Transcript
Page 1: My Family3 -Chuyện Ngày Xưa

Past 2

Chap III :Chuyện hồi anh hai còn bé tí

Chuyện này là bố kể cho Ko-chan nghe để thưởng cho Ko-chan sau khi hai anh em làm lành ấy mà ...

Lúc ấy, Ko-kun mới 7 tuổi.Có lẽ chuyện bắt đầu xảy ra vào ngày đầu hạ, khi những chiếc lá đỏ thả nhẹ mình xuống những viên gạch lát

vỉa hè. Ko-kun - khi ấy vẫn còn là một đứa trẻ rất hồn nhiên - đã rất vui khi nghĩ rằng bố sẽ tặng cho mình một ngạc nhiên thật lớn. Nhưng vào sinh nhật của Kogi-kun, bố nghĩ nên bắt đầu dạy cho nó kiếm pháp gia truyền của dòng họ. Dường như một là sự thất vọng tràn trề cho Ko-kun khi bố nói rằng bố sẽ dạy nó kiếm pháp. Từ lúc Ko-kun biết mình rồi sẽ phải học kiếm pháp, biết bao nhiêu lần nó đã cố nói với bố là nó chẳng giỏi và cũng chẳng thích kiếm pháp chút nào cả. Nhưng bố hoàn toàn gạt phắt lời của nó đi một cách nhanh chóng và giảng giải thật nhiều cho nó rằng kiếm pháp rất tuyệt vời. Nó biết rằng bố thích kiếm pháp, bố muốn nó cũng như thế. Nhưng sự thật là nó chẳng thích kiếm pháp chút nào cả. Ko-kun luôn muốn làm bố cảm thấy vui vẻ và hãnh diện, nhưng nó không thể làm những việc nó không muốn làm. Điều đó giống như một lời nói dối vậy. Thế là nó quyết định nói thật…

- “ Bố biết…”- “ Bố… đã hiểu cho con rồi ư?”- “ Không. Bố biết nhưng bố không chấp thuận. Bố yêu cầu con phải học kiếm pháp, đó là gia phong của nhà

ta. Sau này đừng cố nói với bố điều ấy nữa. Dạo này bố không hài lòng về con một chút nào đâu, Kogi Futago.”Câu nói ấy của bố như một gáo nước lạnh xối thẳng lên người Ko-kun, thậm chí còn đáng sợ hơn cả nước

lạnh nữa. Đầu óc của nó trờ nên trống rỗng. Bố đang ép nó làm điều mà nó không muốn. Ôi, thật khốn khổ làm sao, điều ấy làm Ko-kun cảm thấy vô cùng khổ sở.

Ko-kun tập kiếm pháp chẳng hề suôn sẻ tí nào. Nó cố bắt mình tập luyện, nhưng chẳng tiến bộ được bao nhiêu, thậm chí càng lúc càng tệ hại. Nó chẳng nhờ nổi trọn vẹn bất kì bài quyền nào, tập kiếm thì cứ vung loạn xà ngầu. Lúc dầu bố còn nhắc nhở, sau bố càng lúc càng giận, chửi mắng còn đỡ, bố còn đánh nó nữa.

- “Mẹ thương yêu của con, mẹ nghĩ con có nên tập kiếm pháp nữa không?”Một buổi tối chủ nhật, khi bố ra ngoài có việc, Ko-kun ngả vào người mẹ, thủ thỉ. - “Tại sao lại không? Thứ đó tốt cho cơ thể của con mà?”- “Con không giỏi chút nào cả… mà bố lại rất coi trọng chuyện này. Con không nghĩ con có thể làm hài lòng

bố.”- “Bố rày con à?”Những vết roi trên lưng Ko-kun nhói đau. Lúc Ko-kun tắm, nó thấy mấy vết thương ấy rướm máu. Nói điều

ấy cho mẹ nghe, có lẽ mẹ sẽ nói chuyện với bố. Nhưng điều này cũng sẽ khiến mẹ lo lắng. Tốt nhất là không nên nói…

- “Không… bố không rày con… Mẹ đừng lo… “Chiều hôm đó, một người bạn của bố đến chơi. Họ trò chuyện về võ thuật, chú nọ cũng có một đứa con trai

rất giỏi kiếm thuật. Cậu ta biểu diễn một vài bài quyền rất khó và sử dụng kiếm rất thành thạo. Bố tấm tắc khen, nói về Ko-kun với một sự buồn chán, thất vọng. Cậu trai nọ thích chí nhìn về phía Ko-kun một cách giễu cợt. Ko-kun buồn lắm, nhưng biết làm sao. Nó bưng trà ra bàn…

Chợt, thằng bé nọ gạt chân Ko-kun. Ko-kun té, ấm trà rớt xuống chân thằng bé kia. Nó kêu khóc váng nhà. Ko-kun sợ hãi, mặt mày tái xanh, lắp bắp:

- “ Con…con xin lỗi… con chỉ…”Chẳng để nó kịp nói thêm tiếng nào, bố tát nó một cú trời giáng. Nó té ập xuống sàn, run lẩy bẩy, nước mắt

tuôn rơi không ngớt.- “Con thật chẳng ra làm sao cả, Ko-kun .Thà ta chẳng có con thì hơn!”

Thà không có mình thì hơn ư?Tại mình vô dụng quá ư? Nên bố không muốn mình nữa ư?

1

Page 2: My Family3 -Chuyện Ngày Xưa

Nói sao nhỉ? Ngay từ đầu, mình đã cảm thấy chuyện giữa bố và mình có vấn đề. Mình hiểu bố là người ít bày tỏ cảm xúc ra ngoài, nhưng đến một mức độ nào đó thôi chứ? Hay có lẽ vì mình làm bố thất vọng quá?

Nếu mình cố gắng hơn, có lẽ bố sẽ lại yêu thương mình?Nhưng có ích gì đâu, nếu bố không yêu thương chính con người thật sự của mình? Đâu chỉ có mỗi chuyện

kiếm pháp, cả trăm, cả ngàn chuyện tương tự cũng không phải sẽ không xảy ra. Nếu mình chịu không nổi nữa, có khi nào mình sẽ làm những chuyện thật tệ hại mà không lường hết được hậu quả?

Thà mình chết quách đi cho rồi… Mình không biết phải làm gì cả… Chẳng lẽ như thế cũng là một cái tội sao?-“KO-KUN!!! CON ĐANG LÀM GÌ VẬY?!!”Mẹ hoảng hốt chạy lại, giằng lấy con dao từ tay Ko-kun, tay kia nhẹ nắm lấy bàn tay trái của Ko-kun, nơi cổ

tay nó đang chảy máu giàn giụa, nhưng vẫn thấy rõ hàng chữ Mày nên chết đi, Kogi bị khắc lên. Ko-kun lúc đó mới nhận ra dòng chữ đáng sợ mà mình đã vô thức khắc lên. Nó vội vàng dấu tay đi, mặt xám ngoét:

-“ Không có gì… Mẹ đừng lo lắng… Đó chỉ là…”-“ Đưa mẹ xem… Máu chảy nhiều quá… Nhỏ đầy ra nhà rồi kìa. Đưa tay đây, không mẹ sẽ giận đấy…”Nó đưa tay cho mẹ xem, vì nó sợ cái chữ giận ấy quá…-“ Là vấn đề với bố sao?”- Mẹ lấy một mảnh băng quấn tay nó lại, xót xa khi nhìn thấy nó nhăn mặt vì đau.-“ Không… con”-“ Con không cần ngụy biện đâu. Mẹ biết con đang dấu mẹ… Lần trước mẹ thấy bố…”-“ Bố mắng con? Đó là vì con bướng bỉnh thôi…”-“ Không… Bố còn đánh con nữa…”-Mẹ ôm lấy Ko-kun, nước mắt tuôn rơi- “Mẹ không ngờ mọi chuyện lại

tệ thế… Bố đã đánh con… đã làm con tổn thương mà chẳng có lý do chính đáng!”-“ Con có thể xoay sở được mà… mẹ đừng nói với bố nhé…”- Ko-kun ôm lấy mẹ, thủ thỉ.-“ Nhưng…”Mẹ chợt ngưng lại… Mẹ biết rằng sẽ giống trong giấc mơ lúc ấy, nếu mẹ nói ra sẽ càng làm mọi chuyện rối

rắm hơn thôi.Nhưng mà, trên cái lưng gầy gầy ấy của Ko-kun, những vết roi hằn và những vết bầm tím ngày một xuất hiện

nhiều hơn…

Bố đang ngủ, bố ngủ quên trên ghế sa-lông, trong khi đang đọc báo. Có lẽ bố mệt vì công việc, dạo này trong giờ ăn tối bố hay nói về công việc của mình, nghe nói có chút rắc rối với ông quản đốc trong dự án lần này. Mong rằng mọi chuyện sẽ mau chóng được giải quyết, vì nó không muốn nhìn thấy gương mặt bố căng thẳng như thế, ngay cả khi bố đang ngủ như lúc này.

Hoặc có thể do chính nó đã làm bố mệt. Nó không phải là một đứa trẻ ngoan.- “Con yêu bố, luôn luôn yêu bố.”Ko-kun nhẹ nhàng mở cái chăn ra và đắp lên người cho bố, lại còn thì thầm vào tai bố những lời êm dịu như

thế. Nó nhè nhẹ chạm lên tóc bố, có lẽ bố sẽ cảm thấy dễ chịu hơn chăng, vì bàn tay nó có phần giống bàn tay của mẹ. Mà có thể là thế thật, vì nét mặt bố khẽ giãn ra, bớt đi một chút căng thẳng.

- “Nếu bố gì buồn khổ, mong rằng con có thể giúp bố chịu đựng chúng.”Có lẽ nó không cần phải nói thế, vì bản thân nó cũng đã chịu nhiều buồn khổ.

Nóng quá…Mắt nó cay xè, hơi thở dường như đang ngưng tụ lại trong không khí, bay lên như một làn sương mờ ảo. Mọi

thứ xung quanh nó cũng thế- mơ hồ như ảo ảnh. Mồ hôi ướt đầm mái tóc. Nó không thể nhấc nổi người lên nữa.Ko-kun bị sốt rồi.Có lẽ tại hôm qua dầm mưa. Lại thêm nhiều vết bầm tím sau lưng và trên vai. Do bài tập thăng bằng trên cột

gỗ, nó chẳng giữ nổi thân mình trên mấy cái cột gỗ ấy.Nó muốn ngủ thêm một chút. Nếu mình ngủ thêm một chút mình sẽ cảm thấy khá hơn, chắc sẽ không sao

đâu.À không, bố sẽ la đấy.Nó trèo xuống giường, loạng choạng, chân đi không vững. Nó té ập xuống sàn, nằm đó và trút từng hơi khó

nhọc. Nó chống tay ngổm dậy, mọi thứ nhòa đi. Triệu chứng của thiếu máu ư? Hay là suy nhược? Bị cảm cúm bình thường đâu có thế này chứ?

Không mình làm sao mà bị thiếu máu được? Mình có làm việc gì nặng nhọc đâu mà…Mình chỉ cố gắng làm cho bố vui lòng.-“ Ngủ nhiều quá đấy. Con đừng nuông chiều bản thân quá như thế, con là một đấng nam nhi cơ mà. Hôm nay

ta sẽ lại tập tiếp, chỉ có đi trên mấy cây gỗ thôi mà mãi không xong, tệ quá đi.”2

Page 3: My Family3 -Chuyện Ngày Xưa

Nó rót trà cho bố. Bố không thấy tay nó đang run run. Ước gì bố hỏi nó một câu, một câu thôi cũng được.-“ Hôm nay con nghỉ được không? Con thấy khó chịu trong người quá…”- Nó đánh liều hỏi vậy, mặc dù biết

trước câu trả lời lẫn vẻ mặt có phần giận dữ của bố.-“ Việc đó chẳng quan trọng gì cả. Con không nghĩ ra được cái cớ nào hay hơn à?”- Bố hớp một ngụm trà,

gương mặt vẫn lạnh ngắt không chút nghĩ ngợi.-“ Bố không còn câu trả lời hay hơn sao?”BỐP!!!BỐ tát nó một cái như trời giáng. Nó dường như không còn gượng dậy nổi nữa, nước mắt như muốn tuôn rơi.

Mẹ hoảng hốt chạy ra, định ngăn bố lại. Nhưng nó nhìn mẹ, cái nhìn như muốn nói rằng “đây là chuyện mà con cần tự mình giải quyết”. Mẹ mím môi, cố không khóc. Ko-kun nhỏ bé quá, nó làm sao chịu được chuyện này cơ chứ?

Nhưng nó vẫn cố gắng đứng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt bố.-“ Con không muốn học kiếm pháp.”-“ Vậy thì ra khỏi đây đi. Ta không chấp nhận một đứa trẻ như con.”Lời nói của bố như sét đánh ngang tai Ko-kun.Mẹ hoảng hốt, nhưng nó đã nhìn mẹ bằng một cái nhìn dịu dàng mà cương quyết. -“ Bố thực sự muốn con đi sao?”- Giọng nó run run, trán nóng hừng hực và tim đập nhanh một cách thất

thường dến đau nhói.-“ Tại sao lại không? Con không nghe lầm đâu.”- Bố vẫn quả quyết, quay đí, không nhìn Ko-kun lấy một giây

nào nữa.-“ Vậy thì con sẽ đi.”Rồi nó quay lưng bước về phía cửa. Bố bước lại gần nó, mở cánh cửa ra, nhìn nó bằng một ánh mắt giận giữ.

Nó nhìn bố. Dáng bố thật cao lớn quá, khiến nó cảm thấy thật sợ. Không phải sợ bố sẽ tát nó thêm một cái nữa. Nó sợ rằng nó sẽ không chịu nổi cơn đau dữ dội đang hành hạ trái tim nó mà sẽ ngất đi mất. Nó bước ra bậc thềm, bố đóng sầm cửa sau lưng nó.

Có lẼ, đến đó là dấu chấm hết với nó rồi.Mưa bắt đầu trút xuống mái hiên sau những giọt nhỏ tí tách rơi trên những viên gạch nung rụng đầy những

chiếc lá vàng sẫm màu. Ko-kun bắt đầu run lên vì lạnh và cũng vì cơn sốt của nó đang hành hạ nó dữ dội hơn. Ước gì mẹ hay bố đến chạm nhẹ vào trán để đo nhiệt độ cho nó. Nhưng bố đang rất giận Ko-kun. Đáng lẽ Ko-kun phải nói xin lỗi bố từ lúc nãy rồi. Nhưng nó hiểu rằng cho dù lần này nó nói xin lỗi, nhưng lần sau nó không chắc là bố có còn cho phép nó nói xin lỗi nữa hay không. Mà điều chắc chắn là điều này sẽ lại xảy ra thôi, cho dù nó có cố cách nào đi chăng nữa. Chỉ có thể tuỳ thuộc vào bố. Nếu bố không thể chấp nhận một đứa con như Ko-kun thì không còn cách nào khác...

Mẹ lo lắng nhìn ra ngoài trời. Bầu trời lúc ấy cũng tối và hỗn độn như tâm trí của mẹ vậy. Lần trước mẹ thấy Ko-kun đã rất đau khổ, còn đau khổ đến mức nào thì mẹ cũng biết rồi. Không biết chuyện này có qua không đây, gia đình mình có còn được như trước không đây? Mẹ biết trước điều này sẽ xảy ra, không phải qua những giấc mơ mà qua chính cách mà mẹ thấu hiểu bố và Ko-kun. Bố thì có vẻ không lo lắng cho lắm, ông vẫn ngồi đọc báo và nhâm nhi ly trà nóng. Mẹ nhìn bố. Mẹ muốn trách bố, mọi bà mẹ trong hoàn cảnh này đều muốn làm như vậy. Nhưng mẹ hiểu rằng đó không phải cách hay. Thế là mẹ lại gần bố, dịu dàng nói:

-“ Trời mưa rồi, anh Kogi à, hay là cho con vào nhà đi. Hôm nay hình như nó không được khoẻ... Nếu bố con có gì căng thẳng, vào nhà rồi hẵng nói. Như thế này thật không hay một chút nào...”

-“ Ren à, em không nên bận tâm vì chuyện này. Ko-kun vẫn còn trẻ con lắm. Nó thích chống đối ấy mà. Nhưng sẽ tốt hơn cho nó nếu nó bớt bướng bỉnh một chút. Em là mẹ nên cũng nuông chiều nó hơn anh, nhưng chuyện này cần dứt khoát. Vả lại tất cả cũng sẽ ổn thôi...”

-“ Em cũng mong là như thế... Nhưng... em nghĩ nên...”-“ Thôi, thôi được rồi, anh sẽ ra mở cửa...”Mẹ vui mừng nở một nụ cười hiền dịu. Vậy là mọi chuyện có vẻ ổn hơn rồi. Mẹ chạy vào trong nhà lấy ra

một cái áo khoác màu xanh rồi lại bước ra cửa. Có lẽ Ko-kun ướt và lạnh lắm...-“ Không! Tại sao?!”Mẹ hoảng hốt bịt miệng lại để ngăn cho chính mình không hét lên. Bố đã mở cửa ra, nhưng trước bậc thềm

không có Ko-kun. Ko-kun đã bỏ đi rồi. Bố tỏ ra rất kinh ngạc, nhưng sau khi chấn tĩnh lại, bố quay sang nói với mẹ:

-“ Nó sẽ quay về thôi, Ren à...”Lúc ấy, mẹ đã ngồi phịch xuống sàn vì chân mẹ không còn đứng vững nữa. Mắt mẹ chỉ nhìn về phía sân nhà

với cơn mưa đang đổ xuống trắng xoá và lạnh ngắt. Mẹ thật sự, thật sự hoảng loạn rồi...-“ Anh đã nói rồi, không có chuyện gì đâu. Em đừng quá hoảng sợ như thế. Em biết đấy, tính tình của Ko-

kun...” -Bố cố an ủi mẹ bằng cách ôm lấy mẹ. Mất một phút sau, mẹ mới ngưng được những tiếng nấc nghẹn

3

Page 4: My Family3 -Chuyện Ngày Xưa

ngào. Ngước đôi mắt còn đong đầy nước mắt, mẹ đưa tay nâng gương mặt bố lên cho đến khi ánh mắt của hai người chạm vào nhau.

-“ Anh Kogi có còn thương yêu Ko-kun của chúng ta nữa không? Hay là vì Ko-kun không hợp với anh mà anh không thương yêu nó nữa?”

-“ Không! Anh không bao giờ nghĩ như vậy!!!” -bố quả quyết.-“ Vậy tại sao anh nói rằng Con thật chẳng ra làm sao cả, Ko-kun và Thà chẳng có con thì hơn, thậm chí

ngay khi Ko-kun đang ở trước mặt mọi người?!! Tại sao anh lại đánh Ko-kun, thậm chí còn tát nó nữa?”-“ Ko-kun không yếu ớt như em nghĩ đâu. Nó là một đứa nhóc rất cứng đầu...”Mẹ lắc đầu. Thế rồi mẹ nhìn bố vẫn bằng đôi mắt chân thật ấy, nhưng có vẻ cương quyết hơn một chút.-“ Đáng ra anh phải hiểu Ko-kun hơn ai hết chứ? Nó chỉ tỏ ra cứng đầu bên ngoài thôi, nhưng bên trong thì

cực kì dễ bị tổn thương. Thay vì giận dỗi như những đứa trẻ khác, nó lại cứ cố gắng thay đổi bản thân mình theo như ý muốn của anh. Thậm chí nó còn tự cứa vào tay Mày nên chết đi, Kogi. Có khi nó bị thương nữa, vậy mà nó chẳng dám nói gì. Mỗi ngày em lại thấy nó cắn răng chịu đau, mỗi lần như vậy nó đều cố gồng mình chịu đựng. Nó bảo em đừng nói với anh, nhưng em không thể chịu được. Đối với em, anh và Ko-kun là hai người quan trọng nhất. Em không thể cứ đứng đó mà nhìn Ko-kun bị hành hạ như thế được. Thà rằng phải làm anh tổn thương, chứ em không thể để Ko-kun chết dần chết mòn thế này được...”

Thế rồi mẹ nhìn bố và chờ đợi một quyết định. Trong giây lát, bố hoài nghi rằng mẹ chỉ nó như vậy để bố tha thứ cho Ko-kun. Nhưng bố chợt nhớ lại bàn tay bị băng lại của Ko-kun và đôi mắt sợ hãi đầm đìa nước mắt của nó.

Bố đã đánh Ko-kun. Bố đã tát Ko-kun. Ko-kun đang bị sốt, bố thậm chí còn không hỏi thăm nó lấy nửa câu… Vậy mà cũng chính cái bàn tay bé nhỏ ấy… ngày nào cũng dém chăn cho bố…Ngày trước, khi Ko-kun còn là một đứa trẻ nhỏ xíu mới biết bò, bố lúc nào cũng nói với nó rằng: “Bố sẽ

không để ai làm con bị thương đâu…”Còn bây giờ, bố lại chính là người làm Ko-kon bị thương…Thà chẳng có con thì hơn,Con thật chẳng ra làm sao cả, Ko-kun!

… “Con yêu bố, luôn luôn yêu bố”…Thằng bé luôn nói như thế, ngay cả với người cha đã làm cho cơ thể nó đầy những vết bầm tím và những vết

roi dài. Ôi, bố đã làm gì thế này?!! Bây giờ Ko-kun bị sốt cao, đi ngoài mưa trong một tâm trạng không ổn chút nào.

Thôi chết, bây giờ thì bố hiểu lý do tại sao mẹ lại tỏ ra như vậy! Lần trước, nó đã tự cứa vào tay, vậy lần này, không biết nó sẽ làm gì đây?!!

-“ Anh phải đi thôi!”Bố ôm hôn mẹ, rồi mặc áo khoác và xách cây dù ra ngoài mưa một cách vội vã. Mẹ nhìn theo hình bóng bố

trên con đường nhỏ trắng xoá mưa rơi, mẹ nhắm mắt lại, đặt hai tay vào nhau, để trước ngực và cầu nguyện. Mong rằng mọi chuyện sẽ qua như cơn mưa sẽ tạnh...

Kogi đang bước đi những bước buồn phiền và mệt mỏi, ra khỏi chính nơi mà nó yêu quý nhât, rời khỏi những người mà nó thương yêu nhất. Mưa. Những cơn gió lạnh táp vào mặt nó. Dường như không khí bị đổ đầy gió và mưa, tạo ra cái lạnh xé da xé thịt. Lạnh như vậy mà nó chỉ có một lớp áo mỏng, không có nổi một cái áo để choàng cho bớt rét. Những ngón tay nó tê cứng, mà cho dù chúng không tê cứng vì lạnh thì cũng chẳng cử động nổi –cơn sốt của Ko-kun đang dày vò nó từng chút một. Đôi mắt nó mờ dần, chỉ còn thấy được vỉa hè lên láng nước mưa và chập chạng ánh đèn đường. Bây giờ cũng không có nhiều xe hay người đi bộ. Nhưng ít nhất họ cũng đi với một ai đó. Còn nó chỉ có một mình. Nếu chỉ có một mình thôi thì sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Ko-kun biết rằng chết là một tội lỗi rất lớn, điều đó sẽ làm cho những người mình yêu thương phải đau khổ. Nhưng nếu không thì Ko-kun sẽ sống thế nào đây?

Và thế là Ko-kun đã đưa ra quyết định ấy một cách đau khổ. Khi nó lang thang trên đường và nhớ lại những kỉ niệm hạnh phúc khi xưa, nó lại càng khổ tâm hơn. Nó ước mình được sống lại những ngày tháng ấy, nó ước được đánh đổi cả mạng sống của mình để có lại những ngày tháng ấy. Nhưng không được nữa rồi. Khi đồng hồ lớn ở Quảng trường ngân lên tiếng đầu tiên điểm 6 giờ, nó sẽ kết thúc tất cả bằng một cách rất ư đáng trách...

Mưa mỗi lúc một lớn. Bố không nghe thấy tiếng mưa. Bố chỉ nghe thấy cơn bão trong lòng bố đang nổi lên giữ dội. Bố nắm chặt cán dù, nước mưa theo những cơn gió đang thổi mạnh tạt vào tay bố lạnh ngắt. Nhưng bố vẫn không bước đi chậm hơn chút nào. Bố như cảm thấy một hơi ấm còn chưa tắt trong tim mình. Ko-kun đang ở đâu đó ngoài mưa, đang rất lạnh và rất cô đơn. Bố phải đến đón Ko-kun. Bố sẽ đến đón Ko-kun trên một vỉa hè

4

Page 5: My Family3 -Chuyện Ngày Xưa

đầy lá khô như lúc Ko-kun đi học về. Bố muốn đón Ko-kun trở về, cho dù bố phải nói rất nhiều lời xin lỗi. Bố sợ rằng sẽ không còn được nhìn thấy nụ cười của Ko-kun nữa. Bố sợ rằng không còn được chạm vào mái tóc màu nâu của Ko-kun nữa. Bố sợ rằng sẽ không còn được nghe giọng nói của Ko-kun nữa. Bố sợ rằng không còn được ôm Ko-kun vào lòng và cảm nhận hơi ấm của nó truyền vào da thịt. Bố sợ điều đó gấp ngàn lần việc bố phải quỳ xuống xin lỗi nó. Nếu Ko-kun có mệnh hệ gì, chắc bố sẽ không thể tự tha thứ cho chính mình nữa.

Chợt, khi tiếng chuông ở Quảng trường nổi lên, bố nhận thấy hình như có một đứa trẻ đang đứng ở vỉa hè kia. Cũng dáng người đó, cũng màu tóc đó...

Đúng rồi... đó là mái tóc nâu của Ko-kun...Nhưng, đôi mắt của Ko-kun sao mà buồn quá, sao mà đau thương quá. Dường như nó có một vết thương rất

lớn trong lòng. Vết thương ấy đang chảy máu, có lẽ nó đã chảy máu từ rất lâu rồi. Còn Ko-kun thì cảm thấy mình dần mất đi cảm giác của bàn tay, không biết là do cái lạnh, hay là do vết thương trong lòng ấy. Tuy nước mưa làm ướt nhoè đôi mắt Ko-kun, nhưng bố vẫn không thể lầm lẫn được: Ko-kun đang khóc, nước mắt nó đang tuôn rơi như những giọt nước mưa mặn chát. Ko-kun đã nhìn thấy bố. Nó đưa tay ghì chặt lấy ngực áo, khẽ lắc đầu. Và môi Kogi mấp máy một từ...

-“ Con yêu bố...”Tiếp sau đó thì Kogi-kun nở một nụ cười dịu dàng. Có lẽ nó sẽ chỉ dành cho bố nụ cười ấy thôi. Rồi nó bước

xuống lòng đường...... cố tình bước xuống ngay khi chiếc xe tải đang chạy đến ... Ôi không, thằng bé muốn tự kết thúc đời mình ư? Bố đã làm điều tồi tệ đến thế với đầu óc còn quá non nớt

của Ko-kun…”Không, bố không thể mất Ko-kun được! Nếu bố đánh mất Ko-kun thì cuộc đời này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì

nữa! Dù thế nào bố cũng sẽ không để chyện ấy xảy ra!Vậy là bố lao đến chỗ Ko-kun, ôm chầm lấy nó. Bố sẽ không bao giờ buông ra, cho dù bố biết rằng chiếc xe

tải đáng sợ ấy đang lao đến và nếu bố không bỏ Ko-kun ra, bố sẽ chết. Nhưng nếu bố không chết mà để mất đi Ko-kun, bố có sống cũng sẽ rất ân hận, đến cuối đời bố cũng không thể nào vui vẻ được. Vì vậy bố muốn bảo vệ Ko-kun đến cùng, bố muốn hoàn thành trách nhiệm của một người bố.

-“ Con yêu của bố, bố sẽ bảo vệ con… Nhất định là như thế…”Tuy lúc ấy, Ko-kun đã quá mệt mỏi và kiệt sức đến nỗi không còn thấy được gì nữa, thế nhưng nó vẫn cảm

thấy hơi ấm của bố đang ở bên mình. Nó cố đẩy bố ra, nhưng tay nó không còn sức nữa. Nó cố nói rằng “Bố ơi! Xin bố đừng làm như vậy!! Con không xứng đáng để bố hy sinh như thế!”, nhưng cổ họng nó đau rát và nó chỉ biết nhìn bố bằng đôi mắt van xin. Vì nó mà bố sẵn sang làm như vậy sao?!!

Kééétttttttttt !!!!!!!!!!!!! Chiếc xe tải thắng gấp, trượt trên mặt đường trơn ướt và tông rầm vào cái gốc cây khiến những cành cây gãy

xuống và mũi xe bị móp một bên. Một ông tài xế râu xồm đeo kính đen với vẽ mặt khá sừng sộ nhô đầu ra khỏi cửa sổ, giơ nắm đấm lên, la lớn:

-“ Nè!!! Có vụ ôm nhau giữa lòng đường nữa hả?!! Trời mưa to gió lớn thế này... Bồi thường đi!!! Các người không được chạy đâu đấy!!!”

Bố quay ra nhìn ông tài xế một hồi lâu cùng sự kinh ngạc khi thoát chết trong gang tấc. Nhưng sau đó, mặc cho ông tài đáng thương kia chửi bới um sùm trong khi cố thoát khỏi chiếc xe tải và một số người trên đường tò mò đến xem chuyện gì xảy ra, bố vuốt tóc Ko-kun sang một bên để có thể nhìn rõ gương mặt nó hơn, để có thể cảm nhận một cách rõ ràng hơi ấm của đứa trẻ mà bố thoáng chốc quên rằng mình phải bảo vệ, giữ gìn. Tuy lúc ấy Ko-kun nửa tỉnh nửa mê, nhưng nó vẫn cảm thấy một hơi ấm kì lạ đang bảo vệ nó, che chở cho nó dưới cái lạnh thấu xương của cơn mưa...

-“ Cháu làm!!! Lỗi là do cháu!!! Bố cháu không liên quan gì... “Ko-kun vịn vào bức tường để đứng vững, cố hét lên như thế khi bố đi vào phòng từ trình cùng với một viên

cảnh sát. Tuy rằng cái không khí khô lạnh ở đồn cảnh sát dễ làm cho người ta cảm thấy khó chịu, nhưng có vẻ nó không lưu tâm nhiều đến điều ấy. Cái Kogi-kun quan tâm bây giờ là việc bố phải bị mời đến đồn cảnh sát có lẽ là vì hành vi ngang trái nó đã gây ra. Cách giải quyết duy nhất Kogi-kun đáng thương tội nghiệp nghĩ ra là cố la lên thanh minh cho bố như thế. Nhưng điều đó chẳng khác gì nó tự làm khổ mình cả. Và nó phải cố hết sức để không ngất đi ngay tại chỗ.

-“ Nếu cháu làm thì bồi thường đi!!! ”Ông tài xế có vẻ quá bực mình, túm lấy tay Ko-kun và mắng nó xối xả. Ko-kun không biết trả lời làm sao vì

lúc ấy đầu óc nó mù mờ vô phương hướng, chân tay nó lại run lẩy bẩy không chút sức kháng cự. Lúc ấy bố lại nhìn nó. Tim bố đau nhói. Không những không bảo vệ Ko-kun, lại còn khiến nó mệt mỏi nữa. Vậy mà...nó vẫn

5

Page 6: My Family3 -Chuyện Ngày Xưa

nghĩ tốt cho bố... Ko-kun luôn bảo vệ bố, cho dù nó thậm chí không bảo vệ nổi chính mình. Nếu như chiếc xe tải đó không tông Ko-kun thì bố cũng sẽ khiến nó chết dần chết mòn mà thôi.

-“ Nó là con trai tôi. Chính tôi đã để nó ra ngoài mưa... Thế nên... ”Bố kéo nó về phía mình, ngăn không cho ông tài xế hung hăng kia mắng nó một tiếng nào nữa. Rồi bố bế nó

lên, đặt nó xuống một cái ghế nhựa gần đó. Nó ngước nhìn bố. Gương mặt bố không rõ lắm, chắc chắn là do Ko-kun nóng sốt quá, nó chỉ có thể thấy gương mặt ấy mờ mờ trong ánh đèn neon bị pha lẫn ánh sáng màu xanh nhẹ. Bố cúi xuống, thì thầm vào tai Ko-kun:

-“ Bố phải bảo vệ con, Ko-kun à...”Nghe thế, Ko-kun chịu ngồi im, không nói gì nữa. Nhưng khi bố bước vào phòng từ trình và nó quyết định

ngủ một chút vì quá mệt, nước mắt nó bất chợt tuôn rơi.Bố bảo vệ mình ư?Mình làm phiền bố đến thế sao?Sau đó thì hai bố con về nhà. Trên đường về Ko-kun và bố cũng chẳng nói với nhau một tiếng nào. Bố chỉ

trầm tư nhìn những chiếc lá khô rơi khi ánh đèn đường buống xuống, còn Ko-kun thì cố bước những bước xiêu vẹo mặc dù trước đó bố có hỏi nó rằng nó có cần được dìu đi không. Nhưng khi bước vào nhà, bất chợt Kogi quỳ xuống. Bố ngạc nhiên nhìn nó.

-“ Con xin lỗi bố, con thật lòng xin lỗi bố. Con chỉ nghĩ đến điều con mong muốn mà chẳng chịu nghe lời bố. Điều ấy làm bố giận lắm phải không? Vậy mà lúc đó bố không tiếc mạng mình để cứu con. Con biết lỗi rồi… Từ nay…

...Con không muốn bố phải phiền lòng vì con nữa...”Nói xong, Ko-kun đổ ập xuống nền nhà. Cơn sốt đã vắt kiệt sức nó rồi. Hình ảnh bố đang dần mờ đi như một

làn sương mỏng.

Khi nó mở mắt ra, đã thấy mình nằm trên giường, chăn đắp nửa người, khô ráo và thoang thoảng đâu đó một mùi hương dễ chịu. Chợt, có ai đó đang bước lại gần. Người đó có dáng cao lớn, ấm áp quen thuộc. Người đó cúi xuống bên giường, nhẹ nhàng thì thầm vào tai nó:

-“Dậy rồi à?”Là bố. Ko-kun vẫn nằm im không nhúc nhích, vì nó chẳng biết nên nói gì hay làm gì và cũng chẳng đủ sức để

nói gì hay làm gì. Nó nhìn bố, chờ đợi một câu mở đầu cho một cuộc nói chuyện giữa hai người.-“Con định nằm im đó mà nói chuyện với bố sao?”Nghe thấy thế Ko-kun vội vàng nhổm dậy, tuy còn mệt mỏi và đuối sức lắm. Trông nó như một con mèo tội

nghiệp đang bị ốm, và những cái lông mảnh mai của nó rủ xuống vì kiệt quệ. Bố ngồi trên một cái ghế đẩu, khoan tay và nhìn nó như thế, nhưng vẫn không hề có ý đỡ nó hay giúp nó ngồi dậy. Nó đã quen với việc tự làm mọi việc một mình, và đó không phải điều nó quan tâm lúc này. Cái nó quan tâm là những điều bố sắp nói sau đây.

-“Về chuyện học kiếm pháp…”-“Con đã nói rồi… Con chấp nhận học kiếm pháp. Kể từ đây về sau con sẽ luôn nghe lời bố…”-“Từ đây múc độ tập sẽ tăng lên đấy. Không được phàn nàn gì đâu đấy.”-“Vâng, con hiểu.”- Ko-kun hơi nhăn mặt, không phải vì giận câu nói của bố, mà là vì đầu nó đột nhiên

choáng váng, có lẽ do thiếu máu. Mồ hôi ướt đầm trán, người nó đang run rẩy.-“Khó chịu à?”- Bố cất tiếng hỏi- “Sao vậy?”-“Có lẽ con bị sốt… Chuyện nhỏ thôi mà… Chả qua là hơi nhức đầu một chút thôi ạ…”Thằng bé đang nói dối… Cơ thể của nó đang bị suy nhược…-“Mới sốt có một tí đã nhăn mày nhăn mặt, chẳng có chút dũng khí…”-“Con sẽ cố gắng trở thành đứa con tốt hơn…”- Ko-kun nhìn bố, nở một nụ cười dịu dàng- “Nếu con cố gắng

thêm nữa, chắc sẽ được thôi…” -“Nhìn con đi, mềm nhũn như cọng mì trương ấy…”- Bố lấy tay quệt mồ hôi trên trán nó- “Con đã gắng

gượng quá sức rồi, gắng thêm chút nữa con sẽ ngất đi như lúc nãy thôi… Người vốn yếu ớt thì không thể trở nên mạnh mẽ ngày một ngày hai đâu…”

Ko-kun mím môi, đôi mắt trở nên sầu não.-“Con xin lỗi…”- Ko-kun nhẹ chạm vào ngón tay của bố, ngón tay bố to lớn và hơi chai sạn, nhưng thật là ấm

áp. Lúc ở ngoài trời mưa, nó thực sự mong được chạm vào những ngón tay của bố, dù chỉ là một cái chạm thật nhẹ để càm thấy hơi ấm thoáng qua trên làn da -“Bố thật là ấm áp.” - Nó nhẹ đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào bàn tay to lớn của bố, rồi khẽ nắm lấy bàn tay của bố, để sát vào gương mặt.- “Bố xứng đáng có một đứa trẻ tốt hơn con. Bố yêu thương của con.”

Bố nhăn mặt. Đứa trẻ đó nói là bàn tay mình ấm áp.Mình lại dùng bàn tay này để hành hạ nó…

6

Page 7: My Family3 -Chuyện Ngày Xưa

Đứa trẻ đó nói mình xứng đáng có một đứa trẻ tốt hơn nó.Vậy thì, sau tất cả những gì Ko-kun đã làm, nó không xứng đáng nhận được thứ gì sao? -“Con không sợ bị lại chửi mắng nữa ư? Con không sợ lại bị đánh nữa ư? Con không sợ bố lại làm tổn thương

con ư?”- Bố ôm nó vào lòng, khóe mắt không còn đủ sức giữ được giọt nước mắt nặng trĩu trên mi …-“Bố lạ quá, bố đâu có làm con bị tổn thương?”- Ko-kun ráng ngọ nguậy, nhưng bố ôm nó chặt quá, vả lại nó

cũng không còn sức nữa. Một giọt mồ hôi từ trán nó nhỏ xuống, thấm vào áo bố. Nó đang được ôm ấp, đúng như tâm nguyện của nó lâu nay. Tuy nó còn băn khoăn không biết có nên nhận món quà này của bố không nữa, nhưng trong lòng nó tràn ngập hạnh phúc.

-“ Đây không phải là thứ duy nhất bố có thể làm cho con. Nếu con tha thứ cho bố về những chuyện bố đã làm với con từ trước đến giờ, bố hứa sẽ còn làm cho con nhiều thứ hơn nữa. Bất cứ thứ gì mà một đứa trẻ cần ở bố nó, bất cứ thứ gì có thể khiến con cảm thấy hạnh phúc. Đó là thứ con xứng đáng có được, Thiên Thần của bố, báu vật của bố…”

Sáng hôm sau, Ko-kun thức dậy và cảm thấy người nhẹ lâng lâng. Không còn cảm giác khó chịu nữa. Nó chỉ

nhớ mang máng chuyện hôm qua khi bố tìm nó về, sau đó thì không nhớ gì hơn nữa. Nó nhẹ mở rèm cửa, hít thở không khí trong lành. Ánh nắng chạm lêm mái tóc màu hạt dẻ của nó một cách dịu dàng. Có vẻ nó dậy trễ rồi, xuống nhà thế nào cũng bị bố mắng cho coi. Và thế là Ko-kun vội thay áo ngủ và xuống nhà ăn sáng.

-“ Con xuống rồi đó à, Ko-kun?”Mẹ vẫn như ngày nào, nở một nụ cười dịu hiền với nó. Nó vâng dạ một cách lễ phép. Thế rồi, một cách bẽn

lẽn nó đến bên bố, cúi đầu và khẽ nói:-“ Con xin lỗi. Con xuống trễ... Xin bố thứ lỗi cho con...” -“ Không sao. Hôm qua con bị sốt nên dậy trễ một chút cũng không sao.”-“ Con nghĩ việc con bị sốt không phải là lý do nghiêm trọng để cần được nhắc đến...”Bố ngạc nhiên nhìn nó. Quả nhiên nó quên béng mất chuyện gì xảy ra hôm qua rồi. Có lẽ sốt cao quá. Nhưng

cũng vì thế mà bố nhận ra rằng mình đã quá nghiêm khắc với Ko-kun. Rồi bố nhìn nó bằng một ánh mắt buồn buồn, chứa đầy cảm giác hối hận, đưa tay lên gương mặt nó mà vuốt nhẹ. Ko-kun nhìn bố bằng một ánh mắt khó hiểu. Nó không biết rằng lúc ấy bố đang nhớ lại khi nó bị sốt và bố cũng bảo rằng việc ấy không nghiêm trọng. Nói như vậy khác gì đâm một nhát dao vào tim thằng bé chứ?

-“ Không. Bố nhận ra rằng việc ấy rất nghiêm trọng. Việc con bị sốt rất nghiêm trọng. Việc con bị tổn thương rất nghiêm trọng. Xin lỗi vì bố đã coi thường việc ấy. “

-“ Con không phải là đứa trẻ ngoan. Bố đừng quan tâm đến con nhiều thế…”-“ Con không cần nói, từ trước đến giờ bố đã quan tâm đến con đâu? Có người bố nào để con mình đi ngoài

mưa khi nó đang bị sốt không? Lúc bố còn nổi cáu và đánh con, con có phàn nàn, có oán trách gì không? Bố đem con ra so sánh với người ra, nhưng con có bao giờ phàn nàn với ai rằng bố là một người bố không tốt chưa?

Lúc con bước xuống đường vì muốn kết thúc cuộc sống của mình, con còn nói với bố rằng Con yêu bố. Lúc nào cũng vậy, dẫu bố có làm con tổn thương thế nào thì con vẫn nói như thế. Còn bố… lại làm con buồn khổ. Con là thứ quý giá nhất của bố, đó không phải là cách mà bố có thể dùng để đối xử với con...

Bố yêu con, Kogi của bố.”Bố ôm Kogi vào lòng và thủ thỉ những lời như thế. Kogi cảm thấy một luồng hơi ấm từ bố lan ra cơ thể nó,

hơi ấm ấy nó đã không được thấy từ lâu. Bố nói rằng bố thương yêu nó. Tim nó tràn đầy hạnh phúc. Vết thương trong tim như đang lành lại một cách nhanh chóng và dịu dàng...

-“ Con có khó chịu không? Còn sốt không? Bố có làm con khó chịu không?” – Bố lo lắng nhìn Ko-kun- “ Trông con xanh xao quá…”

-“ Không ạ, lúc bố ôm con vào lòng thế này, con đã cảm thấy khỏe lại rồi. Với lại, người bố có mùi rất dễ chịu.”

Đúng là bố đã quá khó khăn với Ko-kun, trong khi Ko-kun chẳng dám đòi hỏi điều gì cả. Ko-kun có thể hy sinh bản thân mình vì người khác, nhưng nó chỉ dám nhận lại tối đa là một chút sự dễ chịu, chẳng ăn nhằm gì so với những thứ nó đã phải chịu đựng. Bố rất ghét cái tính ấy, nhưng bố đã phải hối hận vì không nhận ra cái tính ấy của Ko-kun sớm hơn.

Bố kéo cái ghế bên cạnh bố ra, đặt nó ngồi vào đó. Mẹ nhìn hai bố con, nước mắt nhẹ lăn trên gò má. Không sao, vì đó là giọt nước mắt hạnh phúc của một người mẹ. Cuối cùng thì mẹ cũng không phải lo lắng nữa. Tuy sau chuyện này, Ko-kun gầy đi rất nhiều, nhưng nó cũng học được rất nhiều điều, tuyệt nhất là nó được thương yêu nhiều. Bố Kogi thì càng lúc càng ra dáng một ông bố hơn.

7

Page 8: My Family3 -Chuyện Ngày Xưa

Bố kết thúc câu chuyện ở đó, nhìn Ko-chan bằng một ánh mắt biết nói. Hai đứa trẻ của bố thực sự rất giống nhau, giống nhau như hai giọt nước mưa đang rơi nhẹ trên hiên… Nhưng chẳng đứa nào giống bố cả. Trong lòng Ko-chan vẫn còn chút rung động. Bố đưa tay lên gương mặt Ko-chan, xoa nhẹ. Quả nhiên là Ko-chan cũng thấy dễ chịu vì cái cử chỉ nhẹ nhàng ấy. Lúc đó, Ko-kun từ trong nhà bước ra, bất ngờ bố ôm chầm nó vô lòng. Ôi, bố quả thật cảm thấy vô cùng hạnh phúc!!!

…Ba bố con ngồi trên sàn gỗ, nhìn bầu trời trong vắt đã bị mái hiên nhà ướt những hạt mưa che mất một nửa, lòng nhẹ bỗng và trong suốt như ánh nắng đang rớt khỏi những đám mây bồng bềnh…

Sau cơn mưa, trời lại nắng rồi…

8


Recommended