54
Lê Hiền Nhung 27/04/2009 Anh chàng thợ săn Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú. Lòng anh phơi phới. Anh vừa đi vừa thổi kèn bằng lá, bỗng gặp một bà lão già nua, xấu xí. Bà nói: - Chào anh thợ săn thân mến, anh vui vẻ hớn hở, còn tôi thì vừa đói vừa khát, anh làm phúc bố thí cho tôi ít nhiều. Anh thợ săn thương hại bà lão tội nghiệp thò tay vào túi tính số tiền mình có và cho bà ít nhiều. Anh nói xong định đi thì bà lão giữ lại bảo: - Này anh thợ săn thân mến ạ, anh hãy nghe lão nói đây. Anh có lòng tốt, lão muốn thưởng cho anh. Anh cứ đi đi. Đi một lúc, tới một cây to có chín con chim đậu đang quắp một chiếc áo khoác và tranh nhau giằng áo. Anh giơ súng lên mà ngắm bắn vào giữa. Thế nào chúng cũng phải thả chiếc áo xuống. Một con chim bị bắn chết sẽ rơi xuống. Anh hãy nhặt lấy chiếc áo khoác mang đi. Đó là một chiếc áo thần. Khoác nó lên vai, muốn đi nơi nào là đến được ngay. Anh móc lấy quả tim của con chim chết mà nuốt đi thì sáng nào dậy cũng thấy dưới gối một đồng tiền vàng. Anh thợ săn cảm ơn bà lão phù phủ và nghĩ bụng: - Nếu quả như thế thì điều bà ta hứa thật là tuyệt vời. Anh đi độ trăm thước bỗng nghe trên cành cây có tiếng chim kêu. Anh ngẩng đầu lên thấy một bầy chim đang mổ nhau, đạp nhau, tranh nhau một chiếc áo. Chúng kêu loạn xạ, giằng co, cãi nhau, con nào cũng định giành lấy riêng cho mình. Anh thợ săn nói: - Hừ, lạ thật! Quả đúng như lời bà cụ bảo. Anh liền hạ súng trên vai xuống, ngắm bắn vào giữa bầy chim, lông chim bay lả tả. Đàn chim lập tức kêu ầm ĩ bay đi. Nhưng một con chết rơi xuống, cả chiếc áo khoác cũng rơi theo. Anh thợ săn làm như lời bà lão dặn, mổ chim lấy quả tim nuốt ực rồi mang áo khoác về nhà. Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy chợt nhớ đến lời tiên tri muốn xem có đúng không. Anh nâng gối lên thì thấy một đồng tiền vàng sáng nhoáng. Sáng hôm sau nữa anh lại thấy một đồng tiền vàng. Hôm nào dậy cũng vậy. Anh góp lại được một đống vàng. Sau anh nghĩ: "Cứ ở nhà ru rú thế này thì tất cả chỗ vàng này chả dùng làm gì cả. Mình phải đi cho biết đó biết đây mới được" Anh liền từ biệt bố mẹ, đeo súng và túi đi săn rồi lên đường đi chu du bốn Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái 1

Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Embed Size (px)

DESCRIPTION

lequangdanhb

Citation preview

Page 1: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009Anh chàng thợ săn

Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú. Lòng anh phơi phới. Anh vừa đi vừa thổi kèn bằng lá, bỗng gặp một bà lão già nua, xấu xí. Bà nói: - Chào anh thợ săn thân mến, anh vui vẻ hớn hở, còn tôi thì vừa đói vừa khát, anh làm phúc bố thí cho tôi ít nhiều. Anh thợ săn thương hại bà lão tội nghiệp thò tay vào túi tính số tiền mình có và cho bà ít nhiều. Anh nói xong định đi thì bà lão giữ lại bảo: - Này anh thợ săn thân mến ạ, anh hãy nghe lão nói đây. Anh có lòng tốt, lão muốn thưởng cho anh. Anh cứ đi đi. Đi một lúc, tới một cây to có chín con chim đậu đang quắp một chiếc áo khoác và tranh nhau giằng áo. Anh giơ súng lên mà ngắm bắn vào giữa. Thế nào chúng cũng phải thả chiếc áo xuống. Một con chim bị bắn chết sẽ rơi xuống. Anh hãy nhặt lấy chiếc áo khoác mang đi. Đó là một chiếc áo thần. Khoác nó lên vai, muốn đi nơi nào là đến được ngay. Anh móc lấy quả tim của con chim chết mà nuốt đi thì sáng nào dậy cũng thấy dưới gối một đồng tiền vàng.

Anh thợ săn cảm ơn bà lão phù phủ và nghĩ bụng:

- Nếu quả như thế thì điều bà ta hứa thật là tuyệt vời.

Anh đi độ trăm thước bỗng nghe trên cành cây có tiếng chim kêu. Anh ngẩng đầu lên thấy một bầy chim đang mổ nhau, đạp nhau, tranh nhau một chiếc áo. Chúng kêu loạn xạ, giằng co, cãi nhau, con nào cũng định giành lấy riêng cho mình. Anh thợ săn nói: - Hừ, lạ thật! Quả đúng như lời bà cụ bảo. Anh liền hạ súng trên vai xuống, ngắm bắn vào giữa bầy chim, lông chim bay lả tả. Đàn chim lập tức kêu ầm ĩ bay đi. Nhưng một con chết rơi xuống, cả chiếc áo khoác cũng rơi theo. Anh thợ săn làm như lời bà lão dặn, mổ chim lấy quả tim nuốt ực rồi mang áo khoác về nhà. Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy chợt nhớ đến lời tiên tri muốn xem có đúng không. Anh nâng gối lên thì thấy một đồng tiền vàng sáng nhoáng. Sáng hôm sau nữa anh lại thấy một đồng tiền vàng. Hôm nào dậy cũng vậy. Anh góp lại được một đống vàng. Sau anh nghĩ: "Cứ ở nhà ru rú thế này thì tất cả chỗ vàng này chả dùng làm gì cả. Mình phải đi cho biết đó biết đây mới được" Anh liền từ biệt bố mẹ, đeo súng và túi đi săn rồi lên đường đi chu du bốn

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

1

Page 2: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009bể. Một hôm, anh vào một khu rừng rậm, ra khỏi rừng, anh thấy ở cánh đồng phía trước có một tòa lâu đài đồ sộ. Ở một cửa sổ có một bà già cùng một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng nhìn xuống. Bà già là một mụ phù thủy. Mụ bảo cô gái:

- Kia có một anh chàng ở rừng đi ra. Gã ta có bảo bối trong người, ta phải chiếm lấy, con yêu của mẹ ạ. Bảo bối ấy vào tay ta mới đúng. Trong người gã có một quả tim chim. Nhờ đó, mỗi sáng, dưới gối gã có một đồng tiền vàng. Mụ cho cô biết phải làm gì, giở trò gì để lấy. Sau mụ còn dọa cô, trợn mắt bảo:

-Không nghe lời tao thì chỉ có chết!

Anh thợ săn tới gần nhìn thấy cô gái nghĩ bụng:

- Ta đi giang hồ mãi rồi, cũng muốn nghỉ ngơi một chút. Âu là ta ghé vào lâu đài đẹp đẽ này, tiền bạc ta có thừa thãi cơ mà. Thực tình thì chỉ vì anh ta nhìn thấy cô gái đẹp nên muốn ở lại. Anh vào nhà được tiếp đãi ân cần, lịch sự. Chẳng bao lâu anh đã mê con gái mụ phù thủy không còn nghĩ gì khác nữa, chỉ biết chiều theo ý cô, cô muốn gì là anh vui vẻ làm ngay. Mụ già bảo con:

- Giờ thì ta phải lấy kỳ được quả tim con chim. Nó có mất cũng chẳng biết đâu. Hai mẹ con nấu một thức uống, nấu xong mụ rót vào cốc để con gái đưa cho anh thợ săn. Cô gái nói:

- Anh thân yêu ơi, anh hãy cạn cốc chúc em đi. Anh cầm cốc uống cạn thì nôn ra quả tim chim. Cô gái lén mang tim chim đi, rồi phải nuốt tim chim theo ý mẹ. Từ đó, anh không còn tìm thấy vàng ở dưới gối nữa. Còn vàng ở dưới gối cô gái, thì sáng nào, mụ già cũng đến lấy đi. Nhưng anh chàng si tình yêu mê yêu mẩn, lúc nào cũng quấn quít bên cô gái, không còn nghĩ đến việc gì khác nữa. Mụ phù thủy già lại bảo con: Ta đã được quả tim chim, còn phải lấy nốt chiếc áo khoác thần của nó nữa.

Cô gái gàn đi:

- Thôi ta để cho anh ấy chiếc áo, vì anh ta đã mất hết của cải rồi còn gì!

Mụ già tức giận bảo:

- Chiếc áo ấy là một bảo bối hiếm có trong thiên hạ. Ta nhất định lấy cho kỳ được. Mụ bày mưu cho con, dọa nếu con không chịu làm thì mụ sẽ trị cho. Cô đành theo lệnh mẹ, đến đứng bên cửa sổ nhìn ra xa làm vẻ rầu rĩ. Anh thợ săn hỏi: - Sao em lại đứng thẫn thờ ra đấy.

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

2

Page 3: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009

Cô đáp:

- Chao ôi! Anh yêu quý của em ạ, đàng trước kia có quả núi Thạch Lưu, là nơi có nhiều ngọc quý. Em thèm ngọc quá, cứ nghĩ đến lại buồn. Nhưng ai là người đi lấy được. Chỉ có chim mới bay được đến nơi, con người thì vạn kiếp chẳng đến được.

Anh thợ săn nói:

- Nếu chỉ vì việc ấy mà em than thở thì anh có thể làm cho em khỏi buồn phiền ngay lập tức. Nói xong, anh kêu cô vào trong áo khoác, niệm chú ước được đến ngay núi Thạch Lưu. Chớp mắt, cả hai người đã ngồi trên núi, khắp bốn bên, ngọc óng ánh, trông thật sướng mắt. Họ nhặt lấy những viên đẹp nhất, quý nhất. Mụ già hóa phép cho mắt anh thợ săn díp lại. Anh bảo cô gái:

- Ta hãy ngồi nghỉ một lúc đi, anh mệt quá, đứng không vững nữa đâu. Hai người ngồi xuống. Anh gối đầu vào lòng cô mà ngủ. Anh ngủ rồi thì cô tháo áo khoác ở vai anh ra, khoác vào người nhặt châu ngọc rồi hóa phép về nhà. Anh thợ săn ngủ no mắt, tỉnh dậy thấy người yêu đã lừa mình, bỏ rơi mình ở quả núi hoang vu này. Anh nói: - Than ôi, trong thiên hạ sao lại có thể có việc phản bội đến thế được!

Anh ngồi thần ra, đau khổ và lo lắng không biết làm thế nào. Núi này vốn của những tên khổng lồ man rợ hoành hành và sinh sống ở đó. Anh ngồi mới được một lúc bỗng thấy ba tên đi lại. Anh lại nằm xuống, làm ra bộ ngủ rất say. Ba tên khổng lồ tới. Tên thứ nhất đá anh bảo:

- Sao cái con sâu này lại nằm ườn ra đấy mà trầm ngâm thế này?

Tên thứ hai nói:

- Thì cứ dần cho nó chết quách đi

.Tên thứ ba có vẻ khinh bỉ nói:

- Thật chả bõ. Cứ để nó sống. Nó không ở đây nổi. Nếu leo lên đỉnh núi nó sẽ bị mây cuốn đi mất. Nói xong câu chuyện, chúng đi qua. Anh thợ săn đã lắng tai nghe, nên khi chúng đi rồi, anh đứng phắt dậy, trèo lên đỉnh núi.

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

3

Page 4: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009Tới nơi, anh ngồi nghỉ một lát thì có một đám mây trôi đến, cuốn lấy anh mang đi. Mây bay một thời gian trên trời rồi hạ xuống một cách nhẹ nhàng giữa đám bắp cải và các thức rau khác. Anh thợ săn nhìn quanh và nói:

- Mình đói quá giá có cái gì ăn thì hay. Khó mà đi được nữa.

Nhưng ở đây, chẳng thấy lê, táo, hay thứ quả nào khác, thì toàn rau mà thôi. Sau anh nghĩ: - Thôi bí lắm thì ta ăn rau sống vậy, tuy không ngon lành gì nhưng cũng mát rượi.

Anh liền chọn lấy một cây rau ngon mà ăn. Nhưng anh vừa nuốt mấy miếng thì thấy là lạ và cảm thấy trong người khác hẳn anh mọc ra bốn chân, một cái đầu to, hai cái tai dài, anh khiếp sợ vì thấy mình đã biến thành một con lừa. Anh vẫn cảm thấy đói lắm, ăn rau sống rất hợp với thể chất mới của anh, nên anh lại ăn nghiến ngấu. Mãi sau anh mới lần tới một giống rau khác, anh vừa nuốt một ít thì lại cảm thấy trong người có sự thay đổi và trở lại thành hình người. Anh thợ săn nằm xuống ngủ cho hết mệt. Hôm sau tỉnh dậy, anh hái một cây rau độc và một cây rau lành, nghĩ bụng: "Cái này sẽ giúp mình lấy lại các thứ của mình và trừng phạt sự phản bội". Anh nhét những cây rau vào trong người trèo qua tường đi tìm lâu đài người yêu của mình. Anh đi lang thang mấy ngày thì may quá, tìm được ra nhà. Anh vội bôi mặt mũi đến mẹ đẻ cô gái cũng không nhận ra được anh. Anh vào lâu đài xin ngủ trọ:

- Tôi mệt lắm không đi được nữa.

Mụ phù thủy hỏi:

- Này, người đồng bào là ai thế? Làm nghề gì vậy?

Anh đáp:

Tôi là một sứ giả của nhà vua. Tôi được phái đi tìm thứ rau quí nhất trên đời. Tôi may mắn tìm ra thứ rau ấy, hiện mang theo ở đây. Nhưng trời nóng như thiêu như đốt, rau tươi của tôi đã héo hết, không biết tôi có mang đi được nữa không. Mụ già nghe nói đến rau quý thèm quá bảo:

- Này, người đồng bào yêu quý, cho tôi nếm thử cây rau quý một chút có được không?

Anh trả lời:

- Được thôi. Tôi mang về hai cây, để tôi cho bà một.

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

4

Page 5: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009

Anh mở bị, đưa cho mụ một cây rau độc. Mụ phù thủy không nghi ngờ gì cả, nghĩ đến món ăn mới, mụ thèm rỏ dãi, vào bếp làm ngay. Làm xong, mụ cũng chẳng đợi bưng lên bàn nữa, đút luôn mấy lá vào mồm. Mụ vừa nuốt xong thì biến thành con lừa cái chạy ra sân. Đến lượt con hầu vào bếp. Nó nhìn thấy món rau làm xong để đấy, bèn bưng lên. Đi đường quen nếp cũ, nó thèm nếm quá, bèn ăn vụng vài lá. Phép lạ ứng liền nó biến thành một con lừa cái nhỏ chạy đến bên mụ già. Bát rau rơi xuống đất. Trong lúc ấy, sứ giả ngồi ở ngoài với cô gái đẹp. Cô chờ mãi không có ai mang rau lên, thèm ăn nói: - Chả biết rau để ở đâu ấy nhỉ? Anh thợ săn nghĩ bụng chắc món rau đã có hiệu quả rồi liền nói: - Để tôi xuống bếp xem sao. Anh đi xuống thì thấy có hai con lừa cái nhảy nhót ngoài sân, còn rau thì đổ ở dưới đất. Anh nói: - Được lắm. Hai đứa bay đã lấy phần rồi.Anh nhặt những lá rau còn lại, bỏ vào bát bưng lên cho cô gái và nói: - Tôi phải tự tay bưng lên cho cô món ăn ngon để cô không phải suốt ruột. Cô ăn một ít thì lập tức cũng như hai người kia, biến thành một con lừa cái con chạy ra ngoài sân. Sau khi anh thợ săn đã rửa sạch mặt mũi để cho những người biến ra lừa nhận được anh, anh ra sân bảo:- Giờ thì các người hãy đền tội phản bội đi nhé! Anh lấy dây buộc cả ba con lừa lại, đánh đi đến một nhà xay lúa. Anh gõ cửa sổ, người thợ xay thò đầu ra hỏi anh muốn gì. Anh nói: - Tôi có ba con vật tai quái mà không muốn nuôi nữa. Nếu bác chịu nuôi hộ tôi, cho ở, cho ăn thì hết bao nhiêu tiền tôi cũng xin chịu. Bác thợ xay nói: - Được thôi. Nhưng phải nuôi thế nào? Anh thợ săn dặn bác, đối với con lừa già, tức là mụ phù thủy, thì cứ mỗi ngày đánh ba lần, cho ăn một lần. Đối với con trẻ là con hầu thì đánh một lần, cho ăn ba lần.

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

5

Page 6: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009Còn đối với con trẻ nhất là cô gái thì không đánh lần nào mà cho ăn ba lần. Anh không nhẫn tâm để cô ta bị đánh. Sau đó, anh trở về lâu đài ở, cần gì có nấy không thiếu gì cả. Mấy hôm sau bác thợ xay bảo là con lừa già bị đánh nhiều mà chỉ được ăn một lần một ngày nên đã chết rồi. Bác lại bảo: "Hai con kia chưa chết, mỗi ngày được ăn ba lần, nhưng chúng buồn quá, sợ cũng không sống được bao lâu" Anh thợ săn động lòng thương, cũng nguôi giận nên bảo bác thợ xay đưa chúng lại. Hai con đến thì anh cho ăn một ít rau lành, chúng hiện nguyên hình thành người. Cô gái đẹp quỳ xuống thưa: - Anh ơi, anh tha cho em tội đã làm cho anh phải điêu đứng. Mẹ em bắt em làm thế. Em miễn cưỡng mà làm, thực tình em yêu anh tha thiết. Áo thần của anh treo ở trong một cái tủ, còn tim chim thì để em xin uống thuốc cho nôn ra. Anh đổi ý bảo: - Thôi em cứ giữ lấy. Anh cũng chả thiết nữa vì anh đã lấy em, em sẽ là người vợ trung thành của anh. Lễ cưới được tổ chức. Hai vợ chồng ăn ở với nhau sung sướng cho đến chết.

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

6

Page 7: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009

Truyền thuyết hoa hồng xanh

Ngày xửa ngày xưa ở vương quốc hoa hồng có một thằng ngốc tên Stupid.

Thằng ngốc may mắn được nhà vua giao cho chăm sóc vườn hoa hồng. Nhà vua có

một cô công chúa rất xinh tên Rose. Công chúa rất thích hoa hồng nên yêu cầu thằng

ngốc mỗi ngày hãy mang cho mình một bó hoa hồng thật đẹp. Tuy nhiên thằng ngốc

không biết bó hoa thế nào cả. Nó bèn xin với công chúa:- Xin lỗi công chúa nhưng tôi

có thể mang đến mỗi ngày chỉ một bông hoa được không.Ban đầu công chúa thấy

không vui một chút nào.Tuy nhiên thằng ngốc đều cố gắng mỗi ngày mang đến cho

công chúa một bông hoa đẹp nhất. Thằng ngốc chẳng biết làm việc gì khác ngoài việc

chăm sóc những bông hoa.Mỗi khi có ai đó bắt nó đi làm việc gì đó là nó lại nói:- Xin

lỗi nhưng tôi hậu đậu lắm! Tôi sẽ làm hỏng hết mất...Vậy là người ta lại chán nản bỏ

đi. Cũng bởi vậy nên không ai chơi với thằng ngốc cả. Thằng ngốc hàng ngày cứ thui

thủi bên những bông hoa của nó. Dường như thằng ngốc chẳng bao giờ biết buồn là

gì... Những bông hoa mà thằng ngốc mang đến cho công chúa mỗi ngày đều rất đẹp.

Đôi khi công chúa ngắm nhìn những bông hoa đó và tự hỏi: "Một thằng ngốc thì làm

thế nào mà tạo ra những bông hoa đẹp như vậy nhỉ".Rồi một ngày công chúa quyết

định đến thăm vườn hoa của thằng ngốc. Thằng ngốc đang lúi cúi tưới cho một khóm

hoa hồng. Với công chúa thì công việc này thật lạ. Công chúa tò mò đến gần thằng

ngốc và làm nó giật mình. Thằng ngốc làm rơi bình tưới hoa và làm bắn bẩn lên váy

áo của công chúa:- Xin lỗi công chúa - Thằng ngốc hốt hoảng - Tôi thật là hậu đậu.-

Không sao! Ta sẽ tha tội cho ngươi nhưng ngươi phải chỉ cho ta cách ngươi tạo ra

những bông hoa này.Thằng ngốc ngạc nhiên quá "Công chúa mà quan tâm đến cách

trồng hoa ư?!"- Rất đơn giản thưa công chúa... - Và thằng ngốc say sưa nói với công

chúa tất cả những gì nó biết về hoa hồng,về cách trồng hoa, cách chăm sóc chúng...

Thằng ngốc cảm thấy rất lạ khi công chúa tỏ ra rất thích thú với những gì nó nói. Và

khi thằng ngốc bắt gặp ánh mắt công chúa đang chăm chú nhìn nó thì tự nhiên nó trở

nên luống cuống. Một lần nữa nó lại đánh rơi bình tưới hoa.- Xin lỗi công chúa... tôi

vụng về quá đi mất.- Ngươi thật là ngốc! Nhưng những gì ngươi nói về hoa hồng rất

hay. Ngày mai ta sẽ lại tới.Công chúa trở lại cung điện và thằng ngốc lại say sưa tưới

hoa. Tuy nhiên nó vừa tưới hoa vừa hát. Chưa ai nghe thất thằng ngốc hát bao giờ

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

7

Page 8: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009cả... Ngày hôm sau thằng ngốc dậy rất sớm. Nó quét dọn những lối đi, nhổ cỏ bên

những khóm hoa. Nhưng công chúa không đến nữa. Thằng ngốc đợi mãi mà công

chúa vẫn không đến. Nó đâu biết hôm đó là một ngày đặc biệt. Nhà vua tổ chức một lễ

hội rất lớn trong cung đình. Có rất nhiều các vị vua, những hoàng tử của các nước

láng giềng... Công chúa chẳng muốn đến lễ hội một chút nào. Nàng nhất định không

chịu mặc bộ váy dạ hộ. Chỉ đến khi viên tổng quản xuất

hiện và nhã nhặn:- Xin lỗi công chúa nhưng đây là

mệnh lệnh của nhà vua...Công chúa phải có

mặt trong lễ hội. Nhà vua muốn thông qua lễ hội tìm

cho con gái mình một vị hoàng tủ thích hợp. Tất cả

các hoàng tủ tham gia lễ hội đều được thông báo về điều

đó. Ai cũng rất háo hức được gặp công chúa (vì

nghe nói công chúa rất xinh). Và mọi người không

phải chờ đợi lâu. Công chúa xuất hiện trong bộ váy dạ hội mầu trắng, vương niệm của

nàng được kết bằng những bông hoa hồng đỏ. Một vài hoàng tử đánh rơi ly rượu

trong tay, một số khác phải mất một lúc lâu mới biết mình đang đứng ở đâu. Ngay đến

các nhạc công cũng quên mất những nốt nhạc của mình. Ai cũng muốn được cùng

nhảy với công chúa một bài, công chúa đều nhiệt tình đáp lại. Tuy nhiên chẳng ai lọt

vào mắt xanh của công chúa cả. Nàng công chúa xinh đẹp chẳng thể tìm được cho

mình một vị hoàng tử thích hợp. Khi mà nhà vua gần như tuyệt vọng thì điều bất ngờ

đã xãy ra. Đúng vào lúc bữa tiệc sắp tàn thì một chàng hoàng tử cưỡi một con bạch

mã tuyệt đẹp xuất hiện. Hoàng tử đến trước mặt công chúa và mỉm cười:- Xin lỗi cô

bé! Ta không đến quá muộn đấy chứ.Công chúa bỗng cảm thấy tim mình đập rộn

ràng. Đó là những cảm xúc kì lạ mà công chúa không thể định nghĩa nổi... Giai điệu

ngọt ngào của bản Vanx như hòa nhịp cùng bước nhẩy của hai người. Hoàng tử kể

cho công chúa nghe về những miền đất xa lạ mà hoàng tử đã đi qua. Những câu

chuyện kéo dài như bất tận. Thời gian dường như không còn là mối quan tâm của hai

người nữa... Mãi đến khi những vì sao đã sáng lấp lánh trên bầu trời, khi mà cả thằng

ngốc và những bông hoa hồng đều đã ngủ say, hoàng tử mới lên ngựa từ biệt công

chúa... Công chúa trở về cung điện và cho gọi thằng ngốc tới.- Ngươi có biết làm thế

nào để cung điện của ta thật đẹp không! Ngày mai hoàng tử sẽ lại tới. Ta muốn dành

cho chàng một sự ngạc nhiên.-Thưa công chúa... hoàng tử... à vâng thưa công chúa,

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

8

Page 9: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009tôi sẽ trang trí cung điện của công chúa bằng tất cả hoa hồng trong vườn. Cung điện

của công chúa sẽ trở thành cung điện hoa hồng.- Một ý tưởng tuyệt vời! Ngươi cũng

không ngốc lắm đâu! Nhưng ta sợ ngươi sẽ không thể làm xong nó trong đêm nay.-

Tôi sẽ cố hết sức thưa công chúa...Vậy là suốt cả đêm đó những bông hoa hồng còn

ướt đẫm sương đêm được thằng ngốc cẩn thận hái từ vườn hoa mang vào cung điện.

Khi cung điện của công chúa tràn ngập hoa hồng cũng là lúc trời vừa sáng. Khi công

chúa thức dậy, nàng không thể tin vào mắt mình, trước mắt nàng là một cung điện đẹp

như trong truyện cổ tích vậy. Công chúa đi dạo một vòng và thấy thằng ngốc ngủ gật

bên cạnh một chiếc cột đá:- Stupid. Dậy đi nào. Trời sáng rồi.- Xin lỗi công chúa, tôi

lại ngủ quên mất, tôi sẽ hoàn thành nốt công việc ngay thôi.- Không cần nữa. Như vậy

là được rồi. Nguơi hãy về nghỉ ngơi đi.Thằng ngốc thở phào vì công chúa đã không

trách nó chưa hoàn thành công việc. Nó vui vẻ trở về với vườn hoa giờ chỉ còn trơ

những gốc. Công chúa đến bên cửa sổ và nhìn về phía những ngọn núi xa, nơi mà từ

đó hoàng tử sẽ lại tới. Công chúa sẽ dẫn hoàng tử đi thăm cung điện hoa hồng của

mình. Hoàng tử sẽ lại kể cho công chúa nghe câu chuyện về những miền đất xa

lạ...Nhưng rồi chẳng có hoàng tử nào đến cả. Chỉ có người hầu của Hoàng tử mang

theo một bức thư: "...Cô bé của ta, ta không thể đến với em như đã hẹn. Đất nước của

ta có chiến tranh. Ta phải tham gia vào cuộc chiến. Có lẽ chúng ta sẽ phải xa nhau

một thời gian dài. Ta không muốn thế một chút nào. Ta sẽ rất nhớ em. Nhưng ta tin

thời gian sẽ chứng minh cho tình yêu của chúng ta. Ta sẽ sớm gặp lại em..."Công chúa

buồn lắm. Những giọt nước mắt lăn dài trên đôi môi: "Em sẽ đợi! Nhưng nhất định

chàng phải trở về đấy!..."...Một tuần, rồi một tháng, rồi một năm...Chẳng có tin tức gì

của hoàng tử. Hoàng tử như một cơn gió cứ bay mãi, bay mãi mà chẳng biết bao giờ

sẽ trở lại. Công chúa thường đứng một mình bên khung của sổ mỗi buổi hoàng hôn và

nhìn về phía những ngọn núi xa, nơi ánh mặt trời dần tắt. Có thể một ngày nào đó...

Cũng hơn một năm đó không thấy thằng ngốc mang hoa hồng cho công chúa mỗi buổi

sớm nữa. Có thể là sau khi trang hoàng cho cung điện vuờn hoa của thằng ngốc đã

chẳng còn một bông hoa nào cả. Công chúa hình như cũng chẳng quan tâm đến

những bông hoa hồng của thằng ngốc nữa...Rồi một buổi sáng sớm khi công chúa

thức dậy, có ai đó đã đặt sẵn bên của sổ một bông hoa hồng tuyệt đẹp. Công chúa

ngắm nhìn bông hoa và chợt nhớ tới thằng ngốc. "Một năm rồi Stupid không mang

hoa tới..". Công chúa trở lại vườn hoa của thằng ngốc. Trước mắt công chúa không

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

9

Page 10: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009phải là những gốc cây trơ trụi mà là muôn ngàn những bông hồng rực rỡ. Thằng ngốc

vẫn lúi cúi bên những khóm hoa hồng. Thằng ngốc nhìn thấy công chúa và một lần

nữa nó lại đánh rơi bình tưới hoa:- Xin lỗi công chúa! Tôi đã cố hết sức nhưng không

thể làm cho vườn hoa đẹp như xưa.- Ồ không! Thật là kỳ diệu! Nói cho ta biết đi,

ngươi đã làm thế nào vậy?

Lần đầu tiên trong đời có người nói với nó như

vậy, mà lại là một công chúa nữa chứ. Thằng ngốc

vui lắm, nó cười ngây ngô và lại say sưa nói với

công chúa về những bông hoa... Những ngày sau

đó ngày nào công chúa cũng đến vườn hoa của

thằng ngốc. Công chúa tự mình trồng những bông

hoa, tự mình tưới nước cho chúng. Ban đầu thằng

ngốc cảm thấy rất lạ nhưng rồi nó cũng hiểu ra rằng công chúa đang cố làm tất cả để

nguôi ngoai nỗi nhớ hoàng tử. Thằng ngốc rất vui vì dù sao cũng có người cùng nó trò

chuyện, có người chịu nghe nó nói cả ngày về những bông hoa hồng. Thằng ngốc cố

làm cho công chúa vui những lúc công chúa ở bên nó. Có một lần thằng ngốc nói với

công chúa về ý nghĩa của các loài hoa:- Hoa hồng bạch là tình bạn chân thành, hồng

nhung là tình yêu nồng thắm, hồng vàng là...- Vậy còn hồng xanh, nó tượng trưng cho

điều gì- Hồng xanh là tình yêu bất diệt! thưa công chúa,nhưng nó không có thật.- Vậy

tại sao nó lại tượng trưng cho tình yêu bất diệt?- Đó là một huyền thoại, thưa công

chúa. Người ta nói rằng nếu ta trồng một cây hoa hồng bằng cả trái tim dành cho

người mình yêu thương thì nó sẽ nở ra một bông hoa hồng xanh. Đó là bông hoa có

phép mầu, nó sẽ cho một điều ước..- Ta sẽ ước chiến tranh kết thúc và hoàng tử sẽ trở

về bên ta...- Thưa công chúa! Không có điều gì là không thể xãy ra. Tôi tin nếu công

chúa thành tâm biết đâu cây hoa mà công chúa trồng sẽ nở ra một bông hoa hồng

xanh.- Ta tin ngươi...Và từ hôm đó công chúa dành hết thời gian để chăm sóc cho cây

hoa hồng của mình. Nhưng không hiểu sao cây hoa mà công chúa trồng mãi vẫn

không nở một bông hoa nào cả. Có một sự thật mà có lẽ thằng ngốc không bao giờ

dám nói. Đó là câu chuyện về hoa hồng xanh chỉ là một lời nói dối. Thằng ngốc không

muốn thấy công chúa quá đau buồn nên nó đã nghĩ ra câu chuyện về bông hoa hồng

xanh và điều ước...Nhưng rồi thằng ngốc mới thấy đó là một sai lầm rất lớn. Nó sợ cái

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

10

Page 11: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009ngày mà cây hoa của công chúa nở ra một bông hoa bình thường. Công chúa sẽ rất

buồn. Thằng ngốc không muốn làm công chúa buồn một chút nào. Nó cố tìm trong

vườn hoa bao la của nó một bông hoa hồng xanh nhưng chẳng có bông hồng xanh

nào cả... Rồi một đêm thằng ngốc trằn trọc mãi không ngủ được. Bỗng nhiên nó nghe

thấy một giọng nói như tiếng thì thầm vậy- Stupid! Sao ngươi buồn thế?- Ai vậy?- Ta

là hoa hồng đây.- Hoa hồng ư? Sao ngươi có thể nói được?- Ngươi ngốc quá, ta luôn

nói chuyện với ngươi mà ngươi không để ý đấy thôi, loài hoa nào cũng nói được, chỉ

là có bao giờ ngươi lắng nghe không mà thôi. Có chuyện gì mà ngươi buồn vậy?- Ta...

Ta đã trót nói dối công chúa về hoa hồng xanh. Ta không nghĩ là công chúa lại đặt

nhiều niềm tin vào hoa hồng xanh đến thế.- Stupid! Ngươi đang nghĩ gì vậy. Ta nói

cho ngươi biết điều này nhé: Huyền thoại mà ngươi đã nói với công chúa là có thật

đấy.- Sao cơ? Thế nghĩa là hoa hồng xanh là có thật. Ngươi biết làm thế nào để tạo ra

hoa hồng xanh phải không?- Ta biết... Nhưng ta không thể nói cho ngươi được.- Tại

sao chứ? Ta xin ngươi đấy- Stupid à.. Ngươi thật là ngốc quá, ngươi làm tất cả là vì

cái gì chứ?- Ta... Ta muốn công chúa có bông hoa hồng

xanh. Ta muốn ước mơ của công chúa trở thành sự thực.

Ta không muốn thấy công chúa buồn...- Ôi Stupid! Ta

không muốn nói cho ngươi một chút nào, nhưng thôi

được rồi, nếu ngươi thực sự muốn có một bông hoa hồng

xanh, ta sẽ chỉ cho ngươi cách...

Và hoa hồng ghé tai thằng ngốc thì thầm điều gì đó mà

chỉ có thằng ngốc nghe rõ. Khuôn mặt thằng ngốc bỗng ngẩn ngơ đến khó hiểu. Rồi

người ta thấy thằng ngốc ngước nhìn bầu trời đầy sao và mỉm cười... Sáng sớm hôm

sau khi công chúa vừa thức dậy thì người hầu của nàng đã chạy vào:- Thưa công

chúa, thật không thể tin được, người hãy ra mà xem, cây hoa mà công chúa trồng đã

nở một bông hoa màu xanh.Công chúa như không tin vào những gì mình nghe thấy.

Nàng chạy ngay ra vườn hoa. Trước mắt nàng là một bông hoa hồng xanh tuyệt đẹp.

Những cánh hoa lấp lánh những giọt sương sớm long lanh dưới ánh sáng mặt trời.

Công chúa cầm bông hoa đặt lên trái tim. Nàng còn chưa kịp nói điều ước thì người

hầu của nàng đã vào báo:- Thưa công chúa! Hoàng tử đã thắng trận trở về. Có lẽ hoa

hồng xanh đã biết truớc điều ước của nàng nên không cần công chúa phải nói ra.

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

11

Page 12: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009Công chúa băng qua quảng trường rộng mênh mông để đến bên cổng thành. Quả

nhiên từ phía ngọn núi xa hoàng tử đã trở về, chiếc áo bào sạm đen vì khói bụi.

Hoàng tử xuống ngựa ngay khi chàng trông thấy công chúa, quên đi cả những mệt

mỏi bao tháng ngày qua, vòng tay ôm chặt công chúa như không bao giờ muốn buông

ra vậy.- Cô bé của ta! Ta nhớ nàng quá.- Em gần như đã tuyệt vọng, chàng biết

không. Nhưng điều kỳ diệu đã xảy ra. Chàng hãy nhìn xem, một bông hoa hồng xanh.

Chính nó đã mang chàng về với em.- Hoa hồng xanh! Ta tưởng làm gì có hoa hồng

xanh trên thế gian này!- Có chứ. Đó là một huyền thoại. Em sẽ dẫn chàng đến vườn

hoa. Stupid sẽ kể cho cho chàng nghe huyền thoại về hoa hồng xanh. Vậy là hoàng tử

và công chúa cùng đến vườn hoa của thằng ngốc.- Stupid! Ngươi đâu rồi. Ra đây đi

nào, hoàng tử muốn nghe câu chuyện về hoa hồng xanh của ngươi...Nhưng Stupid đã

biến đi đâu mất. Công chúa gọi mãi, gọi mãi mà không thấy thằng ngốc đâu cả. Bên

gốc hoa mà công chúa trồng chiếc bình tưới hoa được dựng ngay ngắn. Chẳng hiểu

thằng ngốc đã biến đi đâu mất.Chỉ còn cơn gió thổi những bông hoa hồng đung đưa

như đang hát một bài hát từ rất xa xưa "Tình yêu chân thành bắt đầu từ trái tim, chỉ

có máu từ con tim của một kẻ đang yêu mới tạo ra bông hồng xanh bất diệt. Và bông

hồng xanh sẽ tạo nên điều kỳ diệu..."

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

12

Page 13: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009

Thần ái tình và nàng Tâm Linh

Ngày xửa ngày xưa, khi số phận thống trị thế giới của các vị thần ngay cả Thần

Ái tình cũng không thoát khỏi tiếng sét tình ái và chàng đã đem lòng yêu một nàng

công chúa con của loài người. Và thế là câu chuyện sau đây đã xảy ra: Ở một vương

quốc kia có một vị vua sinh hạ được ba nàng công chúa xinh đẹp. Hai cô chị đầu đã

kết hôn với những hoàng tử của những vương quốc tiếng tăm lẫy lừng nhưng Tâm

Linh, cô em út lại có một vẻ đẹp lộng lẫy đến mức không có kẻ cầu hôn nào xứng đáng

với nàng. Mọi người tụ tập lại thành đám đông để ngắm nhìn nàng đi dạo trong thành

phố và hát những bài hát ca tụng vẻ đẹp của nàng trong khi những người lạ mặt tôn

vinh nàng như nữ thần của sắc đẹp. Ðiều này đã khiến cho thần Vệ Nữ, nữ thần của

sắc đẹp và tình yêu vô cùng tức giận. Bà quyết tâm loại bỏ kẻ thách thức sắc đẹp trần

tục kia. Bởi vậy, một hôm bà cho gọi con trai của mình là thần Cupid mà người ta

thường gọi là thần ái tình đến và truyền lệnh cho con trai mình hãy chuẩn bị vũ khí.

Thần Ái tình chính là người bắn cung còn đáng sợ hơn cả thần mặt trời Apônlông bởi

lẽ những mũi tên của Apônlông chỉ lấy đi mạng sống của con người còn mũi tên của

thần Tình Ái lại mang đến niềm vui hay khổ đau cho người đã suốt cả cuộc đời dài

đằng đẵng. " Hãy đến đây, ái tình" Thần Vệ Nữ nói "Có một người con gái trần tục ở

một thành phố xa xôi đã cướp mất danh tiếng của ta. Ngươi hãy báo thù cho mẹ mình.

Hãy làm tổn thương trái tim của nàng Tâm Linh đó và khiến cho cô ta phải lòng

những sinh vật hạ đẳng nhất trong ánh mắt của tất cả lũ người kia". Cupid ngay lập

tức chuẩn bị vũ khí và tàng hình để bay xuống trần gian. Vào lúc đó, Tâm Linh đang

thiếp đi trong căn phòng của mình. Thần Ái tình đã chạm đến trái tim của nàng với

mũi tên vàng tình ái thì bỗng nhiên nàng mở mắt ra đột ngột đến mức thần A1i Tình

giật mình quên mất là mình đang tàng hình và tự làm mình bị tổn thương bằng chính

mũi tên của mình. Quá xúc động bởi vẻ đáng yêu của người thiếu nữ, thần Ái Tình

quên mất cả vết thương và hấp tấp làm rớt trên tóc nàng. Những mũi tên tình ái đó

chàng luôn mang theo bên người và giờ đây chúng đã làm hỏng hết mọi việc. Nàng

công chúa kiều diễm ngay sau đó quay trở lại với giấc ngủ của mình mà chẳng hề hay

biết gì chuyện gì vừa xảy ra. Nhưng kể từ đó thì Cupid lại vương bận mối tơ lòng.

Chàng lẳng lặng trở về thiên đường chẳng hề hé răng một lời về những gì vừa xảy ra.

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

13

Page 14: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009Thần Vệ Nữ chờ đợi rất lâu và khi bà biết được rằng trái tim của Tâm Linh đã may

mắn thoát được mũi tên tình ái lưới tình, bà bèn buông một lời nguyền tác động đến

nàng. Kể từ đó, nàng Tâm Linh xinh đẹp chẳng có một kẻ nào dám đến cầu hôn và cha

mẹ nàng, những người vẫn muốn con gái mình ít ra phải trở thành một hoàng hậu bè̀

đến đền thờ thần linh và xin chỉ dạy. Giọng nói trong đền cho biết: "Công chúa Tâm

Linh sẽ không bao giờ lấy được một người bình thường. Nàng sẽ được gả cho một

người vẫn chờ nàng ở trên ngọn núi xa; người này đánh bại được cả thần linh và con

người". Nghe những lời khủng khiếp như vậy, cha mẹ đáng thương của nàng gần như

mất trí và mọi người điều tỏ lòng tiếc thương trước định mệnh oái oăm đã đặt ra cho

nàng công chúa yêu quí của họ. Chỉ có một mình Tâm Linh là cam chịu số phận đã an

bài. "Chúng ta đã vô tình làm thần Vệ Nữ nổi giận" nàng nói "và tất cả mọi việc đều

do con đã quá lơ đãng. Bởi vậy, cha và mẹ kính yêu hãy từ bỏ con đi. Nếu con có thể

làm cho thần linh nguôi giận thì may ra thành phố của chúng ta mới có thể phồn vinh

lại được". Và nàng cầu xin họ cho đến khi họ đồng ý sau bao nhiêu lần kiên quyết

khước từ đề nghị của nàng. Một đoàn người khổng lồ đã tiễn nàng lên núi để làm tặng

vật cho con quái vật theo như lời sấm đã phán truyền và để lại nàng ở đó. Rất can

đảm trong nỗi buồn đau vô hạn, nàng ngắm nhìn những người thân thích và mọi

người đang bước dần xuống núi đang quá buồn bã đến mức không muốn nhìn lại cho

đến khi bóng họ khuất hẳn. Và thế rồi nàng thiếp đi. Bỗng nhiên có một cơn gió nhẹ

thổi tới lau khô những giọt nước mắt và vuốt ve mái tóc của nàng và dường như đang

thì thầm bên tai nàng những lời an ủi. Thực ra đó là Zephyr, thần gió-cơn gió Tây

thân thiện đến làm bạn với nàng. Khi nàng lấy lại được sự can đảm khi nhận thức

được sự hiện diện của một điều tốt lành thì Zephyr bèn bế nàng lên, mang nàng trên

đôi cánh bằng phẳng như mặt sông lặng sóng để bay qua ngọn núi định mệnh và đáp

xuống một thung lũng bên dưới. Ở đó, chàng đặt nàng xuống một bờ cỏ mềm mại và

thế là nàng công chúa lại ngủ thiếp đi. Khi nàng tỉnh dậy thì trời đã sắp hoàng hôn.

Nàng nhìn quanh xem có dấu hiệu của con quái vật nào ở gần đó không. Nàng tự hỏi

mình xem cái thử thách đau đớn mà nàng đang phải chịu đựng liệu có phải là một

giấc mơ không. Gần đó, nàng nhìn thấy có một khu rừng có thể làm chỗ nương náu

với những hàng cây xanh đang như đang vẫy gọi giống như thể những người thiếu nữ

đang gọi nhau vậy. Mong đợi ở sự che chở của nữ thần rừng, nàng đi về hướng đó.

Tiếng nước chảy đưa nàng đi mỗi lúc một xa cho đến khi nàng đến một lâu đài trống

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

14

Page 15: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009trải nơi có một hồ nước rất rộng. Một vòi nước đang reo vui ở giữa lòng hồ và gần đó

có một tòa lâu đài màu trắng tuyệt đẹp. Tò mò trước vẻ đẹp lôi cuốn của tòa lâu đài,

nàng tiến gần đến đó, không nhìn thấy bóng dáng của một ai, nàng nhẹ nhàng bước

vào trong. Tòa lâu đài đó thật vương giả hơn rất nhiều so với tòa lâu đài của cha mẹ

nàng và nàng đứng ngây ra trong sự ngạc nhiên và kính sợ. Những làn gió nhẹ nhàng

vây quanh nàng. Dần dần, sự im lặng bị phá tan bởi những tiếng rì rầm như của núi

rừng và một giọng nói còn ngọt ngào hơn cả giấc ngủ cất lên " Tất cả những gì mà

nàng vừa nhìn thấy đề̉u là của nàng, thưa công chúa hiền dịu" giọng nói nói với nàng.

" Hãy đừng sợ, chỉ cần ra lệnh cho chúng tôi bởi chúng tôi ở đây là để phục vụ nàng".

Rất đỗi kinh ngạc và sung sướng, Tâm Linh theo giọng nói đi đến hết căn phòng lớn

này rồi căn phòng lớn khác và qua những căn phòng nguy nga tráng lệ với bất cứ thứ

gì cũng có thể làm cho nàng công chúa trẻ tuổi vui thích. Không còn thiếu một niềm

vui nào. Thậm chí có cả một bể bơi được lát bằng những viên gạch sáng lấp lánh và

những dòng nước cứ tuôn chảy mãi vào trong lòng bể. Nàng say sưa tắm mình trong

làn nước mát xua đi hết những mệt mỏi trong người và sau đó khoác lên mình những

bộ y phục mới đã để sẵn cạnh đó cho nàng. Nàng ngồi xuống trong sự khoan khoái

chờ đợi và hát lên cho những thần linh quanh đó mà nàng không hề nhìn thấy. Quả

đúng như lời tiên tri phán truyền chồng của nàng chẳng phải là loài ma quỉ mà chỉ là

người có những quyền năng hiền hòa và vô hình như giấc ngủ vậy. Khi ánh sáng của

ban ngày đã tắt, chàng đến và giọng nói của chàng, giọng nói đẹp đẽ của một vị thần

đã làm cho nàng luôn khao khát đón nhận số phận lạ lùng của mình và khắc khoải

chờ đợi mỗi khi đến lúc chàng sắp quay lại. Nàng thường xuyên cầu xin chàng ở lại

với nàng cả ban ngày để nàng có thể ngắm nhìn khuôn mặt của chàng nhưng chẳng

bao giờ chàng ban cho nàng cái ân huệ ấy. "Ðừng bao giờ bận tâm về ta hỡi nàng

Tâm Linh yêu dấu " chàng nói " Có lẽ nàng sẽ sợ hãi khi nhìn thấy ta. Tình yêu là tất

cả những gì mà ta đòi hỏi. Ta phải giấu mình vì ta cần phải như vậy, hãy tin ở ta". Và

thế là qua bao nhiêu ngày Tâm Linh đã mãn nguyện nhưng khi nàng đã quen với

những hạnh phúc, nàng lại nghĩ nhiều về cha mẹ nàng đang để tang nàng như thể

nàng đã mất tích và những người chị của nàng đang sống một cuộc sống trần tục

trong khi nàng sống như một nữ thần. Một đêm, nàng kể cho chồng nghe những nỗi ân

hận trong lòng và cầu xin chàng để ít ra là các chị gái có thể đến thăm nàng. Chàng

thở dài nhưng không hề từ chối yêu cầu của nàng. "Thần gió Zephyr sẽ mang họ đến

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

15

Page 16: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009đây" chàng nói. Và ngay sáng hôm sau, với đôi cánh như loài chim, gió Tây đã bay

qua ngọn núi cao và hạ xuống thung lũng kì diệu mang theo hai người chị gái của

Tâm Linh. Họ chào Tâm Linh trong niềm vui sướng đến ngỡ ngàng nhưng khi nàng

công chúa xinh đẹp nhất trong ba chị em dẫn họ đi thăm tòa lâu đài và chỉ cho họ xem

tất cả những châu báu của nàng thì sự ghen tức của thói đố kị đã làm bay mất tình

cảm trước đây của chị em họ. Thậm chí khi ngồi quanh bàn tiệc, họ lại càng trở nên

ghen tức hơn bao giờ hết và với hy vọng tìm ra một sơ hở nhỏ trong vận may tốt lành

của nàng, họ hỏi nàng cả ngàn câu hỏi. "Chồng của em đâu ?" họ hỏi " Tại sao chàng

không ở đây với em ?". " Ôi" Tâm Linh lúng túng trả lời "Suốt cả ngày, chàng mải mê

săn bắn ở tận dãy núi đằng xa kia". " Nhưng trông chàng như thế nào ? " họ hỏi và

Tâm Linh không thể trả lời. Khi họ biết rằng Tâm Linh chưa bao giờ nhìn thấy mặt

chồng mình, họ cười nhạo báng lòng tin của nàng. "Tâm Linh đáng thương" họ nói.

"Em đang đi trong mơ hay sao ấy. Hãy tỉnh lại đi trước khi đã quá muộn. Hẳn là em

đã quên lời tiên tri phán truyền rồi hay sao, rằng em sẽ kết duyên với một sinh vật

khủng khiếp, nỗi sợ hãi của cả thánh thần và loài người ? Em đang chịu sự lừa dối

của lòng tốt giả tạo đó ư ? Các chị đến đây để báo cho em biết. Khi các chị bay qua

ngọn núi kia, người ta đó nói với các chị rằng chồng của em là một con rồng, nó sẽ ăn

tươi nuốt sống em như một lễ vật ngon lành của con người và chẳng mấy nữa đâu,

hắn sẽ ăn thịt em. Ðó là tất cả những gì mà em tin ư ? Khá khen cho lời phỉnh nịnh !

Vào một đêm nào đó, hãy mang một chiếc dao bên mình và khi con quỉ đó thiếp đi hãy

thắp một cây nến và hãy ngắm nhìn con quỉ ấy. Em có thể làm cho hắn chết một cách

dễ dàng và tất cả những của cải của hắn sẽ là của em và của các chị. Tâm Linh lắng

nghe kế hoạch xấu xa này trong sự hãi hùng. Mặc dầu vậy, khi các chị đã ra về nàng

vẫn ngẫm nghĩ những gì mà họ vừa nói mà không để ý đến dụng ý xấu của họ. Nàng

coi đó như những lời khuyên bảo rất khôn ngoan. Dần dần, sự ngờ vực giống như

băng đêm đã xâm chiếm tâm trí của nàng và khi đêm xuống, nàng đem giấu một cây

nến trong phòng của mình trong sự tủi thẹn và sợ hãi . Gần đến nửa đêm, khi chồng

nàng đã say giấc nàng ngồi dậy, nín thở và nhẹ nhàng đến bên cạnh chồng, lấy cây

nến giấu dưới đệm giường để xem cho tỏ những điều khủng khiếp. Nhưng chỉ có vị

thần trẻ nhất trong các vị thần đang nằm ngủ mà thôi, vô cùng đẹp đẽ với sự quyến rũ

khó có thể cưỡng lại được. Mái tóc của chàng ánh vàng như tia nắng mặt trời và bộ

mặt của chàng lộng lẫy như mùa xuân và từ đôi vai chàng mọc ra đôi cánh bảy sắc

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

16

Page 17: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009cầu vồng. Tâm Linh tội nghiệp đã mất tự chủ với sự dằn vặt trước đây của nàng. Khi

nghiêng mình ngắm chàng với lòng ngưỡng mộ, đôi tay run rẩy của nàng đã không

cầm chắc cây nến và một vài giọt nến đã rỏ xuống vai của thần Tình Yêu và đánh thức

chàng dậy. Chàng mở choàng mắt và ngay lập tức nhìn thấy cô dâu cùng với bóng đen

ngờ vực đang bao phủ trái tim nàng. "Ôi Tâm Linh, nàng thật tò mò !" Chàng thốt lên

một tiếng thở dài và ngay lập tức bay đi mất qua khung cửa sổ. Ðau đớn như điên dại,

Tâm Linh cố đuổi theo nhưng cuối cùng nàng ngã sóng xoài bất tỉnh trên mặt đất. Khi

nàng nhận thức được mọi vật xung quanh, tóc nàng như thể dựng đứng. Nàng chỉ còn

trơ trọi lại một mình và tòa lâu đài xinh đẹp đã không còn nữa. Cả khu vườn cùng với

tòa lâu đài đã biến mất cùng với thần ái tình. Thử thách của Tâm Linh

Băng qua những ngọn núi và thung lũng, Tâm Linh một mình cứ bước đi cho đến khi

một ngày nàng đến thành phố mà hai cô chị đầy lòng đố kị của nàng đang sống với

những hoàng tử của họ. Nàng ở với họ một thời gian chỉ để kể cho họ nghe về câu

chuyện của sự thiếu niềm tin và sự trừng phạt mà nàng đang phải gánh chịu. Thế rồi

nàng lại lên đường đi tìm thần ái tình. Một ngày kia, khi nàng đang đi lang thang, mệt

mỏi vì đi nhiều nhưng chưa mất hết hi vọng, nàng nhìn thấy một tòa lâu đài sừng sững

trên một ngọn đồi gần đó và mỗi lúc nàng đến một gần hơn. Nơi đây có vẻ rất hoang

vắng. Trong đại sảnh, nàng chẳng bắt gặp một bóng người nào. Chỉ có những loại

ngũ cốc, những hạt ngô, bột mì và lúa mạch tất cả đều nằm trong một đống hỗn độn.

Không chút chần chừ, nàng bắt đầu bó những lượm lúa lại với nhau và nhặt những

hạt ngô lên với một sự tỉ mỉ và khéo léo mà bất cứ nàng công chúa nào cũng ao ước

được như vậy. Trong khi nàng đang mải mê làm việc, một giọng nói cất lên làm nàng

giật mình. Nàng ngước nhìn lên để ngắm nhìn Demeter, vị thần bảo trợ của mùa

màng, đang mỉm cười nhìn nàng đầy thiện chí. "Tâm Linh yêu quí " Demeter nói, "con

thật xứng đáng được hưởng hạnh phúc và rồi con sẽ tìm thấy nó. Nhưng vì con đã làm

phật ý thần Vệ Nữ nên hãy đi tìm thần và xin ban ơn. Có lẽ sự kiên nhẫn của con sẽ

nhận được sự tha thứ của bà". Những lời nói như thể của một người mẹ này như tiếp

sức thêm cho trái tim của Tâm Linh. Nàng cung kính từ biệt nữ thần và lên đường đi

tìm đền thờ thần Vệ Nữ. Rất đỗi kính cẩn và khiêm nhường, nàng khẩn cầu sự ban ơn

của nữ thần nhưng Vệ Nữ thậm chí chẳng thể nhìn kẻ kình địch về sắc đẹp đến từ trần

gian kia mà không tức giận. "Con bé kiêu căng kia" bà nói, "có lẽ ngươi đến đây là để

bồi thường cho những vết thương mà ngươi đã gây ra cho chồng mình; ngươi sẽ phải

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

17

Page 18: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009làm như vậy. Những người khéo léo như ngươi luôn có việc để làm !". Thế rồi bà dẫn

Tâm Linh đến một căn phòng lớn chất ngất những đống ngũ cốc, đậu và đậu lăng,

thức ăn cho những con chim bồ câu của bà được trộn lẫn lộn với nhau và sai nàng

nhặt riêng chúng ra và phải hoàn thành xong công việc khi đêm xuống. Ngay cả thần

Hecquyn cũng phải bó tay trước những công việc khó khăn như thế này. Tội nghiệp

Tâm Linh, nàng bị bỏ mặc trong đền hoang vắng với những đống ngũ cốc mênh mông

như sa mạc đến nỗi nàng chẳng có đủ can đảm để bắt đầu. Nhưng khi nàng ngồi đó

thì có vô số những con vật màu đen, bò ra từ những kẽ nứt của ngôi đền và càng ngày

càng tiến đến gần chỗ nàng. Nàng nhận ra một đội quân kiến khổng lồ xếp thành hàng

ngũ đến để giúp đỡ nàng. Những sinh vật đầy lòng nhiệt tình này cùng xúm lại làm

việc với một sự tổ chức và kỉ luật tốt nhất và khi đêm đến thần Vệ Nữ quay lại, bà

nhận thấy công việc đã được làm xong."Con bé dối trá kia, công việc này không phải

là do ngươi làm" bà rít lên làm cho những đóa hồng cài trên mái tóc của bà như chực

muốn rơi xuống đất cùng với sự khó chịu " Ðây là do con trai ta đã giúp ngươi chứ

không phải do ngươi tự làm. Nhưng rồi nó sẽ nhanh chóng quên được ngươi. Hãy ăn ổ

bánh mì đen này nếu ngươi cảm thấy đói bụng và để cho cái đầu u tối của ngươi được

nghỉ ngơi. Ngày mai, ngươi còn cần phải thông minh hơn đấy". Tâm Linh không hiểu

sự bất hạnh nào cứ giáng xuống đầu nàng mãi thế. Khi sáng dậy, thần Vệ Nữ đưa

nàng đến bên bờ của một con sông và chỉ cho nàng thấy cánh rừng bên kia sông và

nói: " Hãy đến khu rừng đằng kia nơi đàn cừu có bộ lông vàng thường gặm cỏ và

mang về cho ta một mớ lông vàng của mỗi con cừu hoặc là ngươi sẽ đi theo con

đường của mình và chẳng bao giờ quay lại nữa". Ðiều này có vẻ không khó khăn, và

Tâm Linh ngoan ngoãn vâng lệnh nữ thần, bước xuống nước và sẵn sàng lội qua sông.

Nhưng khi thần Vệ Nữ biến mất thì những cây sậy rung lên xào xạc và những vị thần

sông trông thật quyến rũ thổi bong bóng lên mặt nước và thầm thì với nàng: " Ðừng

chủ quan thế Tâm Linh, phải cẩn thận. Lũ cừu này không hiền lành như những con

cừu bình thường đâu. Khi mặt trời lên cao, chúng sẽ trở nên dữ như lửa vậy nhưng khi

băng tối bao trùm chúng sẽ nghỉ ngơi và nằm ngủ dưới những bóng cây. Lúc đó nàng

có thể bơi qua sông mà không phải lo sợ điều gì và nàng hãy nhặt lấy những mớ lông

vàng trên cánh đồng cỏ." Cám ơn những loài thủy sinh xong, Tâm Linh ngồi xuống

nghỉ ngơi bên cạnh họ và khi đến lúc, nàng bơi qua sông một cách an toàn và làm

theo lời chỉ dẫn. Khi trời mờ sáng, nàng quay trở về đền thờ Vệ Nữ trên tay ôm đầy

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

18

Page 19: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009những mớ lông cừu sáng lấp lánh. "Không có con người nào đủ thông minh để làm

được điều này" thần Vệ Nữ nói một cách tức giận " Nhưng nếu ngươi đã chuẩn bị cẩn

thận để chứng tỏ mình đã sẵn sàng thì hãy lên đường ngay bây giờ với chiếc hộp nhỏ

này và đi xuống sứ sở của Proserpina và yêu cầu bà ta gửi cho ta một chút sắc đẹp

của mình hoặc là ta sẽ làm bức rào ngăn cản ngươi với đứa con trai bị thương của

ta". Không cần phải nói những lời mắng nhiếc để cho Tâm Linh buồn bã như vừa rồi

thì nàng cũng biết rằng chẳng có con người nào đi xuống âm phủ mà lại có thể sống

sót để trở về. Cảm thấy như Thần Ái tình đã bỏ nàng, Nàng buồn bã chấp nhận số

phận hẩm hiu của mình như nó vốn vậy. Nhưng khi nàng đang vội vã đi xuống âm phủ

thì lại có một giọng nói thân thiện vang lên bên tai mình khiến cho nàng phải dừng

bước: "Hãy khoan đã, Tâm Linh. Ta biết nỗi buồn của nàng. Nàng chỉ cần lắng nghe

những lời chỉ dẫn của ta và nàng sẽ học được cách để vượt qua tất cả những thử thách

này". Và giọng nói tiếp tục chỉ cho nàng thấy làm cách nào để tránh được những hiểm

nguy của cõi chết để có thể trở về bình an vô sự. "Và hãy quả quyết với ta " giọng nói

thêm vào " khi Proserpina đưa lại cho nàng chiếc hộp, tuyệt đối không được phép mở

chiếc hộp ra trong suốt cả con đường dài trở về"̉. Tâm Linh để tâm đến từng lời chỉ

dẫn và bằng cách đó, nàng đã đến âm phủ một cách an toàn. Nàng nói rõ mục đích

chuyến đi của nàng cho Proserpina và sớm trở về dương thế rất mệt mỏi nhưng tràn

đầy hy vọng. "Không còn nghi ngờ gi nữa, thần Ái tình đã không bỏ rơi ta" nàng nghĩ

" Nhưng tầm thường như ta và đã tả tơi sau những công việc vất vả, làm sao ta có thể

làm vui lòng chàng đây ? Thần Vệ Nữ sẽ chẳng cần đến tất cả những sắc đẹp chứa

trong chiếc hộp này và bởi vậy ta sẽ dùng để làm hài lòng thần ÁI tình của ta. Ta hẳn

là đúng đắn khi làm như vậy". Nói là làm, nàng mở chiếc hộp ra, vô cùng bất cẩn như

Pandora ! Câu thần chú và chất lỏng ma thuật của âm phủ đâu phải để dành cho

những thiếu nữ trần gian như nàng. Và thế là khi nàng nuốt cái chất lạ lùng đó vào

trong người, nàng ngã vật xuống như thể đã chết rồi, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.

Nhưng có một việc đã xảy, thần Ái tình đã hồi phục vết thương và bay ra khỏi căn

phòng của mình để đi tìm cứu Tâm Linh. Chàng thấy nàng nằm bất tỉnh bên đường và

lấy lại thứ bùa mê để cho vào hộp và đánh thức nàng Tâm Linh yêu quí dậy. "Hãy an

tâm " chàng nói và mỉm cười " Hãy quay trở về ngôi đền của mẹ chúng ta để nghe

phán truyền của người cho đến khi ta quay trở lại". Và thế rồi chàng bay đi; và trong

khi Tâm Linh vui mừng trở về nhà, chàng vội bay đến đỉnh núi Olympus, nơi ngự trị

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

19

Page 20: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009của tất cả những vị thần và cầu xin họ đứng ra để nói giùm người mẹ vẫn còn đang

giận giữ của chàng. Họ lắng nghe câu chuyện của chàng và trái tim họ rung động.

Bản thân thần Zớt cũng lựa những lời nói ngọt ngào đầy thiện ý để nói với Vệ Nữ và

cuối cùng thì bà cũng phải mủi lòng thương. Lúc này, sự giận dữ đã làm hại đến sắc

đẹp của bà. Thần Vệ Nữ mỉm cười. Ngay lập tức tất cả những vị thần trẻ tuổi ngay lập

tức đều chúc mừng Tâm Linh và thần Héc-mét, vị thần khoa học và hùng biện được cử

tới để mang nàng tới ngọn núi thánh. Tâm Linh đến và nàng thẹn thùng trước những

vị thần lạ lùng và sáng láng. Nàng nâng ly rượu mà thần Hebe đã rót cho nàng, uống

cạn thứ rượu thiêng của thần thánh và trở nên bất tử. Ánh sáng bừng lên trên khuôn

mặt nàng giống như thể ánh sáng lúc trăng lên và từ đôi vai của nàng mọc ra đôi cánh

sáng rực rỡ khiến cho loài bướm cũng phải hổ thẹn và thế là nàng công chúa Tâm

Linh đã trở thành một nữ thần bất tử. Thần Ái Tình nắm tay nàng và họ sẽ chẳng bao

giờ rời xa nhau nữa

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

20

Page 21: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009

Công Chúa Thủy Cung

Ngày xưa, có nàng công chúa con của Thuỷ Vương, một hôm hóa thành con cá

bơi ngược dòng sông để du ngoạn. Chẳng may, cá mắc phải lưới của một người

thuyền chài. Cá công chúa bị bắt, thả vào gầm thuyền, bị đói cả ngày không có gì ăn.

May có người con trai ông thuyền chài ngồi ăn làm rớt cơm xuống, cá công chúa mới

khỏi chết đói. Trông thấy con cá xinh đẹp, người con trai chủ thuyền bắt lên chơi. Rồi

anh tuột tay làm rơi cá xuống sông. Nhờ vậy, công chúa được trở về thuỷ cung an

toàn. Tuy nhiên, từ ngày trở về cung điện, công chúa đâm ra tưởng nhớ đến người con

trai ở trần gian đã vô tình cứu mình. Công chúa sinh ra ốm bệnh tương tư. Vua cha là

Thủy Vương hỏi duyên cớ, công chúa thật tình thưa lại đầu đuôi câu chuyện, rồi xin

phép vua cha đội lốt làm người lên ở trên mặt đất để kết duyên vợ chồng cùng chàng

trai kia. Lúc bấy giờ, chàng trai này đang ở Hang Non Nước, thuộc về tỉnh Ninh Bình

ngày nay. Sau khi cha mẹ đã mất, chàng ngày ngày đi câu cá để sống. Một hôm, nàng

công chúa Thủy Cung tìm đến gặp, làm quen, rồi 2 bên lấy nhau. Vợ chồng tuy sống

trong cảnh nghèo túng, nhưng rất hạnh phúc, hết sức thương yêu nhau. Chàng và

nàng sống giữa hòn đảo Non Nước vắng vẻ, cách biệt đời sống dân gian. Vợ chồng có

tình duyên đằm thắm, cho đến ngày kia, thì nàng đưa chồng cùng về thăm Thuỷ Cung.

Từ đó biền biệt, không còn ai thấy 2 người nữa. Dân gian ngày nay có truyền câu ca

dao:"Chung quanh những chị em người Giữa Hòn Non Nước mình tôi với chàng" để

nhắc đến mối tình hy hữu của nàng công chúa con của Thần Nước, với anh chàng

đánh cá ở miền Bắc Việt Nam.

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

21

Page 22: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009

Công Chúa Hoa Hồng

Đời xưa, một ông vua và một bà hoàng hậu có ba cô con gái. Họ yêu thương

hai cô con gái lớn sinh đôi tên Cam Vàng và Hoe Đỏ. Hai cô này đẹp, tài trí nhưng

không tốt. Họ giống hệt cha mẹ về tánh nết. Cô gái út tên gọi Hồng Hoa xinh xắn, dễ

thương, tử tế, cô được bà tiên Quyền Năng đỡ đầu. Điều này làm hai chị ganh tị vì họ

không đựoc tiên đỡ đầu. Vài ngày sau khi sinh Hoa Hồng, vua và hoàng hậu g5oi Hoa

Hồng về quê cho một bà nông dân tốt bụng chăm sóc. Cô sống nơi đồng quê rất hạnh

phúc trong mười lăm năm trời, không một lần vua cha và hoàng hậu đến thăm. Mỗi

năm họ gởi đến người nông dân một số tiền nhỏ để trang trải cho tổn phí nuôi nấng

Hoa Hồng, hỏi thăm sức khoẻ, cuộc sống của cô, nhưng chẳng bao giờ cho vời cô tới

cũng như không chăm lo gì về việc giáo dục cho cô. Nếu bà mẹ đỡ đầu không gửi đến

cho cô thầy dạy học, viết, đếm, làm việc, chắc chắn cô đã là người nốt nát, thiếu văn

hoá. Nhờ được học, cô biết nói nhiều thứ tiếng, biết vẽ, chơi nhạc giỏi, múa hay... Hoa

Hồng trở nên một cô gái xinh đẹp nhất, duyên dáng nhất, dễ thương nhất trên đời.

Không bao giờ cô cãi lời bà vú và mẹ đỡ đầu, do vậy cô không hề bị rầy la. Cô không

được biết gì đến cha mẹ, cô sống mãi trong nông trại mà cô đã lớn lên Một ngày nọ cô

đang ngồi trên một chiếc ghế dài trước nhà, cô chợt thấy một người đàn ông áo mũ

chỉnh tề đến gần cô hỏi rằng ông ta có thể nói chuyện với công chúa Hoa Hông

- Được chứ, thưa ông, chính tôi là công chúa Hoa Hồng đây Thưa công nương- người

đàn ông giở mũ - xin người nhận cho bức thư vua cha gữi cho công nương Hoa Hồng

lấy thư mở ra đọc - Hoa Hồng con, các chị con đã được mừoi tám tuổi, đã đến tu63oi

lập gia đình, cha mời toàn thể các hoàng tử, công chúa trên thế gian này đến dự lễ

kén chồng cho các chị con. Con đã được mừoi lăm tuổi, con đã đến tu63oi dự lễ. Con

về dự lễ ba ngày. Cha không gữi tiền để con sắm sửa vì cha dùng tiền để lo cho hai chị

con. Vả lại không ai chú ý đến con đâu, con mặc thế nào cũng được . Hoa Hồng chạy

nhanh về đưa thư cho vú nuôi. - Con có thích đi dự lễ không? - Thưa vâng, thưa vú,

con rất thích, con sẽ biết mặt cha mẹ, các chị và sau đó con trở về với vú - Nhưng con

sẽ an mặc như thế nào đây, đứa con nghèo khổ của vú ? - Con sẽ mặc chiếc áo trắng

giành cho ngày lễ của con - Con khốn khổ ạ, áo đó chỉ phù hợp với đồng quê thôi, còn

đến gặp mặt các hoàng tử, công chúa, nó nghèo nàn vô cùng! - Vú ơi. Cha nói chẳng

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

22

Page 23: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009ai nhìn con đâu. Điều đó khiến con dễ chịu, con sẽ trông thấy tất cả và không ai trông

thấy con, để ý con. Bà vú thở dài, không nói một lời, bà lấy áo của Hoa Hồng vá lại,

giặt trắng, và ủi ngay thẳng. Buổi trước ngày người ta đến đón cô đi, bà vú kêu cô lại

và nói - Đây áo của con dành cho ngày lễ hoàng gia, ráng giữ gìn vì con không còn

cái áo nào khác. Vú không có ở đó để giặt ủi cho con. - Cảm ơn vú thân yêu, vú yên

tâm, con sẽ rất cẩ n thận Bà vú sắp xếp chiếc áo dài, cái váy trắng, vớ vải, đồi giày

bằng da đen và một cái kẹp cài lên tóc có dạng một nhánh hoa vào một cái hòm nhỏ.

Lúc bà đang đinh đóng nắm hòm, bà tiên Quyền Năng bứoc vào - Con định đến triều

đình gặp vua và hoàng hậu phải không? - Thưa mẹ vâng ạ, con dự lể trong ba ngày -

Hoa Hông trả lời - Và y phục con chuẩn bị ra sao cho ngày đó - Thưa mẹ đây

Cô chỉ cho mẹ đỡ đầu chiếc hòm còn đang mở. Bà tiên mĩm cười, lấy từ trong túi ra

một cái lọ và nói - Ta muốn cho con gái Hoa Hồng của ta gây xúc động về quần áo

của nó, cái này không xứng với con Bà mở lọ và đổ một giọt nước vào áo dài, lập tức

áo dài trở nên vàng úa, tơi tả giống như một nùi giẻ. Một giọt khác lên đôi vớ làm vớ

trở thành đống chỉ vụn màu xanh, rồi tiếp đó đồi giày trở thành đôi giày vải thô kệch,

kẹp hoa trở thành cánh gà - Thế đấy, bà nói với giọng ân cần, ta muốn Hoa Hồng của

ta xuất hiện như vậy đấy. Con hãy mặc tất cả cái đó. Còn đồ trang sức của con ta

cũng có đây Bà lôi ra một sợi dây chuyền bằng hạt dẻ, một kẹp tóc bằng trái sơn trà tử

và vòng đeo tay bằng đậu khô Bà hôn lên tóc của Hoa Hồng và biến mất Hoa Hồng và

bà vú nhìn nhau sững sờ. Sau đó bà vú nức nở? - Trời ơi tôi đã bỏ công biết bao nhiêu

để lo cho chiếc áo dài nghèo khổ, bây giờ thì như tấm giẻ rách. Hoa Hồng con, con

đừng đi dự lễ nữa, con hãy giả tảng rằng con bệnh - Không thưa vú, làm vậy con sẽ

trái lời mẹ đỡ đầu của con, con tin chắc điều Ngừoi làm là vì con, vì Người luôn khôn

ngoan hơn con. Con sẽ đi và sẽ mặc tất cả những gì mẹ đỡ đầu cho con. Và Hoa Hồng

không quan tâm gì đến y trang nữa. Cô đi ngủ một giấc ngon lành Ngày hôm sau, cô

vừa chải đầu và mặc quần áo xong, xe tứ mã của nhà vua đã đến đón cô. Cô ôm chầm

lấy vú giã từ, để chiếc hòm nhỏ vào xe và ra đi. Đường đi chỉ hai giờ vì thủ đô hoàng

triều chỉ cách nông trại của Hoa Hồng sáu dặm. Khi Hoa Hồng đến, cô kinh ngặc khi

thấy người ta cho cô xuống trong một cái sân nhỏ dơ bẩn. Một tên thị đồng ra đón cô

- Thưa công chúa, tôi được lệnh đưa công chúa về chỗ nghỉ ngơi. Mời theo tôi. -Tôi

không được gặp hoàng hậu sao? Hoa Hồng e dè hỏi - Công chúa sẽ gặp Người trong

hai giờ nữa khi mọi người tụ hội để ăn, trong khi chờ đợi, công chúa có thể tắm rửa

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

23

Page 24: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009Hoa Hồng theo thị đồng. Y dẫn cô đi dọc một hàng lang dài, đầu hành lang có một

thang lầu, cô leo lên, leo lên hồi lâu trước khi đến một hành lang khác nơi đó có căn

phòng dành cho cô. Đấy là một căn phòng nhỏ nơi gầm thượng, bàn ghế hầu như

không có, hoàng hậu giành cho cô ở trong một căn phòng tôi tớ. Tên thị đồng đặt

chiếc hòm của cô vào một góc rồi nói vẻ bối rối: - Xin công chúa tha lỗi cho tôi vì đã

đưa công chúa đến một căn phòng không xứng với địa vị của công chúa. Hoàng hậu

đã giành tất cả phòng cho vua chúa, các hoàng tử khách mời... - Được được, Hoa

Hồng mĩm cười thông cảm, tôi không giận anh vì chỗ ở của tôi đâu, tôi thấy nơi này

rất tốt - Tôi sẽ đến tìm công chúa để đưa công chúa ra mắt vua và hoàng hậu khi đến

giờ - Tôi sẽ sẵn sàng, Hoa Hồng nói, chào tạm biệt, anh thị đồng Hoa Hồng mở hòm

ra, lòng cô hơi trĩu nặng, cô vừa thở dài vừa lôi ra chiếc áo dài như giẻ rách và mọi

trang phục tồi tàn khác. Cô bắt đầu chải tóc trước một tấm gương vỡ mà cô tìm thấy

trong góc phòng. Cô rất khéo léo, cô chải mái tóc vàng óng của cô rất đẹp. Cô cũng

dùng lược cài và kẹp tóc bà tiên chọ Chải tóc xong cô trở nên xinh đẹp gấp mười lần.

Khi cô mặc áo và mang giày vào, cô vô cùng kinh ngạc vì áo dài của cô trở thành áo

dài bằng gấm lát ngọc lóng lánh. Đôi giày vải thô kệch trở thành đôi giày sa tanh

trắng mà nút cài là một viên ngọc lý tưởng, vớ của cô bằng lụa chưa bao giờ ai có

được, sợi dây chuyền là những viên kim cương. Cô chạy lại nhìn vào kiếng, lược cài

và kẹp tóc đều biến thành những vật trang sức quý báu mà người ta chưa hề thấy. Hoa

Hồng vui sướng, cảm ơn không ngớt bà mẹ đỡ đầu đã thử thách cô về sự vâng lời và

đã tưởng thưởng cô xứng đáng Thị đồng gõ cửa bước vào và lùi lại mấy bước trước

sắc đẹp của Hoa Hồng và trang phục của cô. Cô đi theo thị đồng. Họ đi qua nhiều

thang lầu, nhiều phòng ốc, sau đó đi vào một dãy phòng khách lộng lẫy tấp nập vua

chúa, hoàng tử và công chúa khách quý. Mọi người đều ngừng việc riêng để quay nhìn

Hoa Hồng. Cô e thẹn vì mọi nguoi nhìn mình nên không ngẫng đầu lên. Bỗng thị đồng

dừng lại và nói: - Thưa công chúa, đây là đức vua và hoàng hậu Cô nhìn lên và thấy

trước mặt cô là vua và hoàng hậu, cả hai nhìn cô với một vẻ sửng sốt đến nực cười: -

Thưa bà - vua kính cẩn nói - xin bà cho biết quý danh. Bà có lẽ là một đại hoàng hậu

hoặc một bà tiên mà sự có mặt là một vinh hạnh và hạnh phúc cho chúng tôi - Thưa

đức vua - Hoa Hồng quỳ một gối xuống đất và nói - con chẳng phải là tiên, cũng

chẳng phải là một đại hoàng hậu, con là Hoa Hồng đây, cha cho gọi con về dự hội -

Hoa Hồng! - Hoàng hậu bật kêu to- Hoa Hồng ăn mặc sang hơn cả ta từ trước đến

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

24

Page 25: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009nay! Vậy thì ai cho cô tất cả những y trang đẹp đẽ đó - Thưa mẹ, chính mẹ đỡ đầu của

con, cô trả lời hoàng hậu, xin mẹ cho con được hôn tay và cho con được làm quen với

các chị con. Hoàng hậu lạnh lùng chìa bày tay ra. - Còn đây là các công chúa chị cô.

Bà chỉ các cô Cam Vàng và Hoe Đỏ đứng cạnh bà Cô gái Hoa Hồng khốn khổ tủi

thân vì sự đón tiếp lạnh nhạt của mẹ cha, quay lại cách chị và muốn đến ôm hôn,

nhưng họ lại lùi lại vì sợ Hoa Hồng làm hoen phấn son trên mặt họ Cam Vàng đánh

phấn trắng để che bớt màu vàng của da, còn Hoe Đỏ đánh nhiều phấn hồng để che

dấu tàn nhang của mình Hoa Hồng bị các chị quay mặt làm lơ, lại nhanh chóng được

các vị khách quý nam cũng như nữ quây quần. Do cô biết nhiều loại ngoại ngữ, ăn nói

lễ độ, duyên dáng nên cô được lòng tất cả mọi người. Cam Vàng, Hoe Đỏ tức điên

người, vua và hoàng hậu cũng gian vì cô thu hút mọi sự chú ý, không một ai quan tâm

gì đến hai cô chị. Đến giờ ăn, vị vua trẻ duyên dáng, chủ nhân một vương quốc đẹp và

rộng nhất đươc Cam Vàng chấm lại đến ngồi bên cạnh Hoa Hồng chăm sóc cho cô

suốt buổI ăn. Sau bữa ăn, để mọi người chú ý đến mình, Cam Vàng và Hoe Đỏ đề nghị

được hát, họ hát khá hay, vừa hát vừa gảy thụ cầm Công Chúa Hoa Hồng tánh tình

đôn hậu và muốn được các chị yêu thương, nhiệt tình vỗ tay khen ngợi tài năng của

hai chị. Cam Vàng thay vì cảm động vì tình cảm tốt lành đó lại muốn chơi xấu Hoa

Hồng bằng cách ép cô ca đáp lại. Hoa Hồng khiêm tốn từ chối, các chị cô tưởng cô

không biết hát càng ép buộc mạnh. Hoàng hậu cũng muốn làm bỉ mặt Hoa Hồng nên

về hùa với hai cô chị, ra lệnh buộc Hoa Hồng phải hát. Hoa Hồng đành phải vâng lời

- Con xin vâng lệnh - và rồi cầm lấy thụ cầm, cách cầm đàn đúng điệu nghệ làm hai

chị ngạc nhiên. Khi cô dạo khúc mở đầu, họ rất muốn bảo cô dừng lại vì cả hai cô đều

thấy tài nghệ của Hoa Hồng trên họ rất xạ Rồi Hoa Hồng hát, hát với một giọng ca

êm ái tuyệt vời, cô hát một khúc nhạc trữ tình do cô sáng tác với đề tài sự hạnh phúc

khi người ta tử tế và được gia đình yêu quí. Mọi người đã xúc động lắng nghe, thiếu

điều hai cô chị bất tỉnh vì ghen tức. Vua Duyên Dáng dường như ngây ngất, chàng

đến bên Hoa Hồng, mắt long lanh ướt - Công chúa dễ thương và dịu dàng ơi, chưa

bao giờ tôi xúc động như hôm nay, tôi rất mong muốn được nghe cô hát mãi Hoàng

Hậu nổi giận vì sự thành công của Hoa Hồng, đã cho chấm dứt sớm buổi lễ, mọi

người trở về phòng mình Về đến phòng, Hoa Hồng cởi trang phục cho vào hòm.

Trang phục của cô trở lại tình trạng tồi tàn như cũ nhưng cô không e ngại gì vì cô tin

mẹ đỡ đầu sẽ giúp đỡ cộ Cô hơi buồn vì sự lạnh nhạt của cha mẹ và hai chị, nhưng do

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

25

Page 26: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009cô cũng không sống với họ nhiều nên tình cảm khó chịu đó bị tình cảm của vua trẻ

Duyên Dáng tử tế dễ thương xoá nhoà nhanh chóng. Trong lúc Hoa Hồng ngủ yên

lành, vua, hoàng hau và hai cô con gái tức nghẹn thở, bèn hội họp nhau tại phòng

hoàng hậu Thật khủng khiếp - hai cô công chúa phát biểu - cha đã gọi con bé đó tới

dự lễ, nó có đồ nữ trang tuyệt vời khiến bọn con trai trố mắt nhìn nó. Có phải cha định

làm nhục chúng con không?

- Cha xin lỗi, các con xinh đẹp của cha - vua trả lời - Cha định gọi nó để làm nổi bật

sắc đẹp của các con, nào ngờ nó đẹp thế - Đẹp thế! - các công chúa kêu lên - nó mà

đẹp à ? Nó xấu và ngu. Chỉ nhờ y phục, nữ trang thôi. Tại sao cha mẹ không cho

chúng con nữ trang và y phục đẹp nhất. Chúng con giống như giẻ rách bên cạnh con

bé kiêu ngạo đó - Cha mẹ làm gì có những tài sản quý như thế. Chính mẹ đỡ đầu của

nó cho nó đấy chứ - Sao mẹ không gọi một bà tiên đỡ đầu cho chúng con mà con Hoa

Hồng lại được tiên đỡ đầu ? - Có ai cho gọi mụ ấy đâu, tự nhiên mụ đến đấy chứ.

Ngày xưa có ông thầy phù thuỷ bảo con bé ấy nó làm hại cha mẹ nên cha mẹ tống nó

đi xa cho rảnh - Thôi đừng tranh cãi nữa - vua nói - bây giờ phải tìm cách tống khứ

con Hoa Hồng và ngăn vua Duyên Dáng gặp nó - Dễ thôi, hoàng hậu có ý kiến, ngày

mai ta bắt nó lột quần áo trang phục ra, cho người đưa nó về nông trại, giữ không cho

nó ra khỏi nông trại là xong. Hoàng hậu vừa dứt lời, bà tiên Quyền Năng đột nhiên

xuất hiện, vẻ nghiêm khắc bảo: - Các ngươi vì tin tưởng nhảm nhí bỏ bê con bé! Ta

bảo cho biết, nếu các ngươi đụng đến Hoa Hồng các ngươi sẽ bị trừng phạt. Hoàng

hậu và vua sẽ biến thành cóc và các cô gái kia sẽ biến thành rắn độc Nói xong bà biến

mất Vua, hoàng hậu, hai công chúa quá sợ hãi chia tay nhau chẳng dám nói thêm một

lời. Đêm đó họ mất ngủ. Mặt mũi càng hốc hác, dữ tợn, họ phải dùng nhiều phấn

hồng, phấn trắng để che dấu nét nhăn Một nữ tỳ to béo mang đến cho Hoa Hồng sữa,

bánh mì và đang đứng chờ thay quần áo cho cô. Hoa Hồng không muốn người nữ tỳ

thấy sự biến đổi huyền diệu về trang phục nên cô vợi nói cô có thói quen chải tóc và

thay quần áo một mình Cô tắm rửa, chải tóc xong, cô mặc lại bồ quần áo giẻ rách và

trang điểm bằng bộ nữ trang nghèo khổ. Khi cô nhìn vào gương, cô cũng kinh ngạc

khi thấy mình mặc một bộ trang phục kỵ mã sang trọng và lộng lẫy. Áo dài thành áo đi

ngựa bằng nhung màu xanh da trời, với những cúc áo bằng hạt trai to bằng trái hạnh

đào, đôi vớ thành đôi ủng quấn quanh bằng hại trai. Cô đội một cái mũ xếp nếp màu

xanh, đính một chiếc lông màu trắng tinh và một viên ngọc to lớn đẹp vô cùng. Ủng

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

26

Page 27: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009của cô cũng bằng nhung xanh, viền bằng hại trai và vàng. Vòng đeo tay và dây chuyền

bằng những viên kim cương quý báu, chỉ một viên thôi giá đúng một lâu đài. Khi cô

sắp sửa đi ra, cô nghe có tiếng ai gọi bên tai: - Hoa Hồng, chỉ nên đi lên ngựa do vua

Duyên Dáng đưa tới Cô quay lại, không thấy ai, nhưng cô biết đó là lời dặn của mẹ

đỡ đầu Thưa mẹ, vâng ạ. Thị đồng lại dần cô đi vào phòng khách, nơi đây cô lại cũng

được mọi người chú ý hơn với dáng vẻ hiền lành, tử tế, gương mặt tươi vui và tự nhiên

duyên dáng, áo quần tuyệt diệu, mọi cặp mắt đều hướng cả về cô Vua Duyên Dáng

đến đón cô, cặp tay cô và đưa cô đến chỗ vua và hoàng hậu, hai người còn lạnh nhạt

hơn cả hôm qua Cam Vàng và Hoe Đỏ thiếu điều độn thổ khi thấy bộ y phục kỵ mã

của Hoa Hồng. Hai cô khong chào hỏi một tiếng Hoa Hồng hơi bối rối về sự tiếp đón

ấy, vua Duyên Dáng nhận thấy thế tiến đến gần cô và xin được đưa cô đi săn ở trong

rừng - Thưa ngài, đó là một điều hân hạnh cho tôi - Hoa Hồng biết được lòng tốtcủa

chàng nên nhận lời - Xin công chúa cho phép tôi cận kề bên công chúa và bảo vệ công

chúa chống lại những ai muốn hại công chúa - chàng khẽ bảo Mặc cho sự giận dữ và

ý định của hai cô công chúa chị muốn cuốn hút chàng trai về mình, nhà vua trẻ không

rời xa Hoa Hồng Sau bữa ăn, người ta xuống sân để lên ngựa. Một thị đồng dẫn đến

cho Hoa Hồng một con ngựa ô đẹp nhưng hung dữ và khó tính. Ngựa phải cần đến hai

người kèm giữ - Công chúa không nên cưỡi con ngựa đó, ông hoàng Duyên Dáng nói,

nó sẽ giết chết cô mất. Hãy đưa đến con khác - Nhà vua có lệnh cho công chúa cưỡi

con ngựa này, không còn con nào khác - Thị đồng trả lời - Vậy thì công chúa hày chờ

tôi đưa đến cho công chúa một con ngựa xứng đáng với công chúa - Thưa ngài vâng -

Cô trả lời, mĩm cười duyên dáng Một lát sau, chính tay ông hoàng trẻ dẫn đến một

con ngựa bạch, trắng như tuyết, đẹp đẽ vô cùng. Yên ngựa bằng nhung xanh, hàm

thiếc bằng vàng kết hạt trai. Khi Hoa Hồng muốn lên ngựa, ngựa quỳ chân xuống, khi

cô lên ngựa xong mới đứng lên. Vua Duyên Dáng phóng mình lên một con ngựa màu

hồng và thúc ngựa đi song song cùng Hoa Hồng Vua, hoàng hậu và hai cô gái trong

thấy tất cả, tái xanh vì giận dữ nhưng không dám làm gì vì sợ bà tiên Quyền Năng.

Nhà vua ra lệnh khởi hành. Mỗi phụ nữ đều có một kỵ sĩ kề bên. Cam Vàng và Hoe Đỏ

đành nhận hai hoàng tử tầm thường kề cạnh, các cô mặt mày quạu quọ, cả hai ông

hoàng đều nguyện sẽ không bao giờ cưới các cô công chúa khó thương như thế Thay

vì đi săn, ông hoàng Duyên Dáng và Hoa Hồng dong ngựa đi dọc các đường mòn xinh

đẹp trong rừng. Họ kể cho nhau nghe cuộc đời của mình. Vua Duyên Dáng rất cảm

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

27

Page 28: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009động khi nghe Hoa Hồng kể lại cược sống bị ruồng bỏ của cô, chàng thuật lại cho cô

nghe chàng mồ côi từ lúc bảy tuổi, nhờ có bà tiên Cẩn Trọng dạy dỗ. Bà khuyên chàng

đi dự lễ hội này sẽ tìm gặp một người vợ tài sắc vẹn toàn Chàng nói: - Tôi tin rằng,

công chúa Hoa Hồng ạ, tôi đã tìm được người vợ vẹn toàn đó ở nơi cô. Xin cô nhận

lời cùng tôi chung sống, tôi sẽ xin phép cha mẹ cô nếu cô đồng ý - Thưa đức vua, tôi

phải được sự đồng ý của mẹ đỡ đầu nữa, nhưng người cũng hiểu cho rằng tôi rất sung

sướng được cùng ngài chung sống Buổi sáng đi săn chấm dứt với sự vui sương ngập

lòng của đôi tình nhân Buổi chiều, Hoa Hồng cũng chải tóc và mặc bộ đồ rách rưới

vào. Cô nhìn vào gương, cô lại ngạc nhiên. Chiều nay, áo dài của cô như bằng the

hoa giống như những cánh bướm, nhè nhàng, rực rỡ, tươi mát, đính kim cương lấp

lánh, trên đầu cô, một vương miện kết toàn bằng châu báu, có hai viên trị giá bằng cả

một vương quốc. Dây chuyền, vòng đeo tay đều bằng kim cương rực rờ, ai nhìn lâu

cũng bị choá mắt. Hoa Hồng cám ơn mẹ đỡ đầu rất nhiều. Nàng đi theo thị đồng đến

phòng khách, ông hoàng đến đón cô tận cửa Cả hai lại thấy những cái nhìn giận dữ,

liếc xiên xéo vào Hoa Hồng của vua cha, hoàng hậu, và hai cô chị. Khi thay Hoa

Hồng buồn tủi vì bi gia đình thù ghét, chàng tìm cách an ủi nàng Sau bữa an nhà vua

ra lệnh cho buổI dạ vũ bắt đầu. Cam Vàng và Hoe Đỏ đã học vũ mười năm, vũ rất hay

nhưng thiếu duyên dáng, họ biết Hoa Hồng chưa bao giờ có dịp học vũ nên họ lớn

tiếng yêu cầu với vẻ nhạo báng rằng tới phiền Hoa Hồng biểu diễn. Hoa Hồng khiêm

tốn từ chối vì tính cô không thích phô mình ra trước mọi người. Hai co chị tưởng đắc

thắng lại càng làm già, để chấm dứt sự giằng co, hoàng hậu ra lệnh Hoa Hồng phải

ra sân cùng mọi người khiêu vũ Ông hoàng Duyên Dáng thấy cô bối rối bèn bảo: - Tôi

sẽ cùng cô biểu diễn, khi nào cô không biết bước ra sao, cô cứ để tôi dìu cô đi - Cám

ơn đức vua, tôi hân hạnh cùng ngài khiêu vũ, tôi mong rằng sẽ không làm ngài hổ thẹn

Chàng và nàng bước vào sân, chưa bao giờ người ta thấy một cặp múa đôi đẹp, linh

động, nhẹ nhành đến thế. Mọi người trầm trồ nhìn không chớp mắt. Rõ ràng vượt xa

cả hai cô chị họ tức giận, cuồng điên muốn nhào vào cấu xé Hoa Hồng cho đã giận.

Nhưng vua cha và hoàng hậu đã lừ mắt cản họ, có ý nhắc lời đe doa. của bà tiên

Quyền Năng Khi chàng và nàng chấm dứt, tiếng vỗ tay không dứt, mọi người đòi họ

phải ra biểu diễn trở lại. Đáp lại lời yêu cầu của mọi người, hai ngưòi lại ra sân khiêu

vũ, lần này la một điệu vũ mới, nhẹ nhàng hơn, duyên dáng hơn cả điệu trước. Cam

Vàng và Hoe Đỏ không chịu được nữa, hai cô như nghẹn thở, ngã lăn ra bất tỉnh.

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

28

Page 29: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009Gương mặt họ trở nên xấu xí vì sự ghen tức, giận dữ, không một ai thương xót cho họ

bởI vì mọi người đều thấy sự giận dữ và sự ghen tị vô lối của họ. Về đến phòng, Hoa

Hồng lẩm bẩm: - Mẹ yêu dấu, con nên trả lời sao với ông hoàng Duyên Dáng hả mẹ ?

Mẹ giúp con đi mẹ, con sẽ vâng lời me. - Con Hoa Hồng thân yêu, con sẽ nói rằng con

đồng ý - Giọng nói dịu dàng của bà tiên vắng đến tai cô - chính mẹ sắp xếp việc hôn

nhân này Hoa Hồng cảm ơn mẹ đỡ đầu và ngủ thiếp đi sau khi nghe trên đôi má cô

cái hôn thân yêu của bà tiên. Trong lúc Hoa Hồng đang ngủ yên lành, nhà vua, hoàng

hậu, hai cô chị gái thét lên vì giận dữ, cãi vã nhau, đổ lỗi cho nhau về sự thành công

của Hoa Hồng và sự sỉ nhục của họ. Chỉ còn một hy vọng cuối cùng, ngày mai là ngày

đua xe. Xe do tuấn mã kéo, người casáùm cương là phụ nữ. Họ sắp xếp cho Hoa Hồng

một chiếc xe cao, dễ đổ, bắt vào xe là hai con ngựa hung dừ, chưa thuần. Họ cũng tin

chắc rằng ông hoàng Duyên Dáng không có sẵn xe và ngựa để thay thế cho Hoa Hồng

như sáng nay. Ý nghĩ Hoa Hồng có thể chết đi họac bị thương nặng hoặc bị thương tật

làm cho họ vui lên phần nào. Họ đi ngủ, suy nghĩ thêm có cách nào hại Hoa Hồng nếu

âm mưu trong cuộc đua xe thất bại. Cam Vàng và Hoe Đỏ ngủ ít, tỉnh dậy nom càng

xấu xí và dị dạng hơn sáng qua. Còn Hoa Hồng, lương tâm thanh thản, yên ngủ suốt

cả đêm. Khi cô thức dậy, sau khi tắm rửa xong, cô hầu gái mang đến cho cô một tách

sữa và một khúc bánh mì loại thường. Đó là lệnh của hoàng hậu, muốn đối xử với cô

như một con hầu. Hoa Hồng quen sống kham khổ nên cô ăn hết khúc bánh mì và uống

cạn tách sữa ngon lành. Cô lại mặc bộ quần áo nghèo nàn và khi soi gương, cô thấy

cô đang mặc một bộ y phục kỵ mã bằng sa tanh trắng. Mũ nhung trắng cắm lông chim

quý đủ màu, đính một viên ngọc lam to bằng quả trứng. Cô đeo một dây chuyền bằng

đá quý, cuối dây là một cái đồng hồ bằng hột xoàn, đồng hồ chạy mãi không hư và

không cần lên giây. Khi vào đến phòng khách, cô thấy ông hoàng trẻ đang nóng ruột

chờ cộ Chàng bước vội đến cô, vội hỏi: - Công chúa, mẹ đỡ đầu đã nói gì rôi? Công

chúa trả lời ra sao? - Thua đức vua, em nói theo tiếng nói của trái tim. Em sẽ dâng

hiến cho chàng cuộc đời của em cũng như chàng dâng hiến cuộc đời chàng cho em.

- Ngàn lần cảm tạ nàng, Hoa Hồng yêu dấu. Bao giờ tôi sẽ nói với cha nàng?

- Sau chuyến đua xe trở về, thưa đức vua. - Em cho phép anh xin cưới em ngay ngày

hôm nay, vì anh muốn đưa em thoát khỏi cảnh bất công, đối xử tàn tệ của gia đình đối

với em. Hoa Hồng đang ngần ngại thì nghe tiếng nói của mẹ đỡ đầu bên tai cô: Con

hãy nhận lờí Và tiếng nói tiếp tục cho ong hoàng Duyên Dáng nghe hãy làm hôn lễ

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

29

Page 30: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009nhanh lên. Cuộc sống của Hoa Hồng đang bị đe doa.. Ta không thể theo bảo vệ Hoa

Hồng lâu mãi được Hai người đều đồng ý, vâng lời bà tiên Quyền Năng Sau bữa ăn,

mọi người xuống sân để ra xe. Đàn ông cưỡi ngựa, phụ nữ điều khiển xe. Người ta

đưa đến cho Hoa Hồng chiếc xe do hoàng hậu chọn lựa. Ông hoàng Duyên Dáng giữ

Hoa Hồng lại khi nàng định lên xe: - Hoa Hồng, em không nên lên xe đó, trông kìa

Hoa Hồng nhìn lên, mỗi con ngựa của xe có cần tới bốn người giữ, chúng cắn, chúng

đá một cách giận dữ. Bỗng lúc đó có một chú nài nhỏ, mặc một bộ đồ bằng sa tanh

trắng thắt nơ xanh, la lên giọng lanh lảnh: - Đây là xe của công chúa Hoa Hồng! Và

người ta thấy chạy đến một chiếc xe nhỏ bằng xà cừ và hạt trai, xe do một đôi ngựa

bạch thật đẹp kéo, dây cương bằng nhung sác vàng cản ngọc saphine Ông Hoàng

không biết có nên để Hoa Hồng đi xe đó không thì nghe có tiếng bà tiên nói:

- Đây là quà tặng của tạ Hãy để Hoa Hồng lên, ngươi hãy theo sát bên nàng. Ta chỉ

còn vài giờ nữa để bảo vệ Hoa Hồng. Cố gắng đưa nàng về vương quốc nhà vua trước

chiều nay. Ông hoàng Duyên Dáng đỡ Hoa Hồng lên xe. Đoàn xe khởi hành và chàng

trai không rời khỏi xe Hoa Hồng một bước. Chỉ trong giây lát sau, hai chiếc xe do hai

phụ nữ che mặt cầm cương tìm cách vượt qua xe của Hoa Hồng. Một xe tìm cách húc

mạnh vào xe cô, xe có lẽ sẽ tan nát nếu đó không phải xe của tiên, ngược lại chiếc xe

chăc chắn và nặng nề kia lại vỡ tan. Người phụ nữ che mặt bị ngã đập xuống đá, nằm

không động đậy. Trong lúc Hoa Hồng nhận ra đó là Cam Vàng, cô định dừng xe lại

thì chiếc thứ hai lao tới húc mạnh vào xe của cô Chiếc xe này cũng chịu cùng chung

số phận như xe thứ nhất; xe tan nát và phụ nũ che mặt lại ngã đập xuống đá. Hoa

Hồng định nhảy xuống đỡ hai chị thì lại nghe tiếng của mẹ đỡ đầu: - Hai con nên đi

ngaỵ Nhà vua đang đưa quân đến, ý dữ nhiều hơn lòng lành, mặt trời sẽ lặn trong vài

giờ nữa, ta chỉ con đủ thời giờ để cứu các con. Duyên Dáng hãy bỏ ngựa lên xe đi

chung với Hoa Hồng Ông hoàng Duyên Dáng vâng lời, vội nhảy lên xe ngồi bên Hoa

Hồng. Ngựa kéo xe chạy như baỵ Đám kỵ sĩ của nhà vua đuổi theo ráo riết nhưng

không là sao đuổi kịp chiếc xe nhỏ nhắn ấy. Xe chạy ròng rã sáu tiếng mới đến lâu đài

của vua Duyên Dáng Cả lâu đài rực rỡ ánh đèn, toàn bộ triều thần mặc lễ phục đón

họ dưới thềm đại sảnh. Nhà vua và Hoa Hồng ngạc nhiên không hiểu tại sao lại có

cuộc đón tiếp bất ngờ thế này. Họ không ngạc nhiên lâu vì thấy bà tiên Quyền Năng

bước đến trước ho. - Chào các con, tất cả đã sẵn sàng để làm lễ thành hôn cho hai

con. Hãy đưa Hoa Hồng vào phòng riêng để tắm rửa, thay quần áo. Kẻ xấu đã bị

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

30

Page 31: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009trừng phạt. Cam Vàng và Hoe Đỏ không chết, nhưng mặt mày bị thẹo gớm ghiếc sẽ

không có hoàng tử nào ưng chúng nó cả. Chúng phải lấy hai tên chăn ngựa hung bạo

sẽ thường xuyên đánh chúng cho đến bao giờ tánh tình của chúng thay đổi mới thôi.

Còn vua và hoàng hâu tin lời nhảm nhí của bọn phù thuỷ đối xử con trọng con khinh

nên bị trừng phạt sè đau khổi mãi mãi là không có đứa con nào ở bên cạnh. Ta còn ở

với các con một tiếng nữa thôi rồi sau đó ta phải vắng mặt một thời gian. Các con

nhanh lên để làm lễ cưới Dĩ nhiên bà tiên tặng cho đôi vợ chồng trẻ hai bộ đồ cưới

quý báu, vô giá không bút mực nào tả xiết. Khi Hoa Hồng xuất hiện, Duyên Dáng

sững sờ cả người vì sắc đẹp của cộ Chàng đưa tay cho Hoa Hồng nắm. Bà tiên làm lễ

thành hôn cho họ rồi biến mất. Trước khi đi, bà tiên cũng chuyển về vương quốc vua

Duyên Dáng cả nông trại mà Hoa Hồng đã sống từ bé. Nông trại nằm trong một góc

vườn của lâu đài nên mỗi ngày Hoa Hồng có thể đi thăm bà vú nuôi. Hoa Hồng và

Duyên Dáng sống cùng nhau hạnh phúc, họ yêu thương nhau mãi mãi...

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

31

Page 32: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009Chú mèo đi hia-Truyện cổ grim

Một bác thợ xay có ba con trai, một nhà xay lúa, một con lừa và một con mèo.

Các con trai xay bột, lừa đi lấy lúa về và chở bột đi, mèo thì bắt chuột.Khi bác chết,

ba con chia nhau gia tài: con cả được cái nhà xay lúa, con thứ hai được con lừa, con

thứ ba không còn gì khác đành lấy con mèo vậy.Anh này buồn bã, nói một mình:-

Mình xí được phần tồi quá! Anh cả mình có thể xay bột, anh hai mình còn được cưỡi

lừa, mình thì làm ăn gì được với con mèo! Bất quá lột da nó làm được đôi bao tay là

hết.Mèo nghe hiểu hết, liền nói:- Cậu ơi, cậu giết tôi lấy da làm đôi bao tay khổ làm

gì? Cậu cứ bảo làm cho tôi một đôi hia để tôi ra ngoài cho nó đường hoàng thì rồi

chả mấy lúc tôi sẽ làm cho cậu mở mày mở mặt.Người con bác thợ xay thấy mèo nói

vậy rất ngạc nhiên. Nhân có người thợ giày đi qua, anh gọi vào bảo đo chân mèo làm

cho nó một đôi hia. Hia làm xong, mèo đi vào, lấy một cái bị, đổ đầy thóc xuống đáy,

buộc miệng bị, rồi quẩy bị lên vai.Đỗ ån mèo bước ra cửađi hai chân như người.Lúc

đó trong nước có một ông vua thích ăn chim đa đa. Nhưng tiếc thay không ai bắt được

con nào. Rừng thì đầy chim đa đa, nhưng chim nhát quá, không người đi săn nào tới

gần được. Mèo biết chuyện ấy, bèn nghĩ cách làm ăn cho khá hơn. Nó vào rừng mở bị,

tãi thóc ra, để dây xuống cỏ, rồi luồn dây vào sau một bụi rậm.

Nó cũng lẩn quất quanh ở đó để rình. Được một lát, chim đa đa bay đến, thấy thóc

liền theo nhau nhảy vào bị. Khi được một số kha khá, mèo giật dây bắt được một số

con chim. Rồi nó quẩy bị lên vai đi thẳng đến cung vua.Lính canh hô:- Đứng lại! Đi

đâu?Mèo đáp gọn:- Ta vào gặp nhà vua!- Mày điên à? Mèo mà dám vào gặp nhà vua!

Một tên lính khác bảo:- Thôi cứ để nó đi. Nhà vua thường hay buồn phiền biết đâu

mèo gừ gừ lại chẳng làm cho hoàng thượng khuây khỏa.Mèo đến yết kiến nhà vua, cúi

chào rồi tâu:- Tâu bệ hạ, chủ tôi là bá tước...,- mèo bịa ra một cái tên quí phải thật

dài, - xin trân trọng gửi lời chào hoàng thượng và xin kính dâng hoàng thượng một ít

chim đa đa bẫy được.Vua thấy chim béo mừng rỡ, truyền lệnh cho mèo lấy vàng ở kho

chất vào bị, tha hồ mang được bao nhiêu thì cứ việc lấy. Vua phán:- Cho ngươi mang

về biếu chủ ngươi và nói là ta đa tạ về món quá biếu.Trong lúc đó, người con bác thợ

xay lúa nghèo nàn, ngồi bên cửa sổ chống đầu vào tay nghĩ: còn bao nhiêu tiền đã bỏ

ra sắm đôi hia cho mèo mất rồi, không biết có ăn thua gì không? Vừa khi ấy, mèo

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

32

Page 33: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009bước vào, bỏ bị xuống, cởi bị ra đổ vàng xuống trước mặt chủ mà nói:

- Thưa cậu, đây có ít nhiều trả tiền đôi hia cho cậu. Nhà vua còn gửi lời chào và đa tạ

cậu.Anh ta mừng vì được của nhưng không hiểu đầu đuôi ra sao. Mèo ta vừa tháo hia

vừa kể lại chuyện và bảo:- Giờ thì quả là cậu có đủ tiền rồi, nhưng không phải chỉ có

thế thôi đâu. Đến mai tôi lại xỏ hia vào, cậu sẽ lại giàu có hơn nữa. Tôi cũng đã tâu

với vua cậu là một vị bá tước.Hôm sau, mèo lại y lời, đi hia cẩn thận rồi đi săn, mang

đến cho vua một mớ chim đa đa. Ngày nào mèo cũng mang vàng về nhà, mèo được

vua yêu quí, tha hồ ra vào cung điện.Có lần mèo đứng sưởi bên lửa trong bếp nhà

vua. Tên đánh xe vào và nguyền rủa: "Ma quỉ hãy bắt vua và công chúa đi cho rảnh!

Ai lại mình định ra quán đánh chén và chơi bài một phen, thì lại phải đánh xe cho họ

ra hồ chơi!".Nghe vậy, mèo vội lén về nhà bảo chủ:- Nếu cậu muốn thành bá tước và

trở nên giàu có thì cậu hãy đi với tôi ra hồ, rồi xuống hồ mà tắm.Chú thợ xay im lặng,

đi theo mèo, cởi sạch quần áo nhảy xuống nước. Mèo lấy quần áo mang đi giấu một

chỗ. Vừa làm xong thì xe vua đi tới. Mèo liền lên tiếng than vãnnghe mà não ruột:-

Trời ơi! Tâu bệ hạ, bá tước chủ tôi đương tắm ở dưới hồ thì có một tên ăn trộm đến

lấy quần áo để ở trên bờ. Chủ tôi đang ở dưới nước lên không được; nếu ở lâu nữa thì

đến cảm mà chết mất thôi!Vua nghe vậy, cho dừng xe lại, phán cho một tên hầu chạy

về lấy bộ quần áo của nhà vua. "Bá tước" mặc bộ quần áo lộng lẫy vào.Nhà vua biệt

đãi chàng vì cứ tưởng chàng biếu chim đa đa là bá tước thật, và cho chàng ngồi lên

xe. Công chúa cũng lấy làm thích vì bá tước vừa trẻ vừa xinh trai, lại dễ thương.Mèo

đi trước tới một cánh đồng cỏ rộng mênh mông có trên một trăm người đương cắt

cỏ.Mèo hỏi:Cánh đồng nhà ai thế? Của thầy phủ thủy đấy.Mèo dặn họ:- Các bác này,

nhà vua sắp đi xe qua đấy. Nếu vua hỏi cánh đồng cỏ của ai thì các bác cứ đáp là của

bá tước nhé. Nếu các bác không nói thế là bị đánh chết tươi đấy.Mèo lại đi nữa, tới

một cánh đồng lúa bát ngát ai đi qua cũng phải để ý. Có tới trên một trăm người đang

gặt lúa. Mèo hỏi:- Các bác ơi, lúa nhà ai thế?- Của thầy phù thủy đấy.Mèo dặn:- Các

bác này, nhà vua sắp đi xe qua đấy. Nếu vua hỏi lúa của ai thì các bác cứ đáp là của

bá tước nhé. Nếu các bác không nói là bị đánh chết tươi đấy.Mèo đi mãi tới một khu

rừng đẹp, có trên ba trăm người đang đẵn những cây sồi to để lấy củi.Mèo hỏi:- Các

bác ơi, rừng nhà ai thế?- Của thầy phù thủy đấy.Mèo dặn: Các bác này, nhà vua sắp

đi xe qua đấy. Nếu vua hỏi rừng của ai thì các bác cứ đáp là của bá tước nhé. Nếu các

bác không nói thế thì bị giết hết đấy.Mèo lại đi nữa. Mọi người đều nhìn theo thấy

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

33

Page 34: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009mèo có vẻ kỳ dị, nom như người đi hia thì sợ lắm. Một lát sau mèo tới lâu đài của thầy

phủ thủy, ngang nhiên tiến vào. Lão phù thủy nhìn mèo một cách khinh khỉnh hỏi nó

muốn gì.Mèo vái chào nói:- Tôi nghe nói ông có thể tùy ý muốn biến ra con vật gì

cũng được. Tôi tin là biến ra ***, cáo hay cả *** sói thì còn được, chứ biến thế nào

ra voi được. Do đó tôi đến tận nơi để xem có đúng không.Lão phủ thủy dương dương

tự đắc đáp:- Làm quái gì cái vặt ấy.Rồi trong nháy mắt lão biến ra voi.Mèo bảo:Khá

lắm, nhưng có biến ra sưtử được không?Lão phù thủy đáp:- Dễ không!Rồi lão biến ra

sư tử. Mèo làm ra bộ sợ hãi kêu lên:- Thật là trên trời đất chưa từng thấy! Ngay trong

giấc mơ, tôi cũng chưa từng thấy. Nhưng nếu thầy biến ra thành một con vật nhỏ như

con chuột thì mới thật là tài thánh. Thầy nhất định là giỏi hơn các thầy phù thủy trên

đời, nhưng chắc không làm nổi đâu.Lão phủ thủy nghe phỉnh bùi tai, có vẻ thích lắm

nói: Này chú mèo thân mến ạ, việc đó ta cũng làm được.Lão biến ra con chuột nhắt

nhảy tung tăng trong buồng. Mèo theo sau vồ lấy chuột ăn.Vua cùng bá tước và công

chúa đi xe tới cánh đồng cỏ mênh mông.Vua hỏi: Cỏ của nhà ai đấy?

Mọi người đều trả lời theo mèo dặn: Tâu bệ hạ, của đức ông bá tước ạ.

Vua phán: Bá tước có mảnh đất đẹp quá.Tới cánh đồng lúa bát ngát, vua hỏi: Lúa nhà

ai đấy chúng bay? Tâu bệ hạ, của đức ông bá tước ạ.Vua phán: Chà chà! Đất vừa

rộng đẹp quá.Tới rừng, vua hỏi:Rừng nhà ai thế chúng bay?Tâu bệ hạ, của đức ông

bá tước ạ.Vua càng ngạc nhiên hơn nữa bảo: Bá tước ạ, bá tước hẳn là giàu lắm. Ta

chưa chắc đã có một khu rừng đẹp đến thế.Đi tới lâu đài thì đã thấy mèo đứng đợi ở

đầu cầu thang. Xe vừa đỗ, mèo đã nhảy xuống mở cửa nói:Tâu bệ hạ, đây là lâu đài

của bá tước chủ tôi. Bệ hạ tới đâythật là hân hạnh suốt đời cho chủ tôi. Vua xuống xe,

ngạc nhiên thấy tòa nhà lộng lẫy, to hơn và đẹp hơn cả cung điện của mình. Bá tước

dẫn công chúa vào phòng tiếp tân sáng loáng vàng ngọc châu báu.Công chúa đính

hôn với bá tước và khi vua mất, bá tước lên nối ngôi, phong cho mèo đi hia làm tể

tướng.Câu chuyện kỳ lạ về chú mèo thông minh biết nói giúp các em một điều: Ta

không nên coi thường các con vật nuôi trong nhà vì chúng có thể giúp ích cho chúng

ta. Các em hãy yêu quý những con vật sống xung quanh mình nhé.

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

34

Page 35: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009Nàng tiên thứ chín

Ngày xưa, có một bà cụ già có một người con trai lớn, nhưng bà nghèo quá chẳng có tiền để hỏi vợ cho con. Ðêm nào thấy con trai nằm ngủ một mình bên bếp lửa, bà cũng ra đầu sàn ngồi nhìn trời mà khóc. Một đêm, sau khi khóc nhiều quá, bà ngã đầu vào cái vách ngủ mê đi lúc nào không biết. Một ánh chớp loé lên, bà cụ vội mở mắt thì thấy một ông già râu tóc bạc phơ, mặc áo xanh, đi giầy xanh, chống gậy xanh, đứng trên ngọn cây mít. Hoảng quá, bà cụ định chạy vào bếp, thì thấy ông cụ già khoát tay, cất giọng hiền từ bảo: "Ta là tiên, biết bà đang khổ vì cảnh nghèo khó, không có tiền đi hỏi vợ cho con, nên ta giúp. Ngày mai bà bảo con trai bà đi theo hướng ta chỉ, cứ đi mãi đến ngọn núi có phiến đá trắng to như cái nhà kia, sẽ thấy chín nàng tiên xuống tắm. Con trai bà yêu cô nào, thì cứ lấy đôi cánh của nàng tiên ấy đem về nhà là được ."Nói xong Tiên ông biến mất. Mừng quá, bà cụ liền đẩy cửa, vào thổi bếp lửa cháy bùng lên, gọi con dậy, kể lại đầu đuôi câu chuyện vừa qua.Tờ mờ sáng hôm sau, người con trai gói cơm, đeo ống nước, băng rừng, leo núi, leo hết núi này đến núi khác, đúng trưa mới đến chỗ tiên ông bảo. Một cảnh tuyệt đẹp hiện ra trước mắt. Hồ nước xanh biếc, trong vắt như gương, có đường xuống bến tắm, trên bờ hoa thơm, cỏ lạ đang đua nở khoe sắc cùng ong bướm, sỏi đá lấp lánh như kim cương.Thấy nắng rung rinh, chàng đưa mắt ngó lên trời, bỗng từ trong đám mây hồng có chín nàng tiên mặc áo xiêm trắng, đang bay và hạ xuống dần. Chàng con trai nghèo liền nép vào bụi nhìn theo. Chín nàng tiên đã đứng trên các phiến đá ngọc, cởi cánh ra, lội xuống tắm. Nước trong, da các nàng tiên trắng ngần, nhìn cô nào cũng đẹp lộng lẫy như mặt trời mọc. Duy có nàng thứ chín là đẹp hiền hậu hơn cả. Tóc nàng đen mướt và dài như dòng suối, giọng cười trong và thanh như tiếng sáo ngân vang: miệng đẹp hơn hoa nở, mắt sáng như sao, khi nàng nhìn vào vật gì vật đó rực lên như có trăm ngàn ánh hào quang chói sáng. Chàng trai liền lẻn đến lấy trộm cặp cánh tiên của cô thứ chín, rồi trở về nhà.Trống trên trời gióng bảy hồi khoan nhặt báo giờ các cô phải về tiên cung. Tám cô chị lên bờ, lắp cánh của mình và bay trước. Còn cô em mải đùa nghịch dưới làn nước mát, lên sau. Không thấy cánh tiên đâu nữa, nàng hoảng hốt cuống cuồng chạy quanh bờ. Trống trên trời vẫn giục giã, sắp đến giờ đóng cửa của thiên đình. Nàng tiên thứ chín lại chạy quanh bến nước chăm chú tìm lại, nhưng thông thấy. Nhìn dấu chân người còn in trên cát mịn, dấu chân trên đường xuống núi, biết có kẻ lấy đôi cánh của mình rồi, nàng vội vã cài lại áo xiêm, lần theo dấu chân đi mãi . Xế chiều nàng đến một ngôi nhà sàn nhỏ, dựng lẻ loi dưới chân núi. Nàng đang phân vân không biết đi ngả nào, thì một cụ già đến bên nàng chào hỏi: "Cháu ơi! Ðường xa vắng vẻ, cháu đi một mình như thế này nguy hiểm lắm, cháu hãy vào nhà ta ăn cơm, uống nước rồi nghỉ lại đã." Nhìn nét mặt hiền hậu của bà cụ, nàng tiên gục đầu vào vai bà khóc, kể lại việc nàng bị mất đôi cánh tiên nên không về trời được. Bà cụ đưa nàng vào nhà. Chàng con trai sung sướng bước ra chào hỏi, rồi vào rừng bẻ măng, nhổ nấm đem về đưa mẹ nấu canh cho cô gái ăn. Tối chàng ngồi kéo đàn kơ ri - loại nhạc cụ réo rắt như đờn cò của người kinh - cho cô gái yên giấc.Ở đây

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

35

Page 36: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009một tháng, hai tháng, lúc đầu nàng tiên thứ chín hết sức nhớ mẹ, nhớ cha, nhưng được sự chăm sóc, trìu mến của bà cụ và chàng trai hiền hậu, siêng năng, nên nàng khuây khoả dần. Buổi sáng nàng cũng đi lên rẫy, vào rừng, buổi chiều nàng cũng ra giếng đội nước với chị em.Nửa năm sau người con trai bà cụ lấy nàng tiên. Hai vợ chồng sống bên nhau rất hòa thuận, vui vẻ. Dân làng ví họ là cặp vợ chồng chim sáo - vì họ vừa xinh đẹp, vừa chịu khó làm ăn. Người chồng chưa bao giờ mắng vợ nửa lời. Chiều nào lên rừng về, chàng cũng cố tìm cho mẹ và vợ một ống mực thơm, một bó rau ngót, một bó măng, hay lưng gùi ngô non thơm sữa. Hai mùa, ba mùa, đến một đêm trăng tròn vành vạnh, nàng tiên thứ chín sinh được một đứa con trai kháu khỉnh. Từ đó, trong nhà càng thêm đầm ấm, vui vẻ hơn. Nhưng một hôm trời đang yên lành, bỗng có tiếng sấm ầm ầm, giận dữ. Mây đen, mây xám kéo đầy trời. Lửa đỏ rực, chớp nhằng nhịt dữ tợn. Người vợ vừa cõng con ra đứng đầu sàn phía tây, đột nhiên thấy thiên lôi từ trên trời cầm búa nhảy xuống sân. Mặt giận dữ, Thiên lôi bảo rằng, hắn vâng lệnh Trời, xuống bắt nàng tiên phải về ngay, nếu không sẽ giết chết con nàng, giết cả chồng và người mẹ chồng của nàng nữa. Thương con, thương chồng quá, nàng tiên ngã gục xuống khóc nức nở rồi chạy vào nhà rút ba ống nứa dài vắt đầy sữa, nhẹ nhàng đặt con lên chiếu, cắt một nắm tóc để lại cho chồng, rồi theo Thiên lôi về thiên đình.Chiều bà cụ và người chồng về nhà, không thấy nàng tiên, chỉ thấy đứa con nằm ngủ bên nắm tóc thơm của mẹ nó. Nhìn cây cối ngả nghiêng, cháy xém, biết có điều hung dữ xảy ra, chàng cõng con trên lưng, bước xuống cầu thang đi vào rừng, nhìn trời khóc suốt chín ngày đêm. Tiếng khóc ai oán, ấm ức nghe nghẹn cả cổ, đau cả lòng. Ðược tin, dân làng thương quá, rủ nhau giúp sức, góp của. Nhờ bác thợ rèn chuyên nghề chim sắt biết bay, đúc cho hai cha con người xấu số ấy một con chim công sắt.Ðược chim sắt rồi, hai cha con ngồi trên lưng công bay vút lên trời. Qua mây hồng, mây bạc, mây xanh, đến sông Hằng sắp tới triều đình, thì công sắt không tài nào bay qua được. Gió to, sóng gầm dữ dội. Năm bảy lần con công cất cánh đều lao đao muốn rớt. Hai cha con đành ở bên này sông. Một hôm, người vợ ra sông giặt áo, đứa con nhỏ thấy mẹ, liền gọi lên. "Mẹ ơi!" Người vợ quay sang, hai vợ chồng nhìn thấy nhau, nhưng không gần nhau được. Ðau khổ quá, họ bưng mặt khóc.Dân làng nhà trời thấy vậy vô cùng thương xót. Họ vào xin thiên đình cho hai vợ chồng được gặp nhau. Nhưng thiên đình không cho, viện cớ sắp gả nàng tiên thứ chín cho chàng trai thuộc dòng họ quyền quý. Không quản ngại, dân làng liên tiếp cử người đến gõ cửa, buộc thiên đình phải xử. Cuối cùng Ngọc Hoàng phải xuống lệnh nếu chồng cô thứ chín làm được mấy việc sau này mới lấy được con gái nhà trời. Thứ nhất là trong một ngày phải nhặt hết số vừng rơi trong khu rẫy dài bằng một khoảng chim bay mỏi cánh. Thứ hai là phải ăn hết những ớt gió đã chín trong một khu rừng ớt. Thứ ba là phải làm một cái nhà bằng kim cương thật đẹp giữa sông Hằng. Thương con, thương vợ người chồng phải nhận. Sáng hôm sau, hai cha con dậy thật sớm để nhặt vừng, nhưng mãi cho tới trưa, khi mặt trời đã ở giữa đỉnh đầu mà vẫn chưa nhặt được bao nhiêu. Thấy thế, Tiên ông liền đọc phù chú, gọi một bầy chim sẻ đông nghịt, bay xuống nhặt hộ, chẳng mấy chốc đã hết nhẵn.Nhưng còn rừng ớt chín đỏ kia làm sao hái hết

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

36

Page 37: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009cho được. Người chồng cố hái ăn, bụng nóng như lửa đốt, mắt đỏ xè, thế mà mới ăn được mấy quả. Tiên ông thấy vậy , liền niệm thần chú hoá ra một đàn chim chào mào bay xuống ăn giúp. Trong giây lát cả rừng ớt chỉ còn trơ lại cành lá. (Ðến nay người Hê- rê giải thích chim chào mào đỏ đít là do ngày xưa nó ăn ớt cứu người).Ðã đến lúc phải xây nhà kim cương giữa sông Hằng chảy xiết. Chàng trai và dân làng đổ rất nhiều công đẵn gỗ thả xuống sông, nhưng gỗ dù nặng dù to mấy đều bị nước cuốn phăng đi như cuốn một cái lá. Một ngày không được, một tháng không được, một mùa không được, một năm không xong, hết phương kế, chàng trai ôm con ngồi bên bờ sông than khóc thảm thiết.Thần cá liền ra lệnh cho cá chình, cá sấp, cá chép, lươn chạch, cua, rùa, cá lóc, cá nghạnh... đều bơi lại giúp. Một con chình to lớn quẫy mạnh, nhô đầu lên bảo: "Anh đừng lo, ngày mai anh sẽ có nhà đẹp và sẽ được gặp vợ. Hãy vui lên, đừng khóc nữa!" Quả đúng như vậy, sáng hôm sau, khi mặt trời vừa thức giấc, bỗng có một ngôi nhà lấp lánh bằng kim cương hiện lên đồ sộ giữa sông. Chung quanh sóng vỗ rạt rào. Chiếc nhà do các loài cá xây nên, cá chình nhận làm cột, cá lóc làm sạp, cá sấp, cá chép làm mái nhà. Cá nghạnh làm xà, rùa làm bếp, cua làm móc chiêng, lươn, chình thì nối đuôi nhau thành một cái cầu tuyệt đẹp từ bờ ra đến giữa sông.Ngọc Hoàng cùng thần hung ác thấy nhà đẹp mới chịu đem thuyền cho anh chàng nghèo sang sông gặp vợ. Còn bọn chúng thì hí hửng khiêng lúa, gạo, chiêng, ché ra nhà kim cương ở, chúng lao nhao tổ chức lễ ăn mừng. Nhưng khi vừa nhóm lửa nấu thịt thì rùa làm bếp bị nóng lưng quá lăn ngay xuống nước. Cùng lúc cá chình, cá lóc, cá sấp, cá trê... cũng lăn theo. Nhà đổ sập làm chìm cả lũ gian thần xuống dòng sông chảy xiết đầy cá sấu, cá măng. Trời cao vòi vọi, sóng nước mênh mông trắng xoá.Từ đó nàng tiên thứ chín và chồng được cai quản thiên đình, làm cho mưa rơi xuống, mát mẻ trần gian. Làm cho nắng chiếu xuống để cây cỏ xanh tươi, bốn mùa hoa nở. Lâu lâu họ chắp cánh bay xuống tắm ở suối ngọc rồi về thăm mẹ già và bà con quê cũ.

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

37

Page 38: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009

Hoàng tử chăn lợn

Ngày xưa, có một hoàng tử rất nghèo chỉ có một giang sơn nhỏ hẹp... Tuy nhiên, giang sơn ấy nhỏ thì nhỏ thật, nhưng cũng đủ để cho chàng kén được một người vợ và lúc này chính là lúc chàng đang muốn tìm người làm bạn trăm năm. Chàng rất sẵn sàng hỏi công chúa con hoàng đế : "Nàng có bằng lòng kết duyên với ta không ?" Chàng rất có thể làm thế, vì danh tiếng của chàng vang lừng khắp vùng và có thể đến hàng trăm công chúa nghe chàng hỏi như thế sẽ trả lời : "Vâng"Nhưng đây lại là con gái hoàng đế ! Các bạn hãy nghe đầu đuôi câu chuyện :Trên mộ vua cha mọc một cây hồng. Trời ! Cây hồng mới đẹp làm sao ! Cứ năm năm nó mới ra hoa một lần, lại chỉ mọc có một đóa, nhưng đó là một đóa hồng thơm dịu đến nỗi chỉ ngửi hoa thôi cũng đủ quên hết ưu phiền. Hoàng tử lại còn có một con họa mi hót hay tuyệt vời. Từ cái cổ họng nhỏ xíu của nó phát ra những khúc điệu thánh thót. Con gái hoàng đế nghe họ đồn vậy muốn có cả hoa hồng và họa mi. Hoàng tử bèn đặt cả hai thứ vào hai tráp bạc gửi biếu nàng.Hoàng đế cho đem những thứ ấy đến cho ngài xem trong đại điện, nơi công chúa đang chơi trò tiếp khách với các cung nữ. Vừa nhìn thấy những tráp bạc, nàng vỗ tay hoan hỉ reo lên :Ước gì được con mèo con thì thú quá !Nhưng người ta lại lôi cây hồng ra trước.Các cung nữ rú lên :Ố ! Đẹp quá !Hoàng đế nói :Đẹp, chưa đủ, phải nói là tuyệt mỹ mới xứng.

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

38

Page 39: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009

Nhưng công chúa chạy ra ngửi hoa và phụng phịu nói :Ồ ! Tâu phụ vương, hoa thật chứ không phải hoa giả ! Bọn nịnh thần phụ hoạ :Ôi chao ! Hoa hồng thật !Hoàng đế phán : Hãy xem cái tráp kia đựng gì đã, rồi hãy bực mình cũng chưa vội.Người ta mở tráp cho con họa mi ra. Nó cất tiếng ca thánh thót, hay không còn chê vào đâu được.Bọn cung nữ nói bằng một thứ tiếng Pháp rất dở như họ thường dùng :Charmant ! Merveilleux ! (Dễ thương quá ! Tuyệt quá !)Một lão nịnh thần tán : Con chim này làm hạ thần nhớ lại đến cái hộp đựng thuốc bào có máy hát của cố hoàng hậu, giống như hệt, từ giọng cho đến điệu.Đúng lắm ! Đúng lắm ! Hoàng đế nói rồi òa lên khóc như một đứa trẻ con.Công chúa nói :Không thể tin đây lại là một con họa mi thật. Những người đem chim đến vội tâu :Thưa đúng là chim thật đấy ạ !Thế thì cho nó bay đi thôi !Và nàng kiên quyết không cho hoàng tử vào cung.Nhưng chàng không hề nản lòng. Chàng lấy phẩm nâu và phẩm đen bôi lên mặt, kéo mũ sụp xuống tận mắt, giả vờ đi khập khiễng, bước vào trình diện và nói : Thánh thượng vạn tuế ! Cúi xin thánh thượng cho kẻ bầy tôi vào hầu hạ trong hoàng cung.Có nhiều người xin việc quá rồi. Nhưng ta cần một người chăn lợn, nhà ngươi có làm được việc ấy không ?Hoàng tủ nhận chăn lợn. Người ta cho chàng một căn buồng tồi tàn gần chuồng lợn. Chàng cặm cụi suốt ngày và ngay tối đầu tiên chàng đã làm xong một cái nồi xin xắn có gắn đầy nhạc. Mỗi khi đặt nồi lên bếp, nhạc rung lên một điệu khúc cổ xưa của nước Đức.Ach ! du lieber Augustin ! Alles ist vack, vack, vack !( Ô này ! Augustin thân mến ơi ! mọi việc đều như ý, như ý, như ý! )Nhưng kỳ diệu nhất là mỗi khi thò ngón tay vào đám hơi bốc ở nồi ra thì lập tức ngửi ngay thấy mùi tất cả các món ăn đang xào nấu trên tất cả các bếp trong kinh thành.Nhất định là cái nồi ấy khác xa một bông hồng !Công chúa cùng tất cả các cung nữ đi chơi qua nghe thấy tiếng nhạc, dừng lại nghe và mê tít, vì nàng cũng biết chơi bản nhạc ấy.Ach ! du lieber Augustin !Nhưng phải nói thật: nàng chỉ biết chơi có mỗi một câu ấy, và chỉ biết đánh đàn kiểu mổ cò thôi. Công chúa thốt lên :Chính là cái điệu khúc ta đã thuộc. Tên chăn lợn chẳng phải là người ngu đần đâu. Hãy vào hỏi hắn ta xem cái đàn của hắn ta đáng giá bao nhiêu tiền Một cung nữ chui vào chuồng lợn, trước khi vào chuồng không quên đi guốc, rồi hỏi : Cái nồi này anh lấy bao nhiêu tiền ?Tôi lấy mười cái hôn của công chúa.Cung nữ kêu lên :Trời ơi là trời !Không lấy kém đâu.Côn chúa hỏi:Hắn ta bảo sao ?Cung nữ đáp: Con chẳng dám nhắc lại đâu. Khiếp lắm !Nói thầm cho ta hay vậy.Người cung nữ tuân lệnh. Quân thô tục. Công chúa kêu lên và bỏ đi. Nàng đi chưa được mười bước, nhạc lại bắt đầu thánh thót ngân vang:Ach ! du lieber Augustin ! Alles ist vack, vack, vack !Chạy lại hỏi hắn ta có bằng lòng nhận mười cái hôn của các cung nữ không ?Chàng chăn lợn trả lời:Không, xin cảm ơn ! Mười cái hôn của công chúa kia, không thì xin cứ để nồi đấy cho tôi.Công chúa nói:Bướng bỉnh thật ! Thôi đành, các người đứng vây lấy ta, đừng để ai trông thấy.Các cung nữ quây tròn lại và căng váy ra. Chàng chăn lợn được mười cái hôn, còn công chúa thì được cái nồi.Mọi người đều vui sướng. Người ta đem cái nồi ra chơi suốt buổi tối. Không còn một bếp nào trong kinh thành giữ bí mật được nữa. Từ

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

39

Page 40: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009quan thị vệ cho đến các thợ giày, ai ăn gì họ đều biết cả. Các cung nữ thích quá, vừa vỗ tay vừa nhảy cẫng lên. Chúng mình biết hết: ai sẽ là người ăn xúp với hạnh nhân hay trứng tráng, ai là người sẽ ăn thịt quay và món bột nấu với sữa. Tuyệt thật !Đúng thế. Quan giám thị trong cung phụ hoạ.Công chúa dặn thêm : Cốt nhất là không được bép xép gì vì ta là con gái hoàng đế, nghe chưa ?Tất cả các cung nữ đồng thanh:Trời sẽ giữ mồm giữ miệng cho chúng con ! Chàng chăn lợn, tức là hoàng tử mà mọi người tưởng là một anh chăn lợn chính cống, không để một ngày giờ trôi qua mà không sáng chế ra một thứ gì mới.Chàng gọt được một cái Cơrêxen rất xinh. (Crécelle : một thứ nhạc cụ bằng gỗ hình tròn, có các thanh gỗ to nhỏ, khi quay có một cái cần đập vào các thanh gỗ phát ra tiếng)Khi quay, cái Cơrêxen ấy phát ra nào là điệu valse, nào điệu phi ngựa, điệu ponka, tóm lại, đủ các điệu nhảy trên đời.Công chúa đi qua, phải thốt ra : Hay quá đi mất ! Ta chưa từng được nghe thứ nhạc mê ly ấy bao giờ. Vào hỏi hắn ta xem cái vật ấy đáng giá bao nhiêu; nhưng lần này thế nào thì thế, ta cũng không hôn hắn đâu đấy.Người cung nữ vào hỏi rồi trở ra trả lời :Lần này anh ta đòi một trăm cái hôn.Công chúa nói :Điên ! - và nàng bỏ đi.Nhưng đi chưa được mười bước công chúa đã dừng lại phán :Phải khuyến khích nghệ thuật. Ta là con gái Hoàng đế. Vào bảo hắn là ta sẽ ban cho hắn mười cái hôn như hôm qua, còn bao nhiêu thì cung nữ của ta sẽ hôn cho đủ số.Cung nữ giẫy nẩy:Hôn cái anh chàng thô lỗ ấy à ?Công chúa nói:Thì đã làm sao ? Đến ta đây cũng còn hôn được huống chi các ngươi là bề tôi do ta nuôi cho ăn và trả tiền !Người cung nữ lại quay vào chuồng lợn. Chàng chăn lợn khăng khăng : Một trăm cáihôn của công chúa, không thì ai giữ lấy của người ấy.Công chúa truyền:Đứng quây lấy ta.Các cung nữ đứng lại thành vòng tròn và chàng chăn lợn bắt đầu hôn. Hoàng đế đang đứng trên bao lơn trông ra, tự hỏi :Có chuyện gì gần chuồng lợn thế kia ?Ngài dụi mắt và đeo kính vào.À! Bọn cung nữ đùa nghịch. Phải ra xem bọn chúng đùa nghịch gì mới được! Hoàng đế đi giày băng túp vào, xuống thang gác rõ nhanh. Xuống đến sân, ngài rón rén lại gần. Thật ra làm thế cũng bằng thừa vì các cung nữ còn đang mải đếm từng cái hôn để gã chăn lợn khỏi hôn quá số được hưởng.

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

40

Page 41: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

41

Page 42: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009

Họ không biết có hoàng đế đi tới. Ngài kiễng chân nhìn vào và kêu lên :Thế này là thế nào ?Rồi ngài rút giày băng rúp quật bọn cung nữ túi bụi Chàng chăn lợn đang hôn đến cái thứ tám mươi sáu thì hoàng đế cáu tiết hét: Cút ngay !Thế là chàng chăn lợn và công chúa bị đuổi ra khỏi vương quốc.Trời mưa như trút nước. Công chúa òa lên khóc.Nàng than vãn: Khổ thân cho tôi ! Sao tôi chẳng lấy chàng hoàng tử đáng yêu có hay hơn không ?Chàng chăn lợn chạy nấp sau một gốc cây, lau sạch phẩm nâu và phẩm đen trên mặt, cởi bỏ bộ quần áo xấu xí ra, trở lại chỗ công chúa trong bộ quần áo hoàng tử của mình và nói : Ta đến đây cốt để nói cho công chúa biết là ta rất khinh công chúa. Công chúa không muốn yêu một hoàng tử thật thà phúc hậu, công chúa không hiểu giá trị của bông hồng lẫn họa mi, nhưng vì một vật nhỏ mọn mà công chúa hôn một tên chăn lợn ! Cho đáng kiếp !Chàng lập tức quay về nước mình, vào nhà và khóa chặt cửa lại. Công chúa đến trước cửa nhà chàng hát mãi:Ach ! du lieber Augustin Alles ist vack, vack, vack !Nhưng chẳng có hiệu quả.Hoàng tử chẳng mở cửa.

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

42

Page 43: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009Sự thành thật.

Ngày xưa có một vị hoàng đế của một xứ miền Viễn Đông … Một ngày kia, Ngài cảm thấy mình đã già và đã đến lúc phải chọn người thừa kế . Thay vì như truyền thống, Ngài sẽ chọn một trong những vị hoàng tử con ruột của Ngài, nhưng Ngài nhất định chọn lựa cách khác . Ngài ra lệnh cho tất cả những chàng thanh niên trong hoàng thành luôn cả các hoàng tử đến gặp Ngài . Ngài phán: “ Đã đến lúc Trẫm phải bước xuống nhường ngôi cho người khác trị vì thiên hạ. Trẫm quyết định chọn một trong các người !” Các hoàng tử con ruột của Ngài rất bất mãn. Nhưng vị hoàng đế thản nhiên tiếp: “Hôm nay Trẫm sẽ giao cho mỗi người một hạt giống. Đó là một loại hạt giống rất đặc biệt . Trẫm muốn các người về nhà, gieo hạt giống đó, tưới nước và chăm sóc nó. Một năm sau các người trở lại đây mang đến trình cho trẫm thấy cái gì các người đã trồng được từ hạt giống đó. Trẫm sẽ chấm điểm và cái cây nào trẩm cảm thấy vừa lòng thì người trồng nó sẽ là vị hoàng đế tương lai của vương quốc này . Trong số những chàng thanh niên đó, có một cậu tên là Lương .Lương trở về nhà, hớn hở kể hết chuyện cho mẹ nghe. Bà mẹ giúp con mình tìm một cái chậu và đất trồng cây để Lương gieo hạt giống đó . Hằng ngày, Lương tưới nước nó rất kỹ lưỡng và xem xét nó đã mọc lên chưa ! Sau khoảng 3 tuần, một vài cậu bắt đầu khoe với nhau hạt giống mà hoàng đế cho họ đã bắt đầu nẩy mầm . Lương vội vã về nhà và kiểm soát chậu cây của cậu , nhưng chẳng thấy gì nhú lên cả. Ba tuần, bốn tuần, năm tuần trôi qua. Vẫn không tiến triển gì thêm, Lúc bấy giờ, lại thêm nhiều cậu khác khoe rằng cây của họ đã cao lên một chút nữa . Nhưng hạt của Lương gieo thì vẫn chưa thấy động tịnh gì . Cậu cảm thấy thất bại hoàn toàn. Sáu tháng sau, chậu cây của Lương vẫn trống không, chỉ có lớp đất mà thôi . Lương nghĩ rằng cậu đã làm chết hạt giống hoàng đế giao cho rồi. Những cậu khác ai cũng có kết quả: một loại hoa hoặc một loại cây nhưng Lương thì chẳng có gì . Lương không hở môi nói gì với các bạn . Lương vẫn hy vọng chờ đợi cái hạt của mình nẩy mầm lớn lên. Cuối cùng… một năm cũng trôi qua và tất cả các chàng trai tề tựu ở hoàng cung đem theo các chậu cây mà họ trồng để hoàng đế giám định . Lương nói với mẹ rằng cậu không muốn mang cái chậu trống không đến gặp hoàng đế . Nhưng bà mẹ khuyến khích cậu phải đi để trình bày thành thật với nhà vua tất cả mọi diễn biến trong việc trồng cây của mình . Lương rất hồi hộp nhưng vẫn nghe lời mẹ vì cậu biết mẹ cậu lúc nào cũng có lý. Khi Lương đến hoàng cung cậu choáng ngợp trước vô số những bông hoa, cây cối với đủ màu sắc, hình dạng . Các cậu khác nhìn thấy cái chậu trống không của Lương thì phá lên cười nhạo . Khi vị hoàng đế đến, Ngài chào mừng mọi người . Ngài nói: “Ồ, thật tuyệt vời. Các loại hoa, các loại cây các người đã trồng được thật rất đẹp!” Lương quá sợ hãi , cố gắng thu mình mãi tận đằng sau tất cả các cậu khác . Vị hoàng đế tiếp: “Hôm nay một trong các người sẽ được chỉ định làm người thừa kế ngai vàng của ta” Thình lình, Ngài trỏ ngay vào Lương đang trốn ở cuối phòng với cái chậu trống trên tay . Ngài ra lệnh cận vệ đưa Lương ra phía trước . Lương rụng rời, cậu nghĩ: “Hoàng đế đã biết mình thất bại. Có lẽ ngài muốn xử tử mình!” Khi Lương đến trước mặt hoàng đế, Ngài

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

43

Page 44: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009hỏi tên của cậu . Lương run rẩy trả lời: “Tên con là Lương” . Các cậu khác lại phá lên cười chế giễu ! . Hoàng đế ra lịnh mọi người im lặng . Ngài chăm chú nhìn Lưong và tuyên bố với đám đông: “Hãy tung hô vị tân Hoàng đế của các người . Tên Ngài là Lương!” Lương không thể tưởng tượng rằng sự việc có thể như thế được . Lương đâu có trồng được cái gì thế tại sao hoàng đế lại chọn Lương thừa kế ngai vàng ? Trước bao cặp mắt ngỡ ngàng của mọi người , vị Hoàng Đế bắt đầu giải thích: “Một năm trước đây, ta giao cho mỗi người một hạt giống . Ta bảo các người đem về nhà gieo trồng nó, chăm sóc tưới nước nó và đem lại đây kết quả các người thu gặt được ngày hôm nay . Nhưng các người không hề biết rằng tất cả những hạt giống đó đều đã được luộc chín thì làm cách nào nó có thể nẩy mầm được . Tất cả các người, trừ Lương ra , đều mang đến cho ta những cây, những hoa thật đẹp . Các người có biết hay không? lúc các người nhận thấy rằng các hạt gieo xuống không mọc thành cây, thì các người vội vã đi tìm hạt khác để thay thế hạt mà ta giao cho các người .Chỉ có mỗi một mình Lương là can đảm và thành thật mang đến cho ta cái chậu trống không với cái hạt của ta giao cho nó trong ấy . Lòng can đảm và sự thành thật đó đã là những đức tính khiến cho nó xứng đáng được lên ngôi Hoàng Đế thay thế cho ta trị vì thiên hạ sau này !

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

44

Page 45: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009Vụ Kiện Châu Chấu

Có một con châu chấu mải mê kiếm ăn nên lạc mất đường về. Tối đến, trời rét lại mưa rơi rả rích, làm cho chấu ta run rẩy. Nó muốn tìm một chỗ ngủ, nhưng bóng đen dày đặc chẳng biết đường nào mà lần. - "Ta cứ bò liều may gặp chỗ nào khỏi ướt thì nằm tạm một đêm". Nghĩ vậy chấu ta cứ lồm cồm bò mãi trên một cành cây mới bám được. Cuối cùng không ngờ nó lại lọt được vào nhà chim di. Ðến đây, châu chấu thấy ấm áp dễ chịu. Nhưng một tiếng hỏi cất lên- Ðêm hôm khuya khoắt, ai vào nhà tôi đó? Khéo kẻo đạp lên mấy đứa con tôi! Thấy chim di mẹ đứng lên hỏi thế, chấu rên rỉ đáp không ra hơi: Tôi là chấu đây!... Ðêm lạnh quá... Làm ơn cho ngủ nhờ một đêm, sáng dậy đi ngay.Nhà rách nát lại chật chội, mấy mẹ con nằm không đủ. Thôi chú đi tìm nơi khác đi! Nhưng chấu vẫn kêu nài: Cho ghé lưng nằm một tí phía ngoài này cũng được, kẻo tôi lạnh cóng không thể bước đi đâu được nữa.Nghe nói, chim di mẹ thương hại, bèn đáp: Thôi được, cho chú mày nằm ghé bên kia, nhưng phải co cẳng kẻo đạp vào mấy đứa con ta.Thế là chấu xếp hai càng vào bụng, đặt lưng ngay bên cạnh mấy con bé của chim di. Chỉ một chốc sau chấu cũng như chim di, ai nấy đều ngon giấc.Ðang ngủ say sưa, bỗng nhiên một tiếng nai kêu "tác" bên cạnh nhà. Tiếng kêu quá to làm cho châu chấu giật mình tỉnh dậy. Chấu vươn vai rồi quên mất lời chim di dặn, duỗi thẳng đôi càng dài thượt của nó. Nhà chim di vốn đặt lơ lửng trên một cành na, nhà quá rách nát vì gió đánh tả tơi lâu ngày chưa kịp chữa. Châu chấu duỗi mạnh đôi càng làm cho cả một chỗ nằm kêu răng rắc: Ôi chao! Ðổ mất, đổ mất.Chim di mẹ kêu tướng lên. Quả nhiên cái duỗi chân của chấu đã làm hại nó. Mấy con chim con bị đạp dồn về một phía, cái nhà nghiêng hẳn, chỉ một chốc rời khỏi cành na, một con chim non còn ngủ say cũng lăn theo và rơi tõm xuống sông. Mẹ con chim di bay loạn xạ đi tìm thì nó đã bị nước cuốn đi mất. Tức giận vì châu chấu tự dưng vô cớ đến gây tai họa cho nhà mình, sáng hôm sau mẹ con chim di bèn đi kiện với Bụt. Nghe nguyên cáo trình bày đầu đuôi, Bụt liền theo đến tận nơi xem xét rồi gọi châu chấu đến hỏi:- Tại sao nhà ngươi đêm hôm đến làm hại nhà người ta? Châu chấu cúi đầu nhận rằng quả nó có gây tang tóc cho nhà chim di, nhưng nó cũng cho Bụt biết rằng nó vốn không có ác ý:

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

45

Page 46: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009 Tôi không phải là kẻ vô ơn bạc nghĩa đâu. Vì con nai tự dưng ở đâu đến kêu thét vào tai làm cho tôi giật nảy mình. Chính vì thế mà tôi duỗi chân theo thói quen nên mới ra nông nỗi. Thấy châu chấu tình thực nên Bụt cũng thương hại, bèn cho gọi nai đến, kể cho nai biết đầu đuôi sự việc xảy ra, rồi bảo:Nhà đổ con chết, rõ ràng là tại tiếng kêu thét của nhà ngươi. Tại sao nhà ngươi đêm hôm khuya khoắt đến đây kêu rống lên làm gì để gây nên tai vạ?Nai vội vàng trả lời: Oan tôi quá! Lúc ấy tôi cũng đang lim dim đôi mắt. Tự nhiên một quả na xanh rơi trúng vào mặt làm cho tôi toáng đảm kêu lên. Vậy là tại quả na chứ không phải tại tôi.Nghe nai bày tỏ có lý, Bụt lại quay sang hỏi cây na: Vì sao ngươi lại để cho quả xanh rơi trúng vào mặt con nai, làm cho nó hét tướng lên, gây tai vạ cho nhà người ta. Ngươi đã biết tội chưa? Na đợi Bụt buộc tội xong, lập tức trả lời:Bẩm ngài. Tôi đâu có muốn quả xanh của tôi rơi. Vì con sâu nó làm hại tôi, nó cắn cuống quả xanh, cho nên quả mới rụng đấy ạ!

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

46

Page 47: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009Ðến lượt sâu được Bụt sai gọi đến kể cho nghe sự tình rồi kết tội: Nhà ngươi đã thấy rõ chưa? Nếu nhà ngươi không cắn quả na xanh thì làm gì có tai vạ xảy đến cho nhà chim di. Vậy ngươi không tránh được tội lỗi.Nhưng Bụt không ngờ sâu cũng không nhận tội. Sâu đáp: Bẩm ngài, tôi vốn sống yên ở trong đám lá khô dưới kia. Ở đó tôi có nhiều thức ăn ngon lành. Nhưng mấy hôm nay có con gà ở đâu đến nó sục sạo tìm giết cả họ nhà tôi rất là kinh khủng. May mắn làm sao, tôi ba chân bốn cẳng bò được lên đây. Chẳng có gì nhét vào bụng nên tôi phải gặm chút vỏ quả na xanh cho đỡ đói. Nếu có rơi trúng vào nai hay là con gì khác thì điều đó không phải tại tôi mà là tại con gà kia. Lại đến lượt gà được gọi đến đối chất. Gà vốn không phải quê tại khu vực này. Nó có một đàn con. Mẹ con thường dẫn nhau đi kiếm ăn. Nhưng thức ăn ngày một hiếm. Ngày hôm kia, mẹ gà nhờ được vịt, chỗ quen biết chở qua sông hứa sẽ xin ấp trứng vịt để đền ơn. Vì thế mấy hôm nay gà được no bụng. Nhưng khi nghe Bụt buộc tội vì đã gây tai vạ cho chim di, gà đớ người không biết tìm câu gì để chống chế vì khu vực này không phải là quê quán của mình. Hỏi đến ba lần, gà không trả lời được, nên bị Bụt sai giam lại.Bầy con của gà có bốn con mái, một con trống. Khi nghe vịt cho biết là mẹ mình bị giam ở bên kia sông thì chúng nó hết sức hốt hoảng. Chúng khẩn khoản nhờ vịt chở qua thăm mẹ. Bốn con gà mái nhớ thương mẹ quá, tranh đi trước. Chúng nó chỉ biết kiếm sâu tìm dế nuôi mẹ mà không biết kêu van với Bụt để mẹ được tha, nên cuối cùng lại về không. Hôm sau đến lượt con trống con đi thăm mẹ nó. Khi nghe mẹ nó kể đầu đuôi sự tình vì sao bị Bụt bắt giam, gà trống con bèn đi tìm Bụt rồi phân trần:Bẩm ngài, ngài bắt giam mẹ con thật quả oan hết sức.Bụt chau mày, hỏi:Lại còn oan nỗi gì. Nếu mẹ mày cứ kiếm ăn ở bên kia sông đừng qua bên này, thì làm gì có chuyện con sâu bò lên cắn quả na xanh, làm gì có chuyện quả na xanh ấy đứt cuống rơi vào mặt con nai để con nai kêu thét lên, rồi làm gì có chuyện con châu chấu giật mình duỗi chân đạp đổ nhà chim di và làm cho con nó chết. Chính thủ phạm là mẹ mày, mày còn kêu oan nỗi gì.Gà trống con lễ phép thưa: Bẩm ngài, chính vì thế mà con phải kêu oan cho mẹ con, vì rõ ràng trong lục súc sáu loài, loài nào loài ấy khi sinh con đẻ cái đều được trời cho có sữa nuôi con. Riêng loài gà chúng con thì tuyệt nhiên không có lấy một giọt sữa. Vì thế gà phải chạy vạy tần tảo nuôi con. Mẹ con phải vất vả đi các nơi kiếm thức ăn là vậy. Bên kia người khôn của khó nên phải lần mò sang bên này. Tình cảnh khó khăn buộc phải thế, đâu có phải là tội tại mẹ con!Bụt thấy gà trống con cãi cho mẹ có lý có lẽ, đành phải thả cho mẹ nó về.Thấy gà trống bé người mà khôn ngoan, ai nấy đều khen ngợi. Từ đó mỗi lần có kiện tụng việc gì, người ta thường mang gà trống theo, hy vọng nhờ sự có mặt của nó mới thắng kiện. Còn gà thì phải ấp trứng vịt để trả ơn, dòng dõi của nó sau này vẫn thế.

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

47

Page 48: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009Ba Giỏ Khoai Lang

Ngày xưa, có một lần Gấu, Thỏ và Khỉ rủ nhau cùng tới thăm nhà bác Dê. Trước khi về, bác Dê bảo chúng: "Ðây là ba giỏ khoai lang, mỗi cháu mang về một giỏ. Bằng giờ sang năm, đưa lại cho bác số khoai lang cũng như thế. Ðược không?"Gấu thích quá, liền nói: "Cám ơn bác". Rồi xách giỏ chạy theo Thỏ và Khỉ.Về tới nhà, chúng mới sực nghĩ tới lời bác Dê dặn: làm thế nào đây?Gấu nghĩ: "Sang năm nghĩa là còn sớm chán. ăn đã rồi sẽ tính". Thế là nó ăn luôn một lúc, hết nửa giỏ khoai. Thỏ nghĩ: "Dê yếu rồi, sợ gì ông ta, sang năm hãy tính"Còn Khỉ thì sao?. Nó chọn ra mấy củ khoai to cất đi...Ngày hôm sau, Gấu gặp Khỉ, hỏi:Anh đã ăn hết khoai chưa?¡n một ít, còn giữ lại cũng không ít.Gĩư lại để làm gì?. Ðể cho Chuột ăn à? Không! Ðể trồng mà. Sang năm vào mùa Xuân thì đem trồng, đến mùa Thu thì sẽ thu hoạch. Sẽ có bao nhiêu là khoai để đem trả bác Dê, còn lại thì để ăn. Nghe Khỉ nói. Gấu hiểu ra: Khỉ làm như thế là đúng. May quá là mình hãy còn lại ba củ, phải giữ lại để làm giống mới được. Mấy ngày sau, Gấu lại lôi khoai ra xem. Gấu thèm rỏ dãi, nghĩ: "Làm giống thì cần gì tới ba củ?. Hai cũng được". Nghĩ tới đó, nó há to mồm ăn luôn một củ. Mùa đông tới, gió vù vù thổi, bụng Gấu cũng sôi réo lên. "Kiếm cái gì nhét đầy vào cái dạ dày đây?". Nó lại nghĩ tới khoai: "Ðể giống cần gì tới hai củ? Một không đủ hay sao?". Thế là nó lại ăn một củ.Mùa Xuân tới rồi. Gấu tỉnh giấc, nhìn thấy Ong đang hút nhuỵ hoa, chim Yến đang xây tổ, Khỉ con đang cày ruộng. Nó nghĩ tới củ khoai để giống, bèn đào một cái hố trước cửa nhà, đem củ khoai vùi vào đó.Mấy ngày sau, chẳng thấy động tĩnh gì, Gấu bới đất lên xem, củ khoai vẫn đang ngủ ở đó. Nhìn củ khoai, Gấu nghĩ: "Củ khoai đẹp như thế mà phải vùi vào đất, phí quá! Chuột mà biết sẽ lấy trộm. Chuột không lấy trộm đi thì cho dù khoai có mọc mầm, côn trùng cũng gặm chết nó. Côn trùng nếu không gặm thì mưa to cũng dìm ngập.

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

48

Page 49: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009Nếu không ngập mà chết, khoai lớn lên thì Chuột này, Chó con này, Hươu này... cũng lại đào... Hay là bây giờ đặt nó vào dạ dày là chắc nhất". Nghĩ tới đó, Gấu liền xơi ngay củ khoai. Mùa Thu tới, Gấu mang cái gì để trả cho bác Dê? Trong cái giỏ của nó, trừ mạng nhện ra, chẳng có cái gì.Gấu đi tìm Thỏ con, Thỏ con mang giỏ lại. Ôi, chả có lấy một củ. Cả hai đi tới nhà Khỉ. Vừa vào nhà đã thấy khoai mới dỡ chất đầy nhà. Khỉ thấy các bạn tới, vui quá. Nó mời Thỏ và Gấu ăn khoai thoả thích lại còn cho đầy khoai vào hai thúng lớn tặng chúng. Khỉ, Gấu, Thỏ mang ba giỏ khoai đầy đi gặp bác DêBác Dê cười vang: Các cháu ngoan! Các cháu đã ngoan lắm! Bác đâu cần các cháu trả lại bác. Bác muốn xem ai biết suy nghĩ, ai biết lao động. Thôi, bác cám ơn, nhưng các cháu mang khoai về đi nhé!. Cả ba cháu đều là những đứa trẻ ngoan. Gấu, Thỏ nghe thế, mặt đỏ tía lên.

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

49

Page 50: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009Câu Chuyện Về Cái Bóng

Thuở trước, có một con Dê con có tính hay tò mò, thường nghĩ tới những việc khá lạ. Ví như, "tại sao lại gọi mình là Dê con?" Mình sinh ra từ đâu?. Trước khi có Dê con thì hình dáng ra sao nhỉ?". Làm rõ cho được căn nguyên, gốc rễ của những chuyện đó, có khi chính Dê mẹ cũng bối rối, không biết trả lời thế nào nữa!.Một buổi chiều, Mặt Trời đã sắp khuất sau núi, Dê con đi tìm Dê mẹ về nhà. Ðột nhiên, Dê con phát hiện ra một chuyện lạ: có một "cái gì đó" vừa dài, vừa bé luôn theo Dê con không rời. Dê con đi đâu là nó theo Dê con đến đấy. Dê con thử ngoẹo đầu, nó cũng nghẹo đầu. Làm thế nào để "thoát" khỏi nó đây. Dê con thấy mỏi mệt, phiền muộn trong lòng. Mẹ Dê chạy lại bên Dê con bảo: Mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta về thôi! Dê con bực tức đáp:Không, con không về đâu! Dê mẹ thất kinh, hỏi: Con không sợ Sói à? Không sợ Sói. Con chỉ sợ cái thứ này!- Dê con chỉ vào cái thứ lạ, trả lời Dê mẹ nhìn thấy thế bật cười: Ðó là cái bóng của con!. Thôi, chúng ta mau về nhà, kẻo tối mất Nói xong, Dê mẹ dắt Dê con về nhà. Lúc đó, có một con Sói nấp sau một tảng đá lớn, định vồ Dê con. Nó đã nghe hết chuyện Dê con nói với Dê mẹ. Nó nghĩ: "Thật may, không nhào ra. Nếu không sẽ gặp phải cái bóng. Nhưng "cái bóng" suy cho cùng có hình dáng ra sao nhỉ, ta chưa hề thấy". Sói định bụng để xem xem "cái bóng" ra sao, rồi sẽ ăn thịt Dê con cũng không muộn.

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

50

Page 51: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009Ngày hôm sau, cũng vào lúc Mặt Trời sắp lặn sau núi. Sói bắt gặp Dê con trên đường đi tìm Dê mẹ: Ðứng lại, Dê con!- Sói hét Sói đứng cản ngay giữa đường, thè cái lưỡi dài đỏ hỏn nhòn nhọn. "Không biết nó cần cái gì?"- Dê con sợ hết cả hồn, nghĩ vậy. Mi đừng sợ. Sói già ta hôm nay không bắt mi. Chỉ muốn xem cho biết "cái bóng" ở đâu là ta thả cho mi đi. Dê con nghe vậy, trống ngực đập thình thịch, song cố trấn tĩnh, nói:Ngươi muốn xem cái bóng à?. Nó so với ngươi hung bạo, cao to hơn, lại biết ăn thịt ngươi đấy. Khi đó ngươi đừng trách ta! Nghe Dê con nói, Sói nổi máu "yêng hùng". Nó xì một tiếng: Ở chốn sơn lâm, lão sói ta đây chưa hề gặp một đối thủ đáng mặt, mi khỏi phí lời. Hãy mau nói cho ta biết "cái bóng" ở đâu?Dê con nói nhỏ:Ðó, quay đầu lại đi. "cái bóng" đứng ngay sau ngươi đó. Sói quay đầu nhìn lại thì quả nhiên "có cái gì đó" đen, dài, ở trên mặt đất. Nó xông lại ngoạm, cắn, chiếc bóng bèn chạy về phía trước mặt nó. Nó chồm lên, cái bóng cũng chồm lên. Sói cứ đuổi cái bóng của chính nó cho tới khi rơi tõm xuống vực núi mà chết. Dê con? Nó cất tiếng hát và tìm Dê mẹ để cùng về nhà

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

51

Page 52: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009CHÚ CUỘI NGỒI GỐC CÂY ĐA

(Truyện cổ tích Việt Nam)

Thằng Cuội ngồi gốc Cây đa

Thả trâu ăn lúa gọi cha ồi ồi

Cha còn cắt cỏ trên trời

Mẹ còn cỡi ngựa đi mời quan viên

Ông thời cầm bút cầm nghiên

Bà thời cầm tiền đi chuộc lá đa.

Ngày xưa ở một miền nọ có một người tiều phu tên là Cuội. Một hôm, như lệ thường, Cuội vác rìu vào rừng sâu tìm cây mà chặt. Khi đến gần một con suối nhỏ, Cuội bỗng giật mình trông thấy một cái hang cọp. Nhìn trước nhìn sau anh chỉ thấy có bốn con cọp con đang vờn nhau. Cuội liền xông đến vung rìu bổ cho mỗi con một nhát lăn quay trên mặt đất. Nhưng vừa lúc đó, cọp mẹ cũng về tới nơi. Nghe tiếng gầm kinh hồn ở sau lưng, Cuội chỉ kịp quẳng rìu leo thoắt lên ngọn một cây cao. Từ trên nhìn xuống, Cuội thấy cọp mẹ lồng lộn trước đàn con đã chết. Nhưng chỉ một lát, cọp mẹ lẳng lặng đi đến một gốc cây gần chỗ Cuội ẩn, đớp lấy một ít lá rồi trở về nhai và mớm cho con. Chưa đầy ăn giập miếng trầu, bốn con cọp con đã vẫy đuôi sống lại, khiến cho Cuội vô cùng sửng sốt. Chờ cho cọp mẹ tha con đi nơi khác, Cuội mới lần xuống tìm đến cây lạ kia đào gốc vác về. Dọc đường gặp một ông lão ăn mày nằm chết vật trên bãi cỏ, Cuội liền đặt gánh xuống, không ngần ngại, bứt ngay mấy lá nhai và mớm cho ông già! Mầu nhiệm làm sao, mớm vừa xong, ông lão đã mở mắt ngồi dậy. Thấy có cây lạ, ông lão liền hỏi chuyện. Cuội thực tình kể lại đầu đuôi. Nghe xong ông lão kêu lên: Trời ơi! Cây này chính là cây có phép "cải tử hoàn sinh" đây. Thật là trời cho con để cứu giúp thiên hạ. Con hãy chăm sóc cho cây nhưng nhớ đừng tưới bằng nước bẩn mà cây bay lên trời đó! Nói rồi ông lão chống gậy đi. Còn Cuội thì gánh cây về nhà trồng ở góc vườn phía đông, luôn luôn nhớ lời ông lão dặn, ngày nào cũng tưới bằng nước giếng trong. Từ ngày có cây thuốc quý, Cuội cứu sống được rất nhiều người. Hễ nghe nói có ai nhắm mắt tắt hơi là Cuội vui lòng mang lá cây đến tận nơi cứu chữa. Tiếng đồn Cuội có phép lạ lan đi khắp nơi. Một hôm, Cuội lội qua sông gặp xác một con chó chết trôi. Cuội vớt lên rồi giở lá trong mình ra cứu chữa cho chó sống lại. Con chó quấn quít theo Cuội, tỏ lòng biết ơn. Từ đấy, Cuội có thêm một con vật tinh khôn làm bạn. Một lần khác, có lão nhà giàu ở làng bên hớt hải chạy đến tìm Cuội, vật nài xin Cuội cứu cho con gái mình vừa sẩy chân chết đuối.

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

52

Page 53: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009

Cuội vui lòng theo về nhà, lấy lá chữa cho. Chỉ một lát sau, mặt cô gái đang tái nhợt bỗng hồng hào hẳn lên, rồi sống lại. Thấy Cuội là người cứu sống mình, cô gái xin làm vợ chàng. Lão nhà giàu cũng vui lòng gả con cho Cuội. Vợ chồng Cuội sống với nhau thuận hòa, êm ấm thì thốt nhiên một hôm, trong khi Cuội đi vắng, có bọn giặc đi qua nhà Cuội. Biết Cuội có phép cải tử hoàn sinh, chúng quyết tâm chơi ác. Chúng bèn giết vợ Cuội, cố ý moi ruột người đàn bà vứt xuống sông, rồi mới kéo nhau đi. Khi Cuội trở về thì vợ đã chết từ bao giờ, mớm bao nhiêu lá vẫn không công hiệu, vì không có ruột thì làm sao mà sống được. Thấy chủ khóc thảm thiết, con chó lại gần xin hiến ruột mình thay vào ruột vợ chủ. Cuội chưa từng làm thế bao giờ, nhưng cũng liều mượn ruột chó thay ruột người xem sao. Quả nhiên người vợ sống lại và vẫn trẻ đẹp như xưa. Thương con chó có nghĩa, Cuội bèn nặn thử một bộ ruột bằng đất, rồi đặt vào bụng chó, chó cũng sống lại. Vợ với chồng, người với vật lại càng quấn quít với nhau hơn xưa. Nhưng cũng từ đấy, tính nết vợ Cuội tự nhiên thay đổi hẳn. Hễ nói đâu là quên đó, làm cho Cuội lắm lúc bực mình. Ðã không biết mấy lần, chồng dặn vợ: "Có đái thì đái bên Tây, chớ đái bên Ðông, cây dông lên trời!". Nhưng vợ Cuội hình như lú ruột, lú gan, vừa nghe dặn xong đã quên biến ngay. Một buổi chiều, chồng còn đi rừng kiếm củi chưa về, vợ ra vườn sau, không còn nhớ lời chồng dặn, cứ nhằm vào gốc cây quý mà đái. Không ngờ chị ta vừa đái xong thì mặt đất chuyển động, cây đảo mạnh, gió thổi ào ào. Cây đa tự nhiên bật gốc, lững thững bay lên trời. Vừa lúc đó thì Cuội về đến nhà. Thấy thế, Cuội hốt hoảng vứt gánh củi, nhảy bổ đến, toan níu cây lại. Nhưng cây lúc ấy đã rời khỏi mặt đất lên quá đầu người. Cuội chỉ kịp móc rìu vào rễ cây, định lôi cây xuống, nhưng cây vẫn cứ bốc lên, không một sức nào cản nổi. Cuội cũng nhất định không chịu buông, thành thử cây kéo cả Cuội bay vút lên đến

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

53

Page 54: Xưa có một người thợ săn trẻ tuổi vào rừng rình thú

Lê Hiền Nhung

27/04/2009cung trăng. Từ đấy Cuội ở luôn cung trăng với cả cái cây quý của mình. Mỗi năm cây chỉ rụng xuống biển có một lá. Bọn cá heo đã chực sẵn, khi lá xuống đến mặt nước là chúng tranh nhau đớp lấy, coi như món thuốc quý để cứu chữa cho tộc loại chúng. Nhìn lên mặt trăng, người ta thấy một vết đen rõ hình một cây cổ thụ có người ngồi dưới gốc, người ta gọi cái hình ấy là hình chú Cuội ngồi gốc cây đa....

.

The end !

Truyện cổ tích hay Thân tặng con gái

54