131

Từ thăm thẳm lãng quên - sachvui.com · Bever, giọng dứt khoát: ‒ Anh giúp cậu ấy đi. Anh mỉm cười với tôi và cầm lấy một quyển sách‒quyển

  • Upload
    others

  • View
    6

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

ebook©vctvegroup23-06-2018

Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

TặngPeterHandke

Từthămthẳmlãngquên...StefanGeorg

MụcLục

Chương1Chương2Chương3Chương4Chương5Chương6Chương7Chương8Chương9Chương10Chương11Chương12Chương13Chương14Chương15Chương16Chương17Chương18Chương19Chương20Chương21Chương22Chương23

Chương1Nàng có vóc dáng tầm thước, còn anh, Gérard Van Bever,

thấphơnmộtchút.Buổitốilầnđầutiênchúngtôigặpnhau,cáimùađôngcáchnaybamươinămấy, tôiđãtheohọđivềmộtkháchsạn trênkeTournellevà lênphònghọ.Hai cáigiường,mộtcạnhcửaravào,mộtdướibệcửasổ.Cửasổấykhôngtrôngxuốngbờkevàhìnhnhưđượctrổratrênmáinhà.Tôikhôngnhậnthấychútxộcxệchnàotrongcănphòng.Hai

cáigiườnggọngàng.Khôngva li.Khôngquầnáo.Chỉcómộtcáiđồnghồbáothứcthậttođặttrênmộtbànđầugiường.Vàmặcdùcócáiđồnghồđó,tavẫncóthểbảohọsốngởđâymộtcáchlénlút,tránhđểlạinhữngdấuvếttiếtlộsựhiệndiệncủamình.Vảlại,buổitốiđầutiênấy,chúngtôichỉởtrongphòngmộtlúc,vừađủthờigianđểlạinhữngquyểnsáchnghệthuậtmà tôi đã quá mệt không muốn mang theo, trước đó tôi đãkhôngbánđượcchomộtôngchủhiệusáchtrênquảngtrườngSaint‒Michel.Và cũng chính trên quảng trường Saint‒Michel họ đã bắt

chuyệnvớitôivàocuốibuổichiều,giữadòngngườiđangchuixuốngmiệngbếntàuđiệnngầmvànhữngngườiđitrênđạilộtheochiềungượclại.Họhỏitôiquanhđóchỗnàocóbưuđiện.Tôisợ lờichỉdẫncủamìnhsẽquámơhồ,vìchưabaogiờ tôibiếtcáchchỉraconđườngngắnnhấtđitừđiểmnàyđếnđiểmkhác.ThếnêntôiđãchọncáchđíchthândẫnhọtớibưuđiệnOdéon. Trên đường đi, nàng dừng lại ở một quán cà phê cóquầy bán thuốc lá để mua ba con tem. Nàng dán chúng lênphongbì,tronglúcđótôikịpđọcđược:Mallorca.Nàngnhétbứcthưvàomộtthùngthự,chẳngbuồnkiểmtra

xem đó có đúng là thùng ghi dòng chữ: Nước ngoài ‒ Theođường máy bay. Chúng tôi quay trở lại quảng trường Saint‒Michelcùngcácbờke.Nànglolắngthấytôivácđốngsách,bởivì “chắcchúngphảinặng lắm”.Rồi,nàngnóivớiGérardVan

Bever,giọngdứtkhoát:‒Anhgiúpcậuấyđi.Anhmỉmcườivới tôivàcầm lấymộtquyểnsách‒quyển to

nhất‒kẹpvàodướitay.

Trongphònghọ,trênkeTournelle,tôiđặtđốngsáchxuốngdưới chân cái bàn đầu giường có đặt đồng hồ báo thức. Tôikhôngnghe thấy tiếng tích tắc.Kimđồnghồchỉbagiờ.Trêngốicómộtvếtố.Cúingườiđặtsáchxuống,tôingửithấymùietebaylơlửngphíatrêncáigốivàcáigiườngấy.Cánhtaynàngchạmkhẽvàotôi,nàngbậtngọnđèntrênbànđầugiường.Chúngtôiăntốitrongmộtquáncàphêtrênke,cạnhkhách

sạncủahọ.Chúngtôichỉgọimónchính.VanBeverlàngườitrảtiền.Tốihômấytôikhôngcótiền,vàVanBevernghĩanhthiếumấtnămfranc.Anhlụctìmcáctúiáomăngtôrồiáovest,rốtcuộccũnglôirađượcđủsốtiền,gồmtoànxulẻ.Nàngđểmặcanh làmviệcấy,ánhmất lơđãngdánvàoanh,miệng thìhútthuốclá.Nàngđãđưaphầnmìnhchochúngtôichianhau,cònnàngchỉănvàimiếngtừđĩacủaVanBever.Nàngquaysangtôi,giọnghơikhàn:‒Lầntới,chúngtasẽđiănởquánchoraquán...Sau đó, hai chúng tôi đứng trước cửa khách sạn đợi Van

Beverlênphònglấyđốngsáchchotôi.Tôilàngườibắtchuyệntrước,hỏinàngxemhọsốngởđâylâuchưa,họtừtỉnhlênhaytừnướcngoàivề.Không,họcógốcgácquanhParisthôi.Họởđâyđãđượchai thángrồi.Tốihômấynàngchỉnóivới tôicóvậy.Vàtênnàngnữa:Jacqueline.VanBeverxuốngchỗchúngtôi,trảsáchchotôi.Anhmuốn

biết hôm sau tôi cònmang chúng đi bán nữa không, và kiểumuabánnàycómanglạilợinhuậnkhông.Họnóichúngtôicóthể gặp lại. Rất khó định ra một giờ hẹn cụ thể, nhưng họ

thườngngồiởmộtquáncàphê,gócphốDante.Vài lần tôi quay trở lại đó trongnhữnggiấcmơ.Đêmhôm

trước, mặt trời tháng Hai đang lặn làm tôi choáng mắt, dọctheophốDante.Nóđãkhônghềthayđổitrongsuốtquãngthờigianấy.Tôiđãdừnglạitrướchànghiêngắnkính,nhìnvàochỗquầy,

cỗmáypinballvàvàicáibànsắpxếpnhưthểbaolấymộtsànnhảy.Khi tôi đi tới giữa phố, tòa nhà lớn bên kia đường, đại lộ

Saint‒Germain, phủ bóng xuống. Nhưng sau lưng tôi, vỉa hèvẫnngậpnắng.Tỉnhgiấc,quãngđời tôiquenbiếtJacquelinehiệnra trước

mắt tôi trong cùng sự tương phản bóng tối và ánh sáng ấy.Nhữngphốphờphạc,đậmmùađôngvàcũngnắngchiếuxuyênquacáckhecửasổ.

Chương2GérardVanBevermặcáomăngtôvảisọcxươngcá,quákhổ

sovớithânhình.Giờđâytôilạithấyanhđứngđó,trongquáncà phê trên phốDante, trướcmáy pinball. Nhưng Jacquelinemớilàngườiđangchơi.Haicánhtayvànửathântrêncủanàngchỉhơinhúcnhích,còncỗmáythìkêulạchxạchvànháynháyđèn.ChiếcáomăngtôcủaVanBeverrộng,phủdàiđếnquáđẩugối.Anhđứng rất thẳng, cổ áobẻ,hai tayđút túi. Jacquelinemặcáolencổlọmàughisợixoắnvàáovestdamềmmàuhạtdẻ.Lần đầu tiên tôi gặp lại họ trên phố Dante, Jacqueline

ngoảnhđầunhìnvềphía tôi,nàngmỉmcười rồi tiếp tụcchơipinball. Tôi ngồi xuốngmột cái bàn. Với tôi, hai cánh tay vànửathântrêncủanàngthậtmảnhdẻtrướccỗmáytokềnhliêntụcrunglắclúcnàocũngcóthểđẩynàngbậtngửavềđằngsau.Nàngcốđứngvững,giốngnhưchỉchựcngãnhàokhỏiboongtàu.Nàngđirabàn,tôivàVanBeverthếchỗnàngtrướcmáypinball.Thoạtđầu,tôingạcnhiênkhithấyhọchơitrònàylâuđếnthế.Thườngthìtôilàngườicắtnganggiờchơicủahọ,nếukhônghẳnnósẽcứtiếptụcmãikhôngdừng.Buổi chiều, trongquángầnnhưkhông cóngười,nhưng từ

sáugiờtrởđi,kháchkhứangồichậtníchởquầyvàvàicáibàntrongphòng.TôikhôngnhậnraVanBevervàJacquelinengay,giữatiếngtròchuyệnhuyênnáo,tiếngmáypinballlạchxạchvàgiữa những người ngồi sát sạt vào nhau kia. Trước tiên, tôiđịnhvịchiếcmãngtôsọcxươngcácủaVanBever,rồiđếnlượtJacqueline.Từngcónhiềulầntôiđếnmàkhônggặphọ,vàlầnnàotôicũngngồiởmộtcáibànmàđợirấtlâu.Tôinghĩmìnhsẽchẳngbaogiờcòncódịpgặphọnữa,họđãbiếnmấtvàođámđôngvà sựồnã.Thế rồimộthôm,đầubuổi chiều,ở góc cănphòngtrốnghoang,họởđó,cạnhnhau,trướccỗmáypinball.

Tôichỉcònnhớnhậpnhòanhữngchitiếtkháccủaquãngđờiấy.Tôiđãgầnnhưquênmấtkhuônmặtbốmẹmình.Tôiđãsốngthêmmộtthờigianởnhàhọ,rồibỏhọcvàkiếmtiềnbằngcáchđibánnhữngquyểnsáchcổ.Không lâu sau khi quen biết Jacqueline và Van Bever tôi

chuyểnđếnsốngởkháchsạnLima,cạnhkháchsạnhọở.Tôichủtâmtăngthêmchomìnhmộttuổibằngcáchsửanămsinhtrênhộchiếu,thếnêntôiđãđủtuổithànhniên.CáituầnngaytrướckhitớikháchsạnLima,vìtôikhôngbiếtngủởđâu,họđãgiaochìakhóaphòngmìnhchotôirồilênđườngđếnmộttrongnhữngsòngbạcdướitỉnhmàhọthườngluitới.Trước khi chúng tôi gặp nhau, họ đã bắt đầu ở sòng bạc

Enghienvàhaihaybasòngbạckhácởcácthànhphốnhỏvenbiển vùng Normandie. Tiếp đó, họ tập trung vào Dieppe,Forges‒les‒Eaux và Bagnoles‒de‒l’Orne.Họ đi vào thứ Bảy vàtrởvềvàothứHaicùngmộtkhoảntiềnthắngbạc,khôngbaogiờquámộtnghìnfranc.VanBeverđãtìmrachiếnlượcđặtcửa“tậptrungvàosố5bìnhvôi”[1]nhưanhnói,nhưngởtròquaysốnóchỉlàmtathắngnếuđặtnhữngmónnhỏ.Tôichưatừngđicùnghọđếnnhữngchỗấy.Tôiđợihọcho

tớithứHai,ởyêntrongkhuphố.Rồi,saumộtthờigian,VanBever đến “Forges”‒ theo cách gọi của anh ‒ bởi vì nơi nàykhôngxabằngBagnoles‒de‒1’Orne,cònJacquelineởlạiParis.

Những đêm tôi ởmộtmình trong phòng họ, lúc nào cũngbồngbềnhcáimùiêteđó.Cáilọxanhlơđểtrêngiábồnrửa.Tủtườngthìchứaquầnáo:mộtchiếcvestđànông,mộtcáiquầndài,mộtcáixuchiêngvàmộttrongnhữngchiếcpull‒overmàughicổlọmàJacquelinehaymặc.Nhữngđêmấytôingủkhôngngon.Tôihaytỉnhdậy,chẳng

biếtmìnhđangởđâu.Phảimấtmộtlúclâutôimớinhậnracăn

phòng.NếubịhỏivềVanBevervàJacqueline,hẳntôisẽrấtbốirối,khiphảibiệnminhchosựhiệndiệncủamìnhnơiđây.Họcóquaytrởlạikhông?Rốtcuộctôinghingờchuyệnđó.Ngườiđàn ông ở lốỉ vào khách sạn, đằng sau cái quầy gỗ tối màu,khôngmấyđểýđếnviệctôilênphòngvàgiữchìakhóa.Ôngtachỉgậtđầuchàotôi.Đêmcuốicùng, tôi tỉnhdậyvàokhoảngnămgiờrồikhông

saongủtiếpđược.ChắchẳntôinằmgiưòngcủaJacqueline,vàtiếngđồnghồbáothứctíchtắctođếnnỗitôinhữngmuốnnhétnóvàotủtườnghoặcvùixuốnggối.Nhưngtôisợsự imlặng.Thếnêntôinhỏmdậy,rakhỏikháchsạn.TôibướcđitrênbờkesôngchotớiđoạnhàngràolướisắtcủaVườnBáchThảo,rồitôi bước vào quán cà phê duy nhất đã mở cửa, đối diện gaAusterlitz.Tuầntrướcđó,họđãđisòngbạcởDieppevàtrởvềlúcsáng

sớm.Hômnaychắccũngsẽnhưvậythôi.Thêmmộttiếng,haitiếng chờ đợi nữa...Đámngười ngoại ô từ gaAusterlitz đi ramỗilúcmộtthêmđông,uốngmộttáchcàphêởquầyrồichuitọtxuốngmiệngbếntàuđiệnngầm.Trờivẫncòntối.Tôilạiđidọchàng rào lưới sắt củaVườnBáchThảo rồihàng ràoHalleauxvins[2]xưacũ.Từxa,tôinhậnrabónghìnhhọ.Chiếcmăngtôsọcxươngcá

củaVanBevertạothànhmộtđốmsángtrongbóngtối.Họngồitrênghếbăng,ởphíabênkiake,đốidiệnvớinhữngcáihòmkhóachặtcủadânbánsáchcũ.HọvừatừDieppevềtớinơi.Họđãgõcửaphòngnhưngkhôngaitrảlời.Vàlúctrước,tôiraphốmàvẫnđểchìakhóatrongtúi.

CửasổphòngtôiởkháchsạnLimanhìnxuốngđạilộSaint‒Germain và đoạn trên phố Bernardins. Nằm trên giường, tôinhìnthấytrongkhungcửasổấythápchuôngmộtnhàthờmàtôiđãquênmấttên.Vàbanđêmlàtiếngchuôngđiểmgiờ,sau

khixecộđãthôiồnào.JacquelinevàVanBeverthườngđivềcùng tôi. Chúng tôi từng đi ăn tối tạimột quánTrungQuốc.Chúngtôitừngđếnrạpxemmộtbộphim.Nhữngbuổitốiấy,chẳnggìphânbiệtchúngtôivớiđámsinh

viênmàchúngtôiđingangquatrênđạilộSaint‒Michel.Chiếcmăng tô hơi sờn của Van Bever và chiếc áo vest da củaJacquelinelọtthỏmvàokhungcảnhuámcủakhuLaTinh.Còntôi,tôimặcmộtchiếcáogiócũkỹmàubenhuốmbẩn,cầmtrêntaymấyquyểnsách.Không,thựcsự,tôikhôngbiếtđiềugìcóthểthuhútsựchúývềphíachúngtôi.

Tôiđãviết lênphiếuđăngkýởkhách sạnLima rằng tôi là“sinh viên đại học văn khoa”, nhưng đó thuần túy chỉ là thủtục, vì người đàn ông ở quầy tiếp tân chưa từng hỏi tôimộtthôngtinnàohết.Chỉcầntuầnnàotôicũngtrảtiềnphònglàđược.Mộthôm,tôiđiraphốvớimộttúisáchđểtìmcáchbánlạichomộthiệusáchquen,ôngtahỏitôi:‒Họchànhtốtchứ?Thoạttiêntôicứtưởngmìnhcảmnhậnđượcchútmỉamai

trong giọng nói của ông ta. Nhưng ông ta hoàn toàn nghiêmtúc.Khách sạnTournelle cũngyên tĩnhynhưkhách sạnLima.

ChỉcóVanBevervàJacquelinelàkháchởđây.Họbảotôirằngkháchsạnsắpđóngcửa,nósẽđượcsửalạithànhkhucănhộ.Thêmnữa,banngày,tanghethấytiếngbúađậptrongnhữngcănphòngkềbên.Họcóđiềnvàotờphiếuđăngkýnàokhôngvànghềnghiệp

củahọ là gì?VanBever trả lời tôi rằng trên giấy tờ anhviết:“Bánhàng rong”,nhưng tôi chẳngbiết cóphải anhđangđùahay không. Jacqueline thì nhún vai. Nàng không có nghềnghiệp. Bán hàng rong: tôi cũng vậy, suy cho cùng, tôi hoàn

toàncóthểnhậncáidanhhiệunày,bởithờigiancủatôiđượcdùngđểchuyểnnhữngquyểnsáchtừhiệunàysanghiệukhác.Trờilạnh.Tuyếttantrênvỉahèvàtrêncáckesông,sắcđen

pha xám của mùa đông còn quay trở về trong ký ức tôi. VàJacqueline luôn luôn ra phố với chiếc áo vest da quá phongphanhsovớimùanày.

Chương3Lần đầu tiên Van Bever một mình đi Forges‒les‒Eaux còn

Jacqueline ở lại Paris, chính là một trong những ngày mùađôngấy.ChúngtôiđãđiquasôngSeineđểđưaVanBevertớibếntàuđiệnngầmPont‒Marie,vìanhsẽbắt tàuhỏaởSaint‒Lazare.Anhbảochúng tôi rằng,có thể,anhcũngsẽđếnsòngbạc ởDieppe, rằng anhmuốn kiếm được nhiều tiền hơnmọikhi.Chiếcmăng tô sọcxươngcácủaanhbiếnmấtvàomiệngbếntàuđiệnngầmvàchúngtôicònlạivớinhau,Jacquelinevàtôi.TôivốnluônluôngặpnàngđicùngVanBever,màkhôngcó

cơhộithựcsựnóichuyệnvớinàng.Vảlại,cónhữnghômsuốtbuổi tối,nàng chẳng thốt rađếnmột lời.Hoặc,đôikhi,nàngxẵnggiọngbảoVanBeverđimua thuốc lá chonàng,như thểnàngmuốnrũanhđi.Vàtôinữa.Nhưng,dầndà,tôiđãquenvớinhữngkhoảngimlặngvàtínhkhíđộtngộtcủanàng.Hômđó,vàolúcVanBeverđixuốngcầuthangbếntàuđiện

ngầm, tôi nghĩ nàng hối tiếc vì đã không đi cùng anh nhưthường lệ. Chúng tôi đi dọc ke sông phía trước tòa thị chínhthayvìtrởngượcsangtảngạn.Nàngkhôngnóigì.Tôichựcđợisẵn, lúcnàonàngcũngcóthểtừbiệttôi.Nhưngkhông.Nàngtiếptụcbướcđibêncạnhtôi.Mộtmàn sươngmù lơ lửng trên sông Seine và các bờ ke.

Jacqueline hẳn lạnh cóng trong chiếc áo vest da quá phongphanh kia. Chúng tôi đi qua quảng trường Archevêché, phíacuốiđảoCité,vànànghúnghắngho.Mộtlúcthìnàngthởlạiđượcbìnhthường.TôinóinàngphảiuốngthứgìđóấmvàthếlàchúngtôibướcvàoquáncàphêtrênphốDante.

Ở đây ngự trị tiếng ồn quen thuộc cuối buổi chiều. Có haingười đứng trước cỗ máy pinball, nhưng Jacqueline không

muốnchơi.Tôigọichonàngmộtcốcgrog,nàngvừanhănmặtvừa uống, như thể nuốt thuốc độc. Tôi bảo nàng: “Lẽ ra côkhôngnênmặccáiáonàyđiraphố.”Kểtừkhichúngtôiquennhau,tôivẫnchưalàmsaoxưnghôthânmậtđượcvớinàngbởinhưthểnàngđãđặtrakhoảngcáchgiữanàngvàtôi.Chúngtôingồiởmộtcáibàntronggócphòng,ngaygầnmáy

pinball. Nàng chồm người về phía tôi, nói với tôi rằng nàngkhông đi cùng Van Bever bởi vì nàng cảm thấy không đượckhỏecholắm.Nàngnóikhánhỏnêntôiphảighésátmặtvàomặtnàng.Tránchúngtôigầnnhưchạmnhau.Nàngtâmsựvớitôi: chừng nào hết mùa đông, nàng hy vọng có thể rời khỏiParis.Đểđiđâu?‒SangMallorca...Tôi cònnhớbức thưnàngđãgửiđi vào cáihômchúng tôi

gặpnhaulầnđầuvàtrênphongbìcóghi:Mallorca.‒Nhưngsẽtốthơnnếuchúngtacóthểđingayngàymai...Độtnhiênmặtnàngtáinhợt.Mộtngườingồibànbênchống

khuỷu tay lên gờ bàn chúng tôi, như thể anh ta không nhìnthấy chúng tôi, và tiếp tục trò chuyện với người đối diện.Jacqueline ngồi sát ra rìa chiếc ghế dài để tránh. Tiếng lạchxạchcủamáypinballlàmtôithấybứcbối.Cảtôinữa,tôicũngmơđikhỏiđâychừngnàotuyếttantrên

cácvỉahè,khitôiđãcóthểđiđôigiàymọicũcủamình.‒Tạisaophảiđợiđếnhếtmùađông?tôihỏinàng.Nàngmỉmcườivớitôi.‒Trướchếtchúngtaphảidànhdụmtiềncáiđã.Nàng châmmột điếu thuốc. Nàng bật ho. Nàng hút thuốc

quánhiều.VàlúcnàocũnglànhữngđiếucócáimùihơioảicủaloạithuốcláPhápnhẹ.‒Khôngphải cứđibán sáchnhưanh thì chúng ta sẽdành

dụmđượctiềnđâu.

Tôisungsướngkhinàngnói“chúngta”,nhưthểkểtừnay,nàngvàtôi,chúngtôiđãgắnkếtvìtươnglai.‒ChắcchắnGérardsẽmangvềrấtnhiềutiềntừForges‒les‒

EauxvàDieppe,tôinóivớinàng.Nàngnhúnvai.‒Đãsáuthángnaychúngtôichơitheochiếnlượccủaanhấy

màchẳngkiếmđượcbaonhiêu.Cáichiếnlượcđặtcửa“tậptrungvàosố5bìnhvôi”nàycóvẻ

khôngthuyếtphụcđượcnàngcholắm.‒CôbiếtGérardlâuchưa?‒ Lâu rồi... Chúng tôi quen nhau ở Athis‒Mons, ngoại ô

Paris...Nàngnhìn thẳngvàomắt tôi, im lặng.Hẳnnàngmuốn tôi

hiểurằngvềchủđềnàychẳngcòngìđểnóinữa.‒ThếcónghĩacôlàngườiAthis‒Mons?‒Phải.Tôicònnhớrõtênthànhphốnày,gầnAblon,mộtngườibạn

tôisốngở<>đó.CậutamượnôtôcủabốmẹvàcứchiềutốilạichởtôiđếnOrly.Chúngtôihaylaivãngrạpchiếuphimvàmộtquánbarởsânbay.Chúngtôinánlạirấtmuộnđểnghethôngbáonhữngchuyếnbayđếnvànhữngchuyếnbayđi,tớinhữngđịađiểmxangái, rồiđi lang thang trong sảnh lớn.Khi cậu tachở tôiquay lại Paris, chúng tôikhôngđi theoxa lộmàvòngquaVilleneuve‒le‒Roi,Athis‒Mons,nhữngthànhphốnhỏkhácởngoạiôphíaNam...Thờiđó,biếtđâutôitừngđingangquaJacqueline.‒Côđãđinhiềunơichưa?Đólàmộttrongnhữngcâuhỏidùngđểhâmnóngmộtcuộc

tròchuyệnvôvị,vàtôiđãnóirabằngmộtgiọngthờơvờvịt.‒Chưađinhiềulắm,nàngđáp.Nhưngbâygiờ,nếuchúngta

kiếmđượcíttiền...

Nàng nói còn nhỏ hơn, như thểmuốn trao cho tôimột bímật.Vàthậtkhómàngherađược,trongsựồnãquanhchúngtôi.Tôichồmvềphíanàng,lạithêmlầnnữatránchúngtôigầnchạmvàonhau.‒Gérardvàtôi,chúngtôitừngquenmộtôngngườiMỹviết

tiểuthuyết...ÔngấysốngởMallorca...Ôngấysẽtìmchochúngtôimộtngôinhàbênấy...Ngườiấy chúng tôiđãgặp tạihiệusáchtiếngAnhtrênbờke.Tôi thường xuyên đến đó. Hiệu sách này là một mê cung

những cầnphòngnhỏ chất đầy sách, ở đó ta có thể lánhbiệtmọi sự.Kháchhàng từ xa đến, tạmdừng chânnơi đây.Hiệusáchđóngcửarấtmuộn.TôiđãmuaởđóvàicuốntiểuthuyếttrongtủTauchnitzrồitìmcáchbánlại.Ngoàitrờicónhữnggiásáchcùngghếngồivà cảmột chiếc trườngkỷ.Chẳngkhácgìmộthànghiênquáncàphê.Từđó,tacóthểnhìnthấynhàthờĐứcBà.Thếnhưng,chỉcầnbướcquangưỡngcửalàtađãngỡmìnhđangởAmsterdamhaySanFrancisco.Thếcónghĩa,bứcthưmànànggửiđitừOdéonlàđểchocái

“ôngngườiMỹviếttiểuthuyết”...Ôngtatênlàgì?Cóthểtôitừngđọcmộtcuốnsáchcủaôngta...‒WilliamMcGivern...Không, tôi không biết ôngMcGivern này. Nàng châmmột

điếuthuốcmới.Nàngho.Nàngvẫnnhợtnhạtnhưthế.‒Chắctôibịcúmrồi,nàngnói.‒Chắccôphảiuốngthêmmộtcốcgrognữa.‒Thôi,cámơn.Độtnhiênnàngcóvẻlolắng.‒TôihyvọngGérardsẽổn...‒Tôicũngthế...‒LúcnàotôicũnglolắngkhiGérardkhôngởđây...Nàngphátâmtừ“Gérard”,dừnglạihồi lâuởtừngâmtiết,

vô cùng dịu dàng. Dĩ nhiên, đôi khi nàng cộc cằn với anh,nhưngtrênphốnàngkhoáctayanh,hoặcnàngngảđầulênvaianhkhichúngtôingồitạimộtcáibàntrongquáncàphêDante.Mộtchiềunọ,tôigõcửaphònghọ,nàngbảotôivào,họđangnằmtrênmộttronghaicáigiườnghẹp,cáigiườnggầncửasổ.‒TôikhôngthểkhôngđểtâmđếnGérard...Câu này buột khỏi miệng nàng, như thể nàng tự nói với

chính mình và quên mất tôi đang ở đó. Đột nhiên, tôi thấymìnhthừathãi.Cólẽtốthơnhếtlàđểnànglạimộtmình.Vàđúngvàocáilúctôikiếmcớtừbiệt,ánhmắtnàngđậulêntôi,ánhmắtấy thoạtđầu trống trải.Rồi rốt cuộcnàngnhìn thấytôi.Tôilàngườilêntiếngtrước:‒Côđãđỡcúmchưa?‒Tôi phải uống aspirin.Anhbiết quanhđây cóhiệu thuốc

nàokhông?‒Nhìnchung,vaitròcủatôi,chođếngiờphútnày,làchỉcho

họbưuđiệnvàhiệuthuốcgầnnhất.Cómộthiệuthuốc,gầnkháchsạncủatôiở,trênđạilộSaint‒

Germain.Nàngkhôngchỉmuaaspirinmàcònmuamộtchaiête.Chúng tôiđibộ cùngnhau thêmmột lúcnữa chođếngócphốBernardins.Nàngdừnglạitrướccửakháchsạntôiở.‒Nếuanhmuốnthìchúngtasẽgặpnhaucùngăntối.Nàngbắttaytôi.Nàngmỉmcườivớitôi.Tôiđãphảikìmnén

khôngđềnghịđượcởlạivớinàng.‒Đếnđóntôivàokhoảngbảygiờnhé,nàngbảo.Nàngrẽởgócphố.Tôikhôngthểngănmìnhnhìnnàngđixa

dầnvềphíake sông, trong chiếc áovestdaquáphongphanhchomùađông.Haitaynàngđúttrongtúiáo.

Cảchiềutôiởtrongphòng.Hệthốngsưởikhônghoạtđộngnữanên tôivẫnmặcnguyênmăng tônằm lêngiường.Thỉnh

thoảng,tôirơivàomộngmịnônghoặccứnhìnchằmchằmmộtđiểm trên trần nhà mà nghĩ đến Jacqueline và Gérard VanBever.Nàngcóvềkháchsạnkhông?Haynàngcóhẹn,đâuđótrong

Paris ? Tôi còn nhớmột tối nàng để Van Bever và tôi lại vớinhau.Chúngtôiđãđixemphim,suấtchiếucuối,vàtôicócảmgiácVanBeverlolắng.Anhkéotôiđếnrạpchỉcốtđểthờigiantrôi nhanh hơn. Quãng một giờ sáng, chúng tôi gặp lạiJacquelinetạimộtquáncàphêtrênphốCujas.Nàngkhôngnóichochúngtôibiếtmìnhlàmgìsuốtbuổitối.Vảlại,VanBevercũngkhônghỏinàng,cứnhưthểvìcótôinênhọkhôngthoảimáinóichuyện.Đêmấy,tôithấymìnhthừathãi.HọđãđưatôivềkháchsạnLima.Họimlặng.ĐólàmộtđêmthứSáu,trướcngàyhọlênđườngtheolệthườngđếnDieppehoặcForges‒les‒Eaux.Tôiđãhỏihọsẽđichuyếntàumấygiờ.‒MaichúngtôiởlạiParis,VanBeverđáp,giọngkhôkhốc.Họđể tôi lại trước cửakhách sạn.VanBeverbảo tôi: “Mai

nhé”màkhôngbắttaytôi.Jacquelinethìmỉmcườivớitôi,nụcườihơigượnggạo.CóthểnghĩrằngnàngcảmthấyesợvìphảiởmộtmìnhvớiVanBevervàmuốncóthêmaiđó.Thếnhưng,lúc tôi nhìn họ đi xa dần, Van Bever nắm lấy cánh tayJacqueline. Họ nói gì với nhau? Jacqueline thanh minh vìchuyệngìđóư?VanBevertráchmócnàngư?Haytôichỉtưởngtượngvớvẩnmàthôi?

Khi tôi rakhỏikhách sạn thì trờiđã tối từ lâu.Tôiđi theophốBernardinsrabờke.Tôigõcửaphòngnàng.Nàngramởcho tôi.Nàngmặcmột trong những chiếc pull‒over cổ lọ sợixoắnmàughivàquầnđenbóởcổchân.Nàngđichântrần.Cáigiường gần cửa sổ bừa bộn và ri đô kéo lại. Chụp đèn đầugiường đã được gỡ ra nhưng cái bóng đèn bé xíu vẫn để lạỉnhiềukhoảngtối.Vàvẫncáimùiêteđó,cònmạnhhơnbình

thường.Nàngngồixuốngmépgiường,còntôingồitrêncáighếduy

nhấtdựavàotường,gầnchỗbồnrửa.Tôihỏisứckhỏenàngđãkháhơnchưa.‒Kháhơntíchútrồi...Nàngnhìnthấyánhmắttôiđậulênchaiêteđãmởnắp,đặt

giữacáibànđầugiường.Hẳnnàngnghĩtôingửithấymùi.‒Tôidùngnóđểđỡhođấy...Vàbằngcáigiọngcủamộtngườiđangtìmcáchthanhminh,

nàngnhắclại:‒Đúngthếđấy...trịhohữuhiệulắm.Vàvìnhậnratôisẵnsàngtinlờinàng,nàngbảo:‒Anhchưabaogiờthửà?‒Chưa.Nàngbènchìachotôimộtcáitămbôngsaukhiđãnhúngvào

ê te. Tôi ngần ngừ vài giây rồimới cầm lấy, nhưng nếu nhưđiềunàycóthểtạoramộtmốiliênkếtgiữachúngtôi...tôihítchỗbôngrồichaiête.Đếnlượtmìnhnàngcũnglàmthế.Mộtcảm giácmát lạnh ào vào phổi tôi. Tôi nằm xuống bên cạnhnàng.Chúngtôiômlấynhauvàrơivàotrốngrỗng.Cảmgiácmátlạnhmỗilúcmộtthêmồạtvàtiếngtíchtắccủacáiđồnghồbáothứctáchhẳnra,mỗilúcmộtrõthêm,trongsựimlìm,tớimứctôicònnghethấycảvọngâmcủanó.

ChúngtôirakhỏikháchsạnvàokhoảngsáugiờsángvàđibộđếnquáncàphêtrênphốCujas,quánmởcửacảđêm.Chínhởđâyhọđãhẹntôivàotuầntrướcđó,khitừForges‒les‒Eauxvề.Họtớivàokhoảngbảygiờvàchúngtôiđãcùngnhauănsáng.Tuynhiênhọkhônghềmangdángvẻvừathứctrắngđêmmàcònsôinổihơnnhiềusovớithườnglệ.NhấtlàJacqueline.Họ

đãthắnghainghìnfranc.Lầnnày,từForgestrởvềVanBeversẽkhôngđitàuhỏamà

ngồitrongôtôcủamộtngườiquenđượcởsòngbạcLangrune,mộtngườisốngởParis.Lúcrakhỏikháchsạn,JacquelinenóivớitôicólẽanhđãởphốCujasrồi.Tôihỏinàngcómuốnmộtmìnhđiđếnđókhông,sựcómặt

củatôicóthựcsựcầnthiếtkhông.Nhưngnàngnhúnvaibảonàngmuốntôiđicùng.Trong quán cà phê không có ai khác ngoài chúng tôi. Ánh

đènnêônglàmtôiquángmắt.Bênngoài,trờivẫntốiđenvàtôiđãđánhmấtkháiniệmthờigian.Chúngtôingồiđóbêncạnhnhau,trêncáighếdài,gầnôcửakínhlớn,vàtôicảmgiácnhưthểđêmmớibắtđầu.Tôinhìnthấy,quacửakính,mộtchiếcôtômàuđendừnglại

trướcquáncàphê.VanBeverbướcxuốngtrongchiếcáomăngtôsọcxươngcá.Anhcúingườivềphíangười láixe trướckhiđóngcửalại.Anhđưamắttìmnhưngkhôngnhìnthấychúngtôi. Anh cứ tưởng chúng tôi ngồi ở cuối phòng.Mắt anhhấpháyvìánhđènnêông.Rồianhđếnngồiđốidiệnchúngtôi.Anhkhôngcóvẻngạcnhiênkhi thấytôi,hoặcgiảanhquá

mệtmỏikhôngmuốn tựđặt chomìnhnhữngcâuhỏi chăng?Anhgọingaymộttáchcàphêđúpvàbánhcroissant.‒CuốicùnganhđãđếnDieppe...Anhvẫnmặcchiếcmăngtô,vẫnđểcổáobẻ.Lưnganhvồng

lên,đầurụtxuống,cáidángđiệuquenthuộcởanhnhữngkhingồi,khiếntôinghĩđếnmộtnàingựa.Ngượclại,lúcđứnganhgiữlưngthậtthẳng,nhưthểmuốntỏramìnhcaolớnhơn.‒AnhđãthắngbanghìnfrancởDieppe...Anhhơi có vẻ thách thứckhinói điềuđó.Có lẽ đó là cách

anh bày tỏ nỗi bực bội khi thấy tôi ngồi với Jacqueline. Anhcầmlấytaynàng.Anhlờtôiđi.

‒Tốtđấy,Jacquelinenói.Nàngvuốtvebàntayanh.‒HaingườicóthểmuavémáybayđiMallorcarồi,tôinói.VanBevernhìntôivẻngạcnhiên.‒Emđãkểvớicậuấydựđịnhcủachúngta,Jacquelinenói.‒Thếtức làcậubiếtrồiphảikhông?Tôihyvọngcậusẽđi

cùngchúngtôi...Không,nhấtquyếtlàanhkhôngcóvẻgiậnvìtôiởđó.Nhưng

anhtiếptụcxưnghôtrịnhtrọngvớitôi.Tôiđãnhiềulầnthửxưnghôthânmật.Khôngthànhcông.Lúcnàoanhcũngnóivớitôitheolốitrịnhtrọng.‒Tôisẽđicùngnếuanhchịmuốn,tôinói.Nhưng tất nhiên là chúng tôimuốn có cậu rồi, Jacqueline

đáp.Nàngmỉmcườivớitôi.Giờđâynàngđãđặttaymìnhlêntayanh.Ngườiphụcvụmangtớicàphêvàbánhcroissant.‒Anhkhôngăngìsuốthaimươitưtiếngrồi,VanBevernói.Mặt anhxanh lét, dưới ánhđènnêông,haimắt anh thâm

quầng.Anhngốnngấumấycáicroissantliền.‒Giờ thì kháhơn rồi... Bannãy, trên xe, suýt thì anhngủ

mấtđấy.Jacquelinethìchừngnhưđãkhỏehơn.Nàngkhôngcònho

nữa.Vì tác dụng của ê te chăng?Tôi tựhỏi haymìnhđãmơthấy những giờ trải qua với nàng, cảm thức trống rỗng,mátlạnh và nhẹ bỗng, hai chúng tôi trên chiếc giường quá chật,nhữngquay cuồng cuốn lấy chúng tôinhưmột cơn lốc, vọngâmgiọngnóicủanàngvanglêncòntohơntiếngtíchtắcđồnghồ. Nàng đá xưng hô thânmật với tôi. Giờ thì lại chuyển vềtrịnhtrọng.VàGérardVanBeverởđó.Hẳnlạiphảiđợiđếnlúcanh đi Forges‒les‒Eaux hay Dieppe lần nữa, và thậm chí cònkhôngthểchắcchắnrằngnàngsẽởlạiParisvớitôi.‒Cònhaingườiđãlàmgì?

Trongmộtthoáng,tôitưởngđâuanhnghingờgìđó.Nhưnganhhỏicâunàylơđãng,tưởngchừngnhưtheothóiquenmàthôi.‒Khôngcógìđặcbiệt,Jacquelineđáp.Bọnemđixemphim.Nàng nhìn thẳng vàomắt tôi nhưmuốn biến tôi thành kẻ

đồnglõatronglờinóidốinày.Nàngvẫnđểtaymìnhtrêntayanh.‒Xemphimgìthế?‒Moonfleet,tôiđáp.‒Cóhaykhông?AnhđãrúttaymìnhkhỏitayJacqueline.‒Haylắm.Anh lần lượt chăm chú nhìn từng người chúng tôi.

Jacquelinechịuđựngánhmắtanh.‒Tôirấtmuốnhaingườikểchotôivềbộphim...Nhưngthôi

đểhômkhác...haingườicóthờigianmà...Giọnganhchuyểnsangmỉamaivàtôinhậnthấygươngmặt

Jacqueline thoáng chút ngại ngần. Nàng nhíumày. Rốt cuộcnàngnóivớianh:‒Anhmuốnvềkháchsạnchưa?Nànglạicầmlấytayanh.Nàngđãquênmấtlàtôicóởđó.‒Chưa...Anhsẽuốngthêmmộttáchcàphê...‒ Rồi sau đó ta về khách sạn nhé, nàng nhắc lại với anh,

giọngdịudàng.Độtnhiên tôi nhận ra đang là buổi sáng và uể oải tỉnh lại.

Mọithứlàmnênvẻquyếnrũchođêmquađangtanbiến.Chỉlàmộtcôgáitócnâu,trongchiếcáovestdamàuhạtdẻ,nướcdanhợtnhạt,ngồiđốidiệnmộtngườiđànôngvậnmăng tô sọcxương cá.Họ cầm tay nhau trongmột quán cà phê ở khu LaTinh.Họ sẽ cùngnhauvềkhách sạn.Vàmộtngàymùađông

mớilạibắtđầu,saubaonhiêungàymùađôngkhác.Chắclạisẽphải langthangtrongmờmịtđại lộSaint‒Michel,giữatấttậtnhữngconngườikia,họđangđiđếntrườnghoặckhoađạihọc.Họ cùngđộ tuổi tôi,nhưngvới tôihọ lànhữngkẻxa lạ.Gầnnhưtôikhônghiểuchútnàongônngữcủahọ.Mộthôm,tôiđãtâmsựvớiVanBeverrằngtôimuốnchuyểnsangmộtkhuphốkhácbởivìtôicảmthấykhóởgiữanhữngsinhviênkia.Anhđãnói:‒Nhưthếlàsailầmđấy.Ởvớihọthìsẽkhôngbịnhậnra.Jacqueline thì quay đầu đi chỗ khác, như thể không quan

tâmđếnchủđềnàyvàsợVanBeversẽthổlộđiềugìđóvớitôi.‒Tạisao?tôihỏianh.Anhsợbịnhậnraà?Anhkhôngtrảlời.Nhưngtôikhôngcầnlờigiảithích.Cảtôi

nữa,tôicũngluônluônsợbịnhậnra.‒Saonào?Tavềkháchsạnchứ?Nàngvẫngiữgiọngnóidịudàngấy.Nàngvuốtve tayanh.

Tôicònnhớ lờinàngnóivới tôichiềuhômtrước, tạiquáncàphêDante:“TôikhôngthểkhôngđểtâmđếnGérard.”Họsắpvềphòng.Họcóhítêtegiốngnhưchúngtôihômquakhông?Không.Lúcnãy,khichúngtôirakhỏikháchsạn,Jacquelineđãrútchaiêtetừtrongtúiáovestra,vứtxuốngmộtmiệngcống,cáchxamộtchút,trênbờke.‒TôiđãhứavớiGérardlàsẽkhôngdùngcáithứcủanợnày

nữa.Cóvẻnhưtôikhônggâychonàngnhữngmốibậntâmnhư

thế.Tôithấythấtvọngnhưngcũngcảmnhậnđượcsựđồnglõađầybốirối,bởivìnàngđãmuốnchiasẻ“thứcủanợ”ấyvớitôi.

Tôiđicùnghọđếnbờke.Đúnglúcsắpbướcquacửakháchsạn,VanBeverchìataychotôi.‒Sớmgặplạinhé.

Nàngtránhánhmắttôi.‒LátnữatagặplạinhauởquánDante,nàngnói.Tôinhìnhọđilêncầuthang.Nàngkhoáctayanh.Tôiđứng

đó,bấtđộng,ở lốivào.Rồi tôinghe tiếngcửaphònghọđónglại.TôiđitrênkeTournelle,dọctheohàngtiêuhuyềntiêuđiều,

trong sươngmù và cái lạnh ẩmướt. Ít nhất thì tôi cảm thấymừngvì cóđiủng chống tuyết,nhưngcănphòngkhôngmấyấmápvàcáigiườnggỗmàuhạtdẻgâychotôichútengại.VanBeverđãthắngbanghìnfrancởDieppe.Làmthếnàođểtôi,tôiđây, có thể kiếm được ngần ấy tiền? Tôi thử ước lượngmấyquyển sách định đem bán vẫn còn lại. Chẳng nhiều nhặn gì.Dẫu sao thì kể cảnếu tôi cónhiều tiền, chắc Jacqueline cũngchẳngthèmquantâmđâu.Nàng đã bảo tôi: “Lát nữa ta gặp lại nhau ở quán Dante.”

Nàng nói thật mậpmờ. Chắc tôi sẽ phải đợi họ cả một buổichiều, rồi thêmmột buổi chiều nữa, như đã đợi vào lần đầutiên.Vàtôicàngđợithìrốtcuộcmộtýnghĩsẽcàngchiếmlĩnhtâmtrítôi:nàngkhôngmuốngặptôinữavìchuyệnxảyragiữachúng tôi đêmvừa rồi. Với nàng tôi đã trở thànhmột chứngnhân phiền toái. Tôi đi ngược đại lộ Saint‒Michel và có cảmgiácnhưbấy lâunaymìnhcứ luẩnquẩnmãi trênvẫnnhữngvỉahèấy,trởthànhtùnhântrongcáikhuphốnàychẳngvìlýdocụ thểnào.Trừmột lýdomàthôi: trongtúiáo tôicómộttấmthẻsinhviêngiảđểchohợpthức,vàdovậytốthơnhếtlànênlaivãngmộtkhusinhviên.Khi tới cửa khách sạn Lima, tôi do dự không muốn vào.

Nhưng tôi chẳng thể ở ngoài phố cả ngày, giữa những conngười kia, họmang cặp da và cặp táp trên đường tới trườngtrunghọc,trườngSorbonne,trườngMỏ.Tôi lêngiườngnằm.Cănphòngquánhỏchẳngthểlàmgìkhácđược:khôngcóghếcũngchẳngphôtơi.

Thápchuôngnhàthờhiệnrarõnéttrongkhungcửasổ,vàcảđámcànhcủamộtcâydẻ,tôithấytiếcvìnótrụi lá,nhưngcònphảiđợithêmmộtthángnữamớitớimùaxuân.Tôichẳngcònnhớmìnhcónghĩđếntươnglaihaykhông,vàoquãngthờigian ấy. Tôi nghĩ chắc hẳnmình đã sống ở thời hiện tại, vớinhững dự định chạy trốnmơ hồ, cũng như hôm nay, và hyvọng gặp lại họ, Jacqueline và anh, lát nữa, ở quán cà phêDante.

Chương4Khiđãrấtmuộn,khoảngmộtgiờsáng,họgiớithiệutôivới

Cartaud.CảbuổitốitôingồiđợiởquáncàphêDantemàkhôngthấyhọđâunhưngkhôngdámghékháchsạncủahọ.TôiđãănmộtbữatạiquánTrungQuốctrênphốSommerard.Viễncảnhsẽkhôngbaogiờcònđượcgặp lạiJacquelinekhiến tôiănmàkhông thấyngon.Thếnên tôi cố tự trấn an: họ sẽ không rờikháchsạnngaytắplự,vàthậmchínếucóđithìhọcũngsẽđểlạichotôiđịachỉmớiởchỗlễtân.Nhưnghọđểlạiđịachỉchotôivìlẽgìcơchứ?Kệchứ,tôisẽlếtđitìmhọ,thứBảyvàChủnhật,tạicácsòngbạcởDieppevàForges‒les‒Eaux.TôinánlạimộtlúclâutronghiệusáchtiếngAnhtrênbờke,

vềphíaSaint‒Julien‒le‒Pauvre.Tôimuaởđómộtcuốnsách:AHighWindinJamaica,màtôitừngđọchồimườilămtuổibằngtiếngPhápdướinhanđềCơnbãoJamaica.Tôibướcđivôđịnh,rồidạtvàomộthiệusáchkhác,cũngđóngcửarấtmuộn,trênphốSaint‒Séverin.Rồitôiquayvềphòng,cốđọcsách.Tôilạiđiraphốvànhữngbướcchândẫntôiđếnquáncàphê

trênphốCujasnơichúngtôihộingộsángnay.Timtôinhóilến:họđangngồiởcùngcáibànấy,gầnôcửakính,vớimộtngườiđànông tócnâu.VanBeverngồibênphảiông ta.TôichỉcònnhìnthấyJacquelineđốidiệnvớihọ,mộtmìnhtrênbăngghế,hai tay khoanh lại.Nàng ở đó, sau ô cửa kính, trong làn ánhsángvàng, và tôi thấy tiếc vì khôngđi ngượcđược thời gian.Hẳn tôi sẽ lại ở trên vỉa hè phốCujas đúng cái chỗ trước kianhưnglàtôicủahiệngiờ,vàhẳntôisẽkhônggặpkhókhăngìđể kéo Jacqueline ra khỏi cái bể cá ấy, đưa nàng về với bầukhôngkhítựdo.

Tôingượngngùngbướcvềphíabànhọngồi,nhưthểmuốnbắt quả tang họ. Thấy tôi, Van Bever vẫy tay rất thân ái.

Jacquelinemỉm cười với tôimà không tỏ ra chút ngạc nhiênnào.VanBeverlàngườigiớithiệutôivớingườikia:‒PierreCartaud...Tôi bắt tay ông ta và ngồi xuống băng ghế, bên cạnh

Jacqueline.‒Cậuđingangquađâyà?VanBeverhỏitôi,bằnggiọnglịch

sựhẳnvẫnhaydùngvớimộtmốiquenbiếtmơhồ.‒Vâng...Hoàntoànlàtìnhcờthôi...Tôi kiên quyết ngồi nguyên chỗ của mình, trên băng ghế.

Jacquelinetránhánhmắttôi.PhảichăngvìcóCartaudnênhọlạnhnhạtvớitôithếnày?Hẳntôiđãcắtngangcuộctròchuyệngiữahọ.‒Cậumuốnuốnggìkhông?Cartaudhỏitôi.Ôngtacócáigiọngtrầm,rànhrọtcủamộtngườiquennóivà

quenthuyếtphục.‒Mộtcốcnướclựu.Đó làmộtngườiđànôngnhiều tuổihơnchúng tôi, trạcba

mươilăm.Tócnâu,đưòngnétkhuônmặthàihòa.Ôngtamặcmộtbộcomlêmàuxám.Khirakhỏikháchsạn,tôiđãnhétvàotúiáogióquyểnAHigh

Wind in Jamaica.Tôi thấyyênổnkhi lúcnào cũngmang theomìnhmộtquyểntiểuthuyếtyêuthích.Tôiđặtnólênbànđểlụctìmtrongtúibaothuốclá,vàCartaudđểýđếnnó.‒CậuđọcđượctiếngAnhà?Tôiđầplàđúngthế.VìJacquelinevàVanBeverimlặng,rốt

cuộcôngtanói:‒Cácbạnquennhaulâuchưa?‒Chúngtôigặpnhauởkhunày,Jacquelineđáp.‒Àphải...tôihiểurồi...Thậtrathìôngtahiểugì?Ôngtachâmmộtđiếuthuốc.

‒Vàcậucũngđicùnghọđếnsòngbạcchứ?‒Không.VanBevervàJacquelinevẫngiữvẻedè.Sựcómặtcủatôicó

thểlàmhọbốirốiđếnmứcnàochứ?‒Thếthìcậuchưabaogiờnhìnthấyhọchơitròquaysốsuốt

batiếngliềnrồi...Ôngtaphálêncười.Jacquelinequaysangtôi.‒ChúngtôiđãquenôngđâyởLangrune,nàngbảotôi.‒Tôiđãđểýngayđếnhọ,Cartaudnói.Họcómột lối chơi

đếnlàkỳquặc...‒Tạisaolạikỳquặc?VanBeverhỏi,giọngrõlàngâythơgiả

tạo.‒MàchúngtôiphảitựhỏiôngcóthểlàmgìởLangrunechứ,

Jacquelinenói,mỉmcườivớiôngta.VanBeverđãlấytưthếnàingựaquenthuộccủamình:lưng

vồnglên,đầurụtlại.Anhcóvẻkhôngthoảimái.‒Ôngchơiởsòngbạcà?tôihỏiCartaud.‒Khônghẳn.Tôithíchvàođó,vậythôi...nhữnglúccóthời

gianrảnhrỗi...Thếngoàithờigianrảnhrỗithìôngtalàmgì?

Dầndà,JacquelinevàVanBevertrởnênthoảimáihơn.CóphảihọngạitôinóiramộtlờinàođókhiếnCartaudkhóchịu,hayngạitrongkhinóichuyệnCartaudsẽhélộđiềugìđómàhọmuốngiấutôi?‒Thếcòntuầntới...SẽlàForgesnhỉ?Cartaudvuivẻnhìnhọ.‒ChắcDieppehơn,VanBeverđáp.‒Hẳntôicóthểchởanhđếnđó.Nhanhlắmđấy...

ÔngtaquaysangJacquelinevàtôi:‒Hômqua,chúngtôimấthơnmộttiếngđểđitừDieppevề

đây...TứclàôngtađãchởVanBevervềParis.Tôicònnhớchiếcxe

màuđen,dừnglạitrênphốCujas.‒Ônglàmthếthìtốtquá,Jacquelinenói.Lầnnàocũngphải

đitàuthìchánlắm...NàngnhìnCartaud,ánhmắtthậtkỳlạ,nhưthểnàngbịông

tagâyấntượngmạnh,vàkhôngsaongănnổimìnhngưỡngmộôngtathếnàođó.VanBevercónhậnrađiềunàykhông?‒Tôi sẽ rấtvuinếugiúpđượcgì,Cartaudnói.Tôihyvọng

cậucũngsẽđicùng...Ôngtanhìntôichằmchằmbằngánhmắtmỉamai.Nhưthể

ôngtađãđánhgiáxongtôi,vàtôikhiếnôngtamuốntỏrađôichúthạcố.‒Tôikhônghayluitớicácsòngbạcdướitỉnh,tôixẵnggiọng

đáp.Ôngtabấtngờ.Jacquelinecũngngạcnhiênvìcâutrảlờicủa

tôi.VanBeverthìkhôngnhúcnhắc.‒Cậunhầmrồi.Vuilắm,cácsòngbạcdướitỉnhấy...Ánhmắtôngtađanhlại.Tôiđãlàmôngtaphậtý,chắcrồi.

Ồngtakhôngngờnổimộtsuynghĩkiểunhưvậylạiphátratừmiệngmộtcậubécóvẻngoàirụtrèđếnthế.Nhưngtôimuốnnỗikhóchịutanđi.Thếnêntôinóithêm:‒Ôngnóiđúng...Vuilắm...NhấtlàLangrune...Phải, tôirấtmuốnbiếtôngtacóthể làmgìởLangrunekhi

gặp Jacqueline và Van Bever. Tôi có biết nơi ấy bởi vì nămtrước,tôitừngghéđóvàomộtbuổichiềucùngcácbạn,trongmộtchuyếnđiNormandie.Tôithựcsựthấykhóhìnhdungôngtaởđó,vậnbộcomlêmàuxámvàbướcđitrướccácvillađổnátbên bờ biển, dưới trờimưa, để tìm sòng bạc. Tôimơhồ nhớ

rằngsòngbạckhôngnằmngayởLangrunemàcáchđóvàitrămmét,ởLuc‒sur‒Mer.

‒Cậulàsinhviênà?Rốtcuộcôngtahỏitôi.Lúcđầutôiđãđịnhđáp:vâng,nhưng

câutrả lờihếtsứcđơngiảnnàysẽ làmphứctạpmọi thứ,bởisauđósẽphảinóirõlàhọcgì.‒Không.Tôilàmviệcchocáchiệusách.Tôihyvọngvớiôngtavậylàđãđủ.Ôngtacóđặtcùngcâu

hỏiấychoJacquelinevàVanBeverkhông?Vàhọđãtrảlờinhưthếnào?VanBevercónóianhlàmnghềbánhàngrongkhông?Điềunàythìtôingờlắm.‒Còntôitừnglàsinhviên,ngaybênđốidiệnkiathôi...Ôngtachỉmộttòanhànhỏnằmbênkiađường.‒ĐólàtrườngChỉnhhìnhPháp...Tôiđãởđómộtnăm...Sau

đó,tôihọcbêntrườngNhakhoa,đạilộChoisy...Giờđâygiọngôngtanóivớichúngtôichuyểnsangmàutâm

sự.Ông ta có thực sự chân thànhkhông?Có lẽ ông tìm cáchlàmchúngtôiquênđirằngôngtakhôngcùngđộtuổivớichúngtôivàôngtakhôngcònlàsinhviênnữa.‒TôiđãchọnbênNhađểhướngtớimộtđiềugìđócụthể.Vì

tôitừngcóthiênhướngthíchlơvơ,giốngnhưcácbạn...Rõ ràng, tôi chỉ thấy độcmột lời giải thích cho việc người

đànôngbamươilămtuổikia,vậncomlêmàuxám,muộnthếnàycònngồivớichúngtôitrongmộtquáncàphêkhuLaTinh:ôngtađểýđếnJacqueline.‒Cácbạnmuốnuốngthêmgìđókhông?Tôithìsẽgọimộtly

whiskynữa...VanBevervàJacquelinekhôngtỏrachútgìgọi làsốtruột.

Còntôi,tôingồinánlạitrênbăngghế,giốngnhưtrongnhững

cơn ácmộng ta không sao đứng lênnổi bởi vì hai chân bỗngnặngnhưchì.Chốcchốc,tôilạiquayquaJacquelinevànhữngmuốnbảonàng rời khỏi quán, chúng tôi sẽ đi bộ ra gaLyon.Chúngtôisẽlênmộtchuyếntàuđêm,sánghômsaulàtớiCôted’AzurhaynướcÝ.

ChiếcôtôđỗtrênphốCujas,cáchđómộtquãng,ởđoạnvỉahècónhữngbậcthangvàlancansắt.Jacquelinelênngồighếtrên.Cartaudhỏiđịachỉkháchsạntôiởvà,saukhiquaphốSaint‒

Jacques,chúngtôiđivàođạilộSaint‒Germain.‒ Nếu tôi hiểu đúng, ông ta nói với tôi, thì các bạn đều ở

kháchsạn...ÔngtaquaymặtsangphíaVanBevervàtôi.Thêmlầnnữa,

ôngtanhìnchúngtôivớinụcườimỉamaivàtạochotôicảmgiáctrongmắtôngtahaichúngtôichẳngđángkểchútnào.‒Nhìnchung,đâylàcuộcsốnglưuđãng...Cólẽôngtamuốndùnggiọngbôngđùavàđồnglõa.Nênông

tamới làm ra như thế,một cách vụng về, giống như nhữngngườilớntuổihơncảmthấybốirốitrướctuổitrẻ.‒Thếcácbạnđịnhsốngởkháchsạnđếnlúcnào?Lầnnày,ôngtaquaysangJacqueline.Nàngđanghútthuốc,

gạttànrabênngoàiquaôcửađãhạkính.‒Đếnchừngnàochúng tôi có thểrờikhỏiParis,nàngđáp.

Điều đó còn tùy thuộc vào người bạn Mỹ của chúng tôi bênMallorca.Lúcnãy,tôiđãcốtìmmàkhôngthấynổimộtquyểnsáchcủa

cáiôngMcGivernấy tạihiệusách tiếngAnhtrênbờke.Bằngchứng duy nhất cho sự tồn tại của ông ta là cái phong bì tôitừngnhìnthấy,vàongàyđầutiên, trêntayJacqueline,đềđịachỉ Mallorca. Nhưng tôi không chắc tên người nhận có phải“McGivern”haykhông.

‒Cácbạnthựcsựcóthểtrôngcậyvàoôngấyà?Cartaudhỏi.VanBever,bêncạnhtôi,tỏrabốirối.RốtcuộcJacquelinelà

ngườitrảlời:‒Dĩnhiên...ÔngấyđãmờichúngtôiđếnMallorca.Giọng nàng dứt khoát, cái giọng tôi chưa từng biết đến ở

nàng.Tôitưởngnhưnàngmuốndùng“ngườibạnMỹ”nàyđểtrấn áp Cartaud, làm cho ông ta hiểu rằng ông ta, Cartaud,khôngphảilàngườiduynhấtquantâmđếnnàngvàVanBever.Ôngtadừngxe trướckháchsạncủa tôi.Thế là tôiphảirời

khỏi họ, tôi sợmình sẽ không còn gặp lại họ nữa, cũng nhưkhông còn những buổi chiều đợi họ ở quán cà phê Dante.Cartaudsẽkhôngđưahọvềngaykháchsạnvàchắcchắnhọsẽcùngnhauquađêm,đâuđóbênhữungạn.Hoặc thậmchí,cóthểhọ sẽ cònuốngmột cốc cuối cùng trongkhuphố.Nhưngtrướchết,họmuốnrũbỏtôicáiđã.VanBeverxuốngkhỏixe,đểcửamở.Tôimơhồthấybàntay

CartaudlướtnhẹquađầugốiJacqueline,nhưngcóthểđóchỉlàmộtảoảnhxuấthiệntrongbóngtốinhờnhờ.Nàngmấpmáymôi bảo tôi “hẹn gặp lại”. Cartaud thì ban

chotôilờichúc“ngủngon”lạnhnhạt.Nhấtquyết,tôilàngườithừa.VanBeverđứngtrênvỉahèđợitôirakhỏixe.Vàanhbắttaytôi.“ChắchômnàođóởquánDantenhỉ,”anhbảotôi.Đếnngưỡngcửakháchsạn,tôingoáiđầulại.VanBevervẫy

tayvớitôirồichuivàoxe.Cửaxeđóngsậplại.Giờđây,anhcònlạimộtmìnhtrênbăngghếsau.Chiếcxelănbánh,đivềhướngsôngSeine.Đócũnglàđường

tớigaAusterlitzvàgaLyon,vàtôitựnhủhọsắprờikhỏiParis.Trước khi lên phòng, tôi hỏi mượn người trực đêm một

quyểndanhbạ,nhưng tôi cònchưabiết “Cartaud”viết chínhxácnhưthếnào,vàtrướcmắttôicó:Cartau,Cartaud,Cartault,Cartaux, Carteau, Carteaud, Carteaux. Không ai trong số đó

mangtênPierre.Tôi không sao ngủ nổi, thấy tiếc vì đã không hỏi Cartaud.

Nhưng ông ta liệu có trả lời hay không?Nếu quả thật ông tatừnghọc trườngNhakhoa,hiệnông ta cóhànhnghềkhông?Tôi thửhình dung ông ta vận áo bờ lu trắng của nha sĩ, tiếpkháchtrongphòngkhám.RồinhữngýnghĩđưatôiquaytrởvềvớiJacquelinevàbàntayCartaudtrênđầugốinàng.CólẽVanBever sẽ cho tôi vài lời giải thích. Tôi ngủ chập chờn. Trongmơ, những cái tên diễu qua dưới dạng các ký tự sáng lòa.Cartau, Cartaud, Cartault, Cartaux, Carteau, Carteaud,Carteaux.

Chương5Tôitỉnhdậyvàoquãngtámgiờ:cóngườigõcửaphòngtôi.

Là Jacqueline.Hẳn tôi trôngngơngác lắm, đúngnhư kẻ vừatrôiquamộtgiấcngủtệhại.Nàngbảosẽđợitôibênngoài.Trời vẫn còn tối.Tôinhìn thấynàng từ cửa sổ.Nàngngồi

trên ghế băng, phía bên kia đại lộ.Nàng đã dựng cổ chiếc áovestdacủamìnhlên,thọchaitayvàotúichođỡlạnh.ChúngtôiđivềphíasôngSeinevàbướcvàoquáncàphêcuối

cùng trướckhi tớiHalle auxvins.Vì sự tình cờnàomànàngđangởđây,ngồiđốidiệnvớitôi?Hômtrước,khixuốngkhỏixeCartaud, tôiđãkhông thể tưởng tượngđượcmột chuyệnđơngiảnnhườngnày.Tất tật những gì tôi định làm là chờ nàng,trongnhữngbuổichiềulêthê,vôvị,ởquáncàphêDante.NàngbảotôirằngVanBeverđãđiAthis‒Monsxinbảnsaogiấykhaisinhchohọ,để lấyhộchiếumới.Họđã làmmấthộchiếucũtrongmộtchuyếnsangBỉcáchđâybatháng.Nàngkhôngcònphôravớitôivẻhờhữngđãlàmtôihoang

mangvàotốiquanữa,khitôibắtgặphọcùngCartaud.Tôitìmlạiđượcnguyênvẹnnàng,trongnhữngkhoảnhkhắcchúngtôitừngtrảiquabênnhau.Tôihỏinàngđãkhỏicúmchưa.Nàngnhúnvai.Trờicònlạnhhơnhômquanhưngnàngvẫn

mặcchiếcáovestdamềmấy.‒Côphảikiếmmộtcáimăngtôrahồn,tôibảonàng.Nàngnhìnthẳngvàomắttôivànởnụcườihơichútchếgiễu.‒Anhnghĩmộtcáimăngtôrahồnlànhưthếnào?Câuhỏinàylàmtôicấmkhẩu.Vànhưthểmuốntrấnantôi,

nàngnóitiếp:‒Dẫusaocũngsắphếtmùađôngrồi.NàngđangđợitintứctừMallorca.Nhữngtintứcấysẽchóng

đếnthôi.Nànghyvọngcóthểrađivàomùaxuân.Lẽdĩnhiên,

tôisẽđicùnghọ,nếutôimuốn.Tôithấyyêntâmvìnàngxácnhậnđiềunày.‒CònCartaudthìsao?Côcótintứcgìcủaôngấykhông?Nghe thấycái tênCartaud,nàngnhíumày.Ấy là tôiđã lấy

cái giọng điềmnhiên củamộtngười đangnói về trờimưa vàthờitiếtđẹp.‒Anhvẫncònnhớtênôngtacơà?‒Cáitêndễnhớmà.VàcáiôngCartaudđó,ôngtacólàmnghềgìkhông?Có,ông

ta làmviệc tạimộtphòngkhámrăng trênđại lộHaussmann,cạnhbảotàngJacquemart‒André.Nàngchâmmộtđiếuthuốc,cửchỉbồnchồn:‒Ôngtacóthểchochúngtavaytiền.Sốtiềnnàysẽgiúpcho

chuyếnđicủachúngta.Nàngcóvẻđợiphảnứngcủatôi.‒Ôngấygiàuà?tôihỏinàng.Nàngmỉmcười.‒Anhvừanóiđếnáomăngtô...Xemnào,tôisẽgợiýôngta

tặngtôimộtchiếcmăngtôlôngthú...Nàngđặttaylêntaytôi,giốngnhưtôiđãthấynànglàmvới

VanBevertạiquáncàphêtrênphốCujas,rồinàngghésátmặtvàomặttôi.‒Bìnhtĩnhđi,nàngbảotôi.Tôichẳnghềthíchmăngtôlông

thúđâu.

Trongphòngtôi,nàngkéotấmriđômàuđen lại.Tôichưatừnglàmthếbaogiờbởivìmàucủamấytầmriđôkhiếntôibấtan,vàtôiluônluôntỉnhdậyvớiánhsángbìnhminh.Giờđâyánhsánglọtvàoquakheriđô.Thậtkỳkhithấychiếcáovestvàquầnáocủanàngvứtrảiráctrênsànnhà.Mộtlúclâusauđó,

chúngtôingủvùi.Tiếngngườiđilạingoàicầuthanglôitôirakhỏigiấcngủ,nhưng tôikhôngcửđộng.Nàngvẫnđangngủ,đầugốilênvaitôi.Tôinhìnđồnghồđeotay.Đãhaigiờchiều.Rờikhỏiphòng,nàngbảotôitốthơnhếtlàtốinaychúngtôi

đừnggặpnhau.HẳnVanBeverđãtừAthis‒MonsvềtừlâuvàđangđợinàngởkeTournelle.Tôikhôngmuốnhỏinàngtínhgiảithíchsựvắngmặtcủamìnhnhưthếnào.Còn lạimộtmình, tôi thấy như lại quay trở về đúng điểm

hôm qua: thêm lần nữa tôi chẳng chắc chắn vào điều gì vàkhôngcógiảiphápnàokhácngoàichờđợi,ởđây,hoặcởquáncà phê Dante, hoặc có lẽ ghé qua phố Cujas vào lúc một giờsáng.Và thêm lầnnữa, thứBảy,VanBeverhẳn sẽđi Forges‒les‒EauxhoặcDieppevàchúngtôi sẽđưaanhrabếntàuđiệnngầm.VànếuanhchấpnhậnchonàngởlạiParis,mọichuyệnsẽlạidiễnrachínhxácnhưlầntrước.Vàcứnhưvậychođếnlúcthờigiankếtthúc.Tôivơlấydămquyểnsáchnghệthuật,nhétvàochiếctúilớn

bằngvảibạtmàuberồiđixuốngcầuthang.Tôihỏingườiđànôngđứngsauquầytiếptânxemôngtacó

danh bạ phố phường Paris không và ông ta chìa cho tôimộtquyển,màuxanhlơ,trôngcóvẻcònmới.TôilầntheotừngsốnhàtrênđạilộHaussmannchotớilúctìmra,ởsố158,bảotàngJacquemart‒André. Ở số 160, đúng là cómột nha sĩ,một tayPierreRobbesnàođó.Tôicứchépbừalạisốđiệnthoạicủaôngta:Wagram1318.Rồitôiđi,chiếctúilớnmàubexáchởtay,đếnhiệusáchtiếngAnhởSaint‒Julien‒le‒Pauvre,ởđótôibánđượcmột trong những quyển mang theo, Italian Villas and TheirGardens,vớigiámộttrămnămmươifranc.

Chương6Tôidodựmấtmộtlúctrướctòanhàsố160đại16Haussmann

rồibướcquacổng.Trênmộttấmpanôgắnlêntường,viếtchữinlớn,làtênngườivàtầnggác:

BácsĩP.Robbes‒P.CartaudTầng3

Tên của Cartaud không được viết theo cùng kiểu chữ vớinhữngcáitênkhácvàcóvẻđượcđưathêmvàodanhsách.Tôiquyết định lên tầng ba bấm chuông cửa nhưng không đi cáithangmáycóhaicánhcửagắnkínhvàtấmlướithépánhlêntrongbóng tốimờmờ.Tôi chậmrãi trèocầu thang, chuẩnbịtrướcnhữnggìsẽnóivớingườiramởcửa‒TôicóhẹntrướcvớibácsĩCartaud.Nếuđượcdẫnvàogặpôngta,tôihoàntoàncóthể lấy cái giọngbôngđùa củamộtngườinổihứngghé thămbạnbè.Cómỗimộtchi tiếtkhôngổn lắm:ôngtamớigặptôiđúngmộtlầnvàrấtcókhảnăngkhôngnhậnratôi.Trêncửagắnmộttấmbảngmạvàngghidòngchữ:

PHÒNGKHÁMRĂNG

Tôi bấmchuôngmột lần,hai lần, rồi ba lần,nhưngkhôngthấyairamở.Tôirakhỏitòanhà.SaubảotàngJacquemart‒Andrélàđến

mộtquáncàphêcóhànghiêngắnkính.Tôichọnmộtcáibàntừđócó thể theodõi lốivàonhàsố 160.TôiđợiCartaudđến.Thậm chí tôi còn không chắc ông ta có quan trọng gì đối vớiJacquelinevàVanBeverhaykhông.Đóchỉlàmộtcuộcgặptìnhcờ.CólẽsuốtđờimìnhhọsẽchẳngbaogiờgặplạiCartaudnữa.

Tôiđãuốngmấycốcnướclựurồivàđãnămgiờchiều.Rốtcuộctôiquênbiếnlýdochínhxáckhiếntôichờđợiởhiênquáncàphênày.Từnhiều thángnay, tôikhôngđặtchânsangbênhữungạn,vàgiờđâykeTournellevàkhuLaTinhnhưđangởcáchhàngnghìncâysố.Trờiđổtối.Quáncàphê,vắngngắtlúctôichọnbàn,dầndần

đông lên, khách chắc từ các văn phòng quanh đây đi ra. Tôinghethấytiếngmáypinball,giốngnhưởquáncàphêDante.Một chiếc ô tô màu đen dừng lại, ngang đoạn bảo tàng

Jacquemart‒André.Thoạttiên,tôichỉlơđãngnhìnnó.Vàrồitôithấygiậtthột:đóchínhlàxecủaCartaud.TôinhậnravìđólàmộtmẫuxeAnhkhôngmấyphổbiếnởPháp.Ôngtaxuốngxerồivòngsangmởcửabêntráichoaiđó:làJacqueline.Tronglúcđivềphíacửatòanhà,họcóthểnhìnthấytôi,đằngsaucửakínhhànghiên,nhưngtôikhônghềnhúcnhích.Thậmchí,tôicònkhôngrờimắtkhỏihọ,nhưthểmuốnthuhútsựchúývàomình.Họ đi qua, không để ý thấy tôi. Cartaud đẩy cánh cửa để

Jacquelinebướcvào.ÔngtamặcmộtchiếcmăngtôxanhlínhthủycònJacquelinekhoácchiếcáovestdaphongphanh.Tôilấymộtxènggọiđiệnthoạiởquầy.Cabinnằmdướitầng

hầm.TôibấmsốWagram1318.Cóngườinhấcmáy.‒ÔnglàPierreCartaud?‒Aivậy?‒TôicóthểnóichuyệnvớiJacquelineđượckhông?Vàigiâyimlặng.Tôidậpmáy.

Chương7Tôi gặp lại họ, nàng và Van Bever, chiều hôm sau đó, tại

quán cà phê Dante. Chỉ có họ, tận góc phòng, trước cỗ máypinball.Họkhôngngừngchơikhitôiđến.Jacquelinemặcquầnđenbóở cổ chânvàđi giàybệt đỏbuộcdây.Đâykhôngphảigiàyđểđivàomùađông.TôitậndụngmộtlúcVanBeverđikiếmthuốclá,chỉcònlại

Jacquelinevàtôiđốidiệnnhaumớinói:‒Cartaudthìsao?HômquaởchỗđạilộHaussmannổnchứ?Mặtnàngthoắttáinhợt.‒Tạisaoanhlạihỏitôiđiềuđó?‒Tôiđãthấycôđicùngôngtavàonhà.Tôicốmỉmcườivànóigiọngnhẹnhàng.‒Anhđitheotôiđấyà?Haimắt nàngmở to. Đúng lúc Van Bever quay trở lại chỗ

chúngtôi,nàngghésátvàotôi,hạgiọngnói:‒ Chuyện này chỉ chúng ta biết với nhau thôi đấy nhé.Tôi

nghĩđếnchaiête‒thứcủanợnhưnàngtừngnóiấy‒mànàngchotôidùngcùngvàođêmhômtrước.‒Trôngcậucóvẻlolắng...VanBeverđứngtrướcmặttôi,vỗvaitôi,nhưthểmuốnlôi

tôirakhỏimộtcơnácmộng.Anhchìachotôibaothuốclá.‒Anhmuốn chơi thêmmộtvánpinball không?Jacqueline

hỏianh.Cócảmgiácnhưnàngtìmcáchđẩyanhraxakhỏitôi.‒Thôi,chưachơingayđâu.Chơimãianhthấyđauđầulắm.Tôicũngthấyđauđầu.Tôinghethấytiếngmáypinballngay

cảkhikhôngcònởquáncàphêDantenữa.TôihỏiVanBever:

‒AnhcótintứcgìcủaCartaudkhông?Jacquelinenhíumày,hẳnlàđểtôihiểukhôngđượcđảđộngđếnchuyệnnày.‒Tạisao?Cậuquantâmđếnôngấyà?Anhhỏitôi,giọngkhôkhan.Dườngnhưanhngạcnhiênkhi

thấytôinhớđượctênCartaud.‒Ôngấychữarăngcógiỏikhôngnhỉ?tôihỏi.Tôinhớtớibộcomlêmàuxámvàcáigiọngtrầmvớiâmsắc

rõ nét, những đặc điểm không thểthiếu củamột phong cáchlịchthiệpnàođó.‒Tôikhôngbiết,VanBeverđáp.Jacqueline làmravẻkhôngnghe thấy.Nàngnhìn lơđinơi

khác,vềphíacửaquán.VanBevermỉmcười,nụcườihơiméomó.‒MộtnửathờigianôngấylàmviệcởParis,anhnói.‒Ngoàirathìsao?‒Dướitỉnh.ĐêmhômtrướctạiquáncàphêtrênphốCujas,mộtnỗilấn

bấn đã lơ lửng giữa họ và Cartaud, nó không tan đimặc chonhữnglờingâyngômàchúngtôinóivớinhaukhitôingồivàobàncùnghọ.Vànỗilấnbấnnày,giờđâytôilạithấytrongsựimlặng của Jacqueline và những câu trả lời tránh trớ của VanBever.‒Vấnđềvớiông ta làông tabámhơidínhquá,Jacqueline

nói.VanBevercóvẻnhẹnhõmvìnàngđãchủđộngnóivới tôi

điềunày, cứnhư thể, từbây giờ trởđi, họ chẳng còn gì phảigiấutôinữa.‒Chúngtôikhôngđặcbiệtmuốngặpôngta,anhnóithêm.

Chínhôngtalàngườicứbámriếtlấychúngtôi...Đúng,đóchínhlàđiềuCartaudđãnóivàotốihômtrước.Họ

quenôngtahaithángtrướcđóởsòngbạcLangrune.Lúcấyôngtađang lơđãng chơi tròquay sốmộtmình,đểgiết thời gian.Ôngtađãmờihọăntốitạiquánănduynhấtcònmởcửa,cáchdókhôngxa,tạiLuc‒sur‒Mer,vànóichohọbiếtmìnhlànhasĩhànhnghềtrongvùng.ỞLeHavre.‒Anhchịtinlờiôngtaà?tôihỏi.VanBevercóvẻngạcnhiênvìtôicóthểđặtnghingờvềnghề

nghiệp của cái tay Cartaud ấy. Nha sĩ ở Le Havre. Tôi từngnhiều lầnđến thànhphốđó, cáchđâyđã lâu,đểbắt tàu sangAnh,vàtôiđãđidạoquanhquanhcácbờke.Tôicốnhớlạilúctớinhàgavàhànhtrìnhrađếncảng.Nhữngtòanhàlớnbằngbê tông, tất tật giốnghệt nhau, dọc theo các đại lộ quá rộng.Nhữngtòanhàkhổnglồvànhữnglốiđidạokhiếntôicảmthấytrống rỗng. Và giờ đây, phải tưởng tượng Cartaud ở trongkhungcảnhđó.‒ÔngtacònchochúngtôiđịachỉởLeHavremà,VanBever

nói.TrướcmặtJacqueline,tôikhôngdámhỏianhcóbiếtđịachỉ

khác của ông ta ở Paris, trên đại lộ Haussmann không. Độtnhiên ánhmắt nàng trở nênmỉamai, vẻ như nghĩ rằngVanBeverđangđơngiảnhóamọichuyệnvàlàmchochúngtrởnênbớtrắcrốisovớibảnchấtthật:mộtngườiđànôngmàtagặptạimột thành phố cảng vùng Normandie và làm nha sĩ ở LeHavre,rặtnhữngđiềuquámứctầmthường,nhìnchunglàvậy.Tôicònnhớmìnhvẫnluônluônđợitớigiờlêntàutrongmộtquán cà phê trên bến: Cánh Cửa Đại Dương... Cartaud có laivãngquánấykhông?Vànơiđó,ôngtacómặccùngbộcomlêmàuxámấy?Ngàymai,tôisẽmuamộttấmbảnđồLeHavrevà,khinàochỉcótôivớiJacqueline,nàngsẽgiảithíchchotôimọichuyện.‒ Chúng tôi đã nghĩ ông ta sẽ mất dấu chúng tôi ở Paris,

nhưngcáchđâybatuần,chúngtôigặplạiôngta...

VàVanBevervồnglưngthêmchútnữa,cổrụt lại,nhưsắpphảivượtquamộtchướngngạivật.‒Anhchịđãgặpôngtatrênphốà?tôihỏi.‒Đúngthế,Jacquelineđáp.Tôitìnhcờgặplạiôngta.Ôngta

đangđợitaxiởquảngtrườngChatelet.Tôiđãchoôngtađịachỉkháchsạnchúngtôiở.Độtnhiênnàngcóvẻbựctứcvìcâuchuyệncứtiếptụcmãiở

chủđềnày.‒GiờthìmộtnửathờigianôngtaởParis,VanBevernói,ông

tamuốngặpchúngtôi.Chúngtôikhôngthểtừchối...Chiềuqua,JacquelinerakhỏixesaukhiCartaudmởcửacho

nàngvàtheoôngtabướcvàotòanhàtrênđại lộHaussmann.Tôi đã quan sát kỹ cả hai. Khuôn mặt Jacqueline không thểhiệnchútkhóchịunào.‒Anhchịthựcsựbuộcphảigặpôngtaà?‒Phải,theocáchnàođó,VanBeverđáp.Anhmỉmcườivớitôi.Anhngầnngừmộtlúcrồinóithêm:‒Cậucó thểgiúpchúng tôimộtviệc...Đó làở cùngchúng

tôi,mỗilầncáiôngđóđếngặpchúngtôi...‒Cậucómặtthìsẽgiúpchúngtôiđơngiảnhóađượcnhiều

thứlắm,Jacquelinenói.Việcđókhônglàmcậuchầnchứ?‒Khôngmà.Tôirấtvuilòng.Tôisẵnlònglàmmọithứvìnàng.

Chương8ThứBảy,VanBeverlênđườngđiForges‒les‒Eaux.Tôiđợihọ

vàoquãngnămgiờchiềutrướckháchsạnhọở,đúngnhưhọđãbảotôi.VanBeverđiratrước.AnhrủtôidạovàibướcdọctheokeTournelle.‒TôitrôngcậycậusẽtrôngnomJacqueline.Tôingạcnhiêntrướcnhữnglờinày.Anhbảotôi,vẻhơibối

rối,rằnghômtrướcCartaudđãgọiđiệnthoạichohọnóirằngôngtasẽkhôngthểláixechởanhđếnForges‒les‒Eauxvìôngtabận việc. Nhưng không được tin vào những lời lịch thiệp bềngoàinày,cũngnhưcáivẻđángmếngiảdốiấy.ChỉđơngiảnlàCartaud tính lợi dụng việc anh, Van Bever, đi vắng, để gặpJacqueline.‒ThếtạisaoanhkhôngdẫnnàngtheođếnForges‒les‒Eaux?Anhđáp,nếulàmthế,Cartaudsẽtớigặphọởđó,kếtquảsẽ

lạiynguyên.Jacquelinerakhỏikháchsạn,đếnchỗchúngtôi.‒EmđoánhaingườiđangnóivềCartaud,nàngbảo.Nànglầnlượtnhìnchămchămvàomặthaichúngtôi.‒Anhvừabảocậuấyởđâyvớiem,VanBevernói.‒Anhthậttốtquá.Chúngtôiđitiễnanh,giốnglầntrước,tớibếntàuđiệnngầm

Pont‒Marie.Cảhai đều im lặng.Còn tôi, tôi chẳngmuốnhỏihangìnữa.Tôibuôngmình theobản tínhvôưu.Điều chínhyếulàtôisẽđượcởmộtmìnhvớiJacqueline.Thậmchítôicònđược sự cho phép của Van Bever, anh đã trao cho tôi vai tròngườibảovệnàng.Tôicóthểhyvọnggìhơnnữađây?Trướckhiđixuốngcầuthangbếntàuđiệnngầm,anhnói:‒Anhsẽcốvềvàosángmai.Đihếtcácbậccầuthang,anhđứngbấtđộngmộtlúc,người

ưỡn thẳng, trong chiếc măng tô sọc xương cá. Anh nhìnJacquelinechămchăm.‒Nếumuốnnói chuyệnvới anh thì emđã có sốđiện thoại

sòngbạcởForgesnhé...Độtnhiêntrênmặtanhhằnlênvẻmệtmỏibãbời.Anhđẩymộtcánhcửa,nóđóngsậplạisaulưnganh.Chúng tôi đi qua đảo Saint‒Louis về hướng tả ngạn và

Jacquelinekhoáctaytôi.‒KhinàothìchúngtasẽgặptrúngCartaudnhỉ?Câuhỏicủa

tôicóvẻkhiếnnànghơikhóchịu.Nàngkhôngtrảlời.Tôichờđến lúcbịnàngbỏ lại trướccửakháchsạnnàngở.

Nhưngnàngkéotôilênphòng.Trờiđãtối.Nàngbậtngọnđènởcạnhgiườnglên.Tôingồi

trêncáighếđặtgầnbồnrửa,cònnàngngồitrênsànnhà,dựalưngvàothànhgiường,haitaybógối.‒ Tôi phải đợi điện thoại của ông ta, nàng nói. Nàng đang

nhắcđếnCartaud.Nhưng tại saonàng lại phảiđợiđiện thoạicủaôngta?‒Hômqua,anhđãrìnhtôiởđạilộHaussmann?‒Đúng.Nàng châmmộtđiếu thuốc.Ngayhơiđầu tiênnàngđãbật

ho. Tôi rời khỏi cái ghế để ngồi xuống đất, bên cạnh nàng.Chúngtôidựalưngvàothànhgiường.Tôinhấcđiếuthuốckhỏitaynàng.Hútthuốcchẳngcólợigì

chonàngvàtôinhữngmuốnnàngđừnghonữa.‒ Tôi không muốn chúng ta nói chuyện ấy trước mặt

Gérard...Anhấyhẳncảmthấyngạivớianh...Nhưngtôimuốnnóichoanhhayrằnganhấybiếtmọichuyện...Nàngnhìnthẳngvàomắttôivớivẻtháchthức:

‒Lúcnày,tôikhôngthểlàmkhác...Chúngtacầnkẻđó...Tôichựcđặtchonàngmộtcâuhỏinhưngnàngđãchìatayvề

phíacáibànđầugiườngđểtắtđènđi.Nàngngảngườisangtôivàtôicảmthấycặpmôinàngvevuốttrêncổtôi.‒Anhkhôngmuốnbâygiờchúngtanghĩsangchuyệnkhác

à?Nàngnóiđúng.Tanàocóthểbiếtđượctươnglaigiăngsẵn

nhữngphiềnnhiễugì.

Quãngbảygiờtối,cóngườigõcửaphòngvàmộtgiọngkhànkhàn cất lên: “Cóđiện thoạinhé.” Jacquelinenhỏmdậykhỏigiườngvà,khôngbuồnbậtđèn,choànglênngườichiếcáogiócủatôirồirờiphòng,vẫnđểcửamởhé.Điện thoại gắn trên tườngngoàihành lang.Tôinghe tiếng

nàngtrảlời,toàn“có”với“không”vànhắcđinhắclạirằng“tốinaynàngkhôngthựcsựcầnphảiđến”,nhưthểngườiđangnóichuyệnvớinàngkhônghiểulờinàngnói,hoặcgiảnàngmuốnkẻkiaphảicầuxin.Nàngđóngcửalạivàtớingồixuốnggiường.Trôngnàngthật

kỳcụctrongcáiáogióquákhổ,tayáođãđượcnàngxắnlên.‒Nửa tiếngnữa tôi cóhẹn với ông ta...Ông ta sẽ đếnđón

tôi...Ôngtanghĩtôiđangởđâymộtmình...Nàngxíchlạigầntôivà,hạgiọngxuống,nàngnói:‒Tôicầnanhgiúptôimộtviệc...Cartaud sẽ đưa nàng đi ăn tối cùng bạn bè ông ta.Sau đó,

nàng cũng không biết chắc buổi tối sẽ kết thúc thế nào. Việcnàngmuốnnhờtôilà:tôirờikhỏikháchsạntrướckhiCartaudtới.Nàngsẽđưatôimộtcáichìakhóa.Đólàchìakhóacănhộtrênđại lộHaussmann.Tôi sẽđếnđó tìmmộtcáiva li, trongmộttủtườngởphòngkhámrăng,“cáitủởcạnhcửasổấy”.Tôisẽ lấy cáiva li rồimangnóquay trở lạiđây, trongcănphòng

này.Vậyđó,hếtsứcđơngiản.Nàngsẽgọiđiệnvàoquãngmườigiờđểnóichotôibiếtcóthểgặpnàngởđâu.Cáivaliấyđựnggì?Nàngnởnụcườibốirốivàbảotôi:“Một

íttiền.”Tôikhôngthấyviệcnàyđángkinhngạcquámức.VàCartaudsẽphảnứngthếnàokhikhôngthấynónữa?Ừthì,ôngtasẽchẳngbaogiờngờđượcrằngchúngtađãđánhcắpnó.Tấtnhiên,ôngtakhôngbiếtchúngtacóchìakhóađánhlạicủacănhộ.Nàngđãgiấugiếmôngtathuêlàmởhiệu“Đánhchìakhóalấyngay”tạigaSaint‒Lazare.Tôithấyxúcđộngvìtừ“chúngta”mànàngđãdùng,bởivì

từấychỉnàngvàtôi.DẫuvậytôicũngmuốnhỏixemVanBevercóbiếtkếhoạchnàykhông.Cóchứ.Nhưnganhmuốnnànglàngườinóichotôi.Thếnêntôichỉlàmộtnhânvậtphụvàđiềuhọchờđợiởtôilàthựchiệnmộtcuộcđộtnhậptrộmđồ.Đểlàmtôihếtđắnđo,nàngnóirõthêmrằngCartaudkhôngphải“mộtngườitốt”,vàrằngdẫusaothì,“ôngtanợnàngmónấy...”‒Thếcáivaliđócónặngkhông?tôihỏinàng.‒Không.‒Vìtôikhôngbiếtnênđitaxihaytàuđiệnngầm.Nàng có vẻ ngạc nhiên vì tôi chẳng tỏ chút gì gọi là ngại

ngần.‒Anhkhôngthấyphiềnkhilàmviệcấychotôià?Chắchẳnnàngmuốnnói thêm rằng tôi sẽ chẳng gặpnguy

hiểmgìđâu,nhưng tôikhôngcầnđượckhích lệ.Thực ramànói, từ khi còn bé, tôi đã chứng kiến bố tôi vận chuyển rấtnhiềuhànhlý‒valihaiđáy,túivàhòmda,thậmchícảnhữngchiếccặpđenkhiếnôngcóvẻđángkínhmộtcáchgiảdối...Vàmãimãitôichẳnghaybiếtbêntrongchúngđựngnhữnggì.‒Tôirấtvuilònglàmviệcấy,tôiđáplờinàng.Nàngmỉmcườivớitôi.Nàngcảmơntôi,nóithêmrằngđây

làlầncuốicùngnàngđềnghịvớitôimộtđiềunhưvậy.Tôihơi

thất vọng vì Van Bever có biết, nhưng ngoài ra thì đâu có gìthực sự làm tôi thấyphiền.Vốndĩ tôi quen thuộc vớinhữngchiếcvalilắmrồi.Trênngưỡngcửa,nàngđưachìakhóachotôirồihôntôi.Tôilaoxuốngcácbậccầuthang,rảobướcquabờkevềphía

cầuTournelle,hyvọngkhôngchạmtránCartaud.Dướibếntàuđiệnngầm,vẫnlàgiờcaođiểm.Tôicảmthấy

thoảimáiởđây,bị épchặtgiữanhữnghànhkháchkhác.Tôikhôngsợthuhútsựchúýcủangườikhác.Lúcnàotrởvềcùngcáivali,nhấtđịnhtôicũngsẽđitàuđiệnngầm.Tôi đợi chuyển sang tàu đi Miromesnil ở ga Havre‒

Caumartin.Tôi cònnhiều thời gian phía trước. Jacqueline sẽkhônggọiđiệnvềkháchsạnchotôitrướcmườigiờ.Tôiđểmặchaihaybachuyếntàuchạyqua.Tạisaonànglạigiaotôi,chứkhôngphảiVanBever,nhiệmvụnày?Vàcó thậtnàngđãnóivớianhlàtôisẽđilấycáivaliấy?Vớinàngthìchẳngbaogiờtacóthểbiếtđiềugì.Rakhỏibếntàuđiệnngầm,tôicảmthấyhơilosợ,nhưngnỗi

losợấynhanhchóngtanđi.Tôiđingangvàingườibộhànhlácđácvàcửasổcáctòanhàtốiđen:đólàcácvănphòngmàngườiởtrongvừađikhỏi.Trướcnhữngngườisốnhà160,tôingẩngđẩulên.Chỉnhữngcửasổtrêntầngnămsángđèn.Tôikhôngbậtđèntựđộng.Thangmáychậmchạpđilênvà

ánhsángmàuvàngcủabóngđèntròntrênđầutôirọibónglướithép lênbức tườngcầu thang.Tôiđểmặccửa thangmáymởhé,vừakịp tậndụngánhsángtừđóhắtrađểnhétchìakhóavàoổ.Quanhsảnhvào,nhữngcánhcửađôicủacácphòngđềumở

toangvàmộtthứánhsángtrắngtừđènđườngdướiđạilộhắtlên.Tôiđivàophòngkhámcủanhasĩ,phíabêntrái.Ghếngồibệnhnhânđặtởgiữaphòng, cái lưng tựabọcdangảvềđằngsau, tạo ramột dạng đi văngnâng cao trên đó ta có thểnằm

duỗidàichân.Trong ánhđènđường, tôimở cái tủ kim loại đặt bên cạnh

cửasổ.Cáivalinằmởđóthật,trênmộtngăn,mộtcáivalisắttâygiảndị,giốngloạimàlínhtrángnghỉphéphaymang.Tôi nhấc va li lên và quay trở ra sảnh.Đối diện với phòng

khám nha là một phòng chờ. Tôi bật công tắc. Ánh sáng đổxuống từ một chùm đèn pha lê. Những cái ghế phô tơi phủnhungxanh lục.Trênmộtcáibànthấp làmấychồngtạpchí.Tôiđingangquacănphòngnày,bướcvàomộtphòngngủnhỏkêmộtcáigiườnghẹp,chănđệmngổnngang.Tôibậtđènđầugiườnglên.Mộtchiếcáopyjamabịcuộnlạivứttrêngối.Trongtủtường,

treotrênmắc,làhaibộcomlêcùngmàuxámvàcũngcókiểucắtgiốngbộmàCartaudmặchômởphốCujas.Vàbêndướicửasổlàmộtđôigiàymàuhạtdẻ,bêntrongcónhétcốtgiày.Vậy,đâylàphòngngủcủaCartaud.Trongcáigiỏmâyđựng

rác, tôi nhìn thấy một vỏ bao Royales, loại thuốc lá màJacquelinethườnghút.Hẳntốihômtrướcnàngđãvứtnókhitớiđâycùngôngta.Tôimáymócmởngănkéocáibànđầugiường,trongđóxếp

chồng lên nhau những hộp thuốc ngủ và thuốc aspirin cùngdanhthiếpmangtênPierreRobbes,bácsĩnhakhoa,địachỉ160đạilộHaussmann,Wagram1318.Cáivalikhóachặtvàtôidodựkhôngbiếtcónênphákhóa

không.Khôngnặng lắm.Chắchẳnnóđựng tiềngiấy.Tôi lụctúimấybộcomlêkia,tìmđượcmộtcáivímàuđen,trongđócómộtchứngminhthư,cấpcáchđâymộtnăm,mangtênPierreCartaud, sinh ngày 15 tháng Sáu năm 1923, ở Bordeaux(Gironde),nơicưngụ:160đạilộHaussmann,Paris.Tức làCartaudđãởđây ítnhấtmộtnăm...Vàđây cũng là

nhàởcủacáingườimang tênPierreRobbes,bác sĩnhakhoa.Đãquámệtđểđihỏingườigáccổng,màtôilạikhôngthểxuất

hiệntrướcmặtôngtavớicáivalisắttâynàytrêntay.Tôiđãngồixuồngthànhgiường,giờtôingửithấymùiête,

nókhiếntimtôinhóilên,nhưthểJacquelinevừarờikhỏicănphòngnày.

Trước khi ra khỏi tòanhà, tôi quyết định gõ vào cánh cửagắnkínhchỗngườigáccổng,bêntrongcònánhđèn.Mộtngườiđànôngtócnâu,vócdángthấpnhỏ,mởhécửavàthòđầura.Ôngtanhìntôivẻnghingại.‒TôimuốngặpbácsĩRobbes,tôinóivớiôngta.‒HiệnnaybácsĩRobbeskhôngởParis.‒Ôngbiếttôicóthểgặpôngấyởdâukhông?Ôngtacóvẻmỗilúcmộtthêmnghingạivàánhmắtôngta

đậulạitrênchiếcvalisắttâymàtôiđangxách.‒Ôngkhôngcóđịachỉcủaôngấyà?‒Tôikhôngthểchoanhbiết,thưaanh.Tôikhôngbiếtanhlà

ai.‒TôilàhọhàngcủabácsĩRobbes.Tôiđangđinghĩavụquân

sự,đượcvềphépmấyhôm.Chitiếtnàydườngnhưtrấnanđượcôngtamộtchút.‒BácsĩRobbesđangởnhàôngấytạiBehoust.Tôikhôngngherõcái tênnày.Tôiđềnghịôngtađánhvần

chotôi:BEHOUST.‒ Xin thứ lỗi, tôi nói với ông ta. Nhưng tôi cứ nghĩ bác sĩ

Robbeskhôngcònsốngởđâynữa.Trêndanhsáchkháchthuênhàcómộtcáitênkhác.Vàtôichỉchoôngtadanhsách,cùngcáitênCartaud.‒ĐólàmộtđồngnghiệpcủabácsĩRobbes...Thêmmộtlầnnữa,tôiđọcthấyvẻnghingạitrênmặtôngta.

Ôngtanóivớitôi:

‒Xinchàonhé,thưaanh.Rồiôngtađóngsầmcánhcửalại.

Ra đến ngoài, tôi quyết định đi bộ tới bến tàu điện ngầmSaint‒Lazare.Cáivalikhôngnặnglắm.Đạilộvắnghoe,nhữngmặttiềnnhàtắthếtđèn,thảnghoặcmộtchiếcôtôchạyqua,vềhướngquảngtrườngNgôiSao.Cólẽtôiđãphạmsailầmkhigõcửachỗngườigáccổng,bởivìôngtasẽcungcấpđặcđiểmnhậndạng của tôi. Để tự trấn an, tôi tự nhủ rằng chẳng ai‒ cảCartaudlẫntaybácsĩRobbesmaquáikia,hayngườigáccổngsốnhà160‒cóthểlàmgìphươnghạitớitôi.Đúng,việctôiđãlàm‒xâmnhậpmộtcănhộxa lạvà lấyđimộtcáiva likhôngthuộcvềmình,hànhđộngmàtrongmắtngườikháchẳnphảimangmộtmứcđộtrầmtrọngnàođó‒sẽchẳnggâyrachotôichuyệngì.Tôi khôngmuốnngay lập tứcquayvềkeTournelle.Tôi đi

lêncầuthangnhàgavàbướcvàophòngNhữngBướcChânLạcLối[3].Vẫncòn rấtnhiềungườiđivềphía cácke tàungoạiô.Tôingồixuốngmộtcáighếbăng,valiđểgiữahaichân.Dầndàtôi có cảmgiác cảmìnhcũng làmộtngười lữhànhhoặcmộtngười lính đang về phép.Ga Saint‒Lazare cho tôi không giantrốnchạycònrộnglớnhơncảngoạiôvàvùngNormandie,nơinhữngđoàntàukiasắptới.MuavéđiLeHavre,thànhphốcủaCartaud.Và tạiLeHavre thìbiếnmấtởbấtkỳđâu, trong thếgiớirộnglớn,quaCánhCửaĐạiDương...TạisaocáisảnhnhàganàylạimangtênphòngNhữngBước

ChânLạcLối?Chắc làchỉcầnở lạiđây ít thờigian, rồi thì sẽchẳnggìcònquantrọngnữa,ngaycảnhữngbướcchânta.Tôiđiđếnquánăn,nằmởtậncuốisảnh.Ởhiên,haingười

línhvềphépđangngồivớimộtcáivaligiốnghệtvalicủatôi.Thiếuđiềutôiđãmượnchìakhóava linhỏxíucủahọđểthửmởcáiva limà tôiđangxách.Nhưng tôi sợ lúcđãmởrarồi,

những xấp tiền giấy mà chắc chắn nó chứa bên trong sẽ bịnhữngngườingồibênnhìnthấy,nhấtlàmấytaythanhtramặcthườngphụctôitừngnghenhắcđến:cảnhsátnhàga.MấytừnàygợichotôinhớđếnJacquelinevàVanBever,nhưthểhọđãkéotôivàomộtcuộcphiêulưu,trongđókểtừnaytôicónguycơtrởthànhconmồichocảnhsátnhàga.Tôibướcvàoquánănvàchọnmộtcáibàngầnnhữngôkính

lớn nhìn xuống phốAmsterdam.Tôi không thấy đói. Tôi gọimộtcốcnướclựu.Tôikẹpcáivaligiữahaichân.Mộtcặpngồibànbêncạnhđangthấpgiọngnóichuyệnvớinhau.Ngườiđànôngtócnâu,chừngbamươituổi,haigòmásầnsùi.Anhtavẫnmặcnguyênáokhoác.Ngườiphụnữcũngtócnâuvàmặcmăngtô lông thú.Họđangănnốtbữa tối.Ngườiphụnữhút thuốcRoyales, giống Jacqueline. Dựa vào băng ghế họ đang ngồi làmộtcáicặpđenlớnvàmộtchiếcvalidacùngmàu.Tôitựhỏihọvừa tớiParishay sắpđikhỏiđây.Ngườiphụnữcất tiếng,giọngngherõhơn:‒Tachỉcóthểđichuyếntàusắptớithôi.‒Lúcmấygiờ?‒Mườigiờmườilămphút...‒Đồngý,ngườiđànôngnói.Họnhìnnhau,vẻthậtlạ.Mườigiờmườilămphút.Cũnggần

giờJacquelinehẹnsẽgọiđiệnthoạivềkeTournellechotôi.Ngườiđànôngtrảtiềnvàhọđứngdậy.Anhtaxáchcáicặp

đenvàvalilên.Họđingangquatrướcbàntôi,nhưngkhônghềđểýđếntôi.Ngườiphụcvụcúixuốngtôi,hỏi:‒Anhđãchọnđồchưa?Anhtachỉvàothựcđơn.‒Trongquán, khunàyphụcvụ ăn tối...Tôi không thể chỉ

mangchoanhmộtthứđồuống...

‒Tôiđangđợimộtngười,tôinóivớianhta.Qua tấm kính, đột nhiên tôi nhìn thấy người đàn ông và

ngườiphụnữkia,trênvỉahèphốAmsterdam.Côtađãkhoáclấy tay anh ta.Họ bước vàomột khách sạn, xuôi xuống dướimộtchút.Ngườiphụcvụlạiđứngtrướcbàntôi:‒Thưaanh,anhphảichọnđồđithôi...tôingừngcalàmrồi

đây...Tôixemđồnghồđeotay.Támgiờmườilămphút.Tôithích

ởlạiđâyhơnlàđilangthangngoàikia,trongcáilạnh,thếnêntôigọimón.Giờcaođiểmđãqua.Tấtcảmọingườiđềuđãlêncácchuyếntàungoạiô.Bên dưới, phố Amsterdam, nhiều người lố nhố đằng sau

nhữngcửakínhcủaquáncàphêcuốicùngtrướckhiđếnquảngtrường Budapest. Ánh đèn ở dó vàng hơn và tối hơn ở quánDante.TôitừngtựhỏirấtlâutạisaotấtcảnhữngconngườikialạitớiquanhSaint‒Lazaređểmàlạclối,chođếnngàytôiđượcbiếtnơinàylàmộttrongnhữngvùngthấpnhấtcủaParis.Họtrượtxuốngđâytheomộttriềndốcthoải.Cặpvừarồiđãkhôngkhángcựnổitriềndốcấy.Họđãcốtìnhlỡtàuđểdạtvàomộtcăn phòng có ri đô đen, giống ở khách sạn Lima, nhưng giấydántườngthìbẩnhơnvàchănđệmthìnhănnhúmbởinhữngngườighéquatrướcđó.Trêngiường,chắchẳncôtathậmchícònchẳngcởichiếcáomăngtôlôngthú.

Tôiđãăntốixong.Tôiđặtcáivalilênbăngghế,ởbêncạnh,vàlấycondaođịnhláchvàolỗkhóa,nhưngcáiổkhóanàyquánhỏ.Nóđượcchốtlạibằngmấycáiđinhmàtôihẳncóthểnạyra được nếu có kìm. Để làm gì đây? Tôi sẽ đợi đến lúc ở vớiJacquelinetrongphòng,trênkeTournelle.Tôicũngcóthểmộtmìnhbỏđivàkhôngbaogiờliênhệvới

họnữa,vớinàngvàvớiVanBever.Chođếngiờmọikỷniệmđẹpcủatôiđềulànhữngkỷniệmvềchạytrốn.Tôinảyraýmuốncắtmộttờgiấythànhnhữngôvuôngnhỏ.

Vàtrênmỗiôvuông,tôisẽviếtmộtcáitênvàmộtđịađiểm:

JacquelineVanBeverCartaudBácsĩRobbes160đạilộHaussmann,tầngbaKháchsạnTournelle,65keTournelleKháchsạnLima,46đạilộSaint‒GermainQuánLeCujas,22phốCujasCàphêDanceForges‒les‒Eaux,Dieppe,Bagnoies‒de‒l’Orne,Enghien,Luc‒

sur‒Mer,LangruneLeHavreAthis‒Mons

Tôisẽtrộnnhữngmảnhgiấyvàonhau,nhưmộtbộbài,rồirảichúnglênmặtbàn.Làthếchăng,cuộcsốnghiệntạicủatôi?Tứclàvớitôi,vàolúcnày,mọisựchỉquanhquẩnởchừnghaimươicáitênvàđịachỉrảirácmàtôilàđiểmkếtnốiduynhất?Thếtạisaolạilànhữngcáiđóchứkhôngphảinhữngcáikhác?Tôicógìchung,tôiđây,vớinhữngcáitênvànhữngđịađiểmkia?Tôiđangởtrongmộtgiấcmộngmàtabiếtbấtkỳlúcnàocũng có thể tỉnh dậy khi bị nhữngmối nguy đe dọa.Nếu tôiquyếtđịnhlàmvậy,nếurờikhỏicáibànnày,mọithứsẽtáchkhỏinhau,tấtthảysẽbiếnvàohưkhông.Sẽchỉcònlạimộtcáivalisắttâyvàvàimẩugiấyviếtnguệchngoạcnhữngcáitênvà

địađiểmchẳngcònchútýnghĩanàovớibấtkỳai.

Tôi lại đingangquaphòngNhữngBướcChânLạcLối, gầnnhưvắngtanh,vàtiếnvềphíacácketàu.Trêntấmpanôlớntôitìmđíchđếncủachuyếntàulúcmườigiờmườilănphútmàcặpvừarồisẽđi:LEHAVRE.TôicócảmgiácnhữngđoàntàunàychẳngdẫntớiđâuvàngườitabuộclòngphảimãimãilangthangtừquánănsangphòngNhữngBướcChânLạcLốivàtừphòngnàysangkhubánhàngrồicácphốxungquanh.Cònphảitiêutánthêmmộttiếngđồnghồnữa.Gầnchỗcácđườngrayđingoạiô,tôidừnglạitrướcmộtcabinđiệnthoại.Quaytrởlạisố160đại lộHaussmannđểtrảcáiva livề lạichỗcủanóchăng?Làmvậy,mọithứsẽtrởvềtrậttựcủachúngvàtôisẽchẳngcòncógìmàtựtráchmóc.Trongcabin,tôitradanhbạ,vìđãquênmấtsốđiệnthoạicủabácsĩRobbes.Nhữnghồichuôngcứthếđổ.Chẳngcóaitrongcănhộ.GọiđiệnđếnBehoustchoôngbácsĩRobbesấyvàthúnhậnmọichuyệnvớiôngtachăng?LúcnàyJacquelinevàCartaudcóthểởđâu?Tôigácmáy.Tôiđànhlònggiữcáiva linàyrồimangtớichoJacquelinebởivìđó làcáchduynhấtđểgiữliênhệvớinàng.Tôi lậtgiởquyểndanhbạ.CácphốParisdiễuquadướimắt

tôi,cũngnhưsốcáctòanhàvàtênnhữngngườisốngởđó.Tôitìnhcờnhìnthấymục:SAINT‒LAZARE(Ga)vàkinhngạcthấycảởđâycũngcónhữngcáitên:

CảnhsátĐườngsắtLab2842TOANẰMEur4446QUÁNCÀPHÊROMEEur4830KHÁCHSẠNTERMINUSEur3680HiệphộibốcvácEur5877GabrieileDebrie,bánhoa,

PhòngNhữngBướcChânLạcLốiLab0247

Khubánhàng:1BernoisEur45665BàBiddeloovàbàDilleyEur4248GiàyGeoEur4463CINÉACLab807419Bourgeois(Renée)Eur350225DịchvụchuyểnthưEur459625bisNono‒NanetteEur426227ChơinémđĩaEur4143

Ta có thể nào kết mối liên hệ với những con người nàykhông?Vàogiờnày,RenéeBourgeoiscònởđâuđótrongnhàgachăng?Đằngsaunhữngôkínhcủamộtphòngchờ,tôichỉthấyđộcmộtngườivậntrênmìnhchiếcáokhoácmàuhạtdẻcũkỹ,ngồirũtrênmộtbăngghếmàngủ,mộttờbáothòratừtúiáo.LàBernois?Đitheocầuthangkhổnglồ,tôiđếnkhubánhàng.Mọicửa

hiệu đều đã đóng. Tôi nghe tiếng động cơ diesel của nhữngchiếc taxi đang xếp hàng đợi ngoài sân Amsterdam. Khu bánhàngđượcchiếusángrấtgắtvàđộtnhiêntôisợgặpphảimộttaythanhtrathuộc“CảnhsátĐườngsắt”‒nhưđượcviếttrongdanh bạ.Hắn sẽ yêu cầu tôimở cái va li ra và tôi sẽ phải bỏchạy.Bọnhọsẽdễdàngbắtđượctôivàgiảitôiđếnđồncảnhsátcủanhàga.Thếthìngớngẩnquá.TôibướcvàoCinéacvàtrảhaifrancrưỡiởquầy.Ngườixếp

chỗ,mộtphụnữ tóc vàng cắtngắn, địnhdẫn tôi đi theo ánhđènpin về phía nhữnghàng ghế đầu, nhưng tôi thíchngồi ở

cuốiphònghơn.Nhữnghìnhảnhthờisựtiếpnốinhauvàloabìnhluậnbằnggiọngnóithethémàtôibiếtrấtrõ,vẫncùngcáigiọngấy,trongsuốthơnhaimươilămnăm.TôiđãnghethấygiọngnóinàyhồinămngoáiởrạpBonapartekhihọchiếumộtbộphimdựngtừcáchìnhảnhthờisựcũ.Tôi đặt cái va li lên ghế, bên tay phải.Trướcmặt, tôi đếm

đượcbảybónghìnhngồirảirác,chỉcóbảyngười.Trongphònglơlửngmùiôzônnhànnhạt,cáimùixộcvàotakhibướctrêntấm lưới sắt thông khí ở bến tàu điện ngầm. Tôi chẳngmấyquan tâm đến hình ảnh các sự kiện xảy ra trong tuần. Hếtkhoảngmười lămphútnàyđếnkhoảngmười lămphútkhác,nhữnghìnhảnhấylạiquaytrởlạitrênmànhình,phithờigiantính,giốngnhưcáigiọnglanhlảnhkia,cáigiọngkhiếntôitựhỏicóphảinóvẫnphátranhờmộtcáimiệnggiả.Chươngtrìnhthờisựtualạiđếnlầnthứbathìtôinhìnđồng

hồđeo tay.Chín rưỡi rồi.Trướcmặt tôi chỉ còn lại hai bóngngười.Chắchẳnđềuđãngủ.Ngườixếpchỗngồitrênmộtchiếcghế sậpdựngsátvào tườngởgócphòng,gần lối ra.Tôinghetiếngcáighếsập lại.Chùmánhsángđènpinsoi lênhàngghếngangvớichỗtôingồi,nhưngởphíabênkia lốiđi.Côtadẫnđườngchomộtthanhniênmặcquânphục.Côtatắtđènđivàcảhaingồixuống.Tôinghethấyvàilờitrongcuộctròchuyệncủahọ.HẳnanhtacũngsẽđichuyếntàuLeHavre.AnhtasẽgắngsứcquaytrởlạiParistrongvònghaituầnnữa.Anhtasẽgọiđiệnchocôtađểnóichínhxácngàynàoanhtaquayvề.Họởngaygầnchỗtôi.Chỉngăncáchbởilốiđi.Họnóito,nhưthểchẳnghaybiếtđangcótôivàhaibóngdángngủvùiphíatrước.Họ im bặt. Họ ôm nhau và hôn nhau. Cái giọng the thé vẫnbình luận các hình ảnh trên màn hình: cuộc tuần hành củanhững người đình công, đoàn rướcmột nguyên thủ quốc gianướcngoàiquaParis,nhữngvụnémbom...Tôichỉướcgiọngnói ấy tắt luôn đi. Ý nghĩ cái giọng ấy cứ đều đều bình luậnnhững thảmhọa tương lai, chẳng có lấymột chút cảm thông

nào,khiếntôithấylạnhcảlưng.Giờđâycôxếpchỗđãcưỡilênđầugốianhkia.Côtachuyểnđộngphíatrênanhtamộtcáchgiậtcụcvàtrongtiếngcọtkẹtcủalòxo.Rấtnhanhchóng,tiếngthởvàtiếngrêncủacôtarốtcuộccũngkhỏalấpgiọngnóisắcmảnhtrênloa.

TrongsânRome,tôilụctúikiểmtraxemcònđủtiềnkhông.Mười franc.Tôicóthểđi taxi.Sẽnhanhhơnnhiềusovới tàuđiệnngầm:nếuđitàuđiệnngầmthìtớibếnOpératôisẽphảiđổitàu,phảixáchvaliđidọccáchànhlang.Ngườitàixếchựcchocáivalivàocốpxenhưngtôimuốngiữ

nólạibênmình.ChúngtôiđixuôiđạilộOpéravàđitheocácbờke.ĐêmhômấyParishoangvunhưmộtthànhphốmàtôisắprờibỏmãimãi.ĐếnkeToumelle, tôichỉ sợđãđánhmấtchìakhóaphòng,nhưngnóvẫnnằmyêntrongtúiáogiócủatôi.Tôiđingangquatrướcquầytiếptânnhỏvàhỏingườiđànôngtheolệthườngcònởđóđếnnửađêmxemcóaigọiđiệnchophòngsốbakhông.Ôngtađáplàkhôngcó,nhưngmớimườigiờkémmườiphút.Tôileolêncầuthang,khôngbịôngtahỏihangì.Cólẽôngta

khôngphânbiệtđượcVanBevervớitôi.Hoặcgiảôngtachẳngcònmuốnđoáihoài tớiđámngườiđếnvàđiởmộtkháchsạnsắpphảiđóngcửa.Tôimởhé cửa phòng đểnghe cho rõnếu ông ta gọi tôi ra

ngheđiệnthoại.Tôiđặtnằmcáivalixuốngđất,rồilêngiườngcủaJacquelinenằm.Mùiêtedaidẳngtrêngối.Cóphảinànglạidùngnókhông?SaunàychẳngbiếttrongtâmtrítôicáimùiấyliệucóvĩnhviễngắnchặtvớiJacqueline?Từmườigiờtrởđi,tôibắtđầucảmthấyloâu:nàngsẽkhông

gọivàtôisẽkhôngcòngặplạinàngnữa.Tôithườngnghĩđếnchuyệnnhữngngườitôiquenbiếtsẽbiếnmấtbấtcứ lúcnào,chẳngbaogiờcòncótintức.Cảtôinữa,tôicũngtừnghẹnrồi

chẳng thèmđếnhoặc thậmchí còn lợidụng lúcaiđóđangđibên cạnh trên phố không chú ý để bỏ đi. Một cái cổng trênquảngtrườngSaint‒Michelvẫnthườnggiúpíchrấtnhiềuchotôi.Chỉcầnbướcquađólàtacóthểvượtmộtcáisânnhỏsangbên phốHirondelle. Và tôi đã viết vàomột cuốn sổ nhỏmàuđendanhsáchtấtcảnhữngtòanhàcóhailốivào...Tôinghethấygiọngngườiđànôngvọnglêntrongcầuthang:

điệnthoạigọichophòngsốba.Đãmườigiờmườilămphút,vàtôiđã chẳng còn tin sẽ cóđiệnnữa.Nàngđã thoátđượckhỏiCartaud.NàngđangởquậnXVII.Nànghỏitôicó lấyđượccáivalikhông.TôiphảinhéthếtquầnáocủanàngvàomộtcáitúidulịchrồivềbênkháchsạnLimalấyluônđồcủatôi,sauđóđợinàng ở quán cà phê Dante. Nhưng tôi phải rời ke Tournellecàng chóng càng tốt bởi vì đó sẽ là nơi đầu tiên Cartaud tìmđến.Nàngnóibằnggiọngvôcùngbìnhthảnnhưthểtấttậtcâuchuyệnnàyđãđượcchuẩnbịsẵntừtrước,trongócnàng.Tôilấy từ tủ tườngmột cái túi du lịch cũ và nhét vào đó hai cáiquần, chiếcáovestda,đốngxuchiêng,mấyđôigiàybệtmàuđỏ,chiếcpull‒overcổ lọvàvài thứđồvệsinhđểtrêngiábồnrửa,trongđócócảmộtchaiête.ChỉcònlạiquầnáocủaVanBever.Tôikhôngtắtđèn,đểngườigácđêmnghĩvẫncóngườitrongphòng,rồikhépcửalại.VanBeversẽvềlúcmấygiờ?AnhhoàntoàncóthểđếngặpchúngtôiởquáncàphêDante.NàngđãgọiđiệnđếnForgeshayDieppeđểnóivớianhcùngnhữngđiềuvừanóivớitôichưa?Tôi đi xuống cầu thangmà không bật đèn tự động. Tôi sợ

mìnhsẽthuhútsựchúýcủangườigácđêmvớicáitúidulịchvà chiếcva linày.Ông tađang cúi xuốngmột tờbáo,vẻnhưchơitrògiảiôchữ.Tôikhôngthểngănmìnhnhìnôngtalúcđiqua,nhưngthậmchíôngtacònchẳngngẩngđẩulên.RađếnkeTournelle,tôichỉenghethấyôngtahétlêntừphíasau:Thưaanh, thưaanh...Mời anhquay trở lại đâyngay...Và tôi cũnghìnhdungracảnhchiếcôtôcủaCartaudđỗxịchlạingaybên

cạnh.NhưngrađếnphốBernardinsthìtôibìnhtĩnhtrởlại.Rấtnhanh chóng, tôi lên phòng mình và xếp vào cái túi củaJacquelinevàithứquầnáocùnghaiquyểnsáchcònlại.Rồitôiđixuốngvàđềnghịđượcthanhtoán.Ngườigácđêm

không hỏi han gì. Bên ngoài, trên đại lộ Saint‒Germain, tôinhận ra cơn say quen thuộc vẫn thường cảm thấy dâng lêntrongmình,mỗikhichạytrốn.

Chương9Tôingồiởcáibànphíatronggócvàđặtnằmchiếcvalitrên

băngghế.Trongphòngkhôngcóai.Mộtngườikháchduynhấtchốngkhuỷutaylênmặtquầy.Ởđó,trêntường,phíatrênmấyhàngthuốclá,kimđồnghồchỉmườigiờrưỡi.Bêncạnhtôilàcỗmáypinball,lầnđầutiênnằmimlìm.Giờđây,tôichắcchắnnàngsẽđếnchỗhẹn.Nàngbướcvào,nhưngánhmắtnàngkhôngngaylậptứctìm

kiếm tôi. Nàng ra quầymua thuốc lá. Nàng ngồi xuống băngghế.Nàngnhìnthấycáivali,rồinàngchốnghaikhuỷutaylênmặtbànvàthởramộthơithậtdài.‒Tôiđãcắtđuôiđượcôngta,nàngnói.Họ ăn tối tại một quán gần quảng trường Pereire, nàng,

Cartaudvàmộtcặpnữa.Nàngmuốntrốnđivàocuốibữaăn,nhưng từhiênquánhọ có thểnhìn thấynàngđi về phía bếntaxihaycửabếntàuđiệnngầm.Họrờikhỏiquánvànàngphảilênxecùnghọ.Họđưanàng

đến, ngay gần đó, quán bar một khách sạn tên là LesMarronniers, để uống một cốc cuối cùng. Và chính tại LesMarronniers nàng đã chuồn đi được. Ra đến ngoài trời, nànggọiđiệnchotôitừmộtquáncàphêtrênđạilộCourcelles.Nàngchâmmộtđiếuthuốcvàbắtđầuho.Nàngđặttay lên

tay tôi, cái cửchỉ tôi từng thấynàng làmvớiVanBever, trênphốCujas.Vànàngtiếptụcho,cáichứnghotệhạinơinàng.Tôigiậtđiếuthuốclá,dụinóvàogạttàn.Nàngnói:‒HaichúngtaphảirờikhỏiParis...Anhcóđồngýkhông?Dĩnhiênlàtôiđồngý.‒Cômuốnđiđâunào?tôihỏi.‒Đâucũngđược.Ga Lyon ở ngay gần. Chỉ cần đi dọc bờ ke đến Vườn Bách

Thảorồiđiqua sôngSeine.Cảhai chúng tôiđềuđã chạmtớiđáy,vàđãđếnlúcphảichốnggótxuốngbùnlấytrớnđểtrồilênmặtnước.Ởđó,ởquánbarLesMarronniers,chắcCartaudđãbắt đầu lo lắng vìmãi không thấy Jacqueline đâu. Có lẽ VanBevervẫnđangởDieppehayForges.‒ThếcònGérardthìsao,takhôngđợianhấyà?tôihỏinàng.Nànglắcđầuvàmặtnàngnhănnhúmlại.Nàngsắpòakhóc

đếnnơi.Tôihiểurằng,nàngmuốnhaichúngtôirađichínhlàđểđoạntuyệtvớimộtquãngđờinàng.Vàcảtôinữa,tôicũngđểlạisaulưngmìnhnhữngnămxámxịtvàvôđịnhmàtôiđãsốngchotớilúcnày.Tôinhữngmuốnnóilạivớinàng:cólẽphảiđợiGérard.Tôi

imlặng.Mộtbónghìnhvậnmăngtôsọcxươngcáhẳnsẽhằnsâuvĩnhviễnvàomùađôngnămấy.Nhữngtừnàyrồisẽquaytrởlạitrongkýứctôi:số5bìnhvôi.Vàcảmộtgãđànôngtócnâu vận com lêmàu xámmà tôi chỉ kịp gặp thoáng qua, cònchẳngbiết ông ta cóphải lànha sĩhaykhông.Vàkhuônmặtmỗilúcmộtthêmmờảocủabốmẹtôi.Tôirúttừtúiáogiócủamìnhrachiếcchìakhóacănhộtrên

đạilộHaussmannmànàngđãđưachotôivàđặtlênbàn.‒Talàmgìvớinóđây?‒Giữlạilàmkỷniệm.Ở quầy chẳng còn người khách nào nữa. Trong im lìm,

quanh chúng tôi, tôinghe tiếng lách táchđènnêông.Nhữngngọnđènchiếumộtlànánhsángtươngphảnhẳnvớimàuđennhữngôkínhngoàihiên,mộtánhsángquárợ,nhưlờihứavềnhữngmùaxuânvàmùahạsắpđến.‒ChắcphảiđivềphươngNam...Tôicảmthấythíchthúkhinóitừấy:phươngNam.Tốiđó,

trongcănphòng trốnghoangnày,dưới ánhđènnêông, cuộcđờicònchưacóchúttrọnglựcnàovàchạytrốnsaomàdễdàngđến thế... Đã quá nửa đêm. Ông chủ quán bước về phía bàn

chúngtôiđểthôngbáođãđếngiờđóngcửaquáncàphêDante.

Chương10Trong va li, chúng tôi thấy có hai xấp tiềnmỏng,một đôi

găng tay, mấy quyển sách nha khoa và một cái dập ghim.Jacquelinecóvẻthấtvọngtrướcđộmỏngcủahaixấptiền.Trước khi đi xuống phương Nam và Mallorca, chúng tôi

quyếtđịnhghéLondon.ChúngtôibỏlạichiếcvaliởtủgửiđồgaBắc.Chúngtôiphảiđợitàumấthơnmộttiếngởquánănnhàga.

Tôimuamộtcáiphongbìcùngmộtcontemvàgửitíchkêtủgửi đồ cho Cartaud, số 160 đại lộ Haussmann. Trong đó kèmtheomấy lời nói rằng tôi hứa sẽ hoàn tiền cho ông ta trongtươnglairấtgần.

Chương11ỞLondon,mùaxuânnămấy,phảiđủtuổithànhniênvàđã

lấynhauthìmớivàoởkháchsạnđược.ChúngtôilọtvàomộtdạngnhàtrọgiađìnhởBloomsburynơibàchủnhàlàmravẻnghĩchúngtôi làanhtraiemgái.Bàđềnghịchúngtôiởmộtcănphòngdùnglàmphònghútthuốchoặcphòngđọcsách,cóbacáitrườngkỷvàmộttủsách.Chúngtôichỉcóthểởđónămngày,vớiđiềukiệnphảitrảtiềntrước.Rồi, lầnlượttừngngười,làmravẻkhôngquenbiếtnhauở

chỗquầytiếptân,chúngtôithuêđượchaiphòngởkháchsạnCumberland,vớimặttiềnđồsộnằmtrênMarbleArch.Nhưngchúngtôicũngphảirờikhỏiđóchỉsaubangày,vìtròlừađảoấyđãbịpháthiện.Chúng tôi không thực sựbiết có thểngủởđâu.Saukhi ra

khỏiMarbleArch,chúngtôirảobộthẳngđường,đidọcHydePark và thế là đã vào SussexGardens,một đại lộ dẫn về phíanhàgaPaddington.Nhiềukháchsạnnhỏnốiđuôinhautrênvỉahèphíataytrái.Chúngtôichọnbừamộtcái,vàlầnnày,thậmchíhọcònchẳnghỏigiấytờcủachúngtôi.

Chương12Nỗinghingờtớiviếngthămchúngtôivàomộtgiờđềuđặn,

banđêmtrênđườngvềkháchsạn,vớiviễncảnhsắpphảiquayvềcănphòngnơichúngtôisốngnhưnhữngkẻmờám,chừngnàoôngchủcònchophép.Trước khi bước qua cửa khách sạn, chúng tôi đi dạo một

đoạndọctheoSussexGardens.ChẳngaitrongchúngtôicóchúthammuốntrởvềParis.Kểtừnay,chúngtôiđãbịcấmcửakhỏiphíabờkeTournellevàkhuLaTinh.Tấtnhiên,Paristhìrộng,vàhẳnchúngtôicóthểchuyểnkhuphốmàkhôngmắcnguycơgặpphảiGérardVanBeverhayCartaud.Nhưngtốthơnhếtlàkhôngquaylạiđằngsau.Bao nhiêu thời gian đã trôi qua trước khi chúng tôi quen

Linda,PeterRachmanvàMichaelSavoundra?Cólẽchừnghaituần.Haituầnđằngđẵng,trờimưasuốtkhôngthôi.Đểthoátkhỏi cănphòngdángiấy lấmchấmvếtmốc, chúng tôi ra rạpxemphim.Rồichúngtôiđibộ,lúcnàocũnglàdọctheoOxfordStreet.ChúngtôiđếnkhuBloomsbury,phốcónhàtrọgiađìnhnơi chúng tôi đã qua đêm đầu tiên ở London. Và rồi lộn lạiOxfordStreet,theohướngngượclại.Chúngtôicốtìmcáchtrìhoãngiâyphútphảivềkháchsạn.

Chúngtôikhôngthểtiếptụcđibộdướimànmưanày.Chúngtôiluônluôncógiảipháplàvàorạpxemthêmmộtsuấtchiếunữa,hoặcvàomộtcửahànglớnhaymộtquáncàphê.NhưngsauđóthìvẫncứphảiquyếtđịnhtrởvềSussexGardens.Mộtbuổixếchiềuchúngtôiđánh liềuđivềphía thấphơn,

xuốngtậnbênkiabờsôngThames,tôicảmthấynỗihoảnghốtxâmchiếmmình.Đólàgiờcaođiểm:mộtlànsóngdânngoạiôđiquacầuWaterlootiếnvềphíanhàga.Chúngtôiđitrêncầutheo chiềungược lại và tôi chỉ sợ chúng tôi sẽ bị cuốnphăngtheo dòng người kia. Nhưng rồi chúng tôi cũng thoát thân.Chúng tôi ngồi xuống một cái ghế băng, trên quảng trường

Trafalgar.Trongsuốtchuyếnđi,chúngtôikhôngnóivớinhaulờinào.‒Khôngổnà?Jacquelinehỏitôi.Anhnhợtnhạtquá...Nàngmỉmcườivới tôi.Tôi cảmthấyrõnàngđangphải cố

gắng giữ vẻ bình tĩnh. Viễn cảnh sắp phải bước đi giữa đámđông trênOxfordStreet để quay về khách sạn làm tôi sợhãi.Tôi không dám hỏi nàng có cảm thấy cùng nỗi lấn bấn ấykhông.Tôinói:‒Emkhôngthấythànhphốnàylớnquásao?Tôicũngcốmỉmcười.Nàngnhíumàynhìntôi.‒Thànhphốnày lớnquávà chúng ta chẳngquenbiếtmột

ai...Giọngtôinghẹnngào.Tôichẳngthểthốtđượcthêmmộtlời

nàonữa.Nàngchâmmộtđiếuthuốc.Nàngđangmặcchiếcáovestda

quáphongphanhvàhohúnghắng,cũngnhưlúccònởParis.TôinuốitiếckeTournelle,đạilộHaussmannvànhàgaSaint‒Lazare.‒ỞParisthìdễdànghơn...Nhưng tôinóinhỏđếnmứcphải tựhỏinàngcónghe thấy

không.Nàngchìmđắmtrongsuynghĩ.Nàngđãquênmấtsựcómặtcủatôi.Trướcchúngtôi làmộtcabinđiệnthoạimàuđỏ,mộtphụnữvừatừđóđira.‒Thậttệlàtachẳngcóaiđểgọiđiệnthoại...tôinóivớinàng.Nàngquaysangvàđặttaylêncánhtaytôi.Nàngđãvượtqua

được cơn nản chí mà nàng hẳn cũng vừa cảm thấy, vào lúcchúng tôi đi dọc theo phố Strand về phía quảng trườngTrafalgar.‒ChỉcầncóchúttiềnđểsangMallorcathôimà...Đâylàýnghĩđinhninhcủanàngkểtừkhitôiquennàngvà

nhìnthấyđịachỉtrêncáiphongbì.‒ỞMallorcachúngtasẽđượcyên.Anhsẽcóthểviếtsách...Một hôm, tôi đã tâm sự với nàng rằng trong tương lai tôi

muốnviếtsách,nhưngchúngtôichưabaogiờnhắclạichủđềấy.Cólẽgiờđâynàngnóiđếnchuyệnnàyđểtrấnantôi.Nhấtđịnh,nànggiỏigiữbìnhtĩnhhơntôi.Dẫuvậytôicũngmuốnbiếtnàngđịnhkiếmtiềnbằngcách

nào.Nàngkhônghềbớtvẻkiênquyết:‒Chỉởthànhphốchúngtamớicóthểkiếmđượctiền...Anh

cứ thử tưởng tượng là tamấthútvàomột chốnkhỉhocògáydướinôngthônmàxem...Nhưngmàphải, nàngnói đúng.Đột nhiên, tôi thấy quảng

trường Trafalgar khiến tôi yên tâm hơn hẳn. Tôi nhìn nướcchảyratừnhữngcáivòi,cảnhtượngấylàmdịulòngtôi.Chúngtôiđâucóbịkếtánvĩnhviễnphảiởthànhphốnày,chếtchìmtrongđámđôngtrênOxfordStreet.Chúngtôicómộtmụcđíchrấtgiảndị:kiếmíttiềnđểđiMallorca.CũnggiốngnhưcáchđặtcửacủaVanBever.Quanhchúngtôicóbiếtbaonhiêuphốvàngãtư,chúnglàmtăngcơmaycủachúngtôivàchắcchắnrốtcuộcchúngtôisẽgợidậyđượcmộtsựtìnhcờmaymắn.

Kể từđó, tránhOxfordStreet vàkhu trung tâm, chúng tôiluôn luôn đi về hướng Tây, về phía Holland Park và khuKensington.Một chiều, ở bến tàu điện ngầm Holland Park, chúng tôi

chụpmột bức ảnh tựđộng[4].Chúng tôi kề sátmặtnhaumàchụp.Tôi còngiữmónkỷniệmnày.KhuônmặtJacquelineởphía trước, còn mặt tôi, lùi lại một chút, không đủ vào hếttrong khung ảnh, thành thử bị cắt mất tai trái. Sau khi đènchớplóelên,chúngtôicườirũravànàngcứmuốnngồinánlạitrênđùitôitrongcabinchụpảnh.Rồichúngtôiđitheođạilộ

chạy venHolland Park, dọc những tòa nhà lớnmàu trắng cóvòm cổng. Lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi tới London trờihửngnắngvàtôithấynhưthểkểtừbuổichiềuấytrởđi, trờilúcnàocũngđẹpvàấm,nhưtiếthèđếnsớm.

Chương13Giờ ăn trưa, trong một quán cà phê ở Notting Hill Gate,

chúngtôilàmquenvớimộtcôgáitênlàLindaJacobsen.Côbắtchuyệnvớichúngtôitrước.Đólàmộtcôgáicùngđộtuổichúngtôi,tócnâuđểdài,gòmácaovàcặpmắtxanhlơhơixếch.Cômuốnbiết chúng tôi từ vùngnàobênPhápđến.Cônói

thật chậm, như thể ngần ngừ ở mỗi từ, khiến cho việc nóichuyệnvớicôbằngtiếngAnhthậtdễdàng.Côtỏrangạcnhiênkhibiếtchúngtôisốngởmộttrongnhữngkháchsạnthảmhạikhu Sussex Gardens. Nhưng chúng tôi bảo ngay với cô rằngchúng tôi không thể làmkhác bởi vì cả hai vẫn còn ở tuổi vịthànhniên.Hômsau,chúngtôigặplạicôởcùngchỗđóvàcôsangngồi

bànchúngtôi.CôhỏichúngtôiđịnhlưulạiLondonlâukhông.Trướcvẻkinhngạc của tôi, Jacquelinenói với cô rằng chúngtôitínhởlạiđâynhiềutháng,thậmchícònđịnhtìmviệcởđây.‒Nhưngvậythìcácbạnkhôngthểtiếptụcsốngởcáikhách

sạnđóđược...Đêmnàochúng tôi cũngmuốnbỏđi,vì cáimùi cứ lơ lửng

trongphòng,mộtmùilờlợmàtôichẳngbiếtlàmùicống,mùibếphaymùithảmbẩnnữa.Sángra,chúngtôiđidạomộtthôidài trongHyde Park để rũ bỏ cáimùi ấy cứ ám vào quần áochúngtôi.Nóbiếnmất,nhưngsẽquaytrởlạitrongngày,vàtôihayhỏiJacqueline:‒Emcóngửithấycáimùiđókhông?Tôi thấynảnvới ýnghĩnó sẽ cònđeođẳng theo chúng tôi

suốtcuộcđời.‒Điềukhủngkhiếp,JacquelinenóivớicôbằngtiếngPháp,là

cáimùiởkháchsạn...Tôiphảidịchcâuđó,mộtcáchngậpngừng.RốtcuộcLinda

cũng hiểu. Cô hỏi chúng tôi có chút tiền nào không.Hai xấp

tiềntrongvaliấy,chúngtôichỉcònlạimột.‒Khôngnhiềulắm,tôiđáp.Cô lần lượtnhìnhaichúngtôi.Cômỉmcườivớichúngtôi.

Lầnnàotôicũngngạcnhiênkhithấycónhữngngườitỏraquýmếnchúng tôi.Mãi saunày, tôi tìm thấy lại,nơiđáymột cáihộpgiàychứađầynhữngbứcthưcũ,bứcảnhchụptựđộngởHolland Park và sửng sốt trước vẻ ngây thơ của khuôn mặtchúng tôi. Chúng tôi khiến người ta tin tưởng. Và chúng tôichẳnghềxứngđượcnhưvậy,trừmỗicáisựxứngđángmàtuổitrẻbanphátchobấtkỳaitrongmộtquãngthờigianrấtngắn,nhưmộtlờithệmơhồchẳngđượcgiữbaogiờ.‒Tôicómộtngườibạnchắcgiúpđượchaingười,Lindabảo

chúngtôi.Maitôisẽgiớithiệu.Côthườnghẹngặpôngtaởquáncàphênày.Côsốngngay

gầnđâyvàôngta,bạncô,cóvănphòngởchếchlêntrênmộtchút,vềphíaWestbourneGrove,đại lộcóhairạpchiếuphimmà chúng tôi hay lui tới, Jacqueline và tôi. Chúng tôi tới đóxemsuấtcuối,đểtrìhoãncáilúcphảiquayvềkháchsạn,vàvớichúng tôi đâuquan trọnggì việc tốinào cũngxemđi xem lạitừngấybộphim.

Chương14Hômsau,quãnggiữatrưa,chúngtôiđangngồivớiLindathì

PeterRachmanbướcvàoquán.Ôngngồixuốngbànchúngtôi,thậmchíchẳnghềcấtlờichào.Ônghútmộtđiếuxìgà,tànrơixuốngvạtáovestôngmặc.Tôi kinhngạc trướcvẻngoài củaông: trôngông cóvẻ già,

nhưngthậtraôngchưaquátứtuần.Vócdángôngtầmthước,rấtđôcon,mặttròn,tránvớidầunhẵnbóng,vàđeocặpkínhđồimồi. Hai bàn tay trẻ con của ông tương phản hẳn với vẻngoàilựclưỡng.Linda trình bày hoàn cảnh của chúng tôi, nhưng cô nói

nhanhquá,tôikhôngsaonghekịp.ÔngnheocặpmắtnhỏxíunhìnchằmchằmvàoJacqueline.Thỉnhthoảng,ôngbồnchồnrítmộthơixìgàvàthổikhóivàomặtLinda.Cô ngừng nói và ôngmỉm cười với Jacqueline và tôi. Tuy

nhiên,mắt ôngvẫngiữnguyênvẻ lạnh lùng.Ônghỏi tôi tênkhách sạn chúng tôi ở khu Sussex Gardens. Tôi nói: Radnor.Ôngphálêncườirồingừngngay:‒Khỏiphảitrảtiềnđi...Tôilàchủkháchsạnđó...Cácbạncứ

nóivớingườiquảnlý,thaymặttôi,rằngvớicácbạnthìmiễnphí...ÔngquaysangJacqueline:‒ Liệu có thể nàomột phụ nữ xinh đẹp thế này lại sống ở

Radnorkhông?Ôngcốlấygiọngxãgiaovàđiềuđólàmôngphìcười.‒Ônglàmtrongngànhkháchsạnà?Ôngkhôngđáplạicâuhỏicủatôi.Ônglạithổikhóixìgàvào

mặtLinda.Ôngnhúnvai.‒Don’tworry...Ôngnhắclạicâunàynhiềulầnvàcâuấycũnglàtựnóivới

chính ông. Ông đứng dậy đi gọi điện thoại. Linda cảm thấychúngtôicóchúthoangmangnênmuốngiải thíchthêm.Cáiông Peter Rachman này làm công việcmua bán các tòa nhà.“Cáctòanhà”làmộttừquáoáchbởithậtrađólànhữngkhunhà ở xập xệ và thậm chí cả các khu ổ chuột, phần lớn nằmquanhđây,khuBayswatervàkhuNottingHiil.Côkhônghiểumấycôngviệcbuônbáncủaông.Nhưng,dướivẻngoàicụccằn,đó là‒ cô muốn nói ngay cho chúng tôi biết‒ một người kháđược.

ChiếcJaguarcủaRachmanđỗcáchđómộtđoạn.Linda lênngồiởghếtrên.Côquayxuốngchỗchúngtôi:‒Cácbạn có thểđếnởnhà tôi trong lúcđợiPeter tìmmột

chỗkhác...Ôngnổmáy,choxechạydọcKensingtonGardens.Rồiđivào

SussexGardens.ÔngdừnglạitrướckháchsạnRadnor.‒Lênlấyđồđi,ôngbảochúngtôi.Vànhấtlà,đừngtrảtiền

nhé...Chẳngcóaiởquầytiếptân.Tôilấychìakhóaphòng.Kểtừ

khisốngởđây,chúngtôiđểquầnáotrongtúidulịch.Tôixáchtúilênvàchúngtôiquayxuốngluôn.Rachmanđangđiđilạilạitrướckháchsạn,điếuxìgàngậmtrênmiệngvàhaitayđútvàotúiáovest.‒HàilòngvìđượcrờikhỏiRadnorchứ?ÔngmởcốpsauchiếcJaguarvàtôiđặthaicáitúidulịchvào

đó.Trướckhiphóngđi,ôngnóivớiLinda:‒ Tôi phải ghé qua Lido một lúc. Sau đó, tôi sẽ chở mọi

người...Tôivẫnngửi thấycáimùi lờ lợấy củakhách sạnvà tựhỏi

phảimất bao nhiêu ngày nữa nómới chịu biệt tăm tích khỏicuộcđờichúngtôi.

Lido là một khu tắm ở Hyde Park, nằm dọc theo hồSerpentine.Rachmanmuabốnvéởghisê.‒Buồncười thậtđấy...TrôngnóthậtgiốngbểbơiDeligny,

tôinóivớiJacqueline.Nhưng,điqualốivào,chúngtôitớimộtdạngbãisông,ven

bờđặtvàicáibàncóôche.Rachmanchọnlấymộtbàn,trongbóngrâm.Ôngvẫnngậmđiếuxìgà.Chúngtôingồixuống.Ônglautránvàcổbằngmộtcáikhăn

mùisoatomàutrắng.ÔngquaysangJacqueline:‒Nếumuốnthìcôcóthểtắm...‒Tôikhôngcóquầnáobơi,Jacquelineđáp.‒Tìmđượcấymà...đểtôibảoaiđóđitìmquầnáobơicho

cô...‒ Không cần đâu, Linda nói, giọng khô khốc. Cô ấy không

muốntắm.Rachmancúixuống.Ôngtiếptụclautránvàcổ.‒Cácbạncómuốnuốngnướcgiảikhátkhông?ôngđềnghị.Rồi,vớiLinda:‒TôihẹngặpSavoundraởđây.Cáitênấygợichotôinghĩđếnmộtdánghìnhxaxôikỳdị,và

tôichờđợitiếntớibànchúngtôimộtngườiphụnữHindumặcsari.Nhưng đó lại làmột người đàn ông tóc vàng trạc bamươi

tuổi, anhvẫy tayvềphíachúng tôivàđi tớivỗvaiRachman.AnhtựgiớithiệuvớiJacquelinevàtôi:‒MichaelSavoundra.LindanóichoanhbiếtchúngtôilàngườiPháp.Anhđi lấymộtcáighếởbànbêncạnhvàngồixuốngcạnh

Rachman.‒Sao?Cógìmớikhông?Rachmanhỏianh,nhìnanhchằm

chằmbằngcặpmắtnhỏxíulạnhbăng.‒Tôivẫntiếptụclàmviệcvớikịchbản...Tasẽthấy...‒Ừ...nhưanhnóiđấy,tasẽthấy.Rachman nói bằng giọng khinh bỉ. Savoundra khoanh hai

taylại,ánhmắtđậuxuốngJacquelinevàtôi.‒HaingườiởLondonlâuchưa?anhhỏibằngtiếngPháp.‒Đượcbatuầnrồi,tôiđáp.AnhcóvẻrấtđểýđếnJacqueline.‒TôitừngsốngởParismộtthờigian,anhnóibằngthứtiếng

Phápngậpngừng.Ởkhách sạnLouisiane,phốSeine...TôiđãthửquaymộtbộphimởParis...‒ Thật không may là chẳng ra đâu vào đâu, Rachman nói

bằnggiọngkhinhbỉ,vàtôingạcnhiênkhithấyônghiểuđượccáicâutiếngPhápkia.Mộtquãngimlặng.‒Nhưngtôichắcchắnlầnnàysẽthànhcông,Lindanói.Phải

không,Peter?Rachman nhún vai. Savoundra, vẻ như bực bội, hỏi

Jacqueline,vẫnbằngtiếngPháp:‒CôsốngởParisà?‒Phải, tôinói luôn,khôngđểJacquelinekịptrả lời.Không

xakháchsạnLouisianelắmđâu.Jacquelinenhìntôi.Nàngnháymắt.Độtnhiêntôicảmthấy

hammuốnđượcởtrướckháchsạnLouisiane,rasôngSeinevàđi dọc theo những ki ốt của dân bán sách cũ cho tới bờ keTournelle.TạisaođộtnhiênlạitiếcnuốiParisthếnhỉ?RachmanhỏiSavoundramộtcâuvàanhđáplại,liếnthoắng.

Lindanóixenvào.Nhưngtôichẳngcốgắnghiểuhọnóigìnữa.

VàtôithấyrõrằngJacquelinecũngchẳngcònđểýgìđếncuộctròchuyệncủahọ.Đólàthờiđiểmtrongngàychúngtôithườngrơivàocơnbuồnngủ,bởivìởkháchsạnRadnorấychúngtôingủkhôngngon, chỉkhoảngbốnhaynămtiếngmỗiđêm.Vàbởi ngày ngày ra khỏi khách sạn vào sáng sớm, trở về càngmuộncàngtốt,chúngtôingủtrưatrêncácbãicỏHydePark.Họtiếptụcnói.Thỉnhthoảng,Jacquelinenhắmmắtlạivàcả

tôi nữa, tôi cũng sợmìnhngủ thiếpđi.Nhưngdưới gầmbànchúngtôikhẽđáchânnhaunhữnglúccảmthấyngườikiasắpchìmvàocơnngủ.Chắctôiđãngủlịmđimộtlúc.Tiếngrìrầmtròchuyệncủa

họ trộn lẫnvào tiếngcườivà lahét trênbãi tắm, tiếngngườibơilộibìbõm.Chúngtôiđangởđâu?BênbờsôngMarnehaybờ hồ Enghien? Nơi này giống một Lido khác, Lido ởChennevièresvàgiốngsportingởLaVarenne.Tốinay,chúngtôi sẽ quay về Paris, Jacqueline và tôi ấy, theo chuyến tàuVincennes.Aiđóvỗmạnhlênvaitôi.LàRachman.‒Mệtphảikhông?Trướcmặttôi,Jacquelineđangcốgắngmởtomắt.‒ Hẳn các bạn không ngủ nhiều trong khách sạn của tôi,

Rachmannói.‒Cácbạnđãởđâu?SavoundrahỏibằngtiếngPháp.Tạimột

nơi kém tiện nghi hơn nhiều so với khách sạn Louisiane, tôiđáp.‒Thậtmaylàtôiđãgặphọ,Lindanói.Họsẽđếnởnhàtôi.Tôinhữngmuốnbiếttạisaohọlạitốtvớichúngtôiđếnthế.

Ánh mắt Savoundra vẫn chăm chăm chĩa vào Jacqueline,nhưngnàngkhôngbiết,hoặcgiảvờkhôngnhậnra.Cònanh,tôithấyanhthậtgiốngmộtdiễnviênMỹmàtôicốnhớtên.Àphảirồi.JosephCotten[5].

Cácbạnsẽthấy,Lindanói.Ởnhàtôicácbạnsẽrấtổn…‒Dẫu sao thì, Rachmannói, cũng chẳng thiếu cănhộ đâu.

Tôicóthểchohaingườimượnmộtcái,từtuầnsau...Savoundra tò mò quan sát chúng tôi. Anh quay sang

Jacqueline:‒Haibạnlàanhemà?anhhỏibằngtiếngAnh.‒Cậukhônggặpmayrồi,Michael,Rachmannói,giọnglạnh

giá.Họlàvợchồngđấy.RakhỏiLido,Savoundrabắttaychúngtôi.‒Tôihyvọngsớmgặplạicácbạn,anhnóibằngtiếngPháp.RồianhhỏiRachmanđãđọckịchbảncủaanhchưa.‒ Chưa. Phải có thời gian chứ. Tôi thì kém cái khoản đọc

lắm...Vàôngphá lêncườicụt lủn,đôimắtvẫn lạnh lẽođằngsau

cặpkínhđồimồi.Để xua bớt sự lúng túng, Savoundra quay sang nói với

Jacquelinevàtôi:‒Tôisẽrấtthíchnếuhaibạnđọckịchbảncủatôi.Cónhững

cảnhxảyraởParis,cácbạncóthểsửacáclỗitiếngPháp.‒Ýhayđấy,Rachmannói.Đểhọđọcđi...Họcóthểtómtắt

chotôi...Savoundra đi xa dần theo một lối đi trong HydePark và

chúngtôilạingồivàoghếsauchiếcJaguarcủaRachman.‒Kịchbảncủaanhấyhaychứ?tôihỏi.‒Àừ...Tôichắcchắnnóphảirấthay,Lindađáp.‒Haingườicó thểcầmnó luôn,Rachmannói.Dưới sànxe

ấy.Quảthật,dướigầmghếsaucómộttậptài liệumàube.Tôi

nhặtnólên,đặttrênđùi.‒ Anh tamuốn tôi đưa anh ta bamươi nghìn bảng để làm

phim,Rachmannói.Nhưthếlàquánhiềuchomộtkịchbảnmàtôisẽchẳngbaogiờđọc...ChúngtôiquaytrởlạikhuSussexGardens.Tôisợôngsẽđưa

chúngtôivềkháchsạnvà,thêmlầnnữa,tôingửithấycáimùilờ lợ củahành langvà cănphòng.Nhưngông tiếp tục choxechạyvềphíaNottingHill.Ôngrẽsangphải,vềhướngđạilộcónhiềurạpchiếuphimvàđivàomộtphốhaibên trồngcâyvànhữngngôinhàmàutrắngcóvòmcổng.Ôngdừngtrướcmộttrongsốđó.ChúngtôicùngLindaxuốngkhỏixe.Rachmanvẫnngồi lại

sauvôlăng.TôinhấchaicáitúidulịchkhỏicốpvàLindamởcánhcửasắtrèn.Mộtcầuthangrấtdốc.Lindađitrướcchúngtôi.Haicánhcửatrênthềmđầucầuthang.Lindamởcánhbêntrái. Một căn phòng tường trắng. Cửa sổ nhìn xuống phố.Không chút đồ đạc nào. Một cái đệm lớn dặt trên sàn. Cănphòngbêncạnhlàphòngtắm.‒Ởđâycácbạnsẽthoảimái,Lindanói.Từcửasổ,tôinhìnthấychiếcxemàuđencủaRachmangiữa

mộtkhoảngnắng.‒Côtốtquá,tôinói.‒ Đâu có... Peter chứ... Nhà này là của ông ẩy...Ông ấy có

nhiềucănhộlắm.Cômuốnchỉchochúngtôiphòngcô.Chúngtôibướcvàođó

quacánhcửacònlạitrênthềm.Quầnáovàđĩahátvungvãitrêngiườngvà sànnhà.Mộtmùigìđó lơ lửng, cũngdễnhậnnhưmùiởkháchsạnRadnornhưngdịuhơn:mùicần.‒Đừngđểýnhé,Lindanói.Phòngtôi lúcnàocũngbừabãi

lắm...Rachman đã bước xuống khỏi xe, đứng trước lối vào ngôi

nhà.Ônglạilấychiếckhănmùisoamàutrắngralautránvàcổ.‒Chắclàhaingườicầntiếntiêuvặt?

Vàôngchìachochúngtôimộtcáiphongbìmàuxanhlơ.Tôiđãsuýtbảoôngrằngchúng tôikhôngcần,nhưngJacqueline,chẳngnềhàchútnào,cầmluônlấycáiphongbì.‒ Cám ơn ông rất nhiều, nàng nói như thể chuyện này là

đươngnhiên.Chúngtôisẽsớmtrảlạichoông.‒Tôihyvọng thế,Rachmanđáp.Cộngcả lãinữachứ...Và

dẫusaothìcũngsẽcócáchhoàntrảkhácthôi...Ôngphìcười.Lindađưachochúngtôimộtchùmchìakhóanhỏ.‒Cóhaichìa,cônói.Mộtđểmởcửangoài,chìacònlạiđểmở

cửaphòng.Họ lên xe. Trước khi Rachman nổ máy, Lỉnda hạ kính xe

xuống:‒Đểtôiđưacácbạnđịachỉnhà,phòngkhicácbạnbịlạc...Và cô viết lên đằng sau cái phong bì màu xanh lơ: 22

ChepstowsVillas.

Quayvềphòng,Jacquelinemởcáiphongbìra.Bêntrongcómộttrămbảng.‒Lẽrachúngtakhôngnênnhậnsốtiểnnày,tôibảonàng.‒Nênnhậnchứ...ChúngtacầnnóđểđiMallorcamà...Nàngnhậnralàtôikhôngbịthuyếtphục.‒Chúngtacầnkhoảnghaimươinghìnfrancđểtìmmộtngôi

nhàvàsốngởMallorca...Chừngnàođãởđó,chúngtasẽchẳngcầnainữa...Nàngđivàophòngtắm.Tôinghetiếngnướcchảyvàobồn.‒Tuyệtquá,nàngnóivớitôi.Đãlâulắmrồiemkhôngđược

tắmnhưthếnày...Tôinằmdàiratrêntấmđệm.Phảicốgắnglắmtôimớikhông

ngủthiếpđi.Tôinghetiếngnàngtắm.Đượcmộtlúc,nàngbảotôi:‒Anhsẽthấydễchịulắmnhé,nướcnóng...Trong bồn rửa của căn phòng chúng tôi ở tại khách sạn

Radnor,từvòichỉchảyramộtdòngnướcnhỏlạnhngắt.Cáiphongbìmàuxanhlơnằmcạnhtôitrênđệm.Mộtnỗiuể

oảidịungọtxâmchiếmlẩy tôi, làmtanchảynhữngnghihoặctrongtôi.

Quãng bảy giờ tối, chúng tôi bị đánh thức bởi tiếng nhạcJamaicatrongphòngLinda.Trướckhichúngtôiđixuốngcầuthang,tôigõcửaphòngcô.Tôingửithẩymùicần.Cômởcửasaumộtlúcrõlâu.Cômặcmộtcáiáochoàngtắm

vảibôngđỏ.Côthòđầuquakhecửa:‒Xinlỗinhé...Tôiđangcókhách...‒Chỉlàmuốnchúccôbuổitốivuivẻthôi,Jacquelinenói.Lindadodự,rồiquyếtđịnhnói:‒Tôicóthểnhờhaibạnmộtviệckhông?Khinàochúngta

gặpPeter,khôngđượcđểôngấybiếttôitiếpkháchởđây...Ôngấyghendữlắm...Lầntrước,ôngấyđếnbấtngờ,thiếuđiềuôngấyđãđậpphámọithứvànémtôiquacửasổ.‒Thếnhỡratốinayôngấyđến?tôihỏi.‒Ôngấyphảiđivắnghaihôm.Ôngấyrabiển,ởBlackpool,

đểmuamấykhunhàcũ.‒ Tại sao ông ấy lại tốt với chúng tôi như vậy? Jacqueline

hỏi.‒Peterrấtyêuquýnhữngngườitrẻtrung.Ôngấygầnnhư

khônggiaoduvớinhữngngười cùngđộ tuổi.Ông ấy chỉ yêuquýnhữngngườitrẻtrungthôi...Mộtgiọngđànôngcất lêngọicô,giọngnóirấtđụcbịtiếng

nhạcgầnnhưátmất.‒Thứlỗinhé...Hẹnsớmgặp...Vàcứtựnhiênnhé...Cômỉmcườirồiđóngcửalại.Tiếngnhạcđượcvặntolênvà

xuốngđếnphố,từxa,chúngtôivẫncònnghethấy.‒Dẫusao thìcáiôngRachmanấycũngkỳcục thậtđấy, tôi

nóivớiJacqueline.Nàngnhúnvai.‒Cònemthìemkhôngsợôngấy...Cứnhư thểnàng từngbiếtnhữngngườiđànôngkiểunhư

vậyvànàngcoiônglàtuyệtđốivôhại.‒ Dẫu sao thì ông ấy cũng yêu quý những người trẻ

trung...Tôinóicâunàybằnggiọngồmồmkhiếnnàngphálêncười.Trờiđãtối.Nàngkhoáctaytôivàtôichẳngcònmuốntựvấn hay lo lắng về tương lai nữa. Chúng tôi đi bộ về phíaKensington,ngangquanhữngphốnhỏyêntĩnhdángđiệutỉnhlẻ.Mộtchiếctaxichạyqua,Jacquelinegiơtaylênvẫy.NàngnóiđịachỉmộtquánănÝ,vềphíaKnightsbridge,mànàngđãđểýthấytrongnhữngcuộcdạochơicủachúngtôi,vàđãnghĩ lúcnàogiàu,chúngtôisẽđếnđóăntối.

Cănhộyênắngvàkhôngcòntiasángnàolọtratừcánhcửaphòng Linda nữa. Chúng tôimở hé cửa sổ.Ngoài phố khôngmột tiếngđộng.Đốidiện,dưới táncây,mộtcabinđiện thoạimàuđỏkhôngngười,đènbậtsáng.Đêmhômấy,chúngtôicócảmgiácđãsốngởcănhộnàytừ

lâurồi.TôiđãđểkịchbảncủaMichaelSavoundradướiđất.Tôibắtđầuđọc.NhanđềcủanólàBlackpoolSunday.Hainhânvậtchính,mộtcôgáivàmộtchàngtraituổihaimươi,đilangthangởngoạiôLondon.HọthườngghéLidobênbờSerpentinevàbãibiểnBlackpoolvào thángTám.Họcóxuất thânkhiêmtốnvànóigiọngCockney(kiểunóiđặctrưngcủangườidânkhunghèo

ĐôngLondon).RồihọrờinướcAnh.TagặplạihọởParisvàsauđótrênmộthònđảoĐịaTrungHải,cóthểlàMallorca,nơirốtcuộchọđượcsống“cuộcđờiđíchthực”.Đọcđếnđâutôilạitómtắt nội dung đến đấy cho Jacqueline nghe. Ý muốn củaSavoundra, như anh trình bày ngay từ đầu, là quay bộ phimnày nhưmột phim tài liệu, chọn lấy chàng trai và cô gái bấtkỳchứkhôngphảicácdiễnviênchuyênnghiệp.Tôicònnhớanhđãđềnghịtôichữahộchoanhcáclỗitiếng

Pháp,trongphầnkịchbảndiễnraởParis.Cóvài lỗivàcảvàinhầm lẫn nữa, rất nhỏ thôi, liên quan đến các phố của khuSaint‒Germain‒des‒Prés.Lậtgiởcáctrang,tôitưởngtượngranhữngchitiếtcầnthêmvào,hoặcnhữngchitiếtkhácphảisửachữa. Tôimuốn nói chuyện ấy với Savoundra và có thể, nếuanhmuốn,cùnganhsửalạiBlackpoolSunday.

Chương15Những ngày tiếp sau đó, tôi không có dịp gặp lại Michael

Savoundra. Đọc Blackpool Sunday, đột nhiên tôi nảy ra hammuốnviếtmộtcâuchuyện.Mộtsáng,tôidậythậtsớm,cốgâycàngíttiếngồncàngtốtđểkhônglàmgiánđoạngiấcngủcủaJacqueline,theothóiquennàngsẽcònngủđếntậntrưa.Tôimua tập giấy viết thư tại một cửa hiệu ở Notting Hill

Gate. Rồi tôi tiếp tục bước về phía trước, dọc đại lộ HollandPark, trongmột buổi sángmùa hè. Đúng, trong kỳ lưu trú ởLondonnày,chúngtôiđãởgiữatâmmùahè.Thếnên,kỷniệmtôicòngiữvểPeterRachmanlàmộthìnhdángmàuđen,đồsộ,ngượcsáng,bênbờSerpentine.Tôikhôngnhìnrõnétmặtông,vì bóng tối và ánh nắng tương phản với nhau quá dữ dội.Nhữngtràngcười.Tiếngngườibơilộibìbõm.Vànhữnggiọngnóibênbờnướcvangvọngtrongveoxaxăm,dướitácđộngcủamặt trời và sương mù bức xạ. Giọng của Linda.Giọng củaMichaelSavoundrahỏiJacqueline:‒HaingườiởLondonlâuchưa?

TôingồiởmộtcáiquánngaycạnhHollandPark.Tôichẳnghềcóchútýtưởngnàovềcâuchuyệnmìnhmuốnkể.Tôinghĩchắcmìnhsẽphảiviếtbừaranhiềucâu.Giốngnhưkhitamồimộtcáibơmhoặckhởiđộngmộtcáimáybịkẹt.Viếtrađượcnhữngtừđầutiên, tôinhậnthấymìnhbịảnh

hưởngbởiBlackpoolSunday.Nhưngquantrọnggìcáiviệckịchbản của Savoundra trở thành đà nhún cho tôi. Hai nhân vậtchínhtớigaBắcmộttốimùađông.LầnđầutiêntrongđờihọđếnParis.Họđibộrấtlâutrongkhuphốđểtìmnơitátúc.HọtìmđượcmộtkháchsạntrênđạilộMagenta,lễtânchấpnhậnchohọở:kháchsạnAnhvàBỉ.Tạikháchsạnbên,kháchsạnLondonvàAnvers,họđãbịtừchốivớicáicớhọcònvịthành

niên.Họkhôngrờikhỏikhuphố,nhưthểsợsẽphảiphiêulưuxa

hơn. Tối đến, trong quán cà phê ở góc phố Compiègne vàDunkerque,ngayđốidiệngaBắc,bàncủahọnằmkếbênbàncủamộtcặpkỳlạ,vợchồngCharell,taphảitựhỏihaingườiấycóthểlàmgìởđây:bà,mộtphụnữtócvàngdángvẻrấtthanhlịch,vàông,mộtngườiđànôngtócnâucógiọngnóidịudàng.HaingườiấymờihọđếnmộtcănhộtrênđạilộMagcnta,khôngxakháchsạncủahọlắm.Cácphòngđểutốimờmờ.BàCharellrótrượumờihọuống...Tôi dừng lại ở đây. Ba trang rưỡi.Hai nhân vật chính của

Blackpool Sundaykhi tớiParis,đãngay lập tứcđếnkhuSaint‒Germain‒des‒Prés, khách sạn Louisiane. Còn tôi, tôi ngăn họvượtsôngSeine,đểhọsa lầyvà lạc lốiở tậncùngkhugaBắc(KhuSaint‒Germain‒des‒PrésnằmởtảngạnsôngSeine,còngaBắcGareduNordởhữungạn).CặpCharellkhôngcótrongkịchbản.Thêmmộtsựsángtạo

củariêngtôi.Tôibồnchồnmuốnviếttiếpphầnsau,nhưngtôicònquátaymơ,quálườibiếng,khôngsaotậptrungđượcquámộttiếngđồnghồ,khôngsaoviếtnổiquábatrangmỗingày.

Chương16Mỗisáng,tôiđếngầnHollandParkđểviếtvàthếlàtôikhông

cònởLondonnữa,màởtrướcgaBắcvàbướcđidọctheođạilộMagenta.Giờđây,bamươinămsau,ởParis,tôitìmcáchthoátkhỏicáithángBảynămmộtnghìnchíntrămchínmươitưnàyđểtrôivềphíamùahènămấy,khicơngiónhẹdịudàngvevuốttán lá cây trong Holland Park. Bóng râm và ánh nắng tươngphảnmạnhtớinỗi tôikhôngbaogiờcònđược thấy lạiđiểugìtươngtựnữa.TôiđãthànhcôngtrongviệcrũbỏảnhhưởngcủaBlackpool

Sunday, nhưng tôi thấy biết ơnMichael Savoundra vì đã gâynênởtôimộtcáigìgiốngnhưgâylửa.TôihỏiLindaxemcóthểgặp anh không. Một tối, chúng tôi gặp lại nhau, anh,Jacqueline,Lindavàtôi,ởquánRiokhuNottingHill,mộtnơicónhiềungườiJamaicalaivãng.Tốihômấy,chỉcóchúngtôilàngườidatrắng,nhưngLindabiếtrấtrõquánnày.Chínhđây,tôinghĩthế,lànơicôkiếmđượccần,mùicủanótẩmđẫmcácbứctườngcănhộcủacô.Tôi nói với Savoundra rằng tôi đã chữa các lỗi tiếng Pháp

trongphầnkịchbảncủaanhdiễnraởSaint‒Germain‒des‒Prés.Anh lo lắng. Anh tự hỏi Rachman có cho anh tiền không vàchẳngbiết cóphải tốthơnhết lànên liên lạcvới cácnhà sảnxuấtbênParis.Họthìvốnluônluônsẵnsàngtintưởng“nhữngngườitrẻtuổi”...‒NhưngcóvẻnhưRachmancũngyêuquýnhữngngườitrẻ

trungmà,tôinêunhậnxét.Và tôi nhìn Jacqueline, nàngmỉm cười vói tôi. Lindanhắc

lại,vẻtưlự:‒Đúngthế...Ôngấyyêuquýnhữngngườitrẻtrung...MộtanhchàngJamaicachừngbamươituổi,nhỏcon,dáng

vẻnhưnàingựa,đếnngồibêncạnhcô.Anhtaquàngtayqua

vaicô.Côgiớithiệuanhtavớichúngtôi:‒Edgerose...Tôi cònnhớ tên anh ta, qua suốt chừng ấynăm.Edgerose.

Anhtabảorằnganhtarấtvuivìđượcgặpchúngtôi.TôinhậnracáigiọngtrầmđụccủangườigọiLindasaucánhcửa,trongphòngcô.VàđúngvàolúcEdgerosenóivớitôirằnganhlànhạccông

và vừa đi diễn bên Thụy Điển về, Peter Rachman bỗng xuấthiện.Ôngbướcvềphíabànchúngtôi,ánhmắtđămđămchĩara từ sau cặp kính đồimồi. Linda thoáng cómột cử chỉ giậtmình.Ôngđứngsữngtrướcmặtcô,vàdangtaytátcôbằngmubàntay.Edgeroseđứngdậy,đưangóntaycáivàngóntaytrỏlênvéo

mátráicủaRachman.Rachmanlắcđầuhấttayanhtaravàlàmrơi mất cặp kính đồi mồi. Savoundra và tôi cố tách họ ra.NhữngngườikháchJamaicakháckéođếnbuquanhbànchúngtôi.Jacquelinevẫnbìnhthảnvàcóvẻhoàntoànthờơvớitoànbộmànkịchấy.Nàngchâmmộtđiếuthuốclá.EdgerosecứthếvéomáRachmanlôiracửa,giốngnhưthầy

giáođuổikhỏilớpmộtđứahọcsinhcứngđầu.Rachmancốtìmcáchthoátravà,bằngmộtđộngtácdộtngộtbêntaytrái,đấmvàomũianhta.Edgerosebènbuôngtay.Rachmanmởcửaquáncàphê,rồiđứngsữngởđógiữavỉahè.Tôiđi rachỗông,chìachoôngcặpkínhđồimồimà tôiđã

nhặttrênsànnhà.Độtnhiên,ôngcóvẻrấtbìnhtĩnh.Ôngxoaxoamá.‒Cámơn,anhbạn,ôngnóivớitôi.Chẳngviệcgìphảiđilo

lắngchobọngáiđiếmAnhđâu...Ôngrúttừtúiáovestchiếckhănmùisoamàutrắngvàcẩn

thậnchùihaibênmắtkính.Rồiôngchỉnhlạinó,bằngmộtcửchỉthànhkính,haitaygiữchặtgọng.Ông leo lên chiếc Jaguar. Trước khi nổmáy, ông hạ kính

xuống:‒Điềuduynhấtmàtôichúccậu,anhbạnạ,làvợchưacưói

củacậukhônggiốngnhưtấttậtlũgáiđiếmAnhnày...Quanh bàn, mọi người đều im lặng. Linda và Michael

Savoundra có vẻ lo lắng. Edgerose bình thản hút một điếuthuốclá.Cómộtgiọtmáuđọngởmộtbêncánhmũicủaanhta.‒Petersẽxấutínhlắmđây,Savoundranói.‒Sẽmấtvàingày,Lindavừanóivừanhúnvai.Rồixongthì

thôi.Chúng tôi, Jacqueline và tôi, liếcmắt nhìn nhau. Tôi cảm

thấychúngtôiđangcùngtựđặtnhữngcâuhỏigiốngnhau:cónêntiếptụcsốngởChepstowsVillaskhông?Thậtrathìchúngtôiđanglàmgìcùngbaconngườinày?ĐámbạnJamaicacủaEdgeroseđếnchàoanhtavàcànglúccàngcóthêmngười,thêmtiếng ồn trong quán cà phê.Nhắmmắt lại, có thể tưởngnhưđangởquáncàphêDante.Michael Savoundra nhất định đòi đi cùng chúng tôi một

đoạnđường.ChúngtôiđãđểLindalại,Edgerosevàbạnbèhọrốtcuộccũnglờchúngtôiđi,nhưthểchúngtôilànhữngkẻlénlútxâmnhập.SavoundrađigiữaJacquelinevàtôi.‒ChắchaibạnnhớParislắm,anhnói.‒Khônghẳn,Jacquelineđáp.‒Tôithìkhác,tôinóivớianh.SángnàotôicũngởParis.Tôigiảithíchvớianhrằngtôiđangviếtmộtcuốntiểuthuyết

vàđoạnđầucủanólấybốicảnhkhuphốquanhgaBắc.‒TôilấycảmhứngtừBlackpoolSundayđấy,tôithúnhậnvới

anh.Đócũnglàcâuchuyệnvềhaingườitrẻtuổi...Nhưnganhcóvẻkhôngtráchcứgìtôi.Anhlầnlượtnhìnhai

chúngtôi.‒Đólàcâuchuyệncủahaibạnà?

‒Khônghoàntoànđâu,tôiđáp.Anhcóvẻlolắng.Anhtựhỏi,chuyệncủamìnhvớiRachman

cóổnthỏahaykhông.Cókhảnăngsángmai,ôngsẽđưaanhbamươinghìnbảngtiểnmặtđựngtrongmộtcáivali,màkhôngbuồnđọckịchbản.Hoặc sẽ từ chối anh,vừa từ chốivừaphàkhóixìgàvàomặtanh.Theoanh,cảnhtượngchúngtôivừachứngkiếnthườnglặp

đilặplại.Trongthâmtâm,tròấykhiếnRachmanthấyvui.Đólàmộtcáchgiúpôngbứtkhỏitrạngtháibạcnhượcthầnkinhcủamình.Hẳntacóthểdựavàocuộcđờiôngđểviếtmộtcuốntiểu thuyết. Rachman tới London ngay sau chiến tranh, cùngnhữngngười tịnạnkhác từphíaĐông.Ông sinh raởđâuđóquanhđườngbiênmịtmùgiữaÁo‒Hung,BaLanvàNga, tạimộttrongnhữngthànhphốđồntrúbénhỏtừngnhiềulầnđổitên.‒Cậucóthểhỏiôngẫy,Savoundranóivóitôi.Cólẽôngấysẽ

trảlờiđấy,nếulàcậu...ChúngtôiđãđiđếnWestbourneGrove.Savoundragọimột

chiếctaxichạyngangqua:‒ Các bạn thứ lỗi cho tôi vì đã không đi cùng tiếp nhé...

Nhưngtôimệtbãrồi...Trướckhibiếnmấtvàochiếc taxi,anhviết lênmộtvỏbao

thuốc láđịachỉvàsốđiệnthoạicủaanh.Anhtrôngchờtôicótin tức cho anh càng sớm càng tốt, để chúng tôi có thể cùngnhauxemnhữngchỗtôisửatrongBlackpoolSunday.Rồilạichỉcònchúngtôi,haichúngtôi.‒Tadạothêmmộtláttrướckhivềđi,tôinóivớiJacqueline.Ớ Chepstows Villas điều gì đang chờ đợi chúng tôi ?

RachmannémđồđạctrongcănhộquacửasổnhưLindatừngkể?Hoặccóthểôngđangrìnhđểbắtquảtangcô,côcùngđámbạnJamaicacủamình.

Chúngtôiđếntrướcmộtquảngtrườngnhỏmàtôiđãquêntên.NónằmgầncănhộvàtôithườngdòbảnđồLondonđểtìmlại nó. Là Ladbroke Square, hay nằm xa hơn, về phíaBayswater?Cácmặttiềnnhàbaobọclấynótốiomvàđêmhômấy, nếu đèn đường có tắt thì hẳn chúng tôi vẫn định hướngđượcnhờánhtrăngrằm.Ngườitađãquênkhôngrútchìakhỏiổkhóacánhcửanhỏ

bằnglướisắt.Tôimởcửara,chúngtôibướcvàoquảngtrườngvàtừbêntrong,tôixoaychìakhóalại.Chúngtôibịnhốtởđâyvàsẽchẳngcònaiđếnđượcnữa.Cảmgiáclànhlạnhchiếmlấychúng tôi, như thể chúng tôi đang bước vàomột con đườngrừng.Nhữngtáncâytrênđầurậmđếnnỗichỉvàitiasángtrănglọtxuốngđược,cỏđãkhôngđượcxéntừrấtlâurồi.Chúngtôipháthiệnmột cái ghế bằng gỗ xungquanh rải sỏi.Chúng tôingồixuống.Mắttôiquendầnvớibóngtốivàtôinhìnthấy,ởgiữaquảng trường, cáibệ trênđóhiện rabóngdángmột conthúbịbỏ lại, tôi tựhỏi làmột con sư tử cáihaymột conbáogấm,haychỉlàmộtconchó.‒Ởđâythíchquá,Jacquelinenóivớitôi.Nàng dựa đầu lên vai tôi.Những tán cây chemất các ngôi

nhà quanh quảng trường. Chúng tôi không còn cảm thấy cáinóng ngột ngạt mấy ngày vừa rồi đã ập xuống London, cáithànhphốnơichỉcầnrẽởgócphốlàđãtớimộtkhurừng.

Chương17Phải,đúngnhưSavoundranói,hẳntôicóthểviếtmộtcuốn

tiểu thuyết về Rachman. Một câu đùa mà ông nói vớiJacqueline,vàocáingàyđầutiên,từnglàmtôilolắng:‒Sẽcócáchhoàntrảkhácthôi...Đó là lúc nàng cầm lấy cái phong bì đựngmột trăm bảng.

Một chiều, tôi đi dạo một mình, về phía Hampstead, vìJacquelinemuốnđimuađồvớiLinda.Tôiquayvềcănhộ lúckhoảngbảygiờtối.Jacquelinechỉcómộtmình.Mộtcáiphongbìnằmvờvậttrêngiường,cùngmàuxanhlơvàcùngkhổvớicái phong bì trước, nhưng cái này đựng ba trăm bảng.Jacqueline có vẻ bực bội. Nàng đã đợi Linda suốt buổi chiềunhưngLinda không đến. Rachman ghé qua. Cả ông cũng đợiLinda.Ông đưanàng cái phong bì này vànàng đãnhận.Còntôi,tôitựnhủ,vàobuổichiềuđó,nàngđãtìmracáchkhácđểhoàntrảôngta.Trong phòng vương vất mùi Synthol. Rachman luôn luôn

giữtrênngườichaithuốcnày.QualờitâmsựcủaLinda,tôiđãbiết các thói quen của ông.Những lúc đi ăn ngoài quán, ôngmangtheodaođĩariêngvàvàongótrongbếptrướckhiănđểxemnócósạchsẽhaykhông.MỗingàyôngtắmbalầnvàbôiSynthol.Tại các quán càphê, ông gọimột chainước suốimàôngđòitựtaymởlấy,vàuốngthẳngtừchaiđểtránhphảiđặtmôilênmộtcáicổcnhiềukhảnăngrửakhôngsạch.Ôngnuôinhữngcôgáitrẻhơnốngrấtnhiềuvàchohọsống

trongcáccănhộgiốngcănhộởChepstowsVillas.Ôngghéthămhọvàobuổichiềuvà,khôngcởiquẩnáo,khôngchútdạodầu,bắthọquay lưng lại,ôngchiếmhữuhọthậtmauchóng, lạnhlùng vàmáymóc, như thể đang đánh răng. Sau đó, ông chơimộtváncờvớihọ,trênmộtbàncờnhỏlúcnàocũngđểtrongcáicặpđencủaông.

Chương18Kểtừnay,chỉcònlạichúngtôitrongcănhộ.Lindađãbiến

mất. Đêm đến, chúng tôi không còn nghe thấy tiếng nhạcJamaica và những tràng cười nữa. Chúng tôi thấy hơi chốngchếnhvìđãquenthuộcvớivệtánhsánglọtquadướikhecửaphòng Linda. Nhiều lần, tôi thử gọi điện cho MichaelSavoundra, nhưng những hồi chuông cứ nối tiếp nhau màchẳngthấyaitrảlời.Cứnhưthểchúngtôichưatừnggặphọvậy.Họđãtanbiến

vào thiên nhiên và chúng tôi, rốt cuộc chúng tôi thấy khôngcòn dễ dàng tự giải thích sự hiện diện của mình trong cănphòngnày.Thậmchícòncócảmgiácmìnhđãlénlútđộtnhậpvàođây.Sáng sáng, tôi viếtmột hayhai trang cho cuốn tiểu thuyết

củamìnhrồitớiLido,đểxemnhỡraPeterRachmanđangngồiở cùng cái bàn lần trước trên bãi tắm, ven bờ Serpentine.Nhưngkhôngthấy.Vàngườiđànôngởchỗghisêmàtôiđếnhỏi không hề biết Peter Rachman. Tôi tới nhà MichaelSavoundraởđườngWaiton.Tôibấmchuôngtrongvôvọngrồiđi vàohiệubánhngọtở tầng trệt, trênbiểnhiệu ghi tênmộtJustindeBlanckenàođó.Tạisaotôicònnhớcáitênnày?CáitayJustindeBlanckeấycũngkhôngthểnóichotôiđiềugì.ÔngtachỉmơhồbiếtSavoundra,cónhìnthấy.Đúng,mộtanhchàngtócvàngtrônggiốngJosephCotten.Nhưng,theoôngta,hìnhnhưanhkhôngthườngxuyênsốngởđây.Jacquelinevàtôi,chúngtôiđãđibộđếnquánRio,tậncùng

NottingHill,vàchúngtôihỏithămcáiôngngườiJamaica,chủnơiấytintứcvềEdgerosevàLinda.Ôngbảođãnhiềungàynaykhôngcótintứcgì,ôngvàkháchkhứacủaôngcóvẻnghikỵchúngtôi.

Chương19Một sáng tôi ra khỏi nhà, như thường lệ, với tập giấyviết

thư, tôi nhận ra chiếc Jaguar của Rachman, đỗ ở giữaChepstowsVillasvàLedburyRoad.Ôngthòđầurakhỏiôcửađãhạkính.‒Thếnào,anhbạn?Cậumuốnđimộtvòngvớitôikhông?Ôngmởcửavàtôilênngồibêncạnhông.‒Chúng tôichẳngcònbiết tìnhhìnhcủaôngđang thếnào

nữa,tôinóivớiông.TôikhôngdámnhắcđếnLinda.Cólẽôngđãngồitrongxetừ

rấtlâuđểrình.‒Nhiềuviệcquá...Nhiềumốiloquá...Vàlúcnàocũngthế...Ôngnhìn tôi chằm chằmbằng conmắt lạnh lùng, từ đằng

saucặpkínhđổimồi.‒Cậuthìsao?Cậuhạnhphúcchứ?Tôiđáplạibằngmộtnụcườibốirối.Ôngdừngxetạimộtphốnhỏcónhữngngôinhàđổnát,như

thểvừaphảichịumộttrậnoanhtạc.‒Cậuthấykhông?ôngnóivớitôi.Tôiluônluônlàmviệcở

nhữngnơigiốngnhưthếnày...Trênvỉahè,ôngrúttừcáicặpmàuđencầmtrêntayramột

chùmchìakhóa,nhưngôngđổiý,nhétnóvàotúiáovest.‒Cũngchẳngđểlàmgìnữarồi...Cochânđạpmộtcái,ôngmởcánhcửamộtngôinhà,cánh

cửacólớpsơnđãtrócloanglổ,chỗổkhóachỉcònlạimộtcáilỗ.Chúngtôibướcvào.Vôivữarảikhắpsàn.CũngcáimùilơlửngtrongkháchsạnởSussexGardensxộcvàocổhọngtôi,nhưngcònmạnhhơnởđónữa.Tôicảmthấybuồnnôn.Rachmanlạilục tìm trong cặp và lôi ramột cái đèn pin. Ông chĩa đèn raxungquanh,nhờthếmàcóthểnhìnthẩyởcuốiphòngmộtcái

bếpcũkỹhangỉ.Mộtcầuthangdốcdẫnlêntầngtrên,tayvịnbằnggỗđãlong.‒Tiệnđangcógiấybút,ôngnóivớitôi,cậughichéphộluôn

nhé.Ông xem xét những ngôi nhà cạnh đó, cũng ở trong tình

trạngbỏhoangnhưvậyvàđọcchotôichéplạivàithôngtinsaukhiđãthamkhảomộtquyểnsổrútratừcáicặpđen.Hôm sau, tôi tiếp tục viết cuốn tiểu thuyết lênmặt sau cái

trangcónhữngghichúkiavàvẫncòngiữnólạichođếnngàyhômnay.Tại saoông lạiđọccho tôi chépnhưthế?Có lẽôngmuốn còn lại một bản sao, ở đâu đó.Nơi đầu tiên chúng tôidừnglại,trongkhuNottingHill,tênlàPowisSquare,rồisauđólàPowisTerracevàPowisGardens.Tôiđãkiểmkê,theolờiđọccủaRachman,sốnhà5,9,10,11,12ởPowisTerrace,sốnhà3,4,6 và 7 ở Powis Gardens và số nhà 13, 45, 46 và 47 ở PowisSquare. Những dãy nhà có vòm cổng kiểu “thời Edward”‒Rachmannóichotôibiết.Từsauchiếntranh,chúnglànơicưngụcủadânJamaica,nhưngông,Rachman,đãmualạitoànbộvàođúngthờiđiểmchúngsắpbịpháđi.Vàgiờđâychẳngaicònsốngởđónữa,ôngnảyraýđịnhcảitạochúng.Ông đã tìm lại được tên những người chủ nhà cũ từ trước

thờidânJamaicađến.Thếnên,ở số 3PowisGardens, tôi ghitênLewisJones,vàởsố6,MissDudgeon;ởsố13PowisSquare,CharlesEdwardBoden,ở số46,ArthurPhilipCohen,ở số47,MissMarieMotto... Có lẽRachman cần đếnhọ vàohaimươinăm sau, để đưa họ ký giấy tờ gì đó, nhưng ông cũng chẳngthực sự tinđiềunày.Khi tôihỏivềnhữngngười ấy, ôngđáprằng phần lớn trong số họ hẳn đã biếnmất trong những đợtquânĐứcoanhtạc.Chúng tôi đi ngang qua khu Bayswater, tiến về phía ga

Paddington.Lầnnày,chúngtôiđếnOrsettTerrace,ởđónhữngngôinhàcóvòmcổng,caohơnnhữngngôinhàlúctrước,nằm

kềmộtđườngtàu.Cácổkhóavẫncònnằmnguyêntrêncửaravào và Rachman phải dùng đến chùm chìa khóa của mình.Không có vôi vữa, giấy dán tường ẩm mốc, cũng không cónhữngcẩuthangsụthỏngbêntrong,nhưngcácphòngkhônglưugiữchútdấuvếtnàocủasựhiệndiệnconngười,cứnhưthểnhữngngôinhànàylàmộtcảnhbàitríđượcdựnglênđểquaymộtbộphimvàrồisauđóngườitaquênmấtkhôngdỡchúngđi.‒Đâylàcáckháchsạnlữhànhcũ,Rachmannóivớitôi.Lữhànhnào?Tôihìnhdungranhữngbóngngườivàoban

đêm, ra khỏi ga Paddingtonđúngvào lúcnhững tràng còihụvanglên.ĐếncuốiOrsettTerrace, tôingạcnhiênnhìn thấymộtnhà

thờđổnátđangbịpháđi.Gian chính củanó lộhẳn rangoàitrời.‒Cảcáinàynữa,lẽratôiphảimuanó,Rachmannói.

Chúng tôiđiquaHollandPark, tớiHammersmith.Tôi chưabaogiờđixađếnthế.RachmandừnglạiởTalgarthRoadtrướcmộtdãynhàbỏkhôngmangdángvẻcácnhànghỉtrênnúihaydinhthựnhỏbênbờbiển.Chúngtôilêntầnghaimộttrongsốđó.Cácôkínhtrêncửasổvòngcungđãvỡ.Cóthểnghetiếngồnãcủagiaothôngqualại.Trongmộtgócphòng,tôinhìnthấymộtcáigiườnggấpvà trêndó làmộtbộcomlêbọcgiấykínhtrong suốtnhư thểvừa từ chỗ thợgiặt là ra, vàmột chiếc áopyjama.Rachmanbắtgặpánhmắttôi:‒Thỉnhthoảngtôidếnđâyđểngủtrưa,ôngnói.‒Ôngkhôngthấykhóchịuvớitiếngxecộà?Ôngnhúnvai.Rồiôngcầmbộcomlêbọclớpgiấykínhlênvà

chúngtôiđixuốngcẩuthang.Ôngđitrướctôi,bộcomlêđểgậpvắt trên cánh tay phải, tay trái cầm cái cặp đen, dáng vẻ của

mộtđạidiệnthươngmạitừnhàđirachuẩnbịmộtchuyếncôngtácdướitỉnh.Ôngnhẹnhàngđặtbộcomlêlênbăngghếsauxeôtôvàngồi

lạivàochỗtàixế.Chúngtôiquaylại,đivềhướngKensingtonGardens.‒Tôitừngngủởnhữngnơicònkémtiệnnghihơnnhiều...Ôngchĩaánhmắtlạnhlẽosangtôi.‒Hồiấytôicũngcỡtuổicậubâygiờ.Chúng tôi đi trên đại lộHolland Park và sắp đi ngang qua

trướccáiquánnơivàogiờnàythôngthườngtôivẫnngồiviếtcuốntiểuthuyếtcủamình.‒Cuốichiếntranh,tôitrốnthoátkhỏimộttrại..Tôihayngủ

tronghầmmộttòanhà...Chuộtkhắpnơi...Tôiđãtựnhủ,nếungủthiếpđi,chúngsẽănthịttôi...Ôngphálêncườilanhlảnh.Tôicócảmgiácmìnhcũnglàmộtconchuộtnhưlũkia...Vả

lại,suốtbốnnãmtrờingườitatìmcáchthuyếtphụctôirằngtôilàmộtconchuột...Chúngtôiđãđểlạicáiquánởsaulưng.Phải,tôicóthểđưa

Rachmanvào cuốn tiểu thuyết củamình.Hainhânvật chínhcủatôisẽtìnhcờgặpRachmanởquanhnhàgaBắc.‒ÔngsinhraởAnhà?tôihỏi.‒Không.ỞLvov,bênBaLan.Ôngnóiđiềuđóbằnggiọngkhôkhốc,vàtôihiểurằngmình

sẽkhôngbiếtthêmđượcgìnữa.Giờ đây chúng tôi chạy men theo Hyde Park, về hướng

MarbleArch.‒Tôiđangthửviếtmộtcuốnsách,tôirụtrènóivớiông,để

chuyểnsangđềtàikhác.‒Mộtcuốnsách?

Bởi sinh ra ở Lvov, bên Ba Lan, hồi trước chiến tranh, rồisốngsótsauchiếntranh,giờđâyônghoàntoàncóthểởkhugaBắc.Đóthuầntúylàmộtvấnđềcủalẽtìnhcờ.

ÔngđichậmlạitrướcgaMarylebonevàtôinghĩchúngtôisẽlại viếng thăm những ngôi nhà xập xệ bên đường tàu hỏa.Nhưng,đivàomộtphốhẹp,chúngtôitớiRegent’sPark.Cuốicùngcũngcómộtkhugiàu.Vàôngphìcười,nghenhưtiếngngựahí.Ôngbảotôichéplạicácđịachỉ: 125,127và129ParkRoad,ở

góc Lorne Close, ba ngôi nhà xanh lục nhợt nhạt lắp cửa sổvòngcung,trongđóngôinhàcuốicùngđãbịpháhủymộtnửa.Saukhikiểmtramấycáinhãnđínhvớichùmchìakhỏa,ông

mởcửangôinhànằmgiữa.Vàchúngtôilạiđilêntầng,vàomộtcănphòngrộnghơncănphòngbênTalgarthRoad.Cácôkínhcửasổcònnguyênvẹn.Ởgócphòng,vẫnlàmộtcáigiườnggấpgiốngnhưởTalgarth

Road.Ôngngồi lênđó,đặt cái cặpđenxuốngcạnhmình.Rồiônglấykhănmùisoatrắnglautrán.Giấydán tườngnhiều chỗđãbị giật ra và sànnhàbịhổng

nhiềuthanhlát.Cậuphảiracửasổmànhìn,ôngnóivới tôi.Việcđáng làm

đấy.Đúngthếthật,tôinhìnthấycácbãicỏcủaRegent’sParkvà

nhữngmặttiềnnhàđồsộxungquanh.Màutrắngvữanhàvàmàuxanhlụcnhữngbãicỏtạoramộtcảmgiácbìnhyênvàantoàn.Giờthìtôisẽchocậuxemcáinày...Ông đứng dậy, chúng tôi đi theomột hành lang trên trần

lủnglẳngnhữngsợidâyđiệncũkỹvàđivàomộtphòngnhỏ,ở

phíasaungôinhà.CửasổphòngnhìnxuốngdườngtàuhỏacủanhàgaMarylebone.‒Cảhaiphíađểurấtđẹp,Rachmanbảotôi.Cóphảikhông,

anhbạn?RồichúngtôiquaytrởlạicănphòngphíabênRegent’sPark.Ônglạingồixuốnggiườngvàmởcáicặpđenra.Ôngrúttừ

trongđóhaicáisandwichbọctronggiấybạc.Ôngchiachotôimộtcái.Tôingồixuốngđất,đốidiệnvớiông.‒Tôi nghĩ sẽ để yênngôi nhànhư thế này rồi chuyển đến

sốnghẳnởđây...Ôngcắnvàocáisandwichcủamình.Tôinghĩdếnbộcomlê

bọctronggiấybóngkính.Bộlúcnàyôngmặctrôngthậtnhàunhĩ, thậmchíáo còn thiếumấtmột cái cúcvàđôigiày thìđãlấmbùn.Ông,ngườiphátcuồngđếnámảnhvìsựsạchsẽ,cũnglàngườiđấutranhvôcùnghăngháichốnglạivitrùng,thếmàcónhữngngày ta tưởngnhưôngđãbuông tayvàđểmặcchomìnhdầnbiếnthànhmộtkẻduthủduthực.Ôngđãănxongchiếcsandwich.Ôngnằmdàitrêncáigiường

gấp.Ônggiơtayralụctrongcáicặpđenđặttrênsànnhà,bêncạnhgiường.Ônglấychùmchìakhóavàgỡmộtchìatừđó.‒Này...Cầmlấy...Mộttiếngnữađánhthứctôidậynhé.Cậu

cóthểđidạomộtvòngbênRegent’sPark.Ôngquayngườivàotường,vàthởramộthơidài.‒ Tôi khuyên cậu nên đến chỗ chuồng thú. Ngay gần đây

thôi.Tôi đứng bất động một lúc trước cửa sổ, giữa một quầng

nắng,rồitôinhậnraôngđãngủ.

Chương20Mộtđêmkhichúngtôi,Jacquelinevàtôi,trởvềChepstows

Villas, bên dưới cánh cửa phòng Linda cómột làn ánh sángmỏng.TiếngnhạcJamaicalạicấtlên,chođếnrấtmuộnvàmùicầntrànngậpcănhộ,giốnghệtnhữngngàyđầutiênkhichúngtôiđếnsốngởđây.Peter Rachman tổ chức các dạ hội tại căn hộ độc thân của

ông,ởDolphinSquare,mộtkhốinhànằmbênbờsôngThamesvà Linda dẫn chúng tôi đến đó. Chúng tôi gặp lại nơi đâyMichaelSavoundra,anhđãvắngmặtkhỏiLondonđểsangParisgặp các nhà sản xuất. Pierre Roustang (đạo diễn và sản xuấtphim người Pháp) đã đọc kịch bản và có quan tâm. PierreRoustang.Lạithêmmộtcáitênvôdiệnbaylơlửngtrongkýứccủatôi,nhưngcácâmtiếtvẫngiữ lạimộtdưvanggiốngnhưtấttậtnhữngcáitêntatừngnghethấyởtuổihaimươi.Đủ loại người lai vãng các dạ hội của Rachman. Vài tháng

nữa, một bầu không khí tươi tắn sẽ xâm chiếm London vớinhững thứ âm nhạc mới, những thứ quần áo sặc sỡ. Và tôithoáng có cảmgiácmình từng gặp, ởDolphinSquare,nhữngđêmấy,vàingườitrongsốnhữngngườisẽtrởthànhcácnhânvậtquantrọngcủamộtthànhphốđộtnhiênhồixuân.Tôi không còn viết vào buổi sáng nữa,mà bắt đầu từ nửa

đêm. Không phải vì tôi muốn tận dụng sự yên bình và tĩnhlặng.Đơngiản là tôi lùi giờ làmviệcmuộnđi.Và lầnnào tôicũngchiếnthắngđượctínhlườinháccủamình.Tôiđãchọncáigiờnàyvìmộtnguyêndokhác:tôisợnỗihoangmangquaytrởlại, nỗi hoangmang thường xuyên cảm thấy vàonhữngngàyđầuchúngtôimớiđặtchânđếnLondon.Chắc chắn Jacqueline cũng cảm thấy cùng nỗi lo lắng ấy,

nhưngnàngcầncóngườivàtiếngồnxungquanhmình.Đếnnửađêm,nàngcùngLindarờicănhộ.Họtớidựcácdạ

hộicủaRachmanhoặcđếnnhữngchốnmịtmùvềphíaNottingHill. Ở nhà Rachman, ta làm quen với hàng đống người, họcũngmờimọcta.LầnđầutiênởLondon‒Savoundranói‒takhôngcòncảmgiácmìnhđangởtỉnhlẻnữa.Trongkhôngkhícóđiệntích,hìnhnhưvậy.Tôicònnhớnhữngcuộcđidạocuốicùngcủachúngtôi.Tôi

đưa nàng đến nhà Rachman, ở Dolphin Square. Tôi khôngmuốnlêntầng,ởgiữatấttậtnhữngngườikia.Viễncảnhphảiquay trởvề cănhộ làm tôi có chút sợhãi.Tôi sẽ lạiphảiviếtnhững câu vẫn lênmột trang giấy trắng, nhưng tôi không cólựachọn.Những tối đó, chúng tôi bảo tài xế taxi đỗ lại trước ga

Victoria.Vàtừđó,chúngtôiđibộchođếnsôngThames,ngangquacácphốcủakhuPimlico.KhiấylàthángBảy.Cáinóngthậtngộtngạtnhưng, lầnnàochúng tôiđidọc theohàngrào lướisắtcủamộtquảngtrườngnhỏ,mộtcơngiónhẹcũngthổiquachúngtôitrongthoangthoảngmùihươngcâythủylạphaycâyđoạn.Tôiđểnànglạidướicổng.NhữngtòanhàởDolphinSquare

hiệnlênsừngsữngdướiánhtráng.Bóngcâyhắtxuốngvỉahèvàtánlácứthếimlìm.Khôngcònđếnmộtgợngió.Từbênkiabờke, ven sôngThames,một quán ăn trên thuyềndựng tấmbiểnhiệu sángđènvàngườiđónkháchđứngđó trước lối lêncầutàu.Nhưngcóvẻnhưchẳngaiđếnquánấy.Tôinhìnngườiđànôngđó,hóađátrongbộđồngphụccủamình.Vàogiờnày,xe cộkhông cònqua lại trênkevà rốt cuộc tôi cũng tới đượctâmđiểmyêntĩnhvàuuấtcủamùahè.

QuaytrởvềChepstowsVillas,tôinằmtrêngiườngmàviết.Sauđó,tôitắtđènvàchờđợitrongbóngtối.Nàngvềvàokhoảngbagiờsáng,luônluôncómộtmình.Từ

ítlâunay,Lindađãlạibiếnmất.

Nàngnhẹnhàngmởcửa.Tôigiảvờngủ.Vàrồiđếnmộtlúc,saumộtchuỗingày,tôithứcmãichođến

bìnhminh, nhưng chẳng bao giờ nghe thấy tiếng bước chânnàngtrongcầuthangnữa.

Chương21Hôm qua, thứ Bảy ngày mồng một tháng Mười năm một

nghìnchíntrămchínmươitư,tôitừquảngtrườngItalieđivềnhà,bằngtàuđiệnngầm.Tôiđãđimuabăngphimtạimộtcửahàng dường như có nguồn hàng phong phú hơn những cửahàngkhác.TừlâurồitôikhôngnhìnthấyquảngtrườngItalie,nóthayđổirấtnhiều,nguyênnhânlànhữngtòanhàchọctrời.Trongtoatàuđiệnngầm,tôiđứnggầncửa.Mộtngườiphụ

nữngồitrênbăngghếởgóctoa,phíabêntaytráitôi,vàtôiđểýđếncôbởivìcôđeokínhrâm,mộtcáikhănphulabuộclạidướicằmvàmặcmộtchiếcáogiócũmàube.TôingỡnhưnhậnraJacqueline. Tàu điện ngầm chạy đoạn lộ thiên trên đại lộAuguste‒Blanqui. Trong ánh sáng ban ngày, tôi thấy như thểkhuônmặtnàngđãgầyđi.Tôinhậnrarấtrõđườngnétmiệngvàmũinàng.Đólànàng,dẩndàtôichắcchắnnhưvậy.Nàngkhôngtrôngthấytôi.Mắtnàngbịgiấuđiđằngsaucặp

kínhrâm.NàngđứngdậyởgaCorvisartvàtôiđitheonàngtrênketàu.

Taytráinàngxáchmộtcáitúitovàdángđiuểoải,gầnnhưlảođảo,khôngcòn làdángdấpngàyxưa.Chẳngbiết tạisao, thờigiangầnđâytôithườngmơthấynàng:tôinhìnthấynàng,tạimộtcảngđánhcánhỏởĐịaTrungHải,ngồibệtxuốngđất,cứthếđanmãikhôngngừngdướiánhnắng.Cạnhnànglàmộtcáiđĩanơingườiquađườngthảvàonhữngđồngxu.Nàng băng ngang đại lộ Auguste‒Blanqui rồi đi vào phố

Corvisart.Tôiđixuốngdốcphốtheosaunàng.Nàngbướcvàomộthiệutạphóa.Khinàngrakhỏiđó,căncứvàodángđicủanàngtôinhậnthấycáitúiđãnặnghơnlúctrước.Tạivuôngđấtnhỏxíungaytrướckhiđếnquảngtrường,có

mộtquáncàphêmangbiểnhiệuLeMuscadetJunior.Tôinhìnvàotrongquacửakính.Nàngđứngtrướcquầy,cáitúiđểdưới

chân,vànàngtựrótchomìnhmộtcốcbia.Tôikhôngmuốnlạigần nàng, cũng khôngmuốn đi theo tiếp để biết địa chỉ củanàng. Sau chừng ấynăm, tôi sợnàng chẳng cònnhớ tôi là ainữa.Vàhômnay, chủnhật đầu tiên củamùa thu, tôi lại ở trên

cùngtuyếntàuđiệnngầmấy.ĐoàntàuchạyquaphíatrênhàngcâyđạilộSaint‒Jacques.Tánlácâyxòaxuốngđườngray.Thếlàtôicócảmgiácmìnhđanglơlửnggiữatrờivàđất,thoátkhỏicuộcsốnghiệntại.Chẳngcòngìneobuộctôivàođâunữa.Mộtlúcnữathôi,ởlốiracủanhàgaCorvisart,trôngthậtgiốngmộtgatỉnhlẻvớibộkhungkính,sẽgiốngnhưtôibịtrượtvàomộtkẽnứtthờigianvàbiếnmấtmãimãi.Tôisẽđixuốngdốcphốvàcólẽsẽcócơhộigặpnàng.Chắcnàngsốngđâuđótrongkhuphốnày.

Cáchđâymườilămnăm,tôicònnhớ,tôitừngcócùngtrạngthái tinh thầnnhư thế.Mộtbuổi chiểu thángTám, tôiđãđếntòa thị chính Boulogne‒ Billancourt để lấy bản sao giấy khaisinh.TôiđibộquaytrởlạiquacửaôAuteuilvàcácđạilộchạydọctheotrườngđuangựacùngkhurừng.Hồiấytôisốngtạmtrongmộtcănphòngkháchsạn,vểphíabờke,sauđoạnvườncâyTrocadéro.TôicònchưabiếtmìnhcóởhẳnlạiParishayđểphụcvụcuốnsáchmàtôiđãbắttayviếtvề“cácnhàthơvàtiểuthuyếtgiaởcảng”, tôi sẽ sangBuenosAiresmột thờigian,đểtìm nhà thơ Argentina Hector Pedro Blomberg, người viết ranhữngcâuthơlàmtôithấythậthoangmang:

SchneiderđãbịgiếtvàođêmhômquaỞquánrượucủangườiđànbàParaguayAnhcócặpmắtxanhvàkhuônmạttáinhợt...

Một buổi xế chiểu ngập nắng. Ngay trước khi đến cửa ôMuette, tôi ngồi lại trên ghếbăng củamộtquảng trườngnhỏ.Khuphốnàygợichotôinhữngkỷniệmấuthơ.Xebussố63màtôi thường lên ở Saint‒Germain‒des‒Prés dừng lại ở cửa ôMuette và phải đợi nó vào quãng sáu giờ chiểu saumột ngàydạo chơi trong rừngBoulogne.Nhưng tôi có cố công tậphợpnhữngkỷniệmkhácmớihơn thì chúngvẫncứ thuộcvềmộtcuộcđời trướchẳn,cáicuộcđờimàtôikhônghoàntoànchắcmìnhcótừngsốngquahaykhông.Tôirúttừtrongtúiragiấykhaisinhcủamình.Tôisinhvào

mùahènămmộtnghìnchíntrămbốnmươilăm,vàmộtchiều,quãngnămgiờ,bốtôiđãđếnkýgiấytờởtòathịchính.Tôinhìnthấyrõchữkýcủaôngtrênbảnsaomàhọđưatôi,mộtchữkýrất tháu. Rồi ông đi bộ về nhà, qua những phố vắngmùa hènămấy,khitacònnghethấytiếngchuôngkínhcoongtrongvắtcủanhữngchiếcxeđạp,vanglêntrongimlìm.Cùngmùavớihômnay,cùnglàcuốibuổichiềungậpnắng.Tôinhétlạitờgiấykhaisinhvàotúi.Tôiđangởtrongmột

giấcmơ,hẳnlàphảitỉnhdậykhỏiđó.Nhữngmối liênhệgắntôivàothựctạiđangmỗilúcmộtthêmdãnra.Hẳnsẽthậtlàtệnếukếtthúctrêncáighếbăngnàytrongchứngbệnhmấtkýứcvàđánhmấtdầncăncướcvàkhông thểchỉchonhữngngườiquađườngnơiởcủatôi...Thậtmayvìtrongtúiáotôicótờgiấykhaisinhkia,giốnglũchóbịlạcởParistrênvòngcổcóghiđịachỉvàsốđiệnthoạicủangườichủ...Vàtôicốsứctựgiảithíchchomìnhsựlửnglơmàtôiđangcảmthấy.Đãnhiềutuầnnaytôi không gặp ai.Nhữngngười tôi gọi điện thoại đến thì cònchưa đi nghỉ về. Vả lại tôi đã nhầm khi chọnmột khách sạnnằmxa trung tâm.Hổiđầuhè, tôi tính sẽ chỉởđâymột thờigianrấtngắnrồithuêlấymộtcănhộhoặcmộtphòng.Nỗinghingờ len lỏi trong tôi: mình có thực sự muốn ở lại Paris haykhông? Chừng nào còn mùa hè, tôi còn nuôi được ảo tưởngmình chỉ là một khách du lịch, nhưng đầu thu,phố xá, con

ngườivàmọithứsẽtìmlạimàusắchằngngày:xám.Vàtôitựhỏimìnhcócònđủcanđảmđểthêmlầnnữatanchảyvàocáimàuấyhaykhông.Hẳn tôi đãđi tới cuốimột chặngđời.Nóđãkéodài chừng

mườilămnămvàgiờđâytôiđangđingangquamộtquãngthờigianchết,trướckhilộtxác.Tôithửchuyểnmìnhvềmườilămnămtrước.Cảhồiẩycũngthế,cóđiềugìđóđiđếnkếtcục.Tôirờixabốmẹ.Bốtôihẹngặptôitạicácgianphòngsauquáncàphê,cácsảnhkháchsạnhayquánảnnhàga,nhưthểôngchọnnhữngđịađiểmlớtphớtnhằmrũbỏtôiđểrồichạytrốncùngnhững bí mật của ông. Chúng tôi ngồi im lặng đối diện vớinhau.Thỉnhthoảng,ôngliếcnhìntôi.Mẹtôithìcànglúccàngnói tohơn, tôiđoánrađiềuđóthôngquanhữngcửđộnggiậtcục của môi bà bởi vì giữa chúng tôi có một tấm kính ngăngiọngbàlại.Vàrồimườilămnămtiếptheotanrãđi:chỉvàikhuônmặt

rốimù, vài kỷniệmmơhồ, chút tàn tro...Tôi chẳnghể cảmthấychútbuồnbãnàovìthế,màngượclạicònthấynhẹnhõm.Tôisẽlạixuấtpháttừconsốkhông.Từchuỗingàybuồnthảmấy, vài ngày duy nhất còn hiện rõ, những ngày tôi quen biếtJacquelinevàVanBever.Tạisaolại làquãngthờigianấychứkhông phải một quãng khác ? Có lẽ bởi vì nó vẫn còn lơlửng.Chiếcghếbăngtôiđangngồigiờđâynằmdướibóngrâm.Tôi đi ngangquabãi cỏnhỏđếnngồi dướimặt trời.Tôi cảmthấy nhẹ bổng. Tôi không còn gì nợ nần ai, cũng chẳng cònnhữngcáicớviệnravànhữnglờinóidốiphảibậpbẹthànhlời.Tôisẽtrởthànhmộtaiđókhácvàsựchuyểnhóasẽsâusắcđếnnỗi chẳng ai trong số những người tôi từng gặp trong vòngmườilămnãmquacòncóthểnhậnratôi.

Tôi nghe thấy đằng sau lưngmình có tiếng động cơ.Ai đóđangđỗxeởgócquảngtrườngvàđạilộ.Độngcơtắt.Tiếngsập

cửa.Mộtngườiphụnữdidọctheohàngràolướisắtcủaquảngtrường.Nàngvậnmộtchiếcváymùahèmàuvàngvàđeokínhrâm.Tócnàngmàunâu.Tôikhôngnhìnrõmặtnàng,nhưngngaylậptứctôinhậnradángđiệucủanàng,mộtdángđiệuuểoải.Nhịpđicủanàngmỗilúcmộtchậmhơn,cứnhưthểnàngđangdodựtrướcnhiềuhướng.Vàrồi,dườngnhưnàngđãtìmrađường.ĐólàJacqueline.

Tôi rờikhỏiquảng trườngvàđi theonàng.Tôikhôngdámchạyđếnchỗnàng.Cólẽnàngchẳngcònnhớrõvềtôinữa.Tócnàngngắnhơncáchdâymườilămnăm,nhưngcáidángđiệuấykhôngthểthuộcvềbẩtkỳmộtngườinàokhác.Nàngbướcvàomộttòanhà.Đãquámuộnđểcóthểtiếpcận

nàng.Vàdẫusaothìtôicóthểnóigìvớinàngđây?ĐạilộnàyđãquáxakeTournellevàquáncàphêDante...Tôiđiquatrướccửatòanhàvànhìnsố.Cóthựcđâylànhà

nàngkhông?Haynàngđếnthămbạn?Rốtcuộctôitựhỏingườitacóthểnhậnraaiđókhichỉnhìntừsaulưng,căncứvàodángđiệu,haykhông.Tôiquayngược trở lại chỗquảng trường.Xecủanàngđangởđó.Tôicảmthấynỗicámdỗđượcđể lạichonàngmộtmẩugiấyghivàicâucùngsốđiệnthoạikháchsạncủatôigàitrênkínhtrướcxenàng.Ởxưởngsửaxe trênđại lộNewYork, chiếcxemà tôi thuê

hômtrướcđangđợitôi.Ýtưởngnàynảyravớitôitrongphòngkháchsạn.TôithấykhuphốthậthoangvắngvànhữngchặngđườngđibộhaytàuđiệnngầmởcáiParisthángTámnàymớiđơncôilàmsao,khiếntriểnvọngđượcsửdụngmộtchiếcxeôtô làmtôi thấyyên tâmhẳn.Chắc tôi sẽ cócảmgiácmìnhcóthể rờiParisbấtkỳ lúcnào, chỉ cầnmuốn làđược.Mười lămnăm vừa qua, tôi thấy như thể mình là tù nhân của nhữngngười khác và của chính mình, và mọi giấc mơ của tôi đềugiống hệt nhau: những giấcmơ chạy trốn,những chuyến tàu

khởihành,màthậtkhôngmaytôi lạinhỡchuyến.Chẳngbaogiờtôiđếnđượcnhàga.Tôilạclốitrongcáchànhlangcủabếntàuđiệnngẩm, và trênke, các đoàn tàukhôngđến.Tôi cũngmơthấymìnhrakhỏinhà,trèovàosauvôlăngmộtchiếcôtôMỹrấttochạytheonhữngphốvắngvềphíaRừngmàkhônghềnghe thấy tiếng động cơ, và rồi tôi cảm thấy nhẹ nhõm vàthanhthản.Ngườichủxưởngđưachotôichìakhóaxevàtôithấyvẻkinh

ngạccủaanh tavào lúc tôi choxe lùi, thiếuđiều thìđâmvàomộtcâyxăng.Tôisợkhôngdừngxelạiđượckhitớiđènđỏgầnnhất.Cũngvậy,trongnhữnggiấcmơcủatôi:phanhhỏng,tôivượthếtmọiđènđỏvàđivàođườngmộtchiều.Tôiđỗđượcxe lại trướckháchsạnvàhỏimượnlễ tânmột

quyển danh bạ. Ở số nhà ấy, không có Jacqueline nào.Mườilămnămđãqua, chắcnàngđã lấy chồng.Nhưngnàngđã trởthànhvợcủaai?

Delorme(p.)DintillacJones(E.Cecil)Lacoste(René)Walter(J.)Sanchez‒CirèsVidal

Tôichỉcònmỗimộtcáchlàgọichotừngcáitêntrongsốđó.Trongcabin,tôibấmsốđầutiên.Nhữnghồichuôngđổthật

lâu.Rồicóngườicẩmmáy.Mộtgiọngđànông:‒Vâng...Alô?‒TôicóthểnóichuyệnvớiJacquelinekhông?

‒ChắcôngnhầmmáyrồiTôi dậpmáy.Tôi không cònđủ canđảmđểbấmnhững số

khácnữa.Tôiđợitrờitốirồirờikháchsạn.Tôingồivàoghếvànổmáy

xe.Tôi,ngườirànhParisđếnthế,nếuđibộthìchắchẳnsẽtìmngayraconđườngngắnnhấttớicửaôMuette,thếmàgiờđâytrênchiếcxenàytôiphải loạngquạngđịnhhướng.Đã lâurồitôikhông láixevàchẳnghềbiếtđâu làđườngmộtchiều.Tôibènquyếtđịnhcứthếđithẳng.TôiđivòngrấtxatheokePassyvàđạilộVersailles.Rồitôiđi

vàođạilộMuratvắnghoe.Lẽratôiđãcóthểvượthaicáiđènđỏ,nhưng tôi thấykhoái cảmkhi tuân lời chúng.Tôi lái thậtchậm,cùngcáidángvẻơhờcủamộtngườiđidạodọcbờbiểnvàomột tốimùahè.Đèngiao thôngchỉ cònhướngđếnmìnhtôi,bằngnhữngtínhiệubíẩnvàthânthiệncủachúng.Tôi dừng xe trước cửa tòanhà, bênkia đại lộ, dướinhững

táncâyđầutiêncủaRừng,nơicácngọnđènđườngđểchừalạimộtkhoảngtối.Haibêncánhcửagắnkính,vớinhữngthanhsắttrangtrímàuđen,đượcchiếusáng.Vàcũngsángnhữngcửasổ tầng trêncùng.Chúngmởrộngvà, trênmộtbancông, tôithấymấy bóng người. Tối nghe thấy tiếng nhạc và tiếng thìthầmtròchuyện.Nhiềuxeđi tới,đậudọc theotòanhàvà tôichắcchắnrằngtấtcảnhữngngườitừxebướcxuống,điquacửasauđóđềulêntầngtrêncùng.Đếnmộtlúc,aiđónghiêngngườirabancông,gọiớihaibóngngườiđangchuẩnbịbướcvàotòanhà.Mộtgiọngphụnữ.Giọngnóiấychỉtầngchohaingườikia.NhưngđókhôngphảigiọngcủaJacqueline,hoặcítnhấtthìtôikhôngnhậnranó.Tôibènquyếtđịnhkhôngởlạiđâyrìnhnữa,mà sẽ đi lên. Nếu Jacqueline đang tiếp khách, tôi chẳng biếtnàng sẽ tỏ thái độ thế nào khi thấy đột nhiên bước vào nhànàngmộtkẻmànàngkhônghềcóchúttintứcgìsuốtmườilămnăm.Chúngtôiquenbiếtnhautrongmộtkhoảngthờigianrất

ngắn: ba hay bốn tháng. Thật ít nếu so với mười lăm nãm.Nhưngchắcchắnnàngkhôngquêngiaiđoạnấy...Trừphicuộcsống hiện tại của nàng đã xóa nó đi giống như ánh sáng quáchói củađèn chiếu,nónémvào tận cùngbóng tốimọi thứgìkhôngnằmtrongtrườngảnhhưởngcủanó.Tôiđợinhữngngườikháchmới.Lầnnày,cóbangười.Một

trong sốhọ vẫy tay về phía các ban công tầng trên cùng.Tôibướctớinhậpbọnkhihọbướcvàotòanhà.Hainamvàmộtnữ.Tôichàohọ.Vớihọ,chẳngcógìphảinghingờcả: tôicũng làkháchmờicủachỗtrênkia.

Chúngtôiđi lênbằngthangmáy.Haingườiđànôngcóâmsắc nước ngoài, nhưng người phụ nữ là người Pháp. Họ hơntuổitôimộtchút.Tôicốnởnụcười.Tôinóivớingườiphụnữ:Trênkiachắclàvuilắm...Côcũngmỉmcười.‒AnhlàbạncủaDariusà?côhỏitôi.‒Không.TôilàbạncủaJacqueline.‒ Cô tỏ ra không hiểu.Tôỉ không gặp Jacqueline từ rất lâu

rồi,tôinói.Côấykhỏechứ?Ngườiphụnữnhíumày.‒Tôikhôngbiếtcôẩy.RồicônóivàicâubằngtiếngAnhvớihaingườikia.Thang

máydừnglại.Một tronghaingườiđànôngbấmchuôngcửa.Haibàn tay

tôi ướt mồ hôi. Cửa mở ra và tôi nghe thấy tiếng ồn ã tròchuyệncungtiếngnhạcởbêntrong.Mộtngườiđànôngcómáitóc nâu chải hất về phía sau và nước da sẫm mỉm cười vớichúngtôi.Anhtamặcmộtbộcomlêvảithômàube.

Ngườiphụnữhônlênhaimáanhta.‒Xinchào,Darius.‒Xinchào,bạncủatôi.Giọnganhtatrầmvàcóchútâmsắcnướcngoài.Haingười

đànôngcũngnói“Chào,Darius”.Tôibắttayanhtamàkhôngnóigì,nhưnganhtakhôngtỏrangạcnhiênkhithấytôi.Anhtadẫnchúngtôiđiquatiềnsảnh,rổichúngtôibướcvào

một phòng khách có những ô kính lớn để mở. Khách khứađứngthànhtừngnhómnhỏ.Dariusvàbangườiđicùngthangmáyvớitôitiếnvềphíamộtbancông.Tôiđitheohọ.Họđượcmộtcặpđonđảchàohỏi,ởchỗrìabancông,vàmộtcuộc tròchuyệnbắtđầugiữanhữngngườiấy.Tôilùivểsau.Họđãquêntôi.Tôitrốnvểphíagócphòngvà

ngồixuốngrìamộtcáitrưởngkỷ.Ởđầutrườngkỷbênkiacóhai thanhniênômnhau, thì thầmnói chuyện.Chẳng aimảymay để ý đến tôi. Tôi thử tìm Jacqueline giữa tất cả nhữngngườinày.Tổngcộngcóchừnghaimươingười.TôiquansátngườiđànôngmangtênDarius,đằngkia,ởngưỡngcửarabancông,dángngườirấtmảnhkhảnhtrongbộcomlêmàube.Tôiđoánanhta trạcbốnmươi tuổi.TayDariusnàycó thểnào làchồngcủaJacqueline?Tiếngồnãcủanhữngcuộctròchuyệnbịkhỏalấpbởitiếngnhạcdườngnhưvẳnglạitừcácbancông.Tôi có cố nhìn mặt lần lượt từng người phụ nữ thì cũng

khôngthấyJacquelineđâu.Tôiđãnhầmtầng.Thậmchítôicònkhôngchắcnàngsốngtrongtòanhànày.Dariusgiờđâyđangởgiữaphòngkhách,cáchtôivàimét,cùngmộtphụnữtócvàngrấtduyêndáng,đanglắngngheanhtanóivẻhếtsứcchămchú.Chốcchốccôlạiphálêncười.Tôidỏngtailênxemanhtanóitiếnggì,nhưngtiếngnhạcđãátmấtgiọngnóicủaanhta.Tạisao tôi không bước thẳng đến chỗ người đàn ông đómà hỏiJacqueline đâu rồi? Anh ta sẽ, bằng giọng nói trầm và lịchthiệp,giúp tôi làmsáng tỏđiểubí ẩnnày,vốndĩ cũngkhông

thựcsựlàmộtbíẩn:anhtacóquenJacquelinekhông,nàngcóphảivợanhtakhông,hoặcnàngsốngởtầngnào.Chỉđơngiảnvậy thôi.Anh tađangđốidiệnvới tôi.Giờanh tanghengườiphụ nữ tóc vàng nói và tình cờ ánhmắt anh ta đậu lên tôi.Thoạttiên,tôicỏcảmgiácanhtakhôngnhìnthấytôi.Vàrồi,anhtathânthiệnvẫytayvớitôi.Anhtacóvẻngạcnhiênkhithấytôingồimộtmình,trêncáiđivăngấy,khôngnóichuyệnvớiai,nhưng tôiđangcảm thấydễ chịuhơnnhiều sovới lúcmớibướcvàocănhộvàmộtkỷniệmcáchđâymườilãmnămchợthiệnra.Chúngtôi,Jacquelinevàtôi, tớiLondon,nhàgaCharring Cross, vào quãng năm giờ chiều. Chúng tôi lấymộtchiếc taxi để đi đến một khách sạn đã chọn bừa trong mộtquyển sách hướng dẫn. Cả hai chúng tôi đều không biếtLondon.LúcchiếctaxiđivàophốMalivàtrướcmắttôimởrađạilộrợpbóngcâyấy,haimươinămcuộcđờitôibỗngrơivụnxuống thành bụi, như một quả tạ, như cặp còng tay hay bộtrangphụcnặngnềmàtôichưatừngtinsẽcóngàymìnhvứtbỏđược.Vàthếđấy,chẳngcònlạigìtừtấttậtnhữngnămthángấy.Vànếuhạnhphứclàcơnsaythoángquamàtôicảmnhậnđượcvàotốihômđó,thìtứclàlầnđầutiêntrongcuộctồntạicủamình,tôihạnhphúc.Sau đó, trời sập tối và chúng tôi bước đi vu vơ về phía

EnnismoreGardens.Chúngtôiđidọchàngràolướisắtcủamộtkhuvườnbỏkhông.Nhữngtiếngcười,tiếngnhạcvàtiếngtròchuyệnồnãvẳngxuốngtừtầngtrêncùngmộttòanhà.Cáccửasổmởtoangvàtrongánhsáng,hiệnrabóngmộtnhómngười.Chúngtôidứnglạiđó,dựavàohàngràokhuvườn.Mộttrongnhữngngườikháchngồitrêngờbancôngnhìnthấychúngtôivàrahiệubảolênđó.Tạicácthànhphốlớn,vàomùahè,nhữngngườimấthútnhautừ lâuhoặckhônghềquenbiếtbốnggặpnhaumộttốitạimộthànghiên,rồi lạimấthútnhaulầnnữa.Vàchẳnggìthựcsựquantrọnghết.Dariustiếnlạigầntôi:

‒Anhđểlạcmấtcácbạncủaanhrồià?anhtamỉmcườivớỉtôi.Mấtmột lúc tôimớihiểuanhtađịnhnhắcđếnai:đó làba

ngườitrongthangmáy.‒Họkhôngthựcsựlàbạntôi.Nhưngngaylậptứctôithấyhốitiếcvìđãnóithế.Tôikhông

muốnanhtađặtcâuhỏivềsựcómặtcủatôinơiđây.‒Tôiquenbiếthọchưalâuđâu,tôinóivớianhta.Vàhọđã

nảyramộtýtưởngrấthaylàđưatôiđếnnhàanh...Anhtalạimỉmcười:‒Bạncủacácbạntôicũnglàbạncủatôi.Nhưngtôilàmanhtabốirốibởivìanhtakhôngbiếttôilàai.

Đểlàmanhtathoảimái,tôinói,giọngnhẹnhànghếtmức:‒ Anh thường tổ chức những dạ hội dễ chịu như thế này

chứ?‒Vâng.VàothángTám.Vàlúcnàocũnglàkhivợtôiđivắng.Phầnlớnkháchkhứađãrờikhỏiphòngkhách.Làmthếnào

màtấtcảhọcóthểdứngngoàicácbancông?‒ Tôi cảm thấy vô cùng cô đơn những khi vợ tôi không ở

đây...Ánhmắt anh ta phủmộtmàn sầumuộn. Anh ta vẫnmỉm

cười với tôi. Đã đến lúc hỏi xem vợ anh ta có đúng tên làJacquelinekhông,nhưngtôivẫnchưadám.‒Cònanh,anhsốngởParisà?Hẳnanhtahỏitôicâunàyđơnthuầnvìlịchsự.Dẫusao,anh

tađangtiếptôiởnhàmìnhvàkhôngmuốntôiphảithuithủimộtmìnhtrênđivăng,táchbiệtvớinhữngngườikháchkhác.‒Vâng,nhưngtôikhôngbiếtmìnhcóởlạiđâykhông...Độtnhiêntôimuốnkểchuyệnchoanhtanghe.Đãkhoảng

bathángnaytôikhôngnóichuyệnvớiai.

‒Tôicóthểhànhnghềởbấtkỳđâu,miễnsaocómộtcâybútvàmộttờgiấy...‒Anhlànhàvănà?‒Nếutacóthểgọinhưthếlànhàvăn...Anhtamuốntôinêutênnhữngcuốnsáchcủamình.Cóthể

anhtatừngđọcmộtcuốntrongsốđó.‒Tôikhôngnghĩvậyđâu,tôinóivớianhta.‒Viếtvănchắclànhiềuhứngthúlắm,phảikhông?Chắchẳnanhtakhôngmấyquenvớicáccuộctròchuyệntay

đôi,vềnhữngvấnđềnghiêmtrọngnhưthế.‒Tôiđanggiữchânanh,tôinóivớianhta.Vàtôicócảmgiác

tôiđanglàmkháchcủaanhchạytrốnmất.Quảthật,trongphòngkháchvàngoàicácbancônggầnnhư

khôngcònmộtai.Anhtathoángcười:‒Khônghề...Họlênsânthượngđấy...Vàingườicònởlạitrongphòngkhách,ngồitrêntrườngkỷ

phíabênkiaphòng,mộtcáitrườngkỷmàutrắnggiốngcáimàtôiđangngồi,bêncạnhDarius.‒Tôirấtvuivìđượclàmquenvớianh,anhtanóivớitôi.Rồianhtađivềphíanhữngngườikhác,trongsốđócóngười

phụnữ tócvàng lúcnãyanh tavừanói chuyệnvàngườiđànôngvậnchiếcblazertrongthangmáy.‒Cácbạnkhôngthấytađangthiếuâmnhạcà?anhtanóivới

họ,nóirấtto,nhưthểvaitròcủaanhtachỉvỏnvẹnlàmuavuichongườikhác.Tôiđibậtmộtđĩanhạcnhé.Anhtabiếnmấtvàocănphòngbêncạnh.Mộtlúcsau,giọng

mộtnữcasĩcấtlên.Anhtangồilạicùngnhữngngườiấy,trêntrườngkỷ.Anhta

đãquêntôirồi.

Đãđếnlúcđikhỏiđây,nhưngtôikhôngsaongănmìnhlắngnghe tiếngồn ĩ cùng tiếngcười trênvsân thượngvàgiọngnóicủaDariuscùngnhữngngườikháchcủaanhtađangvanglên,ởđó,trêntrườngkỷ.Tôikhôngngherõlắmhọđangnóigìvàthảmìnhtheobàihát.Có người bấm chuông cửa. Darius đứng dậy đi về phía lối

vào.Lúcđingangqua anh tamỉmcười với tôi.Nhữngngườicòn lại tiếp tụcnói chuyệnvà, trongcơnhănghái,ngườiđànông vận chiếc áo blazer vẩy tay như thể muốn thuyết phụcnhữngngườikhácvềmộtđiềugìđó.Cótiếngngườinóivanglênngoàitiểnsảnh.Nhữnggiọngnói

tiếnlạigần.ĐólàgiọngDariusvàgiọngmộtphụnữnhiềuâmsắc trầm.Tôi quay đầu lại.Darius đi cùngmột cặp, ba ngườiđangđứng trênngưỡng cửaphòngkhách.Người đànông tócnâu, cao lớn,mặcbộ com lêmàuxám,đườngnét khuônmặtkhánặngnể,mắtlồimàuxanhlơ.Ngườiphụnữvậnmộtchiếcváymùahèmàuvànghởvai.‒Chúngtôiđếnquámuộnmấtrồi,ngườiđànôngnói.Mọi

ngườiđãđihết...Giọngôngtacóchútâmsắcnướcngoài.‒Khôngđâu,Dariusđáp.Họđangđợichúngtatrênkia.Anhtakhoáctaycảhaingười.Ngườiphụnữmàtôiđangnhìntừgócchênhchếchquayđầu

lại.Tôi choángváng.TôinhậnraJacqueline.Họ tiếnvềphíatôi.Tôiđứngdậy,nhưmộtcáimáy.Dariusgiớithiệuchúngtôivớinhau:‒GeorgesvàThérèseCaisley.Tôigậtđầuchàohọ.Tôinhìnthẳngvàomắtngườiphụnữ

mangcái tênThérèseCaisleykia,nhưngnàngkhônghềchớpmắt.Dườngnhưnàngkhôngnhậnratôi.Dariuscóvẻbốirốivìkhôngthểgiớithiệuđượctêntôi.

‒Đâylàhàngxómtầngdướicủatôi,anhtanói.Tôirấtmừngvìhọđãtới...Dùgìthìhọcũngchẳngngủnổivớitiếngồnàonhưthếnày...Caisleynhúnvai:‒Ngủ?...Nhưngvẫncònrấtsớmmà,ôngtanói.Ngàymới

chỉbắtđầuthôi.Tôi gắng giao ánh mắt với nàng. Ánh mắt ấy trống rỗng.

Nàngkhôngnhìnthấytôihoặcgiảnàngcốýlờđisựhiệndiệncủatôi.Dariuskéohọsangphíabênkiaphòngkhách,đếnchỗcái trườngkỷcónhữngngườikhácđangngồi.NgườiđànôngvậnáoblazerđứngdậychàoThérèseCaisley.Cuộctròchuyệntiếptục.Caisleynóiliếnthoắng.Nànghơilùimộtchútvềphíasau,vẻnhưdỗihờnhoặcbuồnchán.Tôinhữngmuốnbướcvềphíanàng,kéonàngramộtchỗvàthìthầm:‒Xinchào,Jacqueline.Nhưngtôivẫnyênvị,hóađá,cốtìmkiếmmộtsợidâyAriane

biếtđâuvẫncònlạinốigiữaquáncàphêDantehaykháchsạnTournelle cách đây mười lăm năm và cái phòng khách cónhữngôkínhlớntrôngxuốngkhurừngBoulognenày.Chẳngcó sợi dâynào.Tôi lànạnnhân củamột ảo giác.Thếnhưng,nếutanghĩchokỹ,nhữngnơinàynằmtrongcùngmộtthànhphố,cáchnhauđâucóxamấy.Tôigắngsứchìnhdunglộtrìnhngắn nhất dẫn đến quán cà phê Dante: đi theo lối các đại lộngoại vi để sang bên tả ngạn rồi, từ cửa ô Orléans, chạy xethẳngđếnđạilộSaint‒Michel...Vàogiờnày,thángTám,chắcchỉcầnmườilămphútlàđếnnơi.Ngườivậnáoblazerđangnóichuyệnvớinàng,vànànglắng

ngheanhta,vẻhờhững.Nàngngồitrêntaydựatrườngkỷvàchâmmộtđiếuthuốclá.Tôinhìnthấynàngtừphíabên.Nàngđã làmgì vớimái tóc ?Cáchđâymười lămnăm tócnàngdàixuốngtậneonhưnggiờđâymáitócấyngắntrênhõmvai.Vànànghútthuốclá,nhưngkhôngcònhọnữa.

‒Anhlênvớichúngtôinhé?Dariushỏitôi.Anhtađãrờichỗnhữngngườikháctrêntrườngkỷvàdang

đứng cùngGeorges vàThérèseCaisley.Thérèse.Tại saonànglạiđổitên?Họđitrướctôi,ramộtbancông.‒Chỉcầnleolêncáicầuthangxoáykiathôi,Dariusnói.Anhtachỉchochúngtôimộtcầuthangcócácbậcximăng,

nằmngayrìabancông.‒ Chúng ta chỉnh buồm về hướng nào đây, thưa thuyền

ưưởng?CaisleyvừahỏivừathânmậtvỗvỗlênvaiDarius.Chúng tôi,Thérèsevà tôi, ở sau lưnghọ, cạnhnhau.Nàng

mỉmcườivớitôi.Nhưngđólànụcườitheophéplịchsựngườitathườngdànhchomộtngườikhôngquenbiết.‒Anhdãbaogiờlêntrênđốchưa?nànghỏitôi.‒Chưa.Chưabaogiờ.Đâylàlầnđẩutiên.‒Nhìncảnhvậttừtrênđóchắclàđẹplắm.Thậm chí tôi còn chẳng biết cố phải nàng đangnói với tôi

haykhông,vìnàngnóichẳngcóngôithứnhânxưnggìhếtlạicònrấtlạnhlùng.Mộttầngthượngthậtrộng.Phầnlớnkháchkhứangồitrên

nhữngcáighếvảibạtmàube.ĐangđithìDariusdừnglạitrướcmộtnhóm.Họngồithành

vòng tròn. Tôi tiến lên sau lưng Caisley và vợ ông ta, dườngnhưhọđãquênmấttôi.Họgặpmộtcặpkhácởrìasânthượng,vàbốnngườibắtđầuđứngđónóichuyện,nàngvàCaisleydựalưngvàolancan.CaisleyvàhaingườikianóitiếngAnh.Thỉnhthoảng,nàngđiểmvàocuộctròchuyệnmộtcâutiếngPháp.Tôicũngđếnchốngkhuỷutaylênlancansânthượng.Nàngởngaysaulưngtôi.BangườikiatiếptụcnóichuyệnbằngtiếngAnh.Giọngnữcasĩtrùmlêntiếngthìthầmnhữngcuộctròchuyệnvàtôihuýtsáotheođoạnđiệpkhúccủabàihát.Nàngquaylại

phíatòi.‒Xinlỗi,tôinóivớinàng.‒Khôngsaođâu.Nàngmỉmcườivớitôi,vẫnnụcườitrốngvắngnhưlúcvừa

rồi.Vàvìnàngvẫngiữimlặng,tôibuộcphảinóithêm:‒Tốinaytrờiđẹpquá...Cuộc tròchuyệngiữaCaisleyvàhaingườikiađang lêncao

trào.Caisleyhơicóchútgiọngmũi.Điều dặc biệt dễ chịu, tôi nói với nàng, là hơimát từ rừng

Boulogne...‒Vâng.Nàngrútramộtbaothuốclá,lấymộtđiếuvàchìabaothuốc

chotôi:‒Cámơn.Tôikhônghútthuốc.‒Anhlàmthếlàđúngđấy...Nànglấybậtlửachâmđiếuthuốc.‒Tôiđãcốbỏthuốcnhiềulần,nàngnói,nhưngkhônglàm

nổi...‒Hútthuốccólàmcôhokhông?Nàngcóvẻngạcnhiêntrướccâuhỏicủatôi.‒Còntôi,tôiđãbỏthuốc,tôinóivớinàng,làvìnólàmtôibị

ho.Nàng không có phảnứng. Thực sự nàng không có vẻ gì là

nhậnratôi.‒Thậttệlàtavẫnphảinghetiếngồntừđườngvànhđai,tôi

nói.‒Anhnghĩthếà?Từnhàtôithìkhôngnghethấy...Màtôiở

ngaytầngbốnđấy.‒Đườngvànhđaithìcũngcónhiềulợiích,tôinói.Vừanãy,

tôichỉmấtmườiphútlàđếnđượcđâytừkeTournelle.

Nhưngnàngthờơvớinhữnglờinày.Nàngvẫnmỉmcườivớitôi,nụcườilạnhlẽo.‒AnhlàbạncủaDariusà?Đúng câu hỏi mà người phụ nữ ban nãy đã hỏi tôi trong

thangmáy.‒ Không, tôi đáp. Tôi là bạn một cô bạn của Darius...

Jacqueline...Tôi tránh ánhmắt nàng. Tôi nhìn chằm chằm xuốngmột

ngọnđènđường,bêndướidámcây.‒Tôikhôngbiếtcôấy.‒CôởlạiParissuốthèà?tôihỏinàng.TuầnsautôivàchồngsẽsangMallorca.Tôinhớlạilầnđầutiênchúngtôigặpnhau,buổichiềumùa

đôngấy,trênquảngtrườngSaint‒Michel,vàbứcthưmànàngcầmởtay,trênphongbìtôiđãđọcđược:Mallorca.‒Chồngcôkhôngviếttiểuthuyếttrinhthámđấychứ?Nàngphálêncười.Lạthật,bởivìJacquelinechưatừngcười

nhưvậy.‒Tạisaoanhlạimuốnanhấyviếttiểuthuyếttrinhthám?Cáchđâymườilămnăm,nàngđãnóichotôitênmộtngười

Mỹchuyênviết tiểu thuyết trinh thám,ông ta có thểgiúpđỡchúng tôi sangMallorca:McGivern. Saunày, tôi đã tìmđượcvàicuốnsáchcủaông,vàthậmchíđãnghĩđếnchuyệnlầntheoôngđểhỏi,hỏibừathôi,xemôngcóquenJacquelinekhôngvàôngcóbiếtnàngnhưthếnàorồikhông.‒ Tôi nhầm ông ấy với một người khác sống bênTây Ban

Nha...WilliamMcGivern...Nàngnhìnthẳngvàomắttôi,lầnđầutiên,vàtrongnụcười

củanàngtôitinmìnhđãthấymộtvẻđổnglõa.‒Cònanh?nànghỏi.AnhsốngởParisà?

‒Lúcnàythôi.Tôikhôngbiếttôicóởlạiđâykhông...Sau lưng chúng tôi, Caisley tiếp tục nói chuyện bằng cái

giọngmũicủamình,vàgiờđâyôngtađangởgiữamộtnhómngườirấtđông.‒Tôilàmmộtcáinghềmàtôicóthểlàmviệcởmọinơi,tôi

đáp.Tôiviếtsách.Thêmmộtlầnnữa,lại lànụcườilịchsự,giọngnóixavắng

củanàng:‒A thếà?...Mộtnghề thật thúvị...Tôi rấtmuốnđọc sách

củaanhđấy...‒Tôichỉsợcôsẽthấychúngchánngắt...‒Khôngđâu...Anhphảimangđếnchotôihômnàoanhquay

lạinhàDariusđấynhé.‒Rấtvuilòng.Caisleyđưamắtnhìntôi.Chắcôngtađangtựhỏitôilàaivà

tạisaotôilạinóichuyệnvớivợôngta.Ôngtađivềphíanàngvàchoàngtayquanhvainàng.Đôimắtlồi,xanhlơcủaôngtakhôngrờikhỏitôi.‒AnhđâylàbạncủaDariusvàanhấyviếtsách.Lẽ ra tôinên tựgiới thiệu,nhưng tôivẫn cảm thấybối rối

khôngnóiđượctênmình.‒TôikhônghềbiếtDariuscóbạnnhàvănđâuđấynhé.Ông tamỉmcườivới tôi.Ông tahơnchúng tôi chừngchục

tuổi.Nàngđãcó thểgặpôngtaởđâu?BênLondon,chắc thế.Đúng, chắc chắnnàngđã ở lại London saukhi chúng tôimấthútnhau.‒Anhấycứnghĩcảanhcũngviếtvănđấy,nàngnói.Caisleycườirungcảngười.Rồiôngtalấylạitưthếbannãy:

nửangưòitrêncứngđơ,đầuthẳng.‒Thật đấy à, anhnghĩ thế à?Anh thấy tôi giống kiểunhà

văn?Tôi đã không tự đặt chomình câuhỏi ấy.Tôi không quan

tâmđếnnghềnghiệpmàCaisleycóthểlàm.Dùchocótựnhủôngtalàchồngcủanàngthìtôicũngkhôngthấyôngtanổibậtlênkhỏinhữngngườiđang tụ tậpở sân thượngnày.Nàngvàtôi, chúng tối đã đi lạc giữa những nhân vật phụ, trên mộttrườngquayđiệnảnh.Nàngvờnhưnắmrõvaicủamình,còntôi thì thậm chí không sao đánh lừa người khác được.Họ sẽsớmpháthiệnratôilàmộtkẻxâmnhậplénlút.Tôiimtịt,vàCaisley nhìn thẳng vàomặt tôi. Bằngmọi giá tôi phải tìm ramộtcâutrảlời:‒TôinhầmanhvớimộtnhàvănMỹsốngbênTâyBanNha...

WilliamMcGivern...Thế là tôi câu giờ đượcmột chút. Nhưng như vậythôi thì

khôngđủ.Việckhẩncấpbâygiờlàtồiphảitìmranhữnglờiđápkhácnữa,phảinói ramộtcách thật tựnhiênvà thoảimáiđểkhỏi gây chúý.Đầu tôiquaymòngmòng.Tôi chỉ sợmình sẽcảmthấykhóở.Tôi toátmồhôi.Tôi thấy trờiđêmthậtngộtngạt,trừphichỉlàbởiánhđènchiếugaygắt,tiếngtròchuyệnổnĩ,vàtiếngcười.‒AnhrànhTâyBanNhachứ?Caisleyhỏitôi.Nàngchâmthêmmộtđiếuthuốcvàvẫntiếptụcnhìntôivới

ánhmắtlạnhlẽo.Tôikhónhọcnói:‒Không.Khônghề.‒BênMallorca chúng tôi cómộtngôinhà,mỗinămchúng

tôiởđóhơnbatháng.Vàcuộctròchuyệncòntiếpdiễnthêmhànggiờnữatrênsân

thượng này. Những từ rỗng, những câu trống, cứ như thể,nàng và tôi, chúng tôi sống sót sau chính bản thânmình vàthậmchícònkhôngthểđảđộngchútnàođếnquákhứ.Nànghếtsứcthoảimáitrongvaidiễnnày.Vàtôikhôngtráchnàng:cảtôi,tôicũnggầnnhưđãquênsạchmọithứcủađờimình,cứ

thếdầndà,vàmỗilầntừngmảngcủacuộcđờiấyrơivụnthànhbụi,tôilạicảmthấythậtnhẹnhõmdễchịu.‒ỞMallorca anh thíchnhất thời điểmnào trongnăm? tôi

hỏiCaisley.Giờđây, tôi đã cảm thấykháhơn, khôngkhímátmẻhơn,

nhữngngườikháchquanhchúng tôibớt làmồnvàgiọngcủanữcasĩhếtsứcêmdịu.Caisleynhúnvai.‒ỞMallorcathìmùanàocũngcósứchútriêng.Tôiquaysangnàng:‒Côcũngnghĩthếà?Nànglạimỉmcườinhưvừanãy,nhưcáilúctôitinmìnhcảm

thẩymộtsựđồnglõa.‒Tôinghĩhoàntoàngiốngchồngtôi.Thếlà,cứnhưthểbỗnglêncơnchóngmặt,tôinóivớinàng:‒Buồncườithật.Lúchútthuốccôkhôngcònhonữa.Caisleykhôngnghe thấycâunói của tôi.Aiđóvỗvào lưng

ôngtavàôngtaquayđầulại.Nàngnhíumày.‒Cũngkhôngcầndùngêtechokhỏihonữa...Tôi nói câu này bằng giọng điệu người ta hay dùng trong

chuyêntrògiaođãi.Nàngnhìntôivẻngạcnhiên.Nhưngnàngkhôngđánhmấtvẻđiềmtĩnh.Caisleyvẫntiếptụcnóichuyệnvớingườibêncạnh.‒Tôikhônghiểuanhđịnhnóigì...Giờđây,ánhmắtnàngkhôngcònbiểuhiệngìnữa,vàánh

mắtấytránhcáinhìncủatỏi.Tôilắcđầuthậtmạnh,đểtrôngcóvẻnhưmộtngườivừachoàngtỉnh.‒ Xin thứ lỗi... Tôi đang nghĩ đến cuốn sách mà tôi đang

viết...Mộtcuốntiểuthuyết trinhthámà?nànghỏi,giọng lịchsự

mộtcáchlơđãng.‒Khônghẳn.Chẳngđểlàmgì.Bềmặtvẫntrơnnhẵn.Nướcthậtlặng.Hay

đúnghơn,cảmộtlớpbángdàykhôngthểnàoxuyênthấusaumườilămnăm.

‒Tavềchứ?Caisleyhỏi.Ôngtaquàngtayquanhvainàng.Vócdángôngtathậttolớn

vàbêncạnhôngtatrôngnàngrấtnhỏbé.‒Tôicũngvềđây,tôinói.‒TaphảichàoDarius.Chúngtôitìmmãimàchẳngthấyanhtađâugiữacácnhóm

khách khứa, trên sân thượng. Rồi chúng tôi đi xuống phòngkhách.Tậntronggóc,bốnngườiđangngồiquanhmộtcáibànimlặngchơibài.Dariusởtrongsốngườinày.‒ Nhất định là, Caisley nói, poker hấp dẫn hơn chúng tôi

rồi...Ông tabắt tayDarius.Dariusđứngdậy,hôn taynàng.Đến

lượtmình,tôibắttayDarius.‒Cứquaylạikhinàoanhmuốnnhé,anhtanóivớitôi.Nhà

tôimởrộngcửađónchàoanh.Rađếnngoàithềm,tôichựcbấmgọithangmáy.‒ Chúng tôi phải tạm biệt anh đây, Caisley nói. Chúng tôi

sốngngaytầngdưới.‒Hồichiềuemđểquêntúixáchdướixe,nàngnóivớiôngta.

Emsẽvềngay.‒Thôi,tạmbiệtnhé,Caisleynóivớitôi,tayphácmộtcửchỉ

uểoải.Rấtvuivìđượclàmquenvớianh.Ôngtabướcxuốngcầuthang.Tôinghethấytiếngmộtcánh

cửasậplại.Chỉcònlạichúngtôitrongthangmáy.Nàngngẩng

đầulênnhìntôi:‒Xecủatôiđỗcáchmộtchút,gầnchỗquảngtrường...‒Tôibiết,tôibảonàng.Nàngnhìntôi,haimắtmởto.‒Tạisao?Anhrìnhtôiđấyà?‒Chiềunaytìnhcờtôinhìnthấycôbướcxuốngxethôi.Thangmáydừnglại,haicánhcửamởra,nhưngnàngkhông

nhúcnhích.Nàngvẫnnhìntôibằngcặpmắthơinhướnglên.‒Anhkhôngthayđổinhiềulắm,nàngnóivớitôi.Haicánhcửađónglạitrướcmặtchúngtôi,tiếngxủngxoẻng

kimloại.Nàngcúimặtxuốngnhưthểmuốntránhkhỏiluồngánhsángtừbóngđèntròncủathangmáyđangchiếuxuống.‒Cònem,anhcóthấyemthayđổikhông?Nàngkhôngcònnóibằng cái giọnggiốngnhư lúcnãy trên

sân thượng nữa,mà bằng giọng hơi đục, hơi khàn, của ngàyxưa.‒Không...Ngoàitócvàtên...

Đạilộimlìm.Tiếngcâyláxàoxạc.‒Anhcórànhkhunàykhông?nànghỏitôi.‒Có.Tôicũngkhôngchắclắm.Giờđâykhinàngbướcđibêncạnh

tôi,tôicócảmgiácđâymớilàlầnđầutiênmìnhđặtchântớiđạilộnày.Nhưngtôiđâucómơ.Chiếcxevẫnđỗởkia,dướihàngcây.Tôigiơtaychỉchonàng:‒Anhđãthuênóđấy...Nhưnganhláikémlắm...‒Emkhôngngạcnhiênđấu...Nàngkhoáclấytaytôi.Nàngdừnglạivàmỉmcườivớitôi:‒Chắcanhhaynhầmchânphanhvớichânga,nếuemhiểu

đúngvềanh...Cảtôinữa,tôicũngcócảmgiáchiểuđúngvềnàng,dẫucho

đã không gặp lại nàng từmười lăm năm nay và dẫu cho tôichẳngbiếtgìvềcuộcđờinàng.Trongsốtấtcảnhữngngườitôitừnggặpchotớilúcnày,nàngchínhlàngườicònhiệndiệnrõnhấttrongtâmtrítôi.Cứbướcđinhưvậy,taynàngkhoáctaytôi,rốtcuộctôiđâmratinrằngchúngtôichỉmớichiataynhauhômqua.Chúngtôiđiđếnchỗquảngtrường.‒Emnghĩsẽantoànhơnnếuđểemláixeđưaanhvề...‒Anhmuốnthếlắm,nhưngchồngemsẽđợiem...Vừathốtxongcâuấytôiđãthấynghenóthậtgiảdối.‒Không...Chắcanhấyngủrồi.Chúngtôingồicạnhnhautrênxe.‒Anhsốngởđâu?‒Khôngxalắmđâu.Tạimộtkháchsạn,vềphíakePassy.Nàng đi vào đại lộ Suchet, theo hướng cửa ôMaillot. Đây

hoàntoànkhôngphảiđườngvề.‒Nếucứmườilămnămchúngtalạigặpnhaumộtlần,nàng

nói với tôi, lần tới nhiều khả năng anh sẽ chẳng nhận ra emđâu.Tới lúcấychúngtôibaonhiêutuổi?Nămmươi.Consố làm

tôi thấy lạ lẫm đến nỗi tôi không sao tự ngăn mình thìthầm:”Nămmươi...” để cố tim cho con sốđó chút bóngdángthựctế.Nàngláixe,nửangườitrênhơicứnglại,đầungẩngcao,vàđi

chậm lại tại cácngã tư.Xungquanhchúng tôi thật tĩnh lặng.Trừtiếngcâyláxàoxạc.Chúng tôi đi vào rừng Boulogne. Nàng dừng xe dưới đám

cây,gầnnhữngghisênơitừđóxuấtphátchuyếntàunhỏnốigiữa cửa ôMaillot và vườnAcclimatation. Chúng tôi ở trong

bóngtối,bênlềđường,vàtrướcmặtchúngtôinhữngngọnđènđườngrọimộtthứánhsángtrắnglênnhàganhỏxíunày,sângahoangvắng,nhữngtoatàunhỏxíuđangdừngởđó.Nàngghémặtlạigầntôivàlấytayvuốtnhẹlênmátối,như

đểchắcchắnrằngtôiđangởđây,vẫnsống,bêncạnhnàng.‒Lạthậtđấy,lúcvừanãy,nàngnóivớitôi,khiembướcvào

phòngkháchrồinhìnthấyanh...Tôi cảm thấymôinàng trên cổ tôi.Tôi vuốt tócnàng.Tóc

nàngkhôngcòndàinhưxưanhưngchưacógì thực sự thay đổi. Thời gian đã dừng lại. Hoặc nói đúng

hơn,nóquaytrởlạigiờkhắcđượcchỉtrênmặtđồnghồởquấncàphêDante,cáibuổitốichúngtôigặpnhautạiđó,ngaytrướckhiquánđóngcửa.

Chương22Chiềuhômsau,tôiđếntìmchiếcxemàtôiđãđểlạitrướctòa

nhàcủaCaisley.Đúng lúcngồivào sauvô lăng, tôinhìn thấyDariusđibộtrênvỉahèđạilộ,giữatrờinắng.Anhtamặcquầnsoócmàube,áopolođỏvàđeokínhrâm.Tôivẫytayvớianhta.Anhtakhônghềtỏrangạcnhiênkhithấytôiởđó.‒Nóngquá...Anhcómuốnlênnhàtôiuốngmộtcốckhông?Tôitừchốilờimời,việncớmìnhđangcóhẹn.‒Mọingườiđềubỏtôimàđi...SángnayvợchồngCaisleyđi

Mallorca rồi...Họ có lý...Thậtngốc khi ở lại Paris vào thángTám...Hôm qua, nàng bảo với tôi rằng tuần tới nàngmới đi. Lại

thêmmộtlầnnữanànglặnglẽrờibỏtôi.Tôiđãtrôngđợisẵnđiềunày.Anhtacúingườixuốngcửaxe:‒ Dẫu sao thìmột tối nào đó anh cứ đến nhé... Vào tháng

Tám ta cần sát cánhbênnhau..Mặcdù anh tamỉm cười, tôivẫnđoánđượcmộtnỗilolắngmơhồ.Căncứvàogiọngnóicủaanhta.‒Tôisẽđến,tôibảoanhta.‒Nhấtđịnhchứ?‒Nhấtđịnh.Tôinổmáy,nhưng cú lùi quámạnh.Chiếc xehúc vào gốc

mộtcâytiêuhuyền.Dariusdanghaitayra,vẻlấylàmtiếc.TôiđivềphíacửaôAuteuil.Tôiđịnhtrởvềkháchsạntheo

lốicácbờkesôngSeine.Thânxephíasauchắcbịhưhạinặng,và bênmột lốp chạm vào đuôi xe sệ xuống. Tôi đi chậm hếtmức.Tôibắtđầucómộtcảmgiácthậtkỳcục,chắclàdonhữngvỉa

hèhoangvu,sươngmùbứcxạvàsựimlìmbaoquanhtôi.Càng

đixuốngđạilộMurat,nỗikhóởcàngtrởnênrõrệt:rốtcuộctôiđãpháthiệnkhuphốnơitôithườngxuyênđidạo,trongnhữnggiấcmơ,cùngJacqueline.Thếnhưng,chúng tôi chưabaogiờcùngnhaubướcđiởnơiđây,hoặcgiảấylàtrongmộtcuộcđờikhác.Timtôiđậpmạnhhẳnlên,giốngmộtconlắcđangtiếnlạigầnmộttrườngtừtính,trướckhiđivàoquảngtrườngPorte‒de‒Saint‒Cloud.Tôi nhận ra những vòi nước, nằmngay giữaquảngtrường.TôichắcchắnrằngtheothóiquenJacquelinevàtôithườngđitheomộtphốnhỏbêntayphải,đằngsaunhàthờ,nhưngtôiđãkhôngtìmđượcnó,vàobuổichiếuhômấy.

Chương23Thêmmườilămnămnữađãtrôiquatronglànsươngmùđó,

nhữngquãngmườilămnămlẫnlộnvàonhau,vàtôikhôngcòntintứcgìcủaThérèseCaisley.Sốđiệnthoạinàngchotôikhôngcóainhấcmáy,cứnhưthểvợchồngCaisleychẳngbaogiờtừMallorcaquayvề.Có thể nàng chết từ nămngoái. Có thể tôi sẽ tìm lại được

nàngvàoChủnhậttới,vềphíaphốCorvisart.Đang làmườimột giờ đêm, thángTám, đoàn tàu chậm lại

khiđiquanhữngnhàgangoạiôđầutiên.Nhữngsângahoangvắng dưới ánh sáng đèn neon màu tím, nơi ấy người ta mơnhữngcuộckhởihànhsangMallorcavànhữngcúđặtcửatậptrungvàosố5bìnhvôi.Brunoy.Montgeron.Athis‒Mons.Jacquelinesinhraởđây.Tiếngồngiậtcụccủacáctoatàuimbặtvàđoàntàudừnglại

trongchốclátởVilleneuve‒Saint‒Georges,trướcnhữngđườngraydànhchotàuchởhàng.NhữngmặttiềnnhàtrênphốParis,nằmkềđườngsắt,tốitămvàxậpxệ.Xưakianơiđâyxếphàngnối tiếp nhau những quán cà phê, những rạp chiếu phim,nhữngxưởngsửaxe,màtavẫncònnhìnthấybiểnhiệu.Mộttrong số chúng được thắp sáng như đèn canh đêm, chẳng đểlàmgì.

HẾT

[1] Ở đây Van Bever chơi trò “boule” (quay sổ), tương tự“roulette"nhưngquymônhỏhơn;vòngquaycủatròroulettecócácconsốtừ0đên36cònởtrò“boule”chỉcócácsốtừ1đến9,sơnmàuđenvàđỏ,trongđó5làsốđặcbiệt,khôngđượccoilà chẵnhay lẻ và cũngkhôngđược coi làđenhayđỏ.Tác giảkhôngnói rõ, có lẽVanBever tậndụngcáckhảnăngđặcbiệtcủasố5trongluậtchơicủatrò“boule"này.[2]Địađiểmdànhriêngchogiớibuônrượuvangtrướcđây,

cũngcómộtmặtnằmtrênkeSaint-BernardgiốngvườnBáchThảo.Từđầuthậpniên70củathếkỷ20,nơinàyđượccảitạođểtrởthànhtrụsởđạihọc“Jussieu”vàTrungtâmThếgiớiẢRập.[3]Nguyênbản:“salledesPasPerdus”;cụmtừnàycónguồn

gốctừlịchsửchínhtrịcủaPháp,cóthểhiểulàmộtphòngchờrộng,nơingườitacóthểđilại.[4] Buồng chụp ảnh lấy ngay, gọi là Photomaton hay

Photomat[5]DiễnviênMỹnổitiếng,đặcbiệtvớinhữngbộphimhợp

táccùngOrsonWelles