22
Tác Gi: Dip Lc Vô Tâm Người Dch: Hà Giang ANH KHÔNG MUN ĐỂ EM MT MÌNH  www.vuilen.com 142 Chương 8 Tiu Anh Un Trit thường nói: “Nếu có kiếp sau, ta chmong có thlàm mt dây thường xuân.” Ta hi chàng vì sao, chàng chcười không đáp. Có mt hôm, cui cùng thì ta đã biết đáp án... 1 Trit Vương gia ttrước đến nay luôn khiến cho biết bao ntkinh thành say đắm đã phi lòng mt vũ cơ, đêm nào chàng cũng ngi trên thuyn thi sáo, hát ca, lưu luyến quên v. Khi tin này truyn đến Trit vương ph, ta đang cm lược chi mái tóc dài trong tay, khmm cười, coi đó là my li đàm tiếu nhm nhí ca đám người vô công ri ngh. Cho dù đám người trong phđều bàn ra tán vào sng động như tht, ta cũng tuyt đối không tin, vì Un Trit đã tng ha vi ta: Kiếp này chàng skhông bao giphta. Un Trit, trong lòng ta thm nhđến hai tnày, ta như li nhìn thy chàng trước lúc ly bit, vóc dáng thanh khiết như mây trng gia trn gian, mo như thn tiên. Chàng cúi người, hít tht sâu mùi hương trên mái tóc ca ta, khuôn mt tun mhơi xu xung. “Tiu Anh, chưa đến mt tháng là ta squay v, không phi nhta đâu.” Tính nhm ra thì tlúc chàng tbit ta đến nay đã by by bn mươi chín ngày ri, sao chàng vn chưa trv? Không phi là...? Ta lc đầu, cgt đi suy nghĩ không hay trong đầu. Un Trit nht định squay v, chàng đã ha vi ta lúc nào trvsvbc ha đẹp nht vta. Chàng còn bo sđọc kinh Kim Cang 1 cho ta nghe, nhng chuyn mà chàng đã ha vi ta thì chưa bao ginut li. Chc chn có chuyn ngoài ý mun đã xy ra mi làm chm lch trình ca chàng, ta tan i mình như vy. Vô tình, cuc nói chuyn ca hai nha hoàn là Cm St và Mc Cm đã lt vào tai ta. Cm St nói: “Tôi nghe nói, Vương gia nhà ta đã mê đắm mt nàng

Chương 8 Tiểu Anh U - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhkhongmuondeemmotminh/... · lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Chương 8 Tiểu Anh U - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhkhongmuondeemmotminh/... · lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn

Tác Giả: Diệp Lạc Vô Tâm Người Dịch: Hà Giang ANH KHÔNG MUỐN ĐỂ EM MỘT MÌNH

 

www.vuilen.com 142

Chương 8

Tiểu Anh

Uẩn Triệt thường nói: “Nếu có kiếp sau, ta chỉ mong có thể làm một dây

thường xuân.”

Ta hỏi chàng vì sao, chàng chỉ cười không đáp.

Có một hôm, cuối cùng thì ta đã biết đáp án...

1

Triệt Vương gia từ trước đến nay luôn khiến cho biết bao nữ tử kinh thành

say đắm đã phải lòng một vũ cơ, đêm nào chàng cũng ngồi trên thuyền thổi sáo, hát ca, lưu luyến quên về.

Khi tin này truyền đến Triệt vương phủ, ta đang cầm lược chải mái tóc dài trong tay, khẽ mỉm cười, coi đó là mấy lời đàm tiếu nhảm nhí của đám người vô công rồi nghề. Cho dù đám người trong phủ đều bàn ra tán vào sống động như thật, ta cũng tuyệt đối không tin, vì Uẩn Triệt đã từng hứa với ta: Kiếp này chàng sẽ không bao giờ phụ ta.

Uẩn Triệt, trong lòng ta thầm nhớ đến hai từ này, tựa như lại nhìn thấy chàng trước lúc ly biệt, vóc dáng thanh khiết như mây trắng giữa trần gian, mờ ảo như thần tiên. Chàng cúi người, hít thật sâu mùi hương trên mái tóc của ta, khuôn mặt tuấn mỹ hơi xịu xuống. “Tiểu Anh, chưa đến một tháng là ta sẽ quay về, không phải nhớ ta đâu.”

Tính nhẩm ra thì từ lúc chàng từ biệt ta đến nay đã bảy bảy bốn mươi chín ngày rồi, sao chàng vẫn chưa trở về? Không phải là...? Ta lắc đầu, cố gạt đi suy nghĩ không hay trong đầu. Uẩn Triệt nhất định sẽ quay về, chàng đã hứa với ta lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn bảo sẽ đọc kinh Kim Cang1 cho ta nghe, những chuyện mà chàng đã hứa với ta thì chưa bao giờ nuốt lời.

Chắc chắn có chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra mới làm chậm lịch trình của chàng, ta tự an ủi mình như vậy.

Vô tình, cuộc nói chuyện của hai nha hoàn là Cẩm Sắt và Mặc Cầm đã lọt vào tai ta. Cẩm Sắt nói: “Tôi nghe nói, Vương gia nhà ta đã mê đắm một nàng

Page 2: Chương 8 Tiểu Anh U - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhkhongmuondeemmotminh/... · lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn

Tác Giả: Diệp Lạc Vô Tâm Người Dịch: Hà Giang ANH KHÔNG MUỐN ĐỂ EM MỘT MÌNH

 

www.vuilen.com 143

vũ cơ không những có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà điệu múa của nàng ta cũng hiếm có trên thế gian này. Lần đầu tiên Vương gia gặp nàng ta là lúc nàng ta đang nhảy múa trên nền tuyết mỏng ngày đầu đông, ống tay áo lướt qua, bông tuyết rơi lả tả, đẹp như hoa anh đào rơi trong tuyết.”

Nói rồi, thị ta như có như không khẽ liếc ta một cái.

Đầu đông ư? Trên nền tuyết mỏng ư? Nhảy múa ư?

Đây chẳng phải là tình huống mà ta và Uẩn Triệt quen nhau hay sao?

Chuyện cũ từng lớp từng lớp như mây khói bao phủ trước mắt ta, bất giác, khóe miệng ta cong cong ý cười...

Ghi chú:

1. Kinh Kim Cang: là một bộ kinh quan trọng, được lưu truyền rộng rãi vùng Đông Á. Ngoài tên này, còn có tên gọi khác như: Kim cương kinh, Kim cương bát nhã kinh.

2

Uẩn Triệt và ta quen nhau đã sáu năm, còn ta nghe danh Uẩn Triệt thì đã

mười năm rồi.

Mười năm trước, Uẩn Triệt vẫn là vị hoàng tử được cưng sủng nhất, lúc đó ta vẫn chưa gặp chàng, chỉ thường nghe thấy đám trẻ nhỏ hát ca ngợi sự kính hiếu nhân đức của chàng, hoặc là đám nữ tử miêu tả về vẻ đẹp tuấn mỹ, khỏe mạnh, khí chất phi phàm của chàng bằng ngôn từ đẹp đẽ nhất. Thỉnh thoảng, ta cũng nghe được đám thư sinh lúc ngồi nghỉ ngơi, hóng mát bàn luận về tài năng học rộng biết nhiều của chàng.

Tất cả mọi người đều cho rằng Uẩn Triệt sẽ trở thành một minh quân, ta cũng cho là như thế. Tuy nhiên, không ai ngờ, chín năm trước, khi Hoàng đế chưa kịp sắc phong Thái tử thì ngoại tộc đột nhiên xâm lược. Uẩn Triệt dẫn quân xuất chinh ra ngoài biên ải, Tiên hoàng lại đột ngột băng hà, chưa kịp để lại di chiếu, Đại hoàng tử đã lên ngôi trong vô vàn tiếng xì xào, chỉ trích. Điều càng khiến người ta không thể ngờ được là Uẩn Triệt phải cung kính tiếp thánh chỉ của Hoàng đế mới, tiếp tục dẹp giặc ngoại xâm, bình định giặc trong nước, chinh chiến tròn ba năm ròng.

Đến khi ngôi vị của tân Hoàng đế chắc chắn như thành đồng thì Uẩn Triệt mới khải hoàn về triều. Và trên đường trở về, lần đầu tiên trong đời ta được gặp chàng.

Page 3: Chương 8 Tiểu Anh U - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhkhongmuondeemmotminh/... · lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn

Tác Giả: Diệp Lạc Vô Tâm Người Dịch: Hà Giang ANH KHÔNG MUỐN ĐỂ EM MỘT MÌNH

 

www.vuilen.com 144

Lúc đó đang là đầu đông, những bông tuyết trắng như bông lất phất bay. Giữa một thế giới toàn một màu trắng muốt, chàng đứng trước mặt ta, tư thế oai hùng, bừng bừng khí thế, tuy cả người chàng dính đầy bụi đất nhưng không thể che giấu sự tôn quý và ưu nhã của bậc vương tử.

Dù đang đón cơn gió lạnh buốt, nhưng ta lại mừng rỡ nhảy múa hát ca, dáng vẻ của ta có lẽ đã làm loạn tầm nhìn của chàng. Chàng nhảy xuống ngựa, bước từng bước đến trước mặt ta, nhìn ta chăm chú hồi lâu rồi đột nhiên mở miệng nói: “Theo ta về phủ nhé?”

Ta không do dự chút nào mà gật đầu đồng ý.

Và như vậy, chàng đã mang ta về Vương phủ bầu bạn với chàng. Chúng ta cùng nhau sống những ngày tháng nhàn nhã trong Vương phủ lạnh lẽo, vắng vẻ, cùng nhau ngắm sao mai một mình chiếu sáng trong đêm tối ở phương đông, rồi lại cùng ngắm hoàng hôn từ từ biến mất ở phương tây. Thỉnh thoảng, khi tâm trạng không vui, ta lại gây sự với chàng, cố tình xóa mấy cánh hoa trên bức họa của chàng, hay làm xáo trộn lung tung tứ bảo của chàng, hoặc lúc chàng luyện kiếm, ta lặng lẽ kéo vạt áo của chàng. Chàng đang có tâm trạng nặng nề nhưng lại vội vàng thu kiếm sợ làm ta bị thương, ta thấy thế cười đến rung cả người.

Ngày tháng trôi qua, mặt trời mọc rồi lại lặn, hoa nở rồi lại tàn, thời gian ba năm thảnh thơi, không mưu cầu danh lợi thoắt cái đã trôi qua.

Hôm đó, Uẩn Triệt từ triều đình quay về im lặng không nói một lời. Thực ra chàng không cần nói, chỉ cần nhìn ánh mắt là ta đã hiểu rõ tâm ý của chàng, hiểu rõ sự cô độc của chàng.

Ta hỏi chàng: “Uẩn Triệt, hôm nay tâm tình của chàng không tốt, có phải vì buổi chầu sớm Hoàng thượng đã đòi binh quyền của chàng, bắt chàng giao Lý tướng quân?”

Chàng không đáp, nhìn dây đàn bị đứt thở dài một tiếng, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.

Ta lại nói: “Cho dù chàng và Lý tướng quân chỉ ngầm qua lại với nhau, nhưng Hoàng đế vẫn thất vọng về chàng, có đúng không?”

Ngón tay chàng khẽ vuốt mái tóc dài của ta, nói nhỏ: “Gần đây ta vừa sáng tác một khúc nhạc mới, để ta đánh đàn cho nàng nghe nhé!”

Ta cười gật đầu. Trong tiếng nhạc du dương đó, ta liền thướt tha nhảy múa, theo tốc độ di chuyển ngón tay càng nhanh của chàng thì điệu múa của ta càng xoay tròn, cho đến khi dây đàn đột nhiên đứt phựt, ta mới thở hổn hển dừng lại.

Page 4: Chương 8 Tiểu Anh U - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhkhongmuondeemmotminh/... · lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn

Tác Giả: Diệp Lạc Vô Tâm Người Dịch: Hà Giang ANH KHÔNG MUỐN ĐỂ EM MỘT MÌNH

 

www.vuilen.com 145

Cuối cùng chàng cũng nói: “Nước nhà đã xảy ra chiến loạn, bách tính khó có thể sống những ngày tháng yên bình. Ta chẳng cầu mong chi, chỉ muốn thái bình thịnh thế, Hoàng huynh vì sao không hiểu tâm ý của ta chứ?”

Hoàng thượng đương nhiên không thể hiểu tâm ý của chàng, vì trong lòng Hoàng thượng chỉ chứa mỗi ngôi vị mà thôi, làm sao biết trong lòng Uẩn Triệt chỉ canh cánh nỗi lo cho dân cho nước? Trên đời này, chỉ có ta hiểu chàng - chàng có thể vì muôn dân trăm họ mà nhường ngôi, nhưng cũng có thể vì muôn dân trăm họ mà cướp ngôi.

3

Thời gian như thoi đưa, ba năm rồi lại ba năm nữa trôi đi không ngờ, ta đã

ở bên cạnh Uẩn Triệt sáu năm. Thiên hữu tình, người hữu ý, đến cây cỏ cũng có tình. Không biết tự bao giờ, ta đã yêu Uẩn Triệt.

Mỗi lần nhìn nhau không nói, mỗi lần chàng chạm vào ta, còn nữa, mỗi lần nghe tiếng đàn của chàng, mỗi lần thấy chàng thất thần múa kiếm... là ta đều cảm nhận sâu sắc cảm giác tuyệt vời của yêu và được yêu, cũng hiểu như thế nào là vạn kiếp hồng trần.

Chàng chưa từng bày tỏ tâm ý của mình với ta, ta cũng không biết trong trái tim chàng, ta rốt cuộc là gì. Cho đến một lần, Hoàng thượng không báo trước đột ngột đến thăm Vương phủ. Uẩn Triệt đang dựa người vào ta hóng mát trong sân, vẻ mặt tràn đầy sự thỏa mãn. Hoàng thượng cười tươi bước đến trước mặt chúng ta, nói chuyện với Uẩn Triệt về ta và muốn mang ta vào cung.

Ta không thể từ chối, cũng cứ nghĩ một người luôn cung kính hiếu thuận như Uẩn Triệt thì cũng không cự tuyệt.

Không ngờ, Uẩn Triệt quỳ sụp trước mặt Hoàng thượng, thẳng thắn tâu: “Nàng là tình yêu của thần, tất cả mọi thứ trong Vương phủ này thần đều có thể dâng tặng Hoàng thượng, bao gồm cả tính mạng của thần, chỉ có nàng là không được!”

Hoàng thượng lập tức cả cười, nhưng ta lại thấy rõ sự lạnh lẽo thấu xương trong ánh mắt của hắn ta. “Người ta đều nói Triệt Vương gia là kẻ si tình, Trẫm không tin, hôm nay chứng kiến chuyện này mới thấy quả nhiên là như vậy.”

“Thần đệ đúng là kẻ si tình, cũng chỉ muốn làm kẻ si tình mà thôi.”

Hoàng thượng cúi đầu nhìn chàng, ngón tay đặt sau lưng đang chậm chạp xoay miếng ngọc ban chỉ, hồi lâu, hắn ta mới nói với Uẩn Triệt: “Ngươi đã

Page 5: Chương 8 Tiểu Anh U - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhkhongmuondeemmotminh/... · lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn

Tác Giả: Diệp Lạc Vô Tâm Người Dịch: Hà Giang ANH KHÔNG MUỐN ĐỂ EM MỘT MÌNH

 

www.vuilen.com 146

không luyến tiếc cái gì ngoài nàng ta, vậy thì hãy giao cho Trẫm mật chiếu của Tiên hoàng.”

“Tuân chỉ!” Uẩn Triệt không chút do dự lấy mật chiếu vẫn cất trong mật thất nhiều năm qua, hai tay dâng lên Hoàng thượng.

Hoàng thượng nhận lấy mật chiếu, lập tức mở ra xem. Chỉ đọc qua loa vài câu mà sắc mặt của hắn đã thay đổi, lập tức thu mật chiếu lại, quay người rời đi.

Từ đầu đến cuối, hắn không cho phép Uẩn Triệt bình thân.

Khi không thấy bóng dáng Hoàng thượng đâu nữa, Uẩn Triệt mới đứng dậy! giũ nếp gấp trên ống tay áo. Ta vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ vào vai chàng, chàng ngoảnh lại, nhìn ta cười: “Đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể mang nàng đi được.”

Ta ra sức lắc đầu, thân người không ngừng run rẩy. “Chàng ngốc, thiếp có sợ gì đâu, cùng lắm thì chết, kiếp sau sẽ đến tìm chàng. Thiếp lo Hoàng thượng làm tổn thương đến chàng. Chàng cũng không phải không biết, hoàng huynh của chàng luôn nghi kỵ chàng, muốn tìm cơ hội hãm hại chàng, giờ chàng ngang nhiên chống lại thánh chỉ, chẳng phải là tự tìm đến đường chết hay sao!”

Chàng mỉm cười nhàn nhạt. “Chuyện gì đến thì sẽ đến thôi, việc gì phải làm thì sẽ phải làm thôi.”

Ta nhìn vào khuôn mặt chàng, từ đó chắc chắn một điều rằng, đời này kiếp này sẽ cùng chàng sống chết không rời.

4

Lúc đang mơ màng nhớ lại chuyện cũ thì Cẩm Sắt và Mặc Cầm đã đi xa

rồi, ta lặng lẽ chải mái tóc dài, âm thầm chờ đợi Uẩn Triệt của ta.

Chớp mắt mà ba ngày nữa đã trôi qua, Uẩn Triệt vẫn chưa trở về. Trong Vương phủ, người trên kẻ dưới đều thắp đèn kết hoa tựa như có đại hỷ. Hoàng thượng và Hoàng hậu còn sai người tặng long phượng trình tường, ngọc như ý một đôi, chúc Uẩn Triệt Vương gia lấy được ý trung nhân, mãi mãi hạnh phúc.

Thấy đèn lồng đỏ sáng rực khắp nơi trong Vương phủ, ta vẫn không tin Uẩn Triệt lại lấy một người con gái khác, chắc chắn là họ lầm rồi, chắc chắn là như vậy.

Page 6: Chương 8 Tiểu Anh U - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhkhongmuondeemmotminh/... · lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn

Tác Giả: Diệp Lạc Vô Tâm Người Dịch: Hà Giang ANH KHÔNG MUỐN ĐỂ EM MỘT MÌNH

 

www.vuilen.com 147

Uẩn Triệt nói chàng sẽ không bao giờ phụ ta, chàng đã nói thế, đã nói thế mà.

Ông Long Não thường ngày vẫn hay tìm ta trò chuyện, lần này đến hỏi ta: “Tiểu Anh, con có biết Vương gia sắp thành thân rồi không?”

“Nói bậy! Chàng sẽ không thành thân, cho dù thành thân, người chàng lấy chắc chắn phải là con!”

“Con ư?” Ông Long Não kinh ngạc đến nỗi không khép được miệng. “Con đừng ngốc nữa! Sao Vương gia có thể lấy con được? Con và Vương gia không thể nào...”

“Chàng từng nói, nếu không lấy được con, chàng thà sóng độc thân cả đời.”

“Nói con ngốc, đúng là con ngốc thật!” Ông Long Não đấm ngực giậm chân quay về đi ngủ.

Ta không ngốc, Uẩn Triệt đối xử với ta thế nào, chỉ có ta biết rõ!

Còn nhớ năm đó ta bị bệnh, suýt chút nữa thì mất mạng. Thực ra đối với ta, chuyện sinh tử không có gì to tát, chẳng qua là cái nghiệt của kiếp trước để tiếp tục cái tình của kiếp sau mà thôi.

Đương nhiên, khi trong lòng có người để lưu luyến và cũng có người lưu luyến mình thì cái chết quả thực rất đáng sợ. Ta mãi mãi không thể nào quên ngày ta lâm bệnh nặng, Uẩn Triệt đã chạy khắp nơi tìm danh y, thậm chí lo lắng rối bời đến nỗi chỗ nào cũng đến cậy nhờ. Chàng còn đến chùa Linh Ẩn nhờ cao tăng đắc đạo cứu ta. Cũng không biết hòa thượng đó có phải thật sự đắc đạo hay không mà nói rằng tà khí đã xâm nhập cơ thể ta, bảo Uẩn Triệt lấy máu của chàng giúp ta trừ tà đuổi hung.

Nếu không phải vì ta bị bệnh không còn hơi sức, thì chắc chắn sẽ tranh luận một hồi với ông ta, muốn hỏi ông ta rốt cuộc định cứu ta hay định lấy mạng của Triệt Vương gia?

Vậy mà Uẩn Triệt lại tin lời ông ta, vung kiếm cứa vào cánh tay...

Hôm đó là lần đầu tiên ta rơi lệ, những giọt nước mắt rơi xuống vết thương của chàng, từ từ hòa vào máu của chàng. Vì sự si ngốc của chàng, ta cắn răng vượt qua, vì chàng mà tiếp tục sống.

Còn có một chuyện mà cả đời ta sẽ không bao giờ quên.

Page 7: Chương 8 Tiểu Anh U - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhkhongmuondeemmotminh/... · lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn

Tác Giả: Diệp Lạc Vô Tâm Người Dịch: Hà Giang ANH KHÔNG MUỐN ĐỂ EM MỘT MÌNH

 

www.vuilen.com 148

Một đêm, có thích khách nhân trời tối lẻn vào phủ định hãm hại Uẩn Triệt. Trong lúc đánh nhau hỗn loạn, thích khách đã phóng hỏa tiễn, mũi tên bọc lửa đó cứ thế lao thẳng về biệt viện của ta. Uẩn Triệt thấy biệt viện bốc cháy, hoàn toàn bất chấp tính mạng bản thân lao vào lửa, lệnh cho thị vệ của chàng đi dập lửa, còn chàng một mình dẫn dụ thích khách ra ngoài, để các hộ vệ có thể tập trung toàn lực bảo vệ ta.

Lời nói ngọt ngào, đường mật của nam nhân có thể là giả, những cử chỉ đối xử dịu dàng của nam nhân có thể ngắn ngủi, nhưng một người đàn ông nguyện dùng tính mạng mình để bảo vệ ta thì ta sao có thể không tin là Uẩn Triệt yêu ta chứ?

Ta tin, niềm tin sâu đậm và không chút hoài nghi.

Cho dù người khác có nói thế nào, ta vẫn kiên định hét to với ông Long Não: “Con không ngốc, con tin tình yêu của Uẩn Triệt dành cho con giống như cây tùng cây bách trên núi Linh Sơn, cho dù xuân hạ thu đông có qua đi nhưng không bao giờ tàn lụi.”

Ông Long Não nhắm mắt lại không đáp lời ta, tựa như không muốn đàn gảy tai trâu, ta cũng không muốn tranh cãi với ông, dù sao thì sự thật sớm muộn gì cũng hiện rõ, sớm muộn gì ông ấy cũng biết là ta đã đúng.

Cho đến một ngày, cuối cùng ta cũng đã đợi được Uẩn Triệt quay về, nhưng cùng về với chàng còn có một người con gái khác, cùng với thánh chỉ ban hôn của Hoàng thượng. Lúc này ta mới biết, tấm chân tình của ta rốt cuộc đã trao lầm người rồi!

5

Đêm tân hôn của Triệt Vương gia, khắp nơi trong Vương phủ được trang

hoàng sắc đỏ hỉ sự, chỉ có ta mặc xiêm y màu trắng một mình đứng trong vườn hoa của biệt viện.

Uẩn Triệt lần đầu ta gặp là một nam tử tuyệt thế độc tôn, ta thật sự chưa từng xa xỉ mong ước được ở bên cạnh chàng, là chàng đã cho ta hy vọng, đã hứa với ta, khiến ta nảy sinh mong ước không nên có, khiến ta cho rằng nếu được ở bên chàng thì kiếp này không còn gì hối tiếc, cho dù không danh không phận, ta cũng nguyện ở bên chàng, sống chết không rời. Không ngờ, chàng lại giống như tất cả nam nhân khác, có mới nới cũ.

Nói không oán hận chàng là điều không thể, dù sao ta đã từng vì chàng mà hy sinh quá nhiều, thậm chí gồm cả việc lưu lạc đến đây.

Page 8: Chương 8 Tiểu Anh U - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhkhongmuondeemmotminh/... · lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn

Tác Giả: Diệp Lạc Vô Tâm Người Dịch: Hà Giang ANH KHÔNG MUỐN ĐỂ EM MỘT MÌNH

 

www.vuilen.com 149

Nhưng ta không hận chàng, nếu chàng muốn tìm một người thật sự có duyên phận, có thể ở bên chàng cả đời, không bao giờ rời xa thì ta sẽ chúc phúc cho chàng, sau đó một mình rời đi. Chỉ cần chàng nói với ta một lời, giải thích cho ta tại sao tình cảm bao nhiêu năm giữa chúng ta lại biến mất không dấu vết chỉ trong bảy bảy bốn mươi chín ngày như thế.

Đêm đã về khuya, sương không biết từ khi nào rơi ướt mặt ta, lạnh thấu xương. Ta đang định lau thì một đôi tay ấm áp thay chiếc khăn lau cho ta.

Ta vội vàng ngoảnh đầu lại nhìn chủ nhân của đôi ta đó là Uẩn Triệt của ta, vẫn bộ trường sam sạch sẽ, vẫn tư thế ngạo nghễ độc tôn đó, chỉ là bên cạnh chàng giờ có thêm một nữ tử xinh đẹp, da trắng mịn như tuyết, nụ cười tươi như hoa, xiêm y màu trắng dài quét đất. Không hiểu vì sao, thần thái của cô ta, cái nhíu mày và nụ cười không nhiễm chút bụi trần của cô ta lại có vài phần giống ta.

Nhờ những vì sao chưa tắt hẳn, ta nhìn thấy mái tóc dài như lụa của cô ta được búi lại, có một cây trâm ngọc hình hoa anh đào đặc biệt tinh xảo cài giữa búi tóc, giữa năm cánh hoa màu trắng là nhụy hoa màu bạc, bên dưới còn điểm thêm cánh hoa anh đào, từng cử động của cô ta khiến cây trâm cài lay động, giống như hoa anh đào đang bay, rơi rụng lả tả.

Chiếc trâm ngọc này... rõ ràng là Uẩn Triệt tự tay thiết kế, chàng còn lấy bức họa cho ta xem, hỏi ta có thích không. Ta lắc đầu, nói tầm thường quá.

Chàng liền đem bức họa đó vứt đi.

Giờ thì chàng đã gặp được tri kỷ, biết thưởng thức bức họa của chàng rồi.

“Cô ta chính là niềm vui mới của chàng sao?” Giọng nói run run của ta đã chìm nghỉm trong nỗi sợ hãi mơ hồ.

Chàng tựa như không nghe thấy, trước mặt ta, ôm thật chặt người con gái đó vào lòng, còn đặt lên giữa trán cô ta một nụ hôn nồng nàn. Chẳng cần phải nói thêm gì nữa, ta đã hiểu được sự yêu thương và chân tình từ nụ hôn ấy của chàng.

Ta quay mặt đi, nhìn vào màn đêm đen trên bầu trời, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Triệt Vương gia, hà cớ gì lại làm như thế trước mặt ta, lẽ nào chàng muốn chứng minh cho ta thấy tình yêu của chàng với cô ta kiên định thế nào ư? Việc chứng minh này có nghĩa gì cơ chứ?

Page 9: Chương 8 Tiểu Anh U - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhkhongmuondeemmotminh/... · lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn

Tác Giả: Diệp Lạc Vô Tâm Người Dịch: Hà Giang ANH KHÔNG MUỐN ĐỂ EM MỘT MÌNH

 

www.vuilen.com 150

“Nàng chắc hẳn còn nhớ lời hứa của ta dành cho nàng?” Uẩn Triệt nói. Ta không biết chàng hỏi ta, hay hỏi người con gái bên cạnh chàng.

“Thiếp đương nhiên vẫn còn nhớ, chàng từng nói, kiếp này nếu chàng có may mắn sẽ lấy thiếp làm vợ, quyết không bao giờ phụ thiếp...” Người con gái trong lòng chàng dịu dàng đáp lời.

Ta cười to, trong đêm khuya, tiếng cười đó khiến toàn thân ta run rẩy, đây chính là nam nhân mà ta đã yêu, đây chính là lời nói mà ta nghĩ là lời thề non hẹn biển, thật nực cười biết bao.

Uẩn Triệt cũng cười, ánh mắt thâm tình lưu luyến nhìn cô ta như không muốn rời, đầu ngón tay khẽ chạm vào bờ vai thơm hương của cô ta. Nhờ ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn lồng đỏ, ta còn nhìn thấy một vết sẹo mờ trên bờ vai của cô ta, giống hệt vết sẹo trên vai ta.

Một cơn gió đêm thổi qua, ta không tự chủ được mà rùng mình một cái, cô ta cũng khẽ rùng mình. Uẩn Triệt lập tức ôm cô ta vào lòng, nói: “Vào thu rồi, trời khá lạnh, chúng ta về phòng nói chuyện nhé!”

Cô gái đó gật đầu, dịu dàng cùng chàng bước vào phòng tân hôn của biệt viện.

Đèn trong phòng sáng rồi tắt, tiếng cười đầy tình tứ thỉnh thoảng vọng ra.

Giữa không gian cô độc, chỉ có một mình ta đứng bên ngoài cửa sổ của họ, nhìn bóng họ bên trong tấm rèm che, lặng lẽ rơi nước mắt.

...

Gió thu xào xạc thổi vào tán lá xanh trên cây, vi vút nhẹ nhàng, từng phiến từng phiến lá rụng xuống trước mắt, cát bụi mịt mù...

Chàng đã tuyệt tình như vậy thì ta cũng nên tỉnh lại đi thôi, nhưng ta không cam tâm, cũng không thể hiểu nổi. Uẩn Triệt dù có bạc tình thế nào thì cũng không nên thân mật với người con gái khác trước mặt ta như thế, đã thế còn làm như không nhìn thấy ta, còn nữa, trên vai người con gái ấy tại sao cũng có vết sẹo đó? Cũng là do Uẩn Triệt lưu lại sao? Vậy thì hôm đó vì sao Uẩn Triệt lại lưu lại vết thương này trên thân thể ta?

Ta cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, tỉ mỉ nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó.

Đó là một năm trước, Uẩn Triệt đến Hoằng Thân Vương phủ uống rượu hỷ, lúc trở về tâm tình chàng có chút ủ rũ, toàn thân mùi rượu, bước đi lảo đảo.

Page 10: Chương 8 Tiểu Anh U - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhkhongmuondeemmotminh/... · lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn

Tác Giả: Diệp Lạc Vô Tâm Người Dịch: Hà Giang ANH KHÔNG MUỐN ĐỂ EM MỘT MÌNH

 

www.vuilen.com 151

Ta hỏi chàng tâm trạng sao ủ rũ thế, chàng nhìn ta hồi lâu, đột nhiên rút kiếm ra vung nhẹ một đường qua vai ta, khi đường kiếm lướt qua cũng là lúc da ta bị cứa một vết, đau thấu tâm can.

Chàng vội vàng giúp ta cầm vết thương rồi hỏi: “Đau không?”

Ta lắc đầu: “Là thiếp làm sai điều gì sao?”

Chàng cúi đầu nhìn dây thường xuân dưới chân, dây thường xuân xanh biếc này không biết từ khi nào đã đâm chồi ra rễ, cành lá quấn chặt lấy ta, tựa như muốn mãi mãi bám lấy ta. Vuốt ve mái tóc dài của ta, chàng dịu dàng hỏi: “Tiểu Anh, ta biết nàng không phải là người phàm trần, nàng cũng biết tình nghĩa của ta đối với nàng... Kiếp này nếu có may mắn được lấy nàng làm vợ, ta nhất định sẽ không phụ nàng, nếu ông trời sắp đặt chúng ta không duyên không phận, ta nguyện cả đời nhàn nhã tự do, không vướng bận... Kiếp sau, chỉ cầu mong là một dây thường xuân.”

Kiếp này nếu có may mắn được lấy nàng làm vợ, ta nhất định sẽ không phụ nàng. Lời hứa hẹn mới ngọt ngào làm sao!

Nhưng vì sao chàng lại lưu vết kiếm trên người ta, tại sao cũng lưu vết kiếm trên vai cô gái ấy? Tại sao cô gái ấy lại giống ta như vậy? Tại sao chàng lại thân thiết mặn nồng với người con gái khác trước mặt ta?

Uẩn Triệt không phải là người bạc tình bạc nghĩa, việc này chắc chắn có nguyên do.

Bỗng nhiên, ta chợt nhớ đến lời nói của Cẩm Sắt: Vương gia mê đắm một vũ cơ không chỉ có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mà điệu múa của nàng ấy cũng hiếm gặp trên thế gian. Lần đầu tiên Vương gia nhìn thấy nàng là khi nàng ấy đang múa hát trên nền tuyết mỏng đầu đông, ống tay áo dài phất qua, bông tuyết rơi lả tả, giống như những cánh hoa anh đào rơi trong tuyết...”

Trong đầu ta vụt qua một ý nghĩ, chàng hưu lại vết kiếm trên người ta, chẳng phải là muốn nhớ đến việc này sao? Chẳng phải là chàng cho rằng vũ cơ kia là ta sao?

Nhưng chân của ta đã mọc sâu dưới lòng đất rồi, không thể nào di chuyển được, ta chỉ có thể ra sức vung cánh tay, ra sức gọi chàng, tuy nhiên, thứ mà chàng nghe thấy chỉ có tiếng gió, thứ mà chàng nhìn thấy chỉ có người đẹp trong lòng.

Khi vùng vẫy đến sức cùng lực kiệt, ta liền quỳ sụp xuống đất, cười khổ lắc đầu và cũng chỉ biết lắc đầu.

Page 11: Chương 8 Tiểu Anh U - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhkhongmuondeemmotminh/... · lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn

Tác Giả: Diệp Lạc Vô Tâm Người Dịch: Hà Giang ANH KHÔNG MUỐN ĐỂ EM MỘT MÌNH

 

www.vuilen.com 152

Uẩn Triệt à, cô ta không phải là ta! Chàng nhận lầm người rồi. Nhưng đó không phải là lỗi của chàng, là lỗi của ta. Chỉ trách ta lần đầu gặp chàng đã quá vui, không cẩn thận mà quên thời gian, quên mùa, vì chàng mà nở hoa ra cành đúng hôm trời mùa đông băng giá. Chàng thấy ta phi phàm thoát tục nên đã đào tận ba thước đất đem ta về Vương phủ, mà không biết rằng rễ thiêng của ta đã sớm hòa một thể với mảnh đất Linh Sơn đừng nói là đào tận ba thước đất, cho dù chỉ cần đào xuống mười trượng đất thì cũng đã làm tổn hại linh mạch của ta, hủy hoại đạo hạnh năm trăm năm của ta.

Cho dù ta đêm ngày khổ luyện tu hành, không lúc nào dám ngơi nghỉ thì ít nhất cũng phải trăm năm nữa mới có thể tu thành người.

Một trăm năm đối với một cây anh đào trải qua cuộc đời bể dâu như ta cũng không phải là lâu, nhưng đối với người phàm trần như chàng thì đã hết một kiếp người. Dù cho chàng có để lại vết sẹo trên người ta để dễ phân biệt, nhưng cuối cùng cũng không thể tìm thấy thân thể ta ở trong cõi phàm trần này.

6

Sáng sớm nay, khi có ánh nắng mặt trời chiếu xuống rồi mà cả người ta vẫn

cảm thấy lạnh lẽo.

“Á! Sao lại như vậy chứ?” Nha hoàn Cẩm Sắt kêu thất thanh phá vỡ không gian yên tĩnh của biệt viện. “Vương gia, không xong rồi!”

“Chuyện gì?” Uẩn Triệt ở trong phòng chậm rãi hỏi.

Cẩm Sắt run run đáp: “Là cây hoa anh đào của ngài, tối qua còn rất tươi tốt, không hiểu sao qua một đêm mà đã rụng hết lá rồi.”

Cẩm Sắt vừa nói dứt lời, Uẩn Triệt đã sải bước nhanh ra khỏi phòng, áo vẫn còn chưa mặc xong. Nhìn thấy lá rụng đầy đất và cành cây khô héo, chàng cũng kinh ngạc đờ đẫn, vội vàng hỏi vị “tân nương” đang tha thướt bước ra khỏi phòng.

“Tiểu Anh, nàng không khỏe ở đâu sao?”

“Đừng lo, không sao đâu.” Cô ta cười nhàn nhạt, kề sát bên tai Uẩn Triệt khẽ nói: “Thiếp vì vội vã muốn biến thành người nên hao tổn quá nhiều chân khí, giờ bị tổn hại nguyên khí, cần một thời gian nữa mới có thể hồi phục.”

Uẩn Triệt nhìn cành cây khô héo trên thân ta, rồi lại nhìn dung nhan rạng ngời của cô ta, có chút không tin. “Thật là không sao chứ? Có phải nàng ở bên cạnh ta thì sẽ bị tổn thương cơ thể không?”

Page 12: Chương 8 Tiểu Anh U - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhkhongmuondeemmotminh/... · lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn

Tác Giả: Diệp Lạc Vô Tâm Người Dịch: Hà Giang ANH KHÔNG MUỐN ĐỂ EM MỘT MÌNH

 

www.vuilen.com 153

Nghe được câu này, trái tim ta vô cùng bối rối, vui buồn đan xen, vui là vì rốt cuộc Uẩn Triệt cũng để ý đến ta, lo lắng cho ta, buồn là vì ta và chàng đã ở bên nhau nhiều năm, dù chàng có hồ đồ thế nào cũng không thể tùy tiện nhận nhầm một người con gái không liên quan như thế được.

Trừ phi...

Đón ánh nắng chói mắt, ta tỉ mỉ quan sát “Tiểu Anh” bên cạnh chàng, cô ta có làn da trắng như tuyết, mịn màng như ngọc, trên người cô ta còn có mùi hương dìu dịu, tựa như cố ý muốn che giấu để người phàm trần không ngửi thấy được. Ta hít một lần nữa mới ngửi thấy mùi hương của hoa lan, ta bất giác thất kinh, nhìn cây mặc lan trước biệt viện.

Cây hoa mặc lan này được Triệt Vương gia đem về Vương phủ từ ba năm trước. Chàng nói cây mặc lan này trông rất đẹp, mang về làm bạn với ta. Cây mặc lan dù có chút đạo hạnh, nhưng tính tình lầm lì lãnh đạm, chưa bao giờ nói chuyện với ta nên ta nghĩ cô ta đang chuyên tâm tu hành, dần dần quên mất sự tồn tại của cô ta, mấy hôm nay ta không để ý, thì ra cây đó đã phát triển đẹp đẽ thế kia.

Vậy ra, người con gái trước mắt chính là thân phận của mặc lan, chẳng trách cô ta biết được tất cả mọi thứ giữa ta và Uẩn Triệt, lừa gạt trái tim sáng như gương của chàng.

“Uẩn Triệt, chàng nhận nhầm người rồi, ta mới là Tiểu Anh của chàng? Ta mới là...” Ta định nhắc nhở Uẩn Triệt nhưng đáng tiếc dù ta có kêu gào khản đặc tiếng thì Uẩn Triệt cũng không nghe thấy. Chàng đang quỳ một chân trên đất, cẩn thận thu nhặt lá rụng, động tác của chàng mới dịu dàng, chăm chú làm sao.

“Cô không cần gọi nữa, chàng không nghe thấy đâu.” Ta nương theo tiếng nói nhìn ra, giọng đó là từ chậu cây mặc lan cạnh cửa sổ.

“Chàng nghe thấy, chỉ cần chàng dụng tâm nghe thì nhất định sẽ nghe thấy.” Trước đây ta nói chuyện với chàng và chàng đều nghe thấy.

“Cô nghĩ trái tim của chàng bây giờ đang ở chỗ cô sao?”

“Ngươi!” Ta tức giận nắm chặt mười đầu ngón tay, rõ ràng biết là vô dụng nhưng vẫn vận công lực toàn thân tụ lại một điểm rồi tấn công cô ta. Trong thoáng chốc, biệt viện vốn tĩnh mịch bỗng nổi gió bốn bề, cát bụi bay mù mịt, đáng tiếc khi rơi xuống người mặc lan lại hóa thành sương khói, tan biến như không còn dấu vết gì.

Page 13: Chương 8 Tiểu Anh U - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhkhongmuondeemmotminh/... · lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn

Tác Giả: Diệp Lạc Vô Tâm Người Dịch: Hà Giang ANH KHÔNG MUỐN ĐỂ EM MỘT MÌNH

 

www.vuilen.com 154

“Vô dụng thôi, chỉ dựa vào chút tu vi đó của cô thì không làm hại ta được đâu.” Cô ta hờ hững nói.

“Cho dù ta có cùng ngươi đến chỗ chết thì cũng không thể để cho ngươi làm hại đến Uẩn Triệt.”

Mặc Lan bỗng nhiên bật cười. “Sao ta phải làm hại chàng? Ta còn yêu chàng hơn cô ấy chứ.”

“Ngươi??” Ta hít sâu một hơi, vận công lực trong lòng bàn tay và vung lên.

“Từ nhiều năm trước, lần đầu tiên gặp Vương gia ở Triệt Vương phủ, ta đã sinh lòng ái mộ chàng.” Cô ta buồn bã thở dài. “Nhưng trong lòng chàng đã có cô, chàng đem ta về Triệt Vương phủ này cũng là vì cô. Nếu cô thật sự khiến chàng vui vẻ đã đành, đằng này cô chỉ là một cái cây, vậy mà Vương gia cũng thề nguyện suốt đời ở vậy nếu không lấy được cô, cô chỉ khiến cho chàng tiếc nuối suốt đời. Cô nghĩ rằng ta muốn làm đồ thay thế của người khác sao, thích nghe chàng suốt ngày gọi ta là “Tiểu Anh” lắm sao, nhưng ta thực sự không thể chịu nổi việc cứ nhìn Vương gia cô độc cả đời, thế nên ta mới hóa thân thành cô, thực hiện tâm nguyện của Vương gia.”

“Nhưng ngươi sẽ hại chết chàng Hàn khí của ngươi chưa được loại bỏ, âm khí cũng chưa tan, gần gũi với chàng sẽ làm tổn thương chàng.”

“Ta biết, ta cũng đã nhắc nhở Vương gia nhiều lần, nhưng chàng nói chàng không quan tâm, chàng còn nói... chỉ cần được ôm...” Cô ta ngừng một lát rồi mới nói tiếp. “... ôm cô vào lòng, cho dù chỉ sóng một ngày, chàng cũng không hối tiếc!”

Ta cười khổ, cười sự ngốc nghếch của Uẩn Triệt, cũng cười sự si tình của Mặc Lan, càng cười bản thân không hiểu tấm lòng của Uẩn Triệt. Ta cứ nghĩ chàng và ta tâm tư giống nhau, không mong một đêm ôm ấp ngắn ngủi, mà mong được sớm chiều bên nhau, nào ngờ thứ chàng muốn chính là niềm vui trong ngắn ngủi ấy. Sớm biết như vậy, năm đó ta đã thực hiện tâm nguyện của chàng, hà tất phải chịu khổ sở cam tâm tình nguyện để chàng cắt linh mạch bỏ phí mấy trăm năm tu hành để được về Vương phủ cùng chàng.

Giọng cầu xin của Mặc Lan vọng đến: “Tiểu Anh, nếu cô thật sự yêu Vương gia, vậy hãy chúc phúc cho chàng đi!”

“Chúc phúc ư? Nói thì dễ đấy, nhưng khiến ta ngày ngày nhìn thấy nam nhân ta yêu quấn quít bên người con gái khác, tay áp má kề với cô ta mà hoàn toàn không biết chân tướng thì ta không làm được, thực sự không làm được.”

Page 14: Chương 8 Tiểu Anh U - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhkhongmuondeemmotminh/... · lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn

Tác Giả: Diệp Lạc Vô Tâm Người Dịch: Hà Giang ANH KHÔNG MUỐN ĐỂ EM MỘT MÌNH

 

www.vuilen.com 155

Mặc Lan thấy ta do dự, lại hỏi: “Cô xem đi, chẳng phải bây giờ chàng rất vui sao?”

Ta lặng lẽ ngắm Uẩn Triệt ở bên cạnh. Chàng đã giúp ta thu dọn hết lá rụng, rồi ngoảnh mặt nhìn Mặc Lan đang đứng phía sau chàng, mỉm cười. Gần một năm trở lại đây, ánh mắt cô đơn của chàng rất ít khi để lộ ý cười như vậy. Mặc Lan nói đúng, ta yêu chàng thì sao, ta không thể cho chàng thứ chàng muốn. Cho dù chàng có đợi ta cả đời, điều ta cho chàng cũng chỉ là sự nuối tiếc suốt đời mà thôi.

Thôi vậy, chỉ cần chàng vui vẻ, cho dù niềm vui đó là giả dối cũng còn hơn là không có.

Ta nhìn Uẩn Triệt lần cuối rồi nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục nhìn thế giới trần tục phồn hoa đẹp đẽ này nữa.

7

Yến tiệc tân hôn của Triệt Vương gia diễn ra chưa đến mười ngày nhưng

tất cả mọi người trong thiên hạ không ai là không biết Triệt Vương gia cưng sủng Vương phi vô cùng. Vì sau khi thành hôn, chàng liền ăn chay lễ phật, tu sửa chùa chiền, thậm chí ngày nào cũng cứu tế dân chúng, phàm những người không có khả năng lao động đều có thể đến lấy gạo ở Vương phủ.

Có người hỏi vì sao chàng làm như vậy, chàng không giấu giếm, cười đáp: “Vì ta từng thề trước Phật, nếu kiếp này lấy được Tiểu Anh làm vợ, ta sẽ không tiếc bất cứ thứ gì, sẽ tạo phúc thiên hạ cứu rỗi chúng sinh.”

Triệt Vương gia vừa nói ra câu đó khiến khắp nơi trong cả nước, không biết có bao nhiêu thiếu nữ cảm động, và cũng không biết có bao nhiêu thiếu nữ sầu não.

Còn ta đứng trong cơn mưa mùa thu se sắt, nghe hai người họ thì thầm nói chuyện bên trong tấm rèm cửa mỏng, không biết nên cảm động hay nên sầu não.

Một tiếng thở dài cảm khái đến từ cây long não cao to cạnh tường, là ông lão rất thích quản chuyện. “Hối hận không con? Con có hối hận khi cùng cậu ta đến Vương phủ, rồi vì cậu ta mà làm tổn hại đến cả trăm năm tu vi của mình không?”

Tôi lắc đầu. “Con không hối hận.”

Page 15: Chương 8 Tiểu Anh U - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhkhongmuondeemmotminh/... · lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn

Tác Giả: Diệp Lạc Vô Tâm Người Dịch: Hà Giang ANH KHÔNG MUỐN ĐỂ EM MỘT MÌNH

 

www.vuilen.com 156

Cho dù sầu não hay cảm động thì ta cũng không bao giờ hối hận. Vì chàng là Uẩn Triệt mà ta yêu, và cũng là nam nhân yêu ta sâu sắc, chỉ cần nhìn thấy chàng sống tốt là ta không mong gì hơn.

“Như vậy cũng tốt, sớm nhận rõ nam nhân chốn phàm trần bạc tình bạc nghĩa như vậy thì con cũng không cần lưu luyến làm gì. Sau này hãy cố gắng tu luyện, cuối cùng sẽ có ngày đắc đạo thành tiên.”

Ta gật đầu, rồi lại tiếp tục nhắm mắt tu hành, đem linh khí hạ hành, tất cả linh khí ở lá và cành cuối cùng đều tụ ở trong rễ nằm sâu dưới lòng đất.

Ông Long Não thấy công pháp tu hành của ta kỳ lạ quá, liền hỏi: “Con đang luyện công pháp gì vậy?”

Ta đáp: “Con đang tu luyện linh đan.”

“Linh đan? Con cũng biết luyện linh đan ư? Con có thể luyện được tiên đan khiến ta trở nên trẻ hơn không?”

“Ông nghĩ con là Thái Thượng Lão Quân ư? Ông Long Não à, theo con thấy thì ông bây giờ còn rất trẻ, chẳng giống dáng vẻ năm trăm tuổi chút nào.”

“Thật sao, thật sao? Hì hì!” Ông Long Não nghe thấy thế thì mặt mày rạng rỡ. “Vậy con luyện đan gì thế?”

“Chỉ là luyện chơi thôi ạ.” Ta không nói cho ông biết, ta muốn tu luyện linh đan cứu người, ta sợ ông lão lại mắng ta là hồ đồ, ngốc nghếch.

Dù sao thì việc tu luyện đan dược từ xưa đến nay đều là những chuyện mà mấy vị thần tiên nhàn tản thích làm. Họ có hàng nghìn năm đạo hạnh, có thời gian vô cùng nhiều, lại cực kỳ nhàn rỗi. Còn đối với tiểu yêu vẫn chưa có nhiều năm tu luyện như ta thì hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa để tăng pháp lực mới là chính đạo, còn luyện đan chỉ là việc lãng phí thời gian, lãng phí pháp lực, thậm chí là lãng phí sinh mạng.

Nhưng ta không quan tâm, dù sao cái sinh mạng mà ngày ngày phải nhìn thấy Uẩn Triệt và Mặc Lan ân ái thì không có cũng được.

Những ngày tháng vui vẻ yên bình của Uẩn Triệt cũng chẳng được bao lâu, vài vị trọng thần trong triều thường đến làm phiền chàng vào mỗi tối. Trong cuộc trò chuyện của họ, ta được biết biên cương lại xảy ra chiến loạn, Dương tướng quân thất bại nhiều lần, bị Hồ Lỗ đánh chiếm ba thành trì, có vài vị tướng quân muốn liên kết lại hợp sức chiến đấu chống giặc nhưng Hoàng đế không phê chuẩn, ngài kiên trì giảng hòa, cắt nhượng thành trì để biên cương được thái bình.

Page 16: Chương 8 Tiểu Anh U - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhkhongmuondeemmotminh/... · lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn

Tác Giả: Diệp Lạc Vô Tâm Người Dịch: Hà Giang ANH KHÔNG MUỐN ĐỂ EM MỘT MÌNH

 

www.vuilen.com 157

Thuộc hạ cũ của Uẩn Triệt là Ngô tướng quân giận quá mắng Hoàng thượng là hôn quân liền bị trượng hình đến chết. Uẩn Triệt nghe tin cả đêm không ngủ, đi đi lại lại trước mặt ta, lẩm bẩm: “Là ta sai sao? Hắn ta chung quy vẫn không làm được Hoàng đế tốt.”

Ta đáp: “Uẩn Triệt, trong tay chàng không phải có một bản mật chiếu thật của Tiên hoàng ư? Chàng nên chiếu cáo khắp thiên hạ, để tất cả dân chúng trong thiên hạ đều biết, chàng mới là người kế thừa ngôi vị danh chính ngôn thuận.”

Uẩn Triệt hình như nghe thấy lời ta nói, lắc đầu than: “Sợ là không tránh khỏi cảnh huynh đệ tương tàn.”

Lúc này, Mặc Lan mang y phục bước đến bên cạnh chàng, nói: “Vương gia, Hoàng thượng sớm đã có khúc mắc với chàng, lúc này chàng yết kiến Hoàng thượng cũng vô ích. Chi bằng chúng ta rời khỏi đây, tìm một nơi không người, sống cuộc sống bình lặng.”

Ta không còn gì để nói, còn Uẩn Triệt cũng nhìn Mặc Lan chằm chằm, như thể không tin được những lời vừa rồi là Mặc Lan nói. Cô ta không phải tà ta, đương nhiên không hiểu tâm ý của Uẩn Triệt. Mấy năm qua, chàng biết rõ Hoàng thượng có hiềm khích với chàng, nhiều lần đưa chàng vào chỗ chết, tuy nhiên chàng vẫn nhiều lần liều mạng yết kiến, là vì tính mạng của muôn dân.

Nay nước nhà đang nguy khốn, chàng sao có thể đứng ngoài cuộc. Lần này cho dù huynh đệ tương tàn, máu nhuộm hoàng thành thì chàng cũng sẽ nhất định ngăn cản Hoàng thượng cắt đất cầu hòa.

Ta khẽ thở dài một tiếng, đang định nín thở tập trung tinh thần, chuyên tâm vận khí thì bỗng cảm thấy có một hơi ấm quen thuộc lướt qua người. Sau đó, ta nghe thấy giọng lo lắng của Uẩn Triệt cất lên: “Tiểu Anh, sao cành lá của nàng khô héo thế này? Có phải tối qua nàng thay ta áp chế âm khí làm tổn thương nguyên khí không?”

“Không sao, thiếp chỉ hao tổn chút tu vi thôi, nghỉ ngơi một lúc là được.” Mặc Lan yếu ớt đáp lại.

Ta mở to mắt, nhìn thần sắc của Uẩn Triệt còn tốt hơn hôm qua, lại nhìn qua Mặc Lan, quả nhiên thấy cô ta có chút mệt mỏi, nghe nói đã hao tổn năm mươi năm tu vi. Chứng kiến cô ta có tình cảm như vậy với Uẩn Triệt, những oán niệm của ta đối với cô ta bỗng giảm đi rất nhiều.

“Thiếp thì không sao, nhưng độc... của chàng.” Mặc Lan khẽ thở dài, bất giác nhìn về phía ta.

Page 17: Chương 8 Tiểu Anh U - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhkhongmuondeemmotminh/... · lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn

Tác Giả: Diệp Lạc Vô Tâm Người Dịch: Hà Giang ANH KHÔNG MUỐN ĐỂ EM MỘT MÌNH

 

www.vuilen.com 158

Ta hiểu ra, âm độc trong cơ thể Uẩn Triệt đã đi vào phổi, tuổi dương cũng đã tận, cho dù cô ta có hao tổn thêm một trăm năm tu vi nữa thì cũng không có tác dụng gì. Nhưng vẫn còn có một cách có thể cứu chàng, ta biết, không biết Mặc Lan có biết không? “Sinh mệnh của con người vốn có hạn, sống mà được vui vẻ thì một tháng cũng đủ rồi, sống mà không vui vẻ thì một trăm năm cũng chỉ là sự giày vò mà thôi.” Uẩn Triệt cười, ngữ khí cực kỳ thản nhiên.

Nghe thấy thế, miệng ta liền phụt ra chân khí, đầu như muốn bốc hỏa, quát vào mặt chàng: “Sao chàng có thể nghĩ như vậy chứ? Chàng là Triệt Vương gia, lẽ nào chàng quên mình ẩn dật bao nhiêu năm, ủ mưu bao năm là vì cái gì rồi ư?”

Uẩn Triệt nhìn thấy lá cây của ta đang run rẩy trong gió. “Có điều, trước khi ta chết, ta còn có một việc nhất định phải làm!”

“Việc gì vậy?” Mặc Lan hỏi chàng.

“Việc mà ta đã đồng ý với Phụ hoàng.”

Ta hồi lâu không thốt nên lời, thất thần bao nhiêu lâu mới có thể tiếp tục tích tụ chân khí, cố gắng toàn lực dùng linh mạch hút tinh hoa của trời đất, rồi cho vào nội đan của ta để nâng cao linh khí của nó. Ta không biết nội đan này rốt cuộc có thể giúp Uẩn Triệt tán trừ âm khí, kéo dài tuổi thọ hay không, nhưng đây là cách duy nhất mà ta có thể nghĩ đến.

8

Nỗ lực của ta rốt cuộc cũng không công cốc, ba ngày sau, đúng vào đêm

trăng tròn, nội đan của ta nhờ có ánh trăng biến thành một viên linh đan màu tím nhạt.

Ta cúi đầu nhìn mái tóc bạc trắng của mình, và cả lớp vỏ cây khô héo, nếu có thể rời đi, ta thực sự hy vọng rời đi ngay lúc này, đến một nơi mà Uẩn Triệt mãi mãi không thể tìm thấy ta, để chàng mãi mãi không thể trông thấy hình dáng xấu xí này của ta.

Đáng tiếc, ta không thể đi được.

Đêm khuya, Uẩn Triệt vẫn chưa ngủ, chàng một mình độc bước đến đình viện, nhìn thấy dáng vẻ của ta, trên mặt chàng hiện lên sự kinh hoàng. “Tiểu Anh, nàng làm sao thế?”

Ta mỉm cười, khẽ gọi tên chàng: “Uẩn Triệt, Uẩn Triệt...”

Page 18: Chương 8 Tiểu Anh U - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhkhongmuondeemmotminh/... · lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn

Tác Giả: Diệp Lạc Vô Tâm Người Dịch: Hà Giang ANH KHÔNG MUỐN ĐỂ EM MỘT MÌNH

 

www.vuilen.com 159

Sau đó, ta đem viên linh đan đã luyện xong biến thành một trận mưa cánh hoa, rơi trên người chàng, chạm vào cơ thể chàng. Ông Long Não luôn hành động chậm chạp lúc này vội kinh hãi hét lên: “Tiểu Anh, đừng mà, sáu năm trước con đã làm tổn thương linh căn, bây giờ con lại đem nội đan cho cậu ấy, con sẽ tan thành mây khói đấy?”

“Con biết. Nhưng đây là cách duy nhất con nghĩ ra được để cứu Uẩn Triệt.”

“Con bé ngốc, cậu ta chẳng qua chỉ là người phàm trần, tuổi dương đã hết, kiếp sau vẫn còn có thể làm người. Nếu con khô héo rồi thì sẽ tan thành tro bụi, mãi mãi biến mất trong thế gian này.”

“Người con yêu là Uẩn Triệt, Triệt Vương gia của con, nếu kiếp sau chàng được làm người cũng không còn là Uẩn Triệt của con, không còn là nam nhân con yêu nữa rồi.”

“Con! Sao con lại ngốc nghếch như vậy chứ?”

“Con không ngốc, con biết điều mình muốn là gì...” Uẩn Triệt, chàng có biết không? Từ nay về sau, thiếp được ở bên trong cơ thể chàng rồi, chàng và thiếp mãi mãi sẽ không bao giờ rời xa nữa.

Hóa ra khô héo không hề đau khổ, ta chỉ cảm thấy bi thương, bi thương cực độ, đến nước mắt cũng đã cạn khô.

Mặc Lan hình như nghe thấy động tĩnh, vội vàng khoác áo từ trong nhà chạy ra, thấy dáng vẻ của ta như vậy, thấy Uẩn Triệt nét mặt hồng hào thì kinh ngạc hồi lâu không nói nên lời. Cuối cùng, cô ta mới định thần lại, vừa định mở miệng thì Uẩn Triệt bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía cô ta, đôi mắt đen chớp chớp phát ra nhuệ khí bức người.

“Vì sao rõ ràng ta cảm thấy hơi thở của nàng yêu ớt, linh khí đã hết, mà nàng lại có thể đứng ở đây, khí sắc khởi mạnh thế này?”

“Thiếp...”

“Cô... cô không phải là Tiểu Anh?” Uẩn Triệt bước từng bước về phía cô ta, ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ giận dữ như thế của chàng, giống hệt quỷ ma đến từ địa ngục. “Cô nói cho ta biết, rốt cuộc cô có phải là Tiểu Anh không?”

Mặc Lan bị ép dịch lùi về phía sau hai bước, thấy mọi chuyện đã không thể giấu giếm được nữa, cuối cùng cắn răng, đứng lại nói: “Đúng, thiếp không phải.”

Page 19: Chương 8 Tiểu Anh U - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhkhongmuondeemmotminh/... · lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn

Tác Giả: Diệp Lạc Vô Tâm Người Dịch: Hà Giang ANH KHÔNG MUỐN ĐỂ EM MỘT MÌNH

 

www.vuilen.com 160

Nghe thấy vậy, Uẩn Triệt đột nhiên rút thanh kiếm mềm vẫn luôn đeo bên hông ra, lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của đêm trăng lạnh, kề vào cổ của Mặc Lan: “Nói! Cô rốt cuộc là ai? Cô dám mạo danh Tiểu Anh để lừa gạt ta là có mục đích gì? Ai bảo cô làm vậy?”

Mặc Lan nhìn thanh kiếm lạnh lẽo ở giữa cổ, nước mắt lã chã tuôn rơi. “Uẩn Triệt, vừa nãy chàng còn thề non hẹn biển với thiếp, chớp mắt đã muốn giết thiếp rồi ư?”

“Đó là vì vừa nãy ta coi cô là Tiểu Anh.”

“Tiểu Anh? Tiểu Anh! Tại sao trong mắt chàng chỉ có Tiểu Anh?” Mặc Lan chỉ vào chậu cây mặc lan bên cửa sổ, ánh sáng vừa lóe lên, xiêm y màu trắng muốt của cô ta bỗng hóa thành màu đen, dung mạo của cô ta hoàn toàn biến đổi, khí chất cũng trở nên cao quý, thanh nhã. “Chàng có còn nhớ cây mặc lan không?”

“Mặc lan?”

“Uẩn Triệt, thiếp là Mặc Lan, năm đó chàng đã mang cây mặc lan ở Diệp Dập Vương phủ về. Chàng chỉ biết Tiểu Anh là loại cây phi phàm thoát tục, nhưng chàng có biết đạo hạnh của thiếp còn cao hơn của cô ta không?”

Uẩn Triệt nhìn chậu mặc lan bên cửa sổ rồi mới vỡ lẽ. “Thảo nào... thảo nào chuyện giữa ta và Tiểu Anh, cô biết tường tận đến vậy.”

“Nhưng chàng không biết, Tiểu Anh chỉ là một cây hoa anh đào, mặc dù chàng đối với cô ta nhất mực thâm tình, thề nguyền không phải cô ta thì không lấy ai làm vợ, nhưng cô ta lại không thể biến thành người để sống với chàng đến răng long đầu bạc. Thiếp không muốn nhìn thấy chàng ôm nuối tiếc cả đời mới hóa thân thành cô ấy, muốn thực hiện tâm nguyện của chàng.”

“Nhưng cô không phải là nàng ấy!” Sau đó, Uẩn Triệt quay đầu, nhìn về phía ta.

Lúc này, tầm nhìn của ta đã trở nên mơ hồi nhưng ta vẫn cảm thấy được sự đau khổ và hối hận mãnh liệt trong đôi mắt của chàng, cùng với tiếng gọi bi thương: “Tiểu Anh, ta xin lỗi!”

Ta dùng sức lực cuối cùng của mình để mỉm cười. “Chàng không có lỗi với thiếp. Ban đầu, thiếp đã không hối hận vì chàng mà cắt đứt linh mạch, mất đi mấy trăm năm đạo hạnh. Bây giờ, thiếp cũng không hối hận vì chàng mà phải tan thành mây khói. Uẩn Triệt, chàng phải sống, chàng không được quên chuyện chàng đã hứa với cha mình...”

Page 20: Chương 8 Tiểu Anh U - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhkhongmuondeemmotminh/... · lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn

Tác Giả: Diệp Lạc Vô Tâm Người Dịch: Hà Giang ANH KHÔNG MUỐN ĐỂ EM MỘT MÌNH

 

www.vuilen.com 161

Cuối cùng thì ta đã được giải thoát, linh hồn đã thoát ra khỏi chân thân, bay về nơi chân trời xa thẳm. Ta cảm thấy linh hồn của mình đã hóa thành hư vô, không còn tri giác, không còn ý thức nữa.

Ta đã biến mất như vậy, thế giới này không còn Tiểu Anh nữa.

Ta không hối hận, trước đây cũng không hối hận, sau này cũng không hối hận, hy vọng duy nhất của ta là Mặc Lan có thể ở bên cạnh chàng.

9

Thời gian trôi qua không biết bao lâu trong sự mơ mơ hồ hồ của ta.

Bỗng có một ngày, ta cảm giác như tỉnh dậy từ trong mộng, mở mắt ra thì nhìn thấy một khoảng trời trong xanh.

Ta cúi đầu xuống thì nhìn thấy phía xa xa là chiến trường ngập đầy xác chết.

Uẩn Triệt ngồi trên ngựa, khí thế oai dũng, giống hệt dáng vẻ lần đầu tiên ta gặp chàng. Ta muốn nói chuyện với chàng thì phát hiện ra mình chẳng qua chỉ là linh hồn lang thang không hình không bóng trong không trung, ngoài việc nhìn chàng từ xa thì chẳng thể làm được gì. Thế nên, ta cứ thế nhìn chàng, thấy chàng đích thân chỉ huy quân Hề Thành thề chết trung thành đi theo chàng bước trên con đường lên bục đế vương, và cứ thế bước từng bước lên ngôi hoàng đế.

Ngày Uẩn Triệt lên ngôi là vào đâu mùa xuân, trăm hoa khoe sắc, Cố công công đọc di chiếu của Tiên hoàng xong, chúng thần liền quỳ rạp xuống đất thần phục.

Uẩn Triệt ngồi trên ghế rồng, phía trước cung điện là một rừng hoa anh đào tưng bừng nở rộ. Gió xuân thổi qua, chàng đột nhiên ho dữ dội, máu tươi từ trong miệng bắn ra, thấm đỏ cả chiếc khăn trắng trong tay chàng.

Chàng nhìn chiếc khăn rồi vội vàng cất đi, làm như không có chuyện gì xảy ra, phất phất tay. “Bình thân!”

...

Sau khi bãi triều, chàng về tẩm cung, việc đầu tiên là đi xem chậu đất trong tiền viện có gì thay đổi, sau đó, chàng lấy kiếm cứa vào tay, để máu nhỏ xuống đất.

Cẩm Sắt lại một lần nữa không sợ chết khuyên can: “Hoàng thượng, ngài chớ tin hòa thượng đó nói xằng nói bậy, ngày nào ngài cũng dùng máu tưới cho Tiểu Anh cũng không thể khiến cô ấy sống lại đâu.”

Page 21: Chương 8 Tiểu Anh U - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhkhongmuondeemmotminh/... · lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn

Tác Giả: Diệp Lạc Vô Tâm Người Dịch: Hà Giang ANH KHÔNG MUỐN ĐỂ EM MỘT MÌNH

 

www.vuilen.com 162

Uẩn Triệt lắc đầu. “Chỉ cần có một tia hy vọng thì ta đều muốn thử.”

Lúc này, có một vị quan trong triều bước vào bẩm báo, nói rằng có người phát hiện ra Diệp Dập Vương gia đã kháng lại thánh chỉ “Nghiêm cấm trồng hoa lan trong kinh thành”, lén trồng hoa lan trong phủ. Nghe thấy thế, ta liền bay khắp hoàng cung và phát hiện trong hoàng cung có trăm hoa rực rỡ, chỉ riêng loài hoa mặc lan là không thấy, thậm chí không nhìn thấy bất cứ loài lan nào. Nhớ lại một chút, hình như ta chưa từng gặp bất cứ loài hoa lan nào trong kinh thành này.

Uẩn Triệt nghe xong nhíu mày hồi lâu mới nói: “Ta niệm tình hắn là người cùng gia tộc, muốn tha cho hắn một mạng, vậy mà hắn ngang nhiên làm trái thánh chỉ... Thôi, giao cho Tông Nhân phủ xử lý đi!”

“Tuân chỉ.”

Vị đại thân đó lui ra, ta nhìn thấy Uẩn Triệt lên cơn ho dữ dội, đến nỗi cúi gập cả lưng và không nói câu nào nữa.

Thời gian thấm thoắt trôi đi, ta rời khỏi thế gian này cũng đã được chín nghìn chín trăm chín mươi ngày rồi.

Uẩn Triệt lấy khăn tay lau khóe miệng, uống một bát thuốc đắng. Chàng nói, chàng biết cơ thể mình đã như chiếc đèn khô dầu, nhưng chàng không thể chết, mỗi ngày đều phải dùng máu tưới cho ta, chàng chết rồi thì ta không thế sống lại được nữa.

Cẩm Sắt bưng chậu hoa trong tay, hứng lấy giọt máu nhỏ xuống từ tay chàng, từng giọt từng giọt chảy xuống rất chậm, dường như sắp cạn khô rồi.

“Hoàng thượng, long thể của ngài mới quan trọng!”

Uẩn Triệt yếu ớt nói: “Cẩm Sắt tiếp chỉ.”

Cẩm Sắt vội vàng quỳ sụp xuống.

“Nếu ta hôn mê không tỉnh, ngươi nhất định mỗi ngày phải lấy máu của ta tưới cho Tiểu Anh, nếu kháng chỉ, giết chết không tha, tru di cửu tộc.”

“Cẩm Sắt tuân chỉ!”

Từ đó về sau, Uẩn Triệt thực sự hôn mê, nhưng khi vẫn còn hơi thở, dù chỉ là hơi thở yếu ớt thì chàng vẫn mong kỳ tích xuất hiện.

Page 22: Chương 8 Tiểu Anh U - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhkhongmuondeemmotminh/... · lúc nào trở về sẽ vẽ bức họa đẹp nhất về ta. Chàng còn

Tác Giả: Diệp Lạc Vô Tâm Người Dịch: Hà Giang ANH KHÔNG MUỐN ĐỂ EM MỘT MÌNH

 

www.vuilen.com 163

Vào ngày thứ mười nghìn kể từ khi ta mất, ta bỗng cảm giác có một sức mạnh rất lớn từ trong không trung hút lấy ta, trời đất xoay chuyển, lúc ta mở mắt ra thì thấy Cẩm Sắt đang ôm lấy ta run rẩy.

Thị ta quỳ trước giường, run run cứa một dao vào bên tay đã không còn cảm giác của Uẩn Triệt, khi máu tươi nhỏ xuống, thị ta bỗng kêu lên: “Hoàng thượng, nảy mầm rồi, ngài mau xem đi, là Tiểu Anh đấy, Tiểu Anh đang nảy mầm rồi.”

Uẩn Triệt đã hôn mê mười ngày bỗng mở choàng mắt, đôi mắt xám xịt nhìn chằm chằm vào mầm non trước mặt, chàng giơ tay lên muốn chạm vào, nhưng ngón tay vô lực lại thõng xuống.

Đôi môi chàng khẽ mấp máy, ta nghe thấy chàng nói: “Tiểu Anh, nếu có kiếp sau, ta nguyện làm một cây thường xuân...”

10

Một năm sau, Cẩm Sắt đang tỉ mỉ cắt tỉa cây hoa anh đào trồng trước mộ

Hoàng đế thì bỗng nhiên phát hiện dưới gốc cây hoa anh đào mọc một dây thường xuân, cành cây xanh non quấn chặt lấy cây hoa anh đào. Khuôn mặt già nua của thị lộ ra nụ cười hiếm hoi. Thị nói: “Hoàng thượng, từ nay về sau, hai người sẽ được ở bên nhau mãi mãi.”

Một bóng dáng màu đen quen thuộc từng bước tiến lại gần, mùi hương hoa lan thoang thoảng như thấm vào ruột gan.

Cô ta nhìn lăng mộ của Uẩn Triệt, từng giọt nước mắt lăn xuống gương mặt mịn màng xinh đẹp. Cô ta nói: “Uẩn Triệt, đến lúc chết chàng cũng không muốn nhìn mặt thiếp một lần, chàng hận thiếp như vậy sao? Nhưng chàng có biết không, tất cả đều không phải là ý của thiếp... là Diệp Dập Vương gia tuân lệnh của Hoàng thượng, muốn tìm mọi cách trừ khử chàng. Hắn đã ám sát chàng nhiều lần nhưng không thành công, cuối cùng muốn sai thiếp hại chàng. Diệp Dập Vương gia có ơn tái sinh thiếp, thiếp không thể không tuân theo. Nhưng chàng có kim thân hộ thể, thiếp không thể làm hại chàng, đành giả làm Tiểu Anh tiếp cận chàng... Thiếp không thể ngờ rằng, thiếp lại phải lòng chàng...”

“Uẩn Triệt, ba mươi năm trước, thiếp dùng nghìn năm tu vi của mình bảo vệ nguyên thần cho Tiểu Anh, đây là việc mà thiếp có thể làm cho chàng... Hy vọng hai người tha thứ cho thiếp!

Hết.