Upload
jenlytine
View
686
Download
2
Embed Size (px)
DESCRIPTION
Những chiếc xe màu trắng...! - Viết về nỗi niềm của những tài xế lái xe cứu thương.
Citation preview
TRƯỜNG ĐẠI HỌC DÂN LẬP VĂN LANG KHOA QUAN HỆ CÔNG CHÚNG VÀ TRUYỀN THÔNG
MÔN HỌC
SVTH : NHÓM NICE – Nhóm 5LỚP : K15PR2GVHD : BÙI NGUYỄN TRƯỜNG KIÊN
Tp Hồ Chí Minh, ngày 05 tháng 11 năm 2011 1
2
1. Quá trình chuẩn bị
2. Lí do chọn đề tài
3. Lời nói đầu
4. Những nhân vật và thông tin
thu thập được
5. Tổng kết kinh nghiệm
3
*1. Đưa ra những đề tài.
2. Quyết định thực hiện đề
tài về cuộc sống của
những tài xế lái xe cứu
thương.
3. Phân công công việc.
4. Đi thực tế.
5. Tổng hợp thông tin có
được.
6. Hoàn chỉnh bài làm.
4
BÀI LÀM GIỮA KỲ
*Nội dung : Cuộc sống của những người lái xe cứu thương
*Tên phóng sự: Những chiếc xe màu trắng…
*Thời gian thực hiện : 29/10 – 8/11/2011
*Các đơn vị đã đi cơ sở:
Bệnh viện Ung Bướu.
Bệnh viện Nhân dân Gia Định
Bệnh viện Đa khoa Sài Gòn
Bệnh viện 175
Bệnh viện Điều dưỡng - phục hồi chức năng - điều
trị bệnh nghề nghiệp
Bệnh viện Chợ Rẫy
5
*Để tìm hiểu kĩ hơn về công việc lái xe cứu thương.
*Để mang đến cho độc giả những thông tin và những tâm tư
tình cảm mà người trong cuộc muốn gửi đến.
*Làm sao khi độc giả đọc tác phẩm của mình họ suy nghĩ,tự
đặt câu hỏi cho chính mình. Đó là điều nhóm mong muốn.
*Xuất phát từ sự ngưỡng mộ những gì họ đang làm. 6
Chỉ có cuộc sống vì người khác mới là
cuộc sống đáng quý (A.Einstein).
3. Lời nói đầu
7
Nhờ chuyến đi thực tế này mà chúng tôi
mới biết đến những câu chuyện đầy
cảm động trên chuyến xe màu trắng đó.
Chúng tôi tranh thủ những khoảng thời
gian ít ỏi giữa các buổi học để tìm đến
những con người trên chiếc xe ấy….
3. Lời nói đầu
8
Để chúng tôi bước chân ra tìm hiểu cuộc sống thực tếnhư thế này quả là một cách học tốt. Không chỉ biết đượccái buồn, cái vui, cái khó khăn,…của công việc lái xe cấpcứu mà chúng tôi còn nhận được rất nhiều sự quan tâmgiúp đỡ của những người xung quanh: các chú xeôm, các bác bảo vệ bệnh viện,…
3. Lời nói đầu
9
…Những tưởng sẽ khó khăn lắm, nên chúng tôi phải việnnhiều lí do “bóng gió” nhưng khi hết cách thì tôi đành nóithật. Đáp lại sự không trung thực của tôi là sự nhiệt tìnhgiúp đỡ của các chú ấy. Tôi nhận ra rằng “thật thà vẫn làcách tốt nhất”!
Khởi đầu may mắn…!
10
Từ những câu hỏi thăm tới những chia sẻ, rồi đến những
đồng cảm, những câu chuyện nghề nghiệp, những tâm
sự gia đình,…chúng tôi nói chuyện với nhau như những
người đã quen thân với nhau lâu lắm rồi.
Ấn tượng đầu tiên…!
11
Chú Phong
12
“Khi chở bệnh nhân có bệnh nặng mà lại gặp giờ cao
điểm, bị kẹt xe. Tuy được nhường đường nhưng cũng
rất khó để chạy. Nếu kéo dài thời gian thì bệnh nhân sẽ
gặp nguy hiểm nhiều hơn…”
Những áp lực...
Lê Văn Tiến
13
Chú Thư - “lái xe này, trễ
1 phút cũng có thể nguy
hiểm đến tính mạng con
người. Bên trong xe lúc thì
bác sĩ hối thúc, lúc thì
bệnh nhân rên rỉ, còn có
những người nhà bệnh
nhân khó tính vì nóng ruột
nên đôi khi bị họ “chửi” ”.
Những áp lực...
14
Chú Thư chia sẻ với chúng tôi
rằng “Khi mới học xong nghề lái
xe, chú cũng không nghĩ là mình
đi lái xe cấp cứu, nhưng cấp trên
đã phân công thì phải chịu. Nhưng
rồi cũng quen, 15 năm lái xe cho
bệnh viện, chú như yêu hơn cái
nghề của mình…”
Từng là lái xe trong quân đội, qua
20 năm làm việc, chú Tập cũng
yêu cái nghề này tự bao giờ…
Họ có biết trước rằng công việc của
mình là như thế…?
15
Chú Tập
Họ có biết trước rằng công việc của
mình là như thế…?
Làm nghề này, lúc đầu đơn giản là vì cái “an cư lập
nghiệp” của mình, nhưng sau những khó khăn cũng như
niềm vui thì họ gắn luôn cuộc đời mình với những chiếc
xe màu trắng…
16
Chú Khanh
Không chỉ chạy đua với thời gian
mà còn chạy đua với tử thần. Ai
trong chúng ta từng không run sợ
trước những cảnh tan tóc, đau
đớn, sợ hãi, máu đổ chứ? Vậy mà
những con người ấy phải đối diện
hằng ngày…
Những câu chuyện lạ…
17
“Trong một lần nhận được nhiệm
vụ của bệnh viện, chú đưa một
người bệnh đã mất về quê nhà tận
An Giang. Trên xe lúc ấy có vợ và
con gái của người đó. Đường
xa, lại phải đi liên tục, cả 3 người
đều cảm thấy rất mệt mỏi. Nửa
đêm, bất thần chú cảm thấy có
bàn tay ai đó vỗ vào vai mình và
nói “ Chú ơi cho tôi miếng nước”
!
Những câu chuyện lạ…
18
Thật sự, lúc đó chỉ muốn
nhảy ra khỏi xe nhưng chú
bình tĩnh lại và nhận
ra…người đó là người đàn
ông đã được bệnh viện xác
nhận là …tử vong ??? Sau
khi được đưa về tới
nhà, gia đình người ta thì
hân hoan, vui mừng còn
chú thì vẫn ám ảnh cảnh
người chết sống dậy như
vậy”.
Những câu chuyện lạ…
19
Khi chưa tìm hiểu thì chúng tôi chưa từng nghĩ rằng đến
xe cứu thương mà cũng nhận được những cuộc điện
thoại đùa giỡn như vậy…
Những cuộc điện thoại “ma”…
20
“Vào những lúc 1 – 2
giờ sáng, nhận được
điện thoại phải đến địa
chỉ đó để chở bệnh nhân
đi cấp cứu, mọi người
vội vã chạy thật nhanh
nhưng khi đến nơi thì đó
lại là địa chỉ của một
trường học …!
Những cuộc điện thoại “ma”…
21
Sao họ không thử một lần đặt
mình vào hoàn cảnh của
những người lái xe cứu thương
để biết cảm giác, tinh thần, sự
bức xúc trước những hành vi
đó như thế nào?
Những cuộc điện thoại “ma”…
22
…người nhà bệnh nhân trong cơn bấn loạn, lại lôi cái
bác tài ra mắng chửi, ai ở trong trường hợp đó mà
không thấy tủi nhục, không thấy khó chịu…
Những nỗi niềm thầm lặng…
23
“…Cứ 1 đêm trực vậy mà có
chừng 3 lần điện thoại đi chở
bệnh nhân Mà ko phải 1 lần
mà cũng phải 3- 4 lần, vừa về
đặt lưng xuống hiu hiu lại nhận
điện thoại, lại phải thay đồ
chạy xe, phải cố gắng để thật
là tỉnh táo…”
Những nỗi niềm thầm lặng…
24
Càng ngày càng có nhiều người thờ ơ trước mạng sống của
con người. Biết đâu họ nhường đường một phút thì đã
mang đến niềm vui cho cả một gia đình…
Những nỗi niềm thầm lặng…
25
Một tháng thì chia ra, mỗi người trực 10 ngày, chưa kể có công
việc đột xuất, rồi giúp đỡ các đồng nghiệp,…Có chú công tác
bên phần ngoại tỉnh thì vất vả hơn nhiều, có khi chuyển bệnh
nhân đã tử vong từ Sài Gòn về tận Hải Phòng, gian nan, vất
vả…
Những nỗi niềm thầm lặng…
26
Họ đã sống như thế…!
“Bác tài xế rất chuyên nghiệp, bác ấy lái nhanh lắm, có những
con đường xe đông chật cứng, thế mà thoắt cái bác ấy đã lách ra
khỏi dòng người và lại lái xe lao đi. Lúc mẹ em được cứu, em
đã đi tìm bác ấy để cảm ơn, nhưng lúc ra trạm để xe thì em nghe
nói bác ấy lại đi chở bệnh nhân khác, về sau thì em không còn
gặp bác ấy nữa, nhân đây em cũng xin nói lời cảm ơn chân
thành đến bác ấy và các bác tài xế xe cấp cứu khác”.
27
Sự biết ơn, niềm hạnhphúc, những nụ cười trongnước mắt, những tiếng nấcnghẹn ngào của sự vuisướng,…
Tất cả là các cung bậc cảmxúc trong trái tim mỗingười…!
Hạnh phúc của họ là gì…?
28
“Nhìn thấy bệnh nhân được đưa vào bệnh viện kịp thời, có thể
chữa trị được, chú cảm thấy vui lắm. Tuy là không trực tiếp
cứu sống bệnh nhân, nhưng cũng đã giúp bệnh nhân đến nơi
cần thiết một cách nhanh nhất có thể”.
Hạnh phúc của họ là gì…?
29
Đó là những ánh mắt, cái ôm chặt thể hiện sự biết ơn của
người nhà bệnh nhân, những lúc như vậy, cảm giác vai trò của
mình rất quan trọng níu kéo chú ở lại với nghề.
Hạnh phúc của họ là gì…?
30
*Người hoàn thiện nhất là người đã
giúp ích cho nhân loại nhiều nhất
(Kinh Côran)
31
*Kinh nghiệm đi thực tế :
•Nội dung chính muốn thu thập?
•Soạn trước những câu hỏi quan trọng.
•Lời nói của nhân vật phải biên tập lại thành văn viết, không thể sử
dụng nguyên văn khẩu ngữ, phải chọn lọc những ý chính.
•Dự trù các trường hợp gây khó khăn và cách giải quyết.
32
*Kinh nghiệm cuộc sống:
•Hãy yêu cuộc đời bằng trọn vẹn trái
tim mình mà không cần đền đáp.
•Hãy cảm thấy biết ơn và tôn trọng
họ, hãy cảm ơn cuộc sống vì đã đem
những người luôn đặt lợi ích người
khác lên trên bản thân.
•Đó là sự trải nghiệm lâu dài để có
thể rút ra những bài học kinh nghiệm
quý giá cho nghề nghiệp.
33
Rất mong nhận được sự nhận xét và đóng góp ý kiến của thầy và các bạn để bài làm
của nhóm được hoàn thiện hơn!
34
*
35