158
1992-2012 1992-2012

Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

  • Upload
    dangque

  • View
    220

  • Download
    2

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

1992-20121992-2012

Page 2: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần
Page 3: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

Kính nhớ đến ba tôi, ông Vương Văn Nhãn, Vương Lợi Hưng - Bạc Liêu. Cũng như bao người cha khác ở miền Nam Việt Nam, đã mang vợ con gia đình vượt biển đi tị nạn, sống tha hương nơi xứ người. Nhờ thế, một cách sâu xa, tôi mới có những dòng thơ lưu vong, như tập thơ này.

Lê Giang TrầnLittle Saigon, năm Nhâm Thìn 2012

Page 4: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

1992-2012

Page 5: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

Thi TậpTRẠM NGƯỜI QUÁ BƯỚC

Ấn bản lần thứ Nhất© 2012 - Tác giả Lê Giang TrầnCầu chứng - All rights reserved

Trình bày Bìa & CD Thơ: Bùi Thanh LiêmChữ thư pháp “Trạm Người Quá Bước”: Nguyễn Đại Giang

Phóng họa tác giả bìa sau: Phạm Công Thiện Dàn trang: Lê Giang Trần

In tại Little Saigon, California, Hoa KỳTuần Báo SỐNG xuất bản và phát hành năm 2013

Page 6: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

thơ lê giang trần1992-2012

Page 7: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

6 Lê Giang Trần

liên lạc tác giả: Lê Giang Trần

Email: [email protected]

Copyright @ by le giang tran 2012 Tác giả giữ bản quyền

Page 8: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

7Trạm Người Quá Bước

Trời cho mỗi người một cái khiếu. Người có năng khiếu nếu may mắn phát huy được thiên tư, có khi trở

thành nghề, có thể trở thành nghiệp; tuy nhiên, thường bao giờ cũng đến chạm phải giới hạn, kể cả thiên tài.

Người có khiếu về thi ngữ dễ trở thành thi nhân. Khi lửa năng khiếu cuồn cuộn bừng cháy giống như diệm sơn phun trào, làm thơ có vẻ dễ dàng, bất cần chữ nghĩa có thơ hay không. Rồi sau khi chữ nghĩa ấy được nhận là thơ, giống như, một nghệ nhân sáng tạo một nghệ phẩm được công nhận.

Có khi con đường tiếp tục vấn bước là nghiệp dĩ, có khi chỉ là một thời gian ngắn ngủi thỏa mãn vui thích. Bất hạnh hơn, chìm vào quên lãng như người ta từng quên lãng loại hàng hóa thời thượng mau chóng bị thay thế.

vào thơ

Page 9: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

8 Lê Giang Trần

Khi chạm đến cái giới hạn của trí tuệ mới nhìn ra cái mông mênh của tri thức, như lời đức Phật dạy về hiểu biết bằng thí dụ nắm lá trong tay. Cho nên, dù tạm gọi là nghiệp dĩ thơ, sẽ có lúc thi nhân dừng lại vì năng lực chỉ đến đấy. Người nào luôn là kẻ lên đường sống từng giây phút mới lạ sinh động bất ngờ, người đó mới có thể có được sự mới mẻ đầy ân sủng, yêu đời tươi thắm trong tư tưởng.

Những bài thơ trong tuyển tập Trạm Người Quá Bước này là một số may mắn còn lưu giữ từ năm 1992 được gom lại và xuất hiện trong một ấn bản in năm 2013, do nhiều thân hữu góp tặng ấn phí và tuần báo Sống nhận phát hành. Từ nay đời sống của những bài thơ này tùy thuộc vào độc giả, ngoài tầm tay của tác giả.

Mai kia mốt nọ nếu tôi có vài bài thơ thất thểu lang thang, mong được xem như là vết chân của người quá bước ngang qua vườn thơ.

lê giang trần(tháng tư, năm 2012

xóm chợ lục thập nhơn)

Page 10: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

9Trạm Người Quá Bước

Page 11: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

10 Lê Giang Trần

thơ này

thơ này không phải là thơlà anh gởi đến giấc mơ của mìnhthơ này không phải là tìnhlà trong tim bất thình lình nói ra

thơ này không phải nước hoalà thơ cho nhớ mùi trà thơm đêmthơ này không nhuộm êm đềmlà thơ nếm nhẫn nhụy sen ngậm ngùi

thơ này không phải tơ trờihồng nhan thương chớ bồi hồi vướng chânthơ vân không phải thơ vầnbé ơi nhờ chị đánh vần cho nghethơ chưa ngon ngọt thành chècô ơi rắc chút muối mè cho thơm

Page 12: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

11Trạm Người Quá Bước

thơ tôi hạt nút mới đơmmẹ ơi áo cũ còn thơm quê nhàai gọi thơ là xa hoathơ tôi dành tặng làm quà nâng niu

thơ không phải vạt nắng chiềulà trăm gió sớm là nhiều sao khuyathơ không phải nỗi chia lìalà cây thương nhớ đầm đìa lá sương

thơ không là nước sông tươngnàng ơi vo gạo nhớ thương nước ròngthơ non như đọt đòng đòngnàng ơi cấy lúa thương vòng eo thon

thơ không ai hát véo vonnên khuya đưa võng ru con nhớ chồngthơ anh thơ ruộng thơ đồngthơ rau ngoài rẫy thơ rong dưới ngàn

thơ không phải ngải hay trầmngười qua rừng chớ lùng sâm săn ngàthơ như là hồn người tanên thơ rồi cũng về bao la nào

chỉ còn một thoáng xôn xao...

Page 13: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

12 Lê Giang Trần

Phụ bản “Tự kể”, Lê giang Trần qua ống kính Phạm Duy Quang, 2000.

Page 14: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

13Trạm Người Quá Bước

1. tự kể

ta hổ phách hóa vàng hóa thạchem lan rừng xanh mướt trổ bông.

tháp ta vào khoảng xanh - em sốngtháp em vào khoảng thạch - ta xanh.

Page 15: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

14 Lê Giang Trần

giăng tay làm mộc

Em ném vào tôi những rộn ràng se sắtnhững bừng sáng âm unhư tôi là dòng sôngchở phù sa về biển rộngnhư tôi là gương soibuồn vui theo nhan sắc.

Bằng hữu ném vào tôinhững rác rưởi không trút vào đâu đượccó thứ là phân tươinuôi sự sống xanh màucó thứ là gươm đaocứa sâu vào xương tủycó thứ là màu sắccủa tình đời ngô nghê.

Page 16: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

15Trạm Người Quá Bước

Gia đình ném vào tôinhững kỳ vọng và thất vọng.Như mùa xuân mùa đôngcó khi tôi nở hoacó khi tôi tuyết trắng.Ai cùng tôi đi một con đườngcó phải chiếc bóng đằng sau, mặt trời đằng trướctrăng trên đầu là một nỗi riêng.

Quê hương ném vào tôinhững cánh hồng và những ngọn roinhững kỷ niệm, những ước aonửa yêu thương nửa lạnh lùngvừa gần gũi vừa cách xa.

Tôi như chim én bay về mùa xuânhóa ra, chỉ là hải âulạc loài theo gió biển.

Không lẽ, mãitôi đứng giăng tay làm mộc?

Page 17: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

16 Lê Giang Trần

câu hỏi không trả lời

bước vào thế kỷ 21những người Việt Nam an cư khắp thế giớichưa thấy đất mẹ nàođẩy con dân ra đi để sống một đời lưu lạc.

hãy nghe người ca sĩ hátkhi hát nhạc về quê hươngchúng tôi giống như người luân lạc di cưhát về mẹ cha, chúng tôi giống trẻ mồ côi hay kẻ xa nhàhát về tình yêu, chúng tôi như những tâm hồn luôn đau khổchưa nhạc sĩ nào sáng tác lời cavề tương lai người Việt Nam lưu vong cùng khắp.

hãy đọc thơ văn những người cầm bútngười cầm bút như những kẻ chưa hoàn hồnkhông có độc ác nào ác độc hơngiam cầm tâm trí trong hồi niệm và ảo tưởngquê hương có thể trở về thăm thú là một quê hương xa cách nghìn trùng.

Page 18: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

17Trạm Người Quá Bước

hãy đến phố thị sầm uất Little Saigongương mặt người đẩy xe đầy ắp lương thực ra chợnhư mua phòng thủ hơn là để hưởng thứcthủ đô giả tạm này không có sinh hoạt về đêm.

hãy nghe tâm sự thiếu phụ phục hồi nhan sắclàm sao có thể con gái họ về sống nơithân phận nữ nhân là nô lệ hay món đồvà đối với tuổi trẻ Việt ngoài thế giớinước Việt Nam như căn nhà cổ xưa còn lại của ông bà.

hãy đọc nguồn gốc người Việt Nam qua lịch sửhọ phải đi, phải đi, phải ra đi việt dãvượt phương Bắc việt về phương Namngười Việt may mắn hay bất hạnhcâu hỏi đặt ra không có trả lời.

Page 19: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

18 Lê Giang Trần

tháng tư

35 năm phù phiếmnói đời phù vân cho đỡ ngượng không có rượu nào tan sầu không có ray rứt nào hơn nỗi nhớ quê hương

chạy đi đâu trong vây bủa vô hình?tôi chạy đến Sĩ Đạt Taôm chân ngài vấn nạn:“đấng từ bi ơi, ai định nghĩa kiếp người?”

mây nước âm u, bao linh hồn chiến sĩhay khí thiêng sông núi nổi cuồng giông?Hề! làm trai gánh trời đạp đấtHề! làm trai nợ nước non.

Page 20: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

19Trạm Người Quá Bước

35 năm dài trôi lăn, dị ứngbiến thành hình nộm nhát chimmỗi ngày bước chân về nỗi chếtlắc lay tiếng xích tuổi đời khua.

35 năm vẫn còn người vượt thoátlìa quê hương chạy trốn cực cùng35 năm còn mãi kẻ lên đườngnhững bóng ma trơi đời lây lất.

ôi! khất thựckhất thực “tự do” nhặt triền miên khổ lụythành nấm mồ hoang

tháng tư ơi ngồi xuống để Việt Nam quỳ lạy tháng tưrồi chia tay vĩnh viễn.

Page 21: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

20 Lê Giang Trần

người rừng

Có cha mẹ mà mồ côiCó con cái đã xa rời sống xaVợ thì đã vợ người taAnh em ruột thịt đã là người dưngNgười kia bỗng hóa người rừngHai tay đấm ngực “Muôn đường tại tôi”Đám đông xúm lại bồi hồiHỏi ra, y trước là người vượt biên.

Cuối năm 96

Page 22: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

21Trạm Người Quá Bước

con diều

lại đi như thả con diềuđứt dây bay mãi gió dìu về đâu?trần gian là nghĩa bể dâuđịnh cư là nghĩa nỗi sầu cô miên.

hoang liêu mưa dạt ngoài hiêntrong hồn vây bủa tế biên lạ lùngom mani pat me humcâu kinh lục tự theo đùm bọc tôi.

chuỗi đeo tay trổ bóng ngờimà xiềng chân mãi siết đời hư mêđôi khi tưởng có nhà vềhay mơ về ở bến quê cuối đời.

nhưng rong thân mãi buồn cườiquê hương ấy đã hết rồi đợi mong!án ma ni bát di hồngchú-kinh lục tự lại lần chuỗi đeo.

(Little Saigon 16/10/09)

Page 23: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

22 Lê Giang Trần

nhớ nhà rừng mai

nhà khi ở thôn vắngvào xuân bông bạt ngànmai rừng sương lốm đốmchích chòe sáng kêu vang.

nhẫn nha chung trà đậmviết vài thiệp chúc xuângốc tùng ngoài hiên nắngcong mình chào xuân sang.

mâm cơm cuối năm cúngrưới rượu kính đất rừngxá hương bái thiên địađốt vàng mời vong hoang.

Page 24: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

23Trạm Người Quá Bước

đầu năm chốn hiu quạnhvào xông đất rừng bênbạn ới nhậu đã đếnrượu tẩy trần say nhanh.

đêm thơm thủy tiên tànnhạc dương cầm ngất tuônhôm sau mai rừng rụngbay vàng nhìn miên man.

rằm tháng giêng mất ngủtrăng sáng trắng trên đầu rừng im sương lạnh tỏalòng cạn như hồ sâu.

lại lui về thị tứxuân nhớ nhà rừng maithương bạn bè quá cốbuồn bâng quơ tương lai.

(Nhớ Texas và Phạm Công Thiện.xuân năm tuổi, Bolsa 2012)

Page 25: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

24 Lê Giang Trần

đôi khi

đôi khi chung quanh là ngườitôi thấy như tôi lạc loàitôi như cây bàng mọc hoang giữa phốnhư chim hải hồ về núi tiêu sơ.

đôi khi chung quanh là rừngtôi thấy tôi như cỏ ngàntôi như mây còn nặng cơn mưa xuốngnhư lá muôn màu đầy nắng linh lang.

một buổi sáng dưng không thức dậy bâng khuâng nhớ mạ xanh đồng đồng ruộng tuổi thơ qua thành thị buổi can qua.

một buổi sáng nhìn chim hút mật như tôi đang uống nhụy hương đời tình bạn nghèo tri âm tình bạn đời mặn nồng.

Page 26: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

25Trạm Người Quá Bước

đôi khi chung quanh là nhàtôi thấy ra tôi kẻ lạtôi như gánh hàng rong ngang khuya tốinhư trăng bốn mùa tròn khuyết bơ vơ.

đôi khi mông mênh sao trờitôi thấy tôi người biếng cườitôi như rượu nồng quạnh không quán vắngtôi như nhạc tình quạnh quẽ giường không.

đôi khi chung quanh mộ ngườitôi thấy tôi như hạc vềlang thang bên đời nhặt lên thương nhớký ức mơ hồ còn biển âm vang.

(Texas, 12-05-08)

Page 27: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

26 Lê Giang Trần

ở xứ trời không mưa

ở xứ không mưa, người không ướt átnhư ốc bươu vùi dưới đất ruộng khôtrời không mưa đêm sương ướt trắngbông chín sương chết muối lạnh lùng

ngày quá nhanh mặt mày chưa già kịptrí hồn như chùa tháp tối hoang vuvăn phòng đóng, nhà đóng, xe đóng kínđóng kín từng người, là lối sống tự do

trong tâm hồn tôi khuôn vườn mới mẻcó trăng cuồng hừng hực trong thâncó tình xa như phép diệu huyềncó hạnh ngộ cúng dường em đi lễ

yêu nào phải chuyến tàu đứng đợiem chờ chi bến nước cạn ngoài sôngnhập đồng ngay phút giây tình lai lángsẽ tuyệt vời bừng sáng lúc niêm hoa

Page 28: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

27Trạm Người Quá Bước

mùa sương sớm

tôi ở chỗ đầy hương lay ngào ngạtxứ mùa sương đẫm ướt chồi noncó lần em ôm tôi như trẻ nítmùi hương cổ tích nhớ còn mê.

có sông chảy trong vòng tay ôm siếtcó mưa nồng trên những nụ môi hônmầm thơ xanh rêu sắp sớm nởdậy mình như con gái đêm trăng.

mưa thơ ướt tràn trên giấy trắnglòng rỗng không như trời rộng chim baytiếng chim hót rộn hàng cây trơ nhánhnhư thời gian rớt vỡ rộn ràng.

4am, 01.09.01gửi Quyên, người bạn quý mến.

Page 29: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

28 Lê Giang Trần

đổ thừa

vợ nuôi tuần lễ mười đồnghành tiêu tỏi ớt còn đồng rưởi dưtờ báo thêm năm mươi xubốn bình nước lọc là vừa tiền cho

hết tiền đứng quẩn ngồi lovợ sai thêm chắc tăng bo vô chùavô chùa lạy Phật cầu mưađể chồng có chuyện đổ thừa cho vui

sống theo thơ mỏi mòn ngườisống theo tiền mỏi mệt đời lao đaothôi thì tiêu tỏi nước màunêm vào cuộc sống nêm vào tình em.

(Shepherd, mưa chủ nhật 13-01-08)

Page 30: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

29Trạm Người Quá Bước

nửa đời

Nửa đời núi đứng quạnh hiuBóng ưng chìm khuất, bóng triều dương tanBóng chìm, bóng hiện, hoang mangNửa đời, rừng quẩn, sói hoang, trăng cuồng.12-9-94

hạt nhớ

này bầy chim di về bên ấycho ta gởi nhờ hạt nhớ bên đâygieo xuống mùa mưa gieo vào ruộng rẫyngang trăng xưa hỏi còn nhớ một người?

Page 31: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

30 Lê Giang Trần

thưa em

thưa em hằng đẹp trăng rằmchim bay xuống đậu hót rằng rụng hoavào xuân buồn chợt nhận raem là hoa giữa Bolsa lắm người.

thưa em dạo phố tươi cườihàng cây quá bước còn rơi bông hoàitiếng cười đưa bổng lên mâyđưa chân theo vạt áo dài gió thơm.

thưa em đuôi mắt hớp hồnlá hoa chao đảo chập chờn ngất ngâynhư châm thêm rượu chuốc sayai trong con mắt mà cay nồng nàn.

thưa em hà nội vẫn hoasài gòn hoa lạ, bolsa hoa kỳhoa xuân nào cũng lâm lithành ra già mấy vẫn si dại còn.

25-10-2011(chợt ở Minh Hằng)

Page 32: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

31Trạm Người Quá Bước

chuyện ngoài cửa thất

I.Dựa cửa thiền đêm, đàn một bảntrăng rằm vàng vọt rụng bơ vơ.Trời đất ối xanh, mây trắng sóngmai rừng nhờn nhợt chờ xuân khô.Đồng không bùng gió siết cây ốmgiẫy dụa oằn nghiêng cong cớn rên.Trước sức động tình xuân mãnh liệtrừng non như gái mùa tân hôn.

Con dơi mù vụt qua tâm thứcúa mấy mùa sương rạp cỏ truông.Dòng sông cuồng chảy rân trong mắtsóng vỗ chập chùng lệ kim cương.Ta hỏi, chuông ngừng, kinh mất tíchvấn lạy Như Lai, tướng tuyệt ngôn.

Page 33: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

32 Lê Giang Trần

II.Duyên khởi trùng lai, duyên khởi duyênnghiệp vẫn mù tăm chưa hiện tiềnkhoảng ranh lằn ấy rộng vô lượngxem chừng duyên nghiệp chẳng trong thân.Hú lên tiếng hú vỡ vi bụinhưng gió đã thành khe núi câm.

Hỏi em, ta hỏi lời nhỏ nhẹyêu đương cho lịch lãm vô thường.Nếu em thật sự là ánh sángsao đứng ngoài xa ngõ bóng đêm?Tôi hỏi, như em huyền diệu sángcòn tôi đêm quá. tìm không ra.

III.Chóp núi, bên đây bờ ảo vọngcỏ rêu biên biếc xuôi về đâu?đã sông, đã suối, vẫn hồ hảivẫn trườn trôi mãi tìm biển xa.Em xanh như biển, đậm như muốithăm thẳm lòng như lạnh ngát đêmnhư dưới biển sâu dò không tớivạn hữu âm thầm sinh khởi duyên.

Núi đứng nhìn chi trùng dương thẳmthủy cung không màng nhật nguyệt soi.

Page 34: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

33Trạm Người Quá Bước

Ta bỗng ngàn cân đá khờ dạikinh tâm mà trong tim vắng hoekhi yêu tim cố tình cô đọngmạn đà la nhiễu sóng vi ba.Bồ Tát ngàn tay chưa thị hiệnChỉ cần em rộng lượng đôi tay.

IV.Như giông bão tan, mưa gió imcỏ non ngợp nước đọt ngoi mầmchìm đuối nín hơi chân giẫy đạp huơ tay chim hoảng túa lên trờithót tim nhìn xuống chân bám đấtđất như mây trôi và nước trôi.Sau lưng chợt tiếng cười khiêu khíchem soi gương gườm bông hoa tươi.

VI.Ta lắng nghe trời khuya rỗng lặngcôn trùng giòn giã hát mờ sương.Cây đàn buồn dựng ngoài cửa thấtsáng ra dây lạnh đứt phăng hồn.

5am. mùa xuân, 2009, (phần đời tôi cũng thấy giống nêngởi đến một phần đời Du Tử Lê)

Page 35: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

34 Lê Giang Trần

hồ nghi

ngày xưa tôi tưởng là tôivàng son phố thị tơi bời tuổi xuânđến khi binh lửa điêu tànbàng hoàng chết lặng trước ngàn đau thương

rồi theo mây nước tha phươngtrăng xưa trời mới tuyết sương ngỡ ngàng sầu vướng mặt, cuồng vướng chântrong mơ quanh quẩn xóm làng xa xưa

thân như cỗ máy quê mùachân như sóng biển mãi đùa bãi vuidần dà hóa thạch hóa vôisoi gương thấy bức tượng người vong niên

ngồi như phong thái nhập thiềnđi như điệu bộ sĩ hiền khoan thaigiật mình không biết là aichợt tôi vô số ở ngoài tấm thân

“tề thiên đại thánh” tần ngầnsáu mươi năm ấy có cần hồ nghi?

(13/4/12, xóm chợ lục thập nhơn)

Page 36: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

35Trạm Người Quá Bước

Phụ bản “Kể chuyện quê hương”, Đinh Lý Đoan Thục, người con nuôi gây xúc cảm làm nên bài thơ “Trạm người quá bước”, là tên thi tập này.

Page 37: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

36 Lê Giang Trần

Page 38: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

37Trạm Người Quá Bước

2 - kể chuyện quê hương

Quê hương là nước mắm vàng gạo trắnglà mùi nồng nàn cắn cọng rau thơm

là nén nhang tỏa khói ấm bàn thờlà kỷ niệm chảy hoài trong trí nhớ.

Page 39: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

38 Lê Giang Trần

hội chứng nhớ

nhớ quê nhớ biển nhớ đồngnhớ honda lạng lòng vòng thành đô nhớ thành vòng phép kim côsiết trên đầu lúc bơ vơ xứ người.

níu cô bưng rượu mời ngồicho đau nhức nhớ bốc hơi khỏi đầucụng ly cái cốp yêu cầuem lên hát bản nhạc nào cho dzui.

Page 40: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

39Trạm Người Quá Bước

mùi của đêm

mùi của đêm rất trữ tìnhvì yêu đương tỏa trên mình ngát hươngmùi đêm thức trắng thèm thuồngnhớ chân siết đắm tay cuồng nhiệt ôm.

mùi của đêm nhú trăng nonlý hương trên gáy, sen hồng trên môilửa rơm thơm áo em ngồichuối xiêm nướng ngọt da mùi hành hương

mùi của đêm nồng chiếu giườngvì trong hơi thở có đường mật traomùi của đêm mưa xôn xaongọc lan trước cửa bay vào trong chănnhư trái cây dú giở thămđã nghe thơm nức lúc cầm lên tay

đêm nào tôi chỉ còn tôimùi chinh chiến khói đạn đôi khi còn

(gửi Phạm Phú Thiện Giao, 120905)

Page 41: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

40 Lê Giang Trần

trần tình

em có những địa danh trên thân thểmái tóc Tam Quan, ngón chân Cà Mau nước mặnđôi mắt Hà Nội buồn, môi ngọt nhãn Hưng YênHuế ở gáy thon, đôi vai sông Trà KhúcĐà Lạt ở ngực bồng, lưng ở BlaoVũng Tàu eo thon, Sài gòn nơi dâng hiếncánh tay dài ra Phú Quốc Côn SơnRạch Giá Cần Thơ trên truông đùi nõnChâu Đốc Long Xuyên về phía chân kiaBạc Liêu anh ở gần mắt cá cườm chânanh hôn quê hương trên khắp cùng thân thểthân thể quê hương từng cách biệt ngàn xa.

còn thế giới anh thật là nhỏ gọnphố mù sương quanh quẩn mấy con đườngbiển rất gần, thiếu nữ không xanhớ nhung em anh mượn ngắm nguôi buồnnhớ hơn nữa tìm ra biển vắngem cuối chân trời tình ở cuối chân mây.

Page 42: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

41Trạm Người Quá Bước

Tuyết thổi anh về Cali sương nắngyêu vô cùng mùa phượng tím rụng bayđàn quạ tháng hè đậu kêu inh ỏisáng tinh mơ chim huýt sáo rộn ràng.

sinh lực trút ra lót chân từng bước tớibước quanh co cho đời ngắn thêm dàianh ở quẩn quanh xóm chợ bên đờibên trái nắng hè, bên phải lá thu bay.

có thể một ngày em sang đời sống mớisẽ thương người tình cảnh tha phươngsẽ thương nét buồn mùa hoa tímthương con phố đêm hoang vắng lạnh lùngthương cảnh chào xuân bày chợ tếtnhững giò lan cúc huệ thủy tiênvạn thọ mai rừng búp sen kim quấtlà hồn xuân bừng dậy nhớ quê hương.

(gởi em, “du đảng khánh hội”)

Page 43: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

42 Lê Giang Trần

chiếc bóng quê hương

Em hãy thắp ngọn đèn bên sông vắngĐể chiều hôm nhìn thấy lạnh ngàn lauĐóm lửa mù u lao chao trong lòng kiến cắnCon cá quẫy trên sông tưởng tiếng mái em chèo.

Em hãy thắp sao Mai vào ngọn trúcĐể đêm nằm đưa võng nhớ xa đâuGốc tre măng kẽo kẹt nghiến thêm rầuSao chớp nháy trên trời như rớm mắt.

Nhớ tưới nước cây sầu riêng trước cửaĐắp chưn ba bụi chuối mé sau chuồngCho thơm riêng em đời sầu ắp ngựcCho chín muồi buồn tủi dú trong tim.

Em hãy hát đưa em chiều nắng tắtThả cánh diều ngậm sáo thổi ru trưaCho con kiến mùa mưa về dọn ổTha trứng tìm gò đứng lại ngẩn ngơ.

Em hãy dọn cơm chiều lên ngựa gõCá canh thơm nhớ đậy kín lồng bànCon ruồi đói vo ve vành mâm hởChạng vạng đốt đèn nhớ niệm Phật thắp nhang.

Page 44: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

43Trạm Người Quá Bước

Em hãy hát cho mặt trời say lúa mọngCho ruộng thơm mùi sữa đọt đòng đòngCho anh nhớ mắt em cười sáng rựcChiếc giường tre lỏng nẹp nhịp đinh long.

Con ngọc trai ngậm ngọc nuốt cườiAnh cũng ngậm nỗi sầu không cạy miệngSầu dưới biển có vôi vò nên ngọcSầu nhân gian sao mòn héo trái tim người.

Đời trôi dạt sống tình cây nhớ cộiThương xin đừng viết chữ lạnh như gươmCho anh đọc đứt ra từng khúc ruộtThấy đời như tuồng tích hát thương tâm.

Em cứ thắp ngọn đèn bên sông vắngTreo trăng sao đầu ngọn trúc ngọn treHát đưa em lắc võng giữa trưa hèDọn cơm nước bày lên ván ngựaThắp nhang ông bà niệm Phật thành tâmNước ngàn sông sẽ chảy về nguồn cộiChim lạc bầy bay trở lại đồng xanh.

Con ba khía, con cua, con rẹm, con còngĂn trái mắm sẽ trở về rừng mắm Huống hồ chi người xa quê nhớ ruộngTrở về, tay bụm nước, uống như hôn.

Ơi chiếc bóng quê hương theo chân người viễn xứCó nhiều khi như vợ khóc níu chân chồng.

(Xuân 1996)

Page 45: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

44 Lê Giang Trần

em hànội đã sàigòn

mắt như bóc trái nhãn tươinơ hồng gáy trắng mướt đuôi tóc gàáo dài ôm dáng hít hàquần jean lơ đễnh la cà vô tư.

giang tay hít gió sương mùbàn chân vọc cát sóng từ từ hônbiển reo trăng khuyết chim buồnvàng leo lét nguyệt trên cồn ngực non.

em Hànội đã Sàigònngoài da thơm thị trong hồn sầu riêngláng o vú sữa sông Tiềnlẳng lơ xoài cát dưới miền Hậu giang.

anh thương một mặt vì nàngsàigòn hànội chuyển sang việt kiềuthay da đổi sắc mỹ miềuvẫn thưa vâng dạ, vẫn Kiều, Nguyệt Nga.

càng ngày đất mẹ quê chacàng nhiều thiếu nữ thiệt là thông minhđàn ông hưởng thú hòa bìnhgái Nam Trung Bắc liều mình ly hương.

(mấy ngày thu nóng gió hè, 01 tháng 10, 2010)

Page 46: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

45Trạm Người Quá Bước

trạm người quá bước

1.Ừ. Thì đi về Việt NamLên Đơn Dương thăm người bạn rẫyXuống Cà mau thi rượu bác chèo đò.

Kể cho người rừng, tôi thương em điếm nhỏĐôi mắt bán thân nâu thẳm sóng vô thầnCánh lưng cong lên, vòng môi mím chặtNgọn vú non hồng se buốt ngực vô tâmNhững dày vò không phải trả thù trên thân thểNhững con sói cuồng hoang về phá nát đồng thơm.

Kể cho người sông nghe, em ăn mày giữa chợHai bắp chân khô xanh rợn những đường gânThớt thịt chợ lồng, khóm cỏ công viên, hốc cùng bến cảngLà nhà đêm trằn trọc ngắm trăng saoTuổi ấu thơ như những đồng tiền rách nátĐổi được gì đâu, ngoài một nắm hàn vi.

Page 47: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

46 Lê Giang Trần

2.Ừ. Thì đi về Santa AnaNơi nóc chợ chưa rêu, lòng người mốc thếchĐêm chưa lên, thương xá đã im lìmNgày sáng bật, Bolsa còn ngái ngủ.

Không ai kể đời định cư thuở trướcKhông ai nhớ gì đời hời hợt mai sauĐời sống phăng phăng như con sâu đo tớiTrí nhớ trắng hều như âm bản phim hư.

Nhưng nhớ rất rõ những mơ hồ, mường tượngNhững khoảng cách vô hình chắn giữa yêu thươngNhững dửng dưng thâm tình thăm viếngNhững đuôi mắt rắn ẩn tàng trên gương mặt giai nhânNét đăm chiêu trên người tàn úaNét thẩn thờ mất việc sinh nhaiNét băn khoăn chen chân hội nhậpNét rượi buồn dự lễ động quan…Nhớ rất rõ những bất ngờ không ai giải thíchNhư tình yêu hạnh phúc khổ đauTử sinh ly biệt điên cuồng…Nhớ đến độ ngũ quan vô cảm giácTim nhịp đều những nhịp chết quen taiKhông ai gõ cửa tâm hồn aiNhư thể không chạm tay vào pháo bông đang cháy.

Page 48: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

47Trạm Người Quá Bước

3.Ừ. Tôi đang bừng cháyChỉ có bóng đêm nhìn ra pháo bông rực rỡỪ. Tôi đang hét gầmChỉ có núi cao đồng vọng tiếng vang xaỪ. Tôi đang bật khócNhưng Cali trời chẳng có mưa ngâu.

4.Ừ. Thì về nhà ta vậy.E.T lạc loài đến lúc cũng về thôiVề nhà mình như trở về nôi thai đùm bọcTrở về thành lại trùng tinhTrở về xa hơn nữaMột chủng tử đơn đầy nhân tính đất trờiMột vô niệm trước khi thành chủng tửNơi vô ngôn trước giờ bật một âm “OM”.

Huống hồ chi Việt Nam không về trở lạiÔm em điếm nhỏ vào lòng cho tôi chút ấmKhoác vai em ăn mày cho tôi dạo chợ XuânVào rừng Đơn Dương thăm bạn rẫy vườnTheo sông nhỏ về Cà Mau thăm ông láiVề làng xưa quỳ lạy mộ ông bà.

5.Ừ. Thì trở về con đường cũ lúc ra điNgõ quanh co dù quên nhớ đã mơ hồHành trang vẫn sẵn sàng như thuở trướcVề hay ở cũng trạm-người quá bước

Page 49: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

48 Lê Giang Trần

nhìn trộm

Bộ đồ quần lãnh bà baGió đeo dính sát dáng cô gái vườnNắng đơm gò má mịn hườngTóc may lớt phớt nõn nường cổ caoĐồi mơ ưỡn dốc triền sauVườn đào trước mặt quả đào mơn mơnĐôi tà áo tựa bướm vờnNhấp nhô nhịp cánh chập chờn thiên thai.

Thon thon từng bước chân dàiBàn chân trắng nuỗn quàng quai guốc hồngMột tay níu áo gió lồngTay kia vuốt vạt phập phồng hở sauSẻ bâu eo trắng bí bầuMu tay sen búp năm đầu ngón măngMắt huyền hột nhãn sáng băngMôi như kiến cắn, cánh cằm núm xôiThẹn thùa má lúm đủ đôiTóc nhung mướt mượt kẹp cơi đuôi gà...

Sắc hương là của trời choDáng ngà vóc ngọc là do sinh thànhToát ra là của xuân xanhTrời trồng là tội của anh trộm nhìn.

(chiều nhớ VN. 26-5-08)

Page 50: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

49Trạm Người Quá Bước

làng xưa

làng xưa bến cũ bồi hồicòn đâu cây Sộp xanh ngời lá nonchùa Ông Bổn cũ điêu tànTrà Kha nhà mọc khuất đồng ruộng xanh.

quỳ bên mộ lệ long lanhgởi người thiên cổ tấm tình xa quêthắp nhang thơm khấn hồn vềmâm cơm dương thế bốn bề hư không.

khói hương vàng mã ấm lòngtình bà con vẫn thắm nồng thân thương.

Page 51: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

50 Lê Giang Trần

bến xe đò

Vào ra cái bến xe đòCó hôm xe chở đời ta đến mìnhCó hôm đổ xuống thình lìnhDưới con dốc khuất những tình tội xưaCó ngày đợi chuyến xe thưaNgồi trong quán vắng giận mưa trách trờiCó khi bè bạn xa xôiVề thăm gió bụi còn mùi phương xa.

Bến nào cũng lắm xót xaKẻ ăn xin sống ngả ba góc đườngCó cô xuống bến hỏi đườngDung nhan ủ dột nét buồn man manCó chàng bị túi than vanĐời trăm vạn nẻo đường thang thênh dàiCó em mặt ngọc mày ngàiNgác ngơ lơ kéo bác tài xế vây

Page 52: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

51Trạm Người Quá Bước

Có người phiêu dạt về đâyRượu giang hồ uống cho say lên đườngCó đêm khuya khách má hườngLượn qua lượn lại trên đường ngớt mưaCó ngày bến vắng xe thưaTrẻ em cao ốc buổi trưa thả diều

Bến xe nhộn nhịp sáng chiềuKẻ lên người xuống lúc nhiều lúc vơiBến đi, dậy tiếng thúc còiBến về, ran tiếng nói cười gọi nhau

Bến đời, xuân đã rời lâuChuyến xe chung cuộc khi nao khởi hành?

Page 53: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

52 Lê Giang Trần

cô bé tóc vàng

Đôi mắt mở to, em nhìn đời ngơ ngácmái tóc vàng như một cánh mai rơiem lớn như mai gầy trong đông giávà mùa xuân cánh én mãi còn xa

Biết gì đâu, mái tóc vàng, thân trẻ dạinhững cơn đau còm cõi nép theo đờichòm xóm thị phi, bạn chơi đùa lạnh nhạt mắt vừa vui đã buồn bã hồn thơem vội biết đời mình như hoa ổigiữa vườn hoang ong bướm lạnh lùng quaem đâu muốn mình hai giòng máuMắt màu ve và tóc nâu vàng

Tiếng chim hót chiều lên nghe buồn quáTiếng lá dừa, bụi chuối, hàng treTiếng mưa rơi trên lá mái nhàbuồn thấm thía vào hồn như điệu hát

Em cất tiếng ca lên cùng chim hótCùng lá cây xào xạt giữa vườn hoangGiọt nước mắt tự bao giờ đã nóngTrên môi non trên cánh mũi thơ hồng.

Thôi, quê hương nhìn ta ghẻ lạnhGiã từ mi ở lại đừng buồn.(tháng7, 2000 - theo tâm sự cô gái hai dòng máu)

Page 54: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

53Trạm Người Quá Bước

duyên ngầm

Chiều hôm tối lịm bóng còSăm soi bùn gắp vỏ sò vỏ cua me bần xoài khế trái chuacam sành măng cụt mít dừa ngọt thanhtặng em đó, khối tình anhem ơi chim đậu cây lành là duyênnhãn lồng chín đợi chim quyênsầu riêng ai để rụng đêm gió cuồngno xanh, cau đợi chín buồngmướt xanh, trầu đợi vôi hường gởi thân.

Em da hạt gạo trắng ngầnmắt đen hột nhãn môi bòn bon tươiđi ngang buổi chợ sớm mơibạn hàng tấm tắc khen rồi lại khenai thấy cũng muốn làm quenhuống chi anh đã biết tên em rồiước mong ăn kiếp ở đờivì anh mới thiệt xứng đôi với nàng.

Mai em xuống chợ về ngangthế nào anh cũng theo đàng sau emtheo em đến tận nhà emđể em đoan chắc trái tim của mìnhmốt em ra phố một mìnhlà ngầm cho biết chọn tình gửi duyên.22/05/01

Page 55: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

54 Lê Giang Trần

em thơm quê hương

uống ca nước mát pha hột étrái đười ươi ngâm nở khuấy đường phènem đi ngang vương mùi hoa cúcsau cơn mưa buổi sáng đầu thu.

chợt nhớ mùi hương lưng áo cánhbuổi trưa em tắm bước lên nhàướt gay gay đầm hương vạt tócđượm nhẹ nhàng lá xả lá chanh.

chợt nhớ mùi lúa đồng chín rộngực phập phồng nút áo bà baanh ngất ngây tưởng mùi bông cỏướp đá bào chan bông chuối ngọt thanh.

nhớ nồi cơm chiều sôi thơm lá dứacủ khoai lan lùi trấu cháy da thơmmùi khói ung chụm lá bếp cay nồngmẻ kho tộ thơm lừng tiêu ướp cá.

em xếp đồ còn nồng hơi nắng gắtkhăn mùi xoa thoang thoảng dầu dừangồi ngạch cửa gió lùa thơm mít chínhiên ngoài cây đu đủ trắng đầy bông.

Page 56: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

55Trạm Người Quá Bước

em quét sân dậy mùi bông trang đỏtrộn thêm mùi đống rạ ẩm nồng mưamưa vài đám nấm rơm rồi lên rộnấm em xào với tóp mỡ hành hươngcanh khoai môn bầm tép rắc gai ngòđời thôn dã mâm cơm chiều đạm bạc.

vạn thọ vàng sân, bờ ao xanh bình báttrời tạnh mưa phơn phớt mận da ngườithơm thịt da em rịn mồ hôi trong áomồ hôi thơm hay sen búp còn thơm?

thương quá những mùi hương gợi nhớnhư vô tình đêm nở vội quỳnh hoanhư hôm sau dạ lý trắng trên cànhnhìn bông bưởi nhớ mùi em quấn quít.

ngày yêu nhau ngọt thơm môi miệngngày chia tay say lịm thịt da tìnhanh hít thật sâu từng hơi buồn em thởnhớ, còn thơm từng hơi thở buồn xa.

em là hương quê hay là quê hương nhỉmà hương gây mùi, nhớ quá quê hươngnhớ quê hương anh hôn em cùng khắphôn chỗ nào cũng thấy nhớ quê hương.

(thanh thúy, người tôi yêu)

Page 57: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

56 Lê Giang Trần

trên bờ sông

lặng im con cá lìm kìmbuồn chi con cá sặc dìm bùn sâuthất thần con cá bông laubông sua đũa nở trắng vào tàn thu.

cá rô bỏ ruộng vượt bờtrườn đi về phía láng mù u xaao tù ngoi ngóp cá tralục bình bông tím là đà chuồn kim.

ở ngoài cửa biển cá chimở trong sông cạn con bìm bịp kêubãi sình ngoi thở sò nghêuquanh con rạch nhỏ cò kêu lịm chiều.

Page 58: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

57Trạm Người Quá Bước

bòng bòng điên điển liu điuchiều tàn mưa tạnh buồn thiu nhái bầunhớ ai gái đứng trên cầungó con nhạn trắng chìm sâu cuối trời.

tôi ngồi nhìn nước ròng trôithấy con còng đỏ mồ côi gắp sìnhbao nhiêu quá khứ thình lìnhchập chờn trên sóng nước lình bình rong.

trôi ngang một đám lòng ròngăn rong hay lạc từ đồng mương naodứt mưa đêm chắc nhiều saotối nay cá bóng nổi đầu hớp sương.

(Shepherd, chiều mưa chủ nhật)13-01-2008

Page 59: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

58 Lê Giang Trần

ở sài gòn em có nhớ tôi không?

Gói trà mạn sen lâu ngày quên lửngGiấy gói in hình rào kẽm gai giăngTrên hương lộ nông dân đèo xe đạpDãy ruộng xanh xa ẩn xóm làng.

Ngồi dậy nấu ấm trà lục đụcSúc điếu cầy châm nước ArrowheadEm cuối trời như mây ngút mắtTôi bên đây trôi dạt là thường.

Đôi khi em gần như đồng hồ báo thứcNhư lá thư xanh in ảnh chợ Bến ThànhTôi đứng ngoài bao lơn trời xám muốtĐứng chờ giờ mỗi sáng phát thư.

Có khi nào nghe chim kêu riu rítỞ Sài Gòn em có nhớ tôi không?

(tháng tám chín mốt)

Page 60: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

59Trạm Người Quá Bước

giấc mê khác

I.Chỉ toàn những thôi thúc.Ám ảnh mạnh mẽ.Mặt trời dậy: chần chừ ý muốn.Mặt trăng lên: dỗ ngộp lòng đi.Những giấc ngủ sau đómỗi lần trở mìnhlà một giấc mê khác....

II.Chiếc va li đã mở toang.quà, mừng rỡ, hỏi han..Ngồi lâng lâng, rướm mồ hôi.Nắng Sài Gòn, còi xe, bụi bặm..Nằm say náo nhiệt bồng bềnh..Giấc ngủ sau đó,trở mình, là một giấc mê....

Page 61: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

60 Lê Giang Trần

III.Mùa tị nạn chấm hết,mùa việt kiều chấm phẩy,như mùa đông bước qua xuân,chiếc cầu Mỹ Thuận ban đêm rực sángnhư tương lai là mọi cấp báchnhư trên tầng 33 nhìn xuống sàigòn.Đã được phép,tôi tự do mà nói không tự nhiên.Có điều gì,rờn rợn,không phải nhộn nhịp phồn vinh.những thành phố đã đi qua,đời sống như con thú xiệc thuần thành,những con người cũ gặp lạikhiến hình dung đến xác ướp.

Page 62: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

61Trạm Người Quá Bước

tuổi trẻ dẫy đầykhông khác cây ươm bó chậuchờ có một mảnh vườn xuống đất vươn lên.những bất cập không riêng tình trai gái,đồng dạng như sợi xích đoạn trường..những giấc ngủ sau đó,mỗi lần trở mình,là giấc mê khác....

IV.Một chuyến đi-về,lòng thêm lặng lẽ.Những giấc ngủmỗi khi trở mìnhlà một giấc mơ,giấc mơ không có đối cực,mà, tan loãng.. chất chồng..hòa nhập vào nhau..như đường vân trong phiến đá.

V.Những giấc ngủ sau đó,mỗi khi trở mình..là một giấc mê khác

Page 63: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

62 Lê Giang Trần

rẫy hia hòa

mơ màng mớ hạt giống ươnghàng sua đũa tím trồng đường ra aomướp hương giàn thả trên ràođậu rồng bò cặp phía sau chuồng gàtết này đành thiếu khổ quamới trồng bên giếng cải cà ớt khoaingò om nằm cạnh ngò gaihẹ hành dấp cá dậm dài sân sauđậu que chưa biết trồng đâuchục ngoài bụi xả bắt đầu lên conrau răm húng lũi ngò cầntheo quanh lối nhỏ trồng lần tới thôikiểng hoa lúc chúc nụ rồisắp khoe hương sắc dưới trời nắng tươibông hồng cứ nở lai raitrúc tre dưỡng đã nhú vài mục noncúc vàng vạn thọ lay dơnđại trà thược dược bao lơn trước nhàbạc hà cặp mé hàng bacòn em rau đắng cho bò loanh quanh

chốn quê vườn rẫy tập tànhnhàn cư thơ thẩn rừng xanh trăng trònmỗi khi chạnh nhớ vợ conbùi ngùi cám cảnh trái non rau mùi(Texas, 30-4-08, gởi tùa hia Nguyễn Thanh Hòa)

Page 64: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

63Trạm Người Quá Bước

Phụ bản “Kể chuyện tình” - Phan Thanh Thúy, nhà tôi.

Page 65: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

64 Lê Giang Trần

Page 66: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

65Trạm Người Quá Bước

3 - kể chuyện tình

Mỹ nhân bất quá như chén rượuThi phú coi như khói phù du

Nghiệp duyên đôi khắc như quỳnh nởLại say tình chẳng biết hổ ngươi!

Page 67: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

66 Lê Giang Trần

bông tím

con đường không thể buồn hơntừng chùm bông tím chập chờn rụng bayvu quy là ngày ta sayhàng hoa điệp tím rải đầy tiễn emrải buồn tím xuống ngày đêmtím tràn sân cỏ tím huyền lối đitím than cả khối tình sitím bầm hết mối duyên thề trăng hoangày nàng vĩnh viễn lìa xađời còn chi để bước ra đời thường?

người sang ngang, người đi ngangquỳnh hương xuân bỏ lại hoàng hôn sương

Page 68: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

67Trạm Người Quá Bước

hương mưa trời vũ thiên hương

Mỗi khi nhung nhớ nàng tôi thấy tràn lan hươngthơm đầm thắm trong hơi thở xúc động

Vũ Thiên Hương là vũ khúc hương thơm mưa trờinên mưa đẫm rừng thơm rực ngàn lanmưa ướt núi thơm nồng thạch thảomưa đầy sông thơm cỏ bèo trôimưa dậy biển thơm muối nồng da thịtmưa suối tuôn thơm ngọt cội nguồn mưa đồng bằng thơm đất quê hươngmưa trên mái lá thơm cơm chiều bốc khóimưa về phố khuya thơm sương lạnh ngàn câymưa đêm trăng thơm ngọc quỳnhmưa tràn ao thơm sen nởmưa nơi lang bạt nhớ nhà xưa phố cũmưa hắt cửa phòng lòng buồn chán cô đơnmưa giữa khuya ghét đời cô độchương thơm mưa trời thơm vũ thiên hương

Page 69: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

68 Lê Giang Trần

hương trời mưa thơm hương thiên vũthiên vị ngọt ngào thanh khiết hương mưakhiến loài cá yêu thương, loài hoa trang trọng, loài cỏ ấp ôm, loài chim ca ngợi, loài sa mạc tôn thờ, loài hoang đảo khẩn xin, người ruộng nương trông đợi, người vượt trùng dương trân quý hơn vàng.

Vũ Thiên Hương mưa xuống đời tôi ngọt lịmướp hồn tôi bằng trân quý hương thântừng hạt sinh hương thấm ngọt vào ngườihơi thở tôi ngạt ngào thơm hương thiên vũtóc tôi nhớ nàng thơm đọt cỏ ướt mưamắt tôi nhớ nàng thơm lệ sương lóng lánhtay tôi nhớ nàng thơm sậy ẩm hơi mưamôi tôi nhớ nàng thơm trà hương sóitrí tôi nhớ nàng như rừng dại đảo khônóng đến chập chờn bốc gương hơi nước

Page 70: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

69Trạm Người Quá Bước

những con sông trong thân thểnhớ nàng sóng lũ siết đê timnhững con trùng-yêu như ong mậtđánh đốt nhiệt tình tất cả huyệt yêu hươngnhững con hồng huyết cầu hung hăng kiến lửacắn nghiến chân lông nào nhớ đến mê hươngvà chiếc lá diêu bông mịn nhung nhựa sốngthơm ngải tình ngây ngất thiên hương

ôi vũ điệu của hương mưa như mảnh đạn xuyên khắplà tình sâu trong xương thịtcách nào trả được tình hương?

19 tháng tám, 98

Page 71: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

70 Lê Giang Trần

dòng mực chảy tươi xanh

“anh viết cho em vì sẽ không bao giờ anh nóinhư vầng trăng sẽ chẳng nói ngàn đời”

Thủy Tinh,

Cứ mỗi lần nghĩ nhớ đến em, thì đồng thời với niềm hạnh phúc bé nhỏ giản dị hiện ra là một ngọn sóng thần chẻ búa vào trái tim anh, trái tim của một người đáng nhẽ nên bình yên an phận với chuỗi sống vội vàng trước mắt thế mà sao thăm thẳm trong anh vẫn cứ vang lên miết âm ba điệp khúc “chẳng lẽ ta đây mãi thế này?”

Hình ảnh em hiện ra giống như chiếc lá khuynh diệp non thơm gây gây buổi sáng nhưng ngón tay anh chạm nhẹ vào cạnh lá thơm gây ấy cảm tưởng như sờ vào lưỡi dao lá liễu. Những câu hỏi miên man về hai chữ định mệnh rẻ tiền ùa túa đến như ngọn gió tàn đông hắc ám tiếp sức ấn cạnh lá sắc thơm kia vào sâu trong da thịt.

Page 72: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

71Trạm Người Quá Bước

Anh hình dung trái tim nguội lạnh trong khuôn ngực đau ran vì hít thở quá nhiều khói thuốc ba con 5 của mình bật tuôn ra những giọt máu mà đáng lẽ đã khô khan trong trái tim “không ngủ yên” cằn cỗi hoặc đúng ra chỉ chảy rỉ rả ngấm ngầm trong ngăn tim lãng quên nào đó thì lại ầm vang như thác lũ phóng mình vọt ra đâm đầu xuống niềm đau của đá khích động thịt da đầy rong rêu của núi ứa dưới chân những giọt nước mắt tội nghiệp và bên kia thái cực của mặt gương phản chiếu như một đoạn phim quay chậm, lũ thác nước câm lặng thu ríu lại như giọt sương cao rơi xuống mặt hồ sâu yên tĩnh và khuấy động mặt nước muộn phiền phẳng phiu thành những vòng nở gờn gợn lan tràn tỏa rộng những không không.

Mặt hồ ấy như tâm hồn anh hay tâm hồn người trẻ thơ bỗng giật mình ngơ ngác bởi âm ba nhẹ nhàng vô cớ vang lên những câu hỏi ngân nga bất tận.

Nghĩ nhớ đến em là đứng giữa lằn ranh của mộng tưởng và thực tại. Mộng tưởng nhiều lắm chỉ là mộng tưởng, nhưng thực tại chua xót hơn, lại là một thực tại có anh tan hoang và có em nghìn trùng diệu vợi.

Nghĩ đến em đôi khi giống như thả hồn trầm mặc theo hồi kinh ê a tụng niệm trong chính điện thênh thang ở một ngôi chùa cổ kính quạnh quẽ.

Lại có lúc giống như anh nghiêm trang quỳ trước bức tượng trang nghiêm của thánh nữ “Tara” dõi mắt nhìn theo đường máu rịn rỉ ở dấu đinh đóng vào chân Ngài để rồi chợt nhận ra anh là bàn chân ấy, cây đinh là người ấy, định mệnh là thánh giá ấy và máu rịn rỉ ra là nỗi buồn có màu sắc ghê rợn ấy.

Page 73: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

72 Lê Giang Trần

Nghĩ đến em, trong màu sắc của mộng tưởng là màn trời sướt mướt cơn mưa, là bầu địa ngục bóng nhoáng như cái chum bạc úp trên đĩa thức ăn quý phái dành thết đãi hoàng gia.

Trong hình tướng của thực tại giống như món ăn quý tộc tưởng tượng còn đậy kín dưới mâm vàng, em đứng sau lớp sương mù trong ngày nguyệt thực, nấp sau làn hơi bốc của nước biển chóa mắt trên ngọn sóng đêm nhật thực, em ẩn hiện xa tắp dưới rừng khói nắng lung linh của sa mạc ảo ảnh mông mênh cháy trong buổi trưa chấm dứt chiến tranh. Hình ảnh mơ hồ chờn vờn như vầng trăng rực rỡ thoáng bay ngang qua chòm mây trắng rồi chìm khuất ngay vào lúc ngân hà dẫy chết.

Anh đã hét lên như người vuột tay vừa buông tuột một sinh mạng rớt đâm vào hố thẳm, quơ bàn tay tuyệt vọng vói theo chụp níu em lại nhưng chỉ thấy vòng tay đầy sinh lực của mình tự quấn lấy vuông ngực như con rắn trơn nhớt quấn lấy nỗi cô đơn vòng tròn cố gắng bịt miệng trái tim nguyên tử sắp nổ tung vũ trụ trong lòng ngực oan khiên.

Thực tại cuối cùng của mộng tưởng chỉ còn lại một mình anh ôm lấy một mình anh trong tư thế khoanh tay đứng chịu lạnh dưới trạm xe lửa mùa đông ở Chicago lúc mới qua Mỹ năm một ngàn chín trăm cuối thế kỷ giữa con phố tuyết nặng nề trắng xóa như muốn chôn vùi những tòa cao ốc kinh kông dềnh dàng đứng ngẩn ngơ dưới lằn roi của ngọn gió canh khuya.

Anh như kẻ đứng chờ một chuyến xe.

Page 74: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

73Trạm Người Quá Bước

Chuyến xe đời lý tưởng cho con người có thể bước lên và nằm xuống ngủ hồn nhiên như trẻ thơ đã vừa chạy vụt qua trước mắt cho nên anh kẻ đến sau phải đứng chờ chuyến định mệnh kế tiếp.

Chuyến xe nối tiếp đó, anh lại là người tài xế lái xe đưa tương lai về bất định hướng đầy trắc trở, lái bằng tay nghề thiện xảo để cho hành khách an lòng ngồi ngủ ngon như đứa con bào thai nằm ngược trong bụng mẹ ngậm ngón tay như câu hỏi triết lý ngàn đời về sự sinh ra anh ra em ra nhân loại.

Khi chuyến xe mệnh hệ chưa đổ tới, anh sẽ đứng chờ thật kiên nhẫn như hòn Chồng hòn Vọng Phu đứng kham tâm âm thầm nghe âm vang của cây rừng bão ngã, nghe ầm vang của gió biển thét gào, nghe tiếng hú dội đồng vọng của kẽ núi rít rùng rợn như người đàn bà nghiến răng đay nghiến người chồng vô tích sự.

Nhưng tâm hồn anh, tâm hồn anh lại đứng bên ngoài thể xác, nó như những nhánh hoa vàng tan tác bốc lên theo gió cuốn bay về cõi trời để làm hoa rơi rắt xuống nhân gian khi Đức Phật giảng kinh Bát Nhã Ba La Mật trên núi Kỳ Xà Quật tại thành Vương Xá, hoặc rải rưới xuống trần gian mỗi khi có một người Mỹ gốc Việt qua đời được chôn cất trên ngọn Rose Hill ở city of industry, miền nam California.

Nghĩ đến em, anh biến dạng không ngừng thành ra không gian em hiện tới, thành ra thời gian trổ mã, thành ra cây sương rồng khẳng khiu trên đồi khô nắng cháy. Nghĩ đến em, anh mọc ra một trăm cánh tay một trăm con mắt của Thiên Thủ Thiên Nhãn Bồ Tát hóa hiện thành người Iraq Hồi giáo đang giơ tay lên cử hành lễ nguyện, hằng ngày

Page 75: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

74 Lê Giang Trần

dâng lên Thượng Đế của họ những lời cầu sinh khẩn thiết ngân nga trầm buồn kéo dài như van lơn ban cho con người sống trong sa mạc hoang sơ một hạnh phúc bé nhỏ; những cánh tay nhô lên ấy khác nào những cánh cây khô trụi lá căng xé lớp da trên thân mình để hứng lấy từng hạt sương đêm dành cho chồi non nhú mọc.

Nghĩ nhớ đến em, anh gần như tắt thở giống như tháng bảy thèm muốn mây mưa mà em chưa tới.

Nghĩ đến em anh bỗng hồi sinh như giống cá hồng vượt ngược suối thác trở về nguồn cội trên ấy đẻ ra những hạt trứng thượng nguồn rồi thả trứng trôi xuôi theo giòng thác lũ về đồng bằng lũng sâu nở sinh ra chúng. Loài cá ấy hồi sinh khi cảm biết mình sắp chết nên tàn lực chuyển thành thần lực phát huy nơi kỳ vảy tận lực lội ngược ngọn nguồn để trên đoạn đường bi ai truyền kiếp quy thủy da dẻ chúng bầm dập đỏ au bởi va chạm sườn đá nhỏ bởi trầy sướt góc gai bởi vận sức nhảy vượt lên nhiều cấp thác tuôn siết cuối cùng để về đến nơi chôn nhau cắn rún hoặc để bị rơi trở lại theo dòng cuộn lũ đang đâm đầu xuống hàng trăm ngàn sải sâu vào vực đáy vô tâm.

Nghĩ đến em, anh linh cảm miếng bánh thánh mỏng tròn chứa đầy phép báu và tình thương lúc đặt vào môi miệng thơm tho của em khi em nhận Mình Thánh Chúa trong lễ Misa theo em nuốt vào trôi qua trầm thủy sông ngòi quanh co về trái tim cội nguồn để thật chứng em là cô gái Việt Nam tuyệt vời có trái tim yêu nồng nàn do nhân tâm thánh thiện và bồi đắp bởi phù sa thương kính Chúa Ba ngôi.

Nghĩ nhớ đến em, anh ước thấy mình biến thành mái hiên nhà trong đêm mưa gió che cho em đứng nép bên bờ tường

Page 76: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

75Trạm Người Quá Bước

hoang ở giữa đoạn đường đi buôn từ Ngã Năm Chuồng Chó trở về Xóm Mới ngang qua nghĩa trang nghệ sĩ mà ngày anh còn ở lại có đám táng Thanh Nga lớn rầm rộ sau ngày thành phố Sài Gòn đổi tên về đó chôn cất và cũng đoạn đường đó mỗi ngày anh cỡi chiếc Honde 90 màu đen đi làm lên xuống trên hợp tác xã quận Gò Vấp, đêm đêm chạy về căn nhà hiu quạnh cuối xó phường 13 có con chó phèn chạy ra cong đuôi sủa mừng rỡ chủ, rồi anh mỏi mệt lách vào căn nhà cởi chiếc áo bộ đội quăng xa vào góc tối, cởi chiếc túi da kiểu công an đựng lỉnh kỉnh ném xuống nơi giầy dép chùi chân rồi ngồi phệt xuống đầu chiếc trường kỷ dưới bóng tối lù mù của ngọn đèn dầu trong đêm âm u của ngày cuối năm sắp tết và bóng tối thảm đạm thê lương của căn nhà đã bán xong để lấy tiền đăng ký vượt biên bán chính thức diện người Trung Hoa hồi hương theo chính sách ban hành; ngồi xuống kéo một hơi thuốc lào ém kỹ khói mà quên rằng trong cơn say rượu chỉ cần một vê thuốc rít vô là có thể quay cuồng vật vã lăn ra bất động. Vậy mà anh còn cố gắng loạng choạng vào phòng ngủ rồi gượng sức trườn lên chiếc giường đôi lạnh ngắt vật mình xuống cảnh gia vong quốc biến tình người thay trắng đổi đen; và nỗi khủng hoảng liên lỉ xâm lấn ám ảnh cả vào trong giấc mơ có tấm bình phong mưa gió làm tăng lên phần tàn nhẫn của sân khấu mộng mị.

Ngày anh sắp đi đó, em độ chừng 10 tuổi và 13 năm sau bằng tưởng tượng anh ví mình như mái hiên nhà rêu mốc đứng chịu mưa ở trên để che cho người con gái ước chừng hai mươi ba tuổi khỏi bị ướt chiếc áo tơ màu hồng em mới chọn mua hồi chiều khi chợt nghĩ đến Long người yêu đã có thể chết trên biển theo như lời đồn nghe được trong ngày sinh nhật hai mươi hai tuổi năm rồi của em nên sinh nhật năm nay em lựa cho em chiếc áo màu hồng cặn như màu

Page 77: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

76 Lê Giang Trần

mơ ước muộn màng của tân nương trong ngày vu quy trắc trở rước dâu không có người đến chúc tụng trăm năm mà chỉ có một anh bên kia trời đất xa xôi chia sẻ cùng em câu chuyện tình đau khổ.

Anh cũng sẵn sàng hóa thân thành sấm chớp trong cơn mưa xối xả để hét gầm lên khi có một thanh niên ấm ớ nào thấy em đứng tránh mưa trơ trọi một mình dưới hiên đêm bèn làm bộ lúp xúp tấp vào đụt mưa để đứng gần nhan sắc em rồi giả bộ giật mình vì chớp sấm nhích vào gần thêm để chỉ mơ được chạm nhẹ vào cánh tay thơm gầy của em khoanh tròn trước vun ngực; và điệu bộ co cụm run rẩy của hắn không phải do lạnh mưa mà do con thú trong lòng con người toan tính chuyện phạm tội. Nhưng tiếng gầm sấm sét vào tai hắn đồng lúc với ánh quắc mắt của em đâm vào mặt hắn khiến hắn hốt hoảng vụt chạy ù ra mưa gió trông tội nghiệp mắc cười đến đỗi tiếng sét ầm đuổi theo làm hắn hết hồn trượt chân té nhủi tới như trợt phải lớp bùn trơn; còn anh bằng hình dung vươn cánh tay nhánh mưa mượn nhờ hướng gió chạm vào ngọn vai em như hình thức của vỗ về bảo bọc người yêu, bấy giờ nghe em thở ra một hơi dài như thở dài trút ra sau một ngày lam lũ vất vả và sau khi tinh thần hết căng thẳng bị xúc phạm.

Trời bỗng tạnh mưa sau tiếng thở dài.

(Trung Thu 1991)

Page 78: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

77Trạm Người Quá Bước

cảm ơn em diễn tiến một đoạn lìa

tôi yêu người tưởng vỡ trái tim xanh đêm trăn trở trong căn phòng hoang lạnhhồn ngu ngơ xây đắp mộng hoang đườngnay tất cả như giòng sông giá lạnh lá vàng trong ký ức đã rêu xanhem đã có một đời như định mệnh những âm xưa vang tựa tiếng chuông chiều...

Bắt đầu khi tôi nhìn thấy gương mặt em trong tấm hình gửi từ trong nước, cô bé mười ba nay trổ mã lạ kỳ. Đôi mắt buồn buồn như bất cứ cô gái nào trong nước, mái tóc dài như lịch sử bốn ngàn năm, cũng ốm gầy như vóc hình non nước, như cây mai cây trúc ẩn hình. Hấp lực đó đã làm đường hàng không nối lại, đưa những con thú về rừng và mang thú rừng về thành phố năm châu và rước du khách vào sở thú thăm thú loại con người kiểu mẫu tương lai. Tôi không xúc động theo thuộc tính nhân bản nào vì bận bịu mơ mộng mềm lòng trước dung mạo mảnh mai thơ mộng của người em.Bắt đầu tôi hồi sinh trở lại, không dùng ngôn ngữ văn chương tiểu thuyết mà viết thư cho em bằng lời lẽ học trò ngây ngô như tấm lòng thơ trẻ, chữ nghiêng ngã vội vàng như chạy bắt bướm hái hoa, như chạy đón má đi chợ về,

Page 79: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

78 Lê Giang Trần

như chạy đua với bạn bè khi nhỏ dại, như chạy đua với nhiều địch thủ vô hình lẽo đẽo theo em.

Bắt đầu tôi hồi sức mộng mơ suy nghĩ lan tràn tưởng tượng mình hạnh phúc nhất trên đời vì quen được cô gái xinh đẹp mới vừa hai mươi ba tuổi có đạo hiền lành lại là cô gái bắc kỳ nói năng duyên dáng (qua thư từ) khen tặng nhiều lời thật hết sức dễ thương và nũng nịu khuyên ngăn lo lắng cho người bên kia trời xa nào sức khỏe nào miếng ăn nào tình yêu anh nên sớm lo liệu cho có người chăm nom săn sóc chứ như em nhìn thấy bạn bè lần lượt lấy chồng trong khi em chưa chọn được ai nghĩ mà buồn sao ấy. Em nhắc nhở đơn giản quẩn quanh mấy điều như vậy mà đêm nào trước khi ngủ cũng sương sướng tưởng tượng mình là người được tế nhị nhắm vào “loan phụng” tương lai, nhất là đêm nào trời mưa nằm thao thức nhớ nhung vơ vẩn rồi làm thơ lục bát “mưa giăng trắng sợi tơ lòng như đang dệt chiếc cầu vòng tháng ngâu, mưa sao bạc toác một màu cầu vòng chưa dệt nên cầu vòng… tan” rồi mùi thơ đầy vẻ ly tan cách biệt bùi ngùi làm nhớ lai rai vài câu vọng cổ não nùng của Thành Được vô câu “tôi với em là gió là mây là hoa là bướm… mới yêu nhau sao nỡ phụ nhau... rồi… lỡ chuyến đò yêu… tôi biết khóc hay cười…”

Bắt đầu của nỗi đam mê lãng mạn biến thành lòng tự tin mãnh liệt trong lòng vớ vẩn đơn phương, nên thấy mình phải tận lực rồi hẳn tri thiên mạng, phải rượt đuổi như trâu đen thấy trâu trắng, như con bò đấu thấy vuông vải đỏ; phải phấn khởi như múa lân thấy pháo treo, hồ hỡi như dân Xóm Mới thấy thuốc lào, như người Bạc Liêu thấy nhãn “chú-huốt”… cho nên anh viết gửi em lá thư nào cũng dài đôi mươi trang ngoài việc thăm hỏi lo lắng còn vòng vo tam quốc nói xa gần ý đại khái anh yêu em em có hiểu không

Page 80: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

79Trạm Người Quá Bước

(nếu em chưa hiểu lần sau anh nói nữa, nếu em biết rồi thì anh khỏi vòng vo).Bắt đầu từ kiếp nào không biết, khi trời mưa vừa thích lại vừa buồn. Những cơn mưa ngoài đồng ruộng vọp da, mưa trên mái lá ẩm mùi, mưa trên mái tôn ran dòn toát lạnh, mưa trên mái ngói rào rào, mưa gõ vào vách ván tiếng mộc mạc, mưa đâm vào cửa kính tiếng thanh nhọn, mưa tuôn xuống máng xối tiếng khàn khàn, mưa chọi vào mặt kiếng xe hơi tiếng lộp bộp như pop corn nở bung còn mưa bên Canada lạnh lẽo ra sao? chớ mưa (hiếm hoi) bên Cali này thì giống như những mũi phi tiêu ám khí hay có nhẹ nhàng thì như những mũi kim châm cứu châm chích vào khắp huyệt đạo trong người vì nhớ thương em. Nỗi nhớ hương quê không thể nào thơ mộng thê thiết hơn nỗi nhớ về một người mình tưởng tượng đang yêu nên Cao Đông Khánh viết câu thơ “nhớ quê hương như nhớ con vợ ngoại tình” làm ngẫm nghĩ ra buồn đứt ruột.

Cho nên mỗi lần mưa là mỗi lần anh nhớ em da diết, nhớ đến nghi ngờ em luôn ngoại tình để anh luôn yêu em đau khổ và đau khổ luôn luôn khi nhớ về quê hương đang ngoại tình làm không riêng anh mà còn biết bao nhiêu triệu người đau khổ. Và mỗi khi đau khổ tận cùng thì không có gì có thể diễn tả hơn được giọng điệu cải lương thổn thức vài ba câu vọng vọng cổ nên nhớ tới “tình anh bán chiếu” Út Trà Ôn nói lối “tưởng giếng sâu anh nối sợi dây dài, ai dè cái giếng cạn anh tiếc hoài... sợi dây”.

Hồi lúc anh mơ mộng tưởng rằng có được tình yêu nối dài bằng thư tình quấn quanh một vòng trái đất, anh thơ mộng viết được nửa bài thơ ở trên thì đùng một cái em đi định cư ở đất trời Canada lạnh giá, bài thơ kia tưởng thâu ngắn đoạn đường tình nhưng đành gác lại sáu năm trường ngay

Page 81: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

80 Lê Giang Trần

cái đoạn tiếc sợi dây vì giếng cạn. Bây giờ đọc lại bài thơ ngỡ ngàng hết sức nhưng lòng vẫn hân hoan vì kỷ niệm êm đềm, ít ra một lần xa xưa ấy tôi yêu người tưởng vỡ trái tim xanh đêm trăn trở trong căn phòng hoang lạnh hồn ngu ngơ xây đắp mộng hoang đường. Nay tất cả như dòng sông giá lạnh, lá vàng trong ký ức đã rêu xanh, em đã có một đời như định mệnh, những âm xưa vang tựa tiếng chuông chiều, tôi cũng vẫn một lòng như biển lớn, ôm ngàn sông trăm lạch chảy vào tim và lãng mạn vẫn còn như chim hót đón mặt trời hôn rực má bình minh.

Bằng lời chúc âm thầm trong tâm trí tôi chúc cho mưa gió sẽ muôn đời ý nghĩa vì tình người luôn tồn tại vĩnh hằng và tôi chúc em của trưởng thành hôm nay mãi thơ ngây trong tâm hồn như ngày nào tôi tin thật và thật tin trong tâm hồn sỏi đá của mình đắm chìm vào cơn đồng thiếp yêu đương mỗi ngày hỏi vơ vẩn “ở Sài Gòn em có nhớ tôi không” và mỗi đêm rơi vào mộng mị thiên đường vẫn tưởng mình là một thanh niên đầy hạnh phúc một ngày sẽ về quê hương gặp lại người yêu thương đời xa xứ là cô bé ngày xưa mười ba tuổi chợt ngắm bức hình đã một thiếu nữ xinh tươi hai mươi ba sau mười năm anh biền biệt xứ người tưởng chừng bao thế kỷ.

Anh không ngờ một đoạn viết đã lãng quên sáu năm như lìa xa một mối tình sáu thiên thu vô tận lại có ngày trở thành liều thuốc hồi sinh để anh vẫn thấy tâm hồn mình trai trẻ. Như dòng sông khô cạn đón mưa về, những cây mọc ven bờ vui nẩy lá, cá về đồng lại tình tự sinh sôi, là thí dụ của thơ vào đời sống, là hạn hán đón mừng mưa trút xuống, là diễn tiến... một đoạn lìa thơ ráp nối.

Cảm ơn em diễn tiến một đoạn lìa…

Page 82: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

81Trạm Người Quá Bước

gửi người tiếng ngọc

Của một người gửi cho một người ghét người thơ để buồn buồn có thứ thơ quẳng vào xó nhà cho sầu khổ vỡ theo.Của một người gặp lại giọng nói thất lạc đã lâu đời, mỏi mòn đợi chờ từ hơn đôi mươi năm giọng mật ngào nên gửi cho ngào ngọt ấy thỉnh thoảng đọc thầm lên những âm thơ cho nỗi im lặng của bóng tối đêm sâu dịu dàng trở mình vén lộ vầng trăng ngướng cổ trên cao hôn mê những giao hưởng ngân nga từ giọng ngâm thầm lặng trong nỗi hiu quạnh dưới trái tim nàng mà thở ra những hơi sương vàn vạt nhẹ nhàng ôm căn gác nhỏ dung chứa đời nàng khiến lúc buồn bã cô đơn nhìn ra ngoài khung cửa sổ còn nhận có chút sinh khí đất trời bay đến an ủy nàng trong đêm xanh trừ tịch.

Page 83: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

82 Lê Giang Trần

.Của một người sắp tiệt chủng từ đâu rớt ngang qua đôi mắt màu ve thường lơ đãng nhìn hững hờ qua khu phố Bolsa nhộn nhạo tính người nhưng yên ắng hơn đáy vực sâu có tiếng gió tang thương hiu hắt khiến nàng tưởng mình như đóa hoa lan nở lạnh lùng giữa triền cao hố thẳm đợi chờ mãi không thoáng gặp một cánh bướm huy hoàng nào bay ngang qua vòm trời đáy vực nên núi đứng cảm thương nàng tí tách rơi những hạt lệ nghìn năm từ kẽ đá lên nơi có ánh nắng xuyên tới gộp đá hiếm hoi còn mọc chút rêu xanh nước đọng làm gương soi cho cánh lan rừng biết mình diễm lệ giữa thâm sâu cùng thẳm tạo cho nàng cao ngạo dung nhan vói cánh nhụy đón giọt sương nồng nàn rơi yêu xuống.

Của một người như sao Hôm và nàng như sao Mai vì ở cuối biển trời Huntington Beach và người kia ở tận xa chân núi lạnh lùng nên gửi khoảng cách vô hình cho nàng tưởng tượng đến cuộc tình núi nhớ sông tương mà thương xót những cô quạ buổi chiều bay về tả tơi mệt mỏi kêu vang “tan tác... tan tác...” lồng lộng trong mặt trời chiều lặng lẽ chìm tan xuống biển Laguna nơi nàng thường chở con thơ đến ngồi trên bãi cát vàng hằng năm lặng lẽ ngắm nhìn hải âu bay đứng bay nghiêng trong gió ngược giữa sóng nước ầm ào vỡ vào vách đá như tâm sự nàng vỡ vào những kỷ niệm thủy tinh óng ánh mặt giác cúc kim cương dưới màu sáng nhạt nhòe của hoàng hôn lịm hắt, chỉ còn chiếc áo ấm choàng vai làm bạn vỗ về những khi hôn hoàng gợi dậy nỗi ngắn ngủi đời người và cánh hải âu chập chờn giữa lòng biển hoang mang đời xa xứ khi nhìn mặt con thơ rạng ngời sức sống tươi xanh dưới hoàng kim của ác tà đang tắt lặn.

Của một người biết mình đang thụ lãnh ân sủng như vua chúa như trẻ thơ như người phàm phế gặp đấng thiện tâm

Page 84: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

83Trạm Người Quá Bước

thọ ấm tình thương tràn trề hơn thần tiên cổ tích nên những khi không gặp nàng thường gửi một nén hương thơm nơi rất nhiều Phật tượng từ bi để tỏ lòng cảm tạ những tinh tú thiêng liêng đã khuyên nhủ nàng bằng soi sáng xuống lòng đêm màu ánh sáng truyền kỳ từng soi đường cho ba vua noi theo đến thánh địa, cho người nào nhớ đến nàng sẽ không làm sao hiểu được bí mật của kỳ duyên và sức nhẫn tâm của chia lìa ly biệt.

Người ấy có trái tim trăng dịu dàng và trí huệ mặt trời rạng rỡ được người kia rao truyền cho chim chóc cỏ cây về từ tâm của ánh sáng ban đêm và đức hạnh của ánh sáng ban ngày để chúng một lòng tôn quý nữ nhân như quý tôn Quán Âm Bồ Tát mỗi khi đau khổ cực cùng kêu gọi nơi đáy đời hoang vu cô độc.

Bằng thành tâm của cỏ cây hoa lá và người kia, mỗi sáng nàng thức dậy như trở về sau một giấc mơ xa nhẹ nhàng tiếng nói từ tâm và nụ cười như gió sớm bao dung biết mình không còn điều chi nghi hoặc trong tâm hồn trắng tuyết thơm hoa.

Hình như có một cầu vồng rực rỡ từ núi xa thắp đến biển gần.

(Bài thơ cảm tạ Thanh Hồng)

Page 85: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

84 Lê Giang Trần

sinh nhật

Gió sẽ thổi những hương hoa ngào ngạt.Mây sẽ dệt thành những bức tranh bồng bềnh thơ mộng trên trời xanh. Chim sẽ mời nhau bay đến hòa ca những dòng nhạc thanh thót tuyệt vời. Hoa sẽ hẹn cùng xinh tươi nở thắm trong buổi sáng sinh nhật. Vầng dương sẽ dìu những cánh sóng vỗ dịu dàng trên bờ cát bình minh tươi ấm.Nắng hè sẽ nép vào cành lá thơm tho của ngọc lan nghiêng bóng làm chiếc lọng che nàng dạo vườn hoa khoe sắc. Và, sương đêm chờ đợi rót những giọt kim cương long lanh để làm xao động những hoa nến rưng rưng chào mừng sinh nhật. Hằng hà sao trên trời cao sẽ luân vũ theo nhịp sáng ngọc ngà thỉnh thoảng rải bừng hoa lân tinh của cánh sao băng vút ngang đôi mắt thanh xuân của nàng óng ánh như khóe mắt vầng trăng bên góc trời vừa tình tứ lộ trong mây.Khi gót chân hồng nõn màu sen khua tiếng lá đêm hè bước tìm những âm hòa nhã reo rắt của dế trùng tấu khúc ngợi ca hương tóc sứ đang rơi thơm theo lá vàng mơn man cánh gió và đêm hương bạch quỳnh quyền quyện cõi tâm tư của nàng là trọn một ngày sinh nhật lung linh xao xuyến...Là những mơ hồ yêu dấu ẩn hiện rất gần trái tim rất gần nhịp thở của tôi... sinh nhật nàng.

Page 86: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

85Trạm Người Quá Bước

bích tĩnh và tiếng đàn

từ tiếng chuông ngân chùa Cô Bảychiếc cầu tre lắc lẻo em quacon diều bay trên trời lộng giócon nước ròng siết lục bình trôiước vọng bao la, Bạc Liêu tỉnh nhỏtiếng gọi lên đường thôi thúc trong tim“thuở còn nhỏ, muốn xa nhàđi đâu cũng được miễn là được đi”*

*Cùng vận nước, trôi theo lịch sửbiến thành người đạp biển lưu vongtrái tim tị nạn hay tiếng đàn ray rứt?tiếng guitar oằn oại giữa đêm trườngbài hát lính như vung trủy thủcho người cúi mặt nhớ quê hương

Page 87: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

86 Lê Giang Trần

đàn nhịp nhàng như nhịp tim cố quốcnhư anh hùng lặng ngắm dòng sôngnhư cơn mưa nhớ đọt đòng đònggió nhớ bụi vàng Ban Mê Thuộtnhư đời con gái bỏ quê hươngtrẻ con chết dưới tàu vượt biểnlệ tuôn dòng trong rào kẽm gai giăngtất cả những hình thành tị nạnmượn sáu dây đờn biệt xứ trào tuôn.*khi sợi tơ bé nhỏvướng vào chân, dạ bước sao đành!Bích Tĩnh không phải địa danhlà đóa hoa làm lặng hồn ngườiBích Tĩnh cười như chim ríu rítmâm cơm bốc khói thơm tìnhChiếc đàn xưa treo lên góc vách

Page 88: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

87Trạm Người Quá Bước

Bích Tĩnh trả lại anh tiếng đàn đầy ắp tình saytiếng hát đục khàn hơi rượutrả chân quen đi nhớ chốn giang hồ *khi tâm hồn cô liêu trống vắngnhẹ nhàng thoáng phù vângió bình an dìu dịu thổiBích Tỉnh mơ hồ như tiếng chuông tiếng chuông ngân chùa Cô Bảymà giờ đây giữa bước tạm dung nghe sầu ngào ngạt“đi đâu cũng được miễn là được đi”...

(Bài thơ kể chuyện tình Nhật Tùng và Bích Tĩnh)

* 2 câu lục bát của Nhật Tùng

Page 89: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

88 Lê Giang Trần

mưa cần thơ, gió sóc trăng

bước xuống Cần Thơ trời khuya khoắtsông ngọt mà sao gió mặn môichân khua vọng tiếng tình nghiệt ngãcon phố buồn im ngủ khướt say.

tóc xanh nặng trĩu trên vai mỏinhư trĩu nặng trời trên cánh chimmưa bỗng vùng lên như thú dữngười thợ săn tình nhân nơi đâu?

lệ bỗng đầm đìa như hiên phốtuôn dòng tâm sự xuống tường rêuCần Thơ mưa có thêm nước mắtxuống bến Ninh Kiều thương kiếp sông.

Page 90: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

89Trạm Người Quá Bước

xe ôm chạy tốc về Sóc Trănggà gáy canh ba nhói trong giómưa tạnh nước sông cuồng quận đụcsao mai nhấp nháy trắng đồng sương.

tiếng chó tru dài theo mé sôngđèn treo thoi thóp trên xuồng nhỏthương hồ xuôi ngược hay ông câu?mãnh lực tình yêu lạnh phận gáibăng vượt đêm dài đi tìm ai?

Sóc Trăng chào khách phương xa đếnbằng những hàng me đẫm ướt mưathân lạnh xác xơ tim bỏng rátngười thương biệt dạng không đón em.

dĩ vãng mười năm như giấc mộngxước xơ tổ ấm chập chờn mơkhâu vết thương tình đau dấu kínxem như mấy lượt hoa xuân rơi.

26 tháng 7, 2002thương cho người tôi yêu

Page 91: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

90 Lê Giang Trần

lý phương nữ

Em hiện một trời quê hươngDịu dàng e ấp như thôn vườnGã giang hồ ngựa cuồng chân mỏiThảng thốt cười tung gió bụi đường

Con ngựa cuồng phi cuối dặm trườngCó lúc khát khao dòng suối tuônCỏ non trên bờ, trăng dưới nướcEm là cỏ nõn, nước là trăng

Em ở bên ngoài biên giới thơỞ ngoài hoang phế ngoài tiêu sơỞ theo hai tám ngàn hơi thởThương cảm khằn rêu lũ mộ bia

Page 92: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

91Trạm Người Quá Bước

Mộ bia tàn tích chật trong lòngNghĩa trang bình địa làm cánh đồngEm gieo mạ xuống xanh đồng ấyTôi vươn mình Phù Đổng mạnh vô song

Phù Đổng biệt mù nơi núi sâuHiu hắt chờ ai rừng bông lauBất nhân tôi thứ tình huyền thoạiEm sống hồn nhiên nào xôn xao

Tôi trú nơi rừng giăng bốn bênEm nơi phố thị sáng hoa đènMỗi độ tôi về thăm phố ấyNhư mán về kinh buồn thấu tim

Gặp lại nhau chi đời điên đảoNhư trời không thể không ôm mâyNhư sông không thể không ôm nướcHồn tôi không thể không đầy vơi...

(Texas và Như Băng, 30 tháng 4, 08)

Page 93: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

92 Lê Giang Trần

công án

I.cô đơn cô độc mồ côicon trùng tinh chợt ngừng bơi hóa người.chưa ra đời đã khóc cườiai xô mà té vào loài tử sinh?

II.ba sinh hương lửa đá vànggiấc mơ hóa bướm bàng hoàng chiêm bao.tôi và tĩnh vật nhìn nhaubiến thành công án giải sầu vô ngôn.

III.hôm nay rằm tháng chạp sao?vậy là sinh nhật vợ vào cuối nămbữa cơm chay thế tiệc mừngvãng sanh hết những hôn trầm nhân duyên.

(Shepherd, ngày mưa rằm tháng chạp, 22-01-08)

Page 94: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

93Trạm Người Quá Bước

Phụ bản “Đến mùa” - Tâm Râu 1997

Page 95: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

94 Lê Giang Trần

Page 96: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

95Trạm Người Quá Bước

4- đến mùa

Đến mùa chim lại thiên diĐến mùa người lại trở về thiên thu

Dừng bên sông bến ngã chiềuchú đò đón khách thả diều đợi ai?

Page 97: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

96 Lê Giang Trần

đà lạt thêm nốt nhạc dị hình

Đà Lạt không còn ngựa quýloài sói sống sâu trên thác nguồnkhông còn hú trăng bay

Đà Lạt không còn Lê Uyên PhươngSài Gòn không còn em xuống phốtranh lão già lục huyền bốc cháytất cả thác ghềnh reo rắt lục cungĐà Lạt thêm một nốt nhạctiểu thư ngũ cung sanh công chúa lục huyềntiếng chim uyên hótđau mùa xuân tháng Nămchiếc dương cầm chìm đáy biển.

Người đàn ông bước lên bờlục phủ ngũ tạng thay lục cung ngũ âmthét gì trên cao Los Angeleschỉ như gió gào bên vực thẳmhát gì trong sương trầm Long Beachchỉ như cánh buồm căng lồng ngực trăm năm.

Lê Uyên Phương

Page 98: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

97Trạm Người Quá Bước

Trăng treo đầu biểnkhông phải thủ cấp giăng gieo hàng dây điệnlà trái tim người hừng hực lửa lân tinh

chim uyên biến thành hải âucắp trái tim lục cung ngũ âm biệt tíchngười đánh đàn chiều Bắc Mỹ Thuận quyên sinhngười đánh đàn theo xe buýt tịnh khẩuem gái hát dạo bán mìnhtiểu thư chuyền tàu bán gạochuyện vượt biển hóa hình lập thểlão cầm thủ bước ra khỏi tranh.

Đôi uyên ương từ biệt vong thânlê uyên phương hiện hình kẻ lạkẻ lạ biến thành máu bầm trong trái tim câm.

Trên chuyến tàu vòng quanh Mỹ châungười đàn bàkhua đôi tay nhiều vòng cẩm thạchsáng sáng phóng sinhnhững con bồ câu xác trắng mang vòng khuyên có lục lạc trái tim.

Lê Uyên Phương không còn California nữaĐà Lạt thêm nốt nhạc dị hình.

(khi tin nhạc sĩ Lê Uyên Phương bay theo những nốt lục cung về thế giới vô âm, 29-6-99)

Page 99: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

98 Lê Giang Trần

không khánh thành cuộc nhân sinh

Tòa lâu đài khởi sinh Từ viên gạch đầu tiênTượng trưng cho công trình xây cấtKhuôn sườn vươn cao như sức sốngTừng bộ phận tháp vào như mầm sống nẩy lênThiết trí như kinh nghiệmSơn phết như khôn ngoanThời gian công trình kéo dài như đời sốngHoàn tất thành hình như chấp dứt mãn sanh

Người ta cắt băng khánh thànhTòa lâu đài bắt đầu chết hôm nay

Con người khai sinhBằng giao kèo khác nhiều điểmCon tinh trùng và viên đá đầu tiênNhưng thời gian là tên thợ không nhận tiềnKhông hứa hẹn kiếp người dài ngắnCuộc đời là vật liệu bất toànKhông ký kết điều chi vững chắc

Bất luận đời người xây được bao nămKhông ai khánh thànhKhi cuộc nhân sinh hoàn mãn

(5 tháng 8, 92. Thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên đột ngột từ trần)

Nguyễn Tất Nhiên

Page 100: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

99Trạm Người Quá Bước

ở với mai thảo

Những ảnh thời gian treo bốn váchNhững từng có ấy thoáng không khôngNhững chai Cognac thay lửa nóngNung lò sinh lực sôi khí phách.

Chân vẫn giang hồ, nhịp nhịp đấtTrí vẫn vầng dương, mắt vẫn saoBạn, vẫn một lòng chung thủy ởNgười, vẫn một đời không khinh bạc.

Tuổi đời, tiếng kiểng báo nghỉ ngơiGác bút văn chương, thôi ra ngoàiChân yếu, dọn phòng trên xuống dướiBạn viếng thăm, vui rượu vẫn mời.

Lòng đã thản nhiên như ấm nướcReo vui và nguội lạnh mỗi ngàyCửa chờ ai đến không hẹn trướcKhép hờ, mở rộng, cứ vào thôi.

July 4, 1997

Mai Thảo

Page 101: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

100 Lê Giang Trần

cung và tên

tôi mệt đứđứng lặng lẽ nhìn những kệ sáchnơi căn nhà tôi sẽ dọn bỏ đinhiều điếu thuốc đã tàntôi thầm nói với lũ sách“thời chúng mi đã tànlinh hồn chúng mi thu tóm gọnvào trong một pad book...bây giờ ta phải chọn(như thiên đàng chọn kẻ diễm phúc)chỉ một ít chúng mi ta giữ lạicòn bao nhiêutừ giã... đừng buồn”

vậy mà tôi buồn đứkhi cho những quyển sách vào thùngkhi nhìn những quyển ngổn ngang bỏ lạitôi không còn hơi sức để chia buồn với tôi

Phạm Công Thiện

Page 102: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

101Trạm Người Quá Bước

lũ sách bị bỏ rơinhư toát ra một nỗi sầu lạnh lẽocó thể còn sâu nặng hơnnhư những mũi tênbắn theo sau lưngtài tử Jet Li đóng phim Hero trong đoạn cuốitha chết Tần Thủy Hoàng rồi thản nhiênthong thả tiến ra cửa thànhmặc lệnh buông tên

Phạm Công Thiện bảnh hơn tôi nhiềumỗi lần bỏ đi là bỏ lại một thư việnhọa hoằn dăm quyển gối đầukhông biết bao lần như thếnhưng lần cuối cùng bỏ điai cũng biết là không mang theo gì cảlũ sách không còn như những mũi tênchúng trở thành cánh cungvà người yêu chúngđã trở thành mũi têntung hê vào trời xanh vô tận

thôi nhé, bọn mi biết thếđưa ta lên đườngnhư cung bắn một mũi tên

(nhớ Phạm Công Thiện, 1:30 am, 29 tháng 3, 2011)

Page 103: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

102 Lê Giang Trần

cụng ly với ảnh

chai này là rượu dâng linhrót đầy ly gọi là tình thâm giaocụng ly lần cuối tiễn chàobạn tôi trong ảnh năm nào khi xưamột thời gãy súng say sưamột thời cờ dựng trên Bolsa thànhnhà binh rồi lại nhà vănbút thay súng đạn văn đàn lưu vonghồn giờ trả lại non sôngxác thân cờ phủ ghi công chiến trườngbạn tôi đã giấc miên trườngcạn xong ly rượu lên đường nghe Huy!

(mùa thu Cali, 21-11-10, tiễn Cao Xuân Huy)

Page 104: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

103Trạm Người Quá Bước

hương lòng gởi bạn

Cao Xuân Huy, Cao Xuân Huytên ghi trên sách, tên ghi mộ ngườimáu chinh nhân trọn một đờimắng khan, bật một tiếng cười tử quymỗi lần rót rượu tiễn đitrăm năm sinh ký như ly rượu khàkhác gì tàn trận xông phakhác gì lần nữa xa nhà hành quâncạn ly nhận tấm chân tìnhchào nhau sao thấm thía mình trơ vơ...

tiễn bạn15/11/2010

Cao Xuân Huy

Page 105: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

104 Lê Giang Trần

người về

Quấn quanh vai núi mây mùnhấp nhô tóc sóng trên đầu biển xanhdưới lòng lũng rợp cỏ tranhmướt xinh mặt ruộng mạ lành lạnh nonnhánh tay sông với qua hònngón lau sậy vẫy giữa cồn phất phơngười về tới đó ngẩn ngơchân như chết lặng sững sờ trăm năm.

hổ ngươi phạt rượu dưới trănglặng tanh mà máu rần vang thất cười.

bạn kia người ấy xa đờinhư mây lìa núi sóng rời bể dâunhư tàn cỏ lụn lũng sâurạ rơm mục bón đất màu ruộng nương.

Người về tới đó thong dongbước cùng với bóng chân không dịu dàngsau lưng tôi cửa mở toangnghe ra tiếng bạn cười dòn bỏ đi.

TX 28.12.08

(nhớ Khôi Râu)

Page 106: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

105Trạm Người Quá Bước

giữa tử sinh nở một nụ cười

I.

Thôi tao về trước, bọn mày ở lạichiều Bolsa đã vắng tanh ngườilàm kẻ lên đường ai không biệt tíchnhư bão lốc mây cuồng mưa tuôn nước chảychuyến tàu qua trạm sống sẽ mù tămthống khoái chi đời nhuốm đầy cát bụihơi rượu còn nồng trên mặt mũi giã từ nhau

bến này đã đưa bao bằng hữuMai Thảo, Nguyễn Tất Nhiên, Duy Khánh, Hùng Cường..chắc gặp nhau lại say lướt khướt xách rượu rượt theo may còn gặp kịpmày uống dùm tao giọt rượu cuối chai

Hoàng Linh Duy

Page 107: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

106 Lê Giang Trần

uống cạn đi! có gì nói mãiba cái chuyện thơ văn họa nhạc tầm phàotiếc sức tao không còn uống đượckhông còn đập ly say sĩn dưới trời mưanhư ngày xưa dưới gầm cầu ngồi đánh chénmặc mẹ trời mưa, mặc mẹ đời traithôi thì vỗ bàn đứng lên đi vậykhông còn chi nắm níu lại lòng.

II.

mỗi khoảng mây xanh một điệu Blue buồnmỗi cụm mây đen một kiếp người tăm tốimỗi nốt nhạc thành lời trủy thủ thích tim ganlá xạc xào, chim chiều kêu chiêm chiếptiếng xe vụt ngang như người tình vừa khuất dạnglà những lời mời rót rượu đổ đầy ly

Dzô!Coi như ngồi dưới cầu, trời mưa mưa mãinhững thằng kia mệnh hệ sắp lên đườngcó trở về nữa không? để gặp thằng ở lạixá gì trời mưa mấy xị não lòng!những bạn bè vừa xa khuất bóngnhững xác không hồn ngồi lại lưỡi tê rân

Page 108: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

107Trạm Người Quá Bước

Ê, con gái nhà ai nửa đêm nằm lắc võngông già nào đờn lẳng tẳng giữa khuya lơ?những vạt mưa như chùm giai điệugió hòa nhịp võng điệu đàn khuya

III.những nốt thăng trầm Việt Nam đau khổnhững khung âm định mệnh khóc thương đờinhững buổi sáng phố phường thơm bánh kẹochiều Bolsa nồng nặc rượu quên đời

Ha Ha!phải chi nước mắt quê hương đốt được tim gan đời ngang dọcRượu này đây là rượu vô sầuai hiểu cớ sao ta phế bỏgan tim này đã chết lúc ra điThôi! khoác tay chào người ở lạigiữa tử sinh nở một nụ cười.

Ngày người bạn nhạc sĩ già Hoàng Linh Duy chào vĩnh biệt, thứ bảy 10-10-98.

Page 109: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

108 Lê Giang Trần

vô thường trên everest

I.

như đã trèo lên đỉnh Everestnúi nghỉ ngơi muôn đờinơi sân thượng địa cầu hai mươi chín ngàn bộkhông khí mỏng tanh cần thở oxygen tự do đến bay bổngvà những cờ Chú nguyệnphần phật reo theo nhịp giónhững dây giăng cờ mật chúrực rỡ đủ màu trắng đỏ vàng xanhphất phới như sốnghét thật to dài A...thét thật dài to OM...thì cứ tưởng tượngPhật chú tan vào mênh mông

Vô Thường

Page 110: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

109Trạm Người Quá Bước

II.

như cát muôn màu mạn đà laxóa đi thả tung vào thế giớibay theo sa trườngthì cứ tưởng tượng vô thườngngũ uẩn vô tự thânngã mạn như cát nhuộm nhục thân như ánh sángcảm nhận như sự thật

trên chóp Everestngười Sherpas trang nghiêm niệm chú ném viên sỏi Mani vào không trung thả hồn nghe thác reovà lặp lại như thế khi về Hy Mãcúng dường bài Phật chú

Page 111: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

110 Lê Giang Trần

III.

cứ tưởng tượngvô thường như thếchiếc guitar liệm theo để đànngân nga trên Everest vĩnh cửunơi không khí nhẹ hửngkhông cần echo mà mùi mẫn núi rừngtiếng đàn hay tiếng suối?tiếng sáo hay khe núi gió luồntiếng hát hay thác cao nước rớttiếng đại bàng hay gió xé vực sâuhay sói hoang hú rợn tuyết ngànthì cứ tưởng tượngtính nghệ sĩ cao vượt mênh môngcứ hình dung mặc tìnhhoa tuyết hình mỏng manhmột sát na vạn trạng tan tành

Page 112: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

111Trạm Người Quá Bước

IV.

đâu chỉ một tiễn biệtnhiều rồi những vụt tắtcứ tưởng tượng hẹn cõi gặp nhaunơi mặt trời và mặt trăngdường như sờ đượcdường như có thể gác chân và những cụm mây có thể ôm vào ngả lưng cứ tưởng tượngnơi đại bàng lượn trên cờ mật chúquát thị uy lũ sói đứng nhìnnhững giọt tuyết tan đầu suối lạnhai ngồi chiêm ngưỡng mây tanai đàn vô tâm trên đỉnh muôn đờiai quán đảnh trên lời kinh vô tựai quán âm trầm giữa im không

VI.

cứ tưởng tượngđời người cũng tưởng tượng thôi!

(bài thơ tiễn bạn nhạc sĩ Vô Thường)

Page 113: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

112 Lê Giang Trần

đất nước lửa gió

gió như có điều gìdấy lên, giẫy lêncớm lên tách ra từng thanh giónẩy ngọn, buốt buốt bén rợntuôn phóng như cất vólá rụng vàng cuồn cuộn xoáy lênhình thù như con rắn lửauốn lượn bay cuồng bỏ lại hàng câykhông phải gió bay đidường như gió muốn ở lạigió nhớ gì mà gió hoang mang?

Nắng hè hắt lên rất lạnháng cao, chìm xuốngvọt lên như nắng dưới đấtbừng lên như tràn vào cửa mởbén mạnh như phóng xuyên khe váchrun rẩy dịu dàng như nắng ở bụi hoa

Tác giả và Đỗ Ngọc Yến, ảnh chụp tại nhật báo Người Việt

Page 114: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

113Trạm Người Quá Bước

có điều gì như nắng không muốn tắtmuốn bùng lên không muốn lịm tàncon chim nào réo kêu mất bạnnắm níu gì mà nắng đứng bơ vơ...

Sao trên trời tối thẳmđêm chảy hững hờ chảy mãi một màu đêmđêm sao đông đặc thế?muốn giữ nước ở lại rừng hay ở lại sông?thương những hạt sương lóng lánh phải không?bìm bịp đâu, chim chèo bẻo nơi nàosao không cất tiếng kêu buồn thảmnước lớn trong lòng, đập vỡ trong tim

chợt nhớ đấtmột thuở làm phù sađắp bồi bãi bờ chìm thấpmột thuở móng nền nằm dưới những vươn lên

đất ôm ấp che chở linh hồnmà đất về đâu ai nào biếtvề hư vô hay hồn đất về trời?

đất nước lửa gió ơita với bốn ngươi là mộtnắm níu gì, đến lúc, phải về thôi.

18 tháng 8, 2006 (kính gửi anh Đỗ Ngọc Yến)

Page 115: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

114 Lê Giang Trần

bên kia mày nói

Bạn thâm giao ở ngoài ngàn dặmtiếng lục huyền tao khảy ai nghe?tuổi đời như đũa còn vài bónăm bó mươi tao bẽ gãy rồimấy bó sống sau là bonuskhà hơi rượu trắng cười bông lông.

Tao con rồng kẹt nơi đầm sậylàm chuồn chuồn nước có sao đâu!dạo chơi vào net lướt mạng ảothế giới ảo này cứ dọc ngangmộng ngao du một thời bế tắcgiờ giật dây phóng chuột là.. giang hồ!

Bùi Thanh Liêm, trình bày bìa thi tập này, bạn thâm giao của tác giả.

Page 116: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

115Trạm Người Quá Bước

Đêm tĩnh mịch một mình tao Xóm Mớimở hộp thư thấy hình bạn gửi vềhai thằng thân sống gần nơi Texasđếm tình thâm có quá ba mươi năm“Bầy hạc í.. a.. trên cao. ta còn í.. à.. dưới thấpMột dòng í.. a.. trong veo, sao lòng í.. à.. còn đục” (TCS)

vô! để tao tự chuốt thêm chun rượuđáy chai không khác đáy lòng traicòn chăng vài giọt như tình cảmkhác nào vài giọt lệ cười khan.

“Sống có bao năm, vui vui buồn buồn, người người ngợm ngợmBước tới hư vô, khoác áo chân như, long lanh giọt lệ, giọt lệ thiên thu” (TCS)Vân ơi mày nơi viễn xứuống với Tuấn dùm những chén vuitao thân bệnh giống cây khô kiệtchỉ còn chút nhựa nhớ rừng xưa.

Page 117: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

116 Lê Giang Trần

bên này tao nói

Nằm đó làm chi thân đớn đaubộ xương nhân thế níu chi nào?dương gian hơn nửa tuần trăng mậtchưa đủ thì vòng lại kiếp sauthì thôi thở hắt hơi giả tạmnhư gửi trần gian một tiếng chàochứ tao nghe bạn nằm thoi thópnếu lệ bật ra sẽ đỏ màu

Rồi tin cũng đến, mày dứt nghiệphơn tuần sau là Chúa ra đờitao với Tuấn thay nhau rót rượuđặt giữa hai thằng, gọi Liêm ơirượu tiễn tử sinh thay giã biệtrượu mấy chai sao lòng không say?

Page 118: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

117Trạm Người Quá Bước

hai thằng tránh mắt nhau như sợcuồng phong bão táp về trong lòngnâng niu nó đốt mày điếu thuốctao gắp thêm mồi bỏ chén khôngrượu của ly mày chia hai đứauống vào sao lạnh tê nỗi đau?coi như mày ngồi bên bằng hữunhậu đã đời như xưa thế thôi!

Từng vạt mưa oằn sa trước mặtbao bạn thân tình đi mất tămmấy ngày đón Chúa, bọn ngồi nhậuđừng hỏi buồn chi kẻo nó đau!

(gửi Đào Anh Tuấn để nhớ Bùi Thanh Liêm) Shepherd, TX 27.12.08.

Page 119: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

118 Lê Giang Trần

người mũ đỏ vtv

để mẹ kể con nghenhững bông hoa dù nở giữa trờinhư đàn beo gấm thần phong bay xuốngnhư một rừng sứa lửa căng phồng trôi kín không trungnhư trùng điệp đĩa bay thiên la địa võngnhững thiên thần đạp gió trời đáp xuốngghì thu cánh dù như ghìm con chiến mã hung hăngthân như cây đại đao sừng sững hớp hồnthần sắc như thép lạnhchiến bào xanh lốm đốm rực phong rêu...

*

rồi một ngàynhững bông hoa dù thôi rực xanh lộng gióđời lưu vong ngào nghẹn xếp chinh yngười nữ quân nhân thiên thần mũ đỏcánh đại bàng thôi vỗ sức thần ưngngười nữ quân nhân với mảnh đời còn lạinhư con gà giương cánh chở che con

Mũ đỏ Võ Thị Vui

Page 120: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

119Trạm Người Quá Bước

những cánh hoa dù ngày nao như sấm sétgiữa rừng Palm Spring lòng chạnh xót xa lòngmột sớm một chiều trang lịch sửbỗng khác chi đóa lan rừng phong nhụykiêu sa mà quạnh quẽ bơ vơ...

*

rồi một ngàyđàn con như chim bay đi biệt tíchnhững nhánh sông tìm biển rộng hòa mìnhmẹ ngồi hiu hắt ngọn đèn khuyanhớ ca dao mưa mái nhà chảy xuốngnước bỏ sông đi hề bao giờ trở lạimẹ lưu vong hề ngọn núi hoàng hôntrong trái tim máu kiêu hùng vẫn chảyhề biệt ly nao lòng mẹ thương conhề đau đớn quỵ hèn người binh nghiệp...

*

một ngày...mẹ nằm mơcó một đóa hoa dù bung cánh giữa trời xanhcon đại bàng xưa bay về lại đỉnh trời...

3:45am ngày 07/8/04(thương người chị mũ đỏ Võ Thị Vui)

Page 121: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

120 Lê Giang Trần

cuối năm nhắc bạn

còn dăm ba bằng hữuquây quần tiệc rượu xuânnhớ bạn rót ly cúng coi như ngồi nhậu chung.

Nguyễn Tất Nhiên tâm dungđưa ly là nó cụngtỉnh điên như ngựa chứngkhoái làm thơ ghế bànlục bát như ca daotình yêu như thi đạovội làm người trăm nămđể về qua sông rộng.

Cao Đông Khánh Sàigònrồng bay phượng múa thơcầu chữ y dưỡng sứcthấy quần áo em phơinhư cờ xí ta bayđọc thơ trên bàn nhậuthuộc làu Tô Thùy Yênlửa đốt ngoài giới hạnsau lịch sử tình yêuthế giới lưu vong, sụphào sảng sống rồi thăng!

Page 122: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

121Trạm Người Quá Bước

Vô Thường như que củiphơi áo dưới tàn đôngngón đàn ma tay tráibán cho người mua vuitràn lan khắp thế giớinghe lại nhớ bạn đờiôm lục cầm chầu trờicòn tiếng đàn chơi vơi!

Phạm Công Thiện gió thổiđồi đông qua đồi tâycon trường giang mọi rợsông Mỹ Tho thành thơchán Paris về Mỹđi cho hết một đêmhoang vu trên mặt đấttriết gia sách một khothiền sư kinh một bụngrượu đen pall mall đỏxuống núi hành Phật saymật chú niệm tối ngàychơi chán, rắn nuốt đuôingưng thở dứt luân hồi!

Page 123: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

122 Lê Giang Trần

Lê Uyên Phương Đà Lạtvũng lầy của chúng tavề quận cam mở quáncafé Lục Huyền Cầmuyên ương ngày tan rãthành trái tim kẻ lạhút pip uống rượu nhotiếng đàn buồn cuồng nộlục cung soạn chưa xongtrời rước lên đồi Hồng.

Bùi Thanh Liêm Xóm Mớicầm họa hơn thi kỳtửu lượng đáng tri kỹchỉ tiếc bỏ thịt cầysống hiền như ông bộtmà sớm lìa cuộc chơi!

Phôi đạp xe ba gácbán rượu thuốc nuôi thânchiếc lén vài xị dấutóp mỡ bọc ny lonchiều về ới bạn nhậulao lực về thiên đàng!

Khôi râu Đức quốc xãbỏ Đức tới Bolsacomputer bậc thầy muốn say cũng chục chai chỉ chơi toàn bia ngoạihồn bợm đã hóa sâu!

Page 124: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

123Trạm Người Quá Bước

Trần Hồng Sư Pétrus rồi Chính Trị Kinh Doanhmột chai mặt đỏ kè“hia” vẫn ngồi thâu canhvừa mới chơi chụp ảnhđã ngủ mồ cỏ xanh!

Phong Không Quân gầy nhomthiếu bia đít nhấp nhỏmlúc nào cũng than van cuộc nhậu hay lén chuồnchết rồi bạn phát giácvài chục ngàn trong băng!

Hoàng Linh Duy nhạc sĩnhậu mặc mẹ trời mưađời lính đong bằng xịcưa cỡ nào cũng cưagà trống mang con theovợ ở lại quê nghèosáng làm thân trâu kéochiều về nhậu bạn nghèosống thật là thương tâmchết thật là thương tiếc.

Cao Xuân Huy râu rìaquan Thủy Quân Lục Chiếngãy súng từ tháng bavăn hay, nhậu tới bếnchấp mũi đạn lằn tênlại đầu hàng bạo bệnh!

Page 125: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

124 Lê Giang Trần

rót mời anh Mai Thảohình ta những miếu đềnđêm giã từ Hà Nội“Văn” lừng lẫy Sàigòncô nhắc chuộng hai chữmỗi ngày xử một chaibạn văn chương quý mếnphong cách bậc chiếu trên!

Trầm Tử Thiêng không nhậuôm đàn hát bạn ngheđêm nhớ về sàigònrồi mười năm yêu emlời ca điểm trúng huyệtcả bọn ngồi ngay đơcòn anh giống bức họaPicasso để đời.

anh Hùng Cường chi bảovua tân nhạc, cải lươnguống rượu ngâm hột xoànvẽ mặt cờ ba sọcbiểu tình cứu thuyền nhânthương kiếp nhả tơ tằmlàm tiệc mời thi nhânsay quên đời tị nạn!

Page 126: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

125Trạm Người Quá Bước

anh Duy Khánh hạng cừrượu đế thế rượu nhokhi giang hồ lục tỉnhqua Mỹ chọn Bolsalàm tờ báo Nghệ Sĩkhông bằng tiền hát camở lớp đào tạo nhạcnhiều học trò thành danhuống say nhưng không sỉnHương ca vô tận còn.

Lưu Sơn là công tử nhà vọng tộc Bạc Liêu nghề săn thú nổi tiếnglàng nhậu nhẹt biết danhvừa lập tuần báo Sống đã đi bán muối rồibạn nhậu mất tay chơi.

xin mời cùng nâng lydương trần hay âm tycòn nhớ là còn gặpcạn ly, chơi vui đi!

Nam Mô Đại Nguyện Địa Tạng Vương bồ Tát.

cuối năm 2011 tim lưu vong

Page 127: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

126 Lê Giang Trần

tim lưu vong

1.Tim bất tỉnh khi em từ giãta rơi vào tâm trí cô-macảnh sụp đổ điêu tàn tuyệt vọngthẳng tay tàn phá trí hôn trầm chiếc thuyền quá giang em vỡ nátta vẫy vùng giữa đen tối trùng dươngim lặng quá, chỉ còn nghe hơi thởhơi thở mình ta, nghe thở một mình ta!

2.Đất nước đuổi khỏi quê nhàmẹ cha đuổi ra đường phốvợ đuổi khỏi nhà, con vuột khỏi tayhóa ra ta người tệ hạibơ vơ xứ người độ nhật sinh nhaichuốc rượu tìm vuingủ vùi quên nhớbè bạn cạn dầnquanh quẩn đồng hươngđã kể em nghegừng cay muối mặn...

Page 128: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

127Trạm Người Quá Bước

3.Nhớ lại ta ngày vượt biểngiữa phong ba bão táp cuồng điênta lúc đó như con rùa liều mạngnhư con tàu chúi nhủi sóng xô quăngbắn vút lên trời, vọt đâm xuống nướclòng thản nhiên khi quá độ kinh hoànghay lúc ấy mình đồng dạ sắtgiữa tử sinh mặt lạnh như tiềnnên thần biển thần mưa thần sấm sétđộng lòng lui bước tha gả điên?

4.Thành đồng vách sắt năm naogiờ đây hoang phế một màu rêu xanhbiết bao oanh liệt đồng hànhđã từ trong bốn cửa thành ra đi đếm ra muốn hết một đờigiữa rừng hiu quạnh giữa trời mưa tuônnhững mong vui cảnh thanh bầntình yêu thương mãi sống gần bên nhau

hai năm mưa nắng dãi dầuăn nhờ ở đậu là sầu tha phươngmay mà thép sống trong xươnghai mươi năm gãy lưng còn đứng ngay.

Page 129: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

128 Lê Giang Trần

5.Muôn sắc rừng thu phong đổi láđón chào ta đến Alabamanhững tiệc rượu ngất trời say sỉnta nhìn từng bằng hữu đổi thaynhư màu lá rừng thu rực rỡhọ lôi từng cái tôi chúng bạndiễn trò xử trảm như Bao Côngta bỗng thấy dựng hàng bia mộ nào thi nhân, đạo sĩ đến giang hồmáu tri âm theo gươm đao tung tóenhìn lại ta đầy thương tích thê lương.

6.Nên ta chỉ còn emyêu thương, tình nghĩa, vợ chồng mong chèo chống chung xuồngtrên sóng nước lưu vongnhưng từ chiếc thuyền câu bé bỏngbiến thành tàu nguyên tử chiến tranhta lại thương tích cùng mìnhbất tỉnh sống, xác hồn vô vọng.

7.Ta ngủ vùi như hành vi tự sátgiam thân như cung nữ cấm thànhbiệt tích như tay sát thủkhông nghe không thấy chẳng cườisống với bệnh viêm gan tàn nhẫnkhác chi người sói người rừngta như thế, làm sao em chịu nổi!

Page 130: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

129Trạm Người Quá Bước

8.lưu vong tìm sống chẳng yêncòn lưu vong cả trái tim khỏi tình

9.Lòng luôn niệm Đại NguyệnĐịa Tạng Vương Bồ Tátlà nhịp tim nhịp thởkhởi niệm là nương nhờthậm thâm là chân thậtôi tâm Kinh Kim Cươngđã quay về Pháp Cútỉnh dậy giữa khuya lơnằm im theo hơi thở.

10.Thôi, trái tim, đã đến giờ sống lạitrả trí óc cuồng ra khỏi hoang mêđã quá lâu quên về nhà cũmở mắt ra sống trọn với tim mìnhkhông cần thiết soi gương nhìn lại mặtem đi vì đời sống quá nhanh.

(cuối tháng 9 tôi, 2012)

Page 131: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

130 Lê Giang Trần

Phụ bản: Tác giả trong chuyến về thăm Việt, vườn nhà anh hai Tâm, Long Thành, 2001. Quê hương là xoài chua hay khế ngọt?

Page 132: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

131Trạm Người Quá Bước

phần phụ bản

Page 133: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

132 Lê Giang Trần

Bài Ca Thủy TinhTHƠ: LÊ GIANG TRẦN

NHẠC: VIỆT DZŨNG

Page 134: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

133Trạm Người Quá Bước

Page 135: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

134 Lê Giang Trần

Sầu Tận TửuTHƠ: LÊ GIANG TRẦN

NHẠC: LÊ UYÊN PHƯƠNG

Page 136: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

135Trạm Người Quá Bước

Page 137: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

136 Lê Giang Trần

Khi Hoa Bắt Ðầu NởTHƠ: LÊ GIANG TRẦN

NHẠC: THU HỒ

Page 138: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

137Trạm Người Quá Bước

Page 139: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

138 Lê Giang Trần

Trong Tim Lửa RắnNHẠC: LÊ GIANG TRẦN

Page 140: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

139Trạm Người Quá Bước

Page 141: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

140 Lê Giang Trần

Page 142: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

141Trạm Người Quá Bước

Nơi ở trong trại tị nạn Tanjung Unggat 1979, đảo Tanjung Pinang, Indonesia. Amin, cảnh sát tại địa phương, nói tiếng Việt giỏi, thân với gia đình, đến thăm đang bế An và Bích, kế đến Thanh Trúc, Thu Vân.

Ngày lên đường định cư là giây phút hạnh phúc nhất. Tác giả tay dắt hai con Vương Ngọc Bích và Vương Giang Thanh An trên đường xuống cầu tàu sang Singapore, ngày 10 tháng 1 năm 1980.

Page 143: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

142 Lê Giang Trần

“Về Việt Nam cưới vợ” - Từ trái: Phan Thanh Thúy, Lê Giang Trần và dì Tư Huê, bà dì thương yêu luôn có mặt mỗi lần thằng cháu thơ thẩn về Việt. Ảnh ngày lễ cưới tại nhà Hùng & Lệ, em Thúy.

“Ngôi nhà ngói xanh” xây và trang trí theo thiết kế thơ mộng Nhật Bản của dì Tư Huê, tại Long Thành, Tác giả chụp trước cửa sau nhà, 2000.

Page 144: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

143Trạm Người Quá Bước

Một thời la cà ồn ào nơi xóm chợ Bolsa. Từ trái: Jimmy Long, Lê Giang Trần, Lữ Mộc Sinh, Phạm Công Thiện, Trần Đông Châu, Nguyễn Thanh Thắng. 1988.

Từ trái: GS Tuấn, Đinh văn Thử, bạn thân cố cựu của tác giả, là nhân vật “bạn rẫy” trong bài thơ Trạm Người Quá Bước. Trần và Thúy trong dịp đến Đơn Dương thăm gia đình Thử, 2001.

Page 145: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

144 Lê Giang Trần

Thanh Thúy, Lê Giang Trần và Bùi Thanh Liêm, người bạn thâm tình ở Xóm Mới, Gò Vấp từ 1977. Liêm ngoài tài hội họa còn là một tay đàn guitar xuất sắc ngọt ngào. Chụp tại nhà Tạc, cùng nhóm, Noel 2002.

Đôi họa sĩ uyên ương Lộc & Lan bạn thân, chụp tại phòng tranh của LộcLan tại đường Nguyễn Trãi, Sàigòn, với Thúy & Trần, 2003.

Page 146: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

145Trạm Người Quá Bước

Lê Giang Trần và Thi sĩ Du Tử Lê trong ngày ra mắt sách của nhà văn Nguyễn Đức Lập tại Thư Viện Việt Nam, Little Saigon, 2010.

Lê Giang Trần trong lần viếng thăm Thi Sĩ Phạm Công Thiện tại tư gia của ông, Texas, 2005

Page 147: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

146 Lê Giang Trần

Nhà văn Nguyễn Đức Lập (trái) và Lê Giang Trần trong buổi ra mắt sách của nhà văn tại Thư Viện Việt Nam, Little Saigon, ngày 20-2, 2010.

Từ trái: Nhà báo Vũ Ánh, Thi sĩ Ngọc Hoài Phương và tác giả tại tòa soạn nhật báo Việt Herald trong thời gian cùng làm việc, 2010.

Page 148: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

147Trạm Người Quá Bước

Bất ngờ gặp lại vợ chồng người bạn thân sau 30 năm, từ 1975-2005. Từ trái: Jacko, Lê Giang Trần, Thanh Thúy, Nhung (phu nhân của Jack).

Đến thăm gia đình người bạn thân Đào Anh Tuấn (trái) tại Texas, sau 29 năm chưa gặp mặt, từ 1979-2008.

Page 149: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

148 Lê Giang Trần

Lê giang Trần qua ống kính Phạm Duy Quang, Texas, 2009.

Lê giang Trần qua ống kính Vũ Đình Trọng, 2005.

Page 150: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

149Trạm Người Quá Bước

Lê giang Trần qua nét vẽ Khánh Trường, 1985.

Lê giang Trần qua nét vẽ Nguyễn Thanh Thu, 1985

Page 151: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

150 Lê Giang Trần

Lê giang Trần qua nét vẽ GÚC, 2010.

Page 152: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

151Trạm Người Quá Bước

kết

Vượt biển đến đảo, tôi mới làm thơ trở lại sau thời gian dài lãng quên từ khi bước vào đời bon chen với thực

tế cuộc sống; nhất là ở nơi Sài gòn náo nhiệt, dẫy đầy đam mê vui thú hấp dẫn hơn nhiều những bài thơ khóc gió than mây.Đổi đời, trên một đảo nhỏ, Berahela, làng Letung ở

Indonesia, là khoảng thời gian cho tôi thanh thản yên bình nhìn ngắm cảnh vật vô tư của thiên nhiên nơi một xứ sở thanh bình không chiến tranh; làm cho tôi xao xuyến nhớ lại cảnh trí quê hương thanh bình trong thời thơ ấu, nhớ những bức tranh vẽ mộc mạc cảnh đồng nội thôn quê thái bình treo quanh vách nhà ông bà nội ngoại... đến trang bìa báo “Việt Nam Tự Do” cũng thường đăng các bức hình đẹp như thế... và cảnh vật an bình của nước Việt đã biến mất không còn trong khoảng thời gian chiến tranh leo thang khốc liệt.

Page 153: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

152 Lê Giang Trần

Nhưng chỉ sau những vui mừng đến đảo an toàn sống sót ngắn ngủi, tôi lại bắt đầu bắt gặp sự dấy lên những nỗi niềm của người lìa khỏi quê hương xứ sở, chia ly hay mất mát gia đình thân nhân ruột thịt. Ôi, tâm trạng ấy khiến nảy sinh biết bao câu chuyện đời bi thương thê thiết đáng suy gẫm...

Dăm ba bài thơ ghi lại cảm xúc về thiên nhiên, về một vài thảm kịch chứng kiến hay nghe kể trong thời gian ở đảo ở trại, rồi chúng bị lạc mất. Định cư đầu tiên tại Chicago, sau một lúc quen biết người tị nạn với nhau, lại làm thơ, mô tả đời sống nơi xứ người, những hoàn cảnh đau buồn đáng thương, cảnh sống đặc thù của người tị nạn mới hội nhập v.v.. đã khiến tôi xao xuyến. Thơ lại cũng mất đi.

Tôi dọn về California theo tiếng gọi của mấy cọng rau thơm. Và có một khoảng sống cô độc lang bạt ở xóm chợ Bolsa, thơ bỗng đến với tôi cuồn cuộn, mãnh liệt lạ kỳ. Tôi như con nước tràn bờ, như người lên đồng, mỗi khi “thơ về” phải viết xuống cảm xúc, viết như tâm trạng trào ra không kìm nén được. Bấy giờ tôi chia sẻ thấm thía câu “than mây khóc gió” của thi nhân ngày trước, điều mà tôi từng nhạo cười lúc ở tuổi thanh niên.

Làm thơ, ban đầu tôi dụng ý dùng chữ đơn sơ giản dị, bình thường bình dân, quê mùa miền nam... để cho thơ... dễ hiểu. Tôi đã hoàn toàn sai, vì không thể chủ tâm dùng loại chữ muốn dùng được, vì ngay lúc phát ý, bài thơ tự quyết định ngôn từ cho chính nó -- đôi khi còn tạo ra thứ chữ không liên quan gì trong tàng thức -- Về sau, khi đọc kinh nhà Phật mới thấy không dễ dụng chữ giản dị để tạo nghĩa sâu sắc; phải là những bậc đại sư “đắc đạo” hay các vị “giác ngộ”, khi chữ với tâm ý là một thì mới đắc địa. Tung hoành, đùa nghịch chữ nghĩa tiếng Việt, tiêu biểu vài bậc thầy (gần đây) như Bùi Giáng, Trịnh Công Sơn, Phạm Công Thiện v.v. hẳn là những năng khiếu thiên phú hiếm có...

Page 154: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

153Trạm Người Quá Bước

Gom lại thành tập “Trạm người quá bước” là một số thơ rải rác trong 20 năm, sau tập đầu tay “Sài Gòn Ở Phố Lưu Vong” xuất bản năm 1991. Một là cảm xúc còn rơi rớt theo đời sống trên xứ người; Hai là cảm xúc về một quê hương (với tôi) ngoài tầm tay; Kế là những chuyện tình yêu đã khiến hào hứng hoặc xúc động ghi lại, diễn bằng thơ vần hay thơ xuôi (tôi nghĩ vậy); Và chót hết, tạm gọi là thơ kể, vì duyên với một số người tôi được quen hay thân tình trong đời sống lưu vong tha phương, mà “đến mùa”, đến ngày của vé tàu khởi hành họ đã lìa khỏi trạm người quá bước, đã lên chuyến tàu suốt vĩnh viễn chia tay với người ở lại. Điều tôi muốn nhấn mạnh là những bài thơ kể này hoàn

toàn không phải loại thơ “phúng điếu” theo kiểu “thời trang” để mọi người biết có mối quan hệ. Bản thân tôi rất ghét thứ thơ như thế! Những bài thơ này chuyên chở đời sống của những người đã sống một cách “thơ mộng” mãnh liệt mà nhờ tình cờ hay tình thân tôi được biết. Chính cái chất thơ mộng hay mãnh liệt ấy gây xúc động cho tôi viết xuống một mảng đời. Nhất là cuộc sống đau đáu ấy lại là đời sống tị nạn lưu vong.

Hai mươi năm thơ ấy, có bài như giọng điệu một kẻ trưởng thành, có bài vẫn như lời lẽ đứa trẻ ngu ngơ. Là tác giả, xem lại mấy bài như trẻ con vớ vẩn ấy, vậy mà trong lòng có phần vui cái lãng mạn ngây ngô của nó.

Bài thơ nào cũng hình thành từ một sự thật. Có cái gì ẩn trong đời thật ấy reo rắc, réo rắc, réo gọi... để thành hình nên thơ. Bài thơ ra đời xong, sau đó tùy thuộc vào độc giả. Còn thì lưu danh, ngược lại, không khác lý vô thường.

Xin cảm tạ những tấm lòng chia sẻ cùng tập thơ này.Trang trọng.

Lê Giang Trần.

Page 155: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

154 Lê Giang Trần

MỤC LỤCvào thơ 07thơ này 10

1. tự kể 18giăng tay làm mộc 14câu hỏi không trả lời 16tháng tư 1 8người rừng 20con diều 21nhớ nhà rừng mai 22đôi khi 24ở xứ trời không mưa 26mùa sương sớm 27đổ thừa 28nửa đời / hạt nhớ 29thưa em 30chuyện ngoài cửa thất 31hồ nghi 34

2 - kể chuyện quê hương 37hội chứng nhớ 38mùi của đêm 39trần tình 40chiếc bóng quê hương 42em hànội đã sàigòn 44Trạm người quá bước 45nhìn trộm 48làng xưa 49bến xe đò 50cô bé tóc vàng 52duyên ngầm 53em thơm quê hương 54trên bờ sông 56

Page 156: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

155Trạm Người Quá Bước

ở sài gòn em có nhớ tôi không? 58giấc mê khác 59rẫy hia hòa 62

3 - kể chuyện tình 65bông tím 66hương mưa trời vũ thiên hương 67dòng mực chảy tươi xanh 70cảm ơn em diễn tiến một đoạn lìa 77gửi người tiếng ngọc 81sinh nhật 84bích tĩnh và tiếng đàn 85mưa cần thơ, gió sóc trăng 88Lý phương nữ 90công án 92Phụ bản “Đến mùa” - Tâm Râu 93

4- đến mùa 95Ðà Lạt thêm nốt nhạc dị hình 96không khánh thành cuộc nhân sinh 98ở với mai thảo 99cung và tên 100cụng ly với ảnh 102hương lòng gởi bạn 103người về 104giữa tử sinh nở một nụ cười 105vô thường trên everest 108đất nước lửa gió 142bên kia mày nói 144bên này tao nói 146người mũ đỏ vtv 148cuối năm nhắc bạn 120tim lưu vong 126

Page 157: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

156 Lê Giang Trần

phần phụ bản 127Thư pháp “Trạm người quá bước”: Nguyễn Đại Giang Bài Ca Thủy Tinh - phổ Nhạc / Việt Dzũng 132Sầu Tận Tửu 180 - phổ Nhạc / Lê Uyên Phương 134Khi Hoa Bắt Ðầu Nở - phổ Nhạc / Thu Hồ 136Trong Tim Lửa Rắn - Nhạc Lê Giang Trần 138Hành Băm Sáu - Thơ tặng / Nguyễn Tất Nhiên 140Ảnh chụp và họa hình tác giả 141qua ống kính Vũ Đình Trọng 148qua ống kính Phạm Duy Quang 148qua nét vẽ Khánh Trường 149qua nét vẽ Nguyễn Thanh Thu 149qua nét vẽ GÚC 150qua nét vẽ Phạm Công Thiện 09

Kết 151

Thi tập TRẠM NGƯỜI QUÁ BƯỚCxuất bản nhờ được khích lệ và góp tặng ấn phí của nhiều anh chị bằng hữu. Vì quý mạnh thường quân không cần thiết nêu tên, tác giả chỉ gởi lời cảm ơn chân tình nhất đến quý bằng

hữu đã khuyến khích và góp tay. Ngoài ra, cảm tạ các nhạc sĩ, họa sĩ, nhiếp ảnh gia thân hữu đã phổ nhạc, vẽ chân dung, chụp ảnh tác giả và cung cấp

tranh, thư pháp cho phụ bản. Riêng quý vị quá cố, xin kính lời cảm ơn đến gia đình quý vị ấy.

Lê Giang Trần trang trọng cảm tạ và tri ơn.

Cảm tạ

Page 158: Trạm Người Quá Bước / Lê Giang Trần

Vài nét về tác giả:

Tên thật: VƯƠNG KIM VÂN

Bút hiệu: LÊ GIANG TRẦN

Sinh năm 1952 tại Bạc Liêu

1966-1979 sinh sống tại Sài Gòn

1979 vượt biển đến Indonesia

1980 định cư tại Chicago, Hoa Kỳ

1982- 2013 cư ngụ tại Little Saigon,

Westminster, California

Lê Giang Trần

Ấn phí: 10 Mỹ kim