38
Những mùa hoa khói Hà nội mùa này mưa bay đầy trời. Năm nào cũng thế, thời tiết tháng ba bao giờ cũng là mưa bụi, là không khí lành lạnh cuối mùa xuân. Ngồi trên tầng 6 lộng gió, chợt thấy lòng nhớ quá những tháng ba trước. Những tháng ba có anh bên em. Mình đã cùng nhau đi qua bao nhiêu tháng ba rồi anh nhỉ? Mình quen nhau trong một cơn mưa tháng ba. Khi ấy, em đứng dưới mái hiên chờ ngớt mưa để ra về. Còn anh thì tranh thủ đọc nốt tờ báo vì bị cơn mưa giữ chân ở lại. Tình cờ thế mà mình lại quen nhau. Trong tất cả những kỉ niệm đẹp đẽ mà em còn giữ lại được của kí ức thương yêu, có lẽ những cơn mưa là lung linh, huyền ảo nhất. Những cơn mưa tháng ba, lây phây, mưa rây, mưa bụi chứ chưa hẳn đã thành giọt . Những cơn mưa ướt nhèm cả một miền kí ức Những ngày mưa tháng ba xưa, mình hay dắt nhau ra quán cà phê quen bên Hồ Tây. Cái quán nhỏ ơi là nhỏ nhưng thật đáng nhớ, vì âm nhạc cực “đỉnh”. Những lời ca tha thiết, đôi khi hơi hoang hỏai làm ai một lần đến thì không thểquên được. Lời ca thế nào ấy nhỉ ? Em đã nghe nhiều lần, mà lại quên mất. Đâu như là ca sĩ Quang Dũng đã hát rằng:

NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

  • Upload
    phongk4

  • View
    2.101

  • Download
    1

Embed Size (px)

DESCRIPTION

 

Citation preview

Page 1: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

Những mùa hoa khóiHà nội mùa này mưa bay đầy trời. Năm nào cũng thế, thời tiết tháng ba bao giờ cũng là mưa bụi, là không khí lành lạnh cuối mùa xuân.

Ngồi trên tầng 6 lộng gió, chợt thấy lòng nhớ quá những tháng ba trước. Những tháng ba có anh bên em. Mình đã cùng nhau đi qua bao nhiêu tháng ba rồi anh nhỉ?

Mình quen nhau trong một cơn mưa tháng ba. Khi ấy, em đứng dưới mái hiên chờ ngớt mưa để ra về. Còn anh thì tranh thủ đọc nốt tờ báo vì bị cơn mưa giữ chân ở lại. Tình cờ thế mà mình lại quen nhau. Trong tất cả những kỉ niệm đẹp đẽ mà em còn giữ lại được của kí ức thương yêu, có lẽ những cơn mưa là lung linh, huyền ảo nhất. Những cơn mưa tháng ba, lây phây, mưa rây, mưa bụi chứ chưa hẳn đã thành giọt . Những cơn mưa ướt nhèm cả một miền kí ức

Những ngày mưa tháng ba xưa, mình hay dắt nhau ra quán cà phê quen bên Hồ Tây. Cái quán nhỏ ơi là nhỏ nhưng thật đáng nhớ, vì âm nhạc cực “đỉnh”. Những lời ca tha thiết, đôi khi hơi hoang hỏai làm ai một lần đến thì không thểquên được. Lời ca thế nào ấy nhỉ ? Em đã nghe nhiều lần, mà lại quên mất. Đâu như là ca sĩ Quang Dũng đã hát rằng:

“Đừng xa em ơi

Bên kia núi đâu có gì vui hơn

Bên kia nắng đâu có gì miên man

Bên kia đời đâu có nhiều hân hoan...”

Khi đó, em đã cười, bảo: “ Thật ngốc khi phải níu giữ một người như thế này. Đã muốn đi, sao có thể ngăn bước chân của họ.” Anh cốc vào đầu em một cái rõ đau : “ Có em

Page 2: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

ngốc ý. Phải yêu thương lắm thì người ta mới có thể hát lên những lời này. Biết không?” Em cười xòa , giọng rất chi là “ nịnh bợ’: “ Anh giỏi ghê. Thế mới là anh chứ!”

Hôm ấy, trời cũng nhiều mưa, và ngoài Hồ Tây thì bảng lảng sương mờ.

Bẵng đi một dạo, mình chẳng gặp nhau nhiều. Thôi những vồ vập và những chia sẻ vui buồn. Nhìn sâu vào mắt anh, em thấy có một điều gì đó vừa ra đi. Trống trếnh vô cùng. Em không muốn, và cũng không thể hỏi anh rằng vì sao lại thế. Con gái thì muôn đời vẫn chỉ là con gái, chỉ dám suy nghĩ vẩn vơ mà chẳng dám hành động. Chỉ thấy lòng đang rỗng tuếch. Đang luễnh loãng tan ra cùng nước hồ Tây. Hồi đấy, em hay ra góc quán cũ, ngồi một mình nhìn cốc kem tan chảy và mặt thẫn thờ lắm hay sao , mà để bác chủ quán phải ái ngại hỏi : “ Anh chàng hay đi cùng cháu đâu ?” Lại giật mình, ừ nhỉ, anh đâu rồi?

Có một mùa mưa tháng ba. Em bảo, em sẽ đi, nếu anh không còn yêu em thêm được nưã. Những bậc cầu thang ngắn và dốc của quán cà phê quen đưa em rời xa anh. Vẫn là giọng hát Quang Dũng thiết tha, hơn cả một lời níu kéo:

“Đừng đi em ơi

Bên kia núi đâu có tròi xanh hơn vui hơn

Bên kia sóng đâu vỗ về miên man

Bên kia đời đâu có gì hân hoan...”

Giá như lúc đó, anh nói một lời thôi, gọi em một câu thôi thì em sẽ ở lại. Sẽ ở lại bên anh,bỏ qua những lần hờn giận. Nhưng anh đã không làm thế. Anh ở lại với cốc cà phê dở trên bàn, im lìm, lặng lẽ. Ngoài cửa sổ , mưa vẫn không dứt, giăng giăng khắp trời. Em từng bảo , đó là mùa hoa khói.

Mùa hoa khói luôn nhắc nhớ em về những điều đã cũ. Một vòng tay ấm, một bàn tay gầy, nắm vội lấy tay em như sợ lạc mất giữa dòng người cuồn cuộn trên đường. Tiếng cười trong veo của những ngày xa xanh như ngọc. Và em, cô bé con đung đưa bàn chân trần dưới gầm bàn của quán cà phê quen thuộc, ngân nga câu hát mà lúc ấy còn chưa hiểu rõ những ý nghiã sâu xa. Vào những ngày tháng ba, đứng từ trên cao nhìn xuống, em thấy trời xám mọng, như có hàng ngàn, hàng vạn bụi mưa, thấy Hồ Tây mênh mông quá đỗi. 

Lại thầm thì một câu ước bâng quơ, câu ước mà em nghĩ rằng có lẽ đã ngàn triệu năm xưa cũ. Tất nhiên là em sẽ không ước anh quay trở lại bên em nữa, vì điều đó là không thể. Nhưng em sẽ ước , một tháng ba nào đó, đi dưới những bụi mưa, anh sẽ nhớ có một con bé đang ngắm trời ,ngắm đất, ngắm mùa hoa khói tháng ba và nhớ anh. Tha thiết...

Thật tình cờ anh đến bên em

Page 3: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

Anh! Đến tận bây giờ em vẫn chưa dám tin rằng mình quen nhau qua Internet. Khi bất chợt có ai hỏi rằng “Sao hai người quen nhau?”, em thật sự bối rối.

Ngay cả gia đình em, ba mẹ em, Ngoại nữa cũng rất thương anh nhưng vẫn chưa ai biết được “chuyện tình sử” của chúng mình. Như một câu chuyện cổ tích giữa thời hiện đại. Em vẫn không hiểu sao cả anh và em đều không thích chat với những người lạ, những người không có trong friends list của mình thì lại gặp nhau.

Lúc đó, em chỉ là cô nữ sinh lớp 11 tập tành online, còn anh là sinh viên của trường Đại Học Khoa Học Tự Nhiên. Từ cái “click chuột” tình cờ, mình nói chuyện với nhau rồi trao đổi email. Có lần anh mở webcam cho em xem, trái tim của cô gái tuổi 17 chợt rung động vì một vẻ thư sinh, hiền hiền của anh. Lúc đó anh biết em ước gì không? Em ước rằng anh sẽ là người yêu của em. Nhưng chỉ là phút thoáng qua thôi, em ở Kiên Giang, anh ở Sài Gòn, 300km xa xôi, Sài Gòn rộng lớn, biết bao giờ chúng ta có thể gặp nhau?

Một thời gian dài mất liên lạc, em tập trung tốt nghiệp Phổ thông rồi thi vào Đại học. Thời gian trôi qua nhanh thật anh ạ, và em cũng đã là cô sinh viên của TP.HCM rồi đấy. Cứ ngỡ rằng chẳng bao giờ gặp được anh nữa, em đã xóa hết email, chẳng còn địa chỉ nào của anh. Tình cờ một ngày em nhận được email của anh, lúc đó em đã là cô sinh viên năm thứ 2. Em nhảy cẫng lên vì vui mừng và ngay lập tức reply. Chờ đợi lắm email của anh. Chẳng để em đợi lâu anh nhắn cho em số điện thoại. Mình bắt đầu liên lạc từ đó.

 Một ngày tình cờ (lại là tình cờ) anh tìm em, tìm đến nơi em đang ở trọ. Một nửa em chờ đợi, hồi hộp nhưng một nửa em mong anh đừng tới. Các chị ở chung nhà trọ nói với em rằng, chị sinh năm 1982 mà còn “già” thế này huống chi người ta sinh năm 81. Nhưng tiếng xe máy đã dừng ngay trước cửa nhà, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của em. Gặp nhau, im lặng, bối rối. Rồi anh lên tiếng phá tan đi cái sự im lặng đáng sợ kia. Anh thắc mắc sao em lại đeo nhẫn trơn ngón áp út, em cười và bảo rằng “Chẳng ngón nào vừa ngoài ngón áp út”. Em cũng không vừa, hỏi anh, sao lại dán hình sticker của một cô gái trên điện thoại đi động? “Nhỏ bạn thân anh”. Thật lạ, thường người ta chỉ để hình người yêu thôi chứ, nhưng thôi suy nghĩ làm gì, người ta có là gì của mình đâu.

 Từ đó, anh quan tâm, lo lắng cho em nhiều hơn. Em vẫn chẳng quan tâm vì với em chẳng bao giờ có tình yêu online cả. Em với anh bắt đầu hẹn hò. Anh dành nhiều thời

Page 4: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

gian cho em hơn, em luôn tìm cách từ chối. Sau mỗi lần đi uống nước hay coi phim, em vẫn thường nhắn cho anh dòng tin quen thuộc “Em chỉ nhận lời đi cùng anh với tư cách một người bạn không hơn không kém”.

Rồi cuộc sống cứ thế trôi qua, mình thân nhau hơn, nhưng em vẫn phải luôn “nhắc nhở” anh bằng dòng tin nhắn “bất hủ” kia. Anh cứ lặng lẽ quan tâm em. Có những khi học bài thi thức khuya, nhận điện thoại của anh: “Anh đang đứng dưới nhà”. Em chạy xuống như con lật đật và bất ngờ lắm với ly sinh tố Cà-rốt (chỉ để sữa không để đường – sở thích của em) rồi anh đi về, bỏ lại bên em một nụ cười thật hiền. 

Vô tình có lần em nghe radio và biết cuốn truyện tranh đang hot “Tippi hoang dã”, kể cho anh nghe. Chỉ buổi tối hôm đó, em đã có cuốn truyện. Chắc anh chẳng thể hiểu được em vui như thế nào đâu. Chẳng dễ dàng để tìm mua một cuốn truyện đang bán “đắt như tôm tươi”. Anh phải đi từ nhà sách này đến nhà sách khác gần chục nhà sách mới tìm được một cuốn duy nhất tại nhà sách Thăng Long. Tưởng tượng vẻ mặt hớt hơ hớt hải tìm tìm rồi hỏi thăm mấy cô bán sách, em lại cười thầm. Có cô bé cũng đang đi tìm mua cuốn truyện đó bảo anh, tìm kiểu này chắc cho người yêu rồi, anh chỉ cười lém lỉnh rồi nói tìm mua cho em gái. Cô bé nói “Anh trai em chẳng bao giờ làm thế cả”. Và đó cũng là món quà anh dành tặng ngày em tốt nghiệp Đại học.

 Đến bây giờ, em đã đi làm được 8 tháng – đây cũng là khoảng thời gian mình cùng nhau bước trên một con đường đầy hoa hồng anh nhỉ? Con đường có anh, có em, có những tiếng cười và niềm hạnh phúc. Em thật ngốc khi không nhận ra anh sớm hơn. Cảm ơn cái “lick chuột” ngày ấy đã cho em có anh. Chỉ còn 2 ngày nữa thôi là tới Valentine’s Day, chưa bao giờ em mong chờ ngày này đến thế anh ạ. Ngày 14/2 đầu tiên em cảm nhận cùng anh. Chúng mình hãy cùng nhau vững bước trên con đường dài phía trước, cùng nhau mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, anh nhé!

Yêu anh bốn mùa và ngàn năm

Bình minh hé lộ, ánh sáng chan hòa, tinh khôi đầu tiên của một ngày mới tràn qua khe cửa. Bao yêu thương đắm say lướt rất nhẹ làm em tỉnh giấc, dịu dàng mỗi phút giây qua ngỡ như có anh bên mình!

Page 5: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

Em từng nghĩ rất nhiều về những tình yêu đã không bao giờ đến, chỉ như cơn gió ngang qua đời không ở lại để làm thành một mùa…yêu. Nhưng em tin về một tình yêu không bao giờ đi, như ánh bình minh tràn trề nhựa sống mỗi sớm mai mà đêm dài vẫn mong ngày mới. Anh là ánh bình minh ấy, qua bao ngày, qua bao mùa, vẫn dịu dàng, vẫn ấm áp và tràn đầy yêu thương.

Em mong anh, một ngày cuối hạ, nhiều nắng, nhiều gió, lòng se sẽ đợi chờ vì lần đầu hò hẹn. Hạ bừng thắm trong sắc đỏ đang lan dần trên những cành phượng, rực rỡ trong màu tím ngẩn ngơ của những hàng bằng lăng, dòng người đi lại cứ hối hả vội vã, chỉ có chúng mình ngập ngừng, bối rối không nên lời.

Em nhớ anh, ngày đầu thu trong lành, tinh khiết, êm nhẹ những bước chân cùng nhịp trên phố. Anh cũng nhìn thấy đấy, hương sắc tình tứ của mùa thu khơi gợi bao ý thơ. Nước hồ hòa lẫn màu trời xanh ngắt, thu rắc thêm chút vàng trong những chiếc lá đang xoay trong điệu valse của ngọn gió giao mùa. Mùa thu, anh nhờ em đi tìm mùi hương hoa sữa. Trong vị nồng nhẹ của hoa sữa đầu mùa còn man mác hương một loài hoa em không biết tên. Hương hoa chỉ thoảng qua đủ để khơi gợi trong lòng người một nỗi nhớ thật mơ hồ.

Em yêu anh, mùa đông, gió lạnh, đường vắng, ngồi sau xe và đúc tay vào túi áo anh thật ấm. Ngày gió mùa về, phong phanh khoác lên mình chiếc áo của anh, biết anh ngồi đằng trước lạnh lắm mà vẫn bướng bỉnh không chịu ngồi yên. Có đêm nào chui vào chăn nghe nhạc, thả hồn theo lời bài hát và mơ đến một ngày mai không xa xôi.

Page 6: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

Những lối phố đều in bóng hình anh - Ảnh: Trà My

Anh ơi, trời đang xanh vì mùa xuân rồi đấy. Làn mưa bụi bay lất phất không đủ làm ướt chiếc áo mới nhưng cũng đủ mang vị ngọt ngào trong từng nụ hôn. Hơi thở của anh còn dịu dàng hơn cả khí xuân đang căng tràn.

Đã bao lần em tự hỏi về những điều lạ lùng mà rất đỗi kì diệu của tình yêu, những mong ước xa xăm không ngỡ về rất gần – là anh đó. Đã bao lần em tự hỏi sao Hà Nội luôn đẹp trong từng góc phố của không gian và thời gian. Rồi em tự trả lời: cũng vì lúc nào, ở đâu đi nữa, em cũng sẽ có anh bên cạnh và cũng có cảm nhận như em đang mùa.

Em muốn là nắng sớm mai, trong trẻo, hồn nhiên, rực rỡ mà không chói gắt. Thứ nắng mật ong rót khắp lối phố Hà thành có bóng dánh anh. Thứ nắng dịu dàng tặng anh cả cuộc đời, để anh biết anh là mỗi ngày của em.

Em muốn là cơn gió trong lành, mát rượi, ướp hương trong những giấc ngủ của anh, để anh hiểu anh là chính giấc mơ ngọt ngào nhất em có.

Page 7: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

Em muốn là cơn mưa nhỏ, mỗi lần mưa anh cũng sẽ đưa tay lên để cảm nhận, giọt mưa trong tay anh nhỏ bé hơn nhiều khi trong tay em. Vì em mãi là thiên thần bé nhỏ của anh.

Đã bao lần trong vòng tay anh ấm áp, đã bao lần bên bờ môi anh dịu ngọt…để em thấy yêu hơn cuộc sống này. Dù bao lo toan, bao vất vả, dù bao thử thách và hồ nghi…em vẫn muốn nói với anh rằng: em yêu anh biết nhường nào. Cả nắng, cả gió, cả cơn mưa bất chợt và cả bốn mùa cũng không thể đong đầy nên…em yêu anh mãi ngàn năm!

Trái tim em thuộc về anhAnh! Valentine này tình yêu của em và anh đã được: “2 năm, 2 tháng, 24 ngày” rồi anh nhỉ…Khoảng thời gian không ngắn nhưng chưa thật dài phải không anh?

 

Em thường tự hỏi “hạnh phúc” là gì? Trước khi quen anh “hạnh phúc” với em là được cha mẹ chiều chuộng, được ăn, được ngủ, được học, được ngồi tán gẫu chuyện xưa-nay với những bà tám trong phòng, và với em thế là đủ… Nhưng khi anh xuất hiện trong em, “ hạnh phúc” trong em thật sự được định nghĩa: “gia đình, bạn bè, và anh” …

Cũng thật lạ anh ha, em và anh cũng học, ăn, chơi trong một môi trường, dưới một mái nhà, và chung một mái trường thời cấp III, lúc đó anh trong em không một ấn tượng, em chỉ biết anh là một người không cao, không đẹp, không nổi bật. Tốt nghiệp cấp III, anh học BK còn E KT, người ta thường nói: “Con trai BK thường cặp đôi với nữ sinh KT” -

Page 8: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

Lúc đó em cũng mơ mộng mình sẽ quen một anh chàng thật “Handsome” xuất thân 3G (giàu, giỏi, gốc) như bọn sinh viên thường kháo với nhau, nhưng trong em không tồn tại anh …

Năm I, anh và lũ bạn ngoài ký túc xá hay vào thành phố chơi và nhà trọ của em là địa điểm dừng chân cho mỗi lần tụ họp, lúc đó em là người đảm nhiệm nấu ăn và anh vô tình phải đưa đón em, … Lần đầu tiên em mua điện thoại, người đầu tiên em liên lạc là anh … và kể từ lúc đó, em và anh nhắn tin qua lại, có khi lại tới 1h, 2h đêm nhưng cũng chỉ là chọc qua chọc lại, như duyên số, trái tim em như có gì đó thiên về anh chút xíu, chỉ chút chút thôi… em và anh cứ như thế, ngày nào không nhắn tin lại thấy nhớ, và rồi em phát hiện ra hình như em thích thích anh rồi phải … em tin đó là thứ tình cảm thiêng liêng mà người ta hay gọi đó là tình yêu- “em đã yêu”, nhưng em mặc nhiên cố làm mọi thứ bình thường rằng: “em không thích anh, rằng em và anh chỉ là đôi bạn đi chung, rằng em và anh là đôi bạn hay tám chuyện về đêm qua SMS, và em im lặng, dù rằng có đôi lúc trái tim em như muốn nổ tung khi bên anh, một chàng trai lạnh lùng không “manly” như em từng mơ mộng và hình dung… 

Cho tới một ngày, ngày định mệnh, anh tỏ tình với em ngay trong cơn say vừa tỉnh, chen lẫn giữa tiếng máy xe, tiếng còi xe, nhỏ to có cả, hay nói đúng hơn là ngay trên quốc lộ 51. Đọc nhiều tiểu thuyết và coi nhiều phim tình cảm nhưng có mơ em cũng không nghĩ rằng ai đó sẽ tỏ tình với em giống như anh ( thật đặc biệt và thật táo tợn nhưng không thiếu bất ngờ)…

Em cũng không tưởng tượng ra được anh lại gan đến vậy, dám ôm em khi chưa từng một lần nắm tay, và anh nói với em những lời tình cảm, anh cho em chỉ 5 phút để suy nghĩ lời đề nghị của anh “Em làm bạn gái anh nha?”. Anh nhanh gọn, chớp nhoáng, em không hiểu anh biết rằng mình nắm chắc phần thắng hay vì anh đang say. Mặc dù vậy, em không ngần ngại, thời gian ngắn nhưng quá đủ để em đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ khẳng định rằng anh tồn tại trong em mãi mãi…

Ngày ấy là ngày 18/11- tình yêu đầu đời của em. Tình yêu của anh và em không vật chất, không lời lẽ ngọt ngào; tình yêu của em và anh không mặc định cho những ngày thứ 7, chủ nhật phải bên nhau; tình yêu của em và anh không đánh dấu bằng những cuộc đi chơi đầu đó chỉ riêng 2 đứa. em hay nói: “yêu qua đường bao tử”, và anh yêu em cũng bằng cách đó_ ăn, ăn, và ăn…vui cũng ăn, buồn cũng ăn, không vui không buồn cũng ăn, cái dinh dưỡng mà mỗi lần tẩm bổ cho em đó có lẽ sẽ mãi không thể nào tách rời ra khỏi cơ thể em được, và em vui vì điều đó anh yêu của em…

Em bị gãy chân, hàng ngày đi học anh lại đưa em đi và rước em về, lo lắng cho em. Anh không ngại làm cho em tất cả những gì em muốn nhưng không nói lời nào, em biết anh rất quan tâm em nhưng nhiều lúc lại muốn anh nói với em điều gì đó thật ngọt ngào, cái mong muốn của em chỉ được đáp trả bằng những lần giận hờn của em dành cho anh. Anh là vậy, lạnh lùng, làm nhiều hơn nói, nhưng sự nhiệt tình, và tình yêu của anh làm em cảm động lắm…Nhưng tận trong thâm tâm em vẫn muốn có chút lãng mạn, chỉ chút xíu thôi anh ah… 

Page 9: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

Em chưa từng nói cho anh rằng: “em yêu anh”. Và cũng như anh, tình yêu của em dành cho anh không lời lẽ nào có thể diễn tả được…Và em mong, màu hồng của tình yêu sẽ lấn át đi màu trắng của nước mắt, và màu xám của những ngày đôi ta giận nhau, của những lần đôi ta không hiểu nhau, và em muốn nói: “ dù anh không Handsome trong mắt người ta, nhưng với em, anh là người đẹp nhất, anh là tình yêu của em, anh là lẽ sống của em, trái tim em thuộc về anh - anh yêu”.

Gửi yêu thươngNgày ấy em cô bé ngây thơ và hồn nhiên, anh chỉ hơn em có 4 tuổi thôi mà, khoảng cách đó có là gì khi em cứ ngày ngày ríu rít chuyện trẻ con.

 

Ừ có lẽ em nghĩ anh cũng giống anh trai em thôi, vẫn còn chơi những trò nghịch ngợm… vậy thì còn con nít lắm đó, mà chẳng phải anh vẫn tham gia trò bán hàng cùng em sao, có điều anh dịu dàng hơn, và luôn chiều chuộng em mỗi khi em mè nheo anh nhỉ?

Rồi chúng mình lớn lên bên nhau với bao tiếng cười trong trẻo, em đã thành một thiếu nữ dịu dàng mà như anh vẫn từng nói “cô bé đã biết tương tư rồi cơ đấy”,em có khi ngồi hàng giờ chỉ để nhìn vào khoảng trời vô định, hay nâng niu một chiếc lá vàng rơi, để rồi một ngày em hớn hở khoe với anh rằng em có truyện được đài phát sóng đấy. anh nhìn em trìu mến bảo rằng “ôi nay ta mới biết rằng ta đang gặp một cô bé có tâm hồn pha lê đây thôi ta ko dám đụng tới đâu”. Anh biết rằng vì nghèo em không có tiền để mua báo đọc, nhà em chỉ có chiếc radio nhỏ, em xem nó là bạn của mình, mỗi hôm đi học về phải chạy thật nhanh tới nhà để không bỏ sót chương trình văn nghệ thiếu nhi mà em yêu thích.

Page 10: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

Em cô học trò lớp 12 và là học sinh xuất sắc của trường, được nhà trường đặt nhiều hy vọng vào kỳ thi đại học được bạn bè thầy cô tin yêu, vì trường em mới thành lập em thuộc khoá đầu tiên của nhà trường, và em hiểu gánh nặng của niềm tin đó, em đã ngày đêm miệt mài đèn sách và vì mơ ước được trở thành cô giáo của em nữa, em khát khao được thướt tha tà áo dài trong gió, được dạo bước trên giảng đường đại học uy nghiêm. Anh chàng trai năm thứ 3 đại học hiểu được mơ ước của em, chẳng phải sao anh cũng vì lý tưởng của mh mà dù đã thất bại vẫn theo đuổi bằng được con đường mình đã chọn. và cũng như bao người thân khác anh cũng đặt gánh nặng đó lên đôi vai nhỏ bé của em. Em hiểu!

Rồi đôi vai đó đã phải rung lên bần bật với những giọt nước mắt nóng hổi trên vai anh, vì em đã thất bại, ước mơ của em mất em không đau bằng em đã làm mất niềm tin của cha mẹ, của thầy cô bạn bè dành cho mình, xót xa ê chề em tự sỉ vả chính mình, tự trách cuộc đời sao quá tàn nhẫn chỉ còn 0.5 điểm thôi, ranh giới đó mong manh quá. Em không thể em không thể đối mặt với tất cả hãy cho em chết. Vậy mà anh đã giữ em lại vì anh yêu em. Em biết rằng em đã yêu anh từ lâu, nhưng con người chưa từng thất bại lần nào như em, đã không cho phép mình nhận tình yêu đó vào lúc này, tại sao anh không tỏ tình vào lúc khác, cái lúc em vinh quang nhất có lẽ em đã không từ chối nó. Và anh biết không vì yêu anh em đã cố gắng cố gắng để chinh phục được cánh cửa đại học để xứng đáng với anh. vậy mà…

Page 11: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

Tất cả mọi lời khuyên với em đều vô nghĩa, ngày em lên xe vào nam để rời xa mảnh đất tình người đã cho em quá nhiều tình yêu thương, anh cúi đầu không nói, em không biết nữa, sự lựa chọn của em là đúng ư? Liệu thất bại một lần thôi có đáng phải như vậy, mảnh đất chưa 1 lần đặt chân liệu em có thể chống chọi với cuộc đời đầy sóng gió. Và em đã khóc suốt hành trình ra đi đó, tưởng rằng nước mắt đã cạn khô. Nhưng có lẽ lúc đó em khóc cho tình yêu mà em tự chôn vùi nó nhiều hơn

Thời gian trôi qua vừa học vừa làm em đã trưởng thành lên nhiều lắm giờ nước mắt em chỉ để khóc cho những phút giây hạnh phúc mà thôi, em đã tự đặt mục tiêu cho mình như vậy. cuộc sống cứ cuốn đi cuốn đi có khi em không có thời gian tự chăm sóc chính mình. Nhưng anh biết không vậy mà chỉ cần thời gian rảnh thôi là hình ảnh anh lại ùa về đầy thao thức, ước mơ đại học đó giờ đã xa vời em không còn suy nghĩ tiêu cực nữa, với em đại học không phải là tất cả, có nhiều con đường để dẫn tới thành công mà phải không? Cuộc sống đã dạy em như vậy. Nhưng tình yêu mà em dành cho anh thì chưa bao giờ phai mờ, em cũng đã từng quen một người nhưng lúc nào hình bóng a cũng xâm chiếm tâm hồn em mặc dù em đã cố xua đuổi nó, nhưng em bất lực và em đã phải chia tay người con trai đó, mặc dù anh ấy rất yêu em. Đôi khi tự hỏi nếu bất chợt anh xuất hiện liệu em có đón nhận? hay có bao giờ anh nghĩ sẽ đi tìm em không?

 

Page 12: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

Em biết rằng giờ em và anh ở hai đầu đất nước lần về thăm quê em đã gặp cô gái đó, dễ thương quá phải không anh? Em chúc anh hạnh phúc. Còn anh chỉ nói rằng “vì cô ấy giống em”. Phải không nhỉ? Em làm sao so sánh mình với người khác được, thôi thì em mong anh đừng làm tổn thương ai cả, con gái mà không phải mình em mới có tâm hồn pha lê đâu, mà giờ thì nó đã gần như hoá đá rồi. mà sao anh nhìn em lạ vậy, không lẽ anh có thể đọc được sâu thẳm trái tim em sao, em biết rằng trái tim em đang vỡ vụn từng mảnh nó không phải là đá như em nói đâu! Và em sẽ không bao giờ hỏi anh thêm gì nữa.

Em đã chọn cho mình con đường đi riêng cho mình, con đường không có hình bóng anh, như em đã từng dệt lên đầy thơ mộng của một thuở dại khờ. em sẽ giũ mãi những gì tốt đẹp nhất và anh cũng vậy anh nhé. Em chưa một lần nhận được nhành hoa trong ngày valentine, nhưng năm nay em sẽ tự tặng cho mình một bữa tiệc nhỏ coi như em đã nhận tình yêu của tất cả thế gian này phải không anh? 

Nhật ký tình yêu Vân ốc-Tiến tồ12h ngày 15/09

Người yêu của tôi! Nữ hoàng của trái tim tôi, hãy thức cùng tôi và lắng nghe nhịp đập trái tim của kẻ si mê sắc đẹp và tâm hồn nàng hỡi nàng ốcky xinh đẹp.

Page 13: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

Anh đang đọc thư của em! lá thư đầu tiên khi anh làm sinh viên, anh rất vui, rất nhớ em, muốn gọi tên em thật to, mong sao nổi nhớ em bớt đi cồn cào. Cám ơn em đã đem niềm vui, sự bất ngờ đến cho anh. Anh mong rằng suốit cuộc đời này em hãy luôn bên anh, mang cho anh niềm vui và niềm hạnh phúc. Cám ơn em!

Cũng như em, anh ngỡ ngàng khi thấy mình đã có thể gần em, sinh viên của 1 trường mà thứ 7, chủ nhật có thể cùng em đi chơi, điều đó đối với anh thật tuyệt diệu. Tất cả là nhờ có em đó em biết không?

Anh vốn không tin vào những điều huyền diệu - sự may mắn của những vì sao chẳng hạn, nhưng giờ đây khi đã trở thành sinh viên anh tin vào điều đó. 999 ngôi sao em gấp và em - ngôi sao thứ 1000 đã cho anh niềm tin và đem lại may mắn cho anh. Và anh hiểu rằng gởi gắm trong mổi ngôi sao là tình yêu vô bờ bến em dành cho anh. Mãi mãi anh sẽ không bao giờ quên điều đó em thân yêu à. Em hãy yêu và chờ anh em nhé, khoảng trời xa cách sẽ bé lại khi tình yêu đôi ta vẫn ngày đêm dạt dào và cháy bỏng phải không em? Tin và yêu anh thật nhiều em nhé.

Hôn em ngàn lần với tình yêu tha thiết!

22h ngày 18/09

Hôm nay lại có 1 ngày vui vẻ bên người yêu. Cuộc đời thật ý nghĩa khi có những ngày như thế này ốc nhỉ. Huynh xin lỗi về chuyện sáng nay, quả thực huynh không cố ý làm ốc giận. Tại hôm nhận được thư huynh rất bất ngờ và mọi người trong lớp nhìn huynh với vẻ tò mò lạ lẫm, thán phục làm huynh hơi ngượng vì vậy huynh đã nghỉ sẽ gây cho ốc 1 bất ngờ về lá thư đó nhưng huynh lại đùa dai quá. Thôi đừng giận huynh nửa nhé. À mà lúc đấy trông ốc thật dễ thương làm sao (chạy mau..).

Page 14: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

Hôm nay ốc có mệt lắm không chiều đi bộ nhiều trông ốc thâth mệt mỏi, đi nghỉ sơm đi nhé em yêu, hôn em nụ hôn dài.

08h ngày 01/10

Huynh nhớ ốc quá ốc ơi, đã 3 ngày rồi không được gặp và nói chuyện với ốc rồi. Sao hôm đấy mọ chuyện lại diển ra như thế chứ buồn quá, chẳng hiểu sao lúc đó huynh lại suy nghỉ lung tung chứ. Mà sao ốc không xua tan suy nghỉ của huynh mà lại giận huynh chứ. Buồn quá...

Ngày 28/09 kỷ niệm 1 năm 6 tháng vậy mà mổi đứa về trong mưa với tâm trạng buồn. Huynh đinh mai chủ nhật mới gọi cho ốc chúc ốc thi tốt, nhưng lúc nãy nhớ ốc quá huynh gọi về nhà mà máy chị Thương không liên lạc được buồn và nhớ ốc hơn. Ôi tôi nhớ người yêu quá! không biết người yêu hết giận chưa. Sao không gọi cho Huynh ốc ơi, nhớ ốc lắm biết không?

20h ngày 02/10

Page 15: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

Hà hà.. ngày hôm nay được gặp ốc 2 lần liền. Mấy ngày hôm nay huynh nhớ ốc muốn chết đi được Sáng nay huynh đang ngồi ngắn ảnh ốc thì ốc xuất hiện thật là bất ngờ, ốc không biết lúc đó hynh vui thế nào đâu. Nhưng huynh biết là ốc cũng rất nhớ huynh mà đúng không? Huynh chỉ hơi buồn là bên này chẳng có chổ nào chơi cả chỉ sợ ốc sang rồi chán thôi. Ngày hôm nay được gặp người yêu 2 lần tối ngủ ngon lắm đây. Mà sáng đã quên không hỏi số chị Thương chiều cũng quên luôn thế mới biết ngồi cạnh người yêu chả còn nhớ gì cả. Thôi huynh ngủ đây. Chúc ốc mai thi làm bài tốt nha.

TB : ngày tình yêu 14/02 em và anh vẫn xa nhau mổi đứa một nơi để hoàn thành công việc của mình, nhớ anh quá em lấy mấy cuốn nhật ký của chúng mình ra đọc, và lại nhớ anh hơn. Chúc anh hoàn thành tốt bài báo cáo tốt nghiệp, ngày tình yêu chúng mình không được ở bên nhau nhưng vẫn hướng về nhau bằng tình yêu tha thiết anh nhỉ.

Em yêu anh nhiều.

Ảo hay thật?Ngày… tháng… năm…

Anh thân mến...

Có lẽ thật lạ khi anh thấy em viết cho anh lá thư này nhỉ? Phải rồi, chúng ta đã chia tay nhau được 10 tháng rồi kia mà. Không biết anh có còn nhớ đến em không?

Em thì vẫn còn nhớ như in ngày đầu tiên chúng ta quen nhau, đó là ngày 10/7, sau này em mới biết đó cũng chính là ngày sinh nhật của anh, không như những cặp đôi bình thường khác, quen nhau trên đường, ở trường học... hay một quán cà phê trên nền nhạc

Page 16: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

du dương nào đó... Em với anh quen nhau trên thế giới ảo, qua một màn hình vi tính, khi em và anh chưa hề biết mặt nhau!

Lúc đó, em đang học lớp 11, cũng mới chân ướt chân ráo đặt chân lên net , ko phải vì học cũng ko phải để tìm kiếm thông tin, bởi một niềm đam mê, game AUDITION.

Em thích nghe những bài nhạc trong trò chơi ấy, chập chững bấm từng phím một ở các bước nhảy, đối với một con nhỏ như em lúc đó thì anh quả là một người quá tuyệt vời, anh nhảy được nhạc thật nhanh, đạt điểm perfect thật nhìu. Em hâm mộ, mở lời nói chuyện với anh, em cảm thấy rất hiền, rất dễ mến, thế là đôi ta quen nhau.

Em đã từng có mơ ước là mình sẽ có được chuyện tình thật đẹp, như trong truyện cổ tích vậy, 2 người ở 2 đầu thế giới, nhưng vẫn có thể yêu nhau, như thế thì thật lãng mạn, đúng không anh? Có lẽ bởi vì thế mà em đã yêu anh và mong muốn rằng anh cũng yêu em - 1 người ở Biên Hòa và 1 người ở TPHCM...

Suy nghĩ của em lúc đó thật là đơn giản, em và anh nói lời yêu nhau trên thế giới ảo, đó là yêu rồi, em cũng chỉ cần có thế, chỉ cần mỗi ngày anh online, anh đều nói với em rằng " ANH YÊU EM ", đối với em ngày ấy, câu nói đó là cả niềm hạnh phúc...

Nhưng hạnh phúc quá mỏng manh, một ngày kia, khi em online, tâm trạng anh có vẻ không được tốt lắm. Em hỏi thăm, anh bèn thú nhận: " ANH ĐA CO NGƯƠI YÊU RÔI

Page 17: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

VÀ CUNG RÂT YÊU NGƯƠI ÂY, BÂY GIƠ NGƯƠI ÂY MUÔN CHIA TAY, ANH ĐANG BUÔN LĂM ". Câu nói của anh như khứa vào tim em, đau ghê cơ, rồi lần đầu tiên trong đời, em đã khóc trong tiệm net. Em off, đau đớn, thất vọng tràn ngập... Sau 1 đêm suy nghĩ, em quyết định là chia tay với anh.

Nhưng trước lời năn nỉ của anh, em đã không chịu nổi và đã quay lại. Em biết anh vẫn còn tình cảm với người đó nhưng em vẫn quyết định quay lại, em thật là ngốc đúng không anh? Cái anh cần ở em chỉ là sự bù đắp cho cái trống vắng của anh hiện giờ thôi, em biết và em cũng hiểu. Em đã nghĩ rằng tình yêu của em rồi sẽ đến được trái tim anh, rồi anh sẽ yêu em như anh đã từng yêu người đó.........

Rồi sau một thời gian, không phải qua màn hình vi tính hay những cái webcam nữa, em và anh đã quyết định gặp nhau ngoài đời…Sau khi thi xong học kỳ, em đã đón xe xuống Biên Hòa gặp anh. Mình đã ngồi ở quán Café hết nửa buổi nè, rồi cùng nhau đi chụp ticker nè, đi chơi với nhau cả ngày luôn, đó là lần đầu mình gặp nhau, anh nhỉ? Rồi vào tết dương lịch, mình đã cùng ngồi xe bus đến Vũng Tàu, ngồi xe hết 3 tiếng mấy làm em buồn nôn chết được, nhưng vì ngồi kế bên anh, em cũng chẳng dám nôn ọe, hì hì. Đó cũng là nơi em đã trao cho anh nụ hôn đầu, cảm giác rất khó tả… nhưng thật sự là em rất vui. Rồi còn rất nhiều, rất nhiều nơi nữa, em đã cùng đi với anh, em nhớ nụ cười đã nở trên môi của… cả 2 chúng ta!

Page 18: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

Anh thường hay nói với em rằng vào ngày 10/7 anh đã có được một món quà tuyệt vời, đó chính là em! Anh không tưởng tượng được câu nói đó của anh đã làm em vui đến mức nào đâu.

Em đã nghĩ rằng EM ĐA CO ĐƯƠC TINH YÊU CUA ANH RÔI.

Nhưng không, khi cô ấy xuất hiện, anh đã thẳng thắn nói lời chia tay với em ngay sau đó, anh nói rằng ANH CHƯA BAO GIƠ� YÊU EM! Thế những vòng tay đó? Những nụ hôn đó? Chúng là gì thế hả anh? Em cảm thấy khinh anh! Em đã khóc, khóc rất nhiều, nhưng vẫn cố gắng níu kéo anh trong vô vọng. Thì ra, đối với anh, một người đã bên anh những lúc anh vui buồn, một người đã quen anh suốt 9 tháng 15 ngày lại không có nghĩa lý gì với người mà anh chỉ mới gặp qua thế giới ảo!

Thời gian dần trôi, em cũng không còn khóc nữa, chắc vì nước mắt đã cạn rồi, em đã là một cô sinh viên năm nhất, anh với em cũng không còn gặp nhau nữa. Nhưng trong kí ức của em, anh vẫn tồn tại, không phải là một kí ức tốt đẹp về một chuyện tình lãng mạn, cũng không phải kí ức đẹp về một nụ hôn đầu ngọt ngào, tất cả những kí ức về anh chỉ là một sự dối trá… Anh đã làm tất cả để em yêu anh, yêu đến điên dại, nhưng sau đó anh lại bảo là CHƯA TỪNG YÊU EM? Bấy nhiu đó thôi cũng đã đủ để em căm hận anh. Nhưng… đã 10 tháng rồi… tình cảm cũng như hận thù trong em cũng đã phai nhạt dần theo năm tháng, và em cũng hiểu rằng hận thù không làm được gì cả, em đã tự hứa với bản thân mình là sẽ không hận anh nữa… Mặc dù anh thực sự đáng nhận được điều đó… Cuộc sống còn nhiều thứ tốt đẹp hơn, phải không anh?

Suy cho cùng thì tình cảm không thể miễn cưỡng được, em chúc anh hạnh phúc với người mà anh đã chọn. Anh cũng chúc phúc cho em nhé, người yêu một thời của em!

Page 19: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

Tác giả: marisa220690

Có phải tình yêu không anh nhỉ?Vẫn tự hào rằng mình không dễ “rung rinh” trước người khác, rằng có thể dễ dàng nắm bắt ý người khác, vậy mà từ khi anh xuất hiện, thế giới của em bắt đầu có những xáo trộn mà em không ngờ tới.

Hai không phải là số ít, nhưng nó cũng đủ để em có nhiều trải nghiệm khác nhau về tình yêu. Vì thế, khi mới có cảm tình với anh, em cứ tự tin rằng chẳng mấy chốc sẽ hướng được ánh mắt anh về phía em. Nhưng không, dường như anh không tồn tại trong tất cả

Page 20: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

những quy luật mà em biết. Những ý nghĩ của anh luôn ở ngoài tầm với của em. Anh cứ bước đi, cứ cười nói mà không cần biết có một người đang dõi theo anh.

Vậy là một đứa con gái đã trưởng thành đột nhiên bị đẩy trở lại thời lâu lắm rồi, cái cảm giác một con nhóc lớp 3 “rung rinh” trước cậu bạn cùng lớp, và quá non nớt để có thể thu hút sự chú ý của đối phương. Đôi khi nó hành động thật ngốc nghếch chỉ để người ta biết nó đang ở quanh, nhưng khi đôi mắt ấy quay lại thì nó câm bặt, không thể nói một câu chuyện nào cho ra hồn. Nó rối tinh lên trong một mớ bòng bong những suy nghĩ, tự hỏi bản thân phải làm gì, liệu anh có thích mình không, mình có làm gì ngớ ngẩn không…

Lạ quá, lần đầu tiên em có cảm giác này. Vốn là đứa khá nhạy cảm, nên em có thể đoán được thái độ tình cảm của người khác với mình rất nhanh (dù đôi khi em giả vờ như mình không biết gì hết). Thế mà em hoàn toàn không “bắt” được những suy nghĩ hay một chút nào tình cảm từ phía anh. Em hoang mang, trăn trở, và cố tìm kiếm một cái gì đó để bấu víu, để hiểu rõ hơn cái trải nghiệm lạ lùng này. Và rồi em lại thấy mình ở trong một tình thế rắc rối hơn.

Anh trai bảo: “Em yêu đơn phương mất rồi”. Em bàng hoàng. Yêu? Làm sao có thể như thế? Sao em có thể dễ dàng yêu một người mà thậm chí gần như em chẳng biết chút gì về người ta? Nếu đúng vậy thì em phải làm sao?

Kể từ khi nghe anh trai nói, em như thấy tâm hồn mình đông cứng lại vì sợ hãi. Hai lần đổ vỡ khiến em như dị ứng với một từ mà với nhiều người, đó là thứ lãng mạn và ngọt ngào nhất. Không phải còn tiếc nuối gì tình xưa, mà vì em rất sợ…

Em sợ cái tình thế không hiểu nổi bản thân mình muốn gì. Em không phải là đứa quyết đoán. Em sống bướng bỉnh và cực kỳ cảm tính. Bản thân em là một mớ hỗn độn những cảm xúc mà chính em cũng không thể nắm bắt hết được. Biết đâu chỉ qua một đêm, toàn bộ những tình cảm mà em có sẽ đột ngột thay đổi?

Em sợ cảm giác lại phải một mình gánh vác nỗi buồn. Em là đứa cứ cố tỏ ra can đảm, cứng rắn để làm chỗ dựa cho người mình yêu, nhưng rồi khi chỉ còn một mình có thể khóc rất nhiều. Luôn ra vẻ thản nhiên, vô tư cười nói động viên người khác cố gắng, nhưng trong lòng lại chất đầy ưu tư vì không muốn người ấy phải lo. Có thể sẵn sàng ở bên chia sẻ vui buồn, nhưng khi tới lượt mình lại không có một bờ vai bên cạnh, bởi ngay cả người ấy cũng không ngờ em lại có lúc yếu đuối đến vậy. Lúc nào em cũng cố nhận phần thiệt về phía mình, để rồi khi không còn gánh nổi, mọi thứ đều vỡ tan.

Em sợ cảm giác không một ai thông cảm với mình. Chính vì cái tính không muốn làm người khác lo lắng, mà em cứ chồng chất bao nhiêu tâm sự vào trong lòng. Em tự tạo nên một vỏ bọc về một đứa con gái tự tin, độc lập và hạnh phúc trong tình yêu. Và em cứ phải cố, cố mãi để bảo tồn cái vỏ ấy, cho tới lúc không còn giấu nổi thì mọi người đều ngỡ ngàng trước quyết định của em. Khi đó, em thực sự cảm thấy đơn độc kinh khủng. Đó là một khoảng thời gian u ám mà em đã phải mất rất nhiều thời gian mới có thể vượt qua được. Em sợ biết đâu nó lại một lần nữa xuất hiện.

Page 21: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

Em sợ mình sẽ lặp lại những sai lầm trước đây, và rồi chính bản thân em sẽ lại phải đau khổ cắt đứt sợi dây tình cảm khi người con trai vẫn đang còn treo mình lơ lửng trong hạnh phúc.

Em cũng sợ sẽ không còn là chính mình, sẽ không kiểm soát được những việc sắp xảy ra. Mới chỉ thích, hay như anh trai nói là “chớm yêu”, mà em đã có những hành động ngớ ngẩn, thì biết đâu nếu em yêu anh thật, em sẽ còn mù quáng và đau khổ như thế nào.

Nhiều ngày qua, em cứ tự cô lập mình trong thế giới riêng, tìm mọi cách để phản biện lại cái mệnh đề mà anh trai đã tạo ra. Và rồi hôm nay, khi nhìn thấy nick anh online, đột nhiên em cảm thấy nhẹ nhàng lạ lùng. Em bật cười, tự nhủ bản thân mình rằng sao cứ phải dằn vặt mình thế, trong khi có một kẻ vẫn đang ăn ngon ngủ yên, cười nói vô tư. Mọi chuyện còn chưa bắt đầu, sao em đã vội tự áp đặt cho nó một kết thúc không có hậu.

Không ai biết trước được tương lai sẽ ra sao. Có thể giữa anh và em sẽ xuất hiện từ “chúng mình”. Có thể em sẽ vướng vào một tình yêu đơn phương mà em không ngờ được, rồi tới một ngày nào đó em sẽ phải tự hát cho mình nghe “Out of reach”. Hoặc biết đâu đây chỉ là một cơn “say nắng” bất chợt, và nó sẽ qua rất nhanh. Dù kết quả là thế nào, em cũng cảm thấy mừng, vì hóa ra em vẫn còn rung động trước một người con trai, không khô cứng và lạnh lùng như mình nghĩ.

Giờ đây, có lẽ em không còn cần câu trả lời cho câu hỏi kia nữa rồi. Thời gian sẽ đem lại cho em đáp án hoàn chỉnh nhất, phải không anh?

´I´m online" means "I love you"“I’m online“

Chẳng qua là để như là tình cờ gặp emđể cho những giấc mơEm onlinengắm avatar nhìn statusnghĩnghĩ nhiều

Page 22: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

rồi PMChia cùng em nỗi buồnlúc em vui thì có lẽ tôi k cần thiết.Nó là ảomong là thậtMạng là ảotình cảm là thật.Có lần tôi đã gửi cho em bài “ Wo bu pei “ của Jay Choucó câu cuối là

你的美我不配ni de mei wo bu pei Your beauty is something I am not worthy ofVẻ đẹp của em là thứ mà tôi cảm thấy không xứng.Dù em đã có lần khen tôi đẹp trai đấynhưng tôi không dám tin rằng tôi xứng với “ your beauty “Tôi có gìờ thì tự sướng là có nụ cườisự tự tin và giữ lời hứaNhưng có lẽ là chưa đủ, cố gắng cũng không đượcchính xác là không kịpEm chắc không thể chờ lúc tôi đủđủ của tôi cũng chắc gì được như ai.Có lẽ em không hiểu đâuCó lẽ em đã có người yêu hay em đã yêu ai đó.I cannot say “ I love you “but I love you" I´m online " mean I love you.

7.1.09

Của 1 người viết cho tớ…Bằng chứng nói thích tớ…Niềm kiêu hãnh của tớ đấy…Muốn đi khoe với mọi người :D

Thật ra. tớ vẫn chưa sẵn sàng thành couple đâu… Chờ tớ thi ĐH xong đã…Chờ tớ ra HN đã…

Page 23: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

Thế nház!Chè Kốm Phu Nhân

Tác giả: Phan Quỳnh Như

Ở nơi đó có phải anh đang chờ emChỉ khi mất mát con người mới học được cách trân trọng những gì mình đang có, 3 năm trước em đã đánh mất ý nghĩa sống của bản thân và anh đã giúp em tìm lại.

Giờ đây em đã mất anh và cũng tự hỏi ý nghĩa sống của bản thân là gì? Câu trả lời vẫn như 3 năm về trước: đó là tình yêu em dành cho anh! Nhiều người bảo yêu nhau là sống chết cùng nhau và em đã từng nghĩ vậy, anh cũng biết điều đó. Em hiểu những gì anh đã nói với em và hiểu cả những gì anh chưa thể nói.

- Em là 1 cô gái mạnh mẽ can đảm! Anh tin em sẽ sống tốt!

 -

-Nếu em yêu anh, hãy vì anh mà sống. Sống đúng nghĩa!

 -

- Hãy thay anh thực hiện ước mơ lớn nhất của anh, hãy đi đến cuối con đường của cuộc sống, thực hiện hoài bão của em và sống thật hạnh phúc. Ước mơ lớn nhất của anh là em sống hạnh phúc. Hãy tin sẽ có một câu chuyện cổ tích thứ hai. Anh vẫn luôn ở bên em,...anh sẽ chờ em ở cuối con đường, nhưng là cuối con đường.

-

Page 24: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

- Hứa với anh! Em sẽ sống hạnh phúc!

-

- Anh mãi yêu em....tút..tút...tút...!

-

Em không nhớ mình đã ngồi bao lâu trong câm lặng, tim em như muốn ngưng đập,thế giới như sụp đổ dưới chân em, em làm mọi việc trong vô thức, em không muốn tin vào sự thật,anh đã rời xa em mãi mãi. Em cố tin rằng chưa hề có chuyện gì xảy ra, vui vẻ làm mọi việc nhưng em không dám nghe điện thoại vì em sợ. Để rồi em đã nghe,đã phải tin vào 1 sự thật rằng anh đã vĩnh viễn rời bỏ thế giới này trong tai nạn đó,trong cái ngày cả anh và em đều đang rất hạnh phúc mong từng giây phút được ở cạnh nhau.

Em đã nghe mẹ anh nói trong vô thức, nỗi đau đó như bóp nghẹn lấy trái tim em, em không thể nào thở và cũng không thể nói lên lời,em không thể khóc. Em là người có trái tim sắt đá phải không anh, mọi người đều khóc,từ người thân,bạn bè thân thiết đến cả những người bạn mới quen biết anh, còn em - người con gái anh yêu thì lại không hề rơi 1 giọt lệ mà vẫn nở một nụ cười.

Em không hiểu vì sao mình lại cười nhưng em biết anh mong em luôn cười,phải không anh? Tình yêu có cả hạnh phúc và khổ đau, có cả ngọt ngào và cay đắng! Chúng ta đã cùng nhau trải qua tất cả những cung bậc đó, nhưng đến giờ em mới hiểu thế nào là tận cùng của khổ đau và cay đắng, nó làm con người ta tê dại, nó có thể giết chết trái tim của một con người trong nụ cười!

Anh có biết lúc nghe cuộc điện thoại đó em muốn nói gào lên để níu giữ anh lại, để anh không rời xa em vậy mà cổ họng em tắc nghẹn,em không cất được lên lời. Em biết anh cũng mong được nghe giọng nói của em trong giây phút phải đối mặt với tử thần vậy mà em không thể nói,không thể nói được dù chỉ là 1 tiếng. Anh luôn là người nói lời xin lỗi,còn em thì luôn ương bướng không bao giờ chịu nhận mình sai.

Yêu nhau suốt bao năm mà em chưa từng 1 lần nói: ´´Em yêu anh´´, và ngay cả khi biết rằng em sắp anh mất em vẫn không thể nói với anh: ´´Em yêu anh!´´. Anh đã từng nói với em: ´´Em là người quan trọng nhất của anh´´, em đã bảo anh: ´´Em không tin´´.

Anh bảo: ´´Với anh sự nghiệp không là gì cả,anh có thể từ bỏ tất cả để được ở bên em. Giữa gia đình anh và em,nếu buộc phải chọn lựa anh sẽ chọn em, dù mọi người nghĩ anh bất hiếu. Em biết rõ anh không nói để nịnh em,em hiểu con người anh như thế nào.Sẽ có 1 ngày anh chứng minh cho em thấy: Em là người quan trọng nhất của anh!´´. Và anh đã chứng minh rồi đó, sự chứng minh phải trả bằng mạng sống của anh, trong giây phút đối mặt với sự sống và cái chết anh vẫn nhớ đến em, lo cho em, anh đã dùng chút sức lực cuối cùng để gọi cho em thay vì gọi một ai đó đến giúp anh, gọi cho 1 cô gái cách anh cả một đại dương chỉ để nói lời xin lỗi, anh lại thất hứa và thất hứa mãi mãi...

Page 25: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

Valentine này cũng như bao valentine khác em vẫn một mình, nhưng đây là valentine đầu tiên em biết cô đơn và trống vắng là thế nào, em không còn được nghe giọng nói của anh, nhận những món quà của anh. Sau bao ngày anh ra đi giờ là lần đầu tiên em khóc, em đang khóc khi viết cho anh lá thư này,lá thư mà biết nó không thể được anh mở ra nữa, nhưng em tin anh đang đọc những gì em viết, phải không anh?

´´Em xin lỗi!´´, em đã quá ích kỉ khi đặt lên anh những gánh nặng quá lớn, vì em anh đã sống quá gấp gáp, không dành cho mình thời gian nghỉ ngơi, bỏ qua những phút giây bên bạn bè và gia đình để xây dựng sự nghiệp, để em không phải lo lắng cho cuộc sống sau này của chúng ta và để được về bên em, để em có thể dựa vào anh. Em luôn tự ti, em luôn cảm thấy không xứng đáng với anh nên đã luôn đẩy anh ra xa trong khi anh luôn cố gắng để có thể tới gần em. Đến bây giờ em vẫn luôn tự hỏi, tại sao anh lại chọn em?

- Một cô gái khiếm khuyết về cơ thể ngay từ khi mới chào đời, một cô gái không có gì giỏi giang. Anh là một người con trai hoàn hảo, mạnh mẽ và quyết đoán, một mẫu người mà bao cô gái mơ ước vậy mà lại là một người si tình nhất thế gian này. Anh đã bỏ mọi công việc, bỏ cả bản hợp đồng quyết định vận mệnh của anh để về bên em. Khi ca phẫu thuật của em thất bại, em phải trả giá bằng đôi chân của chính mình, em đã không bao giờ còn có thể đi lại được nữa cũng là lúc em quyết tâm phải nói lời chia tay với anh. Nhưng rồi em đã không làm được, em đã không thể thoát ra khỏi vòng tay anh. Em đã khóc, anh nói em thật ngốc, dù em có ra sao thì anh vẫn yêu em, em là người không thể thay thế.

Anh bảo em đừng hi sinh ngốc nghếch như vậy, bởi cho dù em có rời xa anh thì anh cũng không thể yêu một ai khác, em là tình yêu đầu tiên và duy nhất của anh. Anh không muốn trao em cho một ai khác, anh bảo em yêu là ích kỉ, anh muốn em hãy ích kỉ trong tình yêu, đừng rời xa anh, đừng đẩy anh ra xa em. Em hoàn toàn xứng đáng là người phụ nữ của anh, trong mắt anh em luôn là một thiên thần. Cho dù em không thể đi lại được nữa anh cũng không bao giờ rời bỏ em, anh sẽ là đôi chân của em, sẽ chăm sóc em suốt cuộc đời. Anh có biết em thực sự hạnh phúc thế nào khi nghe anh nói vậy không, em chỉ muốn những giây phút đó kéo dài mãi mãi.

Khi anh nói: ´´Anh sẽ ở lại chăm sóc em, không đi nữa´´, em rất muốn gật đầu nhưng rồi em lại đẩy anh ra, lại một lần nữa em đẩy anh ra đi, đẩy anh về thế giới của anh- một thế giới mà em không nghĩ mình có thể bước vào.

Lại vẫn lí do cũ,em đã lạnh lùng nói: ´´Em muốn anh hãy xây dựng sự nghiệp vững chắc,đừng cư xử trẻ con như vậy, em sẽ ổn´´. Em hiểu anh hụt hẫng và đau lòng thế nào, nhưng anh im lặng vì anh quá hiểu em, em sẽ không dễ thay đổi quyết định. Em biết không phải vì anh thiếu quyết đoán mà anh đã lại ra đi mà vì anh biết em sẽ có những hành động thiếu suy nghĩ chỉ để ép anh phải đi. Nên anh đã đi, nhưng anh không hề bỏ mặc em.

Em biết suốt 3 năm nay, kể từ ngày em phải ngồi trên chiếc xe lăn đó anh vẫn luôn âm thầm giúp đỡ em, anh vẫn luôn dõi theo từng bước đi trong cuộc sống của em. Anh biết em có lòng tự trọng cao, cho dù anh là người yêu của em thì em cũng không bao giờ chấp nhận một sự giúp đỡ nào của anh, em luôn cho rằng mọi thứ phải rõ ràng, đặc biệt về

Page 26: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

kinh tế nên anh không bao giờ nói cho em biết. Nhưng em cũng đâu phải là cô bé ngốc ngày nào, em đã biết và không muốn làm anh buồn.

Bởi em chưa bao giờ công khai mối quan hệ giữa hai chúng ta, gia đình em vẫn nhận sự giúp đỡ từ anh mà không hề hay biết, chỉ có em là cảm nhận được điều đó nhưng không thể nói ra vì trong thế giới của gia đình em anh chưa từng tồn tại. Không ai biết em đã có người yêu từ rất lâu rồi. Trong mắt mọi người em là một người con ngoan và chưa hề biết tình yêu là gì, luôn nghe lời người lớn. 

Nhiều lúc anh đã cười và nói rằng:´´Anh như một tên gián điệp ấy, yêu em mà luôn phải hoạt động du kích, bao giờ cô bé của anh mới cho anh được bước vào thế giới của em đây? ´´.Giờ em mới thấy mình thật buồn cười, khi mà mỗi lần anh gửi quà tặng em em đều bảo :´´Anh giữ hộ em, sau này em sẽ nhận lại.´´

Anh cười :´´Con gái thật khó hiểu, sau này là bao giờ vậy cưng?´´.´´Sau này´´-giờ thì chắc không có sau này nữa! Nhìn lại căn phòng, em không hề có giữ một món quà nào của anh, không có một thứ gì để gợi nhớ về anh ngoài chiếc nhẫn anh đã trao cho em và em không thể không đeo nó. Nó là minh chứng cho tình yêu của hai chúng ta, là câu nói: ´´Em đồng ý đi cùng anh đến cuối cuộc đời´´.

Chiếc nhẫn vẫn còn đây, em vẫn ở đây và chờ đợi vậy mà anh không còn nữa, anh có biết em đang muốn vỡ tan ra không, em không mạnh mẽ, không can đảm, anh biết mà. Anh đã chuẩn bị mọi thứ để đón em về bên anh, sẵn sàng đối đầu với mọi sóng gió có thể xảy ra trong gia đình anh để đưa em vào thể giới của anh, để thế giới của hai chúng ta hoà làm một. Anh nói anh chỉ chờ một câu nói của em, chỉ cần em đồng ý và anh sẽ đến. Em đã im lặng không nói, em đã thực sự bị thuyết phục bởi anh nhưng sự cố chấp, tự ti trong em không cho em nói: ´´Em đồng ý´´.

Những tưởng lần này anh sẽ tiếp tục chờ đợi vì chúng ta còn quá trẻ, nhưng anh đã kiên quyết: ´´Anh sẽ không tiếp tục nhường nhịn em nữa, anh có thể chiều theo ý em trong mọi việc nhưng lần này thì không, anh sẽ xin phép gia đình em để đưa em đi.Anh sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta, anh không thể chờ đợi hơn nữa!´´. Và dù không gật đầu đồng ý nhưng em đã thuận theo ý anh, chúng ta đã dự tính rất nhiều cho tương lai, nghĩ đến những khó khăn mà cả hai sẽ phải đối mặt sau này, em những tưởng hạnh phúc sẽ mỉm cười với em từ đây, em sẽ không đơn độc trên đường đời nữa, em không hề nghĩ một ngày nào đó không có anh em sẽ phải làm sao dù trước đây em đã từng có ý nghĩ rời xa anh.

Cuộc đời không ai học được chữ ´´ngờ´´ phải không anh? Em có ngờ đâu ngày mà anh đến đón em cũng là ngày anh ra đi mãi mãi. Em không tin có một câu chuyện cổ tích thứ hai trong cuộc đời này, anh đã dắt em vào một thế giới cổ tích rồi lại bỏ mặc em mà rời khỏi thế giới đó. Anh đã mang đến hi vọng vào cuộc sống cho em và rồi hi vọng đó lại vụt tắt ngay khi nó vừa soi sáng tâm hồn em. Anh có biết em đã mất phương hướng khi không biết mình sẽ phải bắt đầu lại từ đâu, bước đi tiếp thế nào trên con đường dài này?

Page 27: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

Chờ đợi là một điều khủng khiếp, nhưng không có gì để chờ đợi còn khủng khiếp hơn. Chết vì người mình yêu đã là một điều không dễ nhưng sống vì người mình yêu còn khó hơn rất nhiều.Em vẫn không thể bỏ được thói quen chờ điện thoại của anh hàng đêm, nhịp thở em như gấp gáp hơn mỗi khi điện thoại rung để rồi khi mở máy một cảm giác hụt hẫng lại ùa về, em lại bấm phím từ chối.

Từ chối bởi em biết đó không phải là anh, bởi em lại phải trở về với thực tại, trở về với sự thật em sẽ không bao giờ được nghe giọng nói của anh, được nép vào ngực anh ngủ ngon lành nữa. Em đang nhớ lại những kỉ niệm của hai ta, từ khi chúng ta còn là những đứa trẻ, em luôn bảo anh cao quá, em ngước nhìn anh mỏi cổ lắm.

Anh cười lớn rồi bế em đặt lên chỗ ngồi cao hơn anh, anh bảo: ´´Giờ thì anh ngước nhìn em rồi đó!´´. Anh đã nói: ´´Nếu em không muốn bước vào thế giới của anh, thì anh sẽ bước vào thế giới của em, từ giờ anh sẽ không để em phải ngước nhìn anh mà anh sẽ cúi xuống để nhìn em!´´

Anh luôn ra sức bảo vệ em, anh không bao giờ muốn em phải chịu bất kì sự tổn thương nào, vậy mà đã có lúc em cố tình không hiểu anh. Yêu nhau nhưng thời gian được ở bên nhau của chúng ta không nhiều, những lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh có biết em khao khát được ở bên anh, chỉ để được ngắm nhìn anh, được lau những giọt mồ hôi cho anh khi anh làm việc, nhưng chính em lại mâu thuẫn với bản thân. Em đã lựa chọn cuộc sống xa anh với một suy nghĩ có thể làm tình cảm của chúng ta phai nhạt, để anh có thể quên em và bắt đầu một cuộc sống khác, để anh có thể yêu một người con gái khác- hoàn hảo hơn em, có thể chăm sóc anh suốt cuộc đời. Nhưng càng xa anh, em càng yêu anh và lại càng đau khổ, anh cũng vậy!

Sự xa cách không xoà nhoà được tình cảm của chúng ta mà nó lại làm tình yêu của chúng ta thêm sâu sắc. Anh đã nói rằng: ´´Được ở bên người mình yêu là điều hạnh phúc, anh biết việc chăm sóc một người vợ bị liệt không hề đơn giản nhưng anh muốn được làm điều đó, bởi đó là người anh yêu. ´´H à, em xin lỗi vì em luôn khiến anh buồn, khiến anh phải suy nghĩ nhiều hơn trong khi anh đã có nhiều áp lực, em thật ngốc phải không anh? Đáng lẽ em nên trân trọng quãng thời gian ngắn ngủi chúng ta được bên nhau thay vì tranh luận với anh về cuộc sống sau này, về việc chúng ta là người thuộc hai đẳng cấp khác nhau. Nhưng thời gian thì không quay trở lại,có lẽ mẹ anh đã đúng khi nói: Chúng ta không nên có một bắt đầu! Mặc dù vậy em cũng không hối hận khi chúng ta đã bắt đầu, em không hối hận vì đã yêu anh, đã cùng anh viết lên một cuốn tiểu thuyết tình yêu mà kết thúc của nó thật buồn! Em sẽ không để cuốn tiểu thuyết đó kết thúc bằng một bi kịch, bởi em biết anh muốn em để cuốn tiểu thuyết đó bước sang một trang mới, và không hề muốn nó dang dở.

Nơi kết thúc cũng là nơi bắt đầu, cuộc sống của em từ giờ sẽ trở nên khó khăn hơn, nhưng em sẽ không gục ngã đâu anh. Em sẽ không phụ lòng tin của anh. Em là một cô gái mạnh mẽ mà! Em sẽ học cách bước đi một mình, em đã sống trong sự che chở của anh quá lâu và giờ em cần phải đối mặt với những sóng gió của cuộc đời. Em tin rằng ở quanh đây, anh vẫn luôn ở bên dõi theo em, và muốn được nhìn thấy nụ cười của em phải không anh? Em sẽ chỉ khóc trong hôm nay thôi, chỉ khóc lúc này thôi. Em sẽ luôn mỉm

Page 28: NhữNg Bứ Thư TìNh Hayi

cười. Cho dù chưa biết ngày mai sẽ ra sao, chưa biết em sẽ phải đi như thế nào. Nhưng em sẽ sống có ý nghĩa, sống vì tình yêu của anh dành cho em. Và em muốn nói với anh rằng:´´Em sẽ không viết câu chuyện cổ tích thứ hai, em chỉ viết câu chuyện cổ tích của em với một người, một người sẽ sống trong trái tim em,là anh đó!´´.Nhưng em sẽ sống hạnh phúc, và đi đến cuối con đường của cuộc sống này, bởi em yêu anh và bởi ở cuối con đường anh vẫn chờ em, phải không anh?

Hãy cười tươi, tình yêu của em, em sẽ thay anh thực hiện ước mơ con dang dở, thực hiện hoài bão của chúng ta. Hãy ở đó, ở nơi đó chờ em anh nhé! Em sẽ đến với anh khi em đã thực hiện xong những gì anh muốn em hứa. Chúng ta sẽ luôn mỉm cười và cùng nhau bước đi trên con đường đó, dù không thể nhìn thấy nhau, nhưng chúng ta sẽ cùng nhau nhìn về một hướng.

Ở nơi đó, anh vẫn chờ em phải không?

Tác giả: Nguyễn Thị Ánh Ngọc