Upload
hoang-ly-quoc
View
126
Download
3
Embed Size (px)
Citation preview
Quang Minh Trí Tuệ
1
TU ÑAÏO TU TAÂM THIEÂN
- Người tu Đạo gặp chút cực khổ cũng phải chấp nhận
số mệnh, làm càng nhiều liễu nguyện càng nhiều. Bởi vậy
những người tu đạo, bàn đạo phải không oán trách, không
hối hận.
- Tu đạo phải nắm lấy thời cơ, bây giờ không tu, qua rồi
thì không còn nữa. Lúc cần làm phải vừa nhanh vừa chính
xác, phải nắm bắt lấy, đây chính là đạo, vì trong lúc này tâm
mình không có sai lệch.
- Sự phát tâm và thể ngộ của bản thân mới là điều quan
trọng nhất. Muốn có trí tuệ nhất định phải từng trải, phải cải
thiện. Cũng như khi một sự việc đến, làm sao để giải quyết
cho được trọn vẹn, suông sẻ, đây đều do sự vận dụng trí tuệ,
học đạo cũng vậy, học rồi phải tri hành hợp nhất mới có thể
phát huy khả năng lớn nhất.
- Hy vọng các đệ tử đều kiến đạo thành đạo. Hôm nay
cảm thấy chỗ nào không trọn vẹn, tận tâm đi làm, từ trọn vẹn
nhỏ thành trọn vẹn lớn, từ chỗ nhỏ mà làm nên, từ trong
“lãm hóa đẩy công” (sai mình nhận, tốt cho người) đi làm cho
trọn vẹn, không phải chỉ thấy một chỗ nhỏ nhặt mà phê bình,
hủy báng, như vậy sẽ làm cho sự việc càng lúc càng loạn.
Tu Ñaïo Tu Taâm Thieân
2
- Ơn Trên giáng đạo không phải dạy chúng ta vẽ bùa
niệm chú, mà cũng không dạy chúng ta một số sự việc kỳ kỳ
quái quái, mà trực tiếp nói thẳng chúng ta mỗi người đều là
Phật Tổ. Tự Tính vốn tại bản thân, mắt trần không thấy được,
nhưng các đệ tử có thể tỉ mỉ khảo sát các đời Tổ Thánh Tiên
Hiền và ngũ đại Giáo Chủ, có vị nào mà không phải từ trong
sinh hoạt hằng ngày mà tu thành sao? Bởi vậy đừng có tự
tạo viễn vong cho mình, hiểu không? Cái gì gọi là đừng có tự
tạo viễn vong cho mình? Tu Đạo phải chịu khó nhẫn nhục,
đừng có so sánh nhiều với người khác, bản thân mình làm
được thì làm, Ơn Trên không ngược đãi mình, cũng như giọt
nước chảy lâu ngày thành bể lớn, tự nhiên sẽ có người
khẳng định mình. Cái gì cũng không làm, nói suông rất nhiều,
tạo sự viễn vong cho mình, không vững vàng chắc chắn,
không có thật sự bỏ ra công sức thì không cách nào được
sự khẳng định. Tâm trạng có thể thay đổi, làm sao có thể
thường xuyên giữ cho tâm sơ phát không thay đổi? Nếu
muốn để tín niệm của chúng ta lưu giữ thì phải không ngừng
thông qua thực tiễn, không ngừng mà đi làm, đi thực hành,
trong sự thực hành không ngừng đó, hoặc là gặp phải trắc
trở, gặp phải thất bại, hoặc cũng có thể cảm thấy đạt được
thành tựu. Nhưng nếu một khi mình té ngã rồi, vẫn không
nản lòng thì tín niệm của mình sẽ vì thế mà càng thêm kiên
định, đây chính là "Thường Trú Vô Gián", hiểu không? Bởi
vậy vì sao Thánh Hiền phải nói tri hành hợp nhất? Chỉ biết
mà không làm thì chung quy cũng là lời nói suông, chỉ làm
mà không suy nghĩ là quá lỗ mãng. Lúc mình có một tín niệm,
có một thiện niệm, phải làm sao để đạt tới nó? Đó không
Quang Minh Trí Tuệ
3
phải là chuyện hai ba ngày, phải không ngừng trải ngiiệm
thực hành trong suốt cuộc đời, đến lúc đậy áo quan mới bắt
đầu bình luận, mới có thể bàn luận thành tựu.
- Nhân gian, địa ngục đều không phải thuộc về chúng ta,
chúng ta đều có sứ mệnh mà đến, đừng tự coi thường mình.
Giúp Ơn Trên gánh vác, thế Thiên tuyên hóa là bổn phận
của chúng ta. Vì sao vậy? Thiên sinh Địa dưỡng mà! Ơn
Trời Đất, ơn cha mẹ là lớn nhất.
- Tu là sửa lại những quan niệm không tốt, hồi phục lại
lương tri, lương năng vốn đã có sẵn, vốn đã biết được quan
niệm về đạo đức. Vốn đã biết hiếu thuận cha mẹ, thương
yêu anh chị em, vốn đã biết báo ơn liễu nguyện. Hiếu thuận
cha mẹ là ở trong sinh hoạt hằng ngày vô điều kiện mà đi
làm, đó mới thật sự là hiếu thuận.
- Bổn phận của con người là phải có trách nhiệm đối
với bản thân, mình làm mỗi việc gì đều có quan hệ với chúng
sanh, quan hệ đến bản thân mình và những người xung
quanh. Hôm nay mình đã vào cửa Phật, học tập là đạo, đạo
ở đâu? Đạo ở trong sinh hoạt hằng ngày, như vậy tự mình
phải lấy thân làm gương vì đạo, tự mình đi thực hành, đó
mới là giá trị.
- Hiểu rõ bản thân, phải chân thật ở trong và hành ra
ngoài, người khác xem mình như một vị Phật. Lúc đó, thế
giới này tức là Thiên Đường rồi, mà cũng vì tâm cảnh của
mình, hoàn cảnh mới (chỉ trong điều kiện nào đó) tạo được
Thiên Đường trong tương lai. Không cần đi đến Tây Phương
Tu Ñaïo Tu Taâm Thieân
4
tìm Phật Đà, cũng không cần đi đến Tây Phương tìm thế giới
Lưu Ly Quang. Đã là một con người phải làm tròn bổn phận
mình cho tử tế, không nên mơ ước hảo huyền mà miễn
cưỡng đi cầu thành Phật, đi khắp nơi cùng với người khác
học tham thiền - nhập định - thông linh, những điều này
không cần thiết, dùng ở trong tâm phương thức tu hành tự
nhiên là phù hợp nhất, tức có thể thành Phật rồi, bởi vì đó là
sự biểu hiện của tâm từ bi. Học Phật phải dùng tâm tự nhiên
nhất, tâm thành kính nhất, vì thế dùng cách đơn giản nhất để
làm những việc không bình thường nhất, đó là nét đặc trưng
của thời kỳ Bạch Dương.
- Tu được tốt, nói cũng được tốt. Khẩu, Tâm và hành
phải hợp nhất, như vậy mới giống người tu đạo. Tu đạo
quan trọng nhất là phải minh lý.
- Gặp phải mỗi một nghịch cảnh đều là lúc để mình
trưởng thành. Đừng nên mỗi ngày chỉ xem thấy bề ngoài của
bản thân mình mà thôi. Tu đạo phải đi sâu vào tìm hiểu, làm
người cũng phải đi sát vào thực tế, làm người không nên chỉ
làm bề ngoài, như vậy thì người khác cũng lấy vẻ bề ngoài
để đối xử với mình.
- Tu đạo không nên coi trọng cái hay, cái ngon, sự thoải
mái, phải nếm sự khổ trong khổ mới là người vượt trội.
- Hành đạo do nơi tâm công bằng, nơi an phận với bổn
phận của mình. Hành đạo phải không oán trách không hối
hận, không có khởi đầu không có kết thúc, nghỉ ngơi xong rồi
lại xuất phát tiếp, phải bảo đảm mình thật sự hạ công phu,
Quang Minh Trí Tuệ
5
để cho thế giới thêm một phần tường hòa (cát tường - an
hòa). Hy vọng trong lúc thời thế khẩn cấp như vậy, động
loạn như vậy, các đệ tử ai ai tâm đều phải định xuống, đem
lòng thành thật ra, thành thật với chính mình, thành thật với
người, thành thật với vật, thành thật với bổn phận của mình,
đối mặt với tâm của mình, trong tâm phải chân thành, sau đó
mới hành ra ngoài.
- Làm việc gì cũng vậy, không nên cứ để ngày mai, phải
nắm bắt hôm nay, nắm bắt hiện tại, nắm bắt ngay lập tức, đó
mới là thật, mới là vĩnh hằng.
- Xem công việc là điều mình đáng làm thì sẽ cam tâm
tình nguyện để làm. Giống như việc ăn cơm, ăn rất là vui vẻ,
lấy việc tu đạo xem như việc ăn cơm, xem như đang thưởng
thức một bữa ăn ngon, mà ao ước làm sao ngày ngày đều
được hưởng thụ. Bởi vậy một ý nghĩ sai lầm, là khoảng cách
một trời một vực.
- Vào lúc thích hợp nhất thì làm việc thích hợp nhất, tức
là tu đạo. Bởi vì chúng ta không thể nào không có chuyện
mà kiếm chuyện để làm, chung quy gặp việc, thấy việc, làm
việc. Làm xong việc của thế gian rồi, tức là làm xong việc Ơn
Trên.
- Tu Đạo không có lúc ngưng, nghỉ ngơi là sự nghỉ ngơi
của nội tâm, không phải là sự nghỉ ngơi của đôi chân, sự
dửng dưng của đôi chân. Đôi chân phải tích cực, nhưng mà
tâm cảnh phải giản dị. Làm việc cần trí lực của nhiều người
hợp lại mới làm nên thành trì, nhưng mà không nên vì bản
Tu Ñaïo Tu Taâm Thieân
6
thân mà tranh công đoạt danh, trong lúc làm việc không vì
mục đích riêng mà làm, Ơn Trên tự nhiên cho mình năng lực
vô tận, có mục đích riêng mà làm là lực bất tòng tâm. Vì lẽ
đó phải truyền đăng, truyền cái tuệ mệnh này, truyền cái
tháp đăng ngàn năm này, chỉ dẫn chúng sanh cứ thế mà tiếp
tục đi.
- Tu đạo không phải ở trong Phật Đường mà tu, không
phải trước mặt mọi người mà tu, mà trong lúc mình đơn độc,
trong lúc mình đối mặt với mỗi một sự việc, đó mới là tu đạo.
- Quả vị trên Trời tại nhân gian định, nhưng nếu vì quả
vị mà có sự tính toán, tức là không phải quả vị rồi. Bởi vì tâm
có sự dao động thì không phải là đạo rồi.
- Chọn lựa con đường thích hợp với mình. Bản thân
mỗi con người đều có năng lực đầy đủ, đã là bản thân vốn
có thì không cần đi tìm nữa, càng không phải rơi vào vòng
xoáy. Vì vòng xoáy vốn không có thì đâu cần phải nhảy ra.
- Người yêu thích đạo thì phải hậu đạo (coi trọng đạo
đức), người hậu đạo thì phải thường xuyên xuống bếp học
đạo, học đạo không phải thường ngồi học sự thoải mái, mà
cần phải đi làm những việc nhỏ nhặt của đạo.
- Tu đạo phải thời thời khắc khắc, không dứt đoạn giữa
chừng. Nghỉ ngơi là sự lãng phí thời gian, phải có trách
nhiệm đối với sinh mạng của chính mình, phải lấy lòng bác ái
ra. Thật ra các con là hóa thân của Thầy, là tiểu Tế Công,
đừng có Tế Tư, Tế Tư thì nhiều phiền não.
- Năm mới phải nói điều tốt, phải chú ý giữ chút khẩu
Quang Minh Trí Tuệ
7
đức, nói điều tốt, làm việc tốt, trong lúc đó tức là Thiên
Đường.
- Bình thường xem ai là thầy? Không thấy được thầy,
cũng không biết thầy ở nơi đâu, con phải xem thầy là ai?
Phải xem Thiên Địa Lương Tâm là thầy, làm việc, nói chuyện
theo lương tâm mình thì ít sai lệch.
- Việc tu đạo là làm việc ngay trong lúc đó, trong lúc đó
tức là tu hành.
- Người luôn luôn trong nghịch cảnh mới có thể trưởng
thành, luôn luôn ở trong sự rèn luyện mới có thể vững mạnh.
Mình có mấy phần năng lực, Ơn Trên sẽ cho mình mấy phần
đi làm, cho nên đừng nên xem thường mình.
- Tâm ích kỷ không nên có. Mắt phải nhìn xa trông rộng,
đừng để lòng dạ hẹp hòi cản trở mình. Nghe nhiều nghĩ
nhiều, làm nhiều đừng nói quá nhiều.
- Làm việc gì đừng nên quá tận, để một chút đường rút
sau này, tính khí đừng nên quá cương, để một chút tinh lực,
tài năng đừng có hiển quá, để sau này được phát huy, đã tốt
rồi lại muốn tốt hơn, cương nhu song hành, đừng có vượt
trội hơn người khác.
- Lấy đức báo oán, không nên uổng phí ơn đức đã tiếp
nhận, đã tiếp nhận nhiều thì phải liễu nguyện nhiều, đừng
nên nghĩ bất cứ vấn đề phiền não nào, tâm tịnh thì mọi thứ
đều trống không, trống không thì làm gì có phiền não.
- Công đức có được từ chỗ không thấy, đừng nên ở bề
Tu Ñaïo Tu Taâm Thieân
8
ngoài mà tô cái hư danh. Giữ lấy nguyện của mình, nói ít làm
nhiều, chú ý sức khỏe của bản thân, không quá khoe tài, trân
trọng sinh mệnh của mình.
- Công phu tu luyện, tuy phiền phức lại khổ, nhưng chỉ
cần có tâm, chỉ cần có thành ý, đều có thể vượt qua được.
Muôn sự tại người, mình muốn những gì với Ơn Trên thì Ơn
Trên sẽ cho mình điều đó. Kiên trì tín niệm của mình, không
được dễ dàng thay đổi.
- Thường yêu cầu bản thân mình trong những việc đơn
giản nhất, phải dùng công phu nhiều nhất, thì sau này làm
việc lớn không khó.
- Tu rất đơn giản :
+ Thứ nhất : phải sửa bỏ những thói quen không tốt.
+ Thứ hai : xả thân vì người, không cần báo đáp.
+ Thứ ba : tuy phải chịu đựng tình người lạnh nhạt
nhưng lòng nhiệt tình vẫn cuồn cuộn, tế thế cứu người, như
vậy mới là bước chân của Thánh Thần Tiên Phật.
- Các con cực khổ là phải đấy! Đó là Ơn Trên cho mình
cơ hội, có cơ hội mới có được cực khổ, phải cảm ơn. “Vô sở
cầu chi cầu tức đại cầu, vô sở vi chi vi tức đại vi” (cầu mà
như không cầu tức đại cầu, làm mà như không làm mới là
làm việc lớn).
- Tu đạo phải sửa đổi mình trước, vả lại không nên cho
cái nhìn ban đầu là chính xác. Phải quan sát trước, thể ngộ
trước mới được đi đến kết luận.
Quang Minh Trí Tuệ
9
- Người người đều là Phật đường, đem Phật đường
của mình ra, để mỗi một người thấy được mình cũng giống
như thấy được Phật đường, ưu nhã như thế, yên tĩnh như
thế. Vì lẽ đó, tâm mình phải như một Phật đường lớn, dung
nạp mỗi một người, đi tới đâu thì khai thị tới đó, như vậy
mình tức là Hoạt Phật tại thế.
- Tu đạo cần thành tâm cộng thêm tâm Bồ Tát, tâm
nhẫn nhịn, tâm hỷ xả, tâm vô vi, thiên tâm, trí tuệ tâm.
- Hiện nay chướng ngại lớn nhất của tu đạo là chỉ muốn
hỏi người khác “tại sao?” mà không hỏi bản thân mình. Vì
sao Thầy muốn các con càng lên cao một tầng nữa? Hiểu
mình trước, rõ ràng chính mình. Trước tiên hỏi mình đã làm
chưa? Bỏ công sức ra chưa? Tiếp đến mới hỏi người khác.
Bất cứ việc gì không nên chỉ xem bề ngoài, mà phải hướng
nội hồi quang. Tự Tính Phật một khi đã sáng tỏ thì có thể
diệt được ảo tưởng, Tự Tính Phật không sáng mình sẽ bị mê
bởi ảo tưởng.
- Từ giờ trở đi, mỗi buổi sáng và trước khi đi ngủ, niệm
ba lần “Tế Công, Tế Công, Tế Công”, hy vọng các con đều
có thể kiên trì bền bỉ, Tế Công mà các con niệm từ miệng, từ
trong tâm không phải là một vị thầy Tế Công này, càng
không phải chỉ là nhân tướng mà thôi. Hình tướng thì bị hủy
diệt, nhưng làm sao lấy Đạo để làm sạch sự tình thì phải
dựa vào hình này, tướng này, để phân biệt lý lẽ, phân biệt
tình lý, đem tình người trong tâm chúng ta, lòng thương
trong tâm hóa thành tình đạo, hóa thành tình thương lớn.
Tu Ñaïo Tu Taâm Thieân
10
- Cái gọi là tu đạo, bàn đạo, là gặp việc nhân nghĩa
không được nhường, quyết đoán ngay lập tức, lúc ấy tức là
đạo.
- Tu đạo không nên xem đó là một thứ áp lực, mà phải
xem đó như là một bổn phận. Giả sử xem tu đạo như là một
thứ áp lực, như thế sẽ tu rất đau khổ.
- Hy vọng các con giữ lấy một tấm lòng không nuối tiếc,
không hối hận, bước trên con đường phản hồi cố hương, để
nước mắt chúng con chảy vì chúng sanh, đem niềm vui của
các con dâng hiến cho chúng sanh, đem tất cả những gì sỡ
hữu được hồi tặng toàn bộ, đây chính là bổn phận, sứ mệnh
của các con.
- Muốn làm Tiên Phật không khó, chỉ cần cảm thấy
đang hành đạo của Tiên Phật Bồ Tát, đó tức là Tiên Phật.
Chỉ cần phát tâm Bồ Đề ra, như thế mỗi một người trong
Phật đường đều là Tiên Phật.
- Tu đạo có 6 thứ đến: tâm đến, tay đến, mắt đến,
miệng đến, tai đến, chân đến.
- Lấy tâm từ bi hỷ xả hóa giải tâm ham muốn, lấy tâm
bình thường vô vi hóa giải tâm dao động, lấy tâm chất phát
đơn giản hóa giải tâm hư giả phù phiếm, lấy tâm vững chắc -
chăm chú hóa giải tâm sơ sót.
- Phải nhận lý mà hành. Hiện tại tu đạo, bàn đạo không
thể theo một cách mù quáng nữa, phải giữ giới, trì giới, xem
kinh điển như là một sự thúc giục mạnh. Xem những người
cùng hội cùng thuyền như là đạo hữu cùng chung chí hướng
Quang Minh Trí Tuệ
11
để dìu dắt nhau, không nên quá trọng hình tướng. Trong thời
kỳ mạt kiếp này, càng trọng hình tướng thì chấp trước càng
nhiều.
- Phải có trách nhiệm đối với bản thân, chỉ cần mỗi
người làm tròn bổn phận của mình, thật ra đều là một việc
lớn. Bản thân mình làm tốt mới mở rộng tới bên ngoài, đây
tức là làm việc lớn, làm việc lớn thì phải vượt qua chính
mình, vốn đã không làm được, bắt đầu đi nếm thử, vốn
không có khả năng thì đi thử nghiệm.
- Tu pháp không bị pháp vây, tu tâm không lưu trong
tâm. Tu pháp liền ngộ mà vượt qua khỏi lời nói, đó chính là
pháp.
- Cái gọi là “Trọng Thánh Khinh Phàm”, về nhà chăm
sóc gia đình cho tốt cũng gọi là “Trọng Thánh Khinh Phàm”.
Cái gọi là “Phàm” tức là dục vọng. “Thánh” là tại mọi nơi,
“Phàm” thì chỉ tồn tại trong tư tâm của mình. Do đó, nói vạn
pháp do tâm sinh, chỗ không đơn giản là do mình uốn nắn
như thế nào? Đừng nên cho rằng ở Đạo Trường mới tính là
Thánh, bởi vậy có thể nói “Vô xứ bất Thánh, hà xứ bất
phàm” (không có nơi nào là không phải Thánh mà cũng
không có nơi nào là không phải phàm).
- Con đường tu bàn này không có điểm kết thúc, liễu
nguyện rồi phải đến nữa, đến rồi còn phải đến, biết khổ liễu
khổ mà thôi. Tại vì nhân sinh chẳng qua là như thế, duy chỉ
có tùy hỷ tự tại mới thật sự là tự tại.
- Nhân tâm tốt thấy sự vật gì đều tốt. Phàm mọi sự phải
Tu Ñaïo Tu Taâm Thieân
12
từ tâm cảnh bắt tay mà làm, tại vì tâm cảnh tốt, mọi vật đều
tốt đẹp.
- Ở trong sinh hoạt hằng ngày, gặp phải bất kỳ sự tình
nào, ghi nhớ! Dùng một tấm lòng cảm ơn đi đối mặt. Bất kể
vấn đề hôm nay khó khăn ở đâu, bất kể sự việc này chán
ghét cũng vậy, khen ngợi cũng vậy, đều phải dùng một tấm
lòng cảm ơn đi đối mặt.
- Không nên cầu danh, cầu lợi, sự cầu danh, cầu lợi thì
sẽ bị vây ở trong đó. Cho dù chỉ cầu xin một hào bạc, nhưng
vẫn bị một hào bạc đó vây chặt. Dục vọng càng nhiều, càng
cầu, càng không ngưng, duy chỉ có buông xuống, mới có thể
cầu được giải thoát. Duy chỉ có giải thoát, mới được hiểu rõ
làm sao tu, làm sao đi, duy chỉ có giải thoát mới có thể tự tại
thật sự.
- Đến nhân gian này sẽ bị cái gì đó cám dỗ. Một số khí
lưu hành phổ biến. Bởi vậy, phải cẩn thận mỗi một động
niệm, mỗi một động niệm đều ảnh hưởng đến chúng ta rất
nhiều, có động niệm không tốt thì sẽ sản sinh kết quả không
tốt, bởi vậy càng phải cẩn thận.
- Khi mình đã rõ ràng quyết định mục tiêu trong mỗi một
phút, mỗi một giây, mỗi một thời khắc cần phải trang nghiêm.
Vì sao phải trang nghiêm? Tại vì mình xem trọng bản thân,
tự mình khẳng định mình mà không phải người khác đến
khẳng định mình.
- Vạn giáo đều phải trở về điểm gốc, không có số 0, làm
sao có số 1, số 2, số 3? Làm sao có sự kéo dài? Vì lẽ đó nói
Quang Minh Trí Tuệ
13
tức khắc quyết định mục tiêu là chính xác nhất, tức phải
“trạch thiện” (chọn điều thiện), không nên chỉ “cố chấp”.
Người thì dễ chấp trước, điều đáng sợ nhất của tu đạo là
vừa chấp trước vừa cố chấp. Hoạt bát, linh động, thanh cao,
thoát tục một chút không phải là tốt hơn sao? Hoạt bát, linh
động, thanh cao, thoát tục làm sao cho trong ngoài hợp nhất.
- Người không nên dựa theo “cảm nhận” qua một đời
người, mà phải “dùng tâm” để qua một đời người. Tại vì cảm
nhận có thể trùm lên thân người khác, dễ dàng tổn thương
đến người khác. Quen biết thêm một người bạn thì có thêm
một con đường để đi, mọi vật bên ngoài chỉ là trợ lực. Có
một ngày, trong lúc ngoại vật không thể mượn trợ được, bản
thân phải biết làm sao đi làm và phải làm như thế nào, đều
từ trong trí tuệ của bản thân mình. Mọi việc gì đều phải nhờ
lực lượng bên ngoài đến giúp đỡ, như thế mình vĩnh viễn
không biết được, từ đầu đến cuối đều là bị động, vĩnh viễn
không có cách nào tự giác được. Người hiểu tự giác, mới có
thể hiểu được buông xuống.
- Biết được Tự Tính ở đâu không? Đó là một cái tâm
không an phận hay là một cái tâm rất trầm tĩnh? Chánh nhân
ở đâu? Chánh nhân ở chỗ “Minh Sư một chỉ điểm”. Trong lúc
tâm rất mệt mỏi, hãy tịnh xuống, nghỉ ngơi một lúc rồi xuất
phát tiếp. Các con đi học tha tâm thông không bằng học Tự
Tính thông. Nếu chúng ta có thể hiểu được khổ nạn của
người khác, tức là mọi thứ đều thông. Vì lẽ đó phải trực chỉ
đầu đuôi ngọn ngành. Trong lúc mình hiểu rõ bổn lai, quái
lực loạn thần chỉ là một cái đọt ngọn. Do đó niệm lực -
Tu Ñaïo Tu Taâm Thieân
14
nguyện lực là chúa tể tương lai của mình, có thể hóa tối
thành sáng, có thể hóa hoàn cảnh khó khăn thành hoàn
cảnh vui sướng, cho nên vạch được vân khai thì kiến
Như Lai.
- “Buông dao đồ tể lập tức thành Phật”, con dao đồ tể
này chỉ là con dao trong nội tâm của chúng mình, dục vọng
không tốt đó là dao rồi. Hôm nay buông xuống, vứt bỏ, tức
thành Phật, Phật tâm, Phật tính của mình đã hiển hiện rõ rồi.
Cẩn thận niệm đầu rất đơn giản, rất rõ ràng, Thầy muốn các
con tâm niệm vô tham, tư duy vô thẹn, cử chỉ vô vọng (cử
chỉ không sằn bậy), ngôn ngữ vô khi (nói năng không dối
gạt), hành sự vô quá (hành sự không phạm lỗi).
- Tâm thiện tất cả đều thiện, tâm tốt tất cả đều tốt.
- Chúng sanh đều có Phật tính cả, có tự tin sẽ được
quay về hay không? Câu này nói như thế nào? “Tiên Phật
vốn thị Phàm Nhân tố, chỉ phạ Phàm Nhân tâm bất kiên”
(Tiên Phật vốn là người phàm làm nên, chỉ sợ người phàm
tâm không kiên), mỗi ngày bản thân phải niệm ba lần trở lên
tự mình cổ vũ, kế đến động viên lẫn nhau. Mỗi ngày nói với
chính mình, sau đó mới nói với người khác: “Bạn thế nào
cũng thành Phật”. Khi người có thể tiếp thu câu nói này,
hành vi cũng theo hướng này mà đi. Bất kể họ đi nhanh hoặc
chậm, chỉ cần không ngừng theo cầu chân lý, phụng giữ
chân lý đi làm, toàn tâm toàn ý, thế nào cũng thành Phật.
- Đạo sanh vạn vật, Đạo là căn bản của tất cả. Phải y
theo Đạo mà hành mới có thể lâu dài, nếu như trái Đạo mà
Quang Minh Trí Tuệ
15
hành thì mình làm mình chịu. Không phải Ơn Trên và Tiên
Phật muốn trừng phạt người không ngoan, mà là vì Thiên Lý
đã hiển hiện. Thiên Lý ở đâu? Đó là Thiên Địa Lương Tâm.
Ơn Trên và Tiên Phật đều từ bi, cho dù mình có tội lớn tày
trời, nhưng lương tâm mình có biết nghiêm khắc trách mắng
mình hay không? Vì lẽ đó, làm việc trước tiên phải xứng
đáng với lương tâm của mình.
- Sinh mệnh phải có độ sâu, phải có độ rộng lớn, mà
còn phải có “Minh độ”. Minh là minh bạch, là quang minh.
Minh bạch bản thân, việc gì cũng phải rõ rõ ràng ràng, nắm
vững mỗi một tâm niệm của bản thân mình, phải để cho
mình có minh độ và còn phải có độ rộng lớn, như vậy là có
đủ cả. Nếu hôm nay mình chỉ có minh độ, chỉ là biết rõ ràng,
dần dần mình sẽ trở nên mẫn cảm, lúc mình trở nên mẫn
cảm thì bị tâm trạng làm cho xoay vòng vòng, nếu mình
không có độ rộng lớn thì không có cách bao dung, hy vọng
các con có minh độ, cũng phải có độ sâu, còn phải có độ
rộng lớn. Không chỉ hiểu rõ bản thân mà còn phải bao dung
bản thân, không chỉ hiểu rõ người khác mà còn phải quan
tâm người khác, khoan dung người khác.
- Tâm cảm ơn là đẹp nhất, phải học tập tinh thần của
Tiên Phật. Có một tấm lòng không nỡ nhẫn tâm đối với
người khác thì phải mau mau đi khai triển, để thiên tâm bộc
lộ ra.
- Đối với những người bất hạnh trong xã hội, những tai
nạn trên thế giới, các con có thể phát tâm đi cầu phước, hy
vọng để những chúng sanh hữu duyên có thể quy nhập chân
Tu Ñaïo Tu Taâm Thieân
16
Đạo. Một niệm của các con rất quan trọng, hôm nay các con
bằng lòng đi ra, tự nhiên Ơn Trên sẽ giúp đỡ mình. Nếu
mình đối với bản thân không có lòng tin, đối với Đạo không
có khẳng định, như vậy bản thân tự nhiên bị bản thân đào
thải trước. Hy vọng các con từng ly từng tí mà cố gắng học
tập, đi dùng tâm. Khi người có đau ốm thì không biết có lúc
phải làm sao, trong thời gian đó, phải từ tâm mình mà bắt
đầu chuyển niệm, tự nhiên sẽ có quý nhân tương trợ.
- Vào cửa Phật rồi phải tự chịu trách nhiệm đối với tâm
tính của bản thân, hình tướng ở nhân gian là già già trẻ trẻ.
Thầy xem tất cả mọi người đều còn ngây thơ, vì sao vậy? Vì
kiến thức của các con có hạn, hiểu biết cũng có hạn, thấy
được các đồ đệ thường giới hạn ở trong một vòng xoáy mà
tranh chấp không ngừng. Nghĩ 10 năm trước con đã chấp
trước những gì? Hôm nay đắc được lại có điều gì khác? Đồ
vật nào chưa đắc được? Mất đi rồi thì sao? Mình của 10
năm trước với mình của 10 năm sau có thay đổi gì không?
Chung quy người không ngừng mà tân tiến. Hôm nay ta tu
đạo, bàn đạo hoàn toàn do lòng bắt đầu của mình, sự phát
tâm của mình, người ta nói bắt đầu phát tâm thì dễ dàng,
nhưng làm sao để nó biến thành một thứ tín niệm trường
cửu là không đơn giản. Cho nên Thầy khuyên các đệ tử tu
đạo đừng nên tâm trạng hóa, tấm lòng phải mở rộng, nhất
định phải vô tư, độ lượng của mình mới có thể nạp được
càng nhiều, mới có thể thấy được càng xa.
- Tâm con người không quá nhiều vướng bận, phiền
não, lập tức hòa hợp với Tiên Phật. Có một số người nói đây
Quang Minh Trí Tuệ
17
là “tâm thành tắc linh”. Loại hòa hợp đó giống như cha mẹ và
con cái, không cần báo đáp, thương ở trong tâm, không nỡ
để con chịu khổ.
- Thật thật giả giả, giả giả thật thật, nếu trong tâm là thật
thì không có hư giả, nếu trong tâm là giả thì thật đi đâu tìm
kiếm? Người lạc vào phàm gian thì không thể tuyệt đối, tức
là có đối đãi. Nếu như đem tâm đặt chỗ chấp trước ngã
tướng mang tính tuyệt đối thì không có cách phân biệt ra thật
giả. Nếu như lúc các Hiền Sỹ tưởng tượng đem tâm đặt tại
chỗ tuyệt đối nhưng khi sự việc và sự tưởng tượng của mình
có sai lệch, mình sẽ chọn lấy cách nghĩ khách quan bên
ngoài, hay là vẫn chấp trước cách nghĩ trung tâm của mình?
Ngã chấp trong tâm Chúng Sanh đã sản sinh ra loại tuyệt đối
này, đây là một loại mê vọng, cách nghĩ Tham Sân, không
phải chánh tri chánh kiến.
- Cái gì là tuyệt đối? Thiên Địa mới là tuyệt đối, Trời
không nói, Đất không rằng, đây là tuyệt đối. Chúng sanh dù
dẫm lên đất đai như thế nào, dù có hủy hoại mảnh đất này,
đất đai vẫn âm thầm chịu đựng. Mặt Trời, Mặt Trăng cũng là
tuyệt đối. Mặt Trời mọc lúc ban mai, có cho người thiện thêm
một chút ánh sáng, người ác bớt một chút ánh sáng không?
Bởi vậy nói: “Chỉ có Thiên Địa mới là tuyệt đối”. Còn thế gian
là vô thường và đối đãi.
- “Dục nại ác chi đế” (Dục là căn nguyên của ác). Có
lòng tham thì sẽ có vọng tưởng, cho nên cần tri túc thường
lạc, bảo dưỡng tâm tính, phản tỉnh xem xét. Thân là một
người tu phải luôn nhìn lại bản thân, “cách vật cùng lý” (bỏ
Tu Ñaïo Tu Taâm Thieân
18
hết ham muốn vật chất thì chân lý rộng lớn) trừ đi ham muốn
vật chất của thân và tâm, trừ bỏ những tạp niệm trong tâm,
như vậy mới có thể đắc được thanh tịnh thật sự.
- Có được thì mất. Thật ra các con vốn có chỉ là bản
thân này, vì vậy phải biết vận dụng thân tâm cho tốt, tử tế đi
làm những việc mình phải làm, không cần quá để tâm tới
thuận và nghịch. Thuận nghịch chỉ là một quá trình, thật ra
bất kể là thuận hay là nghịch, các con đều có được kết quả,
cần phải “vô sở trú nhi sanh kỳ tâm”. Phật là tâm gì? Phật là
tâm từ bi, vô tâm. Vô tâm là gì? Tức là không chấp trước.
Ngài không cảm thấy chúng sanh tuấn tú hơn thì đặc biệt
thương họ hơn, trong cách nhìn của Phật, mọi người đều là
Phật tử, mọi người đều như nhau, không có sự phân biệt
đẹp xấu, chỉ dựa vào tâm của mình.
- Tâm thường dễ dàng bị lời nói của người khác mà
ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Do tâm người không đủ
kiên định, nên dễ dàng bị người khác ảnh hưởng. Một khi
tâm niệm động, Ơn Trên đều biết được, tâm niệm thiện tức
là thiên đường, tâm niệm ác tức là địa ngục, do đó ý nghĩ
phải cẩn thận, không nên nghĩ điều không tốt, điều xấu:
Người phải có tư tưởng quang minh, cử chỉ cũng phải phù
hợp với lý lẽ. Vì lẽ đó, lên thiên đường, xuống địa ngục chỉ
cách nhau một niệm. Cho nên người quân tử phải cẩn thận
niệm đầu, phải luôn luôn lưu tâm với tư tưởng của mình, vì
tư tưởng sẽ trở thành lời nói, lời nói sẽ trở thành hành động,
hành động sẽ trở thành thói quen, thói quen sẽ trở thành tính
cách, tính cách sẽ trở thành vận mệnh, cho nên tư tưởng rất
Quang Minh Trí Tuệ
19
quan trọng. Không nên có tâm suy đoán nghi ngờ, tâm
chánh tất cả đều chánh. Một khi tâm niệm động, lay động
Trời Đất, do đó phải tử tế giữ vững tâm niệm của mình, một
niệm thiện tức là thiên đường, một nệm ác tức là địa ngục,
cho nên nói nhân tâm dễ thay đổi, tâm đẹp mọi vật đều đẹp,
tâm thiện mọi vật đều thiện.
- Gặp khó khăn phải giải quyết như thế nào? Nếu tâm
bừng bừng nổi nóng, giải quyết được gì không? Trước hết
tâm phải tịnh xuống, định xuống, rất nhiều trí tuệ huyền diệu
tự nhiên nảy sinh. Trí tuệ không phải tiền bạc có thể mua
được, trí tuệ có được từ trong nghịch cảnh.
- Có phải có thể xem thấu, có phải có thể thấy rõ, có
phải có thể tiêu diêu tự tại, cũng chính là việc trước mắt
mình có thể làm được. Nếu như trong mỗi lúc đều có thể làm
xong, đều có thể an phận, đều có thể tận tâm, đều có thể giữ
bổn phận và không đòi hỏi, như thế cho dù mình gặp phải
bất cứ sự việc gì, cũng đều có thể không hề run sợ. Hy vọng
cuộc đời của con không có oán trách, không có hối hận. Làm
tròn trách nhiệm của mình cho tử tế! Các con thường nói
phải để cho thế giới của mình tốt đẹp hơn, phải để cho hoàn
cảnh tốt đẹp hơn, mình đã làm được bao nhiêu rồi?
Thường nói muốn bảo vệ môi trường, môi trường trong
tâm các con đã bảo vệ chưa? Thậm chí trong lúc đang có
rác mà còn vứt ra ngoài, trút lên người khác. Bởi vậy phải tử
tế nắm bắt tâm mình, đây cũng là tu đạo.
- Cái gì gọi là “Diệu Hành Vô Trú”, “Ứng vô sở trú nhi
Tu Ñaïo Tu Taâm Thieân
20
tâm vô triều”? Nếu như nói trong tâm không có gì chấp trước,
nếu như không có bất cứ vướng bận vấn vương thì tâm sẽ
không nổi sóng. Sóng tức là hỷ nộ, ái lạc, lục trần, thất tình,
tam độc của mình, ở thế gian này những điều này có thể
miễn trừ, tức là “Trung Dung Chi Đạo”, cũng tức là Đạo.
- Thành trưởng theo tâm tự giác, tôn trọng theo tâm tự
tin, trân trọng theo tâm tự trọng, hàm dưỡng theo tâm tự
kiểm.
- Tâm trạng trong lúc chán nản nhất, lúc khó chịu nhất,
đó là thế giới mạt kiếp của mình. Thế giới mạt kiếp này so
với sinh tử càng đáng sợ hơn, bởi vì tâm của mình đã chết
rồi. Mong các con đừng nên có thế giới mạt kiếp, mà phải
càng dũng cảm đi đối mặt với ngày ấy của mình, bởi vì sau
này còn có những ngày tốt đẹp hơn, mình không đi làm thì
nó cứ y như vậy, nếu như mình đi làm thì thế giới này vì
mình mà sẽ có sự thay đổi. Hy vọng các con có thể đi cảm
nhận tâm của người khác, càng phải quan tâm tâm của
người khác, các con sợ hãi thế giới mạt kiếp, sợ hãi thế giới
này không tốt, nhưng các con có nghĩ lại bản thân mình đã
làm tốt chưa? Nội tâm mình có Tiên Phật, có Đạo, có Ơn
Trên, còn có chúng sanh, như vậy mình rất không tầm
thường.
- Tu đạo là phải học tập làm sao chịu bỏ hành vi không
tốt, chịu bỏ tham sân si (tam độc), danh lợi, phiền não cùng
những gì không vui, lấy tâm bình đẳng, tâm tri túc, tâm cảm
ơn đi đối mặt với chúng sanh, đối mặt với bản thân.
Quang Minh Trí Tuệ
21
- Lấy tâm hoan hỷ mà tiếp nhận người, sự, vật, lấy tâm
hoan hỷ hoàn thành nó mới không có bất bình, nếu tâm bất
bình làm sao lấy tâm thanh tịnh hoàn thành sự việc? Có bất
bình thì có phẫn nộ, đối với người sẽ hay giận hờn.
- Thầy đến nhà các con, trong tâm các con phải tràn
đầy niềm vui, không nên mặt ủ, mày chau, không nên Thầy
đến nhà các con thì bị khí hôi thối của các con đẩy ra, khí hôi
thối của người thì rất mạnh. Trong nhà phải cảm nhiễm một
bầu không khí tốt, hơi thở tốt, đừng nên để Thầy vừa đến thì
bị đẩy ra. Mỗi một người đều biết nhân gian là bể khổ, đã là
bể khổ, không nên cứ nhổ nước khổ, cứ nhổ nước khổ, bể
khổ này biến thành càng hư nữa phải không? Mỗi một người
đều phải có tâm lạc quan, tâm cầu tiến, đừng để bể khổ này
tạo ra trong mỗi một Phật Đường, phải đem nhân gian này
biến thành mảnh đất sạch, phải để nhà của các con biến
thành Phật đường khoái lạc.
- Tâm mình bất bình, nhân, sự, vật đương nhiên sẽ bất
bình, bất bình thì bất an, cầu đạo tức là cầu tâm an, tâm an
lý đắc thì cao hứng viên mãn rồi. Tu đạo là tu đạo gì? Thực
ra tu đạo không cần tu, mọi người làm được theo phép tắc là
được rồi.
- Bảo hồ lô làm sao mở ra? Trong lúc đó bố thí một nụ
cười, đó có phải là đã mở ra rồi sao? Lúc cười nghênh tiếp
tất cả mọi sự, mình sẽ phát giác thế giới thật là tuyệt diệu nhỉ!
Người người vốn đều tốt như vậy đó! Tốt hay không tốt chỉ
tại nơi mình dùng tâm mà thôi. Các con chấp trước điều gì?
Chấp trước sự được mất của bản thân, chấp trước được
Tu Ñaïo Tu Taâm Thieân
22
mất thì vĩnh viễn ở trong phiền não, hồng trần cũng giống
như bể khổ, sóng này chưa lặn sóng kia lại tiếp nhưng mà
một sóng lại một sóng, trong nội tâm có cần mình đi xoa dịu
hay không? Các con không phải thường nói không có gió thì
không có sóng sao? Làm sao lại tạo ra gió? Gió của nội tâm
bao gồm: gió thị phi, gió tranh đoạt, có quá nhiều quá nhiều
gió, đều từ sự đối đãi giữa người với người mà tạo thành.
- Khi mình đang chịu khổ, đang trong nghịch cảnh, phải
đem tâm của các con xem như tâm bình thường, thì sẽ
không cảm thấy khổ.
- Nếu như tâm của mình cứ chỉ muốn vui sướng, chỉ
muốn ăn ngon, mặc đẹp là cảm thấy hạnh phúc nhất, sung
sướng nhất. Nhưng mà mình phải hiểu rằng, loại tâm vui
sướng này sẽ luôn luôn dụ dỗ mình đi tới chỗ đau khổ nhất,
do đó hôm nay hiểu rõ điểm này, bất kể trong suốt đường
đời của mình hoặc trong đường tu đạo, đừng nên sợ cực
khổ, đừng nên sợ bị nạn.
- Cái gì gọi là “Tư vô tà” (suy nghĩ, tư tưởng không tà) là
chí lý chí tính, thuần nhiên vô ố (thuần nhiên không bị nhiễm),
phản phác quy chân, tự nhiên mà làm, một lòng không tham,
không mong cầu, không có tư tâm gì. Chánh tâm tức là vô tà,
như giữ lòng giống trẻ thơ, không có phải trái trước sau,
ngay thẳng mà đứng.
- Nam Cực Tiên Ông - Hoạt Phật Sư Tôn, chữ “Vong”
Huấn trong Huấn trang năm: “Vong tham thường túc, Vong
si thường thích, Vong sân thường bình, Vong khổ thường lạc,
Quang Minh Trí Tuệ
23
Vong mê thường ngộ”.
- Bi ai nhất của nhân sinh không phải là tử vong, mà là
mê, là chấp trước.
- Muốn liễu sinh tử, nhất định cần cắt đứt phiền não,
phiền não của các con từ đâu mà sinh? Tại vì có Tham, Sân,
Si.
* “Tham”: thường thường lòng tham không đáy, căm
phẫn bất bình, cũng thường sinh ái dục, thấy cái gì yêu cái
đó, yêu không được thì sinh đau khổ, do đó phiền não cũng
từ tam độc mà đến, tam độc tức là Tham, Sân, Si.
* “Sân”: gặp phải việc không vừa ý thì phẫn nộ, không
vui, tức giận, cần phải biết nhân sinh mười việc có tám chín
việc không vừa ý, làm sao có thể mọi việc thuận tâm như ý,
nếu như mọi việc thuận tâm như ý thì không cần làm người
rồi, tức có thể làm Tiên Phật.
* “Si”: Si tâm vọng tưởng, tưởng nhập mê gọi si, si rồi
thì ngu, ngu si thường đi liền với nhau.
Những thứ Tham, Sân, Si này tức là gốc của phiền não,
tức là nguồn gốc của đau khổ. Chúng sanh thì không thể giữ
tâm thường giác, nếu giác tính thường giữ, tức là Tiên Phật
Bồ Tát và Thánh Hiền. Giác tức là tâm không mê, tâm
thường thanh tĩnh, đó chính là giác, giác tức là tâm không
mê, thường vui vẻ. Nếu như thường giữ giác tính, dư sức
thành Đạo. Tại sao không thể thành Đạo? Tại vì giác tính
của chúng sanh chỉ giữ được độ nóng trong ba phút, một khi
trải qua người, việc rèn luyện thì đen tối rồi.
Tu Ñaïo Tu Taâm Thieân
24
- Người tại sao có khổ não? Có tâm tam độc Tham, Sân,
Si rồi sẽ thất lạc chính mình, thì sẽ rất khổ, sẽ phải chịu khổ
và khổ không ngừng.
* Ý nghĩa của “Vong Sân Thường Bình”: có sân tâm rồi
thì không thể bình, tâm sẽ phẫn nộ, phẫn nộ thì sẽ nổi sóng,
vậy thì không thể thanh tịnh, tâm tam độc sẽ trói buộc mình,
chướng ngại mình, cho nên nói phải đem tâm Sân trừ bỏ đi.
* “Vong Khổ Thường Lạc”: không có tâm tham dục thì
sẽ thoả mãn, sẽ tri túc thường lạc.
* “Vong Si Thường Thích”: không có tâm Si thì được
yên ổn, không có tâm Si chấp trước thì gọi là yên ổn.
- Làm người phải có “Thiện Vong Tâm”, nếu như có thể
quên thì được tâm thanh tịnh, tại vì các con đều không thể
quên, thường nhớ chuyện đã qua, do đó thường phải chịu
cái khổ của Tham, Sân, Si, Ái. Nếu như có thể tu được
“Thiện Vong Tâm” ấy, quên đi khổ não, quên đi tất cả những
gì không vui, như vậy mới có thể cảm nhận sự vui sướng. Vì
thế phải quên Tham, Sân, Si mới có thể “Vong Mê Thường
Ngộ”, mới có thể liễu khổ giải thoát.
- Người thành công phải tồn tấm lòng gì? Lòng từ bi,
lòng bác ái, lòng nhẫn nại, lòng tin, lòng thành, lòng chân
thật, lòng cảm ơn, lòng báo ơn, lòng tri túc, lòng hoan hỷ.
- Trong lúc chúng ta tồn tâm cảm ơn, ta phải đem ơn
đức này tiếp tục truyền xuống, để người khác cũng có thể
cảm nhận được ơn đức này, vậy phải làm như thế nào? Tức
là phải đẩy ơn, đẩy ơn tức là học theo Thiên Địa, học theo
Quang Minh Trí Tuệ
25
tâm đại công vô tư Nhật Nguyệt đó. Đem ơn trong nội tâm
của mình hành ra ngoài để mọi người cùng một lượt với
mình cảm ơn, hành động này gọi là đẩy ơn.
- Hy vọng các con lúc gặp phải sự tình, tâm không nên
tồn lời oán trách, có lời oán trách thì tâm bất bình, khí bất
tịnh, suy nghĩ không còn tinh thông nữa đâu, cũng không còn
thần thông như vậy nữa. Tâm bình khí hòa thì có thần thông,
“vạn pháp do tâm sinh, vạn pháp do tâm diệt”, cho nên nói
“Tâm Pháp”, mà thần thông ở bên ngoài thường nói là có
pháp thuật, với thần thông ở trên vừa nói thì không giống
nhau, chỉ cần tịnh xuống, bình tâm xuống, tự nhiên thần
thông xuất hiện, đó mới thật sự là chính mình.
- “Vô vi nhi” là gì? Khi ý càng nhiều, đắc được càng ít,
chấp trước càng nhiều thì càng đau khổ, phiền não cũng
càng nhiều.
- Gặp lúc đau khổ phải như thế nào?
* Tìm bạn tri âm để tâm sự.
* Viết nhật ký để gởi gắm đau khổ.
* Khổ đến từ trong tâm không cởi mở, chấp trước mê
hoặc. Gặp phải chuyện không cần đau khổ, chuyện đã qua
thì cho qua, cần gì ghi trong tâm, cần gì tính toán, mâu thuẫn
với chính mình. Tâm niệm chuyển biến tất cả, đem đau khổ
chuyển thành vui sướng, đau khổ chuyển thành không, có
chí hướng thì có sức mạnh, tâm có sức mạnh nhất định
thành công.
Tu Ñaïo Tu Taâm Thieân
26
- Phải ghi nhớ, các con là ngàn trăm ức hóa thân của
Thầy Hoạt Phật, không nên tiếp tục thiên về tư, không nên
chỉ vì bản thân, mũi tên đừng nên cứ hướng vào người khác,
phải hướng vào mình nhiều hơn, hướng về thiên tư của
mình, sau đó phải trừ đi thiên tư, tuân theo chánh nghĩa, tâm
không thiên về tư, tự nhiên có một tấm lòng công bằng, việc
làm ra thì không có bị thiên lệch. Khi tâm người rất chánh
trực thì sẽ không có bị thiên lệch, mà là một bầu quang minh.
- Thể nghiệm trong sinh hoạt. Thiền huyền diệu hay
không? Ý nghĩa của thiền tức là đơn tâm, tức là tâm đơn
giản nhất.
- Trong lúc chân thành không cần khẩn cầu Ơn Trên, tự
nhiên sẽ có cảm ứng vì lúc đó tức là Thiên tâm; lúc có khổ
có nạn, lúc xác thịt bị giày vò, trước tiên hỏi xem chính mình
trong lúc ấy có thành tâm không? Có lúc tham lam vô độ,
lòng tham không đáy rất dễ dàng phá hoại phước của mình
đấy!
- Mọi người đều trong chỗ thành bại mà nảy sinh đối
đãi, tâm không thăng bằng, mỗi ngày đều không được vui.
Cho nên làm việc không nên so sánh năng lực của mình
trong sự thành bại, không nên đề cao hoặc xem thường bản
thân mình.
- Người trong trần thế luôn luôn tận tâm rồi là yêu cầu
phải có được lợi ích, như vậy thì không còn vui sướng rồi.
“Chân” ở nơi đâu? Chân ở chỗ không lừa không gạt, ngây
thơ đáng yêu, thuần khiết chân thật, phải chân tại chân tâm
Quang Minh Trí Tuệ
27
bất thối mới thành công. Sự khó khăn lận đận của Nhân Sinh
muốn vượt qua phải tự xem bản thân mình.
- Sinh mệnh tuy rằng ngắn ngủi, có một ngày sinh mệnh
thì có một ngày quang minh, phải nắm lấy cho tốt dù cho
hiện tại chỉ còn 10 phút, mình thành toàn một người rồi thì
công đức vô lượng. Môt cái chuyển niệm là một điều kỳ tích,
kỳ tích đừng nên cầu bên ngoài, trên thân mình đã có kỳ tích.
Bản thân mình chính là Thầy. Cái gọi là biết mê tức ngộ, biết
mình đã đang thất lạc, mình sẽ được cứu.
- “Tức khắc khai ngộ” cần gì đi ấn tâm? Tự mình đã có
thể tự ấn tâm rồi, điều mà chúng ta phải thấy chính là tâm
lương thiện của mình, là lòng dạ trẻ thơ mà không phải
hướng ngoại cầu Phật cầu Huyền, bằng không là gốc ngọn
đảo ngược rồi.
- Tư tưởng, dục niệm giống như ngọn sóng, sóng nối
tiếp sóng, khi nào có thể sắp đặt nó cho đúng chỗ? Trong lúc
mình biết tuỳ duyên thì biết cách sắp đặt nó cho đúng chỗ rồi.
- Vì sao hiện nay Đạo giáng vào gia đình? Tại vì muốn
các con không chỉ biết xem bản thân mình tốt mà còn kiêm
cả thiên hạ, như vậy mới có thể thế giới đại đồng. Nội tâm và
thể xác mình có hay không có tiểu đồng? Có đôi lúc có thể
không có, điều này gọi là tâm với hình không hợp nhất, tâm
làm nô lệ của hình thì không thể là người tu đạo vui vẻ tự tại.
- Khi làm việc gì đều phải an tâm, buông tay đi làm,
chuyên tâm đi làm, như vậy nhất định làm được tốt. Buông
xuống những điều không cần lo, giữ lấy nguyên vẹn tấm lòng
Tu Ñaïo Tu Taâm Thieân
28
trẻ thơ hiện có, tâm tốt, tâm thiện niệm, đó có thể tự tại, an
tâm, cho nên mỗi thời mỗi khắc đều có thể tự tại, tức có thể
hợp nhất với Trời Phật.
- Phật không phải là thần tượng, Phật cũng không phải
là cầu không được, Phật là sự phát hiện lúc đó, là cái tôi kỳ
nguyện của nội tâm, tâm Phật hiện tại có thể duy trì mấy
chục năm, mấy chục năm, vĩnh viễn là Phật.
- Nếu trong tâm có thể ngộ được Nhân Sanh Chân Đế,
thì điều đó không bị giới hạn bởi thời gian, một giây là vĩnh
hằng! Thể ngộ của các con nếu có thể giữ được lòng khởi
sự không thay đổi thì tương lai sau này sẽ khác xa đấy. Có
thể đem một hóa thành vĩnh hằng, đem đạo mà sinh ra đi
hành, sau này mới có thể thành Phật.
- Sự biểu lộ của Phật Tính là nơi nơi viên dung, nơi nơi
viên mãn, nơi nơi hòa ái. Sở dĩ thái bình không phải là thế
giới đều biến đổi như nhau, mà là tâm mọi người đều cùng
chung một hy vọng, cùng chung nổ lực. Tâm của bản thân
phải sạch sẽ trước, bình trước, hòa trước, phải không ngừng
đề cao tiến bộ, còn phải có lòng kiên nhẫn, với sự nhịn đó,
chịu đựng đó tự nhiên sóng yên gió lặn.
- Có biết được Thiên - Nhân hợp nhất là gì không? Chỉ
cần mình bằng lòng, Ơn Trên sẽ giúp đỡ mình, như vậy
chánh chủ nhân của chính mình là Ơn Trên.
- Khi tâm phàm chuyển đổi rồi, Ơn Trên sẽ lấy một
phần tâm đó của mình.
- Nắm bắt ngay lúc đó tức là ngộ.
Quang Minh Trí Tuệ
29
- Quyết định làm mọi việc mà chỉ cần có lợi cho chúng
sanh là tốt nhất.
- Chỉ cần ôm lấy tấm lòng như trẻ thơ, tin tưởng bản
thân, tức là tin tưởng người khác, tin tưởng Ơn Trên tức là
tin tưởng chính mình.
- Niệm niệm là Phật mới có thể là một vị thiên sứ vui
sướng.
- Tại sao lại có thị phi? Tại do tâm khởi, tại do tâm tồn
quá khứ không tốt, điều tốt ở hiện tại, tương lai cũng cho là
không tốt, đây gọi là tam tâm. Quá khứ tâm không nghĩ, hiện
tại tâm không tồn, tương lai tâm không tưởng, mới có thể
thật sự thanh tịnh, tâm mới không vướng bận.
- Học Đạo trước tiên phải bắt đầu từ tâm mà làm, cái
gọi là tướng do tâm sinh, lúc Phật Tính hiển hiện, sẽ không
có tốt xấu thiện ác, càng không bị ảnh hưởng của ngoại
cảnh.
- Sự đau khổ của thể xác không bằng sự đau khổ của
tâm linh, nếu tâm linh vui vẻ có thể đem sự đau khổ của thể
xác tiêu trừ, tu phải ngày ngày giữ được vui vẻ, đó mới là
người tu hành thật sự, đó mới là thiền tịnh.
- Cửa lòng mở ra, đừng đem sự tình đẩy cho bên ngoài,
phải yêu cầu bản thân trước.
- Lấy lên được phải buông xuống được, gặp phải sự
tình sau khi giải quyết, phải hóa thành tinh thần, không nên
hóa thành gánh nặng.
Tu Ñaïo Tu Taâm Thieân
30
- Chỉ cần làm tròn trách nhiệm thì những điều vướng
bận sẽ không còn nữa.
- Để bản thân không còn vương vấn, để bản thân sống
được tự tại hơn, giã biệt phiền não phải nhờ bản thân mình
đấy!
- Làm sao có thể minh tâm kiến tính? Chỉ cần thân mình
cố gắng tu sửa là được rồi. Nhưng nếu như cứ cầu minh tâm
kiến tính trái lại bị bốn chữ này hạn chế, không cách siêu
thoát. Vì thế minh tâm kiến tính phải “hành vô sở trú nhi sinh
kỳ tâm”.
- Phải y theo Trung Đạo, Trung Dung chi Đạo là bổn
tánh của chúng ta. Bổn tánh của chúng ta tức là trung chánh,
chân tâm của các con ở nơi đâu? Chân tâm ở đâu cũng có,
nhưng hiện tại vì muốn các con hiểu rõ, bởi vậy chỉ có sở tại,
“Trung Chánh”, đó mới là nguyên tắc từ đầu tới cuối không
chuyển dời.
- Mỗi một sự việc thật ra không có tốt xấu, chỉ xem tâm
niệm bản thân không nên chấp trước điều gì là tốt, điều gì là
không tốt.
- Mỗi cá nhân đều phải nắm giữ lòng của trẻ con, như
thế mới dễ dàng hoà hợp với Tiên Phật, tâm của trẻ con thì
không biết oán hận đâu!
- Nếu như muốn tu đạo thì phải lấy lòng dạ trẻ thơ ra,
lòng dạ trẻ thơ tức là tâm thuần thiện vô ác, phải trừ đi giả
tạo giữ lấy tâm thật thì có thể đạt được chân tính.
Quang Minh Trí Tuệ
31
- Chân tính là gì? Tức là không có đối đãi, người ta đối
với mình tốt, mình vẫn tốt, người ta đối với mình không tốt,
mình cũng tốt như vậy.
- Người có lúc nghĩ quẫn và nghĩ đi nghĩ lại đều lại
không thông, lúc đó thì buông xuống đi! Đã là nghĩ không
thông thì nghĩ nhiều cũng vô dụng. Tu đạo là giữ tâm sơ
phát, giữ tâm thơ ngây, tâm thuần khiết chân thật, đối với
mỗi một người đều không có tâm phân biệt.
- Khi tâm mình động mà vẫn chưa thực hiện, còn có thể
chặn đứng, có thể chế ngự, có thể thay đổi, do đó gọi là sai
không quá hai lần.
- Tâm là giả thì cái gì cũng giả, tâm chánh tức là chánh,
tâm thành mọi sự hóa thành quang minh, tâm bất tịnh thì
phát ra khí không tốt, cho nên phải đem luồng chánh khí này
khuyếch tán ra, để người ta có thể cảm nhận tới được.
- Có một tấm lòng tốt, xem vạn vật - vạn sự - vạn người
đều là đẹp, đều là thiện. Có tâm thuần thiện, xem bất cứ ai -
sự vật - sự việc đều không cảm thấy có khiếm khuyết. Không
cảm nhận được có khiếm khuyết thì tâm càng rộng lớn.
- Trong lúc thật sự hiểu biết mình, duy nhất không lừa
gạt mình là chính mình, còn có Tiên Phật cùng trò chuyện
với mình, nếu như tâm hiểu được đương nhiên sẽ cảm giác
được luôn luôn có một nguồn sức mạnh hỗ trợ rõ rệt, đó là
sự phát huy năng lực, đó thật sự là tương thông linh giác với
Ơn Trên.
- Đem nhân tâm loại trừ ra, phải học tập Thiên Tâm. Khi
Tu Ñaïo Tu Taâm Thieân
32
mình cần những gì thì có thể cho được điều đó, đây cũng
chính là tâm của Thiên Địa. Cái gọi là ngộ mới gọi là Thiền
Thật, Thiền Thật tức là Thiền huyền diệu, diệu thiền cũng
phải phát từ tâm của chính mình, mình vốn có loại tâm gì?
Một tâm bác ái hay một tâm yêu đơn độc? Phải xem sự tạo
hóa của chính mình đấy! Thầy hy vọng sự phát tâm của các
con đều từ nội tâm phát ra, là không có điều kiện, không có
yêu cầu, là mình tự nguyện đấy, sự tình nguyện phát xuất từ
nội tâm, đó mới có hiệu quả.
- Chỉ cần chí thành mới có thể cảm động Ơn Trên thì
mới linh nghiệm, có giữ tâm chí thành thì không có sự phân
biệt, tự nhiên tức là Đạo, tự nhiên thì có thể linh nghiệm, có
thể sản sinh một tấm lòng công bằng, một tấm lòng chân
thành, một tấm lòng thành thực, một tấm lòng vĩnh hằng.
- Đừng để tâm bình thường của mình bị hình tướng dẫn
dắt sai, không nên lấy tâm người tu tâm Đạo, phải lấy tâm
Đạo tu tâm người, không nên trong tâm có Tiên Phật thì
không coi ai ra gì.
- Người ta thường nói nợ tình nghĩa trả không hết,
nhưng nếu như lấy Đạo tình đối đãi nhau, thì không có hạn
chế, tại vì Đạo vốn tự nhiên, Đạo vốn ở giữa Thiên Địa, có
được Đạo tâm cũng giống như có được Thiên tâm. Thiên
tâm là bình đẳng đấy, là sự đối đãi không có lợi ích, do đó
chỉ cần giữ được Thiên tâm thì không sợ công tâm có sai trái,
cái gọi là “Hữu quá tắc cải, quân tử bất khí” (có sai thì sửa
mới là người quân tử), “Hữu quá vô đạn cải, thiện mạt đại
yên” (có sai biết sửa, thiện nào lớn bằng).
Quang Minh Trí Tuệ
33
- Thành lầu nhất định phải có nền móng, phàm mọi sự
nhất định phải có căn bản, thật ra có hay không đều không
nên chấp trước, như vậy mới có thể hợp nhất với Thiên Địa,
mới có thể có một tấm lòng công bằng, cũng mới có thể đạt
tới Tế Công. Có chấp trước, có cục hạn, có kiến giải, có hạn
chế, tức không gọi là công, có phạm vi, có cục hạn tức gọi là
tư, hữu tâm phải vô vi, hữu vi phải vô tâm, như vậy mới có
thể gọi là “Tiểu Tế Công”.
- Lấy Thiên Tâm ấn nhân tâm, tức là Tế Công.
- Tự mình cẩn thận lời nói và tự kiểm mới thực sự là vô
địch. Vô địch thật sự không cắn rứt, trong tâm lỗi lạc thản
nhiên không có ưu sầu gì, mới thực sự là vô địch.
- Tâm người rất dễ bị lầm lạc, do đó phải khóa tâm.
Tâm không thể khóa thì sẽ có tham dục, có tham dục thì sẽ
có chấp trước, có chấp trước thì sẽ có oán hận, vì thế phải
khóa tâm, không nên bị thuyên bởi tâm, phải sai khiến vật,
đừng để vật sai khiến, phải chuyển cảnh, đừng nên bị cảnh
chuyển. Làm sao có thể tiêu diêu tự tại? Phải buông xuống,
phải yên tâm. Yêu cầu yên tâm, yên tâm được thì an. Làm
sao an được? Làm một số việc tâm an lý đắc, tự cho tâm
linh mình món thù lao lớn nhất có thể đạt được an tịnh, an
tường, bởi vậy do tâm lớn chứ không phải do vật lớn. Làm
sao mới có thể yên tâm? Phải cách vật mới có thể trí tri, vì
vậy, “Tâm hư minh lý nghĩa, Tâm thật tức vật dục” (Tâm hư
không thì hiểu lý nghĩa, tâm đầy tức là vật dục).
- Cái gì gọi là thân vật? Thân vật tức là tửu sắc tài khí,
Tu Ñaïo Tu Taâm Thieân
34
bởi vậy phải cách vật.
- Tâm cũng chính là Nhân, cũng là tính. “Tính giả, lễ chi
đoan giả”, tâm tức là bổn tính, cũng là từ xưa Thánh Hiền
cầu Nhân đắc Nhân, là sự bắt đầu hy sinh vì chính nghĩa của
các hào kiệt chí sĩ.
- Tuy chịu sự đối đãi bất bình đẳng, nhưng không thể
oán Thiên trách người, phải biết di chuyển ý niệm, đi cách
tâm, “liễu” bỏ. Những người liễu bỏ rồi, tâm bị bất cứ sự dày
vò nào, phải biết hóa bỏ đi. Nếu không, kết quả của sự tích
lũy, khổ chỉ là mình. Tâm rất dễ dàng làm tổn hại mình, làm
cho mình không được mạnh khỏe, tâm lý không lành mạnh,
thân thể cũng không khỏe mạnh.
- Phải cách tâm, cách tâm tức gọi là chánh tâm, cách
giả tức gọi là chánh giả.
- “Thập tín” quấn đỉnh huấn: Tính tâm, niệm tâm, tuệ
tâm, định tâm, tân tiến tâm, giới tâm, hồi hướng tâm, hộ
pháp tâm, nguyện tâm.
- Rác hôm nay thì hôm nay phải làm sạch. Hôm nay
không đổ, hôm nay không làm sạch thì dễ dàng sinh hôi thối,
rác nội tâm cũng vậy. Vì sao việc hôm nay phải hoàn tất
trong hôm nay, chữ “hoàn tất” này là trước khi đi ngủ phải
phản tỉnh chính mình, đó mới là hành Đạo thật sự, tu Đạo
thật sự.
- Tùy duyên mới có thể tự tại. Hy vọng các con giữ
được phần tâm đó đối với mình, hy vọng các con đừng tự
tổn thương mình, đem tình thương rãi khắp mọi nơi, cho
Quang Minh Trí Tuệ
35
những người cần thiết phải cho, để lòng thương của các con
đối với chúng sanh vĩnh viễn vô tận.
- Làm bất cứ việc gì phải dùng tâm hoan hỷ đi đối mặt,
trong đường đời nhân sinh rất khó có hoàn mỹ, bởi vậy lấy
tâm hoan hỷ đi tiếp nhận khiếm khuyết đó, như vậy mới
trưởng thành được, phải dùng tâm hoan hỷ đi quan sát
khiếm khuyết này, sau đó vượt qua nó, do đó thấy được điều
không tốt thì phải đi bao dung nó, thấy được điều tốt thì phải
hoan hỷ tiếp nhận nó.
- Trong tâm niệm niệm có Tiên Phật thì trong tâm có
Phật. Rất thành tâm mà niệm thì cũng sẽ thành Đạo.
- Biết được bệnh tật của chúng sanh tức là tha tâm
thông, biết được đau khổ của chúng sanh tức là tâm từ bi, có
tâm từ bi sẽ rất dễ thành Tiên Phật. Tây Phương tuy xa,
chốc lát sẽ tới.