính trị để giải quyếtvấn đề này. Trên thực tế, người dân đãcó phần sợ hãi trước một vài lời tiênđoán, và có lẽ bây giờ vẫn vậy. Nếungười ta nói rằng bạn không tốt và đanglàm những việc không tốt, điều đó chỉ tạonên một nền văn hóa đổ lỗi: không phảilỗi của tôi, là tại người Trung Quốc;không phải lỗi của tôi, là tại người Mỹ;là tại các công ty lớn; là tại ngành hàngkhông; là tại ô tô – và tương tự như vậy.Chúng ta sẽ không thể tạo ra một xu thếcông nghiệp và xã hội khác biệt nếu mọingười cứ đổ lỗi cho nhau. Văn hóa đổ lỗilà rất tiêu cực. Tôi nghĩ rằng chúng tanên tìm ra cách tiếp cận vấn đề vui vẻ

Page 330: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

hơn. Đúng vậy, chúng ta phải thay đổicách sống, nhưng không có nghĩa làchúng ta phải ngừng vui vẻ.

Rất nhiều tranh cãi xung quanh vấn đềmôi trường là dựa trên chính trị chứkhông phải khoa học, dù đã nghiêng rấtnhiều về phía khoa học từ năm 2000. Tôinghĩ rằng chúng ta cần phải phát triểnkhoa học. Như Jonathon Porritt nói, “Tôiđã chứng kiến quá nhiều những kẻ ra vẻhăng hái bảo vệ môi trường. Môi trườngkhông thể chờ thêm 30 năm nữa để đượcchú ý.” Ông ấy nói đúng. Nếu tôi đếnsống tại một nông trại ở bờ tây Scotland,trồng rau quả và xây dựng một nhà máynăng lượng gió nhỏ thì tôi cũng sẽ khôngnuôi được hai triệu người ở Anh hayđóng góp gì nhiều vào việc giảm lượng

Page 331: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

khí thải cacbon toàn cầu. Nhưng ngànhcông nghiệp và kinh doanh cùng nguồntài nguyên khổng lồ của chúng thì có thểvà sẽ phải làm việc này.

Mọi người không thích nghe nhữngcâu chuyện về ngày tận thế. Họ muốnsống và chẳng thấy có lý do gì để thayđổi – và họ phát ngôn những câu như,“Thêm một chút nắng thì có gì sai? Mọingười vẫn trả tiền để được phơi nắngtrong các kỳ nghỉ, không phải vậy sao?”

Andrew Simms, giám đốc đặc tráchchính sách của New EconomicsFoundation (Quỹ Kinh tế Mới) từng nói,“Một lỗ hổng lớn đang hiện ra giữa hiểubiết về hiện tượng ấm lên toàn cầu vàhành động để giải quyết vấn đề đó.Chúng ta giống như một nhóm người nhất

Page 332: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

trí rằng tòa nhà quanh mình đang bốccháy, nhưng lại không muốn với lấy nútchuông báo động hay bình cứu hỏa.”

Khi đã biết những gì đang bị đe dọa,tôi không thể là một trong những kẻkhông chịu với lấy bình cứu hỏa. Tôinhận thấy rằng cần nhận thức được nhữngbài học với tầm ảnh hưởng lớn lao –không chỉ cho riêng tôi mà cho tất cảchúng ta. Chúng ta đều có thể góp sức,dù là trực tiếp ở cấp chính phủ và kinhdoanh, hay gián tiếp bằng cách thúc đẩythay đổi thông qua các nhóm chính trị.

Cùng Will Whitehorn, Giám đốc Pháttriển Thương hiệu của Tập đoàn Virgin,chúng tôi bàn bạc kỹ lưỡng về những vấnđề này và quyết định thay đổi đường lốivận hành của Virgin ở cấp độ công ty và

Page 333: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

toàn cầu. Chúng tôi gọi cách tiếp cậnkinh doanh mới này của Virgin là Chủnghĩa Tư bản Gaia nhằm tỏ lòng trântrọng đối với James Lovelock và quanđiểm khoa học mang tính cách mạng củaông. Cùng với cách kinh doanh dùng vốnmạo hiểm của mình, tôi tin rằng nó sẽgiúp Virgin tạo nên khác biệt thật sựtrong thập kỷ tới và không phải hổ thẹnkhi đồng thời kiếm tiền từ đó. Một trongnhững mục tiêu của tôi là biến Chủ nghĩaTư bản Gaia thành một đường lối kinhdoanh mới trên toàn cầu.

Tôi đồng ý gia nhập hội đồng lãnhđạo của The Climate Group, bên cạnhnhững người như Al Gore và tập đoàndầu khí BP. Một công ty dầu khí gia nhậpthì có vẻ không bình thường, nhưng BP

Page 334: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

rất lo lắng về tương lai và đã tham giagiải quyết vấn đề này trong một thời giandài. Vài tháng sau, tôi đến Californiacùng một nhóm các nhà lãnh đạo chínhtrị và kinh doanh như Thủ tướng AnhTony Blair, Thượng nghị sĩ Mỹ Al Gorevà Thống đốc bang ArnoldSchwarzenegger để bàn bạc về vấn đềbiến đổi khí hậu. Thông điệp trọng tâmmà chúng tôi phải giải quyết là, đây làmột vấn đề rất nghiêm trọng cần một câutrả lời cấp bách. Vấn đề này ở quy mômà chúng ta chưa quen giải quyết, nhưngkhi đã hiểu biết, chúng ta không thể trốntránh trách nhiệm. Không làm gì cả và cứđể tình trạng hiện nay tiếp diễn là khôngthể chấp nhận được. Chúng ta phải cốgắng đặt thế giới vào con đường tiến bộ

Page 335: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chậm hơn, lượng khí thải cacbon thấphơn. Cần hành động ngay bây giờ. Cầncó bước tạo đà và lòng nhiệt huyết, vàkhông thể chờ thêm một năm để tổ chứcbuổi họp đó. Trong chính trị và kinhdoanh có một khái niệm là “lỗ hổng hànhđộng”. Nó có nghĩa là mọi người cứ nóivà nói – nhưng không hành động. Chúngtôi sẽ làm gì đó.

Trong các cuộc thảo luận của chúngtôi, Al Gore nói, “Lovelock quả là ngườinhìn xa trông rộng. Nhưng ông ấy chorằng hành tinh này đã vượt qua giới hạn.Tôi không nghĩ vậy. Chúng ta có thể giảmlượng khí thải cacbon xuống một điểmmà ở đó thiên nhiên cân bằng trở lại.”

Tôi tin rằng có khao khát được là mộtphần của một tầm nhìn lớn hơn, thay đổi

Page 336: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

cách chúng ta liên hệ với môi trường vànền kinh tế. Ngay lúc này, Mỹ đang vaynhững khoản tiền khổng lồ từ Trung Quốcđể mua lượng dầu lớn từ khu vực bất ổnnhất thế giới rồi đốt hết số nhiên liệu đótheo các cách góp phần hủy hoại hànhtinh. Thật điên rồ! Chúng ta phải thay đổimọi mặt của vấn đề này.

18 năm trước, Jonathon Porritt đãcùng viết nên cuốn sách mang tên TheComing of the Greens. Nó kết thúc vớiphần thảo luận về thứ mà Jonathon gọi làthuyết bên miệng hố chiến tranh. Anhviết:

Chỉ khi một thảm họa lớn hiện hình thìsự hợp tác, mối quan tâm và tình đoànkết quốc tế mới sẵn sàng. Chúng ta có thểhy vọng vào một chiến lược như vậy,

Page 337: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhưng nó chứa đựng rủi ro rất cao. Khichúng ta đến được miệng hố thì bước đàvà quán tính hệ thống đưa chúng ta đếnđó có thể đã quá mạnh để đảo ngược.

Al Gore nghĩ rằng cơn bão Katrina làđiểm giới hạn cho hàng triệu người Mỹ.Gần đây, một giám đốc điều hành tối caocủa Lloyd’s ở London nói, nếu chúng takhông hành động ngay bây giờ để ngănchặn thảm họa cận kề này thì “nhân loạisẽ phải đối mặt với sự diệt vong”. Đó làmột cuộc tranh luận phức tạp giữa cácnhà địa chất và các nhà kinh tế. Nhưngcuộc tranh cãi về dự trữ dầu đã đi nhầmhướng. Chúng ta có thừa dầu, chưa kểđến than đá, để phá hủy hoàn toàn hànhtinh này. Khi tôi viết cuốn sách này thìTrung Quốc và Mỹ nói rằng họ sẽ tiếp

Page 338: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tục khai thác than đá trong ít nhất 50 nămtới. Điều thực sự khiến chúng ta phải hạnchế khai thác dầu và than đá không phảilà do nguồn cung cấp, mà là vấn đề Tráiđất nóng lên. Có câu: “Thời kỳ Đồ đá kếtthúc không phải vì đã hết đá.” Và Thờiđại Nhiên liệu Hóa thạch cũng sẽ khôngkết thúc chỉ vì chúng ta đã hết nhiên liệuhóa thạch. Một thứ khác sẽ thay thế.Chúng ta phải đảm bảo được rằng thứ đósẽ không dẫn đến sự diệt vong của loàingười.

Theo Al Gore, “Việc giá dầu tăngnhanh sẽ góp phần nâng cao nhận thứcrằng tình hình hiện tại đang rối loạn nhưthế nào. Ví dụ như các mỏ cát dầu ở phíatây Canada. Để chiết xuất được mỗithùng dầu ở đó, họ phải dùng một lượng

Page 339: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

khí tự nhiên đủ để sưởi ấm một ngôi nhàtrong bốn ngày. Họ cũng phải đào xớibốn tấn đất đá, tất cả chỉ để có được mộtthùng dầu. Điều đó thật điên rồ. Nhưngbạn có biết rằng người nghiện thường tìmven ở ngón chân. Điều đó là hợp lý vớihọ bởi họ đã không còn thấy được phầncòn lại của cuộc đời mình nữa. NhưAbraham Lincoln đã nói vào những ngàyđen tối nhất trong thời kỳ đen tối nhất củanước Mỹ: ’Chúng ta phải tự giải phóngmình khỏi ách nô lệ trước, rồi sau đó làcứu nước.’ Thách thức lớn nhất, kẻ thùlớn nhất của chúng ta chính là ách nô lệ.Đó là từ cổ, nhưng nó hàm nghĩa tất cảnhững gì giam cầm suy nghĩa và ngăn cảnchúng ta thấy được tình cảnh thực tế củamình. Chúng ta đang là nô lệ của dầu.

Page 340: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Chúng ta phải thoát khỏi nó. Chúng taphải tự giải phóng mình, rồi sau đó cứulấy hành tinh này.”

Ngay từ trước khi nói chuyện với AlGore, nhiều điềm báo xuất hiện khiến tôiphải giật mình chú ý. Hóa đơn nhiên liệucủa Virgin đã tăng lên nửa tỷ đô-la từnăm 2004 đến 2006, số tiền rất lớn đủ đểkhiến chúng tôi phải ngừng lại. Theonghiên cứu, nguyên nhân chủ yếu là dothiếu sức chứa. Không biết vì lý do gì,các công ty dầu lửa không đầu tư vào cácnhà máy lọc dầu. Ngoài ra, OPEC cũngthắt chặt lượng dầu bán ra. Không có mộttổ chức nào bên phía người tiêu dùng cốgắng chống lại mức độ kiểm soát này, vàcác chính phủ cũng không làm gì nhiềuđể giải quyết vấn đề này. Kết quả cuối

Page 341: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

cùng là tăng giá, từ vé máy bay đến ô tô.Điều này có lẽ đã giúp ngành nhiên liệutránh được cuộc suy thoái hiện nay.

Phản ứng ban đầu của tôi là nói, “Hãyxây dựng một nhà máy lọc dầu.”

Chúng tôi xem xét điều này, và khinhận thấy chi phí khổng lồ, chúng tôinghĩ đến việc hợp lực với các hãng hàngkhông, công ty hàng hải và các công tykhác đang bị ảnh hưởng để xem liệu cóthể xây được một vài nhà máy lọc dầuhay không. Khi chúng tôi vẫn còn đangsuy nghĩ về việc này, thì cuộc nói chuyệnvới Al Gore đã khiến tôi thấy rằng hiệntượng Trái đất nóng lên là vấn đề lớnhơn. Đó là khi tôi bắt đầu tự hỏi liệu cócách nào giảm giá nhiên liệu xuống,nhưng đồng thời cũng giúp bảo vệ môi

Page 342: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

trường.Điều này đã khiến mọi người giật

mình, vì chúng ta vẫn cho rằng môitrường là việc ở đâu đâu, thế rồi độtnhiên nó trở thành một vấn đề chủ đạo.Thực ra nó là vấn đề kinh tế, vấn đề xãhội, vấn đề phát triển và vấn đề nhânquyền, chạm tới mọi khía cạnh của conngười. Trong vài thập kỷ tới, chúng taphải thay đổi hệ thống vận tải, hệ thốngnăng lượng và các khía cạnh sản xuấttrên phạm vi toàn cầu. Chúng ta phải tạora những thay đổi quan trọng để có thểđẩy lùi ô nhiễm môi trường và giảm tìnhtrạng thiếu nhiên liệu. Có nhiều cách đểtiến hành việc này. Phi tập trung hóa nănglượng là một cách, để từ đó các nguồnthực phẩm và nhà máy sản xuất gần với

Page 343: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

những người mà chúng phục vụ. Mộtcách khác là thay đổi loại nhiên liệuchúng ta sử dụng. Nếu không đáp lạithách thức này, chúng ta sẽ rất khó khănđể tiếp tục duy trì xã hội.

George Orwell đã viết, “Loài ngườicó khả năng tự thuyết phục mình tin vàomột điều không đúng rất lâu sau khi cácminh chứng thuyết phục được tất cảnhững người hiểu lý lẽ rằng nó là sailầm.” Chúng ta phải ngăn cản sự xungđột với thực tế đó xảy ra với khủnghoảng khí hậu, bởi đến khi những hậu quảxấu nhất bắt đầu lộ ra thì đã là quá muộn.

Đây chính là điều đã khiến tôi đếngặp Bill Clinton, Rupert Murdoch và AlGore ở New York, một nhóm mà cácphương tiện truyền thông gọi là lực

Page 344: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

lượng đẩy lùi biến đổi khí hậu, để camkết với tư cách cá nhân sẽ đóng góp 3 tỷđô-la để phát triển nhiên liệu sinh học.Lời hứa của tôi là một cam kết vữngchắc, với mục đích không chỉ để đưaTập đoàn Virgin tiến lên phía trước, màcòn để truyền cảm hứng cho mọi người.Ý tưởng là các công ty vận tải của chúngtôi sẽ cấp vốn cho vụ đầu tư này, nhưngnếu không được đáp ứng theo hướng đóthì tiền sẽ phải được lấy từ các doanhnghiệp hiện nay của chúng tôi. Vì lý doliên kết trực tiếp và nguyên tắc, chúng tôisẽ thực hiện chương trình đầu tư nàybằng bất cứ giá nào. Do dự làm gì nếusau này sẽ chẳng còn doanh nghiệp nàonữa? Hoặc nếu mọi người phải chiến đấuđể tranh giành nhau từng mét vuông đất

Page 345: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

để sống, dù ở Pháp hay Thụy Sĩ?Sau công bố của tôi, mà chỉ trong

khoảnh khắc đã được phát đi khắp thếgiới, Steve Howard nói, “Richard,chúng tôi làm việc với rất nhiều tổ chứckhác nhau, nhưng tốc độ thay đổi ởVirgin thật không đâu sánh bằng. Quả làấn tượng khi thấy Virgin tự cởi trói chochính mình.”

Câu trả lời của tôi là, chúng tôi có thểvà sẽ làm nhiều nhất có thể để tiên phongdẫn dắt mọi người. Đó là một đườngcong học tập cho kinh doanh cũng nhưcho con người. Nếu mỗi cá nhân trên thếgiới thay đổi một chút cách sống củamình thì sẽ tạo nên một làn sóng khổnglồ. Chúng ta có thể đi bộ hoặc đạp xenhư người Hà Lan thay vì lái xe đưa con

Page 346: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đến trường. Chúng ta có thể tắt đèn, giảmnhiệt độ lò sưởi xuống vài độ (trước đây,chúng ta mặc áo len khi trời lạnh, nhưnggiờ đây mọi người ngồi trong những ngôinhà quá ấm và mặc áo cộc tay), cách lynhà cửa và lắp đặt các tấm thu nănglượng mặt trời, v.v… Những việc đó thậthiển nhiên. Trên phạm vi lớn hơn, chúngta cần thuyết phục các quốc gia có diệntích rừng lớn không chặt phá chúng. Giờđây, vấn đề không còn là phải cứu cácloài có nguy cơ tuyệt chủng hay bănkhoăn vì sao cá không còn xuất hiện trênthực đơn nữa mà là vấn đề sống còn.Khu rừng rậm nhiệt đới Amazon vẫnđược gọi là “lá phổi xanh của hành tinh”vì nó liên tục chuyển hóa khí cacbonicthành ôxy – hơn 20% lượng ôxy trên Trái

Page 347: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đất được tạo ra tại đây. Rừng rậm nhiệtđới là các vi khí hậu. Nước bay hơi từcây cối biến thành nước mưa; hơi ẩm lạiđược chuyển hóa. Khi không còn cây cối,những nơi như Brasil sẽ biến thành samạc, lượng ôxy được tạo ra cho Trái đấtsẽ giảm đi và toàn bộ lượng khícacbonic đang được giữ dưới đất sẽthoát ra bầu khí quyển.

Ít nhất 80% lượng thức ăn của cácnước phát triển đến từ rừng rậm nhiệtđới. Giữ nguyên vẹn các rừng rậm nhiệtđới và chỉ thu hoạch hoa quả và câythuốc sẽ có giá trị kinh tế lớn hơn so vớilợi nhuận từ cây gỗ hay lấy đất chăn thảgia súc. Nếu được sử dụng đúng, rừngrậm nhiệt đới có thể cung cấp khôngngừng cho nhu cầu sử dụng tài nguyên

Page 348: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thiên nhiên của chúng ta. Ngay trong lúcviết cuốn sách này, tôi cũng biết 0,6hecta rừng rậm nhiệt đới đang biến mấtsau mỗi giây – với những hậu quả bithảm cho cả những nước công nghiệp vànhững nước đang phát triển. Người ta dựđoán đến năm 2020, những khu rừng rậmnhiệt đới cuối cùng còn sót lại sẽ biếnmất.

Một trong những cách hiển nhiên nhấtđể ngăn chặn tình trạng chặt phá rừng làcác nước phương Tây trả tiền cho cácquốc gia có rừng để họ không chặt phánữa.

Châu Âu đã thực hiện điều này vớiđất nông nghiệp. Nông dân được trả tiềnđể không sử dụng đất của mình. Việc đóđược gọi là dự trữ. “Dự trữ” những khu

Page 349: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

rừng rậm nhiệt đới lớn của thế giới rõràng có ý nghĩa hơn. Về mặt tài chính vàcon người, làm như vậy sẽ đỡ tốn kémhơn là giải quyết hậu quả.

Nhìn vào những nước kém phát triểnvà những nước như Trung Quốc hay ẤnĐộ, đây là một thách thức lớn vì chúng taphải hiểu rằng họ muốn theo kịp cácnước phương Tây. Trên thực tế, dù cónhiều lời buộc tội chính đáng về tìnhtrạng ô nhiễm chống lại họ, nhưng họ vốnđã có những mục tiêu bảo vệ môi trườngbằng năng lượng tái tạo. Ví dụ, ởBangladesh có nhiều tổ tuabin gió hơnbất kỳ nơi nào trên thế giới. Châu Á cónhiều năng lượng gió, nguồn nhiệt mặttrời và nước nóng hơn bất kỳ nơi nàokhác trên hành tinh; nhưng họ cũng đang

Page 350: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

gấp gáp muốn phát triển. Dân số già củachâu Á tập trung chủ yếu ở Trung Quốcvà họ muốn được giàu có trước tuổi già.Họ có 50 triệu người vẫn chưa được sửdụng điện, và chúng ta không thể ngăncản họ, mà phải khiến họ sử dụng mộtcách hiệu quả hơn. Đây là một thách thứcto lớn và có vài nghịch lý. Giống như sựra đời của cuộc cách mạng công nghiệpmiền Viễn Đông, với những trạm nănglượng sưởi bằng than của họ thải ra quánhiều khí cacbonic. Mặt khác, cả Mỹ vàAustralia đều không chịu ký Nghị địnhthư Kyoto, trong khi Mỹ lại chính làquốc gia thải nhiều khí cacbon nhất thếgiới.

Tôi muốn truyền lại một số bài họcmà tôi đã học được, và để hiểu biết hơn,

Page 351: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tôi đã nghiên cứu khoa học và xin lờikhuyên từ các chuyên gia. Trong mộtchừng mực nào đó, tôi đang làm theoJames Lovelock. Ông nói rằng giảmlượng khí thải cacbonic là sự khởi độngcho việc tiết kiệm năng lượng; chứ khôngphải là giảm lượng tiêu thụ xăng dầu vàđiện hay trồng thực phẩm chức năng. Tôicũng đang học tập từ một nhà khoa họcmôi trường hiện đại người Australia làTim Flannery, tác giả của cuốn sách độtphá, The Weathermakers. Là một nhàkhoa học, nhà thám hiểm và nhà bảo tồnnổi tiếng thế giới, các cuốn sách của ôngbao gồm các quá trình lịch sử sinh tháicuối cùng của Australia. Là một nhàđộng vật học, ông đã phát hiện và đặt têncho hơn 30 loài động vật có vú – hoặc

Page 352: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

như có người từng nói, “ông ấy còn pháthiện ra nhiều loài hơn cả CharlesDarwin ”. Ông nói, “Khí hậu là cỗ máyđiều hòa sự sống lớn nhất trên Trái đất,và khí hậu của chúng ta đang chuẩn bịbiến đổi nhanh chóng.”

Khi một người được ông ủy nhiệmphát biểu điều gì, người khác phải chú ýlắng nghe. Tôi đã mời ông đến nóichuyện với tất cả các giám đốc điều hànhcủa Virgin trên toàn thế giới về khoa họcmôi trường. Tôi nghĩ rằng Tim sẽ cungcấp cho chúng tôi nền tảng khoa học chocon đường chúng tôi đang theo đuổi.Chúng tôi làm vậy không chỉ để cho mọingười thấy rằng chúng tôi quan tâm đếnmôi trường. Tôi đã cam kết chắc chắnrằng đây sẽ là một chiến lược công

Page 353: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nghiệp của Virgin trong thế kỷ XXI.Một mặt, làm như vậy cũng là rất

dũng cảm vì chúng tôi sẽ bị chỉ trích rấtnhiều. Mọi người có thể nói, “Nếu khíthải cacbonic chính là vấn đề thì tại saoRichard Branson không cho những chiếcmáy bay của ông ta ngừng hoạt động đi?”Nhưng ở thời đại này, điều đó là khôngthể. Mọi người muốn đi máy bay, và mộtngười nào đó sẽ thế chỗ tôi mà không cóchút ý thức trách nhiệm nào. Chúng tamuốn bay, nhưng bay một cách có tráchnhiệm. Một trong những cách đó là cốgắng tìm ra một loại nhiên liệu ít cacbonhoàn toàn mới cho máy bay, nhưng cònrất lâu chúng ta mới làm được việc đó.Nhiên liệu máy bay tạo ra 2% lượng khíthải cacbonic vào bầu khí quyển. Nghe

Page 354: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

có vẻ không nhiều, nhưng trên phạm vitoàn cầu thì giảm được một lượng nhỏcũng đã là đáng kể. Những nhiên liệu nhưbioethanol được dùng cho vận tải trênđất liền, được tạo ra từ sinh chất (sửdụng các thực vật như mía và ngô) nhưngchỉ là sự thay thế tạm thời. Vấn đề là đểthay thế nhu cầu dầu hỏa toàn cầu bằngnhiên liệu sinh học thì sẽ phải dùng hếtsạch sản lượng nông nghiệp của toàn thếgiới. Chúng ta có đủ nhiên liệu, nhưng sẽkhông thể nuôi sống chính mình nữa.

Một vấn đề khác là không thể vậnchuyển ethanol bằng ống dẫn vì nó sẽdẫn theo nước làm gỉ đường ống. Nó chỉcó thể được đưa đến các trạm trộn bằngxe tải, tàu hỏa hoặc sà lan. Virgin sẽ tậptrung nỗ lực và đầu tư vào việc tìm kiếm

Page 355: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

những loại nhiên liệu hoàn toàn mới chotương lai: một loại nhiên liệu mới chohàng không cùng một loại nhiên liệu tốtvà hiệu quả nhất cho vận tải trên đất liền.Loại nhiên liệu này vẫn chưa được sángchế, và tôi thừa nhận rằng chúng tôi vẫnđang dò dẫm tìm đường. Các kế hoạchcủa chúng tôi có thể sẽ không thành công,nhưng vẫn phải thử, dù đó không phải làcách thức mang lại nhiều lợi nhuận nhấtcho một doanh nghiệp tư bản như Virgin.Nhưng tiền và lợi nhuận không phải làvấn đề.

Một loại nhiên liệu sinh học chúng tôiđang xem xét là butanol. Theo thứ tự tiếtkiệm năng lượng thì butanol đứng đầucác loại nhiên liệu sinh học, trong khiethanol nằm ở vị trí cuối cùng. Butanol

Page 356: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

có thể sử dụng cho các động cơ ô tôthông thường hiện nay, nhưng cách tạo raethanol và butanol hiệu quả nhất là dùngcác phương pháp xenlulô – nghĩa là dùngtất cả sinh chất hoặc xenlulô của nhàmáy, kể cả những phần người ta thườngbỏ đi như cuống và bã – và phải 5 nămnữa thì mới có thể thực hiện được cáchchế tạo butanol này, xét về mặt thươngmại.

Đầu tiên, với trình độ kỹ thuật nhưhiện nay, chúng ta sẽ bắt tay vào một sốdự án đầu tư bioethanol đơn giản. Triếtlý của tôi là phải tiết kiệm trong phươngthức sản xuất, bao gồm vận tải. Hiện nay,những chiếc tàu chở dầu khổng lồ đangđưa dầu đi khắp thế giới. Vận chuyểnbằng tàu thủy tạo ra lượng cacbonic

Page 357: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhiều hơn hẳn so với máy bay, do đó,làm như vậy là thật vô lý. Tôi muốn sảnxuất nhiên liệu trong hoặc gần khu vựcchúng được sử dụng. Hầu hết lượngethanol ở Mỹ hiện nay đều được sản xuấtở vùng Trung Tây và vận chuyển trênnhững tàu chở dầu tốn kém đến các nhàmáy để trộn dầu với chất đốt, và nhữnggì chất lượng nhất được đưa đến vùngĐông Duyên hải. California gần nhưkhông tự sản xuất ethanol, và nhiên liệusinh học sử dụng tại đây được vậnchuyển đến từ phía đông. Vì vậy, chúngtôi sẽ xây dựng một nhà máy sản xuấtethanol chạy bằng sức gió ngay bên cạnhđầu mối cung cấp ngũ cốc cho ngànhchăn nuôi gia súc − cung cấp choCalifornia những sản phẩm bơ sữa và

Page 358: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thịt bò. Chúng tôi sẽ sản xuất nhiên liệurồi bán phần còn lại cho nông dân để họsử dụng cho gia súc. Điều này có vẻ hợplý, nhưng tính logic hiếm khi được ápdụng ở nơi mà ngành công nghiệp dầu khíđược quan tâm đến. Nước Anh và châuÂu chưa trồng được đủ ngô để Virginthành lập những nhà máy tương tự ở đó.

Một trong những ý tưởng đột phá nhấtcủa chúng tôi là trao giải thưởng trị giá25 triệu đô-la cho người tìm ra cách tốtnhất để tách cacbon ra khỏi khí quyểncủa Trái đất. Chúng tôi đang tìm kiếmmột phương pháp có thể loại bỏ được ítnhất một tỷ tấn cacbon mỗi năm khỏi khíquyển. Giải thưởng này sẽ được đánh giábởi một ban giám khảo gồm Al Gore,James Lovelock và nhà khoa học NASA

Page 359: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

James Hansen. Đó là một thách thức rấtthú vị, và tôi tin rằng nó cũng là cách tốtnhất để tìm ra giải pháp cho vấn đề biếnđổi khí hậu.

Sẽ luôn có những người chỉ trích, vàthường là chính họ sẽ chẳng bao giờ đưara được giải pháp nào. Những ngườimuốn sử dụng sức gió và sóng điện từnói rằng chúng ta phải ngừng các chuyếnđi. Họ từ chối cân nhắc về nhiên liệusinh học hay năng lượng hạt nhân. Liệuhọ có biết rằng có hàng chục chiếc tàuthủy công-te-nơ sử dụng năng lượng hạtnhân đang lưu thông trên thế giới?

Thật trớ trêu là Jonathon Porritt đãbất hòa với James Lovelock trong vấn đềnhiên liệu hạt nhân. Lovelock tin rằngchúng ta phải sử dụng năng lượng hạt

Page 360: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhân, trong khi Jonathon cực lực phảnđối điều đó. Nhưng qua rất nhiều phântích mà chúng tôi thực hiện, tôi nghĩ rằngnếu nhìn vào lịch sử hạt nhân và sự antoàn của nó so với tất cả những cáchkhác trong thời gian ngắn tới, thì đây cóvẻ là một trong những cách tốt nhất. Rấtkhó chấp nhận điều đó khi sống trong thếgiới công nghiệp này, nhưng chúng ta cầnphải suy nghĩ nghiêm túc về việc xâydựng các nhà máy điện hạt nhân an toànvà đảm bảo.

Tôi thậm chí còn thảo luận ở mức độgiả định về tính khả thi của việc xâydựng những nhà máy điện nhỏ tại cácvùng. Vào những năm 1940 và 1950, ôtô, máy bay và tàu hỏa hạt nhân đã đượcđưa vào chương trình nghị sự. Các nhà

Page 361: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

khoa học đã học hỏi được rất nhiều từviệc đặt các nhà máy điện hạt nhân lêntàu thủy, và dầu diezen đang là nguyênnhân lớn nhất gây ô nhiễm vận tải hiệnnay, nghiên cứu sử dụng hoàn toàn tàuthủy côngtenơ là rất hợp lý. Tuy nhiên,xét về mặt kỹ thuật, tàu thủy có lẽ là thứnhỏ nhất có thể sử dụng để nghiên cứuphương pháp sử dụng phương tiện hạtnhân an toàn và khả thi. Chúng ta chưathể tìm ra giải pháp hạt nhân cho đến khicác tổ chức công nghiệp lớn nhất củaphương Tây tham gia hoàn toàn vàophương pháp thế hệ mới và có khả năngvượt qua sự kháng cự của cộng đồng.

Thực tế là chúng ta sống trên mộthành tinh hạt nhân. Không cần phải nhìnrất sâu vào trong lòng đất để thấy rằng nó

Page 362: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

hoàn toàn là hạt nhân. Ngay từ buổi sơkhai, loài người đã chịu tác động lớn từphóng xạ hạt nhân – mọi loài động vật cóvú đều như vậy. Mặt đất chúng ta đi,thức ăn chúng ta tiêu thụ và không khíchúng ta thở, cũng như bức xạ vũ trụ, đềucó chứa lượng phóng xạ nhỏ, và cácdạng sống đã hấp thụ nó vào sinh chất vàcấu trúc gen của mình. Các nguồn bức xạtự nhiên chiếm 82% lượng phóng xạtrung bình tiếp xúc với con người mỗinăm, trong khi năng lượng hạt nhânchiếm chưa đến 1%.

Khái niệm Chủ nghĩa Tư bản Gaiahoàn toàn là mang tính giải pháp. Chúngtôi đang đưa ra một sự mâu thuẫn rõ rệtvà chứng minh rằng nó hiệu quả và hợplý. Virgin giống như một hệ sinh thái

Page 363: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

khổng lồ. Các bộ phận riêng biệt đượcđiều hành và quản lý riêng biệt, và thậmchí còn có cổ đông riêng, nhưng luôn cócác liên kết giữa chúng. Đôi khi thươnghiệu là liên kết; và đôi khi liên kết tạo ralợi nhuận. Nhưng khả năng đặc biệt màchúng tôi có ở Virgin là giữ mối liên kếtgiữa các thực thể trong khi vẫn cho đểcho họ thực hiện những việc chuyên môncủa mình – như trường hợp nghiên cứuvà phát triển nhiên liệu sinh học củachúng tôi.

Henry Ford và Rudolf Diesel khônghề có ý định cho ô tô sử dụng xăng. Năm1926, Henry Ford nói với một phóngviên của tờ New York Times rằng etylicsẽ là “nhiên liệu của tương lai”, và ôngtin vào điều đó. “Nhiên liệu của tương

Page 364: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

lai sẽ được tạo ra từ trái cây như câymuối bên đường, hay từ táo, cỏ, mùn cưa– gần như mọi thứ trên đời,” ông nói.“Trong từng phần nhỏ nhất của thực vậtđều có nhiên liệu có thể lên men. Nửahecta khoai tây thu hoạch được trong mộtnăm có chứa đủ lượng nhiên liệu chạymáy móc cần thiết để trồng trọt trong 100năm.”

Không thể tin được rằng chiếcModel-T đầu tiên của Henry Ford khôngchỉ được chế tạo để chạy bằng nhiên liệulàm từ gai dầu, mà chính chiếc xe nàycũng đã được làm từ gai dầu. Tôi khôngbiết có phải Henry Ford đã “ở trên mây”hay không – nhưng ông thường đượcchụp ảnh giữa những cánh đồng gai dầu ởđiền trang rộng lớn của mình. Tạp chí

Page 365: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Popular Mechanic năm 1941 viết rằngchiếc Model-T được làm từ đất và cónhững tấm panen bằng nhựa gai dầu chịuđược sức va đập lớp gấp 10 lần so vớithép. Diesel, người phát minh ra động cơdiezen, đã thiết kế cho nó chạy bằng dầuthực vật và dầu hạt như gai dầu. Trênthực tế, ông đã cho nó chạy bằng dầu đậuphộng tại Triển lãm Thế giới năm 1900.Tôi rất thích thú khi biết rằng một vụ gaidầu được thu hoạch nhanh hơn một khurừng và tạo ra lượng xenlulô lớn hơn gấpbốn lần so với cây gỗ. Vào những năm1920, ở Mỹ có rất nhiều dự luật đề xuấtmột chương trình Năng lượng Quốc giasử dụng nguồn tài nguyên nông nghiệpkhổng lồ của nước này, nhưng đều bị bácbỏ bởi các chiến dịch bôi nhọ của nhóm

Page 366: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

vận động dầu mỏ. Họ thậm chí đã việnđến luật đánh thuế xăng dầu bằng việcquả quyết rằng những kế hoạch của chínhphủ Mỹ “đã ăn cướp của người nộp thuếđể làm giàu cho nông dân.” Nếu Cục Dựtrữ Liên bang Mỹ không cấm trồng gaidầu vào những năm 1930 thì giờ ô tô hẳnvẫn đang được chạy bằng cần sa mộtcách an toàn và thân thiện với môitrường.

Tôi tin rằng những công ty vận tải nhưchúng tôi có nghĩa vụ không chỉ pháttriển doanh nghiệp theo hướng tiết kiệmnhiên liệu và thân thiện với môi trườngnhất, mà còn phải đầu tư vào nhữngnguồn năng lượng và nhiên liệu tái sinhtrong tương lai có thể tạo ra sự khác biệttrong việc đảm bảo tương lai công nghệ

Page 367: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

và công nghiệp của xã hội phương Tây.Chúng tôi đang nghiên cứu tất cả các

công nghệ vận tải tương lai và các loạinhiên liệu tương lai dùng cho các côngnghệ đó. Chúng tôi cũng rất thích thú khilàm việc này. Vài năm trước, tôi đã cócơ hội hợp tác với người bạn cũ SteveFossett để chế tạo một chiếc máy baymang tính đột phá, chiếc Virgin AtlanticGlobal Flyer.

Nó được chế tạo không phải từ kimloại mà từ hợp chất cacbon. Nó rất nhẹnhưng có thể vận hành an toàn ở một độcao lớn để tiết kiệm nhiên liệu. Chiếcmáy bay hiện đang nằm trong Bảo tàngSmithsonian ở sân bay Dulles tạiWashington, nhưng trước khi nó đượcđưa đến đó, Steve đã bay vòng quanh thế

Page 368: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

giới trên chiếc máy bay này thành công,sử dụng ít nhiên liệu hơn một chiếc SUVtruyền động bốn bánh dùng để đưa conđến trường.

Kết quả là chúng tôi đã làm được cảhai việc: là một hãng vận tải đầu tư vàomôi trường. Chương trình này thậm chísẽ hướng tới vũ trụ – biên giới cuốicùng. Nếu không có vũ trụ, cùng thànhquả lao động của những tổ chức nhưNASA, chúng ta sẽ không biết hoặc nhậnthức được thực tế của biến đổi khí hậu.Nếu không có vũ trụ, chúng ta sẽ khôngcó đủ lương thực cung cấp cho toàn bộdân số thế giới. Vũ trụ cũng đưa ra câutrả lời cho việc đi lại trong tương lai màkhông chịu tác động của khí quyển. Tuynhiên, đáng buồn là công nghệ phóng tàu

Page 369: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

vũ trụ vẫn đang ở trong thời kỳ Chiếntranh Lạnh bẩn thỉu, ô nhiễm và đầy khícacbon, và vẫn chưa có dự án đầu tư tưnhân nào vào các hệ thống phóng tàu vũtrụ khả thi sử dụng nhiên liệu tái sinh.Chúng tôi cũng đặt mục tiêu thay đổiđiều đó.

Môi trường tương lai có thể sẽ khôngtrong lành như chúng ta mong đợi, nhưngnếu hành động được thực hiện ngay bâygiờ trên khắp thế giới, ở châu Âu, Mỹ vàmiền Viễn Đông, thì ít nhất loài ngườicũng sẽ có thể tồn tại được trong 100năm hỗn loạn sắp tới. Bằng cách biếnviệc đầu tư vào bảo vệ môi trường thànhmột động cơ để thành công hơn là mộtcông việc từ thiện bên lề nhằm đảm bảosự tồn tại của công ty, loài người sẽ làm

Page 370: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tăng lên đáng kể cơ hội sống sót củamình.

Tất cả chúng ta phải chung tay và nỗlực để biến thế giới thành một nơi tốtđẹp hơn. Đây là bài học lớn nhất chúngta cần học nếu muốn – theo nghĩa đen –cứu lấy thế giới này.

Page 371: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

10. Sức hấp dẫn giớitính

• Đam mê với thương hiệu và khiếnnó trở nên quyến rũ

• Dùng cách thông thường để chiếnđấu với kẻ thù, cách khác thường đểchiến thắng

• Nói đi đôi với làm• Tạo hứng thú trong mọi việc mình

làm• Hãy tự thực hiện những việc cần

thiết• Nhìn xa hơn những điều hiển nhiên

và bắt tay thực hiệnTôi đang đu đưa, gần như trần như

nhộng, từ một chiếc cần trục rất cao tại

Page 372: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Quảng trường Thời đại ở New York, vớidàn diễn viên trong vở kịch The FullMonty của Broadway cũng đang trầntruồng, đu đưa bên cạnh tôi. Thực ra,chúng tôi đang mặc những bộ đồ bó sátmàu da, còn phần kín thì được che bằngmột chiếc điện thoại di động Virgin. Đólà một màn biểu diễn quảng cáo ra mắtsản phẩm mới – lần này là Hãng điệnthoại di động Virgin ở Mỹ – và nhưthường lệ, tôi lại là trung tâm thu hút sựchú ý, là bộ mặt (hay trong trường hợpnày là cơ thể) đại diện cho thương hiệu.

Đội ngũ marketing của tôi đặt slogancủa Hãng điện thoại di động Virgin là,“Không có gì phải giấu giếm” để nhấnmạnh rằng dịch vụ của chúng tôi khônggiấu giếm chi phí nào, và quyết định diễn

Page 373: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

vở kịch The Full Monty ở một trongnhững địa điểm nổi tiếng nhất thế giới –Quảng trường Thời đại – để truyền tảithông điệp. Tôi vẫn đang truyền tải thôngđiệp từ khi Freddie Laker khuyên tôi làmnhư vậy khi chúng tôi đưa VirginAtlantic vào hoạt động năm 1984. Ôngnói rằng tôi phải làm như vậy, vì nếumuốn tham gia cuộc chiến chính trị chốnglại các hãng hàng không độc quyền nhànước và các hãng hàng không độc đoáncủa Mỹ, thì thương hiệu của tôi phải thậtnổi bật. Chúng tôi sẽ cạnh tranh vớinhững công ty cực kỳ giàu có như PanAm, TWA và British Airways, nhưngchúng tôi đã sử dụng tất cả nguồn lựcvào chỉ một chiếc máy bay mà chưa cóphương thức quảng cáo làm cho mình

Page 374: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

được biết đến.Freddie nói với tôi, “Richard, tôi biết

anh không xuất sắc trong việc diễn thuyếttrước công chúng, nhưng anh phải rangoài và cố gắng tự quảng cáo choVirgin. Hãy đảm bảo rằng anh sẽ đượclên những trang đầu chứ không phải trangcuối.”

Có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu thuê mộtcông ty PR và giao việc quảng cáo chohọ, nhưng tôi tin rằng Freddie nói đúng –tôi phải tự làm điều đó. Vì vậy trongnhiều năm, tôi đã làm đủ chuyện điên rồđể đưa Virgin lên các trang đầu, trong đócó cả việc trát đầy tên Virgin lên nhữngchiếc khinh khí cầu đã cùng tôi chinhphục các thử thách phi thường. Vì danhtiếng và thương hiệu, tôi đã để máy bay

Page 375: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

trực thăng vớt lên từ biển; mặc một bộváy cưới diềm đăng ten để quảng cáocho các cửa hàng Váy cưới Virgin; mặcmột chiếc váy ngắn kẻ caro và đội bộ tócgiả dài màu vàng như Axl Rose − ca sĩchính của ban nhạc Guns N’ Roses, tại lễkhai trương Cửa hàng đĩa Virgin ở LosAngeles; bịt mặt đi thăng bằng trên dâynối hai chiếc khí cầu và nhảy bungee 90mét trên thác Victoria, cùng hàng chụcnhững trò mạo hiểm bạt mạng khác – tấtcả đều rất thú vị. Có lẽ tôi đã làm cácchuyên gia quảng cáo tức điên lên vì đãphá vỡ gần như tất cả các nguyên tắc bấtkhả xâm phạm của họ. Alycia de Mesa,cố vấn quảng cáo và là tác giả cuốnBefore the Brand (tạm dịch: Phía trướcthương hiệu), nói: “Đáng lẽ không được

Page 376: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

‘thổi phồng’ quá mức một thương hiệu,nhưng Richard Branson là một tỷ phú vìông ta đã không chấp nhận các giới hạn.”

Tôi luôn nói với tất cả các doanhnhân mới rằng, “Trong bất cứ lĩnh vựcnào, bạn cũng phải đam mê nó và tạohứng thú trong mọi việc mình làm. Bắttay vào làm và nhìn xa hơn những điềuhiển nhiên.”

Virgin đã rất cố gắng phát triển hìnhảnh của mình, từ logo đặc trưng và đầykích thích đến cách giới thiệu các doanhnghiệp. Các doanh nhân không phải trởnên phô trương hay buồn tẻ ngay khi vừangồi vào bàn làm việc. Tôi hoàn toàn tinrằng cách thể hiện và hình ảnh của mộtdoanh nghiệp phải cho thấy được sự vuivẻ cũng như công sức lao động đằng sau

Page 377: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nó. Theo tôi, không có giới hạn chonhững gì khả thi hay những thứ nên thửsức. Tôi sẽ luôn nới rộng các giới hạn vìvới mức độ cạnh tranh quá lớn như vậy,cần phải nổi bật giữa đám đông. Kháchhàng của chúng tôi là những người thôngminh và luôn đổi mới. Đối với tôi, bất kỳđiều gì, dù kỳ quặc đến đâu, mà thu hútđược sự chú ý của các phương tiệntruyền thông đều sẽ củng cố hình ảnh củatôi như một kẻ mạo hiểm dám thách thứcgiới quyền uy.

Một bài học khác mà tôi học được làphải mở rộng thì mới phát triển được.Tôi sẽ tham gia vào một lĩnh vực kinhdoanh mới nếu thấy hứng thú, nhưng nócũng phải thực sự đáng làm. Tôi tin rằngthời điểm để thành lập một doanh nghiệp

Page 378: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

mới là khi lĩnh vực đó hoàn toàn donhững người khác điều hành, và khi tôicảm thấy Virgin có thể cung cấp chokhách hàng một trải nghiệm tốt hơn.

Với những người hỏi tôi về việc thànhlập một diễn đàn doanh nghiệp mới, tôinói rằng câu hỏi mà họ nên tự hỏi bảnthân mình là, “Có chỗ cho mình không?Mình có thể làm tốt hơn không?” Kinhdoanh điện thoại di động là một ví dụ.Tôi đã tham gia vào một thị trường đôngđúc trong một lĩnh vực mới mẻ đối vớimình vì tin rằng tôi có thể tìm được chỗđứng. Tôi đã không muốn dùng điệnthoại di động trong nhiều năm qua, nhưnggiờ đây tôi có một chiếc BlackBerry màtheo tôi là một vật dụng rất cần thiết. Nógiúp tôi được tự do di chuyển và ra

Page 379: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

ngoài gặp gỡ mọi người. Nhưng tôi nhậnra rằng rất nhiều người không thể chi trảnhững khoản phí thuê bao đắt đỏ hàngtháng, và tôi nhanh chóng nhận thấy rằngmột gói cước trả trước sẽ thích hợp nhấtcho học sinh sinh viên. Chúng tôi đãcung cấp hệ thống này ở Anh, nhưng đóvẫn là một ý tưởng mới mẻ đối với dịchvụ điện thoại di động ở Mỹ. Để thực sựnổi bật với hình ảnh một công ty hiện đạivà trẻ trung, chúng tôi cung cấp các tínhnăng làm cho điện thoại của hãng mìnhtrở nên thú vị hơn, ví dụ như VoiceMania(những lời chào thư thoại từ những ngườinổi tiếng như William Shatner và AdamWest ), Rescue Rings (để cứu bạn khỏimột cuộc hẹn tồi tệ hoặc một buổi họpbuồn tẻ), điện thoại báo thức, nhạc

Page 380: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chuông sử dụng những bài hát mới nhấtđược yêu thích, và thông tin âm nhạc haychuyện ngồi lê đôi mách về người nổitiếng trên MTV. Nhưng tôi biết rằngthương hiệu của Virgin vẫn chưa đượcbiết đến rộng rãi ở Mỹ – vì vậy tôi đãdiễn vở The Full Monty trên Quảngtrường Thời đại. Phương pháp quảng cáotáo bạo này đã khiến chúng tôi nhận giải“Quảng cáo tệ nhất trong tuần” của tờWall Street Journal.

Dan Schulman, người tôi đã ủng hộ đểthành lập Hãng điện thoại di động Virginở Mỹ, đã vui vẻ nhận giải và nói với độingũ marketing của chúng tôi, “Tờ báocuối cùng mà tôi muốn đăng quảng cáocủa chúng ta là Wall Street Journal. Mụctiêu cho mọi người trong quý bốn là đoạt

Page 381: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

giải đó một lần nữa.”Giai đoạn đầu, khi hết tiền, Dan gọi

cho tôi và nói rằng anh cần thêm tiền đểđặt hàng tai nghe và bán trong dịp nghỉlễ. Tôi không hề do dự bảo anh rằng tôisẽ bán La Residencia ở Majorca, mộttrong những khách sạn ưa thích nhất củatôi trên khắp thế giới, để cấp vốn choanh. Sau này, Dan nói với tôi rằng,“Richard, ngay lúc đó anh đã lôi kéođược tôi. Anh đã nói là làm. Tôi và toànđội sẽ làm mọi thứ vì anh.”

Đối với tôi, sự giao thoa tốt đẹp giữamột kẻ liều lĩnh và một nhà quảng cáođến từ niềm ưa thích thử thách và mạohiểm của tôi. Tôi muốn là người đầu tiênvượt Thái Bình Dương và Đại TâyDương bằng khinh khí cầu, hoặc thắng

Page 382: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

giải Blue Riband trên một con tàu, vàđồng thời, chúng đã góp phần quảng bátên tuổi cho Virgin.

Tôi đã rất hứng thú với các quảng cáocủa hãng và những mẫu logo của chúngtôi từ những năm 1970. Dấu tích màu đỏhướng lên trên tạo thành chữ “V” củaVirgin là một hình ảnh tuyệt vời. Điềuhay ho là ở chỗ nó không hề trải qua mộtquá trình biến hóa khôn lường. Tôi luônkhó chịu khi thấy những thay đổi khôngcần thiết đối với những hình ảnh đã đượcbiết đến và yêu thích rộng rãi, làm tiêutốn hàng triệu đô-la. Theo tôi, nếu khônghỏng thì đừng có sửa.

Một thương hiệu tuyệt vời khác làVirgin Galactic. Một ngày nọ, tôi đang điqua văn phòng thì Ashley Stockwell,

Page 383: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

giám đốc thương hiệu của Tập đoànVirgin, đột nhiên lôi ra một chiếc máyảnh và chụp cận cảnh mắt tôi. Sau đó,anh đưa tấm ảnh cho Philippe Starck,nhà thiết kế những biểu tượng nổi tiếngvà cho ra nhiều sản phẩm nhất hiện nay.Tôi không hề biết gì trong một thời giandài. Sau vài tháng, Philippe và tôi gặpBurt Rutan, người đã thiết kế Tờ rơiVirgin Atlantic trên toàn cầu và hiệnđang làm việc tại Virgin Galactic ởNecker. Philippe cho chúng tôi xem bộsưu tập hoàn chỉnh những logo đáng chúý nhất mà anh thiết kế cho dự ánGalactic, dựa trên hình ảnh tinh vân, kếthợp đôi mắt với con ngươi. Anh cười vàchỉ vào logo màu xanh. “Mắt của anh đó,Richard.”

Page 384: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Philippe nói rằng anh chọn nó vì sự tòmò và mạo hiểm của tâm hồn con người,tồn tại trong tầm nhìn của đôi mắt, trảiqua hàng triệu năm tiến hóa, lại trở vềbuổi sơ khai của loài người. Tròng mắtsâu thẳm thể hiện khả năng vô hạn của nỗlực này và biểu thị cơ hội lần đầu tiênnhìn xuống Trái đất từ vũ trụ bằng đôimắt của chính mình. Con ngươi của mắttạo thành thiên thực, bình minh của mộtđiều mới mẻ, độc đáo nhưng có thể tiếpcận được. Một điều xa vời nhưng cũngthật gần gũi.

Philippe thậm chí đã vẽ nên viễn cảnhtương lai về trạm vụ trụ đầu tiên củachúng tôi ở New Mexico; một logo hìnhcon mắt, với tròng mắt xanh và conngươi đen sẫm, nổi bật trên nền hầm

Page 385: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

ngầm giống như trong một bộ phim vềJames Bond.

Nhìn vào logo, tôi nhớ tới nỗi sợ hãitrẻ con. Dù mọi người 6 tuổi hay 60 tuổi,họ sẽ thấy rằng một chương mới tronghành trình bay vào vũ trụ đã bắt đầu. Vớitôi, điều này rất có ý nghĩa bởi bố mẹtôi, khi đó đang ở tuổi 90, sẽ bay vào vũtrụ cùng tôi và các con tôi.

Lần cuối cùng tôi có ý tưởng trực tiếpcho quảng cáo là với Hãng điện thoại diđộng Virgin ở Anh. Tôi đã quen KateMoss từ ngày cô ký hợp đồng với mộthãng người mẫu khi mới 15 tuổi, và côđã trở thành bạn tốt của gia đình tôi. KhiKate trải qua thời kỳ sóng gió rồi phảivào trại cải tạo, cô bị rất nhiều hãngchấm dứt hợp đồng. Tôi thấy như vậy rất

Page 386: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

không công bằng khi cô đã làm một việcđúng đắn là vào trại cải tạo, và là tấmgương tốt cho những người trẻ tuổi. Tôiquyết định giúp cô và gọi cho JamesKydd, giám đốc marketing của Hãngđiện thoại di động Virgin, và đề nghị vớianh. Tôi nói rằng cô là một người mẫucực kỳ tài năng, và vì cô đã mất tất cảcác hợp đồng quảng cáo, chúng tôi nênxem xét việc ký hợp đồng với cô. Tôicũng nghĩ rằng hãng quản lý sẽ không đòihỏi những chi phí thông thường dành chocô, và đây sẽ là một cơ hội rất tốt đốivới chúng tôi. Chúng tôi phải viết kịchbản thật hài hước và thú vị để Kate đồngý nhắc đến những vấn đề đã đẩy cô vàotrại cải tạo khi đó. Với một kịch bản hàihước, khai thác dưới góc độ là sau khi

Page 387: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đã mất tất cả các hợp đồng, cô chỉ có thểsử dụng một chiếc điện thoại trả trước đểgọi cho bạn bè. Chuyện đùa là khi ngườiquản lý của cô nói, “Cô bé à, chúng tôiđã tìm cho em một hợp đồng mới” – mộthợp đồng thời trang – thì cô cười bí ẩnvì cô đã ký hợp đồng với Hãng điệnthoại di động Virgin mà không có sự canthiệp của người quản lý.

Tôi không thích những quảng cáo nhồinhét hay phô trương, và Kate là mộtngười rất thích hợp. Tình cờ là cô cũngrất xinh đẹp, đi chân trần, mặc áo khoáclen màu nâu và chiếc quần soóc nhỏ xíu,hầu như không nói năng gì trong khingười quản lý kệch cỡm của cô thì nóiliến thoắng. Kate rất thích ý tưởng này,và chỉ trong một tuần, chúng tôi đã ký

Page 388: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

hợp đồng chọn Kate làm gương mặt đạidiện cho chiến dịch quảng cáo điện thoạidi động năm 2005-2006, được khởi độngvào Giáng sinh năm 2005. Doanh số bánhàng cho thấy chúng tôi đã đúng, đến nỗichúng tôi tiếp tục các chiến dịch như vậyvới Christina Aguilera , Busta Rhymesvà Pamela Anderson , và ở một mức độnhất định, chính họ cũng đang cười nhạobản thân mình. Điều này khiến cho cácquảng cáo thu hút khách hàng hơn, vàkhiến họ có hứng thú với những gì chúngtôi đưa ra.

Tôi tin vào việc sử dụng sức hấp dẫngiới tính để quảng cáo cho hình ảnh củaVirgin, và với suy nghĩ đó, chúng tôi đãđề nghị Pamela Anderson của chươngtrình Baywatch trở thành hình ảnh đại

Page 389: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

diện của Virgin Cola – theo nghĩa đen.Năm 1995, tôi gợi ý làm một loại chaigiống như Coca-Cola, nhưng theo hìnhdáng của người phụ nữ, và làm điều nàykhó hơn rất nhiều so với tưởng tượng.Ashley Stockwell và James Kydd đãxoay sở thành công và chuyển bại thànhthắng. Nó được lấy cảm hứng từ Pamela,cô ấy đã ký hợp đồng và chúng tôi gọi nólà “The Pammy”. Trên tinh thần bìnhđẳng giới, chúng tôi cũng đã quyết địnhthiết kế một loại chai với hình một ngườiđàn ông mảnh khảnh, theo hình dángJarvis Cocker của ban nhạc Pulp, vàđịnh đặt tên nó là “Cocker Cola” nhưngcuối cùng Jarvis lại không đồng ý.

Tôi vẫn tích cực chụp ảnh, đôi khitrong những điều kiện khó khăn nhất. Ví

Page 390: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

dụ, khi chúng tôi cho ra mắt Virgin Colaở Mỹ, với một serie ảnh chụp EvelKnievel ở New York vào một ngày lạnhgiá. Tôi vẫn nhớ cảnh mình run rẩy 14hay 15 tiếng đồng hồ trong cơn gió buốtgiá, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ – xét chocùng thì ai cũng đang run lẩy bẩy, kể cảKnievel trong bộ đồ da. Có lúc, anhquay về phía tôi và nói, “Đúng, tôi kiếmđược 50 triệu đô-la, nhưng tôi đã tiêumất 51 triệu đô-la rồi.”

Trời lạnh đến nỗi khi một cô gái trẻtrung hấp dẫn đề nghị mát-xa cho tôi ấmngười hơn, tất nhiên tôi đã đồng ý ngaylập tức. Tôi vẫn nhớ một chiến dịchquảng cáo Virgin Cola khác, khi đó tôiđã làm những việc kinh điển đối với báochí, như bế Pamela và chổng ngược cô

Page 391: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

lên. Các nhiếp ảnh gia không thể rời mắtkhỏi bộ ngực lớn bất thường lộ ra ngoàicủa cô. Phải nói rằng cô rất có tài trongviệc này.

Nếu được hỏi lời khuyên về quảngcáo cho một công ty sắp thành lập, tôi sẽluôn nói với họ rằng, hãy trung thực vềsản phẩm của mình. Đừng biến nó thànhmột thứ khác. Hãy nghiên cứu kỹ hìnhảnh mà bạn muốn quảng cáo rồi pháttriển nó.

Chúng tôi sẽ không mời những ngườinổi tiếng để nói, “Xin chào, tôi nghĩ đâylà một sản phẩm thật sự tốt.” Tôi thấynhư vậy rất giả tạo, và không thể hiệnđược hình ảnh của chúng tôi. Chúng tôicó xu hướng làm những điều khác biệt,và thích đưa chúng vào một câu chuyện

Page 392: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhỏ mà trong đó người nổi tiếng khôngquá nghiêm túc về mình. 99% các tậpđoàn thấy rằng họ cần phải có nhữngngười nổi tiếng thủ thỉ về sản phẩm, nóirằng nó thật tuyệt vời, nhưng theo tôi thìđó là một phương pháp lỗi thời, không hềthú vị và thậm chí là thiếu trung thực.

Vào những ngày đầu của Virgin, tôiluôn bị ám ảnh về quảng cáo. Tôi khôngthích phong cách được ưa chuộng thờiấy, trong đó mọi người lảm nhảm rằngmáy bay tốt đến nỗi bạn sẽ không muốnhạ cánh. Tôi muốn làm cho mọi ngườiphải cười. Tôi thường tự mình làm,nhưng khi các công ty lớn mạnh dần thìtôi để phòng quảng cáo lo việc đó.Nhưng vào một ngày năm 1993, tôi xemtivi và tình cờ thấy quảng cáo mới của

Page 393: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Virgin Atlantic. Tôi vô cùng kinh hãi khithấy một quảng cáo cực đoan, trong đócác thành viên phi hành đoàn lèn nhữngquả nho vào bề mặt những hình ảnh thànhphố sọc nhỏ. Tôi thấy như vậy là rấtthiếu tôn trọng phi hành đoàn, khi ám chỉrằng họ đang phô trương bản thân mộtcách khó coi thay vì quan tâm đến chấtlượng dịch vụ. Quảng cáo này dù tiêu tốnrất nhiều tiền nhưng lại không phải làhình ảnh mà chúng tôi muốn xây dựngcho Virgin. Đó là cách tiếp cận cũ màmột hãng quảng cáo quảng bá nhãn hiệuvận tải bằng cách phóng đại mọi thứ đếnđộ không tin nổi. Tôi chắc chắn rằng ởmột mức độ nhất định, nó đang bán rẻsản phẩm thực sự của Virgin. Quảng cáođó tên là “Làm thế nào để đi tiên phong

Page 394: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

trong kinh doanh” – nhưng tôi vẫn nhớmình đã nghĩ rằng, “không phải với máybay của tôi!”

Tôi nhấc điện thoại gọi cho AshleyStockwell, giám đốc marketing củachúng tôi và đưa ra một sự can thiệphiếm hoi. Chúng tôi bàn bạc về mẫuquảng cáo. Tôi nói rằng tôi muốn ngừngphát quảng cáo đó ngay lập tức, và liệucó thể quay một quảng cáo khác trongthời gian ngắn không?

Đến lượt Ashley gọi cho James Kyddvà nói, “Chúng ta có một mẫu quảng cáokinh khủng và Richard muốn ngừng lại.Chúng ta phải thực hiện một quảng cáomới càng nhanh càng tốt.”

Chúng tôi dừng hợp tác với hãng đãlàm quảng cáo đó và thuê một hãng mới

Page 395: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

để quảng cáo máy bay của Virgin theomột cách hài hước và ý nghĩa. Kết quả làchiến dịch quảng cáo đầu tiên mang tênTerence Stamp, với sự tham gia củaTerence Stamp và Helen Mirren . Quảngcáo này tràn đầy sự hài hước và vui nhộnvới câu hỏi: “Cô thích đi lại bình thường– hay thích đi lại bằng một chiếc máybay có cả một quầy bar?” Đó là mẫuquảng cáo được quay rất đẹp và thu hút,và ngay lập tức doanh thu tăng lên 20%.

Năm 2006, khi đang dự định ra mắtVirgin America ở Mỹ, tôi hỏi Fred Reid,chủ tịch hãng Delta, rằng liệu anh ta cómuốn điều hành hãng vận tải của chúngtôi không. Tôi nói sẽ giúp anh quảng bácho nó. Hãng hàng không là một cáchthức cao cấp để đưa nhãn hiệu ra mắt

Page 396: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thương trường, và chúng tôi có thể tậndụng việc quảng bá hãng hàng không mớiđể lót đường cho các dự án kinh doanhkhác của mình ở Mỹ. Nhưng ngay cả khisử dụng hình ảnh của tôi thì quảng cáocũng vẫn rất tốn kém. Chúng tôi dự địnhsẽ chi khoảng 200 triệu đô-la để khởiđộng chiến dịch marketing ở Mỹ.

Tôi biết rằng không phải ai cũng cósố tiền lớn như vậy; nhưng tôi đã gâydựng mà không có chút ngân quỹ nào choquảng cáo khi ra mắt Hãng đĩa Virginvào những năm 1970. Chúng tôi cónhững ý tưởng quảng cáo hay ho vànhững mẫu thiết kế tuyệt vời. Tôi đã đềcập đến logo dấu kiểm của Virgin; vàthêm một ví dụ nữa, chúng tôi vẫn đangsử dụng một trong những logo ban đầu do

Page 397: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Roger Dean thiết kế cho Hãng đĩa Virginvào năm 1973, khi ra mắt Virgin Digital.Hình ảnh ban đầu của Hãng đĩa Virgin –với logo “Gemini” nổi tiếng – là sảnphẩm đặt hàng đầu tiên của Roger ởtrường mỹ thuật. Anh trở thành một tronghai nhà thiết kế hàng đầu thời đó – cùngvới Peter Blake, người đã thiết kế bìađĩa Sergeant Pepper nổi tiếng. Hìnhminh họa được sử dụng hết sức gần gũivới chuỗi cửa hàng đĩa Virgin và vượtqua cuộc kiểm tra “Trông hình có đẹpkhi in lên áo phông không?” Và khiDarren Whittingham, Giám đốc Sáng tạocủa Start – hãng quảng cáo chúng tôi đãthuê làm chiến dịch này, nói với tôi rằng,“Ngày nay thật hiếm khi thực hiện đượcmột ý tưởng trung thực với đề nghị ban

Page 398: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đầu của nó. Và đây là một ý tưởng đúngđắn ngay từ đầu.”

Chúng tôi muốn chiến dịch ra mắtVirgin Digital ở Anh xoay quanh rock ‘n’roll, từ những người đam mê âm nhạcnhư khách hàng của mình vậy. Vì lý donày, rất nhiều quảng cáo đã được thựchiện tại các cửa hàng đĩa Virgin, ở đócác biểu ngữ giúp cho khán giả có đượcmột “trải nghiệm âm nhạc” với VirginDigital ngay lập tức. Câu định vị củaVirgin Digital, “Bộ sưu tập âm nhạc tảixuống lớn nhất thế giới”, nhấn mạnh khảnăng cung cấp âm nhạc phi thường củachúng tôi, với các bài hát từ 15.000 hãngthu âm. Như Ashley Stockwell đã nói,“Virgin là hãng của nhiều ban nhạc cósức ảnh hưởng đã thay đổi bộ mặt âm

Page 399: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhạc. Giờ đây chúng tôi có một thươnghiệu để thay đổi bộ mặt nhạc số.”

Ở Virgin, chúng tôi muốn tạo nênthương hiệu được đánh giá cao nhất trênthế giới, một thương hiệu để khao khát.Nhưng thương hiệu cũng chỉ như sảnphẩm, đó có nghĩa là nó cần được chămsóc cẩn thận. Nếu mọi người có một trảinghiệm tốt trên máy bay hay tàu hỏa củachúng tôi, hoặc nếu có thể kết nối dễdàng với nhân viên của chúng tôi ở Hãngđiện thoại di động Virgin, thì họ sẽ thửdùng sản phẩm tiếp theo chúng tôi cho ramắt. Nó có thể là bất cứ thứ gì, từ vodka,rượu, thẻ tín dụng, câu lạc bộ sức khỏevà rất nhiều sản phẩm khác. Với 350công ty mang thương hiệu Virgin trêntoàn thế giới, nếu chúng tôi làm mất lòng

Page 400: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

một người bằng một trải nghiệm tồi tệhay dịch vụ kém chất lượng thì chúng tôicó nguy cơ mất đi hàng trăm khách hàng.Thương hiệu được gây dựng qua nhiềunăm và giữ vững là rất quan trọng.

Tính cách ưa mạo hiểm trong conngười tôi không cho phép tôi ngồi chết díở bàn làm việc. Tôi dành phần lớn thờigian đi ra ngoài, nói chuyện với mọingười, đặt câu hỏi, ghi chép, kiểm chứngcác công việc kinh doanh của mình quacon mắt của khách hàng. Khi ngồi trênmáy bay Virgin ở bất kỳ nơi nào trên thếgiới, tôi luôn có một cuốn sổ trong túi.Tôi gặp gỡ, nói chuyện và lắng nghe tấtcả nhân viên và phi hành đoàn. Tôi bắttay tất cả hành khách khi họ lên máy bayvà trong chuyến bay, tôi rời ghế của

Page 401: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

mình, đi lại, trò chuyện với mọi người.Nếu thường xuyên gặp gỡ 500 hànhkhách như tôi thì bạn sẽ được nghe về tấtcả những chi tiết không ổn, dù là nhỏnhất. Bằng cách tiếp thu ý kiến, tôi hyvọng sẽ gây dựng được một hãng hàngkhông đặc biệt và một hãng xe lửa đặcbiệt. Tôi cũng trả lời tất cả thư củanhững hành khách hạng thương gia gửicho mình, và một bộ phận tiêu biểu hànhkhách hạng phổ thông. Mọi người nóirằng tôi không nên lãng phí thời gian –nhưng việc đó không hề lãng phí mà lànghiên cứu thị trường thực sự. Tôi dànhthời gian trả lời thư vào buổi sáng sớm.Nếu khách hàng phàn nàn điều gì thì tôiđảm bảo rằng nó sẽ được giải quyết.

Việc nghiên cứu thị trường này là rất

Page 402: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

quan trọng, vì thường thì chúng tôi khônglàm đúng ngay từ đầu, và khi biết mìnhlàm sai thì tôi sẽ tìm mọi cách để thayđổi. Khoảng 4-5 năm trước, VirginAtlantic giới thiệu một loại ghế ngủ hạngnhất mới, nhưng phản hồi của khách hàngcho thấy nó không thật sự hợp lý. Kháchhàng phàn nàn rằng ghế không ngửa hoàntoàn như họ mong muốn. Thay vì lờ đilời phàn nàn đó trong vài năm để bù lạivốn đầu tư nhầm chỗ, chúng tôi quyếtđịnh sửa sai, dù như vậy nghĩa là vứt đi35 triệu bảng. Những chiếc ghế ngửahoàn toàn để thay thế tiêu tốn thêm 70triệu bảng. Không có chỗ cho những thứloại hai trong ngành hàng không.

Tôi luôn ra ngoài và nói chuyện vớimọi người. Tôi luôn cố gắng đến V

Page 403: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Festival, một ngày hội rock bắt đầu tổchức từ năm 1996. 10 năm trước tôi đãnói: “Tôi sẽ đi lang thang để quảng bácho nó.” Nhưng giờ đây nó nổi tiếng đếnnỗi vé bán hết chỉ trong một ngày, vớihơn 120.000 người đến vào dịp cuốituần tại cả hai địa điểm, Chelmsford ởEssex và Staffordshire. Không cần phảiquảng bá theo cách đó nữa, thay vào đó,tôi nói chuyện với những đám đông lớnvà thân thiện để biết họ nghĩ gì. Phản hồitừ năm ngoái hết sức tuyệt vời, rất nhiềungười cảm ơn tôi vì đã tổ chức nhạc hộinày, nó là sự kiện nổi bật nhất trong nămcủa tôi.

Tôi cho rằng chủ tịch và giám đốcđiều hành của các công ty nên đi ra ngoàivà quảng bá cho doanh nghiệp của mình.

Page 404: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Câu thành ngữ “Muốn ăn thì lăn vàobếp” thật đúng. Đôi khi tôi rất tức giậnkhi thấy các công ty khủng hoảng vớihàng chục nghìn nhân viên trốn tránhđằng sau câu “tôi không bình luận gì” vàkhông ai sẵn sàng làm việc cả. Bất kỳ tổchức nào cũng phải có giới hạn. Và ởVirgin, chúng tôi rất may mắn khi cónhững nhân viên nhận thức được rằng đôikhi vì lý do pháp luật mà họ không thểbình luận, nhưng luôn sẵn sàng phát biểutrong bất kỳ trường hợp nào, và điều nàyáp dụng được cho cả giai đoạn tốt đẹplẫn khó khăn. Tập đoàn chúng tôi có mộttriết lý là luôn xin lỗi khi làm sai, khuyếnkhích tất cả các giám đốc điều hành vànhân viên lâu năm – những người cóquyền – bình luận về tình hình và tham

Page 405: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

gia thảo luận.Các thương hiệu thường hướng đến

một đối tượng nhất định, có sức hút vớinhững nhóm tuổi nhất định, nhưng tôinghĩ như vậy là phân biệt tuổi tác. Nếumột thương hiệu mở rộng các ý tưởng vàtriết lý kinh doanh đồng thời cả cách tiếnhành kinh doanh – ngược lại với sảnphẩm – thì thương hiệu đó có thể thu hútđược nhiều thế hệ hơn. Nếu bạn đang ởđộ tuổi 60 và đặt một kỳ nghỉ Virgin, vànó khiến bạn cảm thấy trẻ trung hơn làđặt một kỳ nghỉ Saga, tất cả sẽ đều tốtđẹp. Rất nhiều thương hiệu thu hút đượcnhiều thế hệ, nhưng mọi người chưa baogiờ thực sự nghĩ về chúng như nhữngthương hiệu. BBC là một ví dụ khi nónhanh chóng trở thành một thương hiệu.

Page 406: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Từ World Service và chương trìnhToday, đến Children’s TV, mạng phủsóng BBC Worldwide và các chươngtrình như Dr Who, nó đã thành côngtrong việc tạo nên một thương hiệu thôngtin và truyền thông phổ biến toàn cầu, thuhút tất cả các thế hệ, chủng tộc và tínngưỡng trên khắp thế giới. Nó rất giốngchương trình từ thiện đa dạng VirginUnite của chúng tôi – và tôi chào đón nó.

Ngành quảng cáo định nghĩa thươnghiệu mạnh là thương hiệu có sức hấp dẫngiới tính. Điều đó có nghĩa là khách hàngyêu nó, muốn nó, khao khát nó – và muanó. Hấp dẫn là trẻ trung, hợp thời, vuivẻ, thú vị, dù bạn ở tuổi nào. Và chắcchắn, hấp dẫn là rất tuyệt. Tôi muốnVirgin trở thành thương hiệu tuyệt nhất

Page 407: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thế giới và để làm được điều đó, tôi sẵnsàng đung đưa trong bộ đồ màu da trênQuảng trường Thời đại, bay qua đỉnhEverest trên một chiếc khinh khí cầu,hoặc nhảy bungee 30 mét từ một chiếctrực thăng trong tư thế rơi tự do, để rồihạ cánh xuống giữa 100 nữ cứu hộ xinhđẹp đẫy đà trên bãi biển Bondi để quảngcáo cho Virgin Blue. Không phải tất cảđều khó khăn.

Nếu bạn đang bắt đầu gây dựng côngty, một bài học có ích là hãy suy nghĩ thậtkỹ về hình ảnh và cách quảng bá nó. Bạnkhông thể làm tốt hơn là nghe theo lờiFreddie Laker: “Hãy bước ra ngoài vàsử dụng chính bản thân mình.” Nếu đammê sản phẩm của mình, bạn cũng sẽ làmcho người khác yêu thích nó.

Page 408: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

11. Hãy đổi mới!• Không có gì là không thể• Suy nghĩ sáng tạo• Hệ thống không phải là bất khả xâm

phạm• Để chiến thắng, bạn phải phá vỡ các

quy tắc• Đối mặt với những gì bạn gặp phải• Tìm cách khácNhững bài học của tôi của tôi về suy

nghĩ sáng tạo và đổi mới khi đó lạikhông hề rõ ràng.

Khi tôi tám tuổi, theo truyền thống giađình, tôi được gửi đến trường nội trú. Đólà một ngôi trường cấp hai gần Windsorvà dường như tôi ở rất xa nhà. Đêm đầu

Page 409: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tiên trong ký túc xá, tôi cảm thấy cực kỳcô đơn và sợ hãi. Đột nhiên tôi nôn mửara khắp chăn đệm, có lẽ vì quá căngthẳng. Bà quản lý đến và bắt tôi tự dọndẹp. Đó chưa phải là điều tồi tệ nhất.Dường như tôi liên tục phá vỡ một quytắc bất thành văn nào đó mà tôi khôngbiết và kết quả là bị ăn đòn, mà vẫn phảilịch sự cảm ơn thầy hiệu trưởng vì tôi đãcó vinh dự được nhận bao nhiêu đòn roivào mông. Một vấn đề lớn hơn là tôi mắcchứng khó đọc. Các từ ngữ với tôi chỉgiống như một mớ lộn xộn, và dù tôi cónỗ lực tập đọc và đánh vần đến thế nàothì cũng không thể làm được trong mộtthời gian dài, cho đến khi tôi rèn đượctính tập trung vài năm sau đó. Thườngxuyên bị ăn đòn vì học kém càng làm

Page 410: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.Nhưng tôi có thể chạy như bay, luồn

lách trên sân bóng bầu dục nhanh nhưchớp. Tôi nhận ra rằng nếu không thể tỏasáng trong lớp học thì tôi có thể phát huynhững lợi thế khác của mình. Tôi dành tấtcả năng lượng vào thể thao, trở thành độitrưởng đội bóng đá, bóng bầu dục vàcrikê, và đoạt tất cả các giải nhất trongmôn chạy vượt rào. Thậm chí tôi còn phákỷ lục nhảy xa của trường. Các trườngcông lập ở Anh rất yêu thích và tándương các anh hùng thể thao của mình.Những kẻ thường ngày bắt nạt lại quay ravỗ vai tán thưởng tôi, thầy cô bỗng nhiênlờ đi những khuyết điểm của tôi tronglớp một cách bí ẩn, và tất cả mọi vấn đềdường như đã lùi lại phía sau. Tôi vẫn

Page 411: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhớ mùa hè năm đó khi bố mẹ và em gáiLindi ngồi dưới nhà mái che màu trắngvà vỗ tay nhiệt liệt khi tôi lên nhận tất cảcác giải và được mệnh danh là VictorLaudorum . Tôi ngoác miệng ra cười vàcảm thấy rất tự hào, không biết rằng mìnhđã chứng minh cho một bài học quantrọng trong cuộc sống: tìm cách khác đểthành công.

Đáng buồn là vinh quang của tôikhông kéo dài lâu. Học kỳ tiếp theo, tôibị vỡ sụn đầu gối phải trong một trậnbóng đá và đau đớn quằn quại. Người tađưa tôi đến bệnh viện, sau đó đưa tôi vềnhà để hồi phục. Tôi đang nằm rầu rĩ trêngiường thì mẹ bước vào và nói, “Con thửnghĩ về Douglas Bader xem. Ông ấy bịcụt cả hai chân. Nhưng ông ấy vẫn chơi

Page 412: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

golf, lái máy bay và làm được rất nhiềuviệc khác nữa. Con không muốn lăn lóctrên giường cả ngày mà chả làm đượcviệc gì chứ hả?”

Không thể chơi thể thao trong mộtthời gian dài cho đến khi chân khỏi hẳn,tôi lại một lẫn nữa “bị tống vào hangsói” khi trượt tất cả các bài thi ở trường.Giải pháp của bố là gửi tôi đến mộttrường luyện thi ở bờ biển Sussex, nhưngở đây tôi cũng chẳng khá hơn. Nói đúngra thì trường này còn tệ hơn cả trường cũvì tôi còn thường xuyên bị đánh đập tồitệ. Bù lại, điều an ủi là trải nghiệm tìnhdục đầu tiên của tôi. Mặc dù tôi còn nhỏnhưng cơ thể lại phát triển sớm. Cô congái 18 tuổi khêu gợi của thầy hiệu trưởngđã rất say mê tôi và cho phép tôi lên

Page 413: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

giường cô vui vẻ hàng đêm. Khi đó, côấy đang làm thêm công việc quản lý ởmột ký túc xá nam khác. Tôi thường trèoqua cửa sổ phòng rồi lẻn đến thăm cô,sau đó quay trở lại chiếc giường lạnhlẽo, cứng nhắc của mình vào lúc bìnhminh. Một đêm, tôi bị thầy giáo tómđược lúc trèo lại vào qua cửa sổ phòng,và sáng hôm sau tôi bị gọi đến phònghiệu trưởng.

Khi bị vặn hỏi, tôi chỉ biết nói sựthật. “Thưa thầy, em đang trên đường từphòng con gái thầy về.”

Tôi bị đuổi học ngay lập tức, họ gọibố mẹ tôi đến đưa tôi về. Tôi biết rằnghọ sẽ rất thất vọng, vì vậy tôi nghĩ nhanhrồi viết một lá thư tuyệt mệnh, ghi trênphong bì rằng hôm sau mới được mở.

Page 414: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Tôi đưa nó cho một cậu bạn mà tôi biếtlà quá tọc mạch đến nỗi sẽ phải mở nó rađọc ngay lập tức. Sau đó, tôi tha thẩn vớitốc độ rùa bò qua sân thể thao đến chỗcác mỏm đá. Khi tôi nghe thấy tiếng cáchọc sinh và giáo viên gấp gáp đuổi theo,tôi đi còn chậm hơn cho đến khi họ đuổikịp và kéo tôi, theo như họ nghĩ, khỏi bờvực. Lệnh đuổi học được rút lại, và khibố mẹ tôi đến nơi, thay vì bài giảng đạomà tôi đang chờ đợi, dù tôi đã thừa nhậnlà mình không hề có ý định tự tử, thì họlại tỏ ra rất dễ chịu với tôi. Bố tôi thậmchí còn khen rằng con gái của thầy hiệutrưởng cũng khá xinh!

Sau đó, tôi cố gắng cải thiện chứngkhó đọc của mình bằng cách tập trung vàphát triển trí nhớ, và thực sự có kết quả.

Page 415: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Tôi cũng tin rằng chứng khó đọc đã giúpphát triển trực giác, vì khi nhận đượcmột văn bản đề nghị, tôi có thể bỏ quahàng trang giấy đầy thông tin mà thay vàođó là thực hiện phép ngoại suy và khaitriển toàn bộ khái niệm một cách sángtạo.

Tôi chưa bao giờ quên những bài họcthời thơ ấu, và luôn truyền lại chúng chonhững người phàn nàn về những khó khănmà họ “nhận thấy” trong cuộc sống củamình. Tôi nói với họ rằng, đừng để khókhăn khiến bạn phải lùi bước, hãy tậndụng lợi thế để chuyển bại thành thắng.Vấn đề của bạn có lẽ chẳng bao giờ tồitệ như bạn nghĩ và sẽ luôn có cách giảiquyết.

Tôi vẫn luôn tin rằng không có gì là

Page 416: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

không thể thay đổi; quy tắc không phải làbất khả xâm phạm. Ví dụ minh họa điềunày là cách làm của tôi để được sốngtrên một chiếc nhà thuyền ở trung tâmLondon. Một ngày nọ, tôi lái xe trên mộtcon đường mới và đột nhiên thấy mìnhđang ở nơi gọi là Little Venice. Cảm giácnhư vừa đi qua một cánh cửa bí mật đểđến vùng thôn quê. Tôi vui sướng ngắmnhìn dãy nhà thuyền sơn màu bắt mắt neotrên vùng nước yên bình, với những chậucây phong lữ đỏ đặt trên sàn thuyền. Dọcbờ nước là những rặng đỗ quyên và đànvịt bơi lội. Tôi nhớ vùng quê nơi tôi lớnlên. Tôi vẫn luôn thích nghịch thuyềntrong những kỳ nghỉ gia đình bên bờbiển. Đây là nơi tôi muốn sống. Tôi láixe đến văn phòng hội đồng địa phương

Page 417: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

để hỏi cách có được một chiếc nhàthuyền. Các viên chức ở đó thở dài vàlắc đầu. “Anh phải hỏi những người phụtrách, nhưng đã có một danh sách dàiđang chờ rồi. Anh có thể sở hữu mộtchiếc trong khoảng 5 năm nữa nếu đăngký ngay bây giờ,” họ buồn bã nói.

Tôi không thèm đăng ký mà quay lạikênh đào và nghĩ rằng phải có cách khác.Đang đi trên đường thì xe chết máy, nóvẫn thường bị như vậy. Tôi ra khỏi xe vàkhi đứng tính toán, tôi nghe thấy mộtgiọng Ai-len. “Anh có cần giúp không?”Đó là một ông già đang sửa ống khói trênmái một chiếc nhà thuyền.

Tôi băng qua đường đến chỗ ông vànói rằng điều tôi thực sự muốn là đượcsống trên một chiếc thuyền như thế này.

Page 418: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

“Tôi phải làm gì để kiếm được mộtchiếc?” tôi hỏi.

Ông cười. “Tôi vừa bán một trongnhững chiếc thuyền của mình cho một côgái trẻ.” – ông chỉ tay xuôi hướng dòngkênh – “Nó có hai phòng ngủ, và có thểcô ấy đang tìm một người thuê lại.”

Hóa ra ông ấy nói đúng; cô ấy đúng làđang muốn tìm một người thuê phòng. Côấy tên là Mundy, và chú chó giốngLabrador thân thiện của cô tên là Friday.Mundy và tôi yêu nhau chỉ sau 20 phútgặp mặt, và về sau tôi thường đùa rằngtôi đã có một tuần mệt nhoài giữa Mundyvà Friday. Sau này cô ấy yêu người khác,và tôi mua lại nhà thuyền của cô. 40 nămsau, tôi vẫn có một chiếc nhà thuyền neoở Little Venice. Nếu tôi không tìm cách

Page 419: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

khác mà mù quáng tuân thủ các thủ tụcgiấy tờ quan liêu mà các viên chức hộiđồng đó yêu cầu, thì tôi sẽ không bao giờtìm ra một nơi tuyệt vời đến vậy để sống.

Tôi nhớ có một lần đã phải chống lạitệ quan liêu khi một người hàng xóm hămdọa tống tiền. Chuyện xảy ra không lâusau khi tôi mua một trang viên cổ gầnOxford dùng làm nơi thu âm. Chúng tôiđược phép thu âm vào ban ngày, nhưnghầu hết các ca sĩ đều thích làm việc vàoban đêm và ngủ vào ban ngày, vì vậychúng tôi đăng ký giấy phép để thu âmvào ban đêm. Trang viên này cách xanhững ngôi nhà khác hàng ki-lô-mét, cómột người hàng xóm phàn nàn rằng chúngtôi khiến anh ta mất ngủ vào ban đêm, vàlà người duy nhất gây trở ngại cho quá

Page 420: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

trình đăng ký của chúng tôi. Khi pháthiện ra anh ta vẫn thường xuyên lảngvảng quanh nhà chúng tôi vào ban đêmthì chúng tôi tiến hành một cuộc chiến bímật và lắp đặt hệ thống báo động HeathRobinson. Một trong số chúng tôi –thường là tôi – sẽ nấp ở cuối đường lái ôtô vào nhà, giữa những cây tầm ma vàanh thảo hoa vàng đầy gai nhọn, với mộtđoạn dây dài gắn vào những chiếc hộpthiếc trên phòng thu. Ngay khi người đànông này xuất hiện, tôi sẽ giật mạnh sợidây, những chiếc hộp thiếc sẽ rơi xuốngđầu các nghệ sĩ với những tiếng láchcách rất to, và họ sẽ vội vàng lao vàobếp, rồi ngồi uống cà phê. Đôi khi mộtchiếc xe cảnh sát sẽ xuất hiện, và chúngtôi chỉ có thời gian để làm hệ thống báo

Page 421: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

động kêu ầm lên. Sau vài lần báo độnggiả, cảnh sát đã không còn quan tâm đếnlời phàn nàn của người hàng xóm đó nữa.

Khi Paul và Linda McCartney đến thuâm album Band on the Run vào mộttháng sáu nóng nực, Linda thường mởcửa phòng thu để lấy chút khí trời.Người nào đó sẽ đóng cửa lại, rồi Lindalại mở nó ra, và âm nhạc sẽ lan tỏa rakhắp đêm hè thơm ngát. Chúng tôi khôngthể cứ tiếp tục như vậy, và tôi vẫn khôngtìm ra cách nào cho đến một ngày, mộtcặp vợ chồng già đến gõ cửa và hỏi rằngchúng tôi gặp rắc rối với một người hàngxóm nào không. Tôi thừa nhận là có, vàhọ nói rằng người hàng xóm khó chịu đóđã cản trở quá trình đăng ký giấy phépsửa chữa kho thóc của họ thành một ngôi

Page 422: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhà cho đến khi họ cho hắn ta ít tiền.“Hắn muốn tiền đút lót. Phải có ai đóngăn hắn lại,” họ nói.

Ngày hôm sau, tôi mua một chiếc máyghi âm nhỏ và micro, giấu nó vào áo vàđến nói chuyện với kẻ phá rối. Đúng nhưdự đoán, hắn nhắc đến chuyện tiền nong.Hắn nói rằng hắn đã trả rất nhiều tiền choluật sư để cản trở quá trình xin giấy phépcủa chúng tôi và đòi một khoản tiền lớn.Tôi ghi âm tất cả những lời đó, gửi chohắn một bản sao, và sau này không cònthấy hắn lên tiếng nữa. Lời khuyên củatôi là đừng bao giờ chấp nhận thua cuộc.Đôi khi, bạn phải suy nghĩ khác đi vàphải sáng tạo để giành chiến thắng.

Một ví dụ đơn giản nhưng quan trọngcủa việc tự thân vận động và sáng tạo là

Page 423: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

cửa hàng đĩa của chúng tôi ở Liverpool,mở cửa vào mùa xuân năm 1972. Tôi đãđề cập đến cách chúng tôi xếp đầy nệmvào các cửa hàng và biến nó thành nhữngnơi hay ho để đến chơi. Nhưng đôi khicác cửa hàng lại quá thoải mái. Doanhthu tuần đầu tiên ở Liverpool rất tuyệtvời, nhưng chẳng bao lâu nó bắt đầuxuống dốc. Tôi đến Liverpool để kiểmtra tình hình. Khi tôi bước vào thì thấycửa hàng rất đông, đèn mờ tối, váng vấttrên đầu là một lớp khí nóng và trầmhương. Những người yêu thích nhạc jazztụ tập vào một góc, những người thíchnhạc rock ngồi ở một góc khác, còn dânhippy thì lăn lóc trên những tấm nệm gầnngăn kéo. Ở đó giống như một câu lạc bộđêm, nơi những người không phải thành

Page 424: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

viên thì không thể hòa nhập được. Tôicho lắp đặt hệ thống đèn sáng hơn,chuyển ngăn kéo đến gần cửa hơn và chongười đứng ngoài cửa trong một tháng đểnhẹ nhàng nhắc những người đi vào cửahàng rằng đây không phải là một câu lạcbộ đêm. Doanh thu tăng trở lại và cửahàng lại tiếp tục kiếm được lợi nhuận.

Từ đó, tôi học được rằng phải luôn tựmình kiểm tra khi thấy có chuyện bấtthường. Sau khi xác định được vấn đề,chúng ta có thể loại bỏ nó bằng nhữnggiải pháp sáng tạo.

Sau vài năm điều hành Hãng đĩaVirgin, và sau đó là Virgin Atlantic, tôiđã quen với sự cạnh tranh khốc liệt. Tuynhiên, có khác biệt lớn giữa cạnh tranhlành mạnh và những thủ đoạn bẩn thỉu.

Page 425: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Khi chúng tôi mới thành lập hãng hàngkhông, việc bảo dưỡng được hãngBritish Caledonian lo liệu. Khi BritishAirways (BA) tiếp quản B-Cal, họ hứavới Bộ Vận tải và Cục Hàng không Dândụng (CAA) rằng sẽ thực hiện tất cả cáchợp đồng hiện tại. Nhưng rõ ràng là họlàm việc theo cách không thân thiện chútnào. Đầu tiên, các kỹ sư của BA mắcnhững lỗi rành rành khi không phát hiệnra chỗ hư hỏng của cột tháp, liên kết giữacánh và động cơ. Nó được tìm ra sau khikiểm tra kỹ lưỡng, và một chiếc cột thápmới được đặt hàng, nhưng khi đó, chúngtôi đã mất chỗ trong nhà chứa máy bay.Sau đó, khi chiếc cột tháp được đưa đếnnơi, họ lại hàn ngược các thanh giằng.Sự chậm trễ này đã làm mất của chúng

Page 426: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tôi tổng cộng 16 ngày trong thời điểmđông khách nhất.

Khi tôi phàn nàn với giám đốc điềuhành của BA rằng “Kỹ sư của các ônglàm việc tồi đến nỗi có thể phá hỏng cảmột chiếc máy bay,” thì câu trả lời cộclốc của ông ta là, ”Đó là một trong nhữngrủi ro khi làm việc trong ngành hàngkhông. Nếu vẫn gắn bó với âm nhạc đạichúng thì ông đã không gặp phải vấn đềnày.”

Thêm vào đó, chi phí bảo dưỡngtrung bình cho máy bay của chúng tôităng từ 16 bảng lên 61 bảng một giờ. Tôinghĩ có lẽ là do lỗi đánh máy – nhưngkhông phải. Chẳng thể nhầm lẫn được,nên tôi vô cùng tức giận. Vì BA là côngty duy nhất có nhà chứa đủ rộng để bảo

Page 427: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

dưỡng máy bay 747 nên họ cho rằngmình đang nắm đằng chuôi. Thay vào đó,chúng tôi chọn cách đưa máy bay đếnAi-len cho Aer Lingus bảo dưỡng, dùlàm vậy rất tốn kém và bất tiện. Một lầnnữa, tôi đã học được rằng không được đểbị bắt nạt, hay chấp nhận mọi thứ như nóvốn thế, mà phải tìm cách khác.

Để ngăn chặn độc quyền, chúng tôi đãđược tặng bốn chuyến bay của B-Cal từGatwick đến Tokyo, nhưng để làm đượcthì chúng tôi phải bay hàng ngày từHeathrow. Chính phủ Nhật tạo thêm bốnsuất bay đến Tokyo, chúng tôi bèn xin sửdụng chúng. Mặc dù BA cho rằng họ cóquyền sử dụng chúng; nhưng cuối cùngthì chúng tôi đã giành được nó. NgàiLord King của BA rất tức giận và quả

Page 428: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

quyết rằng nếu cho chúng tôi sử dụngnhững suất bay đó, BA sẽ mất 250 triệubảng mỗi năm. “250 triệu bảng thu nhậpcủa các cổ đông đại chúng đã chạy thẳngvào túi Richard Branson,” ông tức giậnnói, nhưng điều đó không đúng và thiếucông bằng.

Chúng tôi rất vui mừng trước bướcđột phá này, vì vậy, tôi tập trung cả độivà khui vài chai sâm panh uống mừng.Chúng tôi đã ăn mừng quá sớm; BA sởhữu tất cả các quầy đăng ký thủ tục hiệncó ở Heathrow cùng hệ thống băng tảihành lý, họ không cho chúng tôi dùngchúng và nói rằng chúng đã được sửdụng hết công suất. Bố mẹ tôi luôn nóivới tôi về phương châm sống của họ,“Không vào hang cọp sao bắt được

Page 429: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

cọp”, vì thế tôi quyết định sẽ không từbỏ. Thay vào đó, tôi quyết định đi quanhCửa 3 của sân bay Heathrow và điều tramột chút. Tôi thấy một hàng quầy đăngký thủ tục còn trống và hỏi, “Những quầynày là của ai?”

“British Airways,” tôi nhận được câutrả lời như vậy. Tôi ghi nhớ điều đó đểsử dụng sau này.

Sau đó, khi tôi hỏi xin thêm suất bayđến New York, chúng tôi bị tráo chonhững chuyến bay với giờ giấc quái đản,hoặc chỉ có thể bay đi mà không thể bayvề. Cuối cùng, chỉ lời đe dọa sẽ kiện raTòa án châu Âu mới giúp tôi có được hệthống băng chuyền và những suất bay màtôi muốn ở Heathrow. Không phải là tôiđang ăn cắp chúng; về phương diện pháp

Page 430: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

lý thì chúng vẫn còn trống theo đúng luậtcạnh tranh lành mạnh. Nhưng chính nhờlòng kiên trì và sáng tạo mà chúng tôi đãchiến thắng.

Chúng tôi trả đũa BA bằng cách dùngquảng cáo của họ để chống lại chính họ.Ngày 10/6/1986, BA tung ra một chươngtrình khuyến mại tặng 5.200 ghế trên cácchuyến bay từ New York đến London.Ngay lập tức, chúng tôi phát một quảngcáo, “Chính sách của Virgin luôn làkhuyến khích bạn bay đến London càng ítcàng tốt. Vì vậy vào ngày 10/6, chúng tôikhuyến khích các bạn bay với BritishAirways.” Đợt khuyến mại của BritishAirways thu hút rất nhiều sự quan tâm,nhưng hầu hết các tin tức về họ đều nhắcđến quảng cáo táo tợn của chúng tôi.

Page 431: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

British Airways tiêu tốn rất nhiều tiềncho đợt quảng cáo này – còn chúng tôiđã thu hút được rất nhiều sự chú ý chỉvới chi phí rất nhỏ.

Vài năm sau, khi London Eye – mộtcông trình lớn do BA tài trợ, phục vụ chocác hoạt động chào mừng Thiên niên kỷmới – gặp khó khăn trong quá trình xâydựng bên bờ nam sông Thames, đối diệnvới Tòa nhà Quốc hội, thì các kỹ sư đãthất bại trong lần thử sức đầu tiên. Tìnhcờ là khi đó tôi đang sở hữu một công tychế tạo khinh khí cầu. Chẳng bao lâu sau,một chiếc khinh khí cầu sơn màu đỏ củaVirgin đã lơ lửng phía trên London Eye,tuyên bố rằng, “BA không thể dựng nólên.” Chính những chuyện thế này đãkhiến cho việc kinh doanh trở nên thú vị

Page 432: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

hơn.Virgin lớn mạnh là vì chúng tôi luôn

đặt khách hàng lên trên hết và cố gắngđem lại cho họ những gì họ muốn, bất kểchi phí lớn mức nào. Nhiều giám đốcthường làm những gì dễ dàng và ít tốnkém nhất cho doanh nghiệp. Tôi luôn nóivới mọi người rằng, “Hãy nhìn vàodoanh nghiệp của mình và tự hỏi, ’Đâycó phải cách tôi muốn được đối xử nếulà khách hàng không?’” Tôi không baogiờ ngừng tìm kiếm những phương thứcsáng tạo. Một lần, khi đang bay qua ĐạiTây Dương, tôi muốn nói chuyện với côgái xinh đẹp ở dãy ghế bên cạnh, nhưnglại bị kẹt ở ghế của mình trong suốtchuyến bay, và điều đó thật buồn tẻ. Sựviệc này gợi cho tôi ý tưởng về các quán

Page 433: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

bar đứng trong các khoang máy bay củaVirgin, và các ý kiến phản hồi cho thấyđó là một trong những nét đặc trưng củahãng chúng tôi. Khi người thợ sửa móngtay của Joan, vợ tôi gợi ý nên đưa dịchvụ chăm sóc móng và mát-xa lên cácchuyến bay của Virgin, tôi thậm chí cònkhông thèm nghiên cứu thị trường. Tôithấy ngay rằng đó là một ý tưởng tuyệtvời và nói, “Mặc kệ nó, làm tới đi!” Giờđây trong đội ngũ nhân viên của chúngtôi có 700 chuyên viên chăm sóc móngvà mát-xa.

Singapore Airlines trở thành đối táccủa chúng tôi ở Virgin Atlantic, trả sốtiền kỷ lục là 600 triệu bảng cho 49%vốn trong công ty. Năm 2000, tôi cho ramắt một hãng hàng không mới ở

Page 434: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Australia tên là Virgin Blue. Nó làm ănrất phát đạt, với giá vé giảm và số lượnghành khách tăng gấp đôi. Thành công củachúng tôi lên đến tột đỉnh khi nhận đượclời đề nghị mua lại của Air New Zealand(ANZ), công ty mẹ của Ansett – đối thủchính của Virgin ở Australia. Mức giáđược đưa ra là 250 triệu đô-la; nhưng cóđiều tréo ngoe ở đây là SingaporeAirlines, đối tác của chúng tôi ở VirginAtlantic, lại có 20% vốn trong ANZ.Giám đốc điều hành của SingaporeAirlines gọi điện đến khích lệ: “Richard,tôi thật sự nghĩ anh nên chấp nhận đềnghị này. Đó là một sự đánh giá hàophóng, và nếu anh không chấp nhận thìchúng tôi sẽ đầu tư vào Ansett, rồi họ sẽxóa sổ Virgin Blue chỉ trong sáu tháng.”

Page 435: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Đề nghị này không phải là tồi, tuy tôivẫn nghĩ là đánh giá thấp, nhưng có gì đótrong giọng nói của ông ta qua cuộc điệnthoại đường dài cho tôi biết rằng có thểông ta đang đùa cợt. Tôi quyết định vàocuộc. Tôi tổ chức một cuộc họp báo, chủyếu là để cho cục quản lý cạnh tranh thấycông chúng cảm thấy cạnh tranh là cầnthiết đến mức nào, và chính điều đó đãdẫn đến giá vé rẻ. Rất nghiêm túc, tôiđứng trước đám đông báo đài cùng vẻ ủrũ thích hợp và tuyên bố: “Hôm nay làmột ngày rất buồn, và tôi đã quyết địnhbán lại tất cả. Điều này có nghĩa là vémáy bay giá rẻ ở Australia chỉ còn làquá khứ. Nhân viên của chúng tôi sẽ gianhập Ansett, và sẽ có một số lượngngười phải nghỉ việc. Nhưng dù sao, tôi

Page 436: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

cũng đã kiếm được kha khá từ nó, vì vậybây giờ tôi sẽ quay lại Anh ngay lập tứcvới 250 triệu đô-la lợi nhuận.” Tôi vẫytờ séc trên không.

Tiếp đó là một khoảng lặng sững sờ.Những cái miệng há ra đầy sửng sốt, chođến khi một ký giả từ Hiệp hội Báo chítrấn tĩnh lại và lao đi gửi bài viết đầutiên. Đáng lẽ cô ta nên ở lại thêm mộtchút nữa. Khi liếc nhìn khắp phòng, lầnđầu tiên tôi nhận ra một số nhân viên củaVirgin Blue, những người đáng lẽ khôngnên có mặt ở đó. Họ đang khóc. “Chỉ làđùa thôi,” tôi trấn an nói, và xé vụn tờséc trước mặt mọi người.

Việc làm thu hút sự chú ý của tôi đãthu được kết quả mong đợi trong việcđưa ra câu trả lời cho ANZ. Năm ngày

Page 437: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

sau, Ansett phá sản. Singapore Airlineskhông hề đem tiền tới chỗ họ, và VirginBlue đột nhiên trở thành hãng vận tải lớnthứ hai tại Australia.

Tôi vẫn luôn hài hước khi vào năm2003, tôi đề nghị được phép vận hànhcác chuyến bay từ London đến Sydneytrên một chặng với cái tên “KangarooRoute”. Khi nghe nói Geoff Dixon củahãng Qantas đang đưa ra những nhận xéthạ thấp phẩm giá của Virgin, tôi bèn viếtcho ông ta một lá thư ngỏ:

Geoff thân mến!Tôi rất thích thú khi đọc những bình

luận tùy tiện của Qantas về cơ hội đượccấp phép bay đến Australia của VirginAtlantic. Sẽ khôn ngoan hơn nếu ông tựnhắc mình nhớ lại những bình luận cũng

Page 438: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

hết sức tùy tiện của ông và James Strongvề cơ hội gia nhập thị trường Australiacủa Virgin Blue mới ba năm trước.

Đây! Đây là những lời ông đã nói:“Virgin Blue chỉ được truyền thông

thổi phồng.”“Thị trường này không đủ lớn để duy

trì Virgin Blue.”“Virgin Blue không có đủ khả năng tài

chính để đương đầu với khó khăn.”“Qantas sẽ bằng mọi giá loại bỏ kẻ

xâm phạm này.”“Có khi họ còn không tồn tại nổi một

năm.”“Những lời khẳng định của Richard

Branson rằng giá vé nội địa quá cao làsai sự thật!”

Còn đây là những gì mà James Strong,

Page 439: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

giám đốc điều hành trước đây của cácông, đã nói về Virgin Blue và tôi:

“Nếu anh lắng nghe phần lớn nhữngkẻ hay yêu sách thì có thể thấy rõ rằng họđang tùy cơ ứng biến. Còn về kế hoạchvà cam kết thật sự thì chẳng có ai thựchiện hết.”

Vậy mà ba năm sau, ông lại nói vớinhân viên rằng chính hãng hàng không“tùy cơ ứng biến” đó hiện đang nắm giữ30% thị trường, có thể “đẩy Qantas đếnchỗ phá sản!” Chúng tôi thấy có hơi tângbốc, có phần ngu ngốc, rằng sau ba nămthì giờ đây ông đang cử đám người dothám đến nấp đằng sau mấy chậu câytrong phòng đợi của Virgin để cố gắngtìm hiểu xem tại sao chúng tôi lại thànhcông đến vậy.

Page 440: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Ngay cả nếu một vài bình luận củaông không thể hiện ra thì hành động củaông lại cho thấy rằng ông đang coi chúngtôi là một đối thủ đáng gờm. Nhưng đừngquá nghiêm trọng như vậy. Tôi muốn đưara một thách thức thân mật!

Nếu Virgin Atlantic không thể bay đếnAustralia (xem nào, trong 18 tháng nữa)thì tôi sẽ chịu nhục mà mặc bộ đồ mớithiết kế của nữ tiếp viên bên hãng củaông, và sẽ phục vụ hành khách của ôngtrên suốt chuyến bay từ London đếnAustralia.

Tuy nhiên, nếu Virgin Atlantic thànhcông thì ông sẽ là người phải chịu phạt.Trên chuyến bay khai trương của chúngtôi từ London đến Australia, ông sẽ phảimặc bộ đồng phục màu đỏ xinh đẹp của

Page 441: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nữ tiếp viên hãng Virgin và phục vụ cáchành khách mở hàng của chúng tôi trênsuốt chặng đường đến Australia. Và nếuông đang thắc mắc thì xin được trả lờirằng chúng tôi sẽ không bay qua HồngKông. Có thể ông sẽ phải làm việc quaSingapore, Thái Lan và Malaysia.

Đó chính là thách thức. Nếu ông tinvào những gì Qantas đã nói với báo chíthì chẳng có rủi ro nào xảy ra với ông cả.Chúng tôi chờ hồi âm của ông trong mộttuần. Những chuyến bay khai trương củachúng tôi đều rất thú vị, và tôi rất mongđược chào đón ông trên máy bay với tưcách cá nhân.

Với lòng yêu mến chân thành,Richard.Tái bút: Tôi gửi kèm một bức ảnh để

Page 442: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

ông có thể hình dung được trông mình sẽnhư thế nào.

Tấm ảnh là hình ghép đầu GeoffDixon với thân hình quyến rũ của một nữtiếp viên trong bộ đồng phục màu đỏkiểu cách của Virgin. Khỏi phải nói, câutrả lời của ngài giám đốc điều hànhDixon chẳng nhã nhặn chút nào. Tôikhông hiểu những bình luận riêng của ôngta khi chúng tôi bay trên chặng đó 12tháng sau là như thế nào.

Tất nhiên là không phải tất cả nhữngai đang đọc cuốn sách này đều sẽ phảiđối mặt với những rủi ro tài chính khổnglồ và những trò lừa bịp khi ra mắt mộthãng hàng không mới; nhưng các nguyêntắc là như nhau cho mọi thách thức củabạn: đừng từ bỏ, hãy kiên trì và tìm cách

Page 443: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

khác.Tiết kiệm rất tốt, nhưng trong thế giới

ngày nay, mọi thứ chuyển động nhanh đếnnỗi nên sáng tạo, mới mẻ và độc đáo hơnlà để bị cản trở bởi những cách làm cũ.Thế giới luôn biến động. Ý tưởng và cơhội đang mở ra nhanh chóng. Đôi khi,các ý tưởng của bạn không thể thực hiệnđược. Ngay cả sau khi nghiên cứu cẩnthận thì không phải tất cả các ý tưởngđều hay; đôi khi đối thủ cạnh tranh lại cónhững ý tưởng hay hơn hoặc nhanh chânhơn bạn. Doanh nhân hiện đại phải biếtvượt qua thất bại mà đi tiếp. Bạn có thểhọc hỏi từ những ý tưởng không thànhcông để biết được khi nào nên hành độngvà khi nào nên dừng lại. Một ví dụ đơngiản là khi đội bán lẻ của chúng tôi quyết

Page 444: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

định bán phong lan thay vì hoa hồng đỏvào ngày Valentine năm 1988. Có thể doquảng bá chưa nhiều, hoặc đơn giản làkhách hàng không mặn mà lắm – màchúng tôi chỉ bán được 50 trên tổng số50.000 bông, còn thừa lại hàng đống hoahéo tàn. Tôi ghét đồ ế thừa, và với tôi,đây là dấu hiệu của một vấn đề nghiêmtrọng hơn trong bộ phận Bán lẻ. Chúngtôi cải tổ lại, và không bao giờ phải bỏđi hàng tấn hàng nào nữa.

Nếu khởi đầu một hãng hàng không từhai bàn tay trắng và không có chút kinhnghiệm nào là điều đổi mới nhất mà tôitừng làm, thì chuyển sang ngành đườngsắt là điều thứ hai. Điều này cũng khiếncho nhiều người phải ngạc nhiên tươngtự như điều thứ nhất. Tôi chưa từng thích

Page 445: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đi tàu, và cũng chưa bao giờ có một bộđồ chơi tàu hỏa. Trong gia đình tôi, hoạtđộng mới là điều chủ yếu. Chúng tôi rấtmay mắn được sống ở vùng nông thôn vàcó thể tự tạo ra thú vui cho riêng mình.Tôi là một trong số ít những người ngoạiđạo gia nhập ngành đường sắt mà khôngphải là một người đam mê tàu hỏa.Người ta nói rằng khi đã vào ngành nàythì sẽ phát triển rất nhanh. Quyết địnhcủa chúng tôi rất nhanh chóng, nhưng gâydựng mọi thứ thì phải mất rất nhiều thờigian, vì vậy “nhanh” còn phụ thuộc vàomức độ của từng người. Khi bạn đangthay đổi cơ sở hạ tầng thì việc đó có thểmất vài năm. Muốn tráng trứng thì phảiđập vỏ trước đã. Virgin thành lập HãngĐường sắt West Coast và câu chuyện tư

Page 446: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

hữu hóa cũng giống như việc tráng trứngvậy.

Đường sắt ở Anh đã bị chính quyềnĐảng Lao động quốc hữu hóa vào năm1947 và dần dần suy yếu. Ở Anh, BritishRail là một ngành công nghiệp quốc hữuhóa, đầy rẫy những vấn đề về công đoànvà thiếu đầu tư trầm trọng vào cơ sở hạtầng và đầu máy xe lửa; do đó, khá hợplý để các thành viên Đảng Bảo thủ, banđầu dưới sự lãnh đạo của MargaretThatcher và sau đó là John Major, tái tưnhân hóa vào năm 1966 và thu về lợinhuận và năng lượng mới. Đầu tiên, phảinói rằng tư hữu hóa ngành đường sắt rấtrắc rối; nhưng cuối cùng thì mọi việccũng thuận lợi, trong hoàn cảnh là nó mớivận hành được một thời gian khá ngắn

Page 447: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

sau hàng năm trời đói kém. Giờ đây ởAnh, ít nhất chúng ta cũng có nhữngchiếc tàu hỏa hiện đại hơn, đường sắt, cơsở hạ tầng và dịch vụ quy củ hơn, và cácphí tổn cũng đã được hoàn tất trongkhoảng 40 năm. Ngành đường sắt đangdần suy yếu vì nhà nước không đầu tưvào nó. Việc tư hữu hóa ngành đường sắtđã đưa đến một làn sóng đầu tư – nhưnglại được đầu tư một cách tồi tệ.

Khi nhìn lại, tôi cho rằng các thànhviên Đảng Bảo thủ đáng lẽ không nênphân tách đường ray và tàu hỏa vào năm1992. Họ đã hỏi ý kiến của Virgin vàchúng tôi khuyên rằng, “Hãy thống nhấtdịch vụ. Những người quản lý tàu hỏanên quản lý cả đường ray luôn.” Đây làcách đường sắt phát triển khi mới được

Page 448: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thiết lập vào thời Victoria. Nhưng chúngđã bị phân tách vào năm 1992, và đây làmột thảm họa vì chẳng hề có sự phối hợphay liên lạc nào giữa hai khu vực – xelửa và cơ sở hạ tầng. Xe lửa và cơ sở hạtầng là một thể thống nhất, và nếu đườngray đang được tháo ra để sửa chữa thìcác nhà điều hành xe lửa cần phải đượcthông báo và cho biết lịch trình. Thườngthì điều này không được thực hiện, vàkhông chỉ người dân thường xuyên phànnàn mà chính những công việc bỏ dở vàquản lý kém như vậy đã dẫn đến nhữngtai nạn nghiêm trọng.

Ngành hàng không Anh cũng bị chiatách và tư hữu hóa năm sau đó, và mộtlần nữa lại dẫn đến các vấn đề. Nhữngvấn đề này không rõ ràng như ở ngành

Page 449: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đường sắt, tuy nhiên sự phân tách đócũng ảnh hưởng đến hiệu quả của hoạtđộng. Ví dụ như, ngành hàng không khôngthể giải quyết toàn diện vấn đề giảmlượng khí thải cacbon. Hiện tượng Tráiđất nóng lên đang là một vấn đề cấpbách, giờ đây chúng tôi phải là người tạonên những sợi dây liên kết giữa cục quảnlý sân bay với ngành hàng không và cụcgiao thông hàng không, nhằm giảm lượngkhí thải và nhiên liệu sử dụng. Tôi đềxuất một cách giảm thiểu lượng nhiênliệu và khí thải cacbon là kéo máy bayvào hệ thống đường dây trên đường băngđể chúng không chạy động cơ – thườnglà trong khoảng thời gian rất dài – tới 10phút trước khi cất cánh. Tôi tin rằng cáchđơn giản này sẽ giúp giảm hơn 50%

Page 450: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

lượng khí thải cacbon ở Heathrow vàgần 90% ở JFK. Điều này cũng có nghĩalà máy bay bay qua Đại Tây Dương sẽchỉ cần mang theo một lượng nhiên liệu íthơn hai tấn so với bình thường, và điềunày sẽ còn làm giảm mạnh hơn lượng khícacbonic. Chế tạo các loại máy bay tiếtkiệm nhiên liệu là một cách khác. Chỉriêng những nỗ lực này cũng sẽ làm giảmlượng khí thải của ngành hàng không tới25%.

Trong ngành đường sắt, các công ty xelửa đều hoàn thành nhiệm vụ và phần lớntrong số họ đã thành công trong việc cảithiện dịch vụ so với trước đây. Giờ đây,số lượng người đi tàu hỏa ở Anh tăngnhanh nhất thế giới. Số lượng hành kháchđi tàu của Virgin West Coast tăng từ 13,6

Page 451: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

triệu người năm 1997-1998 lên 18,7triệu người năm 2005-2006; còn lượnghành khách đi tàu của Virgin CrossCountry tăng gần gấp đôi trong cùng thờikỳ đó, từ 12,6 triệu lên 20,4 triệu người.Thời gian di chuyển cũng giảm. Chúng tađã đạt được những kết quả này với cơ sởhạ tầng chỉ bằng một nửa so với năm1946.

Nhưng sự đổi mới lớn nhất là cáchtiếp cận mới triệt để của Virgin Trainsvới môi trường, và chúng tôi cam kết sẽlàm được điều đó. Mục tiêu giờ đây làgiảm lượng khí thải cacbon bằng cách cốgắng thu hút nhiều người sử dụng tàu hỏathay vì ô tô. Nhiều đề xuất đã được đưara, bao gồm phục hồi đường ray nhưtrước vụ đóng tuyết Beeching, mở rộng

Page 452: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đường ray, hoặc đưa tàu hỏa hai tầng vàosử dụng. Về tàu hỏa hai tầng, cần phảitính chi phí tôn cao hàng nghìn đườnghầm và thời gian cần để thực hiện điềuđó. Thay vì mở rộng đường ray, xâydựng sân ga và tàu hỏa dài hơn sẽ tốthơn. Tôi muốn đầu tư cho việc mở rộngđường ray và cải thiện cơ sở hạ tầng hơnlà xây mới hoàn toàn các đường ray xelửa – trừ những đường ray Eurostar vừamới được xây dựng ở London. Một cáchđầu tư hiệu quả hơn nhiều là đưa Tuyếnđường sắt chính West Coast vào hoạtđộng. Tuyến đường sắt huyết mạch nàyphải hoạt động thật tốt để cạnh tranh vớingành hàng không, kéo mọi người trở lạiđi tàu hỏa hoặc cạnh tranh với ô tô trênđường cao tốc.

Page 453: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Tàu cao tốc Maglev đã được đề xuấtnhư một giải pháp thân thiện về mặt sinhthái học, nhưng trên thực tế, nước Anh làmột hòn đảo nhỏ với rất nhiều thành phốvà thị trấn, giữa chúng là những đoạnđường ray ngắn. Nước Anh không cónhững khoảng cách lớn như Pháp, Nga,Mỹ, Canada hay Australia; trong khiNhật Bản, dù cũng chỉ là một hòn đảonhư Anh nhưng lại rất dài. Ý tưởng xâydựng lại toàn bộ nước Anh cho tàuMaglev với vận tốc 483 km/h là mộtđiều viễn tưởng. Đơn giản là chúngkhông thể dừng lại và khởi hành trongnhững khoảng cách ngắn giữa các trạmtàu. Tỷ lệ đầu tư-năng lượng hoàn toànkhông hiệu quả. Chính những chiếc tàuhỏa cũng sử dụng rất nhiều điện. Và khi

Page 454: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chúng ta đã tiêu tốn hết năng lượng đểxây dựng cơ sở hạ tầng hoàn toàn mới thìsẽ mất 100 năm và gấp đôi lượngcacbonic thải vào khí quyển.

Trong những ngành như vận tải, điềuquan trọng nhất chúng ta cần tập trungvào là nghiên cứu cơ sở hạ tầng hiện có.Cần thay thế nó bằng những gì? Tỷ lệ chiphí-khí thải là bao nhiêu? Khi chế tạonhững chiếc tàu Pendolino cho Đườngsắt chính West Coast, chúng tôi nghĩ vềba điều. Thứ nhất là trọng lượng: chúngtôi chế tạo những chiếc tàu rất nhẹ từnhôm chứ không phải thép, và đây lànhững chiếc tàu đầu tiên ở Anh được chếtạo từ nhôm. Điều thứ hai là năng lượngdùng cho phanh: chúng tôi lắp đặt hệthống hãm tái sinh, như với những chiếc

Page 455: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

ô tô Toyota Prius. Cuối cùng là nhiênliệu: chúng tôi lắp đặt một hệ thống điệntừ thay vì tuabin nước, rất đơn giản, nhẹvà ít thiết bị hơn rất nhiều. Chúng tôimuốn có một hệ thống tiết kiệm nhiênliệu và sử dụng lâu bền. Những điều nàyquan trọng với chúng tôi hơn là “chi phí”về mặt kinh tế, và đã dẫn đến việc chúngtôi chế tạo những chiếc tàu khá đắt tiềncho Tuyến đường sắt chính West Coast –những chiếc xe lửa đường dài tiết kiệmđiện nhất Tây Âu. Chúng được đưa vàosử dụng vào năm 2003-2004, và nếu đemso sánh với những chiếc xe lửa cũ, nhưnhững chiếc chạy trên Tuyến đường sắtchính East Coast hay những chiếc tàudiezen lớn vẫn chạy trên tuyến đườngGreat Western của hãng First Great

Page 456: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Western, thì lượng cacbonic thải ra chưabằng một nửa những chiếc tàu đó. Đi từLondon đến Glasgow bằng một chiếcPendolino sẽ tiết kiệm 9 lần so với baytrên một chiếc máy bay 737, giả sử cảhai đều chở đủ hành khách, và đây là mộtsự so sánh công bằng.

Đây là một phần trong phương phápkinh doanh Chủ nghĩa tư bản Gaia củaVirgin từ thế kỷ XXI trở đi. Tôi tin rằnglàm như vậy là vì tương lai, và cũng rấtcần thiết cho môi trường của hành tinhnày, dù có tốn kém hơn. Chúng tôi vẫn sẽthu lời, nhưng theo một cách hoàn toànkhác. Tuy nhiên, chúng tôi phải làmnghiêm túc vì nếu thua lỗ thì cũng sẽchẳng còn ý nghĩa gì nữa, và khi đónhững người không thực sự quan tâm đến

Page 457: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

môi trường sẽ nhảy vào thế chỗ chúngtôi. (Tôi đã giải thích về Chủ nghĩa tưbản Gaia và vấn đề môi trường ởChương 9.)

Tôi tin tưởng rằng nếu muốn cứu thếgiới thoát khỏi thảm họa lớn nhất sắp xảyđến với loài người thì chúng ta phải tăngtốc đổi mới. Điều đó không có nghĩa làchúng ta phải ngừng sống bình thường.Chúng ta không cần phải đi bộ, cưỡi lừahay lạc đà, mua thức ăn, quần áo và giàydép từ các chợ địa phương (dù làm vậycũng không có gì là không tốt); chúng tachỉ cần nỗ lực tìm cách giảm thiểu, vàsau đó là ngăn chặn hoàn toàn, thì lượngkhí thải cacbonic sẽ xuống mức an toàn.Không quá khó để sống no đủ, hạnh phúcmà không làm tổn hại đến môi trường.

Page 458: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Bài học tôi đã học được là một cáchtiếp cận mới mẻ có thể mở ra những cơhội mới hấp dẫn. Nó có thể dẫn đến sựphục hưng của phát minh và khoa học.

Page 459: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

12. Làm việc tốt• Thay đổi thế giới, dù là bằng cách

nhỏ nhất• Tạo nên sự khác biệt và giúp đỡ

mọi người• Đừng làm điều xấu• Luôn nghĩ xem bạn có thể trợ giúp

điều gìTôi được nuôi dạy với tư tưởng rằng

tất cả chúng ta đều có thể thay đổi thếgiới. Tôi tin rằng nghĩa vụ của chúng talà giúp đỡ mọi người và làm việc tốt khicó thể; đó không phải là một nhiệm vụquá nặng nề. Nó có thể chỉ đơn giản làgiúp đỡ gia đình, bạn bè, hàng xóm vàcảm thấy vui khi làm tốt một việc. Khi

Page 460: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

theo học trường nội trú, tôi vẫn có thểnảy ra những ý tưởng sáng tạo và (tôinghĩ là) có ích. Tôi tin chắc rằng thầyhiệu trưởng đã rất sửng sốt khi đọc bàiluận dài tôi viết về cách ông có thể điềuhành trường học tốt hơn. Tôi kết luận rấthoành tráng với câu, “Em rất mong muốnđược biết quan điểm của thầy về bài viếtnày, và tất cả số tiền để dành sẽ được sửdụng vào kế hoạch tiếp theo của em.”

Thầy hiệu trưởng không cười nhạo,hay thậm chí là cho tôi ăn đòn vì tội hỗnxược. Thầy đưa lại bài luận cho tôi vàlạnh nhạt nói, “Rất tốt, Branson. Hãy chonó vào tờ tạp chí của trường.”

Nhưng tôi không làm thế. Tôi đã bỏhọc và làm tờ tạp chí của riêng mình, coiđó là nền tảng để thay đổi mọi thứ.

Page 461: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Khi em gái Lindi và tôi đang bán tạpchí Student trên đường phố thì một ngườisống lang thang hỏi xin tiền. Tôi khôngmột xu dính túi, nhưng tôi muốn làm việctốt đến nỗi đã đưa quần áo của mình choông ta. Tôi phải mượn một tấm chăn đểcuốn tạm trước khi bị bắt. Gandhi từngđi bộ khắp Ấn Độ mà trên người chỉ cómột tấm vải để truyền bá tư tưởng, nhưnglê la trên đường trong một tấm chăn cũcó vẻ như không tạo được dấu ấn nhưvậy.

Một trong những cách chúng tôi đãlàm để giúp đỡ những người cùng tuổi làthành lập Trung tâm Tư vấn Học sinhsinh viên, một nơi ẩn danh và thân thiện,với đội ngũ nhân viên là các tình nguyệnviên học sinh đồng cảm và hiểu vấn đề.

Page 462: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Mọi người đến đây có thể hỏi về mọithứ, từ thuê căn hộ đến xin trợ cấp,nhưng hầu hết bọn họ đều hỏi xin lờikhuyên về giới tính. Kỳ cục là tôi lại cóquan hệ họ hàng xa với Marie Stopes,người tiên phong trong ngành giáo dụcsức khỏe sinh sản cho phụ nữ. Tuy nhiên,nguồn cảm hứng của tôi bắt nguồn từ nhucầu, khi một trong những bạn gái của tôicần phá thai. Khi đó, không có nơi nàonhư trung tâm của chúng tôi có thể đưa ralời khuyên hoàn toàn miễn phí vào bất cứthời điểm nào trong ngày về vấn đề đó.Dần dần, trung tâm chiếm ngày càngnhiều thời gian của tôi. Tôi phải nóichuyện với một người có ý định tự tửvào 3 giờ sáng, chỉ dẫn cho các cô gáiđang mang thai về vị bác sĩ tốt nhất mà

Page 463: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

họ nên tìm đến, và cung cấp thông tin chomột người khác về thời gian phòng khámbệnh lây truyền qua đường tình dục mởcửa tại Bệnh viện Charing Cross. Trongkhoảng thời gian ít ỏi còn lại, tôi cố gắnglo cho tờ tạp chí. Khi chúng tôi mới mởtrung tâm này dưới hầm mộ của nhà thờlịch sử giữa lòng London, đội ngũ nhânviên gồm những tình nguyện viên cungcấp các số điện thoại, thông tin và địachỉ liên lạc để chỉ dẫn mọi người cáchtìm kiếm sự giúp đỡ cho một loạt nhữngvấn đề cấp bách. Trung tâm này thànhcông đến nỗi 35 năm sau, nó vẫn tiếp tụclớn mạnh, dù với một cái tên mới.

Cuối cùng tờ tạp chí cũng ngừng hoạtđộng, được thế chỗ bởi hãng đĩa, rồihãng hàng không, và sau đó là những

Page 464: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

công ty khác. Tôi dành vài năm sau gâydựng Virgin. Kiếm tiền là để tồn tại vàtrả hóa đơn, nhưng mục tiêu của tôi làluôn sáng tạo và vui vẻ. Óc sáng tạo củatôi được truyền vào công việc kinhdoanh. Vì dù ban đầu tôi vốn chỉ muốnviết và biên tập một tờ tạp chí, nhưng lạiphải nhanh chóng học cách trở thành mộtnhà xuất bản để kiếm tiền. Tôi cũng tìnhcờ tìm kiếm những công việc khó khănthử thách. Ingvar Kamprad, người sánglập tập đoàn IKEA chia mỗi ngày thànhnhững khoảng 10 phút. Ông nói, “10phút, một khi đã qua thì sẽ không bao giờtrở lại nữa. Hãy chia cuộc đời mìnhthành những khoảng 10 phút, và đừng đểphí dù chỉ một phút.”

Tuy nhiên, không cần phải lấp đầy

Page 465: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thời gian, vắt chân lên cổ để sử dụng thờigian một cách thông minh. Bill Gates –nhà từ thiện lớn nhất thế giới – nói rằngnhân viên của ông ở Microsoft có thểdành hai tiếng đồng hồ nhìn đăm đămvào khoảng không vô định, miễn là đầuóc họ vẫn làm việc, còn Albert Einsteinđã nghĩ ra Thuyết tương đối trong đầu màkhông cần đến giấy bút. Sau đó, ông mớiviết nó ra. Thú thật là tôi cũng phát triểnnhững ý tưởng tuyệt vời nhất trong đầu –và sau đó sẽ ghi lại! Có lẽ do khôngdùng đến tay để làm việc nên tôi thíchdành thời gian rảnh rỗi vào những hoạtđộng nặng nhọc, như vượt Đại TâyDương bằng một chiếc thuyền, cắm trạivới bố tôi trong rừng, bay trên khinh khícầu, hoặc gây dựng một số doanh nghiệp

Page 466: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

cho thanh niên ở châu Phi.Người ta vẫn nói rằng tiền là nguồn

gốc của mọi tội lỗi. Nhưng không hẳnvậy. Tiền có thể được sử dụng vào việctốt. Những tổ chức từ thiện lớn nhất thếgiới là do những người giàu có thành lậpnên, một số họ lại khởi đầu với hai bàntay trắng. Harvard – trường đại học giàunhất nước Mỹ – là một tổ chức từ thiện.Ban đầu nó chỉ có một ít sách vở và 350đô-la. IKEA khởi đầu từ một nhà kho nhỏtrong vườn. Công ty mẹ của nó là một tổchức từ thiện. Người đàn ông đã làm nênchiếc bánh Big Mac khởi nghiệp bằngviệc bán cốc giấy. Ông cũng là ngườikhông chấp nhận lãng phí thời gian. “Nếuanh có thời gian để làm đẹp thì cũng cóthời gian để dọn dẹp,” ông luôn nói với

Page 467: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhân viên như vậy. Có lẽ ông không vộivã vì phải đến năm 52 tuổi ông mới nảyra ý tưởng cho McDonald’s. Giờ đây,công ty của ông quyên góp từ thiện 50triệu đô-la hàng năm.

Vì vậy, tiền có thể là động lực để làmviệc tốt. Nhưng không cần phải giàu cómới làm được việc tốt. Trước đây, trẻem thường thu thập giấy và lon cola rỗngđem bán lấy tiền ủng hộ. Ngày nay, chúngtham gia vào các cuộc chạy gây quỹ từthiện hoặc quyên góp cho Live Aid . Contrai tôi là Sam và tôi chuẩn bị đi BắcCực để thu hút sự quan tâm của mọingười về hiện tượng Trái đất nóng lên.Có nhiều cách để giúp đỡ người khác.Một cách rất đơn giản là không làm việcxấu, mà điều này thì hoàn toàn chẳng tốn

Page 468: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

kém chút nào.Năm 40 tuổi, tôi ở tận cùng khó khăn.

Chúng tôi đã cạnh tranh với BritishAirways để giành chỗ trên bầu trời.Chúng tôi đã được bình chọn là HãngHàng không Hạng Thương gia Xuất sắcnhất trong năm, nhưng vẫn phải liên tụcđấu tranh để kiếm đủ tiền duy trì hoạtđộng. Chính một loạt đĩa nhạc thành côngcủa Hãng đĩa Virgin đã giúp chúng tôitrụ vững. Simon, người điều hành Hãngđĩa Virgin, dường như không còn hứngthú với nó nữa – phần nhiều là vì anhcho rằng hãng hàng không sẽ khiến chúngtôi phá sản. Tôi nhìn lại cuộc đời mình,tự hỏi liệu có nên làm một điều gì mớimẻ, một sự thay đổi hoàn toàn. Mặc dùkhông phải là người đọc nhiều, nhưng tôi

Page 469: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đã bắt đầu đọc một số cuốn tiểu sử và rấtngạc nhiên khi thấy chúng khá thú vị.Cuộc đời tôi đã quá quay cuồng, nênviệc dành thời gian đọc thật hấp dẫn.

Một ngày nọ, tôi nói với Joan: “Có lẽanh sẽ học đại học và kiếm một tấm bằngngành lịch sử.”

“Thực ra anh chỉ muốn theo đuổi mấycô gái xinh đẹp,” cô ấy trả lời thẳng toẹt.

Cô ấy nói đúng không? Có phải tôiđang đối mặt với khủng hoảng tuổi trungniên? Có lẽ vậy. Vì thế, thay vì nghĩ xemcó thể làm gì cho bản thân, tôi tự hỏi liệumình có thể làm gì cho mọi người. Tôinghĩ có lẽ mình nên đi theo con đườngchính trị. Tôi có thể áp dụng các kỹ năngkinh doanh vào những vấn đề to lớn, nhưchống lại các công ty sản xuất thuốc lá.

Page 470: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Tôi có thể chu cấp tiền cho một ca chữaung thư, nghiên cứu về vấn đề chăm sócsức khỏe hoặc giúp đỡ những người vôgia cư. Có rất nhiều việc tôi có thể làmvà chúng khiến tôi cảm thấy mình có ích.Tôi sẽ theo đuổi con đường này trongsuốt phần đời còn lại.

Tôi nghĩ rằng đôi khi chúng ta nênđánh giá lại cuộc đời mình. Chúng ta đãđạt được các mục tiêu mình đặt ra chưa?Những gì không cần thiết và có thể gạt bỏkhỏi cuộc đời? Ý tôi không phải là đemvứt bỏ giày dép cũ hay bàn ghế gãy. Điềutôi muốn nói là, chúng ta cần phải gạt bỏnhững thói quen xấu hay lối sống lườibiếng khiến chúng ta do dự và làm đầuóc trở nên rối bời.

Anh họ tôi, ngài Peter Scott, điều

Page 471: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

hành một khu bảo tồn đầm lầy nổi tiếng ởSlimbridge, Gloucestershire. Khi tôi nóimuốn xây một hồ nước tại nhà mình ởOxford để thu hút các loài chim hoangdã, ông đã cho tôi lời khuyên. Tôi đàomột hồ nước và xây dựng một vài hònđảo cho chim làm tổ. Vịt, ngỗng, diệc vàthiên nga từ mọi nơi bay tới đây. Đó làmột nơi rất thanh bình, nơi tôi có thểngồi suy ngẫm về mọi thứ. Thường thì tôithích được ở giữa nơi đông người hoặccùng gia đình, nhưng đôi khi tôi cũngmuốn có khoảng không của riêng mình.Tôi thích đi một mình quanh hồ và nghĩngợi.

Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều cần cómột nơi để ẩn dật, một nơi của riêngmình. Trong văn học, tiểu thuyết gia

Page 472: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Virginia Woolf định nghĩa nó là “một cănphòng riêng” (a room of one’s own )nhưng nó không nhất thiết phải là một cănphòng. Nó là một khoảng không để suynghĩ mà không bị quấy rầy.

Thời điểm đấu tranh để tồn tại cùnghãng hàng không là một trong số ít lần tôicảm thấy hoàn toàn lạc lối. Tôi phải đưara một vài quyết định quan trọng trongkhi đi quanh hồ. Khi tôi nói với ngânhàng rằng Hãng đĩa Virgin đáng giá ítnhất một tỷ đô-la, họ muốn tôi bán hãngđĩa lấy tiền trả nợ cho hãng hàng không.Tôi có hai lựa chọn: đóng cửa hãng hàngkhông hoặc bán hãng đĩa. Vấn đề là ởchỗ tôi cho rằng mình có thể giữ được cảhai. Tôi chỉ cần ngân hàng thật bình tĩnh.Theo tôi, miễn là họ hiểu được hãng đĩa

Page 473: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

có giá trị thế nào thì khoản cho vay củahọ vẫn an toàn. Nhưng các ngân hàngkhông thích rủi ro, và họ nói rằng nếu tôikhông bán nó thì họ sẽ thu hồi khoản chovay. Tôi không biết phải làm gì. Tôi rấtyêu Hãng đĩa Virgin, và tôi biết rằng nósẽ còn tiếp tục lớn mạnh. Chúng tôi vừaký hợp đồng với The Rolling Stones vàJanet Jackson, tôi cảm thấy như thể mìnhsẽ làm họ cùng tất cả những ca sĩ kháccủa công ty thất vọng. Ngày mưa ấy, tôikhông biết mình nên làm gì khi vừa điquanh hồ vừa suy ngẫm về các lựa chọn.

Giữa khoảng thời gian đầy khó khănấy, vào tháng 8 năm 1990, I-rắc xâmlược Kuwait. Tin tức trên tivi thông báolà 150.000 người tị nạn đã vượt sangJordan. Tôi là bạn của Vua Hussein và

Page 474: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Nữ hoàng Noor của Jordan. Nữ hoàng làmột phụ nữ xinh đẹp, một kiến trúc sưngười Ả Rập gốc Mỹ được đào tạo bàibản. Bà gặp chồng mình khi đang làmviệc cho Hãng hàng không Hoàng giaJordan. Chúng tôi có rất nhiều điểmchung. Tình bạn của chúng tôi bắt đầu từhai năm trước đó, vào năm 1988, khi bàthấy tôi trên tivi trong chuyến bay vòngquanh thế giới bằng khinh khí cầu và gọiđiện thoại đề nghị tôi hướng dẫn hoànggia sử dụng khinh khí cầu.

Tôi cho chuyển một chiếc khí cầusang Jordan và gặp hoàng gia. Họ đềuđáng yêu như nữ hoàng, mấy đứa trẻ thìrất lịch sự và thân thiện. Tôi đã có mộtkhoảng thời gian tuyệt vời, bay trên bầutrời thủ đô, nhìn xuống những mái nhà lát

Page 475: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

gạch đỏ cổ kính. Khi người dân bên dướinhìn thấy vua và nữ hoàng của họ đang lơlửng trên một chiếc giỏ liễu gai trênkhông, họ chạy theo, háo hức và hò reo.Khi đó vùng Trung Đông đang rối loạn.Đó là một thời kỳ khó khăn cho nhà vua,người từng được giáo dục tại Anh và làmột người bạn của đất nước này. Vì từngcó rất nhiều vụ mưu sát nhà vua, nênxung quanh ông lúc nào cũng có vệ sĩ –nhưng ngày hôm đó, khi chúng tôi lơlửng trên không, lực lượng vệ sĩ khôngthể kè kè bên đức vua của mình. Đối vớiVua Hussein, đó là khoảng thời gian ngắnngủi được hoàn toàn tự do.

Khi Saddam Hussein xâm chiếmKuwait năm 1990, tôi nhìn trên tivi cảnhhàng nghìn người tị nạn tràn qua biên

Page 476: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

giới, rồi gọi điện thoại để hỏi VuaHussein và Nữ hoàng Noor rằng mình cóthể giúp gì không. Tôi muốn làm mộtviệc tích cực và tạo nên sự khác biệttrong cuộc sống của những người tị nạnbằng cách nào đó. Nữ hoàng nói rằng sẽxem xét việc gì cần làm rồi gọi lại chotôi sau. Cuối ngày hôm ấy, bà gọi điệnthoại và nhờ tôi gửi sang một ít chăn. Bànói rằng sa mạc rất nóng vào ban ngày vàrất lạnh vào ban đêm, vì vậy, mọi ngườicó thể giăng chăn lên làm bóng mát vàoban ngày, còn ban đêm thì cuộn mìnhtrong chăn để giữ ấm.

“Một số trẻ nhỏ đã chết,” Nữ hoàngNoor nói.

“Mọi người cần bao nhiêu chăn?” tôihỏi.

Page 477: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Bà nói rằng họ cần 100.000 chiếcchăn. “Nhưng chỉ hai đến ba ngày nữa làhàng trăm người sẽ chết nếu không có.Việc rất khẩn cấp, Richard ạ.”

Nhân viên hãng hàng không Virgin bắttay vào làm việc, gọi điện thoại đi khắpnơi. Hai ngày sau, một trong số nhữngchiếc máy bay phản lực của chúng tôi lênđường đến Jordan, mang theo 40.000 tấmchăn, hàng tấn gạo và thuốc men tiếp tế.Chúng tôi quay trở lại với những ngườiAnh bị mắc kẹt ở Jordan. Ngay khi trởlại Anh, tôi được biết rằng chủ tịch hãngBritish Airways đang tức giận điêncuồng. Ông ta nói rằng, với tư cách làhãng hàng không chủ đạo ở Anh, đáng lẽhọ phải là người đầu tiên được đề nghịgiúp đỡ. Người ta chỉ cho ông thấy rằng

Page 478: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tôi đã đề nghị giúp đỡ họ, còn ông ta thìkhông. Trên thực tế, ông ta đã không choBA trợ giúp trong các cuộc khủng hoảngquốc tế, ngay cả khi Tổ chức Cứu trợCông giáo đặt vấn đề. Vì vậy, ông tangay lập tức kiếm hàng đống chăn vàchuyển gấp sang Jordan. Tôi rất vui khiviệc làm của chúng tôi đã phần nào thúcđẩy ông ta phải cứu trợ.

Khi được biết rằng đồ tiếp tế củachúng tôi chưa đến tay tất cả nhữngngười tị nạn, tôi bay sang Jordan và mộtlần nữa ở trong cung điện hoàng gia vớiĐức vua và Nữ hoàng. Tôi tranh cãi vớimột vị bộ trưởng, người mà tôi biết là đãgây cản trở, và bắt ông ta gửi hàng cứutrợ đến các trại tị nạn. Tôi cũng có nhữngcuộc nói chuyện dài với Vua Hussein về

Page 479: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Saddam. Đức vua muốn Jordan giữ tháiđộ trung lập trong cuộc xung đột mà khiđó rất có khả năng sẽ xảy ra. Đất nướccủa ông đang ở vào thế yếu, và ông cũngthấy được hai mặt của vấn đề. Ông hyvọng rằng mọi chuyện có thể được giảiquyết bằng thương thuyết – nhưng ông lolắng là phương Tây có thể sẽ tham chiếnđể bảo vệ các mỏ dầu ở Kuwait. Ôngbiết rằng còn rất ít thời gian.

Vài ngày sau, tôi đang xem tin tức ởLondon thì thấy Saddam xuất hiện trêntivi. Ông ta đã bắt một số người Anh làmcon tin và sử dụng họ làm lá chắn sống.Tôi nghĩ xem mình có thể giúp được gì.Tôi là một trong số rất ít người phươngTây có mối liên hệ trực tiếp với VuaHussein. Ông lại là một trong số rất ít

Page 480: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

những người được Saddam tin tưởng.Chúng tôi có thể hất cẳng tất cả những kẻở giữa đang tức giận và có lẽ sẽ làmđược điều gì đó trước khi chiến tranh nổra. Tôi nghĩ rằng Saddam có thể đổi contin lấy thuốc men tiếp tế, còn VuaHussein có thể bàn bạc với Saddam vàchuyển đề nghị của tôi tới ông ta. Tôi gọicho Nữ hoàng Noor và hỏi rằng liệu bàcó thể giúp đỡ kế hoạch của tôi đượckhông.

“Hãy đến đây với chúng tôi, Richard.Anh có thể tự thảo luận với nhà vua vềchuyện này,” bà nói.

Lại một lần nữa ở Jordan, tôi dành bangày nói chuyện với Vua Hussein. Ôngđồng ý rằng phải nhanh chóng làm điềugì đó trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ.

Page 481: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Tôi ngồi xuống, và cẩn thận viết một láthư rất lịch sự gửi Saddam. Tôi đề nghịông ta phóng thích tất cả những ngườinước ngoài đang bị kẹt ở I-rắc. Để bàytỏ thiện chí, tôi sẽ gửi sang I-rắc sốlượng thuốc men tiếp tế cần thiết. Tôi ký,“Với lòng kính trọng, Richard Branson.”

Sau bữa tối hôm đó, nhà vua mang láthư của tôi đến thư phòng và dịch nósang tiếng Ả Rập. Ông cũng viết một láthư giải thích kèm theo cho Saddam vàphái một người đưa thư đặc biệt mang nósang I-rắc. Tôi không thể làm gì hơn nênđáp máy bay về nước.

Hai ngày sau, tôi nhận được tin từVua Hussein. Đó là một tin rất tốt.Saddam nói rằng ông ta sẽ thả những contin ốm yếu cùng phụ nữ và trẻ em, nhưng

Page 482: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

ông ta muốn một người có vai vế baysang I-rắc gặp mặt ông ta qua tivi. Tôigọi cho ngài Edward Heath, nguyên Thủtướng Anh. Chúng tôi có mối quan hệ rấttốt nhờ sở thích chung về tàu thuyền. Ôngrất dũng cảm khi đồng ý đi ngay lập tức.Kế hoạch là đầu tiên Edward Heath sẽbay sang Jordan ở cùng hoàng gia. Từđó, ông sẽ được đưa đến I-rắc an toàn.

Một ngày sau, Vua Hussein gọi chotôi và với vẻ lịch sự, hòa nhã như thườnglệ, ông nói: “Tôi có tin tốt cho anh. Anhcó thể bay sang I-rắc. Saddam đảm bảoanh sẽ được an toàn.”

Tôi nghĩ mình nên đến gặp trực tiếp,vì tôi đã cử phi hành đoàn đi trên chuyếnbay này, và tất cả bọn họ đều tự nguyện.Tôi cảm thấy rất lo lắng trước chuyến

Page 483: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

bay. Dù Vua Hussein đã hứa như vậynhưng nhiều người cho rằng Saddam sẽgiữ tôi và Edward Heath làm con tin vàcướp máy bay. Trước rủi ro này, chúngtôi không có gì đảm bảo. Nếu Saddamcướp máy bay thật thì chúng tôi cũngphải chịu chết. Tôi đang đánh liều tất cảmọi thứ vào việc mạo hiểm này – nhưngcó quá nhiều người đang trông chờ vàotôi. Không còn đường lui nữa rồi.

Khi rời I-rắc cùng các con tin, phihành đoàn và Edward Heath đều an toàntrên máy bay, chúng tôi cảm thấy nhẹngười đến nỗi đã ăn mừng trên suốtquãng đường trở về. Nhưng có mộtngười không vui. Ông chủ hãng BA nói,“Richard Branson nghĩ mình là cái quáigì chứ – nhân viên Bộ Ngoại giao chắc?”

Page 484: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Sau đó, tôi viết trong nhật ký củamình, “Động cơ thúc đẩy tôi làm nhữngviệc đó là gì? Một tháng trước, tôi đangở tận cùng khó khăn. Dường như tôi sốngmà không có mục đích. Tôi đã khẳngđịnh bản thân trong nhiều lĩnh vực. Tôivừa bước sang tuổi 40 và đang tìm kiếmmột thách thức mới...”

Khi đọc lại những gì mình viết, tôinhận ra rằng với tư cách là một doanhnhân, tôi có thể làm được rất nhiều việccó ích. Sứ mệnh giải cứu ở I-rắc đãchứng minh được điều đó. Là một doanhnhân, tôi được gặp những con người phithường như Nelson Mandela, những nhàlãnh đạo thế giới như Thủ tướng NgaVladimir Putin, những người có tài sảnkếch xù như Bill Gates và người đồng

Page 485: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

sáng lập ít được biết đến hơn là PaulAllen. Trên thực tế, những người làmkinh doanh và những người cực kỳ giàucó đều ở vào một vị thế đặc biệt. Họ cóthể liên kết với tất cả mọi người, dù sanghay hèn, ở bất kỳ quốc gia nào, qua mộtmạng lưới thiện chí. Một lợi thế nữa củadoanh nhân là sự ổn định. Từ khi tôibước chân vào con đường kinh doanhnăm 15 tuổi, rất nhiều thủ tướng đã nhậmchức. Vì vậy, doanh nhân có tính liên tụcmà các chính trị gia không có.

Tôi tin rằng họ có thể sử dụng quyềnlực một cách thông minh vì lợi ích củacả thế giới – đây cũng là những gì tôi đãviết trong bài báo đầu tiên của mình trêntờ Student.

Tôi còn muốn tiếp tục vượt qua những

Page 486: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thủ tục quan liêu, như những gì tôi đã làmtrong những ngày ngay trước Chiến tranhVùng vịnh, khi chúng tôi mặc kệ tất cảmà tham gia cứu trợ. Hay như trong thảmhọa sóng thần gần đây ở Sri Lanka,chúng tôi nhanh chóng sắp xếp nhữngchuyến bay cứu trợ, cộng tác với Oxfam .Chúng tôi may mắn có ba hãng hàngkhông trên toàn thế giới, và đã lập riêngmột đội ngũ nhân viên di chuyển nhanhchóng để khi có chiến tranh hay thiên taixảy ra thì chúng tôi có thể phản ứng kịpthời. Chúng tôi đã sắp xếp được chuyếnbay đầu tiên đến Sri Lanka ngay sau trậnsóng thần, cùng với các chuyến bay đếnMaldives và Ấn Độ. Mặc dù gửi nướcqua đường hàng không rất tốn kém,nhưng khi có những con người tuyệt vọng

Page 487: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đang trông chờ vào chúng ta thì chi phíkhông còn là vấn đề. Ví dụ như ở SriLanka, họ rất cần nước sạch, vì vậychúng tôi xếp đầy nước đóng chai lênmột chiếc Boeing 747 và gửi sang đó.Oxfam và các cơ quan cứu trợ khác hiểurằng, dù có phải tốn kém đến đâu thì máybay của chúng tôi vẫn luôn sẵn sàng khihọ cần. Chúng tôi cũng khá táo bạo vớicác hành khách thường xuyên. Nhân viênđề nghị quyên góp ủng hộ nạn nhân sóngthần – và hành khách thì rất hào phóng.

Âm nhạc, tình yêu ban đầu của tôi,cũng là một động lực mạnh mẽ thúc đẩytôi làm việc tốt. Cứ nhìn vào Live Aid,Live 8 và những hoạt động tích cực khácmà những người như Peter Gabriel ,Bono và Bob Geldof đã làm để quyên

Page 488: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

góp tiền viện trợ cứu đói và ủng hộ nạnnhân của các thảm họa tại Thế giới thứba. Công nương Diana rất tích cực làmtừ thiện khi bà còn sống, và tôi rất vui vìđã có thể giúp đỡ bà phần nào. Tôi rất tựhào khi thuyết phục được Elton John hátbài “Candle in the Wind” tại lễ tang củabà. Thuyết phục hoàng gia cho phép ônglàm điều đó còn khó khăn hơn. Tôi cũngđã đề nghị được người sáng tác lời choca khúc của Elton là Bernie Taupin sửalại lời thành “Candle in the Wind”. Bảnnguyên gốc được viết cho MarilynMonroe có đoạn, “the press stillhounded you” (báo chí vẫn săn lùng cô),rõ ràng là không hợp lý trong trường hợpnày.

Năm 2004, tôi tiến gần đến viễn cảnh

Page 489: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

giúp đỡ mọi người hơn bằng cách thànhlập Virgin Unite. Mục đích của tổ chứclà nhân viên Virgin trên toàn thế giớichung tay góp sức giải quyết các vấn đềxã hội khó khăn, và tôi đã giao cho JeanOelwang, một người phụ nữ tuyệt vời,điều hành nó. Phần lớn thời gian của tôidành cho môi trường và thúc đẩy cácthay đổi, và nếu còn thời gian, tôi sẽ trựctiếp tham gia làm từ thiện để giúp đỡnhững người có hoàn cảnh khó khăn. Rõràng là một số nơi trên thế giới đang gặpkhó khăn hơn những nơi khác, vì vậy,ngoài một số dự án ở Anh và những nơikhác trên thế giới thì phần lớn các hoạtđộng của chúng tôi được thực hiện ởNam Phi, nơi tôi hy vọng mình có thểtiếp tục tạo nên sự khác biệt.

Page 490: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Chúng tôi đã quay trở lại đúng xuấtphát điểm khi tôi mở ra Dịch vụ Tư vấnHọc sinh Sinh viên. Nó đã được đổi tênthành Trung tâm Tư vấn Hỗ trợ, vì nhữngdịch vụ nó cung cấp trở nên đa dạng hơn;nhưng vẫn miễn phí. Con gái tôi, Holly,theo học ngành y, đã nhìn nhận đượcnhững vấn đề giới tính mà giới trẻ Anhhiện đang phải đối mặt và tình nguyện hỗtrợ cho Virgin Unite.

Một trong những bài học lớn nhất màtôi học được là nếu chúng ta làm gươngcho con cái thì chúng sẽ tiếp tục làmtheo. Đó là cách duy nhất hiệu quả nếumọi người trên thế giới muốn giúp đỡ lẫnnhau.

Page 491: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

13. Bay lên nào!• Tốc độ là vũ khí cạnh tranh tối

thượng• Hãy là người đầu tiên đặt chân vào

lĩnh vực mới• Hành động ngay bây giờ• Làm mọi việc thật đơn giản• Vượt qua những thủ tục quan liêu• Luôn tập trung vào việc mình làmTrong thế giới đầy cạnh tranh ngày

nay, tốc độ phát triển đang ngày càngtăng cao. Cánh cửa cơ hội có thể biếnmất chỉ trong chớp mắt. Nếu bạn có mộtý tưởng hay thì hãy nắm bắt và phát triểnnó thật nhanh. Hãy cẩn thận, nhưng đừngchậm chạp. Đừng để bị sa lầy trong

Page 492: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

những thủ tục giấy tờ, bị thói quan liêulấn át, hay để những tham số gây trởngại. Chỉ vì bạn “vẫn luôn làm thế này”không có nghĩa là bạn không nên thay đổivà thích nghi. Đây là những bài học tôiđã học được trong 40 năm làm mộtdoanh nhân sáng tạo.

Nhiều người nghĩ rằng Virgin pháttriển rất nhanh; thường thì chúng tôi cóthể và đã làm được như vậy. Nhưngchúng tôi cũng phải chuẩn bị tinh thần bịmọi người gọi là một kẻ mất trí, như khira mắt Virgin Atlantic mà chỉ có duy nhấtmột chiếc máy bay. Từ ý tưởng đến hiệnthực bay lên bầu trời đã tiêu tốn củachúng tôi ba tháng mệt mỏi điên cuồng.Tôi không nghĩ rằng Siêu nhân có thể làmđược nhanh hơn chúng tôi. Trong hàng

Page 493: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tuần liền, không ai trong chúng tôi đượcngủ; mỗi ngày mới đều có một thử tháchmới – nhưng chúng tôi đã thành công.

Tuy nhiên, một bài học quan trọng tôihọc được là phải suy tính lâu dài: nghĩ ramột ý tưởng, rồi phải chờ công nghệ pháttriển đúng thời điểm để đạt mục tiêu. Đólà những gì đã xảy ra khi tôi quyết địnhbước chân vào ngành mà tôi gọi là dulịch không gian. Giống như nhiều ý tưởngmới mẻ khác, nó xuất hiện một cách rấtbình thường. Nhưng bí quyết của nhữngtiến bộ vượt bậc là phải nắm bắt ý tưởngdù ban đầu nó nhỏ bé đến mức nào.

Niềm say mê của tôi với ngành hàngkhông đến từ nhiều hướng. Rõ ràng là tôichịu ảnh hưởng từ gia đình, khi mẹ tôi làmột trong những người phụ nữ đầu tiên

Page 494: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

trên thế giới làm tiếp viên hàng không,và phi công xuất sắc trong Thế chiến thứhai Douglas Bader là một người bạn thâncủa tôi. Tôi cũng rất phẫn nộ trướcnhững gì xảy ra với ngài Freddie Laker.Tôi thấy ông đã bị đối xử rất tệ, và khiông phá sản vào năm 1982 còn VirginAtlantic thì được trao giấy phép củaSkytrain – chính là giấy phép mà Freddietừng sử dụng – tôi thấy như thể mình đãđược trao lại quyền trượng.

Tôi cũng rất thích khinh khí cầu, vàmột khi đã được bay trên tầng bình lưu,tôi hiểu cảm giác bị vũ trụ mê hoặc lànhư thế nào. Tôi không chỉ bắt chướcnhững chuyến phiêu lưu mạo hiểm củaDan Dare − Phi công của Tương laitrong bộ truyện tranh Eagle tôi đọc hồi

Page 495: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhỏ (có lẽ là vì trong đó có rất nhiều câuchuyện mang tính giáo dục), mà quantrọng hơn, tôi là một trong những đứa trẻnhững năm 1960 được chứng kiến cảnhcon người đáp xuống mặt trăng. Đó làmột cảnh tượng thật tuyệt vời, và tôi luôntin rằng một ngày nào đó tôi sẽ có cơ hộibay vào vũ trụ. Giấc mơ của hàng triệungười đã bị vùi dập tàn nhẫn vào năm1985 khi hành khách du lịch vụ trụ thựcsự đầu tiên trên thế giới, ChristaMcAuliffe, một giáo viên, đã tử nạn khichiếc tàu vũ trụ con thoi Challenger nổtung. Từ đó, giấc mơ được bay vào vũtrụ của một người bình thường không cònnữa.

Đến giữa những năm 1990, sau nhữngchuyến bay bằng khinh khí cầu vòng

Page 496: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

quanh thế giới, tôi ngày càng hứng thúhơn với vấn đề về tác động của ngànhhàng không lên môi trường. Tôi nhớ lầnmình ngồi ở Ma-rốc, chờ thời tiết đẹplên để khởi hành một chuyến bay vòngquanh thế giới bằng khinh khí cầu, rồi bắtđầu cuộc chuyện trò với Buzz Aldrin ,Per Lindstrand và Will Whitehorn vềviệc tại sao tên lửa vũ trụ lại đượcphóng từ mặt đất, tiêu tốn biết bao nhiênliệu và sử dụng biết bao năng lượng đểđưa con người hoặc thiết bị vào vũ trụ.

Buzz Aldrin nói không phải lúc nàocũng vậy, và khi Will hỏi là một chiếckhinh khí cầu có thể phóng tên lửa đượckhông, Buzz giải thích rằng thực ra quânđội Mỹ đã từng thử nghiệm vào đầunhững năm 1950. Ông giải thích tiếp

Page 497: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

rằng, sau khi người Nga phóng vệ tinhSputnik vào năm 1957, Mỹ cần phải làmnhiều thứ hòng đuổi kịp nước này. Vìvậy, thay vì tiếp tục những thử nghiệmkiểu này, họ bắt tay vào cái mà họ coi làlần thử sức dễ dàng và hợp lý nhất trongviệc chế tạo một tên lửa đạn đạo xuyênlục địa khổng lồ, đưa con người vào vũtrụ. Nó đã khởi đầu cho hàng loạtchương trình, dẫn đến việc nước Mỹ chếtạo những tên lửa ngày càng lớn làm máyphóng, và người Nga cũng đang làmtương tự.

Người Mỹ đã có một dự án cuốinhững năm 1950 và 1960, chứa đựngmột ý tưởng hiệu quả hơn nhiều về việcphóng thiết bị bay từ độ cao rất lớn vàovũ trụ, với tên gọi là dự án tên lửa siêu

Page 498: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thanh X-15. Thiết bị bay đặc biệt này cócấu trúc bên trong làm từ titan và bề mặtvỏ hợp kim crôm-niken với tên gọiInconel X. Chuyến bay không được cungcấp lực đầu tiên là vào năm 1959, khi nóđược phóng từ một chiếc máy bay B-52từ độ cao khoảng 13,7 ki-lô-mét, vượtquá tốc độ 805 km/h. Đến năm 1963, nóđã đạt độ cao kỷ lục là 108 ki-lô-mét, vàvô số lần bay thử đã đóng góp cho sựphát triển của các chương trình bay vàovũ trụ Mercury, Gemini và Apollo, cũngnhư chương trình Tàu Con thoi. Nhưng vìngân sách của NASA ngày càng hạn chế,trong khi chương trình Apollo thành cônghơn, nên dự án X-15 đã ngừng lại vàonăm 1968 sau 100 chuyến bay.

Đó là cuộc tranh luận đầu tiên của tôi

Page 499: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

về những cách tốt hơn để bay vào vũ trụ.Ngày hôm sau, tôi hỏi Will – ngoài rấtnhiều tài năng còn là một phi công dàydạn kinh nghiệm – rằng thương hiệuVirgin đã được đăng ký tên thương mạicho du lịch không gian chưa. Câu trả lờilà rồi, và tôi nhờ ông theo dõi lĩnh vựcnày xem có công nghệ gì mới không.

Năm 1996, Tiến sĩ Peter Diamandisgây sốc khi công bố giải thưởng AnsariX-Prize cho chuyến bay tư nhân lên vũtrụ có người lái đầu tiên. Ông là một hìnhmẫu Phục hưng, luôn mê mẩn vũ trụ từngày còn nhỏ. Năm học lớp tám, khi đangsống tại New York, ông đã giành giảinhất cuộc thi thiết kế tên lửa Estes. Ôngtốt nghiệp Học viện Công nghệMassachusetts và Đại học Y Harvard,

Page 500: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

rồi sau này đoạt giải thưởng KonstantinTsiolkovsky, giải Công nghệ Hàng khôngvà Vũ trụ Laurel, và giải thưởng Côngnghệ Thế giới trong lĩnh vực Vũ trụ năm2003 – vì vậy lời nói của ông rất cótrọng lượng.

Tiến sĩ Diamandis đến gặp chúng tôinăm 1998 để bàn về giải thưởng X-Prize. Giải thưởng là 10 triệu đô-la chongười đầu tiên phóng thành công mộtngười lên vũ trụ từ một hệ thống phóngtàu vũ trụ có thể tái sử dụng hoàn toàn,và thực hiện được hai lần trong vòng haituần. Đó dường như là một mơ ước bấtkhả thi. Đầu tiên là vấn đề kinh phí. Mỗilần phóng tàu Con thoi đều tiêu tốn củaNASA gần một tỷ đô-la – vì vậy ý địnhthiết kế và chế tạo một chiếc tàu vũ trụ

Page 501: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

mới, tái sử dụng được, tiết kiệm chi phívà năng lượng khiến nó đáng được sửdụng lại sau khi đoạt một giải thưởng trịgiá 10 triệu đô-la dường như là khôngthể thực hiện. Tuy nhiên, giải thưởng X-Prize thu hút được rất nhiều sự chú ý, vàvào đầu năm 1999, chúng tôi quyết địnhđăng ký cái tên Virgin Galactic. Thêmvào đó, chúng tôi bắt đầu nghiên cứu mộtsố dự án đang thực hiện để cố gắng giànhgiải X-Prize – nhưng cuối cùng chỉ cònmột đối thủ cho chúng tôi tự tin để xemxét việc phát triển công nghệ của ông ta.Ông ta là Burt Rutan, và đang được PaulAllen – người chung vốn với Bill Gatesở Microsoft – cấp vốn để tham dự cuộcthi với một cách tiếp cận công nghệ đặcbiệt thông qua công ty của mình là

Page 502: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Scaled Composites. Burt không chỉphóng tên lửa từ độ cao 15.240 mét −cao hơn hẳn khí quyển tầng thấp − màcòn dự định chế tạo tàu vũ trụ từ hợpchất cacbon thay vì kim loại, và sử dụngloại động cơ mô tô hybrid đặc biệt chạybằng khí gas và cao su.

Vào thời điểm đó, chúng tôi đangcùng Burt chế tạo chiếc Virgin AtlanticGlobal Flyer, chiếc máy bay tiết kiệmnhiên liệu nhất thế giới. Nhà thám hiểmSteve Fossett dự định bay vòng quanhthế giới trên chiếc máy bay này, khôngnghỉ và không nạp thêm nhiên liệu để đạtđược kỷ lục về khoảng cách, thời gian vàtiết kiệm năng lượng của ngành hàngkhông. Alex Tai, một trong những cơtrưởng của Virgin Atlantic, đã dành rất

Page 503: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhiều thời gian vào dự án Global Flyertại nhà máy của Burt, và khi nhìn thấynguyên mẫu của chiếc SpaceShipOnebay chưa hết một vòng quỹ đạo Trái đất,họ hiểu rằng nó sẽ thắng cuộc. Vẻ đẹptrong mẫu thiết kế của Burt Rutan nằm ởsự giản đơn và tiết kiệm nhiên liệu.

Sau khi chiếc SpaceShipOne giànhgiải X-Prize, với hàng tháng trời thươnglượng căng thẳng sau đó, cuối cùng tôicũng mua được quyền chế tạo một độitàu vũ trụ theo công nghệ củaSpaceShipOne từ Paul Allen. VirginGalactic chính thức ra đời vào tháng 9năm 2006 − gần 7 năm sau khi tên côngty được đăng ký và 11 năm từ ngàychúng tôi bắt đầu nghiên cứu ý tưởng nàyở Ma-rốc. Ý định của tôi là đưa hành

Page 504: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

khách là người dân bình thường vào vũtrụ trong tương lai gần. Tôi, bố mẹ tôi vàhai con của tôi là Holly và Sam sẽ lànhững hành khách đầu tiên bay trênchuyến bay khai trương của chiếcSpaceShipTwo – trừ Joan, vì cô ghét bayđến nỗi luôn nắm chặt tay tôi mỗi lầnphải đi máy bay đến bất kỳ đâu.

Thị trường đầu tiên được chúng tôinghiên cứu cho sản phẩm đặc biệt này làdu lịch không gian. Nhưng chính bản thânhệ thống này không chỉ đơn giản là đưacon người vào một trải nghiệm của cảđời người. Chúng tôi sẽ sử dụng du lịchkhông gian làm phương tiện cho thấy sựan toàn và khả năng trụ vững về mặtthương mại của hệ thống phóng tàu vũ trụmới. Nó có thể bay với vận tốc 6.440

Page 505: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

km/h mà không hề làm tổn hại đến bầukhí quyển.

Đối với môi trường, SpaceShipTwothật sự là một bước đột phá. Mỗi lầnphóng, tàu Con thoi của NASA đều cótác động tiêu cực lên môi trường. NhưngSpaceShipTwo có thể đưa 6 người hoặcmột khối lượng thiết bị tương đương vàovũ trụ mà chỉ thải ra một lượng cacbonicngang bằng với một hành khách hạngthương gia đi từ London đến New York.

Bí quyết chính là phóng từ độ cao15.240 mét, cấu trúc nhẹ và cách thứctrở lại khí quyển Trái đất rất đơn giảnbằng cách sử dụng cơ chế con thoi rồisau đó lượn lại xuống một đường băngcó sẵn. Sự đơn giản của dự án này liêntục gợi tôi nhớ đến việc khá nực cười

Page 506: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

của con người khi tạo ra những hệ thốngrất phức tạp để chứng minh bản thân vàsự tồn tại của mình – nhưng việc đó chỉkìm hãm đổi mới mà thôi.

NASA là một tổ chức lớn nhưng gặptrở ngại bởi những mâu thuẫn trong nhucầu của chính phủ, các đảng phái và quânđội. Đôi khi, nếu bạn bắt đầu từ con sốkhông với một tờ giấy trắng, cùng nguyêntắc là giữ cho mọi thứ thật đơn giản, thìbạn sẽ có được kết quả mong muốn.

Dự án này cũng cho tôi thấy rằngchúng ta ngày càng dựa dẫm nhiều hơnvào chính phủ trong vấn đề phát triểncông nghệ. Ý tưởng cũ từ thế kỷ XVII,XVIII và XIX về việc trao giải chonhững bước phát triển xuất sắc nhất trongcông nghệ, phần nào đã không còn sau

Page 507: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Thế chiến thứ hai. Ví dụ như, chúng ta sẽkhông bao giờ có được một dụng cụ đokinh độ chính xác nếu không đưa ra mộtgiải thưởng. Các thủy thủ thời xưa từngxác định phương hướng bằng trăng, saohoặc mặt trời – mặt trời có thể cho họbiết vĩ độ – nhưng khi mây che phủ mộtkhoảng rộng lớn trên bầu trời thì thủy thủthành ra bị lạc giữa biển khơi. Năm1714, Chính phủ Anh hứa sẽ trao 20.000bảng – một giải thưởng khổng lồ, tươngđương với 20 triệu bảng ngày nay – choai có thể tìm ra cách đo kinh độ tới trongvòng nửa độ (tức là hai phút). Cácphương pháp sẽ được thử nghiệm trênmột chiếc tàu đi từ Anh đến Tây Ấn. Uỷban Kinh tuyến đã được thành lập đểquản lý và xem xét trao giải thưởng đo

Page 508: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

kinh độ. Họ nhận được một số ý tưởngkhá kỳ dị, ví dụ như cầu phương hìnhtròn hoặc phát minh ra một bộ máy làmviệc không ngừng, rất nhiều ý tưởng quáidị đến nỗi cụm từ “tìm kinh độ” đã trởthành một cụm từ thông dụng dành chonhững người ngu ngốc và mất trí. Sau vàinăm thất bại, mọi người nhận ra rằngkhông thể thực hiện được việc này. Sauđó, một người thợ làm đồng hồ tên làJohn Harrison đã phát minh ra một chiếcđồng hồ bấm giờ có thể làm được việcđó. Ông tiếp tục hoàn thiện nó với mộtchiếc đồng hồ bỏ túi nhỏ, nhưng phải đấutranh rất nhiều để có được giải thưởng từmột hội đồng keo kiệt. Cuối cùng, ở tuổi79, ông thỉnh cầu Vua George III. Nhàvua rất giận dữ và nói, “Ngươi đã phải

Page 509: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chịu bất công một cách tàn nhẫn. Thề cóChúa, Harrison, ta sẽ giúp ngươi đượcđối xử công bằng.”

Dava Sobel đã kể lại câu chuyện nàytrong một cuốn sách bán chạy nhất mangtên Longitude (tạm dịch: Đường kinhtuyến), và tôi thấy đây là một cuốn sáchrất hấp dẫn. Nó trở thành phương phápluận về cách phát triển công nghệ, với rấtnhiều giải thưởng được trao trong thế kỷXVIII, XIX và đầu thế kỷ XX. Hầu hếtcác máy bay được phát triển trong nhữngnăm đầu ấy cũng đều đoạt giải, góp phầnthúc đẩy mọi người đạt được nhữngthành tựu xuất sắc. Ví dụ như giải thưởngDaily Mail cho chuyến bay đầu tiên quaeo biển Măng-sơ đã được trao cho LouisBlériot vào năm 1909; 10 năm sau,

Page 510: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Alcock và Brown đã đoạt giải thưởngMail sau khi vượt qua Đại Tây Dương.Lindbergh cũng đua tranh giành giảithưởng khi bay không ngừng nghỉ trênchiếc Spirit of St Louis từ New Yorkđến Paris năm 1927. Chiếc Spitfire làthành quả của cúp Schneider, một loạtnhững giải thưởng cho tiến bộ công nghệ.Tất cả những đam mê, táo bạo và hứngkhởi này đã không còn kể từ sau Thếchiến thứ hai, với kết quả là các nhà phátminh doanh nghiệp sẽ phải được chínhphủ cấp vốn để phát triển công nghệ. Hệquả là, các chính phủ đưa phát triển côngnghệ lên hàng đầu, rồi các đảng pháichính trị và việc cân nhắc ngân sách bắtđầu gây trở ngại. Các đảng phải chính trịthậm chí còn can thiệp vào công nghệ vệ

Page 511: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tinh tiên tiến của Anh. Nước Anh đã đưavệ tinh đầu tiên lên vũ trụ trước Nga vàMỹ rất lâu, và sắp sửa dẫn đầu thế giớivề lĩnh vực truyền thông thì bị ngưng lạimà không vì lý do gì. Thủ tướng HaroldWilson tùy tiện đình chỉ hoạt động củatên lửa tầm xa Blue Streak; trong khichính thủ tướng Edward Heath đã làmđiều tương tự với tên lửa vũ trụ Prosperocủa chúng tôi, vốn đang trong quá trìnhtriển khai ở đảo Wight. Anh thậm chí đãbán động cơ của Spitfire cho Mỹ với giámột triệu đô-la ngay sau Thế chiến thứhai và từ đó bị bỏ lại phía sau trongngành phi cơ.

X-Prize có lẽ là một trong số nhữnggiải thưởng hiện đại đầu tiên sau chiếntranh – và nó đã dạy cho tôi một bài học

Page 512: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

lớn rằng những giải thưởng như vậy,không kể đến chính trị và thành kiến, cóthể thúc đẩy con người đạt được nhữngthành tựu đỉnh cao đến phi thường. Vìvậy, tôi đã triển khai một giải thưởng trịgiá 25 triệu đô-la để khuyến khích pháttriển công nghệ chống lại biến đổi khíhậu mà ai cũng có thể tham gia đua tranhvới hy vọng đoạt giải.

Bài học tôi đã học được qua tất cảnhững chuyện này là: không có mục tiêunào là không để đạt được, và ngay cảđiều không thể cũng sẽ trở thành có thểđối với những người có tầm nhìn và niềmtin vào chính bản thân mình.

Từ tàu vũ trụ đến truyện tranh khoahọc viễn tưởng có vẻ là một bước nhảyđiên rồ; nhưng xét theo một cách nào đó

Page 513: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thì chúng lại liên kết rất chặt chẽ khichúng ta nghĩ về truyện Dan Dare Phicông của Tương lai. Ở tất cả các doanhnghiệp, tôi cố gắng triển khai những dựán trong đó rủi ro có thể định lượng vàkiểm soát được đến một mức độ nào đó.Đôi khi, một dự án có thể không thấy lợinhuận rõ ràng, nhưng những gì có thểđược phát triển từ nó mới là quan trọng.Ví dụ như tờ Student không sinh lời,nhưng nó đã đưa đến Hãng đĩa Virgin,đem lại rất nhiều lợi nhuận, và chínhHãng đĩa Virgin lại cấp vốn cho hãnghàng không của chúng tôi. Phim ảnh lạilà chuyện khác, tôi chưa bao giờ muốntham gia vào ngành điện ảnh vì tôi khôngthể xác định và kiểm soát rủi ro.

Tuy nhiên, vào năm 2006, ngay khi tôi

Page 514: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhìn nhận được những ý tưởng về truyệntranh và phim hoạt hình đến từ ShekharKapur và Gotham Chopra, một là nhàsản xuất phim và một là con trai của nhàhiền triết New Age là Deepak Chopra,tôi biết rằng mình muốn tham gia. Nhữnghình vẽ và bảng minh họa câu chuyệnchứa đầy tính sáng tạo và năng lượng.Đằng sau những thỏa thuận giấy phép vàphim ảnh toàn cầu, thị trường truyệntranh và tiểu thuyết đồ họa trên toàn thếgiới đang bùng nổ. Ở Mỹ, doanh thu từtiểu thuyết đồ họa đã tăng thêm 44,7%trong một năm trở lại đây. Ở Anh, thịtrường đã lớn mạnh gấp đôi so với năm2003. Phần lớn sự phát triển tại hai nướcnày là nhờ sự xuất hiện của truyện tranhchâu Á, ra đời từ kho tàng chuyện kể

Page 515: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

phong phú của Ấn Độ. Tôi có thể thấyđược rằng chúng sẽ nhanh chóng pháttriển trên phạm vi toàn cầu, vì vậy tôi đãthành lập Virgin Animation do SharadDevarajan điều hành, và Virgin Comicsdưới sự quản lý của Chopra và Kapur.Ban đầu, chúng tôi chỉ tập trung vào thịtrường châu Á.

Đạo diễn Ngô Vũ Sâm , người đã tạonên những bộ phim hành động rất hay vàđầy chất vũ kịch, đang viết một bộ truyệntranh cho chúng tôi. Chúng tôi dự định sẽlàm việc với những nhà viết truyện xuấtsắc nhất thế giới, đều là những người nổitiếng và lần đầu tiên làm công việc này,qua đội ngũ Maverick và Director’s Cutcủa mình. Đây là nơi dành riêng để thuhút các nhà tư tưởng và nghệ sĩ cấp tiến

Page 516: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đến với truyện tranh và viết nên nhữngcâu chuyện của mình qua một phươngtiện tương tự như một bộ phim với ngânquỹ không giới hạn. Nicolas Cage , GuyRitchie và Dave Steward đã ký hợpđồng để biến các ý tưởng điện ảnh thànhtruyện tranh. Cả ba người đều chưa baogiờ tham gia vào một dự án như thế này,và đề nghị họ tham gia chính là một minhchứng cho tư duy đổi mới của Virgin.

Tôi tin rằng trong thập kỷ tới, Ấn Độ– với 600 triệu người ở độ tuổi thiếuniên – sẽ trở thành một trong những nhàsản xuất lớn nhất cũng như là thị trườngtiêu thụ lớn nhất các sản phẩm giải trí, từtruyện tranh viễn tưởng, phim truyện,phim hoạt hình, đồ chơi, trò chơi điện tửđến một loạt sản phẩm tiêu dùng liên

Page 517: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

quan khác. Tôi muốn tham gia vào cáccông cuộc đổi mới trên khắp thế giới,trao tiếng nói cho cả một thế hệ nhữngngười trẻ tuổi và sáng tạo.

Qua những việc này, tôi học đượcnhiều bài học. Hãy cố gắng thích nghi đểtiến bước nhanh khi cần thiết – dù trongbối cảnh này, “nhanh” còn phụ thuộc vàomức độ. Đôi khi, bạn nên để dành một sốý tưởng và chờ đến khi làm chủ đượccác tiến bộ khoa học rồi chộp lấy nócàng nhanh càng tốt − như những gì tôiđã làm với Virgin Galactic. Bên cạnh đó,hãy giữ cho mọi việc thật đơn giản. Mọithứ sẽ rối tung lên khi một phương phápcó hệ thống trở nên quá phức tạp, đến nỗikhông thể thấy được mục tiêu thật sự.

Tuy nhiên, tôi vẫn luôn muốn mọi thứ

Page 518: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

có một chút thú vị, và nếu sự thú vị cóthể xuất hiện trong quảng cáo thì không gìbằng. Tôi đã xuất hiện bên cạnh mộtchiếc máy bay Virgin Atlantic trongCasino Royale (tạm dịch: Sòng bạcHoàng gia), bộ phim mới nhất về JamesBond; hay bên cạnh một chiếc tàu vũ trụVirgin Atlantic trong bộ phim Superman.Các nhà sản xuất nói rằng họ muốn đưaSiêu nhân vào thời hiện đại bằng cách sửdụng Virgin thay vì NASA. Tôi nghĩ rằngSiêu nhân luôn ở tương lai. Đó chính lànơi mà tôi luôn hướng đến.

Page 519: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

14. Suy nghĩ tích cực• Thách thức những điều lớn lao• Cứ bình tĩnh• Hãy mặc cả; mọi thứ đều có thể

thương lượng được• Tìm thấy niềm vui trong công việc• Làm những điều đúng đắn cho

thương hiệu• Cười trước ống kính máy ảnh!• Đừng dẫn “cừu” mà hãy chăn “mèo”• Chuyển động thật nhanh• Nhỏ bé lại hóa hay• Hãy cứ là một người bình thườngTrên đây là mười lời khuyên đáng giá

nhất mà tôi đã đưa ra trong buổi nóichuyện với sinh viên một trường kinh

Page 520: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

doanh. Tôi tin rằng dù bạn bao nhiêu tuổithì một cách tiếp cận mới mẻ và trẻ trungtới mọi thứ, từ kinh doanh đến cuộcsống, đều sẽ tiếp thêm sinh lực và đổimới con người bạn. Tôi luôn nói rằng,hãy tập luyện cho tương lai và suy nghĩtrên phương diện toàn cầu. Nếu thànhcông ở một nước thì bạn cũng có thể sẽthành công ở các nước khác. Đừng để bịvấp phải những khác biệt về văn hóa,thay vào đó, hãy gây dựng từ chúng.

Tất cả những câu cách ngôn này đềulà những cách khác nhau để nói một điều– “suy nghĩ tích cực” – và điều nàykhông có nghĩa là bạn phải trẻ, hoặc đãsang bên kia sườn dốc cuộc đời. Nhữngngười không còn suy nghĩ và cảm thấymình trẻ trung nữa có xu hướng khá cứng

Page 521: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhắc trong cách tiếp cận cuộc sống, vàđó không phải là sự sáng tạo, trưởngthành và phát triển cá nhân.

Người mà tôi ngưỡng mộ và kínhtrọng hơn bất kỳ ai khác trên thế giới nàylà Nelson Mandela. Phải dành đến 18năm trong tổng số 27 năm ngồi tù để đậpđá vôi trên đảo Robben không hề khiếnông nản chí. Khi đi bộ trên con đườngbụi bặm từ nhà ngục đến chiếc thuyềnchuẩn bị đưa ông đến với tự do, ôngnhận ra rằng nếu cứ chìm đắm trong cảmgiác đắng cay thì ông sẽ không bao giờđược tự do thật sự. Trên quãng đường đibộ ấy, ông tha thứ cho những kẻ đàn ápmình bởi nếu ông không làm vậy thì cuốicùng bọn chúng cũng sẽ hại ông. Chínhvào lúc đó, ông đã thật sự tự do – và nó

Page 522: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chính là điều khiến ông trở nên vĩ đại.Khi Tổng thống Bill Clinton đang

phải trải qua một khoảng thời gian đầysóng gió trong cuộc sống cá nhân, gánhchịu những cái nhìn đầy giận dữ của dưluận, Mandela nói với ông: “Họ đã pháhoại cuộc hôn nhân của tôi. Họ hành hạtôi cả về thể xác lẫn tinh thần. Họ có thểlấy đi tất cả, trừ tinh thần và trái tim tôi.Tôi đáng lẽ đã phải từ bỏ chúng, nhưngtôi đã quyết định không từ bỏ chúng.”Rồi Mandela nói thêm, “Ông cũng nênlàm như vậy.”

Lần đầu tiên tôi được tiếp xúc vớiMandela là vào năm 1988, qua PeterGabriel, một trong những người bạn thânnhất của tôi. Anh đã tổ chức những buổihòa nhạc Nelson Mandela miễn phí, là

Page 523: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

một phần của một chiến dịch quốc tếrộng khắp do Tổ chức Ân xá Quốc tếđiều hành. Dù các buổi hòa nhạc đó đãgiúp mọi người hiểu rõ hơn về nhữngđiều bất công mà ông phải chịu đựng,nhưng phải đến hai năm sau, năm 1990,ông mới được trả tự do. Thường thì khigặp một người anh hùng, bạn sẽ cảm thấythất vọng. Nhưng ấn tượng của tôi vềNelson Mandela trở nên rõ ràng hơn khichúng tôi gặp nhau. Tình bạn của chúngtôi phát triển, và tôi gọi ông là Madiba,một danh hiệu dành cho các bô lão trongbộ lạc của ông. Tôi ngưỡng mộ tất cảnhững gì ông đã đạt được ở đất nướcNam Phi mới cũng như trên toàn cầu, vớitriết lý về Hòa bình và Hòa giải củamình.

Page 524: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Những bài học quan trọng có thểđược rút ra sau khi nghiên cứu các trảinghiệm của tôi ở Nam Phi. Đó là một lòtôi luyện tuổi trẻ và năng lượng, nơichứa đựng những ý tưởng độc đáo, vàmọi việc ở đó đều được thực hiện nhanhchóng hơn rất nhiều nơi khác, chính bởisự thôi thúc tiến bộ này. Vì vậy, các nhàdoanh nghiệp, doanh nhân, chuyên giasức khỏe và các nhà giáo dục có thể sẽhọc được rất nhiều điều khi nghiên cứucác mô hình của Nam Phi.

Tôi đã có rất nhiều dịp đến Nam Phitừ những năm 1990 – như khi VirginAtlantic mở một đường bay đến CapeTown năm 1999. Tình yêu của tôi dànhcho đất nước này ngày càng lớn, dẫn đếnviệc tôi mua Ulusaba, một khu bảo tồn

Page 525: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

thú săn ở khu vực Sabi Sands gần VườnQuốc gia Kruger, nơi đem lại cho tôi vàgia đình rất nhiều niềm vui. Chính nhờMandela mà tôi đã biết đến công sức vĩđại của những người trẻ đằng sau mộttrường đại học mới được thành lập, tênlà CIDA – Hiệp hội Phát triển Cá nhânvà Cộng đồng. Đó là một trường đại họctrong khu phố cổ Johannesburg dành chothanh niên nghèo châu Phi, được nhữngngười quyên góp trợ cấp gần như toànbộ. Tai tôi vểnh lên khi biết rằng mụcđích của trường đại học này là cung cấpmột tấm bằng Kinh doanh chính thức cóthể sử dụng được ở bất cứ nơi nào, và sẽkhuyến khích một làn sóng kinh doanh.Ngoài ra, trường tổ chức rất nhiều hoạtđộng ngoại khóa, bao gồm múa châu Phi,

Page 526: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

võ thuật, thiền siêu việt, thể thao và trồngvườn. Tôi đã rất hứng khởi khi cùngMandela ngồi trước khán giả trong mộtchuyến thăm của Đạt Lai Lạt Ma, bànluận với đám sinh viên thông minh vàham học hỏi về những chủ đề như khoảngcách giàu nghèo, chủng tộc và tôn giáo,và thậm chí là lợi ích của thiền định vàgiáo dục. Tôi rất vui vì đã có thể giúpĐạt Lai Lạt Ma và Mandela tiếp xúc vớinhau sau buổi bàn luận đó. Trước đó,tổng thống Nam Phi không cho phép họgặp nhau.

Từng có những bình luận rằng tôi đãbỏ học từ rất sớm, và ngay cả Bill Gatescũng đã bỏ học tại Harvard. Tuy nhiên,đây không hẳn là tấm gương tốt nhất đểnoi theo. Tôi nghĩ rằng giáo dục – mà tốt

Page 527: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhất là trình độ đại học – giúp mọi ngườichuẩn bị hành trang cho mình. Đó là mộtđiều mà tôi đặc biệt quan tâm, nhất là ởNam Phi, một quốc gia quan trọng đóngvai trò dẫn đường trong các nước chưaphát triển. Giáo dục mang đến cho ngườitrẻ cơ hội có được sự tự do về mặt kinhtế. Người tỏa sáng mạnh mẽ nhất trongngành giáo dục là Taddy Bletcher. Ônggần như đã một thân một mình mở trườngđại học miễn phí đầu tiên của châu Phi ởkhu thương mại Johannesburg.

Giáo dục đại học ở Nam Phi rất đắtđỏ và đầy cạnh tranh. Trẻ em nghèo ởngoại ô và các vùng nông thôn chưa baogiờ có cơ hội bước chân qua cánh cửatrường đại học. Ý định của Taddy là mởmột trường đại học với mức học phí thấp

Page 528: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

hơn 4.000 ranđơ (284,75 bảng) để theohọc một bằng, bao gồm cả sách vở vàquản lý phí. CIDA khởi đầu từ hai bàntay trắng, nghĩa là họ phải sáng tạo đểtìm ra giải pháp. Họ đã đặt vấn đề vớinhững công ty như KPMG , mời nhữngngười tình nguyện đến trường dạy môn kếtoán. Đổi lại, họ sẽ cử sinh viên đến thựctập ở các công ty đó. Tất cả sinh viênđều có bổn phận đáp trả, nghĩa là phảithay phiên nhau dọn dẹp, nấu nướng, vàquan trọng hơn là dạy học cho cộng đồngcủa mình. Một ý tưởng sáng tạo tuyệt vờikhác là khi đã bắt đầu kiếm ra tiền, họ sẽphải bảo trợ cho một sinh viên kháctrong cộng đồng của mình theo học đạihọc.

Taddy nói, “Một ngày kia, khi nằm

Page 529: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

trên giường bệnh trước lúc lâm chung vànghĩ lại, ‘Tất cả những việc này có đángkhông?’”, thì tôi sẽ có thể trả lời rằng,“mỗi ngày trôi qua đều có giá trị”.

Thanh niên ở châu Phi rất mong mỏiđược đi học, đến nỗi một vài người đã đinhờ xe trên quãng đường 2.415 ki-lô-métđể đến trường CIDA. Tôi mong nhữngsinh viên trốn học và bỏ học ở Anh cóthể thấy được điều này. Để đến được vớinhững người rất khó có cơ hội học đạihọc, chúng tôi đã thảo luận việc thànhlập một trường đại học quốc tế lưu độngvới khuôn viên là các túp lều. Mô hìnhnày sẽ đến với nhiều nước khác nhau,dạy cách giải quyết xung đột và xử lýcác vấn đề xã hội. Một học kỳ sẽ đượcgiảng dạy tại Palestine; học kỳ tiếp theo

Page 530: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

ở Sierra Leone; học kỳ tiếp theo ởSomalia, học kỳ sau đó ở Ethiopia, cứtiếp tục như vậy. Ý tưởng mượn từ CIDAlà những người đã được học sẽ trở thànhgiáo viên và người hướng dẫn cho nhữngngười khác, từ đó lợi ích sẽ được nhânrộng.

Vốn nhân lực là yếu tố đắt đỏ nhấttrong bất kỳ doanh nghiệp nào. Thời thếđã thay đổi, nhưng tôi vẫn dành rất nhiềuthời gian và công sức ở Nam Phi, khi xãhội trẻ trung đa văn hóa độc đáo của họkhiến nó trở thành một nơi rất tốt làm bệphóng để thử nghiệm những ý tưởng mới.Tôi tin rằng sự gia tăng số lượng doanhnghiệp ở đó là một con đường hoàng kimdẫn đến tự do kinh tế, chính vì vậy tôi đãthành lập Trường Doanh nghiệp Branson

Page 531: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

trong khuôn viên CIDA. Trùng hợp ởchỗ, cổng trường hướng ra đúng ngânhàng nơi Mandela làm việc hồi trẻ trướckhi bị giam cầm. Công việc giảng dạyhướng đến việc giúp những người trẻtuổi gây dựng nên những doanh nghiệpcủa riêng mình. Cho đến nay, chúng tôiđã có 300 sinh viên, khoảng 30 ngườitrong số đó đang triển khai các doanhnghiệp nhỏ – theo cách chúng tôi gọi làấp ủ – và chúng tôi sẽ trợ giúp trongkhoảng từ 12 đến 18 tháng.

Viện Nghiên cứu Chính sách Công(IPPR) ở Mỹ đã kiểm tra một chươngtrình, trong đó giáo dục về tài chính làbắt buộc tại một số vùng từ năm 1957.Nghiên cứu của họ cho thấy trẻ em thamgia các buổi học về tài chính cá nhân và

Page 532: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

ngân quỹ gia đình đến năm 40 tuổi sẽ cóthể kiếm được nhiều hơn 32.000 bảng sovới những người đồng trang lứa khôngđược học. Trẻ em được giáo dục về tàichính sẽ tiết kiệm được thu nhập thêmkhoảng 1,5% mỗi năm. Tôi nhận ra rằngkhông có gì sai khi theo đuổi một nềngiáo dục chính quy, miễn là đừng để nócản đường bạn.

Khi mọi người hỏi tôi họ nên đi theocon đường kinh doanh nào, tôi luôn trảlời: “Dù lựa chọn ngành kinh doanh nào,bạn cũng cần đam mê với những gì mìnhlàm, vì khi bạn làm chỉ vì tiền thì bạn sẽkhông thể tiến lên phía trước.” Tôi bảohọ rằng trong vài năm đầu, họ nên lo lắnglàm sao để tồn tại hơn là giải quyếtnhững vấn đề của thế giới. Nếu chủ nghĩa

Page 533: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tư bản muốn tạo nên danh tiếng thì cácnhà tư bản cần phải đóng góp cho xã hội.Đầu chương này tôi đã viết: “Đừng dẫncừu mà hãy chăn mèo.” Chăn cừu thì dễ,nhưng đi phía trước mà lùa chúng theothì rất khó. Trong khi đó, loài mèo lại rấtđộc lập và thông minh, và đó chính làkiểu người chúng tôi muốn nhận vào làmở Virgin. Một bài học đáng giá cho tất cảnhững người làm kinh doanh là hãy thuêcác nhà tư tưởng chứ không phải nhữngngười chỉ biết vâng lời. Nguy hiểm là khimọi người trở nên lo lắng và sợ rủi ro.Có lẽ là do người hùn vốn hoặc mộtkhoản vay thế chấp ngăn cản họ. Họkhông được để những điều này cản trở sựtáo bạo và dũng cảm của mình. Hồi 16tuổi, tôi không có gì ràng buộc, hạn chế

Page 534: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

và chẳng có gì để mất. Nhưng nhữngngười có gì đó để mất sẽ có thể suy tínhrằng bằng cách đặt mục tiêu thật cao, họcó thể đạt được nhiều thứ hơn.

Tôi nhận thấy rằng rất nhiều trong sốcác ý tưởng hay nhất của tôi để thành lậpdoanh nghiệp mới, hoặc mở rộng cáclĩnh vực mới đều đến từ các cuộc tròchuyện với mọi người hoặc tình cờ ngheđược ở đâu đó. Một doanh nhân thực thụsẽ không bao giờ để những chiếc ăng-tencủa mình ở trạng thái “tắt”. Ví dụ như lầntôi mua một loạt câu lạc bộ thể hình ởNam Phi. Vì mối quan tâm tới vấn đềsức khỏe thể chất, vào năm 1999, tôi đãlập nên Virgin Active, một nhóm các câulạc bộ thể hình ở Anh, sau này mở rộngsang Tây Ban Nha, Ý, Bồ Đào Nha và

Page 535: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Namibia. Nhưng đến năm 2001, tôi mớibiết rằng Mandela từng nghe nói về điềunày. Một ngày nọ, khi đang ngâm mìnhtrong bồn tắm thì tôi nhận được cuộc gọicủa ông.

“Richard, chúng tôi có khoảng 80 câulạc bộ thể hình ở Nam Phi chuẩn bị đóngcửa,” ông nói. “Nếu điều này xảy ra thìsẽ là đại họa, vì những phòng tập thểhình này đã được thiết lập thông quachính sách hỗ trợ đặc biệt của chính phủNam Phi, về việc ưu tiên thúc đẩy xâydựng doanh nghiệp của người da đen vàda màu, hàng nghìn người sẽ bị mất việc.Anh có thể giúp gì không?”

“Để tôi nghĩ xem mình có thể làm gì,”tôi nói.

Ngày hôm sau tôi bay đến Nam Phi,

Page 536: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

và sau khi xem xét tình hình, tôi nghĩrằng chúng tôi có thể cứu các câu lạc bộnày bằng cách đổ vào một ít vốn và đặtchúng trên một nền tảng kinh doanh vữngchắc. Cuối cùng, hoạt động của VirginActive ở Nam Phi lại tỏ ra thành côngnhất. Người Nam Phi rất thích rèn luyệnthân thể, vì vậy các phòng tập của chúngtôi ở đây có nhiều thành viên hơn là ởcác nước khác, và họ cũng đến phòng tậpthường xuyên hơn. Một số câu lạc bộ thểhình có trung bình 3.000 người đến tậphàng ngày. Thành viên bao gồm cả ngườida trắng và da đen – hiện tại khoảng20% là người da đen – nhưng tỷ lệ nàysẽ thay đổi vì tầng lớp trung lưu da đenmới nổi đang là thành phần phát triểnnhanh nhất.

Page 537: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Chúng tôi cũng phần nào giúp cácdoanh nhân da đen địa phương phát triểnthương hiệu của họ trong thị trườngphòng tập hình và hoạt động thể thaobằng cách để lại hàng nghìn thiết bị chocác phòng tập mới thành lập mỗi khichúng tôi thay mới. Bệnh béo phì và tiểuđường đang tăng nhanh ở các nước pháttriển, và hiện các bệnh này cũng đangtăng lên ở châu Phi. Để góp phần đẩy lùivấn đề này, chúng tôi đã mở ra các khuvực dành cho trẻ em, phục vụ cho125.000 em đến các phòng tập của chúngtôi cùng bố mẹ. Chúng tôi được các côngty y tế hỗ trợ, giới thiệu thành viên, vàchúng tôi cũng có các chương trình tuyểndụng, đào tạo và phát triển nhân viên.Cho đến nay, chúng tôi đã tuyển 20 sinh

Page 538: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

viên da đen mới tốt nghiệp tại CIDA,những người này sẽ được đào tạo chocác vị trí quản lý tại các phòng tập.Chúng tôi cũng được biết đến là mộtcông ty đang bắt đầu tuyển dụng nhữngngười từng là phạm nhân và ngườinghiện ma túy. Khi làm việc với chínhphủ Nam Phi, chúng tôi tin tưởng sửdụng những hành động tích cực khi gặpbất kỳ ai cần thêm sự giúp đỡ. Tôi nghĩkhông chỉ vấn đề chủng tộc mới cầnđược chú ý, mà cả những người từngngồi tù cũng nên được quan tâm. Sau khihọ được thả, trong thời gian không cóviệc làm, có thể họ sẽ tái phạm và gâythiệt hại cho xã hội. Nếu chủ nghĩa tưbản muốn tạo được danh tiếng thì cầnphải đóng góp cho xã hội.

Page 539: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Tôi tin rằng mọi thứ đều có thể xoaychuyển nếu quyền lực được trao chongười dân. Điều này cũng đúng với giađình và doanh nghiệp. Mọi người phảnứng lại với cách họ được đối xử. Thựctế là giới trẻ Anh đã mang tiếng xấu trêntruyền thông, đến nỗi giờ đây họ đượccoi là những kẻ “tồi tệ nhất” châu Âu.Nhưng đó không hoàn toàn chỉ là lỗi củahọ. Virgin Unite được thành lập để hợpnhất 50.000 người làm việc cho Virgin ởbất kỳ vai trò nào – nghĩa là bao gồm cảtôi – để cùng làm việc như một đội vàthúc đẩy các doanh nghiệp đến gần vớicác vấn đề xã hội và môi trường, và quanhững người như Camila Batmanghelidjh, chúng tôi có thể nhìn thấy những gì đangdiễn ra ở mức độ cơ bản nhất.

Page 540: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Camila đã thành lập tổ chức KidsCompany ở một vùng khó khăn phía namLondon để giúp đỡ khoảng 11.000 trẻ emthiếu thốn nhất, gặp khó khăn về hành vi,tinh thần và xã hội, là hậu quả của nhữngtổn thương và sự thờ ơ của bố mẹ. Nhờlắng nghe những người như bà, tôi tinrằng cuộc sống gia đình tan vỡ là mộttrong những nguyên nhân chính dẫn đếnsự thiếu liên kết và kỹ năng xã hội. Ngaycả một việc đơn giản như ngồi vào bànăn và trò chuyện, như bố mẹ tôi thườnglàm với chúng tôi ngày nhỏ, cũng có thểlà một bước ngoặt. Trẻ em cần đượcngười lớn dạy dỗ và chỉ bảo. Tôi nghĩ vềnhững gì mẹ tôi từng nói, “Ricky, đừngnằm ườn một chỗ mà chẳng làm gì.” Thếhệ của tôi không hề quanh quẩn một chỗ

Page 541: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

để xem tivi và chơi điện tử. Tương tácgiữa người lớn và trẻ em rất mạnh mẽ.Họ chỉ dẫn; chúng tôi làm theo.

Những đứa trẻ mất gốc ngày nay chỉhọc từ bạn bè đồng trang lứa, thành ralạc lối trong xã hội. Cha mẹ cần phảichia sẻ trách nhiệm chứ không phải chỉtrông chờ chính phủ tìm ra giải pháp.Người trẻ có một nguồn năng lượng vàtiềm năng rất lớn để làm những việc cóích. Chúng chính là tương lai. Giải quyếtnhững vấn đề như ô nhiễm môi trường,cạn kiệt nguồn cá, sự phá hoại thế giới tựnhiên, các bệnh tật và đại dịch như AIDShoàn toàn phụ thuộc vào chúng, nhữngvấn đề mà các thế hệ đi trước không thểgiải quyết, hoặc trong nhiều trường hợp,họ lại chính là người gây ra.

Page 542: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Các nước chưa phát triển, đặc biệt làở châu Phi, có những vấn đề đáng lẽkhông nên tồn tại, và tôi nghĩ đây chínhlà nơi mà những người làm kinh doanhcó thể giải quyết vấn đề bằng những cáchkhác với những người làm từ thiện. Mỗinhóm đều có một vai trò quan trọng,nhưng họ khác nhau. Những người làm từthiện phải giải quyết từng vấn đề và cốgắng giúp đỡ trong từng lĩnh vực, còncác doanh nhân có thể góp phần giảiquyết vấn đề trên một quy mô lớn hơnqua tài trợ và khoa học.

Ở châu Phi, khoảng 1,5 triệu trẻ emvà 750.000 phụ nữ mang thai chết vì sốtrét hàng năm. Họ chết vì bị muỗi đốt.Vậy làm thế nào để ngăn không cho muỗiđốt họ? Thật không thể tin được rằng

Page 543: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chưa hề có một chiến dịch phối hợp nàotrên khắp châu Phi để giải quyết vấn đềvề muỗi, trong khi câu trả lời lại rất đơngiản. Nếu mỗi người ở châu Phi đều cómột chiếc màn thấm chất diệt muỗi, vàtường nhà họ cũng được sơn phủ thứ chấtdiệt muỗi tương tự, thì vấn đề sẽ đượcgiải quyết. Đây không phải là một giảipháp vượt quá khả năng của chúng ta,vậy mà nó vẫn chưa được thực hiện.

HIV/AIDS là một căn bệnh khác màđáng lẽ đến bây giờ cũng đã phải đượcgiải quyết. Đến nay, HIV/AIDS đã giếtchết 17 triệu người ở châu Phi, vàkhoảng 30 triệu người khác đang mắcbệnh. Đây là điều thật vô lý trong thờiđại này. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên đếnmột bệnh viện ở châu Phi và thấy biết

Page 544: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

bao nhiêu người đang chết vì bệnhAIDS. Trung bình mỗi buổi sáng, mộtphòng bệnh có sáu chiếc giường trốngcủa những người qua đời đêm hômtrước. Thật đáng sợ và không thể tinđược. Giờ đây, Virgin Unite đang thảoluận với Liên Hiệp Quốc và những ngườikhác về việc thành lập một Trung tâmVận hành phản ứng nhanh có thể phốihợp tất cả các hoạt động nhân đạo đangdiễn ra tại châu Phi. Nếu một việc nàođó hiệu quả ở Nigeria thì chúng tôi sẽđẩy thêm vốn vào đó. Nếu nơi khác đanggặp khó khăn thì chúng tôi có thể chuyểnvốn sang. Tất cả những gì cần có là lòngquyết tâm, sự chủ động và tiền. Chúng tôicần những người dám nghĩ dám làm chứkhông phải những kẻ chùn bước và cam

Page 545: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chịu.Đầu năm 2006, Lầu Năm Góc biểu

quyết đồng ý sử dụng 125 tỷ đô-la mỗinăm trong vòng 10 năm để chi trả chocuộc chiến tranh ở I-rắc. Thử làm phépso sánh, chi phí hàng năm để đưa sứckhỏe người châu Phi lên bằng với tiêuchuẩn thế giới (25-35 tỷ đô-la); giáo dụctất cả trẻ em trên thế giới (7 tỷ đô-la);nước sạch và hệ thống rác thải trên toànthế giới (9 tỷ đô-la); giải quyết đại dịchHIV/AIDS trên toàn thế giới (10 tỷ đô-la), phần còn lại là khoảng 65 tỷ đô-la.Đặt vào bối cảnh này, chiến tranh có ýnghĩa gì không?

Cuối năm 2003, tôi ở Johannesburgvà theo dõi Mandela nói chuyện với báogiới trong thời gian chuẩn bị diễn ra

Page 546: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

“46664”, một buổi hòa nhạc gây quỹ ủnghộ bệnh nhân HIV/AIDS mà chúng tôigiúp tổ chức, cùng với Peter Gabriel vàBrian May . Ông nói ngắn gọn và vàothẳng vấn đề:

“AIDS là một bi kịch lớn chưa từngthấy đang diễn ra ở châu Phi. AIDSkhông chỉ là một căn bệnh; nó là một vấnđề về quyền con người. Vì thế giới,chúng ta phải hành động ngay bây giờ,gây quỹ để giúp những người bị ảnhhưởng bởi AIDS và tăng nhận thức đểgóp phần ngăn chặn sự lây lan của HIV.’46664‘ là mã số tù nhân của tôi trongsuốt 18 năm ngồi tù ở đảo Robben. Tôiđược biết đến chỉ như một con số. Hàngtriệu người mắc phải AIDS ngày naycũng vậy, chỉ là một con số. Họ cũng

Page 547: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đang chịu một án chung thân; chính vìvậy, lần đầu tiên tôi cho phép sử dụngmã số tù nhân của mình, 46664, làm têngọi cho chiến dịch này.”

Ngồi cạnh ông trong suốt buổi hòanhạc cùng với người vợ tuyệt vời củaông, bà Grace Machel, với Joan vàHolly, và được thưởng thức giọng hátcủa Peter Grabiel là một trong những trảinghiệm xúc động nhất trong cuộc đời tôi.

Tôi nghĩ rằng mình có cách tiếp cậncuộc sống rất trẻ trung, ngay cả khi đã ởtuổi 50; nhưng ở tuổi 90, Mandela dườngnhư đang bù lại những năm tháng trong tùbằng tầm nhìn và niềm đam mê cuộcsống. Trong những chương trước, tôi đãviết về cách để có được sự giúp đỡ củaVua Hussein nước Jordan và Ngài

Page 548: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Edward Heath để thương lượng vớiSaddam Hussein, bay sang I-rắc để đưa43 con tin ốm yếu và bị thương về nướctrước cuộc xung đột đầu tiên năm 1990;nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng mìnhsẽ lại tham gia vào một đấu trường tươngtự. Nhưng đến năm 2003, sau sự kiện 11tháng 9, khủng hoảng ngày càng gia tăngở I-rắc thì có vẻ như Bush sẽ phát độngchiến tranh. Tôi phản đối các kế hoạchxâm lược vì tôi thấy nó có lẽ là quyếtđịnh đối ngoại tồi tệ nhất từ thời Suez.Không cần phải giết hại hoặc làm hàngnghìn người bị thương chỉ để loại bỏ mộtngười. Tôi tin rằng nếu họ cho Saddammột con đường thoát thì sẽ có thể tránhđược đổ máu. Cần phải cho Saddam mộtcon đường sống, nếu không ông ta sẽ

Page 549: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

giống như con thú bị dồn vào chân tường– họ sẽ phải chiến đấu. Và có lẽ là đếnmột mức độ nào đó, Saddam cũng khôngthật sự tin rằng họ sẽ xâm lược đất nướcmình.

Tình hình rất lộn xộn và ngày càngcấp bách. Tôi nghĩ rằng người duy nhấtcó thể thuyết phục Saddam thôi chứctổng thống và sống lưu vong là Mandela.Tôi gọi điện thoại cho ông, sau đó gửicho ông một lá thư.

Madiba kính mến,Như thường lệ, tôi rất vui được nói

chuyện với ngài. Tôi nghĩ mình nên gửicho ngài một lá thư rất ngắn gọn để trìnhbày cuộc bàn luận của chúng ta.

Mỹ và Anh chắc chắn đã quyết địnhchiến tranh. Sẽ không tránh khỏi cảnh rất

Page 550: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhiều dân thường bị thương vong.Tôi tin rằng chỉ có một cách duy nhất

để ngăn chặn cuộc chiến tranh ở I-rắc, vàtôi cũng tin rằng ngài là người duy nhấttrên thế giới này có thể làm được.

Nếu có thể thuyết phục SaddamHussein lui về Libya (hoặc một nơi nàokhác), và hoàn toàn được miễn trừ, thìtôi tin rằng Mỹ sẽ không thể thúc đẩychiến tranh. Nếu ông ta chịu hy sinh đểtránh cho dân tộc mình phải chịu đựngthêm nhiều nỗi thống khổ hơn nữa thì ôngta cũng sẽ củng cố thêm danh tiếng củamình. Lựa chọn khác dành cho ông ta sẽlà số phận của Noriega, Milosevic hoặctồi tệ hơn.

Với mối quan hệ với Tổng thốngQaddafi và sự tôn kính dành cho ngài ở

Page 551: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

I-rắc, có lẽ ngài là người duy nhất có thểsắp xếp chuyện này.

Tôi tin rằng ngài có đủ tín nhiệm đểthuyết phục Saddam Hussein từ chức.Nếu đồng ý ra đi – ví dụ như đến Libya– thì ông ta vẫn có thể ngẩng cao đầu. Đólà điều tốt nhất mà ông ta có thể làm chongười dân của mình.

Nếu giúp được ngài, tôi sẽ rất vuilòng được gửi cho ngài một chiếc máybay đưa ngài đến đó và quay về (hy vọnglà có qua Libya!).

Tôi sẽ nói chuyện với ngài sau khingài bàn bạc với Thabo [Mbeki, Tổngthống Nam Phi].

Kế hoạch là Mandela sẽ đếnBaghdad, nói chuyện với Saddam, rồi họsẽ cùng nhau bay khỏi I-rắc. Điều này

Page 552: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

đảm bảo với Saddam rằng ông ta sẽđược an toàn. Nhưng trước khi làm bấtcứ điều gì, Mandela muốn chúng tôi cóđược sự đồng ý của Kofi Annan . KofiAnnan ban đầu rất thận trọng với ý địnhnày và lo lắng rằng Mandela sẽ bịSaddam bắt làm con tin. Và có lẽ đếnmột mức độ nào đó, Saddam cũng khôngtin vào lời đề nghị này. Tôi nói chuyệnvới Kofi Annan và cuối cùng thì ôngcũng tin rằng đó là một kế hoạch tốt vàcho phép chúng tôi thực hiện. Bất ngờnhất là Mandela đã sẵn sàng làm việcnày vì ở tuổi này, ông nghĩ rằng ông cóthể hy sinh. Tôi nói với Mandela rằngnếu cần thì tôi sẽ đi cùng ông. Tôi khônglo lắng về sự an toàn của bản thân – nhưtôi đã nói với Mandela, tôi đã làm rất

Page 553: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

nhiều việc nguy hiểm – nhưng quyết địnhlà ở ông.

Bốn giám đốc của Virgin, trong đó cóWill Whitehorn, đã được chỉ dẫn bí mậtđể giúp kế hoạch hòa bình này thànhcông, và họ sắp xếp một chiếc máy baycá nhân chờ ở Johannesburg từ ngày 17/3để bay đến I-rắc. Hai ngày sau, khichúng tôi đang chuẩn bị lên đường, thìbom bắt đầu nổ và các lực lượng liênminh tiến vào I-rắc. Tôi không biết điềugì sẽ xảy ra nếu cuộc tiến đánh được lùilại thêm vài ngày. Lịch sử của cuộc chiếnvà vùng Trung Đông có thể đã khác.

Cuộc xâm lược I-rắc và tất cả nhữnggì xảy ra sau đó, ở đó và những nơi kháctrên thế giới đã tạo cảm hứng để tôithành lập một nhóm các nhân vật phi

Page 554: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chính trị tên là The Elders để góp phầnngăn chặn xung đột trong tương lai. Dùvẫn còn đang trong giai đoạn trứng nước,nhưng Mandela đã đồng ý làm ngườisáng lập. Đây là ý tưởng của tôi, PeterGabriel và Mandela. Chúng tôi bàn bạcvề nó và thấy rằng có một khoảng cáchtrên thế giới, bởi có rất nhiều nhóm lãnhđạo nắm quyền lực về quân sự, kinh tếvà chính trị, nhưng lại không nhiều nhómlãnh đạo dựa trên nền tảng lẽ phải trongngôi làng toàn cầu ngày nay. Chúng tôivẫn đang nghiên cứu thành lập nó trongmấy năm gần đây.

Mới đây, tôi đến Nam Phi cùng JeanOelwang, giám đốc điều hành toàn cầucủa Virgin Unite, và rất phấn khởi trướctiến triển của một loạt những dự án

Page 555: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

doanh nghiệp xã hội mà chúng tôi đangtriển khai. Tôi luôn cố gắng làm hết sứcmình. Ví dụ như một thời gian trước đây,khi thấy rằng một số nhân viên xétnghiệm dương tính với HIV nhưng lạikhông biết đến đâu để mua thuốc khángenterovirus, chúng tôi bèn quyên góp đểthành lập một phòng khám chuyên khoa ởLesotho cho khoảng 100.000 người ởkhu vực phụ cận. Để khuyến khích mọingười, Joan và tôi đã tình nguyện khámcông khai trước tất cả nhân viên. Tôicũng rất quan tâm và trực tiếp tham giavào nhiều dự án môi trường, vì châu Phirất dễ bị tổn thương trước hiện tượngTrái đất nóng lên. Nó phải gánh chịu hậuquả của nhiều hoạt động bất cẩn đã vàđang diễn ra tại những nơi khác trên thế

Page 556: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

giới – nhưng chính người dân châu Phicũng có thể thực hiện vai trò của mình,như thay dầu hỏa bằng nhiên liệu sinhhọc, an toàn và sạch sẽ hơn rất nhiều.Một khi phụ nữ (những người lo côngviệc bếp núc) ở các vùng ngoại ô nhậnthức được điều này, họ sẽ muốn thay đổi,nhưng ban đầu chúng tôi phải giúp đỡ họvề mặt tài chính và làm gương cho họ.

Mandela tóm lược tất cả trong bàidiễn văn nhậm chức tổng thống Nam Phinăm 1994: “Nỗi sợ lớn nhất của chúng takhông phải là không thích nghi được vớixã hội, mà là chúng ta có quá nhiềuquyền lực. Chính ánh sáng chứ khôngphải bóng tối làm chúng ta sợ hãi nhất.Chúng ta tự hỏi, tôi là ai mà tuyệt vời,thông minh, tài giỏi, xinh đẹp? Thực ra,

Page 557: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

bạn không phải là ai, bạn là đứa con củaChúa và những hành động nhỏ nhen sẽchẳng giúp được gì cho thế giới này.Chẳng có gì là hay ho khi chùn bước đểngười khác không cảm thấy bất an khi ởbên bạn. Chúng ta sinh ra là để tỏa sáng.Chúng ta sinh ra là để biểu lộ ánh hàoquang của Chúa bên trong mình. Và khiđể ánh sáng của mình tỏa ra chính làchúng ta đang cho phép người khác làmđiều tương tự. Khi chúng ta được giảithoát khỏi những nỗi sợ hãi của chínhmình thì sự hiện diện của chúng ta cũngtự động giải thoát những người khác.”

Đó là những ngôn từ đầy xúc động,chứa đựng những bài học mà tất cả chúngta đều có thể học theo. Tôi cũng đã họcđược rất nhiều từ chúng.

Page 558: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Phần kếtCuộc sống của tôi là nắm lấy cơ hội

và phiêu lưu. Động cơ thúc đẩy tôi luônlà đặt ra các thử thách cho chính mình vàcố gắng đạt được chúng. Tất cả nhữngbài học tôi đã học được đều là kết quảtrực tiếp của những thử thách này. Chúngbao gồm:

• Làm tới đi• Suy nghĩ tích cực• Thử thách bản thân• Đặt ra mục tiêu• Luôn vui vẻ• Tạo nên sự khác biệt• Đứng trên đôi chân của chính mình• Luôn trung thành

Page 559: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

• Sống hết mình• Có công mài sắt, có ngày nên kimKhoảng thời gian yêu thích trong ngày

của tôi là buổi tối, ở Necker, ngồi vàomột chiếc bàn lớn và hạnh phúc bên giađình và bạn bè, cảm giác thật vui vẻ.Hòn đảo thiên đường này chứa đựngnhiều ước mơ và mục tiêu của tôi trongđời. Khi Joan và tôi mới tìm ra hòn đảo,mua nó đã trở thành mục tiêu của chúngtôi. Kiếm tiền, xây một ngôi nhà trên đóvà đưa nước vào là những thử thách lớnđể vượt qua. Tôi không bao giờ nói“không thể”. Tôi cố gắng, và tôi thànhcông. Giờ đây, đó là nơi tôi cùng giađình và bạn bè vui chơi. Đó cũng là nơitôi thư giãn và suy nghĩ – và một số ýtưởng tuyệt vời nhất của tôi nảy ra từ đó.

Page 560: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Tôi phải suy nghĩ thật phóng khoáng đểthấy được ưu điểm của chúng.

Gần đây có một điều xảy ra, nó dườngnhư đã tóm lược được những gì tôi đãlàm và cách tôi nhìn cuộc đời. Đó là khimột cơn cuồng phong quét qua quần đảoVirgin. Ngôi nhà Lớn của tôi trên đảoNecker, được xây dựng bằng vật liệu tựnhiên, chủ yếu là gỗ, và trông có vẻ khámỏng manh – nhưng lại có thể chống chịuđược những cơn gió mạnh 290 km/h. Tuynhiên, tôi không vào nhà để tránh bão.Cuồng phong xuất hiện ở Necker chỉkhoảng 50 năm một lần, và tôi khôngthích việc mình sẽ không được trảinghiệm một điều gì đó – nhất là một sựkiện hiếm gặp và ấn tượng như vậy. Ởngoài trời trong một cơn bão là một cơ

Page 561: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

hội hiếm hoi, vì vậy, tôi lặn xuống bể bơikhi những cơn gió gào thét trên đầu. Đólà một trải nghiệm hết sức tuyệt vời, tôiđã được chứng kiến cảnh nước biển xôlên rặng đá ngầm, cảm nhận tốc độ củagió, nghe được những tiếng ồn kinhkhủng. Vượt qua cơn bão thật là một cảmgiác tuyệt vời – và cuộc đời của tôichính là như vậy. Ở ngoài trời trong mộttrận cuồng phong, và sống sót.

Già đi cũng không làm tôi thay đổi.Khi tôi phát triển một ý tưởng mới, miễnlà nó thuận lợi, tôi sẽ lại muốn lênđường. Joan liên tục nói, “Tại sao? Anhsắp 60 tuổi rồi, Richard. Hãy nghỉ ngơivà tận hưởng.” Nhưng tôi vẫn luôn sốngvới câu châm ngôn nguy hiểm – và đôikhi là ngu ngốc – rằng Tôi sẵn sàng thử

Page 562: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

sức bất kỳ điều gì. Tôi luôn bị thúc đẩybởi các thử thách mới. Một trong số đólà biến hệ thống đường sắt của Anh từchỗ tệ nhất thành tốt nhất thế giới. Mớiđây, chúng tôi nhận được 900 chiếc tàuhỏa tối tân thân thiện với môi trường vàchúng đã được đưa vào hoạt động. Tôitin rằng nếu thực hiện những việc nhưvậy thì bạn có thể nói mình đang sống tốtmỗi ngày. Nếu tôi gửi hết tiền vào ngânhàng và nghỉ hưu ở Caribe thì thật phíphạm vị thế đặc biệt của mình, khi tôi cóthể tạo nên những điều khác biệt lớn lao.Tôi muốn liên tục làm mới mình vànhững cơ hội mà tôi có được. Nó cũngnhư tình dục vậy. Ở tuổi 50, chúng tacũng thấy thỏa mãn như ở tuổi 20, nhưngkhông có gì bằng lần đầu tiên. Tiện đây,

Page 563: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

lời khuyên tuyệt vời nhất mà tôi có đượctừ bố tôi là, “Hãy dùng bao cao su!”

Tôi dành một phần ba thời gian củamình để quảng bá, một phần ba để thựchiện các dự án kinh doanh mạo hiểmmới, và một phần ba để “chữa cháy”.Tôi muốn tạo ra một trong những công tyđáng ngưỡng mộ nhất thế giới. Khôngnhất thiết phải là lớn nhất. Mọi người hỏirằng điểm nào trong cuộc đời khiến tôicảm thấy thành công? Câu trả lời là, tôihy vọng mình sẽ không bao giờ tự mãn.Ví dụ như, tôi vẫn rất căng thẳng khi nóitrước đám đông, và đôi khi tôi hoài nghirất nhiều điều. Nhưng khoảng 10 hay 20năm trước, khi cảm thấy Virgin đã antoàn về mặt tài chính, tôi quyết định rằngmình không thể chỉ là một cỗ máy kiếm

Page 564: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

tiền, điều hành các công ty. Ở Virgin,chúng tôi may mắn khi luôn tiếp cận kinhdoanh theo một cách thức khác biệt, tậptrung vào nhân viên và khách hàng và đểcác doanh nghiệp tự quản. Nếu bạn tìmkiếm những điều xuất sắc nhất ở nhânviên, thì tài năng của họ sẽ nở rộ. Nếuchỉ chăm chăm phê bình hay chờ đợinhững điều tồi tệ nhất thì họ sẽ héo tàn.Tất cả chúng ta đều cần được tưới rấtnhiều nước. Chúng tôi có một đội ngũnhân viên tuyệt vời, và tôi cảm thấy rằngdù có chuyện gì xảy ra thì Virgin vẫnluôn được đặt trong những bàn tay antoàn – nhờ đó tôi có thêm thời gian đểsuy nghĩ về những việc khác.

Tôi thấy rằng cố gắng biến thế giớithành một nơi tốt đẹp hơn là rất quan

Page 565: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

trọng. Với mỗi ý tưởng thương mại củamình, tôi muốn phát triển một ý tưởngvới hy vọng nó sẽ giúp ích cho mọingười, ví dụ như Virgin Unite. VirginUnite được thành lập để tất cả nhân viênVirgin trên toàn thế giới có thể chung taygiúp sức hoàn thành các thách thức xãhội khó khăn. Tôi hy vọng chúng tôi cóthể tạo nên sự khác biệt. Không chỉ mìnhtôi mà cả nhân loại đang phải đối mặtvới thách thức to lớn nhất − hiện tượngTrái đất nóng lên. Trận cuồng phonghiếm hoi mà tôi đã trải nghiệm đầy hàohứng có thể sẽ thường xuyên xuất hiện.Những nơi chưa từng biết đến thời tiếtkhắc nghiệt có thể sẽ phải hứng chịu giólốc, không khí nóng dữ dội, hạn hán, mưabão và lũ lụt hàng ngày. Khi đó không

Page 566: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

còn thú vị nữa. Khi phải đương đầu vớicảnh tàn sát sau sự kiện 11 tháng 9 ởNew York, Al Gore nói, “Sự vui vẻ đãkết thúc ở đây.” Nhưng tôi muốn chúng tatiếp tục vui vẻ, và cách duy nhất để cóđược sự vui vẻ là chúng ta phải nghiêmtúc nhìn nhận hiện tượng Trái đất nónglên và biến đổi khí hậu.

Tôi vẫn tin vào tất cả những thử tháchmẹ dành cho tôi, nhưng áp dụng chúng ởmột mức độ nhẹ hơn với Holly và Sam.Joan là một phụ nữ Scotland rất thực tế.Cô ấy đảm bảo rằng bao quanh chúng tôiluôn có các thành viên khác trong giađình và sống một cuộc sống bình thường.Trẻ con là sợi dây liên kết tuyệt vờitrong một mối quan hệ. Rõ ràng là trongcác mối quan hệ luôn có những trục trặc.

Page 567: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

Nhưng với tôi, mối quan hệ cứ ngày càngbền chặt, bền chặt và bền chặt hơn. Tìnhyêu thực sự lớn mạnh. Chúng tôi có mộtcuộc sống bình thường, ổn định và kếtquả là Holly và Sam cực kỳ cân bằng.Chúng sống trong thế giới hiện đại,nhưng giống như tôi, chúng đã được nuôidạy để thử thách bản thân. Tôi động viênnhưng không bao giờ thúc ép chúng. Tôirất tự hào khi Holly quyết định học ngànhy. Nó đã vượt qua các kỳ thi và hiệnđang làm việc cùng tôi ở Virgin.

Tôi thật sự tự hào về Sam, nó rất sángtạo, biết chơi nhạc và tự thách thức bảnthân đi qua Bắc Cực (cùng bố nó!).

Tất cả mọi thứ trong cuốn sách này lànhững bài học và mục tiêu của tôi trongđời, là những gì tôi tin tưởng. Nhưng

Page 568: Mac Ke No Lam Toi Di - Richard Branson.pdf

chúng không phải là của riêng tôi. Tất cảmọi người đều cần phải học hỏi khôngngừng. Tất cả mọi người đều cần có mụctiêu. Mỗi bài học của tôi đều có thểđược áp dụng cho tất cả các bạn. Dùchúng ta muốn là ai, muốn làm gì thìchúng ta cũng sẽ làm được, vì chúng tacó thể. Hãy tiến lên, đặt bước chân đầutiên – cứ làm đi. Chúc bạn gặp thật nhiềumay mắn và luôn vui vẻ trên suốt conđường của mình.