624

Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Embed Size (px)

DESCRIPTION

Cham Thuong Thu Ha

Citation preview

Page 1: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu
Page 2: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Tam Sinh Tam Theá Chaåm Thöôïng Thö(haï)Tác Giả: Đường Thất Công Tử

Thể Loại: Ngôn tình cổ đại, huyền huyễn, ngược, HE

Edit: Phong Tuyết & Ely & hanhmyu

Beta: Phong Tuyết

Nguồn: hanphongtuyet.wordpress.com

Ebook: daotieuvu.blogspot.com

Ebook được blog Đào Tiểu Vũ hoàn thành với mục đích phi thươngmại, nhằm chia sẻ với những bạn ở xa hoặc không có điều kiện muasách, khi sao lưu xin ghi rõ nguồn.

Trong điều kiện có thể bạn hãy mua sách để ủng hộ nhà xuất bản và tácgiả.

Mục lục:Giới thiệu:Về tác giả:❄ Chương 1.1 ❄❄ Chương 1.2 ❄❄ Chương 1.3 ❄❄ Chương 1.4 ❄❄ Chương 1.5 ❄❄ Chương 1.6 ❄❄ Chương 1.7 ❄❄ Chương 2.1 ❄

Page 3: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

❄ Chương 2.2 ❄❄ Chương 2.3 ❄❄ Chương 2.4 ❄❄ Chương 2.5 ❄❄ Chương 2.6 ❄❄ Chương 2.7 ❄❄ Chương 2.8 ❄❄ Chương 2.9 ❄❄ Chương 3 ❄❄ Chương 4.1 ❄❄ Chương 4.2 ❄❄ Chương 4.3 ❄❄ Chương 5.1 ❄❄ Chương 5.2 ❄❄ Chương 5.3 ❄❄ Chương 5.4 ❄❄ Chương 5.5 ❄❄ Chương 5.6 ❄❄ Chương 6.1 ❄❄ Chương 6.2 ❄❄ Chương 6.3 ❄❄ Chương 6.4 ❄❄ Chương 86.5 ❄❄ Chương 7.1 ❄

Page 4: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

❄ Chương 7.2 ❄❄ Chương 7.3 ❄❄ Chương 8.1 ❄❄ Chương 8.2 ❄❄ Chương 9.1 ❄❄ Chương 9.2 ❄❄ Chương 9.3 ❄❄ Chương 9.4 ❄❄ Chương 10 ❄❄ Chương 11.1 ❄❄ Chương 11.2 ❄❄ Chương 12 ❄❄ Chương 13 ❄❄ Chương 14 ❄❄ Chương 15 ❄❄ Chương 16.1 ❄❄ Chương 16.2 ❄❄ Chương 16.3 ❄❄ Chương 16.4 ❄❄ Chương 16.5 ❄❄ Chương 16.6 ❄❄ Chương 16.7 ❄❄ Chương 17.1 ❄❄ Chương 17.2 ❄

Page 5: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

❄ Chương 17.3 ❄❄ Chương 18 ❄❄ Chương 19 ❄

Giới thiệu:Tam Sinh Tam Thế - ChẩmThượng Thư nằm trong hệ liệt “Tam sinh tamthế”, viết về Phượng Cửu (cháu gái Bạch Thiển) và Đông Hoa Đế Quân(hai nhân vật đã xuất hiện trong “Tam sinh tam thế - Thập lý đào hoa”).Tam Sinh Tam Thế - Chẩm Thượng Thư là một câu chuyện vô cùng hấpdẫn, độc đáo và đặc sắc. Với văn phong dí dỏm, hài hước mà không kémphần sâu lắng, Đường Thất Công Tử đã khắc họa nên cực kỳ rõ nét hìnhảnh một Phượng Cửu nghịch ngợm, một Đông Hoa quái tính cùng nhữngmàn “oan gia” gặp gỡ đầy bất ngờ thú vị và những tình tiết rất lãng mạn.Tam Sinh Tam Thế - Chẩm Thượng Thư hứa hẹn sẽ mang đến cho độc giảnhiều trải nghiệm khó quên.

Duyên phận rốt cuộc là thế nào?

Đông Hoa Đế Quân năm ấychỉ là tiện tay cứu nàng.

Nhưng từ đó, trong tim nàng, trong mắt nàng chỉ có bóng hình Đế Quân tàihoa anh tuấn.

Nàng thân là nữ vươngThanh Khâu, lại hạ mình vào làm nữ tỳ trong phủcủa Đông Hoa. Mấy trăm năm cực khổ, khoảng cách gần nhất chỉ là nàngquét dọn bên này ao, chàng câu cá bên kia ao.

Cơ hội trời cho, nàng cứuchàng một mạng, được chàng cưng sủng nhưngmất tiên thuật khiến nàng chỉ còn là con vật không thể biến hình, không thểnói, chỉ biết lặng lẽ bỏ đi trước ngày thành hôn của chàng với người congái khác.

Hai nghìn năm sau, chàngvẫn độc thân, đặc biệt thích xuất hiện trước mặtnàng làm nàng phải khổ công chạy trốn.

Page 6: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nhưng Phượng Cửu càng chạycàng gần, càng tránh càng gặp…

Duyên phận chỉ có thể nói là rất khó đoán.Về tác giả:Đường Thất Công Tử là mộtnhà văn nữ thuộc thế hệ 8X, khi còn học trunghọc đã đọc sách của Oscar Wilde, trong đó có một câu mà cô luôn ghinhớ: “Một người muốn trở lại tuổi thanh xuân chỉ cần làm lại những việcngốc nghếch đã từng làm là đủ rồi”. Thế nên hàng ngày cô đều làm nhữngviệc ngốc nghếch, vừa tươi trẻ, lại vừa cảm thấy mình cứ tiếp tục tươi trẻmãi như thế này thật không hay.

Các tác phẩm của ĐườngThất Công Tử đã được Quảng Văn phát hành tạiViệt Nam: “Tam sinh tam thế - Thập lý đào hoa”, “Hoa tư dẫn” và artbook“Tam sinh tam thế - thập lý đào hoa”.

❄ Chương 1.1 ❄edited by: Phong Tuyết

beta: Phong Tuyết

Gió đêm thoáng lạnh, sóng nước Thủy Nguyệt đầm xao động, phản chiếuánh trăng sáng vằng vặc.

Dọc theo bờ đầm trồng những cây bạch lộ được trồng so le hướng lên trời,đi bộ suốt mười dặm trong rừng cây này cũng chỉ cảm thấy một vẻ hoangvu lạnh lẽo.

Cảnh trí này, thoạt nhìn tựa hồ so với mấy đêm gần đây cũng không có gìkhác biệt.

Ở Phạm Âm cốc này, bốn mùa đều có tuyết rơi, Thủy Nguyệt đầm lại nằmngay bên cạnh vương thành, theo lý cũng phải được bao trùm bởi một màntuyết dày đặc,

nhưng vào lúc này, ở nơi đây không hề có dấu hiệu của bất kỳ bông tuyếtnào.

Bởi vì, không gian này tuy thật nhưng lại là mộng cảnh. Là A Lan Nhược

Page 7: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

chi mộng.

Rơi vào A Lan Nhược chi mộng này, mặc dù Phạm Âm cốc vẫn giống hệtvới trước kia, nhưng Phạm Âm cốc thực sự cùng tứ hải bát hoang nối liền,vô cùng rộng

lớn, đâu có giống như nơi đây, chỉ vẹn vẹn có một góc lồng giam.

Đông Hoa và Phượng Cửu rơi vào trong lồng giam này đến nay đã đượchơn ba tháng.

Rơi vào A Lan Nhược chi mộng, Phượng Cửu dùng hết chút tiên lực cònsót lại bên mình để hộ thân, bởi một khi ba vạn năm tu hành mất hết, thânthể suy yếu, so với

người phàm trần cũng không hơn là bao.

Trời mưa cả đêm, căn phòng dột rất nhanh đã ẩm ướt. Không ngờ trong ALan Nhược chi mộng lại có nhiều ác niệm như vậy. Ác niệm sinh ra rấtnhiều tiểu yêu

chuyên đi hút sinh khí người. Phượng Cửu từ trên trời rơi xuống lúc ấy hệtnhư một món mồi ngon béo bở, giúp lũ tiểu yêu bụng đói được một bữa nonê. Cho đến

khi Đông Hoa vượt qua được pháp trận mãng xà đi tới bên cạnh nàng,khuôn mặt trắng như tuyết của nàng đã nhợt nhạt đến đèn cạn dầu khô.

Nhìn Phượng Cửu như vậy, tâm trí của Đông Hoa bỗng nhiên trống rỗng.

Chàng biết nàng là người hay gây náo loạn, nhưng không ngờ lại náo loạntới mức này. Sở dĩ chàng đem lồng Thiên Cương bao bọc xung quanh nàngbởi chàng nghĩ,

vô luận nàng có gây ra tai họa gì, tính mạng của nàng dường như không cầnlo lắng. Chuyện này, đúng là chàng suy nghĩ còn chưa chu toàn.

Chàng biết được quả bần bà là vật quan trọng với nàng, nhưng theo sáchTrọng Lâm cho chàng xem nói nàng có sở thích ăn uống, việc nàng cố chấp

Page 8: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

muốn lấy bằng

được quả bần bà cũng không có gì khó hiểu. Bên trong sách còn viết, khinàng còn nhỏ, có một năm Thanh Khâu mưa gió không thuận hòa, khiến sơntrà năm đó

mất mùa. Nhưng phía sau nhà nàng lại có một cây sơn trà ra không ít quả,vỏ mỏng thịt lại dày, vô cùng tươi ngon, gần đó có một con sói nhỏ thamăn, hái trộm được

mấy quả, bị nàng không ngừng truy sát suốt ba năm liền.

Bởi vì vết xe đổ ngày ấy, nên khi chàng hỏi nàng cần dùng quả bần bà làmgì, nàng đáp vì muốn nếm thử, chàng liền tin ngay. Đã vậy, nàng lại còn nóimuốn cùng Yến

Trì Ngộ nếm thử quả tiên, mà chàng lại phát hiện ra bản thân mình càngngày càng không thích hai người đó ở cạnh nhau, đương nhiên chàng cảmthấy rất không vui.

Tôi hôm ấy, Cơ Hoành lại tới gặp chàng khẩn cầu xin chàng quả bần bà đó,bởi chỉ có loại quả này mới giúp nàng giải được thu thủy độc trên ngườimình. Nghĩ bản

thân mình có thể giúp được nàng việc này, chàng không hề suy nghĩ nhiều,lập tức đồng ý.

Đối với loại chuyện này, chàng không hề cảm thấy phải suy nghĩ sâu xalàm gì.

Trận đấu kia chàng vẫn có chút phiền lòng, không hiểu lúc đó tại làm saomình lại không giải quyết cho xong Yến Trì Ngộ. Hiện tại muốn hắn hoàntoàn biến mất khỏi

Tiểu Bạch, lại không thể để Tiểu Bạch nghi ngờ là một chuyện lớn khônghề dễ dàng.

Phượng Cửu cho rằng chàng là kẻ trước sau bất nhất, Đông Hoa biết điềuđó. Nhưng đối với tâm tình này của mình, chàng không muốn tra cứu, hoặc

Page 9: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cũng không có

năng lực tra cứu.

Huống chi loại chuyện này không giống với những điều kinh Phật thườngnói, không phải muốn tra cứu là có thể tra ra ngay, có đôi khi lại phải nhờcơ duyên nào đó

mới có thể hiểu được.

Đông Hoa giật mình tự hỏi quan hệ giữa mình và Phượng Cửu rốt cuộc làcó loại cơ duyên gì mà ngày đua tài hôm ấy lại rơi đúng đầu chàng.

Lúc đó, chàng ngồi trên đài cao, đưa mắt nhìn lại, thấy Phượng Cửu chỉ haiba chiêu thức đã đem các đấu sĩ đánh ra khỏi trận địa cọc băng. Khi nàngthu kiếm vào

vỏ, đôi lông mày hơi nhướng lên, khẽ nở một nụ cười, trở về phong tháiung dung nhàn tản khiến chàng lần đầu tiên liên tưởng tới địa vị ThanhKhâu nữ đế của nàng.

Trong đầu chàng nhất thời hiện ra bốn chữ: “đoan”, “trang”, “thục”, “tĩnh”.

Đoan trang thục tĩnh, nàng cũng có lúc như vậy sao? Điều này khiến chàngcảm thấy mới mẻ, thậm chí còn có chút hứng thú.

Một nha hoàn của bộ tộc Tỷ Dực Điểu thận trọng dâng lên cho chàng mộtchén trà nóng, chàng đưa tay nhận lấy, khẽ nhấp một ngụm, khi nhìn qua thìthấy nàng đã

dừng cười. Nàng tựa hồ cảm thấy nụ cười vừa rồi của mình có chút khôngổn nên thừa dịp mọi người không chú ý, nhẹ nhàng cắn môi dưới, lại liếcnhìn xung quanh

như sợ có ai đó thấy. Bởi vì đôi môi nàng căng mọng nên khi nhẹ cắn liềnlộ ra một vết trắng nhỏ, rồi dần dần hồng lại như cánh hoa đào đầu đông.

Chàng chống cằm, đột nhiên cảm thấy nếu như phải chọn một người chođịa vị Đế hậu, Phượng Cửu thật ra cũng không tệ.

Page 10: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Vừa nghĩ tới điều này, chàng liền có chút sửng sốt. Nhưng sau đó lạinghiêm túc suy nghĩ cẩn thận.

Không, không phải nói nàng không tệ, mà phải nói rằng trong tứ hải báthoang này, chỉ có một mình nàng là thích hợp. Hoặc nói cách khác, nàng làngười duy nhất có

thể để chàng thích.

Nghĩ đến đây, chàng liền hiểu được vì sao gần đây mình hay ngẩn ngườinhư vậy.

Thì ra là mình nghĩ đến chuyện này, nghĩ đến nàng.

Thì ra là, mình thích nàng.

Nhưng tại sao trong hàng ngàn vạn người lại chỉ thích một mình PhượngCửu? Chàng suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cho rằng nhãn quang của mìnhtốt. Bởi vì có

nhãn quang tốt nên mới phát hiện ra được con người tốt của nàng, dĩ nhiênlà sẽ thích nàng. Việc thích nàng, nói dễ dàng là dễ dàng, nói không dễdàng thì cũng thực

không dễ dàng.

Vô luận là như thế nào, lúc này ở bên trong A Lan Nhược chi mộng, chỉcần có chàng ở đây, Tiểu Bạch sẽ không sao hết.

❄ Chương 1.2 ❄edited by: Phong Tuyết

Không khí trong A Lan Nhược chi mộng an bình là vậy, bên ngoài PhạmÂm cốc lại náo nhiệt hơn nhiều.

Việc Đông Hoa Đế Quân trút bỏ tiên lực quanh người ở trăm trượng ngoàigiấc mộng, dùng thân phàm trần bước vào kết giới nơi đang giam giữPhượng Cửu khiến

cho đám người đang quỳ rạp bên ngoài pháp trận mãng xà nhất thời đều

Page 11: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

kính phục.

Đế Quân đã ẩn mình mười vạn năm, tuy nói gần hai trăm năm trở lại khôngbiết vì nguyên do gì lại coi trọng Phạm Âm cốc, thường xuyên tới cốcgiảng bài, nhưng

việc Đế Quân động thủ trong cốc là chuyện chưa từng xảy ra.

Đế Quân xưa kia tay cầm kiếm Phù Sinh, tư thế oai hùng đứng trên đỉnhcao nhất của bát hoang, đó là điều chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, naysắp được chứng

kiến, tất cả bọn họ nhất thời đều háo hức chờ mong xem đó sẽ là tư thếngạo nghễ như thế nào. Bảy vạn năm trước, trận chiến diệt thiên phản loạncủa quỷ tộc cũng

không thấy Đế Quân xuất hiện, nay tại sao lại không hề do dự trút bỏ tiênlực bước vào trong trận pháp kia?

Trong số các thần tử đang quỳ gối ở đây có những người đã từng ngheđược tin đồn về Đế Quân và Cơ Hoành, từ trước tới giờ luôn âm thầm suyđoán xem giữa

Đông Hoa cùng nhạc sư Cơ Hoành có ẩn tình gì không, nay lại nhìn thấycảnh này liền không khỏi nghi ngờ, rốt cuộc sự tình là như thế nào?

Sau một hồi mơ màng suy tư, mấy vị thần đó đột nhiên hiểu ra.

Tôn nghiêm của Đế Quân có thể sánh ngang với trời đất, phẩm hạnh ĐếQuân chói sáng như vầng nhật nguyệt, con người tôn quý cao sang như vậy,sao có thể dính

bụi chốn hồng trần? Cơ Hoành, kể cả công chúa Cửu Ca đang bị vây khốnlúc này, đương nhiên không hề có chút ẩn tình gì với Đế Quân. Đế Quântrăm phương

ngàn kế cứu giúp Cửu Ca công chúa, tất cả cũng bởi vì một chữ nhân,chính là lòng nhân từ của tôn thần.

Page 12: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nghĩ tới lúc trước bọn họ dám cho mình là kẻ phàm thế tục tâm, tự mìnhđoán bừa về Đế Quân đại tôn đại đức, thật là xấu hổ, xấu hổ.

Bọn họ một mặt trong lòng tự sám hối sự ngu xuẩn của mình, một mặt đưamắt nhìn xem bên trong kết giới có xảy ra nguy hiểm gì hay không. Trướcmắt họ, vị Đế

Quân đại tôn đại quý nhân từ thân chịu trọng thương đang chậm rãi đưa taylên khẽ chạm vào khuôn mặt của công chúa Cửu Ca. Tất cả bọn họ đềunhất loạt dụi dụi

mắt, ngỡ mình nhìn nhầm.

Trong lòng bỗng nhiên có cảm giác xấu hổ.

… Đây có lẽ là một cách thể hiện sự quan tâm tới tiểu bối?

Nhưng chỉ sau một khắc, bọn họ dụi dụi mắt lại thấy Đế Quân kéo Cửu Cacông chúa lại gần mình, chăm chú nhìn công chúa hồi lâu, rồi sau đó nhẹnhàng ôm công

chúa vào trong lồng ngực.

Trong lòng lại có cảm giác xấu hổ.

… Đây có lẽ là một cách quan tâm tới tiểu bối rất thịnh hành gần đây ởThiên giới?

Nhưng ngay sau đó, bọn họ càng gắng sức dụi mắt lại thấy đôi môi ĐếQuân khẽ lướt qua trên trán của công chúa Cửu Ca, ngừng lại một lát,giống như một nụ hôn

trấn an, vòng tay ôm công chúa lại càng siết chặt hơn…

Các thần tử đang quỳ bên ngoài nhất thời vừa xấu hổ lại vừa mơ hồ, toànthân cảm thấy có chút khí lạnh, trong lòng lại như có đợt sóng trào sôi.Chuyện này, chẳng lẽ

là Đế Quân đã động trần tâm? Đế Quân động trần tâm lại bị bọn họ bắtgặp? Ngày hôm nay quả nhiên là đại vận!

Page 13: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Những chuyện xảy ra sau đó các thần tử không hề hay biết, bởi vì bọn họđang bị kích động, chỉ thấy từ trên cao, không biết do đâu rất nhiều đámmây lớn ùn ùn kéo

xuống, phá tan kết giới nơi suối Giải Ưu.

Đợi cho đến khi sóng mây cuồn cuộn tan đi, bên trong kết giới đã khôngcòn thấy bóng dáng của Đế Quân và công chúa, chỉ còn bốn con mãng xàvẫn cố chấp bảo

vệ cái bọc Lưu Ly, không ngừng phun ra nọc độc.

Trong ánh mắt của mãng xà xen lẫn cả tức giận và bi thương, chăm chúnhìn cái kết giới, giống như đang đợi thân ảnh của A Lan Nhược xuất hiệntrong vầng sáng lam

nhạt. Nhất thời, từ khóe mắt chúng đều có dòng lệ máu đỏ thẫm trào ra,giống như đã chờ đợi rất lâu, rất lâu rồi. Bộ dạng ấy, trông thực sự đángthương, khiến cho

người ta cảm thấy chua xót.

Đế Quân đã nhập trận, ở bên ngoài suối Giải Ưu, tính theo địa vị thì LiênTống là người đứng cao nhất.

Nữ đế tộc Tỷ Dực Điểu cùng chúng thần tử đều nhất nhất hướng lên chờLiên Tống quyết định. Liên Tam điện hạ nheo mắt một hồi lâu rồi gõ câyquạt trong tay:

“Các vị quỳ ở chỗ này lâu rồi, chắc chắn cũng đã cảm thấy mệt, chi bằngcứ rời đi trước, có điều những chuyện vừa xảy ra, các vị hãy tỏ ra nhưkhông nghe thấy gì,

cũng không nhìn thấy gì. Nếu sau này ta nghe thấy ai nhắc tới chuyện này,sai lầm đó…”, nhướn mi nhìn xung quanh: “…sợ rằng ta muốn tha thứcũng không được”.

Lời nói thật khách khí, mềm mỏng như khuyên răn nhưng lại sắc bén nhưđao, rất hợp với diễn xuất của Liên Tống lúc này. Nữ đế và các thần tử

Page 14: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

khác đều cúi đầu tạ

ơn, lúc đứng lên chân còn cảm thấy run rẩy, đi xa rồi vẫn chưa hết run.

Liên Tống quân xưa nay mang danh hoa hoa công tử, thường bị hiểu nhầmlà người không đáng tín nhiệm, nhưng các vị lão bối trong tứ hải bát hoangđều biết rằng,

khi có đại sự xảy ra, Liên Tống mới thực sự là người đáng ngưỡng mộ.

Ai ai cũng nói Thiên quân có ba người con, nhị điện hạ Tang Tịch là ngườicó thiên chất thông tuệ, bởi vì khi mới ra đời, ba mươi sáu con chim ngũsắc từ khe núi

Tuấn Tật bay thẳng lên trời, bay vòng quanh phía sau tẩm điện của nươngnương, múa lượn chín chín tám mươi mốt ngày. Tuy nhiên, Liên Tam điệnhạ so ra còn anh

minh thông tuệ hơn Nhị điện hạ, chỉ có điều, Tam điện hạ sinh ra dưới đáybiển, điềm lành là cá bơi trong nước, không phải chim bay trên trời. Vảlại, lúc Tam điện hạ

mới ra đời, lũ lụt xảy ra khắp tứ hải khiến Thiên quân đau đầu bỗng nhiênbiến mất, đây cũng là một ví dụ chứng minh cho sự ra đời bất phàm củaTam điện hạ. Tam

điện hạ không có tiếng nói bằng Nhị điện hạ, nhưng là Tam điện hạ khiêmnhường, không muốn cùng Nhị điện hạ tranh giành hư danh mà thôi.

Liên Tống quân phong lưu cả đời, không biết hai chữ khiêm cẩn viết rasao, nếu phải bình luận đến hai chữ này, chàng thường bịa ra lung tung,nhưng nếu nói về tư

chất, chàng thực sự hơn Tang Tịch một chút. Năm đó Liên Tống khôngcùng Tang Tịch tranh giành chức vị Thái tử, chính là bởi Liên Tống thôngtuệ luôn cho rằng,

phải thể hiện bản thân mình có chút gì đó vô dụng mới có thể tránh khỏigánh vác nhiều chuyện, như thế, cuộc sống mới thực sự là tự do tự tại.

Page 15: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nhưng trong trời đất cũng có những chuyện không ngờ tới được, Liên Tốngmặc dù đã sớm đắc đạo, nhưng thần tiên ai ai chẳng có một hai vị bằnghữu, vì bằng hữu

mà không để ý đến sinh mạng, cũng không phải là chuyện hiếm thấy. Haichữ gánh vác, có những khi không thể chạy trốn.

Thí dụ như lần này.

Lần này, nếu như không phải có Liên Tống ở đây duy trì cục diện, ĐôngHoa một thân trọng thương rất có thể nguy hiểm tới tính mạng, hoặc một khitin đồn về

Đông Hoa được truyền ra ngoài, bát hoang cũng có thể bị chấn động.

Đông Hoa những năm này mặc dù đã thoái ẩn không xử lý công việc,nhưng chỉ việc người còn đang sống bên trong Thái Thần cung mà đã cóthể điều phục được

Ma tộc đã là chuyện đáng kính phục. Vả lại, chàng là thượng cổ thần linhtừ thuở hồng hoang, nếu như tin đồn truyền ra bên ngoài khắp bát hoang lụchợp sẽ rơi vào

tình cảnh khó nói.

Liên Tống gấp chiếc quạt trong tay, khẽ thở dài.

❄ Chương 1.3 ❄edited by: Phong Tuyết

Liên Tống gấp chiếc quạt trong tay, khẽ thở dài. Đế Quân chàng sống trênđời đã từng trải qua lúc nguy nan khốn khó nhất, so với người thời nay, sợlà một ngàn

Phượng Cửu cũng không bằng một đầu ngón tay của chàng. Lời dặn dò khinãy của chàng thật sự hào sảng vô cùng, lời xem như cũng vì thương muôndân trăm họ

mà nói, là sinh ý của chàng.

Page 16: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Bất quá, lời nói của Liên Tống mặc dù rất có uy lực nhưng cũng chỉ khiếncho tộc Tỷ Dực Điểu sợ hãi rời đi ngay, muốn đe dọa Ma Quân Yến TrìNgộ, sợ rằng bản

lĩnh của chàng còn kém một chút. Còn về Tiểu Yến, chàng từ nhỏ đã khâmphục những người có khí thế lớn, khi nãy chàng vốn lo lắng Liên Tống sẽdùng một vài lời

mà uy hiếp mình. Nhưng thật không ngờ, Liên Tống thực sự quá nho nhã,chàng không hề nghe thấy bất kỳ một lời uy hiếp nào. Vậy nên, chàng khônghề để ý lời nói

kia, sở dĩ chàng ở lại là bởi chàng muốn đưa Cơ Hoành trở về.

Trong kết giới, Đông Hoa ôm lấy Phượng Cửu, động tác vô cùng ôn nhukhiến cho Tiểu Yến cũng phải thoáng ngây người trong chốc lát, chứ chưanói đến Cơ

Hoành. Tiểu Yến lấy lại tinh thần, thấy Cơ Hoành sắc mặt trắng bệch nhưtờ giấy, gắt gao cắn môi, cắn chặt đến nỗi suýt chảy máu, nước mắt trào rađọng trên gò má

cũng quên không lau. Sự đả kích này đối với Cơ Hoành thật sâu sắc, khiếnchàng lo lắng.

Mặc dù Tiểu Yến là một người khá thô kệch, chàng ít khi quan tâm tâmtrạng của người khác, nhưng Cơ Hoành là người chàng yêu mến, vậy nênchàng quyết định thử

một lần.

Chàng tìm một chiếc vòng loại Thanh Tùng Tiểu Lâm, sắp xếp cho CơHoành ngồi giữa vòng tròn trên ghế đá. Chàng cảm thấy có chút cơ hội, cóthể giúp Cơ

Hoành nguôi ngoai phần nào tâm trạng lúc này. (*)

Cơ Hoành trong khóe mắt còn đẫm lệ cũ, lệ mới đã lại trào ra, nước mắttuôn như mưa, ướt nhòe cả lớp trang điểm trên mặt, khiến Tiểu Yến đau

Page 17: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

lòng vô cùng. Chàng

đau lòng, nhưng cũng cảm thấy không hổ là Cơ Hoành mà chàng yêu, dungmạo khi khóc cũng rất đẹp.

Tiểu Yến nhìn nàng, chưa biết nên mở lời như thế nào, lại thấy Cơ Hoànhmở miệng trước.

Nước mắt trên khuôn mặt tái nhợt vẫn chưa khô, trong thanh âm lộ ra baphần đờ đẫn, nói với Tiểu Yến: “Ngươi cảm thấy ta rất buồn cười, phảikhông? Năm đó,

chuyện của Mân Tô là như vậy, hôm nay, chuyện của Đế Quân lại cũng nhưvậy, ngươi xem thường ta phải không?”.

Cơ Hoành lại để ý đến cách nhìn của mình với nàng, thực khiến Tiểu Yếnvừa mừng lại vừa kinh ngạc, nhất thời không khống chế được sự kích độngtrong nội tâm,

khóe miệng có chút cong lên. Vẻ mặt này trong ánh mắt của Cơ Hoành,thực sự là không khác gì một sự chế nhạo.

Cơ Hoành cúi đầu nhìn tay mình, một hồi lâu mới nói: “Ngươi quả nhiêncảm thấy ta rất buồn cười, ngươi ở lại vì muốn đưa ta về, nhưng thực ra lạilà để chế giễu ta?

Nhìn đủ, cười đủ rồi, ngươi đi đi, ta cũng cảm thấy bản thân mình buồncười”, nói xong liền mím chặt môi, không nói thêm gì nữa.

Cơ Hoành nói chàng cười nàng, khiến lòng Tiểu Yến nặng trịch, cảm thấyuất ức, cũng có chút tức giận. Mặc dù chàng hiểu được, Đông Hoa vàPhượng Cửu phát

triển tới mức này là do chàng nhọc công thúc đẩy, cũng rất hợp ý củachàng, nhưng lại khiến cho Cơ Hoành thương tâm như vậy, thực không phảiđiều mà chàng

mong muốn. Chuyện này, dĩ nhiên không phải là lỗi của chàng, PhượngCửu là tiểu muội của chàng, đương nhiên nàng cũng không sai, như vậy, chỉ

Page 18: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

có thể là lỗi của

Đông Hoa.

Ánh mắt Tiểu Yến bừng sáng, tay nắm chặt thành nắm đấm, lòng đầy cămphẫn nói với Cơ Hoành: “Nàng đâu có gì đáng cười, tất cả đều là do lỗicủa mặt lạnh. Lúc

đầu chính hắn đáp ứng kết hôn với nàng, mặc dù ngày thành thân nàng bỏtrốn có thể khiến hắn không thoải mái, cũng là hạ thấp mặt mũi của hắn,nhưng hắn lại

không hồi tâm chuyển ý, không biết phân biệt, đâu có để tâm tới nàng!”.

Nói tới đây, chàng liền cảm thấy đây là một cơ hội tốt, vội vàng bổ sungthêm một câu: “Mỗ… không, ta, ta nghe nói phàm trần có một câu thơ rấthay: “Còn toan

tính trước đây làm gì, chi bằng cứ yêu thương người trước mắt” (**), nàngcũng nên đừng chỉ chú ý tới mặt lạnh nữa, nên chuyển sang người khác đi”.Nói xong,

chàng dùng ánh mắt đầy ẩn tình nhìn về phía Cơ Hoành, đồng thời tronglòng cảm thấy thật phục bản thân mình đã nhớ được câu thơ kia.

Khó khăn lắm chàng mới có được một lần văn thơ như vậy, đáng tiếc, CơHoành lại không hề để ý tới, chỉ trầm mặc trong chốc lát rồi nói với chàng:“Ta không phải

là muội muội cùng cha cùng mẹ với Húc Dương, phụ thân ta thực ra là mộtcon thuồng luồng nước ở núi Bạch Thủy, ngươi cũng đã từng nghe qua têncủa người, là

chiến tướng dũng mãnh nhất thuở hồng hoang – Mạnh Hạo”. Nước mắt trênmá khẽ lăn dài, thanh âm khàn khàn vang lên.

Tiểu Yến băn khoăn nhìn nàng, không hiểu vì sao lúc này nàng lại đem giasử ra để nói. Nàng thì ra không phải là muội muội ruột của Húc Dương,chuyện này quả

Page 19: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thực rất bất ngờ, nếu như bình thường nghe được, chàng sẽ cảm thấy rấthứng thú, nhưng lúc này chàng đang thăm dò phản ứng của Cơ Hoành đốivới chàng, Cơ

Hoành lại nói với chàng một chuyện không liên quan, thực khiến cho chàngcó chút thương tâm. Chàng có phải là không được để mắt đến?

Đại danh của Mạnh Hạo chàng đã từng nghe qua, Đông Hoa chinh chiếnbát hoang thống nhất lục giới, Mạnh Hạo là đại tướng cầm đầu trăm vạnquân bách chiến

bách thắng. Đông Hoa ngồi lên vị trí đứng đầu giữa trời đất, Mạnh Hạo ởtrong trướng vạch định kế hoạch, luôn luôn được Đông Hoa coi trọng. Saunày Đông Hoa

thoái ẩn, ở tại Thái Thần cung, Mạnh Hạo cùng các thần tướng cũng cùngthoái ẩn.

Thế nhưng trong truyền thuyết, nơi mà các vị thần bên cạnh Đông Hoathoái ẩn cũng là những núi thần thượng hạng dưới hạ giới, tại sao duy chỉcó Mạnh Hạo Thần

Quân lại đến một nơi khỉ ho cò gáy như núi Bạch Thủy?

Cơ Hoành đưa ánh mắt nhìn xa xăm, chậm rãi nói: “Phụ thân năm đó yêumẫu hậu ta, bái biệt Đế Quân đi tới Nam hoang, lại bị Ma Quân bày kế vâyở núi Bạch Thủy,

dùng Long khóa khóa chặt ở trong đầm cây long não nơi hàng năm ánhtrăng vẫn luôn bảo vệ. Những chuyện này trước kia mẫu hậu chưa bao giờnói cho ta nghe,

cho tới hơn ba trăm năm trước, hoàng huynh đem Mân Tô giam vào trongnúi Bạch Thủy, ta lén lén chạy tới cứu mới biết được”.

Tiểu Yến dần dần cảm thấy câu chuyện thú vị, nhất thời quên mất bản thânphải tỏ ra chua xót, liên tiếp gật đầu. Chẳng trách không ai biết đến hoàncảnh sau khi thoái

Page 20: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ẩn của Mạnh Hạo Thần Quân, thì ra là một vị đại tướng thua bởi hai chữhồng nhan, thật là thua bởi phong lưu.

Ánh mắt Cơ Hoành trống rỗng, lộ ra sự bi thương nhớ lại chuyện nhiềunăm trước: “Vì cứu được Mân Tô, ta bị độc vật khắp núi Bạch Thủy tấncông, mấy trăm loại

độc vật cùng nhau xông lên cắn”, nói tới đây, nàng khẽ run, Tiểu Yến ngheđược cũng không khỏi run rẩy.

Nàng tiếp tục nói: “Tính mạng nguy cấp, là phụ thân đã bất chấp thoát khỏiLong khóa để cứu ta, nhưng người lại không hề chữa trị trọng thương”.Nghẹn ngào nói:

“Trước khi phụ thân qua đời, chúng ta gặp được Đế Quân, phụ thân phóthác ta cho chàng, cầu xin chàng chiếu cố đến ta, dồn tất cả độc vật trênngười ta lạ thành

thu thủy độc”. Nàng không nhìn sắc mặt kinh ngạc của Tiểu Yến, nàng tiếp:“Phụ thân biết ta yêu Mân Tô, nhưng người cho rằng Húc Dương hoànghuynh là kẻ lòng

lang dạ sói, nếu như ta cứu được Mân Tô ra, cũng chỉ là hạ sách, chắcchắn Mân Tô lại bị đưa về. Người van xin Đế Quân cưới ta, khiến chohoàng huynh buông

lỏng cảnh giác, mà thừa dịp một hai tháng chuẩn bị cưới này sắp xếp mộtkế hoạch chu toàn. Phụ thân lường trước được nếu như ta trở về sẽ bịhoàng huynh giám sát

chặt chẽ hơn, người van xin Đế Quân đêm thành thân đó có thể che chắngiúp ta cùng Mân Tô bỏ trốn”. Nàng giương mắt nhìn về phía Tiểu Yến:“Đế Quân rất coi

trọng những chiến thần thuở hồng hoang đã theo chàng chinh chiến nên phụthân trước khi chết đã cầu khẩn Đế Quân giúp đỡ, chàng liền đã đáp ứng”.Giọng nói của

Page 21: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Cơ Hoành dần dần nhỏ đi, ánh mắt đầy u buồn, nói: “Trọng Lâm, ngườiluôn ở bên cạnh Đế Quân cũng biết ít nhiều chuyện năm đó, cho là ĐếQuân đối với ta có ân,

ta phải nhất định báo đáp. Khi Đế Quân vào Phạm Âm cốc giảng bài, liềnthường cho ta đi theo hầu hạ. Nếu không phải vì như thế, ta sẽ không lâmvào một đoạn tình

khác. Đã hơn hai trăm năm, càng ngày ta càng lún sâu, khiến bản thân mìnhngày hôm nay rơi vào thảm cảnh. Thế gian này, việc thích Đế Quân đãkhông hề dễ dàng,

nhưng việc nhận được tình cảm của Đế Quân lại còn khó khăn hơn. TrênCửu Trùng Thiên, Trọng Lâm khá quan tâm tới ta, nhưng ta lại không tựchủ được muốn hận

hắn”. Nàng vùi mặt vào cánh tay, nơi khe hở trào lệ: “Thực ra, ta cùng TriHạc không hề có điểm gì bất đồng, nhưng thật buồn cười là trước đây ta lạithấy nàng

chướng mắt. Nữ tử trong thế gian đối với Đế Quân mà nói, có thể chia làmhai loại người: một loại là người duy nhất có thể đứng sau chàng, loại kialà những người

còn lại. Có lúc ta đã từng nghĩ, vì sao Đế Quân không biến ta thành conngười đặc biệt kia, nhưng hôm nay ta rốt cục đã hiểu được, thật ra thìkhông có cái gì gọi là

nhân quả hay tại sao cả, tất cả đều là cơ duyên đã định”.

(*): đoạn này ta thực sự không thể hiểu nổi, đành edit theo ý của bảnconvert, đại khái là Tiểu Yến ca ca định làm trò gì đó cho Cơ Hoành tỷvui nhưng mà Cơ Hoành

tỷ cũng không để ý (tội Tiểu Yến……………)

(**): phần này là thơ, ta chỉ dịch nghĩa mà thôi :)))))))

p.s: đọc xong đoạn này, nhận ra một điều rằng: Từ trước tới giờ, Đông

Page 22: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Hoa ca ca chỉ chung tình với mình Phượng Cửu tỷ, thật đáng ngưỡng mộ ^^

❄ Chương 1.4 ❄edited by: Phong Tuyết

Tiểu Yến không nói câu nào. Cơ Hoành hiện tại đối với Cơ Hoành màchàng vốn quen biết dường như có mười phần thì tám, chín phần khácnhau, điều này thực

khiến chàng bối rối. Chàng cảm thấy có lẽ mình cần phải để ý đến nàngnhiều hơn. Khắp trời mênh mông tuyết rơi tiêu điều, Thanh Tùng cao ngấtgiống như đã tồn tại

hàng vạn năm. Hồi lâu, Cơ Hoành mới ngẩng lên, trên mặt đã không còn vẻyếu đuối thê thảm như khi nãy, chỉ có điều sắc mặt vẫn hơi nhợt nhạt, nhạtgiọng nói với

Tiểu Yến: “Sở dĩ hôm nay ta nói nhiều với ngươi như vậy là ta mongngươi hay dứt tình với ta”.

Nàng cụp mi: “Ta đã suy nghĩ lâu như vậy, cuối cùng kết quả lại như thếnày, ngươi chắc chắn cảm thấy ta rất buồn cười đúng không?”. Nàng nắmchặt tay, móng tay

dường như cắm thẳng vào lòng bàn tay, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng:“Nhưng nếu ta thích Đế Quân, đã vì đoạn tình này mà kiên trì hơn hai trămnăm, ta sẽ thử

thêm một lần nữa, thử cơ duyên của ta, ta muốn biết cuối cùng Đế Quân sẽchọn người nào”.

Tiểu Yến lặng nhìn bàn tay đang chảy máu của Cơ Hoành, muốn đưa taycầm lấy, nhưng nửa chừng lại thôi. Chàng suy nghĩ hồi lâu, chợt cảm thấy ýtứ của nàng là

Đế Quân không thích nàng, tâm nàng rất đau khổ nhưng mặc dù vậy, nàngvẫn muốn thử thêm một lần nữa.

Điều này làm Tiểu Yến kinh ngạc.

Page 23: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Thứ nhất, chàng cảm thấy Cơ Hoành là nữ tử có dung mạo chim sa cá lặn,vậy mà mặt lạnh lại không thích nàng, thực khó hiểu. Thêm nữa, trực giácmách bảo chàng

đây là chuyện tốt, trong lòng bỗng cảm thấy cao hứng, con đường mìnhtheo đuổi Cơ Hoành sẽ được bằng phẳng hơn.

Nếu như vậy, chàng cũng không cần phải vội vàng, Cơ Hoành chưa để tâmtới chàng, chàng có thể chờ. Con người lớn lên càng đẹp thì càng dễ mắcsai lầm, cả đời

đâu có ai không mắc sai lầm?

Bất quá, Cơ Hoành lại đẹp vậy, sai lầm nàng mắc thật không đáng có.Chàng nhất thời lại có chút rối rắm.

Tiểu Yến gãi đầu, xem ra bây giờ chàng muốn gần gũi với Cơ Hoành cònkhó hơn trước kia nhiều. Cơ Hoành nếu thực sự muốn theo đuổi Đông Hoatới cùng, để

nàng chờ đợi hắn như vậy, chính là khiến bản thân càng thêm đau khổ hơn.

Ngước mắt lên nhìn ánh trăng ở Đông Sơn, nếu như chàng đoán khôngnhầm thì đã qua hai, ba canh giờ, không biết mặt lạnh đã cứu được PhượngCửu ra ngoài chưa.

Tiểu Yến nghĩ đến đây liền cau mày, vội vã chạy tới bên suối Giải Ưuđịnh tìm bọn họ.

Đi tới suối Giải Ưu, nhìn thấy cảnh trước mắt lại khiến Tiểu Yến u mê.

Tiểu Yến còn nhớ, khi nãy chàng tới suối Giải Ưu còn có bức tường đã bịphá hủy, nước trong suối cũng đục ngầu, mới nửa canh giờ trôi qua, trênmặt đất chỉ còn lại

duy nhất dòng suối, ở giữa suối là bốn con mãng xà cùng A Lan Nhược chimộng. Ở trong Phạm Âm cốc này, nhân tài sị sĩ cũng thực nhiều.

Tiểu Yến cưỡi một đám mây vọt lên giữa không trung, muốn xem một chút

Page 24: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

người có bản lĩnh kia là ai.

Người ấy chính là Liên Tam điện hạ.

Trên mặt nước có một chỗ cao hẳn lên, trên chiếc bàn bạch ngọc đang triểnkhai một ván cờ dang dở, Liên Tam điện hạ trong tay cầm một quân cờ,đang không

nhanh không chậm cùng Manh Thiểu nói chuyện, sóng lớn ngập trời bị thuphục nằm dưới lòng bàn chân chàng tựa như chú chim bồ câu được nuôitrong nhà.

Tiểu Yến ngẩn ngơ suy nghĩ một hồi, mới nhớ Tam điện hạ ở Thiên tộcmang trách nhiệm là Thủy Quân tứ hải. Theo lý, một Thủy Quân trông coitứ hải bát hoang,

đừng nói trong một thời gian ngắn có thể dời được cái hồ chứa kết giới vâyĐông Hoa và Phượng Cửu, cho dù là mười cái hồ cũng không hề gì. Chàngtrước giờ thấy

Liên Tống luôn quần áo lụa là, địa vị Thủy Quân tứ hải này ắt hẳn là Thiênquân đã thiên vị, lúc này chính mắt thấy lại cảm thấy Liên Tống quả nhiêncó tài năng.

Tiểu Yến tung người bay lên trên ngọn sóng, nghe Manh Thiểu bẩm báovới Liên Tống: “Việc đi vào trong mộng cứu người, mặc dù trong truyềnthuyết là phương

pháp có thể dùng được, nhưng kỳ thực, thần nghe nói trong mộng có nhữngnguy hiểm không thể biết trước. Tục truyền từng có một vị cũng vào trongmộng cứu

người, bởi vì không biết ở trong mộng không thể làm phép, không nhữngkhông cứu được người mà còn khiến cảnh trong mộng vỡ tan, đành cùngngười muốn cứu đi

xuống Hoàng Tuyền…”. Manh Thiểu trầm giọng, đôi mày nheo lại, lại nóinhỏ: “Thần rất lo lắng, Đế Quân pháp lực vô biên, nhưng A Lan Nhược chi

Page 25: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

mộng lại không

chịu được pháp lực cao thâm, có lẽ cơ hội sống chỉ có thể có được một haiphần, hai người họ lại ở trong đó lâu như vậy, thần chỉ sợ Đế Quân cùngCửu Ca công

chúa lành ít dữ nhiều…”.

Tiểu Yến bị vướng phải một đợt sóng, chỉ nghe được mấy lời nói đầu củaManh Thiểu, trợn mắt nói: “Mặt lạnh không phải đã nói nhất định cứuđược Tiểu Cửu ra

ngoài sao?”, hậm hực: “Đây là cái loại mộng gì, các người bảo vệ nógiống như quả trứng gà, lại không được đụng tới, theo mỗ thấy, nếu chọnđường kia cũng lành ít

dữ nhiều, chi bằng lấy búa đập nát luôn để xem rốt cuộc họ sống chết thếnào. Mặt lạnh trừ pháp lực cao thâm cũng chẳng có điểm tốt gì, pháp lựccủa hắn có thể

che chắn được cho Tiểu Cửu. Hắn sống đã lâu như vậy, mỗ thấy hắn kiếmtiền ít đi mấy năm cũng không có ảnh hưởng gì cả”.

Lời của chàng khiến Manh Thiểu có chút dao động, nói: “Trong A LanNhược chi mộng, pháp lực của Đế Quân cũng chỉ vô dụng, biện pháp nàymặc dù được ăn cả

ngã về không, nhưng so với việc hai người cứ nằm ngủ trong mộng, chí ítcũng còn có thể dùng được…”. Manh Thiểu là thần tử trong triều đã hơntrăm năm, cách

quan sát so với Tiểu Yến có cao hơn một chút, mặc dù trong lòng lo lắngPhượng Cửu hơn, nhưng thấy Liên Tống lại có vẻ nghiêng về Đông Hoahơn, vừa nói xong

mấy lời đó liền nói thêm một câu: “Dĩ nhiên hết thảy vẫn làm theo quyếtđịnh của Đế Quân”.

Hai người bọn họ, một lời từ ưu phiền, một lời từ phẫn hận, so với hai

Page 26: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

người đó, Liên Tam điện hạ bát phong bất động, thập phần bình tĩnh, nhìncục diện hắc bạch,

chậm rãi nói: “Không bằng chúng ta đặt cược, ta vốn rất có hứng thú muốnbiết mộng này có thể vây khốn Đông Hoa hay không. Bất quá, vừa nghe cácngươi nói,

pháp lực của Đông Hoa trong A Lan Nhược chi mộng là không thể sửdụng, hắn cũng chưa chuẩn bị cách gì đối phó, việc này, ta lại cảm thấy hắnthực sự chưa lo

nghĩ chu toàn”.

Liên Tam điện hạ xếp cờ vào trong hộp, thờ ơ nhìn Manh Thiểu nói:“Ngươi cũng coi như là một địa tiên, nói về sử sách Thần tộc, khi còn nhỏchắc chắn đã từng

đọc qua một hai cuốn, chẳng lẽ không nhớ rõ trong sử sách ghi lại thuởhồng hoang, Đông Hoa là người đứng đầu bảy mươi hai danh tướng sao?”.

Manh Thiểu bối rối gật đầu, năm xưa hắn thi môn này đã từng hỏi đến câunày, bởi vì ngày đó không qua nên nhiều năm đã khắc sâu cuốn sách tronglòng. Truyền

thuyết bảy mươi hai đại tướng truy phong Đông Hoa làm chủ, tùy tiện ramột chiêu cũng đánh lại được mấy thiên tướng thời nay, hết sức lợi hại”.

Liên Tam điện hạ khách khí cười: “Các vị hồng hoang thần tướng sở dĩthuần phục Đông Hoa là bởi hắn đánh nhau rất giỏi, có thể ngồi lên vị tríchủ thiên địa, không

chỉ có pháp lực mà được”, vừa nói vừa chỉ vào đầu mình: “Mà còn phảinhờ đến cái này”.

Nói xong liền biến ra cây thương tùy thân đặt ở bên mang danh nghĩa ĐôngHoa, rồi đưa tay ra tỏ ý muốn đánh cuộc: “Hai vị, mời đặt cược”.

❄ Chương 1.5 ❄edited by: Phong Tuyết

Page 27: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu không biết bản thân mình đã ngủ bao lâu.

Mặc dù nàng luôn mơ màng không rõ bất cứ điều gì đã xảy ra, nhưng thỉnhthoảng nàng cũng cảm nhận được chút gì đó. Nàng tựa hồ bị ai đó ôm.

Trong lòng nàng cảm giác rằng nàng biết người ôm lấy nàng là ai, nhưnglại không rõ vì sao mình nghĩ không ra. Trong hơi thở mơ hồ mang theomùi hương bạch đàn,

mùi hương này nàng cũng cảm thấy quen thuộc. Nhưng loại quen thuộc nàylại tựa như vô cùng xa xôi, khiến cho nàng nghi ngờ.

Sau khi bị ôm, nàng tựa như rơi vào một nơi vô cùng mềm mại. Nàng cảmthấy nằm như vậy thật thoải mái, miễn cưỡng dựa vào vòng tay đang ômnàng.

Bởi vì phần lớn thời gian nàng ý thức không được rõ ràng mà thân thể nànglại từng hồi, từng hồi đau đớn khiến nàng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Nàngliền nhắm mắt,

coi như là đang nghỉ ngơi.

Nhưng đau đớn luôn tìm đến mà nàng nhất thời không thể lường được, nàngbị đau bụng kinh, thực sự rất đau. Mỗi khi đau đớn vô cùng luôn có mộtbàn tay vững

chắc đỡ nàng dựa vào mình rồi bón cho nàng từng thìa, từng thìa thứ nướcgì đó. Thứ này có mùi máu tươi rất nồng, uống không hề ngon chút nào,nhưng vừa vào

tới cổ đau đớn đã giảm đi rất nhiều, nàng cảm thấy hẳn là đồ tốt.

Khi nàng bị sặc sẽ có người chậm rãi vỗ lưng cho nàng, nàng bất an sẽ cóngười nắm tay nàng, nói thì thầm gì đó, đã có người đem nàng ôm vàotrong ngực. Hắn

thường xuyên thì thầm với nàng gì đó, khi không có việc gì sẽ thì thầm vớinàng.

Page 28: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Đầu óc đã bắt đầu có chút tỉnh táo, nàng cố gắng suy nghĩ người đang chămsóc cho mình là ai, cách chăm sóc của hắn rất ân cần, nàng cảm thấy hắnthực sự rất có

tiền đồ. Nhưng những lúc nàng càng cố gắng nghĩ, trí óc nàng lại trở nênmơ hồ.

Thời gian như nước chảy, từng đoạn trôi qua, lặng lẽ không chút tiếngđộng. Tinh thần nàng luôn có chút lộn xộn, trước mắt nàng mơ hồ lướt quarất nhiều người

quen. Cuối cùng dừng lại ở một vị quý phụ đang mặc hoa phục có phongthái uyển chuyển. Vị quý phụ này chính là mẫu thân của mẹ nàng, là bàngoại của nàng.

Nàng có chút váng đầu.

Bà ngoại nàng lúc này đang ngồi trong phòng khách cùng mẫu thân bànluận điều gì đó.

Bà ngoại của nàng, mặc dù nhìn vẻ ngoài có vẻ rất thân thiện dễ gần, nhưngthật sự là một vị tiên mẫu vô cùng lợi hại, có thể đem mấy đứa con gái đềugả cho người

tốt. Với tính toán kỹ lưỡng của bà, bảy người con gái không ai không đượcgả cho đám tốt, quả thực là trụ cột vững chắc trong nhà. Nhưng sau khi gảhết nữ nhi đi,

bà lại cảm thấy cuộc sống thực sự trống trải.

Trống trải suốt hai trăm năm, đến ngày mừng thọ ông ngoại Phượng Cửu,phụ thân đưa cả nhà nàng về thăm ông ngoại. Phụ thân dẫn nàng tới dângtrà cho bà ngoại,

bà ngoại bỗng mừng rỡ phát hiện ra đứa cháu ngoại của mình là PhượngCửu đã hơn ba vạn tuổi.

Cái tuổi này, vừa phù hợp để tìm cho nàng một người chồng.

Page 29: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Từ đó bà ngoại liền đến nhà con gái cả làm khách quen.

Phượng Cửu núp bên ngoài Tiểu Hoa sảnh, cố gắng lắng tai nghe, nghexem bà ngoại và mẹ nàng rốt cuộc đang nói cái gì. Chỉ nghe được bà ngoạinói: “Nhân duyên

của Cửu nhi, sở dĩ vi nương tính toán sớm như vậy cũng vì muốn tốt chonó, giúp nó có thể chọn lựa được. Dung mạo cùng tính tình Cửu nhi nhưvậy, nhất định phải

gả cho đệ tử thế gia ba đời trở lên. Có điều đệ tử thế gia không phải aicũng có khả năng, ví dụ như lần trước Nhị muội phu của con tiến cử tiểunhi tử của Nam Hải

Thủy Quân, tướng mạo tuấn tú, gia thế tôn quý, nhưng trong tay lại khôngnắm chức vị gì, thực tiếc nuối. Vi nương cảm thấy muốn xứng với Cửu nhiphải là đứa con

thế gia nắm trọng quyền, như vậy mới có tiền đồ. Vả lại, đối với võ tướngvi nương không thích cho lắm, thí dụ như Tứ muội phu của con vậy. Mặcdù Tứ muội phu

của con quyền cao chức trọng nhưng việc hôn sự này vẫn là tâm bệnh củavi nương. Ngày đó nếu không phải Tứ muội của con nhất quyết không phảilà hắn thì

không lấy, vi nương làm sao có thể mang một đứa con gái tốt như vậy gảcho một kẻ mãng phu. Võ tướng thì sao, suốt ngày chém chém giết giết, nàođâu có hiểu

được thương hoa tiếc ngọc, con là mẹ của Cửu nhi, đừng phạm vào sai lầmcủa vi nương, nếu có võ tướng giao lưu với Cửu nhi, con cần phải chú ý.Ngoài ra còn có

một vấn đề quan trọng nữa, đó là nhân duyên phải tương xứng. Cửu nhi củachúng ta như vậy, nhất định phải tìm một người có tướng mạo xứng với nó,tương lai sinh

Page 30: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ra cháu mới đáng yêu dễ nhìn, nếu không sẽ làm tổn hại thanh danh tộc hồly đỏ chín đuôi của chúng ta. Vi nương tạm thời mới chỉ nghĩ tới đây, để vinương trở về

suy nghĩ cẩn thận hơn một chút”. Mẹ nàng ở bên cạnh khen ngợi bà ngoạisuy nghĩ chu toàn, chắc chắn hai người sẽ chiểu theo cách nghĩ của bàngoại mà kiếm cho

Phượng Cửu một mối lương duyên.

Nghe được những lời của bà ngoại, Phượng Cửu như mang đá nặng đètrong lòng. Nàng tập tễnh bước từng bước rời khỏi Tiểu Hoa sảnh, đi dọcđường cảm thấy

xung quanh tĩnh lặng tới kỳ lạ.

Trong lòng nàng ngưỡng mộ Đông Hoa Đế Quân, mặc dù chàng tay trắngdựng nghiệp, thân mang địa vị cao, nhưng lại không phải thế gia ba đời trởlên, bà ngoại

nhất định sẽ không thích. Đế Quân chàng mặc dù trước kia mang trọngtrách, nhưng đã thoái ẩn ở Thái Thần cung không để ý thế sự, cho tới hômnay cũng chưa có

thực quyền gì, bà ngoại càng không thích. Đế Quân rất giỏi chinh chiến,được rất nhiều chiến tướng ngưỡng mộ, so với Tứ di nương phu chỉ là võtướng bình thường

cũng hơn không biết bao nhiều lần, bà ngoại lại càng không thích hơn nữa.

Đế Quân chàng ngoại trừ dung mạo đẹp ra, trong mắt bà ngoại không hề cóđiểm nào khác vừa ý, như vậy, nàng biết làm thế nào?

Ngoài hành lang lộng gió, gió thu buồn đưa cây, khiến lòng nàng càng thêmsầu muộn. Nàng đứng ngoài hành lang suy tư, nếu nói phụ thân tìm ngườitới Thái Thần

cung mai mối sợ rằng không được, việc theo đuổi Đông Hoa Đế Quân, chỉcó thể dựa vào một mình nàng.

Page 31: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nhất thời lại một cảnh tượng khác hiện ra, Phượng Cửu không hề cảm thấyvừa rồi chỉ là một giấc mộng của nàng, ngược lại cảm thấy cảnh tượng đórất thực. Nhưng

nàng có thể mơ hồ cảm thấy đây là chuyện đã xảy ra từ lâu.

Có điều, tất cả nàng đã sớm quên, năm đó nàng nói Ti Mệnh đem nàng độvào bên trong Thái Thần cung. Nếu không phải Đông Hoa không hợp vớiđiều kiện mà bà

ngoại đặt ra, nàng lại nói rõ chuyện cho cả nhà hiểu, rồi phụ thân chongười tới Thái Thần cung làm mai, không biết ngày hôm nay mọi chuyện sẽra sao.

Đột nhiên mơ tới chuyện này khiến nàng cảm thấy có chút kỳ quái. Nàng lạicảm thấy bản thân mình không hề hài lòng với bộ dạng hiện tại của mình.Rốt cuộc là

nàng đang ở trong bộ dạng gì? Tại sao lại có cảm giác như vậy? Hôm nay,rốt cuộc là ngày nào?

Phụ thân nàng chọn tới chọn lui, cuối cùng quyết định chọn Thương DiThần Quân làm hôn phu của nàng.

Nàng nhớ lại ngày đó nàng đương nhiên bất mãn việc phụ thân chọn hônphu cho mình, nàng trước khi phải lên kiệu hoa còn nghị luận với phụ thân,nói nếu phụ thân

để ý đến Thương Di, chi bằng ngồi lên kiệu hoa gả cho Thương Di, đâucần phải mang nàng gả cho hắn. Những lời nói của nàng khiến phụ thân tứcgiận tới dựng râu

trợn mắt, lập tức trói nàng vào cỗ kiệu.

Đột nhiên, chỉ vẻn vẹn trong một khắc thôi, nàng làm sao lại nằm trên hỉgiường của Thương Di? Nàng loáng thoáng cảm thấy dọc đường đi từThanh Khâu đã xảy ra

chuyện gì đó, nhưng tại sao trong giấc mộng này lại không thấy xuất hiện?

Page 32: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Lần đầu tiên nàng ý thức được rằng mình đang ở trong phỏng mộng. Nhưnglại chân thật như vậy, thực sự có điều gì đó không đúng. Ánh nến khẽ layđộng, nàng

chợt nghe thấy bên ngoài có một âm thanh truyền đến: “Thần Quân tới”.

Đêm động phòng hoa chúc đã gần tới giờ động phòng, Thần Quân này chắcchắn là Thương Di. Phượng Cửu sợ hết hồn, nàng thực sự không rõ mìnhlúc nào đã

cùng Thương Di bái thiên địa, động phòng? Nỗi kinh sợ khiến nàng khủnghoảng vô cùng, rút lấy chiếc trâm cài trên đầu, theo bản năng nhắm mắt giảbộ ngủ. Nàng

thầm nghĩ, cây trâm sắc bén như vậy, nếu Thương Di dám đến gần nàng,nàng nhất định để máu hắn nhuộm đỏ hỉ giường tối nay. Nhất thời PhượngCửu lại cảm thấy

có chút hỗn loạn, rõ ràng sự thực không có chuyện động phòng này xảy ra,nàng làm sao lại mơ thấy chuyện này? Không lẽ lúc này nàng đang ở tronggiấc xuân thu

đại mộng?

Nàng trấn định nội tâm, không biết đây có phải là trong mộng hay không,nếu nàng đã không thích Thương Di Thần Quân này, cho dù là ở trongmộng nàng cũng

không thể để hắn chiếm nửa phần tiện nghi.

Cảm giác Thần Quân đã đến gần, nàng mở mắt ra, trong tay vận lực, phóngcây trâm ra ngoài, nhưng vừa rời tay một lát liền ‘cạch’ một tiếng rơi vàotrong chăn của

nàng.

Phượng Cửu trợn mắt há hốc mồm nhìn người đang tiến sát tới mình, chớpchớp mắt, sửng sốt.

Page 33: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Người tới không phải Thương Di, mà là người mới được nhắc tới trongmộng của nàng, Đông Hoa Đế Quân.

Dưới ánh trăng, mái tóc trắng tựa tuyết, áo bào tím mờ ảo di chuyển, dungmạo hiện ra chính là khuôn mặt bị Tiểu Yến coi là mặt lạnh.

Người đang đứng ở trước giường, đích thực là Đế Quân lão nhân gia.

Đế Quân thấy nàng mở mắt ra, hơi ngẩn người, đưa tay lên sờ trán nàng,sau khi kiểm tra xong vẫn không hề thu lại, ánh mắt nhìn khuôn mặt nànghồi lâu mới thấp

giọng hỏi nàng: “Tỉnh rồi? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”.

❄ Chương 1.6 ❄edited by: Phong Tuyết

Phượng Cửu trầm mặc nhìn Đế Quân, ngơ ngác suy nghĩ một lát, hồi lâusau nàng mới giơ tay lên, tỏ ý bảo chàng cúi gần lại.

Đế Quân hiểu ý nàng, ngồi xuống bên người nàng, người hơi cúi.

Ở khoảng cách này, tay nàng có thể với tới cổ áo của chàng, nhưng mụctiêu của nàng không nằm ở cổ áo của chàng.

Mới vừa rồi nàng còn cảm thấy trong người không có chút sức lực nào,khẽ cựa quậy một chút để làm động tác này còn có chút khó khăn, nhưng ởđộ cao này có vẻ

dễ dàng hơn rất nhiều.

Đế Quân chăm chú nhìn nàng, sợi tóc màu bạc rủ xuống vai nàng, trầmgiọng hỏi: “Thật sự không thoải mái? Có chỗ nào không thoải mái?”.

Nàng không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, Đế Quân hỏi câu nàycũng vô ích. Nàng vươn tay dùng hết sức kéo lấy cổ chàng, sau đó đôi môihồng nhuận lập

tức dán lên môi Đế Quân… Đế Quân nhất thời không kịp phản ứng lại,sửng sốt…

Page 34: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu một tay ôm cổ Đông Hoa, môi dính sát vào môi Đông Hoa.

Trong lòng nàng nghĩ rằng: một khắc trước nàng còn hoài nghi đây là cảnhtrong mơ, sau một khắc Thương Di Thần Quân lại biến thành Đông Hoa, cóthể thấy được

đây là mộng cảnh. Mộng cảnh này, vì sao lại xuất hiện những điều trướcnay chưa từng xảy ra? Năm đó nàng rời Cửu Trùng Thiên, chỉ hận khôngthể hoàn thành mối

nhu tình, thực nhục nhã cho nề nếp gia đình ở Thanh Khâu. Hôm nay nếu ởtrong mộng có thể gặp nhau, mộng cảnh lại thay đổi thất thường, khôngchừng chỉ một

khắc sau nàng đã không thấy Đông Hoa đâu, nàng nhất định phải giữ chặtĐông Hoa lại.

Môi Đông Hoa quả nhiên giống như trong tưởng tượng của nàng, lạnh nhưbăng, bị môi nàng dán chặt vào lại không hề có động tĩnh gì, giống nhưđang chờ đợi xem

kế tiếp nàng còn muốn làm gì.

Biểu hiện này khiến Phượng Cửu cảm thấy hài lòng, đây là nàng đangchiếm tiện nghi của chàng, chàng nên ngây người giống như gỗ, tốt nhất làsau đó, chàng nên đỏ

mặt xấu hổ một chút mới giống như vừa bị nàng chiếm mất tiện nghi.

Một hồi dán môi thật lâu, nàng vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm môi chàng, cảmgiác thấy Đế Quân tựa hồ khẽ run rẩy. Phản ứng này rất hợp với tính toáncủa nàng, tư vị

thỏa mãn giống như một cây mây la lặng lẽ vươn ngọn, hoặc giống như mộtgiọt nước chảy xuống lá sen.

Nàng liếm môi chàng hai cái rồi buông ra, cảm thấy đã chiếm tiện nghi tớimức này cũng là không sai biệt lắm.

Page 35: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Huống chi còn phải làm sao để chiếm thêm một chút tiện nghi, nàng kinhnghiệm có hạn, không hiểu lắm.

Trong mắt Đế Quân có chứa vài tia u sâu, trên vẻ mặt lại trầm tĩnh, xem racon người Đế Quân trong mộng cho dù núi có sập cũng không chút naonúng.

Đế Quân không xấu hổ, khiến Phượng Cửu cảm thấy có chút không hàilòng, bất quá cũng không sao, da mặt chàng luôn dày, không xẩu hổ cũngkhông hề gì.

Bàn tay ôm cổ Đế Quân của Phượng Cửu khẽ sờ lên mặt chàng, rốt cục đãhài lòng, muốn rời ra toan nằm xuống gối lại bị một lực mạnh giữ lại. Nàngcòn chưa kịp

nhận ra là chuyện gì, Đế Quân trước mặt đã tiến lại gần hơn, trên vầng trántỏa ra ánh sáng như sao, chiếu rõ khuôn mặt ngây ngốc của nàng.

Ở khoảng cách cách chóp mũi nàng một chút, Đế Quân nhìn nàng một hồi,rồi sau đó vô cùng thản nhiên cúi đầu xuống, khẽ liếm bờ môi mềm mạicủa nàng.

Phượng Cửu ngẩn ngơ cảm giác trong đầu có một tiếng ầm vang lên.

Con ngươi đen láy trước mắt tỉ mỉ quan sát phản ứng của nàng, thấy đôi mikhẽ run của nàng, không nhanh không chậm đưa lưỡi mở đôi môi của nàng,tìm đến đầu

lưỡi của nàng, hướng dẫn nàng đáp lại một cách ngốc nghếch. Trong lúc ấyĐế Quân vẫn mở mắt theo dõi phản ứng của nàng.

Trên thực tế, Phượng Cửu ngoài việc mở to mắt nhìn chàng thì không hề cóchút phản ứng nào. Đầu óc nàng đã bị nụ hôn này khiến cho mơ hồ. Nàngngẩn ngơ nghĩ:

vừa mới lúc trước chính nàng đã chủ động hôn chàng, Đế Quân chàng lạinhư vậy, thực sự là một thần tiên trước giờ không hề chịu thiệt thòi, có thùtất báo.

Page 36: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nàng nín thở quá lâu, đã thở không ra hơi, muốn đẩy Đế Quân ra nhưng đôitay lại mềm nhũn không chút sức lực. Trí óc nàng hôm nay quả thực cóchút không tỉnh

táo, không thể nghĩ ra biện pháp nào giải quyết tình trạng này.

Đế Quân hơi buông nàng ra, môi vẫn dính sát vào môi nàng, thong dongbình tĩnh nói: “Ngừng thở làm gì, lúc này nên thu khí, cũng cần ta phải dạynàng sao?”, tiếng

nói dần nhỏ lại.

Phượng Cửu là nữ đế Thanh Khâu, trong đầu luôn tuân thủ một điều, đó làlúc nào cũng phải giữ được mặt mũi của Thanh Khâu, vô luận xảy rachuyện gì cũng không

thể làm dơ bẩn thanh danh của Thanh Khâu được.

Những lời này của Đông Hoa thực khiến nàng tủi thân, đột nhiên lấy lại khíthế giảo hoạt nói: “Người Thanh Khâu chúng ta vào lúc này luôn luôngiống như vậy, chàng

không được phê bình ta!”.

Lúc xảy ra chuyện giống như thế này, Thanh Khâu nàng rốt cuộc là cóphong tục gì nhỉ? Nàng bất quá mới chỉ ba vạn tuổi, có thể nhìn thấy cũngkhông thể hiểu

được. Tới hôm nay nàng rốt cuộc đã hiểu, khi hôn, ngoại trừ việc sử dụngmôi còn dùng tới đầu lưỡi. Trước giờ nàng vẫn luôn cho rằng hôn chỉ làdán môi mà thôi.

Yêu càng nhiều thì hôn càng sâu, ví dụ như nàng và Đế Quân khi nãy đãhôn nhau thật lâu, tình cảm quả thực đã đạt được bốn chữ tình sâu nhưbiển. Thì ra còn có

nhiều điều mà nàng chưa biết, thật là cần phải học hỏi thêm.

Có điều, nếu đây là phong tục của Thanh Khâu mà ngay cả nàng sinh ra lớn

Page 37: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

lên ở đó cũng không biết, Đế Quân chàng đương nhiên cũng không thể hiểuđược, nàng

cảm thấy dùng kế này để đánh lừa Đế Quân cũng khá được.

Nhìn Đế Quân không có phản ứng gì, nàng liền bổ sung thêm: “Khi nãy,chàng đã hô hấp phải không?”, thần sắc nàng chuyển nghiêm trọng:“Chuyện này ở Thanh

Khâu chúng ta là tối kỵ, ở cạnh vách nhà ta có một biểu huynh vì việc nàymà bị bên nhà gái đã đính hôn hoãn cưới, bởi vì đối phương rất coi thườngviệc này”.

Đông Hoa nghe nói vậy, quả nhiên có phần suy tư.

Nàng ở trong lòng thầm khâm phục chính mình đã diễn được một đoạn nóidối quá tốt, xứng danh Tiểu Phượng.

Nhưng có một chuyện mà nàng đã quên mất, Đế Quân là một vị thần tiên cólòng hiếu kỳ rất lớn.

Quả thực, lòng hiếu kỳ của Đế Quân khiến chàng suy nghĩ chốc lát, rồi đưara kết luận: “Phong tục này thực thú vị, ta còn chưa thử qua, chi bằng thửlại phong tục

của Thanh Khâu nàng đi”.

Phượng Cửu toàn thân bất động nằm dưới ngực Đế Quân, mặt đỏ như hoađào: “Lời không biết xấu hổ như vậy mà cũng nói được”.

Thật ra thì Đế Quân nói câu vừa rồi cũng là do thuận miệng, bất quá, chàngcảm thấy câu nói nhảm thuận miệng này cũng không có vấn đề gì, lại lêngiọng nhắc nhở

nàng: “Là ai chủ động trước, nàng còn nhớ chứ?”.

Khí thế hừng hực của Phượng Cửu ngay lập tức bị dập tắt, chuyện này thậtlà có chút mất mặt.

Nàng suy nghĩ nửa ngày mới cất giọng lo lắng: “Quả thật, quả thật là ta chủ

Page 38: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

động trước”, tay xoa xoa mũi giảo biện: “Bởi vì ta nghĩ đây là trong mộngnên muốn làm

sao thì làm vậy”, nói tới đây bỗng nhiên ngộ ra. Đúng, đây là mộng củanàng, Đông Hoa cũng là do ý thức của nàng mà xuất hiện. Thường ngàymiệng lưỡi của nàng

chưa bao giờ thắng được chàng, ở trong mộng của nàng mà chàng còn dámra vẻ ta đây, thật là không đem chủ nhân giấc mộng là nàng để vào trongmắt.

Nàng nhất thời hào khí ngất trời, nhìn Đông Hoa không chút sợ hãi: “Chàngcũng chỉ là do suy nghĩ của ta mà sinh ra thôi, ở trong mộng của ta, ta muốnchiếm tiện

nghi của chàng là có thể chiếm, nhưng chàng làm sao có thể chiếm tiệnnghi của ta?”. Nàng rung đùi đắc ý nói: “Chàng cũng không cần nói với tacái đạo lý trả lễ gì

cả, bởi vì đã là trong mộng thì không hề có đạo lý, lời ta nói mới chính làđạo lý!”. Một phen tuyên bố hùng hồn đanh thép, nàng nói xong cũng cảmthấy mình có

chút bị trấn áp, liền bình tĩnh nhìn Đế Quân.

Đế Quân ngẩn ngơ một hồi lâu.

❄ Chương 1.7 ❄edited by: Phong Tuyết

Nàng thầm nghĩ, Đế Quân quả nhiên cũng có thể bị trấn áp, liền giơ tay huơhuơ mấy cái trước mặt chàng. Đế Quân nắm lấy cánh tay giơ loạn củanàng, rõ ràng đang

nhìn nàng nhưng vẻ mặt lại giống như đang tự lầm bầm: “Thì ra là đangnằm mơ”, ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ta còn đang thắc mắc khôngbiết tại sao nàng đột

nhiên làm như vậy, thậm chí còn không chút tức giận”.

Page 39: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Đế Quân nói hai câu này, Phượng Cửu nghe được rõ ràng, nhưng lại khônghề hiểu ý, mơ hồ nói: “Cái gì gọi là đang nằm mơ?”, lại mơ màng: “Chẳnglẽ đây không

phải đang trong mơ sao? Không phải là nằm mơ thì chàng ở đâu chui ra?”.Rồi lại nói lung tung: “Ta làm sao phải giận chàng?”, nhìn lên đôi môi ửngđỏ của chàng,

sắc mặt tái nhợt nói: “Khó khăn lắm ta mới có thể chiếm…”, hai chữ ‘tiệnnghi’ còn chưa nói ra, cánh tay còn lại đặt trước ngực chưa bị Đông Hoanắm lấy đã vội giơ

lên che lấy miệng, không để bản thân mình thốt nên.

Nhưng thực tế thì nàng chưa kịp che miệng lại, cánh tay đã bị Đế Quân bắtlấy ngay giữa không trung. Đế Quân nheo mày nhìn nàng hồi lâu rồi nói:“Nàng còn nhớ

trước khi ngủ đã làm gì không, Tiểu Bạch?”.

Lúc trước khi ngủ nàng đã làm gì nhỉ? Phượng Cửu lúc này mới nhớ tới,nhưng lại chẳng có chút ấn tượng nào cả.

Trong đầu nhất thời như có tiếng gió mạnh ào thổi qua, cố gắng nhớ lại,nhưng chỉ thấy những mảnh ký ức vụt qua không đọng lại dù chỉ trong giâylát. Biểu hiện này,

liệu có phải nàng đã mất trí nhớ hay không?

Nghĩ tới đây, Phượng Cửu đột nhiên cảm thấy tay chân mình lạnh băng lại.Ngay sau đó, bàn tay nàng dường như bị nắm chặt hơn, cảm nhận được hơiấm áp, bên tai

nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm của Đế Quân: “Nàng đừngsợ, đã có ta ở đây, nàng chẳng qua chỉ nhất thời chưa tỉnh táo mà thôi”.

Nàng ngẩng đầu mơ màng nhìn Đế Quân.

Đế Quân lau mồ hôi trên trán nàng, bình tĩnh nói: “Có khi ngủ nhiều quá

Page 40: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cũng sẽ bị như vậy, những chuyện xảy ra trước khi ngủ không nhớ cũngkhông sao cả, những

chuyện vừa đây nàng còn nhớ được, vậy sẽ không sao”, trong mắt chànghiện lên chút ánh sáng nhạt, nói: “Thật ra thì chuyện gì cũng không nhớđược, mà ta cảm

thấy cũng không cần phải nhớ”.

Lời này của Đế Quân mặc dù chẳng thể coi là một lời an ủi nhưng khi nàngnghe được lại cảm thấy vững tâm hơn rất nhiều.

Phượng Cửu lúc này mới chân chính thấy bản thân mình không phải nằmmơ, mặc dù đúng là đang nằm trên một cái giường rất rộng, nhưng cũngkhông phải là hỉ

giường gì cả. Đệm ở phía dưới và cả tấm rèm lụa đều một màu xanh lam,ngoài trướng không hề thấy nến long phượng đang cháy mà thay vào đó làmột viên Dạ Minh

Châu rất lớn tỏa hào quang rực rỡ.

Qua mảnh sa mỏng che trước trướng có thể thấy được ánh sáng ban ngàyđang chiếu sáng khắp cây cối bên ngoài, khiến nàng cảm nhận được tiênkhí xung quanh

đây. Dĩ nhiên tiên khí tỏa ra mạnh mẽ nhất chính là ở vị Đế Quân đangngồi trước mặt nàng.

Đế Quân vừa nhắc tới chuyện xảy ra gần đây nhất. Phượng Cửu suy nghĩtrong chốc lát, nhớ được gì đó, bèn nói với Đông Hoa: “Chàng không phảilà mộng, vậy…

Trước khi chàng tới là hôn sự của ta và Thương Di Thần Quân… Có lẽ đómới là mộng”.

Nàng suy nghĩ về giấc mơ mới xảy ra, khuôn mặt ngây ngốc nói: “Haitháng trước lão đầu, à không, phụ thân của ta ép gả ta cho Thương Di ThầnQuân, khi màn đêm

Page 41: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

buông xuống, ta gắng sức phá hủy Thương Di Thần cung, hôn sự đó cũnghỏng luôn. Nghe nói, thật ra năm đó việc tu sửa lại Thương Di Thần cungtốn rất nhiều tiền,

nhưng việc ta phá hủy nó thành phế tích, Thương Di Thần Quân không hềtrách ta, thậm chí khi phụ thân ta trách móc ta, hắn còn đứng ra nói đỡgiùm ta”.

Nàng tiếp tục trầm giọng kể: “Ta vốn nghĩ hắn ở phàm thế thống lĩnh quánhiều sông núi, có rất nhiều phiền phức, đầu óc đã mệt mỏi muốn chết,nhưng không ngờ

hắn lại nói giúp ta. Hành động này của hắn khiến ta cảm thấy việc phá hủycung của hắn thực có lỗi, trong lòng rất xấu hổ. Có lẽ vì thế mà hôm nay tamới mơ một

giấc mộng ly kỳ như vậy”.

Có một vài sợi tóc của Phượng Cửu bị rối, Đông Hoa liền đưa tay sửa lại.Chuyện mà nàng vừa nói khiến chàng phải suy nghĩ. Ti Mệnh nói việc nàngbị gả cho

Thương Di Thần Quân đã xảy ra khoảng bảy mươi năm trước, nhưng khinãy nàng lại nói mới chỉ có hai tháng. Xem ra, lúc nàng bị thương trongmộng, tiên lực không

có đủ, trí nhớ đã bị A Lan Nhược chi mộng quấy rối nên có chút hỗn loạn.

Trí nhớ của nàng lúc này dừng lại ở bảy mươi năm trước cho nên mớikhông tức giận hỏi chàng vì sao đem quả bần bà tặng cho Cơ Hoành.

Đế Quân chàng cảm thấy năng lực quấy rối trí nhớ của A Lan Nhược chimộng cũng là chuyện tốt.

Phượng Cửu suy ngẫm một hồi, cuối cùng có hai ba chuyện gì đó không thểnghĩ ra nguyên cớ, trên mặt lộ ra thần sắc nghi ngờ, nặng nề nói: “Thực rathì ta vừa mới

tỉnh dậy đã cảm thấy có gì đó không đúng”, ngước nhìn Đế Quân, trong ánh

Page 42: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

mắt có tia sợ hãi: “Nếu vừa rồi ta nằm mơ mà lúc này lại không phải nằmmơ, vậy tại sao

Đế Quân lại ở đây? Còn nữa, cái giường này là của ai?”.

Đế Quân dò xét nàng một hồi, xem ra lúc này chỉ có thể nói dối Tiểu Bạchmới tốt. Sắc mặt chàng thành khẩn: “Ở đây là Thập ác liên hoa cảnh, YếnTrì Ngộ vây ta ở

trong này, nàng lo lắng cho ta nên vội vã đến cứu ta”.

Phượng Cửu há hốc miệng, tưởng chừng như có thể nhét vừa một nắm đấm:“Yến Trì Ngộ thật quá bản lĩnh, dám nhốt chàng những hai lần?”.

Đế Quân mặt không đổi sắc nói: “Hắn không những vây ta, còn vây cảnàng, cho nên chúng ta không ra được, chỉ có thể ở trong này”.

Phượng Cửu phẫn nộ oán hận nói: “Yến Trì Ngộ thực là kẻ tiểu nhân!”, rồibỗng cảm thấy khó hiểu: “Tại sao chuyện Yến Trì Ngộ vây chàng ở đây, tavì lo lắng cho

chàng mà tới cứu, ta lại không nhớ chút nào hết?”.

Đế Quân bình tĩnh nói: “Bởi vì nàng ngủ thiếp đi quá lâu nên mới mơ hồkhông nhớ rõ”. Thấy trong mắt nàng vẫn có thần khí nửa tin nửa ngờ, chàngliền đưa tay xoa

mặt nàng, yên lặng nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói trầm xuống: “TiểuBạch, nàng không phải đã từng tới cứu ta lúc ta bị vây sao?”.

Nàng không phải đã từng tới cứu ta lúc ta bị vây sao?

Phượng Cửu sững người.

Suy nghĩ tối nay của nàng thực có chút hỗn độn, nhưng lúc này Đông Hoanói những lời đó khiến nàng cảm thấy mình tỉnh táo hơn rất nhiều.

Ký ức về chuyện mấy trăm năm trước trên tầng trời thứ chín hiện về khiếnlòng nàng nhất thời chua xót.

Nàng còn nhớ lúc trước có lần nàng đã từng nói chuyện với cô cô, nói đến

Page 43: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thế gian huyền diệu này hay ở chỗ có những chuyện khác nhau không lớnlắm nhưng lại

cực kỳ bất đồng, bất đồng ở chỗ bản thân mình muốn khống chế nhưng lạikhông thể khống chế được.

Chính bản thân nàng đối với Đông Hoa, nàng chưa bao giờ mong có tìnhvới chàng, nhưng lại không thể khống chế được. Tự cho là đã cắt đứt đếntận gốc, nhưng

không ngờ đã chôn rất sâu, muốn đào thực rất khó.

Nàng cho rằng chuyện cũ đã bị gió cuốn đi, giờ cũng chỉ như khói bụi,nhưng Đông Hoa chỉ vừa mới nhắc tới một câu đã khiến nàng hồi tưởng lạitoàn bộ đoạn tình

đã bị chôn cất rất lâu này.

Yến Trì Ngộ vì sao có thể giam giữ Đông Hoa thêm lần nữa, nàng vì saolại tới cứu Đông Hoa, những nghi vấn này nàng không cần suy nghĩ nữa.

Không phải Đế Quân đã nói nàng từng đến cứu chàng sao.

Đã hơn hai trăm năm, cuối cùng chàng cũng đã biết nàng chính là con hồ lynăm đó cứu chàng thoát khỏi Thập ác liên hoa cảnh, là tiểu hồ ly đã từng ởbên cạnh

chàng trên Cửu Trùng Thiên. Không bết chàng có biết nàng đã vì chàng màchịu rất nhiều đau khổ hay không?

Nhưng biết thì đã sao, không biết thì có sao, đây đâu phải là lúc nên chấtvấn?

Nước mắt bỗng nhiên trào ra từ khóe mắt, nàng nghe được giọng nói trốngrỗng của mình: “Chàng quả nhiên đã biết ta là con hồ ly năm đó, nhưng tạisao đến tận bây

giờ chàng mới biết?”.

Không khí trong trướng bỗng nhiên trầm xuống, Đông Hoa nhìn những giọt

Page 44: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nước mắt trên khuôn mặt nàng, trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Là lỗi củata”.

Nước mắt nhạt nhòa, nàng mơ hồ nhìn Đông Hoa, biểu hiện này trên khuônmặt chàng trước nay nàng chưa từng thấy bao giờ. Nàng hiểu, chàng đangtỏ ra hối lỗi.

Chàng nhún nhường nói mình sai nhưng nàng biết, không biết thì không cótội, chuyện này không phải là lỗi của Đông Hoa, là ông trời không có mắtkhiến cho nhân

duyên của hai người họ trở nên trắc trở.

Nếu như nàng chất vấn chàng thì thực là không có chút đạo lý nào.

Nàng từng nghe nói, nên dùng nụ cười để hóa giải ân oán, chưa từng nghetới việc vừa khóc vừa kết thù mới.

Nàng đưa tay ra lau nước mắt, liếc nhìn Đông Hoa, nói: “Cũng không sao,trước kia khi Cơ Hoành chưa tới Thái Thần cung, chàng đối với ta cũngkhá tốt, khi Cơ

Hoành tới chàng mới bắt đầu đối xử tệ với ta, chuyện này chàng cũngkhông cần để trong lòng, bởi ta đã từng nghĩ cẩn thận chuyện này. CơHoành là người trong

lòng của chàng, ta lúc đó chỉ là một sủng vật trong Thái Thần cung, ta làmhại Cơ Hoành, chàng đem ta nhốt lại cũng không có gì sai cả. Khi ta bịgiam chàng không

tới thăm cũng không sao, bởi khi đó chàng đang bận chuẩn bị hôn sự vớiCơ Hoành, là đại hôn nên có nhiều chuyện phải lo, chàng quên mất ta làchuyện dễ hiểu”.

Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng tỏ ra rộng lượng: “Chuyện con sư tửtrắng suýt chút nữa giết chết ta, chàng lại càng không cần bận tâm. Chuyệnnày ta đã nghĩ

thông, ngày đó nếu như ta biết điều một chút, cho dù Trọng Lâm có thả ta

Page 45: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ra ngoài ta cũng sẽ không gặp phải tai họa. Cũng không thể oán trách trờiđất, có trách thì

trách vận khí của ta không được tốt”.

Nàng lại đưa tay lên lau nước mắt, nghiêm túc nói: “Bởi vì khi ở trongcung của chàng ta đã gặp rất nhiều trắc trở, có thể là do ông trời mượnchuyện này để ám chỉ ta

và chàng vốn không có duyên phận, cho nên ta…”.

Giọng nói của Đế Quân từ trên đỉnh đầu truyền tới: “Cho nên nàng?”.

Phượng Cửu lẳng lặng ngẩng đầu, cảm giác được hai dòng nước mắt chưakịp lau khô đã được chàng lau giúp.

“Cho nên…”, nàng cảm thấy mơ hồ, cũng không rõ là bản thân mình muốnthế nào. Đế Quân nhíu mày, khuôn mặt bỗng nhiên băng lạnh lại. PhượngCửu bỗng cảm

thấy ánh mắt Đông Hoa đang nhìn mình dường như có chút bi thương.

❄ Chương 2.1 ❄edited by: Phong Tuyết

Phượng Cửu lẳng lặng ngẩng đầu, cảm giác được hai dòng nước mắt chưakịp lau khô đã được chàng lau giúp.

“Cho nên…”, nàng cảm thấy mơ hồ, cũng không rõ là bản thân mình muốnthế nào. Đế Quân nhíu mày, khuôn mặt bỗng nhiên băng lạnh lại. PhượngCửu cảm thấy

ánh mắt Đông Hoa đang nhìn mình dường như có chút bi thương.

Lúc trước ở Cửu Trùng Thiên, nếu như biết nàng là nữ đế Thanh Khâu củaBạch gia, chàng sẽ làm như thế nào? Đông Hoa nghĩ tới chuyện này, cảmthấy hơn phân

nửa là mình sẽ đem nàng trả lại Thanh Khâu. Tiểu hồ ly có ân cứu giúpchàng trong Thập ác liên hoa cảnh, chàng sẽ tạ ơn bằng bảo vật Cửu Trùng

Page 46: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Thiên, mặc dù

chàng rất yêu quý nó nhưng nếu giữ lại nó ở bên cạnh chàng nuôi giữ sẽ rấtbất tiện.

Có lẽ có rất nhiều chuyện đã xảy ra với nàng mà chàng không hề biết, việcnày là bản thân chàng cũng sai, nhưng chuyện đã qua thì không thể cứu vớtđược, bây giờ

chàng có hối tiếc cũng chẳng được gì.

Trên khuôn mặt Phượng Cửu đã lộ vẻ mỏi mệt, đôi mắt vô hồn đang ngướclên ngắm nhìn ánh trăng sáng. Từ khi nàng tỉnh lại tới giờ mới được khoảngnửa canh giờ,

cũng chưa nhiều lắm.

Rơi vào A Lan Nhược chi mộng, tu vi của Phượng Cửu mất hết, linh hồnvà thể xác đều bị đả thương. Suốt ba tháng nay, nàng phải dựa vào ĐôngHoa mỗi ngày ba

lần cho nàng uống máu, rồi vá hồn, độ ba vạn năm tu vi của nàng trở lại,nhưng thân thể nàng vẫn rất yếu ớt, còn cần phải điều dưỡng rất nhiều.

Thần tiên khi điều dưỡng tiên thể thường tìm tới những nơi linh khí trời đấttụ hội. Nhưng trong Phạm Âm cốc, tiên khí rất ít, linh sơn tiên cảnh cũngkhông có mấy,

Đông Hoa chỉ còn cách dùng linh lực của bản thân mình tạo ra một phongấn chuyên để điều dưỡng tiên thể của Phượng Cửu.

Theo như quy luật của thuật tạo phong ấn điều dưỡng thân thể này, bởi vìphong ấn chuyên dùng cho Phượng Cửu nên khi nàng vừa tỉnh dậy, khítrạch xung quanh

bắt đầu lưu chuyển, phong ấn cũng từ đó mà tự khởi động, mang tiên thểcủa nàng để vào bên trong đó một canh giờ. Phong ấn vừa mới phát huycông dụng, vậy nên

Page 47: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nửa canh giờ vẫn là chưa nhiều lắm.

Có điều, phong ấn tuy là nơi nuôi dưỡng tiên thể tốt nhưng hồn phách cũngkhông thể ở lâu dài bên trong đó, tốt nhất là mang đặt ở một nơi khác.Giống như tình

huống của Phượng Cửu lúc này, cần phải mang hồn phách để vào trongthân thể của một người sống, lúc nào cũng có thể hấp thu một chút sinh khímới là tốt nhất.

Về phần A Lan Nhược chi mộng, tạm thời chưa cần ra khỏi vội.

Phượng Cửu tựa vào một góc giường, khuôn mặt mơ hồ đưa mắt nhìn chiếcchăn đang đắp trên người.

Đông Hoa nheo mày, không nói nửa lời. Lúc này trong lòng Tiểu Bạchđang hận chàng, chàng biết. Thực ra, việc nàng hận chàng cũng không phảikhông có lý. Ở

trong phong ấn, thân thể nàng suy yếu đến mức này, nếu không mất ba thángsẽ không ra ngoài được, hiện tại chỉ còn có nửa canh giờ, để nàng hậnchàng mà vượt

qua nửa canh giờ này cũng không sao.

Trong trướng, không khí yên lặng vô cùng, chỉ nghe thấy bên tai giọng thiềntừ bên ngoài lọt vào.

Phượng Cửu ngồi ở góc giường ôm chăn, do dự nhìn Đông Hoa nói:“Chàng làm sao vậy, Đế Quân?”.

Đế Quân lấy lại tinh thần, nhìn nàng suy nghĩ gì đó một hồi lâu mới nói:“Nàng vừa muốn nói cho nên cái gì?”, lại thấy nàng nheo mày hồi tưởng,đột nhiên nói: “Cũng

không cần nghĩ nữa đâu, thực ra thì chúng ta đã thành thân”. (omg, tachoáng!!!)

“Ầm” một tiếng, Phượng Cửu ngã ngửa, đập đầu vào thành giường, ngạc

Page 48: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nhiên nói: “Làm sao… có thể?”.

Ánh mắt Đế Quân buồn bã, hỏi ngược lại nàng: “Tại sao lại không thể?”.

Phượng Cửu day day thái dương nói: “Ta không nhớ rõ…”. Nàng không hềnhớ bản thân mình vào lúc nào đã cùng Đông Hoa phát thiệp cưới rồi báithiên địa vào

động phòng. Thực sự ngay cả một chút cũng không thể nhớ ra. Rất có thể làchàng đang dọa nạt nàng, nhưng vẻ mặt chân thành của chàng không hềgiống như đang

đùa chút nào. Nàng cứ chăm chăm nhìn Đế Quân.

Đông Hoa nhẹ nhàng xoa trán nàng, nói: “Không nhớ rõ là bởi vì nàng đãmất ký ức, vừa rồi ta nói nàng vì ngủ mà quên đi là đã gạt nàng”, kiên nhẫnnói thêm: “Ta sợ

sau khi nàng biết sẽ lo lắng, thực tế thì nàng đã mất trí nhớ rồi”.

Mất trí nhớ! Mất trí nhớ?

Là một thần tiên, nàng biết niên đại này đang rất thịnh hành việc mất trí nhớdo thuốc hoặc do pháp thuật, đúng là rất dễ mất trí nhớ.

Phượng Cửu lắp bắp: “Ta xui xẻo đến vậy sao?”. Nàng lúc này có rấtnhiều chuyện muốn suy nghĩ mà không ra. Trong tình huống này, nàng cảmthấy lời Đế Quân

nói có lẽ là thực, hoảng sợ nói: “Nhưng, nhưng ta làm sao có thể đáp ứnghôn sự này được, ta rõ ràng…”.

Cánh tay của Đế Quân khựng lại, ánh mắt nhìn vào sâu bên trong mắt nàng,xót xa nói: “Bởi vì, Tiểu Bạch, nàng không thích ta sao?”.

Vẻ mặt thâm tình lúc này của Đế Quân có mị lực lớn tới mức có thể gây raán mạng. Phượng Cửu vội vã đưa tay đặt ở lồng ngực, trấn tĩnh nói: “Nhấtđịnh không phải

là lý do này, nếu như bởi vì lý do này thì những việc ta làm trước kia…”.

Page 49: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Đế Quân mặt không biến sắc, thản nhiên nói: “Đây chỉ là lý do thứ nhất”,chàng bổ sung: “Chủ yếu là bởi vì ta đã quỳ xuống cầu xin nàng tha thứ”.(omg, ta ngất!!!)

“…”

Phượng Cửu ngây người, miệng há hốc.

Phong thái lúc Đế Quân quỳ xuống, lại là quỳ xuống trước mặt nàng….Nàng cố gắng tưởng tượng nhưng không thể nào nhớ nổi.

Một chuyện quan trọng tới như vậy, nàng lại không thể nhớ ra, nàng thực sựrất đen đủi.

Đế Quân nói, chàng từng quỳ xuống trước mặt nàng cầu hôn. Không nhắctới chuyện Đế Quân tôn nghiêm như vậy lại có thể quỳ xuống, quan trọnghơn là, Đế Quân

vì sao lại muốn cưới nàng?

Đây thực là một chuyện khó hiểu.

Lòng hiếu kỳ của nàng đã rất lớn, thử thăm dò: “Bởi vì chàng đã có lỗi nênchàng mới thành thân với ta sao? Người trong lòng chàng, Cơ Hoànhđâu?”.

Đế Quân sững sờ trong chốc lát, khó hiểu nói: “Cơ Hoành và ta, nàng làmsao có thể nghĩ tới chuyện ấy được, tuổi tác của ta và Cơ Hoành cách nhaurất xa…”, lại

thấy ánh mắt đen láy của nàng, đột nhiên hiểu được ý nghĩ của nàng, bènnói rất ngắn gọn: “Ta và Cơ Hoành không có quan hệ gì”.

Nghe lời nói đó từ chính miệng Đông Hoa, Phượng Cửu kinh hãi, trong lúckhiếp sợ lẩm bẩm nói: “Thật ra thì, có phải là hiện tại ta đang nằm mơkhông?”.

Nàng dùng sức véo bản thân mình một cái, cảm thấy đau tới trào cả nướcmắt, khóe mi ngấn lệ nói: “Thì ra không phải là ta đang nằm mơ, ta thực sự

Page 50: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

đã mất trí nhớ,

quên đi rất nhiều. Ta cảm thấy thế giới này thực sự có nhiều điều khiến takhó hiểu hết được”.

Nàng hoang mang nhìn về phía Đông Hoa nói: “Thực ra ta còn một nghivấn, không biết có thể hỏi chàng hay không?”.

Điều nghi vấn này, mặc dù có chút khiến chàng đau lòng, nhưng nàng thậtsự rất tò mò, không đủ kiên nhẫn chờ tới khi Đông Hoa gật đầu đã nói:“Như chàng nói,

chúng ta đã thành thân, nhưng ta thực sự nghĩ không ra, phụ thân ta tại saolại đồng ý hôn sự này, bởi vì chàng…”, nàng có chút khó khăn nói: “Bởivì phụ thân ta là

một thần tiên sống rất có nguyên tắc, chàng không phải con cháu thế gia bađời, trong tay cũng không có trọng quyền, không hề phù hợp với điều kiệnkén rể của phụ

thân ta”.

Đế Quân trầm mặc trong chốc lát: “Thì ra Thanh Khâu còn có quy củ kénrể này, ta chưa từng nghe nói”, vừa suy tư một lát lại thành khẩn nói: “Cólẽ Bạch Dịch cảm

thấy ta mặc dù không có tiền đồ xán lạn nhưng cũng đã quỳ gối vì nàng, lạilà người chính trực trung hậu nên thương xót mà đồng ý”.

Lời nói này của Đế Quân khiến Phượng Cửu cảm thấy có chút gì đó kỳquái.

Nhưng nàng lại không biết nó kỳ quái ở đâu, bởi vì chuyện thương tình làviệc rất có lý. Thanh Khâu nhà nàng đúng là luôn luôn được xưng tụng làngười dễ mềm

lòng.

Như vậy, có lẽ Đế Quân không hề nói dối nàng. Nàng cùng với chàng đã

Page 51: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thành thân thật rồi.

❄ Chương 2.2 ❄edited by: Phong Tuyết

Mặc dù không biết vì sao bản thân mình nghĩ thông rồi đồng ý gả cho ĐôngHoa, nhưng Phượng Cửu cảm thấy mình lúc đó vốn đang rối rắm bỗngnhiên có thể

thông suốt, chứng tỏ Đông Hoa đã tốn không ít công sức. Chuyện đó đốivới chàng quả thực không hề dễ dàng. Thì ra là nàng và chàng, cuối cùnglại có kết cục

như vậy. Thiên ý không thể đoán biết trước được. Bất quá, đây cũng là mộtloại thú vui của thần tiên mà thôi.

Thiên ý khó dò, làm lòng nàng phiền muộn hồi lâu, đến khi hoàn hồn đãthấy ánh mắt Đế Quân đang dừng trên người mình, trong lòng không hiểu vìsao lại cảm thấy

vui vẻ.

Nàng ho một tiếng, nén cảm xúc trong bản thân mình, nhìn về phía ĐôngHoa nói: “Chàng khẳng định chỉ có quỳ trước mặt ta thôi sao? Mặc dù bâygiờ ta không thể

nhớ được gì nhưng chàng khẳng định không có làm những việc mất mặtkhác nữa chứ?”.

Nàng cảm thấy những nghi vấn đó của nàng không phải không có nguyênnhân. Thần sắc im lặng của Đế Quân sau khi nghe nàng hỏi câu đó là ví dụtốt nhất để

chứng minh cho điều đó. Chính bản thân nàng lại có khả năng nhìn rõ sựviệc, quả thực là anh minh!

Nàng kiềm chế lòng khâm phục đối với bản thân mình, đắc ý nói: “Chàngkhông nên bởi vì ta mất đi trí nhớ mà lừa gạt ta, chỉ cần chàng quỳ xuốngmà ta hồi tâm

Page 52: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

chuyển ý ngay sao? Ta không tin!”.

Lời nàng vừa nói bất quá cũng chỉ bởi vì muốn nghe được mấy lời dễ nghetừ miệng Đông Hoa. Nhưng không hiểu vì sao, sau đó Đế Quân lại thấtthần hồi lâu, cho

đến khi một chiếc cành khô rơi xuống ở bên cạnh đánh vỡ sự yên lặng,chàng mới hoàn hồn, nhẹ giọng nói: “Nhưng nếu muốn nàng nghĩ thông…”,chàng hơi trầm

ngâm: “…ta cần phải làm sao, Tiểu Bạch?”.

Phượng Cửu cho rằng, việc Đế Quân không đáp lời mà hỏi ngược lại nànglà một cách để chàng biểu hiện sự xấu hổ. Chàng lúc đó vì muốn nàng đổiý đã làm chuyện

khác người, nên bây giờ cũng không muốn nhớ lại. Trong lòng nàng thực sựrất vui mừng. Mặc dù nàng không hiểu vì sao mình lại hồi tâm chuyển ýnhận lời chàng,

nhưng không phải là nàng đã quên hết rồi sao, một khi đã quên rồi, trongchốc lát làm sao có thể hiểu ngay được?

Đế Quân vẫn nhíu mày, tựa hồ suy nghĩ một điều gì đó rất sâu xa, lát saulại hỏi nàng: “Nàng muốn ta phải làm sao, Tiểu Bạch?”.

Bởi vì nàng nghĩ rằng Đông Hoa lúc này đang xấu hổ nên trong thâm tâmvui vẻ, không hề có suy nghĩ muốn ép buộc chàng. Nếu như chàng đã dùngcâu hỏi này để

đổi chủ đề, nàng cũng sẽ thuận theo.

Nàng gãi gãi đầu, chậm rãi trả lời: “Cần phải làm sao à? Lúc này, ta tạmthời chưa nghĩ ra mình muốn chàng làm gì”, ngừng lại một lát, nói: “Cóđiều, ta nghe nói muốn

chứng minh tình cảm của người khác có phải là thật hay không, người tathường moi tim làm chứng…. Chuyện này chắc chàng chưa từng nghe qua.Như lời cô cô ta

Page 53: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nói, ở phàm giới rất thịnh hành việc bạn bè thể hiện lòng mình, mặc dùkhông moi tim nhưng cũng sẵn sàng chết vì nhau. Với phàm nhân mà nói,moi tim chính là đi

tìm cái chết, lấy cái chết để bảo vệ người mình yêu quý, thực rất đáng quýtrọng, rất đáng tin tưởng”.

Thấy Đế Quân khẽ cau mày, nàng ho một tiếng, nói: “Ta cũng chỉ tùy tiệnnói như vậy thôi. Bởi vì chàng vừa hỏi ta là ta muốn chàng làm gì, nên tamới nói như vậy,

cũng là một lời đáp mà thôi, chàng đừng để tâm”.

Lại gãi đầu nói: “Nhưng lúc này, ta thực không nghĩ ra mình muốn chànglàm gì nữa”.

Ánh mắt nàng đưa tới phía góc trướng, bỗng nhiên có tia sáng lóe lên:“Lúc này nếu như đốt một lò hương, ta có thể ngủ dễ dàng hơn. Ta khôngnhớ rõ chàng đã

từng đốt lò hương cho ta chưa, nhưng sau này ta sẽ nhớ rõ những việc làmcủa chàng. Chúng ta là vợ chồng, không cần quá câu nệ”. Hai chữ ‘vợchồng’ vừa thốt ra

khỏi miệng, ánh mắt bỗng có chút lóe lên, ngượng ngùng quay đi.

Hai chữ nói ra, nàng cảm thấy một tư vị rất mới lạ. Nàng chưa từng lấy ai,ở hạ thế lúc được gả cho Diệp Thanh Đề cũng là bởi bất đắc dĩ, hữu danhvô thực, hắn

chưa bao giờ gọi nàng là vợ, nàng cũng chưa xưng như vậy bao giờ.

Thì ra lương duyên sẽ đi đến thành thân là chuyện như vậy.

Ánh mắt Đông Hoa có chút sâu xa, nhưng tiếng nói lại không có gì khácthường: “Cũng được, trước kia ta thiếu nàng, bất cứ lúc nào nàng cũng cóthể đòi”, nói xong

quay người đốt lò hương cho nàng.

Page 54: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Quả nhiên là thành thân rồi, hôm nay nàng nói gì Đế Quân cũng đồng ý,thực là việc xưa nay khó thấy.

Đế Quân ngồi ở mép giường, quay lưng về phía nàng, phất tay biến ra mộtlư hương đồng, lấy hương hoàn đá trong tay áo ra đánh lửa, động tác rấtnhanh gọn lưu

loát.

Phượng Cửu ở phía sau nhìn, cảm giác vẻ mặt của Đế Quân hôm nay trướcsau đều không đổi, nhưng nếu tinh ý vẫn có thể nhận ra chút bất đồng. Màsự bất đồng

này lại vô cùng khó hiểu. Nàng không hiểu nổi, cũng không có ý muốn hiểu,bèn tiến gần lại bên chàng, xem chàng định đốt loại hương nào.

Bất ngờ, bóng tím phía trước bỗng nhiên xoay người khiến nàng sợ hết hồn.Khuôn mặt của nàng và Đế Quân chỉ cách nhau trong gang tấc… Nàng cốgắng trấn định:

“Ta… ta muốn xem chàng đang đốt loại hương gì”.

Bởi vì nàng đang quỳ nên người cao hơn Đế Quân đang ngồi một chút,khiến cho Đế Quân rơi vào thế yếu hơn.

Nàng thản nhiên vươn người cao thêm một chút nữa, nhưng còn chưa kịpvươn hẳn lên, vai trái đã bị Đế Quân giữ chặt lấy, kéo lại gần phía chàng,tư thế hệt như nàng

đang chuẩn bị làm gì đó đối với Đế Quân.

Chàng hơi ngửa đầu: “Ta cảm thấy nàng đang suy nghĩ điều gì đó”.

Vốn nàng không suy nghĩ gì cả, nhưng khi chàng hỏi lời này, nàng tựa nhưnhớ ra gì đó. Bỗng “bùng” một tiếng, một mồi lửa bừng lên, khiến ĐếQuân theo phản ứng

tránh ra xa hơn, như vậy cũng là tới gần Phượng Cửu hơn. Chàng coi nhưkhông có gì xảy ra, lại hỏi: “Nàng đang suy nghĩ điều gì?”.

Page 55: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nhìn gần sát khuôn mặt tuấn mỹ của Đế Quân, Phượng Cửu bỗng nhiên ngộra một điều.

Trải qua hết thế hệ này đến thế hệ khác, hàng trăm triệu năm dài, quãngthời gian vô tận như vậy, nhìn qua thì cảm thấy chuyện gì trên đời cũng đãđược tận hưởng,

nhưng đó chỉ là thoạt nhìn mà thôi. Tuổi đã trăm triệu năm, nhưng cả đờidài như vậy nàng đã gặp được mấy người dung mạo tuấn mỹ, lại có đượcmấy người hợp với

mình? Nhưng nếu như đã gặp được người vừa ý, nhất định không thể lãngphí. Huống chi, người trước mặt nàng hiện tại đã là phu quân của nàng, đâucần phải câu nệ

điều gì. Nàng vươn tay ra chạm vào mặt Đế Quân, trong lòng ra quyết tâm,đang muốn cúi người xuống… Lại cảm thấy tay Đế Quân đưa ra, đầu nàngbỗng dưng

thấp xuống, chạm vào môi chàng.

Trong tiếng nói của chàng dường như có ý cười: “Thì ra là nàng đang nghĩđến điều này”.

Nàng quả thực đang nghĩ tới việc này, nhưng nàng nghĩ là một chuyện,chàng nói ra lại là chuyện khác.

Chuyện như vậy cho dù có chết nàng cũng không chịu thừa nhận. Nànghùng hồn nói: “Ai đang suy nghĩ như vậy chứ? Ta chẳng qua đang nghĩ, nếunhư chúng ta đã

thành thân, như vậy lần đầu tiên… nhất định không phải là ta chủ động, khinãy… khi nãy mặc dù ta chủ động nhưng chỉ là do nằm mơ nên hồ đồ, hiệntại tỉnh táo

nhưng rất căng thẳng…”.

Đế Quân cắt ngang lời nàng: “Nàng nói đúng, ta mới là người chủ động”.

Page 56: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nàng muốn nói thêm, nhưng lời chưa kịp nói ra đã bị chặn lại bởi nụ hôncủa chàng. Nhìn Đế Quân nhắm mắt lại, nàng mới biết lông mi của chàngrất dài. Phượng

Cửu choàng tay lên vai chàng, từ từ nhắm mắt lại.

Những động tác này nàng đều làm trong vô thức, trong đầu mơ hồ cảm thấynhân duyên quả thực là chuyện ly kỳ, cho dù trước kia nàng có nhiều suynghĩ lạ, nhưng

cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện có một ngày chàng trở thành phu quâncủa nàng, có một ngày chàng sẽ hôn nàng như vậy. Tay của chàng chậm rãiđặt phía sau

gáy nàng, nhẹ nhàng cắn môi nàng, động tác ôn nhu vô cùng.

Đế Quân có lẽ là thần tiên thần kỳ nhất, tưởng chừng như chàng luôn sốngtrong Tam Thanh ảo cảnh chốn Niết bàn, trên đời không còn ai có gan dámlôi kéo chàng

vào chuyện hồng trần, nhưng chàng lại có can đảm làm chuyện này, thực làchuyện khó tưởng tượng ra.

Việc này là chuyện chàng chưa từng có kinh nghiệm, nhất định rất bối rối,mặc dù như vậy, chàng không hề tỏ ra rối loạn dù chỉ một chút, điều nàynàng có thể hiểu

được. Nàng cảm thấy rất thích thú.

Một lát sau.

Đông Hoa cúi đầu nhìn Phượng Cửu đang nằm ngủ trong vòng tay mình.

Thiếu nữ trong lòng nàng có đôi lông mày dài nhỏ, hàng lông mi dày khéplại, đôi môi mang sắc hồng, so với khi tỉnh lại, khí sắc đã khá hơn mộtchút.

Một canh giờ vẫn còn quá ngắn. Chàng dùng biện pháp không hề quangminh chút nào mới khiến nàng một nửa canh giờ không giận dỗi. Chàng

Page 57: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cũng không để ý lắm

chuyện mình làm có quang minh hay không, bởi chàng chỉ cần biết là biệnpháp đó thực hiện được, có hiệu quả tốt là được.

Lúc này việc quan trọng nhất là mang hồn phách nàng đặt vào trong tiên thểđể nàng nghỉ ngơi, thời gian không thể nhầm lẫn dù chỉ một chút.

Đợi sau mấy tháng điều dưỡng thân thể rồi có thể ra ngoài phong ấn, trínhớ đã hỗn loạn của nàng liệu có được điều chỉnh lại hay không? Liệunàng có ghi hận chàng

hay không? Việc này thực sự khiến chàng đau đầu. Nhưng chàng cảm thấy,chiến lược không thể bày ra trước được, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, chànglàm như vậy

cũng là bất đắc dĩ, sau này cho dù nàng có thái độ ra sao, chàng cũng cóthể dụ dỗ nàng thêm lần nữa.

Chàng ôm Phượng Cửu còn đang ngủ say đi tới bên bờ đầm.

❄ Chương 2.3 ❄edited by: Phong Tuyết

Ánh trăng lạnh lẽo. Đế Quân một tay ôm Phượng Cửu trong ngực, một tayphá vỡ phong ấn điều dưỡng dưới đáy đầm Thủy Nguyệt. Nước dọc theophong ấn mà tản

ra hai bên, để lộ ra một chiếc quan tài bằng băng tỏa ánh bạch quang.

Xung quanh chiếc quan tài, mây mù giăng đầy, trong nháy mắt đã tỏa rakhắp mặt nước, vừa nhìn đã có thể nhận ra ngay mây mang tiên khí màubạc. Trong đám mây

mù, tia sáng mặc dù nhạt nhòa nhưng trong rừng cây xanh biếc, ánh trănglại trong suốt, khiến rừng cây dường như sáng bừng lên. Một con cá trongnước đã đoạt

được chút ít tiên trạch tẩm bổ, nhận được một trăm năm tu luyện, lập tức

Page 58: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

biến thành hình người, hoảng hốt quỳ lạy tử y thần tôn.

Đế Quân không để ý, đi vào bên trong mặt nước, cẩn thận đặt Phượng Cửuđang ngủ vào bên trong chiếc quan tài băng, thấy nàng nhíu mày kêu mộttiếng: “Lạnh”.

Có con cá lớn mật rướn cổ lên muốn nhìn xem thiếu nữ nằm trong quan tàibăng có dung mạo như thế nào liền bị đồng bạn hốt hoảng kéo trở lại, cố ýđè thấp đầu nó

xuống. Thế nhưng con cá nhỏ vẫn tò mò, giương mắt lên trộm nhìn.

Đế Quân cởi áo bào bên ngoài đắp lên người cho Phượng Cửu, nắm chặttay nàng cho tới khi nàng không còn run rẩy nữa, nhẹ giọng trấn an: “Nànghãy ngoan ngoãn

nằm ở chỗ này một lát, chỉ lát nữa thôi ta sẽ tới đón nàng”, nói xong liềnsửa lại mái tóc dài của nàng, quay đầu nhìn đàn cá nhỏ nói: “Ta để nànglại ở nơi này của các

ngươi, thay ta chăm nom nàng”.

Giọng nói không quá hùng hồn nhưng cũng khiến bọn cá nhỏ cúi đầu, kínhcẩn nghe theo lời, thanh âm mặc dù nghe được có chút nhút nhát nhưngcũng rất chỉnh tề:

“Vâng mệnh tôn thần”.

Ánh trăng tròn biến mất, đàn cá nhỏ vây quanh vị tôn thần bạch y bên trongquan tài, ngắm nghía một hồi lâu, duỗi thẳng ngón tay trên trán nàng rồimang ra hồn

phách của nàng. Hồn phách rời khỏi thân thể giống như một dải sươngtrắng mềm mại vây quanh ngón tay giữa của nàng, tạo thành vầng sáng yếuớt, vô cùng đoan

trang xinh đẹp.

Hồn phách của Phượng Cửu cần được bỏ vào bên trong cơ thể một người

Page 59: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

sống để tĩnh dưỡng, nhưng nếu đem hồn phách của nàng đặt vào ngườithường trong khi tu

vi của nàng đang có hạn, chỉ sợ lúc đó sẽ khiến hồn phách cùng thân thểkia hòa nhập làm một, sau đó hồn không phân được thân sẽ rất phiền toái.Tốt nhất là nên

tìm một cô gái đang mang thai, đem hồn phách nàng gửi vào cái thai, nhưvậy là được.

Đông Hoa cẩn thận thu hồn phách của Phượng Cửu lại, xoay người, chìmvào trong nước phía sau quan tài băng.

Đêm nay không có gió cũng là một chuyện tốt.

Phượng Cửu sau một giấc ngủ rất dài đã tỉnh dậy, ngồi ở trên giường, mơmàng hồi lâu.

Vài giây trước, nàng mới ra lệnh cho mấy thị tỳ hầu hạ xung quanh giườngra ngoài. Nói đến đám thị tỳ đó, nàng rất thích bộ dáng của chúng cũng nhưcách hầu hạ rất

thoải mái, rất tỉ mỉ của chúng. Bọn chúng rất biết điều, rất tôn kính nàng,gọi nàng là điện hạ. Theo lý mà nói, nàng chẳng thể có điều gì không hàilòng.

Nhưng thật đáng tiếc, đám thị tỳ mặc dù gọi nàng là điện hạ, nhưng lạikhông gọi là Phượng Cửu điện hạ, cũng không gọi Cửu Ca điện hạ mà bọnchúng gọi nàng là A

Lan Nhược điện hạ.

A Lan Nhược, cái tên này nàng biết. Nàng biết A Lan Nhược đã chết từlâu, mộ phần cũng không biết đã có bao nhiêu bụi rậm mọc lên, xương cốtchắc cũng đã sớm

tiêu tan rồi. Nàng còn nhớ rõ, một khắc trước nàng vì lấy quả bần bà đãgiao chiến cùng bốn con mãng xà, bỗng nhiên lại bị rơi vào trong hồ, lọtvào một khoảng hư

Page 60: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

không. Ở trong đó đã xảy ra chuyện gì nàng không còn nhớ được, nhưng vôluận là đã xảy ra chuyện gì, nàng cảm thấy cũng không đủ để biến nàng trởthành A Lan

Nhược.

Chiếc gương trên đầu giường phản chiếu dung mạo của nàng. Một hồng ythiếu nữ với đôi lông mày nhỏ đen dài, ánh mắt sáng ngời, sống mũi cao,đôi môi mỏng với

làn da trắng mịn. Nàng nhướng mày suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy đó quả thựclà một mỹ nhân. Nhưng nàng không biết mỹ nhân đó có phải là nàng haykhông.

Nàng đã quên bộ dạng thực sự của mình.

Đây không phải đơn thuần là mất trí nhớ. Trải qua hơn ba vạn năm trời đấtxoay vần, hiện tại nàng chỉ nhớ được bản thân được mẹ sinh ra vào mộtngày nắng chói

chang, sau đó nàng dựa vào toàn bộ năng lực của bản thân xông vào trậnpháp mãng xà lấy quả bần bà. Nhưng nàng chỉ nhớ được như vậy, cònquang cảnh lúc xảy

ra những chuyện đó, nàng không thể nhớ được, tất cả đều mơ hồ.

Thật ra thì, sau khi ngẩn ngơ một hồi, nàng cũng bắt đầu suy tư. Nàng đãtừng nghe cô cô nói về hiện tượng xuyên không ở phàm thế, mặc dù tìnhtrạng hiện tại của

nàng khá giống như vậy, nhưng trong tứ hải bát hoang này đâu có chuyệndùng pháp thuật đảo loạn thời gian thay đổi vận mệnh của thần tiên? A LanNhược mà đám

thị tỳ kia vừa mới gọi, chắc chắn là A Lan Nhược điện hạ trong truyềnthuyết của tộc Tỷ Dực Điểu. Việc này xảy ra có lẽ là do một vị tôn thầnpháp lực cao cường đã

từng sống trong Phạm Âm cốc tạo ra một thế giới khác. Nàng mặc dù còn

Page 61: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nhỏ không hiểu biết nhiều nhưng là nữ đế Thanh Khâu, pháp thuật này nàngđã từng nghe

qua một lần.

Nàng nghĩ rằng bản thân mình chỉ là do duyên cớ nào đó mới rơi vào trongthế giới này, còn việc bị ngộ nhận là A Lan Nhược… Nàng buồn rầu, cóthể là do hồn

phách nàng rời khỏi cơ thể, nhập vào thân xác A Lan Nhược.

Trán nàng lập tức toát mồ hôi lạnh. Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ, cách suyluận này cũng rất có lý. Chỉ có thể là dung mạo của nàng giống với A LanNhược, nếu

không làm sao đám thị tỳ kia có thể gọi nàng là A Lan Nhược? Nhưng nếudung mạo của nàng thực sự là giống với A Lan Nhược, tại sao mấy thángtrước khi nàng vào

Phạm Âm cốc, bộ tộc Tỷ Dực Điểu lại không phát hiện ra điều này?

Ngẫm ra, tráo đổi hồn phách không phải là chuyện đùa. Hồn phách củanàng nhập vào thân thể của A Lan Nhược, chẳng phải là hồn phách của ALan Nhược cũng sẽ

nhập vào thân thể của nàng hay sao? Quan trọng là, thân thể của nàng hiệntại đang ở đâu? Quan trọng hơn nữa là, nàng tại làm sao lại chết?

Phượng Cửu nhất thời đầu óc rối loạn, cho dù nàng có muốn tìm, cũngkhông có khả năng tìm được. May sao quả bần bà nàng còn đang giữ đượclà do lúc ở trong

lồng Thiên Cương, nàng đã đem nó bọc vào túi gấm, chưa từng mở ra.

Suy nghĩ lại chuyện xưa mất nửa ngày, Phượng Cửu cảm thấy bản thânmình đa phần là sợ bóng sợ gió, cũng không cần quá khẩn trương vềchuyện sau này của

mình, trong lòng liền dần dần thấy thoải mái hơn.

Page 62: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nàng cảm thấy rất may mắn vì mình là một thần tiên có lá gan lớn, nếu nhưmột cô gái bình thường bất hạnh rơi vào một nơi như thế này, một mình côđơn không rõ

tiền đồ cũng như rủi ro sắp tới, chỉ sợ nước mắt đã rơi lã chã rồi.

Nàng mặc dù cũng khủng hoảng trong chốc lát, nhưng chỉ lát sau đã có thểtịnh tâm trở lại. Sống ở đâu thì nàng sẽ ở yên đó, chuyện gì tới sẽ tới, nàngchỉ cần bình

tĩnh thôi. Chuyện nàng rơi vào đây chắc không ai hay biết, nàng cũng khôngtrông cậy có người tới cứu nàng. Như thế coi như là nàng đã giữ được bìnhtĩnh.

Nếu như nàng đã phải chịu kiếp số này, cho dù có muốn trốn cũng khôngthể trốn được, nếu như số mệnh của nàng không phải như vậy, sớm muộn gìlinh hồn nàng

cũng thoát khỏi thân xác này mà thôi. Nàng có nóng vội cũng không đượcviệc gì. Huống chi nhà của A Lan Nhược thực sự rất giàu, nàng sẽ khôngphải chịu thiệt thòi

gì cả, cũng coi như là nàng được đền đáp lại, liền cảm thấy mát lòng mátdạ. Việc này so với cách mượn thân phận của Cửu Ca công chúa ở PhạmÂm cốc còn có lợi

hơn.

Như thế cũng coi như nàng buôn bán có lời.

Phàm nhân có câu ‘Chuyện tới đâu hay tới đó’. Con kiến bình thường chỉbiết tha mồi về tổ cũng có trí tuệ, nàng đương nhiên phải tỉnh táo.

Rơi vào thế giới này, nàng không hề có lấy một người quen, chuyện cũtrước kia đã rơi mất ở bên ngoài, những gì nàng biết được toàn là điều mớimẻ. Trải qua cuộc

đời của A Lan Nhược, diễn vai A Lan Nhược, hoàn toàn bỏ đi số phận củaPhượng Cửu, cuộc sống trôi qua cũng được tiêu sái thoải mái.

Page 63: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Chỉ trừ một chuyện, nàng có liên quan tới xà.

Theo lời thị tỳ nói, Phượng Cửu đoán được A Lan Nhược ăn mặc, ở, đilại, nhiều thói quen cũng khá giống với nàng, nàng cũng không phải bắtchước, thật khiến nàng

cao hứng.

Nàng không ngờ rằng mấy ngày sau, hai thị tỳ mang mộ con mãng xà màuxanh tới trước mặt nàng, quỳ xuống nói: “Điện hạ hôm qua không triệu kiếnThanh Điện,

Thanh Điện đã tức giận nuốt mất ba con trâu, nô tỳ nghĩ Thanh Điện nhớđiện hạ nên đặc biệt mang Thanh Điện tới gặp điện hạ. Thời tiết hôm nayấm áp, điện hạ có

muốn mang theo Thanh Điện ra ngoài tản bộ một chút không ạ?”. PhượngCửu nhìn con rắn dài hơn ba thước đang lè lưỡi dưới gót chân nàng liềnchoáng váng, khó

khăn rời khỏi chiếc ghế.

A Lan Nhược bởi vì từ lúc nhỏ đã bị mẹ ném vào hang rắn nên rất thânthiết với loài rắn. Nghe nói Thanh Điện này là một con rắn xanh nàng đãcứu được lúc còn

nhỏ, liền giữ lại bên cạnh, coi như đệ đệ, tên gọi A Thanh. Trong cung, từnha hoàn thượng đẳng cho tới tiểu nô bộc xử lý tạp vụ, tất cả đều cung kínhgọi nó hai tiếng

“Thanh Điện”.

A Lan Nhược công chúa được xưng tụng là điện hạ, có nghĩa là thủ lĩnhcủa bộ tộc Tỷ Dực Điểu, là vị công chúa cao quý nhất của bộ tộc. Ngàyhôm đó khi tỉnh lại

biết được mình là A Lan Nhược, Phượng Cửu đã kinh, ngất đi ngay saunửa nén hương.

Page 64: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nhưng hiện tại, vấn đề nàng đối mặt còn khó khăn hơn. Nàng sợ rắn, muốngiả được A Lan Nhược chỉ còn cách vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân. Nếunhư vượt qua

được, nàng chính là công chúa A Lan Nhược trong mắt thế nhân, mỗi ngàyđều có thể hưởng phúc. Nhưng nếu nàng bị phát hiện là kẻ giả mạo, chắcchắn nàng sẽ

không được toàn thây.

Suốt ba ngày Phượng Cửu chỉ ngồi nghĩ kế sách. Đến buổi trưa ngày thứba, nàng bỗng nhớ ra hồi nhỏ nàng kén ăn, không ăn được củ cải đỏ, cô côcủa nàng ở

Thanh Khâu liền mở yến tiệc mười ngày thiết đãi củ cải đỏ, nàng ăn củ cảiđỏ suốt mười ngày, thật không ngờ rất hữu hiệu đã trị được bệnh kén ăncủa nàng. Có lẽ

biện pháp đó lần này có thể dùng đến.

❄ Chương 2.4 ❄edited by: Phong Tuyết

Ba ngày sau, toàn bộ tầng hai Túy Tiên lâu đã được bao trọn. Phượng Cửungồi trước bàn xà yến, trong đầu gần như muốn nổ tung.

Trên bàn bày biện không biết bao nhiêu món ăn, rau xanh xào trứng rắn,thịt rắn muối tiêu, rắn om, rắn chưng cách thủy, chừng hơn mười món ănchế bằng rắn, từ rắn

sơ sinh cho tới rắn già nua, không chừa một loại nào. Cách bàn ăn mấybước là một cái bình phong, sau tấm bình phong đặt một cái bồn nôn.Phượng Cửu ngồi yên

lặng nửa ngày mới dám run rẩy nhấc đũa, ăn từng miếng, từng miếng một,cảm giác muốn nôn hết thảy tất cả những gì trong bụng ra ngoài. Cuối cùngsau mấy vòng,

tay cũng không còn run nữa, cũng coi như có tiến bộ. Mọi việc không thể

Page 65: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nóng vội, phải tiến hành từ từ. Ngày mai lại làm tiếp cũng không vội.

Phượng Cửu sắc mặt trắng bệch đẩy cửa bước ra, bước thấp bước cao đivề phía đầu hành lang.

Thật ra thì món canh rắn vừa rồi, xét cho đúng thì cũng là một món ngon.Nếu như mang Thanh Điện đi nấu canh rắn, Thanh Điện lại lớn như vậy,không biết có thể

nấu được bao nhiêu bát nữa. Trong đầu nàng hiện ra khuôn mặt oai phongcủa Thanh Điện, một mùi vị của thịt rắn từ trong dạ dày ợ lên tới cổ họng,Phượng Cửu mặt

biến sắc, quay người chạy vội vào căn phòng khi nãy. Bởi vì xoay ngườiquá vội vàng, nàng đụng phải một bạch y thiếu nữ nào đó đang đứng phíasau mình, khiến

nàng lăn người rơi xuống cầu thang.

Phượng Cửu há hốc miệng nhìn, thấy một vị huyền y công tử đưa tay lên,vừa vặn ôm trọn nữ tử vào trong lòng.

Phượng Cửu trong lòng thầm tán tụng, đúng là một chuyện anh hùng cứu mỹnhân. Nhưng nàng còn chưa kịp nhìn rõ vị anh hùng kia, trong dạ dày đã cómột trận sôi

trào, vội vàng chạy vào trong căn phòng khi nãy nôn thốc nôn tháo. Vịnbồn nôn nửa ngày nàng mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Đẩy cửa ra,bước chân cũng tập

tễnh, vội vàng bước tới bên cầu thang muốn xuống lầu lại nhìn thấy mộtmàn tình chàng ý thiếp.

Đầu óc Phượng Cửu chậm chạp xoay vòng.

Từ xưa tới giờ, anh hùng cứu mỹ nhân, cùng mỹ nhân nằm trong lòng mìnhthường là bốn mắt nhìn nhau, ẩn tình trong mắt định nhân duyên. Nhưng bốnmắt nhìn

Page 66: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nhau này, mặc dù là anh hùng và mỹ nhân nhìn nhau nhưng lại là một đôimắt to trừng một đôi mắt ti hí, đâu có giống như thường thường?

Nàng đưa mắt nhìn mỹ nhân từ trên xuống dưới, thấy mỹ nhân xấu hổ ethẹn, sóng mắt lưu chuyển nhưng lúc nào cũng dừng lại trên khuôn mặt củahuyền y công tử.

Cánh tay phải của nàng được nha hoàn dìu, chân trái dường như không cóchút sức lực, toàn thân đều phải dựa vào nha hoàn. Huyền y thiếu niên đưamắt nhìn nàng,

chân mày hơi nhướng lên.

Phượng Cửu vỗ đầu, nhận ra mỹ nhân vừa đụng phải nàng sau khi ngã đã bịthương ở chân, vị công tử kia nhìn nàng chằm chằm, mặc dù không khiểntrách nàng

nhưng ánh mắt kia rõ ràng muốn nói nàng phải bồi thường.

Chuyện này cũng tại khi nãy bản thân nàng không ổn. Phượng Cửu bướctừng bước xuống cầu thang, đến hai bước cuối bỗng nhiên bị trẹo chân xuýtchút nữa khuỵu

xuống, lại được vị công tử đó đỡ lại. Nàng ngẩng đầu lên nói cảm ơn hắnrồi lấy từ trong tay mấy thỏi vàng đặt vào tay của bạch y nữ tử. Nàng làmcông chúa, thứ

khác có thể không có nhưng tiền thì không hề thiếu.

Mỹ nhân nhìn số vàng trong tay mình, có chút ngỡ ngàng. Phượng Cửu chợtnghĩ ra có thể bạch y mỹ nhân cho rằng vàng là tục vật, hiểu lầm việc nàngđưa vàng là

bất kính bèn lên tiếng: “Vừa rồi chính ta đã đụng phải cô nương khiến cônương bị ngã, bởi vì trong người không có gì nên muốn đưa cô nương chúttiền này để mua

thuốc, mong cô nương đừng hiểu lầm. Mong cô nương nhận lấy cho, coinhư tha thứ cho ta”, nàng lại đem túi tiền ra, thành khẩn nói: “Ta còn có

Page 67: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

trân châu bạc, bảo

thạch Minh Châu, cô nương thích loại nào có thể lấy, không cần kháchkhí”.

Phượng Cửu cảm thấy lời nhận lỗi này của nàng rất hay, rất có thành ý.Mặc dù ánh mắt kinh ngạc của mỹ nhân trở nên mờ mịt nhưng ánh mắt củahuyền y thiếu niên

bên cạnh cũng đã dịu đi rất nhiều. Phượng Cửu trong lòng mừng thầm. Cóthể khiến cho vị công tử này dịu lòng, bản lĩnh hòa giải của nàng cũngkhông tồi.

Đang đắc ý, bên tai nàng bất chợt nghe thấy hai tiếng: “Điện hạ”.

Hai tiếng “điện hạ” này lọt vào tai Phượng Cửu khiến nàng ngỡ ngàng.Đúng lúc này, ở bên ngoài đột nhiên mưa ào ào rơi, hệt như một bình ngọcchâu lớn từ trên trời

đổ xuống.

Phượng Cửu quay đầu lại, cẩn thận đánh giá huyền y thiếu niên.

Nước mưa rơi xuống, giống như một dòng thác tuyết trắng rủ xuống máihiên. Đứng trước thác nước đó là một thanh niên thân hình cao to, mái tócđen như mực, mặt

mày tựa tranh vẽ, ánh mắt nhìn lại giống như có một trận tuyết lạnh baophủ.

Trong chốc lát, Phượng Cửu đoán rằng huyền y công tử này chính là ngườiquen trước kia của A Lan Nhược. Hôm nay nàng không dẫn nha hoàn theo,quả thực là

thất sách. Thường ngày gặp phải người quen của A Lan Nhược, nha hoàn ởbên cạnh có thể nói đỡ cho nàng vài câu, đối phương sẽ không nhận ra sựkhác biệt của

nàng. Nhưng trong hoàn cảnh này… có lẽ chỉ còn một hạ sách.

Page 68: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Hạ sách này chính là vờ như không nhận ra.

Việc này chính là sở trường của nàng, nàng nhìn về phía chàng thanh niên,lưu loát nói: “Vừa rồi cũng có mấy người chào hỏi ta, gọi ta là điện hạ,ngươi có phải cũng

giống bọn họ đã nhận lầm người không?”.

Lời nói vừa thốt ra, mâu quang bình tĩnh của chàng thanh niên bỗng nhiêntrầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn nàng, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói:“Nàng không nhớ

ta sao?”.

Phượng Cửu thoáng chút sợ hãi. Bộ dạng này của hắn giống như thể đãnhận ra được nàng đang nói dối.

Nàng rùng mình một cái, cố gắng tự trấn an mình, thế gian không ít ngườigiống nhau, nàng làm sao biết hắn có tin tưởng lời nàng vừa nói hay không.Nói không

chừng hắn để lộ thần sắc này chỉ để gạt nàng, nàng không nên tự hù dọamình. Nàng lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía hắn, nói: “Không có gì là nhớđược hay không nhớ

được cả, ta chưa từng gặp ngươi, cũng không phải là điện hạ gì đó màngươi vừa nhắc tới…”.

Vừa nói được nửa lời đã bị thanh niên cắt đứt, hắn nhìn nàng chằm chằm,nhẹ giọng nói: “Ta là Trầm Diệp”.

Nàng đã nói vậy mà hắn còn cố chấp, Phượng Cửu vờ giận dữ nói: “Takhông cần biết ngươi là Phù Diệp hay Trầm Diệp gì cả”. Nhưng trong lòngnàng bỗng nhiên

run rẩy. Trầm Diệp, cái tên này nàng biết. Trong những truyền thuyết về ALan Nhược, hơn nửa có nhắc tới cái tên này, thì ra người trước mặt nàychính là Trầm Diệp

Page 69: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thần quan.

Nếu trước mắt nàng chính là Trầm Diệp, càng nhiều lời càng dễ bị lộ, đếnnước này, chuồn là thượng sách. Nàng tỏ ra tức giận, hung hăng nói: “Tanói không biết

ngươi thì là không biết ngươi, ta còn có chuyện gấp cần đi trước, nhườngđường!”.

Chàng thanh niên có chút run sợ, nhưng không hề ngăn cản nàng, ngược lạicòn lùi về phía sau một bước, chừa lối đi cho nàng. Nàng vội vàng rờikhỏi tửu lâu, lúc

quay đầu lại vẫn thấy huyền y thần quan đứng ở cửa lầu nhìn về phía nàng.Lúc nàng quay đầu lại, trong ánh mắt hắn còn có tia đau đớn. Nàng dụi dụimắt, coi như

không hề nhìn thấy.

Đêm nay, thủy quân giống như đã ngủ quên không cho dừng mưa lại, khiếnmưa rơi ào ào không ngớt. Phượng Cửu đứng bên lan can suy nghĩ. Nàngnhớ lại những

truyền thuyết đã nghe về A Lan Nhược và Trầm Diệp, nhận ra hai ngườinày có quan hệ rất thân thiết. Nhưng hai người họ có quan hệ thân thiết nhưthế nào, nàng

không biết, trong tay cũng không có bát quái mang Manh Thiểu tới đây đểhỏi cho rõ ràng.

Ngày hôm nay từng có một lần trí nhớ đã mất đi của nàng thoáng hồi phục,nhưng nếu Trầm Diệp thực sự là tri âm của A Lan Nhược… Biết điều mộtchút, trước lạ

sau quen, chỉ cần gặp hắn nhiều một chút, hắn sẽ nhận ra ngay nàng là giảmạo. Vả lại, hôm nay trước mặt mọi người nàng đã chạm mặt Trầm Diệp,bất kể trong lòng

hắn có nghi ngờ hay không, rất có thể ngày mai sẽ tới điện của nàng thăm

Page 70: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

dò, tới lúc đó…

Nàng giật mình, vội vàng cho gọi nha hoàn Trà Trà tới phân phó: “Nếunhư Trầm Diệp có tới đây hỏi hôm nay ta có đi đâu không, ngươi cứ nói làcả ngày hôm nay ta

ở liền trong điện, không đi đâu cả”.

Trà Trà ngây người một hồi, bỗng khẩn trương nói: “Trầm Diệp đại nhâncùng điện hạ trước nay chưa từng qua lại, lần này lại muốn tới hỏi thămchuyện của điện hạ,

chẳng lẽ là điện họa vừa mới gây họa sao?”, lúc nói đến hai chữ tai họa,nàng còn có chút run rẩy.

Phượng Cửu không để ý đến việc Trà Trà run rẩy, kinh ngạc nói: “Ngươinói ta và Trầm Diệp không hề có giao tình?”. Chuyện này thực là lạ, nàngnhớ lại lúc sáng

ánh mắt Trầm Diệp nhìn nàng không hề giống với những người không thânquen.

Trà Trà suy tư chốc lát, sắc mặt tối tăm nói: “Điện hạ nói đến chuyện này,chẳng lẽ là hỏi giao tình lúc còn nhỏ sao?”, bực tức nói: “Điện hạ khi cònnhỏ biết Trầm

Diệp đại nhân là biểu ca của mình, ngày sinh thần của đại nhân điện hạ liềntới thăm. Hắn lại nghe đại công chúa cùng tam công chúa nói điện hạ rấtbẩn, đem lễ vật

của điện hạ ném hết đi, sau đó, không phải là điện hạ không hề tới dự sinhthần của hắn, cũng không qua lại với hắn sao?”. Khóe mắt nàng hơi đỏ:“Điện hạ nhân hậu,

hôm nay cảm thấy như vậy có lẽ cũng có giao tình, nhưng giao tình củađiện hạ, Trầm Diệp không xứng đáng nhận được”.

Phượng Cửu ngây người một hồi. Một lời vừa nghe, nàng biết Trà Trà lànha hoàn rất toàn tâm toàn ý trung thành với nàng.

Page 71: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

A Lan Nhược không hề đối phó với tỷ tỷ và muội muội cùng mẹ khác cha,điều này Phượng Cửu hiểu được. Khi còn nhỏ tiếp xúc với Trầm Diệp bởivì hắn là cháu

ruột của mẹ nàng, là biểu ca của nàng, nàng hiểu được. Trong ba côngchúa, đại công chúa được mẫu thân sủng ái nhất, tiểu công chúa được phụthân sủng ái nhất, A

Lan Nhược từ khi sinh ra đã bị ném vào hang rắn sinh sống, cha mẹ ruộtkhông thương yêu, Phượng Cửu hiểu được. Nhưng về Trầm Diệp, nàng vốntưởng hắn và A

Lan Nhược là người cùng hội cùng thuyền, hiện tại lại biết hắn cùng tỷmuội A Lan Nhược mới thực sự là dây mơ rễ má, chuyện này, nàng khônghiểu được.

Chuyện này rất kỳ lạ.

Phượng Cửu suy nghĩ một đêm vẫn không nghĩ ra, nhìn thấy ánh nắng banmai bắt đầu chiếu xuống, liền ngáp một cái rồi đi ngủ. Vừa khi tỉnh ngủ đãthấy Trà Trà vội

vàng đi tới bên cạnh mình, trong lòng cảm phục bản thân dự liệu như thần,đưa tay cầm một chén trà nguội, vừa uống vừa nói với Trà trà: “Hôm nayTrầm Diệp tới

phủ hỏi thăm ta thế nào?”.

Trà Trà vui vẻ lắc đầu: “Trầm Diệp đại nhân hôm nay không tới, nhưngTrà Trà thông báo tin này, chắc chắn điện hạ sẽ rất vui mừng”, mặt màyhớn hở nói tiếp: “Sư

phụ của điện hạ đã trở về! Mạch tiên sinh đã trở lại, đang ở bên ngoài chờđiện hạ!”.

Trà trong miệng Phượng Cửu lập tức phun thẳng vào khuôn mặt nhỏ bé củaTrà Trà.

❄ Chương 2.5 ❄

Page 72: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

edited by: Phong Tuyết

Trà Trà lau nước trà trên mặt: “Điện hạ giật mình cũng đúng thôi, Mạchtiên sinh lúc đi đã nói sau nửa năm mới quay trở lại, tính từ đó tới nay mớiđược có một tháng,

đến Trà Trà cũng phải giật mình”.

Phượng Cửu đúng là đã giật mình, đến khi phục hồi lại, cảm thấy hôm nayđúng là ngày đen đủi của nàng.

Muốn biết vì sao đen đủi, trước hết phải nói đến thân thế của A LanNhược. A Lan Nhược là một đứa nhỏ không có được tình thương của chamẹ, cho nên mặc dù

Phượng Cửu có chiếm thân thể của A Lan Nhược, hai người đó cũng khôngnhận ra được, trải qua mấy ngày nay Phượng Cửu cũng cảm thấy an tâm.

Nhưng ngoại trừ cha mẹ, A Lan Nhược còn có một người thân nhất, đóchính là sư phụ nàng. Mẹ A Lan Nhược năm đó nhẫn tâm vứt nàng vàohang rắn, A Lan

Nhược may mắn không bị rắn nuốt vào bụng, được rắn mẹ coi là một conrắn nuôi lớn. Tuy lúc đó nàng được sống sót nhưng lại không có hình dạngcủa con người.

Sư phụ nàng đi ngang qua thấy nàng đáng thương liền cứu nàng ra, giữ lạibên cạnh nuôi dạy.

Ngôn ngữ, mọi hiểu biết của A Lan Nhược đều do sư phụ nàng dạy, lúcnày dư phụ đang dạo chơi bên ngoài của nàng không hiểu vì sao lại trở lại,nàng quả thực đen

đủi. Mà vị sư phụ này, nàng làm sao biết được hắn là thật hay giả?

Phượng Cửu đưa tay bóp trán, đau khổ nói: “Sư phụ quay trở lại là chuyệnrất đáng mừng, nhưng đêm qua ta ngủ không ngon, hiện tại gió sớm mạnhquá, ta có chút

Page 73: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nhức đầu, ngươi trước tiên cứ đi dàn xếp cho sư phụ ta đã, ta sau khi nghỉngơi sẽ đi tìm người nhận tội”.

Trà Trà là một nha hoàn trung thành, vừa nghe thấy Phượng Cửu nói đếnhai chữ nhức đầu đã vội vàng muốn chạy đi mời dược sư.

Lúc ấy trong viện bỗng vang lên một tiếng cười khẽ. Phượng Cửu vội vàngđưa mắt nhìn ra xa, thấy ở bên một gốc liễu xanh biếc có bóng áo trắng.

Phượng Cửu theo chiếc áo nhìn lên, thấy một bạch y thiếu niên mỉm cười:“Hơn một tháng không gặp, hiện vi sư trở về lại náo nhức đầu, không biếtlà bị bệnh tật gì,

không bằng để vi sư trị liệu cho con?”.

Hai chữ vi sư thốt ra từ miệng bạch y thiếu niên, Phượng Cửu ngẩn ngơmột hồi. Trong suy nghĩ của Phượng Cửu, sư phụ phải là người lớn tuổi.Đương nhiên sư phụ

Mặc Uyên của cô cô nàng là một ngoại lệ, nhưng trong thiên hạ, nhữngchuyện ngoại lệ như vậy đâu có nhiều? Sư phụ nhất định phải giống nhưThái Thượng Lão

Quân râu tóc bạc phơ mới xứng với hai tiếng sư phụ. Nhưng bạch y côngtử tuấn mỹ trước mặt này thực sự là sư phụ của A Lan Nhược sao? Hắnchính là người một

tay nuôi lớn A Lan Nhược? Phượng Cửu cảm thấy tín ngưỡng của bản thânmình bị thương tổn.

Bạch y thiếu niên chỉ bước ba bước đã tới bên cạnh nàng, thấy nàng bấtđộng, mắt liền liếc qua Trà Trà. Trà Trà lập tức cúi lạy rồi ra ngoài.Phượng Cửu cố gắng trấn

định bản thân, ngẩng lên nói: “Sư phụ ngồi đi ạ”, rót cho hắn một chén tràrồi cũng rót một chén khác cho mình.

Bạch y thiếu niên chăm chú nhìn nàng, một hồi lâu mới nói: “Đã lâu khônggặp Phượng Cửu điện hạ”, lại nói: “Ta là Tô Mạch Diệp”.

Page 74: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Ngụm trà trong miệng Phượng Cửu phun thẳng vào mặt hắn.

Tô Mạch Diệp chính là Tây Hải Thủy Quân Nhị điện hạ.

Hắn chính là vị thần quân quần áo lụa là, cùng với Liên Tống Thần Quânnổi tiếng phong lưu khắp tứ hải bát hoang, là bạn nhậu thân nhất của tiểuthúc Bạch Chân của

nàng.

Tô Mạch Diệp am hiểu cách pha trà, trước kia nàng có một hai lần tới TâyHải, cũng gọi là có chút giao tình với hắn. Nhưng chỉ bằng chút giao tìnhnày mà có thể

khiến hắn vào A Lan Nhược chi mộng cứu nàng, trong ấn tượng của nàng,hắn không phải là người nghĩa khí như vậy. Mà cũng bởi vì sự cố nàng mấttrí nhớ, không

biết mình có thân với Tô Mạch Diệp hay không, nhưng đối phương chỉnhìn đã biết nàng đang ở bên trong thể xác của A Lan Nhược khiến nàng cóchút giật mình.

Mặc dù như vậy, ở nơi xa quê này, gặp lại được cố nhân là chuyện maymắn rồi. Hai người ngồi vững vàng, Phượng Cửu tỏ vẻ cung kính.

Tô Mạch Diệp ánh mắt hài hước, lấy từ trong tay áo chiếc khăn lụa trắngtinh xảo, chậm rãi lau nước trà trên mặt rồi nói: “Ngươi ở bên trong mạohiểm đã lâu chưa trở

lại, mà bốn con mãng xà luôn vây xung quanh ngăn cản, nữ đế tộc Tỷ DựcĐiểu nhớ ra xà hoàng có thể giúp đỡ được, Liên Tống bèn tới tìm ta”.

Xà hoàng, chính là một con xà trắng xuất hiện sau thuở hồng hoang, đượcnhận Linh tu trong trời đất trở thành tiên, ở Cửu Trùng Thiên có một vịđược Thiên Quân

phong hiệu, xưng là kỳ sơn thần nữ. Phượng Cửu nhớ ra, kỳ sơn thần nữnày chính là mẫu thân của Tô Mạch Diệp.

Page 75: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu xẩu hổ nói: “Trong mộng này thực sự rất nguy hiểm, ngươiđại nhân đại nghĩa không chút do dự vào trong mộng cứu ta, ta từ trước tớigiờ quả thực đã

hiểu lầm ngươi”.

Nụ cười ấm áp như gió xuân trên mặt Tô Mạch Diệp bỗng nhiên hơi ngưnglại, cúi đầu cầm chén trà, nhìn bọt trà hiện lên trong chén, nói: “A LanNhược quả thực là

đồ đệ của ta. Ta cứu nàng ra khỏi hang rắn khi nàng mới mười lăm tuổi,nuôi nàng cho tới khi nàng sáu mươi tuổi. Tuy không phải cùng huyết mạch,nhưng cũng là cốt

trung cốt, máu trung máu”.

Biểu hiện này của Tô Mạch Diệp khiến Phượng Cửu ngẩn người ra. Trongsố các con nối dòng của tứ hải Thủy Quân, tính ra thì Tô Mạch Diệp làngười phong lưu

nhã nhặn nhất, bên cạnh hắn không có một ngàn cũng tới tám trăm mỹ nhânlà người thân. Có điều, không ai hay biết rằng chừng ấy mỹ nhân khôngphải là hắn tự tìm

về, mà là các nàng tự tìm đến hắn. Hôm nay hắn lại nói ra sáu chữ cốttrung cốt, máu trung máu, khiến Phượng Cửu cực kỳ kinh ngạc.

Tô Mạch Diệp nhìn nàng một lát, nhẹ vuốt cây tiêu trong tay, nói tiếp:“Lúc đó ta có việc phải rời khỏi Tây Hải, tới Phạm Âm cốc hai năm, khitrở về thì thấy thiếu nữ

hoạt bát ngày xưa chỉ còn vẻn vẹn lại là một nấm mồ đầy cỏ xanh bao phủ.Nữ đế bộ tộc Tỷ Dực Điểu khẳng định rằng nàng tự ái bỏ đi…”, hắn yênlặng một hồi mới

nói: “ Hơn hai trăm năm qua ta luôn truy tìm nguyên nhân cái chết củanàng, nhưng tộc Tỷ Dực Điểu lại giấu kín việc này. Lần này Liên Tống tìmta, nhờ ta cứu ngươi,

Page 76: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nói rằng ngươi rơi vào A Lan Nhược chi mộng, là cảnh trong mơ của nàng,ta cũng muốn xem một chút”. Hắn liếc nhìn Phượng Cửu, nhạt giọng nói:“Cho nên ta cũng

chỉ nhân tiện cứu ngươi mà thôi, ngươi không cần mang ơn ta làm gì”. Vẻmặt bình thản lộ ra nụ cười: “Vả lại, lần này vào đây ta còn có việc muốnnhờ ngươi giúp

đỡ”.

Phượng Cửu cúi đầu lắng nghe. Người ta nói Tô Mạch Diệp tính tình cổquái quả nhiên không sai. Nụ cười của Tô Mạch Diệp, nói là ấm áp thìđúng thật ấm áp, nói là

lạnh lùng thì cũng rất lạnh lùng, còn lúc này, hắn thoải mái cười, nụ cườicó vẻ rất sảng khoái. Một lúc mà có thể mang được ba thần sắc khác nhau,mỗi thần sắc lại

vô cùng rõ ràng, không hổ là thiên diện Thần Quân.

Phượng Cửu trầm ngâm gật đầu: “Từ trước tới nay luôn lấy của ngươikhông ít trà ngon, ngươi có việc gì cần ta giúp, ta nhất định sẽ giúp hếtsức”.

Tô Mạch Diệp đương nhiên hài lòng với câu trả lời của nàng, ánh mắt từtừ đảo qua người nàng, nói: “Có lẽ ngươi không biết, thế giới này chắc làdo một người từng

sống chung với thời đại của A Lan Nhược tạo ra. Phạm Âm cốc khi xưa cóngười nào, cảnh nào, ở đây cũng y chang như vậy. Còn nữa, nếu như có aiđó rơi vào bên

trong Phạm Âm cốc, người thay thế sẽ biến mất”, hắn chỉ vào mình nói:“Ví dụ như ta đây, vốn là sư phụ của A Lan Nhược, trong thế giới này cóngười thay thế ta,

khi ta vào, hắn sẽ biến mất”.

Phượng Cửu ấp úng: “Ngươi nói vậy, ta chiếm thân thể của A Lan Nhược,

Page 77: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ta sẽ chính là A Lan Nhược?”. Chuyện này quá mức tưởng tượng của nàng,Phượng Cửu

cảm thấy như có tiếng sét đánh trên gáy làm mắt nàng nổ đom đóm.

Tô Mạch Diệp nhìn nàng hồi lâu, rồi lắc đầu nói: “Chuyện của ngươi, tacảm thấy là do pháp thuật không đủ nên bị rơi vào bẫy. Rơi vào trong này,ngươi sẽ mất đi trí

nhớ về những chuyện vừa xảy ra, đó là một cạm bẫy. Đã qua một cạm bẫy,hiện tại có lẽ là cái bẫy thứ hai”. Hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:“Hồn phác của A

Lan Nhược đã tan biến, bộ tộc Tỷ Dực Điểu cho dù có thể chuyển kiếpnhưng A Lan Nhược thì không thể. Trong thế giới này, ai ai cũng có thểcướp vị trí chủ Phạm

Âm cốc, duy A Lan Nhược là không thể”.

Phượng Cửu nghe Tô Mạch Diệp nói chuyện, cảm giác căng thẳng tronglòng đã vơi đi nhiều. Thấy Tô Mạch Diệp đưa mắt ra ngoài cửa sổ ngắmnhìn cây liễu rũ,

bỗng nhiên cảm giác có chút bi thương, liền ho một tiếng, nói: “Ngươi vừanói có chuyện cần ta giúp, chi bằng hãy nói luôn bây giờ đi, ta cũng cầnchuẩn bị một chút.

Sau khi giúp xong việc, chúng ta sẽ nghĩ cách ra khỏi đây”.

Đợi một lúc lâu mới thấy Tô Mạch Diệp thấp giọng nói: “Cảnh vật ở đâylúc đầu so với Phạm Âm cốc khi xưa không mấy khác biệt, nhưng về saulại thay đổi, người

tạo ra thế giới này có lẽ là muốn thay đổi bi kịch xảy ra năm đó, tạo ra mộtcâu chuyện viên mãn”.

Hắn nhìn Phượng Cửu: “A Lan Nhược đã chết, chuyện ở đây cho dù cóvien mãn cũng chỉ là lừa mình dối người. Lần này ngươi lại thay thế A LanNhược, ta muốn

Page 78: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ngươi tuân theo vòng tuần hoàn khi xưa của A Lan Nhược, để thế giới nàytái hiện lại chuyện xảy ra trong Phạm Âm cốc năm đó, ta muốn biết năm đórốt cuộc vì sao

A Lan Nhược lại chết đi”.

Tô Mạch Diệp để cho Phượng Cửu giúp đỡ, chuyện này cũng khá dễ dàng.A Lan Nhược trong đời có gặp một số chuyện quyết định vận mệnh củamình, năm đó A

Lan Nhược lựa chọn như thế nào, nàng hiện tại cũng sẽ lựa chọn như vậy.Tô Mạch Diệp săn sóc cho Phượng Cửu là chuyện đương nhiên, nhữngviệc nhỏ nhặt khác,

muốn sao cũng được.

Phượng Cửu nhận ra được, A Lan Nhược mặc dù không được cha mẹ quantâm, nhưng lại có Tô Mạch Diệp rất biết chăm sóc.

Có Tô Mạch Diệp làm chỗ dựa vững chắc, Phượng Cửu cảm giác cuộcsống được thoải mái, dễ dàng hơn.

❄ Chương 2.6 ❄edited by: Phong Tuyết

Phượng Cửu chỉ không vừa lòng duy nhất có một chuyện – bọn nha hoànngày nào cũng muốn đem Thanh Điện vào trong viện của nàng, cầu khẩnnàng nói chuyện

với nó, chăm sóc an ủi nó. Chuyện này làm Phượng Cửu hơi nhức đầu, xàyến nàng đã thực hiện được nửa tháng, nhưng khi đưa tay xoa đầu ThanhĐiện, nàng vẫn

run sợ vô cùng.

Phải làm sao để có thể quang minh chính đại tránh xa Thanh Điện màkhông có ai hoài nghi đây… Phượng Cửu vì chuyện này, vô cùng buồn rầu,vốn được sống tự

Page 79: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

do tự tại, giờ đâm ra không thoải mái cho lắm. Ở đây không có ai cùngnàng tâm sự nỗi lòng, mãi cho đến sinh thần của mẫu thân A Lan Nhược.

Sinh thần của mẫu thân A Lan Nhược, Khuynh Họa, luôn được tổ chứckhác người. Bởi vì nghe nói Khuynh Họa phu nhân là một tài nữ phongnhã, việc ca múa trong

các bữa tiệc luôn luôn được tham khảo qua ý kiến của nàng. Cha A LanNhược vì muốn mẹ nàng được vui vẻ, quà sinh nhật hằng năm đều chuẩn bịrất công phu.

Năm nay nghe nói cha nàng chuẩn bị một con thuyền rất lớn, muốn dẫn mẹnàng đi dọc theo Hà Nam, tới phía nam hành cung thưởng hoa sơn trà.

A Lan Nhược là con gái họ, mặc dù không được cưng chiều, nhưng trongdanh sách đi cùng bên trên bổ nhiệm xuống vẫn có tên nàng.

Phượng Cửu chuẩn bị một chút hành trang, xuôi về phía nam. Thanh Điệnvì dài ba trượng, khuôn mặt to lớn nên không thể đi du thuyền cùng, nỗi sầulo mấy ngày

của Phượng Cửu cuối cùng cũng được giải tỏa. Trước khi nàng đi haingày, nha hoàn mang Thanh Điện tới viện của nàng, nàng vui lòng bày rabộ dạng không muốn

xa rời Thanh Điện, thậm chí khóe mắt còn trào ra hai dòng lệ khiến đámnha hoàn nghĩ việc gần đây nàng đối với Thanh Điện không chút thân thiếtchỉ là ảo giác của

họ, nàng vẫn là điện hạ trước kia.

Màn tuồng này của Phượng Cửu được diễn rất thật, gặp đúng lúc Thượngquân hơn tám trăm năm chưa đặt chân tới sân nhà nàng đến thăm. Thượngquân mấy ngày

nay tâm tình tốt, thi thoảng cũng có nhớ tới nữ nhi A Lan Nhược này, cảmthấy ngày thường đã bỏ quên nàng, có chút áy náy, vì vậy tới điện thămnàng một chút. Khi

Page 80: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

tới lại nhìn thấy cảnh tượng này, Thượng quân nhíu mày trầm tư trong chốclát, nhìn Phượng Cửu bằng ánh mắt vô cùng nhân ái.

Ngày thứ ba bắt đầu khởi hành. Phượng Cửu nhìn con thuyền rồng lớn phíasau, cách đó không xa cũng có một chiếc thuyền hoa theo sau. Mấy nhahoàn hầu hạ

Thanh Điện vén rèm bước lên cười với nàng, Thanh Điện từ phía sau rèmcũng thò đầu ra, thân mật lè lưỡi với nàng. Phượng Cửu đứng bên bờ, bịgió sông táp vào

thoáng rùng mình một cái.

Thấy Trà Trà ôm một xấp áo gấm muốn đi lên thuyền hoa, Phượng Cửuliền hỏi: “Ngươi đang làm gì đấy?”. Trà Trà nở một nụ cười vui vẻ nói:“Điện hạ không nhớ rõ

sao? Thanh Điện nhát gan, một khi rời khỏi vương cung, ban đêm cần phảiđược chăm sóc, trên sông gió to sóng lớn, Trà Trà sợ lúc đó điện hạ sẽlạnh, cho nên…

mang áo gấm tới cho điện hạ”. Chân Phượng Cửu mềm nhũn, suýt ngãngửa, may mắn được Tô Mạch Diệp đỡ lấy. Phượng Cửu nắm lấy tay củaTô Mạch Diệp, thảm

thương nói: “Mạch Thiểu, buổi tối ngươi hãy đánh ta bất tỉnh, ta thay mặtcả nhà ta cảm tạ ngươi”.

Ban đêm, gió sông thổi mát rượi, bên trong chính điện, ánh minh châuchiếu rọi, sáng rực như ban ngày. Hơn mười người ngồi trên bàn tiệc, ởghế trên là cha mẹ A

Lan Nhược, ngay dưới là ba vị công chúa cùng mấy vị cận thần, vị trí cậnthần cao nhất chính là Trầm Diệp mà Phượng Cửu mới gặp qua một lần,sau đó là vị trí của

Tô Mạch Diệp.

Lần đầu tiên nhìn thấy hai vị công chúa Thường Lệ và Quất Nặc, Phượng

Page 81: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Cửu đưa mắt nhìn lên, thấy một đôi tỷ muội dung mạo như hoa, da trắngnhư tuyết. Mặc dù

không ấn tượng nhiều lắm, nhưng dung mạo này nếu mang lên Cửu TrùngThiên so sánh, cũng có ít người sánh ngang được. Phượng Cửu thở dài cảmkhái, là con gái

của Khuynh Họa phu nhân đương nhiên sẽ vậy. Nhưng so với Tiểu Yến…so với Tiểu Yến, hai nàng còn kém một chút. Mấy ngày qua trong đầu chỉhồi tưởng về bạn

cũ, Phượng Cửu nâng chiếc chén nhỏ trong tay, trong lòng có chút sầu bi.

Giữa sảnh xuất hiện mấy vị cơ vũ, Phượng Cửu không để ý, nghe loángthoáng cái gì đó, cũng không biết là các nàng hát gì.

Ca cơ đang hát: “Mờ ảo Thủy Vân Gian, xa xăm một giấc chiêm bao”,Phượng Cửu cầm cái chén nhỏ trong tay, uống hết chén này đến chén khác,trong lòng tư niệm

bạn cũ khiến bản thân say khướt. Mãi cho tới khi Tô Mạch Diệp gõ đầunàng một cái, Phượng Cửu mới mơ hồ tỉnh lại, không hiểu chuyện gì.

Chợt nhận thấy phía bên phải bên cạnh mình, ánh minh châu lúc này tốiđang sầm lại. Phượng Cửu chậm rãi quay đầu sang nhìn, thấy trong điệnbỗng xuất hiện một

tử y thiếu niên đang chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng. Vị thiếu niên đó,một thân lãnh y, mái tóc bạc dài dễ nhìn, trên trán có một viên bảo thạchmàu lam giá trị

không hề nhỏ. Khi khuôn mặt lãnh đạm của hắn nhìn sang, nàng cảm thấy cóchút quen thuộc.

Một kẻ mặt lạnh cũng khiến cho mình cảm thấy quen thuộc, Phượng Cửuthấy tối nay nàng quả thực đã uống rất say.

Đang suy nghĩ xem đây là ai, lại ngồi xuống bên cạnh mình, Phượng Cửuthấy Thượng quân mỉm cười nhìn tới chỗ nàng và hắn, cao giọng nói: “Tức

Page 82: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Trạch đã tới rồi.

Bổn quân thấy A Lan Nhược uống rượu có chút buồn lòng, may mắn cóngươi đến chiếu cố. Lần này mặc dù ngươi vì Quân Nặc mang bệnh mớixuống núi, nhưng

ngươi cùng A Lan Nhược đã lâu không gặp mặt, hai vợ chồng cũng nên nóichuyện với nhau nhiều một chút”.

Bên trong phòng khách bỗng yên lặng vô cùng, người được gọi là TứcTrạch ở bên cạnh nàng nhạt giọng đáp: “Vâng”.

Trong chốc lát, Phượng Cửu lập tức tỉnh rượu.

Đêm trăng sáng chiếu rọi mặt nước, không gian tràn ngập ánh trăng mờ ảo.Dưới ánh trăng, nơi đuôi thuyền, Phượng Cửu cùng Tô Mạch Diệp ngồidưới gốc hạch

đào tâm sự. Tâm sự của hai người lần này có liên quan tới vị phò mã mớixuất hiện của Phượng Cửu, Tức Trạch Thần Quân.

A Lan Nhược còn nhỏ như vậy, tại sao lại có vị phò mã lướn tuổi như vậy,chuyện này nói ra rất dài dòng. Tô Mạch Diệp vừa bảo Phượng Cửu bócvỏ quả hạch đào,

vừa nhớ lại chuyện xưa.

Theo lời Tô Mạch Diệp, Tức Trạch là một người có địa vị rất lớn.

Trong Phạm Âm cốc có một Kỳ Nam Thần Cung, Thần Cung do Thần QuanTrường trấn giữ. Thần Quan Trường từ xưa do trời tuyển định, thường lànhững chức

quan nhàn tản không quan tâm chính sự. Nhưng một khi quân vương thấtđức, Thần Quan Trường có thể phế truất quân vương, bảo đảo cho sự tồntại lâu dài của

Phạm Âm cốc, nói cách khác, Thần Quan Trường trong Phạm Âm cốcchính là mang trọng trách giám sát Thượng quân. Các thế hệ Thần Quan

Page 83: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Trường trôi qua đều

mang địa vị lớn, chỉ ngay sau Thượng quân mà thôi.

Chủ nhân hiện tại của Kỳ Nam Thần Cung là Trầm Diệp, chủ nhân trướckia chính là Tức Trạch. Cha của A Lan Nhược cũng vì Tức Trạch là chủnhân Kỳ Nam Thần

Cung nên từ năm nàng mới ba mươi tuổi đã tổ chức hôn sự cho hai người.May mắn là khi đó A Lan Nhược còn nhỏ nên hai người sau khi thành thânkhông hề ở

chung với nhau. Hai năm sau, Tức Trạch vì thân mang bệnh nặng nên đã từchức, thoái ẩn sau núi Kỳ Nam, truyền lại địa vị cho Trầm Diệp.

Tô Mạch Diệp nhìn vầng trăng tròn trên trời, nói: “Tức Trạch đã rời khỏiKỳ Nam Thần Cung. Hắn không có tình cảm với A Lan Nhược, thêm nữahai người họ cũng

chưa từng ở chung, vậy là chuyện này cũng không còn ai nhắc tới nữa”.Hắn liếc mắt nhìn Phượng Cửu: “Trước kia hắn thoái ẩn ở sau núi KỳNam, A Lan Nhược mặc

dù là vợ trên danh nghĩa của hắn, nhưng khi nàng chết, hắn cũng không hềxuống núi ghé thăm lấy một lần, cho nên ta cũng không nhắc tới hắn vớingươi, khiến ngươi

hôm nay có chút bất ngờ, là ta suy tính chưa chu toàn”. Cau mày nói:“Chẳng hiểu vì sao ta và ngươi ở trong thế giới này chỉ một thời gian nàylại có thể gặp được

Tức Trạch”. Lại nói: “Tức Trạch này, trước kia ta chưa từng gặp qua hắn,đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn”.

Phượng Cửu cân nhắc một hồi mới nói: “Cha ta nói hắn tựa hồ vì Quất Nặccó bệnh nên mới xuống núi”.

Tô Mạch Diệp ngẩn người: “Tức Trạch đúng là y thuật cao minh, nhưngnếu ta nhớ không nhầm, Quất Nặc đâu phải là mang bệnh, nàng đang trong

Page 84: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thời gian mang

thai nên có một số chứng bệnh…”.

Vỏ quả hạch đào trong tay Phượng Cửu rơi đầy mặt đất, nàng ngạc nhiênnói: “Quất Nặc chưa thành thân, làm sao lại có thể có thai, có phải thượngvị đã nhầm với ai

đó không?”.

Tô Mạch Diệp bật cười, lấy ống tiêu trong tay áo ra, ước chừng: “Ngươivừa nói ta… cái gì thượng?”.

Phượng Cửu cười, đưa quả hạch đào đã lột vỏ cho hắn, chân thành nói:“Nói phẩm vị của ngài vừa mới được tăng, thật đáng mừng”.

Tô Mạch Diệp không chút khách khí, nhận lấy quả hạch đào từ trong taynàng, trên mặt vẫn giữ nụ cười thâm ý: “Chuyện của Quất Nặc kia, ta cónói nhảm hay

không, khi thời cơ đến ngươi sẽ tự biết”, đứng lên sửa lại quần áo: “Đãkhông cần sớm nữa, có cần ta đánh ngươi bất tỉnh không?”.

Phượng Cửu sợ run người, vẻ mặt đau khổ nói: “Trời cao đẹp thế này,ngươi cho ta ở đây thêm nửa canh giờ nữa rồi đến đánh ngất ta sau”.

Tô Mạch Diệp miễn cưỡng cười một tiếng, cầm ống tiêu trở về phòng, đểnàng một mình ở lại hóng gió.

❄ Chương 2.7 ❄edited by: Phong Tuyết

Ban ngày bị Thanh Điện làm cho kinh sợ, vừa rồi ở trong điện cũng bị kinhsợ, lại được cả Tô Mạch Diệp nói dông dài một hồi lâu, Phượng Cửu càngcảm thấy mệt

mỏi, du thuyền chưa có gì vui đã cảm thấy đau đầu rồi. Đang ngồi ngẩnngơ ngắm ánh trăng, bỗng nhiên nghe thấy từ xa có tiếng người nói chuyệnvới nhau.

Page 85: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Một âm thanh thanh thúy vang lên: “Trong bữa tiệc tỷ tỷ mới ăn được cómột chút, vừa rồi đã nôn mất hơn nửa, Tức Trạch đại nhân tự mình nướngkhoai rồi sai

người mang tới cho tỷ ỷ, tỷ tỷ ăn thử xem có được không?”, lại nói: “Cứngỡ rằng Tức Trạch đại nhân là người cao quý như vậy, chắc chắn sẽkhông gần gũi gì với

việc bếp núc, không ngờ món khoai này nướng cũng làm tốt lắm”.

Một thanh âm mềm mại đáp lời: “Tức Trạch đại nhân thoái ẩn ở phía saunúi Kỳ Nam, không muốn người khác quấy rầy sự thanh tịnh của mình, đãnhiều năm không

cần tôi tớ hầu hạ, việc nướng khoai này ngài đương nhiên làm rất thuầnthục”.

Nghe tới đây, Phượng Cửu liền biết hai người đang nói chuyện với nhau làai, họ, không ai khác, chính là hai tỷ muội của nàng. Nàng vốn không phảiở góc tường này

để nghe lén, nhưng khi nãy nàng và Tô Mạch Diệp đã chọn ngồi ở góc nàynói chuyện, sắc trời đã tối, tỷ muội hai người đó không hề chú ý tới việc ởđây còn có

người.

Nghe tiếp thì không ổn, nếu lúc này ra ngoài cũng không được. Đang rốirắm lại thấy nụ cười ha hả thanh thúy của Thường Lệ: “Tức Trạch đại nhânbiết làm những

việc như vậy, chuyện này có lẽ chỉ mình tỷ tỷ biết thôi. Theo muội biết,Tức Trạch đại nhân xuống núi cũng chỉ vì tỷ tỷ mà đến. Ngài tới cung đượcmười ngày, chưa

một lần tới thăm A Lan Nhược, có thể thấy đúng như lời đồn, ngài khônghề để ý đến A Lan Nhược. Tỷ tỷ chắc không để ý, buổi tối hôm nay A LanNhược nhìn Tức

Page 86: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Trạch đại nhân rất đắm đuối, lúc nghe phụ thân nói đại nhân xuống núi vìtỷ tỷ, khuôn mặt nàng chớp nhoáng đã trắng bạch như tờ giấy, đến tối cònchưa hết giận”.

Quất Nặc thấp giọng nói: “Muội nói nhảm gì vậy, lời này mà có ngườikhác nghe thấy sẽ không tốt đâu”.

Thường Lệ hừ giọng: “Tỷ tỷ lúc nào cũng thật tốt bụng, không để ý nàngdạo gần đây rất khoa trương. Tự cho rằng năm nay phụ thân cho phép nàngđi du thuyền

cùng chúng ta, hừ, vậy mà không thèm nghĩ đến mình là cái loại bẩn thỉuđược rắn nuôi lớn”, lại nói: “Muội cũng không thể hiểu, Tức Trạch đạinhân nếu không thèm

để ý tới nàng, vậy sao không hưu nàng luôn đi, để như vậy vừa cho nàngđược lợi, vừa liên lụy bản thân”.

Mấy câu nói theo gió lọt vào tai Phượng Cửu, nàng không biết nên tiếp tụcnghe hay rời khỏi. Phượng Cửu không hề rối rắm. Nàng biết A Lan Nhượcvà hai tỷ muội

của mình quan hệ không tốt, nhưng không ngờ lại tồi tệ đến như vậy.

Phượng Cửu ngáp dài, đi từ bên trong góc tường ra ngoài: “Tối nay thậtmay mắn, ngồi ở đuôi thuyền hóng gió cũng có thể nghe được tỷ muội haingười nói chuyện

với nhau, hai người lại chú ý tới tỷ muội phu của mình, làm những việc vôsỉ như vậy, không sợ tai vách mạch rừng sao?”.

Phượng Cửu xuất hiện khiến Quất Nặc và Thường Lệ đều ngẩn người.Thường Lệ phản ứng nhanh hơn, sau một lát ngẩn người bỗng cười lạnh:“Ngày đó chính ngươi

thành thân với Tức Trạch đại nhân là ngươi với cao, Tức Trạch đại nhântrong lòng chỉ có tỷ tỷ, ngươi ghen sao? Thân phận ngươi như vậy, xứngcùng với đại nhân

Page 87: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

sao, xứng cùng chúng ta nói chuyện liêm sỉ sao?”.

Làm muội muội mà chửi tỷ tỷ thật nhanh mồm nhanh miệng, vừa nhìn đãbiết là kẻ thiếu giáo dục. Tiên nhân trên Thanh Khâu trước nay đều doPhượng Cửu quản

giáo, Thường Lệ này hôm nay chọc đúng phải nàng, nàng không thể bỏ qua.

Phượng Cửu cười nói: “Bởi vì thân phận của Thường Lệ ngươi còn chưaxứng để nói tới chuyện liêm sỉ, nói chuyện với ngươi cũng trở thành kẻ vôsỉ mất, hôm nay A

Lan Nhược đã biết”.

Thường Lệ tức giận, căm hận nói: “Ngươi”, bị Quất Nặc ngăn cản, nói:“Tức Trạch đại nhân có nói hiện tại đã đến giờ bắt mạch, cùng tỷ tỷ trở vềthôi”. Ánh mắt vô

tình liếc qua Phượng Cửu, chẳng biết là nói nàng hay nói Thường Lệ:“Tranh giành với một số kẻ, chỉ làm bản thân mình thêm hèn hạ mà thôi”.

Nói xong kéo Thường Lệ xoay người bỏ đi.

Trong một sương phòng nhỏ, Tô Mạch Diệp tự mình rót rượu, trên bàn dài,viên ngọc châu bên trong con trai tỏa ánh sáng dịu nhẹ. Bộ tộc Tỷ DựcĐiểu mặc dù chỉ

là địa tiên nhưng của cải so với Tứ Hải Thủy Quân còn nhiều hơn rấtnhiều.

Chén rượu trong tay Tô Mạch Diệp bị nắm chặt, không hiểu là do vô tìnhhay cố tình như vậy. Cả đám người bên ngoài đều thề rằng đây là chấpniệm của A Lan

Nhược biến thành mộng, thật ra thì người đã tan thành mây khói, làm saocòn có chấp niệm, sao có thể có được cảnh trong mơ? Đáng tiếc là hắn chỉnghe nói sơ sơ

như vậy đã hy vọng, thiếu chút nữa là tin thật.

Page 88: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Lúc nghe một lão nhân trong tộc Tỷ Dực Điểu nói đây là chấp niệm của ALan Nhược, hắn liền gấp gáp muốn vào bên trong. Chấp niệm của nàng làgì, chỉ cần hắn

vào bên trong chắc chắn sẽ hiểu được. Nhưng sự thật khi vào bên trong,thấy người thấy cảnh, hắn hiểu được nơi này chỉ là một thế giới giống hệtvới thế giới A Lan

Nhược từng sống mà thôi. Hắn không khỏi thất vọng.

Hắn đến cứu người, thực sự là có tư tâm. Lời nói của Liên Tống ngày ấyhắn còn nhớ rõ: “Có Đông Hoa ở trong đó, nhất định che chở an toàn choPhượng Cửu,

chuyện này bản thân ta không hề lo lắng, Đông Hoa nhất định ở chung mộtchỗ với Phượng Cửu, tìm được Đông Hoa là sẽ tìm được Phượng Cửu, lầnnày ngươi đi,

điều quan trọng nhất là phải tìm được hai người bọn họ trước”. Việc tìmPhượng Cửu, đối với chàng thật dễ dàng. Ngày hôm đó uống rượu trongtửu quán hắn đã

chứng kiến một màn ma chạm giữa A Lan Nhược và Trầm Diệp, trong lòngcó nghi vấn, ngày hôm sau liền tới phủ của nàng lừa gạt. Có điều, nhữngchuyện Liên Tống

nói về Đông Hoa thì không hề đúng. Đông Hoa tới hôm nay mới hiện thân,hắn và Phượng Cửu không hề ở cùng một chỗ.

Hôm nay những điều hắn nói về Tức Trạch với Phượng Cửu cũng chỉ làlừa nàng. Hắn chưa từng nhìn thấy Tức Trạch. Sau khi hắn rơi vào trongthế giới này đã quên

bộ dạng Đế Quân trông thế nào, Đế Quân vì vậy mà cũng không thể nhận rahắn. Nhưng mấy ngày trước hắn có thăm dò ở Kỳ Nam Thần Cung, ở trongmật thất của

Thần Cung đã nhìn thấy bức họa của Tức Trạch, không hề có bộ dạng tử y

Page 89: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

tóc trắng như vậy. Đông Hoa muốn mượn thân phận của Tức Trạch, vớitiên pháp của

hắn, sử dụng một chút thuật pháp, khiến cho trí nhớ của toàn bộ tộc Tỷ DựcĐiểu về Tức Trạch mang bộ dạng của hắn là không hề khó. Thuật tu chỉnhcũng không

hề khó, hơn nữa còn không phức tạp chút nào. Tô Mạch Diệp cảm thấy,Đông Hoa thà rằng sử dụng thuật pháp kia cũng nhất định không chịu biếnmình thành bộ

dạng của Tức Trạch để diễn trọn vai của mình, đúng là tác phong làm việccủa Đế Quân.

Tô Mạch Diệp nhíu mày trầm tư suy nghĩ nguyên nhân mọi chuyện. Nghĩtới Phượng Cửu lúc trước bị trọng thương, có lẽ cần mang hồn ra khỏi cơthể để điều

dưỡng. Chuyện điều dưỡng hồn phách, thần tiên bọn họ đều biết mang hồnphách đặt vào bên trong thai nhi là phương pháp tốt nhất. Chẳng lẽ… ĐếQuân hắn đem

hồn phách của Phượng Cửu đặt vào cái thai trong bụng của Quất Nặc?

Như thế này, hắn đã hiểu được vì sao Đế Quân lại coi trọng Quất Nặc tớinhư vậy. Nhưng không ngờ Phượng Cửu lại là một biến số, hồn phách củanàng lại nhập vào

thân thể của A Lan Nhược. Nhìn bộ dạng của Đế Quân có vẻ như vẫn chưaphát hiện ra điều này. Tuồng vui này, đúng thật là thú vị.

Tô Mạch Diệp mỉm cười. Cuối cùng hắn cũng đã hiểu được toàn bộ câuchuyện. Phượng Cửu và Đế Quân hiện tại đang ở đây, hắn lại có chuyệncần Phượng Cửu

giúp đỡ, đương nhiên không thể để cho hai người họ xa cách nhau được.Đây cũng không phải hắn không trượng nghĩa, từ trước tới nay, vướng phảihồng trần đều sẽ

Page 90: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nảy sinh chấp niệm, hắn chỉ thấy một mình Phượng Cửu không bị chấpniệm quấn lấy.

Cả đời hắn, trước khi gặp A Lan Nhược, hắn chưa từng suy nghĩ đến ainhiều như vậy. Cho tới ngày hôm nay, hắn vẫn nhớ rõ có một ngày gió đêmấm áp, thiếu nữ

còn nhỏ mặc giá y đỏ thẫm, ngón tay chỉ vào bàn cờ, hỏi hắn: “Sư phụ vìsao lại buồn rầu như vậy? Người buồn vì chuyện A Lan Nhược thành thânsao? Chuyện này,

nếu suy nghĩ mà chẳng được gì, vậy suy nghĩ làm gì? Nếu suy nghĩ mà cóhiệu quả, cũng đâu có thể dùng được? Chi bằng nhân tiện khi kiệu hoachưa đến, để A Lan

Nhược bồi sư phụ một ván cờ”.

Một con người có tính tình như vậy, làm sao có thể vì tự ái mà bỏ mình?

Chén rượu ở trong tay ấm dần, ngón tay cầm chén rượu đã trắng bệch, bạchy nam tử nghiêng chén rượu đổ xuống, nhẹ giọng nói: “Bích Liên Xuân, saucơn mưa sẽ

có mùi hương đậm đà nhất, thử một chút đi xem có phải là mùi vị màngươi luôn yêu thích hay không?”, giọng nói ôn hòa, hàm chứa một chútlạnh lẽo cô đơn. Bên

ngoài cửa sổ, gió thổi mạnh dần lên, trong tiếng gió rít như thể có tiếngngười đang khóc thầm.

❄ Chương 2.8 ❄edited by: Phong Tuyết

Sáng hôm sau, Phượng Cửu ngồi một mình ở đầu giường suy nghĩ sự đời.

Đêm qua may mắn Tô Mạch Diệp đã đánh ngất nàng rồi để nàng ngủ cùngvới Thanh Điện trên chiếc thuyền hoa. Nghe nói Thanh Điện bò vòngquanh nàng cả nửa

Page 91: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

đêm mà không được gì, mãi cho tới sáng khi chim chóc bắt đầu kêu ríu ran,nó mới mệt mỏi tiến vào bên trong khoang thuyền nghỉ ngơi. Phượng Cửuvừa mừng vừa

lo. Mừng bởi vì hôm nay nàng không phải gặp Thanh Điện, đây là chuyệntốt, lo vì chẳng lẽ đêm nay lại để cho Tô Mạch Diệp đánh ngất nàng thêmlần nữa? Cho dù

thủ pháp của Tô Mạch Diệp có tài giỏi tới mức nào, nàng ngất đi liền mộtđêm, ngày hôm sau nhất định đầu sẽ choáng váng, cổ đau nhức, cứ như thếmãi không phải

là cách hay.

Trà Trà ở bên cạnh nàng cũng đang trong tâm trạng vừa mừng vừa lo. Vuimừng bởi vì tối qua, trước mặt Thượng quân, Tức Trạch đại nhân đã quantâm một chút tới

điện hạ, điện hạ cuối cùng cũng khổ tận cam lai. Lo bởi vì Tức Trạch đạinhân tối qua không có ghé qua thăm điện hạ, chẳng lẽ bản thân mình để cửamở quá nhỏ, đại

nhân không nhận ra được? Như vậy, tối nay có lẽ không nên đóng cửa,cũng không hạ rèm. Thế nhưng trên sông gió rét, điện hạ lại mang hàn tính,biết làm sao đây…

Chủ tớ hai người đang say sưa trong suy nghĩ của mình thì nghe được mộttiếng truyền báo ở bên ngoài, nói Thanh Điện ngủ được nửa canh giờ, khitỉnh dậy không

thấy điện hạ đâu, nhớ đã hứa cùng điện hạ ăn sáng nên cố gắng tỉnh dậy,hiện đang đợi ở bên ngoài.

Phượng Cửu trong lòng than thở Thanh Điện đúng là kẻ âm hồn bất thiện,ngoài mặt lại tỏ vẻ quan tâm lo lắng: “Mới ngủ nửa canh giờ làm sao đủ,nó đã thức suốt

một đêm, hiện tại sẽ rất mệt mỏi, phải ngủ nhiều hơn, các ngươi mau dẫn

Page 92: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nó đi ngủ đi, nếu như nó mệt mỏi, người tỷ tỷ như ta sẽ thương tâm…”.

Trà Trà kinh ngạc nói: “Tính ra đã hai ngày không thấy Thanh Điện, ngàythường điện hạ nhất định sẽ để Thanh Điện vào trong nằm ngủ dưới chânmình, hôm nay tại

sao…”.

Phượng Cửu giật mình một cái.

Trà Trà đột nhiên yên lặng, trên mặt bỗng hiện lên vẻ đỏ ửng khác thường,một hồi lâu sau ngượng ngùng nói: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ, hôm nay điện hạmuốn đi tìm Tức

Trạch đại nhân nên không muốn Thanh Điện quấy rầy sao?”.

Khuôn mặt đỏ ửng tiếp: “Tức Trạch đại nhân là phu quân của điện hạ, nếuđem so sánh với Thanh Điện, đương nhiên Thanh Điện còn kém một chút”.

Lại nghĩ tới điều gì đó, thẹn thùng nói: “Hiện tại điện hạ lập tức tới phòngTức Trạch đại nhân ăn sáng cùng đại nhân sao? A, chuyện này quả nhiên làkhông thể đợi

được, Trà Trà ngu dốt, không hiểu được dụng ý của điện hạ, lại nói hồ đồrồi. Điện hạ yên tâm, Trà Trà sẽ đi tới thông báo với Tức Trạch đại nhânngay!”.

Vừa nói xong đã chạy nhanh như bay ra ngoài.

Phượng Cửu còn chưa kịp nói “Không”, bóng dáng của Trà Trà đã hoàntoàn biến mất.

Phượng Cửu ngồi yên lặng một hồi.

Cũng được, hai kẻ khiến nàng đau đầu, một là Thanh Điện, một là TứcTrạch, dùng đầu ngón chân để nghĩ nàng cũng nên chọn Tức Trạch thì hơn.

Năm xưa cô cô nàng từng một lần sợ hãi vì gặp phải rắn, nàng cảm thấynàng lúc này sớm muộn cũng bị sợ mất mật bởi Thanh Điện âm hồn bấtthiện đó. Người

Page 93: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Thanh Khâu bọn họ quả nhiên không hợp với loài rắn.

Bởi vì đang ở trên thuyền nên gian phòng của Tức Trạch Thần Quân cũngkhông rộng lắm. Sau khi mở tấm bình phong, Phượng Cửu đẩy cửa bướcvào, thấy hai tỷ

muội Quất Nặc và Thường Lệ đang ngồi quanh một chiếc bàn bằng gỗ lim,thoải mái ăn cháo. Tức Trạch ngồi cách xa đó một chút, đang xem xét mộtchiếc lư

hương.

Lúc nàng mở cửa đã gây ra tiếng động khá lớn, vậy mà Tức Trạch khônghề ngẩng đầu lên nhìn, khóe môi Thường Lệ cong lên, chế giễu nhìn nàng,Quất Nặc thì vẫn

mải mê ăn cháo.

Phượng Cửu nhíu mày, mặc dù Quất Nặc có bệnh, Tức Trạch lúc nào cũngcần phải quan tâm tới nàng, nhưng đáng lẽ ra Tức Trạch phải tới nơi QuấtNặc ở để thăm

bệnh, hai tỷ muội này lại đích thân tìm tới đây, hơn nữa còn ung dung tiêusái hơn cả nàng, trong đáy lòng nàng thực khâm phục bọn họ.

Thường Lệ thấy Tức Trạch không hề để ý chút nào tới Phượng Cửu, tronglòng đắc ý vô cùng, đoán rằng nàng lần này bị lúng túng như vậy, chắcchắn không dám ở

lại, khuôn mặt lại đỏ hồng lên, nở nụ cười rạng rỡ.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, nụ cười trên khuôn mặt nàng đã cứng ngắc.

Thường Lệ đã đánh giá quá thấp da mặt của Phượng Cửu, nàng ở trongPhạm Âm cốc này, được Đông Hoa Đế Quân chỉ giáo hết lần này tới lầnkhác, hiện tại da mặt

dày mặc dù chưa đạt tới mức độ đao kiếm bất xâm, nhưng để ứng phó vớinhững tình huống như thế này là hoàn toàn nằm trong khả năng của nàng.

Page 94: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu

không thèm để ý ai, tự mình tìm ghế ngồi, sau đó múc cháo trên bàn ăn,từng muỗng từng muỗng một, nhìn bộ dạng đó quả thực vô cùng vui vẻ.

Thường Lệ không hiểu được, A Lan Nhược nhắm mắt bám đuôi TứcTrạch, thực sự đối với Tức Trạch đại nhân hết sức chung tình, nhưng vừasáng ra đã bị Tức

Trạch lơ đi, tại sao trong lòng nàng không có chút ủy khuất nào? Tại saonàng không chút không cam lòng? Tại sao không oán hận? Tại sao khôngchút bi thương?

Bất quá, A Lan Nhược luôn diễn kịch rất giỏi, nói không chừng là đangmiễn cưỡng cười. Nếu quả thực như vậy, nàng nên kích nàng ta vài câu thìhơn.

Thường Lệ suy nghĩ vậy, liền cười một tiếng: “Nghe nói A Lan Nhược tỷtỷ lần này là tới ăn sáng cùng Tức Trạch đại nhân, nếu tỷ tỷ đã ăn xong, tốtnhất nên rời đi,

chớ cản trở việc đại nhân chẩn bệnh cho Quất Nặc tỷ tỷ”.

Phượng Cửu từ trong tay áo lấy ra một cuốn sách: “Không sao, các ngươichẩn bệnh thì cứ chẩn, ta ở đây xem sách giải trí cũng được, đừng tỏ rakhách khí sợ làm

ảnh hưởng tới ta. Yên tâm đi, ta rất rộng lượng”.

Thường Lệ nổi gân xanh: “Không biết giữ mặt mũi, không biết xấu hổ! Aisợ làm ảnh hưởng tới ngươi?”. Quất Nặc ho một tiếng cắt ngang: “Chớ cóvô lễ!”, rồi hướng

về phía Phượng Cửu nói: “Muội muội chắc không biết, nếu mấy ngày nàytinh thần tỷ tỷ tốt, muội tới thăm hỏi, đương nhiên tỷ tỷ vui mừng vô cùng,có điều trong

phòng có quá nhiều người sẽ khó chịu…”.

Page 95: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nói tới đây liền ngập ngừng đưa mắt nhìn Tức Trạch.

Phượng Cửu tỏ vẻ tha thiết quan tâm nói: “Tỷ tỷ chính là bị chứng bệnhnhư vậy sao? Nếu như vậy, tỷ tỷ nên mau mau trở về phòng nghỉ ngơi, nằmở đây dường như

không tốt cho lắm, chờ ta một chút rồi hai muội chúng ta đưa tỷ tỷ về”, vừanói xong liền làm ra vẻ muốn đứng dậy.

Quất Nặc sửng sốt. Thường Lệ tức giận, cắn răng nhìn Tức Trạch: “Ngàixem nàng…”.

Phượng Cửu khiêm tốn nói: “Muội cần phải khen ngợi ta suy nghĩ chu đáo,như vậy mới là hiểu lễ nghĩa”.

Mấy lời định nói ra của Thường Lệ đều nghẹn lại trong bụng. Lúc này xemra nàng còn chưa hiểu lễ nghĩa rồi, cục tức này, phải làm sao để nuốtxuống đây? Tâm tư

vừa thay đổi đã thấy Quất Nặc vịn chặt vào mình, hốt hoảng nói: “Tỷ tỷ, tỷlàm sao vậy?”. Quả là một đôi tỷ muội tâm linh tương thông, Quất Nặc đưatay lên sờ trán:

“Đột nhiên ta thấy hơi choáng váng…”. Màn kịch này diễn thật tốt. PhượngCửu thấy vậy liền đi ra ngoài, nàng từ nhỏ tới giờ, mỗi lần gây họa đềudiễn trò này, không

biết đã bao nhiêu lần, vô cùng quen thuộc với nó. Trong lòng nàng thầmchê kỹ thuật diễn xuất của Thường Lệ còn quá kém, nhưng chỉ như vậy thôiđã khiến Tức

Trạch đang ngồi bên lư hương đi tới đỡ lấy Quất Nặc, ánh mắt tựa nhưlướt qua bụng nàng.

Nhìn bộ dạng này của phu quân A Lan Nhược, có vẻ như đang muốn ralệnh đuổi khách. Phượng Cửu trong lòng than vãn. Nếu như Thanh Điệnđang ngủ, nàng

đương nhiên không muốn ở chỗ này chút nào, nhưng Thanh Điện lại không

Page 96: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ngủ, nếu nàng ra khỏi đây, bọn nha hoàn nhất định bắt nàng đưa ThanhĐiện đi dạo một

vòng… Nàng đổ mồ hôi lạnh, nếu như lúc này mình ngất đi, chẳng phảivừa tránh được Thanh Điện, vừa có thể bắt đền được Tức Trạch sao?

Phượng Cửu ngất không thành, bởi ngay lúc đó Trà Trà đã đẩy cửa bướcvào. Trà Trà tự cho rằng Phượng Cửu yêu quý Thanh Điện, tình trạng củaThanh Điện lúc

nào cũng phải lập tức được thông báo cho nàng nên nói nhỏ vào taiPhượng Cửu: “Thanh Điện đã ngủ yên, lại ngủ rất say, điện hạ không cầnlo lắng”.

Tức Trạch đang bắt mạch cho Quất Nặc vội vàng ngẩng đầu lên, không hềchú ý tới nàng, nói: “Ngươi…”.

Nhưng chữ ngươi còn chưa kịp nói xong, Phượng Cửu đã mặt mày hớn hởnhư muốn nhảy cẫng lên: “Ta quên mất sang nay có hẹn với sư phụ hónggió, các ngươi

không thể hóng gió, nên ở lại trong phòng nghỉ ngơi an giấc thì hơn, ta xincáo từ, khi nào rảnh rỗi sẽ tới thăm”. Vừa ra tới cửa lại ghé đầu vào, chânthành nhìn về

phía Quất Nặc nói: “Tỷ tỷ bảo trọng, có bệnh phải trị, đúng hạn cần uốngthuốc, như vậy mới sớm bình phục”. Quất Nặc ngẩn người.

Tức Trạch yên lặng một lúc lâu mới nhìn Thường Lệ nói, như thể nghe theolời Phượng Cửu: “Ngươi giúp ta lấy túi bột thuốc trên cửa lại đây”.

❄ Chương 2.9 ❄edited by: Phong Tuyết

Mặc dù thuyền lớn nhưng nếu muốn tìm Tô Mạch Diệp chỉ có thể tìm ở hainơi, hoặc là ở trong phòng hắn, hoặc là ở mui thuyền.

Phượng Cửu tới mui thuyền tìm Tô Mạch Diệp, thấy ở đó có một cái bếplò đỏ rực, một bộ đồ pha trà bằng men sứ màu xanh biếc, Mạch Thiểu đang

Page 97: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

châm trà, cười

tủm tỉm nhìn nàng: “Xuân qua rồi mới cảm thấy sách vô vị, khi rảnh rỗi chỉdựa lan can thưởng trà. Cô nương vội vã tới đây, có cần Tô mỗ pha mộtchén trà mời

không?”.

Phượng Cửu cuối cùng cũng hiểu được vì sao Tô Mạch Diệp lại nổi tiếngphong lưu trong tứ hải bát hoang. Với nàng, phản ứng có lẽ chỉ là mí mắtcó hơi nháy một

chút, nhưng với những nữ tử tầm thường khác, được một công tử nho nhãchân thành pha trà mời, làm sao có thể cưỡng lại được?

Dựa vào cách pha trà thôi cũng thấy được Đông Hoa Đế Quân và Tô MạchDiệp khác nhau rất nhiều. Nếu như Đế Quân pha trà, xét theo tính cáchbình thường của

chàng, chắc chắn sẽ không nói một lời dài hoa mỹ như vậy, Đế Quânthường chỉ nói ba từ: “Có uống không?” mà thôi.

Phượng Cửu nhẹ nhàng cười một tiếng.

Thực ra gần đây nàng rất ít khi nhớ tới Đông Hoa Đế Quân. Khi đó nàngchỉ lo đi lấy trộm quả bần bà, rồi không may rơi vào trong thế giới này,không biết Đế Quân

cùng Cơ Hoành sau này thế nào. Có lẽ khúc mắc giữa hai người đã đượchòa giải, đã bên nhau như hình với bóng rồi, đúng như Cơ Hoành đã từngnói, hai người bọn

họ sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau.

Phượng Cửu nhẹ thổi hơi ấm vào hai bàn tay. Mặc dù thi thoảng cũng cóthể nhớ đến Đế Quân, nhưng đó đã là quãng thời gian nàng từng trải quavới chàng, không

cần thiết phải quên hẳn đi, sau này Đông Hoa Đế Quân bốn chữ này, đối

Page 98: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

với nàng chỉ là bốn chữ mà thôi.

Tô Mạch Diệp đưa cho nàng một chiếc ghế, nói: “Ta chỉ đùa với ngươimột chút lại gợi ra chuyện gì đau buồn sao?”.

Phượng Cửu sửng sốt: “Ta tuổi còn nhỏ, làm gì có chuyện gì đau buồn”,lại không nhịn được tò mò mạnh dạn hỏi Tô Mạch Diệp: “Lời mà ngươivừa nói khi nãy, có

phải từ trước tới giờ đều nói với A Lan Nhược như vậy?”.

Tô Mạch Diệp khẽ nhíu mày.

Phượng Cửu nghiêng người gần tới hắn, hỏi thêm: “A Lan Nhược là ngườinhư thế nào?”.

Bàn tay đang pha trà của Tô Mạch Diệp khẽ run rẩy, tựa hồ như trước mắtvừa xuất hiện một thiếu nữ đang mỉm cười, nháy mắt với hắn mấy cái, rồinhìn về phía

nhóm vũ cơ cách đó không xa nói: “Sư phụ muốn mời mọi người uống trà,các vị tỷ tỷ sao còn chưa qua đây?”, chỉ một lát sau đó, hắn đã bị vâyquanh bởi tầng tầng

lớp lớp vũ cơ, không thể tìm được đường trốn thoát.

Tô Mạch Diệp ngừng rót trà, sảng khoái cười một tiếng: “Vì sao ta phảinói cho ngươi biết?”.

Phượng Cửu ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt nói: “Vậy thôi”, nhăn nhó một hồilại nói: “Thật ra thì, hiện tại ta tới tìm ngươi là có việc muốn nhờ ngươi.Đêm qua ngươi

đánh ngất ta, có thể đối phó qua một đêm, nhưng không thể đêm nào cũngvậy. Nghe nói tối nay thuyền sẽ cập bến, ở nơi đó có một vùng đất có cảnhtrí rất đẹp, ta

muốn tới, nhưng nếu có A Thanh đi theo, tất nhiên sẽ không vui nữa. Trênđường tới đây ta đã nghĩ ra được một biện pháp, ngươi nghe thử xem được

Page 99: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

không”.

Tô Mạch Diệp gật đầu nói: “Chỉ vì muốn tránh được Thanh Điện mà khiếnngươi dụng tâm vất vả như vậy”.

Phượng Cửu nghĩ ra biện pháp này, quả thực dụng tâm khá nhiều.

Ánh mắt của Thanh Điện không tốt, nếu như muốn tìm được nàng, luôn luônphải dựa vào khứu giác.

Đêm nay, thuyền sẽ cập bến ở bên dãy núi, ở bên dãy núi có một cái sườndốc, ở bên sườn đó có một dòng suối nhỏ.

Phượng Cửu đang muốn tối nay tới đó ngắm trăng, nàng biết tới đó có thểtránh được Thanh Điện nhưng với tính tình của Thanh Điện, nếu không tìmđược nàng chắc

chắn sẽ giận dữ, đến lúc đó không biết chừng lại nuốt cả chiếc thuyền vàothì không ổn.

Nghĩ đi nghĩ lại, nếu có người mặc đồ của nàng, lây mùi của nàng thì thậttốt. Nhưng Thanh Điện đáng sợ như vậy, tìm ai nàng cũng thấy không đànhlòng. Bất quá,

trời không có phụ lòng người, nàng đang trong lúc suy nghĩ rối rắm thìThường Lệ đã xuất hiện trước mặt nàng.

Phượng Cửu nói với Tô Mạch Diệp: “Theo ta thấy, Thường Lệ dường nhưcó chút tình cảm với Tức Trạch, tối nay ta sẽ lấy danh nghĩa của TứcTrạch viết cho nàng

một bức thư, mời nàng gặp nhau ở bên bờ sông, thân hình ngươi cùng TứcTrạch không khác nhau là mấy, tới lúc đó ngươi giả trang Tức Trạch, tađảm bảo nàng sẽ

không nhận ra”.

Ngừng một chút lại nói: “Chúng ta sẽ làm một cái động ở phía trước bờsông, dẫn nước vào đó rồi dùng chướng nhãn pháp che lại, khi Thường Lệ

Page 100: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

tới chắc chắn sẽ

rơi vào trong động. Ta ở trong chiếc thuyền hoa nhỏ, chuẩn bị sẵn quần áo,ngươi chỉ cần nhảy xuống nước vớt nàng lên rồi đưa nàng đi thay đồ làđược. Chuyện này

hoàn thành, coi như ngươi mang đại ân với ta, ta sẽ dẫn ngươi đi thưởnghoa.

Tô Mạch Diệp nhìn Phượng Cửu lấy nước trà cẩn thận vẽ ra bản đồ môphỏng, cười nhạo nói: “Tiểu thúc của ngươi vẫn nói ở Thanh Khâu ngươiđược nuông chiều

quá, đâm ra tính cách quỷ quái, họa gì cũng dám gây ra, trước đây ta cònkhông tin, lần này được chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền”.

Phượng Cửu tức giận: “Tiểu thúc ỷ có tiểu thúc phụ là chỗ dựa, mới làngười họa gì cũng dám gây ra, tiểu thúc như vậy mà cũng còn mặt mũi nóita”, ủy khuất nói:

“Thật ra thì, ta và cô cô mỗi lần gây họa đều được châm trước”, lại đaukhổ: “Cô cô giờ đây đã có cô phụ làm chỗ dựa, tương đối thoải mái rồi,còn ta, ta đáng được

châm trước gấp ba lần”.

Tô Mạch Diệp sặc một ngụm trà, khen: “… Cũng coi như là thói quen tốt”,chớp chớp mi rồi nói: “Kế hoạch này của ngươi khá hay, nhưng nếu TứcTrạch Thần

Quân đã vào…”, sắc mặt khó lường nói: “Tức Trạch Thần Quân khôngphải là người dễ tính toán, nếu như hắn biết được có người giả mạo hắn,ngươi không sợ gặp

phiền toái sao?”.

Phượng Cửu nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu:“Quản hắn khỉ gió”.

Page 101: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Đêm đến, Phượng Cửu đeo một chiếc mặt nạ đứng bên trong bãi sậy xanhmướt nơi bờ sông, hai mắt lấp lánh dò xem tình hình bên ngoài.

Tối nay nàng gặp được một nữ tử trong núi, nghe nàng nói thì trong núi cómột tập tục từ vạn năm, vào đêm trăng sáng, nam nữ trẻ tuổi chưa kết hônđều có thể

mang mặt nạ, lấy ca hoặc vũ tỏ tình, định ra mối lương duyên cả đời.

Thật may mắn, đêm nay lại là một đêm như vậy, nàng đeo mặt nạ, ẩn vàotrong núi là chuyện vô cùng đơn giản.

Một cơn gió sông thổi qua khiến bãi lau lay động, Phượng Cửu hắt xì mộtcái, lấy chiếc khăn trong tay áo ra lau nước mắt nước mũi, vừa nhìn lên đãthấy Tô Mạch

Diệp mặc tử y giả trang Tức Trạch đã vào vị trí.

Ánh trăng đã treo trên đầu ngọn liễu, người được hẹn cuối cùng cũng tới.Thanh y thiếu nữ từng bước, từng bước một tiến về phía thiếu niên, nhưngđúng lúc đến

trước chướng nhãn pháp nàng lại dừng lại, yên lặng nhìn Tô Mạch Diệp.

Phượng Cửu tức giận nắm chặt tay thành nắm đấm: “Thêm một bước, mộtbước nữa…”.

Thường Lệ dừng chân lại, không đi thêm nữa, xấu hổ e thẹn nhìn Tô MạchDiệp: “Tức Trạch đại nhân gửi thư đến cho Thường Lệ, Thường Lệ thấytrong thư nói đại

nhân đã quý Thường Lệ lâu ngày, mỗi lần nghĩ tới Thường Lệ đều trằn trọctrở mình, đêm không thể say giấc…”.

Phượng Cửu thấy thân thể Tô Mạch Diệp trong gió đêm thoáng lung laymột cái.

Thường Lệ ngượng ngùng ngẩng đầu lên: “Đại nhân còn nói ban ngày cónhiều người phức tạp, không thể chú ý cẩn thận tới Thường Lệ, cho nên chỉ

Page 102: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

có thể viết thư

cho Thường Lệ, sợ rằng làm như vậy là đường đột…”.

Phượng Cửu thấy thân thể Tô Mạch Diệp trong gió đêm thoáng lung laythêm một cái.

Thường Lệ liếc mắt, tỏ vẻ hờn dỗi xem thường: “Hôm nay Thường Lệ đãtới đây, cớ tại sao đại nhân lại chỉ nhìn mà không nói lời nào? Đại nhân,đại nhân còn nhìn

người ta không chớp mắt như vậy, thật, thật khiến Thường Lệ xấu hổ…”.

Phượng Cửu thấy thân thể Tô Mạch Diệp lung lay thêm cái nữa, lùi về phíasau một bước. Phượng Cửu trong lòng thầm cổ vũ: “Mạch Thiểu, cốgắng!”.

Thường Lệ nhìn thẳng Tô Mạch Diệp, uyển chuyển cười một tiếng: “Thậtra thì đại nhân không cần phải lo lắng làm vậy là đường đột, Thường Lệđối với đại nhân

cũng…”, không kìm nổi lòng bước về phía trước một bước.

“A…”.

Thường Lệ rơi vào trong động.

Phượng Cửu thoáng sững sờ một lát, may sao kịp phản ứng, đưa tay lêntrán lau mồ hôi, thấy Tô Mạch Diệp vẫn đứng sững ở đó, liền vội vàngnhảy lên ra hiệu cho

hắn nhảy vào bên trong cứu người. Tô Mạch Diệp thấy vậy, chỉ do dựtrong chốc lát, sau đó đem cây tiêu tùy thân trong tay biến thành cây tiêudài hai trượng, đưa

vào trong động chọc chọc.

Trong động truyền ra thanh âm ủy khuất: “Đại nhân, người chọc vào đầuThường Lệ…”, Tô Mạch Diệp nhận ra mình hơi quá tay, vội vàng nói: “Taxin lỗi, là ta

Page 103: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

không để ý, ngươi theo cây cột này lên, ta dẫn ngươi đi thay đồ”.

Phượng Cửu ngồi xổm bên trong bãi sậy, khẽ vén mấy cây sậy ra, thấyThường Lệ toàn thân ướt sũng theo cây tiêu của Tô Mạch Diệp đi lên, thúttha thút thít đi theo

phía sau hắn lên chiếc thuyền hoa.

Chuyện này hữu kinh vô hiểm, coi như đã thành công một nửa, chẳng qua làlúc sau tinh thần của Mạch Thiểu có chút không ổn định, Phượng Cửu liềnnghĩ lại,

chẳng lẽ là lời lẽ để lại cho Thường Lệ trong bức thư kia đã quá mứcmãnh liệt, mãnh liệt tới mức lãng tử Mạch Thiểu cũng không chịu nổi sao?Không biết ngày mai

Tức Trạch biết nàng lấy danh nghĩa của hắn mà mời Thường Lệ tới, hắn sẽcó phản ứng gì nữa.

Phượng Cửu thở dài một tiếng, lại nghe thấy bên tai có một thanh âm vanglên: “Ngươi ở đây làm gì?”.

Phượng Cửu quay đầu nhìn, thấy người vừa tới liền hớn hở nói: “Đươngnhiên là đang đợi ngươi, không phải là ta đã nói sau khi xong việc sẽ dẫnngươi đi thưởng hoa

sao?”.

Đưa mắt nhìn về thuyền hoa phía xa xa: “Động tác của ngươi quả nhiênmau lẹ, vừa mới đây đã xong rồi”.

Quay đầu lại nhìn: “Tại sao vẫn còn giữ bộ dạng của Tức Trạch, mau biếnđổi trở về đi, lúc này ngoài ta ra không còn ai khác nữa”.

Vừa rẽ đám sậy đi ra, sực nhớ ra điều gì đó, lấy từ trong ngực áo ra mộtchiếc mặt nạ, chạy tới đeo vào cho Tức Trạch: “Thiếu chút nữa thì taquên, muốn vào được

trong núi thưởng hoa thì phải đeo mặt nạ vào, ta đã chuẩn bị cho ngươi một

Page 104: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cái. Ngươi không biết đường, nên theo sát ta một chút”.

Rồi lại vỗ vai hắn: “Đúng rồi, nếu như có cô nương hát tặng ngươi, nhớ kỹtám chữ này ‘Cố gắng phòng thủ, giữ vững tiên căn’, nếu như có ai đó tớimuốn cướp ta

đi, thì hãy nhớ lấy tám chữ: ‘Đừng khách khí, nhanh chóng đánh ngất ta’.Đoạn đường này của chúng ta trước lang sau hổ, nhiều khó khăn, cần hỗ trợlẫn nhau cho

tốt, khụ khụ, dĩ nhiên, thật ra thì chủ yếu là ngươi phải hỗ trợ cho ta”.

Tô Mạch Diệp ừ một tiếng.

Phượng Cửu nghiêng đầu: “Tại sao thanh âm của ngươi lại nghe giống TứcTrạch vậy? Không phải là ta bảo ngươi biến trở lại sao?”, vừa nhìn lênbầu trời vừa nói:

“Thôi thôi, thời gian không còn sớm, chúng ta mau mau đi kẻo không kịp”.

❄ Chương 3 ❄edited by: Phong Tuyết

Vào sâu bên trong núi, không có ánh sáng mặt trời, bầu trời đêm xuân cũngkhông có lấy một vì sao, Phượng Cửu phải lấy một viên minh châu để soiđường đi, may

sao cũng có thể nhìn được cây cối bên đường, coi như là ngắm phong cảnh.

Dòng suối nhỏ sắp tới là Phượng Cửu biết được từ một cuốn sách cổ, trongđó cũng có cả bản đồ chỉ dẫn. Lúc này Phượng Cửu đang cầm bản đồ đótrong tay tìm

phương hướng.

Qua một đoạn đường núi thì thấy những cây đuốc rực rỡ, kèm theo đó làrất nhiều tiếng ca hát, xem ra đoạn đường này là đoạn đường tương tư, quađêm nay không

biết sẽ có bao nhiêu cặp uyên ương tìm được nhau nữa.

Page 105: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Trong núi rất náo nhiệt, nhưng Tô Mạch Diệp phía sau nàng lại yên lặngvô cùng, Phượng Cửu thông cảm, hiểu được điều này bởi tối nay hắn đã bịkinh sợ, bèn chiều

theo hắn, không hề hỏi hắn một câu nào.

Nhưng đoạn đường núi này đang có lễ hội, bọn họ đi sâu vào bên trong,khó tránh được việc phải gặp gỡ các đôi uyên ương.

Chuyện nam nữ, trừ chữ ‘thân’ đã nghiên cứu ra, những điều khác PhượngCửu không hiểu cho lắm. Qua một con đường mòn, ánh sáng của viên minhchâu thi

thoảng chiếu tới mấy đôi uyên ương tay trong tay cuốn lấy nhau, nàng lắngtai nghe, lại nghe được mấy tiếng thở dốc.

Phượng Cửu nghi ngờ, đưa tay chỉ ra, hỏi Tô Mạch Diệp: “Bọn họ đanglàm gì vậy?”.

Tô Mạch Diệp nhìn theo nơi nàng vừa chỉ tay, có chút sững người, nói:“Đánh nhau”.

Phượng Cửu nghe tới đánh nhau liền cảm thấy hứng thú, túm lấy áo của TôMạch Diệp, đề nghị: “Đi nhiều ta đã cảm thấy đau chân rồi, chi bằngchúng ta đánh cuộc

xem bọn họ đánh nhau ai sẽ thắng, ai sẽ thua, tiện thể nghỉ chân một lát ởđây”.

Tô Mạch Diệp trầm mặc.

Phượng Cửu hăng hái, khí thế bừng bừng, lấy từ trong tay áo ra một thỏivàng, lại thấy bộ dạng cau mày của Tô Mạch Diệp, cao giọng nói: “Tạisao ngươi không nói

lời nào? Chê ta ít tiền sao?”.

Đôi uyên ương đang dây dưa trong rừng nghe thấy giọng nói của nàng vanglên, cả kinh nhìn ra, thấy Phượng Cửu đang cười hì hì ngoắc tay với bọn

Page 106: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

họ, đôi uyên

ương lập tức ôm xiêm y bỏ chạy.

Đôi mắt Tô Mạch Diệp sâu thăm thẳm, hồi sau mới nói: “Người đã chạyrồi, làm sao biết được ai thắng ai thua, nên đi thôi”.

Người đã chạy, việc xem náo nhiệt coi như không thành, đương nhiên nênchịu khó đi tiếp cho kịp giờ. Có điều, hai người khi nãy đang đánh nhau,tại sao khi thấy

nàng lại vội vã bỏ chạy? Trước giờ nàng đều thấy, mỗi khi đánh nhaukhông phải là có người tới cổ vũ sẽ càng hưng phấn sao? Nhưng nếu khôngphải đánh nhau, hai

người họ quấn lại một chỗ làm gì? Phượng Cửu nghi ngờ, khẽ lắc đầu, lạithấy Tô Mạch Diệp đã đi trước liền vội vã đuổi theo. (ngây thơ vô số tội)

Càng đi vào sâu bên trong núi, khung cảnh càng tịch mịch, thi thoảng lại cóvài tiếng hổ gầm thét, Phượng Cửu cảm thấy lần này mang Tô Mạch Diệpcùng đi quả là

quyết định sáng suốt.

Những tiếng ca hát đã dần mờ nhạt ở phía sau, khi tới được khe suối, xungquanh đều mang một màu đen của màn đêm, không gian tĩnh lặng không cómột tiếng

động, so với thanh sắc phồn hoa ở trước núi quả nhiên là khác biệt rấtnhiều.

Phượng Cửu cất viên minh châu vào trong tay áo, nằm xuống bãi cỏ xanhmướt, đồng thời bảo Tô Mạch Diệp nằm xuống cùng mình.

Mạch Thiểu tối nay khá im lặng, Phượng Cửu cho rằng là do sự cố khi nãy,vừa rồi trên đường đi nàng mới nghe được một khúc ca gồm bốn câu chínhlà ‘Kết tóc

thành phu thê, ân ái không nghi ngờ. Sống thì luôn hòa thuận, chết sẽ

Page 107: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nguyện tương tư một đời’, nghe xong khúc hát đó, Phượng Cửu đột nhiênhiểu ra.

Mạch Thiểu là ai? Một người phong lưu như hắn, cho dù có trải quachuyện khi nãy cũng đâu thể cả kinh tới mức suốt dọc đường không hề nóitiếng nào? Mạch

Thiểu không nói chuyện, có lẽ bởi vì những gì vừa diễn ra gợi cho hắn nhớlại A Lan Nhược.

Nếu như vị bằng hữu Mạch Thiểu của nàng chỉ vì chuyện này mà buồn rầu,tốt nhất không nên để cho hắn nghĩ thêm nữa, nàng cần tìm cách chuyển chủđề nói

chuyện với hắn.

Bóng tối đập vào mắt, Phượng Cửu nhẹ ho một tiếng, lên tiếng phá vỡ sựyên lặng: “Hoa nguyệt lệnh đến cuối giờ Tuất mới bắt đầu nở hoa, chúng tacó lẽ còn phải

chờ thêm một lát nữa. Có bài ca dao nói về hoa nguyệt lệnh, ngươi đã nghebao giờ chưa?”, vừa nói vừa gõ tay theo nhịp hát lên: “Hoa nguyệt lệnh,tuyết trên trời, bị

hái xuống, mới héo tàn, một khắc sinh, một khắc diệt, trăng không thấy hoa,hoa nở không thấy trăng, nguyệt lệnh hoa không biết, hoa cũng không biếttrăng, hoa nở

một khắc sinh, hoa tàn một khắc diệt”.

Phượng Cửu hồi còn nhỏ rất lười học mấy việc liên quan đến sổ sách,khiến Bạch Chỉ Đế Quân hết sức đau đầu, nhưng về ca múa lại có khả năngthiên phú, rất hay

khoe khoang, mãi sau này khi thấy mấy cuốn sách của cô cô nói ca múa làviệc của con hát, nàng liền thôi luôn. Tối nay vì an ủi Tô Mạch Diệp mànàng không tiếc

công trở thành ca cơ, Phượng Cửu nghĩ bản thân mình vì giúp bạn bè có

Page 108: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thể không tiếc cả mạng sống, quả thực đủ hào hùng, đủ trượng nghĩa.

Khúc ca ưu thương, Phượng Cửu hát rất truyền cảm, nhưng Tô Mạch Diệpsau khi nghe xong lại chỉ nói một câu: “Hát cũng không tệ”, sau đó khôngnói gì nữa.

Phượng Cửu cảm thấy Mạch Thiểu tối nay không hề bình thường, nhưngvới bộ dạng hiện tại của hắn, nàng nên an ủi hắn thì hơn. Phượng Cửu nhìnvào bóng tối, tiếp

tục nói: “Ta vốn không có hứng thú với hoa cỏ, nhưng vừa rồi cũng có xemqua một số chuyện kể về hoa nguyệt lệnh. Có lẽ ngươi không biết, theotruyền thuyết, hoa

nguyệt lệnh nở vào những lúc không có trăng, cho nên hằng năm mỗi khihoa nở đều không thấy có ánh trăng. Thực ra thì hoa nguyệt lệnh khi nở,cũng giống như

ngươi và A…”.

Khóe miệng vừa định nói tới A Lan Nhược, Phượng Cửu đã vội vàngngừng lại. Mạch Thiểu lúc này đang thương tâm, mà nguyên nhân là bởi vìA Lan Nhược, theo

kinh nghiệm của nàng, lúc này tốt nhất là không nên nhắc tới tên của A LanNhược. Nàng tự cho rằng bản thân mình rất sáng suốt, liền lấy một chữ‘nàng’ để thay thế:

“Ngươi và nàng, hai người đã có một quá khứ đẹp, ngươi xem, hoa nguyệtlệnh, thực ra nó cũng rất muốn được thấy ánh trăng một lần, nhưng là khitrăng sáng thì hoa

không nở, khi hoa nở thì không có trăng, hữu tình lại vô duyên, đây chẳngphải là một chuyện bi thương hay sao?”.

Một lúc lâu sau, Tô Mạch Diệp vẫn không trả lời, Phượng Cửu lại muốngợi chuyện, nhưng đột nhiên đôi mắt bừng sáng nhìn về phía trước. Bên bờsuối bát ngát

Page 109: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

những bụi cây hoa nguyệt lệnh, trong chốc lát những bông hoa bừng nở, tỏara bạch quang mông lung, những cánh hoa phiêu diêu trong gió, tựa nhưtrên cánh hoa

đang có những màn sương trăng bồng bềnh. Cả một vùng hoa nở như thểmột đóa hoa lớn trải rộng khắp một góc trời.

Cảnh đẹp như vậy, Phượng Cửu chưa được thấy ở Thanh Khâu hay ở CửuTrùng Thiên cả, quả nhiên diệu kỳ.

Phượng Cửu kích động quay đầu lại nhìn Tô Mạch Diệp, thấy Mạch Thiểuđang gối đầu lên tay, vẫn hết sức trầm mặc, trầm mặc theo đúng nghĩa củanó, không khỏi

trong lòng muốn than thở. Có thể khiến cho một lãng tử phong lưu nổi tiếngtrên tình trường thương tâm suốt hai trăm năm, A Lan Nhược thực là mộtnhân tài.

Nhìn Tô Mạch Diệp chán nản không hề nói một lời, Phượng Cửu không nỡ,đưa tay lên như đón lấy những bông hoa nguyệt lệnh, nói: “Ngươi xem, vìsao hoa nguyệt

lệnh khi nở lại đẹp đến như vậy? Bởi vì nó nở lúc đêm khuya, chỉ mộtmình nó tỏa ánh sáng, khiến chúng ta chỉ có thể nhìn thấy nó, cho nên nó làđẹp nhất”.

Nàng quay mặt lại nhìn chiếc mặt nạ trên mặt Tô Mạch Diệp, chân thànhkhuyên nhủ: “Nhiều năm như vậy mà ngươi chưa thể quên được nàng, bởivì trong hồi ức của

ngươi không có ai ngoài nàng, thời gian trôi qua đi, càng lúc càng khắcsâu, lại càng khiến ngươi đau khổ”, nàng khoa tay múa chân, khuôn mặt tỏvẻ nghiêm túc:

“Nhưng kỳ thực như vậy là không đúng, ngoại trừ nàng ra còn có rất nhiềungười khác, có nhiều khi bởi vì bản thân mang chấp niệm quá lớn màkhông chịu buông

Page 110: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

tay. Mạch Thiểu, không phải ngươi không hiểu được điều này, chỉ là ngươikhông muốn hiểu mà thôi”, nàng đã nói hết lời, nếu như Mạch Thiểu cònkhông thể ngộ ra,

nàng cũng hết cách.

Thật không ngờ Mạch Thiểu lại mở miệng: “Chỉ đặt một người trong ký ứccủa mình có gì không ổn? Những người khác có gì đặc biệt mà ta phải chúý?”.

Mạch Thiểu có thể thản nhiên nói như vậy khiến cho Phượng Cửu tronglòng rất bội phục. Khâm phục tự trong đáy lòng, không khỏi mềm giọngnói: “Nhưng chấp

niệm của ngươi như vậy sẽ chỉ khiến cho ngươi thêm đau khổ…”.

Mạch Thiểu cắt ngang lời nói của nàng, trong lời nói hàm chứa chút bấtmãn: “Ta đau khổ khi nào?”.

Phượng Cửu cảm thấy Mạch Thiểu là kẻ có chết cũng không nhận rằng bảnthân mình yếu ớt, liền phụ họa: “Ta biết, ta biết đây mặc dù là đau khổ,nhưng là một loại

đau khổ ngọt ngào, nhưng đau khổ ngọt ngào thì sẽ bám chặt lấy con ngườita, bám chặt lấy trái tim…”.

Mạch Thiểu lại cắt đứt: “Ta cảm thấy ngươi còn chưa biết rõ”.

Phượng Cửu nhíu mày: “Aiz, nam tử hán đại trượng phu, nếu như đau đớnthì thừa nhận, đâu có điều gì mà phải lo?”, chợt nhận ra muốn an ủi ngườikhác cần phải

nhẹ nhàng, liền hạ giọng nói: “Ngươi như vậy là đang trốn tránh. Nếu nhưngươi không đau khổ, vì sao tối nay ngươi lại ít nói như vậy?”.

Mạch Thiểu đưa mắt nhìn nàng một cái, sau đó trở mình, không nói lấy mộtlời.

Phượng Cửu ngạc nhiên, không phải là nàng nhìn thấy tâm sự của hắn,

Page 111: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

khiến hắn thẹn quá hóa giận rồi đấy chứ? Mạch Thiểu này cũng thật là hẹphòi.

Coi như hắn đang tức giận, có lẽ nàng nói chuyện hắn cũng chẳng thèm đểý, đành phải gác chuyện này sang một bên. Có điều nàng vẫn tò mò, nàngđã nghe người ta

nói rất nhiều về A Lan Nhược, nhưng A Lan Nhược thực sự trông như thếnào, nàng vẫn còn chưa rõ, chi bằng nhân lúc hắn đang tức giận lừa gạt mộtchút xem sao.

Phượng Cửu tỏ ra bình thản, lơ đãng nói: “Ngươi vừa mới nói chỉ muốn đểmột người trong ký ức của mình, bộ dạng của nàng trông thế nào?”.

Đêm tĩnh lặng, không biết từ đâu nơi trước núi truyền đến tiếng ca mơ hồxa vời. Nàng nghe được giọng nói trầm lặng mà chân thành của MạchThiểu.

“Rất đẹp”, hắn nói: “Càng lớn lại càng đẹp”, dừng một lát lại bổ sung:“Tính cách cũng tốt”, dường như chợt nhớ ra gì đó: “Lại rất có tài, mặt nàocũng tài năng”,

tổng kết lại: “Điểm gì ở nàng cũng tốt”, cuối cùng tự lầm bầm: “Ta đãchọn, đương nhiên phải điểm gì cũng tốt”. (khen người vẫn không quên tựsướng, đúng là Đế

Quân!!!)

Phượng Cửu suy đi ngẫm lại câu nói của Mạch Thiểu. Ngoại hình đẹp, tínhtình tốt, lại rất tài năng, không trách được A Lan Nhược là hồng nhan bạcmệnh. May mà

nàng và cô cô, mặc dù ngoại hình khá được nhưng tính tình cũng chưa hẳnđược coi là tốt, lại không có tài cán gì, không cần lo lắng. Phượng Cửucảm thấy lời nói

chân thành của Mạch Thiểu, muốn phụ họa một câu, lại không biết nói gì,đành buột miệng: “Ta trước kia từng thích một người, trong ấn tượng thì

Page 112: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cũng là một người

khá đẹp, nhưng thực sự là kẻ đáng ghét”, thêm một câu: “Cho nên hắn cóthể sống rất lâu”.

Mạch Thiểu như vô tình nói: “Có ta ở đây, ngươi cũng có thể sống lâu”.

Phượng Cửu thở dài trong lòng. Năm đó nếu Mạch Thiểu ở đây, với khảnăng của hắn chắc chắn có thể giữ được mạng của A Lan Nhược, đáng tiếcvận mệnh lại trêu

ngươi. Mạch Thiểu nói ra lời này, không biết trong lòng hắn đang xót xatới nhường nào.

Mạch Thiểu thực si tình, cũng thực đáng thương.

Chợt thấy những bông hoa nguyệt lệnh phiêu dạt trong gió đang mờ nhạtdần, Tô Mạch Diệp đứng lên nói: “Đi thôi”.

Phượng Cửu đứng dậy sửa sang lại quần áo, ngẩng đầu, bỗng nhiên sửngsốt. Vừa rồi khi nằm trên bãi cỏ nàng cũng không chú ý cho lắm, lúc nàyđứng dậy mới thấy

khuôn mặt tuấn tú trước mắt mặc dù được che bằng mặt nạ nhưng mái tóclại mang một máu trắng bạch.

Một ý niệm bỗng nhiên hiện ra trong đầu khiến Phượng Cửu giật mình.

Một hồi lâu sau, nàng tiến tới giơ tay lên trước mặt tử y thiếu niên, run rẩytháo chiếc mặt nạ xuống, minh quang của hoa nguyệt lệnh chiếu thẳng vàohai người bọn họ.

Phượng Cửu kinh ngạc nói: “Tức Trạch Thần Quân?”, thấy hắn không nóigì, lại hỏi: “Tại sao ngươi lại gạt ta?”.

Tử y thiếu niên đón lấy chiếc mặt nạ, thản nhiên nói: “Ta chưa từng nhận talà Mạch tiên sinh sư phụ của ngươi”.

❄ Chương 4.1 ❄edited by: Phong Tuyết

Page 113: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Mặc dù đã dẫn lầm người đi thưởng hoa, Phượng Cửu cảm thấy bản thânmình may mắn cơ trí, không có nói điều gì hay làm gì để lộ thân phận củamình với Tức

Trạch.

Tức Trạch Thần Quân thoạt nhìn là một kẻ mặt lạnh, thật không ngờ tìnhcảm dành cho Quất Nặc lại sâu đậm đến như vậy, không trách được trongnhân gian có một

câu nói, trong mắt tình nhân xuất Tây Thi.

Có điều, Phượng Cửu cảm thấy lo lắng thay cho Tức Trạch, người này rốtcuộc có mắt nhìn người hay không, lại cảm thấy Quất Nặc là người tốt tínhđến vậy. Người

rất có tài, phẩm chất tốt đâu có giống như nàng ta?

Nàng suy nghĩ mãi cho tới khi chìm vào trong mộng đẹp, ngủ rất say, đếnlúc gà gáy mới dậy rửa mặt.

Tối qua nàng đã khiến Tô Mạch Diệp phải một mình đối mặt với ThườngLệ, không biết hắn có ứng phó được qua gian khổ không.

Sáng sớm nay có lẽ nàng nên đến thỉnh tội với hắn, nàng tỏ ra biết điều đếnsớm, biết đâu hắn lại mủi lòng sẽ không so đo với nàng.

Nàng cho rằng như vậy, liền ngồi ngay ngắn trong khoang thuyền chờ đợi.

Không ngờ rằng đến khi ánh nắng vàng đã ngập tràn, Mạch Thiểu mới lữngthững xuất hiện, sau đó lại không hề nhắc tới chuyện tối qua nàng bỏ quênhắn, chỉ nói tối

qua Thanh Điện đuổi theo Thường Lệ khiến nàng ta phải bỏ chạy gào khóckhắp bốn cánh rừng, Thường Lệ bị Thanh Điện cuốn tới mức quần áo lấmlem, sau đó bất

tỉnh, kinh động tới Thượng Quân. Nói đến đây liền ân cần nhắc nhở nàng,chuyện xảy ra không phải là chuyện nhỏ, nàng sau này không thể gây ra

Page 114: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

phiền phức nữa.

Phượng Cửu ngay lập tức hiểu vì sao Mạch Thiểu hôm nay lại nhân hậubao dung như vậy.

Hôm nay không cần tới hắn động thủ, Phượng Cửu đã nhanh chóng ngănđược giúp con chim bồ câu của hắn không trượt chân ngã, hắn đương nhiênsẽ vui mừng

hòa thuận với nàng, giả bộ làm người tốt. Thực ra nàng biết hắn vẫn làMạch Thiểu ngày thường mà thôi.

Cho dù hắn có oán trách gì cũng phải để ở trong lòng.

Trước đây nàng nghĩ rằng với sĩ diện của Thường Lệ, nhất định sẽ khôngđem chuyện mất mặt như vậy kể ra ngoài, thật không ngờ Thượng quân lạinghe được tin,

chủ động tới gặp mặt nàng ta.

Trong từ điển của Phượng Cửu, “gây họa” là hai chữ được đánh dấu rấtlớn, nhưng lại thiếu chữ “giải quyết tốt hậu họa”. Nàng trước giờ luôn làđế cơ Thanh Khâu,

luôn luôn cảm thấy làm một đế cơ chỉ cần biết gây họa là được rồi, còngiải quyết hậu họa không nằm trong phạm vi mà nàng cần nghiên cứu.Phượng Cửu cảm thấy

xấu hổ vì sự nông cạn đó của mình.

Suy nghĩ một chút, Phượng Cửu trong lòng hy vọng còn có may mắn, hỏiTô Mạch Diệp: “Dù sao thì A Lan Nhược cũng là con gái ruột của Thượngquân, cho dù

có phạt, nhất định cũng sẽ không phạt nặng, đúng không?”.

Tô Mạch Diệp nhíu mày: “Việc này khó nói trước được”.

Bảy ngày sau, khi đứng trong lồng giam của nhà lao, Phượng Cửu cuốicùng cũng biết thủ đoạn tàn nhẫn của hai vị phụ mẫu đối với đứa con gái

Page 115: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

này như thế nào,

cũng hiểu được vì sao ngày hôm ấy Tô Mạch Diệp lại nhíu mày như vậy.

Những hòn đá chống đỡ xung quanh núi Cửu Khúc tạo thành nhà giam này,mà chỉ có thể ngồi trong đó mà thôi. Chỉ cần cử động một chút là sẽ chạmtới vách đá

của nhà lao này, mà không hiểu xung quanh những vách đá này đã bày rapháp thuật gì mà mỗi lần chạm phải là lại đau đớn như cắt, thực là cựchình với nàng.

Đây là Tô Mạch Diệp đã cầu xin giúp nàng, tình nguyện giam mình mườingày, giúp nàng chia sẻ hình phạt, nếu không có Mạch Thiểu trượng nghĩatương trợ, sợ rằng

không chỉ bị giam vào đây mà đã xong chuyện.

Từ trước đến nay, khi nàng chọc giận Bạch Dịch, cũng đã có lúc phải chịugiam giữ, khiến nàng vẫn cảm thấy oán hận cho tới giờ, nhưng so với thủđoạn của cha mẹ

A Lan Nhược, Bạch Dịch cha nàng thực sự là một người cha nhân từ.

Ngồi trong tư thế thẳng lưng, ngày thường đã không được tự nhiên rồi, hiệntại lại phải luôn giữ vững như vậy. Mặc dù thế giới này khá giống vớiPhạm Âm cốc, ở nơi

nào cũng có thể thi triển pháp thuật, nhưng trong nhà lao này lại bị cấm,khiến nàng dùng phép định thân thôi mà cũng không được. Thân thể đãkhông được tốt,

chống giữ được một ngày, đến khi màn đêm buông xuống cuối cùng nàngcũng không chịu được nữa, lưng ngả vào thạch bích phía sau, nhưng chỉtrong chớp mắt đã

có cảm giác thiên đao vạn quả chém vào, đau tới mức ngay lập tức tỉnh táolại.

Page 116: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Hình phạt đó cứ tiếp diễn mỗi ngày. Ngày thứ nhất, Phượng Cửu nghĩ chỉcần bền bỉ chịu đựng là tốt rồi, ngày thứ hai, mồ hôi túa ra ướt đẫm áo,Phượng Cửu chỉ

ước rằng có ai đó tới cứu mình. Ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm, Phượng Cửurốt cục hiểu được loại hành hạ này sẽ không bao giờ dừng lại, không phảichỉ cần chịu

đựng là có thể xong chuyện, hơn nữa sẽ không có ai tới cứu nàng. Nàngthực sự không hiểu hai vị phụ mẫu này có thâm thù đại hận gì với A LanNhược mà lại ra tay

ác độc như vậy.

Từ khi chào đời tới giờ, đây là lần đầu tiên chịu đựng cực khổ mà PhượngCửu nảy sinh ra ý nghĩ muốn chết.

Vừa nghĩ đến chữ chết, nàng đã cảm thấy bản thân sẽ không được thanhtịnh, sợ hết hồn, nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều, cửa lao đã đóng bao lâunay đột nhiên cạch

một tiếng được mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào dáng người mảnhkhảnh của nàng.

Nàng gắng sức đưa mắt nhìn lên, thấy Thường Lệ đang đứng đó cười nàng.

Mãi cho tới khi ánh hoàng hôn nhàn nhạt buông xuống, giống như đãthưởng thức xong dáng vẻ chật vật của nàng, Thường Lệ mới thản nhiên đitới, từ trên cao nhìn

nàng, giọng nói vô cùng ôn hòa: “Tỷ tỷ mấy ngày nay ở trong lao khôngbiết cảm giác thế nào?”.

Phượng Cửu có thể nghe được mấy lời này đã là nỗ lực lắm rồi, đâu cònhơi sức đáp trả lời nàng ta.

Thường Lệ chờ trong giây lát, lại càng cười vui vẻ hơn: “Tỷ tỷ trước giờkhông phải miệng lưỡi nhanh nhẹn sao, tại sao hôm nay lại im lặng vậy?Hay là đã đau tới mức

Page 117: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

không thể nói ra lời?”.

Nàng ta ngồi xổm xuống ngang hàng với Phượng Cửu: “Kế sách của tỷ tỷrất hay, khiến con rắn ngớ ngẩn kia ngày hôm ấy rượt đuổi muội thật vấtvả, nhưng ngày đó

tỷ tỷ tính kế, chẳng lẽ không nghĩ tới sẽ có ngày muội sẽ báo đáp lại sao?”,liếc mắt nhìn lồng giam, nhẹ giọng nói: “Ngày đó phụ quân phạt tỷ tỷ ởtrong thạch lao

tĩnh tâm, nhưng muội cảm thấy thạch lao không có tác dụng, liền lén bảobọn họ đổi cho tỷ lồng giam Cửu Khúc này, cái thạch lao làm sao hầu hạđược tỷ tỷ thoải

mái?”.

Chân nhất thời tê dại, Phượng Cửu nghiêng người chạm phải vách tường,cảm giác đau đớn khiến Phượng Cửu buồn bực hừ một tiếng. Thường Lệchống cằm, tỏ vẻ

ngây thơ nói: “Có phải tỷ tỷ đang suy nghĩ phụ quân không tuyệt tình với tỷ,đợi sau khi ra khỏi đây nhất định sẽ nói xấu ta trước mặt phụ quân phảikhông?”, vẻ mặt

tỏ ra chán ghét nói: “Buồn cười, ta gọi ngươi là tỷ tỷ, ngươi liền cho rằngngươi là tỷ tỷ của ta sao? Phụ quân cho ngươi đi thưởng hoa cùng, ngươilại quên mất thân

phận của ngươi sao? Cho dù ta có một đao giết chết ngươi, cùng lắm phụquân chỉ phạt giam ta vài ngày, ngươi cho rằng phụ quân sẽ vì báo thù chongươi mà đâm

chết tiểu nữ người sủng ái nhất từ nhỏ sao?”, cười lạnh nói: “A LanNhược, từ lúc ngươi sinh ra đã định là kẻ dư thừa rồi”.

Phượng Cửu ngày trước trêu cợt Thường Lệ, hiện giờ nàng ta trả thù gaygắt hơn, khiến Phượng Cửu hiểu được tài nghệ của bản thân cũng khôngsánh được với mối

Page 118: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

quan hệ tốt. Mặc dù Phượng Cửu không phải là A Lan Nhược, nhưng nghenhững lời nói của Thường Lệ cũng cảm thấy đau lòng vô cùng.

Bỗng ở bên ngoài cửa lao đột nhiên truyền tới những giọng nói ồn ào, xaxa vang lên tiếng chiêng, có người kinh hoảng nói: “Thiên hỏa, là thiênhỏa, mau đi lấy nước,

đi lấy nước giữ hành cung!”. Tiếng huyên náo ngày càng lớn, Thường Lệđột nhiên nắm chặt lấy cổ áo của Phượng Cửu, Phượng Cửu tránh khôngđược, lảo đảo một

cái, ngã vào vách tường, toàn thân lại cảm thấy một trận đau đớn đến tộtcùng. Đợi đến khi tinh thần hồi phục, một màn khói dày đặc đã bay vàobên trong nhà lao,

Thường Lệ một tay che mũi, ánh mắt trong màn khói lóe sáng, cười nói:“Hành cung cháy rồi, không lâu nữa sẽ cháy tới đây, tỷ tỷ, xem ra ông trờicũng không muốn

ngươi sống lâu, muốn siêu độ ngươi sớm rồi”.

Phượng Cửu đột nhiên nắm lấy cánh tay của Thường Lệ, khóe môi gắng nởnụ cười, đưa tay nàng ta chạm vào vách tường, Thường Lệ lập tức kêu lênthảm thương.

Phượng Cửu thở dài: “Mới một chút đã không chịu nổi? Thật chẳng cóchút tiền đồ nào! Nói năng liên miên thật đáng ghét, nói đủ rồi thì cút đicho ta!”.

Thường Lệ ôm cánh tay lảo đảo chạy đi, tới cửa lao lại quay lại nhìn nàngđầy hận ý.

Trong phòng, khói dày đặc. Phượng Cửu vừa ho khan vừa suy nghĩ, khi nãylúc Thường Lệ chưa tới, nàng đã nghĩ tới điều gì nhỉ?

Đúng rồi, chết. Thần tiên không có kiếp sau, nếu như chết đi, hồn phách sẽtiêu tán quay về với trời đất, chỉ có thể tồn tại mịt mờ trong thiên địa.Nhưng, đây là thể

Page 119: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

xác của A Lan Nhược, nếu như thể xác này chết đi, rất có thể sẽ giải thoátcho linh hồn nàng, đưa nàng trở về thể xác cũ của mình. Nhưng lỡ hồnphách của nàng đã

hòa nhập vào cùng với hồn phách của A Lan Nhược, một khi cái xác chếtđi, linh hồn nàng cũng sẽ chết theo.

Hồ ly rất thính tai, lúc này suy nghĩ của nàng đang thông suốt, vì vậy âmthanh nghe được cũng xa hơn. Trong những âm thanh la hét hỗn loạn ở bênngoài, có một

giọng nói vang lên rất rõ ràng, là giọng của Tức Trạch. Vị phu quân nàycủa A Lan Nhược, lúc nào làm việc cũng ở trong trạng thái ung dung, trầmổn, không ngờ

cũng có lúc nghe được tiếng hét của hắn, có thể thấy được hắn đang lo lắngtới nhường nào.

Nhưng sự lo lắng của hắn lại không liên quan tới nàng, thanh âm của TứcTrạch vang lên, lời hỏi lại là: “Đại công chúa đang ở đâu?”, nhưng khôngbiết là hỏi ai.

Phượng Cửu cảm thấy đau lòng thay cho A Lan Nhược. Thiên hỏa là thanhkiếm đồng thời gác lên cổ nàng và Quất Nặc, thế nhưng phu quân duy nhấtcủa nàng lại

toàn tâm toàn ý lo lắng tới an nguy của tỷ tỷ nàng, quả thực là bi kịch. Hiệngiờ, nàng đã không còn ai để trông cậy nữa rồi.

Lửa cháy rừng rực, ánh lửa đã lan tới cửa lao. Trong thời khắc nguy cấpnhư vậy, Phượng Cửu lại bĩnh tĩnh tới kỳ lạ, đau đớn trong người tựa nhưđã cùng với lửa

nóng bay hết đi rồi.

Nàng bỗng nhớ tới năm xưa ở Cửu Trùng Thiên khi một mình đối mặt vớicon sư tử trắng của Cơ Hoành, nàng chưa từng có chút hy vọng rằng ĐôngHoa sẽ tới cứu

Page 120: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

mình. Lần trộm quả bần bà, ở trong trận pháp mãng xà, nàng sợ hãi vô cùngnhưng vẫn không hề có ý nghĩ kia.

Hiện tại không có ý nghĩ đó cũng tốt, như vậy nàng sẽ không phải thươngtâm hay thất vọng thêm lần nữa.

Cô cô từng nói, trời định nhân duyên, lúc một cô nương gặp nạn nhất địnhsẽ có công tử văn nhã đến cứu giúp. Nàng từ nhỏ tới giờ nghĩ tới điều nàythường không

khỏi tự cười rằng, có lẽ chính vì thế mà lần gặp nạn ở núi Cẩm Nghiêu đóĐông Hoa mới cứu nàng. Nhưng trừ lần đó ra, chưa lần nào nàng ở trongnguy hiểm mà

được Đông Hoa cứu giúp nữa. Mỗi một lần gặp nạn cũng là nàng tự chịuđựng. Nhưng không hiểu lần này nàng có gặp may như trước nữa không.

Có một câu nói rằng tình thâm duyên mỏng, tình thâm là nàng, duyên mỏnglà nàng và Đông Hoa. Có một từ khác là phúc mỏng, nàng phúc mỏng nênmới gặp phải

chàng, chàng phúc mỏng nên mới bỏ qua nàng.

Phượng Cửu bất giác cảm thấy tối nay mình thật giống với một thi nhân,cảm giác bản thân thật vô dụng, đã nói rằng Đông Hoa Đế Quân với nàngchỉ là bốn chữ mà

thôi, vậy mà thời khắc này còn nhớ tới chàng.

Nhưng nếu như quả thực nàng chết ở đây, sau này chàng nghe được tin, liệucó vì nàng mà đau khổ chút nào không? Liệu rằng chàng có cảm thán nhưthế này:

“Không ngờ rằng nàng tuổi nhỏ mà lại chết đi như vậy, nhớ tới năm xưanàng ở Phạm Âm cốc cùng bổn tọa đã chăm lo cho ta một ngày ba bữa,chiếu cố tới bổn tọa

cũng không tệ”?

Page 121: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Tình cảm, chấp niệm của nàng hơn ba trăm năm đổi được một câu nói đócủa Đông Hoa, có thể được coi là nàng đã tích được phúc không?

Lửa lan lên một cây gỗ lớn trên xà nhà, chợt có tiếng xà nhà gãy sập.Phượng Cửu nhìn lên nóc nhà, chỉ cảm thấy ánh lửa sáng ngời. Trên xànhà, một mảnh cột gỗ rơi

xuống, Phượng Cửu nhắm mắt lại, trong lòng suy nghĩ, nàng sẽ về với bụiđất hay tiếp tục sống sót, chính là quyết định ở thời khắc này.

Vận khí của nàng tốt.

Là đường sống.

Thế nhưng không phải đường sống mà nàng đã nghĩ tới.

Huyền y thiếu niên gắng sức đẩy thanh gỗ, nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm táinhợt của nàng, giật mình nói: “Bọn họ nhốt ngươi trong lồng Cửu Khúc?”.Trong con

ngươi lạnh lùng của hắn toát ra những tia giận dữ, rút kiếm chém lồng giamthành bốn. Phượng Cửu trong giây lát được giải thoát, nhưng đau đớn lạilen lỏi vào từng

tấc da thịt khiến nàng quỵ xuống, may mắn được thiếu niên ôm lấy.

Ngước mắt nhìn lên chiếc áo khoác ngăn lửa trên người, Phượng Cửu lẩmbẩm: “Trầm Diệp? Tại sao ngươi lại tới cứu ta?”.

Thiếu niên không trả lời, vừa ôm nàng vừa tìm đường thoát ra ngoài, nhàlao vốn đã không lớn lắm, giờ lại biến thành một biển lửa mênh mông,Phượng Cửu cảm thấy

nó chưa bao giờ sáng rực tới như vậy. Trước mắt là biển lửa, nhưng trênchóp mũi lại cảm thấy mát mẻ. Cơ thể vẫn đau đớn đến tột cùng, PhượngCửu cho rằng lúc

này nàng có thể ngất đi được rồi.

Một hồi lâu sau có cảm giác như gió đêm đang thổi tới. Có giọng nói ai đó

Page 122: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

vang lên bên tai nàng: “Tạo ra thế giới này, vốn là để cho nàng sống lại,mặc dù ngươi

không phải là nàng thực sự, nhưng nếu thể xác này bị hủy diệt, ta tạo ra thếgiới này còn có ý nghĩa gì nữa? Ta nhất định sẽ khiến cho nàng trở lại, ALan Nhược, ta nợ

nàng, tất cả bọn họ đều nợ nàng, nàng nhất định phải quay trở về đòi lại”.Phượng Cửu cảm thấy thanh âm khi thốt ra ba chữ A Lan Nhược kia chứamột sự thống khổ

bị đè nén.

Nhưng nàng không biết mình có nằm mơ hay không.

❄ Chương 4.2 ❄edited by: Phong Tuyết

Trước khi vào truyện, PT muốn khẳng định trước là phần này rất buồn, bàcon chuẩn bị tinh thần nhé :(

Lúc Phượng Cửu tỉnh lại, vầng trăng đang chiếu sáng trên bầu trời, xungquanh nàng không hề có người, chỉ có mấy bụi rậm hoa tàn.

Phượng Cửu ngẩn ngơ nhìn chiếc áo khoác ngăn lửa trên người, một hồisau mới nhớ ra: thiên hỏa đốt hành cung, cháy tới địa lao, trong lúc nguyhiểm nhất, Trầm

Diệp bỗng từ đâu xông ra, nhặt cái mạng nhỏ của nàng về.

Giương mắt nhìn vùng đất hoang vu ở bên cạnh, cảm thấy có lẽ ân nhân củamình trên đường về đã ném mình ở đây. Trong cổ họng cảm nhận được cóvị gì đó, đau

đớn trên người đã biến mất một nửa, xem ra trước lúc bị ném xuống nàngđã được uống loại thuốc trị thương rất hữu dụng, ân nhân cứu mạng cũngcoi như có nghĩa

khí.

Page 123: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Từng cơn gió mát thổi qua, khiến Phượng Cửu hắt hơi liền mấy cái. Bịhành hạ liền mấy ngày, vốn thân thể nàng đã ốm yếu, hiện tại lại phải chịuđựng gió đất thổi, gió

này ngấm vào cơ thể nhất định sẽ nhiễm thương hàn, đến lúc đó người chịukhổ cũng chỉ có nàng mà thôi.

Phượng Cửu nhận ra được vấn đề nghiêm trọng này, liền khoác chặt áongăn lửa trên người, theo ánh trăng sáng mà nhận ra một con đường nhỏhẹp dẫn tới viện của

nàng, lảo đảo bước tới.

Càng đi tới gần viện của mình, dấu vết của thiên hỏa càng dần ít đi, đợiđến khi tới Hiểu Hàn Cư, dường như không thể nhận ra vừa rồi hành cungđã bị thiên hỏa thiêu

rụi. Xem ra ở nơi này cũng thật tốt.

Vừa mở cửa đã vội vào, bước thấp bước cao đến chính sảnh ở phía trước,mồ hôi sau gáy Phượng Cửu đã to như hạt đậu. Nàng vừa bội phục bảnthân mình ốm yếu

vẫn có thể tự quay trở về, vừa cảm thấy chân mình bắt đầu run lên, chỉmong mỏi nhìn thấy chiếc giường để ngả lưng xuống ngay lập tức.

Mắt thấy chỉ còn cách phòng một chút, Phượng Cửu giơ tay lên muốn mởcửa, bỗng nhiên một giọng nói trầm trầm từ bên trong truyền ra, khiến taynàng đang trên

không trung ngừng lại.

Phượng Cửu ngó vào bên trong thăm dò. Trước mắt, nơi chiếc bàn ở giữaphòng đặt một chiếc đèn cầy, phía sau là một chiếc giường, mà ngườikhông nên xuất hiện

lúc này là Quất Nặc lại đang nằm trên giường. Phu quân trên danh nghĩacủa A Lan Nhược, Tức Trạch Thần Quân đang nghiêng người, đưa lưng vềphía cửa phòng,

Page 124: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ngồi ở bên cạnh, cúi đầu băng bó vết thương trên tay cho Quất Nặc. Có lẽđã làm tới thần quan chi cố, vị phu quân này của A Lan Nhược thoạt nhìnthì tác phong so

với tộc Tỷ Dực Điểu cũng không khác là mấy, trong hời hợt có sự lườinhác, trong sự lười nhác có cái qua quýt, trong cái qua quýt lại có sự lạnhlùng. Hiện tại hắn

đang băng bó vết thương cho Quất Nặc, có thể thấy được sự tỉ mỉ bất đồngvới ngày thường.

Phượng Cửu đứng ngoài cửa viện sửng sốt, bản thân mình đúng là đã bịcực hình ở lồng giam Cửu Khúc khiến cho hồ đồ, lại đi nhầm viện. Rónrén quay ra, đến khi

ra đến cửa viện lại thấy Trà Trà dưới ánh trăng đi tới.

Trà Trà nhìn thấy nàng, thoáng ngẩn người, sau đó mừng rỡ chạy tới, khôngkiềm chế được nắm tay áo nàng, nói: “Điện hạ cuối cùng đã bình an trởlại. Vừa rồi trong

chính điện đã có rất nhiều nơi bị hỏa hoạn, Trà Trà còn lo lắng không biếtlửa có lan tới địa lao khiến điện hạ bị thương hay không?”, không đợiPhượng Cửu đáp lời,

vội vàng nói: “Vừa khi trận hỏa hoạn xảy ra, Mạch tiên sinh đã vội vàngquay trở lại tìm điện hạ. Điện hạ không gặp Mạch tiên sinh sao?”.

Phượng Cửu lặng nhìn Trà Trà, lại nhìn một cây hoa lộ ra trên mái hiên,trầm ngâm nói: “Nói vậy, ta không hề đi sai đường, có điều khi nãy ta vừanhìn thấy Quất

Nặc…”.

Trà Trà bĩu môi nói: “Tiểu viện của Tức Trạch đại nhân và đại công chúađều bị cháy hết, đại công chúa trong người mang bệnh, Thượng quân liềnan bài nàng nghỉ

ngơi ở chỗ chúng ta”, cẩn thận đưa mắt dò xét Phượng Cửu: “Tức Trạch

Page 125: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

đại nhân chăm sóc nàng… cũng là lệnh của quân hậu…”.

Phượng Cửu hiểu vì sao ánh mắt Trà Trà lại như vậy, viện cớ mình sẽ nghỉtại trong viện uống trà nóng, bắt nàng đi chuẩn bị dụng cụ pha trà. Thực ralúc này nàng

chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi một lát, không hề nghĩ tới việc uống trà,nhưng Hiểu Hàn Cư lại chỉ có một lầu, mái hiên nơi nàng đang nằm ở đúngbên trên chính

sảnh. Nàng lúc này không có tinh thần để ứng phó với nhị vị bên trongphòng, trong viện hoa cỏ rất nhiều, chen chúc nhau cũng coi như tấm mànchắn gió, thân thể

nàng có thể chịu đựng được, chi bằng cứ chờ ở đây uống trà rồi chợp mắtmột chút, chờ Tô Mạch Diệp đến.

Giấc ngủ của nàng thật dài, lúc ngủ còn cảm thấy có gió mát thổi qua, đếnkhi tỉnh dậy lại có cảm giác ấm áp, cúi đầu thì thấy trên người đang mặc áochoàng của

nam nhân, bên tai nghe thấy thanh âm của ai đó: “Tỉnh ngủ rồi sao?”. Nàngngửa đầu lên quả nhiên thấy Tô Mạch Diệp đang ngồi trên chiếc ghế bêncạnh mình.

Phượng Cửu mơ hồ nhìn hắn trong nửa khắc, nói: “Ngươi sớm biết tối nayhành cung sẽ có hỏa hoạn, A Lan Nhược sẽ bị vây trong lửa, đúngkhông?”.

Tô Mạch Diệp tựa hồ đoán được nàng sẽ hỏi mình như vậy, một hồi sau trảlời: “Hôm nay có hỏa hoạn, ta biết, nhưng ngày đó khi lửa cháy, A LanNhược một mực ở

trong Hàn Hiểu Cư không chịu ra, ta cũng không để ý tới lửa có lan vàođịa lao hay không”, nhìn nàng, lại nói: “Thực ra thì nàng chưa từng cămphẫn tới mức gây ra

họa để bị giam vào đại lao, ngươi không giống nàng, đương nhiên chuyện

Page 126: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ngươi và nàng gặp phải cũng sẽ không giống nhau”.

Câu trả lời này của hắn khiến Phượng Cửu mơ hồ đoán ra được, nhẹ giọngnói: “Nếu vô luận như thế nào ta cũng không hồi phục lại được số mệnhtrước kia của

nàng, ngươi phải làm sao mới có thể biết được nguyên nhân cái chết củanàng?”.

Tô Mạch Diệp thản nhiên nói: “Thật ra thì, thế giới này vốn đã là một saisố, biến số nhiều như cánh hoa trong đầm sen, chỉ cần một người nào đótác động cũng có

thể khiến cho nó khác với thế giới ban đầu. Nhưng trong nhiều biến cố nhưvậy, dù sao đi chăng nữa, những điều ngươi biết được chẳng lẽ sẽ khôngthay đổi sao?”.

Nhìn ánh mắt mê man của nàng, nói: “Ngươi còn nhớ hoa sen trắng trongao Phấn Đà Lợi bên cung Thái Thần do nhân tâm biến thành chứ? Hoa sentrên Dao Trì

thường bốn mùa thay đổi, còn có sớm chiều đêm ngày, nhưng hoa sen trongao Phấn Đà Lợi mãi mãi cũng không thay đổi”, nhất thời giọng nói trở nênmờ ảo, giống

như là lời tự vấn: “Thứ không thay đổi là hoa sen, hay là lòng người?”.

Phượng Cửu tiếp lời: “Là lòng người”.

Tô Mạch Diệp tán thưởng nhìn nàng một cái: “Đúng rồi, chỉ có lòng ngườilà không dễ dàng thay đổi, ví dụ như Quất Nặc đối với ngươi, Thường Lệđối với ngươi,

hay là Thượng quân và quân hậu đối với ngươi”, ánh mắt nhìn xa xăm vềphía chân trời nói: “Khó phân biệt chuyện đời chẳng qua chỉ là phù vân,cái ta muốn thấy

chính là tâm của bọn họ đối với A Lan Nhược, đó mới chính là nguyênnhân A Lan Nhược chết đi”. Lại chuyển đề tài nói: “Cho nên, ngươi muốn

Page 127: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

như thế nào thì hãy

làm như thế, đừng câu nệ bản tính trước kia của A Lan Nhược, có điềumấy việc đại sự thì hãy chọn lựa như A Lan Nhược từng chọn”.

Phượng Cửu suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý rồi kéo chiếc áo choàngtrên người, dựa lưng vào gốc hạnh, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn nơi xaxăm, nói: “Ngươi

cứ về trước đi, ta còn muốn ở đây ngắm trăng”.

Tô Mạch Diệp nhìn nàng, làm bộ đỡ lấy nàng, trêu chọc: “Trà Trà nóingươi một lòng trung can bởi vì có sư phụ ta đây, hơn nữa ngươi nửa đêmở trong hậu viện gió

lạnh này cũng là để chờ ta, nếu ta đã tới rồi, đâu có thể để ngươi một mìnhở trong đêm lạnh như vậy? Đứng lên đi, ta đưa ngươi về phòng”.

Cả một vườn hạnh, những bông hoa nở ra trắng như tuyết dưới ánh trăng.Phượng Cửu không hề để ý tới bàn tay đưa ra của Tô Mạch Diệp, vẫn chỉnhìn lên vầng

trăng sáng, một hồi lâu sau đột nhiên nói: “Chuyện tình giữa ta và ĐôngHoa Đế Quân không biết ngươi đã nghe nói chưa?”, lời vừa ra khỏi miệngtựa hồ nhận ra có

điểm không ổn, vội vàng nói: “Ta ở đây hóng gió nên có chút nhạy cảm,ngươi hãy coi như không nghe thấy gì cả, mau về thôi”.

Nụ cười trên khóe môi Tô Mạch Diệp đã nhạt đi, ngón tay vươn ra lấybình trà trên bàn rót cho nàng một chén ấm, xong xuôi mới nói: “Ta từngnghe Liên Tống nói

qua”, lại nói: “Bạch Chân thường nói tính tình của ngươi vốn không đemchuyện buồn bực để trong lòng, lúc này có chuyện gì thương tâm có thể nóicho ta nghe,

mặc dù ta chỉ là hư danh, nhưng cũng coi như là trưởng bối của ngươi”.

Page 128: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Thường Lệ đem thạch laoThượng quân giam giữ ta đổi thành lồng giam Cửu Khúc”.

Bàn tay giữ bình trà của Tô Mạch Diệp run lên: “Cái gì?”.

Phượng Cửu nghiêng đầu liếc hắn một cái, nhanh chóng nói: “Thật ra thìkhông có gì, ta đã uống thuốc trị thương, không còn đau đớn nữa”, lại nhìnlên bầu trời:

“Chẳng qua là lúc ở bên trong lồng giam chịu hành hạ, ta có nghĩ qua vìsao lại cứ phải là ta. Cô cô nói, trước kia người bị thượng thần Dao Quanggiam trong thủy

lao, thượng thần Mặc Uyên đi cứu người, còn bị quỷ quân tiền nhiệm bắttới Đại Tử Minh Cung, thượng thần Mặc Uyên lại đi cứu người. A, nhưvậy là lần nào thượng

thần Mặc uyên cũng đi cứu người. Ngươi xem, có phải là cô cô đã dùnghết vận may của ta, cho nên mỗi lần gặp phải nguy hiểm đều là ta phải chịuđựng một mình

hay không?”. Giọng nói của nàng cực kỳ bình tĩnh, không hề nghe thấy nửađiểm bi thương trong đó, nói xong lời cuối cùng cũng chỉ giống như mộtlời nghi ngờ.

Tô Mạch Diệp thấp giọng hỏi: “Mỗi lần?”. Trong mắt hắn tựa hồ nhìn thấysâu bên trong vườn hạnh có bóng dáng một ai đó, nhưng khi định thần lạilại không hề thấy

gì cả, tập trung tinh thần cũng không hề nhận ra bên trong viện còn có hơithở của người khác.

Phượng Cửu ngửa đầu lẩm bẩm: “Ừ, nguy hiểm tới mức suýt mất mạng,trước kia ta cũng đã từng trải qua mấy lần. Nếu như không trải qua nhữnggian nan kia, có lẽ

ta cũng không thể chịu đựng được sự tra tấn của lồng giam Cửu Khúc. Tavốn là độc đinh Thanh Khâu, từ nhỏ rất được nuông chiều, nhưng sau này

Page 129: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

vì thích Đông

Hoa đã nếm trải không ít khó khăn, trở nên kiên cường hơn rất nhiều”,dừng một lát lại nói: “Cũng không thể nói là không có người đến cứu ta, vídụ như lần này,

Trầm Diệp có tới cứu ta, mặc dù giữa đường trở về lại ném ta lại. Ta vốncảm thấy không sao. Lồng giam Cửu Khúc, người bình thường có thể chịuđựng tới năm

ngày hay sao? Ta đã chịu được, thậm chí còn tự mình quay trở về, ta còncảm thấy vô cùng đắc ý”.

Tô Mạch Diệp cầm chén trà lạnh lên rửa qua, sau đó rót trà nóng cho nàng:“Sau đó thì sao?”.

“Sau đó?”, nàng nghĩ một lát mới chậm rãi đáp: “Lúc trở lại, ta thấy TứcTrạch Thần Quân đang băng bó vết thương giúp Quất Nặc. Thực ra thì tacảm thấy vết

thương của Quất Nặc chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng Tức Trạch ThầnQuân lại băng bó cẩn thận như vậy, đột nhiên khiến ta cảm thấy có chút khóchịu”. Nàng đưa

tay lên đặt trên ánh mắt: “Khi đó, ta cảm thấy mình giống như A LanNhược, nhưng lại cũng cảm thấy thương thay cho nàng, nếu nàng chứngkiến một màn như vậy,

nhất định sẽ khó chịu hơn ta. Mà ta vốn đau lòng là bởi vì ta nhìn thấy mộtnữ tử được che chở sẽ như thế nào. Ta xem thường Quất Nặc bị thươngnhẹ như vậy cũng

đã không chịu được, nhưng ta lại hâm mộ nàng”.

Nàng giơ tay lên che mắt: “Đế Quân, tại sao những lúc ta cần hắn, hắn lạikhông có ở đây? Đã từng có lúc ta nghĩ như vậy. Từ trước tới giờ, mỗi khita gặp nguy hiểm,

hắn đều không xuất hiện, ta thầm nghĩ đó là do ta và hắn không có duyên

Page 130: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

phận. Thật ra thì những lúc đó, ta cũng không hoàn toàn tin tưởng, ta cảmthấy ta cố gắng

như vậy, nhất định ông trời sẽ mủi lòng. Lần này, ta cuối cùng cũng tin làthật, nếu như Trầm Diệp không tới cứu ta, có lẽ ta đã chết rồi. Trước kia takhông tin chúng

ta không có duyên phận, có lẽ là bởi ta còn chưa hoàn toàn thất vọng”.

Tô Mạch Diệp trầm tĩnh một lúc lâu: “Như vậy, ngươi hận hắn sao?”.

Phượng Cửu buông tay xuống, nhìn hoa hạnh nở rộ dưới ánh trăng, cố gắngmở to hai mắt: “Có lẽ là không hận. Ta chẳng qua chỉ cảm thấy vô cùngmệt mỏi. Đế

Quân hắn rất tốt, chỉ là ta và hắn không có duyên phận mà thôi”.

Tô Mạch Diệp ôn nhu nói: “Ngươi còn nhỏ, tương lai sẽ gặp được ngườitốt hơn”.

Phượng Cửu gật đầu trong vô thức: “Ngươi nói đúng, tương lai ta sẽ gặpđược người tốt hơn”.

Tô Mạch Diệp mỉm cười: “Sau này ngươi muốn gặp một người như thếnào?”.

Phượng Cửu chỉ suy nghĩ trong chốc lát: “Mặc dù ta không phải là loạingười yếu ớt gặp phải lúc hiểm nguy không có người tới cứu là sẽ chết,nhưng ta hy vọng gặp

được một người lúc ta gặp nguy hiểm sẽ tới cứu ta, đã cứu ta sẽ không tùytiện vứt bỏ ta, khi ta đau buồn sẽ an ủi ta”.

Tô Mạch Diệp thấp giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới sẽ gặpmột người không để cho ngươi phải chịu khổ, sẽ không khiến ngươi rơivào cảnh nguy hiểm

sao?”.

Nàng không nói gì.

Page 131: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Tô Mạch Diệp nói tiếp: “Ngươi cứ ngửa cổ như vậy, cổ sẽ bị đau đấy.Chẳng lẽ có người nói với ngươi, chỉ cần ngửa cổ là nước mắt sẽ khôngchảy ra? Đó là lừa gạt

người khác, ngươi không biết sao? Ngươi đang ở đây nhẫn nhịn cái gì?”.

Từng trận gió đêm lạnh ào ào thổi qua, Phượng Cửu vẫn ngửa đầu, tựa nhưđang nghiên cứu vầng trăng tròn trên trời, một hồi lâu sau, hai hàng lệ dọctheo khóe mắt

chảy xuống, sau đó là những tiếng nức nở, một hồi sau mới òa lên khóc,tiếng khóc khiến người khác thương tâm vô cùng.

Không biết một trận cuồng phong từ đâu thổi qua, hoa hạnh chập chờn rơixuống, bay tán loạn như tuyết rơi. Trong cơn mưa hoa hạnh, Tô Mạch Diệpmột lần nữa

nhìn thấy bóng người áo tím kia. Thì ra không phải là hắn hoa mắt. Tronglàn mưa hoa ấy, vị tử y tôn thần vẻ mặt tái nhợt, dưới chân là một chén conthuốc đã bị lật

úp, ngón tay nắm chặt một gốc hạnh khô già nua, ánh mắt kinh ngạc nhìn vềphía Phượng Cửu. Phượng Cửu hồn nhiên không hề hay biết, chỉ có điềunàng khóc mỗi

lúc một lớn hơn. Chàng nhíu chặt chân mày, bình tĩnh nhìn nàng, tựa hồmuốn đi tới bên cạnh, nhưng lại không thể bước tới dù chỉ một bước.

Cuối cùng cũng thấy ĐH ca ca bị ngược một chút, giờ đã nhận ra rồi nhé,chắc là bà con đều hài lòng.

❄ Chương 4.3 ❄edited by: Phong Tuyết

Hành cung bị thiên hỏa đốt giờ chỉ giống như một phế tích, hơn phân nửahoa sơn trà trên núi cũng bị cháy, khiến cho khung cảnh ngày sinh nhật củaquân hậu vô

cùng thảm đạm. Thượng quân nổi trận lôi đình, có điều thiên hỏa không

Page 132: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

phải do người nào gây ra, thế nên đầy một bụng tức mà không có nơi pháttiết, nhìn một

mảnh hoang tàn lại càng thêm não lòng, lập tức phân phó người cả đêm thuthập đồ đạc chuẩn bị thuyền rồng quay trở về vương đô.

Trên sông sương trắng giăng mờ mịt, mấy ngọn đèn treo trên cột buồm khẽđong đưa trước gió, trên bầu trời còn mấy ngôi sao nhạt. Ngày đang bắtđầu lên.

Phượng Cửu cuộn tròn bên trong chăn ấm, nghe được mấy tiếng sóng vỗvào mạn thuyền, dần dần tỉnh lại, nhận ra trong cảnh tối lửa tắt đèn, bênchiếc giường quen

thuộc của mình đang có một bóng người xa lạ. Gặp phải sự tình này, ngườibình thường sẽ lập tức làm gì?

Theo lý, nàng phải hét lên một tiếng, nhanh chóng giữ chặt lấy chăn, thumình vào góc giường, dùng giọng nói lạnh lùng uy nghiêm không chúthoảng sợ mà quát:

“Cuồng đồ lớn mật, ngươi ở đây làm gì?”. Có điều người trước mặt này,không thể coi là cuồng đồ được, cho dù hiện tại là cảnh tối lửa tắt đèn,nhưng nàng chỉ là cái

cọc gỗ, ai có thể làm gì được cái cọc gỗ đây?

Nghĩ thông suốt như vậy, Phượng Cửu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều,chậm rãi ngồi dậy, thắp sáng cây nến phía đầu giường, giơ ánh nến ra phíatrước mỹ nam,

lay một cái, xác nhận khuôn mặt kia chính là hắn, cất tiếng nói: “Tức TrạchThần Quân, ngươi lần này… đi nhầm phòng sao?”.

Dưới ánh nến có thể nhận ra khí sắc của Tức Trạch Thần Quân tối naykhông được tốt, lẳng lặng nhìn nàng một lát, như thể muốn hòa mình vàotrong ánh mắt của

nàng, thế nhưng lại không hề động đậy, không hiểu là đang suy nghĩ điều gì.

Page 133: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu vén rèm chuẩn bị rời giường, miệng nói: “Ta ngủ đã đủ rồi,Thần Quân ngươi có vẻ mệt mỏi, chắc là lười đi tìm phòng nên ngủ tạm ởphòng ta đúng

không? Ta ra ngoài hóng gió một lát, nếu ngươi muốn đi thì cài giúp ta cáicửa…”.

Nàng nói những lời này cũng có ý lánh xa một chút, mặc dù A Lan Nhượcvà Tức Trạch là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng nàng không phải là ALan Nhược, Tức

Trạch cũng không hề nói gì, nửa đêm canh ba, tốt nhất là nên tránh đi mộtchút.

Chăn vừa vén lên được một nửa lại bị Tức Trạch kéo đắp trở lại. TứcTrạch Thần Quân nhíu mày, lấy một chiếc áo choàng choàng qua ngườinàng, đưa cho nàng một

chén chè nóng đang bốc khói, thấp giọng nói: “Không đau nữa sao? Uốngcái này đi!”, vẻ mặt mặc dù vẫn lạnh nhạt nhưng trong lời nói lại nghe rađược sự ân cần.

Phượng Cửu trong tay cầm chén chè không khỏi tự hỏi, vẻ mặt này của hắn,đáng lẽ phải dành cho Quất Nặc mới đúng. Hôm nay hắn vào phòng nàng,lại cẩn thận

chăm sóc nàng, liệu có phải là hắn trúng tà không?

Phượng Cửu đem cây nến giơ ra trước mặt, lo lắng nhìn Tức Trạch nói:“Thần Quân ngươi… có phải đã nhận lầm người rồi không? Ta là A LanNhược, không phải

Quất Nặc. Hay là… ngươi hiện tại đang thấy ta trong bộ dạng của QuấtNặc? Nhưng ta thực sự là A Lan Nhược, ngươi coi ta là Quất Nặc, có lẽ làngươi đã trúng

tà…”.

Tức Trạch trầm mặc nhìn nàng hồi lâu: “Ta không hề trúng tà”.

Page 134: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nghe thấy lời ấy, trong lòng Phượng Cửu không khỏi tăng thêm vài phầnnghi ngờ, thử dò xét nói: “Nếu như vậy, hiện tại ngươi nên tới chiếu cố choQuất Nặc mới

đúng chứ?”.

Ánh mắt Tức Trạch dừng lại trên người nàng: “Ta tới chiếu cố ngươi, nhưvậy không được sao?”.

Phượng Cửu suy nghĩ trong chốc lát, hiểu được gì đó, nói: “À, thì ra làQuất Nặc bảo ngươi tới chiếu cố ta, dùng tình cảm này để bù đắp lại việcThường Lệ giam ta

vào lồng Cửu Khúc sao? Tình cảm giữa tỷ muội hai nàng đúng là thật tốt,ta vốn còn chưa có nói chuyện này với Thượng quân. Ngươi lại vì chuyệnnày tới chiếu cố

ta, ta không dám nhận, thật ra thì việc ăn uống của ta đã có Trà Trà chiếucố rồi, nếu không có Trà Trà ta cũng có thể tự làm, không cần thêm ngườihầu hạ”.

Nàng đem chén chè ngọt đưa cho hắn, cân nhắc nói: “Mặc dù chúng takhông có tình cảm vợ chồng, nhưng Tức Trạch ngươi lần nào cũng giúpcho hai nàng, ta cảm

thấy… không hay cho lắm”. Nàng thực lòng không phải thấy không hay cholắm, mà là thấy bất bình thay cho A Lan Nhược, có điều với thân phận củanàng cũng chỉ

nói được bốn chữ ấy mà thôi.

Nàng đưa trả lại chén chè cho hắn, hắn lại ngẩn người nhìn chén chè trongtay nàng một hồi mới trả lời: “Việc này không liên quan tới hai tỷ muộihọ”, ngẩng đầu nhìn

nàng nói: “Hôm nay, ta đưa cho ngươi chỉ một chén nước, ngươi cũngkhông nguyện uống?”.

Rõ ràng trên khuôn mặt hắn có ý tốt, nhưng những lời này khi lọt vào tai,

Page 135: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

lại khiến Phượng Cửu cảm thấy chán nản. Nàng không uống chén chè nàybởi vì nàng không

muốn hắn thay Thường Lệ trả tình, nhưng hắn đã nói không phải, nàng từchối cũng khó khăn, ấp úng nhận lấy nói: “Thật ra thì vừa rồi ta không thấykhát, hiện tại đã

khát rồi”, vừa nói xong đã bưng cốc chè uống cạn.

Rõ ràng là chén chè ngọt, nhưng khi uống vào lại cảm thấy có vị máu tươi,không hiểu có phải là do mấy ngày trước bị hành hạ nên sinh ra ảo giáckhông.

Nói đến mấy ngày trước bị hành hạ, nàng mới nhớ ra thuốc trị thương TrầmDiệp cho nàng cũng chỉ có thể giảm đau đớn thêm một nửa, đêm qua khinàng nói chuyện

cùng Mạch Thiểu trong vườn hạnh, trên người vẫn không ngừng đau nhức,giờ phút này lại cảm thấy rất thoải mái, không hiểu là vì sao. Quả nhiên làtuổi thiếu niên,

xương cốt cứng rắn, ngủ một giấc có thể chữa khỏi trăm bệnh.

Đang mải suy nghĩ thì thấy Tức Trạch lấy chiếc chén sứ trong tay nàng đặtlên bàn, sau đó đỡ nàng nằm xuống, nói: “Hiện tại vẫn còn chưa sáng, ngủthêm lát nữa

đi!”.

Uống chè xong, quả thực Phượng Cửu cảm thấy có chút buồn ngủ, thếnhưng những hành động của Tức Trạch đêm nay lại khiến nàng không thểgiải thích được. Khi

hắn cúi đầu tới gần nàng, nàng còn ngửi thấy được mùi bạch đàn hươngnhàn nhạt, khiến nàng cảm thấy quen thuộc vô cùng. Có điều, Tức Trạchhắn không gặp tà,

cũng không thay Thường Lệ cầu tình, chẳng lẽ là do bị kẹp đầu vào cửasao?

Page 136: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Trong phòng có cảm giác ấm cúng, khiến cơn buồn ngủ của Phượng Cửucàng sâu, mặc dù còn nhiều nghi vấn, nhưng ngủ vẫn quan trọng hơn. Đangmuốn chìm vào

giấc mộng, lại đột nhiên nghe thấy Tức Trạch nói: “Đêm hôm đó, ngươinói trước kia ngươi đã từng thích một người?”, ngừng một lát rồi nói:“Người đó, hắn khiến

cho ngươi rất thất vọng phải không?”.

Phượng Cửu thoáng giật mình, đêm hôm đó nàng nhầm Tức Trạch là TôMạch Diệp, dẫn hắn đi thưởng hoa nguyệt lệnh, rồi từng nói với hắn làmình đã thích một

người, không ngờ hắn lại nhớ lâu như vậy.

Đã qua mười mấy ngày, Tức Trạch đột nhiên lại hỏi, không hiểu vì sao.Nhưng điều này, quả thực nàng không muốn Tức Trạch hỏi đến. Trước kianàng cảm thấy Tức

Trạch này là một vị tiên nhân rất đứng đắn, sau này mặc dù biết hắn thíchQuất Nặc, thế nhưng lại cảm giác hắn thích nàng ta không giống với kiểuthích nơi hồng trần

thế tục, hiện tại không ngờ hắn lại hỏi tới một vấn đề mà mười phần đềumang ý vị của nơi hồng trần.

Hắn nói rằng hắn không trúng tà, nàng nghĩ, chắc chắn hắn đã va phải đâuđó.

Thấy nàng hồi lâu không nói, Tức Trạch nói: “Hắn quả nhiên đã khiến chongươi rất thất vọng”.

Phượng Cửu ở trong chăn thở dài, ngượng ngùng nói: “Thật ra thì không cógì là thất vọng hay không thất vọng cả, chỉ là đó là một đoạn nhân duyên,một duyên

phận nào đó mà trước kia ta đã từng đánh cuộc rất lâu cho duyên phận ấy,nhưng ta vẫn không có được, gần đây ta nhận ra được đánh cuộc với nó chỉ

Page 137: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

có thể nhận

thêm đau khổ mà thôi. Thần Quân có cái gì nhìn không thấu, chúng ta có thểbàn luận một chút”.

Đêm yên lặng vô cùng, nàng có thể cảm thấy được ánh mắt bình tĩnh củaTức Trạch đang đặt trên người mình, nói: “Nếu như hiện tại hắn xuất hiệntrước mặt ngươi,

ngươi vẫn không tin là các ngươi hữu duyên sao?”.

Phượng Cửu cười một tiếng, cảm thấy thật sự buồn ngủ, nói: “Giữa chúngta không hề có chữ duyên kia, ta đánh cuộc lâu như vậy, giờ đã đến lúc nênđặt xuống rồi.

Thế nên, lúc này cho dù hắn có xuất hiện hay không cũng không khác nhaulà mấy, có lẽ hắn không xuất hiện thì tốt hơn, cho dù hắn có xuất hiện, tacũng không

muốn gặp hắn”.

Một hồi lâu, nghe thấy Tức Trạch nói: “Thật chứ?”. (đã bị ngược rồi nhé,hòa!!!)

Phượng Cửu điềm đạm nói: “Đúng vậy”, lại lải nhải: “Thật ra thì tối nayThần Quân nói với ta chuyện này vì cái gì ta hiểu được, chúng ta là vợchồng, ta biết ngươi

không hề tình nguyện chút nào, cũng không hy vọng ta quấn lấy ngươi, thếnên mới muốn chúng ta sớm chấm dứt? Chuyện này, ngươi không cần bậntâm, mỗi người

đều có số mệnh của mình. Hiện tại ta đã mệt rồi, có chuyện gì sáng maichúng ta bàn tiếp nhé. Lát nữa đi ra, nhớ cài giúp ta cái cửa”.

Tức Trạch không nói nữa, Phượng Cửu cho rằng đó là do tâm tư của hắn bịnàng nhìn thấu nên xấu hổ. Nàng cảm thấy tối nay mình thật bản lĩnh, lại cóthể đoán

Page 138: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

được tâm tư của người khác. Nhưng chẳng hiểu tại sao trong lòng lại cómột loại cảm giác gì đó khiến nàng vô cùng khó chịu. Tức Trạch ở trongphòng nàng một hồi

lâu, cho đến khi nàng ngủ vẫn không nghe thấy tiếng hắn đóng cửa, mùibạch đàn hương vẫn thoắt ẩn thoắt hiện, không hề tiêu tan.

Phượng Cửu ngủ thẳng tới giờ Ngọ, trong bụng trống trơn, đói đến mứckhông thể ngủ tiếp được. Vừa lúc tỉnh dậy thấy Trà Trà chuyển lời TôMạch Diệp, mời nàng

tới mui thuyền ăn cá nướng, Phượng Cửu hớn hở đi ngay. Lúc đóng cửachợt thấy căn phòng rất gọn gàng, chiếc ghế đêm qua Tức Trạch mang tớingồi bên giường

nàng hiện tại đã được xếp gọn đặt tại chân giường, chiếc chén đêm quanàng uống cũng không còn ở đó, tựa hồ như đêm qua nàng không hề tỉnhlại, những gì xảy ra

với Tức Trạch cũng chỉ là một giấc mộng.

Khi tới mui thuyền thấy Tô Mạch Diệp đang cầm xiên cá trong tay, đứngbên cạnh bếp lò, hai mắt hướng ra nhìn nàng.

Mạch Thiểu phong lưu, giỏi nhất là pha trà, có lẽ là cho rằng nướng cácũng giống như pha trà, vẫn dùng cái lò nướng.

Phượng Cửu một bụng tham ăn nhìn thấy cảnh này không khỏi than trời. Cứngỡ rằng hôm nay ông trời đoái thương, nàng được mời ăn cá nướng, tớiđây mới thấy,

nàng vốn đến để nướng cá cho hắn ăn.

Mạch Thiểu chỉ vào một cái hộp gỗ ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Biếtngươi đói bụng không có gì ăn đã vội vàng tới, ta đặc biệt chuẩn bị chongươi chén cháo”.

Phượng Cửu mừng rỡ, cảm thấy Mạch Thiểu cũng có chút lương tri, ngồixuống húp cháo không hề khách khí. Chén cháo này, là chén cháo ngọt,

Page 139: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

mềm ngon vừa

miệng, nhưng chẳng hiểu tại sao khi ăn vào lại cảm thấy có vị tanh của máunơi đầu lưỡi. (tỷ uống máu của ĐH ca ca mà)

Tô Mạch Diệp nhìn nàng ăn hết chén cháo, lại cười: “Ăn xong rồi thì tớichỉ ta cách nướng cá, cá này bắt được không phải là dễ, Tức Trạch ThầnQuân có nói,

nướng cá này cho ngươi ăn rất tốt, đáng tiếc ta văn võ song toàn nhưngnướng cá thì có chút…”. (sủng ghê chưa?)

Nghe thấy hai chữ Tức Trạch, miếng cháo cuối cùng vừa vào miệng đã lậptức khiến Phượng Cửu bị sặc. Mạch Thiểu vội vàng rót nước cho nànguống. Nước uống

vào, lại thấy vẫn là nước chè ngọt đã uống đêm qua. Phượng Cửu khó khănnuốt cả chè lẫn cháo, mờ mịt nhìn về phía Tô Mạch Diệp: “Cái này cũng làTức Trạch

Thần Quân đưa? Ta cảm thấy đêm qua hắn có chút không đúng, giống nhưtrúng phải tà, quả nhiên trúng tà rất nặng, đến hôm nay rồi vẫn còn tới đây.Có điều, cá

này tại sao hắn lại đưa cho ngươi? Ngươi và hắn từ khi nào lại có loại tìnhcảm thắm thiết này?”.

Tô Mạch Diệp sửng sốt: “Đêm qua Tức Trạch Thần Quân ôm ngươi trở vềthuyền, sau đó không có nói với ngươi sao?”.

Phượng Cửu còn ngỡ ngàng hơn: “Đêm qua tâm tình ta không được tốt,khóc ở vườn hạnh… Sau khi ta ngủ, không phải là ngươi mang ta về thuyềnsao?”.

Tô Mạch Diệp thong dong đưa cá xiên cho nàng: “Chuyện này, quả thựckhông phải”.

Đêm qua đúng là xảy ra không ít chuyện. Một khắc lúc Phượng Cửu khôngchút kiêng kỵ khóc lên, Tô Mạch Diệp không thể nhìn thấy rõ cảm xúc của

Page 140: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Đông Hoa

đang đứng trong vườn hạnh. Có chút luống cuống, sau đó thì yên lặng đếnlạ. Hắn mặc dù là hoàng tử tiêu dao chốn Tây Hải, không thường xuyên tớiCửu Trùng

Thiên bái kiến, nhưng cũng từng nghe danh Đông Hoa Đế Quân vô dục vôcầu. Đêm qua, lần đầu tiên hắn biết, vị Đế Quân này cũng có tư tình.

Phượng Cửu tối qua khóc thút thít sau đó dựa vào gốc cây ngủ. Hắn địnhmang nàng trở về phòng, nhưng vừa khi đứng lên đã thấy tử y tôn thần đitới phía trước, cúi

người bế Phượng Cửu lên, tựa hồ như hắn chỉ chờ đợi đến giây phút này.

Khi Tô Mạch Diệp còn nhỏ đã từng gặp qua Đông Hoa Đế Quân một lần.Người phàm sống ở hồng trần thế tục, thần tiên sống ở ảo cảnh Tam Thanh,hắn cảm thấy

Đế Quân cao cao tại thượng kia vừa ở ngoài hồng trần thế tục, lại cũng ởngoài ảo cảnh Tam Thanh, trong ánh mắt lạnh lùng, giống như xem vạn vậtđều là trống

không.

Hắn năm đó từng nghĩ người này quả nhiên có khí độ của người làm chủthiên địa.

Vào trong thế giới này, hắn cảm thấy Đế Quân có điểm gì đó khác với suynghĩ của hắn, nhưng chưa từng nhận ra được. Hôm qua khi Đế Quân đứngbên cạnh hắn,

trong tay ôm lấy Phượng Cửu, ánh mắt toát ra vẻ nhu hòa khó thấy, hắn mớihiểu Đế Quân hiện tại vì sao lại bất đồng với năm xưa. Đó là bởi tronglòng đã có người.

Tình nghĩa của hắn với Tức Trạch Thần Quân mà Phượng Cửu nhắc tới,chỉ là do lúc đó Đế Quân có hỏi hắn một câu: “A Lan Nhược nếu có sưphụ là Tô Mạch

Page 141: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Diệp, ngươi chắc chắn không phải Tô Mạch Diệp của thế giới này, ngươivào Phạm Âm cốc thay thế người kia?”.

Trước kia hắn giấu diếm thân phận với Đông Hoa, hiện tại thân phậnPhượng Cửu đã lộ, hắn đương nhiên không cần giấu diếm nữa.

Đế Quân lại hỏi: “Là Liên Tống bảo ngươi vào tìm ta và Tiểu Bạch?”.Hắn tự nhiên muốn tỏ ra mình không biết Tức Trạch là Đông Hoa, khôngmuốn xác nhận là

Liên Tống bảo hắn vào tìm Đông Hoa và Phượng Cửu, giúp bọn họ thoátra ngoài. Hắn trước kia trăm phương ngàn kế ngăn cản Đông Hoa vàPhượng Cửu gặp

nhau, là bởi tư tâm của hắn. Hiện tại họ đã gặp nhau, hắn không ngăn trởbởi cảm thấy Phượng Cửu đáng thương. Nếu như Đông Hoa muốn lập tứcmang Phượng

Cửu ra ngoài cũng không sao, có điều chuyện của A Lan Nhược, hắn sẽgặp khó khăn.

Không ngờ được, tốt tâm cũng sẽ có thiện quả, Đế Quân nhìn hắn nói: “Talà ai, tạm thời ngươi hãy cứ gạt nàng. Nơi này so với bên ngoài linh khítinh khiết hơn, thích

hợp cho nàng nghỉ ngơi, chúng ta tạm thời chưa ra vội, ngươi cũng đừngtrở về, lúc ta không có ở đây, ngươi giúp ta chăm sóc nàng”.

Một tiếng hắt xì giúp Tô Mạch Diệp từ trong hồi ức tỉnh lại. Phượng Cửuxoa xoa mũi, hỏi hắn: “Ngươi nói Tức Trạch đem ta trở lại thuyền, ta đãnghĩ rồi, những lời

hắn nói ta cũng không nhớ rõ lắm, chẳng lẽ hắn đã nói gì với ngươi sao?”.

Tô Mạch Diệp suy nghĩ một lát, lại có chút muốn cười, nói: “Cái gì cũngkhông có”.

—————-

Page 142: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Đọc đến đây chắc các nàng đều cảm thấy hài lòng rồi chứ?

Chap hôm nay dài quá, PT edit liền một lèo, giờ mắt sắp rơi ra khỏi tròngrồi!!! Chúc một đêm vui vẻ và chúc ngủ ngoan :D

p.s: vẫn còn truyện nữa nhé, đừng chào PT sớm như thế…

❄ Chương 5.1 ❄edit: Phong Tuyết

beta: Phong Tuyết

Con sông lớn, sông Tư Hành Hà, chảy về hướng đông, hướng đông làhướng của vương đô. Lần trở về này bởi vì xuôi dòng về nên thời gian đirất nhanh, chỉ qua ba

bốn ngày đã tới dãy núi dài.

Dãy núi đó là dãy Khê Loan, Phượng Cửu chưa từng quên nàng và TứcTrạch đã thưởng hoa nguyệt lệnh ở đó. Nhưng từ sau cái đêm nói chuyệnvới hắn ở trong

phòng nàng, đã ba ngày rồi nàng chưa nhìn thấy hắn. Phượng Cửu cho rằngđó là hắn thể hiện sự biết ơn nàng không khiếu nại Thường Lệ với Thượngquân. Ăn cá

của hắn, uống chè của hắn, vẫn muốn nghe một tiếng cảm ơn từ hắn, khôngbiết rằng việc hắn trúng tà đã được giải quyết chưa, không biết hắn có còntới hay không.

Không có hắn, nàng cảm thấy hơi tiếc một chút.

Được Mạch Thiểu quan tâm săn sóc cẩn thận, Phượng Cửu mấy ngày quachỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, lúc rảnh rỗi thì đi chơi, không chỉ những vếtthương ngoài da

còn lại sau khi chịu phạt trong lồng Cửu Khúc đã biến mất mà trên bụng đãbắt đầu xuất hiện mỡ thừa. Sau khi phát hiện ra điều này, nàng ngoại trừ ănngủ còn tỏ ra

Page 143: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

rất ưu sầu.

Trà Trà thấy vậy, vội vàng bẩm báo với Mạch Thiểu: “Điện hạ dường nhưrất nhớ Thanh Điện, mỗi ngày đều lấy tay ôm bụng, thở dài không ngớt, cólẽ đã biết

chuyện hôm ấy Tức Trạch Thần Quân tới thăm Thanh Điện, sau đó ThanhĐiện liền ngủ say từ đó tới giờ. Điện hạ nếu biết chuyện này, lấy tình yêucủa điện hạ dành

cho Thanh Điện mà xét, điện hạ luôn khống chế không hỏi Trà Trà tìnhhình của Thanh Điện, luôn tin tưởng về việc chăm sóc Thanh Điện của TràTrà…”, trong khóe

mắt hiện lên ánh nước: “Điện hạ thật ôn nhu, cũng thật hiểu thấu lòng ngườikhác”.

Tô Mạch Diệp đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ điện hạ của ngươigần đây tiêu dao, đã sớm không nhớ ra còn có Thanh Điện ở bên cạnh mìnhrồi. Nàng sở

dĩ thở dài cũng chỉ vì phát hiện mình mập lên mà thôi. Trong miệng lại nói:“Không uổng A Lan Nhược đem Thanh Điện giao cho Trà Trà ngươi, quảnhiên thông tuệ

lanh lợi, hiểu được dụng ý của nàng. Dụng ý của nàng đã như vậy, ngươinên chiểu theo mà làm, như vậy mới là một nha hoàn trung thành. Nàngkhông hỏi ngươi, rất

có thể sẽ hỏi ta, tới lúc đó ta sẽ nói rõ với nàng”.

Trà Trà được khen như vậy, nói tạ ơn rồi chạy đi. Tô Mạch Diệp thầmnghĩ ngợi, Đế Quân quả nhiên làm việc chu đáo cẩn thận, trước khi rời đivẫn còn nhớ Phượng

Cửu sợ rắn, giải quyết luôn Thanh Điện. Thương thay cho Thanh Điện, chỉngủ thường thôi mà giờ đã bị khiến cho ngủ tới mức không tỉnh lại được.

Tô Mạch Diệp thở dài một hơi.

Page 144: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Ở một mái hiên khác. Bởi vì chuyện hỏa hoạn ở hành cung, Thượng quânluôn luôn tỏ ra bực tức, mấy ngày nay lại nhận thấy đi thuyền rất nhàmchán. Đúng lúc này

lễ quan đi cùng bẩm báo tối nay bầu trời nhiều sao, có gió mát. Thượngquân nghe vậy, lập tức trong lòng hào hứng, truyền lệnh cho nhóm lễ quandọn dẹp đỉnh

thuyền một chút, tối nay sẽ mở dạ yến trên đài.

Dạ yến này, Phượng Cửu vốn không hề có hứng thú, nhưng mấy ngày naynàng chỉ có thể đi vòng quanh đúng hai nơi: mui thuyền và trong phòngnàng, cặp mắt chỉ

có thể nhìn Trà Trà hoặc Tô Mạch Diệp, đã sớm buồn bực phát hoảng, vậynên vội vàng tới dạ tiệc từ sớm.

Lúc Thượng quân cùng quân hậu và hai vị công chúa tới đài, Phượng Cửuđã uống được hai chén trà, ăn ba đĩa bánh ngọt, trên đất dầy vỏ quả hạchđào đã bóc.

Ánh mắt Thường Lệ quét qua, nhìn thấy nàng, trong ánh mắt xuất hiện sựtàn nhẫn cùng vẻ mỉa mai, Phượng Cửu bình tĩnh ăn nốt nửa phần điểmtâm, giả bộ không

thấy nàng ta. Phải làm sao để trả thù Thường Lệ, nàng mấy ngày nay đã suynghĩ ra cách mới, có điều hiện tại ở trên thuyền động thủ không tiện, chờkhi nào về tới

cung, trời đất rộng rãi, ắt sẽ có cơ hội.

Hôm nay Thường Lệ mặc một bộ y phục không hề tầm thường, tay ômtrương cầm, một thân bạch y phấp phới trong gió sông, còn trang điểm rấtcẩn thận. Nghe

mấy thị tỳ nói, Thường Lệ hôm nay ăn vận như thế là để hiến một khúc choThượng quân, khiến ngài bớt sầu muộn. Bất quá, Phượng Cửu cảm thấyThường Lệ làm

Page 145: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

vậy, sợ là còn có toan tính khác.

Nàng suy đoán như vậy là bởi hôm nay tới sớm, nghe được một chuyệnkhác.

Những người không được quản lí nghiêm ngặt thường hay dễ dàng nói ranhững lời không nên nói. Thí dụ như nàng lần này đi dạ yến cũng chỉ mangtheo Trà Trà, bởi

vì Trà Trà làm việc cẩn thận, sẽ giúp để ý sắc mặt mọi người thay nàng.Mà Thường Lệ được sủng ái, vì thân phận tôn quý, mặc dù đi du thuyềncũng mang theo năm

sáu thị tỳ, mà mỗi người đều không làm việc cẩn thận, không được quản línghiêm.

Mấy thị tỳ đó khi nãy trên đài đã nói thoáng qua chuyện kia, tai nàng lại rấtthính, nghe ra được chút ít manh mối.

Nửa khắc trước, khi nàng đang chuyên tâm ăn điểm tâm, trên đài có nói haicâu lọt vào tai nàng: “Đó là Nhị điện hạ? Tới sớm như vậy, lại ăn nhiềunhư vậy, đúng là

không có chút thể diện nào. Bữa tiệc hôm nay toàn hoa quả trân quý nhấtphẩm, thường ngày nàng không được ăn sao? Ha ha”.

Phượng Cửu trước nay là một thần tiên rộng lượng, người khác rảnh rỗibàn tán chuyện gì nàng không hề quan tâm, nhưng lời nói này có chút caynghiệt. Nàng không

nhịn được nhìn ra, lại không ngờ lời này xuất phát từ miệng một thị tỳ.

A Lan Nhược là một công chúa không được cưng chiều, mặc dù khôngđược cưng chiều nhưng vẫn là một công chúa, ở sau lưng nàng, mấy cungtỳ tầm thường cũng

dám mạo phạm nàng?

Quả nhiên nghe hồng y thị nữ bên cạnh đáp lời: “Nhìn nàng xem, làm sao

Page 146: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

sánh được với Tam công chúa của chúng ta? Ngày đó Thượng quân gảnàng cho Tức Trạch

Thần Quân đúng là rất tiện nghi cho nàng”.

Phượng Cửu sặc một ngụm trà, thì ra là người của Thường Lệ.

Một thị nữ áo xanh thấp giọng nhắc nhở hồng y thị nữ: “Nói nhỏ thôi, cẩnthận Nhị công chúa nghe được, ta thấy nàng vừa ho khụ một tiếng, có lẽ đãnghe được rồi”.

Hồng y thị nữ liếc qua nàng, ngạo nghễ nói: “Cách xa như vậy, làm saonàng có thể nghe được?”, lại nói: “Ta nghe nói lúc hứa hôn với Tức TrạchThần Quân, bởi vì

Tam công chúa còn quá nhỏ, mà Thượng quân thương yêu Tam công chúa,không muốn trói buộc người trong hôn sự, vậy nên mới để cho Nhị côngchúa chiếm tiện

nghi. Vậy mà hiện tại điện hạ đã lớn, lại yêu đơn phương Tức Trạch ThầnQuân. Thế nhưng, theo ta thấy, điều này cũng chẳng có gì khó khăn, nếunhư điện hạ có ý,

gả cho Tức Trạch Thần Quân, hai tỷ muội chung một chồng cũng được, cònchuyện sau này xử lí Nhị điện hạ thế nào, chờ điện hạ gả đi, sẽ tùy theotâm ý của người

thôi. Ta thấy Tức Trạch Thần Quân cũng chẳng có chút tình cảm nào vớiNhị điện hạ đâu”.

Phượng Cửu cảm thấy thị nữ này quả nhiên là trung bộc, còn biết suy nghĩmưu lược sâu xa cho chủ nhân, nhưng thị nữ áo xanh lại có chút bận tâm:“Đây cũng là

một biện pháp, nhưng Thần Quân có thể đồng ý sao? Thần Quân không cótình với điện hạ, Thần Quân dành tình cảm cho Đại điện hạ nhiều hơn”.

Phượng Cửu khẽ xoay chiếc chén trong tay, thầm khâm phục thị tỳ áo xanhnày có nhãn lực tốt, lại nghe hồng y thị nữ cười lạnh một tiếng: “Đừng nói

Page 147: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Đại công chúa

đã định thân với Trầm Diệp đại nhân, cho dù có chưa định thân cũng khôngxứng với Tức Trạch Thần Quân. Ngươi nghĩ rằng tối nay Tam điện hạ gảyđàn là vì muốn

Thượng quân vui sao?”, cười cười, thần bí nói: “Nghe nói Tức TrạchThần Quân đối với âm luật cũng có ít nhiều hiểu biết”.

Thị nữ áo xanh đỏ mặt, như thể nhớ tới gì đó, vội vàng đưa mắt đảo quaphía trước phía sau: “Tâm tư của Tam điện hạ chúng ta không nên đoán,chuyện tình của Đại

điện hạ cũng không nên nói nhảm”. Hồng y thị nữ bĩu môi không nói, trênđài lại yên lặng.

Đám người này suốt ngày tranh giành tình nhân, đúng là không còn chuyệnđể làm, cho dù là vì mình hay vì người khác cũng làm rất chuyên nghiệp,Phượng Cửu sinh

lòng khâm phục.

Đại công chúa đã định cho Trầm Diệp, thế nhưng lại không nhận thứcđược điều đó, cuốn lấy Tức Trạch. Nhưng cho tới khi khai yến, Tức TrạchThần Quân am hiểu

âm luật vẫn chưa hề xuất hiện, khiến Thường Lệ chỉ có thể ngồi trên đàithử cầm, lòng Phượng Cửu rất hả hê.

Nhưng, Tức Trạch Thần Quân là một miếng bánh ngon, không chỉ ThườngLệ quan tâm mà quân hậu cũng luôn thăm hỏi. Vừa khi mở màn, một thanhâm không cao

không thấp từ trên truyền xuống, hướng về Phượng Cửu: “Mấy ngày naykhông gặp Tức Trạch, theo lý hôm nay hắn cũng nên xuất hiện, vi sao tớigiờ chưa lộ diện?”.

Phượng Cửu nghe lời này, mơ màng cảm thấy mấy ngày nay không thấyTức Trạch có lẽ là do hắn không có trên thuyền, nàng cũng không biết hắn

Page 148: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

đi đâu, khi nào trở

lại, lại không biết nên nói sao cho phải, đành đáp: “Có lẽ là đã nhớ nhầmcanh giờ, làm phiền mẫu phi quan tâm”.

Thường Lệ đột nhiên xen vào: “Núi Thủy Không vách cao lại dốc, cómãnh thú canh giữ Hộ Hồn Thảo, lần này bởi vi lấy Hộ Hồn Thảo choQuất Nặc tỷ tỷ mà Thần

Quân bị thương, cũng là xin lỗi A Lan Nhược tỷ tỷ trước. Có lẽ Thần Quânđi vội vàng, chưa nói cho tỷ tỷ biết chuyện này”.

Sau đó hướng về phía quân hậu: “Lên núi Thủy Không lấy Hộ Hồn Thảo lànữ nhi cầu xin Thần Quân đi, bởi vì nữ nhi lo lắng cho Quất Nặc tỷ tỷ, sợđêm xảy ra hỏa

hoạn tỷ tỷ bị kinh động. Nữ nhi van xin một hồi, Thần Quân cũng đồng ý,ngày hôm sau liền đi luôn. Nhưng hiện tại chưa thấy Thần Quân trở lại, nữnhi thấy dường

như mình đã làm sai…”.

Quân hậu ngạc nhiên nhìn Thường Lệ, Phượng Cửu cũng vô cùng ngạcnhiên. Lúc này ở phía xa xa truyền tới thanh âm của Tô Mạch Diệp: “TứcTrạch sau khi lên

thuyền chưa từng gặp tỷ muội hai người, chớ nghe nàng nói nhảm”.

Phượng Cửu thấy Thường Lệ lộ vẻ xấu hổ, xoay xoay cái chén trong tay.Chuyện tới đây, thật là thú vị.

Nàng trước giờ cùng cô cô nói dối phụ thân cũng bởi muốn thoát tội nàynọ, nhưng Thường Lệ lần này nói dối, là có động cơ của riêng nàng.

Lời của nàng rõ ràng ám chỉ Tức Trạch Thần Quân và A Lan Nhược bấthòa, tình cảm còn không sánh bằng tình cảm dành cho tỷ muội hai ngườihọ. Loại chuyện

ghen ghét nhau này lại mang ra nói trên dạ yến, quả thực không hề đẹp mắt.

Page 149: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nhưng Thường Lệ nói trôi trảy như vậy, có vẻ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Phượng Cửu suy nghĩ một hồi lâu, chợt nhớ ra lời nói khi nãy của hồng ythị tỳ, nhất thời hiểu ra được.

Đem hai vị công chúa cùng gả cho một người, tiền triều không phải làkhông có tiền lệ. Thường Lệ thích Tức Trạch không phải là chuyện ngàymột ngày hai, theo tính

cách của nàng có lẽ đã cầu xin với Thượng quân rồi. Chuyện này chắcchắn không được thông qua, hoặc là nàng bị từ chối, hoặc là Thượng quânchưa nói với Tức

Trạch. Tức Trạch mang chức quan Thần Quân, đã ở lâu trong Kỳ NamThần Cung, so với Trầm Diệp, uy vọng của hắn lớn hơn nhiều, có lẽThượng quân muốn được

lòng hắn.

Muốn gả cho Tức Trạch thì có biện pháp gì? Tự hủy trong sạch là nhanhnhất… Có lẽ Tức Trạch luôn đề phòng cẩn thận nên Thường Lệ chưa thểthực hiện được, hạ

sách này, có lẽ chỉ hủy hoại thanh danh bản thân trước mặt mọi người màthôi.

Hiện tại Tức Trạch không có ở đây, nếu như hắn nghe được, nói ra sự thật,thì không cần phải bàn cãi. Nếu như Thường Lệ giải thích, chỉ khiến ngườita cảm thấy

giấu đầu hở đuôi. Sau này tới khi mọi người bàn tán chuyện này, Thượngquân vì danh dự của Thường Lệ mà gả nàng cho Tức Trạch, như vậy làhoàn thành.

Diệu kế như vậy cũng có thể nghĩ ra, Phượng Cửu trong lòng bái phục.

Mấy vị thần ngồi cạnh Thượng quân đang nhìn nàng với vẻ đồng tình.Nhưng so với phiền não nếu một ngày nào đó Tức Trạch yêu cầu cùngphòng cùng giường,

Page 150: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nàng cảm thấy hắn cưới Thường Lệ là chuyện tốt.

Thượng quân bất động thanh sắc, lập tức chuyển đề tài, liếc một cái đãthấy một lão y vội vàng đứng ra bẩm báo có bảo bối muốn dâng lên.

Lão y khom lưng nói: “Trước kia nghe Thượng quân nói thể chất ba vịcông chúa có chút lạnh, hôm nay lão thần kiếm được mấy quả kế báchmuốn dâng lên. Loại

quả này có thể điều trị chứng hàn bệnh của ba vị công chúa, có cần lập tứctrình lên không ạ?”.

Thượng quân đang vuốt cằm, trên cầu thang lại truyền đến tiếng bước chântrầm ổn, một giọng nói vang tới: “Kế bách quả? A Lan Nhược hiện tạikhông thể ăn được

loại quả này”. Phượng Cửu quay đầu lại nhìn, ở phía cầu thang lộ ra thânảnh một nam nhân tóc bạc vận tử y, là người mấy ngày nay chưa thấy mặt,vừa được nhắc tới

rất sôi nổi, Tức Trạch Thần Quân.

Núi xanh ẩn hiện, gió sông thổi nhẹ. Tức Trạch Thần Quân trong tay cầmmột chiếc áo choàng, nhìn có vẻ mệt mỏi của người đi đường xa nhưngtrên mặt vẫn bình

tĩnh, thong dong bước đi, đứng vững trên đài hành lễ với Thượng quân,quân hậu, sau đó không nhanh không chậm đi tới bên cạnh Phượng Cửu, đặtmột chén canh

lên bàn, choàng chiếc áo trong tay qua người nàng, nói: “Gió sông rấtmạnh, tại sao ra ngoài không mang theo áo choàng?”.

Phượng Cửu chưa kịp chui đầu ra khỏi chiếc áo, Tức Trạch Thần Quân đãthuận thế ngồi xuống, cầm chén trà trước mặt nàng lên, uống một hơi cạnsạch. Chung

quanh đó có mấy tiếng hít thở không đều.

Page 151: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu vừa chui đầu ra khỏi chiếc áo đã bắt gặp ngay cái chén đangđặt trên môi Tức Trạch, giật mình một cái, chợt hiểu vì sao lại có mấy âmthanh kia, vội

vàng đưa tay ra ngăn lại: “Dừng tay, đó là chén của ta!”.

Tức Trạch quay lại nhìn nàng, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: “Không phảingay cả nàng cũng là của ta sao? Cần gì phải chia ra như vậy?”. (!!!)

Phượng Cửu giật mình thêm cái nữa, tránh ánh mắt của người khác, giơ tayche nửa mặt nói: “Này, có phải ngươi uống nhầm thuốc không? Trước kiangươi đâu có

như vậy….”.

Tức Trạch ngừng lại chốc lát, lời ít ý nhiều nói: “Bởi vì trước kia ta uốngnhầm thuốc”, lại đem chén canh đưa cho nàng nói: “Uống cái này đi”.

Phượng Cửu không thể hiểu được mấy hành động này, nghi ngờ nhìn TứcTrạch: “Cái này ngươi làm sao?”, cảm thán: “Không ngờ ngươi có thểxuống bếp, ngày

khác chúng ta cùng bàn luận nhé”.

Tức Trạch xoay xoay chén canh, thần sắc không đổi nói: “Ừ ta… xuốngbếp nhìn Trà Trà làm”. (!!!)

Bởi vì ca vũ đã dừng lại, không khí yên lặng, các vị thần hữu lại không bắtchuyện với nhau, cuộc nói chuyện giữa hai người lọt vào tai của tất cả mọingười ngồi đó.

Có hai vị thần nào đó đang tâm sự: “Lần trước mượn của hiền huynh cuốnsách, thấy được sự chu đáo cẩn thận, học thức sâu rộng của hiền huynh, nguđệ thập phần

bội phục”, người kia lại nói: “Ngu huynh có chút kiến thức, làm sao sánhđược với hiền đệ, không dám nhận học thức sâu rộng, khiến hiền đệ chêcười”. Nghe có vẻ

Page 152: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

như đang nói chuyện rất rôm rả, nhưng khi nhìn ra, cả hai đều hướng ánhmắt nhìn về Tức Trạch và Phượng Cửu.

Tức Trạch không ngại đường xa trở về dự tiệc, Thượng quân đương nhiêncần quan tâm một hai câu, nhìn A Lan Nhược nói: “Khi nãy Tức TrạchThần Quân nói con

không ăn được kể bách quả là vì sao?”.

Vì sao? Phượng Cửu không hề biết. Liếc mắt nhìn Tức Trạch: “Có thể bởikế bạch quả là loại quả tốt, Quất Nặc bị bệnh, hẳn là nên ăn nhiều mộtchút, cho nên ta

không ăn được? Thật ra thì…”.

Nàng định nói rằng trái cây đó có cho nàng hay không nàng cũng không bậntâm, nhưng chưa kịp nói ra đã bị Tức Trạch cắt ngang: “Nàng đang DùngHộ Hồn Thảo,

Hộ Hồn Thảo và kế bách quả khắc nhau, nàng sẽ không chịu được”.

Phượng Cửu buột miệng: “Ta dùng Hộ Hồn Thảo khi nào?”.

Tức Trạch nhìn nàng: “Trong chén canh của nàng đó thôi”.

Phượng Cửu nhìn vào trong chén, lẩm bẩm: “Đây không phải là canh cásao?”.

Tức Trạch múc một chén canh nói: “Hộ Hồn Thảo mọc ở cực âm của đất,mùi tanh rất nặng…”, lời còn chưa hết, Phượng Cửu tinh thông nấu nướngđã sáng tỏ:

“Cho nên món ăn này ngươi dùng cá để giấu mùi tanh, lại dùng gừng đểgiấu mùi lá? Một kiến giải khá tốt, nhưng có cách làm khác còn tốt hơn. Tacảm thấy dùng

thịt dê xay viên…”.

Tức Trạch tỏ ra đồng ý: “Lần sau chúng ta sẽ thử”.

Trà Trà phía sau không nhịn được nói: “Nhị vị điện hạ, đây không phải là

Page 153: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

món ăn”.

Quất Nặc, Thường Lệ hai vị công chúa tái xanh mặt mày. Các thần tử trầmmặc suy nghĩ, hồi lâu Thượng quân cũng phá vỡ im lặng: “Nói như vậy, HạHồn Thảo

không phải là ngươi lấy cho Quất Nặc?”.

Phượng Cửu gật đầu một cái, nhận ra đã quên mất điều này.

Nói như vậy, mấy ngày nay không thấy hắn, hắn đi mạo hiểm như vậy cũngchỉ vì lấy Hộ Hồn Thảo cho nàng. Phượng Cửu không biết mình có tài đứcgì lại khiến hắn

quan tâm như vậy, cho dù là danh phận vợ chồng, hắn làm theo bổn phậncũng chưa tới mức này.

Phượng Cửu thấy Tức Trạch liếc nhìn Quất Nặc, sau đó lại nhìn Thượngquân nói: “Nếu không phải vì A Lan Nhược, ta làm sao phải vất vả đườngxa tới núi Thủy

Không mạo hiểm như vậy?”, suy nghĩ một chút lại nói: “Quân hậu quả thựcđã mời ta chiếu cố bệnh tình của Quất Nặc, hiện tại ta thấy Đại công chúađã ổn, ta còn

cần quan tâm tới A Lan Nhược”. (!!!)

Phượng Cửu sặc ngụm trà trong cổ họng: “Ngươi… nói nhảm. Rõ ràngtrước kia ngươi và ta xa lạ… Ngươi… uống nhầm thuốc sao?”.

Tức Trạch nghiêng người vuốt lưng cho nàng, chậm rãi nói: “Đó là bởikhó khăn lắm ta mới xuống núi được một lần, nàng lại không hề tới thămta”.

Phượng Cửu buột miệng: “Nhưng ngươi có thể tới tìm ta”.

Tức Trạch thoáng nheo mày, vấn đề này nên đáp thế nào nhỉ? Nghĩ trongchốc lát lại thành khẩn nói dối: “Ta có tới tìm nàng rồi, nhưng nàng thấy talại như không

Page 154: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nhìn thấy, suốt ngày chỉ ở bên cạnh sư phụ của nàng, cho nên ta tỏ ra khôngđể ý nàng, bởi vì ta ghen”. (!!!)

Tô Mạch Diệp phản ứng nhanh, vội vàng nói: “Thần Quân không thể nóioan cho ta như vậy…”.

Phượng Cửu mắt chữ o, miệng chữ a, không thể nói nên lời.

Tức Trạch nói những gì, Tô Mạch Diệp nói những gì, Thượng quân tiếpsau nói những gì, đầu óc Phượng Cửu không thể chú ý, đến lúc dạ tiệc kếtthúc cũng không

biết. Tới khi phục hồi thần trí, trên đài chỉ còn mình nàng và Tô MạchDiệp.

Phượng Cửu nhìn Tô Mạch Diệp nói: “Mạch Thiểu, ngươi có cảm giácthấy Tức Trạch hôm nay có chút… có chút… cảm giác… cảm thấy…”.

Tô Mạch Diệp cười một tiếng: “Có phải ngươi cảm thấy có chút quenthuộc hay không?”.

—————————-

Đọc xong chap này, PT chỉ muốn nói một câu: Đông Hoa ca ca, em phụcanh sát đất!!!

❄ Chương 5.2 ❄edit: Phong Tuyết

beta: Phong Tuyết

Quen thuộc? Tô Mạch Diệp vừa chỉ điểm một chút, Phượng Cửu đã lậptức hiểu ra. Thật ra thì, Tức Trạch Thần Quân có lúc có chút… có chút ítgiống với Đông

Hoa Đế Quân. Nàng gãi đầu, thầm nghĩ nếu như Đông Hoa Đế Quân maymắn có tới đây, nhất định phải đi cùng Tức Trạch Thần Quân, bởi bọn họbình sinh vốn là

tri kỷ, tới lúc đó chỉ sợ Liên Tống Quân cũng chỉ là bảo tọa cho Đế Quân

Page 155: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

mà thôi. Nhưng nếu như Đế Quân sau khi uống rượu mà không tìm LiênTống Quân chơi

cờ, chẳng phải là Liên Tống Quân sẽ rất tịch mịch sao, liệu có khóc khôngnhỉ? Ách, không đúng, Liên Tống còn có thể đến tìm Tô Mạch Diệp. Xemra, nếu không

có nữ nhân, cuộc sống của bọn họ trôi qua cũng không có gì là khó khăncả…

Khi về đến nhà lên giường nằm đã là cuối giờ Hợi, nhờ có Hộ Hồn Thảomà Phượng Cửu ngủ yên suốt một đêm, tới sáng ngày hôm sau mới pháthiện trước giường

của mình còn có một cái giường khác, trong lòng vô cùng rối loạn. Gọi TràTrà tới hỏi mới biết suốt đêm qua Tức Trạch Thần Quân đã ngủ lại nơinày, khi trời còn

chưa sáng đã vội vã tới trù phòng, hình như là học nấu cháo cùng mấy đầubếp ở đó.

Phượng Cửu ngồi còn chưa vững, ngã thẳng từ trên giường xuống đất, TràTrà ngượng ngập nói: “Điện hạ và Thần Quân đã thành thân từ lâu, vì saoThần Quân còn

nằm ở giường khác chứ?”, khuôn mặt đỏ bừng lên: “Trà Trà vốn cũng đãđịnh hỏi, nhưng chợt hiểu ra thân thể của điện hạ còn chưa tốt, huống chigiường này lại nhỏ

nữa. Không nằm cùng giường với điện hạ, chắc chắc không phải bởi vìThần Quân không muốn cùng điện hạ viên… phòng”.

Phượng Cửu ngã dưới nền nhà, trên trán toát mồ hôi lạnh, run rẩy nói:“Ngươi, ngươi trước tiên kéo ta đứng dậy đã”.

Viên phòng. Chuyện viên phòng, Phượng Cửu không hiểu, mẫu thân và côcô cũng chưa từng dạy nàng, nhưng nàng mơ hồ đoán được, chuyện này vôcùng đáng sợ.

Page 156: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Tức Trạch rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, điều này quả thực không thể tiênđoán được, trong tình huống này, có lẽ chỉ còn cách đi tìm Tô Mạch Diệpvạn năng

thương lượng kế hoạch một chút mà thôi.

Có điều, muốn tìm Mạch Thiểu, trước tiên phải lấp đầy cái bụng đã, quăngmọi việc ra khỏi đầu, ăn là quan trọng nhất. Nhưng hôm nay Mạch Thiểu rõràng rất có

hứng thú, nàng vừa rửa mặt xong, cơm còn chưa mang lên bàn, Mạch Thiểuđã xuất hiện trong khoang thuyền, mặt mày tươi tắn mang ý cười: “Sángsớm đã cho

người đưa thư mời ta tới đây, có việc cần lắm ư? Mà mời ta tới phòngriêng của ngươi, không sợ Tức Trạch Thần Quân ghen sao?”.

Phượng Cửu đang mải mê suy nghĩ, trong chốc lát bừng tỉnh lại muốn ăncháo thịt, lại chẳng biết tại sao nhìn thấy Tô Mạch Diệp đẩy cửa bước vào,đầu óc mơ mơ

màng màng.

Mơ hồ nghe được Tô Mạch Diệp nói để lại thư gì đó trong phòng.

Nàng cũng không để lại thư gì trong phòng hắn, hơn nữa cũng đâu có gọihắn tới phòng nàng?

Nhưng lúc này nàng nhìn hắn, chỉ cảm thấy người trước mặt này thật tốt,chính là người mà nàng ngàn năm vạn năm đau khổ tìm kiếm, nàng hy sinhnhiều như vậy

cũng chỉ bởi vì muốn có được hắn. Nhìn Phượng Cửu không nhúc nhíchđưa mắt chằm chằm nhìn mình, trong ánh mắt từ từ sinh ra thần thái khác,Tô Mạch Diệp

thầm suy nghĩ một hồi mới cất tiếng hỏi: “Ngươi làm sao vậy”, vừa dứtlời, thiếu nữ đã nhào tới ôm lấy hắn, vòng tay thật chặt qua cổ hắn.

Page 157: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Cho dù là giả, cũng vẫn là khuôn mặt của A Lan Nhược, thân thể của ALan Nhược, hơi thở của A Lan Nhược đang lan tỏa bên tai hắn.

Trên thuyền, Thường Lệ kéo tay áo ngồi xuống đối diện với Quất Nặc,trong lòng có chút khẩn trương, nhìn Quất Nặc, hỏi lần thứ năm: “Tỷ tỷ,liệu canh giờ có sai

hay không?”.

Quất Nặc đưa tay ra, không nhanh không chậm xoay bình trà nóng, đánhyêu nàng một cái, nói: “Gấp cái gì, chuyện như vậy cũng giống như việcpha trà, muốn ngon

thì phải để lửa thích hợp, thời gian thích hợp, nhanh một chút hoặc chậmmột chút đều không đạt được kết quả tốt nhất, muốn tốt, chỉ có bốn chữ“đúng lúc thích

hợp”. Thường Lệ hừ một tiếng đứng lên: “Thật vất vả mới dùng nướckhiến hai người bọn họ trúng tương tư thuật được. Cũng không biết tại saodạo này Tức Trạch

Thần Quân lại biệt đãi A Lan Nhược nữa. Muội đã gọi Thần Quân tới rồi,Thần Quân mà thấy cảnh hai người kia triền miên, không biết sẽ có vẻ mặtgì nhỉ?”, cười lạnh

một tiếng: “Còn A Lan Nhược, phản bội phu quân tư thông cùng ngườikhác, đừng nói là phụ quân vốn đã không thích nàng, cho dù trong lòng cóyêu chiều nàng hết

mực, loại tội tày đình thế này, chắc chắn sẽ chẳng để nàng vào mắt đượcnữa”.

Quất Nặc thản nhiên đặt bộ đồ pha trà vào chỗ cũ: “Đó là đương nhiên,phải đánh nàng xuống tận vực sâu không thể ngoi lên, vĩnh viễn ở trong tốităm, lần này

chúng ta phải giải quyết nhanh gọn ổn thỏa”. Đứng dậy lại cười, nói:“Cũng đã gần tới giờ rồi, hôm qua nàng khiến chúng ta mất mặt trước nhiều

Page 158: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

người như vậy, hôm

nay chỉ cần hai chúng ta thôi cũng đủ rồi”.

Đẩy cửa ra, trước mắt là dòng sông trắng cuồn cuộn.

Thuyền hoa nhỏ ở bên ngoài tràn ngập ánh sáng, thuyền hoa nhỏ ở bêntrong lại đang buông rèm, bởi vì chắn gió, mấy ngày trước Trà Trà đã sớmđổi màn thành rèm,

khi rèm buông xuống có thể chắn hết ánh sáng buổi sớm bên ngoài.

Giường màn có vẻ hơi xốc xếch, thanh niên quần áo xộc xệch nằm trên gối,thiếu nữ trên người chỉ mặc một bộ quần áo mỏng tang như lụa mỏng, để lộnửa vai,

khống chế hai tay của thanh niên, ánh mắt mê ly cúi trên người thanh niên,bàn chân trần để lộ, nằm trên người thanh niên.

Trong trướng, cảnh xuân ướt át.

Phượng Cửu thần trí mơ màng nhìn thiếu niên nằm dưới mình, giờ khắcnày, nàng rốt cuộc đang làm gì vậy, bước kế tiếp phải làm gì nữa?

Người phía dưới cũng rất trầm tĩnh, ánh mắt nhìn khắp khuôn mặt nàng,giống như đang trầm tư điều gì đó: “Nằm xuống giường, cởi bỏ y phục, đẩyngã, đè lên”.

Phượng Cửu không hiểu gì cả. Thiếu niên ngưng mắt nhìn nàng: “Bốn bướcnày đều đã làm đủ”, khuôn mặt như thở dài nói: “Nhưng ta không nhớ rõ làta đã dạy nàng

điều này, nàng học ở đâu vậy?”.

Thiếu niên luôn luôn danh chấn thiên hạ bị chính mình áp dưới thân, lại thởdài như vậy, Phượng Cửu cảm thấy thật ngạc nhiên. Nơi đáy mắt của hắnánh lên hình bóng

của nàng, giống như là đêm lạnh ôn hòa – vừa sáng, vừa ấm áp như ánhsao.

Page 159: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nàng cúi đầu hôn lên mắt thiếu niên, cảm thấy lông mi của hắn khẽ run lên,điều này thật thú vị.

Nàng nói: “Đương nhiên là đọc sách rồi, trong sách cái gì cũng có”.

Thanh âm của thiếu niên cực thấp, tựa như nếu không tới rất gần hắn thìkhông thể nghe thấy: “Trong sách có nói cho nàng biết bước tiếp theo phảilàm gì không?”.

Nàng rời xa người hắn một chút, nhìn thấy rõ toàn bộ khuôn mặt hắn, gậtđầu: “Có”. Rất nhiều chuyện, nhưng nàng lại không nhớ rõ lắm, hơn nữacũng lười suy nghĩ

cho thông, chẳng qua chỉ theo bản năng tiếp cận thiếu niên kia gần hơn màthôi, nàng trịnh trọng nói: “Bước kế tiếp phải tắt đèn, sau đó, chính là sángngày hôm sau”,

trong lòng bỗng nghi hoặc nói: “Nhưng đèn ở đâu nhỉ?”.

Thiếu niên vẫn duy trì trạng thái bị nàng trói chặt hai tay, ngưng mắt nhìnnàng, hồi lâu mới nói: “Ta cảm thấy người cho nàng xem quyển sách kiahẳn là đã bỏ mất

một phần”.

Phượng Cửu lẩm bẩm: “Là cô cô đưa sách cho ta, chắc chắn sẽ không bỏđoạn nào rồi”, vừa nói vừa kiếm xem bên giường có đèn hay không, nhưngsuy nghĩ một

chút lại cảm thấy cho dù là sách của cô cô đưa cũng chưa chắc đã là bảnđầy đủ, tò mò hỏi: “Ngươi nói trong đó bỏ mất phần nào?”.

Ánh mắt thiếu niên có chút mơ hồ: “Hiện tại không thể nói cho nàng biết”.

Phượng Cửu đưa mắt chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt, thực ra nàngchưa bao giờ nhìn kỹ hắn, bởi vì nàng chưa dám lại gần hắn như vậy. Có lẽcó lúc đi qua cũng

đã từng gần nhau như vậy, nhưng chưa bao giờ lá gan lại to như hôm nay.

Page 160: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nàng không mấy hứng thú với cuốn sách đã bị cắt mất một phần kia, ừ mộttiếng coi như đáp lại, sau đó buông một cánh tay đang giữ chặt thiếu niênra, dời về phía

vạt áo của hắn, mở vạt áo đang khép nghiêm cẩn ra. Tay nàng hơi ngừnglại một chút, nơi vạt áo mở rộng kia lộ ra một đoạn xương quai xanh xinhđẹp, ánh mắt nàng

sáng rực lên.

Thiếu niên không một chút phản kháng, lạnh lùng để mặc cho nàng muốnlàm gì thì làm. Nàng đưa tay cẩn thận sờ soạng, vuốt ve một hồi, có chúthâm mộ than thở:

“Xương quai xanh, aiz, ta cũng chưa có”, tiếc nuối nói: “Lúc còn nhỏ, ướcnguyện mỗi năm của ta đều là mong muốn có một bộ xương quai xanh thậtxinh đẹp, kết

quả vẫn không có. Mẫu thân nói, bởi vì khi lớn lên ta tương đối mập nênkhông thấy rõ xương quai xanh, thật ra thì ai cũng có thôi”, vừa nói vừa thutay lại sờ xương

quai xanh của mình, nhưng vừa sờ tới lại có chút sửng sốt, hắt hơi một cáinói: “Hình như ta cũng có hay sao ấy”.

Một cánh tay đã có thể động đậy, thiếu niên khoát tay, đưa lên đặt trên vainàng, ánh mắt vẫn sâu thăm thẳm, thay nàng giải thích nghi vấn: “Bởi vìđây không phải là

thân thể của nàng, thực ra thì cũng coi như là thân thể của nàng, cho nênloáng thoáng thấy được có xương quai xanh”, trong lúc đưa tay lên, vô tìnhđã để lộ một vết

sẹo dưới xương quai xanh, giống như là vết thương do đao kiếm để lại.

Một câu nói không đầu không đuôi, Phượng Cửu nghe không hiểu, chỉ đưatay chạm vào vết sẹo kia, hai mắt mở to, cẩn thận vuốt vuốt hỏi: “Có đaukhông?”.

Page 161: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Thiếu niên sững người, rõ ràng là vết thương từ rất rất lâu rồi, lại thảnnhiên ừ: “Cũng đau”.

Phượng Cửu cẩn thận xoa xoa, nhẹ hôn lên vết sẹo kia, hôn xong lại đưalưỡi liếm, hàm răng lơ đãng chạm phải xương quai xanh. Thiếu niên khẽkêu lên một tiếng đau

đớn, Phượng Cửu lo lắng hỏi: “Thoa bằng nước miếng có đau không?”.

Thiếu niên nghe thấy nàng nói, nhưng lại không tỏ thái độ gì: “Có lẽ là vừacó thêm một vết thương nữa”.

Phượng Cửu cúi sát một chút, dán mắt về phía cổ áo của thiếu niên tìm mộthồi lâu, chỉ nhìn thấy một dấu răng nơi xương quai xanh, đầu ngón tay khẽchạm vào,

chậm rãi ngẩng đầu, đôi môi dán lại gần bên tai thiếu niên, thanh âm mềmnhũn nói: “Là ở đây ư, ta xoa thêm chút nước miếng cho ngươi…”.

Lời còn chưa nói xong, chẳng hiểu tại sao bản thân đã nằm ở phía dướithiếu niên, Phượng Cửu mơ hồ trợn tròn hai mắt, nhìn khuôn mặt vô cùnganh tuấn của thiếu

niên ở ngay trước mắt mình.

❄ Chương 5.3 ❄edit: Phong Tuyết

beta: Phong Tuyết

Hắn nắm tay nàng, áp nàng dưới thân thể mình, chăn vốn khoác trên vainàng giờ đang vững vàng chùm trên vai hắn, bên trong chăn là một thế giớivô cùng tĩnh lặng.

Nàng nghĩ khi nãy nàng không hề dùng sức đè hắn như thế này, cũng khôngcó cảm giác bị áp bức như vậy, khiến nàng không thể nào nhúc nhích,nhưng nàng cũng

không muốn phản kháng.

Page 162: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Thiếu niên sắc mặt trầm tĩnh nhìn nàng, gần lại còn có thể nghe thấy hơi thởcủa hắn, nàng cảm thấy hơi thở của hắn không có bình tĩnh như sắc mặttrước mắt này.

Hắn nhìn nàng, lại giống như nhìn người khác, bóng người ánh lên trongmắt hắn hình như không giống với nàng.

Nàng nghiêng đầu tò mò hỏi hắn: “Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?”.

Thiếu niên hơi ngừng một chút: “Có lẽ ta đang nghĩ phải mau mau một chútđổi lại hai người “. (Đế Quân, ngài không nhịn được nữa rồi à? @@)

Nàng không hiểu ý hắn nói ở nửa câu sau, nhưng cũng phải cố ý tỏ ra làmình hiểu nửa câu trước, hỏi lại hắn, thanh âm vẫn mềm nhũn như vậy:“Tại sao lại là có lẽ?

Chẳng lẽ khi nãy đầu óc ngươi trống rỗng sao?”, thấy thiếu niên chớp mắtmột cái, tim nàng bỗng đập loạn nhịp, vội vàng vặn vẹo cổ tay nói: “Ngươicó mệt không?

Ta cảm thấy có chút lạnh, ngươi mau nằm xuống đi”.

Quất Nặc, Thường Lệ hai vị công chúa dẫn theo một đoàn tỳ nữ hùng hổxông vào khoang thuyền hoa nhỏ, nghe được câu nói nhỏ truyền ra từ phíatrong giường:

“Ta cảm thấy có chút lạnh, người mau nằm xuống đi”, lại mơ hồ có một haitiếng thở dốc, có thể tưởng tượng được bên trong là cảnh xuân nồng thắm.

Hai vị công chúa nhìn nhau cười một tiếng, cảm giác thật hài lòng.

Tới thật là đúng lúc. Nhưng bắt kẻ thông dâm, đòi hỏi phải có kỹ thuật,dùng văn cũng được, mà võ cũng được. Văn chính là lễ nghi, phụng lệnhvua đưa ra lý lẽ, dẫn

một đôi uyên ương run rẩy từ trên giường xuống khẩn khoản nhận tội. Võchính là nói đến chữ binh, dùng cây gậy lớn đánh thẳng lên đôi uyên ươngphạm tội trên

Page 163: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

giường.

Muốn thống khoái, chắc chắn dùng võ sẽ hơn, nhưng hai vị công chúa nghĩrằng đánh không lại Tô Mạch Diệp, mà cô nương chưa chồng giữa banngày ban mặt lại

nhiễu hồng trướng của người khác cũng không ra thể thống gì, chỉ đànhngậm ngùi dùng văn mà thôi.

Trước giường lộ ra một cẩm bào màu trắng, lại thêm chiếc đai lưng màuđen, đây chính là nguyên cớ. Thường Lệ cầm lấy ống tay áo, làm bộ nghingờ: “Đây không

phải là xiêm y của Mạch tiên sinh sao?”, lại tỏ vẻ kiêu ngạo: “Người trongtrướng chẳng lẽ là Mạch tiên sinh?”, khuôn mặt lập tức thể hiện vẻ cămgiận, nghiến răng nói:

“A Lan Nhược, ngươi mau ra ngoài ngay, giữa ban ngày ban mặt mà khôngbiết liêm sỉ, dám tằng tịu với sư phụ, con kiến còn biết xẩu hổ, chẳng lẽngươi không biết

sao? Ngươi làm như vậy, tôn thất làm gì còn mặt mũi nào nữa?”.

Thường Lệ giả trang mặt cau mày có thật giống, Quất Nặc cũng hưởng ứngtheo, nói với thị nữ bên cạnh: “Đi, mau mời phụ quân, mẫu phi cùng TứcTrạch Thần

Quân, nói có việc quan trọng mời họ đến thật nhanh. Chúng ta vốn là muốnđến thăm xem A Lan Nhược muội muội đã khỏe chưa, thật không ngờ lạigặp phải tình

cảnh này, ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải…”.

Hai vị công chúa kẻ tung người hứng, phân phó mấy thị nữ nhanh chóng đithông báo, nhìn ra thấy bọn họ đúng là chạy nhanh thật. Xung quanh thuyềnhoa sớm đã

có người nấp sẵn, hai người trong trướng lúc này giống như ba ba trong rọ,mà bên ngoài trướng lại xuất hiện một đám người rất đông, chỉ chờ

Page 164: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Thượng quân cùng

quân hậu và Tức Trạch tới là sẽ được xem kịch. Thuyền rồng phía trướccách thuyền hoa của Phượng Cửu cũng chẳng là bao, chỉ có mấy bướcđường, thêm sự sắp

đặt sẵn của Quất Nặc, Thượng quân được mời tới thuyền hoa rồi đi tớikhoang thuyền cũng chỉ mất thời gian đi mà thôi.

Căn phòng trong khoang thuyền đóng chặt cửa, truyền ra âm thanh ma sátcủa y phục, bởi vì hai vị chúa mải mê diễn trò trước trướng nến không đểý tới những tiếng

ma sát đó không có vội vàng cho lắm. Quất Nặc là một nhân tài, ThườngLệ lại càng tài hơn, một khắc trước còn đứng trước trướng nói này nói nọ,hận bản thân

không thể một đao phi thẳng găm A Lan Nhược lại ngay tại chỗ, mũi chânThượng quân vừa chạm tới mũi thuyền, khuôn mặt đã lập tức lộ ra vẻ buồnbã đau lòng,

quỳ xuống xin lỗi vì đã kinh động Thượng quân, bởi vì A Lan Nhược vàTô Mạch Diệp không để ý tới luân thường đạo lí giữa thầy và trò, thầm cótình ý tư thông với

nhau, lúc ngày hai người đều ở trong trướng, nàng cùng Quất Nặc bắt gặpchuyện này cảm thấy vô cùng kinh sợ, không biết phải làm thế nào cả.

Bởi vì Thường Lệ đang vô cùng đắc ý nên diễn xuất rất tốt. Ngước mắtlên, thấy Thượng quân khuôn mặt tức giận, tựa như mây đen ùn ùn kéo đến,trong lòng vô

cùng đắc ý. Đang đắc ý lại ngước lên Thượng quân, thấy Thượng quânnhìn ra phía sau nàng, sự tức giận ngập trời trong đáy mắt chỉ chốc lát đãchìm xuống đáy

biển, hơn nữa ánh mắt còn kinh ngạc vô cùng.

Thường Lệ tò mò, không nhịn được cũng quay đầu lại nhìn về phía sau.

Page 165: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Vừa nhìn thấy cảnh đó, thân thể mềm nhũn, suýt ngã ngửa.

Rèm bên trong chẳng biết đã vén lên từ lúc nào, A Lan Nhược nằm ở giữagiường, ngồi bên giường là một thanh niên tóc trắng, đang không nhanhkhông chậm đeo

giày, nhưng hắn đâu phải là Tô Mạch Diệp? Mặc dù áo bào trên người hắnkhông phải là tử bào như bình thường mà là một chiếc áo bào trắng đơngiản, nhưng người

này lại tỏ ra rất bình tĩnh, bọn họ luôn miệng nói hắn là gian phu, nhưng sựthật, hắn chính là phu quân mà A Lan Nhược cưới hỏi đàng hoàng, TứcTrạch Thần Quân.

Trong khoang thuyền nhất thời yên tĩnh đến lạ. Thượng quân đưa mắt nhìnQuất Nặc ở bên cạnh một cái, khuôn mặt không tỏ rõ thái độ gì cả.

Bọn tỳ nữ tròn mắt nhìn về phía trước, không dám thở. Mấy người đứng xahơn gan lớn thầm nhủ, các chủ tử từ trước vốn đã nhạo báng nhị công chúa,nói nàng

không xứng với một người như Thần Quân, nhưng hiện tại mặt trời đã lêncao như vậy, Thần Quân mới rời giường, nhị điện hạ nàng… Đây khôngphải là đã lấy được

tâm của Thần Quân đó sao?

Bởi vì vừa mới xuống giường nên tóc của Tức Trạch Thần Quân có chútrối, nhưng y phục cùng nét mặt chỉnh tề, vạt áo khép kín hơn cả thườngngày, ánh nắng sớm

chiếu vào, quả là một phong cảnh đẹp.

Phong cảnh mặc dù đẹp, nhưng không khí trong khoang thuyền lúc này lạingưng đọng lại, khuôn mặt Thần Quân cũng rất lạnh lùng, đeo xong giàycũng không thèm

nhìn đám người rất đông đang đứng bên ngoài, quay đầu lại lấy áo ngủbằng gấm choàng lên người Phượng Cửu, sau đó ôm lấy nàng, ngồi bên

Page 166: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

bình phong, khẽ gật

đầu với Thượng quân một cái giống như chào hỏi vậy: “Quá ồn rồi, xin đitrước”.

Thượng quân liếc Thường Lệ, Quất Nặc đang quỳ dưới đất, cho dù làngười đứng đầu trong tộc, gặp loại tình cảnh này cũng không biết nên làmthế nào, mơ hồ gật

đầu một cái: “Chuyện này chờ ta điều tra xong sẽ cho ngươi lời giải đápthỏa đáng…”. Người đứng đầu mà nói ra rời này là đã có chút ý tứ hạmình, thật không ngờ

Thường Lệ sắc mặt trắng bệch lại đột nhiên hạ giọng nói: “Hắn không phảilà Tức Trạch, hắn nhất định là Tô Mạch Diệp biến thành, bởi vì hắn biếtchuyện xấu của

hắn và A Lan Nhược không thể che đậy được nữa nên mới dùng hạ sáchnày, pháp thuật của Tô Mạch Diệp cao siêu, phụ quân cũng có thể khôngnhận ra, nhưng phụ

quân nhất định phải tin nữ nhi…”.

Sắc mặt Thượng quân thay đổi liên tục, rốt cuộc cũng quát lên: “Câmmồm!”. Thường Lệ sợ hãi lùi về phía sau một bước, cắn môi, sắc mặttrắng bệch. Trong

khoang thuyền nhất thời lại trở nên yên lặng, duy chỉ có tiếng bước châncủa Tức Trạch ôm A Lan Nhược không nhanh không chậm dần đi về phíaxa. Thường Lệ cúi

thấp đầu, móng tay đâm vào lòng bàn tay lưu lại một vết rất sâu, lời nói kiacủa nàng mà Tức Trạch giả này cũng dám không để ý tới sao?

Thượng quân tựa hồ có chút mệt mỏi, yên lặng một hồi, đột nhiên nhìn vềphía khoang thuyền nói: “Vì sao ngươi cũng tới?”.

Thường Lệ cả kinh lập tức ngẩng đầu, thân thể lại mềm nhũn, cơ hồ quỳcũng không thể được nữa. Vô luận như thế nào cũng không ngờ được người

Page 167: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

đứng trên

khoang thuyền lại là Tô Mạch Diệp y phục trắng muốt trong tay cầm câytiêu xanh biếc. Tại sao lại là Tô Mạch Diệp?

Mạch Thiểu đứng ở khoang thuyền, trên mặt hé lộ nụ cười rất chừng mực,tay đưa ra hành lễ với Thượng quân, trong lòng lại có chút không muốn.

Đế Quân là ai, các ngươi làm sao có thể tính kế với Đế Quân được? Rõràng là lão nhân gia kia đã tương kế tựu kế bày ra tuồng vui này. Lão ĐếQuân quả nhiên mưu

lược cũng mau lẹ, để mình ở đây thu dọn hậu quả, còn đại gia hắn đườngđường chính chính bỏ đi.

Trong lòng thầm mắng Đông Hoa, trên mặt lại vẫn nở nụ cười như cũ, cấttiếng nói: “Tại hạ không ngờ Thượng quân lại đang ở đây, sáng hôm nayTô mỗ nhận được

một phong thư, ở bên trên đề tên A Lan Nhược, mời ta cuối giờ Thìn tớigặp nàng ở khoang thuyền. Nhưng chữ của A Lan Nhược nguyên là do Tômỗ dạy, có phải

nàng tự tay viết hay không, người bình thường nhìn không ra, nhưng Tô mỗlàm sao có thể không phân biệt được, vì vậy chọn một giờ khác trong sạchhơn để tới

thăm A Lan Nhược, không ngờ lại gặp Thượng quân cùng hai vị công chúađến thăm A Lan Nhược, đúng là ta đã chọn nhầm canh giờ rồi”. (giờ nào làgiờ trong sạch

hả anh Diệp???)

Mọi chuyện coi như xong, việc xảy ra trong phòng A Lan Nhược hôm nay,chân tướng rốt cuộc như thế nào, ngay cả người ngốc cũng đoán ra được.

Khuôn mặt Thường Lệ bối rối, quỳ ôm lấy chân Thượng quân: “Phụ quân,người đừng tin hắn, tất cả đều là hắn nói nhảm!”.

Page 168: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Tô Mạch Diệp tỏ vẻ như không biết chuyện gì cả: “Tam công chúa nói vậythật oan uổng cho Tô mỗ, Tô mỗ có thể chứng minh nét chữ trong này là cóngười giả

mạo A Lan Nhược!”.

Sắc mặt Thường Lệ vốn trắng bệch, trong nháy mắt đã chuyển sang xanhmét, một mực nhìn sang cầu viện Quất Nặc bên cạnh, nhưng Quất Nặc lạichỉ cúi đầu không

nói, hai tay thu lại bên trong áo, thân thể cứng đờ giống như đã được buộcchặt.

Thượng quân sắc mặt giận dữ, ánh mắt một nửa hướng về Quất Nặc, mộtnửa hướng về Thường Lệ, trầm giọng mở miệng nói: “Người đâu, mang haivị công chúa về

nhốt lại trong phòng, không có lệnh của ta không được phép ra khỏi cửa dùchỉ một bước”.

Thượng quân phất tay áo bỏ đi, nhìn có vẻ như tức giận không ít. Vô luậnA Lan Nhược cùng Tô Mạch Diệp thật sự thế nào, hay là Thường Lệ, QuấtNặc hai tỷ muội

hãm hại A Lan Nhược thế nào cũng là chuyện xấu trong nhà. Thật ra thìchuyện này cũng có thể coi là không có gì, hai nữ nhi tâm địa bất thiện củahắn đã giúp cho

hắn hiểu, gây chuyện dựng chuyện là không hề khó, nhưng làm thế nào đểcó thể giữ được mặt mũi trước mặt Tức Trạch lại là một vấn đề. Chuyệnnày, thật khiến hắn

phải đau đầu.

❄ Chương 5.4 ❄edit: Ely

beta: Phong Tuyết

Page 169: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Tô Mạch Diệp đưa mắt nhìn bóng lưng Thượng quân rời đi, khẽ mân mêcây tiêu trong tay, nụ cười trên khuôn mặt biến mất. Vừa rồi Thường Lệmặc dù sợ hãi nhưng

vẫn không lựa lời, còn nói hắn nói nhảm, dường như là nàng đã cho ngườitheo dõi hắn rồi trở về báo lại, bởi vì hắn quả thật đã nói nhảm. Các nàngbỏ ra thời gian giả

chữ của A Lan Nhược, thực đã mất rất nhiều công sức, ngay cả hắn cũngcó thể bị lừa, mãi cho tới khi Phượng Cửu nhào tới ôm lấy hắn, hắn mớicảm giác được như

thể nàng đã bị trúng mê thuật nào đó.

Hắn đúng là có thâm tình với A Lan Nhược, cũng bởi vì tình cảm sâu nặngấy mà một khắc kia hắn mới không nhầm Phượng Cửu là nàng. Nhưng nếuchính bản thân

hắn cũng không tu luyện mê hoặc thuật, có lẽ hôm nay đã rơi vào tròng đểQuất Nặc và Thường Lệ đắc ý rồi.

Hắn nhận ra đó là một mưu kế, đương nhiên vội vàng đi tìm Đế Quân. Hắnvốn chỉ muốn đổi lại vị trí của hắn và Đế Quân, để hai kẻ mưu hại PhượngCửu kia bị trừng

trị một phen. Nhưng Đế Quân lúc ấy đứng trong phòng bếp nhỏ, nghe đượcchủ ý của hắn, chậm rãi cầm chiếc thìa gỗ trong tay quấy nồi cháo trên lò:“Đối phương

là nữ nhân nên ngươi không xuống tay được sao?”. Lúc Đế Quân nói lờinày, không gian xung quanh vô cùng tĩnh lặng, thanh âm khiến hắn cảm thấycó chút rét run.

Hắn sớm đã từng nghe Đế Quân làm việc nhanh gọn, nhưng những việc đóđều là đại sự liên quan đến lục giới, chuyện hôm nay chỉ là việc riêngtrong nhà, hắn thật rất

muốn xem xem Đế Quân giải quyết nhanh gọn thế nào.

Page 170: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Đế Quân thực ra cũng chẳng mưu mô thêm gì cả, chỉ là nhất định phải chờtới lúc hai vị công chúa mời được Thượng quân tới rồi mới có thể gọi làtrả xong nợ. Có

điều, màn trêu chọc này, trên thực tế hắn cảm thấy rất có học thức. Thoạtnhìn qua, bài học mà Đế Quân muốn tặng cho hai vị công chúa đó là, vớiđịa vị hiện tại của

Đế Quân, đừng hy vọng có thể tính kế Đế Quân dù chỉ một lần. Nhưng sâuxa hơn, Thượng quân đối với chuyện này, bởi phải có lời giải thích với ĐếQuân nên

đương nhiên sẽ đích thân dạy dỗ hai nữ nhi không hiểu chuyện. So với haivị công chúa, Đế Quân chẳng cần động não một chút nào cũng có thể trừngphạt được bọn

họ, quả nhiên là rất nhanh gọn.

Mặt trời đã lên cao, chiếu sáng rõ mọi vật bên trong khoang thuyền, TôMạch Diệp liếc mắt xem xét giường chiếu xộc xệch, khẽ nhíu mày, thảonào khi nãy trông thấy

Đế Quân, Đế Quân cũng không có nổi giận như khi đã nổi giận ở trongphòng bếp, bởi vì hai vị công chúa đã vô tình giúp cho Đế Quân lão nhângia hắn có cơ hội

chơi đùa thật vui vẻ.

Hoa ở vương đô, so với phương nam thì mùa hoa nở có muộn hơn mộtchút. Phần thưởng sau khi đi ngắm hoa sơn trà về là khi về vương đô lạiđúng vào mùa các

loài ngọc lan khoe sắc tỏa hương, trên đường đi muôn loài hoa nở rộ, cảnhtượng rất đẹp mắt.

Cảnh xuân thật đẹp, nhưng lại chẳng thể lọt được vào mắt Phượng Cửu. Từlúc trở lại vương cung, nàng luôn đóng cửa ở lì trong phòng không chịu ra,một mực suy

Page 171: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nghĩ xem ngày nào hai người Quất Nặc và Thường Lệ sẽ được thả ra. Lồngcửu khúc nàng đã từng nếm trải qua, là do Thường Lệ hại, trong lúc tinhthần nàng suy

sụp nhất, Quất Nặc còn tới sỉ nhục nàng, tiếp sau đó còn hại nàng trúngtương tư dẫn.

Nàng đã lớn như vậy, lần đầu tiên bị hãm hại nhiều đến như vậy, lòng tự áiđương nhiên có chút bị đả kích.

Hai vị công chúa vẫn bị Thượng quân giam lỏng, không nói sẽ phạt, cũngkhông nói sẽ không phạt. Phượng Cửu suy nghĩ, theo sự sủng ái củaThượng quân đối với

Thường Lệ, có lẽ chỉ vài ba bữa là chuyện lại đâu vào đấy thôi. Nhưngnàng không thể coi như không có gì được, bởi vì nếu như vậy, thời giancác nàng bị nhốt còn

chưa bằng thời gian nàng bị giam giữ ở đó.

Với ý nghĩ này, Phượng Cửu hằng ngày tha thiết chờ mong, đếm đầu ngóntay tính ngày, nhưng cuối cùng vẫn không thực hiện được ý nguyện.

Ngày hai mươi bảy tháng ba, trong cung bỗng nhiên truyền ra một tin tức,nói Quất Nặc công chúa không tuân thủ khuê giáo, tư thông cùng ngườikhác, bụng mang

nghiệt tử, là đại nhục đối với tôn thất, đã bị phán hình phạt chém đầu, vĩnhviễn tiêu trừ tiên danh, ngày hôm sau sẽ hành hình.

Về Thường Lệ, bên ngoài mặc dù không có nghe nói gì, nhưng bên trongmơ hồ truyền ra mấy câu chuyện riêng tư, nói là Thường Lệ công chúa bởivì mấy ngày

trước đây làm vỡ nát một chiếc đèn mà Thượng quân yêu quý tha thiết,Thượng quân tức giận phạt lưu đày đến một nơi hoang vu tự suy ngẫm vềtội lỗi của mình.

Phượng Cửu biết được chuyện này, há hốc miệng ngỡ ngàng.

Page 172: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Quất Nặc chưa lập gia đình đã có thai, đứa nhỏ trong bụng lại có vẻ nhưđược Thượng quân và quân hậu coi trọng, nàng lúc đầu cũng có chút hoàinghi, thầm nghĩ

chẳng lẽ là tư tưởng của tộc Tỷ Dực Điểu lại thoáng hơn so với ThanhKhâu nhà nàng? Sau khi hỏi Tô Mạch Diệp, mới hiểu được thì ra là đứa bétrong bụng Quất

Nặc bị nghi ngờ không phải là đứa trẻ tầm thường, khả năng chính là ngườikế nhiệm tộc Tỷ Dực Điểu – Thần Quan Trường. Các thế hệ Thần QuanTrường đều được

sinh ra từ một thiếu nữ chưa lập gia đình, nhờ hấp thu linh khí thiên địa màmang thai. Đây cũng là nguyên do vì sao mà Quất Nặc chưa gả chồng đã cóthai mà không

có ai nghi ngờ, thậm chí còn có thể mời được Tức Trạch Thần Quân xuốngnúi chăm sóc riêng cho nàng. Phượng Cửu vẫn còn nhớ được ngày đóchính mình đã

cảm thán vận khí của Quất Nặc thật tốt, nhưng hôm nay, sao họ còn nói đứabé trong bụng là tư thông cùng người khác?

Đang định sai người đi tìm hiểu, Trà Trà lại dẫn Tô Mạch Diệp vào trongphòng.

Từ sau sự việc tương tư dẫn, vì tránh nghi ngờ, Mạch Thiểu kỳ thực rất ítkhi một mình tìm nàng nghị sự, hôm nay hắn tới đột ngột như vậy, có thểthấy được là do có

việc gấp bất đắc dĩ.

Quả nhiên hôm nay Mạch Thiểu không bình tĩnh như thường ngày, bỏ quanhững lời vòng vo tam quốc. Vừa nhấp ngụm trà nóng trong tay cho nhuậncổ họng, hắn

đã đi thẳng vào vấn đề chính: “Tháng trước ta từng nói, có mấy chuyện lớnquyết định vận mệnh của A Lan Nhược cần ngươi giúp lựa chọn giống

Page 173: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nàng, lời này ngươi

còn nhớ không?”.

Phượng Cửu cầm chén trà nhỏ gật đầu.

Mạch Thiểu trầm ngâm: “Chuyện lớn đầu tiên đã tới”.

Phượng Cửu tập trung tinh thần cao hơn.

Mạch Thiểu nhíu mày nói: “Chuyện lớn này có lẽ ngươi làm sẽ không camlòng, nhưng lúc này cần lấy đại cục làm trọng”, nhìn nàng, thấp giọng nói:“Cứu Quất

Nặc”.

Phượng Cửu chợt mở to hai mắt.

Phượng Cửu nàng thật ra rất có khí khái của người Thanh Khâu, ngươi đốitốt với nàng một phần, nàng sẽ đối với ngươi hết sức tận tình, ngươi hạnhục nàng một

phần, mặc dù không đến nỗi trả gấp bội, nhưng kết quả cũng sẽ không thacho ngươi, khiến ngươi ít ra cũng phải chịu khổ vài ba phần.

Tộc Cửu Vĩ Hồ ở Thanh Khâu quốc hành xử từ trước tới nay, chưa từng cóviệc bỏ qua chuyện gì một cách không minh bạch như vậy, cũng không cóchuyện tha

thứ cho ai, càng không nói đền việc lấy ơn báo oán như lần này.

Mạch Thiểu là người có đầu óc thông minh nhất Tây Hải, đồng thời so vớicác thần tiên cùng thế hệ cũng đứng số một số hai về khoản tính toán mọisự. Như chuyện

lần này của A Lan Nhược, hắn vốn đã tính toán từ trước phát hiện mọichuyện tiến triển bình thường, Thượng quân xử chém Quất Nặc, chỉ làchuyện sớm muộn. Hắn

nghĩ việc Quất Nặc hoài thai cuối cùng cũng sẽ bị bại lộ, và bị hành hìnhlà việc không tránh khỏi. Tuy nhiên tính tới ngày đó vẫn còn nhiều thời

Page 174: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

gian, trước đó chỉ cần

giúp cho Phượng Cửu cùng Quất Nặc, Thường Lệ kết thúc tư oán là xong.Sau đó khi Quất Nặc bị hành hình, hắn sẽ để Phượng Cửu thực hiện lời hứamà nỗ lực cứu

người, với tính tình thoải mái không câu nệ của nàng, chuyện này tất sẽthành.

Nhưng Mạch Thiểu thiên toán vạn toán, lại tính sai Đông Hoa Đế Quân.

Hắn nhớ được trước kia chuyện Quất Nặc hoài thai bị bại lộ là ngày mườibảy tháng tư, nhưng trong cung lần này truyền ra tin tức, lại sớm hơn haimươi ngày. Trong

đầu hắn thoáng cái nghĩ ra, hẳn là đứa nhỏ trong phòng bếp của Đế Quânđã truyền tin.

Đến lúc này hắn đã hiểu Đế Quân nói làm việc nhanh gọn là ý gì.

Sợ là Đế Quân đã sớm hiểu được bí mật trong Vương tộc của bộ tộc TỷDực Điểu này.

Trong tứ hải bát hoang, có quyền lợi, có nữ nhân, có phân tranh, thì ắt sẽcó bí mật. Trong mỗi Vương triều đều có một đoạn bí mật như vậy. Bí mậttrong Vương tộc

Tỷ Dực Điểu cũng không coi là mới mẻ, nhìn chung cũng chỉ là vì haichuyện, vương vị và nữ nhân.

Đoạn chuyện cũ rối rắm này, nói ra kỳ thật rất đơn giản, Thượng quân tạivị hiện nay đã tranh đoạt vương vị với huynh trưởng, sau lại yêu vẻ khuynhquốc khuynh

thành của chị dâu mà đã đoạt vợ của huynh trưởng về làm quân hậu.

Trong truyền thuyết, phu nhân Khuynh Họa năm đó cũng rất trinh liệt, vốnmuốn tuẫn tiết theo chồng, nhưng bởi vì trong bụng lại mang thai Quất Nặc,Thượng quân

Page 175: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

yêu nàng nên lo sợ nàng tự vẫn, nói với nàng nếu không chết sẽ đồng ý chonàng lưu lại cốt nhục của đại ca, cho nên nàng mới còn sống đến bây giờ.Khuynh Họa

nguyện sinh hạ Quất Nặc, xem nàng như bảo bối. Sau đó lại sinh hạ cốtnhục của Thượng Quân là A Lan Nhược, nhưng bởi vì nàng ngày đó oánhận Thượng quân,

hài tử vừa sinh ra liền đích thân ném vào hang rắn. Đây cũng là một đoạnthân thế đáng thương của A Lan Nhược.

Lưu lại Quất Nặc, là hạ sách mà năm đó Thượng Quân vạn bất đắc dĩ phảidùng. Mắt thấy thiếu nữ càng lớn lên càng xinh đẹp thông minh, lại càngnhư cái gai trong

mắt ngài. Thượng quân sớm đã có dã tâm muốn nhổ cái gai đó, có điều bấtđắc dĩ chưa làm được là do nàng được quân hậu che chở chu toàn.

Chuyện tình sau đó chính là Quất Nặc tự mình hại mình, có tư tình với phutử dạy nàng tập viết rồi mang thai. Tộc Tỷ Dực Điểu thể chất đặc biệt,không dễ hoài thai,

sẩy thai lại càng nguy hiểm, động một chút sẽ lấy đi cả hai mạng người.Sẩy thai là chết, chuyện này bị Thượng quân biết được cũng là chết. Vì bảovệ huyết mạch

duy nhất của chồng trước, quân hậu không còn cách nào, trằn trọc nghĩngợi, sau cùng quyết định nói dối hết thảy. Tô Mạch Diệp thở dài. Chuyệntình phát sinh như

vậy dù cố gắng dấu kín đến đâu cũng không tránh khỏi gió lùa. Đế Quânmuốn biết được, dĩ nhiên là sẽ có cách.

Mặc dù Đế Quân mỗi ngày đều bày ra bộ dáng trồng cây câu cá không hỏithế sự, nhưng đã từng nghe vị chủ nhân thiên địa này chấp chưởng lục giớinghiêm cẩn,

hắn đương nhiên không tin Đế Quân rơi vào hoàn cảnh này mà lại không hề

Page 176: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

hỏi chuyện gì.

Thấy mầm biết cây*, đây mới là Đế Quân. Ngày hôm đó Đế Quân ở trongphòng bếp nhỏ nói ra hai chữ nhanh gọn, sợ là ở trong lòng đã có sẵn tínhtoán.

* Ý nói nhìn sự vật khi nó mới xuất hiện, có thể đoán biết tương lai của nó

Tô Mạch Diệp nhìn chằm chằm vào chén trà trong tay, Quất Nặc tuyệtkhông thể chết được, nhưng nếu thực sự chết, chuyện sau này sẽ tiếp diễnnhư thế nào? Nếu

lần này là Đế Quân làm chủ đem chuyện của Quất Nặc phơi bày trước mắtThượng quân, chính là Đế Quân lão nhân gia ông ta muốn mượn đao củaThượng quân

trừng trị Quất Nặc, người nào cứu Quất Nặc, chẳng phải là sẽ đối địchcùng Đế Quân hay sao?

Quả nhiên vô luận như thế nào, chỉ có thể nhờ vào Phượng Cửu ra mặt màthôi. Mạch Thiểu lấy lại tinh thần, thấy Phượng Cửu đang trơ mắt nhìnmình chằm chằm,

lông mày nhăn lại thành chữ “Xuyên” (川), trong lời nói ẩn chứa nghi ngờ:“Có chuyện ta nghĩ mãi không ra, A Lan Nhược mặc dù không bị hành hạnhư ta, nhưng

trước kia cũng kết oán không ít với Quất Nặc, vì sao lúc này nàng lại muốncứu mạng Quất Nặc? Hôm nay ngươi nếu có thể thuyết phục ta, ta sẽ nghelời ngươi,

nhưng nếu như ngươi nói không rõ, ta còn phải suy nghĩ lại”.

Mạch Thiểu rất mừng khi thấy nàng chỉ muốn hiểu được chứ không gây sứcép cho mình, tiện tay với một cái ghế ngồi tròn ngồi xuống, nhấp nửa nửachén trà, sau

đó mới nói: “Người đầu tiên A Lan Nhược cứu không phải là Quất Nặc,mà là Trầm Diệp”, lại hỏi nàng: “Chuyện của A Lan Nhược cùng Trầm

Page 177: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Diệp, ngươi biết được

bao nhiêu?”.

Phượng Cửu đưa một ngón tay út ra, ngón tay cái chỉ vào đầu ngón tay útcho Mạch Thiểu nhìn: “Hiểu được một chút chút như vậy”.

Mạch Thiểu cầm chén trà, một lúc lâu mới nói: “Ta có thể nói cho ngươibiết thêm một chút”.

❄ Chương 5.5 ❄edit: Ely

beta: Phong Tuyết

Trong thế gian, chuyện bất đắc dĩ đều khiến cho người ta mong mỏi bốnchữ, nếu như lúc đầu.

Trong ký ức của Mạch Thiểu, “lúc đầu” này chắc chắn là ngày hai mươibảy tháng tư năm trước, trên hình đài Quất Nặc bị hành hình. “Nếu như” làkhi đó hắn dẫn A

Lan Nhược đi tới trước đài xem hành hình.

Trong thơ ca của người phàm trần, tháng tư (đồng âm với tử), tránh khôngđược có chút hàm ý nói đến nỗi buồn sinh ly tử biệt, chia cách xa nhau, nóiliều mạng,

tháng tư chính là tháng chủ sát.

Mặc dù Phạm Âm Cốc đã tách biệt với hồng trần hỗn loạn, nhưng tháng tưnăm đó cũng bị bao phủ bởi một bầu không khí chết chóc. Đầu tiên là vịphu tử luyện chữ

cho đại công chúa bị xử chém, tiếp nữa là mấy cung nữ hầu hạ đại côngchúa. Bản thân đại công chúa cũng bị phán xử chém trên Linh Sơ đài.

Trên người nàng gánh hai trọng tội, một là khi quân phạm thượng, một làchưa lập gia đình mà tư thông với người khác, làm bại hoại lễ giáo.

Đối với chuyện của đại công chúa, người trong tộc Tỷ Dực Điểu mặc dù

Page 178: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại ngầm suy xét liệu đây có phảilà thủ đoạn của

Thượng quân hay không? Không biết rõ ý của Thượng quân, nhưng ai aicũng tức giận đại công chúa không tuân thủ lễ nghĩa liêm sỉ, đều chắp taykhen ngợi Thượng

quân công tư phân minh. Chuyện lớn này mặc dù khiến Thượng quân khôngcòn mặt mũi nào nhưng cũng nhận được sự tán thưởng. Việc xử chém côngchúa, mặc

dù không phải là chuyện vụn vặt, nhưng cũng cần lưu vào hồ sơ sử sách. Vìsử sách để lại cho đời sau nên cần thể hiện những điều đẹp mắt, hình quandù có một đầu

đầy học vấn nhưng cũng phải vò đầu bứt tai về việc này. Người đến xemhành hình hôm ấy đều là những người có địa vị trong dòng họ; đao phủcũng phải chọn ra từ

trong số những người thế gia ba đời làm việc này.

Chuẩn bị tỉ mỉ chu đáo cho việc hành hình như vậy, so ra thì Tây Hải bọnhọ cùng Cửu Trùng Thiên cũng phải chịu thua kém. Tô Mạch Diệp ngày đócũng rất tò mò,

hăng hái chuẩn bị một bao hạt dưa dẫn A Lan Nhược đứng đầu hàng đểxem hành hình.

Hắn thì thật tâm xem náo nhiệt, còn A Lan Nhược lại mang sắc mặt nghiêmnghị, trong tay nắm một quyển vãng sinh kinh văn, giống như là đến đưatiễn người tỷ tỷ

thường hay bất hòa một đoạn đường cuối cùng vậy. Linh Sơ đài, nơi hànhhình chính là đài cao cầu phúc của thần quan, phía sau đài đó ẩn hiện mộttòa phủ đệ tráng

lệ nhưng không kém phần uy nghiêm giữa không trung, trong đó truyền raâm thanh niệm Phật, có chút mờ ảo như ở chốn tiên cảnh. Tòa phủ đệ đó

Page 179: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

chính là Kỳ Nam

Thần Cung.

Trong gió thoang thoảng hương hoa, trên trời từng đám mây nhỏ trôi hữnghờ, Quất Nặc một thân y phục trắng đứng ở trên Linh Sơ đài, mặc dù khôngcó được vẻ

tuyệt sắc phiêu diêu như vũ cơ đứng múa trên những đám mây nhưng cũngkhông giống một người sắp bị hành hình, thần sắc vẫn còn thể hiện mấyphần khí độ của

nhà Đế Vương.

Trên hình đài, hai nhóm đao phủ lúc này mang ra hổ đầu đao, trong đao ẩnhiện tiếng gầm của Mãnh Hổ, chính là thánh vật hành hình. Hai cánh màutrắng dang ra từ

hai bên cạnh đao che lấy phần đầu người bị chém, nuốt hồn người bị chémvào trong đao, giam giữ trong đó vĩnh viễn không được tái sinh. Về điểmnày, mặc dù

cũng là hai chữ hành hình, nhưng cũng có điểm khác biệt đối với hành hìnhdưới phàm giới.

Đại đao được dựng lên, một khắc trước khi hạ xuống đầu Quất Nặc, cuồngphong bỗng nổi lên xung quanh hình đài, trên thân đao sáng loáng hiện lênhình Mãnh Hổ

đang há miệng trông dữ tợn vô cùng. Đột nhiên, một vệt sáng loé lên từgiữa đám mây đen, kiếm quang xé rách bầu trời, tiếng kiếm vang lên chấnđộng lòng người.

Quất Nặc gương mặt trắng bệch lảo đảo muốn ngã, thoát được lưỡi đaoMãnh Hổ dữ tợn.

Một thanh trường kiếm dài đến bảy tấc đang chém vào một bên cánh củathân đao Mãnh Hổ. Vở diễn anh hùng cứu mỹ nhân này diễn thực hay, thựchoành tráng mà

Page 180: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cũng không quá phô trương.

Không gian trầm lắng, cuồng phong đã tan đi, Mãnh Hổ bị thương nằmdưới lưỡi đao nặng nề thở dốc. Sau ánh phong vân đổi sắc, lại thấy KỳNam Thần Cung vốn

đóng chặt cửa đột nhiên được mở rộng ra.

Một cánh chim màu đen hạ xuống Linh Sơ đài, vị thần quan trẻ tuổi bướcxuống, trên mặt là vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, cánh chim phía sau còn chưakịp khép lại đã

bước lên che trước Quất Nặc đang run rẩy, lại nhìn về phía vị Thượngquân đang ở trên hình đài phía xa, thanh âm rõ ràng mà rất biết kiềm chế:“Thần trước đây có

nghiên cứu về luật hành hình, thấy trong sách Thánh đao tài hình nói rằngthánh đao xuất ra nhưng người bị hành hình không bị nuốt mất hồn, có thểtừ trong đao mà

trở về thì chính là trời cao rộng lượng khoan hồng, bất luận người bị hànhhình có trọng tội như thế nào cũng có thể được miễn xá tội chết. Thượngquân anh minh,

không biết lần này Quất Nặc công chúa bị hành hình, có còn tuân theo hìnhpháp này hay không?”.

Anh hùng cứu mỹ nhân không hề lỗ mãng, có dũng có mưu, lại còn có tiếncó lui. Thượng quân mặt lạnh lùng suy tính. Hình pháp trong sách là do tổtông định ra,

những người đang chứng kiến không chỉ có những người trong dòng họ, màcòn có chư vị ái khanh trong triều, Thượng quân đương nhiên không thể nóira một chữ

“Không”.

Nhưng Mãnh Hổ đao với đôi cánh trắng từ ngày được khai mở đến nay,nổi tiếng là vô cùng cố chấp, một khi xuất đao, nếu không uống đủ máu

Page 181: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

người bị hành hình

thì tuyệt không từ bỏ ý đồ, mặc dù pháp luật của tổ tông có điều luật đặcxá, mà số vụ giải cứu người trên hình đài cũng không phải ít, nhưng ngànnăm nay vẫn

không có một người nào thoát được hai hàm răng nhọn của nó. Nếu nói làvị anh hùng với thanh lợi kiếm vừa bức lui được nó một chút, nó cũngkhông vì thế mà e

sợ. Lại thấy mặc dù bị tấn công một cách bất ngờ với khoảng cách như vậymà nó vẫn có thể tránh thoát, chứng tỏ bản lãnh Mãnh Hổ này không vừa.

Vị anh hùng vừa có mưu vừa có dũng kia có thể cứu được mỹ nhân haykhông cũng vẫn còn phải xem thời vận.

Không gian trầm lắng, vị thần quan thân vận huyền y vung tay áo lên,thoáng cái thanh lợi kiếm đã thu về trong tay, đao Mãnh Hổ một lần nữa lạiđược giương lên.

Quất Nặc khuôn mặt ngơ ngác được đưa lùi về góc đài, Thượng quân ngồitrầm mặc, ngược lại những người đến xem hành hình tinh thần lại cực kỳhưng phấn.

Trận đấu giữa vị anh hùng cùng Mãnh Hổ diễn ra trong thế giằng co, kiếmquang lạnh thấu xương, cánh chim bay tán loạn, đánh tới tận sáng hôm saudù cả hai bên

đều bị thương nhưng vẫn chưa phân cao thấp. Tuy nhiên, Mãnh Hổ cánhtrắng sống nhờ sự tà ác, chỉ là một loại hóa hình mà thôi, thêm ở vếtthương trên người nhìn

qua có vẻ nghiêm trọng, so với vị thần quan trẻ tuổi khí độ mười phần màvẫn có thể đấu ngang ngửa thì Kỳ Nam Thần Cung cũng đã mất chút ít thểdiện rồi.

A Lan Nhược ngồi tựa trên ghế, mắt nhìn sư phụ nàng nói: “Vừa phải dùngkiếm ứng phó với Mãnh Hổ, lại phải giữ lực để tìm pháp môn phong ấn nó,

Page 182: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

một mình

Trầm Diệp đơn đả độc đấu như vậy, không khỏi có chút khó khăn”.

Tô Mạch Diệp nhấp một ngụm trà, cười: “Pháp môn không phải là khôngcó, Mãnh Hổ cánh trắng thích máu, Quất Nặc nếu chịu chủ động để cho súcsinh kia uống

một nửa số máu, đồng thời Trầm Diệp đem dốc toàn lực cùng phong ấn,ước chừng lại có thể kiếm được một hai phần cơ hội sống sót. Bất quáQuất Nặc lại đang có

mang, mất một nửa máu, sợ là khó có thể bảo toàn tính mạng”. Ngừng mộtchút lại vô tình nói, “Ngươi và Quất Nặc đều cùng một mẹ sinh ra, đươngnhiên là chung

một dòng máu, không khác biệt nhau cho lắm. Nếu ngươi có tâm muốn giúpắt sẽ được, nhưng ta nghĩ ngươi đừng làm. Làm vậy một là đắc tội với phụthân ngươi, để

cho lão nhân gia ông ta mất hứng, thứ hai vị thần quan đại nhân trên đài kialuôn luôn kiêng kỵ ngươi lớn lên trong hang rắn, sợ cũng không muốn tiếpnhận ân huệ này

của ngươi”.

A Lan Nhược cười một tiếng, chợt hiểu ra: “Vậy sao? Thì ra là làm chuyệnnày còn có thể khiến cho phụ thân ta mất hứng? Vậy thì không làm khôngđược rồi”.

Tô Mạch Diệp chưa kịp giơ tay lên ngăn lại, đôi cánh trắng như tuyết trongnháy mắt đột nhiên dang rộng, thoáng cái đã bay vào giữa đám mây đangbao phủ khắp

Linh Sơ đài. Tô Mạch Diệp sững sờ ở trên ghế ngồi, lúc này mới biết làmình vừa làm một chuyện ngu xuẩn.

A Lan Nhược vận y phục đỏ rực, nhưng màu đỏ đó không mang lại maymắn hay tốt lành cho nàng. Có thể là do trời sinh nàng dung mạo băng lãnh,

Page 183: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

người khác mặc

huyết y thì lộ ra vẻ hạnh phúc còn nàng thì chỉ toát lên vẻ lạnh lùng. Mặcdù vậy, bóng hình nhỏ bé vận hồng y này ai nấy cũng đều nhận thấy là nàng.Trầm Diệp

đang đánh nhau dữ dội với Mãnh Hổ nhưng cũng vẫn nhận thấy nàng đangbay tới gần.

Theo như kịch bản thường thấy ở phàm giới, trong những thời khắc nguycấp như thế, khi giai nhân cùng công tử văn nhã một đôi nhìn nhau như vậy,tất sẽ nảy sinh

tình ý. Nhưng đáng tiếc, lần này, kịch bản không phải giống như vậy. Côngtử nhìn giai nhân, giai nhân đang giương cung lắp tên, đôi mắt sâu thẳmnhìn con Mãnh Hổ

đang trong cơn phẫn nộ. Hai mũi tên bay ra, xé gió lao đến cắm ngay vàohai mắt của Mãnh Hổ. Mãnh Hổ đau đớn rống lên, trong nháy mắt đã khôngthể xác định

phương hướng. Tuy vậy, đương nhiên không thể giết chết Mãnh Hổ chỉbằng hai mũi tên, hành động này bất quá chỉ giúp kéo dài thời gian, duy trìđược nửa khắc để

làm pháp môn phong ấn Mãnh Hổ này mà thôi. Cuồng phong ngập trời,thanh âm hổ gầm vang vọng, thiếu nữ đứng cách mặt đất vài thước, lơ lửnggiữa không trung,

cúi người nhìn vị huyền y thần quan hỏi: “Nàng phản bội ngươi, sao ngươilại còn muốn cứu nàng?”.

Vị thần quan gương mặt trời sinh lạnh lùng ngạo mạn khẽ nhíu mày: “Nànglà vợ chưa cưới của ta, lại là muội muội cùng nhau lớn lên, cho dù đã làmsai, nhưng chỉ

cần có một cơ hội, ta làm sao có thể không cứu nàng?”.

Thiếu nữ ngẩn người, trong mắt lộ ra nụ cười: “Ngươi nói rất hay”, nhẹ

Page 184: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

giọng nói: “Ngươi còn nhớ không? Mặc dù không giống như Quất Nặccùng ngươi lớn lên,

nhưng ta cũng là muội muội của ngươi. Ngươi từ nhỏ đã nói ta rất bẩn, lớnlên giữa bầy rắn, ăn uống cùng với bầy rắn nên thân thể không sạch sẽ. Tađưa quà mừng

sinh thần của ngươi lại bị ngươi ném đi”.

Trầm Diệp trầm mặc chốc lát: “Ta nhớ được ngươi, ngươi là A LanNhược”.

Khóe môi thiếu nữ khẽ nở nụ cười, đột nhiên ghé sát tai của hắn nói: “Tađoán, ngươi vẫn chưa tìm được cách phong ấn Mãnh Hổ trở về pháp môn”.

Mãnh Hổ bị bắn mù mắt rốt cuộc cũng như đã thích ứng được, nghe âmthanh đoán phương hướng, điên cuồng hét lên một tiếng quét móng nhọntới. Thanh niên nắm

lấy tay thiếu nữ đang lơ lửng kéo lùi lại mấy bước, lúc này thiếu nữ độtnhiên vung ống tay áo lên, trong tay xuất hiện một đoạn lưỡi đao bị gãy,thừa cơ cầm tay trái

của chàng, mười ngón tay nắm chặt lấy nhau, lưỡi đao đồng thời đâm ráchbàn tay hai người, máu tươi tuôn ra.

Thanh niên vẻ mặt chấn động, hai người cơ hồ là dùng bản năng tránh néthế công của Mãnh Hổ, mười ngón tay vẫn giữ chặt nhau, trong lúc xê dịch,thiếu nữ nhìn

thẳng về phía thanh niên, vẻ mặt bình tĩnh hàm chứa nét cười: “Người tanói máu của thần quan có khả năng làm sạch những thứ ô uế, hôm nay đượcthần quan đại

nhân ân trạch, không biết máu của ta có phải hay không sẽ sạch sẽ hơn rấtnhiều?”.

Máu của hai người xen lẫn một chỗ, theo lòng bàn tay chảy xuống, huyếtkhí phiêu tán trên không trung, khuôn mặt thanh niên không thể hiện thái độ

Page 185: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

gì, cũng không

rút tay của mình về: “Chọc giận ta là có ý gì? Ngươi không phải loạingười hay so đo những chuyện như vậy”.

Thiếu nữ quét ánh mắt nhìn xung quanh, không chút để ý đáp lại: “Ta sốngvô dụng nhiều năm như vậy rồi cũng không biết thì ra mình không phải làngười như thế”.

Trong lúc hai người né tránh, không biết từ khi nào đã tới gần nơi đặttrường đao. Thiếu nữ vẻ mặt nghiêm túc, thuận theo gió tung một chưởngđẩy chàng thanh niên

ra, lại hường tới phía trường đao mà vỗ cánh bay đến. Chành thanh niêncũng cấp tốc giang cánh đuổi theo, nhưng bỗng nhiên lại bị một đạo hồngquang hình cầu do

thân đao phát ra ngăn trở ở bên ngoài.

Bên trong ánh hồng quang, thiếu nữ đưa bàn tay bị chém rách vững vàngđặt trên lưỡi đao, lại rạch thêm một đường nữa, vết thương cũ lại thêm vếtthương mới, máu

tươi không ngừng tràn vào thân đao. Mãnh Hổ cánh trắng bỗng nhiên chiếmưu thế, khẽ kêu lên một tiếng tỏ ra thỏa mãn. Thiếu nữ sắc mặt tái nhợt,khuôn mặt lại lộ ra

vẻ hài hước, đột nhiên hướng về phía Mãnh Hổ nói: “Ngoan, nhiều máunhư vậy chắc ngươi đã uống no nê rồi, ham chơi cũng có mức độ, mau trởlại đi thôi”. Mãnh

Hổ đắc ý, quả nhiên chui vào thân đao, bởi vì bên trong chứa đựng máu đãđược máu của thần quan rửa sạch, linh lực tràn đầy, nên vừa vào thân đaođã bị phong ấn.

Hồng quang biến mất, hắc khí bao quanh thân đao lúc Mãnh Hổ xuất hiệnbỗng nhiên biến mất, trường đao tự nhiên hạ xuống.

Quất Nặc vui vẻ núp ở phía sau Trầm Diệp, Trầm Diệp nhìn trường đao

Page 186: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

trên đất, lại nhìn A Lan Nhược từ phía sau trường đao lảo đảo bước tới,khuôn mặt nàng trắng

bệch không chút sức sống. Hắn đưa tay đỡ lấy nàng, lại xé một bên tay áobăng bó vết thương cho nàng.

❄ Chương 5.6 ❄edit: Phong Tuyết

beta: Phong Tuyết

Mọi người xem hành hình trên đài chứng kiến những biến cố vừa xảy ra,mặc dù rất muốn bàn luận về chuyện này nhưng cũng phải cố đè nén lại.Trước mặt Thương

quân họ phải tỏ ra lãnh đạm, đóng trọn vai thần tử trung thành.

Ngoài mặt Thượng quân tỏ ra bí hiểm khó dò, nhưng bên trong thì lại vôcùng tức giận. Hắn đã mong mỏi xử lý Quất Nặc từ rất lâu rồi, không phảichỉ trong ngày

một ngày hai, vậy mà đến khi rốt cuộc tâm nguyện được thực hiện thì TrầmDiệp lại xuất hiện cướp pháp trường. Hắn kỳ vọng rất cao ở Bạch Hổ, vớikhả năng của nó

làm sao có thể để cho Trầm Diệp đánh bại chứ? Thần quan trường thayCửu Trọng Thiên giám sát chức vị của Thượng quân, Trầm Diệp là mộtngười cương trực lại

vô cùng cao ngạo, từ lâu cũng đã là cái gai trong lòng hắn, hắn đâu ngờgiữa đường tự nhiên lại mọc ra thêm một A Lan Nhược, đây rốt cuộc làloại vận khí gì?

Chuyện đã đến nước này, cần phải làm như thế nào, mọi người đươngnhiên đều chờ Thượng quân xử trí.

Thượng quân sắc mặt lạnh lùng, uy nghiêm đảo mắt nhìn sang hình đài, mởmiệng phán một lời kết luận sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ. Quất Nặc côngchúa thoát khỏi tội

Page 187: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

chết, nhưng tội sống không thể tha, phạt cách vị làm dân thường, vĩnh viễnkhông được vào vương đô. Thần quan trường Trầm Diệp cứu người dùkhông vi phạm vào

quy pháp của tổ tiên nhưng cũng do tư tình mà ra, thân chịu trách nhiệmgiám sát Thượng quân nhưng lại vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp,làm nhục thánh chức,

ngay hôm đó sẽ bẩm với Cửu Trùng Thiên, khai trừ ra khỏi Kỳ Nam ThầnCung, cách chức làm dân thường vĩnh viễn không được vào vương đô.

Về phần A Lan Nhược, thân là công chúa mà giữa ban ngày ban mặt lại đạináo pháp trường, không còn chút thể thống nào cả, phạt đánh là được.

Thượng quân lo mọi việc quả nhiên chu toàn, nếu ngày nào đó trong cungcó một vị công chúa chết đi hay một vị thần quan trường ở Thần cung chếtđi thì đúng là

đại sự, nhưng nếu trong tộc có hai kẻ thường dân chết đi thì chẳng cóchuyện gì đáng nói cả.

Không chết đã là rất may mắn rồi, Quất Nặc chắp tay hành đại lễ của côngchúa, vẻ mặt Trầm Diệp bình thản không hề tỏ thái độ gì, nhưng A LanNhược lại nhìn về

phía Thượng quân, trên khuôn mặt nở nụ cười: “Hôm nay nữ nhi vì tỷ tỷthân tình mà hy sinh anh dũng, vốn là mong được một tiếng khen ngợi củaphụ quân, hình

phạt này dường như không công bằng”, không để cho Thượng quân kịp nóihai tiếng “Càn rỡ” đã nói tiếp: “Vả lại còn có chuyện liên quan đến thầnquan trường đại

nhân, mấy ngày trước đây Tức Trạch có gửi cho nữ nhi một phong thư,trong thư nói mời thần quan trường đại nhân chế tạo một chiếc Lưu Lykính, đợi tiên sứ trên

Cửu Trùng Thiên vào trong cốc mang nó làm lễ vật mừng sinh thần cho

Page 188: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thái tử điện hạ. Nói đến đây một phần cũng là tại hắn kỳ cục, lần trước lênCửu Trùng Thiên

diện thánh nhan đã nói khoác một vài lời về bản lĩnh chế Lưu Ly kính củaTrầm Diệp đại nhân, không ngờ rằng lúc đó thái tử điện hạ lại lưu tâmđến”, nàng tỏ vẻ bất

đắc dĩ: “Tức Trạch nói nữ nhi phải mời Trầm Diệp đại nhân về phủ dốclòng chế kính, nhưng lần này phụ quân lại để hắn vĩnh viễn không đượcvào vương đô, thánh

lệnh của phụ quân uy nghiêm đương nhiên không thể làm trái, nhưng lờiphu quân con nói cũng không thể trái, cho nên nữ nhi có chút nghi ngờ, liệucó nên xây phủ

đệ bên ngoài hay không? Còn nữa, nếu làm như vậy thì tiền phải lấy ở đâura?”.

Thượng quân xoa xoa thái dương nói: “Tức Trạch ái khanh quả thực đãgửi thư? Thư để ở đâu?”.

A Lan Nhược mặt không đổi sắc nói: “Quả thực có gửi thư, nhưng hiện tạicon không mang thư bên người, phụ quân không tin có thể hỏi sư phụ củacon, lúc đó

người cũng có mặt ở đấy”, nàng liếc mắt nhìn quân hậu ngồi bên trên:“Mẫu phi cũng đã được đọc. Bởi vì ở trong thư có nói một vài câu liênquan đến việc chuẩn bị

nguyên liệu chế tạo kính mà con không hiểu lắm cho nên muốn sư phụ chỉgiáo đôi câu”.

Thượng quân đưa ánh mắt sáng như đuốc nhìn thẳng về phía Tô MạchDiệp, khóe môi Mạch Thiểu giật giật, miễn cưỡng gật đầu nói: “Đúng vậy,nhưng ta không phải

người của tộc Tỷ Dực Điểu, có một số loại vật liệu ta không biết nên mangđến nhờ quân hậu giúp”.

Page 189: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Quân hậu vì sốt ruột muốn cứu nữ nhi nên cũng gật đầu xác định chuyện cóthật.

Thượng quân trầm tư một hồi lâu, nói vì chuyện của toàn tộc nên A LanNhược không cần phải chịu phạt, Trầm Diệp vào ở phủ của A Lan Nhượcđể chế kính, khi

chưa chế xong kính thì không được xuất phủ, cần thứ gì đều lập tức đưađến.

Chuyện này, cứ như vậy được giải quyết.

Đến đoạn kết, bọn thị vệ khoan dung, không lập tức bắt Quất Nặc, cho nàngquỳ trên mặt đất xem vết thương cho Trầm Diệp. Trên Linh Sơ đài trốngvắng, hồng y

thiếu nữ không hề có ý rời đi, do mất nhiều máu quá mà sắc mặt tái nhợt,nhưng bước chân đi vẫn rất nhàn tản, tới bên cạnh đôi uyên ương khổ mệnhtrước mặt, đôi

mắt nhìn thẳng về phía Quất Nặc ở đối diện.

Một hồi lâu sau, nàng bật cười lớn: “Thật đáng tiếc cho một đôi phu thêkhông thành. Có điều, bắt đầu từ ngày hôm nay các ngươi đã không cònquan hệ gì nữa rồi,

ngươi nhớ cách xa hắn một chút”, nàng khoác tay phải lên vai Trầm Diệp:“Hắn là do ta cứu về, chính là ta!”.

Quất Nặc rưng rưng nước mắt, giọng nói căm giận: “Trầm Diệp khôngphải của ngươi, ta tự biết đến thời khắc này ta không xứng với hắn, nhưngngươi cũng không

xứng”.

Linh Sơ đài nguy nga ở trên cao, sau khi trận gió tản qua cũng chỉ có mâytrôi hững hờ, tâm tình hồng y thiếu nữ tựa như rất vui vẻ, dạo bước theodọc hình đài, thi

Page 190: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thoảng lại đưa tay đón những đám mây: “Thế gian có rất nhiều chuyện lửnglơ như mây trôi, mọi sự tùy tâm, không tùy tâm thì sẽ tùy duyên, không tùyduyên thì tùy

thời thế. Ngươi nhìn xem, hôm nay là thời thế nào, ngươi đang đứng ởđâu?”.

Con ngươi Trầm Diệp vốn thâm trầm bỗng nhiên có chút ngưng lại, giốngnhư đã hóa băng rồi vậy.

Trà đã lạnh, chuyện xưa cũng nên ngừng. Mỗi lần nhớ tới A Lan Nhượcnhư thế đều gợi lại nỗi đau của Tô Mạch Diệp .

Phượng Cửu biết ý, rót cho Tô Mạch Diệp một chén trà mới, đợi cho cảmxúc của hắn kìm nén một chút mới thắc mắc: “Tình cảm này, ví dụ như mộtcây tử mẫu

trên trời có thể sinh trăm quả, ta đương nhiên hiểu được chúng không giốngnhau. Nhưng A Lan Nhược lúc ấy đã được gả cho Tức Trạch lại nảy sinhtình cảm với

Trầm Diệp, có phải có chút không thích hợp không?”. Dạo gần đây nàng cóthân cận với Tức Trạch hơn, tự mình cũng coi hắn là người quen, khó tránhkhỏi cảm

thấy ủy khuất thay cho hắn.

Mạch Thiểu nói: “A Lan Nhược và Tức Trạch mặc dù danh nghĩa là phuthê, nhưng chỉ là đôi bạn vong niên mà thôi. Tộc Tỷ Dực Điểu tuy là tiênnhưng so với

chúng ta thì kém kiên cường hơn, thường sa vào thói hưởng lạc, có điềuTức Trạch lại là người còn vô ưu vô lo hơn cả thiên tiên, hắn và A LanNhược, không thân

thiết bằng kẻ làm sư phụ là ta”.

Phượng Cửu im lặng nửa ngày mới nói nên lời: “Ngươi nói vị kia… ngườitrước kia vốn rất thân quen với Quất Nặc và Thường Lệ, mấy ngày gần đây

Page 191: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

không hiểu vì

sao lại đối rất tốt với ta… Tức Trạch Thần Quân?”.

Mạch Thiểu ho khan một tiếng nói: “Phải nói sao nhỉ, nơi này là thế giớiđược người ta tạo ra, có lẽ do thế mà xảy ra chút sơ suất, khiến tính tìnhThần Quân hắn biến

đổi không chính xác như vậy. Khụ, trước kia, trước kia Tức Trạch ThầnQuân rất vô ưu vô lo”.

Phượng Cửu rất muốn hỏi Tô Mạch Diệp làm sao để biến Tức Trạch ThầnQuân trở về tính tình giống như ngày xưa, nhưng đành phải nhịn xuống,chuyển sang chủ

đề khác: “Nếu như A Lan Nhược và Trầm Diệp sau này ở gần nhau, lạithêm A Lan Nhược đã cứu hắn, có phải hắn cũng có chút thích nàngkhông?”.

Tô Mạch Diệp hướng mắt ra ngoài cửa sổ: “Tộc Tỷ Dực Điểu rất coitrọng hai chữ trinh tiết, chuyện Khuynh Họa phu nhân có những hai ngườichồng, thực ra Trầm

Diệp không đồng ý, ba tỷ muội chỉ có Quất Nặc được hắn coi trọng mộtchút, Thường Lệ và A Lan Nhược là hai đứa con mà Khuynh Họa phu nhânsinh ra sau khi

tái giá, hắn không vừa mắt chút nào, trong đó A Lan Nhược đứng đầu danhsách những người không vừa mắt hắn”.

Phượng Cửu kinh ngạc nói: “Nhưng mà nàng đã cứu hắn, đây không phải làđại ân cần được báo đáp sao?”.

Mạch Thiểu lạnh nhạt nói: “Trầm Diệp trời sinh lãnh đạm, thường ngàyhắn coi thường A Lan Nhược, sỉ nhục nàng, nàng đưa hắn về phủ chẳng quachỉ là muốn trả

thù hắn mà thôi, nói hắn có chút thích nàng, chi bằng nói nàng hận hắn thìhơn”, một lúc lâu sau lại tiếp: “Ta còn nhớ câu nói kia của A Lan Nhược,

Page 192: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

vô luận là tiên hay

là người, cần phải tùy tâm tùy duyên theo thời thế, nàng rất thấu hiểu lờinày, lòng của nàng dành cho Trầm Diệp, nhưng duyên của nàng thì khôngdành cho hắn”.

Lời nói này khiến cho Phượng Cửu có chút xúc động.

Tô Mạch Diệp nhấp một ngụm trà, nói: “Ngươi cứ suy nghĩ kỹ đi, nếu nhưmuốn giúp ta thì cứ bảo Trà Trà tới truyền tin cho ta là được”.

❄ Chương 6.1 ❄edit: Ely

beta: Phong Tuyết

Ngoài trời mưa đang rơi, từng hạt mưa nhỏ rơi tí tách đã được tròn mộtcanh giờ lẻ ba khắc rồi. Khoảng lúc giờ Mùi ba khắc có tin đến từ tiềnphủ, Mạch Thiểu lúc ấy

đang tựa người vào khung cửa sổ, vừa pha trà vừa nghe tiếng mưa rơi bênngoài, miễn cưỡng mở tờ giấy nhỏ trên tay ra đọc, nhìn thấy dòng chữ đồngý của Phượng

Cửu trên tờ giấy, khóe môi hiện lên một nụ cười trong dự liệu.

Thế giới này rốt cuộc là do ai tạo ra? Tô Mạch Diệp từng nghi ngờ TrầmDiệp, nhưng lại thấy có gì đó không đúng, bởi Phượng Cửu Đế Cơ sắm vaiA Lan Nhược

lành nghề như thể trước giờ vốn không có gì khác biệt vậy; nếu quả thật làhọ Trầm tạo ra nơi này, theo như hắn suy đoán, sau khi A Lan Nhược trọngsinh, cho dù là

giả thì Trầm Diệp cũng sẽ trân trọng nàng như bảo vật. Đằng này, hắn lại tỏra thờ ơ như vậy, không hiểu là có dụng ý sâu xa gì.

Thêm nữa, đã mấy ngày nay hắn không thấy Đế Quân, mặc dù hành tungcủa Đế Quân từ trước đến nay là không thể suy đoán được, nhưng Đế Quân

Page 193: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

biến mất hoàn

toàn như vậy cũng không phải là chuyện thường. Dạo này Đế Quân tựa hồthích tiện tay dùng người, thường xuyên giao cho hắn những trọng tráchnặng nề. Mạch

Thiểu thực sự mong có thể sớm đoán được mưu kế của Đế Quân, bởi biếtđược mưu kế ấy muộn một ngày thì hắn lại mất thêm vài ngày nhức đầu bấtan nữa.

Trong thâm tâm hắn thực sự mong Đế Quân biến mất càng lâu càng tốt.

Dưới một mái hiên khác, từ lúc thư được gửi đi, trong lòng Phượng Cửucũng rất phiền muộn.

Theo như Mạch Thiểu kể lại, A Lan Nhược lúc tay không cầm dao sắc đãoai vệ tới nhường nào, khi xé tay áo thì ung dung tiêu sái tới nhường nào,thực sự đã tạo áp

lực cho nàng. Phượng Cửu tìm một thanh đao đốn củi giả làm thánh đaotrong truyền thuyết, tay cầm đao so đi so lại một hồi, nhưng còn chưa kịpchạm vào da đã

thấy toàn thân nổi da gà, bèn chuyển sang luyện diễn cảnh tượng xé tay áođể băng bó, có điều, nàng xé đến đỏ tay mà ngay cả viền áo cũng khôngchút tổn hại.

Phượng Cửu cảm thấy A Lan Nhược thật đúng là hào kiệt, nhưng cũng thấynàng rách việc. Phượng Cửu nghĩ có thể lấy máu trước rồi đựng trong mộtcái túi, đợi đến

khi nàng lên Linh Sơ đài cứu người chỉ cần trực tiếp dùng đao cứa vào túimáu đó, như vậy liệu có được không nhỉ? Như vậy liệu có bất ngờ quá haykhông?

Nàng ngày nghĩ đêm nghĩ, bản thân cũng mỗi ngày một tiều tụy.

Ngày hành hình Quất Nặc được ấn định vào ngày bảy tháng tư.

Page 194: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Đêm ngày hai tháng tư, Phượng Cửu xem sao chiếu mệnh mà bất giác thởphào, Tam viên* và Nhị thập bát tú* tản mát trên bầu trời cao rộng, giữaThái Vi viên* còn

thấy được quầng trăng sáng, cho dù môn tử vi nàng chỉ biết một chút nhưngcũng có thể hiểu được đây là điềm báo được xá tội, trong thâm tâm cũngnhẹ nhõm đi

một chút.

*Các nhà thiên văn cổ Trung Quốc đã chia phần bầu trời mà họ quan sátthấy thành 31 khu vực, gồm Tam viên (三垣, sān yuán) và Nhị thập bát tú(二十八宿, èrshíbā

xiù).

Phần phía bắc quanh Bắc cực và mảng sao Bắc Đẩu có ba “viên” (垣,yuán) tức Tam viên: Tử Vi viên, Thái Vi viên và Thiên Thị viên.

Phần tương ứng với 12 cung hoàng đạo của phương Tây là 28 tú (宿 Xiu)tức nhị thập bát tú.

Tâm tư vừa nới lỏng được phần nào, nàng lại chợt nhận ra kịch bản củaMạch Thiểu có chút vấn đề. Lần trước, Tức Trạch Thần Quân không xuốngnúi nên A Lan

Nhược có thể tùy ý hành xử như vậy. Nhưng nay Tức Trạch Thần quân lúcnào cũng hiển hiện trước mặt nàng, để tránh cho mọi việc phát sinh ngoàitầm kiểm soát,

nàng có nên báo trước với hắn một tiếng hay không?

Có điều, mấy ngày gần đây Tức Trạch Thần Quân ở đâu nhỉ?

Đang lúc trầm tư, bỗng nhiên nàng thấy ở xa xa phía chân trời hiện ra mộtvùng sáng chói màu xanh lam. Phượng Cửu đã sớm biết rằng thế giới nàycó biên giới, chân

trời hiển nhiên cũng không phải là có thật. Nhìn theo phương hướng này, có

Page 195: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

lẽ ánh sáng kia phát ra từ phía rừng bạch lộ bên cạnh đầm Thủy Nguyệt.

Thủy Nguyệt đầm trong Phạm Âm Cốc vốn là vùng cấm địa, trước kia chỉcó nữ quân đi ngâm ôn tuyền mới có thể vào. Thủy Nguyệt đầm trong thếgiới này, thậm

chí ngay cả vương tộc cũng không được phép vào, khiến cho nơi này càngthêm thần bí hơn. Mạch Thiểu lúc trước đã có lần đề cập qua một hai câu,nói Thủy

Nguyệt đầm giống như là một thông đạo thông giữa thế giới này với mộtthế giới khác, không hề tuân theo pháp chế gì cả. Nơi ấy là hiểm địa màcũng là một nơi vô

cùng hỗn loạn.

Một nơi như vậy, lúc này lại đột nhiên phát sáng, tuy chỉ trong chớp mắtnhưng cũng không thể coi là bình thường. Mạch Thiểu từng nhận xét mộtcâu về Phượng

Cửu mà nàng cho rằng rất đúng, đó là lòng hiếu kỳ của nàng rất lớn. Bấtchấp khoảng cách xa như vậy, chỉ một loáng sau, Phượng Cửu đã đứng ởtrong rừng bạch lộ,

trên một khối đá lớn ở giữa đầm Thủy Nguyệt.

Mới vừa đứng vững, còn chưa kịp quan sát bốn phương tám hướng xungquanh, Phượng Cửu đã nghe thấy một tiếng nói lí nhí như tiếng muỗi kêu ởphía sau lưng:

“Cô nương, cô nương, ngươi đứng như vậy cản trở tầm mắt của ta, cảmphiền cô nương đứng tránh ra một chút”.

Phượng Cửu giật mình nhảy dựng lên, quay đầu lại nhìn thì thấy cách đóvài bước có một lớp lá sen lớn được kết lại thành một chuỗi dài, giốngnhư một tấm khiên

chắn dựng đứng ở giữa đầm Thủy Nguyệt, màu sắc xanh biếc trông cực kỳchói mắt. Tiếng nói nhỏ nhắc nhở nàng khi nãy chính là truyền tới từ phía

Page 196: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ấy.

Phượng Cửu bước lại nơi đó, hé mở một chiếc là sen. Phía sau chiếc láxuất hiện một khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc ngước nhìn nàng, rồi ngay lậptức đứng lùi lại

một chút, ngượng ngùng nói: “Mới vừa rồi không nhận ra tỷ tỷ xinh đẹpnhư vậy, mau đến đây, tỷ ngồi bên cạnh ta đi, các vị trí tốt nhất đều đã bịchiếm hết rồi, may

mắn ta vóc người nhỏ nhắn nên có thể nhường cho tỷ tỷ một chút chỗ ngồi”.

Phượng Cửu kỳ thực không hiểu những người ở đây đang làm gì, nhưngnàng vốn có tâm tính muốn chiếm chút tiện nghi, lại vừa thấy có vị trí tốtnên liền thuận theo

lời mời ấy mà ngồi xuống. Nhìn sang trái phải xung quanh quả nhiên đềuchật ních người, là một đám tiểu đồng, trong tay mỗi người đều cầm mộtchiếc lá sen giơ ra

phía trước che chắn cho mình, mắt chăm chú nhìn lên trên bầu trời cao.

Phượng Cửu đưa tay gõ gõ chiếc lá sen trước mắt, hỏi: “Các ngươi đanglàm gì vậy?”.

Tiểu đồng bên cạnh nàng cực kỳ nhiệt tình nói: “Chuyện này sao? Đây là bímật, con thuồng luồng sống trong đầm này, tức Mãnh giao lão gia, đangđánh nhau với

một vị thần tiên rất lợi hại. Mặc dù là đánh nhau nhưng trông rất đẹp mắt,thế nên toàn tộc tiểu ngư tinh chúng ta đều chạy đến đây xem náo nhiệt, cònviệc lấy lá sen

che là để tránh bị Mãnh giao lão gia chú ý tới đấy mà, ha hả”.

Khóe miệng Phượng Cửu giật giật, con thuồng luồng kia mà không trôngthấy đám lá sen chói mắt này mới là lạ, nhưng trong lòng nàng lại đangthắc mắc về luồng

Page 197: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ngân quang màu xanh lam khi nãy nên liền thành khẩn thỉnh giáo: “Khôngbiết vị Thần Quân đang thu phục con thuồng luồng này là ai? Con thuồngluồng ấy. . . Mãnh

giao lão gia đã phạm vào lỗi lớn gì vậy?”.

Tiểu đồng đó đưa cho Phượng Cửu một vốc đậu tương, kéo nàng ngồi lạigần mình một chút, hướng ngón tay về phía đầm Thủy Nguyệt nói: “Là nhưvậy, trong đầm

này có một chiếc quan tài băng tỏa ra rất nhiều linh khí. Bên trong quan tàiấy có một mỹ nhân đang ngủ, ta trong lúc chơi đùa ở đây cũng đã từng gặp.Linh khí trong

quan tài băng có đôi lúc thoát ra bên ngoài nên đã thu hút Mãnh giao lãogia tới sinh sống trong đầm này. Tuy nhiên, quan tài băng này được bảo vệbởi pháp thuật rất

cao siêu, Mãnh giao lão gia lúc đầu chỉ dám trốn ở chung quanh ăn một ítlinh khí tản ra bên ngoài. Có điều, càng ăn thì càng nghiện, Mãnh giao lãogia bèn nghĩ cách

đánh tan chiếc quan tài băng để ăn trọn nguồn linh khí. Nhưng ngày hôm đóMãnh giao lão gia không gặp may, đúng lúc giở trò thì bị vị thần tiên lợihại kia tình cờ đi

ngang qua bắt gặp. Hai bên giao chiến đã hai ngày nay rồi. Hiện tại có thểlà bọn họ đang đánh nhau ở dưới nước nên không nhìn thấy, lát nữa chắc sẽthấy thôi.

Chúng ta trước tiên nên nghỉ ngơi một lát, ăn chút đậu phộng cùng đậutương luộc này”. Nói xong lại đưa cho Phượng Cửu một vốc đậu tương.

Phượng Cửu bóc vỏ đậu tương, cảm thấy câu chuyện về người nằm trongquan tài băng ở đầm nước này thật ly kỳ, nhưng hiện tại không an toàn, chờcho hai kẻ đang

đánh nhau ngoi lên khỏi mặt nước rồi, nàng sẽ có thể xuống xem một chút.

Page 198: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Miệng nhai đậu tương, Phượng Cửu thầm thở dài đám tiểu ngư tinh này kỳthật rất biết cách hưởng thụ. Ngồi ở chỗ của người ta, lại ăn đậu của ngườita, trong lòng

nàng không khỏi muốn vận dụng trù nghệ* của mình để chỉ điểm cho bọnhọ một hai câu: “Trong tộc các ngươi có thất hương thảo không? Lấy một ítthất hương

thảo mang đi phơi khô rồi nghiền thành bột cất vào trong một chiếc lọ, saunày lúc luộc hay rang đậu tương, đậu phộng thì cho một chút vào, hương vịsẽ ngon hơn

nhiều”.

*Trù nghệ: tài nấu nướng

Tiểu đồng tử chớp chớp đôi mắt to ngấn nước, thành khẩn tiếp nhận lời chỉdạy, trong mắt ánh lên sự khâm phục cùng ngưỡng mộ.

Bất quá chỉ một lát sau đó, ở phía xa xa quả nhiên có cột sóng nước vọtthẳng lên cao, khiến cho đám lá sen che trước mặt bọn họ cũng thoáng lunglay, vừa lúc có

một khoảng trống hở ra, Phượng Cửu thừa cơ ném toàn bộ vỏ đậu tương ởbên cạnh đi. Tiểu đồng tử một tay giữ chặt cuống lá sen lại, kích động nói:“Nhìn kìa, bọn

họ lên rồi!”, tay còn lại lại đưa thêm cho nàng một vốc đậu tương nữa.

Phượng Cửu vừa ngẩng đầu lên nhìn liền hứng ngay một luồng khí lạnh.

Nước trong hồ phản chiếu ánh trăng sáng, tỏa ra khắp khu rừng làm chokhung cảnh hiện rõ như ban ngày, từng làn hơi nước lượn lờ giữa những táncây, hòa quyện

vào không gian, khiến người ta liên tưởng như đang ở chốn thiên cung vậy.Trên đài lúc này, con thuồng luồng mang hơi thở nặng nề đang chiếm cứmột góc, mà dưới

Page 199: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ánh trăng thanh, người cầm kiếm đứng đối diện với con thuồng luồng, dángvẻ phiêu diêu tự tại kia chẳng phải chính là vị Tức trạch Thần Quân đãmấy ngày không

thấy bóng dáng sao?

❄ Chương 6.2 ❄edit: Ely & Phong Tuyết

beta: Phong Tuyết

Một vài lời muốn nói

Gần đây có rất nhiều comment về Chẩm thượng thư thắc mắc nhiều vấn đềnhư vì sao PC ko nhận ra thân thể của mình, vì sao PC ko nhận ra ĐH, …PT cảm thấy

các bạn nếu đã yêu thích CTT thì nên đọc truyện kỹ một chút, có đôi khichỉ cần bỏ lỡ một vài tình tiết nào đó cũng sẽ dẫn đến những cách hiểuchưa đúng về

truyện. Thân

Tử y Thần Quân vẻ mặt trầm ổn đứng trên ngọn cây bạch lộ lớn nhất, nửavầng trăng non sau lưng tỏa ra ánh sáng bạc dịu nhẹ, tà áo phất phơ tronggió.

Đây là lần đầu tiên Phượng Cửu nhìn thấy Tức Trạch Thần Quân cầmkiếm, phần lớn thời gian nàng nhìn thấy hắn đều là những khi hắn đang mảimê xem dược liệu,

bởi vậy trong thâm tâm nàng thường cho rằng hắn là một kẻ nho nhã yếuđuối. Lúc này, thấy khí thế uy nghiêm của hắn khi đối diện với con thuồngluồng, nàng bỗng

cảm thấy khí thế này có vẻ hợp với hắn hơn.

Bộ dạng cầm kiếm của hắn thật đẹp, nhìn rất quen mắt.

Ngân Giao vốn đã sống lâu tại đầm này, hơn nữa lợi thế là chiến đấu dưới

Page 200: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nước nên xem ra có chút ưu thế. Nó thét lên một tiếng, nước trong đầm bắnlên cao, hóa

thành hàng vạn mũi tên bằng băng bay tới phía Tức Trạch Thần Quân.

Phượng Cửu nhìn cảnh tượng này mà rợn người, thầm nghĩ may mắn là TứcTrạch chân chính là người trong thế giới này, cho nên lúc này có thể tạotiên chướng*

chống lại, còn nếu là ngoại nhân như nàng thì pháp thuật chắc chắn sẽ bịhạn chế, loại tiên chướng tầm thường còn có thể sử dụng, nhưng đối vớitrường hợp này thì

vô ích, trong thời khắc này chắc chắn sẽ bị bắn thành cái bàn chông.

*Tiên chướng (hộ thân): vòng bảo vệ, che chắn được tạo bằng pháp lực

Mưa tên bay nhanh, vọt tới ào ào, nhưng Tức Trạch Thần Quân không hềtạo tiên chướng, ngược lại còn xoay người xuất kiếm. Tuyết trắng rơi lả tảtrước màn kiếm

quang loang loáng, cho đến khi Tức Trạch thu kiếm lại, Phượng Cửu mớinhìn thấy tất cả những mũi tên kia đã bị Tức Trạch dùng kiếm làm chuyểnhưởng, quay trở

lại phía Ngân Giao.

Ngân Giao xoay mình né tránh, đúng lúc ấy, Tức Trạch Thần Quân nhân sơhở này lập tức ra tay, lưỡi kiếm lướt qua đuôi Ngân Giao, cắt phăng chiếcđuôi của nó.

Ngân Giao đau đớn rống lên một tiếng, cái đuôi bị chặt đứt bắn về phíarừng bạch lộ làm đổ rạp cả một vùng cây. Máu của nó chảy xuống nhuộmđỏ cả một vùng

nước đầm, không gian tràn ngập mùi máu tươi.

Đám tiểu ngư tinh đứng xem mà hưng phấn tới nỗi mắt sáng rực, tiểu đồngngồi bên cạnh Phượng Cửu kích động quên cả bóc vỏ đậu tương, túm chặt

Page 201: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

góc áo của

Phượng Cửu: “Mãnh giao lão gia có rất nhiều đuôi, đuôi bị đứt rồi có thểmọc lại tới bốn mươi chín lần, những lần trước bị đứt rồi liền mọc dài rangay, nhưng tỷ xem,

lần này thì không thấy dài ra nữa rồi!”.

Phượng Cửu trợn mắt há hốc mồm, sợ là chính mình đã nhìn lầm, chần chờmột lúc nói: “Ta tựa hồ thấy Thần Quân không hề sử dụng một chút pháplực nào, chỉ

nhờ vào kiếm thuật mà có thể phá trận mưa tên kia, hơn nữa còn chặt đứtđược đuôi của con thuồng luồng đó sao?”.

Tiểu đồng tử nắm tay gật đầu nói: “Hai ngày nay đều là như vậy đấy, nếunhư vị thần tiên lợi hại kia sử dụng pháp thuật thì trận đánh sẽ không kéodài như vậy. Mẹ ta

nói, đối với chuyện đánh nhau, kiêng kị nhất là thực lực hai bên cách biệtquá lớn, ba chiêu hai thức đã định thắng bại thì chẳng có gì để xem cả. Cáithú vị của đánh

nhau là ở chỗ không biết rõ thắng bại, phải xét đến vận mệnh và cả tâm tưcủa từng người, khiến cho người xem không nỡ rời mắt, đó mới là một trậnđấu thú vị.

Không biết đây có phải là ý của vị thần tiên lợi hại kia hay không?”.

Chỉ dùng kiếm đấu với Ngân Giao khác nào tay không giết hổ, kiếm thuậtcủa người này rốt cuộc là siêu phàm đến cỡ nào? Sau một lúc lâu, PhượngCửu mới nói:

“Thần Quân chắc là có ý này, mẹ của ngươi đúng là có cao kiến”.

Tiểu đồng tử lộ vẻ đắc ý, đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng: “Ô, Mãnhgiao lão gia trốn xuống nước rồi”, lại sốt ruột nói: “Chẳng lẽ hắn khôngbiết khi ở dưới nước,

Page 202: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

máu ở miệng vết thương sẽ càng chảy ra nhanh hơn sao?”.

Phượng Cửu trong lòng cảm thán đám tiểu ngư tinh này quả thực có chúthiểu biết, xoay đầu nhìn về phía chiến trường.

Mặt nước đang yên lặng bỗng nhiên xuất hiện một con sóng lớn, Ngân Giaovừa lặn xuống nước đột nhiên phi thẳng lên không, trên đỉnh đầu tỏa ra mộtvầng sáng

trắng, giữa quầng sáng đó là một khối băng hình dáng như một chiếc quantài trong suốt.

Khuôn mặt Tức Trạch Thần Quân vốn bình thản bỗng nhiên khẽ biến sắc.Phượng Cửu thầm nghĩ khối băng trên đầu Ngân Giao này hẳn là nơi màmỹ nhân kia nằm

ngủ như lời tiểu ngư tinh đã nói, nhất thời cảm thấy hứng thú, muốn nhìn rõnàng một chút.

Kiếm trong tay Tức Trạch có sát khí. Mới vừa rồi, tuy rằng hắn chém đứtđuôi của Ngân Giao nhưng nàng không hề cảm thấy có loại sát ý này. NgânGiao tựa hồ

cũng cảm giác được điều này, không tránh khỏi được một phen đắc ý rungđùi, nhưng chỉ trong giây lát, bụng đã trúng một kiếm.

Chiếc quan tài băng từ trên không rơi thẳng xuống.

Vào lúc chiếc quan tài rơi xuống, Phượng Cửu cảm thấy như trong nháymắt nàng có thể nhìn rõ con người đang nằm trong chiếc quan tài trướcmặt, nhưng nàng

chưa kịp kinh ngạc thì đã có cảm giác giống hệt như hồn phách đang rờikhỏi thân thể, đầu óc bỗng tối sầm. Đợi đến sau khi nàng đã ổn định lạiđược tinh thần thì

chợt ngạc nhiên phát hiện bản thân dường như đang rơi giữa không trungvậy.

Page 203: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Có một cánh tay ôm lấy hông của nàng, sau đó nàng chạm vào một lồngngực tỏa ra mùi hương bạch đàn và mùi máu tươi. Bên tai nàng có tiếnggió thổi ào ào,

nhưng nhịp tim bên cạnh lại rất trầm ổn.

Phượng Cửu thử ngẩng đầu, chớp mắt một cái, nhìn lên phía trên, bắt gặpmột ánh mắt sâu thăm thẳm. Đôi mắt này trước lúc ấy băng lạnh như tuyết,nhưng đến khi

nhìn sang và bắt gặp ánh mắt của nàng thì bỗng nhiên mở to.

Thật đẹp. Cánh đồng tuyết Xuân Dương đẹp nhất ở Thanh Khâu cũng khôngthể sánh bằng vẻ đẹp này.

Phượng Cửu xuất thần suy nghĩ, cảm thấy cánh tay đang ôm mình có chútsiết chặt hơn, tiếng thở dốc bên tai có một chút bất ổn.

Tức Trạch Thần Quân có phần thất lễ.

Gặp nàng ở đây có thể khiến hắn kích động như vậy sao? Phượng Cửu cảmthấy khó hiểu.

Tiếng gió ù ù, có điều, chỉ trong nháy mắt, có một thanh âm khàn khàn vanglên bên tai nàng, nói: “Nhớ trốn kỹ!”, sau một khắc đã lập tức đẩy nàng ra.Mặc dù là

trong thời khắc nguy cấp nhưng hắn dùng sức rất vừa phải, lúc nàng rơixuống đáp vào một cành cây bạch lộ mà không hề có cảm giác khó chịu.

Cho tới lúc nàng ngẩng đầu lên một lần nữa, Tức Trạch đã cưỡi gió đi rấtxa, hoàn toàn dẫn Ngân Giao ra khỏi đầm nước này, tựa hồ muốn tạo mộtchiến trường mới

trên ngọn núi không một bóng cây phía ấy.

Phượng Cửu ngồi trong một chạc cây bạch lộ, đưa tay lên phía trên lôngmày, che đi ánh sáng đang chiếu vào mắt, nhìn lên phía dãy núi nơi xanhưng không thấy gì

Page 204: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cả, chỉ thi thoảng nghe được những tiếng kêu gào thống khổ của con thuồngluồng. Mặc dù nàng lường trước được Tức Trạch đang chiếm thế thượngphong nhưng

trong lòng vẫn không thể không lo lắng. Trăng non tựa như hình móc câu,đầm nước như chiếc gương bạc, từ bên trên chạc cây nhìn xuống, lại thấytrong đầm nước

phản chiếu bóng dáng một giai nhân xinh đẹp, trong tức khắc, giai nhân ấytừ trên chạc cây bước xuống.

Phượng Cửu run run bò từ trong mặt nước lên tới bờ, nàng lúc này thực sựrất muốn khóc. Nàng rốt cuộc đã hiểu vì sao khi nãy Tức Trạch lại cả kinhnhư vậy. Thì ra

là, mỹ nhân nằm trong quan tài băng kia đã tỉnh lại.

Nhưng mỹ nhân tỉnh lại rồi đang ở đâu? Một khắc trước, nàng ta ở trongngực của Tức Trạch, giờ phút này đang gục trên bờ chỉ chực khóc.

Phượng Cửu thật sự toàn tâm toàn ý muốn khóc, nàng hôm nay thực quá xuixẻo. Trong khắp thiên hạ này, làm gì có ai có vận khí như nàng, chỉ đếnxem náo nhiệt

thôi chút thôi cũng có thể nhập hồn phách vào thân thể người khác. MạchThiểu nói nơi này rất hỗn loạn, nhưng nàng không ngờ nó lại loạn tới mứcnày. Nàng hiện tại

đang ở trong thân thể của mỹ nhân nằm trong quan tài, nhưng nàng khôngthể hiểu được vì sao mình lại có thể nhập hồn vào thân thể ấy. Nàng đã rờikhỏi thân thể của

A Lan Nhược, không biết thân thể ấy hiện tại như thế nào?

Nàng chưa kịp bật khóc, từ phía sau mấy cây bạch lộ đã truyền ra một âmthanh kêu khóc như đứt từng khúc ruột. Nàng bỗng nhận ra đó chính là tiểungư tinh khi

nãy ngồi bên cạnh nàng, cạnh đó là hai tiểu ngư tinh khác đang lặng lẽ lau

Page 205: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nước mắt bên thân thể của A Lan Nhược.

Chỉ là tình cờ gặp nhau thôi mà tiểu ngư tinh khóc nấc lên đến mức gần nhưlả đi: “Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ tỷ đừng dọa muội như thế, sao tỷ tỷ có thể chếtđược chứ?”,

thân hình nhỏ bé cứng cỏi gắng gượng không ngất đi, lau nước mắt nướcmũi, nói: “Mẹ ta nói khi có ai đó qua đời thì ít nhất cũng phải thắp chonàng hai nén hương,

chúng ta không có hương, nhưng sẽ cho tỷ hai cây đậu tương”. Hai tiểu ngưtinh còn lại cũng rối rít đứng dậy đi theo tiểu ngư tinh kia, không lâu sau,trên người A Lan

Nhược đã chất đầy đậu phộng và đậu tương đã được nấu chín.

Nghĩa khí của nhóm tiểu ngư tinh thật khiến cho Phượng Cửu cảm động,cảm động cho đến khi bọn chúng lấy ra một hòn đá đánh lửa để hỏa táng ALan Nhược.

Thừa dịp lửa còn chưa kịp bén, Phượng Cửu đang núp ở phía sau cây vộivàng dùng phép thuật đẩy thân thể của A Lan Nhược xuống nước. Một khắckia khi thân thể

ấy rơi vào trong nước, nàng lau mồ hôi trên trán, bình tĩnh ẩn vào trongđầm nước.

Phượng Cửu nhẩm tính, một khi nàng nhích tới gần thân thể của A LanNhược, nói không chừng nàng có thể lập tức đổi lại, linh hồn mình nhậpvào A Lan Nhược, còn

thân thể của mỹ nhân này sẽ trở về quan tài băng, như vậy là ổn thỏa.

Nàng cầm tay A Lan Nhược lên, nhưng lại không có phản ứng gì; ôm lấy ALan Nhược, vẫn không hề có phản ứng, niệm chú để hồn phách rời khỏithân thể, nhưng lại

cảm giác như ba hồn bảy vía của mình lúc này đã bị trói chặt trong thân thểcủa mỹ nhân nằm trong quan tài băng, không có cách nào có thể thoát khỏi

Page 206: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

được.

Chuyện này, thực ra cũng có vấn đề cần xem xét lại.

Quả thật nàng cũng không phải là A Lan Nhược chân chính, cho dù có thoátra khỏi thân thể ấy không thể trở về được nữa thì trong lòng cũng cảm thấykhông có gì,

nhưng nếu như sống với thân phận của A Lan Nhược, chi phí ăn mặc có thểkhông cần quan tâm, đổi lại, nếu sống với thân phận của mỹ nhân trongquan tài băng này,

chẳng lẽ ngày nào cũng đi theo đám tiểu ngư tinh để ăn đậu tương sao?Món đậu tương này nếu thi thoảng ăn thì cũng có vẻ ngon miệng một chút,nhưng nếu ngày

nào cũng ăn thì thực sự là cực hình. Vả lại, nàng đã đáp ứng với MạchThiểu, lấy thân phận A Lan Nhược để giúp hắn, giữa chừng lại bỏ dở nhưvậy không phải là tác

phong làm việc của nàng.

Phượng Cửu đứng yên dưới mặt nước trầm tư, nếu như đã không thể quaytrở lại thì phải làm thế nào để mọi người nhất định phải gọi nàng là A LanNhược đây?

A, sử dụng thuật sửa đổi, có lẽ đem mọi ký ức của tộc Tỷ Dực Điểu vềhình dáng A Lan Nhược đổi thành mỹ nhân trong quan tài băng là biệnpháp tốt nhất.

❄ Chương 6.3 ❄edit: Phong Tuyết

beta: Phong Tuyết

Một vài lời muốn nói

Gần đây có rất nhiều comment về Chẩm thượng thư thắc mắc nhiều vấn đềnhư vì sao PC ko nhận ra thân thể của mình, vì sao PC ko nhận ra ĐH, …

Page 207: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

PT cảm thấy

các bạn nếu đã yêu thích CTT thì nên đọc truyện kỹ một chút, có đôi khichỉ cần bỏ lỡ một vài tình tiết nào đó cũng sẽ dẫn đến những cách hiểuchưa đúng về

truyện. Thân

Phượng Cửu nhớ cô cô của nàng thường nói: chỉ có những người mà conđường học hành không được tốt thì mới thực sự là những người thôngminh. Ở hoàn cảnh

này, chỉ trong chốc lát mà nàng có thể nghĩ được một kiến giải hay nhưvậy, trong lòng Phượng Cửu thầm khâm phục bản thân mình chân chính làmột người thông

minh, đồng thời cũng tán thưởng cách nhìn nhận của cô cô. Có điều, việchọc hành không được tốt rốt cuộc vẫn là một vấn đề: lúc phu tử dạy thuậttu chỉnh này,

nàng ngủ gà ngủ gật không chú ý, khẩu quyết của thuật này rốt cuộc là nhưthế nào?

Chiếc quan tài bằng băng bị Ngân Giao mang ra ngoài hiện tại đã rơixuống hồ, đang nằm ở dưới lòng bàn chân nàng. Phượng Cửu lúng túng đặtA Lan Nhược vào

trong chiếc quan tài băng, tùy tiện đọc khẩu quyết của thuật tu chỉnh, tự trấnan bản thân rằng nếu là một người thông minh thực sự thì một cái thuật tuchỉnh nho nhỏ

đâu có gì khó mà bận tâm. Xong xuôi hết thảy, nàng vứt hết mọi phiền nãora khỏi tâm trí, giẫm bọt nước đi lên trên mặt nước, định bụng xem TứcTrạch đánh nhau

sao rồi.

Đám tiểu như tinh tới xem náo nhiệt đang rảnh rỗi ngồi tán gẫu, nhữngchiếc lá sen đã bị ném hết lên bờ, ở ngọn núi phía xa tựa hồ như không có

Page 208: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

chút động tĩnh nào,

trong khoảnh khắc, Phượng Cửu không khỏi cảm thấy trống rỗng.

Cúi đầu nhìn lại về phía mặt nước, bóng người in trên mặt nước có mái tócdài buông xõa, bên ngoài chiếc quần trắng khoác một chiếc áo bào namnhân màu tím,

nàng cảm thấy có chút quen thuộc.

Một luồng sáng trắng bỗng bừng lên trong suy nghĩ của Phượng Cửu, thiếunữ nằm trong chiếc quan tài bằng băng kia chẳng lẽ chính là thân thể củanàng? Nàng

không thể nhập trở lại thân thể của A Lan Nhược, phải chăng là bởi vì đâylà nàng có cơ duyên may mắn được quay trở lại thân thể của mình? Ý nghĩnày khiến

Phượng Cửu không nhịn được mà lùi lại phía sau một bước.

Nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ thêm thì từ phía chân trời bỗng nhiên xuấthiện một loạt những tia chớp lóe sáng, tiếng sấm dồn dập kéo tới, trên trờicó hiện tượng kỳ

lạ, ắt hẳn là có ác yêu đang bị hàng phục. Quả nhiên lúc này từ trên dãy núiphía xa truyền tới âm thanh rống gầm thảm thiết của con thuồng luồng, mưaào ào rơi

xuống, nhìn theo ánh sáng rực rỡ phát ra từ những cây bạch lộ thì có thểthấy cơn mưa ấy đỏ màu máu.

Phượng Cửu ngẩng đầu, lo lắng tìm kiếm thân ảnh của Tức Trạch, nhưngchỉ thấy được trong làn mưa khói mịt mùng kia, tử y Thần Quân vẫn thảnnhiên, quanh người

không hề có tiên pháp hộ thể, mái tóc trắng bị gió thổi tung, thanh kiếmtrong tay như đã uống đủ máu, tỏa ra một thứ ánh sáng màu hồng nhàn nhạt,khí thế bức

Page 209: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

người.

Trên người Ngân Giao nhuộm đỏ máu, đã không thể nhìn ra thân thể ấy vốnlà một con thuồng luồng nữa, nhưng trong ánh mắt lại hiện ra sự hung ác,bộ dạng cực kỳ

dữ tợn.

Phượng Cửu không khỏi run sợ.

Bị kích thích, con thuồng luồng phẫn nộ giương đầu gào thét, điên cuồnglao tới phía tử y Thần Quân, giống như thể đã bỏ hết pháp thuật, muốndùng sức lực thuần

túy để đánh cược thắng bại một lần cuối cùng. Phượng Cửu lập tức hét lên: “Mau tránh đi!”. Nhưng tử y Thần Quân không hề né tránh, ngược lạigiương kiếm nghênh

đón, kiếm pháp rất mau lẹ, lại ổn định, chỉ chực chém thẳng vào đầu conthuồng luồng, nhưng tư thế không hề thay đổi, vẫn đứng yên một chỗ, conthuồng luồng cứ

thế lao vào đâm thẳng vào thân thể của hắn. Trong nháy mắt, Phượng Cửuthấy hắn chặt đứt đầu của con thuồng luồng, tuy đôi mày khẽ nhíu nhưngtrên mặt không

có chút biểu cảm đau đớn nào cả.

Ánh sáng phát ra từ những cây bạch lộ trong phút chốc bỗng dập tắt, xungquanh tối đen như mực, Phượng Cửu cảm giác như mình đã nghe đượcthanh âm trời long

đất lở khi đầu con giao long rơi xuống. Nàng kêu lên hai tiếng ‘Tức Trạch’nhưng không có ai đáp lại. Nàng lảo đảo bò lên một đám mây nhỏ, bay tớigần phía dãy núi

ấy. Mùi máu tanh càng ngày càng nồng nặc, nàng liên tục gọi Tức Trạchnhưng tuyệt nhiên vẫn không hề có ai đáp lại.

Page 210: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Trên không trung bỗng hiện ra bóng trăng tròn, đêm mùng hai tháng tư màlại có trăng tròn, quả nhiên là chuyện hiếm thấy. Cơn mưa mỗi lúc một lớnhơn, khiến màu

máu dần nhạt nhòa đi. Đám mây dưới chân Phượng Cửu dính phải nướcmưa, trở nên mềm nhũn, không trụ được nữa, hạ xuống ở cửa của một sơnđộng.

Toàn thân nàng cũng ngấm nước mưa, trong ngực bỗng nhiên lạnh buốt.

Tức Trạch đang ở đâu? Có phải hắn đã bị thương rất nặng rồi không, haylà hắn đã… Gần đây hắn đối xử với nàng cũng không tệ, mạo hiểm tớiKhông sơn hái hộ

hồn thảo cho nàng, bắt cá cho nàng ăn, khi nàng bị hai tỷ muội Quất Nặctính kế, hắn còn tới giải vây cho nàng.

Nàng không biết rốt cuộc vì sao hiện tại nàng lại cảm thấy rất hoang mang,cũng không hiểu bản thân mình đang run rẩy vì lạnh hay vì e ngại điều gìkhác. Nàng chỉ

cảm thấy nàng không thể đợi ở sơn động này, cho dù bên ngoài trời có mưalớn hơn nữa, bất kể hắn có bị làm sao, nàng cũng phải tìm được hắn.

Đang định một lần nữa lao vào trong màn mưa, từ bên trong sơn động bỗngtruyền ra một thanh âm nhỏ. Trong một sơn động sâu thẳm nơi rừng câynhư vậy, rất có

thể sẽ có một vài con thú kỳ dị. Phượng Cửu vịn vào bức tường đá, lần mòvào bên trong, nhưng không nghe được hơi thở của loài thú nào cả, bướcthêm được một

hai bước nữa thì chợt ngửi thấy mùi máu tanh quen thuộc.

Không kịp bám vào tường đá, Phượng Cửu vội vàng kêu lên hai tiếng dòxét: “Tức Trạch”, rồi cứ thế trượt chân ngã thẳng vào trong sơn động.

Ở cửa động loang loáng ánh trăng, dưới ánh trăng hiện ra một bóng người,có điều, bên trong động cũng một màu đen như mực. Nàng vẫn luôn sợ

Page 211: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

bóng tối, lúc nhỏ

khi đi đêm không may lọt vào một hang rắn, từ đó nàng không dám điđường đêm, đêm nay không hiểu vì sao lại cả gan như vậy. Bóng tối ngậptràn, trong sơn động

một tia sáng thôi cũng không có, nàng sợ hãi, toàn thân run rẩy, định lấymột viên minh châu trong tay áo ra soi đường. Khi nãy lúc nàng đứng ởcửa động nếu lấy nó

ra thì cũng không đến nỗi ngã lăn vào sơn động một cách mất mặt như vậy,nàng không hiểu vì sao khi đó mình lại quên mất việc này.

Ngón tay nàng vừa chạm vào viên minh châu trong tay áo, bỗng nhiên cảmthấy có một lực mạnh lao tới phía sau mình. Nàng định kêu “A” một tiếngthì đã nghe thấy

âm thanh viên minh châu rơi xuống đất, theo một cái sườn dốc lăn thẳngvào hồ nước bên trong. Nước hồ nhờ đó mà tỏa ra một luồng sáng nhạt,nhưng chỉ có thể

chiếu tới chân nàng. Lúc này nàng mới phát hiện vừa rồi mình đã đứng ởbên cạnh đuôi một con rắn, chỉ cần bước thêm một bước nữa thôi là giẫmphải nó, khó tránh

khỏi bị hai chiếc răng chứa nọc độc của nó cắm thẳng vào cổ chân. Hiệntại, đuôi con rắn đã bị chặt đứt thành hai khúc.

Một cánh tay đang ôm ở bên hông nàng, vững vàng giữ chặt nàng tronglồng ngực. Nàng tuy chỉ là một tiểu cô nương, nhưng làm nữ đế ở ThanhKhâu đã nhiều năm

như vậy, ở trong gia đình gia giáo hiểu biết sâu rộng ít nhiều cũng tiếp thuđược một chút, hiểu được thời khắc này người cứu mình không hẳn khôngphải là kẻ địch,

cần phải tỉnh táo một chút. Nàng lấy lại bình tĩnh, như vô tình mà lại nhưcố ý đưa tay vuốt qua vạt áo bên hông, muốn mượn hành động này để dò

Page 212: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

xét xem rốt cuộc

người ở phía sau mình có thân phận gì.

Bàn tay nàng trượt qua một ngón tay của hắn, trên ngón trỏ không hề cóvảy, không phải là yêu thú trên núi. Ngón út mượt mà, cũng không phảingười của ma tộc hay

quỷ tộc. Bàn tay đó lớn hơn tay nàng rất nhiều, ắt hẳn là một nam nhân. Chỉdựa vào những ngón tay dài, làn da mềm mại nhẵn nhụi, xem ra là một cậuấm được sống

an nhàn sung sướng. Trên bàn tay có một vài vết chai, cậu ấm này có lẽ thithoảng cũng luyện đao hay kiếm gì đó.

Đang định mò mẫm tiến thêm một bước, bỗng nhiên cảm thấy hơi thở phíasau ngưng đọng lại, một sức mạnh kéo nàng trở lại, Phượng Cửu kịp phảnứng, phát hiện

bản thân đang đứng ở vách núi đá, vây ở hai bên là cửa hang và vị công tửkia. Trên vách đá, từng giọt nước nhỏ rớt xuống mặt hồ tí tách, tí tách.

Trong ánh sáng mông lung, hai tay nàng bị giữ chặt, cậu ấm kia dán mặtgần lại, nhìn thẳng về phía nàng, bàn tay khô ráo đưa lên nhẹ xoa khuônmặt nàng, như thể hắn

đang kiểm tra giống như nàng mới làm khi nãy, khóe mắt, sống mũi, giốngnhư chỉ là vô tình chạm phải.

Nàng không biết thực ra hành động vuốt ve bàn tay kia khi nãy của mìnhchính là một sự trêu chọc, nếu như nàng biết được, cho dù có cho nàng mộtngàn lá gan

nàng cũng không dám làm như vậy.

Đúng rồi, cậu ấm chính là Tức Trạch Thần Quân.

Khi nãy nàng không đoán được đó là Tức Trạch, bởi vì bàn tay kia ấm ápkhô ráo, không hề dính bất cứ vết máu nào cả, sạch sẽ như thể vừa rồi

Page 213: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

không hề có trận

chiến với Ngân Giao. Hiện tại, suy nghĩ một hồi, nàng và Tức Trạch đãgặp nhau một vài lần, cũng coi như là đã gặp nhiều, cho tới giờ vẫn chưatừng thấy có lúc nào

hắn mang bộ dạng chật vật khổ sở, làm việc hiệu quả như vậy có lẽ chiếntrường kia cũng chỉ khiến hắn bỏ chút ít công sức để xử lý mà thôi.

Ngón tay của hắn dừng lại trên bờ môi nàng, vuốt ve đôi môi của nàng,giống như đang đứng trước một tấm bình phong, bất tri bất giác mân mêbức danh họa tuyệt

thế được phác thảo trên đó. Phượng Cửu run rẩy, hơi thở bỗng trở nên gấpgáp, ngón tay kia dừng lại ở bên mép. Phượng Cửu gấp gáp liếm liếm khóemôi. Đôi mắt

lạnh như băng của Tức Trạch bỗng nhiên trở nên âm u, trong thâm tâm nàngchợt cảm thấy có chút gì đó không đúng, theo bản năng lùi về phía sau mộtbước. Thân

thể nàng dán chặt vào bức tường đá phía sau, trong khoảnh khắc, môi TứcTrạch đã dán lên môi nàng.

Nàng kinh hãi chực hét lên một tiếng, lại vô tình tạo cơ hội cho đầu lưỡicủa hắn tách mở hai hàm răng của nàng ra, trượt vào trong miệng nàng. Đôimắt hắn nhắm lại,

khuôn mặt ưu nhã trầm tĩnh nhưng lực tạo ra lại giống như một cơn lốc,nàng cố gắng giãy dụa nhưng hai tay bị hắn giữ chặt không thể phản kháng.Nàng ngửi thấy

mùi máu tanh và mùi hương bạch đàn thoang thoảng.

Phượng Cửu cảm thấy đầu óc mơ màng.

Sức lực như vậy cơ hồ khiến Phượng Cửu rên rỉ, may mắn sao nàng cònkhống chế được bản thân, có điều, việc răng môi dây dưa này khiến hơithở nàng trở nên gấp

Page 214: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

gáp hơn nhiều.

Hai cánh tay của nàng đã được thả tự do, một tay hắn giữ chặt eo nàng,khiến cho nàng mỗi lúc một dựa sát vào hắn hơn, một cánh tay khác trượttrên bờ vai nàng,

đỡ lấy đầu của nàng, tránh cho nàng không chống đỡ được mà ngã xuống.Hai tay nàng chủ động đưa lên vòng qua cổ hắn, nàng dường như đã quêncả giãy dụa. Hắn

càng hôn càng sâu. Phượng Cửu không biết tại sao nàng cảm thấy cảm giácnày rất quen thuộc, như thể nàng đã từng biết rằng trong trường hợp này,tay nàng nên đặt

ở vị trí như vậy.

Trong đầu nàng trống rỗng. Đôi môi hắn trượt qua cổ nàng, nàng cảm thấyhơi thở của hắn đang phả vào bên tai mình. Có cảm giác giống như mình làmột cây hoa

sen, bị bàn tay của hắn đốt cháy. Cảm giác này có chút giống, giống với…Đầu nàng bỗng nhiên đau nhói, trong tâm tưởng hiện lên một ngôi mộ dướicơn mưa rả

rích, sương mù tản ra, một trận gió mát chợt thổi qua.

Tinh thần hồi phục về trạng thái ban đầu.

———————————

Đọc chap này chắc cả nhà đều vui vì cuối cùng cũng có cảnh kiss rồi nhỉ.Thú thực, PT phải vật lộn nửa h đồng hồ để edit cảnh này vì c 7 miêu tảhơi khó hiểu mà

PT thì chưa edit kiểu này bao h @@

p.s: cả nhà thấy đế quân của cta làm việc hiểu qua ko? hồn vừa nhập xácthôi mà đã hành động rồi ^^

Chúc cả nhà buổi tối vui vẻ

Page 215: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Xin thật nhiều comments và likes để dịch một chap vô cùng hay ho tiếptheo nhé :D

❄ Chương 6.4 ❄edit: Phong Tuyết & Ely

beta: Phong Tuyết

Trong động bỗng vang lên tiếng nước chảy, thạch nhũ tựa như không hề chúý tới hai người, bất ngờ để một vài giọt nước trượt xuống, giống như chợtcó tiếng đàn

vang lên trong không gian yên tĩnh. Phượng Cửu dùng một lực mạnh đẩyTức Trạch ra, nhưng hắn vẫn không hề động đậy. Bờ môi hắn lướt quaxương quai xanh của

nàng, miệng khẽ kêu đau một tiếng. Hắn vùi đầu trên vai trái của nàng, haitay vẫn ôm eo nàng, nhẹ giọng nói: “Này, đừng có đẩy, ta chóng mặt”.

Bàn tay Phượng Cửu đặt trên ngực Tức Trạch có chút ngập ngừng, đưa lêntrước mắt. Mượn ánh sáng của viên minh châu trong đầm nước, nhận thấytay mình dính

đầy máu, Phượng Cửu không khỏi hít sâu một hơi, vội vàng nói: “Chảynhiều máu như vậy, không chóng mặt mới là lạ”.

Người đang dựa đầu trên vai nàng lúc này dường như trở nên yếu ớt hơn:“Đừng động, để cho ta dựa một lát”.

Mùi máu tươi ngày càng nồng nặc, Phượng Cửu cắn răng nói: “Chỉ dựavào thôi thì không được, ngươi cần nằm xuống, vết thương còn chưa băngbó kia mà”.

Tức Trạch thấp giọng: “Đang chuẩn bị băng bó thì nàng đã đến rồi”.

Thanh âm Phượng Cửu buồn bực, nói: “Ta không có cho ngươi đặt ta trêntường như vậy”.

Tức Trạch không thèm để ý nói: “Mới vừa rồi không cảm thấy đau nên

Page 216: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

mới làm vậy”, lại nói: “Chớ có chọc lời của ta, nói xong lại thấy đau hơn”.

Đỡ Tức Trạch bị thương ngồi xuống, dàn xếp xong xuôi mọi chuyện,Phượng Cửu mới bắt đầu suy tư, chuyện này, gọi là gì?

Nàng bị chiếm tiện nghi rồi, hơn nữa còn bị chiếm hoàn toàn.

Theo lý thuyết, nàng nên nổi giận, phàm là cô nương có chí khí, hiện tạicho dù chửi hắn một trận cũng là quá nhẹ rồi. Nhưng hắn hôm nay lại bịtrọng thương, nàng

chưa kịp đánh chửi gì đã mệt mỏi tới mức gần như bất tỉnh, nàng làm saocó thể so đo với hắn chứ?

Nàng thực sự không hiểu, khí lực vừa rồi của hắn là lấy từ đâu ra?

Trận chiến như vậy thực sự có chút khiến cho nàng cảm thấy kinh sợ.Nhưng sau trận chiến đó mà hắn vẫn có thể nghĩ tới một chuyện thân mậtnhư thế, nàng cho dù

nằm mơ cũng chưa từng nghĩ qua. Thật ra thì, hôm nay, nàng coi như đượcmở rộng kiến thức.

Trong động chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt mềm mại chiếu lên hai chiếc bóngcủa họ. Hai bóng dáng bất động ngồi nghe tiếng mưa bên ngoài vẫn chưangừng rơi. Nghe

tiếng mưa vu vi, Phượng Cửu nhất thời có chút thất thần.

Ở Thanh Khâu, tính trong tộc Cửu Vĩ Hồ mà nói, ba vạn tuổi như nàng vẫnchỉ là một thiếu nữ, là một thần tiên còn khá nhỏ tuổi. Ở tuổi này của nàng,trải nghiệm

chuyện gió trăng cũng đã đủ tư cách, nhưng nói đến chuyện phòng the, thìcó vẻ sớm hơn mấy ngàn năm. Hơn nữa, lúc nàng là một tiểu hồ ly lôngchưa đủ dài chỉ

sùng bái thích Đông Hoa Đế Quân. Nghe Chiết Nhan nói, so với một cônương ôm ấp tình yêu mãnh liệt, có lẽ Đế Quân thích một cô nương thuần

Page 217: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

khiết hơn, vậy là

nàng nghiễm nhiên toàn tâm toàn ý khiến bản thân mình trở nên thuần khiếttrong sáng.

Nàng từng được mời đọc những cuốn sách không giống như sách học ởtrường, nếu quả thực Đông Hoa Đế Quân không có sở thích như vậy, nàngđã xem hết rồi,

nhưng nghĩ đến việc Đế Quân vừa ý những cô nương thuần khiết… Nàngkhông hề mở ra xem dù chỉ một chữ, không những thế còn mang tất cả đibiếu cho cô cô

nàng.

Năm đó, cha nàng ép gả nàng cho Thương Di, là một thời cơ tốt để tìmhiểu chuyện phòng the. Theo lý thuyết, trước khi xuất giá, mẹ nàng sẽ chỉcho nàng những

chuyện này, nhưng bởi vì năm đó, nàng bị trói lại tống lên kiệu hoa, khiếncả Thanh Khâu bị náo loạn, mẹ nàng có lẽ vì thế mà cảm thấy rối rắm, chỉnhìn thấy nàng

thôi cũng đã muốn mệt mỏi, đương nhiên quên luôn cả nói với nàng chuyệnấy.

Nàng xuống phàm trần báo ân, vô luận là vị Tống hoàng đế kia hay DiệpThanh Đề, nàng còn chưa cầm dù chỉ là đầu ngón tay út, thế nên chuyệnnày tự nhiên không

cần phải đề cập.

Đến lúc này, Phượng Cửu mới giật mình. Nàng đã lớn như vậy, Tốnghoàng đế, Diệp Thanh Đề, Tức Trạch Thần Quân, tính ra nàng đã được gảđi những ba lần:

Thương Di Thần Quân là gả đi không thành, hiện tại còn vừa mang danhquả phụ, vừa bị bó buộc bởi một phu quân khác nữa. Đương nhiên, chuyệnnày đối với thần

Page 218: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

tiên cũng không có gì là ly kỳ, ly kỳ chính là nàng tới giờ vẫn chưa hề biếtchút ít nào về chuyện phòng the. Năm ấy, lúc nàng cố chấp theo đuổi ĐôngHoa, nàng đã

nghĩ bằng bực này kinh nghiệm, khiêm tốn mà nói thì bản thân mình cũng làmột người từng trải rồi, nhưng trên đời này làm gì có một người từng trảimà giống như

nàng?

Trước kia chưa từng nghiên cứu, hôm nay đắn đo suy xét một lần, PhượngCửu nhận ra được, so với cô cô của nàng sống mười bốn vạn năm trên đờimới được gả

đi, nhân duyên của nàng là bổn phận phải chấp nhận lấy.

Mấy người dì của nàng thường xuyên ghen tỵ nàng lớn lên có khuôn mặtđẹp, lông chưa đủ dài cũng đã trở thành một tuyệt đại yêu cơ* đủ sức đùabỡn những nam

tiên khác, thật sự là rất không có tiền đồ, nên cứ hễ gặp nàng là lại ca thán.Nàng hôm nay mới hiểu ra, bản thân nàng quả thực đã khiến cho tộc hồ lyđỏ hổ thẹn.

*yêu cơ: lẳng lơ, mê hoặc lòng người

Trước kia, lúc bị mấy dì ca thán, nàng đã từng nghĩ nếu như bản thân cóthể đoạt được Đông Hoa Đế Quân vô tình vô dục sẽ là một thành tựu còntuyệt vời hơn cả

thành tựu một tuyệt đại yêu cơ có thể đạt được, đến lúc đó nàng sẽ danhchấn khắp tộc hồ ly đỏ, ngay cả những tiểu hồ ly trong tộc cũng sẽ sùng báinàng. Nhưng

đến khi theo đuổi Đế Quân không thành, nàng mới hiểu thì ra là làm mộttuyệt đại yêu cơ cũng không hề dễ.

Mà hiện tại, ngay cả chút chí khí ấy nàng cũng không còn, đã quên lãng rồi.

Page 219: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nàng nghĩ rất nhiều, chỉ cảm thấy những năm này nàng thật sự đã khiến chobản thân trở nên quá thuần khiết rồi, khi rảnh rỗi cần phải đi chợ mua lấymấy cuốn xuân

cung đồ mới được. Loại sách này, không biết ở chợ có bán hay không nữa.

Củi khô cháy trong lửa đỏ tạo ra những âm thanh tí tách. Mới vừa rồiPhượng Cửu thi triển pháp thuật mang một bó củi ướt đẫm từ bên ngoàivào hong khô, một nửa

để nhóm lửa vừa để sưởi ấm, vừa để xua đuổi rắn rết, một nửa trải ra, kếthợp với cỏ khô, lại đem chiếc tử bào trên người phủ lên trên làm thành mộtchiếc giường cho

Tức Trạch nằm nghỉ. Nàng cảm thấy chiếc áo choàng kia với bộ đồ tímtrên người Tức Trạch hơi có chút quen thuộc, nhưng nàng cũng không nghĩngợi nhiều.

Lúc này ánh lửa đã chiếu sáng khắp sơn động, Thủy Nguyệt đầm tuy là mộtnơi hỗn loạn, thế nhưng cũng coi như là một vùng đất tốt, bao quanh đầm lànhững ngọn

núi nhỏ nhưng đều rất đẹp mắt, ngay cả cái động này tuy nhỏ nhưng trôngcũng không tầm thường chút nào.

Hai người bọn họ tạm thời ở trong động. Động này vốn cao mà rộng rãi, từvách động mọc ra những đám tử đằng, khi ánh lửa chiếu lên tạo ra nhữngkhoảng tối âm u

trên vách. Bên cạnh đầm nước nhỏ có những cây cổ thụ xanh tốt cành lárậm rạp dù quanh năm không thấy ánh mặt trời. Ở giữa đầm là những khómsen trắng, hồng

đan xen lẫn nhau như đang trôi nổi giữa trời mây. Cảnh sắc nơi này đúng làtrời sinh để ngồi thiền.

Tức Trạch Thần Quân nằm nghỉ ngơi trên chiếc giường mà Phượng Cửutạo ra, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước. Bả vai bị sừng Ngân Giao đâm vào

Page 220: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

dù đã được băng

bó nhưng máu vẫn thấm ra ngoài, tuy nhiên tinh thần so với lúc đầu thì đãtốt lên rất nhiều.

Phượng Cửu thầm nghĩ cũng may chỗ bị đâm là vai hắn, nàng ngồi ở xa hỏivọng lại: “Hiện tại ngươi còn đau nhiều không? Có thể nói chuyện đượckhông?”.

Tức Trạch liếc thấy nàng cơ hồ như ngồi ở một phía rất xa, nhíu nhíu màyđáp: “Có thể”, sau lại bổ sung: “Bất quá với khoảng cách này, nàng chắcphải hét lên mới

được”.

Phượng Cửu ngồi xích lại gần một chút, ánh mắt chăm chú nhìn vết máutrên vai Tức Trạch, cảm thấy hắn chắc phải rất đau đớn. Nàng thắc mắc:“Lúc nó lao đến, tại

sao ngươi lại không né tránh vậy?”.

Tức trạch lãnh đạm nói: “Nàng nói gì ta nghe không rõ, nói lớn hơn mộtchút đi!”.

Phượng Cửu phồng mồm, tiến lại gần thêm mấy tấc*, oán hận nói: “Chắcchắn là ngươi nghe rõ mà”. Nhưng bộ dạng bất động thanh sắc này của TứcTrạch dường

như tỏ ý nếu nàng không ngồi gần vào bên cạnh hắn, hắn tuyệt đối khôngmở miệng. Nàng thật sự là rất tò mò, đành ôm một bó cỏ dại làm cái nệmcói nhỏ ngượng

ngùng ngồi cạnh hắn, hỏi lại: “Tại sao ngươi lại không né tránh vậy?”.

*tấc: đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước Trung Quốc

Tức Trạch nhìn nàng: “Vì sao phải trốn, ta chờ đã hai ngày, chính là chờthời cơ này. Không đặt chính mình vào thế hiểm thì sao có thể giết chết đốiphương?”.

Page 221: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Hắn nói những lời dửng dưng như vậy, nhưng Phượng Cửu nghe mà kinhhãi, phản bác lại: “Cũng có rất nhiều người ở trên chiến trường đánh thắngtrận nhưng tuyệt

đối không đặt chính mình vào thế hiểm như ngươi, ngươi thật sự là lỗmãng”. Tuy nói vậy nhưng trong lòng nàng hiểu được hắn cũng không lỗmãng, nhất cử nhất

động đều cực kỳ bình tĩnh, nếu không sừng con Ngân Giao kia hẳn khôngchỉ đâm vào vai. Nàng dù không có kinh nghiệm trên chiến trường, nhưngkhi đánh nhau

cũng sử dụng một chút mưu mô thủ đoạn. Đấu võ mồm cũng vậy, trước hếtlàm cho đối phương tức giận sẽ thắng dễ dàng hơn là cứ đường đườngchính chính mà

đấu.

Tức Trạch lại không vì lời nói của nàng mà giận, ngược lại tỏ vẻ nghihoặc: “Những năm gần đây toàn chuyện đánh nhau lẻ tẻ mà mọi người cóthể gọi là chiến trường

sao? Chẳng qua cũng là chuyện trẻ con đánh nhau mà thôi. Lần này ta chỉ làtiện tay giết chết Ngân Giao, cũng không phải việc gì to tát cả”.

Phượng Cửu tức giận nói: “Khi đó ngươi cũng quá tự tin rồi, nếu ngươidùng pháp thuật thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngươi vì sao lạikhông dùng chứ?”.

Tức Trạch suy nghĩ chỉ trong chốc lát, thử dò xét hỏi: “Dùng pháp thuật đểlàm ra vẻ ta có thể đánh ư?”.

Phượng Cửu nhặt hòn đá nhỏ bên cạnh, muốn ném thẳng vào Tức Trạchmột cái cho viết thương của hắn nặng thêm, nhưng Tức Trạch đã kịp thờicầm được tay

nàng, đưa mắt nhìn nàng, thấp giọng nói: “Tức giận như vậy là do vừa rồita hôn không tốt sao?”.

Page 222: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

————————————————

Trước tiên là PT rất xin lỗi cả nhà vì đã để cả nhà phải chờ một thời giankhá lâu, nhưng phải thú thực là PT khá bận, hơn nữa, chap này cũng rấtkhó. PT ko dám

chắc là chap này có thể dịch đc sát nghĩa bằng những chap khác, vì thực sựcó những dòng rất khó hiểu mà PT ngồi cả nửa tiếng ko hiểu nổi @@

PT sẽ cố gắng đăng chap tiếp sớm và hy vọng tiếp tục đc sự ủng hộ của cảnhà.

Xin lỗi và cảm ơn :) *cúi người*

❄ Chương 86.5 ❄edit: Phong Tuyết

beta: Phong Tuyết

Phượng Cửu tay cầm hòn đá nhỏ, đầu óc nhất thời trống rỗng, đề tài tại saolại tự nhiên chuyển sang phía nàng một cách rất không liên quan như vậy,vừa rồi không

phải là bọn họ đang nói về một chuyện rất đứng đắn sao? Nàng ngẩn ngơtrong chốc lát, máu nóng toàn thân nhất thời đều xông lên não, cắn răngnói: “Không phải tất

cả mọi người đều nói ngươi là vị tiên vô dục vô cầu sao?”.

Vấn đề này Tức Trạch cũng chỉ suy nghĩ trong nháy mắt, nói: “Ta trúngđộc, trong máu Ngân Giao có độc”.

Phượng Cửu nhìn khuôn mặt của hắn, gương mặt tuấn mỹ lúc này tái nhợt,vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn, nàng cảm thấy lý do này có thể tin được phầnnào. Chẳng

biết tại sao dạo này Tức Trạch dường như có nhiều hảo cảm với nàng hơn,nhưng nhớ tới ngày trúng phải tương tư dẫn của Quất Nặc, nàng đã làm mọicách dụ dỗ

Page 223: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

hắn mà hắn vẫn ngồi yên, tâm không loạn, không hề làm hại nàng, hắn tuykhiến người khác nhìn không thấu, nhưng chắc chắn là một chính nhân quântử.

Nàng tự hiểu rằng, việc hắn làm vừa rồi cũng chỉ là bất đắc dĩ, nàng mặcdù bị chiếm tiện nghi, nhưng trong lòng hắn có lẽ còn khó chịu hơn, nhấtthời cảm thấy đồng

cảm, có chút xót thương nói: “Ta từng thấy trong một cuốn sách của cô côcó nhắc tới kiểu trúng độc giống như ngươi vậy, nhưng xét ra thì nghiêmtrọng hơn ngươi

một chút. Như vừa rồi chỉ vì giải độc, ta cũng không phải… không phảiloại thần tiên hay nghi ngờ mà không có tâm hành y cứu thế, chuyện nàykhông cần nói tới

nữa, ngươi cũng không cần áy náy, bỏ qua đi”.

Tức Trạch đồng ý nói: “Được, ta sẽ cố gắng không nhớ tới”, nghiêngngười nói với nàng: “Nàng hát cho ta nghe một bài đồng dao đi”.

Phượng Cửu nghi ngờ: “Tại sao?”.

Tức Trạch nói: “Đau quá, ta không ngủ được”.

Mặc dù tất cả chỉ là lời nói nhảm của hắn nhưng Phượng Cửu lại tin ngaykhông chút nghi ngờ, mà chữ đau kia còn như đâm thẳng vào trái tim nàng.

Một con người mạnh mẽ khi rơi vào yếu thế thì càng đáng thương hơn,nàng lại càng thêm thương hại, cảm thấy Tức Trạch nắm tay nàng như vậythật bất tiện, nàng

dứt khoát từ bỏ chiếc đệm cỏ, ngồi xuống bên cạnh giường của hắn.Phượng Cửu biết được lúc này, tâm trạng của Tức Trạch không được tốtnên nàng cũng chỉ

chọn một bài đồng dao nhẹ nhàng để hát.

Có một thanh âm vang lên, giống như làn sương mù khẽ bay trong sơn

Page 224: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

động, đầu Tức Trạch đặt trên đùi nàng, bàn tay nắm lấy tay nàng, đặt trênngực hắn, đôi mắt

khép hờ, bộ dạng rất an tĩnh.

Nàng đoán trước được có lẽ hắn đã ngủ, liền ngừng hát, lại nghe thấy hắnthấp giọng nói: “Khi còn nhỏ ta cũng từng nghe người ta hát đồng dao,nhưng không giống

với bài nàng hát”.

Phượng Cửu nói: “Ngươi đâu có biết hát”.

Tức Trạch vẫn nhắm mắt: “Ai nói là không?”, hắn hừ giọng, “Đêm mườilăm, ánh trăng sáng, ánh trăng chiếu xuống ngọn núi xanh, dưới chân núi,nơi có dãy tường

rào thấp, cô nương rắc hạt đậu xanh, dây leo xanh quấn trên hàng rào thấp,dây leo xanh nở ra đóa hoa xanh, hái đóa hoa xanh về làm kẹo mật”.

Trong ấn tượng của Phượng Cửu, lúc còn tấm bé, ngay cả cha nàng cũngchưa từng hát đồng dao ru nàng ngủ. Trong vốn hiểu biết tích lũy ba vạnnăm của nàng, hai

chữ đồng dao luôn luôn được cho rằng không hề dính dáng tới nam nhân.Nhưng lúc này Tức Trạch lại hát một bài, khiến cho nàng cảm thấy đồngdao hợp để cho

nam nhân hát hơn. Thanh âm của hắn vốn rất êm tai, thanh âm phát ra lúcnày lại trầm thấp, nghe giống như một bài chúc thiên đảo ca thời thượngcổ. Trước kia nàng

từng được bà ngoại hát cho nghe bài đồng dao này một lần, nhưng khôngcó cảm giác giống như hiện tại.

Hồi lâu sau, nàng mới hồi phục tinh thần, nhẹ giọng nói: “Bài này ta từngnghe rồi, có điều câu cuối cùng không giống như vậy, mà là làm đồ cưới.Dây leo xanh nở ra

Page 225: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

đóa hoa xanh, hái đóa hoa xanh về làm đồ cưới. Ngươi tự ý đổi lời hátnhư vậy đúng không, chẳng lẽ khi còn bé ngươi rất thích ăn kẹo mật ư?”.

Trong động nhất thời yên tĩnh, đống lửa cũng sắp tắt, nàng tựa vào cây anthiền, thanh âm đáp lại của Tức Trạch còn nhỏ hơn cả thanh âm của nàng:“Nếu như đã

từng ăn thì ắt hẳn là sẽ thích. Ta không có cha mẹ, khi còn nhỏ không có ailàm kẹo mật cho ta ăn. Lúc nhìn thấy người khác ăn, có lẽ là cảm thấy cóchút ngưỡng

mộ”. Phượng Cửu đang mơ màng buồn ngủ, nhưng những lời này lọt vàotai lại khiến nàng có điểm đau lòng, không kìm được nắm lấy ngón tay hắn,giống như thể

đêm nay nàng mới được biết nhiều hơn về Tức Trạch.

“Sau này nàng sẽ làm cho ta ăn chứ?”, nàng nghe được hắn hỏi như vậy,nhẹ nhàng gật gật đầu. Trong cơn buồn ngủ ríu mắt, Phượng Cửu nghĩ rằnghắn nhắm mắt

không nhìn thấy nên đưa tay vuốt ve ngón tay hắn như dỗ trẻ nhỏ: “Được,ta làm cho ngươi ăn, ta biết làm kẹo mật mà”.

Ngọn lửa đỏ nhỏ dần lại, bóng cây tử đằng in trên vách động mờ nhạt dầnđi, hoa sen tám lá trong đầm nhẹ nhàng khép những cánh hoa lại.

Tử y Thần Quân mở mắt, nhìn thấy thiếu nữ trước mắt đã chìm vào mộngđẹp. Mái tóc dài đen như mực xõa ra, rủ xuống mặt đất, giống như một dảilụa đen, búi tóc

chưa kéo hết xuống, lộ ra gương mặt thanh tú ngây thơ, vết bớt đỏ hìnhlông phượng trên trán dường như mở rộng ra, khiến cho khuôn mặt trắngnhư tuyết đẹp một

cách diễm lệ. Đây mới thực sự là Phượng Cửu, Đế hậu mà hắn đã lựachọn.

Có điều, thuật tu chỉnh mà nàng đã dùng quả thực là bị sử dụng rất lộn xộn.

Page 226: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Loại trình độ tu chỉnh thuật này, ước chừng chỉ có thể qua mắt được TràTrà pháp lực

thấp kém mà thôi.

Tay hắn vuốt ve bông hoa trên trán nàng, chỉnh sửa lại tu chỉnh thuật trênngười nàng. Nàng lẩm bẩm một vài tiếng gì đó, nhưng không tỉnh lại. Cửuvĩ bạch hồ và

xích hồ* vốn đã khó hợp huyết, nhưng không ngờ khi sinh ra nàng lại là conhồ ly đỏ chín đuôi duy nhất trong thiên địa, lớn lên còn xinh đẹp như vậy,cũng coi như là

có chút liên quan tới cha mẹ. Hắn cảm giác mình cũng thật là tinh mắt.

*Cửu vĩ bạch hồ: tộc hồ ly trắng chín đuôi, ý nói dòng tộc của Bạch Dịch,phụ thân Phượng Cửu (cũng là dòng tộc của Bạch Thiển). Xích hồ: cáolông đỏ, ý nói đến

dòng tộc của mẫu thân Phượng Cửu.

Nhưng lại có một chuyện có chút ly kỳ.

Hắn tin chắc rằng, lúc đầu hắn đích thân mang linh hồn Tiểu Bạch đặt trongbụng Quất Nặc, kết quả linh hồn nàng lại nhập vào thân thể A Lan Nhược.Trước đây,

chuyện như vậy xảy ra là có thể hiểu được bởi vì thế giới này khi được tạora còn có điểm sai sót, nhưng hôm nay, hồn phách nàng đã quay trở lại thânthể rồi.

Chuyện này không phải tầm thường.

Nếu như nói Tiểu Bạch chính là A Lan Nhược, A Lan Nhược chính là TiểuBạch…

Đế Quân tiện tay khởi động một thuật pháp khiến đối phương ngủ mê manở giữa lông mày của Phượng Cửu, đứng dậy ôm nàng đi ra khỏi sơn động.

Vết thương trên vai tự nhiên lại đau, nhưng loại đau đớn này hắn đã rất

Page 227: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

quen thuộc rồi; hắn vui vẻ giả bộ ở trước mặt Phượng Cửu, bởi vì hắn nghĩrằng, Tiểu Bạch rất

dễ mủi lòng thương xót, hắn chỉ cần thường xuyên giả vờ yếu ớt, cho dùhắn có gặp phải lúc nàng tức giận ngập trời, cũng có thể đón được lưỡidao hóa giải. Tiểu

Bạch chính là có nhược điểm chí mạng này, nhưng hắn cũng không lo lắngnhững nam tiên khác có lợi dụng nhược điểm này của nàng hay không. Hắncảm thấy, mặc

dù bọn họ cũng có thể có ý định đó, nhưng da mặt còn chưa đủ dày để thựchiện. Có đôi khi, thực ra hắn cũng không hiểu nổi những người này, da mặtlà vật ngoài

thân, có cần phải coi trọng như vậy không?

Ngoài núi, mưa lạnh đã thôi rơi, một vài ngôi sao sáng cũng đã ẩn hiệntrên nền trời.

Chỉ trong chốc lát, hắn đã tìm được thân thể A Lan Nhược nằm trong quantài băng chìm dưới đáy nước. Đế Quân ôm Phượng Cửu, gọi vài đám mâytới nâng hòm

quan tài bằng băng chứa thân thể A Lan Nhược lên. Vừa ra khỏi cấm địaThủy Nguyệt đầm, nhìn chăm chú vào bên trong hòm quan tài băng, thânthể A Lan Nhược

giống như đã được định trước, từng chút từng chút một biến mất vô ảnh.Trong khoảnh khắc, bên trong chiếc quan tài băng đã không còn bóng giainhân khuynh

thành nữa.

Phượng Cửu đang ôm cổ hắn ngủ, bỗng nhiên khẽ cựa quậy trong lồng ngựchắn. Hắn tìm một gốc cây già ngồi xuống, để nàng được nằm thoải mái hơntrong lồng

ngực của hắn. Chân mày hắn hơi cau lại, có chút trầm tư.

Page 228: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Đây là thay thế vị trí.

Bởi vì Tiểu Bạch là A Lan Nhược, hoặc A Lan Nhược từng là Tiểu Bạchchuyển thế, cho nên lúc đầu hồn phách nàng mới có thể phá vỡ linh lực củahắn mà nhập vào

thân thể A Lan Nhược, thay thể hồn phách A Lan Nhược trong thế giới này.Giống như lúc đó, hắn không hề đem thân thể Tiểu Bạch tới nghỉ ngơi ởThủy Nguyệt

đầm, nhưng thân thể nàng lại tiến vào bên trong cấm địa này, hẳn là từ thểxác đến linh hồn cũng hoàn toàn thay thế được A Lan Nhược, tựa như lúcnày.

Nhưng giả sử Tiểu Bạch thật sự là A Lan Nhược…

Nếu như hắn không có nhớ lầm thì A Lan Nhược được sinh ra từ hai trămchín mươi lăm năm trước, năm thứ năm thịnh tịch vương triều* Vũ Đức, họTướng Lý của

tộc Tỷ Dực Điểu.

*thịnh tịch vương triều: ý chỉ vương triều thịnh vượng

Ba trăm năm trước, Tuệ Minh Cảnh hiện lên dấu hiệu sụp đổ, nghênh đónđại kiếp đầu tiên trong thiên địa, hắn sử dụng hơn phân nửa tu vi để chỉnhsửa lại, muốn lấy

lại được tu vi đã mất, cần phải ngủ liền trăm năm. Lúc A Lan Nhược sinhra, hắn chính xác là đang chìm trong giấc ngủ trường kỳ đó. Mặc dù khôngnắm được thế

sự, nhưng theo như lời Trọng Lâm báo lại những việc lớn việc nhỏ trongThần giới cho hắn, khi đó Tiểu Bạch chắc chắn đang ở tại Thanh Khâu tuthân dưỡng tính.

Ti Mệnh tinh thông bát quái đã từng nhắc qua, trong ba trăm năm ấy, TiểuBạch nàng chỉ rời khỏi Thanh Khâu duy nhất có một lần trong thời giandài, đó là 228 năm

Page 229: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

trước, xuống phàm giới báo ân gì đó gần mười năm.

Nói như vậy, lúc A Lan Nhược ra đời, Tiểu Bạch không thể nào đến PhạmÂm Cốc được, thời gian tính ra không trùng nhau. Vả lại, tướng mạo củahai người cũng

không giống.

Tiểu Bạch và A Lan Nhược, chắc chắn là có mối liên hệ gì đó, nhưng rốtcuộc là quan hệ như thế nào, lúc này lại không thể đều tra ngay được.

Nếu như có diệu hoa kính ở đây, hắn sẽ có thể nhìn thấy hết được kiếptrước và kiếp này của A Lan Nhược, hết thảy mọi sự đều có thể được giảiquyết dễ dàng, đáng

tiếc diệu hoa kính hiện tại lại đang ở trên Cửu Trùng Thiên.

Hắn xưa nay luôn cảm thấy cái thác nước này ngoại trừ khi làm một chiếcgương trông cũng phong nhã một chút thì cũng chẳng có lợi ích gì mấy,không nghĩ tới

cũng có lúc lại cần dùng đến nó.

Vì kế hoạch hiện tại đang hướng tới, chỉ còn cách làm thử một lần. Có lẽcần phải tìm ở nhiều nơi xem có những vật liệu thích hợp hay không, hắnnhớ được Phạm

Âm Cốc có một vài ngọn lúi có rất nhiều linh khí. Đã lâu rồi hắn chưa chếtạo gương, chế tạo diệu hoa kính còn khó hơn nhiều. Hao tổn thời gian,ước chừng sẽ kéo

dài rất lâu.

——————————————-

Rất xin lỗi cả nhà vì hôm qua PT thông báo đăng lúc 12h mà bây h mớiđăng đc… Hy vọng cả nhà thích chap này… Hehe

Xin thật nhiều comments và likes để có động lực nhảy sang chương saunhé :D

Page 230: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

❄ Chương 7.1 ❄edit: Ely & Phong Tuyết

beta: Phong Tuyết

Ngày 7 tháng 4, ngày Quất Nặc bị hành hình đã đến.

Phượng Cửu nhớ mang máng, cô cô Bạch Thiển của nàng từng đọc chonàng một câu thơ của người phàm trần, ý muốn bồi dưỡng khí phách chonàng. Câu thơ này

thể hiện khí phách rất lớn: “Mạc sắc thương mang khán kính tùng, loạn vânphi độ nhưng tòng dung”*.

*Ý nghĩa: cây tùng dù đứng trong không gian bao la vẫn thể hiện dáng vẻmạnh mẽ, mây trên trời dù bay loạn vẫn thấy rất thong dong.

Phượng Cửu cảm thấy thật đáng tiếc vì lần này, việc hành hình Quất Nặcdiễn ra trên Linh Sơ đài không thể để cho cô cô của nàng thấy được khíphách ung dung hiên

ngang của mình. Mặc dù khí phách ấy nàng có được cũng là bởi bị épbuộc.

Người ta đồn rằng thánh đao kia rất kén chọn, từ trước tới nay ngoại trừmáu tươi ra thì cái gì cũng không chịu uống. Thế nên cái kế sách lấy sẵnmột túi đựng máu

trước đó của nàng không thể không từ bỏ. Chuyện đã đến nước này rồi,nàng đành phải kiên cường chống đỡ thôi.

Bất quá, nàng xác định bằng bất cứ giá nào cũng phải dùng sức mạnh đấuvới Mãnh hổ, dùng mưu trí đấu với Thượng quân. Tuy là chỉ cần nghĩ đếnmình sẽ dùng

tay nắm lấy lưỡi đao, mồ hôi lạnh trên trán nàng vẫn túa ra như đi dướimưa, nhưng nàng nhất định không thể giữa đường bỏ dở mọi việc được,trong cảnh gió mưa vũ

Page 231: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

bão như vậy, có thể cứu được một đôi uyên ương trên đài cũng coi như đểđược danh tiếng về sau.

Điều duy nhất mà nàng cảm thấy đáng tiếc là lúc ở Thủy Nguyệt đầm cùngTức Trạch đã quên không hỏi qua ý kiến của hắn.

May mắn sao, nàng phỏng đoán là mấy ngày gần đây Thượng quân cũng sẽkhông tới tìm hắn. Nhớ lại ngày hôm ấy khi nàng cùng Tức Trạch chia tayở Thủy Nguyệt

đầm, Tức Trạch nói hắn có chút việc phải đi xa, khoảng mười ngày sau sẽtrở về Kỳ Nam Thần Cung, nhưng nếu có việc gì xảy ra thì cũng có thể đếnThần Cung tìm

hắn.

Nàng cân nhắc một lát, cảm thấy trước tiên nên lưu lại một phong thư, đợikhi Tức Trạch quay lại Thần Cung sẽ cho Trà Trà mang tới, giúp việc nóidối lần này trở

nên trọn vẹn, chuyện này mới chính thức kết thúc được.

Vả lại, ngoài Tức Trạch ra, còn phải viết thư cho Trầm Diệp.

Mà không phải một phong thư, là rất nhiều rất nhiều thư.

Nàng nhìn cánh tay phải của mình bị bao thành cái bao thịt, thập phần đauđầu thở dài một cái.

Phượng Cửu có thể hiểu được, việc A Lan Nhược liều chết cứu giúp TrầmDiệp trên Linh Sơ đài tuyệt nhiên không chỉ là vì muốn chọc giận phụ thâncủa nàng.

Theo lời Mạch Thiểu nói, tính tình của A Lan Nhược rất hay thay đổi, lúcthì trầm tĩnh không nói lời nào, lại có lúc phấn khởi ồn ào, cũng có khinghịch ngợm hiếu

động, nhưng tìm hiểu sâu một chút sẽ phát hiện ra được nàng là một ngườiyêu ghét hết sức rõ ràng. Thí dụ như Thượng quân, quân hậu từ thuở nhỏ

Page 232: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

không thích

nàng, nàng cũng không thích bọn họ. Mạch Thiểu thuở nhỏ đối tốt với nàng,nàng liền ghi nhớ ân tình này. Nhưng vì sao Trầm Diệp xưa nay khôngthích nàng, nàng

lại giúp cho hắn trên Linh Sơ đài? Việc này thật khó giải thích.

Có thể nói là trên đời này mỗi loại tình yêu đều có nguyên nhân của nó,nhưng riêng tình cảm nam nữ lại phát sinh không theo bất kỳ đạo lý nào,lúc nó phát tác thì

mạnh mẽ tới mức có thể lấy đi cả tính mạng con người.

Trước kia, sau khi Quất Nặc được cứu trên Linh Sơ đài, mọi chuyện tiếptheo diễn ra như thế nào?

Theo như Tô Mạch Diệp nói, ngày hai mươi tám tháng tư, Trầm Diệp mộtmình đến phủ của A Lan Nhược, bị lão quản sự dàn xếp ở Thiên viện. ALan Nhược buổi

sáng tập viết, buổi chiều nghe đàn, đêm lại cùng Mạch Thiểu đánh mấy váncờ, không hề tới gặp hắn. Ngày tiếp đó, nàng tay ôm vài quyển sách, ở máiđình nhỏ bên

cạnh hồ nước tiêu phí mất một ngày, vẫn không tới gặp hắn. Ngày sau nữatrời có mưa, thủy các không phải là nơi thích hợp để tới, nàng liền ở trongphòng tự nghiền

ngẫm các thế cờ, cũng không tới xem hắn.

Buổi tối lão quản sự trình báo, nói ngày đầu hắn đến, lão đã truyền đạt lờicông chúa dặn dò, nói Trầm Diệp là Thần quan đại nhân, lần này đến phủchính là khách

quý, nếu không thích ở Thiên viện thì trong phủ ngoại trừ khuê phòng củacông chúa, bất cứ chỗ nào cũng có thể đi ngắm cảnh.

Nhưng ba ngày này, Thần quan đại nhân lại chưa từng bước ra khỏi Thiên

Page 233: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

viện, thường xuyên nhíu mày, có thể nhìn thấy được tâm trạng của hắn thựcsự không tốt.

Vả lại, dù đã theo lời công chúa phân phó, trước đi thần cung hỏi thămkhẩu vị của Thần quan đại nhân, nhưng sau khi làm thức ăn chiểu theo khẩuvị ấy, Thần quan

cũng rất ít động đến.

Tình thế như vậy khiến hắn không biết nên xử trí thế nào, đành bẩm báo lại.

Lão quản sự hai tay bắt chéo, dựng thẳng lỗ tai chờ đợi sự phân phó củanàng.

A Lan Nhược trầm mặc một lát, tiện tay cầm tờ giấy trắng, lấy bút mựcviết một phong thư.

Đây là phong thư đầu tiên nàng viết cho Trầm Diệp.

A Lan Nhược cả đời tổng cộng viết cho Trầm Diệp hai mươi phong thư.Trầm Diệp là người có trước có sau, những phong thư này sau khi gửi đirồi đều nhận được

thư đáp lại. Sau khi nàng chết, những bức thư đáp lại lại được đưa tới choTô Mạch Diệp. Bất quá hai mươi phong thư bị hắn một phen đốt sạchtrước linh cữu của A

Lan Nhược.

Nửa đời tình nghĩa, chỉ như một làn khói nhẹ.

Nhưng Mạch Thiểu cũng đã thuộc lòng không ít những câu trong thư mà ALan Nhược đã viết, thí dụ như đoạn đầu trong bức thư đầu tiên: “Vừa nhậnđược tin ở

Mạnh Xuân viện có khách mới chuyển tới, thiếp xin có lễ. Năm trước đãtừng ở tại viện này một thời gian, sau khi rời đi lo lắng viện bị bỏ hoangkhông người đặt chân

tới bởi viện nhỏ mà cảnh trí cũng không được đặc sắc, nay nghe tin Thần

Page 234: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

quan tới, trong lòng cảm thấy an ủi hơn rất nhiều”.

Trong bức thư đầu tiên, A Lan Nhược giả vờ mình chính là một nữ tiênsinh từng trú tại phủ công chúa, năm trước rời phủ vào Vương tộc học, khinhàn rỗi thì thích

pha trà thưởng rượu, khi còn ở Mạnh Xuân viện đã chôn rất nhiều rượungon ở đó. Hiện giờ nàng đã rời phủ nên không còn phúc thưởng thức rượunữa, liền đem vò

rượu tặng cho hắn, hy vọng hắn có thể nhờ rượu này mà tâm tình được anủi phần nào.

Thư đến đây là hết, đều là những câu hết sức nhẹ nhàng, đơn giản, khôngcó nói thêm gì nữa.

Cuối thư, nàng lưu lại hai chữ Văn Điềm.

Kỳ thực thì Văn Điềm đúng là một tài nữ trong tông học, năm xưa nghèokhó, lấy hai cuốn thi thư nổi danh hy vọng được làm môn hạ của A LanNhược, được vào

tông học là vì nàng nói với Tức Trạch nhờ hắn tiến cử. Nhưng Văn Điềmchưa từng ở Mạnh Xuân viện một lần nào.

Tên viện là Mạnh Xuân bởi vì đầu mùa xuân là khi cảnh trí trong viện đẹpnhất. Đây cũng là nơi mà mỗi mùa xuân, A Lan Nhược đều tới ở một thờigian, pha trà rồi lại

ủ vài hũ rượu mới.

Thư viết xong, lão quản sự kính cẩn đón thư, A Lan Nhược lại dặn dò:“Nếu như Trầm Diệp có hỏi thư này từ đâu tới thì ngươi hãy nói là có mộtvị nữ tiên sinh trong

tông học đưa cho ngươi, đừng nhắc tới ta”.

Lão quản sự cúi đầu vâng mệnh, trong lòng có chút nghi hoặc nhưng trênmặt không biểu hiện gì. A Lan Nhược từ từ rót một chén trà, lại nói tiếp:

Page 235: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

“Nếu như hắn biết

đây là thư của ta, nhất định là nửa chữ cũng không đọc. Bị giam ở chỗ này,đúng là phiền lòng, có người trò chuyện cùng hắn cũng coi như an ủi hắnmột chút. Người

có thể nói chuyện cùng với hắn không nhiều, có lẽ chỉ có mấy vị nữ tiênsinh trong tông học mới có thể khiến hắn kính trọng một chút”.

Sau khi bức thư được gửi đi, tình hình quả nhiên có chút khả quan hơn. Bangày sau đó, lão quản sự bẩm báo lại, trong hai ngày qua, Thần quan đạinhân có ăn được

nhiều hơn mấy ngày trước. Hôm qua sau khi dùng xong bữa tối, Thần quanđại nhân còn tới Ba Tâm đình nghỉ chân, đám đầy tớ không dám đến quágần, nhưng hắn

cũng không lưu lại đó quá lâu, khi trở lại viết một phong thư hồi âm choVăn Điềm.

A Lan Nhược mở thư, thấy trên tờ giấy trắng hiện lên những nét chữ cứngcáp của Trầm Diệp, nhìn rất đẹp mắt, nội dung lại đơn giản, chủ yếu thểhiện lòng biết ơn.

Như bình thường thì những bức thư đơn giản như vậy chủ yếu là để đáp lạicho có lễ. Nhưng theo tính tình của Trầm Diệp, nếu như chỉ muốn đáp lạicho có lễ, hắn sẽ

không đáp lại, đó mới là phong cách làm việc của hắn. Khóe môi A LanNhược mấp máy, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười. Lão quản sự thấy vậythì biết điều, vội

vàng lấy bút mực, thúc giục chủ tử viết thư hồi âm.

❄ Chương 7.2 ❄edit: Ely & Phong Tuyết

beta: Phong Tuyết

Page 236: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Ở bức thư thứ hai, nàng cố ý nhắc tới thư phòng ở Mạnh Xuân viện, chủ ýlà muốn giúp hắn tiêu chút thời gian. Sách trong gian thư phòng kia củanàng so với gian

hiện tại nàng đang sử dụng đích thực phong phú hơn. Sách ở đây luôn luôndo nàng tự tay xử lý, buổi tối trước khi Trầm Diệp tới đã bổ sung thêm ítsách mới. Đó là

mấy cuốn sách mà nàng yêu thích nhất, trong đó có du ký (sách ghi chép lạinhững điều mắt thấy tai nghe khi đi du lịch) và mấy văn tự miêu tả phongcảnh bao la

hùng vĩ ở phàm giới. Có một số chỗ trong sách là do nàng không đồng tìnhvới tác giả nên phê bình chú giải thêm vào. Nàng đặt những cuốn đó ở phíadưới cùng

của giá sách, nơi mà bình thường không ai chú ý tới.

Trong thư nàng cũng không đề cập đến những cuốn sách này, chỉ giới thiệucho hắn mấy bộ sách cổ quý giá. Tuy nhiên, hai tuần sau Trầm Diệp hồi âmlại cho nàng,

lại đề cập đến mấy cuốn du ký, đồng thời khen ngợi mấy chú giải của nàngtrong sách rất thú vị, lại tiến cử hai bộ du ký mà hắn yêu thích cho nàng.

Sau lại có một ngày, Tô Mạch Diệp sắp xếp một thế cờ linh lung yêu cầunàng giải, nàng khổ tâm suy nghĩ mà cũng không giải được. Khi lão quảnsự trình cho nàng

phong thư hồi âm thứ sáu của Trầm Diệp, nàng tiện tay đem thế cờ thiênbiến vạn hóa kia miêu tả trong thư gửi lại cho hắn. Ngay buổi chiều hômđó nàng nhận được

thư hồi âm thứ bảy của Trầm Diệp. Hai tờ giấy viết thư, trong đó một làcách giải thế cờ nàng miêu tả, một là hắn bày một thế cờ linh lung khác chonàng giải.

Cuối xuân, câu chữ trong thư Trầm Diệp gửi cho nàng cũng nhiều dần lên,

Page 237: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

mặc dù vẫn duy trì ý tứ lạnh nhạt, nhưng so với sự xa cách ban đầu thì đãcó khác biệt rất

lớn.

Theo lão quản sự trình báo lại, những ngày gần đây Thần quan đại nhântrên mặt mặc dù không biểu hiện điều gì nhưng so với trước đó đã có vẻbớt trầm tư hơn

nhiều. Dù hắn vẫn chưa một lần nước chân ra khỏi Mạnh Xuân viện nhưngkhi thì ngồi ngẫm các thế cờ hoặc vẽ sách dạy đánh cờ, lúc thì tay cầmsách ngồi ở Ba

Tâm đình hóng mát hoặc đi quanh viện, một chút lại thôi. Chỉ có điều lãothắc mắc là không hiểu Thần quan đại nhân tại sao cứ đi một lát lại dừnglại để làm gì.

Lão không hiểu nhưng A Lan Nhược lại hiểu được Trầm Diệp làm cái gì.Trong phong thư chỉ có vài nét bút hắn gửi cho nàng có đề cập rằng hắn ởtrong viện tìm

được một vò rượu hoa quả nàng chôn trước đó. Hắn đem san ra bốn bìnhhồ lô bằng sứ trắng, giữa đêm vừa đánh cờ vừa thưởng rượu. Đoán là nàngdùng nước

hứng từ sương buổi sớm, đem ngâm với quả chín mọng, phong kín lại trongba tháng, sau lại đem hạt cải thu hoạch từ cuối mua thu, rang lên và ủ cùngtrong nửa

tháng để lấy dược hương, cuối cùng phong kín lại chôn dưới đất trong hainăm, hỏi nàng có phải như vậy không?

Hắn đoán không sai. Lão quản sự lần này ngoài trình lên phong thư hồi âm,còn dâng lên một bình sứ trắng, nói là rượu Thần quan đại nhân phân phóđưa cho Văn

Điềm tiên sinh.

Đây là phong thư hồi âm thứ mười hai của Trầm Diệp.

Page 238: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Trăng thanh gió mát, A Lan Nhược mang theo bình rượu đi bộ thẳng đếnphía ngoài Mạnh Xuân viện, tung người nhảy vào bên trong, đi đến bêncạnh một gốc cây

nhãn lớn.

Cây này nằm đối diện phòng của Trầm Diệp, trong phòng ánh đèn vẫnsáng, in bóng Trầm Diệp lên vách cửa dán giấy. A Lan Nhược nhảy lên tìmmột chỗ vững chắc

trên chạc cây mà nằm, nàng mở nắp bình rượu, vừa uống vừa nhìn chămchăm vào cái bóng trên cửa sổ nhỏ.

Uống rượu đến một nửa, lại vô tình gặp Tô Mạch Diệp đáp xuống chạc câybên cạnh nàng, vừa ngồi xuống đã mở miệng giáo huấn nàng: “Vi sư dạyngươi hơn mười

năm, điều tốt đẹp ngươi không học được thì thôi không nói, nhưng đến haichữ phong lưu kia ngươi cũng không thông, cái chiêu thư từ qua lại vẫncòn là trào lưu,

nhưng giờ ngồi đây một mình uống rượu giải sầu, thật sự là rất hèn nhát”.

A Lan Nhược nằm im bất động, nói: “Sư phụ nói lời ấy sai rồi. Việc mộtmình uống rượu, thiên bất thời, địa bất lợi, nhân bất hòa, đều không có gìđáng ngại. Huống

hồ đêm nay tại đây thiên thời địa lợi nhân hòa, trăng trên trời làm bạn, hoanở hoa tàn rất có ý vị”, nàng cười rộ lên, lại đưa bình rượu lên miệng uốngmột ngụm, “Hèn

nhát? Phong lưu? Hiển nhiên là phong lưu”.

Hai chữ phong lưu vừa rời miệng nàng, cửa sổ nhỏ ở phía đối diện chợtmở ra, một thân ảnh màu đen nhanh chóng lao ra. Mí mắt A Lan Nhượcgiật giật. Trầm Diệp

đứng ở trên bức tường phía xa đối mặt với hai người, bình rượu trắng đãđược nàng giấu trong tay áo một cách ổn thỏa.

Page 239: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Huyền y thần quan tư thế nghiêm trang, còn hai người trước mặt không rathể thống gì, một người nằm, một người ngồi. Trầm Diệp đảo mắt qua haingười, thản nhiên

nói: “Nhị vị đêm khuya tới đây, có gì chỉ giáo?”.

Tô Mạch diệp đứng ở trên đầu ngọn cây, “Chỉ giáo thì không dám, tối naytrăng thanh gió mát, mượn vùng đất trù phú nơi này mà ngồi đây đàm vănluận đạo thôi”.

Lại nói: “Nghe nói thần quan đại nhân tinh thông đạo pháp thiên cơ, khôngbiết có thể ngồi luận đạo cùng chăng?”.

A Lan Nhược phì cười nói: “Sư phụ là muốn thần quan đại nhân ngồi ởđầu tường luận đạo cùng người hay sao?”.

Tô Mạch Diệp đứng đắn nói: “Việc luận đạo là do thành tâm, năm đó Phậttổ và Kim sí đại bàng là kẻ thù không đội trời chung, lại cùng nhau ngồitrên một thân cây

mà ngộ ra thuyết nhân quả…”.

Ánh mắt Trầm Diệp nhìn thẳng về phía A Lan Nhược, hỏi một câu khôngliên quan gì cả: “Ngươi uống rượu gì vậy?”.

Nàng khẽ run lên, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại thần sắc bìnhthường, “Một vị bằng hữu tặng, bất quá chỉ là một bình rượu nhỏ, mới vừarồi đã uống cạn, đại

nhân xuất hiện không đúng dịp rồi”.

Tô Mạch Diệp nhìn hai người, nhíu mày cười nói: “Vị bằng hữu tặng rượunày ngày mai đang muốn đến phủ của ta tụ họp, thần quan đại nhân nếu cóhứng thú với

rượu này, ngày mai thân chinh đến gặp vị bằng hữu kia một lần để hỏi rõ”.

Trầm Diệp nhìn hắn: “Người tặng rượu là ai?”.

Không chờ Tô Mạch Diệp trả lời, thanh âm A Lan Nhược không to không

Page 240: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nhỏ vang lên, “Một vị trong tông học, Văn Điềm tiên sinh”.

Tên vừa nói ra, thần sắc lạnh lùng trang nghiêm của Trầm Diệp có chútkhác so với ngày thường.

Theo như Mạch Thiểu nói, ngày ấy A Lan Nhược mượn tên Văn Điềm đểgửi thư qua lại cho Trầm Diệp là hắn vô tình phát hiện ra. Đêm đó hiểuđược A Lan Nhược

hết sức che giấu chuyện này trước mặt Trầm Diệp, nhưng hắn lại mượnchuyện đưa rượu để nhắc tới, đó là hắn cố ý.

Khi đó, hắn còn chưa hiểu được mình đối với A Lan Nhược là như thếnào, chỉ cảm thấy nếu nàng muốn lấy được Trầm Diệp, hắn đã giúp nàngmột cơ hội. Với

chuyện này, A Lan Nhược đã suy nghĩ quá nghiêm trọng, một lòng hướngtới Trầm Diệp nhưng bên ngoài lại không biểu hiện gì, phức tạp khiến chohắn không hiểu

ra. Lúc đó hắn nói ra như vậy cũng chỉ muốn sớm tạo ra một thời cơ choVăn Điềm tới gặp Trầm Diệp, như vậy mới có thể khiến cho A Lan Nhượcnhanh chóng đưa

ra quyết định của riêng mình.

Hoặc là nàng ở trước mặt Trầm Diệp nhận mình chính là Văn Điềm trongthư, hết thảy sự thật đều tiết lộ, đoạn tình này sẽ đi về đâu thì còn phải xemtạo hóa của nó,

nhưng chung quy vẫn có một cơ hội. Hoặc là nàng biến mình trở thànhngười làm mối cho Văn Điềm và Trầm Diệp, đem nhân duyên này tặng choVăn Điềm, hoàn

toàn chặt đứt ý niệm đối với Trầm Diệp trong đầu mình. Nhưng vô luận lànàng chọn như thế nào cũng tốt hơn sự cố chấp hiện tại của nàng một chút.

Mạch Thiểu cảm thấy, chuyện mượn thân phận của người khác để tự chuốckhổ, tự vùi lấp mình trong một đoạn tình như vậy không phải là việc mà đồ

Page 241: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

đệ của hắn

nên làm.

Phượng Cửu suy nghĩ, nếu là nàng, nàng sẽ chọn cách thứ nhất. Nguyên docũng chỉ vì nàng đã từng nghe một tin đồn rằng, làm mối hai lần sẽ khó gảra ngoài, nàng

bấm tay tính toán mình đã từng giúp Đông Hoa và Cơ Hoành một lần rồi,nếu còn giúp lần nữa thì đời này coi như xong.

Nhưng A Lan Nhược, có lẽ lúc đó đã được gả ra ngoài, đã tránh được loâu về sau, hơn nữa còn chưa bao giờ làm mối, nên muốn nếm thử tư vị đómột chút.

Tóm lại, sau một đêm thức trắng, nàng chọn cách thứ hai. Vừa lúc trời tờmờ sáng đã truyền gọi Văn Điềm vào phủ, trước sự kinh ngạc thú vị củaVăn Điềm, giao

cho nàng hai mươi bức thư Trầm Diệp đã gửi tới. A Lan Nhược mang tấtcả những gì liên quan đến chuyện này ra nói hết cho Văn Điềm nghe, duychỉ có che giấu tâm

tư của nàng đối với Trầm Diệp mà thôi, giọng nói không mặn không nhạtvang lên trong vô thức: “Lúc Quất Nặc bị đem ra khỏi vương đô có vanxin ta chăm sóc thần

quan đại nhân, ngươi cũng biết ta có thiện tâm, đương nhiên sẽ nhận lờichăm sóc hắn. Nhưng ta và hắn thì luôn luôn không vừa mắt nhau, nếu taquan tâm tới hắn một

chút chắc chắn hắn sẽ bị chọc giận, cho nên đành mượn tên của tiên sinh.Nhưng dạo gần đây trong phủ bận rộn, ta cũng có chút lực bất tòng tâm,đành mời tiên sinh

qua phủ một chuyến, không biết tiên sinh có thể nhận lấy trách nhiệm nặngnề này, thay ta chiếu cố tới thần quan đại nhân được hay không? Cũngkhông có gì đặc biệt

Page 242: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cả, chỉ là cuộc sống nhàn rỗi mà thôi”.

Văn Điềm trước kia từng nhận rất nhiều ân huệ của nàng, thêm nữa lại làmột người hiểu lễ nghĩa, đương nhiên đáp ứng giúp đỡ nàng lúc bận rộn,đôi với lời nói của

nàng cũng không hề nghi ngờ gì cả.

Nàng nhìn Văn Điềm lật mở từng phong thư Trầm Diệp gửi tới, thi thoảnglại khen vài tiếng: “Trước kia cũng chưa từng để ý, thì ra thần quan đạinhân cũng là một

người thú vị, những thế cờ trong này cũng rất thú vị”.

A Lan Nhược nhẹ cười một tiếng, nói: “Tiên sinh kỳ nghệ tinh thông, trướckia còn ở trong phủ rất hiếm có lần ta thắng được tiên sinh, lần này tiênsinh có thể bàn luận

cùng thần quan đại nhân nhiều hơn”, dừng một chút lại nói: “Bất quá lúchồi âm lại tiên sinh cần mô phỏng lại bút tích của ta một chút, ngày ấy takhông có nghĩ

nhiều, thư kia mặc dù lưu tên của tiên sinh, nhưng chữ viết vẫn là của ta”.

Văn Điềm mấp máy môi nói: “Đây cũng không phải là chuyện khó”.

Ngày tụ họp hôm sau, quả nhiên Trầm Diệp xuất hiện.

A Lan Nhược không hề chú ý gì, nhưng Mạch Thiểu lại vốn là người hayđể ý, cho nên buổi tụ họp được tổ chức trong một cái đình nhỏ trên mặt hồ.

Nơi đây là một thiết kế mà Mạch Thiểu rất tâm đắc. Một con đường nhỏdẫn tới bên hồ sen, đình được dựng ở giữa hồ, xung quanh bốn phía đềuđược bao quanh

bởi hoa sen, đứng từ xa nhìn lại giống như là giữa tầng tầng lớp lớp lá senxanh nở ra một nụ hoa. Sáu mái đình cong lên như chiếc tù, mỗi đầu máiđều có treo một

chiếc chuông gió, mỗi khi có gió thổi qua, tiếng chuông lại vang lên như

Page 243: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

tiếng nhạc, phù hợp làm một nơi để tịnh tâm. Có thể nói đây là nơi tụ hộinhững nét phong

nhã trong thế gian, không có chỗ nào không qua nghiên cứu cả.

Những tên đình là A Lan Nhược đặt, đắn đo một hồi liền nghĩ ra ba chữ rấttrọng tâm: Hồ Trung Đình. Mạch Thiểu suy nghĩ một hồi, cảm thấy cái tênnày coi như

cũng có nét thú vị, đành chấp nhận. A Lan Nhược lấy ra một tấm gỗ limnhỏ, một cây bút lông sói và loại mực cho dù có gặp nước cũng không dễdàng phai đi, viết

lên tấm gỗ ba chữ Hồ Trung Đình, treo lên trên đình làm bảng hiệu. Khóemiệng Mạch Thiểu hơi nhếch, cảm thấy cái bảng hiệu này coi như cũng làđồ lấy từ thiên

nhiên mộc mạc, đành chấp nhận.

Trầm Diệp bước vào trong đình, ánh mắt dừng lại ở ban chữ như rồng bayphượng múa trên tấm bảng nhỏ treo trên đình. Thiếu nữ mặc áo tơ trắngngồi trong đình

nhìn A Lan Nhược một cái, lập tức hiểu ý, hướng ra ngoài đình nói: “Bachữ kia Văn Điềm viết cũng không được đẹp mắt cho lắm, nhờ ý tốt củacông chúa mà đến

nay vẫn được treo trong đình, hôm nay khiến đại nhân chê cười rồi!”.

Ánh mắt Trầm Diệp đưa tới phía nàng. Dung mạo Văn Điềm chỉ có thể nóilà thanh tú, nhưng một thân tố sam đứng ở trong đình, kết hợp với thủy sắclúc ẩn lúc hiện

phía sau, lại hiện lên một vẻ đạm bạc hòa nhã.

Ánh mắt Trầm Diệp có chút dịu dàng hơn, thấp giọng nói: “Văn Điềm?”.

Thiếu nữ khẽ cười đứng lên: “Chính là Văn Điềm”.

——————————————-

Page 244: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Chap mới, hy vọng được nhiều comment của cả nhà :D

Phỏng vấn A Lan Nhược:

PT: Nhược tỷ tỷ, ta thấy cái tên Trầm Diệp ấy chả có gì hay ho cả, tại saotỷ lại có thể thích hắn được?

ALN khẽ nhếch khóe môi: Nếu như muội cũng nhìn thấy cái hay ho của hắnthì ta và muội đã là tình địch rồi!

PT: “…!!!”.

❄ Chương 7.3 ❄edit: Phong Tuyết

beta: Phong Tuyết

Sau này Tô Mạch Diệp từng hỏi A Lan Nhược, chứng kiến cảnh tượng nhưvậy, trong đầu nàng suy nghĩ như thế nào. Nhưng cái sau này ấy cũng khôngsau lúc đó

bao lâu. Trầm Diệp vừa trò chuyện được một lát đã bị Văn Điềm mời tớibên hồ đánh một ván cờ.

Trong đình chỉ còn có hắn và A Lan Nhược, một người mải mê pha trà,một người bóc vỏ quýt đáp câu được câu chăng, ánh mắt trống rỗng khôngnhìn ra là đang

suy nghĩ gì.

Thực ra việc làm này của Mạch Thiểu có chút cay nghiệt, cay nghiệt tớimức đâm thẳng vào nơi sâu thẳm trong đáy lòng.

Huyền y thiếu niên và bạch y thiếu nữ bên hồ giống như một đôi tình nhân.A Lan Nhược bóc vỏ một quả quýt đưa cho Tô Mạch Diệp, trên mặt vẫnhiện lên nụ cười,

nhưng nụ cười lại có chút bất đắc dĩ, “Văn Điềm là một nữ tử tốt, vốn hiểubiết cũng xứng đôi với hắn, gia thế mặc dù không được cao quý cho lắm,có điều hiện tại

Page 245: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

hắn cũng đã nghèo túng, Văn Điềm mà kết duyên với hắn lúc này, có thểthấy được nàng không cầu vinh hoa không màng danh lợi, hôm nay con làmnhư thế, nếu như

hai người họ nên duyên, vậy coi như con đã làm được một việc thiện đi”.

Tô Mạch Diệp cau mày: “Những lời nói của con với Quất Nặc trên LinhSơ đài ngày hôm đó không giống với những việc mà con làm hôm nay”.

A Lan Nhược nhướng mi: “Những lời đó sao, cũng chỉ nói để trêu chọcQuất Nặc thôi mà”, ánh mắt nàng hướng ra xa, nơi hai thân ảnh một đenmột trắng ngồi trước

bàn cờ bên bờ hồ, thấp giọng nói: “Trầm Diệp hắn là một người lãnh đạmkiêu ngạo, nhưng lại có ngoại hình tốt, linh lực tốt, kiếm pháp tốt, nét chữtốt, chơi cờ tốt,

sở thích hay hiểu biết cũng rất tốt, mặc dù để lộ ra vẻ lãnh đạm kiêu ngạo,nhưng ngược lại lại rất hấp dẫn người khác”.

Lại cười nói: “Sư phụ không biết đã từng nghĩ tới chưa, hắn căm ghét conthực ra cũng không phải là lỗi của hắn. Mẫu phi sau khi thành thân lần thứhai sinh hạ con và

Thường Lệ, đây là bất trinh, cho nên huyết thống của con và Thường Lệđều không sạch sẽ. Cái này thì, bất quá cũng chỉ là một cách nhìn thôi. Đốivới vạn vật trên

thế gian, mỗi người đều có thể có cách nhìn của riêng mình, không thể nóiai đúng ai sai cả. Chẳng qua là nếu hắn có cách nhìn như vậy, giữa con vàhắn sẽ không có

khả năng. Văn Điềm kia, thực ra thì có chút khiến con phải hâm mộ”.

Một lúc lâu sau lại nói: “Nhưng con cũng hy vọng hắn được tốt”.

Tô Mạch Diệp đưa cho nàng một chén trà, “Loại chuyện tình như vậy, kéodài quả thực không có lợi, may mà con có thể tỉnh ngộ mà nhận ra sự tình,đã đến nước

Page 246: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

này, con cũng nên kiềm chế tâm tình đi”.

A Lan Nhược nhận lấy chén trà, cảm ơn hắn đôi câu.

Chuyện này giống như được bỏ qua ngay lúc đó, không còn được nhắc tớinữa, hai con người nhàn nhã đàm thoại một chút việc nhà, đợi đôi tìnhnhân bên bờ hồ

quay về.

Sau buổi gặp mặt ở bên hồ, nghe lão quản sự nói, Trầm Diệp và Văn Điềmcó gửi bốn bức thư qua lại. Kèm theo thư của Văn tiên sinh còn có hai mónlễ vật nhỏ, một

con chim tước lông trắng bằng mây tre, một cái quạt rủ thêu hoa văn cáttường, Trầm Diệp hồi đáp lại bằng hai cuốn sách.

Sách là Trầm Diệp chọn, sai hắn đi chợ mua, hai bản Thương Lãng Tử duký. A Lan Nhược lúc đó đang cầm một chén trà ngồi bên bờ hồ cho cá ăn,không để ý tới

nước trà đã làm bỏng đầu lưỡi, chậm rãi đi tới, nói với lão quản sự saunày hai người họ có thế nào cũng không cần phải trình báo lại, chung quy,Trầm Diệp tới quý

phủ của nàng cũng không phải là để ăn không ngồi rồi. Lại nói, Trầm Diệptặng cho Văn Điềm hai cuốn sách, vậy mua hai cuốn đó về cho nàng đọc.

Thật lòng mà nói, Phượng Cửu cảm thấy bội phục A Lan Nhược. Hiện tạinghĩ tới những tổn thương năm xưa của nàng, thỉnh thoảng còn muốn uốngrượu giải sầu

hay muốn khóc, vậy mà A Lan Nhược lại đưa trắng ý trung nhân của mìnhđến tay người khác, chưa nói đến A Lan Nhược không khóc hay đòi uốngrượu, ngay cả

một tiếng thở dài cũng không có, mỗi ngày việc cần làm vẫn cứ làm.Phượng Cửu cảm thấy nếu như so sánh với A Lan Nhược, bản thân nàng cóchút kém hơn, bỗng

Page 247: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thấy xấu hổ.

Nhưng thiên ý, không phải một người nghĩ nó thế nào nó liền như thế, mongnhư thế nào là được như thế. Trong cảnh sóng yên biển lặng mà xuất hiệnviệc ngoài ý

muốn, đây mới là thiên ý.

Ba bốn ngày sau, có một đêm Trầm Diệp tới Ba Tâm đình, trong lúc vôtình chợt nhìn thấy ở bên cạnh có một gốc cây đậu đỏ, trên đó đề hai hàngchữ. Một dòng

chữ cứng cáp, khắc sâu vào gốc cây, ắt hẳn là khắc bằng móc bạc, lập luậnsắc sảo, chữ viết rất giống với nét chữ trong những bức thư mà hắn nhậnđược. Mười sáu

chữ xếp thành hai dòng: “Nguyệt chiếu Ngân Hà, phong qua mậu lâm, thoảimái chè chén, trần ưu đốn thích*”.

*Ý nghĩa: Trăng chiếu xuống sông Ngân Hà, gió thổi qua rừng cây rậm rạpxanh tốt, thoải mái ăn uống no say, quên đi ưu sầu thế gian.

Hơi chếch xuống phía dưới hai dòng chữ ấy có đề một dòng tên.

Hắn mượn ánh trăng phân biệt rõ từng chữ, sắc mặt chợt tái nhợt. Dòngchữ cứng cáp đề tên dưới câu nói kia là Tướng Lý A Lan Nhược.

Phượng Cửu vểnh tai, nóng lòng muốn nghe câu chuyện phía sau, nhưng TôMạch Diệp lại gõ gõ mấy cái lỗ trên chiếc ngọc tiêu, “Lúc này chân tướngđã rõ ràng,

nhưng nếu ngươi là Trầm Diệp, biết được người vẫn viết thư gửi chongươi không phải là Văn Điềm mà là A Lan Nhược, ngươi sẽ như thếnào?”.

Phượng Cửu chỉ nghĩ trong chốc lát, thử dò xét hỏi: “Rất đơn giản, thật vuivẻ chứ sao?”.

Mạch Thiểu cười nói: “Là ta ta cũng sẽ cảm thấy rất vui vẻ, có một cô

Page 248: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nương chịu đối tốt với ta như vậy, còn là một mỹ nhân tuyệt sắc, cho dù cónghĩ như thế nào

thì đây cũng là một vụ buôn bán có lời”.

Phượng Cửu như gặp được tri âm, lập tức ngồi gần lại một chút: “Cònkhông phải sao!”.

Tô Mạch Diệp dừng lại trong chốc lát, lại nói: “Đáng tiếc người mà A LanNhược gặp phải lại là Trầm Diệp, mà Trầm Diệp hắn không phải là ta,cũng không phải là

ngươi”.

A Lan Nhược ngồi trong thư phòng, nghênh đón cơn thịnh nộ của TrầmDiệp.

Lúc đó nàng đang dựa lưng vào ghế vừa bóc vỏ hạt dưa đọc bộ du kýThương Lãng Tử, đột nhiên thấy một đoạn vỏ cây có khắc chữ bay thẳngtới, mạnh mẽ rơi

xuống trước mặt mình. Nhìn theo hướng đoạn vỏ cây bay tới thì thấy mộtchiếc áo choàng màu đen, ngước lên là nét mặt bình tĩnh ẩn giấu sự giận dữcủa Trầm Diệp.

Hắn từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt có sự băng lạnh như sao hỏa:“Thư là ngươi viết, rượu là ngươi ủ, cờ cũng là ngươi bày. Biến ta thànhmột thứ đồ chơi, tùy

ý trêu chọc đùa cợt, có phải là rất thú vị hay không?”.

Hắn tiến lại gần một bước, sự băng lạnh trong ánh mắt càng tăng lên:“Không nghĩ tới ta cũng có một ngày bị ngươi lừa gạt mà lại thật lòng thậttâm hồi âm từng phong

thư cho ngươi, trong lòng ngươi không phải là đang rất đắc ý hay sao?”.

A Lan Nhược nhìn những dòng chữ trên đoạn vỏ cây một hồi lâu, đột nhiênnói: “Sư phụ nói với ta, hoặc là ta hãy tranh giành một lần, hoặc là chặt

Page 249: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

đứt ý niệm trong

đầu. Vốn là ta đã chặt đứt ý niệm trong đầu rồi, ngươi không nên tới đây”.

Nàng nghĩ thêm một lát, “Cho dù có một số việc ngươi đã biết rồi, nhưngthật ra thì ngươi cũng nên làm bộ là ngươi không biết gì, hai người chúngta, không phải nên

là hai người lạ như trước kia sao?”.

Trầm Diệp nhìn nàng, giọng nói băng lạnh: “Từ trước tới giờ chúng ta chỉlà người lạ thôi sao? Chẳng lẽ không phải là căm ghét nhau sao?”.

Ngón tay đặt trên trang sách của A Lan Nhược khẽ run lên, nhẹ giọng nói:“Có lẽ là, ngươi chưa từng nghĩ qua, ta không có giống ngươi, ngươi ghétta, nhưng ta

không ghét ngươi, có lẽ ta còn thật sự thích ngươi, làm những việc này thựcra là muốn cho ngươi được vui vẻ”.

Nàng ngẩng đầu lên, “Ngươi xem xem, trước khi ngươi biết những bức thưnày là do ta viết, không phải là ngươi đã thực sự cảm thấy vui vẻ sao?”.

Hắn lui về phía sau một bước: “Ngươi đang nói đùa”.

Nàng như thể có chút lo lắng: “Nếu như không phải là trò đùa thì sao?”.

Thần sắc hắn cứng nhắc nói: “Giữa chúng ta, khả năng nào cũng có thể có,người lạ, địch nhân, kẻ thù không đội trời chung, hoặc là những khả năngkhác, duy chỉ

có khả năng này là không thể”.

A Lan Nhược nhìn hắn một hồi lâu, cười nói: “Ta có thể là nói thật, có thểlà giả dối, có lẽ là ta thật lòng thích ngươi, nhưng có lẽ là ta thật lòngmuốn trêu chọc

ngươi”.

Nghe nói sau đó, Trầm Diệp và Văn Điềm không còn gửi thư cho nhaunữa. Có một lần Văn Điềm gửi thư đến hỏi A Lan Nhược, nàng chỉ nói một

Page 250: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

câu đơn giản là

Trầm Diệp đã biết được sự thật rồi, chuyện lúc trước dây dưa tới nàng thậtcó lỗi. Văn Điềm không nói gì, chỉ hồi âm an ủi nàng đôi câu.

Tô Mạch Diệp kể lại chuyện xưa tới lúc này, nhìn sắc trời đã muộn, tạmtrở về nghỉ ngơi.

Phượng Cửu từng nghĩ tới chuyện của A Lan Nhược và Trầm Diệp rấtnhiều lần, nhưng lại không ngờ rằng câu chuyện có một mở đầu thương tâmnhư vậy, làm lòng

nàng có chút nặng nề, lại thêm xúc động. Vì vậy chuẩn bị trước tiên ăn thậtnhiều bánh bao, lại sợ không ngủ được, đi dạo quanh hoa viên một vòng,nhớ tới chuyện

mà ban ngày Tô Mạch Diệp kể, than thở vài câu, sau khi sương đêm đã bắtđầu rơi mới trở về nằm yên trên giường.

❄ Chương 8.1 ❄edit: Phong Tuyết & Ely

beta: Phong Tuyết

Vết thương trên tay Phượng Cửu đã khá hơn, nay mai là có thể cử độngđược. Nàng bấm tay tính toán Tức Trạch Thần Quân ước chừng đã trở vềKỳ Nam thần cung

rồi.

Ở Thủy Nguyệt đầm, nàng từng khoe khoang với Tức Trạch, thổi phồng tàinghệ làm kẹo mật của mình. Ở Thanh Khâu, cái mà nàng tự hào nhất là trùnghệ của mình,

thật giận là mấy ngày trước đây tay bị thương nên không thể khoe khoang,chờ thêm một ngày này cũng không dễ dàng. Dược sư vừa tháo băng gạccho nàng, lập tức

tinh thần nàng phấn chấn, nhanh như gió đã phóng đến phòng bếp. Nhưng

Page 251: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

kẹo mật này nên làm thành hình gì đây?

Trong thiên hạ, phàm là người có hiểu biết, khi chọn lựa một loại thú yêuthích thì hầu hết đều lựa chọn hồ ly. Thâm tâm nàng cảm thấy Tức Trạch làngười có hiểu

biết. Đồng thời, nàng hoàn toàn tự tin với hình dáng hồ ly nguyên bản củamình, vì thế dựa theo hình dáng hồ ly nguyên mẫu của mình mà làm một cáikhuôn. Nàng

đợi cho đường tan ra thành nước, đem nước đường sánh đặc đó đổ vàokhuôn, chờ cho nguội lạnh thì đổ ra tạo thành một cây kẹo đường hình tiểuhồ ly dễ thương.

Mỗi cây kẹo đường hồ ly đều được cắm vào một que tre để cầm ăn.

Nàng làm mười cây kẹo đường hồ ly, cho vào bao gói chỉnh tề cùng vớibức thư hôm trước viết gửi cho Tức Trạch mong hắn che dấu chuyện kia,lệnh cho Trà Trà

nhanh chóng đưa đến Kỳ Nam Thần cung, giao tận tay cho Tức Trạch.Trước khi đi dặn dò Trà Trà: “Kẹo mật so với thư, thư quan trọng hơn,gặp chuyện gì lớn, có

thể bỏ kẹo giữ thư”.

Trà Trà nhìn ánh mắt của nàng, có một tia nghi hoặc, tiếp theo có một tianhư giật mình hiểu ra, có một tia an ủi, lại có một tia vui sướng.

Nàng nghe được tiểu đồng đi cùng Trà Trà mở miệng thì thầm hỏi: “Vì saomà thư lại quan trọng hơn một chút?”.

Trà Trà đã đi đến bên ngoài cửa, thấp giọng nói cái gì nàng không có ngherõ, chỉ thấy mang máng: “Điện hạ lần đầu viết loại thư này cho Thần Quânđại nhân, đương

nhiên thư phải quan trọng hơn rồi”.

Phượng Cửu gãi đầu quay về phòng, vừa nằm vừa nghĩ, cái loại thư này,

Page 252: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cái loại thư này là cái loại gì? Một tiểu cung nữ nhưng còn có kiến thứcrộng hơn mình, còn

hiểu cái loại thư này là gì. Nhưng rốt cuộc cái gì là cái loại thư này?

Tô Mạch Diệp giờ Dậu tới đây, thần sắc vội vã, nói Tức Trạch cho triệugấp, hắn phải đi Kỳ Nam thần cung một chuyến, thư A Lan Nhược gửi choTrầm Diệp hắn

lường trước là nàng sẽ không có để ý đến. Mấy ngày trước hắn đã viết toànbộ số thư đó, nàng chỉ cần cách hai ba ngày đưa một bức đến Mạnh Xuânviện là được.

Phượng Cửu đích xác là không có nghĩ tới vấn đề thư từ, thầm cảm thánMạch Thiểu thật sự là tri âm của nàng. Tuy nhiên nàng thấy có chút kỳquái, Tô Mạch Diệp ở

cốc là một vị cao nhân, ngay cả Thượng Quân cũng phải cho hắn vài phầnmặt mũi, không hiểu sao Tức Trạch lại có thể triệu hắn đến gấp như vậy.Nhưng nhìn thấy

hai mươi phong thư kia tâm tình nàng vô cùng vui vẻ, nghi vấn trong lòngnhất thời tiêu tan.

Trong những môn học trước đây mà nàng hận nhất, đầu tiên phải kể đếnPhật pháp, tiếp theo là hận phu tử bắt nàng viết văn vẻ. Mạch Thiểu lầnnày làm việc nghĩa

như vậy, khiến cho hình tượng hắn ở trong lòng Phượng Cửu vĩ đại có mộtkhông hai, nàng gần như kính cẩn tiễn chân hắn ra khỏi phủ công chúa.

Thừa dịp trăng mới lên, Phượng Cửu sai lão quản gia đem phong thư thứnhất đi đến Mạnh Xuân viện.

Bữa tối khi nàng vừa uống hết bát canh tẩm bổ, đang muốn nghỉ ngơi mộtchút thì bỗng một tiểu đồng nghiêng ngả lảo đảo xông vào trong viện củanàng, tiểu đồng tử

khóc thút thít, nói ở Mạnh Xuân viện xảy ra chuyện lớn.

Page 253: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu kinh ngạc nhảy dựng, là chuyện lớn gì mà làm cho tiểu đồngdễ thương như thế bị dọa thành ra bộ dạng này? Tiểu đồng tử vuốt một vếtsưng trên trán,

khóc đến nỗi khí không thông được.

Trong phủ của nàng mà có chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ, khi dễ kẻ yếu như vậysao, kẻ nào làm ra chuyện này thật không xem mặt mũi của nàng ra gì, thậtquá bực mình

mà. Phượng Cửu cầm tay tiểu đồng, lòng căm phẫn đến nỗi lòng mày nhănlại: “Đi, tỷ tỷ làm chủ cho ngươi”.

Trong Mạnh xuân viện, cơ hồ tất cả mọi người hầu đều tập trung trongphòng của Trầm Diệp, theo những gì mà Phượng Cửu thấy qua cửa sổ, đíchxác giống như xảy

ra cảnh gà bay chó sủa.

Phượng Cửu cân nhắc, chuyện giáo huấn hạ nhân lần này, nàng nên nghiêmkhắc xử theo lý thì tốt, hay là hòa ái theo tình thì tốt đây? Trên đường đitới đây, kỳ thực

bực bội trong lòng nàng đã tiêu tan hơn phân nửa, nàng suy nghĩ một lát,cảm thấy được hẳn là nên hòa ái hiền lành chút.

Mới vừa thể hiện ra một khuôn mặt hiền lành bước vào cửa, một cái chénsứ liền hướng thẳng mặt nàng bay tới, nện vào trán của nàng.

Cái chén rơi xuống đất, trong phòng người người choáng váng, lão quảngia vội vàng dập đầu quỳ xuống, vừa lau mồ hôi trán vừa thỉnh tội nói:“Không, không biết

điện hạ đại giá, lão… lão nô…”.

Phượng Cửu lấy tay áo bình tĩnh lau nước canh trên mặt, ngắt lời hắn:“Làm sao vậy?”.

Chúng người hầu đã qua huấn luyện, nhanh nhẹn mà lặng yên không một

Page 254: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

tiếng động tiến lại gần, kẻ dâng khăn, người thu dọn mảnh vỡ, lão quản sựrun run đáp lời:

“Trầm Diệp đại nhân tối nay uống nhiều rượu, lão nô không thể phân thântrình bẩm với điện hạ, sợ điện hạ chờ lâu không thấy lão nô trình báo lạisinh ra lo lắng, mới

sai tiểu đồng đến bẩm báo một tiếng, lại không dự đoán được kinh độngđến điện hạ, lão nô thập phần đáng chết…”.

Phượng Cửu lúc này mới nhìn thấy rõ Trầm Diệp đang nằm trên giường.

Trước giường có mấy nô bộc đang vây xung quanh, người đang ngồi trênmặt đất, dường như lường trước được là nàng đi vào nên kẻ thì thu dọn đồsứ vỡ trên mặt

đất, kẻ thì đang bưng chén thuốc mới cho Trầm Diệp.

Thì ra là Trầm Diệp say rượu. Say rượu là một chuyện cực kỳ đau đầu,nếu như lúc này nàng là Phượng Cửu, nhất định sẽ ném lại chiếc khăn chohắn lau mặt rồi rời

đi.

Nhưng lúc này nàng lại là A Lan Nhược.

A Lan Nhược đối với Trầm Diệp một mảnh thâm tình, chỉ một cái nhănmày của hắn cũng có thể khiến cho nàng lo lắng hồi lâu, lại suy nghĩ chutoàn viết thư cho hắn

vui. Lúc này hắn say rượu, đương nhiên phải là đại sự rồi.

Lão quản gia chăm chú nhìn thần sắc của nàng, thử dò xét góp ý: “TrầmDiệp đại nhân say rượu, tâm tình có chút không ổn định, điện hạ, điện hạnếu như ở lại đây

sẽ không tránh khỏi bị thương hay vướng chân, bên trong chỉ cần có lão nôlà tốt rồi. Điện hạ vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi thì hơn”.

Phượng Cửu suy nghĩ cẩn thận tình thế trước mắt, nếu như là A Lan Nhược,

Page 255: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nhất định trong tình thế này lòng sẽ lo lắng như lửa đốt, nàng vừa nghĩ nhưvậy, liền lập

tức cất giọng nói: “Như vậy làm sao có thể, ta tới đây là muốn thăm hắnmột chút, hiện tại hắn say tới như vậy, không ở lại đây coi chừng hắn, talàm sao có thể an

tâm?”, lời vừa ra khỏi miệng, còn không đợi người khác phản ứng, chínhnàng cũng tự cảm thấy căng thẳng, vội vàng đưa tay xoa xoa trước ngực.

Lão quản sự nghe xong lời này lại như hiểu ra, đứng lên lấy cho nàng mộtcái ghế, trấn an nói: “Đại nhân tuy uống rượu say nhưng thực ra rất yêntĩnh, chẳng qua là

chúng nô tài muốn cho đại nhân uống canh giải rượu, đại nhân lại khángcự, lúc đầu chúng nô tài lại gần, bát sứ đồ sứ đều bị đại nhân đánh nátngay tại chỗ, với

khoảng cách này, không biết có thể đánh nát thêm bao nhiêu nữa, aiz!”.

Vừa nói xong, lại nghe thấy tiếng một cái bát sứ nữa bị đánh rơi. Hai tỳ nữ,một người hầu ngồi xổm trước giường Trầm Diệp, một người nghiêm chỉnhthu dọn mảnh

vỡ, một người bưng chén thuốc, người hầu có võ thì ngăn cản Trầm Diệpmuốn lật úp chén thuốc trên tay một lần nữa.

Lúc này, vì bản thân A Lan Nhược rất sủng ái và dung túng Trầm Diệp,Phượng Cửu tự nhiên nói một câu: “Hắn muốn đập cứ để cho hắn đập, cácngươi ngăn làm

gì?”.

Người hầu kia lập tức rút tay lại, trên khuôn mặt lão quản gia hiện lên thầnsắc vừa đáng tiếc vừa đau lòng: “Có điều điện hạ còn chưa biết, tất cả đồsứ mà đại nhân

đập vỡ đều là đồ quý nhất đẳng trong cung ban thưởng, thí dụ như cái chénvừa mới bị đập phải đính ít nhất mười viên dạ minh châu”.

Page 256: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu nghe vậy trong lòng nhất thời xót xa, nhưng vì phải tỏ vẻ nàngthiên vị Trầm Diệp, đành đi trái lương tâm mà nói: “Ha ha, không tráchđược thanh âm

phát ra lúc rơi nghe lại vui tai đến vậy”.

Lão quản sự nhìn nàng, tựa như là đột nhiên lại hiểu rõ ra hơn một chút.

Một nữ tỳ biết điều lấy một cái khăn ấm xoa vết sưng trên trán PhượngCửu, bỗng nhiên Trầm Diệp nằm trên giường mở miệng nói: “Bảo bọn họlui xuống hết đi!”.

Phượng Cửu nheo mắt, nói như vậy là hắn đã tỉnh rồi sao?

Nhóm tỳ nữ, người hầu nhất thời đồng loạt hướng mắt nhìn nàng, PhượngCửu bị những ánh mắt này nhìn tới, lập tức chuyên nghiệp quăng khănxuống chạy tới trước

giường, đầy lòng quan tâm hỏi thăm một câu mà nàng vừa mới nghĩ ra:“Ngươi đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”.

Lão quản sự lệnh cho bọn nô tài lui về phòng ngoài, chính mình đứng canhngoài cửa, đề phòng vạn nhất Phượng Cửu có gì sai khiến.

Trầm Diệp mở mắt nhìn nàng, say rượu nhưng lại say tới mức sắc mặt táinhợt thì lại là lần đầu tiên Phượng Cửu từng thấy. Nghe cách hắn nóichuyện giống như là đã

tỉnh, nhưng trong ánh mắt thì vẫn là mơ màng mù mịt, Phượng Cửu cảmthấy, hắn say thực sự.

Trầm Diệp nhìn nàng hồi lâu, rốt cục mở miệng: “Ta biết nơi này so vớithế giới kia sẽ không giống nhau như đúc, có rất nhiều chuyện sẽ thay đổi.Nhưng chỉ cần là

thể xác này ở đây, cho dù có biến đổi thế nào cũng không sao cả. Tốt nhấtlà cái gì cũng nên thay đổi, ta mới không trở lại…”, lời này còn chưa dứt,trong lòng hắn

Page 257: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

tựa hồ như đang bị đè nén lại, thanh âm cực kỳ thống khổ: “Nhưng một thểxác, chỉ là một thể xác thôi, vì sao lại có thể viết ra lá thư này? Không, tốtnhất là lá thư

này cũng không nên có, tốt nhất…”. Hắn cầm tay nàng, rồi lại buông ra,giống như là đã dùng hết sức lực: “Ngươi không phải là nàng. Ngươikhông thể là nàng”.

Một lúc lâu, lại nói: “Ngươi thật sự không phải là nàng”.

Phượng Cửu nghe vậy thì kinh hãi, thấp giọng hỏi: “Ngươi nói, ta khôngphải là ai?”.

Trầm Diệp nhìn lên đỉnh màn, nhưng không trả lời câu hỏi của nàng, thầnsắc anh tuấn trầm mặc, lạnh băng đến đáng sợ, vẻ mù mịt trên khuôn mặtcũng lộ rõ, khàn

khàn nói: “Ta từng nói với nàng, giữa chúng ta, khả năng nào cũng có thểcó, người lạ, địch nhân, kẻ thù không đội trời chung, hoặc là những khảnăng khác, chẳng lẽ

không có sự tán thưởng lẫn nhau trong đó sao? Nàng khi đó lại cười, ngươinói đi, cười thể hiện cái gì?”.

Phượng Cửu trầm mặc hồi lâu: “Có thể nàng cảm thấy những lời này củangươi có chút hay ho”.

Trầm Diệp không để ý đến, ngược lại nhìn nàng rất chăm chú, trong ánhmắt mơ màng hiện lên nét thống khổ, một hồi lâu sau mới nở một nụ cười:“Ngươi có lẽ là

trêu cợt ta, có lẽ là thích ta, nhưng kỳ thật, khả năng thứ hai mới là cáitrong lòng ngươi đang nghĩ, ta đoán có đúng không?”. Trong đau khổ thỉnhthoảng lại vui vẻ,

giống như trong cái chết yên tĩnh đầy tuyệt vọng đột nhiên nở ra một đóamạn châu sa hoa màu trắng. Phượng Cửu rốt cục đã có thể hiểu được vìsao ban đầu A Lan

Page 258: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nhược lại nhìn trúng Trầm Diệp rồi, Thần quan đại nhân hắn, quả thực códa mặt tốt.

Nàng trầm mặc một chút, không biết nên trả lời cái gì, hồi lâu nói: “A,hoàn hảo”.

Trầm Diệp đương nhiên không thể biết được nàng nói cái gì, ngay cả chínhbản thân nàng cũng không hiểu được. Lúc đó là nàng nhớ tới lời Tô MạchDiệp đã từng kể

về ngày trước, trong thâm tâm rất ngạc nhiên, trong đầu cũng rất hỗn loạn.Thấy Trầm Diệp dừng trong chốc lát, tựa hồ muốn nói thêm cái gì nữa, lạicảm thấy phiền,

rút con dao ra chém vào vai trái của hắn.

Xung quanh yên tĩnh.

Nàng đang muốn chú tâm vào suy nghĩ của mình, lơ đãng giương mắt, lạinhìn thấy lão quản gia núp ở bên cửa kinh ngạc nhìn nàng.

Phượng Cửu nhất thời hiểu được, con dao này, nàng chém đã quá đột ngộtrồi, nhìn thoáng qua Trầm Diệp bị nàng chém nằm bất tỉnh trên giường,khóe miệng nhếch

lên, vội vàng giải thích: “Hắn không muốn uống canh giải rượu, cũngkhông chịu nằm an ổn một chỗ, như vậy chẳng phải là càng thêm khó chịusao, dùng dao tuy là

hạ sách, nhưng nhất định sẽ còn dùng nữa, aiz, phải hạ thủ như vậy thật rathì trong lòng ta rất đau, lúc này nhìn thấy hắn, tựa như là đau quặn từngkhúc ruột”.

Thần sắc kinh ngạc của lão quản gia quả nhiên trở nên lo lắng mà đồngtình, thử thăm dò như muốn trấn an tinh thần của nàng: “Điện hạ…”.

Phượng Cửu ôm ngực cắt ngang lời hắn: “Có khi chỉ đau một chút, nhưngcó lúc lại đau tới xé lòng, giống như cảm giác đau lúc này, tựa như mộtcây kim nhỏ đâm

Page 259: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thẳng vào trái tim, a, thực sự là rất đau! Ta về nghỉ trước một chút, để chocơn đau được giảm một chút, những chuyện còn lại, các ngươi thay ta thuxếp đi!”, nàng

vừa nói vừa che ngực cẩn thận đi về phía cửa.

Lão quản sự vô cùng cảm động, lập tức trung thành nói: “Nô tài sẽ sai hạnhân hầu hạ chu đáo, chia sẻ cùng điện hạ!”.

——————————————–

Haiz, có chap từ 2 ngày trước, cũng thông báo trên fb là có chap nhưng lạiko có net, PT rất xin lỗi vì hôm nay mới đăng chap đc.

Hy vọng đc nhiều comment để tiếp tục 8.2

❄ Chương 8.2 ❄edit: Phong Tuyết

beta: Phong Tuyết

Vừa bước ra tới cửa, Phượng Cửu thở phào một hơi, đưa tay lên lau mồhôi trên trán. Diễn kịch cũng là một việc cần có kỹ thuật, may mà nàngcũng coi là có chút

kinh nghiệm nên trong tình huống này mới không loạn tay loạn chân.

Nàng nhớ có một ngày Tô Mạch Diệp uống nhiều hơn ngày thường hai chénrượu, than thở với nàng đôi lời, nói tình cảm thật là thần bí khó giải thích,tại sao có thể

mang hai người chẳng hề liên quan đến gần nhau, nàng vui vẻ thì ngươi vuivẻ, nàng thương tâm ngươi cũng thương tâm. Trong lòng Phượng Cửu lúcnày mới cảm khái

vô hạn, chuyện này đâu có gì khó giải thích, thí dụ như nàng và Trầm Diệp,cho tới hoàn cảnh của ngày hôm nay, bọn họ bất kể là ai đều có một chúttình cảm. Hắn

vui vẻ sẽ không chọc tới nàng, nàng đương nhiên rất vui vẻ, hắn thương

Page 260: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

tâm sẽ tới hành hạ nàng, nàng cũng rất thương tâm.

Nàng than một tiếng, quay lại nhìn Trầm Diệp đang nằm trên giường mộtchút, lại nhớ tới lời nói lúc trước của lão quản sự, sợ run cả người, vộivàng chạy trốn.

Vừa mới nằm xuống, Phượng Cửu xoay tới xoay lui chén trà nhỏ trong tay,trong đầu suy nghĩ mỗi vật đều có điểm yếu của nó.

Nàng biết Tô Mạch Diệp luôn luôn suy đoán người tạo ra thế giới này làai. Trước đây, bọn họ không hề nhận ra bất kỳ ai có điểm khác biệt nào.Cho tới tối hôm nay,

Trầm Diệp say rượu thì khác. Rượu, quả thật không phải là thứ gì tốt đẹp.

Nhưng, nếu quả thực Trầm Diệp là người sáng tạo ra thế giới này, hắn tạora nó cũng chỉ vì muốn được ở bên cạnh A Lan Nhược, thì sao từ khi nàngtới thế giới này,

Trầm Diệp lại luôn hờ hững với nàng? Chuyện này có chút khó hiểu. Tốinay thậm chí hắn còn nói gở vài câu, thí dụ như nàng không phải là A LanNhược, nàng chỉ là

vỏ bọc,…

Mạch Thiểu từng nói, người sáng tạo ra thế giới này cũng không quá thầnthông quảng đại, mỗi người tiến vào thế giới này đều thay thế một người,theo lý thì chỉ có

người đó biết được chuyện ấy. Nói như vậy, Trầm Diệp không thể nào biếtđược nàng là Bạch Phượng Cửu mà không phải là A Lan Nhược. Nhưnghắn vẫn khăng

khăng nói nàng là vỏ bọc, chẳng lẽ… Hắn tạo ra một A Lan Nhược mới,nhưng vẫn luôn cho rằng A Lan Nhược đó chỉ là giả dối, cho nên mới nóinàng chẳng qua chỉ

là một vỏ bọc?

Page 261: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Ngọn lửa đèn khẽ kêu “tách” một tiếng, một mảnh ký ức mờ mịt bỗng nhiêntrở về trong trí óc nàng. Đêm đó, sau khi nàng được Trầm Diệp cứu rakhỏi lồng Cửu

Khúc, trong lúc mê man còn nghe thấy một câu nói, mặc dù hiện tại khôngnhớ được rõ ràng từng chữ nhưng đại khái vẫn còn chút ấn tượng: “Ta sẽđể nàng sống lại,

nhất định sẽ khiến nàng quay trở lại”. Giờ nghĩ lại, thanh âm kia có chútgiống với thanh âm của Trầm Diệp.

Phượng Cửu vừa nghĩ thông, bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, vả lại đêmkhuya nghĩ quá nhiều cũng sẽ không ngủ được, nàng đặt chiếc chén xuống,thôi không suy tư,

trước tiên nên ngủ đã.

Trời vừa hừng sáng, Phượng Cửu tỉnh dậy đã thấy lão quản sự chờ sẵnnàng ở ngoài cửa, dâng lên một chén canh giúp tỉnh ngủ, nói Trầm Diệpđại nhân đã tỉnh rượu,

nghe nói đêm qua công chúa đích thân tới thăm, lòng rất cảm động, đoánđược tối qua công chúa nhất định đã hao tâm tốn sức cho nên phân phó nhàbếp nấu canh

này, dặn dò hắn phải đích thân mang canh lên cho công chúa, hắn nhận rađược thì ra Trầm Diệp đại nhân cũng quan tâm tới công chúa.

Lão quản sự vừa nói tới đây, trong khóe mắt long lanh nước mắt vui mừng.Dưới con mắt vui mừng của lão quản sự, Phượng Cửu uống hết chén canh,quả nhiên thấy

tinh thần sảng khoái hơn hẳn. Trong bữa sáng lại ăn nửa bát cháo, sau khiăn uống xong, nàng cảm thấy tựa hồ như ngày hôm nay có chuyện quantrọng gì đó cần

phải nghĩ, mà chuyện này còn có liên quan đến chuyện đã nói với TrầmDiệp tối qua. Nhưng suy nghĩ một hồi lâu cũng không thể nhớ ra tối qua

Page 262: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Trầm Diệp đã nói gì,

mình muốn suy ngẫm điều gì. Nàng yên lặng một hồi, cảm thấy nếu khôngnghĩ ra thì hơn phân nửa đây là chuyện không quan trọng, hoặc là chínhmình nhất thời hồ

đồ nhớ lầm, không để tâm nữa.

Tô Mạch Diệp bị Tức Trạch gọi đi, Trà Trà bị nàng phái đi đưa thư vàkẹo hồ ly cho Tức Trạch rồi, còn Tức Trạch lúc này ắt hẳn đang ở KỳNam Thần Cung. Nói

không chừng ba người họ lúc này đang ngồi quanh bàn nhỏ thưởng thức tràvà ăn kẹo hồ ly ấy chứ, nhất định là sẽ hết sức náo nhiệt, hết sức hòa thuậnvui vẻ.

Phượng Cửu cảm thấy có chút thê lương, lại có chút tịch mịch.

Nàng bỏ ra cả một ngày buồn chán trong nhà bếp để làm kẹo mật hình hồly, cho mình hai viên, tặng cho người hầu tỳ nữ mỗi người hai viên, giữ lạicho Tô Mạch

Diệp năm viên, lại vẫn còn dư năm viên. Nàng suy nghĩ, nhớ tới buổi sángTrầm Diệp cho người tặng canh cho nàng, bản thân không thể thiếu lễ.Nàng là người hữu lễ,

đem số kẹo đường còn dư gói lại thành một bọc, sai lão quản sự mang bọckẹo cùng bức thư thứ hai đưa tới cho Trầm Diệp.

❄ Chương 9.1 ❄edit: Phong Tuyết & Ely

beta: Phong Tuyết

Buổi tối, Phượng Cửu lên giường nằm từ rất sớm, nàng có dự cảm tối nayTrầm Diệp sẽ lại gây ra chuyện gì đó hành hạ chính mình nên vẫn thấpthỏm chờ đợi thông

báo của lão quản sự.

Page 263: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Đợi nửa canh giờ vẫn không thấy dáng vẻ chậm chạp và giọng nói của lãoquản sự, trong lòng không thể chờ đợi thêm nữa, dứt khoát xuống giường,đeo giày, định tới

Mạnh Xuân viện nhìn lén một cái.

Vừa cất tiếng thở dài, chợt nghe thấy một loạt tiếng chim hót chiêm chiếpvọng vào từ bên ngoài cửa sổ. Trong phủ cũng không nuôi bất kỳ loài chimnào, vào ban

đêm lại có tiếng một đàn chim hót khiến người ta lấy làm lạ. Nàng đưa tayđẩy cửa nhìn ra bên ngoài.

Phượng Cửu cảm thấy, nàng đã lớn như vậy rồi nhưng chưa bao giờ cócảm giác chấn kinh như vậy.

Trong đình viện, bởi vì A Lan Nhược yêu vẻ đẹp tự nhiên nên mọi cảnhtượng đều chất phác, ngay đến cả cái sân trước nhà cũng rất bình thường,giản dị, nơi đặc biệt

nhất có lẽ cũng chỉ là ở một đầu cây cầu trong đình viện có rất nhiều câycổ thụ rậm rạp, khi mặt trời lên cao là một nơi hóng mát lý tưởng.

Nhưng lúc này, dưới ánh trăng sáng, trước mắt nàng là cảnh tượng từngđám cánh hoa liên tiếp nối đuôi nhau tạo thành một biển hoa phật linhphiêu diêu, ở giữa biển

hoa là hình một con chim tước sáng rực, cánh hoa theo gió tung bay, trênmặt đất là một thảm hoa tuyết trắng, thảm hoa ở bên trên cao hơn mặt đấtmột tấc, mang

màu lam của cánh hoa quỳnh, tựa như một chiếc chén nhỏ lung linh trôi nổigiữa không gian đầy ánh sáng bạc.

Tử y Thần Quân nhàn nhã đứng trong biển hoa, miệng đang cắn dở nửaviên kẹo hồ ly, cúi đầu đưa tay cuốn hoa thành một chiếc vòng hoa, pháthiện nàng đang đứng

ở cửa phòng, nhìn nàng một lát, đem vòng hoa đã kết xong đưa về phía

Page 264: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nàng.

Phượng Cửu đứng yên không động một hồi lâu, mấy còn chim tước đã baytới bên tay Tức Trạch, nâng vòng hoa đặt lên trên đầu Phượng Cửu. Mộtcành hoa nhỏ gài

thêm những vòng hoa dại hoặc trắng hoặc lam, yên ổn nằm trên đỉnh đầunàng, rất hợp với cảnh tượng lúc này.

Phượng Cửu vẫn dựa vào khung cửa lo lắng, trong đầu nhất thời hiện ranhiều suy nghĩ. Thí dụ như Chiết Nhan thường xuyên khoe khoang về rừngđào mười dặm của

hắn, hôm nay xem ra biển hoa phật linh này có thể sánh ngang với rừng đàoấy, cả về độ lớn lẫn sắc đẹp. Lại thí dụ như Kỳ Nam Thần Cung cách đâymột quãng

đường khá xa, mà Tức Trạch lúc này lại xuất hiện ở đây, có thể nhận thấylà hắn vừa tới, có nên mời hắn vào trong phòng uống chén trà nóng một látkhông? Thí dụ

nữa chính là trong lịch sử ghi lại từ thời thượng cổ, khi một nam tiên yêu aiđó sẽ kết vòng hoa tặng cho tiên nữ mà trong lòng mình ngưỡng mộ làm vậtđính ước, Tức

Trạch lại tặng vòng hoa cho nàng coi như tạ lễ nàng đã làm kẹo hồ ly chohắn, có thể thấy được hắn đã quá khách khí, hơn nữa cũng chưa từng tìmhiểu về lịch sử…

Trong tiếng chim kêu rộn ràng, mặc dù nàng đang mải mê suy nghĩ nhưngTức Trạch lại vẫn rảnh rỗi đứng trong biển hoa nói: “Lại đây, ta dẫn nàngđi xem lễ nữ nhi”.

Lời nói giống như gió thoảng qua nhưng lại giống như một sức mạnh vôhình nào đó lôi kéo, Phượng Cửu đi về phía Tức Trạch, quần của nàngvung lên trên thảm

hoa, đám hoa dưới đất sáng rực lên, quanh quẩn bên mắt cá chân của nàng.

Page 265: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu lững thững đi trên thảm hoa, những cánh hoa lại biến thành rấtnhiều điểm sáng. Mà đàn chim tước cũng cất lên những tiếng kêu vui tai,nàng bỗng cảm

thấy vui, cao hứng nói với Tức Trạch: “Khó có lúc ngươi khiến cho nơinày trở nên đẹp như vậy, chúng ta đi dạo ở đây một lát, không ra ngoài…”,lời nói còn chưa

hết, thắt lưng đã bị nắm lấy, ba chữ “có được không?” vừa ra khỏi miệng,hai người đã mơ hồ đứng trong buổi chợ đêm ở vương thành.

Phượng Cửu nhìn những cánh hoa tung bay giữa không trung mà trợn mắthá hốc miệng: “Ngươi đem cảnh tượng huyền ảo này… phủ kín khắp thànhsao?”.

Lúc ấy có hai cô nương đang chơi đùa đi qua trước mặt bọn họ, nói vàicâu loáng thoáng: “Có lẽ là vị Thần Quân kia đêm nay tâm tình tốt, vìmuốn nữ tử trong lòng

mình được vui vẻ nên mới tạo ra cảnh tượng huyền ảo đẹp như vậy trong lễnữ nhi, vị Thần Quân kia đúng là thật cuồng dại, nữ tử trong lòng hắn thậtlà có phúc

phận”.

Phượng Cửu có phúc phận kia đang chuyên tâm đuổi theo Tức Trạch vàotrong chợ, hai cô nương ấy nói gì nàng cũng không nghe được, lúc đuổitheo vẫn không

quên nói tiếp: “Tạo ra cảnh tượng như vậy tuy không phải là pháp thuật gìnặng nề nhưng phủ rộng khắp thành thì rất hao phí linh lực, vài ngày trướcngươi còn bị

trọng thương, lúc này lại không biết tốt xấu, ta thật không hiểu tại saongươi lại làm một việc lợi bất cập hại như vậy?”.

Bộ dạng Tức Trạch giống như thể nàng hỏi một vấn đề rất ngốc nghếch:“Không phải hai nàng kia vừa nói sao, tối nay tâm tình ta tốt”.

Page 266: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu không khỏi thắc mắc: “Trước kia chưa từng thấy tâm tìnhngươi tốt tới mức này, hôm nay vì sao bỗng nhiên lại tốt khác thường nhưvậy?”.

Tức Trạch chỉ chỉ viên kẹo hồ ly đã tan mất hình dạng trong tay: “Nàngcho ta cái này”.

Phượng Cửu ngẩn người.

Nàng yên lặng đưa mắt nhìn viên kẹo hồ ly, lại chậm rãi nhìn sang TứcTrạch, một hồi lâu sau nói: “Ta tặng ngươi mấy viên kẹo hồ ly mà ngươivui như vậy sao?”.

Thanh âm Tức Trạch nhu hòa, ừ một tiếng, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìnnàng: “Nàng tặng kẹo hồ ly, ta rất vui, tới đây cùng nàng đón lễ nữ nhi, tạora cảnh tượng

huyền ảo mà nàng thích, ta có ý gì, nàng hiểu được chứ?”.

Tức Trạch vừa ừ một tiếng kia, tâm của Phượng Cửu đã sớm tan ra nhưviên kẹo hồ ly, lại nghe được những lời này, tâm tư đã tan thành nướcdường như muốn bốc

hơi. Thiếu niên này thực sự khiến cho người khác phải thương xót, khi cònnhỏ không có cha mẹ, không có tình thương yêu, lúc này chỉ tặng hắn mấyviên kẹo hồ ly

không đáng giá mấy đồng tiền, hắn lại có thể cao hứng tới như vậy. Thiếuniên này còn thực sự là một tri âm tốt, nàng tặng kẹo hồ ly cho nhiều ngườinhư vậy, chỉ có

một mình hắn tới báo đáp lại một cách trân trọng, người khác ghi nhớ ântình báo đáp về sau, còn hắn nhận một ân tình sẽ báo đáp một ân tình.

Phượng Cửu dành cho Tức Trạch một ánh mắt tỏ vẻ ta hiểu, giọng nói hàmchứa tình yêu thương và sự cảm động: “Ta hiểu, ta rất hiểu”.

Tức Trạch yên lặng trong chốc lát: “Ta cảm thấy nàng không hề hiểu”.

Page 267: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu đồng tình nhìn hắn. Trong thói đời hôm nay, người nhận mộtân báo một ân như Tức Trạch không còn nhiều, sẽ không dễ dàng tìm đượctri âm. Tức

Trạch hắn, nhất định là một thanh niên rất cô độc. Quá nhiều người khônghiểu hắn, cho nên gặp được người có thể hiểu hắn, trong chốc lát hắn khôngthể tiếp nhận

ngay được. Cái này cũng không thể ép buộc hắn.

Nàng càng nhìn hắn, càng cảm thấy có một thứ tình cảm giống như tình mẫutử ấm áp nhộn nhạo trong lòng, hận không thể quay trở lại lúc hắn còn nhỏmà trở thành

mẫu thân để chiếu cố hắn, bàn tay không nhịn được đưa lên xoa xoa vaihắn: “Ngươi nói ta không hiểu, ta đúng thật không có hiểu, ngươi nói thếnào thì chính là như

vậy”. Lại nhìn tay của hắn: “Chiếc kẹo này chỉ còn cái que, chín cái kiangươi đã ăn hết rồi ư? Ngươi thích ăn kẹo này? Hiện tại ta không mangtheo kẹo này trên

người, ở chợ đêm chắc chắn có bán điểm tâm, ta sẽ mua cho ngươi haihộp, khi nào trở lại rồi ta sẽ làm cho ngươi nhiều hơn nữa được không?Hoặc là ta sẽ cho

ngươi ở bên cạnh xem ta làm, chỉ có một mình ta ở trong bếp làm kẹo cũngrất chán”.

Tức Trạch nhìn nàng hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Ta không kén ăn, nàng làmcái gì ta ăn cái đó”, lại nói: “Nàng có thể quan tâm tới ta như vậy, ta thậtcao hứng”.

Khóe mắt Phượng Cửu gần như rưng rưng lệ, lời này nói ra thực thân thiết,nàng cũng biết nhiều người có nội tâm cô độc, nhưng có lẽ không có ai dịuhiền như Tức

Trạch. Nàng càng cảm thấy Tức Trạch đáng quý hơn.

Page 268: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu nhìn khuôn mặt của hắn, nghĩ rằng không biết khi hắn còn làmột đứa nhỏ sẽ đáng thương thế nào, không cha không mẹ mà có thể lớnđược như vậy,

không hiểu được đã phải chịu đựng bao nhiêu ủy khuất, chỉ hận lúc còn nhỏkhông thể mua đồ chơi cho hắn, không thể dạy hắn chơi các trò chơi chothỏa thích.

Ánh mắt nàng trìu mến, nàng nắm lấy tay áo Tức Trạch, trong lòng dạt dàoyêu thương: “Đi, ta dẫn ngươi đi chơi cho thật đã!”.

Nữ nhi lễ, nghĩa hiển ngôn* chính là ngày lễ dành cho các cô nương, thầntiên ở ngoài Phạm Âm cốc thường không biết tới ngày lễ này, nhưng haitrăm năm trước

Phượng Cửu chính là khách quen ở trần gian, đương nhiên có chút hiểubiết, nhận thấy tiết khất xảo* ngày bảy tháng bảy có vài phần giống vớingày lễ này.

*Nghĩa hiển ngôn: Nghĩa trên bề mặt câu chữ mà người nghe, người đọckhông cần phải nỗ lực để nhận diện và lý giải ý nghĩa này.

*Tiết khất xảo: Tối ngày 7-7 âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoaquả ở sân, cầu khấn Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá.

Nhưng ngày lễ của thần tiên đương nhiên là thú vị hơn rồi. Thí dụ như dãyđèn đường này, mỗi thân đèn đều miêu tả một loại thú mang lại may mắn,có thể nói là sáng

tạo, cho dù là bên trên chỉ treo duy một chiếc đèn lồng, chỉ cần áp tai gầnlại cũng có thể nghe được tiếng gió lướt nhẹ qua truyền ra từ bên trong. Lạithí dụ như quán

nhỏ bán tò he* trước mắt cũng là một cách sáng tạo rất độc đáo, thoạt nhìnkhá vừa mắt.

*Tò he: Một loại đồ chơi dân gian được làm bằng bột gạo hoặc bột mì,ban đầu chỉ nặn hình, được dùng làm đồ cúng lễ, sao đó có gắn thêm phần

Page 269: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

que ở bên dưới,

dùng làm đồ chơi cho trẻ nhỏ. Không rõ tò he xuất hiện từ khi nào, chỉ biếtViệt Nam, Trung Quốc và Nhật Bản đều có loại đồ chơi đặc sắc và sángtạo này.

Vị tiểu ca đang ra sức dùng số bột còn dư nặn một chiếc đàn Không* nhỏ,đặt vào bên cạnh một loạt những con tò he khác, chiếc đàn Không tuy bằngđất nặn nhưng

vẫn tạo ra tiếng nhạc. Phượng Cửu cảm thấy thú vị, ánh mắt nhìn rất chămchú, nghe thấy Tức Trạch bên trên hỏi: “Nàng thích cái đàn Không nàysao?”.

*Đàn Không: loại đàn thời xưa, ít nhất có năm dây, nhiều nhất có hai mươilăm dây.

Tức Trạch hỏi như vậy, không khỏi khiến cho nàng nhớ tới biểu đệ, CụcBột Nhỏ. Cục Bột Nhỏ là một hài tử hết sức khéo léo, muốn cái gì chưabao giờ nói rõ ràng

là mình muốn, tỷ như nàng dẫn nó xuống phàm giới chơi, thấy trứng trángbao* thì mắt mở to ngấn nước, vê vê chéo áo e lệ hỏi nàng: “Phượng Cửutỷ tỷ, tỷ muốn ăn

bánh nướng sao?”, nàng sẽ hiểu rằng, nó muốn ăn bánh nướng.

*Trứng tráng bao: món trứng ốp la. Trứng ốp la hay còn gọi chung là trứngchiên (phiên âm tiếng Pháp “Oeufs au plat”) là một món thức ăn làm từtrứng gà bằng

phương pháp chiên nhanh qua chảo dầu, trứng chiên có tròng đỏ còn trongthể lỏng nằm giữa tròng trắng (lòng đào), khác với trứng ốp lết(“Omelette”) là trứng đánh

lên cho tròng đỏ và tròng trắng lẫn vào với nhau rồi đổ vào chảo chiên.

Cách Tức Trạch đặt câu hỏi lúc này, thật sự rất giống với Cục Bột Nhỏ.

Page 270: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Khuôn mặt vị tiểu ca đối diện Tức Trạch lập tức sáng rực như hoa sen:“Công tử quả nhiên thật tinh mắt, tiểu nhân mặc dù có cái hư danh là tàinói khoác, nhưng kỳ

thực có sở trường nặn đàn Không, trong thành cũng có rất nhiều vị công tửtới chỗ của tiểu nhân mua đàn Không tặng cho các cô nương, cái đànKhông này là chiếc

cuối cùng rồi, công tử nếu muốn tiểu nhân giúp công tử…”.

Lời nói còn chưa dứt, Phượng Cửu đã ném một miếng vàng lá lên trên mặtbàn: “Tốt, ta muốn, bọc lại!”.

Khuôn mặt vị tiểu ca sững sờ, lắp bắp nói: “Là tiểu thư muốn mua sao?Không phải là các vị công tử thường mua cho cho các tiểu thư ư?”.

Tức Trạch còn chưa kịp phản ứng, Phượng Cửu đã lấy món đồ kia đặt vàotrong lòng bàn tay hắn, lời nói phát ra vô cùng trìu mến: “Ngươi từ nhỏ tớigiờ còn chưa

được chơi cái này đúng không? Cái này mặc dù được làm từ bột gạo vàlúa mì nhưng không ăn được, đặt nó ở đầu giường ngắm chơi mấy ngàycũng được. Nếu

muốn ăn, phía trước có một tiệm bán kẹo đường, ta sẽ mua cho ngươi”,háo hức nói: “Cái đàn Không này ngươi có thích không?”.

Tức Trạch khó khăn nhìn nàng một lát, đắn đo nói: “… Thích”.

Phượng Cửu cảm thấy vô cùng thỏa mãn, quay đầu nhìn vị tiểu ca đangtrợn mắt há mồm trước mắt, hào sảng nói: “Ngươi làm được cái này, hắnrất thích, đây chính

là công lớn của ngươi, tiền thừa không cần phải trả lại, coi như cảm tạ tàinăng của ngươi”.

Mặt vị tiểu ca ngẩn ngơ, nhận lấy miếng vàng, kính nể đưa mắt nhìn bónglưng Phượng Cửu đã đi xa, lẩm bẩm khen: “Thật là cô gái kỳ lạ, thật vĩđại!”.

Page 271: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu mua hai chiếc kẹo đường hình rồng phun lửa như đã hứa vớiTức Trạch, ngoài ra nàng còn mua thêm hai hộp bánh ngọt.

Dọc đường đi, Tức Trạch từng hỏi qua nàng có muốn mua một vài thứ nữakhông. Một quả cầu làm bằng lông đuôi của tộc Tỷ Dực Điểu, một cái mặtnạ hồ ly, lúc

ấy hắn tự lẩm bẩm rằng mình sai lầm rồi, sau đó là một cái khóa bát quái.Vì thế nàng nhất nhất mua một quả cầu, một cái mặt nạ, một cái khóa chohắn. Mua xong lại

bày ra bộ mặt rất thỏa mãn, hỏi Tức Trạch một câu có thích hay không,đương nhiên, Tức Trạch chỉ có thể trả lời rất thích.

Nghe Tức Trạch nói ra chữ thích, Phượng Cửu vô cùng cao hứng, khôngnhịn được liền thưởng ngay cho những người tiểu thương bán rong đồ chơikia.

Đi dạo một đêm, bạc trong túi đã hết nhẵn nhưng nàng lại hết sức hài lòng.

Ba bốn đứa nhỏ mang mặt nạ đùa giỡn chạy qua hai người bọn, có đứa nhỏcao hứng nhảy lên với đóa hoa quỳnh nở ở trên cao, nhưng đóa hoa kia lạiđung đưa giữa

không trung né tránh như có tri giác, đứa nhỏ sửng sốt một hồi, chớp mắtlại cười khanh khách bỏ chạy.

Phượng Cửu nhất thời nhớ tới trước đây chính mình giống như Hỗn ThếMa Vương, quay đầu lại nhìn Tức Trạch, vui vẻ nói: “Trước đây khi cònbé ta cũng giống

bọn chúng, cũng thích chạy tới chạy lui ở trên đường như vậy”.

Thời thơ ấu của nàng thực sự có rất nhiều chuyện thú vị, vừa đi vừa mặtmày hớn hở thao thao bất tuyệt nói với Tức Trạch những chuyện thời nhỏ:“Khi đó ta có một

bạn học cùng trường, là giống sói lông xám, có một lần ta không cho hắnchép bài, hắn thừa dịp ta ngủ trưa ở trường bèn đem da lông… Ách, lông

Page 272: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

chim trên người ta

tất cả đều nhuộm thành đen”.

Tức Trạch ngắt lời nàng: “Nàng trước đây thường bị khi dễ sao?”.

Phượng Cửu nhướng mày: “Sao có thể chứ, môn sinh trong trường nịnh bợhiếu kính ta còn không kịp, chỉ có lang đệ đệ thỉnh thoảng còn dám phảnkháng một chút,

đương nhiên đều bị ta trả thù. Hôm phu tử đưa chúng ta đi lên núi để họcnhận biết thảo dược, buổi tối phải ngủ lại trong núi, ta bèn vào rừng bắtmột con thỏ, thừa

dịp lang đệ đệ đó ngủ đem đặt con thỏ ở dưới bụng của hắn, sáng sớm hômsau nói cho hắn đó là lúc hắn nằm mơ sinh ra nó, ta còn giúp hắn đỡ đẻ,lang đệ đệ sợ

đến nỗi khóc ngay tại trận”.

Khóe miệng Tức Trạch nở một nụ cười hài lòng nói: “Làm tốt lắm”.

Phượng Cửu thở dài một tiếng: “Nhưng sau lại hắn biết được là ta gạt hắn,bèn đuổi đánh ta hai tháng liền”.

Tức Trạch nói: “Đuổi hai tháng?”.

Phượng Cửu bất đắc dĩ liếc hắn một cái: “Bởi vì hai tháng sau đó thi họckỳ, hắn muốn chép bài môn lịch sử thượng cổ của ta”.

Tức Trạch gật đầu nói: “Xem ra nàng rất khá môn lịch sử thượng cổ”.

Phượng Cửu thoáng giật mình, nhưng lập tức dứt bỏ tạp niệm, thẳng thắnnói: “Là như vậy, trước đây ta có sùng bái một vị tôn thần, hắn là đại anhhùng thời thượng

cổ, một bộ sử thượng cổ quả thực cũng chỉ là để ghi lại những chiến cônghuy hoàng của hắn, ta đương nhiên đọc đến thuộc làu”.

Thấy Tức Trạch bỗng nhiên nghỉ chân, nàng cũng dừng lại, lại nói: “Kỳthật khi đó, ta còn nghĩ sẽ vì hắn mà bỏ chút công sức học những thứ hắn

Page 273: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thích, có điều thứ

hắn thích chính là phật lý, môn này ta có tâm vô lực. Ta khi ấy vẫn luônkhông hiểu được hắn trước đó cả ngày chém chém giết giết, vì sao lạimuốn ngộ giáo lý phật

pháp, sau đó có một ngày rốt cục hiểu được, kẻ vung kiếm giết người,không hẳn là không thể bàn luận về phật lý. Kỳ thật hắn còn thích câu cá,nhưng đáng tiếc phu

tử không đưa ra môn thi câu cá”. Dứt lời tự đáy lòng cảm thấy đáng tiếcbèn thở dài một tiếng.

Nàng vừa ngẩng đầu, lại thấy ánh mắt của Tức Trạch có chút khó hiểu, tayhắn vuốt ve vòng hoa hơi lệch trên đầu nàng, thấp giọng nói: “Nàng đã vìhắn mà làm rất

nhiều”.

❄ Chương 9.2 ❄edit: Phong Tuyết

beta: Phong Tuyết

Phượng Cửu nghe ra lời này là khen nàng, có chút ngại ngùng, thuận taycầm lấy chiếc mặt nạ vừa mua cho hắn đeo lên, từ phía sau mặt nạ truyềnđến thanh âm ấp

úng: “Cái này, cái này thực ra cũng không tính là nhiều gì cả, chỉ là lúc nhỏcó chút ngây thơ mà thôi”. Chợt nghe thấy phía trước có những thanh âmreo hò rộn ràng

vang lên, phấn chấn nói: “Phía trước tựa hồ như các cô nương đang némhương bao, mau đi đi, ta cũng muốn xem một chút”.

Việc các cô nương ném hương bao trong ngày lễ nữ nhi của tộc Tỷ DựcĐiểu, Phượng Cửu đã từng được nghe.

Nghe nói ban đêm trong thành có một ngôi lầu cao mọc lên, tên là Vụ Nữ

Page 274: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Lâu, lầu này vạn năm trước được Vụ Nữ Quân – người cai quản sao VụNữ – tặng cho một

vị vương tử của tộc Tỷ Dực Điểu làm lễ vật đính ước. Có điều tộc Tỷ DựcĐiểu không có thói quen lấy người ngoại tộc, hai người tuy có một thờigian yêu đương

ngắn, nhưng cuối cùng lại đành chấp nhận vô duyên, lưu lại một tòa lầu chỉhiện thế vào đêm lễ nữ nhi, tạo điều kiện cho các cô nương được lên đàicao, nói ra hết

tấm lòng của mình.

Trong truyền thuyết, về đêm, các cô nương mang theo hương bao do chínhtay mình cẩn thận thêu, lên lầu, nếu như người mình yêu đi qua dưới lầu thìném hương

bao xuống người đó, nếu hắn có tình ý sẽ nhận hương bao, nếu không cótình cảm thì vứt hương bao, nhưng vị công tử nào bí ném hương bao thìphải đi chơi một

đêm cùng cô nương đã ném bao.

Từ tận trong đáy lòng Phượng Cửu cảm thấy, đây quả thực là một lễ nghivừa hữu tình lại vừa mang thú đùa giỡn, nếu như Thanh Khâu có loại lễnghi như thế này

sớm mấy vạn năm thì có lẽ Mê Cốc cũng không còn độc thân tới tận bâygiờ.

Nàng hăng hái bừng bừng dẫn Tức Trạch đi thẳng về phía Vụ Nữ Lâu, trênđường lại gặp lại vị tiểu ca bán hàng khi nãy, vị tiểu ca vội vàng cất tiếngchào hỏi bọn họ:

“Dáng vẻ của tiểu thư vội vã như vậy là muốn chạy tới Vụ Nữ Lâu sao?Xin khuyên tiểu thư một câu, công tử nhà ngươi lớn lên quá anh tuấn, thậtsự là không nên tới

nơi đó!”.

Page 275: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu vội vàng nhưng chung quy vẫn không quên quay đầu cảm tạ vịtiểu ca một câu, vui mừng mà nói: “Chúng ta chẳng qua chỉ là đến xem náonhiệt thôi,

hắn là hoa đã có chủ, đương nhiên sẽ không nhận hương bao của các cônương, cảm phiền tiểu ca đã nhắc nhở”.

Lời tiểu ca kia vừa nói bị lẫn vào trong giọng nói ồn ào của biển ngườixung quanh, nhưng câu nói ấy cũng chỉ là nói với Phượng Cửu, thế nênPhượng Cửu có chút

không yên tâm mà nói với Tức Trạch: “Những lời ta vừa nói, ngươi cónghe rõ không?”.

Tức Trạch rất tự nhiên cầm lấy tay nàng để đề phòng việc nàng bị cuốntheo biển người kia: “Ừ, ta là hoa đã có chủ”.

Phượng Cửu kéo mặt nạ xuống, vẻ mặt có chút ngưng lại: “À, câu này đúnglà ta có nói, nhưng đó không phải là trọng điểm, cái quan trọng là ngươikhông thể tùy

tiện nhận hương bao của các cô nương khác, hiểu chứ?”.

Mới vừa rồi đã quên dặn dò hắn. Tức Trạch này là một thanh niên cô độckhông có bạn bè, lúc này nếu có thấy cái gì đương nhiên cũng là điều mớilạ với hắn, từ việc

hắn yêu thích quả cầu, mặt nạ và chiếc khóa bát quái thì có thể nhận ra nhưvậy. Nếu như hắn cảm thấy hương bao của các cô nương cũng là một điềumới lạ, vì hiếu

kỳ mà nhận lấy hương bao của cô nương nào đó… Cô nương ném hươngbao đương nhiên sẽ cho rằng tâm nguyện của mình đã hoàn thành, nhưng sựthực thì chỉ là

hắn vui đùa một chút, nếu như các cô nương hiểu được rồi, nhất định sẽthống khổ, thậm chí còn suy nghĩ không thông suốt mà nhảy tự tử từ trên VụNữ Lâu xuống.

Page 276: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng không khỏi trùng xuống, lại nhìn hắn, lặp lạimột lần nữa: “Nhất định không thể nhận hương bao của các cô nương,ngươi đã biết

chưa?”.

Tức Trạch nhìn nàng, ánh mắt thật sâu, dường như còn hàm chứa một nụcười khó phát hiện ra, nói: “Ừ, đã biết!”.

“Thật đã biết?”.

“Thật đã biết”.

Phượng Cửu thở phào nhẹ nhõm.

Đáng tiếc suy nghĩ của nàng đã quá đơn giản, vừa lúc đến trước Vụ NữLâu, vô số hương bao lập tức ào ào bay tới đập vào hai người bọn họ.

Phượng Cửu nhướng mày, trong truyền thuyết, khi các cô nương ném hươngbao, các công tử có thể ném đi không nhận, bỏ qua duyên phận của mình.Nhưng mấy

cái hương bao rơi trên người Tức Trạch lúc này lại tựa như dính ngay tạingười hắn, loại ném hương bao này cũng hơi quá đáng rồi.

Nàng rốt cuộc đã hiểu được ý tứ nhắc nhở của vị tiểu ca khi nãy.

Làn gió đưa một mùi hương thơm từ trên Vụ Nữ Lâu xuống, một loạt mỹnhân trên lầu dựa lan can khẽ cười, có vài nhóm mỹ nhân khác đang vui vẻxuống lầu, gặp vị

công tử bị hương bao rơi trúng, cũng chính là Tức Trạch Thần Quân.

Đại nương bán phấn bên cạnh tặng cho Phượng Cửu một ánh nhìn cảmthông: “Cô nương đích thị là người ở bên ngoài mới tới cho nên tối naymới dẫn người yêu đến

nơi này đúng không?”.

Phượng Cửu không hề để ý tới việc đại nương kia gọi Tức Trạch là ngườiyêu nàng, lại gần nói: “Đại nương tại sao lại biết chúng ta không phải

Page 277: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

người ở đây? Đại

nương chắc có lẽ cũng biết được vì sao những hương bao này không hề rơixuống đất chứ?”.

Đại nương đã bán phấn cả đời dưới Vụ Nữ Lâu ,đương nhiên là biếtchuyện này, thần sắc khó lường nói: “Trước kia, những hương bao nàycũng chỉ là những hương

bao bình thường thôi, Vụ Nữ Lâu khẳng định là nơi cầu lương duyên rấtlinh thiêng. Nhưng trăm năm trước trong thành xuất hiện một vị mỹ nam tửdung mạo trác

tuyệt, là phu quân trong mộng của rất nhiều vị tiểu thư. Các tiểu thư vìmuốn có thể làm bạn một đêm với vị công tử kia mà đã tập hợp sức lựccủa mọi người, làm ra

những chiếc hương bao khi ném sẽ dính lại trên người vị công tử kia màkhông rơi xuống đất”, thổn thức một tiếng: “Vị mỹ nam tử kia vì vậy màtrong đêm lễ nữ nhi

phải gắng sức một người đi chơi vương thành cùng bảy mươi ba vị tiểuthư. Lão vẫn còn nhớ được đêm hôm ấy đúng là một cảnh kỳ lạ hiếm thấy”.

Phượng Cửu trong đầu thầm tưởng tượng, than thở nói: “Quả thật là kỳcảnh. Không biết sau đó vị mỹ nam tử ấy cưới cô nương nào trong bảymươi ba cô nương kia

không, có điều cho dù là cưới vị cô nương nào thì đó cũng là một đoạngiai thoại*”.

*Giai thoại: câu chuyện hay, lý thú.

Đại nương kia một lần nữa lại dành cho nàng ánh mắt cảm thông: “Sau đósao? Sau đó chín đời con một nhà mỹ nam tử kia đều đoạn tụ”.

Phượng Cửu sửng sốt, chợt quay đầu lại liếc nhìn Tức Trạch. Khó trách tốinay hơn phân nửa nam tử qua lại dưới lầu đều là những kẻ không đứng đắn,khó trách Tức

Page 278: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Trạch vừa tới đã bị ném hương bao quanh thân. Thân thủ hắn đã không cònđược nhanh nhẹn, lại có thể vì che chở nàng không bị những hương bao kiarơi trúng

người nên mới khó tránh khỏi bị trúng vài hương bao.

Là nàng đã cố ý mang Tức Trạch tới nơi này, nàng tuy không muốn quantâm, nhưng nếu Tức Trạch nối gót người xưa, cũng vì chuyện xảy ra ở đâymà bị buộc trở

thành đoạn tụ… Chuyện này quả thực không thể tưởng tượng được.

Nàng không dám tưởng tượng nhiều hơn nữa, nắm chặt tay Tức Trạch, kéohắn bỏ chạy. Chỉ nghe loáng thoáng phía sau có tiếng nữ tử hờn dỗi: “Côngtử, đừng chạy

mà…”, nàng lôi Tức Trạch cố gắng chạy thật nhanh.

Đám người rối rít mở đường, kéo theo rất nhiều thanh âm kêu la vang lên,một vài đóa hoa rơi xuống đất nhanh chóng bị dập nát.

Ánh sáng của đèn đường dần trở nên thưa thớt, Tức Trạch bị bắt chạy theoở phía sau đầu chậm rãi nói: “Tại sao đột nhiên lại chạy?”.

Phượng Cửu nghe được lời này của hắn, lại nhớ tới những mỹ nhân trên VụNữ Lâu, nhất thời sợ run cả người: “Không chạy thì còn làm gì nữa? Chẳnglẽ ngươi muốn

cả đêm theo các nàng đi chơi vương thành sao?”.

Tức Trạch ngừng lại một cái: “Nàng không muốn ta đi theo bọn họ?”.

Vừa nói vừa kéo Phượng Cửu vào một con hẻm nhỏ, nơi này tuy có chútkhông xứng với thân phận của họ, nhưng hoa phật linh và mây lại nhiều hơntrong chợ, vầng

trăng lộ ra từ trong mây, tỏa ánh sáng rực rỡ.

Phượng Cửu đứng lại, vừa thở vừa nghĩ thầm, đây quả thực là một câu nóinhảm, ta đương nhiên không hy vọng ngươi bị các nàng ép thành đoạn tụ

Page 279: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

rồi, nhưng nàng

khi nãy vừa chạy nhanh lại vừa nói đôi câu, lúc này không khỏi thở dốc,ngay cả một tiếng ừ cũng không nói nổi, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu mộtcái. Cái gật đầu

này tựa hồ khiến cho Tức Trạch hài lòng.

Biển hoa phật linh dập dờn trong mây, trong con hẻm nhỏ yên lặng chỉ cóthể nghe thấy tiếng thở của nàng. Mới vừa rồi chạy trốn nhanh như vậynhưng vòng hoa trên

đầu nàng cũng không có rơi xuống, mồ hôi trên trán làm một ít tóc ươn ướt,vết bớt hình lông phượng bỗng nhiên trở nên hoa lệ đến kinh ngạc, khuônmặt tuyết trắng

hiện ra chút sắc hồng nhuận.

Nàng quả thực rất đẹp, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ nên còn chưa dính tới haichữ phong tình, có điều lúc này lại giống như mỹ nhân phong tình thực sự.

Chiếc mặt nạ rơi xuống cổ nàng, đôi tai hồ ly vướng trên cằm nàng, khiếnnàng có chút không thoải mái, đưa tay gẩy gẩy, nhưng lại bị bắn ngược trởvề, động tác này

lộ ra chút ngây thơ.

Tức Trạch bước đến gần một bước, giúp nàng cầm mặt nạ, chẳng qua làcầm lấy nó như vậy nhưng cũng không nói là lấy xuống hay gạt đi giúpnàng. Ánh mắt xinh

đẹp của hắn chăm chú nhìn nàng.

——————————–

p.s: chap sau có…. kiss nha ^^

❄ Chương 9.3 ❄edit: Phong Tuyết

beta: Phong Tuyết

Page 280: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu không biết hắn muốn làm gì, cũng giương mắt nhìn hắn, bốnmắt nhìn nhau một hồi lâu, nàng mới chậm chạp cảm thấy không khí lúc nàycó chút gì đó

không đúng. Mắt thấy Tức Trạch nghiêng thân về phía mình, nàng vội vànglui về phía sau một bước, mở miệng nói: “Đã lâu lắm rồi ta chưa phảichạy mệt như

vậy…”, những lời nói phía sau lại bị Tức Trạch chặn lại trong miệng. Hắnmột tay ném chiếc mặt nạ kia đi, một tay đặt ở eo nàng, cúi xuống bên môinàng, thấp giọng

nói: “Ta cũng vậy”.

Phượng Cửu mở trừng hai mắt, đưa tay đẩy Tức Trạch một cái, nhưng lạikhông có tác dụng, hơi thở của hắn lướt qua khóe miệng nàng, khiến nàngcó chút ngưa

ngứa. Tay nàng đặt ở lồng ngực hắn, đẩy cũng không được mà không đẩythì kỳ quặc, nàng vừa đẩy vừa ngập ngừng. Vừa muốn đẩy thêm lần nữa lạicảm thấy cánh

tay đang ôm eo nàng của hắn bỗng nhiên tăng thêm lực, khiến cho cả ngườinàng đều dán vào thân hắn. Nàng nhảy dựng, mở miệng kêu a một tiếng.Thấy trong ánh

mắt đen nhánh của hắn hiện lên nụ cười, chỉ trong chốc lát trong miệng đãcảm thấy có một vật mềm trơn xâm nhập, trong đầu nàng đánh ầm mộttiếng, khiếp sợ biết

rằng đó chính là đầu lưỡi của hắn.

Ánh mắt của hắn vẫn trầm tĩnh, phảng phất giống như được ánh trăng thắpsáng, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi nàng càng lúc càng áp sát, nàng không biếthắn muốn dồn ép

nàng đến mức nào, chỉ mơ hồ cảm thấy nếu tiếp tục như vậy cũng khôngphải là biện pháp gì tốt, đầu lưỡi cũng bắt đầu động đậy. Cảm thấy thân thể

Page 281: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Tức Trạch

thoáng chốc cứng đờ. Việc này giống như một sự cổ vũ dành cho nàng,ngốc nghếch cuốn lấy lưỡi Tức Trạch, muốn đẩy hắn trở về. Tức Trạchnhìn nàng không

chớp mắt, nhưng động tác giữa môi và lưỡi lại rất phối hợp, để mặc chonàng cuốn lấy lưỡi của hắn cho đến khi trượt hẳn vào trong miệng hắn.

Nàng đúng là có đôi khi không muốn thua kém ai, thích phô trương thanhthế, mà tâm tư muốn phô trương một khi đã được thể hiện thì nhất thời rấtkhó có thể kiềm

chế được. Nàng cảm nhận được mùi hương bạch đàn, là mùi trên ngườiTức Trạch. Trong đầu nàng trống rỗng, dựa vào bản năng kiên cường củamình, chỉ muốn

khiến cho Tức Trạch lui đến mức hết đường lui mới thôi.

Tay nàng đặt lên vai hắn, kiễng chân, đôi môi dính sát vào môi hắn, đầulưỡi trong miệng hắn liên tục đảo quanh, tự cho như vậy là rất có tính côngkích. Thật lâu sau

nàng mới lặng lẽ rời khỏi Tức Trạch, cảm thấy đầu lưỡi có chút tê dại, hơiđau đau, lại càng hít thở gấp gáp hơn. Hô hấp của Tức Trạch ổn định trởlại, mũi chạm vào

chóp mũi nàng, môi chuyển qua khóe miệng nàng, phủ lên môi dưới củanàng, cái chạm nhẹ ấy khiến nàng khẽ run lên một cái, hắn ngập ngừng mộtchút bên khóe

môi nàng, sau đó buông nàng ra.

Chiếc mặt nạ một lần nữa lại được đeo lên cổ nàng, đôi tai hồ ly vẫnvướng trên cằm nàng.

Giống như là thời gian ngưng đọng rốt cuộc đã bắt đầu chảy, những đámhoa quỳnh bên cạnh lại tách ra, tạo ra những vết sáng lốm đốm, hệt nhưđom đóm mùa hè.

Page 282: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu ngẩn ngơ một hồi lâu, sửng sốt một hồi lâu, sau khi ý thứcđược mình vừa mới làm gì, trầm mặc một hồi lâu nữa.

Bàn tay Tức Trạch xoa xoa vòng hoa trên đầu nàng, nàng nghiêng người nétránh, khiến bàn tay hắn dừng lại ở giữa không trung, đúng lúc một đóa hoaquỳnh rơi

xuống, đụng vào đầu ngón tay, những cánh hoa vỡ tan tành, giống như từtrong lòng bàn tay phát ra một vài gợn sóng.

Thân ảnh của nàng dừng ở trong bóng tối, nói: “Ta… ta” một hồi lâu nhưnglại không nói thêm được gì, thấy Tức Trạch không để ý tới nàng, lúc lâusau, trong thanh

âm mang theo một chút xấu hổ, nói tiếp lời đang dang dở: “Ta vừa rồikhông biết mình đã làm gì, tối nay ta vốn rất vui vẻ, tựa như hồi còn nhỏkhông có sầu lo cũng

chẳng phiền não, thật ra thì lúc nãy ta cũng vốn rất vui vẻ”.

Tức Trạch nhìn nàng: “Tại sao hiện giờ lại không vui?”.

Nàng trấn áp sự bối rối, cố giả bộ bình tĩnh: “Mấy ngày gần đây ngươigiúp ta rất nhiều, ta cảm thấy tình cảm của ta dành cho ngươi đã có thểsánh ngang được với

hai chữ bằng hữu, có thể ta có làm chuyện gì đó khiến cho ngươi hiểu lầm,nhưng đó không phải là chủ ý của ta. Chúng ta tuy mang danh vợ chồng,nhưng điều này

cũng không phải là điều ta mong muốn. Chúng ta kết thành bằng hữu, ngươicảm thấy vậy có được hay không?”.

Tức Trạch nhẹ giọng nói: “Nàng thật sự cảm thấy như vậy?”, thần sắc bìnhtĩnh nói: “Vậy lúc vừa rồi, nàng đang nghĩ tới ai?”.

Nàng nghĩ tới ai? Nàng đương nhiên cũng chẳng nghĩ tới người nào cả,nàng cảm thấy mới vừa rồi chắc chắn là nàng đã trúng tà nên mới muốnphô trương một chút

Page 283: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

như vậy. Nàng lắc đầu như cái trống xoay* nói: “Ta không nghĩ tới ai cả,ngươi đừng nói oan cho ta”, nàng chỉ cầu hắn bỏ qua đoạn thời gian vừarồi, bổ sung thêm:

“Ta nghe nói tâm không có chấp niệm cũng không có tham vọng là chuyệnrất tốt. Ta trước kia không mang hình dáng này, hiện tại cũng không muốnbiến thành hình

dáng này, ta không muốn có chấp niệm hay khát vọng gì, cũng không muốnbản thân trở thành chấp niệm hay hy vọng của người khác. Ta nói như vậy,ngươi hiểu

chưa?”.

*Trống xoay: Trống nhỏ, dẹt, hai bên tang trống có hai sợi dây gắn hai hạtvòng nhựa, khi lắc thì hai sợi dây va đập liên hồi vào hai mặt trống, tạonên những tiếng kêu

vang liêng tiếp, thường dùng làm đồ chơi cho trẻ nhỏ. Trong tình huốngnày, tác giả nhắc tới trống xoay ý muốn nói là lắc đầu liên tục, tới mứcmuốn gãy cổ.

Tức Trạch yên lặng nhìn nàng. Lúc nàng nói những lời này, không hề thấynét ngây thơ như khi bỏ chạy khỏi chợ đêm nữa, thần sắc lúc ấy hàm chứasự thận trọng

khó có được. Quả nhiên, vẫn còn quá nhanh, hắn đôi khi cảm thấy nàng rấtthông minh, nhưng có khi cũng rất ngốc nghếch, còn có khi vừa thông minhlại vừa ngốc

nghếch. Muốn cho nàng nới lỏng sự phòng bị với mình, trước tiên chỉ cóthể thuận theo ý nghĩ của nàng mà thôi.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên người nàng, lát sau mới nói: “Mới vừa rồichỉ là độc còn dư lại trong người ta còn chưa được thanh lọc sạch, nànglại nghĩ gì vậy?”.

Phượng Cửu choáng váng.

Page 284: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Mới vừa rồi lúc Tức Trạch hôn nàng, nàng liền nghĩ đến ngay, hoặc là TứcTrạch vừa trúng độc, hoặc là hắn thích nàng nên mới hôn nàng. Nàng cảmthấy hắn không

thể xui xẻo đến như vậy, cả hai lần đều là trúng độc, chắc chắn là hắn cóchút thích nàng, vậy mà nàng lại hôn đáp lại, hiển nhiên là đầu nàng bị cửakẹp mất rồi.

Nàng lấy hết dũng khí, tự cho là mình lùi một bước để cho Tức Trạch cơhội bộc bạch, nhưng lại không ngờ tới chẳng qua chỉ là độc của hắn cònchưa giải hết, có lẽ

lúc này nàng cũng đang nhiễm độc trên người hắn. Quả nhiên vẫn là mộtchữ độc.

Tức Trạch hỏi nàng đang suy nghĩ gì, nhất định là bởi hắn cảm thấy đượcnàng thích hắn, lời này cũng nhất định là ám hiệu nàng đã suy nghĩ nhiều.Nàng xác thực

nghĩ rất nhiều, nghĩ tới đây thì gương mặt xấu hổ lập tức đỏ bừng, vội vànggượng cười nói: “A, thì ra là độc còn dư, ta, bất quá con người ta tâm tưkỹ càng, có đôi

khi cũng hay nghĩ nhiều, ngươi cũng đừng cười, ha ha ha ha ha. Có điềuchất độc này của ngươi cũng thật lợi hại, mười mấy ngày rồi mà vẫn còndư độc, ngươi không

lo lắng sao?”.

Tức Trạch trầm mặc nhìn nàng một lát, chiểu theo ý nàng mà nói: “Độc củagiao long đương nhiên là khá lợi hại, có điều cũng không quá nghiêmtrọng”.

Phượng Cửu dựa người vào tường, nhất thời không biết nên nói thêm gìnữa, có chút lúng túng, hồi lâu mới nói: “Những ngày độc phát vừa qua,ngươi ắt hẳn rất khó

chịu phải không?”.

Page 285: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Tức Trạch bình tĩnh nói: “Ừm, đều nhờ vào nhẫn nại cả”.

Phượng Cửu ồ một tiếng, không gian trong hẻm lại rơi vào trạng thái trầmmặc, trong đầu nàng hiện lên một nghi vấn, muốn nhịn, nhưng lại khôngnhịn được, hỏi:

“Nếu dựa vào nhẫn nại, vậy ngươi, ngươi lúc nãy vì sao không cố gắngnhẫn nại?”.

Tức Trạch thẳng thắn nói: “Kiên nhẫn nhiều không tốt lắm”, lại nói: “Nàngđã nói chúng ta kết thành bằng hữu, nếu đã là bằng hữu, giúp một chuyệnnhỏ như vậy chắc

là nàng cũng sẽ không để tâm đúng không?”.

Phượng Cửu không hiểu vì sao lại có điểm tức giận, nhưng cảm thấy lờicủa Tức Trạch có đạo lý, hơn nữa nếu như lúc này nổi giận thì thể hiệnrằng lòng khoan dung

của mình còn quá nhỏ bé, lại đành tiếp tục cười ha ha nói: “Đương nhiênlà ta sẽ không để tâm rồi, nhưng dù sao ngươi đã nhịn lâu như vậy…”.

Tức Trạch nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm: “Cũng là bởi vì nhịn đã lâu, chonên lúc không cần kiên nhẫn mới không cần nhịn”, không đợi Phượng Cửuđáp lại, che ngực

nhíu mày tỏ vẻ đau đớn nói: “Lúc nãy gấp gáp chạy trốn, vết thương tựa hồlại nứt ra rồi, có chút đau, chúng ta nên về đi”.

Mười mấy ngày còn dư độc, vết thương lại chưa lành, vậy mà Tức Trạchcòn nói không cần quá lo lắng, đúng là đang gạt nàng. Bản tính PhượngCửu có đôi khi rất

thích quan tâm đến người khác, lúc này lúng túng liền quên sạch mọichuyện, trong đầu chỉ có một nỗi sầu lo, bước lên phía trước một bước đỡTức Trạch nói: “Ta

cảm thấy vết thương này của ngươi dường như còn chưa được xử lý tốt,lúc trước không nhận ra, nhưng giờ thì nhanh đi về, ta gọi người đến trị

Page 286: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thương cho ngươi”.

Nàng lo lắng cau mày đỡ lấy Tức Trạch, lại không chú ý khóe miệng hắnkhẽ nhếch lên như có ý cười.

—————————————————

Đính chính lại là cuối chương 11 mới có cảnh hot nhé :)

Haiz, ngày mai đi thi, chưa ôn được gì mà lại có hứng dịch truyện, chẳnghiểu là cái số gì nữa đây??????

Quà cuối tuần, chúc cả nhà tuần mới vui vẻ, à, nhớ tham gia event nhé :D

❄ Chương 9.4 ❄edit: Phong Tuyết

beta: Phong Tuyết

Trà Trà hãy còn ở Kỳ Nam Thần Cung, tiểu tỳ làm nhiệm vụ thay cho nàngtuy cũng thông minh cơ trí, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, chung quy vẫn cómột số việc

không giải quyết tốt bằng Trà Trà. Thí dụ như vấn đề tối nay Tức Trạch sẽở đâu.

Nếu như là Trà Trà, ước chừng lại… lựa lúc thần không biết quỷ khônghay, đặt thêm một cái gối sứ nữa trên giường Phượng Cửu. Có điều, tiểu tỳthay việc cho nàng

lại cẩn thận, rất nề nếp xin ý kiến của Phượng Cửu: “Điện hạ, tối nay sắpxếp cho Thần Quân ở lại sương phòng theo tiền lệ có được không ạ? Điệnhạ cũng đã từng

chuẩn bị sẵn cho Thần Quân, hoặc ở sương phòng phía đông, hoặc làsương phòng phía tây, nhưng… không biết Thần Quân muốn ở phía đônghay phía tây?”.

Lúc đó, Tức Trạch đang lười biếng nằm trên giường Phượng Cửu, đại phuvừa tới xem vết thương trên người hắn.

Page 287: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Trên người hắn vốn không có vết thương nào, nhưng không ngờ rằng đêmấy Phượng Cửu lại thật sự mời đại phu tới, nhận thấy chướng nhãn pháp*không che mắt

được thần tiên, cho nên đã tự tạo ra một vết thương trên ngực, hiện tại đangdưỡng thương cũng là danh chính ngôn thuận.

*Chướng nhãn pháp: pháp thuật dùng để che mắt kẻ khác

Phượng Cửu lập tức hỏi Tức Trạch: “Hiện tại cũng không còn sớm nữa,ngươi muốn ở sương phòng phía đông hay phía tây?”.

Trên ngực Tức Trạch cuốn vải băng, đôi mắt nhắm lại, không ngẩng đầuđáp: “Ta cảm thấy ta chỉ có thể nằm yên bất động, không thể di chuyển điđâu được, tối nay

có lẽ là ta ở lại đây thôi”.

Phượng Cửu cũng đã buồn ngủ ríu mắt, ngáp một cái nói: “Cũng được, tốinay ngươi ngủ lại ở đây, ta tới sương phòng phía đông nghỉ ngơi một chút.À, cũng cần

lưu lại cho ngươi một tên sai vặt ở trong phòng hầu hạ, nếu có chuyện gìthì bảo hắn tới báo với ta”.

Tức Trạch vẫn nằm yên không động, miệng nói: “Một kẻ sai vặt làm saocó thể lo lắng chu toàn được bằng tri âm?”, tỏ vẻ như nghi ngờ nàng, nhẹgiọng nói: “Nàng

không phải đã từng nói, chúng ta là bằng hữu tốt sao?”.

Đầu óc Phượng Cửu ong ong, bằng hữu tốt, đây quả thực là lời nàng đãtừng nói. Nhưng nàng nói lời đó cũng là bắt chước theo Tiểu Yến tráng sĩ.Tiểu Yến là bằng

hữu tri âm của nàng, thường cùng nàng uống rượu tâm sự, mặc dù hắn vốnkhông có văn hóa gì, nhưng lại trở nên có văn hóa. Còn bằng hữu tốt, TứcTrạch này thì

Page 288: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thực sự là ông lớn* của nàng.

*Ông lớn: chỉ những người có tính kiêu ngạo, không thích lao động.

Nàng bất đắc dĩ gãi gãi đầu, thất bại nói: “Được rồi, nhưng tối nay nếu độccủa ngươi còn phát tác nữa thì ngươi cần phải chịu đựng đấy”, nói xongnghiêng đầu phân

phó tiểu tỳ, chỉ vào phía bình phong nói: “Đặt một cái giường nhỏ bênngoài bình phong cho ta”.

Phượng Cửu rất dễ bị động lòng, tình mẫu tử trong nàng cũng rất dễ bị kíchthích, mà tối nay, tình mẫu tử ấy trào dâng, nói không chừng, Tức Trạchkhông cần đề

nghị, nàng cũng tự mình ở lại chăm sóc hắn. Đáng tiếc Tức Trạch khôngnhận ra, khiến cho trái tim nhỏ bé ngập tràn tình thương của mẹ bỗng chốctrở nên lạnh giá.

Suy nghĩ của Tức Trạch quả nhiên không sai, một bước đi kia của hắn, xácthực là có chút nhanh. May mà về sau hắn đã suy nghĩ cẩn thận hơn, coinhư là quay trở

về nửa bước.

Tức Trạch tạm thời dưỡng thương trong viện của Phượng Cửu mấy ngày,mỗi lần nàng có ý định ra khỏi viện làm chuyện gì đó là y như rằng thươngthế của hắn lại có

dấu hiệu muốn tái phát. Làm bằng hữu tốt của hắn, nàng đương nhiên khôngthể làm gì khác ngoài việc suốt ngày ở bên cạnh hắn không rời dù chỉ mộttấc để coi

chừng hắn.

May mà việc coi chừng Tức Trạch cũng không phải không thú vị, hơn nữacòn khiến cho nàng có thêm chút hiểu biết.

Thí dụ như việc uống trà, nàng vốn tưởng rằng như Đông Hoa dùng chén

Page 289: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

sứ nhỏ để nấu đã là rất chú ý, giờ nhìn Tức Trạch mới hiểu được, cách chúý ấy cũng chỉ là

sơ sài, tâm tình sâu xa khi uống trà nằm ở tám chữ “Thiên địa hợp nhất, tựuđịa thủ tài*”.

*Ý nghĩa là: Trời đất hợp nhất, chọn nguyên liệu ngay tại nơi đang ở

Đang vào đầu mùa hè, trong viện có mấy khóm sen nở hoa, Tức Trạch bảonàng hái lấy mấy bông hoa sen, đặt trà khô bên trong nhị hoa, cho cánh hoacụp lại, chờ

tới đêm hôm sau đem trà trong đó đi xông, ngày tiếp theo lấy nước suối đểnấu trà, cho dù có cầm hẳn một cốc trà lớn để uống cũng cảm thấy có mùivị thiên nhiên

trong đó, tự nhận thấy đó là một thú vui.

Một thí dụ nữa như hoa cỏ trong viện nở rộ, nàng từ trước chỉ biết là cóthể ngắt vài cành vào cắm trong bình, cũng chưa từng nghe qua có thể đểchúng trong chậu.

Tức Trạch đúng thật là rảnh rỗi, tìm được một cái bát rất lớn làm chậu, lấpđầy cát bên trong, lựa chọn một vài loài hoa trong hoa viên cắm vào trongcát, lấy đá ngọc

bích sáng lấp lánh để làm đẹp, thi thoảng điểm thêm vài cành tua rua khôngrõ, làm được một chậu cây như mô hình thu nhỏ của cảnh cao sơn lưu thủy.Những cành

hoa còn dư lại thỉnh thoảng hắn có thể làm cho nàng con bướm hoặc conthỏ.

Thỉnh thoảng bọn họ cũng ngồi chơi cờ, nàng đương nhiên không phải đốithủ của hắn, hắn lại không luôn luôn giành phần thắng, thi thoảng cũngkhiến nàng vui bằng

cách để cho nàng thắng một hai ván, nhưng lại thắng rất có lí, nàng khôngphát hiện ra được là hắn nhường.

Page 290: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nàng không ngủ được, hắn sẽ ngồi cách bên bình phong đọc sách cho nàngnghe, thanh âm của hắn trầm thấp, nhẹ như làn gió mát thổi qua, rất nhanhsẽ khiến nàng

chìm vào giấc ngủ. Mỗi lần như vậy, nàng đều cảm thấy để có được một triâm có vốn hiểu biết rộng là khó tới mức nào, nàng cũng có thể tưởngtượng, nếu như để

Tiểu Yến đọc sách cho nàng nghe, nhất định sẽ có một nửa số chữ trongsách hắn không hiểu được mà muốn thỉnh giáo nàng, chỉ có thể càng đọccàng khiến nàng

tỉnh.

Càng ở bên lâu ngày, nàng càng cảm thấy Tức Trạch là một người thú vị,có hắn ở bên cạnh, thời gian trôi qua như dòng nước chảy xiết, không cònbiết sớm chiều

nữa.

Ngày hôm đó nàng tâm huyết dâng trào, tự mình tới nhà bếp chuẩn bị thuốccho Tức Trạch, ở một khóm trúc non cách chỗ gấp khúc của hành lang mộtđoạn nhỏ,

có hai tiểu tì đang nói chuyện riêng, lời nói thì thầm vô tình bay vào tainàng: “Ta nói, Thần Quân thực ra đối với điện hạ chúng ta rất tình cảm,nghe nói đêm lễ nữ nhi

đó, biển hoa tràn ngập khắp thành là do Thần Quân tạo ra, chắc cũng đãkhiến điện hạ cảm động rồi, từ hôm ấy tới giờ, ngày nào hai người cũngluôn ở bên cạnh

nhau, tính ra đã được sáu ngày qua. Mà nói không chừng phủ chúng ta sắpchào đón một tiểu điện hạ mới rồi, ngươi nói chúng ta có nên chuẩn bịtrước một chút ít

đồ lót cho tiểu điện hạ không? Đến lúc đó chỉ cần nhờ Trà Trà tỷ tỷ mangtới cho tiểu điện hạ mặc, nghĩ tới tiểu điện hạ của chúng ta mặc đồ lót có

Page 291: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

hình bướm bay

dập dờn trong viện thật là thú vị, động tác của Thần Quân cần phải nhanhmột chút mới được”.

Phượng Cửu thoáng trượt chân, thiếu chút nữa ngã vào ao cá bên cạnh,may nhờ nàng nhanh nhẹn bấu vào rào chắn. Nhưng lời tỳ nữ này nói cũngkhiến nàng nhận ra,

nàng đã phụng bồi bên Tức Trạch được sáu ngày, nàng trước giờ là ngườikhông chịu ngồi yên bao giờ, lần này đã có thể ở liền trong nhà ăn ngủ suốtsáu ngày… Tự

đáy lòng nàng cũng cảm thấy khiếp sợ. Hơn nữa, hai tiểu tỳ này còn nóiTức Trạch có tình cảm với nàng, còn mong có tiểu điện hạ, nàng cũng cóchút dở khóc dở

cười, khóe môi không ngừng giật giật suốt đường đi tới phòng bếp.

Đợi đến lúc bưng được thuốc về phòng, vốn định đem lời đồn thú vị nàynói với Tức Trạch, nhưng bên trong nhà rộng thông thoáng, lại không hềthấy bóng dáng của

hắn, chỉ thấy ở trên bàn dài gần cửa sổ còn lưu lại một tờ giấy.

Tờ giấy mỏng được ngăn cho khỏi bay bằng một thỏi bạc, có thể thấy đượcchút khí thế, hắn nói muốn ra ngoài một chút, hôm nay hoặc sáng ngày hômsau sẽ trở

lại. Có điều hắn ra ngoài làm gì lại không hề nói rõ.

——————————————————

Tuần vừa rồi không có net nên không thể đăng chap được, hy vọng cả nhàthông cảm.

PT vừa tìm được review của Chẩm thượng thư (toàn bộ nội dung, ngọnngành mọi chuyện), sẽ dịch và đăng cùng với chap ngày mai, cả nhà cùngđón đọc nhé :D

Page 292: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Bật mí trước: Trầm Diệp và A Lan Nhược là “bóng dáng” của Đông Hoavà Phượng Cửu.

Bóng dáng: 影子 (phiên âm Hán Việt là ảnh tử): PT tạm thời không thểdịch được nghĩa của từ này một cách chính xác. Có thể hiểu đây là “ảnh”,hoặc là sự phản

chiếu số phận của 2 ng, hoặc là 1 kiếp số trong 3 kiếp của 2 ng…

@@ bị loạn bởi từ này

❄ Chương 10 ❄edit: Phong Tuyết

beta: Phong Tuyết

Phượng Cửu khi còn đi học đã được học rất nhiều thứ, cái gì cũng dạy, vìvậy nàng có học qua Phật giáo, cũng từng nghiên cứu đạo lý. Nàng cho là,đạo lý quan

trọng nhất chính là sự điều hòa, thí dụ như có trời sẽ có đất, đây là mộtloại điều hòa. Có nam thì có nữ, đây lại là một loại điều hòa. Tức Trạchđi, Tô Mạch Diệp trở

lại cũng là một loại điều hòa.

Mạch Thiểu đột nhiên xuất hiện trong đình, lúc ấy Phượng Cửu đang vịnvào rào chắn, chậm rãi cho cá ăn.

Nghe thấy tiếng động ở phía sau, nàng không chút để tâm quay lại, thấy rõbộ dáng của Tô Mạch Diệp, toàn thân run rẩy thiếu chút nữa ngã xuống hồ.

Nhị hoàng tử phong lưu cao nhã đệ nhất Tây Hải Tô Mạch Diệp lúc nàyđầu tóc lôi thôi, hai mắt đỏ ngầu, ngón tay ngọc thon dài cầm một bình tràlớn, ra sức rót trà

lạnh cho mình.

Khoảnh khắc yên lặng, Phượng Cửu tự nhéo mình một cái, xác định bảnthân lúc này không hề nằm mơ, tỏ vẻ nghi ngờ nói: “Xem bộ dạng này của

Page 293: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ngươi, chẳng lẽ là

đêm qua xông vào phòng của khuê nữ nào, bị phụ thân của cô nương ấycầm gậy đuổi đánh sao?”.

Tô Mạch Diệp quẳng bình trà xuống, liếc nàng một cái, trong ánh mắt đầybi phẫn: “Tức Trạch mời ta tới Kỳ Nam Thần Cung chế một pháp khí, đanglúc gấp gáp,

ngươi lại cho Trà Trà mang kẹo hồ ly gì đó tới, hắn nhận được thứ ấy,không nói lời nào lập tức vứt tất cả mọi chuyện cho ta, sau khi xuống núikhông hề thấy quay

trở lại. Ta rất mệt mỏi, lúc này chân tay đã cứng lại, mặt cũng cứng rồi”.

Nhìn nàng giật mình, hắn thở dài nói: “Ta nói như vậy cũng không phải làtrách tội ngươi, nhưng ngươi cần thông cảm, bộ dạng của ta ngày hôm naylà do cả bảy tám

ngày qua phải hao tổn một lượng tiên pháp rất lớn mà không hề được chợpmắt chút nào, lúc này còn có khẩu khí để nói chuyện với ngươi, thật sự làphúc lớn của

Tây Hải, cũng là nhờ mệnh ta lớn”.

Phượng Cửu vừa rồi có sửng sốt, nhưng lại chẳng liên quan đến chút áynáy nào cả, nàng chẳng qua chỉ là cảm thán Tức Trạch quả thực sốt sắngviệc báo ân, lúc này

nhìn thấy vẻ chán chường của Mạch Thiểu trước mặt, trong lòng khôngkhỏi dấy lên chút cảm thông, trấn an hắn nói: “Ngươi xem, Tức Trạch là kẻrất biết tri ân,

ngươi có ân lớn như vậy đối với hắn, đợi khi pháp bảo kia đã chế xong,hắn nhất định sẽ tới báo đáp ngươi, có thể còn khiến ngươi kích độngnữa”, nói tới đây liền lộ

vẻ xúc động tiếp: “Bất quá, Mạch Thiểu ngươi cũng không thiếu bảo vật,cũng không thích giai nhân, ta đoán hắn nhất định sẽ chọn một cách báo ân

Page 294: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

có tình có nghĩa

hơn, thí dụ như tự mình xuống bếp làm một bàn yến tiệc đãi ngươi…”.

Tài nấu nướng của Đế Quân là một huyền thoại, mà cũng là thứ rất nguyhiểm. Lời thổn thức của Liên Tống chợt văng vẳng bên tai. Tách trà trongtay Mạch Thiểu

không khỏi run lên, nói: “Nếu như hắn không nghĩ ra cách báo đáp thìngươi cũng ngàn vạn lần đừng nhắc nhở hắn”, nhìn khuôn mặt Phượng Cửulộ vẻ nghi hoặc,

hắn bổ sung: “Bởi vì mỗi ngày làm một việc thiện là gia quy ở Tây Hảichúng ta, muốn đúng với bốn chữ không cầu báo đáp, làm ơn nếu như chỉmong báo đáp,

cũng là loại tầm thường kém cỏi, sẽ bị tộc nhân xem thường”.

Phượng Cửu nhất thời hiện được, trong mắt toát ra thần sắc tán thưởng.Mạch Thiểu khụ một tiếng, vội vàng chuyển đề tài, nói: “Chuyện này cũngkhông cần nói thêm

nữa, lần này ta trở lại, một là đến Vương Cung lấy một số thứ, hai là cũngcó việc muốn hỏi ngươi, chuyện của Trầm Diệp, mấy ngày nay có gì khôngthỏa đáng

không?”.

Cái gì gọi là thỏa đáng, cái gì gọi là không thỏa đáng? Phượng Cửu imlặng suy nghĩ vấn đề này. Trầm Diệp mấy ngày nay yên tĩnh giam mìnhtrong Mạnh Xuân viện,

yên tĩnh đến mức nếu như không phải Mạch Thiểu nhắc nhở, nàng cũng đãsớm quên trong phủ của mình còn có một vị đại thần. Theo như suy nghĩcủa nàng, như

vậy hẳn là đã thỏa đáng. Nhưng nàng lại không biết được điều này có phảilà sự thỏa đáng mà Mạch Thiểu mong muốn hay không, mập mờ nói: “Hắnkhông có chọc

Page 295: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

tới ta, hẳn cũng có thể coi là thỏa đáng”.

Mạch Thiểu cười một tiếng, nhưng trên thần sắc lại không hề thấy nụ cười,dĩ nhiên lúc này muốn thấy được nụ cười trên khuôn mặt hắn thật sự cóchút khó khăn, nói:

“Hắn vốn cũng sẽ không tới chọc ngươi trước. Trước kia đối với A LanNhược là như vậy, lúc này đối với ngươi cũng như vậy thôi”.

Lời này lại làm Phượng Cửu dấy lên lòng tò mò, nói: “Ta cũng từng nghequa một vài tin đồn, nói Trầm Diệp sau này từng vì A Lan Nhược mà mộtkiếm chém ba

mùa*, tin đồn này thực sự lan truyền rất rộng, có thể thấy được hắn đúng làcó tình cảm với A Lan Nhược. Nhưng mọi sự đều có nhân quả, ta cảm thấyđược, tình

cảm này không giống như là sau khi A Lan Nhược mất đi mới vì xót xa mànảy sinh. Lần trước ngươi đã nói một nửa những chuyện bọn họ phải trảiqua, hôm nay

không ngại nói tiếp nửa còn lại chứ?”.

*Một kiếm chém ba mùa: Sau khi A Lan Nhược mất, Phạn Âm Cốc chỉ cònduy nhất một mùa, đó là mùa đông, theo lời đồn thì ba mùa kia đã bị TrầmDiệp đại nhân

“xử lý”.

Tô Mạch Diệp tựa lưng vào ghế, con mắt hướng về phía xa xa nơi hồ sen,nói: “Một nửa còn lại sao? Ta biết được cũng không nhiều, chuyện chứngkiến được, chỉ có

một vài mà thôi”. Lại nói: “Lần trước ta nói đến đâu rồi? Trầm Diệp biếtđược đó là nét bút của A Lan Nhược, giận tím mặt đi tới thư phòng nói lờiđoạn tuyệt sao?”.

Phượng Cửu thổn thức nói: “Người lạ, địch nhân, kẻ thù không đội trờichung, hắn nói giữa bọn họ chỉ có thể có những loại quan hệ như vậy”.

Page 296: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Mạch Thiểu cười lạnh nói: “Hắn nên ghi nhớ những lời này từ lúc sinh ra,cũng tuân thủ những lời này từ lúc hắn xuất hiện. Đối với A Lan Nhược mànói, đây mới là

một điều may mắn”.

Không khí trong đình nhất thời trở nên yên tĩnh, một lúc lâu sau, Tô MạchDiệp nhẹ giọng nói: “A Lan Nhược có một loại phong thái, ta đã sốngchừng ấy năm trên

đời, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy phong thái thong dong tiêu sái như vậy”.

Phong thái này của A Lan Nhược có thể nhận thấy rõ được, nhất là kể từsau khi nói lời đoạn tuyệt với Trầm Diệp ở thư phòng. Nếu như là nữ tửkhác, bị người trong

lòng mình nói nặng lời như vậy, mặc dù không đến mức mỗi ngày đều lấynước mắt rửa mặt, nhưng đều phải suy sụp tinh thần, tự nhốt mình trongkhuê phòng ba bốn

ngày cũng là chuyện thường.

Nhưng chiểu theo hành tung của A Lan Nhược, có thể thấy dường như ngàyhôm ấy không hề có chuyện gì xảy ra cả.

Không cần thay đổi mọi cách thức quan tâm tới Trầm Diệp nữa, cuộc sốngcủa nàng trôi qua càng ngày càng nhàn nhã, trừ việc luyện chữ xem kịchthường ngày, bên

tông học có một vị phu tử dạy bắn cung về nhà thăm người thân, nàng lạitới đó dạy bắn cung thay vị phu tử này liền mấy ngày. Mặt trời mọc thì xuấtphủ, mặt trời lặn

trở về, hoàn toàn sống yên ổn vô sự với một Trầm Diệp buồn bực tại MạnhXuân viện.

Mấy ngày gần đây bởi vì nàng hay tới tông học dạy thay nên thường xuyêngặp Văn Điềm trong tay áo nhét một quyển sách vội vã bước đi. Văn Điềmthật xứng với

Page 297: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cái tên này của nàng, tính tình không màng danh lợi, hết giờ học cũng khôngđi dạo cùng đồng nghiệp, cuộc sống trôi qua rất có nề nếp. Mấy ngày trướcđây A Lan

Nhược cảm thấy có chút có lỗi với Văn Điềm, lường trước được nàng sẽsuốt ngày đâm đầu vào đống sách, về nhà cũng sẽ chỉ ngồi không, nhất địnhlà rất buồn

bực, cho nên thi thoảng gặp nàng liền bảo phòng bếp chuẩn bị thêm mộtđôi đũa, dẫn Văn Điềm về dùng cơm tối.

Văn Điềm yêu cờ đến si mê, từng có duyên phận chơi cờ với Trầm Diệp,A Lan Nhược không biết ngày hôm ấy rốt cuộc bọn họ chơi cờ như thế nào,nhưng nhìn bộ

dạng của Văn Điềm lại tựa hồ như mãi không thể quên được. Rốt cục tớingày thứ ba nàng dẫn Văn Điềm về, nữ tiên sinh ngập ngừng hồi lâu rồicũng đưa ra chút

thỉnh cầu với nàng, có thể tới Mạnh Xuân Viện thỉnh giáo Trầm Diệp mộtvài nước cờ hay không.

Nàng đương nhiên đồng ý.

Khuôn mặt Văn Điềm ngập tràn sự cảm kích.

Mấy ngày đầu lão quản sự thường tới bẩm hôm nay Văn tiên sinh khi nàotới Mạnh Xuân viện, khi nào quay trở về, cùng Trầm Diệp nói những gì,hai người chơi mấy

ván cờ.

Có một lần, ở cuối lời bẩm báo, hắn lo lắng nói thêm một câu, hắn nhận ramặc dù Trầm Diệp không mấy thân thiết, nhưng lại nguyện ý coi trọng vịVăn Điềm tiên

sinh này, nếu như còn tiếp tục để cho vị tiên sinh này tới Mạnh Xuân Viện,liệu có điều gì không ổn thỏa hay không?

Page 298: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

A Lan Nhược cười, nhìn lão quản sự một cái, nói: “Có một bằng hữu cóthể phụng bồi đàm đạo với mình là chuyện tốt, người nhắm mắt theo đuôinhư vậy, cũng đủ

đánh bại người có hứng thú. Thần quan đại nhân muốn làm gì, là chuyệncủa hắn, hắn lúc này gặp chuyện không may, chúng ta mở rộng cửa phủ làđể giúp đỡ hắn,

không phải làm đem người tới giam giữ. Lời này ta nhớ trước kia đã từngnói với ngươi rồi”.

Lão quản sự tiếp nhận lời răn dạy này, quay trở về nghiêm túc suy nghĩ mộtphen, đến lúc hiểu ra, thật sự muốn khâu miệng mình lại.

Bất quá, lão quản sự cả đời theo A Lan Nhược, đã giống như một đầy tớtrung thành tuyệt đối, cảm thấy mặc dù điện hạ tựa như ra ám hiệu với mìnhrằng chuyện của

Trầm Diệp đại nhân từ sau không cần phải bẩm với nàng nữa, nhưng hắncảm thấy, chuyện nên bẩm, thì vẫn cứ phải bẩm. Thí dụ như Trầm Diệp đạinhân mấy ngày

gần đây thường chơi cờ với Văn tiên sinh tới mức xuất thần, cái này rất cầnphải bẩm báo lại.

Lão quản sự là một người vô cùng thận trọng, giống như con nhện cẩn thậngiăng tơ, chú ý mặc dù mấy ngày gần đây Trầm Diệp rất hay xuất thần,nhưng cũng không

phải lúc nào cũng xuất thần, chẳng qua là khi chơi cờ ở Ba Tâm Đình haytrong Tiểu Thạch Lâm thì Trầm Diệp thường trở nên trầm tư.

Khi ở Ba Tâm Đình, hắn thường thích đưa mắt nhìn ngắm cây đậu đỏ bêngóc vườn. Theo lão quản sự thấy, cây đậu đỏ này cũng chẳng có huyền cơgì, chẳng qua là

khi lớn lên thì nhìn khá thuận mắt, vả lại trên thân cây tráng kiện lại thiếumất một đoạn vỏ cây mà thôi. Hắn mơ hồ nhớ được trên thân cây này từng

Page 299: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

có đôi dòng chữ

lưu niệm của A Lan Nhược.

Tiểu Thạch Lâm là nơi trước kia A Lan Nhược hay luyện bắn tên trongMạnh Xuân Viện, ở đó có thạch trận, trống trải tịch mịch, lúc trời có giónhẹ, chơi cờ tại đó có

thể được bình tâm.

Trong tay Văn tiên sinh cầm quân cờ, nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần khácthường, người không biết lại tưởng rằng Trầm Diệp ngẩn người là vì nhìnVăn tiên sinh, nhưng

lão quản sự là ai chứ, nhận ra ánh mắt của Trầm Diệp đang lướt qua đỉnhđầu Văn tiên sinh, chính xác là ngưng mắt nhìn tảng đá lớn phía sau lưngcao hơn đầu nàng.

Trên tảng đá lớn có đề mấy hàng chữ: “Sầu hoài nan khiển, hà nhu cấpkhiển. Phù sinh đa thái, thiên mệnh định chi. Ưu sầu úy phố, tự hữu tậnthì*”.

*Ý nghĩa: Loại bỏ ưu sầu thực sự rất khó khăn, đâu cần vội vàng loại bỏ.Kiếp phù du (cách nhìn tiêu cực về cuộc sống) muôn hình vạn trạng, sốtrời đã định sẵn.

Ưu sầu sợ hãi sẽ tự kết thúc thôi.

Mặc dù không có đề tên người viết, nhưng lão quản sự lại biết được đó làchữ của ai. Trong phủ chỉ có A Lan Nhược thường ngày thích viết thưpháp, nhưng nghiêm

chỉnh viết trên giấy trắng lại không phải sở thích của nàng, chỉ cần có hứngthú, nàng sẽ tiện tay nhặt thứ gì đó, thường là đá lên vạch vài nét chữ.Trước kia nàng đều

đề tên mình dưới những dòng chữ ấy, nhưng sau này đại khái là viết quánhiều rồi nên cũng lười đề tên.

Page 300: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Lão quản sự trung thành nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì trong lòng imlặng, thừa dịp một ngày tâm tình A Lan Nhược khá tốt liền cất lời bẩm báo.

A Lan Nhược cười, thở dài nói: “Ta từng gạt hắn, hắn thấy chữ của ta khótránh khỏi tức giận, ngươi tội gì phải để ý những chuyện như thế”, cây búttrên tay nàng nhỏ

mực xuống tờ giấy trắng, lại nói: “Có điều, trong Mạnh Xuân viện cũngkhông có nhiều nơi có nét bút của ta, nếu như hắn thật sự không vừa mắt,ngươi có thể xử lý

một chút, nếu khắc ở trên cây thì bóc vỏ cây đi, nếu khắc trên đá thì đụcbỏ”.

A Lan Nhược nói hết sức dễ dàng, nhưng chút nét bút ấy của nàng, lãoquản sự lại không nỡ. Trong lòng hắn cảm thấy dường như A Lan Nhượcđã hiểu lầm rồi, rồi

lại cảm thấy cho dù nàng thật sự muốn bỏ chúng, không phải Trầm Diệpcũng không tự mình nói ra là hắn thấy mấy dòng chữ ấy rất chướng mắtsao? Bọn họ xử trí

như thế nào, là hủy bỏ hay lưu lại, cứ đợi đến ngày hắn chính miệng nói rarồi tính tiếp.

Tính ra mấy ngày này xảy ra không ít chuyện, nhưng việc Trầm Diệp đượccứu, đưa vào phủ công chúa, lấy lý do là chế Lưu Ly kính cho thái tử DạHoa dường như

đã được biết trước. Trong Mạnh Xuân viện đã sớm vì Trầm Diệp màchuẩn bị sẵn một căn phòng, mấy ngày liên tiếp không ngừng tìm kiếmnguyên liệu chế kính, đến

nay đã tìm đủ, chỉ đợi ngày khai lò luyện kính. Văn Điềm vừa tìm tới ALan Nhược nói chuyện một hồi, nói sớm nghe thấy tin đồn Trầm Diệp sẽchế kính, muốn mở

rộng kiến thức, lần này hắn luyện kính cần có người ở bên cạnh giúp đỡ,

Page 301: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nàng tự đề cử mình, cầu xin công chúa cho mình cơ duyên này.

A Lan Nhược cho nàng cơ duyên này.

Tô Mạch Diệp gõ gõ chiếc chén trong tay, nhìn nàng nói: “Xem bộ dạngnày của Văn tiên sinh, thật giống như là đã nhìn trúng Trầm Diệp, nàng vanxin ngươi cái gì

ngươi đều đáp ứng, kiểu rộng lượng này ta rất bội phục”.

A Lan Nhược nghiêng người rót thêm trà cho hắn: “Trầm Diệp có nhânduyên của hắn, hắn không nhìn trúng con cũng không phải là sai lầm gì, sưphụ nghĩ con chỉ

vì vậy mà trở thành loại tiểu nhân vì ghen sinh hận sao?”, lại nói: “Cõi đờinày có một nửa là thù hận, cũng là từ ý niệm thù oán mà sinh ra thôi, concảm thấy chuyện

này cũng chẳng cần thiết phải sinh thù chuốc oán gì. Lần này chỉ là tiện taytặng cho hắn một nhân duyên, làm sao có thể nói rộng lượng chừng mựcđược”.

Một lúc lâu, Tô Mạch Diệp nói: “Ta vốn nghĩ ngươi sẽ không vì chuyệnnhư thế mà phẫn hận, nhưng cũng không thể tránh khỏi để ý trong lòng. Tachỉ là đang nghĩ,

nếu như có một ngày bởi vì hắn mà ngươi cảm thấy hận, thì có thể làchuyện gì xảy ra?”.

A Lan Nhược xoay xoay chén trà trong tay: “Vậy thì nhất định là bởi bịphản bội. Thí dụ như hắn yêu con, sau lại phản bội con, đi yêu ngườikhác”, vừa nói vừa cười:

“Chuyện tình trường của nữ nhân, sư phụ mà nghe nhất định sẽ cảm thấy cómùi chua. Này, uống chén trà để bình tâm lại chút đi”.

Tô Mạch Diệp nhìn chén trà: “Thế gian có đại sự, cũng có chuyện nhỏ, chodù là đại sự hay chỉ là chuyện nhỏ cũng đều có khó khăn, thí dụ như đoạntình của thái tử

Page 302: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Dạ Hoa và thượng thần Bạch Thiển trên Cửu Trùng Thiên, ta cảm thấykhông thể xem thường”.

A Lan Nhược nói: “Sư phụ nói đúng, bất quá chuyện này cũng chỉ làchuyện nhỏ thôi, con không hề suy nghĩ gì nhiều cả”.

Phàm giới có kẻ hiền triết cũng không thể luận hết được thế sự, chỉ có thểước chừng mà thôi. Thần tiên tự phụ mình sống lâu, nếu như không đượcnhư ý cũng không

thể xem xét được mệnh trời. Cùng là thần tiên, nhưng nếu không phải sinhra trong tiên tộc, mà phàm là người phàm hay yêu tinh có tu vi mạnh muốntu thành tiên đều

phải từ bỏ thất tình lục dục*. Từ bỏ lục dục cũng không có gì khó, nhưnglại không vừa ý, cho nên nếu luận đúng ra thì đa số thần tiên không thểbằng được người

phàm.

*Thất tình: bao gồm 7 trạng thái tình cảm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục

Lục dục: tiếng nhà Phật: mắt muốn nhìn cái đẹp, tai muốn nghe cái hay, mũimuốn ngửi mùi thơm, lưỡi muốn nếm vị ngon, thân muốn được hưởngsướng, ý nghĩa

muốn được vui vẻ.

Phu tử dạy bắn tên đã quay trở lại, mang theo rất nhiều thổ sản quê mình vôcùng tạ ơn A Lan Nhược. Không cần tới tông học nữa, nàng ở trong phủrảnh rỗi mấy

ngày, thỉnh thoảng mang theo cuốn sách trong tay áo tới bên đình hóng mát.Trên đường đi lại gặp phải Trầm Diệp và Văn Điềm đang quay trở về.Nàng không lơ

đãng, cũng không trốn, đi tới gần, Văn Điềm mỉm cười thỉnh an, nàng cũngcười, ừ một tiếng. Trầm Diệp trầm mặc nhìn nàng không nói, nàng đi quahai bước liền

Page 303: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

quay đầu lại nói: “Hôm qua lão quản sự có nói, ngươi đặc biệt thích mộtloại đá luyện kính, không nhầm thì là đá phía sau núi Kỳ Nam, bọn họkhông mang hết về

cho ngươi được, nên cần ngươi phải tự mình đi chọn, ta đã truyền tin choThượng quân rồi, cũng vừa hay ta có chuyện cần đến tìm Tức Trạch, ngươicùng đi với ta

chứ?”.

Trầm Diệp lạnh lùng nói: “Đây là thấy ta đáng thương bị cầm tù tại mộtchỗ nên cho ta chút ân điển sao?”.

A Lan Nhược giơ cuốn sách lên che ánh nắng, nói: “À, ngươi nói nó là ânđiển, thì cứ coi như là ân điển đi”.

Văn Điềm hòa giải nói: “Đến lúc đó ta có thể cùng đi hay không, bìnhthường muốn đến Kỳ Nam sơn cần phải có chỉ thị của Thượng quân, tamuốn đến đó một

chút”.

Ánh mắt hai người còn đang giằng co giữa không trung, ai cũng không chịunhường nửa phần, Trầm Diệp nói: “Văn Điềm đương nhiên nên đi cùng”.

A Lan Nhược có chút ngạc nhiên, cười nói: “Có Văn Điềm đi cùng, tránhcho hai ta đánh nhau trên đường đi, cũng tốt”.

Hai ngày sau, sau Kỳ Nam sơn, ngô đồng phản chiếu ánh mặt trời, gió mátđưa cành trúc.

A Lan Nhược mang theo một giỏ điểm tâm, yên ổn ngồi dưới cây trúc chờTức Trạch điều tức xong, mở cửa tiếp khách. Trầm Diệp lạnh lùng nhìncái giỏ bên cạnh

nàng một cái, không nói gì, dắt Văn Điềm đi vào trong núi khai thác đátrước.

Tức Trạch điều tức tới giữa trưa, vừa mới mở cửa, bạch y bồng bềnh tựa

Page 304: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

vào bên tường: “Ngươi tới cũng thật nhanh. À, còn mang điểm tâm cho tanữa sao?”.

A Lan Nhược cầm theo chiếc giỏ nghênh đón: “Ngươi vừa gửi thư nói tìmđược một con khuyển nhân thú giúp ta luyện cung, biết được ta bất quá chỉtrong một hai

ngày sẽ tới thăm, vậy mà vẫn đóng cửa nửa ngày, ta còn tưởng ngươi khôngmuốn gặp ta nữa”, nói thì nói vậy, nhưng trên mặt vẫn hiện lên vẻ hứng thú:“Con thú đó

hiện tại ở chỗ nào?”.

Tức Trạch nhận lấy giỏ điểm tâm, nói: “Bộ dạng vừa rồi của ngươi nhưthể nửa sống nửa chết, làm ta sợ tới nhảy dựng lên, đương nhiên không thểmở cửa để ngươi

vào trong mang xui xẻo tới cho ta được, lúc này ngươi cuối cùng cũngtrông tươi tỉnh hơn một chút. Lẽ ra phải sớm tươi tỉnh thì tốt hơn, khó cókhi ngươi tới liếc ta

một cái, phải nên tươi tỉnh như vậy chứ”.

A Lan Nhược thở dài nói: “Mấy ngày nay tinh thần không được tốt, nhưngcũng đâu có tới mức nửa sống nửa chết, ngươi để ta ở bên ngoài chịu đựngánh mặt trời tới

nửa ngày thì có thể giúp ta tươi tỉnh lên sao?”.

“…”.

Tức Trạch nhón một miếng điểm tâm bỏ vào miệng: “Không vậy thì sao?”,ngẩng đầu một cái, đưa mắt nhìn về phía Vụ Mai Tiệm đang mở ra, hiệnlên một cảnh

Thạch Lâm. Trong rừng, quái thạch, núi non trùng điệp, ở bên trên có mộtvòng tử quang, mơ hồ truyền ra tiếng gầm thét của dị thú. Ước chừng cảmthấy âm thanh

Page 305: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

này là cảnh đẹp ý vui, hắn lắng nghe một hồi lâu mới nói: “Con khuyểnnhân thú này đã gây họa nhiều năm, hại ta phải bỏ ra chút khí lực mới bắtđược, trong tất cả

các dị thú, thân hình nhanh nhẹn nhất là nó, hơn nữa còn không có cảm giácđau, rất hợp cho ngươi luyện cung. Ngươi có thể bắn trúng nó bởi vì, trongPhạm Âm

cốc này không có gì là ngươi không thể bắn hạ được”.

A Lan Nhược từ trong tay áo biến ra một cái cung, cười nói: “Để ta đi gặpnó”.

Khuyển nhân thú là một loại dị thú đầu tứ giác từ thời thượng cổ, tập tínhkhông hề làm phụ lòng ngoại hình của nó, vô cùng mạnh mẽ. A Lan Nhượcgiương cung, phi

thân vào thạch trận. Khuyển nhân thú bởi vì bị Tức Trạch bỏ đói mấy ngày,ngủi thấy mùi người thì vô cùng kích động, mặc dù khí lực trên ngườikhông còn quá

nhiều vì bị đói, nhưng móng vuốt lại lợi hại hơn ngày thường, thân hìnhcũng gọn gàng hơn bình thường, quyết tâm đánh liều cái mạng già vì miếngăn cũng là khó

tránh được.

A Lan Nhược mượn thạch trận để ngăn cản, ngưng thần giữ khoảng cáchcùng con khuyển nhân thú, cơn mưa tên lao vun vút trong không khí, nhưngchưa bay được

tới gần thân nó đã bị khéo léo né tránh toàn bộ. Tức Trạch đứng ở bênngoài chậm rãi nói: “Ngươi nhắm nó mà bắn thì sẽ không trúng, những thứtrước kia mà ngươi

bắn đều không nhanh bằng tên của ngươi, nhưng khuyển nhân thú lại nhanhhơn tên của ngươi, ngang với tốc độ tên bay, hơn nữa tốc độ ấy lại dùng đểdi chuyển,

Page 306: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ngươi phải nhắm lệch mới bắn được”.

Lời Tức Trạch nói không hẳn không có đạo lý, nhưng khi làm thực sựkhông dễ dàng. Nói như vậy, có nghĩa là A Lan Nhược trong cùng một lúcphải làm ba việc,

một là ẩn nấp con chó để đề phòng bị nó bắt được mà nuốt sống, hai là lậptức dự tính khoảng cách chính xác để giương cung, ba là cần dốc hết sứclực quan sát,

nắm vững thói quen hướng đi của nó.

Trong trận chiến đấu kịch liệt suốt nửa canh giờ, không chiếm được chúttiện nghi nào của đối phương, thức ăn ngon ở phía trước lại không thể tậnhưởng, có thể

tưởng tượng được con khuyển nhân thú tức giận tới mức nào.

Tức Trạch đứng ở bên cạnh Thạch Lâm, vừa uống trà vừa nói: “Ngươi nênra ngoài đi, sau một canh giờ mà không bắn trúng nó cũng không sao,nhưng nếu như

ngươi vì mệt mỏi mà bị nuốt thì ta biết bẩm báo với sư phụ ngươi thếnào?”.

Vừa dứt lời, trong trận vang lên một tiếng gầm thét phẫn nộ điên cuồng củacon khuyển nhân thú.

Hồng y thiếu nữ vừa mới mượn lực ở bên trên cột đá, vọt tới giữa khôngtrung thả ra một mũi tên đã được tính toán tỉ mỉ, nhắm ngay vào giữa bụngcủa con thú, vô

cùng chuẩn xác. Trong ánh mắt trầm tĩnh của nàng hiện ra một tia vui vẻ,muốn tiếp đất để mau chóng xuất trận. Thế nhưng, bi kịch lại xảy ra trongchính thời khắc

này.

Trong khoảnh khắc nàng tiếp đất đã không để ý tới một đống hạt sơn trà

Page 307: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

trên mặt đất, lòng bàn chân mất thăng bằng, rơi thẳng xuống, trán đập vàotảng đá.

Nói thì chậm nhưng việc xảy ra thì thực sự rất nhanh, con khuyển nhân thúvô cùng phẫn nộ kia đã muốn bổ nhào đến.

Trong không gian bỗng nhiên vang lên âm thanh những cánh chim đập liênhồi, màu đen cánh chim tựa như mây che kín mặt trời, con khuyển nhân thúđang bổ nhào

tới vì tránh một thanh trường kiếm đâm thẳng vào ngực mà đâm đầu vàocột đá. Đôi mắt huyền y thiếu niên sâu thăm thẳm như nước, đưa tay tạo raphong ấn, trong

ánh sáng màu bạc, quái thạch trong rừng ầm ầm chuyển động, con khuyểnnhân thú bởi vì tránh được trường kiếm mà sung sướng, gào thét muốnxuyên qua thạch

trận.

Trận pháp bởi vì do Trầm Diệp huy động, không giống với sự nới lỏng khinãy, con khuyển nhân thú bị kiềm chế, nhưng hai người cũng không hề dềdàng xuất trận,

hắn chỉ ở cách con thú một đoạn nhỏ, hai người ôm nhau lăn qua đó.

A Lan Nhược đưa tay che miệng vết thương trên trán, mơ hồ nhìn hắn,giống như thể không hiểu vì sao hắn lại đột nhiên xuất hiện. Thời khắc nguycấp như thế, há lại

có suy nghĩ gì khác.

Trầm Diệp ôm cổ A Lan Nhược, một tay đem cái trán bị thương của nàngbảo vệ trong lồng ngực, những cánh chim đen che xung quanh hai người,hai người lăn qua

khe nhỏ chỗ kết giới. Đợi cả hai ra khỏi thạch trận, Tức Trạch lập tức giacố lại kết giới, ánh mắt hướng tới phía Trầm Diệp: “Mấy năm không gặp,lúc ngươi lâm trận

Page 308: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cũng đã tỉnh táo hơn nhiều”, lại nói: “Khi còn nhỏ đã yêu gương mặt lạnhlùng không giống người, khi lớn lên rồi tại sao một chút tiến bộ cũng khôngcó?”.

Trầm Diệp mặt không chút thay đổi nói: “Khuyển nhân thú hung hiểm nhưthế, ngươi lại để cho nàng đối chiến với nó?”.

Tức Trạch nói: “Không phải là nàng đã bắn trúng nó rồi ư, nếu không phảiđột nhiên té ngã”, gãi đầu áy náy nói: “Aiz, cũng tại ta, ngày hôm qua vừađi tản bộ trong

đó vừa lột vỏ mấy quả sơn trà…”, nhưng rồi lập tức nghiêm mặt nói:“Nhưng chiến trường chân chính cũng là như thế, cũng sẽ không có ngườiquét dọn hạt sơn trà

giúp nàng, toàn bộ là dựa vào khả năng chú ý của nàng, ta coi như cũnggiúp nàng cảnh giác hơn”.

A Lan Nhược nằm trong ngực Trầm Diệp, thong thả xen lời: “Theo ta cảmthấy, trên chiến trường sẽ không có người ăn sơn trà, cho nên ta không cầnphải để ý tới

vấn đề này”.

Trầm Diệp nhìn Tức Trạch, trong ánh mắt không có lấy một chút ấm áp:“Lúc nàng ở trong hiểm cảnh, ngươi đang làm cái gì vậy? Nàng chính làthê tử của ngươi kia

mà”.

Tức Trạch lập tức tỏ ra áy náy nói: “Ta đang ăn điểm tâm nàng mang đếncho ta, không có để ý lắm…”, nhưng lại lập tức nghiêm mặt nói: “Cứ báiđường rồi là sẽ trở

thành phu thê hay sao, đó là các ngươi cho là như vậy thôi, ta và A LanNhược không cảm thấy như thế. Còn nữa, ngươi không phải đã mau hơn tamột bước cứu

được nàng, ta xuất thủ chẳng phải là dư thừa sao?”.

Page 309: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Sắc mặt Trầm Diệp băng lạnh lại: “Nếu không phải ta mau một bước, nàngđã bị khuyển nhân thú cắn mất một cánh tay rồi”.

Tức Trạch ngạc nhiên nói: “Người có khả năng bị cắn đứt tay là nàng,nàng cũng không có chất vấn ta, ngươi vì sao lại chất vấn ta?”.

Tay Trầm Diệp che trên vết thương đang chảy máu trên trán của A LanNhược, trên mặt nàng cũng xuất hiện thần sắc tò mò, phụ họa nói: “À, đâycũng là một chuyện

tốt. Ta cũng muốn biết”.

Trầm Diệp lần đầu tiên cúi đầu nhìn nàng, máu trên trán nàng dính vào tayhắn. Hắn từng khinh miệt nói dòng máu này không sạch sẽ, nhưng hôm naylại tùy ý để cho

nó làm dơ bẩn ngón tay của hắn. Hắn không hề rút tay ra, trong ánh mắt cómột loại cảm xúc, dường như là sự đấu tranh gay gắt chợt lóe lên.

A Lan Nhược nhẹ giọng hỏi: “Trầm Diệp, có phải ngươi thích ta haykhông?”.

Hắn nói: “Làm sao ngươi dám…”.

Nàng đẩy ngón tay của hắn đang che trên trán mình ra, trong thanh âm củahắn hàm chứa sự tức giận: “An phận chút đi”.

Nàng bật cười: “Ngươi thật sự thích ta, Trầm Diệp”.

Ngón tay của hắn lại áp chặt vào trán nàng, nhếch môi không nói gì, nhưngtrong mâu quang của hắn lại vẻn vẹn chỉ có bóng dáng của nàng. Trong mắthắn, tình trạng

của nàng thực sự rất nghiêm trọng, giống như một ngoại nhân xông vào mộttòa thành phủ đầy bụi, ngoại trừ nụ cười của người đó, sau lưng vẫn làmưa tuyết đầy trời,

ngàn năm không thay đổi.

Nhưng như vậy cũng là khó có được.

Page 310: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nàng tựa như cao hứng trở lại, đưa tay lên chạm vào cằm của hắn, “Khôngthừa nhận cũng không sao, đầu ta đang đau, ngươi cười một cái cho ta xemnào”.

Hắn vẫn ôm nàng, mặc kệ tay của nàng đang đặt trên cằm mình, ngừng suynghĩ, nhìn nàng: “Ngươi muốn chết”.

Nàng dường như mỉm cười: “Từng có ai nắm cằm ngươi trêu chọc ngươigiống như ta sao?”.

Hắn vẫn nhìn nàng như vậy, chờ nàng thu tay lại, nói: “Ngươi nói xem?”,theo lý thì hắn nên tức giận, nhưng trong tiếng nói lại không hàm chứa chúttức giận nào.

Văn Điềm chạy tới đưa khăn lụa, bàn tay dừng lại giữa không trung, sắcmặt trắng bệch, Tức Trạch vừa bỏ một miếng điểm tâm vào miệng, liếcnhìn sắc trời, khụ một

tiếng tổng kết nói: “Cần đưa người tới giường nằm thì mau đi đi, ai cần đinấu cơm cũng mau nấu đi, cứ đứng mãi ở đây là sao?”.

Trầm Diệp có thích A Lan Nhược hay không, mặc dù đang nghe Tô MạchDiệp kể chuyện trước kia, nhưng trong lòng Phượng Cửu vẫn không khỏitoát mồ hôi lạnh,

lúc này lại như tảng đá lớn trong lòng đã rơi thẳng vào đáy cốc sâu thẳm,một tiếng động thật lớn vang lên phía sau, sau đó để lại cho nàng một lòngtin xác đáng.

Nàng cảm thấy vui vẻ, mà thoải mái.

Có điều, lúc nghe Mạch Thiểu nhắc tới khuyển nhân thú, trong lòng nàngđã suy nghĩ, nàng đang giúp đỡ Tô Mạch Diệp, không biết nàng có phải tớiKỳ Nam Thần

Cung gặp con khuyển nhân thú đó hay không?

Chỉ vừa mới nghĩ đến thôi, da đầu nàng đã tê rân rân rồi.

Page 311: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nhưng đối với A Lan Nhược và Trầm Diệp thì sẽ trở thành vô cùng cảmđộng, gần như xóa bỏ những đau buồn âm thầm trước kia. Đường tình vớingười mà nàng

nhìn trúng không được yên ổn, duyên phận của hai người cũng đã hết. Bởivì trong đáy lòng Phượng Cửu rất đồng cảm với A Lan Nhược, nên hyvọng đường tình

của nàng sẽ thuận lợi hơn mình một chút, kết cục như vậy khiến nàng kháhài lòng.

Nàng hỏi Tô Mạch Diệp có cần rót thêm trà không, Tô Mạch Diệp liếcnàng một cái, trên khuôn mặt nhợt nhạt dường như hiện lên nụ cười, nụcười kia trong nháy mắt

lạnh lẽo tới tận xương tủy, Phượng Cửu sợ run cả người, nhớ tới vị nhânhuynh ngồi đối diện này còn có một cái tên vô cùng thanh cao là Thiêndiện Thần Quân.

Ngón tay Thiên diện Thần Quân Tô Mạch Diệp nhẹ gõ gõ lên mặt bàn: “Tabiết ngươi đang suy nghĩ gì, cảm nhận được đây là một kết cục tốt sao?”,con mắt lại

hướng về phía xa xa: “Đây cũng không phải là kết cục gì cả, sau đó có rấtnhiều chuyện xảy ra nữa, nhưng nếu coi là chuyện tốt, thì cũng chỉ cóchuyện đó”. Ngừng

lại, nói: “Tức Trạch là người trượng nghĩa, việc hôn sự này cho dù hắn vôtình vô nghĩa, nhưng nhiều năm qua rồi hắn cũng không có dâng chiếu muốnrũ bỏ, cũng là

hắn thương hại thân phận công chúa không được kính trọng của A LanNhược, sau khi mang danh thê tử của hắn, cuộc sống mới khá hơn một chút.Từ hôm chuyện

xảy ra ở phía sau Kỳ Nam sơn đó, Trầm Diệp và A Lan Nhược ở chungmột chỗ suốt hai năm, giữa bọn họ có những gì ta không có rõ ràng lắm,bởi khi đó ta trở về

Page 312: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Tây Hải, chỉ biết hai năm đó, Trầm Diệp vẫn bị giam cầm trong phủ A LanNhược”.

Phượng Cửu thầm nghĩ, Mạch Thiểu nói hắn trở về Tây Hải là bởi vì TâyHải có việc, một lý do hoàn toàn không thể chối cãi được, nhưng có lẽ làkhi đó hắn cuối

cùng đã nhận ra được A Lan Nhược là gì đối với hắn, đáng tiếc giai nhânđã tìm được phu quân khác, Mạch Thiểu bởi vì thương tâm nên mới trở vềTây Hải. Suy nghĩ

tới đây, lúc nói chuyện, Phượng Cửu chú ý đả động tới vấn đề này mộtchút: “Nếu như ngươi không biết được hết mọi chuyện, không đề cập tớicũng không sao,

chẳng qua ngươi vừa mới nói có rất nhiều chuyện không tốt xảy ra, khôngbiết là đã xảy ra những chuyện gì?”.

Tô Mạch Diệp ngẩn người, một lúc lâu mới nói: “Sử sách ghi lại hai nămsau, Thượng quân họ Tướng Lý mắc bệnh qua đời, thái tử Tướng Lý Hạlên kế vị, vào ngày

hai mươi bốn tháng bảy, chính là ngày thánh đản. Vừa kế vị được bảy ngàythì Dạ Kiêu tộc lên án mạnh mẽ việc tộc Tỷ Dực Điểu dung túng cho dânvùng biên giới

vượt biên săn thú, mang binh xuất chiến. Tướng Lý Hạ ngự giá thân chinh,đánh lui Dạ Kiêu tộc tới ngoài thiên hà. Ngày mười bảy tháng tám, TướngLý Hạ chết trận.

Tướng Lý Hạ không có con, theo như thứ tự con cái kế thừa vương vị, nếuQuất Nặc không bị giáng làm thứ dân thì sẽ là nàng kế vị, sau đó đến ALan Nhược,

Thường Lệ. Ngày mười chín tháng tám, Quất Nặc bị lưu đày được nghênhđón vào vương đô kế vị, ngày hôm sau, A Lan Nhược thắt cổ tự vẫn”.

Phượng Cửu khiếp sợ.

Page 313: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Tô Mạch Diệp nói tiếp: “Có lẽ là bởi A Lan Nhược hồn phi phách tán, màtộc Tỷ Dực Điểu nói, thắt cổ tự tự là phương pháp khiến hồn phi phách tánnhanh nhất, cho

nên bọn họ mới dám nói như vậy để lừa gạt ta”.

Tâm tư Phượng Cửu trong chốc lát đã vững vàng trở lại, nhíu mày nói: “Tatừng nghe nói, sau khi A Lan Nhược mất đi, vị nữ quân nhậm chức kia lậptức liệt nàng vào

danh sách cấm ngữ. Hiện tại ta lại có chút nghi ngờ, Quất Nặc được kế vị,tộc Tỷ Dực Điểu thực sự đồng ý sao? Mà bọn họ nhất mực nói A LanNhược tự vẫn, cũng

không cho ngươi lý do vì sao nàng phải tự vẫn ư? Còn nữa, Quất Nặc vìsao phải liệt ba chữ A Lan Nhược vào cấm ngữ?”.

Tô Mạch Diệp mặt không chút thay đổi nói: “Có tin đồn nói, Thượng quânkhông phải qua đời vì bệnh, mà là bị A Lan Nhược giết bằng thuốc độc”.

Hắn thu tầm mắt, nhìn về phía Phượng Cửu: “Đương nhiên, nếu là lý donày, vấn đề ngươi nói tới sẽ không nan giải nữa, nhưng ngươi tin được tinđồn này sao?”.

Phượng Cửu lắc đầu theo bản năng, chợt nhớ tới nói: “Lúc đó Trầm Diệpđâu?”.

Tô Mạch Diệp cười lạnh nói: “Trầm Diệp? Tin đồn nói, sau khi Thượngquân chết, hắn một lần nữa được nghênh đón về Kỳ Nam Thần Cung, ALan Nhược vì cái

chết của Thượng quân mà bị giam, hắn từng dâng tấu…”.

Trong lòng Phượng Cửu không khỏi trầm xuống: “Trong tấu chương viếtcái gì?”.

Nụ cười của Tô Mạch Diệp lạnh như băng, trong ánh mắt cũng như mộtdòng sông băng: “Trong tấu chương thỉnh cầu chuyển án của A Lan Nhượctới Kỳ Nam Thần

Page 314: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Cung, cho rằng nàng phạm vào tội nặng như vậy, theo lý thì nên tự vẫn”,dừng lại một lúc lâu, nói: “Ngày hôm sau, A Lan Nhược liền tự vẫn”.

———————————————————————————–

Một tuần ko ol được nhưng cũng không dám quên nhiệm vụ, hôm nay ngày20.10, tặng cả nhà toàn bộ chương 12 ^ .̂ Chúc các bạn nữ càng ngày càngxinh đẹp,

đáng yêu nhé :D

Cảm nhận về Chương này: anh Tức Trạch thật kute @@

————————————————————————————–

Ngoại truyện bonus:

Các vị tiên trên Cửu Trùng Thiên vẫn tò mò không biết Đế Quân và MặcUyên ai lợi hại hơn, cho nên Bạch Thiển bảo Phượng Cửu đi khuyến khíchĐế Quân so tài

với Mặc Uyên. Sau nửa canh giờ, Phượng Cửu quay trở lại.

Bạch Thiển nghênh đón: “Khuyên hắn ra sao rồi?”.

Phượng Cửu chán chường lắc đầu: “Đế Quân nói loại so kiếm này quángây thơ rồi, hắn bây giờ đang làm một chuyện rất có ý nghĩa, bộn bề nhiềuviệc không có thời

gian rảnh”.

Bạch Thiển: “Hắn đang làm gì đó?”.

Phượng Cửu: “…Đang cùng Cổn Cổn đi thăm gia gia”.

@@@@

❄ Chương 11.1 ❄edit: Phong Tuyết

beta: Phong Tuyết

Page 315: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Một đêm này, Phượng Cửu mơ thấy một giấc mộng. Trong giấc mơ, có rấtnhiều mây che kín bầu trời, gió thổi qua cánh đồng bát ngát, khắp nơihoang vu, màu sắc

tối tăm, đầy bụi mù. Một dòng sông dài chán chường vắt ngang cánh đồngtrống không, bên bờ sông chập chờn có bóng người.

Phượng Cửu mơ hồ nhận ra người bên bờ sông mặc một thân hồng y, mặcdù không thấy rõ bộ dáng, nhưng trong lòng biết đó là A Lan Nhược.Phượng Cửu ôm

nghi vấn trong lòng, giẫm lên thảm cỏ đã héo úa, muốn tiến đến gần nàng,lại chẳng hiểu vì sao không thể tới gần được.

Mắt thấy thân ảnh kia sắp tan vào màn bụi mù dày đặc, nàng vội vàng nói:“Ngươi vì sao phải tự vẫn? Chuyện gì đã xảy ra mà đáng để cho ngươi dùbiết là mình sẽ

hồn phi phách tán cũng nhất định muốn chết?”.

Tiếng cười của nữ tử theo gió thổi tới, hàm chứa vẻ tiêu sái tựa như lời TôMạch Diệp đã nói: “Đúng vậy, vì sao chứ?”. Một ngọn lửa tàn bỗng nhiênbùng lên, lan

rộng ra, dường như có một con mãnh thú nhảy tới phía lòng bàn chânPhượng Cửu, khiến nàng kinh hãi, bay vọt lên không trung, chỉ cảm thấythân thể chợt nhẹ

bỗng, rồi tỉnh giấc.

Sáng sớm, Phượng Cửu suy nghĩ đây chính là giấc mơ báo mộng, nhưng lạikhông thể hiểu nổi rốt cuộc là có ý gì. Lại thấy Trà Trà đã trở về ngày hômqua cùng

Mạch Thiểu vén quần chạy vào, nhắc nhở nàng ngày hôm nay Mạch Thiểusẽ quay trở lại Thần Cung. Trà Trà đêm qua dọn dẹp thư phòng, thấy cómột bọc kẹo hồ

ly, bên trên có dán mảnh giấy ghi tặng Mạch Thiểu, hỏi nàng còn muốn đưa

Page 316: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cho Mạch Thiểu nữa hay không. Phượng Cửu vỗ đầu một cái, may mà cóTrà Trà nhắc

nhở. Vội vàng tới thư phòng tìm kẹo hồ ly, sau đó hăng hái đi tìm MạchThiểu.

Tô Mạch Diệp được một đêm ngủ ngon, hôm nay cuối cùng cũng ra dángcon người, thần sắc của mỹ công tử đã trở lại bảy, tám phần mười.

Phượng Cửu rất hào khí ném bọc kẹo hồ ly xuống trước mặt hắn, Tô MạchDiệp sặc ngụm trà trong cổ họng: “Cái này, ta cũng có phần sao?”.

Phượng Cửu rộng lượng nói: “Đương nhiên, nô tỳ hay kẻ sai vặt trong việncủa ta, mỗi người cũng đều có phần, không thể không có phần của ngươiđược”, giống

như thể đang tranh công: “Đương nhiên phần của ngươi sẽ nhiều hơn củabọn họ một chút, mà trong kẹo của ngươi ta còn cho thêm nhiều bột hơncủa bọn họ. Kẹo

tặng cho Trầm Diệp cũng giống như vậy, nghe nói Trầm Diệp đem cho tiểuđồng tử trong viện của hắn, tiểu đồng tử kia cũng thấy kẹo này ăn khôngtệ”.

Thần sắc trên khuôn mặt Tô Mạch Diệp liên tục thay đổi, cuối cùng dừnglại tại hai thần sắc không đành lòng và thương hại, nhận kẹo hồ ly, nói vớiPhượng Cửu:

“Chuyện này, ngươi có nhắc tới với Tức Trạch chưa?”.

Phượng Cửu ngạc nhiên nói: “Vì sao ta phải nói cho hắn nghe chuyệnnày?”.

Trên khuôn mặt Mạch Thiểu lại càng hiện ra sự thương hại, nói: “À, khôngnói thì tốt, nhớ kỹ, sau này cũng đừng nói, sẽ có điểm tốt cho ngươi”.

Phượng Cửu bị hắn làm cho mơ hồ, nói: “Vì sao không thể nói?”.

Mạch Thiểu thầm nghĩ bởi vì ta còn muốn sống thêm hai năm, nhưng miệng

Page 317: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

lại cân nhắc: “À, bởi vì thân phận này của ngươi, tự mình làm kẹo đườngtặng cho hạ

nhân hay sư phụ, bằng hữu thật ra thì cũng không hợp quy củ cho lắm, màtrước kia A Lan Nhược cũng không có làm như vậy, nếu như ngươi nói vớiTức Trạch sẽ

khiến hắn nghi ngờ, chẳng phải là phức tạp hay sao?”.

Phượng Cửu chợt hiểu ra: “Như vậy sao, chuyện này ta cũng không để ýlắm, cũng là ngươi lo lắng chu đáo”.

Nói đến đây, bởi vì đề cập đến Tức Trạch, có một chuyện khác bỗng nhiênnổi lên trong lòng Phượng Cửu, nàng nói với Tô Mạch Diệp: “Ta đột nhiênnhớ tới, có

một chuyện muốn thỉnh giáo ngươi, bởi vì ta là thú sống trên cạn, khônghiểu rõ lắm về thủy tộc, có điều ngươi thuộc thủy tộc nên có thể biết, huyếtđộc của giao

long thì nên giải như thế nào?”. Huyết độc của giao long đã ở trong cơ thểTức Trạch mười mấy ngày mà không thanh lọc được hết, đám đại phutrong tộc Tỷ Dực

Điểu chung quy vẫn là sống trên cạn, không có kiến thức, không chẩn đoánđược loại độc này. Mặc dù Tức Trạch nói đây không phải là loại độc gìlợi hại, nhưng lại

làm Phượng Cửu có chút lo lắng, thừa dịp này liền hỏi.

Tô Mạch Diệp không hiểu nói: “Huyết độc của giao long? Giao long cũngkhông phải là độc vật gì cả, ngược lại máu của nó lại là một thánh phẩm bổdưỡng rất quý,

cực kỳ khó có được, độc vật bình thường cho dù có xâm nhập vào máu củagiao long, chỉ trong khoảnh khắc sẽ bị hóa giải. Nếu như một người trúngquá nhiều loại

độc, các đại phu thường lấy máu của giao long làm thuốc dẫn, trước tiên

Page 318: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

mổ bộ phận đầu tiên có thể hóa giải được độc, sau đó việc lấy độc trongcơ thể ra sẽ dễ

dàng hơn nhiều. Ai nói với ngươi là trong máu của giao long có độc?”.

Phượng Cửu u mê nhìn Tô Mạch Diệp, chấn kinh tới mức nói không nênlời: “Nhưng… nhưng hắn nói hắn trúng huyết độc của giao long, gặp, gặpchuyện như vậy là

sự cố độc phát, thân bất do kỷ”.

Tô Mạch Diệp tự rót trà cho mình, khiêu mi nói: “Ai nói với ngươi nhưvậy, chắc chắn là đã lừa gạt ngươi rồi”, chén trà vừa mới dính vào môi,đột nhiên dừng lại,

quay đầu nhìn nàng nói: “Ngươi nói gặp hắn như vậy, là gặp như thếnào?”.

Phượng Cửu không nói lời nào.

Tô Mạch Diệp thử dò xét hỏi: “Hắn không có chiếm tiện nghi của ngươichứ?”.

Khuôn mặt Phượng Cửu lúc đầu trắng nhợt, sau đó hai má điểm hồng, màuhồng mỗi lúc một đậm, chỉ sau một câu nói này đã đỏ bừng như bị đánhson.

Tô Mạch Diệp nhếch khóe môi. Người này là ai, trong lòng hắn đã támphần biết rõ.

Đế Quân.

Hắn hôm nay thật là tâm huyết, hoặc là nói, kể từ khi hắn nhận sự phó tháccủa Liên Tống bắt đầu vào chỗ này, gặp phải Đế Quân, hắn vẫn luôn luônrất tâm huyết.

Con đường Đế Quân theo đuổi người yêu quả thực quá mức xảo quyệt,cũng không kém phần đặc sắc, thứ cho hắn không biết rõ, nhưng nếu nhưĐế Quân biết được

Page 319: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

hắn quấy rối chuyện tốt của ngài, bản thân hắn có kết quả gì, hẳn hiểu rấtrõ.

Phượng Cửu ngồi ngược chiều ánh sáng trên một chiếc ghế làm bằng gỗ lê,vẻ mặt ngu ngơ không biết là đang suy nghĩ gì.

Tô Mạch Diệp khụ một tiếng, đi trái lương tâm, cất lời xoay chuyển tìnhthế: “Thật ra thì, máu của giao long, mặc dù có thể hóa giải được nhiềuloại độc, nhưng trong

số đó lại không có tình độc, nếu như một khi tình độc đã tan ra vào máucủa giao long…”.

Phượng Cửu chống cằm, nét ửng đỏ trên mặt đã giảm hơn chút ít, nhẹ giọngnói: “Nói như vậy, ngươi nghĩ con giao long đó trước ấy đã trúng tình độc,chưa biết

chừng đã truyền độc sang cho người khác sao? Nhưng thí dụ như ta trúngtình độc, ngươi dính máu của ta, khi đó cũng có thể bị lây tình độc sao?Trên đời nào có

tình độc như vậy, Mạch Thiểu, ngươi không phải đang cho rằng ta rất dễ bịgạt đấy chứ?”.

Tô Mạch Diệp cười khan một tiếng, cơ hồ tiên đoán được tình cảnh lúc ĐếQuân đem Thương Hà kiếm gác lên cổ hắn. Một lúc lâu, hắn thở dài, nhìnPhượng Cửu

nói: “Trước kia ngươi từng nói với ta, ngươi muốn gặp được một người tốthơn, một người mà khi ngươi gặp nguy hiểm, hắn sẽ tới cứu ngươi, ngườimà cứu ngươi rồi

sẽ không tự tiện bỏ rơi ngươi, lúc ngươi đau buồn sẽ đến an ủi ngươi.Ngươi có nghĩ tới hay không, nói không chừng, người lừa gạt ngươi kia,chính là người ngươi

muốn tìm?”.

Phượng Cửu sững sờ một chút, nói: “Đúng là ta sống chung cùng hắn,

Page 320: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nhưng…”.

Tô Mạch Diệp nói: “Thật ra thì, người đó là ai, ta ước chừng đã đoán rabảy, tám phần. Có phải có đôi lúc, ngươi cảm thấy sở thích tính cách củahắn có chút giống

Đông Hoa Đế Quân không?”, không đợi Phượng Cửu trả lời, lại nói: “Tanghĩ, ngươi không phải là không thích hắn, mà chẳng qua là cảm thấy, nhưvậy thật giống

như biến hắn thành bóng dáng của Đông Hoa, kết quả là nhiều lần nóibuông tay nhưng vẫn không thể, có đúng như vậy không?”.

Thật ra thì Tô Mạch Diệp nói những lời này, hơn phân nửa là hắn bịachuyện. Thậm chí ngay cả khi hắn hiểu được chuyện hắn bịa ra là rất hoangđường, cũng có thể

khiến cho nàng động lòng. Nàng nếu có thể suy nghĩ một lần về những lờihắn vừa nói, nhất định cũng sẽ có lần thứ hai, suy nghĩ nhiều thêm vài lần,nói không chừng

lại thật sự tin tưởng rằng nàng quả nhiên thích Tức Trạch.

Đây cũng là chuyện duy nhất mà hắn có thể giúp đỡ, sửa chữa giùm ĐếQuân từ trước tới giờ.

Phượng Cửu trầm mặc chốc lát, trong chốc lát ấy, Tô Mạch Diệp uống mấychén trà, hắn cảm thấy Phượng Cửu lúc này trầm mặc là vì tập trung sứclực, chuẩn bị

làm một trận mắng liền mạch lưu loát dành cho hắn. Trận mắng này vốn làhắn tự tìm, hắn chờ.

Một lúc lâu, Phượng Cửu rốt cục mở miệng, thấp giọng nói: “Ừm, có thểngươi nói đúng”.

Nửa chén trà còn dư trên tay Tô Mạch Diệp trực tiếp đổ vào trong cổ áohắn, hắn trợn mắt, há hốc miệng nhìn về phía Phượng Cửu.

Page 321: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu bình tâm trong chốc lát, lại nói với hắn: “Hôm nay ngươi nóirất nhiều điều, đều là những lời vàng ngọc, làm ta có cảm giác, ngươi cólời gì muốn khuyên

ta sao?”.

Tô Mạch Diệp nhất thời có một loại cảm giác viển vông không chân thật,nhưng thanh âm lại rất bình tĩnh, nói: “À, không có gì, chỉ là có một câu,nếu như ngươi quả

thực thích hắn, thì không cần phải tự tạo áp lực cho mình, có thể là bởi vìngươi thích kiểu người như vậy, mà trùng hợp hắn và Đế Quân đều là kiểungười như vậy”.

Sau khi Mạch Thiểu rời đi, Phượng Cửu ngồi trong phòng hắn hồi lâu,nắng sớm ban mai nhè nhẹ, rất hợp để suy tư. Vừa nói chuyện với MạchThiểu, không quá nửa

nén hương sau, nàng đang trong trạng thái khiếp sợ, tức giận, nghi ngờ,chợt nhận ra trong mình, bốn loại cảm xúc đã chuyển một vòng lớn, đếnmức đầu óc nàng có

chút choáng váng, suy nghĩ mà không thể nghĩ cho rõ ràng. Nàng khiếp sợbiết Tức Trạch gạt nàng, tức giận vì Tức Trạch vậy mà lại gạt nàng, nghingờ không rõ vì

sao hắn lại gạt nàng, rồi chợt hiểu ra, sở dĩ hắn gạt nàng, là bởi thích nàng.

Lúc chợt nhận ra điều này, nàng không khỏi giật nảy người, nhưng lúctrước khi cô cô Bạch Thiển của nàng dạy nàng bí quyết đoán đề đã có mộtcâu danh ngôn, nói

rằng các nàng không có khả năng thiên phú về mặt này, nếu muốn thuận lợivượt qua bài kiểm tra trước con mắt của phu tử, thì cần phải nắm giữ trongtay một loại bí

quyết đoán đề. Loại bỏ tất cả các loại đề đã có thể biết, cái cuối cùng còndư lại chính là cái có thể, cho dù thoạt nhìn, không thể ra đề như vậy,

Page 322: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nhưng cũng là khả

năng lớn nhất. Đây chính là bí quyết truyền đời hữu dụng.

Quả thật, nàng có coi trọng vấn đề này hay không, Tức Trạch đã từng phủnhận một lần. Nhưng Phượng Cửu coi như là người đã thấu hiểu tìnhtrường, con mắt nhìn

chuyện đương nhiên sẽ không hề nông cạn như trước nữa, hiểu được rằngmột khi đã dính vào chữ tình, có người sẽ chấp nhận hy sinh tất cả, thí dụnhư Dạ Hoa, cô

phụ của nàng, có người có dũng khí bất chấp theo đuổi, tỷ như tiểu Yến,còn có người thích cãi bướng ương ngạnh, sợ rằng Tức Trạch chính làngười như vậy.

Nàng đối với Tức Trạch, rốt cuộc là như thế nào, điểm này, lúc đầu suynghĩ nàng không có hiểu được. Trong số những bằng hữu mà nàng có, TứcTrạch chắc chắn

là người có hiểu biết nhất, có tầm thưởng thức cao nhất, nàng đương nhiêncó ấn tượng tốt với hắn, nếu không cho dù có mượn danh nghĩa huyết độccủa giao long,

hắn chiếm tiện nghi của nàng cũng sẽ không dễ dàng như vậy. Năm đó biểuđệ nàng cùng nàng chơi trò tượng gỗ, không có để ý va phải nàng mà khiếntrên mặt nàng

hiện lên dấu răng, bị nàng đánh tới mức ba tháng không dám nói chuyệnvới nàng.

Nhưng nếu nói trong thâm tâm nàng có vài phần lưu ý Tức Trạch, vì saolúc đầu cho là Tức Trạch thích nàng, nàng lại sợ hãi như vậy? Nàng thựcsự đã vô cùng u

mê, cho đến khi Tô Mạch Diệp nói với nàng lời kia, giống như là đục mộtlỗ trên đỉnh đầu nàng, một luồng ánh sáng chiếu vào đầu nàng, mặc dù đaunhưng lại khiến

Page 323: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nàng thông suốt. Nàng cảm giác sâu sắc được rằng Mạch Thiểu không hổ làMạch Thiểu, câu nói kia như một lời chỉ điểm dành cho nàng, tựa như cơngió mát thổi

vào nội tâm nàng, thổi tan tất cả những ánh sáng còn bị sương mù che khuấttrong đầu óc. Mạch Thiểu quả nhiên có trí tuệ lớn.

Trong nháy mắt, nàng cảm thấy bản thân thanh thản hơn.

Đúng vậy, nàng có chút cảm giác quen thuộc đối với Tức Trạch, chính làbởi vì hắn và Đông Hoa Đế Quân cùng thuộc một kiểu người, nhưng hảocảm của nàng

dành cho Tức Trạch lại không phải là do Đông Hoa Đế Quân mới nảy sinhmà là bởi vì nàng thích kiểu người như vậy, ngẫu nhiên bọn họ đều là kiểungười đó.

Mạch Thiểu nói có lý. Tức Trạch, đúng là người nàng đang tìm.

Nàng thử suy nghĩ, nàng còn gánh vác khoản nợ gì trên vai nữa?

Quan trọng nhất là Diệp Thanh Đề. Ở Thủy Nguyệt Đầm, sau khi từ biệtTức Trạch lúc trận chiến với giao long kết thúc, nàng phát hiện ở trong tayáo có trang bị một

túi gấm đựng quả bần bà, nhận ra được cái xác này chính là thân thể banđầu của nàng.

Quả bần bà vẫn bình yên vô sự, đợi sau khi ra khỏi Phạn Âm Cốc, có thểdùng nó để cứu lại mạng sống cho Diệp Thanh Đề, đến lúc đó, nợ nàngthiếu hắn đã trả

xong, lời hứa chịu tang hắn cũng có thể hủy bỏ.

Còn nữa là… cái tên Đông Hoa nổi lên trong lòng nàng. Nàng sững sờ mộtchút, Đế Quân thực sự đã có ân rất lớn với nàng, đương nhiên cũng đãkhiến nàng chịu rất

nhiều đau khổ. Bất quá lúc này hắn và Cơ Hoành đã như hình với bóng. Đế

Page 324: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Quân thực ra thì đã không còn liên quan gì tới nàng nữa, chắc chắn nămsau nếu hắn còn

gặp lại nàng, ước chừng trong ấn tượng có lẽ chỉ là vị tiểu bằng hữu dễ bịchọc cười năm xưa.

Nàng suy nghĩ thấu đáo vừa thông suốt, nhận thấy trên người đúng là khôngcòn nợ nhân tình gì nữa, nếu như thế, nàng đã gặp một người từ trên trờirơi xuống, vì sao

không mau chóng bắt lấy?

Tức Trạch hắn, chính là người chết vì mạnh miệng, bất quá, ngay cả ĐôngHoa Đế Quân khó chơi như vậy nàng cũng đã thử qua rồi, Tức Trạch chẳnglẽ còn khó

hơn cả Đông Hoa sao? Nghĩ như thế, nàng bình tĩnh uống một ngụm trà,chợt cảm thấy mọi chuyện như đã nắm chắc trong tay.

Ba ngày sau, Quất Nặc rời Vương đô. Hôm đó, Quất Nặc phải chịu hìnhphạt trên Linh Sơ đài vì mang thai khi chưa gả, Khuynh Họa phu nhân đãtìm mọi cách khẩn

cầu, Thượng quân nổi lòng nhân từ, đồng ý cho nàng ở lại Vương đô mộtthời gian để dưỡng thai.

Phượng Cửu từ chỗ Mạch Thiểu nghe được, năm đó A Lan Nhược đã làmơn, cho Quất Nặc và Trầm Diệp gặp mặt lần cuối, cho nên vài ngày trướcđó đã chuẩn bị

tốt mọi chuyện với hình quan, ở bên cạnh một dòng sông nhỏ trong veongoài thành, diễn kịch thật tốt trong cuộc đưa tiễn của hai người. Nghe nóinăm đó A Lan

Nhược cũng không có đi theo, nhưng Phượng Cửu đang trong lúc rảnh rỗi,cảm thấy mình đi theo xem náo nhiệt một chút hẳn là cũng không có vấn đềgì.

Ánh chiều tà chiếu vào giữa dòng sông, dương liễu rủ bên bờ. Nhưng

Page 325: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

những cảnh tượng cảm động thường được miêu tả trong du ký của tộc TỷDực Điểu, thí dụ như

bẻ liễu đem tặng, lệ rơi thấm vạt áo,… lại không hề thấy.

Quất Nặc dáng người mảnh khảnh, đứng dưới một gốc cây liễu, Trầm Diệpđứng thẳng lưng, nhìn về bờ sông bên kia. Hình quan râu ria rậm rạp đứngở phía sau bọn

họ ba bốn bước, mắt sáng như đuốc bắn về phía hai người, hai người phíatrước hồi lâu vẫn không thấy nói chuyện.

Phượng Cửu thở dài, thì ra thế gian lại có người không có con mắt suy nghĩgì hết, cho dù là ai đi chăng nữa, bị con mắt của người ngoài ngó chừngnhư vậy, cũng

làm sao có thể nói được những lời xuất phát từ sâu thẳm đáy lòng chứ?Nàng thở dài một tiếng, mời hình quan đại nhân đến giúp nàng thử trà.Trước kia nàng ở cùng

Tức Trạch đã học được niềm vui thưởng trà tại nơi đồng hoang, nên trênđường đi đã thuận tiện mang theo một bộ đồ pha trà để luyện tay nghề.

Quả nhiên hình quan đại nhân vừa cất bước dời đi, ở phía sau, Quất Nặcliền có động tĩnh, giọng nói rất nhỏ, có điều tai Phượng Cửu là tai hồ ly,lời nói theo gió bay

đến tai, nghe hết sức rõ ràng.

Nàng nói, một câu nói chứa đầy sự hối hận: “Tình cảm của biểu ca kiếpnày muội chỉ có thể cô phụ, cũng là tại muội quá không hiểu chuyện, hiệntại muội đã không

còn xứng với biểu ca, chỉ mong, chỉ mong ở đây kết lại lời thề, hẹn, nếu cókiếp sau, quyết không tách rời”.

Trên tay Phượng Cửu nổi một tầng da gà, chén trà trong tay có chút runrun. Nàng vểnh tai, muốn nghe phản ứng của Trầm Diệp. Dựng tai một hồimà lại không hề

Page 326: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thấy phản ứng gì của Trầm Diệp. Một lúc lâu sau, hắn tựa như nghi ngờnói: “Ta đối với ngươi, có tình ý gì sao?”.

Trong thanh âm của Quất Nặc chứa một chút bất ổn: “Huynh, huynh nóimuội là biểu muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên với huynh, cho dù muội đã làmsai, nhưng lại

không thể bỏ mặc, huynh cũng không phải là người thích xen vào chuyệncủa người khác, biết rõ ràng là cứu muội có hậu quả đáng sợ như thế nào,nhưng lại bất chấp

mạo hiểm, những chuyện đó, chẳng lẽ không phải bởi biểu ca huynh đốivới muội…”.

Trầm Diệp thản nhiên nói: “Cứu ngươi là muốn lưu lại một phần huyếtmạch cho phụ thân ngươi, tri ân không báo thì uổng là quân tử, ngươi muốncảm tạ thì hãy cảm

tạ đại ân của phụ ân ngươi với ta”.

Quất Nặc không thể tin nói: “Thế vì sao hôm nay huynh lại đến tiễn muội,không phải là, không phải là không bỏ rơi muội sao?”.

Trầm Diệp nói: “Mượn cơ hội ra ngoài vừa đi vừa trông coi”.

Giọng Quất Nặc run run: “Huynh, huynh từ nhỏ không thích Thường Lệ vàA Lan Nhược, nhưng huynh lại đối rất tốt với muội”.

Trầm Diệp đột nhiên khinh rẻ nói: “Đó là tại dòng máu bất trinh trên ngườimẹ ngươi, ta đáng lẽ phải sớm biết, ngươi và Thường Lệ cùng một mẹ sinhra, vốn không

có gì bất đồng, vậy mà ta lại xem trọng ngươi”. (Không có chê A LanNhược này)

Quất Nặc giận đến phát run, thanh âm phát ra như thể khóc nức nở: “Đúnglà muội không phải thuộc dòng máu bất trinh, vậy còn A Lan Nhược, nàngcũng là cùng

Page 327: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

một mẹ sinh ra với muội, đã gả cho người khác vẫn còn trêu trọc huynh, vôlại, bất trinh như vậy, huynh lại tự nguyện vì nàng mà chịu bị giamlỏng…”.

Trầm Diệp cười lạnh nói: “Ta chính là tự nguyện vì nàng mà chịu bị giamlỏng, ngươi muốn sao?”.

Lỗ tai dựng thẳng của Phượng Cửu chợt run lên, đôi tay chống cằm suýtnữa rơi xuống đất, hình quan lo lắng tiến lên phía trước hỏi: “Điện hạ đaurăng sao?”.

Phượng Cửu lắc đầu vừa đưa cho hắn một chén trà vừa chỉ chỉ về phía bờsông, ý là hắn uống xong thì có thể lên đường.

Hôm nay đến xem náo nhiệt, quả nhiên là thấy được một trận náo nhiệt ratrò. Nàng thực tại không thể ngờ tới Trầm Diệp cứu Quất Nặc thì ra là bởivì một tầng ẩn

tình như vậy, nhưng điều này cũng chẳng hợp với tính tình của hắn. TrầmDiệp chắc chắn không phải là loại người thương hoa tiếc ngọc, bởi hắn mởmiệng là có thể

đả thương người khác sâu sắc tới như vậy. Cảm nhận của Phượng Cửu làvô cùng rõ ràng. Lúc này nhìn ra xa, cảm giác được thân ảnh của Quất Nặcgiống như một

chiếc lá khô, trong lòng nàng không khỏi có chút cảm thông.

Quất Nặc chán nản dời đi, Trầm Diệp chắp tay đứng bên bờ sông ngắmcảnh, bên ngoài thành, núi là núi cao, nước là nước xiết, so với nhữngcảnh nhỏ bé trong phủ

đương nhiên là khoáng đạt hơn.

Phượng Cửu suy tư, mới vừa rồi Trầm Diệp đã đấu khẩu với Quất Nặc, cólẽ là khát nước, có nên mang cho hắn một chén trà nhuận giọng hay không?Lời vừa thốt

lên xong, lại có chút hối hận, chiểu theo sự chán ghét mà Trầm Diệp dành

Page 328: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cho A Lan Nhược lúc đầu, hơn phân nửa là hắn sẽ không tới, lời chào hỏicủa nàng cũng coi

như vô dụng. Vừa nghĩ như vậy, chợt cảm thấy ngượng ngùng vô vị, chuẩnbị đem rửa nửa ấm trà còn dư, thu dọn lại bộ đồ pha trà.

Không ngờ Trầm Diệp lại đi tới, không những đi tới mà còn ngồi xếp bằng,không chỉ ngồi xuống, mà còn đối diện với nàng, ngẩng đầu hỏi nàng: “Tràngươi nói

đâu?”.

Đoạn diễn này, Phượng Cửu không hổ là đã có kinh nghiệm, nhanh chóngnhập tâm vào nhân vật, nói: “À, ở đây ở đây”, mang một chén trà nóng mớirót đưa cho

hắn.

Vì muốn diễn cho thật, chiểu theo sự quan tâm của A Lan Nhược đối vớiTrầm Diệp, Phượng Cửu trong khoảnh khắc đã tính toán nói đôi lời quantâm, môi hắn vừa

chạm vào chén trà đã lo lắng nói: “Ta vừa nấu xong không lâu, có chútnóng, ngươi nên thổi trước một chút”. Hắn uống một hơi, nàng tỏ vẻ kỳvọng nói: “Trà này

cũng không có gì mới mẻ, lá trà thô, nước pha trà cũng là lấy từ trên lá senxuống, ngươi nếm thử xem có quen miệng hay không?”. Trầm Diệp đặtchén trà xuống,

thần sắc cao thâm nhìn nàng. Nàng bình tĩnh đưa tới một chiếc khăn lụa,tiếp tục quá trình quan tâm ba bước của mình, sủng ái nói: “Mới vừa rồikhông tập trung

uống trà sao? Nhìn xem, khóe môi còn dính trà kìa, dùng cái này lau đi”.

Trầm Diệp nhìn nàng một lát, nhận lấy khăn lụa, trong giọng nói hàm chứachút mỉa mai: “Ta không hiểu nổi ngươi, mấy ngày trước đây nghe nóingươi và Tức Trạch

Page 329: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Thần Quân tình thâm mặn nồng, là mẫu vợ chồng điển hình trong dòng dõitôn thất quý tộc, hôm nay ngươi lại quan tâm ta như vậy, là vì sao?”.

Trong lòng Phượng Cửu không khỏi thảng thốt. Vốn là tại thời đại của ALan Nhược, Tức Trạch chẳng bao giờ ra khỏi Kỳ Nam sơn, chuyện xưacủa Lan Trầm hai

người chẳng có chút liên quan đến hắn. Nhưng lần này nàng đã quên, TứcTrạch là một biến số. Mạch Thiểu từng nói với nàng, mọi chuyện nàngmuốn làm thế nào thì

làm, nhưng quan hệ giữa A Lan Nhược và Trầm Diệp, nàng cần phải hếtsức làm theo xưa kia, bởi vì đây là mấu chốt vô cùng quan trọng, bảo vệkết cục chính xác

cho sau này.

Phượng Cửu cầm tay Trầm Diệp, vô cùng chân thành nói: “Ta và TứcTrạch, bất quá là gặp dịp thì chơi, đối với ngươi…”, bốn chữ “luôn là thậttâm” chuẩn bị thốt

lên, lại chợt nhớ tới lúc này A Lan Nhược bất quá chỉ là thầm yêu TrầmDiệp, vội vàng cắn lưỡi nuốt lại.

Đúng lúc này, Trà Trà đột nhiên dẫn Tức Trạch tới bờ sông tìm PhượngCửu, hai người nhìn thấy một màn này.

Khi ấy, dương liễu rủ đôi bờ, gió êm dịu đưa tới, giữa thảm cỏ xanh đặtmột bàn trà, Trầm Diệp và Phượng Cửu ngồi đối diện nhau. Phượng Cửucầm tay Trầm Diệp,

đôi mắt hàm chứa nhu tình vô hạn, đang thấp giọng nỉ non gì đó.

Đầu óc Trà Trà dường như mê muội, nhìn Tức Trạch ở phía trước tiến gầnlại mấy bước, mình cũng đuổi theo vài bước, liền nghe được thanh âm điệnhạ nhà mình

bay vào trong tai: “Tức Trạch là một người tốt, bốn chữ “gặp dịp thì chơi”vừa rồi ta nói không được đúng lắm, nhưng những lời khi nãy của ngươi

Page 330: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thật khiến ta

cuống lên, ta và hắn chắc chắn chỉ có tình nghĩa giúp đỡ tương trợ nhauchút ít, ta xin thề với trời, tuyệt đối không có gì với hắn, trước đây khôngcó gì, lúc này

không có gì, tương lai cũng không thể có gì, ngươi tin ta chứ?”.

Trà Trà chưa kịp nghĩ Phượng Cửu một phen này nói quả thực rất nhiều,riêng nghe thanh âm nhỏ mềm nhũn nhu thuận kia, xương nàng cũng đãmuốn mềm đi một

nửa. Trong lúc vô tình hắt hơi một cái, nghiêng đầu thấy sắc mặt lúc nàycủa Tức Trạch, có chút sửng sốt. Gương mặt Thần Quân trắng như tuyết,ánh mắt lãnh đạm

như hàn băng đã đông lạnh mấy ngàn năm.

Trà Trà nơm nớp lo sợ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy hai người bên bàn trà,một người ánh mắt lãnh đạm, một người ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía họ,nghĩ là vừa mới

bị tiếng hắt hơi vừa rồi của nàng làm kinh động, lúc này mới phát hiện rahọ.

Trà Trà đưa mắt thoáng nhìn, tay của điện hạ vẫn đặt trên mu bàn tay củaTrầm Diệp, trong mắt điện hạ tuy có sự kinh ngạc, nhưng nhu tình trong mắtchưa kịp thu

hồi, vẫn quanh quẩn trong đáy mắt. Mà điện hạ hôm nay một thân hồng y,cùng Trầm Diệp một thân bạch y ngồi chung một chỗ, nhìn quả thực giốngmột đôi bích

nhân do trời đất tạo nên, sao mà xứng đôi.

Ánh mắt Tức Trạch dừng lại chỗ hai người một lát, nàng chưa từng thấyqua vẻ mặt này của Thần Quân, nhưng rốt cuộc là vẻ mặt như thế nào, lạikhông thể nói được.

Page 331: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Thần Quân bước về phía trước một bước, ngừng lại, bình tĩnh nhìn haingười đang ngồi bất động một lát, không nói gì, lại xoay người đi. Nàngnhớ được từ trước tới

giờ, bóng lưng của Thần Quân luôn luôn uy nghi, cho dù có đại sự gì xảyra thì bước chân của hắn cũng rất trầm ổn, không nhanh không chậm, bảnthân mang một

loại phong độ riêng, lúc này không hiểu vì sao bước chân lại có chút cấpbách.

Trà Trà ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, tự biết lúc này không nên đi theohắn. Nàng nghe được Trầm Diệp ý vị thâm trường nhìn về phía chủ tử củanàng nói: “Giữa

các ngươi đã không có gì, vì sao hắn lại phải đi?”.

Nàng nghe được chủ tử nàng tha thiết nhưng lại ậm ờ nói: “À, ta và TứcTrạch đúng là không có gì, ngươi không cần phải dò xét ta, có lẽ là hắncảm thấy đã quấy rầy

chúng ta ngắm cảnh thưởng trà nên đi. Hay là ngươi cảm thấy uống trà phảicó thêm người mới thêm chút náo nhiệt? Nếu như ngươi thích náo nhiệthơn một chút thì

để ta gọi hắn quay lại”.

Trà Trà nhìn thấy bóng lưng Thần Quân hơi dừng lại một chút, trongkhoảnh khắc có cảm giác giống như Thần Quân muốn phát tiết. Nhưng chỉchốc lát, Thần Quân

đã biến mất trong tầm mắt của bọn họ. Trà Trà nhớ lại bóng lưng của ThầnQuân, cảm thấy Thần Quân không hổ là Thần Quân, coi như bối cảnh cũnglà ngọc thụ

lâm phong, nhưng gió lớn có thể thổi tới, khiến cho khung cảnh trở nên tiêuđiều.

Trong lòng Trà Trà đột nhiên sinh ra một sự đồng cảm.

Page 332: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

—————————————————–

Vốn định đăng cả chương nhưng chương này dài quá, đành phải chia ra.

Haiz, vất vả suốt 1 đêm mới làm xong, làm phúc để cầu trời ngày mai thitốt.

Ngày ấm nhé cả nhà :D

❄ Chương 11.2 ❄edit: Phong Tuyết

beta: Phong Tuyết

Phượng Cửu nhìn ra cơn mưa to dội thẳng từ trên Thiên Hà xuống bênngoài cửa sổ, không khỏi xuất thần.

Sau giờ ngọ, ra khỏi khu đất hoang kia, nàng kính nể chính mình có thể trơmắt nhìn Tức Trạch bỏ đi mà vẫn có thể vừa trấn an phụng bồi Trầm Diệpuống trà, vừa

bình tĩnh đưa hắn quay trở về Mạnh Xuân viện. Đây cũng là sự chuyênnghiệp của nàng. Tình cảnh của nàng lúc đó, giống như là một vị kháchphong lưu đến dạo

thanh lâu tìm nữ nhân, gặp ngay phu nhân chua ngoa nhà mình tới bắt kẻthông dâm. Nàng cảm thấy, bản thân mình đã phạm nhiều tội, cũng khôngthể so sánh được

với lần này. Nàng một mặt nhận thấy mình làm không tốt, một mặt lại nhậnthấy mình làm rất xuất sắc, là rất có khiếu.

Sau khi Trầm Diệp trở về Mạnh Xuân viện, nàng đi tìm Tức Trạch nửangày, cho tới khi trời mưa rả rích vẫn không hề thấy bóng dáng Tức Trạchđâu cả, nàng liền

quay trở về. Theo như nàng đoán, Tức Trạch hẳn là đang ghen, nhưng hắnđang để ý tới nàng, nàng cũng không phải cấp thiết giải thích ngay với hắnlàm gì, chuyện

Page 333: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

đối phó Trầm Diệp rất hao tổn tâm sức, nàng nên lưu lại chút ít sức lực,không nên vì dính mưa mà sinh bệnh.

Trà Trà đặt chiếc giá cắm nến xuống ngay trước cửa sổ, nhìn bầu trời đêmmưa to tầm tã, lo lắng nhìn về phía Phượng Cửu nói: “Lúc này mưa lớnnhư vậy, Thần

Quân nhất định sẽ bị ướt mất!”.

Phượng Cửu ngáp một cái nói: “Hắn có thể tìm được nơi trú mưa, cái nàykhông cần phải lo lắng”.

Trà Trà thổn thức nói: “Điện hạ không tìm được Thần Quân, nhất định làThần Quân đã có chủ ý muốn trốn điện hạ rồi. Ngài ấy nhất định là vừamuốn đến gặp

người, vừa sợ nhìn thấy người. Muốn đến gặp người để nghe người giảithích người cùng Trầm Diệp đại nhân không có gì, lại sợ nghe người nóingười và Trầm Diệp

đại nhân có tình cảm…”.

Phượng Cửu nói: “Hắn không phải là loại người rối rắm như vậy đâu…”.

Trà Trà thở dài nói: “Thử nghĩ xem, Thần Quân đến khu đất hoang đó, giờphút này trời đổ mưa to, nhưng trong lòng Thần Quân đại nhân đã sớm bịkhiếp sợ và đau

thương lấp đầy, còn có thể để ý đến trời mưa sao? Mưa lạnh rơi trênngười Thần Quân, thấm vào cơ thể, mặc dù lạnh thấu xương như băng,nhưng so sánh với sự

tuyệt vọng trong đáy lòng, cái lạnh đó đâu có đáng gì?”.

Phượng Cửu nói: “Hắn không thể nào…”.

Trà Trà thầm oán hận nhìn Phượng Cửu một cái, “Đợi cho đến lúc ý thứcđược trời mưa, Thần Quân đại nhân đương nhiên sẽ hy vọng cho dù trờimưa lớn như vậy,

Page 334: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

điện hạ vẫn sẽ xuất hiện, đối diện với Thần Quân, lúc đó Thần Quân sẽ ômngười vào lòng, không còn để ý đến việc người đã tàn nhẫn tổn thươnghắn, nhưng điện hạ

lại…”, Trà Trà lại oán hận nhìn Phượng Cửu lần nữa: “Điện hạ vừa thấytrời mưa mấy hạt đã quay trở về phủ, người đặt Thần Quân ở đâu chứ?Hắn đương nhiên cảm

thấy vạn phần đau khổ, còn hận không bị mưa xối cho chết ngay kìa”.

Phượng Cửu bị nói một trận, đầu óc không tránh khỏi có cảm giác mê mẩn,nói: “Hắn sẽ không đến nỗi như vậy chứ…”.

Trà Trà tranh thủ nói: “Điện hạ có đi muốn tìm Thần Quân một chút haykhông?”.

Phượng Cửu cố gắng tưởng tượng ra hình ảnh Tức Trạch Thần Quân đauđớn trong mưa, nhưng chẳng hiểu tại sao lại cứ biến thành hình ảnh hắnđang ngồi vừa ăn

uống ngon lành vừa xem ca vũ. Đau khổ đứng trong mưa, đây sao có thể làviệc mà Tức Trạch làm được? Nàng thầm than Trà Trà đã quá lo lắng, khụmột tiếng nói:

“Ta đi ngủ trước đã, còn Tức Trạch, có lẽ hắn đã sớm ngủ rồi, ngày maimưa tạnh ta lại đi tìm hắn”.

Trà Trà thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu, xoay người đichuẩn bị giường ngủ cho nàng.

Ngoài cửa sổ mưa to gió lớn, Phượng Cửu mơ hồ nghĩ tới, mấy ngày gầnđây nắng lớn như vậy, trận mưa trút xuống như thể gột rửa cho bầu khôngkhí được mát mẻ

hơn. Mưa rơi lộp bộp bên song cửa, nàng dần dần chìm vào giấc ngủ. Ngủđến nửa đêm, xoay mình lại cảm thấy giường dường như hẹp đi, có mộtmùi ẩm ướt lướt

qua mặt. Tối nay nàng vốn ngủ không sâu, tỉnh dậy nháy mắt một cái, trong

Page 335: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

chớp mắt, giá cắm nến bên ngoài trướng bỗng nhiên phát sáng.

Ánh nến xuyên qua tấm rèm mỏng, Phượng Cửu có thể nhìn thấy một bóngngười. Tức Trạch Thần Quân nhắm mắt nằm trên một nửa giường còn lại,quanh thân tỏa

ra hàn khí, cảm thấy có ánh sáng chiếu tới, đôi mắt từ từ hé mở, ánh mắtchỉ mê mang trong chốc lát, nhìn Phượng Cửu hỏi: “Nàng ở đây làm gì?”.

Phượng Cửu nhìn hắn một lát, nói: “Lời này, có lẽ ta phải hỏi ngươi mớiđúng chứ”.

Trong ánh mắt Tức Trạch lộ ra vẻ ngạc nhiên khó hiểu, nàng ngáp một cáinói: “Bởi vì đây là giường của ta”, nhìn bộ dạng Tức Trạch tối nay giốngnhư thể chưa có

chuyện gì xảy ra, ngạc nhiên nói: “Thì ra là ngươi đã sớm quay về đây,chẳng trách mọi người đi tìm ngươi đến trưa mà không thấy bóng dáng đâucả, ngươi ở sương

phòng phía đông hay phía tây? Lúc này lại vào trong phòng ta… là mộngdu nên đi nhầm phòng sao?”.

Tức Trạch yên lặng hồi lâu nói: “Ta đi tản bộ ở bên ngoài, cũng không nhớđến thời gian, vừa mới trở về, không có để ý nên đi nhầm phòng”.

Ngoài cửa sổ, gió mưa vẫn đang gào thét, Phượng Cửu giật mình một cái,bới bới phía đầu giường, kéo cái chăn ra, trong phòng lập tức phủ kín ánhsáng. Phượng

Cửu lúc này mới nhìn thấy Tức Trạch một thân ướt sũng như ngâm trongnước, ngay cả chỗ giường hắn nằm cũng đã bị nước trên người ngấm tớiướt đẫm.

Phượng Cửu ngẩn ngơ, Trà Trà quả nhiên là thần tính toán.

Nàng đưa tay nắm lấy ngón tay đã đông lạnh của Tức Trạch, cảm giácgiống như thể đang nắm lấy một nắm tuyết.

Page 336: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu cắn răng nói: “Mưa lớn như thế, ngươi không biết đường đitrú mưa hay tạo ra tiên chướng ngăn mưa ư?”.

Tức Trạch nhắm mắt lại ngủ nói: “Ta mải suy nghĩ chuyện, không để ý trờimưa”.

Phượng Cửu bước qua người hắn toan xuống giường.

Tức Trạch nắm chặt lấy tay nàng, trong tiếng nói lộ ra vẻ mệt mỏi: “Cần gìvội vàng trốn ra ngoài tránh tị hiềm, ta cũng có thể làm gì với nàng đâu?”.

Phượng Cửu giãy giụa.

Tức Trạch nói: “Ta sẽ không làm gì nàng đâu, đầu ta có chút choáng váng,nàng bồi ta một lát”.

Trên trán Phượng Cửu nổi gân xanh: “Tránh tị hiềm cái gì, bồi cái gì chứ,ngươi ngâm mưa năm sáu canh giờ, đầu ngươi có thể không choáng ư? Tađi chuẩn bị bồn

tắm cho ngươi, nếu ngươi cử động được thì mau đi thay y phục, nếu khôngta có thể chờ”.

Tức Trạch nói: “Ta không nhúc nhích được”.

Phượng Cửu kéo tay áo chuẩn bị bồn tắm bên ngoài bình phong nói: “Vậythì ngươi cứ mặc y phục ướt đi”.

Tức Trạch trầm ngâm hồi lâu, nói: “Vừa mới cử động được rồi”.

Có pháp thuật hữu ích là ở đây, mặc dù nửa đêm đầy tớ nô bộc đều đã yêngiấc rồi, nhưng cũng có thể tự tạo ra một bồn nước tắm nóng, Phượng Cửuđưa cánh tay

vào thử hồi lâu xem nước có đủ ấm hay không.

Cảm thấy vẫn chưa ổn, nàng lại đặt bình phong vây quanh bồn tắm, cầmmột cái ghế nhỏ ngồi quay lưng lại, nhìn ra phía cửa, nói Tức Trạch có thểđi tắm được rồi.

Sau khi nghe một loạt tiếng động bùm bùm vang lên, trong lòng Phượng

Page 337: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Cửu nghi ngờ không biết có phải Tức Trạch đã đụng phải cái bàn haykhông, nhưng lúc này

hắn đã thoát y… Nàng kiềm chế sự lo lắng, chờ mãi cho tới khi từ phía saubình phong truyền ra tiếng nước chảy mới xách cái ghế tới ngồi gần bênbình phong, đề

phòng Tức Trạch chiếm được tiện nghi của nàng.

Tộc Tỷ Dực Điểu bởi vì bản thân vốn là chim nên không thích thêu hoavăn trang trí là hình chim chóc, mấy tấm bình phong dệt từ tơ tằm trướcmặt đều thêu hoa sen

tám cánh đơn giản. Nhưng lúc này hơi nước lượn lờ phía sau bình phongbay lên, khiến cho những bông sen tám cánh như chìm trong biển sươngmù, nhìn vào lại

cảm thấy có chút mê hoặc lòng người.

Phượng Cửu nhéo nhéo bắp đùi, lại nghe thấy thanh âm Tức Trạch truyềntới từ phía sau bình phong: “Lúc ta tản bộ là đang suy nghĩ về lá thư nàngđã gửi cho ta”.

Phượng Cửu không hiểu nói: “Lá thư nào?”.

Tiếng nước chảy sau tấm bình phong tạm dừng, Tức Trạch nói: “Nàng nóimuốn mượn danh ta để cứu Trầm Diệp trên Linh Sơ đài, bởi vì nàng cảmthấy hắn đối với

Quất Nặc có tình thâm, nghĩa khí, khiến cho nàng cảm động”.

Phượng Cửu rốt cuộc nhớ tới lần trước cùng với kẹo hồ ly, nàng đã gửicho Tức Trạch một bức thư nói về chuyện của Trầm Diệp, ước chừng làđã viết mấy câu bao

biện…, nhưng kỳ thực nàng đã không nhớ nổi cụ thể trong thư nàng đã viếtcái gì, nên cũng không hiểu nổi Tức Trạch đột nhiên nhắc tới chuyện này làcó ý gì, chỉ

Page 338: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

đành hàm hồ nói: “À, đúng là có chuyện như vậy”.

Tức Trạch nói: “Lúc đầu ta đã tin, bởi vì ta cảm thấy, nàng sẽ không gạtta”.

Phượng Cửu trong nháy mắt há hốc miệng, nói lời này, chẳng lẽ hắn đã biếtnàng không phải A Lan Nhược, cũng đã biết nàng đang cùng Mạch Thiểudiễn trò? Một

giọt mồ hôi lạnh chảy xuống sau gáy.

Tức Trạch tiếp tục nói: “Thì ra là bởi vì nàng thích hắn nên mới cứu hắn”,thanh âm trầm thấp của hắn mờ nhạt như sương, nghe ra có chút nóng vội,trong lòng

Phượng Cửu đột nhiên thở phào, nguyên lai là hắn có ý nghĩ này. Mồ hôilạnh phía sau gáy cũng không còn, biết vậy nên thoải mái mà nói tiếp:“Thật sự là ta không

có lừa ngươi, ngươi đã suy nghĩ nhiều quá rồi”, nhưng bởi vì trong thâmtâm nàng đột nhiên buông lỏng, trong thanh âm khó tránh khỏi mang mộtchút nhẹ nhàng, rơi

vào trong tai Tức Trạch, tựa hồ như hắn chỉ nhắc tới cái tên Trầm Diệpnày thôi cũng có thể khiến cho nàng vui vẻ khác thường.

Không gian lại trầm mặc một cách khó tả.

Tức Trạch chậm rãi nói: “Nàng bắt đầu thích hắn từ khi nào?”, không đểnàng kịp trả lời, lại nói: “Bởi vì hắn cứu nàng ra khỏi lồng Cửu Khúc, màta không hề sao?

Nàng muốn một người có thể đến cứu nàng lúc nàng gặp nguy hiểm, nàngcảm thấy người kia nên là hắn, đúng không?”.

Tinh thần Phượng Cửu có chút rối loạn, trước kia Tức Trạch luôn miệngnói hai bọn họ bất quá chỉ là bằng hữu tốt, đây là lời mà bằng hữu tốt nênnói ra sao? Vả lại,

Page 339: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nàng muốn loại người nào, nàng nhớ nàng chỉ từng đề cập vơi Mạch Thiểu,tại sao lúc này giống như thể ai cũng biết được là sao?

Nàng đánh liều mạnh miệng, đắc ý hắng giọng một cái, muốn kích TứcTrạch nói rõ hơn, nói: “Ngươi là bằng hữu tốt của ta, lúc ta gặp nguy nan,ngươi không cần

phải là người đầu tiên chạy tới, ngươi xem, ngươi và Trầm Diệp khônggiống nhau”.

Nàng chờ đợi câu đáp lại của Tức Trạch…, nhưng ở phía sau bình phonglại im lặng một hồi lâu không nghe thấy thanh âm gì cả. Nàng đợi một lúclâu, cảm thấy sự

im lặng phía sau bình phong có chút không bình thường, ngay cả tiếng nướcchảy cũng không có. Trong lòng Phượng Cửu hơi hoảng loạn một chút, đầuhắn lúc này

choáng váng, liệu có phải là đã ngất trong đó rồi không?

Bất chấp chuyện lúc này Tức Trạch đã thoát y, nàng sải chân bước vào bêntrong bình phong, bởi vì nàng vừa rồi mới bỏ vào trong bồn tắm các loạidược thảo

chống phong hàn, nên nước tắm trong thùng trở nên đục đục, mà trên bồntắm lại không nhìn thấy Tức Trạch.

Phượng Cửu gọi hai tiếng, trong nước không có tiếng trả lời. Nàng run rẩybước hai bước lại gần bên bồn nước, không kịp vén tay áo, thò tay vàotrong nước, chạm

phải một vật cứng, nắm lấy kéo ra khỏi nước. Tức Trạch từ trong nướcngoi lên, nửa người lõa lồ trên mặt nước, một cánh tay bị nàng lôi, một tayđang giữ mái tóc

dài ướt đẫm, nhíu mày nhìn nàng. Ánh sáng của viên minh châu nhu hòa,bọt nước trên da hắn không ngừng rớt xuống, Phượng Cửu đưa ánh mắt từxương quai xanh

Page 340: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

của hắn chuyển sang cổ, lại nhìn lên mặt hắn, khắc chế khuôn mặt đang dầnửng lên, tỏ ra bình tĩnh nói: “Làm ta giật cả mình, ngươi nằm ở dưới nướclàm gì?”.

Tức Trạch lạnh nhạt nói: “Nghĩ chuyện, nàng quá ồn!”.

Bàn tay đang nắm cánh tay của hắn hơi sững lại một chút. Khi nãy nàngvừa mới khẳng định, hắn hẳn là có ý đối với nàng, nhưng lúc này hắn lạinói như vậy, nàng

không chắc hắn rốt cuộc là cố ý hay vô tình, hoặc mấy ngày gần đây nàngthực ra đã tự mình đa tình, tung tích của Tức Trạch mặc dù kỳ quái, nhưngkỳ thực hắn

đối với nàng không có ý sao? Bởi vì lúc này quân sư tiểu Yến tráng sĩ củanàng không có ở đây, không thể kịp thời khuyên nàng, nàng mờ mịt chớpmắt một cái,

ngượng ngùng buông tay hắn ra, nói: “Ừ, vậy ngươi cứ tiếp tục suy nghĩ,tắm xong rồi thì mặc xiêm y rồi trở về sương phòng phía đông, ta tới đóchuẩn bị phòng cho

ngươi trước”.

Nàng xoay người muốn đi, cánh tay lộ ra ngoài tay áo lại bị Tức Trạchnắm chặt lấy, phía sau truyền đến thanh âm khàn khàn bị đè nén: “TrầmDiệp tốt hơn ta ở điểm

nào?”. Phượng Cửu ngẩn ngơ ngay tại chỗ, nếu như hắn không từng nghingờ nàng, nàng sẽ nghĩ lúc này hắn hẳn là đang ghen, nhưng lúc này lạikhiến nàng có chút

không rõ ràng. Có lẽ là chỉ nên hiểu theo mặt câu chữ thôi… Nàng nghĩtrong chốc lát, thành thực nói: “Cái này ta chưa từng so sánh”.

Nàng chưa từng có suy nghĩ không an phận với Trầm Diệp, đương nhiên sẽkhông đem hắn ra so sánh với Tức Trạch. Nhưng nói như vậy trong tai TứcTrạch, rõ ràng

Page 341: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

là nàng đối với Trầm Diệp một mực chung tình, khinh thường chuyện sosánh Trầm Diệp và người khác. Trong phòng nhất thời yên lặng vô cùng,có thể nghe thấy

được tiếng gió thổi bên ngoài cửa sổ. Phượng Cửu không hiểu vì sao lạicảm thấy trong cổ họng có chút chát chát, cánh tay giãy dụa muốn rút rakhỏi tay Tức Trạch.

Bỗng nhiên một sức mạnh truyền tới cánh tay nàng, nàng vốn đứng khôngvững, bỗng nhiên ngã nhào, bọt nước bên trong bồn tắm bắn lên tung tóe.Xung quanh

chóp mũi ngửi thấy mùi thảo dược, nước ấm thấm vào chiếc quần dài củanàng, vải sa mỏng ở cánh tay ướt nhẹp, dán chặt vào làn da trắng như tuyết.Phượng Cửu

giật mình, kinh sợ phát hiện mình đang ngồi trên đùi Tức Trạch. Khuôn mặtTức Trạch gần trong gang tấc.

Một mỹ nam tử như vậy, mái tóc dài ướt đẫm, trên mặt lại dính bọt nước,ngày thường quần áo kín đáo đến mức ngay cả yết hầu cũng không thể lộ ra,lúc này nửa

người lại lõa lồ trên mặt nước, trong con ngươi sâu sắc lúc này như thể nổilên phong ba bão táp, khuôn mặt lại rất bình tĩnh.

Mặt Phượng Cửu đỏ như cà chua, ngồi trên đùi hắn, nàng không dám cửđộng một chút nào. Trận địa này, nàng thực sự không bắt kịp, không biếtnên nói gì.

Bàn tay Tức Trạch xoa xoa trên khuôn mặt nàng, thấp giọng nói: “TrầmDiệp có thể hay nói lời trêu chọc cho nàng vui? Có thể nói nàng lớn lênđẹp, tính cách tốt

sao?”, hắn dừng tay, ngó chừng ánh mắt của nàng, “Đúng là những lời nàyta cũng chưa từng nói với nàng, nhưng ta đối với nàng thế nào, chẳng lẽnàng không nhìn

Page 342: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ra?”.

Phượng Cửu luôn miệng ậm ừ, trọng chốc lát, chợt hiểu ra, lại ừ một tiếng.

Câu ừ đầu tiên là đầu óc rối rắm không hiểu, chỉ đáp cho có lệ, sau mộthồi rốt cuộc cũng hiểu ra được hắn đang định nói gì, bản thân vô cùng kinhngạc.

Quanh đi quẩn lại, hắn quả nhiên, vẫn là có ý tứ kia.

Phượng Cửu đè nén cảm xúc, trên mặt trang bị vẻ bình tĩnh.

Một lúc lâu, Tức Trạch nói tiếp: “Ta không muốn tới đây muộn, khôngmuốn lúc tới thấy nàng không quan tâm ta”. Hắn nói những lời này thực sựquá tự nhiên, giống

như Phượng Cửu đã để cho hắn phải chịu vô vàn ủy khuất.

Phượng Cửu nói tiếp: “Vì vậy ngươi ghen rồi chạy ra ngoài tắm mưa?”.

Tức Trạch ngửa đầu nhìn trần nhà: “Ta đang suy nghĩ nên làm cái gì bâygiờ, kết quả lại không nghĩ ra được nên làm gì. Diệt trừ Trầm Diệp có lẽ làmột biện pháp,

nhưng sẽ khiến nàng thương tâm”.

Phượng Cửu vui mừng nói: “May là ngươi còn suy nghĩ đến việc ta có thểthương tâm hay không, không lỗ mãng diệt trừ Trầm Diệp”.

Tức Trạch thản nhiên nói: “Nàng mặc dù khiến ta thương tâm, nhưng ta làmột nam nhân, có thể khiến cho nàng thương tâm sao?”.

Phượng Cửu liền nói: “Ngươi từ đầu tới cuối vẫn nói những lời không dễnghe”.

Tức Trạch chán chường nói: “Đây là câu dễ nghe sao?”.

Trong lúc nói chuyện, nước trong bồn tắm đã lạnh hơn, Phượng Cửu thấycảm xúc của Tức Trạch có vẻ hòa hoãn, đứng dậy leo ra khỏi bồn tắm,thần sắc Tức Trạch

Page 343: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

có chút mệt mỏi, tựa vào thành bồn, không ngăn nàng, cũng không nói thêmgì nữa.

Phượng Cửu đứng bên ngoài bồn tắm, từ trên cao nhìn xuống Tức Trạch,vẻ mặt kia nhất thời khiến cho nàng lo lắng, bộ dạng ấy, không phải là ghenbình thường,

nàng cảm giác mình cũng đau lòng. Nhưng ai bảo hắn trước kia mạnhmiệng chứ?

Thi triển thuật pháp làm cho nước ấm hơn, nàng thần thần bí bí đi tới,hướng bên tai Tức Trạch đang nhắm mắt dưỡng thần nhẹ giọng nói: “Bộdạng ghen tuông của

chàng tốt nhất nên cất đi, chính miệng ta đã nói ta thích Trầm Diệp sao?”.

Đôi mắt Tức Trạch chợt mở ra.

Tay nàng đặt trên đầu hắn, như dỗ trẻ nhỏ, “Chuyện lúc chiều bất quá chỉlà hiểu lầm thôi, ta thích chàng, làm sao có thể không quan tâm tớichàng?”, nói xong, đặt

một nụ hôn trên mặt hắn, trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Tức Trạch cònchưa kịp phản ứng, nàng đã hắt hơi một cái, phát hiện quần áo ướt trênngười đã bắt đầu ngấm

lạnh, vội vàng bước vào phía sau bình phong thay xiêm y.

Phượng Cửu tối nay đối với bản thân mình vô cùng bội phục, chỉ cần đơngiản như thế đã bắt lại được Tức Trạch, bản thân đã luyện hơn ngàn năm,quả nhiên là tay

nghề kỹ thuật tốt.

Lúc này vẫn còn có một chuyện khiến cho nàng đau đầu. Nàng hiện tạiđang mang thân phận A Lan Nhược, là giả, đương nhiên cả đời sẽ khôngsống mãi trong thế

giới này, nhưng Tức Trạch cũng là người trong thế giới này, đến lúc đó

Page 344: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

phải làm sao để mang hắn ra ngoài? Không biết hắn có nguyện ý ra ngoàicùng nàng hay

không?

Nàng suy nghĩ một hồi, cảm giác chuyện này cũng không vội, liền lười suynghĩ, vừa hát vài câu hát dân gian, vừa đổi lại tấm đệm bị Tức Trạch làmướt. Hai người

hiện tại đã tâm ý tương thông, một người đang mệt mỏi, đương nhiên khôngcần nửa đêm đi dọn phòng ở nơi khác, nghỉ ngơi ngay tại đây cũng được,trong phòng

nàng đặt thêm một cái giường nhỏ nữa cũng vẫn ổn.

Tức Trạch vẫn đang tắm, nàng thu viên minh châu, chỉ mang một cái giánến chuyển đến bên bình phong cho Tức Trạch, bởi vì nghĩ tới nửa đêm,Tức Trạch đi ra

ngoài, nàng có chút ngại ngùng.

Không biết nên nói cái gì, đành bò lên giường nghỉ ngơi trước, ý muốn giảvờ ngủ.

Giả bộ ngủ, đây là nghề của nàng.

Nàng nghe thấy có tiếng bước chân nhỏ ở trước giường, trong nháy mắt,ánh đèn chói mắt cũng vụt tắt, phần giường trống sau lưng lúc này trở nênchật chội. Tức

Trạch tắm rửa xong, lại vẫn đoạt giường ngủ với nàng. Nàng vốn là đangnằm nghiêng người, lúc này chỉ cảm thấy phía sau lưng có cảm giác nóngướt, hơi nước tựa

hồ như bị dẫn lên giường, mang theo một mùi hương dược thảo và mùibạch đàn hương, chẳng hiểu vì sao lại có chút cảm xúc dễ chịu.

Phượng Cửu kéo chăn, lúc này nên tiếp tục giả bộ ngủ, hay là nói với TứcTrạch một câu, chăn giường ướt nàng đã đổi cho hắn rồi, tới đó mà ngủ?

Page 345: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

May mà Tức Trạch không có động tĩnh gì, còn lôi chăn đắp lên người, thấpgiọng nói với nàng: “Nếu như nàng không có tình cảm với Trầm Diệp, vìsao lúc chiều lại

nói những lời đó với hắn?”.

Phượng Cửu thở dài trong lòng, hắn hỏi thật trực tiếp, tốt nhất nên giả vờngủ thì hơn.

Tức Trạch đặt tay lên vai nàng, thanh âm nhẹ vô vùng, cơ hồ như dán vàobên tai nàng, nói: “Có muốn biết giả vờ ngủ sẽ có hậu quả như thế nào haykhông?”.

Phượng Cửu bị bắt thóp, trong nháy mắt mở miệng nói: “Đó là ta và TrầmDiệp diễn kịch kích chàng thôi, không ngờ tới chàng lại là kiểu người dễkích động như

vậy”.

Lời này quả thực là nói nhảm, nhưng hiện tại chưa phải là cơ hội để nóithật, huống chi Tức Trạch cũng giống như thể là tin lời nói nhảm này củanàng.

Nhớ tới Tức Trạch đã ghen đủ kiểu, thực khiến nàng cảm thấy có chút đángyêu, nhưng cũng có chút buồn cười, nàng mím môi chê cười hắn: “Chỉchuyện này cũng

khiến chàng ghen tới mức đó, sau này có phải chỉ cần ta nói với ngườikhác mấy câu, chàng cũng đều ghen không? Nhẫn là một chữ tốt, chàng cầnphải học thêm

nhiều”. Một cánh tay đưa tới xoa khuôn mặt của nàng, Tức Trạch nhẹnhàng thở dài một tiếng: “Ta không ghen, sợ là không kịp nữa”.

Phượng Cửu nhất thời im lặng, khuôn mặt chìm trong suy nghĩ.

Không gian trầm mặc.

Nàng vờ như vô tình trở mình, đưa lưng về Tức Trạch nói: “Làm sao có

Page 346: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thể có chuyện không kịp nữa, ta kể chuyện xưa cho chàng nghe, chàng sẽhiểu vì sao phải

học nhẫn nại”.

Nàng khụ một tiếng, quả nhiên kể lại chuyện trước kia: “Trước ngươi, tatừng thích một người, lúc chúng ta đi ngắm hoa nguyệt lệnh đã từng đề cậptới, nói vậy chắc

chàng đã hiểu. Vì muốn ở gần hắn, lúc đó ta đã từng giả trang thành sủngvật của hắn. Lúc đầu hắn đối với ta rất tốt, nhưng sau đó hắn lại có một vịhôn thê, chuyện

trở nên xấu đi. Ta từng bị vị hôn thê của hắn khi dễ, cũng từng bị sủng vậtcủa hôn thê hắn khi dễ, hắn cũng có trách phạt họ, có điều đến tình cảnh đó,cho dù ta một

lòng thích hắn, ta cũng cảm thấy là không còn kịp nữa”.

Nói đến chuyện này, trong lòng nàng thổn thức, yên lặng một lát, sau lạikhụ một tiếng, nói với Tức Trạch: “Chuyện này, mặc dù là chuyện xui xẻo,nhưng cũng giúp

ta học được nhiều điều. Chàng xem, chàng ghen ta liền chạy tới tìm, chàngdính mưa ướt ta liền chuẩn bị bồn tắm, như vậy mà chàng nói không cònkịp nữa, ta…”.

Những lời phía sau bị nàng nuốt vào cổ họng, Tức Trạch từ phía sau ômlấy nàng, thấp giọng nói: “Hắn là kẻ vô liêm sỉ”.

Nàng kinh ngạc, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, không nói nên lời.

Không hiểu vì sao tối nay hành động của hắn lại ôn tồn khác thường, ômnàng trong ngực, cánh tay vòng quanh bao lấy nàng, giống như thể nàng làbảo vật tuyệt thế

không thể mất đi.

Ngoài cửa sổ gió vẫn thổi mạnh không ngừng, cái ôm dài hơn nàng tưởng

Page 347: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

tượng. Tối nay có thể phát sinh chuyện gì, nàng không thể không nghĩ tới,mặc dù trong

lòng thích Tức Trạch, nhưng đối với chuyện viên phòng này, nàng lại cóchút sợ hãi.

Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng hơi thở, một lúc lâu sau, nàng cảm thấyđược mái tóc phía sau gáy bị một cách tay gạt ra.

Mấy ngày gần đây nàng đắp chăn khá dày, nên ban đêm đi ngủ sẽ mặc ít,trên người chỉ mặc một chiếc quần lụa mỏng, khi nãy bận tâm chuyện TứcTrạch ở trong

phòng nên cũng chỉ tùy ý khoác thêm một chiếc áo sa tím mỏng.

Lúc này, chiếc áo sa tím theo tay Tức Trạch trượt xuống đầu vai, làn da lộra có chút lạnh, khiến nàng run lên một cái. Một cái hôn dán trên vai nàng,nàng có thể cảm

thấy đôi môi hắn đang di chuyển dọc theo gáy nàng. Hắn đang ở gần tronggang tấc, có hơi thở mùi bạch đàn.

Mặc dù trong phòng tối đen không thể nhìn thấy mọi vật, tay của hắn lạibình tĩnh đưa tới trước người nàng, kéo vạt áo dài, trượt vào chiếc quầnbên trong, mang theo

cảm giác ấm áp sau khi tắm, mơn trớn làn da nhạy cảm của nàng.

Đầu ngón tay bình tĩnh ưu nhã, giống như thể viết một chữ, vẽ một bức họa,gảy lên một bản đàn.

Phượng Cửu cảm giác như mình đang ở trên một cái nồi rất to, chậm rãichịu đựng ngọn lửa nhỏ, càng gắng chịu đựng, máu trong người càng nóngdần lên, nàng có

chút không chịu đựng nổi, bắt đầu thở dốc, muốn đưa tay ngăn bàn tay đangdán trên cơ thể nàng của hắn, nhưng chỉ nắm được cánh tay của hắn, lạikhông có sức

Page 348: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

lực làm gì cả.

Hành động tối nay của hắn hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng, nàng toan lêntiếng cự tuyệt, vừa mới mơ hồ gọi tên hắn, môi đã bị che lại. Lúc nàykhông chỉ có máu

trong người bị lửa đốt sôi, mà ngay cả đầu óc cũng mơ hồ, nàng nhớ đượcbọn họ từng có vài nụ hôn, nhưng cảm giác cũng không giống với hiện tại,nụ hôn vô cùng

mạnh mẽ, khiến cho con người ta trở nên động tình.

Đúng vậy, động tình.

Một tay nàng đặt trước vòm ngực trần của hắn, một cánh tay vắt trên vaihắn, bị hắn hôn đến chóng mặt, nhưng lại phân thần nghĩ chiếc áo choànghắn mặc tối nay có

chút rời rạc.

Nàng không nhìn thấy hắn, đưa tay chạm vào lồng ngực rắn chắc ấm áp củahắn, nhưng không trơn nhẵn, mà giống như là có một vài vết gì đó, vô ýđưa tay vuốt một

cái, lại khiến ngón tay đang chơi đùa của hắn tăng thêm lực, hắn hôn nàngcàng lúc càng sâu.

Trong lúc mơ màng, nàng mơ hồ cảm thấy trong chốc lát muốn đẩy hắn ra,tại sao lại như vậy? Nàng nghĩ không ra, chỉ là luôn đáp lại nụ hôn củahắn, máu nóng

trong người nàng như thể đang muốn tìm một lối thoát, cho đến lúc y phụcđã không còn, da thịt kề sát lẫn nhau, chút mồ hôi ấm áp khiến nàng khôiphúc cảm giác

bình thường một chút.

Trước kia nàng từng nghe nói chuyện này có chút đáng sợ, lúc này lại cảmthấy đâu có gì đáng sợ, nụ hôn của thanh niên tóc bạc trước mắt này, rõ

Page 349: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ràng khiến nàng

cảm thấy rất vui vẻ.

Nàng không biết kế tiếp sẽ như thế nào, chỉ cảm thấy vô luận chuyện gì xảyra, cũng là chuyện nước chảy thành sông. Nhưng cả ngay như thế, khi hắntiến vào thân

thể nàng, nàng vẫn cảm thấy khiếp sợ.

Hơi thở của hắn theo theo giọng nói dễ nghe, dán bên tai nàng, trong thânthể sinh ra một loại cảm giác vô cùng đau đớn, bàn tay của hắn như châmlửa trên cơ thể

nàng, nụ hôn mỗi lúc một sâu.

Sự vuốt ve ấy khiến cảm giác đau đớn của nàng như tan ra, hắn đặt trán lêntrán nàng, hỏi nàng: “Có đau không?”, thanh âm trầm xuống như thể trongcơn mưa dữ dội

phát ra, khiến nàng run rẩy.

Nàng ủy khuất gật gật đầu, tay lại đặt lên vai hắn, vững vàng ôm lấy hắn,ghé vào bên tai hắn, khóc nức nở nói: “Có chút đau. Ngươi dính mưa,không phải là đầu đau

sao?”.

Tay của hắn đặt bên hông nàng, khàn khàn giọng nói: “Mặc kệ”.

Một đêm mưa rất lớn, ngày kế ánh mặt trời liền vô cùng rực rỡ. Nắng sớmchiếu vào giường, Phượng Cửu ôm chăn ngồi ở một bên giường, dựa gầnsát vào bình

phong chắn gió. Thanh niên trên giường đang ngủ say, những sợi tóc tánloạn trên gối, áo đắp trên người, mái tóc bạc được ánh nắng chiếu vào phátra những ánh

sáng mềm mại, lộ ra gương mặt tuấn mỹ vô cùng, khuôn mặt Phượng Cửuchợt ửng đỏ.

Page 350: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Khụ khụ, đêm qua, nàng và Tức Trạch viên phòng. Chuyện viên phòng này,thực ra thì cũng không đáng sợ như trong lời kể. Đúng là lúc mới đầu cóchút đau, nhưng

so với chuyện đánh nhau bị thương thì không đáng gì, huống chi sau đócũng không còn đau nữa. Nàng mơ hồ nhớ được nàng đã khóc một hồi,nhưng đó cũng

không phải là khóc vì đau. Nàng là người Thanh Khâu, rộng lượng, nàngcảm thấy không hề có gì. Trước kia vì Đông Hoa Đế Quân mà khiến chobản thân trở nên

trong sáng mới là chuyện khó hiểu.

Nàng nhận thấy chuyện viên phòng cùng Tức Trạch rất tốt, nếu nàng thíchTức Trạch, Tức Trạch cũng thích nàng, đó cũng là chuyện không sai trái gì,bất quá có

chút bất ngờ. Nhưng thế cũng tốt, lúc trước nàng còn suy nghĩ không biếtTức Trạch có chịu cùng nàng ra khỏi đây, hiện tại hắn đã chiếm tiện nghicủa nàng, nàng có

thể bắt đền là được.

Nàng sẽ được ủng hộ.

Người này, là của nàng.

Nàng có chút phấn chấn ngang nhiên bước qua hắn, Tức Trạch vẫn khônghề động tĩnh, xem ra hắn thực sự ngủ sâu. Nàng chuẩn bị đưa tay sửa lại bộtóc của hắn,

không ngờ tới hắn lại mở miệng: “Tại sao không ngủ?”. Nàng đỏ mặt nhẹgiọng nói: “Bởi vì theo phong tục, sau khi viên phòng, ngày hôm sau phảidậy sớm một chút

để ăn bánh khoai tím”.

Đôi mắt hắn vẫn nhắm, khóe môi lại như hé ra nụ cười, thanh âm mang

Page 351: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

theo cảm giác buồn ngủ: “Nàng muốn để cho mọi người cùng biết ngàyhôm qua chúng ta đã

viên phòng sao? Hình thức, không cần phải câu nệ như thế”.

Đưa tay nắm lấy tay nàng, rất chặt: “Ngủ cùng ta thêm một lát nữa”.

Nàng nằm xuống, năm ngón tay đan chặt vào tay hắn, trong ánh nắng sớmấm áp, lòng nàng tràn đầy thỏa mãn, nhắm mắt tiếp tục cùng hắn ngủ.

————————————————–

Sr cả nhà vì chap này đăng hơi muộn, để cả nhà nóng ruột hơi lâu @@

Hôm nay định đăng sớm mà h mới có net để đăng, cứ nghiền từ từ nhé :D

Xin thật nhiều comment và like ạ :)

Ngủ ngoan :D

Khẳng định lại 1 lần nữa là Cổn Cổn là nam nhé

❄ Chương 12 ❄edit: Phong Tuyết

beta: Phong Tuyết

Bonus: Playlist nên nghe khi đọc chương này:

Người phàm có câu thơ, nói rằng ngày xuân ngắn ngủi, gọi là “Điểu ca hoavũ thái thú túy, minh nhật tửu tỉnh xuân dĩ quy*”. Năm đó Phượng Cửu từngười cha thích

viết văn của mình nghe được lời này, cảm thấy khó có khi có cơ hội thểhiện ngộ tính viết văn của mình nên đã nói phàm nhân cảm giác ngày xuânngắn ngủi, là bởi

mùa xuân là mùa đẹp nhất trong bốn mùa, thứ tốt thường khiến người ta savào, không cảm nhận được thời gian trôi qua, chợt hiểu ra quay đầu lại nênmới có cảm

giác ngắn ngủi. Nàng nói ra lời này, khiến cha nàng như thể gặp được tri

Page 352: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

âm, ánh mắt nhìn nàng lúc đó có chút an tâm hơn.

*Ý của câu: Chim ca hoa khoe sắc, thái thú (một chức quan) say (rượu),ngày mai tỉnh rượu, xuân đã qua.

Hôm nay Tức Trạch Thần Quân vốn đang nghỉ ngơi đã ra khỏi phủ, nhìnbóng lưng Thần Quân đi xa, Phượng Cửu có chút phiền muộn nhớ lại câuthơ này. Khi tỉnh

rượu thì ngày xuân đã qua, nàng và Tức Trạch lần này gặp nhau mặc dùkhông đến nỗi ngắn ngủi như vậy, nhưng sáu bảy ngày này trôi qua rồi lạibiến mất, giống như

một cuộc xuân say.

Nàng thực tâm muốn Tức Trạch lưu lại lâu hơn một chút, nhưng như vậykhó tránh khỏi đối với Mạch Thiểu có chút tàn nhẫn. Hôm qua Mạch Thiểugửi cho Tức

Trạch một phong thư dài, vô ý bị nàng nhìn thấy, trong thư, tội nghiệp hắnphải một mình làm pháp bảo kia đến lúc gần kết thúc, loại pháp khí tuyệtdiệu này, ngày

hoàn thành nhất định sẽ rất hung ác, nếu không xử lý tốt, không cần nói tớitrước đây đã hao tổn tinh lực cho nó, còn có thể bị nó cắn trả, sự tình hiệngiờ gấp gáp,

mời Thần Quân phải sớm ngày trở về Thần cung lo liệu.

Cuối thư còn xót xa rớt nước mắt hỏi một câu, mấy ngày trước đây hắntổng cộng đã gửi cho Thần Quân mười một phong thư dài, Thần Quân làkhông nhận được

hay đã mang đi đốt đèn cầy rồi.

Nàng lúc ấy liền nhớ lại mấy ngày qua vào ban đêm, trong ánh đèn như cómùi mực thơm bay ra, trong lòng không khỏi dâng lên chút cảm thông đốivới Mạch Thiểu.

Page 353: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Căn cứ vào sự cảm thông và tấm lòng đại nghĩa, ngày hôm sau, nàng đểTức Trạch trở về.

Tức Trạch rời đi thật có chút đáng tiếc, mấy ngày nay ở cạnh Tức Trạch,cuộc sống trong phủ cũng có mùi vị hơn, thú vị hơn rất nhiều so với trướckia.

Thí dụ Tức Trạch dẫn nàng đi thả câu, nàng thật ra thì không có hứng thúvới chuyện câu cá này, vốn là muốn chiều theo ý hắn, nhưng vừa thử mộtlần đã cảm thấy

vô cùng hăng hái. Tức Trạch chuẩn bị một chiếc thuyền nhỏ, mũi thuyềntrang bị đầy đủ một chiếc lò, bình đựng dầu, muối, tương, giấm, mang theonàng đi du

thuyền, thưởng thức thịnh cảnh ngày xuân ở ngoại thành. Đến trưa, hắn câucá, nàng hâm rượu, cá vừa câu lên nàng sẽ nhận lấy, làm một bữa tiệc vôcùng thịnh soạn,

sau khi dùng xong bữa trưa, hắn sẽ cho thuyền tiến vào hồ sen gần đó.Được lá sen che chắn, hắn đọc sách, nàng nằm trong lồng ngực hắn ngủtrưa, ánh nắng rực rỡ

xuyên qua lá sen càng chiếu thẳng vào mặt nàng, nàng sẽ tựa đầu càng sátvào ngực hắn.

Hắn thích cầm sách nhẹ vỗ lên tóc nàng, trước kia nàng là một tiểu hồ ly ởThái Thần Cung, Đông Hoa Đế Quân cũng thích hành hạ da lông của nàngnhư thế, lúc đó

nàng là một sủng vật, rất an tâm hưởng thụ, lúc này Tức Trạch lại có độngtác như vậy, chẳng hiểu vì sao lại khiến nàng cảm thấy ngoài an tâm ra còncó sự thân mật.

Nàng suy nghĩ ước chừng là do trước kia nàng và Đông Hoa tâm ý khôngtương thông, càng cảm thấy tâm ý tương thông là bốn chữ vô cùng kỳ diệu.

Bởi vì Tức Trạch là người coi việc bị người khác bôi tro trát trấu giống

Page 354: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

như mây trôi, ví dụ như dẫn nàng đi câu, đưa nàng đi ngắm hoa, xem xiếc,ảo thuật, hắn đều rất

thoải mái làm, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện cải trang che giấu gì cả, nênkhó tránh khỏi việc đụng phải người quen nhận ra họ. Với tộc Tỷ Dực Điểumà nói, cặp

phu thê quý tộc đi chơi xuân hiện tại cũng không phải là chuyện gì ly kỳ,nhưng hai người bọn họ lại không giống với mấy cặp phu thê thích phôtrương khoe khoang.

Không mất mấy ngày, sau khi câu chuyện Thần Quân đại nhân và công chúađiện hạ phu thê tình thâm truyền khắp cả Vương đô, lúc Phượng Cửu vàocung, ánh mắt

quân hậu nhìn nàng đã có sự khác biệt.

Chuyện này, trong cung truyền đi như thế nào Phượng Cửu không để tâm,nhưng nàng chỉ mơ hồ lo lắng, không thể để cho Trầm Diệp biết được.Phượng Cửu cảm

thấy, theo một câu tục ngạn ở phàm trần, loại hành vi này của nàng chính làăn trong chén, nhìn trong nồi, là hành động vô liêm sỉ. Nhưng nàng đã đápứng Mạch

Thiểu, trong lòng cho dù là áy náy, cũng chỉ có thể toàn tâm toàn ý làm mộtkẻ vô liêm sỉ hoàn hảo. Vô liêm sỉ hoàn hảo là dạng gì? Các tiên sinh mặcdù chưa từng

dạy, nhưng có thể gặp Liên Tam điện hạ để được giảng giải cặn kẽ.

Ngày thứ ba sau khi Tức Trạch đi, sau giờ ngọ, Trầm Diệp cho lão quảnsự gọi nàng tới. Phượng Cửu vừa từ giấc ngủ trưa tỉnh dậy, đối với lời gọinày có chút không

hiểu ra sao. Trong lời kể chuyện của Mạch Thiểu, hình như Trầm Diệpchưa từng chủ động mời A Lan Nhược tới Mạnh Xuân viện mà? Hay làtrước kia thực ra Trầm

Page 355: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Diệp đã từng mời A Lan Nhược, nhưng Mạch Thiểu không biết, hoặc là đãquên kể với nàng? Nàng cất nghi vấn này đi, dựa vào sự bình tĩnh của bảnthân, vòng qua

Tiểu Thạch lâm, lên Ba Tâm đình.

Trong đình không một bóng người, trên bàn đá trống trải lại đặt một chiếcbình lưu ly. Ánh nắng sau giờ ngọ chiếu tới, khiến sương mù trong bìnhphát ra những ánh

sáng bạc xen lẫn ánh vàng lấp lánh, ước chừng là trong bình có bày kếtgiới, sương mù trong bình không có cách nào thoát ra khỏi cái bình.

Phượng Cửu trong lòng hiếu kỳ, đưa tay xoa xoa thân chiếc bình, cảm giáclạnh thấu xương lập tức xông thẳng lên não. Nàng run lên, muốn rút tay về,nhưng chiếc

bình lại giống như là dính trên tay nàng. Phượng Cửu có chút kinh ngạc,nhất thời chỉ có một mình nàng ở đây, nàng lúc đến cũng không để ý tớixung quanh không

có ai qua lại, mãi cho đến khi có tiếng bước chân vang lên: “Cảm thấyquen thuộc sao?”. Phượng Cửu ngẩng đầu, đón nhận mâu quang nhàn nhạtcủa huyền y thiếu

niên. Trầm Diệp.

Nàng thực cảm thấy có chút quen thuộc, bởi vì chiếc bình này có vài phầngiống với chiếc bình hồi nhỏ nàng hay dùng để chơi dế. Nhưng nàng mơ hồcảm thấy,

Trầm Diệp hẳn là không hỏi nàng cái này. Nàng chú ý tới, Trầm Diệp đưatay lên khởi động ấn, ngay lập tức, kết giới trong chiếc bình lưu ly đã biếnmất. Phương xa

có tiếng sấm vang lên, tựa như tiếng quỷ gào khóc, bầu trời rộng quangđãng trong chốc lát phủ đầy mây đen. Ánh chớp lóe lên trên nền trời, mặttrời ẩn trong mây, lại

Page 356: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

lộ ra hình trăng bạc không tròn vẹn. Ánh trăng khuynh thành.

Không giống với sắc trời yêu dị này, trong chiếc bình, sương trắng mờ ảodần dần dâng lên, tựa như đập vỡ vụn những sợi mây, từng tia từng luồnglượn lờ ở đầu

ngón tay Phượng Cửu. Từng đợt lạnh băng xuyên vào xương ngón tay nàng.

Khung cảnh như vậy, nhất định là có chuyện không lành, hoặc là có yêuquái đang bị thu phục, hoặc là bởi vì ai đó đang bày pháp thuật nghịchthiên. Nàng cố nén sự

mê muội đang dâng lên trong đầu, nhìn về phía Trầm Diệp: “Đây là… Đâylà pháp thuật gì?”.

Huyền y Thần quan chăm chú nhìn vào làn sương trắng đang tiến vào thânthể nàng, nhẹ giọng nói: “Ngươi có nghe nói, thần tiên sau khi chết, cũngcó thể giống như

người phàm trần, dùng đèn kết phách hoặc cách khác để tạo ra một hồnphách mới?”, chỉ dừng chốc lát, nhìn về phía nàng nói: “Cho dù hồn pháchđã đốt trành tro

bụi, ngay cả đèn kết phách của tiên giới cũng vô dụng, nhưng có người nóicho ta biết, nếu có thể tạo ra được cảnh này, chẳng những có thể lặp lạilịch sử từ lúc đầu,

mà còn có công dụng giống như đèn kết phách bình thường, tạo một hồnphách mới cho người đã chết”.

Phượng Cửu ngẩn ra, nàng mơ hồ có một ấn tượng, chính mình tựa hồ đãtừng hoài nghi, Trầm Diệp chính là người tạo ra thế giới này, nhưng saunày không có chứng

cứ gì, lại vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra. Hôm nay hắn hào phóngthừa nhận như vậy, nàng cảm giác mình cũng không có kinh hãi như trongtưởng tượng.

Nàng và Tô Mạch Diệp cùng tạo ra một vở diễn, vốn là có chút áy náy,

Page 357: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thực không biết, Trầm Diệp cũng là đang diễn trò.

Trong đầu nàng duy chỉ còn dư lại một chút thông minh, nàng hiểu rằng ítnhất phải giả trang bộ dạng khiếp sợ không biết gì hết, để chắc chắn rằngTrầm Diệp chính

là người tạo ra A Lan Nhược chi mộng này. Nhìn dáng dấp, có vẻ như hắnđối với bộ dạng đó của nàng không hề có chút hoài nghi.

Tầm mắt đã có chút mơ hồ, nàng nghe được thanh âm hắn nhẹ vô vùng:“Sai lầm rồi, sai lầm rồi, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ lừa gạt nàng ngay từ lúcđầu, nhưng vô luận

như thế nào, nàng phải trở về, hận ta cũng được, xem ta như người lạ cũngđược, đây cũng là kết quả, vì ngày này, ta đã chờ 230 năm rồi”. Mỗi mộtlời nói ra, sắc mặt

lại trắng thêm một phần, tựa hồ như mỗi câu nói này đều khiến hắn vô cùngthống khổ, hết lần này tới lần khác trong thanh âm đều là sự lạnh lùng.

Đợi hồn phách màu bạc kia hoàn toàn tiến vào thân thể Phượng Cửu, nàngcảm thấy trước mắt tối sầm, vang lên bên tai một câu nói sau cùng, phảngphất như là đến

từ thế giới bên ngoài: “Bọn họ nói, thế giới này là tâm ma của nàng, nhưngchỉ có ta biết, nàng không có tâm ma gì hết, người có tâm ma là ta*”.

*Giải thích thêm một chút về câu nói này: Ở Phạn Âm cốc (thực sự), ngườitrong tộc Tỷ Dực Điểu cho rằng A Lan Nhược chi mộng là do chấp niệmcủa A Lan

Nhược tạo ra (thường gây bất lợi với người rơi vào trong đó nên mới gọilà tâm ma), nhưng thực chất, A Lan Nhược chi mộng là do Trầm Diệp tạora, trong lòng hắn

có tâm ma, còn A Lan Nhược hoàn toàn vô tội. (Còn tâm ma này do đâumà có, xin mời đọc tiếp phần sau)

Phượng Cửu không hiểu được, lâm vào một cơn ngủ say, chính xác là một

Page 358: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cơn thống khổ.

Theo lý thuyết, ngất đi tốt ở chỗ, bản thân sẽ vô tri vô giác. Thân thể nànglúc này đúng là không có tri giác, nhưng không hiểu sao lại vẫn có ý thức.

Nàng trơ mắt nhìn hồn phách của mình cãi nhau với hồn phách của mộtngười khác, loại thể nghiệm này, đối với ai mà nói, cũng coi là mới lạ.Phượng Cửu lúc đầu

thật ra thì không kịp phản ứng, lại đứng ở một bên xem náo nhiệt, cho đếnkhi hai luồng khí trạch trước mắt dây dưa càng mãnh liệt, thậm chí cắn nuốtlẫn nhau, nàng

bắt đầu cảm thấy đau đầu, mới giật mình nhận ra trước mắt là hai hồnphách đang ở trong một trận chiến.

Nàng cảm thấy bản thân hôm nay vô tích sự đến ngạc nhiên, nàng thậm chíkhông có đủ sức lực để ngăn cản hai hồn phách kia, chỉ có thể khổ sở đauđớn, ngay cả

chuyện vừa rồi ngón tay nàng bị dính trên chiếc bình lưu ly, nàng không cósức đánh trả, cũng là ly kỳ.

Đầu đau giống như có một trăm tám mươi cái chiêng lớn đang đồng loạt gõmạnh trong đầu, Phượng Cửu nhịn đau, phân thần suy nghĩ, vừa có cảmgiác như nghĩ ra

điều gì đó, lại thấy linh hồn của mình đột nhiên trở nên mạnh mẽ, bất ngờnuốt lấy hồn phách của A Lan Nhược, mà trong lúc hồn phách A LanNhược tan biến, trong

phút chốc, rất nhiều lông ngỗng và tuyết rơi ngập tràn trước mắt, trongchốc lát đã tích thành một trường kính trước mặt nàng. Nàng không tínhtoán gì, đưa tay chạm

vào mặt kính, lúc đầu ngón tay chạm vào mặt kính, một sức mạnh lớn bỗngnhiên kéo nàng vào bên trong. Còn chưa đứng vững, một đoạn trí nhớ bỗngnhiên gào

Page 359: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thét kéo đến.

Đó không phải là trí nhớ của nàng, là trí nhớ của A Lan Nhược. Phía sautrường kính kỳ diệu kia là cuộc đời của A Lan Nhược, A Lan Nhược đămchiêu suy nghĩ, A

Lan Nhược vui vẻ bi thương, trong phút chốc tất cả nàng đều có thể cảmnhận được. Đoạn này giống như thể một chiếc đèn kéo quân, chở đầynhững thế sự vụn vặt,

di chuyển vĩnh viễn không ngừng nghỉ, nhưng không chuyển theo một vòng,mỗi lúc lại là một cảnh khác nhau.

Phượng Cửu có chút ngạc nhiên, tình trạng này, chẳng lẽ là do hồn pháchnàng nuốt hồn phách A Lan Nhược, khiến A Lan Nhược hóa vào bản thânnàng, thành một

phần trong nàng sao? A Lan Nhược còn có thể sống lại theo lời Trầm Diệpđã nói ư, nếu như nàng sống lại, chính mình sẽ thế nào?

Chuyện này liên quan đến vấn đề tính mạng, nàng suy tư trong chốc lát,cảm thấy loại chuyện nhàm chán này nên đợi lúc tỉnh lại suy nghĩ thì hơn,không nên lãng phí

thời gian, trước mắt còn có… một chuyện cấp bách, vô cùng quan trọngcần nàng hao tốn sức lực và tinh thần. Nàng nghĩ thông suốt điều này, lậptức đem nghi vấn

kia vứt bỏ sau gáy, cõi lòng đầy hăng hái, toàn tâm toàn ý quan tâm mộtchuyện cấp bách khác đang chờ nàng khai quật – sau tình tiết A Lan Nhượcgặp nạn với con

khuyển đầu thú ở phía sau Kỳ Nam Thần cung, phát hiện ra chân tình củaTrầm Diệp, vận mệnh của A Lan Nhược và Trầm Diệp, tiếp sau sẽ như thếnào?

Nàng mất công suy tư tìm tòi trong trí nhớ, đánh thức nhiều chuỗi ký ức,thấy một số cảnh thực, là hai năm mà Mạch Thiểu nói có nhiều chuyện hắn

Page 360: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

không biết rõ.

Hai năm nặng nề đó, Phượng Cửu vui mừng vì mình đã đoán không sai,Trầm Diệp và A Lan Nhược quả thực có một đoạn chân tình. Bởi vì là kýức của A Lan

Nhược, tấm lòng A Lan Nhược đối với Trầm Diệp thanh bạch như nhậtnguyệt, còn tấm lòng Trầm Diệp đối với A Lan Nhược, có lẽ ngày ấy ALan Nhược không thấy

rõ, cho nên hiện tại Phượng Cửu cũng không thấy rõ lắm.

Liên Tam điện hạ trên Cửu Trùng Thiên có câu danh ngôn, nói một đoạntình thì thường là như thế nào, người khởi đầu vun vén cho đoạn tình đónên là người như thế

nào. Thí dụ như, thế gian có những đoạn tình oanh oanh liệt liệt, cũng cónhững đoạn tình tế thủy trường lưu*, còn có những tình yêu tương kính nhưtân*. Có tình

yêu sâu sắc nhưng lại nói mỏng, có tình yêu sâu sắc, nói sâu sắc. Không thểnói tình yêu của một người không giống với tình yêu của người khác, haykhông thể nói

tình cảm của người khác không được coi là tình.

*Tế thủy trường lưu: làm một ít và kiên trì làm mãi; khe nhỏ sông dài (vívới làm đều đều, từng tí một không bao giờ ngừng)

*Tương kính như tân: (vợ chồng) tôn trọng nhau; tôn trọng nhau như khách

Nàng luôn luôn kính nể Liên Tam điện hạ là vị cao thủ chốn trăng hoa, lờiđích thân Liên Tam điện hạ nói ra, đương nhiên sẽ quý giá như chân kinh.Nàng đem chân

kinh này thử nghiệm cho A Lan Nhược và Trầm Diệp, cảm thấy hai nămqua, Trầm Diệp có rất ít lúc thân cận với A Lan Nhược, trong lời nóikhông tìm ra được tình

Page 361: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cảm lo lắng quan tâm nhiều lắm, nhưng có lẽ hắn chính là loại người tìnhcảm sâu sắc nhưng lại nói mỏng, tình yêu của hắn, là loại tương kính nhưtân.

Hồi ức hai năm quá mức vụn vặt, Phượng Cửu lười nhất là kiểm tra thựchư, tùy ý chọn lấy một chi tiết trong đoạn thời gian đó, mở ra. Cái đập vàomắt nàng là một

hồ sen rộng rãi trong như gương, ở giữa có một ngôi đình đứng sừng sững,trên bàn đá trong đình đặt một bó hoa nhiều loài mà nàng không biết tên,bên cạnh bó hoa

là một chiếc bình rộng miệng.

Trầm Diệp cầm một cuốn sách ngồi bên bàn đá, hai năm tối tăm, khiến chomột thân khí chất thanh đạm lạnh lùng lắng đọng lại nhiều hơn, ánh mắt hắnmải miết dán

trên cuốn sách, thỉnh thoảng lại lật thêm một trang. A Lan Nhược ngồi bêncạnh hắn, chuyên tâm mân mê bó hoa trên bàn, thi thoảng đem cành hoa đãcắt tỉa vừa ý

cắm vào trong bình, chốc lát lại đưa ra trước mắt hắn, để cho hắn xem xemnàng cắt có được hay không, có cần phải sửa lại gì hay không.

Liên tục như thế, Trầm Diệp đưa ánh mắt từ cuốn sách nhìn lên, nhàn nhạtnhìn nàng nói: “Ngươi tới ngồi bên cạnh ta, chính là đặc biệt tới quấy rầyta đọc sách sao?”.

A Lan Nhược giơ cành hoa hất hất cằm hắn: “Một người đọc sách đâu cógì thú vị, ta làm như vậy là đang chiếu cố đại nhân”, nàng cười, “Khôngphải là đại nhân một

khắc cũng không muốn rời ta sao?”.

Trầm Diệp nghiêng đầu đi, đưa tay giật bỏ một chiếc lá có vẻ phiền phứctrên cành hoa: “Bản lĩnh tự quyết của ngươi đúng là càng ngày càng tiếnbộ, cành hoa này

Page 362: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

có vẻ hơi dài, lá cũng hơi nhiều”.

A Lan Nhược thong dong cười một tiếng: “Đại nhân khen nhầm, ta chỉ làtheo hiểu biết của mình mà phỏng đoán tâm tư của đại nhân thôi”.

Trầm Diệp đang nhận lấy chiếc kéo cắt hoa trong tay nàng, tay run lên nói:“Nếu ngươi còn gọi ta một câu đại nhân, tự xưng một câu ta nữa, ta sẽ némngươi ra ngoài

đấy”.

A Lan Nhược dịu dàng cười: “Đại nhân đã từng rất nhiều lần nói sẽ ném tara ngoài, nhưng cũng chưa từng ném lần nào”. Nàng tháo bông hoa đangcài bên tai, ánh

mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt nàng một lúc lâu, nàng làm như không nhìnthấy, cắm cành hoa cuối cùng vào trong bình, lại nghe thấy hắn thấp giọngnói: “Quay

lại”.

Nàng quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt vẫn như mỉm cười: “Mới vừa rồi chỉlà câu nói đùa, chớ vì giận dỗi mà ném ta thật”.

Hắn không nói gì, đứng dậy hái một bông hoa nhỏ trong bình, khẽ cúingười, cài xuống bên tai nàng, ngón tay hắn dừng lại, nhẹ vuốt ve bên tháidương nàng rồi rút

lại, cầm cuốn sách trong tay áo, ánh mắt lại nhìn lên cuốn sách. Trongkhoảnh khắc yên tĩnh, hắn lại lật thêm một trang sách.

Nàng có chút sững sờ, đưa tay chạm vào bông hoa trên tai, hồi lâu sau, nhẹgiọng nói: “Ta có đôi khi cảm thấy chưa đủ, nhưng có đôi khi lại cảm thấy,ngươi như vậy

cũng tốt”.

Ánh mắt của hắn một lần nữa lại hướng lên, như thể có chút nghi ngờ: “Cáigì không đủ?”. Nàng chỉ lắc đầu cười.

Page 363: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Tia nắng ban mai nhuộm một màu ấm áp lên ngôi đình nhỏ, trời cao rộng,nước xanh thẳm, một mặt hồ trong veo, trong ánh nắng sớm hiện ra tư tháiđẹp đẽ nhu hòa,

hương hoa sen thoang thoảng. Ký ức về hai người trong đình dần dần nhạtđi, trong không gian núi cao nước rộng chỉ lưu lại một vết cắt đạm sắc.

Đoạn cắt này khiến cho Phượng Cửu xúc động, thậm chí còn cảm thấy, nếuchuyện của hai người họ có thể dừng lại mãi mãi ở thời khắc này thì thậttốt, nhưng theo

như Mạch Thiểu nói, sử sách ghi lại kết quả của hai người sau hai năm đólại vô cùng thê thảm. Phượng Cửu cảm thấy sách sử nhiều khi cũng khôngthể tin được.

Nhưng sau đó khi trải rộng trí nhớ ra, nàng kinh ngạc, những gì sử sách ghilại về cái chết của Tướng Lý Khuyết cũng là không đáng tin cậy.

Đêm ngày mười sáu tháng bảy, trong cung truyền ra tin tức, nói Thượngquân bệnh chết. Thân thể Thượng quân luôn luôn an kiện, cũng không biếtlà mắc bệnh gì,

chỉ nói chết là chết. Lúc tin tức truyền đến, A Lan Nhược đang cùng TrầmDiệp chơi cờ, quân đen rơi vào bàn cờ lách cách một tiếng, cục diện trởnên rối loạn,

khuôn mặt Trầm Diệp trắng bệch không nói gì, đám người hầu vội vàngmang áo choàng tới khoác trên người nàng. A Lan Nhược bước nhanh racửa, vừa ra khỏi cửa

liền quay đầu lại nói: “Vừa rồi mới chết vài quân, không tính là thua, thếcờ này tạm thời giữ lại, ngày khác ta sẽ cùng ngươi phân thắng bại”. TrầmDiệp lên tiếng nói:

“Chờ một chút”, đứng dậy hái một bông hoa trắng trong bình, chậm rãi đitới bên cạnh nàng, gỡ ngọc trâm trên mái tóc nàng xuống, cài bông hoa lêntóc nàng, ngón

Page 364: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

tay khẽ vuốt ve trên thái dương nàng, sau đó dừng lại mới nói: “Đi đi”.

Ba ngày sau A Lan Nhược rảnh rỗi trở về phủ, trong phủ hết thảy vẫn nhưthường, chẳng qua là vị Thần quan trường tạm trú hai năm ở Mạnh Xuânviện vừa mới được

nghênh đón về Kỳ Nam Thần cung.

Lão quản sự lau mồ hôi lạnh trên trán hồi bẩm, nói đang muốn phái ngườivào cung truyền tin cho công chúa, không nghĩ công chúa đã trở về, Thầnquan trường bất

quá cũng vừa mới ra khỏi cửa được chốc lát, chắc cũng chưa đi được xa.Ngụ ý là công chúa nếu muốn nói lời tạm biệt với Thần quan đại nhân, lúcnày đuổi theo

vẫn còn kịp.

Lấy thân phận của A Lan Nhược, lúc này đuổi theo thì cũng không phải làchuyện có thể diện gì, lão quản gia vì nóng ruột nên không nghĩ tới, nhưngnàng lại rất bình

tĩnh. Chẳng qua chỉ là thất thần trong chốc lát, cởi bỏ áo choàng, gỡ đóahoa trắng đã khô trên tóc xuống, ngồi ngây ngốc một hồi. Gió đêm thổi qua,cánh hoa bị gió

thổi lạc, nằm trên mặt đất, lộ ra trên nền nhà bằng đá trắng được quét dọnkhông nhiễm chút bụi bẩn, giống như thể là vết bẩn trên đó. Nàng nhìncuống hoa đã trụi lủi

trong tay, cười khổ một tiếng: “Đêm đó ngươi đưa bông hoa này, thực ra làđể nói lời từ biệt sao? Ta từ đầu tới cuối vẫn không phát giác ra”.

Vua nào triều thần nấy, quyền lực của bản thân trước mỗi vị quân vươngkhác nhau không phải là lúc nào cũng được giữ vững. Quyền hạn của Thầnquan không can

hệ tới tôn thất, nhưng là lúc Tướng Lý Khuyết còn tại vị đã tốn không ítsức lực để áp chế Thần quan, sắp xếp cho một người không có căn cơ lên

Page 365: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

làm thái tử, Tướng

Lý Hạ. Đây là nguyên do Trầm Diệp bị nghênh đón về Kỳ Nam Thần cung.

Mặc dù đều là đế cơ một phương, những suy tính của Tướng Lý Hạ này,Phượng Cửu lại không thể hiểu được. Ở Thanh Khâu nhà nàng, ngũ hoangngũ đế, mỗi nơi

chỉ một đế vương, giống như nàng lên đổi vị thay cô cô. Mà nàng còn nhớcô cô nàng kể từ khi được nàng kế vị, mỗi ngày đều rất vui vẻ, ánh mắtnhìn nàng bao giờ

cũng là sự cảm thông của một người từng trải. Vả lại các thần tử đônghoang phần lớn đều không có học, chỉ thích giả trang mình là dân chúng,đầu để tóc húi cua,

bán hàng trên chợ. Đối với bọn họ, Thanh Khâu là quốc gia thần tiên, tuylà nắm trong tay chức vị quyền hạn, nhưng há có thể giống với người phàm,để cho quyền

lực che mắt mình? Mặc dù các thần tiên trên Cửu Trùng Thiên cũng tranhquyền tranh vị, nhưng đều là bởi vì cuộc sống nhàm chán, chưa từng trảinghiệm qua thú vui

bán hàng, chỉ trải nghiệm cảm giác lộng quyền. Phượng Cửu cảm thấy,những chuyện như vậy, tạm thời chưa nói đúng sai, nhưng đã giảm bớt đichút ít hiểu biết của

nàng về sự thực.

Đoạn trí nhớ này khua chiêng gõ mõ, liên tiếp nối đuôi nhau, như thể làmột dòng thác từ trên núi cao ầm ầm đổ xuống, đập vào đá vụn phía dướiđáy vực, khiến bọt

nước lạnh băng bắn lên tung tóe. Cái gọi là bi kịch, từ thuở khai thiên đếnnay, luôn mang bộ dạng đột nhiên hoảng hốt rồi vô tình trở nên dữ tợn nhưvậy. Ký ức tiếp

theo, giúp nàng giải thích rõ lời đồn trước kia Tô Mạch Diệp từng nói tới.

Page 366: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Thì ra là, lời đồn kia cũng không phải là một câu vô căn cứ.

Ngày hai mươi hai tháng bảy, thời gian liệm Thượng quân đã sắp hết, banđêm, phủ công chúa đột nhiên bị bao vây, A Lan Nhược bị khóa trong khóasắt, áp giải vào

Vương cung, còn tội danh gánh trên đầu nàng, chính là tội hành thích vua.

Người xử án lần này chính là đệ đệ của Khuynh Họa phu nhân, cậu nàng.

Thượng quân đã băng hà, theo lý thuyết thì thái tử sẽ lên ngôi kế vị, nhưngthái tử Tướng Lý Hạ trước giờ luôn là kẻ không được coi trọng, với cáighế thái tử ấy,

tương lai chỉ có thể làm một Thượng quân bù nhìn mà thôi, còn quyền hạntất cả đều sẽ rơi vào tay Khuynh Họa phu nhân. Mà trong triều ai cũng hiểuđược, vị quan

xử án lần này chính là tâm phúc của Khuynh Họa phu nhân. Nói cách khác,người đặt ra tội danh này cho A Lan Nhược chính là mẫu thân của nàng,người sinh ra

nàng, cũng là người muốn đẩy nàng vào chỗ chết.

Ngày thứ bảy sau khi A Lan Nhược bị giam trong lao, Khuynh Họa phunhân hạ mình vào trong lao thăm hỏi nàng. Trong lao bẩn thỉu, một đống cỏkhô được dùng

làm giường ngủ cho nàng, ở bên cạnh cửa lao đặt một chiếc bàn bằng gỗmục, bên mép bàn là một ngọn đèn mờ mịt. A Lan Nhược một thân tố y,dựa vào bên bàn

nhỏ luyện chữ, bên ngoài cửa lao đặt một chậu than, nàng viết xong một tờ,lính gác cửa đốt đi một tờ.

Khuynh Họa phu nhân quần là áo lượt bước trên thềm đá u tối trong nhàgiam, nàng nghe được trên mặt đất truyền tới một thanh âm xột xoạt, ngẩngđầu nhìn người

Page 367: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

tới, lông mày nhướng lên: “Mẫu thân lại có ý muốn tới thăm ta, chứng tỏmọi chuyện trong cung đều đã xử lý ổn thỏa rồi”, giọng nói hòa hoãn, nhưthể lúc này hai

người không phải là đang gặp nhau trong lao ngục, mà là ở hoa viên trongVương cung, gửi một lời chào hỏi bình thường.

Khuynh Họa mặc cung trang diễm lệ, dừng ở trước cửa lao hai bước, binhsĩ mở cửa lao rồi lui xuống. A Lan Nhược cầm trong tay một tờ giấy vừaviết xong, nói tiếp:

“Trong lao khá bình yên, lúc đầu ta có chút không hiểu vì sao mẫu thân lạicho ta tội danh như vậy, nhưng giờ ngẫm nghĩ ra, có lẽ cũng đã rõ đượcphần nào nguyên

nhân của nó”.

Khuynh Họa đạm thanh nói: “Ngươi luôn luôn thông tuệ”, ánh mắt dừngtrên khuôn mặt nàng trong chốc lát, lấy ra một kiện văn thư kèm theo mộtbình sứ, suy nghĩ

chốc lát, đặt lên trên mặt bàn đã mục: “Xem cái này một chút đi”, trongthanh âm nghe không ra tâm tình gì cả, nhưng so với những khi nàng thỉnhan trước kia, đã

không còn có thứ tình cảm đáp lại lấy lệ.

Ánh nến mơ màng, chiếu trên tờ giấy, mơ hồ hiện ra nét mực. A LanNhược mở tờ giấy ra, ánh mắt lướt qua nét chữ cứng cáp bên trong. Ánhmắt lướt qua mỗi một

chữ, sắc mặt lại trắng thêm một phần. Một lúc lâu sau, ngẩng đầu nhìn mẫuthân nàng, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, ngón tay út có hơi run run, vẻmặt vẫn thong

dong, thậm chí khóe môi vẫn còn hiện ra nụ cười: “Trầm Diệp đại nhânviết những lời này, cấu tứ mạch lạc, đúng như văn phong thường ngày củahắn, không thừa

Page 368: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

không thiếu lời nào”.

Khuynh Họa nhìn nàng, ánh mắt giống như thương hại, một lúc sau, hỏinàng: “Ở đây có quen hay không?”.

A Lan Nhược tựa như cúi đầu suy nghĩ, một hồi lâu, cười nhẹ một tiếng,giải đáp nghi vấn: “Phụ thân cả đời quyết đoán, không ngờ cả đời lại thuaở một chữ tình.

Hắn ước chừng không thể ngờ tới, cho tới ngày hôm nay, mẫu thân ngươivẫn chưa thôi nhớ tới phụ thân ruột của Quất Nặc. Quất Nặc quả thực làcái gai trong mắt

phụ thân, phụ thân đuổi nàng ra khỏi Vương đô, xóa bỏ tiền đồ của nàng,lúc đó cũng chỉ vì cầu cảm giác thoải mái cho bản thân, không ngờ lại dẫntới họa sát thân.

Nhưng mẫu thân ngươi ẩn nhẫn nhiều năm, chính là người chuẩn bị đại sự,đương nhiên không thể dừng bước tại đó, mẫu thân cuối cùng vẫn là muốnđưa Quất Nặc

lên kế vị, đem quyền hạn của phụ thân nàng đoạt về, có đúng không?”.

Nhìn ánh nến bên cạnh, lại nói: “Thái tử, ta, còn có Thường Lệ, chúng tangăn cản đường đi của Quất Nặc. Thái tử không phải do mẫu thân sinh ra,đương nhiên mẫu

thân sẽ không lưu tình. Trong đầu Thường Lệ trống trơn, trừ kiêu căng rathì cũng không có gì, có lẽ khiến cho nàng phát điên là một cách tốt, tônthất cũng không

thể tôn sùng một cô nương bị điên lên làm Thượng quân. Nhưng hai nữ nhinếu cùng bị điên sẽ khiến người khác hoài nghi, nhất định phải chết mộtngười, mẫu thân

bảo vệ Thường Lệ, ta đương nhiên không thể không chết”, nàng miễncưỡng cười một tiếng: “Ta không biết mẫu thân cũng làm tới bước này, kếhoạch này của mẫu

Page 369: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thân, một chút đường lui cũng không chừa lại cho ta”.

Trong lao một mảnh yên tĩnh như chết chóc, A Lan Nhược đặt tờ giấyxuống một bên, mở ra một tờ giấy trắng, chấp bút, một giọt mực rớt trên tờgiấy, nàng nhẹ

giọng nói: “Mẫu thân hỏi ta ở đây có quen hay không, ngày đó bị mẫu thânvứt bỏ bên trong hang rắn, ta cũng đã từng chịu đựng như vậy. Lần này mẫuthân giam ta

trong ngục, còn nhớ tới ta thích luyện chữ, phá lệ mang mực giấy tới chota, để ta giết thời gian, làm sao có chuyện không quen chứ?”.

Hồi lâu, Khuynh Họa nói: “Ngươi biết rõ, chuyện này không chỉ do mộtmình ta làm”.

Cây bút trong tay A Lan Nhược run lên, tám chữ “Phù sinh đa thái, thiênmệnh định chi*” trên giấy vốn viết rất đẹp, cuối cùng vì một chút run rẩymà trở nên xấu đi.

*Ý của câu: Kiếp phù du muôn hình vạn trạng, số trời đã định.

Nhưng nàng vẫn viết tiếp.

Khuynh Họa đưa mắt nhìn dòng chữ nàng viết, nhẹ giọng nói: “Trầm Diệphắn từ nhỏ đã ở địa vị cao, ngay cả Thượng quân cũng phải kiêng kỵ baphần, sinh ra đã là

một hài tử rất có chủ kiến, ngay cả chuyện cứu Quất Nặc có thể khiến hắntự hủy tiền đồ của mình; nhưng chuyện thế gian, mưu kế tốt nhất chính làkhông hướng tới

tiền đồ của mình, chủ ý ban đầu của hắn vốn là có thể tính kế lâu dài khỏichuyện bị lưu vong, ngươi lại tự ý chiếm hắn thành của mình, có biết, đâychính là phạm

vào tối kỵ của hắn?”, nhìn nàng một cái rồi nói tiếp: “Mới vừa rồi ngươithan thở cho phụ thân của ngươi, nói hắn thua cũng bởi một chữ tình. Phụthân ngươi thủ

Page 370: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

đoạn, khiến ta sống không bằng chết, lại chỉ có thể ở bên cạnh hắn. Nhưngcòn ngươi, mặc dù ngươi thông tuệ, nhưng ở chuyện này, so với phụ thâncủa ngươi thì

còn xa mới bắt kịp. Trầm Diệp chỉ là góp vui lấy lệ, ngươi lại tưởng đó làchân tình, rơi vào tình thế này, không phải là bại bởi một chữ tình sao?”.

Ánh nến thưa thớt trải dọc trên tờ giấy. Trước kia cũng là nét chữ ấy, viếttrên tờ giấy trắng, hỏi A Lan Nhược, hắn tìm được mấy hũ rượu ủ trongviện, có phải là của

nàng hay không. Hôm nay vẫn là bút tích ấy, nhưng viết trên giấy lại lànhững lời hoang đường: “Tướng Lý A Lan Nhược hôm nay hành thích cha,lòng dạ ác độc,

hung ác tàn bạo, việc ác rõ ràng, không bằng loài lang sói,…”.

Nét chữ rõ ràng trên tờ giấy tuyên thành, phía sau tám chữ mới viết, lạithêm một câu tám chữ nữa: “Ưu sầu úy phố, tự hữu tẫn thì*”. Gặp phảichuyện thống khổ

không chịu đựng nổi, nàng thường an ủi mình như vậy. Tám chữ cứng cápvừa viết xong, nàng thu bút, thấp giọng nói: “Mẫu thân nói góp vui lấy lệ,là ý gì?”.

*Ý của câu: Ưu sầu sợ hãi sẽ tự kết thúc.

Ánh mắt Khuynh Họa nhìn nàng càng thấy thương hại, nói: “Hắn hướngVương huynh của ngươi cầu một mối hôn sự”.

A Lan Nhược chậm rãi ngẩng đầu.

Khuynh Họa nói: “Không phải là cô nương có gia tài thân phận gì cả, đượcở cái đoan trang trong sạch, là một tiên sinh trong học phủ. Nghe nói cô gáinày là từ trong

phủ của ngươi đề cử ra, tên Văn Điềm, Văn Điềm, nghe cái tên thôi cũngthấy nhã nhặn lịch sự”.

Page 371: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

A Lan Nhược nhắm chặt hai mắt, một lúc lâu, nói: “Ta có chút mệt mỏi,mẫu thân về đi”.

Khuynh Họa xoay người đi được hai bước, ngoảnh đầu lại nói: “Án tử củangươi sáng nay đã được định, ba ngày sau hành hình, Trầm Diệp trưa nayđưa thư tới, nói

muốn đem quyền hành hình chuyển cho Thần cung. Ngươi phải tới Thầncung là chuyện tất yếu, những hình phạt của Thần cung so với trong lao nàykhắc nghiệt hơn

rất nhiều, ta biết ngươi nguyện chịu hồn phi phách tán cũng không chấpnhận sự sỉ nhục này, nếu như thật sự chịu không nổi, thì dùng thuốc trongbình sứ tự kết liễu

đi. Ta đây là mẫu thân, có thể cho ngươi sự thương hại cuối cùng này”.

Đợi thân ảnh của Khuynh Họa biến mất sau ánh nến nhàn nhạt, thân thể ALan Nhược đột nhiên run lên, một ngụm máu tươi phun ra khiến tờ giấytrắng bị nhuộm đỏ

loang lổ, ngọn đèn bé nhỏ tối tăm trong ngục đung đưa một hồi, rốt cuộccũng bị dập tắt.

Thân ảnh của Khuynh Họa ngừng lại trên mặt đất, không bước đi nữa, ALan Nhược ở trong lao bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói khàn khàn: “Mẫuthân đối với ta, nói

thương hại gì chứ?”.

Sau một trận ho khan lại nói: “Mẫu thân còn nhớ được năm ấy Mạch sưphụ cứu ta ra khỏi hang rắn, lần đầu tiên ta thấy ngươi, bọn họ nói ngươi làmẫu thân của ta, ta

thật cao hứng, bởi ngươi xinh đẹp như vậy. Ta thấy ngươi đi về phía ta,liền vội vàng chạy tới phía ngươi, muốn xin ngươi một cái ôm, lại khôngcẩn thận vấp ngã.

Ngươi đi qua ta, giống như không hề nhìn thấy ta, giống như ta là một gốc

Page 372: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cây, một cây hoa, hoặc một tảng đá. Quần dài lướt qua mặt ta, ta dập đầukhiến cánh tay bị

thương, ánh mắt ngươi nhìn thẳng xuống, cũng giống hệt như buổi tối hômnay”.

Ngón tay Khuynh Họa cầm đóa mộc lan bên cạnh.

Lại là một trận ho khan, nàng nhẹ giọng nói tiếp: “Kiếp này ta không biếtyêu là gì, mẫu thân tiếc rẻ cho ta, cái chính mình giành được, mẫu thân lạihủy diệt, thật ra thì

ta không hiểu được, vì sao mẫu thân có thể nhẫn tâm như vậy? Chẳng lẽ talà kẻ thù của mẫu thân, thấy ta đau đớn là một chuyện rất thú vị sao?”.

Khóe môi Khuynh Họa giật giật, một hồi sau mới nói: “Nếu ngươi có thểluân hồi, kiếp sau ta sẽ trả lại ngươi”.

A Lan Nhược cười nhẹ một tiếng, mệt mỏi nói: “Trần duyên với mẫu thân,nên kết thúc ở kiếp này thôi, nếu như còn có thể luân hồi, ta cũng khôngvan xin gì cả, chỉ

cầu sau khi luân hồi, sẽ không gặp lại mẫu thân nữa”.

Không gian tràn ngập trong sự trầm mặc, cước bộ của Khuynh Họa mỗi lúcmột xa, âm thanh rất nhỏ, nhưng có thể nghe ra được trong bước chân thậntrọng kia có

chút hỗn loạn. Đợi thân ảnh Khuynh Họa biến mất sau cửa lao, một tên línhgác vội vàng chạy tới, thắp đèn.

Cảnh tượng cuối cùng của đoạn ký ức này là A Lan Nhược ngồi bên mộtbàn với những tờ giấy trắng nhuốm máu, chậm rãi thắp lên một ngọn đèn,ngọn lửa chiếu lên

những vết máu mơ hồ, tro bụi rơi xuống bàn gỗ mục, mang theo những đốmlửa nhỏ.

Tô Mạch Diệp từng hỏi nàng, nếu như có một ngày nàng vì Trầm Diệp mà

Page 373: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cảm thấy phẫn hận thì sẽ là có chuyện gì xảy ra, lúc đó nàng chỉ nói giỡnmột câu, rằng

nếu vậy nhất định là bởi nàng bị phản bội, thí dụ như hắn yêu nàng, sau đólại bỏ nàng yêu người khác. Lại không ngờ tới một lời như sấm, hắn thậmchí có lẽ chẳng

bao giờ yêu nàng, ngay cả những thứ nàng cho là trân quý cũng đều là giảdối.

Nàng đưa mắt nhìn ngón tay bị ngọn lửa liếm, một hồi lâu, lẩm bẩm: “Thấybộ dáng hôm nay của ta, có phải sẽ khiến cho ngươi hết giận hay không,Trầm Diệp?”. Hồi

lâu, lại nói: “Ngươi có biết trả thù như vậy, đối với ta, có chút quá nặngrồi hay không?”. Ngọn đèn chiếu bóng dáng đơn bạc của nàng lên bứctường đá, dáng vẻ

đoan trang thẳng tắp, nhưng lại vô cùng cô độc.

Thế sự khúc chiết, khó đoán như lòng người. Khó khăn đối với A LanNhược, cũng chưa chắc đã hợp ý Khuynh Họa.

Một ngày trước khi bị dời đến Kỳ Nam thần cung, A Lan Nhược bị cướpđi.

Sắc trời phía sau Kỳ Nam sơn ấm áp, mặt trời chiếu ánh nắng chan hòa,trong rừng thi thoảng truyền tới vài tiếng chim hót, cách đó không xa, conkhuyển nhân thú

trong Thạch Lâm khoan thai phanh bụng phơi nắng, tất cả đều tường hòayên tĩnh, giống như tất cả những thay đổi bất ngờ bên ngoài núi đều chỉ làphù vân.

Phượng Cửu nhìn thấy một bạch y thanh niên ngồi trên phiến đá cùng ALan Nhược như đang giảng đạo, nhưng nàng không nhận ra được hắn là ai.(Tức Trạch phiên

bản gốc).

Page 374: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Mái tóc đen của thanh niên vấn tùy ý bên trong mũ quan, khuôn mặt lạnhlùng như băng, trong tay cầm một cây gậy làm bằng thân cây ngô, bộ dạnggiống như hận

không thể dùng thân cây ngô gõ thẳng vào phía sau gáy A Lan Nhược:“Chuyện đã đến nước này, trong vương cung kia còn gì đáng giá để ngươinhung nhớ? Ta thật

vất vả mới cứu được ngươi ra, ngươi lại vội vàng muốn trở về, là vì TrầmDiệp sao?”, nói tới chỗ này liền có chút trầm ngâm, cầm cây gậy trong taygõ gõ lên trên

phiến đá: “Không đúng, đến lúc này mà vẫn quay trở về gặp hắn, khôngphải là tính cách của ngươi, ngươi xuống núi, rốt cuộc là muốn làm gì?”.

Bên cạnh phiến đá, hai cây đại thụ xanh tốt cao lớn, che bóng khiến chophiến đá có thể trở thành một chiếc giường nằm, A Lan Nhược đưa mắtnhìn ra cảnh sắc phía

ngoài rừng xa tắp, ôn tồn nói: “Ngươi từ trước tới giờ vẫn nói một câu,phù thế phù sinh, bất quá chỉ là một cuộc thể nghiệm*, ta cảm thấy rất cóđạo lý, thể nghiệm

nhiều năm là thọ dài, ít năm thì thọ ngắn. Ta gần đây hiểu được, đoạn nhânsinh này của ta, thoạt nhìn có vẻ ngắn, nhưng thật ra cũng coi như là dài”,dừng một lát rồi

nói tiếp: “Nếu như nói trong Vương cung còn có người nào đáng giá đểcho ta nhớ, có lẽ là Vương huynh. Huynh ấy tính tình thường thường, khôngham gì địa vị

Thượng quân, trận chiến với Dạ Kiêu tộc, tuyệt nhiên không phải tình cờmới có, đương nhiên là… kế sách của Khuynh Họa phu nhân, muốn mượnđao giết người,

diệt trừ Vương huynh. Vương huynh là người hiền lành, tất không ngănđược địch, một khi ra chiến trường sẽ không còn đường sống quay trở về”.

Page 375: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

*Ý của câu: Đời người là một kiếp phù du, suy cho cùng cũng chỉ là mộtcuộc trải nghiệm sự đời.

Bạch y thanh niên cau mày nói: “Mặc dù Tướng Lý Hạ đối tốt với ngươi,nhưng đây là số mệnh của hắn, dưới tình huống này, ngươi có thể bảo vệmạng sống cho

hắn sao? Ngươi lúc này vừa mới ra khỏi đầm nước xoáy, cần gì phải tựdấn thân vào một lần nữa như vậy”.

A Lan Nhược chậm rãi đáp: “Ngươi hiểu tính của ta, đương nhiên biết takhông thể vứt bỏ Vương huynh không để ý. Ta sẽ ra chiến trường đổi vị trícho Vương

huynh, đến lúc đó cần ngươi chú ý coi chừng. Ngươi yên tâm, ta tiếc mạngvô cùng, đắn đo cân nhắc, so với Vương huynh, không phải khắp nơi đều làđường chết,

ta còn có cơ hội sống”, nhìn sắc mặt sa sầm của bạch y thanh niên, cườinói: “Sắc mặt này của ngươi ta chưa thấy nhiều, cũng may mà kiếp này,những người đối tốt

với ta cũng không nhiều, ngươi và Mạch sư phụ không xui xẻo như Vươnghuynh của ta, không cần ta mạo hiểm cứu giúp như thế”.

Bạch y thanh niên ngưng mắt nhìn nàng chốc lát, nói: “Ngươi luôn luônngoan cố, ta lúc này có nói gì cũng không giữ được ngươi, nhưng chiếntrường hung hiểm, lỡ

như lần này ngươi không trở về được?”.

Thần sắc nàng bình tĩnh: “Nếu như lần này không trở về được, mặc dù tachết, cũng là lấy danh nghĩa chết trận của Vương huynh, so với chuyệnKhuynh Họa phu

nhân ép ta tự sát, cái chết này có ý nghĩa hơn nhiều. Đến lúc đó phiềnngươi đổi lại tên họ cho Vương huynh, mang đến nơi an toàn, để cho huynhấy sống cuộc sống

Page 376: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

bình thường thôi”. Một lúc lâu lại nói tiếp: “Ta từng viết cho Trầm Diệphai mươi phong thư, làm phiền ngươi lấy trở về giúp ta, những tâm ý chânthật ấy, nếu tồn tại ở

chỗ của hắn sẽ có chút buồn cười”.

Bạch y thanh niên thở dài một tiếng: “Những gì ngươi phó thác cho ta, ta sẽnhớ, chỉ mong tới lúc đó không cần tới ta phải đích thân làm. Khi nàongươi xuống núi?”.

Nàng nằm ngửa ra trên phiến đá, tay đặt phía sau gáy, khóe môi nở ra mộtnụ cười: “Gió êm dịu, thời tiết ấm áp, hôm nay là ngày để ngủ, cho ta xinthêm nửa ngày

rảnh rỗi nữa thôi”.

Cảnh đào nguyên phía sau Kỳ Nam sơn dần dần biến mất dưới ánh hoànghôn nhàn nhạt, Phượng Cửu đè nén tâm tư nặng trịch, cố gắng gợi lên đoạnký ức cuối

cùng. Cô cô Bạch Thiển của nàng rất thích đọc thoại bản*, nàng từ nhỏ ởbên cạnh, đương nhiên cũng đã từng đọc qua khá nhiều. Những chuyện xưađau thấu tâm

can như thể lấy ra từ trong những bình chứa nước mắt, nàng đã đọc khôngbiết bao nhiêu, nhưng so với chuyện trước mắt này, lại không thể sánhđược. Đoạn ký ức

này thậm chí không có lấy một nửa giọt lệ, nhưng lại giống như một thanhkiếm tuyệt thế, vô cùng lãnh đạm, vô cùng âm u, lúc đoạt đi tính mạnh conngười ta thì gọn

gàng linh hoạt, tuyệt không có sự ướt át bẩn thỉu. Đau thương của A LanNhược thật yên lặng, đau đến vô cùng tĩnh lặng, ngay cả khi chết, cũng rấtyên lặng.

*Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống,chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm

Page 377: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cốt truyện cho

các nghệ nhân sau này (có thể hiểu là truyện dân gian).

Tô Mạch Diệp nói với Phượng Cửu, sử sách ghi lại năm ấy, Tướng Lý Hạngự giá thân chinh, chống cự với kẻ địch mười bảy ngày, lực yếu hơn, chếttrên chiến trận.

Nhưng sự thực sau cùng che giấu phía sau tờ giấy mỏng, Phượng Cửu đãthấy hết trong đoạn hồi ức này. Chết trận không phải là Tướng Lý Hạ, màlà A Lan Nhược.

Cùng Dạ Kiêu tộc đánh một trận, nguyên nhân là do tộc Tỷ Dực Điểu dungtúng dân chúng vượt biên săn thú, hai tộc khai chiến, chiến trường nàyđương nhiên nằm ở

biên cương, nơi có sông Tư Hành xuyên qua, chảy xuôi tới vùng đất phíanam, vượt qua nhiều núi đồi, hòa dòng chảy vào với biển. Đoạn sông hayđược nhắc tới

trong thơ ca, chính là đoạn Nam Tư Hành, bên cạnh sông có rừng cây trồngtoàn những cây nhạc âm. Tỷ Dực Điểu và Dạ Kiêu hai tộc dùng nơi nàylàm biên giới

phân chia.

Ngày bảy tháng tám, A Lan Nhược ra chiến trường. Chiến sự nổ ra, bất quáchỉ sáu ngày, tộc Tỷ Dực Điểu đã mất một bộ phận lãnh thổ lớn, bị đẩy luivề phía nam

sông Tư Hành. Tám vạn đại quân tổn thất hai, ba vạn, năm vạn binh sĩcùng mười hai vạn hùng binh của Dạ Kiêu tộc đứng cách một con sông,đối mặt với nhau.

Từng đạo quân lệnh cầu binh trợ giúp liên tiếp được đưa vào Vươngthành, Khuynh Họa lại làm như không nghe thấy, án binh bất động. Trướccó hùng binh, sau

không ai giúp đỡ, tinh thần binh lính giảm sút, chưa dừng chiến đã lộ ra

Page 378: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

dấu hiệu thất bại. Lúc ấy, A Lan Nhược lẻn vào trong quân trướng, đánhngất Tướng Lý Hạ,

đưa đi rời khỏi quân doanh, bản thân mình mặc khôi giáp của hắn, trấn giữtrong trướng.

A Lan Nhược dẫn năm vạn binh mỏi mệt, lấy lợi thế sông Tư Hành tạo BánNguyệt trận, đẩy lùi Dạ Kiêu tộc, ngăn cản bên ngoài thiên hà. Giữa dòngTư Hành máu

chảy xuôi thuyền, trên bờ phía nam thây xác chất đầy, vốn là cuối mùa hạ,ban đêm từ bờ sông có gió mát thổi qua, lại chỉ thấy những thi thể thối rữađầy mùi máu

tanh. Trận Bán Nguyệt ngăn kẻ địch trong bảy ngày, khiến Dạ Kiêu tộc tổnthất năm vạn binh, nhưng bởi vì lương thảo không đủ mà lâu ngày không cócứu binh, tộc

Tỷ Dực Điểu không chống chọi được với việc Dạ Kiêu tộc liên tiếp tấncông, cuối cùng tới nửa đêm ngày thứ bảy, trận pháp bị công phá tại lỗhổng đầu tiên.

Sao hôm trên trời tỏa sáng, Vương tử Dạ Kiêu tộc vô cùng vui mừng, đangchuẩn bị nhận quân qua sông lại thấy dưới ánh trăng bạc, nhìn ra xa phíangoài sông, trong

tay quân chủ của kẻ địch bỗng hóa ra một cây cung sắt, một thanh âm xégió lạnh ngắt đến thấu xương vang lên phá vỡ bầu trời đêm, vô vàn mũi têndài bay thẳng tắp

hướng về phía lòng sông, hóa thành ba cột trụ sắt khổng lồ, xếp thành mộthàng trên mặt nước.

Chiêu Hồn trận.

Sao hôm chợt bị mây đen cuốn đến che phủ, một luồng kim quang bắn ra từnơi ba cột sắt dựng đứng giữa lòng sông. Sau khi vút lên bầu không trung,luồng kim

Page 379: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

quang ngưng tụ lại thành một con chim tỷ dực khổng lồ, lượn vòng quanhhai bên bờ sông, cánh chim như quạt gió, đánh đổ người ngựa đang trongtư thế hào hùng.

Cây cung sắt bên thân vẫn chưa được chạm tới, cơn gió mạnh thổi bay mũsắt trên đầu, mái tóc đen dài xõa tung ra, để lộ một khuôn mặt lãnh đạm màdiễm lệ.

Trong tiếng ngựa hí đầy tuyệt vọng, con chim tỷ dực màu vàng dừng lạitrên cột sắt giữa sông, cánh chim bao trùm hơn nửa lòng sông, đôi cánh vỗthêm một lần nữa,

quanh thân tản ra vô vàn ngọn lửa.

Lửa cháy hừng hực thiêu đốt, giống như là lửa giận, chặn cả sông Tư Hành,làm thành một bức tường che chắn trước kẻ địch. Gió đêm thổi qua khiếncả cánh rừng

nhạc âm leng keng rung động. Có tiếng nhạc truyền tới, chính là bởi rừngcây bị gió thổi tạo nên.

Vì để mãi mãi ngăn trở kẻ địch bên ngoài thiên hà, A Lan Nhược sử dụngChiêu Hồn trận, dùng hết linh hồn của mình. Đây cũng là nguyên nhânkhiến nàng hồn phi

phách tán, là nguyên nhân thực sự.

Bầu trời đen đặc như mực, trên dòng sông chảy xiết, lửa cháy cuồn cuộn,tiếng kêu gào thảm thiết của tộc Tỷ Dực Điểu xuyên qua rừng nhạc âm,trong rừng tấu lên

tiếng ca kỳ diệu, phảng phất như có ai đang than khóc cho cái chết của vịcông chúa. Mà mịt mù trên dòng sông dài, những bông hoa nhạc âm nhonhỏ màu trắng

cũng không sợ cơn gió nóng, giống như những con chim nhỏ bay lượn giữasông, lại như một cơn mưa tuyết nhẹ nhàng. Có một đóa hoa cố chấp, bấtchấp khó khăn

Page 380: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

bay tới đáp xuống bên tóc mai A Lan Nhược, nàng giơ tay lên, đem nó gàivào bên tóc mai, ngón tay khẽ vuốt ve bên thái dương một lát rồi ngừng.Đó là thói quen

thường làm của Trầm Diệp mỗi khi cài hoa lên tóc nàng. Nàng ngẩn người,một hồi lâu, lại nở nụ cười. Con chim tỷ dực màu vàng cuối cùng hét lênmột tiếng, nàng

mân mê bông hoa cài bên tóc, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Cảnh tượng nơidòng sòng yên lặng như một bức tranh điêu khắc, chỉ có ngọn lửa không tắt,mà vị công

chúa có mái tóc dài đã dựa vào cây cung sắt, tiêu hao hết tính mạng, đi vàocõi hư vô. Đại hỏa ba ngày không tắt, lúc dập tắt, công chúa và cây cungsắt đã hóa

thành cát bụi, chìm vào trong dòng sông dài.

Đây cũng chính là đoạn kết thúc cuộc đời A Lan Nhược.

Phượng Cửu trước sau vẫn không thể hiểu được, khi nở nụ cười cuối cùngkia, A Lan Nhược đang suy nghĩ điều gì.

Ra khỏi đoạn ký ức này, trường kính phía trước đã phủ đầy tuyết rơi.Phượng Cửu đưa tay đẩy mặt kính, bỗng dưng trước mắt tối sầm, một khắctrước lúc bản thân

mất đi ý thức, nàng cảm thấy, bản thân mình đã muốn ngất đi từ lâu, nếusớm ngất đi như vậy thì thật tốt.

❄ Chương 13 ❄edit: Phong Tuyết

beta: Phong Tuyết

Nơi cao nhất trong phủ công chúa là Ba Tâm đình, xung quanh đình trồngrất nhiều cây cổ thụ, mỗi cây đều cao chọc trời, ánh nắng xuyên qua rừngcây chiếu vào

Page 381: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

trong đình, khiến cho ngôi đình mang đậm một phong cách cổ.

Lúc này trong đình có bốn người: Đông Hoa Đế Quân và Thần quan trườngTrầm Diệp ngồi đối diện nhau, Phượng Cửu ngủ say nằm trong ngực ĐếQuân, Tô Mạch

Diệp đứng buông thõng hai tay. Thiên thời địa lợi nhân hòa, bình tâm luậnbàn, thực sự là một bức tranh phong cảnh đẹp.

Đột nhiên Tô nhị hoàng tử Tô Mạch Diệp ngước lên nhìn trận chiến trướcmắt, cảm thấy mê man, bởi vì hai vị trước mắt đều đang bất động thanhsắc, hắn mặc dù

luôn giỏi đoán ý tứ người khác qua sắc mặt và lời nói, nhưng mấy ngày gầnđây bị Đế Quân hành hạ bắt chế tạo pháp khí, đầu óc có chút mệt mỏi liềnmất linh, vả lại

ba ngày trước phát sinh một chuyện động trời, khiến hắn hiện tại không thểbình tĩnh được.

Ba ngày trước là một ngày hoàng đạo, ông trời nổi lòng từ bi, giúp cho bứcthư thứ mười hai hắn gửi cho Đế Quân phát huy tác dụng, mời được ĐếQuân trở về Kỳ

Nam Thần cung. Hắn thúc dục Đế Quân đến ói máu, may mà Đế Quân cũngquay trở lại, hắn có thể ngậm máu trong miệng trở lại, mong chờ sau khichế tạo xong

pháp khí hắn có thể xuống núi nghỉ ngơi một chút.

Đế Quân muốn chế tạo pháp bảo gì, thực ra chưa từng nói qua với hắn, hắncăn cứ vào bổn phận thần tử cũng chưa từng lên tiếng hỏi, chỉ theo lời ĐếQuân mà làm.

Chờ cho tới khi Đế Quân trở về Thần cung kết thúc công việc, lúc hoànthành hắn mới biết được, đây là cái gương, mà là loại gương bất thường –diệu hoa kính.

Diệu hoa kính đệ nhất Cửu Trùng Thiên hắn đã từng nghe nói qua, nói kính

Page 382: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

này có thể tái hiện lại hàng chục triệu sự thay đổi thịnh suy trong cõi trờiđất, nhưng Phạn

Âm Cốc của tộc Tỷ Dực Điểu là đất tiên, không phải phàm trần, diệu hoakính đáng lẽ sẽ không thể chiếu ra những thị phi xảy ra ở đây. Hắn có chútnghi ngờ, nếu

không phải hướng tới công dụng này, Đế Quân chế tạo ra kính để làm gìchứ. Hắn suy nghĩ, cảm thấy chắc chắn không phải là làm gương trang điểmcho Phượng

Cửu… Vừa nghĩ tới, ôi mẹ ơi thật ra thì khả năng này là rất có thể.

May mà lần này Đế Quân cũng không có nhắc tới tình cảnh hiện tại, lúc đókính hoàn thành, Đế Quân chỉ tùy ý quan sát trong chốc lát, sau đó lấy búttiện tay phác

thảo cái gì đó lên giấy, ném vào bên trong kính, nhiều lần như thế, trongkính liền hiện lên một phong cảnh rõ ràng.

Cảnh trong kính bỗng nhiên khiến hắn ngạc nhiên, chính là ở xà trận bênsuối Giải Ưu hơn hai trăm năm trước. Trong cơn mưa, gió thổi lạnh lẽo,bốn con cự mãng

mắt đỏ như máu ngửa mặt lên trời kêu dài, tràn ngập nỗi đau đớn mất con.Cô bé bị hắn ôm vào trong ngực duỗi cánh tay ra muốn thoát khỏi để quaytrở về xà trận,

trong đôi mắt còn ngấn nước, miệng thốt lên những tiếng kêu xèo xèo củaloài rắn. Hắn đứng trên đụn mây, ngọc tiêu lơ lửng giữa không trung, khôngcó ai thổi nhưng

lại phát ra tiếng nhạc đuổi rắn. Cô bé vẫn phản kháng trong lồng ngực củahắn, hắn vốn là có thể sử dụng pháp thuật giam cầm, nhưng không biết mộtkhắc kia suy

nghĩ gì mà hắn lại dùng sức ở tay giữ chặt cô bé thích nấp sau tảng đá nghehắn thổi tiêu trong lồng ngực. Nàng không thể làm gì, mắt thấy có thể sẽ bị

Page 383: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ngã xuống,

hắn vỗ về trán nàng, nhẹ giọng nói: “Ngươi rất thông minh, mặc dù khôngnói chuyện nhưng có thể hiểu được ta nói gì, ngươi không phải là một conrắn, mà là nhị

công chúa của tộc Tỷ Dực Điểu. Ngươi muốn làm một con rắn, sinh sốngtrong một tấc vuông đất, bị người cùng tộc coi là dị vật, hay là muốn xòecánh bay lượn

khắp chân trời?”. Nước mắt đọng lại trong mắt cô bé, một lúc lâu, nàngcắn môi, giống như là đang nhẫn nhịn một sự thống khổ rất lớn, giươngcánh lên vỗ, nơi bả vai

hõm xuống trong nháy mắt hiện ra hai cánh chim trắng, nàng bắt chướcthanh âm của hắn: “…Tỷ Dực…”. Hắn cười nói: “Đứa trẻ ngoan, đây làlần đầu tiên ngươi xòe

cánh sao? Từ giờ về sau, ta chính là sư phụ của ngươi”.

Chim Tỷ Dực, hoặc có hai cánh, hoặc chỉ có một, A Lan Nhược là conchim Tỷ Dực hai cánh.

Ôn lại chuyện xảy ra từ rất nhiều năm trước, hắn đương nhiên trố mắt, ĐếQuân cũng đã pha xong một ấm trà, rót ra hai chén sứ, thuận miệng hỏi hắn:“Cái gương này

ta đã sửa lại, kiếp trước hay kiếp này đều có thể nhìn được”, nhìn vào diệuhoa kính, nói: “Tạo ra cảnh này có lẽ là Trầm Diệp, xem xem hắn muốnlàm gì, cũng nhìn

lại một chút xem Tiểu Bạch và A Lan Nhược có quan hệ như thế nào,ngươi ở lại đây xem cùng, nếu sau đó có chuyện gì xảy ra, thuận tiện xử lýthay ta”.

Hắn nhất thời không còn suy nghĩ đến việc Đế Quân đồng ý lưu hắn ở lạichỗ này chính là để hắn làm việc không công, đầu óc trong nháy mắt mêmuội, trong lời nói

Page 384: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

có vẻ run rẩy: “Đế Quân nói là, cái gương này, có thể thấy được nguyênnhân A Lan Nhược chết đi?”.

Đế Quân dò xét nói: “Chuyện này rất ly kỳ sao?”.

Hắn định tâm nói: “Ta cũng không biết trên thế gian còn có loại pháp khícó thể lưu lại kiếp trước của thần tiên, chắc chắn là ly kỳ rồi”, lại nói:“Nghe nói diệu hoa

kính chỉ có thể hiển thị chuyện từ một phía, thỉnh giáo Đế Quân, đoạn kýức trải qua lúc này, phải chăng chỉ là những chuyện mà Trầm Diệp từngchứng kiến?”.

Đế Quân chậm rãi gật đầu, vừa châm trà vừa nhắc nhở hắn: “Tay đừngchạm vào trên gọng kính, cẩn thận bị suy nghĩ của người bên trong làmnhiễu loạn tinh thần”,

lời nói vừa ra khỏi miệng thì thấy tay hắn đã đặt trên gọng kính, mà trongkhoảnh khắc, một phần cảm xúc đè nén như núi đá, theo gọng kính truyềnqua tay, đánh

thẳng vào đáy lòng hắn. Trong chốc lát, hắn có cảm giác như bản thân đangtrải qua một đoạn nhân sinh của chính mình. Nhưng không phải, đó là cuộcđời của người

khác. Cuộc đời của Trầm Diệp.

Mạch Thiểu nhớ chắc chắn rằng, năm trước, A Lan Nhược từng nói chohắn biết, lần đầu tiên nàng và Trầm Diệp gặp mặt là ở sinh nhật mấy ngàytrước của hắn. Lúc

đó nàng mới ra khỏi xà trận không lâu, tuy có sư phụ là hắn chiếu cố,nhưng lớn lên trong Vương cung như thế, không khó tránh khỏi có cảm giáccô đơn, gặp ai cũng

muốn làm thân.

Hôm đó nàng đi dạo trong hoa viên, từ một gốc cây hạnh già nhìn về bụihoa phía trước, thấy Trầm Diệp cùng hai tỷ muội Quất Nặc và Thường Lệ

Page 385: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

chơi trò đoán tên

cây cối. Vị biểu ca này của nàng vốn lớn lên anh tuấn, ngày hôm đó đượcánh nắng chiếu vào, lại càng tuấn tú bất phàm, khiến nàng càng muốn thâncận.

Không tới mấy ngày sau là sinh nhật hắn, nàng cảm thấy đây là cơ hội thâncận hắn, nàng nên đến chúc mừng. Nàng nghĩ tới phong thái thanh nhã củahắn ngày hôm

đó, vốn muốn chúc mừng ngay trong hoa viên, không ngờ thời gian ngắnngủi, đã thất bại. Nàng dựa vào trí nhớ non nớt cuối cùng của mình họamột bức, lòng tràn

đầy trân trọng tìm tới phủ cậu mình làm lễ vật chúc mừng hắn. Ngày sinhnhật hôm đó, hắn không mặc thường phục như trong hoa viên hôm trước,một thân Thần

cung phục, hiện ra vẻ tuấn lãng trầm ổn hơn tuổi. Hắn vẫn ở cùng một chỗvới Quất Nặc và Thường Lệ, nhìn về phía xa xa thấy nàng một cái, ánh mắtđạm mạc lập

tức rời đi chỗ khác.

Sau giờ ngọ, nàng ở khe suối nhỏ nơi hậu viện tìm được bức họa mình đãtặng cho hắn, mực đã bị nhòe do ngâm nước, không còn nhìn thấy nhữngnét vẽ trên tờ

giấy. Tiểu muội Thường Lệ của nàng đứng ở bên cạnh chế nhạo nàng:“Trầm Diệp ca ca nói ngươi được rắn nuôi lớn, ăn cỏ mà sống, bẩn muốnchết, huynh ấy không

cần bức vẽ của ngươi…”.

Lúc nàng nhắc tới chuyện này với Tô Mạch Diệp hắn, cười nói, nàng vàTrầm Diệp khi nhỏ chỉ gặp mặt nhau hai lần như vậy, từ đó về sau, nàngkhông hề còn có ý

muốn thân cận Trầm Diệp nữa, cũng không tới làm khách tại nhà cậu nữa.

Page 386: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nàng và Trầm Diệp, thực ra thì ngay từ lúc đầu chưa có duyên phận, nàngsau đó lại cưỡng

cầu duyên phận cùng Trầm Diệp, cũng không biết chuyện cưỡng cầu làđúng hay sai.

Mạch Thiểu cho là, A Lan Nhược đúng là cưỡng cầu, mà hắn tin tưởng làbởi vì nàng cưỡng cầu đoạn nhân duyên này nên mới gieo xuống tai họahồn phi phách tán.

Mà Trầm Diệp, Mạch Thiểu không tin hắn có tình cảm với A Lan Nhược,nếu như thực sự có tình cảm, làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng đi về phía tửđịa. Lùi lại một

thời gian về trước, hắn chán ghét nàng mấy chục năm, tình cảm với nàngkhá hơn một chút trong vòng hai năm, mặc dù hai năm có thể có tình, nhưngcũng không thể

là tình cảm sâu đậm. Về phần hành vi của hắn sau cái chết của A LanNhược, bất quá chỉ là lí lẽ mất đi mới biết quý trọng tầm thường mà thôi.Trầm Diệp không hề

yêu A Lan Nhược, nếu hắn có yêu A Lan Nhược, đây chắc chắn là mộttruyện cười.

Nhưng ông trời lại thích làm trò cười. Cảm xúc trong diệu hoa kính tràodâng như nước lũ, sắc mặt Mạch Thiểu dần dần trắng bệch. Đế Quân uốngtrà hỏi hắn: “Vẫn

còn chịu được chứ?”. Trên sắc mặt khó coi của hắn hiện ra một nụ cườinhẹ: “Hy vọng Đế Quân chỉ giáo, nếu như chịu không nổi thì làm thếnào?”. Đế Quân chỉ

giáo, lời ít mà ý nhiều: “Cứ chịu đựng”.

Thế gian nói Thần quan trường lãnh đạm ít nói, suy nghĩ khó dò, tính toáncủa Thượng quân còn có thể đoán được, nhưng với Thần quan trường thìkhông thể. Mà

Page 387: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

lúc này suy nghĩ của vị Thần quan trường khó đoán này đang trực tiếp bàyra trước mắt Mạch Thiểu.

Hắn nhìn thấy rất rõ ràng, giống như thể là chính hắn vậy.

Sự giáng sinh* của Trầm Diệp cũng không được thuận lợi. Mẫu thân hắnlúc đó được đưa tới Thần cung chờ sinh, nhưng cái ngày hắn giáng sinh,trên trời lại không

hiện ra dị tượng gì cả, mà hắn sinh ra là một hài tử vô cùng suy yếu, ngaycả việc cất tiếng khóc như những đứa trẻ khác cũng không có. Thần quantrường đương

nhiệm là Tức Trạch lúc ấy không có ở Thần cung, mấy thần quan không cóthiện tâm lúc ấy lẩm bẩm muốn trục xuất hai mẹ con hắn ra khỏi Thần cung.Lúc ấy,

Thượng quân Tướng Lý Ân đến Thần cung chơi, đi ngang qua đó, có lòngtốt lưu hai mẹ con hắn ở lại.

*Giáng sinh: được sinh ra (từ kính ngữ)

Thấy hô hấp của hắn khá yếu, Tướng Lý Ân liền cắt cổ tay lấy máu, dùngnửa bát máu cứu lấy mạng của hắn. Tiếng khóc đầu tiên của hắn cất lên vàolúc giữa trưa,

vốn là mặt trời đang ở chính trên đỉnh đầu, bỗng nhiên hiện lên một vầngtrăng tròn, nhất thời trong trời đất, nhật nguyệt cùng sánh đôi. Tướng Lý Âncười to: “Đây

chẳng phải là tiểu Thần quan trường của chúng ta sao, nếu bầu trời đã đẹpkhuynh thành như vậy, chỉ bằng đặt tên là một chữ Diệp đi”. Hắn lấy họmẹ, chịu ban

thưởng của Tướng Lý Ân, liền có một cái tên, gọi là Trầm Diệp”.

Thượng quân Tướng Lý Ân làm chủ hôn cho hôn sự của mẫu thân hắn, gảcho cậu cả của mình, mẫu thân hắn liền chuyển ra khỏi Thần cung tới nhàchồng, mà lúc

Page 388: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

hắn vừa tròn một tuổi, được chọn kế nhiệm chức Thần quan trường, đượctôn nuôi ở Kỳ Nam Thần cung.

Hắn đi theo Thần quan trường đương nhiệm Tức Trạch học được một thânbản lĩnh của Thần quan trường.

Thời gian trôi mau, lúc dưới núi có biến, hắn bất quá chỉ mới năm tuổi.Tức Trạch Thần Quân vừa ăn bánh đậu xanh vừa nói cho hắn, Kỳ NamThần cung mặc dù giữ

chức giám sát, nhưng nếu Thượng quân không thất đức đến nỗi sinh linh đồthán*, những chuyện khác xung quanh đều không cần Thần cung giám sát.Chuyện cung

biến lần này, là bọn họ tranh giành với nhau, chúng ta có hứng thú thì đếnxem náo nhiệt, không có hứng thú thì đóng kín cửa Thần cung, uống nướctrà ăn bánh.

*Sinh linh đồ thán: trăm họ lầm than

Bọn họ đóng cửa cung uống trà ăn bánh được mấy ngày, bên ngoài truyềntới tin tức nói tân quân kế vị, mà lại cưới vương hậu của Thượng quân tiềnnhiệm Tướng Lý

Ân là Khuynh Họa phu nhân làm vương hậu, lễ quan ở Vương cung tới mờiThần quan trường đến tham dự. Tức Trạch lấy cớ ăn nhiều bánh quá nênno, không tiện

xuất hành, liền phái mấy tùy tùng mang hắn chỉ mới năm tuổi tới Vươngcung một chuyến. Hắn lần đầu tiên chủ trì lễ cầu phúc, chỉ mới năm tuổi,nhưng lại không mắc

chút sai lầm. Tức Trạch hết sức hài lòng, từ đó trở đi càng lúc càng lườibiếng, trong cung có chuyện gì cần tới Thần quan trường đều cho hắn đigánh trách nhiệm

thay. Mỗi lần nhận nhiệm vụ, hắn đều hoàn thành xuất sắc, quả thực khiếncho Tức Trạch thích thú không buông tay.

Page 389: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Mẫu thân hắn gả cho ca ca của Khuynh Họa, Khuynh Họa liền trở thành côcủa hắn. Không lâu sau đó, Khuynh Họa sinh Quất Nặc, bởi vì hắn thườngvào cung nên

mang Quất Nặc cho hắn chiếu cố. Năm hắn mười tuổi, bởi vì sự cố vào núitu hành, suốt hai năm liền không hề đặt chân tới Vương cung, lần đầu tiêntrở lại, Quất Nặc

nói cho hắn biết, hơn một năm trước, mẫu thân vừa sinh thêm một muộimuội, muội rất đáng yêu, nhưng lại bị mẫu thân ném vào hang rắn, có điềubốn con mãng xà

lại không ăn muội muội mà chộp lấy một con chuột, cắn đứt cổ nó lấy máucho muội muội uống.

Hang rắn trong Vương cung chỉ có một chỗ, đó chính là bên cạnh suối GiảiƯu. Nguyên nhân vì sao muốn đi xem đứa bé mà Quất Nặc nhắc tới, hắncũng không rõ.

Đêm đó ánh trăng sáng chiếu rọi màn sương đêm, hắn bước lên ánh trăngđang định vào vườn hoa, lại nghe được tiếng nức nở của mấy cung tỳ nơikhóm trúc, nói hài

tử trong xà trận kia, vào canh giờ này thường thích bò qua bò lại, tối naykhông hiểu vì sao lại không có tiếng động, chắc không phải là bị bệnh chứ,có cần bẩm với

quân hậu hay không. Mấy người xúi đẩy nhau nhiệm vụ đi báo với quânhậu, nhưng sau đó lại sợ quân hậu tức giận, ai cũng không muốn đi, lấy lýdo, nếu quân hậu

đã ném đứa bé này vào xà trận thì vốn không hy vọng nó còn sống sót, nếunhư đứa bé này bị bệnh, hẳn là hợp ý quân hậu, các nàng nếu như đi bẩmbáo, chẳng phải

là tự tìm đen đủi sao, tốt nhất là cứ làm như không biết. Một trận nức nởliền tan đi.

Page 390: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Hắn nhích tới gần xà trận, nhìn thấy bốn con mãng xà đang đứng yên, mà ởbên trong hoa biểu*, quả nhiên nhìn thấy một đứa bé sơ sinh nằm sấp trênmặt đất đang

run rẩy vì rét. Đó là đêm mười lăm, trăng trên trời rất tròn, chính là tới giờâm, bốn con mãng xà đều tập trung cung cấp linh khí cho Nguyệt Hoa kính,không rảnh coi

chừng đứa bé này. Hắn đề phòng kinh động tới mãng xà, cẩn thận xuyênqua hoa biểu, nỗ lực tới bên cạnh đứa bé. Dưới ánh trăng, hắn nhìn thấymột đứa bé, khuôn

mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu, trong ngực ôm một con chuột đã chết, trên tay dínhđầy máu.

*Hoa biểu: cột trụ đá trổ hoa (đặt trước cửa cung điện hoặc lăng mộ thờixưa)

Đó là biểu muội của hắn. Cùng là biểu muội, Quất Nặc từ nhỏ sống trongnhung lụa, được nuông chiều, đứa nhỏ này lại áo rách quần mỏng, vô cùngbẩn thỉu ở trong

xà trận này, chỉ có thể lấy máu chuột mà sống. Tiểu hài tử nằm trên mặtđất, run một hồi, rốt cuộc không chịu đựng được, òa lên khóc, âm thanhgiống như thể bị ai

đó nắm lấy, nhẹ nhàng mà tinh tế. Chính là một tiếng khóc không lên tiếngnhư vậy, lại khiến lòng hắn rung động.

Đứa nhỏ này bị bệnh gì, hắn không biết, cần thuốc gì, hắn cũng không biết,nhưng trong Phạn Âm cốc, không có vị thuốc gì hiệu nghiệm hơn máu củaThần quan

trường, điều này hắn biết. Bởi vì kết giới trong hoa biểu ngăn trở, hắnkhông thể tiến sâu vào bên trong xà trận đem đứa bé ra ngoài, chỉ có thểđưa ngón tay vào, miễn

cưỡng vương tới bên đôi môi của đứa bé, một vài giọt máu nhỏ xuống, đứa

Page 391: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

bé rốt cuộc cũng lấy lại được khí lực ôm lấy ngón tay của hắn mà hút lấymáu. Đứa nhỏ

này có sức ăn lớn, cũng không biết máu của hắn lúc này chỉ là thuốc chữabệnh cho nàng, lại coi như đó là dinh dưỡng, miệng hút giống như thể đếnkhi nào ăn no

mới chịu thả ra.

Máu của hắn cứu lại được một mạng cho nàng, lúc này đang chảy trong cơthể nàng. Hắn chưa bao giờ dùng máu của mình cứu mạng ai, điều nàykhiến cho hắn cảm

thấy đứa bé này rất khác biệt.

Hắn lấy ống tay áo lau sạch sẽ khuôn mặt nàng, thấy rõ ràng khuôn mặt củađứa bé, nhớ tới lời nói của Quất Nặc, rằng muội muội rất dễ thương, hắnnghĩ nàng quả

thực rất đáng yêu, Khuynh Họa phu nhân thật không ngờ có thể nhẫn tâmnhư vậy. Đứa bé ăn no đưa đôi mắt to tròn lên nhìn hắn, hắn vỗ về cái tránnhỏ của nàng,

khẽ mỉm cười, đứa bé thông minh liền học bộ dạng của hắn, khóe miệngnon nớt khẽ nhếch lên một nụ cười. Đôi bàn tay hắn vỗ về, ru cho nàng ngủ,nàng trợn tròn

mắt, cẩn thận kỹ càng ngắm hắn một hồi lâu mới nhắm mắt ngủ. Cho tới lúcgiờ âm dần qua đi, sự cảnh giác của mãng xà cũng dần dần quay trở lại.

Sau đó, mỗi lần tới Vương cung, hắn thường tìm thời cơ lặng lẽ đi thămđứa bé. Nhưng thường thường chỉ có ngày mười lăm âm lịch hắn mới cóthể nhích tới gần xà

trận. Nhờ Tức Trạch, hắn biết được máu của Thượng quân có thể khiếncho mãng xà trong hoa biểu ngủ say, liền mượn việc tế lễ, lấy được khôngít máu của Thượng

quân. Dùng biện pháp này, rốt cuộc hắn cũng đã có thể bước vào bên trong

Page 392: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

xà trận, lúc trở về, hắn đã thử xem có thể ôm đứa bé ra khỏi xà trận haykhông, nhưng

cánh tay mềm mại của đứa bé vừa chạm vào kết giới, chẳng hiểu vì sao,bốn con mãng xà đang say ngủ bỗng nhiên tỉnh giấc. May mắn là thân thủcủa hắn mau lẹ, nếu

không cũng đã nằm gọn trong bụng mãng xà. Khi đó hắn mới hiểu được,bản thân là một đứa bé mười mấy tuổi, mặc dù chịu trách nhiệm kế vị Thầnquan trường,

nhưng sức mạnh lại vô cùng yếu ớt.

Hắn rất thương biểu muội này, âm thầm chiếu cố nàng năm năm. Nàng đóithì mang thức ăn cho nàng, nàng lạnh, hắn lấy da mãng xà khi lột xác làmthành xiêm y cho

nàng mặc, những quan tâm chăm sóc của hắn không hề để lộ dấu vết, nămnăm qua đi vẫn không người phát hiện, miễn cho nàng gặp xui xẻo. Nàngvừa mới sinh ra

đã bị ném vào trong xà trận, đương nhiên không hề có tên, nàng không phảimột con rắn, là công chúa của tộc Tỷ Dực Điểu, nàng đương nhiên cóquyền có tên; cha

mẹ nàng không cho nàng, hắn rất muốn có thể cho nàng một cái tên. Hắn vìnàng đặt ra tên A Lan Nhược, ý tứ là chỉ sự yên tĩnh. Hắn viết lên tay nàngba chữ A Lan

Nhược, chậm rãi nói, A Lan Nhược, đây là tên của muội, sau này ta nói raba chữ ấy, chính là gọi tên muội. Đứa bé thông minh học theo hắn, viết lêntrên nền đất,

khiến hắn bật cười. Hắn dùng pháp thuật in dấu ba chữ ấy lên cánh taynàng, nhẹ nhàng nói, nhìn vào đó mà viết theo. Đứa bé cầm chặt lấy ốngtay áo của hắn, đôi

mắt chớp chớp, gắng sức nói: “Diệp… Diệp… Lan”. Hắn nhẹ giọng nói:

Page 393: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

“Đúng, ta là Trầm Diệp, là biểu ca của muội, muội là A Lan Nhược,Tướng Lý A Lan

Nhược”.

Người kế nhiệm chức vị Thần quan trường đều phải bế quan vào lúc mườilăm tuổi, thời gian bế quan là hai mươi năm. Hắn khi còn nhỏ, trong lòngkhông có nhung

nhớ gì, chỉ một lòng mong đợi thời gian tu luyện ấy, lúc đó đang chiếu cốtới A Lan Nhược, lại cảm thấy có thể lùi lại ngày nào hay ngày ấy. Nhưngchung quy, đó là

chức trách không thể từ chối được.

Hắn lo lắng sau khi mình đi không có người trông nom, sợ nàng lại phảidùng tới máu chuột như trước kia. Ngày từ biệt hôm ấy cũng là vào banđêm, hắn vì nàng mà

gieo hạt cây tứ quý* trong xà trận, lấy nước suối trời trong Thần cung tưới.Cây tứ quý trong chốc lát vươn cành rậm rạp kết trái, hắn hái xuống đưacho nàng, dạy

nàng về sau nếu đói thì ăn cái đó, khát thì uống nước suối Giải Ưu, khôngđược lấy máu chuột mà sống nữa.

*Tứ quý: bốn mùa

Năm ấy nàng đã năm tuổi, khuôn mặt dễ thương đáng yêu, lại bởi vì trongxà trận có khí độc nên không thể nói, nhưng dường như hiểu được đây làthời điểm biệt ly,

hai cánh tay nắm chặt lấy chéo áo của hắn không chịu ngủ. Hắn nhìn nàng,một lúc lâu mới nói: “Muội nhỏ như vậy, khi ta quay trở về, muội nhấtđịnh đã quên ta rồi”.

Đứa bé cho rằng hắn đang dặn dò gì đó, nửa hiểu nửa không gật gật đầu.Hắn đưa tay vỗ về trán nàng, dưới ánh trăng sáng, hoa tứ quý theo gió bayxuống, có một

Page 394: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

bông rơi xuống bên vai đứa nhỏ, hắn cầm lên, cài ở bên tai nàng, ngón taykhẽ vuốt ve, sau đó dừng lại, nhìn về phía đứa bé nói: “Ta sẽ quay trở lại,chờ ta lên làm

Thần quan, lúc ấy ta sẽ có khả năng cứu muội ra ngoài”, dừng một chút,ôm đứa bé vào trong ngực: “Ta là người thân duy nhất của muội, A LanNhược, bọn họ

không nhớ muội, muội còn có ta”.

Đêm đó lúc hắn đi, đứa bé đang ngủ bỗng thức giấc, khóc rất thê thảm.Nhưng hắn không hề quay đầu lại. Thân ảnh dần dần biến mất sau tiếngkhóc của đứa bé.

Hai mươi năm qua đi như thể mấy đời người, lần đó hắn trở về Vươngcung cũng là đêm mười lăm, Thượng quân mở yến tiệc, hắn vội vã muốntới gặp đứa bé, lại

nghe được suy nhất một tin tức liên quan đến nàng, chính là khách quý củabọn họ, Nhị hoàng tử Tây Hải đã xông vào xà trận. Thượng quân và chúngthần đang

trong bữa tiệc vội vàng chạy đến bên suối Giải Ưu, hắn cũng theo sát.Quay lại nơi đó, khung cảnh khắp nơi đều đã hoang tàn, nhưng đập vào mắthắn, chính là thiếu

nữ bé nhỏ đang bị bạch y nam tử ôm trong lồng ngực, chiếc váy da rắn baobọc bên ngoài cơ thể, tà áo choàng trắng bị gió thổi tung lên, mái tóc dàiđen nhánh của

nàng cũng bay theo gió, hiện ra một khuôn mặt ngây thơ, vô cùng tinh tế.Hai mươi năm không gặp, đứa bé kia đã trưởng thành.

Nước suối Giải Ưu sôi trào, mãng xà không ngừng gầm thét, tiếng ngọcbích tiêu nhẹ động, bạch y nam tử nhìn xuống cánh tay đứa bé, đột nhiênnói: “A Lan Nhược,

một cái tên có ý nghĩa rất hay, ngươi không có tên, chi bằng lấy tên A Lan

Page 395: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nhược đi”, hắn thấy nàng mơ màng không hiểu nhìn bạch y nam tử kia, thithoảng nói:

“A… Lan… Nhược?”. Bạch y nam tử cười nói: “Đọc rất khá, A LanNhược, ta là Tô Mạch Diệp, Tây Hải Tô Mạch Diệp”.

Ta là Trầm Diệp, là biểu ca của muội. Muội là A Lan Nhược, Tướng Lý ALan Nhược.

Nhị hoàng tử đứng trên không, ôm lấy nàng trong ngực, nhìn về phíaThượng quân, trên mặt nở một nụ cười: “Tây Hải chúng ta nếu có tôi luyệntrẻ nhỏ thì vẫn

thường cho chúng tôi luyện ngoài cuộc sống, chắc là Thượng quân có lòngmuốn tôi luyện Nhị công chúa nên mới để nàng ở trong này, bất quá đứanhỏ này có

duyên với Tô mỗ, hôm nay muốn thu nàng làm đồ đệ, mang nàng theo đểdạy dỗ, không biết Thượng quân có cho Tô mỗ chút nhân tình này không?”.

Lời nói rất khéo léo, ánh mắt Thượng quân thoáng phức tạp, nhưng sau đóvẫn đồng ý.

Hắn thấy Nhị hoàng tử vỗ về cái trán nhỏ của nàng, nhẹ giọng nói: “Từ giờvề sau, con không cần ở đây nữa, đi theo ta, có được không?”. Nàng khẽgật đầu một cái,

ở khóe môi hiện lên nụ cười, cách cười ấy, là khi còn nhỏ hắn đã dạy nàng.Hắn nghĩ, quả nhiên là nàng đã quên, nhưng vẫn còn một số thói quen cònlưu lại. Bởi vì

hai mươi năm khổ cực tu luyện, với sức mạnh hiện có hôm nay, hắn đã cóthể cứu nàng ra khỏi xà trận, nhưng hắn lúc này lại không có quyền lực,cứu nàng ra rồi

cũng chỉ có thể trốn tránh lén lút mà thôi. Sự che chở của Tây Hải Nhịhoàng tử có lẽ sẽ tốt hơn sự che chở của hắn.

Một khắc kia khi tiếng nhạc đuổi rắn ngưng lại, chợt một con rắn quẫy

Page 396: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

chiếc đuôi của nó lên không trung, những chiếc châm nhỏ chuyên dùng đểđối phó với mãng xà

bay ra từ đầu ngón tay hắn, con mãng xà dữ tợn không thể tấn công, nặng nềngã xuống trên mặt đất. Hắn bất động thanh sắc thu tay vào trong tay áo,thừa dịp chúng

thần sợ hãi kêu lên, lặng lẽ rời khỏi suối Giải Ưu. Hắn nghĩ, lúc nàng rađời không hề có ai chào đón, lúc này cuối cùng vận mệnh cũng đã đượcđổi thay, đây là

chuyện tốt.

————————————————-

Vừa mới hoàn thành, PT cũng chưa kịp xem lại chính tả và diễn đạt. Aiz,phù………. Mệt nghỉ. Có lỗi sai gì thì cả nhà cứ nói, này mai PT sẽ sửa.Đăng một chương

buồn vào nửa đêm thế này, ko biết cả nhà có ngủ được ko nữa.

Vốn định chuẩn bị nhạc, nhưng mệt quá nên thôi. Hì, ngủ ngon nhé cả nhà:D

Many thanks :)

❄ Chương 14 ❄edit: hanhmyu

beta: Phong Tuyết

List nhạc bonus nên nghe khi đọc

Hai mươi năm gian khổ tu luyện, những năm tháng sống vô vị trong núi,hắn thường nhớ tới nàng. Hắn vốn là Thần quan trường thiên định, mẫuthân hắn coi việc mang

thai hắn là vinh quang lớn nhất trong đời, không coi hắn là con mình màcung kính hắn nhiều hơn yêu thương, thế nên hắn gần như không biết đếnmùi vị của tình thân.

Page 397: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Hắn từng nói với nàng, ta là người thân duy nhất của muội, nhưng nàng tạisao lại không chỉ có thân nhân duy nhất là hắn? Hắn mang nàng đang cận kềcái chết trở về,

đặt cho nàng một cái tên, đem thân tình của mình dành hết cho nàng. Hắncó chấp niệm, chấp niệm đó là nàng. Nhưng hiện giờ nàng đã có một chỗdựa tốt hơn. Hắn

nghĩ không được để chấp niệm trở thành ma chướng. Phải buông chấp niệmnày một cách triệt để, như vậy mọi sự mới bình thường được.

*Ma chướng: cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra.

Mười năm, hắn vẫn thường nhớ tới nàng, nhưng chưa từng đề cập một câuvề nàng, chưa từng nhích tới gần nàng một chút.

Khi hắn còn đang bế quan, Khuynh Họa phu nhân sinh ra Thường Lệ, ướcchừng lúc đó thù hận đối với Tướng Lý Khuyết đã tiêu giảm không ít nênso với A Lan

Nhược, Thường Lệ làm công chúa vô cùng thuận lợi, khi hắn quay trở về,vào cung, Quất Nặc và Thường Lệ lúc nào cũng bám lấy hắn, mà tỷ muộihai người thường

xuyên ở trước mặt hắn nhắc đến A Lan Nhược. Quất Nặc xưa nay vẫn ítnói, thường không thích tranh cãi, tuy vậy, nàng cũng đã quên khi còn bénàng còn có thiện

tâm với A Lan Nhược. Mà Thường Lệ lại luôn nói rất hăng say, làm nàngkhông phiền không được.

Một hôm Thường Lệ lại khơi chuyện: “Hôm nay muội nghe một lão tỳtrong cung nói, A Lan Nhược khi còn ở trong xà trận đều uống máu chuộtmà sống, hai người

có thể tưởng tượng được không, uống nhiều máu chuột như vậy, máu chảytrong thân thể nàng hơn phân nửa cũng biến thành máu chuột rồi chứ… Hènhạ đê tiện như

Page 398: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thế, không hiểu sao phụ quân lại nhận nàng ta hồi tộc, thậm chí còn đượcngồi lên địa vị công chúa, nàng ta làm sao xứng! Trầm Diệp biểu ca, huynhthấy muội nói có

đúng hay không?”.

Hắn nghĩ nàng uống máu chuột, trong thân thể nàng chính là máu chuột, vậynàng uống máu của hắn, phải chăng trong thân thể nàng hiện giờ cũng đangchảy dòng

máu của hắn? Điều này làm cho hắn có chút thất thần.

Thường Lệ vẫn thúc giục hắn: “Biểu ca, huynh nói xem muội nói đúng haykhông?”. Hắn rất không kiên nhẫn, lãnh đạm nói: “Nếu muốn bàn về huyếtthống, ngươi có

biết trong Kỳ Nam Thần cung, dòng máu duy nhất được coi là thấp kém làgì không?”. Sắc mặt Thường Lệ trắng bệch. Kỳ Nam Thần cung rất khinhthường huyết

thống không trinh bạch, theo vậy mà nói, huyết thống của Thường Lệ và ALan Nhược không có gì khác biệt. Nhưng A Lan Nhược lớn lên cũng đãtừng uống máu

của hắn, mặc dù kế thừa dòng máu bất trinh từ mẫu thân của nàng, nhưngthế thì đã sao?

Mấy năm gần đây, Tức Trạch đã không còn tự xử lý công việc, xây nênTrúc viên tinh xá ở phía sau Kỳ Nam sơn, cho người truyền tin nói hắn bịbệnh nặng, cần phải

nghỉ ngơi dưỡng sức vân vân. Trầm Diệp lúc đầu tin, đi tinh xá thăm thìthấy Tức Trạch kéo ống quần đứng giữa dòng sông giỡn cá, tinh thần xemra còn thoải mái

hơn hắn.

Tức Trạch làm bộ ho khan vài tiếng, lộ vẻ chân thành nói: bản quân nhiễmbệnh nhưng bản quân vốn là người kiên cường, khinh thường bộ dạng ốm

Page 399: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

yếu, ngươi thấy

bản quân giống như thể không bệnh không tật gì, nhưng kỳ thật, bản quânbệnh sắp chết rồi.

Hắn hướng về phía Tức Trạch Thần Quân đang bệnh sắp chết nói: “Rấtnhiều người nói rằng sẽ đến đây thăm hỏi ngài, ngài kiên cường như vậynhất định có thể khiến

bọn họ cảm động”. Nét cười trên mặt Tức Trạch bỗng cứng đờ.

Nghe nói sau đó có vị thần quan đến tinh xá thăm Tức Trạch, thấy hắn bịbệnh nằm liệt giường, tâm trạng chán chường.

Tức Trạch thân mang bệnh nặng, đương nhiên mọi việc tại Thần cung đềudồn lên vai hắn. Năm Thiên Bảo ba mươi hai, Thái Thượng Lão quân nóimở hội đạo pháp

luận thiên cơ, hắn thay Tức Trạch đi dự. Lúc đầu nói là hội kéo dài chínchín tám mốt ngày, vừa lâu vừa không thú vị, nhưng lại thấy rất đông thầntiên tham dự, hội

trở nên náo nhiệt, thừa dịp đó mà mở luôn yến trăm quả để chiêu đãi các vịtiên giả, ngày hội kéo dài thêm chín ngày.

Khi ấy hắn quay trở về Phạn Âm cốc, không ngờ tới lại nghe được tiếngkèn trống hoan hỉ.

A Lan Nhược xuất giá. Nàng được gả cho Tức Trạch.

Hôm đó là một ngày đầy gió, giữa Kỳ Nam Thần cung bỗng xuất hiện mộtđường thang mây chấm đất trôi nổi trong không trung. Trong tiếng tiên nhạcmờ mịt, Tức

Trạch một thân hoa phục đi xuống, tự tay dẫn hồng y tân nương trong kiệura, nắm tay nàng từng bước từng bước uy nghiêm đi về cửa cung. Hắn đứngở cửa cung,

phía sau một gốc bồ đề không có rễ, thấy nàng khoác áo choàng đỏ, khăn

Page 400: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

sa che mất một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra màu son cùng chiếc cằm xinh xắntrắng như tuyết.

Hắn khẽ nhíu mày, lấy ra một con chim đen từ trong tay áo, lòng bàn taynhẹ nhàng phất một cái, một luồng gió chợt nổi lên trên thang mây, khiếnkhăn sa bay tung

lên. Nàng lấy tay vuốt sợi tóc đang bay, ngẩng mặt lên, đôi mi thanh tú hơinhíu lại. Đã lâu rồi hắn chưa được gặp nàng. Nàng trong bộ dạng này thậtđẹp.

Hắn có chút thất thần, đêm hôm đó hoa tứ quý rơi như tuyết, dưới tàng câyhoa, hắn ôm nàng, khi đó vẫn là một hài tử, nhẹ giọng đồng ý với nàng:“Ta là người thân

duy nhất của muội, A Lan Nhược, bọn họ không cần muội, muội còn có ta”.

Mà kể từ sau cái xoay người của mười năm trước ấy, lời thề đó đã khôngcòn ý nghĩa. Nàng sẽ ngày càng có nhiều người thân, sư phụ của nàng,trượng phu của nàng,

sau nữa còn có hài tử của nàng. Một lần cuối cùng, cuồng phong đã tandần, Tức Trạch chỉnh lại chiếc mũ trên đầu nàng, màu son trên môi nànggợi lên nét cười.

Đây không phải là cách cười hắn đã từng dạy nàng, nhưng hắn biết cóngười có cách cười này, Tây Hải Nhị hoàng tử Tô Mạch Diệp.

Thời gian như nước, trên người nàng không còn dấu vết của hắn từng lưulại, hắn đã nghĩ hắn chưa bao giờ từng xuất hiện trong sinh mệnh của nàng.Tức Trạch dắt

nàng bước vào Thần cung, cửa cung nặng nề khép lại. Con chim màu đennhẹ nhàng trở lại trong tay hắn. Mười năm trước hắn đã đánh mất nàng, đãmất đi rồi, đâu

có thể nói là lại mất đi lần nữa, có điều, thân nhân lúc này của nàng, chẳnghiểu tại sao lại khiến hắn cảm thấy đau đớn, xót xa hơn nhiều so với lần

Page 401: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

trước.

Rồi sau đó hơn hai mươi năm, Tức Trạch thoái vị, hắn kế nhiệm chức vịThần quan trường, trở thành Thần quan trường trẻ nhất của Phạn Âm cốc từtrước tới nay.

Tức Trạch giả bộ mắc bệnh nặng để tránh ở sau Kỳ Nam sơn, hắn trực tiếpđến trúc viên thăm, Tức Trạch còn trêu chọc hắn: “Tuấn tú đến kỳ cục,thông minh đến

kỳ cục, bản mặt ngươi cả ngày lạnh lùng còn tuấn tú hơn lúc cười, nhưngđến đưa tiễn ta, ngươi vẫn cười nhiều hơn, khiến trong lòng ta thoải mái”.

Hắn nhìn xung quanh trúc viên, không nhìn thấy đồ dùng của nữ tử, rốt cụcnhịn không được nói: “Thê tử ngươi đâu?”. Ngón tay Tức Trạch khẽ runchỉ chiếc chăn

đang phơi dưới ánh nắng: “Nàng là một tiểu cô nương, tuổi còn trẻ saophải ẩn cư cùng ta trong này làm gì, ta đã thu xếp cho nàng ở tại phủ củanàng bên ngoài núi

rồi”.

Hắn nhìn cảnh sắc trong núi, thản nhiên nói: “Ngươi đối với nàng thật tốt”.

Tức Trạch nở nụ cười, đắc ý đồng ý: “Nàng thật có phúc, gặp được ngườitốt như ta”.

Người kế vị chức Thần quan trường này không chỉ có dáng vẻ vô song, màtính tình còn lãnh đạm kiêu ngạo, khiến người ta khó có thể thân cận. Hắnnhư vậy đã gây

nên những lời đồn đãi như tự hắn tiếp quản Kỳ Nam Thần cung, hiệu quảlàm việc của Thần cung ngày càng thấp, nếu không phải đại lễ, khó mà nhìnthấy thân ảnh

của Thần quan trường.

Hắn tại vị đến năm thứ hai, Khuynh Họa phu nhân cầu xin Thượng quân tứ

Page 402: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

hôn, chọn hắn làm phò mã của Quất Nặc, khi đó căn cơ của hắn chưa vững,khó có thể

chối từ, nhưng lấy cớ chưa trưởng thành, cần tu luyện dài lâu nên chỉ làmlễ hứa hôn, còn hôn kỳ thì kéo dài vô hạn. Sau khi hứa hôn, hắn bế quan tạiThần cung, tập

viết luyện kiếm, trồng cây chơi cờ, chỉ làm bạn cùng thanh đăng tố kinh*.Tại nơi hắn ở, vào năm A Lan Nhược lập gia đình, hắn gieo xuống một hạtcây tứ quý,

nhưng không tưới cây bằng nước suối trời, cho nên cây lớn chậm, dằng dặchai mươi năm qua đi, đúng thời điểm Quất Nặc gặp chuyện không may, câymới vừa đơm

hoa kết trái.

*Thanh đăng tố kinh: đèn xanh, kinh (giấy) trắng

Ngay cả khi Quất Nặc gây chuyện lớn làm mất mặt hắn, nhưng Quất Nặc làhuyết mạch duy nhất của Tướng Lý Ân, người hắn đã chịu ơn nên hắnkhông thể không

cứu. Hắn cũng biết cứu Quất Nặc sẽ lâm vào tử cục, Thượng quân chắcchắn mượn cơ hội này để trục xuất hắn khỏi Thần cung. Nhưng có một sốviệc tưởng như là

chết chắc, cuối cùng lại xuất hiện một con đường sống ngoài dự liệu.

Tướng Lý Khuyết đích thị là một vị quân vương ngang ngược, từ lúc ngồilên ngai vàng đã như hổ rình mồi chằm chằm nhìn vào Thần cung, rất muốnnắm Thần cung

trong tay mình. Tức Trạch có lẽ đã nhận thấy điều này, vốn là người ngạiphiền toái nên khi Tướng Lý Khuyết vừa lên ngôi, người kế nhiệm là hắn,chỉ mới là đứa trẻ,

Tức Trạch liền vui mừng khôn xiết giao hết mọi việc cho hắn, tiêu dao tựtại tránh ở phía sau Kỳ Nam sơn. Trong Thần cung thế lực rườm rà, vẫn

Page 403: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

chưa biết dã tâm của

Tướng Lý Khuyết có thay đổi hay không, những năm gần đây hắn mặc dùngồi ở địa vị Thần quan cao cao tại thượng, nhưng làm việc lại có khi bịvướng tay, không

khỏi khó xử. Bất quá một khi Thần cung mất đi Thần quan trường, lấy tínhkhí bảo thủ của Tướng Lý Khuyết mà nói, nhất định sẽ nỗ lực áp chế Thầncung. Nếu

không may, mấy năm gần đây Tướng Lý Khuyết làm việc cẩn thận mộtchút, hắn cũng sẽ không có biện pháp để không bị áp chế.

Nội bộ Kỳ Nam Thần cung cho dù có đánh nhau như thế nào, chung quyvẫn không chấp nhận được các thế lực bên ngoài khinh thường nó. TướngLý Khuyết hạ thủ

với Thần cung sớm một ngày, các phái thế lực trong Thần cung liệu có thểsớm một ngày buông khúc mắc, cùng nhau chống lại kẻ địch bên ngoài?Hắn là Thần quan

trường thiên định, cho dù Tướng Lý Khuyết có phế truất hắn, một khiVương cung và Thần cung khai đao đối địch, người trấn giữ Kỳ Nam Thầncung chỉ có thể là

hắn, cho dù là những lão Thần quan thông thái rởm kia, ngoại trừ việc phảinghênh đón hắn trở về cũng không có biện pháp nào khác. Đấy là lấy lùi đểtiến.

Hắn ở địa vị cao như vậy, Thần quan trường tuổi trẻ mà thần bí, hưởng sựtôn kính của thế nhân, nhưng cuộc đời lại như một khối đất hoang, duy chỉcó một tòa Kỳ

Nam Thần cung, khi gió đông thổi qua, khắp nơi đều là cát bụi, chỉ có thểthấy mấy cây hoa tứ quý. Có lẽ là, những hạt giống ấy không thể nở hoa.

Mà cũng không rõ là dạng nhân duyên gì lại khiến cho hắn được gặp lạinàng trên đài hành hình Quất Nặc. Nàng một thân hồng y, hai cánh chim

Page 404: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

trắng dang rộng bay

lượn giữa không trung, cúi đầu nhìn hắn, khóe miệng gợn lên một nụ cười:“Ngươi còn nhớ rõ chứ, tuy rằng không lớn lên giống ngươi và Quất Nặc,ta cũng là muội

muội của ngươi”.

A Lan Nhược, đây là tên của muội, sau này khi ta nói ba chữ ấy, chính làgọi tên muội.

“Nghe nói Thần cung có khả năng rửa sạch huyết thống ô uế, hôm nay nhờơn Thần quan đại nhân, không biết máu của ta có phải sẽ sạch hơn rấtnhiều không?”.

Muội nhỏ như vậy, khi ta trở về, nhất định muội đã quên ta.

“Hắn là do ta cứu về, chính là ta”.

Ta sẽ trở về, chờ ta lên làm Thần quan trường, ta sẽ có thể cứu muội ra.

“Ngươi xem, tình thế lúc này là như thế nào?”.

Ta là người thân duy nhất của muội, bọn họ không cần muội, muội còn cóta.

Làm sao có thể quên. A Lan Nhược .

Nhưng hắn đã rời khỏi nàng thật lâu, không biết từ khi nào, nàng cũng đãhọc được cách giam giữ và chiếm đoạt.

Tại nơi sâu nhất, sâu nhất trong giấc mộng của hắn, hắn thật ra đã mơ thấynàng, mơ thấy một năm là hắn cứu nàng ra khỏi xà trận, mà nàng xòe cánhtrong ngực hắn.

Hắn không phải chưa từng nghĩ có một ngày hắn sẽ trở nên khốn đốn,nhưng thế gian này, nếu nói là hắn mong muốn nhất người không nhìn thấycảnh hắn trong khốn

đốn, chỉ có thể là A Lan Nhược. Nhưng lúc này, hắn bị nàng nhốt trongphủ, rất giống một kẻ tù tội.

Page 405: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Không ai thích bị nhốt.

Rồi sau đó là nàng viết thư cho hắn, giả tên người khác viết cho hắn đểtrêu đùa.

Hắn luôn luôn biết cách che dấu cảm xúc, nếu người đó không phải A LanNhược, hắn tuyệt đối không thịnh nộ như vậy.

Trong thư phòng, dưới ánh nến, nàng miễn cưỡng tựa vào giường: “Có lẽlà, ngươi chưa từng nghĩ tới, ta không giống ngươi, ngươi ghét ta, nhưng takhông ghét

ngươi, có lẽ ta còn thật sự thích ngươi, làm những việc này thực ra là muốncho ngươi được vui vẻ”. Nếu như muốn cho hắn mở lòng, vì sao phảimượn tên người

khác, vì sao không đề tên nàng trong thư? Hắn rất tức giận, lần đầu tiêntrong đời hắn không tìm được lời nào để nói. Mà nàng thì lại cười rộ lên:“Ta có thể là nói thật,

có thể là giả dối, có lẽ là ta thật lòng thích ngươi, nhưng có lẽ là ta thậtlòng muốn trêu chọc ngươi”.

Thời điểm nàng nói thật tình thích hắn, nàng hơi hơi nghiêng đầu, gươngmặt mang một nét ngây dại mà lâu rồi hắn chưa từng nhìn thấy.

Trước khi nàng nói ra hai chữ này, tâm tư hắn luôn được chôn sâu trongđáy lòng, hắn chưa từng nghĩ đến việc thích nàng, khi nàng nói ra như vậy,giống như mở lồng

cho mãnh thú, một cái gì đó tiềm tàng trong lòng hắn bỗng trào ra.

Vì sao phải tu luyện, vì sao phải cứu nàng, vì sao tại nơi ẩn sâu nhất tronggiấc mơ kia lại xuất hiện duy nhất thân ảnh của nàng?

Ở bên trong thạch trận đối mặt với khuyển nhân thú, lúc ấy hắn cứu nàngcơ hồ là theo bản năng, hắn ôm nàng lăn ra khỏi kết giới, nàng nhẹ giọngghé vào bên tai hắn

Page 406: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nói: “Ngươi thật sự thích ta, Trầm Diệp”. Hắn ôm nàng trong ngực, thấytrong ánh mắt nàng hiện lên ánh sáng linh động rực rỡ, tựa như đêm trănghôm ấy hắn dạy

nàng gọi tên, “Diệp… Lan…”. Nàng lắp bắp nói ra hai chữ. Hai chữ ấy,có lẽ đã là một lời báo trước.

Hắn nhất định sẽ yêu nàng, hắn kỳ thật chưa bao giờ thôi khát vọng cónàng.

Hai năm sau đó là một quãng thời gian thật tốt. Hắn dời một vài cây tứ quýđến trồng ở đầu Mạnh Xuân viện, đến hạ liền có một nửa nở hoa, một nửakết quả. A Lan

Nhược đứng dưới cây mùa hạ, vẻ như đang suy nghĩ: “Trong xà trận cũngcó cây tứ quý, khi còn nhỏ ta đều ăn quả ở cây ấy. Nghe nói lúc đầu trongxà trận không

có cây ấy, nhưng quả thật chỉ trong một đêm mà cây mọc rễ nảy mầm rồinở hoa kết quả, có lẽ là ông trời thương hại ta”. Nói lại chuyện cũ, khi ấynàng ở trong xà

trận, gặp phải chướng khí, mọi sự đều không thể nhớ được, điều này cũngkhông sao, hắn chỉ nghĩ, hiện giờ như vậy đã là rất tốt rồi.

Khi gặp chuyện gì đó, nàng sẽ chuẩn bị một cái giường ở nơi gốc cây tứquý đó. Đêm đó, hắn từ trong phòng chế kính đi ra, xa xa chỉ thấy ánh trăngnhư sương hoa,

mà nàng nằm ở trên giường, trong bộ dạng ngủ say, tán cây xanh rộng chetrên đầu nàng, dọc theo tay áo nàng rơi xuống một cuốn thơ.

Điều hắn thích nhất chính là ngắm bộ dạng say ngủ của nàng, nhìn khuônmặt thanh nhàn của nàng có thể giúp hắn quên đi mọi chuyện phiền nãotrong lòng. Nàng lại

ở bên cạnh hắn.

Một đóa hoa trắng rơi trên đầu giường, hắn cúi người nhích tới gần nàng,

Page 407: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

yên tĩnh hồi lâu, nhặt một bông hoa cài lên tóc mai của nàng, ngón tay dừngở thái dương

nàng khẽ vuốt, rồi lướt qua lông mày, sống mũi, đôi môi. Lần đầu tiên hắncài hoa lên tóc mai nàng cũng là dưới gốc cây tứ quý, hành động thân mậtnhư thế, tựa như

thực hiện một lời thề: muội còn có ta, A Lan Nhược, có ta là đủ rồi. Thậtlâu sau, hắn cúi người hôn lên trán nàng. Nàng vẫn chưa tỉnh lại.

Mà vận mệnh lúc này bắt đầu thay đổi.

Khuynh Họa phu nhân lấy cớ kiểm tra tiến độ chế kính của hắn, đến phủ ALan Nhược nói chuyện cùng hắn. Trong phòng chế kính, Khuynh Họa đốimặt với hắn qua

tấm kính nhỏ, thấp giọng nói: “Tướng Lý Khuyết còn tại vị ngày nào, ngàyấy ngươi nhất định không thể quay về Kỳ Nam Thần cung. Ta không biếttrong lòng ngươi

tính kế gì, nhưng ta biết ngươi không muốn bị giam ở nơi này. Từ trước tớigiờ ngươi kính trọng tiên phu, mà ta cũng chưa bao giờ quên ý muốn báothù cho tiên phu.

Vì sao ta và ngươi không hợp lực với nhau, để Quất Nặc lên ngôi, ta thaynàng lập lời thề, Vương cung vĩnh viễn không mạo phạm tới Thần cung”.

Theo tính toán trước kia của hắn, lúc này hắn đã được tự do, Tướng LýKhuyết đã sớm gây chiến với Thần cung, nhưng hiện giờ Tướng Lý Khuyếtquả thực đã

không còn lỗ mãng như ngày trước, chính sách áp chế Thần cung được ápdụng dần dần như tằm ăn rỗi, nhìn từ bên ngoài thì vô sự nhưng nội bộThần cung cũng đã

bị Tướng Lý Khuyết âm thầm thay đổi rất nhiều. Gần hai năm bị giam cầm,hắn không phải không biết gì về thế sự bên ngoài. Hắn luôn luôn chờKhuynh Họa tìm đến

Page 408: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

hắn.

Khi hắn còn nhỏ, Tức Trạch thường nói với hắn, Kỳ Nam Thần cung chúngta, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không cuốn vào việc hạ cấpnày, loại chuyện

này sẽ làm mất đi phong cách của chúng ta. Ước chừng Tức Trạch đã sớmdự liệu được có một ngày bọn họ phải cuốn vào việc hạ cấp này, hắn vìkhông muốn lâm

vào cảnh đó nên đã giao trọng trách cho Trầm Diệp. Có Khuynh Họatương trợ, Tướng Lý Khuyết tất bị diệt. Ngay cả Khuynh Họa có ý phùQuất Nặc lên, nhưng

Quất Nặc có lên cũng vẫn là thái tử Tướng Lý, với hắn có quan hệ gì đâu?Kỳ Nam thần cung chỉ cần Tướng Lý Khuyết chết.

Khuynh Họa ba lần tới phủ, bày ra mười phần thành ý, hắn tính toán sắpđặt trao cho nàng ta một túi gấm. Dụng độc không phải là diệu kế gì, thếnhưng lại rất thích

hợp với kế của Khuynh Họa. Tướng Lý Khuyết bản tính đa nghi, cho nêncuối cùng vẫn phải đi từng bước, còn có rất nhiều chỗ cần che mắt. Đoạnđường này nên đi

thế nào, khi nào lẩn tránh, vua và dân có ai có thể mượn sức, bắt đầu mượnsức của ai, có một số việc nếu thành thì sẽ được gì, nếu không thành sẽ rasao, từng bước

cần tính toán thật kỹ. Tướng Lý Khuyết mặc dù sủng ái Khuynh Họa nhưnglại cấm đoán nàng như cá chậu chim lồng. Trước đây nàng ta không hiểubiết nhiều lắm về

thế sự, nhưng cũng là hắn chỉ cho nàng ta con đường quyền mưu.

Hai đêm trước khi Tướng Lý Khuyết chết, Khuynh Họa lại đến phủ. Trongphòng kính, hắn đang vẽ lại gọng kính ngọc lưu ly, nếu lần này nhìn ổn sẽchiếu theo mẫu

Page 409: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

đó mà làm. Mặc dù là cô của hắn nhưng Khuynh Họa lại kính trọng gọi hắnlà đại nhân, cùng hắn bàn bạc tình hình gần đây, cũng nhận lời sau khi xongchuyện ngay

tức khắc sẽ nghênh hắn trở về Thần cung. Hắn vẫn cầm bút chăm chú ởbức tranh, nói: “Việc này nếu thành, ta muốn A Lan Nhược”. Khuynh Họabỗng dưng ngẩng

đầu. Hắn làm ra vẻ lãnh đạm: “Nàng gây ra cho ta không ít chuyện, đươngnhiên phải hoàn trả lại”. Giương mắt nhìn về phía Khuynh Họa đang nhíumày: “Chung quy

nàng vẫn là cốt nhục của quân hậu, quân hậu đau lòng sao?”. Khuynh Họatrầm mặc một lát, nói: “Được, sau khi xong chuyện, A Lan Nhược là củađại nhân”.

Hắn sẽ không lấy Quất Nặc, mà lực lượng của Thần cung cũng không thểnằm trong tay Quất Nặc, Khuynh Họa sẽ không để cho nó rơi vào tay ALan Nhược. An

toàn mang nàng về Thần cung, đây là cớ tốt nhất.

Nhưng lỗi lớn nhất của cả đời hắn chính là đánh giá thấp Khuynh Họa.

Đêm mười sáu tháng bảy, Tướng Lý Khuyết bị diệt. Ngày mười chín thángbảy, hắn được cấp tốc nghênh về Thần cung, chủ trì đại tang Tướng LýKhuyết. Mà không

quá ba ngày sau, liền có tin tức truyền vào Thần cung, A Lan Nhược hànhthích vua đã bị bắt giữ. Lúc đó tại đại điện của Thần cung, bình tế màu đentrong tay hắn

bỗng dưng rơi xuống, một tiếng vỡ vang lên giòn tan. Khuynh Họa khôngthực hiện lời hứa. Bà ta hiện giờ đã lo mọi chuyện rất chu đáo, trên cả dựliệu của hắn.

Hắn đối với A Lan Nhược là thật hay giả, Khuynh Họa không biết được.Bà ta đi chiêu này bất quá là để đề phòng một ngày kia, vạn nhất hắn động

Page 410: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

chân tình với A

Lan Nhược, giúp A Lan Nhược uy hiếp vương vị của Quất Nặc. Bà ta phảiđưa A Lan Nhược vào chỗ chết, bà ta chưa bao giờ coi mình là mẫu thâncủa nàng. Đó là

điều hắn không ngờ tới.

Khuynh Họa từng tới Thần cung một lần, cách nói chuyện trước mắt hắn,nhìn như xuất phát từ nỗi khổ tâm của người mẹ: “Ngươi hận A Lan Nhượcnhư vậy, bổn

cung cảm thấy thật khổ sở, nàng giam giữ ngươi mặc dù là sai sai lầm lớn,nhưng chung quy cũng là cốt nhục của bổn cung, nếu nàng phải chịu khổ lâudài, bổn cung

cũng không đành lòng. Nàng dù có mắc sai lầm lớn, nhưng cho dù có chếtcũng không thể giải tỏa hết nỗi hận trong lòng ngươi, không phải sao? Nếungươi cho bổn

cung nhân tình này, sau này có việc gì cần tới bổn cung giúp đỡ, chỉ cầnmở miệng nói”. Tuy lời nói như vậy nhưng nhìn sắc mặt và ánh mắt lại thấyđược sự sắc bén

lợi hại.

Hắn chau mày, bộ dạng tựa như rất bất mãn, một lúc sau chậm rãi nói:“Trong tông học có một vị là Văn Điềm tiên sinh, không biết quân hậu cóbiết nàng, nếu muốn

xin lỗi ta, quân hậu có thể nhận nàng làm nghĩa nữ không? Lúc ta nghèotúng nàng đã đối đãi với ta không tệ, ta và nàng tâm đầu ý hợp, muốn cướinàng làm vợ”.

Khuynh Họa chậm rãi nở nụ cười: “Có gì không thể”. Nụ cười kia rốt cụccó vài phần thả lỏng.

Khuynh Họa dẫn Văn Điềm tới Thần cung gặp hắn, lần này gặp lại, trênmặt nữ tử vốn luôn điềm tĩnh lại nở một nụ cười, khi không có người bỗng

Page 411: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nhiên nói với hắn:

“Ta biết ngươi cưới ta là vì báo ân, ngươi có biết người có ân lớn nhấtvới ngươi là công chúa điện hạ? Công chúa đối đãi với ngươi thật tốt,ngay cả ta cũng nhận

thấy, lần này nàng chịu oan khuất, ngươi lại ngồi yên không để ý đến. Thậtsự là ta từng thích ngươi, nhưng hôm nay mới phát hiện, ngươi không cònlà người ta thích

nữa”.

Hắn không có giải thích, những lúc như vậy, trừ bản thân ra, ai hắn cũngkhông tin. Nếu như Văn Điềm xuất phát từ tâm mình nói ra những lời nhưvậy, hắn thật khâm

phục, còn nếu nàng theo ý chỉ của Khuynh Họa nói những lời này để thửhắn, hắn càng cần phải cẩn thận.

Khuynh Họa cuối cùng tin hắn, việc giám thị hắn cũng dần dần buông lỏng,hơn nữa Văn Điềm lại xuất hiện đúng thời điểm. Một ngày, tranh thủ lúcVăn Điềm ra sau

núi lấy nước suối, hắn đi tới Thanh Y động. Thanh Y động là nơi hội tụlinh khí thịnh nhất của Kỳ Nam sơn. Tức Trạch hai năm qua vẫn luôn bếquan trong động này.

Một loạt mưa tên mang thư bay vào bên trong kết giới, trong thư nói vềviệc của A Lan Nhược. Tức Trạch năm đó bế quan có để hai vị thần quanvào động làm hộ

pháp, hắn mặc dù tin Tức Trạch nhưng lại không tin hai vị hộ pháp thầnquan, cho nên trong thư đã giả bút tích của người khác. Lần này chỉ mongTức Trạch tận mắt

nhìn thấy thư, rời khỏi động để cứu A Lan Nhược.

Chuyện càng nguy cấp càng phải bình tĩnh suy nghĩ chặt chẽ. Nếu TứcTrạch không nhận được thư này, biện pháp duy nhất là đem quyền hành

Page 412: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

hình chuyển cho

Thần cung. Đến lúc đó hắn có thể che chở cho nàng thoát thân thành công,mặc dù có thể chỉ thành công một nửa, có khi còn ít hơn, nhưng còn hơn làkhông có gì.

Khuynh Họa tính kế hắn như thế, nếu tránh được kiếp nạn này, hắn sẽkhông để cho Khuynh Họa được như ý. Bà ta một lòng muốn A Lan Nhượcphải chết, rồi sẽ có

ngày hắn nhất định để A Lan Nhược ngồi lên địa vị Thượng quân.

Thiên địa mênh mông, hắn chưa từng có người thân, A Lan Nhược cũngkhông có người thân, cho dù mọi người đều tính kế với bọn họ thì sao, bọnhọ vẫn luôn gần

nhau, luôn có nhau, như vậy là đủ rồi.

Mồng một tháng tám, A Lan Nhược được cướp ra, cũng là ngày Tướng LýHạ xuất chinh. Lúc tin tức truyền đến là khi hắn đang ở Linh Sơ đài chủ trìlễ cầu phúc cho

đại quân xuất chinh. Gần đây, những chuyện đi chệch đường ray quả thựcquá nhiều, cũng may cuối cùng mọi thứ cũng đã vào quỹ đạo. Hắn không cótin nhầm Tức

Trạch. Sau khi A Lan Nhược bị cướp, hắn càng bị theo dõi nghiêm mật,Khuynh Họa vẫn còn chút nghi ngờ hắn. Nhưng cũng may nàng bình an.Nàng bình an là tốt

rồi.

Đêm đó là trận chiến với Dạ Kiêu tộc, lúc có tin báo đến, hắn mặc dùđang ở Thần cung nhưng cũng biết một chút. Nhưng trong những gì hắnbiết, lại không có

chuyện người đang ngồi trong trướng bên sông Tư Hành là A Lan Nhược,không phải là Tướng Lý Hạ.

Page 413: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Mùng sáu tháng tám, đại quân Dạ Kiêu tộc bị bức lui tới bờ nam sông TưHành, mất ba vạn sĩ tốt.

Hắn nhàn hạ tản bộ trong Thần cung, nhìn thấy hoa tứ quý nở trong vườn,một ít trái cây bị chim tước mổ rơi xuống đất, lộ ra một vài hạt màu nâu,hắn thu lượm

những hạt cây ấy lại.

Mùng tám tháng tám, A Lan Nhược lấy Bán Nguyệt trận ngăn kẻ địch, đẩylùi Dạ Kiêu tộc ra phía ngoài Thiên hà, nửa bước cũng khó tiến.

Hắn ở trong viện dọn một miếng đất trống, đem hạt mầm gieo xuống, ngàyngày lấy nước suối tưới, mầm cây nhanh chóng lớn thành một cây nonthanh tú.

Mười bốn tháng tám, Dạ Kiêu tộc công phá được Bán Nguyệt trận, A LanNhược sử dụng Chiêu Hồn thuật, trên sông Tư Hành dấy lên nghiệp hỏakéo dài tám ngày.

Hắn thay đất cho cây giống, nhiều ngày chăm sóc, mầm xanh đã dài ra, cómột gốc cây nở ra một đóa hoa nhỏ xinh đẹp, hắn dùng thuật giữ cho hoatươi mãi, nghĩ

đóa hoa này thực hợp với nàng.

Mười bảy tháng tám, A Lan Nhược chết trận, hồn phách tan thành cát bụi,chôn vùi dưới lòng sông.

Hắn bồi hồi quay trở về khu vườn, cây tứ quý đã lớn. Hắn cầm kéo chọncắt lấy một vài cành hoa, nghĩ tới sau này sẽ cũng nàng cắm hoa ngắmcảnh.

Trong truyền thuyết, Tướng Lý Hạ chết trận, A Lan Nhược chịu tội chết,Tướng Lý Khuyết khi còn sống yêu thương nhất Thường Lệ, Thường Lệ saukhi nghe tin cha

chết, thương tâm quá độ mà nổi điên. Vương thất to lớn như vậy chỉ còn lạimột mình Quất Nặc còn sống. Ngày mười chín tháng tám, Quất Nặc bị lưu

Page 414: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

đày ở bên

ngoài được nghênh đón về lên ngôi đế vương. Ngày hai mươi tháng tám,Quất Nặc đích thân đến Thần cung cầu hắn làm lễ cầu phúc. Lúc nghỉ ngơi,nàng thỉnh hắn

đi dạo ở hồ sen.

Trên khuôn mặt thiếu nữ trước giờ luôn luôn biết kiềm chế lúc này lại hiệnlên vẻ tang thương, ánh mắt nhìn ra xa xa phía hồ sen, thật lâu sau mới nói:“Lưu đày hai

năm, mặc dù chịu ít gian khổ, nhưng hai năm đó ta mới thực sự giống nhưđang sống, thông suốt một chút nhân tình thế thái, cũng đã hiểu rõ mộtchuyện. Trong ba

người chúng ta, kỳ thật người thực sự được giáo dưỡng tốt chính là A LanNhược. Sau khi lớn lên, ta vô cùng chán ghét nàng bởi vì nàng sống khôngbị bó buộc,

khiến cho ta thực hâm mộ. Ta còn nhớ rõ, khi nàng mới sinh ra, ta đã thựcsự rất thích nàng”. Hắn không biết nàng nói lời này có ý gì nên yên lặngkhông lên tiếng.

Một lát, Quất Nặc lại nói: “Rất nhiều sự việc mẫu thân không nói rõ với ta,nhưng trong lòng ta đều biết, nói A Lan Nhược hành thích vua, ta khôngcảm thấy đây là

thật”. Nàng quay đầu lại nhìn về phía hắn, “Biểu ca, mẫu thân làm cho tacảm thấy có chút đáng sợ”.

Khuynh Họa cả đời này chỉ tâm huyết với một đứa con gái, hổ dữ cònkhông ăn thịt con, nàng lại không thèm quan tâm, dùng máu của con mìnhđể giúp Quất Nặc

lên ngôi đế vương. Kết quả là Quất Nặc lại không có nửa phần cảm kíchmà còn thấy được hành vi đó thật đáng sợ, đây là báo ứng.

Hắn nhàn nhạt trả lời một câu: “Cái ngươi sợ hãi không phải là bản thân bà

Page 415: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ta, mà là quyền lực trong tay bà ta. Hiện giờ ngươi đã là Thượng quân,không nên để mẫu

thân ngươi tham gia chính sự nhiều”.

Ngày hai mươi hai tháng tám, một ngày đẹp trời, nắng không gắt, lại có giónhẹ. Ngày đẹp như vậy phù hợp với việc đến thăm thân bằng cố hữu. Nhưlà đã định trước,

Tức Trạch Thần quân đến Thần cung thăm hắn.

Lúc đó hắn đang đọc sách trong vườn tứ quý. Tức Trạch xuyên qua NguyệtLượng môn, đi thẳng tới trước mặt hắn, vẻ mặt có chút lãnh đạm chán nản,không chào

hỏi, ngồi xuống đối diện hắn nói: “Bên ngoài núi đã thay đổi một vòng,ngươi trầm tĩnh ở nơi đây, thật là thanh thản”.

Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tức Trạch, ngón tay lật thêm một trang, ánhmắt lại quay về cuốn sách: “Ta nhớ rõ trước đây ngươi thường nói, Thầncung chính là nơi

thế ngoại, nếu như thế, chuyện thế gian đâu có quan hệ tới nơi này?”. Lạilật một trang sách nữa, nói: “A Lan Nhược nàng…”.

Tức Trạch cau mày ngắt lời hắn, nói: “Ta chưa từng dính vào chữ tình,đương nhiên không hiểu được ngươi và A Lan Nhược nghĩ như thế nào.Nhưng ngươi hỏi câu

này, có thể thấy được trong lòng vẫn luôn nhớ nàng, nếu như thế tại sao lạibức nàng đến tình cảnh như vậy. Đương nhiên việc của hai người, ta chỉ làngười ngoài,

không nói được cái gì, ngươi chọn đường của ngươi, nàng có đường củanàng, bất quá đều là số mệnh của riêng hai người”. Thở dài nói: “Hôm nayta tới đây, bất quá

là vì một tâm nguyện của nàng, nghe nói nàng có gửi cho ngươi hai mươiphong thư, trước khi đi, nàng có ủy thác cho ta thay nàng tới đòi lại”.

Page 416: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Tức Trạch vừa nói một loạt những gì, thực ra hắn không có để ý, duy chỉcó mấy chữ “trước khi đi” giống như cây châm dài đâm sâu vào tai hắn,ngón tay hắn cứng

lại trên trang sách, chậm rãi nói: “Trước khi đi? Ngươi cứu nàng, sao lạiđể cho nàng đi?”.

Tức Trạch ngẩn người, như thể có chút không rõ vì sao hắn lại hỏi câu này.

Một tia linh cảm điều xấu xuất hiện trong đầu, hắn đột nhiên đứng dậy, đivề phía cửa: “Ngươi đã đến đây, chắc đã có biện pháp trợ giúp ta rời khỏinơi này, mặc kệ

nàng đi nơi nào, chúng ta tức khắc xuống núi còn có thể theo kịp tìm nàng.Ngươi không biết nàng thường xuyên có suy nghĩ khác thường, nếu để nànglẻ loi bên

ngoài một mình, ta không yên lòng…”. Hắn không phải là kẻ thích nóichuyện, lúc này lại e sợ bị người cắt ngang, rốt cuộc hắn đang e ngại cáigì, chính hắn hiểu

được. Hắn và A Lan Nhược, bọn họ chỉ cần có nhau, nếu vận mệnh một lầnnữa lại sai lạc, vạn không thể sai lạc vào thời khắc này, nếu ngay cả lúcnày cũng sai lầm,

nếu là…

Tức Trạch như thể đột nhiên hiểu được điều gì, ở phía sau hắn nói:“Không ai nói cho ngươi biết sao, Trầm Diệp, A Lan Nhược đi chiếntrường, đổi…”, lại bị hắn lớn

tiếng cắt ngang: “Không được nói”.

Không được nói.

Phảng phất như, nếu Tức Trạch không nói ra, mọi chuyện hắn mong muốnđều có thể trở thành hiện thực.

Trong vườn yên tĩnh lặng ngắt, chỉ có gió lạnh tràn qua trang sách gây nên

Page 417: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

mấy tiếng động nhỏ.

Tay hắn chống lên cánh cửa, trán đổ mồ hôi lạnh, lại cố gắng giữ vẻ mặtbình tĩnh, giống như cố gắng làm ra bộ dạng này sẽ giúp hắn phá hủy đượcnỗi sợ hãi đang

ẩn sâu trong đáy lòng hắn.

Nhưng Tức Trạch vẫn lên tiếng ngăn trở bước chân hắn, nói: “A LanNhược nàng…”. Ngừng lại một chút, “Phong thư kia của ngươi, KhuynhHọa đã cho nàng xem.

Trước khi ra chiến trận, nàng nói kiếp này không có nhân duyên, ngươi lànàng giành lấy, nàng lại không có tâm lớn, chung quy có chút không chịunổi”. Lại nói,

“Nàng nói nàng sẽ trở về, ta không biết nàng muốn tới sông Tư Hành,dường như nàng một lòng muốn chết”.

Từng lời nói yên lặng rơi xuống, giống như đao, như chủy thủ sắc bén đâmvào ngực hắn, hắn biết Tức Trạch không phải cố ý, hắn lại muốn vết đâmnày càng sâu,

càng đau, như vậy mới có thể cảm thấy chính mình còn sống, mới có thể cókhí lực phản bác Tức Trạch: “A Lan Nhược sẽ không chết, ngươi nói gì thìnói, ta một

chữ cũng không tin”.

Tức Trạch nhìn kỹ hắn một lát, thấp giọng nói: “Ngươi tin cũng được,không tin cũng thế”. Thở dài nói, “Sau khi nàng chết, Khuynh Họa và QuấtNặc mới biết được

việc này, bởi vì liên quan đến vương quyền, các nàng giấu diếm hạ thần,nhưng ta không hiểu được vì sao các nàng lại phải giấu ngươi”.

Hắn không biết bản thân mình vì sao có thể cất tiếng được: “Nói cho tabiết, nàng ở nơi nào?”.

Page 418: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Tức Trạch trầm mặc hồi lâu, trong cái tĩnh lặng cuối cùng cũng hiểu được,vị Thần quan trẻ tuổi trước mắt này không muốn tin hắn, nhưng rồi lạikhông thể không tin,

nhưng cùng với niềm tin đó, hắn lại càng nguyện ý tin vào những gì mìnhnhìn thấy hơn. Hồi lâu, Tức Trạch nói: “Nàng được ăn cả ngã về không,triển khai Chiêu Hồn

trận, hung trận thượng cổ này đã phế đi toàn bộ hồn phách của nàng, hóathành cát bụt chôn vùi ở giữa sông”.

Thân ảnh của hắn run rẩy, dưới chân lảo đảo, bước chân lại càng cấp.

Hôm đó, vị Thần quan đại nhân đang được trông chừng vốn bị đám mậtthám Vương cung tự cho là người không có thực lực phản kháng, đã khôngcoi bọn họ ra

đâu vào đâu, tự mình đi ra từ cửa chính Thần cung, khiến cho bọn hắn vôcùng tức giận, nhất tề xông lên ngăn cản. Gương mặt Thần quan như Tu La,tay cầm kiếm,

kiếm quang hiện lên, khiến nhóm mật thám mỗi người đều đầu một nơi thânmột nơi. Gần trăm tên mật thám chỉ còn lại một kẻ sống sót, do là thân thủchậm chạm nên

chưa kịp xuất hiện. Sau khi thần quan đi xa, tiểu mật thám run run đưa tinthần quan rời cung, cột vào chân chim bồ câu gửi đến mẹ con Khuynh Họa.Hai mẹ con

Khuynh Họa lúc đó đang đến bờ sông Tư Hành, làm lễ cầu phúc cho cáctướng sĩ đã chết trận.

Ngày hai mươi sáu tháng tám, bên bờ sông, xương khô của các tướng sĩđắp thành đài cao trăm trượng, trên đài điểm xuyết thêm mây trắng, nữquân bố trí nghi thức

cầu phúc thật trang trọng. Mấy ngày đi vội vàng, hắn cũng vừa đúng lúc ấyđã tìm đến nơi này.

Page 419: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Dòng sông giống như dải ngọc, uốn lượn giữa rặng núi, trong ánh nắngsớm, tiếng Nhạc Âm lâm vang lên leng keng. Đã nhiều ngày không ăn uống,đi vội vàng, hình

ảnh A Lan Nhược lúc nào cũng quanh quẩn trong tâm trí trống rỗng củahắn. Mỗi khi nhắm mắt, trong đầu hắn chỉ hiện lên hình ảnh của nàng. Đangsống như vậy,

hắn không chấp nhận được việc phải nghĩ rằng nàng đã bỏ hắn mà đi.Nhưng làm sao có thể không tin được chứ. Hắn không phải là kẻ tự lừamình dối người. Mấy

ngày nay hắn như ở trên mây, suy nghĩ và thống khổ cũng đã không còn, hắnmuốn đến sông Tư Hành, tìm đến nàng, muốn chính nàng cho hắn đáp án,cho hắn một

cái kết chung cuộc.

Hắn không để ý tới những nghi ngờ của nữ quân, hắn muốn đi dọc bờ sông,tưởng tưởng đoạn đường dài lúc lâm chung mà nàng đã đi qua. Cuối đờinàng chỉ đi có

một đoạn đường. Đi qua đoạn đường này, nàng đã nghĩ đến điều gì? Nàngvẫn hận hắn sao?

Đi tới cuối bờ sông, đột ngột hiện lên một đài cao, tinh kỳ bay như hoa.Khuynh Họa một thân tử sắc hiện lên trong mắt hắn, khó giấu được sựhoảng sợ bối rối, hắn

không biết bộ dạng hắn có làm cho người ta sợ hãi hay không, chỉ biếtKhuynh Họa nghiêm mặt hạ hiệu lệnh gì đó, sau đó là trận mưa tên sắt đổxuống người hắn,

hắn theo bản năng giương trường kiếm chống đỡ nhưng mưa tên khôngngừng, hắn rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Bờ sông chợt có trận gió thổi qua, trong rừng hình như có ai tấu lên mộtkhúc nhạc phúng điếu*. Hoa nhạc âm trắng rơi xuống, cánh hoa xuyên qua

Page 420: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

được trận mưa

tên, đậu xuống kiếm trận của hắn. Tiếng nhạc nho nhỏ đọng lại ở chuôikiếm, giống như một con bướm trắng thuần khiết. Cánh bướm khẽ động, ALan Nhược như

đang hiện ra trước mặt hắn, ánh nhìn chăm chú, y phục đỏ rực, mang theomột chút ý cười, lấy một bông hoa trắng trên đuôi kiếm của hắn, để trênlòng bàn tay ngắm

nghía, chậm rãi gài vào tóc mai, ngón tay dừng ở thái dương khẽ vuốt verồi ngừng. Trong lòng hắn đau xót tột cùng, muốn giơ tay ra chạm vàonàng, nhưng chỉ chạm

vào hư không. Tiếng nhạc kia chỉ có thể lưu lại một đoạn bóng dáng màthôi. Đang lúc tâm thần dao động, một mũi tên xuyên qua kiếm khí hộ thân,đâm thẳng vào

bả vai hắn. Lực đạo mạnh khiến hắn lùi lại mấy bước, máu tươi trongmiệng tràn ra nhuộm đỏ chuôi kiếm.

*Nhạc phúng điếu: nhạc đưa đám

“Vừa nhận được tin ở Mạnh Xuân viện có khách mới chuyển tới, thiếp xincó lễ”.

“Ta có thể là nói thật, có thể là giả dối, có lẽ là ta thật lòng thích ngươi,nhưng có lẽ là ta thật lòng muốn trêu chọc ngươi”.

“Ngươi thật sự thích ta, Trầm Diệp”.

“Ta có đôi khi cảm thấy chưa đủ, nhưng có đôi khi lại cảm thấy, ngươi nhưvậy cũng tốt”.

Hắn đã mất nàng nhiều lần như vậy, nhưng nhìn thấy bóng nàng trôi đitrước mắt, lần đầu tiên hắn mới hiểu được, mất đi đến tột cùng là cái gì.

Người kia, ngươi sẽ không còn được gặp lại nàng, không bao giờ… khôngthể nghe nàng nói chuyện, cũng không có cách nào chạm được vào nàng.

Page 421: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nàng thậm chí

còn bỏ qua luân hồi, vô luận có bao nhiêu kiếp sau, vô luận hắn có biếnthành ai cũng không thể gặp lại nàng.

Nàng đã mất đi, mất đi hoàn toàn.

Nỗi thống khổ như xẻ một vết cắt thật lớn trong da thịt hắn, lan tràn ra từngtấc, từng tấc, cuối cùng là tới tuyệt vọng, hắn cả đời chưa từng trải quacảm giác tuyệt

vọng. Nếu sớm biết được như thế, hắn ẩn nhẫn là vì cái gì, hắn kiêng kịtrần tục là vì cái gì, hắn còn sống lại là vì cái gì chứ?

Cuồng phong từ chân trời đổ tới, ánh nắng ngày đông trong nháy mắt bịmây đen bao trùm, từ trường kiếm đang ngăn cản mưa tên bỗng nhiên tuônra một đạo huyền

quang, mỗi mũi tên bay gần tới huyền quang đó đều bị đốt cháy. Huyềnquang dựng lên từ thân kiếm cứ kéo dài ra, giống như một lò lửa đáng sợ,đi qua nơi nào là

hủy diện vạn vật chỗ đó. Đây là uy lực hủy diệt thiên hạ, hắn không biếtmình có được uy lực này từ khi nào, chỉ có một ý niệm duy nhất là làm chovạn vật đồng

táng, một khi đã sinh ra, hắn cũng không có ý định thu lại.

Trên đài cao, Khuynh Họa cùng Quất Nặc lộ rõ vẻ sợ hãi trong mắt, thấycác nàng bất lực như vậy, hắn rất hài lòng. A Lan Nhược đã ngủ yên nơinày, nơi đây sơn

thủy hữu tình, có chim bay cá lượn thật là tốt. Nếu nàng không thể trở về,như thế, cùng nàng đồng táng tại đây sẽ là kết thúc của hắn, cũng giống nhưkết thúc của

nàng.

Ánh huyền quang đi qua sông Tư Hành, dòng sông dài yên lặng bỗng nổi

Page 422: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

sóng, trên đài cao mấy trượng, Quất Nặc đã sớm hôn mê, chỉ còn KhuynhHọa vẫn nỗ lực

chống đỡ. Thời khắc nguy cấp, trên đài lại xuất hiện một bóng người, TứcTrạch Thần Quân. Chung quy đây là đại kiếp nạn diệt tộc, Thần quantrường luôn tiêu dao

trước đây đã không thể khoanh tay đứng nhìn.

Thần quan áo trắng dài phiêu diêu tiên khí, thần sắc không dấu được vẻmỏi mệt, xuất toàn lực khắc chế huyền quang lan tràn, nhìn hắn nói:“Không phải không có

cách cứu A Lan Nhược. Theo truyền thuyết Cửu Trùng Thiên, có một loạithánh vật gọi là đèn kết phách có khả năng tái tạo hồn phách cho phàmnhân. Mặc dù đèn

kết phách này không cho thần tiên sử dụng tùy tiện, nhưng vạn vật đều cóquy luật, theo cách của đèn kết phách, cần phải tạo ra một nơi dưỡng hồncho A Lan

Nhược, tại sao không được? Trầm Diệp, ngươi muốn mang tiếc nuối cùngnàng đồng táng nơi đây hay là muốn được gặp lại nàng một lần nữa?”.

Ánh huyền quang đang chuyển động bỗng nhiên ngưng lại, lời nói của TứcTrạch lọt vào tai khiến hắn có một chút ý chí. Hắn nhìn thẳng vào bạch yThần quan phía

trước, thanh âm khản đặc vang lên: “Ta cần phải làm như thế nào?”.

Tức Trạch thấp giọng: “Ngươi có nguyện ý dùng tu vi cả cuộc đời này, vìnàng mà tạo dựng một thế giới khác? Mặc dù mới ban đầu nàng chỉ là mộtthể xác giả đối,

nhưng đến khi ngươi kiên nhẫn chờ đợi đủ, tạo ra hồn phách mới có thểkhiến cho nàng hoàn toàn sống lại. Ngươi có nguyện ý trả giả như vậy ngaykhi còn sống hay

không?”.

Page 423: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Hắn nhìn Thần quan trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh khác thường: “Nếu ta đãmất đi nàng, ngươi nói đi, có gì mà ta không thể trả giá?”.

Vốn định để sau mới hoàn thiện, nhưng lại thấy đã lâu quá rồi ko đăngchương nên gắng làm cho mọi người. Aiz, ngày mai lại thi rồi, ta đi ôn bàiđây, cuối tuần ấm ấp

nhé cả nhà :D

❄ Chương 15 ❄edit: Hạo Nguyệt

beta: Phong Tuyết

Tô Nhị hoàng tử Tô Mạch Diệp phong lưu một đời, mặc dù ở đoạn tìnhcảm với A Lan Nhược đã bị tổn thương đau đớn nhưng bản thân vẫn giữđược tình thái và

phong độ, khiến người ta vừa thương vừa tiếc, làm cho vô số người trọngtình tán dương hắn một câu: nam nhân khó tìm. Tô Mạch Diệp cứ luôn chorằng trên đường

tình của A Lan Nhược, bản thân hắn chỉ như người qua đường, coi là kẻchịu đau khổ vì tình. Nhưng xem Diệu Hoa Kính rồi hắn mới biết, nếu nóikhổ vì tình, Trầm

Diệp kỳ thực phải chịu đựng hơn hắn rất nhiều. Vả lại trên người TrầmDiệp còn có rất nhiều vết thương tình cảm, xét cho cùng vẫn là do ngườiqua đường Tô Mạch

Diệp hắn ban tặng, gốc rễ của câu chuyện lại như vậy, hắn vô luận là thếnào cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Nhưng bất kể như thế nào, đây cũng là mộtkết cục. Hắn truy

tìm chuyện này hơn hai trăm năm, đơn giản chỉ muốn một câu trả lời, màchân tướng, thật không ngờ, yêu hận của hắn nhất thời như thể chưa từngđược trao gửi. Tuy

nhiên chung quy lại, đây chính là đáp án.

Page 424: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Mạch Thiểu tự hận bản thân mắt mù tai điếc, chưa từng lường trước đếnviệc Trầm Diệp và A Lan Nhược lại có qua lại với nhau, Trầm Diệp tạora A Lan Nhược chi

mộng giống như thật thế này, hai chuyện đó thực làm hắn kinh sợ. Mà khisự việc thứ ba hắn chưa từng lường trước được vạch trần trước mắt, khiếnhắn không những

kinh sợ mà còn nghi ngờ.

Chuyện thứ ba này vốn chẳng liên quan tới Mạch Thiểu, nhưng lại có quanhệ rất lớn với Đế Quân lão nhân gia.

Lúc đó Diệu Hoa Kính đang phản chiếu đến cảnh Trầm Diệp một kiếmchém ba mùa ở Phạn Âm Cốc, theo lời Tức Trạch Thần Quân chỉ điểm màdốc hết tu vi tạo ra

A Lan Nhược chi mộng. Tô Nhị hoàng tử vì nhất thời vươn tay, một cái taylại hợp liền với gọng kính, đành bất đắc dĩ hòa với tâm tình đau đớn củaTrầm Diệp. Thần

trí còn đang mê man thì nghe thấy tiếng Đế Quân lão nhân gia chậm rãi nói:“Ngươi quay trở về cho ta nhìn xem!”.

Tô Nhị hoàng tử tuy rằng bị Trầm Diệp còn sống trong kính dẫn dắt, nhưngquả thực không biết làm thế nào để thoát ra. Đế Quân tựa hồ cũng nghĩ tớiđiểm này,

chẳng qua là trước nay luôn có thói quen sai khiến kẻ khác, khiến hắn bỗngnhiên trở nên trầm tư chốc lát, rồi cầm bút vẽ vài ba nét gì đó, vứt vàotrong kính, mặt

kính liền giống như làn nước xuân khẽ gợn, gợn ra mấy vòng sóng lăn tăn.Hình ảnh trong kính dần dần biến mất sau màn sóng gợn, tay phải Tô MạchDiệp bị giữ ở

khung kính bỗng nhiên được giải thoát, khi ngẩng đầu nhìn lại vào kính,từng vòng sóng dần dần yên ả lại, trên mặt kính hiện ra cảnh Cửu Trùng

Page 425: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Thiên với những tiếng

hạc kêu vang.

Tô Mạch Diệp nghi hoặc hỏi: “Đây là…”.

Đế Quân tỳ má nhìn chăm chú vào mặt kính, thản nhiên đáp: “Ba trăm nămtrước”.

Tô Mạch Diệp quét mắt qua, nhận thấy đình đài lầu các trong kính rất quenthuộc, càng nghi hoặc nói: “Rõ ràng là xem mệnh của Trầm Diệp ba trămnăm trước, tại

sao xuất hiện trên mặt kính lại là thiên cung ở Cửu Trùng Thiên?”.

Đế Quân chỉ xoay xoay cái chén, trầm ngâm: “Nếu ta đoán không saithì…”, nói được một nửa bỗng dừng lại.

Đế Quân không hay trầm ngâm, lại càng không hay nói năng lấp lửng. Ngàingần ngừ muốn nói lại thôi, hẳn là còn chưa có đáp án chính xác. Nhưngthường thường

Đế Quân chưa bao giờ không chắc chắn về một điều gì đó. Tô Mạch Diệpthầm ngạc nhiên, đưa mắt nhìn lên mặt kính lại thấy mây trắng lượn quanh,giữa Diệu Hoa

Kính hiện lên một mái hiên, bốn cây cột trụ, cái xà ngang cổ xưa, lộ ra mộtcăn phòng khá rộng rãi. Mà xung quanh căn phòng trống trải, duy chỉ cómột chiếc giường

mây thu hút ánh nhìn, mây trên giường mơ mơ hồ hồ, tựa như có ngườiđang nằm trên đó. Hình ảnh trên kính lại gần thêm một chút, Tô Mạch Diệpmồ hôi lạnh đầy

đầu, người nằm trên giường đó chính xác là vị tử y Thần Quân với mái tóctrắng, còn không phải là Đông Hoa Đế Quân thì là ai nữa? Khẽ liếc mắtnhìn vị Đế Quân

đang ngồi kế bên mình, Đế Quân vẫn câu được câu không, xoay xoay cái

Page 426: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

chén, vẻ mặt chăm chú nhìn vào kính, thực sự điềm tĩnh tựa hồ như đãđoán định được mọi

việc.

Một lát, mây xung quanh giường bắt đầu chuyển động. Một tiên nhân đứngnghiêm chỉnh cạnh giường mây, khẽ khàng dịch dịch bình hoa trang trí nơiđầu giường, rồi

ra đứng trước bình phong đốt lò hương, lại cẩn trọng chỉnh lại góc chăncủa vị Đế Quân đang ngủ say kia. Góc chăn vừa vén xong thì một vị tiênbá cao tuổi tiến vào

phòng. Hai người đều mặc thường phục, nhìn không rõ cấp phẩm, nhưngthấy lão tiên đầu tóc hoa râm lại cúi người hành lễ với vị tiên quan kia,nói: “Trọng Lâm tiên

quân triệu cấp lão hủ, không biết là có chuyện gì?”.

Trọng Lâm, cái tên này Tô Mạch Diệp đã từng nghe qua, nghe đồn khi ĐếQuân lui về Thái Thần cung ở ẩn liền bổ nhiệm cho tiên nhân này thànhtiên sứ quản lý

trong cung. Trọng Lâm tiên quan một lòng dốc sức vì Đế Quân, tính tìnhchính trực trung thành nổi tiếng khắp bát hoang, mấy vạn năm qua vẫn làtấm gương cho tiên

sứ trên Cửu Trùng Thiên nhìn mà noi theo.

Trọng Lâm tiên quan khẽ cau mày, nhẹ giọng nói: “Lần này mời Vân Trangtiên bá đến chính là để làm một việc vô cùng trọng đại. Đế Quân bởi vìcần điều phục nên

phải ngủ suốt trăm năm trong Tuệ Minh cảnh, ai ai cũng biết ngài ấy đã hạlệnh cấm, việc này vạn lần không thể kinh động tới người bên ngoài cung,tránh cho lục giới

rung chuyển. Nói đến lại nhớ mấy ngày trước cũng nhờ có tiên bá giúp mộttay, nhờ được Ti Mệnh Tinh Quân sửa lại một chút trên sổ sinh mệnh, mới

Page 427: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

có thể lừa gạt

chúng tiên, vờ như Đế Quân có hứng thú đối với sinh lão bệnh tử, nhữngoán thán giận hờn, yêu thương biệt ly của người phàm nên muốn chuyểnkiếp để chiêm

nghiệm. Đế Quân rơi vào giấc ngủ vội vàng này, mặc dù không lưu lại lờiphân phó nào, nhưng gần đây ta chợt nghĩ tới một chuyện, trong lòng cựckỳ bất an”.

Vân Trang tiên bá bước lại gần thêm một bước: “Xin hỏi có điều gì khiếntiên quân thấy bất an?”, không hổ là thần tử trong Thái Thần cung, nóichuyện đều vào luôn

chủ đề chính, không vòng vo như Cửu Trùng Thiên.

Trọng Lâm thở dài nói: “Đế Quân mặc dù đã phong ấn được Miểu Lạc,điều phục trong Tuệ Minh cảnh, nhưng nếu biết được bởi vì như vậy màkhiến Đế Quân ngủ

say thì ta e Miểu Lạc dù bị giam cầm cũng có thể dây ra sóng gió gì đó. Đểtránh việc nhân lúc Đế Quân ngủ say suốt trăm năm mà Miểu Lạc bất trị sẽgây ra mầm tai

họa, ta suy đi nghĩ lại, đến ngày gần đây mới tìm được một giải pháp. Tiênbá người thông thạo nhất việc tạo hồn, nếu như tiên bá có thể đem nửa ảnhcủa Đế Quân

tạo ra một hồn phách nhập vào Phạn Âm Cốc… Như thế, khi người nàysinh ra, hắn sẽ không biết được chính mình là ảnh của Đế Quân, cũng sẽkhông hay biết về

trách nhiệm bảo hộ Tuệ Minh cảnh, nhưng người này chung quy vẫn có hơithở của ngài ấy, chỉ cần hắn đầu thai ở Phạn Âm Cốc, chính là một sự uyhiếp đối với

Miểu Lạc. Vả lại, tuổi thọ của tộc Tỷ Dực Điểu ở Phạn Âm Cốc có hạn,một khi thân xác tan thành tro bụi, lúc hồn phách đầu thai tự nhiên sẽ thành

Page 428: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cái bóng của Đế

Quân, sau này Đế Quân cũng đỡ buồn chán một mình ở nhà”.

Vân Trang tiên bá im lặng hồi lâu rồi trầm ngâm nói: “Tiên Quân lo nghĩthật chu toàn, lão hủ cũng vừa mới nghĩ, đây hẳn là phương pháp duy nhất.Nhưng theo như

lão hủ thấy, đợi sau khi lão tạo ra hồn, đầu thai vào Phạn Âm Cốc rồi thìTiên Quân cùng lão hủ nên uống nước Vong Trần để quên việc này đi.Tiên quân từ trước

đến nay đều làm việc nghiêm cẩn, hẳn cũng đồng quan điểm với lão hủ, tuynói là hồn phách đầu thai chỉ là ảnh của Đế Quân, nhưng cũng là một phầncủa ngài, nếu

chúng ta sơ ý tiết lộ chuyện này, bị kẻ có dã tâm gây khó dễ, nuốt chửnglấy linh hồn này thì trong lúc Đế Quân ngủ say suy yếu, tất sẽ gây bất ổn tớitiên căn của

ngài”.

Trọng Lâm vuốt cằm: “Tiên bá nói rất đúng”.

Hình ảnh Trọng Lâm cùng tiên bá đi ra khỏi cung thất liền biến mất trênmặt kính, từng lớp mây bao quanh đình nhấp nhô như tan dần vào trongnước, Diệu Hoa Kính

trước mặt bọn họ trở thành một mặt gương bình thường.

Trong giới thần tiên đồng lứa, Mạch Thiểu luôn tự nhận thấy bản thân gặpbiến không sợ, nhưng hôm nay không biết là hắn gặp vận khí gì, những việckhông lường

được trước cứ lần lượt tới, khiến hắn có cảm giác bản thân đối phó khôngkịp. Cho đến khi thấy sự việc trước mắt này, hắn cảm thấy mình thực sựkhông thể bình

tĩnh nổi. Tuệ Minh cảnh là cái đồ vật quái quỷ gì hắn không hiểu được,

Page 429: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nhưng hắn biết được một điều qua cuộc nói chuyện của hai người TrọngLâm và Vân Trang

trên Diệu Hoa Kính, Trầm Diệp chính là ảnh của Đế Quân? Bị sét đánhgiữa ban ngày cũng không diễn tả được tâm tình của Mạch Thiểu lúc này,nhưng nhắc đến bị

sét đánh, lúc này trước mặt kính, còn có người bị sét đánh nặng hơn, hắnkhông tự chủ liếc về phía Đế Quân.

Người đáng lẽ bị sét đánh nghiêm trọng hơn, Đế Quân, lúc này cũng khônglàm mất đi sắc thái trước giờ, rất trầm ổn, phong thái rót trà vẫn như cũ.

Kỳ thật, việc Trầm Diệp chính là ảnh của mình, khi mới bước vào mộngcảnh này, Đông Hoa chưa từng nghĩ tới, mặc dù đôi khi cũng cảm thấy hơithở của vị Thần

quan này có chút quen thuộc, nhưng cũng lười tra cứu nguyên nhân, tùy ýlấy cớ rằng hai người cùng tu luyện một tông pháp mà qua loa tắc trách,hắn không hề có ý

muốn tìm hiểu, trong đầu cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Việc nghi ngờTrầm Diệp có hay không liên quan tới mình bắt đầu từ khi hắn nhìn quaDiệu Hoa Kính,

thấy được công lực hủy thiên diệt địa, huyền quang diệt thế kia, nguyên bảnlà những pháp thuật hắn có thể tiện tay thi triển. Vừa nhìn thấy vậy, hắnđoán không lầm

thì Trầm Diệp và hắn hẳn có quan hệ sâu xa.

Nhưng nguồn gốc này, cũng không phải khó có thể tiếp nhận.

Chỉ là ảnh mà thôi.

Biết được Trầm Diệp đích thực là ảnh của mình cũng không làm hắn giậtmình bằng lúc hắn nhìn thấy một địa tiên có thể sử dụng thuật Sáng Thế.Mà hôm nay rốt

Page 430: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cuộc hắn đã có thể giải thích được nguyên nhân, chính là cái bóng củamình chứ sao…

Hắn trước giờ không tính đến việc bản thân còn có ảnh nên suy nghĩ khôngđược chu toàn, nếu Trầm Diệp chính là ảnh của hắn thì Tiểu Bạch và ALan Nhược… Hắn

nâng bút lên, đang muốn họa một bức về A Lan Nhược ném vào mặt DiệuHoa Kính đang yên ả kia thì, ngoài cửa sổ bỗng nhiên có sấm sét gió mưavang lên, đưa

mắt nhìn lên, mây đen mang điềm xấu hình như là từ Vương đô kéo đến…Chén trà bị đặt lên bàn “cách” một tiếng, cất Diệu Hoa Kính vào trong tayáo, hắn lập tức

đứng lên đi đến Vương đô.

Khi mưa gió sấm chớp nổi lên, Tô Mạch Diệp cũng nhìn ra ngoài cửa sổ,miệng nói: “Tiếng sấm sao nghe có chút yêu dị!”, một trận gió vụt qua,thấy Đế Quân đang

ngồi trong phòng vội vàng đi. Hắn đã theo Đế Quân suốt thời gian dài vừaqua, chưa từng thấy có lúc Đế Quân mang dáng vẻ không thong dong nhưvậy, trong lòng

hiếu kỳ, hắn không kịp do dự, lập tức đuổi theo.

Những luồng gió yêu ma thổi lên, Đông Hoa đằng phong* mà đi, đến giữaBa Tâm Đình tại phủ A Lan Nhược công chúa trong Vương đô mới dừnglại. Vừa lúc ấy,

nhìn thấy Trầm Diệp đang nhàn hạ ôm lấy Phượng Cửu ngồi trên giường,đôi tay Thần quan vừa mới đặt lên cánh tay ngọc ngà của giai nhân thìbỗng một thanh

trường kiếm phóng đến ngăn lại, sau đó Phượng Cửu điện hạ đang ngủ sayđã vững vàng nằm trong lồng ngực Đông Hoa. Tô Mạch Diệp chậm rãiđằng vân hạ

Page 431: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

xuống, trong lòng thầm khen ngợi thân thủ nhanh gọn của Đế Quân.

*Đằng phong: cưỡi gió

Thương Hà kiếm cắm vào cột đình, ngang tầm mắt Trầm Diệp. Đế Quânngày đó vạn tuyển ngàn chọn mới ra cái thân phận là Tức Trạch, đóng băngTức Trạch thật

sự trong thế giới này tại Biểu Y động trên Kỳ Nam sơn, sau đó bắt đầutoàn tâm toàn ý vào vai Tức Trạch. Thật ra thì giả mạo tính tình của TứcTrạch Thần Quân vốn

dễ dàng, nhưng ít ra có một việc hắn phải thận trọng – đó là mỗi khi rútkiếm, cho dù thế nào cũng phải che đi bộ dáng của thanh Thương Hà kiếmtùy thân nổi tiếng

bát hoang này, tránh cho người ta bởi nhận ra thanh kiếm này mà nhận rathân phận thật của hắn.

Vậy mà cư nhiên lúc này, Thương Hà danh kiếm đó lại đâm thẳng vào cộtđình, không che không giấu danh tính trước mặt Trầm Diệp, hạo thạch* trênchuôi kiếm

phát ra ánh sáng chói mắt chiếu rọi khắp đình.

*Hạo thạch: một loại đá trắng, trong, sáng rực

Tô Mạch Diệp đoán chừng, nếu không có Thương Hà kiếm cản trở, nhìn tưthế của Trầm Diệp lúc này, nhất định là đã phản công đoạt lại Phượng Cửurồi. Thương

Hà kiếm không hổ một đời danh kiếm, vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt củavị Thần quan, trong khoảnh khắc yên lặng, bỗng nghe thấy Trầm Diệp chậmrãi nói:

“Thương Hà?”. Đã nhận ra Thương Hà kiếm, làm sao có thể không nhận ravị tôn thần trước mắt này chứ? Thần quan im lặng một lát, quả thực làkhông được thông

Page 432: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

tuệ cho lắm, hướng mắt nhìn Đế Quân, thần sắc hàm chứa vài phần bấtngờ: “Tôn thần vào trong cảnh này, Trầm Diệp không khỏi thấy vinh hạnh,không rõ Trầm

Diệp có tài đức gì mà lại khiến tôn thần đích thân tới đây, là vì quan tâmđến chuyện riêng của hạ thần ư?”.

Đối mặt với ảnh của chính mình, thần sắc trên khuôn mặt Đế Quân lúc nàythực sự… Gương mặt Đế Quân không rõ là mang sắc thái gì, ánh mắt mơhồ nhìn về phía

bình ngọc lưu ly trên bàn, hướng lại Trầm Diệp nói: “Xem ra ngươi đãchuẩn bị hoàn tất để tạo hồn phách cho A Lan Nhược. Khí trạch của A LanNhược, ngươi đã

đặt hết vào trong thân thể Tiểu Bạch rồi?”. Tô Mạch Diệp giương mắtthoáng nhìn Phượng Cửu trong ngực Đế Quân, lời nói của Đế Quân khábình thản, xem ra thân

thể điện hạ cũng không đáng lo ngại.

Trầm Diệp im lặng lúc lâu rồi nói: “Quả nhiên trên đời không có việc nàocó thể qua được mắt tôn thần, thần mặc dù không biết vì sao tôn thần lạixuất hiện trong

cảnh này, nhưng mà nữ tử nằm trong ngực tôn thần hiện tại chính là ngườimà hạ thần không thể thiếu, mong rằng tôn thần có thể trả lại cho hạ thần”.

Đông Hoa ngồi vào chỗ trống trên chiếc giường cạnh bàn đá, để PhượngCửu đang ngủ say tựa vào ngực mình, vòng tay ôm lấy, hơi nhướng mày:“Người của ta, tại

sao phải nhường cho ngươi?”.

Trầm Diệp đột nhiên ngẩng đầu.

Đông Hoa phất nhẹ tay một cái, thuật tu chỉnh trên người Phượng Cửu bịthu hồi, nhạt giọng nói: “Tiểu Bạch rơi vào mộng cảnh, thân thể A LanNhược do ngươi tạo

Page 433: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ra bị nàng thay thế”. Nhìn vẻ khiếp sợ trên mặt Trầm Diệp, thản nhiên nóitiếp: “Tức Trạch Thần Quân trước kia quả thực là một cao nhân, A LanNhược nếu chỉ là

một con chim tỷ dực, hắn chỉ ngươi cách hồi sinh nàng nghịch thiên nàycòn có thể chấp nhận được. Nhưng hồn phách A Lan Nhược bất quá chỉ làmột thân ảnh mà

thôi, nguyên bản chỉ có một đời sinh mệnh, chấm dứt cuộc sống là trở vềvới tro bụi, bất luận ngươi thu thập khí trạch nàng thế nào, cũng không tạothành hồn phách

nữa. Ngươi dù có cố gắng thế nào cũng không hồi sinh được nàng, nàng sẽkhông thể trở về đâu”.

“Cạch” một tiếng, chiếc quạt ngọc bích trong tay Tô Mạch Diệp rơi trênmặt đất, Trầm Diệp thất thần nói: “Ngài nói… cái gì?”.

Diệu Hoa Kính trong tay áo Đế Quân lại được thấy ánh mặt trời, đứng trênbàn đá. Đông Hoa vẫn ôm Phượng Cửu trong lòng, thong dong ngẩng đầuhóa ra một bộ

giấy bút, họa một bức vẽ A Lan Nhược, lại viết vài chữ lên phía trên, némvào trong kính rồi nói: “Vì sao A Lan Nhược chỉ là một thân ảnh, ta cũngcó chút tò mò,

cùng xem đi”.

Khác với khi xem xuất thân của Trầm Diệp, trong kính khi ấy lập tức hiệnra lúc hắn giáng sinh, còn khi này trên Diệu Hoa Kính lại xuất hiện một lớphọc.

Bên ngoài lớp học là một triền núi xanh xanh, trên sườn núi có vài con linhcầm linh thú đang chơi đùa, từ trong lớp truyền ra âm thanh đọc sách, nộidung đọc chính

là “Bàn Nhược Kinh”. Mặt trời di chuyển dần, thanh âm học bài dần nhỏlại, có vẻ như sắp tan học. Một vị lão tiên với chòm râu dài cầm quyển

Page 434: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

sách thong thả bước

ra, học trò lục tục ra khỏi lớp học, đến bên sườn núi thì nhảy lên cưỡi đámlinh cầm linh thú rồi bay đi, từng nhóm ba nhóm bảy rời khỏi đỉnh núi.

Chậm chạp ra cuối cùng, lại bị mấy thiếu niên tuấn tú vây quanh là mộthồng y nữ tử. Thiếu nữ này tóc dài như mây, đôi mi thanh tú như trăng lưỡiliềm, giữa trán là

một cái bớt hình đuôi chim phượng, mắt sáng như sao, đôi môi nhuộm sắcanh đào, thần sắc lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn. Đó chính là Phượng Cửu điệnhạ của Thanh

Khâu.

Tô Mạch Diệp mở miệng: “Đây cũng là ba trăm năm trước ư?”.

Đế Quân chăm chú nhìn Phượng Cửu trong kính: “Hai trăm chín mươi lămnăm trước, trước thời điểm A Lan Nhược sinh hạ một chút”.

Nói A Lan Nhược là ảnh của Phượng Cửu bất quá chỉ là phỏng đoán củaĐế Quân, nhưng khi đưa bức họa A Lan Nhược vào Diệu Hoa Kính lạihiện lên Phượng Cửu,

điều này không cần nói cũng đã sáng tỏ. Chuyện đúng như hắn dự liệu, hồnphách của A Lan Nhược đích thị do ảnh của Tiểu Bạch mà thành. Nhưng vìsao Tiểu Bạch

lại đem ảnh của mình đến đầu thai ở Phạn Âm Cốc? Mà nhìn bộ dạng củanàng thì tựa hồ như cũng không rõ A Lan Nhược chính là ảnh của mình.Việc này khiến Đế

Quân có chút nghi hoặc.

Trên kính, mấy thiếu niên đi theo Phượng Cửu dần lại gần, gần PhượngCửu nhất là ba thiếu niên, một thân áo lam, một thân áo trắng, một thân áolục. Căn cứ vào

kiểu dáng quần áo hẳn không phải thần tiên của Thanh Khâu mà giống như

Page 435: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

là thiếu niên thuộc Thiên tộc.

Một cuộc nói chuyện truyền ra từ Diệu Hoa Kính, lúc này đang đến phiênthiếu niên mặc áo màu lam. Thiếu niên này trên mặt mang vẻ phong lưu,đôi mắt ẩn tình

hướng nhìn Phượng Cửu: “Từ lâu đã nghe nói Thanh Khâu là nơi tiênhương phúc địa, ta vẫn muốn trong mấy ngày đến đây học sẽ được đi đâyđi đó, vừa hay vài

ngày trước đến bái kiến Bạch Chỉ Đế Quân, Đế Quân nói điện hạ rất thôngthuộc cảnh vật nơi đây; hết ngày hôm nay chúng ta có một tuần được nghỉngơi, không

biết Phượng Cửu điện hạ có thể dành chút thời gian cùng ta ngao du ThanhKhâu được không?”.

Phượng Cửu nhìn ánh mắt ẩn tình của thiếu niên, đáp: “Ta…”.

Thiếu niên áo lục lấy tay huých thiếu niên áo lam ra, mắt sáng long lanhnhìn Phượng Cửu: “Du sơn ngoạn thủy chỉ một ngày thôi là đủ rồi, nghe nóitrù nghệ của điện

hạ rất cao, trong tuần nghỉ này, chi bằng cùng ta hạ phàm đối ẩm*, ở phàmgiới ta biết mấy tiệm ăn rất ngon, có những món mà trên thiên đình e làkhông có. Điện hạ

có hứng thú muốn đi không?”.

*Đối ẩm: uống rượu

Phượng Cửu nhìn ánh mắt sáng long lanh của thiếu niên nói: “Ta…”.

Thiếu niên áo trắng kéo thiếu niên áo lục, áo lam ra phía sau mình, ánh mắtnhư nước hồ ngày thu đượm buồn, hướng Phượng Cửu nói: “Sống phóngtúng chung quy

là không đứng đắn, nghe nói điện hạ học hai môn rèn thần binh và lịch sửrất tốt, không may là ta thực sự kém ở hai môn này, không biết tuần này

Page 436: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

điện hạ có thể dành

thời gian giúp ta bổ trợ hai môn này?”.

Phượng Cửu nhìn ánh mắt trong như nước hồ của thiếu niên nói: “Ta…”.

Ba vị thiếu niên ngước mắt mong chờ.

Phượng Cửu ngước nhìn ánh mắt mong chờ của mấy người đó, quay ngườilại, đánh vào một thiếu niên đang ngái ngủ phía sau, nhìn thiếu niên đó nói:“Ta… từ hôm

nay đến hết tuần đã có sắp xếp gì chưa?”.

Thiếu niên ngái ngủ dụi dụi mắt, lấy ra một tập giấy nhỏ, mở ra vài tờ, vừangáp vừa nói: “À, điện hạ có rất nhiều việc phải làm. Bạch Chỉ Đế Quâncó lệnh, buổi trưa

điện hạ phải đi thăm hỏi thương thế của ba vị Thần Quân, ái cha, chính làba vị Thần Quân tuần trước chơi cùng điện hạ, một người bị điện hạ bẻgãy chân, một người

gãy tay, một người thì bị thương ở cổ. Buổi trưa hôm sau, để ta xem xemnào, trưa hôm sau điện hạ còn phải đến Chung Hồ sơn quyết đấu cùngChức Việt tiên cơ,

đây chính là một cuộc chiến sinh tử, tóm lại là điện hạ chỉ có thời gianrảnh vào buổi tối mà thôi”.

Thiếu niên áo lam, áo lục, áo trắng đứng im lặng.

Phượng Cửu mặt không chút thay đổi nhìn thiếu niên đang ngái ngủ khépcuốn sổ nhỏ lại, rồi quay lại trước mặt ba người, bình thản mà hiền lànhnói: “Quyết chiến

với Chức Việt tiên cơ cũng không có nghiêm trọng đến mức đó, chỉ cầnđánh gãy một cánh tay của nàng ta là được thôi, có lẽ đánh tới giờ Dậu làcó thể về rồi, trong

số các người, ai muốn chờ ta?”.

Page 437: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Ba vị thiếu niên kia nghe xong liếc mắt nhìn nhau, nhất thời quên cả vậtcưỡi của mình, chạy thẳng một mạch xuống núi, so với thỏ cũng nhanhkhông kém.

Đế Quân mắt sáng như đuốc nhìn mặt kính, khóe miệng khẽ cong cong.

Trên mặt kính sắc trời đã dần dần ngả màu, thiếu niên ngái ngủ nhấc mí mắtliếc nhìn Phượng Cửu, biến ra một chiếc bút, lại mở tập giấy nhỏ trong tay,liếm liếm ngòi

bút, họa mấy bức tranh, thở dài: “Lại thêm ba tên bị dọa chạy, tuy nói giađình tỷ muốn tỷ sớm thành thân, nhưng cũng không đến mức phải dọa ngườita kinh sợ như

vậy chứ, mặc dù hiện giờ tỷ không có tâm tư với chuyện này, nhưng nghìnnăm sau đến lúc muốn làm thân thì lấy gì mà tiếp cận họ chứ?”.

Phượng Cửu đưa tay xoa mi, chuyển chủ đề: “Ta không có vật cưỡi, CụcBột đệ cũng không có vật cưỡi, vật cưỡi Tất Phương của tiểu thúc ta hômnay hình như là

lại có chuyện không kịp đến rước chúng ta, đệ xem chúng ta nên gọi mâyhay là đi bộ xuống núi?”.

Thiếu niên ngái ngủ chỉ về phía chân trời xa xa: “A, đám mây tốt lành kialà cái gì?”.

Phượng Cửu nhìn về phía xa theo hướng chỉ tay của Cục Bột, không thấyđám mây tốt lành nào, bất quá, có mấy đám mây bị ánh hoàng hôn nơi chântrời nhuộm

thành một mảnh vàng rực, còn thật sự thì có mấy đám mây dày đặc đangcuồn cuộn đến.

Tô Mạch Diệp đoán trước, Đế Quân chế tạo và cải biến Diệu Hoa Kính,mặc dù có thể thấy kiếp trước kiếp này của địa tiên, nhưng không thể thấyđược kiếp số của

một vị thần nữ Thanh Khâu, xem ra, chuyện này nhất định có vài phần liên

Page 438: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

quan đến sự ra đời của A Lan Nhược. Nhìn một màn vừa rồi Tô MạchDiệp chắc chắn

không nhìn ra liên hệ gì với A Lan Nhược, mà lúc này, khi đám mây dàytrên kính đã chạm đất rồi tản ra, hắn mới hiểu vì sao Diệu Hoa Kính lạihiện ra học đường này.

Xuất hiện trước mắt Phượng Cửu và Cục Bột Nhỏ là một tiên nhân – UMinh chủ*, Tạ Cô Châu.

*U Minh chủ: Diêm Vương

Dương thọ của phàm nhân cũng như linh vật, đều liên quan đến ba vị thầntiên, một là Bắc Đẩu Chân Quân, hai là Nam Đẩu Tinh Quân, vị thứ ba làU Minh chủ, Cô

Châu Quân. Nam Đẩu trông coi việc sinh, Bắc Đẩu phụ trách việc tử, UMinh chủ ngoài việc quản lý hình phạt đối với các linh hồn còn theo dõiluân hồi. Cô Châu

Quân cũng như tên hắn, làm việc luôn cô độc, hàng năm luôn ẩn mình ởMinh giới, không thường lui tới cùng chúng tiên, chỉ vào tiệc gặp mặtThiên Quân đại triều

mỗi năm trên thiên đình mới có thể nhìn thấy vị Thần quân này đến dự.Trong ấn tượng của Tô Mạch Diệp, mỗi lần gặp vị Thần Quân này đều thấybộ dáng thanh

thuần.

Lúc này Cô Châu Quân đứng trước mặt Phượng Cửu lại mang thần sắcxanh xao, bảo nàng đuổi Cục Bột đi trước, rồi chỉ vào con đường khúckhuỷu trên núi, mở

miệng: “Cảnh đêm ở Thanh Khâu cũng không tệ, chúng ta đi dọc theo conđường này đi”.

Phượng Cửu đi sau Cô Châu Quân, các học trò khác đã trở về nhà, baotrùm phía sau núi là sự tĩnh lặng, đàn chim tước bay qua núi thi thoảng có

Page 439: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

con ngẫu nhiên

kêu hai tiếng. Hai người tìm một gốc cây vừa ý rồi ngồi xuống, Tạ CôChâu lấy bầu rượu bên hông ra, uống một ngụm rồi nói: “Gần đây có mộtviệc, ta nghĩ đi nghĩ

lại, cảm thấy vẫn là nên thông báo cho ngươi một tiếng”.

Phượng Cửu cười nói: “Là chuyện ta chậm trễ tặng rượu cho ngươi sao?Cái này ngươi có thể yên tâm, ta với ngươi là tình nghĩa bằng hữu, đã hứatặng ngươi một vò

do Chiết Nhan ủ thì ta quyết không nuốt lời, chẳng qua là, ai da, mấy ngàygần đây Chiết Nhan và tiểu thúc của ta đang giận nhau, giờ là thời giannguy hiểm mà, cho

dù là ta cũng không thể…”.

Tạ Cô Châu cắt ngang câu chuyện: “Là chuyện của Đông Hoa Đế Quân”.

Nụ cười trên gương mặt Phượng Cửu cứng lại.

Tạ Cô Châu nói: “Việc này trên trời dưới đất không ai biết được, cả BắcĐẩu Nam Đẩu cũng không thể phát hiện ra, chỉ có ta quản lý chuyện luânhồi mới có thể

biết”.

Nhìn Phượng Cửu chăm chú lắng nghe, U Minh chủ nói tiếp: “Mấy ngàygần đây ta tra cứu sách sinh hồn, phát hiện ra một hồn phách kỳ lạ. Ta điềutra thì mới biết,

hóa ra đó là một linh hồn không có kiếp sau cũng chẳng có kiếp trước,không qua luân hồi mà đến, sau khi chết cũng không thể luân hồi. Khôngqua vòng luân hồi mà

trực tiếp đầu thai chuyển kiếp thì chỉ có thể là hồn phách do tiên nhân tạora, mà trên thế gian này, người có thể tạo ra hồn phách chỉ đếm trên đầungón tay. Trong

Page 440: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Thần tộc, trừ ta ra cũng chỉ có Vân Trang Thượng tiên của Thái Thần Cungmà thôi. Vài năm trước, ta lại nghe nói Đế Quân muốn thấu hiểu kiếp nạnhồng trần mà tự

mình dấn thân vào phàm thế. Trong sổ ghi chép của Ti Mệnh mặc dù ghiĐế Quân đầu thai nhập phàm là ba mươi năm sau, nghe đồn rằng trong bamươi năm đó,

ngài ở trong Thái Thần Cung tĩnh tu. Nhưng vào lúc tĩnh tu, đã lệnh choVân Trang tiên bá dùng chính ảnh của mình để tạo ra một hồn phách xuốngdị giới trải

nghiệm trước một phen, như thế cũng không gây trở ngại gì”. Nói một lúc,cảm thấy khô miệng, Tạ Cô Châu lại nhấc bầu rượu lên nhấp một ngụm:“Đế Quân gạt chư

vị tiên nhân, ta nghĩ việc này hẳn là cực kỳ cơ mật, suy nghĩ hồi lâu mớiđem chuyện nói cho ngươi, ngươi có muốn biết vì sao không?”.

Ánh hoàng hôn dần tản ra, ánh trăng mơ hồ hiện lên trên đỉnh núi, PhượngCửu nằm xuống, nhìn sắc trời mênh mông, cười nói: “Để gạt ta một vòrượu ư?”.

Tạ Cô Châu liếc nhìn nàng một cái, huơ huơ bầu rượu: “Trước mặt ngươita còn lừa gạt được gì? Có chuyện gì của ngươi mà ta không biết chứ? Bảynăm trước

chúng ta cùng nhau uống rượu, trong lúc say ngươi chẳng phải đã nói, ĐếQuân từng cứu ngươi một mạng ở Cầm Nghiêu sơn, ngươi vốn nghĩ là sẽbáo đáp lại trong

Thập Ác Liên Hoa Cảnh, không ngờ lại vẫn phải nhờ Đế Quân cứu, kết quảlà nợ thêm một đại ân nữa, sớm muộn gì cũng phải tìm cơ hội báo ân sao?Theo ta thấy,

hiện tại hẳn là một cơ hội. Báo đáp ảnh của Đế Quân có khi còn hơn là báođáp ngài, chứ bây giờ cho ngươi tới Thái Thần Cung để báo đáp, hẳn là cóchút làm khó

Page 441: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ngươi đúng không?”.

Phượng Cửu nhắm mắt lại, nói: “Ngươi hôm nay không như mọi khi, nóinhiều như vậy”. Dừng lại một lát rồi tiếp: “Trước kia ngươi nói, thươngtâm, chỉ cần thời gian

trôi qua sẽ phai nhạt dần, nhưng không đúng như vậy”.

Tạ Cô Châu cúi đầu nhìn nàng: “Thế ư? Vì sao?”.

Gió đêm thổi qua, Phượng Cửu đưa tay che mắt: “Mười năm rồi, ta vẫnnhớ rõ những chuyện thương tâm kia, mỗi khi nhớ đến, lúc ấy đau lòng thếnào thì lòng cũng

đau như vậy”.

Tạ Cô Châu cũng nằm xuống, nhìn bầu trời mênh mông: “Đó là thời giancủa ngươi còn chưa đủ dài”.

Phượng Cửu nghiêng đầu nhìn hắn: “Thật ra thì ta cũng nghĩ về những thờigian tươi đẹp nữa. Ta còn chưa nói với ngươi, Đế Quân từng dựng cho tamột ngôi đình

lục giác nghỉ mát ngày hè, từng nướng khoai lang, làm cá sốt, băng bó vếtthương cho ta nữa”.

Tạ Cô Châu nói: “Còn gì nữa không? Đế Quân còn vì ngươi mà làm gìnữa?”.

Phượng Cửu lắp bắp: “Đế Quân còn… còn…”. Nhất thời không biết nênnói gì, cúi đầu quay đi, một lúc lâu sau nói: “Đế Quân đã cứu ta”.

Tạ Cô Châu thản nhiên nói: “Cứu ngươi thật ra chỉ là tiện tay mà thôi, ởtình thế ấy, bất luận là ai Đế Quân cũng sẽ ra thay cứu giúp”. Rồi thở dàitiếp: “Những lúc

ngài đối tốt với ngươi cũng chỉ có chút chút đó sao? Phượng Cửu, nhữnglúc buồn đau hẳn là không ít như vậy đâu nhỉ?”.

Phượng Cửu nhìn ánh trăng trên không trung: “Những chuyện không tốt…

Page 442: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Ngươi có muốn nghe một số chuyện buồn cười mà ta đã làm không?”. Imlặng một lúc,

nói: “Có một lần, ta sửa lại bức vẽ đoản đao của Liên Tống Quân, CơHoành mạo nhận là nàng ta sửa lại, ta cắn Cơ Hoành, Đế Quân lại quởtrách ta, che chở cho

nàng. Khi đó ta tức giận lao ra khỏi thư phòng, đến đêm không biết tại saolại nghĩ Đế Quân sẽ vì phát hiện ta bị oan mà tìm ta xin lỗi, nên ta lại lolắng nếu như hắn

không tìm thấy ta thì phải làm sao? Thế nên ta cố ý cuộn mình nằm trướccửa tẩm điện của hắn, nghe thật nực cười phải không?”.

Tạ Cô Châu nói: “Thế Đế Quân có đến tìm ngươi không?”.

Phượng Cửu trầm mặc không hé răng, hồi lâu mới nói: “Không có, hắn ởtrong phòng cùng Cơ Hoành vẽ tranh”.

Trăng dần dần qua núi, mấy con đom đóm lượn lờ dưới tàng cây, Tạ CôChâu hỏi: “Sau đó thì thế nào nữa?”.

Phượng Cửu vô thức trả lời: “À, sau đó thì…”. Trầm mặc một lúc, tiếp:“Sau đó Cơ Hoành vẫn ở bên hắn, ta mặc dù tủi thân, nhưng thật ra cũngmuốn đi theo hắn,

ngươi chắc là cũng đoán được khi ấy ta sẽ tìm cách để ở bên hắn, nhưng takhông tìm được cơ hội nào hết. Sau đó thì… Ta lại cào Cơ Hoành bịthương, hắn nhốt ta

lại trong phòng, Trọng Lâm thấy ta đáng thương nên thả cho ta ra ngoàiphơi nắng. Không may lại gặp sủng vật của Cơ Hoành, nó… nó đả thươngta, rồi không cẩn

thận rơi xuống sông, được Ti Mệnh cứu thoát, sau đó, nghe nói hắn thànhthân với Cơ Hoành, ta liền rời Cửu Trùng Thiên”. Lại lẩm bẩm nói: “Đềulà những chuyện

không thú vị chút nào, ngươi nghe mà không cảm thấy nhàm chán sao?”.

Page 443: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Tạ Cô Châu nhíu mày: “Thế về sau, Đế Quân không có nói gì với ngươinữa ư? Mà ngươi cứ như vậy rời Cửu Trùng Thiên sao?”.

Phượng Cửu có chút thất thần, nhẹ giọng nói: “A, không hẳn”. Ngẩng đầunhìn bầu trời qua kẽ hở giữa các ngón tay: “Ti Mệnh nói, người như ta đãđối với Đế Quân

tình sâu như biển rồi, nhưng kỳ thật thâm tình là gì ta cũng không rõ. Tuyrằng hắn có thế nào ta cũng đều thích, nhưng so với việc nhìn hắn cao caotại thượng mà tôn

sùng, thì ta lại tình nguyện không cần hắn phải tốt như vậy. Ta chỉ hy vọnghắn không ở Thái Thần Cung, không phải là Đế Quân, như vậy chỉ có mộtmình ta thấy

hắn tốt, chỉ có mình ta thích hắn, ta sẽ đối xử thật tốt thật tốt với hắn. TriHạc từng nói, nàng ta từ thuở nhỏ đã cùng ở với Đế Quân, tình cảm với ĐếQuân khi ấy ta

căn bản không thể so sánh với nàng. Ta cũng biết có nhiều người thích hắn,nhưng bất luận là cảm tình gì thì ta nghĩ, trong số đó, ta nhất định là ngườithích hắn

nhất”.

Tạ Cô Châu thở dài nói: “Tâm ý của ngươi, trong quá khứ Đế Quân chưatừng biết được, e là cả đời cũng không thể biết được”. Lại nói: “Khi đó ĐếQuân lạnh lùng

với ngươi như vậy mà ngươi không thấy đau lòng sao?”.

Phượng Cửu lẩm bẩm nói: “Sao lại không đau lòng chứ ? Nhưng mà tại tamuốn được ở bên cạnh hắn, tự mình biến thành một sủng vật, nên bị coinhư sủng vật cũng

là điều tự nhiên. Sủng vật chính là như thế đó, có lúc được sủng ái, cũngcó lúc thất sủng. Hắn lạnh lùng với ta khiến ta thực thương tâm, có thể làdo trong lòng ta

Page 444: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cũng không coi chính mình là một sủng vật được”.

Tạ Cô Châu lắc lắc đầu nói: “Ở trước mặt Đế Quân, ngươi cũng đã đủ hènmọn rồi, vì ngài ấy mà lột bỏ bộ da lông trân quý, thân phận tôn kính,người thân và bạn

bè, nếu là báo ân, như vậy cũng quá đủ rồi”.

Phượng Cửu nhắm mắt nói: “Bỏ qua cái đó đi, đó là do tư tình của ta màthôi, cái này với báo ân không gộp làm một được”. Thật lâu sau đó lại nói:“Ngươi nói đúng,

nếu ảnh của Đế Quân hạ giới, thì có thể xem đây là một cơ hội tốt. ĐếQuân đã muốn gạt chúng tiên, ta không nhất thiết phải đến đó, ngươi khôngngại thì đem ảnh

của ta làm một hồn phách đầu thai đến nơi hắn ở đi. Ta hy vọng lần nàyảnh của ta có thể thay ta báo ân thật tốt, khi hắn gặp nguy hiểm thì đi cứuhắn, hắn muốn cái

gì thì dốc sức giúp hắn đạt được”.

Tạ Cô Châu đưa tay lấy bầu rượu nói: “Hắn muốn cái gì thì dốc sức giúphắn đạt được… nếu như thế, điều Đế Quân muốn còn chưa có được thì lầnnày vẫn chưa

báo ân được sao?”.

Phượng Cửu nhìn ra xa xăm, nơi ánh trăng tĩnh lặng treo trên đỉnh núi nói:“Không phải ngươi nói ba mươi năm sau, đích thân Đế Quân đầu thaixuống phàm giới

sao? Nếu lần này không được, đến lúc đó ta sẽ van cầu Ti Mệnh, xem ĐếQuân đầu thai thành ai, ở đâu”. Nhẹ giọng nói: “Ba mươi năm, ta nghĩ khiđó nếu ta có nhìn

thấy hắn, nhất định sẽ không còn vô dụng như bây giờ nữa”.

Tạ Cô Châu nhấp rượu, thanh âm ôn hòa: “Được, đưa một nửa ảnh của

Page 445: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ngươi cho ta, vô luận lần này báo ân có thành hay không, ta cũng sẽ thôngbáo cho ngươi một

tiếng”.

Ánh trăng mờ tỏ, cánh chim mịt mù, cảnh trong kính là một buổi ban ngày,tại Phạn Âm Cốc, A Lan Nhược hạ sinh, chuyện sau đó dần dần hiện ratrên kính, hồn A

Lan Nhược bay vút đến bên bờ sông Hoàng Hà, hồn phách quay về trongtay Tạ Cô Châu nơi U Minh ty.

Trầm Diệp lảo đảo bước ra khỏi đình, Tô Mạch Diệp không ngăn cản,cũng không hỏi hắn muốn đi đâu.

Trầm Diệp là một người thông minh, nói như vậy là đã đoán ra hắn chínhlà ảnh của Đế Quân, cũng biết được A Lan Nhược là ảnh của Phượng Cửu.Hai thân ảnh, bọn

họ bất quá chỉ là sinh mạng để tiêu khiển, có cũng được mà không cũngđược, cho dù là ai biết được chuyện này hẳn cũng không tránh khỏi bị đảkích. Hơn nữa, như

Đế Quân nói, A Lan Nhược đã không thể trở lại, vì sao nàng yêu thươngTrầm Diệp, cứu mạng Trầm Diệp, bất kể Trầm Diệp muốn gì cũng đều tậntâm làm cho bằng

được, Tô Mạch Diệp cũng đã hiểu ra. Nàng là vì hắn mà đến, cả đời đềulà vì hắn. Hắn không biết Trầm Diệp nghĩ gì, khi Trầm Diệp thất thần rờiđi, sắc mặt thập

phần thống khổ nên hắn không đành lòng hỏi.

Trầm Diệp rời đi, Đế Quân cũng không ngăn cản, không nói là không ngăncản, mà là Đế Quân vẫn chăm chú nhìn vào kính, như thể không hề chú ýđến hắn. Đế

Quân nhíu mày, hắn không thể rõ được trong thần sắc của ngài có hàm chứađau thương hay không nhưng hắn chưa từng thấy qua bộ dạng ngài như thế

Page 446: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

này.

Tô Mạch Diệp nghĩ thầm, một cái gương, chỉ là vật vô tri lại khiến chomọi người đều sầu bi thế này.

Lát sau, trên kính hiện ra cảnh Tạ Cô Châu đang đến Thanh Khâu, ngồi bênbờ biển Vãng Sinh cùng Phượng Cửu đối ẩm.

Gió thổi mát lạnh, Phượng Cửu rót rượu nói: “Ảnh của ta có làm tròn chứctrách của nó không? Ảnh của Đế Quân muốn điều gì, ảnh của ta có giúphắn giành được

không?”.

Tạ Cô Châu nhận lấy chén rượu, thở dài nói: “Không. Ảnh của Đế Quânmuốn điều gì, cho tới lúc chết nàng cũng không rõ. Lần báo ân này khôngđược như chúng

ta mong muốn”.

Phượng Cửu dừng lại: “Nàng…đã chết? Nói như vậy báo ân đã thất bại ư?Xem ra ta lại phải chọn ngày lành mà đi cầu Ti Mệnh thôi”.

Tạ Cô Châu uống cạn một ly, tự lấy bầu rượu rót một chén nói: “Lúc nàygặp lại Đế Quân, ngươi có còn khó xử không?”.

Một bông tuyết bay xuống nơi đầu ngón tay Phượng Cửu, nàng cúi đầu nhẹcười: “Thương tâm, thời gian dài trôi qua sẽ tự khắc phai nhạt dần. Trướckia ta không tin

ngươi, nhưng lúc này lại thấy ngươi đúng. Đến khi gặp lại nơi phàm giới,chỉ còn là hai chữ báo ân thôi. Có lẽ cuối cùng một ngày nào đó, khi ta vàhắn gặp lại nơi

thiên đình, tại yến tiệc gì đó, hắn sẽ là một tôn thần, ta là Phượng Cửu củaThanh Khâu, mà trong mắt hắn, ta cũng chỉ là một tiểu đế cơ mới gặp, tiềnduyên chúng ta

trước đó, chỉ là do ta từng thích hắn mà hắn thì lại không biết thôi”.

Page 447: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Đông Hoa chấn động, lần đầu tiên nàng gặp hắn là ở Cầm Nghiêu sơn, màlần đầu tiên hắn thấy nàng lại là hai ngàn năm sau ở bờ biển Vãng Sinh.Nàng lại nói, biết

đâu bọn họ có thể gặp lại trong yến tiệc nào đó, nàng nói thực không sai,sau đó họ đã gặp nhau ở tiệc cưới của cô cô nàng, nàng thiếu chút nữa làđá chậu hoa lên

đầu hắn. Hắn khiến nàng thương tâm rất nhiều năm, nhưng lúc đó, trêngương mặt nàng lại không nhìn ra biểu hiện gì, cứ như lần đầu tiên tiểu đếcơ bái kiến hắn, thông

minh, hoạt bát, xinh đẹp.

Diệu Hoa Kính đã yên ả được một lúc, Đế Quân vẫn chậm chạp chưa lêntiếng. Tô Mạch Diệp nói: “Đế Quân?”. Ánh mắt Đế Quân không biết đangnhìn nơi nào, vẫn

không lên tiếng. Tô Mạch Diệp tiến lên một bước, lại gọi: “Đế Quân?”. ĐếQuân rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, nhìn hắn một lát rồi mới nói: “Lầnđầu tiên ngươi

gặp Tiểu Bạch là khi nào?”.

Tô Mạch Diệp thoáng kinh ngạc, có thể là vừa xem cảnh trên kính, lời nóicủa Phượng Cửu khiến Đế Quân đau buồn, nhớ tới điều gì đó nên mới hỏihẳn câu này.

Nhưng câu hỏi này cũng không dễ trả lời. Hắn gặp Phượng Cửu là ở rừngđào mười dặm của Chiết Nhan, lúc đó hai người lén gặp mặt, đều khôngphải là chính thức

kết giao, nếu mà nói chính xác thì sợ Đế Quân lại cho là hắn đối với nàngcó gì đó, như vậy không ổn. Nếu như giấu diếm, sau này Đế Quân phát hiệnra thì cũng

không xong, do dự một lúc, lại thấy Đế Quân không hỏi hình thức bọn họgặp nhau ra sao mà chỉ hỏi thời điểm nên cẩn thận nói: “Ước chừng là một

Page 448: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ngàn năm trước,

trong lúc vô tình mà gặp điện hạ, Đế Quân hỏi cái này không biết là…”.

Ánh mắt Đông Hoa dừng trên gương mặt Phượng Cửu đang say ngủ trướcngực, đưa tay chạm vào khuôn mặt có chút phiếm hồng của nàng, nhíu màynói: “Nàng

nếu như muốn gặp các ngươi thì có thể nhanh chóng tới, nàng thích ta,muốn đến gặp ta, làm tỳ nữ trong Thái Thần Cung hơn bốn trăm năm, chúngta lại không có cơ

duyên gặp mặt lấy một lần. Theo lý thì lẽ ra chúng ta không nên gặp gỡnhau khó khăn như vậy chứ, theo ngươi thì đây là vì sao?”.

Tô Mạch Diệp nhớ rõ, khi Phượng Cửu kể cho hắn nghe về đoạn tìnhduyên này, nàng đã dùng hai chữ vô duyên. Lúc đó hắn cũng không biết cóthật là vô duyên

hay không, hắn cứ luôn cảm thấy cái gọi là vô duyên thì phải là như hắn vàA Lan Nhược mới đúng, còn như Phượng Cửu và Đế Quân chưa cưới chưagả, chỉ do thế

sự khó liệu, tốn thêm chút thời gian là được, sao có thể gọi là vô duyên.Bỗng nhiên Đế Quân hỏi vậy, khiến hắn có chút suy tư. Đắn đo nói: “Điệnhạ từng nói, điện

hạ và Đế Quân là vô duyên, nhưng hạ thần lại nghĩ chẳng qua điện hạ phảitrải qua nhiều vất vả, vì muốn buông tay mà tìm cái cớ để không đảmđương tiếp thôi”.

Đông Hoa giơ tay trái lên, kết một cái ấn, nói: “Tiểu Bạch nói không sai,có lẽ thực sự do duyên phận ngang trái”. Vừa nói thì chợt có một trận có từdưới cuốn lên,

âm thanh va chạm trên mái đình vang lên không ngừng, Phượng Cửu đượcĐế Quân một tay bảo vệ trong ngực, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh ngủ, màtrăng tròn trên trời

Page 449: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

bỗng nhiên kéo lại gần, trên bề mặt trăng hiện ra một tòa cự thạch, một vịtiên lão râu tóc bạc trắng nghiêng người tựa bên cự thạch.

Đây là Điệp Trụ thuật. Người rơi vào trong A Lan Nhược chi mộng nếunhư sử dụng pháp thuật mạnh có thể khiến cho mộng cảnh này vỡ tan, màĐiệp Trụ thuật

chính là pháp thuật mạnh nhất. Cảnh này có thể dễ dàng tạo ra một lần nữa,nhưng mấy người bọn họ rất dễ gặp nguy hiểm, nói không chừng còn phảibỏ mạng ở nơi

này. Tô Mạch Diệp bước một bước dài tiến lên: “Thuật này vạn lần khôngthể thi triển, ở đây đã thấy đất đá rung chuyển, xin Đế Quân tỉnh táo mộtchút”.

Lão tiên trấn giữ cự thạch mặt mũi hiền lành nói: “Theo lão hủ thấy thì ĐếQuân bình tĩnh hơn so với vị tiên quan này rất nhiều, tiên quan chẳng lẽ làvì bản thân là

người ở trong đó mà chưa hề phát hiện ra thế giới này đã sớm có chút sụpđổ rồi? Đế Quân nếu không thi triển Điệp Trụ thuật triệu lão hủ đến hỏi thửthiên mệnh thì

mộng cảnh này cũng không tồn tại được bao lâu đâu”.

Tô Mạch Diệp vô cùng sửng sốt.

Lão tiên nhân chắp hai tay trước mặt Đông Hoa nói: “Lão hủ trấn áp ThiênMệnh thạch này đã mấy ngàn năm, không ngờ tới người đầu tiên triệu kiếnlão hủ để tìm

hiểu thiên mệnh lại là Đế Quân ngài đây. Thế gian vạn vật, tạo ra thế nào,hóa kiếp ra sao đều trong tay Đế Quân, lão hủ ngu dốt, Đế Quân khôngphải là người tò mò

về mệnh trời, lần này không tiếc dùng Điệp Trụ thuật truyền lão hủ tới gặp,không rõ đế quân muốn biết cái gì từ Thiên Mệnh thạch của lão?”.

Thiên Mệnh thạch trên mặt trăng mở rộng ra sau lời nói của lão tiên nhân,

Page 450: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

có thể thấy được một ít chữ viết mờ nhạt trên tảng đá. Đông Hoa chậm rãinói: “Duyên phận

của bản quân và Phượng Cửu Thanh Khâu, Thiên Mệnh thạch chú giải thếnào?”.

Mặt Tô Mạch Diệp ngẩn ra, lão tiên nhân cũng có chút ngẩn ngơ, giật mìnhnói: “Thiên mệnh khắc trên Thiên Mệnh thạch thực sự là theo ý trời. ĐếQuân cũng biết

tuy là có cách để giải thích được thiên mệnh, nhưng nhất định không thểcho người biết, nếu để cho ai đó biết thiên mệnh thì sẽ xảy ra biến hóa,mặc dù hôm nay lão

hủ có thể nói duyên phận của Đế Quân và vị điện hạ kia ra sao, nhưng cóthể sau này mọi chuyện sẽ không xảy ra như vậy. Có chuyện biến chuyểntốt, cũng có

chuyện lại thành ra xấu, nếu Đế Quân gặng hỏi ngài và vị điện hạ kia duyênphận tốt xấu ra sao, lão hủ thiết nghĩ Đế Quân vẫn là… không hỏi thì hơn”.

Điệp Trụ thuật bỗng nổi lên một trận gió không ngừng, trong lúc ấy ĐôngHoa thản nhiên nói: “Còn có gì tồi tệ hơn sự vô duyên của bản quân cùngđế cơ Thanh

Khâu sao?”.

Khuôn mặt lão tiên nhân lộ vẻ khác biệt, nhưng chỉ trong chốc lát, sau đóđành thở dài nói: “Đế Quân đoán không lầm, ngài và tiểu điện hạ ThanhKhâu kia vốn thật

ngay cả nửa điểm duyên phận cũng không có. Tiểu điện hạ đối với ĐếQuân một lòng cố chấp, mặc dù khiến người khác cảm động, nhưng chuyệnduyên phận, lại

không phải do con người cố gắng mà có. Căn cứ vào những gì khắc trênThiên Mệnh thạch, vị tiểu điện hạ này… một lòng say mê kia nhất địnhphải chôn trong băng

Page 451: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

tuyết, một thời gian khổ nên chảy về hướng đông*. Bất quá…”, đắn đo mộtlát, nói: “Ba trăm năm trước Đế Quân đưa ảnh hạ giới, khiến Thiên Mệnhthạch sinh ra

một biến số”.

*Ý của câu này có thể hiểu là: tình cảm của Phượng Cửu dành cho ĐôngHoa bắt buộc phải chôn vùi, những đau thương trong lòng Phượng Cửucũng phải chấp

nhận cho qua đi, vì hai người không có duyên phận, không thể được bùđắp.

Đế Quân trầm giọng: “Tiếp tục”.

Lão tiên nhân vuốt râu nói: “Ảnh của Đế Quân hạ giới, tiểu điện hạ cũngđưa ảnh của chính mình theo ngài hạ giới. Sự cố chấp này thật hiếm có,không biết có phải đã

cảm động lên tận trời xanh, sau khi ảnh tiểu điện hạ hạ giới, trên ThiênMệnh thạch đã tạo ra một nhân duyên cho ảnh đó. Thiên mệnh đã định,duyên phận của thân

ảnh này bắt đầu từ trong xà trận, được cứu ắt sẽ lấy sinh mệnh báo đáp,mặc dù cũng có chút long đong, nhưng không phải là quá lận đận, sau đó sẽtốt đẹp đến già”.

Lão tiên nhân bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Tô Mạch Diệp một cái: “Thế nhưngvị tiên quan này giữa đường lại vô ý chặn ngang, làm rối loạn vài chi tiếttheo ý trời, rút dây

động rừng, đến mức hai người kia vốn là có duyên lại hóa vô duyên,chuyện này thực đáng tiếc, đáng tiếc”.

Tô Mạch Diệp sắc mặt trắng bệch, nói: “Ta vô tình lại trở thành tội nhânsao?”.

Lão tiên nhân nói: “Việc nào cũng có hai mặt, không nên chỉ một mực nhìntheo một phía, nhìn theo chiều hướng này thì là tội lỗi, nhưng theo chiều

Page 452: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

hướng khác thì lại

là công đức, tiên quan không cần phải để tâm như vậy. Nếu chỉ bàn vềchuyện này, Đế Quân thật ra còn phải cám ơn tiên quan nữa kìa”. Thở dài:“Hai người kia chưa

hết duyên phận, lại không có kiếp sau nên Thiên Mệnh thạch liền đem đoạnduyên chưa hết này ứng lên số phận của Đế Quân và tiểu điện hạ, có nhưthế sau này Đế

Quân và tiểu điện hạ mới chân chính gặp nhau, nếu không thì e là hai ngườicả đời không có mệnh gặp lại”.

Nói đến đây, chợt do dự một chút rồi tiếp: “Đế Quân cùng tiểu điện hạhiện giờ có thể coi là hữu duyên, chẳng qua là hôm nay ngài đã hỏi, nếunhư sau này Thiên

Mệnh thạch phải sửa, tương lai hai người hữu duyên hay vô duyên, lão hủkhông thể biết, chỉ là lão hủ thấy rằng, vất vả lắm mới có được đoạn duyênnày, lại do Đế

Quân hỏi đến mà mất đi thì thật đáng tiếc”.

Đông Hoa nhàn nhạt nói: “Thiên mệnh nói hữu duyên thì sao, vô duyên thìsao, bản quân chưa từng e ngại đổi mệnh, cũng không ngồi chờ duyên phậnsắp xếp”.

Lão tiên nhân chấn động, khoanh tay cúi lạy nói: “Lão hủ nghe nói ĐếQuân đã ở ẩn, càng thêm đạm bạc, hôm nay chứng kiến, ngài vẫn có thểlàm chủ, lời này lão hủ

nói có vượt phép nhưng thấy như vậy, lão thật vui mừng”.

Lúc lão tiên nhân bái biệt, đình các bỗng nhiên rung động mạnh, ngói xanhrơi xuống, gỗ đá quay cuồng, Tô Mạch Diệp đỡ cột đình, nhìn qua ĐôngHoa nói: “Là do

Điệp Trụ thuật ư?”.

Page 453: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Đế Quân ngẩng đầu rút Thương Hà kiếm vẫn cắm ở cột trụ, mở miệng nói:“Là Trầm Diệp”.

Gió vẫn mát như cũ, ánh trăng bàng bạc vẫn thế, nhưng dưới ánh trăngthanh gió mát, thế giới do Trầm Diệp tạo ra nhất loạt rung chuyển, mắt thấynúi cao khuynh

đảo, nước chảy ào ào, người khóc than không dứt, đây hẳn là dấu hiệu thếgiới này sắp bị phá hỏng.

Trầm Diệp muốn chặt đứt mộng này, thế nên không gian này mới sụp đổ,khi bọn họ đến sông Tư Hành tìm Trầm Diệp thì hắn đã chìm vào trongnước.

Sóng trắng trên sông Tư Hành thường ngày yên ả như mặt gương, giữa lòngcó một cái suối xanh biếc, hiện ra giữa đáy sông là khuôn mặt lặng yên củahuyền y Thần

quan tuấn mỹ, như thể chưa từng thống khổ, chưa từng phiền não gì hết.

Tô Mạch Diệp không nói được chính xác bản thân mình đối với TrầmDiệp là đồng tình hay áy náy. Thế gian này đích thực có những tình cảmthần xui quỷ khiến như

vậy, rõ ràng hai người cùng vui vẻ lại bị ngăn trở bởi thiên nhai, đầu tiênlà sinh ly, sau đó lại là tử biệt. Thế nhân cũng vì một chữ tình mà ra, đaulòng nhất là sinh thời

không thể ở bên, chết đi lại cũng không thể sum họp. Một chữ tình khiếnngười ta đau buồn, rõ ràng biết là yêu nàng, thế nhưng đến chết nàng vẫnkhông biết được,

không hiểu được, mà hắn rốt cuộc cũng không thể cho nàng thấy được.

Tô Mạch Diệp mở miệng trước: “Thật ra ta vẫn còn nghi hoặc, Trầm Diệpđã tạo ra nơi này, vì sao khi đó còn cứu Quất Nặc, chẳng lẽ là muốn bikịch trước kia tiếp

tục phát sinh tại đây sao?”.

Page 454: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Đông Hoa thản nhiên nói: “Cứu Quất Nặc mới có thể bức Khuynh Họaphản lại Thượng quân, Thượng quân chết rồi, hắn có lẽ là muốn cho A LanNhược lên ngôi.

Khi còn sống nàng không có quyền hạn gì, hẳn là hắn muốn cho nàng thứnày, như vậy cho dù hắn không còn, cũng có thể bảo vệ nàng”.

Tô Mạch Diệp yên lặng. Khi bình tĩnh trở lại đã thấy Đế Quân khẽ vuốttrước vầng trán của Phượng Cửu đang ngủ, sau đó trên đầu ngón tay bỗngcó một vầng sáng

bạc ngưng tụ, Tô Mạch Diệp thốt lên nói: “Đây là…”.

Đế Quân nói: “Trầm Diệp hao tổn tâm trí tìm được khí trạch của A LanNhược, tuy bị Tiểu Bạch nuốt lấy, nhưng tách nó ra kỳ thật không phải việckhó”. Vừa nói vừa

rẽ nước, sóng xanh trong lòng sông Tư Hành bùng lên, vầng sáng bạc chậmrãi tiến vào thân thể Trầm Diệp.

Khi sóng nước khép lại thì không thấy thân ảnh huyền y Thần quan nữa,trong nước lại mọc ra một gốc cây tứ quý song sinh, cây cao ngang trời,hoa nở đầy cành.

Đông Hoa giơ tay lên, cây tứ quý hóa thành cây giống rơi vào tay hắn.Đông Hoa ngưng mắt nhìn chỉ chốc lát rồi chuyển qua cho Tô Mạch Diệpnói: “Sau khi rời

khỏi đây thì giao nó cho Tức Trạch, cứ trồng trong Kỳ Nam Thần Cung”.

Tô Mạch Diệp nhận lấy cây giống, lúng túng nói: “Trầm Diệp nếu đã chết,hồn phách tự nhiên sẽ trở lại làm ảnh của Đế Quân, hay là ngài…”.

Đông Hoa gật đầu nói: “Ta phong ấn nó trong cây này”. Dừng chút rồitiếp: “Cả ảnh của Tiểu Bạch hóa thành A Lan Nhược kia cũng phong ấn ởđây luôn. Hai người

bọn họ, vốn là khi chết thân sẽ hóa thành tro bụi, nhưng thế gian mọichuyện không hẳn theo lẽ thường, còn có rất nhiều biến hóa. Phong ấn bọn

Page 455: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

họ như vậy, ngàn vạn

năm sau có thể sẽ thấy được tạo hóa của họ, giống như ý trời”.

Phía sau bỗng nhiên có lửa cháy bùng lên, không biết từ đâu vang lên mộttiếng động rất lớn, giống như thể ngọc lưu ly vỡ vụn. Thương Hà kiếmnghe tiếng liền xuất

bao, giữa không gian xuất ra vạn bóng kiếm, kết thành một tiên chướng hộthể vững chắc, vững vàng che chở cho ba người bên trong.

Một tiếng động xé trời vang lên, khi mở mắt ra đã là suối Giải Ưu ở PhạnÂm Cốc.

Trên hồ nước rỗng ruột có bốn vách tường bao quanh, Liên Tam điện hạcủa Cửu Trùng Thiên đặt một quân cờ xuống bàn cờ rồi quay đầu lại, từtrên cao nhìn xuống

chào hỏi bọn họ: “Ơ, ba vị anh hùng cuối cùng đã trở về rồi”, rồi vui vẻnhìn người đối diện nói: “Bọ họ trở về bình an vô sự, không tổn hại mộtsợi tóc nào, thế cục

này bổn tọa thắng nhé, ha ha, gom tiền gom tiền nào”. Trên bàn cờ, một cáiđầu đang gật gù nhất thời dựng thẳng lên, hiện ra gương mặt như hoa nhưngọc, ánh mắt

nhìn về phía ba vị anh hùng vừa bình an trở về, tức giận nói: “Tiểu Cửulàm sao vậy hử? Tại sao tên mặt lạnh đứng thẳng đi ra mà Tiểu Cửu lạiphải ôm ngang mà ra

chứ, mỗ quả nhiên anh minh, sớm nói tên mặt lạnh không nhân nghĩa nhưmỗ mà, không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc hết!”. Tô Mạch Diệpđầu óc choáng

váng nhìn hai kẻ đang ngồi trên bàn cờ nói: “Cãi nhau đấu khẩu cũng làmột việc thú vị, nhưng nhị vị có thể tạm ngưng để tìm cho bọn ta chỗ nghỉngơi được

không?”.

Page 456: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

———————————————————————

Cả nhà cập nhật thông tin tại trang này nhé: ღ Đạm Tình Cư ღ

❄ Chương 16.1 ❄edit: hanhmyu

beta: Phong Tuyết

Liên Tống Quân kỳ thực cũng không phải là một tiên nhân chính trực,thường xuyên làm việc trái với lương tâm. Nhưng do Liên Tống Quân chưabao giờ cảm thấy

những việc đó có cái gì trái với lương tâm, cho nên những lúc lương tâmbất an Liên Tống Quân thường nói đó vốn là phong độ thong dong của bảnthân, còn theo lời

Thành Ngọc Nguyên Quân – người trong lòng Liên Tống Quân ngưỡng mộ– thì đó là vô liêm sỉ.

Kẻ mặt lạnh vô liêm sỉ Liên Tống Quân, hôm nay lại vì lương tâm bất anmà có hơi phiền muộn, u buồn.

Nói đến Liên Tống phiền muộn, không thể không nhắc đến Đông Hoa ĐếQuân.

Sau khi ba người ra khỏi A Lan Nhược chi mộng, đám tiên bộc trong tộcTỷ Dực Điểu không chờ phân phó đã nhanh chóng thu xếp ba nơi nghỉ ngơicho họ. Đế

Quân ôm Phượng Cửu tùy ý tiến vào một gian phòng, Liên Tống Quân thấyvậy, tỏ ra thích thú. Đang muốn bảo đám tiên bộc không cần vào trong hầuhạ, lại thấy

Đế Quân vừa mới ở trong phòng đã xuất hiện trước cửa: “Đệ vào đây mộtchút”.

Liên Tống Quân có chút u mê, hắn đã cố ý tạo ra thời cơ để hai người ởcùng một phòng, ít nhất là đã cùng sống sót qua tai nạn, thực là đúng lúc để

Page 457: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

bày tỏ nỗi lòng.

Ở thời điểm này, mỹ nhân thường yếu ớt, sợ hãi, chỉ cần ôn tồn một chút làcó thể nắm bắt được, thời khắc quan trọng như vậy, hắn kêu mình vào tronglàm gì?

Liên Tống Quân ngơ ngơ ngác ngác đi vào phòng, thấy Phượng Cửu nằmtrên giường thì bỗng sững sờ, nói: “Huynh sử dụng phép gì mà khiến nàngngủ mê man như

vậy? Lúc ba người đi ra, rõ ràng đệ thấy nàng đã có chút dấu hiệu tỉnh táorồi kia mà. Huynh lo lắng cho nàng, hy vọng nàng ngủ nhiều một chút đểhồi phục tinh

thần, điều này đệ có thể hiểu, nhưng kỳ thực ngủ nhiều như vậy cũng khôngđược tốt…”.

Đế Quân vừa lấy một sợi tơ đen bó chặt lấy ống tay áo vừa nói: “Giúp tatrông chừng nàng, trước khi ta trở về, đừng để cho nàng tỉnh lại”.

Liên Tống nhìn hắn bó chặt ống tay áo, nói: “Đây chẳng phải là trang phụcluyện đan của huynh sao?”, bỗng lo lắng: “Chẳng lẽ Phượng Cửu mắc bệnhgì nghiêm

trọng?”.

Đế Quân nhìn hắn chằm chằm: “Đệ nếu còn tiếp tục nguyền rủa Tiểu Bạchmang bệnh nặng, cẩn thận ta đánh cho đệ mang bệnh nặng luôn đấy”.

Liên Tống Quân liền cẩn thận nhìn lại sắc mặt Phượng Cửu: “Vậy huynh vìsao…”.

Đế Quân thở dài nói: “Nàng không muốn gặp ta, thế nên trong A LanNhược chi mộng, lúc ở cùng nàng ta đã giả thân phận Tức Trạch, nếu nhưnàng tỉnh dậy, nhớ tới

chuyện này, nhất định sẽ khó nói, bình đan dược của Lão Quân mà đệ mangtới kia lúc này coi như là có chút công dụng”.

Page 458: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Liên Tống kinh hãi: “Huynh định cho nàng ăn đan dược để quên đi chuyệntrong A Lan Nhược chi mộng sao?”.

Đông Hoa sửa sang ống tay áo, thản nhiên nói: “Ta cũng không nghĩ rằngsẽ để nàng quên đi toàn bộ những chuyện đó, nên định tu luyện bình đandược kia thêm

một lần nữa, sửa lại công dụng của nó, viết lại toàn bộ hồi ức của nàng,còn chuyện kia thì giấu đi”.

Liên Tống ngơ ngác nói: “Đây là biện pháp huynh nghĩ ra?”. Hắn khôngngờ được lại có biện pháp trực tiếp, thô bạo đến như thế, nhất thời chấnkinh đến mức không

nói nên lời, một lúc lâu sau, hồi phục lại tinh thần mới nói: “Tuy rằng nóisự thật với nàng sẽ có chút mạo hiểm, nhưng chờ khi nàng tỉnh lại, huynhthành tâm cầu xin

nàng tha thứ mới là phương pháp có thể giải quyết mọi chuyện tận gốc.Huynh làm như vậy, nếu như sau này có một ngày nàng biết được chântướng, như vậy chẳng

phải là càng khó khăn hơn sao? Huynh nên suy nghĩ kỹ một chút”.

Đế Quân đưa tay khẽ day thái dương: “Ta có hỏi Thiên Mệnh thạch, ThiênMệnh thạch nói ta và Tiểu Bạch duyên mỏng, không được tạo quá nhiềusức ép. Tiểu Bạch

với chuyện trước đây của ta… luôn có chút rắc rối, lúc này nếu để chonàng nhớ được trong A Lan Nhược chi mộng ta đã giấu diếm nàng, sau đókhông biết sẽ còn

có những rắc rối gì nữa. Duy chỉ có chuyện này là ta không dám mạo hiểm,nghĩ tới nghĩ lui, đây vẫn là phương pháp tốt nhất”.

Liên Tống thở dài nói: “Sớm biết như thế, trong mộng kia huynh không nêngiả Tức Trạch lừa nàng”. Rồi lại trêu chọc nói: “Nhìn nàng và Tức Trạchgiả thân cận với

Page 459: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nhau, trong lòng huynh không có chút ghen tuông nào sao?”.

Đông Hoa nhíu mày vẻ không hiểu nói: “Vì sao ta phải ghen tuông? Bấtquá chỉ mượn thân phận Tức Trạch một chút thôi, ta vẫn là ta, nàng yêu talần nữa chẳng lẽ

không đúng? Cuộc đời này ngoài ta ra nàng không thể yêu ai, không đúngsao?”.

Liên Tống cười khan nói: “Huynh nói chí phải”.

Đế Quân nói xong đi thẳng ra khỏi cửa, để lại Liên Tống Quân ngồi bêngiường thở dài, nhìn trước ngó sau lo lắng, thời khắc quan trọng nếu khôngtỉnh táo sẽ hỏng

đại sự. Thẳng thắn chính là tác phong của Đế Quân, có điều lần này hắnquyết định như thế, trong lòng Liên Tống lại mơ hồ có chút lo lắng. Việclừa gạt tiểu hồ ly,

hiện tại hắn cũng coi như là đồng lõa. Liên Tống nhìn lên giường, vừa ubuồn vừa thấy phiền muộn, thở dài một tiếng. Tiểu hồ ly hồn nhiên hiềnlành, lừa dối nàng, hắn

kỳ thực có chút không nỡ. Nhưng nếu không gạt nàng, Đế Quân sẽ xuốngtay với hắn, mà ắt hẳn là sẽ nặng tay, nên gạt hay không đây? Vẫn là gạtnàng cho xong.

Phượng Cửu mở mắt khi trời đã về đêm, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vàophòng, in những vầng sáng bạc lên mặt đất, trông tựa như một dòng ôntuyền, ánh nước lay

động giống như vẩy cá, phảng phất trong không gian có mùi hương hoa.Nương theo ánh trăng, nàng ngửa đầu nhìn lên, nguyên là chiếc giường vớitấm màn tơ, bên

trên có một chậu mạn thù sa hoa. Nếu nàng nhớ không nhầm, nơi này chínhlà hành cung mà nữ quân Phạn Âm Cốc đã an trí cho Đế Quân. Bọn họ,chẳng lẽ đã quay

Page 460: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

trở lại sao?

Phượng Cửu nhìn tấm màn sa đỏ trên đỉnh đầu, ngây ngốc nửa ngày. Đúngrồi, Đế Quân vì Cơ Hoành mà đổi giải thưởng, nàng trong lúc trộm quảbần bà đã rơi vào

A Lan Nhược chi mộng, Đế Quân đuổi theo cứu nàng, còn hôn nàng, an ủinàng, nàng liền tha thứ cho Đế Quân, sau đó không hiểu vì sao hồn củanàng lại nhập vào

thân xác A Lan Nhược, mà Đế Quân không biết vì sao lại thành Tức Trạch.A Lan Nhược và Tức Trạch vốn là vợ chồng, nàng và Đế Quân liền thànhvợ chồng. Đế

Quân từng kết vòng hoa cho nàng, đưa nàng đi chơi đêm lễ nữ nhi, rồi cùngnàng đi câu, ngắm hoa, mái tóc dài ướt đẫm, thân mật dưới lá sen, ĐếQuân hôn…

Phượng Cửu lập tức tỉnh lại, một lúc lâu sau lẩm bẩm nói: “Vừa rồi làđang nằm mơ sao…”.

Cảm thấy bên cạnh có cái gì đó động đậy, nàng nặng nề xoay người, mộtkhuôn mặt hiện ra một khuôn mặt. Là khuôn mặt Đế Quân đang ngủ. Tráitim Phượng Cửu

đập liên hồi. Có lẽ là, thực ra không phải nàng nằm mơ, mà là khát vọngđược giấu tận sâu trong đáy lòng nàng – cho dù đã từng nói buông tha baonhiêu lần nhưng

vẫn không thể buông tay được, đến khi khát vọng hóa thành sự thật thì nhấtthời lại không quen được, cho nên mỗi khi đêm xuống, sự hốt hoảng luônquay về trong

giấc mộng?

Đế Quân nghiêng người ngủ, mái tóc dài hơi rối, khóe miệng nàng hiện lênmột nụ cười, bàn tay chạm nhẹ vào mái tóc rối trên trán hắn, ngón tay trắngnhỏ từ từ lướt

Page 461: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

xuống mái tóc phía sau bả vai hắn.

Đúng rồi, là sự thật.

Nàng ngủ không được, lẳng lặng nhìn hắn ngủ, trong lòng đột nhiên liền trởnên ấm áp, khẽ rướn người, đôi môi dán vào môi hắn, một lát sau thấy đôimắt mơ hồ của

hắn khẽ mở, môi nàng vẫn ở bên miệng hắn, nhẹ giọng hỏi: “Tỉnh rồisao?”.

Hắn nhìn nàng một lúc, lại nhắm mắt, vòng tay ôm nàng vào lòng, vùi đầutrên vai nàng, mơ hồ nói: “Còn có chút buồn ngủ, chờ ta tỉnh lại”.

Hơi thở của hắn phả vào tai nàng có chút ngứa ngứa, nàng cũng quay ngườiôm hắn, khẽ cười nói: “Vẫn còn sớm, chàng ngủ tiếp đi, ta không quấychàng nữa”.

Thanh âm của hắn đã có vài phần thanh tỉnh, cúi đầu nói: “Còn nàng?”.

Tay nàng đặt ở sau gáy, nơi huyệt ngủ của hắn, động tác cực kỳ nhẹ nhàngkhiến người ta thấy dễ chịu, nhẹ giọng nói: “Ta ngủ đủ rồi, nếu chúng ta cóthể về đến đây,

chắc chắn chàng đã mất không ít sức lực, để ta xoa bóp giúp chàng, chàngcứ ngủ đi”.

Hắn ừ một tiếng, âm thanh khàn khàn từ giọng mũi, hoàn toàn không giốngvẻ đạm mạc trầm tĩnh ngày thường của hắn, khiến lòng nàng trong nháy mắtđã tan chảy,

lực trên tay càng thêm nhẹ nhàng, mà đôi môi hắn bỗng nhiên chạm vào cổnàng, nàng hơi nghiêng đầu né tránh: “Không phải nói còn muốn ngủ sao?”.

Thanh âm của hắn mơ hồ vang lên ở đầu vai nàng: “Từ từ, cũng không quámệt”.

Nàng hơi hơi né ra một chút, nhìn hắn mới từ cõi mộng tỉnh táo trở lại,dưới ánh trăng, nàng nhìn thấy con ngươi đen huyền sâu thẳm của hắn, sống

Page 462: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

mũi thẳng tắp, đôi

môi khẽ mím. Hành động vừa rồi lại khiến mái tóc bạc có chút rối, vẻ nhưđang bị trêu chọc. Hắn cũng chăm chú nhìn nàng, nàng nói bằng khẩu hìnhkhông thành

tiếng: “Tính làm chuyện xấu sao?”. Chỉ thấy hắn hơi nhíu mày, trong ánhmắt toát ra ý cười. Nàng ngẩn người, chủ động dán môi lên môi hắn, lại bịhắn lập tức kéo sát

tới hôn trả lại, công thành đoạt đất, không chút lưu tình. Nàng ôm lấy hắnthật chặt.

Phía cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng “a”, một góc váy trắng từ saucánh cửa chợt lướt qua, từ ánh sáng của viên dạ minh châu có thể thấydưới ánh trăng còn để

lại bóng. Phượng Cửu bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, đang muốn rờikhỏi, nhưng mới được một nửa đã bị Đông Hoa trong chăn cản lại.

Phượng Cửu nằm trong chăn, xấu hổ khẽ nói: “Nơi này hiện giờ… là chỗ ởcủa Tiểu Yến phải không? Chàng đổi chỗ mà không nói với hắn sao?”.Đông Hoa thi triển

pháp thuật cấm chế ở cửa phòng, tắt ánh sáng của viên dạ minh châu, nằmxuống ôm nàng, nhẹ giọng nói: “Lúc tới ta đã nới với Yến Trì Ngộ rồi, nơinày có ôn tuyền,

có thể nghỉ ngơi, hắn sẽ đến ở tạm trong Tật Phong viện, mới vừa rồi làcon chuột lật úp chậu hoa thôi”. Nhìn khuôn mặt nàng ửng đỏ, đóa hoa lửatrên trán rực nở

tuyệt mỹ, bàn tay hắn khẽ vuốt ve khóe mắt phiếm hồng của nàng: “Sao?Đã dọa đến nàng rồi?”. Nàng liếc hắn một cái, gật gật đầu, hắn nhẹ giọnghỏi nàng: “Ta ở

cạnh vẫn sợ sao?”. Nàng nhìn hắn một lát, đầu quay sang một bên nóinhanh: “Được rồi, không phải sợ hãi mà là ngượng ngùng”. Hắn ngây ngốc,

Page 463: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

trong giây lát đã

hôn lên môi nàng, nàng cũng chậm rãi ôm cổ hắn, trong phòng phảng phấtmùi hoa, ánh trăng chiếu vào phòng tựa hồ cũng vương vấn mùi hương.

———————————————

PT nhắc lại một lần nữa, mỗi truyện beta trong nhà, PT đều làm pagechính, có đầy đủ thông tin về số chương, tình trạng beta,… mọi người vuilòng tìm đọc tại page

chính nhé..

❄ Chương 16.2 ❄edit: hanhmyu

beta: Phong Tuyết

Sáng sớm ngày hôm sau, Phượng Cửu nhận được thư của Tiểu Yến, nói làtình cờ giữa đường đi tới Kỳ Nam Thần Cung có gặp Mặt lạnh và Tô MạchDiệp, nghe nói

nàng đã tỉnh lại, trong lòng rất an ủi, hỏi nàng có thể uống rượu hay ăn thịtđược không, nếu có thể uống rượu và ăn thịt thì mời nàng nhanh chóng đếnTúy Lý Tiên tư

hội, cũng đã lâu rồi nàng không được tận hưởng cuộc sống đời thực. Chữviết trong thư cũng tạm coi là thanh tú, chỉ có từ tư hội là dùng không đượcthỏa đáng cho

lắm, Phượng Cửu không khỏi cảm thán, mấy ngày không gặp mà Tiểu Yếncàng ngày càng có thêm văn hóa.

Trong thư cũng nhắc thêm vài chuyện vặt vãnh, tỷ dụ như nói sau khi nàngrơi vào A Lan Nhược chi mộng, tộc Tỷ Dực Điểu liền phát hiện ra haingười đã mang thân

phận giả mạo, vì sự cố xảy ra có Đông Hoa và Liên Tống ở đó nên khôngdám tìm hiểu sâu hơn, nhưng Manh Thiếu gia từng hỏi hắn vài lần. Hắn nhớ

Page 464: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

tới tình bằng

hữu trước đó, đã nói với Manh Thiếu rằng hắn là Ma Quân, không ngờ lạikhiến Manh Thiếu hiểu nhầm rằng nàng cũng thuộc Ma tộc.

Tiểu Yến nhấn mạnh, hắn nên tiếp tục gạt Manh Thiếu gia hay là nên nóithẳng thân phận của nàng, dù sao thì Manh Thiếu trước kia cũng từng giữmãi mối tình với

nàng, tuy nhiên Manh Thiếu nhất định không đánh lại Mặt lạnh, có nên vìan nguy của Manh Thiếu mà tiếp tục gạt hắn?

Phượng Cửu cầm phong thư trong tay, trong lòng có chút trầm xuống.

Sáng nay Đế Quân đã nói với nàng, bọn họ ở Phạn Âm cốc cũng đã đủ lâurồi, đợi sau khi hắn giải quyết chuyện trong Kỳ Nam Thần Cung xong sẽđưa nàng quay về

Cửu Trùng Thiên. Đế Quân tới Kỳ Nam Thần Cung thực ra cũng chỉ là đểphong ấn hồn phách của A Lan Nhược và Trầm Diệp trong cây tứ quý ởThần Cung.

Chuyện mà Trầm Diệp và A Lan Nhược trải qua Đế Quân đã kể qua chonàng nghe, chắc chắn chuyện đã khiến hắn động tâm nên mới làm như vậy,nàng nghe xong

cũng cảm thấy đau lòng.

Nàng còn hỏi Đế Quân một số chuyện khác, cũng đoán được rằng nữ quântrong cốc hiện giờ chắc chắn là Quất Nặc. Trong A Lan Nhược chi mộng,Quất Nặc xác

thực là kẻ đáng ghét, nhưng thực tế, Quất Nặc cũng không phải là ngườiđáng hận, nàng được thừa kế ngôi vị coi như là nhờ tạo hóa. Nghe nói kếtcục của Khuynh

Họa thật có chút thê lương, Quất Nặc lấy một vị vương phu quyết đoán, haingười cùng hợp lực giam Khuynh Họa trong thâm cung. Khuynh Họa giamcầm suốt hai

Page 465: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

mươi năm đến phát điên, thi thoảng nói năng lảm nhảm, lại chủ yếu nhắctới A Lan Nhược.

Phượng Cửu cảm thấy những chuyện này cũng coi như là đã có một kết cục,cũng chẳng còn có can hệ gì đến mình nữa, duy chỉ có vấn đề trong phongthư này đề

cập. Phải biết rằng trước giờ Tiểu Yến rất ít khi nói vấn đề nào đó nguyhiểm đến sinh tử.

Manh Thiếu gia.

Manh Thiếu gia đủ nghĩa khí, coi nàng và Tiểu Yến là bằng hữu thật sự,giờ bọn họ sắp phải đi, cũng nên nói thật với hắn. Làm bằng hữu, quantrọng là phải thật lòng,

nhưng Manh Thiếu… Thân phận của nàng, quả thực có nên nói với ManhThiếu hay không nàng cũng không rõ, một lúc lâu sau nàng thở dài, thầmnghĩ đến lúc đó

đành tùy hoàn cảnh mà hành sự vậy.

Hơn tháng không thấy, vẫn ở Túy Lý Tiên, Manh Thiếu mấy ngày gần đâycứ giam mình trong đại sảnh phía trước, nói là để gần dân, khi PhượngCửu đến, mơ hồ

nghe được lời hắn nói: “Bản Thiếu gia mặc dù chưa nhìn thấy nàng, nhưngcũng hình dung được nàng là giai nhân tuyệt mỹ, tĩnh lặng như ánh trăngthu, dáng đi mềm

mại như liễu rủ, đoan trang hiền thục, ôn nhu cần kiệm, nếu lấy hoa để sosánh, chỉ có hoa sen mới sánh được với nàng, lấy vẻ cao nhã của hoa sen,vẻ thanh khiết của

hoa sen…”.

Phượng Cửu thuận tay với một chén trà trên bàn: “Này, trông hắn mơ mơhồ hồ như vậy, chẳng lẽ trong Túy Lý Tiên vừa có nhạc cơ mới đến sao?”.

Page 466: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Tiểu Yến nhìn nàng một cái: “Manh Thiếu gia đang khát khao Thanh KhâuPhượng Cửu điện hạ”.

Phượng Cửu trượt chân rớt từ trên ghế xuống, nắm chén trà trong tay ngồidưới đất nửa ngày mới nói được một chữ: “À”.

Thấy nàng ngã, Manh Thiếu rốt cục cũng để ý tới, thở dài vươn tay ra địnhkéo nàng từ mặt đất đứng lên, nói: “Mặc dù ngươi thường ở cùng một chỗvới chúng ta,

nhưng ngươi vẫn là một tiểu thư khuê các, phải chú ý thể diện của mìnhmột chút, trước mặt mọi người mà ngươi lại ngồi dưới đất thì còn ra cáithể thống gì nữa?”.

Phượng Cửu nghe lời bò dậy, Manh Thiếu tiếp tục cao hứng quay sang nóivới Tiểu Yến: “Phượng Cửu điện hạ nhất định là danh môn thục nữ nhấtđẳng, bản chất quá

mức cao thượng, tâm hồn thiện lương, nhiệt tình yêu thương động vật, tuyệtđối không uống rượu ăn thịt như tục nhân, nàng đích thực là một nữ thầncao quý, thiện

cảm nhân từ, ngay cả con muỗi cũng không nỡ đánh chết”.

Vừa mới dùng chiếc đũa trúc phi trúng một con ruồi, Phượng Cửu mờ mịtnhìn về phía Tiểu Yến.

Tiểu Yến rốt cục không đành lòng, xen vào nói: “Cố nhiên Phượng Cửuđích thật là… nói như thế nào nhỉ, à thì đúng là một giai nhân tuyệt sắc,Manh Thiếu, Phượng

Cửu trong tưởng tượng của ngươi là người như vậy, nhưng vạn nhất nàngkhông phải như vậy, ngươi còn yêu nàng không?”, giơ một ngón tay chỉ vềhướng Phượng

Cửu, “Nếu nàng giống như thế này, ngươi còn mến nàng yêu nàng chứ?”.

Manh Thiếu nhìn về phía Phượng Cửu cười ha ha, cười đến mức không thởđược, nói: “Làm sao có thể?”, chỉ tay về phía nàng nói, “Nếu Phượng Cửu

Page 467: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

điện hạ giống

nàng ta, ta sẽ đâm đầu vào đậu hũ tự tử”.

Tiểu Yến thống khổ quay đầu đi.

Phượng Cửu trấn định gặm nốt cái chân thỏ trong tay, chậm rãi nói: “Tađích thực là Thanh Khâu Phượng Cửu, Thường Thắng tướng quân là của tatặng cho ngươi,

cái hộp kia cũng là ta tặng ngươi, lúc trước khi ta cứu ngươi, tự xưng mìnhlà Tiểu Minh, giấu diếm ngươi lâu như vậy, ta xin lỗi”.

Trong tửu lâu yên tĩnh không tiếng động, Manh Thiếu bưng một chén rượusửng sốt, thật lâu sau, thanh âm có vẻ run rẩy nói: “Ngươi thật sự làPhượng Cửu điện hạ,

là Phượng Cửu điện hạ không dính rượu thịt, cơm phong ẩm lộ*, nhiệt tìnhyêu thương côn trùng, động vật?”.

*Cơm phong ẩm lộ: chỉ người ăn uống thanh tao, không ăn đồ mặn

Phượng Cửu cân nhắc nói: “Có thể ngươi đã có chút hiểu lầm ta, kỳthực…”.

Manh Thiếu cắt ngang một tiếng: “Ngươi vừa rồi uống cái gì?”.

Phượng Cửu nhìn về chén rượu phía trước mặt: “Rượu”.

Thanh âm Manh Thiếu rõ ràng hơn: “Ăn gì?”.

Phượng Cửu nhìn đống xương trên bàn: “Thịt thỏ”.

Thanh âm của Manh Thiếu đã có chút lạc đi: “Khi nãy ngươi dùng chiếcđũa trúc kia đâm cái gì?”.

Phượng Cửu nhìn vào chiếc đũa trúc trong tay: “Con ruồi”.

Manh Thiếu trợn tròn hai mắt, nghiêng người rơi từ bàn xuống đất, PhượngCửu cùng Tiểu Yến cùng kêu lên: “Manh Thiếu!”.

Lúc này Đông Hoa, Liên Tống, Tô Mạch Diệp cùng bước vào đại sảnh,

Page 468: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nghe được tiếng kêu thất thanh, Tô Mạch Diệp đi nhanh về phía trước, nhìnthấy Manh Thiếu

nằm dưới đất, kinh ngạc nói: “Hắn làm sao vậy?”.

Tiểu Yến ngồi xổm trước mặt Manh Thiếu xem xét nửa ngày, duỗi tay duỗichân hắn ra, đau lòng nói: “Aiz, giấc mộng đã vài thập niên trong lòngManh huynh bỗng

chốc tan biến, huynh ấy không chịu nổi đả kích mà hôn mê, may mà lão mỗcó thần dược ở đây, chờ mỗ lấy cho hắn dùng…”.

Lát sau, dưới tác dụng của thần dược, Manh Thiếu gia rốt cục tỉnh dậy,đứng lên thất hồn lạc phách liếc mắt nhìn Phượng Cửu một cái, đẩy TiểuYến đang ngồi chồm

hỗm trước mặt ra, vừa khóc vừa chạy ra ngoài tửu lâu: “Nữ nhân, rốt cuộcta không nên tin nữ nhân, ngay cả nữ nhân ta sùng bái nhất cũng là cái dạngnày thì nữ nhân

thiên hạ còn gì để tin tưởng chứ!”.

Liên Tống Quân phe phẩy quạt, ngờ vực hỏi: “Rốt cuộc là hắn bị đả kíchgì thế, nhìn hắn như vậy liệu có phải từ nay về sau hắn sẽ chuyển hướngsang nam nhân? Nữ

nhân ta còn biết rất nhiều, nam nhân, thôi…”. Đột nhiên như có điều suynghĩ, hắn nhìn về phía Tô Mạch Diệp, “Giới thiệu ca ca của ngươi cho hắncó được

không?”.

Tô Mạch Diệp nhìn về bóng dáng của Manh Thiếu phía xa: “Ca ca ta…thích oai hùng một chút, Manh thiếu gia không đủ oai hùng”.

Phượng Cửu trong tay còn cầm cái chân thỏ đang gặm dở, ánh mắt nhìn vềphía Tiểu Yến có chút phiền muộn: “Ta không nghĩ đến việc bức hắn thànhđoạn tụ,

Page 469: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

chúng ta có nên đuổi theo hắn không, vạn nhất hắn nghĩ quẩn…”.

Tiểu Yến liếc mắt nhìn Đông Hoa một cái, rồi quay về nhìn Phượng Cửu,thở dài: “Aiz, đoạn tụ thì đoạn tụ, nếu hắn dám một lần nữa thích ngươi,khéo không chỉ

đoạn tụ không đâu. Cứ để hắn ra ngoài khóc cũng tốt, nói không chừngkhóc xong sẽ giúp hắn nghĩ thông. Theo cao kiến của mỗ, nếu mỗ và ngươiđuổi theo sẽ càng

khiến cho hắn cảm thấy tự ti về thương thế của hắn, vẫn là không nên đuổitheo. Đến đây, chúng ta cứ ăn thịt con thỏ này đã”.

Bốn người ngồi vào chỗ, phân chia con thỏ, thần sắc trên mặt Đế Quânnhìn không ra là vui hay giận. Phượng Cửu đi qua khẽ dựa vào người hắn,kề tai hắn nói nhỏ:

“Thịt này ăn có gì ngon, cứ mặc kệ bọn họ, về nhà ta làm món ngon hơncho chàng ăn”.

Trong mắt Đế Quân cuối cùng cũng toát ra ý cười, nói: “Được”.

Nàng tiếp tục cùng hắn kề tai nói nhỏ: “Sáng nay dậy sớm như thế, khẳngđịnh là chàng còn mệt, giờ chúng ta cùng chuồn ra ngoài, chàng đi ngủthêm một lát, còn ta

sẽ đi nấu một bát canh bổ, khi nào tỉnh dậy là chàng có thể uống”.

Thanh âm Đế Quân cũng rất nhẹ, nói: “Được”.

❄ Chương 16.3 ❄edit: hanhmyu

beta: Phong Tuyết

Bình an trở về từ trong A Lan Nhược chi mộng, Phượng Cửu để ý, ngườiquen ai cũng đã gặp, duy chỉ có Cơ Hoành là chưa. Hiện giờ mặc dù nàngđã biết Đông

Hoa không có tình ý với Cơ Hoành, hơn nữa từ Tiểu Yến nàng cũng biết

Page 470: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

được rằng ngày trước Đông Hoa tính toán lấy Cơ Hoành là có ẩn tình,nhưng chính tai nàng

đã từng nghe thấy Cơ Hoành biểu lộ một lòng say mê với Đông Hoa chonên tâm tư luôn không được tốt. Đã nhiều ngày không thấy Cơ Hoành đếntìm Đông Hoa,

nàng cảm thấy đây thật là một chuyện may mắn. Thế nhưng xét tình cảm củaCơ Hoành giành cho Đông Hoa, Cơ Hoành có thể mấy ngày liền khôngđến, nàng cảm

thấy thật hiếm có, sau còn thấy kính nể.

Tuy nhiên lòng khâm phục Cơ Hoành của nàng chỉ kéo dài ba ngày và nămcanh giờ, Cơ Hoành liền xuất hiện.

Đó chính là ngày Đế Quân đưa nàng rời cốc. Phạn Âm Cốc mặc dù ai cũngbiết là nơi ra dễ vào khó, nhưng nếu tu vi không đạt đến cảnh giới nhấtđịnh, muốn ra khỏi

cốc để nhìn mặt trời mọc cũng có chút khó khăn, trừ khi được một vị tiêngiả có tu vi cao thâm dẫn đi, Đế Quân dẫn nàng đi theo chính là vì ý nhưthế.

Tô Mạch Diệp đã sớm thay Đế Quân phân phó, nói Đế Quân ưa thanh tĩnh,không cần tộc Tỷ Dực Điểu đưa tiễn, miễn cho nữ quân phải chuẩn bị mộtlễ tiễn đưa phô

trương, bảo vệ được sự thanh tĩnh của cốc. Phượng Cửu đã lâu chưa từngdậy sớm tản bộ, đêm qua lại ngủ không đủ giấc, không khỏi vừa đi vừa mệtrã rời, nhìn

thấy con đường núi cỏ cây tươi tốt đáng yêu, cũng không giúp cho tinh thầnnàng tốt lên được. Đi qua một khúc quanh, một hồ nước lọt vào tầm mắt,Phượng Cửu

suy nghĩ một lát, muốn đi đến bên hồ lấy nước rửa mặt cho tỉnh táo, ánhmắt đang nhìn lung tung chợt phát hiện một thân áo trắng phiêu diêu đứng

Page 471: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

lặng bên bờ nước,

chính là Cơ Hoành.

Đứng xa phía sau Cơ Hoành là Tiểu Yến với sắc mặt không được tốt. TiểuYến vì chuyện tình cảm mà không màng công lao sự nghiệp, lúc trước hắnnói không rời

cốc cùng bọn họ vì phải ở lại trong cốc chăm sóc Cơ Hoành, đã nếm trảinhiều cực khổ nhưng hắn vẫn quyết ý cùng Cơ Hoành đi tiếp trên conđường bôn ba.

Hoàn cảnh này… Tô Mạch Diệp gõ gõ ngọc tiêu trong lòng bàn tay, hướngvề phía Liên Tống nói: “Hai người chúng tacó nên tạm tránh một chút haykhông?”.

Đây là tình huống vạn năm khó gặp, đặc biệt là còn liên quan đến ĐôngHoa Đế Quân, ngay cả Liên Tam điện hạ cũng hận là không thể đi lại gầnngười đẹp để nghe

được rõ hơn một chút, nghe Mạch Thiếu nói vậy liền mở cây quạt chemiệng, thấp giọng ho nhẹ nói: “Ngươi… tránh cũng được, nhưng ta xem,khụ khụ, ta xem

xem…”.

Trước mắt, Cơ Hoành và Tiểu Yến bước nhanh đến, cách Đế Quân vàibước thì đứng lại. Cơ Hoành hôm nay ăn mặc rất chăm chút, mi cong nhưvầng trăng, môi

hồng như hoa đào, chỉ có hai mắt dường như hơi sưng vì khóc, nhưng cũngkhông ảnh hưởng gì đến vẻ phong lưu trên khuôn mặt. Bộ dạng bình thườngcủa Cơ

Hoành vốn không phải là vẻ điềm đạm đáng yêu, nhìn nàng như vậy lạicàng khiến cho người ta vừa thấy đã có cảm giác muốn yêu thương.

Ánh mắt Cơ Hoành dừng ở tay phải của Đế Quân, khuôn mặt tái đi.

Page 472: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu không ngủ đủ, đầu óc hôm nay có chút chậm chạp, nhìn theoánh mắt Cơ Hoành mới thấy tay phải Đế Quân đang nắm tay trái của mình.Nàng chợt nhớ

lúc ra khỏi cửa, bởi vì nàng nháo loạn nói không muốn đi mà muốn ngủ,bước đi chậm chạp lề mề, Đế Quân liền nắm tay nàng kéo đi, đi suốt mộtđường vẫn không

buông ra. Lại nghĩ tới chuyện Cơ Hoành không có được quả tần bà, nàngcảm thấy việc này tuy là Cơ Hoành không duyên cớ đến trước mặt nàng,nhưng nàng và Đế

Quân tay trong tay như thể cố ý dương uy trước Cơ Hoành. Nàng và CơHoành hay Tri Hạc không có gì để phải phân biệt với nhau, nàng ngáp mộtcái, nghĩ chuyện

này kỳ thật cũng không có gì, giơ ngón tay chỉ hồ nước đằng trước, nói vớiĐế Quân: “Nhìn Cơ Hoành chắc là có chuyện muốn nói, ta ra phía trướcrửa mặt cho tỉnh

một chút”, nhân cơ hội đó rút tay mình ra.

Gương mặt như hoa như ngọc của Tiểu Yến lộ ra nét khác lạ, nhìn CơHoành ngây ngốc ngóng nhìn ánh mắt của Đông Hoa, cảm thấy không đànhlòng xem nữa,

đành quay sang Phượng Cửu nói: “Aiz, nghe nói đầm nước này có thủyquái, để ta đi cùng ngươi”.

Ánh mắt Đế Quân liếc qua Tiểu Yến, thản nhiên nói: “Không cần ngươiphải chịu khổ, ta đưa nàng đi”, rồi hướng Cơ Hoành nói: “Có gì chờ ta vềrồi nói sau”. Nói rồi

cầm tay Phượng Cửu dắt đi. Phượng Cửu có chút không rõ: “Ta muốn đirửa mặt một chút, hai người nói chuyện lúc này không phải là sẽ tiết kiệmđược thời gian

sao, chàng đi cùng ta làm gì?”. Đế Quân lạnh nhạt nói: “Cũng không mất

Page 473: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

quá nhiều thời gian”. Đi được mười bước, Phượng Cửu tựa hồ như ngộ ra,có chút ngượng

ngùng thấp giọng hỏi: “Chàng lo lắng ta sẽ rơi xuống nước sao?”. Đế Quâncúi đầu liếc nàng một cái: “Nàng nói thử xem”. Phượng Cửu nhăn mặt:“Nhất định là

chàng lo ta rơi xuống nước làm mồi cho thủy quái”. Đế Quân nhướn minói: “Nàng thật hiểu ta”. Phượng Cửu nhịn hừ một tiếng, chưa hết giận lạithêm một chút bực

bội.

Ánh mắt của Phượng Cửu quả nhiên không sai, Cơ Hoành đúng là đã khócmấy ngày đêm. Đêm đó Phượng Cửu và Đế Quân trở về, nhưng Đế Quânkhông đến viện

của Phượng Cửu mà lại đổi chỗ ở cho Tiểu Yến, trong lòng chợt cảm thấynhân duyên của mình và Đế Quân còn có thể có hy vọng. Cơ Hoành nghĩđêm khuya chính

là lúc dễ lấy lòng người nhất, bèn lấy một viên dạ minh châu chiếu sáng,một đường đến phòng thăm hỏi Đế Quân.

Trước giờ Đế Quân ở đây, nàng luôn là người hầu hạ, thi thoảng giả bộkhông biết Đế Quân ở trong phòng, không gõ cửa mà cứ trực tiếp vào, ĐếQuân cũng không

nói gì. Đêm đó nàng cũng có ý định như vậy, lặng lẽ tiến vào phòng ĐếQuân vì hắn mà đốt thêm một lò hương, nếu Đế Quân đang ngủ, ngày hômsau tất sẽ hiểu

nàng vì mình mà thêm hương, nhận ra nàng luôn quan tâm chăm sóc hắn.Nếu Đế Quân tỉnh, nàng muốn nhân thời cơ này nằm trước giường Đế Quânbày tỏ nỗi lòng,

nàng biết rõ mình xinh đẹp, thời điểm ánh trăng thấp thoáng chiếu vào làlúc nàng đẹp nhất, cho dù lúc đó không thể khiến Đế Quân động lòng

Page 474: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nhưng cũng có thể làm

cho hắn khắc sâu trong trí nhớ.

Nàng mang ý nghĩ này đi đến đến đẩy cửa phòng Đế Quân, sau đó… Nàngôm mặt khóc chạy về. Nàng khóc mấy ngày, cho đến khi nghe nói ít ngàynữa Đế Quân sẽ

rời cốc, nàng lau nước mắt định thần, hiểu được đây là thời cơ cuối cùng.

Đế Quân có Phượng Cửu thì thế nào, luận trước sau cũng là Phượng Cửuchen ngang nàng với Đế Quân. Cho dù Phượng Cửu cùng Đế Quân có tình,bất quá cũng

mới chỉ hơn một năm, còn tình cảm của nàng đối với Đế Quân đã sâu hơnhai trăm năm, nói buông tay đâu có dễ như vậy. Tiểu Yến nói nàng cốchấp, nhưng chính

hắn cũng là loại cố chấp. Tình cảm này nàng nhất định phải giành. Hômnay nàng muốn cùng Đế Quân nói chuyện một phen, phải tự hạ thấp thânphận của mình,

không muốn cho người khác nghe được, nhưng lại thấy Đế Quân đưaPhượng Cửu đi rửa mặt, nàng sửng sốt một chút rồi cũng theo sau, gọi ĐếQuân: “Sư phụ, xin

dừng bước”.

Đông Hoa xoay người lại nhìn nàng.

Cơ Hoành rụt rè nói: “Nô tỳ hôm nay kỳ thực có chuyện muốn nhờ, đặcbiệt chạy tới đây cũng là vì mong sư phụ ân chuẩn”.

Đông Hoa vẫn chưa nói gì, Cơ Hoành hiểu được đây là có ý cho nàng nóitiếp: “Nô tỳ lúc còn trẻ đã phạm sai lầm lớn, ba trăm năm rồi không thể trởvề nhà, cũng

không còn mặt mũi để về, nhưng làm khách ở Phạn Âm Cốc không thể là kếlâu dài, hy vọng sư phụ nể mặt cha nô tỳ mang theo nô tỳ rời cốc, cho dù

Page 475: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

sư phụ giàu có

hay bần hàn, nô tỳ cũng cam tâm”, khẽ cắn răng nhìn thoáng qua PhượngCửu: “Nếu sư phụ ân chuẩn, nô tỳ nguyện cả đời hầu hạ Phượng Cửu điệnhạ cùng sư phụ”.

Nghe được tên mình từ miệng Cơ Hoành, Phượng Cửu giật mình một cái,cơn buồn ngủ nhanh chóng biến mất. Cơ Hoành công chúa lần này tự hạthấp mình đến cực

hạn, nếu Đế Quân mềm lòng đem nàng ta đi cùng, khác gì mang theo mộtmầm tai họa. Nam nhân không nghĩ đến tâm tư nhỏ bé của nữ nhân, trướcđây nàng cũng

không để ý, may mà được Tiểu Yến chỉ điểm cho một chút, giờ có thể nóicũng đã tích lũy được ba bốn phần, vội vàng bày tỏ thành ý với Cơ Hoành:“Ta thấy Phạn

Âm Cốc sơn thủy cũng tốt, không bị ảnh hưởng tục khí phàm trần, quả thựclà một cõi yên vui, đến Thái Thần Cung làm tỳ nữ thì có gì tốt? Trong cungquy tắc rất

nghiêm, tỳ nữ từ trước đến nay không được bước chân vào bên trong nộicung. Làm tỳ nữ ở đó ta cũng từng thử rồi, ở đó bốn trăm năm cũng khôngthể gặp mặt Đế

Quân, ngươi làm như vậy là tự hạ thấp thân phận của ngươi, ta đây năm đócũng vì tuổi nhỏ nên da mặt mới dày”. Đế Quân nhìn qua, nàng thấy trongánh mắt Đế

Quân có ý vui mừng. Phượng Cửu tự lý giải, có thể Đế Quân nghĩ là nàngnói rất đúng, hiện tại da mặt nàng cũng không mỏng, trên mặt nhất thời nónglên.

Trong mắt Cơ Hoành hiện lên vẻ ngạc nhiên, ánh mắt tràn ngập hy vọnghướng về phía Đế Quân. Đông Hoa lãnh đạm nói: “Ở Phạn Âm Cốc mớicó thể khắc chế thu

Page 476: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thủy độc trong người ngươi, ngươi có thể an tâm ngụ tại đây ba ngàn năm,độc tính trên người sẽ tự hóa giải hết”. Ngụ ý không cần phải nghĩ đếnchuyện ra khỏi cốc.

Cơ Hoành hoảng hốt nói: “Nhưng như thế sẽ không thể thường xuyên gặpsư phụ…”.

Phượng Cửu nói: “Thật ra ta có thể cho ngươi lưu lại bốn bức họa…”.

Đông Hoa đột nhiên nói: “Phụ thân ngươi trước khi ra đi đã ủy thác bổnquân chiếu cố ngươi, tuy nhiên, bổn quân luôn không thích chiếu cố mộtngười luôn muốn ở

bổn quân nhiều thứ”.

Mặt Cơ Hoành lập tức trắng bệch, thật lâu sau, bi thảm nói: “Dạ, nô tỳ hiểuđược”.

Trên bờ hồ nước, Phượng Cửu nhìn chằm chằm mặt nước, ngẩn người, ĐếQuân lấy khăn lụa nhúng nước đưa cho nàng. Phượng Cửu nhận lấy laumặt, trong chốc lát

cảm giác mát nhè nhẹ dễ chịu khiến nàng rốt cục hoàn toàn tỉnh táo, nói:“May mắn năm đó khi ta làm tỳ nữ trong cung của chàng không bị chàngnhận ra, nếu lúc đó

chàng nhận ra ta, nhất định sẽ nói với ta những lời như đã nói với CơHoành hôm nay”, lại do dự nói, “Những lời chàng nói kỳ thực có chút lạnhlùng”.

Tia nắng ban mai ngày đông vừa lộ ra, chiếu xuống ấm áp, cây cỏ ven bờtrở nên sống động hẳn, Đế Quân nằm xuống, nhìn lên bầu trời cbao la caorộng, như có

điều suy nghĩ, nói: “Nếu khi đó ta nhận ra nàng, hiện giờ con ta hẳn là cóthể đi đánh nhau được rồi”.

Phượng Cửu đang định đưa tay lấy chiếc khăn trên mặt xuống, không ngherõ, nói: “Chàng nói gì cơ?”.

Page 477: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Đế Quân gối đầu lên tay trái, tay phải vỗ vỗ lên mặt cỏ bên cạnh, nhìn nàngnói: “Chúng ta nằm đây một lát nữa rồi về”.

Phượng Cửu ngẩn người, tư thế này của Đế Quân rất quen thuộc, khi hắncâu cá thường thích một tay gối đầu, một tay nắm cần câu, lúc chờ cá cắncâu đôi khi còn

có ngẫu nhiên úp một quyển kinh phật trên mặt che ánh mặt trời. Đế quâncó rất nhiều dáng vẻ, dáng vẻ nào cũng đều rất đẹp, nhưng bộ dạng thanhnhàn này khiến

nàng thích nhất. Bị sắc đẹp mê hoặc, nàng vẫn hiểu được đang có ngườichờ, không nên nằm xuống, thế nhưng nàng vẫn tự giác nằm gối đầu lênkhuỷu tay Đế Quân,

trong miệng không quên nhắc nhở hắn: “Mạch Thiếu và Liên Tam điện hạvẫn đang chờ, chúng ta nằm cho chàng nghỉ ngơi một chút rồi…”.

Cỏ xanh dập dờn trải dài ra tận chân trời, Đế Quân ôm nàng, nhắm mắtnói: “Bọn họ sẽ tự tìm việc tiêu khiển, không cần phải quan tâm”.

Tô Mạch Diệp nhìn hai kẻ nằm phía xa xa nơi bờ đầm nước ngắm ánh bìnhminh, nhìn Liên Tống nói: “Cảnh tượng này trước kia từng xảy ra chưa,theo ý kiến của

điện hạ, chúng ta lúc này nên làm như thế nào?”.

Liên Tống thở dài một hơi: “Một mình hắn ngắm trời ngắm mây cũng làchuyện thường gặp, nhưng vừa hẹn hò vừa ngắm trời mây như vậy thì tachưa từng thấy”, hắn

vung tay áo lên hóa ra một bàn cờ, thở dài một hơi nói: “Chúng ta lúc nàyngoài việc đợi ra thì còn có thể làm gì nữa, chơi vài ván cờ giết thời gianvậy”.

Trong lòng Phượng Cửu kỳ thực đang suy tính.

Mục đích đầu tiên khi ra khỏi Phạn Âm Cốc là đến chỗ cô cô tạ tội. Ngàyđó nàng được cô cô mang theo đến Cửu Trùng Thiên, trên đường bị Đế

Page 478: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Quân lừa gạt, rất

lâu sau đó không có tin tức gì, tuy rằng Bạch gia nuôi con không hề quảnchặt nhưng những ngày này, cô cô ắt hẳn cũng rất lo lắng cho nàng, nàngcần phải đến xin

lỗi cô cô.

Mục đích thứ hai là cứu sống Diệp Thanh Đề. Năm đó Diệp Thanh Đề vìcứu nàng mà chết dưới đao của yêu ma, hồn phách nhiễm yêu khí, cho dùcó đầu thai cũng

chỉ có thể làm yêu, đời đời kiếp kiếp thống khổ. Phương pháp duy nhất đểgiải cứu hắn là làm ra một tiên thể có thể dung nạp hồn phách của hắn,mang đến Dao Trì

tắm rửa gột sạch bụi trần trần, đưa hắn lên làm thần tiên. Năm đó nàng thuhồn phách của hắn đặt ở chỗ Tạ Cô Châu. Hiện giờ nàng đã có được quảtần bà, quả tần

bà sinh ra từ xương Bạch Cốt, xương Bạch Cốt lại không phải phàm thai,thích hợp tạo ra một thân thể thần tiên, đối với hắn rất hữu dụng. Như thếsau khi tìm cô cô

xin tha thứ, có thể đến chỗ Tạ Cô Châu lấy lại hồn phách Diệp Thanh Đềmà hắn đang bảo quản.

Có hồn phách của Diệp Thanh Đề rồi, phải đến chỗ bà ngoại và mẫu thânmột chuyến, đây là mục đích thứ ba. Nàng cùng Đế Quân mặc dù đã là vợchồng nhưng lễ

thành thân ở lại chưa có, loại nghi thức này đối với Đế Quân có thể cóhoặc bỏ qua, nhưng ở Thanh khâu đây là chuyện hệ trọng, nàng và Đế Quânphải lo liệu làm

một lễ thành thân. Nhưng Đế Quân một là không có gia thế, hai là khôngquyền cao chức trọng, thực không dễ dàng đi qua cửa bà ngoại. Nàng thậtvất vả mới có

Page 479: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

được tình yêu của Đế Quân, nhân duyên này không thể bị bà ngoại pháhỏng, nàng phải tự mình đi tìm bà ngoại, tìm cách thuyết phục lão nhân gia.

Nhưng xưa nay, chuyện xảy ra luôn luôn không như người tính.

❄ Chương 16.4 ❄edit: hanhmyu

beta: Phong Tuyết

Trong Tẩy Ngô Cung của Thái tử điện hạ Cửu Trùng Thiên – Dạ Hoa, bênmột cái đình nghỉ mát, cô phụ của Phượng Cửu phong tư vô song đang nhànnhã ngồi

dưới mái đình vẽ tranh, cô cô Bạch Thiển nằm nghiêng người trên giườngxem một cuốn du ký, tiểu đệ Cục Bột của nàng đang nằm ngủ say trong lòngcô cô.

Nàng nơm nớp lo sợ đi qua chỗ cô cô hành lễ, hành lễ xong, cô phụ nàng làThái tử điện hạ kia nhìn nàng cười nhẹ một tiếng, nhưng cô cô nàng đến mímắt cũng

không ngước lên, chỉ nghe thấy một thanh âm vang lên phía sau cuốn du ký:“A, Phượng Cửu đấy à, có phải con đã quên mấy ngày gần đây con phảichịu trách

nhiệm làm đại sự gì không?”. Loại giọng điệu này của cô cô cất lên là códấu hiệu ám chỉ không có chuyện gì tốt lành cả.

Nàng lập tức rùng mình một cái, nhỏ giọng nói: “Không… Không nhớ rõ”.

Cô cô vẫn không nhìn lên, nói tiếp: “Ta đây nhắc nhở con một chút, mườilăm ngày nữa là đến lễ binh tàng* của con”.

*Lễ binh tàng (binh tàng chi lễ): Là một ngày lễ truyền đời ở Thanh Khâudiễn ra mỗi khi tân đế lên kế nhiệm. (Cuối chương 18 sẽ có đoạn giới thiệurõ ràng về ngày lễ

này, hiện giờ PT chỉ tạm thời giới thiệu như vậy).

Page 480: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Lễ binh tàng. Nàng chợt nhớ ra, vẻ mặt đưa đám nói: “Cô cô chẳng lẽmuốn chờ đến lúc mặt trời lặn mới nhìn con sao? Lỡ như nếu mười lămngày sau con không về

kịp thì sao?”.

Cô cô nàng rốt cục cũng giương mắt lên, trong ánh mắt mang theo ý cười,“Nếu thật sự sau mười lăm mười sáu ngày sau con vẫn chưa trở về, tronglễ binh tàng ta sẽ

biến thành con, giúp đỡ con một chút, nhưng nếu như con đã trở lại thìcũng đừng nghĩ đến việc chiếm tiện nghi, còn có mười lăm ngày, mỗi ngàyngủ ít đi hai ba

canh giờ cũng đủ để chuẩn bị”.

Nước mắt nàng rơi lã chã, nói: “Nhưng một ngày con phải ngủ đủ bốn canhgiờ”.

Cô cô nàng tỏ vẻ đồng tình nhìn nàng, “Aiz, thật là đáng thương, nhưng concòn trẻ, một ngày chỉ ngủ một hai canh giờ cũng không đáng ngại”.

Nàng đưa ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía cô phụ Dạ Hoa Quân, DạHoa Quân đặt bút xuống nói: “Aiz, đúng là quá đáng thương”.

Trong mắt nàng lập tức dấy lên ngọn lửa hy vọng, Dạ Hoa Quân đổi sangbút lông thỏ nói, “May mắn là ngươi trở về sớm, nếu là về muộn thêm bảytám ngày nữa, có

lẽ còn phải thức suốt đêm”.

Hy vọng vừa lóe lên trong mắt Phượng Cửu chợt tắt lịm.

Tuy rằng Thanh Khâu không có nhiều lễ nghi nặng nề như Cửu TrùngThiên, nhưng vẫn có một vài nghi lễ cần thiết, thí dụ như lễ binh tàng. Đâylà nghi lễ mà mỗi tân

đế khi kế vị đều phải thực hiện. Việc này được bắt đầu từ thời Bạch ChỉĐế Quân, về sau thường lấy ngày sinh của mỗi tân đế làm lễ, bình thường

Page 481: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

là sau trăm tuổi,

trước đó tân đế phải tự tay chế tạo một món binh khí, trong lễ binh tàng sẽthể hiện quyền uy trước tiên nhân trong tứ hải bát hoang, khẳng định đây làvùng thánh địa.

Chẳng hạn như đào chú kiếm trong tay nàng hiện nay chính là kiệt tác màcô cô Bạch Thiển của nàng đã tạo ra trước lễ binh tàng năm xưa của mình.

Phượng Cửu kể từ khi lĩnh tiên chức của cô cô, kế vị làm quân chủ đônghoang, hai trăm năm qua, một nửa thời gian dành để học tập, nửa còn lạicũng là để rèn một

thanh kiếm, bởi vì nguyên liệu chế kiếm lấy từ Hợp Hư sơn cho nên câykiếm mang danh hiệu là hợp hư kiếm.

Thực ra mấy ngày trước khi cô cô nàng thành hôn, hợp hư kiếm đã đượcđúc xong, nhưng hộp kiếm thì không hiểu đã bay đến phương trời nao. Từtrước đến giờ

nàng vẫn nghĩ thời gian còn nhiều, đợi sau tiệc cưới của cô cô thì ở lạiCửu Trùng Thiên vui chơi một hai tháng rồi tính cũng không vấn đề gì.

Vậy mà sau khi vào Phạn Âm Cốc, nàng đã quên sạch chuyện này.

Nếu trong ngày lễ đó, nàng cứ đem thanh kiếm không vỏ đến trước mắt mọingười, gia gia Bạch Chỉ Đế Quân của nàng không lột bộ da hồ ly của nàngmới lạ.

Phượng Cửu nhìn trời than thở một hồi, những gì nàng tính toán lúc trướcgiờ không cần làm vội, tạo hộp kiếm mới là đại sự lúc này. Mười lămngày, mười lăm ngày.

Tạm thời lại liều mạng vậy.

Phượng Cửu than thở suốt mười ba ngày trên đường đến Phân Đà Lợi trì,tình cờ gặp Liên Tống Quân, hai người liền cùng đi. Liên Tống nhìn bộdạng Phượng Cửu

Page 482: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

như thể mất cha mất mẹ, không khỏi cất lời hỏi thăm một chút. Phượng Cửuđược Liên Tống Quân quan tâm, thập phần cảm động, bèn kể mọi chuyệncho Liên Tống

Quân nghe. Liên Tống Quân phe phẩy cây quạt cười nói: “Trong nhà ngươikhông phải đang chứa một Đế Quân đấy sao? Trình độ tạo hộp kiếm củaĐông Hoa có

thể gọi là đệ nhất bát hoang, với tài năng của hắn chỉ nay mai là làm xong.Vào thời khắc quan trọng như vậy ngươi không mang hắn ra dùng một chútchẳng phải là

phí của trời sao?”, rồi trêu đùa: “Ngươi chỉ cần ôn tồn nói với hắn vàicâu, hắn nhất định sẽ giúp ngươi làm, cần gì phải ở đây thở ngắn than dàichứ”.

Tâm trí Phượng Cửu lúc này một nửa đang đặt ở chuyện cái hộp kiếm, nênchọn chất liệu gỗ gì, kiểu dáng như thế nào, nghe Liên Tống nói thì hàm hồđáp: “Ta nghĩ

chuyện của mình thì nên tự mình làm, giao cho Đế Quân chắc chắn sẽkhông có sai sót gì, nhưng nếu việc gì cũng dựa vào Đế Quân thì không tốt,về sau ta sẽ không

trưởng thành được, chỉ như phế vật dựa dẫm vào hắn. Chuyện này nhiềulắm thì chàng có thể giúp ta tìm cách đẩy nhanh tiến độ làm hộp kiếm,những chuyện khác

có lẽ sẽ không động tay động chân làm cho ta”. Nàng như nghĩ ra cái gì,đột nhiên hai mắt sáng ngời: “Bằng không Tam điện hạ cùng ta đánh cuộcxem Đế Quân có

chủ động làm giúp ta hay không, nếu ta thắng, Tam điện hạ đem miếng ngọcvu phủ* trân quý lần trước điện hạ làm đoản kiếm cho Thành Ngọc NguyênQuân còn

thừa tặng ta, nếu Tam điện hạ thắng, ta lấy cá trong Phân Đà Lợi trì làm cásốt chua ngọt nửa tháng cho Tam điện hạ”.

Page 483: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

*Ngọc vu phủ: ngọc duẩn sắc, một loại ngọc rất quý từ thời cổ.

Hai người đang bước vào cửa cung, Liên Tống gấp chiếc quạt trong tay,cười nói: “Tiền đặt cược tuy là tương đương nhau, nhưng dựa vào tìnhtrạng của ngươi hiện

nay, ván này ta nhất định sẽ thắng”, gõ gõ chiếc quạt trong lòng bàn tay, lạinói, “Aiz, kỳ thực nếu ta thắng thì cũng không được tốt cho lắm, ăn cá sốtchua ngọt của

ngươi, với tính khí hay ghen của Đông Hoa, hắn lại bắt ta nhổ ra bằngđược ấy chứ”.

Phượng Cửu nói: “Tam điện hạ nói như vậy không khỏi có chút nói quá, vảlại Đế Quân chàng cũng không tới mức như vậy…”.

Hai người vừa hàn huyên vừa bước vào bên trong.

Liên Tống Quân quả nhiên mấy ngày gần đây đỏ tình đen bạc, Đế Quânnghe kết quả sau khi Phượng Cửu đến tạ tội với cô cô, liền biến ra một tờgiấy hướng dẫn

giúp nàng tăng tiến độ làm hộp kiếm, dán trên cây cột đối diện bàn họctrong thư phòng, suy nghĩ một chút, viết thêm vài lời cổ vu khích lệ nàng,còn cái khác thì…

không có.

Phượng Cửu thừa dịp Đông Hoa ra khỏi thư phòng, chạy nhanh đến chỗLiên Tống, sắc mặt vui mừng, chắp tay nhỏ giọng nói: “Nhờ ân Tam điệnhạ, xem ra hôm

nay tại hạ có vận được tiền tài tìm đến, nhất định sẽ sử dụng tốt ngọc bộivu phủ của Tam điện hạ”.

Liên Tống cũng nhỏ giọng nói: “Mới vừa rồi ta còn thấy ngươi sầu não,sao lúc này lại vui vẻ đến thế, chẳng lẽ chỉ vì thắng ta một miếng ngọc bộisao?”.

Page 484: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu càng nhỏ giọng nói: “Trong mười lăm ngày phải làm xonghộp kiếm là việc đã rồi, có buồn vậy chứ buồn nữa cũng không giải quyếtđược vấn đề gì, thà

rằng cứ thả lỏng tâm tình còn tốt hơn. Có thể dùng ngọc vu phủ của Tamđiện hạ để góp phần tạo hào quang cho hộp kiếm mới là chuyện vui ngoàidự tính, làm sao

lại không khiến cho ta vui ra mặt được chứ?”.

Bên ngoài, Đông Hoa sai Trọng Lâm bày một bàn cờ cùng hai ghế đá dướitàng của một gốc cây lá đỏ. Thư phòng hiện giờ đã bị Phượng Cửu chiếmgiữ, nàng lúc

này phải ngồi vẽ hộp kiếm, hắn và Liên Tống chơi cờ trong thư phòng sẽgây trở ngại cho nàng, hôm nay trời lại ấm, ngồi bên ngoài chơi cờ có chútgió thổi cũng tốt.

Trọng Lâm ôm bàn liên tục thay đổi phương hướng, vừa thay vừa hỏi ĐếQuân xem hướng đó có thích hợp không, nhưng câu trả lời lúc nào cũng làkhông. Trọng

Lâm một đầu đầy mồ hôi, đừng cho rằng Trọng Lâm tiên quan lúc nào cũngnghiêm trang ít nói, tới Thái Thần Cung mới biết, chiểu theo nhiệm vụ cầnphải hiểu ý Đế

Quân, hắn mang mỹ danh “giải ngữ hoa” (thấu hiểu nhân tâm). Lúc này cócái bàn cũng không dọn được theo ý của Đế Quân, Trọng Lâm đại nhâncảm thấy rất áp

lực. Xoay đi xoay lại cái bàn, đến khi Trọng Lâm cảm thấy việc sắp hỏngđến nơi thì nghe Đế Quân chậm rãi nói: “Được, vị trí này không tồi”.

Trọng Lâm đại nhân thực không hiểu được, bàn cờ lúc này đặt cách xabóng mát của tán cây lá đỏ, chỗ này mà muốn ngắm hoa cỏ thì cũng rất khó,Đế Quân vì sao

lại coi trọng vị trí này? Khi hắn đứng dậy lấy tay áo lau mồ hôi, giương

Page 485: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

mắt lên liền nhìn ngay thấy chiếc bàn dài trong thư phòng, cùng với chiếcbàn là nghiên mực

giấy bút của Phượng Cửu. Trọng Lâm đại nhân đột nhiên tỉnh ngộ, xem ralà chiếc bàn đọc sách không hướng thẳng ra phía cửa thư phòng, từ bênngoài trông vào vô

luận thế nào cũng không thể nhìn rõ… Trọng Lâm đại nhân “thấu hiểu nhântâm” thành khẩn nhìn Đế Quân nói: “Bên ngoài đang có gió mát vừa ý, màgió có lẽ không

thể thổi tới bàn đọc sách của Phượng Cửu điện hạ, để thần chuyển bàn đọcsách của điện hạ ra ngoài một chút”. Đế Quân tán thưởng nhìn hắn một cái,gật đầu đồng

ý: “Được, chuyển chỗ cũng tốt”.

Phượng Cửu ở bên trong chăm chỉ, Đông Hoa, Liên Tống hai người bênngoài cũng chăm chú, thế cờ trắng đen tung hoành, Liên Tống hơi có chútcảm khái: “Năm

trước ta cũng tới Thái Thần Cung uống rượu chơi cờ như thế này, ta nhớlúc đó ta đã từng khuyên ngươi, nói một ngày kia nếu như ngươi nghĩ thôngsuốt, muốn tìm

một vị Đế hậu song tu, Tri Hạc cũng coi như không tồi. Aiz, kỳ thật TriHạc cũng xứng với ngươi, mặc dù miễn cưỡng một chút nhưng nàng cũngđã ở trong Thái

Thần Cung nhiều năm… Hóa ra ngươi chờ rất nhiều năm để có PhượngCửu, thật không uổng công, quả nhiên chỉ có nàng mới thật phù hợp với địavị Đế hậu của

ngươi”.

Đông Hoa nhướn mi nói: “Ngươi hôm nay trước khi tới đã uống rượu sao?Hiếm khi nói được vài câu hay như thế”.

Liên Tống lơ đễnh cười nói: “Rượu thì không uống, nhưng lại đánh cược

Page 486: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

một trận”. Lại nói, “Tuy rằng ấn tượng của ta với Tri Hạc cũng coi nhưkhông tồi, Tri Hạc

múa không tệ, bất quá nếu bàn về mỹ mạo cùng khí chất,… nói một lờicông bằng thì Tri Hạc không bằng Phượng Cửu”. Hạ xuống một quân cờtrắng, nói, “Hôm

nay ta nói Phượng Cửu không nên ngại ngần nhờ ngươi làm hộp kiếm giúp,nhưng nàng lại nói chuyện của mình thì nên tự làm, không thể cứ dựa vàongươi để rồi trở

thành một phế vật. Ta cứ tưởng rằng đó là lời nói giữ thể diện, một tiểu cônương luôn luôn muốn dựa dẫm vào sự sủng ái của người yêu mà, khôngngờ tới ngươi quả

thực không giúp nàng, lời nói ấy lại thành thật”.

Đông Hoa giương mắt nhìn về phía Phượng Cửu trong thư phòng, hồng ythiếu nữ đang hết sức chăm chú nhìn vào tờ giấy trắng trước mặt, trầm tư… thần sắc đôi

lúc lộ ra vẻ nghiêm túc, có thể sẽ là bộ dáng nàng phê chuẩn giấy tờ saunày, Đế Quân đặt một quân đen xuống bàn cờ, nhẹ giọng nói: “Tiểu Bạchluôn luôn rất hiểu

chuyện”.

Phượng Cửu mấy ngày gần đây vội đến mức chân như không chạm đất, chưtiên còn chưa áo mão vào chầu nàng đã ngồi trong thư phòng, ngồi mộtmạch đến giờ

ngọ, sau giờ ngọ lại đốt đèn thức đến tận khuya. Đế Quân ở lâm viên phíasau cũng có vẻ bận rộn.

Ngày thứ ba, Trọng Lâm đem đạo cụ và bàn mực của nàng tới tiểu lâmviên*, lúc này Phượng Cửu mới biết mấy ngày qua Đế Quân bận rộn việcgì. Đưa mắt nhìn,

ngôi đình lục giác giữa hồ sen đã hoàn toàn thay đổi, sáu bên mặt đình đều

Page 487: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

có màn chắn gió, chiếc bàn đá thủy tinh trắng trong đình đã được đổi thànhmột chiếc án

dài, trên bậc tam cấp thủy tinh nối từ mặt nước vào đình được trải một tấmthảm dày để phòng ngừa lạnh chân.

*Lâm viên: khu trồng cây cối, hoa cỏ để du ngoạn, nghỉ ngơi

Nghe ý tứ của Trọng Lâm có thể thấy là Đế Quân ngại trong thư phòng quábức bối, cố ý thu xếp tiểu đình này thành chỗ cho nàng làm việc. Ngày đầutiên chuyển

tới đây, Phượng Cửu liền cảm thấy tiểu đình này đáng yêu hơn rất nhiều sovới thư phòng. Ngày hay đêm đều có cảnh sắc phong phú, lúc nàng phiềnmuộn, ngẩng

đầu lên là có thể ngắm cảnh giải lao thư giãn, khi muốn ngủ, nàng chỉ cầnbuông sáu tấm rèm xuống là thành phòng ngủ. Tâm ý này của Đế Quânkhiến cho nàng có

chút cảm động.

Phượng Cửu ăn ngủ trong ngôi đình này, nàng rất vội, nhưng tự đáy lòngnàng cũng cảm thấy, nếu thiên giới đưa ra bảng xếp hạng thần tiên thanhnhàn, Đế Quân nhất

định phải đứng hàng tam giáp. Nàng vì một thân công việc mà phải bất đắcdĩ trú lâu dài trong đình, thế nhưng Đế Quân cũng dời việc ăn ngủ đến bêntrong đình này.

Tuy rằng nước trà của nàng hơn phân nửa là do Đế Quân đưa đến, nàngloay hoay vội đến mức quên không ăn cơm, Đế Quân còn động tay chonàng ăn, nhưng kỳ

thật hầu như mọi lúc, Đế Quân ở bên trong đình đều là đọc sách giải trí.Lúc nàng vẽ hình dáng hộp kiếm, Đế Quân ngồi bên cạnh nàng xem sách,lúc nàng chọn vật

liệu là gỗ để chế tạo, Đế Quân nằm cạnh nàng xem sách, lúc nàng từ bỏ vật

Page 488: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

liệu gỗ, Đế Quân ngủ bên cạnh nàng xem sách, lúc nàng thử lắp ráp sơlược cái hộp kiếm,

cuốn sách úp trên mặt Đế Quân đang ngủ…

Nhoáng cái mười ngày đã trôi qua, hộp kiếm cơ bản là đã hoàn thành, duychỉ còn miếng ngọc vu phủ trang trí nữa là xong, Phương Cửu thả lỏng cơbắp, thư giãn.

Ngả người xuống ngủ, hôm đó đang ngủ bỗng giật mình nhớ tới một chuyện.

Mấy ngày trước Đế Quân hình như đã hỏi nàng khi nào thì nàng đưa hắnđến Thanh Khâu gặp cha mẹ nàng, lúc đó nàng đã nói như thế nào nhỉ? Lúcấy nàng đang

đẽo một khúc gỗ, không để ý lắm, hình như nàng đã nói thật: “Để ta thuyếtphục bà ngoại xong sẽ đưa chàng tới”.

Nàng lúc ấy bận đến váng đầu, lúc này nhớ lại, thoáng giật mình, tại saolúc đó nàng lại nói thật chứ. Lúc ấy Đế Quân đang đắp cuốn sách trên mặt,thật lâu sau

không nói gì, nàng cũng không để ý, lúc này nhớ tới, Đế Quân hẳn là đã tứcgiận, nhưng mấy ngày này Đế Quân tựa hồ như không có gì khác thường.

Nàng không khỏi mở mắt ra, trước mặt là Đế Quân đang điềm tĩnh ngủ,nàng sờ sờ mặt Đế Quân, xấu hổ nói nhỏ: “Ta chắc chắn sẽ sớm thuyếtphục bà ngoại và cha

ta, sớm đưa chàng về Thanh Khâu, chàng tạm thời chịu ủy khuất mấy ngày,đừng vì thế mà giận ta nhé”. Rồi nhẹ nhàng xoa xoa đầu Đế Quân. Bày tỏsự áy náy với

Đế Quân xong, cảm thấy như tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, nhìn thấysắc trời vẫn còn tối, có thể ngủ thêm nửa canh giờ nữa, Phượng Cửu vùiđầu vào ngực

Đế Quân né ánh trăng sáng rồi lại ngủ thiếp đi.

Page 489: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

———————————————

Đợt vừa rồi có nhiều comment nói sắp ngược, ko hiểu là nguồn do đâu. PTchỉ thấy, hiện tại thì ngược còn hơi xa vời….

❄ Chương 16.5 ❄edit: hanhmyu

beta: Phong Tuyết

Lễ binh tàng được tổ chức vào ngày mười tám tháng hai, Phượng Cửu vấtvả mười bốn ngày đêm, rốt cục vào canh năm ngày mười sáu tháng hai,quăng dao khắc

xuống, cuối cùng hộp kiếm cũng xong, vui mừng quên luôn cả chuyện trọngđại nhất.

Hộp kiếm dài bốn thước làm bằng gỗ lim, là một cái hộp có thể rút ra đẩyvào được, những chỗ được ghép hầu như không nhìn thấy dấu vết, dướiđáy và hai bên hộp

khắc hoa văn năm con hồ ly nô đùa, mặt bên trên gắn hai miếng ngọc vuphủ đã được chạm hình hoa phật linh. Tay nghề chạm khắc của PhượngCửu rất tốt, thường

ngày nàng khắc củ cải, chạm bí đỏ, lần này hoa văn trên hộp kiếm nàng làmcũng hết sức tinh tế nhã nhặn. Không biết hộp kiếm này có sánh được vớihộp kiếm mà

gia gia và mấy thúc bá của nàng làm trước kia không, nhưng so với cái hộpcủa cô cô nàng làm năm đó, cái hộp này của nàng thực sự tốt hơn rất nhiều.

Phượng Cửu nhìn chiếc hộp đặt trên án, cảm thấy thật thỏa mãn, trông cóvẻ không sai biệt lắm so với ý tưởng lúc đầu, chợt muốn đi ngủ. Trong ánhdạ minh châu,

Đế Quân nằm bên án không biết đã ngủ từ lúc nào, nàng đưa tay kéo tấmchăn đang đắp trên đầu Đế Quân ra, sau đó cẩn thận dựa vào bên cạnh hắn.

Page 490: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Thế nhưng nằm xuống hồi lâu lại không hề buồn ngủ, trằn trọc một lát, lạingồi dậy, xoay người đứng lên trải giấy lấy bút, suy nghĩ trong chốc lát bắtđầu múa bút vẽ

loạn xạ, vẽ đến lúc ngáp ngủ mới thu bút, đang muốn đi ngủ thì bỗng nhiênnghe được thanh âm của Đế Quân phía sau truyền đến: “Ta nhớ là nàng đãvẽ hình dáng

hộp kiếm xong, trễ thế này còn muốn vẽ cái gì nữa?”.

Phượng Cửu thích nghe nhất thanh âm lúc mới tỉnh ngủ của Đế Quân, giọngmũi khàn khàn, cảm giác rất dễ nghe, muốn nghe thêm hắn nói vài câu nêncố ý không

nói chuyện. Vì dạ minh châu rất sáng, khó ngủ nên vừa rồi nàng chỉ thắpmột ngọn nến bên thư án, lúc này trong đình là một vầng sáng nhạt. ĐếQuân một tay khoác

lên vai nàng, từ ánh sáng nhạt của ngọn nến nhìn về phía bức vẽ: “Thoạtnhìn… giống như là vẽ phòng ốc?”. Nghiêng đầu nhìn nàng nói, “Đúngkhông? Tại sao nàng

không nói gì?”.

Bận rộn mười mấy ngày, nàng nghĩ lại thấy mấy ngày qua kỳ thật mình vàĐế Quân cũng ít khi nói chuyện, sớm đã mong được trò chuyện thỏa thíchvới Đế Quân,

liền vui vẻ đem ngọn nến lại gần nói: “Hộp kiếm làm xong rồi, ta nhất thờikhông ngủ được, liền lấy bản vẽ trúc lâu ra xem. Ở động hồ ly của cô côtại Thanh Khâu ta

quả thực có chút không quen, sớm đã nghĩ đến việc làm một tiểu trúc lâuphía bên trong rừng trúc, nhưng trước đây khi vẽ, ta không có tính thêm nơicho chàng và

tiểu hồ ly nên muốn vẽ thêm một chút để cho Mê Cốc làm. Tuy rằng mộtnăm chàng chỉ có thể ở lại Thanh Khâu một nửa thời gian, nhưng ta cảm

Page 491: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thấy…”.

Đế Quân có phần cao hứng, cầm bức tranh lên chỉ nơi nàng vừa vẽ, nói:“Nàng nói chỗ này là của ta?”. Lại nói, “Thực ra ta rất rảnh rỗi, đến Thầncung hay ở Thanh

Khâu không phải là chuyện phức tạp, ta cũng có thể ở lâu dài tại ThanhKhâu, nhưng ta cho là ta ở cùng phòng với nàng, tại sao còn cho ta thêmmột gian phòng

nữa?”.

Phượng Cửu tự đắc nói: “Đây chính là ta suy nghĩ chu đáo, nếu như chúngta cãi nhau, ta đuổi chàng ra khỏi phòng, không có chỗ này thì chàng sẽ ngủở đâu? Tuy

rằng vẫn có một gian thư phòng nhưng nếu ngủ thư phòng sẽ làm phiền MêCốc phải lo trải giường chiếu, có chút phiền phức”.

Đế Quân im lặng rồi nói: “Ta cảm thấy nếu có lúc ta chọc nàng tức giận,nàng cũng không nên đuổi ta đi”.

Phượng Cửu vung tay lên nói: “À, cái đó không quan trọng, đều là chútchuyện nhỏ không đáng kể, tạm thời không đề cập tới, quan trọng hơn làviệc thêm vài phòng

để chuẩn bị cho tiểu hồ ly, ta tính toán sẽ ngụ tại trúc lâu này khoảng mộtnghìn năm, cho nên xây bao nhiêu gian phòng đều cần tính toán, theo chàngnên xây thừa

mấy gian?”.

Đế Quân nói: “Lưu bao nhiêu gian chính là sinh bấy nhiêu đứa, là ý tứ nàyphải không? Thế thì lưu một gian là đủ rồi”.

Phượng Cửu trong lúc trò chuyện lại buồn ngủ, ngáp dài nói: “Thực ra tavốn muốn lưu lại hai gian, vì có hai tiểu hồ ly mới náo nhiệt, đúng không?Nhưng lại lo lắng

Page 492: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

bọn chúng tự chơi với nhau, không gần gũi ta, mẹ con bất đồng thì phải làmsao? Giống như cô cô chỉ có một Cục Bột, hắn luôn dính lấy cô cô, ta nghĩnhư vậy thật

tốt, cho nên trong bản đồ này chỉ vẽ thừa một gian, nếu chàng không đồngý…”.

Đế Quân quyết định thật nhanh nói: “Vậy sinh hai đứa, bản vẽ này nàngcũng không cần phải lo nữa, để ta làm cho bọn nhỏ, coi như việc này địnhxong”.

Phượng Cửu mới vừa ngáp xong một cái, che miệng nói: “Nhưng…”, ĐếQuân đã thổi tắt ngọn nến.

Hoa bồ đề vãng sinh trên bức tường quanh tiểu lâm viên tỏa chút ánh sángkhiến trong đình không đến mức quá u tối, Đế Quân đưa tay ra, sáu tấmrèm bao quanh hạ

xuống, môi Đế Quân chạm lên trán nàng một cái, nhấc chăn mây đang đắptrên người lên, ôm gọn nàng vào trong lòng: “Nếu nàng không ngủ là sẽtrời sáng đó, đã

thức nhiều ngày như vậy mà không thấy mệt sao?”.

Phượng Cửu lập tức quên sạch mấy lời vừa định nói, nắm vạt áo trướcngực Đế Quân hàm hồ gật đầu: “Mời vừa rồi nói chuyện với chàng thấybình thường, không

hiểu sao giờ lại buồn ngủ vậy, nhưng mà chàng đã nhìn cái hộp kiếm tamới làm chưa? Có được không?”.

Đế Quân ôm nàng vào trong ngực: “Ừ, đã nhìn, làm tốt lắm”.

Bên ngoài Đông Hải, ở giữa Đại Hoang, đó chính là Thanh Khâu.

Lần gần nhất Thanh Khâu làm lễ binh tàng chính là mười vạn năm trước,khi Bạch Thiển thượng thần lên ngôi. Theo sử sách ghi lại, lúc đó lễ đàiđặt trên Đình Đường

Page 493: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

sơn của Đông Hoang, trên đài có hoa cỏ lạ kết thành hơn trăm bậc thang,nối thẳng lên đỉnh núi cao nhất của Đình Đường sơn. Bạch Thiển thượngthần còn nhỏ, một

thân bạch y, hai tay nâng hộp kiếm bước dọc theo thềm cỏ đi lên. Tới đỉnhĐình Đường sơn rồi mới lấy đào chú kiếm ra, phong tư ngày ấy được chưtiên không ngớt

lời tán dương.

Đường Đình sơn không hổ là thánh sơn đông hoang, đã mười vạn năm quavẫn xanh tốt um tùm, không hề thấy dấu hiệu của sự già nua. Đỉnh núi đượcdùng làm lễ

đài cho lễ binh tàng là nơi đón nhận ánh dương đầu tiên chiếu xuống thếgian, đài cao rộng rãi, xung quanh đều là tường mây, mà là những bứctường mây không chút

tạp sắc, mây mù mờ ảo che phủ trên đài quả thực là tiên cảnh, nhìn qua đãcó thể thấy được đây là một nghi lễ hết sức phô trương. Đối diện lễ đài làhàng ghế cho

người đến xem, mặc dù đều lấy loại gỗ quý hiếm trên đỉnh núi để tạothành, nói thì rất xa hoa, nhưng so với mây mù cuồn cuồn quanh núi thì lạicó chút thấp kém.

Tại chỗ ngồi thấp kém ấy lúc này có ba người. Phía bên phải chính là CửuTrùng Thiên Thái tử điện hạ Dạ Hoa Quân, ngồi bên trái là Nguyên Cựccung Liên Tống

Quân, và Thái Thần cung Đông Hoa Đế Quân. Đế Quân ngồi chính giữa,trong tay cầm một cái hộp lưu ly tinh xảo thi thoảng lại đưa mắt nhìn, quaysang Liên Tống

nói: “Đệ đến sớm như vậy thì ta có thể hiểu, đơn giản chỉ là vì xem náonhiệt, Dạ Hoa đến sớm như vậy, chẳng lẽ là nhớ nhầm canh giờ sao?”.

Liên Tống Quân cười đầy ẩn ý nói: “Huynh coi như là có phúc phận, được

Page 494: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

đến chứng kiến tận mắt lễ binh tàng của Phượng Cửu. Thanh Khâu bọn họhiếm khi có

được một nghi lễ quan trọng như vậy, cả đời ước chừng chỉ có ngày lễ nàylà quan trọng nhất. Tương truyền năm đó Bạch Thiển thượng thần còn nhỏ,tại lễ binh tàng,

dung nhan đã làm khuynh đảo chúng tiên. Mấy ngày hôm trước Dạ Hoa tiểutử kia uống rượu với đệ, nói rằng bản thân vô cùng tiếc nuối không đượcchứng kiến lễ

binh tàng của Bạch Thiển, chỉ có thể dựa vào những dòng chữ miêu tảtrong sử sách mà tưởng tượng ra ngày hôm ấy. Hôm nay hắn đến sớm nhưvậy có lẽ là vì muốn

chiêm ngưỡng quang cảnh nơi diễn ra lễ binh tàng mà thôi”.

Đế Quân liếc sang Dạ Hoa Quân đang ngồi trầm tư nhìn mây mù, bỗngnhiên nói: “Đệ nói… khi mới sinh, bộ dáng của Tiểu Bạch là như thếnào?”.

Liên Tống bị sặc nước trà, nói: “Không nói điều này, đệ không muốn DạHoa nghe được, nếu không hắn sẽ tưởng huynh cố ý chọc giận hắn, lại giữtrong lòng một số

chuyện của huynh”, ánh mắt nhất thời bị chiếc hộp ngọc lưu ly trong tayhắn thu hút, cầm cây quạt chỉ vào chiếc hộp nói, “Cái gì ở trong tay huynhđấy?”.

Đế Quân mở tay ra: “Đệ nói cái này? Đây là đồ ăn vặt Tiểu Bạch làm chota, sợ phơi nắng sẽ chảy nên lấy hộp lưu ly đựng”.

Liên Tống cảm thấy như thể đột nhiên có sét đánh ngay giữa trời nắng: “Ănvặt? Đưa cho huynh?”. Trước mắt là một chiếc hộp màu lam nhạt trongsuốt, bên trong

chắc chắn là kẹo mật đường, còn làm thành hình hồ ly nữa. Liên Tống runrun khóe miệng nói: “Đệ quen biết huynh đã nhiều năm như vậy mà không

Page 495: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

hề biết huynh

còn có thói quen ăn quà vặt, nhưng chuyện này tạm thời không nói tới, hômnay Phượng Cửu sẽ tiến hành đại lễ trước mắt ngàn vạn tiên giả, hẳn làphải vô cùng căng

thẳng, thế mà huynh vẫn còn bắt nàng làm đồ ăn vặt cho, huynh quả thực làquá vô sỉ rồi…”.

Đế Quân vẫn vuốt ve cái hộp như trước, khóe miệng hiện lên nụ cười nói:“Không nên vu oan cho ta, ban ngày nàng ngủ nhiều quá nên tối qua ngủkhông được, bắt ta

dậy làm cùng nàng. Vả lại, lần thứ hai ta nhìn thấy nàng, nàng còn dám đáchậu hoa về phía đầu ta, sau đó vẫn trấn tĩnh thản nhiên giá họa cho MêCốc”, ánh mắt liếc

một lượt qua nhìn bốn phía khán đài, chậm rãi nói, “Chỉ là một trận chiếnnho nhỏ thế này, đệ cho là nàng dễ căng thẳng như vậy sao?”.

Liên Tống gập chiếc quạt, gõ gõ trong lòng bàn tay, thở dài nói: “Nóichuyện với huynh quả thật không thú vị bằng nói chuyện cùng Dạ Hoa”,nhìn bức tường mây

cuồn cuộn phía đông nói, “Có vài vị rảnh rỗi cũng đến rồi kìa, người nhàBạch Chỉ Đế Quân chắc cũng sắp tới, đệ qua tìm Dạ Hoa một chút, huynhnên ngồi vào chỗ

của mình bên trên đi, kẻo mọi người đến nhìn thấy huynh ngồi ở chỗ này lạikhông dám ngồi xuống”. Ánh mắt đảo qua mấy chỗ ngồi cao bên trên, cườimột tiếng nói:

“Theo địa vị, gia gia của Phượng Cửu phải ngồi bên dưới huynh, ơ, vậymà Phượng Cửu lại tóm được huynh, rơi vào hoàn cảnh này nàng quả nhiênkhông cần phải

căng thẳng rồi”.

Ba mươi hàng ghế bên ngoài là chỗ cho người xem lễ, chính là tiểu tiên

Page 496: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

khắp bát hoang. Lễ binh tàng của Bạch Thiển thượng thần cũng đã diễn raquá lâu rồi, những

người được xem lễ này phần lớn đều đã qua đời, bọn tiểu tiên đồng lứasau này chỉ được biết đến qua những ghi chép ít ỏi trong sử sách, từ xưađến giờ vẫn luôn tò

mò về lễ nghi này, cho nên từ ba ngày trước, đám tiểu tiên đã chen chúclên Đường Đình sơn giành chỗ. Đám tiểu tiên nhìn lễ đài mây phủ xungquanh, tái hiện một

khung cảnh bao la hùng vĩ, không khỏi thở dài vì hài lòng, cảm thấy quả làkhông uổng công. Được gặp ba vị thần tiên sớm xuất hiện trên lễ đài, mỗingười một diện

mạo trác tuyệt không giống nhau, lại không khỏi thở dài, cảm thấy quả làrất không uổng công. Đại lễ còn chưa bắt đầu mà đã có nhiều chuyện tốtnhư vậy để xem,

không biết đến khi bắt đầu đại lễ thì sẽ còn đẹp mắt đến chừng nào, mộtlần nữa không khỏi kích động thở dài, cảm thấy quả là vô cùng không uổngcông.

Vẫn còn chưa đến giờ hành lễ, các vị tiên giả liền bắt chuyện xã giao. Thídụ như, dưới lễ đài có một vị thần tiên ngoài cốc, ngồi bên cạnh một tiểutiên Thanh Khâu,

hỏi: “Xin hỏi huynh đài chính là thần tiên Thanh Khâu? Huynh đài có biếttrong ba vị thần tiên đến sớm, vị huyền y và vị bạch y kia là vị Thần Quânnào không?”.

Tiểu tiên Thanh Khâu chớp chớp mắt tự hào nói: “Vị huyền y kia chính làcon rể của Thanh Khâu chúng ta, Cửu Trùng Thiên Thái tử điện hạ Dạ HoaQuân, vị áo

trắng đang cầm quạt kia ta không biết. Nhưng sao huynh đài chỉ hỏi ta vềhai vị thần tiên đó, chẳng lẽ huynh đài lại biết vị thần tiên mặc áo tím là aisao? Vị thần tiên

Page 497: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

kia nhìn thật đẹp mắt, vậy mà sao ta thấy các vị thần tiên khác đều phải báikiến hắn, mặc dù nhìn còn trẻ tuổi, nhưng ắt hẳn là có địa vị không nhỏđúng không?”. Lại

cao hứng nói: “Đúng là trong trời đất không tránh được những chuyệntrùng hợp, thật giống Phượng Cửu điện hạ của chúng ta, Phượng Cửu điệnhạ tuổi còn trẻ

nhưng cũng có địa vị không nhỏ”. Tiểu tiên ngoài cốc nuốt nước miếngnói: “Vị tôn thần kia địa vị có thể so sánh Phượng Cửu điện hạ của cácngươi sao? Lúc ta

thăng tiên đã từng được lên trời bái lạy vị tôn thần kia”, lại nuốt nướcmiếng nói: “Vị này đã từng là chủ thiên địa, về sau ở ẩn trong Thái ThầnCung, Đông Hoa Đế

Quân, Đế Quân tiên thọ ngang trời đất, tiên dung ngang nhật nguyệt,Phượng Cửu điện hạ của các ngươi…”.

Nói chưa hết câu đã bị tiểu tiên Thanh Khâu đang trợn tròn mắt chenngang: “Hả… là Đông Hoa Đế Quân sao? Đúng là Đông Hoa Đế Quân?”.Bàn tay kích động

nắm chặt lại: “Quả… quả nhiên hôm nay không có uổng công giành chỗ!”.

Từ trước đến giờ, quy củ của Thanh Khâu là khi làm lễ không phát thiệpmời, tiên giả trong bát hoang ai rảnh rỗi đến đây đều là khách, vô tình hoặckhông rảnh rỗi

đều không bị miễn cưỡng, đây chính là cách đối xử của Thanh Khâu. Tuyvậy, vẫn phải giữ đúng quy cách, cho dù là tình huống nào thì cũng có thểđoán ra được

một vài người nhất định có mặt.

Nhưng hôm nay Thanh Khâu làm lễ này, vì sao Đông Hoa Đế Quân lại xuấthiện? Đương gia Thanh Khâu – Bạch Chỉ Đế Quân nghĩ mãi mà không hiểuđược. Bạch

Page 498: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Chỉ nhìn về phía người bạn thân của mình – thượng thần Chiết Nhan tinhthông mọi chuyện – dò hỏi, nhưng Chiết Nhan cũng tỏ vẻ chính mình khônghiểu gì.

Liên Tống ngồi bên cạnh Dạ Hoa Quân với vẻ nhẫn nại khổ sở, u oán nhìnDạ Hoa Quân nói: “Theo cháu vì sao bọn họ không đến hỏi thúc?”.

Dạ Hoa quân bưng chén trà nhướn mi nói: “Cháu nghe đồn, loại ngườiThành Ngọc hận nhất trên đời chính là người thích đi kể chuyện cho ngườikhác”.

Liên Tống lập tức ngồi nghiêm chỉnh: “À, bản quân chẳng qua là lòng nhântừ muốn giúp người bỗng nhiên trỗi dậy, lúc này nhìn bọn họ có vẻ nhưcũng không cần

bản quân tương trợ nữa”.

Bạch Thiển thượng thần dẫn Cục Bột Nhỏ đi đến, nghi hoặc nhìn haingười: “Hai người đang nói gì vậy?”.

Liên Tống ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Dạ Hoa đang đau khổhồi tưởng phong tư của cháu năm đó”.

Bạch Thiển thuận tay nâng chung trà uống cho nhuận cổ họng, ngồi sát vàongười Dạ Hoa, ánh mắt sáng ngời nhìn xuống đám tiểu tiên đang ngồi dướiđài, chậm rãi

nói: “Năm đó ta kỳ thật so với bây giờ có nhỏ hơn một chút, nhưng phongtư cũng không sánh với những gì chàng đang hoang tưởng hôm nay đâu”.

Cục Bột lập tức ra vẻ là bậc lão thành, phụ họa nói: “Aiz, phụ quân, ngườithật sự rất hoang tưởng, hoang tưởng như vậy không tốt, không tốt”.

Liên Tống nhướn mi cười nói: “Hai người các ngươi, mười dặm hoa đàothì mỗi người chiếm năm dặm*, ta thấy cứ gần nhau là lại càng tăng thêmsức mạnh, kỳ thật

không cần mỗi người phải oán giận đối phương như thế đâu”.

Page 499: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

*Giải thích: ý nói Dạ Hoa và Cục Bột kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũngđược Bạch Thiển yêu quý

Dạ Hoa Quân thản nhiên nói: “Mười dặm hoa đào của Thành Ngọc, tamthúc đã từng có khi nào chiếm được nửa dặm chưa?”.

Liên Tống cười khan nói: “Ta hôm nay đâu có trêu chọc ai chứ, đấu khẩukhông phải chuyện tốt đâu…”.

❄ Chương 16.6 ❄edit: hanhmyu

beta: Phong Tuyết

Ánh nắng xuyên qua tầng mây, chiếu một luồng hào quang rực rỡ lên vạnvật ở Đường Đình sơn, càng khiến cho ngày lễ thêm an lành. Bỗng có tiếngnhạc vang lên,

trời quang mây tạnh, trên Tường Vân lễ đài bỗng hiện ra một pháp trận domười vị tiên giả cầm kiếm kết thành, chính là để thử xem thanh kiếm củangày hôm nay có

đủ tư cách để được cất giữ tại thánh sơn hay không.

Nói một cách khác, Phượng Cửu cần mang theo thanh hợp hư kiếm vừađúc thành xuyên qua trận pháp này, qua trận rồi thì bước lên trăm bậc thảocấp, đặt kiếm bên

trong thánh sơn, nếu như không qua được thì có thể đoán rằng không quámột trăm năm sau sẽ có một lễ binh tàng nữa. Như vậy không những côngsức đúc kiếm cả

trăm năm đổ xuống sông xuống bể mà còn rất mất mặt, chính vì vậy nênLiên Tống mới có thể suy luận rằng hôm nay Phượng Cửu nhất định sẽcăng thẳng. Ngày lễ

này sở dĩ quan trọng, quan trọng hơn cả lễ thành thân của tân quân, cũngbởi vì nó rất khắt khe đối với tân quân.

Page 500: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Bạch Dịch, cha của Phượng Cửu là người chủ trì ngày lễ hôm nay. PhượngCửu ẩn sau một đám mây giữa không trung, nhìn cha nàng nói liên miêntrên lễ đài mà cằn

nhằn, chỉ chờ cha nàng nói đâu đâu xong là nàng sẽ bay xuống. Cha nàngnói những gì, nàng không hề nghe thấy vì may mắn đứng cách đó khá xa,nhưng thật xui

xẻo, bên tai còn có một Mê Cốc cứ lải nhải.

Mê Cốc ôm hộp kiếm của nàng, nhìn pháp trận mười người phía sau BạchDịch mà lo lắng, không kiềm chế được nói: “Điện hạ cần phải bình tĩnh, kỳthực nếu điện

hạ không qua được pháp trận này cũng không sao, ở tuổi hiện tại của điệnhạ, Thanh Khâu chưa từng có ai phải làm lễ này, tuy rằng một thần tử nóilời này là không

hợp, nhưng quả thực quân thượng đã quá nóng nảy đối với việc ngày hômnay của điện hạ…”.

Lời nói của Mê Cốc đi vào tai phải rồi đi ra khỏi tai trái của Phượng Cửu.Thật ra, ánh mắt của nàng còn đang đặt trên người gia gia và Đông Hoa ĐếQuân, trong

lòng đột nhiên nhận ra một điểm sáng. Nàng cân nhắc gia gia nàng mới làngười cao nhất ở Thanh Khâu, hôn sự của nàng và Đông Hoa, nếu thuyếtphục được gia gia

mới là điểm quyết định, cần gì phải thuyết phục bà ngoại và mẹ nàng nữa?Nhưng phải làm thế nào mới thuyết phục được gia gia nàng?

Gia gia nàng không phải là người thích khách sáo, có lẽ nên trực tiếp nóivới gia gia: “Gia gia, con đã tìm được phu quân, chính là người ngồi trêngia gia hôm nay –

Đông Hoa Đế Quân, con cầu xin người ân chuẩn cho hôn sự chúng con”.Nhưng nói như vậy, có phải rất cứng nhắc?

Page 501: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Trước đây cô cô nàng có dạy nàng thủ đoạn thuyết phục, cô cô nói như thếnào nhỉ? À, đúng rồi, cô cô nói muốn thuyết phục một người, tốt nhất làphải nhắc đến

quan hệ trước đó, nếu như có thể khiến người đó nhớ lại một chút thì rấttốt, nhưng quan trọng hơn là phải khiến cho người có cảm giác thân thiết,cuối cùng thể hiện

sự chân thành đối với người đó thì càng tốt hơn. Nhớ tới đây, nàng cảmthấy đã thông suốt, bắt đầu sửa đi sửa lại lời thuyết phục khô cứng kia, âmthầm nói: “Gia gia,

con đã tìm được phu quân, chính là người ngồi trên gia gia hôm nay –Đông Hoa Đế Quân, nghe nói trước đây chàng đã học cùng trường với giagia, gia gia cũng

từng theo chàng đi đánh trận nhỉ!”. Tốt lắm, quan hệ có, cảm giác thân thiếtcũng có, còn phần trung thành… “Con và chàng về sau nhất định sẽ hiếuthuận với gia

gia, con cầu xin gia gia ân chuẩn cho hôn sự của chúng con!”. Rồi, như vậytrung thành cũng đã có đủ.

Nàng thật muốn bay ngay đến chỗ đó, nhưng Mê Cốc bên cạnh kéo kéo tayáo nàng: “Điện hạ, đến giờ rồi, nên vào pháp trận đi”.

Mê Cốc dặn dò nàng: “Không qua được cũng không sao, không sợ ngườikhác chê cười, nhất thiết không được miễn cưỡng xông vào!”.

Phượng Cửu nghe lời nói bên tai, “a” một tiếng. Nhưng nàng kỳ thật khôngquá đồng tình với cách giải thích của Mê Cốc. Nếu nói về kinh Phật hayvăn vẻ thì nàng

quả thật không đọ được với những người bề trên, nhưng luận về rút kiếmđánh nhau, nàng không hề thua kém hơn các thần tiên bằng tuổi ở ThanhKhâu, năm nào

nàng cũng giành vị trí thứ nhất.

Page 502: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Mê Cốc lo lắng thật uổng công.

Bạch Dịch vừa xuống lễ đài, trong không trung liền vang lên một thanh âmkỳ lạ, pháp trận lập tức được triển khai, trên cao, phía sau đám mây độtnhiên hiện ra một

luồng ngân quang, bổ đôi lễ đài Tường Vân, một hồng y thiếu nữ cầm kiếmtheo gió lao đến, trong nháy mắt đã nhập vào pháp trận.

Vị Đế Quân ngồi trên đài cao đang lười nhác thưởng thức cái hộp đựngkẹo đường hồ ly bỗng thay đổi tư thế, hơi ngẩng đầu lên.

Pháp trận nhất thời dày đặc bóng trắng xen lẫn hồng, vang lên trong sự yêntĩnh của trời đất là tiếng kiếm va chạm không ngừng. Đến chiêu thứ mười,đúng lúc thời

điểm hồng y thân ảnh định cầm kiếm xông ra thì, đáng tiếc, vào thời khắcquan trọng, trận pháp mười người bỗng nhiên biến thành ảnh hàng trămngười, tạo thành một

bức tường phòng thủ chắc chắn, đẩy người muốn thoát ra vào bên trong.

Dưới đài, các tiểu tiên, nhất là các tiểu tiên của Thanh Khâu, nhìn cảnh đómà không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay điện hạ của bọn họ.

Pháp trận này được tạo ra cho lễ binh tàng từ thưở hồng hoang, Bạch ChỉĐế Quân đích thân tạo ra pháp thuật cho pháp trận từ thần lực của ĐườngĐình sơn, đợi

đến khi lễ đài Tường Vân được mở ra, pháp thuật cũng tự động mở ra, hợplại khiến người ta khó có thể dự đoán được pháp trận. Phượng Cửu nhănmày, mới vừa rồi

nàng liều mạng tung ra một chiêu sắc bén, là để thầm tính toán, bởi vìchiêu đó đã giúp nàng nhận thấy được kiếm pháp của mười vị tiên tửkhông bằng mình, có lẽ sẽ

nhanh chóng giải quyết được, rồi qua trận. Nhưng pháp trận này lại khôngquan trọng ở chỗ người sử dụng kiếm tinh thông thế nào, mà cứ đến thời

Page 503: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

điểm mấu chốt,

luôn luôn có một trăm thân ảnh hiện ra ngăn nàng qua trận.

Thật là một thế cục tốt.

Cứ đánh như vậy đến lúc nào mới xong? Sau trận của cô cô nàng hồitrước, mười vị tiên giả kết trận này đã ngủ liền mười vạn năm, đến hômnay làm khó cho nàng,

tinh lực bọn họ đương nhiên cao hơn nàng một chút, xem ra cần phải tìmđược phương pháp tiến công bằng sức mạnh. Gia gia tạo ra pháp thuật này,mặc dù mỗi lần

pháp trận được kết lại không giống nhau, nhưng chung quy vẫn chỉ có mườivị tiên giả, không lẽ đến lượt nàng lại đột nhiên có trăm người kết trận?Gia gia mặc dù

luôn xem nàng là nhân tài, nhưng cũng không đến mức kỳ vọng như vậychứ? Mí mắt nàng giật giật, nói như vậy… ảnh của một trăm người kia, cóthể chỉ là ảo ảnh.

Chẳng biết tại sao, nghĩ đến đây, nàng không khỏi phân tâm thoáng nhìn tớichỗ ngồi cao nhất, chính là chỗ Đế Quân đang ngồi, thấy ánh mắt nàng,khóe môi hắn khẽ

mang ý cười không rõ ý tứ, hai ngón tay để ở đuôi mắt. Nàng nhất thời hốthoảng, mười tiên giả kết trận chợt chiếm được lợi thế xông đến, nàng hítmột hơi lui lại phía

sau mấy trượng, trong đầu bỗng hiện ra lúc Đế Quân giúp nàng luyện kiếmtrên cọc tuyết tại Phạn Âm cốc, lúc đó trong rừng có mấy cây hạnh mờ mờẩn ẩn, khi nàng

bịt mắt luyện kiếm, Đế Quân thích nằm dưới cây hạnh uống trà. Đúng rồi,ánh mắt.

Mẫu thân Phượng Cửu nhìn sang bà ngoại nàng, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng:“Tại sao Cửu nhi lại đụng phải trận pháp xui xẻo này chứ, pháp trận này

Page 504: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

đến con cũng

chưa chắc có thể qua được, Cửu nhi còn nhỏ như thế, tu vi chưa thật cao,mẹ xem liệu có kết cục tốt không?”.

Trong mắt bà ngoại Phượng Cửu chợt lóe lên một tia sáng, rất có tính toánnói: “Không qua được cũng tốt, mẹ luôn không đồng ý với cách làm củacha chồng con,

con gái trong nhà ta nên được dạy dỗ như châu ngọc, tìm một người chồngtốt, gia thế êm đẹp chứ không phải kế thừa tổ nghiệp, quân vị gì cả. Chuyệnnày cũng chỉ

tại các con trước kia giao nàng cho mẹ chồng con. Nếu năm đó giao Cửunhi cho ta, tất sẽ không đến nỗi này. Có nam tử nào lại thích nữ tử vungđao múa kiếm chứ,

nói không xa như em chồng Bạch Thiển của con, chẳng phải mấy năm gầnđây không vung đao múa kiếm mới tìm được người chồng tốt sao? Nếuhôm nay Cửu nhi

qua được pháp trận này, đến lúc đó trong hồng hoang còn thanh niên tuấnkiệt nào dám tìm đến nó?”.

Hai giọt lệ rớt ra từ khóe mắt mẹ Phượng Cửu: “Nghe phu quân con nói,cha chồng con năm đó tạo ra trận pháp khắc nghiệt như thế này, nguyênnhân chính là để

đánh giá kiểm tra tân quân, khích lệ bọn họ phải tận tâm nỗ lực, nếu lầnnày Cửu nhi không qua, cha chồng con nhất định sẽ nghĩ nó không cố gắnghết sức, cho dù

thế nào cũng sẽ bị phạt, nhưng nói như mẫu thân, nếu Cửu nhi qua đượctrận này, lại không lấy được chồng tốt, thực là tiến thoái lưỡng nan, điềunày, điều này…”.

Bà ngoại Phượng Cửu vung tay lên, dứt khoát nói: “Gia gia nó có phạt nóthì các con phải khuyên gia gia nó rằng, điều quan trọng nhất với nó là phải

Page 505: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

tìm được người

chồng tốt”. Quay đầu lại nhìn lễ đài Tường Vân, ngữ khí mang vẻ vuimừng: “Cửu nhi hôm nay đánh nhau, rõ ràng là ở thế yếu, con xem, nó vừaqua được mấy chiêu

đã khiến cho biết bao người thương xót, nhìn tình trạng này, bại trận chắcchắn là… Bốn chữ “kết cục định sẵn” bị ngậm lại trong miệng bà ngoạiPhượng Cửu, trong

khoảnh khắc, bà ngoại nàng chỉ tay về phía lễ đài Tường Vân, cả người runrẩy như chiếc lá vàng trong gió thu: “Nó… sao nó lại qua được?”.

Phượng Cửu phá trận này như thế nào, bà ngoại nàng vì đang bận giáo huấnmẹ nàng nên chưa kịp nhìn, chỉ có đám tiên giả trên lễ đài cùng các tiểutiên là nhìn rõ

ràng rành mạch.

Vị tiểu đế cơ vừa rồi còn mới bị bức đến sườn của lễ đài, bọn họ vô cùngsốt sắng, đột nhiên thấy nàng thu kiếm chặt đứt ống tay áo của mình, buộcmảnh vải lại, che

kín hai mắt. Khi mọi người còn đang nghi hoặc, nàng đã không do dự rútkiếm nhằm phía pháp trận mà xông tới, kiếm pháp lại sinh động như mâybay nước chảy,

hơn nhiều so với khi mở mắt, chỉ trong vòng ba chiêu đã tạo ra thời cơxông ra khỏi trận, đúng lúc ảnh của trăm người xuất hiện, nàng đơn giảncầm kiếm đâm về bên

phải một nhát, mọi người chưa kịp phản ứng, nàng đã đánh tan ảo ảnhquanh trận pháp. Trận pháp bị phá.

Tiểu đế cơ trẻ tuổi chống trường kiếm đứng hiên ngang trên đài, mảnh vảihồng đeo ngang mắt được tháo xuống, ngẩng đầu nhìn lên đài cao, khuônmặt không son

phấn vì vừa qua đánh nhau mà ửng hồng, ánh mắt trong suốt sáng ngời,

Page 506: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

long lanh nhìn vào nơi nào đó, khoảng cách như được thu ngắn lại.

Bình thường trông có vẻ như dễ bị trêu chọc, nhưng khi gặp pháp trận quáphiền toái như thế, nhất là lại còn ở dưới cái nhìn chằm chằm của chúngthần bát hoang mà

nàng không lộ ra chút khiếp sợ nào, tiến lui thong dong bình tĩnh, trên đàidưới đài đều rất yên tĩnh, nàng vẫn vững vàng đứng giữa đài, còn có thểđịnh thần thu kiếm

vào vỏ, thở phào một hơi: “Rốt cục đã có thể khoe cái hộp kiếm ta làmnăm nay rồi”.

Trong lễ binh tàng, cho đến lúc phải đi dọc theo trăm bậc thảo cấp lênthánh sơn để cất giữ kiếm mới khi cần dùng hộp kiếm, nếu không qua đượcpháp trận, hộp

kiếm sẽ không có cơ hội xuất hiện.

Phượng Cửu nhẹ nhàng xuất một chiêu, trong hư không bỗng xuất hiện mộtluồng kim quang, vững vàng dừng lại trước mắt nàng, trong luồng kimquang chính là hộp

đựng trường kiếm. Hợp hư kiếm đột nhiên kêu lên một tiếng, hộp kiếm lậptức mở ra, chỉ trong chốc lát thanh kiếm ba thước đã nằm gọn trong hộp.

Người chủ trì Bạch Dịch nhìn về phía thánh sơn, thi lễ: “Mời lấy hợp hư,cất tại Đường Đình, muôn đời vững mạnh, bảo hộ Đông Hoang”.

Trước lời ca tụng, thánh sơn ầm ầm mở ra, hồng y đế cơ giơ hai cánh taylên cao, thần sắc trang trọng, nâng hộp kiếm trước trán, bước từng bướctrên trăm bậc thảo

cấp. Chư tiên Đông Hoang cũng nhất tề quỳ gối, lời chúc vang rền: “Thiếuquân đại đức, hoàn thành lễ nghi, mời lấy hợp hư, cất tại Đường Đình,muôn đời vững

mạnh, bảo hộ Đông Hoang”.

Page 507: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Lời ca tụng vang vọng khắp núi, qua một hồi lâu vẫn chưa dứt.

Liên Tống lần này tới Đường Đình sơn, thứ nhất vì muốn gặp Thành NgọcNguyên Quân, thứ hai là bản thân cũng muốn đến xem náo nhiệt để giảisầu.

Vì có mục đích rõ ràng nên hôm nay Liên Tống đã chuẩn bị không ít.

Thí dụ như vừa rồi, cây quạt trên tay hắn vừa dịch chuyển một chút, liềnnhìn thấy tiểu hồ ly cùng Đông Hoa hai người cách xa nhau như thế mà vẫnliếc mắt nhìn

nhau mờ ám. Mọi người không chú ý tới, nhưng Liên Tống là loại mắt tinhtai thính, đương nhiên nhìn thấy khi Phượng Cửu vừa phá trận xong, ánhmắt nàng liền

hướng ngay lên lễ đài, mà trên ghế cao nhất của lễ đài, Đế Quân đổi taytrái chống má, nhìn nàng có vẻ lạnh lùng nhưng khẩu hình lại rõ ràng tạothành mấy chữ “Đánh

rất đẹp”, miệng tiểu hồ ly toát ra ý cười, nhưng lại vì sợ gia gia mà kiềmchế nụ cười, cẩn thận thu mắt nhìn về thân hợp hư kiếm, chờ lời nói củacha nàng, còn làm bộ

như vô tình quét mắt xuống bốn phía xem có ai chú ý đến bọn họ không.

Trước mặt công chúng mà còn liếc mắt đưa tình với nhau, hành động này,hoa hoa công tử (playboy) Liên Tống nghĩ lại, chính mình cũng chưa baogiờ làm, nhất thời

cảm thấy quá uổng khi mang danh tình thánh, không khỏi đưa mắt nhìn vềphía đám tiểu tiên thiên đình đang ngồi xem, tìm bóng dáng của ThànhNgọc trong đó.

Thành Ngọc Nguyên Quân từ khi cắm rễ ở bên kia, luôn luôn ở bên cạnh TiMệnh Tinh Quân tham khảo xem cây hạch đào đến tột cùng có bao nhiêucách ăn, mà lại

rất hăng hái lắng nghe, một cái liếc mắt đến chỗ hắn cũng không có.

Page 508: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Liên Tống lẳng lặng nhìn bóng lưng kia một hồi lâu, có chút sầu não, cóchút u buồn.

❄ Chương 16.7 ❄edit: hanhmyu

beta: Phong Tuyết

Liên Tống đang trong lúc u buồn cực độ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên liềnmột đám mây dày đặc đang từ từ tiến tới. Đợi đến khi kẻ ẩn sau đám mâyxuất hiện, hắn

bỗng nhiên hết u buồn. Ngày lễ như hôm nay còn gặp được người đến pháđám, Liên Tống phe phẩy cây quạt, dựa vào ghế, cảm thấy được có chút ývị. Phượng

Cửu lúc đó đang mang hợp hư kiếm lên trên thánh sơn, việc còn chưa xongnhưng lại nhìn thấy càng lúc càng có nhiều mây kéo đến, bước chân khôngkhỏi hơi chậm

lại. Ngay lúc đó, phía sau đám mây truyền đến một tiếng cười: “Quả nhiênlà ngày lễ chư thần cùng hội tụ, bất quá tại lễ binh tàng này của PhượngCửu điện hạ, Niếp

mỗ cảm thấy dường như còn thiếu mất một phần”. Đám mây tan dần, mộtthân nam tử mặc áo lông chồn, trong tay cầm lò sưởi, cùng một đám ngườihầu vây xung

quanh đang mỉm cười đứng giữa đám mây.

Nếu thế gian này có duy nhất một người có thể làm cho Phượng Cửu nhìnthấy liền không khỏi thay hắn cảm thấy hốt hoảng, chính là Huyền chi MaQuân Niếp Sơ

Dần. Hắn nói ra những lời như vậy, rõ là Niếp Sơ Dần muốn phá đám. Cóđiều các trưởng bối của Bạch gia đều ở đây, Phượng Cửu tự hiểu khôngcần một tiểu bối

như nàng can thiệp vào nên thu hồi hộp kiếm, đưa mắt nhìn Bạch Dịch cha

Page 509: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nàng.

Trong các vị trưởng bối của Thanh Khâu, người có mặt mũi, công phu nhấtphải tính đến cha nàng, nhạc trên lễ đài ngừng lại, vẻ mặt Bạch Dịch tươitỉnh như gió

xuân: “Bản quân thường nghe nói Ma tộc vốn tiêu sái không câu nệ lễ nghi,không ngờ Huyền chi Ma Quân lại trọng lễ nghi như vậy, Thanh Khâuchúng ta hôm nay tổ

chức một ngày lễ truyền thống, lại cần tới Huyền chi Ma Quân chỉ điểm,quả là xấu hổ, xấu hổ!”.

Ánh mắt Niếp Sơ Dần có chút kích động, nhưng trên mặt vẫn hàm chứa nụcười nói: “Lời ấy của Bạch Dịch thượng thần sai rồi, nói hai chữ “chỉđiểm” như vậy quả

thật là làm khó Niếp mỗ, thế nhưng Niếp mỗ đã được hai lần xem lễ binhtàng của Thanh Khâu từ thưở hồng hoang, trong lòng rất là ngưỡng mộ.Niếp mỗ vẫn còn

nhớ trước đây sau khi thử kiếm còn có một trận so kiếm, mọi người đều bịthu hút mởi màn này, nhưng hôm nay Phượng Cửu điện hạ làm lễ binh tàng,sau khi thử

kiếm đã được cất kiếm luôn rồi sao?”.

Rốt cục Niếp Sơ Dần muốn gì, chư tiên đến xem lễ lúc trước còn mờ mịt,giờ đã hiểu rõ.

Lễ binh tàng của Thanh Khâu từ trước đã có màn tỷ thí với tân quân, cácthế hệ tiên giả đều có thể khiêu chiến tân quân, bại bởi tân quân thì khôngsao, nhưng nếu

thắng tân quân thì có thể được tân quân thực hiện cho một ý nguyện. Tươngtruyền Bạch Chỉ Đế Quân tạo ra hai vòng thử kiếm và so kiếm, vòng thứnhất là để tân

quân nỗ lực hết sức mà vươn lên, vòng thứ hai là để khích lệ Bạch gia binh

Page 510: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

sĩ có thể đọ sức cùng người đứng đầu. Người nào vượt qua được ngườiđứng đầu thì đích

thân tân quân phải dành cho người đó một lời hứa, quyền thế quá lớn, contrai Bạch gia tuy rằng mỗi người đều tự do lớn lên, cuối cùng ai cũng thànhtài. Bốn người

con trai của Bạch Chỉ Đế Quân đều bị gây sức ép quá lớn, đến phiên tiểunữ Bạch Thiển, lại thêm Đế hậu không bằng lòng với sức ép đó vì nàng lànữ nhân, mỗi

ngày đều khóc lóc trước mặt Bạch Chỉ Đế Quân, khóc lên khóc xuốngkhiến Bạch Chỉ Đế Quân động lòng trắc ẩn, đã bỏ đi vòng so kiếm trong lễbinh tàng, vả lại

phải thừa nhận người kế vị sau đó của Thanh Khâu vẫn là nữ, vì vậy lễbinh tàng của nữ tử so với nam tử cần bỏ đi một vòng so kiếm.

Chiết Nhan thượng thần hơi hơi nghiêng người hỏi Bạch Chỉ Đế Quân đangngồi bên cạnh: “Lễ binh tàng cho tân quân kế vị là một đại lễ truyền thống,nếu đã có

những sửa đổi thì nhất định phải sửa cả trong sách sử của Thanh Khâu đểlưu lại cho bát hoang, có phải ngươi đã quên sửa rồi không?”.

Bạch Chỉ Đế Quân bóp trán nói: “Thanh Khâu không câu nệ quá nhiều lễtiết, ngươi cũng hiểu được điều này, quả thực việc này ta đã quên”.

Chiết Nhan thượng thần lại nói: “À… người có thể khiêu chiến tân quânphải cùng thế hệ, có phải ngươi cũng đã quên giới hạn là chỉ có thần tộcThanh Khâu mới

được khiêu chiến?”.

Bạch Chỉ Đế Quân mơ hồ nói: “Mấy lần lễ trước đây đều ở thời hồnghoang thượng cổ, lúc đó thói đời còn thuần phác, Ma tộc nào có tâm ý đếnđòi tiện nghi của ta,

sơ sẩy này của ta không thể coi là bất ngờ được”.

Page 511: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Chiết Nhan thượng thần thở dài một tiếng nói: “Cũng bởi vì ngươi sơ sẩyquên vụ này nên mới để hôm nay Niếp Sơ Dần đến đòi chiếm tiện nghi,ngươi đâu có thể nói

hắn cái gì chứ”.

Bạch Chỉ Đế Quân cau mày nói: “Hắn lớn hơn Cửu nha đầu những bảy támvạn năm, nếu như so kiếm cùng Cửu nha đầu, chẳng phải là làm trò cườibắt nạt tiểu hài tử

sao, ta nghĩ da mặt hắn không dày như vậy chứ. Trong đám tùy tùng củahắn, ta thấy không có ai đánh thắng được Cửu nha đầu đâu”.

Chiết Nhan thượng thần chưa nói thêm gì, hai người bưng chén trà nhấpmột ngụm cho nhuận cổ họng, ánh mắt nặng nề chuyển hướng đến đám mâygiữa không

trung, nghe thấy Niếp Sơ Dần nói: “Nếu sử sách nghi lễ trong lễ binh tàngcủa Thanh Khâu chưa thay đổi, hôm nay ắt hẳn phải có một trận so kiếm,Niếp mỗ đã sớm

nghe danh kiếm thuật xuất thần nhập hóa của Phượng Cửu điện hạ, Niếp mỗcũng là người say mê kiếm thuật, chẳng biết liệu có được tiếp điện hạ đôichiêu?”.

Khuôn mặt Bạch Dịch vừa mới tươi như gió xuân đã phút chốc phủ mộttầng băng lạnh: “Mặc dù nên có một trận so kiếm, nhưng Ma quân và tiểunữ không cùng thế

hệ, làm sao có thể đấu được, kính xin Ma Quân tự trọng”.

Mắt thấy Bạch Dịch vì lời nói của mình mà nổi giận, Niếp Sơ Dần cười rấtdụng tâm: “Phượng Cửu điện hạ chính là thế hệ cháu của Thanh Khâu,Niếp mỗ cũng là đời

thứ ba của Ma Quân, nói như vậy, Niếp mỗ không phải là cùng thế hệ vớiPhượng Cửu điện hạ sao? Niếp mỗ chẳng qua chỉ là say mê kiếm thuậtthôi, thực tâm muốn

Page 512: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

tỷ thí cùng Phượng Cửu điện hạ, tuy là tỷ thí nhưng Niếp mỗ thân là đờisau của Ma tộc, cũng không đến mức thua không dậy nổi, chẳng lẽ PhượngCửu điện hạ là

đời sau của Thần tộc, lại là người chưa đánh đã chịu thua sao?”.

Nếu tính toán theo các đời, Niếp Sơ Dần quả thật là đời thứ ba của MaQuân, nhưng ngôi vị Ma quân xưa nay đều dựa vào sức mạnh chứ khôngphải huyết thống, vì

thế nếu nói hắn và Phượng Cửu cùng thế hệ thực là gượng ép, nhưng mặcdù là gượng ép thì nếu đi tranh cãi thì lại tỏ rõ sự kém cỏi. Vả lại vốn là tỷthí trong tộc,

nhưng theo như hắn nói lại trở thành việc đánh giá hai tộc, Thần – Ma mấynăm gần đây mặc dù là láng giềng hữu hảo, nhưng vẫn là dò xét tìm kẽ hởcủa nhau, Niếp

Sơ Dần đã châm ngòi, tứ hải bát hoang chứng kiến, Phượng Cửu khôngmuốn cũng phải nhận lời.

Các thần tiên đến xem có người thực lòng lo lắng, có kẻ xem như trò vui.Trong đám người lo lắng cho Phượng Cửu thì Thương Di Thần Quân đứngđầu, còn trong

đám người xem như trò vui thì nghĩa muội của Đông Hoa đế quân, Tri Hạccông chúa lại đứng đầu.

Chiết Nhan thượng thần đảo mắt xem tình thế, không thể không nói vớiBạch Chỉ Đế Quân: “Ngươi xem, cũng chỉ vì ngươi xem nhẹ chuyện này,xưa nay đại sự có

thành hay không không liên quan đến da mặt, da mặt, thứ này mà có tácdụng sao? Niếp Sơ Dần đến đây là đã quyết tâm không để ý đến thể diện,quyết ý lấy mạnh

ức hiếp yếu cùng Cửu nha đầu đánh một trận, mục đích là muốn lấy một lờihứa của Thanh Khâu giúp hắn trở thành thanh đao chí mạng khi hắn làm đại

Page 513: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

sự. Đáng tiếc

ngươi luôn là kẻ xem trọng thể diện, có buồn phiền cũng đành phải nuốtvào trong bụng, bảo Cửu nha đầu lên tiếp hắn đôi chiêu đi”.

Bạch Chỉ Đế Quân đặt chén trà lên bàn nói: “Trước hết cứ để cho Cửu nhađầu đi lên tiếp hắn đôi chiêu đi”, vừa nói vừa hất hàm nhìn về phía BạchDịch, vuốt râu gật

đầu.

Bạch Dịch thấy thái độ của cha, lại thêm Niếp Sơ Dần ngày càng lộ rõ ýtươi cười bên trong, trên mặt phủ một tầng băng lạnh, gọi Phượng Cửuđang trên đỉnh núi đi

xuống.

So với vẻ bi đầy buồn bực của cha, Phượng Cửu lại có vẻ vô cùng thongdong. Dưới đài trừ bỏ vài vị không hiểu chuyện, các tiểu tiên nhìn nàngvới đầy vẻ mong

chờ, mặc dù còn nhỏ nhưng đều hiểu được nàng tuyệt đối không đánh lạiđược Niếp Sơ Dần. Nàng nghĩ không nên cậy sức mà đánh, bởi vậy tronglòng thực bình

tĩnh.

Phượng Cửu bình tĩnh rút hợp hư kiếm ra khỏi bao, lại bình tĩnh giươngkiếm chỉ vào thanh kiếm của Niếp Sơ Dần, trong miệng nói: “Xin chỉgiáo”. Loại đối thủ này

không phải lúc nào cũng đánh được, mặc dù nhất định đánh không lại,nhưng đánh một hồi nhất định sẽ thu được kết quả gì đó.

Trên đài nhất thời loang loáng bóng kiếm, trường kiếm lao tới mềm mại,lúc kiếm va chạm như có lửa bùng lên. Qua chiêu thứ mười, kiếm củaNiếp Sơ Dần đã chỉ

thẳng vào cổ Phượng Cửu. Một giọt mồ hôi trên trán Phượng Cửu chảy

Page 514: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

xuống gò má, chung quy là vì thực lực cách nhau quá xa. Niếp Sơ Dần thukiếm vào vỏ, ra vẻ

tiếc hận nói: “Cũng là bởi Niếp mỗ xem trọng kiếm thuật của điện hạ, kiếmpháp của thần tộc hóa ra cũng chỉ có thế này”.

Dưới đài đôi mày kiếm của Bạch Dịch cau chặt lại nhìn cha, cắn răng nóivới Bạch Chỉ: “Cho hắn chiếm được tiện nghi, nhưng để hắn nhục nhãThanh Khâu chúng ta

sao?”. Trên đài Phượng Cửu đã khiêm tốn nói: “Mặc dù Ma quân lớn hơnPhượng Cửu tám vạn tuổi, lớn hơn ta ba vòng đời, nhưng dù sao cũng cùngthế hệ, trong

mười chiêu mới thắng Phượng Cửu, Phượng Cửu thật sự là tâm phục khẩuphục”.

Khóe mắt Niếp Sơ Dần hiện lên một ý cười lạnh: “Điện hạ thật nhanh mồmnhanh miệng, nhưng Niếp mỗ đã thắng trận này, người thắng làm vua kẻ thulàm giặc, điện

hạ là người giữ chữ tín, chắc sẽ không từ chối cho Niếp mỗ một…”, lờinói chưa kịp buông, trên lễ đài đột nhiên vang lên một tiếng: “Từ từ”.

Mọi ánh mắt đều hướng về phía phát ra âm thanh, chính là vị tiên giả áolam, gương mặt đầy hòa khí, đúng là Hàn Sơn chân nhân bên cạnh Nữ Oa.

Hàn Sơn chân nhân ở chỗ Nữ Oa nương nương mấy vạn năm, phẩm cấpmặc dù không tính là cao, nhưng lại là người mai mối ghi chép hôn nhântrong thần tộc, tiên

giả bắng tuổi thấy hắn đều chắp tay, tránh đi hai chữ Hàn Sơn, khách khígọi hắn một tiếng “Chân nhân”. Thần tộc có ai lập gia đình, bái tế thiênđịa, văn khế hôn ước

phải cần đến vị chân nhân này, hắn phải ghi lại trong sổ sách thì mới chínhthức được coi là lập gia đình. Theo lý thì vị chân nhân này chẳng liên quanchút nào tới lễ

Page 515: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

binh tàng cả. Hàn Sơn chân nhân lúc này ngồi ở vị trí hẻo lánh bên phải lễđài, hướng tới lễ đài chắp tay: “Tiểu tiên mặc dù kiến thức nông cạn,nhưng cũng biết được

trận so kiếm của lễ binh tàng ở Thanh Khâu chính là do vợ chồng tân quâncùng thực hiện. Ma Quân mặc dù đánh bại tân quân Phượng Cửu điện hạ,nhưng chưa qua

được phu quân của tân quân đã đòi hỏi Thanh Khâu phải hứa hẹn, có vẻnhư như hơi sớm rồi”.

Dưới đài một trận yên tĩnh, tiếp đó là một trận xôn xao. Bạch Chỉ Đế Quânngồi im bên bàn trà, trên mặt Chiết Nhan thượng thần mang một vẻ kinhhoàng, mẹ

Phượng Cửu há to miệng không cất nổi tiếng, Bạch Dịch thượng thần suýtchút nữa ngã xuống, Bạch Thiển thượng thần vô ý thức hỏi Dạ Hoa Quân:“Nó lấy chồng?

Gả cho ai? Gả khi nào?”. Dạ Hoa Quân tỉ mỉ nói: “Hàn Sơn chân nhân đãnói như thế, đại để là đúng như vậy”. Dứt lời hồ nghi nhìn về phía Tamđiện hạ ngồi ngay

bên cạnh, Tam điện hạ làm ra vẻ chính nhân quân tử kêu lên một tiếng: “Takhông thích đi tám chuyện”.

Phượng Cửu ngước nhìn lên vị trí cao nhất trên lễ đài, không thấy bóngdáng vị tử y Thần Quân đâu. Niếp Sơ Dần quay về phía kẻ quấy rầy HànSơn chân nhân trầm

mặc một lát, cười lạnh nói: “Niếp mỗ chưa bao giờ nghe nói Phượng Cửuđiện hạ còn có vương phu, mặc dù có, Niếp mỗ cũng chưa chắc đánh thuahắn, ai là vị ấy,

xin mời lên đài”. Phượng Cửu thầm nghĩ, ta thấy quả thực ngươi đánhkhông lại hắn.

Chư vị thần tiên nhất tề nhìn lên không trung, chờ vương phu của tân quân

Page 516: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

trong lời Hàn Sơn chân nhân xuất hiện, lại thấy một vị tử y Thần Quân từbên phải không

nhanh không chậm bước lên lễ đài, không chút để ý sửa sang ống tay áotím, nói: “Có thể đánh sao? Ta vừa mới ra ngoài mài kiếm”. Mái tóc dàimàu bạc, trên

ngạch* buộc một sợi dây màu lam, diện mạo tuấn mỹ, khi cầm kinh Phật thìnghiêm trang tĩnh tâm không vướng chút bụi trần, khi cầm kiếm lại sắc béngiống như cơn

lốc có công lực phá hủy vạn vật. Đây chính là người vừa ngồi trên vị trícao nhất của lễ đài, Đông Hoa Đế Quân, cũng từng là người đứng đầu thiênđịa.

*Ngạch: trán, trên chỗ lông mày dưới mái tóc gọi là ngạch

Niếp Sơ Dần sững người, dưới đài hoàn toàn im lặng, một lát sau tất cảmọi người đều đồng loạt quỳ xuống, bên trên lễ đài cao nhất, ngay cả cácvị thượng thần cũng

nhất tề đứng dậy, Đế Quân đứng, chư thần làm sao dám ngồi? Phượng Cửunhớ mang máng trong Phạn Âm cốc cũng từng xảy ra chuyện như vậy,người này vừa xuất

hiện, chúng thần liền nhất tề quỳ xuống. Phượng Cửu rốt cục cũng đã hiểuđược vì sao Đế Quân không mấy khi xuất môn, bởi vì đi tới chỗ nào cũngthấy cảnh quỳ

bái, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy mệt.

Đế Quân nhìn chúng thần đồng loạt quỳ dưới đài, có cảm giác giống nhưnơi đây toàn là các giống cây trong trời đất hội tụ, khẽ nâng tay miễn lễcho chư thần, xoay

người an ủi Phượng Cửu đứng bên cạnh: “Sớm biết là nàng sẽ thua, khôngcần phải cảm thấy mất mặt cho ta”, đưa cho nàng một chiếc khăn: “Nàngqua được mấy

Page 517: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

chiêu?”.

Phượng Cửu một bên cầm khăn lau mồ hôi, một bên ngập ngừng nói nhỏ:“Mười chiêu”.

Đông Hoa gật gật đầu: “Cũng khá”. Lại nhìn về phía Niếp Sơ Dần nói:“Ngươi cảm thấy có thể đấu với bản quân mấy chiêu?”.

Huyền chi Ma Quân Niếp Sơ Dần là kẻ có mộng lớn, Ma tộc kể từ khi Matôn Thiểu Oản qua đời đã chia ra làm bảy, do bảy vị Ma Quân khác nhaucùng quản lý,

Niếp Sơ Dần sau khi thừa kế ngôi vị Huyền chi Ma Quân, luôn một lòngnghĩ muốn thống nhất Ma tộc, trở thành vị Ma Quân duy nhất được sùngbái. Muốn thực hiện

giấc mộng của mình, cách tốt nhất là cưới con thần tộc, nhưng thật đángbuồn là các thượng thần có địa vị trong thần tộc đều là nam tử, mà hắn làcô nhi, không giống

Húc Dương Quân còn có muội muội. Hắn từng nghĩ tới nếu lúc nào có mộtvị thượng thần đoạn tụ, vì mục tiêu thống trị của mình, hắn sẵn sàng hy sinhbản thân,

nhưng kết quả là không thể. Hắn lại nghĩ, mặc dù hắn không có quan hệ vớihọ, nhưng tốt nhất không nên đắc tội mà nên đòi bọn họ một yêu cầu.

Hắn hôm nay tới đây, kỳ thực là đã tính toán rấy chu đáo chặt chẽ, hắn hiểuđược hành động này của mình nhất định đắc tội Thanh Khâu Bạch gia,nhưng nhận được

một lời hứa của họ, cái đắc tội này thật sự có giá trị. Có điều hắn chưatừng nghĩ tới lại dính dáng đến Đông Hoa Đế Quân. Nếu như đã đến nướcnày, vừa đắc tội

Bạch gia lại đắc tội cả Đế Quân, lời hứa kia của Thanh Khâu càng phảinắm chắc trong tay.

Hắn ắt hẳn không phải đối thủ của Đế Quân, đánh với Đế Quân là không

Page 518: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thể.

Trên mặt Niếp Sơ Dần hàm chứa nét cười, nụ cười này cực kỳ miễncưỡng: “Đế Quân đã quá để tâm rồi, vòng so kiếm này vốn chỉ dành chonhững người cùng thế

hệ, Niếp mỗ và Phượng Cửu điện hạ có thể coi là cùng thế hệ, nhưng ĐếQuân lại là người từ thuở hồng hoang, Niếp mỗ làm sao có thể làm đối thủcủa Đế Quân?

Vòng này tuy nói khiêu chiến Phượng Cửu điện hạ là khiêu chiến Đế Quân,nhưng Đế Quân đức cao vọng trọng, dù sao chúng ta cũng không cùng thếhệ, nếu phải

so kiếm với Niếp mỗ, thực sự là Niếp mỗ thất lễ!”.

Bạch Thiển thượng thần vừa bớt chút khiếp sợ, quay nhìn Dạ Hoa và LiênTống, cau mày nói: “Hắn vì sao nên cùng Phượng Cửu so kiếm là lý luậncủa hắn, Đông

Hoa vì sao không nên cùng hắn so kiếm, cũng là lý luận của hắn, người nàymồm mép thật lợi hại, đạo lý đều bị hắn chiếm hết. Lần này Đông Hoa màtùy tiện đưa ra

kết luận thì có vẻ như là khi dễ vãn bối mất”. Dứt lời liền phiền muộn,trong lòng có chút lo lắng.

Liên Tống xòe cây quạt lười biếng cười nói: “Thật ra ta cảm thấy Niếp SơDần đã đánh giá quá cao quá da mặt của Đông Hoa”.

Dưới đài mặc dù chúng thần đều đang rôm rả bàn tán, trên đài Đế Quânvẫn rất thong dong bình tĩnh, trong vẻ thong dong còn lộ ra vài phần khóhiểu, sau khi Niếp

Sơ Dần nói xong liền trầm ngâm một lúc. nói: “Ngươi nói… bản quân vàngươi không cùng vai phải lứa sao?”, rồi cau mày, “Bản quân vì sao lạikhông cùng vai phải

lứa với ngươi?”.

Page 519: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Niếp Sơ Dần sửng sốt. Dưới đài. chư thần cũng sửng sốt.

Đế quân nhìn thoáng qua Niếp Sơ Dần, lại nhìn thoáng qua Phượng Cửubên cạnh, chậm rãi nói: “Nàng là Đế hậu của bản quân, đương nhiên làngang hàng với bản

quân, ngươi mới vừa nói ngươi ngang hàng với nàng, vậy ngươi cũngđương nhiên ngang hàng với bản quân, bản quân so kiếm với ngươi, có thểthấy được đúng là

người cùng thế hệ so kiếm, có làm trái với lễ nghi của Thanh Khâu sao?”.

Niếp Sơ Dần thần sắc cứng ngắc nói: “Cái này…”.

Đế Quân chậm rãi vung kiếm nói: “Nghe nói ngươi say mê kiếm thuật, thậtlà trùng hợp là bản quân cũng say mê kiếm thuật, có thể thấy được ta vàngươi có duyên,

cùng đánh đi!”.

Chúng thần toàn bộ choáng váng, Bạch Thiển thượng thần phun nước tràtrong miệng ra, Liên Tống bấu hai tay dựa vào ghế tránh được, rồi buôngnói với Bạch

Thiển: “Xem đi, ta mới vừa nói đó, Niếp Sơ Dần làm bộ ngụy biện nhưngcơ bản ở nơi này hắn không thể thực hiện được, da mặt, Đế Quân luôn chonó là vật ngoài

thân”.

—————————————————–

Giao thừa vừa mới qua, không biết còn ai chưa ngủ không nữa?

Mấy ngày vừa qua, PT nhận được rất nhiều lời chúc từ các bạn, nhưng doPT ko có nhiều thời gian nên xin phép ko rep lại từng người mà xin gửi lờichúc

Năm mới, PT xin phép thay mặt cả gia đình Đạm Tình Cư chúc các bạnđọc một năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý, hạnh phúc, ấm áp

Page 520: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

:D

Cũng xin gửi lời chúc tới toàn bộ cộng tác viên trong gia đình lời chúc mộtnăm may mắn, thuận lợi trong công việc và trong học tập.

Cả đại gia đình hãy cùng cố gắng hơn trong năm tới nhé :)

PT cũng xin hứa sẽ cố gắng hoàn thành xong sớm các dự án trong nhà, vàhơn hết là PT hy vọng tiếp tục nhận được sự ủng hộ của các bạn cho tất cảcác truyện

trong năm tới :) Cảm ơn mọi người rất nhiều.

Happy new year!

❄ Chương 17.1 ❄edit: hanhmyu

beta: Phong Tuyết

Ảnh hưởng của lễ binh tàng Thanh Khâu quả thực rất lớn. Thành NgọcNguyên Quân sau khi may mắn được đi xem lễ tận mắt đã mở quán bìnhthư* kể suốt nửa

tháng về lễ binh tàng, buổi diễn nào cũng chật ních, có thể thấy được ngàylễ gây chấn động tới nhường nào.

*Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể mộtcâu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ

Điều được đám tiểu tiên hoan nghênh nhất chính là đoạn Đế Quân chỉ vớimột chiêu đã đánh rơi thiết kiếm trong tay Huyền chi Ma Quân Niếp SơDần.

Chuyện kể Niếp Sơ Dần cậy lớn bắt nạt Phượng Cửu tiểu đế cơ tại lễ binhtàng của Thanh Khâu, Đế Quân lên đài ra mặt vì tiểu đế cơ, nhưng khôngchịu được Niếp

Sơ Dần lải nhải liên miên, nhún nhường được ba câu đã rút kiếm ra khỏivỏ, trong vòng một chiêu đã đánh rơi thiết kiếm của kẻ gây sự Niếp Sơ

Page 521: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Dần. Trong khoảnh

khắc thiết kiếm rơi xuống, Đế Quân với Thương Hà kiếm trong tay rấtnhanh đã đánh thẳng về phía trước, chỉ trong nháy mắt đã chém đôi lưỡithiết kiếm kia. Một

chuôi kiếm với hai lưỡi kiếm đang xoay vòng rơi trong không trung thìThương Hà kiếm của Đế Quân đã đặt trước ngực Niếp Sơ Dần. Có điềutrong vòng một chiêu,

vô luận là chiêu thức hay lực đạo điều biến đổi vô cùng tuyệt diệu, khiếncho chư tiên xuất hiện tại đó đều nhất thời choáng váng, một mặt bị khuynhđảo bởi phong tư

cầm kiếm lạnh lùng của Đế Quân, một mặt tự ti khi so sánh với thượng thầnthời cổ. Kiếm pháp Ma tộc có phát triển thì ra cũng chỉ có vậy, chư tiênđều cảm thấy

được an ủi.

Niếp Sơ Dần thảm bại, hốt hoảng rời khỏi Thanh Khâu, không còn mặt mũinào nói về kiếm pháp Thần tộc Ma tộc gì nữa, mà vị tiểu đế cơ ThanhKhâu cũng thuận lợi

hoàn thành lễ binh tàng.

Quán bình thư vô cùng náo nhiệt, Thành Ngọc Nguyên Quân mượn lòngkính trọng của chư tiên đối với Đế Quân, mở quán vơ vét của cải, thu đượckhông biết bao

nhiêu là tiền bạc, Cục Bột giúp nàng thu tiền, chuẩn bị nước nôi liền mấyngày cũng nhận được vài thoi vàng coi như tiền mua rượu đáp lễ. ThànhNgọc Nguyên Quân

quả thực vô cùng cao hứng, cầm tiền trong tay mà kích động không thôi.

Tuy nhiên, đã có người vui vẻ thì cũng ắt hẳn phải có người ưu sầu, bởi vìlễ binh tàng lần này đã đả thương trái tim của không ít người, thí dụ nhưmột số thần nữ, tiên

Page 522: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nga có phẩm cấp cao trên thiên đình.

Trước giờ đám tiên nga thực sự không có gan giữ ý niệm với Đế Quân, bởivì Đế Quân quá mức thần thánh, giống như truyền thuyết, chưa có ai nghĩtới sẽ có một

ngày nào đó Đế Quân thành thân với một vị Đế hậu, hoặc là cho dù cóngười nghĩ tới Đế Quân sẽ tìm một Đế hậu thì cũng chỉ trong đám tiên ngabọn họ mà thôi,

vậy nên bọn họ ít khi có suy nghĩ không an phận với ngài.

Sau lễ binh tàng, Tri Hạc công chúa thất hồn lạc phách chạy tới Thái Thầncung, Trọng Lâm tiên quan thấy nàng mặt mũi tiều tụy cũng không nỡ đuổiđi, nghĩ rằng dù

sao Đế Quân cũng không có ở đây, cho nàng ở lại mấy ngày cũng coi nhưlàm việc thiện, liền chuẩn bị một gian phòng cho nàng ở.

Tri Hạc công chúa vừa đau khổ chờ đợi Đế Quân vừa nhìn gió rơi lệ,mượn rượu giải sầu, cứ nhìn thấy ai là lại hỏi bản thân rốt cuộc thua kémPhượng Cửu điện hạ

của Thanh Khâu ở điểm nào, tới ngày thứ ba thì vô tình hỏi Trọng Lâm tiênquan đang đi ngang qua. Trọng Lâm tiên quan vốn là người rất thành thực,nhìn Tri Hạc

khóc tới sưng đỏ cả mắt liền đáp: “Đế Quân thích mỹ nhân có thể làm cơm,sở trường binh đao, biết đánh nhau chém giết, công chúa không có cả bayếu tố này,

huống chi”, Trọng Lâm tiên quan ngay thẳng nói, “Công chúa mặc dù cũngđược coi là mỹ nhân, nhưng nếu so với Phượng Cửu điện hạ, công chúaquả thực… xấu

hơn”. Nghe nói Tri Hạc công chúa phun ngay ra tại chỗ một ngụm máutươi, cười dài ba tiếng, một mạch đâm đầu lao vào xe ngựa mà Trọng Lâmđã chuẩn bị sẵn,

Page 523: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

lập tức rời khỏi Cửu Trùng Thiên không hề quay đầu lại, trở về tiên sơn,quả thực là con người can trường.

Một năm trên Cửu Trùng Thiên dường như rất náo nhiệt, bởi vì không khíở Thanh Khâu luôn luôn không được như Cửu Trùng Thiên nồng hậu,tương đối an bình,

chỉ có bạn học tốt – Cục Bột đệ đệ của Phượng Cửu là có chút phiền não.Lớp học vẫn mở hàng ngày, Phượng Cửu thì đã bỏ không biết bao nhiêubuổi học, toàn

nhờ Cục Bột đệ đệ chép lại bài giúp mình. Mắt thấy sắp tới lễ binh tàng,nàng sẽ trở về Thanh Khâu, Cục Bột vốn vô cùng vui mừng, cuối cùnggánh nặng trên vai

cũng sắp được tháo dỡ, nhưng vừa đặt chân đến trước động hồ ly đã thấyĐông Hoa Đế Quân và Bạch Chỉ Đế Quân đang đứng nói chuyện, sau mộtchén trà liền

mang Phượng Cửu tỷ tỷ đi luôn. Cục Bột ôm đống sách vở chép thayPhượng Cửu mà thở dài, suy nghĩ có lẽ tặng số bài vở này cho tỷ tỷ làmquà cưới, như vậy sẽ

không phải tặng tiền nữa… nhất thời cao hứng trở lại.

Chiết Nhan thượng thần sau khi tới xem náo nhiệt tại lễ binh tàng, mấyngày nay vẫn ở lại Thanh Khâu. Đông Hoa và Bạch Chỉ nói những gì,Chiết Nhan quả thực rất

tò mò, cứ chốc chốc lại đi qua đi lại vài vòng để do thám.

Ngày hôm đó, Bạch Chỉ Đế Quân triệu vợ chồng Bạch Dịch đến động hồ lynói chuyện, Chiết Nhan thượng thần đoán được chắc chắn bọn họ bàn bạcchuyện nhà,

mà chuyện này nhất định có liên quan đến Phượng Cửu, đương nhiên sẽliên quan tới Đông Hoa, liền ngồi bất động trên ghế trong phòng Bạch Chỉnhư đã bị bôi

Page 524: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thuốc dính chặt tại đó. Bạch Chỉ Đế Quân bội phục nghị lực ngồi liền mấyngày không ngã của Chiết Nhan, rốt cục cũng thỏa hiệp, mặc hắn muốnnghe thì nghe.

Theo lời Bạch Chỉ Đế Quân, hôm đó Đông Hoa cùng ngài tới một nơi yêntĩnh, quả thực là đã nói một chuyện quan trọng.

Đế Quân mặc dù ăn mặc vẫn rất đơn giản nhưng vừa đứng dậy đã uy thếmười phần, vậy mà tư thái lại vô cùng hạ thấp, nói rằng bản thân đối vớicháu gái của ngài

vừa thấy đã yêu, ý muốn cầu hôn làm Đế hậu, vốn định sẽ theo quy củ đínhhôn rồi thành thân, nhưng bởi vì vài ngày trước đó hai người không mayrơi vào dị giới,

gặp phải sự cố đã tổ chức lễ cưới đơn giản, hắn hết sức xin lỗi nàng, cũngcảm thấy có lỗi đối với các bậc trưởng bối Thanh Khâu.

Đế Quân còn nói, chuyện này hắn vẫn luôn để trong lòng, vốn nghĩ sau khira khỏi dị giới sẽ tìm đến Thanh Khâu, nhưng nghe nói quy củ chọn con rểcủa Thanh

Khâu rất nghiêm ngặt, cần người vừa có gia thế lại vừa nắm trọng quyềntrong tay. Chuyện gia thế hắn quả thực không có cách thực hiện được,nhưng trọng quyền thì

hắn có thể đi thương lượng với Thiên quân một chút. Đông Hoa còn nói,Tiểu Bạch vì sợ người con rể như hắn không được mắt các vị trưởng bốimà luôn thấp thỏm

lo âu, hắn cũng không dám tùy tiện tới bái phỏng. Có điều, chuyện đã tớinước này, tứ hải bát hoang đều đã biết hắn chính là con rể Thanh Khâu,cho dù bản thân

không vừa mắt các trưởng bối, cũng xin các trưởng bối chấp nhận cho qua.

Cuối cùng, Đế Quân nói, Tiểu Bạch rất thích náo nhiệt, nếu Thanh Khâuđồng ý gả nàng làm Đế hậu của hắn, cũng nên để cho chư tiên trong bát

Page 525: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

hoang được uống

một bữa rượu mừng, muốn phiền Thanh Khâu cùng Thái Thần cung đồngtâm chung sức tổ chức một tiệc cưới, Thái Thần cung thì có Trọng Lâm chủquản, còn

Thanh Khâu, hắn cảm thấy mẹ của Tiểu Bạch rất phù hợp. Ngày cưới địnhlà nửa tháng sau, nơi tổ chức là Bích Hải thương linh. Vì sau khi ra khỏi dịgiới hắn đã đến

gặp Hàn Sơn chân nhân, viết tên hai người vào sổ ghi chép cưới hỏi, khôngcần phải tổ chức lễ cúng bái thiên địa nữa. Việc tổ chức tiệc cưới phiềnmẹ của Tiểu Bạch

vất vả một chút, Tiểu Bạch gần đây đã chuyên tâm lao lực vì lễ binh tàng,hắn sẽ mang nàng tới Bích Hải thương linh trước cho nàng nghỉ ngơi, tĩnhdưỡng.

Bạch Chỉ Đế Quân nghe xong, suy nghĩ một hồi lâu mới hiểu ra Tiểu Bạchchính là cháu gái ngài, bởi vì nghĩ tới đứa cháu gái duy nhất đã bị ĐôngHoa bắt đi rồi nên

trong lòng Bạch Chỉ Đế Quân vô cùng bất bình, muốn lên mặt một chút.Nhưng ngài và Đông Hoa quen biết nhau đã mấy chục vạn năm, suốt thờigian ấy những lời

nói của Đông Hoa với ngài gộp lại cũng chưa nhiều bằng ngày hôm nay,làm Bạch Chỉ Đế Quân nhất thời có chút hoảng, đến khi khôi phục lại tinhthần thì Đông Hoa

đã sớm đưa Phượng Cửu rời khỏi Thanh Khâu.

Phượng Cửu có tâm tư với Đông Hoa từ khi còn nhỏ, Chiết Nhan khôngphải không biết, nghe được Đông Hoa và Phượng Cửu đã ghi tên vào sổcưới hỏi, trong lòng

rất bình tĩnh, bởi vì theo vai vế thì Phượng Cửu cũng coi như là cháu gáihắn, như vậy Đông Hoa chính là cháu rể của hắn, bàn về pháp thuật hắn

Page 526: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

chẳng bao giờ có

thể thắng được Đông Hoa, nhưng hiện giờ lấy vai vế ra so sánh thì quảthực đã mạnh hơn rất nhiều, Chiết Nhan cực kỳ vui vẻ.

Mẹ của Phượng Cửu cũng cực kỳ vui vẻ, nhưng không bởi vì cái hư danhlàm mẹ vợ Đông Hoa. Mẹ Phượng Cửu thực ra cũng rất giống nàng, từ nhỏđã nghe truyền

thuyết kể về Đông Hoa, trong lòng tràn ngập sự sùng kính bái phục, cho dùcó nghĩ thế nào cũng không ngờ tới một ngày bản thân có thể trở thành nhạcmẫu của

hắn. Lại thấy cha chồng nói Đế Quân khen mình có thể lo liệu tốt tiệc cưới,một người chưa bao giờ chuẩn bị tiệc cưới như mẹ Phượng Cửu nhất thờihết sức phấn

chấn, thầm hạ quyết tâm nhất định sẽ làm tốt, nhất định sẽ không cô phụlòng tín nhiệm của Đế Quân.

Phục Mịch tiên mẫu – bà ngoại Phượng Cửu ở cách xa vạn dặm lại vôcùng tỉnh táo, nghe nói ngày hôm ấy nhìn thấy kiếm pháp của Đế Quân, suốtngày xoa thái

dương thở dài: “Con xem, Cửu nhi không tìm thì thôi, vừa tìm lại tìm đượcmột người lợi hại như thế, có một phu quân như vậy, sau này nó làm saođánh thắng được,

có chịu thua thiệt thì cũng chỉ còn cách về nhà mẹ đẻ mà khóc lóc kể lể,nhưng nhà mẹ đẻ lại chẳng thể làm chủ cho nó. Ta vốn tính tìm cho nó mộtgia đình môn

đăng hộ đối hoặc gia thế kém một chút, đến khi chịu thiệt thì Cửu nhi còncó thể có gia gia nàng là chỗ dựa, nhưng hiện giờ nó lại leo lên cửa ĐôngHoa Đế Quân, lỡ

bị sỉ nhục thì ai làm chỗ dựa cho nó?”.

Con dâu trưởng của Phục Mịch tiên mẫu lên tiếng an ủi: “Không kể tới

Page 527: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nhan sắc của Cửu nha đầu, chỉ nói cái miệng nhỏ nhắn, bao nhiêu lời ngontiếng ngọt đều có

thể nói được, thói quen biết làm cho người khác vui vẻ, mẫu thân cần gìphải lo lắng? Người không phải thường bị nó dỗ cho mềm lòng sao? Vớilại, vợ chồng cũng

không phải là sống đối đầu với nhau, Cửu nha đầu còn nhỏ tuổi, Đế Quânnhất định sẽ càng thêm yêu thương nàng. Hơn nữa, Cửu nha đầu tuổi cònnhỏ đã tiếp nhận

ngôi vị làm chủ Đông Hoang, giờ có thêm Đế Quân giúp đỡ chẳng phải sẽtốt hơn ư? Theo con thấy, đây là một hôn sự ngoài đăng đối, trong có lợiđấy chứ”. Phục

Mịch tiên mẫu nghe con dâu trưởng khuyên một phen, bị những lời nói đótác động, nỗi lo lắng trong lòng cũng vơi bớt một nửa.

Bạch Chỉ Đế Quân sau khi bàn giao chuyện tiệc cưới cho vợ chồng BạchDịch xong, tiêu sái đưa vợ đi dạo chơi, không chút áy náy để con trai vàcon dâu lại trong

động hồ ly. May mắn là Thái Thần cung có Trọng Lâm tiên quan chưởngquản nên trong ngoài ai nấy đều là người có năng lực, ngày đó một đoàntiên bá tiên nga đến

Thanh Khâu làm trợ thủ cho mẹ Phượng Cửu.

Chuyện tiệc cưới dần dần được truyền rộng ra. Đến ngày thứ ba, khắp tứhải bát hoang đều nhận được thiệp cưới. Nhóm tiên quan thi thoảng lạiluận bàn, nói Đế

Quân mở tiệc rượu quả nhiên không bình thường, ngay cả thiệp cũng làdùng ngọc để khắc chữ, Trọng Lâm tiên quan vô cùng lấy làm hài lòng,thầm bội phục sáng

kiến của bản thân.

Phụ mẫu Phượng Cửu mấy ngày nay loay hoay đến thần hồn điên đảo,

Page 528: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nhưng Phượng Cửu ở Bích Hải thương linh lại vô cùng tiêu dao.

Lễ binh tàng hôm đó, Đế Quân ra mặt vì nàng, phản ứng đầu tiên của nàngchính là nhìn ra đám đông xung quanh, nét mặt cũng chính là thể diện củaThanh Khâu,

nàng phải giữ vững vẻ bình tĩnh, cho nên nàng luôn gắng tĩnh tâm, nhưngtrong đầu thì đã đánh “ầm” một tiếng, quả thực giống với việc phải đốidiện một thế trận bộc

phát. Nữ tử bình thường gặp phải tình trạng như vậy nhất định sẽ cảm độnghoặc xấu hổ ngại ngùng, nhưng nàng lại không cảm thấy thế, chỉ nghĩ tớiviệc muốn thành

thân với Đế Quân đã bại lộ, chuyện này nằm ngoài ý muốn của nàng, bởinàng vốn định từ từ báo việc này với các bậc trưởng bối. Lúc đó Niếp SơDần cố ý làm khó

nàng, Đế Quân ra mặt cũng là bất đắc dĩ, nhưng nàng vẫn lo gia gia nàng sẽđuổi nàng ra khỏi Thanh Khâu.

Nàng lo lắng mãi cho tới trưa, cuối cùng thấy Đế Quân bước ra ngoài từđộng hồ ly của gia gia nàng. Đế Quân thành thực nói với nàng, gia giaBạch Chỉ của nàng

không hề lưu tâm gì, thậm chí trong lòng tràn đầy vui mừng trước hôn sựnày, mà lại chủ động nói muốn tổ chức cho hai người một tiệc cưới, hơnnữa còn cao hứng

nhận luôn việc chuẩn bị cho hôn lễ, lại thương xót nàng mấy ngày gần đâyđã hao tâm tổn sức nhiều, đặc biệt dặn dò hắn đưa nàng đến một nơi antĩnh để điều dưỡng.

Thì ra là gia gia nàng lại quan tâm nàng đến như vậy, tâm hồn Phượng Cửuđang treo trên không trung nhất thời cảm động quay trở về mặt đất, vô cùngvững tâm, cực

kỳ cảm thấy an ủi.

Page 529: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

❄ Chương 17.2 ❄edit: hanhmyu

beta: Phong Tuyết

Đợi đến Bích Hải thương linh – quê nhà của Đông Hoa, mắt thấy nơi nàynon thanh nước bích, quỳnh hoa ngọc thụ đan lồng vào nhau đẹp như tranhvẽ, Phượng Cửu

ôm cánh tay Đế Quân, hai mắt sáng rực lên, tự cho là mình phụng ý chỉ củagia gia tới đây điều dưỡng, tâm tình trở nên vô cùng sảng khoái, toàn thâncó một cảm

giác thư thả như thể vừa mới thi học kỳ xong, trong lòng không còn vướngbận chuyện gì nữa, duy chỉ quan tâm tới một chữ “chơi”.

Ở phần dưới đáy cùng của Châu Hải thương linh là những dãy tiên sơn nốitiếp liền nhau, vây quanh Bích Hải linh tuyền, tuy chỉ là linh tuyền nhưnglại lớn bằng nửa

Bắc Hải, điểm kỳ diệu nhất ở đây là ở giữa một vùng biển mênh mông nhưthế lại có một vùng đất với muôn loài hoa, cây cảnh, còn có chim tước cưtrú. Tại nơi sâu

nhất của biển, hoa và cây vươn cao bao quanh một tòa thạch cung* nguynga, đứng ngay chính giữa linh tuyền.

*Thạch cung: cung điện bằng đá

Mợ của Phượng Cửu thường nói miệng nàng ngọt, câu nhận xét này quảkhông sai, Phượng Cửu càng vui thì miệng càng ngọt. Hôm nay tinh thầnnàng vô cùng tốt,

bên cạnh lại có người nàng thích nhất là Đế Quân làm bạn, vô cùng vừalòng, hoàn toàn không có chút phiền não nào, trong lòng chỉ có những dựtính ngọt ngào, lúc

này nói cái gì tốt nàng cũng nói được.

Page 530: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Vào thạch cung mặc dù có thể cưỡi mây, nhưng như vậy lại mất thú vị, ĐếQuân cùng nàng ngồi trên một chiếc thuyền lá dọc theo thủy đạo đầy hoa vàcây hướng về

phía cửa cung. Phượng Cửu vừa khuấy nước nghịch vừa hớn hở nói: “Tạisao chàng không nói sớm là quê hương của chàng lại đẹp như vậy? Ta cảmthấy Bích Hải

thương linh đẹp hơn Cửu Trùng Thiên rất nhiều, tại sao chàng không ởđây?”.

Đế Quân kéo tay nàng, tránh cho nàng khỏi bị rơi vào trong suối nước, thấynàng cao hứng như vậy cũng an tâm, thấp giọng đáp: “Nơi này quá rộng,một người ở sẽ

buồn chán”.

Phượng Cửu thuận thế dựa vào tay hắn, mặt mày phấn chấn nói: “Sau nàychúng ta phải thường xuyên ở đây, có ta bên cạnh chàng rồi, ta cũng khôngphải là không

khí”, lại chỉ sang hai bên thuyền: “Vùng đất này ở trên mặt nước nhưng câygì cũng trồng được sao?”, thần thái nàng giống như một nữ chủ nhân, tínhtoán: “Aiz, chỉ

bằng ở góc này chúng ta trồng một ít lê, góc này trồng một ít bưởi, còn góckia thì trồng một ít nho”, dịu dàng đưa tay ra nắm lấy tay phải của ĐếQuân: “Chàng chắc

chưa từng được ăn lê trắng nấu với chân giò heo, nho nấu với tôm, bưởinấu với cá thạch ban, đúng không? Những món này là sở trường của ta,chúng ta trồng thật

nhiều cây ăn quả ở đây, sau này tới đây sống ta có thể thường xuyên nấucho chàng ăn”.

Lúc nàng nói ngọt, có thể làm tan chảy bất cứ trái tim nào, ánh mắt ĐếQuân sáng ngời nhìn nàng, khóe môi mỉm cười: “Nếu như vậy thì mới chỉ

Page 531: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

có lê trắng, nho,

bưởi, tôm và cá thạch ban, nhưng chân giò heo thì lấy ở đâu đây?”.

Nàng nở nụ cười mềm nhũn trả lời: “Cắt từ trên người ta xuống chứ sao”.

Hai con chim tước nhỏ bay qua trên đầu họ, Đế Quân nói: “Nàng bỏ đượcư?”.

Nàng thật tình gật đầu: “Bỏ được”.

Thấy Đế Quân không nói gì, chỉ nhíu mày, nàng ngây người trong chốc látrồi quay mặt đi, trên mặt có nét kiềm chế: “Chàng đừng nhíu mày, mỗi lầnchàng như vậy

ta đều có chút, có chút…”.

Đế Quân tiếp tục nhíu mày, tò mò hỏi: “Có chút thế nào?”.

Gò má nàng ửng đỏ, im lặng hồi lâu mới đáp: “Không… không nhịn đượcmuốn hôn chàng một cái”.

Liền thấy Đế Quân tiến sát tới, trầm giọng nói: “Cho nàng hôn”.

Nàng có chút ngượng nghịu: “Đang là ban ngày, làm vậy không được tốtlắm…”.

Đế Quân khích lệ nàng: “Đừng lo, trong Bích Hải thương linh này chỉ cóhai người chúng ta”.

Nàng mím môi suy nghĩ một hồi, đoan đoan chính chính đưa tay nâng mặtĐế Quân, đặt lên một nụ hôn.

Từ sau khi ở ẩn, Đông Hoa rất ít khi tới Bích Hải thương linh ở, thạchcung đã bỏ trống rất lâu, mặc dù trước đó đã cho Trọng Lâm lới thu dọnmột lần, nhưng so với

Thái Thần cung thì trống trải hơn nhiều.

Phượng Cửu mới tới đây, thấy cái gì cũng mới lạ, ngay cả tòa cung điệntrống trải cũng thấy có cảm giác thú vị, lôi tay áo Đế Quân chạy tới chạy

Page 532: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

lui trong thạch cung,

hăng hái tính toán các phòng trong cung điện sau này nên mua thêm nhữnggì.

Tẩm điện của Đế Quân bố trí coi như ổn, nàng nhìn cũng thấy vừa ý, chú ýnhìn xem nên đặt bàn trang điểm ở đâu, đặt thêm một cái bàn nhỏ nữa ởchỗ nào. Đế

Quân đưa nàng ra hoa viên hái sơn trà, nàng cảm thấy cây cối trong hoaviên quá hỗn độn, Đế Quân ngồi trên ghế đá bóc vỏ sơn trà cho nàng, cònnàng thì lấy giấy

bút suy tư xem nên thiết kế hoa viên lại như thế nào cho hợp lý. Đế Quânvừa bóc vỏ sơn trà vừa bón cho nàng, nàng vừa ăn vừa vẽ, lại hỏi ĐếQuân: “Chàng xem

chúng ta nên thiết kế hòn giả sơn thế nào? Sửa lại một đoạn hành lang, sauđó chất một gò đất ở đây, trên sườn phía trước hòn giả sơn thì trồng một sốcây lá đỏ, trên

đỉnh thì trồng cây giống, còn sườn phía sau thì sao? Chàng thích hoa phậtlinh, chúng ta trồng thật nhiều hoa phật linh ở đó, rồi dựng cho chàng mộtlò nung sứ, và

một nơi chế hương liệu được không?”, đôi mắt sáng ngời nhìn Đông Hoa:“Chàng muốn gì nữa không?”.

Đế Quân nhìn nàng thật lâu: “Đều là xây cho ta sao? Còn nàng?”.

Phượng Cửu vẽ rất tích cực, ở một góc nhỏ của bản vẽ nàng phác thảo vàinét, mím môi nói: “Ta sẽ đào một cái hồ nhỏ ở đây, trên hồ trồng sen, ởgiữa có đình nghỉ

mát, còn chỗ này thì trồng một vườn rau xanh để làm thức ăn. Trồng củ cảitrắng ta thích, trồng cả rau quỳ và rau cải mà chàng thích nữa”.

Ánh mắt Đế Quân rất ôn hòa, suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước kia có mộtlần người từ Tẩy Ngô cung mang tới một đĩa rau trộn củ cải gai tím, nàng

Page 533: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

còn nhớ chứ?

Nghe nói là Dạ Hoa tự tay xuống bếp làm, ăn rất ngon”.

Phượng Cửu tự đắc nói: “Tay nghề của cô phụ bình thường lắm, khôngbằng ta, nếu như chàng thích món đó thì chúng ta trồng thêm củ cải gai tímlà được”, vừa nói

vừa vẽ thêm một mảnh đất nữa trên mặt giấy.

Đế Quân đã bóc xong vỏ sơn trà, tới gần nàng bàn bạc: “Mảnh đất nàydùng để làm gì? Đài tập võ à? Cái này không cần, chuyển thành vườn rauđi, trồng mấy loại

vừa ngon vừa đẹp mắt. Có loại rau nào như vậy không?”.

Phượng Cửu há mồm nói: “Có ớt ngũ sắc vừa ăn ngon vừa đẹp mắt, nhưngchàng thường ăn nhẹ, không thích ăn cay, chua, ta nghĩ nên trồng rau quỳvàng, cải bông

xanh chỉ bạc, dưa chuột nhỏ, à đúng rồi, còn có thể trồng một giàn bầu,ngọn bầu cắt xuống xào ăn rất ngon”, đang hùng hồn nói bỗng im bặt.

Đế Quân ngẩng đầu nhìn, đưa tay quơ quơ trước mặt nàng: “Sao thế?”.

Khuôn mặt Phượng Cửu thoáng mờ mịt, ngập ngừng nói: “À, chẳng qua làđột nhiên kịp nhận ra, chàng lại cùng ta thảo luận xem sau này nên trồngrau dưa gì, như

thể là…”, ánh mắt nàng mơ màng nhìn về phía Đông Hoa, thấy ánh mắt ĐếQuân rất sâu: “Trong nhà?”.

Phượng Cửu ngơ ngác nói: “Đúng vậy”, lại nhìn ra xung quanh một chút,mơ hồ nói: “Đây thật sự là địa bàn của chàng sao?”. Đông Hoa gật đầu.Phượng Cửu thở

phào một cái, nói: “Ta quả không nói sai, đây chính là nhà chúng ta, chodù mỗi năm thời gian tới đây ở có ít di chăng nữa thì vẫn là nhà chúng ta”.

Đông Hoa Đế Quân sinh ra từ các sinh linh của Bích Hải thương linh, chưa

Page 534: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

bao giờ có người nhà, cho dù là sau này cha mẹ Tri Hạc có nuôi dưỡng,bởi vì từ nhỏ

Đông Hoa đã một đầu tóc bạc, cha mẹ Tri Hạc thực ra không phải là rấtthích hắn mà chỉ cảm thấy hắn là một cô nhi đáng thương, có ân nuôi hắnlớn thôi, chứ ít khi

cho hắn chút tình nghĩa, nên không coi là người nhà của hắn. Một chữ“nhà” này, Đế Quân luôn thấy rất xa lạ, bỗng nhiên nghe Phượng Cửu nóiđến, trong lòng hắn

khẽ run lên.

Thấy Đế Quân im lặng rất lâu mà không lên tiếng, Phượng Cửu lại lặp lạinhững lời vừa rồi thêm một lần nữa, tủi thân mím môi nói: “Sao lại mangvẻ mặt thế này? Ta

cảm thấy ta đâu có nói sai điều gì?”.

Đế Quân đưa tay lên tách đôi môi đang mím chặt của nàng, trên mắt lộ ravẻ dịu dàng: “Ta thích nàng nói nhà chúng ta”.

Phượng Cửu nửa hiểu nửa không, nhưng nhìn Đế Quân cao hứng như vậy,nàng cũng vui vẻ, nói: “Ta cũng yêu nhà của chúng ta, hiện tại đã rất đẹp,sau này chúng ta

sửa lại sẽ còn đẹp hơn, sau này bằng hữu của chúng ta tới đây chơi thấynhà đẹp như vậy, chúng ta sẽ được nở mày nở mặt”.

Đế Quân rất đồng ý: “Đúng vậy, hoa viên nhà người ta cũng lấy ra làmvườn rau, nhà chúng ta chỉ toàn là vườn rau, quả thực là nở mày nở mặt!”.

Phượng Cửu nghe được trong lời nói của hắn có chút chế nhạo, bĩu môinói: “Vậy khi nãy ai rất vui vẻ đề nghị muốn khai khẩn đài tập võ?”, thấyĐế Quân thấp giọng

cười không trả lời, nàng càng nhõng nhẽo: “Chàng xem, ta cảm thấy toànbộ đều ra vườn rau thì rất đẹp. Đợi mấy ngày nữa sau lễ cưới ta sẽ điềungười của Thanh

Page 535: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Khâu tới, có điều Thanh Khâu rất tiết kiệm, không có nhiều nô bộc, phảilấy thêm người từ Thái Thần cung”. Suy nghĩ một lát, nghiêm mặt nói:“Mặc dù thân là chủ

Đông Hoang, nhưng sự vụ đều do cha mẹ ta giải quyết, có điều ta vẫnmuốn tiếp tục đi học, không thể ở mãi đây được”. Nàng nhìn Đế Quân mộtcái: “Mặc dù chàng

rất rảnh rỗi, nhưng nếu ta không có ở đây, chàng ở đây một mình cũng sẽvô vị, chúng ta nên tìm mấy tiên quan trong Thái Thần cung, điều bọn họtới đây chăm sóc

vườn rau”.

Đế Quân tựa hồ cảm thấy lời nàng nói rất hợp lý, liền nghĩ cách giúp nàng:“Nếu như Thái Thần cung không có đại sự gì, ta sẽ cho Trọng Lâm tới đâychăm sóc vườn

rau”.

Phượng Cửu giật mình: “Nhưng hắn còn phải chăm lo cho chàng nữa chứ”.

Đế Quân nhướng mi: “Ta theo nàng tới Thanh Khâu, hắn chẳng lẽ cũng tới?Mà nàng không chăm lo cho ta được ư?”.

Phượng Cửu suy nghĩ một chút, đưa tay sờ mặt Đế Quân một cái, bộ dạnghệt như Đăng Đồ Tử*, cười tủm tỉm nói: “Cũng đúng, Trọng Lâm làm saothương chàng

bằng ta?”, nói lời trêu trọc lại cảm thấy bản thân cũng muốn cười, lại thấytrong mâu quang của Đế Quân có tia sáng ánh lên, Đế Quân kéo tay nàngqua, hôn nhẹ một

cái, ôm nàng vào trong lồng ngực, đầu dựa trên vai nàng, tựa như thở dàinói: “Ừ, nàng là người hiểu ta nhất”.

*Đăng Đồ Tử: từ thời Tần Hán đến nay, “Đăng Đồ Tử” là cái tên dùng đểchỉ những kẻ háo sắc. Nguyên nhân lấy từ “Đăng Đồ Tử háo sắc phú” củaTống Ngọc. Có

Page 536: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

một lần, Đăng Đồ Tử tới gặp Sở vương nói rằng Tống Ngọc là kẻ háo sắc,khuyên Sở vương không nên dẫn hắn vào hậu cung. Tống Ngọc sau khi biếtchuyện ghi

hận trong lòng, trước mặt Sở vương công kích nói rằng Đăng Đồ Tử mới làkẻ háo sắc, còn viết lại trong “Đăng Đồ Tử háo sắc phú”. Trong bài nàycó một đoạn

nói, “Giai nhân thiên hạ có đâu bằng Sở quốc, giai nhân Sở quốc có đâubằng ở quê thần, người đẹp ở quê thần có ai bằng nữ tử phía đông nhà thần,người này nếu

cao thêm một chút thì thành cao quá, nếu thấp một chút thì thành thấp quá.Nếu đánh thêm một lớp phấn lại ra trắng quá, nếu tô thêm một lớp son thìra đỏ quá.

Răng, tóc, cử chỉ của nàng đều đẹp, không gì sánh nổi. Nàng chỉ cần mỉmcười đã khiến biết bao công tử si mê, nhưng thần chưa bao giờ động lòng.Còn Đăng Đồ

Tử thì ngược lại, có vợ xấu xí, còn có với nhau 5 đứa con. Thế nên, ĐăngĐồ Tử mới là kẻ háo sắc”.

Phượng Cửu nghe câu này, liền nhớ tới trước kia Cục Bột cũng hay làmnũng như vậy. Mỗi khi phụ quân hay mẫu thân Cục Bột làm chuyện gì khiếnCục Bột vui vẻ,

Cục Bột chắc chắn sẽ rưng rưng nước mắt nói: “Phụ quân hiểu con nhất”hay “Mẫu thân hiểu con nhất”, khiến người ta vừa thương lại vừa yêu. Lúcnày, Đế Quân nói

ra lời ấy, thanh âm lại rất trầm, hơi thở quen thuộc của hắn khiến nàngđộng lòng. Hắn có nhiều bộ dạng như vậy, lúc yên lặng sâu thẳm, lúc uynghiêm, khi lãnh đạm,

khi mệt mỏi, khi vô lại, còn có khi đột nhiên làm nũng, khiến nàng khôngbiết phải thích thế nào nhất.

Page 537: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Vừa rồi bọn họ đã ăn rất nhiều sơn trà, nàng cảm thấy trong lời nói kia trànngập mùi thơm của sơn trà, không nhịn được càng ôm hắn chặt hơn, nhẹgiọng đáp lại hắn:

“Ta đương nhiên hiểu chàng nhất rồi”.

❄ Chương 17.3 ❄edit: hanhmyu

beta: Phong Tuyết

Sau lễ binh tàng Đông Hoa nói tiệc cưới sẽ tổ chức sau nửa tháng nữa tạiBích Hải thương linh, Trọng Lâm tiên quan bấm đốt ngón tay tính toán, nửatháng nữa là

ngày mùng bốn tháng ba.

Sau khi phát thiệp cưới, Trọng Lâm tiên quan phái một tiên hạc tới xin chỉthị Đế Quân, tỏ vẻ vô cùng ngưỡng mộ Đế Quân chọn Bích Hải thươnglinh là rất đúng, trời

có tám phương, đất có tám hoang, Bích Hải thương linh là nơi có tiên trạchnồng hậu nhất, nhất định sẽ khiến cho người tới thấy cảnh mà quên tục, xemtiệc mà quên

lo. Mặc dù suối nước trong thạch cung có thể vì quá dư tiên khí mà lộ vẻthiếu đi hỉ khí*, nhưng chỉ cần bố trí thêm một vài chiếc đèn lồng là được.Hơn nữa, mẹ của

Phượng Cửu đã đề nghị nên bố trí bàn tiệc trước, để những người đến dựtiệc có thể cảm thấy thoải mái, bọn họ đang bàn luận xem có nên tới đâychuẩn bị trước ba

ngày hay không? Đúng dịp mấy ngày gần đây Bạch Thiển thượng thần đangan bài một số vở kịch mới ở Thừa Thiên thai, mà Phượng Cửu điện hạ lạithích xem kịch,

Đế Quân nên đưa nàng trở về đó nghỉ ngơi, không biết ý của Đế Quân thếnào?

Page 538: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

*Hỉ khí: không khí vui mừng

Những suy nghĩ này quả thực rất chu đáo, chư tiên trên thiên đình thườngnghi ngờ Trọng Lâm tiên quan vì sao có thể làm việc ở Thái Thần cungmấy vạn năm mà địa

vị vẫn vững chắc, giờ có thể thấy được bản lĩnh của Trọng Lâm.

Những đề nghị của Trọng Lâm, Đế Quân cảm thấy rất hợp lý, để cho TrọngLâm an bài, còn hai người đợi ở Bích Hải thương linh. Chỉ còn mười ngàynữa.

Lúc đó Đế quân cảm thấy mười ngày quá ngắn, nhưng khi qua rồi mới hiểuđược, mười ngày này còn ngắn ngủi hơn so với lúc suy nghĩ.

Mấy ngày liền, bởi vì nghĩ tới Phượng Cửu trước đó đã rất vất vả, mệtnhọc, ban ngày Đế Quân thường đưa nàng đi chơi ngắm cảnh, ban đêm thìđể nàng đi ngủ sớm,

bản thân thì cầm cuốn sách nằm một bên đọc cho nhanh buồn ngủ. Nàng rốtcuộc cũng chỉ là một tiểu nha đầu, chỉ nghỉ ngơi hai ngày là đã lấy lại đượctinh thần

phấn chấn, đêm hôm trước, trước khi đi ngủ nghe Đế Quân kể chuyện chimloan sống ở núi tiên gần đó, sáng hôm sau vừa dậy đã kéo Đế Quân chạykhắp nơi để bắt

chim loan, bắt được rồi lại đi ngắm cảnh rồi thả chúng bay đi. Nàng lạinhớ lúc ngồi trên thuyền hôm trước đã nói muốn trồng cây ăn quả, liềnkiếm hạt trên núi, để Đế

Quân dạy nàng cách gieo trồng.

Đế Quân đưa nàng xuống dưới linh tuyền trồng hạt, sau khi lên bờ, ánh mắtnhìn xa xăm hỏi nàng một câu: “Tinh thần đã tốt hơn nhiều chưa?”. PhượngCửu được vừa

ý, hết sức cao hứng, nghĩ tới buổi sáng có thể cưỡi gió lên tiên sơn, ngàyhôm sau được đi thả diều, thích thú vui vẻ nói: “Rất tốt”, lại sợ Đế Quân

Page 539: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

không cho đi chơi

diều, vội vàng bổ sung một câu: “Tốt có phải là rất tốt hay không?”. ĐếQuân khẽ ừ một tiếng.

Hôm sau đến lúc phải rời giường, Phượng Cửu không thể dậy được.

Hôm sau rồi mấy ngày sau nữa, vào lúc sáng sớm, Phượng Cửu bất hạnhcũng vẫn không thể thức dậy được.

May mà sức khỏe nàng hồi phục tốt, lăn đi lăn lại một hồi, đánh một giấctỉnh dậy là lại tươi tỉnh, vả lại không phải nàng không thích, chỉ là vì ĐếQuân rất có tinh

thần thăm dò khiến cho nàng có chút hơi mệt, ngoại trừ điều đó ra, nàngkhông cảm thấy có gì không tốt cả.

Vua đùa chính là bản lĩnh trời sinh của Phượng Cửu, nghĩ đến sau khithành hôn phải làm khá nhiều việc quan trọng, những ngày tiêu dao khôngcòn nhiều, mặc dù

ngày nào cũng ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh giấc, nhưng nàngluôn cố gắng sử dụng tốt thời gian còn lại của một ngày. Đế Quân đưa nàngđi chơi, làm

rất nhiều chuyện thú vị, mà thành tựu lớn nhất của nàng chính là nấu đượcmột đĩa cá chua ngọt ăn vừa miệng.

Mười ngày vội vàng qua đi, đêm trước khi quay về Thái Thần cung, ĐếQuân đưa Phượng Cửu đi xem cảnh đêm ở Châu Hải thương linh. Bích Hảithương linh đẹp

nhất không phải lúc trời trong nắng ấm, mà là cảnh âm u đêm cuối tháng.

Mỗi ngày cuối cùng của một tháng, đến giờ Dậu, khi mặt trời vừa khuất saunúi, trời đất Ngọc Bích thương linh tối đen như ngày tận thế, chờ đến đầugiờ Hợi, sao

Hôm dẫn đầu, bốn cái chấm nhỏ lần lượt xuất hiện trên bầu trời tối đen,

Page 540: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

màn trời bắt đầu sáng lên, sau đó từ phía cuối biển, một vòng trăng bạckhổng lồ hiện ra. Cuối

tháng trăng tàn, nhưng cuối tháng ở Bích Hải thương linh lại có trăng trònnhô lên cao, hòa cùng bầu trời đầy sao, tạo thành cảnh đêm bao la hùng vĩ.

Trên trời ánh trăng rực sáng, dưới đất đương nhiên là cảnh đẹp. Ánh trăngchợt tràn ra, giữa dòng linh tuyền một màn sương trắng mỏng manh lượn lờtrên mặt nước,

sương trắng vờn trên hoa, trên cây tỏa ra ánh sáng tịch mịch, sao lốm đốmgiống như ngọn đèn bình an.

Gió lay động, mây cũng lay động, trong cảnh sông núi mênh mông chợt cómột tiếng chim loan cất lên, trời đất đang yên lặng bỗng trở nên ồn ào, vôsố linh điểu nhẹ

nhàng bay xuống từ trên đỉnh núi, những tiếng kêu nối tiếp nhau nghe nhưkhúc nhạc, những con linh điểu hoa lệ uyển chuyển ca múa, phong thái vôcùng khéo léo,

khiến người xem không khỏi ngạc nhiên thán phục. Phượng Cửu nhìn thấycảnh đó, kích động đến mức nói lắp: “Đàn linh điểu vào ngày này mỗitháng đều tới đây

múa sao?”.

Đông Hoa dựa vào tảng đá sau lưng, nói: “Nàng làm như bọn chúng rảnhrỗi lắm ấy”.

Phượng Cửu lập tức hiểu được đây là do Đế Quân ra tay, liền chạy tới ômcánh tay Đế Quân lấy lòng, đôi mắt vẫn sáng rực, lắp ba lắp bắp:“Chàng… chàng làm cho

bọn chúng tới gần một chút đi, để bọn chúng múa điệu bách điểu triêuphượng*…”.

*Bách điểu triêu phượng: vô số chim muôn (ở đây là chim tước) cùnghướng về phượng hoàng

Page 541: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Đông Hoa không tỏ rõ là có đồng ý hay không, nói: “Ta không làm khôngcông, nàng lấy cái gì báo đáp ta đây?”.

Phượng Cửu thầm nói: “Chàng làm gì mà hẹp hòi thế, rõ ràng ta còn từngdạy chàng làm cá sốt chua ngọt”, đột nhiên trong mắt lóe lên tia sáng, nói:“Ta khiêu vũ cho

chàng xem”, đôi tay chuyển từ trên cánh tay hắn lên vai hắn: “Thử xemxem, ta múa cũng rất khá, không hề thua kém muội Tri Hạc của chàng,chẳng qua là không hay

múa cho người khác xem thôi”, mím môi cười nhẹ: “Ta lớn như vậy rồicòn chưa được tận mắt nhìn thấy điệu bách điểu triêu phượng, chàng làmbọn chúng múa như

vậy, ta sẽ múa cho chàng xem”.

Đông Hoa nhìn nàng đang chớp chớp mi, đột nhiên nhớ tới trước kia lúcPhượng Cửu còn làm một tiểu hồ ly ở bên cạnh mình, mỗi lần làm nũng đềumang bộ dạng

thế này, dĩ nhiên là lúc đó nàng không có giọng nói mềm nhẹ như bây giờ,nhưng vẫn là ánh mắt long lanh như nước, vươn móng tới cọ cọ lông vàotay hắn, nếu muốn

có được cái gì của hắn, thậm chí còn có thể kêu lên vài tiếng như khóc.Khi ấy hắn có một cách đối phó với nàng, nhìn nàng thật giống như đangkhóc thút tha thút

thít, hắn cảm thấy rất đáng yêu, nói: “Ta rất thích đem những kẻ sắp khócra làm trò cười, ngươi lại khóc lớn như vậy…”, vừa nói quả thực nàngliền im bặt. Nhưng

hôm nay thấy nàng làm nũng như vậy, trong lòng không hiểu vì sao lại sinhra một loại cảm giác “binh bại như sơn đảo*”, trong nháy mắt có chúthoảng thần.

*Binh bại như sơn đảo: Binh lính bại trận ầm ầm như núi đổ.

Page 542: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Trước mắt người ngoài nàng thường tỏ ra khách khí đàng hoàng, làm bộvừa đoan trang vừa già dặn, nhưng hắn biết thực ra nàng rất thích làmnũng. Nàng từng nhiều

lần đối với hắn như vậy, trong Phạn Âm cốc hay A Lan Nhược chi mộngđều có. So với sự đề phòng của nàng với hắn khi đó, hắn thích nàng vừangây thơ vừa đáng

yêu như hiện tại hơn, bởi đây mới là nàng đích thực. Trước kia Miểu Lạctừng nói với hắn ở đáy lòng hắn có một biển hoa phật linh, không biết phíasau biển hoa là ai.

Hắn biết sau biển hoa ấy cất giấu một con hồ ly đỏ, lúc đó mặc dù chưa cótình yêu nam nữ, nhưng hắn tới giờ vẫn luôn đợi nàng.

Ngắm ánh trăng dịu dàng trên cao, Phượng Cửu nhìn Đế Quân nhìn mìnhchăm chăm một hồi mà không nói lời nào, có chút vội vàng nói: “Khôngđược phớt lờ người

khác nhá, như vậy là đang tính toán kiếm lời…”.

Đông Hoa chợt bừng tỉnh, tỏ vẻ đồng ý nói: “Đúng là có lời”, cười cười:“Vậy nàng múa cho ta xem trước đã”.

Phượng Cửu có chút do dự: “Không nên để đám linh điểu phải chờ ta, phảicho bọn chúng múa trước, đã muộn như vậy rồi, để bọn chúng biểu diễnxong còn về,

chàng là tôn thần, hẳn là biết cách thương cảm cho muôn dân chứ”.

Ánh sao sáng trên bầu trời khẽ động, Đông Hoa mặc kệ nàng đang ôm vaimình lấy lòng, khẽ nghiêng đầu nói: “Ta không phải là đang đề phòng cóngười muốn ăn

quỵt, nhưng không phải nàng đã nói muốn thành tâm thành ý báo đáp ta sao,nàng cò kè mặc cả với ta như vậy, thành ý ở đâu chứ?”.

Phượng Cửu bất đắc dĩ rời khỏi hắn, lùi tới giữa đài ngắm cảnh*, ho khụmột tiếng, nói: “Ở đây không có tiếng sáo làm nhạc đệm, ta múa cho chàng

Page 543: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

xem một đoạn

ngắn là được rồi nhá…”.

*Đài ngắm cảnh: (nguyên gốc Hán Việt là quan cảnh thai) – chỉ nơi ĐôngHoa và Phượng Cửu đang đứng ngắm cảnh

Đông Hoa như thể đã sớm dự liệu được nàng sẽ lợi dụng sơ hở này,nghiêng người giơ tay áo lên, trước mặt hiện ra một cây đàn Không, đưatay so dây, cười tủm tỉm

nhìn nàng: “Nếu muốn múa thì phải múa một đoạn hoàn chỉnh, ta gảy nhạcđệm cho nàng”.

Phượng Cửu giật mình bụm miệng, không dám tin nói: “Chàng còn biết đànđàn Không? Ta… sao ta chưa bao giờ biết?”.

Đông Hoa “a” một tiếng: “Đàn không được nhiều lắm, bản thân ta cũngkhông biết”, ngẩng đầu thong dong nhìn nàng: “Có phải đang cảm thấy phuquân nàng rất đa

tài đa nghệ không?”.

Khuôn mặt Phượng Cửu lập tức chuyển đỏ: “Hai… hai chữ phu quân nóira từ miệng chàng nghe thật kỳ quái, a a, hai chữ phu quân bản thân đã kỳquái rồi, Đế Quân

tốt nhất…”.

Đông Hoa dừng thử đàn, vẫy vẫy nàng: “Lại đây”.

Phượng Cửu e sợ đi qua, vừa lúc ngồi xuống định nói “Tới làm gì” thìkhuôn mặt đã bị hắn nắm lấy, tay hơi dùng sức. Đế Quân thần sắc uynghiêm nhìn nàng: “Nhớ

kỹ, ta là như vậy của nàng?”.

Nàng bị đau, không thể làm gì hơn là cầu xin tha thứ: “Là… là phu quân,buông tay, buông tay!”.

Đông Hoa hài lòng buông nàng ra, xoa xoa đầu nàng: “Đi ra kia đi”, nhìn

Page 544: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

bóng lưng của nàng mà than thở: “Nàng tự nói múa cho ta xem mà bây giờngay cả chút

động đậy cũng không, nàng không cảm thấy nàng đang gạt người hay sao?”.

Phượng Cửu xoa mặt, ủy khuất nói: “Rõ ràng là chàng luôn trêu chọc ta”.

Đài ngắm cảnh bỗng trở nên tối tăm, duy chỉ có một vùng đất nhỏ được ánhtrăng chiếu sáng, đám linh điểu yên tĩnh đậu trên ngọn cây. Đàn Không phátra tiếng nhạc

dịu dàng du dương, hồng y thiếu nữ theo tiếng nhạc mà múa, phong tháimềm mại nhỏ nhắn, mái tóc dài đen dưới ánh trăng che đi một tầng sáng,hai tay áo đang che

mặt bỗng mở ra, để lộ khuôn mặt vô cùng xinh đẹp phía sau, ngón tay giơlên tạo thành hình hoa phù dung, ống tay áo chảy xuống lộ ra cánh tay trắngnhư tuyết,

bước múa nhẹ nhàng, mềm mại như gợn nước trong đêm thanh tĩnh, diễm lệnhư một bông hoa nở giữa dòng nước êm.

Ngón tay Đông Hoa liên tục chuyển động trên dây đàn. Hắn hiện tại đã thấyđược nàng quả thực rất đẹp, nhưng không phải đẹp kiểu mỹ nhân phongtình, mà trên mặt

nàng là thần thái rạng rỡ, đến lúc này hắn mới nhận ra, khuôn mặt thanh lệấy phải dùng hai chữ tươi đẹp để hình dung. Nàng muốn lấy lòng hắn, sóngmắt trong lúc

lưu chuyển cũng là vô tình trở thành yêu mị. Hắn đương nhiên hiểu, là aikhiến nàng biến thành bộ dạng này. Nàng có thể cũng không biết được sóngmắt kia đang có

ý khiêu khích.

Tiếng đàn đột nhiên ngừng lại, Phượng Cửu không khỏi ngẩng đầu lên, bốnphương tám hướng trên đài nhất thời đều yên tĩnh, một lúc lâu, lại thấy ĐếQuân mở rộng

Page 545: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cánh tay, khàn giọng gọi nàng: “Tới đây”.

Bộ dạng Đế Quân ngồi đó dang tay nhìn về nàng quả thực hết sức mêngười. Mặc dù có chút hồ nghi, nhưng Phượng Cửu vẫn chầm chậm đi qua,miệng cũng không

quên oán giận nói: “Vừa gọi tới, một lát sau lại gọi nữa, tại sao chàng luôngọi ta tới mà không đi tới đây? Còn nữa, không cho phép chàng dùng sứclàm đau mặt ta”.

Đế Quân nghe lời: “Ta sẽ không như vậy”.

“Thật?”.

“Thật”.

Đế Quân đúng là không làm như vậy nữa, mà Đế Quân trực tiếp đẩy nàngngã xuống tấm chăn lông màu tím bên dưới, nàng giật mình nhỏ giọng gọimột tiếng, lúc

đầu còn băn khoăn chuyện đám linh điểu chưa múa điệu bách điểu triêuphượng cho mình xem, ra sức giãy dụa, nhưng dù sao thì sức của Đế Quâncũng mạnh hơn.

Sau đó, Đế Quân còn nhướng mày – bộ dạng mà nàng thích nhất… Giọngnói trầm thấp dụ dỗ nàng, quả thực khiến nàng đầu óc mơ màng, hắn muốnsao thì được

vậy. Nàng lại chủ động phối hợp một chút.

Khi Phượng Cửu tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, mặt trời đã rời núi,chuyện kỳ lạ tối qua cũng đã kết thúc, nhóm linh điểu quay trở về núi rừng,muốn xem

bách điểu triêu phượng có lẽ phải chờ một tháng nữa. Phượng Cửu cắnngón tay nằm trong chăn khóc không ra nước mắt, trong lòng vô cùng hốihận. Bạch Phượng

Cửu ngu ngốc, lời Đế Quân nói mà nghe theo được sao? Ngươi làm sao có

Page 546: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thể tin lời nói dối của hắn chứ? Ngươi thật sự là đồ ngốc!

Là ngày rời khỏi Bích Hải thương linh, Trọng Lâm và mẹ Phượng Cửu cònchưa tới, nhưng Phượng Cửu vì đêm hôm trước không đạt được ước muốnnên thần sắc

có chút mệt mỏi, tinh thần chán nản theo Đế Quân quay trở về Thái Thầncung.

Sau khi hồi cung, Phượng Cửu vẫn mệt mỏi, ngay cả cô cô Bạch Thiển đếnrủ nàng đi xem kịch nàng cũng nhã nhặn từ chối, cho đến khi Đế Quân đồngý tháng sau

lại đưa nàng đến Bích Hải thương linh, cuối tháng khiến linh điểu của cảbảy ngọn núi đều tới hiến vũ cho nàng, nàng mới có thêm chút tinh thần.Nhưng tinh thần nói

chung vẫn là không tốt, trước đây thờ ơ, giờ đây thì vẫn hững hờ.

Đế Quân suy nghĩ một lúc lâu, chủ động mang giấy bút đến viết khế ướcvới nàng, giấy trắng mực đen ước định nếu như không thực hiện lời hứavới nàng thì mình sẽ

ra sao, viết xong còn điểm chỉ, đặt khế ước chỉnh tề trong tay Phượng Cửu,tinh thần của nàng mới hoàn toàn được cải thiện, mặt mày hớn hở nhìn hắn.

Hai ba ngày này ở Bích Hải thương linh nhất định là vô cùng ầm ĩ, ngày ấyTrọng Lâm đề nghị Đông Phượng hai người trở về Thái Thần cung là bởihắn hiểu Đế Quân

thích cảnh thanh tịnh. Thái Thần cung tuy không phải là vùng đất ngăn cáchvới bên ngoài, nhưng người trong bát hoang đều rõ Đông Hoa sắp tổ chứcđại yến,

thương cảm hắn bận rộn, sẽ không tới quấy rầy hắn.

Theo lý thuyết thì Trọng Lâm lo lắng vô cùng chu đáo, nhưng trong thếgian luôn có chuyện không theo ý muốn.

Page 547: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nửa đêm ngày thứ hai, Thái Thần cung nghênh đón một vị nhân huynh*.Nhân huynh trèo tường vượt rào mà đến, quen cửa quen nẻo xông vàophòng Đông Hoa, vừa

vén màn lên đã bắt được một cánh tay đặt bên ngoài chăn của Đông Hoa:“Mặt lạnh, đi một chuyến cùng mỗ!”. Lời nói vô cùng có khí phách, đángtiếc vừa dứt lời

đã bị chủ nhà đá văng ra xa.

*Nhân huynh: xưng hô với bạn bè, thường dùng trong thư tín

Trong phòng sáng lên ánh nến, Đông Hoa ngồi bên mép giường, cẩn trọngđắp chăn cho Phượng Cửu, nhưng nàng lại bất ngờ thò đầu ra ngoài, vôcùng khiếp sợ

nhìn vị nhân huynh ngồi trên mặt đất: “Há? Tiếu Yến? Tại sao nửa đêmngươi lại chạy tới đây? Là mộng du đi nhầm chỗ sao?”.

Trong thần sắc chán chường của Tiểu Yến tráng sĩ toát ra vẻ thống khổ:“Mỗ được Cơ Hoành nhờ vả tới tìm Mặt lạnh. Nàng”, Tiểu Yến nghẹnngào nhìn về phía

Đông Hoa: “Nàng hiện tại đang rơi vào hiểm cảnh sinh tử, muốn gặp ngươilần cuối”.

Phượng Cửu sửng sốt, nhìn về phía Đông Hoa, Đông Hoa cau mày nói:“Nàng rõ ràng ở trong Phạn Âm Cốc, tại sao lại rơi vào hiểm cảnh?”.

Tiểu Yến thê lương nói: “Nàng van cầu mỗ đưa ra ngoài Phạn Âm cốc…”.

Đông Hoa đứng dậy mặc thêm một chiếc áo bào bên ngoài, rót chén trà:“Mặc dù ra khỏi Phạn Âm Cốc cũng không đến nỗi rơi vào hiểm cảnh,nàng đã làm gì?”.

Yến Trì Ngộ khẽ cắn răng, gỡ xuống một sợi dây từ trên cổ, trên đầu sợidây là một miếng lưu ly trắng, bên trong miếng lưu ly phong ấn một vậtnhỏ, nhìn qua trông

Page 548: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

giống như một chiếc móng vuốt, một chiếc móng nhỏ nhắn tinh xảo. YếnTrì Ngộ nghẹn giọng nói: “Nàng bảo mỗ đem cái này tới cho ngươi, ngươithấy rồi tự sẽ hiểu

ra”.

Bàn tay cầm chén trà của Đế Quân dừng lại giữa không trung, nhận lấy sợidây vuốt trong chốc lát, chợt giương mắt nói với Phượng Cửu: “Ngày mainàng cứ tới Bích

Hải thương linh trước, ta tới liếc qua nàng ta một lát rồi tới sau”.

Yến Trì Ngộ nhận được câu trả lời này của Đế Quân, nhìn hắn thật sâu mộtcái rồi nói: “Mỗ chờ ngươi ở bên ngoài”.

Phượng Cửu nghe thấy tin Cơ Hoành hấp hối thì hết sức kinh ngạc, nàngmặc dù không thích Cơ Hoành nhưng cũng cảm thấy thương xót, nghe ĐếQuân nói nàng

đến xem hỉ yến trước liền gật đầu, đồng thời đứng dậy giúp Đế Quân mặcngoại bào. Ánh nến yếu ớt, chiếu vào bóng lưng rời đi của Đông Hoa, nhìnqua lộ vẻ mơ

hồ.

Mơ hồ mà càng lúc càng xa, khi ấy tựa hồ như đã báo hiệu điều gì, nhưnglúc đó Phượng Cửu cũng không mấy chú ý, chẳng qua là đêm hôm ấy, nàngkhông thể ngủ

tiếp được.

————————————

Dạo này PT đang ôn thi nên ko có thời gian beta, mong cả nhà thông cảm,sắp tới thi xong 1 đợt sẽ đền bù sau :)

❄ Chương 18 ❄edit: hanhmyu

beta: Ely

Page 549: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Trong suốt bữa tiệc thành thân Đông Hoa chưa từng xuất hiện.

Chín ngày sau đó, Đông Hoa cũng không hề xuất hiện.

Chín ngày này, bản thân đã làm gì, nói gì, Phượng Cửu cảm thấy, lúc nàyhồi tưởng lại, ấn tượng nếu có cũng chỉ hết sức nhạt nhẽo.

Vẫn còn nhớ rõ ngày bốn tháng ba đó thực là một ngày lành, ánh mặt trờiđặc biệt ấm áp. Cảnh sắc Bích Hải thương linh muôn dặm xinh đẹp, khiếncho các tiên giả

đến dự tiệc người người đều phải tán thưởng.

Tuy là yến tiệc thành thân bổ sung, nhưng cả Trọng Lâm và mẹ nàng đều rấtcoi trọng. Chính vì vậy mà mọi lễ chế phức tạp, ngoài lễ tế thiên địa trọngthể nhất thì

những nghi lễ khác cũng đều được an bài hoàn chỉnh. Nàng một thân phụctrang lộng lẫy, nghe mẹ nói những lời tình cảm tha thiết rồi lại đến nhữngquy củ lễ chế, mặc

dù cảm thấy có chút phiền phức nhưng trong lòng kỳ thật cũng rất tò mò vàchờ mong.

Chúng thần bát hoang đều tới dự tiệc từ sớm, ngay cả vị Thiên quân luônluôn làm ra vẻ kênh kiệu cũng tới đúng giờ. Mắt thấy giờ lành từng khắcđến gần mà bóng

dáng Đông Hoa vẫn không thấy đâu, nàng rốt cuộc có chút phát hoảng.Chợt nhớ đêm trước lúc gần đi Đế Quân có nói sẽ đến sau, nhưng cũngkhông nói đến sau là

đến lúc nào. Có lẽ hắn không đến kịp giờ lành, nàng nghĩ thầm, trong lòngbỗng nhiên thấy có chút trống rỗng. Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy chính mìnhnhư vậy hình

như hơi nhỏ mọn. Tuy rằng yến tiệc thành thân vô cùng quan trọng, nhưngTiểu Yến nói Cơ Hoành đang nguy hiểm sống chết, Đế Quân đêm đó nóichỉ đến liếc nàng

Page 550: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

một cái, nhưng đứng trước người bệnh, nói gì thì nói hẳn là cũng có chútthương cảm, sẵn lòng ở bên nàng nhiều một chút, hoàn thành tâm nguyệncuối cùng của

nàng. Nếu quả thực là làm vậy vì tôn trọng người chết, Đế Quân không đếnkịp giờ lành, Phượng Cửu cũng không tranh giành với người chết làm gì.

Khi trong lòng nàng đã nghĩ thông suốt điểm mấu chốt đó, cũng là lúcTrọng Lâm vội vàng đi đến. Chưởng quản của Thái Thần cung lúc này sắcmặt không thể nói là

tốt, cụp mi nhìn nàng nói: “Đế Quân đến lúc này vẫn không thấy bóng dángđâu, chắc là có việc gì khẩn cấp. Thứ cho thần cả gan, nếu như Đế Quânhôm nay không

thể có mặt xin hỏi ý điện hạ xem có thể bỏ các lễ chế thành thân này, đểyến tiệc trở thành một tiệc rượu bình thường được không?”.

Trọng Lâm đưa ra đề nghị này hoàn toàn là vì thể diện của nàng. Ngày đókhi phát thiếp mời có nói rõ đây là bổ sung tiệc rượu thành thân. Còn vềtiệc rượu bổ sung

là cái dạng gì thì may mà chúng tiên tất cả đều không hiểu được, nên nóithành yến hội bình thường cũng không coi là đột ngột. Coi như mượn lý donày để các tiên

giả tụ tập uống rượu, Đế Quân không xuất hiện cũng không có gì lạ, cáctiên giả thế hệ trước đều có thể hiểu được là Đế Quân chưa bao giờ thíchloại tiệc tùng thế

này. Trước đó ngài cũng đã không ít lần trốn tránh những bữa tiệc mừngcông của chính mình rồi.

Giả như Trọng Lâm cùng mẹ nàng khi an bài mà chuẩn bị đại yến hôm naythành tiệc thành thân đúng nghĩa nhưng Đế Quân lại không xuất hiện thìđúng là làm trò

cho bát hoang, tân Đế hậu như nàng không còn mặt mũi nào nữa.

Page 551: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Trọng Lâm vì nàng mà nghĩ đến như vậy, nàng thực cảm kích.

Trọng Lâm nhìn thần sắc của nàng, ngập ngừng hồi lâu rồi nói: “Đế Quânrất coi trọng yến tiệc này, nếu hôm nay không thể tới, nhất định là có đạisự. Đế Quân tuyệt

đối không thể không để ý đến suy nghĩ của điện hạ. Tiểu tiên cả gan chorằng, Đế Quân một khi đã giao yến tiệc này cho tiểu tiên, ngài ấy tin tưởngrằng cho dù có

gặp biến cố gì, tiểu tiên cuối cùng cũng sẽ bảo hộ được điện hạ”.

Nàng cười cười, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy”.

Giờ lành qua đi cùng với ánh mặt trời xuống núi, thâm tâm nàng cảm thấybản thân giống như được giải thoát.

Nàng mặc dù đoán trước hắn có lẽ sẽ không đến kịp giờ lành, nhưng chungquy vẫn còn một tia hy vọng. Hơn hai ngàn năm thật vất vả nàng mới cóđược Đế Quân,

có thể khiến hắn coi nàng là Đế hậu, dĩ nhiên nàng thập phần thỏa mãn.Những nghi thức xã giao này nàng kỳ thực cũng không coi trọng như nhữngcô gái khác. Có

điều cả đời chỉ có một lần xuất giá, nàng vẫn không tránh được hy vọng nósẽ hoàn hảo. Chưa đến giờ lành một khắc, khát vọng thầm kín này tronglòng nàng nhất

thời không thể bỏ được. Lúc này nàng tuy có chút thất vọng, ngược lại cũngbình tĩnh hơn nhiều.

Trong hành lang cách đại điện tổ chức yến tiệc không xa, những âm thanhvui vẻ truyền đến, nàng lắng nghe trong chốc lát, cảm thấy trong điện nhấtđịnh vô cùng náo

nhiệt. Náo nhiệt như thế, chẳng biết tại sao nàng lại cảm thấy cô đơn. Nànglấy cho mình một chén trà đặc, nhấp một ngụm.

Page 552: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Đến giữa yến tiệc, mẹ nàng và bà ngoại đột nhiên xuất hiện tại cửa phòng.Bà ngoại lòng đầy sầu lo ngồi trước mặt nàng: “Cửu nhi, cháu phải nói thậtvới bà ngoại, vì

sao hôm nay Đế Quân không tới, có phải cháu và Đế Quân…”.

Nàng vẫn uống từng ngụm trà nhỏ, cười trấn an bà ngoại: “Đế Quân chắcchắn có chuyện quan trọng, lúc gần đi có nói với cháu, nếu như chàng phảiđến sau thì mọi

chuyện giao cho Trọng Lâm Tiên quan. Bà, bà không thấy Trọng Lâm Tiênquan vẫn đối phó ổn thỏa đấy sao?”.

Tất nhiên Đế Quân chưa từng nói với nàng như vậy, nhưng theo tính cáchthẳng thắn của bà ngoại và mẫu thân, nàng hiểu được phải nói thế nào đểxoa dịu.

Rốt cuộc bà ngoại và mẫu thân nàng cũng yên lòng.

Đại yến lần này, chúng tiên đều được uống thật thỏa mãn, đến sáng hômsau liền cáo từ rời đi, có vài vị tiên giả vì say rượu phải ra phòng kháchcủa thạch cung nghỉ

ngơi thêm một hai ngày, ngày kế cũng bái biệt. Bích Hải thương linh quayvề tĩnh lặng. Bạch gia đợi hai ngày rồi cũng về Thanh Khâu, chỉ còn lạiTrọng Lâm lưu lại

nơi này cùng nàng.

Kỳ thực trong thâm tâm nàng vẫn có chút tủi thân, hai ngày đầu không tránhđược thi thoảng lại nghĩ vì sao Đế Quân lại trì hoãn lâu như vậy. Cho dùcó là nguyện

vọng cuối của Cơ Hoành thì cũng không cần phải mất nhiều thời gian nhưvậy, nếu thật sự cảm thấy tội nghiệp Cơ Hoành, muốn ở bên cạnh nàng tanhiều hơn một

chút, sao hắn không phái người về báo cho nàng một tiếng?

Page 553: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nửa đêm ngày thứ ba, nàng bị một cơn ác mộng làm cho giật mình tỉnhgiấc. Thật ra mơ thấy cái gì nàng hoàn toàn không nhớ rõ, chỉ là đột nhiênnghĩ đến Đế Quân

đã vài ngày không có tin tức, liệu có xảy ra chuyện gì hay không? Sắc mặttái nhợt, nửa đêm nàng gọi Trọng Lâm đến, nói cho hắn những suy nghĩ củamình. Mặc dù

nàng biết Đế Quân đến chỗ Cơ Hoành, nhưng đêm đó nàng lại quên hỏi CơHoành đang ở đâu. Trong lòng nàng càng thêm sốt sắng, thúc giục TrọngLâm cùng nàng

suốt đêm rời Bích Hải thương linh, một người đi tây nam tìm Tiểu Yến,một người đi đông nam tìm ca ca Húc Dương Quân của Cơ Hoành.

Ba ngày sau hai người gặp lại nhau ở Bích Hải thương linh. Mấy ngày liềnchạy đi chạy lại, vẻ mặt cả hai đều nhuốm màu phong sương.

Nàng vào địa bàn của Thanh chi Ma tộc để hỏi, một vị ma sử có phần thậntrọng nhìn nàng thở dài nói, Ma Quân của bọn họ đã gần một năm chưatừng trở lại tộc,

bọn họ cũng không biết đi nơi nào tìm, nếu nàng có nhìn thấy hắn, xin hãychuyển lời xin Ma Quân mau chóng trở về. Nàng đương nhiên nhận lời.Khi Trọng Lâm đến

Xích chi Ma tộc, Húc Dương Quân có nói, ba trăm năm trước muội muộicủa hắn cùng tiểu thị vệ Mẫn Tô bỏ trốn, Xích chi Ma tộc đã trục xuấtnàng, từ đó Cơ

Hoành đã không còn liên hệ gì với Xích chi Ma tộc nữa, giờ nàng đang ởđâu, bọn họ cũng không thể biết để trả lời được.

Hiện tại không có một chút thông tin gì về Đế Quân, nàng loạng choạngbước một bước mà suýt té ngã, được Trọng Lâm cuống quýt đỡ lấy. Tronglúc mê muội chợt

thấy mấy đám mây bay tới, trên hai đám mây trước là gia gia và bà nội

Page 554: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nàng, hai đám mây phía sau là cha mẹ nàng.

Trong mắt gia gia Bạch Chỉ Đế Quân của nàng hiện lên vẻ tức giận vôcùng, khi đưa mắt nhìn nàng lại lộ ra vẻ thương xót, thật lâu sau, gia gianàng mở miệng hỏi:

“Phu quân của con, rốt cuộc là đang ở đâu?”.

Nàng cố gắng định thần nói: “Chàng có việc quan trọng hơn…”.

Bạch Chỉ Đế Quân tức giận bừng bừng cắt ngang lời nàng: “Cái gọi là đạisự quan trọng là bỏ lại ngươi một mình ở bữa tiệc thành thân đến dây dưakhông rõ với

Xích chi Ma tộc Cơ Hoành ư?”.

Mấy ngày nay, suy nghĩ của nàng thực có chút rối loạn, nhưng nàng nghĩbọn họ đã là vợ chồng, nàng nên tín nhiệm hắn. Nàng theo bản năng giảithích cho hắn: “Gia

gia nói dây dưa không rõ là thế nào? Chuyện này con cũng biết, Cơ Hoànhtính mạng nguy kịch, Đế Quân thương hại đi gặp nàng một lần cuối cùng.Chúng ta là thần

tiên, cũng nên có lòng thương xót đối với một người sắp chết”.

Bạch Chỉ Đế Quân cười lạnh một tiếng: “Gặp mặt lần cuối cùng? Vì sao talại nghe thấy rằng sáng nay hắn ôm Cơ Hoành uy phong lẫm liệt xông vàoĐan Linh cung

của Xích chi Ma tộc? Vì Cơ Hoành mà ra mặt với Húc Dương Quân, lấyThất diệu hoa kính trao đổi, cưỡng ép Xích chi Ma tộc phải nghênh đón vịcông chúa đã bị

đuổi đi này? Nghe nói lúc đó vị công chúa kia nhu nhược nằm trong lònghắn, không thấy chút biểu hiện nào gọi là tính mạng nguy kịch?”.

Trong đầu nàng đánh ầm một tiếng.

Bạch Chỉ Đế Quân lắc đầu thở dài nói: “May mà Ma tộc đã phong tỏa tin

Page 555: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

tức, việc này cũng không có nhiều người biết lắm, nếu không để chúng thầnbát hoang nghe

được, thể diện Bạch gia chúng ta để vào chỗ nào?”. Nhìn nàng lại nói:“Thật ra thể diện cũng chỉ là một phần, quan trọng hơn chính là Đông Hoaphụ con, gia gia làm

sao có thể bình tĩnh?”.

Khuôn mặt nàng tái nhợt không còn chút máu, thật lâu sau mới nói: “Conmuốn nghe xem Đế Quân sẽ giải thích thế nào”.

Bạch Chỉ Đế Quân định tiếp tục nói, bị bà nội nàng ngăn lại, bà nội dịugiọng khuyên nhủ nàng: “Con trước tiên cứ cùng chúng ta trở lại ThanhKhâu, nếu Đông Hoa

thật lòng, hắn sẽ đến Thanh Khâu tìm con”.

Nàng đi như người mộng du đến bên cạnh bà nội, lại như mộng du quayđầu nhìn Trọng Lâm, thanh âm mờ mịt nói: “Từ Bích Hải thương linh đếnXích chi Ma tộc

mất một ngày, từ Xích chi Ma tộc đến Thanh Khâu mất một ngày, ngươi nóivới Đế Quân, ta chờ chàng hai ngày”.

Trên dưới Bạch gia cùng đến đón người, Trọng Lâm tự biết không ngănđược, chỉ thấp giọng đáp ứng.

Hai ngày ở Thanh Khâu, nàng luôn như người mất hồn, phần lớn thời gianlà ngẩn người ngồi trong phòng. Cha nàng thở ngắn than dài, nói với mẹnàng rằng có chút

không chịu nổi khi thấy nàng yên tĩnh như thế. Trước đây nàng hoạt bát, khithì nhảy lên khi thì nhảy xuống mặc dù khiến hắn tức giận đến mắt nổ đomđóm, nhưng

giờ đây hắn lại nhớ bộ dạng đó của nàng. Mẹ nàng nghe xong lấy tay áo launước mắt.

Page 556: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nàng thật ra cũng không muốn khiến cha mẹ bận tâm lo lắng. Chỉ là nàngđang đợi một cái kết. Trước khi có kết quả, nàng nhìn cái gì cũng đều thấymệt mỏi.

Trong A Lan Nhược chi mộng rồi tại Bích Hải thương linh, nàng cảm thấyĐế Quân đối với nàng không giống như là giả dối. Nhưng vì sao hắn khôngđến tìm nàng?

Hắn không lo lắng cho nàng sao? Nàng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được .

Nàng nghĩ mãi, nghĩ đến đau cả đầu, giống như có một que sắt đang dùi lỗtrong đầu nàng, từng trận từng trận vô cùng đau đớn. Mỗi khi đau quá, từsâu trong óc

nàng lại xuất hiện từng đoạn trí nhớ khó hiểu.

Thí dụ như nàng vốn nhớ rõ lúc trước khi nàng rơi vào A Lan Nhược chimộng, Đế Quân đã tới cứu nàng. Khi nàng tỉnh lại, Đế Quân nói rất nhiềuđiều dễ nghe để an

ủi nàng. Nói năm đó nàng làm tiểu hồ ly nhưng không nhận ra khiến nàngphải chịu rất nhiều ủy khuất, đó là lỗi của hắn. Nàng khóc hỏi vì sao hoánđổi quả tần bà của

nàng, hắn kiên nhẫn lau nước mắt cho nàng, thản nhiên thừa nhận rằng vìnàng nói muốn dùng quả tần bà để làm điểm tâm cho Tiểu Yến. Hắn vìghen với Tiểu Yến nên

mới làm vậy. Khi nàng nhắc tới Cơ Hoành, hắn nhíu mày đáp: “Nàng tạisao lại nghĩ như vậy, ta và nàng ta không có quan hệ gì”. Nàng liền tin màtha thứ cho hắn.

Nhưng trong đầu ngẫu nhiên hiện ra một đoạn ký ức ngắn, cũng là trongrừng Bạch Lộ gần đầm Thủy Nguyệt, trên một cái giường rộng, nàng nóivới Đế quân ý tứ

của mình. Rằng bọn họ có thể cũng không có duyên phận, cho nên tách ranói không chừng cũng là một việc tốt. Hắn có chút đăm chiêu nhìn nàng:

Page 557: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

“Không có

duyên thì đã sao, thật ra thì chúng ta đã thành thân rồi, bởi vì Tiểu Bạch,nàng không thích ta sao?”.

Rõ ràng trong ấn tượng, ở A Lan Nhược chi mộng, nàng vẫn luôn biết TứcTrạch chính là Đế Quân. Nhưng thi thoảng lại có một đoạn ký ức ngắn hiệnlên, Tô Mạch

Diệp đã khai mở tình cảm trong lòng nàng: “Nếu như ngươi quả thực thíchhắn, thì không cần phải tự tạo áp lực cho mình, có thể là bởi vì ngươi thíchkiểu người như

vậy, mà trùng hợp hắn và Đế Quân đều là kiểu người như vậy”. “Hắn” làai? Nếu là Tức Trạch, không phải nàng luôn cho rằng hai người họ chỉ làmột thôi sao?

Nàng không nhớ nổi Đế Quân đã nói qua những lời đó khi nào, cũng khôngnhớ được khi nào Tô Mạch Diệp khai sáng đầu óc cho nàng. Muốn cố gắngđể nhớ lại thì

đầu nàng lại đau muốn nứt ra, chỉ có ôm đầu mới phần nào giảm bớt được.Mẹ nàng nhìn thấy bộ dạng cuộn tròn trên giường cố nén đau đớn của nàng,kinh hãi chạy

đến rừng đào mười dặm mời Chiết Nhan.

Vậy mà đã sang đến sớm ngày thứ ba, hôm qua là đã đến kỳ hạn hai ngàynàng cho Đông Hoa. Nàng khổ sở chờ hai ngày, cuối cùng vẫn chung mộtkết quả. Đông

Hoa không tới, Trọng Lâm cũng không tới. Đầu nàng vô cùng đau đớn.

Bên ngoài là một ngày ấm áp, Chiết Nhan thượng thần rảo bước dưới ánhnắng bước vào động hồ ly.

Chiết Nhan bắt mạch, lại duỗi tay kiểm tra nguyên thần của nàng, khi thutay lại ánh mắt có chút khác lạ, hắng giọng bảo mẹ nàng đi ra ngoài làmchút kẹo cho nàng.

Page 558: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Đến khi trong phòng chỉ còn hai người mới nói: “Trí nhớ của ngươi bịngười sửa đổi, ngươi có biết không?”.

Nàng nhất thời nghe không hiểu, mờ mịt lắc đầu.

Chiết Nhan thở dài: “Có thể lấy đan dược sửa trí nhớ, trong khắp báthoang cũng không có mấy người làm được. Tính sơ sơ bất quá chỉ có ĐôngHoa, Mặc Uyên,

Tây Phương Phật tổ và ta. Mặc Uyên và ta, thêm cả Tây Phương Phật tổcũng chưa từng nghĩ đến việc sửa trí nhớ của ngươi. Ngay cả ta tuy luôn cóchút không kiềm

chế được, nhưng với loại việc trái tiên đạo này…”. Hắn nhìn về phía nàng,trong mắt cũng giống như gia gia nàng ba ngày trước nhìn nàng ở Bích Hảithương linh, toát

ra một tia thương hại như có như không.

Chiết Nhan lấy trong tay áo ra một viên tiên đan: “Trước hết ngươi nuốtviên tiên đan này đã, sau đó ta lập tức mở lò luyện thêm một viên, sẽ hồiphục được trí nhớ

của ngươi”.

Nàng đờ đẫn cầm lấy kim đan trước mặt, nhìn ánh nắng chiếu vào cửa sổ,nhẹ giọng nói: “Nếu tiên đan không mang được trí nhớ của ta về thì sao?Ăn cái này có ích

lợi gì?”.

Một chân Chiết Nhan đã bước ra đến cửa, nghe vậy quay đầu lại, lại thởdài một tiếng: “Chuyện của ngươi với Đông Hoa, ta đã nghe tiểu thúcngươi nói qua, chuyện

này xảy ra ngay lúc này không biết đối với ngươi là tốt hay không tốt nữa”,bộ dạng hắn thập phần đắn đo, cuối cùng nói: “Đó là thuốc an thai, ngươicó thai”.

Page 559: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Trong phòng nhất thời tĩnh lặng, viên đan giữ thai lóng lánh lăn lông lốctrên mặt đất. Chiết Nhan nhặt lên, chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, đặt tiênđan vào tay nàng,

thật lâu sau, đưa tay sờ sờ tóc nàng. Mấy ngày nay nàng chưa từng rơi mộtgiọt nước mắt, lúc này rốt cục cũng khóc được. Nước mắt chảy xuống ướthai gò má,

nhưng lại không có một thanh âm nào, cũng không có một biểu tình gì trênkhuôn mặt nàng. Chỉ có giọng nói là khẽ run, nhẹ giọng hỏi hắn: “Tiểu thúcphụ, người nói

xem, tại sao hắn lại có thể gạt ta?”, thì thào lặp lại: “Sao hắn lại có thể gạtta?”.

Nàng mặc dù không thích khóc, nhưng mỗi lần khóc đều là khóc đếnthương tâm, dễ làm cho người khác đau lòng. Lúc này sắc mặt nàng bìnhtĩnh, chỉ có nước mắt

trào ra như đê vỡ, chảy xuống chiếc váy dài đỏ tươi, từng giọt nhỏ rơixuống giống như một chuỗi hoa phật linh nở rộ.

Hai ngày sau Chiết Nhan luyện xong linh đan mang tới, trí nhớ của nàngcuối cùng cũng trở lại. Tâm tình trong lòng nàng cũng không dao động dữdội như dự đoán,

chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Nàng rốt cuộc nhớ lại, Đế Quân thực ra chưa bao giờ nói cho nàng vì saolúc trước phải đổi quả tần bà của nàng, lúc đó Cơ Hoành nói muốn có, hắnliền cho. Hắn

nói giữa hắn và Cơ Hoành không có gì, có thể do lúc đó hắn với Cơ Hoànhcó bất đồng, nàng có thể hiểu được. Hiện giờ cuối cùng nàng cũng có thờigian để đem

mấy thứ này suy nghĩ một chút.

Hắn đích xác đối với mình có tình, nhưng hắn đối với Cơ Hoành cũng

Page 560: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

không nhất định là vô tình. Hắn vốn là tôn thần trên trời dưới đất khôngdính hồng trần, suy cho

cùng vẫn là nàng và Cơ Hoành lôi kéo hắn vào mối dây tơ hồng dây dưakhông rõ. Ngày đó nàng rơi vào A Lan Nhược chi mộng, đứng giữa ranhgiới sinh tử, hắn đã

chọn nàng. Hôm nay Cơ Hoành nguy ngập, hắn liền chọn Cơ Hoành. Rốtcục là ai không thấy rõ thực tâm của chính mình?

Ước chừng cuối cùng hắn cũng hiểu được lòng mình mà chọn Cơ Hoành,thấy có lỗi với nàng nên mới không có mặt mũi nào đến Thanh Khâu tìmnàng.

Nàng nghĩ nàng đã cùng Đế Quân đi một đoạn đường thật dài, đoạn đầu lànàng đuổi theo bóng lưng của hắn thật vất vả, may mà đoạn sau ông trờiban ơn, rốt cuộc

cho nàng bắt kịp được hắn. Ngay từ đầu là nàng muốn hắn, nên dù theođuổi thật mệt mỏi nàng cũng không coi là gì.

Đoạn tình cảm này đến giờ vẫn không đổi, cho tới bây giờ nàng vẫn nghĩphải quý trọng mọi thứ. Hắn bỏ lỡ yến tiệc thành thân, thạt ra trong lòngnàng rất để ý,

nhưng nàng nghĩ rằng nàng có thể làm bộ như không thèm để ý. Khi ông nộinói hắn cùng Cơ Hoành có tư tình, trong đầu nàng chợt trống rỗng, nhưngsau lúc trống

rỗng đó, nàng muốn tin tưởng hắn, ít nhất cũng muốn nghe chính miệng hắnnói với nàng chuyện này.

Nàng đã quá nỗ lực, nàng nghĩ nàng đã cho hắn quá đủ thời gian, chỉ cầnhắn có thể tới, vô luận hắn nói gì nàng cũng đều tin tưởng. Trước tình yêu,con người luôn

hèn mọn. Có điều, từ nay về sau, đoạn đường này nàng phải đi một mình.

Nàng dù đã rất mệt mỏi cũng không muốn trói buộc hắn nữa!

Page 561: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Làm thần tiên kỳ thực cũng không dễ dàng, con đường phải đi vừa dài lâulại cô tịch. Để không chán đến chết vì ngày tháng trôi qua, các thần tiênphần lớn đều nuôi

một hứng thú nào đó để gửi gắm tình cảm. Thí dụ như Thái Thượng LãoQuân yêu luyện đan, Nam Cực Tiên Ông yêu đánh cờ, Bạch Thiển thượngthần thích xem

thoại bản*.

*Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống,chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làmcốt truyện cho

các nghệ nhân sau này

Nhóm tiểu tiên mới phi thăng chưa kịp nuôi dưỡng hứng thú. Chính vìkhông có chuyện tốt gì để làm, nên việc quan trọng đầu tiên của họ sau khilên được làm thần

tiên là luận bàn về những chuyện bát quái* trên tiên giới. Vô luận là nghebát quái hay nói bát quái thì một điểm cần coi trọng là người được nói đếnphải là nhân vật

được mọi người chú ý, có như vậy thì người nói mới hứng thú và ngườinghe mới hào hứng. Nhóm tiểu tiêu sau khi phi thăng lên trời thì người đầutiên biết đến chính

là đệ nhất tôn thần, Đông Hoa Đế Quân. Mà cũng vừa đúng lúc, gần haitrăm năm trong bát hoang tứ hải mới có chuyện bát quái rất lớn, chính làĐế Quân lão nhân

gia đánh mất vợ.

*Chuyện bát quái: chuyện phiếm

Nghe đồn vợ của vị Đế quân này tuy tuổi còn nhỏ nhưng lai lịch cũng rấtnổi trội. Là cháu gái Bạch Chỉ Đế Quân của Thanh Khâu, chất nữ của Tháitử phi Cửu Trùng

Page 562: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Thiên Bạch Thiển thượng thần. Nàng từ bốn trăm năm trước đã kế thừangôi vị Quân vương Đông Hoang của Thanh Khâu quốc. Hai trăm nămtrước, trong lễ binh

tàng, vị điện hạ này đã dùng Hợp Hư kiếm xông vào Đường Sơn thánhphong, một thân hồng y vượt qua kiếm trận trăm người, phong thái khuynhđảo chúng sinh.

Trong bảng mỹ nhân bát hoang, cô cô Bạch Thiển của nàng đứng đầu thìnàng xếp thứ hai.

Nhóm tiểu tiên nghe đồn rằng vị Đế Quân này rất yêu vợ mình, chính vìvậy mà đối với việc Đế Quân tại sao lại để vợ mình bỏ đi thì càng thêm tòmò. Thế nhưng,

chuyện riêng tư của Đế Quân chỉ có thể nói sau lưng, nếu bàn luận bừa bãivề vị tôn thần nào đó sẽ có thể phải gánh chịu hậu quả là bị đuổi khỏi thiêngiới. Chính vì

vậy, các tiểu tiên đều không có can đảm tra xét đến cùng, chỉ là mơ hồnghe nói từ sau khi vị điện hạ kia mất tích, Thanh Khâu quốc và Thái Thầncung thái độ có

chút đối lập. Đế Quân đánh mất vợ, hai trăm năm qua ngày ngày tìm kiếmđến long trời lở đất, còn Bạch gia cũng mất con gái, thế nhưng đến nay vẫnchưa có động

tĩnh gì.

Chỉ có Bạch Thiển thượng thần có khách sáo đề cập một chút, là khi TiMệnh Tinh Quân hầu nàng uống trà từng có hỏi. Khi đó, Bạch Thiểnthượng thần vỗ vỗ cây

quạt làm vẻ kinh ngạc: “Mất tích? Chẳng qua cô nương Bạch gia chúng tatới tuổi rồi thì cũng phải đi học hỏi kinh nghiệm, bản thượng thần thật chưatừng nghe nói

đến loại tin đồn này, là ai truyền tin ra, truyền mà cũng không đúng chút

Page 563: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nào”.

Ti Mệnh Tinh Quân cung kính hỏi lại: “Phượng Cửu điện hạ hiện tại đangở đâu, không biết thượng thần có thể chỉ giáo một chút được không?”.

Bạch Thiển thượng thần cười rộ lên, mở cây quạt ra, “Con cái Bạch giađều là nuôi thả, nàng muốn đi nơi nào trải nghiệm thì đi, trong nhà luônkhông ngăn cản. Ngươi

thỉnh giáo bản thượng thần, bản thượng thần kỳ thực cũng không biết”.

Ti Mệnh Tinh Quân ngẩn ra một lát mới định thần nói: “Chỉ cần điện hạbình an, tiểu tiên liền an tâm”.

Nhân vật nhỏ tuổi nhưng có tiếng tăm được bát hoang bàn luận đến,Phượng Cửu điện hạ, lúc này đang ngồi xổm trên một tòa núi nhỏ dưới hạgiới, lấy dao gọt vỏ củ

từ.

Đứa con Bạch Cổn Cổn của nàng mấy ngày gần đây có chút kén ăn, lão tútài mở hiệu thuốc dưới chân núi có kê cho nàng phương thuốc bổ, nói làlấy củ từ nấu

cháo hay đường đỏ nấu sơn tra đều có thể chữa bệnh chán ăn của trẻ nhỏ.Bạch Cổn Cổn không thích ăn đồ ngọt, Phượng Cửu cân nhắc không làmmón đường đỏ

sao sơn tra, vì thế xuống chân núi mua muối, mua gạo nấu bát cháo mặn.Bạch Cổn Cổn thích ăn vị mặn.

Về việc Phượng Cửu mất tích kỳ thật Bạch Thiển thượng thần không lừa TiMệnh.

Nhớ lại thời hồng hoang, lúc Phụ thần xây thần cung, cả ma, tiên, yêu mấytộc đều đến học trong thủy cung ở đầm lầy. Trong đó, môn học được xemtrọng nhất chính

là đi trải nghiệm ở phàm thế. Tam giới cùng sở hữu hơn mười triệu phàm

Page 564: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thế, mỗi phàm thế dừng lại một năm cũng mất mười triệu năm. May mànăm đó Phụ thần còn

có chút thần tính, chỉ tùy ý chọn mười vạn nơiphàm thế làm nơi trải nghiệmcho thần tiên.

Tương truyền những thần tiên có cơ duyên đi trải nghiệm này chính là vịđứng đầu thiên địa Đông Hoa Đế Quân, Chiến thần Mặc Uyên thượng thần,Thủy tổ Ma tộc

Thiếu Quán nữ quân, Hồng hoang thứ nhất Phượng hoàng Chiết Nhanthượng thần, còn có ông nội và bà nội của Phượng Cửu.

Có thể thấy được sau chuyến đi trải nghiệm phàm thế, các thần tiên này saukhông chỉ thành tài mà còn là đại tài.

Năm đó Phượng Cửu kế thừa ngôi vị Đông Hoang, Bạch Dịch phụ thânnàng quả thực tầm nhìn có chút hạn hẹp, một lòng chỉ nghĩ muốn kén rểhiền tài giúp đỡ

nàng. Về điểm này phụ thân nàng không thể theo kịp kiến thức của gia giaBạch Chỉ. Bạch Chỉ Đế Quân lúc trước sớm đã có tính toán, định sau khilàm xong lễ tàng

binh cũng đưa Phượng Cửu đi phàm thế rèn luyện, bởi một khi đã bước lênngôi vị quân vương thì sao có thể dựa vào bản lĩnh của hôn phu, vẫn làdựa vào thực lực

của bản thân tốt hơn. Ngài có nói qua dự định này với cô cháu gái, khôngđoán được là Phượng Cửu lại đồng ý ngay khiến ngài cảm thấy rất vuimừng.

Nhưng sau lễ tàng binh lại phát sinh chút sự tình, Bạch Chỉ Đế Quân nhânđức, vốn là tính toán để cháu gái mình nghỉ ngơi hai năm để nàng hồi phụcrồi mới đưa đi

phàm thế. Nhưng không dự đoán được cháu gái mình chỉ nghỉ ngơi khôngquá hai ngày, liền chuẩn bị hành trang tới chào từ biệt. Thấy cháu gái tới

Page 565: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

bái biệt, Bạch Chỉ

Đế Quân đương nhiên là đồng ý. Trước khi đi có đưa cho nàng một phongthư cùng giấy viết thư, nói nguyên gốc bộ đó ở chỗ cô cô Bạch Thiểnthượng thần. Nàng

một thân một mình bên ngoài, nếu có việc gì quan trọng cần gặp người thântrong nhà để thương lượng thì dùng giấy bút viết thư, cô cô nàng từ bộ giấyviết đó có thể

xem thư của nàng được.

Phượng Cửu trước khi đi phàm thế có ghé qua Minh giới một thời gian, tìmTạ Cô Châu để tạ ơn thay vị bằng hữu. Trước đó, nàng ở lại U Minh giớiba ngày, lấy quả

tần bà làm thân hình cho Diệp Thanh Đề, thuận lợi đặt hồn phách của hắnvào thân thể thần tiên.

Theo lý thuyết ba tháng sau Diệp Thanh Đề có thể sống lại. Nàng khôngđợi đến thời điểm hắn tỉnh lại, chỉ thỉnh Tạ Cô Châu thay nàng chiếu cố,đợi hắn tỉnh lại thì

dạy hắn một ít pháp môn tu hành để loại bỏ yêu khí. Ba trăm năm sau tuhành, đến kỳ chuẩn bị phi thăng nàng sẽ đến trợ giúp hắn chín ngày tại DaoTrì tẩy rửa phàm

trần để thăng lên tiên giới.

Người gặp kỳ duyên muốn có thể thăng tiên, cần phải đến Dao Trì để tẩyrửa phàm trần. Nghi lễ tẩy trần này nhất định phải thực hiện khi còn thânthể con người, đây

là quy củ của tiên lục bảo tịch.

An bài mọi việc xong xuôi, nàng liền ôm Bạch Cổn Cổn trong bụng xuốngphàm giới tìm chỗ ở tạm thời.

Tại nơi ở đầu tiên, Phượng Cửu sinh ra Bạch Cổn Cổn. Sau đó cứ ba năm

Page 566: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

lại đổi chỗ một lần. Mặc dù ở phàm thế nếu không có việc gì nàng cũngkhông dùng đến

pháp thuật, vì thi triển pháp thuật thì bản thân sẽ bị phản phệ, nhưng maymà nàng thông minh, kiếm thuật lại cao siêu, nên cuộc sống ở hạ giới cũngkhông tệ lắm.

Trong hai trăm năm, ở trong thành nàng đã từng mở tửu lâu, ở thị trấn mởhàng sách, trong chợ mở quầy tạp hóa, ở chốn hoang dã thì mở quán trà,khi thì làm chưởng

quầy, khi làm thuê, khi giữ đồ cho các cô nương thanh lâu ở Di Hồng Các,làm thầy tướng số tại miếu thành hoàng cho các bà các tiểu thư, trải quahơn mười chỗ ở,

quả thật như tu hành trong chốn hồng trần, tự cảm thấy mình đã có thể thấuhiểu thời thế.

Đã nhìn thấu trò đời nên năm trước khi chuẩn bị đến nơi này, Phượng Cửuđã trằn trọc mãi. Nàng nghĩ không muốn tiếp tục ở chỗ phù hoa nữa mà tínhtoán thử đổi

khẩu vị ẩn cư một lần. Kết quả là, nàng mang theo đứa con Bạch Cổn Cổntới ở cạnh khe suối này.

Cái khe suối này, trên thực tế nhìn rất bình thường nhưng nó lại có một cáitên thực khí phách, gọi là suối Tàng Long. Cạnh suối Tàng Long có mộtthôn gọi là thôn

Tàng Long. Tàng Long thôn tuy rằng thực nghèo nàn, nhưng cũng may cóhai mươi hộ dân trong thôn này cùng sướng cùng khổ, mỗi người mỗi ngàygóp một ít đồ

ăn hay chỉ là một cây khoai lang cấp cho vị thầy dạy học trong thôn.

Vị thầy dạy học là người từng nhiều lần thi tú tài bị rớt, đến lúc già mớingộ ra đạo lý mình không có mệnh làm quan, sáu mươi tuổi trở về thôn làmphu tử, xem như

Page 567: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cũng là một cách kiếm cơm ăn. Trường học của vị tiên sinh kia tọa lạc ởthôn bên cạnh, vừa lúc Phượng Cửu dựng lên hai gian cỏ tranh ở bên sườnnúi.

Bạch Cổn Cổn mỗi ngày đi lúc mặt trời mọc về lúc mặt trời lặn, mẫu thânhắn khâu cho hắn một cái bao bố nhỏ, mang theo cỏ tranh trong nhà vượtqua nửa đỉnh núi

để đến chỗ phu tử học bài.

Bạch Cổn Cổn năm nay đã một trăm chín mươi bảy tuổi tuổi, nhưng bộdạng không khác gì đứa nhỏ phàm trần hai ba tuổi, điểm khác biệt nhất,chính là mái tóc đỏ.

Nếu muốn nói có điểm gì bất đồng, thì chỉ là mái tóc đỏ này của hắn so vớiđứa nhỏ phàm nhân trông mượt mà và đáng yêu hơn, so với một đầu tócbạc trắng

nguyên bản từ khi sinh ra thì trông trưởng thành hơn mà thôi. Nhưng nếu cứđể màu tóc bạc cũng không phải điều tốt, bởi vậy từ nhỏ Bạch Cổn Cổn đãbắt đầu

nhuộm tóc. Hắn từng hỏi qua mẫu thân nguyên do vì sao lại như vậy, mẫuthân hắn cười tủm tỉm nói bọn họ là thần tiên, hắn là tiểu tiên đồng, toàn bộtiểu tiên đồng

đều có tóc màu bạc, lại chậm lớn. Bạch Cổn Cổn tin lắm, bởi vì nó chưatừng thấy qua thần tiên hay tiểu tiên đồng nào khác.

Nhưng về sau Bạch Cổn Cổn lại phát hiện, từ sau lúc mẫu thân hắn nói bọnhọ là thần tiên, rất nhiều chuyện mẫu thân đều lấy cái này ra làm nguyêndo.

Thí dụ như trong nhà làm bảy cái bánh hạt dẻ, mẫu thân nó lấy hai cái đĩachia làm hai chồng cao thấp, nàng chiếm bốn cái, chia cho nó ba cái. Hắnnghiêm túc nói

mẫu thân của bọn tiểu đồng học chung với hắn không giành ăn nhiều hơn

Page 568: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

con mình. Mẫu thân hắn sờ sờ cái mũi lầm bầm nói, bởi vì chúng ta là thầntiên bọn họ là

phàm nhân, trong chuyện này quy củ của thần tiên với phàm nhân khônggiống nhau!

Thí dụ nữa như mẫu thân đêm ngủ hay đá chăn, từ lúc còn nhỏ nó đã biếtmỗi nửa đêm đều dậy đắp chăn cho mẫu thân. Thế cho nên nó vẫn nghĩ trờisinh làm con

thì đều phải như vậy. Cho đến một năm cùng bạn học nói chuyện phiếm, nóđột nhiên phát hiện nhà người khác đều ngược với nhà mình. Nó về nhànghiêm túc

thương lượng cùng mẫu thân là về sau nhà mình cũng nên như thế. Mẫuthân nó vẫn vuốt cái mũi nói lầm bầm, ở tiên giới đều là con cái nửa đêmdậy đắp chăn cho

mẫu thân, bọn họ là phàm nhân không hiểu tiên giới chúng ta!

A, còn có một lần, lần này thật sự là quan trọng hơn. Bạch Cổn Cổn khôngnhớ chính xác thời điểm nào, nó lần đầu tiên biết được bọn tiểu đồng phàmnhân không

chỉ có mẫu thân, chúng còn có phụ thân. Một tiểu đồng chơi thân với nó cólần hỏi phụ thân nó ở đâu, nó liền đi về hỏi mẫu thân. Mẫu thân hắn lúc đóđang ở giữa

sân phơi cây ngô, nghe thấy vậy một mớ thân ngô trong tay rơi xuống đậpvào chân. Mẫu thân nó nhịn đau, cười có điểm miễn cưỡng nói: “Con là domình ta sinh,

không có phụ thân”.

Hắn bần thần một chút rồi nhanh nhẹn chạy tới bóp chân giúp mẫu thân, cóđiều vẫn nghi hoặc: “Nhưng bạn học của con đều có phụ thân mà”.

Thanh âm của mẫu thân nó nghe có chút mờ mịt: “Bởi vì chúng ta là thầntiên, tiểu tiên đồng ở thần tiên giới chỉ có mẫu thân, không có phụ thân”.

Page 569: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Bạch Cổn Cổn cảm thấy sự tình có chút khác lạ, nhưng nó cũng không cócách nào chứng thực, chỉ là âm thầm hoài nghi trong lòng. Nó thật sự hyvọng nơi tiên giới

người lớn nhường trẻ con ăn nhiều hơn, người lớn nửa đêm phải dậy đắpchăn cho con, tiểu tiên đồng cũng phải có phụ thân. Như thế nó cũng có thểcó phụ thân. Nó

nghĩ tới nếu nó có phụ thân, phụ thân của nó sẽ như thế nào nhỉ. Nó lấykhuôn mẫu của các bạn học trong trường so sánh, trừ bỏ khuôn mặt cókhác, phần lớn đều là

phụ thân mạnh hơn mẫu thân. Cho nên nếu hắn có phụ thân, trù nghệ củaphụ thân nhất định cao hơn mẫu thân, kiếm thuật cũng tốt hơn, đi ngủ đúnggiờ giấc và lúc

ngủ cũng không đạp chăn. Nhưng những điều này nó chỉ nghĩ trong lòng,chưa bao giờ nói với mẫu thân nó.

Ẩn cư ở suối Tàng Long thực là những ngày nhàn hạ lười nhác. Nơi nàychim thường về đậu ban đêm, có núi xanh, có ánh trăng bạc, mặc dù khôngsánh được với

cảnh tiên hoa mỹ nơi bát hoang, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấybình tĩnh. Phượng Cửu đang cân nhắc có lẽ sẽ sống ở khe suối này vài nămthì bỗng nhiên

cảm thấy ngực có chút nóng lên.

Lấy phong thư mà gia gia đưa mở ra xem, quả nhiên là cô cô Bạch Thiểnlại viết thư cho nàng.

Trong hai trăm năm Bạch Thiển thượng thần thường xuyên viết thư chonàng, bức thư đầu tiên viết khi nàng mới đến phàm giới được hai tháng.Trong thư nói bảy

mươi ba ngày sau, Đông Hoa rốt cục có đến Thanh Khâu tìm nàng, chắclúc đó nghĩ nàng vẫn còn đang ở Thanh Khâu. Bạch Chỉ Đế Quân không

Page 570: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thể ngăn được

đành cho hắn vào cốc, hiển nhiên là không tìm được nàng.

Lúc đó sắc mặt Đế Quân thực khó coi, nhưng Bạch Chỉ cũng không quantâm, lạnh lùng nhìn Đông Hoa nói: “Đế Quân cao sang vô cùng, Bạch giavốn không dám

trèo cao lên cửa này, chỉ vì Cửu nha đầu quá tùy hứng. Cũng may lần nàycuối cùng nàng cũng hiểu được chút đạo lý, hiểu được nàng không có đủ tưcách cùng

công chúa Ma tộc chung một chồng, nên cam lòng rời đi, cầu Đế Quân bancho nàng một hưu thư”.

Đông Hoa mặt không chút huyết sắc, vẫn bình tĩnh như cũ: “Những điềunày không phải do Tiểu Bạch nói ra”.

Đúng lúc Chiết Nhan thượng thần đến động hồ ly đưa rượu hoa đào, gặphai người đang giương cung bạt kiếm, khách khí nói: “Dừng, dừng, để tanói một câu công

đạo, Cửu nha đầu chắc chắn chưa nói qua cái gì tan hợp cả. Bất quá, nàngthật ra đã hỏi ta một câu, rằng Đế Quân ngươi vì sao cứ một lần lại một lầnlừa nàng? Có

phải vì thấy nàng ngốc nên muốn lừa? Lúc ngươi muốn nàng thì săn sócquan tâm, lúc không muốn thì lại không để ý đến nàng, nàng thật sự mệtmỏi rồi, cũng không

muốn nhìn thấy ngươi nữa”.

Chiết Nhan thượng thần vuốt tay: “Hiển nhiên những lời này giống như lờinói lúc tức giận của tiểu tử. Nhưng đâu thể ngờ được ngay hôm sau đónàng thu thập hành

lý rồi không thấy hình bóng đâu, ngay cả ta cũng chưa gặp lại nàng”.

Đế Quân nghe xong câu đó, sắc mặt vô cùng khó coi.

Page 571: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Lúc này Phượng Cửu đang nằm phơi nắng trên một cái ghế dựa đặt ngoàisân.

Bảy mươi ba ngày. Nàng lặng đi một lát, dùng bút hỏi cô cô nàng côngchúa Cơ Hoành của Ma tộc hôm nay đã khỏi bệnh nặng chưa, Thất diệuhoa kính của Cửu

Trùng Thiên còn ở đó không hay là đã ở chỗ Xích chi Ma tộc.

Thật lâu sau, cô cô nàng trả lời đúng vậy.

Nàng nhìn chằm chằm vào bức thư, lặng đi hồi lâu, trong lòng cảm thấy ĐếQuân thực là chu đáo, chiếu cố thỏa đáng cho Cơ Hoành rồi lại tìm đếnnàng. Chẳng lẽ

nàng ngày xưa quá mức ỷ lại vào hắn, đến nỗi hắn tin rằng nàng sẽ luôn ởtại chỗ để chờ hắn?

Nàng cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa, chuyện gì quan thì cũng đãqua rồi, sao vẫn còn để ý đến những vướng mắc đó làm chi.

Từ đó về sau, nếu cô cô nàng trong thư đề cập đến Đông Hoa, nàng đềukhông có hồi âm.

May mà cô cô nàng cũng không nói nhiều lắm. Chỉ sau này có một lần nóirằng, có thể Đông Hoa đã biết nàng đi phàm giới.

Bạch Thiển thượng thần tỏ vẻ chính mình có chút bội phục thủ đoạn của ĐếQuân. Nói Đế Quân ngày đó ở Thanh Khâu tìm nàng không được, tức khắclên Cửu

Trùng Thiên bức bách Thiên Quân ban ra hai phong điệp văn. Lại dùngNgọc Phổ lệnh của Thần cung ra lệnh cho các tiên bá đưa đi Ma tộc cùngQuỷ tộc. Bảy vị

quân chủ của Ma tộc cùng Ly Kính Quỷ quân của Quỷ tộc sau khi nhận bộđiệp văn, ngay trong hôm đó tra xét khắp trong tộc để tìm người. Khônghiểu trong điệp

Page 572: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

văn đó đến tột cùng là viết cái gì.

Lần này Đế Quân gần như không thèm quan tâm đến việc bát hoang biếtchuyện hắn đánh mất vợ. Động thái tìm vợ của hắn ngày càng mở rộng, đãqua một trăm tám

mươi năm, lật ngược cả bát hoang lên nhưng đến hiện tại vẫn không có kếtquả gì.

Lật tung bát hoang cũng không tìm được tung tích của nàng, Đế Quânđương nhiên sẽ nghĩ tới nơi nàng biến mất.

Bạch Thiển thượng thần trong thư còn đùa cợt, nói rằng mặc dù Đế Quânbiết được nàng đi phàm giới, nhưng phàm giới có mười triệu phàm thế.Cho dù mỗi giây

nhìn qua hoa kính xuống một nơi phàm thế thì cũng chưa chắc đã có duyêngặp được nàng ở chỗ đó. Huống hồ lúc này Diệu Hoa kính đã được gửi tớiXích chi Ma

tộc, nghe nói vẫn chưa tìm được chỗ thích hợp để đặt lên. Diệu Hoa kínhgỡ xuống thì dễ, đặt lên mới khó, mặc dù là Đông Hoa tự mình trấn nónhưng một thác

nước bao la hùng vĩ như thế, dù có mạnh cỡ nào cũng phải mất hơn mườinăm, bất quá là do hắn tự làm tự chịu.

Cuối cùng Bạch Thiển thượng thần còn nói một câu, những ngày gần đâynàng trong lúc vô ý có gặp qua Đông Hoa. Thấy hắn tinh thần không bằngngày xưa, thân

thể hao gầy, trên mặt ẩn hiện thần sắc có bệnh. Nhưng rồi lại ngay lập tứcnói, hôm nay thời tiết không tốt, ngay cả nàng cũng nhiễm phong hàn, có thểĐế Quân cũng

bị phong hàn.

Khi phong thư này tới tay Phượng Cửu, nàng đang cùng Bạch Cổn Cổnngồi xếp bằng ở một chỗ nhìn trời cao nghe sấm nổ. Cuồng phong đánh vào

Page 573: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

núi đá giống

như lễ tế thiên cổ của phàm nhân. Bạch Cổn Cổn ngồi nghe hết sức kíchđộng, mặc dù tóc bị cuồng phong thổi rối loạn nhưng khuôn mặt nhỏ nhắnlại tràn đầy

nghiêm nghị, trái tim nhỏ bé đập thình thịnh nhát một.

Trong trận cuồng phong Phượng Cửu lướt qua toàn bộ phong thư mà đầuváng mắt hoa. So với trăm năm trước thì hiện giờ nàng đối với mọi sự cóvẻ thong dong

hơn một chút. Tuy rằng Đông Hoa tìm nàng như vậy có phần thái quá, mànàng cũng không phải vì thương tâm mà rời xa thiên nhai, nói như vậy nghegiống như là

nàng đang trốn hắn. Nàng không làm gì sai, vì sao phải trốn. Ngày đó nàngkhông cố ý giấu diếm nơi mình sẽ đi, chính là người nhà Bạch gia che giấunơi chốn của

nàng làm khó dễ Đông Hoa thôi. Có điều nếu nghĩ lại, nàng cùng ĐôngHoa đích xác là không thể trở về như trước nữa, nên không gặp cũng làđiều tốt.

Trong cơn gió thổi bàng bạc, nàng hít một hơi thật sâu, sau đó đi vào trongnhà.

Nàng không biết được rằng, trong phong thư này, Bạch Thiển còn có điềugiấu nàng.

Đúng là Bạch Thiển thượng thần có gặp qua Đông Hoa Đế quân một lần,nhưng không phải chỉ là vô tình nhìn thấy, mà chính là Đế Quân tự đưathiếp mời nàng tới

Dao Trì thưởng thức cảnh hoa sen trong đầm mới nở. Theo lý thuyết, mặcdù Bạch Thiển cũng ở hàng thượng thần, nhưng so với Đế Quân vẫn là tiểubối. Trưởng bối

muốn mời tiểu bối cùng đi ngắm hoa, có thể chỉ cần sai người đi báo một

Page 574: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

tiếng, nhưng Đế Quân lại dùng bút cán bạc tự viết thiệp mời, rất có khíkhái.

Giữa tiểu đình trong Dao Trì, hương trà lượn lờ, hai người ngồi vào chỗ.Giữa hương trà thơm Đế quân hỏi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Bạch xuốngphàm giới sao?”.

Bạch Thiển ngẩn ra, khách khí cười nói: “Ti Mệnh cùng Phượng Cửu nhađầu kia có chút tình bằng hữu, lúc trước cũng từng tới hỏi qua ta. Bạch giachúng ta trước

giờ luôn luôn trông chừng con cháu tu hành trong chừng mực nào đó. Tabiết được nàng hiện giờ ở bên ngoài trải nghiệm, nhưng chính xác ở chỗnào thì lại không

biết”.

Đế Quân nhìn thẳng vào nàng, thanh âm có phần nhợt nhạt: “Ngươi cóbiết”.

Nụ cười trên mặt Bạch Thiển thượng thần có chút nhạt đi, nói: “Đế Quâncó muốn nghe chuyện xưa?”. Không để hắn trả lời đã nói tiếp, “Phượngcửu nha đầu kia trù

nghệ rất cao, đồ ăn gì trên đời nàng cũng có thể làm được, duy chỉ có mộtcái không làm, đó là cây kỳ lân, Đế Quân có biết vì sao?”.

Nàng tự châm một ly trà nói: “Thực ra không phải nàng ghét khẩu vị củacây kỳ lân hay là thể chất của nàng không hợp với nó. Nguyên do chỉ vì kỳlân chỉ có thể

sống duy nhất ở Tây Thiên phạm cảnh, không thể mang đến vùng đất khíhậu khác. Trước đây nàng thích ăn cây kỳ lân, cố sống cố chết trồng mộtcây ở Thanh

Khâu, tiêu tốn mất ba trăm năm vào đó, còn bỏ rơi việc học nên bị phụthân nàng đánh đòn, thực lao lực tâm huyết mà kỳ lân vẫn không thể sinhtrưởng được ở

Page 575: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Thanh Khâu. Nàng làm đi làm lại đến mức mệt mỏi, cuối cùng hoàn toànbuông tha, từ đó về sau không nói bất kỳ cái gì liên quan đến cây kỳ lân,cũng không bao giờ

ăn món đó nữa”.

Nàng nhìn Đông Hoa, trong mắt hàm chứa nhiều ý tứ: “Nha đầu kia đãđoạn tuyệt là tuyệt hoàn toàn, ta trước nay thường so với nàng về sự lãnhtâm lãnh phế, cuối

cùng phải thừa nhận mình khó có được lòng nhiệt tình như nàng. Lạ ở chỗlà nha đầu luôn tự cho mình là người dễ gần, lại giàu tình cảm, chưa baogiờ ý thức được

bản thân là kẻ tuyệt tình. Cũng như đến nay nàng chưa từng ý thức đượcmình đã không bao giờ… ăn kỳ lân nữa”.

Đế Quân đột nhiên ho một tiếng, tiếp theo đó là một tràng ho khan, trận honày kéo dài hồi lâu mới dừng lại, thanh âm có chút khàn khàn nhìn BạchThiển nói: “Ngươi

so sánh không sai, bản quân lúc này chính là gốc cây kỳ lân bị nàng bỏquên”. Xong lại ho khan một trận rồi nói: “Trước đã từng một lần khôngđem lại cho nàng

niềm vui, bị bỏ quên cũng đâu có gì đáng nói. Bản quân giờ đây chỉ muốnmột điều, dốc lòng tìm lại nàng một lần nữa”.

Trên mặt Bạch Thiển hiện ra một tia kinh ngạc: “Cái kia, có thể xem hơnmười triệu phàm thế là canh bạc, thỉnh Đế Quân đánh cược một keo, xemcuối cùng ngài và

nàng có duyên phận hay không”.

Đế Quân trong mắt vốn đã mang thần sắc ảm đạm, sau lời nói ấy lại càngtrở nên mờ mịt hơn. Thật lâu sau mới nói: “Chúng ta vô duyên, ngươi cáduyên phận của

chúng ta, có thể vĩnh viễn ta cũng không tìm thấy nàng”.

Page 576: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nét ấm áp trong mắt Bạch Thiển dần dần nhuốm chút lạnh lẽo, gõ tay vàochén trà chậm rãi nói: “Đế Quân cảm thấy nguyên bản là vô duyên vớinàng, vậy thì cần gì

phải tìm nàng. Nếu đã thành tâm muốn tìm nàng, cuối cùng ắt hẳn sẽ cócách”.

Sau việc này không lâu, quả nhiên Đông Hoa tìm được cách khác. Đó làkhi Phượng Cửu ở suối Tàng Long cân nhắc tính toán tương lai, nhận đượcthư của Bạch

Thiển.

Bức thư này quả thực khiến Phượng Cửu cả kinh. Giữa thư có nói đến ngàynăm tháng năm, khi Đế Quân làm quan định giai phẩm cho chúng tiên mớiphi thăng, đến

bước cuối cùng phải mở cửa Dao Trì chín ngày để cho những kẻ có kỳduyên mà phi thăng lên tiên giả đến làm lễ tẩy đi phàm trần lại tuyên bố từnay về sau Dao Trì

sẽ bị phủ bụi mãi mãi. Thiên đình sẽ không mở hội lấy kỳ duyên mà chứngthực tiên tịch trong bảo khố lục cho những người phi thăng thành tiên nữa.

Cuối thư Bạch Thiển than thở, nói không hiểu Đông Hoa tra được chuyệncủa Diệp Thanh Đề khi nào. Bất quá là lợi dụng chức quyền, dùng DiệpThanh Đề bức

nàng, hắn quả thật đã nghĩ được một biện pháp tốt.

Lại nói năm đó Phụ thần xem xét và giới thiệu Đông Hoa vì tâm hắn đã đạtmức chuyên chú nhất thú chi cảnh*, phân biệt rõ ràng hành động nào làthần, hành động

nào là ma. Tuy nhiên cách làm lần này của hắn thiếu hẳn sự từ bi, liệu cóphải tâm hắn đã mất thăng bằng, đang tiến thẳng đến ma đạo?

*Nhất thú chi cảnh: chỉ có niềm yêu thích, hứng thú với cảnh vật

Page 577: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu cầm phong thư, tay đã có chút run rẩy không thể kiềm chế.

Đã rất nhiều năm rồi nàng chưa từng bị như vậy.

—————————————–

Trước tiên là rất xin lỗi cả nhà vì thời gian qua mạng ko ra gì nên ko đăngchương mới cho cả nhà đc.

Ko biết cảm xúc của cả nhà sau khi đọc chương này thế nào, nhưng thúthực đây là chương PT ghét nhất trong truyện (nên mới nhờ c Ely @@, đatạ chị Ely nhiều

nhiều). Vì vậy, PT sẽ ko để cả nhà phải “cảm” chương này lâu :D

Tối nay hoặc ngày mai PT đăng chương tiếp nhé :)

Còn về ebook, hiện tại PT đang trong quá trình soát lại chính tả lần cuối vàsẽ ra mắt sớm (lịch cụ thể sẽ đc thông báo sau khi đăng chương sau).

Thêm nữa, hiện tại PT chưa có danh sách cụ thể các chương trong truyệnnên khi làm ebook, PT sẽ sửa lại từ 21 chương còn 19 chương (vì trướckia nhảy cóc 2

chương 6 và 7), nhưng nội dung vẫn đảm bảo. Khi nào sách xuất bản, cómục lục cụ thể, PT sẽ chỉnh lại ebook nhé :D. À quên, PT cũng chỉnh cảtrên blog nữa, nên

chương này đổi thành chương 18 nhé.

Cảm ơn cả nhà đã ủng hộ :)

❄ Chương 19 ❄edit: Phong Tuyết

beta: Phong Tuyết

Diệp Thanh Đề chưa từng ngờ tới có một ngày mình sẽ tu tiên, chỉ cần hômnay tới Dao Trì tẩy sạch bụi phàm sau đó tới Thanh Vân điện bái lạy ĐôngHoa Đế Quân,

Page 578: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

hắn sẽ trở thành một tiên nhân.

Diệp Thanh Đề vẫn còn nhớ, kiếp trước của mình diễn ra cách đây bốntrăm năm. Hắn sống trong Diệp gia triều Tấn, là trưởng tử của Vĩnh NinhHầu. Vĩnh Ninh Hầu

là dòng dõi nhà võ, các thế hệ Vĩnh Ninh Hầu xưa nay đều chết trên chiếntrường, lúc cha hắn ba mươi lăm tuổi máu nhuộm sa trường, hắn kế thừatước vị khi mười

bảy.

Lúc đó, triều Tấn đã sa cơ lỡ vận, con cháu ai cũng nhà cao cửa rộng,quần là áo lượt, con cháu Diệp gia đều như một đám hành tây thối nát núpdưới bóng cây

thông, Diệp Thanh Đề chính là nhân vật nổi bật trong đám người thối nátấy. Theo lý, Diệp Thanh Đề ngoại hình anh tuấn, huyết thống cao quý, đánglẽ phải là lựa

chọn đầu tiên khi tìm rể của các danh môn khác. Có điều, từ khi thành lậptriều Tấn tới nay, Diệp gia nổi tiếng nhiều quả phụ*, đại gia tộc đềuthương con gái, không

muốn gả con cho tướng quân, việc thành thân của Vĩnh Ninh Hầu do đó hếtsức khó khăn, chỉ đành gửi hy vọng vào lời ban hôn của hoàng đế.

*Quả phụ: người phụ nữ có chồng đã qua đời.

Chính trị ở vùng biên cương rối ren, vừa kế thừa tước vị, Tiểu Hầu giaDiệp Thanh Đề không kịp đợi hoàng thượng ban hôn, vội vàng dẫn quân ratrấn thủ biên quan,

đánh lui hoàn toàn tộc Thát Đát gây nhiễu loạn.

Diệp Thanh Đề lập được đại công, hoàng đế đương nhiên hết sức vuimừng, sau khi hắn về kinh, hoàng đế không chỉ ban thưởng cho Vĩnh NinhHầu phủ, còn gả đại

Page 579: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

tiểu thư con vợ cả của Tề quốc công cho hắn, lại ban thưởng một mỹ nhânlàm thiếp. Hoàng đế triều đại trước cũng thích ban thưởng mỹ nhân cho hạthần, nhưng

hoàng đế hiện tại đã sống bốn mươi năm trên đời, tại vị hơn hai mươi nămmà chưa từng thấy ban thưởng mỹ nhân cho thần tử bao giờ, tuy tâm tư võtướng không

được tinh tế bằng quan văn trong triều, hắn vẫn cảm thấy chuyện này cóchút kỳ quặc.

Hắn âm thầm điều tra một phen, biết được mỹ nhân mà hoàng đế ban chochính là Trần quý nhân trong cung, vốn không được sủng ái, nhưng bốnnăm trước đã cứu

hoàng đế thoát chết đuối, khiến đương kim thánh thượng hết sức coi trọng.Nghe nói khi còn chưa được sủng ái, Trần quý nhân một lòng một dạ sốngchết vì hoàng

đế nhưng chẳng hiểu tại sao đến khi nhận được thâm tình của hoàng đế thìlại tỏ ra lãnh đạm, lúc nào cũng chọc giận hoàng đế. Còn có một chuyện tưmật bên trong,

rằng mặc dù Trần quý nhân luôn lạnh lùng như vậy, hoàng đế lại rất sủngái, yêu chiều nàng suốt bốn năm, nhưng trong suốt bốn năm nàng chưa từngđể cho hoàng

đế tiếp cận thân thể mình.

Lúc đó Diệp Thanh Đề đang ngồi ở đầu tường uống rượu thưởng nguyệt,nghe mật thám nói đến lời này, bình rượu rơi xuống đất, kêu “choang” mộttiếng, vỡ vụn,

sửng sốt một lúc lâu mới nói: “Quả là cô gái kỳ lạ, ngay cả nàng như vậymà hoàng thượng cũng nhẫn nhịn được, vậy thì nàng đã làm điều gì sai tráiphạm thượng,

khiến hoàng thượng ban nàng làm thiếp của ta?”.

Page 580: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Mật thám đắn đo một lát mới nói: “Nàng… viết thư tình cho Qúy phinương nương”.

Lấy thiếp không cùng lúc với lấy vợ, từ khi rước dâu đến khi lấy thiếp,theo lễ là phải sáu tháng, cưới vợ về nuông chiều vài tháng rồi cưới thiếpvào phủ là coi như

xong. Diệp Thanh Đề từ nhỏ một lòng hướng về chiến trường, khó có đượchứng thú đối với chuyện trăng gió, đột nhiên lại tò mò về vị Trần quý nhânnày. Cái ngày

Trần quý nhân vào cửa, Diệp Thanh Đề sau khi ra khỏi thư phòng, dù đãmuộn, nhưng cũng muốn tới Bích Vân viện gặp cô gái kỳ lạ này.

Bởi vì lười hành hạ đám nha hoàn tới mở cửa viện, Diệp Hầu gia trực tiếptrèo tường ở đầu Bích Vân viện mà vào, chân còn chưa chạm đất đã nghethấy một tiếng

cười nhẹ như tiếng chuông bạc, theo tiếng cười nhìn lại, trước mắt là hồsen một màu xanh bích trải rộng, giữa hồ lá sen phủ kín, ngoài đó mấytrượng là một bạch y

nữ tử bước chân nhẹ nhàng đang đạp nước đuổi theo đom đóm.

Dưới ánh trăng bạc, nữ tử đó thi thoảng quay mặt lại, đôi lông mày giãn rađẹp như một đóa hoa, đôi mắt sáng tựa như ánh sao, chiếc má lúm đồngtiền làm cho

khuôn mặt tuyệt sắc càng thêm đẹp. Diệp Hầu gia thoáng giật mình, bỗngnhớ lại hai câu thơ từng học thời thiếu niên: Phảng phất như khinh vân tếnguyệt, phiêu diêu

như lưu phong hồi tuyết*.

*Khinh vân: mây nhẹ, tế: che, nguyệt: trăng, lưu phong: gió thổi, hồi: quayvề.

Tạm dịch: Phảng phất như mây nhẹ che vầng nguyệt, phiêu diêu như gióthổi về với tuyết.

Page 581: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Lúc nhảy xuống đất, hắn rơi vào phía sau một gốc lê già, vô tình bước raphía trước một bước lại giẫm phải một cành cây gãy dưới chân, tiếng gãytuy nhỏ nhưng

trong đêm thanh tĩnh đều khiến người khác chú ý. Quả nhiên thấy trênkhuôn mặt nữ tử kia hiện lên vẻ kinh hoảng, lập tức có một luồng bạchquang bay tới đình nghỉ

chân giữa hồ nước, sau luồng bạch quang ấy, nữ tử kia cũng biến mất.

Hắn vội vàng tìm đến Hà đình, trong đình, một vị thanh y nữ tử dụi dụi đôimắt buồn ngủ, rời khỏi chiếc ghế đá, đứng dậy. Thanh y nữ tử có mộtkhuôn mặt tròn, bộ

dáng chỉ có thể coi là thanh tú, ngơ ngác nhìn hắn một hồi lâu mới nói:“Diệp Hầu gia?”. Hắn lại chú ý thấy vết xăm hình hoa trên trán nàng.Không, đó không phải là

vết xăm, càng nhìn càng giống như vết bớt, là một đóa hoa vô cùng tươiđẹp, tựa như phượng hoàng tung cánh, giống hệt với vết bớt trên trán củabạch y nữ tử khi

nãy.

Hắn quanh năm đóng ở vùng biên cương, chưa có chuyện ky kỳ nào chưatừng thấy, nhìn nàng ngốc nghếch giả trang vừa vừa đáng yêu vừa buồncười, hắn nói thẳng:

“Nàng là yêu?”.

Kỳ thực hắn cảm thấy rằng nàng sẽ phủ nhận, giống như năm xưa khi hắnhai mươi tuổi, ở trong một thôn bên cạnh biên giới đã gặp một con xà tinhlà vợ của một

người thợ săn, mặc dù cái đuôi đã lộ ra rồi mà vẫn tủi thân cố gắng nóidối. Nhưng nàng chẳng qua chỉ sửng sốt nửa khắc, mặt mày ủ dột hỏi hắn:“Ta như vậy, nhìn

rất giống yêu tinh sao?”, không chờ hắn trả lời đã thở dài một tiếng: “Hiện

Page 582: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

giờ xem ra giả mạo càng ngày càng không giống rồi, trước kia có cái bớthình hoa trên trán,

bị phán là hoa yêu, hôm nay ngay cả người thật cũng bị nói là yêu”, sau khicảm thán xong lại hỏi hắn: “Ta quả thực giống yêu tinh sao? Ta giống yêutinh ở điểm nào?

Ngươi từng thấy có yêu tinh nào lớn lên xinh đẹp như ta ư?”.

Nguyên nhân chính là nàng xinh đẹp không giống người phàm, hắn mớichắc chắn nàng là yêu, nàng lại hỏi hắn có từng thấy yêu tinh nào xinh đẹpbằng nàng không,

trong lòng hắn thoáng động mặc dù cảm thấy phán đoán này có chút xa vời,nhưng trong đôi mắt vẫn hiện lên nét cười hỏi nàng: “Chẳng lẽ nàng là thầntiên trên

trời?”.

Nàng mấp máy miệng: “Người phàm các ngươi có phải đều cho rằng chỉ ởtrên trời mới có thần tiên không? Ta không phải thần tiên trên trời, là thầntiên nước Thanh

Khâu. Ngươi từng nghe tới Đông Hoang chưa? Ta là Đông Hoang thần nữPhượng Cửu”.

Lúc nàng nói lời này, trong đôi mắt trong suốt hiện lên nét cười nhạo, mặcdù đôi mắt ở trên khuôn mặt tròn của Trần quý nhân, lại khiến người đốidiện chỉ nhìn thấy

duy nhất đôi mắt sáng ngời.

Trái tim trong lồng ngực hắn nảy lên mạnh mẽ.

Diệp Thanh Đề sống hai mươi ba năm trên đời, không hiểu tình là gì, lầnđầu cảm thấy tư vị của tình yêu lại là yêu một thần tiên. Vị thần tiên nàylớn lên tuyệt mỹ, tính

tình hoạt bát hiền thục, tài nấu nướng cao siêu, thích múa thương múa gậy,

Page 583: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

chơi rất thân với hắn, nghe nói lần này đặc biệt xuống hạ giới chính là đểtạo tình kiếp cho

hoàng đế nước này.

Nàng hỏi hắn: “Aiz, ngươi có hiểu cái gì là tạo kiếp không? Ta thực ra thìkhông chuyên việc tạo kiếp, vận đen đủi này sở dĩ tới vốn là do ta hạ phàmbáo ân, kết quả

lại gặp cô cô ta tới đổi mệnh cho một người, nhất thời vô ý bị dính vào”.Nàng oán trách hoàng đế với hắn: “Chuyện bất ngờ, Ti Mệnh muốn ta tạotình kiếp cho

hoàng đế. Ngươi chắc là cũng hiểu được sự khổ cực của ta, Ti Mệnh chota một cuốn kịch nam*, tất cả các biện pháp mà các vị tiểu thư trong đódùng để phụ lòng

người khác ta đều thử hết rồi, vậy mà hắn vẫn đối với ta một lòng thâm tìnhkhông dứt”, nàng rùng mình một cái, “Ta không còn cách nào khác, chỉ cóthể ra một hạ

sách, viết thư tình cho quý phi của hắn”. Nàng thở dài: “Chuyện tới mứcđó, ngươi xem, hắn hẳn là phải ban lụa trắng hoặc rượu độc cho ta chứ,không hiểu hắn nghĩ

sao lại ban ta cho ngươi, làm ta không dám quay về, sợ liên lụy tới ngươi”.

*Kịch nam: loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam, thời xưa

Nàng thật tâm làm bằng hữu, luôn kể hết mọi chuyện phiền muộn với hắn,những lúc đó hắn thường cầm vò rượu trong tay, vừa uống vừa cười. Hắnkhông nhớ nổi đã

nghe qua ở đâu một câu nói rằng thần tiên vốn vô tình, làm thần tiên khôngcó thất tình cũng không có lục dục, hắn yêu một thần tiên, nhất định làkhông có kết quả.

Có khi hắn hận bản thân đêm ấy đã động tâm, lại hận vì sao một khắc độngtâm lại kéo dài suốt năm năm, đâm thật sâu vào đáy lòng, không để cho hắn

Page 584: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

một lối thoát

nào cả. Hắn từng do dự, từng đấu tranh, đi nghe quốc sư giảng dạy, theocao tăng ngồi thiền, nhưng sau cùng vẫn muốn ở bên cạnh nàng, cho dù lànhìn nàng từ phía

xa cũng được. Nàng nói rằng nàng tới để tạo tình kiếp cho hoàng đế, tạisao không phải là tạo tình kiếp cho hắn?

Kỳ thực hắn không muốn tạo gánh nặng cho nàng, chỉ luôn nghĩ rằng phầnnhân tình này sẽ luôn chôn vùi trong lòng hắn cho đến khi hắn chết đi thìtheo hắn xuống

hoàng thổ, nhưng đến thời khắc trước khi chết, hắn lại không thể đè nénđược.

Từ sau khi Trần quý nhân tổn thương trái tim hoàng đế, hoàng đế bắt đầuthích nghiên cứu đạo pháp, vô cùng tin tưởng một lão đạo sĩ già, còn muốnphong làm

quốc sư, thành lập một đạo quán hoàng gia, ngày mười lăm mỗi tháng đềungồi nghe đạo sĩ lý luận suông.

Cũng là đêm hôm đó hắn mới biết đạo sĩ này là một con yêu quái hiểm ác,nhìn trúng hồn phách của hoàng đế, muốn dùng hồn phách ấy để luyện đan,dốc lòng mưu

tính suốt năm năm, đợi đến đêm chí âm* mười năm khó gặp để lấy mạnghoàng đế. Hôm ấy hoàng đế theo thường lệ sẽ tới nghe luận đạo, đến khitrăng tròn, hắn sẽ

dùng lam vũ đao vây khốn hoàng đế.

*Đêm chí âm: thời điểm có hiện tượng kỳ lạ xảy ra trên không trung

Diệp Thanh Đề không ngờ tới chiếc chuông bạc quanh năm buộc trên taynàng cũng là pháp khí dùng để nhận biết sự nguy hiểm của hoàng đế, hắncũng không ngờ

Page 585: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

rằng thần tiên có thể hữu tình. Khi yêu đao chém thẳng về phía hoàng đế,sắc mặt nàng chợt tái nhợt, lúc nhào tới cản đao vì hoàng đế còn thét lênmột tiếng “Đông

Hoa” như rách phổi xé tâm. Tên hoàng đế không phải là Đông Hoa, đó làlần đầu tiên hắn nghe được cái tên Đông Hoa này. Nàng không chút do dựche chắn cho

hoàng đế, còn hắn thì không chút do dự che chắn cho nàng.

Lam vũ đao ghim vào tim hắn, lưỡi đao bị hắn nắm thật chặt trong tay.

Hắn sợ lam vũ đao kia xuyên qua tim hắn sẽ thương tổn đến nàng.

Yêu đạo chết bởi kiếm trong tay nàng, nhìn thị vệ bên ngoài khoan thai tớichậm bao quanh bảo vệ hoàng đế mà hắn rốt cuộc cũng không chống đỡnổi, gục xuống

trong ngực nàng.

Lúc nàng càm ràm mọi chuyện với hắn, hắn thường hay cười, trước khichết, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn lại hiện lên nụ cười: “Người ta nói…thần tiên vô tình, ta

liền… tin, thật ra thì… thần tiên có thể hữu tình, đúng hay không?”.

Hắn thấy nàng khóc, liền nảy sinh vọng tâm: “Kiếp này… duyên đã hết, cóthể hay không… có thể cùng nàng kết làm… ước hẹn kiếp sau?”.

Nàng vẫn khóc, nước mắt rơi trên mặt hắn, nhưng không đáp lại như hắnmong muốn, nàng nghẹn ngào nói: “Thanh Đề, ta nợ ngươi một mạng, nhấtđịnh sẽ trả lại cho

ngươi”.

“Thanh Đề, ta sẽ chịu tang cho ngươi tam thế*”.

*Tam thế: quá khứ hiện tại và tương lai

“Thanh Đề, ngươi nghỉ ngơi đi”.

Page 586: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Hắn yêu nàng vô cùng sâu sắc, vì nàng mà liều mình. Nhưng thế gian vốnkhông để ý tới chuyện này, bỏ đi một mạng liền có thể đổi lấy một đoạntình.

Hắn nghĩ, nàng rõ ràng đã nói tiên nhân có thể hữu tình, cũng không nguyệntrao tình cảm cho hắn. Nàng khóc nói nàng sẽ trả lại cho hắn, mạng có thểlấy lại, tình có

thể sao?

Mà hai trăm năm trước, hắn tỉnh lại ở U Minh ty mới biết chuyện thay đổidễ dàng, phàm trần đã sớm đổi mặt trời. Sau khi hắn chết bảy năm, Nhungtộc* xuất chinh,

kinh thành bị chiếm, triều Tấn diệt vong, thái tử dẫn theo tôn thất xuốngphía nam, gây dựng lại triều đình, gọi là Nam Tấn, an phận ở một gócchừng trăm năm.

*Nhung tộc: tộc người Nhung (Trung Quốc thời xưa gọi người PhươngTây)

Hắn vốn sớm đã vào kiếp luân hồi. Là nàng cho hắn một thân thể thần tiên,một nửa tu vi của nàng, một hồn phách vĩnh viễn không cần vào vòng luânhồi nữa, một

phẩm vị mà mà một vị đế vương tại phàm giới có dâng lên bao của cảicũng không cách nào cầu được. Nàng nói nàng trả lại hắn, nàng quả thực đãtrả lại hắn.

U Minh chủ Tạ Cô Châu khẽ lắc bầu rượu trong tay: “Tình cảm của ngươidành cho Phượng Cửu ta đã từng nghe nói qua, nhưng nếu đã sống lại làmtiên, trước nay

tình như một giấc đại mộng, nên quên đi thôi. Phượng Cửu đã làm rất nhiềuchuyện vì ngươi, cũng là muốn có thể đáp trả lại tấm chân tình của ngươidành cho nàng.

Ngươi đã cứu mạng nàng, Đông Hoa Đế Quân cũng từng cứu mạng nàng.

Page 587: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Năm đó vì trả ân Đế Quân, nàng liều mạng muốn lấy thân báo đáp, trả ânngươi, cũng là liều

mạng lấy quả tần bà độ cho ngươi một nửa tu vi. Hai cách báo ân của nàngchẳng giống nhau, ngươi nói xem là vì sao?”.

Nhìn hắn thật lâu không đáp, khẽ thở dài: “Không phải do Đế Quân là thầntôn, ngươi là người phàm, mà là một người nàng yêu, một người nàngkhông yêu mà thôi.

Chuyện của nàng và Đế Quân đã dây dưa mấy ngàn năm, đã vô số lần nóibuông tay, nhưng chưa từng một lần thật sự từ bỏ”. Hắn rót rượu vào chén,không hề để ý

tới lúc nãy đã lắc bầu rượu làm mất đi hương vị, từng ngụm từng ngụmuống cạn, nói: “Nàng nhớ Đế Quân, qua nhiều năm như vậy đã thành bảnnăng. Ngươi đã quên

nàng, đối với ngươi như thế mới là tốt”.

Hai trăm năm sau, khi hắn gặp lại Phượng Cửu trên Dao Trì của CửuTrùng Thiên, rốt cuộc hắn cũng hiểu được hàm ý của những lời Tạ CôChâu đã nói.

Nàng đẹp hơn lúc còn ở phàm giới năm xưa, lúc nhìn thấy nàng, trên mặthắn có cả sắc thái vui mừng và kinh ngạc, nàng cũng cười nhìn hắn, gọi hắnhai tiếng “Thanh

Đề” như xưa, nhưng trong nụ cười lại ẩn giấu sự xa cách.

Bên bờ Dao Trì, nàng và hắn đứng đối diện nhau, mấy năm gần đây nhữngngười vì kỳ duyên mà thăng tiên, chỉ có mình hắn.

Lễ tẩy trần cũng rất đơn giản, lúc nàng đọc lời chúc lại như có chút khôngyên lòng. Sau khi nghỉ, một tiểu tiên tử tới mời nàng, nháy mắt nhìn hắn:“Đế Quân mời

điện hạ tới Lưu Ly các bên cạnh Thanh Vân điện một chút”.

Page 588: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Hắn nhìn thấy tiểu tiên tử chỉ vừa nói ra vỏn vẹn có hai chữ Đế Quân đãkhiến nàng thất thần trong nháy mắt.

Hắn không phải không nghe nói những năm gần đây nàng luôn trốn tránhĐông Hoa, không phải là không nghĩ tới có lẽ Tạ Cô Châu đã nhìn lầm rồi,lần này nàng đã

thực sự buông tay Đế Quân.

Nhưng, cho dù có thực sự buông tay thì sao, nàng nghe tôn hiệu của hắnvẫn thất thần như xưa. Nếu không phải là bản năng thì chính là còn có tình,nếu là bản năng

thì còn khiến người ta kinh ngạc hơn.

Lúc nàng hoàn hồn trở lại liền từ biệt hắn, nói sau này cùng là tiên nhân, hyvọng chiếu cố lẫn nhau nhiều hơn.

Hắn nhìn nàng một lúc lâu, đáp “Được”.

Đưa mắt nhìn bóng lưng của nàng dần dần rời xa, hắn cũng quay lưng. Cólẽ duyên phận của họ vốn chỉ là như thế, gặp nhau ở phàm giới, chia ly trênthiên đình, hắn

nghĩ, thực ra thì mọi chuyện tới đây cũng đã đủ rồi.

Lưu Ly các là tòa các hai tầng lầu, ở tầng trời thứ ba mươi sáu, gần ThanhVân điện. Hàng năm lúc thượng triều chỉ vẻn vẹn được gặp Đông Hoa mộtlần, chính là vào

đầu năm lúc ngài định tiên phẩm cho chúng tiên ở Thanh Vân điện.

Ngày thường, sau khi chúng tiên bái biệt Đế Quân, có khi sẽ đến Lưu Lycác ngồi một chút.

Nhưng năm nay Lưu Ly các không hề có chút động tĩnh của tiên nhân muốnlên lầu, Phượng Cửu ngồi uống trà trên lầu hai Lưu Ly các, suy đoán có thểlà bởi vì vị

tiểu tiên nga trấn thủ bên dưới lầu.

Page 589: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Cử chỉ của tiểu tiên nga này không giống như những tiên nga trên trời khác,không giữ nhiều quy củ, dọc đường dẫn Phượng Cửu đi đều tỏ ra hết sứchoạt bát, cũng

không vì người lạ mà khách sáo giữ lễ tiết: “Điện hạ mặc dù không biết nôtỳ, nhưng nô tỳ đã sớm nghe nói tới điện hạ rồi. Nô tỳ là một tiểu linh hồ ởPhạn Âm cốc.

Phạn Âm cốc rất đẹp, điện hạ nói có đúng không?”.

Từ trước tới giờ Phượng Cửu luôn ngại tiên nga trên Cửu Trùng Thiên giữnề nếp, tiểu tiên nga này tính tình lại vui vẻ, có phần giống nàng, nàng thíchthú mở miệng

đồng ý, vừa cười vừa hỏi nàng thiên đình gần đây có chuyện gì không.

Tiểu tiên nga thở dài: “Sau khi thương thế trên người nô tỳ tốt lên, từnglàm nô tỳ trong Nguyên Cực cung của Liên Tam điện hạ, sau đó ở chỗ TiMệnh Tinh Quân

thiếu người làm, nô tỳ lại tới làm trong phủ Ti Mệnh Tinh Quân, rồi đếnkhi lễ cưới của điện hạ và Đế Quân nhiều việc, Trọng Lâm đại nhân lạiđưa nô tỳ trở lại. Nô tỳ

là nha hoàn ở ba nơi, theo lý thì phải biết rõ nhiều tin tức, nhưng hiểnnhiên tình hình gần đây cũng chỉ có một, Ti Mệnh Tinh Quân thường nhắctới điện hạ, Liên Tống

Quân thường nhắc tới điện hạ, Đế Quân…”.

Nói tới đây lại cố ý ngừng lại, thấy Phượng Cửu vô tình hỏi thêm, tiểu tiênnga cúi đầu có chút tức giận nói: “Có Trọng Lâm đại nhân hầu hạ, thực rathì nô tỳ không

thường gặp Đế Quân, nhưng nghe nói hai trăm năm này Đế Quân cũngkhông ở Thái Thần cung, phần lớn thời gian đều ở Bích Hải thương linh,Trọng Lâm đại nhân

nói, nơi đó mới là nhà của Đế Quân, có thời gian để Đế Quân hoài niệm”.

Page 590: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu ngừng chân một lát, nhưng cũng không ngừng được quá lâu,tiểu tiên nga vừa dứt lời, nàng đã dời bước lên cầu thang kim thạch* củaLưu Ly các.

*Kim thạch: đá vàng

Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Phượng Cửu nhìn ranhững bông hoa mạn đà la phiêu diêu bên ngoài, lại cảm giác trong lòngrất bình tĩnh. Trong tay

nàng có một chén trà, nước trà phiếm màu xanh bích, khiến người ta thoángnổi lên thi hứng, nếu là một người có sở trường về thi từ văn chương, lúcnày nhất định sẽ

vịnh ra một câu hay. Phượng Cửu chỉ nhớ được duy nhất một câu, hình nhưlà vô tình nghe được từ miệng Tô Mạch Diệp, nói là xuân qua mới cảmgiác sách vô vị,

rỗi rảnh tựa lan can thưởng thức trà.

Phượng Cửu nhấp một ngụm trà, chung trà trong tay này cũng không phải làđắng.

Cố nhân gặp lại sau nhiều năm cách biệt, trong kịch nam diễn như thế nàonhỉ? Phần lớn đều chỉ nhắc tới một câu “Nhiều năm không gặp, người cókhỏe hay không?”

mà thôi.

Tử bào chiếu lên khóe mắt, chóp mũi truyền đến một mùi thuốc, PhượngCửu khẽ ngẩng đầu, hai trăm năm không gặp, quả nhiên giống như trong thưcủa cô cô,

Đông Hoa gầy đi rất nhiều, sắc mặt có chút tái nhợt vì bệnh tật, nhưng tinhthần thì vẫn tốt.

Hắn mắc chút bệnh nhẹ, hỏi có khỏe không lúc này cũng không hợp.Phượng Cửu đưa tay lấy thêm một chén trà, hỏi hắn: “Uống trà chứ?”.

Page 591: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Đông Hoa đi tới bên cạnh nàng, thấp người ngồi xuống, nhất thời không cóđộng tĩnh gì, trong con ngươi hiện lên bóng dáng nàng, ánh mắt chăm chú.Hắn đang nhìn

nàng.

Phượng Cửu đưa chén trà ngon cho hắn, cân nhắc một lúc lâu, nhẹ giọngnói: “Chàng thật ra thì không cần phí nhiều công sức tìm ta như vậy, tacũng chỉ là ra ngoài

học hỏi kinh nghiệm, sớm muộn gì cũng có một ngày gặp lại trên tiên giới,phủ bụi Dao Trì… quả thực là không cần thiết”.

Con ngươi hắn bình tĩnh, vẫn nhẹ giọng nói như bình thường: “Nếu khôngphải như thế, nàng sẽ xuất hiện sao?”, hắn than nhẹ, “Tiểu Bạch, ta chỉ nghĩmuốn gặp lại

nàng một lần”.

Nàng im lặng, ở phàm giới cuộc sống tiêu dao, trở về tiên giới mặc dùkhông có phiền não nặng nề, nhưng không có cảm giác dễ dàng tự tại như ởphàm giới, mấy

năm gần đây quả thực nàng chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ chủ động trởlại. Nàng xoay xoay chén trà nói: “Những năm qua ta ở phàm giới, họcđược một câu nói

của phàm nhân rằng tương cứu trong lúc hoạn nạn không bằng cá quay vềnước, quên đi chuyện trên bờ, cũng là một lời hữu ích”, lại chậm rãi nói:“Những năm qua

chàng và nàng ta chắc cũng rất ổn?”.

Hắn cau mày: “Ai cơ?”.

Nàng cười cười, không nói gì, lại nhấp một ngụm trà, đặt chén trà lên bànrồi mới nói: “Thư cô cô gửi ta cũng nói chàng có đi tìm ta, nhưng lạikhông nói tới chuyện

Page 592: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

của chàng và nàng ta, mặc dù ta không thích nàng ta, nhưng chàng đã chọnnàng ấy, ta cũng không có gì để nói, thời điểm gian nan nhất đã qua, cuộcsống hiện tại

của ta cũng không tệ, hy vọng cuộc sống của chàng cũng tốt”.

Hắn nhìn bộ dạng khách sáo xa cách của nàng, trong mắt toát ra nét mỏimệt, bi thương: “Khi đó ta không trở về kịp thời, cũng là ta không đúng”.

Nàng có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn.

Hắn nói: “Ta đưa Cơ Hoành trở về tộc của nàng, nhân nghĩa đối với nàngta coi như đã hết”.

Nàng càng thêm kinh ngạc, suy nghĩ một chút mới hỏi hắn: “Chẳng lẽ làbởi vì ta rời đi cho nên chàng cảm thấy ta quan trọng hơn nàng ta sao? Tacũng không phải là

rời di vì tức giận, chàng không cần…”.

Hắn lắc đầu: “Chưa từng có ai quan trọng hơn nàng”.

Nàng u mê ngẩng đầu: “Cái gì?”.

Hắn cầm tay nàng, một lúc lâu sau buông ra, nàng mở bàn tay ra, trong lòngbàn tay là một chiếc nhẫn lưu ly, trên mặt nhẫn nở rộ một đóa hoa phượngvũ, tựa như

một đôi phượng linh muốn tung cánh bay.

Tay phải của hắn giống như thể muốn chạm vào má nàng, nhưng lại dừng ởbên tai, chẳng qua chỉ là sửa một bên tóc mai cho nàng, hắn lại nhìn nàng:“Chưa từng có

ai quan trọng hơn nàng, Tiểu Bạch”.

Nàng có chút run sợ, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn lưu ly màu son trong tay, hồilâu mới nói: “Khi đó, ta quả thực đã đợi rất lâu”.

Nàng nhẹ giọng nói: “Chàng không đến tiệc thành thân, ta lo lắng có chuyệnxảy ra với chàng, trong lòng rất gấp gáp. Sau đó gia gia lại nói chàng

Page 593: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

cùng…”, nàng dừng

lại một chút, giống như là không muốn nhắc tới tên, ngược lại nói: “Cũngkhông phải là ai nói gì ta đều tin nấy, ta một mực chờ chàng trở lại giảithích với ta, chỉ cần là

chàng nói ta sẽ tin, nếu như lúc đó chàng có thể chạy tới nói với ta lời này,rằng chưa từng có ai quan trọng hơn ta, ta sẽ tin. Nhưng hiện giờ…”.

Hắn nhắm mắt nói: “Tiểu Bạch…”.

Nàng lại lắc đầu cười cười, cắt ngang lời hắn: “Khi đó chờ chàng ở ThanhKhâu, ta cũng đã nhớ lại, chàng đã từng nói rất nhiều lời với ta, thật có, giảcó. Nhưng sau

đó ta lại biết được, những lời ấy đâu có tính gì, dù sao, ngay cả chút ít kýức trong đầu ta cũng đã từng được tu sửa”.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía hắn: “Đế Quân, chúng ta cứ như vậy thôi. Haitrăm năm này chúng ta sống với riêng mình cũng rất tốt, chàng nói có đúnghay không?”.

Hắn nhìn nàng, thanh âm khàn khàn: “Cuộc sống của ta không tốt”.

Tay nàng run rẩy, vô thức nói: “Chàng…”, lại như nghĩ tới chuyện gì, “Làgia gia ta tìm tới làm phiền chàng sao? Ta từng nghe nói gia gia đã bắtchàng viết hưu thư*

cho ta, gia gia vì tức giận nên mới hồ đồ, cho dù chúng ta có tách ra cũngkhông nên viết hưu thư, vì thanh danh của nhau, tốt nhất là nên đến chỗ NữOa nương

nương cùng cách*…”.

*Hưu thư: đơn ly hôn

Cùng cách: tách xa, rời xa

Sắc mặt hắn bình tĩnh, trong mắt lại lạnh như băng: “Ta và nàng sẽ khôngcùng cách, Tiểu Bạch, cho dù đến khi ta chết, nàng vẫn là thê tử của ta”.

Page 594: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nàng lúng túng: “Chàng hôm nay…”.

Hắn xoa thái dương, tiếp lời nàng: “Hôm nay ta có chút đáng sợ phảikhông? Nàng không phải sợ”.

Ánh nắng đã bắt đầu nhạt dần trên tầng trời thứ ba mươi sáu, hắn giật mìnhtrong chốc lát, nói: “Ở Bích Hải thương linh, ngôi đình nàng muốn đã dựngxong, vườn rau

xanh cũng đã rất tốt. Linh điểu trên tiên sơn, ta đã khiến chúng mỗi thángđều đến trước quan cảnh thai hiến vũ, nàng muốn trở về xem lúc nào cũngđược”.

Nàng ngẩn người nói: “Ta tạm thời…”.

Hắn cắt ngang lời nàng: “Bên cạnh quan cảnh thai ta đã chuẩn bị cho nàngmột cái ôn tuyền. Diệu Cảnh sơn bên cạnh linh tuyền đã chôn rất nhiềuhuyền thiết, là chất

liệu rèn thần binh tốt nhất. Dưới Diệu Cảnh sơn có một phòng cất giữkiếm, bên trong có kiếm mà hai trăm năm qua ta đã chế tạo, hẳn là nàng sẽthích”.

Nhìn bộ dạng không hiểu gì của nàng, thanh âm của hắn mềm ra, nói: “Saunày uống ít nước lạnh thôi, nửa đêm không nên đạp chăn”.

Nàng giật mình trong chốc lát, u mê nói: “Tại sao chàng lại nói những lờinày với ta?”, đôi mày thanh tú khẽ chau lại, trên vẻ mặt có chút nghi ngờ.Hôm nay nàng đối

với hắn vô cùng khách khí, giống như người xa lạ, nhưng lại mang chútdáng dấp thời gian mà bọn họ thân mật nhất. Hắn nắm tay nàng đặt bênmiệng, đôi môi hôn lên

mu bàn tay. Nàng phản ứng chậm chạp, quên cả rút tay về. Trong mắt hắnhiện lên chút ý cười, nhưng rất nhanh đã bị sự mệt mỏi bao trùm, một lúclâu sau mới

buông tay nàng ra, nói với nàng: “Nàng đi đi”.

Page 595: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Nàng cảm thấy không còn nhận ra hắn nữa, có chút mê mang hỏi hắn: “ĐếQuân đây là… đã thanh toán mọi chuyện với ta xong rồi sao?”. Nàng cúiđầu trong chốc

lát, một lần nữa ngẩng đầu, trên mặt hiện lên nụ cười xa cách, nàng cầmchiếc nhẫn thả lại trong lòng bàn tay hắn: “Những thứ ngài cho ta… takhông cần, cái này ta

cũng không cần, thật ra thì ngài cũng không cần cho ta những thứ này, chúngta đều đã trưởng thành rồi”.

Hắn nhìn nàng rời đi nhưng không ngăn lại, chẳng qua là sau khi bóng dángnàng biến mất khỏi tầm nhìn, hắn bật lên cơn ho khan dữ dội, một vết máudính trên mặt

chiếc nhẫn. Trọng Lâm nghe tiếng ho đi lên, hắn có chút mệt mỏi, để chiếcnhẫn vào trong chiếc khăn gấm, giao cho Trọng Lâm nói: “Nàng nhất quyếttừ chối, không

chịu nhận, sau khi ta vũ hóa*, vô luận thế nào cũng phải bắt nàng nhận lấycái này. Ta đi rồi, cũng chỉ để lại cho nàng vài thứ”.

*Vũ hóa: quy tiên

Trọng Lâm nhíu mày đáp “vâng”, nhận lấy chiếc khăn gấm, vị Thần quantrẻ tuổi lại không nhịn được mà rơi lệ, cúi thấp đầu, chỉ là một giọt rơixuống, giống như đóa

hoa mai.

Một đêm này, Phượng Cửu mất ngủ.

Phượng Cửu lần này trở lại không về Thanh Khâu mà mượn một thiên điệnở Minh giới của Tạ Cô Châu ở tạm.

Năm đó xuống phàm giới, nàng hiểu được nếu như để gia gia biết nàngmang thai Cổn Cổn, nhất định nàng sẽ không thể ra khỏi đại môn ThanhKhâu dù chỉ một chốc

Page 596: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

lát nên đã cầu xin Chiết Nhan che giấu chuyện này giúp nàng. Chiết Nhancho rằng nàng một lòng muốn giấu diếm là bởi vì không muốn sinh CổnCổn nên tận lực

giấu diếm, ngay cả tiểu thúc của nàng cũng không biết, lại âm thầm chonàng rất nhiều thuốc phá thai, không hiểu là có thâm thù đại hận gì với ĐếQuân.

Lần này mang Bạch Cổn Cổn trở lại, nàng không biết nên giải thích với cácvị trưởng bối về vấn đề này thư thế nào. Bởi vì vấn đề lớn này chưa tìmđược phương

pháp giải quyết nên nàng quyết định tạm thời không về Thanh Khâu, tạmthời sống qua ngày ở chỗ Tạ Cô Châu.

U Minh ty quanh năm không thấy ánh nắng, không thể so sánh với ThanhKhâu sản vật phì nhiêu, ra cửa là nhổ được mấy cây dược thảo an thần.

Nếu không may mắn mất ngủ, thì chỉ có thể gượng mắt chống đến lúc trờisáng.

Ngày thứ hai ở U Minh ty, Phượng Cửu mang một đôi mắt dọa người đi tìmTạ Cô Châu, Tạ Cô Châu nghĩ ngợi một lúc lâu, tặng cho nàng hai bìnhrượu, nói là rượu

ngâm thuốc, trước khi ngủ uống một chút sẽ có tác dụng an thần.

Trước khi màn đêm buông xuống, Phượng Cửu uống một chén, lại thêmmột chén, càng uống càng thấy tỉnh, uống thẳng đến khi gà gáy sớm, khôngchỉ không buồn

ngủ mà men say cũng không có, ngược lại còn rất hưng phấn.

Tạ Cô Châu nhìn bộ dạng của nàng trong chốc lát, nói rằng nàng mang tâmsự nặng nề, uống hai bình rượu nhỏ sợ là không thể yên giấc được, tớiphòng tặng cho

nàng hai bình rượu nặng, nói nếu nàng muốn ngủ một giấc an ổn, uống haibình rượu này cho tới lúc say sẽ được, hắn sẽ canh chừng giúp nàng mấy

Page 597: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ngày.

Đã hai ngày thức trắng khiến Phượng Cửu cảm thấy quả thực có chút mệtmỏi, vô cùng cảm ơn chủ ý này của Tạ Cô Châu, mặc dù không phải làtoan tính gì hay ho,

nhưng chung quy cũng là một cách, xế chiều hôm đó liền uống cả hai bìnhrượu, say đến đầu óc mơ mơ màng màng, vừa ngả đầu liền ngủ, xác thựccó một cảm giác

ngủ rất tốt.

Khi tỉnh rượu đã là bốn ngày sau, Phượng Cửu vội vàng mở mắt, lại thấyTạ Cô Châu và Diệp Thanh Đề thần sắc nghiêm túc ngồi bên giường nàng,trong tay Tạ Cô

Châu ôm Bạch Cổn Cổn đang vừa ngủ vừa thở to.

Phượng Cửu bị trận chiến này làm cho giật mình, nhất thời mất luôn cảmgiác buồn ngủ, may mắn là hôm đó nàng còn mặc nguyên y phục để ngủ,nếu không chuyện

đầu tiên nàng làm lúc này sẽ là rút xương hai người trước mắt.

Tạ Cô Châu thì tạm thời không đề cập tới, nhưng Phượng Cửu nhìn DiệpThanh Đề lại có chút nghi hoặc: “Theo lý thì mặc dù đại yến nghênh đóntân tiên đã kết

thúc, nhưng ngươi cũng không nên ở đây, chẳng lẽ Đông Hoa Đế Quân cònchưa định phẩm cấp cho ngươi sao? Hay là hắn phong cho ngươi làm phụtá đắc lực của

Tạ Cô Châu?”.

Bạch Cổn Cổn nghẽ vặn người, như thể bị tiếng nói của mẹ đánh thức, TạCô Châu đưa tay vỗ về Cổn Cổn giúp nó ngủ tiếp, thấp giọng nói vớiPhượng Cửu: “Ngươi

có biết Đế Quân phong cho Diệp Thanh Đề tiên chức gì không?”.

Page 598: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Phượng Cửu không khỏi nhìn về Diệp Thanh Đề.

Diệp Thanh Đề cười khổ nói với nàng: “Ngày năm tháng năm hôm ấy, ĐếQuân cũng không ban cho ta phẩm cấp gì. Ta bởi vì chuyện của ngươi màthăng tiên, cho

nên không có phẩm cấp gì cũng không sao. Nhưng một ngày trước khi tiệctan, Đế Quân âm thầm cho người đưa ta tới Thái Thần cung”, hắn ngừng lạimột chút,

“Ban thưởng cho thần tiên mới, tư cách và lai lịch còn thấp kém là ta làngười kế nhiệm địa vị Đế Quân ở Thái Thần cung, nói sau khi Đế Quân đi,Trọng Lâm Tiên

quan sẽ phụ ta việc trông coi tên tịch của tiên nhân trong bát hoang”.

Đế Quân bắt hắn sau này không được gặp lại Phượng Cửu, nhưng hắnkhông nói cho Phượng Cửu nghe.

Phượng Cửu ngẩn ra, vội vàng hỏi hắn: “Ngươi nói gì?”.

Giờ phút này Phượng Cửu có chút giống với cái đêm hơn bốn trăm nămtrước kia, vẻ luống cuống hoảng sợ không yên khó thấy trên mặt nàng khiếnDiệp Thanh Đề

có chút thất thần.

Đêm đó Phượng Cửu khàn giọng kêu lên hai chữ Đông Hoa, Diệp ThanhĐề vẫn luôn muốn biết Đông Hoa là ai, sau khi tỉnh lại ở U Minh ty đãđược nghe Tạ Cô

Châu đề cập đến vài lần, lòng hiếu kỳ lại càng sâu. Sau khi hắn hiểu đượcsơ sơ chút ít chuyện trên tiên giới, mới biết Đông Hoa la thượng thần, làthiên thần chí tôn

của Cửu Trùng Thiên. Tạ Cô Châu từng có lần nói qua một câu, rằng lúcđầu là Phượng Cửu gây sự chú ý với Đông Hoa, chuyện như vậy tiên nhânbình thường thực

Page 599: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

không dám nghĩ tới, nhưng Phượng Cửu chẳng những suy nghĩ mà còn làm,sau này còn thành công, thật ra thì khiến hắn rất khâm phục. Diệp Thanh Đềđã nghĩ

muốn gặp Đông Hoa Đế Quân.

Buổi định phẩm cấp ở Thanh Vân điện, kỳ thực là một cơ hội tốt, nhưngDiệp Thanh Đề đứng ở mãi phía dưới, nhìn không rõ ràng, chỉ loángthoáng thấy vị thần tiên

uy nghiêm tóc bạc tử bào. Hôm ấy Đế Quân cũng không nói nhiều lời,thanh âm cũng không cao, lại không lúc nào không toát ra vẻ lãnh đạmnghiêm trang. Vị tôn

thần này không hề nhắc tới hắn một câu, hắn cứ ngỡ là bởi vì chuyện củahắn và Phượng Cửu mà Đế Quân cố ý bỏ quan hắn, lại không nghĩ tới mấyngày sau, chỉ có

một mình hắn được triệu tới Thái Thần cung.

Đó là lần đầu tiên Diệp Thanh Đề được nhìn thấy rõ ràng Đông Hoa ĐếQuân mà người ta thường nói là vị thần thượng cổ mấy chục vạn tuổi, dungmạo cực kỳ xuất

chúng, mà bộ dạng thì vẫn trẻ như bằng tuổi hắn, chỉ có khí thế quanh thânlà thực sự giống như phải qua mấy chục vạn năm mới lắng đọng thành. ĐếQuân ngồi trên

ngọc tọa đưa mắt nhìn hắn, thần sắc cực kỳ lạnh nhạt: “Trong nhóm thầntiên mới chỉ có ngươi là chưa được định cấp phẩm. Ngươi không phải làmột người nghiêm

chỉnh tu luyện để thành tiên, đoán chừng chắc là làm gì cũng không đượctốt, đã vậy thì ngươi tới Thái Thần cung kế nhiệm chức Đế Quân đi, ta thấytrong những

việc cần có người làm thì trông coi tiên tịch là chuyện đơn giản nhất”.

Cảm thấy ống tay áo khẽ bị lay động, Diệp Thanh Đề chợt tỉnh lại từ trong

Page 600: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

ký ức, thấy Phượng Cửu mặc dù đang nắm lấy ống tay áo hắn nhưng lạingước hỏi Tạ Cô

Châu, thanh âm run run: “Vừa rồi… Thanh Đề nói cái gì cơ? Ta nghekhông rõ”.

Thần sắc Tạ Cô Châu có chút thương xót nói: “Ngươi cũng không phải làkhông nghe rõ, chỉ là không dám tin thôi”.

Trong chốc lát, ánh mắt Phượng Cửu trở nên trống rỗng, ngay cả thân thểcũng lảo đảo: “Ta tới Thái Thần cung tìm hắn”. Bạch quang chợt lóe đãkhông thấy bóng

dáng đâu.

Bởi vì Diệp Thanh Đề được Đế Quân ban cho phẩm vị vô cùng cao quýnên Đế Quân sau đó liền lệnh cho một vị tiên bá trông coi, nghiêm cấm hắnra khỏi Thái

Thần cung. Diệp Thanh Đề cảm thấy chuyện này thực có chút kỳ lạ, liền lợidụng lúc sáng sớm nay khi Thái Thần cung có chút hỗn loạn mà tìm đườngbỏ trốn.

Trên tiên giới hắn quen không nhiều người lắm, chỉ đành tới U Minh giớitìm Tạ Cô Châu thương lượng, nhưng Tạ Cô Châu sau khi nghe hắn kểchuyện lại lập tức kéo

hắn tới bên giường Phượng Cửu.

Theo dự đoán của hắn, Phượng Cửu nghe xong chuyện này chắc chắn sẽcảm thấy kinh ngạc, nhưng hắn không rõ vì sao nàng lại có biểu hiện khácthường như vậy.

Trên đường cùng Tạ Cô Châu đuổi theo nàng tới Cửu Trùng Thiên, hắnmới nghe thấy Tạ Cô Châu giải thích nghi vấn cho mình: “Chuyện trongtiên giới, phàm là

những người có phẩm vị thượng tiên trở lên, nếu có phong vị hay phongphẩm, thì người được kế nhiệm đều là do người đó tự mình lựa chọn,

Page 601: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

thường thì là người có

tiên duyên cao nhất với mình trên tiên giới. Đế Quân chọn ngươi tới TháiThần cung kế nhiệm bởi vì tiên trạch trên cơ thể ngươi toàn bộ đều là tu vicủa Phượng Cửu.

Ngươi không phải, nhưng Phượng Cửu thì đúng là người có tiên duyên caonhất với hắn”.

Gió thổi qua bên tai, Tạ Cô Châu ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chuyệnxác định người kế vị thường thì vào giai đoạn cuối của cuộc đời mới đượcnhắc tới, nói

cách khác, một tiên nhân khi tìm người kế nhiệm cho mình”, âm thanh củahắn có chút mơ màng, “hầu hết chỉ có một nguyên nhân, chính là vị tiênnhân này sắp vũ

hóa”.

Phượng Cửu khi còn nhỏ học hành kém cỏi, nhưng chuyện chọi gà câu cá,trèo tường leo cây… thì từng làm không ít, bởi vì nàng thường đi bắt sóixám đệ đệ, việc

tự xông vào nhà dân lại càng không cần phải nói tới. Nhưng ngay cả bảnthân nàng cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình tự tiện xông vàoThái Thần cung.

Có điều xông vào Thái Thần cung cũng không phải là chuyện dễ dàng, vừaleo tường vào đã thấy mấy vị tiên bá không biết từ đâu mà xuất hiện, nhìnthấy người xông

vào là nàng thì có chút sững sờ, nhưng rồi cũng kính cẩn mởi nàng vàoNgọc Hợp điện, bảo một tiên quan đi truyền tin, lại sai đám tiên nga dângtrà ngon hoa quả

tươi tới cho nàng.

Nàng đợi nửa chung chà, nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân, vộivàng đứng lên, có điều bước vào điện lại là hai vị Tạ Cô Châu và Diệp

Page 602: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Thanh Đề thẳng thắn đi

từ cửa chính, được một đám tiên đồng lần lượt thông báo xuống dưới, ngaylập tức lại có tiên nga tới dâng trà.

Ba người đều ngồi rất yên lặng. Lại qua nửa chung trà nữa, Phượng Cửucàng đợi càng sốt ruột, vừa muốn đứng dậy xông thẳng tới tẩm điện củaĐông Hoa lại thấy

ngay trước cửa điện xuất hiện một vạt áo trắng.

Chưởng quản Trọng Lâm Tiên quan không nhanh không chậm đi vào, ánhmắt quét qua hai người Tạ Diệp, khẽ nhíu mày một cái, trong giọng nói lạihàm chứa sự giễu

cợt, nói với Phượng Cửu: “Điện hạ quả thực quan tâm, giờ này còn tớiThái Thần cung, chẳng lẽ là bởi vì mấy ngày trước Thái Thần cung hạ lệnhcấm đoán Thanh

Đề tiên nhân nên tới đây ra mặt thay?”.

Ánh mắt Phượng Cửu bình định nhìn hắn, chỉ hỏi: “Đông Hoa đâu?”.

Trọng Lâm Tiên quan hôm nay không được khiêm tốn lễ độ như thườngngày, lông mày nhíu lại càng sâu, nói: “Đế Quân hôm nay không đượckhỏe, đang nghỉ ngơi

trong tẩm điện”.

Ánh mắt liếc về phía Diệp Thanh Đề một cái rồi thôi, nói: “Đế Quân chắclà đã bắt Thanh Đề tiên nhân thề không được gặp lại điện hạ, tiểu tiênphỏng đoán, điện hạ

lần này tới Thần cung cũng chỉ vì muốn thuyết phục Đế Quân mà thôi. Cóđiều, theo tiểu tiên thấy, Thanh Đề tiên nhân cũng không xem lời thề nhỏ bénày ra gì, nếu

như hai vị quả thực vì lời thề đó mà không thể gặp lại , kính xin điện hạkhông nên trách tội Đế Quân. Thật ra thì năm đó Thanh Đề tiên nhân chỉ là

Page 603: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

người phàm, sau

khi chết, điện hạ trọng tình chịu tang hơn hai trăm năm, đám tiểu tiên đềuthấy được, Đế Quân cũng thấy được. Người Cửu Trùng Thiên đều nói ĐếQuân là người tôn

nghiêm, thanh tịnh chính trực, nhưng Đế Quân rốt cuộc là người thế nào,điện hạ không phải không biết. Lần này bắt Thanh Đề tiên nhân thề nhưvậy, bất quá cũng

chỉ vì Đế Quân…”.

Nói tới đây, trên Cửu Trùng Thiên chợt vang lên tiếng sấm rung động,Trọng Lâm đột nhiên im bặt, chạy thẳng tới cửa điện, sắc mặt nhất thờitrắng bệch. Tiếng sấm

vang lên tựa như búa nặng gõ xuống, muốn gõ rách cả Cửu Trùng Thiên.Sắc trời ngoài điện vốn đang ấm áp trong nháy mắt đã biến thành một màuđen nhánh, trong

tiếng sấm vang rền, trên màn trời lóe lên một ánh sao, rồi từng vì sao nốiđuôi nhau vun vút rơi xuống.

Diệp Thanh Đề nói: “Chuyện này… là điềm gì?”.

Tạ Cô Châu cau mày không nói.

Phượng Cửu đột nhiên nói: “Ta muốn gặp Đông Hoa, ngươi để ta đi gặpchàng”.

Trên mặt Trọng Lâm hiện ra vẻ sầu thảm, lại miễn cưỡng bày ra thần sắctrấn định: “Đế Quân hiện tại quả thực là đang cần tĩnh dưỡng, chuyện kiatiểu tiên cũng đã

giải thích với điện hạ rồi, điện hạ nếu như còn điều gì không vừa ý, xin cứnói với tiểu tiên, tiểu tiên nhất định sẽ nói lại với Đế Quân không thiếu mộtcâu nào”. Khẽ

cắn răng, lại nói: “Điện hạ yên tâm, chỉ cần là mong muốn của điện hạ, tiểu

Page 604: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

tiên nghĩ Đế Quân nhất định sẽ không phản đối, cho dù có dùng cả sinhmệnh…”, nói tới

đây bỗng nhiên khóe mắt đỏ lên, tựa như không thể nhẫn nhịn được nữa,nói: “Điện hạ còn muốn Đế Quân phải thế nào nữa? Tiểu tiên cả gan hỏimột câu, điện hạ

muốn Đế Quân phải thế nào?”.

Nước mắt rơi trên má Phượng Cửu: “Trọng Lâm, ngươi nói thật với ta đi,hắn rốt cuộc sao rồi?”.

Qua một giây tĩnh lặng, Trọng Lâm tiên quan chợt ngẩng đầu: “Tiểu tiên kểchuyện xưa cho điện hạ nghe được không? Có điều, chuyện rất dài, điện hạmuốn nghe từ

đoạn nào?”, vừa hỏi lại tự đáp, “Không sao, nói từ chỗ Ma Quân Yến TrìNgộ đưa Đế Quân tới gặp Cơ Hoành vậy”.

Hắn nói, đêm trước đại yến thành thân của hai người, Yến Trì Ngộ đến tìmĐế Quân vì Cơ Hoành, quả thực là vì Cơ Hoành đang trong lúc mạngmỏng như giấy.

Năm trăm năm trước, Cơ Hoành vì tới núi Bạch Thủy cứu Mẫn Tô mà thântrúng thu thủy độc. Năm đó Đế Quân giúp nàng bỏ trốn tới Phạn Âm cốccũng là bởi vì

Phạn Âm cốc không bị vấy bẩn bởi tục khí phàm trần, thích hợp khắc chếthu thủy độc trên người Cơ Hoành.

Bởi vì phụ thân Cơ Hoành từng là người thân cận nhất bên cạnh Đế Quân,trước khi qua đời đã giao phó nàng cho Đế Quân, Đế Quân không tránhkhỏi chiếu cố tới

Cơ Hoành nhiều hơn một chút, tất cả đều là vì tình nghĩa của phụ thânnàng. Mặc dù Đế Quân không có tình cảm với Cơ Hoành, sau khi hiểuđược tâm tư trong lòng

nàng lại càng thêm lạnh lùng, nhưng chấp niệm của Cơ Hoành với Đế Quân

Page 605: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

lại sâu.

Sau khi tin tức Đế Quân muốn tổ chức đại yến thành thân bổ sung vớiPhượng Cửu ở Bích Hải thương linh truyền khắp bát hoang, Cơ Hoành nénđau lòng, van xin

người bạn lúc đó đang ở bên cạnh chăm sóc mình là Yến Trì Ngộ đưanàng ra khỏi Phạn Âm cốc.

Sau khi rời cốc, Cơ Hoành len lén chạy tới núi Bạch Thủy, cam chịu trởthành bữa ăn cho muôn loại độc vật ở đó. Đợi đến lúc Yến Trì Ngộ tìmđược nàng, nàng đã

như đèn cạn dầu, van xin Yến Trì Ngộ dẫn Đế Quân đến gặp nàng để nàngđược gặp mặt một lần cuối, nàng nói muốn chết ngay trong ngày cưới củahắn, để hắn mãi

mãi không thể quên được nàng. Nhưng nàng lại sợ Đế Quân vốn lãnh tìnhlãnh tâm, cho dù nàng có sắp chết cũng chưa chắc đã có thiện tâm theo YếnTrì Ngộ tới,

cho nên nàng giao long trảo* của phụ thân cho Yến Trì Ngộ, nói với YếnTrì Ngộ rằng, nếu như Đế Quân không muốn tới thì đưa vật ấy cho hắn.

*Long trảo: hình rồng

Tình nghĩa giữa Mạnh Hạo Thần Quân cha Cơ Hoành và Đế Quân rất sâunặng, từng là một viên hãn* tướng dưới trướng của Đế Quân, thuở hồnghoang đã sóng vai

trên chiến trường cùng Đế Quân ngăn địch, từng vì che chở cho Đế Quânmà mất đi một cánh tay trái. Mạnh Hạo Thần Quân là một con giao long,mà cánh tay kia là

long trảo. Trận chiến ấy chính là trận chiến với Ma tộc, có được long trảocủa Mạnh Hạo, muốn cho mười đạo sét đánh phá hủy, sỉ nhục Thần tộc vônăng. Đế Quân

cầm Thương Hà trong tay, một mình đột nhập vào Ma tộc đoạt lại long

Page 606: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

trảo, phong nó vào một khối ngọc lưu ly trắng trả lại cho Mạnh Hạo, còntrịnh trọng đồng ý,

lưu ly bài này chính là phần tình nghĩa hắn thiếu Mạnh Hạo, một ngày lưuly bài còn ở trong tay Mạnh Hạo, hắn có gì cần, Đế Quân quyết không chốitừ. Đây là một

lời hứa nữa của Đế Quân.

Lời hứa thật lòng chỉ dành cho quân tử thật tâm, Mạnh Hạo Thần Quân làchân quân tử, mặc dù trong tay cầm lưu ly bài mười vạn năm, lại chỉ yêucầu Đế Quân duy

nhất một lời trước khi chết, đó là trông nom nữ nhi Cơ Hoành của hắn.Mạnh Hạo Thần Quân anh hùng oai phong, trước lúc hồn phách bay đikhông ngờ gặp lại

được Cơ Hoành, mà bên thân không có vật gì khác, chỉ có khối ngọc lưuly, liền đưa nó cho Cơ Hoành như di vật. Mà không biết Cơ Hoành dothám ở đâu nghe

được rằng lệnh bài lưu ly này chưa một lời hứa của Đế Quân.

Đứng trước cánh cửa sinh tử, Cơ Hoành khóc lóc bày tỏ nỗi lòng với ĐếQuân, nói không thể hầu hạ bên cạnh Đế Quân nữa thì sống còn có ý nghĩagì, lại nói

Phượng Cửu yêu Đế Quân không thể bằng nàng được, nàng vì Đế Quân mànguyện đón nhận cái chết, trong thiên giới, liệu có mấy người làm đượcnhư vậy? Nàng

cầu xin Đế Quân nhớ đến nàng, chỉ cần Đế Quân đáp ứng nàng, trong lònggiữ lại một chỗ cho nàng, nàng có thể nhắm mắt ra đi.

Cơ Hoành trần tình trước lúc chết như vậy, ngay đến cả đá tảng cũng phảirung động, nhưng Đế Quân bình sinh hận nhất là người luôn mê muội, lấycái chết để uy

hiếp Đế Quân chỉ là khiến Đế Quân càng thêm ghét, cho nên sau lời bày tỏ

Page 607: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nỗi lòng thẳng thắn của nàng, Đế Quân chỉ nhíu mày. Kế hoạch của CơHoành sụp đổ, yêu

cầu Đế Quân nhớ đến nàng mà cũng không được thành toàn, nàng vì ĐếQuân mà bỏ một mạng, không nghĩ Đế Quân phụ nàng như vậy. Vậy thì,trước khi cha nàng

chết đã để lại lưu ly bài cho nàng, tượng trưng cho lời hứa của Đế Quân,hiện giờ nàng sẽ để Đế Quân trả lại tình nghĩa của cha nàng cho mình, thựchiện một yêu cầu

của nàng.

Cơ Hoành ép Đông Hoa phải hưu thê*, thề bỏ trống địa vị Đế hậu, mãi mãikhông lập gia đình.

*Hưu thê: bỏ vợ

Đông Hoa rốt cuộc cũng cất tiếng nói: “Phụ thân ngươi nhất định là khôngthể ngờ tới ngươi lại dùng lưu ly bài để yêu cầu ta như vậy”, nhìn khuônmặt đầy nước mắt

của nàng, lại nói: “Lưu ly bài tuy tượng trưng cho lời hứa của bổn quân,nhưng phải được bổn quân cho phép, hiện giờ bổn quân cứu ngươi mộtmạng, hóa giải thu

thủy độc trên người ngươi, đưa ngươi trở về Ma tộc dàn xếp an ổn, coinhư đáp lại ân tình năm ấy của phụ thân ngươi. Ngươi trả lại lưu ly bài chobổn quân, từ nay về

sau, sự sống chết của ngươi không còn liên quan tới bổn quân. Bổn quânkhông muốn phải nhìn thấy ngươi nữa”.

Cơ Hoành ngạc nhiên hồi lâu, cuối cùng gào khóc.

Thu thủy độc có hai cách giải nhanh – chậm, cách chậm chính là như nămtrăm năm trước lúc Cơ Hoành mới trúng độc này, dùng pháp thuật kết hợpvới tiên đan giải

Page 608: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

độc hóa giải một tầng độc, ổn định độc tính, sau đó đưa nàng tới Phạn Âmcốc yên lặng. Cách nhanh chính là chuyển độc trên cơ thể nàng vào thân thểmình, sau đó

bản thân uống thuốc tự giải độc. Độc trên người Cơ Hoành lúc này chỉ cóthể giải bằng cách thứ hai.

Độc trên người Cơ Hoành không thể chống đỡ được quá lâu, giải độc cầnsáu bảy ngày liền, đưa nàng tới Ma tộc cần thêm một ngày nữa. Đế Quântính toán ngày,

điệp trụ thuật lại không thể vào trong không gian Bích Hải thương linh, liềnlấy bút viết hai phong thư, để Yến Trì Ngộ đi Bích Hải thương linh trước,một phong thư

mang cho Phượng Cửu, một phong thư cho hai người chủ trì là mẹ nàng vàTrọng Lâm. Trong thư kể rõ ngọn nguồn mọi chuyện. Trong thư gửi cho mẹPhượng Cửu

và Trọng Lâm còn nói hai người cần chú ý, không được hoãn yến tiệc đểtránh người ta nghĩ yến tiệc này chỉ là trò đùa, cứ nói quy củ ở Bích Hảithương linh là mời

chúng tiên đến dự tiệc ở lại bảy tám ngày, tám ngày này trong cung mở yếntiệc, chờ tám ngày sau hắn trở lại sẽ tổ chức thịnh yến.

Sự an bài này, không thể nói là không tận tâm. Nhưng phong thư ấy lạikhông thể đưa đến Bích Hải thương linh đúng hạn.

Trọng Lâm đột nhiên nói: “Nghe nói điện hạ đã biết Đế Quân chỉnh sửa kýức của điện hạ, như vậy, điện hạ có biết vì sao Đế Quân phải làm như vậykhông? Thứ cho

tiểu thần cả gan đoán thử, khi biết Đế Quân thay đổi ký ức của điện hạ,điện hạ nhất định là sẽ rất tức giận, có lẽ sẽ nghĩ Đế Quân muốn làm gì thìlàm không tôn

trọng người vân vân, cũng nghĩ sẽ không tha thứ cho Đế Quân nữa, sau này

Page 609: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

mãi mãi không cùng đường với Đế Quân đúng không? À, không phải làđiện hạ chỉ nghĩ

không thôi, mà điện hạ thực sự đã làm vậy”, lại nói, “Điện hạ từng làm mộtcon hồ ly có linh tính sống trong Thái Thần cung, tiểu tiên theo bên cạnhđiện hạ, tính tình

của điện hạ, tiểu tiên cũng coi như nắm được năm phần. Nhưng điện hạ đãcó lúc nào từng nghĩ rằng, có lẽ Đế Quân còn có nỗi khổ tâm?”.

Hồi lâu, hắn cười khổ nói: “Đế Quân từng hỏi qua thiên mệnh, thiên mệnhnói, thực ra Đế Quân và điện hạ không có duyên phận. Đế Quân biết, nếukhông thay đổi

ký ức của điện hạ, sợ rằng khả năng có thể quay trở về cùng điện hạ làkhông nhiều. Thiên mệnh đã định như vậy, Đế Quân chỉ dùng biện phápcủa mình để bảo vệ

đoạn nhân duyên này thôi. Có lẽ là phương pháp đó không tốt, nhưng cũngđã là tận sức phải không? Chỉ là, ai có thể tranh chấp được với thiênmệnh?”.

Sắc mặt Phượng Cửu tái nhợt, nước mắt tếp nối nhau rơi xuống, cắn chặtmôi.

Thiên mệnh nói hai người họ duyên mỏng, quả nhiên duyên mỏng.

Yến Trì Ngộ mang theo hai phong thư của Đông Hoa vội vàng chạy tớiBích Hải thương linh, không ngờ tới giữa đường lại gặp phải kẻ địch, mộtphen ác chiến, Tiểu

Yến cuối cùng thất bại, ngã vào trong núi Kim Ngã, được sơn thần ở núicứu về, hôn mê suốt mấy tháng.

Sau khi Đông Hoa đưa Cơ Hoành về Ma tộc, lúc Trọng Lâm phụng lệnhPhượng Cửu đến tìm hắn, mới biết hai phong thư ngày đó không đưa tới,vội vàng chạy tới

Thanh Khâu, nhưng vừa ra khỏi biên giới Ma tộc, lại cảm giác được đại

Page 610: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

biến trong thiên địa. Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh sau lần điều phục ba trămnăm trước, không

ngờ lại muốn sụp đổ.

Chọn sụp đổ vào lúc này, quả là thiên mệnh.

Trong điện có ánh sáng nhạt của mấy viên Minh Châu, Trọng Lâm chậm rãinói Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh là vật gì rồi tiếp: “Năm trăm năm trước,Diệu Nghĩa Tuệ

Minh Cảnh đã từng có dấu hiệu muốn sụp đổ, Đế Quân hao phí nửa phầntiên lực mới có thể điều phục, rồi sau đó chìm vào giấc ngủ trăm năm. Lúcđó hình như có

tin đồn Đế Quân muốn thấu hiểu nỗi cay đắng của nhân gian nên xuốngphàm giới lịch kiếp. Tính tình Đế Quân như vậy, làm sao đột nhiên có thểcó ý tưởng xuống

phàm giới trải nghiệm nỗi khổ nhân gian chứ? Thái Thần cung tung tin đồnnhư vậy cũng chỉ vì muốn che giấu chuyện Đế Quân đang say ngủ mà thôi.Đế Quân sau

trăm năm tỉnh lại liền toàn tâm toàn ý chuẩn bị tinh lọc Tuệ Minh Cảnh.Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh tích cóp từng chút từng chút khí độc suốt mấychục vạn năm, cho

dù là Đế Quân cũng khó có thể tinh lọc ngay được, phải tổn hao tiên lực vàít nhất một nửa tiên nguyên* mới xong. Vốn Đế Quân là một tôn thần nhưvậy, chỉ cần lưu

được một chút ít tiên nguyên, ngủ liền mười vạn năm, đến lúc thiên địathay đổi vẫn có thể trở lại tiên giới. Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh chọn đúngthời điểm đó mà sụp

đổ, biện pháp tốt nhất đối với Đế Quân chính là tinh lọc hoàn toàn nó mộtlần, lưu lại năm phần tiên nguyên, rồi ngủ mười vạn năm”.

*Nguyên: nguyên khí

Page 611: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Trong sự yễn lặng tới kinh người, Trọng Lâm nhẹ giọng nói: “Nhưng ĐếQuân lại phái ta chạy về tầng trời ba mươi sáu, tới Thanh Vân điện lấyLiên Tâm Kính. Liên

Tâm Kính là thánh vật điều phục Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh. Trước sựsống và cái chết, Đế Quân lại không lựa chọn tinh lọc Tuệ Minh Cảnh màđiều phục nó một

lần nữa. Điện hạ có biết, vì sao Đế Quân lại chọn như vậy không, Đế Quânchọn như vậy sẽ có hậu quả gì không?”.

Trong điện Ngọc Hợp hoàn toàn không có tiếng người, chỉ có Trọng Lâmthan nhẹ: “Điều phục Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh hao phí nửa tiên lực củaĐế Quân, vốn là

ngủ say một trăm năm cũng sẽ bình phục trở lại, nhưng lúc đó Đế Quân dẫnthu thủy độc trên người Cơ Hoành lên thân thể mình, thu thủy độc đã thấmvào tiên

nguyên, người trúng thu thủy độc, muốn hồi phục tiên lực như ban đầu phảimất thời gian gấp năm lần bình thường. Nhưng Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnhsau một lần

điều phục chỉ có thể chống đỡ hai, ba trăm năm thôi, căn bản không có thờigian cho Đế Quân hồi phục trở lại như lúc đầu, đợi tới lúc Diệu Nghĩa TuệMinh Cảnh

sụp đổ lần nữa, Đế Quân e rằng chỉ có thể lấy toàn bộ tiên lực và tiênnguyên còn lại để ngăn chặn, sau khi Đế Quân đi…”, Trọng Lâm ngửa đầunhìn lên trời, không

thể nói tiếp nửa câu sau, ngược lại nói: “Đế Quân cao minh hơn tiểu tiênrất nhiều lần, làm sao không biết lựa chọn hai con đường này cái nào hơn,cái nào kém? Theo

bản năng sẽ chọn cách tốt hơn, nhưng lại không thể chịu đựng nổi rằng sauvài chục năm nữa quay lại tiên giới sẽ không còn được thấy điện hạ. ĐếQuân lo lắng

Page 612: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

không có ngài che chở điện hạ sẽ không chịu được kiếp số thăng lênthượng thần. Thay vì như thế, chi bằng ngài ra đi, như vậy còn có thể sốngmấy trăm năm thống

khổ cùng điện hạ. Có điều, chỉ cô độc, chỉ…”, thanh âm Trọng Lâm nghẹnngào: “Chỉ là điện hạ biến mất đã hết hai trăm năm”.

Môi đã bị cắn chảy máu, nhưng Phượng Cửu không hề hay biết.

Trọng Lâm lại tiếp tục than thở: “Điện hạ có biết hai trăm năm này trôi quanhư thế nào không? Điện hạ rốt cuộc cũng đã hiểu được, vì sao Đế Quânthà rằng dùng

quyền vị phong tỏa Dao Trì cũng muốn ép điện hạ trở lại? Tất cả cũng chỉlà vì, đó là lần cuối cùng gặp mặt đời này thôi. Có điều, đã có quá nhiềuhiểu lầm, mà Đế

Quân lại không muốn nói ra, sợ rằng điện hạ sẽ bứt rứt. Đế Quân… Lúcđầu muốn tinh lọc Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh rồi cùng điện hạ say ngủ,sau đó lại nghĩ, sau

khi ngài vũ hóa rồi, cuộc đời của điện hạ còn rất dài, không muốn điện hạcả đời phải cắn rứt, điện hạ có biết, làm như vậy khó khăn tới nhường nàokhông? Mà ở Lưu

Ly các, lúc Đế Quân nói với điện hạ rằng hai trăm năm qua, Đế Quân sốngkhông được tốt, điện hạ đã nói với Đế Quân điều gì?”.

Nàng làm sao có thể không nhớ rõ nàng đã nói với hắn điều gì chứ?

“Những thứ ngài cho ta… ta không cần, thật ra thì ngài cũng không cần chota những thứ này, chúng ta đều đã trưởng thành rồi”.

Bàn tay vô ý thức ôm lấy ngực, nước mắt rốt cuộc cũng không chảy xuống.

Tạ Cô Châu nói: “Trọng Lâm đại nhân, đủ rồi”.

Trọng Lâm giống như mất đi khí lực, đờ đẫn lấy ra một chiếc khăn gấm từtrong tay áo, đưa tới tay Phượng Cửu, vừa mở khăn ra đã thấy chiếc nhẫn

Page 613: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

lưu ly Đông Hoa

từng muốn tặng nàng, trên mặt nhẫn là hình phượng múa màu son điểm chútvàng ròng, chói lọi như ánh bình minh.

Trọng Lâm thấp giọng nói: “Đế Quân vốn lệnh cho tiểu thần rằng sau khingài vũ hóa nhất định phải đưa cái này cho điện hạ, nhưng”, cười khổ mộttiếng, nói: “Hiện

giờ tiểu thần đã làm theo, nhưng đã làm trái ý Đế Quân, nên không thể coilà tuân lời. Đế Quân nói, lồng Thiên Cương mà lúc đầu ngài tặng cho điệnhạ, sau khi ngài

vũ hóa sẽ mai một đi, sợ rằng không thể che chở cho điện hạ nữa. Đế Quântặng nhẫn lưu ly này cho điện hạ, chiếc nhẫn lấy một nửa trái tim của ĐếQuân làm thành,

cho dù ngài có biến mất cũng sẽ không mất đi, vĩnh viễn có thể che chởcho điện hạ”.

Một nửa trái tim. Trí nhớ tìm về như thủy triều dâng. Nàng hoảng hốt nhớlại khi ấy hai người mới vào A Lan Nhược chi mộng, trong lúc trí nhớnàng hỗn loạn, hắn gạt

nàng rằng nàng đã tha thứ cho hắn, bởi vì hắn quỳ xuống cầu xin. Nàng đãnói gì?

“Chàng khẳng định là chỉ quỳ xuống cầu xin thôi ư? Mặc dù ta không nhớđược nữa, nhưng chàng quả quyết là không làm chuyện gì mất mặt khác nữasao?”.

“Không nên bởi vì ta không nhớ được nữa mà lừa gạt ta, quỳ một lúc đã cóthể khiến ta hồi tâm chuyển ý thật là quá coi thường ta, ta không tin”.

Hắn đã trả lời thế nào?

“Nhưng nếu muốn nàng tha thứ, ta cần phải làm sao, Tiểu Bạch?”.

Nàng nói điều gì?

Page 614: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

“Moi tim, ta nghe nói muốn chứng minh tình cảm của người khác có phải làthật hay không, người ta thường moi tim làm chứng… Bởi vì moi tim chínhlà đi tìm cái

chết, lấy cái chết để bảo vệ người mình yêu quý, thực rất đáng quý trọng,rất đáng tin tưởng”.

Cổ họng chợt cảm thấy vị ngọt, nàng cố gắng nuốt xuống, thanh âm hoàntoàn biến dạng: “Hắn không thể cứ như vậy mà vũ hóa, Trọng Lâm, ta cònrất nhiều lời chưa

nói với hắn, ta phải gặp hắn một lần, ta…”.

Thần sắc trọng Lâm đầy bi ai nói: “Không còn kịp rồi, điện hạ chẳng lẽkhông thấy trời đầy sao băng sao?”.

Bên ngoài điện, quả thực sao đã rơi xuống gần hết.

Nàng lảo đảo, không đợi Tạ Cô Châu đỡ lấy đã tự mình chống dậy, hốcmắt đỏ lên, rõ ràng là chỉ cất nên lời cũng thấy phí sức, nhưng mỗi câu đềunói rất rõ ràng,

cơ hồ như nghiến răng nghiến lợi: “Cái gì gọi là không còn kịp nữa? Saođã rơi hết thì liên quan gì đến ta? Ngài không phải đã nói lúc đầu hắn địnhngủ say vài chục

vạn năm cũng cho ta theo hắn sao? Lúc này hắn muốn đi chịu chết, ta chẳngphải là càng nên đi theo ư? Cái gì mà cuộc đời ta còn dài, muốn ta mãi mãisống tốt chứ?

Hắn nhất định sẽ không hy vọng như vậy, trong lòng hắn muốn ta sẽ chếtcùng hắn”.

Nàng rốt cuộc lại bật lên khóc, như thể trẻ nhỏ ăn vạ: “Nếu hắn thực sựnghĩ như vậy, ta và hắn coi như xong. Thiên mệnh nói chúng ta không códuyên phận, chết

chung chẳng phải là duyên phận mãi còn sao?”.

Page 615: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Tạ Cô Châu nghe tiếng khóc của Phượng Cửu liền bước lên nói với TrọngLâm: “Tinh lọc Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh, cần phải chọn một địa điểm,Trọng Lâm đại

nhân, rốt cuộc hiện tại Đế Quân đang ở đâu?”.

Trọng Lâm nhắm mắt nói: “Ở Bích Hải thương linh có một vdòng BíchHải, cũng có một đầm nước bạc. Bích Hải ở trong, đầm nước bạc ở ngoài,Đế Quân lúc này

có lẽ đang ở bên cạnh đầm nước ấy, giờ chạy tới, có lẽ còn kịp gặp mặtlần cuối”.

Thời gian làm tiên của Diệp Thanh Đề mới được ít nên chiến trường củathần tiên là như thế nào, hắn thực ra không có chút khái niệm gì, vì thế tớilúc tìm được tới

đầm nước bạc trong Bích Hải thương linh, thấy tình cảnh trước, DiệpThanh Đề vô cùng khiếp sợ.

Bức tường thành che chở là luồng ánh sáng bạc trong suốt đột ngột hiện lêndọc theo bờ đầm nước, không biết là cao tới đâu, đâm lên màn trời màuđen trên cao,

khắp trời sao nối tiếp nhau rơi xuống như hoa tàn. Những ngôi sao rơixuống đều hướng về bức thành che chở trên đầm, bỗng hòa làm một vớitường thành, tường

thành này tựa hồ như là lấy ánh sao kết thành. Mà Bích Hải bên trong bứctường cuồn cuộn sóng, sóng từng đột nhô lên cao, trên đầu ngọn sóng, tử ytôn thần đang

cầm kiếm chiến đấu quyết liệt với nữ yêu lấy hồng lăng* làm vũ khí.

*Hồng lăng: vải điều đỏ

Yêu tức màu đen phía sau yêu nữ ngưng tụ lại thành một con cự mãng bađuôi, giống như một con cự thú* thực sự có ý thức, liều mạng tìm kiếmthời cơ đụng vào

Page 616: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

bức tường che chắn hòng phá vỡ. Tử ý thần tôn phía sau luồng ngân quangthì thi thoảng hóa thành long, chốc lát lại thành phượng, có lúc biến thànhkỳ lân thú,

chiến đấu liều chết cùng cự mãng ba đuôi.

*Cự thú: con thú lớn, khổng lồ

Giữa tường thành bảo vệ vang lên tiếng gầm thét tức giận của dị thú, tiếnggầm kinh thiên động địa, khuấy sóng nước hóa thành cơn mưa lớn, trongmắt hồng y yêu nữ

hiện ra hận ý, tử y thần tôn sắc mặt tái nhợt, gương mặt vô cùng bình tĩnh,Thương Hà kiếm trong tay mỗi lúc xuất chiêu càng thêm nhanh, mỗi chiêucàng thêm sát ý.

Cùng lúc đó, luồng ngân quang hóa thành một con thụy thú* bao vây cựmãng, cự mãng liều mạng muốn ra, dùng một lực vô cùng lớn, cùng đẩycon thụy thú đâm

vào bức tường che chắn, trong nháy mắt, đất núi rung chuyển, nữ yêu và vịtôn thần đều phun ra một ngụm máu tươi.

*Thụy thú: con thú may mắn

Diệp Thanh Đề đi tới đây vốn là để ngăn cản Phượng Cửu, liền thừa dịpPhượng Cửu chăm chăm nhìn trận đấu mà dùng tiên thuật trói chặt cánh tayhai người lại với

nhau.

Hắn nghĩ, nàng mặc dù một mực muốn nhập trận cùng chịu chết với ĐôngHoa, nhưng nếu đã cột tay vào với hắn thì nàng sẽ không tùy tiện làm bừa,đưa thêm hắn đi

chịu chết.

Đương nhiên, hắn biết làm như vậy, cả cuộc đời này nàng sẽ hận hắn,nhưng so với việc cứu một mạng cho nàng, như vậy có tính là gì.

Page 617: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Hắn đợi nàng khóc lóc van xin cởi trói, nhưng lại kinh ngạc khi thấy nàngchỉ nghi hoặc quay đầu sang nhìn hắn một cái, đồng thời giơ hai cánh tayđã trói chặt lên,

trên mặt vẫn còn nước mắt, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ trấn định, nhẹ giọnghỏi hắn: “Ngươi có biết bức tường ngân quang kia là Đế Quân lấy sao trênCửu Trùng Thiên

làm thành kết giới không? Loại kết giới này, trừ phi là người trong kết giớichủ động mở ra, bằng không người ngoài không thể vào được”, nàng nhìnvề phía hắn:

“Ngươi buông tay có được không? Cho dù không trói ta, ta cũng không vàođược kết giới ấy”.

Hắn nghĩ, nói lý lẽ làm động lòng người, quả nhiên rất tốt, nàng so vớitưởng tượng của hắn còn tỉnh táo hơn nhiều. Nhưng chuyện trên tiên giới,hắn không thể hiểu

biết được bằng nàng, làm sao biết nàng có gạt hắn hay không?

Hắn rất kiên định lắc đầu.

Nàng không để ý, ngược lại giọng càng thêm nhỏ, nói: “Đế Quân lúc nàyđã xuất chiêu rất thần tốc, lộ vẻ muốn mau chóng kết thúc cuộc chiến, mộtkiếm giết chết

Miểu Lạc, hắn có thể… đã cảm thấy mình không còn sức chống nổi nữarồi, nếu còn tiếp tục hao tổn sức lực, sau khi diệt trừ Miểu Lạc sẽ lâm vàocảnh sức cùng lực

kiệt, như thế làm sao có thể tinh lọc được những khí độc trong kết giớikia?”.

Lời nói nàng mềm nhẹ, tựa như đang giới thiệu và phân tích chiến cuộc,khiến cho hắn nhất thời buông lơi. Đúng lúc này, cánh tay trái trói cùng vớinàng đột nhiên bị

đưa lên, đâm thẳng vào bức tường kết giới.

Page 618: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Hắn chưa kịp phản ứng, thân thể đã nặng nề đụng vào kết giới, nhưng nàngkhông hiểu vì sao đã lọt vào bên trong kết giới, mà hai cánh tay, một củanàng, một của

hắn vẫn còn đang ở ngoài kết giới. Sắc mặt nàng vô cùng thong dong, bàntay trái xuất ra Đào Chú kiếm, nhuyễn kiếm ra khỏi vỏ, lập tức muốn chémvề phía tay áo

phải của nàng. Hắn giật mình, vội vàng niệm quyết, lúc hai cánh tay rời ra,lập tức cánh tay nàng quay trở lại, gắn vào vai, nơi tay áo đã bị Đào Chúkiếm chém đứt,

hoàn hảo như thể chưa có gì xảy ra. Hắn toát mồ hôi lạnh, nàng lại hémiệng cười tươi với hắn, trong chốc lát đã phi thân vào chiến cục hỗnloạn.

Tại sao nàng có thể vào kết giới? Hắn bỗng nhiên nhớ tới trên bàn tay tráicủa nàng có đeo nhẫn lưu ly, đó là nửa trái tim của Đông Hoa, có một nửatrái tim của người

tạo kết giới, đương nhiên nàng có thể vào đó mà không gặp bất cứ trở ngạigì.

Nhìn thân ảnh màu trắng bay vào trận gió tanh mưa máu kia, Diệp ThanhĐề nhất thời nghẹn họng, lảo đảo hai bước, ngã ngồi trên mặt đất.

Phượng Cửu ẩn ở một bên kết giới, chỉ cảm thấy tiếng gió ào ào như có thểthổi bay người đi. Lúc Trọng Lâm nói về Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh cónhắc rằng bởi vì

tiên trạch của mỗi người là khác nhau nên chỉ có thể lấy một loại tiên lựchóa giải khí độc bên trong Kính, nếu như có tiên lực khác quấy rầy bêncạnh sẽ sinh ra tai

họa. Phượng Cửu biết, nàng không thể giúp được Đông Hoa tinh lọc khíđộc, việc nàng có thể giúp hắn là đối phó với Miểu Lạc.

Trong Phạn Âm cốc, Phượng Cửu từng giao đấu với Miểu Lạc một lần,

Page 619: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

nàng biết mình không phải là đối thủ của nó.

Nàng đã hoàn toàn không còn để ý đến sống chết, nhưng không phải làtrong đầu hoàn toàn trống trơn không biết suy nghĩ, hiểu được có đôi khi hỗtrợ lại biến thành

làm phiền, mà nàng tuyệt đối không phải tới thêm phiền cho Đông Hoa.Nàng chỉ biết một chiêu có thể tới gần với Miểu Lạc, chính là một chiêumà Đông Hoa đã dạy

nàng trong Phạn Âm cốc. Lúc đó Đông Hoa ôm eo nàng, nắm lấy bàn tayđang cầm kiếm của nàng, thì thầm nhắc nhở bên tai: “Chú ý”. Nàng lúc đầucũng không

thấy rõ ràng lắm, nhưng đã từng hồi tưởng lại vô số lần, luyện tập vô sốlần, tại sao như thế, nàng không hiểu, chẳng qua là hắn dạy nàng nên theobản năng nàng

muốn luyện, muốn hiểu cho thông.

Nàng hiện giờ mắt tinh tai thính, cực kỳ tỉnh táo, trên ngọn sóng lớn đangdâng trào, Miểu Lạc dưới từng bước bức bách đẩy lùi của Đông Hoa chỉđành phải khoái

công mau thủ*, mà con cự mãng ba đuôi thì bị dẫn tới bên bờ đầm nướcđánh nhau với thụy thú của Đông Hoa, phía sau Miểu Lạc hiện ra một khehở lớn. Đây là cơ

hội duy nhất.

*Khoái công mau thủ: tấn công nhanh mà phòng thủ cũng phải nhanh

Đào Chú kiếm cấp tốc đâm tới, tụ hội toàn bộ tiên lực trên cơ thể nàng,mang theo luồng ánh sáng khổng lồ, lóe sáng giữa bầu trời không có chútánh mặt trời, xung

quanh vang lên âm thanh sắc bén như xé rách không gian. Một chiêu ĐôngHoa đích thân dạy nàng kia cũng không phải là một chiêu thức chớp nhoángmà quan trọng

Page 620: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

hơn là thân hình biến hóa, liên tục thay đổi chỉ trong nháy mắt, khiến kẻ thùkhông thể phát hiện rốt cuộc là đối phương sẽ tấn công từ hướng nào. ĐàoChú kiếm lúc

này đang nhằm về phía lưng Miểu Lạc, nhưng nàng lại muốn đâm vào phíabên thắt lưng của nó.

Quả nhiên, mặc dù nàng dùng toàn lực xuất ra một kiếm, hồng y yêu tônvẫn có thể vượt qua, chẳng qua là Đào Chú kiếm đã lướt qua một phầnmáu và thịt nơi thắt

lưng nó. Miểu Lạc bị chọc giận, vừa trở tay đã ra một chưởng nhằm thẳngvào ngực nàng, nàng lập tức bị đánh bay ra xa, mà Thương Hà kiếm đúnglúc này đã mạnh

mẽ đâm vào lưng Miểu Lạc đang bị nàng đánh lạc sự chú ý. Lưỡi kiếmlạnh như thể xuyên qua tim, trái một nhát, phải một nhát, chặt đứt nửa thânMiểu Lạc. Một

kiếm vừa rồi quả thực rất tàn nhẫn, yêu huyết* tuôn ra mênh mông, nhuộmđỏ cả cơn mưa lớn trong kết giới. Trong màn mưa đỏ màu máu, PhượngCửu xa xa nhìn về

phía Đông Hoa, thấy trong mắt hắn hiện ra vả giận dữ và đau xót, vội vàngđi về hướng nàng, khẩu hình miệng khi phát âm như thể gọi tên nàng, nàngliền cố gắng

nhếch khóe môi khẽ cười với hắn.

*Yêu huyết: máu của yêu quái

Yêu tôn đã bị diệt, con cự mãng ba đuôi liền biến mất theo, quay về làmmột đám khí tức màu đen như ban đầu, con thụy thú màu bạc cũng ngửa đầugầm một tiếng,

trở lại làm một luồng ngân quang. Thương Hà kiếm trôi nổi ngay giữa kếtgiới, trong nháy mắt biến thành một thanh kiếm khổng lồ, cao ngang với kếtgiới, rồi bảy

Page 621: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

mươi hai kiếm ảnh hiện ra chém đôi kết giới thành hai phần.

Tất cả khí độc đều bị ngăn lại ở một nửa kết giới bên kia, bên này chỉ cònhai người họ.

Phượng Cửu cảm thấy trí tưởng tượng của bản thân thời khắc này quả thựcphong phú.

Có lẽ khoảnh khắc tươi đẹp nhất của cuộc đời nàng chính là ở khoảnh khắcnày.

Nàng cảm giác bản thân mình giống như một con chim non xinh đẹp giangcánh, cũng giống như một đóa hoa thụy liên* chớm nở, lại giống như mộtdòng nước bạc,

như ánh trăng mềm mại dịu dàng. Đó là những gì đẹp nhất hiện tại nàng cóthể nghĩ tới, nàng cảm giác mình đẹp như vậy khi từ từ rơi vào lồng ngựcĐông Hoa. Nói

không chừng đây chính là lần gặp mặt cuối cùng trong kiếp này của haingười, nàng sao có thể không đẹp được?

*Thụy liên: hoa súng

Nàng thuận thế ôm lấy cổ Đông Hoa, hắn đang dùng sức ôm nàng, tay vỗvề vết thương trên ngực nàng, giọng gấp gáp hỏi nàng có đau không. Nàngnằm trong ngực

hắn cố gắng cắn cắn môi để có được chút huyết sắc, ngẩng đầu lên nhìn hắnnói không đau.

Sắc mặt nàng mặc dù tái nhợt nhưng đôi môi lại hồng nhuận, hắn yên lòng,mệt mỏi hỏi nàng: “Tại sao lại tới đây? Chẳng lẽ trước kia đi học nàngchưa được biết kết

giới này vô cùng nguy hiểm, nàng có biết nàng không thể ra khỏi đâykhông?”.

Nàng nằm trong lòng hắn gật gật đầu: “Ta biết chứ”. Nàng biết vì sao hắn

Page 622: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

phải dùng sao trên Cửu Trùng Thiên để tạo ra kết giới này, kết giới tạo từsao thường vây

khốn ngoại vật, nếu như đã vào trong kết giới, trừ phi là giết chết người tạora kết giới, bằng không thì không ai có thể chạy thoát. Mà người tạo ra kếtgiới, nếu muốn

ra khỏi kết giới ấy chỉ có cách tiêu diệt hết tất cả những vật cản có trongkết giới. Hắn tạo ra kết giới này, vốn là muốn cùng đồng vu quy tận* vớiDiệu Nghĩa Tuệ

Minh Cảnh, nàng mặc dù không phải là người thông minh tuyệt đỉnh, nhưngnàng hiểu được như vậy.

*Đồng vu quy tận: cùng nhau chịu chết

Nét mặt hắn mê mang nhìn nàng: “Nếu biết, tại sao nàng còn vào?”, hắnthở dài hỏi nàng, “Nàng bảo ta phải làm sao mới đưa nàng ra ngoài đượcđây?”.

Nàng có chút tủi thân: “Tại sao lại muốn đưa ta ra ngoài? Những lời hômấy ta nói có phải đã tổn thương chàng rất nhiều không? Chẳng lẽ chàngkhông cần ta nữa?

Nhưng chàng cũng từng tổn thương ta, chúng ta hòa nhau được chứ? Ta tớiđây với chàng, ta nghĩ trong lòng chàng cũng muốn có ta ở đây, đúngkhông?”.

Hắn ngơ ngác hồi lâu, lại nở nụ cười: “Nàng nói không sai, ta thực sựmuốn nàng tới, ta đi đâu cũng muốn mang nàng theo, cho dù có vũ hóa cũngmuốn…”, hắn

nhắm mắt lại, “Nhưng không được, Tiểu Bạch, nàng còn nhỏ như vậy, cuộcsống đang đợi nàng còn rất dài”.

Nàng thấy hắn tới nước này còn muốn nàng tiếp tục sống, khiến nàng bỗngnhiên cảm thấy biết ơn một chưởng kia của Miểu Lạc.

Tay nàng xoa mặt hắn, nhẹ giọng thở dài: “Sợ rằng không được nữa rồi,

Page 623: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

chàng mặc dù không muốn đưa ta đi theo, nhưng ta… không chừng còn sẽđi trước chàng”.

Nàng chợt ho một tiếng, nàng đã chịu đựng lâu như vậy, cuối cùng cũng đãkhông còn nhịn được nữa, một chưởng khi nãy của Miểu Lạc tuy khôngdùng bao nhiêu

lực, nhưng nàng đúng lúc ấy đang kiệt sức, không khỏi bị tổn hại tới tiênnguyên.

Sắc mặt Đông Hoa bỗng nhiên trắng bệch, đưa tay dò tìm mạch của nàng,nhưng nàng lại cầm lấy tay hắn áp tới trước miệng: “Đông Hoa, ta đau, nóimột lời thật lòng

cho ta nghe đi”. Nàng thường không gọi hắn là Đông Hoa bởi có chútngượng ngùng, lúc này gọi hắn như vậy, khuôn mặt nàng khẽ đỏ ửng lên,sắc mặt đã dễ nhìn

hơn.

Hắn nhắm chặt hai mắt, thanh âm khàn khàn, thấp giọng nói: “Nàng muốnnghe điều gì thật lòng?”.

Trong miệng nàng cảm giác thấy có một mùi vị tanh: “Nói chàng thích ta”.

Đầu hắn đặt trên vai nàng, nàng cảm thấy áo ở vai đã ướt một mảng, ngheđược giọng nói bên tai của hắn: “Ta yêu nàng”.

Cảm giác đau ở ngực dần dần mất đi, cả người cũng dường như đang baylà là, tay nàng xoa mái tóc bạc của hắn, cũng nhẹ nhàng đáp lại: “Ta cũngyêu chàng”.

Thanh âm của nàng dần có chút mơ hồ, nhưng vẫn không quên dặn dò hắn:“Lát nữa khi tinh lọc yêu khí chàng cũng phải nắm tay ta, chúng ta đã nóirồi, chàng đi

đâu, ta đi theo đó”, lẩm bẩm nói thêm, “Ta là người hiểu chàng nhất, tamuốn ở bên cạnh chăm sóc chàng”.

Page 624: Cham Thuong Thu Ha - Duong That Cong Tu

Hắn đưa nàng tựa vào trước ngực mình, đặt một nụ hôn xuống trán nàng,đồng ý: “Được”.

Nàng mơ mơ màng màng nhấn mạnh: “Nắm lấy tay ta, đừng bao giờbuông”.

Hắn trả lời: “Ừ, sẽ mãi nắm tay nàng”.

Trong kết giới long lanh sáng chói đã bị chia đôi bởi bảy mươi hai thânkiếm ảnh, một bên sóng lớn cuộn trào dữ dội, yêu khí tràn ngập khắp nơi,một bên sóng xanh

kết thành giường ngọc, tử y thiếu niên ôm lấy bạch y thiếu nữ trong lòng,tựa như một bức tượng điêu khắc.

Hồi lâu sau, tử y thiếu niên giơ tay lên kết một chùm sáng bạc.

Trong kết giới, hoa phật linh bồng bềnh rơi xuống, vô cùng bình yên, tựanhư một cơn mưa tuyết vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại…

———————————————–

Tình hình là từ hôm qua tới giờ, còn thấy cụ bị chặt chém nhiều quá, nênhôm nay còn nổi lòng từ bi, quyết định cứu vớt cuộc đời cụ :)

Lịch đăng eb sẽ đc thông báo vào tối nay nhé cả nhà :D

END.Mời vào blog daotieuvu.blogspot.com để tải nhiều truyện hơn!