12
Tác Gi: Châu Liên MT THI KIÊU SA www.phuonghong.com www.taixiu.com 15 PHN HAI - Xin li cô, tôi cn gp em Khoa. Đang ngi gác chân lên bàn, Cm Phương chng bun rút chân để ngi ngay ngn li. Không đợi gã thanh niên tgii thiu, Cm Phương cũng đoán được đây chính là Đăng Hoàng, “thy” ca Khoa. Cô nhìn thng vào mt Đăng Hoàng săm soi: - Anh là ai? Khó chu vkiu ngi ca Cm Phương, nhưng Đăng Hoàng vn ttn trli: - Tôi nhn dy kèm cho Khoa. - Anh là… thy giáo h? - Không. Tôi chlà sinh viên. - Trường nào? Đăng Hoàng so vai: - Bách Khoa. - Năm thmy? Nhìn thng vào đôi mt đẹp kiêu k, Đăng Hoàng nhếch môi: - Năm cui. Cm Phương khnhún vai. Coi b… ông tướng này cũng khong ba mươi tui, thế mà chmi… sinh viên kcũng l. Cô hi ging xách mé: - Anh b… lưu ban my năm? Đăng Hoàng khnhún vai thay cho câu trli. Vì hoàn cnh khó khăn nên anh phi nghmy năm ri mi thi đại hc. Anh không mun gii thích điu y vi cô gái kiêu knày, cái cách hi chuyn ca cô có thlàm cho mt người dù đim tĩnh cách my cũng tái. Nhưng anh đến đây là để làm công vic… dy kèm, anh không hmun gây gvi cô. Cm Phương hng ging: - Thôi được, anh đã không mun trli thì tôi cũng không ép. Nhưng theo như tôi biết, hôm nay đâu có bui dy ca anh. Đăng Hoàng phán: - Đúng thế, sáng mai tôi mi bt đầu dy.

PHẦN HAI X - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa02.pdf · so với Vũ Phong và những anh chàng cô đã từng quen biết. Dường

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: PHẦN HAI X - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa02.pdf · so với Vũ Phong và những anh chàng cô đã từng quen biết. Dường

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

15

PHẦN HAI

- Xin lỗi cô, tôi cần gặp em Khoa.

Đang ngồi gác chân lên bàn, Cẩm Phương chẳng buồn rút chân để ngồi ngay ngắn lại. Không đợi gã thanh niên tự giới thiệu, Cẩm Phương cũng đoán được đây chính là Đăng Hoàng, “thầy” của Khoa.

Cô nhìn thẳng vào mặt Đăng Hoàng săm soi: - Anh là ai? Khó chịu về kiểu ngồi của Cẩm Phương, nhưng Đăng Hoàng vẫn từ tốn trả

lời: - Tôi nhận dạy kèm cho Khoa. - Anh là… thầy giáo hả? - Không. Tôi chỉ là sinh viên. - Trường nào? Đăng Hoàng so vai: - Bách Khoa. - Năm thứ mấy? Nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp kiêu kỳ, Đăng Hoàng nhếch môi: - Năm cuối. Cẩm Phương khẽ nhún vai. Coi bộ… ông tướng này cũng khoảng ba mươi

tuổi, thế mà chỉ mới… sinh viên kể cũng lạ. Cô hỏi giọng xách mé: - Anh bị… lưu ban mấy năm? Đăng Hoàng khẽ nhún vai thay cho câu trả lời. Vì hoàn cảnh khó khăn nên

anh phải nghỉ mấy năm rồi mới thi đại học. Anh không muốn giải thích điều ấy với cô gái kiêu kỳ này, cái cách hỏi chuyện của cô có thể làm cho một người dù điềm tĩnh cách mấy cũng tự ái. Nhưng anh đến đây là để làm công việc… dạy kèm, anh không hề muốn gây gổ với cô.

Cẩm Phương hắng giọng: - Thôi được, anh đã không muốn trả lời thì tôi cũng không ép. Nhưng theo

như tôi biết, hôm nay đâu có buổi dạy của anh. Đăng Hoàng phán: - Đúng thế, sáng mai tôi mới bắt đầu dạy.

Page 2: PHẦN HAI X - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa02.pdf · so với Vũ Phong và những anh chàng cô đã từng quen biết. Dường

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

16

Cẩm Phương nhướng mày: - Mai dạy? Thế anh đến đây làm gì? - Tôi định dặn Khoa mua những cuốn sách cần thiết. - Sách gì? - Sách toán của chương trình nâng cao. Cẩm Phương cười cười: - Liệu anh có đủ sức và trình độ để… nâng cao Khoa hay không? Đăng Hoàng nhìn như xoáy vào đôi mắt đẹp: - Tôi hiểu được những công việc tôi phải làm cho Khoa. - Tôi là chị của Khoa. Nếu tôi có quan tâm đến một cái gì đó đụng chạm

đến… chất lượng chuyên môn của anh, anh cũng đừng nên vì thế mà tự ái. Đăng Hoàng khẽ nheo mắt: - Cô nói xong chưa? - Chưa. Tôi cũng là sinh viên như anh nên tôi hiểu rất rõ. Những người trẻ

tuổi như chúng ta ít khi lượng được sức của mình, không đủ tỉnh táo để biết được đâu là “limité” (giới hạn).

Đăng Hoàng không kìm được cơn giận, cô gái xinh đẹp này thật kiêu ngạo và đáng ghét, phải chăng đây là căn bệnh chung của mấy cô gái con nhà giàu.

- Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi, cậu Khoa có ở nhà không? Cẩm Phương hất mặt, giọng châm chọc: - Anh vội lắm sao. Trước khi gặp Khoa, tôi muốn trao đổi với anh một số

vấn đề, anh vui lòng nghe chứ? - Cô nói đi! Cẩm Phương khẽ nheo mắt: - Những vấn đề tôi muốn trao đổi với anh khá tế nhị… nếu cửa cổng không

khóa, chỉ khép hờ hờ như ban nãy, anh không nên đi xộc vào nhà mà phải… nhấn chuông, đợi người ra mở cửa.

Đăng Hoàng trân trối nhìn Cẩm Phương. Ngạo mạn. Có lẽ phải dùng từ ngữ này dành cho Cẩm Phương mới xứng hợp.

Đăng Hoàng nhếch môi phản ứng: - Còn gì nữa không? - Nếu anh cảm thấy không… kèm nổi Khoa, tôi sẵn sàng giới thiệu anh đến

một chỗ khác, một học sinh đang học lớp sáu chẳng hạn. Có lẽ như thế hợp với khả năng của anh hơn.

Page 3: PHẦN HAI X - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa02.pdf · so với Vũ Phong và những anh chàng cô đã từng quen biết. Dường

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

17

Không kìm được sự tức giận. Đăng Hoàng quát lên: - Cô biết gì về khả năng của tôi. Theo đề nghị của ba mẹ cô, tôi đến đây để

dạy Khoa. Tôi chỉ làm việc và nói chuyện với ba mẹ cô thôi. Cẩm Phương phán: - Ba tôi rất cưng chiều tôi. Chỉ cần tôi phản đối, mọi chuyện sẽ xoay qua

chiều hướng khác. Đăng Hoàng quắc mắt phán: - Không dạy cho Khoa, tôi cũng có thể dạy ở những nơi khác. Nhưng điều

mà tôi cần nói với cô là, cô phải biết cách tôn trọng người khác. Phải biết học cách sống.

Cẩm Phương tuyên bố: - Anh có thể ra về rồi đó. Vẻ mặt đắc thắng của cô khiến Đăng Hoàng cảm thấy tức giận. Lẽ nào anh

lại chịu thua một cô nhóc kiêu căng. Anh nhướng mày: - Lẽ ra, tôi sẽ không dạy cho Khoa nữa… Nhưng cô đừng vội mừng. Ngày

mai tôi sẽ đến… Cẩm Phương tròn mắt: - Anh đến đây làm gì? Đăng Hoàng tỉnh bơ: - Dạy kèm cho Khoa. Cô kêu lên: - Không có anh, tôi vẫn có thể tìm được người dạy kèm cho em của tôi. Ba

mẹ tôi có rất nhiều tiền, muốn thuê người nào lại chẳng được. Đăng Hoàng so vai: - Nhưng tôi vẫn… thích dạy Khoa. Cẩm Phương biết là Đăng Hoàng cố tình khiêu khích cô. Cô mai mỉa: - Phải chăng vì thù lao ở đây… rất cao so với những nơi khác. - Dĩ nhiên. Cô hiếu thắng: - Tôi sẽ làm mọi cách để ba mẹ tôi cho anh nghỉ dạy. - Cô sẽ thất vọng. Cẩm Phương mím môi lại. Giận không thể tả. Cô không quen bị ai đó lấn

lướt.

Page 4: PHẦN HAI X - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa02.pdf · so với Vũ Phong và những anh chàng cô đã từng quen biết. Dường

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

18

Giọng cô ấm ức: - Anh cố chống mắt mà xem. Chăm chú nhìn cô, Đăng Hoàng chợt nhận ra cô gái đứng trước mặt anh

quyến rũ đến lạ lùng. Từ trong tâm thức của anh bỗng vọng lên một lời nguyền: biết đâu sẽ có một ngày nào đó, cô gái kiêu kỳ này sẽ khổ sở trước sự kiêu ngạo của anh, sẽ nhói tim vì một thằng khố rách áo ôm như anh.

Đăng Hoàng đứng dậy và dắt xe ra cổng. Cẩm Phương giận dữ nhìn theo dáng đi ngang tàng của anh.

Đêm tháng 6. Tại ngôi biệt thự màu trắng của giám đốc họ Bửu.

Khi Cẩm Phương vừa thổi tắt những ngọn nến, những tiếng cười giòn giã vang lên cùng với tiếng khui sâm banh.

Ông Bửu long trọng tuyên bố: - Để mừng sinh nhật của Cẩm Phương, con gái của chúng tôi, tôi thân ái mời

bạn bè thân hữu cùng tất cả mọi người nâng cốc. Thật hào hứng, ông tiếp lời: - Và đây. Một món quà sinh nhật phải vợ chồng tôi tặng cho Cẩm Phương. Cửa tiền sảnh được mở rộng ra. Trước những ánh mắt háo hức của mọi

người, một chiếc Toyota màu trắng như sữa kết đầy hoa hồng được đẩy chầm chậm vào sân bởi hai nhân viên mang đồng phục trắng.

Tiếng vỗ tay rào rào vang lên tán thưởng khi Cẩm Phương tiến dần về phía ba mẹ cô.

- Cẩm Phương… - Chúc mừng sinh nhật Cẩm Phương… Chờ mọi người trật tự trở lại, ông Bửu trao chiếc chìa khóa cho Cẩm

Phương, giọng vui vẻ: - Chúc mừng sinh nhật Cẩm Phương - con gái yêu dấu của ba. Cẩm Phương cười rạng rỡ: - Con cám ơn ba mẹ. Thật là bất ngờ với con, con đã từng ao ước một chiếc

xe đẹp như thế này. Ôm chầm lấy mẹ, cô thầm thì bên tai bà:

Page 5: PHẦN HAI X - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa02.pdf · so với Vũ Phong và những anh chàng cô đã từng quen biết. Dường

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

19

- Con mong là mẹ sẽ vui lòng, mẹ thân yêu. Bà Bửu đằm thắm hôn lên trán Cẩm Phương. Bà mỉm cười để cô yên tâm.

Thế đấy, trong vấn đề giáo dục Cẩm Phương, giữa hai vợ chồng bà thường lâm vào tình trạng trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, thành thử con gái bà mất phương hướng. Bà rất thương Cẩm Phương, nhưng không muốn nuông chiều nó như thế này.

Những vị khách mời lại vỗ tay thật cuồng nhiệt khi Cẩm Phương đón nhận cử chỉ trìu mến của mẹ cô. Đâu đó, có vài người bàn tán về tiêu chuẩn chọn rể của ông giám đốc Bửu Truyền.

Cẩm Phương choáng ngợp trong những lời chúc tụng thân ái của mọi người, của bạn bè.

Đêm thật vui, Cẩm Phương cười mãi. Tiếng cười của cô như pha lê vỡ vụn. Ông Bửu giới thiệu Cẩm Phương với một phụ nữ độ bốn mươi tuổi nhưng

khá đẹp và quyến rũ: - Ba giới thiệu với con, đây là dì Giang Châu - một đối tác làm ăn với công

ty của ba. Giang Châu. Cẩm Phương nhớ ngay đó là giám đốc của công ty giày da Sao

Mai. Cô gật đầu chào người phụ nữ đẹp quý phái đang nhìn cô với vẻ thích thú. Đi cùng bà Giang Châu là một thanh niên khá điển trai, anh ta mỉm cười với

Cẩm Phương với vẻ thân thiện. Ông Bửu cười vang: - Đây là cậu Khang Vỹ, con trai của dì Giang Châu. Cậu Khang Vỹ hiện là

kỹ sư sân bay quốc tế. Khang Vỹ lịch lãm nghiêng đầu chào Cẩm Phương: - Chào Cẩm Phương. Hân hạnh được làm quen với cô. Cẩm Phương tự dưng có cảm tình với anh chàng mới quen này. Cô mỉm cười với anh. Khang Vỹ mời Cẩm Phương đến một chiếc bàn nhỏ ở góc phòng. Rót cho cô

một ly rượu vang nhỏ, giọng anh thân thiện: - Chúc mừng sinh nhật của Cẩm Phương. Cô chớp mi: - Cám ơn anh. Khang Vỹ hơi nhún vai: - Có lẽ Cẩm Phương khá mệt, cách đây mấy tháng tôi cũng vừa bị… tra tấn

như Cẩm Phương.

Page 6: PHẦN HAI X - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa02.pdf · so với Vũ Phong và những anh chàng cô đã từng quen biết. Dường

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

20

- Anh cũng tổ chức sinh nhật sao? - Có gì lạ đâu? - Cẩm Phương ngỡ là chỉ có con gái mới thích tổ chức sinh nhật. Chẳng hạn

như Khoa - em trai của Cẩm Phương - nó không bao giờ tổ chức như thế này. Đến ngày đó, nó chỉ xin ba mẹ một ít tiền rồi đi chơi thật xa với bạn bè.

Khang Vỹ xoay ly rượu chát trong tay, anh gật gù: - Một cuộc đi chơi rất ý nghĩa. Tôi thích được như em trai của Cẩm Phương,

tiếc rằng mẹ tôi cũng như ba của Cẩm Phương, họ chỉ muốn biến những bữa tiệc có tính cách gia đình thành những đại lễ.

Cẩm Phương ngỡ ngàng nhìn Khang Vỹ. Cô nghiêng đầu hỏi: - Anh không sợ dì Giang Châu buồn sao? Khang Vỹ châm một điếu thuốc đưa lên môi: - Xin phép Cẩm Phương, mong khói thuốc sẽ không làm Cẩm Phương khó

chịu. Rít một hơi thật dài, Khang Vỹ vuốt mái tóc bồng bềnh rất đẹp của anh,

giọng anh trầm ấm: - Nhận xét của… anh chỉ đứng trên tính cách thân ái của hai gia đình. Thú

thật với Cẩm Phương, khi tháp tùng với mẹ anh đến đây, anh chẳng có một chút hứng thú. Nhưng sau khi gặp Cẩm Phương, anh thấy đêm nay thật đẹp, một chút thi vị đáng yêu. Có lẽ đêm về nằm ngủ vẫn nhớ mãi một nhân dáng đáng yêu.

Cẩm Phương chớp mi. Về mặt nào đó thì Khang Vỹ không khác bao nhiêu so với Vũ Phong và những anh chàng cô đã từng quen biết. Dường như tất cả đều vội vàng thổ lộ tình cảm chỉ sau vài phút nói chuyện. Nhưng thay vì nhát gừng với anh, cô lại im lặng xoay ly rượu nhỏ trong tay. Phong thái lịch lãm của Khang Vỹ dù sao cũng khiến cô cảm thấy dễ chịu khi ngồi bên anh.

- Không khí ở đây rất ngột ngạt. Ta ra ngoài đi, Cẩm Phương. Cô theo anh ra ngoài, cảm thấy dễ chịu khi hít nhẹ mùi hương dịu dịu của

hoa hồng trong hoa viên. Gần cuối buổi tiệc, khi Cẩm Phương cùng Khang Vỹ đi vào đại sảnh nhóm

trẻ đang chuyển sang khiêu vũ. Chợt Cẩm Phương giật mình vì tiếng gọi thật tha thiết: - Cẩm Phương… Cô ngạc nhiên quay lại. Vũ Phong. Anh đang đứng nhìn cô, một thoáng trách

móc: - Chào Cẩm Phương. Đêm nay, anh là một vị khách không mời mà đến. Cẩm

Phương vui lòng chứ?

Page 7: PHẦN HAI X - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa02.pdf · so với Vũ Phong và những anh chàng cô đã từng quen biết. Dường

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

21

Cẩm Phương hỏi chiếu lệ: - Anh về đến đất liền hồi nào thế? - Cách đây đúng nửa tiếng đồng hồ, sau hơn một tháng lênh đêng trên biển

cả và lang thang ở cảng Singopore. Gặp lại Cẩm Phương, anh rất mừng. Chúc mừng sinh nhật của Cẩm Phương.

Giọng cô thờ ơ: - Cám ơn anh. Vũ Phong trao quà cho Cẩm Phương: - Tặng Cẩm Phương, mong rằng Cẩm Phương sẽ không từ chối. Cô lắc đầu: - Tôi không nhận đâu. Vũ Phong kêu lên: - Sao thế Cẩm Phương? Cô bặm môi: - Tôi đâu quen anh. Vũ Phong cảm thấy đắng ngắt ở cổ họng. Anh khàn giọng: - Cẩm Phương không sợ anh buồn sao? Cô so vai: - Tôi không biết phải nói như thế nào cho anh hiểu. Tôi và anh là những

người xa lạ với nhau. Vũ Phong gượng cười: - Phước – Anh họ của Cẩm Phương – Cũng là chỗ quen với anh. Cẩm

Phương đừng làm anh ngượng giữa đám đông. Không còn cách nào hơn, cô lạnh nhạt: - Cám ơn anh về món quà. Cẩm Phương đặt món quà của Vũ Phong ở trên bàn. Cô lẫn tránh đôi mắt rực

lửa của anh. Sợ nhất là ánh mắt của những gã si tình. Vừa đau thương, nồng nàn và oán hận.

Rời khỏi chỗ Vũ Phong, cô đi tìm Tú Anh. Chưa tìm thấy cô bạn thân thì Vũ Phong lại xuất hiện trước mặt cô. Hóa ra nãy giờ anh lẽo đẽo theo cô mà cô không biết.

Vẻ mặt lạnh như nước đá của Cẩm Phương cũng chẳng làm anh ta ái ngại. Vũ Phong hắng giọng:

- Mời Cẩm Phương bản Rumba. Xin vui lòng.

Page 8: PHẦN HAI X - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa02.pdf · so với Vũ Phong và những anh chàng cô đã từng quen biết. Dường

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

22

Cô vội từ chối: - Xin lỗi, tôi không thể… Vũ Phong kiên nhẫn: - Hôm nay là ngày vui của Cẩm Phương, anh chỉ dám mời Cẩm Phương

đúng một bản nhạc thôi. Miễn cưỡng, cô cùng anh ra sàn nhảy. Mọi người đang tưng bừng cuốn theo

nhạc. Ngược với vẻ mặt đầy hào hứng của Vũ Phong, khuôn mặt Cẩm Phương hoàn toàn vô cảm. Vũ Phong nhìn lên chót mũi thanh tú của cô. Có một chút bướng bỉnh ở nơi đấy, đủ làm quả tim gai góc sương gió của anh đập loạn nhịp.

Vũ Phong nói thật khẽ bên tai Cẩm Phương: - Anh yêu em, Cẩm Phương ạ. Không biết đến bao giờ, em sẽ là của anh. Dù biết Vũ Phong tha thiết yêu mình nhưng Cẩm Phương không khỏi ngỡ

ngàng trước lời tỏ tình bất ngờ của anh, cô nghiêm nét mặt lại: - Chẳng bao giờ cả. - Anh sẽ chờ đợi. Cô cau mày: - Mong rằng anh đừng bao giờ làm phiền tôi nữa. Anh không thấy là tôi

không muốn bị anh quấy rầy sao? Vũ Phong chùng giọng: - Thời gian sẽ giúp em hiểu anh hơn. Cô khẽ quát: - Anh đừng… lảm nhảm nữa, có được không? Vũ Phong khựng lại. Thật là phũ phàng cho anh khi Cẩm Phương cho rằng

anh “lảm nhảm”. Bàn tay anh đang đặt ở eo lưng của cô nới lỏng ra. Không chỉ Vũ Phong mà cả Cẩm Phương đều cảm nhận bản nhạc vừa được kết thúc thật đúng lúc.

Khang Vỹ đến bên Cẩm Phương khi cô đang ngồi với Tú Anh. Anh kéo ghế ngồi bên cạnh cô một cách tự nhiên. Theo phản xạ, Cẩm Phương nhích ra một khoảng trống giữa anh và cô.

Giọng cô vui vẻ: - Nãy giờ anh ở đâu? Khang Vỹ mỉm cười: - Anh đi tìm Cẩm Phương. Cẩm Phương sôi nổi:

Page 9: PHẦN HAI X - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa02.pdf · so với Vũ Phong và những anh chàng cô đã từng quen biết. Dường

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

23

- Đây là Tú Anh, bạn rất thân của Cẩm Phương. Còn đây là Khang Vỹ. Tú Anh nghiêng đầu hỏi: - Có phải anh là người lúc nãy đã… bắt cóc bạn tôi đấy không? Khang Vỹ mỉm cười: - Anh và Cẩm Phương đi dạo trong hoa viên. Đau đớn ngắm những nụ hồng

dưới ánh trăng dù sao cũng dễ chịu hơn là nhốt mình trong một đại tiệc tưng bừng.

Tú Anh bặm môi: - Anh nói thế không sợ bạn tôi buồn sao? Khang Vỹ vui vẻ: - Cẩm Phương cũng như tôi, vì thế Cẩm Phương mới tình nguyện để tôi…

bắt cóc. Cẩm Phương khúc khích: - Bộ tôi dễ bị bắt cóc lắm sao? Tú Anh nheo mũi: - Bạn tôi… hơi kiêu, nếu tôi có làm lạ về chuyện nó không xảy ra khẩu chiến

với anh thì anh cũng đừng ngạc nhiên. Chưa có tên đàn ông nào có được hân hạnh như anh cả. Bắt cóc nó hơn nửa tiếng đồng hồ, không phải là chuyện dễ.

Quay lại nhìn Cẩm Phương, Khang Vỹ cười: - Tú Anh nói thế có đúng không? Cẩm Phương bật cười: - Tôi cũng không biết nữa. Tú Anh cười cười: - Bạn tôi là một đóa hồng kiêu sa với… trăm gai nhọn. Anh cũng nên liệu

hồn. Khang Vỹ trêu Tú Anh: - Cô định khủng bố tinh thần tôi chăng? Tú Anh hắng giọng: - Hồng càng đẹp, gai càng nhiều. Khang Vỹ cười xòa. Tú Anh đã làm cho anh và Cẩm Phương thu ngắn

khoảng cách. Bên cạnh Tú Anh, dường như Cẩm Phương vui một cách hồn nhiên. Cẩm Phương đẹp tựa một đóa hồng kiêu sa. Còn cô bạn vui tính Tú Anh tựa một đóa hải đường tươi tắn. Cứ như thế, câu chuyện giữa ba người mỗi lúc càng thân mật hơn.

Page 10: PHẦN HAI X - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa02.pdf · so với Vũ Phong và những anh chàng cô đã từng quen biết. Dường

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

24

Khang Vỹ nói chuyện khá có duyên. Bộ veston màu đen của anh rất mốt. Lớp cổ cồn màu trắng của áo sơ mi làm khuôn mặt đẹp trai của anh sáng lên.

Khang Vỹ nhìn Cẩm Phương với ánh mắt đằm thắm khiến cô cảm thấy xao xuyến.

Anh bật nắp lon Cocacola và rót vào ly cho Cẩm Phương, Tú Anh. Giọng Khang Vỹ thật ấm:

- Một nửa cho Tú Anh và một nửa cho Cẩm Phương. Chúc mừng sinh nhật vui vẻ trong một buổi tối tuyệt dịu.

Cẩm Phương trốn ánh mắt nồng ấm của Khang Vỹ. Thật kỳ lạ, từ trước đến nay chưa có anh chàng nào làm cô xao xuyến con tim như anh.

Khang Vỹ chợt đưa ra lời mời: - Mời Cẩm Phương bản Tango, mong Cẩm Phương sẽ không từ chối. Cô ửng hồng mặt: - Cẩm Phương khiêu vũ rất dở. Khang Vỹ dịu dàng bảo: - Không sao, anh sẽ đưa Cẩm Phương đi theo nhạc. Cẩm Phương buột miệng: - Hay là anh nhảy với Tú Anh. Tú Anh kêu lên: - Trời đất, con nhỏ này! Anh Khang Vỹ mời nhà ngươi mà. Tự dưng lại cho

ta làm… cascadeur. Câu đùa của Tú Anh khiến cả Khang Vỹ và Cẩm Phương phải bật cười. Thật dịu dàng, Khang Vỹ đưa Cẩm Phương ra sàn nhảy. Những tiếng vỗ tay

vang lên thật tưng bừng hoan nghênh anh và cô. Dưới ánh đèn chùm màu tím lung linh, anh và cô thật xứng đôi. Anh mạnh mẽ còn cô thật huyền ảo.

Cẩm Phương đặt bàn tay bé nhỏ của cô trong bàn tay ấm áp của anh. Chiếc váy trắng thanh khiết với nụ hồng thật lớn cách điệu ở ngang hông của cô đã làm tôn thêm vẻ đẹp ngây thơ.

Khang Vỹ dìu Cẩm Phương đến cuối phòng, anh thầm thì: - Đêm nay em rất đẹp. Anh thật diễm phúc khi được làm quen với Cẩm

Phương. Cẩm Phương khẽ cắn môi. Liệu có quá sớm không khi anh chưa thật hiểu gì

về cô. Nguẩy đầu một cách đáng yêu, Cẩm Phương nhỏ nhẹ: - Tính tình Cẩm Phương rất dễ ghét. Khang Vỹ cười khẽ, anh siết nhẹ bàn tay mềm mại của Cẩm Phương:

Page 11: PHẦN HAI X - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa02.pdf · so với Vũ Phong và những anh chàng cô đã từng quen biết. Dường

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

25

- Trước khi đến đây, mẹ anh có giới thiệu về em với anh. Mẹ anh có cho anh biết là trái tim của em chưa thuộc về ai.

Cẩm Phương hơi bất ngờ, cô nheo mắt: - Sao mẹ anh biết Cẩm Phương chưa yêu ai? Khang Vỹ chùng giọng: - Mẹ anh là một đối tác quan trọng của công ty ba em nên có dịp lui tới nhiều

ở công ty của ông. Anh nghĩ rằng mẹ không lầm. Nếu em đã có anh chàng nào trong tim, anh sẽ không có được niềm hạnh phúc như hiện tại, tay trong tay với em.

Cẩm Phương hơi cúi mặt xuống. Những lời nói dịu ngọt của Khang Vỹ làm cô bối rối. Anh đã thật sự gây ấn

tượng cho cô. Anh không vồ vập như Vũ Phong, không nhạt nhẽo như một số anh chàng khác.

Cô không xác định được tình cảm của mình đối với Khang Vỹ như thế nào nữa. Hãy còn quá sớm khi cô chưa hiểu anh lắm.

Buổi tiệc kết thúc vào nửa đêm. Vũ Phong lảo đảo tiến về nơi Cẩm Phương đang đứng ở ngưỡng cửa để tiễn

khách. Siết nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của Cẩm Phương, anh khàn giọng: - Chúc Cẩm Phương luôn xinh tươi. Cẩm Phương tránh ánh nhìn của anh, trong đó có cả hờn trách và cay đắng.

Hình như anh đã uống khá nhiều rượu. Chiếc áo sơ mi carô vàng xám của anh hơi xộc xệch, dáng điệu mệt mỏi.

Phước – ông anh họ của cô - vỗ vai Vũ Phong an ủi: - Mày đừng buồn. Cô em gái của tao vốn đỏng đảnh. Không phải đối với

riêng mày mà với tất cả những người đàn ông khác cũng thế. Cần phải biết kiên nhẫn. Cứ vui vẻ đi. Gặp mày ở đây tao thật bất ngờ, dù gì mày với tao cũng chỗ bạn bè với nhau nên có lẽ mọi chuyện sẽ thuận tiện hơn.

Vũ Phong cười gượng gạo, anh nhảy lên chiếc xe môtô và rú mạnh ga. Chiếc xe chồm giật về phía trước, rồi phóng nhanh ra cổng.

Tiễn đưa mọi người ra về, Cẩm Phương lạ lẫm khi bắt gặp ánh mắt nhiều ẩn ý của bà Giang Châu. Không hiểu Khang Vỹ đã nói gì với mẹ của anh mà Cẩm Phương lại thấy bà Giang Châu cứ nhìn mãi về phía cô, sau đó bà vui vẻ cáo từ.

Nhìn theo chiếc Toyota bóng lộn chở bà Giang Châu chạy ra khỏi cổng, Cẩm Phương ngạc nhiên khi thấy Khang Vỹ không ra về với mẹ của anh. Như hiểu được ý cô, Khang Vỹ đến trước mặt cô với nụ cười thật dễ mến:

Page 12: PHẦN HAI X - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa02.pdf · so với Vũ Phong và những anh chàng cô đã từng quen biết. Dường

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

26

- Mẹ anh về trước. Còn anh, anh ở lại để cùng Cẩm Phương… chạy rô-đa xe mới chứ.

Cô khẽ reo lên: - Ồ… cám ơn anh. Chớp mắt với vẻ cảm động, cô hiểu là Khang Vỹ muốn niềm vui của cô đêm

nay sẽ đong đầy trọn vẹn. Khang Vỹ xoay khóa mở cửa xe cho Cẩm Phương. Cô ngồi vào sau vô lăng

nhìn ông bà Bửu rồi cười thật hồn nhiên: - Cảm ơn ba mẹ. Con sẽ lái xe đúng một vòng tròn chu vi của thành phố. Phước ló đầu vào ô cửa xe, anh búng nhẹ lên mũi Cẩm Phương: - Nói dốc. Em có dám đi hoang tới sáng không. Anh sẵn sàng ngồi đây chờ

em đi đúng một vòng tròn. Cẩm Phương cười khanh khách: - Anh đã dọn dẹp xong trống, đàn của anh chưa, lát nữa Cẩm Phương về

kiểm tra đấy nhé. Khang Vỹ đóng sập cánh cửa xe. Quay sang Cẩm Phương anh nói giọng vui

vui: - Hê… tài xế cho xe chạy đi! Thành phố về đêm chợt bỗng rộng thênh thang. Mặt đường loang loáng ánh

đèn và cả ánh trăng. Chiếc Toyota trắng lướt thật êm và nhẹ. Cẩm Phương vô tư cười nho nhỏ mỗi lần lách xe tránh những chiếc xe chạy ngược chiều. Trước đây cô đã được chú Tư tài xế đã tập lái, thành thử cô điều khiển rất vững vàng.

Khang Vỹ lặng lẽ ngắm Cẩm Phương. Cô thật hấp dẫn trong chiếc váy đầm trắng ôm khít lấy cơ thể đầy sinh lực. Anh nghiêng người sửa lại dây an toàn cho Cẩm Phương và nhích người ngồi sát cô. Đó chỉ là cái cớ để chàng trai si tình có thể giải tỏa bớt niềm ham muốn được hôn Cẩm Phương đến ngộp thở. Anh nghĩ đến một nụ hôn tưởng tượng.

Cẩm Phương say sưa với tốc độ. Cô không hề hay biết những tư tưởng nổi loạn đang bùng lên ở Khang Vỹ. Ánh đèn vàng vọt hắt vào ô cửa làm khuôn mặt Khang Vỹ trở nên quyến rũ lạ lùng. Mái tóc bồng bềnh của anh pha một chút phong sương. Cẩm Phương chỉ cảm nhận được điều đó khi cơn say tốc độ đã lắng xuống còn một nửa. Một thoáng bâng khuâng, cho cả hai người.

Ngang qua một con đường nhỏ có cái tên thật lạ hoắc – Mai Thị Lựu, Cẩm Phương thoáng thấy một chàng trai đang gò lưng trên chiếc xe đạp cà khổ. Cô cố tình xoay vô lăng đánh chiếc xe chạy ào qua vũng nước tù đọng. Khang Vỹ chỉ kịp nhìn thấy nước bẩn văng tung tóe, vấy lên chiếc áo sơ mi bạc phếch màu của chàng trai có mái tóc hớt ngắn như một tân binh.