Upload
others
View
3
Download
0
Embed Size (px)
Citation preview
Cứ êm ái chết đúng quy trình
như đàn cá?
(Tiến sĩ Hà Sĩ Phu trao đổi với nhà báo Trần Quang Thành)
Suốt một tháng qua, người dân cả nước bức xúc, dư luận quốc tế quan ngại
trước tin tức về ô nhiễm Biển Đông, cá chết hàng loạt từ ven biển Hà Tĩnh đến
Thừa Thiên – Huế và đang còn lan rộng. Vụ cá chết dọc ven biển lại thêm 1 chỉ
dấu cho thấy nước Việt Nam sẽ chết đúng quy trình và êm ái, chết từ từ và chết
toàn thân! trước tốc độ cướp nước và bán nước của 2 đảng CS Trung Quốc và
Việt Nam đang phối hợp rất ăn ý với nhau, và phía CSVN có vẻ sẽ ngụy trang
khéo hơn, sẽ làm vài việc um xùm gây ảo vọng cứu nước để làm cho triệt tiêu
sự cảnh giác và phẫn nộ của dân nếu nét dân trí đáng quý ấy vẫn còn thoi thóp
trong dân.
Nhân sự kiện này, từ thành phố Đà Lạt, Tiến sĩ Hà Sĩ Phu đã có cuộc trao đổi
với nhà báo Tràn Quang Thành với nội dung như sau:
Trần Quang Thành : Xin chào Tiến sĩ Hà Sĩ Phu
Hà Sĩ Phu : Xin chào nhà báo Trần Quang Thành
TQT : Suốt tháng nay, cả nước ta vô cùng bứt rứt vì biển Đông đang bị ngộ độc,
cá chết hàng loạt, cuộc sống nhân dân bị đe dọa, an toàn của đất nước ta đang bị
xâm phạm. Nhiều người nói rằng đây là một chỉ dấu nước Việt Nam sẽ chết
đúng quy trình một cách êm ái, chết từ từ, chết toàn thân, theo đúng như âm
mưu thâm độc, nhà cầm quyền Việt Nam đã cấu kết, làm tay sai cho nhà cầm
quyền Cộng sản Trung quốc. Ông bình luận sao về vấn đề này ạ?
HSP : Trước cảnh cá chết hàng loạt ven biển Đông các tổ chức XHDS có thảo
một bản Tuyên bố vả gửi cho anh em, tôi ký ngay nhưng với một lời nói thêm
rằng: Vụ này cũng là một vụ lớn, ảnh hưởng trên một diện tích rất to, từ 4 tỉnh
sẽ lan ra Bắc vào Nam, đời sống ngư dân sẽ chết dở, vì ven biển thì ngộ độc rồi,
nếu đánh cá ngoài khơi xa sẽ gặp đội quân tàu cá Trung quốc đã được vũ trang,
nó tiêu diệt, thế thì dân sống bẳng nghề cá sẽ chết. Người tiêu dùng trên cả nước
sẽ sợ không dám ăn tôm cá, hải sản, mà đó là những thức ăn “đầu vị” thì nguy
hiểm quá. Về y tế, chất độc sẽ tàn hại sức khỏe người dân thế nào? Nếu chỉ là
một cơ sở công nghiệp của Đài Loan thôi mà gây tác hại lớn và toàn diện đến
môi trường cả nước như thế thì vấn đề cũng đã lớn quá rồi.
Nhưng tác hại to lớn ấy cũng chỉ là vấn đề rất nhỏ so với mối nguy hiểm lớn
hơn nhiều là cái vận mệnh của đất nước. Hãy liên hệ đến vị trí Vũng Áng là nơi
rất hẹp, rộng có 50km, và hiểm yếu có thể cắt đôi đất nước, và Formosa ngày
càng có nhiều liên quan đến Trung quốc là kẻ muốn nô dịch nước ta, thì vấn đề
ở đây là chuyện mất nước! Nó làm tiêu diệt cái nòi giống mình, gây khó khăn
toàn diện cho dân tộc mình để triển khai kế hoạch Bắc thuộc mới. Vấn đề quá
lớn! Tôi đã nêu ý kiến này và chắc nhiều anh em cũng đồng ý: Đây không phải
chỉ là chuyện cá chết mà báo hiệu cả Dân tộc Việt Nam Tổ quốc Việt Nam sẽ
chết dần chết mòn, hết việc nọ đến việc kia, chết một cách êm ái, cứ lẳng lặng
như thế mà chết, chết một cách rất đúng quy trình, cái quy trình Bắc thuộc đã
được thiết kế ngay từ khi cái chiến khu Việt Bắc được nối liền với Trung quốc
Cộng sản năm 1950. Một quá trình chết rất Cộng sản, trong ảo vọng, cứ từ từ
mà chết, có kêu la lằng nhằng vài tiếng cũng chẳng làm gì.
Trước một vụ việc gây động lương tâm như thế thì khi có một bản Tuyên bố,
lương tâm bắt ta phải ký ngay. Nhưng ở tôi có mâu thuẫn giữa một bên là trái
tim nóng, một bên là cái đầu lạnh. Trước đại họa của Dân tộc, trái tim tôi bắt tôi
phải tham gia lên tiếng, nhưng cái đầu lạnh của tôi lại thầm mách bảo: phải lên
tiếng thôi, nhưng khó thoát lắm, khó thoát lắm, đã rúc vào bẫy sâu thế này thì
khó thoát lắm. Ký hàng chục hàng trăm cái có khi cũng chẳng ăn thua gì, Cùng
lắm là đánh thức được một số đảng viên, một số nhân dân, so với số 0 (số
không) trước đây thì tưởng là nhiều nhưng so với con số 4 triệu đảng viên và 90
triệu dân thì chẳng thấm tháp gì trước tốc độ cướp nước và bán nước quá nhanh
và quá vững chắc của 2 đảng CS cứ thỏa thuận tay đôi với nhau trên đầu nhân
dân. Phải thẳng thắn hiểu rằng trước mắt thì hiệu quả của một thiểu lên tiếng
như thế cũng chưa được bao nhiêu đâu.
TQT: Thưa ông HSP, ván cờ cướp nước và bán nước đang gây cho nước ta
nguy cơ rất nguy ngập. ĐCS Trung quốc thì quyết chiếm nước ta, ĐCSVN thì
quyết làm tay sai bán nước cho Trung quốc. Vậy chúng ta làm, sao để gạt bỏ
được nguy cơ đó thưa ông?
HSP: Thưa ông, muốn loại bỏ một nguy cơ thì phải biết rõ nguyên nhân của tai
họa và thực trạng tương quan lực lượng để biết địch biết ta. Không nhận thức
rành mạch được hai điều đó thì không thể giài bài toán.
Về nguồn gốc thì phải biết toàn bộ kế hoạch Bắc thuộc mới, Tàu muốn cai trị
nước ta một lần nữa, được thiết kế một cách bài bản, sâu xa và toàn diện trên cái
nền Cộng sản, cho nên vẫn đứng trên cái nền tảng này thì bài toán cứu nước
không có lời giải! Quốc gia CS có đặc điểm là quyền lực tập trung tuyệt đối, ai
chẳng biết sự “lãnh đạo” của đảng là trực tiếp, toàn diện và tuyệt đối, dân chỉ là
con số không về quyền lực, chỉ là công cụ thực hiện điều đảng muốn, Đã là hai
nước CS thì hai ĐCS cầm đầu hai nước cứ ngồi làm việc với nhau, nhưng hai
đảng có bình đẳng đâu, một đảng vừa nhỏ lại vừa chịu ơn, luôn phải nhờ vả,
ông Hồ đứng đầu ĐCSVN cũng từ CS Trung quốc, từ quân đội Trung quốc mà
ra, còn một đảng thì vừa lớn, vừa là chủ nợ lại vẫn rắp tâm xâm lược một cách
tuyền kiếp, thì thử hỏi điều gì sẽ xảy ra trong các cuộc “hội đàm cấp cao” giữa
“chủ và tớ” ấy? Hai đảng rất chênh lệch về tư thế ấy cứ làm việc song phương
với nhau, đảng nhỏ và chịu ơn đương nhiên là bị lép vế, dân có được biết gì
đâu?Chuyện ở Thành Đô là rất rõ, đó là chuyện mất nước.
Một nước muốn xâm lược một nước khác mà dùng vũ lực thì vướng nhân dân,
rất khó khăn và tốn kém.Trung quốc rất khôn, biết thừa muốn chiếm một nước
thì tốt nhất là chiếm cái đầu não của nước ấy.Ở một nước dân chủ thì cái đầu
não cũng chưa là gì vì còn nhân dân.Ở một nước CS thì chiếm được cái đầu não
là chiếm tất cả. Quyền lực của cả cái nước VN đã tập trung trong tay ĐCS, toàn
đảng lại tập trung hết quanh cái điểm tựa là Hồ Chí Minh. Tất cả sức mạnh hút
vào một điểm thì chỉ cần chiếm lĩnh cái điểm đó là xong thôi.Cho nên điểm tựa
cho cả kế hoạch Bắc thuộc mới là tựa trên ông Hồ Chí Minh, từ đó chi phối cả
ĐCSVN, còn nhân dân VN bị đứng ngoài cuộc.
Nay một số người muốn chống Bắc thuộc nhưng lại vẫn muốn đứng trên cái nền
CS để Thoát Trung, lại dùng đúng cái điểm tựa Hồ Chí Minh làm sức mạnh tạo
một ĐCSVN tiến bộ để lãnh đạo cả nước làm cuộc Thoát Trung! Tôi đã đặt câu
hỏi thế này: Nó xâm lược nó tựa trên ông cụ Hồ ( phải giữ vốn quý là những gì
bác Hồ đã cùng bác Mao đã dày công xây đắp!),nay chống xâm lược cũng tựa
vào đúng cái điểm tựa ấy thì phải xét xem thực chất điểm tựa ấy thuộc về ai, ai
sử dụng được?
Rất nhiều dẫn chứng đã cho thấy cái điểm tựa HCM đã hoàn toàn nằm trong
mưu đồ khuynh loát sâu kín của Trung quốc rồi, điểm tựa ấy Trung quốc dùng
được chứ mình không dùng được đâu. Ông ấy xuất thân từ Giải phóng quân
Trung quốc (với tên Hồ Quang), từ Trung quốc mới về Pắc-bó, gần chục năm
cuối cùng ở bên Tàu là chính, lấy 2 người vợ Tàu, và mỗi lần cần Trung quốc
viện trợ thì ông ấy phải ký những hiệp ước gì đó chứ không thể tự nhiên cho
không? Trong mối quan hệ như thế Trung quốc chỉ cần “trói” một điểm nút
HCM thôi là đủ trói cả ĐCSVN và dùng ĐCSVN trói cả dân tộc này rồi…
Còn nhớ có lần ông Trần Quang Thành phỏng vấn tôi về khu tượng đài HCM
1400 tỷ ở Sơn La, nhiều người bảo làm như vậy là lãng phí tiền của trong khi
nước còn nghèo, tôi bảo vấn đề không phải sợ lãng phí nhiều tiền mà vì hình
tượng ấy đang bị Trung quốc sử dụng để trói tay dân Việt Nam trước nạn Bành
trướng, vì hình tượng có hại nên không thể xây dựng dù chỉ tốn một đồng.
Tóm lại, về câu hỏi ông đặt ra, làm thế nào để Thoát Trung, tôi kết luận thế này:
Thoát Trung là một công cuộc không đơn giản, rất khó khăn và lâu dài. Nhưng
rút gọn lại như một triết lý, như cái cốt lõi của vấn đề thì “Muốn Thoát Trung
phải Thoát Cộng, mà muốn Thoát Cộng thì phải Thoát được Hồ”. Nếu bảo Việt
Nam không thể Thoát Hồ, không thể Thoát Cộng được đâu thì điều đó cũng có
nghĩa là xin thua luôn, cứ chịu Bắc thuộc thôi, Việt Nam không thể Thoát Trung
được! Nạn Bắc thuộc mới sẽ diễn ra đúng như quy trình và bất khả kháng!?
Như tôi đã bộc lộ với ông, khi nói vấn đề này tôi luôn gặp xung đột giữa trái tim
nóng và cái đầu lạnh. Về tình cảm tôi không bao giờ muốn, không bao giờ tin
rằng nạn Bắc thuộc mới do trào lưu CS hai nước thiết kế ra cho đất nước mình
đã là định mệnh đau đớn, cứ từng bước đi vào cõi chết một cách êm ả như thế,
không còn lối thoát, những yếu tố tốt không thể biến hết được, nên tôi vẫn hăng
hái ký vào bản này bản kia, phân tích điều này điều khác. Nhưng cái đầu quen
tư duy khoa học của tôi, căn cứ vào quá trình thực tiễn lại bảo tôi rằng con mồi
đã rúc sâu vào bẫy đến thế, ván cờ đã đi nhầm nhiều nước ngớ ngẩn như thế thì
kết quả đã được định hình, thoát ra được là cực kỳ khó, cực kỳ khó như không
tưởng vậy. Muốn Thoát Trung thì phải Thoát Cộng,muốn Thoát Cộng thì phải
Thoát Hồ, xã hội như thế này làm sao làm được như thế?
TQT: Thưa ông, cứu nước là nhiệm vụ chung của toàn dân, của cả dân tộc.
Chúng ta đã từng có truyền thống thắng quân Tàu xâm lược. Qua bao nhiêu thế
kỷ, bao nhiêu triều đại, vậy đất nước chúng ta hiện nay, với 90 triệu dân với tinh
thần bảo vệ Tổ quốc, dù kẻ xâm lược nào cũng không ngần ngại, vậy bây giờ
muốn cứu nước thì phải dựa vào ai, và trách nhiệm của Trí thức trong cuộc cứu
nước này là thế nào thưa ông?
HSP: Ta đang đề cập đến sự tương quan giữa các sức mạnh, sức mạnh nhân dân
trước hai đối trọng là sức mạnh của chế độ đảng trị của CS Việt Nam và sức
mạnh chi phối của CS Trung quốc.
Có lần ngồi nói chuyện vui với bạn bè tôi có tưởng tượng ra tình huống thế này:
Việt Nam đã đi những nước cờ hết sức sai lầm nên lọt vào cái bẫy của Trung
quốc và trở thành bó tay đến mức thế này. Tàu muốn xâm lược Việt nó phải duy
trì hai nước ở chế độ Cộng sản để cho hai đảng CS cứ làm việc riêng với nhau.
Ỷ thế mạnh Trung quốc chẳng những chi phối nhân sự của CS Việt Nam qua
các đại hội, mà giả sử xuất hiện một nhân vật cao cấp muốn chống Tàu thì nó
mua ngay, nó thừa tiền để mua ngay, nếu mua không được thì, nói xin lỗi chứ,
nó giết ngay, nó thừa khả năng làm việc này nếu thấy cần thiết. Tương quan
hiện nay cho phép nó làm như thế, trong bộ máy lãnh đạo Việt Nam khó có thể
xuất hiện một nhân vật yêu nước chống Tàu.
Nhưng giả thử chỉ cần có một cuộc mít tinh biểu tình có khả năng làm mất cái
nền tảng chính trị Cộng sản ở Việt Nam thì hoặc là sẽ có những tên Lê Chiêu
Thống kêu gọi quân Tàu cứu viện. Thậm chí chẳng cần CS Việt Nam cầu viện,
xe tăng Trung quốc vẫn cứ kéo sang, đàn áp dân VN, đàn áp dân chủ Việt Nam,
biến Hà Nội thành Thiên An môn cũng khó lòng mà cản được nó. Tàu phải đàn
áp dân chủ VN, phải giữ CS ở Việt Nam không phải vì ĐCSVN mà vì mục đích
tự thân của Tàu.Muốn xâm lược được VN thì buộc VN phải còn chế độ CS.
Đấy tuy mới chỉ là chuyện vui như một giả định, nhưng đã có anh em phản đối:
ông đừng nghĩ thế, Tàu nó chẳng mạnh thế đâu, nó cũng bị nhiều mâu thuẫn có
thể dẫn đến sụp đổ tan vỡ, sao ông lại sợ nó thế? Tôi bảo trong lịch sử Tàu
mạnh đến đâu cuối cùng dân ta cũng chống được, nhưng đấy là vua tôi cùng
nhân dân một lòng chống giặc, cuối cùng nó chẳng cướp được của mình một tấc
đất nào.Nhưng ngày nay tình hình thế giới thuận lợi hơn trước nhiều mà ta cứ
mất hết biể đảo này đến cứ điểm khác, nó có thể buộc mình phải chấp nhận
nhiều điều như thế, chính phủ Việt Nam chỉ dùng miệng để nói vuốt đuôi.
Việt Nam thua không phải vì Trung quốc mạnh mà vì Việt Nam tự khử hết sức
mạnh của mình. Một kẻ ốm sắp chết cũng thừa sức bóp cổ mình nếu mình đã
đầu hàng, tự trói tay và cấm con cái không được làm mất lòng nó. Nhà cầm
quyền thì đã bị những cam kết trói tay rồi, dân chúng muốn biểu tình chống Tàu
thì bị ngay chính quyền Việt Nam cấm đoán và trừng trị. Tôi còn nhớ những
năm trước đây muốn viết khẩu hiệu Hoàng Sa-Trường sa là của VN thì tên đảo
phải viết tắt HS-TS và thừa lúc nửa đêm không có Công an mới đem dán lên cột
điện.Tướng Nguyễn Chí Vịnh hứa với Tàu là sẽ trừng trị ai biểu tình chống Tàu
xâm lược. Yêu nước mà phải sợ đảng như thế, Việt Nam thua là vì thế, “người
ta lớn bởi vì ta quì xuống” chứ đâu phải vì Trung quốc mạnh? Tàu chỉ mạnh
trước một nhà nước đã đầu hàng và trước một nhân dân đã bị chính nhà nước
của mình trói tay!
TQT : Vậy nhân dân ta làm thế nào để thôi bị trói tay, phá bỏ xiềng xích đó để
mà vùng lên để tống giặc Tàu ra khỏi đất nước ta?
HSP : Khi nói đến những việc này tôi luôn bị mâu thuẫn giữa cái đầu lạnh và
trái tim nóng. ở trên tôi vừa phân tích bằng cái đầu lạnh trước những hiện tượng
thực tế, tương quan thực tế để thấy hết những khó khăn. Yêu cầu dân chủ của
dân trước một chế độ chuyên chính độc quyền để có một chế độ dân chủ đa
nguyên đa đảng đã là một khó khăn rất lớn, nhưng sự dân chủ hóa vẫn có cơ
thành công vì cùng người Việt với nhau, giữa chính nghĩa và không chính nghĩa
trước sau nhân dân vẫn có thể thắng.
Nhưng ác ở chỗ nước ta bị cái sức nén ngoại lai. Nếu nền CS ở Việt Nam thua,
có đa nguyên đa đảng thì kế hoạch xâm lược của Trung quốc hỏng ăn, lập tức
nó đưa quân sang ngay, tình huống mất nước có thể đến ngay lập tức. Vậy trớ
trêu là đừng chống đảng, cứ để đảng từng bước nhượng bộ Tàu thì sẽ mất nước
từ từ, nếu dân chủ thắng lợi biết đâu nguy cơ mất nước sẽ đến ngay lập tức.Với
tư duy lạnh lùng cứ đặt ra những tình huống như thế.
Nhưng trái tim nóng, tấm lòng ta không chịu nổi sự chấp nhận như vậy. Người
Việt có lương tâm vẫn cứ phải bộc lộ chính kiến, làm mọi việc có thể để chống
lại nguy cơ.Sách đã có câu “Có tận nhân lực mới tri thiên mệnh” tức là hãy cố
hết sức mình mới biết định mệnh nằm ở đâu.Tất cả những điều mà lý trí đã phân
tích như trên là dựa trên thực tế mà thực tế vẫn luôn biến động. Thực tiễn biến
động sẽ xuất hiện những thời cơ, những nhân vật, như những ẩn số vượt khỏi
mọi dự đoán , mọi bàn tay quyền lực, và lịch sử sẽ làm chức năng của nó.
Người có lương tâm hãy cứ làm hết khả năng của mình, hướng vào nhân dân, ẩn
số vẫn tiềm tàng ở đấy! Điều quan trọng là nếu cứ im lặng, êm ái, chỉ biết ngoan
ngoãn vâng lời thì tất cả sẽ chết đúng quy trình như đàn cá xấu số vậy! Đấy là
điều có thể biết trước.
Xin bàn thêm về thời sự.sự biểu tình của dân chúng trước nạn biển Đông bị đầu
độc có số lượng và chất lượng cao hơn trước, sự cản trở của chính quyền cũng
có biểu hiện biết nghĩ lại. Nguyên nhân có nhiều, nhưng có yếu tố là khẩu hiệu
xoay quanh trọng tâm bảo vệ môi trường , bảo vệ cuộc sống dân sinh và lãnh
thổ của Tổ quốc, tạm tránh những đòi hỏi chính trị khác. Nhận thức phải đến tận
cùng, nhận thức tới cùng là nguồn sức mạnh, nhưng từ đây đến cái đích cuối
cùng phải dần từng bước, tiệm tiến, khôn khéo, tạo thời cơ, không thể vội vàng
đốt cháy giai đoạn. Vận động xã hội là một khoa học nhưng đáp số cuối cùng
của lịch sử không ai có thể quyết đoán trước được.
TQT: Xin cảm ơn TS Hà Sĩ Phu
Từ thảm họa môi trường Chernobyl 1986 đến
thảm họa môi trường Vũng Áng 2016
T.Vấn
Vi môi trường trong sạch cho Việt Nam
Tôi hoàn tất phần chuyển ngữ tiếng Việt tác phẩm “Tiếng Vọng từ Chernobyl”
* viết về vụ nổ ở nhà máy phản ứng hạt nhân Chernobyl (nước cộng hòa xô-viết
Ukraine) của nhà văn đoạt giải thưởng văn chương Nobel 2015 Svetlana
Alexievich vào những ngày đầu tháng 5 năm 2016. Cũng vừa đúng lúc thế giới
tưởng niệm 30 năm thảm họa môi trường khủng khiếp nhất châu Âu mà hậu quả
của nó cho đến nay mới chỉ khắc phục được một phần rất nhỏ. Những ngày
tháng 5 ngột ngạt này, chẳng may cho dân tộc tôi, lại cũng là thời điểm khởi đầu
cho một thảm họa môi trường khác, mà về tầm mức và quy mô thiệt hại , cho
đến nay chưa thể lường hết được.
.blank
Cũng giống như vụ nổ ở Chernobyl, những ngày đầu tiên, người ta chỉ thông
báo có vài người lính cứu hỏa thiệt mạng trong lúc chữa cháy. Và sau đó, đám
cháy đã bị dập tắt. Chính quyền Xô–Viết kêu gọi người dân hãy trở lại cuộc
sống bình thường trong lúc chờ giới chuyên môn đánh giá những thiệt hại.
Còn ở Vũng Áng, Việt Nam : “Khủng hoảng khởi đầu tại Vũng Áng, Hà Tĩnh.
Ngày 6.4, ngư dân xã Kỳ Lợi, Kỳ Anh phát hiện cá nuôi lồng bè trên biển chết
hàng loạt. Cùng ngày, hàng loạt cá tự nhiên chết dạt vào bờ, và nhanh chóng
bùng phát như dịch bệnh. Cả nước chấn động tin tức, hình ảnh video dồn dập,
cá chết hàng loạt khủng khiếp dọc mấy trăm cây số duyên hải từ Hà tĩnh, Quảng
bình, Quảng trị, Thừa thiên-Huế, đến ngày 29.4 tới Đà Nẵng. Tỉnh Quảng Bình
nặng nhất, tới ngày 29.4, thu gom được trên 100 tấn cá chết. . . (Thảm hoạ môi
trường Vũng Áng - Một tháng khủng hoảng - TS Nguyễn Sỹ Phương, CHLB
Đức).Trước tình hình nói trên, chính quyền Cộng Sản Việt Nam kêu gọi người
dân bình tĩnh chờ đợi các biện pháp thích hợp của nhà nước sau .
Ở Chernobyl, trạm hạt nhân phát nổ. Không ai không biết tầm mức tác hại
khủng khiếp của hạt phóng xạ đến con người, sinh vật, môi trường, không phải
chỉ hiện tại mà còn kéo dài cả trăm năm sau. Vậy mà các nhà nước Cộng Sản
Xô Viết (Liên Bang Xô Viết, Ukraine, Belarus) vẫn trấn an dân rằng không có
gì phải lo lắng.
Ở Việt Nam, cá chết hàng loạt, trắng biển trắng đồng, kéo dài cả hàng mấy
trăm cây số bờ biển đất nước, tất phải có nguyên nhân, mà người ít hiểu biết
nhất cũng có thể biết đó là do môi trường sống (của cá, và của người) bị nhiễm
độc. Vậy mà nhà nước Cộng sản Việt Nam vẫn khuyên dân chúng nên bình
tĩnh, không có gì phải hốt hoảng, hãy cứ sinh hoạt bình thường. Có nơi, các
chính ủy, viên chức đảng còn bày trò rủ nhau tắm biển, nướng cá bắt tại chỗ ăn.
Điều khiến tôi ngạc nhiên, và kinh hoàng, là sự giống nhau đến kỳ lạ của những
“người” Cộng Sản, sống cách nhau khoảng thời gian là 30 năm và khoảng cách
không gian là hàng nghìn, hàng nghìn dặm đường về cung cách đối phó với
những biến cố có liên quan đến sự sống chết của người dân : Bưng bít, dối trá,
độc ác, vô trách nhiệm. Và như lời một viên chính ủy của nước cộng hòa Xô-
Viết Belarus khi nhớ lại sự việc Chernobyl : Chính quyền chỉ quan tâm đến
quyền hành của mình chứ không quan tâm đến phúc lợi người dân. Với họ,
nhân dân chỉ là con số không to tướng.
Tại sao thế ? Có phải là do học thuyết Marxism-Leninism đã biến con người,
những con người của một văn hóa nhân bản Slavic ở các nước cộng hòa Xô-
Viết kia, và những con người Việt Nam, mang trên vai nền văn hóa đầy ắp tình
người của bốn ngàn năm lịch sử, thành những con thú hai chân, bất chấp sự
sống chết của đồng loại miễn sao giữ được quyền hành để duy trì nhà cao, cửa
rộng, và tiền bạc tham nhũng để lo cho con cháu đi du học ở Mỹ, Pháp, Anh . . .
.
Những chương sách cuối cùng của “Tiếng Vọng từ Chernobyl” ghi lại tiếng
lòng vừa ấm ức, vừa mang đầy mặc cảm phạm tội của viên bí thư thứ nhất đảng
ủy khu vực Stavgorod. Giữa một thành phố phủ đầy những đám mây bụi phóng
xạ, thay vì phải di tản dân ra khỏi thành phố, ông ta được được lệnh cấp trên
bằng mọi giá đánh lừa dân, giữ dân không để xẩy ra hoảng loạn. Chính gia đình
ông ta với đứa cháu ngoại vừa sinh ra được vài ngày, cũng phải ở lại, cũng phải
chường mặt ra trên lễ đài ngày diễu hành kỷ niệm mừng chiến thắng (May
Day), phía dưới là toàn bộ nhân dân thành phố vừa đi vừa vẫy cờ tung hô. Kết
quả là đứa cháu ngoại của ông ta chết tức tưởi đau đớn vì nhiễm phóng xạ.( Độc
Thoại về sách lược chính trị- Tiếng Vọng từ Chernobyl )..
Tôi liên tưởng ngay đến hình ảnh các quan chức ở Hà Tĩnh, Đà Nẵng rủ nhau
xuống tắm biển và ăn cá nướng được chường ra trên khắp các phương tiện
truyền thông của nhà nước, kèm theo lời khen ngợi của vị quan chức đứng đầu
nhà nước : Phải chi lãnh đạo nào cũng được như vậy thì phúc cho dân biết mấy
(ghi đại ý). Thật tội nghiệp ! Họ được lệnh cấp trên phải làm như vậy để đánh
lừa dân chúng, không cho hoảng lọan xẩy ra. Hậu quả ngày sau ra sao, không ai
biết, nhưng không loại trừ khả năng sẽ giống như viên bí thư thứ nhất đảng ủy
vùng Stavgorod trong phần ghi chép của nhà văn Svetlana Alexievich. Đánh lừa
dân, để mặc dân bị nhiễm độc cho đến chết, mà bảo là phúc cho dân thì cái luân
lý Cộng Sản này không còn gì để nói nữa. Y hệt như luận điệu của viên Tổng Bí
Thư đảng Cộng Sản Belarus Nikolai Slyunkov, cương quyết gạt bỏ ngoài tai
những lời góp ý chuyên môn và chân thành của Tiến Sĩ Vasily Borisovich
Nesterenko, nguyên Giám Đốc Viện Năng Lượng Hạt Nhân thuộc Hàn Lâm
Viện Khoa Học Belarus. Vì lương tâm một nhà khoa học, biết rõ rằng chính
quyền đang đẩy cả một dân tộc vào hố diệt vong trước cung cách đối phó ngu
dốt, thiển cận, sợ mất lòng cấp trên ở Moscow, sợ mất đặc quyền, đặc lợi của
các giới chức lãnh đạo Belarus, Tiến sĩ Nesterenko đã hết sức tìm cách đề xuất
kế hoạch khả thi, đồng thời kêu gọi lương tâm con người của nhóm lãnh đạo
này. Nhưng vô ích, ông còn bị viên TBT đảng , và cũng là bạn của mình, cho
thuộc cấp hăm dọa, ra lệnh tước đảng tịch ( cho rằng tiến sĩ Nesterenko đã đánh
mất phẩm chất đảng viên Cộng sản), rồi sau đó đưa ra tòa kết tội gây rối, gieo
rắc sự hoang mang sợ hãi trong dân chúng.( Độc thoại về Quyền lực vô hạn của
một người áp đặt lên người khác – Tiếng Vọng từ Chernobyl)..
Thế nên, không lạ gì việc nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam đang ra sức đàn
áp những cuộc biểu tình đòi làm sạch môi trường và trừng phạt những kẻ gây ra
thảm họa cá chết hiện nay. Cũng như nhà cầm quyền Cộng Sản Belarus 30 năm
trước, nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam hiện nay sẽ không từ bất cứ thủ đoạn
độc ác nào, để duy trì quyền lực của mình. Tổng Bí Thư Nikolai Slyunkov của
đảng Cộng Sản Belarus đã bị nhân dân nước mình nguyền rủa, chắc chắn, Tổng
Bí Thư Nguyễn Phú Trọng của đảng Cộng Sản Việt Nam không thể có được
một số phận khá hơn, nếu không muốn nói là sẽ tệ hơn, vì tuy sinh sau đẻ muộn,
nhưng ông tiến sĩ lý luận đảng này dường như ma mãnh hơn, tham quyền cố vị
hơn, và nhất là “lú” hơn.
Cũng nhân sự việc những người biểu tình ôn hòa ở trong nước bị bọn côn đồ
tay sai chính quyền đánh đập tàn nhẫn, tôi không thể không liên tưởng đến hình
ảnh một tên côn đồ Cộng Sản Belarus được khắc họa trong tác phẩm Tiếng
Vọng từ Chernobyl . Đây là một hình ảnh người thật, việc thật, ngôn ngữ thật .
Độc đáo hơn, tác giả vẽ hình ảnh tên côn đồ này bằng chính những gì thốt ra từ
cửa miệng của y ta. Như chính những tên côn đồ Cộng sản Việt Nam đang tự tố
cáo bản chất của mình bằng hành vi đấm đá đầy thù hận những người dân hiền
lành vô tội..
" Bà đang viết cái gì đấy ? Ai cho phép bà làm việc đó ? Lại còn chụp hình nữa.
Cất ngay cái máy chụp hình ấy đi. Nếu không, tôi sẽ đập nó vỡ nát bây giờ. Ở
đâu đến đây, ghi chép linh tinh, tưởng hay ho lắm phải không ? Chúng tôi đang
sống yên lành ở đây. Thế rồi bà đến, đi xục xạo khắp nơi, lại còn gieo rắc ý
tưởng vào đầu óc mọi người. Nói này nói kia. Những điều bà nói đến đều sai bét
cả. Chẳng còn trật tự nề nếp gì nữa hết. Vác cái máy thu âm đi hỏi han linh tinh
làm bà thích lắm hả ?
Đúng rồi đấy ! Tôi đang bênh vực cho chính quyền Xô Viết đấy! Chính quyền
của chúng tôi! Chính quyền của nhân dân! Dưới chế độ Xô Viết, đất nước
chúng ta hùng mạnh, ai cũng nể sợ. Cả thế giới nhìn vào! Đã có kẻ sợ vãi đái.
Đã có đứa chỉ biết ganh tị. Đệch Mẹ !(Nguyên văn trong bản Anh ngữ: Fuck!
Người đọc có thể dịch là Địt Mẹ hay Đụ Má đều không sai) Giờ thì sao? Chúng
ta được gì dưới thể chế dân chủ? Chúng nó gởi đến đây kẹo thừa, bơ cặn, quần
áo cũ như thể chúng ta là những kẻ hoang dã vừa mới tụt từ trên những cành cọ
xuống. . .(Độc Thoại của một kẻ bênh vực chính quyền Xô Viết- Tiếng Vọng từ
Chernobyl)..
Còn nhiều nữa những chi tiết giống nhau đến rợn người giữa những gì được nhà
văn Svetlana Alexievich kể lại trong Tiếng Vọng từ Chernobyl và thực tế Việt
Nam giữa những ngày hè nóng bức của thảm họa cá chết vùng biển miền Trung.
Từ những thực phẩm trong vùng nhiễm phóng xạ được tuồn ra bán rẻ cho cả
nước tiêu thụ với sự tiếp tay đầy ý thức tội ác của bọn quan chức chính quyền
tham lam, hủ hóa. Đến những sự ăn chận ăn bớt đồ cứu trợ từ các nước phương
Tây của các viên chức chính quyền lớn nhỏ, đến cả bọn côn đồ cướp bóc mà
thời nào,ở đâu cũng có.
Đã 30 năm sau thảm họa Chernobyl. Đã có hàng chục ngàn người chết vì những
chứng bệnh ung thư kỳ quái mà cho đến nay y học vẫn chưa hình dung ra được.
Đã có hàng chục ngàn trẻ em sinh ra mang đầy dị tật trên người, không chân,
không tay, không tai, không cả lỗ hậu môn, mắt lé, môi xệch, mặt vẹo vọ, còn
về tinh thần thì nhẹ nhất là mắc bệnh chậm hiểu, thiếu sự phát triển não đến
nặng hơn là những chứng bệnh tâm thần, điên loạn..
30 năm sau, vùng đất chết năm xưa vẫn không có vẻ gì khá hơn . Người ta vẫn
tìm thấy di căn phóng xạ trong sữa lấy từ những con bò nuôi trong vùng. Khu
vực vui chơi cho trẻ em được dự trù khánh thành vào đầu tháng 5-1986, nhưng
sau khi vụ nổ xẩy ra đã bị bỏ phế. Đến nay, những cầu tuột, xe quay, các trang
thiết bị khác, vẫn còn nằm ở chỗ cũ,phơi nắng phơi mưa phơi tuyết phơi sương
trong suốt 30 năm quên lãng. Đúng hơn , bỏ phế, vì khả năng một quốc gia dù
đã từ bỏ chủ nghĩa Cộng Sản 17 năm nay, vẫn không đủ sức tự lo liệu lấy cho
mình trước một thảm họa qúa khủng khiếp. Nói chung, thành phố Pripyat, với
dân số 45 ngàn người nằm cách trung tâm nhà máy hạt nhân 15 ki lô mét về
phía Tây Bắc, vẫn còn là thành phố chết.Đó là chưa kể đến những con người
mất rễ,phải sống lưu lạc khắp nơi, nay chưa hoàn hồn, hay vẫn còn mang trên
vai gánh nặng quá khứ, những vết thương lòng không bao giờ lành lặn chỉ biết
chờ ngày nhắm mắt chết đi, hay vẫn còn phải gượng sống để chăm sóc cho
người thân, con, cháu, dị dạng, bệnh tật. Đã vậy, một số vùng đất thuộc hai lãnh
thổ Ukraine, Belarus vẫn còn bị giới khoa học đánh giá không thể ngụ cư hay
canh tác trong vài trăm năm nữa.
Ai không rùng mình khi “trông Chernobyl lại ngẫm đến Vũng Áng” ?
.
Trong thư chung về vấn đề ô nhiễm môi trường của GM Nguyễn Thái Hợp ,
Giáo Phận Vinh có đoạn viết :
“ . . . Hiện nay, dù các người hữu trách chưa đưa ra kết luận chính thức, nhưng
mọi người vẫn đinh ninh rằng chất thải có chứa độc tố kim loại nặng từ khu
công nghiệp là nguyên nhân của hiểm họa trên. Nếu thực sự như vậy thì hiểm
họa môi trường này có mức độ lâu dài và nguy hiểm vô cùng to lớn. Chắc chắn
phải mất nhiều thập niên nữa hệ sinh thái của thềm lục địa miền Trung mới khôi
phục được. Về phương diện kinh tế tuy chưa có thống kê cụ thể, nhưng nhiều
người cho rằng, thiệt hại do hiểm họa môi trường này gây ra vượt rất xa lợi
nhuận mà một khu công nghiệp mang lại.
Hậu quả nhiễm độc kim loại nặng với sức khỏe con người còn khủng khiếp hơn.
Các độc tố này sẽ tồn tại lâu dài trong lòng biển. Nước biển và hải lưu sẽ làm
loãng nồng độ chất độc để không gây chết tức thì cho sinh vật biển, nhưng các
sinh vật này sẽ bị tác hại lâu dài qua việc hấp thụ độc tố từ chuỗi thức ăn. Khi
con người tiêu thụ thủy sản, nước mắm, muối nhiễm độc, các độc tố này sẽ xâm
nhập và tích lũy ngày càng nhiều trong cơ thể.
Đến một lúc nào đó hàm lượng này vượt qua ngưỡng cho phép, chúng sẽ gây
bệnh tật ung thư, tổn thương não và có thể gây dị dạng, quái thai cho các thế hệ
sau.
Mặc dù tầm mức nguy hiểm của thảm họa to lớn như vậy, đã hơn một tháng
nay, nhưng các nhà chức trách vẫn né tránh công bố nguyên nhân và thủ phạm
đã gây ra thảm họa này. Bên cạnh đó một số người còn khuyến khích người dân
tiêu thụ thủy hải sản một cách thiếu căn cứ. Trong khi đó thật khó hiểu khi nhà
cầm quyền lại nặng tay đàn áp những người biểu tình ôn hòa đòi trả lại môi
trường sạch cho người dân. . . “
30 năm trước ở Belarus không một ai, kể cả từ chính quyền đến nhân dân, tin
những gì sẽ xẩy ra với mình như chúng đã xẩy ra và được kể lại trong Tiếng
Vọng từ Chernobyl. Ngày nay, ở Việt Nam, có thực sự bao nhiêu người tin rằng
những điều viết trong Thư Chung nói trên sẽ có khả năng xẩy ra. Còn chính
quyền Việt Nam hiện nay,- hành xử y hệt nhà cầm quyền Belarus trước đây đổ
tội tuyên truyền phá hoại cho các thế lực phương Tây,- đã không tin thì chớ,
lại còn cho rằng những lời cảnh báo đầy tính khoa học ấy là âm mưu tuyên
truyền phá hoại , nhằm lật đổ chính quyền của Việt Tân, của bọn xấu, của các
thế lực thù địch..
Lịch sử 30 năm trước ở Chernobyl đang được lập lại ở Việt Nam. Đó là một kết
luận thật đau lòng, nhưng chắc chắn không xa sự thực, một sự thực kinh hoàng
và đang gây phẫn nộ ở những người chịu đựng nhất.
Dòng cuối cùng của quyển sách ghi lại lời kể của những nhân chứng sống ở
Chernobyl, nhà văn Svetlana Alexievich viết : “Tôi có cảm tưởng mình đang
làm công việc ghi chép tương lai.”..
Với tôi, một người đọc Việt Nam, trước những gì đang xẩy ra trên đất nước tôi,
tôi bỗng thấy cả người lạnh toát trước câu nói đầy tính tiên tri của nhà văn. Chả
lẽ , bà muốn ám chỉ những gì đang và sẽ xẩy ra trên một mảnh đất mang số
phận còn tội nghiệp hơn số phận đất nước của bà ? Đất nước của tôi và của bà
mang cái ách Cộng sản trên đầu bao lâu nay vẫn chưa đủ đền tội tổ tông hay sao
mà còn phải chịu đựng thêm oan nghiệt Chernobyl, oan nghiệt Vũng Áng ?.
Phát biểu trong buổi họp báo tại Minsk(thủ đô Belarus), sau khi được tin mình
sẽ nhận giải Nobel văn chương 2015, nhà văn của chúng ta nói:” “ Điều duy
nhất làm tôi luôn nhức nhối là câu hỏi : tại sao chúng ta không học được điều gì
từ những nỗi thống khổ mà chúng ta đang phải gánh chịu ? Tại sao chúng ta
không thể nói : tôi không muốn làm người nô lệ thêm một ngày nào nữa ? Tại
sao chúng ta cứ tiếp tục chịu thống khổ mà không hề phản kháng ? Tại sao
chúng ta cứ xem nó như là gánh nặng phải mang, là số phận phải cam chịu ? Tôi
không có câu trả lời. Nhưng tôi muốn những tác phẩm của mình gợi lên được
những suy nghĩ từ người đọc, để từ đó, họ đi tìm câu trả lời cho chính mình .”
Xin mỗi người hãy đi tìm câu trả lời cho chính mình trong những ngày tháng
gay go, khó ở này, để sau này còn có thể trả lời được những câu hỏi tương tự
cho các thế hệ tương lai.
T.Vấn
Ngày 15 tháng 5 năm 2016
Cá chết hàng loạt ở Mỹ vì chất thải từ các
công trình xây dựng
Thứ 5, 09:53, 28/04/2016
VOV.VN - Việc cá chết hàng loạt là đòn giáng mạnh đối với kinh tế địa
phương, bởi sông Big Thompson là địa điểm câu cá nổi tiếng hàng đầu ở Mỹ.
Trang tin Coloradoan ngày 27/4 dẫn nguồn tin từ Công viên động vật hoang dã
Colorado (CPW), Mỹ cho biết, hơn 5.600 con cá đã chết đồng loạt hồi tháng
trước ở sông Big Thompson vì nhiễm chất độc hóa học từ các dự án xây dựng
lại một cây cầu và đường sá ở địa phương.
ca chet hang loat o my vi chat thai tu cac cong trinh xay dung hinh 0
Cá chết được thu hồi để không làm tình trạng ô nhiễm ở sông Big Thompson
thêm trầm trọng. (Ảnh: Coloradoan)
Công viên động vật hoang dã Colorado (CPW) công bố một báo cáo hôm 26/4
cho thấy, trong số hàng nghìn con cá bị chết vì nhiễm độc có các loài như cá cầu
vồng, cá hồi nâu, cá mút và cá đác. Hiện tượng cá chết hàng loạt được ghi nhận
hôm 7/3 tại sông Big Thompson và ở North Fork – một nhánh của con sông
này.
CPW đã đổ lỗi cho dự án xây dựng lại cây cầu Storm Mountain Road và dự án
Larimer County Road 43, tái thiết con đường vốn bị tàn phá do lũ lụt hồi tháng
9/2013 là nguyên nhân gây ra tình trạng cá chết hàng loạt.
Theo kênh tin tức High Country, sự việc được một cư dân địa phương phát hiện
đầu tiên khi nhìn thấy cá chết và nước ở một con lạch dẫn vào sông Big
Thompson có màu xám bất thường.
Hiện tượng cá chết hàng loạt được phát hiện hồi tháng 3 nhưng phải đến hôm
26/4 mới được công bố bởi theo giải thích của CPW, họ phải “chờ đợi có trong
tay các số liệu phân tích kỹ lưỡng” rồi mới xác nhận thông tin này.
Sự việc được cho là một đòn giáng mạnh đối với kinh tế địa phương bởi sông
Big Thompson là một trong những địa điểm câu cá nổi tiếng hàng đầu ở Mỹ.
Trước trận lũ năm 2013, bộ môn câu cá giải trí tại con sông này đã mang về 4,3
triệu USD/năm cho nền kinh tế địa phương.
Ngày 27/4, Trout Unlimited - tổ chức hàng đầu của Mỹ trong việc bảo tồn cá
hồi và các loài thủy sản nước lạnh đã lên tiếng bày tỏ quan ngại về tình trạng cá
chết hàng loạt ở sông Big Thompson: “Có điều gì sai lầm hay đây là lỗi do yếu
tố khách quan của con người? Biện pháp nào là tốt nhất cần phải thực thi trong
quá trình xây dựng để ngăn một vụ xả thải lớn như vậy ảnh hưởng đến cá hồi tại
đây? Cần phải đưa ra các quy định nào để đảm bảo rằng thảm hoạ này không
xảy ra nữa?”.
Theo thông báo của CPW, chính chất thải hóa học từ các công trình xây dựng
nằm trong kế hoạch tái thiết các công trình đường sá, cầu cống ở địa phương
xuống các con suối dẫn vào sông Big Thompson đã làm tăng nồng độ axit trong
nước khiến cá bị bệnh và chết.
CPW cũng cho biết, các cơ quan chức năng sở tại đang làm việc để giảm thiểu
những tác động của hoạt động tái thiết ở địa phương, phục hồi ngư nghiệp.
Thông cáo báo chí của CPW nêu rõ: “Bất chấp những trở ngại, khôi phục ngư
nghiệp và phục hồi môi trường sinh thái tự nhiên ở sông Big Thompson vẫn là
ưu tiên hàng đầu”./.
Nghị định thư Kyoto (Kyoto Protocol)
Posted on 19/12/2015 by The Observer
Print Friendly
li-kyoto-n-rtr2ok6h
Tác giả: Phạm Thủy Tiên
Nghị định thư Kyoto là một thỏa thuận về việc cắt giảm lượng khí thải gây hiệu
ứng nhà kính, gắn liền với Chương trình Khung Liên Hiệp Quốc về Biến đổi
Khí hậu (United Nations Framework Convention on Climate Change –
UNFCCC). Nghị định thư buộc các nước tham gia phải cam kết đạt được các
mục tiêu về thải khí nhà kính được xác định cụ thể cho từng nước. Nghị định
thư được hoàn tất và mở ký vào ngày 11/12/1997 tại Kyoto, Nhật Bản. Nghị
định thư quy định trước khi có hiệu lực Nghị định thư phải được phê chuẩn bởi
ít nhất 55 quốc gia và các quốc gia này phải chịu trách nhiệm ít nhất đối với
55% tổng lượng khí thải toàn cầu. Các điều kiện này đã được thỏa mãn khi Liên
bang Nga phê chuẩn Nghị định thư. Vì vậy Nghị định thư chính thức bắt đầu có
hiệu lực từ ngày 16/02/2005. Tính đến tháng 02/2009, đã có 184 quốc gia tham
gia vào Nghị định thư Kyoto. Việt Nam ký Nghị định thư vào ngày 03/12/1998
và phê chuẩn vào ngày 25/9/2002.
Nội dung chính của Nghị định thư Kyoto là đưa ra các mục tiêu mang tính bắt
buộc đối với 37 nước công nghiệp trên thế giới và Liên minh Châu Âu (EU) về
việc giảm lượng khí thải nhà kính. Theo đó, các nước này đến năm 2012 phải
giảm lượng phát thải khí nhà kính, chủ yếu là carbon dioxide, ít nhất 5% so với
mức phát thải năm 1990. Mức giảm cụ thể áp dụng cho từng quốc gia thay đổi
khác nhau. Ví dụ, các nước EU là 8%, Mỹ 7%, Nhật Bản 6%, Australia 8%,
trong khi New Zealand, Nga và Ucraina được duy trì mức phát thải hiện tại.
Riêng một số quốc gia vốn có lượng phát thải khí nhà kính thấp được phép tăng
lượng phát thải, như Na Uy được tăng 1% hay Iceland 10%.
Các nước tham gia vào Nghị định thư Kyoto phải chịu sự giám sát và quản lý
bởi các nguyên tắc của Liên Hiệp Quốc về lượng khí thải cắt giảm. Các quốc
gia được chia làm hai nhóm: nhóm các nước phát triển thuộc Phụ lục I (Annex
I) của Nghị định thư, buộc phải có bản đệ trình thường niên về các hành động
cắt giảm khí thải; và nhóm các nước đang phát triển nằm ngoài Phụ lục I (Non-
Annex I) của Nghị định thư, bao gồm đa số các nước đang phát triển và cả một
số nền kinh tế lớn mới nổi như Ấn Độ, Trung Quốc, Brazil. Những nước này ít
chịu ràng buộc hơn so với các nước thuộc nhóm Annex I.
Nghị định thư Kyoto yêu cầu các quốc gia tham gia cam kết thực hiện các mục
tiêu nêu trên thông qua ba cơ chế chính được đưa ra trong Hiệp định Marrakesh
(Marrakesh Accord) được thông qua năm 2001, bao gồm (1) Cơ chế thị trường
khí thải, hay còn gọi là thương mại khí thải; (2) Cơ chế phát triển sạch; và (3)
Cơ chế đồng thực hiện.
Theo đó, thông qua cơ chế thị trường khí thải, các quốc gia có hạn ngạch phát
thải dư thừa có thể bán hạn ngạch này cho những nước có lượng phát thải vượt
mức cho phép. Cơ chế phát triển sạch cho phép các quốc gia phát triển tài trợ
cho các dự án giúp giảm lượng phát thải tại các nước đang phát triển, qua đó các
nước tài trợ sẽ được gia tăng lượng hạn ngạch phát thải ở nước mình. Đây được
xem như một công cụ hiệu quả nhằm giúp các nước đang phát triển tham gia
vào Nghị định thư Kyoto, giúp nâng cao năng lực công nghệ ở các quốc gia này,
đồng thời giải quyết được bài toán lợi ích giữa kinh tế và môi trường tại các
quốc gia phát triển. Tương tự, cơ chế đồng thực hiện cũng cho phép một quốc
gia thành viên tự thực hiện một dự án ở một quốc gia thành viên khác và qua đó
giành được thêm hạn ngạch phát thải ở nước mình.
Hiệp ước “Hậu Kyoto”
Ngày 28/07/2005, Mỹ tuyên bố cùng 4 nước Hàn Quốc, Trung Quốc, Ấn Độ và
Australia ký kết thỏa thuận “Quan hệ đối tác châu Á – Thái Bình Dương về khí
hậu và phát triển sạch”, được biết đến như một Hiệp ước “Hậu Kyoto”.
Tuy nhiên, Hiệp ước này được cho là nhằm thay thế Nghị định thư Kyoto, phục
vụ cho những tính toán có lợi cho Mỹ trước sự phản đối của cộng đồng quốc tế
về việc Mỹ không tham gia Nghị định thư Kyoto. Hiệp ước này chủ yếu nhấn
mạnh việc cần tăng cường nghiên cứu để tìm ra các nguồn năng lượng sạch và
chuyển giao công nghệ từ những quốc gia công nghiệp sang các nước đang phát
triển. Tuy nhiên đến nay Hiệp ước “Hậu Kyoto” này vẫn chưa phát huy tác
dụng.
Nghị định thư Kyoto cũng được cho là một trong những tiền đề hình thành nên
khái niệm “ngoại giao khí hậu”, vốn xuất hiện trong khoảng 7 đến 8 năm trở lại
đây, khi các diễn biễn phức tạp của khí hậu cùng các hệ quả của nó gây ảnh
hưởng không nhỏ đến quan hệ quốc tế. Những quốc gia công nghiệp và các
nước phát triển được cho là “thủ phạm” chính gây ra sự biến đổi khí hậu (đứng
đầu là Mỹ, Trung Quốc, Ấn Độ, Nhật Bản), tuy nhiên lại không phải là những
nước gánh chịu hậu quả nặng nề nhất, mà lại là các quốc gia đang phát triển.
Các nước phát triển dù cam kết đi đầu trong việc cắt giảm lượng khí thải nhà
kính theo Nghị định thư, nhưng thực tế lại tìm nhiều cách lảng tránh vấn đề như
trì hoãn phê chuẩn, thực hiện, đưa những dây chuyền công nghệ lạc hậu, gây ô
nhiễm sang các nước đang phát triển.
Đặc biệt, Mỹ là quốc gia công nghiệp chiếm đến 25% lượng khí thải gây hiệu
ứng nhà kính trên thế giới nhưng lại không phê chuẩn Nghị định thư Kyoto vì
cho rằng điều này sẽ gây thiệt hại đối với kinh tế Mỹ. Thay vào đó, chính phủ
Mỹ năm 2001 đã cam kết sẽ thực thi kế hoạch của Tổng thống George W. Bush
về tăng cường hiệu quả sử dụng năng lượng trong 10 năm (2002-2012), đưa
nồng độ carbon trong các ngành công nghiệp Mỹ giảm 18%.
Biến đổi khí hậu hiện nay được xếp vào hàng “an ninh phi truyền thống”, được
dự báo là có thể trở thành thách thức lớn nhất với hòa bình và an ninh thế giới,
hơn cả chủ nghĩa khủng bố. Hậu quả của biến đổi khí hậu (các thảm họa thiên
nhiên, các vấn đề môi trường…) có thể làm thay đổi nguồn phân bổ tài nguyên,
dẫn đến tình trạng mất an ninh lương thực, an ninh năng lượng và làm bùng nổ
các làn sóng di cư, gây xung đột và làm bất ổn chính trị xã hội.
Từ năm 2009, Liên Hiệp Quốc cùng các nhà lãnh đạo thế giới đã gia tăng hợp
tác và bàn thảo một thỏa thuận môi trường thay thế Nghị định thư Kyoto (sẽ hết
hiệu lực vào năm 2012). Tuy nhiên, trải qua không ít các vòng đàm phán liên
tiếp, các nước vẫn chưa đi đến một sự đồng thuận nào về vấn đề này, do còn
nhiều khác biệt về lợi ích (đặc biệt là xung đột lơi ích giữa môi trường và kinh
tế) giữa các quốc gia.
Nguồn: Đào Minh Hồng – Lê Hồng H
- See more at: http://nghiencuuquocte.org/2015/12/19/nghi-dinh-thu-kyoto-
protocol/#sthash.DHdQIAzl.dpuf
https://www.google.com/?gws_rd=ssl#q=ngh%E1%BB%8B+%C4%91%E1%B
B%8Bnh+th%C6%B0+kyoto
https://www.google.com/?gws_rd=ssl#q=ch%E1%BA%A5t+th%E1%BA%A3i
+c%C3%B4ng+nghi%E1%BB%87p
https://www.google.com/?gws_rd=ssl#q=lobster+mass+dead+california
CÁ CHẾT VÀ TIẾN SĨ NGUYỄN PHÚC
LIÊN
Cá biển chết hàng loạt là hiện tượng đã từng xảy ra ở rất nhiều nơi trên thê giới,
kể cả ở Mỹ.
Đầu tháng 5 2016 vừa qua, cá chết hàng loạt ở Hà Tĩnh. Đây là một vấn đề
nghiêm trọng, một vấn đề an sinh xã hội. Nhưng cần phải biết nguyên nhân thì
mới biết cách xử lý, không biết nguyên nhân thì không biết cách xử lý hay nếu
có thì chỉ là xử lý mù. Đó là nguyên tắc của người có trách nhiệm và của người
lớn.
Vài viên chức cấp nhỏ thì giải thích lăng nhăng trong khả năng hiểu biết thấp.
Những người lớn thì: 30 viện nghiên cứu VN đã vào cuộc tìm hiểu nguyên
nhân; chính phủ VN đã mời Giáo Sư Yoshihiko Yamada thuộc đại học ToKai
Nhật Bản tham gia điều tra. Giáo Sư Yamada nói, có thể phải đợi tới 1 năm nữa
mới có kết luận cuối cùng, hoặc là do thủy triều đỏ, hoặc là do ô nhiễm (BBC, 5
tháng 8 2016).
http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam/2016/05/160508_levietkhuyen_mass_
fish_death
Nhưng, chúng ta lại thấy, có rất nhiều kẻ bất cần nguyên tắc, lao nhao, ồn ào,
khẳng định những điều đoán già đoán non chẳng khác gì một đám trẻ con hay
những kẻ dốt mà lại hay nói chữ. Phải chăng, nhận định cả trăm năm trước của
thi sĩ Tản Đả vẫn còn đúng cho ngày hôm nay: “Dân bao nhiêu triệu không
người lớn. Nước mấy ngàn năm vẫn trẻ con” ? Thật lạ cho dân VN !
Trẻ con lao nhao hoặc kẻ dốt hay nói chữ là chuyện thường, nhưng một Tiến Sĩ
như ông Nguyễn Phúc Liên mà cũng bất cần nguyên tắc suy luận thì thật lạ, thật
không thể hiểu ông ta tốt nghiệp Tiến Sĩ như thế nào ?
Lạ hơn nữa khi biết rằng, ông Liên đã viết một bài dài về thảm họa ô nhiễm môi
trường. Trong bài viết đó, ông Liên đã kể những thành tích xấu của tập đoàn
Formosa đã từng gây những vụ ô nhiễm ở nhiều nơi trên thế giới, kể cả ở Mỹ tại
Texas, Louisana, sông Mississippi và ở chính quốc là Đài Loan. Ông Liên cũng
kể về thảm họa xả nước thải ra biển gây ô nhiễm môi trường ở Nhật bởi tập
đoàn Chisso làm cho tôm cá chết hàng loạt và hàng ngàn người bị đau đớn, chết
hay sinh ra thế hệ dị tật; nhưng nước Nhật cũng phải cần đến nhiều chục năm
mới có thể có kết luận và xử lý. Bài viết của ông Liên cho thấy, đến ngay cả các
nước giàu có và khoa học kỹ thuật cao như Mỹ và Nhật, người ta cũng cần
nhiều thời gian để có thể kết luận nguyên nhân và xử lý đối với thảm họa gây ô
nhiễm môi trường, kể cả những vụ gây ô nhiễm ở Mỹ bởi Formosa .
Biết và viết như thế, nhưng tại sao ông Tiến Sĩ Nguyễn Phúc Liên lại tỏ một
thái độ như trẻ con nói mò hay như một kẻ dốt (về môi trường) lại hay nói chữ
trước hiện tượng cá chết ở Hà Tĩnh ? Nói mò và kết luận không cần biết nguyên
nhân như ông “Tiến Sĩ” Nguyễn Phúc Liên, thì tất nhiên không có gì là lạ khi
ông ấm ức kết tội kỳ đà cản mũi một thái độ người lớn và có trách nhiệm vì an
sinh xã hội của Hội Đồng Giám Mục VN.
Loại Tiến Sĩ như thế, coi không được !!!!!!!!!!
Khách Quan.
Tham khảo :
El Niño hay con người giết cá?
http://www.bbc.com/vietnamese/forum/2016/05/160509_fish_death_comment
El Niño hay con người giết cá?
Nguyễn Thị Thanh Minh Tiến sỹ Di truyền học, Từ Sài Gòn
10 tháng 5 2016
Hiện tượng cá chết xảy ra suốt một tháng tại miền Trung Việt Nam
El Niño hiểu đơn giản là hiện tượng nóng lên của vùng xích đạo Thái Bình
Dương tập trung ở khu vực trung tâm và phía đông của đại dương này.
Trung bình cứ 2 - 7 năm sẽ có một đợt El Niño. Mỗi đợt El Niño sẽ gây ra
những hậu quả nặng nhẹ khác nhau, rất khó để dự đoán. Nhìn chung, El Niño sẽ
có thể gây ra bão, lụt, hạn hán, cháy rừng, dịch bệnh, nạn đói, mùa màng thất
bát, các giống loài bị phân bổ lại, động vật bị chết hàng loạt, cá chết hàng loạt,
và san hô bị tẩy trắng (không hẳn là chết nhưng nếu bị tẩy trắng quá lâu thì cũng
sẽ chết).
Đợt El Niño năm 1997-1998 là đợt nóng kinh khủng nhất trong lịch sử của El
Niño, được gọi là Siêu El Niño, và gây hậu quả nghiêm trọng nhất bao gồm: bão
nhiệt đới ở miền Đông Canada và Mỹ, lũ ở Trung Quốc, cháy rừng ở Úc, dịch
sốt xuất huyết bùng nổ ở Tây Thái Bình Dương và Châu Á, hơn 35 nước tuyên
bố có thiên tai, mùa màng thất bát, đất đai mất chất, ô nhiễm sông ngòi, nguồn
nước ngầm bị cạn kiệt dẫn đến đói kém, cá chết hàng loạt ở nhiều nơi trên thế
giới, san hô cũng bị tẩy trắng khắp nơi trên thế giới, và có 23,000 người tử vong
do hậu quả của trận Siêu El Niño này.
Đầu năm 2014, một nhóm các nhà khoa học trên thế giới chuyên về dự đoán khí
hậu đã đưa ra minh chứng cho mối liên quan giữa biến đổi khí hậu toàn cầu và
El Niño trên tạp chí danh tiếng Nature Climate Change.
Theo dự đoán có cơ sở của họ thì khi trái đất ngày càng nóng lên, tần số Siêu El
Niño xảy ra cũng sẽ tăng theo, từ một lần mỗi 20 năm thì bây giờ sẽ là một lần
mỗi 10 năm.
Bắt đầu từ tháng 8/2015, nhiều báo đài uy tín trên toàn cầu, trong đó có NOAA,
đã đưa ra cảnh báo El Niño 2015-16 sẽ là đợt El Niño tương đương với đợt Siêu
El Niño 1997-98 và thậm chí có thể kinh khủng hơn.
Vậy những lý do nào khiến El Niño và việc trái đất nóng lên có thể là thủ phạm
của việc gây chết cá tại vùng biển Hà Tĩnh đến Đà Nẵng của Việt Nam?
El Niño dẫn đến thiếu hụt oxygen và thức ăn cho cá
Đoạn hoạt hình ngắn sau cung cấp bởi NOAA (National Oceanic and
Atmostpheric Administration - Cơ quan Theo dõi Đại dương và Khí hậu Quốc
gia của Mỹ) cho thấy sự thay đổi về nhiệt độ bề mặt của biển (SST - sea surface
temperature) Thái Bình Dương do ảnh hưởng của El Niño từ đầu tháng 2 đến
cuối tháng 4/2016 rất rõ rệt. Màu càng đỏ thì nghĩa là nhiệt độ càng cao.
http://www.cpc.ncep.noaa.gov/products/analysis_monitoring/enso_update/gssta
nim.shtml
Nếu chú ý nhìn vào khu vực biển bao quanh Việt Nam thì có thể thấy rõ đây là
khu vực bị tăng nhiệt độ theo hướng lấn sâu vào bờ, và có màu đỏ đậm. Nghĩa
là khu vực biển Đông này có nhiệt độ bề mặt của biển tăng nhiều nhất, từ 1 - 2
độ C. Hậu quả là nhiệt độ bề mặt của nước biển dọc theo sườn Việt Nam tăng
lên trên 28 độ C trong giai đoạn này, cũng là giai đoạn có cá chết hàng loạt từ
Hà Tĩnh đến Đà Nẵng.
Đợt Siêu El Niño năm 1997-1998 cũng đã khiến nhiệt độ bề mặt của biển của
khu vực đông Thái Bình Dương này tăng trên 28 độ C. Rất tiếc là khi đó báo
mạng ở Việt Nam chưa có nên không thể tìm lại được thông tin gì nhiều xoay
quanh hậu quả của đợt Siêu El Niño này tại Việt Nam.
Bình thường, "đường phân cách nhiệt" (thermocline) ở biển Đông khu vực Hà
Tĩnh - Đà Nẵng thuộc loại nông, và nằm trong khoảng từ dưới 50m đến dưới
100m mặt nước biển, theo nghiên cứu của nhóm các nhà khoa học Trung Quốc
dẫn đầu bởi tiến sỹ Fan Wei, đã xuất bản trên tạp chí khoa học biển Acta
Oceanol.Sin. năm 2014.
Đường phân cách nhiệt là vùng biển chuyển tiếp từ vùng biển bề mặt có nhiệt
độ ấm hơn và vùng biển đáy có nhiệt độ lạnh. Phía trên đường này, lượng
oxygen hoà tan trong nước biển (DO level) là 100%. Và phía dưới đường này
thì DO sẽ dưới 100%. Các loại sinh vật biển đã thích nghi với điều kiện sống
như thế tuỳ theo môi trường chúng đang sống.
Inline image
Image copyright Minh Nguyen
Do ảnh hưởng của El Niño, bề mặt nước biển nóng lên, lượng oxygen hoà tan
trong bề mặt nước biển sẽ bị giảm mạnh, và làm đường phân cách nhiệt này bị
tăng lên, trong khoảng từ 20 đến 40m dưới mặt nước biển (thay vì quanh mức
50-100m). Hậu quả của điều này là cá sống ở từ 20 - 100m dưới mặt biển sẽ
thích ứng không kịp với việc thiếu oxygen (DO giảm đột ngột xuống dưới
100%), dẫn đến tử vong hàng loạt.
Điều này phù hợp với việc các cá chết dọc bờ biển Hà Tĩnh-Đà Nẵng đa số là
sống trong khoảng 30 - 40m dưới mặt nước biển.
Không chỉ vậy, El Niño còn ngăn cản lớp nước biển lạnh ở sâu dưới đường
phân cách nhiệt trồi lên trên, mà đây lại là lớp nước biển giàu dinh dưỡng.
Do đó, cá ở trên đường phân cách nhiệt sẽ bị thiếu cả thức ăn, ngoài việc thiếu
oxygen ra. Và như thế, cá ở dọc Hà Tĩnh-Đà Nẵng sẽ còn tiếp tục chết cho đến
khi El Niño chấm dứt, dự đoán có thể là vào tháng 6 này.
Cá chết hàng loạt ở nhiều nơi trên thế giới do ảnh hưởng của El Niño
Tính từ năm 2015 đến nay (cũng là lúc Siêu El Niño bắt đầu), tình trạng các
sinh vật biển chết hàng loạt đã xảy ra liên tiếp cận kề nhau ở khắp nơi trên thế
giới, đặc biệt là các nước nằm trong vùng ảnh hưởng của El Niño.
Gần Việt Nam nhất về phía Tây có Campuchia, Thái Lan, Myanmar,
Bangladesh, Ấn Độ, Malaysia, Singapore; về phía đông có đảo Hải Nam (Trung
Quốc), Hong Kong, Nhật, Hàn Quốc, Malaysia, Indonesia, Philippines, Úc,
New Zealand v…v.. rồi đến các nước xa hơn nhưng cũng nằm trong vùng ảnh
hưởng ở châu Mỹ (Canada, Mỹ, Mexico, Nicaragua, Panama, Colombia, Brazil,
Peru, Chile, Argentina v..v..), châu Âu (Iraq, Israel, Thổ Nhĩ Kỳ, Tây Ban Nha,
Anh, Ai Cập v…v…), và châu Phi (Algeria, Mauritania, Nam Phi).
Điển hình là tại Florida, hàng km bờ biển đã bị phủ trắng bởi cá chết. Các nhà
chức trách đã kết luận là do El Niño.
Hay gần chúng ta hơn nữa là Campuchia, cuối tháng Tư vừa qua cũng có chừng
65 tấn cá chết trong các hồ, và cũng đã được các nhà chức trách kết luận do El
Niño. Malaysia, Chile, Ấn Độ cũng đều bị cá chết hàng loạt và đều được các
nhà chuyên môn cho là do El Niño.
Còn đây là bản đồ nhiệt độ bề mặt nước biển (SST) bị tăng do El Niño lấy từ
NOAA, và mỗi chấm là một nước có tình trạng cá chết hàng loạt xảy ra vào
năm 2015 và 2016 vừa qua. Nhìn vào bản đồ này, có thể thấy rằng các nước bị
cá chết đều nằm trong vùng ảnh hưởng của El Niño, trong đó có Việt Nam.
Inline image
Image copyright Minh Nguyen
Có vài điểm trùng khớp xoay quanh việc giống nhau giữa Siêu El Niño năm
1997-1998 và 2015-2016
Nếu là do El Niño làm cá chết thì tại sao trước giờ Việt Nam chưa từng có điều
này xảy ra?
Điều này có thể giải thích là vì mỗi El Niño lại có biểu hiện và gây ra hậu quả
khác nhau, nên sẽ không có lần nào như lần nào.
Tuy nhiên, El Niño lần này được cho là giống nhất với lần xảy ra năm 1997-
1998. Và điều thú vị là hiện tượng cá chết hàng loạt này cũng đã chỉ xảy ra với
một số nơi vào hai khoảng thời gian này là 1997 - 1998 và 2015 - 2016. Ví dụ
gần Việt Nam nhất là Hong Kong và Úc.
Tại Hong Kong, các nơi nuôi cá biển khắp nơi bị cá chết lên đến 80% vào tháng
3-4/1998. Nguyên nhân được kết luận là do tảo đỏ hay còn gọi là thuỷ triều đỏ
(red tides).
Tuy nhiên, một nhóm các nhà khoa học Hong Kong và Canada, dẫn đầu bởi tiến
sỹ Kedong Yin, trên tạp chí khoa học Marine Ecology Progress Series năm
1999, đã khẳng định vụ cá chết mùa xuân năm 1998 có nguyên nhân sâu xa là
do El Niño dẫn đến hiện tượng tảo nảy nở quá độ, khiến cá bị chết vì thiếu
oxygen và bị ngộ độc tảo.
Bắt đầu từ tháng 12/2015 đến nay, Hongkong lại bị một trận cá chết, và được so
sánh là tương đương với trận năm 1998. Tổng cộng 36 tấn cá biển nuôi bị chết
dọc sông Shing Mun. Nguyên nhân cũng là do thuỷ triều đỏ. Còn tại sao có thuỷ
triều đỏ thì chưa rõ, nhưng được khẳng định là không phải do ô nhiễm nước.
Trong lịch sử của Hong Kong chỉ mới có hai trận cá chết với số lượng lớn như
thế, và thật tình cờ là cả hai lần đều trùng với lúc xảy ra Siêu El Niño.
Tại Úc, El Niño đã được kết luận là thủ phạm tẩy trắng (coral bleaching) Rặng
San Hô Great Barrier Reef của Úc lần đầu tiên vào năm 1997-98, và đã được
ghi nhận lại trong quyển “The Geomorphology of the Great Barrier Reef:
Development, Diversity and Change” của tác giả David Hopley, Scott G.
Smithers, và Kevin Parnell.
Lần thứ hai rặng san hô này bị tẩy trắng vào đợt El Niño năm 2002 - 2003 và bị
tiêu hủy hết 18%, nhưng đợt El Niño này không giống với đợt năm 1997 - 1998.
Đây là lần thứ ba Great Barrier Reef bị tẩy trắng, và lần này, El Niño có thể là
một trong những nguyên nhân phá huỷ đến 93% rặng san hô này. Như vậy trong
lịch sử bị tẩy trắng của Great Barrier Reef có ba đợt thì hết hai đợt xảy ra cùng
lúc với El Niño, và đợt thứ ba là đợt kinh khủng nhất.
Cũng thật trùng khớp là ngày 7/5/2016 vừa qua, báo Pháp Luật cũng đã đưa tin
các rặng san hô gần bờ ở Quảng Bình cũng đã bị tẩy trắng.
35 tấn cá chết ở đảo Hải Nam ngày 4/5/2016
Đây là điều tôi đã trông đợi xem có xảy ra không. Và nó đã xảy ra. Lý do tôi
nghĩ nó sẽ xảy ra là vì nó nằm rất gần Hà Tĩnh của Việt Nam trong vùng bị El
Niño ảnh hưởng, và có nhiều đặc điểm khí hậu/dòng chảy/nhiệt độ v..v.. cùng
với vùng bờ biển từ Bắc bộ đến Trung bộ của Việt Nam, nên có khả năng cao là
sẽ chịu ảnh hưởng tương tự.
Với tất cả những lý do trên để chứng minh cho giả thuyết El Niño là nguyên
nhân dẫn đến cá chết ở Việt Nam, thì sau tất cả, nguyên nhân sâu xa nhất vẫn là
yếu tố con người.
Theo một nghiên cứu mới nhất xuất bản tháng 4/2016 vừa qua của nhà khoa học
Andrew King, tại trường University of Melbourne, trên tạp chí khoa học
Geophysical Research Letters, thì con người đã bắt đầu làm ảnh hưởng đến khí
hậu và khiến trái đất nóng lên từ những năm 1930.
Theo mô hình của họ, nếu không vì con người làm thay đổi khí hậu, thì những
đợt nóng khủng khiếp đã không xảy ra trong những năm vừa qua, và khả năng
rặng san hô Great Barrier Reef bị tẩy trắng sẽ giảm đến 175 lần. Họ cũng tìm ra
rằng việc nước biển Coral Sea quanh khu vực rặng san hô này bị nóng lên 1,5
độ C là trong đó 1 độ C do khí thải của con người từ năm 1900, và chỉ có 0,5 độ
C là do yếu tố thay đổi tự nhiên mà thôi.
Những kết luận này không có gì ngạc nhiên, nhưng quan trọng là nó là nghiên
cứu đầu tiên chứng minh được con người là thủ phạm.
Thêm vào việc gây ô nhiễm không khí, đương nhiên việc con người gây ô
nhiễm nguồn nước là không thể bỏ qua. Tất cả những điều này đều góp phần
vào việc làm trái đất bị nóng lên, khí hậu bị thay đổi theo hướng tệ hơn, và do
đó, El Niño ngày càng khủng khiếp.
Trong một tương lai rất gần, trước khi thế kỷ này kết thúc, biển đứng trước
nguy cơ bị tuyệt chủng hàng loạt, theo một nghiên cứu năm 2010 của các nhà
khoa học môi trường, dẫn đầu bởi tiến sỹ Hoegh-Guldberg tại Center of
Excellence for Coral Reef Studies tại Queesland, Úc, và lý do chính có thể sẽ là
do thiếu hụt oxygen trong nước biển.
Câu hỏi đặt ra là: Chúng ta đã và đang làm gì để ngăn chặn điều đó xảy ra?
Thông tin bên lề:
Tính toán lượng chì trong biển
Khoảng 300Km (300,000m) là chiều dài đường bờ biển từ Hà Tĩnh đến Đà
Nẵng.
Biển Đông sâu 40m gần bờ và 100m xa bờ.
Ống xả của Vũng Áng đặt ở 2km (2000m) ngoài khơi, tính từ đất liền.
Khi đó, thể tích nước biển là: 300,000m đường bờ biển x 40m độ sâu cạn nhất
của biển Đông x 2000m bán kính ngắn nhất của biển bị ảnh hưởng bởi sự có
mặt của kim loại nặng Pb = 24.000.000.000m3 = 24.000.000.000.000L.
Theo Trung Tâm Phòng Ngừa và Kiểm Soát Dịch Bệnh Mỹ (CDC) thì nồng độ
chì IDLH gây nguy hiểm đến mạng sống và sức khoẻ con người là
100g/1,000,000L chứ không phải là 1g/1,000,000L.
Như vậy, cần có ít nhất 2.400.000.000g chì hoà tan trong khối nước biển tối
thiểu đã tính ở trên, tương đương 2.400.000kg hay 2.400 tấn chì trong nước
biển. Con số này quá kinh khủng để một khu công nghiệp như Vũng Áng có thể
thải ra trong một thời gian ngắn.
Để so sánh tương đối, một nghiên cứu xuất bản năm 2014 của tác giả Jong-Mi
Lee trên tạp chí Earth and Planetary Science Letters cho thấy, toàn nước Ấn Độ
thải ra tổng cộng cao nhất là 3500 tấn chì trong 1 năm. Và Ấn Độ cũng là nước
thải ra chì nhiều nhất trong các nước Nam Á. Do đó, việc chỉ một khu công
nghiệp Vũng Áng thải ra được 2400 tấn chì là không hợp lý cho lắm khi so sánh
với số liệu kể trên của Ấn Độ.
Theo một số nhà khoa học Việt nào đó trích dẫn, 1gram chì/1,000,000L là đủ để
gây chết người. Và số liệu được tác giả lấy từ EPA
( http://moitruongvadoisong.vn/2016/04/27/ca-chet-hang-loat-nguy-co-ngo-doc-
kim-loai-nang-va-cac-luy/ ).
Nhưng khi tôi tìm kiếm thì kết quả cho ra số liệu IDLH của chì (Pb) không phải
là 1g Pb/1,000,000L mà là 100mg/m3, tương đương 100g/1,000,000L.
Tính toán cụ thể như sau: IDLH (Pb): 100mg/m3 = 100mg/1000L =
100.000mg/1.000.000L = 100g/1.000.000L
Số liệu này được lấy từ trang của Trung tâm Phòng và Kiểm soát Dịch bệnh của
Hoa Kỳ, tại http://www.cdc.gov/niosh/idlh/7439921.html
Bài viết thể hiện quan điểm và ý kiến riêng của Tiến sỹ Nguyễn Thị Thanh
Minh, ngành Di truyền học, Trường Albert Einstein College of Medicine, New
York, Hoa Kỳ, đã đăng trên blog Khoa Học và Em của tác giả