21
Tác gi: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU Phn 4 Hoàng Nguyên đẩy ca phòng giám đốc, thy Cao Nguyên còn ngi ta người ra ghế, anh mm cười: - Cu không vnhà ăn cơm h? Sao ginày còn ngi đây? Cao Nguyên lc đầu, chán ngán: Chc mình không v, mmình có lăn kiêng hay sao đó. Khu phn lúc này toàn rau, ăn hoài, mình ngán quá. - Ăn rau xanh nhiu tt chsao. Nhưng làm vic như cu, không có ngày nào dng hot động, cn phi np năng lượng nhiu mi được. Sao cu không nhngười giúp vic làm khu phn riêng cho cu. Dù gì ăn cơm nhà vn cht lượng hơn. Cao Nguyên đứng lên: - Nghe cu nói, mình mun vnhà. Đã ba hôm nay mình ăn cơm bi, ngán quá. Hoàng Nguyn giơ tay lên: - Chào, chúc mt ba ăn trưa ngon lành... Cao Nguyên giơ tay chào li anh, ri dn dp giy ttrên bàn, đi ra khi phòng. Anh lái xe vnhà. Bà Mđang ăn cơm trong phòng, thy anh, bà ngc nhiên: - Con vđó h? Vy mà mctưởng con không v. Cao Nguyên tiu nghu: - Không có cơm cho con à? Bà Mcười: - Hôm nào cũng cha cơm cho con ri để b. Con ra mt đi ri cùng ăn vi m. Nhìn qua thc ăn, anh hít mũi. - Mhết ăn kiêng ri h? Bà Hoàng Mngc nhiên: - Ý con là sao? - Mi ba măn toàn rau. Chc cũng ngán như con. Bà tròn mt: www.vuilen.com 54

Phần 4 Hbookserver.vuilen.com/book/dongsongtinhyeu/dongsongtinh... · Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU Cao Nguyên ra đi sớm, anh sợ mẹ phát hiện mùi

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Phần 4 Hbookserver.vuilen.com/book/dongsongtinhyeu/dongsongtinh... · Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU Cao Nguyên ra đi sớm, anh sợ mẹ phát hiện mùi

Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU

Phần 4

Hoàng Nguyên đẩy cửa phòng giám đốc, thấy Cao Nguyên còn ngồi tựa

người ra ghế, anh mỉm cười: - Cậu không về nhà ăn cơm hả? Sao giờ này còn ngồi đây? Cao Nguyên lắc đầu, chán ngán: Chắc mình không về, mẹ mình có lẽ ăn kiêng hay sao đó. Khẩu phần lúc này

toàn rau, ăn hoài, mình ngán quá. - Ăn rau xanh nhiều tốt chứ sao. Nhưng làm việc như cậu, không có ngày

nào dừng hoạt động, cần phải nạp năng lượng nhiều mới được. Sao cậu không nhờ người giúp việc làm khẩu phần riêng cho cậu. Dù gì ăn cơm nhà vẫn chất lượng hơn.

Cao Nguyên đứng lên:

- Nghe cậu nói, mình muốn về nhà. Đã ba hôm nay mình ăn cơm bụi, ngán quá.

Hoàng Nguyễn giơ tay lên:

- Chào, chúc một bữa ăn trưa ngon lành...

Cao Nguyên giơ tay chào lại anh, rồi dọn dẹp giấy tờ trên bàn, đi ra khỏi phòng.

Anh lái xe về nhà. Bà Mỹ đang ăn cơm trong phòng, thấy anh, bà ngạc nhiên:

- Con về đó hả? Vậy mà mẹ cứ tưởng con không về.

Cao Nguyên tiu nghỉu:

- Không có cơm cho con à?

Bà Mỹ cười: - Hôm nào cũng chừa cơm cho con rồi để bỏ. Con rửa mặt đi rồi cùng ăn với

mẹ. Nhìn qua thức ăn, anh hít mũi. - Mẹ hết ăn kiêng rồi hả? Bà Hoàng Mỹ ngạc nhiên: - Ý con là sao? - Mọi bữa mẹ ăn toàn rau. Chắc cũng ngán như con. Bà tròn mắt:

www.vuilen.com 54

Page 2: Phần 4 Hbookserver.vuilen.com/book/dongsongtinhyeu/dongsongtinh... · Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU Cao Nguyên ra đi sớm, anh sợ mẹ phát hiện mùi

Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU

- Mọi bữa con ăn cơm với rau không hả? Anh vô tư gật đầu: - Rau muống luộc, rau lang luộc, rau nhúc luộc. Bây giờ người con toàn mùi

rau. Bà Mỹ khẽ chớp mắt: - Chắc là con bé. - Mẹ nói ai hả? - Không. Ăn rau tốt cho sức khỏe mà. - Nhưng ăn hoài mẹ sẽ mất con trai. Con ngán lắm rồi. Bà phì cười: - Mai mốt mẹ sẽ chăm sóc bữa ăn cho con, mẹ không để người khác làm

nữa. Cao Nguyên ngồi xuống bàn ăn, chợt nhớ ra, anh lại thắc mắc: - Mấy hôm trước mẹ dọn dẹp phòng con hả? Bà Mỹ biến sắc: - Con mất cái gì à? - Không mất gì hết, chỉ là đáo lộn vài thứ của con. - Mai mốt mẹ không dọn phòng con nữa. - Không sao. Mẹ thích thì cứ làm. Ăn xong, anh trở về phòng. Vào toa-lét anh tắm, anh giặt luôn bộ đồ đang

mặc. Chiều nay anh có cuộc họp quan trọng nên anh phải thay đồ mới. Mở tủ lấy móc phơi, Cao Nguyên thấy giật mình. Quần áo trong tủ anh mất

sạch. Chạy một hơi lên tầng trên, anh thấy đồ anh phơi đầy trên đó. Anh thở phào, mẹ anh kỹ quá, đồ trong tủ mà lấy ra phơi làm gì cho cực thế.

Cao Nguyên đến sờ vào mấy bộ đồ thì hỡi ơi, còn ướt nhem. Anh muốn đem hết tất cả bỏ vào máy giặt sấy. Nhưng sợ bà Mỹ thấy lại buồn, nên anh đành thôi.

Cao Nguyên phơi bộ đồ lên dây, anh trở về phòng tìm trong các ngăn tủ. Không còn bộ đồ nào hết. Làm sao đây. Sợ mẹ buồn anh không dám đon ren trách móc. Anh đi tới đi lui với cái quần đùi trên người. Không hiểu nổi tại sao hôm nay bà Mỹ làm chuyện lạ lùng như vậy. Chẳng lẽ mẹ anh đãng trí, hoặc trở nên lẩm cẩm?

Cao Nguyên lục tìm khắp các tủ, chỉ còn một bộ đồ nhưng đưa lên mũi ngửi, anh nhăn mặt. Mùi bùn hăng hắc, nhưng đâu còn cách nào, đừng đến gần người ta là được rồi.

www.vuilen.com 55

Page 3: Phần 4 Hbookserver.vuilen.com/book/dongsongtinhyeu/dongsongtinh... · Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU Cao Nguyên ra đi sớm, anh sợ mẹ phát hiện mùi

Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU

Cao Nguyên ra đi sớm, anh sợ mẹ phát hiện mùi hôi từ bộ đồ anh đang mặc. Cầm vô lăng, nhớ lại đêm đó, anh bật cười. Đôi mắt cô ta nhìn anh như thể anh là người hành tinh khác vậy. Vì anh có cách cầm máu quá độc chiêu. Một cô gái hoang tưởng đáng yêu.

Vào sớm, Cao Nguyên chọn cho mình một góc khuất, mong mọi người đừng ai phát hiện ra mùi lạ.

Nhìn thấy Như Hạnh cặp tay một người lạ bước vào. Anh đứng lên rồi lại ngồi xuống. Cô ấy đã hành động. Vì bộ đồ chết tiệt này mà anh không thể tiếp xúc với ai cả. Anh cúi gập trên trang tài liệu...

- Mùi gì hôi quá? Cao Nguyên giật thót khi có tiếng ai đó cao vút làm cuộc họp nhốn nháo. Hình như mọi người đã thoang thoảng cảm nhận mùi lạ nhưng vì cuộc họp

họ chịu đựng. Câu nói đó như ngòi nổ được châm cả hội trường xôn xao. Cao Nguyên lẩn nhanh ra ngoài. Bước chân anh sải dài ra bãi đậu xe. Chợt anh nghe giọng nói quen quen vang lên phía sau: - A! Trốn hả? Cao Nguyên giật mình quay lại. Thấy cô ta đang tiến về phía mình, anh lùi

lại, cáu kỉnh: - Cô đừng đến gần tôi! - Sao hả? Tôi đâu phải dịch cúm gà. - Cô làm gì ở đây? - Tôi theo cô chủ. Cao Nguyên tái mặt: - Cô chủ của cô cũng đến à? - Ừ! Anh có muốn gặp không? Xua tay lia lịa, anh nói: - Không! Phương Lam cười khúc khích: - Anh sao vậy? Đôi mắt gian lắm đấy. Anh nạt: - Nói bậy! Tránh ra cho tôi đi! Phương Lam kêu lại: - Này, anh không đi cùng Như Hạnh hả? Tôi thấy cô ấy đi với... Cao Nguyên cau mặt:

www.vuilen.com 56

Page 4: Phần 4 Hbookserver.vuilen.com/book/dongsongtinhyeu/dongsongtinh... · Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU Cao Nguyên ra đi sớm, anh sợ mẹ phát hiện mùi

Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU

- Tránh ra, sao cứ bám theo tôi vậy hả? Phương Lam nhăn nhăn mũi, rồi làm ra về ngạc nhiên: - Anh ơi! Hình như anh có mùi lạ! Thơm lắm. Anh quắc mắt: - Thơm gì! Cũng do cô hết đó!

Cô vờ ngơ ngác:

- Sao ạ!

- Mùi bùn của ao sen đêm đó.

Cô la lên:

- Anh giặt sao còn hôi vậy?

- Lúc nãy cô bảo thơm mà.

- Ừ, thơm, thơm bùn. Anh đừng lo, tôi không khó chịu đâu.

- Tôi không cần cô an ủi.

- Anh đừng tỏ ra cứng rắn, tôi biết anh đang khó xử. Cô ấy giận anh hả?

- Không có. Còn cô?

- Tôi sao?

- Vết thương của cô sao rồi.

- Dù sao nó cũng nhỏ hơn vết thương lòng anh.

Cao Nguyên nghiêm mặt:

- Cô lại nhiều chuyện gì đó. Cô chủ cô đâu rồi?

- Anh muốn gặp lắm hả? - Không. Hai người họp lại chắc tôi điên cái đầu. Tránh vẫn hơn. - Nè, chưa bỏ tư tưởng coi thường người khác hả? Cô chủ tôi tốt lắm đó. - Tốt cỡ nào? Chỉ vào mình, Phương Lam cười: - Cỡ tôi vậy đó. Tôi không thấy anh hôi, tôi làm anh tự tin hơn. - Ừ, tự tin lái xe đi khỏi đây. - Anh về nhà làm gì, đồ anh chưa khô đâu. Cao Nguyên quay phắt lại nhìn Phương Lam: - Sao cô biết? Bụm miệng, cô nói trở đi:

www.vuilen.com 57

Page 5: Phần 4 Hbookserver.vuilen.com/book/dongsongtinhyeu/dongsongtinh... · Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU Cao Nguyên ra đi sớm, anh sợ mẹ phát hiện mùi

Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU

- Nếu còn bộ đồ nào đâu cần lôi bộ đồ kinh dị này ra mặc. Mai mốt tặng nó cho tôi đi.

- Chi vậy? - Lau nhà! Cao Nguyên hừ một tiếng: - Vô duyên! Hôm nay cô mơ mình thành cái gì rồi. Phương Lam vỗ vỗ vào mặt, cô mơ màng: - Thành một người nổi tiếng.

Anh nói kháy:

- Ừ, cô lên trên phòng họp hét một tiếng, mọi người biết cô liền.

- Hét rồi, lúc nãy đó.

Cao Nguyên nhướng mắt như phát hiện ra chính cô ta là thủ phạm. Anh mím miệng:

- Thì ra là cô. Tại sao cô cứ tìm cách hại tôi hoài vậy? Tôi đâu có thù oán gì với cô.

Phương Lam hất mặt:

- Thù nặng lắm. Anh dám nói tôi "man man''.

- Bao giờ?

- Hôm ở nhà tôi đó.

- Nhà cô? Ở đâu?

- Ừ, nhà ông Phương.

- Tôi chỉ nói cô chủ của cô. Ảnh hưởng gì tới cô nhỉ? - Cô chủ với tôi là một. Nói xấu cô chủ là nói xấu tôi. Tôi thay mặt cô chủ

quấy phá anh. Anh đanh giọng: - Tôi sợ cô chắc. Từ nay đừng mong phá được tôi. - Vậy à! - Thật là vớ vẩn. Anh lên xe, cô hấp tấp gọi: - Cho tôi quá giang với! - Cô biết tôi đi đâu mà quá giang. - Anh dám đi đâu nữa, tôi phục anh sát đất.

www.vuilen.com 58

Page 6: Phần 4 Hbookserver.vuilen.com/book/dongsongtinhyeu/dongsongtinh... · Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU Cao Nguyên ra đi sớm, anh sợ mẹ phát hiện mùi

Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU

- Cô theo tôi về nhà hả? - Ừ! - Để làm gì? - Xếp đồ cho anh. - Tôi không cần. Chiếc xe lăn bánh, cô đập cửa rầm rầm: - Nhưng do tôi phơi nó mà. Chiếc xe dừng lại đột ngột, cô té nhào. Không thèm đỡ cô lên, anh quát: - Cô vừa nói gì? Phương Lam xoa vào khuỷu tay, cô lẩm bẩm: - Trầy sơn hết rồi. Người ta là con gái, nhất dáng nhì da. Làm người ta đầy

sẹo. Làm sao mặc áo hai dây đây chứ. Cao Nguyên dựng cô đứng lên, anh rít giọng. - Cô nói mau. Cô vừa nói gì? Phương Lam đùa dai: - Tôi nói tôi bị trầy sơn. - Câu trước kìa, nhắc lại đi. - Câu nào? Cao Nguyên lắc tay cô một cái, giọng rắn danh: - Tôi nói cho biết, tôi cấm cô tiếp cận tôi. Tôi không cần biết cô vì ai, tôi mà

gặp cô ở nhà tôi thì đừng có trách. Cô trề môi: - Bao giờ mẹ anh lên tiếng thì tôi mới đi. - Cô giỏi lắm. Hãy nói lại với cô chủ của cô dù cô ta có lấy lòng tôi, gây chú

ý ở tôi, tôi cũng không cảm động đâu. Co chân đá vào xe anh, cô cao giọng: - Đồ phách lối! Chiếc Camry của anh lao vút đi. Phương Lam dắt chiếc xe đạp hộc tốc chạy

theo. Phải mất gần nửa giờ cô mới tới được nhà Cao Nguyên. Cô dựng xe trong

sân, chạy vào nhà tìm bà Mỹ. Đứng trước mặt bà Mỹ, cô thở hào hển. - Bác ơi! Cháu mệt quá! Nói xong, cô lăn xuống đất nằm im. Bà Hoảng Mỹ hết hồn la toáng lên:

www.vuilen.com 59

Page 7: Phần 4 Hbookserver.vuilen.com/book/dongsongtinhyeu/dongsongtinh... · Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU Cao Nguyên ra đi sớm, anh sợ mẹ phát hiện mùi

Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU

- Nguyên ơi, xuống đây giúp mẹ với! Từ trên lầu có tiếng chân Cao Nguyên bước vội vã. Rồi anh vào phòng bà

Mỹ, giọng lo lắng: - Gì hả mẹ! Có chuyện gì vậy? Bà Mỹ chỉ vào Phương Lam:

- Con giúp mẹ một tay, con bé này bị ngất, đỡ nó lên giường giùm mẹ đi.

Cao Nguyên quay lại nhìn theo hướng tay bà Mỹ. Thấy Phương Lam, anh nhíu mày một cách bực mình, rồi bỏ đi ra.

Bà gọi giật lại:

- Con làm gì vậy? Sao không đưa nó lên giường.

Cao Nguyên biết ngay đây là trò tinh quái của Phương Lam. Nhưng không thể nói với bà Mỹ, anh đành chống chế:

- Cô ấy là con gái, không tiện đâu mẹ.

Bà hối:

- Cứu người quan trọng hơn. Con đưa cô ấy vào phòng dành cho khách đi!

Cao Nguyên không còn cách nào khác, anh đành bồng xốc cô lên, bước lên từng bậc thang. Phương Lam mở hé mắt ra nhìn, cười tinh quái và khoái chí, giọng cô rít lên tai anh:

- Anh làm tôi tróc sơn lần nữa, tôi sẽ cho anh biết tay.

Cao Nguyên tức cành hông, nhưng mẹ anh lẽo đẽo sau lưng anh đành im lặng.

Anh dùng chân đẩy cửa phòng, quay lại phía sau, thấy bà Mỹ chưa lên tới, anh quăng Phương Lam xuống giường, cô la oai oái

- Ui da! Chết cháu rồi bác ơi! Bà Mỹ hỏi vọng lên: - Cái gì vậy? Bà bước vào phòng, Phương Lam đã ngồi lên, cô ôm đầu: - Anh này làm cháu đau quá. Đầu bị đập vào tường, cháu nhức đầu quá,

chóng mặt nữa, sáng giờ cháu chưa ăn gì cả, đói quá đi mất. Bà Mỹ bước đến ngồi xuống cạnh Phương Lam, dịu dàng: - Chắc cháu đói nên mất sức, nằm xuống đi cháu. Bà quay qua nhìn Cao Nguyên, hơi cau mặt: - Con thô lỗ quá. Sao lại nặng tay vậy hả?

www.vuilen.com 60

Page 8: Phần 4 Hbookserver.vuilen.com/book/dongsongtinhyeu/dongsongtinh... · Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU Cao Nguyên ra đi sớm, anh sợ mẹ phát hiện mùi

Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU

Phương Lam ngồi sau lưng bà Mỹ, cô nheo mắt với anh như chọc tức. Cao Nguyên nhìn cử chỉ đó càng thấy tức, anh mím chặt môi không trả lời. Bà Mỹ hối:

- Con pha cho cô ấy ly sữa đi. Anh gay gắt: - Cô ta là ai mà mẹ lại quan tâm như vậy? - Ai cũng được. Giúp người đâu cần rõ lai lịch. Nhanh đi con. Tiếng chân anh nặng nề xa dần. Bà lo lắng: - Cháu thấy sao rồi? - Cháu mệt lắm. - Cháu chạy đi đâu mà vội vã như vậy? - Cháu sợ trời mưa không kịp lấy đồ cho anh ấy nên hộc tốc đến nỗi mệt phờ

người. - Tội nghiệp cháu! Nó vậy chứ không giận lâu. Đừng trách nó nhé! - Anh ấy có vẻ không thích cháu. Cháu sợ anh ấy đuổi cháu. - Bậy nè! Bác mới có quyền quyết định. Nó lại kính trọng bác. Đừng lo! Cao Nguyên vừa bước vào bà liền nói: - Con dỗ cho cô ấy uống sữa. Mẹ lấy thuốc cho cô ấy. Bà Mỹ vừa ra khỏi phòng là Cao Nguyên dằn ly sữa xuống bàn: - Cô tố cáo gì mẹ tôi đó. Này, cô làm gì ở đây? Tới đây làm gì? Định giở trò

gì nữa hả? Phương Lam không trả lời anh, cô quay ra cửa tìm bà Mỹ, hét lên lanh lảnh: - Bác ơi! Bà quay lại: - Gì hả cháu? - Cháu yếu quá, cầm ly không nổi. Ý là yếu mà giọng cô ta còn như vậy. Nếu không yếu chắc cô là làm điếc tai

cả dãy phố. Cao Nguyên tức lắm, nhưng không thể giải thích với bà Mỹ, nên anh làm thinh.

Thấy Cao Nguyên cứ hầm hầm cau có, bà Mỹ dịu dàng nhắc: - Nguyên! Sao con còn ngồi đó, giúp cô bé uống sữa đi con, đỡ con bé lên,

mẹ làm không nổi. Cao Nguyên đành cầm ly sữa lên, giận run cả tay. Phương Lam cười chảy

nước mắt.

www.vuilen.com 61

Page 9: Phần 4 Hbookserver.vuilen.com/book/dongsongtinhyeu/dongsongtinh... · Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU Cao Nguyên ra đi sớm, anh sợ mẹ phát hiện mùi

Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU

- Tôi bưng ly uống hổng có nổi. Anh đút cho tôi đi. Anh trừng mắt, cô há miệng định ré lên, muỗng sữa đã vào miệng. - Anh muốn luộc chín bao tử tôi hả? - Không, chín thanh quản cho cô bớt nói... - Tôi nói cái gì sai à? - Không sai nhưng đáng ghét. - Ghét của nào trời trao của đó. - Trời mà trao cô cho tôi, tôi sẽ tống ra sân, hiểu chưa? Phương Lam nhóng ra ngoài định kêu bà Mỹ, Nhưng Cao Nguyên đã áp ly

vào miệng cô, quát khẽ: - Tôi yêu cầu cô rời khỏi nhà tôi ngay. Phương Lam đang sừng sộ, ở tư thế sẵn sàng trả đũa anh, cô bỗng thay đổi

hắn, cô khóc sụt sịt: - Anh đuổi tôi hả? Tôi có làm gì đâu. Tôi lo cho anh từng chút, từ bữa ăn đến

quần áo.... Cao Nguyên ngắt lời: - Thì ra rau luộc là tác phẩm của cô. Báo hại cả tuần tôi nuốt không nổi, phải

ra ngoài ăn cơm bụi. Tôi không nhịn cô nữa đâu. Anh đứng phắt dậy, dằn ly sữa trên bàn, trừng mắt nhìn Phương Lam: - Cô về ngay cho tôi, cấm từ đây về sau không được đến đây nữa! - Nguyên! Tiếng hét của bà Mỹ làm Cao Nguyên giật mình, anh lúng túng: - Mẹ! - Con sao vậy hả? Mỹ Duyên đã làm gì cho con nổi giận mà con có thái độ

như vậy? Cao Nguyên kêu lên: - Cô tên Mỹ Duyên à? Hay đấy! Sao ba mẹ cô nhầm lẫn đến mức chọn cho

cô cái tên chẳng giống người chút nào vậy? Cô nên đổi tên đi. Tên Vô Duyên thích hợp với cô hơn.

Phương Lam nín thinh, cơn nóng bất ngờ của Cao Nguyên làm cô sợ hết vía. Nhưng bà Mỹ thì nỗi giận thật sự, bà nghiêm mặt:

- Con nín đi! Con không được xúc phạm con bé. Cái tên mẹ dành đặt cho con gái mẹ, mẹ đã đặt cho nó. Đủ thấy tình cảm mẹ dành cho nó tới đâu. Ngoài mẹ, con không có quyền đuổi hay nặng lời với con bé này. Con nghe rõ không?

www.vuilen.com 62

Page 10: Phần 4 Hbookserver.vuilen.com/book/dongsongtinhyeu/dongsongtinh... · Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU Cao Nguyên ra đi sớm, anh sợ mẹ phát hiện mùi

Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU

Cao Nguyên buông thõng: - Dạ rõ! Phương Lam hùa theo: - Nói lớn lên! Cao Nguyên trừng mắt nhìn về phía cô, rồi bỏ ra ngoài. Chưa khi nào

Phương Lam thấy anh ta tức như vậy. Cô hiểu mình đã làm nhiều trò quá quắt, khiến anh ta không thể nhịn được. Cô tự nghĩ mai mốt mình sẽ không tai quái với anh ta nữa. Và cô nằm im một cách ngoan ngoãn.

Được nghỉ ngơi một chút, PhươngLam cảm thấy khỏe hơn. Cô bước lên tầng thượng, ngồi phịch xuống băng đá.

Nhìn mớ đồ phơi trên dây, Phương Lam chợt thấy mình hơi quá đáng. Lát nữa khi anh ta đi, cô sẽ mang hết xuống nhà xếp lại cho anh ta, coi như chuộc lại những gì đã làm anh ta khốn khổ.

Phương Lam đứng dậy gỡ hết đổ ra khỏi móc, cô ngồi trở xuống, chờ Cao Nguyên đi ra khỏi nhà mới mang xuống phòng anh ta.

Chợt Cao Nguyên đi lên, anh ta đứng phía sau nhìn Phương Lam, rồi lên tiếng:

- Cô đang mơ mộng gì vậy? Phương Lam giật mình quay lại: - Tôi mơ cô một ngày... - Bị tôi tống cổ ra đường hả? Bị chọc giận, thiện ý lúc nãy biến mất, Phương Lam nổi sùng lên. Cô đẩy

đống quần áo vào tay anh ta, rồi ghé sát tai anh thì thào: - Không! Một ngày được anh bồng lần nữa, lúc đó anh sẽ còn khổ sở hơn lúc

nãy mười lần, hiểu chưa. Hứ? Nói xong, cô nguẩy người bỏ đi. Cao Nguyên lùi lại, nhìn theo cái dáng

ngúng nguẩy của cô. Không hiểu cô ta sẽ còn giở trò gì. Anh điên mất.

Buổi tối. Trời lất phất mưa. Trong quán cà phê ven sông, Như Hạnh nép

sát vào Cao Nguyên. Gió thổi mái tóc cô quyện vào cổ anh ngây cảm giác nhột nhạt. Anh hơi né người ra, rồi quay lại nhìn cô, trầm giọng:

- Em quyết định chia tay nhanh vậy sao?

www.vuilen.com 63

Page 11: Phần 4 Hbookserver.vuilen.com/book/dongsongtinhyeu/dongsongtinh... · Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU Cao Nguyên ra đi sớm, anh sợ mẹ phát hiện mùi

Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU

- Vâng! - Không chút luyến tiếc à? - Thế anh thì sao? Có luyến tiếc không? Cao Nguyên thở hắt ra: - Tiếc! Rất tiếc. - Anh còn nói được câu đó à? - Anh không muốn chúng ta quay lưng lại với nhau Như Hạnh à. Không yêu

nhau chúng ta có thể là bạn mà.. - Trong tình yêu không tồn tại tình bạn. Hoặc yêu nhau hoặc thù nhau. - Em dữ dội hơn anh nghĩ đó Hạnh. - Em muốn chứng minh cho anh thấy, không chọn em là sai lầm của anh. - Nhưng em có yêu anh đâu. - Anh cũng nhận ra à? - Tại sao em lại muốn đối đầu với anh. Có lợi gì cho em đâu. Như Hạnh vỗ vào má anh: - Anh không hiểu đâu. Trong mắt mọi người em bị anh bỏ rơi. Em phải cho

họ biết là em bỏ rơi anh. Em thế này mà để anh bỏ rơi à? Mất mặt lắm. - Cái tôi của em quá lớn. Anh hy vọng những gì xảy ra sắp tới không ảnh

hưởng đến ba mẹ anh và ba mẹ em. Họ không hề hay biết chúng ta như vậy. Anh mong em đừng khuấy động mẹ anh:

- Còn phải chờ xem thái độ của ảnh đã. - Em muốn thế nào? - Để cho em quản lý công ty Hạnh Nguyên. Anh phải trao đổi sòng phẳng

chứ. Cao Nguyên suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu: - Được. Anh sẽ để cho em quản lý. - Anh không được tham gia bất kỳ vào việc gì. - Thời gian? - Một tháng. - Ôkê! Như Hạnh cười thâm hiểm. Chỉ cần một ngày là tất cả công ty Hạnh Nguyên

sẽ lọt vào tay kẻ khác. Cô phải giành lấy một chút gì đó khi phải rời xa anh. Cao Nguyên suy nghĩ một chút, rồi hỏi:

www.vuilen.com 64

Page 12: Phần 4 Hbookserver.vuilen.com/book/dongsongtinhyeu/dongsongtinh... · Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU Cao Nguyên ra đi sớm, anh sợ mẹ phát hiện mùi

Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU

- Ông ta là ai vậy, người mà em định cưới đó. - Một doanh nghiệp thành đạt. - Ông ta có vẻ lớn tuổi. Em nên cẩn thận. - Cẩn thận cái gì? - Vợ ông ta. Như Hạnh bật cười: - Em đã gặp bà ta, một phụ nữ quê mùa. Thô kệch và dốt nát. - Em nên cảnh giác với sự dết nát của bà ta. Vì thiếu hiểu biết bà ta có thể

làm tổn hại em. Liếc anh, cô nói: - Anh đang lo cho em hay hăm dọa em vậy? - Tùy em hiểu thế nào cũng được. - Gặp em, bà ta riu ríu như con mèo nhỏ. - Một con mèo có đủ móng vuốt của con sư tử. Em không nên chọc giận bà

ta. - Anh thôi đi. Đừng bàn ra tán vào nữa. Còn anh, có tìm được cô gái hoang

tưởng của anh chưa? - Em gọi người ta là gì? Cô gái hoang tưởng hả? - Anh đã từng nói như thế. Sao hả? Đổi thành tơ tưởng rồi hả? Cao Nguyên cười: - Anh sắp điên vì cô ta. - Điên vì yêu à? - Không. ĐiÊn thật. - Anh vẫn hay gặp cô ta à? - Không. Cô ta có cách gặp anh. - Đúng là điên thật. Cao Nguyên xoay cái ly trong tay, anh nhìn ra màn mưa: - Mỗi lần nói chuyện với cô ta là anh bị mất ngủ. - Vì nhớ hả? - Vì tức. Có lúc anh tưởng mình sẽ nổ tung vì cố kềm nén, toàn là những lời

đâu đâu. Có lúc như cô ấy tỉnh táo, có lúc như cô ấy tửng tửng làm anh nổi nóng, cô ta làm anh mệt óc hơn là vui.

- Cho đáng đời anh.

www.vuilen.com 65

Page 13: Phần 4 Hbookserver.vuilen.com/book/dongsongtinhyeu/dongsongtinh... · Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU Cao Nguyên ra đi sớm, anh sợ mẹ phát hiện mùi

Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU

Cao Nguyên không trả lời, anh nhìn đồng hồ, rồi nói: - Em về chưa, anh đưa em về. - Em có hẹn, anh về trước đi. - Anh đi nhé. Làm gì cũng phải giữ gìn sức khỏe. Ngày mai gặp nhau ở công

ty. Cố cứng cỏi trước mặt cô, đến lúc lên xe anh mới buồn thật sự. Dẫu sao anh

và cô đã một thời bên nhau. Anh luôn mong tình yêu đó biến thành tình bạn, để cô hỗ trợ anh, anh có thời gian chăm lo cho cô. Không ngờ tham vọng của cô quá lớn.

Cao Nguyên thừa biết cô làm gì trong thời gian quản lý công ty. Anh có cách của anh, một đồng của công ty cũng không chảy vào túi của cô đâu.

Sau khi nghe cú điện thoại đầy phấn khởi. Cao Nguyên lái xe đến nhà ông Phương. Anh cũng chuẩn bị tinh thần để gặp cô gái hoang tưởng mà mẹ anh ưu ái đặt cho cái tên Mỹ Duyên.

Anh ngừng xe trước cổng, đến bấm chuông. Lần này người mở cửa không phải là Mỹ Duyên mà là một phụ nữ lạ, bà ta nhìn anh tò mò:

- Cậu tìm ai?

Cao Nguyên thoáng thất vọng vì không gặp cô gái tai quái ấy, nhưng đồng thời lại thấy nhẹ người, anh trả lời ngắn gọn:

- Tôi muốn gặp ông Phương.

- Cậu tên gì để tôi còn báo lại.

- Tôi tên Cao Nguyên.

- Mời cậu vào.

Nói xong, bà ta đẩy rộng cửa. Chiếc xe của anh từ từ tiến vào sân. Ban đêm ở đây thật sự là một khung cảnh huyền hoặc. Ông Phương lắp những chiếc đèn nhỏ lồng vào mấy cái lớp tre trông dân dã nhưng không kém phần hấp dẫn.

Bà giúp việc đưa anh vào nhà: - Mời cậu ngồi chờ. - Cám ơn. Cao Nguyên đưa mắt quan sát phòng khách. Trang nhã nhưng sang trọng.

Một phần vào cách trang trí cũng nói lên tính cách của ông chủ. Mộc mạc nhưng tôn nghiêm.

Cao Nguyên chăm chú ở bức vẽ treo ngay trước mặt anh. Tuy không hiểu gì về tranh nhưng anh vẫn nhận ra bức tranh này vụng về cả đường nét lẫn màu sắc.

www.vuilen.com 66

Page 14: Phần 4 Hbookserver.vuilen.com/book/dongsongtinhyeu/dongsongtinh... · Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU Cao Nguyên ra đi sớm, anh sợ mẹ phát hiện mùi

Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU

Ông Phương từ trong nhà đi ra, thấy Cao Nguyên ngắm nghía bức tranh, ông cười:

- Sao hả? Ấn tượng không? Cao Nguyên tươi cười: - Chào bác. Ông Phương rót nước:

- Cậu thấy sao?

- Dạ, thô thiển, buồn cười.

Ông cười phá lên.

- Tôi nói rồi, cậu không biết xu nịnh mà. Một câu làm cho người ta vui cậu cũng tiếc.

Cao Nguyên cười bối rối:

- Cháu xin lỗi.

Ông Phương sảng khoái:

- Lỗi gì? Là con gái tôi vẽ đó.

Cao Nguyên ngạc nhiên.

- Cô ấy vẽ cái gì vậy bác?

- Nỗi lòng.

Nỗi loạn thì có! Anh thầm nghĩ. Những đường ngoằn ngoèo cho thấy chủ của nó không bình thường. Anh buốt miệng:

- Hình như rối lắm.

- Cô vẻ vậy. Nó bảo bác treo ở đó để mọi người nhìn ngắm.

Một ý tưởng kinh dị. Cao Nguyên lắc đầu: - Cháu chịu, không hiểu nó nói lên điều gì. Ông Phương nhấp trà: - Cậu tìm tôi tối như vầy chắc có chuyện gấp. Đan hai tay vào nhau, anh nín thở: - Cháu đang cần bác giúp đỡ. - Chỗ quen biết cậu cứ nói. Hít một hơi thật sâu, anh nói: - Cháu cần một số vốn lớn. Thời hạn hoàn trả rất nhanh. Cháu nhờ bác hỗ

trợ.

www.vuilen.com 67

Page 15: Phần 4 Hbookserver.vuilen.com/book/dongsongtinhyeu/dongsongtinh... · Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU Cao Nguyên ra đi sớm, anh sợ mẹ phát hiện mùi

Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU

Đôi mắt ông Phương đăm chiêu. - Cậu cần bao nhiêu? - Dạ, một tỷ. Ông ngả người ra sau, vẻ suy nghĩ: - Một số tiền lớn. Cậu nắm chắc bao nhiêu phần thắng. - Dạ, một trăm phần trăm. Ngồi thẳng người, lên ông ôn tồn:

- Bác tin cậu nhưng đây là một số tiền không nhỏ. Có lẽ cậu sẽ tự ái nhưng làm ăn phải có nguyên tắc. Bác giúp cậu không lấy lãi cũng là vì ân tình. Nhưng lần này bác có chút đề nghị.

- Bác cứ nói.

- Bác yêu cầu có giấy tờ thế chấp. Cậu thấy sao?

Cao Nguyên gật đầu:

- Cháu sẽ mang giấy tờ căn biệt thự đến nhờ bác giữ hộ ít hôm.

- Cậu không giận bác chứ?

- Bác giúp cháu như vậy, cháu cám ơn còn không hết. Sao cháu dám giận.

- Đó cũng là yêu cầu của con gái bác.

Cao Nguyên ngẩn người:

- Cô ấy bảo bác làm vậy à? Ông Phương mỉm cười: - Nhưng chính đáng, đúng không? Ấm ức trong lòng, anh cười gượng: - Vâng, chính đáng. - Vậy sáng mai cậu mang giấy tờ đến công ty gặp bác. - Dạ! Uống hết ly trà, anh xin phép về. Cầu mong Mỹ Duyên về để anh nhắn vài

câu cho cô chủ đáng ghét. Cao Nguyên lái xe về nhà. Thấy chiếc xe đạp ngoài sân, bao nhiêu tức giận

anh ném hết vào nó. Lại là cô ta, sao cô ta cứ theo ám ảnh anh mãi vậy? Không kềm được, anh đá mạnh vào chiếc xe, rồi lao nhanh vào nhà.

Cao Nguyên vừa quẹo định lên lầu thì ở trên Phương Lam lao xuống như tên bắn. Cô va vào anh thật mạnh. Đầu cô đập vào vai anh, đau điếng cho cả hai người.

www.vuilen.com 68

Page 16: Phần 4 Hbookserver.vuilen.com/book/dongsongtinhyeu/dongsongtinh... · Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU Cao Nguyên ra đi sớm, anh sợ mẹ phát hiện mùi

Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU

Cao Nguyên dang tay giữ cô lại. Bực quá, anh nói như quát: - Đi đâu dữ vậy, cô không thể đi đứng thùy mị một chút sao? Phương Lam cố hết sức đẩy anh ra: - Buông ra! Cô liếc anh một cái bén như dao: - Định giở trò gì đó hả? Đưa tay quẹt môi, anh lạnh nhạt: - Tại sao tôi phải giở trò với cô, trong khi tôi chỉ muốn trốn cô. Làm ơn biến

đi cho tôi nhờ! Phương Lam lẩm bẩm: - Gặp là đuổi, vô duyên. - Cô làm ơn đi. Con gái phải đi đứng dịu dàng, cô làm gì chạy như ma đuổi

vậy hả? Phương Lam sờ lên môi, quạu quọ: - Tại anh đó. - Tôi làm gì? - Máy tính cái cái gì mà mới sờ vào nó cười ha hả. Hết hồn hết vía. Cao Nguyên bật cười: - Thì ra cô sợ ma. - Hứ! Ma sợ tôi thì có. Anh chợt hỏi: - Cô còn đau không? Sờ khắp mặt, cô đáp: - Chắc không có sao. - Nhưng môi cô... Cô lườm anh: - Nói xàm gì đó? - Sau này anh cô điên đừng đổ thừa cho tôi. Cao Nguyên xách mé: - Tôi không điên vì cô mà nơi điên vì cô chủ của cô. Phương Lam tròn mắt: - Sao hả?

www.vuilen.com 69

Page 17: Phần 4 Hbookserver.vuilen.com/book/dongsongtinhyeu/dongsongtinh... · Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU Cao Nguyên ra đi sớm, anh sợ mẹ phát hiện mùi

Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU

- Cô chủ của cô còn nhỏ tuổi mà học cách đanh đá. Uổng công cho tôi có lúc nghĩ tốt về cô ấy.

Tự ái dâng lên, Phương Lam đáp trả: - Tôi thấy anh nghĩ tốt thì ít mà nói xấu hơi bị nhiều. Tại sao anh luôn có thái

độ thù địch với cô chủ tôi vậy. - Cô về mà hỏi cô ấy. Vẽ tranh như năm ngón tay nhúng mực cào cấu.

Tưởng mình là doanh họa hay sao mà treo ngay phòng khách. Nếu tôi yếu bóng vía có lẽ chết vì sợ.

Không nhịn được cười, Phương Lam cười hăng hắc. Anh liếc cô một cái: - Cô cười xong chưa? Phương Lam xua tay, giọng cười trong trẻo cứ thế vang lên. Cao Nguyên

bực mình: - Cô bị ma ám hả? - Anh bị ám thì có. - Thôi, cô về đi! Cầu mong cho tôi được yên ổn, dù chỉ một ngày. Phương Lam quê không thể tưởng cô nhanh chân chạy đi. Nhìn chiếc xe đạp

nằm chõng gọng cô rủa thầm: - Đồ khó ưa! Ngày mai hàng ngày phải nhìn bức tranh tôi vẽ, xem anh thế

nào. Lên xe, cô phóng nhanh ra đường. Gió đêm lành lạnh nhưng trong tim cô có

ngọn lửa, chẳng hiểu sao mỗi lần chạm trán với Cao Nguyên, cô lại thấy mình vui hơn, dù anh ta cố hết sức để trốn cô.

Buổi sáng, ở công ty Hạnh Nguyên tiếng xầm xì vang lên không ngớt.

Thông tin không biết từ đâu làm mọi người hoang mang. Chiếc xe Cao Nguyên vừa trở vào sân, nhóm nhân viên ùa ra. Minh Dũng

trưởng phòng kinh doanh lên tiếng trước: - Chúng tôi chờ giám đốc đã lâu. Cao Nguyên hiểu mọi người cần gì ở anh. Anh đưa tay lên: - Mọi người hãy nghe đây. Mọi người vẫn làm việc bình thường. Như Hạnh

chỉ thay tôi một tháng. Sau đó đâu vào chỗ ấy. Không có gì phải hoang mang, lo lắng.

www.vuilen.com 70

Page 18: Phần 4 Hbookserver.vuilen.com/book/dongsongtinhyeu/dongsongtinh... · Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU Cao Nguyên ra đi sớm, anh sợ mẹ phát hiện mùi

Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU

- Giám đốc đi đâu ạ? Cao Nguyên đành nói dối: - Ba tôi đang bệnh, tôi phải sang bên đó một thời gian. Mọi người phải cố

gắng làm việc nhé. Chào các nhân viên bán hàng, anh bước từng bước nặng nề về phòng của

anh. Như Hạnh đang chờ anh ở đó. Giọng anh cố bình thản: - Em đã ăn gì chưa Như Hạnh? Như Hạnh trơ trẽn: - Cả đêm qua em không ngủ được. Chờ mọi chuyện xong xuôi, em mới ăn và

ngủ bù luôn. Cao Nguyên thở dài: - Em nôn nao làm giám đốc đến như vậy sao? Như Hạnh nhún vai: - Sống trên đời ai không ham mình có chút địa vị. Ước mơ làm bà giám đốc

không được thì thôi làm thử vài hôm xem thế nào. Cao Nguyên hất cằm: - Bây giờ em cần gì? Như Hạnh nói to: - Một tờ giấy ủy quyền là đủ. Cao Nguyên thản nhiên lấy giấy viết thảo một bản ủy quyền chức vụ quyền

hạn giao lại cho Như Hạnh quản lý công ty. Có tiếng gọi cửa, Cao Nguyên nói ngắn ngủn: - Mời vào. Nhìn người mới bước vào, Cao Nguyên hỏi: - Anh tìm ai? Người khách lịch sự móc danh thiếp đưa cho anh: - Tôi là luật sư do cô Như Hạnh mời tới làm chứng. Cao Nguyên tái mặt, anh nhìn Như Hạnh trách móc. - Tôi nghĩ không cần đâu. Như Hạnh chen vào: - Anh sao vậy hả Cao Nguyên? Anh nghĩ đám nhân viên của anh nghe lời

em hả? Còn nữa, em muốn giao dịch, ai tin em đây. Luật sư là làm đúng theo thủ tục thôi. Một tháng sau của anh vẫn là của anh. Em ham vui nhưng mau chán lắm.

www.vuilen.com 71

Page 19: Phần 4 Hbookserver.vuilen.com/book/dongsongtinhyeu/dongsongtinh... · Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU Cao Nguyên ra đi sớm, anh sợ mẹ phát hiện mùi

Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU

Cao Nguyên thấy mình có sự chuẩn bị chu đáo cho nên dễ dãi. - Được rồi. Nhờ anh ký làm chứng. Cầm tờ ủy quyền trong tay. Như Hạnh phe phẩy: - Anh định đi đâu trong thời gian sắp tới hả? - Anh ở đầy tư vấn cho em. Như Hạnh phụng phịu: - Em không cần. Anh không tin em hả? - Em có tham gia thương trường bao giờ đâu. Như Hạnh cười to: - Dễ thôi. Làm ăn không có lời em không làm đâu. Anh yên tâm đi chơi đi! Như Hạnh rời khỏi phòng, anh nghe tiếng cô quát tháo nhân viên ỏm tỏi.

Anh lắc đầu buồn chán. Cũng may anh chưa cưới, nếu không anh sẽ cả đời ân hận.

Cao Nguyên cúi thấp đầu đi ngang nhóm nhân viên nhìn anh trách móc. Chỉ vì anh muốn Như Hạnh nhượng bước nên làm mọi người hiểu lầm thế này, nặng nề hơn anh tưởng.

Cao Nguyên đi ra sân, chưa mở cửa xe, anh đã nghe tiếng Như Hạnh gọi lại: - Cao Nguyên! Em còn quên... Anh nhướng mày: - Em quên gì hả? Cô xòe tay: - Chìa khóa xe. Cao Nguyên ngơ ngác, cô cười: - Chả lẽ bà giám đốc lại đi xe hai bánh. Anh làm ơn thì làm ơn cho trót đi.

Anh đi đỡ xe của em. Cũng "A móc" chứ đâu có tệ. Giao chìa khóa cho cô, anh căn dặn: - Em nên tôn trọng những gì mình đang có đừng đánh mất rồi mới ân hận.

Phải biết dừng lái đúng lúc. Như Hạnh cười phá lên: - Anh lên lớp em đó hả? Cám ơn những gì anh dành cho em. Tạm biệt. Như Hạnh nhún nhảy đến mở cửa xe. Cô lái xe phóng vút đi trước đô mắt u

tối của anh. Dẫn chiếc "A móc" của Như Hạnh ra nhưng đề hoài không nổ. Anh kiểm tra

thì thấy bình hết xăng. Anh lại dẫn bỏ trở vào. Anh thở dài ngao ngán.

www.vuilen.com 72

Page 20: Phần 4 Hbookserver.vuilen.com/book/dongsongtinhyeu/dongsongtinh... · Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU Cao Nguyên ra đi sớm, anh sợ mẹ phát hiện mùi

Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU

Thấy Cao Nguyên về sớm, bà Hoàng Mỹ ngạc nhiên nhìn anh: - Con bỏ quên đồ ở nhà hả? Cao Nguyên buồn xo: - Dạ không. - Sao con quay về? Con hơi mệt. - Vậy à! Còn xe con đâu? Anh nói dối: - Con cho một người bạn mượn rồi. Bà hấp tấp: - Con lên phòng nằm nghỉ đi. Bao giờ Mỹ Duyên tới, mẹ bảo Mỹ duyên

chăm sóc con. Nghe nhắc tên Mỹ Duyên, Cao Nguyên thấy nhức đầu lên, anh khoát tay, nói

quyết liệt: - Đừng mẹ! Bà chớp mắt: - Con không thích nó hả? - Con đang mệt mà cô ấy như cái đài phát thanh. Mẹ nghĩ xem con thế nào? Bà Mỹ cười: - Như vậy con càng ngủ ngon chứ sao, con bé dễ thương lắm. Cao Nguyên so vai, đi vội về phòng. Đóng cửa, khóa trái anh yên tâm nằm

vật ra giường. Cao Nguyên ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến lúc anh giật mình, nắng

ngoài ô cửa sổ đã chênh chếch. Di chuyển đôi mắt khắp phòng, bỗng anh giật mình. Trên tường là bức tranh

vẽ loang lổ những hình thù kỳ dị, màu sắc chỏi nhau như giễu cợt thẩm mỹ của anh. Anh thấy nóng rần trong người khi nghĩ đây là trò tai quái mới của Mỹ Duyên.

Dụi mắt, anh cố nhìn lần nữa. Không tin, anh nhảy phốc xuống đất. Đưa cả hai tay lên vách sờ, anh hét toáng lên:

- Cô đâu rồi, Mỹ Duyên! Có tiếng bước chân chạy rầm rập. Phương Lam ló đầu vào: - Gì hả? Chỉ lên tường, anh quát:

www.vuilen.com 73

Page 21: Phần 4 Hbookserver.vuilen.com/book/dongsongtinhyeu/dongsongtinh... · Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU Cao Nguyên ra đi sớm, anh sợ mẹ phát hiện mùi

Tác giả: Hoàng Thu Dung DÒNG SÔNG TÌNH YÊU

- Ai cho phép cô làm vậy? Đôi mắt cô láo liên từ anh sang bức tranh. Anh giận dữ: - Tôi hỏi, cô nghe không? - Tất nhiên là nghe chứ, tôi đâu có điếc. - Ai cho cô treo nó ở đây? - Mẹ anh. - Cô đừng đem mẹ tôi ra dọa. Cô tháo xuống nhanh lên. Phương Lam ương bướng: - Bao giờ mẹ anh bảo tháo thì tôi tháo. Anh nghĩ đi, anh khóa cửa đàng

hoàng tôi làm sao vào được nấu không có mẹ anh đồng ý. Cao Nguyên đưa tay lên vách, Phương Lam lập tức kêu to: - Bác ơi! Anh đành dừng tay lại, xuôi xị: - Nhưng đây là phòng của tôi mà. - Ừ, tôi đâu có giành. - Sao cô tùy tiện vậy hả? - Bác cho phép mà. Tôi vẫn thường ngồi vào ghế của anh. Sử dụng máy vi

tính của anh. Nghe nhạc từ đầu đĩa của anh. Cao Nguyên trợn mắt: - Có ngủ trên giường của tôi không? Cô bẽn lẽn: - Thỉnh thoảng. - Cô ra ngoài mau. - Bác bảo gọi anh xuống ăn cơm. Cao Nguyên bịt hai tai lại: - Cô phiền phức quá đi! Anh đẩy Phương Lam ra ngoài. Khóa cửa phòng, anh leo lên giường. Khứu

giác của anh bắt đầu làm việc. Nhưng từ gối đến nệm không hề có mùi hương lạ. Chứng tỏ Mỹ Duyên không hề đụng tới chiếc giường của anh. Cô ta chỉ muốn chọc tức anh thôi.

Cô ta dám giỡn với mình - Cao Nguyên nghĩ thầm - Anh ngước mắt nhìn bức tranh, rồi chợt phì cười. Tay nghề cỡ mầm non mà bày đặt vẽ tranh. Chưa bao giờ anh thấy cô gái nào có dạng tâm thần kỳ lạ như vậy.

www.vuilen.com 74