55
Tác Gi: Song Loan KNIM VANH PHN 10 Tiu Yến rót nước vào tách, thong th: - Anh dùng nước. - Cám ơn em, cđể anh tnhiên. Nht Huy đáp mà mt anh không ri khi Tiu Yến. Tiu Yến cau mày: - Làm gì mà anh nhìn tôi dvy, tht bt lch s. Nht Huy mm cười: - Vì Yến đẹp, đẹp lm em có biết điếu này không. Tiu Yến ht mt: - Tôi không cn khen, vì đã có rt nhiu người khen ri. Ltht Nht Huy vn tm tm cười làm Tiu Yến khó chu: - Sao anh cười hoài vy, anh cũng biết là tôi rt ghét nhng ai cười vy mà. - Em biết vì sao không? Tiu Yến nghiêng đầu: - Anh nói tôi nghe th. Nht Huy khhng ging ri thong th: - Vì nhng khi em tra ngang bướng, đanh đá bao nhiêu thì em li càng dthương by nhiêu. Tiu Yến đỏ mt gt lên: - Anh li cà rn na ri. Nht Huy lc đầu: - Anh không có ý đó, anh chnói lên nhng gì anh thy em.- Và anh hging:- Sao em cđóng kch vi anh mãi vy. www.vuilen.com 237

PHẦN 10 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/kyniemveanh/kyniemveanh10.pdf- Tôi không cần khen, vì đã có rất nhiều người khen rồi. Lạ thật Nhật

  • Upload
    others

  • View
    1

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

PHẦN 10

Tiểu Yến rót nước vào tách, thong thả:

- Anh dùng nước.

- Cám ơn em, cứ để anh tự nhiên.

Nhật Huy đáp mà mắt anh không rời khỏi Tiểu Yến.

Tiểu Yến cau mày:

- Làm gì mà anh nhìn tôi dữ vậy, thật bất lịch sự.

Nhật Huy mỉm cười:

- Vì Yến đẹp, đẹp lắm em có biết điếu này không.

Tiểu Yến hất mặt:

- Tôi không cần khen, vì đã có rất nhiều người khen rồi.

Lạ thật Nhật Huy vẫn tủm tỉm cười làm Tiểu Yến khó chịu:

- Sao anh cười hoài vậy, anh cũng biết là tôi rất ghét những ai cười vậy mà.

- Em biết vì sao không?

Tiểu Yến nghiêng đầu:

- Anh nói tôi nghe thử.

Nhật Huy khẽ hắng giọng rồi thong thả:

- Vì những khi em tỏ ra ngang bướng, đanh đá bao nhiêu thì em lại càng dễ thương bấy nhiêu.

Tiểu Yến đỏ mặt gắt lên:

- Anh lại cà rỡn nữa rồi.

Nhật Huy lắc đầu:

- Anh không có ý đó, anh chỉ nói lên những gì anh thấy ở em.- Và anh hạ giọng:- Sao em cứ đóng kịch với anh mãi vậy.

www.vuilen.com 237

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Tôi đóng kịch à. Tại sao tôi phải làm vậy chứ.

- Vì em vẫn còn ghét anh.

Tiểu Yến lắc đầu, chun mũi:

- Đó là do anh nghĩ thôi. Tôi và anh không là gì với nhau, tại sao tôi phải ghét anh.

- Vì anh chọc em giận, nên em ghét.

Tiểu Yến trề môi:

- Chuyện xưa như trái đất, tôi không thèm nhớ làm gì.

Nhưng Tiểu Yến đâu biết cái trề môi của cô đã làm cho Nhật Huy thích thú vì ở trong điệu bộ đó có chút gì hồn nhiên và nghịch ngợm, và bất chợt anh lại nở nụ cười tủm tỉm, rồi bảo:

- Những lúc thế này, Yến rất dễ thương, em có biết không?

Tiểu Yến trợn mắt định quát lên thì Thùy Linh từ ngoài cửa hớt hải chạy vào:

- Yến... Yến....Yến ơi.

Nghe bạn gọi thảng thốt, Tiểu Yến ngạc nhiên chạy ra:

- Ta nè, có chuyện gì mà mi như bị ma đuổi vậy Linh?

Thùy Linh đứng khựng lại vừa thở hổn hển vừa lắp bắp:

- Mi... mi… ra ngoài... ngõ mau.

Tiểu Yến thắc mắc:

- Ra đó làm gì?

Thùy Linh vừa đưa tay vuốt ngực, vừa thở, dường như cô đã chạy quá sức vào đây nên thở không nổi nói gì đến nói năng cho mạch lạc.

Nhật Huy bước ra, tay cầm ly nước, nhẹ nhàng:

- Linh uống hớp nước cho đỡ mệt, rồi thong thả hãy nói.

Thùy Linh gạt đi, lắc đầu và nói nhanh:

- Ông ngoại mi bị xe đụng ngoài đường kìa.

www.vuilen.com 238

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Hả. - Tiểu Yến la lên, mặt xanh nhợt, người run lên, hai chân như không đứng nổi.

Nhật Huy vội vàng đưa tay đỡ 1ấy cô, trầm giọng:

- Em phải bình tĩnh đi ra đó xem sao?

Giọng Nhật Huy ấm áp và rành rọt như đánh thức Tiểu Yến, cô vùng dậy và chạy thật nhanh ra ngõ. Nhật Huy vội vàng chạy theo sau.

Ra đến nơi, Tiểu Yến vẹt mọi người lao vào, cô ôm lấy ông Mã, kêu lên:

- Ngoại, ngoại có sao không ngoại?

Nước mắt cô chảy dài trên gương mặt, ông Mã nhìn cô, khẽ nói:

- Ngoại không sao, nhưng chân phải của ngoại đau quá.

Nhật Huy ngồi xuống bên ông Mã, anh quan sát thật kỹ rồi nhẹ nhàng:

- Chắc ngoại bị gãy xương rồi, để con đón xe đưa ngoại vào viện.

Nghe Nhật Huy gọi ông Mã bằng ngoại, Tiểu Yến ghét lắm nhưng lúc này không còn tâm trí đâu mà gây gổ nên cô chỉ hậm hực nhìn anh rồi xoắn xít bên ông Mã.

Nhật Huy đón được chiếc taxi, liền bảo:

- Để con bồng ngoại lên xe nha.

Nói xong, anh cúi xuống bồng ông Mã lên lòng và đặt vào xe, ông Mã khẽ nhăn mặt vì đau càng làm Tiểu Yến lo sợ.

- Em lên xe đi. - Nhật Huy nhìn Tiểu Yến nhắc nhở.

Như một cái máy, Tiểu Yến ngoan ngoãn ngồi vào xe, Nhật Huy cũng lên xe đi cùng đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, Nhật Huy xăng xái đưa ông Mã vào phòng cấp cứu rồi quay sang Tiểu Yến, ôn tồn:

- Em đừng quá lo lắng, ngoại chỉ bị nhẹ thôi.

- Đâu phải là ông của anh, nên anh nói vậy, chứ bảo tôi không lo sao được.

- Ngoại chỉ bị thương ở chân, em cũng thấy đó, có gì nguy hiểm lắm đâu. Nhật Huy vẫn nhẹ nhàng khuyên giải.

www.vuilen.com 239

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Thái độ chân tình của anh như có tác động mạnh đến Tiểu Yến, nên cô hạ giọng:

- Vậy theo anh, tôi phải làm sao?

Nhật Huy mỉm cười:

- Theo anh, lúc này chỉ còn cách chờ đợi xem kết quả thế nào mà thôi.

Vẻ điềm đạm và trầm tĩnh của anh làm Tiểu Yến không thể giữ mãi thái độ gây hấn với anh, nên đành im lặng nghe theo.

Cả hai ngồi nhìn nhau mà không ai nói năng gì. Mãi một lúc thật lâu, Tiểu Yến mới hỏi nhỏ:

- Anh có điện thoại đó không?

Nhật Huy khẽ gật đầu:

- Có, Yến cần gọi cho ai à?

Tiểu Yến ngập ngừng như có vẻ ngần ngại, Nhật Huy liền lấy điện thoại đưa cho cô, ôn tồn:

- Yến cứ gọi đi, không sao đâu.

Tiểu Yến đắn đo mãi rồi khẽ lắc đầu:

- Thôi không cần đâu anh... mà... anh có chắc là ngoại tôi không sao chứ?

Nhật IIuy gật đầu:

- Ngoại không sao đâu, chắc chỉ bị chấn thương nhẹ mà thôi.

Vừa lúc đó bác sĩ bước ra. Tiểu Yến nhổm dậy thật nhanh và hỏi dồn:

- Bác sĩ, ông cháu có bị sao không?

- Cô yên tâm, không có gì nguy hiểm cả, ông của cô chỉ bị nứt xương thôi, không cần thiết phải mổ.

Tiểu Yến nghe vậy thì mừng rỡ reo lên:

- Thật vậy hả bác sĩ?

- Tôi gạt cô để làm gì.

Nhật Huy lại gần bên cô, anh nheo mắt:

www.vuilen.com 240

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Thấy không, tôi đã nói rồi mà.

Tiểu Yến khẽ lườm anh một cái rồi quay sang bác sĩ Minh:

- Vậy khi nào ông cháu có thể về được vậy bác sĩ?

- Chưa thể về ngay được, ít nhất thì ông của cô cũng phải nằm lại trong đây là sáu tháng.

Tiểu Yến ngạc nhiên: .

- Sao lại ở 1ại những sáu tháng thưa bác sĩ, để làm gì ạ?

Bác sĩ Minh thong thả giải thích:

- Xương của ông cô không bị gãy mà chỉ bị nứt, độ hở vào khoảng 3mm, do vậy không cần phải phẫu thuật hay băng bột gì cả.

Tiểu Yến ngơ ngác:

- Vậy ông cháu ở lại làm gì?

- Chúng tôi sẽ chữa cho ông của cô theo phương pháp nối xương, nói nôm na là kéo tạ đó.

Tiểu Yến càng ngơ ngác hơn, cô mở to mắt nhìn bác sĩ Minh, lập lại:

- Kéo tạ là sao? Ông cháu đâu phải là vận động viên, hay trai trẻ nữa mà kéo tạ nổi.

Bác sĩ Minh mỉm cười:

- Cô đừng nghĩ như vậy, đây là một cách chữa trị mà thôi.

Nhật Huy nhẹ nhàng cắt lời:

- Cháu xin lỗi, nhưng bác sĩ có thể nói rõ hơn về bệnh tình của ông cháu và cách chữa trị kéo tạ gì gì đó không?

Bác sĩ Minh gật đầu và nói thật rành mạch:

- Bệnh nhân tuy bị nứt xương nhưng độ hở không nhiều lắm, chúng tôi sẽ dùng phương pháp cố định lại xương cho ông mà không cần đến phẫu thuật.

- Cụ thể là sao ạ?

- Bệnh nhân sẽ được nằm yên trên giường trong một khoảng thời gian là bốn đến sáu tháng.

www.vuilen.com 241

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Tiểu Yến kêu lên thảng thốt:

- Những bốn, năm tháng lận ạ.

- Đúng vậy, ở gót chân sẽ đeo một vật nặng có tác dụng đưa các vết nứt trở về vị trí cũ và tự chúng liền lại với nhau.

- Không còn cách nào khác sao bác sĩ, sao không mổ cho ông của cháu.

Bác sĩ Minh lắc đầu:

- Phẫu thuật chỉ là khi không thể đừng được nữa, với lại bệnh nhân đã lớn tuổi, nên hạn chế là hay nhất. Cách này tuy mất thời gian nhưng rất có lợi về sau cho bệnh nhân.

Tiểu Yến còn chưa biết làm gì thì Nhật Huy đã nhẹ nhàng lên tiếng:

- Nếu vậy thì chúng cháu xin nghe theo, mọi việc xin nhờ bác sĩ ạ.

- Đó là trách nhiệm của chúng tôi mà. - Bác sĩ Minh tươi cười rồi bước đi, Tiểu Yến trừng mắt nhìn Nhật Huy, cự nự:

- Chuyện gia đình tôi, ai cho anh cái quyền quyết định vậy?

Nhật Huy thản nhiên so vai:

- Em không nghe bác sĩ bảo sao? Đây là cách tối ưu rồi, không còn lựa chọn nào khác.

- Anh đi đâu vậy? - Tiểu Yến gọi giật lại khi thấy Nhật Huy bỏ đi đột ngột.

Nhật Huy đứng lại, anh quay nhìn Tiểu Yến, thong thả nói:

- Anh đi làm thủ tục nhập viện cho ngoại, không lẽ cứ đứng đây mãi sao?

Tiểu Yến hậm hực nhìn hắn rồi càu nhàu:

- Tôi không cần anh lo.

Nhật Huy trầm giọng thật ấm:

- Anh lo cho ngoại, chứ nào phải lo cho em.

iểu Yến trợn mắt:

- Ngoại nào của anh vậy?

- Thì anh bắt chước em mà, nhập gia tùy tục, phải không em.

www.vuilen.com 242

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Tiểu Yến định quát lên vì bực tức, nhưng Nhật Huy đã nheo mắt một cách lém lỉnh và bỏ đi làm cho cô chỉ biết giậm chân vùng vằng và đi theo sau anh.

Khi đăng ký phòng, Nhật Huy lấy lý do ông Mã đã lớn tuổi nằm phòng đông người không tốt cho sức khỏe nên muốn chọn phòng bốn người cho ông.

Tiểu Yến khăng khăng không chịu, nhưng Nhật Huy vẫn quyết định làm theo ý anh khiến Tiểu Yến càng thêm cau có trước thái độ độc tài của anh, chợt cô cười nhạt rồi hỏi:

- Sao anh không chọn phòng loại nhất cho ông tôi luôn đi, mà lại chọn loại phòng này, hay anh không đủ tiền.

Nhật Huy nhìn cô thật lâu như dò xét rồi mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại:

- Nằm phòng loại một chưa hẳn là tốt đâu cô bé.

Nói xong anh thản nhiên làm thủ tực nhập phòng cho ông Mã mà không cần quan tâm đến cô.

Khi cả hai trở xuống phòng đã thấy ông Mã nằm sẵn trên giường, chân phải duỗi dài, dưới chân đeo một cục sắt nặng trịch.

Nhìn ông như vậy, Tiểu Yến không kềm nổi, cô bật khóc và chạy ào đến bên ông, khóc nức nở mà không nói được gì.

Ông Mã vuốt đầu cô, ôn tồn:

- Nín đi con, ngoại không sao cả, chỉ là nứt xương thôi mà.

Tiểu Yến sụt sùi:

- Ngoại còn nói nữa, nhẹ mà ngoại phải nằm cả mấy tháng, mà sao ngoại bị thế này, người gây tan nạn đâu, sao con không thấy họ?

- Lỗi do ngoại mà con, nên ngoại cho họ đi rồi.

Nhật Huy đứng bên vỗ về:

- Chuyện đã thế này rồi, em cũng đừng khóc nữa, hãy bình tĩnh để lo cho ngoại.

Ông Mã nhìn Nhật Huy, ngạc nhiên:

- Cậu là cậu Huy phải không? Sao cậu lại có mặt ở đây?

Nhật Huy tươi cười, cúi đầu:

www.vuilen.com 243

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Con chào ngoại, con đến nhà chơi, đang ngồi nói chuyện với Yến thì nghe tin ngoại bị đụng xe, nên con ra xem và đưa ngoại vào đây.

- Vậy à, tôi cám ơn cậu nhiều lắm. – Ông Mã đáp lại môt cách bình thản và khách sáo.

Nhật Huy nhã nhặn:

- Có gì mà ngoại phải khách khí vậy, ngoại cứ xem con như con cháu trong nhà vậy mà.

Giọng Nhật Huy thật ấm và chân tình quá làm ông Mã thoáng cảm động. Ông nhìn anh rồi nở nụ cười, khẽ đáp:

- Tôi cám ơn cậu, nhưng tôi và cậu chỉ mới biết nhau, không thể suồng sã như vậy, cậu thông cảm cho.

Nhật Huy đáp lại bằng giọng thật ấm:

- Con hiểu ý ngoại, nhưng con không có ý lợi dụng dịp này để lấy lòng ngoại đâu ạ, con thương Tiểu Yến, nhưng con cũng biết Yến đã có bạn trai.

- Cậu nói vậy là sao? - Ông Mã cắt ngang lời Nhật Huy, với ánh mắt ngạc nhiên và dò xét.

Nhật Huy ngồi xuống bên ông Mã, anh nắm tay ông, nhỏ nhẹ:

- Con không làm chuyện này để lấy lòng ngoại và Tiểu Yến đâu, tình cảm không thể mua chuộc hay gượng ép được.

- Vậy cậu làm vì chuyện gì?

- Rồi ngoại sẽ hiểu, con nói ra có thể ngoại sẽ chưa tin ngay đâu, con cần có thời gian ngoại ạ.

ông Mã thật sự không hiểu hết ý nghĩa của câu nói mà Nhật Huy vừa nói, nhưng ông vẫn cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của anh.

Không tiện hỏi thêm nữa, ông Mã quay sang chuyện khác:

- Ủa, Tiểu Yến đâu rồi.

Nhật Huy cũng nhìn xung quanh rồi đáp:

- Chắc Yến ra ngoài rồi, ngoại nằm nghỉ đẻ con ra tìm.

- Ờ, cậu tìm giúp, bảo nó vào đây hộ tôi.

www.vuilen.com 244

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Dạ! - Nhật Huy đứng dậy và rảo bước ra ngoài.

Đảo mắt nhìn xung quanh, anh bắt gặp Tiểu Yến đang ngồi trên băng ghế, nét mặt đầy bồn chồn và lo lắng.

Tiến đến bên cô, Nhật Huykhẽ hỏi:

- Sao em lại ngồi đây, có gì mà mặt em có vẻ khẩn trương vậy?

Tiểu Yến ngước nhìn Nhật Huy, nhưng không nói gì.

Nhật Huy tươi cười, ôn tồn:

- Đừng ngại, có gì em cứ nói ra đi, xem anh có giúp gì được cho em không.

Tiểu Yến vẫn lặng thinh.

Nhật Huy ngồi xuống cạnh cô, ân cần:

- Bạn trai của Yến đâu, đã báo cho anh ta chưa, sao không thấy đến?

Nhật Huy hỏi bằng một giọng đầy quan tâm và ân cần, khiến Tiểu Yến không thể im lặng mãi được.

Tiểu Yến nhìn anh, khẽ đáp:

- Anh Trí đi công tác rồi, phải hơn tuần lễ nữa mới về.

- Vậy à - Nhật Huy chợt tủm tỉm hỏi nhỏ:

- Trí đi cống tác có gì mà em căng thẳng vậy, à... hay là em ghen phải không?

TiểuYến quắc mắt, gắt lên:

- Vô duyên, việc gì tôi phải ghen.

- Ờ, vì em sợ anh ta đi hoài sẽ có những cô gái khác ở những nơi anh ta đến.

Tiểu Yến ngẩn người khi nghe Nhật Huy bảo vậy. Ờ nhỉ, sao cô không nghĩ đến chuyện này nhỉ, Minh Trí của cô vừa đẹp trai lại hào hoa nữa, biết đâu được nhỉ.

Tuy nghĩ vậy nhưng Tiểu Yến vẫn tỏ ra thản nhiên và cao giọng:

- Không đời nào có chuyện đó. Anh Trí là người đàng hoàng và yêu tôi thật lòng. Tôi tin ảnh như tin vào chính mình vậy.

www.vuilen.com 245

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Nhật Huy nheo mắt:

- Thế việc gì mà em căng thẳng vậy.

- Chuyện của tôi, việc gì đến anh chứ. - TiểuYến nhăn mặt, gắt lên.

Nhật Huy nhìn cô thật lâu rồi chậm rãi:

- Em không nói thì thôi, anh phải về nhà đây. Chào em nhá!

Đi được vài bước, Nhật Huy quay lại:

- Anh quên mất, ngoại nhờ anh tìm em và nhắn em vào cho ngoại đấy. Em vào đi kẻo ngoại mong.

Tiểu Yến đứng dậy, làu bàu:

- Ngoại, ngoại nào của anh mà gọi không biết ngượng vậy.

Nhật Huy nghe được, anh chỉ cười và bỏ đi.

Tiểu Yến vào đến phòng, cô lại bên ông Mã, hỏi nhỏ:

- Ngoại gọi con có gì không ạ.

- Không, tại không thấy con nên ngoại hỏi vậy thôi, mà con đi lâu vậy.

- Dạ, con gọi điện thoại cho anh Trí báo cho ảnh hay.

- Con có gặp Trí không?

Tiểu Yến lắc đầu:

- Ảnh vừa đi chuyến bay mới ngoại ạ, phải mươi ngày nữa mới về.

- Công việc của nó là vậy mà, sao con có vẻ lo lắng thế?

- Không, không có gì đâu ngoại, con quen rồi mà.

Ông Mã nắm tay cô âu yếm:

- Ngoại nằm đây là chuyện bất đắc dĩ, con nên về nhà nghỉ ngơi, còn mấy thang thuốc ngoại đang bốc dỡ cho ông Ba, chú Tài và bà Năm đó, con làm tiếp cho ngoại.

Tiểu Yến lắc đầu, nhăn nhó:

www.vuilen.com 246

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Ngoại lo cho ngoại đã, làm sao con để mặc ngoại ở đây mà về được hả ngoại.

- Nhưng còn...

Tiểu Yến lắc đầu, cắt lời ông một cách bướng bỉnh:

- Con đã nói rồi, lúc này là lúc lo cho ngoại, mọi chuyện đều gác lại sau, con sẽ nói với các ông, các bà đó thông cảm và sang ông Bảy chữa bệnh, đừng chờ ngoại nữa.

Biết tính của Tiểu Yến đã nói là làm nên ông Mã đành thở dài, buông thõng:

- Tuy con vậy.

Tiểu Yến đứng dậy, nói nhanh:

- Ngoại nằm nghĩ nha, con về nhà thu xếp đồ đạc rồi vào với ngoại. Ngoại ăn gì để con nấu cho ngoại.

Ông Mã mỉm cười:

- Khỏi con ạ, khi nãy cậu Huy có nói là nằm phòng dịch vụ thì mọi chuyện ăn uống đã có bệnh viện lo hết rồi, con đừng nấu nướng cho mất công.

Tiểu Yến nhìn ông Mã, lo ngại:

- Như vậy tốn kém lắm không ông?

Ông Mã xua tay, cười nhẹ:

- Con không phải lo, ngoại còn dành dụm ít tiền bạc... mà thôi con cứ về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng bận tâm làm gì.

Tiểu Yến đứng dậy về nhà, cô thu xếp những thứ cần thiết để mang vào bệnh việc thì Thùy Linh chạy qua hỏi thăm:

Ông ngoại mi thế nào rồi, có nguy hiểm gì không?

Tiểu Yến lắc đầu, đáp nhẹ:

- Cũng may chỉ bị nứt xương chân thôi, giờ đang nằm lại đẻ diều trị.

- Mi làm gì mà mang theo nhiều thứ vậy.

- Ờ, ngoại phải nằm cả mấy tháng, tao tính vào đó chăm sóc ngoại nên phải mang theo những thứ cần thiết cho cả hai ông cháu.

www.vuilen.com 247

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Rồi cô hạ giọng:

- Nằm mấy tháng trời, ta lo quá Linh ạ.

- Mi lo chuyện gì?

- Tiền viện phí đó, mi nghĩ đi, tiền ăn, tiền phòng, tiền thuốc cho sáu tháng không phải là ít đâu. Nhà ngoại ta kiếm đâu ra số tiền đó.

Thùy Linh mỉm cười:

- Tưởng chuyện gì, chứ chuyện nhỏ như vậy mà mi cũng lo.

TiểuYến tròn mắt:

- Mi bảo chuyện nhỏ à, ta nhẩm tính cũng phải vào chục triệu đó, không ít đâu.

- Thế mi quên mất là mi có anh Trí sao? Ảnh dư sức lo cho ngoại và mi mà.

Tiểu Yến thở dài, buồn bã:

- Ta và anh Trí chỉ mới yêu nhau, đã là gì đâu mà nhận tiền của ảnh được, kỳ lắm, làm thế có vẻ lợi dụng quá.

Thùy Linh nhìn bạn, cô cười ngặt ngoẻo làm Tiểu Yến bực mình, gắt lên:

- Ta đang rối cả ruột mà mi còn cười được, bộ ta nói không phải sao.

Thùy Linh ngưng cười, nghiêm giọng:

- Yêu nhau, gần đám cưới với nhau, sao mi cứ giữ kẽ vậy, vẫn còn quan niệm cổ hũ vậy sao?

Tiểu Yến kéo khóa kéo rồi đứng dậy:

- Ta phải vào bệnh viện đây, không có thời gian đôi co với mi nữa.

- Thế còn khoản viện phí, mi tính sao?

- Ta cũng không biết nữa, trước mắt chữa cho ông ngoại đã, có bán nhà để trả cũng chấp nhận.

Chờ cho Tiểu Yến đi ra đến cửa, Thùy Linh mới lên tiếng:

- Anh Trí mới gọi điện thoại cho ta đấy.

Tiểu Yến vội quay lại, hỏi dồn:

www.vuilen.com 248

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Thật không, anh Trí nói gì với mi vậy.

- Anh bảo ta nhắn với mi là cứ lo cho ngoại mi chu đáo vào, đừng sợ tốn kém gì cả, tiền bạc đã có ảnh lo.

Tiểu Yến trề môi rồi dài giọng:

- Mi đừng bịp ta nhỏ ạ.

Thùy Linh ngạc nhiên:

- Ta nói gì mà mi bảo ta bịp mi.

- Còn không à, làm sao anh Trí biết chuyện này mà gọi về được chứ?

Thùy Linh nghiêm mặt nhìn bạn:

- Là ta gọi cho ảnh.

Tiểu Yến sửng sốt, buột miệng:

- Mi gọi cho ảnh à?

Thùy Linh gật đầu:

- Phải, khi mi đưa ngoại vào bệnh viện, ta liền gọi cầu may cho anh Trí, không ngờ lại liên lạc được.

Tiểu Yến vội hỏi:

- Bây giờ ảnh đang ở đâu?

- Khi nói chuyện với ta thì chỉ còn hơn nửa giờ là ảnh lên máy bay rồi, nên không thể nghỉ được ảnh bao mi cứ an tâm, khi nào ảnh về, ảnh sẽ cùng mi lo cho ngoại.

Tiểu Yến nghe vậy thì mừng lắm, nỗi lo lắng trong lòng cô như nhẹ hẳn đi, cô nhìn bạn, cảm động:

- Cám ơn mi nghe Linh, mi tốt với ta quá.

- Vẽ chuyện, mi cứ vào lo cho ngoại đi, vài bữa nữa ta sẽ thu xếp để vào thăm ông sau.

- Thôi ta đi đây, mi nhớ coi nhà giùm ta.

- Mi định vào đó ở luôn sao?

www.vuilen.com 249

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Ờ, khi nào có anh Trí về, thì tính sau vậy. Ta đi nha.

Vào đến bệnh viện, Tiểu Yến liền kể cho ông Mã nghe mọi chuyện. Ông Mã cảm động nhìn cô:

- Thằng Trí như vậy là rất tốt, con nhớ đừng làm nó buồn nghe không.

- Con biết mà ngoại, ngoại nằm nghỉ nha... mà ngoại thấy thế nào, có đau đớn gì không?

Ông Mã khẽ lắc đầu:

- Chỉ hơi khó chịu thôi con ạ.

Tối đến, Tiểu Yến đang ngồi bên ông Mã vừa xoa bóp cho ông vừa thủ thỉ trò chuyện để ông khuây khỏa thì Nhật Huy bước vào và tươi cười chào ông Mã và Tiểu Yến.

Tiểu Yến ngạc nhiên:

- Tối rồi anh còn vào đây làm gì?

Nhật Huy đặt giỏ trái cây lên bàn, điềm đạm:

- Anh đến thăm ngoại, bộ không được sao.

Tiểu Yến hứ một tiếng rồi cau mày:

- Cám ơn anh, thay mặt ngoại tôi. Tôi xin đón nhận lòng tốt của anh. Ngoại tôi đang nghỉ, xin anh đừng làm phiền.

Ông Mã nhẹ nhàng lên tiếng:

- Tiểu Yến! Ngoại chưa buồn ngủ, để ngoại nói chuyện với cậu Huy một chút.

Tiểu Yến đứng dậy vùng vằng vẻ không vui:

- Con ra ngoài đây, khi nào anh ta về, con sẽ vào với ngoại.

Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài cửa, đến một băng ghế, Tiểu Yến ngồi xuống với nét mặt hậm hực.

Tiểu Yến không hiểu vì sao cô lại ghét Nhật Huy đến thế, cho dù anh ta có nhã nhặn, ân cần đến đâu cũng không thể xóa trong cô những ấn tượng ban đầu về anh ta.

www.vuilen.com 250

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Tiểu Yến ngắt vào cọng cỏ trong tay và vò nát chúng như một cách để giết thời giờ và mong sao Nhật Huy mau ra về để cô còn về phòng cùng ông Mã.

Đang mải suy nghĩ, Tiểu Yến bỗng giật mình khi nghe tiếngNhật Huy từ sau lưng:

- Làm gì ngồi đâymột mình vậy cô bé?

Tiểu Yến quay lại, hất mặt:

- Kệ tôi, mắc gì đến anh.

- Làm gì mà cay cú với anh vậy. - Nhật Huy nhìn Tiểu Yến, ánh mắt anh thật ấm áp.

Tiểu Yến vờ như không thấy. Cô đứng dậy - Tôi phải vào với ông tôi đây.

Nhật Huy đưa tay nắm tay Tiểu Yến lại. Tay trong tay, một cảm giác rất lạ chạy qua làm Tiểu Yến đỏ mặt, cô giựt tay về, cau mày:

- Anh làm gì vậy?

- Anh xin lỗi, nhưng anh muốn nói chuyện với em. - Nhật Huy nhẹ nhàng.

- Xin lỗi, tôi không rảnh để nghe anh nói.

- Tiểu Yến vùng vằng bỏ đi.

Nhật Huy đứng ngay trước mặt Tiểu Yến, trầm giọng:

- Chỉ có năm phút thôi mà.

Giọng anh vẫn nhẹ và ấm áp quá làm Tiểu Yến bối rối, cô lưỡng lự giây lát rồi khẽ gật đầu:

- Thôi được, anh nói nhanh đi, tôi còn phải vào chăm sóc cho ngoại tôi.

- Ngoại ngủ rồi. - Nhật Huy mỉm cười: - Em ngồi xuống ghế đi, rồi mình nói chuyện.

Tiểu Yến muốn lắc đầu, nhưng vẫn chất giọng trầm ấm và truyền cảm của Nhật Huy làm cô không thể cãi lại, nên cô ngồi xuống ghế, giọng dịu nhẹ:

- Chuyện gì, anh nói đi!

Nhật Huy nhìn cô, và nói thật rành rọt:

- Anh muốn được cùng em chăm sóc cho ngoại trong thời gian này.

www.vuilen.com 251

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Tiểu Yến giật mình, sửng sốt:

- Anh nói gì, anh anh chăm sóc ngoại tôi.

Nhật Huy mỉm cười:

- Phải, có gì mà em hoảng hốt vậy.

- Vì... vì tôi quá bất ngờ thôi. Mà tại sao anh muốn vậy chứ?

- Anh ngồi được không? - Nhật Huy hỏi Tiểu Yến một cách từ tốn.

Tiểu Yến thoáng ngần ngừ rồi gật đầu:

- Anh ngồi đi.

Nhật Huy ngồi xuống đầu băng ghế, anh châm một điếu thuốc bằng một thái độ chậm rãi và từ tốn.

Tiểu Yến không giấu được vẻ sốt ruột nhìn anh:

- Sao anh không trả lời câu hỏi của tôi?

Thả ra một làn khói, Nhật Huy trầm ấm hỏi lại:

- Em hỏi gì anh?

- Tôi hỏi tại sao anh lại có ý muốn đó.

Nhật Huy đáp nhẹ:

- Vì anh biết, một mình em không thể chăm sóc cho ngoại nổi. Anh muốn chia sẻ với em trong thời gian này.

TiểuYến cười nhẹ:

- Anh định làm vậy để lấy lòng tôi à.

Khẽ cau mày, Nhật Huy lắc đầu:

- Em nghĩ anh tầm thường đến vậy sao?

- Yêu em, nhưng anh không muốn dùng những thủ đoạn hay lợi dụng hoàn cảnh để lấy lòng thương hại của em đâu.

Bị Nhật Huy nói nặng nhẹ, Tiểu Yến nóng bừng cả mặt, vì tuy anh vẫn nhẹ nhàng trầm ấm khi nói chuyện với cô, nhưng Tiểu Yến cảm nhận được sự trách móc trong từng câu nói của anh.

www.vuilen.com 252

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Vì vậy cô cúi đầu, hai tay đan vào nhau bối rối xen lẫn ngượng ngùng, mãi mà không biết nói câu gì.

Nhật Huy vẫn thong thả:

- Anh làm điều này vì quí ngoại. Anh coi ngoại như một người ông của anh, chỉ có vậy thôi.

Tiểu Yến nhìn anh như dò xét, cô không biết anh đang nói đùa hay nói thật. Nhưng cô có một linh tính là anh nói rất thật lòng, và bỗng dưng Tiểu Yến thấy con người anh quả là rất lạ và khó hiểu.

Một Nhật Huy lấc cấc, ngông nghênh, thậm chí có thể nói là mất dạy ngày nào, và một Nhật Huy từ tốn, nhã nhặn và chân tình đang ngồi trước mặt cô. Đâu mới là bản chất thật của anh đây.

Nghĩ ngợi mãi mà vẫn không có câu trả lời thỏa đáng, nên Tiểu Yến lắc đầu:

- Tôi cám ơn anh đã có ý nghĩ tốt đẹp đó, nhưng tôi không dám làm phiền đến anh.

- Sao lại là phiền, việc này do anh tự nguyện kia mà.

Tiểu Yến nhìn thẳng vào mắt Nhật Huy, cô nói thật chậm nhưng rành rọt:

- Anh Huy! Tôi đã có bạn trai. Tôi không muốn làm bạn trai của tôi phải thắc mắc hay hiểu lầm về mối quan hệ giữa tôi và anh.

Nhật Huygật đầu:

- Anh biết, vì vậy anh chỉ đến đây trong thời gian bạn em không có ở Việt Nam, khi nào anh ta về đến, anh sẽ không đến đây làm phiền em và anh ta.

Tiểu Yến lắc đầu:

- Mong anh hiểu cho, và đừng làm phiền tôi nữa.

Nói xong, Tiểu Yến đứng dậy bỏ vào trong như muốn chấm dứt câu chuyện ở đây.

Vào đến phòng, Tiểu Yến thấy ông Mã đã ngủ say, nên cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên ghế và nhìn quanh phòng. Các bệnh nhân cùng phòng cũng đã yên giấc nên cô phải thật nhẹ nhàng và cẩn thận mỗi khi làm việc đó để tránh gây ra tiếng động sợ ảnh hưởng giấc ngủ của mọi người.

www.vuilen.com 253

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Ngả lưng vào chiếc ghế dựa, Tiểu Yến nhắm mắt định ngủ một giấc, nhưng lạ thay hình ảnh Nhật Huy chợt xuất hiện trong cô, gương mặt buồn bã, giọng nói ấm áp của anh như đang nhìn cô và trách móc.

Tiểu Yến cố gắng gạt hình ảnh của anh ra khỏi suy nghĩ và khó khăn lắm cô mới tìm đựợc giấc ngủ dù là rất mệt mỏi.

Trời mưa rả rích suốt từ chiều đến nửa đêm vẫn chưa tạnh, cái không khí

lành lạnh dễ đưa con người vào giấc ngủ ngon.

Tiểu Yến ngồi bên ông Mã, cô dùng hai tay xoa bóp cho ông mà mắt cứ nhướng lên mãi dù đồng hồ mới chỉ hơn 9 giờ tối.

Ông Mã thấy vậy, âu yếm bảo cô:

- Con có mệt thì nghỉ đi, ông không sao đâu.

Tiểu Yến lắc đầu:

- Không ngoại ạ, ngoại lớn tuổi rồi nằm hoài một chỗ sẽ không tốt, để con xoa bóp cho máu huyết lưu thông ạ.

- Nhưng con đã mệt rồi, đừng ráng sức nữa, ngoại còn phải nằm đến mấy tháng cơ mà.

Tiểu Yến mỉm cười:

- Vài ngày nữa anh Trí về đến, ảnh và con sẽ thay nhau chăm sóc cho ngoại.

Ông Mã mỉm cười nhìn cháu, âu yếm:

- Nó còn phải đi làm, đâu có thể nghỉ việc để lo cho ngoại.

- Không sao đâu ngoại, con nghĩ là ảnh sẽ xin nghỉ phép được mà, ảnh rất yêu con và thương ngoại, ảnh sẽ không để con phải khổ cực đâu.

Nhìn nét mặt và ánh mắt rạng ngời của cháu gái, ông Mã mỉm cười hạnh phúc khi thấy Tiểu Yến đã tìm thấy hạnh phúc cho chính cô.

Tiểu Yến gắng gượng lắm cũng không thắng nổi cơn buồn ngủ vì mệt nhọc, đã hai ngày cô ở bên ông Mã, lo lắng cho ông từng chút một nên cơn mệt đã

www.vuilen.com 254

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

thấm sâu vào trong cô, lại thêm tiếng mưa lơi rả rích và cái se lạnh về đêm nên Tiểu Yến gục xuống thiếp đi lúc nào khôngbiết.

Trong lúc đang mơ màng, Tiểu Yến như cảm thấy có ai đó phủ lên người mình một tấm chăn mỏng và cô thấy ấm hẳn lên, nhưng vì mệt qúa nên Tiểu Yến vẫn nằm ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Tiểu Yến mở mắt, cô ngạc nhiên khi thấy cảm nhận hôm qua của cô là thật, một tấm chăn đang phủ trên người cô, nghĩ là Minh Trí đã về nên Tiểu Vến vội tung chăn và vươn vai.

Bỗng Tiểu Yến khựng lại, hai tay vẫn giơ cao như bị trời trồng, miệng há hốc, mắt mở to khi nhìn thấy Nhật Huy đang ngồi bên cạnh ông Mã, lưng quay về phía cô.

- Là... anh... à.- Tiểu Yến lắp bắp nói không thành câu.

Nhật Huy quay lại nhìn cô tươi cười:

- Em dậy rồi à, sao không ngủ thêm chút nữa.

Tiểu Yến bật dậy, tròn mắt:

- Anh vào đây từ bao giờ.

Nhật Huy nhẹ nhàng.

- Anh vào lúc em còn ngủ, trời lạnh thế sao không đắp chăn cho ấm.

- Hóa ra... người đắp chăn cho tôi là... anh à.

Nhật Huy gật đầu:

- Anh xin lỗi, thấy em ngủ ngon quá nên anh không dám đánh thức, nên tự ý làm thế, em không giận chứ.

Tiểu Yến thẹn đỏ cả mặt khi hình dung cảnh Nhật Huy đắp chăn cho cô, và gắt lên:

- Ai mượn anh chứ.

Nhật Huy vờ tròn mắt:

- Kỳ vậy, anh làm ơn lại mắc oán vậy sao?

Tiểu Yến lườm anh, rồi hất mặt:

- Tôi đâu nhờ anh làm, sao lại kể ơn với tôi.

www.vuilen.com 255

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Ông Mã khẽ lên tiếng:

- Tiểu Yến! Con không nên nói vậy, mà phải cảm ơn cậu Huy mới đúng chứ.

Bị ông Mã trách rầy, Tiểu Yến càng thêm ghét Nhật Huy. Cô lườm anh rồi nhìn ông Mã, lảng sang chuyện khác:

- Để con lấy nước lau mặt cho ngoại nha.

- Thôi khỏi con ạ, cậu Huy đã làm giùm con rồi.

Tiểu Yến giật mình, nhìn Nhật Huy rồi quay sang ông Mã:

- Để con lấy thức ăn sáng cho ngoại điểm tâm nha.

Ông Mã cũng lắc đầu, trìu mến:

- Ngoại ăn rồi, cậu Huy đã làm giúp con luôn rồi.

Nhật Huy tươi cười nhìn Tiểu Yến như trêu ghẹo làm cô đỏ mặt vì thẹn thùng.

Quê quá, Tiểu Yến buột miệng nói bừa:

- Sao việc gì anh cũng tài lanh vậy.

- Yến biết mấy giờ rồi không? Nhật Huy nheo mắt: - Gần chín giờ rồi, không lẽ em muốn ngoại nhịn đói sao?

Tiểu Yến giật mình thảng thốt:

- Chín giờ sáng rồi à.

- Phải! Nhật Huy gật đầu.

Tiểu Yến vội vàng bước vào trong rửa mặt, lúc đi cô nghe loáng thoáng ông Mã nói lời cảm ơn với Nhật Huy. Bất giác cô xí mạnh một tiếng như để trút cơn bực tức trong người.

Tiểu Yến vừa bước ra, đã nghe ông Mã bảo:

- Con đi ăn sáng với cậu Huy đi, ngoại nằm một mình được rồi.

Tiểu Yến tròn mắt nhìn ông Mã:

- Ngoại bảo sao, bảo con đi ăn sáng với anh ta?

Ông Mã gật đầu:

www.vuilen.com 256

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Ờ, cậu Huy vào đây từ tối qua, đã ăn uống gì đâu. Con đi chung với cậu Huy cho vui.

Tiểu Yến ngồi xuống ghế và lắc đầu:

- Con không thấy đói nên không đi đâu.

Rồi quay sang Nhật Huy, cô nói nhanh:

- Anh có đói thì đi ăn một mình đi, đừng chờ tôi làm gì.

- Yến? – Ông Mã nghiêm giọng.

Nhưng Nhật Huy đã vội lên tiếng:

- Yến không thấy đói thì thôi, ngoại đừng ép làm gì, con đi một mình cũng được ạ.

Nhật Huy đứng dậy chào ông Mã và tươi cười vẫy tay với Tiểu Yến rồi bước ra cửa.

Xuống đến căn tin, Nhật Huy kêu một ly cà phê đá và lấy thuốc ra hút, nét mặt anh thật lạ và lâu lâu lại cười một mình xem chừng có gì thú vị lắm.

Hút chưa tàn điếu thuốc, Nhật Huy đang chuẩn bị gọi món ăn thì Tiểu Yến đi tới.

Trông thấy cô, Nhật Huy niềm nở:

- Yến ngồi đi, ăn gì anh gọi luôn cho.

- Anh vẫn chưa ăn sao?

Nhật Huy lắc đầu:

- Anh có thói quen phải uống cà phê rồi mới ăn sáng.

Đưa tờ thực đơn cho Tiểu Yến, anh ân cần:

- Yến chọn món ăn đi.

Tiểu Yến cầm lấy, cô xem lướt qua và nói:

- Cho tôi một phần ốp la là được.

- Hay quá, anh cũng định gọi món đó cho mình, thật là trùng hợp nhỉ.

www.vuilen.com 257

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Tiểu Yến lặng thinh không nói, cô lơ đãng nhìn chung quanh với ánh mắt hờ hững và thờ ơ.

Thức ăn được mang lên, Tiểu Yến lặng lẽ ngồi ăn, cô không nói mà cũng không nhìn Nhật Huy.

Nhật Huy cũng lặng im theo, anh chờ cho Tiểu Yến ăn xong mới lên tiếng:

- Anh xin lỗi vì anh mà Yến bị ngoại la và phải xuống đây với anh.

Tiểu Yến ngạc nhiên nhìn anh:

- Sao anh biết tôi bị la.

- Nhìn vào thái độ của Yến là anh biết thôi, có gì đó bắt buộc và gượng ép nên anh thấy em không thoải mái lắm.

Tiểu Yến gật đầu nhưng lại nói:

- Chuyện đó không quan trọng, tôi xuống đây cũng vì có chút chuyện muốn nói với anh.

Nhật Huy gật đầu:

- Em cứ nói đi, anh sẵn sàng nghe.

- Anh Huy! Tại sao anh làm như vậy? Anh đừng đưa tôi vào thế khó xử nữa được không?

Nhật Huy điềm đạm trả lời:

- Anh làm gì mà em bảo là khó xử.

- Anh đừng bắt tôi phải nói ra những lời mà tôi không muốn nói, vì tôi tôn trọng anh.

- Nếu em tôn trọng anh thì cứ thẳng thắn nói lên những suy nghĩ hay thắc mắc của em về anh đi.

- Anh muốn vậy à?

Nhật Huy gật đầu:

- Vì đó mới chính là cá tính của em cơ mà.

Tiểu Yến ngạc nhiên nhìn Nhật Huy, cô không thể hiểu được con người này nổi nữa.

www.vuilen.com 258

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Nhật Huy vẫn nhẹ nhàng:

- Anh nói không phải sao, tại sao anh và em không thẳng thắn trao đổi cho thoải mái và cởi mở để hiểu nhau hơn.

Tiểu Yến ngập ngừng rồi hỏi lại:

- Anh muốn tôi nói thật à?

- Phải! - Nhật Huy gật đầu.

Tiểu Yến đan tay vào nhau vẻ bối rối. Cô không biết phải bắt đầu từ đâu bây giờ vì cô thấy nếu nói ra thì quá sỗ sàng và không lịch sự cho lắm.

Còn đang phân vân thì Nhật Huy đã ôn tồn:

- Em không nói nhưng anh hiểu em đang nghĩ gì về anh rồi.

Tiểu Yến nhướng mày nhìn anh:

- Anh hiểu về chuyện gì?

- Có phải em đang có ý nghĩ là anh làm chuyện này để lấy tình cảm của em phải không nào.

Bị Nhật Huy nói đúng suy nghĩ của mình, Tiểu Yến đỏ mặt nhìn anh, hồi lâu cô mới khẽ nói:

- Tôi xin lỗi, nếu như tôi nghĩ sai về anh.

Nhật Huy chỉ mỉm cười và châm một điếu thuốc khác. Tiểu Yến im lặng nhìn anh như chờ thái độ phản ứng của Nhật Huy.

Hút hơn nửa điếu thuốc, Nhật Huy mới khẽ khàng:

- Anh không giấu giếm em về chuyện anh yêu em và đó 1à sự thật.

- Có nghĩa là tôi nghĩ đúng.

Nhật Huy lắc đầu, mỉm cười:

- Không hẳn là vậy.

Tiểu Yến ngơ ngác:

- Là sao? Tôi không hiểu gì cả.

www.vuilen.com 259

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Rất đơn giản, anh muốn chăm sóc cho ngoại vì hai lý do. Thứ nhất là anh muốn chia sẻ những khó khăn và mệt nhọc với em trong thời gian bạn em khôngcó đây.

- Nhưng anh đã biết tôi không thể chấp nhận tình cảm của anh khi tôi đã có anh Trí.

Nhật Huy gật đầu:

- Tình yêu không thể có sự miễn cưỡng hay thươnghại. Anh hiểu điều đó chứ.

- Hiểu, sao anh còn làm vậy.

- Nhưng nếu được chia sẻ khó khăn và giúp đỡ cho người mình yêu, đó cũng là hạnh phúc.

Nhật Huy vừa nói vừa nhìn Tiểu Yến bằng ánh mắt ấm áp và giọng nói đầy trầm ấm và thu hút làm cho Tiểu Yến không khỏi thẹn thùng và bối rối. Cô cúi đầu như muốn che giấu những cảm xúc đó để không cho Nhật Huy nhận thấy.

Nhật Huy vẫn trầm ấm:

- Nhưng đó chỉ mới là một lý do.

Tiều Yến ngước lên, hỏi nhẹ:

- Còn lý do nào nữa, anh nói đi!

Gảy mẩu thuốc vào gạt tàn, Nhật Huy chậm rãi:

- Vì anh quý ngoại, anh coi ngoại em như ngoại của anh vậy.

Tiểu Yến không giấu được thắc mắc, cô buột miệng:

- Chỉ vừa gặp ngoại tôi vài lần, anh biết gì mà nói là quý ngoại tôi.

- Khi người ta thiếu thốn một cái gì đó, nhất là về tình cảm thì người ta hằng ao ước có được nó và khi đã tìm thấy thì họ hết sức trân trọng nó.

- Anh nói gì tôi không hiểu.

- Anh lớn lên chỉ có mình mẹ anh bên cạnh một tiếng cha thân yêu anh chưa được gọi bao giờ, nội ngoại hai bên cũng chẳng còn ai.

Giọng Nhật Huy trầm lắng như đang bộc bạch tâm sự của mình cho Tiểu Yến nghe.

www.vuilen.com 260

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Tiểu Yến vẫn im lặng nghe anh nói, Nhật Huy vẫn chậm rãi:

- Vì vậy khi còn nhỏ anh rất thèm được vòng tay ôm ấp của những người thân yêu, gần gũi với mình, nhưng không được em ạ.

- Thế mẹ anh đâu.

Nhật Huy cười thật buồn:

- Mẹ rất thương anh, nhưng phải bươn chải để kiếm sống, khi đó gia đình anh nghèo lắm. Vì vậy những giây phút mẹ con bên nhau rất là hiếm hoi.

Tiểu Yến thoáng xúc động, mắt cô hoe đỏ vì tâm sự của Nhật Huy chính là tâm trạng của cô bấy lâu nay, và chính cô cũng đã từng ao ước một lần được gọi hai tiếng ba mẹ như anh.

Và cô cũng tin là Nhật Huy nói thật lòng vì chính cô khi gặp bà Mỹ, cô cũng có những khao khát và mong ước như anh. Vì vậy, Tiểu Yến gật đầu:

- Tôi hiểu và thông cảm với tâm trạng của anh.

- Vậy là em đã tin anh.

Tiểu Yến mỉm cười, dí dỏm:

- Ít ra cũng khoảng 60%.

- Cám ơn em, dù gì trong em đã có chút tin tưởng nơi anh.

Tiểu Yến nhìn Nhật Huy và cô chợt nhận ra khi anh cười trông anh thật dễ mến.

Nhưng Tiểu Yến vẫn nhẹ nhàng:

- Tôi hiểu và thông cảm với anh, nhưng không có nghiã là tôi chấp nhận anh săn sóc ngoại tôi như thế này.

- Tại sao?

- Anh Huy! Tôi đã có bạn trai.

- Anh biết.

- Bạn tôi sẽ nghĩ thế nào về anh, về tôi và về mối quan hệ của hai chúng ta.

- Thì em cứ nói thật cho bạn em biết.

Tiểu Yến cười nhẹ:

www.vuilen.com 261

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Anh nói sao nghe dễ dàng vậy, đổi lại anh là bạn trai của tôi, liệu anh có chấp nhận và tin những lời tôi nói không?

- Nhưng hiện tại bạn trai em không có đây.

- Rồi ảnh sẽ về, và sẽ đến thăm ngoại và cùng tôi chăm sóc cho ngoại tôi.

Nhật Huy trầm ngâm nói nhẹ nhàng đề nghị:

- Vậy thì trong thời gian này, hãy cho anh được chăm sóc ngoại em, khi bạn trai em về, anh sẽ không đến nữa.

- Không được, làm vậy thiệt thòi cho anh lắm.

- Anh chấp nhận mà em, với lại một mình em cũng không thể lo lắngvà chăm sóc ngoại nổi đâu.

Tiểu Yến cắn môi suy nghĩ, cô biết Nhật Huy nói không sai, vì chỉ mới hai ngày mà cô đã không gắng nổi. Mà từ đây cho đến ngày Minh Trí trở về còn đến một tuần nữa.

Nhật Huy nhìn nét mặt của Tiểu Yến, anh tươi cười:

- Cứ quyết định vậy đi, còn bây giờ anh phải về.

Tiểu Yến vội vàng kêu lên:

- Anh Huy! Không được đâu.

Nhưng Nhật Huy chỉ vẫy tay chào và bỏ đi không đáp lại.

Tối đến, Tiểu Yến đang ngồi bóp chân cho ông Mã thì Nhật Huy từ ngoài bước vào, tươi cười:

- Con chào ngoại, chào em.

Tiểu Yến vội đứng dậy, kéo anh ra một chỗ khác rồi nói nhỏ:

- Sao anh lại đến vậy, tôi đã nói với anh rồi mà.

Nhật Huy đáp lại bằng một giọng thì thầm:

- Đừng cãi anh, một mình em không đủ sức để chăm lo cho ngoại đâu.

Tiểu Yến vẫn lắc đầu, bướng bỉnh:

- Tôi làm được mà.

www.vuilen.com 262

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Còn hơn tuần lễ Trí mới về, em cứ cố ráng sức thế này, nhỡ ngã bệnh thì ai lo cho ngoại.

Câu nói của anh có tác dụng tức thời, Tiểu Yến ngẩn người ra vì quả thật cô cũng chưa nghĩ đến điều này.

Nhật Huy ôn tồn:

- Em hãy để anh phụ một chút, khi nào bạn em về, anh sẽ không đến đây nữa.

Tiểu Yến nhận thấy anh nhìn cô bằng ánh mắt chân thành và khẩn khoản quá, khiến cô khôngthể từ chối nên đành miễn cưỡng gật đầu.

Nhật Huy hồ hởi ra mặt, anh cười thật tươi với nụ cười rạng rỡ làm Tiểu Yến chỉ biết lắc đầu nhìn anh.

Lại bên ông Mã, anh ân cần:

- Ngoại nằm nghỉ cho khỏe, để con xoa bóp cho ngoại nhé.

Ông Mã nhìn anh, ngần ngại

- Làm phiền cậu quá cứ để cho cháu tôi làm, cậu về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.

Nhật Huy nhìn ông Mã, nhẹ nhàng:

- Ngoại không thương con sao, mà đuổi con về vậy. Để con xoa bóp cho ngoại nha.

Vừa nói, Nhật Huy vừa lấy tay xoa bóp cho ông Mã, hai tay anh làm thật vụng về, lóng cóng nhưng ông Mã cảm nhận được những tình cảm chân thành mà Nhật Huy gởi gắm vào đó. Bất chợt ông nở nụ cười trìu mến với Nhật Huy và nhắm mắt lại.

Liên tiếp một tuần, lễ đó, Nhật Huy thường đến vào buổi tối và thay Tiểu Yến chăm sóc cho ôngMã thật tận tình và chu đáo.

Giữa anh và Tiểu Yến đã có sự thông cảm và hiểu nhau nhiều hơn, họ đã chuyện trò cởi mở hơn và xem nhau như những người bạn tốt.

www.vuilen.com 263

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Minh Trí đặt giỏ quà lên bàn, ân cần:

- Ngoại thấy trong người sao ạ, có khoẻ không ngoại.

Ông Mã gật đầu, mỉm cười:

- Cám ơn con, ngoại vẫn khoẻ, con về khi nào vậy?

- Dạ vừa về đến nhà là con đến thăm ngoại ngay đấy ạ.

Ông Mã kêu lên:

- Sao con không ở nhà nghỉ cho khỏe, mới về còn mệt mà đến bệnh viện làm gì.

Minh Trí dang hai tay, ưỡn ngực, cao giọng:

- Nhằm nhò gì ngoại, con quen rồi ạ. - Rồi anh nhìn quanh và hỏi nhỏ: - Yến đâu hả ngoại?

- À, em mới ra ngoài đó con, chuyến này con về rồi bao lâu lại đi.

Minh Trí ngồi xuống nắm tay ông Mã, vuốt ve tay ông:

- Dạ, con xin nghỉ phép một thời gian để phụ Yến lo cho ngoại.

- Không được. - Ông Mã lắc đầu: - Ngoại phải nằm cả mấy tháng lận, làm sao con có thể nghỉ lâu như vậy.

- Mấy tháng con cũng nghỉ ngoại ạ, làm sao con an tâm mà đi công tác khi ngoại còn thế này, mà Yến một mình làm sao cáng đáng nổi mọi việc cho ngoại.

Ông Mã cảm động lắm khi nghe Minh Trí nói vậy, ông nhìn anh bằng ánh mắt yêu thương và khẽ nắm chặt tay anh, trìu mến:

- Con ngoan lắm, ngoại cám ơn con. Con thật là tốt, ngoại mừng cho Yến có một người yêu như con.

- Kìa ngoại, con yêu Yến, con coi ngoại như ngoại của con, chăm sóc ngoại là bổn phận của con mà.

Từ ngoài cửa, Tiểu Yến bước vào nghe những lời đó của Minh Trí thì xúc động lắm. Cô bước nhanh đến bên Minh Trí, run giọng:

- Anh Trí!

www.vuilen.com 264

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Minh Trí quay lại, anh mừng rỡ ôm lấy Tiểu Yến vào lòng, mà quên đi trong phòng ngoài ông Mã còn có những bệnh nhân khác đang nhìn họ.

Siết chặt cô trong vòng tay rắn chắc của mình, Minh Trí kêu lên:

- Tiểu Yến! Anh nhớ em quá.

Tiểu Yến đỏ mặt, cô đẩy anh ra, kêu lên:

- Anh Trí, ngoại la bây giờ, buông em ra.

Minh Trí lắc đầu, bướng bỉnh:

- Không buông, em có biết anh nhớ em đến dường nào không?

Tiểu Yến gật đầu, nhưng vẫn gắt nhẹ:

- Mọi người đang nhìn kìa.

- Kệ họ, mình yêu nhau chứ còn làm gì đâu.

- Nói vậy, nhưng Minh Trí cũng buông cô ra.

Nắm tay cô, anh hồ hởi bảo:

- Mình ra ngoài nói chuyện đi em, chỗ này không tiện chút nào.

Tiểu Yến liếc nhìn ông ngoại, rồi ngập ngừng:

- Em và anh ra ngoài hết, còn ngoại thì sao?

Ông Mã nhẹ nhàng lên tiếng:

- Hai con đừng lo cho ngoại, hai đứa cứ đi đi. Ngoại nằm một mình được mà.

Minh Trí mừng rỡ, nháy mắt nói:

- Em nghe ngoại nói chưa, ngoại thật tâm lý phải không em.

Tiểu Yến còn ngần ngừ không muốn đi nhưng Minh Trí cứ nài nỉ mãi, cô đành miễn cưỡng gật đầu:

- Nhưng chỉ một chốc thôi nha anh, đừng đi lâu quá.

Minh Trí gật đầu và nắm tay cô bước ra ngoài.

Tiểu Yến chỉ tay xuống căn tin của bệnh viện nhưng Minh Trí gạt đi:

www.vuilen.com 265

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Chỗ đó ồn ào và xô bồ lắm, làm sao nói chuyện được, mình ra ngoài đi em.

- Không được, em không đi đâu, Minh Trí khựng lại, ngạc nhiên:

- Sao vậy, chẳng lẽ em không còn yêu anh sao. Em không vui khi gặp lại anh à.

- Anh nói gì lạ vậy?

- Nếu không, sao em lại từ chối.

Tiểu Yến ngập ngừng:

- Em... em... không an tâm để ngoại một mình.

Minh Trí cau mày, rồi giãn ra thật nhanh, anh mỉm cười:

- Ngoại đã đồng ý rồi, em đừng lo. Và anh hạ giọng nài nỉ: - Em có biết anh nhớ em đến dường nào không, giờ gặp nhau, em không dành cho anh những giây phút bên nhau được sao?

Tiểu Yến cắn môi, thật ra cô cũng rất nhớ mong anh lắm chứ, nhưng vì lo cho ngoại mà còn chần chừ, giờ nghe những lời ngọt ngào của anh, Tiểu Yến không thể dằn lòng. Cô gật đầu:

- Vậy mình đi, nhưng đừng đi lâu quá nha anh.

Minh Trí gật đầu, anh đưa cô đến một quán cà phê gần đó.

Vừa ngồi xuống ghế, Minh Trí đã ôm quấn lấy cô và hôn lên môi cô một cách tham lam và gấp gáp. Những nụ hôn thật dài và liên tiếp của anh làm cho Tiểu Yến như nghẹt thở, nhưng cô vẫn đón nhận bằng tất cả những nỗi thích thú và cuồng nhiệt như muốn bù đắp lại cho những ngày xa nhau.

Ngồi nép vào lòng Minh Trí, cô lắng nghe những lời thì thầm âu yếm nhất từ Minh Trí và cả người cô như lâng lâng theo từng câu nói ngọt ngào của anh.

Vuốt nhẹ mái tóc của Tiểu Yến, hôn lên trán cô, Minh Trí thì thầm:

- Anh về rồi, em sẽ không phải vất vả nữa. Chuyện chăm sóc ngoại hãy để anh lo cho.

Tiểu Yến cảm động ngước nhìn anh:

- Em nghe anh nói với ngoại là sẽ xin nghỉ phép để lo cho ngoại phải không?

www.vuilen.com 266

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Đúng vậy. - Minh Trí cao giọng: - Anh và em sẽ lo cho ngoại để ngoại an tâm mà chữa trị. Khi nào ngoại lành bệnh, chúng mình sẽ tổ chức đám cưới, em nghĩ sao?

Tiểu Yến khẽ chớp mắt, thẹn thùng:

- Chuyện đó bàn sau đi anh, ngoại còn phải nằm lâu lắm.

Ôm cô vào lòng, Minh Trí mỉm cười:

- Ngoại bị nhẹ mà, chắc chỉ một hai tháng em nhỉ.

- Dạ không, bác sĩ bảo sáu tháng lận anh ạ.

Minh Trí hơi giật mình, nét mặt thoáng thay đổi gượng cười:

- Lâu dữ vậy hả em.

- Dạ, có gì không anh. - Tiểu Yến thoáng thắc mắc.

Minh Trí cười nhẹ, lắc đầu:

- Không, không có gì đâu em.

Ngồi thêm chút nữa, Tỉểu Yến nằng nặc đòi về. Không nài ép được cô, Minh Trí đành miễn cưỡng đưa cô về bệnh viện.

Tiểu Yến nhẹ nhàng đề nghị:

- Anh ở đây chăm sóc cho ngoại, chiều em vào cho anh nghỉ ngơi nha.

- Anh là con trai, chuyện thức khuya em nên để cho anh mới phải.

Tiểu Yến mỉm cười:

- Em biết, nhưng anh mới về cần nghỉ cho khỏe, thôi em về nha, tối em vào.

Tiểu Yến chào ông Mã rồi bước đi thật nhanh như sợ Minh Trí sẽ ngăn cô lại.

Thật ra cô làm vậy là có chủ đích. Cô muốn gặp Nhật Huy để bảo cho anh biết là Minh Trí đã về để anh đừng đến đó.

Chiều đến, Tiểu Yến đang chuẩn bị vào bệnh viện thì Nhật Huy đến.

Vừa gặp anh, Tiểu Yến chưa kịp nói gì thì Nhật Huy đã mỉm cười:

- Trí về rồi phải không em?

www.vuilen.com 267

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Tiểu Yến nhận thấy giọng anh thật buồn. Buồn như gương mặt của anh đang nhìn mình.

Vẻ áy náy, Tiểu Yến gật đầu, đáp nhỏ:

- Ảnh mới về sáng nay, mà sao anh biết. Tôi định chờ tối nay gặp anh...

Nhật Huy cười nhẹ, cắt ngang:

- Làm sao anh biết à, chuyện này không quan trọng. Mà Yến không mời anh vào nhà sao?

Tiểu Yến mở rộng cửa, nhẹ nhàng:

- Anh vào nhà chơi.

Nhật Huy tươi cười:

- Lần đầu tiên được em mời vào nhà, nhưng biết đâu cũng là lần cuối cùng.

Tiểu yến tròn mắt nhìn Nhật Huy:

- Sao anh nói gì lạ lùng vậy?

Ngồi xuống ghế, Nhật Huy chậm rãi:

- Có gì lạ dâu, Trí đã về, anh không nên lui tới nữa. Anh sợ Trí sẽ hiểu lầm, điều này sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm của em và Trí.

Dù Nhật Huy vừa cười vừa nói như trêu ghẹo Tiểu Yến, nhưng giọng anh vẫn trầm ấm và buồn bã lạnh lùng.

Tiểu Yến nghe và cảm nhận tất cả, cô nhìn anh thật lâu rồi lựa lời:

- Cám ơn anh đã nghĩ đến tôi, nhưng chúng ta là bạn bè, anh có thể đến chơi. Tôi nghĩ anh Trí cũng không hẹp hòi và đa nghi đâu.

- Cám ơn em đã an ủi anh.

TiểuYến lắc đầu:

- Không, đó là những lời nói thật lòng của tôi mà.

- Vậy là em không còn ghét anh nữa.

Nhật Huy nhìn Tiểu Yến, dò hỏi:

www.vuilen.com 268

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Có thể nói là vậy. - Tiểu Yến gật đầu và cười khúc khích: - Một tuần vừa qua, anh đã làm tôi có nhiều suy nghĩ khác về anh.

- Khác như thế nào? Em có thể nói cho anh biết không?

- Tôi không có thói quen nhận xét người đối diện, mà với anh lại càng không thể được, anh thông cảm.

Nhật Huy dịnh nói thêm nhưng Tiểu Yến đã nhẹ nhàng đưa tay lên, thong thả:

- Đã tới giờ tôi phải vào bệnh viện cho anh Trí về. Anh thông cảm nha.

Nhật Huy gật đầu, anh chào tạm biệt Tiểu Yến và dắt xe ra cửa. Tiểu Yến ân cần tiễn anh ra tận cửa và nhã nhặn cám ơn anh đã giúp mình trong những ngày vừa qua.

Nhật Huy mỉm cười đáp lại và cho xe chạy đi.

Ra vừa đến ngõ thì anh gặp Kỷ Hương đang rẽ vào.

Trông thấy anh, Kỷ Hương kêu lên:

- Anh Huy!

Nhật Huy vừa ngừng xe lại, Kỷ Hương hỏi ngay:

- Anh vừa ở nhà Yến ra phải không?

Nhật Huy gật đầu như thừa nhận.

- Yến không có nhà sao anh?

- Có nhưng đang chuẩn bị để vào bệnh viện.

- Tối nay anh không vào đó sao?

Nhật Huy trầm giọng:

- Bạn trai của Yến vừa về, có lẽ sự hiện diện của anh là thừa em ạ.

Kỷ Hương nheo mắt:

- Chứ còn gì nữa hả anh.

Nói xong, cô vội bụm miệng lại khi thấy sắc mặt của Nhật Huy không vui. Kỷ Hương bối rối rồi ngập ngừng:

www.vuilen.com 269

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Em xin lỗi, em khôngcó ý đó.

Nhật Huy không đáp, chỉ lặng thinh và châm thuốc.

Kỷ Hương nhẹ nhàng lên tiếng đề nghị:

- Anh và em tìm chỗ nào nói chuyện được không anh?

Nhật Huy đồng ý cùng Kỷ Hương vào một uqán nước gần đó.

Vừa ngồi vào ghế, Kỷ Hương hỏi ngay:

- Anh Huy! Anh yêu Tiểu Yến đến vậy sao?

Nhật Huy trầm ngâm rồi lặng lẽ gật đầu.

- Theo lời của mẹ nói với em là Tiểu Yến không thích kia mà, thậm chí còn ghét anh ra mặt, phải không ạ.

- Đúng vậy, nhưng là lỗi do anh.

- Vậy anh yêu Yến ở điểm gì?

- Vẻ dịu dàng, thùy mị, sự đằm thắm, ngây thơ và một trái tim nhân hậu.

- Em xin lỗi, nhưng dựa vào đâu mà anh nói như vậy?

Nhật Huy chậm rãi:

- Sáu tháng Yến chữa trị cho anh. Dù ghét anh nhưng Yến vẫn tận tâm và nhiệt tình giúp anh. Đó không phải là bản tính của Yến sao.

- Nhưng cũng là một sự trao đổi, anh không thấy vậy sao.

- Đúng là thế, nhưng... mà thôi, anh không bàn cãi với em nữa. Anh chỉ hỏi em một câu thôi.

- Anh hỏi đi?

- Em là bạn của Yến, em phải hiểu Yến nhiều hơn anh.

- Tất nhiên rồi.

- Vậy theo em, Yến là người thế nào?

Kỷ Hương ngớ người nhìn Nhật Huy. Cô không ngờ mình lại bị gài vào thế bí như vậy.

www.vuilen.com 270

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Nhật Huy thong thả:

- Đừng nhìn anh như vậy, mà hãy trã lời cho anh đi!

Kỷ Hương im lặng thật lâu rồi nói:

- Yến là một người bạn tốt, tuy không thân với Yến nhưng em phải đồng ý những gì anh nói về Yến là không sai.

- Cám ơn em đã đồng tình với anh.

- Anh có cần em giúp không?

- Về chuyện gì?

- Em sẽ nói với Yến giùm anh.

Nhật Huy lắc đầu gạt đi:

- Anh cấm em đấy, chuyện của anh để tự anh giải quyết.

- Vì sao chứ. - Ky Hương ngơ ngác.

- Yến đã có bạn trai, anh không muốn Yến bị chi phối vì anh. Hãy để Yến hạnh phúc bên người yêu.

- Anh làm vậy để làm gì, yêu Yến mà nói vậy, anh định tỏ ra mình cao thượng đấy à.

Nhật Huy cau mày:

- Em nghĩ anh vậy à.

Kỷ Hương gật đầu, mạnh dạn trình bày suy nghĩ của mình:

- Không đúng sao, yêu một người, làm tất cả cho người đó dù biết rằng không được đáp lại, thế nên gọi là gì?

- Em đã nghe ba tiếng “yêu đơn phương” chưa nhỉ?

Kỷ Hương gật đầu rồi tròn mắt nhìn Nhật Huy, sững sờ.

- Làm gì nhìn anh lạ vậy cô bé. - Nhật Huy cười nhẹ.

Kỷ Hương hỏi lại:

- Anh vừa nói “yêu đơn phương”.

www.vuilen.com 271

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Phải! - Nhật Huy đáp gọn.

Kỷ Hương như không tin vào tai mình. Cô không ngờ một thanh niên đẹp trai, con nhà giàu, tưởng làm chao đảo bao cô gái mà lại nhận mình là yêu đơn phương trước một cô gái nghèo như Tiểu Yến.

Và cô thấy tình yêu quả là khó hiểu, khi yêu dường như mỗi trái tim của từng người có những lý lẽ khác nhau thì phải.

Nhật Huy kêu tính tiền rồi nhìn Kỷ Hương:

- Mình về thôi em.

Kỷ Hương gật đầu dù cô còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng cô tôn trọng anh nên đứng dậy theo anh ra khỏi quán.

Chia tay nhau ở ngã tư, mỗi người chạy mỗi hướng, nhưng lòng ai cũng mang đầy những suy nghĩ ngổn ngang.

Tểu Yến bước vào phòng, cô ngạc nhiên nhìn ông Mã:

- Ngoại! Anh Trí đâu mà có mình ngoại vậy?

- Nó mới ra ngoài đó con, chắc lại uống cà phê rồi.

Tiểu Yến ngồi xuống bên ông, kêu lên:

- Anh Trí chưa rửa mặt cho ngoại sao, ngoại đã vệ sinh gì chưa?

Ông Mã mỉm cười lắc đầu:

- Ngoại vừa mới dậy thì con vào đó.

Tiểu Yến đứng dậy:

- Để con lấy khăn lau cho ngoại nha, ngoại cần vệ sinh không?

Ông Mã hơi ngần ngại rồi lắc đầu.

- Để lát nữa Trí lên, ngoại nhờ nó cũng được.

Tiểu Yến lắc đầu:

www.vuilen.com 272

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Để con làm được mà, ngoại chờ ảnh biết tới khi nào.

Ông Mã dường như không chịu nổi nữa nên gật đầu.

Tiểu Yến làm vệ sinh và lau mặt cho ông Mã xong vẫn chưa thấy Minh Trí trở lên thì thắc lắm.

Chợt cô nhìn ông Mã, hỏi nhỏ:

- Anh Trí đi đâu có nói với ngoại không?

- Ngoại vừa mới thức thì con vào, làm sao nó nói được.

- Để con xuống tìm ảnh xem sao?

Tiểu Yến khép cửa phòng rồi xuống căn tin. Cô thấy Minh Trí đang ngồi trò chuyện cùng một người đàn bà luống tuổi. Trông thấy cô, anh vội vẫy tay cho cô lại gần rồi nháy mắt với người đàn bà. Bà ta liền đứng dậy và bỏ đi.

Tiểu Yến nhìn theo bà ta và hỏi:

- Ai vậy anh?

- Ờ... ờ.. ngồi chung bàn đó mà. Em ngồi đi.

- Sao anh bỏ ngoại một mình mà xuống đây vậy?

Minh Trí che tay lên miệng, ngáp nhẹ:

- Anh buồn ngủ quá nên xuống đây uống cà phê cho tỉnh táo, ngoại dậy chưa em?

- Ngoại dậy rồi, anh mệt lắm hả Để em lo cho ngoại, anh về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.

Minh Trí nhìn Tiểu Yến:

- Anh có một ý kiến muốn đề nghị cùng em.

Tiểu Yến bật cười khúc khích:

- Có gì mà anh làm ra vẻ quan trọng vậy.

- Anh muốn... mà thôi, anh về nhà nghỉ đây, buồn ngủ quá. - Minh Trí chợt đổi ý và đứng dậy một cách đột ngột làm Tiểu Yến ngạc nhiên. Nhưng vì nghĩ anh đang mệt nên không hỏi gì mà ngoan ngoãn nghe theo lời anh.

www.vuilen.com 273

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Phòng ông Mã chỉ còn mình ông, những người khác đã về hết. Tiểu Yến ngồi xuống bên ôngvà ân cần xoa bóp cho ông.

- Con có gặp Nhật Huy chưa?

- Dạ rồi ạ, chiều hôm qua anh ta có đến nhà gặp con.

- Vậy là Huy đã biết thằngTrí về rồi.

- Dạ vâng.

- Tội nghiệp cho thằng nhỏ, chắc nó buồn lắm: - ÔngMã chợt buột miệng.

Tiểu Yến ngạc nhiên nhìn ông:

- Ngoại bảo sao? Tội nghiệp cho anh ta à.

- Ờ: - Ông Mã gật đầu: - Huy ngoan và hiền lắm,không như con nghĩ và nói về Huy đâu.

Tiểu Yến ngừng tay, tròn mắt:

- Ngoại lại bị anh ta gạt rồi.

Ông Mã nghiêm giọng:

- Ngoại từn0g này tuổi rồi, không lẽ không phân biệt thật giả hay sao.

- Thế ngoại nghĩ thế nào về anh ta?

- Ngoại muốn nghe những nhận xét của con trước đã.

- Con đấy à, theo con thì anh ta chỉ có cái mã đẹp trai và lông bông cả ngày với đám bạn cũng như anh ta.

- Ai bảo con là Huy lông bông?

- Chứ cái mã của anh ta thì làm gì được hả ngoại, con nhà giàu mà.

Ông Mã mỉm cười bảo nhẹ:

- Huy đang thay mẹ quản lý công ty của mẹ nó đấy.

Tiểu Yến trề môi xí dài:

- Con không tin.

- Vậy là con ghét Huy vì lý do đó à.

www.vuilen.com 274

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Tiểu Yến nhìn ông Mã lom lom và dò xét:

- Ngoại có vẻ thương anh ta?

- Ờ, suốt tuần qua, tối nào Huy cũng xoa bóp cho ngoại, hai ông cháu trò chuyện rất nhiều điều.

- Anh ta nói gì với ngoại?

- Nhiều lắm, chuyện gia đình của Huy, chuyện ăn chơi trước kia và chuyện tại sao cậu ta thay đổi nhanh như vậy.

- Những chuyện này con cũng nghe anh ta nói, nhưng con không để tâm.

- Thế Huy có nói là Huy yêu con không?

Tiểu Yến đỏ mặt kêu lên:

- Kìa ngoại, sao ngoại nói gì kỳ vậy. Con đã có anh Trí rồi mà.

- Huy yêu con, nhưng biết con có bạn trai nên nó không dám.

Tiểu Yến bịt tai, lắcđầu:

- Con không muốn nghe, ngoại đừng nói nữa.

- Con không thích thì thôi, ngoại không nói nữa.

Sau bữa cơm trà, ông Mã nhắm mắt và chìm dần vào giấc ngủ.

Tiểu Yến nhìn ông Mã nằm ngủ mà trong lòng bỗng thắc mắc với những câu hỏi đang nảy sinh trong cô.

Qua cách nói chuyện của ông Mã, cô nhận thấy ông ngoại mình có vẻ dành nhiều tình cảm cho Nhật Huy hơn cô nghĩ.

Và cô cũng thắc mắc không biết bằng cách nào mà chỉ trong mấy ngày, Nhật Huy đã lấy được tình cảm từ một người khó tính như ngoại cô.

Suốt chiều hôm đó Tiểu Yến cứ suy nghĩ mãi nhưng cô không hỏi ông Mã mà định bụng sẽ tự mình khám phá ra thì mới thú vị.

Tối đến, Minh Trí vào thay cho cô về. Họ chỉ trao đổi vài lời yêu thương ngắn ngủi và những nụ hôn vội vàng rồi chia tay.

Về đến nhà, Tiểu Yến không giấu được sự ngạc nhiên khi thấy Kỷ Hương đang chờ cô ở trước cổng.

www.vuilen.com 275

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Dừng xe lại, Tiểu Yến mỉm cười:

- Hương chờ mình lâu không?

- Cũng vừa đến thôi, Yến ở bệnh viện về à. Ông ngoại khỏe chưa Yến?

Tiểu Yến gật đầu, ngạc nhiên:

- Ờ, mà sao Hương biết ngoại Yến nằm bệnh viện?

Kỷ Hương mỉm cười không trả lời, mà hỏi lại:

- Yến định bắt mình ở ngoài này mà nói chuyện sao?

- Mình quên mất, vào nhà chơi đi. - Tiểu Yến mở cửa cho bạn mà trong lòng đầy thắc mắc.

Cô không biết Kỷ Hương đến tìm cô làm gì vì hai người không thân nhau lắm.

Kỷ Hương ngồi vào ghế và thong thả:

- Mình biết chuyện này qua một người anh của mình.

- Anh của Hương là ai? Sao lại biết mình, mà Yến nhớ Hương đâu có anh trai.

- Là anh Huy đó.

Tiểu Vến giật mình, nhổm dậy:

- Anh Huy nào?

Kỷ Hương mỉm cười:

- Làm gì mà căng thẳng vậy, thật ra anh Huy chỉ là anh kết nghĩa của mình thôi. Mình mang ơn của anh nhiều lắm nên nhận ảnh là anh trai.

Tiểu Yến ngơ ngác:

- Ơn gì mà nặng?

- Chuyện dài 1ắm, nhưng có thể nói mình nhờ có ảnh mà thoát khỏi tay của mấy tên dâm đãng và vẫn giữ được trinh tiết.

Tiểu Yến gật đầu:

www.vuilen.com 276

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Thì ra vậy, nhưng mình thấy cứu người gặp nạn là chuyện nhiều người làm, có gì mà Hương đề cao anh ta vậy.

- Nhưng anh Huy vì cứu mình mà bị bọn chúng trả thù, tai nạn đụng xe do chúng rắp tâm gây nên, hậu quả là anh Huy phải nằm liệt một thời gian trên giường.

Tiểu Yến ngỡ ngàng khi nghe Hương thuật lại nguyên nhân nào khiến cho Nhật Huy phải nằm bẹp một chỗ.

Tiểu Yến chưa kịp hỏi thêm gì thì Kỷ Hương đã nhẹ nhàng hỏi bạn:

- Yến ghét anh Huy lắm phải không?

Tiểu Yến ngập ngừng:

- Ờ, thật ra tại hắn ta tạo cho Yến cái ác cảm ban đầu, không thể xóa được chứ không đến nỗi ghét cay ghét đắng đâu.

- Đúng là có một thời gian anh Huy ăn chơi dữ lắm, nhưng rồi ảnh đã từ bỏ và thay đổi hẳn. Yến có biết hiện tại anh Huy đang làm gì không?

Tiểu Yến lắc đầu:

- Mình không quan tâm.

- Anh Huy đang phụ mẹ điều hành công ty và chuẩn bị làm giám đốc.

Tiểu Yến hơi bất ngờ, nhưng cô cười nhẹ:

- Việc đó liên quan gì đến mình, Hương nói để làm gì chứ.

- Vì Hương biết anh Huy rất yêu Yến.

Tiểu Yến cau mày:

- Anh ta nhờ Yến đến đây à?

- Không, ngược lại ảnh còn không cho mình nói ra với Yến, thậm chí còn không muốn cho Yến biết mối quan hệ giữa mình và anh Huy nữa kìa.

Tiểu Yến cười nhẹ như không tin lời Kỷ Hương, cô hỏi lại:

- Vậy sao Hương lại đến đây và làm những điều anh ta không muốn?

Vì mình hiểu anh Huy rất yêu bạn, ảnh tự nhận là yêu đơn phương, và sẵn sàng làm mọi chuyện vì Yến, ảnh còn nói hi sinh hay chia sẻ vì người mình yêu là hạnh phúc lớn nhất.

www.vuilen.com 277

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Tiểu Yến khẽ nhún vai:

- Xin lỗi, mình đã có người yêu và chúng mình sắp làm đám cưới, nên mình không muốn bị chi phối tình cảm.

Kỷ Hương gật đầu:

- Mình biết, nhưng mình cần nói rõ cho Yến biết những gì về anh Huy.

- Để làm gì?

- Để Yến hiểu và có cái nhìn khác hơn về anh Huy.

Rồi không cần biết Tiểu Yến có nghe không, Kỷ Hương vẫn nói một cách say sưa về Nhật Huy, về những gì cô biết về anh.

Tiểu Yến ngồi nghe bằng thái độ thản nhiên, không chăm chú mà cũng không săn đón lắm.

Kỷ Hương nói xong, cô nhìn Tlểu Yến và nhỏ nhẹ:

- Anh Huy rất yêu Yến, mình nghĩ điều này anh Huy đã nói với bạn.

TiểuYến gật đầu:

- Có, nhưng mình đã có bạn trai nên không quan tâm làm gì.

- Đúng vậy, anh Huy có nói với mình, anh bảo chấp nhận điều này. Anh nói được gần Yến là hạnh phúc nhất của ảnh.

- Nhưng mình sắp làm đám cưới với anh Trí.

- Thì có sao, hạnh phúc của Yến cũng là hạnh phúc của ảnh.

Tiểu Yến ngơ ngác:

- Vậy là sao?

- Tại Yến không biết đó thôi, những người yêu đơn phương thường mãnh liệt lắm, đa phần họ thường muốn người họ yêu là của họ. Họ sẽ làm tất cả để có được người mình yêu, cho dù phải dùng đến mọi thủ đoạn để chiếm đoạt về mình.

Tiểu Yến hơi căng thẳng, run giọng:

- Anh ta nói với Yến vậy à.

www.vuilen.com 278

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Không. - Kỷ Hương lắc đầu: - Đó là mình thấy thế. Yến không thấy báo chí, sách truyện thường nói đến những kết cục bi thảm của tình yêu đơn phương đó sao.

Tiểu Yến gật đầu, gương mặt cô trắng bệch vì sợ, quả thật là cô vẫn nghe đến những kết cục không hay về những mối tình đơn phương.

- Vậy Yến nghĩ anh ta cũng làm vậy thì sao?- Tiểu Yến nhìn bạn như dò xét.

Kỷ Hương mỉm cười, lắc đầu:

- Yến an tâm đi, theo mình, anh Huy không nằm vào dạng đó đâu. Anh Huy yêu Yến, nhưng sẵn sàng hi sinh hạnh phúc của mình để Yến được hạnh phúc.

Tiểu Yến nhìn bạn, ngờ vực:

- Sao Hương biết, anh ta nói vậy à?

Kỷ Hương lắc đầu:

- Anh Huy không nói, nhưng với tính cách của anh Huy, mình tin là thế.

Những lời nói rành rọt và dứt khoát của Kỷ Hương làm cho Tiểu Yến an tâm phần nào, cô thở ra nhẹ nhõm.

Kỷ Hương đứng dậy:

- Mình đến gặp Yến để nói lên những gì cần nói, giờ mình phải về đây.

Đưa bạn ra cửa, Tiểu Yến vẫn im lặng, nét mặt như đang suy nghĩ gì đó.

Ngồi trên xe, Kỷ Hương dặn bạn:

- Nhớ đừng cho anh Huy biết là Hương đến đây nha.

- Tại sao... - Tiểu Yến buột miệng.

- Vì nếu anh Huy biết, mình sẽ bị ảnh la vì ảnh đã cấm không cho Hương nói với Yến.

Dặn dò xong, Kỷ Hương cho xe chạy đi.

Tiểu Yến quay vào nhà và ngồi vào ghế, những gì Kỷ Hương vừa nói đã khiến cho cô phải suy nghĩ và đang tự hỏi Nhật Huy có thật sự là người như Kỷ Hương vừa nói không.

Và cũng là lần đầu tiên sau hơn một năm biết Nhật Huy, Tiểu Yến có những suy nghĩ về anh ta và cô mang cả theo vào giấc ngủ.

www.vuilen.com 279

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Sáng hôm sau Tiểu Yến đến bệnh viện, bước vào phòng ông Mã, Tiểu Yến ngạc nhiên khi không thấy Minh Trí đâu cả, mà thay vào chỗ anh là một người đàn bà đang lúi húi bên cạnh ông Mã.

Tiểu Yến vội bước nhanh lại và hỏi:

- Bà là ai, sao lại ở đây?

Người đàn bà quay nhìn Tiểu Yến, cô nhận ra đó là người đã ngồi cùng với Minh Trí hôm nọ.

- Tôi là Oanh, cô cứ gọi tôi là dì Bảy được rồi.

Tiểu Yến cau mày nhưng vẫn gật đầu:

- Chào dì Bảy, cháu muốn biết dì ở đây làm gì?

Bà Bảy mỉm cười:

- Dạ, cậu Trí thuê tôi chăm sóc cho ông ạ.

Tiểu Yến ngạc nhiên:

- Chăm sóc cho ngoại cháu.

- Dạ, đúngvậy.

- Thế còn anh Trí đâu?

- Dạ, tôi không biết.

Tiểu Yến lắc đầu:

- Đã có cháu rồi, không cần đến gì nữa , gì có thể về rồi.

- Nhưng... tôi đã nhận lời với cậu Trí là chăm sóc cho ông rồi.

- Cháu bảo không cần mà. Dì về đi!

Tiểu Yến xua hai tay, lắc đầu lia lịa:

- Dì ra ngoài đi, cháu không muốn. Dì gặp anh Trí mà nói đó.

Rồi cô khép cửa lại, ngồi xuống bên ông Mã:

- Vậy là sao hả ngoại?

- Thế thằng Trí không bàn với con à?

www.vuilen.com 280

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Tiểu Yến lắc đầu:

- Dạ không.

- Chắc nó sợ con mệt và khổ nên làm vậy.

Tiểu Yến đứng dậy, nói nhanh:

- Con phải gặp anh Trí để hỏi cho ra lẽ.

- Ngoại nằm đây nha, con đi một chút rồi sẽ về ngay.

Ông Mã chưa kịp cản thì Tiểu Yến đã đi nhanh ra cửa với dáng vẻ không vui.

Đến nhà Minh Trí, thấy cửa không khóa chỉ khép hờ. TiểuYến liền đẩy cửa bước vào trong.

Chợt cô đứng lại khi nhận ra tiếng Thùy Linh:

- Anh làm vậy đã hỏi ý Tiểu Yến chưa?

Tiểu Yến vội nép vào sau cánh cửa. Cô muốn nghe những lời nói thật của Minh Trí lúc này.

Tiếng Minh Trí vang lên:

- Anh làm vậy là tốt cho Yến, anh tin rằng Yến sẽ đồng ý.

- Yến rất thương ngoại, em sợ Yến không muốn ai chăm sóc cho ngoại của nó ngoài nó đâu.

- Nhưng anh còn công việc, anh không thể nghỉ một thời gian dài như thế.

- Chẳng phải anh đã bảo là sẽ nghỉ phép đó sao?

Tiểu Yến hồi hộp chờ câu trả lời của Minh Trí và cô không phải chờ lâu, vì Minh Trí đã lên tiếng:

- Đúng anh có thể nghỉ phép, thậm chí có thể nghỉ việc ở đó cũng được.

- Nếu vậy sao anh còn mướn người làm gì?

Minh Trí hạ giọng:

- Vì anh không thể hầu ông ngoại Yến được.

- Tại sao?

www.vuilen.com 281

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Em có biết cảm giác của anh như thế nào mỗi khi làm vệ sinh cho ông ngoại Yến không. Những lần như vậy, anh không sao ăn uống nổi, cảm giác ghê tởm thế nào ấy.

Nngoài cửa Tiểu Yến như chết lặng khi nghe những lời nói đó thốt ra từ miệng Minh Trí.

Trong nhà Minh Tí vẫn cứ tiếp tục:

- Cả đời anh chưa làm chuyện đó bao giờ, nên anh không thể chịu đựng nỗi.

- Nhưng anh đã từng nói yêu Yến, anh thương ngoại Yến như ngoại mình kia mà.

Tiếng cười Minh Trí vang lên một cách bất chợt, rồi anh cao giọng:

- Tất nhiên yêu thương thì có nhiều kiểu chứ em.

- Là sao hả anh?

- Anh có thể lo cho Yến và ngoại một cuộc sống ấm no, sung sướng. Vậy anh có tiền đẻ làm gì mà không mướn người phục dịch cho ngoại, sao mình phải hầu hạ cho khổ chứ.

Nghe vậy, Tiểu Yến thấy hụt hẫng và có gì đó bóp nghẹt nơi ngực. Cô cảm thấy thất vọng nhiều quá. Cô lùi dần ra cổng và quay xe chạy về bệnh viện.

Vừa thấy cô vào phòng, ông Mã đã ôn tồn:

- Con có gặp nó không…kìa, con khóc đấy à.

Tiểu Yến sụt sùi, gật đầu:

- Ngoại đừng hỏi gì cả, đẻ con kể cho ngoại nghe

Tiểu Yến kể xong, ông Mã mới chậm rãi:

- Ngoại cũng không giấu con nữa, mấy tối nay nó cũng chẳng để ý gì ngoại cả, vào đén phòng chỉ chào hỏi qua loa rồi nằm xuống ghế bố mà ngủ. Sáng thì đi uống cà phê cho đến khi con vào.

- Sao ngoại không cho con biết sớm?

- Nói làm gì hả con, nó đã vậy, ngoại nói ra sợ hai đứa lục đục.

Tiểu Yến ôm lấy ông Mã, sụt sùi:

- Con xin lỗi ngoại, từ hôm nay con sẽ chăm sóc cho ngoại.

www.vuilen.com 282

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Tối đến, Minh Trí lại vào bệnh việngặp Tiểu Yến anh tươi cười:

- Con chào ngoại, em ra ngoài này anh có chuyện muốn nói.

Tiểu Yến gật đầu, cô ra ngoài phòng và ngồi xuống băng ghế trước cửa chứ không chịu đi uống nước như mọi khi dù Minh Trí nài nỉ.

- Nào có chuyện gì anh nói đi.

- Ngày mai anh phải đi làm lại em à.

- Sao vậy, chẳng phải anh đang nghỉ phép sao?

Minh Trí gãi đầu nhăn nhó, vẻ khổ sở:

- Chuyến bay sắp tới rất quan trọng, anh không thể văng mặt, vì đây là lệnh của ban chỉ huy.

- Nếu vậy anh cứ đi đi, em sẽ lo cho ngoại.

- Vì vậy anh định bàn với em, hay mình mướn người chăm sóc ngoại đi em. Một mình em sẽ vất vả lắm.

- Anh lo cho em vậy sao?

Minh Trí dí tay lên trán Tiểu Yến:

- Yêu em, anh phải lo cho em chứ.

- Thế còn ngoại thì sao?

- Thì cũng vậy, anh lúc nào cũng quý và thương ngoại như em vậy.

Tiểu Yến cười nhẹ, hỏi lại:

- Khi nào anh đi?

- Sáng ngày kia, có gì không em? – Minh Trí nhìn người yêu.

- Vậy là tối nay anh vẫn chăm sóc ngoại chứ?

- Uả, anh đã nhờ gì bảy rồi mà, bả chưa tới sao em?

- Anh đã hỏi ý em chưa mà dám mướn người vậy, em bảo bả về rồi.

- Anh làm vậy chỉ muốn tốt cho em thôi.

- Em không biết nên đã lỡ bảo dì Bảy về, hay tối nay anh ở lại đây nha.

www.vuilen.com 283

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Minh Trí tìm cách thoái thác:

- Anh còn nhiều chuyện phải làm lắm, không ở lại được em ạ.

Tiểu Yến không nài ép, cô gật đầu:

- Nếu anh bận thì cứ về đi, em sẽ lo cho ngoại.

Minh Trí mừng ra mặt, vội đứng dậy:

- Em chịu khó đêm nay, ngày mai anh sẽ bảo bà Bảy vào lo cho ngoại, tiền bạc em đừng sợ hao tốn, đã có anh lo rồi.

Nói xong, anh chào ông Mã và lật đật bỏ đi một mạch.

Tiểu Yến nhìn theo mà chua chát trong lòng. “Chót lưỡi đầu môi” Tiểu Yến chợt thấu hiểu hết ý nghĩa của câu tục ngữ này, nó cay đắng và bẽ bàng quá.

Nước mắt cô trào ra, nhưng Tiểu Yến đưa tay gạt đi và ra vẻ thản nhiên trở vào phòng.

Ông Mã nhìn cô, khẽ hỏi:

- Trí về rồi hả con?

- Dạ, ảnh phải đi công tác, từ hôm nay con sẽ mãi ở bên ngoại.

Mấy ngày liền thức đêm để xoa bóp cho ông Mã đã làm Tiểu Yến suy sụp thấy rõ, hai mắt cô quầng sâu vì mất ngủ.

Ông Mã thấy vậy đau lòng lắm, những lúc đêm về nhất là những đêm trời mưa, vết đau nơi chân làm ông nhức nhối không tả xiết nhưng ông ráng trân mình chịu đựng, không dám rên vì sợ cháu gái lo lắng và những lúc đó ông lại nhớ đến Nhật Huy.

Sau bữa ăn trưa, Tiểu Yến che miệng ngáp dài vẻ mệt mỏi lắm.

Ông Mã âu yếm:

- Con mệt thì nằm nghỉ đi, khi nào ngoại cần gì thì ngoại sẽ gọi.

Tiểu Yến không ráng gượng nổi nên leo lên chiếc giường bên cạnh và đánh một giấc thật ngon lành.

Mãi đến khi mặt trời lặn, Tiểu Yến mới giật mình mở mắt, còn đang ngái ngủ cô chợt nhìn thấy bên giường ông Mã có một bóng người đang ngồi quay lưng ra.

www.vuilen.com 284

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Tiểu Yến vội nhổm dậy, cô giật mình khi nhận ra là Nhật Huy nên bật dậy bước xuống giường:

- Anh lại đến nữa à.

Nhật Huy vẫn bóp chân cho ông Mã, ngẩng lên tươi cười:

- Em có mệt thì nằm nghỉ đi.

Tiểu Yến nắm tay Nhật Huy lôi ra ngoài và cau mày:

- Anh đến làm gì, anh quên đã hứa gì với tôi sao?

Nhật Huy điềm nhiên:

- Anh nhớ chứ nhưng Trí đã đi công tác và có lẽ còn lâu mới về.

- Sao anh biết?

- Anh ghé vào nhà gặp Linh, cổ đã nói cho anh nghe nên anh liền vào đây phụ em chăm sóc ngoại.

- Cám ơn anh, nhưng tự tôi có thể làm được.

- Em đừng bướng bỉnh nữa, chỉ vài ngày mà em sút hẳn đi. Ngoại còn nằm lâu lắm, em không đủ sức đâu.

- Kệ tôi. - Tiểu Yến bỗng cau có: - Mà cho dù không nổi, tôi cũng không nhờ đên anh.

Nhật Huy trầm giọng:

- Sao em cố chấp vậy, mà anh đến đây vì ngoại kia mà.

Tiểu Yến cười nhạt:

- Anh không định làm vậy để lấy lòng tôi chứ.

Nhật Huy sửng người nhìn Tiểu Yến, rồi lắc đầu:

- Em nghĩ anh tầm thường vậy sao? Dù yêu em đến đâu, anh cũng không hạ thấp mình đâu.

Giọng Nhật Huy gay gắt, Tiểu Yến biết anh giận lắm nhưng cô vẫn lạnh nhạt và thản nhiên:

- Tôi nói không đúng sao? Vì chính anh bảo là yêu tôi mà.

www.vuilen.com 285

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Đúng? Anh yêu em nhưng anh làm những chuyện này không phải để lấy lòng em, mà anh làm là vì anh thương ngoại, vậy thôi.

Sắc mặt Nhật Huy đỏ bừng, dường như anh giận lắm, nhưng chỉ lát sau anh dịu lại, nhìn Tiểu Yến thật lâu rồi khẽ khàng:

- Anh hiểu tâm trạng em lúc này. Anh không giận đâu chỉ mong em hãy suy xét thật kỹ trước khi đánh giá một ai đó.

Nhật Huy bước vào phòng, đến cửa anh quay lại và nói thật rành rọt:

- Em nên về nhà nghỉ ngơi, sáng mai vào thay cho anh, đừng cãi lời anh nữa.

Giọng Nhật Huy rành rọt và mang tính kẻ cả, nhưng lạ thay Tiểu Yến không cãi lại mà ngoan ngoãn gật đầu nghe theo.

Suốt đêm đó, Nhật Huy ân cần chăm sóc và thủ thỉ trò chuyện cùng ông Mã thật lâu.

Những ngón tay của Nhật Huy xoa nắn thật nhẹ nhàng và khéo léo đã giúp cho ông Mã quên đi nỗi đau và chìm vào giấc ngủ thật dễ dàng.

Sáng hôm sau, Tiểu Yến vào thật sớm, ông Mã vẫn chưa ngủ dậy. Nhật Huy ra dấu cho cô nhẹ chân và đứng dậy ra ngoài.

Khép cửa lại, anh thì thầm:

- Ngoại đang ngủ, em đừng làm ồn.

- Anh Huy! Anh nên về đi, còn đi làm, cứ để cho tôi.

Nhật Huy lắc đầu:

- Chờ ngoại dậy, anh lau mặt và vệ sinh cho ngoại đã.

- Tôi làm được mà.

- Anh biết, nhưng anh là đàn ông làm nhữngviệc đó thích hợp hơn em.

Mặc cho Tiểu Yến nói thế nào, Nhật Huy vẫn không chịu ra về. Anh chờ cho ông Mã tỉnh dậy, làm xong mọi thứ mới chịu ra về.

Nhìn anh chăm sóc cho ngoại mình bằng cả tấm lòng, Tiểu Yến xúc động lắm.

Đưa Nhật Huy ra cửa,Tiểu Yến ngập ngừng:

- Anh Huy! Cho Yến xin lỗi anh. - Tiểu Yến bỗng thay đổi cách xưng hô.

www.vuilen.com 286

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Nhật Huy cười thật tươi hỏi lại:

- Yến xin lỗi anh vì chuyện gì?

- Vì Yến đã nghĩ sai về anh.

Nhật Huy nheo mắt:

- Em không nghĩ sai đâu mà nghĩ đúng đó.

Tiểu Yến đỏ mặt, lườm anh:

- Yến không nói với anh nữa.

Nhật Huy tươi cười:

- Anh đùa mà. Vậy là Yến đã hiểu anh là anh vui rồi.

Điện thoại Nhật Huy reo vang, nghe xong anh vội vàng bảo TiểuYến:

- Anh có chuyện gấp phải đi ngay. Tối anh sẽ vào.

Rồi anh bước vào lễ phép chào ông Mã trước khi ra về. Ông Mã nhìn anh và nở nụ cười âu yếm.

Suốt một tháng trôi qua, Nhật Huy vẫn luôn ân cần và tận tình chăm sóc cho ông Mã mà không chút nề hà, lúc nào cũng vui vẻ và nhiệt tình bên ông.

Và qua đó, giữa Nhật Huy và Tiểu Yến cũng đã có những câu chuyện mang tính tâm sự nhiều hơn.

Điều này giúp cho Tiểu Yến có thái độ cởi mở với Nhật Huy hơn. Cô đã vui vẻ mỗi khi gặp anh và cũng có những thái độ hòa nhã, vui vẻ hơn trước.

Minh Trí vừa huýt gió vừa đẫn xe ra cửa, trong lòng anh vui lắm vì mấy

chuyến bay qua anh đều trúng đậm những vụ làm ăn, tiền vào túi anh không phải ít, cả vài chục ngàn USD.

Ghé qua nhà Tiểu Yến, thấy cửa vẫn khóa, anh biết cô còn trong bệnh viện. Thoáng ngần ngừ một lát, MinhTrí cho xe đến bệnh viện.

www.vuilen.com 287

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

Anh tin rằng sau một tháng xa nhau, với những món quà đắt tiền mà anh đã chuẩn bị cho cô, thế nào Tiểu Yến cũng vui mừng đón nhận.

Đẩy cửa bước vào phòng ông Mã, Minh Trí hơi khựng lại và thoáng cau mày khi thấy có sự hiện diện của Nhật Huy ở đó.

Nhật Huy cũng thấy Minh Trí, anh liền đứng dậy nhìn Tiều Yến rồi nhìn Minh Trí.

Căn phòng bỗng im lặng, ngột ngạt một cách lạ lùng.

Thật lâu sau, Minh Trí lên tiếng:

- Tiểu Yến! Anh ta là ai vậy.

- Đây là anh Huy, là bạn của em. Còn đây là anh Trí. Yến giới thiệu hai người với nhau.

Minh Trí đưa tay ra trước, cao giọng:

- Chào anh! Tôi là bạn trai của Yến, rất vui được biết anh.

- Chào anh! - Nhật Huy bắt tay Minh Trí.

Quay sangTiểu Yến, anh trùng giọng:

- Anh xin lỗi Yến, anh phải về đây.

Minh Trí tránh người sang một bên:

- Cám ơn anh đã đến thăm.

Nhật Huy chào ông Mã rồi đi ra cửa.

Vừa ra đến cửa, Nhật Huy bỗng nghe Tiểu Yến lên tiếng:

- Anh Huy! Anh khoan đi đã, chờ em một chút.

Nhật Huy quay lại, cả anh và Minh Trí cùng nhìn Tiểu Yến bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Tiểu Yến lại bên Minh Trí, cô đặt vào tay một gói dày, điềm đạm:

- Anh Trí! Cho tôi gởi lại số tiền mà anh đã đóng cho bệnh viện.

Minh Trí sững sờ:

- Em nói vậy là sao?

www.vuilen.com 288

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Còn nữa, những gì anh tặng tôi. Tôi có nhờ Linh đưa lại cho anh, anh đến nhà Linh mà lấy về. Tôi không muốn nhận những gì của anh cả.

Minh Trí tái mặt, lắp bắp:

- Em nói vậy là sao? Em thay đổi nhanh như vậy à? - Rồi anh gằn giọng: - Có phải vì hắn ta không?

TiểuYến gật đầu xác nhận và cao giọng:

- Phải! Nhờ anh Huy mà tôi mới biết thế nào là một tình yêu đích thực. Một tình yêu chân thành chỉ có khi nó được xây dựng trên một trái tim giàu tình cảm.

- Vậy em cho là anh khô khan sao? Những gì anh làm cho em là giả dối sao?

Tiểu Yến cười nhẹ:

- Tự anh hiểu, đừng bắt tôi phải nói. Anh coi tiền bạc như một phương tiện để giải quyết mọi việc. Điều này có thể đúng với mọi người, nhưng với tôi thì không.

- Vậy em cần gì nào?

Khoanh tay lại, Tiểu Yến nói thật chậm rãi:

- Những lời nói đầu môi chót lưỡi, thì ai cũng nói được. Nhưng để làm được thì phải có một tấm lòng và một tình yêu chân thật. Rất tiếc anh không thể làm được.

Tiểu Yến nói rất điềm đạm và bình tĩnh, giọng cô thật nhẹ và thật điềm tĩnh:

Minh Trí trợn mắt nhìn Tiểu Yến, mãi lâu mới nói được:

- Vậy ý em muốn thế nào?

Rất bình thản, Tiểu Yến nhìn vào mắt Minh Trí và buông nhẹ:

- Chúng mình chia tay thôi.

- Chia tay? Minh Trí lập lại:- Em không đùa đấy chứ?

Tiểu Yến gật đầu:

- Không đùa, mà tôi nói thật đó.

- Em thay đổi nhanh vậy sao? Một tháng không gặp nhau mà khi gặp lại, em lại nói với anh những lời như thế sao Yến?

www.vuilen.com 289

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Một tháng qua, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, và vì vậy tôi mới biết anh và tôi không thể đến bên nhau.

Minh Trí như gầm lên:

- Tại sao? Có phải vì hắn không?

Tiểu Yến cau mày:

- Anh đừng hồ đồ như vậy. Anh Huy không dính dáng gì cả, mà do anh.

- Do anh? - Minh Trí lập lại rồi cười nhạt:

- Em định đổ lỗi cho anh đấy sao?

Tiểu Yến nghiêm mặt:

- Anh Trí? Anh có nhớ anh đã nói gì với Linh trước khi đi công tác không? Anh bảo là ghê tởm mỗi khi chăm sóc cho ngoại tôi, có không?

Minh Trí tái mặt, anh nhìn Tiểu Yến, lắp bắp:

- Tiểu Yến!... hãy nghe anh nói...

- Anh không cần nói gì hay thanh minh gì cả Khi anh nói điều đó, tôi biết là anh nói thật lòng mình. Tôi không giận anh đâu.

- Vậy sao em lại đòi chia tay?

- Vì tôi không thể sống bên một người giả dối, không có tấm lòng và coi tiền bạc là quan trọng nhất.

Rồi cô nhẹ nhàng:

- Anh nên về đi! Dù sao tôi cũng cám ơn những tình cảm mà anh đã dành cho tôi. Chào anh!

Thái độ dứt khoát của cô làm Minh Trí bẽ bàng và cảm thấy quê với Nhật Huy nên lầm lũi quay lưng bỏ đi.

Tiểu Yến bước lại gần Nhật Huy, cô chớp mắt:

- Anh Huy! Cho em xin lỗi anh về những chuyện của ngày trước.

Nhật Huy xua tay, lắc đầu:

- Em không có lỗi, chỉ là một sự hiểu lầm.

www.vuilen.com 290

Tác Giả: Song Loan KỶ NIỆM VỀ ANH

- Không! Tất cả do em bướng bỉnh và cố chấp nên không nhận thấy những yêu thương mà anh dành cho em. Anh có giận em không?

Nhật Huy tươi cười:

- Anh không giận em, vì lúc nào anh cũng yêu em, ngay cả khi em không đón nhận.

Nói xong, Nhật Huy kéo cô về phía mình, anh thì thầm:

- Tiểu Yến! Anh yêu em. Chúng mình sẽ cùng lo lắng và chăm sóc cho ngoại. Em đồng ý không?

Tiểu Yến thẹn thùng nhìn về phía ông Mã. Cô bắt gặp cái gật đầu như đồng ý và đôi mắt ông nhìn cô như khuyến khích, động viên cô. Chớp mắt vẻ thẹn thùng, Tiểu Yến ngã đầu lên vai Nhật Huy, âu yếm:

- Anh nói thật chứ?

Nhật Huy gật đầu và siết chặt cô trong tay. Hạnh phúc đã đến với anh thật quá bất ngờ.

Trong vòng vay của Nhật Huy, Tiểu Yến cũng thấy hạnh phúc và ấm áp lạ lùng vì cô tin rằng mình đã tìm được một tình yêu thật sự.

Tình yêu chân chính không được xây dựng bằng vật chất và những lời hoa mỹ, mà là bằng cả trái tim chân thành và nhân ái.

HẾT

www.vuilen.com 291