Upload
trung-hieu
View
812
Download
4
Embed Size (px)
DESCRIPTION
E-BOOK (VTBT) XIN GIỚI THIỆU ĐẾN BẠN ĐỌC!TÁC PHẨM : Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm ẤyTÁC GIẢ : Nguyễn Thiên NgânTHỰC HIỆN : thanhtradn91 – E-Book (VTBT) - WWW.VIETTORRENT.VN
Citation preview
1
E-BOOK (VTBT) XIN GIỚI THIỆU ĐẾN BẠN ĐỌC!
TÁC PHẨM : Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy
TÁC GIẢ : Nguyễn Thiên Ngân
THỰC HIỆN : thanhtradn91 – E-Book (VTBT)
WWW.VIETTORRENT.VN
2
THƯ NGỎ CỦA NHÓM E-BOOK (VTBT)
Các bạn thân mến!
Trong thời đại công nghệ thông tin Internet ngày càng phát triển như hiện nay,
Ebook như là một món ăn tinh thần không thể thiếu của cộng đồng mạng và không
ai có thể phủ nhận những lợi ích mà nó mang lại. Chúng tôi – Nhóm E-Book (VTBT)
đã cố gắng số hóa cuốn sách này với hy vọng mang đến cho các bạn những tiện ích
nhất định khi sử dụng Ebook.
Đầu tiên, E-Book (VTBT) chân thành xin lỗi Tác Giả và NXB vì đã thực hiện
Ebook khi chưa được sự đồng ý của bên liên quan.
Tiếp đến, mong các bạn sử dụng Ebook một cách hợp lí, tránh in ấn, photo
nhân bản để giữ gìn giá trị vốn có của cuốn sách in.
Việc sử dụng Ebook này là miễn phí. Do đó, E-Book (VTBT) không chịu trách
nhiệm về bất kỳ sai sót gì trong quá trình biên tập Ebook.
Cuối cùng, chúng tôi hy vọng độc giả yêu sách nên sở hữu cho mình cuốn
sách in để trải nghiệm và đánh giá được tốt hơn về Ebook lẫn sách in, cũng như ủng
hộ về mặt tài chính cho Tác Giả và NXB.
Chúng tôi xin gởi lời cảm ơn trân trọng đến Tác Giả, NXB đã mang đến cho
người đọc những cuốn sách vô cùng giá trị.
Và xin cảm ơn các độc giả đã ủng hộ E-Book (VTBT).
Trân trọng!
NHÓM E-BOOK (VTBT) - WWW.VIETTORRENT.VN
3
“Taëng nhöõng ngöôøi yeâu thöông
ñaõ xuaát hieän trong taäp saùch naøy,
hoaëc chöa.”
4
5
anh muoán mình
soáng maõi
nhöõng ngaøy xanh
(dòch baøi haùt The Summer – Josh Pyke)
Nếu có thể đóng chai được gió biển
Anh sẽ mang nó đến nhà em
Đổ từ từ qua khu vườn đêm
Bản lề cửa sổ sẽ biến màu rỉ sắt
Như những con thuyền nằm uể oải
trên bờ cát phẳng
Trong mùa hè động biển
Áo quần sẽ khô cong trên những dây phơi
Trong túi áo có vương vài hạt cát
Còn hồn em thì thênh thang bát ngát…
Nhưng thời gian, thời gian!
Làm sao quay lại được năm chúng mình
mười mấy tuổi
Để nhảy ùm bơi ngược dòng sông
Để con nước dẫn mình đi đến khởi nguồn
6
Nơi biển sông hội ngộ thêm một lần
Và tháng ngày của chúng mình
là một mối mơ tràn nắng
Mặc cho hơi muối mặn bám mờ
lên từng phiến cửa trong
Mình nên sống như mùa hè năm ấy
Anh muốn mình sống mãi những mùa xanh
Anh nhớ rõ cái mùa hè năm đó
Những cơn giông làm vỉa hè bốc hơi
như thể chảo đun
Mình nói chia tay hoài mà không thể dứt
Ở bãi gara gần nhà.
Và nếu mùa hè là một bài ca
Mà đến già anh và em còn hát
Thì mùa đông ẩn chứa nhiều đắng chát
Mà tuổi trẻ hai ta chưa nếm bao giờ.
Nhưng thời gian như nước đại dương kia
Em chỉ có thể vốc trong lòng tay một ít
Nên hãy bơi trước khi ta gục chết
Xương cốt hóa thành những nhánh
7
san hô đen
Nhưng em ơi
Mình phải sống như mùa hè năm ấy
Anh muốn mình sống mãi những mùa xanh!
8
vieát tieãn
moät ñoaïn ñôøi
Rồi tụi mình sẽ mỗi người mỗi nẻo
Chuyện hôm qua thành chuyện cũ xa mù
Bạn viết lại những dòng thơ ảo não
Giữa mỗi dòng là một lối hoang vu
Nào ai biết những con đường Lỗ Tấn
Sẽ về đâu, sẽ dừng ở phương nào
Tuổi trẻ cứ giục tụi mình đi mãi
Như gió dời những hạt cát lao xao
Nào ai biết những chuyện tình chưa nói
Sẽ bắt đầu ở đâu, hay sẽ chết thế nào
Mỗi thương nhớ như một loài hoa độc
Nở ngọt ngào trên miệng vực âm u
Nào ai biết những đôi cánh sáp
Sẽ tan rã ở đâu, quăng ta xuống nơi nào
Mặt trời đó, biết hoài không hái được
Vẫn bay lên cho rã mộng ngông cuồng
Nào ai hay những mùa thu đã qua
Đã cất lá vào đâu
Hay nơi những mùa hạ cũ đã cất bầy
9
phượng đỏ
Từ giờ chúng mình không còn đếm
mùa màng
bằng thu khai trường hay hạ chia xa
(Qua hai mươi, người ta bắt đầu đếm
ngày tháng bằng tiền lương
và tiền thuế nước nhà)
Nào ai hay câu chuyện tình mà đến bây giờ
nghĩ lại vẫn thấy còn đau nhói
Rồi thời gian sẽ ném vào đâu
Và hình bóng người mà ta nghĩ
sẽ trọn đời thương nhớ
Lão đời đã đốt đi hay cất vào hang sâu rồi
quăng chiếc chìa khóa nhỏ xuống lòng hồ?
Nào ai biết lòng yêu thành thật
Đã rơi rớt chỗ nào trên năm tháng mình đi
Sao ngoái trông chỉ thấy cỏ xanh rì?
10
em meät roài
khoâng noùi noåi
lôøi yeâu
Em mệt rồi không nói nổi lời yêu?
Cứ giấu mãi điều gì sau mắt thẳm
Mặc cho tôi với cuộc tình mê đắm
Thề non cao rồi lại đến sông dài
Em mệt rồi không nói nổi lời yêu
Những chuyện cũ cũng không còn
muốn nhắc
Quá khứ em là những chiều yên lặng
Tôi ngồi nghe tiếng rạn tim mình
Em mệt rồi không nói nổi lời yêu
Sợ hứa điều gì rồi sau này quên mất?
Sợ không thành, rồi lòng em dằn vặt
Sợ hẹn thề như sóng sợ xa khơi?
Nên tôi ngồi đong đếm lại tôi
11
Liệu có phải mình đầu môi chót lưỡi?
Rồi có thể ngày mai mùa thay màu
nắng mới
Tôi nói gì với tình cũ trùng khơi?
Đời sẽ nhìn tôi như một tên phản phúc
Không biết yêu thương những thứ
đã nuôi mình
(Tình yêu ấy đã gọi tôi thức dậy
Bay lên trời cùng với niềm tin)
Tôi sẽ phải đi lang thang cuối đất cùng trời
Như gã Do Thái bị Chúa Trời xử phạt
Và kí ức sẽ chém tôi nhiều nhát
Những lời yêu sẽ đóng băng trên môi
Những viễn cảnh kinh hoàng nào
có thể cản ngăn tôi
Nói lời yêu em
Như mãi là đầu-tiên-và-duy-nhất?
Em mệt rồi, thôi để mình tôi
Tôi sẽ yêu em gấp đôi, ba hay bốn lần
đáng-ra-tôi-phải
12
Quá khứ nào cũng thành chuyện
thiêng liêng
Em cứ giữ những điều em cần lại…
13
neáu taát caû
yeâu thöông
ñeàu coù
keát cuïc buoàn
Nếu tất cả yêu thương đều có kết cục buồn
Thì còn ai thèm đi đến cuối
Mà những đoạn đường dang dở
những cuộc tình nham nhở
Cũng đâu có gì vui hơn
Thà cứ đâm đầu leo lên yêu
như mưa dữ sóng cuồng
Nếu chia tay rồi mới nhớ ra mình quên
chưa hôn
Thì đừng ngại ngần quay xe lại
Nếu ngủ rồi mới nhớ ra mình quên
chưa chúc ngủ ngon bằng câu nào êm ái
Thì phải tìm gặp người ta trong mơ
14
và lặp lại trăm lần
Nếu có lúc ngồi bên nhau mà quên
nắm tay lén lút dưới gầm bàn
Thì khi ra bãi giữ xe, phải nắm bù
trước khi lục túi tìm thẻ xe, chìa khóa
Tóm lại là đừng bao giờ,
đừng bao giờ để lỡ
Nhận và cho những ngọt lịm, xôn xao
Tóm lại là cuộc đời này ngoài chuyện
yêu đương thì còn quái gì vui đâu
Sao còn tiếc còn sợ còn nghi ngại
và còn bỏ lỡ?
(Tôi gớm những kẻ ăn bánh mì nửa ổ,
Thuốc hút nửa chừng và yêu cầm cự
cho hết tháng đoạn ngày thôi)
15
maéc möa
buoåi chieàu
Buổi chiều đầu độc tôi bằng
nỗi buồn của em
Cơn mưa nặng nhọc rớt xuống thành phố
tưởng đã chết sau mấy mùa khô héo
Rồi em ạ khi tôi băng mình dưới làn mưa rơi
Bàn tay chẳng thèm che đầu
Như ta yêu nhau lần đầu dưới ánh ban mai
không chút gì ngượng nghịu
Chiếc sơ mi ẩm ướt ủ cơn đau.
Giá có thể vỡ tan hàng ngàn mảnh
như những cụm mây đen
Mưa một trận đã đời rồi thôi, rồi quên,
rồi không nỗi buồn nào còn nghĩa lý
Em ở đâu giữa buổi chiều mộng mị
Sao không rải mưa cho tôi thấy lối đi tìm?
Buổi chiều đầu độc tôi bằng sự lãng quên
Chiều mưa nay sao tôi nhớ những người
16
đã đi qua cuộc đời mình
và rồi không ở lại
Tôi đã yêu với rất nhiều si mê,
trong rất nhiều hoang dại
Rốt cuộc rồi có giữ được gì đâu
Em cũng thế thôi phải không em?
Chúng ta đang nhớ nhau bằng nỗi nhớ
của sự bắt đầu
Tôi sợ rồi sẽ lại có ngày như hôm nay
gương mặt em chỉ còn hiện trong trí nhớ
như một người đã cũ
Em là người tôi ngàn lần muốn giữ
Và yêu thương nhiều đến phát đau.
Loại xác tín như thế chỉ đến trong đời này
một lần duy nhất
Sao hai đứa mình không yêu hồn nhiên
như cơn mưa chiều nay về đất?
Em còn bận lòng chi đến chuyện mai sau…
17
roài toâi
seõ laïi oâm em
treân caùnh ñoàng
Rồi tôi sẽ lại ôm em trên cánh đồng
Giữa hương cỏ mới còn nồng nàn
quanh quất
Chúng mình sẽ thành cặp bù nhìn
ngơ ngác nhất
Giữa chiều mùa tao tác chim di.
Rồi tôi sẽ lại ôm em trong tay
Mà như không thể giữ gì
Những xiết ghì muốn vỡ tung bầu ngực
Chỉ làm cho lòng mình thêm
trống trải nhiều hơn
Em chẳng ở đâu trong thế giới trong mơ
Tôi xây mãi từ tuổi mình vụng dại
Con sẻ nhỏ đậu nhìn tôi ái ngại
Giấc mơ này quá rộng với mình tôi
Rồi tôi sẽ vẫn mang em theo tôi
18
Đi đến những miền mơ
Nơi người ta sẽ yêu nhau - dù sao đi nữa
Tôi nắm tay em và bảo rằng đừng sợ
Thế giới này có bất trắc gì đâu
Khi rốt cuộc người ta biết yêu nhau
Biết đặt tháng ngày hiện tại
lên trên nỗi lo bất trắc…
Em ạ, bây giờ là mùa hạ
Chúng ta đang sống những phút giây
không thể quay về.
Tôi không biết ngày mai là mây đen
hay một ngày nắng mật
Chỉ biết yêu em lúc này
Chỉ biết rằng khi bàn tay còn nắm bàn tay
Thì em đừng khóc vì những dự cảm
xuẩn ngốc
có thể mang đi cả những khắc thời đẹp nhất
Thời hồng hoang, người ta đã từng
sống trong địa đàng hạ giới
Nhưng chao ôi, họ có biết được đâu?
Hãy ôm tôi đi và nhấm nháp vị ngọt
của bắt đầu
19
Dẫu biết có ngày chúng mình sẽ
không đi đến cuối
Nhưng bây giờ em đây trong vòng tay,
mắt nhìn tôi vời vợi.
Tôi tiếc gì mai sau?
20
“khi thanh aâm
cuõng baát löïc
nhö lôøi”
Tôi không còn muốn nghe
những bài hát quen
Hay thậm chí viết những dòng sáo rỗng
Những ý nghĩ chênh chao như mặt sóng
Những muộn phiền như chất độc về tim
Tôi làm sao để quên
Những ký ức sắc nét như được chạm
bằng mũi dao mảnh
lên ngày tháng cũ
Kỷ niệm như mụ già đa sự
Cứ léo nhéo bên tai tôi bất kể phút nào
Bài hát này, chiếc áo này, đôi tay này
Chiều mưa này, căn phòng này
Bầu trời này
Mặt đất này
21
Nơi đâu cũng in bóng người
Nơi đâu cũng in dáng mặt trời chiếu
lung linh lên muôn ngàn tia nước
Ảo tượng cầu vồng của tôi…
Bão táp ư? Số phận ư? Tôi chấp cả
Tôi có thể trở thành một đại quân tử
Hay một kẻ đớn hèn mạt hạng
Chỉ vì yêu.
Nhưng tôi biết bi kịch của mình:
là gió chỉ thổi một chiều…
Và tôi biết bi kịch của những tình yêu
Là người ta không đủ yêu nhau
để cùng đi đến cuối
Giờ tôi muốn nằm yên trên núi
Mơ về đêm sương…
22
Ngaøy leân nuùi
tặng người đã cùng tôi
qua hết những vùng hồ
và nẻo phố sương mù giăng ngày ấy
Ta trở về thành phố của riêng ta
nắng chói gắt như mùa hè vẫn thế
ta trốn mình trong căn phòng đóng
tất cả các cửa
kéo tất cả các rèm
vẫn không thôi mộng mị về những ngày
trôi-tựa-giấc-mơ
những buổi đêm đèn chong như thể đợi chờ
đợi ai chứ, ta cũng không rõ nữa
những chương sách viết còn dang dở
con trỏ chuột nháy buồn rầu
trên mặt giấy phau phau
trên mặt bàn, bình hoa đủ màu
không héo tàn dẫu qua rất nhiều ngày
buồn hơn chó cắn
chiếc tivi lỏng cáp chiếu những
23
thước phim im lặng
bộ loa mini rè rè phát bài ca
rượu bồ công anh
cuốn sách yêu thích nằm yên
như cơn mộng bất thành
ta đã đọc bao nhiêu lần, cớ sao cũng
không thể nào xua đi cơn đau cũ?
em biết chứ hoa kim châm có thôi vàng
khung trời tư lự
ta cũng chẳng thể nào thôi thương nhớ
đâu em.
những bong bóng xà phòng
chốc lạ chốc quen
trời nổi gió cho những tinh cầu cô đơn
bay đi rồi vụn vỡ
em có giữ giùm ta những ảo tượng
cầu vồng?
khi chiếc xe máy bò qua những đường đèo
ta chỉ còn thấy giấc mơ trải theo
con đường xám mãi đi về trước mặt
ta không cần biết những bối rối, vô vọng,
24
khó khăn, khúc mắc
chỉ biết yêu nụ hoa mua tím biếc bên đường
và những gốc thông nham nhở còn rỉ nhựa
hay hoa ngũ sắc rập rờn bên vệ cỏ
nồng hương…
em đã nghĩ gì khi mình lướt cùng nhau
trong đêm sương
bàn tay cóng mà trái tim hối hả
em có run không khi ôm người xa lạ
và nhận ra hơi ấm này mình đã dần quen
em có run không khi trong bóng sương lên
những người cũ trở về đau đáu quá
những người mình yêu không giữ được mình
những người yêu mình
mà mình không giữ được
em có còn tiếc những ngày xa?
ta đã đau cùng em và những bóng hình qua
ta đã lau giọt nước mắt chưa phải
rơi lần cuối
em cứ đau và ta còn mãi đợi…
khi mai lên, bao chuyện cũ qua rồi.
25
chuùng mình
ñeàu coù
nhöõng nieàm rieâng
Bạn buồn, rủ mình đi ra quán
Chiều mưa lất phất dọc bờ kè
Chán nỗi rượu bia mình dị ứng
Bạn ngồi độc ẩm, có người nghe
Bạn kể mình nghe chuyện tình yêu
Mình nghe cũng chẳng hiểu bao nhiêu
Chỉ biết đại khái rằng: tan vỡ
Và nay bạn vẫn nhớ thương nhiều
Bạn uống tràn ly rồi bạn say
Bạn khóc, bạn cười như dại ngây
Mình lau nước mắt trên mặt bạn
Thương quá là thương những lúc này
Mình ước gì mình cũng biết say
Cũng khóc cười như thể dại ngây
26
Nghe bạn, mình bỗng đau chuyện cũ
Đau suốt từ xưa, đau đến nay
Bạn dựa vai mình, ngẩn nhìn mưa
Con kênh đen đục chảy lờ đờ
Nước mắt bạn khô, vai mình ướt
Mình tỉnh mà say, say bất ngờ.
27
ngaøy mai
toâi boû laøm
Ngày mai tôi bỏ làm
Mua một vé tàu
Ngồi cứng
Ngồi một hơi ra Hà Nội
Chui lên cái gác chật của bạn rồi
Tiếng còi tàu vẫn nhức nhối trong tai
Ngày mai tôi bỏ làm
Tôi mặc khoản bồi thường
những ngày còn lại
Tôi mặc những mối mang làm ăn
Những chiến lược mang tầm đổi thay thế giới
Bỏ tất cả ở nhà
Tôi đi.
Tôi sẽ đi mà không nghĩ ngợi gì
Không Facebook để xem đứa nào chửi thề,
28
Đứa nào đâm thọt,
Đứa nào phô phang
Đứa nào than vãn
Tôi cũng khóa nốt cái mồm của mình
(Nếu mót nói quá
Tôi sẽ ghi vào nhật ký hành trình)
Tôi sẽ tránh xa các thể loại lấp lánh
(có cơ may là vàng)
Mà xin lỗi, chửi cái nữa coi,
Người ta có thể phẫn nộ
Nhưng đừng là trái độc
(Một người làm thơ đã nói vậy)
Vậy tại sao bây giờ đâu đâu cũng có
những thằng
Nếu nó tự cắn nhằm lưỡi mình
E cũng chết vì trúng hàng cực độc
À, quên mất,
Ngày mai tôi bỏ làm
Tôi đi.
29
coù nhöõng ngaøy
Có những ngày chỉ muốn trở về quê
Nằm nghe gió rít qua hàng song cửa
Nói với mẹ: Con không đi làm nữa
Mẹ nuôi con đọc sách hết đời, nghe?
Có những ngày chỉ muốn bỏ xứ mà đi
Không bồ bịch yêu đương,
Hình trong ví xé đôi,
nhẫn thề quăng xuống bể
Chỉ có ước mơ đã lỡ vẽ cùng nhau
đã lỡ khắc sâu
Giờ có bôi có xóa cũng không ăn thua,
chỉ tổ làm đau
Nên có những ngày chỉ muốn bỏ xứ mà đi
Mà trên đường đi khỏi xứ cũng ngoái đầu
coi có ai rượt theo nói một câu thôi
Đừng đi mà!
Đừng đi!
(Chỉ đơn giản là đừng đi,
30
còn ai đó đã cạn lời,
giờ chẳng còn biết nói với ai thêm điều gì)
Có những ngày chỉ muốn lao xuống vực sâu
Muốn đi vào rừng
Muốn nuốt mặt trời cho thủng bụng
Muốn đạp con trăng non cho rách chân
chảy máu,
Muốn len lỏi vào bụi sao
cho toác mặt sứt đầu
Muốn mình đau thật là đau
(Chứng này gọi là tâm thần tự hoại)
Có những ngày ôi có những ngày
Không đủ can đảm để mà say
Sợ mình say không tới,
Chỉ ói ra mật xanh mật vàng
chứ không ói ra lời cần nói
Không đủ can đảm để mà khóc
Cứ ròng ròng nước mắt
cứ nghẹn ngào cơn nấc
Mà cười khan: mình vui mà, mình say.
31
Em ơi tàng me chiều nay xanh
như thằng dở hơi nào
làm photoshop quá tay
Em giấu bình mực tuổi trẻ say sưa
của chúng ta ở đâu
giữa biển đời náo động
Tôi làm sao họa một tiếng ve bay?
32
“anh ñaõ ñi qua
gioù loác töøng côn
caây rung laù
trong chieàu
thanh thaûn nhaát” (*)
Những câu thơ xưa vọng về bất chợt
Trong âm hao sao đựng gió buốt lòng
Đã giao mùa rồi em thấy không
Trời xanh quá, sáng nay đường gió quá
Chúng mình bên nhau qua mấy mùa vất vả
Sao hôm nay đứng nhìn nhau,
ráo hoảnh, buồn rầu
Giấc mơ đã bỏ chúng mình mà đi
Như thủy thủ rời bỏ con tàu
Toang hoác vỡ những mạn thuyền sóng vỗ
Chỉ còn bầy hải âu…
________
* Thơ Bằng Việt
33
Em còn nhớ không tiếng chim kêu
ở cái hồ núi lửa
Nơi tôi chỉ cho em một đóa hoa
Nở bình thản trên miệng vực thâm sâu
Mình đã yêu nhau qua một ngàn đỉnh núi cao
Một vạn con suối chảy
Một tỉ cánh rừng
Và chỉ một ánh mắt lúc nào cũng thiết tha
như khi ta ôm xiết lần đầu.
Còn lại gì ngoài những bông hoa bên cửa sổ
Chúng mình bỏ mặc suốt mấy mùa mưa
Giờ cành non can đảm vươn mình cho lá mới
Ta có thể quên nhau, nhưng rồi hoa vẫn nở
Những điều đã qua vẫn đẹp đến rưng rưng
Ôi năm tháng nhiệm màu!
Làm sao để hai ta đi qua nỗi đớn đau này?
Mà không quên đi một chi tiết nào
của những ngày đẹp nhất
Khi mình còn nhau…
34
vieát vaøo
moät saùng
cuoái naêm
Sáng nay ra đường Nguyễn Huệ
Thấy nào lá nào hoa nào hát nào ca
Mới giật mình
À thì ra
Trời sắp Tết
(Chết!
Sao lòng mình không Tết?)
Công ty vắng hoe
Đồng bọn về quê
Sài Gòn vắng hoe
Ba mẹ ở quê
Cảm ơn trời đất
Mình lấc ca lấc cấc
Vậy chứ
Cũng có cái quê để về
35
Nghĩ mà thương ba mẹ
Giờ này chắc đang cặm cụi lau nhà
Chờ đến chiều ba mươi chờ hoa hạ giá
Và coi phóng sự trại giam ngày cuối tuần
Nghĩ mà thương bà nội
Tết này biết đâu là Tết cuối
Tám mươi mấy năm ròng
Tết vui được mấy năm
Cây đỗ mai trước ngõ
Hoa có còn bay không
Nghĩ mà thương em này
Tết mà đau chia xa
Nỗi buồn nào hơn nữa
Khi tình yêu đi qua.
Nghĩ mà thương em nọ
Nhận tình thua về mình
Bao nhiêu phần nhường nhịn
Em đầu tư thông minh.
36
Nghĩ mà thương cho anh
Chục năm tình lận đận
Bao nhiêu lần tưởng được
Mà rồi duyên không thành
(Đã già còn bày đặt
Kén cá rồi chọn canh)
Nghĩ mà thương cho ấy
Xót cho hai chúng mình
Trăm năm tri kỷ vậy
Giờ nhìn nhau rưng rưng
Ừ thì nâng ly ấy
Ừ thì cạn chén này
Xác tín thì chỉ một
Hai chúng mình cùng say
Tháng ngày cần chi biết
Thế sự cần chi hay
Miễn còn ngồi kề cận
Như nhiên nhìn sao bay
Đêm nguyên tiêu thuở trước
Còn trở về năm nay?
37
Nghĩ, mà thương cho mình
Ngày cuối năm nước chảy
Người trôi như hoa mây
Hân hoan về đoàn tụ
Còn mình thì ngồi đây
Nhìn đường hoa dưới nắng
Đau người xưa người nay.
38
khi nhöõng
yù nghó ñôn ñau
vöøa môùi chôùm
Sáng nay
Khi những ý nghĩ đớn đau vừa mới chớm
Tôi đang đi dưới con phố đầy tiếng chim
“Và những vòm me không ai có thể
đốn mất của mình”
Tôi bắt đầu lẩm nhẩm
Ta nhớ hương bóng đêm trên gáy người
Mùi hương thoảng từ loài hoa bóng tối
đang bung cánh mềm lặng lẽ.
Ta nhớ hơi ấm của ta trên môi người
Hơi khát khao che buốt lạnh cho đôi môi
nhạt nhòa như cánh hồng phút cuối
Ta nhớ bàn tay ta trôi trong tóc người
Như những con tàu vô vọng rơi vào
vùng địa ngục
39
Biết lối nào ra khỏi đớn đau kia?!
Ta nhớ người như mối hận nghìn năm
chưa trả nghìn đời không thể dứt
Ta cắt đứt cơn đau bằng
phút phút giờ giờ tất bật
Ta uống độc dược để cầu giấc bình yên
mỗi buổi tối trở về
Ta đoạn tuyệt với cuộc đời
Ta phản bội đam mê
Ta giết chết đức tin bằng những
tính toan tội lỗi
Ta yêu người ta yêu người đến nỗi...
Khi thức dậy sớm nay, con chim nhỏ bay rồi
Chỉ mình ta ở lại
Trong căn phòng kia thôi.
(Thằng cha trong Gỗ Nauy sẽ đánh diêm,
hẳn rồi.
Nhưng là khi hắn đang ở trong,
hay ở ngoài căn phòng khỉ gió?!)
40
coù nhau
maø coâ ñôn
Em là cây bá hương
Trên đồi anh sương trắng
Thung lũng chiều yên lặng
Nghe cơn mơ vang dài
Em nhìn mây bốn phương
Anh nhìn em vô vọng
Hai chúng ta mong ngóng
Những điều không của mình
Ngày lại ngày bên nhau
Lời nào rồi câm nín...
Sẽ chẳng ai hiểu nổi
Vì sao cây bá hương
Và ngọn đồi sương bạc
Có nhau mà cô đơn.
41
ta nhôù ai heà,
ta nhôù ai?
Sáng nay thức dậy đi mần sớm
Ta nhớ ai hề, ta nhớ ai?
Ta nhớ người nhìn ta ái ngại
"Nghỉ việc, mình nuôi, bạn viết văn"
Giá mà ta biết ta tài thực
Ta để người nuôi dạ cũng đành
Chỉ sợ ta viết lời phàm tục
Nhìn người bươn chải, lại ăn năn.
Giá mà ta biết ta buồn thực
Ta uống cho say khướt cuộc này
Ta dựa vai người ta khóc ngất
Ta muốn say mà, ta muốn say
Giá mà ta thiếp đi một chốc
Tỉnh lại thấy người đang nắm tay
Phải mà người biết trăm cơn mộng
42
Chỉ nhớ người thôi - nhớ rất đầy
Giá mà ta gặp nhau trước nhất
Trước thuở lòng ta gặp gió giông
Ta sẽ yêu người như hoa lá
Của tuổi hồn nhiên, mộng trắng trong
Giá mà người ạ, người đến sớm
Ta chẳng phải đi hết một vòng...
43
boãng ñôøi mình leân
moät nhaùnh non tô
Nếu có một ngày kia
Mình thấy cuộc đời này
Bất cứ một chi tiết nhỏ nhoi giản dị nào
cũng nhắc nhớ về ai đó
Nếu có một ngày kia,
Mình thấy cây đời nhàm chán của mình
tưng tức một nhành non
Mình dồn hết nhựa khắp mình về một nơi
để nhành non bung lá
Mình rớt nước mắt khi nhìn thấy
những lông tơ mềm mại trên nhánh non
sau một mùa vất vả
Bung khỏi lần vỏ dày thô ráp của cây-mình
Thì chết rồi, mình yêu.
Và mình biết người ta có nhiều cách để đứt
lìa nhau
Nhưng làm sao không để lại vết đau
44
Khi đã cùng chia nhau mạch nhựa
Chúng mình mọc vào đời nhau
Có toan tính gì đâu
Ai mà biết trước cái ngày thiêng liêng ấy
Bỗng đời mình lên một nhánh non tơ.
45
vieát ôû saân bay
ngaøy cuoái naêm
Ngày cuối năm ở sân bay
Mẹ kiếp, buồn hơn chó cắn!
Lon cà phê hai đô uống vào quá đắng
Chung quanh vắng ơi là vắng.
Thật mắc cười khi nhận ra
mình sẽ bay hai giờ
Để đón giao thừa sớm hơn một tiếng
Tức là sẽ có thêm một tiếng
Để đón thêm một cái giao thừa
Ở nơi-mình-đáng-lẽ-phải-đón-giao-thừa
Tức là sẽ có tới hai giao thừa
Trong một ngày cuối năm.
Tức là sẽ có ít nhất hai lần để nghĩ về
người mình yêu
Trong cái phút trái đất quay lại điểm
đầu tiên nó nhìn thấy mặt trời
46
(và bị sét đánh)
Nhắc tới mặt trời
Tự nhiên nhớ gã Icarus bay bằng đôi cánh sáp
Quả cấm nào cũng mơn mởn
Mạo hiểm nào cũng lung linh
Gở thật tình!
Cuối năm sao lại nghĩ về nguyên tội
lẫn chuyến bay đầu tiên
và cuối cùng của loài người?!
Ta đâu có lên đường đi hái mặt trời
Lisa Hannigan nên thôi hát.
Giọng ả còn cắt cứa lạnh lùng bạo tàn
hơn cả Cohen.
Còn những gã mang họ Murakami
(và nếu được, cả những gã mang danh
nhà văn khác)
Tốt nhất là cũng ngừng viết đi
Đừng cố định danh định tính nỗi cô đơn
và sự bạo tàn của bầy người ngơ ngác.
Ước gì mọi người trên đời biết đáp trả
47
những đòn thù tai ác
Bằng câu “Lạy cha, chúng không biết
việc chúng làm”
Đừng ngại rằng anh đang đến với em
Như một con quỷ bị thương đang lết đến
dòng sông với vết thương toác máu
Nếu bây giờ em thấy anh hiện ra lồng lộng
tinh tươm với đôi cánh trắng thiên thần
Hẳn em sẽ hãi hùng biết mấy!
Những tì vết khiến anh sống động
Người ta chỉ có thể biến thành thiên thần
khi đã chết đi thôi.
“Xin mời quý khách đi X chuyến bay Y...”
Loa gọi rồi
Hết giờ để nghĩ!
48
khoâng nguû
ôû bôø taây
Ta sẽ uống hết cơn mưa đêm nay
Trên mặt biển xứ sở xa xôi lạ lùng tàn bạo
Ta biết chứ mưa có thể làm ướt
những ngày tháng cũ đôi khi
dặn lòng không nhìn lại
Nên ta sẽ uống hết cơn mưa đêm nay.
Và ta sẽ say cơn mưa đêm nay
Trên mặt biển xứ sở xa xôi lạ lùng
(có thể không tàn bạo)
Men mưa ướp choáng đầu
Ta nằm say khướt trên bờ đê lổm ngổm
loài muống biển
Mơ thấy mình tan trong vệt trăng loang
Ta đang say cơn mưa đêm nay
Trên mặt biển xứ sở xa xôi
49
(có thể không lạ lùng tàn bạo)
Bầy chuột tinh quái đang nấp đâu đó
quanh đây, rất gần thôi
Có thể chúng đánh hơi ra mùi nước mắt
Ủa, cái gì, mùi nước mắt?
Mình say thật rồi sao ta?
Tưởng giỡn chơi
Chỉ là mưa thôi mà!
50
taàm xaøm
Thưa em có một ngọn đồi
Và trên đó có tôi ngồi lặng thinh...
Nhắm mắt là cõi vô minh
Mở ra bỗng thấy tang tình cỏ cây
Con đường vắt vẻo guộc gầy
Con đường thì ngắn đường mây thì dài
Chiều từ từ đổ tàn phai
Một cộng với một là hai nỗi buồn
Một hoang vu một khói sương
Một bơ vơ một con đường rất xa
Chân đồi là cõi người ta
Trên đồi là cõi rất là riêng tôi
Thưa em có một ngọn đồi
Và trên đó có tôi ngồi nhớ em!
51
coù moät ngöôøi
yeâu toâi
hôn taát thaûy
Có một người tôi yêu hơn tất thảy
Nên tôi đem giấu thật xa
Tôi muốn thu người yêu tôi thành que kim
Giấu trong cánh rừng già
Hay thành một vỏ sò bé
Giấu ở nơi tận cùng sóng vỗ
Để rồi chẳng còn ai biết người yêu tôi
là ai nữa
Và dĩ nhiên chả thể cản ngăn gì.
52
queân ñi nheù
nhöõng giôø ñau
ñaõ cuõ
Chiều cả gió nhành thông tan tác gãy
Một mình em đi lượm củi chân đồi
Lò sưởi cũ rất lâu không người nhóm
Dây đàn giờ cũng đã lạc tình ơi!
Anh còn hát “căn nhà xưa” da diết?
Thương mưa rung trên mái nắng, tường rêu?
Những cánh hồng của cuộc tình đã mất
Như tro bay sao vẫn đớn đau nhiều
Em ngồi mãi trên đồi trông nắng xuống
Nhớ môi hôn cóng lạnh của năm nào
Nhớ cái ôm cực cùng trong gió xéo
Thương ôi thương mà chẳng thể làm sao
Ta có thể không nhìn nhau suốt kiếp
Tổn thương sâu mà hận đến cả đời
53
Nhưng những lúc như chiều nay em biết
Lòng chỉ còn da diết nỗi thương thôi
Quên đi nhé những giờ đau đã cũ
Nhớ giùm em tất cả những mùa vui
Dù có thể ta chẳng còn cơ hội
Nói cho nhau thương nhớ đã xa rồi
54
thaùng ngaøy
thì xanh maõi
Ta muốn ngồi bên em
Hát tình ca du mục
Giữa núi đồi thao thức
Giữa cánh rừng thu thưa
Giữa con tàu xuyên mưa
Hãy ngôi làng quên lãng.
Bài tình ca bay đi
Hai đứa mình ở lại
Tháng ngày thì xanh mãi
Như hồ trên núi kia
Sẽ không có chia lìa
Hay tính toan khờ dại
Những yếu mềm, sợ hãi
Cũng bặt dấu chân mây
Bàn tay trong bàn tay
Ru mùa xuân gần lại
55
laâu roài ñaõ queân
Lâu rồi đã quên cảm giác
Thả một con diều lên trời
Lâu rồi đã quên cảm giác
Nhắm mắt nghe dòng sông trôi
Lâu rồi đã quên mình cũng
Có nhiều mơ ước trong đời
Lâu rồi dường như chỉ biết
Từng ngày, sống từng ngày thôi
Những chiều buồn rầu như thế
Trải đều trên mỗi cuộc đời
Người ta riết rồi ai cũng
Tưởng mình thiếu thốn chơi vơi...
Nhưng mà sau cùng em ạ
Họ vẫn biết yêu cuộc đời!
(Và họ sống hết cuộc đời
Mà chả cần ai cứu rỗi)
56
vieát giuøm
moät ngöôøi
maø mình
raát-laø-thöông
Rồi sẽ có những lúc thế này trong đời
Mình phải quên đi một người yêu thương,
Một con đường quen,
Một bài hát viết riêng cho em và chỉ em
Dù đã vang trên môi của trăm ngàn kẻ khác
Rồi sẽ có lúc mình dường như mất cả
Không hôm qua, không còn cả bây giờ
Địa cầu vón thành bụi tro vô nghĩa
Trước mắt mình chỉ còn lại ngày mưa
Rồi sẽ có những lúc như thế này trong đời
Ta chẳng cần biết mặt trăng mặt trời sao hỏa
Ta chỉ biết vắng em
Đời chẳng còn chi cả
Chẳng còn cả cơn giận bừng bừng
57
hay leo lét ngọn vui
Nhưng có những điều cũng phải qua thôi
Ta đâu thể nằm xuống nhắm mắt
không dậy vì phải xa nhau
Vẫn còn tách nước nóng trên bàn chờ ta uống
Vẫn còn chớm lá đầu cành
nhắc ta lại mùa xuân
Và cầu mong vẫn sẽ còn những bâng khuâng
Đời chắt lại, để phần ta vài ngụm
Uống nốt cơn buồn đêm nay
rồi thức dậy đi thôi
Sẽ còn rất nhiều điều đau hơn nữa
trong đời...
58
ru mình
Rồi chuyện buồn cũng rủ nhau mà đến
Như lau mềm không cưỡng được gió hoang
Em ngồi hát giữa miền hoang vu ấy
Nghe xung quanh dậy một cuộc điêu tàn
Rồi chuyện buồn cũng rủ nhau mà đến
Như cát dài mòn hao bởi sóng kia
Ta so lại phím tơ chùng ảo ảnh
Môi bâng quơ hát mấy điệu chia lìa
Rồi chuyện buồn sẽ rủ nhau mà đi
Đồi lại xanh như chẳng nhớ điều gì
Dây đàn đứt có người về nối lại
Những chuyện cũ đâu thể nào buồn mãi
Rồi chuyện buồn sẽ rủ nhau mà đi…
59
vaãn phaûi coù
moät nôi naøo treân ñôøi
ñeå chuùng mình yeâu…
Thế gian này có chỗ nào
cho chúng mình không?
Khi mặt trời cũng không thể nào sáng mãi
Mỗi ngày đếm một vầng dương rơi khắc khoải
Đếm ngày yêu trong phấp phỏng khôn cùng
Thế gian này chừa cho chúng mình
một cánh đồng
Để hai đứa tung tăng hát bài ca trẻ dại
Ở nơi đó lão thời gian đứng lại
Chết hồn nhiên trên những nụ hoa đời.
Thế gian chừa cho chúng mình
một đỉnh núi cao vời
Để vươn tay đùa đám mây số phận
Mặc dưới thung sâu là nỗi buồn vô tận
Yêu thì không băn khoăn sông chảy phía nào.
60
Mình sẽ yêu nhau đến khi nào?
Đến khi mặt trời rụng?
Khi cánh đồng chỉ còn trơ gốc rạ thời gian
Hay là ngày núi quỳ chân xuống sóng?
Em biết không, dù có thế nào
Thì vẫn còn núi cao
Và vẫn còn đồng rộng
Vẫn phải có một nơi nào trên đời
để chúng mình yêu...
61
thô tình
cuûa muøa heø
Khi tình yêu đã vào hè
Nỗi nhớ rịn ra như mồ hôi bám trên
thành ly cà phê quán lạ
Nắng đổ xuống, tháng ngày oi bức quá!
Chẳng bao giờ anh hiểu được em
Ánh mắt mùa hè - bóng cánh diều đâu đó
Ngay cả khi ngồi bên nhau
Anh vẫn lạc em trong ý nghĩ buồn rầu
Mùa hè ngày xưa chấp chới cánh nâu
Loi lẻ quá cánh hoa dầu rụng xuống
Những cuộc tình trôi qua
Ngỡ như là đau đớn
Giờ ngủ sâu trong thớ gỗ im lìm.
Anh nâng niu những buổi chiều
62
Mình ngồi bên cửa sổ đọc cho nhau nghe
Bài thơ cô đơn viển vông ngày tuổi trẻ
Cùng nhặt lại bao nhiêu mảnh vỡ
Của những ước mơ quên lãng tự thuở nào
Anh sẽ gom chúng cất vào
Chiếc hộp diệu kỳ gắn ổ khóa đồng
của xứ sở thần tiên
Lấy chìa khóa xâu sợi chỉ mềm
Đeo vào cổ tay em
Cô bé tóc maika thơ thẩn chơi trong
cánh gà rạp hát
Ngay cả khi cánh mây ngày em hai mươi
đã trở thành cũ nát
Anh vẫn ngước lên, say đắm ngỡ ngàng
Em biết không những buổi chiều
hoang mang
Anh níu lấy bất cứ điều gì về em
Cuốn sách, bài thơ hay đôi kính bỏ quên
Để thoát ra
Những ước mơ xưa trở về bỏng rát
Chúng bao giờ cũng mang thứ ánh sáng
mụ mị của những vì sao
63
Lung linh thế
Làm thế nào chạm tới?
Anh viết cho em bài thơ tình mùa hè
Trong giấc mơ về tiếng ve tuổi hai mươi
không cách gì giữ được
Những buổi chiều lặng lẽ khóc
trong vòng tay nhau
Anh cầu mong sau cơn ủy mị cô đơn
Ta mở mắt
Thấy mùa hè thực tại vẫn dịu dàng quá đỗi.
64
nhöõng ñieàu
voâ nghóa
Bầu trời là điều vô nghĩa
Khi tôi không thể nào bay
Ước mơ là điều vô nghĩa
Khi tôi cạn rồi mê say
Dòng sông là điều vô nghĩa
Khi tôi không có lá buồm
Phố đông là điều vô nghĩa
Khi tôi chạm niềm cô đơn
Mọi thứ đều là vô nghĩa
Tôi thèm một mảnh bình yên
Bình yên cũng là vô nghĩa
Bởi vì tôi cần có em!
65
moät ñaùm cöôùi
Rồi cũng đến lúc tụi mình đã lớn
Cũng phải đi lấy vợ lấy chồng
Những đám cưới, nghĩ về, sao mà ớn
Cứ như là trông con sáo sang sông.
Mày sẽ bước lên một sân khấu lớn
Có em-xi và hai họ ngượng ngùng
Ly rượu lễ rót hoài không đầy nổi
Hai vợ chồng tựa nhau để thôi run
Người ta sẽ viết những lời chúc tụng
Lên phong bao hay một quyển sổ hồng
Người ta sẽ ngồi quanh bàn nghe ngóng
Món này rồi, còn món nữa lên không?
Mày sẽ rảo lòng vòng trong đám cưới
Chào từng bàn dù kẻ biết, người không
Thì mặc kệ, đôi giày cao mấy tấc
Váy áo này hôm nay nữa là xong.
Tao một góc nhìn mày đi tấp tểnh
Mướt mồ hôi mà cứ phải toét cười
Chỉ mong được kéo mày ra chỗ thoáng
Vai diễn này vất vả quá mày ơi!
66
Rồi hết lễ tao đứng chờ ở cửa
Mới nhớ ra, à, nó ở bên chồng
Đường thơ ấu một mình tao đi ngược
Cũng đâu còn ai nữa để mà trông.
67
thô tieãn baïn
qua soâng
Rồi ai cũng phải lấy chồng, lấy vợ
Đẻ bầy con í éo suốt ngày
Nhưng sao cứ phải
Là mày?
Là người tao chia sẻ những đường bay
Đôi cánh mỏng hai đứa cùng khoát gió
Tuổi trẻ xanh như màu lá cỏ
Trong sân trường năm ấy
Vẫn còn xanh.
Tất nhiên ai rồi cũng phải trưởng thành
Phải yêu đương và tất nhiên phải cưới
“Nhưng chiều nay một buổi chiều dữ dội”
Tao nhận ra mình như đứa bé
Tuột tay
Bong bóng
68
Bay
Rồi khuất giữa tầng mây.
Vì đã lỡ chia quá nhiều trăng gió
Chia trận mưa, chia hồ nước, cơn say
Đường năm cũ hãy còn chưa khép ngõ
Giờ trở về, biết khóc với ai đây
Thì dĩ nhiên mày sẽ vẫn là mày
Chỉ attach thêm vài file nhỏ, nhẹ
Nhưng tao buồn, phải, tao buồn quá thể
Buồn có khi còn hơn mất người yêu
Làm sao có lại buổi chiều
Hai đứa ngồi trong sân trường bóng đổ
Mây làm sao xanh lại màu bỡ ngỡ
Mày làm sao ngông ngạo được như xưa
Hai đứa mình, mày hay tao làm Xan-trô
cưỡi lừa
Để đứa kia không thấy mình loi lẻ
Chuyến xe ấy đi ngược về thơ trẻ
Biết chỗ nào bán vé để mà mua?
69
Thôi uống cùng tao nhé, chén rượu đưa
Uống đi nhé, rót cho tràn thơ ấu
Uống đi nhé, say đi chòm Bắc Đẩu
Say đi hoa cúc nhỏ
Nào say
Những chuyện xưa ừ thôi để gió bay.
Tao sẽ tập quen với mày-đã-lớn!
70
quaãn baùch
Có những chiều chỉ muốn
gục đầu vào lòng mẹ khóc cho vơi
cơn tức thở nén hoài
Có những chiều muốn đổ xăng đốt nhà,
muốn nhổ cây trong chậu,
muốn đổ con cá tra khỏi hồ,
muốn lật tung những hóc hang
của lòng mình
để kiếm coi chỗ nào đang đau
Có những chiều chỉ muốn lên núi
ngồi một mình,
nhưng sợ chảy nước mắt
vì nhìn thấy dáng người năm cũ
Có những chiều muốn đi biệt tích,
muốn ngủ hoài không dậy,
muốn chìm luôn vào ánh tà dương
đương tắt thoi thóp bên trời
Lòng không tan nát vì đau
mà vì sợ mình quên,
sợ mình bớt yêu đi,
71
sợ lòng mình chai mòn
vì những thử thách củn mẳn,
vì những lời vô ý
vì những suy nghĩ thoáng qua
Sợ tình yêu chết trước khi kịp đơm hoa,
sợ con ong rút ruột
khi còn chưa kịp chích vào đối thủ
Như con thú cùng đường tự nín thở
ngừng hơi, cắn chặt môi,
nhìn xoáy, nói từng từ
VẬY - LÀ - QUÁ - ĐỦ!
72
thô nghìn naêm
ñeå göûûi
keû traêm naêm
Rồi có lúc ta nhìn nhau hờ hững
Trăng muôn năm cũng phải nhạt thôi mà
Đường xa ngái, hai ta thì chập chững
Mỏi mệt rồi nên đành đoạn chia xa.
Người ong bướm mật đời chưa trải hết
Làm sao đành dừng ở một nhụy hoa
Ta đã bước trên đường tình thấm mệt
Chỉ mong sao về trú dưới hiên nhà
Đừng cay độc buông những lời mưa nắng
Cứ yên nhiên nghe gió động bốn bề
Lòng tin mãi miễn qua mùa cay đắng
Mây trăm năm rồi cũng sẽ quay về
Nhưng trời hỡi, ta biết rồi, ta dại
Mây trở về nào có phải mây xưa
Tình trong trẻo đã nhuốm màu nghi ngại
Nước suối khe có trở lại bao giờ.
Ta dại mà, ta trèo lên cành bưởi
73
Để gai đâm cho rách thịt tan da
Mùa hoa trắng đã héo vì trông ngóng
Nụ tầm xuân cũng chết dưới vườn cà.
Ta dại mà, ta thả kim xuống bể
Ta gánh vàng đi đổ tận sông Ngô
Để bây giờ phải mang thân còng gió
Mé sông Tương con sóng mãi xô bờ
Tóc mai ướt vì nằm nghiêng mà khóc
Sợi vắn dài cay đắng hệt câu ca
Thì không đặng nên nghìn năm thương mãi
Chứ trăm năm, ai biết được ai mà…
74
thô laøm ñeâm
raát buoàn nguû,
vaø raát buoàn
Em chỉ ước mình là cánh hoa bay
Lạc vào khoảng trời anh vào một ngày cả gió
Em nghĩ mình nên học cách tha thứ cho nhau
Về những lời hứa khi tình yêu đầy nhất
Em vẫn tin đó là những lời rất thật
Nhưng hôm nay giây phút ấy qua rồi.
Anh từng nói với em về những chân trời
Nơi chúng ta sẽ nằm chung một dải cầu vồng,
Môi ngậm chung một nhành cỏ sữa
Em tin chứ, em tin hơn thế nữa
Em tin nụ hoa này vì hai ta mà nở
Ngấn lá này vì yêu quá mà xanh
Em tin rằng khi tay em trong tay anh
Chỉ một mẩu bánh mì khô
75
cũng sẽ thành bữa tiệc
Chỉ một vệt nắng vàng cũng đủ
làm nên mùa hè
Và tháng ngày hai đứa mình
Chỉ toàn là những khúc phim náo động
Lồng những đoạn nhạc thập niên bảy mươi
giản đơn
“I wanna hold your hand”
“I’m just a jealous man”
Mà nghe muốn rã tim.
Nhưng em biết sau đoạn cao trào
là những phút lặng yên
Sau ghềnh thác là những hồ nước lặng
Sau đêm vui là sớm mai yên ắng
Người ta qua cơn say, mới sực nhớ ra mình
Cần có hai người để gọi tên bầu trời, em tin
Nhưng em biết, anh cũng có
một bầu trời riêng cần giữ
Nên anh ạ, một đôi lần, em nghĩ
Có khi mình nên tha thứ cho nhau
Về những câu thề hứa thuở ban đầu.
76
baøi thô naøy taëng
nhöõng ñaém say qua
vaø taëng moät ngöôøi
mình chöa töøng maát
Thế là cơn mưa đầu tiên đã đến
Mình còn chưa kịp quên cơn mưa năm cũ
đã bắt đầu thế nào
Tại sao
Mình mắc mưa ở đâu
Với ai
Lúc đó quán mở bài gì
Và màu áo của người ta màu gì.
Thế mà đã mùa mưa
Người năm ngoái còn mới tinh
Nay đã thành người xưa
Nhìn nhau bắt đầu ngán lên tới cổ
Bài hát mùa xưa vẫn còn run rẩy
Sao bây giờ chỉ làm mình nhớ đến
77
khôn khuây cái người mình
chưa hề mất bao giờ
Em ơi, em ơi
Làm sao để trở về mùa mưa năm ngoái
Khi những tổn thương chưa bén rễ lên cây
Khi vì tình yêu và vì những đắm say
Chúng mình có thể thứ tha cho nhau
kể cả những tội lỗi tày đình
như lừa cha phản chúa
Sao bây giờ chỉ vì một mẩu bánh mì
anh bỏ dở
Mà em nỡ cau mày?
Vì vài ba phút anh tới muộn
Mà em đành chua cay?
Sao anh có thể đành quên ngày thứ
ba trăm tám mươi ba chúng mình quen
Trong khi mùa mưa năm ngoái,
Giây thứ hai triệu quen nhau cũng đáng để
khui vang, tặng hoa mừng kỷ niệm
Sao anh có thể để em đứng chờ lâu như thế
Khi mùa mưa năm ngoái,
Anh đứng dưới mưa sớm
78
đến hơn nửa tiếng đồng hồ.
Có lẽ chúng mình đều là những cơn mưa
Trút hết nước cả rồi,
Nên bắt đầu cơn nắng…
Anh ước gì được trở về mùa mưa năm ngoái.
Để yêu em say đắm lại một lần
Muốn nói rằng, nhớ người lắm, biết không?
Người mà anh chưa từng bao giờ mất…
79
Nomad,
coøn bao laâu
thì ñeán nöôùc Nga?
Làm thế quái nào mà đêm qua
Tôi lại nghe tiếng tàu khuya vào ga
Một sân ga vắng tênh trên thảo nguyên
Chỉ có một lão già cầm đèn
và một con ngựa đói
Người đồng hành của tôi mở mắt hỏi
“Nomad, còn bao lâu thì đến nước Nga?”
Tôi trả lời
“Còn xa
Chúng mình chỉ mới qua Vladivostok
một chút xíu thôi mà.”
Đây chỉ là một cái trạm nghỉ bé tí xíu
ở đâu đó giữa bạt ngàn Mông Cổ
Bầu trời ngoài kia vẫn nhờ nhờ màu sữa
Mùa hè ở đây phải quá nửa đêm
mới thấy được trăng lên.
80
Tôi nhỏm dậy, chìa mũi ra cửa sổ
hứng cơn gió đêm
Biết chắc lát nữa thôi, chóp mũi mình
sẽ cứng như mũi thằng Pinochio xạo sự
Tôi muốn uống một ly trà akba nóng
vị nam việt quất
Với hai viên đường
Nhưng đừng váng mỡ
Và làm sao trà đừng lạnh sau ba phút
nước chảy ra khỏi bình cách nhiệt?
Lúc đó
Con tàu băng qua một dãy ger
Và tôi thề là mình thấy rõ có hai người
đang ôm nhau bên bếp lửa.
Rồi trời bắt đầu mưa….
Lúc đó thì chuông đồng hồ reo
Mà kì lạ sao
Suốt ngày hôm nay trong đầu tôi chỉ có
tiếng bánh tàu nghiến trên đường ray
Sầm sập sầm sập như thể một đoạn
mã độc đã bị cài vào con IC hàng lởm
81
Tôi cứ ngồi há hốc như ngây
Và mở miệng ra là tôi lại lảm nhảm
Oh my Trans Siberian Railway…
82
töû thöông
Ta gặp mũi tên độc
Tử thương
Mắt mở trừng in trời xanh vĩnh biệt
Ôi đau đớn làm sao
Trong nỗi chết
Không thể quên tên bắn phía nào!
83
ñöôïc roài,
ñeâm nay
ta phaûi say
Ta uống cho trôi hết dại ngây
Ta ói ra ngàn lời khinh bỉ
Ta đi xiêu vẹo giữa đèn vàng
Ta vào nhầm triều thờ nhầm chúa
Ta kết đệ huynh với phường gian
Ta quay lưng lại cùng mơ ước
Ta bỏ hồng nhan giữa cuộc tàn
Bây giờ ta cùng ta ngất ngưởng
Phố đêm tịch lặng chẳng tiếng người
Ta chỉ nghe lòng mình đang tấu
Những khúc bi thương khúc rối bời
Ta tưởng ít ra ta đủ lớn
Đủ biết trọng khinh đúng mặt người
Đủ biết vì ai thì ta đáng
Đốt thành, quẳng ấn, bỏ kim khôi
Ta đau lòng lắm đau lòng lắm
84
Cơn đau đầu của tuổi hai mươi
“Giá mà ta chết đi một chốc”
Để đừng đau đớn nữa,
Ta ơi!
85
döï ñònh
Anh muốn trở về ngõ nhỏ đêm sau mưa
Đêm hôn lên tóc em -
lúc này vẫn đang ngẩn ngơ
Xem một tờ quảng cáo rách nhòe
dưới ánh đèn vàng
Và tàn cây sũng nước
Anh sẽ trở về bờ hồ bán nguyệt
Đứng trên cầu ánh sao nhìn những dãy nhà
phản chiếu lung linh
Sẽ không còn run
Sẽ đánh liều hôn vai em thơm mênh mang
Sẽ nắm tay nhau thật chặt
Để chúng ta không tuột khỏi cái đêm
trong veo như thời thơ dại ấy
Anh sẽ ôm em trên chuyến xe khắc khoải
Trở về thành phố quá khứ
mà hai ta chưa cùng nhau đến bao giờ
Anh sẽ chôn vùi những ngày xưa
Vào khu rừng cổ thụ âm u
có thần rắn Naga canh giữ
86
Sẽ cất hết những bài thơ tình dành cho
người khác nhớ đáy Biển Hồ cất giữ
Và cất hết những luyến lưu còn lại
vào trong đáy mắt Bayon
Anh sẽ mang những trang nhật ký tuổi hồng
ra thiêu dưới ánh mặt trời Angkor
Để chỉ còn tay trắng yêu em...
87
vaäy maøy ngoä
chôù maéc gì
tao ngoä?
Là mày ngộ chớ lẽ nào tao ngộ
Khi tụi mình giữa chợ đụng mặt nhau
Mày bắt chước thằng chăn trâu
Đi là đà với hai bàn tay thõng
Còn tao đi theo thằng bán tơ
Trốn chui nhủi khỏi thanh gươm Từ Hải
(Dẫu chẳng dính líu gì vụ dập liễu vùi hoa
Nhưng tai họa trên đời thì bao la
Cứ trốn đi cho chắc)
Tao tưởng mày tu trên núi Côn Lôn
Uống sương đêm ăn cỏ non mà sống
Chớ đâu ngờ giữa chợ đời hí lộng
Tao gặp mày đi lõng thõng hai tay
Gặp rượu ngon chẳng dám uống mà say
Trông mỹ nhân chẳng khác mụ ăn mày
Vậy, mày ngộ chớ mắc gì tao ngộ.
88
röùa laø heát
Rứa là hết, những đóm tàn tình cũ
Mình buông tay nghe lá rủ lưng đồi
Tình theo gió về nơi mô, ai biết
Chỉ còn mình và cái bóng mình thôi
Chừ làm răng thưa thốt với mọi người
Khi họ hỏi khi mô mời đám cưới
Chao! Thiên hạ vô tình chi quá đỗi
Vết tình đau còn rắc muối, bôi vôi.
Chừ ai dám đi về qua phố cũ
Đường nhựa sôi in cứng dấu chân người
Dẫu vô ảnh vẫn còn nguyên hơi ấm
Của ngày tình khi lá hát vi vu
Chừ ai dám yêu thêm người khác nữa
Khi người xưa vẫn ám ảnh tim mình
Mình vẫn xót khi nghe lời ai kể
Mắt người chừ tắt lụi những lung linh
Rưa là hết, mình thành hai kẻ lạ
Chẳng đưa nhau đi trọn cuộc miên trường
Mùa xuân ấy biết có về trở lại
Để đôi mình nhắc nhở chuyện yêu thương.
89
giaù maø luùc…
Giá mà lúc mình buồn như tận thế
Có một ai bấm máy gọi cho mình
Mình sẽ khóc mặc thân sơ quen lạ
Quên dặt dè mà thổ lộ linh tinh
Giá mà lúc lòng mình đang yếu đuối
Có một ai yên lặng nắm tay mình
Thì có lẽ mình sẽ mang tình đó
Mà thương hoài với một dạ đinh ninh
Giá mà lúc mình đau như dao cắt
Có một ai chợt nói nhớ mong mình
Mình sẽ tự băng vết thương rớm máu
Gượng bước về nơi hẹn cũ nghe mưa
Giá mà lúc mình rơi vào đáy vực
Hết trông mong hy vọng hết cả rồi
Có ai đó bảo mình không sao cả
Mình sẽ thôi lẩn quẩn với hư vinh
Giá mà lúc mình đang yêu, người đó
Gửi tin vui lên những ánh sao trời
Thì có lẽ mình sẽ không lưu lạc
Suốt một đời đau đáu cố nhân ơi!
90
taàm xaøm 1
Có khi em bảo rằng buồn
Tôi bèn chỉ đám chuồn chuồn thấp cao
Trời còn có lúc chiêm bao
Khi mưa khi nắng, lúc vào lúc ra
Cũng bâng khuâng chuyện người ta
Cũng "buồn nhân thế" huống là em tôi
Có khi em bảo rằng thôi
Tình ta chỉ thế này thôi ấy à
Tôi bèn chỉ vạt nắng tà
Nắng còn phai nữa là ta với mình...
Những lời tôi nói linh tinh
Mà em khờ dại chẳng nhìn ra tôi
Em buồn lo chuyện xa xôi
Mà không hề thấy tôi ngồi bên em!
91
taàm xaøm 2
Ờ thì mấy kiếp huyên thuyên
Chừa ra một kiếp tập thiền tĩnh tâm
Ờ thì mấy kiếp tang bồng
Chừa ra một kiếp tắm sông quê mình
Ờ thì mấy kiếp linh tinh
Chừa ra một kiếp một mình mình yêu...
92
taàm xaøm 3
Em đừng tưởng Chúa ở đâu
thì thiên đường ở đó
Thế thì người đời cần gì xưng tụng ba vua
Đâu phải ai cũng biết cúi đầu chiêm bái
Một hài nhi nằm khóc giữa máng lừa.
Em đừng tưởng người tốt ở đâu
thì công bình ở đó
Người tốt thường là kẻ yếu thế, bơ vơ
Cũng đừng tưởng công bình ở đâu
thì mặt trời ở đó
Có lắm khi người ta tốt tình cờ.
Em đừng tưởng tình yêu ở đâu
thì suốt đời ở đó
Tình yêu thường chạy nhảy lung tung
Nó dễ biến thành cánh diều băng em ạ
Mặc cho ta thâu cuộn chỉ điên khùng…
Bởi cuộc đời là vạn điều ảo tưởng
Vạn trông chờ người ta đặt lên nhau
Nên em hỡi xin em đừng thất vọng
93
Nếu ngày kia
chính em cũng đổi màu….
94
sao em
ñöa nghieâng cheùn
cho leä traøn
boán phöông
Em nghe không lòng ta
Đứng chần chừ ngã ba
Đi đường nào cũng chết
Sao em không đọc bài
Tống Biệt?
Sao em đưa nghiêng chén
Cho lệ tràn bốn phương
Này quốc sắc này thiên hương
Ta đi sao khỏi miên trường?!
đành thôi.
Sao em không đan áo
Sao em không thêu khăn
Mùa sao trời giãy chết
Sao em không đổ hết
Cả tuổi buồn lên anh?
95
öø thì,
Ừ thì mình ngại mưa mau
Đưa nhau không tới cây cầu nước xuôi
Ta về thắt ruột thương người
Trái tim lưu lạc chuyến đời rủi may
Đợi cho tàn cuộc hoa này
Có khi con bướm đồi Tây chết rồi
Nụ tầm xuân ngốc dại ơi
Tại sao mi lại nở nơi vườn cà?
96
göûi caùc em
Các em chắc chắn sẽ già
Sẽ qua cái thuở hết cà mà còn phê
Sẽ qua cái tuổi ngô nghê
Khinh thường thể loại "nhà quê" (mà giàu)
Các em rồi sẽ bắt đầu
Quy thơ ra thóc, mua rau vòi hành
Các em rồi sẽ rõ rành
Yêu thì phải cưới chứ anh, đùa à?
Các em rồi sẽ thích nhà
Hơn là thích ngắm ánh tà trên sông
Các em rồi sẽ thích chồng
Hơn là thích một người-không-của-mình
(Cho dù hắn rất là tình!)
Các em rồi sẽ chỉ cười
97
Khi ai nhắc tới một thời tình yêu
Các em sẽ đọc lại Kiều
Đến hồi hoa rụng thiếu điều khóc to...
Nói chung mình rất là lo!
98
ñeàn hoa
cho caùnh ñoàng
Rồi em sẽ khác đi mà, ta biết
Không tận tâm ngốc nghếch giống bây giờ
Mình lo sợ em bị đời bắt nạt
Cứ vội vàng dặn em tính hơn thua
Rốt cuộc rồi cũng sẽ là mưa
Sau rất nhiều ngày tạnh
Rốt cuộc em cũng sẽ biết mắt người thì lạnh
Và tay người chỉ ấm đôi khi
Thôi bây giờ em cứ việc ngu đi
Em cứ ngốc, đời sẽ đền em cả
Đền đôi mắt trong veo bằng những lương
thiện bất ngờ
Đền tình yêu không tính toan bằng một
người sẽ vì em mà đợi chờ
Dù thế nào đi nữa
Đền cho khung cửa đóng bằng một ô khác
mở
99
Đền hoa cho cánh đồng
Đền gió dịu ban trưa
Đền cho em không gợn chút nghi ngờ
Bằng một kẻ yêu em nhiều hơn cả
Những mẩu tình em góp nhặt từ xưa.
100
mình
chaúng bieát
laøm gì
Đành đưa bước nhau đi
Khỏi đời nhau day dứt
Gương kia giờ đã nứt
Còn mong chi tái hồi
Em đi về bể khơi
Vùi tình trong cát mặn
Ta trèo lên núi vắng
Giấu tình đau trong mây
Giờ mặt người còn đây
Mà cực cùng chia biệt
Giờ ta nắm bàn tay
Mà nhớ nhau thê thiết
Giờ mà mất người này
Mình sẽ đau suốt kiếp
101
nhö laø baïn
Rồi sẽ đến một ngày như thế sao?
Từng chi tiết mới của đời nhau
đều khiến mình tan nát
Dù chúng mình cũng đã nát vụn từ xưa
Tưởng quên thôi, mà có ai ngờ.
chúng ta nhìn nhau hôm xưa
có khác với bây giờ?
Em vẫn yêu anh dù có lúc ngỡ đời này
kiếp này mình chỉ yêu người khác
Tình yêu cho anh như đám mây lưu lạc
Trở về em mưa một trận, rồi đi
Em vẫn yêu anh dù có lúc hoài nghi
Hạnh phúc xưa biết mấy phần ngộ nhận?
Em vẫn yêu anh dù muôn lần tuyệt vọng
Nhìn nhau đau mà chẳng thể làm gì.
Giờ ta có ngả đường riêng phải đi
Có người khác mà ta thương chẳng kém
Nhưng mỗi lúc nhìn nhau
Như-là-bạn
Cho em dành đôi phút để yêu anh.
102
vieát
ngaøy thaùng tö
Chẳng còn chi nữa là mây tháng tư
Ta đi trong tiếng chim gù
Đường phố thị chồng chềnh như mép vực
Lá xanh xao như một chuỗi nghi ngờ.
Ta chẳng biết lấy gì neo mình lại
Để không trôi ngút ngát tựa mây xa
Có những kẻ trong thế trần thật lạ
Làm bằng mơ chứ không phải xương da
Ta như con tàu mắc cạn trên tàn cây hạ chí
Trông lá xanh mà mơ chuyện đại dương
Ta như kẻ rượt đuổi mối tình
không ngừng nghỉ
Bỗng hôm kia chết gục ở ven đường
Giờ chẳng biết đi về đâu nữa cả
Nói đi em, rồi sao nữa, về đâu?
Chỉ giùm ta nẻo mây nào thanh thản
Để đưa ta đi về lại bắt đầu
103
roát cuoäc
Rốt cuộc rồi chúng ta cũng chỉ sượt qua nhau
Một chéo áo chạm hờ cũng ngỡ là
đũa thần số phận
Một cái nắm tay vô tình
cũng gieo nhiều day dứt
Một ánh mắt buồn bã nhất thời
cũng ngỡ rằng người bảo đừng đi
Mà ở lại thì có ích gì
Người nào có thể cùng ta đi đến
cuối chân trời
Những giấc mơ không chung
sao đủ nuôi hai đứa
Người nào có thể cùng ta trú vào sau
cánh cửa.
Nghe mưa rơi bão giật phía ngoài kia
Người nào có thể cùng ta ngồi trông hướng
sông trôi
Và nói cả những điều chưa định nói…
104
ngaøy thaønh phoá
chuyeån muøa
Những ngày chuyển mùa thành phố lạnh
như mở tủ lạnh thò đầu vào ngăn mát
Chạy xe trên đường chỉ muốn dừng lại,
tựa vào một gốc cây gọi ly cà phê nóng
Ngồi ngắm một buổi sáng trong veo
đi qua, đi qua
Những ngày chuyển mùa
Thành phố dễ thương như cành hoa
vừa nở những đóa hôn thơm
Đôi môi em tứa mùi vỏ cam bóc
giữa một chuyến xe đêm khuya
Bàn tay em chạm lên cổ mình buôn buốt
Từng ngụm khát khao dồn về nụ hôn cong
Những ngày chuyển mùa thành phố
như được vẽ bằng những nét cọ màu chì
Tòa nhà cao vút, bồn hoa, tia nước
Tất cả đều như vừa mọc cánh
Và sắp sửa bay đi.
105
Những ngày chuyển mùa ta ngồi gạn
từng tia nắng trong veo chiếu qua
tàng lá, làn mi
Cất vào cốc nước cam mua vội bên đường
rót vào ngày em êm ái
Khi yêu cả hòn sỏi câm cũng biết thầm thì
lời yêu xanh mướt
Huống chi một sớm giao mùa.
106
bao giôø
cho ñeán bao giôø
Bao giờ cho đến tháng mười
Để ta đưa nhau về thưa với mẹ
Rằng mẹ ơi con vẫn là đứa trẻ
Dẫu giờ đây tim đã biết yêu người
Này là bạn đời, là đứa trẻ cùng chơi
Giờ cũng muốn về làm con của mẹ.
Bao giờ cho đến tháng mười
Để ta đưa nhau lên núi
Hái giò phong lan ướt đẫm sương trời
Để ta nhìn nhau thôi bối rối
Ngày mai rồi có ra sao nữa
Thì ra.
Giờ trong núi vắng
Chỉ ta với người.
Bao giờ cho đến tháng mười
Hai đứa mình rủ nhau đi làm cách mạng
Không phải cách mạng vô sản
Mà là cách mạng tình yêu
107
Mình không thèm Cung điện Mùa Đông
Chỉ mơ một túp lều
Trang trí thêm hai trái tim vàng là ổn
Dù giá vàng đang rất phiêu diêu.
Bao giờ cho đến tháng mười
Mình xì mũi vào đầu lâu, bí đỏ
Mình phớt lờ bọn ma cây, ác quỷ
Mình dẫn nhau đi tìm đường lên trăng.
Bao giờ cho đến tháng mười
Mình dẫn nhau về phố núi mưa giăng
Ta hôn người dưới vòm cây thơ ấu
Vậy rồi cũng đến tháng mười
Sau hăm mấy mùa không-nhau
Người chụm đầu cùng ta thổi ngọn nến
đầu tiên và sau cuối
Từ yêu nhau, ta trở thành không tuổi.
Đến bên nhau để sống lại từ đầu.
108
chieàu cuoái naêm
chöa kòp veà
vôùi meï
Chiều cuối năm đứng trên đường xứ lạ
Nhớ không ra một ngả để về quê
Mẹ ta đó có ngồi trông cánh quạ
Bóng chênh chao - sao chẳng thấy ta về
Người năm đó có nhìn ra quốc lộ
Ngóng đứng ngồi ôi mỗi chuyến xe qua
Chiều phố huyện sương mờ châm buốt mặt
Cánh hoa phai rơi nát cả hiên nhà.
Ta có lẽ sinh nhằm khi mùa đổi
Có tinh cầu cháy rụng xuống trần gian
Nên suốt kiếp bị đày đi khắp nẻo
Mắt đăm đăm tìm một bóng thiên đàng
Ngang qua núi thấy ngập ngừng sợi khói
Bếp nhà người giờ chắc đã sôi cơm
Mảnh trăng nhạt đã từ từ trở sáng
Để nghe mình nức nở chuyện ly hương
109
dòch moät ñoaïn
trong baøi Rock
The Perrenial
Quest
Chuyến đi ấy bắt đầu bằng nỗi tò mò háo hức
Lạo xạo run như sỏi dưới chân mình
Đường ta chọn đi cùng nhau xanh thế
Anh có định đi đến cuối cùng em?
Trong suốt chuyến truy tầm miên man ấy
Nơi mình soi hình bóng của cơn mơ
Và thời gian như một liều thuốc thử
Từ dòng chảy của nguồn cơn ủ rũ
Đến đại dương xanh ngắt những đợi mong
Em đã đi bên chúng thật âm thầm
Giờ thì chẳng dòng nào trôi về nữa
Bầu trời ấy giới hạn như muôn thuở
Em đặt lên bàn từng ám ảnh khôn kham
Tại sao? Rồi hôm nay thế nào?
Và ngày mai, khi nao?
110
111
Ta: lang bạt triền miên
Chăn cơn mơ ám ảnh
Môi vang câu giang hồ
Rượu trà thay lời đắng
Thót người nghe mưa sa
Thẫn thờ khi bạn vắng...
ví dụ người có phụ ta
thì ta chỉ nguyện thành ra con bò
con bò rất ít so đo
yêu ai chỉ biết lò dò đi theo
dù cho đứa đó lật kèo
Nòi mình đi đứng lôm côm
trái tim treo ngã ba đường, rồi quên
Bao năm cuộc lữ quay về
112
Lá hoa vườn cũ vẫn đề huề xanh
Ước chi hè, những lời mình cóc nhái
Có đứa mô vô đếm chữ cho tiền
Thì tông cửa đi vô phòng chửi sếp
Rồi chạy vèo lên núi viết thơ điên
Trong cay đắng, đừng vội lời chia biệt
Hãy ngồi yên nghe bão động chung quanh
Ta tin lắm vì còn lòng thương nhớ
Nên gương xưa rồi lại sẽ nguyên lành
Ta sợ lắm mình nhìn nhau chán ngán
Mộng mây xa mà không thấy mi gần
Nên có lẽ mình xích ra một chút
Để sẵn sàng cho một cuộc chung thân
113
Nên người ạ, đôi lúc mình thô lậu
Hãy cứ xem như kẻ lạ sang đường
Ta biết một kẻ yêu người say đắm
Nhưng y ta còn bận chuyện áo cơm
Thì người hỡi, chắc chắn là yêu đấy
Mối trăm năm đang buộc lấy vô cùng
Ta nhiều bận cuốn cờ trong tình trận
Biết cuộc này người có đủ bao dung?
Gặp người cũ đi với người yêu mới
Cứ băn khoăn tự hỏi vợ chàng đâu
(Cái người mà làm đôi mình chia cắt?)
May mình ghê, né được quả thương đau
Chàng bốc phét vẫn đòng đưa tít mắt
Ở bếp nhà cơm chắc nguội từ lâu
Nghĩ mắc cười mình ngày xưa vật vã
114
Có ai ngờ mình xui trước, hên sau.
Ta yêu chớ, ta yêu người muốn chết
Chứ mà không, người thèm nhớ gì ta
Thì câu nệ chi mấy lời vĩnh quyết
Phải trăm năm thì thắm lại đây mà
Ta hẹn người ở sân ga tan vỡ
Sao người đi mà chẳng xách theo đồ
À phải nhỉ, giật mình ta bỗng nhớ
Vé khứ hồi người đâu đã kịp mua
Bao giờ giông bão đời qua hết,
ta dẫn nhau về nơi núi xưa.
Mây núi từng đôi lần ly biệt,
vẫn yêu nhau như thể tự bao giờ.
115
Hai ta đều muốn cuộc tình không tưởng
Nên mỗi lời đều làm đớn đau nhau
“Còn có đâu hy vọng mỗi chiều...”
Những ngày dài làm ăn nung nấu
Bỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu. (*)
“Muốn lên tàu đi xa
Nhưng nhà ga đã sập” (**)
Đành lập cập
Book vé Jet-Star
Làm chi cho cố
_______
*Mượn hai ý thơ Nguyễn Đình Thi
**Thơ Lưu Quang Vũ
116
(Mua cộ mua nhà?)
Mà đêm ni
Đi làm về trễ
Ngồi nuốt cọng mì
Nhớ má
Nước mắt rớt đầy tô...
Chú với mình tri âm hay bè lũ?
Mà nghiêng bầu cho rượu chảy tràn môi?
Mà thôi kệ, nghĩ làm gì cho dữ.
Cuộc cùng nhau cũng chỉ một trong đời.
Khi lòng ta nát vụn như gương rơi
Sao người không ở bên ta lặng thinh,
ai cần nhau phải nói?
Khi nỗi vô vọng đã thành con thú đói
Thì những chân mây cũng chẳng còn
nghĩa lý gì
Tại sao người chẳng ở bên ta
117
dù ta không nói đừng đi
Ta sắc cạnh là vì ta tan nát...
người hứng một vốc trăng
san cho mình phân nửa
đêm say tràn khung cửa
hồ dãi dầm trăng loang
nể người mình uống trọn
ngụm trăng tình đa mang
ta không chấp mi đớn hèn xảo quyệt
chỉ thương mi không hiểu chuyện trên đời
rồi mai mốt chúng mình chui xuống lỗ
cũng chia cùng một tiếng dế à ơi
thì đừng nói ta rằng “trăng đẹp nhỉ”
bởi trông trăng là chuyện rất con người
118
cà phê ngon quéo lưỡi
hồ sông rộng đã đời
đói thì về gọi mẹ
đời phởn vậy thì thôi
thỉnh thoảng còn quên mất
hát một mình “tình ơi”
Sớm vắng nhìn ra những chuyến xe
Chuyến mô đi khỏi chuyến mô về
Còn ta ngơ ngẩn vì sao nhỉ?
Đang ở quê nhà sao nhớ quê?
Ta nào dám biện bày thêm kỷ niệm
Để mai này thương nhớ chẳng nguôi quên
Dặn lòng cứ xem là duyên ngẫu nhĩ
Tình xanh xưa như chuyến nắng qua thềm.
119
Mời nhau một chén rưng rưng
Nghe trong thương nhớ có phần lãng quên
Những hoa lá buổi đầu tiên
Biết đâu sẽ rã vào đêm cuối cùng.
Vậy là hết, cuối cùng thì cũng hết
Những khắc giờ roi rói của nguyên xuân
Mai nhân thế giã từ cơn mộng lớn
Ngẩn ngơ bay theo gió của dương trần
Chia ly ở chỗ bắt đầu
Lấy đâu kỉ niệm làm câu ơi à?
Tình đầu ai dễ mà quên
Vừa trùng ngộ đã sầu lên bốn bề
120
Người khai bút còn mình thì phong bút
Hết đêm ni đem giấy mực đi cho
Vì răng rứa? Người hỏi mình ngơ ngác
Thưa, văn chương không hợp với con bò.
Nhớ người định nhắn vài câu
Ai dè điện thoại bỗng đâu hết tiền
Thôi thì hai đứa vô duyên
Ngồi trong nỗi nhớ tập thiền coi sao.
Trời chết chết, thế trần điên đảo quá
Điền Bá Quang ra đứng dạy thày chùa
Mình chê tiền trốn đét-lai chui chủi
Vác tù và ra quãng vắng mà khua
Em biết đấy, những nụ quỳnh vẫn nở
Dẫu đêm đen hung hiểm đến chẳng ngờ
121
Mình không để những tiếng điều tai ác
Giết nụ tình còn đang buổi ban sơ
Người không ngủ được ban đêm
Thế nào cũng mắc chứng “quên ban ngày”
Chẳng cần đêm mới ngủ say
Chẳng cần ngày mới biện bày trận vui
Chẳng cần đêm mới nhớ người...
yêu em khổ đến bạc đầu
kiếp sau trẻ lại vẫn cầu yêu em
Cho em một chỗ bên anh thôi
Một chỗ nghe như của vạn người
Anh cứ ngó nghiêng tha hồ nhé
Còn em thì chỉ ngó anh thôi
Cho em một chỗ bên anh thôi
122
Một chỗ khiêm nhu nhất trên đời
Dù anh có đó hay không có
Em vẫn yên lòng nghe bão rơi.
Giờ đi, hay ở, hay về
Trời xa náo động hay quê quán mình?
Ta với người ừ, tri kỷ tạm
Đàn ca một chuyến vậy rồi đi
Ta trú non cao nhìn gió nổi
Người xuôi sông lớn mộng kinh kỳ
Em ơi chữ nghĩa mần gì?
Khôn cho lắm, cũng đau vì chuyện yêu.
Cậy mình sáng sủa bao nhiêu,
Rồi ra cũng lụy những điều giống nhau.
123
Lòng em buồn tan nát
Lòng anh còn chi đâu
Nếu ai hỏi vì sao
Yêu nhau mà chia biệt
Thì cũng đành: chả biết!
Đời có những chuyện buồn
Làm sao ta hiểu hết
Trải qua đôi cuộc trầm phù
Trái tim khờ dại ngấm từ từ đau
Người đi xa lắc biển sầu
lao xao dưới sóng vọng câu tao phùng
Chúng mình rồi có gì chung
Ngoài năm tháng ấy đã từng qua nhau?
yên lòng cảm hóa em đi
em không mơ giữ buộc chi mộng người
124
Thì đây, mời bạn uống đi
Mai sau biết có dịp gì nữa đâu
Đừng quên náo nức ban đầu
Dù đang tan vỡ tận sâu đáy lòng
Uống đi, chuyền chén một vòng
Đường xa nhớ giữ những đầm ấm nay
Ghìm sâu thương nhớ khôn khuây
Trăm sau dọn lại ngày này
Mà mơ.
125
“coù nhöõng keû
trong theá traàn
thaät laï
laøm baèng mô
chöù khoâng phaûi
xöông da… ”