18
1

Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"

1

Page 2: Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"

2

Page 3: Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"

3

Vậy mà tôi chưa bao giờ nhìn thẳng vào căn nhà đó.

Page 4: Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"

4

Page 5: Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"

5

Nếu như ngoái lại nhìn, có thể tôi lại gần hơn, rồi sẽ can ngăn những người kia lại, có khi tôi sẽ tự chuốc hoạ

vào thân. Sự mâu thuẫn nội tại lớn lên, một bên não thúc giục tôi thoả mãn cái trí tò mò kia, nửa còn lại cứ thì

thầm vào lỗ tai phải đặt bản thân lên hàng đầu. Tôi sẽ nghe theo những lời thì thầm, con người có lẽ vốn dĩ luôn

ích kỉ như vậy. Tăng âm lượng của tai nghe lên, những lời bài hát vô nghĩa về tình yêu. Tình yêu chẳng phải cũng là

bắt đầu từ tình người với nhau cả sao. Tôi cười khẩy với chính bản thân. Chân cố bước nhanh qua khu nhà cấp bốn

này, mấy giọt nước mưa rơi trên cây dù nghe lộp bộp, dưới chân tôi đọng lại thành những vũng nước lớn, lúc bước

qua có mấy giọt bắn lên chân tôi, nhưng chuyện đó thì có sao đâu cơ chứ. Tôi chẳng thể nhận ra tôi đang mải suy

nghĩ về âm thanh hỗn tạp chìm trong cái mưa tầm tả này.

Sáng hôm sau, khi mặt trời sáng choang trên đỉnh đầu, tôi mới lồm cồm ngồi dậy. Đêm qua tôi thức khá khuya, suy

nghĩ về những triết lý của cuộc đời, suy nghĩ về những thứ xung quanh mình, nhiều nhất vẫn là về những gì xảy ra

trong căn nhà cấp bốn kia. Ở cái tuổi lưng chừng thế này, tôi nghĩ mình đã đủ lớn, đủ lớn để thấy bản thân thật bận

rộn, để thấy mình là người bận rộn nhất giữa những người luôn tất bật với cái nhịp sống đô thị khó khăn này.

Tôi vẫn đi bộ ngang qua những ngôi nhà đó, vào buổi sáng những ngôi nhà đó bình yên lạ kì, khác với không

khí mà tôi vẫn thường nghe và thấy. Trưa hôm đó nhà trường cho ra về sớm. Tôi hí hửng xách cặp ra về, đi ngang

qua dãy nhà kia vào cái trưa nắng gắt không làm tôi cảm thấy bớt sợ hãi. Trước cửa căn nhà có một cô bé dáng

người ốm yếu, làn da xanh nhợt nhạt. Sự tò mò đó lại dâng lên, không biết đó có phải là nạn nhân trong những lần

bạo hành?

Page 6: Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"

6

Page 7: Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"

7

Page 8: Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"

8

Tôi cố gắng tiếp cận con bé bằng những viên kẹo của mình.

Bàn tay nó run rẩy, có chút ngần ngại nhưng vẫn nhận lấy viên kẹo của tôi. Tôi thấy được những vết bầm tím

và những vệt máu khô đông cứng lại trên tay nó. Con bé ăn những viên kẹo của tôi như thể là nó đang được ăn

món ngon nhất trên đời.

“Thế, em đang vẽ gì đó?”

Nó quay sang nhìn tôi, rồi tiếp tục vẽ bức tranh của nó:

“Gia đình…”

Nó ngập ngừng đôi chút. Tôi nhìn nó:

“Gia đình…rồi thế nào nữa? Tại sao lại vẽ gia đình”

“Gia đình em… không đủ ba người như thế. Em chỉ có ba thôi, mẹ em bỏ đi khi em còn rất nhỏ. Em chỉ ước

rằng mình có mẹ ở đây, chỉ ước như thế thôi...”

Nó ngừng lại, có thể là nó đang suy nghĩ về một việc gì đó rất quan trọng đối với nó.

“Cảm giác có mẹ là như thế nào nhỉ, em vẫn luôn tự hỏi em như thế. Mẹ có phải là người dịu dàng chăm sóc

em không? Hay cuối cùng mẹ cũng chỉ giống ba thôi.”

Nói tới đây, giọng nó hoàn toàn lạc đi, mấy giọt nước mắt chẳng thể kiềm nổi được nữa. Bàn tay nó chạm

nhẹ vào vết bầm. Gương mặt đầm đìa nước mắt. Tôi luống cuống, đưa tay vuốt vội mấy giọt nước mắt kia.

Page 9: Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"

9

Page 10: Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"

10

Tôi nắm lấy tay nó thật chặt để nó bớt run rẩy. Con bé hiện giờ như tìm được một chỗ dựa dẫm, những câu nói như đã được chuẩn bị từ trước, xen giữa những tiếng khóc là những lời nói đau đớn về những trận đánh của ba nó. Những cơn ám ảnh từ năm mẹ nó mất, nỗi đau tinh thần. Nỗi đau về thể xác này đã bắt đầu được khoảng chừng một năm.

“Sao em không bỏ đi? Chạy khỏi nơi ám ảnh này?”

Con bé ngừng lại một chút, như đang suy nghĩ.

Page 11: Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"

11

Không khí trầm mặc.Tôi chợt nhớ tới gia đình của mình ở nhà, những lúc cười nói của cả gia đình mà không

có mặt tôi, bản thân mình may mắn mà chẳng chịu trân trọng.

Page 12: Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"

12

Page 13: Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"

13

Một vài tuần sau đó, tôi lại đi trên con đường quen thuộc vào một buổi chiều gần chuyển tối. Vẫn là khu nhà

cấp bốn xập xệ, vắng lặng đến đáng sợ. Ánh mắt tôi hướng về căn nhà của nó theo thói quen, tôi tự hỏi bây giờ con

bé thế nào, ba của nó còn về khuya hay còn uống rượu và đã thôi đánh đập con bé chưa? Khi hình ảnh những vết

bầm tím trên người nó hiện lên trong đầu tôi cùng những câu hỏi, âm thanh hãi hùng mà tôi sợ hãi lại vang lên bên

tai. Những tiếng quát tháo bắt đầu to hơn và nhiều hơn, không thể nghe rõ từng chữ được, tiếng khóc la và cầu xin

một lần nữa vang lên bên tai.

Page 14: Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"

14

Tôi cũng nhìn thấy người đàn ông mà nó gọi là ba. Người đàn ông đang giơ cao cánh tay, chuẩn bị vung

xuống. Ánh mắt đang nhìn tôi như khẩn cầu, tia hy vọng cuối cùng của nằm ở tôi. Tôi do dự…

Page 15: Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"

15

Ngày hôm sau, trường lại cho học sinh về vào buổi trưa. Tôi ghé qua khu nhà cấp bốn kia, chuẩn bị tinh thần

để nghe những lời khóc lóc của con bé và những lời biện hộ và xin lỗi của tôi đã chuẩn bị đầy đủ. Nhưng căn nhà ấy

lại không có người, ngoài sân trước cũng không còn con bé ngồi vẽ nữa. Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ rằng: “hôm khác vậy”.

Nhưng tất cả những ngày sau đó, tôi vẫn không nhìn thấy nó.

Một người hàng xóm thấy tôi ngày nào cũng lại gần căn nhà đó nên lại gần tôi và hỏi:

“Cháu tìm ai? Là bạn của con bé nhà này hả?”

Tôi ngập ngừng. Là bạn ư, tôi chỉ gặp nó mới một lần thôi mà, lúc nó gặp khó khăn tôi còn không giúp. Có thể

có loại bạn như tôi ư.

“À,...thì,...vâng, con là người quen.”

Người hàng xóm kia gật gù vỗ vai tôi:

“Cháu không biết gì sao? Con bé mất tuần trước rồi. Tội nghiệp, nó đã không có mẹ rồi, ba nó còn đánh nó

như vậy, chắc là do quá mệt mỏi nên mới như thế. Giá như có người cản ba nó lại thì nó đã không phải làm như

vậy”. Người hàng xóm thở dài.

Người hàng xóm đó vẫn tiếp tục nói về những điều gì đó nhưng lúc đó tôi không nghe được gì nữa, trong

đầu tôi chỉ hiện lên hình ảnh của con bé người bầm tím và bê bết, về người đàn ông cao lớn rượu chè về vào tối

khuya với những hành vi bạo lực, về đôi mắt hi vọng của con bé…

Trên bàn thờ có tấm ảnh của con bé với gương mặt buồn. Tôi lặng người nhìn tấm ảnh của nó một lúc lâu.

Đến khi tôi nhìn thấy một tờ giấy gấp đôi lại, đặt ngay trên bàn thờ. Bàn tay tôi run rẩy cầm tờ giấy lên.

“Có thể khi anh đọc những dòng này anh sẽ chẳng còn gặp được em nữa. Em sẽ nghe theo lời anh, thoát khỏi nơi ám ảnh này. Em sẽ đi, đến nơi em có thể gặp được mẹ em. Có lẽ ba em sẽ không sao đâu, nếu ông ấy muốn, ông ấy sẽ đi tìm hai mẹ con em thôi, phải không anh?”.

Page 16: Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"

16

Trong đầu tôi, chỉ còn lại những hình ảnh con bé đó. Tiếng la hét, tiếng đổ vỡ, tiếng chửi rủa và hình ảnh người đàn ông liên tục vung nắm đấm xuống lặp đi lặp lại trong đầu tôi như một cuốn băng hỏng. Giá như tôi can thiệp, thì phải chăng giờ này con bé vẫn còn ở đây. Giá như tôi quan tâm đến nó, giá như lúc đó tôi lại gần và ngăn ông ta lại, thì phải chăng giờ này con bé chẳng cần phải đi tìm người mẹ của nó. Giá như tôi không làm trái với lương tâm. Giá như tôi quay lại cho nó thêm hy vọng, giá như con người ta không ích kỉ tới mức như vậy,... hàng tá những câu nói giá như trong tâm trí của tôi. Những điều tôi nhận được cho hành động ích kỉ của mình lại là sự ám ảnh. Có lẽ tự tử là sự lựa chọn của nó nhưng chẳng phải là theo lời tôi nói sao?

Giá như cũng chẳng thể làm được gì cả, bởi vì tôi sẽ phải chịu đựng điều đó, sự ám ảnh về con bé.

Mãi mãi.

Page 17: Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"

17

Page 18: Ám ảnh (Photobook nhóm SOML - 9A2) - Dự án "Chuyện trách nhiệm"

18

kjhfkahjfdgsh