22
Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG www.vuilen.com 1 Phần 1 Chương 1 Ba tuổi, là độ tuổi mà đại đa số trẻ em bắt đầu đến nhà trẻ, bởi vì có thể giúp chúng tiếp xúc nhiều hơn với thế giới xung quanh, đặc biệt là thế giới của những người bạn cùng trang lứa, học được cách kết giao và hòa thuận với người khác, học cả cách giao tiếp. Lâm Khỏa Văn đương nhiên cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội được tiếp nhận giáo dục này, sau khi vừa qua sinh nhật ba tuổi, mẹ đưa cô đến nhà trẻ tốt nhất trong thành phố - nhà trẻ cơ quan, cái gọi là nhà trẻ cơ quan, nghĩa cũng như tên, chính là nhà trẻ dành cho con em của cán bộ viên chức, Hiệu trưởng trường này có giọng nói the thé, luôn vì tên của nhà trẻ mình mà khoe khoang khoác lác, nghĩ đến cũng có chút hậu thuẫn đứng phía sau. Lâm Khỏa Văn vốn gọi là Lâm Khoa Văn, nghe tên của cô cũng biết cha mẹ đã kỳ vọng vào cô thế nào, cô là con gái một, mẹ muốn cô trở thành nhà văn, nhưng cha lại muốn cô trở thành nhà khoa học, khi còn bé cô không hiểu, còn rất tự hào khoe khoang với các bác các cô: “Lớn lên con muốn làm nhà khoa học hoặc là nhà văn.” Một đứa con nít như cô thì biết cái gì gọi là “nhà”, nhiều năm sau trước ngày thi đại học, cô đã lén đem tên mình sửa lại, đổi thành Lâm Khỏa Văn, âm đọc không đổi, nhưng mà ý nghĩa lại hoàn toàn tương phản: nhỏ bé như một cọng cỏ, mỏng manh như một làn sóng gợn, đúng vậy, cô chỉ bình thường như một cọng cỏ nhỏ và một gợn sóng lăn tăn thôi. Ba tuổi cô ngây thơ không biết, ở nhà trẻ cũng không có việc kết giao bằng hữu gì, hay nói chính xác là cô cũng không có bao nhiêu thời gian và cơ hội để làm quen với bạn bè, mỗi ngày chỉ ăn quà vặt, ngủ rồi lại thức, thời gian cô ngủ đều dài hơn những đứa trẻ bình thường, cô giáo Thang ở nhà trẻ được mẹ Lâm Khỏa Văn nhờ vả, mỗi ngày có một nhiệm vụ quan trọng, chính là gọi Lâm Khỏa Văn thức dậy, bởi vì đã đến giờ tan học rồi. Mẹ Lâm vẫn luôn cho rằng con gái mình có thể trở thành một thiên tài, chỉ vừa vào lớp Mầm, đã chuẩn bị cho con gái lên lớp Chồi, rồi lại trực tiếp nhảy thẳng lên lớp Lá, ai nói nhà trẻ không thể nhảy lớp? Cô đã có thể, tuy rằng cha cô là một đầu mục không lớn trong cục thuế vụ, nhưng mà nhà cô có tiền, có tiền là có thể cho người ta nhảy lớp, vì thế cô vinh quang trở thành một thành viên của lớp Lá. Trẻ em, lớn hơn nhau hai tuổi, đã có nhận thức hoàn toàn khác biệt, lớp này so với lớp trước kia của cô náo nhiệt hơn nhiều, Lâm Khỏa Văn bốn tuổi đã biết tự suy nghĩ đôi chút. Các bạn nhỏ tụ thành tốp ba tốp bốn, chơi những trò chơi mà cô chưa được nghe qua, cô giáo xếp cô ngồi trong một góc phòng nhỏ, cô cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, mà trước mắt cô đang trình diễn một màn “Trẻ em thủ vai “cô bạn

Phần 1 Chương 1 Bbookserver.vuilen.com/book/hoatoilieusang/hoatoilieusang...Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG 2 gái dã man của tôi”(1)”, là một cô

  • Upload
    vonhi

  • View
    215

  • Download
    3

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Phần 1 Chương 1 Bbookserver.vuilen.com/book/hoatoilieusang/hoatoilieusang...Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG 2 gái dã man của tôi”(1)”, là một cô

Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG

www.vuilen.com 1

Phần 1 Chương 1

Ba tuổi, là độ tuổi mà đại đa số trẻ em bắt đầu đến nhà trẻ, bởi vì có thể

giúp chúng tiếp xúc nhiều hơn với thế giới xung quanh, đặc biệt là thế giới của những người bạn cùng trang lứa, học được cách kết giao và hòa thuận với người khác, học cả cách giao tiếp. Lâm Khỏa Văn đương nhiên cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội được tiếp nhận giáo dục này, sau khi vừa qua sinh nhật ba tuổi, mẹ đưa cô đến nhà trẻ tốt nhất trong thành phố - nhà trẻ cơ quan, cái gọi là nhà trẻ cơ quan, nghĩa cũng như tên, chính là nhà trẻ dành cho con em của cán bộ viên chức, Hiệu trưởng trường này có giọng nói the thé, luôn vì tên của nhà trẻ mình mà khoe khoang khoác lác, nghĩ đến cũng có chút hậu thuẫn đứng phía sau.

Lâm Khỏa Văn vốn gọi là Lâm Khoa Văn, nghe tên của cô cũng biết cha mẹ đã kỳ vọng vào cô thế nào, cô là con gái một, mẹ muốn cô trở thành nhà văn, nhưng cha lại muốn cô trở thành nhà khoa học, khi còn bé cô không hiểu, còn rất tự hào khoe khoang với các bác các cô: “Lớn lên con muốn làm nhà khoa học hoặc là nhà văn.” Một đứa con nít như cô thì biết cái gì gọi là “nhà”, nhiều năm sau trước ngày thi đại học, cô đã lén đem tên mình sửa lại, đổi thành Lâm Khỏa Văn, âm đọc không đổi, nhưng mà ý nghĩa lại hoàn toàn tương phản: nhỏ bé như một cọng cỏ, mỏng manh như một làn sóng gợn, đúng vậy, cô chỉ bình thường như một cọng cỏ nhỏ và một gợn sóng lăn tăn thôi.

Ba tuổi cô ngây thơ không biết, ở nhà trẻ cũng không có việc kết giao bằng hữu gì, hay nói chính xác là cô cũng không có bao nhiêu thời gian và cơ hội để làm quen với bạn bè, mỗi ngày chỉ ăn quà vặt, ngủ rồi lại thức, thời gian cô ngủ đều dài hơn những đứa trẻ bình thường, cô giáo Thang ở nhà trẻ được mẹ Lâm Khỏa Văn nhờ vả, mỗi ngày có một nhiệm vụ quan trọng, chính là gọi Lâm Khỏa Văn thức dậy, bởi vì đã đến giờ tan học rồi.

Mẹ Lâm vẫn luôn cho rằng con gái mình có thể trở thành một thiên tài, chỉ vừa vào lớp Mầm, đã chuẩn bị cho con gái lên lớp Chồi, rồi lại trực tiếp nhảy thẳng lên lớp Lá, ai nói nhà trẻ không thể nhảy lớp? Cô đã có thể, tuy rằng cha cô là một đầu mục không lớn trong cục thuế vụ, nhưng mà nhà cô có tiền, có tiền là có thể cho người ta nhảy lớp, vì thế cô vinh quang trở thành một thành viên của lớp Lá.

Trẻ em, lớn hơn nhau hai tuổi, đã có nhận thức hoàn toàn khác biệt, lớp này so với lớp trước kia của cô náo nhiệt hơn nhiều, Lâm Khỏa Văn bốn tuổi đã biết tự suy nghĩ đôi chút.

Các bạn nhỏ tụ thành tốp ba tốp bốn, chơi những trò chơi mà cô chưa được nghe qua, cô giáo xếp cô ngồi trong một góc phòng nhỏ, cô cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, mà trước mắt cô đang trình diễn một màn “Trẻ em thủ vai “cô bạn

Page 2: Phần 1 Chương 1 Bbookserver.vuilen.com/book/hoatoilieusang/hoatoilieusang...Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG 2 gái dã man của tôi”(1)”, là một cô

Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG

www.vuilen.com 2

gái dã man của tôi”(1)”, là một cô bé có chút cao lớn, hai bím tóc trông như sừng dê dựng thẳng lên trời, đang hung dữ véo cậu bé ngồi bên cạnh cô, mặt cậu bé đỏ lên, nhe răng nhếch miệng, đôi mắt đen nhánh hơi mông lung, đại khái là bị đau sắp khóc, cậu thấy Lâm Khỏa Văn nhìn mình không chớp mắt, vội chịu đau, thể hiện một cỗ khí phách của tiểu nam tử hán, hướng cô cười cười, cô “thụ sủng nhược kinh” (được thương yêu mà vừa mừng vừa lo), sau khi vào nhà trẻ dường như chưa có người bạn nào chủ động trò chuyện với cô, hoặc là cười với cô.

“Bạn gái dã man” nhỏ tuổi kia cũng phát hiện ra cô, thả lỏng vành tai cậu bé ra, vẻ mặt ngạc nhiên nói: “Cậu cũng năm tuổi? Sao lại nhỏ như vậy!”

Lâm Khỏa Văn giơ bốn ngón tay mũm mĩm: “Tớ bốn tuổi.” Cô biết bốn là bao nhiêu, lợi hại chưa.

“Bạn gái dã man” nhỏ tuổi dường như không quan tâm đến vấn đề tuổi tác, lại kéo lỗ tai của cậu bé, hỏi cô: “Cậu có muốn kéo lỗ tai của cậu ta không? Mềm lắm!” Cô thích nhất bắt nạt những bạn học nam.

Cậu bé ngây ngốc nhìn cô cười, Lâm Khỏa Văn vội tránh đi.

“Bạn gái dã man” nhỏ tuổi hơi cụt hứng, nói: “Tớ gọi là Thẩm Khiết Hề, cậu ta gọi là Trương Sùng Huyền, còn cậu?”

“Tớ gọi là Lâm Khoa Văn! Khoa trong nhà khoa học, văn trong nhà văn.” Hóa ra cô cũng có lúc muốn khoe khoang.

Thẩm Khiết Hề hứng thú “A” một tiếng, lại tóm lấy lỗ tai của cậu bé: “Trương Sùng Huyền, lại đây để tớ véo lỗ tai cậu.”

Cậu bé kinh hô, vội bảo vệ lỗ tai, lại bị Thẩm Khiết Hề điên cuồng cấu véo một trận, Trương Sùng Huyền bị đánh còn không quên cười nhìn về phía Lâm Khỏa Văn, ý tứ tựa hồ muốn nói: “Tớ là nam tử hán, tớ không sợ bị đánh.”

Lâm Khỏa Văn xem thế là đủ rồi.

Ngày hôm đó sau khi về nhà, Lâm Khỏa Văn đã đem chuyện nhìn thấy nghe thấy hôm nay nói cho ba và mẹ, mẹ Lâm rất cao hứng, con gái chưa từng chịu nói nhiều như vậy, tuy rằng cách biểu đạt của cô còn chưa rõ ràng, nhưng điều này ít nhất nói lên rằng cô cảm thấy vui khi ở nhà trẻ.

Ngày thứ hai, Lâm Khỏa Văn lại mang đến sự tích anh hùng của Trương Sùng Huyền, cậu đem phần ăn nhanh (những món như hamburger, hotdog) chia cho cô một nửa, phần ăn nhanh của cậu ta thực sự ăn rất ngon, so với những món mẹ làm ngon hơn gấp mấy lần, không biết có thể mua ở đâu.

Lúc ba bốn tuổi có thể nhớ được những việc gì? Lâm Khỏa Văn không biết tình huống của những người khác thế nào, cô chỉ biết những kí ức cùng với Trương Sùng Huyền ở nhà trẻ, đều do mẹ sau này nói lại cho cô.

Page 3: Phần 1 Chương 1 Bbookserver.vuilen.com/book/hoatoilieusang/hoatoilieusang...Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG 2 gái dã man của tôi”(1)”, là một cô

Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG

www.vuilen.com 3

Lớp Lá ở nhà trẻ, người Lâm Khỏa Văn về nhà nói đến nhiều nhất chính là Trương Sùng Huyền, giữa cô và Trương Sùng Huyền tựa hồ có một chút tình hữu nghị, chỉ là tình hữu nghị này rất đáng thương, đơn giản là hai người bốn năm không gặp, đã bị cô lãng quên không còn một mảnh.

Học Tiểu học năm thứ nhất, Lâm Khỏa Văn vẫn bình thường không có gì vượt trội, ngay cả lớp học múa, cô giáo thấy tuổi cô còn quá nhỏ, không cho cô tham gia, khiến cô rất hâm mộ những bạn học có thể mặc những chiếc váy xinh đẹp, đứng dưới ánh đèn sân khấu tung tăng múa hát, tuy rằng nhiều năm sau một ngày nào đó cô cũng hóa trang bước lên sân khấu, nhưng tâm trạng lại khác hoàn toàn lúc này.

Sau năm nhất Tiểu học, môn Số học và môn Ngữ văn được xem là môn chính trong chương trình, Lâm Khỏa Văn đã phát huy tốt trí tuệ của mình, trong các lần kiểm tra đều đạt điểm tuyệt đối, giáo viên chủ nhiệm khen cô không dứt miệng, một đứa trẻ căn bản không thể hiểu cái gì gọi là kiêu ngạo, cái gì gọi là khiêm tốn, chỉ biết trong lớp những “bạn gái dã man” càng ngày càng nhiều, bầu cô làm ban cán sự lớp, dần dần cô cũng biến thành chủng tộc bạo lực.

Vào năm lớp ba, Lâm Khỏa Văn quang vinh đăng cai làm lớp trưởng, trưởng lớp là một công việc béo bở, không chỉ có thể tự do đi dạo quanh lớp trong thời gian tự học, còn có thể lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, bình thường thấy người nào không vừa mắt sẽ thi hành thể phạt. Bị phạt thê thảm nhất chính là bạn ngồi cùng bàn với Lâm Khỏa Văn - Chu Lập Bình, đó là một nam sinh có đôi mắt rất to, cha của cậu ta luôn đi công tác, thường ở nước ngoài mang về cho cậu ta mấy món đồ chơi mới lạ, mà cậu ta lại luôn đem những thứ như bảo vật này dâng cho Lâm Khỏa Văn chơi, Lâm Khỏa Văn cũng đem vai diễn “bạn gái dã man” biểu hiện vô cùng tinh tế. Trong giờ tự học, mỗi khi Chu Lập Bình vừa ngủ gật, cô liền cầm lấy cuốn sách toán, “Bang!” Hướng đầu cậu ta đập một quyền. Mỗi khi Chu Lập Bình ăn vụng trong lớp, cô cũng cầm cây thước nhựa dẻo, hướng tay cậu ta vỗ lên... Nhưng mà mỗi lần, Chu Lập Bình đều cười mĩ mãn, đau cũng vui sướng. Về sau, mỗi khi Lâm Khỏa Văn nhớ tới, trong lòng có chút áy náy, lúc đó xuống tay thật tàn nhẫn.

Lớp ba lên lớp bốn, gặp phải một lần chia lớp, tất cả bạn học đều chờ cô giáo đọc kết quả chia lớp.

Cậu bạn có vóc dáng nhỏ bé ngồi trước Chu Lập Bình là Hùng Hiểu Vượng, thậm thà thậm thụt quay đầu lại nói với cậu ta: “Biết gì chưa, Hắc muội thích cậu đấy, cậu ấy đã xin ba mình nói với cô giáo để học chung lớp với cậu.”

“Hắc muội? Là ai?”

Gương mặt Hùng Hiểu Vượng hiện lên vẻ “cậu hết thuốc chữa rồi”: “Hắc muội mà cậu cũng không biết? Là em gái của Hắc Thán, ba bọn họ là thị trưởng đấy!”

Page 4: Phần 1 Chương 1 Bbookserver.vuilen.com/book/hoatoilieusang/hoatoilieusang...Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG 2 gái dã man của tôi”(1)”, là một cô

Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG

www.vuilen.com 4

Chu Lập Bình thụ giáo: “A, tớ không thích cậu ấy. Tớ thích Lâm Khỏa Văn.”

Hùng Hiểu Vượng rút một hơi, vội đứng lên nói: “Cô giáo, Chu Lập Bình nói cậu ấy thích Lâm Khỏa Văn.”

Toàn bộ lớp cười vang, có người còn hướng về phía Chu Lập Bình và Lâm Khỏa Văn che mặt.

Lâm Khỏa Văn rất lúng túng, mặt Chu Lập Bình lại đỏ bừng, hung hăng trừng mắt với Hùng Hiểu Vượng.

Cô giáo chủ nhiệm đối mặt với tai nạn này, quả thật có chút giật mình, mấy đứa nhỏ này, mới tám chín tuổi, biết cái gì gọi là thích, gọi là “yêu sớm” thì cũng quá sớm rồi, cô ho nhẹ một tiếng, cố gắng khéo léo nói: “Chu Lập Bình, theo em thích là chỉ thành thích học tập tốt của bạn Lâm Khỏa Văn khiến người khác ngưỡng mộ, có phải là ý này không?”

Có cô giáo giải vây, Chu Lập Bình lập tức gật gật đầu. Cô giáo thấy tình huống chậm rãi được khống chế, vội tuyên bố kết quả chia

lớp. Lâm Khỏa Văn chú ý lắng nghe, cô ở lớp hai, mà Chu Lập Bình ở lớp tám,

thậm chí còn không cùng một dãy lầu, cô thoáng có cảm giác yên tâm. Thích? Thích là gì? Có thật sự hiểu nó không? Cô bĩu môi.

Lớp một và lớp hai, chính là lớp dành cho những học sinh có thành tích học tập tốt, những đứa trẻ này sẽ được tập trung bồi dưỡng vào trường trung học trọng điểm duy nhất.

Đối mặt với phần đông bạn học nổi trội cô không dùng bạo lực, mà cô cũng không có lý do để áp dụng chủ nghĩa tư bản bạo lực, không biết việc lựa chọn ban cán sự có liên quan đến bối cảnh gia đình hay không, tóm lại cô bị rớt tuyển.

Ngày đầu tiên của học kì mới, cô ngoan ngoãn ngồi vào vị trí của mình, lật sách giáo khoa mới, ngửi mùi hương nhàn nhạt, chăm chỉ viết tên mình lên từng cuốn sách giáo khoa, chữ của cô rất ngay ngắn, đứa nhỏ chín tuổi hẳn là chưa biết đến lối viết chữ thảo, cũng chưa hình thành phong cách của bản thân, nhưng mà nét bút của cô lại như vẽ, rất đều đặn xinh xắn, giống như con người của cô.

Nghe nói bạn nữ mập mạp ngồi trước cô chính là con gái của Hiệu trưởng, mà chỗ ngồi bên trái phía trước lại trống không, tiếng chuông vào học đã vang lên, bạn học đó còn chưa đến, Lâm Khỏa Văn lơ đễnh, cô không chủ động kết giao với bạn bè, nhưng một khi người khác tìm đến cô, cô sẽ vô cùng nhiệt tình, chân thành đối đãi.

Sau khi tiếng chuông vào học vang lên, một tiếng “Báo cáo!” vang vọng ở cửa lớp, tất cả bạn học đều phóng tầm mắt ra phía cửa, người vừa nói là một cậu

Page 5: Phần 1 Chương 1 Bbookserver.vuilen.com/book/hoatoilieusang/hoatoilieusang...Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG 2 gái dã man của tôi”(1)”, là một cô

Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG

www.vuilen.com 5

bạn nhỏ xinh xắn, áo sơ mi gần như ướt đẫm, cậu ta thở hổn hển, cả mặt và cổ đều ướt mồ hôi, quần áo ướt sũng dĩ nhiên cũng là do mồ hôi thấm ướt, gương mặt của cậu ta lại tươi cười, không bởi vì đến muộn mà mảy may lo sợ, đôi mắt đen nhánh vì cười mà cong lên.

Cô giáo chuẩn bị giảng bài nhìn cậu ta một cái, bình tĩnh nói: “A, trò Trương Sùng Huyền, tập luyện xong rồi? Mau trở về chỗ ngồi của em đi.”

Cậu ta cười chạy về chỗ ngồi, rất tự nhiên dùng sức vẫy vẫy tóc, mồ hôi bắn ra khắp nơi, ngay cả sách giáo khoa của Lâm Khỏa Văn cũng bị bắn trúng, lại càng không nói đến bạn cùng bàn của cậu ta. Cô bé béo hơi dịch sang một bên, cau mày, ngồi cạnh cô ta, Trương Sùng Huyền có vẻ nhỏ gầy yếu ớt, bề ngang của cô ta ít nhất gấp ba lần cậu. Cậu ta thấy bạn cùng bàn ghét bỏ chùi sách giáo khoa, liền gian xảo nở nụ cười, sau đó lại càng dùng sức lắc lắc đầu, cô bé béo khẽ hô lên, Lâm Khỏa Văn nhìn cậu bé, nhìn thấy đôi mắt đen nhánh lấp lánh, những sợi tóc còn đọng mồ hôi của cậu ta, nhìn thấy cậu cười nghịch ngợm, dường như có vật gì đang chạm vào ngực cô, mặt cô vẫn không có biểu cảm, cứ nhìn cậu như vậy, nhưng sóng lớn trong lòng lại ầm ầm mãnh liệt.

Ghi chú:

1. Cô bạn gái dã man của tôi: đây là một câu thoại rất phổ biến bên Trung Quốc để chỉ những người bạn gái hung dữ hay ăn hiếp bạn trai.

Chương 2

“Mẹ, trong lớp có một bạn tham gia đội võ thuật, nhìn vóc dáng của cậu

ta cũng gầy teo như miếng mực khô vậy, vậy dáng người của con có phải cũng luyện võ được không?” Theo thường lệ, mỗi ngày lúc ăn cơm tối, Lâm Khỏa Văn đều hào hứng đem những chuyện xảy ra trên trường học báo cáo với ba mẹ.

Mẹ Lâm cười nói: “Thân thể con từ lúc mới sinh đã yếu ớt, luyện tập chút võ thuật cũng không tệ, nhưng mà mẹ luôn hy vọng con có thể làm một nhà văn.”

Ba Lâm kháng nghị: “Nhà khoa học tương đối khá, văn nhân đa số đều rất nghèo.”

Mẹ Lâm liếc ông một cái, lại hỏi con gái, nói: “Người bạn tập võ đó tên là gì?”

“A, gọi là Trương Sùng Huyền.” Vẻ mặt mẹ Lâm kinh ngạc: “Hóa ra là đứa bé kia, lúc còn ở nhà trẻ hai con

có quan hệ rất tốt đấy, vậy bây giờ cũng không tệ rồi, có cơ hội thì mời cậu ấy dạy con vài chiêu.”

Gương mặt nhỏ bé của Lâm Khỏa Văn nhăn lại: “Mẹ đừng nói về chuyện ở nhà trẻ nữa, con không có chút ấn tượng nào cả.”

Page 6: Phần 1 Chương 1 Bbookserver.vuilen.com/book/hoatoilieusang/hoatoilieusang...Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG 2 gái dã man của tôi”(1)”, là một cô

Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG

www.vuilen.com 6

Mẹ Lâm cười nói: “Đứa bé này, trí nhớ kém quá.”

Lâm Khỏa Văn lau sạch miệng: “Con ăn no rồi, đi làm bài tập ạ.”

Mỗi tối trên TV đều chiếu hai tập phim Thánh đấu sĩ tinh thỉ(1), Lâm Khỏa Văn rất ngoan, làm hết bài tập xong mới mở TV lên xem, nhưng mà tối đó cô lại không thể tập trung xem phim hoạt hình, luôn cảm thấy những thánh đấu sĩ bên trong đều biến thành Trương Sùng Huyền, mà cô lại thành Bội Thụ bảo vệ lưới dệt, đây là bí mật nhỏ của cô, cô sẽ không nói với bất kì ai.

Cuộc thi kiến thức về thơ cổ cấp tỉnh tổ chức mỗi năm một lần sắp đến, nhà trường thống nhất ra đề, nội dung đề mục là một trăm bài thơ từ(2) cổ, quyển thượng cho ra vế trên hoặc câu trên, khi thi phải điền vào chỗ trống, mỗi học sinh trong từng lớp đều phải thi, sau đó tuyển ra mười người xuất sắc nhất tập trung vào lớp đặc huấn.

Lâm Khỏa Văn không hiểu sao mình lại được chọn, nói không hiểu là bởi vì cô không có quá nhiều yêu thích với thi từ ca phú, mặc dù có thể đạt được điểm cao, nhưng đều hoàn toàn nhờ mẹ “mưa dầm thấm đất”, vì để cô có thể trở thành một nhà văn, thật sự mẹ đã tốn không ít công sức.

Người trúng tuyển vốn dĩ không cần tham gia tảo đọc, ở giờ tảo đọc, bọn họ sẽ yên lặng ngồi trong phòng học, chuyên tâm đọc thuộc lòng những bài thơ từ do nhà trường quy định.

Lâm Khỏa Văn không phải là người đến sớm nhất trong lớp, đã có ba bốn bạn học ở đó, lại có một người học cùng lớp với cô lúc trước, là Hùng Hiểu Vượng, cái người thích nói chuyện thị phi, thích báo cáo với thầy cô, Hùng Hiểu Vượng.

Hùng Hiểu Vượng liếc mắt nhìn thấy Lâm Khỏa Văn, liền vội gọi: “Lâm Khỏa Văn, ngồi ở đây này.” Ngón tay chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.

Lâm Khỏa Văn không đến đó ngồi, chỉ ngồi phía sau cậu ta một hàng.

Hùng Hiểu Vượng chưa từ bỏ ý định tiến tới, nhỏ giọng nói: “Tớ biết cậu nhất định sẽ được tuyển vào lớp trên mà, bây giờ tớ vẫn còn học chung lớp với Chu Lập Bình, chỉ có mình cậu bị đưa đi.”

Lâm Khỏa Văn không nói lời nào, trong ấn tượng cô và cậu ta cũng không quá thân thiết.

Hùng Hiểu Vượng rất “Tam bát”(3), nói tiếp: “Cậu có biết hiện giờ ai là người có thành tích năm năm học tốt nhất không?”

Thấy Lâm Khỏa Văn ngẩng đầu nhìn, cậu ta rất đắc ý nói: “Chính là Đàm Tinh ở lớp một! Mỗi lần kiểm tra cậu ấy đều đạt điểm tuyệt đối, có rất nhiều người muốn làm quen với cậu ấy, muốn cùng cậu ấy kết giao bằng hữu. Mau nhìn, mau nhìn! Chính là Đàm Tinh!” Cậu ta vừa nói vừa chỉ tay về hướng cửa.

Page 7: Phần 1 Chương 1 Bbookserver.vuilen.com/book/hoatoilieusang/hoatoilieusang...Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG 2 gái dã man của tôi”(1)”, là một cô

Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG

www.vuilen.com 7

Lâm Khỏa Văn quay đầu, chỉ thấy một cô bạn rất xinh xắn đi từ cửa đến, trên mặt mang theo một nụ cười ngọt ngào, đôi mắt to tròn lấp la lấp lánh, không biết Lâm Khỏa Văn bị trúng tà gì, cô đột nhiên đứng lên, rất cởi mở cười nghênh đón, nói với Đàm Tinh: “Cậu là Đàm Tinh phải không?”

Đàm Tinh gật đầu, cười nói: “Đúng vậy.”

Lâm Khỏa Văn cười nói: “May quá, hàng này vẫn còn chỗ trống, ngồi bên cạnh tớ đi.” Kỳ thật chỗ trống trong phòng học còn rất nhiều.

Đàm Tinh không để bụng, hiền hòa nói: “Được.” Ai cũng không ngờ, hai năm sau, hai cô lại trở thành đôi bạn tâm đầu ý hợp cả đời, nhiều năm sau đó, Đàm Tinh nhớ đến cảnh tượng lần đầu nhìn thấy Lâm Khỏa Văn, miêu tả cảm giác ngay lúc đó rất tỉ mỉ, một cô bé gầy yếu chỉ mới lần đầu gặp mặt, đã cười hỏi cô “Cậu là Đàm Tinh phải không?”, loại cảm giác “thụ sủng nhược kinh” này không thua gì lúc được cô giáo khen ngợi.

Đàm Tinh cầm tập thơ từ đặt bên trái Lâm Khỏa Văn, lại quay đầu bắt chuyện với người khác: “Sùng Huyền, đến đây ngồi này.”

Lâm Khỏa Văn yên lặng nhìn cậu bạn đang đi tới, lòng lại nghĩ: Cậu ấy cũng quen Đàm Tinh, hình như quan hệ rất tốt, dù sao mình và cậu ấy cũng học cùng một lớp, có phải nên chào hỏi không? Từ lúc thầy thông báo danh sách trúng tuyển, cô đã biết cậu ấy cũng trúng tuyển, thế nhưng quan hệ của hai người lại không tiến hơn một bước, cậu ấy vẫn cùng những bạn học nam xung quanh chơi với nhau, thỉnh thoảng trêu chọc cô bạn béo ngồi cùng bàn với mình, chưa bao giờ quay đầu liếc mắt nhìn phía sau cậu; cô cũng chỉ nói chuyện phiếm với những bạn nữ hay cùng về lúc tan học, tuy hai người ngồi rất gần, nhưng lại không nói câu nào.

Ngay lúc Lâm Khỏa Văn do dự có nên chào hỏi không, chọn thời điểm chào hỏi thế nào, Trương Sùng Huyền lại trước sau không liếc mắt nhìn cô một lần, đánh ngáp, uể oải đặt mông ngồi xuống bên trái Đàm Tinh, mắt như mèo, nói với Đàm Tinh: “Tớ ngủ một lát, thầy giáo tới thì gọi tớ.” Lâm Khỏa Văn bật cười, có thể cậu ấy cũng chẳng biết cô là bạn cùng lớp với cậu.

Đàm Tinh gật đầu, rất dịu dàng nói: “Tối hôm qua cậu lại luyện võ đến khuya phải không.”

Trương Sùng Huyền mơ mơ màng màng “Ừ” một tiếng, rồi nằm lên bàn ngủ thiếp đi.

Cách Đàm Tinh, Lâm Khỏa Văn không nhìn thấy gương mặt của Trương Sùng Huyền, không biết dáng vẻ lúc ngủ có đẹp như người cậu ấy hay không. Thế nhưng thất vọng chỉ trong chớp mắt, cô rất nhanh đã rơi vào trạng thái tụng đọc một mình, ưu điểm của cô là việc này, làm chuyện gì cũng có thể toàn tâm toàn ý, cô tập trung như vậy, cho nên Trương Sùng Huyền tỉnh dậy lúc nào cũng không biết, lớp tảo đọc cứ như vậy vội vã trôi qua, bạn học cùng lớp thơ từ nhanh chóng thu dọn sách giáo khoa, chuẩn bị trở về phòng học của mình.

Page 8: Phần 1 Chương 1 Bbookserver.vuilen.com/book/hoatoilieusang/hoatoilieusang...Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG 2 gái dã man của tôi”(1)”, là một cô

Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG

www.vuilen.com 8

Trương Sùng Huyền đã bước ra ngoài từ lâu, Đàm Tinh cười híp mắt nói với Lâm Khỏa Văn: “Tớ cũng trở về lớp đây, ngày mai gặp nhé.” Cô thậm chí cũng không hỏi Lâm Khỏa Văn học lớp nào, chẳng qua điều này không quan trọng, dù bọn cô không học cùng một lớp, nhưng là bạn bè của nhau, thế là đủ rồi.

Lâm Khỏa Văn cười gật đầu: “Ừ.” Đi qua chỗ ngồi của Trương Sùng Huyền, thấy trên bàn cậu có một tờ giấy, viết: “Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông”(4), “Quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi”(5)... Nhìn câu chữ, xem ra đã đọc thuộc lòng viết xuống, kiểu chữ cứng cáp mạnh mẽ, tiêu sái không gì tả được, cho người ta cảm giác rất khí thế, trong lòng cô xao động, lén bỏ tờ giấy kia vào túi xách của mình, những lúc ở nhà không có việc gì làm sẽ lấy ra viết, bắt chước theo, dần dần chữ của cô cũng thay đổi phong cách, có vài phần cảm giác của cậu ấy.

Hai tuần lễ đặc huấn thơ từ ngắn ngủi trôi qua, toàn diện chính là chủ trương của bộ giáo dục quốc gia, ngay cả thi đua cũng là loại mô thức này, trong cuộc thi này có rất nhiều câu thơ Lâm Khỏa Văn đã học thuộc lòng, cuộc thi hoàn toàn dựa vào khả năng ghi nhớ và sự chăm chỉ của học sinh. Thế nhưng chế độ dự thi vẫn không xóa bỏ được quyết tâm phát triển giáo dục tố chất toàn diện của nhà trường, ở bậc tiểu học tổ chức rất nhiều môn thủ công thú vị, chẳng hạn như đan len.

“Khỏa Văn, rốt cuộc cây kim này phải đan trái phải thế nào, tớ nhức đầu quá, tại sao cô giáo lại bắt chúng ta nộp một đôi găng tay chứ?” Trình Lệ mập mạp quay đầu than phiền với Lâm Khỏa Văn.

Lâm Khỏa Văn lấy ra chiếc găng tay vừa làm một nửa của mình, cho cô ấy xem.

“Trời ơi, không thấy rõ, quên đi, để tớ về nhà nói mẹ tớ đan giúp.” Trình Lệ lại đem đầu xoay trở về.

Lâm Khỏa Văn cười cười, tiếp tục cố gắng hoàn thành đôi găng tay của mình, tay cô rất khéo léo, tư duy logic tốt, vẽ vời, đan len, điêu khắc, môn thủ công này cô học cũng rất khá, chẳng qua các thầy cô không phát hiện ra, dù sao, ở trong mắt thầy cô giáo, đây chỉ là một trò tiêu khiển cho học sinh, học sinh tiểu học, thành tích Số học và Ngữ văn tốt là được.

Đối với việc đan găng tay, các cô gái đã rất đau đầu, huống chi nhóm con trai, càng không cần phải nói, bạn cùng bàn Lý Chí Vĩ của Lâm Khỏa Văn trợn to hai mắt nhìn cô thuần thục đan xen hai cây kim nhỏ dài bằng trúc, không khỏi thở dài nói: “Lâm Khỏa Văn, cậu giỏi thật, này, có thể giúp tớ đan luôn được không?”

“Cô giáo cho chúng ta đan găng tay nhất định muốn chúng ta tự đan một đôi cho mình, tớ giúp cậu chẳng phải sẽ không tốt sao.” Lâm Khỏa Văn không bằng lòng, cậu ấy có thể nhờ mẹ mình giúp đỡ giống Trình Lệ.

Page 9: Phần 1 Chương 1 Bbookserver.vuilen.com/book/hoatoilieusang/hoatoilieusang...Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG 2 gái dã man của tôi”(1)”, là một cô

Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG

www.vuilen.com 9

“Có gì không tốt, cô giáo cũng không biết, tớ xin cậu tớ van cậu, tớ hứa ngày mai sẽ mang đồ ăn ngon cho cậu mà.”

Một chút đồ ăn ngon sao có thể mua chuộc được cô, ý chí của cô không dễ lay động đâu.

“Được rồi, Lâm Khỏa Văn, ngồi chung bàn cũng lâu rồi, a, bằng không để tớ nói mẹ cho cậu vài vé xem phim điện ảnh nhé.” Mẹ của Lý Chí Vĩ là phó trưởng ở rạp chiếu phim.

Lâm Khỏa Văn bật cười, cô mới không cần vé xem phim, ba mẹ cô thường mang về rất nhiều vé xem phim điện ảnh, nhìn cậu ta làm bộ dạng nhỏ nhoi đáng thương: “Được rồi, chỉ lần này thôi đấy.”

Lúc này, Trương Sùng Huyền xoay đầu lại: “Lý Chí Vĩ, găng tay của cậu làm xong chưa?”

Lý Chí Vĩ đắc ý cười một tiếng, tay chỉ vào Lâm Khỏa Văn ngồi cùng bàn: “Có người giúp tớ đan rồi.”

Trương Sùng Huyền nháy mắt mấy cái nhìn Lâm Khỏa Văn, đây đại khái là lần đầu tiên cậu nhìn thẳng cô, Lâm Khỏa Văn cảm giác mặt mình hơi đỏ, cậu ấy sẽ không cho rằng cô đối với Lý Chí Vĩ có gì chứ. Trương Sùng Huyền cũng không hỏi mấy vấn đề này, cậu nhìn nhìn Lý Chí Vĩ rồi lại nhìn nhìn Lâm Khỏa Văn, cười rạng rỡ nói: “Này, giúp tớ đối phó luôn được không.” Sau đó lại chuyển hướng đến Lý Chí Vĩ, nói: “Cậu dùng cái gì để nhờ cậu ấy vậy?”

Lý Chí Vĩ đắc ý nói: “Vé xem phim!”

Trương Sùng Huyền hơi bĩu môi, cậu còn tưởng là gì ghê gớm lắm, mang hai thanh kim đưa cho Lâm Khỏa Văn, nói: “Giúp tớ giải quyết được không? Mẹ tớ là người hát đàn tứ(6) rất nổi tiếng, cho cậu vào xem miễn phí, OK?”

Lâm Khỏa Văn nở nụ cười, kỳ thực chỉ cần cậu nói, cô sẽ rất vui lòng giúp cậu đan, thế nhưng ngoài miệng vẫn hơi bất đắc dĩ nói: “Tớ chỉ có thể giúp hai người các cậu, đừng nói cho những người khác biết, lúc tớ đan sẽ bị quấy rầy.”

Hai tên nam sinh liên tục gật đầu. Đôi găng tay mà Lâm Khỏa Văn làm cho Trương Sùng Huyền rất có tâm,

ngay cả Lý Chí Vĩ cũng nhìn ra được: “Lâm Khỏa Văn, vì sao tớ có cảm giác găng tay của Trương Sùng Huyền đẹp hơn của tớ vậy?”

Lâm Khỏa Văn giả vờ bất đắc dĩ nói: “Không còn cách nào khác, của cậu ấy được làm sau cùng, lúc đan thuần thục hơn nhiều. Nhưng mà đôi bao tay của cậu cũng không tệ mà, còn ở đó kén cá chọn canh.”

Lý Chí Vĩ le lưỡi, làm động tác kính chào: “Yes, sir!” Chú cảnh sát bắt cướp trong cảnh phim ở hương cảng luôn thích nói câu này,

Lâm Khỏa Văn cầm đôi bao tay làm cho Trương Sùng Huyền, suy nghĩ: Xấu hơn rõ ràng như vậy sao?

Page 10: Phần 1 Chương 1 Bbookserver.vuilen.com/book/hoatoilieusang/hoatoilieusang...Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG 2 gái dã man của tôi”(1)”, là một cô

Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG

www.vuilen.com 10

Ghi chú: 1. Thánh đấu sĩ tinh thỉ: tên tiếng Nhật là Saint Seiya, bên Việt Nam chính là

bộ Áo giáp vàng của tác giả Kurumada Masami. 2. Thơ từ: cũng gọi là ‘trường đoản cú’, thể loại văn vần thời Đường, Tống ở

Trung Quốc. 3. Tam bát: tục ngữ, nói về cách cư xử tùy tiện của đàn bà, hành động thô lỗ,

thiếu trang trọng. 4. “Thân vô thải phượng song phi dực, Tâm hữu linh tê* nhất điểm thông.” Dịch nghĩa: Thân không cánh phượng mà bay vút, Lòng sẵn sừng tê* cảm

ngất ngây. (Trích ‘Vô đề kỳ I’ - Lý Thương Ẩn, bản dịch Hải Đà) *Linh tê: hay còn gọi là loài tê thông thiên, sừng bên ngoài có vệt trắng như

tơ, bên trong có lỗ nhỏ thông suốt từ gốc đến mũi. 5. Quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất

phục hồi. Dịch nghĩa: Há chẳng thấy nước Hoàng Hà từ trời đổ xuống, chảy tuột biển

Đông chẳng quay về. 6. Đàn tứ: đàn có bốn dây, nhỏ hơn đàn tỳ bà.

Chương 3

Từ sau sự kiện đôi găng tay, thỉnh thoảng khi chạm mặt Lâm Khỏa Văn,

Trương Sùng Huyền cũng sẽ chào hỏi, hai năm sau vì có năng khiếu về thể thao, cậu được tuyển thẳng vào trường trung học trọng điểm duy nhất - trung học Đệ Nhất.

Các thầy cô luôn nói trung học Đệ Nhất chỉ chọn những học sinh tiểu học ưu tú nhất trong thành phố, phải cạnh tranh mới đỗ vào trường, nếu như thấp hơn điểm chuẩn còn phải đóng những chi phí không cần thiết.

Khi con gái về nhà, ba Lâm và mẹ Lâm luôn hăng hái cổ vũ: “Nhất định phải thi đậu trung học Đệ Nhất!” Mặc dù vậy nhưng Lâm Khỏa Văn chưa bao giờ nghĩ mình không thi nổi, lẽ nào đây là điều người ta thường nói, “nghé mới sinh không sợ hổ”?

Quả nhiên, Lâm Khỏa Văn có thành tích học tập không quá xuất sắc lại thi đỗ vào trung học Đệ Nhất, năm nhất sơ trung tổng cộng có sáu lớp, mỗi lớp có năm mươi học sinh, ngày nhập học đầu tiên, cô đem theo một hộp cơm rất lớn, cô đã gắng sức thuyết phục ba mẹ đừng đưa cô đến trường, bởi cô đã là học sinh sơ trung rồi, nhìn danh sách học sinh dán trên cửa mỗi lớp, cô ở lớp thứ sáu, điều khiến cô kích động chính là Trương Sùng Huyền và Đàm Tinh cũng học lớp sáu, giáo viên chủ nhiệm lớp gọi là Trần Tĩnh.

Page 11: Phần 1 Chương 1 Bbookserver.vuilen.com/book/hoatoilieusang/hoatoilieusang...Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG 2 gái dã man của tôi”(1)”, là một cô

Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG

www.vuilen.com 11

Mang theo giấy trúng tuyển và tiền học, cô đi vào văn phòng cho năm nhất, chuẩn bị nộp những thứ này cho giáo viên chủ nhiệm của cô, đang muốn hỏi ai là cô Trần Tĩnh, bất ngờ lại thấy Đàm Tinh đang trò chuyện với một cô giáo trẻ rất xinh đẹp, Lâm Khỏa Văn mừng rỡ, đúng là “đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công”(1), cô duyên dáng đi đến phía cô giáo kia, dịu dàng nói: “Cô Trần, em đến báo danh.”

Đàm Tinh trợn to mắt nhìn cô, cô giáo xinh đẹp kia cũng nhìn cô, dường như đã hiểu được chuyện gì, liền cười nói: “Em tìm cô Trần ở lớp sáu phải không?”

Lâm Khỏa Văn có chút cứng ngắc gật đầu.

Cô giáo xinh đẹp cười khẽ, chỉ về phía cô giáo lớn tuổi đang ngồi trước cửa sổ, nói: “Cô ấy chính là chủ nhiệm lớp sau này của em, em và Tiểu Tinh học cùng một lớp đấy.”

Mặt Lâm Khỏa Văn như trái cà đỏ, thật xấu hổ, cô vội lên tiếng cảm ơn, đi về phía cô Trần Tĩnh “thật sự”.

Cô Trần tháo kính lão xuống, tiếp nhận giấy trúng tuyển của Lâm Khỏa Văn, sau đó lại cầm lấy bảng thành tích, điểm thi chuyển cấp, sau đó chậm rãi nói: “Thành tích tổng thể rất tốt, trong lớp em mã số mười bốn, cố gắng nỗ lực nhé! Đã biết lớp ở đâu chưa?”

Lâm Khỏa Văn gật đầu.

“Tối nay bắt đầu giờ tự học mỗi ngày, đến trước để làm quen bạn bè và lớp học, tùy ý chọn một chỗ để ngồi, ngày mai cô sẽ sắp xếp chỗ ngồi lại sau, đi đi.” Cô Trần tiếp tục nói.

Lâm Khỏa Văn nhận được lệnh đặc xá, vội vã chạy đi, ôi, ngày đầu tiên đi học lại nhận nhầm chủ nhiệm lớp, không biết cô chủ nhiệm có ấn tượng xấu với cô không. Cô chưa được mười một tuổi, luôn để ý thái độ của thầy cô, thế nhưng vài năm sau, cô bắt đầu học được cách đối phó, biết làm thế nào để không bị thầy cô chú ý và trách phạt.

Lâm Khỏa Văn đến phòng học cho lớp sáu năm nhất, đã có rất nhiều người ngồi trong phòng, mọi người dường như đã làm quen với nhau, tụ thành tốp năm tốp ba trò chuyện, Lâm Khỏa Văn đeo một chiếc cặp nhỏ, trong cặp đựng một chiếc hộp bút, một cuốn vở bài tập và vài cuốn sách giáo khoa mới để dùng trong giờ tự học buổi tối, đáy mắt cô nhìn thấy Trương Sùng Huyền đang cười ha ha, cùng vài cậu bạn nói gì đó, cô không có ý chen lên trước, xung quanh cậu ta có rất nhiều người, hơn nữa cô sẽ không chủ động đến tìm cậu trò chuyện, hai người không thân thiết với nhau lắm, vào thời điểm đó nam sinh và nữ sinh đều rất sĩ diện, nếu như chủ động nói chuyện, vậy sẽ chứng minh mình đối với người ta có ý tứ, cô chọn một chỗ trong góc ngồi xuống, đang chuẩn bị lấy hộp bút và vở bài tập, một cậu bé rất điển trai đã đi đến phía trước cô, cười rộ nói: “Chào bạn, bên cạnh bạn là chỗ ngồi của mình.”

Page 12: Phần 1 Chương 1 Bbookserver.vuilen.com/book/hoatoilieusang/hoatoilieusang...Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG 2 gái dã man của tôi”(1)”, là một cô

Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG

www.vuilen.com 12

Lâm Khỏa Văn cảm thấy hơi kì lạ, cậu bạn này cô không quen, cô đang muốn đứng dậy, cậu bé đã cười ngồi xuống bên cạnh cô: “Chào bạn, mình là Vương Vỹ.” Nói xong chìa tay ra.

Lâm Khỏa Văn do dự, không biết có nên đưa tay ra không, động tác này có chút thân mật, lúc này Đàm Tinh lại đi tới, vỗ vai Vương Vỹ nói: “Này, cậu cũng biết Lâm Khỏa Văn à. Hai người có muốn đi vệ sinh với tớ không?”

Lâm Khỏa Văn cảm thấy mình hơi chóng mặt, đây rốt cuộc là tình huống gì thế? Vương Vỹ thấy cô không trả lời, liền nói với Đàm Tinh: “Tớ đi với cậu, nhưng mà tớ chỉ đứng ở cửa chờ cậu thôi, tớ không mắc tiểu.” Sau đó hai người lại tay trong tay đi ra ngoài, trong lớp dường như cũng không ai để ý.

Một lát sau, Đàm Tinh lại cười híp mắt kéo Vương Vỹ trở về, hai người rất ăn ý ngồi xuống bên cạnh Lâm Khỏa Văn cười cười nói nói, Lâm Khỏa Văn tò mò muốn chết, nhưng vẫn lễ độ duy trì sự trầm lặng, cuối cùng cô chủ nhiệm đã lý giải được sự nghi hoặc của cô.

“Tối nay sẽ sắp xếp chỗ ngồi trước, sau đó phát sách giáo khoa mới. Mời các bạn học tới cửa xếp hàng, nam một hàng, nữ một hàng, tự giác xếp hàng từ thấp đến cao.” Cô Trần uy nghiêm ra lệnh. Lâm Khỏa Văn dùng đáy mắt nhìn vị trí của Trương Sùng Huyền, hy vọng có thể xếp cùng thứ tự với cậu ấy, đáng tiếc cô được xếp ở giữa hàng, mà lúc này, Trương Sùng Huyền tuy cao hơn cô một chút, nhưng trong đám nam sinh lại có chút nhỏ con, cô chỉ có thể thất vọng nhìn Trương Sùng Huyền được xếp trước mặt, đáy lòng thở dài một tiếng nhìn lên phía trước, bất giác lại ngẩn ra, cô bé đứng ngay trước cô là Vương Vỹ? Gương mặt, giọng nói, tên gọi đều nam tính, vậy mà cậu ấy lại là con gái? Thảo nào cô ấy có thể cùng Đàm Tinh đi toilet.

Chỗ ngồi được xếp xong, dựa theo khoảng cách của hai nam hai nữ mà ngồi, một hàng tám người, Vương Vỹ và Lâm Khỏa Văn ngồi cùng bàn, Trương Sùng Huyền trùng hợp ngồi phía trước Vương Vỹ, cũng chính là phía chéo của cô, trong lòng cô nghĩ lại còn phát sợ, người này thật sự là con gái sao? Tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng nhìn thế nào cũng thấy là gương mặt của con trai, còn có giọng nói kia, hoàn toàn là giọng của một cậu bé mà, đúng rồi đúng rồi, cậu ấy còn mặc quần, rất trung tính, trời tháng chín rất nóng, hầu hết con gái đều mặc váy ngắn, tối tự học hôm đó, cậu ta cũng mặc một chiếc quần dài trung tính, cô không tìm hiểu kĩ càng, nhưng trong lòng vẫn luôn hoài nghi giới tính của Vương Vỹ.

Ngày thứ hai, cô càng thêm chắc chắn suy nghĩ Vương Vỹ là con trai, bởi vì Vương Vỹ tuy có cùng các bạn nữ khác đi vệ sinh, nhưng cho tới nay đều không thấy “cô ấy” đi vào, “cô” luôn đứng bên ngoài chờ, về phần lý do, ngàn lần đều như một: “Tớ không có mắc tiểu.”

So với Tiểu học, chương trình học của Sơ trung có thêm rất nhiều môn, lịch sử, địa lý, sinh vật, chính trị đều liệt vào môn chính, có người nói năm hai Sơ

Page 13: Phần 1 Chương 1 Bbookserver.vuilen.com/book/hoatoilieusang/hoatoilieusang...Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG 2 gái dã man của tôi”(1)”, là một cô

Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG

www.vuilen.com 13

trung sẽ có thêm môn vật lý, là môn đặc biệt không thích hợp cho con gái. Lâm Khỏa Văn không thiên về các môn dành cho con gái, đối với môn nào cô cũng có hứng thú, năng lực cũng tốt, học kỳ một năm nhất kết thúc đã nhảy lên đứng nhất lớp, đứng thứ hai toàn khối. Cô Trần Tĩnh rất cao hứng, lúc công bố thành tích, gương mặt đầy nếp nhăn đã cười rộ đến mức khiến chúng xô vào nhau, thậm chí có vài học sinh còn không biết Lâm Khỏa Văn là ai.

Vương Vỹ dùng cánh tay huých cô, cô quay sang cười đạm, học kì này cô luôn duy trì khoảng cách như có như không với Vương Vỹ, cô luôn cảm thấy “cô ấy” là con trai, có lẽ người trong nhà đã nuôi “cô” thành một bé gái, dù sao học kì này cô luôn thờ ơ lạnh nhạt, Vương Vỹ rất thích nói chuyện với những bạn nữ xinh đẹp, nhất là thích ở cùng một chỗ với Đàm Tinh, cũng nói qua, Đàm Tinh chỉ đứng thứ ba trong lớp, hóa ra không có thành tích quá xuất sắc như trong truyền thuyết.

Cô Trần Tĩnh đem điểm từng môn học của Lâm Khỏa Văn đọc ra, nhất là lúc đọc đến môn số học được một trăm điểm, trong lớp liền vang lên những tiếng hút không khí không ngừng, Trương Sùng Huyền còn quay đầu nhìn cô một cái, lúc này cô cũng đang len lén nhìn cậu, hai người vừa đối mắt, cô liền vội giả vờ điềm nhiên như không, sau khi rời ra lại thầm nghĩ trong lòng, hẳn là cậu ấy có cảm tình với những người đạt thành tích tốt, không thể kiêu ngạo mới được.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, Lâm Khỏa Văn vẫn trước sau như một chăm chú nghe giảng bài, trong giờ tự học ở trường luôn hoàn thành tất cả bài tập, chưa bao giờ mang về nhà làm, thỉnh thoảng trong giờ học có nhìn lén sườn mặt của Trương Sùng Huyền, lúc cậu ấy và bạn cùng bàn nói chuyện, cô có thể dễ dàng thấy gò má của cậu, nhìn nụ cười nghịch ngợm của cậu, tựa hồ đã trở thành một thói quen bí mật của cô, mỗi khi cậu ấy sắp quay đầu cô liền đưa tay vuốt tóc hoặc quay sang nói chuyện với Vương Vỹ, trong giờ học những lúc rảnh rỗi hai người mới trò chuyện vài câu, bởi vì mỗi khi tan học Vương Vỹ đều quấn quýt lấy Đàm Tinh, tuy rằng “cô” đối với Lâm Khỏa Văn cũng rất nhiệt tình, nhưng mà Lâm Khỏa Văn vẫn không thay đổi suy nghĩ ban đầu, cho rằng “cô ấy” thật ra là con trai.

Vào thời này, chủ đề trò chuyện bát quái của nữ sinh đều bàn về ai thích ai, bạn nào mến bạn nào, chẳng hạn như lớp trưởng thích bạn Đoàn trong ban cán sự lớp, còn bạn Đoàn lại thích lớp trưởng của lớp năm... chờ một chút. Lúc này Lâm Khỏa Văn mới cảm thấy mọi người thật tiến bộ, hóa ra khi ở tiểu học đều đã có đối tượng, có lẽ trước khi trưởng thành cô cũng sẽ không công khai tình cảm của mình được. Ngày hôm đó, sau khi tan học Vương Vỹ thần thần bí bí nói với Lâm Khỏa Văn: “Bạn biết cậu ta thích ai không?” Vừa nói vừa gắng sức hếch cằm về hướng Trương Sùng Huyền.

Trong lòng Lâm Khỏa Văn căng thẳng, cậu ấy có người mình thích? Mặt tỏ vẻ buồn cười hỏi: “Là ai?” Nhưng trong ngực đã đập như trống gõ.

Vương Vỹ dùng một giọng không nhỏ nói: “Thẩm Khiết Hề.”

Page 14: Phần 1 Chương 1 Bbookserver.vuilen.com/book/hoatoilieusang/hoatoilieusang...Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG 2 gái dã man của tôi”(1)”, là một cô

Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG

www.vuilen.com 14

Trong lòng Lâm Khỏa Văn có chút đắng chát, theo bản năng nhìn về phía cô bé cao gầy đứng phía sau hai hàng, lại quay đầu giả vờ cười nói với Vương Vỹ: “Tin tức của cậu có đáng tin không?”

Vương Vỹ dùng âm lượng mà ít nhất hai hàng học sinh đều nghe được, nói: “Đàm Tinh nói, Đàm Tinh là chị họ của cậu ta, cô ấy nói tớ biết Trương Sùng Huyền thích Thẩm Khiết Hề, có người nói lúc hai người bọn họ ở nhà trẻ đã chơi với nhau.”

Lòng Lâm Khỏa Văn lại đau khổ hơn, nhưng nét mặt vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, lật lật cuốn sách giáo khoa ở tiết trước, lại vào lúc này Trương Sùng Huyền bỗng quay mặt lại, gương mặt có chút ửng đỏ nhìn nhìn Vương Vỹ, lại nhìn nhìn Lâm Khỏa Văn, sau đó như cười như không nói: “Vương Vỹ, cậu đừng nghe Đàm Tinh nói bậy!”

“A! Cậu nghe lén chúng tớ nói chuyện.” Vương Vỹ lườm cậu ta.

“Giọng cậu lớn như vậy, muốn không nghe cũng khó!” Trương Sùng Huyền cười cãi lại “cô ấy”.

Có một số chuyện, khi bạn không để ý đến, cảm giác chúng tựa hồ không hề tồn tại, nhưng đến khi bạn đã biết rồi, sẽ phát hiện mọi chuyện đều chỉ hướng về nó. Không được một tuần, như để chứng minh Trương Sùng Huyền và Thẩm Khiết Hề có quan hệ, cô chủ nhiệm bắt đầu điều chỉnh chỗ ngồi trong lớp, những bạn cận thị được xếp ngồi lên phía trước, Thẩm Khiết Hề là một trong số đó, cô được xếp ngồi bên cạnh Trương Sùng Huyền, cũng chính là trước mặt Lâm Khỏa Văn.

Ghi chú:

1. Nguyên văn câu là: “Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu”, đây là hai câu thơ trích trong bài Tuyệt cú của tác giả Hạ Nguyên Đỉnh thời Nam Tống.

Chương 4

Sau lại nghe nói, lần đổi chỗ ngồi kia, Thẩm Khiết Hề đã chủ động yêu cầu

cô giáo, đương nhiên, cũng là nghe Vương Vỹ nói. Thẩm Khiết Hề là một cô bé rất thích nói thích cười, vừa xinh xắn lại vừa

hoạt bát, nếu đem so sánh với cô ấy, Lâm Khỏa Văn lại quá mức trầm lặng, nếu không nhờ thành tích tốt mang đến cho cô chút tiếng tăm, sợ rằng người khác cũng hoàn toàn quên mất cô. Sau khi Thẩm Khiết Hề chuyển đến, dường như Vương Vỹ và cô ấy rất hợp nhau, haizz, chỉ cần là những bạn gái xinh đẹp, “cô ấy” đều rất vừa ý. Thẩm Khiết Hề cũng thường quay đầu nói chuyện với Lâm Khỏa Văn, nhưng đại đa số đều vì hỏi mượn vở bài tập để sao chép, bởi vì chữ viết trong vở Lâm Khỏa Văn rất ngay ngắn, lại làm bài vừa nhanh vừa chính

Page 15: Phần 1 Chương 1 Bbookserver.vuilen.com/book/hoatoilieusang/hoatoilieusang...Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG 2 gái dã man của tôi”(1)”, là một cô

Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG

www.vuilen.com 15

xác. Còn nhớ lần đầu mượn vở bài tập của cô, Thẩm Khiết Hề có chút giật mình nói: “Trương Sùng Huyền, chữ viết của Lâm Khỏa Văn y như của cậu vậy.”

Lâm Khỏa Văn giật nảy mình, không biết phải nói thế nào. Trương Sùng Huyền cầm vở bài tập của cô. “Để tớ nhìn xem.” Cậu nhìn xong, cười rộ nói với Lâm Khỏa Văn: “Đúng là rất giống, nhưng mà không có khí thế như tớ, chữ của cậu thiên về thanh tú hơn.”

Lâm Khỏa Văn cười khe khẽ, không trả lời, lo lắng trong lòng dần lắng xuống, cúi đầu tiếp tục làm những bài tập khác, hẳn là bọn họ không nghĩ cô bắt chước chữ viết của cậu ấy đâu.

Trương Sùng Huyền thích Thẩm Khiết Hề ư? Theo Lâm Khỏa Văn quan sát, đáp án là không biết.

Thẩm Khiết Hề ngược lại rất ân cần, thường mang theo những món ăn ngon và đồ chơi đẹp cho Trương Sùng Huyền, thế nhưng thái độ của cậu cũng không quá niềm nở, đối với thức ăn ngon hay đồ chơi đẹp cũng không mấy hứng thú, hơn nữa cũng rất ít khi nói chuyện với cô, bởi vì cậu ấy sợ hại cho sức khỏe, nhưng dù vì lý do gì, Lâm Khỏa Văn luôn cảm thấy tâm tình rất tốt.

Mỗi năm một lần, đại hội thể dục thể thao mùa xuân đã bắt đầu, đối với thể dục, người từ trước đến nay luôn kém cỏi như Lâm Khỏa Văn đương nhiên trở thành đơn vị đứng nhìn, Trương Sùng Huyền là chủ lực của đội võ thuật, chạy cự li dài cũng là điểm mạnh của cậu, mỗi người được đăng kí hai hạng mục, cậu tham gia vòng đấu 1500 mét và 3000 mét cho nam, lúc chạy cậu chỉ mặc áo cộc tay và một chiếc quần soóc, trông vô cùng điển trai sáng sủa, dáng vẻ lúc chạy cũng rất ổn, khiến người ta vừa đẹp lòng cũng vừa đẹp mắt, ở hai khúc ngoặt nhẹ nhàng bỏ xa các anh năm hai, các bạn nữ trong lớp điên cuồng gào thét: “Trương Sùng Huyền cố lên! Trương Sùng Huyền cố lên!” Lâm Khỏa Văn không biết lúc chạy cậu ấy có thể nghe thấy không, cô chỉ yên lặng đứng nhìn, nhưng trái tim lại đập vô cùng rộn ràng, trong lòng thầm nghĩ: Cố lên! Cố lên! Kỳ thật cậu vốn không cần người khác cổ vũ, lấy ưu thế này áp đảo đối thủ, giành được giải quán quân là chuyện vô cùng rõ ràng.

Thật ra làm vận động viên cũng rất thích, sau khi cố gắng chạy vài phút, vừa có người đưa nước lại vừa có người tặng nho đường, khi đó Lâm Khỏa Văn rất muốn biết nho đường có mùi vị gì, vì sao trước khi chạy vận động viên đều chủ động yêu cầu được uống nho đường? Nhưng mà thực phẩm bổ sung năng lượng này không phải dành cho người có thể chất hư nhược như cô, đột nhiên cô thật hâm mộ những bạn nữ tham gia chạy cự li dài, sau khi chạy xong có thể yếu ớt tựa vào người các bạn nam đứng ở vạch đích, nếu cô cũng tham gia chạy, vậy người đứng ở vạch đích chờ cô có thể là Trương Sùng Huyền không?

Đại hội thể dục thể thao kết thúc, lớp sáu khối sơ trung đạt được thành tích xuất sắc nhất, trong đó Trương Sùng Huyền được trao cả hai huy chương vàng hạng mục chạy cự li dài cho nam, lần thứ hai, gương mặt già nua đầy nếp nhăn

Page 16: Phần 1 Chương 1 Bbookserver.vuilen.com/book/hoatoilieusang/hoatoilieusang...Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG 2 gái dã man của tôi”(1)”, là một cô

Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG

www.vuilen.com 16

của cô Trần Tĩnh lại vui vẻ nhíu lại, vào buổi học cuối tuần cô khích lệ nói: “Trong đợt thi đấu thể thao này, chúng ta là lớp đứng đầu, nhưng “Lễ hội văn nghệ tháng năm” sắp tới, chúng ta nhất định phải có ít nhất một tiết mục đạt giải, hi vọng trong hội thi văn nghệ, lớp chúng ta sẽ tiếp tục đạt được thành tích cao nhất toàn trường.”

Cái gọi là “Lễ hội văn nghệ tháng năm”, chính là buổi liên hoan văn nghệ do trung học Đệ Nhất tổ chức, mỗi lớp sẽ tự đăng kí tiết mục, sau khi trải qua quá trình sàng lọc, các tiết mục sẽ được điều chỉnh để biểu diễn trên sân khấu, tiệc liên hoan của khối sơ trung và khối cao trung được tổ chức trong hai ngày, sau đó sẽ chọn và xếp thứ tự các tiết mục ưu tú, những tiết mục và tập thể lớp đạt thành tích xuất sắc đều được khen thưởng, bằng không lão thái thái Trần Tĩnh sẽ không nhiệt tình như vậy.

Thẩm Khiết Hề là người kích động nhất, mẹ cậu ta là giáo viên dạy âm nhạc, từ nhỏ đã được đào tạo, rất giỏi ca múa, sau khi tan học, cô liền lén đến phía sau thương lượng với những bạn nữ cao gầy giống mình, cùng đăng kí một tiết mục múa, đối với việc này Lâm Khỏa Văn chẳng hề quan tâm, từ trước đến nay cô đã gia nhập đội ngũ bài xích nhảy múa. Vương Vỹ đảo tròng mắt, đột nhiên nắm lấy tay Lâm Khỏa Văn, nói: “Lâm Khỏa Văn, chúng ta cũng đăng kí một tiết mục đi, ca múa nhất định rất nhiều, nếu chúng ta dàn dựng một tiểu phẩm, dám chắc sẽ được chọn!”

Lâm Khỏa Văn cười gượng nhìn tay mình, vậy cũng không cần kích động như thế chứ, cô vẫn chưa đưa ra được kết luận cuối cùng về giới tính của “cô ấy”, bởi vì một năm ở chung cũng đã qua, nhưng chưa từng tận mắt thấy “cô ấy” bước vào nhà vệ sinh nữ, cô ngượng ngùng rút bàn tay của mình về, xấu hổ cười nói: “Được được, tớ có thể giúp các cậu viết kịch bản, còn về người biểu diễn, cậu tự tìm nhé.”

Vương Vỹ nắm tay cô đung đưa: “Kịch bản là cậu viết, cho nên tiểu phẩm cũng phải do cậu diễn, để tớ gọi Đàm Tinh lại đây, ba người chúng ta cùng làm, OK?

Lâm Khỏa Văn vô lực nói: “Được được, cậu gọi Đàm Tinh nhanh đi.”

Vương Vỹ cười hì hì buông tay cô ra, cô nhẹ thở một hơi, nhìn thấy bàn tay hơi ửng đỏ của mình, lực tay quả thật không nhỏ.

Lâm Khỏa Văn là người thuộc phái hành động, sau khi đã xác định chủ kiến, lập tức bắt đầu viết kịch bản cho tiểu phẩm, một học sinh năm nhất Sơ trung có thể có bao nhiêu tế bào hài hước và kiến thức văn chương, cùng lắm là đem ngôn ngữ và động tác phóng đại một chút, nội dung chính của tiểu phẩm nói về cách sống và sự hòa thuận trong gia đình, mẹ chồng và con dâu giận dỗi, người con trai vừa vặn đi công tác trở về liền đứng ra hòa giải, cuối cùng một nhà ba người lại vui vẻ hòa thuận với nhau, cảm hứng của tình tiết vở kịch cũ rích này, là do cô nhớ lại những gì mình nghe được lúc mẹ cô và bác gái hàng xóm nói

Page 17: Phần 1 Chương 1 Bbookserver.vuilen.com/book/hoatoilieusang/hoatoilieusang...Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG 2 gái dã man của tôi”(1)”, là một cô

Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG

www.vuilen.com 17

chuyện phiếm. Vương Vỹ vừa xem vừa vui mừng, đôi mắt to tròn của Đàm Tinh cũng nhấp nháy ý cười, cô tán thưởng nói: “Lâm Khỏa Văn, cậu thật tài năng.”

Lâm Khỏa Văn ngượng ngùng cười cười: “Tớ chỉ viết đại thôi, các cậu nhìn xem có cần khoa trương thêm một chút không.”

Vương Vỹ nói: “Tớ đã quyết định, tớ sẽ đảm nhận vai diễn cần kĩ thuật nhất trong vở kịch này, nhân vật người mẹ chồng kia sẽ do tớ diễn, vừa may trong nhà tớ còn vài bộ quần áo của bà ngoại, tớ mặc vào cũng khá vừa, tóc của tớ ngắn, có thể buộc khăn trùm đầu của bà ngoại tớ.”

Đàm Tinh nở nụ cười, nói với Lâm Khỏa Văn: “Vậy tớ sẽ diễn vai người vợ, tóc tớ dài, còn tóc của Lâm Khỏa Văn lại ngắn củn, cậu diễn vai người con trai, hôm đó cậu sẽ mặc âu phục, hồi tiểu học Trương Sùng Huyền có một bộ áo vest rất bảnh, phỏng chừng bây giờ cậu có thể mặc vừa đó.”

“A, mặc đồ của cậu ấy?” Mặt Lâm Khỏa Văn có chút nóng lên: “Không được đâu, để tớ về nhà nói mẹ giúp tớ chuẩn bị thử xem.”

Đàm Tinh cười nói: “Có gì phải xấu hổ chứ, có dì của tớ lên tiếng, cậu ta nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ, dù sao cậu ta cũng mặc không vừa nữa.”

Vương Vỹ còn đắm chìm trong tưởng tượng quý bà của mình, lại đột nhiên thốt ra một câu: “Theo cậu khăn trùm trên đầu tớ, có cần cài thêm một đóa hoa không?”

Lâm Khỏa Văn cười nói: “Cần, tất nhiên cần, hơn nữa còn phải cài một bông hồng đỏ chói đang nở rộ nữa!”

Nghĩ đến bộ dáng kia, ba người cười sặc sụa một trận.

Đồng bọn ba người cùng nhau học thuộc lời kịch, tập luyện, vì theo đuổi hình tượng khôi hài, ba người thường làm ra rất nhiều động tác phóng đại, có khi sẽ đem ý tưởng đột phá của cá nhân thêm vào lời kịch, nhưng bọn cô chưa bao giờ trốn học để luyện tập, mỗi giờ cơm tối sẽ sắp xếp thời gian tập luyện, về phần Thẩm Khiết Hề và những cô bạn trong nhóm múa, thông thường cả một ngày cũng không vào lớp, có một lần Lâm Khỏa Văn đi sau một nhóm nữ sinh, nghe thấy các cô trộm thảo luận: “Nghe gì chưa, khi Thẩm Khiết Hề múa, Cao Á Uy thường lấp ló ở lớp của cô ta.”

“Không phải là Cao Á Uy vừa hai tuổi đã làm đại ca chứ? Cậu ta có thể coi trọng Thẩm Khiết Hề ư?”

“Cũng không phải đùa giỡn, nghe nói hôm qua trước lúc tập múa, Thẩm Khiết Hề có đi ra ngoài, lúc trở về, dây kéo quần bị mở ra, nhưng lại quên kéo lên.”

“A?”

Page 18: Phần 1 Chương 1 Bbookserver.vuilen.com/book/hoatoilieusang/hoatoilieusang...Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG 2 gái dã man của tôi”(1)”, là một cô

Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG

www.vuilen.com 18

Lâm Khỏa Văn không biết ý các cô thảo luận là gì, nhưng nghĩ đến cũng biết không phải là việc gì tốt, cô vô thức nhìn về phía Trương Sùng Huyền, cậu ta thật sự thích một cô gái như vậy sao?

Trong thời gian luyện tập, thỉnh thoảng Lâm Khỏa Văn lại cảm thấy Vương Vỹ đang nhìn cô, đến lúc cô nhìn về phía “cô ấy”, “cô” liền nhe răng cười, phát hiện này khiến lòng cô có cảm giác nao nao.

Lần sơ diễn rất thuận lợi, hai tiết mục của lớp sáu đều được chọn, rốt cuộc đêm liên hoan văn nghệ ngày đó đã tới, nhóm tiểu phẩm và nhóm múa ở cùng một nơi hóa trang, lão thái thái Trần Tĩnh đã đặc biệt mời các thầy trang điểm, để hóa trang được tự nhiên, hoàn hảo mà không mất đi sự trong sáng, Trương Sùng Huyền cũng mang đến bộ âu phục lúc nhỏ của cậu, Đàm Tinh và Vương Vỹ đều thúc giục Lâm Khỏa Văn thử xem, cách lúc biểu diễn còn một khoảng thời gian, nếu thấy không hợp còn có thể nghĩ biện pháp để đổi lại.

Trong lòng Lâm Khỏa Văn có chút không được tự nhiên, trước mặt người khác lại mặc quần áo của bé trai, thật sự đây là lần đầu tiên, đám nữ sinh đều thúc giục cô, Trương Sùng Huyền cũng như cười như không nhìn cô, cô cắn răng một cái, tìm phòng vệ sinh gần đó mặc âu phục vào, ôi, vừa vặn như được may theo số đo của cô vậy, lúc cô xuất hiện trước mặt mọi người, tất cả đều trầm mặc không ai lên tiếng, cô hồi hộp kéo kéo vạt áo: “Không hợp sao?”

Đàm Tinh cười đi về phía cô, kéo cô xoay một vòng, tấm tắc nói: “Đẹp trai ngây ngất luôn, Lâm Khỏa Văn, sao trước đây không phát hiện ra, cậu trang điểm, mặc âu phục, lại thấy thích thú thế này!”

Lâm Khỏa Văn cười rụt rè, Trương Sùng Huyền cười nhìn cô một cái liền rời đi, hẳn là cảm thấy bộ âu phục của mình đã có công dụng, còn mình cũng không cần đứng ở hậu trường hóa trang nữa, Vương Vỹ lại dùng ánh mắt khiến người ta hoảng sợ nhìn cô, còn vươn tay vò vò nặn nặn mái tóc ngắn mềm mại của cô, cười nói: “Tớ cảm thấy mình đã rất đẹp trai, nhưng mà cậu so với tớ còn muốn đẹp trai hơn.”

Lâm Khỏa Văn không trả lời, cười đẩy bàn tay của “cô” ra, ném đi sự khác thường trong lòng, nói: “Bây giờ cậu là lão thái thái, còn tự nhận mình đẹp trai được sao?”

Tiệc liên hoan bắt đầu, các tiết mục đều đã được xếp thứ tự, những bạn chưa đến lượt diễn có thể ngồi ở hai dãy trước khán đài nhìn xem, khi sắp đến phiên mình mới bước ra ngoài chuẩn bị.

Tiểu phẩm của Lâm Khỏa Văn được xếp sau bài múa của Thẩm Khiết Hề, thời điểm Thẩm Khiết Hề sắp lên sân khấu, cô thấy cậu ta ôm một bó hoa tươi rất lớn đến vị trí ngồi của lớp sáu, đứng trước mặt Trương Sùng Huyền, đem hoa tươi đưa cho cậu, không biết đã nói gì, cả lớp sáu liền ồn ào tíu tít cả lên, sau đó Thẩm Khiết Hề cười híp mắt tiêu sái quay về phía trước khán đài, Lâm Khỏa Văn cố gắng nhìn sắc mặt của Trương Sùng Huyền, mơ hồ chỉ thấy được

Page 19: Phần 1 Chương 1 Bbookserver.vuilen.com/book/hoatoilieusang/hoatoilieusang...Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG 2 gái dã man của tôi”(1)”, là một cô

Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG

www.vuilen.com 19

bộ dạng vẫn thản nhiên tự đắc của cậu, cô áp chế tò mò, nghiêm túc xem biểu diễn.

Chương 5

Thẩm Khiết Hề đã lên sân khấu, nhóm ba người Lâm Khỏa Văn cũng ở sau

cánh gà mặc quần áo tử tế chuẩn bị, nói thật, cô không cảm thấy Thẩm Khiết Hề múa quá đẹp, riêng động tác thì rất đẹp, nhưng cô múa có chút cứng nhắc, cũng không thể hiện được tất cả vẻ đẹp của các động tác đó, điệu múa năm phút ngắn ngủi kết thúc, tiếng vỗ tay dưới khán đài vang lên nhiệt liệt, nhóm người Thẩm Khiết Hề đứng trên sấn khấu cúi chào một lúc lâu, mãi đến khi nhân viên sân khấu ra hiệu cho bọn họ, các cô mới lưu luyến bước xuống, Vương Vỹ cười khẽ nói: “Không phải các cậu ấy múa đến mức choáng váng rồi chứ?”

Lâm Khỏa Văn cười, lo lắng trong lòng cũng vơi đi phân nửa, chỉ thấy lúc bước xuống sân khấu, vẻ mặt Thẩm Khiết Hề rất tức tối, nhưng mà cô cũng không còn lòng dạ quản chuyện người ta nữa, bởi vì phải lập tức biểu diễn, cô bước nhanh vào chính giữa sân khấu, quỳ một gối xuống, mở lời nói rằng: “Mẹ yêu dấu ơi, vợ ơi, Hồ Hán Tam đã trở về rồi đây!”

Dưới khán đài cười ầm lên một trận, không chỉ vì câu kịch này, mà còn bởi vì giọng nói nhỏ nhẹ của diễn viên nử giả nam, mặc dù cô đã đè thấp giọng, nhưng vẫn có thể nhận ra thanh âm ngọt ngào của một bé gái. Lúc này ba diễn viên nhỏ trên sân khấu lại không nghĩ như vậy, cho rằng màn trình diễn đã khiến mọi người tán thưởng, càng thêm ra sức diễn xuất, khán giả cười ầm không dứt. Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt hoàn thành tiểu phẩm, ba người nắm tay cúi chào khán giả, đang chuẩn bị bước xuống sân khấu, bỗng thấy có người cầm một bó hoa tươi rất to bước lên, Lâm Khỏa Văn nhìn qua, chính là Trương Sùng Huyền, mà bó hoa đang ôm trong tay cậu đúng là của Thẩm Khiết Hề, chỉ thấy cậu cười ha ha, đem hoa đặt vào tay của Đàm Tinh: “Tiết mục rất đặc sắc.” Nói xong liền chạy một mạch xuống sân khấu, dưới khán đài càng thêm náo nhiệt, còn có rất nhiều tiếng huýt sáo, Đàm Tinh khí thế cầm bó hoa trong tay vẫy chào, ba người lại cúi chào một lần, cùng nhau bước xuống.

Trở lại chỗ ngồi trên khán đài, Lâm Khỏa Văn nhìn gương mặt đang bốc hỏa của Thẩm Khiết Hề, khẽ chọt chọt Đàm Tinh, Đàm Tinh nhìn theo hướng cằm Lâm Khỏa Văn chỉ, thấy Thẩm Khiết Hề đang hung tợn nhìn bó hoa trong ngực cô, cô không hiểu nhìn Lâm Khỏa Văn, Lâm Khỏa Văn giải thích: “Tớ đoán bó hoa trong tay cậu là của Thẩm Khiết Hề đưa cho Trương Sùng Huyền, dành tặng lúc cô ấy biểu diễn xong, kết quả cậu ta lại tặng hoa cho cậu, cái này gọi là “của người phúc ta” đấy.”

Đàm Tinh cười khẽ: “Ai bảo tớ là họ hàng của Sùng Huyền, Thẩm Khiết Hề lại thích khoe khoang, cậu ta lúc nào cũng quấn lấy Sùng Huyền, tớ nhìn đã thấy rất phiền phức.” Nói xong, cô khiêu khích ngửi bó hoa, vẻ mặt say sưa.

Page 20: Phần 1 Chương 1 Bbookserver.vuilen.com/book/hoatoilieusang/hoatoilieusang...Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG 2 gái dã man của tôi”(1)”, là một cô

Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG

www.vuilen.com 20

Thẩm Khiết Hề càng nổi giận, xoay mặt sang một bên không nhìn về phía các cô nữa.

Tất cả tiết mục đều đã biểu diễn xong, ban giám khảo trực tiếp công bố kết quả, tiểu phẩm của Lâm Khỏa Văn giành được giải nhì về kịch ngắn, bài múa của Thẩm Khiết Hề cũng đạt được giải ba trong mục ca múa, sau đó các lớp theo thứ tự giải tán, những tiết mục đã nhận phần thưởng có thể ở lại sân khấu để chụp hình lưu niệm.

Vương Vỹ không biết lấy từ đâu một chiếc máy chụp ảnh, hớn hở nói: “Tớ đã tính toán hết rồi.” Nói xong liền chạy đi tìm một cô giáo giúp các cô chụp vài tấm ảnh, “cô” đứng giữa Lâm Khỏa Văn và Đàm Tinh, khoác lên vai hai người, tuy rằng bị Vương Vỹ ôm vai có chút không được tự nhiên, Lâm Khỏa Văn vẫn rất phấn khích mỉm cười, đây là lần đầu tiên cô được bước lên sân khấu.

Trong phòng học tối hôm đó, lão thái thái Trần Tĩnh đã kích động đến mức không biết nói sao, chỉ thấy cô liên tục xoa tay, cười ha ha nói: “Múa rất đẹp, tiểu phẩm diễn cũng tốt, lớp các em là lớp xuất sắc nhất mà cô từng dạy đấy.” Cô chà xát hai tay rồi lại vuốt ve túi tiền, Lâm Khỏa Văn suy nghĩ: Lẽ nào cô ấy đang giữ tiền thưởng?

Quả nhiên, Trần lão thái thái lại nói: “Lần này được khen thưởng, tiền thưởng nhà trường tặng cho lớp ta là năm trăm đồng, cô dự định sẽ mua chút quà cho những bạn biểu diễn, số tiền còn dư sẽ sung vào công quỹ.” Vào lúc đó, năm trăm đồng có thể đóng được tiền học phí cho một học sinh.

Trần lão thái thái lại nói: “Hai tuần tới, sẽ đến hoạt động cuối cùng trong học kì này - thi hát đồng ca, cô mong mọi người sẽ tiếp tục cố gắng, đương nhiên cô cũng phải cố gắng, bởi vì cô là chủ nhiệm lớp, phải phụ trách lĩnh xướng!”

Nhóm học sinh bên dưới cười khẽ, Trần lão thái thái cũng cười: “Cô hát rất hay nhé, đến lúc đó bọn trẻ các em đừng để tụt lại phía sau cô đấy.”

Cả lớp chợt cười rộ lên.

Đồng ca yêu cầu mỗi học sinh trong lớp đều phải tham dự, Trần lão thái thái chiếm lấy giờ học thể dục, mỗi khi đến tiết thể dục, phòng học của tập thể học sinh lớp sáu cùng chủ nhiệm lớp sẽ vang lên tiếng sói tru không ngừng, ách, kỳ thực cũng không có tiếng sói tru kinh khủng như vậy, chỉ là không có nhạc phối, những cậu con trai tinh nghịch sẽ đặc biệt hát lớn tiếng mà thôi.

Trần lão thái thái lại vô cùng kích động, cảm thán tuổi trẻ ngày nay thật có sức sống.

Nhà trường yêu cầu trang phục đồng ca phải thống nhất, con trai mặc áo sơ mi trắng và quần soóc, con gái sẽ mặc áo sơ mi trắng với váy ngắn. Không ngờ lại dẫn đến một trận giông tố.

Lúc Trần lão thái thái truyền đạt tư tưởng của nhà trường, mặt Vương Vỹ liền trắng bệch, từ lúc sinh ra đến bây giờ “cô” chưa từng mặc váy, “cô” sợ sệt

Page 21: Phần 1 Chương 1 Bbookserver.vuilen.com/book/hoatoilieusang/hoatoilieusang...Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG 2 gái dã man của tôi”(1)”, là một cô

Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG

www.vuilen.com 21

chạy đến trước mặt lão thái thái, nhỏ giọng nói: “Cô ơi, em không có váy, có thể không mặc được không?”

Trần lão thái thái nói: “Như vậy sao được, nhà trường quy định phải thống nhất trang phục.”

Lúc này Đàm Tinh lại vừa khéo nghe thấy, đi tới nói: “Cô ơi, em có rất nhiều váy trắng, em sẽ cho cậu ấy mượn ạ.”

Trần lão thái thái cười híp mắt nói: “Xem, vấn đề này không phải được giải quyết rồi sao.”

Vẻ mặt Vương Vỹ như đưa đám, trở lại chỗ ngồi của mình.

Ngày thi hát đó, Vương Vỹ chết sống không chịu mặc váy, gương mặt nhỏ nhắn căng hồng lên, viền mắt cũng hồng hồng, dường như sắp rơi nước mắt, Thẩm Khiết Hề và vài cô bạn lại đứng xem náo nhiệt, cố ý trêu ghẹo nói: “Vương Vỹ, cậu làm gì thế, sao không mặc váy vào, có phải cậu ngại chân mình vừa to vừa ngắn không, nếu không, lẽ nào cậu là con trai?”

Vương Vỹ đỏ mặt không nói gì, Lâm Khỏa Văn thấy dáng vẻ “cô” quẫn bách, tuy rằng trong lòng cũng có rất nhiều thắc mắc, nhưng vẫn đứng ra giải vây nói: “Từ nhỏ đến lớn Vương Vỹ rất ít khi mặc váy, cảm thấy không quen, từ từ thích ứng là được rồi.” Sau đó đem váy đưa cho Vương Vỹ, nói: “Cậu có muốn tớ đi cùng đến WC không?” Nhớ đến việc “cô” chưa bao giờ bước vào nhà vệ sinh, liền vội nói: “A, vừa nãy tớ thấy các thầy cô đã ra khỏi phòng giáo viên rồi, hay là chúng ta vào trong đó thay đồ đi? Tớ hứa sẽ không nhìn lén cậu đâu.”

Vương Vỹ do dự gật đầu.

Lâm Khỏa Văn đứng bên ngoài phòng giáo viên canh chừng, một lát sau, cửa văn phòng mở ra, Vương Vỹ vuốt vuốt kéo kéo bước ra ngoài, Lâm Khỏa Văn cười nhìn “cô”: “Rất đẹp mà, cậu nên thả lỏng một chút.” Kỳ thật trong lòng cô lại cảm thấy không được tự nhiên, Vương Vỹ mặc quần vẫn hợp hơn một chút.

Trong lớp cũng không ai chú ý đến quần áo của Vương Vỹ, tất cả mọi người đều niềm nở chuẩn bị hợp xướng, về phần Vương Vỹ cảm thấy lo sợ thế nào sống sót qua lần hợp xướng này, sẽ không ai biết được, kết quả đồng ca chỉ tạm chấp nhận, Trần lão thái thái rất tiếc nuối, Lâm Khỏa Văn lại không có cảm xúc phóng đại như vậy, điều khiến cô tiếc nuối không phải là kết quả đồng ca không như ý, mà là sau buổi hợp xướng hai ngày, Vương Vỹ lại trùng hợp chuyển trường, trước khi đi một lời chào hỏi cũng không có, tuy rằng bọn cô không quá thân thiết, nhưng dù sao cũng đã ngồi cùng bàn được một năm.

Bởi vì vị trí bên cạnh Lâm Khỏa Văn bỏ trống, Trần lão thái thái quyết định tiến hành điều chỉnh chỗ ngồi một lần nữa, tổng thể cũng không có thay đổi lớn, chỉ là dãy bàn của Vương Vỹ, từ chỗ ngồi của “cô”, lần lượt dời lên phía trước

Page 22: Phần 1 Chương 1 Bbookserver.vuilen.com/book/hoatoilieusang/hoatoilieusang...Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG 2 gái dã man của tôi”(1)”, là một cô

Tác Giả: Độc Cô Vệ HOA TỐI LIỄU SÁNG

www.vuilen.com 22

một hàng, từ nay bạn cùng bàn của Lâm Khỏa Văn trở thành một nam sinh “hàng thật giá thật”, tên là Đào Hạo Vũ, là một cậu bạn rất chịu khó học tập.

Lúc này, trong giờ học có vài phút nghỉ ngơi, vẻ mặt Đàm Tinh chán nản ngồi vào chỗ của Trương Sùng Huyền, nghiêng đầu sang, nằm trườn lên cánh tay mình, uể oải nói với Lâm Khỏa Văn: “Khoa Văn, cậu nói xem, tại sao Vương Vỹ không nói lời nào đã đi mất?”

Lâm Khỏa Văn buông chiếc bút đang hí hoáy chứng minh số học, có chút tiếc nuối nói: “Có thể trong nhà “cô ấy” có việc gấp, chỉ là không biết đã chuyển đến trường nào. Nhưng mà “cô ấy” có điện thoại nhà hai chúng ta mà, khi đến nơi nhất định sẽ gọi điện cho chúng ta thôi.”

Đàm Tinh gật đầu, hoài niệm nhìn vị trí bên cạnh Lâm Khỏa Văn, lúc này lại có một cậu bạn mọt sách yên tĩnh ngồi vào, Đào Hạo Vũ bị nhìn chằm chằm cảm thấy không được tự nhiên, tuy rằng ánh mắt kia chỉ xuyên qua cậu tưởng nhớ một người khác, thế nhưng cậu vẫn ngẩng đầu nhìn Đàm Tinh, giả vờ ung dung nói: “Tớ không phải là Vương Vỹ! Cậu không cần dùng ánh mắt chan chứa tình cảm như vậy nhìn tớ đâu.”

Đàm Tinh và Lâm Khỏa Văn sửng sốt, sau khi hiểu ý tứ của cậu liền cười ha ha, Đàm Tinh cười híp mắt nói: “Dĩ nhiên không phải cậu, ít nhất giới tính đã không giống, cậu nghĩ tớ và cô ấy muốn nhìn cậu sao.”

Đào Hạo Vũ híp mắt, một bộ già dặn hàm ý nói: “Ôi, tú tài gặp phải nhà binh, có lí cũng không nói được. Khổng Tử viết: Duy chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó giáo dưỡng. Tớ không trách! Không trách!” Sau đó gương mặt tỏ vẻ “đành chịu”, tiếp tục gặm nhấm cuốn sách của mình.

Lâm Khỏa Văn cảm thấy buồn cười, bạn cùng bàn mới này rất thú vị, Đàm Tinh xoắn chân mày, đang muốn đốp chát lại vài câu, tiếng chuông vào học vang lên, Trương Sùng Huyền cũng đã chạy đến, thấy Đàm Tinh ngồi chỗ của mình, liền vươn tay nắm cổ áo của cô, thúc giục: “Nhanh lên, trở về chỗ ngồi của cậu đi.”

Đàm Tinh bĩu môi, lúc chạy đi không quên nói với Lâm Khỏa Văn: “Nếu Vương Vỹ gọi điện đến, cậu nhớ xin số điện thoại của cậu ấy nhé!”

Lâm Khỏa Văn gật đầu: “Biết rồi.” Thế nhưng Vương Vỹ cũng không gọi bất kì cuộc điện thoại nào cho hai

người, bọn cô là bằng hữu tốt nhất của “cô”, nhưng ngay cả các cô cũng không có tin tức, những bạn khác càng không có.

Chỉ cần Trương Sùng Huyền đi vắng, Đàm Tinh sẽ ngồi vào chỗ của cậu, còn nếu có cậu, cô sẽ ngồi vào chỗ của Thẩm Khiết Hề, cùng Lâm Khỏa Văn nói chuyện phiếm, hoặc cùng Đào Hạo Vũ cãi nhau, Lâm Khỏa Văn luôn cười híp mắt nhìn hai người bọn họ vô vị khắc khẩu, ầm ĩ một thời gian, thỉnh thoảng Trương Sùng Huyền cũng sẽ tham gia chiến trường, Trần lão thái thái nói rất đúng, tuổi trẻ ngày nay thật sự tràn ngập sức sống.