559

Hai số phận - sachvui.com · còn hai chân thì giang rộng. Chú chưa hề thấy người đàn bà nào như thế bao Chú chưa hề thấy người đàn bà nào như

  • Upload
    others

  • View
    2

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

epub©vctvegroup30-11-2017

Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

Haingườiđãgiúpchocuốnsáchnàyhìnhthànhđược,vàcảhaingườiđềumuốngiấutên.MộtngườiđangsoạncuốnHồikýcủađờimình,cònmột

ngườiđanglànhânvậtquantrọngởHoaKỳ.

“VớicuốnKaneAndAbelnày,JeffreyArcherđứngvàohàngmườinhàvănđầubảngcủathếgiớihiệnnay”

•TheLostAngelesTimes

“Tôitháchbấtcứaikhôngthíchcuốnsáchnày,vìnólàmộttrongnhữngcuốntiểuthuyếthaynhấttôiđượcđọctừtrướcđếnnay.”

•OttoPreminger

“Mộtcuốntiểuthuyếtcósứcmạnhphithường”•TheEveningNews

“JeffreyArcherlàmộtthiêntàivềkểchuyện”•SusanHowatch

Mụclục

PHẦNMỘTCHƯƠNG1CHƯƠNG2CHƯƠNG3CHƯƠNG4

PHẦNHAICHƯƠNG5CHƯƠNG6CHƯƠNG7CHƯƠNG8CHƯƠNG9CHƯƠNG10CHƯƠNG11CHƯƠNG12CHƯƠNG13CHƯƠNG14

PHẦNBACHƯƠNG15CHƯƠNG16CHƯƠNG17CHƯƠNG18CHƯƠNG19CHƯƠNG20

PHẦNBỐNCHƯƠNG21CHƯƠNG22CHƯƠNG23

PHẦNNĂMCHƯƠNG24CHƯƠNG25

PHẦNSÁUCHƯƠNG26CHƯƠNG27CHƯƠNG28CHƯƠNG29CHƯƠNG30CHƯƠNG31CHƯƠNG32

CHƯƠNG33CHƯƠNG34CHƯƠNG35CHƯƠNG36

PHẦNBẢYCHƯƠNG37CHƯƠNG38CHƯƠNG39CHƯƠNG40

PHẦNTÁMCHƯƠNG41CHƯƠNG42CHƯƠNG43CHƯƠNG44

PHẦNMỘT

CHƯƠNG 1

Ngày18tháng4,1906Slonim,BaLanChỉsaukhiđãchếtrồicôtamớikhôngkêuhétnữa.Vàcũngchínhvào

lúcđóđứabémớibắtđầugàokhóc.Chúnhỏđangđi săn thỏ trong rừnggần đó nghe thấy lạ nhưngkhông

phânbiệtđượcđó là tiếnghétcuốicùngcủangườiđànbàhay tiếngkhócđầutiêncủađứabé.Độtnhiênchúquayngười lại,cảmthấycóchuyệngìnguyhiểm,đôimắtchúdòtìmxemcóconthúnàobịđau.Chúchưabaogiờnghemộtconthúnàokêulênnhưvậy.Chúcẩnthậnđitừngbướcđếngầnnơiphát ra tiếngkêu.Lúcnày tiếngkêuđã thành rên rỉnhưngvẫnkhônggiốngvớitiếngcủabấtcứconthúnàochúđượcbiết.Chúchỉmongconthúnàynhỏđểchúđủsứcgiếtđượcvàđểcócáigìmớichomónthịtthỏbữatối.

Chúthợsănnhỏrónrénphíabờsông,nơicótiếngkêulạvẳngđến.Chúnấpsautừnggốccâyđểcóchỗdựanếuxảyrachuyệngì.Chúnhớlờibốdặnlàchớbaogiờđứngrangoàichỗtrống.Rađếnbìarừng,chúđãcóthểnhìnrõcảmộtkhoảngthunglũngkéodàixuốngđếnsông,vàlúcnàychúmới nhận ra tiếng kêu quái lạ ấy không phải phát ra từmột con thú bìnhthường.Chúbòdầnvềphíacótiếngrên.Đếnđây,chúđãhoàntoànrachỗtrống.Bỗngchútrôngthấyngườiđànbànằmđó,áováyvénlênngangngựccònhaichânthìgiangrộng.Chúchưahềthấyngườiđànbànàonhưthếbaogiờ. Chú chạy vội đến bên cạnh, nhìn xuống bụng người đàn bà và chúhoảngsợ.Giữahaichânngườiđànbàcómộtvậtnhỏđỏhỏnvàướtđẫm,dínhvàongườibằngmột cáigìđónhư sợidây thừng.Chúbé thợ sănbỏmấyconthỏmớilộtdaxuốngrồiquỳbêncạnhvậtnhỏbéấy.

Chúngỡngàngnhìnmộtlúcrồilạiquayranhìnngườiđànbà.Chúchưabiếtmìnhphảilàmthếnào.Thânthểngườiđànbàđãtáixanhvìrétlạnh.Côtachỉngoàihaimươinhưngkhuônmặtđãgiàcỗikhiếnchúbétưởngcôđã

đếntuổitrungniên.Chúbiếtlàcôtađãchếtrồi.Chúbỗngnhấccáicơthểnhỏbélên.Chúcũngkhôngbiếttạisaomìnhlàmnhưvậy.Cólẽvìchúthấyđứabéđưamấyngóntaynhỏxíulêncàovàobộmặtnhănnhúmcủanónênchúsợchăng.Nhấclênrồichúmớibiếtlàgiữangườimẹvớiđứaconvẫncòndínhvàonhaubằngmộtsợidâynhầynhụa.

Trướcđóítngàychúđãđượcxemmộtconcừuđẻ.Bâygiờchúcốnhớlại.Chúbiếtngườichăncừuđã làmnhưthếnào,nhưngchúkhôngbiết làvớimộtđứabéthìcóthểlàmnhưvậyđượckhông?Đứabéđãthôikhôngrênrỉnữa.Chúcảmthấymìnhphảigấprútquyếtđịnh.Chúrútcondaora,condaochúvừadùngđểlộtdathỏ,lauvàotayáorồi,ngậpngừngmộtchút,chúcắtđứtsợidâyởchỗgầnbụngđứabé.Máutuônraởhaiđầudây.Chúthửnhớlạixemngườichăncừuđãlàmnhưthếnào.Ôngtathắtmộtcáinútđểmáukhỏichảy.À,đúngthếrồi.Chúbứtmộtcọngcỏdàiởdướiđấtvàthắtvộivàođầudâyrồibếđứabélên.Chútừtừđứngdậyvàbỏlạiđóbacon thỏvớingườiđànbàđãchết.Trước lúcđi,chúkhéphaichân lạichongườimẹvàkéo chiếcváyxuốngđếnđầugối.Chú chỉ biết làmnhưvậyđượcthôi.

“Ôi, lạyChúa!”Mỗikhi làmđiềugìhoặc rất tốthoặc rấtxấu,chúvẫnthườngthốtlênnhưvậy.Trongtrườnghợpnày,chúchưathểbiếtlàxấutốtnhưthếnào.

Chúbéthợsăncứthếchạyvộivềnhà.Chúbiếtlàmẹchúchỉchờchúmangthỏvềlàsửasoạnbữaăntối.Bàmẹsẽhỏihômnaychúsănđượcmấycon.Nhàcónhữngtámmiệngăn,phảicóítnhấtlàbaconthỏmớiđủ.Đôikhichúkiếmmộtconvịthoặcconngỗng,cólúcđượccảmộtconchimtrĩbay lạc từ trong trại củaNam tước rađây.Bốchúbé làmở trang trại ấy.Nhưnghômnaychúkhôngdámrời taykhỏiđứabéchúđangbế, chú lấychânđávàocửađểmẹnghethấyvàramở.Chúlặnglẽgiơđứabélênchomẹxem.Ngườimẹkhôngđỡngayđứabémàcònđưataylênngựcvànhìnnómộtlát.

“Ôi,lạyChúa!”Ngườimẹnóivàlàmdấuthánhgiá.Chúngướclênnhìnmẹxembàvuihaybuồn.Nhưngđôimắtngườimẹ

cúixuốngnhìnmộtcáchrấthiềndịuchúchưatừngthấy.Chúbiếtngayrằng

điềumìnhlàmlàtốt.“Embé,hảmẹ?”“Contrai,”mẹchúgậtđầukhẽnói.“Contìmthấyởđâuthế?”“Ởgầnbờsông,mẹạ.”chúđáp.“Cònmẹđứabéđâu?”“Chếtrồi.”Ngườimẹlàmdấuthánhgiá.“Conmauchạyđinóivớibố.BốsẽtìmbàUrszulaWojnaktrêntrại.Rồi

conphảidẫncảhaingườiđếnchỗcóngườimẹcủađứabénày.Sauđómọingườivềđâyngaynhé.”

Chúthợsănnhỏtraođứabéchomẹ.Chúmừngthầmtrongbụnglàmìnhđãkhôngbỏmặcđứabé.Traođượcchomẹrồi,chúlauhaitayvàoquầnvàchạyđitìmbố.

Ngườimẹ lấy vai đẩy cửa vào trongvà gọi đứa congái lớn ra đặt nồinướclênbếplò.Rồibàngồixuốngmộtchiếcghếgỗ,cởikhuyáovàấnđầuvúvàocáimiệngnhănnhúmcủađứabé.Thế là,Sophia,đứacongáimớiđượcsáu tháng, tốinaysẽphảinhịnkhôngcònsữaănnữa.Ngườimẹ lấylàmlobuồn.

“Nhưng sao lại thế nhỉ?” Người mẹ bỗng thốt lên và kéo chiếc khănchoànglêncánhtaymìnhcùngvớiđứabé.“Ôi,chúbé tộinghiệpnày,đểđếnsángmaithìchúcũngchếtmấtthôi.”

Lúc bà đỡ già UrszulaWojnak tắm rửa và thắt lại rốn cho đứa bé thìngườimẹkhôngnhắclạinhữngýnghĩvừarồinữa.Cònôngchồngchỉđứnglặngyênmànhìn.

“CókháchvàonhàtứclàcóChúavàonhà.”ngườimẹchợtnhắcđếnmộtcâutụcngữBaLan.

Ôngchồngnhổtoẹtmộtcái.“Đồchếtdịchởđâu.Nhànàycóthiếugìtrẻconnữachứ!”Ngườimẹlàmnhưkhôngnghethấyôngtanóigì,chỉđưatayvuốtmấy

sợitócđentrênđầuđứabé.

“Tađặttênnólàgìnhỉ?”Ngườiđànbànóivàngướcmắtnhìnchồng.“Aimà biết được? Cứ để cho nó chết mà không có tên tuổi gì hết là

xong.”Ôngnhúnvai.

CHƯƠNG 2

Ngày18tháng4,1906Boston,MassachusettsBácsĩnắmlấycổchânđứabémớiđẻnhấccaolênvàphátchonómột

cáivàođít.Đứabébậtkhóc.ỞBoston, bangMassachusetts, cómột bệnh viện chuyên phục vụ cho

nhữngaimắccácchứngbệnhcủangườigiàucó,vàvàomộtsốtrườnghợpđặcbiệtnàođóbệnhviệncũngkiêmcảviệcđỡđẻchonhững trẻ sơ sinhgiàu có được ra đời. Ở bệnh viện đa khoaMassachusetts này, các bàmẹkhôngphảikêuhétvàcũngkhôngphảimặcquầnáobình thườngnhưkhisinhđẻ.Lệlànhưthếrồi.

Mộtngườiđànôngtrẻtuổiđiđilạilạibênngoàiphòngđẻ.Bêntrongcóhaibác sĩkhoanhi cùngvớimộtbác sĩ riêngcủagiađình làmnhiệmvụ.Người chanàykhôngdámđểxảy ra chuyệngì chođứaconđầu lòngcủamình.Haibácsĩkhoanhisẽđượctrảmộtmóntiềnlớnvớimỗimộtviệclàđứngđóđểchứngkiếnchuyệnsinhđẻthôi.Mộttronghaibácsĩấyđãmặcsẵnbộlễphụcbêndướichiếcáochoàngtrắngcủabệnhviện,đểhễxongởđâyralàôngđidựtiệcởđâuđó.Ôngtakhôngthểnàovắngmặttrongcasinhđẻđặcbiệtnàyđược.Trướcđó,cảbabácsĩđãrútthămvớinhauxemaitrongsốhọsẽtrựctiếpđỡđẻ.

Cuốicùng,ngườirúttrúnglàbácsĩđakhoaMacKenzie.Ngườichavừađilạingoàihànhlangvừanghĩxemsẽđặttêngìchohayvàgặpnhiềumaymắn.Thựcra,anhcũngkhônglođếnchuyệnấylắm.Sánghômđó,RichardđãchởAnne,vợanh,đếnbệnhviệnbằngcỗxengựahaibánh.Vợanhđãtínhđếnhômđólàngàythứhaimươitámcủathángthứchínrồi.Côtabắtđầuđauđẻngay từ sau lúcăn sáng,nhưngngười tabảoanh lànếucóđẻcũngphảiđếnchiềusaugiờngânhànganhđóngcửa.Anhlàmộtngườirấtcó kỷ luật, khôngmuốn việc vợmình đẻ ảnh hưởng gì đến giờ giấc củangườikhác.Anhvẫncứđiđilạilạitronghànhlangnhưvậy.Mấycôytávà

bácsĩtrẻtấttảravàođềubiếtanhđangcómặtởđây.Điquagầnchỗanh,họthì thầmvớinhaunhưngraxahọlạinóibìnhthường.Anhkhôngđểýchuyệnđó,vìđãquenvớimọingườivẫnđốixửvớimìnhnhưvậy.Phầnlớnnhữngngườiởđâychưagặpanhbaogiờ,nhưngmọingườiđềubiếtanhlàai.

Nếuđứabésinhrahômnaylàcontrai,cólẽanhsẽxâytặngchobệnhviệnmộtkhumớimàbệnhviệnđangrấtcần.Anhđãtặnghọmộtthưviệnvàmộttrườngtiểuhọcrồi.Anhchàngsắplàmbốấygiởtờbáobuổichiềuraxemnhưngchẳngđọcchữnàorachữnào.Anhbứtrứtlolắng.Chắclàhọ(anhgọimọingườilà“họ”hết)chẳngbaogiờcóthểhiểuđượclàanhdứtkhoátphảicócontrai,đểmộtngàykianósẽthayanhlàmthốngđốcvàchủtịchngânhàng.Anhlậtmấytrangbáobuổichiều:ĐộiTấtĐỏBostonđấuvớiđộiCaoNguyênNewYork.Xongtrậnnàychắchọsẽkhaoto.Anhchợtnhớđếnmấydòngchữtoởtrangđầu,bènlậtraxem.Báođưatinmộtvụđộngđất tệhại nhất trong lịch sửnướcMỹ.SanFranciscobị tànphághêgớm. Ítnhấtcóbốn trămngườichết.Ôi,baonhiêu là tang tóc.Anhbỗngthấybựcdọctrongngười.Chuyệnđộngđấtlàmmấtcảýnghĩaviệcđứaconanhsắprađời.Đánglẽngườitaphảinhớrằngtrongnhữngngàynàycòncósựkiệngìkhácnữachứ.

Anhchưahềcólúcnàonghĩrằngđứabécóthểlàcongái.Anhlậttờbáosangtrangtàichínhvàxemlạimụcthị trườngchứngkhoán:Chỉsốđãtụtxuốngmấyđiểm.Thếlàvụđộngđấtchếttiệtkiađãlàmgiảmmấtgiátrịcổphầncủaanhtrongngânhàngtớimộttrămngànđôla.Tuynhiên,vớitàisảnriêngcủaanhhiệnvẫncòntrên16triệuđôlathìđếnmấyvụđộngđấtnhưởCalifornia cũngchưa làmgì anhđược.Anhvẫncòn có thểhưởng tiền lãisuất,còncảcáivốn16 triệukiavẫnsẽnguyênđóđểcontraianhsaunàythừakế.Anhtiếptụcđilạitronghànhlangvàlàmnhưvẫnđọctờbáobuổichiều.

Ôngbácsĩkhoanhiđãmặcsẵnlễphụckhinãybướcrakhỏiphòngđẻđểbáotin.Ôngtacảmthấymìnhphảilàmcáigìđóchoxứngvớimóntiềntosắpđược lĩnh,vàôngnghĩmìnhcũngđang làngườiănmặcchỉnh tềnhấtthôngbáo tin này.Hai người nhìn nhaumột lúc.Ôngbác sĩ thấy hơi xúcđộngnhưngkhôngmuốnbiểulộgìtrướcmặtngườimớilàmbố.

“Xinchúcmừngông,ôngđãcócon trai,mộtchúbénhỏ tívàrấtxinhđẹp.”

Ngườichanghĩbụngôngbácsĩnóithếlàdởquá,vìđứanàomớisinhramàchảnhỏtí?Nhưngcáitincontraiôngtavừanóiđếngiờmớingấmvàongườianh.SuýtnữaanhbậtlênnóitạơnChúa.Ôngbácsĩhỏithêmmộtcâunữađểphátancáiimlặnglúcđó.

“Ôngđãđịnhđặttêncháulàgìchưa?”Ngườichatrảlờingay,khôngngậpngừng:“CháutênlàWilliamLowellKane.”

CHƯƠNG 3

Saukhicảnhàđãhếtnhộnnhịpvớiviệcđứabémớivềnhànàyvàmọingười đã đi ngủ từ lâu rồi, ngườimẹ vẫn còn thức với đứa bé trong tay.HelenaKoskiewiczlàmộtngườirấttinởcuộcsống.Bằngchứnglàchịđãđẻvànuôiđượcsáuđứacon.Trướcđóchịđãđểmấtđibađứatừlúcchúngcònnhỏ,nhưngchịcũngchưađểchođứanàochếtmộtcáchdễdàngđược.

Chịchỉmớibamươi lămtuổinhưngbiết làanhchồngJasiocủamình,trướcđâyvốnlàmộtngườirấtkhỏemạnh,sẽchẳngchochịthêmđứaconnàonữa.BâygiờChúađãđemđứabénàyđếnchochị,chắcchắnlànóphảisống.Helenacũnglàconngườicóđức tinđơngiản,vàđiềuđócũngphảithôi,vìsốphậnchảbaogiờchochịcóđượccuộcsốngnàokháchơncuộcsốngđơngiảnhiệnnay.Người chị xanhxaogầymòn, khôngphải do chịmuốnnhưvậymàdochịđượcănquáít,lạilàmlụngvấtvảvàkhôngcótiềnđểdành.Chịchẳngbaogiờphànnànđiềugì,nhưngcácnếpnhăntrênmặtchịkhiếnchịchẳngkhácgìmộtngườiđãcócháugọibằngbàchứkhôngphảingườimẹởthếgiớingàynay.Đờichịchưamộtlầnnàođượcmặcquầnáomới.

Helenabóp thậtmạnhvàohaibênvúđếnhằnđỏcả lên.Mấygiọt sữatuôn ra.Ởcái tuổibamươi lăm, tức làđãnửađờingười,ainấyđềuđã ítnhiềucókinhnghiệmthànhthạo,vàHelenachínhđangởthờikỳnhưvậy.

“Chúnhỏcủamẹnào,”chịkhẽnóivớiđứabévàấnđầuvúvàomiệngnóđangchumconglênchờsữa.Đôimắtxanhcủanóhémở.Vàigiọtmồhôilấmtấmtrênmũi.Cuốicùngngườimẹcũnglănrangủtừlúcnào.

JasioKoskiewicz,anhchồnglờđờchậmchạpcóbộriaméprấtrậmvàcũnglàthứquýnhấtđểanhtacóthểtựkhẳngđịnhđượcmìnhtrongcuộcsốngđilàmthuêkhổsởnày,chợttỉnhdậyvàolúcnămgiờ,thấyvợvớiđứabékiacònđangngủ trênghếchao.Đêmđóanh tacũngkhôngchúýđếnviệckhôngcómặtvợtrêngiường.Anhtađứngchămchămnhìnvàođứabékhôngchakhôngmẹ.AnhcảmơnChúavìítrađứabékhôngcònkêuhét

nữa.Haylànóchếtrồi?Jasionghĩbụngthôimìnhchảnêndínhđếncáicủanợnàynữa.Cứviệcđilàmnhưthường,đểmặcchovợanhlochuyệnsốngchếtcủanó,cònanh thì tính làmsaocómặtở trang trạicủaNamtước từsángsớmlàđược.Anhtumấyhớpsữadêvàobụngrồiquệtmiệngvàotayáo.Sauđómộttaycầmkhoangbánhvàmộttayvớlấychiếcbẫyanhtalặnglẽchuồnrangoài,bụngchỉsợngườiđànbàthứcdậyvàbảoanhlàmgìđó.Anhtarảobướcvềphíarừng,khôngmuốnnghĩgìđếnđứabénữavàchỉmongđâylàlầncuốicùnganhtatrôngthấynó.

Florentyna,côcongáilớn,làngườithứhaibướcvàobếp.Chiếcđồnghồcổkhôngbiếtđãđượcbaonhiêunămvừađiểmsáugiờsáng.Nóchẳngquachỉđểnhắcchonhữngaitrongnhàmuốnbiếtgiờphảidậyhayphảiđingủmàthôi.CôngviệchàngngàycủaFlorentynachỉcómỗichuyệnlàchuẩnbịbữaănsáng,cụthểlàchiabọcsữadêvàmiếngbánhmìđenrachođủtámngườitronggiađìnhcùngăn.ViệcchỉcóthếthôinhưngnóđòihỏicôphảicócáikhônngoannhưcủaSolomon[1]mớilàmnổiđểkhôngmộtaicóthểphànnàngìđượclàphầncủangườikhácnhiềuhơnphầnmình.

Florentynalàmộtcôgáimảnhkhảnh,xinhđẹp,aimới trôngthấycũngquýmếnngayđược.Chỉtộimộtđiềulàđãhainămnaycôbévẫnchỉcómộtchiếcáođểmặc.Nhưngcứ trông thấycôbé làngười tahiểungay tại saotrướcđâyanhchàngJasiođãsaymêmẹcôđếnthế.Florentynacómớtócvàngóngmượtvàđôimắtmàuhạt dẻ long lanh, bất chấp tuổinhỏvà ănuốngthiếuthốn.

Côrónrénbướcđếnbênghếchaonhìnmẹvàđứabé.Florentynađãthíchđứabéngaytừlúcđầu.Đãtámtuổirồinhưngcôbémớichỉthấybúpbêcómột lầnkhigiađìnhđượcmờiđếndự tiệcGiáng sinhở lâuđài củaNamtước.Côbéchỉtrôngthấythôichứchưađượcsờvàobúpbê.Baogiờcôrấtmuốnđượcbếđứabénàytrongtaymình.Côcúixuốnggỡđứabérakhỏitaymẹ,nhìnvàođôimắtxanhnhỏtícủanóvàkhẽrutrongmiệng.Đangởchỗấmcủavúmẹsangđôitaylạnhcủacô,đứabétỏrakhóchịu.Nóbỗngkhócvánglênlàmngườimẹbừngtỉnhdậy.Chịlấylàmânhậnmìnhđãngủlúcnàokhôngbiết.

“Ôi,lạyChúa,nóhãycònsống,”chịnóivớiFlorentyna.“Consửasoạn

ănsángchocácem,đểmẹchonóbúnữa.”Florentynamiễncưỡngđưatrảđứabélạichomẹvànhìnmẹlạicốvắt

sữaranữa.Côbéđứngđómêmẩncảngười.“Maulêncon,Florcia,”mẹcôgiục“Phảichocảnhàănnữachứ.”Florentynađànhbỏrangoài.Cácemcômớingủdậyđãtừtrêngáckho

bướcxuốngchàomẹvànhìnđứabébằngnhữngconmắtkinhngạc.Chúngchỉbiết làđứabénàykhôngphải từ trongbụngmẹmàra.Florentynamảimêvớiđứabénênsángnaybỏcảănsáng.Bọnemcôchialuônphầncủacôra ăn cònđể lại phần củamẹ trênbàn.Cảnhàbận rộnvới côngviệc củamìnhnênkhôngmộtaiđểýrằngtừlúccóđứabévềnhàđếngiờ,ngườimẹchưahềăntígìvàobụng.

HelenaKoskiewiczhàilòngthấycácconmìnhđãsớmhọcđượccáchtựlolấythânmình.Chúngcóthểchogiasúcăn,vắtsữadêsữabòvàchămsócraucỏngoàivườnmàkhôngcầnphảichờchịsaibảohaygiúpđỡ.Buổitối,lúcJasiovềnhà,chịmớinhớralàmìnhchưasửasoạnbữatốichochồng.Nhưngngaysauđóchịbiết làFlorentynađãbắtđầu làmmón thịt thỏmàchúemthợsănFranckđemvềchochị.Florentynalấylàmtựhàođượcphụtráchbữaăntối,mộtcôngviệcmàchỉkhinàomẹốmđaumớigiaochocô,vàHelenaKoskiewicz thìhọahoằn lắmmớiđểchocongáiphải làmnhưvậy.Chúbéthợsănmangvềđượcbốnconthỏ,bốmangvềđượcsáucâynấmvớibacủkhoai,tốinaycảnhàsẽđượcăntiệcthậtsự.

Ăntốixongrồi,JasioKoskiewiczngồixuốngghếbênlòsưởivàbâygiờmớiđượcdịpnhìnkỹđứabé.Nângđầuđứabélênbằngmấyngóntay,anhta quan sát khắp người thằng bé với con mắt của một người đi săn thú.Khuônmặtnhănnhúmcủanóchỉcómỗiđôimắtxanhnhỏtívàchưabiếtnhìnlàđẹphơncả.Anhtanhìntiếpxuốngthânhìnhmỏngmảnhcủanóvàchợtchúýngayđếnmộtcáigìđó.Anhtabỗngnhănmặtvàgạtngóntaycáivàongựcđứabé.

“Emđã thấy cái này chưa,Helena?” anh tanóivàgiơ sườnđứabé ra,“Cáithằngkhốnnàyhóarachỉcómộtbênvúthôi!”

Chịvợcũnglấylàmlạbèntựmìnhgạingóntayvàongựcnóxemsao.Chịtưởnglàmnhưthếthìmộtbênvúnữasẽxuấthiện.Chồngchịnóiđúng:

đứabéchỉcómộtđầuvúnhỏtíbêntrái,còncảnửangựcbênphảithìphẳnglìvàkhôngcómộtdấuvếtgìkhác.

Đầuócmêtíncủangườiđànbàbỗngnổilên.“Thế là Chúa đã cho em thằng bé này.” Chị nói. “Đây là dấu vết của

Chúađểlạichonóđây.”Ngườiđànôngtứcmìnhđưangayđứabéchovợ.“Em thật là điên, Helena ạ. Đứa bé này là do một người có máu xấu

truyềnsangchomẹnó.”Anhtanhổmộtcáivàolòsưởi.“Dùsao,anhcũngđánhcuộclàthằngbénàykhôngsốngđược.”

Thựcra,JasioKoskiewiczcũngchẳngcầnbiết thằngbésốnghaychết.Anhtavốnkhôngphảimộtngườinhẫntâm,nhưngđứabénàykhôngphảilàcủaanh,màtrongnhàthêmmộtmiệngănnữachỉlàmchomọichuyệnrắcrối.

Giả thử có như vậy đi nữa thì bản thân anh cũng phải là người đi cầuChúagiúp.Rồikhôngnghĩngợigìvềđứabénữa,anhtangủthiếpđibênđốnglửalòsưởi.

Ngàythángtrôiqua,chínhJasioKoskiewiczcũngdầndầntinrằngđứabécóthểsốngđược.Nếuhômtrướcđánhcuộcthật thìanhtađã thuarồi.Đứacontrailớnnhất,tứclàchúthợsăn,đượccácemgiúpmộttay,đãkiếmgỗ trong rừng của Nam tước về làm cho thằng bé một chiếc giường.Florentynacắtnhữngmẩuvảiáocũcủacôkhâulạilàmáochonó.NhữngmẩuvảiấykhâulạivớinhautrôngnhưáocủaanhhềHarlequinmàbọntrẻchưađượcbiết.Trongnhà,mỗikhiđịnhđặt têncho thằngbé thìchẳngaiđồngývớinhauđược.Riêngngườibốkhôngcóýkiếngì.CuốicùnghọgọinólàWladek,vàchủnhậtsauđó,tạinhàthờtrongtrangtrạicủaNamtước,thằngbéđượcmangtênlàWladekKoskiewicz.NgườimẹthìcầuChúaphùhộchonó,cònngườibốthìmặckệ,bảonómuốnrasaothìsao.

Tốihômđócómộtbữatiệcnhỏđểchúcmừnggiađình.TrangtrạicủaNamtướcchomộtconngỗngđểthêmvàobữatiệc.Mọingườiănuốngvuivẻ.

Từhômđótrởđi,Florentynaphảihọccáchchiabữaănsángrachochínmiệngăn.

CHƯƠNG 4

AnneKaneđãngủyênđượchếtđêm.Saubữaănsáng,chịlạisốtruộtđòicôytábệnhviệnđưatrảlạicậubéWilliamchochịbế.

“Nào,bàKane,”côytámặcđồngphụctrắngnói,“bâygiờcũngphảichoembéănsángnữachứ?”

CôytáchoAnnengồidậytrêngiườngvàhướngdẫncáchchoconbú.Annechợthiểurabộngựcmìnhđãcăngphồng.Chịbiếtlànếumìnhtỏralúng túng lúc này thì người ta sẽ bảomìnhkhôngbiết làmmẹ.Chị chămchămnhìnvàođôimắtxanhcủaWilliam,thấynóxanhhơncảmắtbố.Chịcảmthấyđịavịcủamìnhđãvữngvànghơn,vàrấthàilòng.Ởcáituổihaimươimốt,chịkhôngcònthiếumộtthứgì.ChịthuộchọCabot,đi lấymộtngườibêngiađìnhLowell,vàbâygiờlạicóđứaconđầulòngmangtruyềnthốngcủahaigiađìnhđượctómtắtlạibằngmấydòngtrongtấmthiếpcủangườibạncũgửiđếnchochịnhưsau:ĐâylàquêcũBostonCóđậu,cócá,aikhôngnhớvềLowell,CabotđềhuềHạnhphúchaihọtràntrềBostonAnnenói chuyệnvớiWilliamđếnnửagiờnhưngđứabéchưacóphản

ứnggì.Lát sau nó ngủmột cách ngon lành.Anne không đụng gì đến hoa quả

bánhkẹođemđếnchấtđầyởbêngiường.Chịđãcóýđịnhđếnmùahènàysẽtrởlạivớitấtcảnhữngmốtáomớivàgiànhlạichỗcủachịtrongnhữngtạpchívềtrangphục.ChẳngphảichínhHoàngtửGaronneđãcatụngchịlàngườiđẹpduynhấtởBostonđósao?Mớtócvàngmượt,nhữngnétthanhtúvàhìnhdángthonthảcủachịđượcngườitaquýchuộngkểcảởtrongthànhphốchị chưađếnbaogiờ.Chị lại ngắmmình tronggương: trênmặt chưathấycómộtnétgìkhácthường,ítaicóthểtinđượcrằngchịvừalàmmẹcủa

mộtđứa trẻ rấtbụbẫm.CảmơnChúa,đúng lànóbụbẫmthậtđấy,Annenghĩbụng.

Chịănmộtbữa trưanhẹngonmiệng rồichuẩnbịđể tiếpnhữngngườikháchsẽđếnthămvàobuổichiềudocôthưkýriêngđãsắpxếp.Nhữngaiđượcphép đến thăm trongmấyngàyđầunày đều phải là người trong giađìnhhoặclàthuộcnhữnggiađìnhquyềnquýnhất.Cònnhữngngườikhácsẽchỉ được trả lời là chị chưa sẵn sàng tiếp.NhưngBoston lại làmột trongnhữngthànhphốởMỹmàainấyđềubiếtrõthânphậncủamìnhcảrồi,nêncũngkhôngloạitrừtrườnghợpsẽcóngườikhôngmờimàđến.

Cănphòngchịnằmmộtmìnhởđâyvẫncònđủchỗđểkêthêmđượcđếnnămchiếcgiườngnữagiánhưngườitakhôngđemhoađếnbầycắmlaliệtkhắpnơi.Ai chợtđiquanhìnvàonếukhông thấyngườiđànbàngồi trêngiườngsẽcó thể tưởngnhưđây làmộtphòng triển lãmnhỏvềnghệ thuậttrồngvườn.Annebậtđènđiện lên.Vớichị,cáiđócònmới lạ.Richardvàchị vẫn còn chờ cho bên họ nhàCabot cùng lắp thìmới dùng.Với lại, ởBoston,ánhsángbằngcảmứngđiệntừchưađượcphổbiếnlắm.

NgườiđầutiênđếnthămAnnelàbàThomasLowellKane,mẹchồngchị.Từkhiôngchồngchếtnămngoái,bàlàngườichủđứngđầucảgiađình.Bàđãcócáituổicuốitrungniênnhưngđiđứngcònrấtđiệubộvàthanhthoát.Bàmặcchiếcáothảxuốngrấtdàikhiếnkhôngaicóthểtrôngthấygótchânbàđược.Ngườiduynhấttrôngthấygótchâncủabàthìnayđãchếtrồi.Bàluônluôncóthânhìnhmỏngmảnh.Theobàthìtấtcảnhữngphụnữbéomậpđềudoănuốngtồi,thậmchíkhôngbiếtănuống.HiệnnaybàlàngườinhiềutuổinhấtcủahọnhàLowellcònsống,vàcũnglànhiềutuổinhấtcảbênhọnhàKanenữa.Chonênngườiđầutiênđếnđâythămkhôngthểaikhácngoàibà.Vảlại,chínhbàlàngườiđãthuxếpAnnevớiRichardgặpnhau,chứaivàođónữa?ĐốivớibàKane,tìnhyêuchảcónghĩagìlắm.

Bàchỉưngcóbathứtrênđờilàtiềncủa,địavịvàuytín.Tấtnhiên,tìnhyêucũnglàtốt,nhưngbàchorằngnókhôngphảilàmộtthứhànghóalâubền.Chỉcóbathứtrênmớilâubềnđược.Bàhônvàotráncôcondâuvớimộtvẻtánthưởng.Annebấmvàomộtcáinúttrêntườngvàcótiếngvèvènhỏvanglên.TiếngđókhiếnbàKanengạcnhiên.Bàkhôngtinlàđiệnlạicóthểdùngđểgọinhưthếđược.Côytáxuấthiệncùngvớiđứabéthừatự.Bà

Kanenhìnnómộtlúc,tỏvẻhàilòngrồibảobếđi.“Khálắm,Anne,”bànói,làmnhưcôcondâucủabàvừađượccáigiảiđi

ngựa.“Mọingườiđềurấttựhàovềcon.”Mấyphútsau,bàEdwardCabotlàmẹđẻcủaAnnecũngđến.Cũngnhư

bàKane,bàgóachồngsớm.Bềngoàihaibàkhôngkhácnhaumấy,nhìntừxangười tacó thể lẫnhaibàvớinhau.Tuynhiênbà tỏraquantâmnhiềuhơnbàKaneđếnđứacháungoạicủamìnhvàcảvớicongáinữa.Látsauhọmớiđểýđếnnhữngbóhoagửiđếnmừng.

“NhàJacksonthậtlàquýhóaquá,”bàCabotlẩmbẩmnói.BàKanethìchỉnhìnqualoamấybônghoarồiđểýđếnnhữngtấmthiếp

có tênngườigửi.Bàkhẽ lẩmnhẩmnhững tênđóđểnhớ:nhàAdam,nhàLawrence, nhà Lodge, nhàHigginson. Cả hai bà không ai nói năng gì vềnhữngtênmàmìnhkhôngbiết.Họđềuđãquácáituổimuốnbiếtvềbấtcứgìmớihaybấtcứaimới.Haibàcùngravề,cùngrấthài lòng:vậylàmộtđứaconthừatựđãrađời,vàmớitrôngcũngđãthấythỏamãnđượcrồi.Cảhaibàđềucho lànghĩavụcuối cùngđốivớigiađìnhnhư thế làđãđượcthựchiệnrấtmĩmãn,vàtừnaytrởđimọingườicóthểyêntâmvuivẻ.

Nhưngcảhaibàđềunhầm.Trongcảbuổichiều,cácbạnthâncủaAnnevàRichardkéođếnvớiđủ

cácquàmừngbằngvàngbằngbạcvànhữnglờichúctụngnhiệttình.Lúc chồng chị đến sau giờ làm việc thìAnne đã có phần rấtmệtmỏi.

Trưanay, lầnđầu tiên trongđời,Richardđãuốngsâmbanh trongbữaăn.ÔnggiàAmosKerbesvớicảCâulạcbộSomersetđềuépnênRichardkhôngsau từchốiđược.Vợanh thấynhưanhđỡcứngnhắchơnmọikhi.Bệvệtrongbộáođendàivớichiếcquầnkẻsọc,ngườianhcaohơnvớimái tócđenrẽngôigiữabóngmượtdướiánhđènđiện.Ítngườiđoánđúngđượctuổianhchỉmớibamươiba.Đốivớianh,còntrẻtuổihaykhôngchảbaogiờlàchuyệnquantrọng,màcáichấtcủaconngườimớilàđángkể.Mộtlầnnữa,WilliamLowellKanelạibịbêrađểxemxétkỹlưỡng,chẳngkhácnàonhưngườibốđiểmlạiviệcthuchicuốingàyởngânhàngvậy.Mọithứcóvẻđâura đấy.Đứa bé có đủ hai chân, hai tay,mười ngón tay,mười ngón chân.Richardkhông thấycógìởđứabéđể saunàykhiếnanhphảiphiền lòng.

ThếlàWilliamlạiđượcbếđi.“Đêmquaanhđãđiệnchoônghiệu trưởngtrườngSt.Paul.Williamsẽ

đượcnhậnvàođóthángchínnăm1918.”Annekhôngnóigì.RõrànglàRichardđãbắtđầutínhđếnsựnghiệpcủa

Williamrồi.“Thếrồi,emyêuquý,hômquaemđãbình thườngđượcrồichứ?”anh

hỏi.Suốtbamươibatuổiđời,anhchưahềnằmởbệnhviệnmộtngàynào.“Vâng…không…emnghĩthế,”vợanhngầnngừtrảlời,cốnénkhôngtỏ

ramuốnkhócvìchịbiếtchồngsẽkhôngbằnglòngnhưvậy.NhưngcâutrảlờinhưthếthìRichardcũngkhônghiểunhưthếnàođược.

AnhhônmávợrồibướcraxengựatrởvềngôinhàcủagiađìnhởQuảngtrườngLouisburg.Bâygiờ,vớinhânviênphụcvụvàngườilàmtrongnhà,vớiđứabévàcôbảomẫu,thếlàtrongnhàcótấtcảchínmiệngăn.Richardkhôngphảinghĩngợigìvềchuyệnđó.

WilliamLowellKaneđượcbanphướcvàđượcmangtênbốđãđặtchotạinhàthờlớnSt.PaulcủaTângiáo,vớisựcómặtcủatấtcảnhữngaiởBostoncóliênquanvàmộtsốítkhôngliênquan.GiámmụcWilliamLawrencelàmlễ.J.P.MorganvàAlanLloyd,haivịchủngânhàngcó thế lực,cùngvớiMillyPreston,ngườibạnthânnhấtcủaAnne,đượcchọnlàmchamẹđỡđầu.Đứcgiámmụcvẩynước thánh lênđầuWilliam.Thằngbékhôngcóphảnứng gì.Hình như nó đã có cáimáu của lớp người coi khinh thiên hạ rồi.AnnecảmơnChúa,coinhưNgườiđãghivàosổnhữngthànhtíchcủađìnhKanetừđờinàysangđờikhác,cảmơnChúađãchoanhđứacontraiđểanhtraolạigiatàichonó.Tuynhiên,anhcũngnghĩ,cólẽcóthêmđứacontrainữa thì chắc chắn hơn.Đang quỳ làm lễ, anh liếc nhìn sang vợ, và trongbụnglấylàmhàilòng.

PHẦNHAI

CHƯƠNG 5

WladekKoskiewiczlớnrấtchậm.Bàmẹnuôidầnhiểurarằngsứckhỏecủanócónhiềuvấnđề.Nómắcđủcácchứngbệnhcủatrẻđanglớnvàmắccảnhữngbệnhmàtrẻkháckhôngcó,lâylungtungcảsangmọingườitronggiađìnhKoskiewicz.TuythếHelenavẫnđốixửvớinónhưchínhmìnhđẻra.ChịcũngbênhvựcnórấtghêmỗikhiJasiobựcmìnhđổtộichomaquỷđãđưathằngbéWladekvàotúpnhànhỏbénàycủahọ.CònFlorentynathìsăn sóc nó như ruột thịt.Ngay từ lúc đầumới trông thấy nó cô bé đã rấtthích. Cô cómột nỗi lo sợ kín đáo trong lòng, nghĩmình là đứa con gáinghèo xác củamột người chuyên đi bẫy thú, sau này lớn lên sẽ chẳng aithèmlấy,vànhưthếthìsẽchẳngcóconđược.ThếlàcôcoiWladeknhưconmìnhvậy.Chúemtrailớn,tứcchúbéthợsănđãđemWladekvề,cũngthíchthằng bé nhưng vì sợ bố nên không dám tỏ ramặt. Thằng bé đang chậpchữngtậpđitrôngrấthay.DùsaođếnthángGiêngtớichúbéthợsănsẽphảibỏhọcđểlênlàmviệcởtrangtrạicủaNamtướcrồi.Bốchúđãbảotrẻconlàchuyệnđểchođànbàlo.Bađứaemnhỏ,Stefan,JosefvàJan,chảđứanàođểýgìđếnWladek.CònSophialànhỏnhấttrongnhàthìchỉbiếtcứômlấythằngbélàthíchrồi.Cóđiềucảhaibốmẹđềukhôngtínhđếnlàvềnhiềumặtthằngbérấtkhácvớinhữngđứacontrongnhà.Kháccảvềhìnhthứcvàtínhnết.NhữngđứaconnhàKoskiewiczthìđứanàocũngcaolớn,toxương,tócvàngvàmắtxám,trừcóFlorentynakhôngkể.CònWladekthìlùn,tócđen và mắt lại rất xanh. Con nhà Koskiewicz thì chả đứa nào thiết đếnchuyệnđihọcvànếucóthìcứlớnlênmộtchútlàthôi.NhưngWladekthìkháchẳn,tuynóchậmbiếtđinhưngmớimườitámthángnóđãbiếtnói.Lênbatuổinóđãđọcđượcchữnhưngmặcquầnáothìchưabiết.Lênnămtuổinóđãbiếtviếtnhưngvẫncònđáidầm.Ngườibốthìthấtvọng,nhưngngườimẹ lại tự hào.Bốn năm đầu của nó chỉ luôn luôn quặt quẹo, và nếu nhưkhông được Helena với Florentyna chăm sóc tử tế thì nó đã chẳng sốngđược.Nómặcchiếcáováhàngtrămmảnh,đichânđất,vàsuốtngàychỉbiếtlủithủiquấnlấychânmẹ.LúcFlorentynaởtrườngvềthìnólạichuyểnsang

quấnlấychịchođếntậnlúcđingủ.Mỗikhichiathứcănralàmchínsuất,FlorentynathườngsẻmộtnửaphầncủamìnhchoWladek.Khinàonóốmđaucôđểchonócảphầnmình.Wladekmặcnhữngquầnáocôkhâuchonó,hátnhữngbàihátcôdạynó,vàcùngchơinhữngđồchơingườitachocôbé.

Florentynaphảiđihọcxagầnhếtngàynên từ lúcbéWladekđãmuốncùngđivớichị.ĐếnkhiđượcphéplàchúnắmchặtlấytaychịđisuốtchíndặmđườngquacácrừngcâyvàvườntượcđểđếnSlonimtheohọc.

Wladek thích trường học ngay từ ngày đầu. Ở đây, chú coi như đượcthoátkhỏi túpnhà lụpxụpđãsống từbé.Đến trườnghọccũng là lầnđầutiêntrongđờichúhiểuđượcrằngphầnphíaĐôngcủaBaLanbịnướcNgachiếmđóng.ChúbiếtđượcrằngtiếngmẹđẻBaLanchỉđượcnóiriêngvớinhautrongnhà,cònởtrườngthìphảidùngtiếngNga.Chúcảmthấycómộtniềmtựhàogìđónhưcáctrẻemkháctrongtrườngvềtiếngmẹđẻcủamình.WladekcũngrấtngạcnhiênthấythầygiáoKotowskicoichúnhưngườilớn,khácvới tháiđộcủabốởnhà.Mặcdầu làbénhất trong lớpnhưngchẳngbaolâuchúđãhọcgiỏihơntấtcảvềcácmôn,chỉtrừcóngườichúlàkhônglớnhơnđượcmàthôi.Ngườichúquánhỏbénênmọingườikhôngđánhgiáđượchếtnhữngkhảnăngcủachú.Trẻembaogiờcũnghìnhdungphảithậttolớnmớilàgiỏi.Nămtuổi,Wladekđứngđầutấtcảcácmônởtronglớp.

Tối đến, trở về túp nhà gỗ, trong khi những đứa khác hoặc chăm sócnhữngcâyhoatímnởthơmtrongvườnhoặcđiháidâu,chẻcủi,bắtthỏvàkhâuquầnáothìWladekchỉcặmcụiđọcsách,đọchếtsáchcủamìnhlạiđọcsangnhữngcuốnsáchcủacácanhcácchị.DầndầnHelenaKoskiewiczhiểurarằngtrướcđâykhichúbéthợsănkhôngmangvềchobàbaconthỏmàlạimangvềthằngbénày,thìđúnglàsốphậnđãanbàinhưvậyrồi.Wladekđãbắtđầuhỏibànhữngcâumàbàkhôngtrảlờiđược.Bàbiếtlàsẽcólúcmìnhkhôngbiếtđốiphóvớitìnhthếrasao.Bàvẫntinchắclàsốphậnđãđượcđịnhnhưvậythìchẳngcógìđángphảingạcnhiênnữa.

Vàomộtbuổitốimùathunăm1911đãdiễnrabướcngoặttrongcuộcđờiWladek.Lúcđógiađìnhđãvừaănxongbữatốicómónsúpcủcảivớithịtbăm,JasioKoskiewiczđangngồingáybênbếplửa,Helenađangkhâuvávàbọntrẻcònđangchơi.Wladekđangngồiđọcsáchdướichânmẹ.StefanvớiJosefđangtranhnhaumấyquảthôngmớisơnmàu,bỗngcótiếnggõcửarất

to.Mọingườinínlặng.VớigiađìnhKoskiewiczthìtiếnggõcửalàchuyệnrấtlạ,vìtúpnhàgỗnàycủahọcáchxalàngSlonimđếnchíndặmđườngmàởđâylêntrangtrạicủaNamtướccũngmấtđếnvàibadặm,chẳngcókháchnàođếnđâythămbaogiờ.Nếucóaiđóthìhọcũngchỉbiếtmờimộtchénrượudâuvàngồinghebọntrẻlàmầmĩlênmàthôi.Cảnhànhìnraphíacửamàtrongbụngrấtnghihoặc.Mọingườilặngyênchờxemcótiếnggõcửalầnnữakhông.Cótiếnggõthật,vàlầnnàytohơn.Jasiomắtnhắmmắtmởđứngdậybướcravàtừtừmởcửa.Trôngthấyngườiđứngđó,ainấyđềucúiđầuchào.ChỉcóWladeklàkhôngchào,vàchúcứtrừngtrừngnhìnlênmộtconngườitolớn,códángvẻoaivệ,quýtộckhoácchiếcáolônggấutoxùđếnchậtcảnhà.Chúthấybốnhìnngườiđóvớiconmắtrấtsợhãi.Nhưngrồimộtnụcườithânmậtđãđánhtannỗisợấy,vàbốchúmờiNamtướcvàobêntrong.Khôngainóicâugì.Namtướcchưabaogiờđếnthămhọnhưthếnàynêncónóicũngkhôngaibiếtnóicâugìđược.

Wladekbỏcuốnsáchcủachúxuống,đứngdậyvàbướcđếnbênngườilạmặt.Chúgiơtayrabắtmàbốchúkhôngkịpngănlại.

“Kínhchàoông,”Wladeknói.Namtướcnắmlấytaychúvàhaingườinhìnnhau.LúcNamtướcbỏtay

ra,Wladeknhìnthấycổtayôngcómộtvòngbạcrấtđẹpvàcóchữtrênđómàchúkhôngbiếtlàgì.

“CháulàWladekhả?”“Thưaôngvâng,” chú đáp, giọng không tỏ ra ngạc nhiên chút nào khi

thấyNamtướcbiếttênchú.“Chínhlàvìcháumàtađếngặpbốcháuđây,”Namtướcnói.Wladekcứđứngđónhìn lênNam tước.Ngườicha rahiệuchobọn trẻ

conrangoài.Thếlàhaiđứacongáinhúnchânhơiquỳxuống,bốnđứacontraicúigậpngườirồicảsáuđứalặnglẽrútlêntrêngáckho.

Wladekvẫnđứnglạiđóvàcũngkhôngaibảochúphảilàmgìkhác.“Koskiewicz,”Nam tước lên tiếng.Ông vẫn đứng đó vì không thấy ai

mờimìnhngồi.AnhchàngJasiokhôngmờiôngtangồixuốngghếvìhailẽ:một làanhtaquásợ,vàhai làanhtanghĩrằngNamtướcđếnlàđểkhiểntráchđiềugìđó.“Tamuốnnhờanhgiúpchomộtviệc.”

“Bấtcứviệcgì,thưangài,bấtcứviệcgì,”ngườichađáp,trongbụngnghĩkhông biếtmình có thể giúp cho ông ta được cái gì, vì cái gìmà ông ấychẳngcónhiềugấptrămlầnmìnhnghĩrồi?

Namtướcnóitiếp:“Thằngconta,Leon,hiệnnayđãsáutuổivànóđangcóhaiôngthầydạy

riêng trong lâuđài.Mộtông thầy làngườiBaLancủa ta, cònmộtông làngườiĐức.HọbảotalàthằngLeonhọckhánhưngnókhôngcóaiđểganhđua,vìvậynócó thắngthìchỉ là thắngnó thôi.ÔngKoskiewiczở trườnglàngcóchotabiếtchỉcómỗithằngWladeklàđứacóthểganhđuavớiLeonđượcthôi,màLeonthìnórấtcầnngườinhưvậy.DođótađếnđâyhỏixemanhcóthểchothằngconanhbỏtrườnglàngmàvềvớiLeonvànhữngôngthầycủanóởlâuđàikhông.”

WladekvẫncứđứngnhìnNamtước.Trướcmắtchúhiệnramộthìnhảnhtuyệt vời với bao nhiêu thứ ăn uống sách vở và thầy giáo hơn ôngKoskiewicznhiều.Chúliếcnhìnmẹ.MẹchúlạinhìnNamtước,vừangạcnhiênvừabuồn.Bốchúquaysangnhìnmẹ.

Cái giây phút im lặngnhìn nhau ấy chú tưởngnhưdài khôngbiết baonhiêumàkể.AnhchàngJasionhìnxuốngchânNamtướcnóivớimộtgiọngkhànkhàn.

“Chúngtôirấtlấylàmvinhdự,thưangài.”NamtướcnhìnsangHelenaKoskiewiczcóýhỏi.“Đứcmẹđồng trinhkhôngchophép tôi làmgìngăncảncháubé,” chị

khẽnói,“tuynhiênchỉcóĐứcmẹmớibiếtđượcxanóthìtôiđaukhổthếnào.”

“NhưngbàKoskiewiczơi,cháunósẽvềnhàthămbàluônđấymà.”“Vâng,thưangài.Tôirấtmongđượcnhưvậy.”Chịđịnhnóithêmđiềugì

đónhưnglạithôi.Namtướcmỉmcười.“Tốt.Thếlàxong.Vậysángmaivàolúcbảygiờthìchothằngbéđếnlâu

đài.Trongnămhọc,Wladeksẽởlạivớichúngtôi,rồiđếnGiángsinhthìnótrởvềnhàvớigiađình.”

Wladekbỗngbậtkhóc.“Imđicon,”ngườibốnói.“Conkhôngđiđâu,”Wladeknóicứng,tuytrongbụngchúthậtsựmuốn

đi.“Imđicon,”ngườibốlạinói,lầnnàytotiếnghơn.“Tạisaokhông?”Namtướchỏi,giọngthươngcảm.“CháukhôngbaogiờxaFlorciađược,khôngbaogiờ”“Đó là con gái lớn của chúng tôi, thưa ngài,” người cha nói chen vào.

“Ngàiđừngbậntâmđếnchuyệnđó,thưangài.Thằngbésẽbảosaolàmvậythôi.”

Khôngainóigì,Namtướcsuynghĩmộtlát.Wladekvẫnsụtsùikhóc.“Cháugáibaonhiêutuổi?”Namtướchỏi.“Mườibốn,”ngườichađáp.“Cháulàmbếpđượckhông?”NamtướchỏivàyêntâmthấyHelenacó

vẻnhưđãbìnhtĩnhhơn.“Ồ thưacó,ngàiNam tước,”chịđáp. “Florcia có thểnấunướngđược,

khâuváđược,vànócóthể…”“Tốt,tốt,thếthìchocảnóđếnnữa.Vậyđếnbảygiờsángmaitasẽchờ

cảhaicháu.”NgàiNamtướcđiracửavànhìnlạimỉmcườivớiWladek.Wladekcười

lại.ThếlàWladekđãthắngtrongcuộcmặccảđầutiên.Mẹchúômchặtlấy

chú.Chúnhìntheocánhcửađónglạivànghemẹthìthầm:“A,conbénhỏcủamẹ,rồiconsẽthànhrathếnàođây?”Wladeksốtruộtmuốnbiếtxemthếnào.HelenaKoskiewiczbỏracảbuổitốiđểgóighémđồđạcchoWladekvà

Florentyna, làm như gói ghém cho cả nhà vậy. Đến sáng, cả nhà đứng ởtrướccửanhìntheohaichịemlênđườngđếnlâuđài,mỗingườiômmộtgóigiấytrongtay.Florentyna,caolớnvàduyêndáng,vừađivừanhìnlại,khóc

vàvẫytaymãi.NhưngWladek, lùn bé và vụngdại, khônghề quay cổ lại lấymột lần.

FlorentynanắmchặttayemsuốtdọcđườngđếnlâuđàicủaNamtước.Vaitròcủahaingườibâygiờđãđảongượclại.Từngàyhômnaytrởđichịsẽphụthuộcvàoem.

Haichịemđếntrướcmộtcánhcửabằnggỗsồirấttovàkhẽgõlêncửa.Mộtngườirấtoaivệmặcbộchếphụcthêumàuxanhđãđónsẵnởđó.HaichịemđãtừngtrôngthấynhữngngườilínhmặcquânphụcmàuxámđứnggácởthịtrấngầnbiêngiớiNga-BaLanvànghĩrằnghọcũngđãoaivệlắmrồi,nhưngchưabaogiờthấyaimặcbộquầnáocủangườihầumàlạicóvẻlộnglẫyvàquantrọngnhưôngnày.

Tronghànhlangcótấmthảmrấtdày.Wladeknhìnnhữnghoavănxanhđỏrấtđẹp,nghĩbụngkhôngbiếtmìnhcóphảitụtgiàyrakhông,nhưngđãbướclênthảmrồichúmớingạcnhiênthấybướcchânmìnhkhôngcótiếnggìnữa.RồihaichịemđượcdẫnđếnphòngngủởhànhlangphíaTây.Haichịem,mỗingườimộtphòng riêng.Như thếnàykhôngbiết cóngủđượckhôngítracũngcómộtcửathônghaiphòngvớinhau,nênhaichịemkhôngsợphảicáchbiệtnhaulắm.Thựcranhiềuđêmhaichịemcùngngủvớinhautrênmộtgiường.

Bỏđồđạcxuốngrồi,Florentynađượcđưavàobếp,cònWladekthìđếnmộtphònggiảitríởphíaNamlâuđàiđểgặpcontraiNamtước.Leonlàmộtcậucon traicao lớnxinhđẹp, tính tìnhdễ thươngnênvừagặpWladekđãxuatanngaytháiđộhunghăngchúđãchuẩnbịtừtrước,tráilạitỏrangạcnhiênmộtcáchthoảimái.Leonvốnlàmộtđứatrẻcôđơn,chẳngcóaimàchơi,trừcómỗibàbảomẫucủacậuta.Làmộtngườiđànbà,Li-tu-a-nirấttậntụylàmvúemchocậuvàsănsóccậutừkhimẹchếtsớm.Bâygiờcóngườilàmbạnmớiởtrongrừngrakhiếncậurấtthích,ítrathìhaibạncũngđượccoinhưnganghàngvớinhau.

Leon lập tức dẫnWladek đi xem quanh lâu đài,mất hết cả buổi sáng.Wladekkhông thểngờđược là lâuđài torộngđến thế,bànghếđồđạcvôcùngnhiềuvàởphòngnàocũngcóthảm.Leonhỏicảmtưởngthìchúchỉnóilàcũngthấythúvị.Dùsaochúcũngnghĩmìnhđángđượcđếnởlâuđài

nàylắmchứ.CậucontraiNamtướcgiải thíchchochúrằngphầnchủyếucủatòanhànàyđượcxâydựatheokiểuGôtích,làmnhưWladekđãrấthiểunhưthếnàolàGôtíchrồi.Wladekgậtđầu.SauđóLeonđưaanhbạnmớicủamìnhxuốngtầnghầmrộngmôngmênhđầynhữnghàngchairượuvangđểlâunămphủkínbụivớimạngnhện.Wladek thíchnhất làphòngăn tovàrộng có những chiếc cột lớn cửa vòm cuốn,mặt sàn trang trí cácmàu cờquạt.Chungquanhtườngtreocácloạiđầuthú.LeonchỉchoWladekđólànhữnghươunaivớihổbáolangsóiđủcácloại.ỞcuốiphòngtreotấmhuyhiệulộnglẫycủaNamtước,đặtdướimộtbộsừnghươuthậtto.Dòngchữlàm phương châm cho gia đình Rosnovski viết: Thành công chỉ đến vớingườidũngcảm.

SaubữaăntrưamàWladekchỉănđượcrấtítvìchúchưalàmchủđượcdaovớidĩa,chúđượcđigặphaiôngthầy.Haiôngthầynàytỏrakhônglấygìlàmnhiệttìnhvớichúlắm.Đếntối,chútrèolênnằmởchiếcgiườngdàinhất chú chưa từng thấy bao giờ và kể lại cho chị Florentyna nghe tất cảnhữngcuộcphiêu lưubanngàycủa chú.Florentyna chỉbiết hámồm trợnmắtmànghechúkểlạimộtcáchrấtlykỳ,nhấtlàkhicônghechúkểđếnchuyệndaodĩalúcăn.

Lớphọcbắtđầuvàobảygiờđúng,trướclúcănsáng,rồisauđótiếptụcchohếtngày,chỉthỉnhthoảngnghỉmộtquãngđểăn.Thờikỳđầu,rõràngLeonvượtxaWladek,nhưngrồiWladekhọcrấtkiêntrìnênchỉmấytuầnsaukhoảngcáchgiữahaingườiđãthuhẹpdần.Quanhệvừathânmậtvừaganhđua lẫnnhaucứ thếphát triển.Haiông thầyĐứcvàBaLan thấyrấtkhócóthểcoihaingườihọctròđólàbìnhđẳngvớinhauđược,vìmộtđằnglàconNamtướcvàmộtđằnglàconanhthợsăn.Mặcdầunhưvậyhọvẫnphảimiễn cưỡng thừa nhận vớiNam tước là ông giáoKotowski đã chọnđúngngườiđểganhđuavớiLeon.Tuythế,Wladekchẳngbaogiờlongạivềtháiđộcủacácôngthầyđốivớimình,vìLeonđốixửvớichúrấtbìnhđẳng.

NgàiNamtướcchobiếtlàngàihàilòngvớiviệchaiđứatrẻhọctậptiếnbộ,vàthỉnhthoảngcũngthưởngchoWladekquầnáovớiđồchơi.LúcđầuWladekthấyxacáchvànểsợđốivớiNamtướcnhưngrồidầndầnchúthấyrấttôntrọng.ĐếnkỳđượcnghỉlễGiángsinhtrởvềtúpnhàtrongrừngvớibốmẹ,WladekcảmthấybuồnvìphảixaLeon.

Chúbuồncũnglàphải.Mặcdầukhimớivềchúrấtsungsướngđượcgặplạimẹ,nhưngquãng thờigianba thángchúđượcở trong lâuđàiđãkhiếnchochúcảm thấynhàmìnhnghèokhổquáđỗi, điều trướckia chúkhônghiểuđược.Nhữngngàynghỉởnhàđâmraquádài.Wladekthấyởtrongcănnhà lụp xụp củamình ngột ngạt quá, ăn uống chẳng có gìmà lại ăn bốc,khôngnhữngthếcònphảichiaralàmchínsuấtnữa.Ởlâuđàilàmgìcóthế.Sauhaituầnởnhà,WladeknóngruộtmuốntrởlạivớiLeonvàNamtước.

Chiều chiều chú lại đi bộmấy dặm đến trước tòa lâu đài và ngồi bênngoàingắmnhìnnhữngbức tườngcaochungquanh trang trại.Florentynachỉsốngvớinhữngngườihầuhạ trongbếp thôinêncoiviệcvềnhà là rấtbìnhthường,nhưngcôkhônghiểuđượctạisaocănnhànàykhôngcòngầngũiđốivớiWladeknữa.Ôngthợsănbâygiờkhôngbiếtđốixửvớiconnhưthếnào,ông thấynóănmặcđànghoàng,nóinăngđâu rađấy,vànóiđếnnhữngcáixemraôngkhônghiểuđượcvàcũngkhôngmuốnhiểu.Thằngbéhìnhnhưcảngàychẳnglàmgìmàchỉthấyngồiđọcsách.Ôngnghĩkhôngbiết rồinósẽ trở thành thứgìnếunhưnókhôngbiếtcầmchiếcrìubổcủihoặcđặt chiếcbẫy thỏ.Rồinó làm thếnàođểkiếmsốngmột cách lươngthiệnđược?Chínhngườibốcũngcầumongchongàynghỉchóngquađi.

HelenathìlạilấylàmtựhàovềWladekvàlúcđầuchịkhôngdámnghĩlàgiữa nó với những đứa con khác của chị đã có một khoảng ngăn cách.Nhưngrồiđiềuđócuốicùngcũnglộrõ,vìcómộtbuổitốilúcbọntrẻchơiđánhtrậnvớinhauthìStefanvàFranckđóngvaitướngởphíaquânbênkiađãtừchốikhôngnhậnWladekvàophecủachúng.

“Tạisaolạicứgạtemrathế?”Wladekhỏi.“Choemchơiđánhtrậnvớichứ?”

“Vìmàykhôngphảilàngườicủachúngtao,”Stefannói.“Màykhôngthậtsựlàemchúngtao.”ChúngimlặngmộtlúcrồiFranck

nói tiếp.“Josefkhôngbaogiờmuốncómàyởđây.Chỉcómẹ làđứngvềphíamàythôi.”

Wladekđứnglặngyênvànhìnmộtlượttấtcảđámtrẻchungquanh,tìmxemFlorentynaởđâu.

“Francknóithếnghĩalàthếnào?Emkhôngphảilàemcủachịsao?”Chú

hỏi.ThếlàWladekđượcgiảnggiảivềchuyệnchúrađờinhưthếnào,vàchú

hiểutạisaomìnhcứbịđểriêngravớicácanhcácchị.Bâygiờ,mặcdầuchúkhôngmuốn tỏ ramột tháiđộgìđểchomẹphảibuồn,Wladekvẫnngầmcảmthấyhài lòngkhibiết rằngmìnhchẳngcógì liênquanđếndòngmáucủangườithợsănxấutínhkia,màchúxuấtthântừmộtdòngdõivôdanhnàođó,rấtcóthểchứađựngmộttinhthầntạonênmọithứkháchayhơn.

Đếnhômhếthạnnghỉởnhà,Wladekphấnkhởilênđườngtrởlạitòalâuđài.Leonvui vẻhoannghênh chú, vì vắngWladek, nhữngngày lễGiángsinhcủacậutaởlâuđàicũngchẳngcógìvuithú.Từđótrởđi,haingườirấtgắnbóvớinhau,khôngsaorờinhauđược.Đếnkỳnghỉhè,LeonxinvớibốđểchoWladekởlạilâuđài.Namtướcđồngý,vìchínhôngcũngđãbắtđầuthấyquýWladek.Wladekrấtvuimừngvàchỉcòntrởlạitúpnhàcủangườithợsănmộtlầntrongđờinữamàthôi.

Mỗikhihếtgiờhọctronglớp,WladekvàLeondànhnhữnggiờcònlạivàocáctròchơi.Cáitròhaingườithíchnhấtlàthứtròtrốntìm,vìtòalâuđàicóbảymươihaiphòng,vàrấtítkhảnăngđãtrốnởchỗnàomộtlầnrồithìlầnsaulạiởchỗđó.ChỗWladekthíchtrốnnhấtlàởnhữngcănhầmdướilâuđài.Ởđâycónhữngcănhầmchỉcómộttiasángnhỏtừkhetườngtítbêntrênrọixuốngmàmuốntìmđườngrachungquanhcũngphảithắpnếnlênmới thấyđược.Wladekkhônghiểunhữngcănhầmấydùngđể làmgìmàchúcũngchưahềthấyaitrongsốnhữngngườihầunhắcđến,vìtừxưađếnnaykhôngainhớđượcnóđãdùngđểlàmgì.

WladekbiếtrằngmìnhcóbìnhđẳngvớiLeonthìchỉlàtronglớphọcmàthôi,cònkhiđãchơithìchẳngthếnàođuavớianhbạnkiađược,trừcóđánhcờ.ConsôngShcharachảyquanhtrangtrạicũnglàmộtnơichohọrachơi.Mùaxuânhọcâucá,mùahèhọbơilộicònđếnmùađôngkhimặtsôngđóngbăngthìhọđeovántrượtbằnggỗvàochânrồiđuổinhautrênbăng, trongkhiđóFlorentynangồitrênbờnhìnxuốngnhắchọphảicẩnthậnvìmặtbăngrấtmỏngcóthểvỡ.Wladekkhôngbaogiờđểýđếnlờidặncủacônênbịngãluôn.Leonthìlênnhanhchóngvàkhỏemạnh.Cậutachạyhaybơiđềugiỏivàhìnhnhưchảbaogiờbiếtmệthayốmđaugì.LầnđầutiênWladekhiểu ra rằng cao lớn khỏemạnh là rất quan trọng.Dù chạy, hay bơi, hay

trượtbăng,chúbiết làkhôngbaogiờmìnhcó thể theokịpLeonđược.Tệhơn nữa, trong khi cái rốn ở bụng Leon phải để ý mới thấy được thì ởWladek nó lại lồi ra một cách thô bỉ ở giữa cái bụng béo tròn. Wladekthườngngồinhiềugiờ trongcănphòng riêngcủamình,ngắmnhìn cơ thểmìnhtronggươngvàtựhỏitạisaomìnhchỉcómộtbênvútrongkhitấtcảnhữngđứakhácmàchúbiếtthìhễcởitrầnralàđứanàocũngcócảhaibênvúrấtcânđối.Đôikhichúnằmtrêngiườngkhôngngủđược,lấyngóntaymânmêlênngựcrồilấylàmtủithânkhóccảragối.Chúngủthiếpđivàcầunguyệnđếnsánghômtỉnhdậymọithứsẽđổikhác.Nhữnglờicầunguyệncủachúkhôngbaogiờđượcđápứng.MỗiđêmWladekdànhramộtlúcđểtậpluyệnthânthể.Chúlàmthậtkínkhôngchoaibiết,kểcảFlorentyna.Chúquyếttâmtìmcáchnàođóđểchomìnhcóvẻcaohơnlên.Chútựtreođầuchânđầutayvàomộtthanhxàtrongphòngngủ,hyvọngnhưvậyngườichúsẽ dài ra được.NhưngLeon thì có ngủ cũng vẫn cứ lớn lên như thường.WladekbuộcphảithừanhậnrằngsuốtđờimìnhvẫnsẽcứthấphơncontraiNamtướcmộtđầu,vàmuốnlàmthếnàocũngkhôngthểcóthêmđượcmộtbên vú nữa.Chẳng phải doLeonmàWladek thấy ghét cái thân hình củamình.VảlạiLeoncũngchỉcóWladeklàbạngầngũivớimìnhnêncậutarấtquývàchẳngbaogiờcóýkiếngìvềhìnhthứccủabạnmìnhhết.

NamtướcRosnovskicũngngàycàngtỏraưathíchchúbétócđenrấtbạodạnnày,vìchúcũnglạilàngườithaythếchođứaemtraicủaLeonchếtthêthảmcùngvớibàNamtướckhibàsinhđẻ.

Hai cậu cùngđược ăn tối vớiNam tước trong cănphòng lớn cóốpđáchungquanh.Nhữngngọnnến thắp lên lúc đó chiếu lung linh vào nhữngchiếcđầuthútreotrêntườngthànhnhữngbónghìnhghêsợ.

Kẻhầungườihạnhẹnhàngđilạikhôngcótiếngchânvàtaybưngnhữngđĩavàngkhaybạctrêncóthịtcávớirượuvàhoaquả,thỉnhthoảngcónhữngmónlạmàWladekrấtthích.Rồisauđó,lúctrờiđãtốihẳn,Namtướcchonhững người đứng hầu rút lui và ông kể lại cho hai cậu bé nghe nhữngchuyệnvềlịchsửBaLan, lạichohaicậuđượcnhấpmộtchútrượuvodkacủavùngDanzig.Wladek thườngđòiôngkểchonghevềchuyệnTadeuszKosciusko.

“Một nhà yêu nước lớn và anh hùng đấy,”Nam tước nói. “Ông tượng

trưng cho cuộc đấu tranh giành độc lập của ta. Ông được rèn luyện ởPháp…”

“CàngkínhphụcvàyêuquýnhữngngườinhưthếchúngtalạicàngcămghétbọnNgahoàngvàbọnÁo,”Wladeknóichêmvào.Tỏrachúcóhiểubiếtvànhữnglúcđókhôngthểkhônglấylàmhứngthúlêntiếng.

“Aikểchuyệnchoaingheấynhỉ,Wladek?”Namtướccười.“RồiônglạicùngchiếnđấuvớiGeorgeWashingtonởMỹchotựdodânchủ.Năm1792,ônglãnhđạongườiBaLantrongtrậnchiếnởDubienka.KhiôngvuakhốnkhổcủachúngtalàStanislawAugustusbỏchúngtađểchạytheongườiNgathìKosciuskotrởvềvớiquêhươngyêudấuđểchiếnđấulậtđổáchthốngtrịcủaNgahoàng.Ôngđãthắngtrongtrậnởđâunhỉ,Leon?”

“ThưađólàtrậnRaclawice,rồisauônggiảiphóngWarsaw.”“Tốt,conthậtđángkhen.Nhưngrồi,thanôi,bọnNgađãtậptrungmột

lực lượng lớnởMaciejowicevàcuốicùngôngđãbị thuavàbịbắt làmtùbinh.ÔngcụbốnđờicủatangàyđócũngcùngchiếnđấuvớiKosciuskovàsau lại tham gia binh đoàn củaDabrowski ở thời kỳNapoleonBonapartenữa.”

“Và vì những cống hiến cho đất nước Ba Lan mà có Nam tướcRosnovski,mộtdanhtướcmàgiađìnhtasẽcònmãimãiđểnhớlạinhữngngàyvĩđạiấy.”Wladekdõngdạclêntiếng,làmnhưmộtngàykiadanhtướcấysẽđượctruyềnsangchochúvậy.

“Phải,nhữngngàyvĩđạiấyrồisẽtrởlại,”Namtướcnhẹnhàngnói.“Tachỉcầulàmsaochomìnhsốngđượcđểtrôngthấynhữngngàyđó.”

○○○

LễGiángsinhnămđó,mộtsố táđiềnđemvợconđến lâuđàiđểcùnglàmlễcầukinhbanđêm.Đámtrẻđãnhịnđóisẵn,chỉchờxuấthiệnánhsaođầutiênngoàicửasổlàsẽbắtđầuđượcăntiệc.TrướclúcđóNamtướcsẽnóimấylờicầuChúa,vàkhimọingườingồixuốngrồi,WladeksẽphảilấylàmngượngvềchuyệnJasioKoskiewiczănuốngquánhiều,khôngbỏbấtcứmónnàobầytrênbàn,vàrồisẽlạinhưnămngoái,tứclàlănraốmởtrong

rừngtrênđườngtrởvềnhàchomàxem.Saubữa tiệc,Wladek rất thíchđượcphânphátnhữnggóiquàmắc trên

câythôngGiángsinhchobọntrẻconcủacácnhàtáđiềnđangngạcnhiênnhìnlênđó.ChúchiamộtconbúpbêchoSophia,mộtcondaođirừngchoJosef, một chiếc áo mới cho Florentyna, vì đó là món quà đầu tiên màWladekxinởNamtước.

SaukhinhậnquàởtayWladek,Josefnóivớimẹ:“Đúngđấymẹạ!Wladek,nókhôngphảilàemcủachúngcon.”“Không,”mẹchúđáp,“nhưngnóvẫnlàconcủamẹ.”

○○○

Quamùađôngvàmùaxuânnăm1914,Wladekđã lớn lênhơnvàhọcgiỏihơn.

Rồibỗngđếnthángbảynămđó,ôngthầyngườiĐứctựnhiênbỏlâuđàirađimàkhôngnóimộtlờitừbiệtnào.Cảhaicậubéđềukhônghiểutạisao.Họkhôngbaogiờcóthểnghĩđượclàviệcôngthầyrađicóliênquanđếnchuyệnmột sinh viên của phái vô chính phủ đã ám sátHoàng tử FrancisFerdinandcủanướcÁoởSarajevo.Ôngthầycònlạiđãmôtảviệcnàychocáccậunghebằngmộtgiọngnghiêmhơnbaogiờhết.TừđóNamtướctỏratrầmmặcítnói,vàcảhaicậubéđềukhônghiểutạisao.Nhữngngườihầuhạtrongnhà,nhấtlànhữngngườimàhaicậuưathích,đềutựnhiênthấymấtdần,haicậucũngkhônghiểutạisao.Ngàythángtrôiqua,Leonđãlớnlênhơn,Wladekđãkhỏehơn.Haicậuđãtrởthànhkhônngoanhiểubiếthơn.

Mộtbuổisángthángtámnăm1915,vàonhữngngàygọilàrôngdàirỗirãi,NamtướclênđườngđiWarsawnóilàđểthuxếpcôngviệctrênđó.Ôngđivắngbatuầnrưỡi,tứclàhaimươilămngàyvìWladekmỗisángđềuđánhdấulêncuốnlịchtrongphòngchú.Chúcứtưởngnhưôngđimãikhôngvề.VàohômNamtướcđãhẹnvề,haicậuđixuốngtậngaSlonimđónNamtướcvềbằngchuyếnxelửahàngtuần.Rồibangườilặnglẽvềlâuđài,khôngainóicâugì.

Wladek nghĩ bụng Nam tước trông đã có vẻ già đi và mệt mỏi. Chú

khôngdètrườnghợpnàybaogiờ.Cảmộttuầnlễsauđó,Namtướcthườngcónhữngcuộcđốithoạikhôngbìnhthườngvớinhữngngườihầuhạchủyếutronglâuđài.MỗikhicóLeonhoặcWladekbướcvàothìhọlạithôikhôngnóichuyệnnữa.Điềuđócóvẻnhưvụngtrộmkhiếnhaicậuvừakhóchịuvừasợ,khôngbiếtcóphảimìnhlànguyênnhângâyranhưvậyhaykhông.WladekthìlorằngNamtướclạicóthểgửitrảchúvềvớitúpnhàcủaôngthợsăn,vìchúbiếtrằngmìnhvẫnlàmộtngườixalạtrongmộtngôinhàxalạ.

Ítngàysauđó,vàomộtbuổitối,Namtướcchogọihaicậuđếngặpôngởsảnhđường lớn.Hai cậu rón én bước vào, lo sợ.Ôngkhônggiải thích gìnhiềumàchỉnóirằnghọsắpphảiđimộtchuyếnrấtdàingày.

Nhữnglờinóingắngọncủaông,vàolúcđótưởngnhưkhôngcónghĩagìghêgớm,lạihoáracứbámchặtlấyWladektrongsuốtcảcuộcđời.

Namtướctrầmgiọngnói:“Cácconyêuquýcủata,bọngâychiếnngườiĐứcvàbọnđếquốcÁo”

HunghiệnđãđếncửangõWarsawvàchẳngbaolâusẽđánhđếnchỗchúngtaởđây.

WladeknhớlạimộtcâukhóhiểumàôngthầyBaLanđãnóivớiôngthầyĐứctrướcđâykhihaingườicócăngthẳngvớinhauvàonhữngngàycuốicùng: “Phải chăngnhưvậy có nghĩa là đã đến lúc nhữngdân tộc bị nhậnchìmởchâuÂurơivàochúngtôi?”ÔngthầyBaLanđãhỏithế.

NamtướcâuyếmnhìnkhuônmặtngâythơcủaWladek.“Tinhthầndântộccủachúngtađãkhôngbịmấtđitrongsuốtmộttrăm

nămmươinămbịđànápmònmỏi,”chúnói.“RấtcóthểsốphậncủaBaLancũngbịđedọanhưsốphậncủaSerbiavậy.Chúngtabấtlựckhônglàmthayđổigì lịch sửđược.Sốphậncủachúng ta tuỳ thuộcvàobađếquốchùngmạnhởchungquanh.”

“Chúngtamạnh,chúngtacóthểchiếnđấuđược,”Leonnói.“Chúngtacókiếmgỗvàcómộc.ChúngtakhôngsợbọnĐứchoặcbọnNga.”

“Con ơi, con chỉ mới biết chơi đánh trận thôi. Nhưng trận chiến nàykhôngphảinhưtrẻconchơivớinhauđâu.Chúngtaphảitìmmộtchỗnàođóxa lánhvàyênổnđểmàsốngvàchờxemlịchsửquyếtđịnhsốphậncủa

chúngta thếnào.Vàchúngtaphảiđingay,càngsớmsàngtốt.Tachỉcầulàmsaođâykhôngphảilàngàykếtthúctuổitrẻcủacáccon.“

CảLeonvàWladekđềuthấyhoangmangbứtrứtvềnhữnglờiNamtướcvừanói.Chiếntranh,trongđầuóchaicậu,cóvẻnhưmộtcuộcphiêulưuđầythúvịnếunhưbâygiờbỏlâuđàinàyrađithìhọsẽmấtcơhộiấy.NhữngngườihầutrongnhàđãbỏranhiềungàyđểgóighémcácđồđạccủaNamtước.WladekvàLeonđượcbáotrướclàvàongàythứhaitớihaicậusẽlênđườngvềngôinhànghỉhènhỏbéởphíabắcGrodno.Haicậuvẫntiếptụchọchànhvàchơibờinhư thường,khôngcầncóaigiámsát,nhưngchẳnggặpđượcaivàcólúcnàođểngườitatrảlờiđượcchohaicậuvềnhữngcâuhỏinêura.

Vàonhữngngày thứbảy,haicậuphảihọcvàobuổisáng.Hômđó,haicậuđangdịchcuốnPanTadeuszcủaAmdamMickiewiczratiếngLatinhthìbỗng nghe thấy có tiếng súng nổ. Lúc đầu,Wladek tưởng đó chỉ là tiếngsúngquen thuộccủamộtbác thợsănnàođóbênngoài trang trại.Haicậuquay trởvềvới côngviệcđang làm.Nhưng rồi lại cómột loạt tiếng súngnữa,lúcnàynghegầnhơnnhiều.Haicậubỗngnghethấytiếngkêuhétởnhàdưới.Họnhìnnhauquái lạ.Họkhông tỏ ra sợhãigìhết,vìchưabaogiờthấynhữngchuyệnnhưthếtrongđời.Ôngthầybỏchạy,đểmặchaicậulạiđó.Rồicómột tiếngsúngnữa, lầnnàyngayởhànhlangbênngoàiphòngcáccậungồi.Haingườikhiếpsợ,ngồi imkhôngdámthở.Cánhcửabỗngbậtmở.Mộtngườiđànông,khônglớntuổihơnôngthầyhọclàmấy,mặcbộquânphụcmàuxám,đầuđộimũsắt,bướcvàonhìnhaingười.LeonômlấyWladek,cònWladeknhìnlênngườikia.

HắntaquáttháobằngtiếngĐức,hỏihaingườilàai.Cảhaicậubékhôngaitrảlờimặcdầurấtthạotiếngđónhưtiếngmẹđẻ.Mộttênlínhkhácbướcđếnsaulưnghắn.Hắntiếnđếnnắmlấycổhaicậubégầnnhưxáchhaicongàlôirahànhlangrồikéoxuốngnhàđemraphíatrướclâuđàirồiquẳnghaingườivàotrongvườn,ởđấyFlorentynacũngđangkêuhétnhưđiêntrướcquang cảnh cô đang nhìn thấy. Leon không dám nhìn, gục đầu vào vaiWladek.Wladek kinh ngạc trông ramột dãy xác chết, phần lớn là nhữngngườihầuhạtrongnhà,bịvứtúpmặtxuốngđất.Chúlặngngườikhitrôngthấymộtngườicóbộrianằmúpxuốngvũngmáu.Ngườiđóchính làbác

thợsăn.WladekkhôngcảmthấygìnhưngFlorentynathìvẫncứkêuhét.“Bốcóđâykhông?”Leonhỏi.“Bốcóđâykhông?”Wladek nhìn lạimột lượt những xác chết.Chú cảmơnChúa là không

thấycóbóngdángNamtướcRosnovskiởđây.ChúđangđịnhquayranóivớiLeonthìmộttênlínhbướctớibêncạnh.

“Werhatgesprochen?”tênlínhgắt.“Ich,”Wladekbạodạnđáp.TênlínhgiơsúnglênlấybángđậpvàođầuWladek.Chúlănrađất,máu

chảyđầymặt.Namtướcđâurồi?Cóchuyệngìthếnày?Tạisaohọlạiđốixửnhưthếnàyởngaynhàmình?LeonvộinhảyđèlênWladekđểtránhchochúbịmộtđònthứhaicủatênlínhđịnhđánhvàobụng.NhưngnhátsúngquámạnhgiángxuốnglạitrúngvàosaugáyLeon.

Cảhaicậubénằmkhôngđộngđậy.Wladeknằmimvìchúvẫnchưahếtkhiếp sợ với nhát đòn vừa rồi và cả với khối nặng của người Leon bỗngnhiênđèlênchú.CònLeonnằmimvìcậutađãchếtrồi.Wladekcóthểnghethấy tiếngmột tên lính khác trách cứ tên lính vừa rồi vì hắn đã quá tay.ChúnglôiLeonđi,nhưngWladekcứbámchặtlấy.PhảihaitênlínhmớikéonổiđượcxácLeonrakhỏitayWladekvàquẳngvàođốngngườiđãnằmđó,mặtúpxuốngcỏ.

ĐôimắtWladekkhôngrờikhỏicáixáccủangườibạnthânnhấttrênđời.Cuối cùnghọbắt chúquay trởvào lâuđài để cùngvớimột sốngười cònsốngsótbịdẫnxuốngtầnghầm.Khôngaidámthốtlênmộtlờivìsợphảiđitheonhữngngườiđãbịvứttrêncỏ.Cửahầmbịkhóachặtvàtiếnglầmrầmcủabọnlínhđãxadần.LúcđóWladekmớilêntiếng,“Chúalònglành”,vìchútrôngthấyNamtướcngồidúivàotronggóctường.Ôngkhôngbịđánhđập gì, nhưng có vẻ rất khiếp sợ ông cứ ngồi lặng yên nhìn vào khoảngkhông.Ôngcòn sốngđượcvìbọnxâm lượccòncầnđếnôngđểcaiquảnđám tù binh.Wladek bước đến bên chỗ ông. Những người khác, trái lại,càng ngồi xa chỗ ông chủ càng tốt.Hai người nhìn nhau đúng như họ đãnhìn trongngàyđầugặpnhau.Wladekđưa tay ra,vàcũngnhưngàyđầu,Namtướccầmlấytaychú.

Wladeknhìnthấynhữnggiọtnướcmắtchảyxuốngkhuônmặttựhàocủa

Nam tước.Không ai nóimột lời nào.Cả hai đều vừamớimất con ngườimìnhyêuquýnhấttrênđời.

CHƯƠNG 6

WilliamKanelớnrấtnhanh.Chúđượcmọingườichungquanhyêuquý,nhấtlànhữngnămđầuchungquanhchúthườngchỉcóbàcontrongnhàvànhữngngườihầuhạđượcchọnlọc.

TầngtrêngáccủangôinhàthuộchọKanexâytheokiểuthếkỷmườitámởQuảngtrườngLouisburgtrênđồiBeaconđãbịbiếnthànhtrungtâmnuôitrẻ,chấtđầycácthứđồchơi.Bêncạnhđólàmộtphòngngủvàphòngkháchdànhchocôbảomẫumớithuêđượcvề.TừđâyxuốngđếnnhàdướicònmộtquãngxanênRichardKanekhôngthểhaybiếtgìvềnhữngchuyệnnhưtrẻconmọcrăng,tãướt,hoặcnókhócbấtthườngđòiăn.Tiếngkhócđầutiên,chiếcrăngmọcđầutiên,bướcđiđầutiên,tiếngnóiđầutiêncủađứabéđềuđượcmẹcủaWilliamghivàosổgiađìnhcùngvớinhữngtiếnbộcủanóvềchiều cao và cân nặng.Anna ngạc nhiên thấy những con số thốngkê nàychẳngkhácgìlắmvớibấtcứđứatrẻnàomàchịđãbiếtởtrênđồiBeacon.

CôbảomẫulàmộtngườithuêởtậnbênAnhmangvề.CônuôithằngbétheomộtchếđộmàđếnmộtsĩquankịbinhcủanướcPhổcũngphảilấylàmhàilòng.ChiềuchiềucứsáugiờlàbốcủaWilliamlênthăm.Vìkhôngbiếtnóichuyệnvớiconnhưthếnàonênhaibốconchỉbiếtnhìnnhau.Williamnắmchặtlấyngóntaytrỏcủabố,ngóntaymàngườibốđãdùngđểkiểmtranhữngbảngcânbằngthuchiởngânhàng.Richardnhìnconmỉmcười.Saunămđầu,thủtụccóhơithayđổiđimộtchút.Thằngbéđượcđưaxuốngnhàdướiđểthămbố.Richardngồiởchiếcghếdacólưngtựarấtcaonhìnđứaconđầulòngcủamìnhbòdướichânbànghế,lúcẩnlúchiện,khiếnRichardtưởng như conmình rồi sẽ trở thànhmột Thượng nghị sĩ cũng chưa biếtchừng.MườibathánglàWilliamđãchậpchữngbiếtđivàbámvàođuôiáocủabố.TiếngđầutiêncủanónóiralàDada,làmmọingườirấtthích,kểcảbànộiKanevàbàngoạiCabot,haibàlànhữngngườiđếnthămnóthườngxuyên.CácbàkhôngđitheochiếcxeđẩyWilliamđiquanhBoston,nhưngvàonhữngchiềuthứnămthườngbướctheosaucôbảomẫutrongcôngviên

vànhìnnhữngngườitrôngtrẻkháccũngrađó.Nhữngtrẻconkhácchovịtăn ở những vườn công cộng, nhưngWilliam thì được chơi với thiên ngatronghồcủabiệtthựrấtsangtrongnhàôngJackGardner.

Sauhainămthìcácbànộibàngoạiđềucóýnóikhéorằngđãđến lúcthằngWilliamphảicóemđi làvừa.Anneđànhnghetheocáccụvàđểcómanglầnnữa,nhưngđượcđếnthángthứtưthìchịrấtthấtvọngthấyngườimìnhcứmỗilúcmộtốmyếunhợtnhạtđi.

Lúckhámthaichongườimẹ,bácsĩMacKenziekhôngcòncườivuivẻđược nữa, và đến tuần thứmười sáu khi Anne bị sẩy thai thì ông ta tuykhôngngạcnhiênnhưngcũngkhôngđểchochịđaubuồnvôcớ.Ôngtanói:

“Anne,cáilýdokhiếnbàcảmthấymìnhkhôngkhỏeđólàdohuyếtápcủabàquácao,vànếucứnhư thế thìcàngcómangnhiều thánghuyếtápcàngcaolênnữa.Tôierằngcácbácsĩhiệnnaychưacócáchgìngănđượchuyếtápcao.Màchúngtôithìchỉcóthểbiếtđượclàđiềuđónguyhiểmchomọingười,nhấtlàchođànbàcómang.”

Annecốcầmnướcmắtvàhiểurằngnhưthếcónghĩalàtrongtươnglaimìnhsẽkhôngthểcóconđượcnữa.

“Nhưngnếutôicómanglầnsauthìchắckhôngthếnữachứ?”Chịlựalờihỏiđểbácsĩdễtrảlờimìnhhơn.

“Tôisẽrấtngạcnhiênnếunhưkhôngcònnhưvậy.Tôiphảilấylàmtiếcmànóiđiềunày,nhưngtôithànhthậtkhuyênbàlàkhôngnêncómangnữa.”

“Nhưngdùcóốmđauvàithángcũngkhôngsao,nếunhư…”“Tôikhôngnóivềchuyệnốmđauđâu,bàAnne.Màtôinóilàbàkhông

nênmạohiểmvớimạngsốngcủamìnhmộtcáchkhôngcầnthiếtnhưvậy.”RichardvàAnnerất lấy làmlongại,vìbản thânhaingườicũng làcon

mộtvàhaingườiđềusớmmấtcha.Họđãtưởngmìnhsẽtạoramộtgiađìnhtươngxứngvớiquymôcủanhànàyvà tráchnhiệmđốivớinhững thếhệtiếptheo.HaibànộibàngoạiCabotvàKaneđềunói:“Phậnsựcủangườiđànbàchỉcóthếthôichứcòngìkhácnữađâu?”Lâudần,khôngainhắcnhởđếnvấnđềđónữa,vàWilliamtrởthànhtrungtâmchúýcủamọingười.

Richard,sausáunămcóchântrongbangiámđốcđãlênthaythếngười

chaquađờinăm1904làmchủtịchNgânhàngvàCôngtyTíndụngKane&Cabot.Từđóanhchỉbiếtlaovàocôngviệccủangânhàng.NgânhàngnàycótrụsởtạiphốState,mộttòanhàđồsộđượcxâydựngđẹpvàchắcchắn,vàcóchinhánhởNewYork,LondonvàSanFrancisco.CáichinhánhthứbanàythànhmộtvấnđềđánglongạichoRichardvàođúngngàyWilliamrađời, vì nóđãbị sập cùngmột lúcvớiNgânhàngquốcgiaCrocker,NgânhàngWellsFargovàCaliforniatrongvụđộngđấtlớnnăm1906,khôngphảisậpvềmặttàichínhmàsậpđúngvớinghĩađencủanó.Richardvốnlàmộtngười biết lo toan từ trước nên tài sản của anh được hãng Lloyd’s củaLondonbảohiểm.Đềulànhữngngườiđứngđắncả,nênsauvụđóhọbồithườngchođếntừngxumột,dođóRichardcóthểxâydựnglạingânhàng.RichardphảimấtcảmộtnămvấtvảđilạibằngxelửagiữaBostonvớiSanFrancisco,mỗilượtđimấtbốnngàytrời,đểtheodõigiámsátviệcxâydựnglại.

Anh cho khánh thànhnhà ngân hàngmới trênQuảng trường liên hiệp,thángmườinăm1907,sauđólạiphảiquaysangbờbiểnphíađôngngayđểgiảiquyếtnhữngvấnđềmớinảysinh.LúcnàyởcácngânhàngNewYorkngườitađangrútbớttiềngửi.Nhiềungânhàngnhỏkhôngđốiphónổivớitìnhhìnhấyvàbắtđầuphásản.J.P.Morgan,chủtịchcủamộtngânhànglớnmangtênôngtavàđãnổitiếngtừlâu,đãmờiRichardcùngcộngtácvớiông ta để lập một ngân hàng hùn vốn nhằm đối phó với tình hình này.Richardđồngý.Tháiđộdũngcảmcủaanhđãcóhiệuquảvàvấnđềkhókhănđãbịđẩylùidần.Tuythế,Richardcũngđãphảimấtnhiềuđêmkhôngngủđược.

William,tráilạingủrấtkỹ,khôngcầnbiếtgìđếnnhữngchuyệnđộngđấtvàngânhàngsập.ChúcòncóviệcphảichonhữngconthiênngaănvàphảiđiđilạilạiMilton,BrooklynvàBeverleyđểđượcgặpnhữngbàconhọhàngquyềnquý.

ĐầumùaxuânnămsauđóRichardnhậnđượcmộtmónquàdoanhđãđầu tư vốnmột cách thận trọng vào chomột người tên làHenry Ford vàngườinàytuyênbốcóthểsảnxuấtramộtloạixehơiđểphụcvụnhândân.NgânhàngmờiôngFordđếnăntrưa,vàngườitađãvậnđộngRichardmuamộtchiếcxemẫuTvớicácgiácựcsanglà850đôla.HenryFordđảmbảo

vớiRichardrằngnếuđượcngânhàngủnghộôngtasẽcóthểchỉtrongvàinămgiảmgiáxexuống350đôlamộtchiếcvànhưvậythìmọingườiđềucóthểmuaxeđược,thếlànhữngngườiủnghộôngtasẽthuđượclợinhuậnrấtlớn.Richardủnghộ.Đólàlầnđầutiênanhđưađồngtiềncóhiệuquảvàotaymột người có thể hạ giá thành sản phẩmxuống cònmột nửa.Richardcũngcònbănkhoănrằngchiếcxehơicủamình,mặcdầusơnmàuđenảmđạmnhưthế,vẫncóthểchưađượccoilàphươngtiệnchuyênchởxứngđángvớimộtôngthốngđốcvàchủtịchngânhàng.Tuynhiên,anhcũngyêntâmthấynhữngngườiởhaibênđườngliếcnhìnvàtrầmtrồkhenngợi.Vớitốcđộmườidặmmộtgiờ,nócònlàmầmĩhơncảmộtconngựa,nhưngdùsaocũngcócái tốt lànókhôngđể lạimộtđốngphân trênđườngphốVemon.ĐiềuduynhấtanhphảicãicọvớiôngFordlàôngtakhôngchịunghelờiđềnghịvềviệcmẫuTcủaxehơikhôngnênchỉcómàuđenmànênsơnnhiềumàukhácnữa.ôngFordnhấtđịnhlàxenàocũngchỉsơnmàuđenđểgiảmgiábán.Annenhạy cảmhơn chồng trong cái quanhệxãhộimà chị nghĩphảitỏrakhiêmtốnlễđộhơn,đãquyếtđịnhlàchỉngồixekhinàobênnhàCabotcũngcóxenhưmình.

NhưngWilliamthìrấtthíchcái“ô-tô”đó.Báochíđãđặtchonócáitênnhưvậyrồi.Chúthíchhơnvìchorằngbốmuacáixeđólàmuachochú,đểthayvàochiếcxeđẩykhôngcómáymócgì.Chúcũngthíchcảngườiláixehơn là cô bảomẫu.Người lái xe có đôimắt kính rất to với chiếcmũ dẹtxuốngđầu.BànộiKanevàbàngoạiCabottuyênbốsẽchẳngbaogiờngồivàochiếcxemáygớmkhiếpđó,vàđúnglàcáccụkhôngchịungồithật.TuyvậybànộiKanevẫnđòithôngbáolàbàcóngồitrongxehơiđểđidựtanglễ.

Tronghainămsauđó,ngânhàngtiếp tụcphát triển lớnmạnh.Williamcũng lớn theovớinó.NhữngngườiMỹ lạimột lầnnữađầu tưvàonhữngcông trìnhmở rộngvànhữngkhoản tiền lớn theonhaukéovềngânhàngKane&Cabot,rồitiềnđólạitáiđầutưvàonhữngcôngtrìnhnhưnhàmáythuộcdaLowellởMassachusetts.Richardtheodõisựlớnmạnhcủacảngânhàngvàcontraimìnhvớimộttâmlýthỏamãntỉnhtáo.VàongàysinhnhậtlầnthứnămcủaWilliam,anhrútthằngbérakhỏibàntayquảnlýcủađànbàvàgiaonóchomộtông thầydạy tưvà trả lươngchoông ta450đôlamột

năm.ÔngthầytênlàMunro,mộtngườidoRichardđíchthânchọnlựatrongsốtámngườiđượccôthưkýriêngcủaanhgiớithiệulên.ÔngthầyMunrođượcgiaonhiệmvụlàphảiđảmbảochoWilliamđếnnămmườihaituổicóthểsẵnsàngvàotrườngSt.Paulđược.WilliamlậptứcyêuthíchngayôngthầyMunro,mộtngười chú tưởng làđãgiàvà tài giỏi nhưng thực raôngthầyấychỉmớicóhaimươibatuổi,đãtốtnghiệploạiưuvềAnhngữởĐạihọcEdinburgh.

Williamhọcđọcvàviếtrấtnhanhchóngdễdàng,nhưngchúđặcbiệtrấtthíchthúvớinhữngconsố.Điềuphànnànduynhấtcủachúlàtrongtámbàihọcmỗituầnchỉcómộtbàilàtoán.NhưngWilliamcũngđãcóthểchobốchúthấyđượclàmộtphầntámthờigianấycoinhưmộtthứđầutưnhỏchoaiđómộtngàykiasẽtrởthànhthốngđốcvàchủtịchcủamộtngânhàng.Đểbùvàochỗ thiếunhìnxa thấy rộngcủaông thầy,Williamđemnhữngbàitoánchúnhẩmtrongđầurađánhđốnhữngngườikháctrongnhà.BàngoạiCabotchảbaogiờbiếtchiasốlẻralàmbốnmỗikhitrảlờichúchỉtoànsai,nênbàđànhnhậnlàthằngcháugiỏihơnbà.NhưngbànộiKanethìlạibiếtchút ít về phân số nên khônkhéo hơn,mặcdầu nhưvậy cũngkhônggiảiquyếtđượcbàitoánchiatámchiếcbánhchochínđứatrẻnhưthếnào.

ĐếnlúcbàchịuthuathìWilliamnói:“Bàơi,bàcứmuachocháumộtcáithướclô-ga-rit,làcháusẽkhôngquấyrầybànữa”.Bàngạcnhiênkhôngngờthằngcháumìnhlạisớmtinhkhônđếnthế,nhưngbàvẫncứmuathướcchonómặcdùbàchưabiếtlànócódùngđượccáiđóhaykhông.ĐócũnglàlầnđầutiêntrongđờicủabànộiKanegiảiquyếtvấnđềmộtcáchchóngvánhnhư vậy.Còn những vấn đề củaRichard thì lại bắt đầu chuyển sang phíaĐông.NgườichủtịchchinhánhngânhàngcủaanhởLondonđộtnhiênchếttạichỗlàmviệcvàởđóngườitacầnanhcómặtđểgiảiquyết.AnhgợiývớiAnnelàchịvớithằngconWilliamcùngđivớianhsangchâuÂu.Anhnghĩcóđểthằngbénghỉhọcítngàycũngkhôngsao,hơnnữanólạicòncóthểđượcthămtấtcảnhữngchỗmàthầyMunrođãdạynóvàthườngnhắcđếnluôn.AnnechưađượcsangchâuÂubaogiờnênnghenóithếrấtphấnkhởi.ChịchấtđầynhữngáomớilịchsựvàđắttiềnvàobachiếchòmgửixuốngtàuđểđemsangmặcởThếgiớicũ.Williamkhôngbằnglòngvớimẹlàđãkhôngchochúmangtheochiếcxeđạplàthứrấtcầnthiếtđểđilạicủachú.

GiađìnhnhàKaneđixuốngNewYorkbằngxelửa,vàtừđóxuốngtàuAquitania để đi Southampton. Anne lấy làm lạ thấy ở New York sao cónhiềungườimớidicưđếnvàđẩyxebánhàngrongthế.Chịchỉdámngồitrêntoanhìnxuốngthôi.Williamtráilại,rấtngạcnhiênvớithànhphốNewYorkmàchúkhôngngờtonhưvậy:Xưanaychúchỉchongânhàngcủabốchú là tòa nhà lớnnhất ởMỹmà có lẽ cũng là lớnnhất thế giới.Chú rấtmuốnmuachiếckemcómàuđỏvàvàngcủamộtngườiđangđẩychiếcxenhỏ,nhưngbốchúcoinhưkhôngnghethấygì.Vảlại,Richardkhôngbaogiờcótiềnlẻtrongtúi.Williamvừatrôngthấychiếctàutođãlấylàmthíchngay,vàchúlàmbạnngayvớiôngthuyềntrưởngđược,ôngtachỉchochúxem tất cảnhữngcái lý thúnhất trên tàu thủy.RichardvàAnne cốnhiênđượcngồicùngbànvớithuyềntrưởng,phảixinlỗilàthằngbéđãlàmmấtthìgiờcủaôngnhiềuquá.

“Khôngđâu,”ôngthuyềntrưởngcóbộrâuđãbạctrảlờiWilliam,“Vớitôiđãlàbạnthânvớinhaurồiđấy!Tôichỉtiếclàkhôngtrảlờiđượctấtcảnhữngcâuhỏicủanóvềthờigian,tốcđộvàcựlymàthôi.Chínhtôivẫncứphảimỗitốingheôngkỹsưthứnhấtgiảnggiảichođểcóthểdựđoánđượctìnhhìnhngàyhômsauthìmớisốngnổiđược.”

Saumườingàyvượtbiển, tàuAquitaniađivàocon sôngnhỏđểđậuởSouthampton.William còn luyến tiếc không chịu rời tàu. Chú suýt khócnhưngrồilạivuingayvìthấyđãcómộtxeRolls-RoycesangtrọngvớiláixechờsẵnởdướibếnđểđưahọvềLondon.NgaylúcđóRichardđãcóngaymộtquyếtđịnh làkhixongviệc trởvềsẽchochởchiếcxenàysangNewYork.Đólàmộtquyếtđịnhbiểulộ tínhkhícủaanhhơnbaogiờhết.AnhnóivớiAnnelàmuốnđểchoHenryFordđượctậnmắttrôngthấychiếcxeấy.

TrongkhiởLondon,giađìnhKanebaogiờcũngởkháchsạnRitztrongkhu Piccadilly, tiện cho cơ quan củaRichard trong thành phố.Những lúcRichard bận công việc ở ngân hàng,Anne tranh thủ đưaWilliamđi thămThápLondon,CungđiệnBuckinghamvàxemcảnhđổigác.William thấymọithứđềurất“hay”chỉtrừcóngữđiệutiếngAnhởđâychúthấyhơikhóhiểu.

“Tạisaohọkhôngnóinhưchúngta,hảmẹ?”chúhỏithế,vàchúlấylàmlạthấymẹbảochínhralàcâuhỏiphảiđặtngượclạimớiđúng,vì“họ”cótrước.

Williamrất thíchxemnhữngngười línhgácmặcbộquânphụcmàuđỏtươi có những khuy đồng bóng loáng đứng gác ở bên ngoài ĐiệnBuckingham.Chúmuốnnóichuyệnvớihọ,nhưngchỉthấyhọnhìnthẳngđiđâumàkhôngchớpmắtnữakia.

“Chúngtacóthểmangmộtngườivềnhàđượckhôngmẹ?”chúhỏi.“Không,conạ,họcònphảiđứngđâyđểgácchoVuachứ.”“NhưngôngVuacónhiềungườigácquá,conkhôngcóđượcmộtngười

sao?”Richardbỏ ramộtbuổi chiều “đặcbiệt”đểđưaAnnevàWilliamsang

vùngphíaTâyLondonxemkịchcâmtruyềnthốngcủangườiAnhbiểudiễnởQuầnNgựa.Williamxemvừathíchvàsợtưởngnhưđằngsaumỗingọncâyđềucómaquỷnấpởđó.Xemxong,họlạiquayvềFortnumuốngtrà.Anne vàWilliamđược nếmmón bánh rán bọc kem rất ngon.William rấtthíchnênmấyngàysauđóchúđượcdẫnđếnphòngtràởFortnumđể tiếptụcănmónbánhấy.

William và mẹ chú thấy những ngày nghỉ trôi qua rất nhanh. RiêngRichard thìhài lòngvớicôngviệcởphốLombardvà lấy làmmừngđãcửđượcmộtchủ tịchmớicủachinhánhngânhàng,dođó trongđầuđãnghĩđến ngày về.Hàng ngày đều có điện ởBoston gửi tới khiến anh sốt ruộtmuốntrởvề làmviệcởnhàngay.Cuốicùngcómộtbứcđiệndàibáochoanhbiết2.500côngnhânởnhàmáysợiLawrence,Massachusetts,nơingânhàngđãđầutưkhánhiềuvàođóhiệnnayđangđìnhcông.Maymàchỉcònbangàynữaanhđãlênđườngvềnước.

WilliamthìmongvềnhàđểkểlạichoôngthầyMunronghemìnhđãlàmnhữnggìởAnh,vàcũngvềvớibànộibàngoạinữa.Chúđoáncácbàmìnhchưabaogiờđượcxemhátởngoàitrờivớiđôngđảocôngchúngnhưởđây.AnnephấnkhởivớichuyếnđikhôngkémgìWilliam,nhưngbâygiờcóphảivềnhàcũngvẫnthích,vìchịcholàmìnhđãđượcdịpkhoevớingườiAnhvốnkhôngưa lòe loẹt lắmnhữngbộ áomớivà cả sắcđẹp củamìnhnữa.

Trướcngàyxuống tàuvềWilliamcònđượcmẹđưađếndựbữa tiệc tràởQuảng trườngEaton do bà vợ ông chủ tịchmới của chi nhánhngân hàngđứngrachiêuđãi.Bàtacũngcóđứaconlêntámtuổi,tênlàStuart.Williamđãcùngvớinólàmbạnđượchai tuầnrồi,vàchơivớinhaukháthân.Bữatiệc tràkhôngđượcvui lắmvìStuart bị ốm.Đểchia sẻnỗibuồnvớibạnmình,Williamcũngbảovớimẹlàcólẽchúsắpốm.ThếlàhaimẹcontrởvềkháchsạnRitzsớmhơndựđịnh.NhưngAnnecũngkhôngthấtvọnglắm,vìvềsớmcàngcóthờigianxemlạinhữngđồđạcđónggóigửixuốngtàu.ChịbiếtWilliammuốnchiasẻốmđauvớibạnđó thôi.Nhưngđếntối lúcchoWilliamlêngiườngngủ,chịbỗngthấythằngbécũngcóhơisốtthật,vàchịbáochoRichardbiết.

“Cólẽđólàdophấnkhởisắpđượcvềnhàthôi,”Richardnói,nhưcóvẻkhôngquantâmlắm.

“Emcũngmongthế,”Anneđáp,“Emkhôngmuốnnóốmtrongsáungàyđiđường.”

“Mailànókhỏethôi,”Richardnóivàkhôngđểýgìthêmnữa.NhưngđếnsánghômsaulúcAnnevàođánhthứccondậythìthấyngười

nócónhiềuchấmđỏvàsốtcaohơntrước,cólẽđếnbốnmươiđộ.Bácsĩcủakhách sạnđếnkhámbảo là thằngbébị sởivàdứtkhoátkhông thểchođibiểnđược,đólàvìnóvàvìcảcáchànhkháchkhácnữa.Khôngcócáchnàokhác hơn là cứ phải để nó nằm đó cho đến khi khỏi hẳn mới về được.Richardthìkhôngthểnàoởlạichờđượchaituần,nênanhquyếtđịnhcứlênđườngtheodựkiến.Annephảimiễncưỡngthayđổi lạikếhoạchđiđứng.Williamnằngnặcđòibốchođitheo,vìởđâychờmườibốnngàychocontàu trở lại Southompton thì lâu quá.NhưngRichard kiên quyết nhất địnhkhôngchiềucon,thuêmộtcôbảomẫuđếnphụcvụvàthuyếtphụcWilliamlàchúđangbịốmrấtnặngkhôngđiđâuđược.

Anne cùng đi với Richard xuống Southompton bằng chiếc xe Rolls-Roycemới.Lúcchiatay,chịmạnhbạonóimộtcâu,chỉsợchồngchomìnhlàđànbàhayxúcđộngquáđáng:

“Richard,khôngcóanh,emởlạiLondoncôđơnquᔓThìởBostonkhôngcóem,anhcũngcôđơnkhôngkém,”anhnóivậy,

nhưngđầuócnghĩđếnnhữngcôngnhânnhàmáysợiđangđìnhcông.AnnetrởvềLondonbằngxelửa,trongbụngnghĩkhôngbiếthaituầnsắp

tớiởLondonchịsẽlàmgì.Williamđượcmộtđêmngủyênhơnvàđếnsánghômsaunhữngvếtsởi

đãdịudần.Bácsĩvày távẫncứbắtchúphảinằmyêntrêngiường.Annetranhthủrỗirãiviếtnhữngbứcthưthậtdàivềchogiađình.Williamphảnđốikhôngchịunằmmãiởgiường,vàđếnsánghômthứbachúdậysớmtìmsangphòngmẹ.Lúcnàychúđãgầnnhư trở lạibình thường.Chú trèo lêngiường,vàđôitaylạnhcủachúlàmmẹtỉnhdậy.Anneyêntâmthấyconđãkhỏibệnh.Chịbấmchuônggọimangđồănsáng lênchocảhaimẹconởtrêngiường,điềumàbốcủaWilliam trướcđâychảbaogiờchophép làmnhưthế.

Cótiếnggõcửanhẹrồimộtngườimặcáovừađỏvừavàngbướcvàovớichiếckhaybạctovớiđủcácmóntrênđó,trứng,thịtrán,càchua,bánhmìnướng vàmứt hoa quả, chẳng khác nàomột bữa tiệc.William nhìn khaythứcănmàbụngđóinhưcào.Chúkhôngnhớlàmìnhđãănmộtbữathậtnovào hôm nào.Anne liếc nhìn vào tờ báo buổi sáng. Thời gian ở London,RichardthườngvẫnđọcThờibáo,vìvậybangiámđốckháchsạncholàchịvẫncóyêucầuđọctờbáođó.

“Ômẹnhìnnày,”Williamnóivàchỉvàotấmảnhởtrangbêntrong,“đâylàảnhchiếctàucủabố.Tainạnlàcáigì,hảMẹ?”

ẢnhcontàuTitanicchiếmhếtcảbềngangcủatrangbáo.KhôngcầnnghĩđếnngườicủahọCabothayhọKanephảixửsựnhưthế

nào,Annebỗngômchặtlấyconmàkhócnứcnở.Haimẹconcứômnhaungồitrêngiườngnhưthếmộtlúclâu.Williamkhônghiểuđầuđuôithếnào.Annebiết làhaimẹconđãmấtđingười thânyêunhất củamình trênđờinày.ÔngPiersCampbell,bốcủaanhbạnStuart,đếnphòng thượngkhách107củakháchsạnRitz.Ôngtachờởhànhlangtrongkhingườiđànbàgóabận đồ đen vào người. Chị chỉ mang đi theo cómột bộ đồ sẫm đó thôi.William cũng đượcmặc quần áo chỉnh tề.Cho đến lúc này chú vẫn chưahiểutainạnlàthếnào.AnneđềnghịôngPiersgiảithíchnhưthếnàođóchođứaconcủachịhiểuđược.NhưngWilliamchỉnói:

“Cháumuốncùngđitàuvớibốcháu,nhưngbốcháukhôngchođi.”Chúkhôngkhóc,vìchúkhông thểnào tin rằngbốchú lạicó thểbịchếtđược.Thếnàotrongsốnhữngngườisốngsótcũngcóbốchú.

SuốtđờiôngPierslàmmộtnhàchínhtrị,nhàngoạigiao,vàbâygiờlàmchủ tịchngânhàngKane&CabotởLondon,ôngchưahề thấymộtngườinàocònnhỏtuổimàcónhiềunghịlựcnhưvậy.Ítngườicócátínhnhưchúnhỏnày.Nhiềunămsauôngvẫncònthấyđúngnhưvậy.CátínhấyđãtừngcóởRichardKanevàtruyềnlạichođứaconduynhấtcủaanh.Vàongàythứnămcủatuầnđó,Williamđãlênsáutuổi.Nhưngchúkhônghềmởbấtcứgóiquànàođếntặngchú.

AnnexemđixemlạirấtkỹnhữngdanhsáchngườicònsốngsótđượcgửidầntừMỹsang.DanhsáchnàocũngđềuxácnhậnlàRichardLowellKanecònđangmấttíchtrênbiển,coinhưđãbịchếtđuối.Mộttuầnsaunữa,ngaycảđếnWilliamcũngkhôngcònhyvọnggì làbốchúcònsống.Anneđauđớn bước lên tàuAquitania trở vềMỹ.Williammuốn được ra ngay biểnkhơi.Chúngồihànggiờtrênboongtàunhìnxuốngmặtnướcphẳnglặng.

“Ngàymaiconsẽtìmthấybố,”chúcứnóimãivớimẹnhưthế.Lúcđầu,bằngmộtgiọngtintưởng,nhưngdầndầntựchúcũngthấykhómàtinđược.

“Williamconạ,chảaicóthểsaubatuầnởBắcĐạiTâyDươngnàymàcònsốngđượcđâu.”

“Cảbốconcũngthếư?”“Cảbốconcũngthế.”KhiAnnetrởvềđếnBoston,cảbànộibàngoạiđềuđãchờsẵnchịởnhà

rồi.Tráchnhiệmbâygiờgiaolạichohaibà.Anneđểmặcchohaicụ làmchủmọithứ.

Chịthấycuộcđờiđốivớimìnhbâygiờchảcóýnghĩagìmấynữa.ĐiềuquantrọnglàWilliam,màsốphậncủachúbâygiờlàcáccụnhấtđịnhphảinắm lấy.William thì tỏ ra rất lễ độ, nhưng khôngmuốn gần hai bà. Banngày,chúyênlặngngồihọcvớiôngthầyMunro,vàđếnđêmlạikhóctronglòngmẹ.

“Nócầnphảicónhữngđứatrẻkháclàmbạnmớiđược,”cáccụtuyênbố

nhưvậy,vàliềnsauđóchocảôngthầyMunrovàcôbảomẫunghỉviệc,vàchoWilliamđếnViệnSayretheohọcvìcáccụtinrằngchonósốngvớithếgiớithựctếbênngoàivàcóthêmnhiềubạnkhácthìthằngbésẽtrởlạibìnhthường.

RichardđãđểlạiphầnlớntàisảnchoWilliam,vớisựủynhiệmcủagiađình,chođếnkhinàochúhaimươimốttuổi.Trongchúcthưcủabốchúcómộtbảnphụlục.RichardmuốnrằngcontraimìnhsaunàysẽxứngđánglàThốngđốcvàChủtịchcủangânhàngKane&Cabot.ChỉcómỗiđiểmđótrongchúcthưlàWilliamthấyhứngthú,cònnhữngcáikháctấtnhiênđềulàquyềncủachúđượchưởngcả.Anneđượcnhậnmộtsốtiềngốclà500nghìnđôla với thu nhập hàng năm là 100 nghìn đôla cho đến chót đời trừ cáckhoảnthuế,vàsốtiềnđóchỉchấmdứtngaynếuchịtáigiá.ChịcũngđượchưởngcảngôinhàtrênđồiBeacon,biệtthựmùahètrênBờBắc,ngôinhàởMainevớicảmộthònđảonhỏngoàikhơiMũiCáThu,vàtấtcảnhữngtàisản ấy sau khi chị qua đời sẽ trao lại choWilliam.Hai cụ nội ngoạimỗingười đượchưởng250nghìnđôla cùngnhững thưdặn lại là nếuRichardchếttrướccáccụthìtráchnhiệmcủacáccụlànhưthếnào.ToànbộtàisảncủagiađìnhdongânhàngquảnlývàđượcủythácchonhữngchamẹđỡđầucủaWilliam.Thunhậpdotấtcảnhữngthứtrênđâyđemlạiđượctáiđầutưmỗinămvàonhữngxínghiệpđãsẵncó.

Cũngphảimấtđếnmộtnămtrờicáccụmớicảmthấyhếttangtóc,cònAnnethìmặcdầuchịchỉmớihaimươitámtuổinhưngđếnbâygiờchịmớithấymìnhlầnđầutiêntrongđờisốnglạiđượccáituổiđó.

Các cụ không như Anne, không che giấu nỗi buồn của mình làm gì.Williamthấythếkhôngbằnglòng,lêntiếngtráchcáccụ.

“Bàkhôngnhớbốcháuhaysao?”chúngướcđôimắtxanhlênhỏibànộiKanekhiếnbànhớđếnđứacontraicủamình.

“Cóchứcháu,nhưngbốcháukhôngmuốnchochúng tacứngồiđóđểmàthươngthânđược.”

“Nhưngcháumuốntấtcảchúngtalúcnàocũngphảinhớđếnbốcháucơ,luônluônnhớđến,”Williamxẵnggiọngnói.

“Williamnày,bâygiờbàsẽnóivớicháunhưlầnđầutiênnóichuyệnvới

mộtngườilớnnhé.Tấtcảchúngtasẽluônluôncóhìnhảnhthiêngliêngcủabốcháutronglòng,còncháuthìcháusẽphảilàmthếnàochoxứngvớiđiềubốcháumongmuốnởcháu.Bâygiờcháulàngườiđứngđầutronggiađìnhvàlàngườithừakếmộttàisảnlớn.Vậycháuphảichuẩnbịlàmthếnàochoxứngđángvớisựthừakếđó,cũngvớitinhthầnmàbốcháuđãlàmđểđếnlượtcháuđượcthừahưởngnhưvậy.”

Williamkhôngtrảlời.Nhưngnhưvậylàchúđãhiểuđượcmìnhsốngcómụcđíchnhưthếnào.Trướcđâychúkhôngbiết.Bâygiờchúsẽnghetheolờikhuyêncủabànội.Chúhọccáchsốngvớinỗiđaubuồncủamìnhnhưngkhôngmộtlờiphànnànkêuca.

Từđótrởđi,chúchămchỉhọctập,vàchỉkhinàothấybànộiKanecóvẻbằnglòngthìchúmớiyêntâm.Chúgiỏitấtcảcácmônhọc,vàriêngtrongmôntoánkhôngnhữngchúđứngđầulớpmàcònvươntớicảnhữnglớptrênnữa.Bấtcứgìbốchúđã làmđược,chúquyết tâmlàmđượchơn thế.Chúgầngũivớimẹhơnbaogiờhết,vàtrởthànhhoàinghiđốivớitấtcảnhữngaikhôngphảitronggiađình.Cứnhưvậy,chútrởthànhmộtđứatrẻcôđơn,đơnđộc,vàhóaramộtconngườihợmmình.

CáccụđãtínhrằngkhinàoWilliambảytuổi thìsẽđếnlúcdạychonóhiểubiếtvềgiátrịcủađồngtiền.Cáccụchochúbắtđầuđượccótiềntúicứmỗituầnmộtđôla,nhưngbắtchúphảilàmbảnkhaivềmỗiđồngxutiêuvàoviệcgì.Vớichủtrươngđó,cáccụtặngchúmộtcuốnsổbìadamàuxanhgiá95xuvàtrừngayvàokhoảnmộtđôlacủatuầnđầu.Từtuầnthứhaitrởđi,cáccụcứmỗisángthứbảylạiphátmộtđôlachochú.Williamđầutưnămmươixuvàoquỹ tiêuhaimươixu,đemmườixuchobất cứđối tượng từthiệnnàomàchúmuốn,còngiữ lạihaimươixudự trữ.Cứđếncuốimỗiquý,cáccụlạiràsoátsổsáchvàxemchúbáocáovềcáckhoảnchitiêunhưthếnào.Saubathángđầu,Williamđãhoàntoànsẵnsàngtựxửlýlấymọithứ.Chúđãhiến1,30đôlachotổchứcHướngđạosinhMỹmớithànhlập,đầutư5,55đôlavàyêucầubànộiKanegửivàoquỹtiếtkiệmtheotàikhoảncủachađỡđầuJ.P.Morganđãquácố.Chúchi2,60đôlakhôngphảithanhtoánvàđể2,60đôlavàoquỹdựtrữ.Sổthuchicủachúkhiếnchocáccụrấthàilòng.RõràngWilliamlàđứaconcủaRichardKane,khôngcònnghingờgìnữa.

Ởtrường,Williamkhôngcómấybạn,phầnvìchúngạikhôngmuốnchơivới những ai không thuộc gia đình Cabot và Lowell, hoặc đám trẻ thuộcnhững gia đình giàu có hơnmình. Điều đó khiến chú trở thànhmột conngườihaytưlự.Mẹchúlongại,thâmtâmchỉmuốnchúsốngmộtcuộcsốngbình thường, không thích chú lao vào những chuyện sổ sách chi thu hoặcchươngtrìnhđầutưgìhết.AnnemuốnWilliamcónhiềubạntrẻhơnlàmấyvịcốvấngià,muốnchúcứchơinghịchchobẩnthỉuvàxâyxátcònhơnlàlúcnàocũngsạchsẽtrắngbong,muốnchúsưutậpếchnháivàrùahơnlàchúýđếnchứngkhoánvàbáocáocủacôngty,tómlạimuốnchúnhưtấtcảmọiđứabékhác.Tuynhiênchịkhôngbaogiờdámcócanđảmnóivớicáccụvềnhữngđiềuchịsuynghĩ,vảlạicáccụcũngchẳngquantâmgìđếnbấtcứđứatrẻnàokhác.

Vàongày sinhnhật thứ chín của chú,Williamđưa sổ cho các cụkiểmsoátlầnthứhaitrongnăm.Cuốnsổbọcdamàuxanhchothấytronghainămquachúđãtiếtkiệmđượchơnnămđôla.Đặcbiệtchúrấttựhàonêurachocáccụthấymộtkhoảnđãghitừlâuđánhdấu“B6”,tứclàkhoảntiềnchúđãrútởngânhàngJ.P.Morganrangaysaukhichúđượctinnhàtàichínhlớnnàyquađời,vìchúnhớlàngaynhữngchứngkhoáncủangânhàngbốchúđãbịtụtxuốngsaukhicótinbốchúmất.Williamđãtáiđầutưsốtiềnđóbathángsau,vàchúcũngnhưcôngchúnghiểurằngmộtcôngtybaogiờcũnglớnhơnmộtcánhân.

Cáccụthấythếrấtcảmđộng,chophépWilliambánchiếcxeđạpcũcủachúđivàsắmchiếcxemới.Muaxong,vốnliếngcủachúvẫncòntrên100đôla. Bà nội Kane đem số tiền đó của chú đầu tư vào công ty dầu hỏaStandardcủabangNewJersey.Williambiếtrằngdầuhỏalàthứchỉcómỗingàymộtđắtlên.Chúgiữcuốnsổthuchiđórấtkỹvàghiliêntụcvàođóchođếnngàychúhaimươimốt tuổi.Giánhưđếnlúcđócácbànộingoạicủachúcònsống,thìchắccáccụsẽlấylàmtựhàovềmụccuốicùngghivàocộtbênphảicủacuốnsổ,nhanđề“Tàisản”.

CHƯƠNG 7

Wladeklàngườiduynhấttrongnhữngaisốngsótđượcbiếtkỹcácgianhầmcủalâuđài.HồicònchơiútimvớiLeon,chúđãtừngsốngrấtnhiềugiờthoảimáitựdotrongnhữnggianhầmbằngđáấy,lúcnàothíchthìlênlâuđài,khôngthìthôi.

Dướiđócótấtcảbốngianhầm,chialàmhaitầng.Haingăn,mộtlớnmộtnhỏ,ởngang tầmvớimặtđất.Ngănnhỏ liềnvới tườngcủa lâuđàivà cóchútánhsángrọixuốngquatấmlướisắtđặtlẩnvàotrongđáởphíatrên.Đixuốngnămbậccòncóhaicănphòngbằngđáởphíatrên.Đixuốngnămbậccòn cóhai cănphòngbằngđánữanhưngquanhnăm tối omvàkhông cómấykhôngkhí.WladekđưaNamtướcvàocănphòngbằngđáởphíatrên.Ôngcứngồiyêntronggóc,khôngđộngđậy,chỉnhìnvàokhoảngkhôngmàkhông nóimột lời. Chú cử chị Florentyna làm người hầu riêng của Namtước.

VìWladeklàngườiduynhấtdámởlạitrongcùngngănhầmấyvớiNamtước,nhữngngườihầukháckhôngaihỏichúlàcóquyềngì.Thếlàmớichíntuổi,chúđứngrađảmđươngtráchnhiệmđốivớicácbạntùkhácởđây.Mọingười,vốnhàngngàyrấtbìnhthảnnhưngquákhiếpsợvớicảnhtựnhiênbịgiamgiữởhầmnhànày,chẳnglấylàmlạvềviệcmộtchúbéchíntuổinắmvậnmệnhcủahọ.Trongnhàhầm,chútrởthànhngườichủcủacáctùnhân.Chúchiasốngườihầuralàmbanhóm,mỗinhómtámngười,cộngtấtcảlàhaimươibốn,cốxếpchocácgiađìnhđượcởcùngvớinhaumộtchỗ.Banhómngườinàyluânphiênnhauđổichỗ,támgiờđầutrongngàyđượclêntầngtrênđểcóánhsáng,khôngkhí,ănuốngvàvậnđộngthânthể.Tốpthứhailàphổbiếnnhấttrongtámgiờ,đólàlàmviệcphụcvụbọnchiếmđónglâuđài,còntámgiờcuốitrongngàylàxuốngngủởtầnghầmdưới.Khôngai,trừNamtướcvàFlorentyna,cóthểbiếtđượcWladekngủvàolúcnào,vìcuốimỗi ca chú đều cómặt tại chỗ để giám sát việc họ luân chuyển.Cứmườihai tiếngđồnghồ lạichia thứcănmột lần.Bọn línhgácsẽgiaocho

chúmộtbọcsữadê,bánhmìđen,kêhoặcthỉnhthoảnglàmộtítbạc.Wladekchiasốđóra làmhaimươi támphần,baogiờcũngnhườngchoNamtướchaisuấtnhưngkhôngđểchoôngbiết.

Mỗikhithuxếpxongmộtcalàmviệcrồi,chútrởvềchỗNamtướcởcănhầm nhỏ. Lúc đầu, chú chờ đợi ởNam tước đôi điều hướng dẫn nào đó,nhưnglâudầnchúthấycáinhìncủaôngcũngdữdộivàlạnhnhạtchảkémgì cái nhìn củabọn línhgácĐức.Từkhi bị bắt giamở chính lâuđài củamìnhđếngiờ,Namtướckhônghềthốtramộtlờinào.Râucủaôngđãmọcdàiđếnngực.Cáidángkhỏemạnhcủaôngđãbắtđầuhomhem.Cáivẻtựhàotrướckiacủaôngđãchuyểnsangnhịnnhục.Wladekhầunhưkhôngcònnhớlạiđượccáigiọngnóidễthươngcủaôngtrướcđâynữa.Chúnghĩcólẽkhôngbaogiờcònnghe lạiđược tiếngnói ấy.Dầndà, chúcũng im lặng,khôngnóigì,chỉlàmtheonhữnggìNamtướcmuốnnhưngkhôngnóithànhlờimàthôi.

Trướcđây sống trongcảnhan toàncủa lâuđài,Wladekkhôngbaogiờnghĩđếnchuyệnđãxảyrangàyhômtrước,vìhàngngàyhànggiờchúcónhữngviệcbậnmới.Nhưngbâygiờthìchúkhôngthểnhớđượcchuyệngìvừaxảyralúcnãy,vìcuộcsốngkhônghềcótígìthayđổi.Nhữngphútvôhyvọngbiếnthànhgiờ,giờbiếnthànhngày,ngàybiếnthànhtháng,vàcứthếtrôiđikhôngđểlạidấuvếtgì.Chỉcóthứcănđưađến,chỉcóánhsángvàbóng tối, chobiết làmươihai tiếngđồnghồđã trôi qua.Chỉ có ánh sángnhiềuhayít,tùyởtrờiquanghaycógiôngbão,rồiđếnbăngtuyếtđóngtrêntườnghầm,vàkhicóánhsángrọivàonólạichảyra,làbáochobiếttừmùanàychuyểnsangmùakhác,màWladekthìkhôngthểnàorútrađượcbàihọcgìcủathiênnhiêncả.Quanhữngđêmdài,Wladekcảmthấycáimùighêtởmcủathầnchếtđãthấpthoángngayởnhữnggócxaxacủatườnghầm,chỉđếnlúccóchútnắngcủabuổisángchiếuvàohoặcmộtlàngiólạnh,hoặccótrậnmưakéođếnthìmớixuatanđượcnóđiphầnnàomàthôi.

Cuốimộtngàygiôngbãoliênmiên,WladekvàFlorentynalợidụngtrờimưaratắmrửaởvũngnướchìnhthànhtrênnềnđácủatầnghầmtrên.Cảhaingườiđềukhôngđểýđến cặpmắt củaNam tướcđang trợn trừng lênnhìnWladekkhichúcởichiếcsơmi ráchracuộn trònbỏxuốngchỗnướccòntươngđốisạch,vàlấytaykỳcọngườichúđếntrắngbệch.Bỗngnhiên,

Namtướclêntiếng.“Wladek,” tiếng nói nghe không rõ lắm, “ta không nhìn rõ được cháu

lắm.Cháulạiđâycoi.”Wladekhoảnghồnkhinghethấytiếngnóicủaôngchủmình,vìđã lâu

lắmchúchỉthấyôngimlặng.Thậmchíchúkhôngnhìnvềphíacótiếngnóinữa.Chúchợtnghĩngayđólàcáiđiềmbáotrướcmộttìnhtrạngđiêndạiđãtừngxảyđếnvớihaingườihầugiàtrướcđây.

“Lạiđây,cháu.”WladeksợhãibướcđếntrướcmặtNamtước.Ôngnheođôimắtvàgiơ

taysờvàongườichú.ÔnglầnngóntaylênngựcWladekrồinhìnchúrấtkỹ.“Wladek,cháucóthểgiảithíchchotabiếttạisaolạicóchútkhuyếtđiểm

trêncơthểcháuthếnàykhông?”“Không, thưaông,”Wladek lúng túngnói. “Từkhi cháu sinh rađã thế

rồi.MẹnuôicháuthườngnóilàdấuĐứcchúađãđểlạitrênngườicháu.”“Những người đàn bà ngốc thế. Đây là cái dấu của chính cha đẻ của

cháu.”Nam tước nhẹ nhàng nói, rồi im lặngmấy phút.Wladek vẫn cứ đứng

trướcmặtông,khôngđộngđậy.Namtước lại lên tiếng, lầnnàygiọngdứtkhoáthơn.

“Ngồixuống,cháu.”Wladektuântheolờiôngngay.Lúcngồixuống,mộtlầnnữachúlạiđểý

cáivòngbạcđeolủnglẳngởcổtayNamtước.ChútánhsángtừkhetườngrọivàokhiếnchohuyhiệuRosnovskicủaônglóelêntrongbóngtốicủacănhầm.

“TakhôngbiếtbọnĐứccóýmuốngiamgiữchúngtaởđâybaonhiêulâunữa.Lúcđầutanghĩcuộcchiếntranhnàychỉmấytuầnlễ.Nhưngtađãnhầm.Bâygiờchúngtaphảixétđếnkhảnăngnósẽcòntiếptụcmộtthờigianrất lâunữa.Vìnghĩnhưvậy,chonênchúngtaphảibiếtsửdụngthờigianmộtcáchcótínhchấtxâydựnghơn,màtathìbiếtmìnhcũngsắpchếtrồi.”

“Không, không,”Wladek lên tiếng ngăn lại, nhưngNam tước vẫn nói

tiếp,coinhưkhôngnghethấychú.“Cònđờicháuthìbâygiờmớibắtđầu.Dođó,tasẽtiếptụclàmcáiviệc

dạydỗchocháu.”Ngàyhômđó,Namtướckhôngnóithêmgìnữa.Hìnhnhưôngđangsuy

ngẫmvềýnghĩalờituyênbốcủamình.ThếlàWladekđãcóđượcmộtôngthầyhọcmới.Dohaingườikhôngcósáchvởvàphươngtiệnviết láchgì,nênNam tước nói câu nào là bắt chú phải nhắc lại câu đó.Ông dạy chúnhững đoạn thơ dài của Adam Mickiewicz và Jan Kochanowski[2] cùngnhữngphần trích từAenied[3]. Trong cái lớp học đơn giản ấy,Wladek đãđượcbiếtthếnàolàđịalý,toán,vàchúnắmthêmđượcbốnngoạingữnữalàNga,Đức,PhápvàAnh.Nhưngthúvịnhấtđốivớichúlànhữnglúcchúđượchọcvềsử.Đólàsửcủađấtnướchàngtrămnămbịchiacắt,củanhữnghy vọng bất thành vềmột nước Ba Lan thống nhất, nỗi lo âu của nhữngngườidânBaLankhiNapoleonthấtbạithảmhạitrướcquânNganăm1812.ChúđượchọcvềnhữngchuyệndũngcảmcủanhữngthờiquangvinhđãquadovuaJanCasimirđánhluingườiThụyĐiểnởCzestochowavàhiếndângđấtnướcnàychoĐứcmẹđồng trinh,vềchuyệnHoàng tửRadziwill,mộtngườirấtnhiềuquyềnthế,mộtđạiđịachủvàmộtnhàsănbắnnổitiếng,đãlênngôivàthiếttriềucủamìnhởlâuđàilớngầnWarsawnhưthếnào.BàihọccuốimỗingàycủaWladeklàvềlịchsửgiađìnhcủadònghọRosnovski.ChúđượcnghenhắcđinhắclạikhôngbiếtbaonhiêulầnvềtổtiênvẻvangcủaNamtướcđãphụcvụtrongquânngũnăm1794dướiquyềncủachínhNapoleon,vàsauđóđượcHoàngđếthưởngcông,cấpđấtvàbantước.Chúcũngđượcbiết là ôngnội củaNam tướcđã từng có chân trongHội đồngWarsaw,rồisauđóbốđẻcủaNamtướccũngcómộtvaitròtrongviệcxâydựngđấtnướcBaLanmới.WladekcảmthấyrấthạnhphúcviệcNamtướcđãbiếncănhầmnhỏnàythànhmộtlớphọc.

Línhgácđứngngoàicửahầmcứbốngiờlạimộtlầnđổiphiên.Chúngbịcấmkhôngđượcnóichuyệnvới tùnhân.Thoángnghenhữngmẫuchuyệngiữachúngvớinhau,Wladekcóthểbiếtđượcvềdiễnbiếncủacuộcchiếntranh,vềnhữngviệcchúngđangtiếnhànhởHindenburgvàLudendorff,vềcáchmạngnổilênởnướcNgavànướcnàyđãrútkhỏichiếntranhbằngHòaướcBrest-Litovsk.

Wladek bắt đầu nghĩ rằng con đường thoát duy nhất của tất cả nhữngngườiởdướicănhầmnàychỉcóchết.Tronghainămsauđó,cánhcửadẫnxuống địa ngục đãmở ra chín lần, vàWladek cũng tự hỏi nếu nhưmìnhkhôngđượctựdothìtấtcảnhữngkiếnthứcchúđượctrangbịnàysẽcoinhưvôích.

Namtước tiếp tụcdạychochúmặcdầu taivàmắtôngđãdầnkémđi.MỗingàyWladeklạiphảingồixíchgầnôngthêmmộtít.

Florentyna,ngườivừalàchịvừalàmẹvừalàbạngầngũinhấtcủachú,đãphảirấtvấtvảđốiphóvớitìnhtrạngôuếtrongcănhầm.Thỉnhthoảngbọnlínhgácđemđếnchomộtchậucáthoặcmột ít rơmrạđể trải lênnềnnhà.Nhưvậycũngđỡđượchôithốitrongvàingày.Chuộtbọchạyrachạyvàochỗtốinhặtnhạnhnhữngmẩubánhhaymẩukhoairơivãi,nhưngchúngcũngđemtheođủcácthứcbẩnthỉuvớibệnhtật.Mùinướctiểuvớicủacảngười lẫn súc vật hòa vào nhau xông lên sặc sụa đến không thở được.Wladeklúcnàocũngthấymìnhnhưngườiốm,chỉmuốnnônmửa.Chúrấtthèmkhátlàmsaođượcsạchsẽtrởlại.Chúngồihànggiờnhìnlêntrầnhầmnhớ lại những bồn nước tắm bốc hơi và có cả xà phòng của cô bảomẫumangđếnchoLeonvớichúsaumộtngàyhọchơiđùa thỏa thích.Chỗđócũng ở trong lâu đài này, cách chỗ chú đang ngồi không xa lắm, nhưngchuyệnấyđãtừbaogiởbaogiờrồi.

Đếnmùaxuân1918,chỉcònmười lăm trongsốhaimươisáungườibịgiamcùngvớiWladeklàcònsống.Namtướcvẫnđượcmọingườiđốixửnhưvớimộtôngchủ,cònWladekthìđượccoinhưngườiquảnlýcủaông.Wladekcảm thấy rấtbuồnchoFlorentynamàchú rấtyêuquý.Florentynađếngiờđãhaimươituổirồi.Côđãhoàntoànthấtvọngvềcuộcđờimìnhvàcôtinrằngnhữngngàycònlạicủacuộcđờimìnhsẽchỉlàsốngtrongnhữngcănhầmnàythôi.Trướcmặtcô,Wladekkhôngbaogiờtỏrađãmấthếthyvọng,nhưngdùbâygiờmớichỉmườihai tuổichúcũngđãbắtđầu tựhỏikhôngbiếtmìnhcòncódámtinởtươnglainữakhông.

Một buổi chiều, vào đầu mùa thu, Florentyna đến bênWladek lúc đóđangởcănhầmlớnphíatrên.

“Namtướcgọiemđấy.”

Wladekđứngngaydậy,đưasuấtăncủamìnhchongườihầulớntuổirồixuốnggặpNamtước.Ôngđangđaunặng.Wladeknhìnthấyôngđãhốchácđi ghê gớm, hầu như chỉ còn xương với da. Nam tước đòi uống nước,Florentyna đem đến cho ông lưng bơ nước vẫn treo bên ngoài tường đá.Uốngxongrồi,ôngtừtừnóivớimộtgiọnghổnhển.

“Wladek,cháuđãtrôngthấynhiềucáichếtrồi,nêntrôngthấymộtngườichếtnữacũngvậythôi.Tathúthậtlàbâygiờcóchếttacũngkhôngsợnữa.”

“Không,không,khôngthểthếđược,”Wladekkêulên,ômlấyNamtước.“Chúngtasắpgầnđếnngàythắngrồi.Namtướcđừngbỏđi.Bọnlínhchocháubiếtlàchiếntranhsắpkếtthúcvàchúngtasắpđượcthảrarồi.”

“Chúnghứanhưvậy từnhiều thángnay rồi,Wladek.Takhông thể tinchúng được nữa.Dù sao ta cũng khôngmuốn sống trong cái thế giớimàchúng tạo rađâu.”Ôngngừng lại nghe chúkhóc.Nam tướcnghĩgiánhưnướcmắtấymàuốngđượccũngđỡ,nhưngôngnhớranướcmắtlàrấtmặnnêncườikhẩyvớimình.“Cháuđigọiôngquảngiavàngườihầubàncủatađếnđây,Wladek.”

Wladek làm theo nhưng trong bụng không hiểu sao lại đi gọi nhữngngườiđó.HaingườihầuđangngủsayđượcđánhthứcdậyđếnđứngtrướcmặtNamtước.Saubanămbịbắtgiam,đốivớihọchỉviệcngủlàdễ làmnhất.Họvẫncònmặcbộđồngphục thêuhoa,nhưngnhữngmàuxanhvàvàngcủanhàRosnovskimàhọtựhàomặctrênngườimìnhbâygiờkhôngcònramàugìnữa.Họđứngyênlặngngheôngchủnói.

“Họđãđếnđâychưa,Wladek?”Namtướchỏi.“Dạ,đã.Ôngkhôngnhìnthấynữasao?”Wladekbâygiờmớihiểuralà

Namtướcđãmùhẳnrồi.“Bảohọđếngầnđâyđểtasờvàongườihọ.”Wladekđưahaingườiđếngần.Namtướcsờvàomặt.“Hãy ngồi xuống đây,” Nam tước nói. “Các anh có nghe được ta nói

không,Ludwik,Alfons?”“Dạcó.”“TêntalàNamtướcRosnovski.”

“Thưangài,chúngtôibiết,”ngườiquảngiađáp.“Đừngngắtlờita,”Namtướcnói.“Tasắpchếtrồi.”Chếtđãthànhchuyệnbìnhthườngnênhaingườikhôngcóphảnứnggì.“Takhôngthểlàmđượcbảndichúcmớiởđâyvìkhôngcógiấybúthay

mựcgìhết.Vìvậytalàmbảndichúcđótrướcmặtcácngườiởđây,haianhhãylàmchứngchota,theoluậtcổcủanướcBaLanđãthừanhậnnhưvậy.Haianhhiểutanóigìkhông?”

“Dạ,hiểu,”haingườicùngđáp.“ĐứaconđầulòngcủatalàLeonđãchếtrồi,”Namtướcngừnglạimột

lát .“Vìvậy, tađể lại toànbộđấtđai tàisảncủa tachođứanhỏcó tên làWladekKoskiewicz.”

WladekđãnhiềunămkhôngnghenóiđếntênhọcủamìnhnênchúchưahiểuđượcýnghĩanhữnglờiNamtướcvừanói.

“Vàđểchứngminhchoquyếtđịnhcủata,”Namtướcnóitiếp.“Tagiaochonócáivòngtaycủagiađình.”

Ôngtừtừgiơcánhtayphảilên,rútchiếcvòngrakhỏicổtayvàđưanóraphíatrướcchoWladek.Chúimlặng,khôngbiếtnóigì.Namtướcchỉnắmchặtlấychú,đưangóntaysờlênngựcchúđểbiếtchắcđólàWladek.

“Conta,”ôngthốtlênvàlồngchiếcvòngbạcvàocổtaychúbé.WladekkhócvàsuốtđêmnằmtrongcánhtayNamtước,chođếnlúcchú

khôngcònnghetiếngtimôngđậpnữavàcảmthấynhữngngóntayômvàongườichúđãcứngra.Đếnsáng,xácNamtướcđượcbọn línhgácđemrabênngoài,vàchúngchophépWladekđượcđemôngchônbêncạnhmộcontraiông,Leon,ởtrongsânnhàthờ,gầnthápchuông.Wladeklấytaykhôngbớiđất.LúcđặtxácNamtướcxuống,chiếcáosơmiráchcủaôngbậttungra.WladeknhìnvàongựcNamtước.Ôngchỉcómộtbênvú.

ThếlàWladekKoskiewicz,mườihaituổi,thừakế60.000mẫuđất,mộtlâu đài, hai trang viên, haimươi bảy ngôi nhà nông thôn,một bộ sưu tậptranhquýgiá,nhiềubànghếđồđạcchâubáukhác,trongkhiđóchúsốngởcănhầmbằngđádướiđất.Từhômđótrởđi,tấtcảnhữngngườibịbắtgiamcònlạiđềucoichúnhưôngchủcóđầyđủquyềnhànhđốivớihọ.Giangsơn

củachúbâygiờlàbốncănhầm.HầuhạthìcómườibakẻốmyếuvớimộtngườiduynhấtcònlạichochúyêuquýlàFlorentyna.

Chútrởvềvớinếpsốngtưởngnhưvôtậnởdướihầmchođếncuốimùađôngnăm1918.Vàomộtngàyấmáp,khôráo,bỗngcómộtloạttiếngsúngnổvanggầnđóvànghenhưcóvật lộngìởphía trên.Wladek tinchắc làquânđộiBaLanđãvềcứusốngvàbâygiờchúsẽcóthểđànghoàngđòihọnhậnquyền thừakếcủamình.Bọn línhngườiĐứckhôngcònđứngngoàicửahầmnữa.Các tùnhân lặng lẽngồixích lạigầnnhauở tầnghầmphíadưới.Wladekđứngmộtmìnhởcửaravào,xoaychiếcvòngbạcởcổtayvớimộtvẻđắcthắng,vàchờngườiđếngiảiphóng.Nhữngngườithắngtrậnquảđãđến.NhưnghọnóibằngthứtiếngXlavơkhànkhàn,thứtiếngmàhồiđihọcchúđãđượcbiếtvànghecònsợhơncảtiếngĐứcnữa.Wladekvàtấtcảbịlôirabênngoàingồichờ.Họbịkhámxétlụcsoátmộtlầnnữarồilạibịtốngtrởlạicáccănhầm.Bọnmớichiếmđóngởđâykhônghềbiếtrằngchúbémười hai tuổi này chính là chủ nhân của tất cả những gì đang diễn ratrướcmặthọ.HọkhôngnóitiếngBaLan.Nhưngnhữnggìhọnóichúđềuhiểuhết:AichốnglạihòaướcBrest-Litovsklàgiết luôn,phầnđấtBaLannàylàthuộcvềhọ,cònnhữngaikhôngchốnglạicũngchotấtcảvềTrại201để sốngnốtnhữngngàycuối cùng.BọnĐứcchỉ chống lại qua loa rồi bỏchạy,rútvềsauđườngranhgiớimới.Wladekvàmọingườilạichờxemsẽcònnhữnggìxảyra,khôngbiếtsốphậncủamìnhnhưthếnào.

Sauhaiđêmnữasốngtronghầmngục,Wladekđãtừbỏhyvọngrằnghọsắpđượcthảtựdo.Nhữngtênlínhgácmớicònkhôngthèmnóichuyệnvớichúnữa.Điềunàynhắcchochúnhớ lạinhữnggìđãxảy rabanăm trướcđây.ChúnhậnrarằngkỷluậtvừacóvẻbịlơilỏngdướisựcaitrịcủabọnĐứclạimộtlầnnữabịthắtchặtlại.

Buổisángngàythứba,trướcsựngạcnhiêntộtđộcủaWladek,tấtcảbọnhọbịlôirangoàibãicỏtrướclâuđài,mườilămconngườigầynhẳng,hôithối.Haitrongsốnhữngngườihầugụcxuốngvìquálâukhôngtiếpxúcvớiánh nắng mặt trời. Ngay bản thânWladek cũng cảm thấy ánh nắng chóichanglàmchochúcảmthấykhóchịuvàchúcứphảikhumhaitaylạiđểchemắtkhỏinó.Nhữngtùnhânđứngyênlặngtrêncỏvàchờđợinhữngđộngthái tiếp theocủabọn lính.Nhữngtên línhcanhbắthọcởihếtquầnáovà

dồnhọ xuống sông tắm.Wladek giấu chiếc gia huy bằngbạc xuốngdướiquầnáovàchạyxuốngmépnước,haichânchúnhưnhũnrangaycảtrướckhichútớiđượcbờsông.Chúnhảyxuốngnước,thởhổnhểnvìnướclạnhmặcdùnướcthật tuyệtvờivới làndacủachú.Nhữngngười tùkháccũngtheochânchúvàcốgắngmộtcáchvôíchđểgộtrửanhữngthứbẩnthỉuđãbámvàohọtrongsuốtbanămqua.

KhiWladekkiệt sứcbước rakhỏi lànnước, chúđểý thấymộtvài tênlínhnhìnFlorentynamộtcáchlạ lùngkhicôđangtắm.Chúngcườicợtvàchỉtrỏvềphíacô.Nhữngngườiphụnữkhácdườngnhưkhônggợiđượcởchúngsựhứngthúnhưthế.Mộttrongsốnhữngtênlính,mộtgãđànôngtolớn,xấuxíđãkhôngrờimắtkhỏiFlorentynavàkhicôlênbờđingangquahắn,hắntómlấytaycôvàquăngcôxuốngđất.Hắnbắtđầucởiquầnáomộtcáchvộivàngvàngấunghiếnđồngthờivẫnkhôngquêngấpgọngàngquầnáocủamìnhđặt trên thảmcỏ.Wladekkhông thể tinđược,chúnhìnchằmchằmvàodươngvật tên línhđangcươngcứng lên.Chú laomìnhvào tênlínhđangđèFlorentynaxuốngđấtvàđấmvàogiữabụnghắnvớitấtcảsứcmạnhmàchúcó.Hắntalảođảolùilạiphíasau,mộttênlínhkhácnhảytớichộplấyWladekvàtróiquặthaitaychúvềphíasau.Đámhỗnloạnđãthuhútsựchúýcủanhữngtênlínhkhácnênchúngxúmđếnxem.TênđangtróitayWladek giờ đây đang cười lớn, tiếng cười lớn đầy hămdọa không hềhàmchứa chút hài hướcnào trongđó.Tiếng nói của những tên lính kháccàngkhoétsâuvàonỗithốngkhổcủachú.

“Vậyrađãxuấthiệnmộtngườibảovệvĩđạirồihả?”Tênlínhđầutiênnói.

“Hãyđậptanlòngtựhàodântộccủanóđi.”Tênlínhthứhaiđếtheo.“Vậythìítnhấtcũngphảichonóđấutrườngđểcóthểnhìnđượcchứ.”

Tênlínhđangtróiquặttaychútiếplời.Nhiều tiếng cười khác nữa tiếp tục chêm vào những lời nhận xét mà

khôngphảilờinàoWladekcũnghiểuđược.ChúdõitheotênlínhtrầntruồngđangtiếnvềphíaFlorentynavớitấmthânrắnchắc,vạmvỡvìđượcănuốngđầyđủ.Florentynabắtđầukêugào.MộtlầnnữaWladeklạicốgắngchốnglạimộtcách tuyệtvọngmong thoát rakhỏihaibàn taynhưhaigọngkìm,

nhưngchúvẫnbấtlựctrongtaykẻđangcầmgiữchú.TênlínhtrầntruồngđãlồmcồmbòtrênngườiFlorentyna,hắnbắtđầuhôncôvàtátcôbấtcứkhinàocôcốgắngchốngcựhoặctrốntránh,cuốicùnghắnphóngvàongườicô.Cô thét lênmột tiếngđauđớn, tiếngkêumàWladekchưa từngnghe thấytrongđời.Nhữngtênlínhkhácvẫntiếptụcnóichuyệnvàcườicợtvớinhau,mộtsốthậmchícònkhôngthèmnhìncảnhtượngđangdiễnra,

“Mộtconbécòntrinhngonlành.”Tênlínhđầutiênnóikhirútcáicủaquýcủahắnrakhỏingườicô.

Tấtcảbọnchúngrélêncười.“Màyvừamớilàmchophiêntaodễdànghơnmộtchútrồiđấy.”Tênlính

thứhainói.Lạimộttràngcườinữa.KhiánhmắtcủaFlorentynagặpmắtWladek,chú

dườngnhưmuốnói.Tênlínhđanggiữchúcóvẻkhônghứngthúgìlắm,haynóiđúnghơnlàkhôngmuốnnhữngthứthằngbénàyóiralàmbẩnbộquânphụchayđôigiàycủahắn.Tênlínhthứnhất laoxuốngdòngnước,dươngvậthắnnhuốmmáu,hắnlahétkhoáichíkhilànnướclạnhchạmvàongườihắn. Tên lính thứ hai bắt đầu cởi quần áo trong khi một tên khác kéoFlorentynanằmxuống.Khihắnphóngvàocô, lạimột tiếng thétnữavanglên,nhưnglầnnàykhôngtonhưlầntrước.

“ThôinàoValdi,màylàmhơilâurồiđấy!”Nhờ có sự giục giã này hắn ta đột ngột rút ra khỏi Florentyna và lao

xuốngdòngnướccùngvớingườibạnchiếnđấucủahắn.WladekbuộcmìnhphảinhìnvàoFlorentyna.Ngườicôthâmtímvàmáuđangchảyratừgiữahaichâncô.TênlínhđanggiữWladeklạilêntiếng.

“Này, đến trông chừng thằng nhỏ cứng đầu này điBoris, giờ đến lượttao.”

TênlínhđầutiênrakhỏidòngnướcvàtómchặtlấyWladek.Mộtlầnnữachúcốgắngđểthoátranhưngnỗlựccủachúchỉkhiếnchochúngcườilớnhơnmàthôi.

“GiờthìchúngtađãbiếtđượctấtcảsứcmạnhcủaquânđộiBaLanrồi.”Lạimộttràngcườikhôngthểchịuđựngnổitiếptụctrongkhimộttênlính

khácbắtđầucởiquầnáovàđếnphiênhắnhãmhiếpFlorentyna.Lúcnàycôđãnằmbấtđộngmặcchohắnhànhhạcô.Khixongviệcvàxuốngnướcthìtênlínhthứhaicũngtrởlạivàbắtđầumặcquầnáo.

“Taonghĩconbéđãbắtđầu thíchviệcnày rồiđấy,”hắnnói trongkhingồisưởinắngvàquansátbạnmình.

Tên lính thứ tư tiến đến chỗ Florentyna.Hắn lật người cô lại, kéo haichâncôchoãirahếtcỡ,haibàntaytolớncủahắnsờsoạngkhắpcơthểmềmoặtcủacô.Tiếngthétkhihắnphóngvàongườicôgiờđãbiếnthànhtiếngrênrĩ.Wladekđãđếmđượcmườisáutênlínhthayphiênnhauhãmhiếpchịchú.Khitênlínhcuốicùngxongviệc,hắnchửithềvàthêm:

“Taonghĩlàtaovừalàmtìnhvớimộtxácchết.”Vàhắnvứtcônằmbấtđộngtrêncỏ.

Tấtcảbọnchúngcùngcườitohơntrongkhitênlínhcáukỉnh,bấtbìnhbướcxuốngsông.CuốicùngthìtênlínhđanggiữWladekcũngthảchúra.ChúchạyđếnbênFlorentyna trongkhinhững tên línhnằmdài trêncỏvàuốngrượuvang,rượuvodkalấytừhầmrượunhàNamtướcvàănbánhmìlấytrongnhàbếp.

Cùngvới sựgiúpđỡcủahai ngườihầukhác,Wladekbế tấm thânnhẹbỗngcủaFlorentynađếnbênbờsông,khócnứcnởtrongkhicốgắnghếtsứclausạchmáuvànhữngvếtbầmtímtrênngườicô.Nhưngchẳngcótácdụnggì cảbởivì người côđã tímngắtvàbầmdập, khôngcòncảmnhậnđượccũngnhưkhôngthểnóiđượcnữa.Saukhiđãlàmhếtsứcmìnhđểlauchùichocô,Wladekcuốnngườicôtrongchiếcáokhoáccủachúvàômcôtrongvòngtaymình.Chúhônlênmôicôthậtnhẹnhàng.Đólàngườiphụnữđầutiênmàchúhôn.Cônằmtrongvòngtaychúnhưngchúbiếtrằngcôchẳngthểnhậnrachúđượcnữa,vàkhinhữnggiọtnướcmắtnónghổicủachúròngròngchảyxuốngcơthểbầmdậpcủacô,chúthấycôđãlảđi.Chúnứcnởkhiđưaxáccôlênkhỏibờsông.Nhữngtênlínhyênlặngkhichúngquansátchúbướcvềphíanhànguyện.ChúđặtcônằmxuốngbênmộngàiNamtướcvàđàomộtngôimộmớibằngđôibàntaytrần.Khimặttrờixuốngbóngphíasaulâuđài,cáibóngdàikhổnglồcủatoàlâuđàihắtxuốngbaotrùmcảkhunghĩa trang cũng là lúc chú đào xong chiếc hố.Chú chôn Florentyna bên

cạnhLeonvàlàmmộtcâythánhgiábằnghaichiếcquenhỏrồicắmlênđầungôimộ.Wladekgụcxuốngđấtgiữahaingôimộ,đauđớnchìmvàogiấcngủmàkhôngcầnbiếtxemngàymaichúcóthứcdậynữahaykhông.

CHƯƠNG 8

ThángChín,WilliamtrởlạiViệnSayređểtiếptụchọcvớitâmlýổnđịnhvà sẵn sàng hòa với mọi người hơn. Chú lập tức tìm cách ganh đua vớinhữngngườilớntuổihơnmình.Vớibấtcứmônhọcgì,nếuchúthấymìnhkhông giỏi hơn người thì không yên tâm.Những người cùng lớp với chúxem ra không ai địchnổi được chú.DầndầnWilliamhiểu ra là phần lớnnhữngaixuấtthântừhoàncảnhquyềnquýnhưchúthìđềukhôngcógìđểkíchthíchđuatranhđược,màmuốncóđượcđịchthủthìphảitìmnhữngaisovớichúnhỏhơnvàcóítđiềukiệnhọchànhhơnkia.

Năm1915,trongtrườngcómộtphongtràosưutậpnhãndiêm.Williamđứng ngoài quan sát phong trào nàymột cách rất thích thú nhưng khôngthamgia.Chỉtrongmấyngàynhữngnhãndiêmbìnhthườngđãtraotayvớigiá mười xu một nhãn, thứ nào hiếm có giá tới năm mươi xu. Williamnghiêncứutìnhhìnhđórồiquyếtđịnhsẽkhônglàmchuyệnsưutậpmàlàmviệckinhdoanh.

Vào ngày thứ bảy đó, chú đến nhà hàng Leavitt và Peirce, một trongnhữngnhàbuônthuốclớnnhấtBoston,vàngồicảbuổichiềughilạitênvàđịachỉcủanhữngnhàsảnxuấtdiêmchủyếutrênthếgiới,đặcbiệtghitênnhữngnướcnàokhôngthamgiachiếntranh.Chúbỏranămđôlamuagiấy,phongbìvàtem,viếtthưchotấtcảnhữngchủtịchhaygiámđốccôngtymàchúđãcótrongdanhsách.Thưchúviếtrấtđơngiản,nhưngcũngphảiviếtđiviếtlạiđếnbảylần.Thưaôngchủtịch,Tôilàmộtngườirấtthíchsưutậpcácthứnhãndiêm,nhưngtôikhôngcó

tiềnđểmuatấtcảmọithứdiêmđược.Tiềntúicủatôimỗituầnchỉcómộtđôla thôi, nhưng tôi xin gửi kèm theo đây chiếc temba xu để chứng thựcrằngviệcsưutậpnhãndiêmcủatôi lànghiêmtúc.Tôixinlỗiđãlàmôngphảiphiềnlòngnhưngtôichỉcóthểtìmđượctênôngđểviếtthưnày.Kínhthư,

WilliamKane(9tuổi)T.B.Nhãndiêmcủaônglàmộttrongnhữngthứtôithíchnhất.Trong vòng hai tuần,William có được 55 phần trăm thư trả lời và có

được78loạinhãndiêmkhácnhau.Hầuhếtnhữngngườitrảlờithưchochúđềutrảlạichiếctembaxu,màWilliamcũngdựkiếntrướclàhọsẽlàmnhưvậy.

Trongbảyngàysauđó,Williamdựnglênmộtthịtrườngvềnhãndiêmởngaytrongtrường.Chúluônluônnghĩxemcáigìcóthểbánđượcthìmớimua.Chúđểýthấycómộtsốbạnhọckhôngquantâmmấyđếnloạinhãndiêmhiếm,màchỉxemnóđẹphaykhôngthôi.Thếlàvớinhữngngườinày,chúđemnhữngnhãnđẹpđổilấynhãnhiếmđểbánlạichonhữngaisưutậpcôngphuhơn.Sauhaituầnmuabán,chúcảmthấythịtrườngđãđạtđếnmộtđỉnhcaovàchútínhnếukhôngcẩnthậnthìsắpđếnnhữngngàynghỉlễlàsẽkhông mấy ai quan tâm đến chuyện này nữa. Chú bèn nghĩ ra một cáchquảngcáo,thuêinmộtloạtgiấythôngbáo,mỗitờmấtnửaxu,vàchúđểtờgiấyđóvàotừngchỗngồicủacáclớp,báochobiếtchúsẽtổchứcbánđấugiátấtcả211nhãndiêmchúđãsưutậpđược.Cuộcbánđấugiáđượctiếnhànhtrongphòngtắmrửacủatrườngvàogiờăntrưa.Sốngườithamgiacònđônghơncảnhữngtrậnđấukhúccôncầutrongtrường.

KếtquảlàWilliamđãthuđược57,32đôla,sovớisốtiềnđầutưbanđầucủachúđãlãiđược51,32đôla.Williamgửi25đôlavàongânhàngvớilãisuất2,5phần trăm,muachiếcmáyảnh10đôla,đem5đôlabiếuchoHộiThiênChúanhữngngười trẻ tuổi lúcnàyđangmởrộnghoạtđộngcứu trợchonhữngngườimớinhậpcư,muamột íthoa tặngmẹ,cònmấyđôlacấtvàotúi.Thịtrườngnhãndiêmbịxẹpxuốngtrướckhikếtthúckhóahọc.ĐólàmộttrongnhữngcơhộiđầutiênWilliamhọclàmchủđượctìnhhìnhthịtrường.Bànộibàngoạicủachúnghekểlạichuyệnnàyrấtlấylàmtựhàovềchú.Cáccụthấyrấtgiốngnhưtrườnghợpcủacụôngngàyxưađãlàmgiàutrongthờikỳhỗnđộncủanăm1873.

Đến kỳ nghỉ hè,Williamnghĩ có lẽ cómột cách khác đem lại lãi suấtnhiềuhơnchosốvốnchúgửingânhàngtiếtkiệm.Trongbathángsauđó,chúnghebànộiKaneđemtiềnbỏvàonhữngchứngkhoándotờNhậtbáo

phốWallquảngcáo.Chúđãbịmấtquánửasốtiềnthuđượctừkinhdoanhnhãndiêm,vìvậybâygiờchúchỉtinvàonhữnglờikhuyênvềchuyênmôncủatờbáotrênđây,hoặccùnglắmlàdựavàonhữngthôngtinchúnhặtđượcởngoàiđườngphố.

Tứcmìnhvìbịmấtđi20đôla,WilliamquyếtđịnhtrongnhữngngàynghỉlễPhụcsinhthếnàocũngphảitìmcáchthuhồilại.Chútínhxemtrừnhữngbuổichiềudàivàcácviệckhácmàmẹchúcầnchúthamgia,cònlạichúchỉcómườibốnngàyđượchoàntoàntựdo.Chừngđóthôilàđủchochúcóthểtínhchuyệnlàmănđược.ChúđembánhếtnhữngcổphầncònlạitrongtờNhậtbáophốWall,được12đôla.Vớisốtiềnnày,chúmuamộtmảnhgỗ,haibộbánhxe,trục,vàmộtsợidâythừng,tấtcảhết5đôlasaukhiđãmặccảnhiềulần.Rồichúđộimộtchiếcmũvảivàmặcbộquầnáocũđãchậtvàragaxelửađịaphươngkiếmăn.Chúđứngởngoàicửaravàotrôngcóvẻđóivàmệt,chờmộtsốhànhkháchbướcrangoàivànóivớihọrằngnhữngkháchsạnchínhởBostonđềugầngaxelửa,khôngcầnphảithuêtaxihoặcxecộgìkhác,màchúsẵnsàngchởhànhlýchohọvới20phầntrămgiátaxithôi.Chúcònthuyếtphụchọlàđibộchokhỏengười.Cứnhưthếlàmmỗingàysáutiếngchúđãcóthểkiếmđượcsuýtsoát4đôla.Nămngàytrướckhikỳhọcmớibắtđầu,chúđãcóthểphụchồiđượckhoảnbịmấtvàcònkiếmthêm được 10 đôla lợi nhuận. Nhưng đến đây chú gặp phải một vấn đề.Nhữngtay lái taxiđãbắtđầukhóchịuvớichú.Williambènnóivớihọ làchúchỉmớicóchíntuổi,nhưngchúsẵnsàngrútluikhỏichỗnàynếumỗingườigiúpchochú50xuđểchúbùvàocáitiềnchúđãphảimuavậtliệuđểlàm lấychiếcxechởđồ.Họđồngýngay.Thế làchú lạikiếmđược thêm8,50đôlanữa.TrênđườngtrởvềnhàtrênđồiBeacon,Williambánlạichiếcxeđóvớigiá2đôlachomộtbạnhọclớnhơnchúhaituổi,anhbạnkiatưởngcóthểkiếmănbằngchiếcxeđóđược,nhưngnhữngtayláitaxikhôngcho,vảlạitrờimưasuốtnhữngngàycònlạitrongtuần.

Ngàytrởvềtrườnghọc,Williamlạigửitiềnvàongânhàngvớilãisuất2,5 phần trăm.Trong suốt nămhọc sau đó, chú không có điều gì đáng longạivìtiềntiếtkiệmcủachúvẫntiếptụctănglên.ViệccontàuLusitaniabịđắmvàothángnăm1915vàlờituyênchiếncủaTổngthốngWilsonđốivớiĐứcnăm1917khônglàmchoWilliambậntâm.Chúcamđoanvớimẹchú

làchẳngcógìvàchẳngcóaiđánhnổinướcMỹđâu.Williamcònbỏra10đôlamuacôngtráitựdođểchứngminhnhậnđịnhcủachúlàđúng.

ĐếnngàysinhnhậtlầnthứmườimộtcủaWilliam,cuốnsổthuchiriêngcủa chú cho thấy chú đã thu được lợi nhuận 412 đôla. Chúmua tặngmẹchiếcbútmáyvàtặngbànộibàngoạihaichiếctrâmcàiáomuaởcửahàngvàngbạcđịaphương.ChiếcbútmáycónhãnhiệuParker,cònhaichiếctrâmđượcgói vào nhữnghộpđồ trang sức đặc biệt gửi về tận nhà chohai cụ.Khôngphảilàchúcóýlừadốigìcáccụbằngnhữngthứbaobìrấtđẹpấy,màchínhchúđãrútđượckinhnghiệmhồibánnhãndiêm,biếtrằngbaobìcàngđẹpcàngdễbánsảnphẩm.CáccụthấyhộpđồmangnhãnhiệuShreve,CrumpvàLow, lấy làmhãnhdiệnvềnhữngchiếc trâmcủamìnhvà luônluôncàitrênáo.

Các cụ theo dõi từng bước củaWilliam và quyết định rằng đến thángChínnămtớisẽchuyểnchúđếnhọcởtrườngSt.Paul,ởConcordbangNewHamphiresnhưtrướcđâyđãdựkiến.Chúlạiđượchưởnghọcbổngchomôntoán, đỡ được khoản 300 đôlamột năm cho gia đìnhmà thực ra điều đókhôngcầnthiết.VìvậymặcdầuWilliamnhậnhọcbổngnhưngcáccụvẫntrảlạitiềnchonhàtrườngđể“nhườngchonhữngđứatrẻítmaymắnhơn”.AnnekhôngthíchchuyệnWilliamphảixamẹđểvàotrườngnộitrú,nhưngcáccụđãmuốnnhưvậy,hơnnữa,chịbiếtrằngtrướcđâyRichardđãmuốnnhưvậy.ChịthêutênđánhdấuvàonhữngđồdùngcủaWilliam,giàydép,quầnáo,vàcuốicùngchịđíchthânsửasoạnhòmxiểngchochú,khôngnhờaigiúpđỡ.KhiWilliamsắpsửalênđường,mẹchúhỏi,chúcầnbaonhiêutiềnchohọckỳsắptới.

“Conkhôngcần,”chútrảlờigọn.Williamhônvàomámẹ.Chúkhônghiểuđượcmẹchúsẽnhớchúnhư

thếnào.Chúđixuốngđường,mặcchiếcquầndàiđầutiêntrongđời,tóccắtrấtngắn,tayxáchchiếcvalinhỏ,vàchiếcxeRolls-Royce.Chiếcxeđưachúđi.Chúkhôngngoáicổlại.Mẹchúcứvẫytaymãirồikhóc.Williamcũngmuốnkhóc,nhưngchúbiếtgiábốcònsốngthìbốsẽkhôngbằnglòngnhưvậy.

ĐiềuđầutiênWilliamKanethấyrấtlạlàởtrườngnày,tấtcảnhữnghọc

sinhkháckhôngaicầnbiếtrằngchúlàai.Ởđâykhôngcònnhữngcáinhìntrầmtrồhoặcimlặngthừanhậnsựcómặtcủachúnữa.Mộtđứanhiềutuổihơnhỏitênchúlàgì,nhưngsaukhichúnóitênrồi,khôngthấynótỏvẻxúcđộnggìhết.ThậmchícóđứagọichúlàBill(têntắtcủaWilliam).ChúđãphảicảichínhngayvàgiảithíchrằngxưakiakhôngaigọibốchúlàDick(têntắtcủaRichard)cả.

Cơngơimớicủachúlàmộtcănphòngnhỏvớinhữnggiásáchbằnggỗ,haichiếcbàn,haighế,haigiườngvớimộtchiếcghếdàibọcdađãhơicũ.BànghếvàchiếcgiườngkialàcủamộtcậuhọcsinhkháctừNewYorktới,cótênlàMatthewLester.BốcậutalàChủtịchcôngtyLesterởNewYork,cũnglàmộtgiađìnhngânhàng.

Williamđãsớmquenngayvớinhữnggiờgiấchàngngàyởtrường.Bảygiờrưỡisángngủdậy,tắmrửa,ănsángởphòngănlớnvớicảtrường,220họcsinhhốihảvớinhữngmónăntrứng,thịtránvàcháokê.Ănsángxongvàonhàthờ,rồivàolớp,trướcbữaăntrưacóbatiết,mỗitiết50phút,saubữaăntrưacóhaitiếtnữa,rồitiếptheođólàbàihọcnhạcmàWilliamrấtghétvìchúngkhôngthểnàohátđượcchođúngnốtvàchúcũngkhônghềcóýmuốnhọcchơibấtcứmột thứnhạccụnào.Bóngđávàomùa thu,khúccôn cầu và bóng quần vàomùa đông, chèo thuyền và quần vợt vàomùaxuân,ngoàinhữngthứđóra,chúkhôngcònmấtthờigiờlàmgìkhác.VìlàhọclớpchuyêntoánnênmỗituầnWilliamlạicóbabuổiđượcphụđạođặcbiệtdoôngthầythuêriêngtênlàG.Raglanphụtrách.Bọntrẻđặtchoôngthầynàymộtbiệtdanh,gọilàông“Xấutính”.

Trongnămhọcđầu,Williamtỏrarấtxứngđángvớihọcbổngcủachú,luônluôndẫnđầuởtấtcảcácmônvàcảtronglớpchuyêntoán.Chỉcóanhbạnmới,MatthewLaster,làđốithủthựcsựvớichú,vìhaingườicùngởmộtphòngvớinhau.Trongkhi theohọcchínhquynhưvậy,Williamvẫntỏramình làmột nhà tài chính.Mặc dầu chuyến đầu tư của chú không thànhcông,chúvẫnkhôngtừbỏniềmtincủamìnhlàthếnàorồicũngthuvềđượcmón tiền lớn,vàchúcho rằnggiànhđượcnó trên thị trườngchứngkhoánmới làquantrọng.Chútheodõi tờNhậtbáophốWallvàbáocáocủacáccôngty.Mớimườihaituổi,chúđãbắtđầuthínghiệmlàmnhữngcuộcđầutưvàomộthồsơgiả.Chúghilạitấtcảnhữngcuộcmuabángiả,cáitốtvà

cái không tốt lắm, vàomột cuốn sổkhácmàu, rồi đến cuối thángđem sosánhnhữngdựtínhcủamìnhvớithịtrườngxemsao.Chúkhôngtheonhữngchứngkhoánđãcótrongdanhsáchmàtậptrungvàomộtsốnhữngcôngtyvôdanhnàođókhôngcókhảnăngmuavàonhiềuhơnnhữngcổphầnhọcóđược.Williamtựquyướcchomìnhbốnđiềutrongđầulà:bộisốthunhậpthấp,tỷlệpháttriểncao,cơsởtàisảnmạnh,vàtriểnvọngkinhdoanhthuậnlợi.Chúthấyítcóchỗnàocổphầnđápứngđượcđầyđủnhữngtiêuchuẩnchúđặtranhưvậy.Nhưngchútínhnếumìnhđãlàmthìphảitrôngthấylợinhuậnmớiđược.

ĐếnlúcchúthấyrằngchươngtrìnhđầutưmacủamìnhđãcóthểliêntụcthắngđượcnhữngchỉtiêuDownJones,thếlàWilliambiếtrằngđãcóthểbỏtiền ra đầu tư được rồi. Chú bắt đầu với 100 đôla và luôn luôn cải tiếnphươngphápcủamình.Chútheosátlợinhuậnvàgiảmbớthaohụt.Mộtkhichứngkhoántănglêngấpđôi,chúđembánngaymộtnửacổphần,giữlạinguyênmộtnửakhôngsuychuyểnvàkinhdoanhphầnchứngkhoáncònlạicủachú,coinhưđólàmộtphầnthưởngcủalãisuất.Mộtsốnhữngcôngtychúpháthiệnralúcđầu,nhưEastmanKodakvàI.B.Msautrởthànhnhữngcôngtyđứngđầuởquymôtoànquốc.ChúcũngủnghộcảcôngtySears,mộtcôngtykinhdoanhhàmthụ,vìchúchorằngcàngvềsaunàynósẽlàmộtkhuynhhướngphổbiếntrongcáchmuabán.

Vàokhoảngcuốinămhọcđầutiênởtrường,chúđãtrởthànhcốvấnchonửasốnhânviênvàmộtsốphụhuynhhọcsinhvềchuyệnlàmăn.WilliamKanethấymìnhởtrườngrấthạnhphúc.

○○○

WilliamđihọcởSt.PaulnênởnhàchỉcòncómộtmìnhAnneKaneđơnđộcvới hai bànội vàbàngoại giờđãmỗi lúcmột già thêm.Chị lấy làmbuồnthấymìnhđãngoàibamươituổirồi,vàcáitươiđẹpcủatuổitrẻtrướcđâybâygiờđãbiếnđiđâumất.ChịbắtđầuliênhệlạivớinhữngbạncũdocáichếtcủaRichard làmchođứtđoạn. JohnvàMillyPreston,mẹđỡđầucủaWilliam,lạimờichịđiănvàđixemhát,lầnnàocũngchúýkéothêmmộtngườiđànôngđểchoAnnecóbạn.NhữngngườimàvợchồngPreston

mờiđitheothườnglànhữngngườimàAnnethấykhủngkhiếp,vàchịcườithầmvớimìnhmỗikhihọtỏramuốnvevãn.Chođếnmộthômvàothánggiêng1919,saungàyWilliamvềnghỉđôngvàđãtrởlạitrường,Anneđượcmờiđếndựbữaănthânmậtbốnngười.Millythúthậtvớichịlàhọchưahềgặp người khách này bao giờ, chỉ biết đó làHenryOsborne và nghe nhưtrướcđâycùnghọcvớiJohnởHarvard.

Millynóitrênđiệnthoại:“ThựcraJohnkhôngbiếtrõlắmvềanhấy,cóđiềuJohnbảoanhtakhá

đẹptrai.”Vềđiềunày,cảAnnevàMillyđềucôngnhậnýkiếncủaJohnlàđúng.

LúcAnneđến,anhtađangngồibênlòsưởi.AnhtađứngngaydậyđểchờMillygiớithiệu.Ngườicaolớn,tócđen,mắtđen,dongdỏngvàcódángthểthao.Annecảmthấyhàilòngđượcngồinóichuyệnbuổitốivớimộtngườiđànôngtrẻđẹpvàcóvẻcươngnghị,cònMillythìcũngbằnglòngvớiôngchồng đang bước vào tuổi trung niên so với anh bạn học cũ kia. HenryOsbornephảiđeotayvàomộtsợibănggầnchelấpchiếccavátHarvardtrênngực.

“Anhlàthươngbinhư?”Annehỏivớigiọngthươngcảm.“Không,tôibịngãcầuthangngaysaucáituầnởmặttrậnphíaTâyvề,”

anhtacườinói.ĐólàmộttrongnhữngbữaănkháhiếmđốivớiAnne,vìthờigiantrôiđi

mộtcáchvuivẻnhẹnhõm.HenryOsborne trả lời tấtcảnhữnggìAnnetòmòmuốnhỏi.SaukhirờitrườngHarvard,anhtalàmviệcchomộtcôngtyquảnlýnhàđấtởChicagolànơianhtasinhtrưởng.Chiếntranhnổra,anhkhôngthểkhôngthamgia.AnhcócảmộtkhochuyệnlýthúvềchâuÂuvàvềcuộcđờianhđóngvaimộttrungúyđứngrabảovệdanhdựcủanướcMỹởtrậnMarne.TừsaukhiRichardmấtđi,MillyvàJohnchưatừngthấyAnnecườinhiềunhưthếbaogiờ,vàlúcHenryđềnghịđánhxeđưachịvềnhàthìhọmỉmcườinhìnnhauravẻhiểuý.

“Bâygiờsaukhiđãtrởvềvớiđấtcủanhữnganhhùngnày,anhđịnhsẽlàmgìđây?”AnnehỏitrongkhiHenryOsborneđánhchiếcxeStutzrangoàivàđivàophốCharles.

“Tôichưađịnhgìhết,”anhtađáp.“Maymàtôicònmộtíttiềnriêngnênchưavộilaovàochuyệngìhết.Cóthểtôisẽtiếnhànhđặtngaycôngtynhàđấtcủa tôiởBostonnày.Từhồiở trườngHarvard, tôivẫn luôn luôncảmthấygầngũivớithànhphốnày.”

“VậyanhkhôngquayvềChicagonữaư?”“Không,tôichảcòngìởđó.Chamẹtôiđãchếtcả,màtôilạilàconmột,

vìvậytôicóthểlạibắtđầuởbấtcứchỗnàocũngđược.Taphảiđihướngnàođây?”

“Ô,rẽsangphảiởngãtưđầu,”Annenói.“ChịởtrênđồiBeaconư?”“Vâng.Khoảnghơnmột trămthướcphíabênphải trênđườngChesnut,

cóngôinhàđỏởgócquảngtrườngLouisburgấy.”HenryOsborneđỗxelạivàđưaAnneđếntậncửanhà.Chàovàchúcngủ

ngonxong,anhtađingaymàAnnechưakịpcảmơn.ChịnhìntheoxeanhtatừtừđixuốngđồiBeacon,biếtrằngthếnàocũngcòngặplại.Ngaysánghômsau,chịlấylàmsungsướngtuykhôngngạcnhiênlắmthấyanhtagọiđiệnthoạilạichochị.

“DànnhạcgiaohưởngBoston,Mozartvớimộtnhântàimớirấtsôinổi,Mahler,vàothứhaitới,mờichịđiđượckhông?”

Annebốirốithấymìnhmongchochóngđếnthứhai.Hìnhnhưđãlâulắmchị mới thấy có một người mà chị cho là hấp dẫn theo đuổi chị. HenryOsborneđếnrấtđúnggiờhẹn.Haingườibắttaynhauhơingượngngập.Chịmờianhtauốngmộtcốcwhisky.

“ỞtrênquảngtrườngLouisburgnàycũngthúvịlắmnhỉ.Chịthậtlàmộtngườimaymắn.”

“Vâng,cólẽthế.Thựcratôicũngkhôngđểýlắm.TôisinhtrưởngtrênđạilộCommonwealthkia.Tôithìlạicholàởchỗnàyhơibí.”

“TôiđangnghĩnếutôiquyếtđịnhởlạiBostonthìcóthểmuamộtngôinhàởngaytrênđồinày.”

“Người ta không có sẵn nhà bán như vậy nhiều lắm đâu,” Anne nói,“Nhưngcóthểanhsẽmaymắnmuađược.Tađithôichứ?Đinghehòanhạc

màđếnmuộnvàphảidẫmlênchânngườikhácđểvàochỗngồicủamìnhthìchánlắm.”

Henryliếcnhìnđồnghồtay.“Vâng,tôicũngthấythế.Vảlạicũngcònphảixemnhạctrưởngbướcvào

nữachứ.Tuynhiên,chịkhôngphảilogiẫmlênchânaitrừchântôi,vìchúngtangồiởđầuhàngghế.”

Saubuổihòanhạcthúvịấy,HenrycầmtayAnnedẫnchịvàonhàhàngRitz, và anh ta cho điều đó là tự nhiên. Từ sau khi Richard mất, chỉ cóWilliamlàngườiđãcầmtaychịnhưngphảinóimãichúmớilàmvìchúchorằngnhư thế làcó tínhđànbà.Lạimột lầnnữa, thờigian trôiquanhanh,khôngbiếtđólàdomónănngonhaydocóHenrycùngđi?Lầnnày,anhtakểnhữngchuyệnvềHarvardlàmchochịcười,vànhữngkỷniệmbiếtrằngtrôngbềngoàianhtatrẻhơnchị,nhưngđờianhtađãtrảiquarấtnhiềusựkiệnnênngồitrướcmặtanhta,chịcảmthấymìnhbénhỏvàngâythơhơnnhiều.Chịnóilạichoanhtabiếtvềcáichếtcủachồngchị,vàlạikhóc.Anhtacầmlấytaychị.Chịnóivềđứacontraicủamình,nhưngAnnebiếtchắclàanhtathấythiếugiađìnhlắm.Đêmđóđưachịvềnhà,anhtanánngồilạiuốngrượumộtlátrồilúcravềhônvàomáchị.Trướckhingủ,Anneônlạitrongđầutừngphúthaingườiđãởbênnhau.

Ngàythứba,họlạicùngnhauđixemhát.Thứtư,họrủnhaulênthămngôi nhà nghỉ hè của Anne ở Bờ Bắc. Thứ năm, rủ nhau về nông thônMassachusettsphủđầybăngtuyết.Thứsáu,đimuađồcổvàthứbảythìlàmtìnhvớinhau.Saungàychủnhật,haingườihầunhưkhông rờinhaunữa.MillyvàJohnPrestonhoàntoànsungsướngthấyviệcgiới thiệucủamìnhnhư thế là đã rất thành công.Milly đến khắp nơi ởBoston khoe vớimọingườirằngchínhchịđãlàmchohaingườigắnbóvớinhauđược.

Khôngaingạcnhiênđốivớiviệchaingườituyênbốđínhhônvớinhaumùa hè năm đó, trừ có một người làWilliam. Chú đã tỏ ra không thíchHenryngaytừcáihômAnne,vớimộtvẻngầnngại,đãgiớithiệuhaingườivớinhau.CâuchuyệnđầutiêndiễnradướidạngHenrythìhỏirấtnhiều,tỏramuốnthânmật,nhưngWilliamthìtoàntrảlờinhátgừng,ravẻkhôngưaanhta.TừđóWilliamvẫncứnhưthế.Annechorằngchẳngquaconmình

ghenđó thôi,vìsaukhiRichardquađờichỉcóWilliamlàngười thânyêunhất.Hơnnữa,Williamluônluônchorằngsaukhibốchúmấtđi,trênđờinàykhôngthểcóaithaythếvàođóđượcnữa.AnnecốthuyếtphụcHenryrằngvớithờigianrồiWilliamsẽthayđổitínhnếtvàtháiđộlạnhnhạtcủachú.

AnneKanetrởthànhbàOsbornevàothángmườinămđóởnhàthờcủagiáopháiEpiscopantạiSt.Paul,đúngvàolúclávàngbắtđầurụng, tứclàkhoảnghơnchínthángkểtừngàyhọmớigặpnhau.Williamgiảvờốmđểkhỏiđếndựđámcưới,vàchúcũngquyếtđịnhởlạitrườngluôn.CáccụnộingoạiđềucóthamdựnhưngkhônggiấuđượcsựbấtbìnhcủacáccụđốivớiviệcAnnetáigiá,nhấtlàlạiđilấymộtngườicóvẻtrẻhơnchịrấtnhiều.BànộiKanenói:“Thếnàorồicũngkếtthúcbằngmộttaihọa.”

ĐôivợchồngmớingayngàyhômsauđáptàuđiHyLạpchođếntậngiữathángchạpmớitrởvềcănnhàđỏtrênđồi,vừađúnglúcđểđónWilliamvềnghỉnhữngngàylễGiángsinh.Williamkhóchịukhithấyngôinhàđãtranghoànglại,hầunhưkhôngcòndấuvếtgìcủachachúnữa.QualễGiángsinh,tháiđộcủaWilliamđốivớiôngbốdượngvẫnkhôngtỏradịuđichútnào,mặcdầuHenryđãtặngchúchiếcxeđạpmớivàchúvẫnhiểuđólàmộtthứhối lộ.HenryOsbornevẫnkiênnhẫnchịuđựng tháiđộấyvàkhông thèmnóigìnữa.Annelấylàmbuồnthấyanhchồngmớituyệtvờicủamìnhkhôngtỏracốgắngtranhthủcảmtìnhgìcủaconmìnhnữa.

Williamcảmthấybựcdọcvềchuyệnngôinhàcủamìnhbịngườikhácxâmchiếm.Chúthườngbiếnđiđâuchơicảngày.KhiAnnehỏichúđiđâu,chúchỉậmừhoặckhôngnóigì.Cáccụbàcũngthấyvắngchúnhưngkhônghỏi.NhữngngàynghỉlễGiángsinhvừahếtlàWilliamtrởlạitrườngngay.Thấychúđi,Henrycũngkhônglấygìlàmbuồn.

CònAnnethìlấylàmlongạiđốivớicảchồngvàcon.

CHƯƠNG 9

“Dậyđi!Bécon!Dậyđi!”MộttênlínhthúcbángsúngvàocạnhsườnWladek.Chúgiậtmìnhngồi

dậy, nhìn vào nấmmộ của chị chú, của Leon và củaNam tước. Rồi chúngướclênnhìntênlính.Chúkhôngcòngiọtnướcmắtnàonữa.

“Tôisẽsống.Anhkhônggiếttôiđược,”chúnóibằngtiếngBaLan.“Đâylànhàtôi.Cácanhđangởtrênđấtcủatôi.”

TênlínhnhổtoẹtvàoWladekmộtcáivàđẩychúvềbênbãicỏđangcótấtcảđámngườihầuởđó,ngườinàocũngmặcáongủmàuxámtrênlưngđềucóghisố.VừatrôngthấythếWladekđãkhiếpsợ.Chúbiếtlàmìnhsẽkhôngtránhkhỏisốphậnấy.Tênlínhdẫnchúvềphíasaulâuđàivàbảoquỳxuống.Chúnghecótiếngdaotrênđầuvàthấymớtócđenrậmcủachúrụngxuống cỏ. Chỉ độmười nhát như thế là họ đã cạo sạch tóc trên đầu chú,chẳngkhácgìngườitacắtlôngcừu.Sauđóchúđượclệnhmặcvàongườibộđồng phụcmới, tức bộ áo ngủmàu xámgồmmột chiếc sơmi rộng thùngthìnhvàmộtchiếcquần.Wladekcốgiấuchiếcvòngbạcđeoởcổtay.Rồichúđượcdẫnranhậpbọnvớiđámngườihầuởphíatrướclâuđài.

Họ đứng chờ trên bãi cỏ.Bây giờ không ai còn tên gì nữa, chỉ có số.Wladekbỗngnghexaxacótiếngìầmrấtlạtai.Chúquayvềhướngcótiếngghêrợnấy.Mộtchiếcxetừngoàicổngsắtlớntiếnvào.Xenàycóbốnbánh,khôngcóngựahaybòkéomànódichuyểnđược.Tấtcảtùnhânđềunhìnvàođómàkhôngtinởmắtmình.Khichiếcxeđãdừnglại,bọnlínhkéođámtùnhânđếngầnvàbắttrèolênxe.Rồichiếcxekhôngcóngựakéoấyquayđầuđirangoàinhữnghàngcổngsắt.Khôngmộtaidámmởmiệngnóigì.Wladekngồiphíasauxe,đămđămnhìnlạitòalâuđàicủachúchođếnlúckhôngcònnhìnthấynhữngthápgôtíchtrênnócnónữa.

Chiếc xe không có ngựa kéo chạy về phía làng Slonim. Wladek vừakhônghiểusaochiếcxeđóchạyđược,vừakhôngbiếtnóđưamọingườiđiđâu.Chúbắtđầunhậnranhữngconđườngchúđãtừngđihọctrướcđây.Ba

nămsốngdướihầmlâuđàikhiếnchúkhôngcònnhớđượcnhữngconđườngấyđiđếntậnnơinào.Điđượcmấydặmthìchiếcxedừnglạivàmọingườibịxuaxuống.Rađâylànhàgaxelửa.Wladekchỉmớitrôngthấychỗnàymộtlầntrongđời,tứclàkhichúcùngLeonrađónNamtướcởWarsawvề.Chúcònnhớlàkhihọbướcvàosânga thìngười línhgácởđóđãgiơ taychào.Lầnnàykhôngcóaichào,vàtùnhânthìchỉđượcuốngsữadê,ănsúpcủcảivàbánhmìđen.Wladeklạiđượcđứngranhậnthứcănvềđemchiachomườibangườicònlạivớichú.Chúngồitrênmộtchiếcghếgỗvàđoánrằnghọđangchờmộtchuyếnxelửa.Đêmđó,mọingườinằmngủtrênđấtnhìntrờisao.Nếusovớicănhầmthìđâyđãlàthiênđườngrồi.ChúcảmơnChúalàmùađôngnàykhônglấygìlàmrétlắm.

Đếnsánghômsau,mọingườivẫnchờđợi.Wladekhướngdẫnmọingườivậnđộngmộtchút,nhưngchỉđượcvàiphútthìphầnlớnđãgụcxuống.Chúbắtđầunhẩmtrongbụngđểnhớtênnhữngngườichođếnhômnaycònsốngsót.Tấtcảcònlạicómườihaingườiđànông,haingườiđànbà,trongsốhaimươibảyngườiđãbịgiamtronghầmtrướcđây.Cảngàyhômấyhọvẫncứphảingồichờchuyếnxelửamàkhôngthấynóđến.Cómộtchuyếntàuđếnnhưngchỉthảthêmlínhxuốngđây,rồilạiđimàkhôngchởđámngườicủaWladek.Họlạingủmộtđêmnữatrênđất.

Wladeknằmnhìnlêntrờicaotrongbụngnghĩkhôngbiếtcóthểlàmthếnàođể trốnđi được.Trongđêm,một trong sốmười bangười của chúbỏchạysangbênkiađườngxe lửa,nhưngchưasangđượcđếnnơiđãbị línhbắnchết.Wladekchămchămnhìnvàochỗđồngbàocủachúvừangãxuống.Chúsợkhôngdámchạyracứuvìrấtcóthểlạicùngchịusốphậnấy.Sánghômsau,bọnlínhgáccứđểxácchếtđónằmtrênđườngđểđenhữngngườikhácđừngcóbắtchướcchạymàchết.

Không ai nói gì về chuyện đã xảy ra, nhưng suốt ngày hôm đó mắtWladekkhôngrờiđượcngườiđãchết.NgườiđóchínhlàLudwik,mộttronghaingườiđãđếnlàmchứnglúcNamtướcdặndòđểlạigiatàichoWladek.

Vàobuổi tốingàythứba,mộtchiếcxe lửakháctừ từ lănbánhvàoga.Mộtchiếcđầutàurấttochạybằnghơinướckéotheomộtlôtoachởhàngvàchởhànhkhách.NhữngtoachởhàngchấtđầyrơmvàhaibênsườncóviếtchữGiaSúc.MộtsốtoakhácđãchởtoànnhữngtùnhânmàWladektrông

họcũngnhemnhuốcnhưđámngườicủachúvậy.Chúvàtốpngườicủachúbịvứtlênmộttrongnhữngtoađóđểbắtđầumộtcuộchànhtrình.PhảichờmấytiếngđồnghồnữađoàntàumớibắtđầurakhỏigavàđivềmộthướngmàWladekđoánlàhướngĐôngvìmặttrờiđanglặnphíasau.

Cứbatoalộthiênthìcómộtlínhgácngồibắtchéochânởtoabêntrêncómái.Suốtdọcđường tưởngnhưkhôngbaogiờhếtấy, thỉnh thoảng lại cótiếngsúngbắntrêntàu,khiếnWladeknghĩcómuốnchạytrốncũngvôích.

LúctàuđỗlạiởMinsk,họđượcchoănmộtbữađầutiêngồmbánhmìđen,nướcuống,lạcvàkê.Rồilạiđitiếp.Cókhihọđiđếnbangàytrờimàchẳngthấymộtganào.Rấtnhiềungườitrêntàunàybịđóilảvàchết.Họbịvứtxuốngđườngtrongkhitàuđangchạy.Khitàudừnglại,cókhihọphảichờ đến hai ngày để nhường đường cho tàu khác đi về phía Tây. Nhữngchuyếntàuấythườnglàchởlính.Wladekhiểuralàtàuchởquânđộibaogiờcũngđượcưu tiênđi trước.TrongđầuWladek lúcnàocũngchỉnghĩđếnchuyệntrốn,nhưngcóhaiđiềukhiếnchúchưadámthựchiệnthamvọngấy.Thứnhấtchúthấyhaibênđườngchỉtoànlàrừngthẳmkhôngbiếtđếnđâumớihết,vàthứhailàtấtcảnhữngngườicònsốngsótởnhàhầmrađâyđềuchỉbiếtdựavàochú.ChínhWladeklàngườiloănuốngchohọvàcốđộngviênchohọcònmuốnsống.Chúlàngườitrẻnhấttrongcảbọnvàcũnglàngườicuốicùngtinởcuộcsống.

Từđấytrởđi,đêmnàocũngrấtlạnh,cókhilạnhtới30độdướikhông.Họphảinằmsátvàonhautrênsànđểngườinọtruyềnhơiấmchongườikia.Wladek thầm đọc lại những đoạn Aeneid để cố ngủ cho được. Nếu mộtngườimuốntrởmìnhthìtấtcảnhữngngườikhácđềuphảiđồngýtrởmìnhmộtlượtmớiđược.Wladeknằmởđằngđầuvàcứquamỗigiờđồnghồ,chúđoánnhưvậyvìchỉcóthểcăncứvàobọnlínhđổigác,thìchúlạilấytaygõvàothànhxevàmọingườilạicứthếtrởmìnhquaysangphíakia.Mộtđêm,cómộtngườikhôngtrởmìnhnữa.HọbáochoWladekbiếtvàchúbáolạichotênlínhgácbiết.Đólàmộtngườiđànbàtrongnhóm,vàbàtađãchết.Phảibốnngườimớinhấcđượcxácbà lênvàvứtxuốngcạnhđường trongkhitàuvẫnđangchạy.Tênlínhgáccònbắntheoxácchếtmộtloạtđạnnữađểbiếtchắcrằngđókhôngphảilàngườiđịnhtrốn.

ĐiquaMinskhaitrămdặm,họđếnmộtthịtrấntênlàSmolenski.Ởđây

họđượcănsúpcủcảinónghơnvớibánhmìđen.TrongtoaxecủaWladekcóthêmmấytùnhânnữa,vàmấyngườinàynóicùngmộtthứtiếngvớibọnlínhgác.Người cầmđầunhómmớinàyhình cũng cùng tuổi vớiWladek.Wladekvớimườimộtngườicònlạitrongnhómđãthấynghingờngaybọnmớilênnày.Họchiatoaxeralàmhainửa,mỗinhómởmộtbêntoa.

MộtđêmtrongkhiWladekđangnằmthứcvàngắmnhìntrờisao,chờchongười nóng lên, chú bỗng thấy tên cầm đầu của nhóm người mới lên ởSmolenskibòđếnchỗngườinằmngoàicủanhómchú,tayhắncầmmộtsợidâythừng.ChútrôngrõthấyhắnluồnsợidâyvàocổAlfonslúcnàyđangngủ.AlfonslàngườihầucậncủaNamtướctrướcđây.Wladekbiếtrằngnếumìnhnhổmdậyngaythìhắnsẽnghethấyvàchạyvềđầutoabênkia,vìthếchúkhẽbòdọctheonhómngườicủachú.Họbiếtchúbòquamìnhnhưngkhôngai lên tiếng.Đếncuốihàng, chúnhảychồm lênngười tênkia.Mọingườitrongtoathứcdậyngay.Ainấykéodồnvềmộtđầutoa,trừcóAlfonsnằmlạiđókhôngđộngđậy.

TêncầmđầuđámSmolenskicaolớnvànhanhnhẹnhơnWladek.Nhưngvậtnhautrênsàntoathìcũngnhưnhaucả.Cuộcđấudiễnrađếnmấyphút.Bọngácnhìncườivàđánhcuộcxemaiđược.Mộttênthấyđánhnhaumàkhôngcómáuthìkhôngthích,bènquẳngmộtchiếclưỡilêxuốnggiữasàntàu.Cảhaitranhnhaugiànhlấylưỡilêsángloáng.TênSmolenskivớđượctrước. Hắn đâm một nhát vào cạnh chân Wladek tóe máu. Bọn ngườiSmolenski thấy thế hoan hô.Nhát đâm thứ hai trượt qua taiWladek cắmxuống sàn tàu.Hắnchưakịp rút lưỡi lêđược thìWladekđãdùnghết sứcmìnhthúcmộtcáithậtmạnhvàodáihắn.Hắnngửangườirasauvàphảirờitaykhỏilưỡilê.Wladekchồmlên,nắmlấycánlưỡilêvàđèlênngườitênSmolenski, thọcmột nhát vàomiệnghắn.Hắn thét lênmột tiếng làmnáođộngcảđoàntàu.Wladekrútlưỡilêrarồilạiliêntiếpthọcxuốngmấynhátnữachođếnkhitênkiahếtcựaquậy.Wladekquỳlênngườihắnthởdốcrồilátsaunhấcngườihắnlênvứtrangoài tàu.Chúngherõ tiếngxáchắnrơiđánhhuỵchxuốngcạnhđườngtàuvàcảtiếngsúngcủabọngácbắntheo.

WladekloạngchoạngđiđếnchỗAlfonscònnằmđó.Chúquỳxuốngbêncạnh.Anhtachếtthậtrồi.Thếlàngườilàmchứngthứhaicủachúcũngchếtnốt.BâygiờcònaitinđượcWladeklàngườiNamtướcđãchọnrađểthừa

kếtàisảncủaôngnữa?Cuộcđờithếlàkhôngcònmụcđíchgìnữarồi.Chú cúi gục xuống, nắmchặt hai tay vào cán và xoaymũi lưỡi lê vào

bụng.Bỗngmộttênlínhgácnhảyxuốnggiằnglưỡilêrakhỏitaychú.“Ô,khôngđược,khôngđược,”hắncàunhàu.“Chúngtaocầncónhững

ngườisốngnhưmàyởtrongtrạigiam.Đừnghòngchúngtaolàmmọiviệc,nghekhông.”

Wladekômhaitaylênđầu.Bâygiờchúmớithấyđaubuốtởchỗchânbịlưỡilêđâmlúcnãy.Chúđãmấthếtcảgiatài,đểbâygiờcầmđầuluôncảlũngườiSmolenskikianữa.Cả toa tàubâygiờ làgiangsơncủachú,vàchúphảiquảnhaichụctùnhân.ChúlậptứcchiahọrađểmỗingườiBaLanbaogiờcũngphảinằmkềvớimộtngườiSmolenski,vànhưvậygiữahainhómkhôngcòncóchuyệnlụcđụcvớinhauđượcnữa.

Wladekbỏthìgiờrađểhọccáingônngữquáilạcủahọ.MãisauchúmớibiếtđóchínhlàtiếngNga,rấtkhácvớithứtiếngNgacổđiểnmàNamtướcđãdạychochú.Vàbâygiờthìchúbiếtlàđoàntàuđivềhướngnào.

Banngày,chúlấyrahaingườiSmolenskiđểdạytiếngcủahọchochú.Khinàohaingườiđómệtquárồi,chúlạilấyhaingườikhác,cứthếchođếnlúccảbọnngườiđómệtrũ.

Dầndầnchúđãcóthểnóichuyệndễdàngvớibọnngườimớiphụthuộcvàochú.ChúpháthiệnramộtsốtrongbọnđólàlínhNga,saukhivềnướcbịđiđàyngayvềcáitộiđãđểchobọnĐứcbắtlàmtùbinh.Sốcònlạitoànlà dân làm ruộng, làmmỏ và lao động bình thường nhưng đều là nhữngngườirấtchốngđốicáchmạng.

ĐoàntàuđitiếpđếnnhữngvùngđấttrơtrụimàWladekchưahềthấybaogiờ.Họđiquanhữngthịtrấnmàchúcũngchưatừngnghenóiđếnbaogiờ,nhưOmsk,Novosbirsk,Krasnoyarsk.Chỉnhữngngheđếntênthôichúcũngđã thấy sợ.Cuốicùng, sauhai tháng trờivàquahơnbangàndặmhọđếnđượcIrkutsk,vàđếnđâylàhếtđườngsắt.

Họbị xua rakhỏi tàu, được choănuốngvàđượcphátnhữngđôigiàybằngdathô,vànhữngchiếcáochoàngrấtnặng.Họphảitranhnhauđểgiànhlấyáoấmnhưngcũngchẳngcóthứáonàochốngnổicáilạnhmỗilúcmộtghêgớmhơn.

Lúcsauthấyxuấthiệnnhữngchiếcxekhôngcóngựakéo,giốngnhưloạixeWladekđãthấylúcrờikhỏilâuđài.Họquẳngxuốngmộtloạtdâyxích.Các tù nhân bị khóamột tay vào dây xích dài ấy,mỗi bên haimươi lămngười.Bọnlínhgáctrèolênxe,cònđámtùnhânđitheovớidâyxíchbuộcvàoxe.Họcứđibộnhưthếliềntrongmườihaitiếngđồnghồ,đượcnghỉlạihaitiếngrồilạiđitiếp.Saubangày,Wladektưởngmìnhsẽchếtvìlạnhvàmệt,nhưngrakhỏinhữngvùngcódâncưrồi,họchỉphảiđibanngày,cònbanđêmđượcnghỉ.Mộtbếplưuđộngcủatùnhântrongtrạicứsángravàtối trướckhinghỉ chohọăn súpcủcảivàbánhmì.Wladekhỏinhững tùnhântrongtrạithìđượcbiếtrằngtìnhhìnhởđócòntệhơn.

Trong tuần đầu, họ không được tháo ra khỏi xích nhưng dần dà thấykhôngaicóthểnghĩđếntrốnchạyđượcnữa,họphảitháoxíchvàobanđêmđể ngủ. Tù nhân phải tự đào hố trong tuyết để tìm chỗ ấm. Đôi khi vàonhững ngày nắng ráo họ tìm đượcmột khu rừng để ngả lưng, nằm ngổnngangkhắpchỗ.Họvẫntiếptụcđi,quanhữnghồnướcrấtrộngvànhữngconsôngbănggiá.Họđimãivềphíabắc,giócànglạnh,tuyếtcàngdày.ChỗchânbịthươngcủaWladekluônluônđaubuốt,nhưngđếngiờthìhaitaivàcác đầu ngón tay bị giá lạnh còn buốt hơn nữa. Chung quanh là cả mộtkhoảngmênhmôngtrắngtoát,khôngcódấuhiệugìcủasựsốngvàthứgìănđược.Wladekbiếtrằngbanđêmcótrốnđiđâuthìcũngchỉchếtmònvìđói.Nhữngngườigiàyếuốmđauthìđêmđêmchếtdần,vànhưthếhọcũngcònlàmaymắn. Còn những người khôngmay, không bước đi được nữa, thìđược tháo ra khỏi xích và bỏ lạimộtmình trong bãi tuyết vô tận.Nhữngngườicònsốngsótvớidâyxíchlạiđitiếp,đimãivềphíaBắc,chođếnlúcWladekhoàntoànkhôngcònkháiniệmgìvềthờigiannữa,chỉcònbiếttaymìnhvẫnbịkhóavàoxích.Chúcũngkhôngcònnhớlàmìnhđãđàohốvàotrongtuyếtđểngủđêmvàsánghômsautỉnhdậynhưthếnàonữa.Nhữngaikhôngcònbiếtđượcnhưvậycoinhưđãsắpđàomồđểchônchínhmìnhrồi.

Saumộtchặngdàichíntrămdặm,nhữngngườinàocònsốngsótthìđượcdânOstyakđemxetrượtdohươukéorađón.OstyaklàdândumụctrênthảonguyênNga.Bâygiờtùnhânlạibịxíchvàonhữngxetrượtấyvàđượcdẫnđi tiếp. Gặpmột trận bão tuyết lớn, đoàn tù phải dừng lại mất hai ngày.WladektranhthủnóichuyệnđượcvớimộttayOstyaktrẻtrênchiếcxetrượt

màchúđangbịxíchvàođó.ChúdùngthứtiếngNgacổvớigiọngBaLanđểnóilõmbõmvớianhtađượcítcâu.ChúpháthiệnramộtđiềulàdânOstyakcũngrấtghétnhữngngườiNgaởphíaNam,vìhọđốiđãivớidânnàytồitệchẳng khác gì các tù nhân. DânOstyak do đó có phần nào cảm tình vớinhữngngườitùtộinghiệpkhôngcótươnglainày.Họgọitùnhânlànhữngngườibấthạnh.

Chínngàysau, trongánhsángmờcủađêmmùađôngBắcCực,họđếnđược trại201.Wladekkhông thểnàongờđượcrằngmìnhcòncócáimaymắnmàtrôngthấychỗnày.Trướcmắtchúlàmộtdãynhữngcănlềubằnggỗvàmộtkhoảngkhônggianmênhmôngtrốngrỗng.Nhữngcănlềucũngđượcđánhsốnhưtùnhânvậy.LềucủaWladeksố33.Giữacănlềucómộtchiếc lòđensì.Chungquanhlànhữngdãygiườngváncóđệmrơmởtrênvớichiếcchănmỏng.Trongđêmđầukhôngcómấytùnhânngủđược.Tiếnggàotiếngkhóctronglều33cókhicòntohơncảtiếnggầmrúcủachósóiởbênngoài.

Sánghômsau,ngaytừlúcmặttrờichưamọc,họđãbịtiếnggõvàothanhsắttamgiácđánhthứcdậy.SươnggiáđóngđầycảmặtcửasổkhiếnWladeknghĩthếnàomìnhcũngchếtrét.Ănsángchỉđượckéodàimườiphúttrongmộtgianchunglạnhbuốtvớimộtbátcháokêhơiâmấmtrongcóvàimiếngcámòivàmộtcọngraucảinổilềnhbềnh.Nhữngngườimớiđếnbỏxươngcálênbàn,nhưngnhữngtùnhânđãquenvớicảnhởđâyrồithìănhếtxươngvàcảmắtcánữa.

Ăn sángxong,họđượcgiaonhiệmvụ.Wladek trở thànhanhchặt củi.Chúđượcdẫnđibảydặmđếnmộtkhurừnghoangvàđượclệnhphảichặtđượcmộtsốcâynhấtđịnh.Tênlínhgácbỏchúlạiđóvớinhómsáungườivàsuấtăncủahọgồmcómột ítcháokêvàngnhạtnhẽovàbánhmì.Bọnlínhgáckhôngsợ tùnhânnàodám trốn,vìđếnđược thị trấngầnđónhấtcũngphảimộtnghìndặmvàdùcóbiếthướngđicũngkhôngđinổi.

Đếncuốingàytênlínhgácsẽquaylạiđếmsốcủiđãchặtđược.Hắntacũngđãnói trướcvới tùnhânlànếuchặtkhôngđủsốcủiđãquyđịnh thìhắnsẽgiữthứcănlạiđếnhômsaumớiphát.Nhưnglúchắntaquaylạithìđãbảygiờ tối, chỉ còn thu thậpđượcchođầyđủ tùnhân thôi, chứkhôngnhìnđượcxemhọđãchặtbaonhiêucủi.Wladekbàychonhữngngườitrong

nhómbiếtcáchđểmộtphầnthờigianbuổichiềuquétdọntuyết trênđốngcủiđãchặthômtrướcvàxếpvàocùngvớicủichặthômsau.Cáchđócủachúrấtcóhiệuquả,vìvậynhómcủaWladekkhôngngàynàobịcắtsuấtăncả.Đôikhihọcốgắngđemtheomột ítcủivề trạibằngcáchbuộcnóvàochânởtrongquần,đểđếnđêmcóthểchovàolòmàsưởi.Nhưnghọcũngphảirấtcẩnthậnvìmỗilầnravàođềubịkhámxétkỹlưỡng.Nếuchẳngmaybịbắtmangtheogìtrongngười,họcóthểbịphạtbangàykhôngđượcăn.

Quamấytuầnnữa,cáichâncủaWladekbịcứngravàrấtđau.Chúmongchocónhữngngàycựcrét,vìkhinàothờitiếtxuốngtới40độdướikhôngthì họkhôngphảiđi làmởngoài trại,mặcdầungàyởnhà ấy sẽphải thếbằngmộtngày chủnhậtkhác,màchủnhật thì họ thườngđượcphépnằmnghỉcảngàytrêngiường.

MộtbuổitốitrongkhiWladekđangváccủi,chúbỗngthấyvếtsẹodotênSmolenskigâyra,chúthấynósưngvùlênvàbỏngđỏ.Đêmđóchúgiơvếtthươngchotênlínhgácxem.Hắnbảochúđếnsángmaisớmphảibáochobácsĩcủatrạibiết.Wladekngồisuốtđêmápchânvàogầnlò.Chungquanhlòtoànnhữngủngướt.Lửatronglòquáyếunênkhônglàmchochúbớtđautínào.

Hôm sauWladek dậy sớm hơn bình thườngmột giờ, vì chú nghĩ nếukhônggặpđượcbácsĩtrướcgiờlàmviệcthìsẽlạiphảiđểđếnngàyhômsaunữa.NếuđểquamộtngàynữathìWladekkhôngthểchịuđaunổi.Chúđếnbáocáovớibácsĩ,ghitênvàsốtùcủachú.PierreDubienhóaralàmộtôngbácsĩdễtính.Ôngtahóiđầu,hơigùlưng.WladeknghĩcólẽôngtacòngiàhơncảNamtướctrướckhiquađời.BácsĩkhámchânWladekvàkhôngnóigì.

“Vếtthươngcóviệcgìkhông,thưabácsĩ?”Wladekhỏi.“AnhnóitiếngNgađượchả?”“Thưađược.”“Mặcdầu,anhsẽbịthọt,nhưngchânanhrồisẽkhỏi.Nhưngkhỏiđểlàm

gì?Đểsuốtđờiđichặtcủiư?”“Không,thưabácsĩ,cháucóýmuốntrốnvàtrởvềBaLan.”Wladeknói.Bácsĩchằmchằmnhìnchú.

“Nóikhẽchứ,ngốcởđâu…Đếnbâygiờthìanhbiếtlàkhôngtrốnđượcchứ.Chínhtôiđãbịbắtởđâymườilămnămnayrồi,vàkhôngmộtngàynàolàtôikhôngnghĩđếntrốn.Nhưngkhôngcócáchnàođược.Chưahềcóaitrốnmà lại sốngđược,màchỉnóiđến chuyện trốnkhông thôi cũngđãbịphạtgiammườingàydướixàlim,màởđóbangàyngườitamớichoanhănmộtlần,cònlòthìđốtchỉđủđểtangiáởtrêntườngthôi.Quađượccáiđoạntrừngphạtấymàanhcònsốnglàmaylắmrồiđấy.”

“Cháusẽtrốn,nhấtđịnhtrốn,”Wladeknhìnônggiànói.BácsĩnhìnvàomắtWladekvàmỉmcười.“Nàyanhbạnơi,chớcónhắcđếnchuyệntrốnnữa,kẻohọcóthểgiếtanh

đấy.Anhtrởvềlàmviệcđi,cốgiữchocáichântiếptụcvậnđộng,rồimỗisángđếnđâytôixem.”

Wladektrởvềrừngchặtcủi,nhưngchúthấybâygiờmìnhchỉkéođượcgỗđimấybướcthôi.Chânđauđếnmứcchútưởngnhưnósắprụngra.Sánghômsautrởlạichỗbácsĩ,ôngtakhámchânchúcẩnthậnhơn.

“Chàgaygođây,”bácsĩnói.“Anhbaonhiêutuổirồi?”“Cólẽcháumườibarồi,”Wladeknói.“Nămnaylànămbaonhiêuạ?”“Mộtnghìnchíntrămmườichín.”Bácsĩđáp.“Vângmườibaạ.Cònôngbaonhiêu?”Wladekhỏi.Ông ta nhìn xuốngđôimắt xanh của cậu thanhniên, hơi lấy làmngạc

nhiênvềcâuhỏi.“Bamươitám,”ôngkhẽnói.“Ôi,lạychúa.”Wladeknói.“Nếuanhbịtùmườilămnămthìcũngsẽgiànhưtôithôi,”bácsĩnóivới

mộtgiọngbìnhthản.“Nhưng tại saoông lạiởđâychứ?”Wladeknói.“Tạisaođãbaonhiêu

lâuthếmàhọkhôngđểchoôngđi?”“TôibịbắtởMoscownăm1904,ngaysaukhitôicódanhnghĩabácsĩ.

TôilàmviệcchosứquánPhápởđó.HọbảotôilàgiánđiệpnênbỏtôivàotùởMoscow.Tôinghĩchođếnsaucáchmạngcũngvậy.Họtốngtôivàocáiđịangụcnàyđây.NgaycảđếnnhữngngườiPhápcũngquên rằng tôi còn

sống.Cảthếgiớichảaitinđượclàcómộtchỗnhưthếnày.Ởcáitrại201nàychưatừngcóaiởchođếnhếthạnđược,vìvậytôisẽchếtởđâynhưmộtngườikhácmàthôi.Cóđiềuchưachếtngayđượcthôi.”

“Không,ôngkhôngnênmấthyvọng,bácsĩạ.”“Hyvọng?Tôiđãmấthếthyvọngtừlâurồi.Cólẽanhthìkhông,nhưng

anhnênnhớlàđừngcónhắcđếnhyvọngấyvớibấtcứai.Ởđâycónhữngtùnhânhọchỉnghenóithếlàđibáocáongay,đểnhậnvềmộtphầnthưởnghoặcđólàthêmmộtmiếngbánhhoặcmộtchiếckhănmàthôi.BâygiờthếnàynhéWladek.Tôisẽchoanhlàmviệcphụbếptrongmộttháng,vàsuốtthờigianđósángnàoanhcũngphảiđếnbáocáo.Đólàcơhộiduynhấtđểanhkhỏiphảimấtcáichânkia,màtôicócưachâncủaanhđithìcũngchẳngsungsướnggì.Ởđâychúngtôikhôngcónhữngdụngcụgiảiphẫutốtlắmđâu,”ôngvừanóivừanhìnlênmộtcondaoto.

Wladekrùngmìnhsợhãi.BácsĩBudienviếttênWladeklênmộtmẩugiấy.SánghômsauWladek

xuốngtrìnhdiệndướinhàbếp.Chúđượcgiaoviệcrửabátđĩa trongnướclạnhcóngvàchuẩnbịthứcănkhôngcầnphảiướplạnh.Saumộtthờigianphảichặtcủisuốtngày,chúthấyđâylàmộtsựthayđổiđángmừng.Đượcănthêmsúpcá,thêmbánhmìđen,vànhấtlàđượcởtrongnhàấmáp.Cóhômchúđượcnhàbếpchiachomộtnửaquảtrứng,màkhôngaibiếtrằngđólàtrứngcongì.Chânchúđãdầndầnkhỏi,tuyphảihơichịuthọtmộtchút.BácsĩDubienkhông thểcóđược thứ thuốcgì tử tếmàchữachochú,chỉbiết theodõitừngngàyvậythôi.Ngàygiờtrôiqua,bácsĩ trởthànhngườibạncủaWladek,thậmchícòntinởhyvọngcủatuổitrẻđốivớitươnglai.Mỗi sáng hai người thường nói chuyện với nhau bằng các thứ ngôn ngữ,nhưngngườibạnmớikiathíchnhấtlàđượcnóitiếngPhápvìđólàtiếngmẹđẻ.

“Trongbảyngàynữa,Wladek,anhsẽphảitrởlạivớinhiệmvụởtrongrừng.Bọnlínhgácsẽkhámphácáichâncủaanh,vàtôikhôngthểgiữanhởlạitrongbếpnữa.Vậyanhnghekỹtôinóiđâynhé,vìtôiđãcómộtkếhoạchchoanhtrốnđi.”

“Cùngtrốn,bácsĩ.”Wladeknói.“Chúngtacùngtrốn.”

“Không,chỉmìnhanhthôi.Tôinhiềutuổirồi,khôngđiđượcxanhưthế,mặcdầuhơnmườilămnămnaylúcnàotôicũngmơđếnchuyệntrốn.Tôisẽchỉlàmvướngchânanhthôi.Biếtcóaitrốnđiđượclàtôiđủhàilòngrồi,vàanh làconngườiđầu tiên tôigặpkhiến tôi tin rằnganhcó thể thànhcôngđược.”

Wladekyênlặngngồitrênsànnghebácsĩnóikếhoạchcủaông.“Trongmười lămnămqua, tôiđãdànhdụmđượchai trămrúp.Đây là

tiềnlàm“ngoàigiờ”nhưngkhôngphảinhưmộttùnhânNgađâu.”Wladeknhănnhócười.“Tôigiấutiềntrongmộtchaithuốc.Cóbốntờ,mỗitờnămmươirúp.Khi

nàoanhđithìphảikhâutiềnđóvàotrongáo.Tôisẽlàmviệcđóchoanh.”“Áonào?”Wladekhỏi.“Tôicómộtbộquầnáovàmộtsơmitrướcđâymườihainămtôiđãmua

lạiđượccủamộttênlínhgác,vàhồiđótôicòntinởchuyệntrốnđược.Bộquầnáokhôngmớilắm,nhưngcóthểphụcvụchomụcđíchcủaanhđược.”

Mườilămnămdànhdụmđượchaitrămrúp,mộtchiếcáosơmivàmộtbộquầnáo,thếmàbácsĩsẵnsàngchỉtrongchốcláthysinhtấtcảnhữngcáiđóchoWladek.Suốt đờimình,Wladek sẽ chẳng cònbaogiờđược thấymộthànhđộngquênmìnhnhưthếnữa.

“Thứnămtớisẽ làcơhộiduynhấtcủaanh,”bácsĩnói tiếp.“TùnhânmớisẽđếnIrkutskbằngxelửa.Bọnlínhgácbaogiờcũnglấybốnngườicủanhàbếpđểtổchứcnhữngchuyếnxethứcănchobọnngườimớiđến.Tôiđãthuxếpvớibếp trưởngđểanhđược lênxe thứcăn.Tôiđemmột ít thuốcđánh đổi cho anh ta đấy. Không khó khăn gì lắm đâu. Thực ra không aimuốnđimộtchuyếnđếntậnđórồilạiquayvềđây,nhưnganhthìchỉđimộtlượtrađếnđóthôi.”

Wladekvẫnngherấtkỹ.“Rađếnga,anhhãychờchođếnkhinàotàuchởtùnhânvàoga.Mộtkhi

họxuốnggacảrồithìanhchạyquađườngsắtrồinhảylênchuyếntàusẽđiMoscow,màchỉsaukhi tàuchở tùnhânđếnrồi thì tàuđómớikhởihànhđượcvìbênngoàigachỉcómộtđườngtàuthôi.Anhphảimonglàmsaocho

đếnlúccóhàngtrămtùnhânmớichạyđichạylạinhưthếthìbọngácmớikhôngđểýđếnchuyệnanhbiếnmấtđược.Từlúcđótrởđilàtùyanhđịnhliệu.Nênnhớrằngnếuchúng trông thấyanh làchúngbắn liềnchứkhôngcầnhỏihangìhết.Tôichỉcóthểgiúpanhđượcmộtđiềunàynữa.Mườilămnăm trước khi tôi bị đưa đến đây, tôi đã vẽ trongđầuócmột bản đồ conđườngđitừMoscowđếnThổNhĩKỳ.Cólẽđếnbâygiờnókhôngcònchínhxácnữanhưngcó thểđápứngchomụcđích của anhđược.Anhphải tìmhiểuchochắcchắnxemngườiNgahọđãchiếmđóngThổNhĩKỳchưa.Cótrờimàbiếtđượcchođếnnayhọđãlàmnhữnggì.TheotôibiếtthìcóthểhọcũngđãkiểmsoátđượccảnướcPhápnữa.”

Bácsĩbướcvàophòngthuốcvàlấyramộtcáichailớntrôngnhưđựngmộtchấtgìđómàunâu.Ôngmởnútlấyramộttấmdakhôđãcũ.Nétmựcđen qua năm tháng đã bị nhạtmàu,mang chữ “Thángmười 1904”. Trênmảngdavẽconđường từMoscowđếnOdessavà từOdessađếnThổNhĩKỳ,tấtcả1.500dặmđườngđiđếntựdo.

“Trong tuầnnày,mỗi sáng anh cứphảiđếnđâyvà chúng ta sẽ lại bànthêmvềkếhoạchnày.Nếunhưkhôngthànhcôngthìđókhôngphảilàdothiếuchuẩnbị.”

Mỗiđêm,Wladek thứcgiấcnhìn raánhsángmờmờngoàicửasổ, thửnghĩtrướcnhữngtìnhhuốngbấtngờxemmìnhsẽđốiphónhưthếnào.Đếnsáng, chú lại đembàn thêmvớibác sĩ.Vào tối thứ tư trướcngàyWladekđịnhtrốn,bácsĩgấpmảnhbảnđồđólàmtám,cùngđểvớibốntờbạc50rúpvàomộtgóinhỏvàghimnóvàobêntrongtayáocủabộđồ.Wladekcởibộquầnáocũ,mặcchiếcsơmivàongườirồimặcquầnáotùrangoài.LúcchúmặclạithìcặpmắtbácsĩbỗngtrôngthấychiếcvòngbạccủaNamtước.

Từkhimặcáotù,chúvẫnluônluônđeonólêntrênkhuỷutayvìsợbọnlínhgáctrôngthấysẽcướpmấtcủaquýduynhấtcònlạiđócủachú.

“Cáigìthế?”bácsĩhỏi.“Trôngrấtđẹpđấy.”“Đâylàquàtặngcủachatôi,”Wladeknói.“Tôicóthểtặnglạiôngđểtỏ

lòngcảmtạcủatôiđượckhông?”Chúrútchiếcvòngxuốngcổtayvàđưachobácsĩ.

Bácsĩnhìnchiếcvòngbạcmộtlúclâurồicúiđầunói:

“Khôngnên.Thứnàychỉcóthểthuộcvềmộtngườithôi.”Ôngimlặngnhìnanh.“Hẳnchaanhlàmộtngườicaoquýlắm.”

BácsĩđeotrảlạichiếcvòngbạcvàocổtayWladek,rồibắttaychúnồngnhiệt.

“Chúcanhmaymắn,Wladek.Cólẽchúngtakhôngbaogiờcòngặpnhaunữa.”

Họômchầm lấynhauvàbước rangoài.Chúcầuchođây làđêmcuốicùngcủamìnhởtronglềutrạigiam.Chúkhôngsaongủđượcsuốtđêmđó,chỉsợmộttrongnhữngtênlínhgácpháthiệnrabộquầnáomặcdướiáotù.Tiếngchuôngbuổisángvừavanglên,chúđãmặcxongquầnáovàxuốngbếpsớm.TùnhânbếptrưởngđẩyWladekđilêntrướckhibọnlínhgáckiểmsoátxethứcăn.Tổphụcvụchọnracóbốnngườitấtcả.Wladeklàtrẻnhấttrongđám.

“Tạisaolạithằngnày?”mộttênlínhgácchỉtayvàoWladekhỏi.Wladeknhưchếtđứngvàkhắpngườilạnhrun.Kếhoạchcủabácsĩthếlà

hỏng,vàphảibathángnữamớilạicómộtđợttùnhânnữađếntrại.Đếnlúcđóthìchúsẽkhôngcònởbếpnữa.

“Nónấubếprấtgiỏi,”tùnhânbếptrưởngnói.“NóđượcrènluyệntronglâuđàicủamộtNamtướcđấy.Chỉcónómớinấuănđượcngon lànhcholínhgácthôi.”

“À, thếđấy,” tên línhgácnói,nghingờkhôngbằng thamăn.“Vậy thìnhanhlên.”

Cảbốnngườichạyraxe,rồiđoànxelênđường.Cuộchànhtrìnhlạimộtlầnnữachậmchạp,vấtvả,nhưng lầnnày ítnhấtchúkhôngphảiđibộvàcũngkhônglạnhchếtngườivìbâygiờđanglàmùahè.Wladeklàmviệccậtlực để chuẩn bị thức ăn. Chú không muốn ai chú ý đến mình. Suốt dọcđườngchúchỉnóivàicâuvớibếptrưởnglàAtanislaw.

Cuốicùng,saukhihọđãđếnđượcIrkutsktínhragầnhếtmườisáungày.ChuyếntàuchờđiMoscowđãnằmsẵnởga.NóđãđếnđâymấytiếngđồnghồrồinhưngkhôngthểbắtđầucuộchànhtrìnhquaytrởvềMoscowchừngnàochuyếntàuchởtùnhânmớichưađếnđược.Wladekcùngvớimấyngười

làmbếpngồichờởsângabênnày,bangườikhôngquantâmđếngìkhácchungquanh,cònmộtngườichúýtheodõiđoàntàuởbênkiasânga.Cónhiềucửalêntàu,nhưngWladekđãngắmtrướcmộtcửađểđếnlúclàchúsẽnhảylênđó.

“Anhcóđịnhtrốnkhông?”Atanislawchợthỏi.Wladektoátmồhôinhưngkhôngtrảlời.“Đúnglàanhđịnhtrốnrồi.”Atanislawchămchămnhìnanh.Wladekvẫnkhôngnóigì.Ôngbếptrưởnggiànhìnanhthanhniênmườibatuổi,rồiônggậtđầura

vẻtánthành.Giánhưchúcócáiđuôithìnóđãvẫyngayrồi.“Chúcanhmaymắn.Tôisẽcốlàmchohọkhôngđểýđếnchuyệnanh

vắngmặt,đượcchừngnàohaychừngđó.”Atanislaw nắm lấy tay chú.Wladek nhìn thấy đoàn tàu chở tù nhân ở

ngoàixađangtừtừtiếnđếnchỗhọngồi.Chúcảmthấycăngthẳng,timdồndập,mắttheodõicửchỉcủatừngtênlính.Chúchờchođếnkhiđoàntàukiadừnghẳn,nhìntheođámtùnhântrêntàuđổxuốngsânga.Họcóhàngtrămngười,dángmệtmỏi,khôngtêntuổigì.Tronglúcsângađangbềbộnmộtđốngngườivàbọnlínhgácbậnrộn,WladekchuixuốngdướigầmđoàntàuchởtùnhânrồinhảylênđoàntàusẽđiMoscow.Khôngmộtaitrêntàuđểýđếnchúlúcđóvàophòngvệsinhởcuốitoa.Chúcàicửalạirồiđứngbêntrongchờ,bụnglầmrầmcầunguyện,chỉsợcóaigõcửa.Wladekcứđứngnhưthếkhôngbiếtbaonhiêulâurồimớithấyđoàntàubắtđầulănbánhrakhỏiga.Thựcra,chỉcómườibảyphút.

“Thếlàxong,thếlàxong,”chúthốtlên.Chúnhìnquakhungcửasổconcủabuồngvệsinh, thấynhàganhỏdầnvàxadần,đámtùnhânmớiđãbịxíchtayvàonhausắpsửalênđườngvềtrại201,vàbọnlínhgácvừacườivừaxíchhọlại.Khôngbiếtsẽcóbaonhiêungườisốngsótkhivềđếntrại?Baonhiêu người sẽ làmmồi cho chó sói?Bao lâu nữa thì họ biết là thấythiếuchú?

Wladekngồi trongbuồngvệsinhthêmmấyphútnữa,khôngdámđộngđậyvàkhôngbiếtbâygiờmìnhphảilàmgì.Bỗngcótiếngđậpcửa,Wladeknghĩngay,khôngbiếtđólàtênlínhgáchayngườisoátvé?Baonhiêuhình

ảnhdiễnratrongócchú,mỗihìnhảnhmộtghêsợhơn.Chúthấycầnphảisửdụngbuồngvệsinhmộtlầnxemsao.Tiếngđậpcửavẫntiếptục.

“Nhanhlên,nhanhlên,”mộtgiọngNgaồmồmlêntiếng.Wladekkhôngchầnchừđượcnữa.Nếulàmộttênlínhthìchúsẽkhông

cólốithoát.Cửasổnhỏthìđếnmộtchúbétíhoncũngkhôngchuilọtquađược.Nhưngnếukhôngphảilàmộttênlínhthìviệcchúởlâutrongnàychỉkhiếnngườitachúý.Chúcởibỏbộáotù,cuộnnólạithànhmộttúmnhỏrồivứtrangoàicửasổ.Sauđóchúlấyramộtcáimũmềmđểsẵntrongtúibộđồđội lênđầubịcạotrọcvàmởcửabướcra.Mộtngườiđànôngsốtruộtđẩycửabướcvào.Wladekchưabướcrakhỏithìthấyôngtatụtquầnngồixuống.

Ra đến hành lang rồi,Wladek thấymình bơ vơ ghê gớm, lại thêmnỗikhiếpsợđốivớibộđồlạchậumìnhđangmặctrênngười,khácnàonhưmộtquảtáonằmgiữađốngcam.Chúlậptứclạiđitìmngaymộtchỗnàokháccóbuồngvệsinh.Tìmđượcmộtchỗkhôngcóngười,chúchuitọtngayvàođó,khóacửalại,rồitháogỡmấytờbạc50rúpgiấuởtrongtayáora.Chúgiấutrởlạibatờrồiquayrahànhlang.Chútìmđếnmộttoanàođôngngườinhấtrồirúcvàongồitrongmộtgóctoa.Mấyngườingồigiữatoađangđánhsúcsắcăntiền.WladekđãquenchơitrònàyvớiLeonởlâuđàivàlầnnàocũngđược,nênchúrấtmuốnnhậpvàođámngườikianhưnglạisợđánhđượcthìhọchúýđếnmìnhngay.Họvẫnngồiđánhrấtlâu,vàWladekdầndầnnhớlạinhữngthủthuậtcủamình.Chúchợtthấythèmđem200rúpcủamìnhramàsửdụnglúcnày.

MộttaychơibịthuakhánhiềutiềnbỗngrútravàngồixuốngbêncạnhWladek,miệngchửithề.

“Số ông không may rồi,”Wladek lên tiếng. Chú cũng muốn nói xemgiọngmìnhthếnào.

“À,đúng làkhôngmay,” taykianói. “Ngàynào tớcũngđánhvớibọnnôngdânấy,nhưngtớcạnmấttiềnrồi.”

“Ôngcómuốnbáncáiáocủaôngkhông?”Wladekhỏi.Taychơinàylàmộttrongsốíthànhkháchtrêntoakhoácchiếcáolông

cừudàyđẹpvàấmnhưvậy.Ôngtanhìncậuthanhniên.

“Cậukhôngmuanổiđâu.”Wladeknghegiọngcủaôngtathìbiếtlàmìnhsẽcóthểmuađược.“Tớsẽđòibảymươilămrúp.”“Tôitrảôngbốnchục,”Wladeknói.“Sáuchục,”taychơikianói.“Nămchục,”Wladeknói.“Không.Sáuchục là ítnhất thì tớmớibánđược.Chiếcáonàygiáhơn

mộttrămrúpkiađấy,”taychơinói.“Áocũrồi,”Wladeknóivànghĩbụngsẽlấytiềntrongtayáorachođủ,

nhưngrồichúlạithôivìsợlàmngườitachúýđếnmình.Chúđànhchờmộtdịp khác vậy.Wladek khôngmuốn tỏ ramình có thểmua được chiếc áo.Chúsờtayvàocáicổvànóivớimộtgiọngkhinhkhỉnh.“Ôngbạnơi,đắtquáđấy!Thôi,nămchụcrúp,khôngthêmmộtxunàonữa.-Wladekđứngdậylàmnhưsắpbỏđichỗkhác.”

“Khoan,khoan,”taychơikianói.“Tớđãchocậunămchụcrúpvậy.”Wladekmóctúilấyratờbạcnămmươirúpvàtaychơikiacũngcởitấm

áođổi lấy tờbạcđỏđã cũ.Chiếc áođốivớiWladekquá rộngvàdài gầnchấmđất,nhưngchínhchúđangcầnnhưthếđểchebộđồbêntronghơilộliễu.Chúnhìntaychơitrởlạichỗđánhbạcvàthấyôngtalạithuanữa.Từôngthầymớitrướcđây,chúđãhọcđượchaiđiều,đólà:chớbaogiờđánhbạctrừphianhcóthủthuậtgiỏivàchắcăn,vàkhiđãmặccảđếnmứcnhấtđịnhnàođóthìnênbỏđilàvừa.

Wladek bỏ sang ngồi toa khác, trong bụng cảm thấy yên tâm hơn vớichiếcáomớimuađược.Chúbắtđầunhìnngắmtoa tàuđể tìmhiểu.Hìnhnhưcáctoachialàmhaihạng,hạngphổthôngtrongđóhànhkháchchỉcóđứnghoặcngồitrênnhữngdãyghếgỗ,vàhạngđặcbiệttrongđóchúrấtlấylàmlạchỉthấycómộtngườiđànbàngồimàthôi.Bàtacỡtrungniênvàănmặccóvẻsangtrọnghơnmọihànhkháchkháctrêntàu.Bàtamặcchiếcáoxanhthẫmvàquàngmộttấmkhăntrênđầu.Wladeknhìnbàtangậpngừng.Bàtamỉmcười,khiếnchúyêntâmbướcvàotrongtoa.

“Tôingồiđượckhông?”

“Xinmời,”ngườiđànbànhìnchúnói.Wladekkhôngnóigìnữa.Chúđểýnhìnngườiđànbàvànhữngđồđạc

chungquanh.Bàtacónướcdanhợtvàhơinhănnheo,tobéoquákhổ,cólẽvìănquánhiều.Mớtócngắnvàđen,mắtnâu,cóthểnhưđãtừngmộtthờihấpdẫn.Bàcóhaichiếctúitobằngvảiđểởgiátrênđầuvớimộtchiếcvaliconđểbêncạnh.Mặcdầuđangtronghoàncảnhnguyhiểmnhưvậy,nhưngWladekthấymìnhđãmệtquákhôngchịunổinữa.Chúđangnghĩkhôngbiếtmìnhcódámđingủởđâykhông,thìngườiđànbàlêntiếng.

“Anhđiđâu?”CâuhỏibấtchợtlàmWladekgiậtmình.“Moscow,”chúnóivànínthở.“TôicũngđiMoscow,”bàtanói.Wladekbắtđầucảmthấytoaxenàyvắngvẻquávàlấylàmchộtdạvề

điềumìnhvừanóira,dùchỉlàmộtcâu.Chúnhớlàbácsĩđãdặn:“Chớnóichuyệnvớiai.Nhớđừngcótinaihết.”

NhưngWladekcũngyêntâmthấybàtakhônghỏigìthêmnữa.Chúvừacảmthấythếthìngườisoátvéđến.Wladekbắtđầutoátmồhôi,mặcdầulúcđóthờitiếtlàhaimươiđộâm.Ngườisoátvécầmlấytấmvécủangườiđànbà,xémộtđoạnrồitrảlạichobàtavàquaysangWladek.

“Vé,anhbạn,”ôngtanóigọnlỏn,bằngmộtgiọngtrầmbuồn.Wladekkhôngbiếtnóigì,chỉsờvàotúiáođểtìmíttiền.“Nólàcontôi,”ngườiđànbànóingay.Ngườisoátvéquaylạinhìnbàta,rồilạinhìnWladek,cúiđầuchàobàta

rồibỏđikhôngnóicâugì.Wladekngướcnhìnbàta.“Cảmơnbà,”chúkhẽnói,vàkhôngbiếtlàmgìhơnnữa.“Tôiđãtrôngthấyanhchuidướigầmđoànxetù,”ngườiđànbàbìnhthản

nói.Wladekcảmthấyrụngrời.“Nhưngtôikhôngtốgiácanhđâu.Tôicũngcómộtngườianhhọởtrong

cáitrạikhủngkhiếpấy,vàtấtcảchúngtôicũngbiếtvềnhữngtrạiấyđềusợrằngsẽcómộtngàymìnhphảivàođấy.Anhmặcđồgìdướichiếcáonày?”

Wladekđịnh bụng chạy ra ngoài cởi chiếc áo lông, nhưngnếu chạy rangoàikiathìtrêntàukhôngcònchỗnàokhácmàtrốnđược.Chúđànhchỉcởikhuyngoài.

“Thếnàycũngkhôngcógìđángngạilắmđâu,”bàtanói.“Vậycònbộáotùanhđểđâu?”

“Tôivứtrangoàicửasổ.”“Mong rằnghọkhông tìm thấynó trướckhi anhđếnMoscow.Anh có

chỗnàoởMoscowkhông?”Chúlạinghĩđếnlờidặncủabácsĩlàđừngcótinai,nhưngchúnghĩtin

bànàythôi.“Tôikhôngcóchỗnàocả.”“Vậyanhcóthểởvớitôiđếnkhinàoanhtìmđượcmộtchỗkhác.Chồng

tôilàtrưởnggaởMoscow,vàtoanàychỉdànhchonhữngquanchứcchínhphủthôi,”bàtagiảithích.“NếuanhlạinhầmmộtlầnnhưthếnữathìhọchoanhngồixetrởvềIrkutskngay.”

“Bâygiờtôicónênđikhông?”Wladekhồihộp.“Không,vìngườisoátvéđãtrôngthấyanhrồi.Lúcnàyanhởđâyvớitôi

thìđượcyên.Anhcógiấytờgìkhông?”“Không.Giấytờnhưthếnào?”“Từsaucáchmạng,mỗicôngdânNgađềuphảicógiấychứngminhđể

ngườitabiếtmìnhlàai,ởđâu,làmgì,nếukhôngsẽphảingồitùchođếnkhicó được những giấy tờ ấy.Nếu không có được thì sẽ ngồi tùmãi,” bà tathủngthẳngnói.“VậyđếnMoscow,anhphảiđisátbêntôi,vànhớlàđừngcómởmiệng.”

“Bàđốivớitôitốtquá,”Wladeknóivớivẻngờvực.“BâygiờNgahoàngđãchếtrồi,trongchúngtađâychẳngcóaiyênthân

đượcđâu.Tôimaymắnmàlấyđượcmộtngườicóquyềnthế,”bàtanóitiếp.“CònkhôngcóngườidânnàoởnướcNganày,kểcảcácquanchứcchínhphủ,màlạikhôngsốngtrongnỗilosợlàcóthểbịbắtđưavàotrạigiam.Tên

anhlàgì?”“Wladek.”“Tốt.BâygiờanhngủđiWladek,vìtrôngthấyanhmệtmỏilắm.Đường

thìcònrấtxa,màanhthìcũngchưaantoànđượcđâu.”Wladekngủngay.Lúc chú tỉnh dậy thìmấy tiếng đồnghồ đã trôi qua

nhưngtrờibênngoàiđãtối.Chúnhìnngườiđànbàđãchechởchomình,bàtamỉmcườinhìnlại.

Wladekthầmmongcóthểtinđượcbàta,đừngcónóivớicácquanchứcrằnganhlàai.Haybàtađãnóirồi?

BàtalấyraítthứcăntronggóiđưachoWladek.Chúyênlặngăn.Tàuđếngasau,hầuhếthànhkháchbướcxuống.Mộtsốxuốnghẳn,mộtsốchỉđểduỗichânduỗitay,nhưngphầnlớnlàtìmxemcógìuốngđượckhông.

NgườiđànbàtrungniênđứngdậynhìnWladek:“Đitheotôi.”Chú đứng dậy theo bà ta xuống sân ga.Bà ta đem chú nộp lại chăng?

Nhưngkhông,bàtagiơtayravàchúcầmlấytaybànhưbấtcứđứatrẻmườiba tuổi nào đi theo mẹ vậy. Bà ta đi đến một nhà vệ sinh dành cho nữ.Wladekngậpngừngđứnglại.Bàcứbảochúvào.Vàođếnbêntrongrồi,bàbảoWladekcởibỏquầnáora.Chúngoanngoãnnghetheo.TừsaukhiNamtướcquađời,chúchưanghetheoainhưvậy.Trongkhichúcởiquầnáo,bàmởvòinướcgầnđó.Mộtlànnướcvừalạnhvừađụcchầmchậmchảyra.Bàthấykinh tởm,nhưngvớiWladek thì nướcnày cònkháhơnnhiều sovớinướcở trong trại giam.Ngườiđànbàbắt đầu lấymộtmảnhkhănướt launhữngvếtxâyxáttrênngườichú.Bànhănmặtkhitrôngthấyvếtthươngxùxìởchân.Wladekđaunhưngkhôngxuýtxoatínào,vàbàlaurấtnhẹ.

“Vềđếnnhà,tôisẽchữachạychoanhtửtế,”bànói.“Cònởđâyhãytạmthếnàyđã.”

Bà trông thấy chiếcvòngbạcở tay chú.Bàđọcnhữngchữ trênđó rồinhìnkỹWladek,vàhỏi:

“Cáinàycóphảicủaanhkhông?Anhlấynócủaaithế?”Wladekhơigiận.

“Tôikhônglấycủaai.Bốtôichotôitrướckhiôngchết.”Bàtalạichămchămnhìnchú,nhưngcáinhìnlầnnàykhác.Khôngbiết

đólàsợhaytônkính.Bàtacúiđầunói:“Anhphảicẩnthậnđấy,Wladek.Ngườitacóthểgiếtanhvìcáicủaquý

nàyđấy.”Chúgậtđầuvàbắtđầumặcvộiquầnáovào.Họquaytrởlạitoaxe.Tàu

chậmlạiởgamộtgiờđồnghồlàchuyệnthường.Đếnkhiđoàntàulạibắtđầulănbánh,Wladekcảmthấymừnglạiđượcnghetiếngbánhxelửalạchcạchởdưới.TàuđimấtmườihaingàyrưỡithìđếnMoscow.Khingườisoátvémớixuấthiện,Wladekvàngườiđànbà lạidiễn lạinhữngđộng táccũ.Wladekthìtỏracònrấtnhỏdạivàngườiđànbàthìtỏralàmộtngườimẹ.Ngườisoátvécúichàongườiđànbàtrungniênấy,vàWladekbắtđầunghĩrằng ở nướcNga thì những người trưởng ga hẳn phải là những người rấtquantrọng.

SaukhiđãhoànthànhchuyếnđimộtngàndặmđếnMoscow,Wladekcoinhưđãtinhẳnngườiđànbàvàmauchóngđượctrôngthấyngôinhàcủabàta.

Tàuđếngavàođầubuổichiều.Mặcdầuđãtrảiquamộtđoạnđườngdàinhưthế.Wladekvẫnthấykhiếpsợ,khônghiểutìnhhìnhsẽrasao.Chúchưađượcthấymộtthànhphốlớnnàobaogiờ,nóigìđếnthủđôcủatoànnướcNga.Chúcũngchưađượcthấynhiềungườinhưthếbaogiờ,vàaicũngđilạivộivã.Ngườiđànbàhiểuđượctâmtrạngcủachúlúcnày.

“Đitheotôi,đừngnóigìvàđừngcóbỏmũra.”Wladeklấyhaicáitúicủabàởtrêngiáxuống,kéochặtcáimũlênđầu

lúcnàyđã lởmchởmít tócđen,rồibướctheobàxuốngsânga.Mộtđốngngườiđangnốinhauởtrướcthangchắnđểchờrakhỏimộtcánhcửarấtnhỏ.Họùn lạivìmỗingườiphảixuất trìnhgiấy tờcho línhgác.Bướcđếncáithangchắnấy,Wladekthấytimmìnhđậpthìnhthìnhnhưtrốngtrận.Nhưngđếnlượthọthìnỗisợlạitanbiếnđirấtnhanh.Ngườilínhgácchỉliếcnhìnvàogiấytờcủangườiđànbà.

“Đồngchí,”anhtanóivàgiơtaychào.RồinhìnWladek.

“Contôi,”bànói.“Àvâng,mờiđồngchí.”Anhtalạichào.ThếlàWladekđãởMoscow.Mặcdầuđãđặthếtlòngtinvàongườiđồnghànhmớinày,linhtínhđầu

tiên củaWladek làmuốnbỏchạy.Nhưngvới150 rúp thì không thể sốngđượcnênchúquyếtđịnhhãychờđã,đểkhinàocódịpsẽchạy.Mộtchiếcxengựađãchờsẵnởngoàigađểđưangườiđànbàvớiđứaconmớicủabàtavềnhà.Ôngtrưởnggakhôngcóđấy,nênbàđãtranhthủxếpngaymộtcáigiườngchoWladeknằm.Rồibàđunnướcđổvàomộtchiếcthùngkẽmlớnvàbảochúngồivàođó.Đâylàlầntắmđầutiêncủachúsauhơnbốnnăm,trừ lầnhụpxuốngsông trướcđây.Bà lạiđun thêmnướcnóngnữavàbảochú tắmvới xà phòng.Bà cọ lưng cho chú.Nước tắmdầndầnđục ngầu.Wladeklaukhôngườirồi,bàbôithuốclênchântaychochúvàbăngbóvàonhữngchỗbịnặng.Bànhìnvàobộngựcchỉcómộtbênvúvàlấylàmlạ.Chúmặcvộiquầnáovàtheobàvàobếp.Bàđãchuẩnbịmộtbátsúpnướcvớiđậu.Wladekháohứcănnhưăntiệc.Haingườikhôngainóigì.Chúănxongrồi,bàkhuyênchútốtnhấtlàlêngiườngngủmộtgiấc.

“Tôikhôngmuốnchoôngnhàtôitrôngthấyanhtrướckhitôichoôngấybiếttạisaoanhởđây,”bàtagiảithích.“Anhcómuốnởđâyvớichúngtôikhông,Wladek,nếuchồngtôiđồngý?”

Wladekgậtđầucảmơn.“Vậyanhđingủngayđi,”bànói.Wladeknghe lời bà, trongbụng thầmmongôngchồngbà sẽ chophép

chúđượcởđây.Chúchậmchạpcởiquầnáovàtrèolêngiường.Ngườichúđã sạch sẽ lắm rồi, khăn trải giường cũng rất sạch, đệm rấtmềm.Chúbỏchiếcgốilênsànnhà.Tấtcảnhữngtiệnnghiđóđềurấtmớilạnhưngchúđãquámệtrồinênnằmngủthiếpđitừlúcnàokhôngbiết.Mấytiếngđồnghồsau,chúbỗngtỉnhdậyvìnghecótiếngnóitoởbếp.Chúkhôngbiếtlàmìnhđingủđượcbaolâu.Bênngoàiđãtối,chúbòrakhỏigiường,bướcđếnmởhévàngherõhaingườiđangnóichuyệntrongbếp.

“Bàthậtngốc,”Wladeknghemộtgiọnghơigắt.“Bàkhônghiểulànếuhọbắtđượcthìsẽrắcrốinhưthếnàoư?Cóthểlàbàbịngườitatốngvào

trạigiamđấy.”“Nhưng,Poitr,ôngkhôngbiếtlànónhưmộtconthúbịsănđuổiấy.”“Thếlàbàmuốnbảnthânchúngtasẽnhưnhữngconthúbịsănđuổichứ

gì,”ngườiđànôngnói.“Cóaitrôngthấynókhông?”“Không,khôngcóaiđâu,”ngườiđànbànói.“ThếthìcảmơnChúa.Phảichonóđingaytrướckhicóaibiết lànóở

đây.Chỉcòncáchđóthôi.”“Nhưngđiđâu,Poitr?Nólạclõngvàkhôngquenbiếtmộtai,”ngườiđàn

bànói.“Màtôithìvẫnmongcóđứacontrai.”“Tôikhôngcầnbiếtbàmuốngìhaylànóđiđâu.Nókhôngphảilàtrách

nhiệmcủachúngta,vàchúngtaphảitốngnóđichonhanhchóng.”“NhưngPoitr, tôi nghĩ nó là dòngdõi quý tộc.Hìnhnhưbốnó làmột

Namtước.Nócóđeomộtchiếcvòngbạcởcổtay,trênđócónhữngchữ…”“Như thế lạicàng rắc rối.Bàkhôngbiết làcácnhà lãnhđạomớiđã ra

lệnhnhưthếnàoư?KhôngNgahoàng,khôngvuachúa,khôngđặcquyềnđặclợigìhết.Màchúngtacũngchẳngcầnphảiđếntrạigiamnữacơ,cácnhàcầmquyềncóthểbắnchếtmìnhluônchưabiếtchừng.”

“Chúngtavẫnmongcóđứacontrai,Poitr.Chẳnglẽchúngtakhôngdámmạohiểmchuyệnnàyđượcư?”

“Bàmạohiểmđược,nhưngtôithìkhông.Tôibảonóphảiđingay.”Wladekkhôngcầnnghehọnóigìthêmnữa.Chúnghĩcáchduynhấtđể

đỡchobàtalàngườiđãcóơnvớichúlàbiếnhẳnvàođêmtối.Chúmặcvộiquầnáovàovànhìn lạichiếcgiường,chỉmongkhôngphảichờ thêmbốnnămnữamới lại được nằm trênmột chiếc giường như thế.Chú đang tìmcáchmởcửa sổ thì cửa ra vàobỗngbật tungvàông trưởnggabướcvào.Ngườiôngnhỏbé,khôngcaohơnWladeknhưngcócáibụngtovàcáiđầuhóichungquanhchỉcònítsợibạcchảiqualoa tưởngnhưmộtbộtócgiả.Ôngtađeođôimắtkínhkhôngcógọngkhiếndướimỗimắtcónéthằnđỏtrũngxuống.Tay ông cầmmột chiếc đèn nến.Ông ta đứngnhìnWladek.Wladeknhìnlạinhưtháchthức.

“Đixuốngdướinày,”ôngtaralệnh.

Wladekmiễncưỡngtheoôngtaxuốngbếp.Ngườiđànbàđangngồikhócbênbàn.

“Bâygiờchúemngheđâynhé,”ôngtanói.“TênnólàWladek,”ngườiđànbàchenvào.“Bâygiờchúbéngheđây,”ôngtanhắclại.“Anhsẽgâyrachuyệnrắcrối

ởđây,vìvậytôimuốnanhphảiđikhỏichỗnàyvàđicàngxacàngtốt.Tôichoanhbiếtlàtôisẽlàmnhưthếnàođểgiúpanhnhé.”

Giúpư?Wladeknhìnôngtakhôngnói.“Tôisẽchoanhmộtcáivétàu.Anhmuốnđiđâu?”“Odessa,”Wladeknói.Chúkhôngbiếtnơiđólàởđâuvàđâyđếnđóhết

baonhiêutiền.Chúchỉbiếtđólàthànhphốthứhaibácsĩvẽtrênbảnđồđểtừđómàđiđếntựdo.

“Odessa,hừ,nơisảnsinhratộiác,thậtlàmộtđịachỉthíchhợpđấy,”ôngtrưởnggacườikhẩy.“Đếnđóthìanhchỉgặptoànnhữngngườinhưanhvàrắcrốithêmmàthôi.”

“Thếthìđểnóởlạiđây,Poitr.Tôisẽchămnomchonó,tôisẽ…”“Không,khôngbaogiờ.Tôithàmấttiềnchonócònhơn.”“Nhưnglàmsaonóđilọtđược?”Ngườiđànbàvannài.“Tôi sẽ chonó tấmvévàmột giấy thônghànhđi làmviệcởOdessa.”

ÔngtaquaysangWladek.“Anhlêntàuđóđirồi,nếutôicòntrôngthấyanhnghenóiđếnanhởMoscow,tôisẽbáochongườitabắtvàgiamanhởmộtnhàtùnàođógầnđâynhất.Rồingườitasẽtốnganhtrởlạicáitrạiđóngay,nếukhôngthìhọcũngbắnanhluôn.”

Ôngtanhìnlênchiếcđồnghồtrênbếp:đãmườimộtgiờnămphút.Ôngtaquaysangphíavợ.

“CóchuyếntàuđiOdessavàomườihaigiờđêm.Tôisẽtựđưanóraga.Tôi muốn biết chắc chắn là nó đã rời Moscow rồi. Anh có hành lý gìkhông?”

Wladekvừasắptrảlờikhôngthìngườiđànbàđãnóingay:“Có,đểtôiđilấychonó.”

Wladekvớiôngtrưởngganhìnnhauhằnhọc.Ngườiđànbàđimộtlúclâu.Chuôngđồnghồđánhlênmộttiếng.Haingườivẫnkhôngnóigì.MắtôngtrưởnggakhôngrờikhỏiWladek.Bàvợôngtaquaylạitaycầmmộtgóigiấymàunâucóbuộccẩnthận.Wladeknhìngóigiấy,địnhlêntiếngtừchốinhưngthấytrongánhmắtcủabàcócáigìnhưsợhãi,nênchúchỉbiếtnói:

“Cảmơnbà.”“Hãyăncáinàyđiđã,”bàtanóivàđẩybátsúpnguộiđếnchỗchú.Chúnghe theo.Mặcdầubụngchú lúcnàyvẫncònđang rấtno,nhưng

chúcũngănbátsúpthậtnhanhđểbàtakhỏiphiềnlòng.“Súcvật,”ngườiđànôngnói.Wladekngướcnhìnông,mắtđầycămgiận.Chúlấylàmtộinghiệpcho

ngườiđànbàphảisốngvớimộtôngchồngnhưvậysuốtđời.“Đithôichúbé,”ôngtrưởngganói.“Maukẻolỡtàuthìphiềnlắm.”Wladektheongườiđànôngrakhỏibếp.Chúngậpngừngmộtchútkhiđi

quachỗngườiđànbàđứng.Chúgiơ tay ravàbà takhẽnắm lấy taychú.Khôngainóigì,nhưngcónóicũngkhôngnóiđượcgì.

ÔngtrưởnggavớiconngườitịnạnấyvừađivừanấpquamấyphốtốicủaMoscowvàđếnga.ÔngtalấymộtchiếcvéđimộtlượtđếnOdessavàđưachoWladek.

“Còngiấythônghànhcủatôiđâu?”Wladekhỏi.Ôngtarútởtúitrongramộttấmgiấy,kývộivàođórồikínđáođưacho

Wladek.Ôngtađểýnhìnquanhxemcóthểcógìnguyhiểmkhông.Trongbốnnămqua,Wladekđãtừngtrôngthấynhữngđôimắtgiốngnhưcủaôngtrưởngganàynhiềulắmrồi.Đólàđôimắtcủanhữngthằnghèn.

“Đừngđểtôitrôngthấyanhhaynghenóiđếnanhnữanhé,”ôngtrưởngganói.Giọngnóithìravẻháchdịch.TrongbốnnămquaWladekcũngđãđượcnghenhữnggiọngnóinhưthếnhiềulần.

Chúnhìnlênôngta,địnhnóilại,nhưngôngtađãđivàobóngđêmmấtrồi.Wladeknhìnvàonhữngngườiđi qua trướcmặt chú.Cũngnhữngđôimắtsợsệtnhưnhaucả.Trênđờinàykhôngaiđượctựdocảsao?Wladekcắp cái gói giấy nâu vào nách, sửa lạimũ trên đầu rồi bước ra chỗ thang

chắn.Lầnnàychúcảmthấytựtinhơn.Chúxuấttrìnhgiấythônghànhchongườigácvàđiquakhôngcóchuyệngì.Chútrèolêntoatàu.ThếlàchúchỉđượcthấyMoscowcómộtlúcngắnngủi,vàtrongđờichúsẽchẳngcònbaogiờthấylạithànhphốnàynữa.Chúsẽnhớmãilòngtốtcủangườiđànbàvợôngtrưởngga.Đồngchígìnhỉ…Chúcũngkhôngbiếtđếncảtênbàtanữa.

Wladekngồiởtoathường.OdessagầnMoscowhơnnhiềusovớiIrkutsk.Trênbảnđồcủabácsĩ,khoảngcáchchỉbằngngóntay,vậymàtrênthựctếnhững800dặm.Wladekđangnhìnvàochiếcbảnđồsơsàiấythìởđầutoacũngđangdiễnramộtvụcờbạc.Chúgiấubảnđồvàotrongáorồibắtđầuđểýđến chỗđánhbạc ấy.Chú thấymộtngườidù chơi thếnào cũngvẫnthắng không lần nào bị thua cả.Wladek nhìn kỹmột lúc thì hiểu ra anhchàngkialàmộttênbịpbợm.

Chúchuyểnsangđứngphíabênkia,đốidiệnvớitênbạcbịpđểxemhắnlàmăn thếnào.Nhưngđứng chỗnàykhónhìnnên anh cố chenvàongồiđượcbêntrong.Chúthihànhmộtcáimẹolàchờchotênbạcbịpgiảvờthuathìchúbỏtiềnvàođógấpđôilênchođếnlượthắnđược.Tênbạcbịpkhôngthấyngayđượcthủthuậtấycủachúnênkhôngđểý.Chỉmãiđếnlúctàuđỗởgasauhắnmớihiểura.Wladekđánhđượcmườibốnrúp.Chúbỏrahairúpmuaquả táovàmộtchénsúpnóng.Chúđãkiếmđượcđủ tiềnchocảchuyếnđiđếnOdessa.Chú thầmnghĩnếucứ tiếp tụcchơikiểunày thìsẽkiếmthêmđượcíttiềnnữa.Nghĩthế,chúquaytrởlạichỗđánhbạcvàsẵnsàngtheođuổicáimẹocũcủamình.Nhưngvừabướcvàotrongtoa,chúđãbịđánhmộtnhátngãdúivàogóc.Taybịbẻquặtrasaulưngvàđầubịđậpvàothànhtoa.Máumũichúchảyra.Mộtmũidaokềvàosaugáy.

“Màynghetaonóikhônghảthằngnhóc?”“Dạ,”Wladekhoảngsợđáp.“Màycònquaylạitoanàynữa,taosẽcắtcáitainàyđi,biếtchưa?Tao

màcắttaithìmàykhôngcònngheđượcnữa,biếtchưa?”“Vângạ,”Wladeknói.Wladek cảm thấymũi dao ấn vào sau mang tai rồi máu bắt đầu chảy

xuốngcổ.“Taocảnhcáochomàybiếtthế.”

Mộtcáiđầugốibỗng thúcmạnhvàobụngchú.Wladeknằmlănrasàntàu.Mộtbàntaysụcvàomấytúiáocủachú,lấyđimấyrúpvừakiếmđược.

“Tiềncủatao,”hắnnói.MáuvẫnchảyraởmũivàởcổWladek.Lúcchúmởmắtranhìnlênthì

khôngthấytênbạcbịpđâunữa.Chúcốđứngdậynhưngkhôngđứngđược,đànhcứngồilại tronggóctoamộtlúc.Đứngdậyđượcrồi,chúlêbướcrađầutoađằngkia,tránhxachỗtênbạcbịpchừngnàohaychừngđó.Chúchuivàomộttoachỉcóđànbàtrẻconrồingủthiếpđi.

Đếngasau,Wladekkhôngdámxuốngtàu.Chúmởgóigiấyxemtrongđóđựnggì.Hóaratrongđócóđủthứtáo,bánhmì,lạc,mộtchiếcsơmi,mộtchiếcquầnvàcócảđôigiàynữa.Thậtlàcảmộtkhobáu.Chúbènthayngaynhững quần áo mới vào người. Ôi, người đàn bà quý hóa quá. Còn ôngchồng,saomàquáđángthế.

Chúănrồilạingủ,lạimơ.Cuốicùng,saunămđêmbốnngày,đoàntàulừđừlănbánhvàogaOdessa.Ởcửachắnvẫnhợplệnêntênlínhgáckhôngđểýgìhết.Từlúcnàytrởđi,chúphảitựlolấyhết.Chúvẫncòn150rúpgiấutrongtayáo.Chúchưadámtiêuđiđồngnàovàolúcnày.

Wladekđilangthangcảngàytrongthànhphốđểlàmquenvớiđườngxáởđây,nhưngcónhiềucảnhlạmắtquánênchúkhôngnhớđượcchỗnàovớichỗ nào.Toàn những nhà to, cửa hàng lớn, rất nhiều những người đi bánrongtrênđườngphố,thậmchícómộtconkhỉngồitrênđầugậycủangườibánrongnữa.Wladekcứđimãiđếnlúcchúratớibếncảngvàtrôngthấybiển.Àrađâyrồi,đúngcáimàNamtướcgọilàbiểnđây.Wladekđứnglặngnhìnkhoảngmênhmôngxanhngắt.Nơixakia là tựdo, là trốn thoátkhỏinướcNga.Thànhphốnàyhẳn là vừa trải qua trận chiếnghêgớm,vì cònnhững căn nhà cháy trụi và nhiều chỗ nhếch nhác, khônghợpvới làn gióbiển thơmmátđang thổivàođây.Wladekkhôngbiết trong thànhphốcònđánhnhau không.Chúkhôngbiết hỏi ai được.Mặt trời đã lặn xuống saunhữngngôinhàcaotầng.Chúphảibắtđầuđitìmmộtchỗnàođểngủđêm.Wladekđivàomộtngõdàibênđườngcái.Khoácchiếcáolôngdàichấmđấtvàcắpmộtgóigiấynâutrongtay,trôngchúthậtlạclõnggiữakhungcảnhởđây.Chúkhôngtìmthấymộtchỗnàoantoànđược.Látsauchúrađếnkhu

đườngsắt,thấycómộttoanằmđơnđộcmộtchỗ.Chúngónhìnbêntrong,chỉthấytốivàyênlặng.Trongtoakhôngcóngười.Chúquẳnggóigiấylênđó, trèo vào bên trong và chui vàomột góc nằm ngủ. Chú vừa đặtmìnhxuống thìmột thânhìnhđè lênngườichúvàhai tayghìchặt lấycổhọng.Chúhầunhưkhôngthởđược.

“Màylàai?”giọngmộtđứabégầmlên.Trongbóngtốichúđoántênkiakhônglớntuổihơnmìnhđược.“WladekKoskiewicz.”“Màyởđâuđến?”“Moscow.”LúcđóWladekđãđịnhnóilàSlonim.“Màykhôngđượcngủtrongtoacủatao,dùlàmàyởMoscowđến,”tên

kianói.“Xinlỗi,”Wladeknói.“Tôikhôngbiết.”“Màycótiềnkhông?”Haingóntaycáicủatênkiaấnchặtxuốngcổhọng

anh.“Ítthôi.”Wladeknói.“Baonhiêu?”“Bảyrúp.”Đưađây.Wladek thọc tayvào túi áo.Tênkia cũngbỏmột tay ramởvào túi áo

khoác.Cònmộttayhắnbỏlỏng.Wladekchợtdồnhếtsứcvàođầugốithúclênhạbộcủanómộtnhát.Tên

kiaômlấydái lănra.Wladekchồmdậyđánh liênhồi.Tựnhiên tìnhhìnhthayđổihẳn.TênkiakhôngthểđịchlạiWladek.

Wladekchỉngừngtaykhitênkiađãchịunằmbẹpxuốngsàntàu,khôngcựaquậygìđượcnữa.HắnphảivanxinWladek.

“Màyratítđầutoakiamànằmvàcứởyênđấy,”Wladeknói.“Màymàđộngđậynữataogiết.”

“Vâng,vâng,”tênkiacốbòđi.Wladek theodõi thấyhắnđãbòđếnđầu toa.Chúngồingheđộng tĩnh

mộtlúckhôngthấygìmớitừtừđặtmìnhxuốngsàntoavàlátsaungủthiếp

đi.Lúc chú tỉnh dậy đã thấymặt trời chiếu qua khe ván của toa tàu.Chú

quayngườilạivàbâygiờmớinhìnrõtênđịchthủđêmqua.Hắnvẫnnằmcorúmvàcònngủởđầutoađằngkia.

“Lạiđây.”Wladekralệnh.Tênkiatừtừthứcdậy.“Lạiđây,”Wladeknhắclại,giọngtohơntrước.Tênkiavânglờingay.LầnđầutiênWladeknhìnkỹhắn.Haingườitrạc

tuổinhaunhưngrõràngtênkiacaolớnhơnWladekmộtchút,mặtmũitrôngtrẻhơnvàmớtóchắnbùxù.

“Việcđầutiênlàkiếmcáigìănđã,”Wladeknói.“Anhtheotôi,”tênkianóivànhảyluônrangoàitoa.Wladekthấtthểuđi

theohắnlênđồivàvàotrongthànhphốlúcđóđanghọpchợsáng.KểtừsaunhữngbữaăntuyệtvờiởchỗNamtướcđếngiờ,chúchưatừng

thấyởđâucónhiềuthứcănnhưthế.Cácthứhoaquả,raucỏ,kểcảthứlạcmà chú thích, chất đống trên các ngăn hàng. Tên kia cũng có thể thấyWladekbịngợptrướccảnhnày.

“Bâygiờchúngmìnhlàmnhưthếnàynhé,”tênkianóibằngmộtgiọngtintưởng.“Tôisẽđivàomộtgócngănhàngăncắpmộtquảcamrồibỏchạy.Anhsẽđứngđóvàhét thật to:Bắt lấy thằngăncắp!Người trônghàngsẽđuổitheotôi,thếlàlúcđóanhnhặtngaylấymấyquảnhétvàotúi.Đừngcólấynhiều,chỉđủănmộtbữathôi.Xongrồi,anhquaylạichỗnày,hiểuchưanào?”

“Cólẽthế,”Wladeknói.“ĐểxemdânMoscownhưanhcólàmđượcchuyệnđókhông.”Hắnnhìn

theochúcườikhẩymộtcáirồibướcra.Wladeknhìntheohắnvớimộtvẻkhâmphục.Hắnđànghoàngđivàogóc

mộtsạpchợnhấclấymộtquảtrêncảmộtđốngcamcaongất,nóicâugìđóvớingườibánhàngrồithủngthẳngbướcđi.HắnnhìnlạiWladeklúcđóđãhoàn toànquên cả câunói “Bắt lấy thằngăn cắp”, nhưngngườibánhàngngửnglêntrôngthấyvộichạyrađuổi.Mọingườiđangchúýnhìntheotên

kiathìWladekvơquànglấybaquảcam,mộtquảtáovàmộtcủkhoainhétcảvàotúiáongoài.Lúcngườibánhàngđãsắpđếngầntênkiathìhắnnémquảcamtrả lạichoông ta.Ngườiđóđứng lạivừanhặtquảcamvừachửirủa,giơnắmtaylêndọarồiquaylạiquầyhàngphànnànvớinhữngngườikháchquanhđó.

Wladekđangcóvẻkhoáitrávớicảnhvừarồithìmộtbàntayđãđặtmạnhlênvai.Chúhoảngsợquaylạitưởngmìnhbịbắt.

“Anhcóvớđượcgìkhông,anhMoscow,haychỉđứngđóxemthôi?”Wladekcườivàđưarabaquảcam,quảtáovớicủkhoai.Tênkiacũng

cườitheo.“Têncậulàgì?”Wladekhỏi.“Stefan.”“Stefannày,mìnhlạilàmmộtlầnnữađi.”“ThôiđianhMoscow,anhđừngtưởngthế làkhônnhé.Nếumuốnlàm

nữathìphảirađầuchợđằngkiavàphảichờítramộtgiờnữa.Tôiđãlàmchuyệnởđâyrồi,nhưnganhđừngtưởnglàthỉnhthoảngkhôngbịbắtđâu.”

Haianhchànglặnglẽđirađầuchợ.StefanđivớimộtvẻrấtđànghoàngkhiếnWladeknghĩbụnggiámìnhkhôngbiếtthìđãmấthếtvớihắnrồi.Họtràtrộnvàochỗnhữngngườimuahàngbuổisáng,vàkhiStefanchorằngđãđến lúc thìhọ táidiễnhai lầncảnhđã làmlúc trước.Cảhaingườiđềurấtthỏamãn,quaytrởvềtoaxebỏhoangđểhưởngnhữnggìđãăncắpđược:sáuquảcam,nămquảtáo,bacủkhoai,mộtquảlê,rấtnhiềuloạilạcvớimộtphầnthưởngđặcbiệtlàquảdưato.TrướckiaStefankhôngbaogiờcótúiđủtođểchoquảdưavàođóđược.ChiếcáongoàicủaWladekbâygiờmớilàmđượccâuchuyệnấy.

“Ănđược,”Wladekcắnvàocủkhoaivànói.“Cậuănđượccảvỏư?”Stefanngạcnhiênnói.“Mìnhđãởnhữngchỗmàđượcănvỏkhoaiđãlàsanglắmrồi,”Wladek

nói.Stefannhìnchúbằngconmắtkhâmphục.“Vấnđềnữalàchúngtalàmthếnàođểcótiềnđây!”Wladeknói.

“Trongmộtngàymàcậumuốncóđủthứthếư,hảôngchủ?”Stefannói.“Nếu cậuđịnh làmăn to thì phải nhậpbọnvới đámởngoài bếnkia, ôngMoscowạ.”

“Cậuchỉchotớxem.”Wladeknói.Họănhếtnửasốquảvàgiấuchỗcònlạixuốngdướiđốngrơmởgóctoa

xe,rồiStefandẫnWladekxuốngbếnchỉchochúxemrấtnhiềutàuđậudướiđó.Wladekkhôngtinởmắtmìnhnữa.ChúđãđượcngheNamtướckểchobiếtvềnhững tàu tochạyxuyênquacácbiển lớnđemhàngđếnchonướcngoài,nhưngnhữngchiếctàuchúđượcthấytậnmắtđâycòntohơnnhiềusovớiđiềuchútưởngtượng,vàchúngđậuthànhmộthàngdàikhôngthểnhìnthấyhếtđược.

Stefannóilàmchúsựctỉnh.“Cậuthấychiếctàutotướngmàuxanhkiakhông?Nếumuốnlàmthìcậu

chỉviệcxuốngdướigầmcáiváncầu,nhặtmộtcáirổ,chấtđầythócvàođórồi trèolênthangvàđổxuốngkhoangtàu.Cứbốnchuyếnnhưthếthìcậuđượcmộtrúp.Cậuphảiđếmchođúng,khôngthìcái thằngcầmđầuấysẽbịpvàănchặntiềncủacậuđấy.”

Cả buổi chiều, Stefan vàWladek làm cái việc vác thóc lên thang.Haingườikiếmđượchaimươisáurúp.Saumộtbữaănnonêvớisốlạc,bánhvàhàngăncắpđược,haingườilănrangủtrongcáitoaxelúctrước.

SánghômsauWladekdậytrướcvàStefanthấychúngồixembảnđồ.“Cáigìthế?”Stefanhỏi.“ĐâylàbảnđồvẽconđườngđểtớchạyrakhỏinướcNga.”“Cậu có thể ở đây và nhập bọn với tớ thì việc gì phải bỏ nướcNga?”

Stefannói.“Chúngmìnhcùnglàmănvớinhauđượcchứ?”“Không,tớphảiđiđếnThổNhĩKỳ.Đếnđótớsẽđượclàngườitựdolần

đầutiêntrongđời.Saocậukhôngcùngđivớitớ,hảStefan?”“TớchảbaogiờcóthểbỏđượcOdessađược.Đâylànhàtớ.Đườngsắtlà

nơi tớ sống, những người ở đây tớ đã quen biết từ bé đến giờ rồi.Ở đâychẳnghaygìlắm,nhưngcókhiởThổNhĩKỳcòntệhơn.Nhưngnếucậumuốnđithìtớsẽgiúp.”

“TớlàmsaobiếtđượctàunàođiThổNhĩKỳ?”Wladekhỏi.“Dễthôi,tớcóthểbiếttấtcảnhữngtàunàosắpđiđâu.Tụimìnhsẽhỏi

ôngJoeMộtRăngởcuốicầu tàu làbiếtngay.Nhưngcậuphải trảôngấymộtrúp.”

“Chắchaingườilạichianhauchứgì?”“Mỗi người một nửa.” Stefan nói. “Cậu học được nhanh đấy, cậu

Moscowạ.-Nóiđếnđây,hắnliềnnhảyngayrangoàitoa.”Wladek chạy theo hắn len lỏi giữa những toa tàu. Chú càng thấy bọn

chúngđứanàocũngnhanhnhẹn,chỉcómình làphảiđicànhắc thôi.Đếncuốicầutàu,Stefandẫnchúvàomộtcănlềunhỏcónhữngđốngsáchphủđầy bụi và những bảng giờ tàu đã cũ.Wladek không nhìn thấy ai, nhưngbỗngcótiếngnóitừđằngsauđốngsách.

“Chúngmàymuốngìthế?Taokhôngcóthìgiờđâunhé.”“HỏimộttíchoanhbạntôiđâyJoe.ChuyếntàusắptớiđiThổNhĩKỳlà

baogiờđấy?”“Bỏtiềnrađã,”mộtônggiàthòđầutừphíasauđốngsáchnói.Mặtmũi

ôngrõramộtngườiđãtrảiquanhiềunắnggió.Đầuđộimũlínhthủy.ĐôimắtđennhìnxoáyvàoWladek.

“Ông ấy là người đi biển giỏi lắm nhé,” Stefan nói thầm vớiWladeknhưngđủđểJoenghethấy.

“Đừngnóilôithôimày.Mộtrúpđâu?”“Ôngbạntôicầmtiền,”Stefannói.“Wladek,cậuđưađồngrúpchoông

ấy.”Wladeklấyrađồngtiền.Joecắnthửvàođồngtiềnxemcóthậtkhông,rồi

điratủsáchrútramộtbảnggiờtàumàuxanhrấtto.Bụibaytứtung.Ôngtavừahovừalậtmấytrangtrongđó,đưangóntaysầnsùidòtìmcáctêntàu.

“Thứnămsau,tàuRenaskasẽđếnlấythan,rồicólẽđivàothứbảy.Nếunólấyđượcnhanhthìcóthểđivàođêmthứsáuđểđỡtiềnthuêcảng.Nósẽđậuởcảngmườibảy.”

“CảmơnôngMộtRăngnhé,”Wladeknói. “Để tôixemcó thểdẫnvàiôngbạngiàuđếnđâyđượckhông.”

JoeMộtRănggiơnắmđấm lênchửi, cònStefanvớiWladekkéonhauchạyrangoài.

Trongbangày sauđó,hai anhchàng lại tiếp tụcđi ăncắp lương thực,khuânvácthuêvàlănrangủ.Đếnhômthứnămtuầnsauđó,chiếctàuThổNhĩ Kỳ đến cảng thì Stefan hầu như đã thuyết phục được Wladek ở lạiOdessa.NhưngcuốicùngvìnỗisợhãiđốivớingườiNgaámảnhnênchúthấycuộcsốngmớivớiStefandùsaocũngkhôngthểhấpdẫnchúhơnđượcnữa.

Họđứngtrêncầutàunhìncontàumớiđếnđậuởcảngmườibảy.“Mìnhlàmthếnàođểlêntàuđược?”Wladekhỏi.“Dễthôi,”Stefannói,“Sángmaimìnhsẽnhậpbọnvớiđámngườikhuân

vác.Tớsẽđisátngaysaucậu.Chờlúcnàothanđổgầnđầythìcậunhảyùmngayxuốngđó,tìmchỗtrốn,còntớthìnhặtcáigiỏcủacậuvàquayraphíabênkia.”

“Rồicậulĩnhluôncảphầntiềncủatớchứgì,”Wladeknói.“Tấtnhiên,”Stefanđáp.“Tớcósángkiếnthếthìphảiđượcthưởngtiền

chứ,nếukhôngthìaingườitacòntinởchuyệnlàmăntựdođượcnữa?”Sánghômsau,họnhậphộivớiđámkhuânvác than.Họ lên lênxuống

xuốngtrênchiếcváncầuđổ than,nhưngthanđổxuốngchỉ thấy lọt thỏm.Chođếntậnchiềutốimàvẫnchưađượcnửakhoang.Đêmđó,haingườingủthậtsay.Rồilạiđếnsánghômsaunữa,họtiếptụckhuânvácchođếngiữabuổi chiều thì khoang tàu chở thanmới gần đầy. Stefan đá vào gót chânWladeklàmhiệu.

“Lầnsaunhé,cậuMoscow,”hắnnói.Lênđếnđầuváncầu,Wladekđổthúngthancủamìnhxuống,bỏlạicái

thúngtrêncầutàu,vịnvàolancanvànhảyxuốngđốngthan.StefannhặtcáithúngcủaWladeklênrồitiếptụcđisangphíabênkia,vừađivừahuýtsáo.

“Tạmbiệtanhbạnnhé,”Stefannói.“VàchúccậumaymắnvớibọnThổNhĩKỳnhé.”

Wladeképngườivàogóckhoangtàuvànhìnđốngthantiếptụcđổxuốngbêncạnhmình.Bụithanbaymùlên,vàocảmũimồm,chuicảvàophổivà

vàomắt.Chúcốchịuđựngkhôngdámholên,sợthủythủtrêntàunghethấy.Đúngđếnlúcchúthấykhôngthểnàochịuđượccáikhôngkhíngộtngạt,đãđịnhquaylênvớiStefanđểrồisaunàytìmcáchkhácmàtrốn,thìngườitađóngcửakhoanglại.Wladekđượcthể,horanmộthồi.

Mộtlátsau,chúthấycócáigìnhưcắnvàogótchân.Chúrùngmìnhnhìnxuốngxem làcáigì,hóa rađó làmộtconchuột rất to.Chúcầmcục thannémvàoconvậtkhủngkhiếpấy,nhưngnóvừachạyđithìconkhác,rồilạicon khác nữa kéo đến. Con sau vừamạnh bạo hơn, leo cả lên chân chú.Khôngbiếtchúngnóởđâura,vừato,vừađensìvàrấtđangđóiăn.Chúcúixuốngnhìnkỹ.LầnđầutiêntrongđờiWladekthấychuộtcómắtđỏ.Chúvộitrèo lênđống thanvàcốmởnắp trêncửakhoang.Ánhsáng rọivàovà lũchuộtchuitọtxuốnghầmdưới.Chúđịnhtrèorangoài,nhưngcontàuvừarakhỏibếncảng.Chúhoảngsợ,lạirútvàotrongkhoang.Nếunhưcontàunàybuộc phải quay lại và giaoWladek cho nhà cầm quyền thì chú biết chắcmườimươilàsẽphảitrởlạitrạigiam201củabọnNgamàvĩnhviễnkhôngbaogiờrakhỏiđượcnữa.Chúđànhởlạivớilũchuột.Chúvừađậycáinắpvàolàchúnglạikéođến.Chúphảinhặtthannémliêntiếpvàochúng,nhưngconnàyvừađithìconkháclạixuấthiện.Chốcchốcchúphảihémởcáinắpchoánhsánglọtvào,vìchỉcóánhsángmớilàđồngminhduynhấtgiúpchochúcóthểxualũchuộtđiđược.

SuốthaingàybađêmWladekphảivậtlộnchiếnđấuvớilũchuột,khôngđược một lúc nào ngủ yên với chúng. Cuối cùng khi con tàu đến cảngConstantinoplevàngườitamởnắpkhoangrathìWladekđenkịtsuốttừđầuđếnchân,còntừđầugốixuốngđếnngónchânthìđầynhữngmáu.Thủythủtrêntàukéochúrakhỏiđốngthan.Wladekcốđứngdậy,nhưngrồilạingãgụcxuốngboongtàu.

○○○

LúcWladektỉnhlạianhkhôngbiếtmìnhởđâu,vàsauđóbaolâuthấymìnhnằmtrênchiếcgiườngtrongmộtcănphòngnhỏ,cóbangườimặcáodàitrắngđứngchungquanhđangnhìnanhrấtkỹ,vàhọnóimộtthứtiếnggìđóanhchưatừngnghebaogiờ.Trênthếgiớinàycóbaonhiêuthứngônngữ

nhỉ?Anhnhìn lạimình,vẫncònđenkịtvàđầynhữngmáume.Anhđịnhngồidậythìmộttrongbangườiáotrắng,nhiềutuổinhấtvàcóbộrâudêtrênkhuônmặtgầynhỏ,lạiđẩyanhnằmxuống.ÔngnóivớiWladekbằngmộtthứtiếnggì lạ lắm.Wladeklắcđầu.Ôngta lạinói tiếngNga.Anhvẫnlắcđầu.Anhbiếtlànếumìnhtrảlờibằngtiếngđóthìlậptứcbịđưavềchỗcũngay.Thứ tiếng sauđóôngbác sĩ thửhỏi là tiếngĐức.Wladekbiết rằngmìnhcòngiỏihơnôngtavềtiếngnày.

“AnhnóiđượctiếngĐức?”“Vâng.”“A,thếraanhkhôngphảingườiNga?”“Vâng.”“VậyanhlàmgìởNga?”“Tôitrốn.”“Àrathế.”Ôngtaquaylạinóivớinhữngngườingoàikiabằngthứtiếng

củamình,rồibangườiđirangoài.MộtcôytábướcvàolausạchngườichoWladek,mặcchoanhkêuđau.

Côtabuộcthuốcvàochânchoanh,rồibỏanhnằmđóngủtiếp.LầnthứhaiWladektỉnhdậythấychỉcómỗimìnhanhtrongphòng.Anhnhìnlêntrầnnhàtrắngtoát,suynghĩxemsẽlàmgì.Anhvẫnkhôngbiếtđượcmìnhđangởxứnào.Anh trèo lênbệ cửa sổnhìn rangoài, anh thấy cómột cái chợ,khôngkhácgìlắmvớichợởOdessa,chỉtrừcónhữngngườiởđâymặcáodàitrắngvàdadẻhọthẫmhơn.Họcũngđộinhữngchiếcmũcónhiềumàu,trôngnhưnhữngchậuhoaconở trênđầu,cònchân thìđidép.Đànbà thìmặctoànđồđen,cảđếnmặthọcũngchekínchỉchừahaiconmắtcũngđen.Wladeknhìnhọđilạitấpnậptrongchợ,nhìncácbàmuabán,vàanhcảmthấycólẽởxứnàothìcũngchỉlànhưvậythôi.

Lát sau anh nhìn thấy bên cửa sổ có chiếc thang đỏ bằng sắt gắn vàotườngvàxuốngđến tậnđất.Anhbướcxuốngvàkhẽ ramởcửa,ngónhìnhànhlangbênngoài.Mọingườiđiđilạilạinhưngkhôngaiđểýgìđếnanh.Anhlạikhẽđóngcửavào, tìmramấythứđồcủaanhtrongngăntủởgócphòngrồivộimặcquầnáovào.Quầnáocủaanhvẫncònbámđầythan,cọsátvàodathịtanhlúcnàyđãđượcrửaráysạchsẽ.Anhquaytrởracửasổ.

Cánhcửasổmởrấtdễ.Anhbámlấythangvịnchữacháynhảyrangoàicửasổrồitheocáithangsắtxuốngđếnđất.Điềuđầutiênlàanhthấynóng,nónghếtsức.Anhchỉmuốnmìnhđừngkhoáccáiáolôngnặngnềnàynữa.

Xuốngđếnđất,Wladekđãđịnhchạyngay,nhưngđôichânanhcònyếuvàrấtđaunênchỉcóthểđiđượcchậm.Anhướcgìmìnhthoátđượccáicảnhcà nhắc này.Anh không quay lại nhìn bệnh viện nữamà đi lẩn vào đámđôngtrongchợ.

Wladeknhìnvàonhữngthứbàytrênquầyhàngmàthèm.Anhđịnhmuamộtquảcamvàítlạc.Anhlầntìmtrongáo,nhớlàtiềncòngiấuởtrongtayáo,nhưnganhkhôngthấygì,vàcảđếnchiếcvòngbạccũngkhôngcònnữa,cólẽnhữngngườimặcáotrắngtrongbệnhviệnđòicáidisảnấy,nhưngchúnghĩbụngphảiănmộtcáigìđã,rồicóđiđâumớiđiđược.Chắctrongtúicòntiền.Anhchotayvàotúibỗngthấycảbatờbạcvàmộtíttiềnđồng.Cảtấm bản đồ của bác sĩ và chiếc vòng bạc cũng còn trong đó.Wladek vuimừnghếtsức.Anhđeolạichiếcvòngbạcvàotayvàkéonólêntậnkhuỷutay.

Wladekchọnlấymộtquảcamtonhấtvớimộtgóilạc.Ngườibánhàngnóicáigìđóanhkhônghiểu.Wladeknghĩcáchdễdàngnhấtđểônghiểuđượclàđưatờbạc50rúp.Ngườibánhàngnhìnvàotờgiấybạc,cườivàgiơtaylêntrời.

“LạyThánhAllah!”Ông takêu lên,giằng lấygói lạcvàcamtrong tayWladekrồigiơngóntaytrỏxuaanhđi.Wladekbuồnrầubướcrangoài.Anhnghĩlàcólẽtiếngnóikhácthìphảidùngthứtiềnkhác.ỞNgathìnghèo,cònởđây thìanhkhôngcómộtxunào.Nếucóanhphảiăncắpmộtquảcamthôi,nếusắpbịbắtthìvứttrảlạichongườibánhàng.Wladekđirađầuchợđằng kia như kiểu Stefan đã làm, nhưng anh không bắt chước được kiểuStefanđãlàm,khôngbắtchướcđượckiểuđiđànghoàngvàtintưởngnhưStefan.Anhchọnquầyhàngcuốicùng,vàliếcnhìnthấykhôngcóaitrônghàng,anhvộinhặtmộtquảcamrồibỏchạy.Bỗngcótiếngồnàophíasau.Anhtưởngnhưcóđếnnửathànhphốnàyđangđuổitheoanh.

MộtngườitolớnnhảyđếntúmlấyWladekvậtxuốngđất.Sáubảyngườinữanắmlấyanhkéotrởlạiquầyhàng.Mộtđámđôngxúmlạichungquanh.

Mộtviêncảnhsátđứngđóchờ.Ngườitalàmbiênbản.Ngườibánhàngvớiviên cảnh sát to tiếng với nhau. Viên cảnh sát quay sang quát tháo vớiWladek,nhưnganhchẳnghiểuôngtanóigì.Viêncảnhsátnhúnvairồitúmlấy taiWladekdẫnđi.Nhữngngườichungquanhđónhìnanhquátmắng.Mộtsốngườicònnhổvàomặtanh.Vềđếntrạmcảnhsát,Wladekbịtốngxuốngmộtgianxàlimchậthẹptrongđóđãcósẵnvàibachụcnhữngtênlưumanhăncắpmàanhkhôngbiếtaivàoainữa.Wladekkhôngnóinănggìvớichúng,vàbọnchúngcũngcóvẻkhôngmuốnnóigìvớianh.Anhngồidựalưngvàotường,corúmngườilại, imlặngvàkhiếpsợ.Họđểanhngồiđómộtngàyđêmkhôngchoănuốnggì.Ngửimùihôithốitrongxàlimkhiếnanhnônmửahếtkhôngcòngì trongbụng.AnhkhôngthểngờrằnglạicómộtngàymàngaycảđếnnhữngcănhầmởSlonimcũngcònyênấmdễchịuhơn.

SánghômsaucóhaingườilínhgácđếnkéoWladekrakhỏinhàhầmđểrabênngoàicùngxếphàngvớinhiềutùnhânkhác.Họbịbuộcvàovớinhaubằngsợidâythừngvòngquanhngựcrồiđưaraphố.Mộtđámđôngngườiđãđứngchờsẵnởđấy.Họreohòkhithấytùnhânđượcdẫnra.Rồihọkéotheođoàntùrachợ,vừavỗtayvừahét.Wladekkhônghiểutạisaohọlàmnhưvậy.Rađếnchợ,tấtcảdừnglại.Têntùđầutiênđượccởitróivàdẫnragiữachợ.Ởđâyđãcóhàngtrămngườiđứngchungquanh,vàaicũnghòhétrầmtrời.

Wladeknhìnquangcảnhmàkhôngthểtưởngtượngđược.Khitêntùđầutiênrađếnquảngtrường,hắnbịtênlínhgácđánhchoquỳxuốngrồibàntayphảicủahắnbịbuộclênmộtcụcgỗto.Mộtngườikháctolớngiơcaolưỡikiếm lênkhỏiđầuvàchặtxuốngcổ tay tên tùđó.Ngườikiachỉ chặtvàođúngmấyngóntay.Têntùhétlênđauđớn.Ngườikialạigiơcaolưỡikiếmlên.Lầnnày chặtvàođúngcổ tay, nhưngbàn tay chưađứthẳn, còn lủnglẳngởcánhtaytêntùvàmáutuônxuốngmặtđất.Lưỡikiếmlạigiơlênlầnthứ ba và lần này thì bàn tay của tên tù rụng hẳn xuống đất.Đám ngườichungquanhrồlêntánthưởng.Têntùđượccởidâytróivàlănrađó,ngấtđi.Một tên línhgácđếnkéohắn rangoài,vứtdướichânđámngườiđó.Mộtngườiđànbàkhóclóc,Wladekđoánđólàvợanhta,vàvộilấymộtmảnhvảirabuộcchocầmmáu.Têntùthứhaiđãchếtluônsaunhátkiếmthứtư.

Tênđaophủtolớnkiakhôngquantâmđếnchuyệnaisốngaichết.Hắnchỉvộivãlàmnhiệmvụcủahắn.Hắnđượctrảlươngđểchuyênchặttaynhữngngườikhác.

Wladeknhìnrachungquanhmàkhiếpsợđếnnghẹtthở.Giánhưcòncáigìtrongbụngthìanhcũngđếnnônrahết.Anhquayracácphíaxemcóaicứugiúphoặccócáchgìtrốnđược.KhôngainóichoanhbiếtlàtheoluậtcủaHồigiáo,nếucóýđịnhchạytrốnthìsẽbịchặtchân.Trongcáckhuônmặt đứng trongđámđông, anhnhìn ramột người ănmặcbộđồ sẫmnhưkiểuchâuÂu.NgườiđóđứngcáchWladekchỉđộvàichụcmétvàrõrànglàôngtanhìncảnhnàyvớimộttháiđộkinhtởm.NhưngôngtakhôngnhìnvềphíaWladek,cũngkhôngnghe tiếnganhgào lênkêucứumỗikhicónhátkiếmhạxuống.Khôngbiết ông ta làngườiPháp,ngườiĐức,ngườiAnh,hoặccóthểlàngườiBaLannữa?Wladekkhôngbiếtôngtalàngườinướcnào nhưng hẳn phải có lý do gì mới đứng xem cái cảnh rùng rợn này.Wladekvẫncứnhìnvềphíaông ta,chỉmongông taquayranhìnvềphíamình.Nhưngkhông,ôngtavẫnnhìnđichỗkhác.Wladekcònmộtbêntaykhôngbịtróigiơlênvẫynhưngôngtakhôngđểý.HọcởitróingườithứhaiđứngtrướcWladekvàkéoanhtađi.Lưỡikiếmlạivunglênđámđônglạireohò.Ngườiđànôngmặcbộđồsẫmquaymặtđikhôngdámnhìn.Wladeklại giơ tayvẫyông ta lầnnữa.Ông tanhìnWladek rồi quay sangnóivớingườibên cạnhmàWladek từnãykhôngđểý thấy.Lúcnày tên línhgácđanggiằng covớimột tùnhânđứng trướcWladek.Anh tađặt bàn tay tùnhân xuống dưới sạp. Lưỡi kiếm vung lên và chỉmột nhát là bàn tay đórụng. Đám đông thấy thế thất vọng.Wladek lại quay lại nhìnmấy ngườichâuÂukia.Lúcnàycảhaingườiđóđềunhìnanh.Anhmuốnhọbướcđến,nhưnghọchỉđứngđónhìnanh.

Tên línhgácbướcđến,vứtchiếcáo50 rúpcủaWladekxuốngđất,mởkhóavàxắntayáocủaanhlên.HắnlôiWladekđinhưnganhcốgiẫygiụa.Anhkhôngđủsứccưỡnglạitênlính.Rađếngầncụcgỗ,hắnđávàokhoeochânchoanhquỳxuốngđất.Sợidâydalạiđượcquấnvàocổtayanh.Anhkhôngcònbiếtlàmgìnữa,chỉnhắmmắtlạitrongkhitênđaophủgiơcaolưỡikiếmlêntrênđầuhắn.Anhhồihộpchờđợinhátkiếmhạxuống,nhưngtựnhiên thấy trongđámđông im lặnghẳnđi,vàchiếcvòngbạccủaNam

tướctừtừtrênkhuỷutaycủaanhrơitụtxuốnglăntrêncụcgỗ.Đámngườichungquanhimlặngnhìnchiếcvòngbạcdisảnkiaóngánhdướinắng.Tênđaophủngưnglại,bỏkiếmxuốngvàngắmnghíachiếcvòngbạc.Wladekmởmắt ra. Tên lính đứng đó định nhặt lên nhưng vướng sợi dây da nênkhôngkéolênđược.Mộtngườimặcquânphụcởđâuvộichạyđếnbêntênđaophủ.Anhtacũngnhìnvàochiếcvòngbạcvớinhữngchữviếttrênđórồichạyđếnngườikhác,cólẽlàcấpchỉhuy,vìngườiđócũngđangchầmchậmbướcđếnchỗWladek.Thanhkiếmvẫnnằmtrênmặtđất.Đámđônglạibắtđầugàohét.Tênlínhthứhaicũngđịnhkéochiếcvòngbạclênnhưngkhôngđượcvìmuốnthếthìhắnphảicởisợidâydamớiđược.HắnquátmấytiếngvàomặtWladek,nhưnganhkhônghiểugìvàchỉđáplạibằngtiếngBaLan.

“Tôikhôngnóiđượctiếngcủaông.”Tênsĩquantỏvẻngạcnhiên,giơhaitaylêntrờivàhétlênmộttiếng:“Allah!”Wladeknghĩcólẽđócũnggiốngnhưcâu“LạyChúa”.Tênsĩquanbước

đếnchỗhaingườimặcbộđồchâuÂuđứngtrongđámđôngvàhoataymúachânmộtlúc.Wladekthầmcầunguyện.Tronghoàncảnhnày,ngườitacầunguyệnbấtcứthầnlinhnào,dùđólàthánhAllahhaylàĐứcmẹđồngtrinh.HaingườichâuÂunhìnvềphíaWladekvàWladekcũnggậtđầurốirít.MộttronghaingườiđóbướctheotênsĩquanThổNhĩKỳđếnchỗanh.NgườiđóquỳmộtchânxuốngbêncạnhWladek,nhìnchiếcvòngbạcrồinhìnanhrấtkỹ.Wladekchờđợi.Anhcó thểnóichuyệnđượcbằngnăm thứ tiếng.Vàanh thầm ông ta sẽ nói đượcmột trong năm thứ tiếng ấy. Khi nghe thấyngườiÂuchâuđóquaysangnóivớitênsĩquankiabằngtiếngThổNhĩKỳthìanhthấtvọng.Đámđônglúcnàyđangrítlênvànémnhữnghoaquảthốivàophía trong.TênsĩquankiagậtđầurồingườiÂuchâuquaysangnhìnWladek.

“AnhnóiđượctiếngAnhkhông?”Wladekthởdàinhẹngười.“Thưaôngcó.Tôinóiđược.TôilàcôngdânBaLan.”“Tạisaoanhcóđượcchiếcvòngbạcấy.”“Nólàcủachatôi,thưaông.ChatôichếttrongnhàtùcủangườiĐứcở

BaLan,còn tôi thìbịbắtvà tốnggiamvàomột trại tùởNga.Tôiđã trốnđượcvàđếnđâybằngtàuthủy.Đãnhiềungàynaytôikhôngđượcănuốnggì.Khingườibánhàngkhôngchịubáncho tôiquảcambằng tiền rúp, tôiphảilấymộtquảvìtôiđóiquárồi.”

NgườiAnhkiatừtừđứngdậy,quaysangphíatênsĩquanvànóivớimộtgiọngcứngrắn.Tênsĩquanlạinóivớitênđaophủ.Tênđaophủngậpngừngmộtchút,nhưngtênsĩquangắtlênhắnmớicúixuốngmiễncưỡngtháosợidâyda.Wladeklạinônọe.

“Đitheotôi,”ngườiAnhnói.“Đimaulên,kẻohọthayđổiýkiến.”Wladekvẫncònhoangmangchưahiểu,vộivơ lấychiếcáo rồiđi theo

ông ta.Đámđôngđứngngoài laókêuhétvàném theocác thứhọcósẵntrongtay.Tênđaophủnhanhchóngđặtbàntaymộttùnhânkháclênbụcgỗ,rồibằngnhátkiếmbanđầuchỉchặtđimộtngóncáithôi.Hìnhnhưchỉcócáchđómớilàmyênđượcđámđông.

Người Anh lách qua được đám đông nhốn nháo ra đến ngoài quảngtrường,vàngườibạncùngđivớiôngtacũngđitheo.

“Chuyệngìthế,Edward?”“ChúbénàynóilàngườiBaLanvàtrốnkhỏinướcNga.Tôinóivớitên

sĩ quan trong kia bảo nó là người Anh, vì vậy nó thuộc thẩm quyền củachúngta.Bâygiờhãyđưanóvềsứquánrồitìmhiểuxemnócónóithậthaykhông.”

Wladekchạy theogiữahaingười rảobướcquachợvàđivàophốBảyÔngVua.Anhvẫncònngheloángthoángtiếngngườitrongđámđôngmỗikhilưỡikiếmcủatênđaophủhạxuốnglạireohòtánthưởng.

HaingườiAnhđiquamộtcáicổngcuốnvàomộtmảnhsânrảisỏivàđếntrướcmộtngôinhàlớnquétsơnmàuxám.HọbảoWladekđitheo.TrêncửacótấmbiểnđềĐạiSứQuánAnh.Bướcvàotrongnhàrồi,Wladekmớicảmthấy an toàn. Anh đi theo sau hai người quamột dãy hành lang dài trêntườngcótreonhữngbứctranhvẽlínhvàthủythủănmặcrấtlạ.ỞcuốihànhlanglàbứcchândungmộtngườigiàtrongbộquânphụcmàuxanhcủaHảiquânvà trênngựcđeo rất nhiềuhuânchương.Bộ râu củangườiđókhiếnWladeknhớđếnNamtước.Mộtngườilínhởđâubướcrachào.

“ÔngcaiSmithers,ôngnhậnlấychúbénày,chonóđitắm.Rồichonóănởtrongbếp.Baogiờnóănxongvàđỡcáimùihôithốithìôngkiếmchonóvàicáiquầnáomớirồidẫnnólênchỗtôinhé.”

“Thưavâng,”ôngcainóivàlạigiơtaychào.“Cậubé,đitheotôi.”ÔngtabướcđivàWladekngoanngoãntheosau.Anhphảichạymớitheo

kịpbướcchânôngtađược.Ôngtađưaanhxuốngtầnghầmsứquánvàdẫnvàomộtcănphòngnhỏ,cócửasổbétí.Ôngbảoanhcởiquầnáorồichờđó.Látsauôngtaquaylạithấyanhvẫnnguyênquầnáovàngồiởcạnhgiườngxoayxoaychiếcvòngbạcquanhcổtay.

“Nhanhlêncậubé.Đâykhôngphảichỗdưỡngbệnhđâunhé.”“Xinlỗingàiạ.”Wladeknói.“Đừnggọitôilàngài.TôilàôngcaiSmithers.GọitôilàCaithôi.”“CòntôilàWladekKoskiewicz.ÔnggọitôilàWladek.”“Nàyđừngcóđùa.TrongquânđộiAnhđãcókhốingườiđùarồi,không

cầnphảicóthêmcậuvàođấynữa.”Wladekkhônghiểuôngtanóigì.Anhvộicởiquầnáo.“Theotôinhanhlên.”Wladek lại được tắm một lần tuyệt vời với xà phòng và nước nóng.

WladeknghĩđếnngườiđànbàNgađãchechởchoanh.Suýtnữathìanhđãtrở thànhcon traibà ta,nếunhưkhôngcóchồngbà ta.Và lạibộquầnáomớinữa, lạnhưng sạch sẽ thơm tho.Khôngbiếtnó là củaconai thếnhỉ.Nhưngkia,ôngấyđãđếnrồikìa.

ÔngcaiSmithersdẫnWladekvàobếpvàgiaochoanhmộtbàlàmbếptobéocóbộmặthồnghào,mộtbộmặtdễthươngnhấtkểtừkhianhrờiđấtBaLanđếngiờ.Bàtakhiếnanhnhớđếnmẹnuôinhưngkhôngbiếtbâygiờbàđãrasao?

“Chàochú,”bàtatươicườinói,“Tênchúlàgìnào?”Wladekxưngtên.“Này chú, tôi sẽ cho chú ănmột bữa đàng hoàng của ngườiAnh, chứ

nhữngcáimónThổNhĩKỳởđâylàkhôngănđượcđâu.Bắtđầubằngsúpnóngvớithịtbò.TrướckhiđigặpôngPrendergast,thìchúphảichénchođã

vàochứ.”Bàtacười.“Chúnhớlàđừngcósợôngấy,nghekhông.MặcdùôngấylàngườiAnh,nhưngôngấycũngtốtđấy.”

“ThếbàkhôngphảilàngườiAnhư?”Wladekngạcnhiênhỏi.“Trờiơi,khôngđâuchúạ.Tôi làngườiScotland,kháclắmchứ.Người

Scotland chúng tôi ghét ngườiAnh hơn cả bọnĐức ghét ngườiAnh nữakia,”bàtavừanóivừacười.

BàđặtxuốngtrướcmặtWladekmộtđĩasúpnóngcórấtnhiềuthịtvàrautrongđó.Anhđãhoàn toànquênmất rằng thứcăncó thể thơmngonnhưvậy.Anhăntừtừ,trongbụngchỉsợrằngcóthểcònrấtlâunữamớilạiđượcănnhưthếnày.

Ôngcaixuấthiện.“Cậubéđãnochưa?”“Dạnolắmrồi,cảmơnônglắm.”ÔngcainhìnWladekvớivẻnghihoặc,nhưngthấyWladekkhôngcóvẻ

đùa,bènnói:“Tốt.Bâygiờđithôi.PhảilêntrìnhdiệnvớiôngPrendergastchosớm.”ÔngCai đi khuất sau cửa bếp nhưngWladek còn nán lại nhìn bà bếp.

Anhrấtkhôngthíchchiatayvớingườinàomớigặp,nhấtlàngườiđólạitốtvớimình.

“Thôi,chúđiđi,chúcchúgặpnhiềumaymắnnhé.”“Cảm ơn bà,”Wladek nói. “Thức ăn của bà là ngon nhất. Tôi sẽ nhớ

mãi.”Bàbếpnhìnanhmỉmcười.Anhlạiphảinhảycànhắcđểchạytheoông

caicónhữngbướcđirấtdài.ÔngtadừnglạibấtngờtrướcmộtkhungcửakhiếnWladeksuýtđâmsầmvào.

“Nàocậubécẩnthậnđấy,phảinhìnchứ.”Ôngtađưataylêngõcửa.“Vàođi,”mộtgiọngnóibêntrongvẳngra.Ôngcaimởcửavàchào.“CậubéBaLan,thưangài.Đãtắmrửaănuốngtửtếrồi.”

“CảmơnôngCai.CólẽnhờôngnóigiùmvớiôngGrantbảoôngấycùngđếnđâycho.”

EdwardPrendergastngồiphíasaubàngiấynhìnlên.ÔngtarahiệuchoWladekngồixuống.Ôngkhôngnóigìvàlại tiếptụcxemgiấytờ.Wladekngồinhìnôngtarồilạinhìnlênnhữngbứcchândungtrêntường.Lạithấynhữngôngtướngvàđôđốcvàcảôngcórâuanhđãthấylúctrước,nhưngtrong tranhnàyông tamặcquầnáokaki củaquânđội.Vàiphút saumộtngườiAnhkhácmàanhnhớlàđãthấyởngoàichợbướcvàophòng.

“Cảm ơn anh cùng đến, Harry.Mời anh ngồi.” Ông Prendergast quaysangWladek. “Nào chú bé, giờ chú nói từ đầu đi xemnào.Chú phải nóiđúngsựthật,khôngđượcnóiquá,hiểukhông?”

“Thưaông,vâng.”WladekbắtđầucâuchuyệntừnhữngngàysốngởBaLan.Anhphảidừng

lạimộtđôi chỗđể tìmchođúng từ tiếngAnh.Cứxemnétmặthai ngườiAnhnày,Wladekcũngthấylàlúcđầuhọtỏrakhôngtin.Thỉnhthoảnghọngắtlờivàhỏianhvàicâuhỏi,rồinhìnnhaugậtđầusaukhianhtrảlời.Saumộtgiờnóichuyện,nhữngđiềuWladekkểmớiđiđếnchỗlúcnàyanhđangngồitrongcơquanlãnhsựcủaNữhoàngAnhtạiThổNhĩKỳ.

“Harryạ,”ôngPrendergast,phólãnhsựnói,“tôinghĩbổnphậnchúngtalàbáongaychođoànBaLanbiết rồi traochúKoskiewicznày lạichohọ.Tôithấytrongtrườnghợpnàythìdứtkhoátđólàtráchnhiệmcủahọ.”

“Đồngý,”ngườicótênlàHarrynói.“Chúbénày,hômnaychỉsuýtnữalàchúchếtởngoàichợ.CáiluậtHồigiáođãcũnày,ngườitagọi làSher,quyđịnhhễaiăncắplàphảichặtmộttay,vềlýthuyếtmànói,đãbịchínhthứcbãibỏtừlâurồi.Thựcra,trongbộluậthìnhOttomanthìxửnhưthếlàphạmtộiácrồi.Tuynhiên,trênthựctếthìbọnmanrợvẫntiếptụcthựchiệnđiềuđó.-Ôngtanhúnvai.”

“Tạisaohọkhôngchặttaytôi?”Wladekhỏivàômlấycổtay.“TôibảohọlàmuốnchặttaytấtcảnhữngngườiHồigiáothìtùy,nhưng

khôngđượcchặttayngườiAnh,”EdwardPrendergastnói.“Ôi,tạơnChúa,”Wladeknói.

“TạơnEdwardPrendergastchứ,”ôngphólãnhsựnóivàbâygiờôngtamớimỉmcười.“Đêmnaychúcóthểnghỉlạiđây,rồimaichúngtôisẽđưasang đoàn đại diện bên đó. Người Ba Lan không có sứ quán ởConstantinople,-ôngtanóibằngmộtgiọnghơikhinhthường,-nhưngôngbạnđồngsựcủatôibênđólàmộtngườitốt,vìlàngườingoạiquốc.”

Ôngtabấmchuôngvàôngcaixuấthiệnngay.“Ngàigọigìạ.”“ÔngCai,ôngđưachúbéKoskiewicznàyvềphòng.Sángmaichochú

ấyănsángrồichíngiờđúngđưađếnchỗtôi.”“Vâng.Đilốinàycậubé,maulên.”Wladekđitheoôngcai.AnhkhôngkịpcảmơnhaingườiAnhđãcứucho

bàntaycủaanh,cólẽcứucảmạngsốngcủaanhnữa.Trởvềvănphòngnhỏcóchiếcgiườngsạchsẽchẳngkhácgìnhưanhlàkháchdanhdựởđây,anhcởiquầnáora,vứtchiếcgốixuốngsànrồilănrangủmộtmạchchođếntậnsánghômsaukhimặttrờichiếuquakhungcửasổnhỏtí.

“Dậyrửamặtcậubé,maulên.”Đólàôngcai,mặcbộquânphụctrắngbongvàlàthẳngtắpnhưôngta

không nằm giường bao giờ. Trong khoảnh khắc bừng tỉnh dậy, Wladektưởngnhưmìnhđangcònởtrongtrại201,vìtiếngđậpbằnggậycủaôngcaivàokhunggiườngsắtgiốngnhưtiếnggõcửathanhsắttamgiácmàWladekvẫnnghequentrongtrại.Anhtrườnxuốnggiườngvàvơlấyquầnáo.

“Đirửamặtmũiđãcậubé.ChúngtakhôngnênđểôngPrendergastsángsớmraphảingửicáimùicủacậu,phảithếkhôngnào?”

Wladekkhôngbiếtlàmìnhphảirửaráynhưthếnàonữa,vìanhthấyđãsạchlắmrồi.Ôngcaichămchúnhìnanh.

“Châncậulàmsaothế?”“Khôngsao,khôngsao,”Wladeknóivàquaymặtđichỗkhác.“Thôiđược,baphútsau tôi trở lại.Baphútđấy,nghekhông?Phảisửa

soạnchoxongđấy.”Wladek rửa tay rửa mặt thật nhanh rồi mặc quần áo. Anh phải ở đầu

giườngômchiếcáolôngcừuchờôngcaiđưaanhđigặpôngphólãnhsự.

ÔngPrendergasttỏraônhòahơnhômquarấtnhiều.“ChàochúKoskiewicz.”“Dạthưachàoông.”“Chúănsángngonkhông?”“Dạtôikhôngănsáng,thưaông?”“Tạisaokhông?”ôngphólãnhsựnói,vàquaynhìnôngcai.“Ngủquágiờ,thưangài.Nếuănsẽđếnmuộn.”“Ồ, thế thì ta phải làm thế nào chú nhỉ. Ông cai, nhờ ông nói với bà

Hendersonchođemmộtquảtáohaycáigìđó.”“Vâng,thưangài.”Wladekcùngôngphólãnhsựchầmchạpbướctheohànhlangđiraphía

cửasứquán,rồiđitiếpquasânrảisỏiramộtchiếcxeđỗbênngoài.ĐólàchiếcxeAustin,mộttrongnhữngchiếcxehiếmcóởThổNhĩKỳvàcũnglàlầnđầutiênWladekđượcngồitrênmộtchiếcxeriêng.AnhlấylàmtiếcphảirờisứquánAnh.Đâylànơiantoànđầutiênmàtừbaonhiêunămnayanhmớicảmthấyđược.Anhkhôngbiết làsuốtđờimìnhcòncódịpnàođượcngủ một đêm nữa trên chiếc giường như ở đó nữa không. Ông cai chạyxuốngngồivàotaylái.ÔngđưaWladekmộtquảtáovớivàitấmbánhcònnóng.

“Cậuănđivàđừngđểvãiraxenhé.Bàbếpgửilờichàocậuđấy.”Chiếcxetừtừchạyquanhữngphốđôngđúcvànóngnực.Tốcđộnhư

ngườiđibộ.NgườiThổNhĩKỳ luôn luôncho rằngchẳngcógì có thểđinhanhhơnmộtconlạcđà,vìvậyhọcũngkhôngtránhđườngchochiếcxeAustinđilênlàmgì.XemởtấtcảcáccửakínhmàWladekvẫnthấynóngđếnngạtthở,nhưngôngPrendergastthìvẫncứtỉnhnhưkhông,khônghềtỏrakhóchịugì.Wladekchúingườivàosauxe,sợcóaiđãchứngkiếnsựviệchômtrướcvànhậnratrongxecóthểlạihôhoánlênchăng.ChiếcxeAustinnhỏ và sơn đen đỗ lại trướcmột ngôi nhà nhỏ đã cũ có biển đềLãnhSựQuánBaLan.Wladekcảmthấyxúcđộngphalẫnvớithấtvọng.

Cảbangườibướcxuốngxe.“Hạttáođâu,cậubé,”ôngcaihỏi.

“Tôiănrồi.”Ôngcaicườirồigõcửa.Mộtngườiđànôngnhỏbé,tócđen,cằmvuông

vàcóvẻthânmậtramởcửa.Ôngtamặcáosơmingắntay,ngườisạmđen,rõrànglàdocáinắngThổNhĩKỳ.ÔngtanóitiếngBaLan.Đâylànhữngtiếngmẹđẻđầu tiênWladekđượcnghe thấykể từhôm rời trại giamđếnnay.

Wladeknhanhchóngtrảlờingayvàgiảithíchtạisaoanhđếnđây.ÔngtaquaysangôngphólãnhsựAnh.

“Xinmờiôngđilốinày,ôngPrendergast,”ôngtanóitiếngAnhrấtthạo.“Ôngđíchthânđưacậubéđếnđây,thậtlàquýhóaquá.”

HọtraođổivớinhauvàicâungoạingữlịchsựrồiôngPrendergastvàôngcai ravề.Wladeknhìn theohọ,cốnghĩ raxemcâu tiếngAnhnàođầyđủhơnchữ“cảmơn”không.

ÔngPrendergastthânmậtxoalênđầuWladek.ÔngratheoôngCairồinháymắtnóivớiWladek.

“Chúc chúmaymắn nhé.Chúa phù hộ cho chú được hưởngmaymắnđấy.”

ÔnglãnhsựBaLantựgiớithiệutênmìnhlàPawelZaleski.WladeklạimộtlầnnữakểlạicâuchuyệncủamìnhvàanhthấymôtảbằngtiếngBaLandễhơn tiếngAnhnhiều.PawelZeleski yên lặngnghe anhnói, và lắc đầubuồnbã.

“Tội nghiệp chú quá,” ông khẽ nói. “Chú còn trẻ thếmà đã phải chịuđựngquánhiềucáiđaukhổcủađấtnước ta.Bâygiờphải làmgìchochúđây?”

“TôiphảitrởvềBaLanđểđòilạicáilâuđàicủatôi,”Wladeknói.“BaLanư?”PawelZeleski nói. “Đó làđâu?Mảnhđất chúđã sốngấy

hiệnnaycònđangtranhchấp,vàchiếnsựcònđangnổragiữangườiBaLanvớingườiNga.TướngPilsudskicònđanglàmmọicáchđểbảovệtoànvẹnlãnhthổcủatổquốcchúngta.Nhưngnếuchúngtalạcquanthìsẽlàđiênrồ.ỞBaLanbâygiờchẳngcònchútgìchochúđâu.Không,điềutốtnhấtchochúbâygiờlàbắtđầumộtcuộcsốngmớihoặcởAnhhoặcởMỹ.”

“NhưngtôikhôngmuốnsangAnhhayMỹ.TôilàngườiBaLan.”“ChúvẫncứlàngườiBaLan,Wladekạ.Dùchúquyếtđịnhsốngởđâu

thì cũngchẳngai lấyđiđượccáidanhnghĩađócủachú.Nhưngchúphảithựctếđốivớicuộcsốngcủamình,màcuộcsốngấybâygiờmớichỉlàbắtđầuthôi.”

Wladekcúiđầuthấtvọng.Anhđãphảitrảiquatấtcảnhữngđiềutrênđâyđểrồibâygiờđượcnghenóilàsẽchẳngbaogiờtrởlạivớiquêchađấttổnữahaysao?Anhcốnínkhóc.

PawelZaleskiquàngtayômlấyvaianh.“Chúđừngbaogiờquênrằngchúlàmộttrongnhữngngườimaymắnđã

có thể trốn thoát và sống sót được. Chú chỉ cần nhớ đến ông bạn bác sĩDubienđểthấyrằngcuộcsốngcóthểnhưthếnào.”

Wladekkhôngnóigì.“Bâygiờchúphảigạtbỏtấtcảnhữngchuyệnquákhứlạiphíasau,vàchỉ

nênnghĩđến tương lai thôi.Có thể, trongđời chú,mộtngàykia lại trôngthấyđấtnướcBaLanđứngdậy,màđiềuđóthìaicũngmongmuốnlắm.”

Wladekvẫnimlặng,khôngnóigì.“Nhưngthôi,chúkhôngcầnphảicóngaymộtquyếtđịnhgì,”ônglãnhsự

thânmậtnói.“Chúcóthểởlạiđâymuốnbaolâucũngđược,rồisẽtínhđếntươnglaicủachúsau.”

CHƯƠNG 10

TươnglailàđiềuAnnelấylàmlongại.Mấythángđầulấynhaulàhạnhphúc. Chị chỉ hơi phiền về chuyệnWilliam mỗi lúc một tỏ ra không ưaHenry, còn anh chồng mới của chị xem ra cũng chưa thể làm việc ngayđược.Henrycóphầnnàokhôngyên,giảithíchchoAnnebiếtlàđếnbâygiờanhvẫncònbịchiếntranhlàmchochệchchoạc,vàanhkhôngmuốnvộivãlaovàomộtcáigìđóđểrồibịkẹtsuốtcảđời.Chịnghenóithếkhôngthông,vàcuốicùngthìhaingườibắtđầucãilộn.

“Emkhônghiểutạisaoanhkhôngthểtiếptụccáinghềkinhdoanhnhàđấtmàanhđãthôngthạorồiấy,Henry.”

“Anhkhôngthể.Màcũngchưađếnlúc.Thịtrườngnhàđấtlúcnàykhôngcóvẻhứahẹngìlắm.”

“Gầnmộtnămnayanhvẫncứnóilạicâuđó.Khôngbiếtđếnbaogiờanhmớithựchiệnđược.”

“Nhấtđịnhchứ.Sựthựclàanhcầncóthêmchútvốnliếngnữamớikhởisựđược.Nếuemchoanhcóđượcíttiềncủaem,thìngayngàymaianhkhởisựđượcngay.”

“Điềuđólàkhôngđược,Henry.AnhbiếtnhữngđiềukhoảntrongdichúccủaRichardrồi.Chúngtalấynhaulàlậptứctrợcấpcủaembịchấmdứt,vàbâygiờthìchỉcònlạivốnriêngthôi.”

“Chỉcầnmộtchútđóthôilàgiúpchoanhlàmănđượcrồi,màemcũngđừngquênlàcáithằngbéyêuquýcủaemcòncótrênhaimươitriệutiềnủytháccủagiađình.”

“Hìnhnhưanhbiếtkỹvề tiềncủaWilliamlắmnhỉ,”Annenóivớimộtgiọngnghihoặc.

“Thôiđi,em.Emcũngphảichoanhđượclàmchồngcủaemchứ.Đừnglàmanhcảmthấynhưmìnhlàkháchtrongnhàcủachínhmình.”

“Vậytiềncủaanhđâu?Anhvẫnnóivớiemrằnganhcóđủtiềnlàmăn

rồikiamà.”“Emvẫnbiết làvềmặt tài chính thì anhkhông thểđứngvàohạngcủa

Richard được. Mà trước đây đã có lúc em nói rằng điều đó không quantrọng.Emvẫnsẽlấyanh,Henry,dùanhkhôngcómộtxunào,”anhnhạilạicáigiọngcủaAnne.

Annebậtkhóc.Henrytìmcáchanủi.Cảbuổitốichịnằmtrongvòngtaycủaanh,họbànđibànlạichuyệnấy.Annenghĩbụngmìnhlàmnhưvậythìkhôngphải làngườivợ,vàcũngkhông rộng rãigì lắm.Chịcónhiều tiềnhơnlàchịcần.Chẳnglẽchịkhôngtraođượcmộtítchongườiđànôngmàchịnguyệnđãtraocảcuộcđờimìnhchoanhtahaysao?Nghĩthế,chịđồngý cho Henry 100 nghìn đôla để anh thiết lập một văn phòng nhà đất ởBoston.Trongvòngmộttháng,Henryđãtìmđượcđịađiểmlàmvănphòngrấtđẹptrongkhuhiệnđạicủathànhphố,kiếmmộtsốnhânviênvàkhởisựlàmviệc.Chẳngbaolâuanhđãcónhữngmốiquanhệđượcvớinhữngchínhkhách quan trọng của thành phố và những vị kinh doanh nhà đất khác ởBoston.HọbàntánvớinhauvềchuyệnruộngđấtđangpháttriểnmạnhvàtỏracatụngHenry.Annekhôngquantâmlắmvềnhữngmốiquanhệxãhộiấy, nhưng Henry thì sung sướng và có vẻ như anh rất thành công trongnhữnghoạtđộngcủamình.

KhiWilliammườilămtuổithìanhđãhọcnămthứbaởtrườngSt.Paul,đứngthứsáutronglớpvàđứngđầuvềtoán.AnhcũngtrởthànhmộtnhânvậtđangnổitrongHộiTranhLuận[4].Mỗituần,anhviếtthưvềchomẹmộtlầnđểbáocáovềviệchọchànhcủamình.ThưnàoanhcũngchỉđềngoàibìlàbàRichardKane,khôngthừanhậnlàcóHenryOsborne.Annephânvânkhôngbiếtcónênnhắcnhởđiềuđóvớiconkhông.Mỗibuổisángthứhai,chị cẩn thận rahòm thưđể lấy thư củaWilliamgửivề, cốt để choHenrykhỏi trông thấy chữ đề trên phong bì. Chị vẫn hy vọng là đến một lúcWilliamsẽ thấy thíchHenry.Nhưng rõ rànghyvọngđó làkhông thực tế,nhấtlàkhiviếtthưvềnhàWilliamcómộtlầnxinphépmẹchoanhcùngđinghỉhèvớingườibạnlàMatthewLester,lúcđầulàđitrạihèởVermontvàsauđólàvềvớigiađìnhcủaLesterởNewYork.YêucầuđócủaanhlàmchoAnnethấyđaubuồn,nhưngrồichịcũngđànhchấpnhậnvàHenryhìnhnhưcũngtánthànhnhưvậy.

WilliamrấtghétHenryOsbornevàcứnuôitronglòngsựcămgiậnấymàkhôngbiếtmìnhphảilàmthếnào.AnhmừngthầmlàHenrykhôngbaogiờđến trường thăm anh.Anh không thể nào chịu được để cho các bạn kháctrôngthấymẹanhđivớiconngườiấy.AnhlấylàmkhổtâmphảisốngvớiHenryởBoston.

Lầnđầutiênkểtừsaukhimẹanhtáigiá,Williamnóngruộtmuốnchonhữngngàynghỉhèđếnsớm.ChiếcxePackardcủanhàLestercóngườiláivàchạyrấtêmđưaWilliamvàMatthewđếntrạihèởVermont.Trênđườngđi,MatthewbỗnghỏiWilliamlàởtrườngSt.Paulraanhsẽlàmgì.

“Lúc ra trường,mìnhsẽđứngđầu lớp, là trưởng lớp,vàmìnhsẽgiànhđượcgiải thưởnghọcbổngHamiltonvề toánđể lênHarvard,”Williamtrảlờikhônghềlúngtúng.

“Tạisaolạiquantrọngthế?”Matthewngớngẩnhỏi.“Bốmìnhngàyxưađạtđượccảbađiềuấy.”“Vậykhinàocậulàmđượcnhưthế,mìnhsẽgiớithiệucậuvớibốmình.”Williammỉmcười.Haianhchàngthanhniênnàysốngsáutuầnvuivẻvàhoạtđộngsôinổiở

Vermont, từđánhcờđếnđábóng.Hếtkỳnghỉởđây,họlạiquayvềNewYorksốngnốtmộtthánghènữavớigiađìnhLester.

Ngườiquảngiađứngsẵnởcửađónhọ.ÔngtagọiMathewlà“ông”.Mộtcôgáimườihaituổimặtđầytànnhangthìgọianhlà“béo”.Williambuồncười,vìbọnanhthìgầy,màchínhcôtamớibéo.Côgáicườinhebộrănggầnnhưbịthết.

“Chắccậukhông tin rằngSusan làemgáimìnhđâunhỉ,”Matthewnóivớimộtvẻkhinhthườngcôem.

“Không, mình không biết,” William nói và nhìn Susan cười. “Cô emtrôngcònxinhhơncậunhiều.”

Từđótrởđi,côtarấtquýWilliam.Williammới gặp bốMatthew đã thích ông ta ngay. Anh thấy ông có

nhiềucáirấtgiốngvớibốmìnhtrướckia.AnhđềnghịngayvớiôngCharlesLesterchoanhđượcxemngânhànglớnmàônglàmchủtịch.CharlesLester

suynghĩmãivềyêu cầuđó của anh.Xưanay chưa cóđứanhỏnàođượcphépvàođếnkhuvực17phốBroadbaogiờ,kểcảchínhconông.ÔngbènlàmnhưmọinhàngânhàngkháclàchiềuchủnhậtđưaanhđiquanhcáctòanhàởphốWallvậy.

Williamphảihoamắtvềnhữngcơquanlàmviệc,nhữngcửacuốn,phòngngoạihối,phònghọpcủacácvịlãnhđạovàvănphòngcủachủtịch.NhữnghoạtđộngngânhàngcủanhàLestercònrộngrãisôinổihơnnhiềusovớinhàKane&Cabot. Qua tài khoản đầu tư rất nhỏ củamình,William vẫnnhậnđượcbảnsaobáocáohàngnămvàanhbiếtrằngnhàLestercòncóvốnhơn rấtnhiềusovớinhàKane&Cabot.Ngồi trênxe trởvềnhà,Williamyênlặngvàcóvẻrấttưlự.

“ThếnàoWilliam, cháuxemngânhàng có thíchkhông?”ÔngCharlesLestervuivẻhỏi.

“Ồ,thưaôngcó,”Williamđáp.“Cháuthíchlắm.”Ngừngmộtlát,anhmớitiếp:“ÔngLesterạ,mộtngàykiacháucũngmuốnlàmchủtịchngânhàngcủa

ông.”CharlesLestercười.Tốihômđóngồiănvớicácvịkháchmờiđếnnhà,

ôngcũngkể lại câunói củaWilliamKaneđốivớiCông tyLestervàmọingườicườiran.

ChỉcóWilliamthìkhôngnghĩrằngđólàmộtcâuđùa.

○○○

AnnerấtlạthấyHenrylạivềđòichịbỏthêmtiềnranữa.“Tiềnnàycũngvữngnhưngôinhàvậy,”anhtađảmbảovớichị.“Emcứ

hỏiAlanLloydxem.Làchủtịchngânhàngthìbaogiờôngấychảnghĩlợitứccủaemlàchuyệnhàngđầu.”

“Nhưngcònhaitrămnămmươinghìn?”Annehỏi.“Mộtcơhộituyệtvời,emơi.Emphảicoiđónhưmộtkhoảnđầutưmà

tronghainămnósẽtănggấpđôi.”

Saumộthồicãilộnvớinhaunữa,Annelạiphảiđồngý,vàcuộcsốnglạivuivẻnhưcũ.Lúckiểmtralại tàikhoảncủamìnhtrongngânhàng.Annethấyvốnđã tụtxuốngcòncómột trămnămmươinghìn.Nhưngchị cũngthấyhìnhnhưHenryvẫnlàmănvớinhữngngườitửtếvàthuchiđâurađấy.ChịđemvấnđềrabànvớiAlanLloydbênnhàKane&Cabot,nhưngnghĩthếnàolạithôi,vìnhưvậysẽcónghĩalàchịkhôngtinởngườichồngmàchịmuốnđểchomọingườitôntrọng.Vảlại,HenrycũngđãchẳngđưarađềnghịấynếunhưanhtakhôngchắcchắnlàvụvaymượnnàykhôngđượcsựtánthànhcủaAlan.

AnnecũngbắtđầuthămbácsĩMacKenzievàhỏixemchịcóhyvọnggìđẻ được nữa không, nhưng bác sĩ vẫn khuyên chị là không nên.Với tìnhtrạnghuyếtápcaođãlàmchochịsẩythailầntrước,AndrewMackenziechorằngởcái tuổibamươi lămthìAnnekhôngnênnghĩđếnchuyện làmmẹmộtlầnnữa.Anneđemvấnđềbànvớicácbànộingoạithìcáccụhoàntoànnhất trí với ý kiến của bác sĩ.Cả hai cụ, chẳng aimuốn quan tâmgì đếnHenry,vàcáccụlạicàngkhôngmuốnnghĩđếnchuyệnmaikiamộtđứaconđẻramangdònghọOsbornelạiđòiđượchưởngtàisảncủahọnhàKane,màlúcđócáccụđãđicảrồithìlàmsao.Anneđànhchịulàmmẹcủamộtđứaconvậy.Henrythìlấythếlàmtứcgiận,bảochịlàđồphảnbội.AnhtanóigiánhưRichardcònsống thì chịđãđẻnữa rồi.Chịnghĩbụngkhôngbiếtmìnhyêuaihơn.ChịcốlàmchoHenryyênlòng,thầmmongchocôngviệccủaanhtakhấmkhálênvàlúcnàocũngbậnrộnđểquênđi.Anhtathườngởlạicơquanlàmviệcrấtkhuya.

VàomộtngàythứhaithángMười,tứclàsaungàynghỉcuốituầnkỷniệmhai năm họ cưới nhau,Anne nhận đượcmấy lá thư củamột “người bạn”khôngkýtên,báochochịbiếtlàHenryđivớinhữngngườiphụnữkhácởchungquanhBoston,đặcbiệtđivớimộtbàmàtrongthưkhôngtiệnnóitên.Lúcđầu,Anneđốtngaynhữngbứcthưấy.Mặcdầunólàmchịbănkhoănlolắng,chịvẫnmongđó là lá thưcuốicùng.ChịcũngvẫnkhôngcóđủcanđảmnóilênchuyệnđóvớiHenry,nếunhưkhôngcóviệcHenrylạiđòichịbỏranốtsốtiền150.000đôlacònlạicủachị.

“Anhsẽmấthếttoànbộsốvốnliếngnếunhưkhôngcóđượcsốtiềnấybâygiờ,Anne.”

“Nhưngtấtcảemchỉcòncó thế thôi,Henry.Nếubâygiờđưachoanhnữathìemkhôngcòngìhết.”

“Riêngngôinhànàythôiđãđánggiátrênhaitrămnghìn.Ngàymaiemcóthểđemcầmnóđược.”

“NgôinhànàylàcủaWilliam.”“William,William,William.BaogiờcũngchỉcóWilliamcảntrởhếtcả

côngviệccủatôi,”Henryquátlênvàvùngvằngđira.Mãiđếnsaumườihaigiờđêmanhtamớiđivề,tỏvẻhốihận,nóilàđáng

lẽkhôngnênđụnggìđếntiềncủachịnữa,vìdùsaohaingườicũngcònrấtyêunhau.Annengheanhnói thế rấtyên tâm, rồiđếnkhuyahaingười lạilàmtìnhvớinhau.Sánghômsau,chịký luônvào tờséc150.000đôla,cốquênđirằngmìnhchẳngcònmộtđồngnàonữađểchoHenrycóthểtiếptụctheođuổivụlàmăncủaanhta.ChịcũnghơilạthấyyêucầucủaHenrylầnnàyđúngvớisốtiềncònlạitronggiatàichịđượchưởng.

Thángsauđó,Annetắtkinh.BácsĩMacKenzierấtlongạinhưngkhôngbiểulộramặt.Cáccụbàthì

hoảnghốtvàloramặt,nhưngHenrythìsungsướngvàbảoAnnerằngđólàđiềutuyệtdiệunhấttrongcảđờianhta.Anhtacònđồngýxâymộtkhoanhichobệnhviện,điềumàtrướcđâyRichardđãđịnhlàmkhichưaquađời.

KhiWilliamnhậnđượctinđó,anhngồisuynghĩsuốtcảbuổitối,ngaycảvớiMatthewanhcũngkhôngdámnóigìvềđiều longạiấy.Sáng thứbảysauđó,đượcphépcủaôngchủnhàtrọ,ôngRaglanNóngTính,anhđixelửalênBoston.Đếnnơi,anhrútmộttrămđôlatrongquỹtiếtkiệmrồiđếnvănphòngluậtsưCohenvàYablonsởphốJefferson.ÔngThomasCohen,mộtngười cao lớn, xương xương và có chiếc cằm bạnh, rất ngạc nhiên thấyWilliambướcvàovănphòngôngta.

“Tôichưabaogiờtiếpmộtngườimườisáutuổinhưthếnày,”ôngCohennói.“Vớitôithìchuyệnnàylàrấtmớiđây.”

Ôngtangậpngừngnói:“ÔngKane.”Ôngtathấynói“ôngKane”nóngườngngượngthếnàoấy.“Chatôi,”Williamnói,“làmộtngườirấtkhâmphụcnhữngthànhtựucủa

dântộcHibruvàđặcbiệtquýtrọnghãngcủaôngvìôngđứngrabênhvựcchođốithủcủachatôi.TôicónghechatôivàôngLloydnhắcđếntênôngrấtnhiềulần.Vìvậymàhômnaytôitìmđếnông,chứkhôngphảiôngtìmtôi.Nhưvậyôngđủtinđượcchưa?”

ÔngCohenlậptứcgạtbỏchuyệntuổicủaWilliamsangmộtbên.“Đúngthế,đúngthế.TôinghĩlàphảicoicontraicủaRichardKanenhư

mộtngườingoạilệ.Nào,bâygiờtôicóthểgiúpanhđượcgìđây?”“Tôimuốnđượcôngtrảlờichotôibacâuhỏi,thưaôngCohen.Mộtlà,

tôimuốnbiếtnếumẹtôi,tứcbàHenryOsborne,đẻramộtđứacon,dùlàtraihaygái,thìđứaconđócóquyềnhợpphápgìđốivớigiatàiủytháccủagiađìnhKane hay không.Hai là, tôi có nghĩa vụ gì vềmặt pháp lý với ôngHenryOsbornechỉvìôngấylấymẹtôihaykhông?Vàbalà,đếntuổinàothìtôicóquyềnđòiôngOsbornephảirờikhỏingôinhàcủatôitrênquảngtrườngLuisburdởBoston?”

NgòibútcủaôngCohenchạyrấtnhanhtrênmảnhgiấyđểtrướcmặt,làmbắncảmấygiọtmựcxanhlênmặtbànvốnđãcónhiềuvếtmựcrồi.

Williamđặtmộttrămđôlalênmặtbàn.Ôngluậtsưsửngsốtnhưngvẫncầmđồngtiềnlênđếm.

“Xin ông dùng tiền cho thận trọng, thưa ông Cohen. Lúc ra trườngHarvard,tôisẽcầnđếnmộtluậtsưgiỏi.”

“AnhđãđượcnhậnvàotrườngHarvardrồiư?Tôixinchúcmừng.Tôihyvọngcontraitôicũngsẽđượcvàođó.”

“Không,tôichưavào,nhưngtronghainămnữatôisẽvào.MộttuầnnữatôisẽtrởlạiBoston,thưaôngCohen.Nếutrongđờitôicònnghethấyainóiđếnchuyệnnàyngoàiôngra,thìcoinhưquanhệgiữaôngvớitôichấmdứttạiđây.Xinchàoông.”

LẽraThomasCohencũngphảichàolại,nhưngôngchưakịpthốtralờinàothìWilliamđãrangoàivàcánhcửađãkhépsaulưnganhrồi.

Bảyngàysau,WilliamtrởlạivănphòngluậtsưCohenvàYablons.“A, chào ôngKane,” Thomas Cohen nói, “rất mừng gặp lại ông. Ông

uốngcàphêchứ?”

“Khôngạ,xincảmơnông.”“TôichongườiđimuaCoca-colavềnhé?”MặtWilliamphớttỉnh.“Thôitalàmviệcvậy,”ôngCohennóivớivẻhơilúngtúng.“ÔngKane,

chúngtôiđãchođiđiềutravớisựgiúpđỡcủamộtsốngười.Nhữngcâuhỏicủaôngnêurakhônghoàntoànthuộcvềlĩnhvựckinhviện.Tôinghĩlàcóthểcóđượcnhữngcâutrảlờichắcchắnchotấtcảnhữngcâuhỏiôngnêura.ÔnghỏinếunhưđứaconmàmẹôngđẻrachoôngOsbornethìđứaconđócóđượcquyềnhưởnggìtàisảncủahọKanehaykhông,haynóiđúnghơnlàtàisảnđượcủythácdochaôngđểlại.Câutrảlờiđơngiảnlàkhông,nhưngcốnhiênbàOsbornevẫncóthểđểmộtphầntrongsốnămtrămnghìnđôladochaôngđểlạichobàvàbàmuốnđemnóchoaithìtùy.”

ÔngCohennhìnlên.“Tuynhiên,ôngKaneạ,cólẽôngcũngmuốnbiếtrằngmẹôngđãrúthết

toànbộsốtiềnnămtrămnghìntrongtàikhoảnấycủabàởngânhàngKane&Cabottrongmườitámthángquarồi,nhưngchúngtôithìkhôngsaotìmrađượclàsốtiềnấyđãđượcdùngnhưthếnào.Rấtcóthểlàbàấyđãquyếtđịnhgửisốtiềnấysangmộtngânhàngkhác.”

Williamtỏvẻkhóchịu.ĐólàdấuhiệuđầutiêncủasựmấtbìnhtĩnhmàThomasCohenthấyđượcởanh.

“Khôngcólýgìbàấylàmthế,”Williamnói.“Sốtiềnđóchỉcóthểvàotaymộtngười.”

Ông luật sưngồi imchờanhnóinữa.NhưngWilliamchững lạikhôngnóigìthêm.ÔngCohenlạitiếptục.

“Trảlờichocâuhỏithứhaicủaông:ôngkhôngcóbấtcứnghĩavụgì,dùlàcánhânhayphápnhân,đốivớiôngHenryOsbornehết.Theonhữngđiềukhoảntrongdichúccủachaông,thìmẹônglàngườiđượcủythácquảnlýnhàđấtcùngvớiôngAlanLloydvàbàJohnPrestonlànhữngchamẹđỡđầuhãycònsống,chođếnkhiônghaimươimốttuổi.”

Thomas Cohen lại nhìn lên, William không biểu lộ gì trên mặt. ÔngCohenbiếtnhưvậylàcứtiếptụcnóinốt.

“Vàthứba là:Ôngkhông thểnàođuổiđượcôngOsbornerakhỏingôinhàtrênđồiBeaconchừngnàoôngtavẫncònlấymẹôngvàtiếptụcsốngvớibàấy.Khinàomẹôngchếtthìngôinhànàytựnhiênthuộcvềông.Đếnlúcđó,nếuôngtacònsống,thìôngcóthểyêucầuôngtađiđược.Tôinghĩnhưvậylàđãtrảlờiđượchếtnhữngcâuhỏicủaôngrồiđó,ôngKane.”

“Xincảmơnông,ôngCohen,”Williamnói.“Tôicảmtạôngvềhiệuquảvàsựkínđáocủaôngtrongvấnđềnày.Bâygiờ,xinôngchobiếttôiphảitrảôngbaonhiêutiền?”

“Một trăm đôla thì không hoàn toàn bao được hết công việc này, ôngKaneạ.Nhưngchúngtôitinởtươnglaicủaông,và…”

“Tôikhôngmuốnmangơnđốivớibấtcứai,thưaôngCohen.Xinôngcứcoitôinhưmộtngườimàkhôngbaogiờôngcònphảibậntâmđếnnữa.Nhưvậytôicònthiếubaonhiêu,xinôngcứchobiết.”

ÔngCohensuynghĩmộtlúcrồinói:“Nếuvậythìchúngtôitínhônghaitrămhaimươiđôla.”Williamrúttrongtúirasáutờbạc20đôlađưachoôngCohen.Lầnnày,

ôngluậtsưkhôngđếmnữa.“Tôirấtcảmơnônggiúpđỡ,thưaôngCohen.Tôitinchắcrằngchúngta

sẽcòngặpnhaunữa.Xinchàoông.”“XinchàoôngKane.Tôicóthểnóimặcdầuchưacóvinhdựđượcgặp

ngườichakínhyêucủaôngtrướcđây,nhưngđượclàmviệcvớiôngthìtôitintưởngnhưđãcóvinhdựđórồi.”

Williammỉmcườivàdịugiọngxuống.“Xincảmơnông.”

○○○

Đểchuẩnbịchođứatrẻrađời,Annelúcnàocũngbậnrộn.Chịthấydễmệtvàcứlàmgìmộtchútlàlạinghỉ.MỗikhichịhỏiHenryxemlàmănthếnào,anhtađềucósẵnnhữngcâutrảlờicólýđểlàmchịyêntâmmọithứđâuvàođấy,nhưngkhôngchochịbiếtbấtcứmộtchitiếtcụthểnào.

Rồiđếnmộtbuổisánglạicónhữngbứcthưnặcdanhgửiđến.Lầnnày,thưviếtrõràngtêntuổinhữngngườiđànbàvàcảnhữngchỗmàhọđivớiHenry.Anneđốtngaynhữngthưđómàkhôngcầnnhớnhữngchỗnào.Chịkhôngmuốntinlàchồngchịlạicóthểkhôngtrungthànhtronglúcchịmangthainhưvậy.HẳnlàcóaiđóghenghétgìđóđốivớiHenrynênhọphảibịarathếthôi.Nhữngthưnặcdanhấyvẫntiếptụcgửiđến,đôikhicónhữngtênmớiđượcnêulên.Annevẫncứhủyđi,nhưngbâygiờnóbắtđầukhiếnchịphảibậntâm.Chịmuốnđemchuyệnđótâmsựnhưngkhôngnghĩrađượccóthểnóivớiai.Cáccụbàmànghethấychuyệnnàyhẳnsẽhoảngloạncảlên,màvốncáccụđãsẵncóthànhkiếnvớiHenryrồi.AlanLloydởngânhàngthìkhôngthểhiểuđượcchuyệnnàyvìôngtachảlấyvợbaogiờ,cònWilliamthìlạiquátrẻ.Khôngcóaithíchhợpđểnóichuyện.Annenghĩđếnviệc đi hỏi một bác sĩ khoa tâm thần sau khi nghe một bài giảng củaSigmund Freud[5], nhưng rồi chị lại nghĩ một người của dòng họ Cabotkhôngbaogiờcóthểđemchuyệnriênggiađìnhranóivớingườihoàntoànxalạđược.

Vấn đề cuối cùng đã đi đếnmột tình hìnhmàAnne không tính trướcđược.Trongmộtbuổisángthứhai,chịnhậnđượcbaláthư.Mộtláthưnhưmọikhi,WilliamgửivềđềchobàRichardKanevàhỏixemanhcóthểđinghỉhèvớibạnMatthewLesterđượcnữakhông.MộtthưnặcdanhnữanóiHenryđangcóchuyệndandíuvớiMillyPreston.CònláthưthứbalàcủaAlanLloyd,chủtịchngânhàng,viếtnhắnchịgọiđiệnthoạivàhẹnngàychoôngtagặpcóchútviệc.Annemệtmỏingồixuốngđọclạimộtcáchkhiếnchịnhóiđau.ChịlấylàmbuồnthấyconmuốnđinghỉhèvớiMatthewLesterhơn.TừkhichịtáigiálấyHenry,haimẹconmỗingàymộtcáchbiệt.BứcthưnặcdanhnóiHenryđangdandíuvớingườibạnthânnhấtcủachịlàđiềuchịkhócóthểkhôngbiếtđến.AnnekhôngthểkhôngnhớrằngchínhMillylàngườiđãgiớithiệuchịvớiHenry,vàcũnglàmẹđỡđầucủaWilliam.BứcthưthứbacủaAlanLloyd,hiệnnayđãlàchủtịchcủangânhàngKane&CabotsaukhiRichardquađời,khiếnchịrấtphânvân.BứcthưduynhấtchịnhậnđượccủaAlantrướcđâylàthưchiabuồnvềcáichếtcủaRichard.Chịngờrằngthưnàychỉcóthểbáotinbuồnhơnnữamàthôi.

Chị gọi điện thoại chongânhàng.Tổngđài chuyển cuộcgọi ngay cho

chị.“Alan,ôngmuốngặptôiphảikhông?”“Vâng,chịạ.Tôimuốntraođổimộttí.Chịthấylúcnàotiện?”“Cóphảitindữkhôngđấy?”Annehỏi.“Khônghẳnđâu, nhưng tôi khôngmuốnnói trênđiện thoại.Không có

điềugìkhiếnchịphảilođâu.Chịcóthểăntrưavớitôiđượckhông?”“Đượcchứ,Alan.”“VậytasẽgặpởnhàhàngRitzvàomộtgiờ.Chốcnữagặplạichịnhé.”Mộtgiờ.Từđâyđến lúcđóchỉcònba tiếng.Ócchịnghĩ luẩnquẩn từ

AlanđếnWilliamđếnHenrynhưngrồidừnglạiởMillyPreston.Cóthểlàthậtchăng?Annequyếtđịnhđitắmnướcnóngấmmộtlúclâurồimặcbộáomớivàongười.Nhưngkhông thayđổigìđược.Chịcảmthấymìnhđãbắtđầubệulên.Dadẻ,taychântrướcđâythonthảlịchsựlàthế,bâygiờđãtrởnênphụcphịchvàcónhữngnốttímđỏ.Chịlosợkhôngbiếtđượckhiđẻthìngườichịsẽra thếnàonữa.Chịnhìnmình tronggươngthởdàivàcốsửasanglạibềngoàichodễtrônghơnmộtchút.

“Trôngchịxômlắmđấy,Anne.Giánhư tôikhôngphải làmộtanhgiàđộcthânthìtôisẽtántỉnhchịngaymàkhônghềxấuhổchútnào,”nhàngânhàngcóbộtóctrắngnóivàhônvàohaibênmáchị,làmnhưmộtôngtướngngườiPháp.Ôngtađưachịvàongồiởbànmình.

ChiếcbàntronggócphòngấylàchỗchuyêndànhchoôngchủtịchngânhàngKane&Cabotkhinàoôngkhôngăntrưaởngaycơquan.TrướckiaRichard đã làm như vậy và bây giờ đến lượtAlan Lloyd.Đây là lần đầuAnnengồiănởbànvớimộtngườikhác.Nhữngngườiphụcvụnháonhácchạyrachạyvàonhưngkhônglàmgìảnhhưởngđếnhaingườinóichuyện.

“Cònbaolâunữachịđẻ,Anne?”“Ồ,phảicònbathángnữa.”“Tôihyvọnglàkhôngrắcrốigì.Tôinhớlà…”“Bácsĩvẫngặptôimỗituầnmộtlầnvàcứnhănnhóvềchuyệnhuyếtáp,

nhưngtôithìkhôngloquáđángnhưthế.”“Àthếthì tôimừngchochị,”ôngtanóivàsờvàotaychịnhưmộtbậc

chachú.“Nhưngtôithấychịcóvẻmệtmỏiđấy,chịđừngcólàmcáigìquánhiều.”

AlanLloydkhẽgiơtayrahiệu.Mộtngườihầubànđếnngaybêncạnhvàhaingườigọimónăn.

“Annenày,tôimuốnchịchomộtvàilờikhuyên.”AnnerấtbiếtAlanLloyd làngườicó tàingoạigiao.Chẳngphảiông ta

ngồi ăn trưa với chị để mà nghe chị khuyên đâu. Hẳn là ông ta đến đểkhuyênchịđiềugìđóthìđúnghơn.

“ChịcórõnhữngchươngtrìnhnhàđấtcủaHenrytiếnhànhnhưthếnàokhông?”

“Không, tôi không biết,” Anne đáp. “Tôi chả bao giờ muốn dính đếnnhữngcôngviệclàmăncủaHenrycả.Ôngcũngnhớđấy,tôikhôngdínhgìđếnnhữnghoạtđộngcủaRichard.Nhưngsao?Cóchuyệngìđángphải longạiphảikhông?”

“Không, không, chúng tôi ở ngân hàng thì không biết là có chuyện gìđánglocả.Tráilại,chúngtôibiếtlàHenryđangcóyêucầukýkếtmộthợpđồnglớnvớithànhphốđểxâydựngmộttổhợpbệnhviệnmới.Tôihỏichịthếlàvìanhấycóđếnngânhàngvaymộtkhoảnnămtrămnghìnđôla.”

Annechoángngười.“Tôibiếtlàchuyệnđólàmchịngạcnhiên,”ôngtanói.“Chúngtôibiếtlà

trong tàikhoảndự trữcủachịcònkhoảngdướihaichụcnghìn, thếmàsốtiềnrútratheotênchịthìđãquámườibảynghìnrồi.”

Annebỏthìasúpđangănxuốnghoảnghốt.Chịkhôngngờtìnhhìnhđếnmứcnhưvậy.Alancóthểthấyrõlàchịđanghoangmang,thấtvọng.

“Nhưngbữaănnàykhôngphải làđểnóichuyệnđó,Anne,”ông tavộitiếpngay.“Ngânhàngsẵnsàngchịuhụttiềnvớichịchođếnhếtđời.TiềnủytháccủaWilliammỗinămđãcólãisuấtđếnhơnmộttriệuđôla,vìvậytiềnrútquámứccủachịsẽchẳngcónghĩagì,ngaycảđếnnămtrămnghìnđôlamàHenryyêucầucũngkhôngquantrọngnếunhưđượcchịđồngý,vìchịlàngườiquảnlýhợppháptàisảncủaWilliam.”

“Tôi không biết là mình còn có quyền gì đối với tài sản ủy thác của

Williamcả,”Annenói.“Vớitổngsốtàisảngốcthìkhông,nhưngvềmặtpháplýmànóithìlãi

suấtcủanócóthểđầutưvàobấtcứcôngtrìnhnàođểlàmlợichoWilliam,vàcáiđóthìthuộcquyềnquảnlýcủachị,củatôivàcủaMillyPrestonvớitưcáchlàchamẹđỡđầuchođếnkhinàoWilliamhaimươimốttuổi.Bâygiờ,vớidanhnghĩachủtịchtàisảnủytháccủaWilliam,tôiđềnghịchịchuẩnychokhoảntiềnnămtrămnghìnấy.Millyđãbáochotôibiếtlàchịấyrấttánthành,nhưvậylàhaingườicóhaiphiếuthìýkiếncủatôisẽkhôngcógiátrịnữa.”

“MillyPrestonđãtánthànhrồiư?”“Rồi.Thếchịấychưanóichochịbiếtà?”Annekhôngtrảlờingay.“Vậyýkiếncủariêngôngthếnào?”Annenghĩmộtlúcrồihỏi.“Tôi thì tôichưabiếtnhững tàikhoảncủaHenry thếnào,vìanh tachỉ

mớibắtđầulàmviệcđượcmườitámthángthôi,vàanhtacũngkhônggiaodịchgìvớingânhàngchúngtôicả.Vìvậytôikhôngthểbiếtđượcthuchicủaanhtatrongnămnaythếnào,vàcũngkhôngbiếtanhtadựkiếntrongnăm1923sẽ thuvềđượcbaonhiêu.Tôichỉbiếtanh taxin làmhợpđồngxâydựngbệnhviệnmới,vàdưluậnđồnlàanhtalàmthật.Ôngquỹtrưởngcủatôibaogiờcũngchotôibiếtngaymỗikhicóchuyệnrútnhữngmóntiềnlớnởbấtcứtàikhoảnnào.Tôikhôngbiếtchịlấytiềnđóralàmgì,vảlạiđókhôngphảiviệccủatôi.ĐólàtiềnRichardđểlạichochịnênmuốntiêunhưthếnàolàtùychị.”

Cònchuyện lãi suất của tài sảnủy thác thì lại làchuyệnkhác.NếuchịquyếtđịnhrútranămtrămnghìnđểđầutưvàochocôngtycủaHenrythìngânhànglúcđósẽcóbổnphậnphảikiểmsoátsổsáchcủaHenry,vìđồngtiền lúc đó được coi như tiền đầu tư trong khuôn khổ tài sản William.Richard không cho những người được ủy thác cái quyền cho vay,mà chỉđược đầu tư nhân danhWilliam thôi. Tôi đã giải thích tình hình đó choHenrybiết.Nếuanhtachịuđầutưtheokiểunhưvậy,thìnhữngngườiđượcủythácsẽquyếtđịnhvềtỷlệlãisuấtthíchhợpchocôngtycủaHenryđốivớikhoảnnămtrămnghìn.CốnhiênWilliamcũngphảiđượcbiếtvềchuyện

chúngtalàmgìvớinhữngtiềnđó,vàcứmỗiquýcũngphảiđượcbáocáocủangânhàngnhưmọingườiđượcủythác.Riêngtôithìtôichắcchắnrằngsaukhinhậnđượcbáocáosắptới,Williamcũngsẽcóýkiếnriêngcủacậutavềvấnđềnày.Cólẽchịcũngthấylý thúnếubiếtrằngkểtừkhicậutamườisáutuổi,Williamthườngvẫngửivềngânhàngchochúngtôinhữngýkiếnvềmỗikhoảnđầutưmàchúngtôilàm.Lúcđầu,tôichỉxemthoángquanhữngýkiếnấythôi,nhưnggầnđâytôinghiêncứukỹthìthấyđólànhữngýkiếncầnđượctôntrọng.TôinghĩlàsaunàykhiWilliamcóchântrongbanlãnhđạothìcáingânhàngKane&Cabotnàyđốivớicậucóthểquánhỏ.

“Trước nay tôi chưa từng được ai hỏi ý kiến về tài sản ủy thác củaWilliamlàsaonhỉ,”Annebuồnbãnói.

“Ôi,chịvẫnđọcnhữngbáocáocủangânhànggửiđếnvàongàyđầucủamỗiquýđấychứ,vàbâygiờchịcũngcóquyềncủangườiđượcủythácđểchấtvấnvềtấtcảnhữngkhoảnđầutưnàonhândanhWilliamkiamà.”

AlanLloydrúttrongtúiramộtmảnhgiấynhưngkhôngnóigì,chờchongười hầu bàn rót rượu vang “Những đêm St.Georges” vào cốc đã.AnhbướcrakhỏimộtquãngrồiAlannóitiếp.

“William có khoảng trên haimươimốt triệu tiền được ngân hàng đemđầutưvớilãisuất4,5phầntrămchođếnkhicậutađầyhaimươimốttuổi.Cứmỗi quý chúng tôi lại đem lãi suất tái đầu tư vào chứng khoán và cổphiếu.Trướcnaychúngtôichưahềđầutưvàocáccôngtytưnhân.Anne,chịsẽngạcnhiênnghenóilàbâygiờchúngtôithựchiệntáiđầutưtrêncơsởmỗibênquyếtđịnhmộtnửa,tứclànămmươiphầntrămtheoýkiếndoWilliamđưara.Hiệnnay,chúngtôipháttriểnhơnWilliammộtchút.TonySimmons,giámđốcphụtráchđầutưcủangânhàng,đangrấtlấylàmkhoáivìWilliamhứa làcứnămnàonếuanh tavượt lênđượccậu tamườiphầntrămlàcậutasẽmấtchomộtchiếcxeRollss-Royce.”

“NhưngnếunhưWilliamthuacuộcthìthửhỏinólấyđâuramườinghìnđôlatrảchochiếcxeRolls-Royceấy,vìnókhôngđượcphépđụngđếntiềnủythácnếuchưađếnhaimươimốttuổi.”

“Tôichịukhôngbiết trả lờichocâuhỏiđónhư thếnào,Anne.Tôichỉbiếtcậutarấthãnhdiệnđếnthẳngchỗchúngtôirồi,vànếunhưkhôngthực

hiệnđược thì cậu tađãchẳngdámđánhcuộcnhưvậy.Chịđãcódịpnàoxemcuốnsổcủacậutabaogiờchưa?”

“Cuốnsổdocáccụtặngnóấyư?”AlanLloydgậtđầu.“Không,từkhinóđihọcxatôikhôngxemđếnnữa.Màtôicũngkhông

biếtcócònkhông.”“Cònđấy,”ôngLloydnói,“Tôisẵnsàngmấtmột thánglươngnếubiết

đượchiệnnaycậutagửingânhàngđượcbaonhiêu.Tôichắcchịcũngbiếthiệnnaycậu tagửi tiềnvàongânhàngLesterởNewYorkchứkhônggửichúngtôinữa.Tôicũngtinchắcrằngởđóhọkhôngcóngoạilệgìchocậuta,dùbiếtđólàconcủaRichardKane.”

“ConRichardKane,”Annenói.“Xinlỗi.Tôikhôngcóýmuốntỏravôlễđâu,Anne.”“Không,không,rõràngnólàconcủaRichardKanerồi.Ôngbiếtkhông,

ngay từkhi nómười hai tuổi, nóđãkhông thèmhỏi tôi lấymột xu.”Chịngừnglại.“TôinghĩcólẽtôiphảibáotrướcđểôngbiếtrằngnếunónghenóiphảiđầutưnămtrămnghìnđôlaủytháccủanóvàocôngtycủaHenrythìnósẽkhôngsẵnsàngchấpnhậnđâu.”

“Sao,haingườikhônghợpnhauà?”Alannhíulôngmàyhỏi.“Cólẽkhông.”Anneđáp.“Thếthìđángtiếc.NếuWilliamthựcsựphảnđốithìviệcchuyểnkhoản

sẽrấtphứctạp.Mặcdầucậutakhôngcóquyềnđốivớinhữngngườiđượcủy thác trướckhi đầyhaimươimốt tuổi, nhưng chúng tôi cũng cónhữngnguồntinchobiếtWilliamtìmđếnmộtluậtsưđểhỏixemtưcáchhợpphápcủacậutathếnào.”

“Trờiơi,”Annethốtlên,“ôngnóithậtđấychứ?”“Vâng,tôinóinghiêmtúcđấy.Nhưngchịkhôngcógìphảilongạihết.

Nói thậtra,chúngtôiởngânhàngnghenói thếcũngrất lạ,nhưngsaukhihiểuranguồngốcviệcđiềutranày, thìchúngtôicũngđãđánhtinchohọbiết là chúng tôi sẽ giữ kín.Rõ ràng là vìmột lý do riêng nào đó, cậu takhôngmuốntrựctiếphỏichúngtôi.”

“Trờiđất,”Annelạinói,“khôngbiếtnóbamươi tuổi thìrồisẽ thếnàonữa.”

“Điềuđócòntùy,”Alannói,“còntùyởchỗcậutacómaymắnđểyêuđượcmộtngườinàođángyêunhưchịhaykhông.Trướckia,sứcmạnhcủaRichardcũngởđómàra.”

“Alan,ônggiàmàkhéonịnhlắmnhé.ChúngtacóthểgáclạivấnđềnămtrămnghìnchođếnkhinàotôinóichuyệnvớiHenryđượcchăng?”

“Cốnhiên được chứ.Tôi đã bảo gặp chị là để xinmấy lời khuyên kiamà.”

AlangọicàphêvàthânmậtcầmlấytayAnne.“Chịnhớlàphảicẩnthậnvớisứckhỏecủamìnhđấynhé.Chịcònquan

trọnghơnnhiềusovớisốphậncủamấynghìnđôlađấy.”Vềđếnnhà,Annelậptứcthấylongạivềhaibứcthưchịnhậnđượclúc

sáng.SaukhiđãngheAlanLloydnói tấtcảvềđứaconmình,bâygiờchịthấytốthơnhếtlàđồngýđểWilliamcùngđinghỉhèsắptớivớiMatthewLester.

CáikhảnăngHenryvàMillydandíuvớinhaulàmộtvấnđềmàchịthấykhôngdễdàng tìmrađượcgiảiphápgì.Chịngồi trongchiếcghếdamàunâu,chiếcghếmàxưakiaRichardrấtthích,nhìnrabênngoàicửasổcómộtdảiđấttrồngnhữngbônghồngtrắngvàđỏ,chỉnghĩngợimànhưkhôngnhìnthấygì.Annethườngmấtrấtnhiềuthờigianmớiđiđếnmộtquyếtđịnhgì,nhưngđãquyếtđịnhrồithìchịkhôngmấykhiđảongượclạinữa.

Henry về nhà sớmhơnmọi tối và chị không thể không tự hỏi tại sao?Nhưngrồichịhiểurangay.

“AnhnghenóihômnayemăntrưavớiAlanLloydphảikhông?”Anhtavừabướcvàophòngănđãhỏingay.

“Aibảoanhthế,Henry?”“Anhcógiánđiệpkhắpnơi,”anhtavừanóivừacười.“Đúngđấy,Alanmờiemăntrưa.Ôngấymuốnbiếtemnghĩthếnàovề

việc cho phép ngân hàng đầu tư số tiền ủy thác năm trămnghìn đôla củaWilliamvàocôngtycủaanh.”

“Vậyemnóithếnào?”Henryhỏilại,cốlàmnhưkhônglolắnggì.“Embảoôngấylàđểbànvớianhxemđã.Nhưngtạisaoanhkhônghề

nóichoembiết làanhhỏingânhàng?BâygiờemmớingheAlannóimàngớcảngườira.”

“Anh tưởng là em không quan tâm gì đến chuyện kinh doanh, và anhngẫunhiênmàbiếtđượcrằngem,AlanLloydvàMillyPrestonđềulànhữngngườiđượcủythácvàmỗingườiđượcmộtphiếuvềquyếtđịnhvớitiềnđầutưcủaWilliam.”

“Làmsaoanhbiếtđược,”Annehỏi,“trongkhichínhemkhôngbiếtgìvềchuyệnđó?”

“Emyêuquý,emkhôngđọcmấybảntinnhỏkia.Anhthìcũngmãiđếngầnđâymớiđọc.VàcũngngẫunhiênmàMillyPrestonchoanhbiếtnhữngchitiếtvềchuyệnủythácnày.KhôngnhữngcôtalàmẹđỡđầucủaWilliammàcònlàmộtngườiđượcủythácnữa.Côtacũngngạcnhiêncóngườinóimớibiếtđược.Bâygiờtathửxemcóthểchuyểntìnhthếsangchỗcólợichomìnhđượckhông.Millynóinếuemđồngýthìcôtacũngủnghộanh.”

ChỉnhắcđếntênMillythôicũnglàmAnnethấykhóchịu.“Emkhôngnghĩ là chúng ta phải đụngđến tiền củaWilliam,” chị nói.

“Emchưabaogiờtrôngvàocáitàisảnủythácấycả.Cứđểmặcnóđấychongân hàng tiếp tục tái đầu tư tiền lãi như trước nay họ vẫn làm là yênchuyện.”

“Tạisaolạicóthểthỏamãnvớichươngtrìnhđầutưcủangânhàngtrongkhianhđangcócơhội làmănvới thànhphốvềhợpđồngxâydựngbệnhviện?Williamsẽthuđượckhốitiềnởcôngtycủaanh.ChắclàAlancũngtánthànhthếchứ?”

“Emkhôngbiếtchắcông tanghĩ thếnào.Ông tavẫnkínđáonhưmọikhi,mặcdầuôngtacũngbảohợpđồngnàyrấtcólợivàanhcóthểcócơhộilàmănđược.”

“Đúngthếđấy.”“Nhưngôngấynóilàcầnphảixemsổsáchcủaanhtrướckhiđiđếnkết

luậndứtkhoát.Ôngấycònhỏixemkhoảnnămtrămnghìncủaembâygiờ

điđâurồi.”“Khoảnnămtrămnghìncủachúngta,emyêuquýạ,tiếntriểnrấttốt,và

rồiemsẽ thấy.SángmaianhsẽgửisổsáchsangchoAlanđểông tađíchthânkiểmtra.Cóthểđảmbảovớiemrằngôngtasẽcóấntượngrấttốt.”

“EmcũnghyvọngthếHenry,vìlợiíchcủacảhaichúngta,”Annenói.“Hãyđểxemýkiếncủaôngtathếnàođã.AnhbiếtlàtrướcnayemvẫnrấttinởAlan.”

“Nhưngkhôngtinanh,”Henrynói.“ỒkhôngHenry,emkhôngcóý…”“Anhđùathếthôi.Anhchắclàemphảitinchồngmìnhchứ.”Annebỗngthấytrongngườitràolênmuốnkhóc.TrướcđâyvớiRichard

thìchịcốnén.NhưngvớiHenrychịkhôngcầmđượcnữa.“Emhyvọnglàcóthểtinđược.Trướcnayemkhôngbaogiờphảilođến

tiềnbạc,thếmàbâygiờthìlạiphảibậntâmquásức.Bụngmangdạchửathếnày,emcàngthấymệtvàchánnảnquá.”

TháiđộcủaHenrynhanhchóngchuyểnsangâuyếm.“Anhbiết,emyêuquý.Vàanhcũngkhôngmuốnemphảibậntâmgìvề

nhữngchuyệnkinhdoanhlàmănấy.Anhthìbâygiờcũngcóthểgiảiquyếtđượcchuyệnđó.Thôi,emnênđinằmsớmđi,anhsẽmangbữatốilênchoembằngmộtcáikhay.Nhưvậy,anhcóthểtranhthủđếncơquanchuẩnbịhồsơđểsangmaigửisangchoAlanxem.”

Annenghetheo.NhưngsaukhiHenryđirồi,chịdùmệtcũngchưacóýmuốnngủngay.ChịcònngồitrêngiườngđọctruyệncủaSinclairLewis[6].ChịbiếtlàHenrysẽmấtmườilămphútđểđiđếncơquan.Chịchờchođủhaimươiphútmớiquayđiện thoạigọiđếnđó.Chuôngđiện thoại reomãiđếngầnmộtphútvẫnkhôngcóaitrảlời.Haimươiphútsau,Annelạigọilầnnữa.Vẫnkhôngcóaitrảlời.Rồihaimươiphútsauđó,chịlạigọi.Hoàntoànkhôngcóai.CâunóicủaHenrylúctrướcvềchuyệntincứvăngvẳngtrongđầuchịmộtcáchcayđắng.

MãiđếnsaumườihaigiờđêmHenrymớivềnhà.AnhtagiậtmìnhthấyAnnevẫncònngồitrêngiườngvàđangđọctruyệncủaSinclairLewis.

“Emkhôngphảithứcchờanhlàmgì.”Anhtahônchịnồngnhiệt.Annethấynhưngửithấymùinướchoa…hay

chịquánghingờmàtưởngthế.“Anhphảingồilạilâuhơndựkiến.Anhkhôngthểtìmrađượchếtnhững

thứgiấytờAlancầnđến.Cáicôthưkýchếttiệtlạinhétgiấytờvàohồsơmàbênngoàiviếtchữkhác.”

“Ngồimộtmìnhởcơquanvàogiữađêmnhưthếthìthậtlàbuồn.”Annenói.

“Ồ,nếucóviệcgì làm thìcũngkhôngđếnnỗinào,”Henrynóivà trèongaylêngiườngnằmsátvàolưngAnne,“Ítracũngcócáihaylàlàmđượcrấtnhiềuviệcmàkhôngbịđiệnthoạigọiđếnliêntụckhiếnmìnhphảibỏdởgiữachừng.”

Mấyphútsauanhtangủluôn.CònAnnevẫnthức.Bâygiờchịquyếttâmthựchiệnquyếtđịnhhồichiềucủachị.

Sánghômsau,ănsángxongrồivàHenryđãđilàmviệc.AnnekhôngcònbiếtchắclàHenryđilàmhayđiđâunữa.ChịngồiđọctờbáoToàncầucủaBostonvàđểýtìmtrongnhữngchỗquảngcáonhỏ.RồichịnhấcđiệnthoạilênhẹnđếnmộtnơiởphíaNamBostontrướcmườihaigiờtrưa.Đếnđây,Annekinhngạc thấynhữngnhàcửaởnơinày rấtbẩn.Chị chưa từngđặtchânđếnkhuphíaNamcủa thànhphốnàybaogiờ.Nếunhưbình thườngkhông có chuyện gì thì có lẽ cả đời chị không biết là trong thành phố cónhữngchỗnàothếnày.

Quachiếccầuthangbằnggỗvứtđầynhữngquediêm,đầumẩuthuốclávànhữngthứrácrưởikhác,chịđếntrướcmộtcáicửaphíatrêncóbiểnđềmộthàngchữto:GLENRICARDO,vàbêndướiđólàTHÁMTỬTƯ(CÓĐĂNGKÝTẠITÒAÁNBANGMASSACHUSETTS).Annekhẽgõcửa.

“Mờivào,cửamởđấy,”mộtgiọngnóiồmồmởbêntrongvẳngra.Annebướcvào.Ngườiđànôngngồiđằngsaubàngiấy,haichângáclên

mặtbàn,tayđangcầmxemmộtthứgìđónhưtạpchídànhchocongái.Anhtangậmđiếuxìgàởđầumôinhưsắprơirangoài.AnhtangướclênnhìnthấyAnne.Lầnđầu tiênanh thấymộtngườimặcáo lôngsang trọngbước

vàobàngiấynày.Anhtavộiđứngdậychào.“TêntôilàGlenRicardo.”Anhtanghiêngngườiraphíatrướcbànvàgiơ

ramộtbàntaylônglávàngkhèvìthuốclá.Annebắttaybụnglấylàmmaymìnhđeogăng.“Bàcóhẹnđấychứ?”Ricardohỏi theo thóiquenvàkhôngcầnbiết là

kháchcóhẹnhaykhông.Trôngthấychiếcáolôngsangtrọngthếlàanhtathấymìnhđãphảisẵnsàngtiếprồi.

“Tôiđãhẹntrướcrồi.”“A,vậyralàbàOsborne.Đểtôicởichiếcáokhoácchobànhé?”“Tôi vẫn khoác áo được chứ,”Anne nói, vì nghĩ cởi ra thì không biết

Ricardotreonóvàođâuhaychỉvứttrênsàn.“Dạđược,tấtnhiên,tấtnhiên.”AnnekínđáonhìnRicardotrongkhianhtangồixuốngchâmmộtđiếuxì

gàkhác.Chịkhôngquantâmđếnbộquầnáomàuxanhsánghoặcchiếccavát sặcsỡhoặcmớ tócđầybóngnhẫycủaanh ta.Chịchỉhơingạikhôngbiếtmìnhcónênngồiởchỗkháchơnlàởđâykhông.

“Nào,bàcóvấnđềgì?”Ricardovừanóivừagọtchiếcbútchìđãngắnngủnbằngmột lưỡi dao cùn.Nhữngmảnhgọt bắnvungvãi khắpnơimàkhôngvàosọtrác.“Bàmấtchó,vàngbạc,haychồng?”

“Trướchết,ôngRicardo, tôimuốnđượcôngđảmbảo làhoàn toàngiữkín,”Annenói.

“Vâng,tấtnhiên,tấtnhiên,điềuđónhấtđịnhlànhưthếrồi,”Richardnóivàvẫngọtbútchì,khôngnhìnlên.

“Dùsaotôicũngphảinóitrướcnhưvậy.”“Vâng,tấtnhiên,tấtnhiên.”Annenghĩbụngnếuanhcònnói“tấtnhiên”nữa,chịsẽphảikêutolên

choanhtathấy.Chịhítmộthơithởdài.“Tôinhậnđượcmộtsố thưnặcdanhnóichồngtôiđangcóchuyệndan

díuvớimộtngườibạnthâncủatôi.Tôimuốnbiếtailàngườiđãgửinhững

bứcthưđó,vànhữnglờibuộctộiấycóthậthaykhông.”Lầnđầutiênnóirađượcnhữngcảmgiáclosợấy,Annethấynhẹngười.

Ricardo nhìn chị một cách thản nhiên, coi như anh ta được nghe nhữngchuyệnnàykhôngphảimộtlần.Anhtagiơtaylênvuốtmớtócđenvàdài.

“Rồi,”anhtanói.“Ôngchồngthìdễthôi.Nhưngaigửinhữngbứcthưđómớilàchuyệnkhó.Tấtnhiênbàvẫngiữnhữngbứcthưđóchứ?”

“Tôichỉgiữbứcmớiđâynhất,”Annenói.GlenRicardobuôngmộttiếngthởdàivàchìatayraphíatrướcbàn.Anne

ngầnngạilấybứcthưtrongvírachưađưavội.“Tôibiếtlàbàđangnghĩgì,thưabàOsborne.Nhưngtôikhôngthểlàm

việcnàynếucómộttaybịtróiphíasau.”“Tấtnhiên,ôngRicardo,xinlỗiông.”Annekhôngngờlàchínhmìnhcũngnói“tấtnhiên”.Ricardođọcđiđọc

lạibứcthưbalầnrồinói:“Tấtcảnhữngbứcthưkiađềuđánhtrênmộtloạigiấynàyvàgửitrong

cùngmộtphongbìnhưthếnàychứ?”“Vâng,cólẽlànhưthế,”Annenói.“Tôinhớlànhưthế.”“Vậynếunhậnđượcbứcthưsau,xinbà…”“Ôngtinchắclàsẽcóthưnữaư?”Annengắtlời.“Tấtnhiên.Xinbàcứgiữcho.Bâygiờ,xinbàchobiếtnhữngchitiếtvề

chồngbà.Bàcótấmảnhđókhôngạ?”“Vângcó.”Mộtlầnnữachịlạingậpngừng.“Tôichỉmuốnnhìnquakhuônmặt,đểkhỏiphảimất thìgiờchạy theo

ngườikhác,cóphảithếkhôngạ?”Ricardonói.AnnelạimởvílấyđưaanhtaxembứcảnhđãsờncạnhchụpHenrytrong

bộquânphụctrungúy.“ÔngOsbornetrôngđẹptraiđấy,”nhàthámtửnói.“Tấmảnhnàychụp

baogiờạ?”“Có lẽcáchđâychừngnămnăm,”Annenói.“Hồiông taở trongquân

độithìtôichưaquen.”

RicardohỏiAnnethêmvàiphútnữavềnhữnghoạtđộngđilạihàngngàycủaHenry.Chịngạcnhiên,đếnbâygiờmớinhậnralàmìnhhiểubiếtrấtítvềquákhứvànhữngthóiquencủaHenry.

“Nhưthếthìkhôngcógìnhiềulắmđểgiúpchocôngviệccủatôiđược,thưabàOsborne,nhưng tôisẽcốgắnghếtsức.Tiềnchiphíchoviệcnày,chúngtôitínhmỗingàymườiđôlacộngvớinhữngkhoảnphụcvụchocôngviệc.Chúngtôisẽcóbáocáoviếtgửiđếnchobàmỗituầnmộtlần.Xinbàtrả trước chohai tuần.”Anh ta chìa tay ra phía trướcbànmột cách rất tựnhiên.

Annemởvílấyrahaitờ100đôlađưachoRicardo.AnhtanhìnkỹnhữngtờbạcnhưkhôngbiếtlàcónhânvậtnàonổidanhcủanướcMỹđượcintrênđó.BenjaminFranklin trừngtrừngnhìnvàoRicardo,rõrànglàđã lâunayanhtakhôngđược“nhìnthấy”conngườivĩđạiấy.RicardotrảlạichoAnne60đôlabằngnhữngtờbạcnămđôlanhàuvàbẩn.

“Thếlàônglàmviệccảnhữngngàychủnhật,phảikhôngạ,”Annetínhnhẩmtrongđầuvàhỏianhtathế.

“Tất nhiên,” anh ta đáp. “Cũng ngày này tuần sau tính từ thứ năm cóđượckhông,thưabàOsborne?”

“Tấtnhiên,”Anneđápvàvộibỏđingayđểkhỏiphảibắttayngườiđànôngngồisaubàngiấyđó.

○○○

KhiWilliamđọcbáocáohàngquýcủangânhàngKane&CabotthấynóiHenryOsborneyêucầu500.000đôlađểđầu tư riêng,anhbỗng thấyngàyhômđórấtxúiquẩy.LầnđầutiênsaubốnnămhọcởSt.Paul,anhbịđứngthứnhìvềtoán.MatthewLesterlàngườithắnganh,đãhỏixemcóphảianhốmkhông.

Tối hôm đó,William gọi điện thoại về nhàAlan Lloyd. Ông chủ tịchngânhàngKane&Cabotkhônglấylàmngạcnhiênkhianhgọiđến,vìôngtađượcngheAnnenóivềquanhệkhôngvuivẻgiữacontraichịvớiHenry.

“ChàocậuWilliam,cậukhỏekhông,tìnhhìnhởSt.Paulthếnào?”

“Cảmơnông,mọithứởđâyđềutốtđẹp,nhưngtôigọiđiệnlàvềchuyệnkhác.”

Cậutakhônkhéothật,Alannghĩbụng.“Ồ,vậyà.Tôigiúpcậuđượcviệcgìđây?”ôngbìnhtĩnhnói.“Tôimuốngặpôngvàochiềumai.Vâng,chỉcóngàyđótôimớirakhỏi

trườngđược.Tôixingặpôngbấtcứlúcnàovàởđâucũngđược.”Williamnóinhưkiểuvềphíaanhcósựnhânnhượng.“Dùthếnàoxinôngcũngđừngchomẹtôibiếtlàtôicógặpông.”

“William,thếnàynhé…”AlanLloydbắtđầu.GiọngWilliambỗngcứngrắnhơn.“Cólẽcũngkhôngcầnphảinhắcđểôngnhớrằngcáikhoảnđầutưtiền

ủythácchoôngbốdượngcủatôiấy,tuykhônghẳnlàbấthợppháp,nhưngrõràngcóthểcoilàvôlươngtâm.”

AlanLloydlặngyênmộtlát.Ôngtựhỏikhôngbiếtcónênxoadịuanhchàngnàyhaykhông.Trướcđây,ôngđãcólúcnghĩphảiquởtráchchoanhtamộttrận,nhưngbâygiờthìđiềuđókhôngcònthíchhợpnữa.

“Được thôi,William.Cậucó thểđếncùngăn trưavới tôiở câu lạcbộHuntvàolúcmộtgiờđượcchứ?”

“Vâng,tôisẽxingặpôngởđó.”Điệnthoạiđãbỏxuống.Ítrathìcuộcgặpđócũngtiếnhànhtrênđấtnhàmình,AlanLloydnghĩ

bụngvàđặtốngnóixuống.ÔngcũngrủathầmhãngcủaBellđãchếtạoracáimáyđiệnthoạichếttiệtnày.

Alanđã chọn câu lạc bộHunt vì ông cho rằnggặpởđâykhông cóvẻriêngtưgìlắm.ĐiềuđầutiênWilliamcóthểyêucầukhiđếnđâylàsaukhiăntrưasẽđượcchơimộtchầugôn.

“Thếthìtốtlắm,”Alannói,vàđặtngaymộtchỗchơigônvàolúcbagiờ.ÔngngạcnhiênthấytrongsuốtcảbữaănWilliamkhônghềđảđộnggì

đếnđềnghịcủaHenryOsborne.Tráilại,anhtoànnóimộtcáchrấtkhóhiểubiếtvềnhữngquanđiểmcủaTổngthốngHanrdingvềcảicáchgiácả,vềsựbấtlựccủaCharlesG.DawesvớitưcáchlàGiámđốcNgânkhố.Alantựhỏi

khôngbiếtcóphảiWilliamđãnghĩlạivàđãthayđổiýkiếnvềviệcHenryOsbornevaytiềnhaykhông?Cóphảicậutađãquyếtđịnhđểchoxongcuộcgặpnàyđimàkhôngnhắcgìđếnnữachăng?Alannghĩbụng,thôiđược,nếucậutamuốnthếthìôngcũngchảquantâm.Ôngmuốnchobuổichiềuđánhgôntrôiđivuivẻ,khôngcóchuyệngìnữa.Saubữaănthúvịvàđãuốngmộtchầurượuvang,Williamchỉxinuốngmộtcốcthôi,họvàotrongnhàcâulạcbộthayquầnáorồirasângôn.

“Ôngvẫncònkiêngconsốchínchứạ?”Williamhỏi.“Còn,nhưngsao?”“Mỗilỗgônmườiđôla,ôngxemnhưthếcóđượckhông?”AlanLloydngậpngừng,chợtnhớragônlàmộttrongmônWilliamchơi

rấtgiỏi.“Được,đồngý.”Trongkhichơilỗđầu,khôngainóigì.Alancốđánhđượcbốn,William

đượcnăm.Alanthắngcảtrậnthứhaivàthứba.Ôngcảmthấyyêntâmhơn.Đến trận thứ tư thì hai người đã cách xa nhà câu lạc bộ đến nửa dặm.WilliamchờAlannângcâygậylênrồianhmớinói.

“TrongbấtcứđiềukiệnnàoôngcũngkhôngđượcđemnămtrămnghìnđôlacủaquỹủythácchobấtcứcôngtynàohaycánhânnàoliênquanđếnHenryOsbornevaymượn.”

Alanđánhmộtnhátchoquảbónggônvăngđirấtxa,cốtđểôngtáchkhỏiWilliammộtquãngvàsuynghĩxemsẽtrảlờianhnhưthếnào.Saubalầnđánhnữa, họ cùng trởvềbãi cỏxanh,vàAlanđànhchịu thuakhôngđưađượcbóngvàolỗ.

“William,anhbiếtrằngtôichỉcómộtphiếutrongbangườiủythác,vàanhcũngcầnbiếtrằnganhkhôngcóquyềngìđốivớinhữngquyếtđịnhliênquanđếnủythác,vìanhchưađếnhaimươimốttuổithìcũngchưatựmìnhcóquyềngìđượcđốivớisốtiềnấy.Ngoàira,anhcũngnênbiếtlàchúngtôikhôngthểthảoluậnvấnđềnàyởđây.”

“Tôihoàntoànhiểurõnhữngýnghĩapháplýcủanó,thưaông,nhưngvìcảhaingườiđượcủytháckiađềungủvớiHenryOsbornethì…”

AlanLloydtỏrasữngsờ.“ChảcólýônglàngườiduynhấtởBostonkhôngbiếtrằngMillyPreston

đangcóchuyệndandíuvớiôngbốdượngcủatôi?”AlanLloydkhôngnóigì.Williamtiếp:“Tôimuốnđượcbiếtrằngôngsẽbỏphiếuchốngcũngnhưôngsẽlàmhết

sứcmìnhđểkhuyênmẹtôichốnglạichuyệnvaymượnnày,dùchoôngcóphảicắnrăngmànóichomẹtôibiếtsựthậtvềchuyệnMillyPreston.”

Alanlạiđánhmộtnhátgônrấtdởnữa.Quảbóngsauđóvăngcảvàobụicây.Ôngtứcmìnhchửithềmộtcâuthậtto,cólẽđólàcâuđầutiênôngnóitừbốnmươibanămnay.

“Đòihỏinhưthế thìhơiquánhiềuđây,”Alannóikhihọđánhđếnquảthứnăm.

“Điềuđóchẳnglàgìđâusovớinhữnggìtôisẽlàmnếunhưtôikhôngtinchắcđượcởsựủnghộcủaông,thưaông.”

“William, trướcđâychaanhkhôngbaogiờ tán thànhnhững sựđedọanhưthế,”AlannóivànhìnquảbóngcủaWilliamchuixuốnglỗcáchđóhơnchụcthước.

“ĐiềuduynhấtmàchatôikhôngtánthànhcólẽlàOsborne,”Williamtrảlờilại.

Alanloạcchoạcvớiquảbóng.“Dùsao, thưaông,ôngcũngrấtbiếtrằngchatôiđãcómộtđiềukhoản

trongdichúcnóirằngtiềnđầutưcủaquỹủythácsẽ làchuyệnnộibộgiađìnhmàngườiđượchưởngnókhôngđượcquyềnbiếtrằngtiềnấycódínhđếngiađìnhKane.Đâycũnglàmộtnguyêntắcmàtrongđờilàmngânhàngchatôikhôngbaogiờviphạm.Nhưvậy,chatôicóthểluônluônyêntâmlàkhôngcóxungđộtgiữamộtbênlàtiềnđầutưcủangânhàngvớimộtbênlàtiềnủytháccủagiađình.”

“Cólẽmẹanhcholàngườitronggiađìnhthìcóthểpháđượcnguyêntắcấychăng.”

“HenryOsbornekhôngphảilàngườitronggiađìnhtôi.Đếnkhitôilàmchủcáiquỹnày, tôicũngvẫngiữnguyêntắcnhưcha tôi trướckia,không

baogiờphábỏ.”“William,rồianhsẽphảiânhậnvềchuyệncứngnhắcấy.”“Khôngđâu,thưaông.”“Anhnênsuynghĩthêmxem,nếubiếtvềchuyệnMillythìmẹanhsẽcó

thểphảnứngnhưthếnào,”Alannóithêm.“Mẹtôiđãmấtnămtrămngànđôlatiềnriêngcủabàấyrồi.Vớimộtanh

chồngnhưthếchưađủsao?Chẳnglẽcònđểmấtthêmnămtrămnghìncủatôivàođónữaư?”

“Chảcólýnàomấtđược,William.Đầutưcòncóthểđemlạikhánhiềulợitức.MàtôicũngchưacódịpnàoxemkỹsổsáchcủaHenryđấy.”

William hơi khó chịu khi thấyAlanLloyd nói đến tên củaHenrymộtcáchthânmật.

“Tôicóthểcamđoanvớiôngrằnghầunhưôngtađãvétsạchđếntừngđồngxucủamẹ tôi.Nóiđúng ra,ông ta chỉ còncóbamươibangànbốntrămmườihaiđôlathôi.TôiđềnghịôngxemrấtkỹnhữngsổsáchcủaôngOsborne cũng như thẩm tra một chút về quá khứ cùng những bạn bè vàchuyệnlàmăncủaôngtatrướcđây.Đólàchưakểôngtacờbạcghêgớmnữa.”

Từquảgônthứtám,Alanđánhvăngnóxuốnghồtrướcmặt.Đólàđiềukhôngthểcóđược,vìngayđếnphụnữmớitậpchơicũngkhôngđánhnhưthế.

Ônglạithua.“AnhlàmsaocóđượcnhữngthôngtinnhưvậyvềHenry?”Alanhỏi,và

đoánrằngđóhẳnlàvănphòngcủaThomasCohencungcấp.“Tôixinkhôngnóira,thưaông.”Alannghĩbụnghãycứbiết thếđã,ôngtínhđiềunàycũngcólợiởchỗ

ôngsẽbiếtcáchsaunàylàmănvớiWilliam.“Nếu tất cả những điều anh nói là chính xác thì cố nhiên tôi sẽ phải

khuyênmẹanhchớcóđầu tưgìvàochoHenry,vàriêng tôicũngphảicóbổnphậnnóicôngkhainhữngđiềuđóravớiHenrychứ.”

“Vâng,xinôngcứthếcho.”

Alanđánhmộtnhátnữakháhơn,nhưngôngcảmthấymìnhkhông thểthắngđược.

Williamtiếptục.“Chắc ông cũng muốn biết thêm rằng Osborne cần số tiền năm trăm

nghìnđôlaởquỹủytháccủatôiđókhôngphảilàđểkýhợpđồngxâydựngbệnhviệnđâu,mà làđể thanh toánmónnợđãmắc từ lâuởChicago.Tôiđoánchắclàôngchưađượcbiếtđiềunày,thưaông?”

Alan không nói gì. Đúng là ông không biết đến chuyện ấy. Ván nàyWilliamlạithắng.

Đánhđếnváncuối,Alanhỏi:“Anhkhôngđểchotôiđượcquảnàonữahaysao?”Ôngcườirồi tì tay

lêncâygậy.“Osbornesẽkhôngcóđượchợpđồngxâydựngbệnhviệnđâu,thưaông.

Nghenóiôngtahốilộnhữngquanchứccấpdướitrongtòathịchính.Ngườitasẽkhôngcôngkhaiđưachuyệnnàyra,nhưngđểtránhnhữngphứctạpvềsau,người tađãxóabỏcông tycủaông ta trongdanhsáchcuốicùng rồi.HợpđồngấysẽchocôngtyKirkbridevàCarternhận.Tinnày,thưaông,làrấtmậtđấy.NgaycảđếncôngtyKirkbridevàCartercũngchưađượcbiếttinnàymàphảimộttuầnsauthứnămtớicơ,vìvậymongônggiữkínchochuyệnđó.”

Alanlạiđánhchệch.Williamđưaquảbóngcủamìnhvàolỗrồibướcđếnbắttayôngchủtịchmộtcáchnồngnhiệt.

“Xincảmơnôngđãcùngchơi.Nhưvậy làôngmấtchínchụcđôla rồiđấy.”

Alanrútvíratờbạcmộttrămđôla.“Williamtôinghĩcólẽđãđếnlúcanhđừng“thưaông”vớitôinữa.Tên

tôilàAlan,anhcứthếmàgọi.”“CảmơnAlan.”Williamđưalạichoôngtamườiđôla.Sánghômthứhai,AlanLloydđếnngânhàngvàthấymìnhcónhiềuviệc

phải làmhơn là trướckhigặpWilliam.Ông lập tứcchonămbộphậncủangânhàng tiếnhànhngaynhữngcuộcđiều traxemnhững lờiWilliamnói

chính xác đếnmức nào.Ông sợ rằng những cuộc điều tra kia sẽ gây ảnhhưởngkhông tốt đếnnộibộnêndặnmỗibộphậnchỉđượcbiết đếnphầnmìnhthôi,vàbắthọphảibáocáotrựctiếpchochủtịch,ngoàirakhôngaiđượcbiếtđến.

Đến sáng thứ tư, trên bàn giấy của ông đã có nămbản báo cáo sơ bộ.HìnhnhưtấtcảđềukhớpvớinhữngđiềuWilliamnói,mặcdầumỗingườiđềuxincóthờigianthêmđểkiểmtralạichitiết.AlanquyếtđịnhnếuchưacóthêmchứngcớcụthểthìchưanóigìchoAnnebiết.Trongkhichờđợi,ôngtínhchỉnêntranhthủđếndựbữatiệcđứngdovợchồngOsbornemờivàôngsẽkhuyênAnnenêntừtừ,chưaquyếtđịnhngayvềchuyệnchovaykia.

Lúcđếndựbữatốihômđó,AlanlấylàmlongạithấyAnnerấtbảihoảimệtmỏi,vảlạiphânvân,khôngbiếtsẽnóithếnào.Ôngchờmãimớicómộtvàiphútđứngriêngvớichị.ÔngnghĩbụnggiábâygiờAnnekhôngcómangthìtốtbaonhiêu.

Annequaylạinhìnôngmỉmcười.“Alan,ôngbậnviệcởngânhàng thếmàcũngcốđếnđược, thật làquý

hóaquá.”“Tôikhôngthểvắngmặtởbấtcứcuộcchiêuđãinàocủachị.Nóvẫncòn

nhữnghươngvịBoston.”“Ôngnóiquáđấy.”Chịcười.“Annenày,nhânđâytôihỏichịđãcólúcnàynghĩthêmvềchuyệncho

vaytiềnkiachưa?”“Không, tôi chưanghĩ gì được.Tôi cònđangbùđầuvềnhững chuyện

khác.ÀthếôngxemsổsáchcủaHenrythếnào?”“Chỉcó số liệucủamộtnăm thôi,vìvậy tôiphải chokế toánkiểm tra

thêm. Theo lệ thường thì phải xem các hoạt động trong ba năm liềnmớiđược.TôichắcHenrycũnghiểuvàđồngývớichúngtôinhưvậy.”

“Anne,bữaănthậttuyệt,”mộtgiọngnóikhátobỗngvanglênphíasauAlan.Ôngkhôngnhậnrađólàai,cólẽlàmộtbạnchínhkháchnàođócủaHenry.

“Thếnào,bàmẹtươnglainhỏbécókhỏekhông?”giọngnóihỏitiếp.

Alanláchrachỗkhác.Nhưthếlàôngcũngtranhthủnóiđượcmộtđôicâuchongânhàngrồi.Ởcuộcchiêuđãinàycókhánhiềuchínhkhách,cảcủa tòa thị chính cũngnhư cómột đôi vợ chồngđại biểuQuốchội.AlanchợtnghĩcólẽWilliamnóisaivềchuyệnhợpđồngkiachăng.Nhưngngânhàngchảphảiđiềutravềchuyệnnàylàmgìnữa,vìtuầnsauTòathịchínhsẽchínhthứccôngbố.Ôngtừbiệtvợchồngnhàchủvàravề.

“Ngàynàytuầnsaunhé,”ôngnóito,rồiđibộdọcphốChesnutvềnhà.Trongbuổi chiêuđãi,AnneđểýnhìnHenrymỗi khi anh ta gầnMilly

Preston.Chịthấyrõrànglàgiữahaingườikhôngcódấuhiệugìcả.Thậtra,phầnlớnthờigianchỉthấyHenryđứngvớiJohnPrestonthôi.Annebắtđầutựhỏihay làmìnhđãnghĩ saivềchồngmình.Chị tínhcó lẽphảihủybỏcuộchẹnvớiGlenRicardovàohômsau.Buổichiêuđãikéodàiđếnhơnhaitiếngngoàidựtính.Chịđoántấtcảcáckháchmờiđềuhàilòngvớibữatiệcchiềunay.

“Chiêuđãitốtlắm,Anne.Cảmơnchịđãmờichúngtôi.”Cáigiọngtolúcnãylạilêntiếng,vàlàngườicuốicùngravề.Annekhôngnhớđượctênôngta,chỉbiếtlàngườicủaTòathịchính.Ôngtađikhuấtsauđườngxe.

Anneloạngchoạngđilêngác.Chịcởiáotrướckhivềđếnphòng,trongbụngnghĩtừnayđếnngàyđẻcònmườituầnnữathôivàsẽkhôngtổchứcchiêuđãigìnữahết.

Henrycũngđãcởiquầnáorồi.“EmcónóiđượcgìvớiAlankhông,emyêuquý?”“Có,cónói,”Anneđáp,“Ôngtabảosổsáchkhôngcóvấnđềgì,nhưng

vìchỉcósốliệumộtnămthôinênôngtaphảichokếtoánđikiểmtralạimộtlầnnữa.Đólàchínhsáchbìnhthườngcủangânhàngthôi.”

“Chính sách bình thường chết tiệt gì đâu. Em không thấy là đằng sauchuyệnđócóWilliamư?Nóđangtìmcáchchặnđứngvụchovaynàyđấy,Anne.”

“Saoanhlạinóithế.AlancónhắcgìđếnWilliamđâu.”“Ôngtakhôngnóiư?”Henrycaogiọng.“Ôngtacũngkhôngthèmnhắc

đếnchuyệnWilliamcùngăntrưavớiôngtahômchủnhậtởcâulạcbộđánh

gôn,cònchúngtathìngồikhôngởnhànày.”“Sao?”Annenói.“Không thểcóchuyệnấy.Williamkhôngbaogiờvề

Bostonmàlạikhôngvềnhàgặpem.Chắcanhlầmthếnàođó,Henry.”“Emơi,cóđếnnửathànhphốnàyđếnđó,vàanhcũngkhôngthểtưởng

tượngWilliamcóthểđinămchụcdặmchỉđểđếnđánhgônvớiAlanLloydmà thôi.Anne, emngheđây, anh cần cómón tiềnvayấy, nếukhônganhkhôngthểgiànhđượchợpđồngkývớithànhphố.Đếnmộtlúcnàođó,thậmchíngaybâygiờ,emphảiquyếtđịnhxememtinởWilliamhayởanh.Tínhtừngàymaithìmộttuầnnữalàanhphảicómóntiềnấy.Chỉcòntámngàynữathôi,nếuanhkhôngchứngminhchoTòathịchínhthấylàanhcókhoảntiềnấythìhọkhôngcoilàanhcógiátrịgìnữa.MànhưvậychỉvìWilliamkhông tán thànhviệcemmuốn lấyanh.Anne,ngàymai emgọi choAlanbảoôngtachuyểntiềnchoanhđượckhông?”

Giọng hằn học của anh ta như đập vào đầu Anne khiến chị cảm thấychoángváng.

“Không,Henryngàymai chưađượcđâu.Đểđến thứ sáuđượckhông?Ngàymaiemcònbận.”

Henrybìnhtĩnhlạirồibướcđếnbênchị lúcđóđãcởiquầnáovàđangđứngtrướcgương.Anhtađưatayxoabụngvợvànói.

“Anhmuốn cho đứa con này cũng có được cáimaymắn nhưWilliamvậy.”

HômsauAnnetựnhủđếnhàngtrămlầnlàsẽkhôngđigặpGlenRicardonữa,nhưngđếngầnmườihaigiờchịlạinhảylênmộtchiếctaxiđểđiđếnđó.Chịbước lêncầu thanggỗcọtkẹt, trongbụngngầnngạikhôngmuốnbiết đến gìmình sắp đượcnghe.Bâygiờ quay ra cũng cònkịp.Chị ngậpngừng,rồiđưataylêngõcửa.

“Mờivào.”Chịmởcửa.“A,bàOsborne,rấtmừnggặplạibà.Mờibàngồi.”Annengồixuốngvàhaingườinhìnnhau.“Cólẽtintứcchobàkhônghaylắm,”GlenRicardonói,đưangóntaylên

vuốtmớtócđendài.Annesữngngười.Chịcảmthấynhưmuốnốm.“TrongbảyngàyquakhôngthấyôngOsborneđiđâuvớibàPrestonhay

bấtcứngườiđànbànàokhác.”“Nhưngôngbáotintứckhônghaykiamà,”Annenói.“Tấtnhiên,thưabàOsborne,tôicứnghĩrằngbàtìmcớđểlydị.Những

bàvợgiậnchồng thìđâucó tìmđến tôiđể tôichứngminhchohọ thấy làchồnghọvôtội.”

“Ồ,không,không,”Annenói,cảmthấynhẹngười.“Đãnhiều tuầnnaybâygiờmớilạicótinhaythế.”

“Àthếthìtôi,”ôngRicardohơilấylàmngạcnhiên.“Vậytahyvọngtuầnthứhaicũngkhôngthấyđượcgìhơn.”

“Ồ,ôngcóthểchấmdứtcuộcđiềutrađiđượcrồi,ôngRicardo.Tôichắclàtuầnsaunữaôngcũngchẳngtìmthấygìkhác.”

“Nhưvậykhôngphảilàkhônngoanlắm,thưabàOsborne.”“Chỉmộttuầnsaunữaôngcũngsẽkhôngtìmrađượcgìhơnđâu.”“Dùsaothìbàcũngđãtrảtiềnchohaituầnrồi,”GlenRicardonóitiếpvà

lạirútđiếuxìgàcủaanhta,trôngcóvẻtohơnvàdễngửihơnthứxìgàanhtahúttuầntrước.

“Cònvềnhữngbứcthưthìthếnào?”Annechợtnhớravàhỏi.“Tôiđoánlàcủamộtngườinàoghenghétgìvớinhữngthànhtíchcủaôngchồngtôichăng.”

“Nhưtôiđãnóivớibàtuầntrước,thưabàOsborne,tìmratácgiảnhữngbứcthưnặcdanhthìkhôngphảilàchuyệndễ.Tuynhiên,chúngtôicũngđãbiếtđượccửahànghọmuathứgiấyviếtvàphongbìnày.Loạigiấynàyđặcbiệt,khôngnhưmọi thứ thườngdùng, tuyvậybaogiờ tôi chưa thểnóigìthêmvềchuyệnđó.Cóthểngàynàytuầnsautôisẽbiếtđượcrõhơn.Mấyngàyvừaquabàcónhậnđượcthêmláthưnàonữakhông?”

“Không,tôikhôngnhậnđược.”“Tốt.Thếthìmọithứcóvẻđãsắprõràngrồi.Chúngtahyvọngvàothứ

nămtuầnsaugặplạisẽlàlầncuối.”

“Vâng,”Annevuivẻđáp.“Tôicũnghyvọngthế.Đểtuầnsautôithanhtoánnốtchoôngcáckhoảnchikhác,đượckhông?”

“Tấtnhiên,tấtnhiên.”Annegầnnhưđãquênđi cái câuđó,nhưng lầnnàychịchỉ cười.Trên

đườngngồixevềnhà,chịquyếtđịnhlàHenryphảicósốtiền500ngànđôlaấy,vàphảichoWilliamcũngnhưAlanthấylàhọnhầm.ChịvẫncònđangbănkhoănvớiviệcWilliamvềquaBostonmàkhôngbáochochịbiết.CólẽđiềuHenrynóiWilliamđangngấmngầmhoạtđộngđólàđúngchăng.

Henry rất sung sướng thấy Anne đêm đó nói là chị đã quyết định vềchuyệnchoanh tavaysố tiềnkia,vàbảoanh tachuẩnbịgiấy tờđể sánghômsauchịkývàođó.Lúckývàogiấytờ,chịkhôngthểkhôngnghĩngợivìthấynóđãđượcchuẩnbịtừlâuvàđãcósẵnchữkýcủaMillyPrestontrênđórồi.Nhưngchịlạitựnhiêntựhỏicólẽmìnhquánghingờchăng?Chịvộixuađuổiýnghĩấyđivàhạbútký.

Sánghômsauđó,khiAlanLloydgọiđiệnthoạiđếnthìchịđãchuẩnbịtưtưởngđầyđủrồi.

“Anne,chịhãykhoanchođếnthứnămđã.Đếnhômđóchúngtasẽbiếtailàngườiđượckýhợpđồngxâybệnhviện.”

“Không,Alan,tôiđãquyếtđịnhrồi.Henrycầncótiềnngaybâygiờ.AnhấyphảichứngminhchoTòa thịchính là tàichínhanhấyđủđiềukiệnđểthựchiệnhợpđồng,vảlạibâygiờđãcóhaichữkýcủanhữngngườiđượcủythácnênôngkhôngcònphảilotráchnhiệmnữa.”

“Ngân hàng vẫn có thể đảm bảo cho Henry được mà không cần phảichuyểntiền.TôichắcTòathịchínhsẽcóthểchấpnhậnđiềuđó.Dùsaothìtôicũngchưacóthìgiờkiểmtralạitàikhoảncôngtycủaanhấy.”

“NhưngônglạicóthìgiờđiăntrưavớiWilliamhômchủnhậttrướcđâymộttuầnmàcũngkhôngbáochotôibiếtnữa.”

Đầudâyđằngkiaimlặngmộtlát.“Annetôi…”“Ôngđừngbảolàkhôngcódịpbáo.Ôngđếndựchiêuđãitốihômthứtư

vàđánglẽ làôngđãphảibáochobiếtrồi.Nhưngôngcốtìnhkhôngnhắc

đến,vàbâygiờônglạicóthìgiờkhuyêntôinênhoãnquyếtđịnhchoHenryvaytiền.”

“Anne,tôirấttiếc.Tôihiểuđượclàchuyệnđócóthểrắcrốinhưthếnàovàtạisaochịthấtvọng,nhưngnóthựcsựcómộtlýdođấy,chịhãytinnhưvậy.Tôiđếngặpchịvàgiảithíchtấtcảchochịngheđượckhông?”

“Không, Alan, không được đâu. Các người xúm lại chống chồng tôi.Khôngaitrongcácngườichoanhấyđượccócơhộichứngminhbảnthânmình.Vậythìđểtôichoanhấycócơhộichứ.”

Annebỏmáyxuống,trongbụnghàilòngvớimình,cảmthấynhưthếlàmình đã trung thành với Henry, và chuộc cái lỗi trước đây đã nghi ngờchồng.

AlanLloyd gọi lại, nhưngAnne dặn cô hầu trả lời là chị đi vắng suốtngày.ĐêmđóHenryvềnhàrấtphấnkhởiđượcngheAnnekểlạiđãnóivớiAlannhưthếnào.

“Nhưthếlàmọithứsẽcựckỳhay,emyêuạ.Rồiemxem.Sángthứnămanhsẽđượcngườitachokýhợpđồng.LúcđóemcóthểhòagiảivớiAlan.Nhưngtừnayđếnhômđóthìemhãycứtránhđừnggặp.Thựcra,nếuemmuốnthìhômthứnămchúngtacóthểliênhoanbữaăntrưaởnhàhàngRitzvàmờiôngtađếncùngănđượcchứ?”

Annecườiđồngý.ChịcũngkhôngquênrằngchịsẽcònphảigặpRicardomột lần cuối nữa vào trưa hôm đó.Gặp xong rồi, quay về nhà hàngRitzcũnghãycònsớmchưađếnmộtgiờ.Nhưvậylàchịsẽđượcdịpănmừngcảhaithắnglợimộtlúc.

AlancốgọiđiệnnhiềulầnđểgặpAnnenhưngđềunghecôhầutrảlờivàđi vắng. Vì giấy tờ đã được hai người ủy thác vào đó rồi, ông không cóquyềnáchlạiviệcchitiềnquáhaimươitiếng.CáctừngữdùngtronggiấytờđólàdoRichardKaneđãthảoratrướcđây,điểnhìnhvềmặtpháplýchặtchẽ,khôngcóchỗnàosơhởmàláchquađượcnữa.Saukhitờséc500.000đôla được trao đi chiều ngay thứ ba, Alan viết một bức thư dài gửi choWilliam,kểlạiđầuđuôicácsựkiệnđãdẫnđếnviệcchuyểntiền,chỉkhôngnóigìđếnnhữngsựviệcdongânhàngcủaôngđiềutrađược.Ôngcũnggửichomỗigiámđốctrongngânhàngmộtbảnsaobứcthưđó,tinrằngmặcdầu

ôngđãlàmrấtcẩnthậnnhưthếnhưngngườitavẫncóngườibuộctộichoônglàchegiấu.

Sánghômthứnăm,trongkhiđangănsángvớiMatthewthìWilliamnhậnđượcthưcủaAlanLloydgửiđếnSt.Paul.

CònởđồiBeaconthìbữaănsángbìnhthườngnhưmọingày,trứng,thịtrán,bánhmìnướng,cháongôvàcàphênóng.Henrytỏralúcbuồnlúcvui,anhta làmduyênvớicôhầu,nóiđùavớimộtnhânviênTòathịchínhgọiđếnbáochobiếttêncôngtyđượckýhợpđồngxâybệnhviệnsẽđượcdánlênbảngyếtthịtrướccửaTòathịchínhvàolúcmườigiờ.AnnethìchờđếnlúcgặpGlenRicardomộtlầnnữa.ChịngồigiởmấytrangtạpchíVogue,cốkhông để ý đến bàn tay Henry đang run run cầm tờ báo Toàn cầu củaBoston.

“Sáng nay em định làm gì?” Henry hỏi, như muốn nói chuyện bìnhthường.

“Ồ,khôngcógìnhiềulắmtrướckhichúngtaănmừngtrưanay.AnhcóđịnhđặttênRichardchokhoanhitrongbệnhviệnđểtưởngnhớđếnanhấykhông?”

“Khôngphải tưởngnhớđếnRichardđâu, emyêuquýơi.Đây là thànhtíchcủaanh,vìvậyphảigiànhvinhdựđóchoem.SẽgọiđólàkhoanhidobàHenryOsbornetặng,”anhtahuênhhoangnói.

“Ýkiếnđóhaylắm,”Annebỏtờbáoxuốngvànhìnanhtacười.“Anhkhôngđượcđểemuốngquánhiềusâmbanhvàobữatrưanaynhé,vìchiềuemcònphảiđếnchobácMacKenziekhám,nếuôngtabiếtemsayrượuvàoquãngnày,tứcchỉchíntuầntrướckhiđẻ,thìôngtasẽkhôngbằnglòngđâu.Đếnbaogiờthìanhbiếtchắclàhợpđồngsẽgiaochoanh.”

“Anhbiếtrồi,”Henrynói.“NhânviênTòathịchínhvừanóichuyệnvớianhtrênđiệnthoạibảolàchắcchắntrămphầntrămrồi,nhưngđếnmườigiờhọmớichínhthứccôngbố.”

“VậythìviệcđầutiênlàanhphảigọichoAlanvàbảovớiôngtacáitinvuiđó.Embắtđầuthấyhơihốihậnvềchuyệnđãđốixửkhônghayvớiôngấytuầntrước.”

“Emchảcầnphảihốihậnlàmgì.Chínhôngtacũngkhôngthèmbáocho

embiếtvềnhữnghànhđộngcủaWilliamkiamà.”“Không,nhưngôngấyvẫncốtìmcáchgiảithíchthêm,thếmàemthìlại

khôngđểchoôngấyđượcnói.”“Thôiđược,thôiđược,tùyem.Vậyđểchoemvuilòng,anhsẽgọiđiện

thoại vào mười giờ năm phút báo cho ông ấy biết, còn em thì gọi choWilliambảonórằnganhđãkiếmthêmchonómộttriệuđôlanữa.”Anhtanhìnđồnghồ.“Thôibâygiờanhđiđây.Emchúcanhmaymắnđi.”

“Emtưởnganhkhôngcầnmaymắngìkiamà.”Annenói.“Anhkhôngcầnthật.Quenmiệngnóithếthôi.Hẹngặpemvàomộtgiờở

nhàhàngRitznhé.”Anhtahônlêntránvợ.“ĐêmnayemsẽthahồmàcườivềAlan,vềWilliam,vềnhữngchuyệnhợpđồng,vàcoitấtcảnhữngcáiđólàquákhứ.Emcứtinlànhưvậy.Anhđinhé,emyêu.”

“Emcũnghyvọngthế,Henry.”

○○○

BữaănsángđểtrướcmặtAlanLloydnhưngôngchưađụnggìđến.Ôngđangđọcmấy trang tài chínhcủa tờbáoToàncầuBoston, chúýđếnmộtđoạnnhỏởcộtbênphảiđưatinmườigiờsánghômđócủaTòathịchínhsẽcôngbốaiđượchưởnghợpđồngxâydựngbệnhviệntrịgiá5triệuđôla.

Alan Lloyd đã tính nếu nhưHenry không được hợp đồng ấy và tất cảnhữnggìWilliamnóiđềulàchínhxácthìôngsẽlàmthếnào.ÔngsẽlàmnhưRichardtrướckiatrongtrườnghợptươngtự,tứclàhànhđộngnhưthếnào chongânhàng có lợi nhất.Nhưngnhữngbáo cáomới nhất ôngnhậnđượcvềtìnhhìnhtàichínhcủaHenrykhiếnôngrấtlongại.Osborneđúnglàmột tênbịp,vàsố tiền500.000đôlacủaquỹủy tháckiahoàn toànkhôngđượcchuyểnđếncôngtycủaanhta.AlanLloydchỉnhấpmộtítnướccam,cònkhôngđụnggìđếnbữaănsáng.Ôngxin lỗingườiquảngia, rồibướcxuốngđibộđếnngânhàng.Thờitiếthômđódễchịu.

“William,chiềunaycóđánhquầnvợtkhông?”Haingườiđangănsáng,MatthewLesterđứngnhìnWilliamđangđọcđi

đọclạibứcthưcủaAlanLloyd.

“Cậubảogì?”“Cậuđiếchaybắtđầulẩmcẩmrồiđấy?Cậumuốnchiềunaymìnhcho

cậuthấtđiênbátđảotrongtrậnquầnvợtkhông?”“Khôngchiềunaymìnhkhôngcóđâyđâu,Matthew.Mìnhđangcónhiều

chuyệnquantrọngkháccầnphảilàm.”“Cốnhiên rồi, anhbạnơi.Mìnhquên rằngcậuđangchuẩnbị chomột

trong những chuyến đi bí mật vào Nhà trắng. Mình biết là Tổng thốngHarding đang tìmmột người làm cố vấn về tài chính cho ông ta,mà cậuđúnglàngườicóthểngồivàochỗcủacáiôngCharlesG.Dawesdởhơiấy.CậucứbảovớiôngTổngthốnglàcậunhậnlờiđi,vớiđiềukiệnôngấycũngmờiMatthewLesterlàmBộtrưởngTưpháptrongchínhquyềntới.”

Williamkhôngtrảlời.“Mìnhbiếtnóiđùanhư thế làhơivôduyên,nhưngcậucũngphảibình

luậnxem sao chứ,”Matthewnói và ngồi xuốngbênWilliamnhìn kỹ anhbạn.“Tạimóntrứngphảikhông?Ynhưtrứngvừamớiđemtừmột trại tùbinhrachứgì?”

“Matthew,mìnhcầncậugiúpmột tay,”Williamnóivàbỏbức thưcủaAlanvàophongbì.

“Cậuvừacóthưcủaemgáimìnhrồiđó,nónghĩlàcậucóthểthaythếchoRudolphValentino[7]đượcđấy.”

Williamđứngdậy.“Thôi,đừngđùanữa,Matthew.Nếungânhàngcủabốcậubịcướp, thì

liệucậucóngồiđómànóiđùavềchuyệnấyđượckhông?”MặtWilliamrấtnghiêmnghị,khiếnMatthewphảidịugiọngxuống.“Không,aimàđùađược.”“Rồi,vậycậurangoàinày,mìnhsẽnóitấtcảchomànghe.”

○○○

Saumườigiờmột lúcAnne rờiđồiBeaconđimua sắmvài thứ lặtvặttrướckhiđếngặpGlenRicardomột lầnnữa.Chịvừađikhuất rađếnphố

Chesnutthìcóchuôngđiệnthoại.Côhầuranghemáy.Côtanhìnracửasổthấybàchủđãđiquáxerồikhônggọiđượcnữa.GiánhưAnnequaytrởlạingheđiệnthoạiđược,thìchịđãbiếtvềquyếtđịnhcủathànhphốđốivớihợpđồngxâydựngbệnhviện,nhưngchịlạiđimuathêmmấyđôitấtlụavàvàithứnướchoamới.ChịđếnvănphòngGlenRicardokhoảng saumườihaigiờ, trongbụngnghĩ thứhoamìnhmớimua sẽ có thểđánhbạt đượcmùikhóixìgàcủaôngta.

“Chắctôikhôngđếnmuộnchứ,ôngRicardo,”chịnóigọn.“Xinmờibàngồi,bàOsborne.”TrôngRicardocóvẻkhôngvuilắm,nhưngAnnenghĩôngtacóbaogiờ

vuiđâu.Rồichịlạiđểýthấyôngtakhônghútloạixìgànhưmọikhinữa.Ricardomởmộthồsơmàunâukhálịchsự,mộtthứđồmớiduynhấtmà

Annecóthểtrôngthấyởvănphòngnày,rồilấyravàitờgiấy.“Chúng ta hãy bắt đầu bằng những bức thư nặc danh đã nhé, thưa bà

Osborne?”Annekhôngthíchcáigiọngnóiấy.“Đượcthôi,”chịđáp.“NhữngthưnàydomộtbàtênlàRubyFlowersgửiđến.”“Ai?Tạisaovậy?”Annenói,vừamuốnvừakhôngmuốncócâutrảlời.“Tôingờrằngmột trongnhữnglýdolàhiệnnaybàFlowersđangkiện

chồngbà.”“À,thếrõcảrồi,”Annenói.“Bàtamuốntrảthù.BàtađòiHenryphảitrả

baonhiêu?”“Bàtakhôngnóiđếnnợ,thưabàOsborne.”“Vậybàtamuốngì?”GlenRicardotỳtayvàoghếđứngdậybằngmộtdángmệtmỏi.Anhtađi

racửasổnhìnxuốngbếnBostonlúcđóđangđôngngười.“Bàtakiệnvềchuyệnkhônggiữlờihứa,thưabàOsborne.”“Ôi,khôngthểthếđược,”Annenói.“HìnhnhưhaingườiđãđínhhônvớinhauvàocáilúcôngOsbornegặp

bà,nhưngrồivụđínhhônbịhủybỏkhôngbiếtvìlýdogì.”“Bàtađàomỏđấythôi.ChắcbàtamuốntiềncủaHenry.”“Không,cólẽkhôngphảithế.Bàbiếtkhông,bàFlowersđãvàoloạikhá

giả.Tuykhôngphảinhưbàđâu,tuynhiên,nhưngcũnglàkhá.Chồngcũcủabàtalàchủmộtcôngtynướcquảđóngchaivàđểlạichobàtakhánhiềutiền.”

“Chồngcũư?Thếbàtabaonhiêutuổi?”Nhàthámtửquaylạibênbàngiởvàitranghồsơ.Móngtaycáuđencủa

ôngtadừnglạimộtchỗ.“Sinhnhậttớicủabàtalàthứnămmươiba.”“Ôi,lạyChúa!”Annenói.“Tộinghiệpbàta.Chắcbàtaphảicămghéttôi

lắm.”“Có thể như vậy, thưa bà Osborne, nhưng điều đó chẳng giúp gì cho

chúngtacả.Bâygiờtôixinchuyểnsangnhữnghoạtđộngkháccủachồngbà.”

Ngóntayvàngkhènhữngkhóithuốccủaanhtagiởthêmmấytrangnữa.Annecảm thấynônnao trongngười.Tại sao chị đếnđây làmgì?Tại saokhôngcắtđitừtuầntrướccóđượckhông?Chịlàmgìphảibiết?Chịkhôngmuốnbiếtkiamà?Tạisaochịkhôngđứngdậymàbỏđiluôn?Ôi,chịmongcóRichardbênmìnhbiếtbao.Cònanhthìanhsẽbiếtphảiđốiphóvớitìnhhìnhnàynhư thếnào.Chị tưởngnhưmìnhkhông thểcựaquậyđượcnữa.GlenRicardovànhữngđiềutronghồsơmớicủaanhtalàmchịngâyđơcảngười.

“Tuầnvừaqua,ôngOsborneđãcóhailầnngồiriêngvớibàPreston,trênbatiếngđồnghồ.”

“Nhưngđiềuđóchẳngchứngmìnhgìhết,”Annechậmrãinói.“Tôibiếtlàhọđangphảithảoluậnvớinhaumộttàiliệurấtquantrọngliênquanđếntiềnnong.”

“NhưnglàởmộtkháchsạnnhỏtrênphốLaSalle,thưabà.”Annekhôngngắtlờinhàthámtửnữa.“Cảhailầnhọđềubướcvàokháchsạn,cầmtaynhau,thìthầmcườiđùa

vớinhau.Tấtnhiênchưathểkếtluậnđượclàhọlàmgì,nhưngchúngtôicóảnhhọcùngbướcvàokháchsạnvàcùngởkháchsạnra.”

“Ônghủynhữngảnhđóđi,”Annekhẽnói.GlenRicardochớpmắt.“Tùybà,thưabàOsborne.Nhưngcònnhữngđiềukhácnữa.Nhữngcuộc

điềutrathêmchothấyôngOsbornechưabaogiờhọcởHarvard,cũngchưabaogiờlàsĩquantrongquânđộiMỹ.TrườngHarvardcũngcómộtHenryOsbornenhưngnhỏngườihơn,tóchunghungvàquêởAlabama.ÔngnàybịchếttrậnởMainenăm1917.Chúngtôicũngbiếtlàchồngbàcòníttuổihơnnhiềusovới lờiông takhai,và tên thậtcủaông ta làVittorioTogna.Ôngtađãphụcvụ…”

“Tôi khôngmuốnnghe nữa,”Anne nói, nướcmắt chảy tràn xuốnghaibênmá.“Tôikhôngmuốnnghenữa.”

Annecốnénđểgiữbìnhtĩnh.“CảmơnôngRicardo,tôihoannghênhtấtcảnhữnggìôngđãlàm.Tôi

cònthiếuôngbaonhiêu?”“Bà đã trả trước hai tuần rồi.Chúng tôi làm thêmhai người, cộng với

nhữngkhoảnchikháclàbảymươibađôla.”Anneđưachoanhtatờmộttrămđôlarồiđứngdậy.“Bàcòntiềnthừa,thưabàOsborne.”Chịlắcđầuvàxuatay.“Bàkhônghềgìchứ,bàOsborne?Tôithấybàhơitáiđiđấy.Tôilấycho

bàcốcnướchoặccáigìđóđượckhông?”“Tôikhôngsao,”Annenóidối.“Cólẽbàchophéptôiđưabàvềnhà?”“Không,cảmơnôngRicardo.Tôitựvềnhàđược.”Chịquaynhìnanhta

mỉmcười.“Cảmơnôngđãquantâm.”GlenRicardonhẹnhàngđóngcửalại,từtừbướcracửasổ,cắnđứtmẩu

xìgà,nhổtoẹtmộtcáirồirủathầmcáinghềcủaanh.Annedừnglạiởchâncầu thangđầyrácrưởi, tayvịnvào lancan.Suýt

nữachịngất.Đứabétrongbụngđạpdộilênkhiếnchịcảmthấybuồnnôn.Chịlêrađếncuốiphố,tìmđượcchiếcxetaxirồingồinépvàophíasau,chịkhôngnínđược,khócsụtsịt.Chịkhôngbiếtrồimìnhsẽlàmgìbâygiờđây.Vềđếnnhà,chịvàongay trongphòngngủđểnhữngngười làm trongnhàkhỏi trông thấychị thấtvọng.Vừavàođếnbên trongphòng, chuôngđiệnthoạiđãreolên.Chịnhấcmáylênnghe,vìthóiquenhơnlàvìmuốnbiếtaiởđầudâyđằngkia.

“TôimuốnnóichuyệnvớibàKaneđượckhông?”ChịnhậnrangaycáigiọngcủaAlan,mộtgiọngmỏimệt,khôngvuivẻ

gì.“ChàoôngAlan,Anneđây.”“ChịAnnethânmến,tôirấttiếckhiđượcbiếtvềtinsángnay.”“Saoôngbiếtđược,Alan?Làmsaoôngbiếtđược?Aibảochoôngbiết?”“Tòa thịchínhgọiđiệncho tôivàcho tôibiết tinchi tiết sau lúcmười

giờ.Tôigọingaychochịnhưngcôhầutrảlờichịđãraphốmuasắmrồi.”“Ôi, lạy Chúa,” Anne nói. “Tôi đã quên khuấy đi mất về chuyện hợp

đồng.”Chịngồiphịchxuốngghế,cảmthấykhóthở.“Anne,chịcósaokhôngthế?”“Không, tôikhôngsao,”chịđáp,cốkhông tỏ ranghẹnngào trongđiện

thoại.“Tòathịchínhbảosao?”“HợpđồngxâydựngbệnhviệnđượcgiaochocôngtytênlàKirkbridevà

Carter.RõràngHenrykhôngcótrongsốbangườiđứngđầudanhsách.Cảbuổisángtôicốtìmanhta,nhưnghìnhnhưanhtađãđiđâungaytừsaulúcmườigiờ,vàtừđóchưatrởvề.CólẽchịcũngkhôngbiếtanhtađangởđâuchứAnne?”

“Không,tôicũngkhôngbiếtnữa.”“Chịmuốntôisangbênđóbâygiờkhông?”ôngtanói.“Tôicóthểsang

vớichịmấyphút.”“Không,cảmơnông,Alan.”Annedừnglạilấyhơithở.“Xinôngthalỗi

cho tôi về thái độđối với ông trongmấyngàyqua.NếunhưRichard còn

sốngthìanhấysẽchẳngbaogiờthathứchotôiđược.”“Chịđừnglẩnthẩn,Anne.Chúngtađãlàbạnvớinhautừnhiềunămnay

rồi,mộtchuyệnnhỏnhưvậycónghĩagìđâu.”Giọngnói thânmật của ông cũng làm chịmuốnkhóc lên.Chị lảo đảo

đứngdậy.“Tôiphảirađâyđã,hìnhnhưcóngườigõcửangoài,cóthểlàHenryvề.”“Chịcẩn thậnđấynhé,Anne.Đừngnghĩngợigìnữachuyệnhômnay.

Chừngnàotôicònlàchủtịchthìngânhàngvẫnsẽủnghộchị.Khinàocần,chịcứgọichotôingaynhé,đừngngại.”

Annebỏmáyxuống.Trongtaichịvẫnùù.Chịcốthởmàkhôngđược.Chịgụcxuốngsànnhà,cùnglúcđócảmgiáccobópdộilêntrongngườichị.

Lát sau có tiếng gọi cửa nhè nhẹ của cô hầu. Phía sau cô hầu là bóngWilliam.TừkhichịlấyHenryOsborne,anhkhônghềbướcchânvàophòngngủcủamẹnữa.HaingườichạyvộiđếnchỗAnne.Chịvẫnđanggiẫygiụa,không biết có người vào. Phía trênmép có chút bọt sùi ra. Vài giây, chịkhôngcoquắpnữamànằmyênvàkhẽrên.

“Mẹ,”Williamlêntiếng.“Mẹsaothế?”Annemởmắtnhìnconnhưngâydại.“Richard.LạyChúa!Anhđãvề.Emđangcầnđếnanh.”“Con,Williamđâymà,mẹ.”Mắtchịvẫnlờđờ.“Emkiệtsứcrồi,Richard.Emphảitrảgiácholỗilầmcủamình.Anhtha

thứ…”Giọngchịkéodàithànhmộttiếngrênrồingườilạicoquắpmộtlầnnữa.“Saothếnày?”Williamlúngtúngnói.“Tôinghĩcólẽbàtrởdạđấy,”côhầunói.“Phảimấytuầnnữamớiđến

ngàyđẻcơ.”“CôrađiệnthoạigọingaychobácsĩMacKenzie,”Williambảocôhầu

rồichạyracửaphòng.Anhgọito.“Matthew!Lênđâyngay,maulên.”MatthewchạyvộilêncầuthangcùngWilliamvàophòngngủ.

“Cậugiúpđưamẹtớxuốngxevới.”Matthewquỳxuống.HaichàngthanhniênbếAnnelên,nhẹnhàngđưa

xuốngcầuthangvàraxe.Chịvừathởdốcvừarênrỉtỏrađangrấtđauđớn.Williamtrởlạitrongphòngcầmvộilấyốngnóitrongtaycôhầu,trongkhiMatthewchờởdướixe.

“BácsĩMacKenzie.”“Phải,aiđấy?”“TêntôilàWilliamKane,cólẽôngkhôngbiếttôiđâu.”“Khôngbiết anhư?Chính tôiđỡđẻkhianh sinh rađấy.Cóchuyệngì

vậy?”“Có lẽmẹ tôiđang trởdạ.Bâygiờ tôiđưabàđếnbệnhviệnngayđây.

Mấyphútnữatôiđếnđórồi.”GiọngbácsĩMacKenzieđãđổikhác.“Thôiđược,William,anhđừnglo.Tôisẽởđâychờanh.Mọithứsẽđâu

vàođấy.”“Xincảmơnông,”Williamnói.“Hìnhnhưmẹtôibịcogiật,nhưvậycó

gìbìnhthườngkhôngạ?”CâunóicủaWilliamkhiếnôngbácsĩrùngmình.Chínhôngcũngngần

ngạikhôngbiếtnóithếnào.“Không bình thường lắmđâu.Nhưng nếu đẻ được thì không sao.Anh

mauđưađếnđây,càngnhanhcàngtốt.”Williambỏmáyxuống,chạyrangoàinhàvànhảyngayvàochiếcRolls-

Royce.Matthewláirấtcẩnthận,khôngdámsangsốvàcũngkhôngdừnglạimộtchỗnào,cứthếtừtừđiđếnbệnhviện.HaingườicùngmộtcôýtáđặtAnnelêncángđivộiđếnkhuhộsinh.BácsĩMacKenzieđãđứngchờsẵnởcửaphòngmổ.Ôngbảohaingườiđứngngoài.

William vàMatthew yên lặng ngồi trên chiếc ghế dài chờ đợi. Trongphòngđẻvangranhữngtiếngkêuhétghêrợnhọchưatừngnghethấybaogiờ.Rồisauđólàimlặng,vàcáiimlặngnàycònghêrợnhơncảtiếngkêuhét.Lầnđầutiêntrongđờimình,Williamthấyhoàntoànbấtlực.Haichàngthanhniênngồitrênghếdàihơnmộttiếngđồnghồ.Khôngmộtainóigì.Lát

sau, bác sĩMacKenzie xuất hiệnvới dángmỏimệt.Hai chàng thanhniêncùngđứngdậy.BácsĩnhìnMatthewLester.

“Không,thưaông,tôilàMatthewLester.CònđâylàWilliam.”BácsĩquaylạiđặtmộttaylênvaiWilliam.“William,tôirấttiếc.Mẹanhchếtcáchđâyvàiphút…cònđứabé,một

cháugái,cũngchếtlúcmớiđẻ.”Williamngồikhuỵuxuốngghế.“Chúngtôiđãlàmmọicáchđểcứusốngcảhaimẹcon,nhưngmuộnquá

rồi.”Ônglắcđầubuồnbã.“Bàấykhôngchịunghetôi…màcứđòiphảicócon.Lẽrakhôngcóchuyệnnày.”

Williamngồilặngngười,sữngsờvềcâunóivừarồicủabácsĩ.Anhkhẽhỏi:

“Làmsaomẹtôichếtđược?Saoôngcóthểđểchobàấychếtđược?”Bácsĩngồixuốngghế.“Bàấykhôngchịunghetôi,”ôngtừtừnhắclại.“Tôiđãnhiềulầnnhắc

bàấy,saucáivụsẩythailầntrước,rằngchớcóđẻnữa.Nhưngsaukhibàấytáigiá,bàấyvớiôngbốdượngcủaanhkhôngbaogiờcoitrọnglờidặncủatôihết.Lầnnàytôicũnglongạinhưngchưacólúcnàođếnmứcnguyngập.Hômnay, lúcanhđưabàấyđếnđây, tôikhônghiểuđượctạisaobỗngcóhiệntượngcogiậtnhưvậy.”

Williamnhìnôngkhônghiểu.“Phải,cogiật.Đôikhibệnhnhâncó thểchịuđựngđượcnhiều lầnnhư

vậy.Nhưngcũngcótrườnghợpbệnhnhântắtthởluôn.”Williamgụcđầuxuốnghaitay.MatthewLesterđỡanhdậyđichầmchậm

trong hành lang. Bác sĩ đi theo hai người. Ra đến thang máy, ông nhìnWilliamnói:

“Huyếtápcủabàấytăngđộtngột.Điềunàylàrấtkhôngbìnhthường,vàhình như bà ấy không gượng lại nhưmọi khi, gần như bà ấy không cầngượng nữa. Tôi thấy rất lạ. Gần đây có điều gì khiến bà ấy phiền lòngkhông?”

Williamngướclênnhìnbácsĩ.Nướcmắtanhtrànxuốngđầymặt.

“Khôngphảilàđiềugì,”giọnganhđầycămgiận,“màlàngườinào.”KhihaingườivềđếnnhàthìAlanLloydđãngồiởmộtgócphòngkhách.

Ôngđứngdậy.“William,” ông lên tiếng ngay. “Tôi tự tráchmình đã để cho vay như

vậy.”Williamnhìnôngtanhưkhôngnghethấyôngtanóigì.MatthewLester

nóithayvàođó.“Có lẽđiềuđókhôngcònquan trọngnữa,ông ạ.MẹcủaWilliamvừa

mấtlúcđauđẻrồi.”Anhnóinhỏ.AlanLloyd táinhợtngười,phảivịn tayvàobệ lòsưởimớiđứngđược.

Ôngquaymặtđi.Lầnđầutiên,cảWilliamvàMatthewmớitrôngthấyngườilớnkhóc.

“Đólàlỗitạitôi,”ôngchủngânhàngnói.“Tôisẽkhôngbaogiờthathứchomình được.Tôi đã không nói cho chị ấy biết tất cả những gì tôi biếtđược.Tôiquýchịấyquánênkhôngmuốnthấychịấythấtvọngbaogiờ.”

NỗiđaucủaônggiúpWilliambìnhtĩnhtrởlại.“Khôngphảilỗicủaôngđâu,Alan,”anhdằngiọngnói.“Ôngđãlàmđủ

mọi cách rồi. Tôi biết thế.Và bây giờ đến lượt tôi phải nhờ ông giúp đỡđây.”

AlanLloydđứngthẳngngườidậy.“Osborneđãđượcbáotinvềchuyệnmẹanhchếtchưa?”“Tôikhôngbiếtmàcũngkhôngcầnbiết.”“Suốtngàyhômnaytôigọichoanhvềchuyệnđầutư.Nhưnganhtabỏ

đitừlúcmườigiờsángnay,vàkhôngaibiếtanhtaởđâu.”“Sớmmuộnrồihắncũngvềđâythôi,”Williamnghiêmmặtnói.SaukhiAlanLloydravềrồi,WilliamvàMatthewngồilạitrongphòng

kháchđógầnhếtđêm,lúcngủthiếpđi,lúctỉnh.Đếnbốngiờsáng,Williamchợtnghe tiếngchuôngđồnghồvang lênvàcũngnghe thấycả tiếnggìởngoài nhà. Matthew và William nhìn qua cửa sổ xuống đường. Họ thấyHenryOsborneđanglảođảođiquaquảngtrườngLouisburg,trongtaycầmmộtchairượu.Anhta thòtayvàotúi tìmchìakhóamộtlúcrồiđứnggiữa

cửanhìnhaichàngthanhniên,mắtnhấpnháy.“Tôi cần Anne chứ không cần anh. Tại sao anh không ở trường? Tôi

khôngcầnanhđâu,”anh ta líu lưỡivàgiơ tayđịnhgạtWilliamsangmộtbên.“Anneđâu?”

“Mẹtôichếtrồi,”Williamkhẽnói.HenryOsbornengơngácnhìnanhvàigiây.Cáinhìnngơngácấykhiến

Williamcòncóthểtựchủđược.Anhbỗngquátlên:“Ôngđiđâutrongkhibàấycầnđếnchồng?”Osbornevẫncònđứnglảođảo.“Đứabéthếnào?”“Congái,nhưngnócũngchếtrồi.”HenryOsbornethụpngồixuốngmộtchiếcghế.Nướcmắtbắtđầuchảy

xuốngmặtanhta.“Côấylàmmấtcontôirồiư?”Williamkhôngbiếtmìnhnênđiênhaynênbuồn.“Conông?Ôngđừngcónghĩvềmìnhnữađượckhông?”anhlạiquátlên.

“Ông biết là bác sĩMacKenzie đã khuyên bà ấy không nên cómang nữachứ?”

“Anhlạicũnggiỏicảmônấynữakiaà?Nếuanhbiếtlochuyệncủaanhvàđừngcócanthiệpgìvàođâythìtôiđãcóthểchămlođếnvợtôirồi,phảithếkhôngnào?”

“Vàchămlocảtiềncủabàấynữachứ?”“Tiền,hừ.Anhchỉlàmộtthằngkeokiệt.Tôibiếtlàmấttiềnthìanhcòn

đauhơnmấtbấtcứgìkhác.”“Đứngdậy!”Williamrítquakẽrăng.HenryOsbornđứngdậyvàđậpvỡchairượuvàothànhghế.Whiskytung

tóe ra thảm.Anh ta lắc lưbướcđếnchỗWilliamvàgiơchai rượuvỡ lên.Williamvẫnđứngnguyênđó,trongkhiMatthewđứngchenngayvàogiữavàdễdànggỡcáichairakhỏitayanhchàngsayrượu.

WilliamgạtbạnsangmộtbênvàtiếnđếnsátmặtHenryOsborne.

“Bâygiờ,ônghãyngheđây,vànghechokỹvào.Tôiyêucầuôngphảirakhỏi nhànày trongvòngmột giờnữa.Tôimà cònnghe thấynói đếnôngnữa,tôisẽlậptứcchođiềutrangayvềsốtiềnnửatriệuđôlacủamẹtôivàocôngtycủaông,tôisẽchotiếnhànhngaycảviệcđiềutravềquákhứcủaôngởChicagovàôngthậtsựlàai.Cònnếukhôngnghenóiđếnôngnữa,tôisẽcoinhưquênchuyệnđóđi.Bâygiờ,ôngcútngayđi,không tôi sẽgiếtôngđấy.”

HaichàngthanhniênnhìnHenryOsbornebướcrangoài,vừasụtsùivừahoangmanggiậndữ.

Sánghôm sauWilliamđến ngân hàng.Anhđược đưa ngay vào phònglàmviệccủaChủ tịch.AlanLloydđangxếpmột sốgiấy tờvàocặp.ÔngnhìnlênvàđưamộtmẩugiấychoWilliammàkhôngnóigì.Đólàmộtbứcthưngắngửitấtcảcácthànhviêntrongbangiámđốcchoôngđượctừchứcchủtịchngânhàng.

“Ôngchogọicôthưkývàođâyđượckhông?”Williambìnhtĩnhnói.“Tùyanh.”Alan Lloyd bấm vàomột nút bên cạnh bàn giấy.Một bước đàn bà cỡ

trungniên,ănmặckiểucổ,từmộtcửabênbướcvào.“ChàoôngKane,”bàtatrôngthấyWilliamđãnóingay.“Tôilấylàmtiếc

khiđượctinvềmẫuthânông.”“Cảmơnbà,”Williamnói.“Đãcóaikhácxembứcthưnàychưa?”“Thưachưa,”bàthưkýnói.“Tôiđangsắpđánhramườihaibảnđểông

Lloydký.”“Thưa,bàđừngđánhmáyranữa,vàxinbàcũngquênlàcóbảnthảonày

nhé.Bàcũngđừngcóchobấtcứaibiếtvềchuyệnnày,bàhiểuchứ?”Bàtanhìnvàođôimắtxanhcủaanhchàngthanhniênmườisáutuổi.Sao

màgiốngbốngàyxưathế,bànghĩbụng.“Vâng,thưaôngKane.”Bàlặnglẽrangoàivàđóngcửalại.AlanLloydnhìnlên.“Lúcnày,Kane&Cabotkhôngcầnđếnmộtôngchủtịchmới,ôngAlan

ạ,”Williamnói.“Trongtrườnghợpnày,ôngkhônghềlàmcáigìmàbốtôi

trướckiađãkhônglàm.”“Đâucódễdàngthế,”Alannói.“Dễchứ,”Williamnói,“Chúngtasẽlạibànviệcnàykhinàotôihaimươi

mốttuổi.Còntrướcđóthìchưabàn.Từnayđếnđó, tôirấtmongôngvừaquảnlýngânhàngcủatôitheocáicáchvừarấtngoạigiaovừarấtbảothủnhưtừtrướcđếnnay.Tôikhôngmuốnngườitabàntángìđếnnhữngchuyệnvừaxảyraởngoàivănphòngnày.XinôngchohủytấtcảnhữngtàiliệugìôngcóvềHenryOsbornevàcoinhưvấnđềnàyđãkếtthúc.”

William xé vụn bức thư xin từ chức và vứt từng mảnh vào lửa. AnhquàngtayvàovaiAlan.

“Bây giờ tôi không còn gia đình nữa, Alan, chỉ còn có ông thôi. LạyChúa,ôngđừngcóbỏtôi.”

WilliamtrởvềngôinhàtrênđồiBeacon.BànộiKanevàbàngoạiCabotngồiyênlặngtrongphòngkhách.Thấyanhbướcvào,haicụđứngdậy.LầnđầutiênWilliamnghĩrabâygiờanhđãchủcủagiađìnhKane.

Haingàysau,tanglễđượctiếnhànhmộtcáchlặnglẽởnhàthờSt.Paul.Chỉcónhữngngườitronggiađìnhvàbạnthânđượcmờiđến.RiêngHenryOsbornevắngmặt.NhữngngườiđếndựtanglễchiabuồnvớiWilliam.Haicụbàđứngphíasauanhnhưhaingườihộvệ,cảmthấyanhtỏrabìnhtĩnh,tỉnhtáo.Saukhimọingườiravềrồi,WilliamtiễnAlanLloydraxe.

“Nhưôngbiếtđấy,Alan,mẹ tôivẫnmuốnxâychobệnhviệnmộtkhunhiđểtưởngnhớđếnbốtôi.Vậytôimuốnnhờônggiúpchonguyệnvọngcủabàđượcthựchiện.”

CHƯƠNG 11

Wladek ở lại tòa lãnh sự Ba Lan tại Constantinople đếnmột năm chứkhôngchỉ ítngàynhưlúcđầuanhđãtưởng.Suốtngàyđêm,anhlàmviệcchoPawelZaleski,trởthànhngườitrợlựckhôngthểthiếuvàlàbạngầngũicủaông tanữa.Đốivới anh, hìnhnhưkhôngcóviệcgì làkhókhăn lắm.ZaleskinghĩbụngkhôngbiếttrướcđâykhôngcóWladekthìôngtađãxoayxởnhưthếnào.MộttuầnWladekđếnthămsứquanAnhmộtlần,vàotrongbếpngồiănvớibàHenderson,ngườiScotland.CómộtlầnanhngồiănvớicảôngphólãnhsựPrendergastnữa.

LúcnàyởThổNhĩKỳ,lốisốngcũcủaHồigiáođangmấtdầnvàđếchếOttomanđãbắtđầurệurã.Cái tênMustafaKemal[8]đượcnhắcđếnởcửamiệngmỗingười.KhôngkhísắpdiễnranhữngthayđổikhiếnWladeksốtruột.AnhluônnghĩđếnNamtướcvàtấtcảnhữngaianhyêuquýởlâuđài.HồicònởNga,dophảilàmsaođểsốngđượctừngàynàysangngàykhácnênanhkhôngcólúcnàonghĩđếnhọ,nhưngsangđếnđâyrồihọlạihiệnlên trướcmắt anh, lặng lẽ, châm chạp.Đôi khi anh hình dung những conngười đó khỏe mạnh vui tươi, anh thấy Leon bơi lội trên sông, thấyFlorentynachơitròlộndâytrongphòngngủ,thấykhuônmặtbệvệcủaNamtướctrongánhđènnếnbuổitối.Nhưngbaogiờcũngvậy,nhữngkhuônmặtthânyêumàanhrấtnhớấysẽrungrinhtrướcmắtanhrồibiếnthànhnhữnghìnhảnhkhủngkhiếp,Leonnằmchếttrênngườianh,FlorentynatrongcơnhấphốingườiđầymáumevàNamtướcgầnnhưmùvàkiệtquệ.

Wladekdầndầnhiểurarằnganhsẽchẳngbaogiờtrởvềđượcquêhươngvớinhữnghồnmanhưthế,màanhphảilàmmộtcáigìthậtxứngđángđược.Nghĩthế,anhlạinhớđếnnhânvậtTadeuszKosciusko,màtrướcđâyNamtước đã nhiều lần kể cho anh nghe, và anh nghĩ đến chuyện đi sangMỹ.PawelZaleskicũngđãmôtảchoanhnghenơiđóđượcgọilàThếgiớimới.Wladekcànghyvọng tương lai anh sẽcócơhộiđược trởvềBaLanmộtcáchvẻvang.

Chính Pawel Zaleski đã góp tiền để mua một tấm giấy nhập cư choWladekđisangMỹ.Kiếmđượcgiấyđókhôngdễ,vìbaogiờcũngphảiđặtcọctrướcmộtnăm.WladektưởngnhưkhắpcảcácnướcĐôngÂuaiaicũngtìmcáchtrốnđiđểlàmlạicuộcsốngởThếgiớimớivậy.

Mùaxuânnăm1921,WladekKoskiewiczrờiConstantinoplebướcxuốngcon tàuMũi tên đen đi đến đảoEllis thuộcNewYork.Anh có chiếc valiđựngtấtcảnhữngđồđạccủamìnhtrongđóvớimộtmớgiấytờdoPawelZaleskicấp.

ÔnglãnhsựBaLanđưaanhrabếntàuvàômanhthânmật.“CậuđitheoChúanhé.”Wladek tựnhiênđáp lại bằngcâunói truyền thốngcủaBaLananhđã

thuộctừbé:“XinôngởlạivớiChúa.”Bướcchânlêncầutàu,Wladekchợtnhớlạichuyếnđikhủngkhiếpcủa

anhtừOdessađếnConstantinople.Lầnnàytrêntàukhôngthấycóthan,chỉcóngười,đủcácthứngười,BaLan,Litunia,Estonia,UcrainavàrấtnhiềunhữngngườikhácmàWladekkhônghiểulàthuộcdântộcnào.Anhômchặtlấychiếcvalinhỏvàđứngvàohàngđểchờ.TrướckhivàođượcđấtMỹ,anhcònphảitrảiquanhiềulầnchờlâunhưthếnữa.

Một sĩ quan trên tàu xem giấy tờ của anh rất cẩn thận, vì ngờ rằngWladektrốnnghĩavụquânsựởThổNhĩKỳ.NhưngPawelZaleskiđãchuẩnbịrấtđầyđủ.Lọtquađượccửađórồi,anhthầmcảmơnngườiđồngbàocủaanhđãchuđáođượcnhưvậy.Nhiềungườikháckhôngcógiấytờhợplệđãbịtrảlại.

Sauđólàtiêmchủngvàkhámbệnh.GiánhưkhôngcómộtnămtrờiănuốngtửtếvàlấylạisứckhỏeởConstantinoplethìcólẽWladekđãkhôngquađượcchỗnày.Cuốicùng,mọithứkiểmtrađãlàmxong,anhđượcphépxuốngkhoangdưới,vàochỗănởrẻtiềnnhấtcủakháchhàng.Dướiđócónhữngngănriêngchonamnữvàcácđôivợchồng.WladeknhanhchóngtìmđếnkhunamgiớivàthấynhómngườiBaLanđãchiếmmộtkhugiườngsắthaitầngkhálớn.Trênmỗichiếcgiườngcómộtđệmrơmmỏng,mộtchiếcchănmỏngvàkhôngcógối.Wladekkhông lochuyệnkhôngcógối,vì từ

khirờinướcNgađếnnayanhchưabaogiờngủcógối.Wladekchọnmộtgiườngnằmphíadướimộtanhchàngkhác suýt soát

tuổianh,vàtựgiớithiệu.“TôilàWladekKoskiewicz.”“Tôi làJerzyNowakởWarsaw,”anhkiađáp lạibằng tiếngBaLanvà

đưatayrabắt.“TôiđilàmgiàuởMỹđây.”Khi con tàu khởi hành,Wladek và Jerzy ngồi nói chuyện với nhau về

mình, cả hai đều lấy làmmừng cóbạnđểđỡ côđơn trên tàu.Cảhai đềukhôngmuốnnóilàmìnhhoàntoànkhôngbiếtgìvềnướcMỹ.HóaraJerzyđãmấtcảbốmẹtrongchiếntranhvàkhôngcòntrôngcậyvàoaikhác.CònWladekthìkểchoanhtanghevềmình:concủamộtNamtước,lớnlêntrongmộtcănlềucủangườithợsăn,bịngườiĐứcvàngườiNgabỏtù,trốnkhỏiSiberia,thoátkhỏitaymộtđaophủThổNhĩKỳnhờcóchiếcvòngbạcđeotrêntay.Jerzynhìnvàochiếcvòngrấtchămchú.WladekkểlạitómtắtmườilămnămcủamìnhmàJerzytưởngnhưphảicảmộtđờingườimớitrảiquahếtđượcnhững thứđó.Suốtđêm,Wladekchỉnóivềquákhứ.Jerzynghemàkhôngmuốnngủ,cũngkhôngdámnóiralàmìnhđanglongạivềtươnglainhưthếnào.

Sánghômsau,contàuMũitênđenrờibến.WladekvàJerzyđứngtrênboongtàunhìnConstantinoplelùixadầntrongkhoảngtrờixanh.SaubiểnMarmaraphẳnglặngđếnvùngcósóngcủabiểnAegean.Phầnlớncáchànhkháchtrongkhoangrẻtiềnđềubịsaysóng.Trongkhunàychỉcómấyphòngvệsinhvàvòinướclạnh,khôngđủchohọrửaráy.Chỉquavàingàylàmùihôithốiđãsựclênkhôngchịuđược.

Bữaăncủahọđượcđểtrênnhữngchiếcbàndàitrongmộtphòngănrộngnhưngbẩnthỉunhếchnhác.Cósúpnóng,khoaitây,cá,thịtbòhầmvàbắpcải,bánhmìnâuhoặcđen.Trướckhi rờinướcNga,Wladekđãđượcbiếtnhữngthứcănkhổhơnthếnàynhiều,nhưngngoàinhữngthứởtrêntàunày,anhcòncócảnhữngcáibàHendersonđãgóichoanhnhưxúcxích,lạcvàcảmộtítrượubrandynữa.AnhrủJerzyđemvàogócgiườngcùngăn.Haingười thầm hiểu với nhaumọi thứmà không cần nói ra lời.Họ cùng ăn,cùngđixemcácnơitrêntàu,vàđêmđếnlạitrèolêngiườngcùngngủ.

Sangngàythứbatrênbiển,JerzyrủmộtcôgáiBaLancùngđếnbànăn.Anh tagiới thiệuvớiWladekđó làZaphia.Lầnđầu tiên trênđời,Wladeknhìnkỹmộtcôgái.AnhkhôngrờimắtkhỏiZaphia.CôtalàmanhnhớđếnFlorentyna.Cũngđôimắtxanhđậmđà,mớ tócvàng trễxuốnghaivaivàgiọng nói ấm áp.Wladek cảm thấy nhưmuốn sờ vào người cô ta. ThỉnhthoảngcôgáinhìnWladekcười.AnhđaukhổthầmnghĩrằngJerzycònđẹptraihơnmìnhrấtnhiều,AnhđitheoJerzyđưacôgáitrởvềkhuphụnữ.

SauđóJerzyquaylạinhìnanhvớivẻhơikhóchịu.“Cậutìmmộtcôgáikhácchocậuchứ?Cônàylàcủatớ.”Wladekkhôngsẵnsàngthừanhậnlàanhchẳnghiểukiếmriêngchomình

mộtcôgáibằngcáchnào.Anhtỏracoikhinh.“Ốichào,sangđếnMỹthìcònốithìgiờđitìmgái.”“TạisaophảichờsangđếnMỹ?Ngaytrêntàunàymuốnbaonhiêumà

chảđược?”“Cậu làm thế nào?”Wladek hỏi,muốn biết nhưng không dám nhận là

mìnhdốtvềmônnày.“Chúng ta cònhơnmườihaingàynữa trongcáihầmnày,vàmườihai

ngàyđótớsẽcómườihaingườiđànbàchomàxem,”Jerzykhoekhoang.“Cậucóthểlàmgìvớimườihaingườiđànbà?”Wladekhỏi.“Ngủvớihọ,chứcònlàmgìnữa?”Wladekngỡngàngkhônghiểu.“Ôi, lạy Chúa,” Jerzy kêu lên. “Chẳng lẽ một người như cậu đã sống

đượcvớibọnĐức,thoátkhỏitaybọnNga,đãgiếtmộtngườikhimìnhmớimườibatuổivàsuýtnữabịbọnThổNhĩKỳdãmanđemchặttay,thếmàlạichưabiếtđànbàlàgìư?”

Anhtacườitođếnnỗinhữngngườikhácởcácgiườngchungquanhphảilêntiếngbảoimđi.

JerzytiếptụcnóithầmvớiWladek.“Đãđếnlúccậuphảihọcthêmchobiết.Ítnhấttớcũngcóđượcmộtcái

đểdạychocậu.”Anhtathòđầuxuốnggiườngdướinói,mặcdầukhôngnhìnthấyrõmặtWladektrongbóngtối“Zaphialàmộtcôgáidễthôngcảmđấy.

Tớcóthểnóilàsẽthuyếtphụccôtamởrộngkiếnthứcthêmchocậu.Đểrồitớthuxếp.”

Wladekkhôngnóigì.Cũngkhôngainhắcđếnchuyệnấynữa,nhưnghômsauthìZaphiatỏra

chúýđếnWladek.Lúcăn,côtađếnngồibêncạnhWladekvàhọnóichuyệnvớinhauhànggiờvềcuộcsốngvànhữnghyvọngcủamình.CôtalàmộtcôgáimồcôiởPoznan,bâygiờđisangvớibàconhọhàngởChicago.WladekthìbảoZaphialàanhsangNewYorkvàcólẽsẽcùngởvớiJerzy.

“TôimonglàNewYorkrấtgầnChicago,”Zaphianói.“Thếthìsẽcóthểđếnthămtôikhinàotôilàmthịtrưởng,”Jerzyhuyênh

hoangnói.Côtacườikhẩy.“AnhcònBaLanlắm,Jerzyạ.AnhcũngkhôngnóiđượctiếngAnhtửtế

nhưWladek.”“Tôisẽhọc,”Jerzynóivớivẻtintưởng,“vàtôisẽbắtđầubằngcáchđặt

tênMỹchomình.TừhômnaytrởđitôisẽlàGeorgeNovak.Thếlàkhôngcókhókhăngìnữa.MọingườiởHoaKỳsẽnghĩtôilàngườiMỹ.Còncậu,WladekKoskiewicz, cậu thế nào?Cậugiữ cái tên đó thì chả làmgì đượcmấyđâu,phảikhông?”

WladeknhìnanhchàngmớicócáitênlàGeorgekiavàthầmbựcmìnhvớitêncủachínhmình.Khôngthểlấyngayđượccáitênmàanhcóquyềnhưởnggia tàikia,anhnghĩbụngcái tênKoskiewiczthật làrắcrốimàcònbấthợpphápnữa.

“Tớsẽ tìmcáchsau,”anhđáp.“Nếucậumuốn, tớcó thểgiúpcậuhọctiếngAnhđược.”

“Còntớsẽgiúpcậutìmgái.”Zaphiacườikhúckhích.“Anhchảcầnđâu,anhấyđãtìmđượcmộtcôrồi.”JerzybâygiờđổitênlàGeorgevàanhtađòihọphảigọibằngtênđó,cứ

mỗitốisaukhiănxonglạichuivàomộtchiếcxuồngphaocóbạtcheởtrênđể hú hí vớimột cô gái.Wladek rấtmuốn biết anh ta làm gì trên đó, vì

nhữngngườiđànbàmàGeorgechọnvàrủlênđókhôngnhữngbẩnthỉumàcònxấuxínữa.

Một tốisaubữaăn,khiGeorgeđãbiếnđi rồi,WladekvớiZaphiangồitrênboongtàunóichuyện.Côtaquàngtayômlấyanhbảoanhhôn.Anhkềmiệngvàomôicôta,nhưngngườianhcứngquèo,lúngtúngkhôngbiếtlàmthếnào.Anhngạcnhiênthấycôtalùađầulưỡivàomiệngmình.Látsauhếtsửngsốtrồi,anhthấymiệngcôtaháramộtcáchrấtkhiêugợivàngườianhrạorựchẳnlên.Anhngượng,muốnngồilùilạinhưngcôtakhônghềchúý,tráilạicứápngườivàosátanhđưađẩyvàcầmtayanhkéoxuốngdưới.Cơthểanhgiầngiậtrấtkhóchịu.Côtangừnghônvàthủthỉvàotaianh.

“Anhmuốnemcởiquầnáokhông,Wladek?”Anhkhôngbiếtthếnàotrảlời.“Thôicólẽđểđếnmai.”Côtanóivàđứngdậybỏđi.Anhlậtđậtđivềgiườngmình,trongbụngnghĩđếnhômsausẽquyếttâm

hoànthànhcáiviệcmàZaphiađãbắtđầu.Anhvừađặtlưngxuốngvànghĩxemsẽthựchiệnviệcđónhưthếnàothìbỗngcómộtbàntaytotúmlấytócanhkéotừtrêngiườngxuốngsàntàu.Trongkhoảnhkhắc,sựkíchthíchtìnhdụctronganhtanbiếnmất.Haingườiđànônganhchưathấybaogiờđứnglùlùởđó.Họkéoanhvàomộtgócxavàbắtđứngdựavàotường.Mộtbàntaytobịtchặtlấymiệnganhtrongkhimộtlưỡidaokềvàocổhọng.

“Cấm được kêu,” tên cầm dao ấn lưỡi dao vào da thịt anh, nói khẽ.“Chúngtaochỉcầncáivòngbạcởcổtaymàythôi.”

Mất chiếcvòngbạcnày sẽ chẳngkhácgì nhưbị chặt bàn tay,Wladeknghĩthếmàkhiếpsợ.Anhchưabiếtlàmthếnàothìmộttronghaitênđóđãkéotuộtđượcchiếcvòngrakhỏicổtay.Anhkhôngrõmặtchúngvìởchỗnày tốiquá.Anhđang lonhư thế làvĩnhviễnmấtchiếcvòng thìbỗngcómộtngườinàođónhảylênlưngtêncầmdao.Wladeklợidụngcơhộiđấmmộtnhátvàomặttênđangghìanhvàotường.Nhữngngườingủquanhđóthứcdậyxônxao.HaitênkiavộibỏtrốnnhưngGeorgeđãkịpđâmmộtnhátdaovàocạnhsườnmộttên.

“Chochúngmàychếtnhé,”Wladekhétlênvàđứnglại.“Tớđếnvừakịp,”Georgenói.“Chúngnóchưaquaylạiđâu.”

Anhtanhìnchiếcvòngbạcnằmlănlóctrênsànđầymùncưa.“Haythật,”anhtatrịnhtrọngnói.“Sẽcòncónhiềungườimuốncướpcái

củaquýấycủacậuđấy.”Wladeknhặtchiếcvònglênđeovàotay.“Suýtnữa thìcậumấthẳnchiếcvòngnàyđấynhé.”Georgenói.“May

chocậulàtốinaytớvềhơimuộn.”“Tạisaocậuvềhơimuộn?”Wladekhỏi.Georgekhoekhoang:“Tớnổitiếngrồi.Thựctìnhlàtốinaytớvớđượcmộtthằngngốcmòđến

chiếcxuồngcủatớ.Hắntụtquầnrồi.Tớtrôngthấythếbènbảohắnđừngcónằmvớicôgáimàtuầntrướctớđịnhnằmnhưngkhôngdámvìcôtacóbệnhgiangmai.Thếlàhắnvộivãmặcquầnvàobỏđingay.”

“Cậulàmgìtrongxuồngấy?”Wladekhỏi.“Thìngủvớihọchứlàmgìnữa,saocậuhỏingốcthế?”NóirồiGeorgelănrangủ.Wladeknằmnhìnlêntrần,taymânmêchiếcvòngbạc.Anhsuynghĩvề

câuGeorgevừanói,và tựhỏikhôngbiếtmìnhsẽngủvớiZaphianhư thếnàođây.

Sánghômsau tàugặpmộtcơnbão.Tấtcảcáchànhkháchđềubịcấmkhôngđượclênboong.MùihôithốicộngthêmvớihệthốngsưởitrongtàucàngnồngnặclênnhưsóivàotậntrongócWladek.

“Thế làhỏngcảviệccủa tớ,không thựchiệnđủmột tá.”Georgephànnàn.

Cơnbãotanđi,hầuhếtcáchànhkháchkéolênkhoangtrên.WladekvàGeorgevội chen trongđámđông chui lênhít thở ít khôngkhí trong lành.NhiềucôgáinhìnGeorgemỉmcười,nhưngWladekthấyhọkhôngđểýgìđếnanh.Mộtcôgái tócđen,máđỏhồng lênvìgióbiển,quamặtGeorgecườivớianhta.AnhtaquaysangWladek.

WladeknhìncôtaxemcôtachúýđếnGeorgenhưthếnào.“Tốinaynhé,”Georgechờcôtabướcđếngầnmớinóichocôtađủnghe.

Côtalàmnhưkhôngnghethấygì,vẫnbướcđinhanhhơntrướcmộtchút.“Wladek,cậungoáilạixemcôtacóquaynhìntớkhông.”Wladekngoáilại,vàngạcnhiênđáp.“Có,côtacónhìn.”“Thếlàtốinaycôtathuộcvềtớ,”Georgenói.“CậuđãcóđượcZaphia

chưa?”“Chưa,”Wladekđáp.“Tốinay.”“Đãđến lúc rồihả?ĐếnNewYork thìcậusẽkhôngbaogiờcònđược

gặplạicôtanữa.”ĐúngnhưGeorgenói,bữatốihômđóanhtađãkéotheođượccôgáitóc

đenđó.WladekvàZaphiakhôngnóigì,quàngtayvàongườinhauvàđilênboongtrêndạobướcquanhtàu.WladekliếcnhìnsangthấynétnghiêngcủaZaphiarấtxinh.Anhnghĩbụng,vàquyếtđịnhphảilàmngaychứkhôngđểlúckhácnữa.Anhdẫncôtađếnmộtgóctốivàbắtđầuhôncôtanhưhômquacôtađãhônmình.Côtaluilạimộtchútvàtựavaivàolancan.Wladektiếntheo.Côtacầmtayanhkéoxuốngngực.Anhsờvàođóvàkhôngngờnóêmáinhưvậy.Côtacởivàikhuyáovàđưatayanhluồnvàobêntrong.Anhthấycảmgiácđầutiênsờvàodathịtthậtlàngonlànhkhótả.

“LạyChúa!Tayanhlạnhthế!”Zaphianói.Wladekghìchặtcô tavàongười, thởdốc.Cô tacùngđưađẩyvớianh

mộtlúcrồilùiranói:“Ởđâykhôngđược,chúngmìnhphảiđitìmmộtcáixuồng.”Họngónhìnvàobachiếcxuồngđầuđềucóngườibêntrong.Cuốicùng

thấymộtchiếcxuồngkhôngbènchuingayvàodướimáivảibạt.TrongbóngtốicủachiếcxuồngZaphialàmgìđómộtlátvớiđámquầnáocủacôtarồikéoWladeknằmđèlênngườimình.Wladekloayhoaykhôngbiếtlàmthếnàothìcôtabỗngngừnghônvàkhẽbảoanh.

“Cởiquầnrachứ.”Anhcảm thấymìnhnhưmột thằngngốc,vội làm theo,nhưng rồichưa

kịphànhđộnggìthìđãrùngmìnhrồingườianhnhủnra.Anhchợthiểulàkhuỷutayvàđầugốicủamìnhđangtìvàonhữngđầumẩugỗtrongxuồng

đauđiếng.“Đâylàlầnđầutiênanhlàmtìnhvớimộtcôgáiphảikhông?”Zaphiahỏi

vàmuốnanhlạinằmlênngườicôtanữa.“Không,tấtnhiênkhôngphải,”Wladeknói.“Anhcóyêuemkhông,Wladek.”“Có,anhyêuem,”Wladeknói.“VàkhicónơiănchốnởtạiNewYork

rồi,anhsẽđếntìmemởChicago.”“Emmuốnthếlắm,Wladek,”côtanóivàcàilạikhuyáo.“Vàemcũngyêuanhnữa.”WladekvừavềthìGeorgeđãhỏingay.“Cậucóngủvớicôtakhông?”“Có.”“Thíchkhông?”“Thích,”Wladekđápbângquơrồingủngay.Đến sáng hôm sau, họ bỗng thức dậy nghe tiếng xôn xao trong hành

khách.AicũngmừngđâylàngàycuốicùngtrêncontàuMũitênđen.Mộtsốngườiđãlênboongtàutừtrướcmặttrờimọc,hyvọngđượcnhìnthấyđấtliền trướcnhữngngườikhác.Wladekgóighémđồđạcchovàochiếcvalimới,mặcbộđồduynhấtvàongười,độimũvào, rồi lênđứng trênboongcùngvớiGeorgevàZaphia.Bangườidõinhìnvàođámsươngmùtrênmặtbiển,imlặngchờđểđượctrôngthấyđấtHoaKỳ.

“Kia kìa!”Một hành khách reo lên, tiếp theo đó là cả đám người trênboongvuimừngtrôngthấydảiđấtmàuxámcủađảoLongIslandtừtừhiệnratrongbuổisángmùaxuân

Những chiếc tàu con tiến đến bên tàuMũi tên đen dẫn nó đi vào giữaBrooklynvàđảoStatenđểvàobếnNewYork.PhotượngNữThầnTựDođứngsừngsữngtrênnềntrờitrướckhuManhattanvàgiơngọnđuốclêncaokhiếnmọingườitrêntàunhìnbằngconmắtkinhngạc.

Cuốicùng,tàubỏneogầnnhữngngôinhàcóthápcaoxâygạchđỏtrênđảoEllis.Nhữnghànhkháchcóphòngriêngtrêntàuxuốngtrước.MãiđếnhômnayWladekmớitrôngthấynhữngngườiđó.Anhđoáncólẽhọởmột

tầngriêngtrêntàuvàcónhữngphòngănriêng.Hànhlýcủahọđãcóngườiđếnmangvác.Họđượcnhữngngườiđứngsẵndướibếnđónmừng.Wladekbiếtlàmìnhsẽchẳngcóđượccáicảnhấy.

Saukhimộtsốngườicóđặcquyềnấyđãxuống tàu rồi, thuyền trưởngnóitrênloarằngmọihànhkháchkhácchưađượcrờitàuvàphảichờnhiềugiờnữa.TiếngphànnànthấtvọngvanglênvàZaphiangồibệtxuốngboongtàukhóc.Wladekđếnkhuyênnhủcôta.Látsaunhữngbiểnsốđếnđeovàocổmỗihànhkhách.WladekmangsốB127.Anhnhớtrướcđâycómộtlầnphảiđeosốrồi.Saobâygiờcũnglạithếnữa?MỹcũngnhưcáctrạigiamởNgachăng?

Chođếntậngiữabuổichiềuhọcũngchẳngđượcchoănuốnggì,vàcũngkhôngainóichobiếtlàthếnàonữa.HọđượcđưaxuốngbếnbênphíađảoEllis.Rồiđànôngtáchriêngkhỏiphụnữ,đượcđưavàonhữngcănphòngkhácnhau.WladekhônZaphiavàcứgiữcôtađứnglạitronghàng.Mộtviênchứctráchđiquađóthấythếtáchhọra.

“Cứđiđã,”ôngtanói.“Rồisẽchohaingườilấynhau,chẳngbaolâunữađâu.”

WilliamthấyZaphiađimấthút,cònanhvàGeorgebịđẩylênphíatrước.Đêmđóhọngồi trongmộtcănnhàcũ,ẩmướt,khôngsaongủđược trongkhinhữngngườiphiêndịchđiđilạilạigiúpchomộtsốngườinhậpcưcònlớngớchưabiếtgì.Họgiúpqualoathôinhưngtháiđộcũngnhãnhặn.

Đếnsáng,họđưađikhámsứckhỏe.Chặngđầulàkhóthật.NgườitabắtWladekphải lên lênmộtcầu thanggác thậtdốc.Ôngbác sĩmặcbộđồngphụcmàuxanhbảoWladeklênxuốnghailầnvànhìnkỹcáchđiđứngcủaanh.Wladekcốhếtsứckhôngtỏramìnhhơibịthọt.Cuốicùngôngbácsĩhàilòng.Sauđóngườitabảoanhcởibỏmũ,vàcổáocứng,đểxemkỹmặtmũi, tóc tai, tayvàcổ.NgườiđếnsauWladekcómôi trênbịsứt, thế làbịôngbácsĩáchlại,đánhdấuphấnlênvaiphảianhtavàchỉrađứngởđầunhà.Khám thân thể xong,Wladek cùng vớiGeorge lại nối vàomột đoànngườixếphàngdàibênngoàiphònggọilàkiểmtracôngcộng.Mỗingườivàotrongphòngđóchừngnămphútđểhọphỏngvấn.BagiờđồnghồsauđếnlượtGeorgeđượcgọivào.Wladeknghĩbụngkhôngbiếtngườitasẽhỏi

gìmình.LúcGeorgebướcra,anhtanhìnWladekmỉmcười.“Dễthôi,cậucứđithẳngvàođó,”anhtanói.Wladekcảmthấyhaibàn

taymìnhướtmồhôikhianhbướcvàophòng.Anhbướctheoviênchứctráchvàomộtphòngnhỏchungquanhkhôngcó

gìtrangtrí.Cóhaingườixéthỏingồiđóvàhíhoáyviếtgìlênnhữngtờgiấycóvẻlàgiấykhaiđặcbiệt.

“AnhnóiđượctiếngAnhkhông?”ngườithứnhấthỏi.“Thưaôngcó,tôinóiđược,”Wladektrảlời,nghĩbụngdọcđườnggiátập

nóinhiềuthìhơn.“Tênanhlàgì?”“WladekKoskiewicz,thưaông.”Họđưachoanhmộtcuốnsáchtomàuđen.“Anhcóbiếtcáinàylàgìkhông.”“Thưacó,đâylàKinhThánh.”“AnhcótinởChúakhông?”“Thưacó,tôitin.”“AnhhãyđểtaylênKinhThánhvàthềsẽtrảlờithànhthậtnhữngcâuhỏi

củachúngtôi.”WladekđưataytráicầmcuốnKinhThánh,đặtbàntayphảilênđóvànói:“Tôihứasẽnóisựthật.”“Quốctịchanhlàgì?”“BaLan.”“Aitrảtiềnchoanhđiquađây?”“Tôi tự trả bằng tiền tôi kiếm được trong Lãnh sự quán Ba Lan ở

Constantinople.”MộttronghaingườinhìnvàogiấytờcủaWladek,gậtđầurồihỏitiếp.“Anhcóđếnmộtnhànàokhông?”“Thưacó.TôisẽđếnởnhàôngPeterNovak.Ôngấylàchúcủabạntôi.

ÔngấyởNewYork.”“Tốt.Anhcóviệcgìlàmkhông?”“Thưacó.TôivềlàmtronglòbánhmìcủaNovak.”“Anhđãbịbắtbaogiờchưa?”Wladek chợt nghĩ đến hồi ởNga.Điều đó không tính. ThổNhĩKỳ…

Không,anhsẽkhôngnhắcđếnlàmgì.“Không,thưaông,chưabaogiờ.”“Anhcóphảilàngườivôchínhphủkhông?”“Không,thưaông.Tôighéthọlắm.”“AnhcótuântheoluậtphápcủaHoaKỳkhông?”“Có,thưaông.”“Anhcótiềngìkhông?”“Cóthưaông.”“Chochúngtôixemnào?”“Vâng,thưaông,”Wladekđểlênbànmấytờgiấybạcvàmộtíttiềnlẻ.“Cảmơn,”ngườixéthỏinói.“Anhcóthểcấttiềnvàotúiđi.”NgườithứhainhìnWladek.“Haimươimốtcộngvớihaimươibốnlàbaonhiêu?”“Bốnmươilăm,”Wladekkhôngngậpngừngnóingay.“Conbòcáicómấychân?”Wladekkhôngtinởtaimình.“Bốn thưa ông,” anh đáp và không biết có phải câu hỏi đó là cái bẫy

không?“Conngựacómấychân?”“Bốnthưaông,”Wladekđáp,trongbụngvẫnngờngợ.“Đangđitrênmộtchiếcthuyềnconngoàibiển,nếuphảivứtđichonhẹ

thìanhsẽvứtgì,bánhmìhaytiềnbạc.”“Vứttiền,thưaông,”Wladekđáp.“Tốt,”Ngườixéthỏicầmlênmộttấmthẻcóđềchữ“Chấpnhận”vàđưa

choWladek.“SaukhianhđổitiềnrồithìđưatấmthẻnàytrìnhchoviênsĩquanNhậpcư.Anhnóiđầyđủtênchoôngtabiết,vàôngtasẽđưachoanhthẻ đăng ký.Rồi họ sẽ cho anh giấy nhập cảnh.Nếu trong năm năm anhkhông phạm tội gì và qua được buổi kiểm tra đọc và viết tiếngAnh, tánthànhủnghộHiếnpháp,thìanhsẽđượcphépxinnhậpquốctịchHoaKỳ.Chúcanhmaymắn,Wladek.”

“Xincảmơnông.”Raquầyđổitiền,WladekđưacảsốtiềnmườitámthángdànhdụmởThổ

NhĩKỳcùngvớibatờbạc50rúpcònlạichohọ.Họtraolạichoanh47,20đôlađổitiềnThổNhĩKỳsang,cònnhữngtờrúpthìhọbảoanhlàkhôngcógiátrị.AnhnghĩđếnbácsĩDubienvớimườilămnămdànhdụmcủaông.

BướccuốicùnglàragặpsĩquanNhậpcư.Ôngtangồisaumộtchiếcbànngay bên cửa ra vào có thang chắn, dưới bức chân dung Tổng thốngHarding.WladekvàGeorgecùngbướcđến.

“Tênhọ?”ÔngsĩquanhỏiGeorge.“GeorgeNovak,”anhtatrảlờigọn.Ôngsĩquanviếtlênmộttấmthẻ.“Địachỉ?”ôngtahỏi.“286phốBroome,NewYork.”ViênsĩquanđưatấmthẻchoGeorge.“Đâylàgiấychứngnhậnnhậpcưcủaanh,21871,GeorgeNovak.Hoan

nghênhanhđếnHoaKỳ.TôicũnglàngườiBaLan.Rồianhởđâysẽthích.Chúcmừnganhvàchúcanhmaymắn.”

Georgemỉm cười và bắt tay viên sĩ quan, rồi đứng sangmột bên chờWladek.ViênsĩquannhìnWladek.Wladekđưachoôngtatấmthẻcóchữ“Chấpnhận”.

“Tênhọ?”viênsĩquanhỏi.Wladekngậpngừng.“Tênanhlàgì?”ôngtanhắclạitohơn,cóvẻhơisốtruột.Wladekkhôngsaonóirađược.Anhghétcáitênnôngdânkiahếtsức.“Tôihỏilầnnữa,tênanhlàgì?”

George nhìnWladek.Những người khác xếp hàng phía sau cùng nhìnanh.Wladekvẫnchưanói.Viênsĩquanbỗngnắmlấycổtayanh,nhìnkỹvàodòngchữtrênchiếcvòngbạc,viếtvàotấmthẻrồiđưalạichoWladek.

“21872, Nam tước Abel Rosnovski. Hoan nghênh đến Hoa Kỳ. Chúcmừngvàchúcanhmaymắn,Abel.”

CHƯƠNG 12

Thángchín1923,WilliamtrởlạihọcnămcuốicùngởtrườngSt.Paulvàđượcbầulàmchủtịchlớplớn,đúngbamươinămsaukhibốanhcũngđãgiữ chức đó. Nhưng William không phải được bầu lên theo cách thôngthườnghoặcdođượccoilàhọcsinhnổitiếngnhấttrongtrường.NếutheonhữngtiêuchuẩnấythìMatthewLester,bạnthânnhấtcủaanh,sẽđánhbạianhbấtcứcuộcthinào.NhưngWilliamlạilàmộtanhchànggâynhiềuấntượngnhấttrongtrườngvàvềmặtnàythìMatthewLesterkhôngthểđuavớianhđược.WilliamđạidiệnchotrườngSt.PaulđểthilấyhọcbổngHamiltonvềmôntoánởtrườngđạihọcHarvard,vàtronghọckỳcuốinàyanhquyếttâmđạtmụctiêuấy.

ThờigianvềnhànghỉnhândịplễGiángsinh,anhdànhhết tâmtrívàoviệcnắmvữngnhữngnguyênlývềtoán.Tuynhiênđiềuđócũngkhóthựchiệnvìngườitamờianhđếndựđủthứchiêuđãivàvũhội.Anhkhéoléotừchốiđượcmộtsốcuộc,nhưngriêngcómộtcuộcanhkhôngtrốnnổi,đólàvũ hội do các cụ bà chủ trương làm ở ngôi nhà đỏ trên quảng trườngLouisburg.Williamnghĩkhôngbiết đến tuổinào anhmới cóquyềnquyếtđịnhđược,khôngđểchocáccụdùngngôinhànàyvàoviệcnhưthế.Anhbiếtlàbâygiờchưađếnlúc,vảlạicónhưvậythìnhữngngườilàmtrongnhàmớicóviệclàm.AnhchỉcórấtítbạnthânBoston,vàđiềuđókhôngngănnổicáccụbầyramộtdanhsáchdàidằngdặcnhữngkháchmời.

Đểkỷniệmdịpnày,cáccụtặngWilliammộtbộáolễphụckiểumớicóhai lần ngực.Anh nhận tặng phẩm ấy vớimột vẻ không nồng nhiệt lắm,nhưngrồicũngvềphòngngủđóngbộlênngườivàđilạinhìnngắmtronggương.

HômsauanhgọiđiệnthoạiđườngdàiđiNewYorkmờiMatthewLestervềdự.CôemMatthewcũngmuốnđitheonhưngmẹcôbảolàkhôngtiện,nênlạithôi.

Williamragađónbạn.

“Nào, cậu thửnghĩxem,”Matthewngồi trênxevềđồiBeaconnóivớiWilliam,“chẳngphảilàđãđếnlúccậuphảicóquanhệtraigáirồihaysao?CólẽởBostonkhôngcócônàorahồnư?”

“Saocậuđãcócônàorồiđấy,Matthew?”“Rồichứ,từmùađôngnămngoáiởNewYorkcơ.”“Lúcđómìnhlàmgìnhỉ?”

“CólẽcậuđangmơlàmBertrandRussell[9].”“Thếmàcậuchảbảogìchomìnhbiết.”“Cógìđâumànói.Thựcra,mìnhnhưcậunghĩnhiềuđếnngânhàngcủa

ôngbốmìnhhơnlàchuyệntìnhcủamình.ChuyệnxảyratạimộtcuộcchiêuđãicủabốmìnhkỷniệmngàysinhWashington.Hômđócóthểnóimìnhbịmộttrongnhữngthưkýgiámđốcđèrahiếp.ĐólàmộtbàrấttolớncótênlàCynthia,cóbộngựcđồsộnúngnínhđếnmức…”

“Cậucóthíchkhôngchứ?”“Có,nhưngmìnhkhôngtinrằngbàtacũngthích.Bàtaquásayrượunên

khôngbiếtcómìnhởđó.Vảlại,mìnhnghĩrồicũngphảibắtđầuởchỗnàođó,trongkhiấythìbàtatựnguyệngiúpchoconôngchủđượcbiếtmùiđờikiamà.”

TrongócWilliamchợthiệnlênhìnhảnhbàthưkýtrungniênđứngđắncủaAlanLloydanhgặphômtrước.

“MìnhkhôngnghĩlàsẽcócáimaymắnđượcbàthưkýcủaChủtịchdạychonhữngbàihọcđầutiênấy,”anhnói.

Matthewrađiềuhiểubiết:“Rồicậusẽngạcnhiênthấyrằngchínhnhữngngườiđànbàcóvẻđứng

đắnnghiêmtúclại lànhữngngườidễdànglănvàovòngtaymìnhhơncả.Bâygiờ thìmình sẵn sàngnhậnmọi lờimời, dù là chính thứchaykhôngchínhthức,màcũngchảcầnphảiănmặcchỉnhtềnữa.”

Cấtxevàorồi,haingườibướclênngôinhàbâygiờlàcủaWilliam.“Cậuđãthayđổinhiềurồiđấynhỉ,”Matthewnhìnbộbànghếmớibằng

songmâyvàgiấyhoamớidántrêntường.Chỉcónhữngchiếcghếdamàu

đỏsẫmvẫnđâuởnguyênđấy.“Chỗnàycũngcầnsángsủalênmộtchút,”Williamnói.“Trướcđâycứ

nhưsốngtrongthờikỳđồđá.Vảlại,mìnhkhôngmuốnđểgợilạinhững…Nhưngthôi,bâygiờkhôngphảilúcnóivềtrangtrínộithất.”

“Baogiờthìmọingườisẽđếndựcuộcchiêuđãinày?”“Vũhộiđấy,Matthew.Cáccụcứnhấtđịnhphảigọiđâylàvũhội.”“Trongnhữngdịpnàychỉcómộtthứcóthểgọilàvũhộiđượcthôi.”“Matthew, cậu chỉ mới biết đếnmột thư ký của giám đốc thôi mà đã

tưởngmìnhcóquyềnlênlớpthiênhạvềtìnhdụcsao?”“Ôi,cậughentỵđấyà?Thôiđianhbạnơi,”Matthewthởdàichếnhạo.Williamcườivànhìnđồnghồtay.“Trongvàigiờnữa,ngườikháchđầutiênsẽtới.Bâygiờcậuhãyđitắm

rửathayquầnáođã.Cậucónhớmangtheolễphụcđấykhông?”“Có,nhưngnếukhôngthìmìnhmặcbộquầnáongủcũngđượcchứsao.

Mìnhthườnghayquênthứnàyhoặcthứkia,nhưngcảhaithứthìkhôngbaogiờ,dùmuốnquêncũngkhôngđược.Thựcra,nếumìnhmặcquầnáongủradựvũhộithìcóthểsẽlàmmọingườibuồncườilắmnhỉ.”

“Cáccụnhàmìnhchảthíchđùathếđâu,”Williamnói.Sáu giờ, những người phục vụ chiêu đãi lục tục đến.Họ có tất cả hai

mươibangười.Bâygiờ,cáccụđến, trịnh trọng trongbộđồbằngrenđenkéodàichấmđất.Vàiphúttrướctámgiờ,WilliamvàMatthewđếnvớicáccụởphòngtiềnsảnh.

Williamđịnhnhặtmộtquảanhđào trênchiếcbánhgatôrấtđẹpởgiữabànthìcótiếngbànộiKaneởsaulưng.

“Cháuđừngđụngvàođấy,William,khôngphảidànhchocháuđâu.”Anhquayngoắtngườilại.“Vậythìdànhchoai?”Anhhỏivàhônlênmábànội.“ĐừnglôithôiWilliam.Đừngtưởnglớnthếrồimàbàkhôngchomấycái

phátvàođítđượcđâu.”“Bànộiơi,cháuxinđượcgiớithiệuđâylàMatthewLester,bạnthânnhất

củacháu.”BànộiKanegiươngmụckỉnhlênngắmnhìnanhtamộtlátrồinói:“Chàocháu.”“Cháuvinhdựđượcgặpbà,bàKane.Cháutinlàbàcóbiếtôngcháu.”“Biếtôngcháuư?CalebLongworthLesterư?Trướcđâyhơnnămmươi

năm,ôngấyđã từnghỏi lấybànhưngbà từ chối.Bàbảo làôngấyuốngrượuquánhiều,vànhưthếthìsẽchếtsớmđấy.Quảđúngnhưbànói.Vậyhaicháuđừngcóuốngrượunhé.Nhớđấy,rượulàmchongườitangumuộiđi.”

“Chúngcháuchẳngdámphạmluậtđâu.[10]”Matthewravẻngâythơnói.“Nhưng rồichẳngbao lâunữa luật sẽmấtgiá trị,”bàKanenói. “Tổng

thốngCoolidgeđãquênmấtnhữngngàythơấucủaôngtarồi.NếunhưcáiôngngốcHardingấykhôngchếtmộtcáchdạidộtthìôngCoolidgenàycũngchẳngbaogiờlàmTổngthốngđược.”

Williamcười.“Ôi,bànhớgiỏithậtđấy.Trongcảthờigiancảnhsátđìnhcông,cóainói

gìđếnôngtađâu.”BàKanekhôngbắtchuyệnnữa.Kháchmờiđãđếndần.Rấtnhiềutrongsốhọhoàntoànxalạvớichủnhà.

MấybàcháuvuimừngthấyAlanLloydđếnsớm.“TrônganhkhálắmWilliam,”Alanlầnđầutiênngắmkỹanhvànói.“Ôngcũngthế.Ôngđếnthậtlàquýhóa.”“Quýhóaư?Anhquênrằnggiấymờilàcủacảhaicụà?Nếulàmộtcụ

thôithìtôicóthểlấyhếtcanđảmtừchối,nhưngcảhaicụthì…”“Ôngcũngthếà?”Williamcười.“Tôimuốnnóiriêngvớiôngmộtcâu

đượckhông?-AnhkéoôngAlanramộtgóc.-Tôimuốncóchútthayđổitrongkếhoạchđầutư,bắtđầumuachứngkhoáncủangânhàngLesterkhinàonóđượctungrathị trường.Tôimuốnlàđếnkhinàođủhaimươimốttuổithìđãcó5phầntrămcổphiếutrongngânhàngcủahọrồi.”

“Khôngdễthếđâu,”Alannói.“ChứngkhoánLesterkhôngthấymấykhi

xuấthiệntrênthịtrường,vìnóđềunằmtrongtaytưnhâncả.Nhưngđểtôixemcóthểlàmgìđượckhông.Tạisaoanhlạinghĩthế,William?”

“Mụcđíchthậtsựcủatôilà…”“William,”bàngoạiCabotbỗngđếnbêncạnh.“Cháuâmmưucáigìvới

Lloydởđây thế?Bàchưa thấycháuranhảyvớimộtcônàocả.Vậycháutưởngbàtổchứcracáivũhộinàyđểlàmgì?”

“Bànóiđúngđấy,”AlanLloydnóivàđứngdậy.“Mờibàngồixuốngđâyvớitôi,bàCabot,đểtôitốngcáicậunàyrangoàikia.Chúngtangồiđâynhỉ,xemcậutanhảy,vànghenhạcvậy.”

“Nhạc?Đâykhôngphảilànhạc,Alan.Chỉtoànnhữngtiếngloảngxoảnginhtaimàkhôngcóchútgiaiđiệunàohết.”

“Ôi, bà ngoại yêu quý ơi,”William nói, “đây là bài hát nổi tiếngmớinhất,bài“Chúngtakhôngcóchuối”đấy.”

BàngoạiCabotnhănnhó:“Nếuvậythìđãđếnlúcbàtừgiãcõiđờinàyrồi.”“Khôngbaogiờđâuthưabà,”AlanLloydđỡlời.Williamranhảyvớivàicôgáimàanhnhớmangmánglàđãgặpởđâuvà

khôngnhớtên.TrôngthấyMatthewngồiởgócphòng,anhtìmcớthoátkhỏisànnhảyvàrađó.ĐếntậnnơianhmớiđểýthấybêncạnhMatthewcómộtcôgái.Thấycôtangẩnglênnhìnmình,Williamtưởngnhưmìnhđếnrủncảngười.

“CậubiếtAbbyBlountchứ?”Matthewchợthỏi.“Không,”Williamđáp,taychỉnhlạichiếccavátchongayngắn.“Đâylàchủnhàcủaem,ôngWilliamLowellKane.”Williamngồixuốngghếbêncạnhcôgái.Côtanhìntheoanhngồixuống,

vẻmặt nghiêmnghị.Matthewđã chú ý đến cái nhìn củaWilliamđối vớiAbby.Anhtabỏrachỗkháctìmnướcquảuống.

“SuốtđờitôiởBostonmàsaochưagặpcôbaogiờnhỉ?”“Chúngtađãgặpnhaumộtlầnrồi.Cáihồianhđẩytôixuốngaoởgần

Nhàthịchínhấy.Lúcđóchúngtôicóbađứamà.Phảimấtmườibốnnămtôimớihoànhồnđấy.”

“Tôixinlỗi,”Williamlặngngườiđimộtlúcrồimớinói lênđược.Anhkhôngnghĩracâugìđểđáplạicôta.

“Anhcóngôinhàđẹplắm,William.”“Cảmơn.”Anh lại ngồi im rồi khẽ đáp.Anh liếc nhìn sangAbby, làm ra vẻ như

mìnhkhôngđểýlắm.Côtamảnhdẻ,cóđôimắtnâuvàto,lôngmidàicong,cónétnhìnnghiêngrấthấpdẫnđốivớiWilliam.AbbybuôngthõngmớtóchungxuốngtheomộtkiểumàxưanayWilliamvốnkhôngthích.

“MatthewbảoemlàsangnămtớianhvàoHarvard,”côtagợichuyện.“Đúngđấy.Cômuốnnhảykhông?”“Cảmơn,”côtanói.Những bước chân của anh lúc nãy thoải mái mà bây giờ sao ngượng

ngùngthếnàoấy.Anhgiẫmcảlênchâncôtavàđưacôtađụngvàonhữngngườikhác.Anhxinlỗi.Côtamỉmcười.Anhômcôtalạisátngười,rồicảhaingườilạitiếptụcnhảy.

“BàcóbiếtcáicôgáikiasuốttừnãychỉcónhảyvớiWilliamkhông?”bàngoạiCabotnghingờhỏi.

BànộiKanegươngmụckỉnhlênnhìncôgáiđangnhảycùngvớiWilliamlúcnàyđirangoàibãicỏ.

“AbbyBlount,”bàKanenói.“TứclàcôcháugáicủaĐôĐốcBlountấyư?”bàngoạiCabothỏi.“Đúngthế.”BàngoạiCabotgậtđầucóvẻhàilòng.WilliamđưaAbbyBlountratậngócvườn,đứnglạidướigốcmộtcâyhạt

dẻtongàyxưaanhhaytrèolênđó.“Lầnđầugặpmộtcôgáinàoanhcũngđịnhhôncô tahaysao?”Abby

hỏi.“Nóithậttìnhlàanhchưabaogiờhônmộtcôgáinào,”Williamđáp.“Thếthìemhânhạnhquá.”Abbycười.Côtagiơmộtbênmáhồngchoanhhôn,rồiđếnđôimôimọngđỏ.Liền

sauđóđòianhquaytrởvàotrongnhà.Haicụbàtheodõithấyhọquayvàosớmliềnyêntâm.

Tối hômđóvềphòngngủ củaWilliam, hai anh chàng thanhniênngồibàntánvềchuyệnvừaqua.

“Cuộcchiêuđãikhôngđếnnỗinào.”Matthewnói.“CũngbõcôngmìnhđitừNewYorkvềcáitỉnhlẻnày,vàmặcdầucậuđãhớttaytrêncôgáicủamình.”

“Thếcậutưởngcôtagiúpchomìnhmấttrinhhaysao?”Williamhỏilại,khôngđểýđếnlờitráchđùacủaMatthew.

“Dùsaocậucũngcóba tuần lễđể tìmhiểu,nhưngmìnhe rằngcậusẽphát hiện ra cô ta cũng chưa mất trinh,” Matthew nói. “Theo hiểu biếtchuyênmôncủamìnhlànhưthế.MìnhđánhcuộcnămđôlavớicậulàcôtakhôngđổtrướcnhữnglờitántỉnhcủaWilliamLowellKane.”

Williamtínhmộtkếhoạchcẩnthận.Anhnghĩmấttrinhlàmộtchuyện,cònmấtnămđôlavớiMatthewlạilàchuyệnkhác.Sauvũhội,hầunhưngàynàoanhcũnggặpAbbyBlount,nhântiệncóngôinhàriêngcủamìnhvàcóxe.AnhbắtđầucảmthấygiánhưkhôngcóbốmẹAbbytheodõivàkínđáokiểmsoátcôcongái thìhoạtđộngcủaanhđãkháhơn rồi.Chođếnngàycuốicùnghếthạnnghỉhè,anhcũngthấymìnhchẳngđếngầnđượcmụctiêuhơnchútnào.

Quyết tâm thắng cuộc và lấy năm đôla, hôm đóWilliam gửi đến choAbbymộtbóhoahồng từsángsớm, rồiđến tối rủcô tađiănởnhàhàngJosephvàcuốicùngkéođượccôtavềphòngmình.

“Anhlàmsaolạicóđượcchaiwhiskynhưthếnày?Cấmrượukiamà?”Abbyhỏi.

“Ô,cókhógìlắmđâu,”Williamkhoe.Thực ra đó là anh đã giấu được một chai rượu bourbon của Henry

Osbornengaysaukhianhtarờingôinhànàyrađi,vàWilliamlấylàmmaymàcòngiữđếnhômnaychứkhônguốnghết.

Williamrótrượurauống.Rượulàmanhsuýtsặcvà làmAbbychảycảnướcmắt.

Anhngồixuốngbêncạnhcôta,quàngtayquavai.Côngảngườitheo.Côtanhìnanhthathiết,đôimắtnâumởto.“ÔiWilliam,emnghĩanhcũnghaylắm,”côtavừathởvừanói.Khuônmặtnhưbúpbêcủacôkhiếnanhkhôngcưỡngnổi.Côtađểcho

anhhôn.Rồimạnhbạohơn,Williamđưabàntaylầntheocổtaycủacôlênngựcvàdừnglạiởđónhưcảnhsátgiaothôngdừngmộtđoànxevẫy.Bỗngcôtađỏmặtkhôngbằnglòngvàđẩytayanhxuống,đểchogiaothôngtiếptụcbìnhthường.

“William,anhkhôngnênlàmthế.”“Tạisaokhông?”Williamnói,vẫncứcốômchặtlấycô.“Vìanhkhôngthểbiếtđượcnósẽkếtthúcnhưthếnào.”“Anhcómộtýkiếnnàyhaylắm.”Nhưngtrướckhianhnóiđượccâugì thìAbbyđãđẩylùianhravàvội

đứngdậyvuốtlạiáo.“Thôi,cólẽemvềnhàđây,William.”“Emvừamớiđếnmà.”“Mẹsẽhỏiemlàmgìởđây.”“Thìembảolàkhônglàmgìcả.”“Đúngthế,tốthơnlàkhônglàmgìcả,”côtatiếplời.“Nhưngngàymaianhvềrồi,”Anhtránhkhôngnóilàvềtrường.“Vậyanhcóthểviếtthưchoem,William.”KhônggiốngnhưValentino,Williambiếtlàkhinàomìnhthấtbại.Anh

đứngdậy,chỉnhlạicavát,cầmtayAbbyrồiláixeđưacôvềnhà.Hômsau, trở lại trường,MatthewLesternhậncủaWilliam tờbạcnăm

đôlavàngạcnhiênngheanhnói:“CậumànóithêmcâugìnữaMatthew,làmìnhsẽdùngcâygậydãcầu

đánhđuổicậuchạyquanhtrườngchomàcoi.”“Mìnhchảnghĩracâugìmànóiđược,trừmỗiđiềulàtỏrathôngcảmvới

cậuthôi.”

“Matthew,cậuchếtvớimìnhnhé.”

○○○

TronghọckỳcuốinămởSt.Paul,Williambắtđầuđểýđếnbàvợôngchủnhàchỗanhở.Bàtatrôngkháđẹp,chỉcóbụngvàmônghơixệ,nhưngbàtagiữđượcbộngựctuyệtvờivàbộtócđensumsuêtrênđầuchỉmớicóvàisợibạc.Mộthômvàothứbảy,nhânWilliambịtrẹotayởsautrậnkhúccôncầuvề,bàRaglanlấybăngmátrabótaychoanh.Bàtađứnggầnhơnmứccầnthiết,đểtayWilliamcọvàongực.Anhthấycảmgiácdễchịulắm.Rồimộtdịpkhácanhbị sốtphảinằm trong trạmxámấyngày,bà tađíchthânđemthứcănđếnchoanh.Bàtangồingaytrêngiườngcủaanh,ngườibàcọvàochânanhqualầnvảimỏng.Anhcũnglấythếlàmthích.

NgườitađồnbàtalàvợthứhaicủaôngRaglan.Trongcảngôinhàấy,khôngaicho làôngRaglancó thểchịunổimộtvợchứđừngnóiđếnhai.ThỉnhthoảngbàRaglanbằngnhữngcáithởdàivàbằngimlặngcủamình,chothấylàsốphậncủabàchẳngsungsướnggì.

Vớinhiệmvụtrưởngnhà,mỗitốivàolúcmườirưỡilàWilliamphảiđếnbáocáochoôngRaglanbiết làanhđã tắthếtđènvàchuẩnbịđingủ.TốihômthứhailúcgõcửabuồngôngRaglannhưmọilần,anhngạcnhiênnghethấychỉcótiếngtiếngbàRaglangọianhvào.BàtađangnằmtrênchiếcghếdàivàmặcchiếcáokhoácngoàibằnglụagiốngnhưkiểuáoNhật.

Williamnắmtaynúmcửanói:“Đèntắthếtrồi,vàtôicũngđãkhóacửangoài.BàRaglan,chúcbàngủ

ngon.”Bàtathảhaichânxuốngđất,thoángđểlộđùitrầndướilànáolụa.“Saoanhvộithế,William.Lúcnàocũngvộivãkhổsở.”Bàbướcragần

bànnói.“Saoanhkhôngnán lạimột lúc,uốngsôcôlanóngvới tôiđi.Tôithậtdởquá,lạiđilàmhaicốc,màquênmấtlàôngRaglanphảiđếnthứbảymớivề.”

Bàtanhấnmạnhvàochữthứbảy.Bàđemmộtcốccònđangnóngbốchơi đến và ngước nhìn lên xem câu nói củamình có tác động gì đến anh

không.Bà tađưacốcchoanhvớivẻ thỏamãn,để taymìnhchạmvào tayanh.Anhlấythìangoáycốcsôcôlanóng.

“ÔngGeraldnhàtôiđihọphộinghị,”bàtagiảithích.LầnđầutiênanhnghenóiđếntêntụccủaôngRaglan.“Anhrađóngcửađi,William,rồivàođâyngồivớitôi.”

William ngập ngừng.Anh ra đóng cửa, nhưng không dám ngồi xuốngchiếcghếcủaôngRaglan,cũngkhôngdámngồixuốngbênbàta.SauanhquyếtđịnhdùsaongồighếcủaôngRaglancũngđỡhơn.Anhbướcraphíađó.

“Không,không,”bàtavừanóivừavỗvàochỗbêncạnhmình.Williamquaylạitừtừngồixuốngđó,mắtnhìnvàocốcnướcđểxemđối

phóthếnào.Anhuốngựcmộthơi,bỏngcảlưỡi.ThấybàRaglanđứngdậy,anhnhẹngười.Bàtalạirótthêmvàocốcanh,mặcchoanhtừchối,rồinhẹnhàngragócphòng,lêndâycótchiếcmáyhátvàchochạyđĩahát.Lúcbàtaquaylạianhvẫncònđangnhìnxuốngđất.

“ChẳnglẽanhđểchophụnữnhảymộtmìnhsaoWilliam?”Anhnhìnlên.BàRaglanlắclưtheođiệunhạc.Williamđứngdậygiơtay

ômlấybànhưngđểkhoảngcáchthậtxa.GiácóôngRaglanởđâymàđứngchenvàogiữacũngcònđủchỗ.SauvàinhịpthìbàtanhíchlạigầnWilliamhơn.Taybàtừtừđểtuộttừvaixuốnglưnganh.Đĩahátdừnglại,Williamnghĩbụngthếlàmìnhthoátvàquaylạivớicốcsôcôlanóng.Nhưngbàtađãlộnmặtđĩahátvàtrởvềngaytrongvòngtaycủaanh.

“BàRaglanạ,tôinghĩcólẽlà…”“Yêntríđi,William.”Anhmạnhbạonhìnthẳngvàomắtbàta.Anhđịnhnóivớibànữanhưng

khôngbiếtnóigì.Lúcnàybàtađãsờlầnkhắpnơitrênlưnganhvàanhcảmthấyđùibàtađãnhẹnhàngcọvàongườimình.Anhchợtquàngtayômchặtlấybà.

“Đấy,nhưthếtốtlắm,”bàtanói.Họtừtừđinhữngbướcvòngquanhcănphòng,mỗilúcghìchặtlấynhau

hơn.Cứnhưthếtừngbướcmột,từngbướcmộtchođếncuốiđĩahát.Lúcbà

taluingườiđểđiratắtđènthìanhmuốnbàtaquaylạingaychỗmình.Anhđứngtrongchỗtối,khôngcửđộng,lắngnghetiếnglụasộtsoạtvàtrôngrõthấycảbóngngườiđangtrútbỏquầnáo.

Đến lúcbà tađếngiúpWilliamcởiquầnáocủaanhvàđưaanh trở lạichiếcghếdàithìbàihátcũngvừahết,chỉcòntiếngkimmáyhátgạivàođĩa.Trongbóngtối,anhvụngvềđưataysờvàomấychỗtrêncơthểbàta.Anhcảm thấynókhôngđúngnhưanhđã tưởng tượng.Vừasờ lênngựcbà ta,anhđãrụttaylại.Anhbắtđầucónhữngcảmgiáctưởngnhưtrướcđâynằmmơcũngkhôngcó.Anhmuốnrênlênthậttonhưngcốnhịn,khôngdámthốtramộtlờinào,sợtỏrangớngẩnquáchăng.Haitaybàtavẫnvònglấylưnganhvànhẹnhàngkéoanhnằmđèlênmình.

William loay hoay khôngbiết làm thế nào vừa để thực hiện được điềumongmuốnvừakhôngtỏramìnhthiếukinhnghiệm.Anhthấynókhôngdễdàngnhưanhnghĩ,vàcàngloayhoaycàngnhưvụngthêm.Mộtlátsau,bàtalạiđưatayluồnxuốngdướibụnganh,hướngdẫnanhhànhđộngmộtcáchthôngthạo.Nhưnganhcũnglậptứcrùngmìnhrồirủncảngười.

“Tôixin lỗi,”Williamnói.Anhkhôngbiết làmgì tiếp theo,nhưngvẫnnằmyêntrênbụngbàtamộtlúc.

“Maisẽkháhơn,”bàtanói.Anhlạinghethấytiếngkimmáyhátgạivàođĩa.Suốtcảngàyhômsau,lúcnàobàRaglancũnghiệnlêntrongócanh.Kết

quảlàđêmhômđóbàtađãthởdàikhoankhoái.Sangđêmthứtư,bàtahổnhển.Đêmthứnăm,bàtarênrỉ.Đêmthứsáu,bàtahétlênsungsướng.Đếnthứbảy,ôngRaglanđihộihọpvề,thìlúcđócoinhưWilliamđãhoàntoànnhữngbàihọccủaanhvềmônấy.

Đếncuốikỳnghỉ lễPhục sinh, thìAbbyBlount coinhưđãbịWilliamchinhphục.ThếlàMatthewmấtnămđôla,cònAbbythìmấttrinh.TheobàRaglannóithìđóchẳngqualàmộthiệntượngkhôngtránhkhỏi.Trongsuốtkỳnghỉchỉcómỗichuyệnđóxảyrathôi,vìAbbyđãđitheobốmẹvềnghỉở PalmBeach, cònWilliam thì đóng cửa chúi đầu vào sách vở, chỉ thỉnhthoảngmớigặphaicụbàvàAlanLloyd.Còníttuầnnữalàđãthitốtnghiệp.ÔngRaglankhôngđihọphộinghịởđâunữavàWilliamcũngkhôngcóhoạt

độngnàokhácđược.Trongnhữngngàycuốihọckỳ,anhvớiMatthewngồiyên trongphòng

họchànggiờ,khôngainóivớinhautrừphiMatthewcóvàivấnđềvềtoánkhônggiảiđược.Cuốicùng,kỳthimongđợitừlâuđãđến.Tấtcảchỉcómộttuầnlễmàhọgọilà“tànbạo”.Thixongrồi,cảhaianhchàngsốtruộtchỉmuốnbiếtngaykếtquả.Nhưngrồihọchờhếtngàynàysangngàykhác,mãichẳngthấygì,đâmrakhôngcòntinởchínhmìnhnữa.HọcbổngHamiltonvềtoánđểvàotrườngHarvardđượccấptrênmộtcơsởrấtchặtchẽ,màhọcsinhởtoànnướcMỹđềucóquyềnđượcnhậnhọcbổngấy.Williamkhôngbiếtthếnàomàxétđoánđượcxemđịchthủcủamìnhtàigiỏiđếnđâu.Thờigiantiếptụctrôiquamàkhôngthấynóigì,Williambắtđầunghĩcólẽmìnhthấtbại.

HômđóWilliamđangởngoàibãi chơiđácầuvớinhữnghọc sinh lớpdưới,coinhưgiếtnốtthìgiờcủanhữngngàycuốicùngtrướckhirờitrường,thìcómộtbứcđiệngửiđến.Nhữngngàycuốicùngởtrườngnàythườngcórấtnhiềuhọc sinhbịđuổihọchoặcvì say rượu,hoặcvìđậpvỡcửakính,thậmchívìtìmcáchngủvớicongáihayvợcủacácthầygiáo.

Williamđangkhoe làanhsẽ thắng trong trậndãcầunàyvớimứcchưatừngcótừtrướcđếnnayvàmọingườiđangcườiđùatrướclờituyênbốquáđángcủaanhthìngườitađưavàotaychoanhbứcđiện.Anhquênhếtngaymọithứ,vứtbỏcâygậydãcầuxuống,vàđưatayxéchiếcphongbìnhỏmàuvàng.Mọingườichungquanhhồihộpchờanhđọcbứcđiện.

Matthew bước đến nhìn nét mặtWilliam xem đó là tin mừng hay tinbuồn.Nétmặtvẫnbình thường,Williamđưabứcđiện choMatthewxem.Vừađọcxong,Matthewđãnhảycẫnglên,quẳngbứcđiệnxuốngđấtrồiômlấyWilliamchạyvòngquanhsân.Mộtngườikhácbướcđếnnhặtbứcđiệnlênxemrồichuyềntaynhauchođếnngườicuốicùngxembứcđiệnlạichínhlàngườiđãđemnóđếnlúcnãy.Anhtađãkhôngđượccảmơnthìchớ,màcònlàngườicuốicùngđượcbiếtnộidungbứcđiện.

ĐólàbứcđiệngửichoWilliamLowellKane.Trongđóviết:ChúcmừnganhđượchưởnghọcbổngHamiltonvềtoánvàotrườngđại

họcHarvard.Chitiếtsẽgửisau.

Chủtịch,HiệutrưởngLawrenceLowell.Matthew sung sướng nhìn người bạn thân nhất củamình nay đã thành

công,nhưnganhcũnghơibuồnnghĩđếnbâygiờlạiphảixanhau.Williamcũngcảm thấynhưngkhôngnóigì.Haingười lạiphải chờchínngàynữamớibiếtđượclàMatthewcũngtrúngtuyểnvàotrườngHarvard.

Liềnđócómộtbứcđiệnkhácgửiđến,lầnnàylàcủaôngCharlesLesterchúcmừngcontraivàmờicảhaichàngvềdựtiệctràtạiKháchsạnPlazaởNewYork.CảhaicụbàcũngcóđiệnchúcmừngWilliam,tuynhiênbànộiKanecũngnóivớiAlanLloydrằngthằngbéđãlàmđượckhôngíthơncáingười tamongmuốnởnóvàkhôngnhiềuhơncáimàbốnóđã làmđượctrướckia.

Vàongàyhẹn,haichàngthanhniêntungtăngđitrênđạilộNăm,tronglònghếtsứctựhào.Cáccôgáiđiquađườngnhìnvàohọnhưnghọlàmnhưkhôngđểý.BướcvàocửakháchsạnPlaza,họđànghoàngđiđếnphònglớnbêntrongcómọingườitronggiađìnhđangchờđón.HaicụnộingoạiKane&Cabotngồiởmấychiếcghếbànhgiữaphòng,bêncạnhđócómộtbàgiànữaWilliamchođólàbànộicủaMatthew,giốngnhưbànộiKanecủamình.RồicóôngbàCharlesLester,cócôcongáiSusan(côtachẳnglúcnàorờimắtkhỏiWilliam)vàcóAlanLloyd.CònhaighếtrốngđểđóchờWilliamvàMatthew.

BànộiKanevẫygọimộtngườihầuđừnggầnđónói:“Mộtấmtràmớivàđemthêmbánhđếnnữanhé.”Ngườihầuchạyvộivàobếpđemtràvàbánhrangay.“Chacháucònsốngthìhômnaysẽrấttựhàovềcháuđó,William,”một

ngườilớntuổinói.Ngườihầuđứngđókhônghiểuanhthanhniênkiađãlàmđượccáigìmà

ngườitaphảikhennhưvậy.Williamthìkhôngđểýgìlắmđếnngườihầu,trừcóchiếcvòngbạcanhtađeoởcổtay.AnhđoáncólẽchiếcvòngbạcấylàtừnhàhàngTiffanymàra,nhưnganhlấylàmlạtạisaongườihầukialạicóđượcmộtthứđồtrangsứcgiátrịnhưthế.

“William,”bànộiKanenói.“Ănhaibánh làđủrồi.Đâykhôngphải là

bữaăncuốicùngtrướckhivàotrườngHarvardđâu.”Anhquaynhìnbànộimộtcáchâuyếm,vàrồichợtquênđichiếcvòng

bạckia.

CHƯƠNG 13

ĐêmđóAbelnằm trongcănphòngnhỏcủaanhởkháchsạnPlazamàkhông sao ngủ được. Anh nghĩ đến người con trai có tên làWilliammàngườitabảolànếuchaanhcònsốngthìsẽtựhàovềanhta.Tựnhiênanhcũngthấyđóchínhlàđiềuanhmuốnthựchiện.AnhmuốnđượcngườitacoimìnhlànganghàngvớinhữngngườinhưWilliamtrênđờinày.

TừkhiđếnNewYork,Abelđãphải trải quamột cuộcvật lộngaygo.Anhvềởmộtcănphòngchỉcóhaigiường,thếnhưnganhlạiphảiởchungvớiGeorgevàhaingườianhemhọkháccủaGeorge.KếtquảlàAbelchỉcóthểđượcngủkhinàomột tronghaichiếcgiườngấykhôngcóngười.ÔngchúcủaGeorgekhôngsaocóviệclàmngaychoAbelđược.SaumấytuầnlễrấtlolắngvìtiêugầnhếtsốtiềntiếtkiệmmàchưatìmđượcviệcgìmặcdầuphảichạyđichạylạitừBrooklynsangvùngQueens,cuốicùnganhxinđượcmột chỗở cửa hàng thịt.Họ trả cho anh chín đôlamột tuần làmviệc sáungàyrưỡivàchỉchoanhđượcnằmngoàihiên.CửahàngđónằmgiữamộtkhucộngđồngngườiBaLannhỏbévànghèoởphíaĐôngthànhphố.Abelbắtđầulấylàmsốtruộtvớitínhcáchsốngbiệtlậpcủađồngbàoanhởđây,trongsốđócòncórấtnhiềungườikhôngchịuhọctiếngAnh.

Abelvẫn thường thấyGeorgecứmỗingàycuối tuần lạiđivớicácbạngái,hếtcônàyđếncôkhác.Riênganh,hầuhếtcáctốitrongtuầnđềuđihọctrườngđêmđểnângcaokhảnăngviếtvàđọctiếngAnh.Anhkhônglấylàmxấuhổvềchuyệnmìnhhọcchậm,vìtừhồitámtuổiđếngiờanhcódịpnàođượchọcnữađâu.Tronghainăm,anhđãtrởnênthôngthạovớingônngữmớinày,hầunhưkhinói rakhôngcònngượngnghịumấynữa.Anhcảmthấymìnhđãsẵnsàngđikhỏicửahàng thịtnàyrồi.Nhưngđiđâu?Vàđibằngcáchnào?Bỗngmộthôm trongkhiđangchuẩnbịmột cái châncừuchokhách,anhthoángnghethấymộttrongnhữngkháchhàngquenlàngườichuyêncungcấplươngthựcchokháchsạnPlazaphànnànvớichủhànglàôngtasẽphảiđuổimộtngườiphụcvụtrẻtuổivìanhtaăncắpvặt.Ôngta

nói:“Gấpquá,tôibiếttìmđâurangườithaythếbâygiờđược?”Chủhàngkhôngbiếtgiúpông tagiảiquyết thếnào.NhưngAbel thìbiếtngay.Anhkhoácbộquầnáoduynhấtcủamìnhvào,đibộsuốtbốnmươibảykhuphốvàquanămquãngđườngnữavàothànhphốnhậncôngviệcnóitrên.

MộtkhiyênthânởPlazarồi,anhghitênvàomộtlớphọcđêmAnhngữcấpcaoởtrườngĐạihọcColumbia.Đêmnàoanhcũnghọcrấtđều,mộttaymởtừđiển,mộttayviếtlialịa.Mỗibuổisáng,giữagiờphụcvụănsángvàbàybànchobữa trưa, anh tranh thủchépnhữngbàixã luậncủaThờibáoNewYork,mỗi khi gặp từ nào không chắc chắn thì lại giở cuốn từ điểnWebstercũraxem.

Banămsauđó,AbelleodầnlêncáccấpphụcvụtrongkháchsạnPlazachođếnlúcanhđượccửvàophụcvụtrongphòngGỗSồi,hưởnglươngmỗituầnhaimươilămđôlavớinhữngkhoảnkháchchothêm.Trongcuộcsốngriêngcủamình,Abelkhôngcònthiếugìnữa.

ÔngthầydạyAbelcóấntượngtốtvớinhữngtiếnbộcủaanh,đãkhuyênAbel xin học thêm lớp ban đêm nữa để chuẩn bị thi lấy bằng Tú tài vănchương.Lúcrỗirãianhchuyểntừchỗđọcnhữngbàibáovềngônngữsangđọcnhữngbàivềkinhtế,rồibắtđầuchépriêngnhữngbàitrongNhậtbáophốWallchứkhôngchépnhữngbài trongThờibáonữa.Cái thếgiớimớinàyđốivớianhhếtsứchấpdẫn.Anhbịcuốnhútvàođóđếnmức,ngoạitrừGeorge,cònnhữngbạnBaLancũtrướcđâyanhkhônggặphọđượcvàolúcnàonữa.

TrongkhiphụcvụởkháchsạnPlaza,anhvẫnluônluônnghiêncứutìmhiểu về những người nổi tiếng của các gia đình Baker, Loeb, Whitney,MorganvàPhelp[11]vàcốhìnhdungđược tại saongườigiàu lạikhácvớimọi người như vậy.Anh đọcHenryLouisMencken[12], đọc báoMercuryMỹ,đọcScottFitzgerald[13], Sinclair Lewis vàTheodoreDreiser[14] để cóthêmkiếnthứccàngnhiềucàngtốt.AnhđọckỹtừThờibáoNewYorktrongkhinhữngngườiphụcvụkhácchỉliếcquatờTấmgương.AnhđọctờNhậtbáophốWallvàogiờnghỉtrongkhinhữngngườikhácngủgàngủgật.Anhkhôngbiếtlànhữngkiếnthứcmớinàysẽđưaanhđếnđâu,nhưnganhkhôngmột lúc nào nghi ngờ câu châm ngôn củaNam tước đã nói với anh rằng

khônggìcóthểthaythếđượcchoviệchọchànhtửtế.VàomộtngàythứnămcủathángTámnăm1926-anhnhớrấtkỹngày

nàyvìhômđóRudolphValentinoquađờivàrấtnhiềubàđimuasắmtrênđại lộNămđềumặcđồđenđể tang anh ta -Abel đangphụcvụnhưmọingày thườngởmộtchiếcbàngócphòng.Nhữngbànởgócphòngbaogiờcũngdànhchocácnhàkinhdoanhlớn,họthườngngồiănmộtcáchkínđáovànóichuyệnriêngkhôngainghethấyđược.Anhthíchđượcphụcvụởcácbànđặcbiệtnày,vìđâylàkhuvựcngườitabànchuyệnmởrộngkinhdoanhvàquanhữngmẩuchuyệnanhthoángngheđượccủahọ thườngcónhữngthôngtinrấtquý.Saukhihọănxong,nếukháchlàngườicủamộtngânhànghaymộtcông tycổphiếu lớn,Abel sẽ tìmcáchkiểm tragiácổphiếucủanhữngcông tyấy.Nếugiọngđiệucủanhữngôngkháchnày trongkhinóichuyệncóvẻlạcquan,thìanhsẽđầutưmộttrămđôlavàocôngtynhỏvớihyvọngsẽđượccôngtymẹvựclên.Nếuvàocuốibữaănmàôngkháchgọimangxìgàlên,Abelsẽtăngtiềnđầutưlênhaitrămđôla.Cứmườilầnnhưvậythìgiácổphiếuanhchọntheokiểuđóchỉ trongsáuthángđãtănglêngấpđôi,cũng tức là thờigianAbelbám lấychứngkhoán.TrongbốnnămlàmviệcởkháchsạnPlazavàlàmtheocáchđó,anhchỉmấttiềncóbalầnthôi.

Trongviệcphụcvụhômnay,anhthấycómộtđiềurấtkhôngbìnhthườngởcáibàngócphòngnàylàkháchđãgọingayxìgàngaytừtrướcbữaăn.Abelnhìnvàosổghikháchđặtbàn trước thấycó tên làWoolworth.Abelgầnđâycónóiđến tênông tanhưnganhkhôngxácđịnhngayđược.CònôngkháchcũngngồikialàCharlesLester,kháchthườngxuyêncủaPlazavàlàmộtnhàngânhàngcócỡởNewYork.Trongkhiphụcvụbữaăn,anhcốnghe xem họ nói chuyện gì.Khách thì hoàn toàn không quan tâm gì đếnngườiphụcvụmặcdầuanh tỏ ra chúýnghehọbànbạc.Abelkhông thểpháthiệnđượcchitiếtgìquantrọng,nhưnganhbiếtđượcloángthoánglàsánghômđókếtthúcmộtvụlàmănvàđếncuốingàyngườitasẽcôngbố.Anhchợtnhớra.AnhđãđọcthấytênôngnàytrêntờbáoNhậtkýphốWall.Woolworthchính làngườicóôngbốđã từng lậpracửahàngđầu tiênnổitiếnglàchỉbánnhữngthứtừnămđếnmườixu.Rabâygiờngườiconđịnhđiquyênvốnđểmở rộnghệ thốngcửahàngấy.Khikháchhàngăn tráng

miệng-phần lớnkháchđềuchọn thứbánhdâupho-mát (doAbelgợiý) -anh tranh thủrangoàiphòngănmột lúcrồigọiđiệnchođạidiệncủaanhtrênphốWall.

“ÔngWoolworthđangbuônbángìấynhỉ?”anhhỏi.Đầudâykiaimlặngmộtchútrồinói:“Cổphiếuthôi.Gầnđâyhoạtđộnglắm,khôngrõtạisao.”“Vàocuốingàyhômnaynếunghethấycôngtythôngbáothìanhlấytài

khoảncủatôiramuanhé.”“Họsẽthôngbáogì?”Ngườiđạidiệnkhônghiểuhỏilại.“Lúcnàychưatiếtlộđược,”Abelđáp.Ngườiđạidiệnchộtdạ.Xưanayanhtavẫnbiếtlàchớhỏikỹvềnhững

nguồnthôngtincủakháchhàng.AbelvộitrởlạiphòngGỗSồi,vừakịpđểđemcàphê lênchokhách.Họcònngồinán lạimột lúcvàchỉđến lúchọchuẩnbịravềthìAbelmớiquaylạibànđó.ÔngcầmbiênlaicảmơnAbelvềviệcanhphụcvụchuđáo.Ôngtaquaysangôngbạnrồihỏianh:

“Này,cậuemcómuốntiềnthưởngkhôngnào?”“Dạ,cảmơnông,”Abelnói.“VậythìcậuemnênmuacổphiếuWoolworth.”Haingườikháchphálêncười.Abelcũngcười,cầmlấy5đôlaôngkhách

chìarachovàcảmơnôngta.Trongsáutuầnsauđó,anhkiếmđược2.412đôlalợinhuậntừcổphiếuWoolworthmàra.

Mấy ngày sau, sinh nhật thứ haimươimốt củamình,Abel được chấpnhậnvàoquốc tịchMỹvà anhquyết định nhândịp này phải tổ chức liênhoanchiêuđãi.AnhmờiGeorgevớiMonikađếndự.MonikalàngườitìnhmớinhấtcủaGeorge.NgoàiracòncómộtcôgáitênlàClara,ngườitìnhcũcủaGeorge.AnhrủhọđixemJohnBarrymoretrongphimDonJuan,sauđóđếnnhàhàngBingoănbữatối.Hồinày,Georgevẫnchỉlàthợtậpviệctronglòbánhcủaôngchúanhtavới lươngtámđôlamộttuần.MặcdầuvẫncoiGeorgelàbạnthânnhất,nhưngAbelhiểulàgiữahaingườiđãcósựkhácbiệtvìGeorgelàmộtanhrỗngtúicònAbelthìđãcótrêntámnghìnđôlagửingân hàng và bây giờ đang là học sinh năm cuối của trường Đại học

Columbiachuẩnbịthitútàivềkinhtế.Abelbiếtlàmìnhđangđiđếnđâu,cònGeorgethìbâygiờkhôngdámmởmiệngnóivớiairằngmìnhsẽlàthịtrưởngNewYorknữa.

Bốnngườicómộttốiliênhoanrấtvui,nhấtlàdoAbelbiếtănởchỗnàongon.Bangườibạnkiađượcmộtphenchénthỏathích.Khinhàhàngđưabiên lai ra,George hoảng sợ thấy số tiền của bữa ăn đó nhiều hơn lươngthángcủaanhta.Abel trả tiềnmộtcáchthảnnhiêncoinhưsố tiềnđóchảnghĩalýgì.Vảlại,nếuđãkhôngchịuđượcthếthìvàonhàhànglàmgì.Coinhưkhông,đừngnóigìhoặcđừngtỏrangạcnhiên,đólàđiềunhữngngườigiàucóđãdạychoanhbiếtnhưthế.

Đếntậnhaigiờsángcuộcliênhoanmớikếtthúc.GeorgevàMonikatrởvề phíaĐông cuối thành phố, cònAbel thì thấymình được hưởngClara.AnhđưacôtavàophíacửasaukháchsạnPlazaquathangmáychuyênchởđồgiặtrồiđưavềphònganhtrongđó.CôtakhôngchờphảigiụcgiãmớitrèolêngiườngvàAbelcũngvộivãvàonằmngayvớicôtađểcònngủmộtchútsángmaidậysớmlàmviệc.Anhlấylàmhàilòngđãhoànthànhnhiệmvụvớicô tavào lúchaigiờrưỡisáng.Anhnằmlănrangủmộtmạchchođếnsáugiờthìchuôngđồnghồgọidậy.LúcđóanhvẫncònđủthìgiờhànhđộngvớiClaramộtlầnnữatrướckhiđứngdậymặcquầnáo.

ClarangồitrêngiườngphụngphịunhìnAbelthắtcavátrồihôncôtamộtcáitạmbiệt.

“Emnhớlúcravềcũngbằnglốicửalúcđêmquanhé,kẻolôi thôichoanhlắmđấy,”Abelnói.“Baogiờthìgặplạiem?”

“Anhkhônggặplạiđâu,”Claralạnhlùngđáp.“Tạisaothế?”Abelngạcnhiênhỏi.“Anhlàmgìđâu?”“Không,chínhlàcáianhkhônglàmấychứ.”Côtanhảyxuốnggiường

vàvộivãmặcáovào.“Cái gì anh không làm?”Abel hỏi. “Emmuốn đi ngủ với anh kiamà,

khôngphảithếà?”Côtaquaylạinhìnthẳngvàoanh.“Đúnglàemmuốnthế,nhưngvềsaumớibiếtlàanhvớiValentinocũng

chảkhácgìnhau,nghĩalàcảhaicùngchếtrồi.AnhcóthểlàcủaquýkháchsạnPlazavàonhữnglúcngườitađóiăn,nhưngởtrêngiườngthìanhchẳnglàcáigìhết.”Mặcxongquầnáo,côracửacònnắmlấytayvịnvàngoáilạinói.“Cólẽanhchưathuyếtphụcđượccônàođinằmvớianhphảikhông?-Rồiđóngsầmcửalại.”

Abelđứngngớngười.Suốtngàyhômđó,anhbănkhoănvềcâunóicủaClara.Anh không thể tìm đượcmột ai để bàn về vấn đề này.Có nói vớiGeorgechỉ tổchoanh tacười thêm.CònnhânviênkháchsạnPlaza thìaicũngtưởnganhbiếtđủmọithứ.Anhhiểurằngvấnđềnày,cũngnhưcácvấnđềkhácanhđãgặptrênđườngđời,đềucóthểvượtquađượcmiễnlàmìnhhiểubiếtvàcókinhnghiệm.

Saubữatrưađượcnghỉnửangày,anhtìmđếnhiệusáchScribnerởđạilộNăm.Trướcđâycửahàngnàyđãgiúpanhgiảiquyếtđượcnhiềuvấnđềvềkinhtếvàngônngữ,nhưnganhkhôngtìmrađượccáigìcóvẻnhưgiúpanhgiải quyết được những vấn đề về tình dục. Các nhãn sách đều chẳng nóiđượcgì,vàcuốngọilàKhóxửvềtinhthầnthìhoàntoànkhôngthíchhợp.

Abelbỏhiệusáchđira,khôngmuagì,vàcảbuổichiềulacàtrongmộtnhà hát bẩn thỉu ở đườngBroadway, không xem chiếu bóngmà chỉ luẩnquẩn suy nghĩ về điều Clara nói lúc sáng. Cuốn phim đang chiếu là mộtchuyệntìnhcóGretaGarbođóng,mãiđếncuốiphimmớicócảnhhônhít,thànhracũngchẳnggiúpđỡgìhơnđượcchoanhsovớihiệusáchScribner.

Ởrạpchiếubóngrathìtrờiđãtối.Ngoàiđườngđangcógiólạnh.Abellấy làm lạ thấyvềđêmđườngphốcũngồnàovànhiềuđènsángnhưbanngàyvậy.Anhbắtđầuđibộlênđường59,hyvọnggiómátsẽlàmchođầuócmìnhtỉnh táohơnchút ít.Anhdừnglạiởgócđường52đểmuatờbáobuổichiều.

“Tìmgáihả?”mộtgiọngnóiởgócđườngbênquầybánbáolêntiếng.Abelngẩngđầulênnhìn.Bàtachừngbamươilămtuổi,mặtbựphấnsáp,

môibôimộtthứsonkiểumới.Chiếcáolụatrắngcómộtkhuyđãcởisẵn.Bàtamặcváyngắncũncỡn.

“Chỉnămđôlathôi,mấtxunàođángxuấy,”bàtanóivàvẹomôngsangmộtbênđểhởmộtđườngbênváylênđếntậnbẹn.

“Ởđâu?”Abelhỏi.“Cónhàriêngởgầnđây.”Bà tahấtđầuchỉchoAbelbiết làhướngnào.Lầnđầu tiên,Abel trông

thấyrõmặtbàtadướiánhđènđường.Bàtacũngkhôngphảikhônghấpdẫn.Abelgậtđầuđồngý.Bàtacầmlấytayanhrồihaingườicùngđi.

“NếubịcảnhsátgiữthìanhbảolàbạncũvàtêntôilàJoycenhé,”bàtanói.

Họđiđếnđầuphốrồivàomộtngôinhànhỏbẩnthỉucónhiềubuồngchothuê.Abelkinhsợthấyphòngbàtanhếchnhácquá.Tấtcảbêntrongchỉcómộtbóngđèntrần,mộtchiếcghế,mộtchậurửamặtvớimộtchiếcgiườngđôiọpẹpmàhìnhnhưtrongngàyhômđóđãđượcdùngđếnnhiềulần.

“Chịởđâyà?”anhngầnngạihỏi.“Trờiơi,khôngđâu.Chỗnàychỉđểlàmănthôi.”“Tại sao chị làm chuyện này?” Abel hỏi, trong bụng nghĩ không biết

mìnhcónêntiếptụckếhoạchnàykhông.“Tôiphảinuôihaiđứacon,màchồng thìkhôngcó.Anhbảocòncách

nàokhácnữa?Nào,anhcómuốnhaykhôngđây?”“Cónhưngkhôngphảinhưchịnghĩ,”Abelnói.Bàtanhìnanhchộtdạ.“Anhkhôngphải làcáiđámchuyênhànhhạngười tanhưHầu tướcde

Sade[15]đấychứ?”“Chắcchắnlàkhôngrồi,”Abelhỏi.“Anhkhôngchâmthuốclávàongườitôichứ?”“Không,khôngcóchuyệnđóđâu,”Abelgiậtmìnhđáp.“Tôimuốnđược

chỉbảotửtế.Tôimuốnhọc.”“Học?Anhnóiđùađấyà?Anhbạnthânmến,dễanhtưởngđâylàtrường

đêmchuyêndạyvềngủvớigáisao?”“Đạikháilànhưvậy,”Abelnóivàngồixuốnggócgiường,nóilạichobà

tangheđêmtrướcClarađãphảnứngvớianhthếnào.“Chịxemcóthểgiúptôiđượckhông?”

NgườiđànbàkianhìnAbelmộtlúclâu,tựhỏikhôngbiếtanhchàngnàycóđịnhbịpmìnhkhông.

“Đượcthôi,”bàtanói.“Nhưngcứmỗibuổibamươiphútlàanhsẽmấtnămđôlađấy.”

“ĐắthơnbằngtútàiColumbia,”Abelnói.“Tôicầnhọcmấybàitấtcả.”“Còntùyởchỗanhhọcnhanhhaychậmchứ,”bàtanói.“Được,tabắtđầuluônđi,”Abelnóivàrúttrongtúiranămđôla.Anhđưatiềnchobàta.Bàtanhéttiềnvàotrongbíttất.Nhưvậyrõràng

làbàtasẽkhôngcởitấtcảranữa.“Cởiquầnáora,anhbạn,”bàtanói.“Mặcquầnáothếnàythìchẳnghọc

đượcgìđâu.”Anhcởirarồi,bàtanhìnngắmanhbằngconmắtthôngthạo.

“Anh không phải như Douglas Fairbanks[16], phải không nào? Nhưngthôi, anh đừng lo. Tắt đèn đi rồi thì người anh thế nào cũng không quantrọngnữa.Cáiquantrọnglàanhcóthểlàmđượcgìcơ.”

Abelngồixuốngcạnhgiường.Bà tabắtđầugiảnggiải choanhbiết làphảilàmnhữnggìđốivớingườiđànbà.BàtalấylàmlạkhôngnhữngAbelkhôngtỏrathèmmuốngìmình,màlạicònngạcnhiênthấyhaituầnsauđóngàynàoanhcũngđếnrấtđều.

“Baogiờthìtôibiếtlàmìnhhọcxong?”Abelhỏi.“Rồianhsẽbiết,”Joyceđáp.“Nếuanhlàmchotôisướngđượcthìđến

mộtcáixácướpAiCậpanhcũnglàmchosướngđược.”Bàtadạychoanhbiếtđâulànhữngchỗnhạycảmtrêncơthểbàta,và

bảoanhphảibiếtkiênnhẫntrongkhilàmtình.Nhữngdấuhiệunhưthếnàokhiếnanhcóthểbiếtđượclàanhlàmchongườitathỏamãn.Abelngherấtkỹvàlàmtheotừngcáibàtadặn.Lúcđầuanhcóhơimáymóc,nhưngbàtađảmbảorồianhsẽthànhcôngkhôngthểtưởngtượngđược.Quảnhiên,đếntuần thứbavà saukhiđã có thể làmchongườiđànbà Joycenày trởnênsốngđộngvàháohứctrongvòngtaycủamình.LầnđầuanhnghethấytiếngrênrỉcủaJoycevàcảmthấysungsướngmộtcáchlạkỳ.Bàtacứbấuchặtlấyanhrênrỉhoài,lúcto,lúcnhỏ,chođếnlúcbàtaphảihétlênrồibuông

tayra,rãrời.“Anhbạnơi,thếlàanhđỗthủkhoarồiđấynhé.”Thởđượcrồi,bàtanói.NhưngAbelthìchưathấygì.Abel tốt nghiệp cảhai bằng.Anh tự thưởng chomìnhbằng cách rủ cả

mấyngười,George,MonikavàClaranữa,đi xem trậnđấuquyềnAnhvôđịch thế giới giữaGeneTunney với JackDempsey vàmua vé hạng nhất.Đêmđó, saukhixem trậnđấu rồi,Claramiễncưỡng làmcáibổnphậnđinằmvớiAbelvìanhtachichocôkhánhiềutiền.NhưngđếnsánghômsauthìchínhClaralạicầukhẩnAbellàđừngcóbỏrơicôta.

Mặcdầuvậy,Abelkhôngbaogiờrủcôtađinữa.

○○○

TốtnghiệpĐạihọcColumbiarồi,AbelcảmthấykhônghàilòngvớicuộcsốngởkháchsạnPlaza.Tuynhiên,anhchưahìnhdungđượcmìnhsẽtiếnlênnữanhưthếnào.MặcdầuanhđãphụcvụmộtsốtrongnhữngngườigiàunhấtvàthànhcôngnhấtởMỹ,nhưnganhchưahềbaogiờdámnóichuyệntrực tiếp với những người đó, vì anh sợ làmnhư thế có thểmất việc nhưchơi.Dùsao,anhnghĩcácvịkháchđếnănởđâysẽchẳngaithựcsựquantâmđếnnguyệnvọngcủamộtngườihầubàn.Abelquyết chímình sẽ trởthànhmộtngườiđứngđầunhữngtayphụcvụbàn.

MộthômcóôngbàEllsworthStatlerđếnăntrưaởphòngGỗSồitrongkháchsạnPlza lànơiAbelđang làm thayngườikhácmột tuần.Anhnghĩbụngvậnmaycủamìnhđãđến.Anhlàmmọicáchđểcóthểgâyấntượngchonhàchủvàbữaănhômđóthậtlàtuyệt.Lúcravề,ôngSlatlercảmơnAbelmộtcáchnồngnhiệtvàchoanhmườiđôla.Nhưngrồichỉ thếlàhết,Abelnhìntheokháchđiraphíacửangoàikháchsạn,khôngbiếtlàmthếnàonữa.

Sammy,ngườiđứngđầunhữngtayhầubàn,vỗvàovaianhhỏi:“ÔngStatlerchocậugìđấy?Ôngấykhôngchotiềnthưởngư?”Sammy

nghingờhỏi.“Ồ,cóchứ,”Abelnói.“Mườiđôla.”

AnhđưatiềnchoSammy.“Kháđấynhỉ,”Sammynói. “Tớđã tưởngcậuđịnh lòe tớ,Abel.Mười

đôla,vớiôngStatlernhưthếcũnglàtốtlắmđấy.Cólẽcậuđãlàmchoôngtaphảicảmđộng.”

“Không,tôicólàmgìđâu.”“Cậunóithếlàsao?”Sammyhỏi.“Nhưngthôi,khôngquantrọng.”Abelđápvàđịnhbỏđi.“Khoanđã,Abel,cómẩugiấynàychocậuđây.Ôngkháchởbànmười

bảy,ôngLeroymuốnnóichuyệnriêngvớicậuđấy.”“Vềcáigìthế,Sammy?”“Aimàbiết?Cólẽôngtathíchđôimắtxanhcủacậuchăng.”Abel liếc nhìn ra bàn 17.Bàn đó chỉ dành cho những khách hiền lành

khôngđòihỏigìvàlàkháchvôdanhnữa.Vịtrícủachiếcbàngầnngaycửaravàobếp.Abelthườngtránhkhôngphụcvụbấtcứbànnàocuốiphòng.

“Ôngtalàaithế?”Abelhỏi.“Ôngtamuốngì.”“Tớkhôngbiết,”Sammynóivàcũngkhôngbuồnngẩnglên.“Tớkhông

quentìmhiểuvềlịchsửđờisốngcủakháchnhưcậu.Chohọăntửtế,yêntrícótiềnthưởngcàngnhiềucàngtốtrồimonghọtrởlạinữa,thếthôi.Cậucóthể cho đó là triết lý đơn giản, nhưng với tớ thế là tốt lắm rồi. Có lẽ ởColumbiahọquênkhôngdạychocậunhữngcáicơbản.Thôi,cậurađóđi,Abel,vànếuđượctiềnthưởngthìmangngayvềđây.”

AbelnhìnvàocáiđầuhóicủaSammy,cườirồibướcđếnbàn17.Cóhaingườiđangngồiởđó.MộtngườimặcchiếcáongoàisặcsỡmàAbelkhôngthíchlắm,ngườikialàmộtcôgáikháxinhđẹpcómớtócvàngxoănmàanhđoánlàbồcủaôngkháchvàtrongbụngnghĩthếnàocũngđượcnghekháchphànnànvềchuyệncáicửaravàogầnbếp,đòiphảiđưabànđichỗkhácđểlàmoaivớicôgáitócvàngkia.Khôngaithíchngửicáimùitrongbếpxôngravànhữngngườiphụcvụđi rađivàokhiếncánhcửabật thình lình liêntiếp.Nhưngcũngkhôngthểkhôngdùngđếnchiếcbànđó,vìkháchsạnthìrất đông người ở, mà người New York vốn đã quen hễ thấy người lạ làkhôngbằnglòng.TạisaoSammylạiđểanhphảiđốiphóvớinhữngkhách

cóvẻkhóchơinhưthếnày?Abeltừtừbướcđếnbênngườikháchmặcáosặcsỡ.

“Thưa,ôngmuốnnóivớitôiạ?”“Đúng thế,” ông ta đáp bằngmột giọngmiền Nam. “Tên tôi là Davis

Leroy,cònđâylàcongáitôi,Melanie.”Abelquaysangnhìnđôimắtxanhcủacôta,mộtđôimắtanhchưatừng

thấybaogiờ.“Trongnămngàyqua,Abel, tôiđãquansátanhrấtkỹ,”ôngLeroynói

tiếpvớigiọngNamlêthêấy.NếuaihỏivặnlạithìAbelsẽphảithừanhậnrằnganhchưabaogiờđểý

đếnôngLeroymàchỉcáchđâynămphútmớibiết.“Tôi rấtcóấn tượngvềnhữnggìđã trông thấy,Abel,vìxemraanh là

ngườicóhạng,cóhạngthậtsự,màtôithìvẫnchúýđếnnhữngngườinhưvậy.EllsworthStatlerkhôngchọnnhữngngườinhưanhthìthậtlàngốc.”

AbelbắtđầunhìnôngLeroykỹhơn.ĐôimáđỏhồngvàchiếccằmbạnhcủaôngtakhiếnAbelnghĩôngtakhôngbiếtcấmrượulàgì.Nhữngđĩathứcăntrướcmặtđãănsạchchứngtỏôngtaăncũngrấtkhỏe.Nhưngcáitênđócủaôngta,bộmặtcủaôngta,nhưkhôngcónghĩagìvớianhcả.Nếulàbữaăn trưabình thường, thìAbelđãcó thể rấtbiếtkỹvề lý lịchcủabấtcứaingồiởbamươibảytrongsốbamươichínchiếcbàntrongphòngGỗSồirồi.NhưnghômđóbànôngLeroyngồilại làmộttronghaibànmàanhkhôngbiết.

VẫncáigiọngmiềnNamcấtlên.“Tôikhôngphảilàmộttrongnhữngnhàđạitriệuphúthườngngồiởmấy

chiếcbàntronggóccủaanhmỗikhihọđếnPlazađâunhé.”Abelngạcnhiên.Nếulàkháchbìnhthườngthìkhôngaicóthểbiếtgiátrị

củanhữngbànkhácnhautrongphòngănnày.“Nhưng tôi làmăncũngkhôngđếnnỗi tồi đâu.Thực ra,mộtngàykia

kháchsạncủatôicũngsẽcóthểgâyấntượngtốtđượcnhưkháchsạnnày,Abel.”

“Tôitinchắcnhưvậy,thưaông.”Abelđáp.

Leroy?Cáitênnàysaokhôngnóilênđiềugìnhỉ.“Để tôinói thẳngchoanhbiếtnhé.Kháchsạnđầuđàn trongsốnhững

kháchsạncủatôicầncómộtngườiphóquảnlýmớiphụtráchnhàăn.Nếuanhquantâmđếnđiềuđóthìkhinàoxongviệcanhlênphònggặptôi.”

Ôngtađưachoanhmộttấmthiếp.“Xin cảm ơn ông,” Abel nói và nhìn vào thiếp:Davis Leroy. Công ty

kháchsạnRichmond,Dallas.Ởdướicókhẩuhiệu:Mỗingàykiamỗibangcómộtkháchsạn.Abelvẫnchưathấycáitênnàycủaôngtacónghĩagìđốivớimình.

“Tôi chờgặpanhnhé,”ôngkháchmiềnTexascóchiếcáo sặc sỡ thânmậtnói.

“Xincảmơnông,”Abelnói.AnhmỉmcườivớiMelanie.Mắtcôtavẫnxanhvàlạnhlùngnhưtừnãyđếngiờ.

AnhquaytrởlạichỗSammy,trongđầunghĩngợi.“Anh có nghe thấy nói Công ty Khách sạn Richmond bao giờ không,

Sammy?”“Cóchứ.Cậuemtớđãhầubànởđómộtlần.Hìnhnhưhọcótámchín

kháchsạngìđóởkhắpmiềnNam,domộtanhchàngđiênrồngườiTexasquảnlýnhưngmìnhkhôngnhớrõtên.Saocậuhỏithế?”Sammyngửnglênvớivẻngờvực.

“Chảcólýdogìđặcbiệtcả,”Abelnói.“Vớicậuthìbaogiờcũngcólýdotất.Thếbàn17muốngì?”Sammyhỏi.“Họphànnànvềtiếngồntrongnhàbếp.Chảtráchhọđược.”“Vậyôngtamuốnthếnào?Chorangồingoàihiênư?Ôngtatưởngmình

làgìchứ,JohnD.Rockefellerchăng?”AbelđểmặcchoSammyđứngđótínhtoánvàcàunhàu,cònanhđidọn

mấychiếcbàncủamìnhchonhanh.RồianhtrởvềphòngbắtđầutìmhiểuvềCôngtyRichmond.Chỉgọiđiệnthoạiđivàinơilàanhđủbiếtđượchết.Đâylàmộtcôngty tưnhân,có tấtcảmườimộtkháchsạn,cái lớnnhất làmột tòa nhà có 342 phòng sang trọng ở Chicago, gọi là RichmondContinental.AbelquyếtđịnhđếnthămôngLeroyvàMelaniemàsẽchẳng

mấtgì.AnhhỏisốphòngcủaôngLeroy.Đólàphòng85,nhỏnhưngthuộcloạisang.Anhđếntrướcbốngiờ,hơithấtvọngvìcôMelaniekhôngcóđó.

“Hoannghênhanhđến,Abel.Mờianhngồi.”LầnđầutiênkểtừhơnbốnnămlàmviệctrongPlaza,bâygiờAbelmới

đượcngồinhưmộtngườikhách.“Anhđượctrảlươngbaonhiêu?”ÔngLeroynói.CâuhỏibấtngờlàmAbelsửngsốt.“Tôiđượckhoảnghaimươilămđôlamỗituầnkểcảtiềnthưởng.”“Tôisẽbắtđầutrảbằngtrảanhbamươilămmỗituần.”“Ôngmuốnnóikháchsạnnàokiaạ?”Abelhỏi.“Nếutôiđoánđúng,Abel,thìanhxongviệclúcbarưỡi,vàtrongkhoảng

nửagiờsauđólàanhtìmhiểuvềkháchsạn,tôinóivậycóđúngkhông?”Abelđãbắtđầuưangayôngkháchnày.Anhbạodạnđoánngay.“KháchsạnRichmondContinentalởChicago,phảikhôngạ?”“Tôiđoánđúng,vàcảvềanh.”DavisLeroycười.“Trên người phó quản lý thì có bao nhiêu người nữa.” Abel nghĩ thật

nhanh.“Chỉcóngườiquảnlývàtôi.Ngườiquảnlýlàmộtngườichậmchạp,dễ

thươngvàcũnggầnvềhưu.Tôicònđếnmườikháchsạnnữaphảilo.Anhsẽchẳnggặpkhókhăngìlắmđâu.TuynhiêntôicũngphảithúthậtChicagolàchỗtôithíchnhất.ĐólàkháchsạnđầutiêncủatôiởmiềnBắc,Melanieđihọcởđónên tôi cũngmấtnhiều thờigianở thànhphốnày.Anhđừngcómắc sai lầm của nhiều người ở NewYork là đánh giá thấp Chicago. HọthườngnghĩChicagochỉlàmộtchiếcphongbì.”

Abelmỉmcười.“Lúcnàykhách sạnhơixuốngcấpmộtchút,”ôngLoroynói tiếp, “Tự

nhiênanhchàngphóquảnlýcủatôibỏđi,tôicầncómộtngườithaythếvàhiểubiếtcôngviệc.Anhngheđây,Abel,trongnămngàyquatôiđãtheodõianhcẩnthận,vàtôibiết làanhcóthểngaythếngườiđó.AnhcómuốnđiChicagokhôngnào?”

“Bốnmươi đôla cộng vớimười phần trăm lợi nhuận, tôi sẽ nhận việcngay.”

“Sao?”DavisLeroyrấtngạcnhiênhỏi.“Khôngcómộtngườiquảnlýnàocủatôiănlươngtrêncơsởlợinhuậnnhưthếcả.Nhữngngườikhácmàbiếtđượcnhưthếthìlôithôingay.”

“Tôisẽkhôngnóichoaibiếtnếuôngkhôngnói,”Abelnói.“Bâygiờthìtôibiếtlàmìnhđãchọnđượcđúngngười,dùchoanhtamặc

cảcòngiỏihơncảmộtngườiBắcMỹcósáucôcongái,”ôngtavỗtayvàothànhghế.“Tôiđồngývớiđiềukiệncủaanh,Abel.”

“Ôngcócầnthamkhảogìthêmnữakhông,ôngLeroy?”“Thamkhảo?TôibiếtrõvềlýlịchcủaanhtừkhianhrờichâuÂusang

đây,chođếnlúcanhđỗbằngkinhtếởColumbia.Thếanhtưởngmấyngàyvừaquaởđâytôilàmgì?Nếuphảicầnthamkhảonữathìtôiđãkhôngđểanhlàmngườiđứngthứhai trongkháchsạntốtnhấtcủatôinhưvậy.Baogiờanhbắtđầulàmviệcđược?”

“Mộtthángnữatínhtừhômnay.”“Tốt.Tôichờđếnlúcđósẽgặpanh,Abel.”Abel đứng dậy.Anh thấymình đứng thế này dễ chịu hơn là ngồi ghế

kháchsạn.AnhbắttayôngDavisLeroy,ngườikháchngồiởbàn17,chiếcbànchỉđểchonhữngngườikhôngaibiếtđến.

RờithànhphốNewYorkvàkháchsạnPlaza,ngôinhàthậtsựcủaanhkểtừsaukhianhrờilâuđàiởSlonim,Abelcảmthấybứtrứttronglòng.Anhkhôngngờcólúcphảichiataynhưthế.TừbiếtGeorge,MonikavàcácbạnởColumbia,anhthấybịnrịnvôcùng.Sammyvànhữngngườihầubànkháctổchứcchiêuđãitiễnanhđi.

“Rồicậucòn lênnữachứkhôngphảichỉcó thếđâu,AbelRosnovski,”Sammynóivàmọingườicũngđồngýnhưvậy.

○○○

KháchsạnRichmondContinentalởChicagonằmgiữaĐạilộMichigan,

trungtâmcủamộttrongnhữngthànhphốpháttriểnnhanhnhấtởMỹ.ĐiềuđókhiếnAbelrấthàilòng.AnhrấtnhớcâuchâmngôncủaEllsworthStatlernói rằng, cóbađiều cựckỳquan trọngđốivớimộtkhách sạn, đó là:Địađiểm,địađiểmvàđịađiểm.NhưngAbelcũngpháthiệnrangayrằngkháchsạnRichmondnàychỉđượccómỗicáilàđịađiểmthôi.DavisLeroycónóirằngkhách sạnhơibịxuốngcấp,nhưngnhưvậy làông ta chưanóiđúnglắm.DesmondPacey,ngườiquảnlý,khôngphảimộtngườichậmchạphiềnlànhnhưDavisLeroynói,màôngtacònlàmộtanhchúalườinữa.ÔngtacòntỏrakhôngưaAbellắm.Ôngtađểchoanhphóquảnlýmớicủamìnhởtrongmộtcănphòngnhỏtídànhchonhânviênkháchsạnởbênkiađường,chứ không cho ở ngay trong khách sạn.Mới xem qua những sổ sách củaRichmond,anhđãbiếtngayrằngsốkháchhàngngàychỉdưới40phầntrămphòng,cònnhàănthìkhôngbaogiờcóđếnnửasốkhách,mànguyênnhânchínhlàthứcănkhôngragì.NhânviênphụcvụthìnóiđếnbabốnthứtiếnggìvớinhaunhưnghìnhnhưchẳngcóaitrongsốhọthôngthạotiếngAnh.Họ rõ ràngkhông tỏ racóchútgìhoannghênhanhchàngBaLanởNewYorknàylênđây.

Anhkhônglấylàmlạtạisaongườiphóquảnlýtrướcđâyđãvộivãbỏđinhưvậy.NếunhưđâylàkháchsạnmàDavisLeroychorằngôngtaưathíchnhất, thìAbelcũng lấy làmlongạicảmườikháchsạncòn lạikia lắm,dùchoôngchủmớicủaanhcóvẻlàngườilắmtiềnnhiềucủaởTexas.

Nhưng trongnhữngngàyđầuởChicago,cái tinhaynhấtmàAbelbiếtđượclà:MelanieLeroylàđứaconduynhấtcủaôngchủ.

CHƯƠNG 14

WilliamvàMatthewhọcnămđầuởHarvardmùathunăm1924.Mặcdầukhôngđượccáccụđồngý,WilliamvẫnnhậnhọcbổngHamiltonvềtoánlà290đôla,dùngsốtiềnđósắmchiếcDaisy,kiểuxemớinhấtcủahãngFordvàcũnglàđiềuđầutiênWilliamyêuquýnhấtđờimình.Anhđemxeđisơnmàuvàngnhạt.Tiềnsơnbằngnửatiềnxe,nhưngsốbạngáicủaanhlạitănggấpđôi.LúcđóCalvinCoolidge[17] thắng lớn trongbầucửđể trở lạiNhàtrắng,vàthịtrườngchứngkhoánNewYorkđạtkỷlụcđầutiêntừnămnămlàcóđến2.336.160cổphiếu.

Cảhaichàngtrẻtuổiđềumongchochóngđếnngàyvàođạihọc.Saumộtmùa hè hoạt động sôi nổi với quần vợt và đánh gôn, họ sẵn sàng đi vàonhững thứ người lớn hơn nữa.William bắt đầu ngay từ hôm về đến cănphòngmớicủamìnhtrên“BờbiểnVàng”,sovớicănphòngnhỏhồicònởtrườngSt.Paulthìkháhơnnhiềulắm.CònMatthewthìđithamgiavàocâulạcbộbơithuyềncủatrường.Matthewđượcbầulàmđộitrưởngcủađộinămthứnhất.Mỗi chiềuchủnhật,William lạibỏ sáchvởđể raxembạnchèothuyền trên sông Charles. Anh mừng với mỗi thành công của Matthew,nhưngcũngtỏranghiêmkhắcvớibạn.

“Cuộcđờikhôngphảichỉcótámngườicắmđầucắmcổkhuamáichèodướinướcvànghemộtanhchàngnhỏbéhơnmìnhngồiđầuthuyềnmàhétđâunhé,”Williamnói.

“CậuđimànóicáiđóchobọnYale[18]đónghe,”Matthewđáp.TrongkhiđóWilliamnhanhchóngchứngminhchocácgiáosưvềtoán

thấyrằnganhkhôngkhácgìMatthewtrướcđây,tứclàbỏxacácbàiđangđượchọcrấtnhiều.WilliamcũngđượcbầulàmChủtịchHộitranhluậncủanămthứnhất trong trường.Anh thuyếtphụcôngngoạicủamình,chủ tịchLowellthựchiệnkếhoạchbảohiểmđầutiêncủatrườngbằngcáchbảođảmchomỗisinhviêntốtnghiệpHarvardđượcbảohiểmsinhmạngsuốtđờimàmỗingườichỉphảiđóngcó1.000đôla,donhàtrườngthudần.Williamtính

rằngnhưvậymỗisinhviênthamgiabảohiểmchỉphảiđóngmỗituầnkhôngđếnmộtđôlavànếucả40phầntrămtừnăm1950trởđi,trườngHarvardđãcóthểcóđượcthunhậpmỗinămchừng3triệuđôla.ÔngchủtịchngheanhtrìnhbàykếhoạchđóliềnủnghộngayvàmộtnămsaumờiWilliamthamgiavàobộphậnlãnhđạocủaủybanquyêngóptrongtrường.Williamrấttựhàonhậnchứcvụđómàkhôngbiếtlàanhsẽphảilàmchuyệnấysuốtđời.ChủtịchLowellbáocholàbànộiKanecủaanhbiếtlàôngđãcóđượcmộttrongnhữngbộóctàichínhgiỏinhấtcủathếhệnàymàchẳngmấtđồngnào.BànộiKanetrảlờiôngemhọcủabàrằng:mọithứđềucómụcđíchcủanócả,vànhưvậyWilliamcàngcóthêmnhiềukinhnghiệmxửthếsaunày.

NămthứhaivừabắtđầulàđãđếnlúcphảichọndầnmộttrongsốnhữngCâu lạc bộChung kết, tức là những tổ chức của trường có liên quan đếnnhữngcơxãhộicủatừngngười,nhấtlànhữngconnhàgiàu.WilliamđượcđưavàocâulạcbộPorcelllàmộthộilâuđờinhất,giàunhất,độcđáonhấtnhưngcũngkínđáonhất.TronghộiquáncủanóởđạilộMassachusettsđặttrongmộttiệmcàphêrẻtiềncótênlàHayes-Bickford,anhcóthểngồiđànghoàng trongmột chiếc ghế bành, suy nghĩ về những chuyện đang xảy rangoàiđời,ngắmnhìnquanhcảnhngoàiđườngphốquatấmgươngđặtởgócphòngvànghechiếcđàilớnmớilắp.

Đến kỳ nghỉ Giáng sinh, William bị thuyết phục đi trượt tuyết vớiMatthewởVermontvàanhphảimấtmột tuầnvấtvả trèonúiđể theokịpngườibạncủamình.

“Matthew này, tại sao lại phảimấtmột giờ trèo lên núi cao để rồi chỉtrượt xuống trong cómấy giây đồng hồmà lại nguy hiểm đến tínhmạnghoặcbịngãgãychânnhưvậy?”

Matthewcàunhàu:“Như thế chả hơn là ngồi với những lý thuyết về đồ thị hay sao?Này

William,saocậukhôngthừanhậnlàleolênhaytrượtxuốngcậuđềutồicả?”Trongnămthứhai,họbậnnhiềuviệckhácnênbỏquamộtsốmônhọc,

tuyvớimỗingườikháiniệmvề“bỏqua”cũngrấtkhácnhau.Haithángđầunghỉhè,họlàmviệcvớitưcáchtrợlýtậpsựchongânhàngCharlesLesterởNewYork.ÔngbốcủaMatthewbâygiờđãthôikhônggiữmộtkhoảngcách

với William nữa. Vào những ngày nóng ẩm của tháng tám, William vàMatthewnhảylênchiếcDaisyvềvùngnôngthônNewYorkhoặcdichuyểntrênsôngCharlesvớicáccôgái,vàhễcứđâucóchiêuđãilàhọtranhthủđểđượcmời và đến dự.Họ lúc nào chả phải đóng vai những nhân vật quantrọngcủatrường.AicũngcóthểbiếtrằnghễcôgáinàolấyWilliamKanehoặcMatthewLesterthìđềukhôngcógìphảilochotươnglaicủamìnhnữa.

Ngày18thángtư1927,Williammừngngàysinhnhậtthứhaimươimốtcủamìnhbằngmộtcuộcgặpcuốicùngvớinhữngngườiđượcủytháctrôngcoitàisảncủaanh,AlanLloydvàTonySimmonsđãchuẩnbịcácthứgiấytờchoanhký.

“Thôinhé,Williamthânmến,”bàMillyPrestonnóivớimộtgiọngnhưvừađượctrútkhỏigánhnặng,“Tôitinrằnganhsẽcóthểlàmđượctừngviệccụthểnhưchúngtôiđãlàm.”

“Tôihyvọngnhưvậy, thưabàPreston,nhưngnếunhưkhinào tôicầnmấtnửatriệuđôlatrongmộtđêm,thìtôisẽbiếtphảigọichoai.”

MillyPrestonđỏbừngmặtnhưngkhôngdámtrảlời.Quỹủythácbâygiờđãđượctrên32triệuđôla.Williamđãcókếhoạch

trongđầuđểnuôisốtiềnấy,nhưnganhcũngtựđặtchomìnhnhiệmvụlàkiếmthêmmộttriệuđôlanữatrướckhirờitrườngHarvard.Sovớitiềnủythácthìnókhônglàbaonhiêu,nhưngtàisảnthừakếđốivớianhkhôngthểnàocóýnghĩabằngtàikhoảntựanhlàmrađượcvàgửiởngânhàngLester.

Mùahènămđó,cáccụbànộingoạirấtlosợcócáccôgáinhòmngótiềncủacáccháumình,đãchoWilliamvàMatthewđichơimộttuaởchâuÂu.Chuyếnđinàylạihóarathànhcônglớnchocảhaingười.Matthewvượtquamọitrởngạivềngônngữ,hễcứđếnmộtthủđônàocủachâuÂulàlạikiếmđượcmộtcôgáiđẹp.AnhtabảovớiWilliamrằngtìnhyêulàmộtthứhàngtiêudùngcótínhquốctế.CònWilliamthìtựgiớithiệumìnhvớimỗigiámđốccủacácngânhàngchâuÂu.AnhbảoMatthewrằngtiềncũnglàmộtthứhàng tiêu dùng có tính quốc tế. Từ London đếnBerlin và Rome, hai anhchàngđểlạisaulưngmộtloạtnhữngtráitimtanvỡvànhữngnhàngânhàngvớikhánhiềuấntượng.VềđếnHarvardvàothángchín,cảhaingườiđãsẵnsànglaovàosáchvởđểchuẩnbịchonămcuốicùngởtrường.

Vàomùađôngnăm1927khárétmướt,bànộiKanequađời,hưởngthọ85tuổi.Đãlâulắmrồikểtừsaukhimẹchết,bâygiờWilliammớilạikhóc.ÍtngàysaukhicùngchiabuồnvớiWilliamvềcáichếtcủabàcụ.Matthewnói:

“Thôicậu,bàcụđãsốngmộtcuộcsốngsungsướngvàcụcũngđãchờkhálâuđểtìmhiểuxemChúalàngườithuộchọCabothayLowellrồi.”

William nhớ đến những lời bà nội trước đây thường nói,mặc dầu anhkhôngthíchlắm.Nhưnganhtổchứcmộtđámtangrấtlinhđìnhchobà.Anhchochởbà trênchiếcxe tangPackardđenđếnnghĩa trangmột cách sangtrọng,trangnghiêmmànếubàcònsốngchắcsẽkhôngbằnglòng.CáichếtcủabàkhiếnchoWilliamcàngtậptrungvàoviệchọchơntrongnămcuốiởHarvard.Anhquyếttâmgiànhgiảithưởnghàngđầuvềtoáncủatrườngđểkỷniệmbànội.SáuthángsaubàngoạiCabotcũngmấtnốt.Williamnghĩcólẽvìbàbuồnkhôngcònaiđểtròchuyệnnữa.

Thánghainăm1928,độitrưởngđộitranhluậnđếngặpWilliam.HọbáolàthángsauđósẽcócuộctranhluậnvàmọingườiphảiănmặcchỉnhtềđểnóivềChủnghĩaxãhộihaychủnghĩatưbảnchotươnglaicủanướcMỹ.Trongcuộctranhluậnnày,cốnhiênWilliamsẽđượcyêucầuđạidiệnchochủnghĩatưbản.

“Nếunhưtôibảovớianhrằngtôichỉmuốnphátbiểunhândanhnhữngquầnchúngbịápbứcthìsaonhỉ?”Williamhỏilạiđộitrưởng.

Anhtangạcnhiên,vìxưanayvẫnnghĩrằngWilliamvốnlàdòngdõiconnhàgiàuvàlạilàmộtnhàngânhàngcótriểnvọngthìkhôngthểcóýnghĩquáigởấyđược.

“Ồ,William,chúngtôivẫntưởnganhsẽchọnlựa…”“Thôiđược.Tôinhậnlời.Nhưngtôiđượctựdochọnngườiđồngsựvới

tôichứ?”“Tấtnhiên.”“Tốt.ThếthìtôichọnMatthewLester.Tôicóđượcbiếtđốiphươngcủa

chúngtôilànhữngaikhông?”“Mộtngàytrướckhi tổchứctranhluậnanhmớibiếtđược.Người tasẽ

yếtthịtrênsântrườngấy.”Cảmộtthángsauđó,MatthewvàWilliambiếnnhữngcuộcphêphánbáo

chí tảhữuthườnglàmvàonhữngbữaăn trưabuổisángvàcảnhữngcuộcthảoluậnbuổitốivềýnghĩacủaCuộcsốngthànhnhữngbuổihọpcótínhchất chiến lược, khiến cả trường đều gọi đó là Cuộc tranh luận vĩ đại.WilliamđểchoMatthewdẫnđầunhữngbuổiđó.

Gầnđếnngàyquyếtđịnh,người tađượcbiết tấtcảnhữngsinhviêncóhiểu biết về chính trị, các giáo sư và cảmột số chức sắc củaBoston vớiCambridge sẽ đến dự. Sáng hôm trước ngày đó, hai người lên văn phòngtrườngđểxemđốiphươngcủamìnhlànhữngai.

“LelandCrosbyvàThaddeusCohen.Cảhaicáitênnàycậucónghenóibao giờ không, William? Crosby có lẽ là một trong những Crosby củaPhiladelphiađấychăng?”

“Đúngrồiđấy.BàcôcủaanhtađãcólầnmôtảđólàAnhchàngđỏđiênrồởquảngtrườngRittenhouse.Anhtalàmộtngườicáchmạngsaysưanhấtởkhuhọcxánày,rấtnhiềutiềnvàđemtiềntiêuhếtchonhữnghoạtđộngbìnhdâncấptiếngìđó.Mìnhđãcóthểthấyđượcanhtasẽmởđầunhưthếnàorồi.”

VàWilliamnhạicáigiọnglanhcanhcủaCrosby:““Tôiđãbiếtrấtrõcáitínhthamtànvàhoàntoànthiếuýthứcxãhộicủa

giaicấpcótiềnởMỹ.”Nếunhưmọingườitrongcửtọachưatừngnghecáicâuđóđếnnămchục lần rồi, thìmìnhcó thểchoanh tasẽ làmộtđôi thủđánggờmđấy.”

“ThếcònThaddeusCohen?”“Chưanghenóiđếnanhchàngnàybaogiờ.”Tốihômsau,trongbụnghồihộp,haingườikhoácáodàylênmìnhđiqua

gió tuyết ngoài sân trường, qua những dãy cột nhẵn bóng của thư việnWidenerlênhộitrườngBoylston.WilliamcócảmtưởngvềchamìnhtrướcđâyđãbướcxuốngcontàuTitanicvậy.

“Vớithờitiếtnhưthếnày,giáchúngmìnhcóthuathìcũngchẳngcómấyaiđinóilạilàmgì,”Matthewnói.

Nhưng lúchaingườiđiqua thưviện thìđã thấy rấtđôngngười lục tụctheonhaulêncầuthangvàkéovàhộitrường.Vàođếnbêntrong,họchỉchohaingườilênngồitrênbụcdiễnđàn.Williamngồiimlặng,nhưngmắtanhnhìnkhắpmọingườitrongcửtọa:ChủtịchLowellngồikínđáoởhàngghếgiữa,cựugiáosưmônthựcvậtNewburySt.John,vàibàphụnữtronggiớivănhọcmàanhnhậnrađượctạinhữngcuộcchiêuđãiởnhàmình.Phíabênphảihộitrườngcómộtnhómthanhniênnamnữtrôngnhưdândumụcvàcómộtsốcũngkhôngchịuđeocavátnữa.Họvỗtayrankhithấynhữngngườiphátngôncủamình,CrosbyvàCohen,bướclêndiễnđàn.

Tronghaingười,Crosbycóvẻradánghơn.Ngườianh tacaogầy,gầnnhưtrongmộtbứctranhbiếmhọa,mặcbộđồvảisọcvớichiếcsơmilàrấtthẳng,miệngngậmmộtchiếctẩuthuốcdínhvàomôidướikhôngănnhậpgìvới kiểu người, Thaddeus Cohen lùn bé hơn, đeo đôimắt kính không cógọng,mặcbộđồlensẫmquámứcngayngắn.

Bốn diễn giả bắt tay nhaumột cách thận trọng. Tiếng chuông nhà thờcáchhọcxáchừngmấychụcthướcvanglênbảytiếng.

“XinmờiôngLelandCrosby,”ngườiđộitrưởnglêntiếng.BàidiễnvăncủaCrosbykhiếnWilliam lấy làmyên lòng.Anhdựkiến

đượctrướcmọithứ.CáigiọngoangoangvàgaygắtcủaCrosbylàbiểuhiệnanhtarấtnóngtính,dễmấttỉnhtáo.AnhtadẫnchứngkhôngbiếtbaonhiêunhữngthídụcủachủnghĩacấptiếnởMỹ.WilliamnghĩchẳngquaCrosbychỉnhândịpnàymàquảngcáochocánhânmìnhvànhiềulắmlàđượcnhómthanhniênngồiphíabênphảikiavỗ taymàthôi.LúcCrosbynóixongvàngồixuốngrồi,rõrànganhtakhôngcóthêmđượcngườimớinàoủnghộ,màcó thể trongnhữngngườicũ lạimấtđimộtsố.Việcanh tadẫnchứngWilliamvớiMatthewlàhaingườibạngiàucóvớinhaukhôngchịuhysinhchosựnghiệpcôngbằngxãhộiởđâyquảlàmộtđiềudạidột.

Matthewnóithẳngvàovấnđề,vớimộtgiọngôntồn.Anhtỏramìnhlàhiệnthâncủasựrộnglượngvàtựdo.Anhtrởvềchỗ,đượcvỗtaynhiệtliệt.Williamnắmchặtlấytaybạn.

“Chỉcòncóthiếutiếnghòhétthôi,”anhnóikhẽ.NhưngđếnlượtThaddeusCohenthìmọingườiphảingạcnhiên.Anhta

có kiểu nói nhỏ nhẹ dễ được cảm tình.Những thí dụ dẫn chứng của anhmangtínhtôngiáovàsắcsảo.Anhtalàmchotoátramộtsựnghiêmtúcvềtinh thần, đồng thời cũng thừa nhận những thiếu sót và cả những cái quáđángcủaphíamình.Nóichung,anhta làmchongườinghethấyrằngmặcdầucónhữngnguycơnàykhácnhưngmuốncholoàingườicóthểtiếnlênđượcthìkhôngcóconđườngnàokháchơnlàchủnghĩaxãhội.

William thấy hơi bối rối. Anh nghĩ nếu trực tiếp đánh thẳng vào lậptrườngchính trịcủađốiphương thì sẽ làvô ích,nhất là saukhiCohenđãtrìnhbàymộtcáchdễnghevàcótínhthuyếtphụcnhưvậy.Tuynhiên,nếumuốnvượtlêntrênanhtađểtỏramìnhlànngườiphátngôncủahyvọngvàniềmtinởtinhthầnnhânđạocủaconngườithìcũngkhôngđược.WilliamtậptrungtrướchếtvàoviệcbácbỏnhữnglờibuộctộicủaCrosby,rồisauđóanh trả lời cho những lý luận của Cohen bằng cách nói lên niềm tin củachínhmìnhvàokhảnăngcủaxãhộiMỹcóthểđemlạinhữnghiệuquảtốtnhấtquasựganhđuavớinhauvềtinhthầnvàkinhtế.Anhcảmthấymìnhbảovệcholuậnđiểmcủamìnhthếlàđủ,khôngcầngìnhiềuhơn.AnhngồixuốngvớicảmtưởngnhưbịCohenđánhbại.

Crosbylạilênnóitiếp.AnhtahùnghổlàmnhưbâygiờsẽđánhbạiluôncảCohencũngnhưWilliamvàMatthew.Anhtacònhỏicửtọaxemcóbiếtđượcđâulàkẻthùcủanhândântrongsốnhữngngườingồiđây.Anhtanhìnkhắp hội trườngmột lúc lâu, chỉ thấy cử tọa ngồi yên lặngmột cách khóchịu,cònđámthanhniênủnghộanhtathìcúinhìnxuốngmũigiày.Rồianhtagàolên:

“Anhtađứngtrướcmặtmọingườiđó.Anhtavừanóiđó.TênanhtalàWilliamLowellKane.”GiơtaychỉvàoWilliamnhưngkhôngnhìnvàoanh,Crosbyquáttháo.“Ngânhàngcủaanhtalàmchủnhữnghầmmỏtrongđócôngnhânđangchếtdầnmònđểđemlạichobọnchủsốtiềnlãihàngtriệuđôlamỗinăm.NgânhàngcủaanhtatrợgiúpchobọnđộctàithamnhũngvàkhátmáuởMỹLatinh.Thôngquangânhàngcủaanhta,QuốchộiMỹănhốilộ,bóclộtnôngdânnghèo.Ngânhàngcủaanhta…”

Anhtacứnhưthếnóithaothaomộtlúcnữa.Williamngồiimlặng,chỉthỉnhthoảngghichữvàotậpgiấytrongtaymình.Mộtsốngườitrongcửtọabắtđầulêntiếngbácbỏ.NhữngngườiủnghộCrosbyquátlại.Cácvịquan

chứcbắtđầutỏrakhóchịu.ThờigianchoCrosbynóiđãsắphết.Anhtagiơnắmđấmlêntrờivànói:“Thưa các vị, tôi có thể nói rằng chỉ cách phòngnày vài trămbước là

chúngtasẽtìmthấycâutrảlờichocáitaihọacủanướcMỹ.ĐólàthưviệnWidener,mộtthưviệntưlớnnhấtthếgiớihiệnnay.Ởthưviệnnày,cácnhàhọcgiảnhậpcưtộinghiệpcùngvớinhữngngườicóhiểubiếtnhấtởMỹđếnđểlàmchothếgiớinàycóthêmtríthứcvàthịnhvượng.Nhưngtạisaolạicóthưviệnấy?Vìmười sáunăm trướcđâydocómộtchàng thanhniênnhàgiàunhảylênchiếctàuTitanicđểđichơirồichẳngmaygặpnạn.Thưaquýôngquýbà,tôiđềnghịrằngtrongkhinhândânMỹchưacấpchomỗingườicủagiaicấpcầmquyềnmộttấmvéđểlênchiếctàuTitaniccủachủnghĩatưbảnấy, thìphảiđemtấtcảnhữngcủacải tàngtrữtrênlụcđịanàymàgiảiphóngvàphụcvụchosựnghiệpcủatựdo,bìnhđẳngvàtiếnbộ.”

NghecáicáchănnóicủaCrosbynhưvậy,Matthewđãthấyngayanhtalàmmộtviệc rấtdạidột làđãnhắcđếnvụđắm tàuTitanic,vàđiềuđósẽquậtlạichínhanhta.AnhkhôngbiếtWilliamsẽtrảlờiđốivớitháiđộkhiêukhíchấynhưthếnào.

Trậttựvàimlặnglạirồi,độitrưởngbướcranói:“XinmờiôngWilliamLowellKane.”Williambước lênbụcdiễnđànnhìnkhắp lượt cử tọa.Trongphòng im

phăngphắc.“ÝkiếncủatôilànhữngquanđiểmdoôngCrosbyvừanóikhôngđáng

đượctrảlời.”Rồianhbướcxuống.Cảphòngbỗngimlặngmộtcáchlạthường,rồiliền

đólàtiếngvỗtayvangdậy.Đội trưởng bước lên diễn đàn nhưng lúng túng chưa biết làm gì.Một

tiếngnóiphíasaulưnganhtabỗngphátangiâyphútcăngthẳng.“Ôngchủtịch.XinchophéphỏiôngKanelàtôicóthểdùngthờigiantrả

lờicủaôngấyđượckhông.”ThaddeusCohennói.Williamnhìnđộitrưởngvàgậtđầu.Cohenbướclênbụcdiễnđàn,chớpchớpmắtnhìncửtọarồinói:

“Từlâuđãrõrànglàtrởngạilớnnhấtchosựthànhcôngcủachủnghĩaxã hội dân chủởMỹ lại chính là chủnghĩa quá khích trongmột số đồngminhcủanó.Khôngcógìchứngminhchosựthậtđángbuồnấyhơnlàbàinóicủangườiđồngsựcủa tôi tốinay.Việckêugọihủydiệtnhữngngườichốngnólạichínhlàlàmhạiđếnsựnghiệptiếnbộ,vàchúngtacóthểhiểuđiềuđó là tiêubiểuchonhữngcuộcđấu tranhxa lạởđâuđâuchứkhôngphảicủachínhchúngta.ỞMỹthìđiềuđólàđángbuồnvàkhôngthểbiệnminh được.Riêng về phần tôi, tôi thành thật xin lỗi ôngKane về chuyệnnày.”

Lầnnàythìtiếngvỗtayvanglêndồndập.Hầunhưcảhộitrườngđứngdậyvỗ tay liên tục.Williambướcđếnbắt tayThaddeusCohen.Họkhônglấy làm lạ thấykhibỏphiếuWilliamvàMatthewđãđượchơn150phiếu.Buổitốitranhluậnthếlàkếtthúc.Mọingườilầnlượtbướcrangoài,đitrênnhữnglốinhỏphủđầytuyếtvàkéorađườngphốoangoangnóichuyệnvớinhau.

WilliammờiThaddeusCohencùngđếnuốngnướcvớianhvàMatthew.HọcùngđiquađạilộMassachusetts,dầmtrongtuyếtđangrơirồicuốicùngđếntrướcmộtcánhcửatođensìgầnnhưđốidiệnvớihộitrườngBoylston.Williamlấychìakhóaramởrồicảbangườibướcvàobêntrongnhàsảnh.

Trướckhicánhcửakhéplại,ThaddeusCohenbỗngnói:“Cólẽtôikhôngđượchoannghênhởđâyđâu.”Williamngạcnhiênmộtgiâylát.“Nóivớvẩn.Anhđivớitôikiamà.”Matthewliếcnhìnbạn,biếtlàWilliamđãcómộtýđịnhgì.Họbướclêncầuthangvàomộtcănphòngrộnglớn,cóđầyđủbànghế

nhưng không sang trọng lắm.Khoảng hơn chục người đứng ngồi rải rác.ThấyWilliamxuấthiệnởcửavào,họreomừng.

“Cậucừlắm,William.Đốixửvớiloạingườiấy,phảinhưthếmớiđược.”“Hoannghênhhiệpsĩtrởvề.”ThaddeusCohenchựnglại,cònđứngởphíasau.NhưngWilliamkhông

quênanhta.

“Cácbạn, tôixingiới thiệuđối thủxứngđángcủa tôi làôngThaddeusCohen.”

Cohenngầnngạibướclên.Trongphòngimlặng.Mấycáiđầuquayđinhưđangnhìnlêncâythông

cuốisântrường,cànhláphủđầytuyết.Cuốicùngcótiếnlạoxạotrênsàn.Mộtngườibướcrakhỏiphòngbằng

cửabên.Lạimộtngườinữabướctheo.Lầnlượtcảđámngườitrongphòngbướcrahết.NgườicuốicùngcònquaylạinhìnWilliammộtcáirồimớirahẳn.

Matthew nhìn bạn mà buồn thảm. Thaddeus Cohen tím mặt, cúi nhìnxuống chân.William cắnmôi,mímmiệng, trông giận dữ như khiCrosbynhắcđếnchuyệncontàuTitanic.

“Thôi,chúngmìnhđiđi.”Matthewkéotaybạn.CảbachậmchạpđivềphòngcủaWilliamvàlặnglẽuốngrượu.Sánghôm saungủdậy,William thấydưới cửa có chiếcphongbì.Bên

tronglàmấychữcủachủtịchCâulạcbộPorcellviếtchoanh,hyvọnglàsẽkhôngbaogiờtáidiễnviệcđángtiếcnhưtốihômquanữa.

Đếntrưathìchủtịchnhậnđượchaithưtừchức.

○○○

Saumấy thángmiệtmài,WilliamvàMatthewhầunhưđãsẵnsàng laovàonhữngđợtthicuốicùng.Trongsáungàyliền,họliêntụctrảlờicáccâuhỏi,viếthếttờnọđếntờkia,điềnvàocuốnsổmàuxanh,rồichờđợi.Họđãkhônguổngcông,vìcảhaiđềuđã tốtnghiệp trườngHarvardnhưdựkiếnvàothángsáunăm1928.

Mộttuầnsaukỳthi,ngườitacôngbốWilliamđãgiànhđượcgiảithưởngvềToáncủaTổngthống.Anhướcgìbốmìnhcònsốngđểchứngkiếnlễtraogiảithưởngngàytốtnghiệp.Matthewcũngcốđượccáigiảiba.Anhthởdàiyêntâmvànhữngngườikháccũngkhônglấythếlàmngạcnhiên.Cảhaiđềukhôngmuốnhọchànhgìnữa,vìbâygiờhọđãcóquyềnđượcđivàođời

sốngthựctếcàngsớmcàngtốt.TàikhoảntrongngânhàngNewYorkcủaWilliamtrồilênthêmmộttriệu

đôlanữa támngày trướckhi anh rời trườngHarvard.Đến lúcđó anhmớibànmộtcácchitiếtvớiMatthewvềkếhoạchlâudàicủaanhlàgiànhlấysựkiểm soát Ngân hàng Lester bằng cách nhập nó với ngân hàng Kane &Cabot.

Matthewthấythếcũngbằnglòngvàanhthúnhậnlàsaukhiônggiàmìnhmấtđirồi,cólẽchỉcòncáchđóthìmìnhmớikếnghiệpvàtiếnlênđượcmàthôi.

Hômlàm lễ tốtnghiệp,AlanLloyd,bâygiờđãsáumươi tuổi,cũngcóđếntrườngHarvard.Saubuổilễ,Williammờiôngtarauốngtràtrênquảngtrường.

Alannhìnngườitrẻtuổimộtcáchâuyếm.“BâygiờtốtnghiệpHarvardrồi,anhđịnhlàmgì?”“TôisẽvềngânhàngCharlesLesterởNewYork.Tôimuốncóđượcít

kinhnghiệmtrongmấynămtrướckhivềngânhàngKane&Cabot.”“NhưnganhđãsốngvớingânhàngLestersuốttừhồianhhaimươituổi

đếngiờkiamà,William.Tạisaobâygiờanhkhôngvềthẳngchỗchúngtôiđi?Chúngtôisẽcửanhlàmgiámđốcngaylậptức.”

AlanLloydchờanhtrảlời,nhưngkhôngthấyanhnóigì.“William, chẳng có gì khiến anh bị ngỡngàngđếnmứckhôngnói lên

đượcnhưvậy.Rấtkhôngphảiconngườicủaanhlàthế.”“Nhưngtôikhôngbaogiờcóthểngờrằngôngsẵnsàngmờitôithamgia

banlãnhđạotrướckhitôihaimươilămtuổi.Hồichatôi…”“Đúnglàchaanhđếnhaimươilămtuổimớivàobanlãnhđạo.Tuynhiên

khôngcólýdogìngăntrởanhthamgiabanlãnhđạotrướccáituổiđónếunhưcácgiámđốckháctánthànhýkiếnnày,màtôithìtôibiếtlàhọđềutánthànhcả.Dùsaocũngcòncónhữnglýdoriêngmàtôimuốnthấyanhlàmgiámđốccàngsớmcàngtốt.Trongnămnămnữatôirútkhỏingânhàng,tôimuốnchắcchắnlàngườitabầulênđượcmộtchủtịchxứngđáng.NếuanhlàmviệcởngânhàngKane&Cabottrongnămnămđóthìanhsẽởtưthế

thuậnlợihơnđểtácđộngđếnviệcbầuchọnnày,chảhơnlàanhđilàmmộtviênchứccaocấpbênngânhàngLesterhay sao?Nào, thếanhcóđồngýthamgiabanlãnhđạokhôngđây?”

Đâylàlầnthứhaitrongngày,Williamướcgìchaanhcònsốngđểđượcthấycảnhnày.

“Tôisẽrấtsungsướngnhậnlời,thưaông.”Anhđáp.AlannhìnWilliam.“Đâycũnglàlầnthứhaianh“thưaông”vớitôikểtừbữađánhgônđấy

nhé.Tôiphảicoichừnganhmớiđược.”Williamcười.“Tốtrồi,thếlàgiảiquyếtxong.”AlanLloydnói.“Anhsẽlàgiámđốcthứ

hai phụ trách về các khoản đầu tư, trực tiếp làm việc dưới quyền TonySimmons.”

“Tôicóthểcửngườiphóchoriêngmìnhđượckhông?”Williamhỏi.AlanLloydnhìnanhmỉmcười.“ChắclàMatthewLester?”“Vâng.Đúngthế.”“Không, tôi khôngmuốn anh ta làmởngân hàng chúng ta cáimà anh

địnhlàmởngânhàngbênđó.ĐánglẽThomasCohenđãphảidạychoanhbiếtđiềunàyrồichứ.”

WilliamkhôngnóigìnhưngtừđókhôngdámđánhgiáthấpAlannữa.AnhkểlạinguyênvăncâuchuyệnđóchoCharlesLesternghevàôngta

phálêncười:“Rấttiếclàanhkhôngvềvớingânhàngchúngtôi,dùvớitưcáchlàmột

giánđiệp,”ông ta tươicườinói. “Nhưng tôi chắc làmộtngàynàođóanhcũngsẽvềđây,vớitưcáchnàyhaytưcáchkhác.”

PHẦNBA

CHƯƠNG 15

Thángtámnăm1928,WilliamvềlàmviệcvớitưcáchmộtgiámđốcthứhaitrongngânhàngKane&Cabot,vàlầnđầutiêntrongđờianhcảmthấylàmmộtcôngviệc thật sựhợpvớimongmuốncủamình.Anhbắtđầu sựnghiệptrongmộtphòngnhỏbêncạnhvănphòngcủaTonySimmons,giámđốcphụtráchvềđầutư.Ngaytừtuầnđầuđếnlàmviệc,Williamđãcóthểbiết,mặcdầuchưaainói ra, rằngTonySimmonshyvọngsẽđược lênkếchânAlanLloydlàmchủtịchngânhàng.

Toàn bộ chương trình đầu tư của ngân hàng là thuộc trách nhiệm củaSimmons.ÔngtađãnhanhchóngchuyểnchoWilliammộtphầncôngviệc,nhấtlànhữngthứnhưđầutưcủatưnhânvàokinhdoanhquymônhỏ,đấtđaivànhữnghoạtđộngthầukhoánbênngoàimàngânhàngcódínhlíuvàođó.TrongsốnhữngnhiệmvụchínhthứccủaWilliamcóbáocáohàngthángvềđầutưmàanhmuốnkiếnnghịtạicuộchọptoànthểbanlãnhđạo.Tấtcảmườibảythànhviênbanlãnhđạomỗithánghọpmộtlầntrongcănphònglớn,chungquanhốpgỗsồivàhaiđầuphòngcótreochândung,mộtcủabốWilliam,mộtcủaôngnộianh.Williamchưabaogiờbiếtôngnộicủamìnhthếnào,nhưnganhvẫnthườngnghĩhẳnôngphảighêgớmlắmthìmớilấymộtbànhưbànộiKaneđược.Phòngcònkhốichỗtrêntườngsaunàytreochândungcủaanh.

Trongnhữngngàyđầuởngânhàng,Williamcó tháiđộcưxử rất thậntrọngvànhữngthànhviênkháctrongbanlãnhđạođãbiếttôntrọngnhữngýkiếnanhđềnghịmàrấtítcótrườnghợpbácbỏ.NhưngrồisựthậtchothấynhữngýkiếnhọbácbỏlạichínhlànhữnglờikhuyêntốtcủaWilliam.TrongmộtdịpcóôngMayernàođómuốnvaycủangânhàngmộtsốtiềnđểđầutưvàophimcótiếngnói,nhưngbanlãnhđạotừchốivìkhôngchorằngđiềuđócótươnglaigìđángkể.Mộtdịpkhác,cómộtônglàPaleyđếntìmWilliamvới một kế hoạch đầy tham vọng cho mạng lưới phát thanh Unite. AlanLloydvốnchỉbiếttôntrọngđiệnbáovớithầngiaocáchcảmthôinênkhông

thíchcáikếhoạchnày.BanlãnhđạoủnghộýkiếncủaAlan.Sauđó,chínhcáiôngLouisB.MayerkialàchủhãngMGM[19],còncôngtycủaôngPaleytrởthànhhãngCBS[20].Williamtinởnhữngxétđoáncủachínhmìnhvàanhđãủnghộcảhaingườiđó,lấytiềnriêngcủamìnhchohọvay.Anhcũnglàmnhưbốanhtrướcđây,tứclàkhôngchohọbiếtđãvaytiềncủaai.

Một trongnhữnghiện tượngkhông thúvịgì lắm trongcôngviệchàngngày củaWilliam là phải giải quyết những vụ đóng cửa và phá sản củanhữngkháchhàngđãvayrấtnhiều tiềncủangânhàngnhưngcuốicùngởvào cái thế không sao trả nợ được.William về bản chất không phải mộtngườimềmmỏnggì(HenryOsborneđãtừngphảitrảcáigiáđórồi),nhưnganhvẫnđòinhữngkháchhànglâunămvàđángkínhấyphảitìmcáchthanhtoánchoxongthậmchíbáncảnhàcửađiđểtrảnợ,kẻosẽkhôngngủyênvớianhđược.Williambiếtnhữngkháchhàngnàycóhailoại,mộtlànhữngngườicoiphásảnnhưchuyệncơmbữa,vàmộtloạirấtsợphásản,suốtđờichỉtìmcáchlàmsaotrảđượcnợchoxong.Vớiloạithứnhất,Williamtỏracứngrắnvàanhnghĩđiềuđó là tựnhiên,còn loại thứhaianhrộng lượnghơnnhiều,mặcdầuTonySimmonskhôngtánthànhlắm.

Chính trong trườnghợpnhư trênđâymàWilliamđãphábỏmột trongnhữngnguyêntắccủangânhàngvàđíchthândínhlíuvàomộtkháchhàng.ĐólàcôKatherineBrookesvớichồngcôlàMaxBrookes,ngườiđãvaycủangânhàngKane&Cabothơnmộttriệuđôlađểđầutưvàochuyệnpháttriểnnhàđất ởFloridanăm1925,một chuyệnđầu tưmànếunhư anhvềngânhàngtừtrướcđây,thìanhđãkhôngbaogiờchovay.NhưngMaxBrookeshồi đóđãđược coi nhưmột anhhùngởMassachusetts vì anh ta rất dũngcảm thí nghiệm khinh khí cầu với máy bay, với người bạn thân CharlesLinderg[21]trongvụvaytiềnnày.CáichếtthảmthươngcủaBrookesxảyratrongkhianhláichiếcmáybaynhỏchỉmớicấtcánhkhỏimặtđấtđượcmấythướcđãlaovàomộtcáicâycáchđầuđườnghơntrămthước.BáochíkhắpnướcMỹcoiđólàmộttổnthấtchocảquốcgia.

WilliamnhândanhngânhànglấylạitoànbộtàisảncủaBrookesbánđiđểthutiềnlạichongânhàngchỉcònđểlạihaisàođấttrênđócóngôinhàcủagiađìnhBrookes.Nhưvậy,ngânhàngvẫncònbịmấttrên300.000đôlanữa.MộtsốgiámđốcphêphánWilliamđãvộivãquyếtđịnhbánchỗđấtấy

đi,vàcảđếnTonySimmonscũngkhôngđồngý.WilliamchoghiýkiếnbấtđồngcủaTonySimmonsvàobiênbản,vàmấy thángsauanhchứngminhchongânhàngthấyrằngnếucònbámgiữlấychỗđấtấythìcólẽđãmấtđihơnmộttriệuđôlachứkhôngphảichỉcóthế.ĐiềuđóchứngmìnhcáikhảnăngthấytrướcđượccủaanhnhưvậykhiếnchoTonySimmonskhôngbằnglòng,mặcdầu tất cảnhữngngườicòn lại trongban lãnhđạoai cũng thấyWilliamcócáinhìnrấtsắcsảohiếmcó.

SaukhiđãthanhtoánmọithứliênquanđếntêntuổicủaMaxBrookes,WilliamquaysanghỏiđếncôvợcủaBrookeshiệnđanglàngườicótráchnhiệm trả nốt những khoản nợ của chồng.Mặc dầuWilliam luôn luôn cốđảmbảo cho các khoản vay của ngân hàng có thể đòi được về, anh cũngkhôngtinlắmởkhảnăngấy,vàngườiđứngrabảolãnhthườnglàthấtbại.

WilliamviếtmộtbứcthưchínhthứcchocôvợcủaBrookes,hẹngặpđểbàngiảiquyếtnốtnợnần.AnhđãchúýnghiêncứukỹhồsơBrookesvàbiếtrằngcôvợchỉmớihaimươimốttuổi,congáicủaAndrewHigginson,cháugái của Henry Lee Higginson, người sáng lập ra dàn nhạc giao hưởngBoston.Anhcũngghinhậnlàcôtacónhiềutàisảngiátrịriêngnữa.Anhkhông thích gì cái chuyện yêu cầu cô ta phải đem nộp cả cho ngân hàngnhưnggiữaanhvớiTonySimmons lạicóchuyệnnhất trívớinhauvềchủtrươngđốivớicôta,nênanhđànhphảichuẩnbịmộtcuộctiếpxúcvớicôtamàanhbiếtlàkhôngvuivẻgìlắm.

NhưngWilliam không ngờ rằng trong chuyện này còn có cả bản thânKatherineBrookes nữa.Mãi về sau anh sẽ nhớmãi những chi tiết của sựviệc đã diễn ra sáng hômđó.Anh vừa cómột cuộc tranh cãi gay gắt vớiTonySimmonsvềmộtkhoảnđầutưlớnvàokimloạiđồngvàthiếc,anhcókiếnnghịvớibanlãnhđạo.Yêucầucủanềncôngnghiệpđốivớihaithứkimloạinàyđangmỗilúcmộtlêncao,màWilliamthìtinchắcrằngthếgiớisẽngàycàngkhanhiếmnhững thứđó.TonySimmons thìkhôngđồngývớianh,lạichorằngđầutưtiềnmặtnhiềuhơnnữavàothịtrườngchứngkhoánkia.TrongđầuWilliamđangcònnghĩluẩnquẩnvềchuyệnđóthìcôthưkýđãdẫncôvợBrookesvàophònglàmviệccủaanh.Chỉmộtnụcườicủacôtathôilàđãđủxuatanhếttrongđầuanhnhữngchuyệnđồng,thiếc,vớimọithứkhanhiếmkháctrênthếgiới.Côtachưakịpngồixuốngthìanhđãvội

vòngquanhbàngiấyramờicôngồivàomộtchiếcghế,chỉsợchưaxongthìcôtabiếnđâumất.Williamchưahềbaogiờgặpmộtngườiphụnữnàodễthương dù chỉ bằng nửa côKatherineBrookes này thôi. Cô ta cómớ tócvàngvàquănbuôngthõngxuốnghaibờvai,xòeradướimũvàchungquanhthái dương.Mặcdầu đangđể trở, khuônmặt nhỏnhắn của cô vẫn đẹp lạthường,vàcáidángđócủacôchoanhthấylàmộtconngườinhưthếthìởtuổinàocũngvẫnđẹp.Đôimắtnâucủacôthậtto.Côtacóvẻđanglongạivềnhữnggìanhsắpnói.

Williamcốtỏranghiêmtúc.“ThưabàBrookes,tôirấtlấylàmtiếcnghetinchồngbàquađời,vàtôi

cũngrấtânhậnbuộclòngphảimờibàđếnđâyhômnay.”Giánhưnămphúttrướcđóanhnóithếthìđúng.Anhchờcôtađáplại.“Xincảmơnông,ôngKane.”Giọngcôtathậtêmdịu.“Tôirấttiếcbổn

phậncủatôiđốivớingânhàng,vàxinđảmbảovớiôngrằngtôisẽlàmhếtsứcmìnhđểlàmtrònbổnphậnđó.”

Williamkhôngnóigì,hyvọngcôtasẽnóitiếp.Nhưngcôtakhôngnói.AnhliệtkêramộtloạtnhữngtàisảncủaMaxBrookes.Côtavẫnyênlặng,cúinhìnxuống.

“Bâygiờ, thưabàBrookes,bàhiệnlàngườibảolãnhchonhữngkhoảnvaycủachồngbà,dođóvấnđềlạicóliênquanđếnnhữngtàisảnriêngcủabà.”Anhnhìnvàohồsơ.“Bàcókhoảngtámchụcngànđôlađầutư,tôiđoánđólàtiềncủagiađình,vớimộtvạnbảynghìnbốntrămsáumươiđôlatrongtàikhoảnriêngcủabà.”

Côtanhìnlên.“Nhưthếlàôngbiếtrấtrõtìnhhìnhtàichínhcủatôiđấy,thưaôngKane.

Tuynhiên,ông cũngcầnbiết thêmvàođóBuckhurstPark là cănnhà củachúngtôiởFloridahiệnmangtêncủaMaxvớimộtsốđồtưtrangcógiátrịcủa tôi nữa. Tôi ước lượng tất cả những cái đó cộng vào với nhau cũngtươngđươngvớiba trămngànđôlacòn thiếu lạicủangânhàng.Tôiđangthuxếpđểtrangtrảicàngsớmcàngtốt.”

Tronggiọngnóicủacôtachỉhơicómộtchútxúcđộng.Williamnhìncôtarấtkhâmphục.

“ThưabàBrookes,ngânhàngchúngtôihoàntoànkhôngcóýmuốntướcđoạttấtcảnhữnggìbàcònlại.Nếubàđồngý,chúngtôisẽbánchứngkhoánvàcổphiếucủabà,còntấtcảnhữnggìbàvừanói,kểcảngôinhà,chúngtôitinrằngđóvẫnlàcủabà.”

Côtangậpngừng.“Tôi cảmơn sự rộng lượng của ông, thưa ôngKane.Nhưng tôi không

muốnnợlạingânhàngmộttígìhoặcđểchocáitêncủachồngtôicònvươngvíu.”Côtalạihơixúcđộng,nhưngnénlạiđược.“Dùsao,tôicũngđãquyếtđịnhbánngôinhàởFloridavàtrởvềnhàvớibốmẹtôicàngsớmcàngtốt.”

NghenóicôtasẽtrởvềBoston,timWilliambỗngrộnlên.“Nếuvậythìcólẽchúngtacóthểđồngývớinhauvềphươngthứcbánra

saochứ?”Anhtanói.“Chúngtacóthểlàmviệcđóngaybâygiờ,”côtathảnnhiênđáp.“Ông

sẽcótoànbộkhoảntiền.”Williamtínhtrongbụnglàphảigặplạicôtanữa.“Chúngtakhôngnênvộivãquyếtđịnhởđây.Tôinghĩcólẽđểtôibàn

thêmvớicácbạnđồngsựrồisẽthảoluậnvớibàđượckhôngạ?”Côtakhẽnhúnvai.“Tùyông thôi.Tôi thựcsựkhôngquan tâm lắmđếnchuyện tiềnnong,

muốngiảiquyếtcáchnàocũngđược,vàtôicũngkhôngmuốnđểôngphảiphiềnthêmlàmgì.”

Williamchớpmắt.“ThưabàBrookes,tôiphảithúthậtlàtôirấtngạcnhiêntrướccửchỉcao

thượngcủabà.Ítnhất,bàcũngchotôiđượccáihânhạnhmờibàđiăntrưachứ.”

Lầnđầutiêncôtacười,đểlộlúmđồngtiềnởmábênphải.Williamngắmnhìnvà trong suốtbữaăn trưaởnhàhàngRitz anh làmhết cáchđểđượcthấycôtacườicholộrõchỗlúmđồngtiềnđónữa.Lúcanhtrởlạilàmviệcởcơquanthìđãquábagiờchiều.

“ĂnlâuđấynhỉWilliam?-TonySimmonsbìnhluận.”“Vâng,vấnđềvớinhàBrookeshóaraphứctạphơntôitưởngrấtnhiều.”

“Tôinghĩlàgiấytờđãrõràngcảrồichứ,”Simmonsnói.“Côtakhôngphànnànvềđềnghị của chúng ta, phải thếkhông?Tôinghĩ trong trườnghợpnày,nhưthếlàchúngtađãrộngrãilắmđấy.”

“Vâng,côtacũngthấynhưvậy.Tôitínhcònphảithuyếtphụcđểcôtatrảchođếnđồngđôlacuốicùngvàoquỹdựtrữcủata.”

TonySimmonsngạcnhiênnhìnanh.“CáicáchnóiđókhôngphảinhưcủaWilliamKanemàchúng tôi từng

biếtvàtừngyêuquý.Vớilại,chưabaogiờlạigặplúcthuậntiệnchongânhàngcủatacóthểtrởnêncaothượnghơnbâygiờđâu.”

Williamnhănnhó.Từkhianhvềđây,anhvớiTonySimmonsvẫnluônluônkhôngnhất trí với nhauvề chuyện thị trường chứngkhoán sẽ đi đếnđâu.KểtừkhiHerbertHooverđượcbầuvàoNhàtrắngtháng11năm1928đếngiờ,thịtrườngchứngkhoánvẫnliêntiếpđilên.Thựcra,chỉmườingàysauđóchứngkhoánNewYorkđãđạtđượcmộtkỷlụctrên6triệucổphiếutrongmộtngày.NhưngWilliamthìtinrằngcáichiềuhướngđilênấychẳngquachỉdotiềncủacôngnghiệpsảnxuấtôtôđổvàomàthôi,rồikếtquảsẽlàtừlạmphátgiácảđiđếnmấtổnđịnh.TonySimmons,ngượclạitinrằngcổ phiếu sẽ còn tăng vọt. Vì vậy, tại cuộc họp ban lãnh đạo, ý kiến củaWilliamkêugọiphảicẩnthậnvẫnbịlấnátđi.Tuynhiên,vớitiềnriêngcủamình,anhvẫnlàmtheoýkiếnmìnhvàđầutưvàonhữngthứnhưđấtđai,vàng,hàngtiêudùngvàcảmộtsốnhữngbứctranhấntượngđượcchọnlọc,chỉđể50phầntrămtàisảnvàochứngkhoán.

KhiNgânhàngDự trữLiênbang củaNewYorkđưa ramột phát lệnhtuyênbốsẽkhôngchiếtkhấuchonhữngngânhàngnàobỏtiềnrachokháchđầucơnữa,Williamcoinhưchiếcđinhthứnhấtđãđượcđóngvàoquantàicủanhữngtayđầucơtíchtrữ.Anhlậptứcđiểmlạichươngtrìnhchovaycủangân hàng và ước lượngKane&Cabot đã bỏ ra hơn 26 triệu cho nhữngkhoảnvayđó.AnhyêucầuTonySimmons rútnhữngkhoản tiềnấyvềvìanhchắcrằngvớiquyđịnhcủachínhphủnhưvậythìvềlâudàigiácổphiếunhấtđịnhsẽgiảmxuống.Trongcuộchọplãnhđạohàngtháng,haibêntranhcãivớinhaurấtghêvàcuốicùnglúcbỏphiếu,Williamchỉđược2trên12.

Ngày 21 thángBa năm1921,Blair vàCông ty tuyên bố nhập vào với

NgânhàngMỹChâu,tứclàvụsápnhậpngânhàngchothấytìnhhìnhsẽcóthểsángsủahơn.Ngày25thángBa,TonycócôngvănbáochoWilliambiếtthịtrườngđãlạiđạtmộtkỷlụcmớivàchủtrươngngânhàngđổthêmtiềnvàochứngkhoán.Vàolúcnày,Williamđãđiềuchỉnhlạivốncủaanh,chỉcònđể25phầntrămvàothịtrườngchứngkhoánvànhưthếanhcũngđãmấtthêmhaitriệuđôla,bịAlanLloydtráchcứ.

“William,tôihyvọnglàanhbiếtmìnhđanglàmgìchứ?”“Alan,tôiđãchơivớichứngkhoántừhồimườibốntuổi,vàlầnnàotôi

cũngthắngvìnắmđượcchiềuhướngcủanó.”Đến mùa hè năm 1929, thị trường vẫn cứ tiếp tục vọt lên. Lúc này

William đã không còn bán cổ phiếu nữa, nhưng anh phân vân không biếtnhậnđịnhcủaTonySimmonscóđúnghaykhôngnữa.

VàogầnlúcAlanLloydvềnghỉhưuthìýđồcủaTonySimmonsmuốnthếchânônglàmchủtịchngânhàngxemrađãcóvẻnhưmộtviệcđãrồi.Triểnvọng ấykhiếnWilliamkhôngyên tâm lắm,vì anh cho rằng lối suynghĩcủaSimmonslàquácâunệvàonhữngquyướcthôngthường.Ôngtabaogiờcũngtụthậusovớithịtrường.Điềunàyvàonhữngnămkinhtếpháttriểnvànhữngkhoảnđầutưcònđượccạnhtranhvớinhauchặtchẽhơnthìsẽrấtnguyhiểm.TrongconmắtcủaWilliamthìmộtnhàđầutưkhônngoankhôngbaogiờchạytheođasố,tráilạibaogiờcũngnhìnthấymọingườisẽquaytheohướngnào.Trướcsau,Williamvẫnchorằngđầutưvàothịtrườngchứngkhoánlàdễthấtvọng,trongkhiđóTonySimmonsthìtinrằngnướcMỹđangbướcvàothờikỳvàngsonhơnbaogiờhết.MộtvấnđềkhácnữalàTonySimmonschỉmớibamươichíntuổi,nhưthếcónghĩalàWilliamkhócóhyvọng làmchủ tịchKane&Cabot ítnhất là tronghaimươi sáunămnữa.ĐiềuđóthậtkhônghợpvớicáitrướckiaởHarvardvẫnđượcgọilàsựnghiệpcủaanh.

Trongkhiđó,hìnhảnhKatherineBrookesluônhiệnlênrõnéttrongđầuWilliam.Anhvẫnluônviếtchocôđểbáotinvềviệcbánchứngkhoánvàcổphiếu.Nhữngbứcthưđóđượcđánhmáyđànghoàng,vànếucótrảlời thìviết taycũngđược.Hẳncôtaphảinghĩrằnganhlàmộtnhàngânhàngcólươngtâmnhấttrênđờinày.Rồiđếnđầumùathu,côtaviếtchoanhbáotin

làđãtìmđượcngườimuanhàđấtởFlorida.Williamviếtthưyêucầucôchoanhđượcnhândanhngânhàngthươnglượngvềgiácả,vàcôđồngý.

Đầuthángchín1929,anhxuốngFlorida.CôBrookesragađónanh.Anhthấycôtađẹphơnrấtnhiềusovớihìnhảnhanhcótrongđầu.Ngọngiónhẹthổitấmáođenbósátvàongườicôtalúcđứngchờtrênsânga,tạonênmộtbóngdángkhiếnbấtcứngườiđànôngnàocũngkhông thểkhôngnhìncômộtlần.MắtcủaWilliamcứnhưdánvàocô.

VìcôcònđangđểtangnêncửchỉđốivớianhrấtdèdặtvànghiêmtúcnênWilliamkhôngdámbiểulộgìkhác.AnhkéodàicuộcthươnglượngvớingườimuatrangtrạiBuckhurstvàthuyếtphụcKatherineBrookesnhậnlấymộtphầnbagiábáncònhaiphầnbathuộcvềngânhàng.Cuốicùng,saukhigiấy tờ đã được ký kết, anh không còn có lý do gì để mà không trở vềBoston.Anhmờicôđếnkháchsạnăntốivớianh,trongbụngquyếttâmsẽcho cô biết những cảm tình của anh đối với cô như thế nào. Nhưng đâykhôngphảilàlầnđầutiêncôlàmanhngạcnhiên,màtrướckhianhnóiđếnchuyệnđóthìcôđãxoayxoaycốcrượuđểtránhnhìnthẳngvàoanhvàgợiýanhnênởlạiBuckhurstthêmítngày.

“Coinhưmấyngàynghỉcủacảhaichúngta.”Côđỏmặt.Williamngồiimlặng.Cuốicùngcôtamạnhbạonóitiếp.“Tôibiếtrằngnóithếnàylàđiênrồ,nhưnganhcũngcầnhiểulàtôiởđây

rấtcôđơn.Hìnhnhưmấyngàyquatôicảmthấyvuihơnbaogiờhết.”Côlạiđỏmặt.“Tôinóinhưvậydởquávàanhsẽnghĩkhônghayvềtôi.”

TimWilliamđậprộnlên.“Kate,trongchínthángqua,tôicũngchỉmuốnmìnhnóiđượcdởnhưthế

thôi.”“Vậyanhởthêmítngàychứ,William?”“Vâng,tôisẽởlại,Kate.”Đêmđó, côxếpchoanhởphòngkhách lớn trongngôinhàBuckhurst.

Mấy ngày sau đó,William sau này sẽ nhớmãi, coi đó nhưmột đoạn đờisungsướngnhấtcủamình.AnhđuangựavớiKatevàcôvượtanh…Anhđi

bơivớicô,vàcôcũngbỏxaanh.Anhđitảnbộvớicôvàbaogiờcũngquayvềtrước.Cuốicùng,anhxoayrachơiđánhbàivớicô,vàtrongbatiếngrưỡithắng3,5triệuđôla.

“Trảanhbằngsécnhé?”Côtatrịnhtrọngnói.“Côquênmấtrằngtôibiếtcôcóbaonhiêutiềnư?Nhưngtôisẽlàmnhư

thếnàynhé.Chúngtacứtiếptụcchơichođếnkhinàocôgiànhlạiđượcsốtiềnđó.”

“Nhưthếsẽphảimấynăm,”Katenói.“Tôisẽchờ.”Rồi anhkểchocônghenhữngchuyện trongquákhứcủamình,những

chuyệnmàngaycảvớiMatthewanhcũngkhôngnói.Anhđãquýtrọngbốanhnhưthếnào,yêumẹanhnhưthếnào,cămghétHenryOsbornerasao,vànhữngthamvọngcủaanhvớiKane&Cabot.CòncôthìkểchoanhnghehồibésốngởBostonthếnào,đihọcởVirginiarasao,vàkểđếnchuyệnkếthônsớmvớiMaxBrookes.

Bảyngàysau,khicôratiễnanhởsânga,anhđãhôncôlầnđầu.“Kate,anhmuốnnóimộtđiều rất tự tinvớiemnhé.Anhhyvọngmột

ngàykiaemsẽdànhchoanhnhữngtìnhcảmhơncảđốivớiMaxnữa.”“Emđãbắtđầucảmthấythếrồi,”côkhẽđáp.Williamđămđămnhìncô.“Emđừngởngoàicuộcđờianhchínthángnữa.”“Emlàmthếsaođược,anhđãbánnhàcủaemđirồimà.”

○○○

TrênđườngtrởvềBoston,cảmthấysungsướngvàyêntâmhơnbấtcứlúcnàokểtừkhibốanhquađời.Williamthảomộtbáocáovềviệcbántrangtrại Buckhurst. Anh luôn luôn nghĩ về Kate và năm ngày vừa qua. NgaytrướclúctàuvàogaphíaNam,anhvộiviếtmấychữgửichocô:Kate,Anhcảm thấynhớemrồiđấy.Thếmàchỉmớiquamấy tiếngđồnghồ

thôi.XinemviếtthưvàbáochoanhbiếtbaogiờemsẽvềBoston.Trongkhichờđợi,anh trởvềvới côngviệccủangânhàng, vànghĩ rằngchỉ có thểkhôngnhớđếnemnhiềulắmlà5phútmàthôi.Yêuem,William.AnhvừabỏthưvàohòmthưởphốCharlesthìnghecótiếngraocủatrẻ

bánbáo,vàbaonhiêuýnghĩvềKatebỗngbiếnđiđâuhết.“PhốWallbịsụpđổđây!”Williamvộimuamộttờvàgiởngayđếnchỗcótinđó.Chỉquamộtđêm

thịtrườngđãtụtxuốngghêgớm.Mộtsốnhàtàichínhchođóchỉlàchuyệnđiềuchỉnh lại.NhưngWilliamchođó làbắtđầucủamộtquá trìnhxuốngdốcmàanhđãdựkiếntừmấythángtrướcđây.Anhchạyvộivềngânhàngvàđếnthẳngvănphòngchủtịch.

“Tôinghĩvề lâudài thị trườngsẽ lạiđứng lênđược.”AlanLloydbìnhtĩnhnói.

“Khôngbaogiờ,”Williamđáp.“Thịtrườngđãquátải.Quátảivìnhữngnhàđầu tưnhỏ tưởng làhọsẽnhanhchóngcóđược lợinhuậnmàhọ liềumạng lao vào đó. Ông có trông thấymột quả bong bóng sắp nổ bao giờchưa?Tôisẽbánhết.Đếncuốinămthìthịtrườngsẽcạnkhôngcòngì.Vàđiềunàytôiđãbáotrướcchoôngbiếttừthánghairồi,Alan.”

“Tôivẫnchưađồngývớianh,William.Nhưngngàymaitôisẽtriệutậptoànbanlãnhđạo,đểcóthểthảoluậnchitiếtvềnhữngquanđiểmcủaanh.”

“Cảmơnông,”Williamnói.Anhquayvềchỗlàmviệcvànhấcđiệnthoạinộibộlên.“Alan,tôiquênchưanóivớiônglàtôiđãgặpcôgáitôiđịnhlấyrồi.”“Côtabiếtchưa?”Alanhỏi.“Chưa,”Williamđáp.“À ra thế,”Alannói. “Vậy làđámcướicủaanhcũng rấtgiốngnhưsự

nghiệpngânhàngcủaanhđấy,William.Bấtcứaitrựctiếpliênquancũngchỉđượcbiếtsaukhianhđãquyếtđịnhrồi.”

William cười, nhấcmộtmáy điện thoại khác lên và báo việc anh đưanhữngtàisảncủaanhrathịtrườngbánlấytiềnmặt.TonySimmonslúcđó

vừabướcvào.ÔngtađứngsữngởcửanhìnWilliam,tưởngnhưanhđãhóađiên.

“Trongtìnhhìnhhiệnnay,anhlàmthếthìchỉ trongmộtđêmlàsẽmấtđếncảchiếcsơmicủaanhnữađấy.”

“Nếutôicòncốgiữthìmấthơnthếnữa.”Williamđáp.Tuần sauđó, anh chịumất thêmhơnmột triệuđôla nữa.Nếu là người

khôngvữngtinởmìnhthìhẳnanhđãlaođaorồi.Trongcuộchọpban lãnhđạovàohômsau, anh lại bị 8phiếu chống6

phiếuthuậnvềđềnghịcủaanhtrongviệcthanhtoáncácchứngkhoáncủangân hàng. Tony Simmons đã thuyết phục được ban lãnh đạo rằng nếukhôngcầmcựthêmítlâunữathìthậtlàvôtráchnhiệm.Williamchỉgiànhđượcmột thànhcôngnhỏ là thuyếtphụccácgiámđốcngânhàngđừngcómuavàonữa.

Hômđóthịtrườngcólênđượcmộtchút,khiếnWilliamcódịpbánthêmđượcmộtsốcổphiếuriêngcủamình.Đếncuốituần,khichỉsốliêntiếptănglêntrongbốnngàyliền,Williambắtđầutựhỏikhôngbiếtmìnhcólàmquáđáng không, nhưng tất cả những gì anh đã học được là trực giác của anhcũngnhắcnhởchoanhbiếtrằnglàmnhưthếlàđúng.AlanLloydkhôngnóigì.TiềnmàWilliamđểmấtđókhôngphảitiềncủaông,vảlạiôngđãđangchuẩnbịđểlặnglẽvềhưurồi.

Ngày 22 thángMười, thị trường lại tổn thấtmột phen nặng nề nữa vàWilliamlạiyêucầuAlanLloyd là lúcnàycòncơhội thìnênxuấtđi thôi.LầnnàyAlanngheanhvàđểchoWilliamđượcquyềnbánmột sốchứngkhoánchủyếucủangânhàng.Ngàyhômsau thị trường lại tụtxuốngmộtmứcsâuhơnnữa.Bâygiờngânhàngmuốnbángìcũngkhôngcònaimuanữa.ChứngkhoánbánhạgiáđếnmứctấtcảnhữngnhàđầutưnhỏởMỹaicũngđuanhautìmcáchchạyvạyngầmđểkhỏithuathiệt.Nhữngnhàbuônchỉđếncuốingàymớibiếtđượcmìnhđãthiệtmấtbaonhiêu.

AlanLloydnóichuyệnđiệnthoạivớingânhàngMorganvàđồngýrằngKane&Cabotsẽcùngvớimộtnhómngânhàngkhácvựclạitìnhhìnhnguyngậpbằngnhữngchứngkhoánlớnnhấtcủamình.Williamkhôngphảnđốichínhsáchnày,vìanhnghĩnếulàchủtrươngcủanhómthìKane&Cabotsẽ

cótinhthầntráchnhiệmhơn,vảlạinếuthànhcôngthìcácngânhàngđềusẽkhálênđược.RichardWhitney,phóchủtịchThịtrườngchứngkhoánNewYorkcùngvớiđạidiệncủanhómngânhàngMorgan,hômsauđãđến tậnnơi làmcáiviệcđầutưhẳnbamươi triệuđôlavàođó.Thị trườngbắtđầuchững lại.Trongngàyhômđó,người tabánđược12.894.650cổphiếuvàhaihômsau thị trườngđứngvững.Mọingười, từTổng thốngHooverchođếnnhữngngườichạyhàngxách,đềutinrằngtìnhhìnhnguyngậpđãquarồi.

Williamđãbánhầuhếtnhữngcổphiếuriêngcủamình.Phầnmấtcủacánhânanhsovớingânhàngíthơnnhiều.Trongbốnngày,ngânhàngđãmấttrênba triệuđôlamặcdầuTonySimmonsđãchịunghenhữnggìWilliamgợi ý.Ngày 29 thángMười, ngày được gọi làNgàyThứBaĐenTối, thịtrườnglạisụtxuốngmộtlầnnữa.Mườisáutriệusáutrămmườibangànbachụccổphiếuphảiđembán.Cácngânhàngtoànquốcđềubiếtsựthậtlàbâygiờcóbáncũngkhôngaimuanữa.Nếunhưmỗingườikháchhàngđòiphảicótiềnmặt,hoặcgiảkhônglưuhànhnhữngkhoảntiềnvaycủahọnữa,thìtoànbộhệthốngngânhàngsẽđổsụp.

Cuộchọpban lãnhđạongày19 tháng11mởđầubằngmộtphút tưởngniệmJohnJ.Riordan,chủtịchquỹủytháccủaQuậnvàcũnglàmộttrongnhữnggiámđốcKane&Cabot,vừamớitựsáttạinhàriêng.ĐólàvụtựsátthứmườimộttronggiớingânhàngBostontrongvònghaituần.NgườimớichếtlàbạnrấtthâncủaAlanLloyd.ÔngChủtịchtuyênbốKane&Cabotđãmấtđigần4triệuđôla,nhómMorgankhôngthànhcôngtrongviệctậphợpcácngânhàngđược,vìvậybâygiờmỗingânhàngphảitựmìnhhànhđộngsaochocólợinhất.Hầuhếtcácnhàđầutưnhỏđềungấmngầmrút,còncácnhàlớnhơnthìkhôngsaocóđượctiềnmặt.ĐámđôngquầnchúngtứcgiậnkéođếntrướccácngânhàngNewYork.Ngườitaphảichotăngcườngthêmlínhbảovệ.Alannóichỉcầnthêmmộttuầnnhưthếnàynữathôi làtấtcảchúngtasẽbịquétsạch.Ôngxintừchức,nhưngcácgiámđốckhôngchịu.VịtrícủaôngbâygiờcũngchẳngkhácgìbấtcứchủtịchngânhànglớnnàoởMỹ.TonySimmonscũngxintừchứcnhưngcácđồngsựgiámđốckhôngaitánthành.XemraôngtacũngkhôngcònhyvọnggìthaythếđượcAlanLloydnữa,vìvậyWilliamimlặngkhônghềnóigì.

Đểthỏahiệptrướctìnhhình,ngườitapháiSimmonsđiLondonphụtráchchuyệnđầutưởAnh.NhưvậybâygiờWilliamlênquảnlýcáckhoảnđầutưcủangânhàngmàkhôngcònvướngvíugìnữa.AnhlậptứcmờiMatthewLestervềlàmphóchomình.Lầnnày,AlanLloydkhônghohemộtlờinào.

MatthewđồngývớiWilliamvàođầumùaxuân,vìchỉđếnlúcđóbốanhmới cho anhđiđược.Bản thânLester cũngkhông thiếugì rắc rối.DođóWilliam phải một mình lo các chuyện của bộ phận đầu tư cho đến lúcMatthewcóthểvềđược.Mùađôngnăm1929làmộtthờikỳrấtđángthấtvọngchoWilliamvìcáccôngtylớnnhỏdongườiBostonquảnlýđềutheonhauthấtbại.ĐãcólúcanhtựhỏikhôngbiếtKane&Cabotcòncóthểsốngsótđượckhông.

Nghỉ lễGiáng sinh,William về Florida sốngmột tuần sung sướng vớiKate,giúpcôgóighémđồđạcđểtrởvềBoston.CônóiđùalànhữngthứmàKane&Cabotcònchocôđượcgiữ lại.Những tặngphẩmGiángsinhcủaWilliamchocôcũngđủchậtmộthòm.Kateáynáythấyanhđốivớicôrộngrãithế.

“Mộtngườiđànbàgóakhôngcònmộtxudínhtúibâygiờbiếttặnganhgìđây?”Côđùaanh.

Williamtrảlờibằngcáchbuộccôvàomộtchiếchòmcònlạivàđềchữvàođó“TặngphẩmchoWilliam”.

AnhtrởvềBostontronglònghếtsứcphấnkhởi,hyvọnglầnnàyKatesẽcùngvớianhbáohiệuchomộtnămmớitốtlànhhơn.AnhngồivàochỗcũcủaTonySimmonsđọccác thư từgửiđếnbuổisángvàbiết rằngmìnhsẽphảichủtọavàibacuộchọpthanhtoándựkiếntrongtuầnđó.Anhhỏicôthưkýxemmìnhsẽphảigặpaitrước.

“Cólẽlạimộtvụphásảnnữa,thưaôngKane.”“Àphải, tôinhớ ra rồi,”Williamnói.Cái tênđóđốivới anhkhôngcó

nghĩagì.“Đêmquatôiđãxemhồsơrồi.Vụnàythậtlàrấtkhôngmay.Baogiờôngtađến?”

“Mườigiờ,nhưngôngtađãđangngồingoàihànhlangchờôngrồi.”“Thếư?”Williamnói.“Xincôchoôngấyvào.Tagiảiquyếtchoxongđi

đã.”Williamlạimởhồsơđểnhanhchóngnhớlạinhữngsựviệcchính.Trong

hồsơcómộtdònggạchngangtênkháchhàngcũlàôngDavisLeroynàođó.Tênđóđượcthaythếbằngtênngườikháchđếnsángnay,AbelRosnovski.

William nhớ lại rất rõ câu chuyện trước đây anh đã nói với ôngRosnovskivàbâygiờanhlấylàmtiếc.

CHƯƠNG 16

Phảimấtđếnbatháng,AbelmớithấyđượchếtcácvấnđềnghiêmtrọngcủaRichmondContinentalvàanhhiểutạisaokháchsạnlạimấtđilắmtiềnthế.Saumườihaituầnlễmởtomắtramànhìnnhưngđồngthờilạiphảicốlàmchomọingườitưởnganhlơmơkhôngthấygì,anhđãđiđếnkếtluậnđơngiản,đólà:lợinhuậncủakháchsạnđãbịđánhcắp.TấtcảbộmáynhânviênRichmondđềuăncánhvớinhauđể làmviệcđó,vớimộtquymômàAbelkhôngthểngờtới.Vàbộmáyđókhôngthèmđếmxỉagìđếnngườiphóquảnlýmới,mộtconngườiđãtừngăncắpbánhmìtrongtrạigiamđểmàsốngsótđược.VấnđềđầutiênđốivớiAbelbâygiờlàlàmthếnàođểkhôngaibiếtanhđãpháthiệnrachuyệnđó.Anhcòntiếptụcquansátvàotừngbộphậnnhỏtrongkháchsạnđã.Chẳngbaolâu,anhđãthấyrõmỗibộphậnđềuhoànthiệncáchriêngcủanóđểăncắptàisảnchotrôi.

Trướchếtlàởquầytiếptân.Ởđâynếucómườikháchthìhọchỉghitêntámngười,còntiềncủahaingườikiahọbỏtúi.Cáchhọlàmrấtđơngiản.Nếu làởkháchsạnPlazaNewYork thìchỉ trongvàiphútngười tacó thểpháthiệnrangayvànhânviên làmviệcđóbịđuổi tức thì.Anhphụ tráchquầy tiếp tân thườngchọnmộtđôivợchồnggiànàođó từmộtbangkhácđếnđặtphòngvàchỉởlạimộtđêm.Anhtasẽbímậttìmhiểuxemđôivợchồngấycóviệcgì liênquanđếnngườikhác trong thànhphốhaykhông,nếukhông thìhọchỉviệccoinhưquênkhôngghi tênkháchvàosổ.Sánghômsaunếuhọtrảtiềnmặtthìtiềnđóđượcbỏvàotúingay,miễnlàkháchkhôngkývàosổvànhưthếthìkhôngcóchứngcứnàolàkháchđãtừngởkháchsạnnày.Từlâu,Abelnghĩrằngmọikháchsạnđềuphảighitêntừngngườikhách.Trướcđây,ởPlazaanhđãthấyhọlàmthếrồi.

Trong nhà ăn, hệ thống ăn cắp rất tế nhị. Tất nhiên những khách nàokhôngphảingườitrútrongkháchsạnthìăntrưahayăntốiđềutrảtiềnmặt.Tuynhiên,Abeldầndầnpháthiệnrằnggiữaquầytiếptânvớinhàăncóliênlạcđểbáochonhaubiếtlàvớinhữngkháchnàokhôngđăngkýtrongsổbên

ngoàithìtrongnhàăncũngkhôngcóhóađơn.Ngoàirathườngluônluôncónhữngchuyệnbàyrađểsửachữa, thay thếnhữngđồhỏngvỡmấtmát, từnhữngđồtiệnnghiđếnlươngthực,khăntrảigiườngvàthỉnhthoảngcònmấtcảđệmnữa.Saukhikiểmtrakỹlưỡngtừngbộphận,AbelđiđếnkếtluậnlàquánửasốnhânviêntrongkháchsạnRichmondđềucódínhlíuđếnnhữngvụăncắpnày.Khôngmộtbộphậnnàotrongkháchsạncóđượcbộmặthoàntoàntrongsạch.

LúcmớiđếnRichmond,Abel lấy làmlạ tạisaoDesmondPacey,ngườiquảnlý, lạikhôngthấyđượcnhữngchuyệndiễnratrướcmũiôngtatrongmột thời gian dài như vậy. Anh đã cho rằng ông ta lười và không thíchnhữngchuyệnkêucaphànnàn, thế thôi.Ngaybản thânAbel cũngkhôngthấyngayđượcchínhngườiquảnlýlườiấylàkẻchủmưuđứngsautấtcảnhữngvụăncắpnày,vàvìnóhoạtđộng rấtkhéonênanhkhôngnhận rangayđược.PaceyđãlàmviệcchocôngtyRichmondnàyhơnbachụcnămrồi.Ôngtađã lần lượtởcươngvịquảnlýcủa tấtcảnhữngkháchsạncủacông ty.Hơn thế nữa,DesmondPacey còn là bạn riêng củaDavisLeroy.Nhưvậy,kháchsạnRichmondởChicagomỗinămmấtđihơn30.000đôla,một tình hình mà Abel tính rằng có thể giải quyết ngay được nếu đuổiDesmondPacey.Chuyệnnày sẽ thànhvấnđềngay,vì trongba chụcnămnayDavisLeroyhầunhưkhôngđuổimộtnhânviênnào.Ôngtarộnglượng,vàhyvọngrằngđếnmộtlúcnàođóchẳngphảisathảihọcũngđi.NhưngAbelthìchorằngnhữngngườinhưthếsẽchẳngbaogiờđi,tráilạihọcòntiếptụcăncắpchođếnlúckháchsạnRichmondkhôngcòngìnữa.

AbelbiếtrằngcáchduynhấtcóthểcứuvãnđượckháchsạnlàlàmmộtcuộcthửtháchcuốicùngnữavớiDavisLeroy.Đểthựchiệnmụcđíchấy,đầunăm1928,anhđichuyếntàutốchànhtừgaIllinoisđếnSt.LouisrồitừđóchuyểnsangtàuMissourriPacificvềDallas.Anhmangtheomộtbảnbáocáo200trangmàanhđãbỏsứctậphợpliềntrongbathángởcănphòngnhỏtrong khu phụ của khách sạn. Sau khiDavis Leroy đọc được xong tất cảnhững chứng cớ anh thu thập được, ông ta ngồi nhìnAbel bằng conmắtngạcnhiênvàthấtvọng.

Ôngtagấphồsơlạivànói:“Nhữngngườinàyđều làbạncủa tôicả.Mộtsố trongnhữngngườiđó

làmviệcvớitôibachụcnămnayrồi.Tấtnhiêntrongcáinghềnàybaogiờcũngcóchútlừadối,nhưngtôikhôngngờhọlạicướpbóccủatôiđếnmứcnày.”

“Phảinói làmộtsốnhữngngườiđóđãăncắpcủaôngsuốt từbachụcnămnay.”Abelnói.

“Bâygiờtôibiếtlàmthếnàođây?”Leroynói.“Tôi có thể chấm dứt ngay được chuyện thối nát này nếu ông loại bỏ

DesmondPaceyvàchotôitoànquyềnsathảingaytấtcảnhữngaicódínhlíuđếncácvụăncắp.”

“NàyanhAbel,tôinghĩcólẽvấnđềkhôngđơngiảnnhưvậyđượcđâu.”“Vấnđềrấtđơngiản,”Abelnói.“Nếuôngkhôngchotôicáiquyềnđối

xửvớinhữngthủphạmấy,thìtôixintừchứcngaytừphútnày,vìtôikhôngcólợiíchgìtrongviệclàmmộtphầncủacáikháchsạnthamnhũngnhấtởnướcMỹnày.”

“HaytagiángchứcDesmondPaceyxuốnglàmphóquảnlý?Nhưvậytôisẽđưaanhlênlàmquảnlývàanhsẽcóthểkiểmsoátđượctìnhhình?”

“Khôngđượcđâu,”Abelđáp.“Paceycònhainămnữamớiphảiđi,màôngtathìnắmchắctấtcảnhânviênRichmond.Đếnlúctôichấnchỉnhđượcôngtalạirồithìôngcũngkhôngcònhoặcbịphásảnhoặccảhai.Tôingờrằngtấtcảnhữngkháchsạnkháccủaôngđềuđangđượcquảnlýtheocáchăncắpnhưthế.NếuôngmuốnxoaychuyểnlạitìnhhìnhởChicagothìôngphải cómột quyết định cứng rắn về Pacey ngay từ bây giờ, không thì sẽnguychoônglắm.Tùyôngthôi.”

“Những người Texas chúng tôi nổi tiếng là hay nói thẳng những điềumìnhnghĩ, nhưngxem ra vẫn chưabằng anhđược,Abel.Thôi được, thôiđược,tôigiaoquyềnchoanhngaybâygiờ.Chúcmừnganh.AnhlàngườiquảnlýmớicủaRichmondởChicago.Chúcmừnganh.ChờđểtôibáochoAlCapone[22]biếtlàanhvềChicagonhé.ÔngtasẽvềđấyhưởngcáibìnhyênởvùngTâyNamnày.”Leroyđứngdậyvỗvaianhquảnlýmớicủamìnhvànóitiếp.“Abelnày,anhđừngtưởngtôilàngườikhôngbiếtơnđâu.AnhđãlàmđượcmộtcôngviệcrấtcógiátrịởChicago,vàtừnaytrởđitôisẽcoianhnhưcánhtayphảicủatôi.Thựctìnhmànói,Abelạ,tôilàmănvớithị

trườngchứngkhoáncũngrấtkhánêntôikhôngđểýđếnnhữngmấtmátnhưvậy.CảmơnChúatôilạicóđượcmộtngườibạntrungthựcđấy.Anhởlạivàdùngbữavớitôimộtchútchứ.”

“Tôisẽrấtsungsướngđượccùngănvớiông,thưaôngLeroy,nhưngtôimuốnởlạiđêmtạikháchsạnRichmondDallasvìcóvàilýdoriêng.”

“Anhkhôngđểchoaiđượcthoáttộichứ,Abel?”“Nếutránhđượcthìtôitránh.”Tối hômđó,DavisLeroymờiAbel ănmột bữa thịnh soạnvà cho anh

uốnghơinhiềurượuwhisky.ÔngtabảotụclệởmiềnNamnàyđãikháchlàphảinhưvậy.ÔngtacònnóivớiAbelrằngôngtađangtínhxemcóaiđóquảnlýchotoànbộhệthốngkháchsạnRichmondđểôngcònrảnhtaylàmviệckhác.

“Chắc là ông chảmuốn đến cái thằngBaLan ngốc nghếch này chứ?”Abelnói,lúcnàyđãhơilíulưỡivìsay.

“Abel,chính tôimới làngốcnghếch.Nếunhưanhkhôngkhuiđược ranhữngthằngăncắpthìcólẽtôiđếnhỏngbétcả.Bâygiờbiếtđượcsựthậtnhưthếrồi,chúngtasẽchotấtcảbọnnómộttrận,rồitôisẽchoanhcócơhộikhôiphụclạicảCôngtyRichmondvàlàmchotrởlạinổinhưtrước.”

Abelnângcốclên,tayrunrun.“Tôixinuốngchúcmừngchođiềuđó,vàchúcchosựcộngtáccủachúng

tađượclâudài,thắnglợi.”“Làmtớiđi,Abel.”AbelngủlạiđêmởkháchsạnRichmondDallas.Anhchohọmộtcáitên

giả,vàbảovớiquầytiếptânlàanhchỉởcómộtđêm.Buổisáng,anhtheodõithấybiênlaichỉcómộtbảnvàsaukhianhtrảtiềnrồithìhọvứtluônnóvàosọtrác,dođónhữngnghingờcủaanhvềcáckháchsạnRichmondkháccàngđượckhẳngđịnh.VấnđềkhôngphảichỉcóởChicago.AnhquyếtđịnhsẽthanhtoánxongởChicagotrướcđã,rồisẽtínhđếnnhữngvụăncắpcủatoàncông tysau.Anhgọiđiện thoạichoDavisLeroyđểbáocáochoôngbiết rằng anhđãpháthiện ra chuyệnăn cắpkiaởmộtkhách sạnnữa củacôngty.

AbeltrởvềChicagocũngbằngconđườngđãđi.ThunglũngMississippitrảirộngngoàitầmmắttừcửasổxelửanhìnra.Cảnhlụtlộitừnămngoáivẫncòndấuvết.AbelnghĩbụngvềđếnRichmondChicago,anhsẽchohọmộtphenchẳngkémgìcảnhlụtlộinày.

Đếnnơi,anhkhôngthấycóngườiphụcvụbanđêmởkháchsạn,tìmmãimớichỉ thấycómộtnhânviêntrực.Abelquyếtđịnhđểchotấtcảđámhọngủmộtđêmngonlànhđã,rồisángmaisẽmờihọđi.Mộtchúnhỏsaivặtramởcửatrướcchoanhvềcănphòngởnhàphụ.

“Ôngđimạnhkhỏechứạ,ôngRosnovski.”chúbéhỏi.“Tốt,cảmơnchú.Ởnhàthếnào?”“Ôi,rấtyênổn.”Được,rồiđếnmaichúsẽcònthấyyênổnhơnnữa,Abelnghĩbụng,nhất

lànhânviêncònlạisẽchẳngcònmấy.Abelbỏđồxuốngrồigọibộphậnphụcvụphòngchoanhănnhẹ.Phải

hơnmộtgiờsauhọmớiđemlên.Uốngcàphêxong,Abelcởiquầnáovàotắmnướclạnh,đầunghĩđếnmộtkếhoạchchongàyhômsau.Anhđãchọnđúnglúctrongnămchocuộc“thảmsát”này.Bâygiờmớichỉlàđầuthánghaivàkháchsạnchỉcóchừng25phầntrămkhách.Abeltinrằngchỉvớimộtnửasốnhânviênhiệnnay làđủchokháchsạnRichmondhoạtđộng.Anhtrèo lêngiường,vứtbỏgốixuốngsàn, rồi lănrangủsaynhưchúbénhânviênkiavậy.

DesmondPacey,ngườimàaiởRichmondcũnggọiôngtalàPaceylười,nayđãngoàisáumươibatuổi.Ôngtabéoquámức,chânngắnvàđilạirấtchậmchạp.DesmondPaceyđãtừngchứngkiếnbảyngườiphóquảnlýđếnkháchsạnnàyđếnvàrađi.Mộtsốthìquáthamvàmuốnnhậnvềphầnmìnhnhiềuhơn,sốkhácthìkhônghiểuđượccáihệthốngăncắpkialàmănthếnào.ÔngtachorằnganhchàngBaLannàycũngchẳngthôngminhgìhơnnhữnganhtrướcđây.ÔngtathủngthẳngđiđếnvănphòngAbelđểchuẩnbịhọpvàomườigiờ,miệngtitỉhát.Lúcnàyđãmườigiờmườibảyphútrồi.

“Xinlỗiđểanhphảichờ,”ôngquảnlýnóinhưngkhôngcóvẻxinlỗigìhết.

Abelkhôngnóicâunào.“Tôiđangbậnchútviệcởquầytiếptân,chắcanhbiếtlàviệcgìrồi.”Abelbiếtquáđichứ.Anhtừtừmởngănkéobàn,lấyrađểtrướcmặtông

tabốnchục tờbiên laiđãnhàunát,có tờbịxé làmbốnnămmảnh.Đó lànhữngbiênlaianhnhặtlạitừtrongsọtráchoặcnhữngđĩagạttànthuốclá,nhữngbiênlaiđãđượckháchtrảtiềnmặtnhưngkhôngbaogiờđượcghivàosổ.Anhnhìnôngquảnlýbéolùncầmnhữngmảnhgiấyđólênxemmàchưabiếtlàgì.

Desmond Pacey không thể hiểu được thật.Mà ông ta cũng không cầnhiểulàmgì.Ôngchẳngcóchuyệngìđángphảilo.NếunhưanhchàngngốcBaLannàyđịnhchơivàohệthốngăncắpcủaôngtathìhoặclàôngchoanhhưởngmộtchútnàođó,hoặclàanhcuốnxéođichỗkhác,vậythôi.Paceynghĩbụngkhôngbiếtmìnhcóthểchoanhtađượcbaonhiêuphầntrăm.Cólẽlúcnàychoanhtađượcởtrongmộtcănphòngtửtếthìbịtmiệngđượcđấy.

“Ôngbịđuổi, thưaôngPacey,vàtôiyêucầuôngđikhỏinơinàytrongvòngmộtgiờ.”

Desmond Pacey hầu như không nghe anh nói những lời ấy, vì ông takhôngthểnàotinnhưvậyđược.

“Anhvừanóigìthế?Tôinghekhôngrõ.”“Ôngngherõrồi,”Abelnói.“Ôngbịđuổi.”“Anhkhôngthểđuổitôiđược.Tôilàngườiquảnlývàtôiđãlàmviệcvới

côngtyRichmondtrênbamươinămnayrồi.Nếucóchuyệnphảiđuổiaithìtôilàngườilàmviệcđó.LạyChúa,anhtưởnganhlàaithế?”

“Tôilàngườiquảnlýmới.”“Sao?”“Ngườiquản lýmới.”Abelnhắc lại. “ÔngLeroyvừachỉđịnh tôihôm

qua,vàbâygiờtôiđuổiôngđó,ôngPacey.”“Vềtộigì?”“Vềtộiăncắpcóquymô.”Abelgiơnhữngtờbiênlaiđólênđểôngta

nhìnrõhơnbằngcặpkínhcủamình.“Mỗimộtngườikháchnàyđềutrảtiền

cả,nhưngkhôngcómộtxunàocủahọrơivàoquỹcủaRichmond.Vàhóađơnnàocũngcóchữkýcủaôngtrongđó.”

“Đếnmộttrămnămnữaanhcũngchảchứngminhđượcgìhết.”“Phảitôibiết,”Abel.“Ôngtổchứcmộtbộmáygiỏilắm.Nhưngôngcó

thểđembộmáyấyđihoạtđộngởchỗkhác,cònởđâythìvậncủaôngđãhếtrồi.ÔngPacey ạ, ngườiBaLancó câuphươngngôncổ thếnày:Bìnhcóquaithìmớixáchđượcnước.Bâygiờquaiđãgẫyrồi,vàôngbịđuổi.”

“Anhkhôngcóquyềnđuổitôi.”Paceynói.Mồhôitoátraướthếtcảtránôngta.“DavisLeroylàbạnthâncủatôi.Chỉôngtamớicóquyềnđuổitôithôi.AnhlàngườitừNewYorkmớilênđâyđượcbatháng.Dùanhcónóivớiôngtathìôngtacũngchẳngnghe.Tôichỉcầngọiđiệnthoạimộtcáilàcóthểvứtanhrakhỏikháchsạnnày.”

“Ônggọiđi.”Abelnói.AnhnhấcđiệnthoạilênvàbảotổngđàichonóichuyệnvớiDavisLeroyởDallas.Haingườinhìnnhauvàchờ.BâygiờmồhôiđãnhỏgiọtxuốngđếnđầumũiPacey.Abelchợtnghĩtrongbụngkhôngbiếtôngchủmìnhcócònkiênquyếtnữakhông.

“Xin chào ôngLeroy.Đây làAbelRosnovski gọi từChicago.Tôi vừađuổiDesmondPaceyvàôngtamuốnnóichuyệnvớiôngmộtcâu.”

Paceyrunrẩycầmlấyđiệnthoại.Ôngtachỉnghemộtlát.“NhưngDavis,tôi…tôibiếtlàmthếnào?Tôithềvớiônglàkhôngphải

nhưvậy…Hẳncósựnhầmlẫngìđây.”Abelnghethấytiếngđiệnthoạingắt.“Một giờ nữa, ông Pacey,”Abel nói. “Nếu không tôi sẽ đưa những tờ

biênlainàysangcảnhsátChicago.”“Khoanđã,anhđừngvộithế.”Paceynói,giọngnóivàcửchỉcủaôngta

đãthayđổihẳn.“Chúngtôicóthểđưaanhnhậpvàohệthốnghoạtđộngnày.Nếuchúngtacùngquảnlýkháchsạnnàythìanhsẽcóthunhậprấtkhá.Sẽcónhiềutiềnhơnlúcanhlàmphóquảnlýcơ.MàchúngtađềubiếtDavissẽcóthểchấpnhậnđượcnhữngmấtmát…”

“Tôikhôngcònlàphóquảnlýnữa,ôngPacey.Tôi làquảnlýrồi.Vậymờiôngđicho,đừngđểtôiphảitốngđi.”

“ThằngBaLankhốnnạn,”ôngtanói,biếtrằngmìnhđãchơiđếnconbàicuốicùngrồinhưngkhôngđược.“Màyliệumàmởtomắtranhé,thằngBaLanạ,rồitaosẽchomàybiếttay.”

Ôngtanóirồibỏra.Đếngiờăntrưathìmộtloạtnhữngngườikháccũngtheogótôngtarangoàiđường,từtrưởngnhàbàn,nhàbếp,nhàphòng,đếntrưởng quầy tiếp tân, trực cửa cùng với mười bảy nhân viên khác củaRichmondmàAbelbiết rằngkhông thểnào tha thứđược.Đếnchiều, anhtriệutậptấtcảnhữngngườilàmviệccònlại,giảithíchchohọnghechitiếtnhữngviệcanhđãlàmvàtạisaophảilàmđểđảmbảochomọingườibiếtrằngcôngviệccủahọkhôngcógìđánglongạinữa.

NhưngAbelcũngnói:“Nếutôicòntìmthấymộtđôlanào,chỉmộtđôlathôi,khôngđượcđểvào

đúngchỗcủanóthìngườiliênquansẽbịđuổingaytứcthì,màkhôngcầnphảilýgiảigìnữa.Cácanhngherõcảrồichứ?”

Khôngainóigì.Trongmấytuầnlễsauđó,nhiềunhânviênkháccủaRichmondcũngbỏ

đisaukhihọthấyrằngAbelkhôngcóýđịnhlàmnhưDesmondPaceytrướcđâyvàcũngkhôngkiếmlợigìvàođóchoriêngmình.Nhưnghọbỏđithìcóngười khác vào thay ngay. Vào cuối tháng ba, Abel mời bốn người củakháchsạnPlazavềlàmviệcởRichmond.Nhữngngườinàycóbađiềugiốngnhau:trẻ,nhiềuthamvọngvàlươngthiện.Trongsáuthángliền,chỉcó37ngườisovới110ngườitrướckiacònlàmviệctrongkháchsạnRichmond.Vàocuốinăm,AbelmởmộtchaisâmbanhthậttođểcùngvớiDavisLeroychúcmừngRichmondChicagođãlàmăncólãi.Lợinhuậnđược3.468đôla.Sốtiềnlãituynhỏ,nhưnglàkhoảnlãiđầutiêncủakháchsạnkểtừkhinórađờiđếnnaybachụcnăm.Abeldựkiếnsangnăm1929sẽthulợinhuậntrên25.000đôla.

DavisLeroyrấtvuimừng.MỗithángôngtalênthămChicagomộtlần,vàbắtđầutintưởngởcácýkiếncủaAbel.Ôngtacònthừanhậnrằngcáigìđã đúngvớiRichmondChicago cũng sẽ đúngvới tất cả nhữngkhách sạnkháccủacôngty.AbelthìmuốnđểxemkháchsạnởChicagocóhoạtđộngtrôichảynhưmộtxínghiệp làmănđứngđắnvàcó lãiđãrồimớixétđến

nhữngnơikhác.LeroyđồngývàhứasẽdànhchoAbelcươngvịcộngtácởcácnơikhácthuộccôngtynhưđãlàmởChicago.

MỗilầnDavisđếnChicago,họcùngchơidãcầuvàđuangựavớinhau.Một lần,Davis thuamất700đôlamàkhônggiànhđược tígì trongcảsáucuộcđuangựa,ôngtagiơhaitaylêntrờithanvãn.

“Ôi,tôicầngìphảibậntâmđếnchuyệnngựanữa,Abelnhỉ?Cứđuavớianhlàđủrồi.”

CôMelanieLeroymỗi lầncùngđi theobốvềđây.Côxinhđẹpnhưnglạnhlùng,ngườinhỏnhắncóđôichânhấpdẫnvàthuhútsựchúýcủamọingườitrongkháchsạn.ĐốivớiAbel,côcóvẻcaongạokhiếnanhmuốnnóichuyệnlàmthângìvớicôcũngkhó.Côtacũngkhôngđểchoanhđượcgọibằngcáitênthânmật“Melanie”màphảigọibằng“CôLeroy”hẳnhoi.MãivềsaucôtamớibiếtrằnganhtốtnghiệpbằngkinhtếởĐạihọcColumbiavàcònhiểubiếtvềtiềnnonghơncôrấtnhiều.Từđó,côtanóinăngcóvẻdịudànghơnvàthỉnhthoảngcònđếnănmộtmìnhtrongkháchsạnvớiAbelvànhờanhgiúpchotrướckhicôthilấybằngNghệthuậtTựdoởtrườngĐạihọcChicago.Mỗilúcmộtmạnhbạohơn,thỉnhthoảngAbelcùngcôđinghehòanhạc,xemhát,vàđôikhicũngcảmthấyhơighenmỗikhicôđưabạntraiđếnănởkháchsạnmặcdầumỗilầnđếncôđivớimộtbạnkhác.

DướibàntayquảnlývữngchắccủaAbel,nhàbếptrongkháchsạnđãcảitiếnđượcrấtnhiềumónănngón,đếnnỗicónhữngngườiđãởChicagobachụcnămnaynhưngchưahềbiếtlàcókháchsạnnày,bâygiờcũnggọiđếnđặtchỗởnhàănvàomỗitốithứbảy.Abelchotrangtrílạitoànbộkháchsạn-đãhaichụcnămnaybâygiờmớiđượctrangtrí-vàchocácnhânviênmặcđồngphụcbằngcácmàuxanhvàvàng.CómộtngườikhácmỗinămthườngvềởRichmond,một tuầnvàcứđềunhư thếmộtchụcnămnay,vừabướcvào cửa khách sạn đã lại quay, tưởngmình vào nhầm khách sạn.KhiAlCaponeđặttiệcchomườisáungườitrongmộtphòngriêngcủakháchsạnđểmừngngàysinhnhậtlầnthứbamươicủaôngta,Abelbiếtrằngnhưthếlàanhđãđạttớiđỉnhcaocủaconđườngsựnghiệp.

Trongkhi thị trường chứngkhoánphát triển thì tài sản riêng củaAbelcũngtăngthêm.MườitámthángtrướckhianhrờikháchsạnPlazathìvốn

liếngcủaanhchỉcó8.000đôla,bâygiờtàikhoảncủaanhđãlênđến30.000đôla.Anh tin rằnggiá thị trường sẽ còn tăng lên nữa, vì vậy bao giờ anhcũnglấytiềnlợinhuậnratáiđầutưnữa.Nhữngyêucầucánhâncủaanhvẫncònrấtkhiêmtốn.Anhđãsắmđượchaibộquầnáomớivàmộtđôigiàynâumới.Ănở do khách sạn cung cấp, và anh cũngkhông có gì phải chi tiêungoài.Tươnglaicủaanhxemralàsángsủa.CôngtyRichmondvẫncótàikhoảntrongngânhàngContinentaltừhơnbachụcnămnay,vìvậykhimớiđếnChicago,anhđãchochuyểntiềncủamìnhvềngânhàngnày.Hằngngàyrangânhànggửisốtiềnkháchsạnthuđượcngàyhômtrước.Vàomộtbuổisáng thứ sáu, anh ngạc nhiên thấy có người nhắn là giám đốc ngân hàngmuốn gặp anh nói chuyện. Anh biết rằng không thể có chuyện tài khoảnriêngcủamìnhbịrútraquámứcbaogiờ,vìvậyanhđoánchắclàcuộcgặpnàycócáigìđóliênquanđếnRichmond.Chắccũngkhôngthểcóchuyệntàikhoảncủakháchsạnkhôngđủđểtrảnợchongânhàng,nếucóthìbachụcnămnaybâygiờmớilàlầnđầu.MộtnhânviêntrẻcủangânhàngdẫnAbelđiquadãyhànhlangđếntrướcmộtkhungcửagỗrấtlịchsự.Mộttiếnggõkhẽ,rồingườitađưaanhvàogặpgiámđốc.

“TêntôilàCurtisFenton,”ngườiđứngsaubàngiấytựgiớithiệuvàđưatayrabắttayAbel,mờianhngồixuốngchiếcghếdamàuxanhlácây.Trôngngườiôngtatròntrĩnh,gọngàngđeođôimắtkínhbánnguyệt,cổsơmitrắngbongvớichiếccavátđen,đivớibộđồbamảnhcủaôngchủngânhàng.

“Cảmơnông,”Abel bứt rứt nói.Khôngkhí lúc này khiến anh nhớ lạicuộcgặpgỡtrướcđây,nỗilongạilàkhôngbiếtrồicáigìsẽxảyra.

“Lẽ ra tôi mời ông cùng ăn trưa để nói chuyện thì tốt hơn, thưa ôngRosnovski…nhưng…”

Abelsữngngười.Anhquábiếtrằngnhữngôngchủngânhàngnàychẳngdễgìmờiaiănkhôngmấttiềnnếunhưhọkhôngcónhữngđiềuphiềntoáimuốnnóichoanhnghe.

“…nhưng cómột vấn đề vừa xảy ra cần phải được giải quyết nên tôimuốn được bàn với ông ngay. Tôi xin đi thẳng vào vấn đề, thưa ôngRosnovski.Mộttrongnhữngvịkháchhàngđángkínhnhấtcủachúngtôi,bàAmyLeroy…”

Abelnghenóiđếntênđóngồithẳnglên.“… bà ta nắm trong tay mười lăm phần trăm cổ phiếu của Công ty

Richmond.Trướcđâybà tađãnhiều lầnmuốnchuyểnnhữngcổphiếuđósangtayôngemlàDavisLeroy,nhưngôngấyhoàntoànkhôngquantâmgìđến việc mua lại những cổ phiếu của bà Amy hết. Tôi có thể hiểu đượcnhữnglýdocủaôngLeroy.Ôngấyvốnđãcóbảymươiphầntrămcổphiếucủacôngtyrồi,chảcầnphảibậntâmgìđếnchỗhaimươilămphầntrămcònlạikianữa.Tàisảnnàylàdocáccụđểlạichohaingười.NhưngbàAmythìcứmuốnlàđembánnhữngcổphiếuấyđivìcứđểnhưthếnósẽchẳngbaogiờsinhlợiđược.”

Abelnghechuyệnđókhônglấylàmngạcnhiênchútnào.“ÔngLeroychobiếtlàôngkhôngphảnđốiviệcbàAmymuốnđembán

nhữngcổphiếuấy.Bàtathìnghĩrằngởcáituổigiànuahiệnnay,thàcóíttiềnđểchitrướcmắtcònhơnlàcứngồiđóchờchođếnkhicôngtylàmăncó lãi thì không biết bao giờ.Do đó, thưa ôngRosnovski, tôi sẽ rất hoannghênhnếunhưôngbiếtcóngườinàoquantâmđếnviệcmuabánkháchsạnvàtừđóquantâmđếnviệcmuanhữngcổphiếunàychăng?”

“BàLeroyđịnhbánnhữngcổphiếuấyvớigiábaonhiêu?”Abelhỏi.“Ồ,tôinghĩbàấychỉcầnbánlấysáumươilămngànđôlathôi.”“Sáumươilămngànthìhơicaođốivớiloạichứngkhoánkhôngđemlại

chútlờilãinào,”Abelnói.Anhnóithêm,“Vàtrongnhữngnămtớinócũngchẳngcóhyvọnggìhơn.”

“A,nhưngôngnênnhớ rằngngười tacòn tínhđếngiá trị củacảmườimộtkháchsạnkianữa,”CurtisFentonnói.

“NhưngviệckiểmsoátcôngtyvẫnlàởtrongtayôngLeroy,nhưvậythìhaimươilămphầntrămcổphiếucủabàLeroykiachẳngquachỉlànhữngmẩugiấythôi,khôngcónghĩagì.”

“Thôithôi,ôngRosnovskiơi,haimươilămphầntrămcổphiếucủamườimộtkháchsạnlàcổphiếurấtcógiátrị,vậymàchỉcósáumươilămngànđôlathôiđấy.”

“Không có giá trị gì chừngnào ôngDavisLeroy vẫn nắmquyềnkiểm

soáttoànbộ.ÔngnóivớibàLeroylàchỉnênbánlấybốnchụcnghìnđôlathôi,ôngFentonạ,nhưthếthìmayratôikiếmđượcngườinàođóquantâmđếnchuyệnnàychoông.”

“Ôngkhôngthểnghĩlàngườiđócókhảnăngtrảđượccaohơnmộtchútnàosao?”ÔngFentonnhướnđôilôngmàykhiôngnóiđếnchữ“caohơn”.

“Hơnmộtxunữacũngchảcóđâu,ôngFenton.”Ông chủngânhàng chụmđầungón tayvàonhau, tỏ vẻđánhgiáAbel

khôngphảivừa.“VậyđểtôihỏilạibàAmyxemýkiếnbàấythếnào.Tôisẽliênhệvà

báochoôngbiếtngaynhé.”RờivănphòngCurtisFentonbướcra,timAbelcũngđậprộnlênnhưlúc

anhbướcvàovậy.Anhvộiquayvềkháchsạnkiểmtravốnliếngcủamình.Tài khoản của anh hiện nay đang là 33.112đôla với tiền riêngở ngoài là3.008 đôla. Kiểm tra xong, Abel định tiếp tục làm việc như mọi ngàythường,nhưngđầuócanhkhótậptrung,khôngbiếtrằngcáibàAmyLeroykia sẽ phản ứng với cái giá anh trả ra sao, anh nghĩ bụng không biết nếumìnhnắmtrongtay25phầntrămlãisuấtcủacôngtyRichmondthìtìnhhìnhsẽrathếnào.

Anhngậpngừngmãi rồimớibáochoDavisLeroybiết chuyệnnày,vìanhsợrằngôngbạnTexasrấtkhônngoankiacóthểchonhữngthamvọngcủaanhlàmộtthứđedọagìchăng.Sauvàingàysuynghĩkỹ,anhchorằngcứnênđànghoànggọichoDavisvàbáochoôngtabiếtnhữngýmuốncủaanh.

“Tôimuốnnóiđểôngbiết tạisao tôi làmđiềunày,Davis.Tôi tin rằngtươnglaicôngtyRichmondsẽcómộttươnglaisángsủa,vàôngcóthểtinchắc rằngdocó tiềncủa tôinằm trongđó thì tôi sẽcàng làmviệccật lựchơn.”Anhngừnglại,rồinóitiếp.“Nhưngnếuôngmuốnnhậncảhaimươilămphầntrămđóvềthìtôicũngthôngcảm.”

“Thếnàynhé,Abel.NếuanhtintưởngởcôngtythìanhcứviệcmuachỗcổphiếuđócủaAmyđi.Tôisẽlấylàmtựhàocóanhlàmngườicùngchungvốn.Thếlàđượcrồiđấy.Nhânđây,tôicũngbáochoanhbiếtlàtuầnsautôisẽmuathêmnhàchơicủaHộiSưTửĐỏ.Thếnhé.”

Abelvuimừnghếtsức.“Xincảmơnông,Davis.Ôngsẽkhôngbaogiờphảiânhậnvềquyếtđịnh

nàycủaông.”“Tôicũngtinnhưvậy.Anhbạnchungvốnạ.”Mộttuầnsau,Abeltrởlạingânhàng.Lầnnày,chínhanhlàngườixingặp

ônggiámđốc.Lạimột lầnnữa,anhngồixuốngchiếcghếdamàuxanh lácâyvàchờôngFentonnói.

“Tôirấtngạcnhiênthấyrằng,”CurtisFentonbắtđầunóinhưngkhôngcóvẻgìngạcnhiên.“BàLeroychấpnhậnsốtiềnbốnchụcngànđôlađểbánhaimươi lămphần trămcổphiếucủabà ta trongcông tyRichmond. -Ông tangừngmộtlátrồinhìnlênAbel.-Bâygiờđãđượcbàtađồngýnhưvậyrồi,tôixinhỏiôngcóthểchotôibiếtailàngườimuanhữngcổphiếuấyđượckhông?”

“Vâng,”Abelđápmộtcáchtintưởng.“Tôisẽlàngườimuachính.”“Àvâng,thưaôngRosnovski,”giọngôngtavẫnkhôngtỏrangạcnhiên.

“Tôixinphéphỏiônglàmthếnàocóđượcbốnchụcngànđôla?”“Tôi sẽ thanh toán những cổ phiếu của tôi và rút tiền trong tài khoản

riêng, tấtcảcộng lạichỉcòn thiếuchừngbốnngànđôlanữa.TôihyvọngôngsẽcóthểchotôivaytạmsốtiềnđóvìôngcũngrấttinrằngnhữngcổphiếucủaCôngtyRichmondchưađượcđánhgiáhếtmứccủanó.Vảlại,sốtiềnbốnngànđôlaấychẳngquachỉbằngtiềnhoahồngcủangânhàngmàthôi.”

CurtisFentonchớpmắtvànhănmặt.Nhữngngườilịchsựcóainóitrắngtrợnnhưvậytrongngânhàngcủaôngbaogiờđâu.ĐiềulàmchoôngbựchơnnữalàAbellạichỉcóđúngbấynhiêutiềnthôi.

“Xinôngchotôichútthờigianđểsuynghĩvềđềnghịcủaôngnhé,ôngRosnovski.Rồitôisẽbáolạiđểôngbiết.”

“Nếuđểchờlâunữathìtôisẽkhôngcầnphảivaytiền,”Abelnói.“Vớitìnhhìnhthịtrườngxoaychuyểnnhưbâygiờthìcáckhoảnđầutưkháccủatôicũngsẽđạttớiđủbốnchụcnghìn.”

AbelphảichờthêmmộttuầnnữathìđượcngânhàngContinentalbáocho

anhbiếthọsẵnsàngủnghộanh.Anhlậptứcthanhtoáncáctàikhoảnvàvaythêmgần4.000đôlanữađểbùvàochođủbốnchụcngàn.

Trongsáutháng,Abelđãtrảđượcmónnợ4.000đôlabằngcáchmuavàobánracổphiếutừthángbađếnthángtámnăm1929,đólànhữngngàylàmăntốtnhấtcủathịtrườngchứngkhoán.

Đến thángchín,các tàikhoảnchungvà riêngcủaanhđềucónhích lênhơn.AnhcóthêmkhátiềnđểmuachomìnhchiếcxeBuickmớivàlúcnàycoi như anh đã làm chủ 25 phần trăm hệ thống khách sạn của công tyRichmond.Abel lấy làmsung sướngđãbámđược rất chắcvàogiang sơncủaDavisLeroy.Bâygiờthìanhcàngtintưởngcóthểtheođuổicôcongáicủaôngtavà75phầntrămcònlạikianữa.

Đầu thángMười, anhmờiMelanie đi nghe chương trình nhạcMozartbiểudiễntạinhàhátChicago.Diệnbộquầnáođẹpnhấtvàongườiđểtỏraanhđãbéotốthơntrước,đeochiếccavátlụađầutiênvàngắmnhìntronggương,anhtinrằngbuổitốinayanhsẽthànhcôngvớingườiđẹp.Nghehòanhạcxong,AbeltránhkhôngvềRichmondmặcdầuthứcănởđónayđãrấtngon, anh đưaMelanie đến ăn nhà hàngLoop.Anh cẩn thận, chỉ nói đếnnhữngchuyệnkinhtế,chínhtrị,haichủđềmàcôtabiếtlàanhthôngthạo.Cuốicùng,anhmờicôvềphòngmìnhuốngrượu.Cũnglàlầnđầutiêncôtađượcthấynhữngtrangtrírấtđẹpnhưthế.

AbelrótCoca-Colatheoyêucầucủacô,bỏvàocốcvàiviênđánhỏ,đưacốc cho côvà trong lòngcàng tin tưởng thấy cônhìn anhmỉmcười.Anhkhôngkhỏiliếcmắtnhìnvàođôichânthoncủacôbắttréolạivớinhau.

“Cảmơnanh,Abel,vềbuổitốirấtthúvị.”Anhngồixuốngbêncạnhcô,xoayxoaycốcrượutrongtaynghĩngợi.“Trongrấtnhiềunămtôikhôngđượcngheâmnhạc.Đếnlúcnghethấy

nhạc củaMozart đi sâu vào tâm hồnmình hơn bất cứ nhà soạn nhạc nàokhác.”

“Đôikhi trônganh rất làTrungÂu,Abel ạ.”Côkéo tà áo lụabịAbelngồiphải.“AimàngờđượcrằngôngquảnlýkháchsạnlạithèmchúýđếnMozartnhưvậychứ?”

“Một trongnhữngôngcha tôi,vịNam tướcRosnovskiđầu tiên,”Abel

nói,“đãcómộtlầnđượcgặpnhàthiêntàiđóvàôngtatrởthànhbạnthâncủagiađình, dođó tôi vẫn thườngnghĩ rằngMozart làmộtphần củađờitôi.”

Nụcười củaMelanie rấtkhókhăn,khôngbiết cô thật sựnghĩgì.Abelnghiêngđầuhônvàomácôởtrêntaimộtchút,nơicómấysợitócvànglòaxòaxuốngmặt.Côtavẫntiếptụcnóichuyệnnhưkhôngđểýgìđếnhànhđộngnàycủaanh.

“FrederickStockbiểudiễnchươngbahếtsứcsốngđộng,anhcóthấythếkhông?”

Abellạiđịnhhônnữa.Lầnnàycôxoaymặtvềphíaanhđểchoanhđượchônlênmôi.Rồicôlùilại.

“Cólẽtôiphảivềtrườngđây.”“Nhưngcôvừamớiđếnnhà,”Abelvộivãnói.“Vâng,tôibiếtthế,nhưngsángmaitôiphảidậysớm.Chươngtrìnhngày

mainặnglắm.”Abel lạihôncônữa.Côngảngười raghếvàAbeldầndầnđưa tay lên

ngựccô.Côbỗngvùngđẩyanhra.“Tôiphảiđiđây,Abel,”cônói.“Thôiđừng,côđừngđivội,”anhnóirồilạiđịnhhôncônữa.Lầnnàycôchặnđứnganhlạivàkiênquyếtđẩyanhra.“Abel,anhlàmgìthế?Anhtưởngmờitôiđidựhòanhạcvàchotôiăn

mộtbữalàcóquyềnmóvàongườitôiđấysao?”“Nhưngchúngtađãđivớinhaunhưthếhàngthángnayrồi,”Abelnói.

“Tôinghĩlàcôkhônglấythếlàmphiềnchứ.”“Cóphảichúngtađivớinhauhàngthángđâu,Abel.Chỉthỉnhthoảngtôi

ănvớianhtrongphòngăncủachatôi,anhtưởngnhưvậycónghĩalàchúngtađãđivớinhauhàngthángsao?”

“Tôixinlỗi,”Abelnói.“Tôikhônghềcóýmuốnlàmgìcô,chỉlàmuốnsờvàongườicôthếthôi.”

“Tôikhôngbaogiờchophépngườiđànôngnàosờvàongười tôi,”cônói.“Trừphitôisẽlấyngườiđó.”

“Nhưngtôimuốnlấycô,”Abelchậmrãinói.Melaniephálêncười.“Cógìlạđâumàcười?”Abelđỏmặtlênhỏi.“Anhđừngngớngẩn,Abel,tôikhôngbaogiờcóthểlấyanhđược.”“Tạisaokhông?”Abelhỏi,rấtlạvớicáigiọngkiênquyếtđócủacôta.“SẽchẳngbaogiờcóthểcóchuyệnmộtngườicódòngdõiởmiềnNam

màđilấymộtngườiBaLanmớinhậpcưđâu,”côtađápvàngồithẳngdậyvuốtlạitàáo.

“NhưngtôilàmộtNamtước,”Abelnóivớigiọngkiêuhãnh.Melanielạiphálêncười.“Chắcanhkhôngnghĩlàcóngườitinđiềuđóchứ,Abel?Anhkhôngthấy

làmỗikhianhnhắcđếncáidanhtướcấythìcảđámnhânviênkháchsạnđềucườisaulưnganhđósao?”

Anhsữngngười,cảmthấyquáilạ,mặtlúcđỏlúctái.“Họcườisaulưngtôià?”anhdằngiọnghỏi.“Phải,”côđáp.“Hẳnanhbiếtrằngtrongkháchsạnngườitađãđặtcho

anhcáitênlàNamtướcChicagochứ?”Abellặngngườikhôngnóiđược.“Thôianhđừngcóngốcnghếchvàbậntâmvềchuyệnđólàmgìnữa.Tôi

nghĩanhđãlàmđượcmộtviệcrấttốtchobốtôivàbốtôirấtkhâmphụcanhđấy,nhưngtôithìchảbaogiờcóthểlấyanhđược.”

Abelngồiyênlặng,lẩmbẩmnhắclạicâucôtavừanói.“Tấtnhiênthếrồi.Bốtôirấtquýanh,nhưngôngsẽchẳngbaogiờđồngý

choanhlàmconrểôngấyđượcđâu.”“Tôixinlỗiđãxúcphạmđếncô,”Abelnói.“Không đâu,Abel. Trái lại tôi cho như thế làmình được quý chuộng.

Thôi,chúngtahãyquênđi,đừngnóiđếnchuyệnấynữa.Cólẽanhvẫnđồngýđưatôivềnhàchứ?”

Cô đứng dậy đi ra cửa trong khi Abel vẫn còn ngồi sững người. Anhchậm chạp đứng dậy và khoác áo ngoài vào choMelanie. Đi trong hành

lang,anhchợtnhớramìnhhơibịthọtchân.Họcùngvàothangmáy,rồianhgọixeđưacôvề.Trongkhixetaxiđợiởngoài,anhtiễncôvàođếntậncổngkýtúcxácủanhàtrường.Anhhôntaycô.

“Tôimongrằngđiềunàykhôngcónghĩa làchúng takhôngcòn làbạncủanhaunữa,”Melanienói.

“Tấtnhiênrồi,”anhcốđáp.“Cảmơnanhđãmờitôidựbuổihòanhạc,Abel.Tôitinchắcanhmuốn

tìmmộtcôgáiBaLanđẹpđểlấycôtasẽchẳngkhókhăngìđâu.Chúcanhngủngonnhé.”

“Chàocô,”Abelnói.

○○○

Abel nghĩ là sẽ không cókhókhăngì lắmvới thị trường chứngkhoánNewYork,nhưngmộthômcóngườikháchhỏianhxemcóthểthanhtoántiềnkháchsạnbằngcổphiếuđượckhông,anhmớingớra.BảnthânAbelchỉgiữmộtsốítcổphiếuvìbâygiờhầuhếttiềnnongcủaanhđãgắnvớicôngtyRichmondrồi.Tuynhiênanhcũngnghelờikhuyêncủađạilývàbánhếtnhững cổphiếu còn lại của anhdù chịu thiệtmột ít nhưng tài sản còn lạivữngvànghơn.Giánhưvốnliếngcủaanhvẫncònngoàithịtrườngthìcólẽanh đã không để ý đến những hoạt động lên xuống hàng ngày của chỉ sốDownJones.

Quãngnửanămđầu,kháchsạnlàmănkhá.Abeltínhvớiđànàyanhsẽthựchiệnđượclợinhuậnnhưdựkiếnlà25.000đôlachonăm1929,vàanhthườngxuyênbáochoDavisLeroyvềnhững tiếnbộđãđạtđược.Nhưngđếnthángmườithìdiễnravụsuythoáivàkháchsạnchỉcònnửasốkháchđếnthuê.VàongàyThứBaĐenTối,AbelgọiđiệnxuốngchoDavisLeroy.Ông chủ người Texas thường vẫn rất vui tính này bây giờ có vẻ chánchường,longhĩ,vàkhôngmuốndínhđếnnhữngchuyệnsathảingườilàmviệccủakháchsạnnữa,điềumàAbelthấyđangrấtcấpbách.

“Cứchờđấyđã,Abel,”ôngchủnói.“Tuầnsautôisẽlênrồitacùnggiảiquyết,hoặclàtìmcáchgiảiquyết.”

Abelngheôngtanóicâusaumàchộtdạ.“Cóvấnđềgìđấy,Davis?Cógìôngcầnđếntôikhông?”“Lúcnàythìchưa.”Abelphânvânkhônghiểu.“Tạisaoôngkhônggiaoquyềnchotôigiảiquyếtngaybâygiờrồituần

sauônglênđâytôisẽbáocáolại,cóđượckhông?”“Khôngdễdàngthếđâu,Abel.Tôikhôngmuốnbànnhữngvấnđềnày

trênđiệnthoại,nhưngngânhànghọđanggâyrắcrốivớitôivềchuyệnthuathiệt,trênthịtrườngchứngkhoán,họdọanếutôikhôngthuđủtiềntrảnợthìsẽbuộctôiphảibánhếtkháchsạnđi.”

Abellạnhngười.“Nhưnganhkhôngcógì phải lođâu,”Davisnói tiếpmột cáchyếuớt.

“TuầnsaulênChicagotôisẽnóichitiếtchoanhbiết.Từnayđếnđó,tôitinrằngsẽthuxếpđượcổnthỏathôi.”

Điện thoạingắt.Anh toátmồhôiđầyngười.Điềuđầu tiênanhnghĩ làphảilàmthếnàođểgiúpchoDavis.AnhgọisangchoCurtisFentonđểhỏitênngườichủngânhàngkiểmsoátcôngtyRichmondlàai.AnhcảmthấynếumìnhgặpđượcngườiđóthìcóthểđỡđượcchoDavislắm.

MấyngàysauđóAbelliêntụcgọichoDavisđểnóivớiôngtarằngtìnhhình đangmỗi lúcmột tồi tệ hơn, vì vậy phải có quyết định gấp.NhưngDavislạicàngtỏralúngtúngchưabiếtphảiquyếtđịnhnhưthếnào.Đếnlúctìnhhìnhkhôngcònkiểmsoátđượcnữa,Abeltựmìnhquyếtđịnh.AnhbảocôthưkýgọiđiệnthoạiđểanhnóichuyệnvớichủngânhàngnắmcôngtyRichmondtrongtay.

“Thưa,ônggọiai,ôngRosnovski?”Tiếngmộtngườiđànbàtrịnhtrọnghỏi.

Abelnhìnxuốngtênviếttrênmảnhgiấyđểtrướcmặtvàcũngtrảlờilạibằngmộtgiọngtrịnhtrọng.

“Tôixinchuyểnchoông.”“Kínhchào,”mộtgiọngoaivệởđầudâyđàngkianói.“Tôigiúpgìđược

ôngđây?”

“Tôihyvọngnhưvậy, thưaông.Tên tôi làAbelRosnovski,”Abelhồihộpnói.“Tôi làngườiquảnlýkháchsạnRichmondChicago,và tôimuốnđượcgặpôngđểbànvềtươnglaicủacôngtyRichmond.”

“Tôi không có quyền bàn bạc với ai trừ ông Davis Leroy,” giọng dứtkhoáttrêndâyđáp.

“Nhưngtôi làchủcủa25phầntrămtàisảncôngtyRichmondkiamà,”Abelnói.

“Nhưvậycầncóngườigiảithíchchoôngbiếtrằngtrừphiônglàmchủ51phầntrămtàisản,khôngthìôngkhôngcócươngvịgìbànbạcvớingânhàngđược,hoặctrừphiôngđượcDavisLeroyủyquyền.”

“Nhưngôngấylàbạnthâncủatôi…”“Hẳnlàthếrồi,thưaôngRosnovski.”“…vàtôimuốngiúp.”“ÔngLeroycógiaochoôngquyềnđạidiệnkhông?”“Không,nhưng…”“Vậy thì rất tiếc. Về mặt nghề nghiệp, tôi sẽ không thể tiếp tục câu

chuyệnnàyvớiôngđược.”“Saoôngnhẫntâmvậy?”Abelnóinhưngliềnđólấylàmânhậnngay.“Đólàôngnghĩvậythôi,ôngRosnovski.Xinchàoông.”Ôi,đồchếttiệt.Abelnghĩbụngvàdậpmáyxuống.Anhlorằngmìnhlàm

nhưvậycòncóhạihơnlàgiúpíchchoDavis.Bâygiờanhkhôngcònbiếtlàmgìnữa.Nhưnganhkhôngphảichờlâu.

TốihômsauAbelthoángthấyMelanieởnhàăntrongkháchsạn.Côtakhôngcòncóvẻtươitỉnhvàtựtinnhưmọikhi,màcódángmệtmỏi,loâu.Anhđãđịnhđếnhỏicôtaxemcóchuyệngìkhông,nhưngrồilạithôi.AnhtrởvềphònglàmviệcvàchợtthấyDavisLeroyđangđứngmộtmìnhtrướcnhà sảnh.Ông tamặcchiếc áokẻ sọcđúngnhưngàyđầuôngđãgặpnóichuyệnvớiAbelởkháchsạnPlaza.

“CóMelanietrongphòngănkhông?”“Có,côấyđangởđó,”Abelnói.“Tôikhôngbiếthômnayônglênđây.

Đểtôibáothuxếpphòngđặcbiệtchoôngngay.”

“Chỉmộtđêmthôi,Abel,rồichốcnữatôigặpriênganhmộttí.”“Vâng.”Abelkhôngthíchnghenóiđến“gặpriêng”.HaylàMelanieđãmáchbố

vềchuyệnhômtrước?Cóphảivì thếmàmấyhômvừarồianhkhôngsaoyêucầuDavisquyếtđịnhđượcgìhết?

DavisLeroyđivộivàophòngăntrongkhiAbelraquầytiếptânkiểmtralạixemphòngđặcbiệttrêntầngmườibảycókháchnàoởkhông.Đếnnửasốphòngkháchsạnkhôngcókhách,vìvậyphòngđặcbiệtkhôngcóaiởcũng là tự nhiên.Abel ghi tên choông chủvàophòngđó rồi anh đứngởquầytiếptânchờđếnhơnmộttiếngđồnghồ.AnhtrôngthấyMelaniebỏra,mặtmũisưngxỉanhưcôtavừamớikhócvậy.Vàiphútsau,bốcôtheora.

“Anhkiếmlấychaibourbon,Abel,rồilênphòngtôinhé.”Abellấyhaichaibourbonởtủriêngcủaanhrồilêntầngmườibảyvàđến

phòngông,trongbụnglonghĩkhôngbiếtMelaniecónóigìvớibốkhông.“Anhmởchai,vàtựrótchoanhmộtcốclớnđi,Abel,”DavisLeroynói.Mộtlầnnữa,Abelcảmthấysợchưabiếtlàsẽcóchuyệngì.Lòngbàntay

anhbắtđầutoátmồhôi.Chảcólývìanhmuốnlấycongáiôngchủmàbịđuổi?Leroyvới anhđã là bạn gần gũi với nhau từ hơnmột nămnay rồi.Chuyệngìrồianhcũngsẽbiếtngayđâythôi.

“Uốngcạncốcrượucủaanhđi.”Abelnốcmộthơihếtcốcrượu,DavisLeroycũngvậy.“Abel, tôi hoàn toàn phá sản rồi.” Leroy ngừng lạimột chút và lại rót

rượuchocảhaingười.“MộtnửanướcMỹcũngphásảnrồi,anh thửnghĩcoi.”

Abelkhôngnóigì,phầnvìanhkhôngnghĩrađiềugìđểnói.Haingườingồinhìnnhaurồilạiuốngtiếpmộtcốcnữa.Abelcốthốtlên:

“Nhưngôngvẫncònlàmchủmườimộtkháchsạn.”“Đólàtrướcđây,”DavisLeroynói.“Phảinóiđólàquákhứ,Abelạ.Tôi

khôngcònlàmchủmộtkháchsạnnàonữa.Ngânhàngđãthuvềchohọtừthứnămtrướcrồi.”

“Nhưngnóthuộcvềôngkiamà.Nóthuộcvềgiađìnhôngtừhaiđờinay

rồikiamà,”Abelnói.“Trướckia thì thế,bâygiờnó thuộcvềngânhàng.Khôngcó lýgìanh

khôngbiếttấtcảsựthậtđó,Abel.HầunhưmọingườiởMỹlúcnàyđềugặptình trạng ấy. Khoảngmười năm trước đây, tôi vay hai triệu đôla và lấynhữngkháchsạnđórakýquỹ.Tôiđemtiềnđórakinhdoanhcổphiếu,gửinóvàonhữngcôngtyrấtvữngchắc.Tôiđãxâydựngvốnlênđếngầnnămtriệu,vàcũngvìthếtôikhôngquantâmgìđếnnhữngkháchsạnnữa,vảlạinóvẫnluônluônđượcgiảmthuếtínhvàolợinhuậntôikiếmđượctrênthịtrường.Đếnbâygiờthìnhữngcổphiếuấykhôngcòngiátrịgìnữa,chỉcóđemlàmgiấyvệsinhmàthôi.Trongbatuầnqua,tôicốsứcbánđinhưngkhôngcóaimua.Thếlàthứnămvừarồi,ngânhàngđãkhóasổđốivớitôirồi.”

Abelnhớlàanhnóichuyệnvớichủngânhàngđúngvàohômthứnăm.“Hầuhếtnhữngngườinàolànạnnhâncủacuộcphásảnlầnnàychỉcòn

có mấy mẩu giấy để đảm bảo cho những khoản vay của họ, nhưng vớitrườnghợpcủatôithìngânhànghọđãcógiấytờđemkýquỹkháchsạntừtrướcrồinênchảlàmthếnàođược.Vìthếđếnkhitôiphásảnthìhọđãlậptứcchiếmhữucáckháchsạn.Bọnhọcóchotôibiếtlàsẽbáncôngtynàyđi,càngnhanhcàngtốt.”

“Thếlàđiênrồ.Họsẽchảthuvềđượcgìvàolúcnày,cònnếuhọủnghộchúngtaquađượccơnkhókhănnày,chúngtasẽchohọthấyđầutưcólãichomàcoi.”

“Tôibiếtanhlàmđược,Abel.Nhưnghọđãcókinhnghiệmvớitôitrongquákhứrồinênkhôngchịu.Tôiđãđếngặphọ,giớithiệuvềanh,vàcònbảohọtôisẽtậptrungsứcvàocôngtynàynếuđượchọủnghộ.Nhưnghọkhôngthèmquantâmnữa.Họchỉcòncoitôinhưmộtloạingớngẩnmớivàonghềchẳngbiếtlàmăngìnữavàcũngkhôngcònvốnliếnggì.Trờiơi,tôimàcócơhộiquay lạiđược, tôi sẽchocái thằngchủngânhàng ranhconấymộttrận rồi chiếm luôn cả ngân hàng của nó nữa. Bây giờ đây, điều tốt nhấtchúngtacóthểlàmđượclàuốngchosayđi.Vìtôihếtrồi,khôngcònxunàonữa,phásảnrồi.”

“Thếlàtôicũnghết,”Abelchậmrãinói.

“Không,anhbạnơi,anhcòncảmột tươnglai trướcmặt.Bấtcứai tiếpquảncôngtynàycũngkhôngthểlàmgìđượcnếukhôngcóanh.”

“Ôngquênrằngtôicó25phầntrămtàisảncôngty.”DavisLeroytrừngtrừngnhìnanh.Rõrànglàôngtađãquênđiđiềuđó.“Ôi, lạyChúa!Tôicóbiếtđâuanhđãbỏhếttiềnvàocơnghiệpcủatôi

nhưthế,Abel?”Giọngôngtacảmđộng.“Bỏhết, khôngcòngiữxunào,”Abelnói. “Nhưng tôi không tiếcđâu,

Davis.Thàmấtchomộtngườikhônngoancònhơnđượcvớimộtanhngốc.”Anhlạirótrượuvàocốcmình.DavisLeroylonglanhnướcmắt.“Anhbiếtkhông,Abel,anhlàngườibạntốtnhấtngườitacóthểcóđược

trênđờinày.Anhchấnchỉnhlạikháchsạnnày,anhlạibỏtiềncủaanhvàođó.Bâygiờtôilàmchoanhsạtnghiệpmàanhkhônghềphànnànmộtlờinào.Rồilạicòncongáitôinókhôngchịulấyanhnữachứ.”

“Ôngkhông lấy làmphiền lòngviệc tôihỏicôấysao?”Abelnói.Mặcdầuđãcórượuvàongườirồi,anhvẫncứkhôngtinrằngôngtakhôngtráchanhvềchuyệnđó.

“Cáiconbéngungốcấynóchảbiếtphânbiệttốtxấuthếnào.NómuốnlấymộtanhchàngchủngựanàođóởmiềnNammàtronggiaphảđãcóbađờilàmtướngcơ.CònnếulấymộtanhnàoởmiềnBắcthìcụkỵanhtađãtừng phải là người đầu tiên đến đất này bằng chiếc thuyềnManflower[23]

mớiđược.Nếucóanhnàokhoerằngmìnhcóbàconhọhàngđãtừngđitrênchiếc thuyền ấy, thì loại thuyềnnhưvậy cũngđã chìmđếnmột nghìn lầntrướckhisangđếnđấtnàyrồi.RấttiếctôikhôngcóđứacongáinàokhácđểgảchoanhAbel.Chưatừngcóaiphụcvụtôitrungthànhhơnanhđược.Cóanh làmột thànhviên tronggiađình thì tôicũng tựhào.Anhvới tôicùngcộngtácvớinhauthìthànhmộtcánhrấtmạnhđấy,tuynhiêntôinghĩmộtmìnhanhcũngđủđánhbạicảđámhọrồi.Anhcòntrẻ,phíatrướcanhcònđủmọithứ.”

MớihaimươibatuổimàAbelbỗngcảmthấymìnhrấtgià.“Cảmơnôngđãtincậytôivàtâmsựnhưthế,Davis,”anhđáp.“Vảlạiai

cầnquáigìđếncáithịtrườngchứngkhoánấy?Ôngbiếtkhông,ônglàngườibạntốtnhấttôitừngcóđấy.(Rượuđãbắtđầunói.)”

Abelrótchomìnhmộtcốcbourbonnữavànốccạn.Đếngầnsángthìhaingườiđãlàmhếtcảhaichairượu.LúcDavisngủthiếpđiởghếthìAbelcốgượngdậyđixuốngtầngmười,cởiquầnáorồilănragiường.Anhđangngủsay thìcó tiếngđậpcửa thình thình.Đầuanhquaycuồngnhưng tiếngđậpcửavẫntiếptục,mỗilúcmộttohơn.Anhlậtđậtđứngdậyđượcvàlêbướcracửa.Đólàchúnhỏsaivặtcủakháchsạn.

“Maulên,ôngAbel,ôngxuốngmaulên,”chúbévừanóivừachạyxuốnghànhlang.

Abelkhoácvộichiếcáongủlênngười,xỏchânvàođôidéprồilảođảochạytheochúbéđanggiữcửathangmáychoanhbướcvào.

“Maulên,ôngAbel,”chúbélạinói.“Điđâuvộithế?”Abelhỏi.Đầuócanhvẫncònquaycuồng.Thangmáytừtừđixuống.Anhchợtnhớracuộcnóichuyệnhồiđêm.Có

lẽbâygiờngânhàngđếntịchthukháchsạnđây.“Cómộtngườikháchnhảyrangoàicửasổ.”“Kháchà?”Abeltỉnhngayngười.“Vâng,cólẽthế,”chúbénói.“Nhưngtôikhôngchắclắm.”Thangmáyxuốngđếntầngcuối.Abelvộiđẩycửasắtvàchạyrađường.

Cảnhsátđangcómặtởđây.Giákhôngtrôngthấychiếcáokẻsọcsặcsỡkiathìanhkhôngnhậnrangườiđólàai.Mộtnhânviêncảnhsátđanglấynhữngchitiếtcủavụtainạn.MộtngườimặcthườngphụcbướcđếnchỗAbel.

“Ônglàquảnlý?”“Vâng,chínhtôi.”“Ôngcóthểbiếtđượcngườinàylàaikhông?”“Tôibiết,”Abelđáp,lưỡihơilíu.“TênôngtalàDavisLeroy.”“Ôngcóbiếtôngtaởđâuđếnvàchúngtôilàmthếnàoliênlạcvớingười

thâncủaôngtađược?”Abelngoảnhđi khôngdámnhìnvào thân thểông tađãbị dậpnáthết.

Anhtatrảlờinhưchiếcmáy.“ÔngtaởDallas,cócôMelanieLeroy làcongáiông ta.Côấy làsinh

viênđangsốngtrongkhuhọcxácủađạihọcChicago.”“Được.Chúngtôisẽchongườiđếngặpcôtangay.”“Không,ôngđừnglàmthế.Đểtôiđíchthânđigặpcôấy.”Abelnói.“Cảmơnông.Khôngphảidongườilạbáotinthìnhưvậytốthơn.”“Thật làmột điều khủngkhiếp,màkhông cần thiết phải làm thế này,”

Abelnóivàliếcnhìnlạithânthểngườibạn.“Ngàyhômnay,đâylàvụthứbảyởChicagođấy,”viênsĩquannóivà

gậpcuốnsổnhỏ lại.“Chúngtôisẽcònphảikiểmtra lạicănphòngông tanữa.Ôngđừngchoaithuêcănphòngấynếuchúngtôichưacólệnhnhé.”

“Vâng,tùyông.”Viêncảnhsátbướcrachiếcxecứuthương.AbelnhìnmấyngườikhiêngcángđemcáixáccủaDavisLeroyởvỉahè

lên.Anh thấy lạnhrunngười,khuỵuđầugốixuốngvà trongbụngđaudộilên.Lạimộtlầnnữaanhmấtđimộtngườibạngầngũinhất.Cólẽ,nếumìnhuốngítđivàsuynghĩthêmmộtchútthìđãcứusốngđượcôngấyrồi.Anhgượngđứngdậy trởvềphòng, tắmnước lạnh thật lâu rồi lóngngóngmặcquầnáovào.Anhgọimangđếncốccàphếđen.Uốngxong,anhmiễncưỡngbướclênphòngđặcbiệtrồimởcửa.Ngoàihaichairượubourbonđãuốngcạn,trongphòngkhôngcómộttídấuhiệugìnóilêncáithảmcảnhđãdiễnratrướcđâyítphút.Rồianhthấytrênchiếcbànởđầugiườngcómấybứcthư.Giườngvẫncònđểnguyên,chưaainằm.MộtbứcthưgửichoMelanie.BứcthưhaigửichomộtluậtsưởDallas.VàbứcthứbagửiAbel.Anhxéthư ra xem nhưng hầu như không dám đọc những lời nói cuối cùng củaDavisLeroy.Thưviết:Abelthânmến,Saukhingânhàngquyếtđịnhnhưvậy,tôichỉcònmộtcáchnàythôi.Tôi

khôngcòngìđểsống.Làmlạitừđầuthìtôiđãquágiàrồi.Tôimuốnanhbiếtlàtôitinrằnganhlàngườiduynhấtcóthểlàmđượcđiềugìđóthoátkhỏitìnhtrạngrắcrốighêgớmnày.

Tôi đã viết lạimột chúc thư trong đó để lại cho anh cả 75 phần trămchứngkhoáncủacôngtyRichmond.Tôibiếtcáiđóbâygiờvôdụng,nhưngnóđảmbảochoanhvớicươngvịlàngườichủhợpphápcủacôngty.Anhđãcócanđảmmua25phần trămcổphiếubằng tiềncủaanh, thìanhcóquyềnxemxétsẽmặccảvớingânhàngnhưthếnào.TôiđểtấtcảnhữnggìcònlạichoMelanie,kểcảngôinhà.Chỉcóanhlàngườibáotinchonóbiếtthôi.Đừngđểcảnhsátnói.Tôisẽrấttựhàonếucóanhlàconrểđấy.Bạnanh,Davis.Abelđọcđiđọclạibứcthưrồigấplạicẩnthậncấtvàoví.Vàocuốibuổisánghômđó,anhđếnhọcxá tìmcáchbáo tinmộtcách

nhẹnhàngchoMelaniebiết.Anhngồitrênghếmàlúngtúngmãikhôngbiếtnóigì thêmsaukhibáo tinấy.Nhưngcônghe tinấyvớivẻ rấtbình tĩnh,dường như cô đã biết trước chuyện sẽ xảy ramặc dầu cô không che dấuđượcnỗixúcđộng.CôkhôngkhóctrướcmặtAbel,cólẽđểanhvềrồicôsẽkhóc.Lầnđầutiêntrongđời,anhcảmthấythươngxótchocô.

Abeltrởvềkháchsạn.Anhquyếtđịnhkhôngănbữatrưavàbảongườiphụcvụchỉđemlênchoanhmộtcốcnướccàchuatrongkhianhmởxemcác thư gửi đến. Có một lá thư của Curtis Fenton thuộc ngân hàngContinental.Anhchắcngàyhômnaysẽcónhiều thư lắm.Fentoncónhậnđược lờikhuyêncủamộtngânhàngởBoston tên làKane&Cabot,vàhọsẵnsàngnhậntráchnhiệmvềtàichínhđốivớicôngtyRichmond.Lúcnày,côngviệckinhdoanhvẫncứnêntiếptụcnhưthường,chờđếnkhinàocóthểhọpvớiôngDavisLeroyđểbànvềsốphậncáckháchsạntrongcôngtyđã.Abelngồinhìnnhữngchữtrongláthưấy,rồisaukhiuốnghếtcốcnướccàchuanữa,anhthảomộtbứcthưchochủtịchngânhàngKane&Cabot,ôngAlanLloyd.Nămngàysau,anhnhậnđược thư trả lờiyêucầuanhđếndựmộtcuộchọpởBostonvàongày4thángGiêngđểthảoluậnviệcthanhtoáncôngtyvớimộtônggiámđốcchuyênlovềnhữngvụphásản.Trongkhichờđợi,ngânhàngsẽcóthểtìmhiểuthêmđượcvềcáichếtbấtngờvàbithảmcủaôngLeroy.

“Cáichếtbấtngờvàbi thảmư?Vậyaigâyracáichếtấy?”Abelbỗngthốtlênrấtto.AnhnhớlạicâunóicủaDavisLeroytrướckhichết:“Tôimà

cócơhộiquaylạiđược,tôisẽchocáithằngchủngânhàngranhconấymộttrậnrồichiếmluôncảngânhàngcủanóchomàcoi”.Ôngđừnglo,Davis.Tôisẽlàmviệcđóchoông.“Abelnói.”

Trongnhữngtuầncuốinămđó,AbelđiềukhiểncáchoạtđộngcủakháchsạncôngtyRichmondContinentalmộtcáchrấtchặtchẽ, từnhânviênđếngiácả,vàcố làmsaokhôngchobị chìm thêmnữa.Anhkhông thểkhôngnghĩđếnmườikháchsạnkiatrongcôngtybâygiờtìnhhìnhrasao.Nhưngdùnghĩđếnanhcũngkhôngcóthìgiờtìmhiểu.Vảlạicũngkhôngphảilàtráchnhiệmcủaanhnữa.

CHƯƠNG 17

Ngày4thángGiêngnăm1930,AbelRosnovskiđiBoston.Anhđitừgaxe lửađếnngânhàngKane&Cabotbằngxe taxivàđến trướcgiờhẹn ítphút.Anhngồiởphòngtiếpkhách,phòngnàyrộnghơnvàtranghoàngđẹphơnbấtcứphòngngủnàoởkháchsạnRichmondChicago.AnhngồiđọctờNhậtbáophốWall.Tờbáotoànnóicáiđiệunhưnăm1930sẽlànămlàmănkhấmkháhơn.Anhkhôngtin.Mộtngườiđànbàcỡtrungniêncóvẻnghiêmnghịbướcvàophòng.

“ÔngKanesẽgặpôngbâygiờ,thưaôngRosnovski.”Abelđứngdậytheobàquadãyhànhlangdàivàomộtcănphòngnhỏlát

gỗsồicóchiếcbànlớnbọcda.Đằngsauchiếcbànlàmộtngườiđànôngtolớn,đẹptraimàAbelđoáncũngtrạctuổimình.MắtanhtacũngxanhnhưmắtAbel.Trêntườngphíasauanhta làmộtbứctranhchândungcủamộtngườilớntuổihơn,nétmặtgiốngnhưngườitrẻtuổingồidưới.Đóhẳnlàbốanhta,Abelnghĩbụng.Nhìnanhta,Abelđãnghĩngaylàvớivụsuythoáinày,anhtavẫnsẽsốngsótđược.Ngânhàngthìmuốnthếnàohọcũngvẫncólợi.

“TêntôilàWilliamKane,”ngườitrẻtuổingồisaubànđứngdậychìatayra.“Xinmờiôngngồi,ôngRosnovski.”

“Cảmơnông,”Abelđáp.Williamnhìnkỹconngườinhỏbétrongbộquầnáokhôngvừavớianhta

lắmnhưngcóđôimắtrấtcươngnghị.“Có lẽ ông chophép tôi nói ngayđến tìnhhìnhgầnđâynhất theo chỗ

chúngtôihiểu,”nhàngânhàngmắtxanhnói.“Vângxinôngcứtựnhiên.”“CáichếtbithảmvàquásớmcủaôngLeroy…”Williamnóivớimộtvẻ

khôngđượctựnhiênlắm.Phải,dosựbấtnhãcủacácôngđấy,Abelnghĩbụng.

“…hìnhnhưđãđặtôngvàotìnhthếphảiquảnlýcôngtyRichmondnàychođếnkhinàongânhàngchúngtôitìmđượcngườimuanhữngkháchsạnấy.Mặcdầubâygiờcảtrămphầntrămcổphầncủacôngtyđềuđãmangtênôngnhưngtoànbộtàisảnđó,dướidạngmườimộtkháchsạn,đềuđãđượcôngLeroytrướcđâythếchấpđểvaycủangânhànghaitriệuđôla,dođóvềmặtpháplýđãlàtàisảncủachúngtôi.Nhưvậyôngkhôngcòntráchnhiệmgìvớinhữngkháchsạnấynữa.Nếunhưbâygiờôngmuốnhoàntoàntáchmình ra khỏi nhữnghoạt độngnày, thì tất nhiên chúng tôi cũng rất thôngcảm.”

Mộtkiểugợiýrấtxúcphạmđây,Williamnghĩbụng,nhưngđằngnàothìcũngphảinóira.

CònAbel thìnghĩ:đây làkiểumàbấtcứanhchủngânhàngnàocũnglàm,hễcóvấnđềkhókhănlàrũtuộtngay.

WilliamKanenóitiếp.“Trongkhichờđợithanhtoánsốtiềnhaitriệuđôlanợngânhàng,tôie

rằngchúngtôiphảixétđếnnhữngtàisảnkháccủaôngLeroycoinhưkhôngđủđểtrảnợ.Chúngtôiởngânhàngnàyrấthoannghênhviệcdínhlíucủariêngôngđếncôngty,vàchúngtôichưalàmgìđụngđếncáckháchsạnấytrướckhicódịpnóichuyệntrựctiếpvớiông.Chúngtôinghĩcólẽôngcóthểbiếtđếnngườinàođócóýđịnhmualạinhữngtàisảnnày,nhưnhàcửa,đấtđai,vàbảnthâncôngviệckinhdoanhkiacũnglàmộttàisảncógiátrị.”

“Nhưngkhôngđủgiátrịđểôngủnghộtôichứgì,”Abelnói.Anhđưataylênvuốtmớ tócđen rậmcủamình. “Ông sẽ cho tôi bao lâuđể tìmngườimua?”

Williamngậpngừngmột lúcvìanh trông thấychiếcvòngbạcởcổ tayAbelRosnovski.Anhđã trông thấychiếcvòngbạcđómột lần rồi, nhưngkhôngthểnhớralàđãthấyởđâu.

“Bamươi ngày. Ông nên nhớ rằng hiện nay ngân hàng vẫn phải chịuđựng những mất mát của mười trong số mười một khách sạn. Chỉ cóRichmondChicagolàcólãichútítthôi.”

“Nếuôngchotôithêmthờigianvàủnghộtôi,ôngKane,tôisẽlàmchotấtcảcáckháchsạnđókinhdoanhcólãi.Tôibiếtlàtôilàmđược.”Abelnói.

“Chỉcầnôngchotôimộtcơhộiđểtôichứngminhđiềuđó.-Abelthấymìnhnhưnghẹnhọng,khôngnóiđượchếtlời.”

“MùathunămngoáikhiôngLeroyđếngặpchúngtôicũngđãđảmbảovớingânhàngnhưvậy.”Williamnói.“Nhưngthờibuổibâygiờkhókhănlắm. Không thể nói trước là kinh doanh khách sạn sẽ phất lên được, màchúng tôi thì không phải những người chuyên việc khách sạn, thưa ôngRosnovski.Chúngtôichỉlànhữngnhàngânhàng.”

Abelđãbắtđầuthấybựcmìnhvới“thằngranhcon”ănmặclịchsựnày.Davisnóiđúngthật.

“Cũng làkhókhănvớinhânviênkhách sạn của tôi nữađấy,” anhnói.“Ôngtưởngtượngbâygiờbánnhữngkháchsạnấyđithìhọsốngnhờvàođâuđược?”

“Tôierằngđókhôngphảitráchnhiệmcủachúngtôi,ôngRosnovskiạ.Tôiphảihànhđộngcholợiíchtốtnhấtcủangânhàngvậythôi.”

“Lợiíchtốtnhấtcủachínhôngchứ,ôngKane?”Abelnóilại,giọnggaygắt.

Anhchàngkiamặtđỏgay.“Đó làmột ý kiến không côngbằng, ôngRosnovski ạ, nếu nhưkhông

thôngcảmvớinhữngkhókhăncủaôngthìtôisẽrấtlấylàmgiậnđấy.”“Rất tiếc làôngkhôngkịp thời thôngcảmvớiôngDavisLeroy,”Abel

nói.“Nếuđượcthôngcảmthìđãkhôngcóchuyện.ÔngKane,chínhôngđãgiếtchếtôngấy,chínhôngđãđẩyôngấyđếnchỗphảinhảyrangoàicửasổ,ôngvànhữngđồngnghiệpcủaôngchỉviệcngồiyênphậnởđâytrongkhichúngtôiphảilănlưngramàlàmđểđảmbảochocácôngcóthểkhithuậntiệnthìkiếmbởcònkhikhôngthuậntiệnthìđèđầuđècổngườitachứgì?”

William cũngđã nổi nóng.Tuynhiên, anh khôngbiểu lộ ra ngoàimặtnhưAbelRosnovski.

“Kiểu bàn bạc như thế này thì chẳng đưa chúng ta đến đâu được, ôngRosnovski.Tôicầnbáotrướcđểôngbiếtđượcnếutrongvòngbamươingàyông không kiếm ra được người mua, thì buộc chúng tôi sẽ phải đưa cáckháchsạnracôngkhaibánđấugiá.”

“Rồisauđóôngsẽkhuyêntôitìmvaytiềnởmộtngânhàngkhácchứgì,”Abelmỉamai.“Ôngbiết tôi là thếnàorồimàôngvẫnkhôngủnghộ,vậyôngbảotôicònđiđâunữa?”

“Tôie rằng tôicũngkhôngbiết,”Williamđáp.“Điềuđóhoàn toàn tùythuộcvàoông.Lệnhcủabangiámđốcchúng tôi làgiảiquyết tài sảnnàycàngnhanhcàngtốt,vàtôicũngchỉbiếtlàmnhưvậy.Cólẽxinôngtiếpxúcvới tôi không chậm hơn ngày 4 tháng 2 và cho tôi biết ông đã tìm đượcngườimuachưa.XinchàoôngRosnovski.”

Williamđứngdậyvàlạichìabàntay.LầnnàyAbelkhôngthèmbắttaynữavàanhđithẳngracửa.

WilliamđứngđónhănmặtnhìntheoAbelđãđóngcửalại.Anhvẫncònbănkhoănvềchiếcvòngbạckia.Khôngbiếtanhđãnhìnthấynóởđâumộtlầnrồi.

Côthưkýtrởlại.Côtanói.“Conngườinhỏbémàghêgớmquá.”“Không đâu, không hẳn như thế đâu,”William nói. “Ông ta nghĩ rằng

chínhchúngtađãgiếtngườibạnđồngsựcủaôngta,vàbâygiờthìchúngtađanggiảitáncôngtycủaôngtamàkhôngđếmxỉagìđếnnhữngngườilàmănởđó,chưakểđếnbảnthânôngtalàmộtngườitỏrarấtcónănglực.PhảinóilàôngRosnovskiđãrấtcólễđộmặcdầuởtronghoàncảnhnhưvậy,còntôithìphảithúthậtlàtôirấtlấylàmtiếcthấybangiámđốcngânhàngnàyđãkhôngchịuủnghộôngta.”

Anhnhìnlêncôthưký.“ChotôinóichuyệnđiệnthoạivớiôngCohen.”

CHƯƠNG 18

Albel trởvềChicagovàosánghômsau, trong lòngvẫncònbựcbộivềchuyệnWilliamKaneđãđốixửvớimìnhnhưvậy.Anhkhôngngherõchúbébánbáoraonhữnggìởgócđườngvìanhđanggọichiếcxetaxivàtrèolênngồiởphíasau.

“ChotôivềkháchsạnRichmond.”“Ôngcóphảinhàbáokhông?”người láixeđánh lênphíaphốStatevà

hỏianh.“Không.Saoônghỏithế?”Abelnói.“Không,vìônghỏivềRichmondmà.Hômnaycácnhàbáođềuđếnđó

cả.”AbelkhôngthểnhớrakháchsạnRichmondcủamìnhcóđịnhlàmgìđể

thuhútcácnhàbáonhưvậyđâunhỉ.Ngườiláixenóitiếp:“Nếuôngkhôngphảinhàbáo thì có lẽ tôiđưaôngđếnmộtkháchsạn

khácchứ?”“Tạisaothế?”Abelhỏilại,ngơngác.“NếuôngvềkháchsạnđóthìchảngủngonđượcđâuvìRichmondđãbị

cháytrụirồicònđâu.”Chiếcxevừaquay rẽởgócđường thìAbel đã thấymìnhđối diệnvới

cảnhkháchsạnChicagoRichmondbịcháytrụi.Xecảnhsát,xecứuhỏa,gỗvánbịcháyđenvớinướctràntrềcảngoàiđườngphố.AnhbướcrangoàixenhìnnhữnggìcònlạicủacănnhàđầuđàncủacôngtyDavisLeroy.

NgườiBaLan thườngkhônngoan tỉnh táosaukhi taivạđãxảy ra rồi,Abelnghĩbụngvànắmchặttayđấmmạnhvàobênchânthọtcủaanh.Anhkhôngthấyđau,vìchẳngcònlạigìđểmàthấyđaunữa.

“Bọnkhốnnạn,”anhthéttolên“Taođãchịuđựngcònhơnthếnàynữa

cơ.Nhưngrồitaosẽdiệttừngđứachúngmàychomàcoi.TừngthằngĐức,thằngNga,thằngThổNhĩKỳ,thằngvôlạiKane,vàbâygiờđếncảcáinàynữa.Taosẽdiệthết.KhôngaigiếtđượcAbelRosnovskiđâu.”

NgườiphóquảnlýtrôngthấyAbelđanghoachânmúataybênchiếcxetaxivộichạyđến.Abelcốtỏrabìnhtĩnh.

“Mọingườichạyrađượcantoànchứ?”anhhỏi.“Vâng,lạyChúa.Kháchsạngầnnhưkhôngcókhách,vìvậychạythoát

rađượckhôngcóvấnđềgìlắm.Chỉmộtvàingườihơibịxâyxátvàbịbỏng,đãđượcđưađếnbệnhviện.Nhưngôngkhôngcógìđángphảilođâu.”

“Tốt, ít racũngyên tâmđượcvềchuyệnđó.TạơnChúa,kháchsạnđãđượcbảohiểmcẩnthận,tôinhớhìnhnhưtrênmộttriệuđôla.Chúngtarấtcóthểbiếncáitaivạnàythànhracólợiđượcđấy.”

“Nếuđúngnhưbáochísángnayđãnóithìkhôngđượcđâu”“Anhnóivậylàsao?”Abelhỏi.“Cólẽtựôngnênđọcxemtrongđónóigìthìhơn,ôngchủạ,”ngườiphó

quảnlýđáp.Abelbướcđếnquầybánbáogầnđó,bỏrahaixumuasốbáomớinhất

củatờDiễnđànChicago.Dòngchữlớnởtrangđầuđãđủnóilênhếtcả:KHÁCHSẠNRICHMONDBỐCCHÁY-CÓTHỂDOCỐÝĐỐTPHÁAbellắcđầutỏrakhôngtin.Anhđọcđiđọclạidòngchữđó.“Còncógìxảyrahơnthếđược?”anhlẩmbẩm.“Ôngcóchuyệngìkhôngthế?”chúbánbáohỏi.“Hơimộttíthôi,”Abelđápvàquaylạihỏingườiphóquảnlý.“Aiphụtráchđiềutracủacảnhsát?”“Viênsĩquanđangđứngtựavàoxecảnhsátkiakìa,”ngườiphóquảnlý

nóivàchỉtayraphíamộtngườicaogầycócáiđầuhói.“TênôngtalàTrungúyO’Malley.”

“Được rồi,”Abelnói. “Bâygiờôngcho tất cảnhânviên sangkhunhàphụđi.Mườigiờsángmaitôisẽđếngặptấtcảmọingười.CòntrướcđóaimuốntìmtôithìđếnkháchsạnStenvens.Tôisẽởđấychođếnkhinàođiều

traravụnàykếtthúc.”“Nhưthếcũngđược.”AbelbướcrachỗTrungúyO’Malleytựgiớithiệu.Viêncảnhsátcaogầy

hơicúixuốngbắttayAbel.“A,ôngcựuquảnlýbiếnđiđâumấtbâygiờmớivềnhìncảnhtanhoang

đây.”“Ôngsĩquan,tôikhôngthấyđólàchuyệnđángđùa,”Abelnói.“Xinlỗi,”ôngtanói.“Đúnglàkhôngcógìđángđùa.Khiếp,mấtcảmột

đêmdài.Tađiuốngcáigìchứ.”ViêncảnhsátcầmlấykhuỷutayAbelvàđưaanhquaĐại lộMichigan

đếnmột hiệu ăn ở góc đường.Trung úyO’Malley gọi hai cốc sữa trứng.Abelcườikhianhthấyngườitađểtrướcmặtcốcsữađãđánhlênthànhbọttrắngxoá.Từbéđếngiờ,đây là lầnđầu tiênanhănsữa trứngđánh thànhbọt.

“Tôibiếtthếnàylàngộlắm.Mọingườitrongthànhphốđềupháluậtvàhọđềuuốngrượubourbonvớiuốngbia,”viêncảnhsátnói,“vìvậyphảicóngườiuốngcáikhácchứ.Dùsao,luậtcấmuốngrượucũngchẳngthểcấmmãiđược.Rồisauđâychắctôisẽgặpnhiềukhókhăn,vìbọncướpsẽpháthiệnralàtôichỉthíchcósữađánhtrứngthôi.”

Abellạicười.“Bâygiờnóiđếnnhữngvấnđề củaông,ôngRosnovski.Trướchết tôi

phảinóingaylàôngsẽchẳngcótíhyvọnggìgiànhđượctiềnbảohiểmchokháchsạnđóđâu.Cácnhàchuyêngiachữacháyđãđixemxétkỹlưỡngtấtcảnhữngchỗcònlạicủatoànhàvàhọpháthiệnrađâuđâucũngsặcmùidầulửa.Màngườitacũngkhôngthèmgiấunónữacơ,chỉcầnmộtquediêmđủchocảtòanhàcháybùnglênrồi.”

“Ôngcónghĩlàaigâyrachuyệnnàykhông?”Abelhỏi.“Xinôngđểtôihỏi.Ôngcónghĩvềchuyệnaicóthùhằngìvớikháchsạn

hoặcvớicánhânôngkhông?”Abelậmừnói.“Cóđếnnămchụcngười,ôngạ.Hồimớiđếnđây, tôiđã thanhtoáncả

mộtbọnsâumọt.Nếuôngcần,tôicóthểchoôngcảdanhsách.”“Cólẽtôisẽcầnđến,nhưngcứtheonhưngườitanóiởquanhđóthìcó

thểtôicũngkhôngcầnđến,”viêntrungúynói.“Tuynhiên,nếuôngcóđượcmộtthôngtingìchắcchắnthìôngcứchotôibiết,ôngRosnovski.Ôngcầnchotôibiết,vìtôinóiđểôngliệulàôngcórấtnhiềukẻthùởngoàikialắmđấy,ôngtavừanóivừachỉtayrangoàiphố.”

“Ôngnóivậylàsao?”Abelhỏi.“Cóngườinóichínhônglàmchuyệnđóvìôngđãmấthếttiềnvàovụphá

sảnvừarồi,vàbâygiờôngcầnđếntiềnbảohiểm.”Abelđangngồiđứngvụtdậy.“Bình tĩnh, bình tĩnh. Tôi biết cả ngày hôm đó ông ởBoston, và điều

quantrọngnữalàởChicagongườitabiếtôngxâydựngkháchsạnthìcóchứđốtpháthìkhông.NhưngchắcchắnlàđãcóngườiđốtkháchsạnRichmondvàthếnàotôicũngtìmrađượctênđó.Bâygiờthìhãycứđểđóđã,”ôngtađứngdậy.“Đểtôitrảtiềnsữatrứng,ôngRosnovski.Tươnglaithếnàocũngcólúctôinhờđếnông.”

Haingườicùngđiracửa.Viêncảnhsátcườivớicôgáingồiởquỹthutiền.Ôngkhencôcóđôichânđẹpnhưngchỉtiếcchováycủacôtheomốtmớilạihơiquádài.Ôngtađưachocôđồngnămmươixuvànói.

“Côemgiữlấytiềnlẻnhé.”“Cảmơnônglắm,”côgáinói.“Chảaikhentôiđượcmộtcâu,”viêntrungúynói.Abel lại cười, lầnnày là lần thứba.Trướcđâymột tiếngđồnghồ, anh

khôngnghĩlàmìnhcòncóthểcườiđượcnữa.Lúcrađếncửa,viêntrungúynóitiếp:“Nhânđây,xinnóiđểôngbiếtlàcôngtybảohiểmđangchongườitìm

ông.Tôikhôngnhớtênhắnta,nhưngtôichắcthếnàohắncũngsẽtìmông.Ôngđừngvộithùghétgìhắnnhé,vìnếunhưhắntưởngôngcódínhlíuđếnvụnàythìaimàtráchhắnđược?Ôngcứliênlạcvớitôinhé,ôngRosnovski,tôisẽcòncầnnóichuyệnvớiôngnữađấy.”

Abelnhìnviêntrungúyđilẫnvàođámđông,đứngđórồianhchậmchạp

đi về phía khách sạnStenvens thuê phòng ngủ lại đêm.Viên tiếp tân củakhách sạn vốn đã ghi tên phần lớn những người ở Richmond chạy sang,khôngkhỏimỉmcườithấycảđếnquảnlýcủakháchsạnấycũngphảichạysangđâynữa.

Vàođếntrongphòng,AbelngồixuốngviếtmộtbứcthưchínhthứcgửichoWilliamKane,kểlạitấtcảnhữngchitiếtnàođóanhcóthểbiếtđượcvềvụcháy.Trongthưanhcũngnóimuốnnhânlúcđượctựdomộtcáchkhôngngờnàyđimộttuathămcáckháchsạnkháccủacôngty.AbelthấymìnhchảnênnánlạiChicagolàmgìvớiđốngtrotànRichmondnàyvàvớihyvọngcóaiđếncứuchoanhthoátđượccáixuixẻoởđây.

Sánghômsau,saumộtbữaănsángthịnhsoạnởStenvens,Abelbaogiờcũng thấydễ chịu trongmột khách sạnđượcquản lý tử tế, anhđi bộđếnngânhàngContineltalgặpCurtisFentonđểnóilạichoôngtanghevềtháiđộcủangânhàngKane&Cabot,nóichođúnghơnlàtháiđộcủaWilliamKane.MặcdầuAbelnghĩyêucầunàylàvôlýnhưnganhvẫnnêulênýkiếnlàsẽtìmngườimualạicôngtyRichmondvớigiá2triệuđôla.

“Vụcháyđóchảgiúpgìđượcchochúngta,nhưngtôisẽxemcóthểlàmgìđượckhông,”FentonnóivớivẻtíchcựchơnlàAbeltưởng.“Hồiôngmua24phầntrămcổphầncủabàLeroy,tôiđãbảonhữngkháchsạnđólàvốnliếngcógiátrịvàônglàmnhưvậylàđúng.Mặcdầucóchuyệnphásảnvừarồi, tôivẫnkhôngnghĩkhácđâu,ôngRosnovski.Tôiđãtheodõiviệcôngquảnlýkháchsạngầnhainămnayrồi,nếulàcánhântôiquyếtđịnhthìtôisẽủnghộông,nhưng tôi e rằngngânhàngnày sẽkhôngđồngý cứuchoCôngtyRichmondđâu.ChúngtôibiếttìnhhìnhtàichínhcủaCôngtynàytừlâurồi,nênkhôngtintưởnglắm.Bâygiờlạithêmvụcháyđócàngkhó.Tuynhiên,tôivẫncòncómộtsốquanhệvớibênngoàinêntôisẽxemhọcóthểgiúpđượcgì.Trongthànhphốnàycólẽôngcòncónhiềungườikhâmphụcônghơnlàôngtưởng,ôngRosnovski.”

SaukhinghemấylờibìnhluậncủaTrungúyO’Malley,AbelnghĩbụngkhôngbiếtmìnhcòncóngườibạnnàoởChicagonữakhông.AnhcảmơnCurtisFenton,rồitrởraquầyrút5.000đôlatrongtàikhoảncủakháchsạn.Cảbuổisánghômđó,anhởlại trongkhunhàphụcủaRichmond.Anhtrảchomỗinhânviênhaituầnlươngvàbảohọcóthểtiếptụcởlạitrongnhà

nàyítnhấtmộtthánghoặcchođếnkhinàokiếmđượcviệckhác.RồianhtrởlạikháchsạnStenvens,góighémítquầnáomớiphảimuathêmvìsốcũđãbị cháyhết, và chuẩnbịđimột tua thămcáckhách sạnkháccủaCông tyRichmond.

Anh đánh chiếc xe Buick vừa mua trước khi có vụ thị trường chứngkhoánđổsụp,đivềphíaNamvàbắtđầubằngkháchsạnRichmondởSt.Louis.Chuyếnđiquanhcáckháchsạncủacôngtymấtgầnbốntuần.Mặcdầunơinàocũngyếukémvàlàmănthualỗcả,nhưngtrongcáchnhìncủaAbelthìkhôngnơinàođếnnỗituyệtvọng.Ởđâucũngđềucóđịađiểmrấttốt,cónơithậmchíkháchsạnởchỗtốtnhấttrongthànhphố.ÔnggiàLeroyngàyxưarõrànglàcóconmắttinhđờihơnôngcon,Abelnghĩbụng.Anhkiểm tra lại cẩn thận chính sáchbảohiểmcủa từngkhách sạn,đềukhôngthấycóvấnđềgì.CuốicùnganhđếnkháchsạnRichmondởDallasvàanhcóthểtinchắcđượcmộtđiều,đólàbấtcứaimuađượccôngtynàyvớigiá2triệuđôlathìsẽcólợivôcùng.Anhướcgìmìnhcóđượccơhộinày,vìanhbiếtrõcáchlàmthếnàochocôngtyđượcphátđạt.

Về đến Chicago, anh lại đến khách sạn Stenvens. Ở đây có nhiều thưđangđợi anh.TrungúyO’Malleymuốnđượcgặpanh.CảWilliamKane,CurtisFentonvàcuốicùnglàmộtôngHenryOsbornenàođó.

Abelbắtđầubằngluậtphápđã.AnhnóichuyệnđiệnthoạivớiO’Malleyvà hẹn gặp ông ta ởĐại lộMichigan.Abel ngồi trênmột chiếc ghế quaylưngvàoquầynhìnracáivỏcháyđencủakháchsạnRichmondvàchờviênTrung úyO’Malley đếnmuộn vài phút nhưng không xin lỗi, ông ta ngồiluônxuốngghếbênvàxoayngườisangnhìnAbel.

“Tạisaotaphảigặpnhauthếnàynữa?”Abelhỏi.“Ông còn nợ tôi đấy,” viên Trung úy nói. “Ở Chicago này, ai còn nợ

O’Malleymộtcốcsữatrứngthìkhôngchạyđiđâuđược.”Abelgọihaicốc,mộtcốctovàmộtcốcthường.“Ôngtìmrađiềugìkhông?”Abelhỏivàđưaốnghútsữachoôngta.“Bọnanhembêncứuhỏanóiđúngđấy,đâylàvụcốýđốt.Chúngtôiđã

bắtgiammộtgãtênlàDesmondPacey,saumớibiếthắnlàngườiquảnlýcũcủaRichmond.Đólàvàohồiôngmớilàmquảnlý,phảithếkhông?”

“Cólẽnhưvậy,”Abelnói.“Tạisaolạicólẽ?”viênTrungúyhỏi.“TôichođuổiPaceyvềtộigiảmạohóađơnkháchsạn.Lãotadọasẽtrả

thùtôi.Tôithìtôikhôngquantâm,vìđờitôiđãcóquánhiềuchuyệnđedọanhưvậyrồi,chonênnhữngloạingườinhưPaceycódọamấytôicũngkhôngcoivàođâu.”

“Ấythếmàchúngtôiphảicoichừnglãotađấy.Cảbêncơquanbảohiểmnữa.Tôiđượcnghe làhọsẽkhông trảmộtxunàonếukhôngchứngminhđượcrằnggiữaPaceyvớiôngkhôngcósựđồnglõagìvớinhautrongvụđốtnày.”

“Bâygiờtôicũngchỉcầncóthế,”Abelnói.-LàmsaoôngbiếtchắcrằngđólàPacey?

“Ngaytrongngàyxảyravụcháy,chúngtôiđãtìmralãotaởkhuthươngtậttrongbệnhviệnthànhphố.Chúngtôichỉcầnhỏiquabệnhviệnchobiếttêntừngngườiđãvàobệnhviệnhômđóvìbịbỏngthôi.Maylàmsao,trongnghềcảnhsátchúngtôithườnggặpmaythếđấyvìchẳngphảitấtcảchúngtôiđềulàSherlockHolmescảđâu,cóbàvợcủamộtviênthượngsĩnghenóiđếntênlãotađãbiếtngayđólàngườiquảnlýcũcủakháchsạnRichmond,vìbàtađãtừnglàmởđórồi.Dùkhôngbiếtchuyệnđóthìtôicũngvẫncóthểtìmrađược,vìnóđãrõnhưhaivớihailàbốn.Lãotađãnhanhchóngkhairangay,hìnhnhưlãotachẳngngạigìchuyệnbịgiamcả,coinhưtrảthùđượcnhưthếlàsướngrồi.Chỉmớitrướcđâyítlúcthôi,tôivẫnchưaxácđịnhđượcôngtatrảthùnhưthếđểlàmgì,nhưngbâygiờthìtôihiểurồi,tuytôikhônglấygìlàmngạcnhiênlắm.Vậylàcoinhưchuyệnđóđếnđâykếtthúc,ôngRosnovskiạ.”

ViênTrungúylạingậmvàoốnghútcạnsữatrongcốc.“Ônglàmcốcnữanhé,”Abelhỏi.“Thôi, tôi đủ rồi.Tôi cònnhiềuviệc trongngàyhômnay lắm,”ông ta

đứngdậy.“Chúcôngmaymắn,ôngRosnovski.NếuôngcóthểchứngminhvớicơquanbảohiểmlàôngkhôngdínhlíugìđếnPaceythìôngsẽđòiđượctiền đấy.Nếu vụ này đưa ra tòa thì tôi sẽ làmmọi cách để giúp ông nếuđược.Ôngcứliênlạcvớitôinhé!”

Abelnhìnôngtađikhuấtsaucửa.Anhchocôphụcvụmộtđôlarồibướcrangoàihèvàđứngnhìnvàokhoảngkhông,khoảngkhông trướcđâygầnmộtthánglàKháchsạnRichmond.RồianhquaymìnhđitrởvềkháchsạnStenvens.

LạimộtbứcthưnữacủaHenryOsborne,màtrongthưnàyanhvẫnchưabiếtđượcngườiđólàai.Chỉcònmộtcáchđểtìmhiểu.AbelgọithẳngchoOsborne thì được biết ông ta là thanh tra của Công ty Bảo hiểm GreatWestern có liênquanđếnkhách sạnnày.Abel hẹngặpOsbornevàobuổitrưa.RồisauđóanhgọichoWilliamKaneởBostonthôngbáolạivềchuyếnđicủaanhthămcáckháchsạnkia.

“Tôi cũngmuốn nói thêm rằng tôi có thể biến những thua lỗ của cáckháchsạnđóthànhlợinhuậnnếutôiđượcôngchothêmthờigianvàủnghộtôi.NhữnggìtôiđãlàmđượcởChicago,tôisẽcóthểlàmđượcvớitấtcảkháchsạnkháccủacôngty.”

“Ông có thể làmđược đấy, ôngRosnovski, nhưng tôi e rằng sẽ khôngphảibằngtiềncủangânhàngKane&Cabot.Tôicũngxinnhắcđểôngnhớrằngôngchỉcònítngàyđểtìmngườimuathôiđấy.Xinchàoông.”

“Thậtlàmộtbọnhãnhtiến,”Abelnóinhưngđầudâyđằngkiakhôngcònai nghe. “Tôi không đáng dùng tiền của các anh được hả?Được rồi,mộtngàykiabọnvôlạicácanh…”

Tiếtmụcsau trênchương trìnhnghịsựcủaAbel là làmviệcvớingườicủacôngtybảohiểmHenryOsbornehóaralàmộtngườicaolớn,bảnhtrai,cóđôimắtđenvàbộtócđenđãđốmbạc.Abelthấyôngtathoảimáivàhợpvớitínhmình.NgoàicâuchuyệncủaTrungúyO’Malley,Osbornekhôngcóýtrảmộtđồngnào trongkhicảnhsátđangđòi truy tốDesmondPaceyvàtrongkhichưacógì chứng thực rằngAbelkhôngdính líuđếnvụđốtphánày.HenryOsbornexemracóvẻrấtthôngcảmvớitoànbộvấnđề.

“CôngtyRichmondcóđủtiềnxâydựnglạikháchsạnkhông?”Osbornehỏi.

“Chẳngcóxunào,”Abelnói.“Cảcôngtyđãbịthếnợ,vàbâygiờngânhàngđangthúctôiphảibánđiđây”

“Tạisaolạilàông?”Osbornehỏi.

Abelgiải thíchđầuđuôichuyệnanhđãmuacổphầnmàkhông thậtsựlàmchủkháchsạnnhưthếnào.HenryOsbornenghecóvẻngạcnhiên.

“Cốnhiêntựngânhànghọcóthểthấyrõôngđãquảnlýkháchsạntốtnhưthếnàochứ?MọinhàkinhdoanhởChicagođềubiếtônglàngườiquảnlýđầutiênđemlạilợinhuậnchoDavisLeroy.Tôibiếtlàngânhànghọcũnggặpthờibuổikhókhăn,nhưngdùnhưthếđinữahọcũngphảibiếtphânbiệtailàngườicóthểlàmlợichomìnhchứ.”

“Khôngphảingânhàngnày.”“Continental ư?”Osborne nói. “Tôi vẫn thấy ôngCurtis Fenton tuy có

hơicứngnhắcnhưngchịungheđiềuphảitráiđấychứ?”“Không phải Continental. Khách sạn nằm trong tay một ngân hàng ở

BostoncótênlàKane&Cabot.”HenryOsbornebỗngtáingườivàngồibệtxuốngghế.“Ôngsaothế?”Abelhỏi.“Không,tôikhôngsao.”“CólẽôngcũngbiếtKane&Cabotchứ?”“Ônggiữkínđượckhông?”HenryOsbornehỏi“Đượcchứ.”“Trongquákhứ,côngtychúngtôiđãcómộtlầnlàmănvớihọrồi.”Ông

tangậpngừngmộtlát.“Vàcuốicùngchúngtôiphảiđưahọratòa.”“Tạisaothế?”“Tôikhông thể tiết lộcụ thểđược.Mộtchuyệnkinhdoanhbẩn thỉuđó

thôi.Phảinóilàmộttrongnhữnggiámđốcngânhàngấyđãkhônghoàntoànlươngthiệnvàthẳngthắnđốivớichúngtôi.”

“Ngườinàothế?”Abelhỏi.“Ôngđãlàmviệcvớingườinào?”Osbornehỏi.“MộtngườicótênlàWilliamKane.”Osbornelạicóvẻngậpngừng.“Ôngphảicẩnthậnđấy,”ôngtanói.“Đólàmộttênđểugiảhạngnhất.

Tôi có thể choôngbiếtkỹvềhắn tanếuôngcần,nhưngđiềunày thì chỉ

hoàntoàncóchúngtabiếtvớinhauthôi.”“Tôichảnhờcậygìông tađâu,”Abelnói.“Rồi tôisẽ liênhệvớiông,

ôngOsborne.TôicũngcóviệcphảithanhtoánvớiôngKaneđóvềchuyệnôngtađãđốixửvớiDavisLeroy.”

“Vậythìôngcóthể trôngvàosựgiúpđỡcủatôinếunhưđólàchuyệnliênquanđếnWilliamKane.”HenryOsbornenói.Ôngtađứngdậynóitiếp.“Nhưngđiềunàychỉcóhaichúngtabiếtvớinhauthôinhé.NếunhưtòaánchothấyrõràngchỉcóDesmondPaceyđốtkháchsạnthôivàkhôngcóaidínhdángvàođónữa, thìngay trongngàyhômđócông tysẽ trả tiềnbảohiểm cho ông.Rồi có lẽ chúng ta có thể cùng làm ăn với nhau về nhữngkháchsạnkhácnữa.”

“Cóthểlắm,”Abelđáp.Anh sẽ về Stenvens, quyết định ngồi ăn trưa ở đó xem khách sạn này

quảnlýnhàănnhưthếnào.Cómộtláthưđangchờanhởquầytiếptân.MộtôngDavidMaxtonnàođómuốnhỏixemAbelcóthểcùngăntrưavớiôngtađượckhông.

“DavidMaxton.”Abelnóitolên.Nhânviêntiếptânnhìnanh.Anhhỏicôgáiởđó.“Tôibiếtôngnàylàaiđâu?”

“Ôngấylàchủkháchsạnnày,thưaôngRosnovski.”“Àthế.XincônóigiùmvớiMaxtonlàtôisẽrấtlấylàmsungsướngđược

cùngăntrưavớiông.”Abelnhìnđồnghồ.“Nhờcônóithêmvớiôngấyrằngtôixinđếnmuộnvàiphútnhé.”

“Tấtnhiên,thưaông,”côgáiđáp.Abelvộilênphòngmìnhthaychiếcáosơmitrắngmới,trongbụngnghĩ

khôngbiếtDavidMaxtonmuốngìởmình.LúcAbelđến thìphòngănđãchậtngười.Người trưởngnhómphụcvụ

chỉanhđếnmộtchiếcbànriêngđể tronghốcvàđãcóôngchủkháchsạnStenvensngồiđórồi.ÔngtađứngdậychàoAbel.

“TôilàAbelRosnovski,thưaông.”“Vâng, tôi biết,”Maxton nói “Đúng hơn, tôi được biết tiếng ông.Mời

ôngngồivàchúngtacùnggọiăntrưa.”

AbelphảikhenngợiStenvens.Mọithứ,từănuốngđếnphụcvụđềutốtnhư ở khách sạn Plaza vậy. Nếu anh muốn có một khách sạn tốt nhất ởChicagothìchắcchắnnóphảihơnkháchsạnnàymớiđược.

Người trưởng hầu bàn đem thực đơn đến. Abel xem kỹ bản thực đơntrongtaymình,anhkhiêmtốnbỏquamónđầukhaivị,vàchọnngaymónthịtbò,vìanhnghĩđólàcáchtốtnhấtvànhanhnhấtđểxácđịnhxemnhàănởđâycóquanhệvớimộtcửahàngthịttốthaykhông.DavidMaxtonkhôngnhìnvàothựcđơn,chỉgọimóncáhồi.Ngườiphụcvụvộibướcđingay.

“Chắcôngcònchưahiểutạisaotôimờiôngđếnăntrưa,phảikhôngôngRosnovski?”

“Tôi đoán,”Abel cười nói, “ông định yêu cầu tôi tiếp quản khách sạnStenvensnàychoông.”

“Ôngnóirấtđúng,ôngRosnovski.”Abelsữngngười.BâygiờlạiđếnlượtMaxtoncười.Mặcdầungườihầubànđãđẩymộtchiếcxenhỏđưamónthịtbòngon

nhấtđếnbênbànnhưnghọvẫnkhôngđểý.Ngườiphụcvụchờ.Maxtonvắtchanhlênmóncávànóitiếp:

“Trongvòngnămthángnữa,ngườiquảnlýcủatôisẽvềnghỉhưusauhaimươinămlàmviệcrấttrungthành,rồiliềnsauđómộtítlàngườiphóquảnlýcũngvềnốt,vìvậytôiphảitìmngườithaythế.”

“Tôithấychỗnàyđãquátốtrồi,”Abelnói.“Nhưngtôivẫnmuốnchotốthơnnữa,ôngRosnovski.Tôikhôngbaogiờ

thỏamãnvớihiện trạng,”Maxtonnói.“Tôiđã theodõi rấtkỹnhữnghoạtđộngcủaông.ChỉsaukhiôngtiếpquảnnhàRichmondvàotaymìnhthìnơiđómớiđượcliệtvàohàngkháchsạn.Trướcđó,nóchỉ làmộtcáinhàtrọ.Trongvàibanămnữa,nếunhưkhôngcóthằngđiênnàođóđốtnóđinhưvậythìôngđãlàmộtđốithủcạnhtranhvớiStenvensrồi.”

“Ôngănkhoaichứạ,thưaông?”Abelnhìnlênmộtcôphụcvụtrẻrấtxinhđẹp.Côtacườinụvớianh.“Không,cảmơncô,”anhnói.“Vâng,thưaôngMaxton,tôirấthânhạnh

vềlờinhậnxétvàcảmơnvềđềnghịvừarồicủaông.”

“Tôinghĩlàmởđâyôngsẽrấthàilòng,ôngRosnovski.Stenvenslàmộtkháchsạnđượcquảnlýkhátốtvàtôisẵnsàngtrảôngngaytừđầumỗituầnnămmươiđôlacộngvớihaiphầntrămlợinhuận.Tùyôngmuốnbắtđầulàmlúcnàocũngđược.”

“Tôicầncóítngàyđểsuynghĩvềđềnghịrấtrộngrãicủaông,thưaôngMaxton,”Abelnói.“Tôiphảithúthậtvớiônglàđềnghịđórấthấpdẫn,tuynhiêntôicònmộtsốvấnđềvớiRichmondchưagiảiquyếtxong.”

“Ôngdùngđậuđũachứạ,thưaông?”Vẫncôphụcvụđóvàvẫnnụcườiđó.

Khuônmặttrôngthậtquenthuộc.Abeltinchắclàmìnhđãtrôngthấycôtaởđâurồi.CólẽcôtađãlàmviệcởRichmondrồichăng.

“Vâng,xincô.”Anhnhìntheocôtabướcđi.Côtacómộtcáigìđólàlạ.“Saoôngkhôngở lại thêmmấyngày,coinhưkháchcủa tôi?”Maxton

nói.“Ôngởlạixemchúngtôiquảnlýchỗnàythếnào,nhưvậysẽgiúpchoôngquyếtđịnhđược.”

“Điềuđókhôngcầnthiếtlắm,thưaôngMaxton.Chỉcầnởđâymộtngàylàtôiđãthấykháchsạnđượcquảnlýtốtnhưthếnàorồi.CáikhóđốivớitôiởchỗchínhtôilàchủcôngtyRichmond.”

DavidMaxtonngạcnhiên.“Tôilạikhôngbiếtđiềuđó.”Ôngtanói.“Tôicứyêntrícôcongáicủa

ôngDavisLeroyhiệnnaylàchủ.”“Câuchuyệndàilắm,”Abelnói.Rồi anh giải thích đầu đuôi choMaxton nghe anh đã đi đến làm chủ

nhữngcổphiếucủacôngtynhưthếnào.“Vấnđềbâygiờcũngđơngiản thôi, thưaôngMaxton.Cái tôi thực sự

muốnlàmbâygiờlàlàmsaokiếmrahaitriệuđôlađểxâydựnglạicôngtyđóchoxứngđáng,tạoramộtcáigìđócóýnghĩađốivớiđồngtiềnbỏra.”

“Àrathế,”Maxtonnóivànhìnvàođĩamìnhđãănxongvớimộtvẻbănkhoăn.Ngườiphụcvụđếndọnđĩađi.

“Thưaôngdùngcàphêchứạ?”Vẫncôphụcvụấy.Vẫnnụcườiquen

thuộcấy.Abelbắtđầucảmthấylongại.“VàôngnóilàCuritsFentoncủangânhàngContinentalđangtìmngười

muachoông?”“Vâng.Ôngấytìmđãgầnmộtthángnay,”Abelnói.“Thậtra,đếnchiều

hômnaythìtôisẽbiếtđượcôngtacóthànhcônghaykhông,tuynhiêntôikhônglạcquanlắm.”

“Kểcũnglýthúđấynhỉ.TôikhônghềbiếtlàcôngtyRichmondđangtìmngườimua.Đượchaykhôngôngcũngchotôibiếtnhé.”

“Vâng,thưaông,”Abelđáp.“NgânhànghàngBostoncònchoôngbaonhiêu thờigiannữađểkiếm

đượchaitriệuđôlaấy?”“Chỉcònmấyngàynữathôi,vìvậychođếnkhitôibáochoôngbiếtvề

quyếtđịnhcủatôithìchắccũngsẽkhônglâuđâu.”“Cảm ơn ông,” Maxton nói. “Tôi vui mừng được gặp ông, ông

Rosnovski.Tôi tinchắc là làmviệcvớiôngsẽ thích lắm. -Ông tabắt tayAbelrấtnồngnhiệt.”

Trênđườngđirakhỏiphòngăn,Abellạithấycôphụcvụnhìnmìnhcười.Rađếnchỗngườitrưởngnhóm,anhđứnglạivàhỏitêncôtalàgì.

“Thưaông,rấttiếclàchúngtôikhôngđượcphépchokháchbiếttêncủabấtcứnhânviênnàolàmviệcởđây,đólàchínhsáchcủacôngtychúngtôiphảitriệtđểtuântheo.Nếuôngcóđiềugìđángphànnàn,xinôngcứviệcchotôibiếtcũngđược.”

“Không phàn nàn gì hết,”Abel nói. “Trái lại, đây làmột bữa ăn tuyệtvời.”

Vốnđãcósẵnmộtviệclàmkhácrồi,AbelđigặpCurtisFentonvớimộttâmlý tự tinhơn.Anhtinchắc lànhàngânhàngkiachưatìmđượcngườimua,nhưnganhvẫnvuivẻđếnContinental.AnhthấythúvịvớiýnghĩđượclàmquảnlýcủamộtkháchsạntốtnhấtChicago.Cólẽanhsẽbiếnnóthànhmột khách sạn tốt nhất nướcMỹ.Anh vừa bước đến ngân hàng đã đượcngười tamờivàongayphòng làmviệc củaCurtisFenton.Nhàngânhàng

caovàgầy,khôngbiếtôngtangàynàocũngmặcbộquầnáoấyhayôngcóbabộgiốngnhau,mờianhngồixuốngghếvànởmộtnụcườirạngrỡtrênkhuônmặtbìnhthườnglànghiêmnghị.

“ÔngRosnovski, rấtmừngđượcgặp lạiông.Nếuôngđến từsángsớmnaythìtôichảcótintứcgìbáochoôngbiếtđược.Nhưngvừacáchđâymộtlúc,tôiđãnhậnđượcđiệnthoạicủamộtngườiquantâmđếnnó.”

Abelgiậtmìnhvừavìngạcnhiênvừavìvuimừng.Anh lặngngườiđimộtlátrồinói:

“Ôngcóthểchotôibiếtđólàaiđượckhông?”“Cólẽkhông.Ngườicóliênquanấyralệnhchotôilàphảituyệtđốigiữ

kín têncho,vìviệcmuabánnày làmột chuyệnđầu tư riêngcóphầnnàomâuthuẫnvớichínhcôngviệckinhdoanhcủangườiđứngramua.”

“DavidMaxtonrồi,”Abellẩmbẩmtrongmiệng.“Chúaphùhộchoôngta.”

CurtisFentonkhôngtrảlờivànóitiếp:“Nhưtôiđãnóiđó,ôngRosnovski,tôikhôngcótưcáchgìđể…”“Hoàntoàncó,hoàntoàncó,”Abelnói.“Ôngtưởngcònphảithếnàonữa

thìôngmớicótưcáchđểchotôibiếtvềquyếtđịnhcủangườiđó,bằngcáchnàyhaycáchkhác?”

“Lúcnàyđâythìtôichưachắcđược,nhưngcóthểđếnthứhaithìtôisẽcóthêmtintứcchoông.Nếuôngcódịpqua…”

“Códịpquaư?”Abelngắtlời.“Đâylàchuyệncủacảđờitôikiamà.”“Vậythìchúngtahẹngặpvàosángthứhai.”Abel đi bộ dọc theo Đại lộ Michigan trên đường trở về khách sạn

Stenvens,miệng ư ử bài hát “Vì sao xamờ”.Anh lên phòng và gọi điệnthoạichoWilliamKaneđềnghịchokéodài thờihạnđến thứhai tuần tới.Anhbáochoanhtabiếtlàcóthểđãtìmđượcngườimuarồi.Kanetỏrahơimiễncưỡngnhưngcuốicùngđãđồngý.

“Thằngvôlại,”Abelnhắcđinhắclạimấylầnchữđórồibỏmáyxuống.“HãychotaoítthờigiannữathôiKaneạ.RồimàysẽsốngđểmàânhậnvìđãgiếtDavisLeroy.”

Abel ngồi ở góc giường, gõ ngón tay lên thành giường trên đầu, bụngnghĩkhôngbiết làmgìhết thìgiờchođếnthứhai.Anhxuốngnhàđi langthangtronghànhlang.Anhlạitrôngthấycôta,côgáiđãphụcvụanhbữatrưavàbâygiờđangphụcvụtràtrongVườnNhiệtĐới.Tínhtòmònổilên,Abelbènbướcvào trongđó,ngồiởmộtchiếcghếgócphòng.Côtabướctới.

“Xinchàoông,”côtanói.“Ôngmuốndùngtràchứạ?”Lạivẫnnụcườiquenthuộcấy.“Chúngtabiếtnhauchứ,phảithếkhông?”Abelnói.“Chúngtacóbiếtnhau,Wladek.”Ngheđếncáitênđó,Abelgiậtnẩymình,hơiđỏmặtlên,vàchợtnhớlại

ngaymớtócvàngngắnnàytrướckiađãdàivàmềmmạibiếtchừngnào,vàđôimắtmơmàngkiađãtừngkhêugợibiếtchừngnào.

“Zaphia,chúngtacùngđimộtchuyếntàusangMỹ,tàuMũiTênĐenấy.Đúngrồi,sauđóemđiChicago.Emlàmgìởđây?”

“Emlàmviệcởđây,anhthấyđó.Thưaông,ôngdùngtràchứạ?”GiọngnóiBaLancủacôkhiếnAbelcảmthấyấmlòng.“Tốinayemănvớianhnhé!”Abelnói.“Khôngđượcđâu,Wladek.Ởđâykhôngđượcphépđiănvớikhách.Nếu

làmthếlàmấtviệcliền.”“Anhkhôngphảilàkhách,”Abelnói.“Anhlàbạncũ.”“NgườibạncũđãtừnghứalàsaukhicóchỗănởtửtếsẽđếnChicago

thămem,”Zaphianói,“Vàkhianhtađếnđâyrồithìcũngkhôngcònnhớraemởđâynữa.”

“Anhbiết,anhbiết.Thalỗichoanh,Zaphia.Emhãycùngănvớianhtốinayđi.Chỉmộtlầnnàythôi,”Abelnói.

“Chỉmộtlầnnàythôi,”cônhắclại.“EmđếngặpanhởnhàhàngBrundagevàobảygiờ tốinhé.Giờđócó

đượckhông?”Zaphia nghe đến tên đómà thấy ngượng.Đó có lẽmột nhà hàng sang

trọngvàđắttiềnnhấtởChicago,côchỉmuốnphụcvụởđócũngđược,chứđừngnóilàkháchđếnănnữa.

“Không.Đinơinàonhỏhơncơ,Wladek.”“Ởđâu?”Abelhỏi.“AnhcóbiếtnhàSausageởgócđường43không?”“Không,anhkhôngbiết,nhưngrồisẽtìmra.Bảygiờnhé?”“Bảygiờ,Wladek.Thếthìtuyệt.Bâygiờanhcómuốnuốngtràkhông?”“Không,cólẽanhthôi,”Abelnói.Cômỉmcườivàbướcđi.Anhnhìncôphụcvụtràmộtlúc.Trôngcôxinh

đẹphơnnhiềusovớihìnhảnhanhnhớlạiđược.Vậylàtừnayđếnthứhai,giếtthìgiờcũngsẽkhôngcógìkhólắm.

NhàhàngSausagekhiếnAbelnhớlạinhữngngàyđầugiankhổkhimớiđặtchânlênđấtMỹ.AnhngồinhấpmộtcốcbialạnhchờZaphiađếnvànhìnnhữngngườiphụcvụbêthứcănđếncácbànchungquanhbằngconmắtnhànghề,tỏrakhôngbằnglòng.Anhcũngkhôngbiếtởđâycáigìdởhơn,thứcănhaylàcáchphụcvụ.Zaphiađếnchậmgầnhaimươiphút.

Côxuấthiệnởcửavào,mặcchiếcáomàuvàngtrôngrấtbảnhvớichiếcváy thảdàixuốngmột chút chohợpvới thời trangnhưngvẫnkhônggiấuđượcvẻthonthảrấthấpdẫnvốncócủacô.ĐôimắtmàuxámcủacônhìnquanhtìmbàncủaWladek.Côđỏbừngmặtkhibiếtmọingườixungquanhđangngắmnhìnmình.

“Chàoanh,Wladek,”cônóibằngtiếngBaLanlúcđếngầnbênAbel.Abelđứngdậynhườngghếchocôngồiởgầnlòsưởi“Anhrấtmừngemđếnđược,”anhnóibằngtiếngAnh.CôphânvânmộtlátrồicũngtrảlờilạibằngtiếngAnh.“Emxinlỗiđếnmuộn.”“Emuốnggìđãchứ,Zaphia?”“Không,cảmơnanh.”Haingườingồiimkhôngnóigì,nhưngrồicảhaingườicùngnói.“Anhđãquênđimấtrằngemxinhđẹpbiếtchừngnào…”Abelnói.

“Làmsaoanhcóthể…”Zaphianói.CôcườivàhơithẹnkhiAbelmuốnchạmvàongườicô.Anhrấtnhớđến

lầnđầucáchđâyhơntámnămlúcvừachạmvàongườicôcũngcóphảnứngnhưvậy.

“Georgethếnào?”Côhỏi.“Đãhơnhainămnayanhkhônggặpcậuta,”Abelđáp,tronglòngbỗng

thấyngượng.“AnhlàmviệcởmộtkháchsạnChicagonày,và…”“Embiết,”Zaphianói.“Ngườitađốtnórồi.”“Tạisaoemkhôngđếnchơigặpanh?”Abelhỏi.“Emchắcanhkhôngnhớ,Wladek.Vàemnghĩthếlàđúng.”“Vậysaoemnhậnraanh?”Abelnói.“Anhbéoranhiềuthếkiamà.”“Đólàdochiếcvòngbạccủaanh,”cônói.Abelnhìnxuốngcổtayvàcười.“Anhphảicảmơnchiếcvòngnàyrấtnhiều,vàbâygiờthìphảicảmơn

nóđãchochúngtagặplạinhau.”Côtránhkhôngnhìnanh.“Bâygiờkhôngcònkháchsạnnữathìanhlàmgì?”“Anh đang tìm việc,” Abel nói, không muốn làm cho cô lo ngại về

chuyệnngườitamớiđềnghịanhvềquảnlýkháchsạnStenvens.“SắpcóviệcquantrọngởStenvensđấy.Bạntraiemnóivậy.”“Bạntraiembảothếà?”Abelhỏilại,tronglòngkhôngvui.“Vâng,”côđáp.-Kháchsạnsắptìmmộtngườiphóquảnlýmới.Saoanh

khôngxinluônviệcđóđi?Emchắcanhxinthìđượcđấy,Wladek.Emvẫntinrằnganhsangđâysẽthànhcông.

“Cólẽanhsẽxin,”Abelnói.“Emnghĩđếnanhnhưthếlàrấtđángquý.Nhưngtạisaobạntraicủaemkhôngxinviệcấy?”

“Ồkhông,anhtacònquátrẻ,ngườitachảmàngđếnanhtađâu.Anhtachỉlàngườiphụcvụphòngănnhưemthôi.”

Abelbỗngmuốnđổichỗchoanhchàngkia.

“Chúngtaănchứ?”anhnói.“Emkhôngquenđiănngoàithếnày,”Zaphianói.Cônhìnvàothựcđơn.BỗngAbelchợthiểuralàcôchưađọcđượctiếng

Anh,vìvậyanhgọichocảhaingười.Côănmộtcáchkhoankhoáivàcứkhenngonmãi.

AbelthấyniềmvuihồnnhiêncủacôlàmộtliềuthuốcbổsaukhiđãtiếpxúcvớicáivẻhiệnđạinhưngnhàmcháncủaMelanie.Họnóichuyệnvớinhauvề cuộc đời củamình từ khi sangMỹđếngiờ.Zaphia bắt đầu bằngnhữngviệchầuhạtrongnhàvàdầndầntrởthànhcôchiêuđãiviênởkháchsạnStenvens, chođếnnayđãđược sáunăm.Abelkể rấtnhiềuvềchuyệnmìnhchođếnlúccôliếcnhìnvàođồnghồtaycủaanh.

“Xemgiờnhé,Wladek,”cônói.“Đãhơnmườimộtgiờ rồi,màem thìsángmaiphảicómặtởphòngănsángtừsáugiờđấy.”

Abelkhôngđểýđếnthờigiantrôinhanh,thếmàđãbốntiếngrồi.AnhmuốnngồinóichuyệnvớiZaphiachođếnhếtđêm.Côthìnghechuyệnrấtkhâmphụcanhvànghĩgìnóithẳngrangay.

“Anhcòngặp lạiemđượckhông,Zaphia?”anhhỏi lúchaingườicùngkhoáctaynhauđibộvềStenvens.

“Tùyanh,Wladek.”Họdừnglạiởcửaravàocủanhânviênởphíasaukháchsạn.“Emvàobằngcửanày,”cônói.“Cònnếuanhlàmphóquảnlýthìanhsẽ

đượcvàobằngcửatrước.”“EmgọianhlàAbelđượckhông?”anhhỏicô.“Abel?”côhơilạhỏilạitrướckiaanhtênlàWladekkiamà.“Trướckiathìthế,bâygiờthôirồi.TênanhlàAbelRosnovski.”“TênAbelnghengộnghĩnhđấy,nhưngcũnghợpvớianh,”cônói.“Cảm

ơnanhvềbữaăn,Abel.Gặplạianhemmừnglắm.Thôi,chúcanhngủngonnhé.”

“Chúcemngủngon,Zaphia,”anhđáp,vàcôquayngườiđi.Anhnhìncôđikhuấtvàotrongcửarồichầmchậmquaytrởraphíacửa

trướckháchsạn.Anhchợtcảmthấymìnhcôđơnquá,vàlầnnàykhôngphảilàlầnđầutiêntrongđời.

Mấyngày cuối tuầnAbel chỉ toànnghĩ đếnZaphia vànhữnghình ảnhliênquanđếncô.Anhnghĩđếnmùihôithốitronghầmtàuđidicư,nghĩđếnnhữngđoànngườixếphàngdàitrênđảoEllis,vànhấtlàlúchaingườiyêunhausayđắmtrênconthuyềnphaoởtàu.TấtcảcácbữaănanhđềuxuốngphòngăntrongkháchsạnđểđượcgầnvớicôvàđểxemngườibạntrainàođócủacômàAbelđoánlàanhtathếnàocũngcómụnnhọttrênmặt.Quảnhiênlàanhtacóthếthật,nhưngdùnhưvậyđinữaanhtavẫnlàmộtchàngđẹptrainhấttrongtấtcảnhữngngườiphụcvụ.

Hômthứbảy,AbelmuốnđưaZaphiađichơi,nhưngcôphảilàmviệccảngày.Tuyvậy,anhvẫnthuxếpđểcùngđinhàthờvớicôvàosángchủnhậtnghelinhmụcngườiBaLanlàmlễkhiếnanhcàngnhớđếnquêhương.KểtừngàyởtronglâuđàiBaLanđếnnay,bâygiờanhmớilạiđilễnhàthờ.Hồiđó,anhkhôngsaohìnhdungđượctấtcảnhữngsựđộcácnóđãkhiếnanhkhôngcònthểtinđượcởlòngtừthiệncủacácthầnthánhnữa.Đilễnhàthờ,anhcoinhưđượccómộtphầnthưởngvìZaphiachoanhcầmtaycôvàhaingườicùngđibộvềkháchsạn.

“AnhcònnghĩvềlàmởStenvensnữakhông?”côhỏidò.“Đếnsángmaithìanhsẽbiếtđượchọquyếtđịnhthếnào.”“Ồthếthìemmừngchoanhlắm,Abel.Emtinrằnganhsẽlàmđượcmột

phóquảnlýrấttốt.”“Cảmơnem,”Abelnói,trongbụngmuốncôchuyểnsangchuyệnkhác.“Tốinayanhcómuốncùngđếnănvớibàconởchỗemkhông?”Zaphia

hỏi.“Tốichủnhậtnàoemcũngvềđó.”“Có,anhrấtmuốnthế.”MấyngườichịhọcủaZaphiaởgầnnhàhàngSausagegiữathànhphố.Họ

rấtcảmđộngthấyZaphiacùngvềvớimộtngườibạnBaLanmàlạiláichiếcxeBuickmới. Zaphia gọi đây là gia đình nhưng chỉ có hai người chị họ,KatyavàJanina,vớingườichồngcủaKatyalàJanek.AbeltặngcácbàchịmộtbóhoahồngrồingồixuốngnóichuyệnbằngtiếngBaLanrấtthạo.Anhtrảlờimọingườicáccâuhỏivềtươnglaivàtriểnvọnglàmăn.Zaphiathìcó

vẻ lúng túngnhưngAbel biết rằngbất cứ người bạn trai nào đếnmột giađìnhngườiMỹgốcBaLancũngđềuphảixửsựnhưanh.ThấyJaneknhìnmìnhbằngconmắtthèmmuốn,anhphảicốtỏrakhiêmtốnvàkểlạinhữngngàyđầumìnhlàmviệctrongcửahàngthịt.

KatyadọnmộtbữaănBaLanđơngiảnmànếulàmườilămnămtrướcđâythìcólẽAbelđãănrấtngonmiệng.AnhnóichuyệnvớihaicôchịkianhiềuhơnlàvớiJanek.CònmộtthanhniêníttuổinữacũngngồiđấynhưngAbelkhôngbiếtanhtacóphảingườiBaLankhôngvàcũngkhônghỏitên.

TrênđườngtrởvềStenvens,Zaphialàmravẻnũngnịuquaysanghỏianhrằngmộttayláixecònmộttaynắmlấytayphụnữngồicạnhnhưthếcóantoànkhông.Abelcườirụttayvềvàcứđểnguyêntrêntayláichođếnlúcvềtớikháchsạn.

“Ngàymaiemcóthìgiờgặpanhkhông?”anhhỏi.“Emhyvọngthế,Abel,”cônói.“Cólẽlúcđóanhđãlàôngchủcủaem

rồi.Dùsaocũngchúcanhmaymắn.”Anh mỉm cười với mình và nhìn cô đi khuất vào sau cửa, bụng nghĩ

khôngbiếtcôsẽthấythếnàonếukếtquảngàymaikhôngđượcnhưýmuốn.Anhngồi imtrênxechođếnlúccôđãbướchẳnvàotrongcửaravàocủanhânviên.

“Phóquảnlýthếđấy,”anhnóivàcườitolênrồinằmvàogiường.AnhkhôngbiếtđếnsángmaitintứccủaCurtisFentonsẽrasao.AnhcốxuađuổihìnhảnhZaphiarakhỏiđầumình,vứtchiếcgốixuốngsànrồilănrangủ.

Hômsau,anhtỉnhdậytừtrướcnămgiờ.CănphòngcòntốiomkhianhgọilấysốbáoDiễnđànbuổisớm.Anhđọcquanhữngmụcvềtàichính,mặcquầnáovàovà sẵnsàngđiăn sáng lúcnhàănmởcửavàobảygiờ.Sánghômnay,Zaphiakhôngphụcvụtrongnhàănchính.Chỉcóanhchàngbạntraicủacôthôi,vàAbelchođólàđiềuxấu.Anhchỉnhlạichiếccavátđeotrêncổđếnmấychụclầnvàlạinhìnđồnghồ.

Anhước tínhnếumìnhđibộ thậtchậmthìsẽđếnngânhàngvàođúnggiờ họmở cửa.Thực ra, anh đến đó trước nămphút và anh phải đi vòngquanhkhốiphốđómộtlượt,nhìnmộtcáchvôđịnhvàocáccửahàng,xemnhữngđồnữtrangđắt tiền,nhữngchiếcđàivànhữngbộquầnáocắtmay

bằngtayrấtcôngphu.Anhtựhỏikhôngbiếtbaogiờmìnhmớicótiềnmuanổi những bộ quần áo như thế.Anh quay về ngân hàng lúc chín giờ bốnphút.

“Ông Fenton hiện giờ đang bận. Ôngmuốn nửa giờ nữa quay lại haymuốnởđâyđợi?”côthưkýhỏi.

“Tôisẽquaylại,”Abelđáp,khôngmuốntỏralolắng.ĐâylàquãngthờigianbamươiphútdàinhấtkểtừkhianhđếnChicago.

AnhnhìnkỹtừngcửahàngtrênphốLaSalle,nhìnkỹcảquầnáophụnữbàytrongđó.AnhnghĩđếnZaphia.

QuayvềngânhàngContinental,côthưkýbáongaychoanhbiếtFentonđãsẵnsànggặpanh.

Hai bàn tay toátmồ hôi,Abel bước vào phòng làmviệc của giámđốcngânhàng.

“ChàoôngRosnovski.Mờiôngngồi.”CurtisFentonrúttrongngănramộttậphồsơ.Abelcóthểtrôngthấychữ

“Mật”viếttrênbìa.“Bâygiờnhé,”ôngtanói.“Tôihyvọngôngsẽthấycáitinnàycủatôilà

hợpvớiýthíchcủaôngđấy.Ngườibỏtiềnracóýmuốnmuanhữngkháchsạnnàyvớinhữngđiềukiệnmàtôichorarấtthuậnlợi.”

“LạyChúa!”Abelnói.CurtisFentonlàmnhưkhôngnghethấygì,nói:“Thựcralàcựckỳthuậnlợichoông.Ôngtasẽcótráchnhiệmbỏratoàn

bộhaitriệuđểthanhtoánmónnợcủaôngLeroy,đồngthờilậpramộtcôngtymớivớiông, trongđócổphầnsẽđượcchiarasáumươiphần trămchoôngtavàbốnmươiphầntrămchoông.Chỗbốnmươiphầntrămcủaônglàtámtrămnghìnđôla,coinhưđượccôngtymớichoôngvaytrongthờihạnkhôngquámườinăm,vớilãisuất4phầntrămvàcóthểtrảbằnglợinhuậncủacôngtycũngvớitỷlệlãisuấtấy.Cónghĩalànếutrongmộtnămcôngtycólợinhuậnấytrảchokhoảnnợtámtrămngàncủaôngcộngvớibốnphầntrămlãisuất.Nếuôngtrảhếtđượcsốtiềnvaytámtrămngànấytrướchạnmườinămthìôngsẽcóquyềnđượcmuasáumươiphầntrămcổphầncònlại

củacôngtyvớigiába triệuđôla.Nhưthếnàykháchhàngcủatôisẽđượcquyềnưutiênđầutư,cònôngthìcócơhộilàmchủcôngtyRichmond.Thếvàođó,ôngsẽcólươngnămnghìnđôlamộtnămvàvớitưcáchlàchủtịchcôngtyôngsẽcóquyềnhoàntoànkiểmsoátcáckháchsạn.Ôngsẽchỉcóquanhệvớitôitrênnhữngvấnđềthuchimàthôi.”

Tôiđượcủynhiệmbáocáotrựctiếpchongườiđãbỏtiềnra,vàôngtacũngyêucầutôiđạidiệnchoquyềnlợicủaôngtatrongbangiámđốccủacôngtyRichmondmới.Tôiđãvuivẻnhậnlờilàmviệcnày.Kháchhàngcủatôikhôngmuốncánhânmìnhdínhlíuđếnđónhưtôiđãnóitrướcđây,cóthểcóchuyệnmâuthuẫnvềlợiíchnghềnghiệpcủaôngtatrongviệcmuabánnày,nhưngtôichắcôngsẽhiểuđược.Ôngtacũngnhắclạimộtlầnnữalàôngchớcóbaogiờtìmhiểuxemôngtalàai.Ôngtachoôngmườibốnngàyđểsuynghĩvềnhữngđiềukiện trênđây,nhữngđiềukiệnmàông tachorằngkhôngcòngìđángphảithươnglượngnữavìđãvôcùngthuậnlợirồi,vàriêngtôithìtôicũngđồngýnhưvậy.

Abelkhôngthểnóiđượcmộtlờinào.“Ôngnóigìđichứ,ôngRosnovski.”“Tôikhôngcầnđếnmườibốnngàyđểquyếtđịnh,”Abelnói.“Tôichấp

nhậnnhữngđiềukiệnmàkháchhàngcủaôngđãnêu ra.Xinôngcảmơnôngtagiùmtôivànóilạivớiôngấyrằngtôinhấtđịnhsẽtôntrọngyêucầucủaôngấyđượcgiấutên.”

“Thếthìrấttốt,”CurtisFentonnóivàtoétmiệngcười.“Bâygiờcònmộtsốđiểmnhỏnữa.TàikhoảncủakháchsạntrongcôngtyđềusẽgửiởngânhàngContinental và các chi nhánh.Tài khoản chính sẽ nằmởđây, do tôitrựctiếpkiểmsoát.Vềphầntôi,tôisẽđượchưởngmỗinămmộtngànđôlavớidanhnghĩamộttrongnhữnggiámđốccủacôngtymới.”

“Tôimừngchoôngcũngcóđượcphầnmìnhtrongcuộcnày.”“Ôngnóisaocơ?”Nhàngânhànghỏi.“Tôinóilàrấtmừngđượccùnglàmviệcvớiông,ôngFenton.”“Ôngchủtàikhoảncũngđãbỏrahaitrămnămmươingànđôlagửivào

ngânhàngđểdùngvàonhữngchiphíhàngngàychocáckhách sạn trongmấythángtới.Khoảnnàycũngcoinhưmộtkhoảnvayvớilãisuấtbốnphần

trăm.Nếunhưsốtiềnnàykhôngđủchonhữngnhucầucủaôngthìôngphảichotôibiếtngay.Tôichorằngnếunhưôngcoisốtiềnhaitrămnămchụcngànđôlađólàđủrồithìôngkháchhàngcủatôiquảlàđãđánhgiáđúngvềôngđó.”

“Tôi sẽ suynghĩ thêmvềđiềuđó,”Abelnói, bắt chướcgiọngcủanhàngânhàng.

CuritsFentonmởngănkéorútramộtđiềuxìgàCuBa.“Ôngcóhútkhông?”“Có.”Abelnói,thựcracảđờianhchưahềhútđiếuxìgànàobaogiờ.AnhhosuốtdọcđườngquaphốLaSallevềđếnkháchsạnStenvens.Về

đếnnơi,anhthấyDavidMaxtonđangđứnggiữanhàsảnh.Abeldụitắtđiếuxìgàmớihútđượcmộtnửa,coinhưthoátnợ,vàbướcvộiđếnchỗôngta.

“ÔngRosnovski,trôngôngsángnaycóvẻvuilắm.”“Vâng, tôirấtvui, thưaông,vàtôichỉ tiếc làkhôngđượclàmviệccho

ôngvớitưcáchquảnlýkháchsạnnày.”“Tôicũngtiếc,ôngRosnovskiạ.Thậttìnhtôicũngkhôngngạcnhiênlắm

vềtinđó.”“Xincảmơnôngvềmọithứ,”Abelnói,dồnhếttìnhcảmcủamìnhvào

trongcâunóingắnngủiấyvàtrongcáinhìncủaanh.AnhchàoDavidMaxtonrồibướcvàophòngăntìmZaphia,nhưngcôđã

nghỉ.Abelđithangmáyvềphòngchâmlạiđiếuxìgà,hútmộtcáchnhènhẹhơn,rồianhgọichongânhàngKane&Cabot.CôthưkýchuyểnchoanhnóithẳngvớiWilliamKane.

“ÔngKane, tôiđãkiếmđượcđủ tiềnđể lấy lạiquyền làmchủcông tyRichmond.MộtôngtênlàCurtisFentoncủangânhàngContinentalsẽliênhệvớiôngtrongngàyhômnayđểcungcấpcácchitiết.Nhưvậylàkhôngcầnphảiđemcáckháchsạnrabántrênthịtrườngcôngkhainữa.”

Yênlặngmộtlát.AbelmừngthầmcáitincủamìnhhẳnlàmchoWilliamKanephảikhóchịulắm.

“Cảmơnôngđãbáocho tôibiết,ôngRosnovski.Tôi rấtmừngôngđãtìmđượcngườiủnghộ.Chúcôngmọithànhcôngtrongtươnglai.”

“Tôicũngmongđượcchúcôngnhưvậy,ôngKane.”Anhbỏmáyxuống,nằmragiườngvàsuynghĩvềtươnglai.“Mộtngàykia,”anhnhìnlêntrầnnhànói,“taosẽmualuôncảcáingân

hàngchết tiệt củamàyvà làmchomàyphảinhảy từphòngngủ trên tầngmườibảyxuốngchomàxem.”

AnhlạinhấcđiệnthoạilênyêucầucôgáiởtổngđàichoanhnóichuyệnvớiôngHenryOsborneởCôngtyBảohiểmGreatWestern.

CHƯƠNG 19

Williamđặtmáyxuống,trongbụngnghĩthấybuồncườihơnlàkhóchịuvề tháiđộhunghăngcủaAbelRosnovski.Anh lấy làm tiếcđãkhông thểthuyếtphụcngânhàngủnghộanhchàngbénhỏngườiBaLannày,mộtconngườirấttinởkhảnăngcóthểcứuvãnđượccôngtyRichmondqualúckhókhăn.Anh làmhết phận sự còn lại củamình là thông báo cho ủy ban tàichínhbiếtAbelRosnovskiđãđượcngườiủnghộ,chuẩnbịcáctàiliệuchínhthứcđểgiao lạikháchsạn, rồiđóng luônhồsơcủangânhàngvềcông tyRichmond.

Mấy ngày sauWilliam vui mừng thấyMatthew đến Boston nhận làmgiámđốc bộ phận đầu tư của ngân hàng.CharlesLester khônggiấu giếmchuyệnôngchorằngnếuMatthewcóthêmđượckinhnghiệmnhànghềnàoởmộtngânhàngđốithủvớimìnhđềulàmộtsựchuẩnbị tốtchoanhlàmchủtịchngânhàngLestertrongtươnglai.CôngviệccủaWilliambỗngđượcvãnngayđimộtnửa,nhưngthờigiancủaanhhìnhnhưlạibậnhơntrước.Anhtranhthủbấtcứlúcnàorỗirãilàđiđánhquầnvợthoặcđibơi,chỉcómỗichuyệnMatthewrủđitrượttuyếtởVermontlàWilliamdứtkhoátkhôngđi.NhữnghoạtđộngtrênđâytuynhiêncũngkhiếnchoanhcảmthấymìnhbớtcôđơnvàđỡnhớnhungđốivớiKate.MatthewkhôngtinlàWilliamcóthểnhớcôtađếnmứcnhưvậy.

“Tớphảigặpcáingườiđànbàđóđểhiểu tại saocô ta có thể làmchoWilliamKanephảimấthồn trongkhihọpbangiámđốcđểbànviệcngânhàngcónênmuathêmvàngvàohaykhôngmớiđược.”

“Rồicậugặpsẽthấy,Matthew.Tớnghĩlàcậusẽđồngýrằngcôtacònquýhơncảvàngđầutưnữakia.”

“Mìnhtinởcậu.ChỉcóđiềumìnhkhôngmuốnnóichoSusanbiết.Nóvẫnnghĩrằngtrênđờinàychỉcócậulàngườiđànôngduynhấtchonóthôiđấy.”

Williamcười.AnhchưahềcólúcnàonghĩđếnSusancả

○○○

Đống thư củaKate gửi đến vẫn nằm trong ngăn kéo bàn củaWilliamđượckhóatửtế.Anhđọcđiđọclạiđốngthưđónhiềulầnđếngầnnhưthuộclòng.Cuốicùng,mộtbứcthưanhvẫnchờđợihơncảđãđến,cóngàygiờrõràng.BuckhurstParkNgày14tháng2-1930AnhWilliamrấtyêuquý,Cuốicùngemđãđónggóixongtấtcảmọithứ,thanhtoánxongcácviệc

vàemsẽtrởvềBostonvàongày19.Nghĩđếnchuyệngặplạianhmàemhồihộpquá.NếunhưtấtcảcâuchuyệndiệukỳnàybỗngnổtannhưbongbóngtronggiólạnhcủaBiểnĐôngthìsaonhỉ?Ôi,lạyChúa,emkhôngmongthế.Emkhôngthểbiếtnhữngthángdàicôđơnnàymàkhôngcóanhthìlàmsaođây.Yêuanh,KateCáiđêmtrướckhiKatevềđếnđây,Williamtựhứavớimìnhsẽkhông

làm gì quá vội vã để cho hai người sau này phải hối tiếc. Anh nói vớiMatthewrằnganhkhôngsaođohếtđượcnhữngcảmnghĩcủacôtrongtrạngtháichuyểntừcáichếtcủachồngcôsangtâmlýhiệnnaynhưthếnào.

“Cậuđừngcólàmravẻtâmlíthế,”Matthewnói.“Cậuyêuthìphảithấycáithựctếđóchứ.”

VừatrôngthấyKateởngoàiga,Williamđãkhôngcòngiữđượctháiđộthậntrọngcủamìnhnữa.Anhchỉcònthấyvuisướngkhinhìnnụcườirạngrỡ trênmặtcô.Anhchenquađámhànhkháchchạyvội raômchặt lấycôđếnmứccôkhôngthởđượcnữa.

“Chúcmừngemđãtrởvềnhà,Kate.”Williamđangsắpsửahônthìcôlùilại.Anhhơingạcnhiên.

“William,cólẽanhchưagặpchamẹem.”TốihômđóWilliamcùngănvớigiađìnhKate.Ngàyngày,hễcứlúcnào

rảnh,dùchỉđượcvàitiếngnếukhôngbậnvớinhữngcôngviệcngânhàng

hoặcphảiđánhquầnvợtvớiMatthewlàanhchạyđếngặpcôngay.RồiđếnMatthew,anhchàngnàyvừagặpKatelầnđầutiênđãmêđếnnỗisẵnsàngđemtấtcảcổphầnvàngbạccủamìnhchỉđểđổilấymộtmìnhcôKate.

“Tớkhôngbaogiờbánhạgiáđâunhé,”Williamnói.“Vàtớcũngkhôngnhưcậuđâu,Matthew,tớkhôngbaogiờquantâmđếnlượng,chỉquantâmđếnchấtthôi.”

“Vậytớhỏicậu,”Matthewnói,“cònkiếmđâurađượcmộtngườicógiánhưKatenữa?”

“Ởbộphậnthanhlýtrongngânhàngấychứđâu?”Williamnói.“Cậuliệumàchiếmhữucôtanhanhđi,William,nếukhôngtớsẽchiếm

mấtđấy.”VụthấtthoátcủangânhàngKane&Cabottrongcuộcphásảnnăm1929

lênđếntrên7triệuđôla.Vớitầmcỡcủangânhàngnày,mấtmátnhưthếlàởmứctrungbình.Mấyngânhàngkháccỡnhỏhơnmộtchútđều thấtbại.Williamphảicốcầmcựchođếnhếtnăm1939vàluônluônbịáplựctừkhắpphía.

KhiFranklinD.RooseveltđượcbầulàmTổngthốngMỹtrongmộtliêndanhhứahẹnphụchồivàcảicách,WilliamvẫnlorằngchínhsáchTânKinhtếcủachínhquyềncũngsẽchẳngđemlạigìnhiềuchongânhàngKane&Cabot cho lắm. Khắp nơi tình hình kinh doanh phát triển rất chậm chạp.Williamnuôitrongđầumộtkếhoạchmởrộngngânhàng.

Trongkhiđó,TonySimmonsquảnchinhánhcủangânhàngởLondoncũngđãmởrộngđượcphạmvihoạtđộngvàtronghainămđầuđãđemlạiđượcchongânhàngKane&Cabotnhữngkhoảnlợinhuậnđángkể.NhữngthànhtíchcủaôngtaxemrakháhơnnhiềusovớiWilliamlúcnàycònđanglúng túng chưa tìm ra lối thoát. Cuối năm 1932, Alan Lloyd gọi TonySimmonsvềBostonđểbáocáotrướctoànthểbangiámđốcvềnhữnghoạtđộngngânhàngcủaôngtaởLondon.

SimmonsvừavềđãtỏýmuốnứngcửvàocươngvịchủtịchngânhàngkhiAlanLloyd sẽ về hưu trong vòngmười lăm tháng nữa.William hoàntoànbịbấtngờvớichuyệnđó,vìanhcoinhưSimmonsđãmấthếtcơhộitừsaukhibiếnsangLondonrồi.BâygiờWilliamkhôngthểngờSimmonsvẫn

cònthamvọngấyđược,anhnghĩđiềuđócólẽkhôngphảidoSimmonstinhtếnhìnthấytrướcđượcsựviệcmàdonềnkinhtếởAnhlúcnàysovớiMỹcóvẻíttêliệthơn.

TonySimmons trởvềLondon lạiđược thêmmộtnăm thànhcôngnữa.Ôngtaphátbiểutạicuộchọpđầutiêncủabangiámđốcbằngmộtgiọngđắcthắng,tuyênbốrằngchinhánhngânhàngởLondonsẽthuđượckhoảnlợinhuậntrênmộttriệuđôlanữavàđólàmộtkỷlụcmới.Cũngtrongkhoảngthờigiannày,Williamchỉcóthểbáocáođượcphầnlợitứcnhỏhơnnhiều.Việc Tony Simmons đột ngột trở về với tình hình thuận lợi hơn ấy đặtWilliamtrướcvấnđềlàanhchỉcònmộtnămnữađểtranhthủsựủnghộcủatoànthểbangiámđốcthôi,trongkhiđóđốithủcủaanhxemramỗilúcmộtkhálênhơn.

KateđãbỏhànggiờđểngheWilliamkểlạinhữngvấnđềcủamình,thỉnhthoảng gật gù tỏ ra thông cảm hoặc trách anh là hơi quá bi quan. CònMatthewlàmtaimắtcủaWilliamthìchobiếtlàkhibỏphiếubầusẽrấtcóthểlà50-50,vìmộtnửacholàWilliamcònquátrẻchưathểgiaochocươngvịcótráchnhiệmlớnnhưchủtịchngânhàngđược,cònmộtnửathìvẫncònchorằngTonySimmonslàđángtráchvềchuyệnđãlàmngânhàngbịthuathiệt năm1929.Hìnhnhưphần lớnnhững thànhviênkhông có trongbanchấphànhvàkhôngtrựctiếplàmviệcvớiWilliamđềunghiêngvềphíaphânbiệttuổitáchơnlàbịnhữnggìkhácảnhhưởngđến.Matthewthườngđượcnghengười tađồn rằng.Sẽđến lúcWilliam thắngcử.Đãcó lúcMatthewlàmnhưmìnhlàThánhsốngvàkhẳngđịnhvớiWilliam:“Vớitấtcảnhữngcổphầncủacậutrongngânhàngthìcậucóthể thayđổi toànbộbangiámđốc,đưanhữngngườicậutựchọnrachovàođóvàbảohọbầucậulàmchủtịchlàxongthôi.”

Williamquábiếtconđườngcủaanhđilêncươngvịđónhưnganhnghĩmìnhkhôngcầnphảidùngđếnnhữngsáchlượcnhưvậylàmgì.Anhmuốnmìnhtrởthànhchủtịchchỉdonhữngưuđiểmcủamìnhthôi.Dùsao,ngàyxưabốanhđãtừngđiconđườngđóđểđạttớicươngvịchủtịch,màKatethìcũngmuốnanhnhưvậy.

Ngày 2 thángGiêng 1934,AlanLloyd thông báo cho tất cả các thànhviênbiếtlàcuộchọpbangiámđốcsẽtiếnhànhvàođúngngàysinhnhậtthứ

sáumươi lăm của ông, và cuộc họp đó chỉ cómục đích duy nhất là bầungườikếvị.Gầnđếnngàyquyếtđịnhấy,Matthewchỉcònmộtmìnhquảncôngviệccủabộphậnđầutư,cònKatethìphảiphụcvụănchocảhaingườivì họ bận đi vận động.Matthewkhông phàn nàn điều gì về chuyệnmìnhphảilàmviệcnhiềuhơnvìWilliamcònphảilotínhtoánlàmsaogiànhđượccái ghế chủ tịch.Williambiết rằngmình có thành công thìMatthewcũngchẳng được lợi gì vì dù saomột ngày kia anh ta cũng lên tiếp quản ngânhàngcủabốởNewYork,màngânhàngđócònquantrọnghơnnhiềusovớiKane&Cabot,nhưnganhnghĩđếnngàyđóanhcũngsẽủnghộMatthewmộtcáchvôtưnhưMatthewủnghộanhbâygiờ.Cũngchẳngcònbaolâunữa.

Hômkỷniệmsinhnhật thứsáumươi lămcủaAlanLloyd, tấtcảmườibảythànhviênbangiámđốcđềucómặt.Cuộchọpđượcmởđầubằngbàidiễnvăntừbiệtcủaôngchủtịch,dàimườibốnphút,màWilliamnghethìthấysaonódàitưởngchừngnhưmãikhônghết.TonySimmonsthìsốtruộtgõgõbútvàotậpgiấytrướcmặt,thỉnhthoảngngướclênnhìnWilliam.Cảhai người, chẳng ai ngheAlan nói gì trong bài diễn văn.Cuối cùngAlanngồixuống,vàmườisáunhàngânhàngBostonvỗtayran.Hếttiếngvỗtay,AlanLloyd,vớitưcáchchủtịchngânhàngKane&Cabot,đứnglênmộtlầncuối.

“Vàbâygiờ,thưaquýngài,chúngtaphảibầulênmộtngườithaythếchotôi.Bangiámđốcđượcgiới thiệuhaiứngcửviênnổibật làôngAnthonySimmons,giámđốcchinhánhngânhànghảingoại,vớiôngWilliamKane,giámđốcngânhàngđầutưởtrongnước.Quýngàiđềubiếtrõcảhaingười,vàtôicũngkhôngcầnphảinóithêmgìnhiềuvềnhữngưuđiểmcủahaivịđó.Ngượclại, tôiđãyêucầumỗiứngcửviêntrìnhbàychobangiámđốcđược biết về cái nhìn củamình đối với tương lai của ngân hàngKane&Cabotnhưthếnàonếunhưđượcbầulàmchủtịch.”

Williamđứngdậytrước,vìđãcótungđồngtiềnđểxemaitrướcaisaurồi.Anhtrìnhbàytronghaimươiphút,nóichi tiếtýkiếncủaanhvềýđồmuốnđưangânhàngvàonhữnglĩnhvựcmàtrướcđâyngânhàngchưadámmạohiểm.Đặcbiệt,anhmuốnmởrộngcơsởcủangânhàngđểthoátrakhỏitìnhtrạngsuythoáihiệnnayvàhướngcủaanhlàchuyểndầnxuốngtrung

tâmởNewYork.Anhcònnêuraýkiếnlàcókhảnănglậpmộtcôngtycổphầnchuyênvềmặtthươngmại(đếnđâythìthấymộtsốthànhviêncũlắcđầutỏvẻkhôngtin).AnhmuốnngânhàngxétvấnđềmởrộngđểđốiphóvớithếhệnhữngnhàtàichínhmớihiệnnayđangcầmđầuởnướcMỹ,muốnthấyKane&CabotbướcvàonửasaucủathếkỷhaimươivớitưcáchlàmộttrongnhữngthểchếtàichínhlớnnhấtcủaHoaKỳ.Khingồixuống,anhhàilòngnghenhững tiếng rì rầm tán thưởng.Bàidiễnvăncủaanhnóichungđượcbangiámđốchoannghênh.

TonySimmonsđứnglêntiếp.Ôngtatrìnhbàyvấnđềvớimộtquanđiểmbảothủhơnnhiều.Ôngtanóingânhàngphảicủngcốđịavịchomìnhtrongnhữngnămtới,phải thậntrọngđivàonhữnglĩnhvựcđãchọnlựavàphảibámlấycáchlàmăntruyềnthốngđãgiúpchoKane&Cabotgiữđượcuytíncủamình.Ông tađã rút rađượcbàihọccủavụphásản trướcđâyvàchorằngđiềuquantâmchủyếucủamình-ôngtanóithêmvàmọingườicười-làKane&Cabotvẫncứbướcvàonửasaucủathếkỷhaimươinhưthường.TonynóibằngmộtgiọngkhônkhéovàcósứcthuyếtphụcmàWilliambiếtrằngmìnhcònquátrẻkhôngthểđốiphóvớikiểuđóđược.LúcTonyngồixuốngthìWilliamkhôngthểbiếtlàbangiámđốcnghiêngvềphíanàonữa,tuyanhvẫntinrằngđasốsẽtánthànhmởrộngngânhànghơnlàđứngyênmộtchỗ.

AlanLloydchocácgiámđốcbiết rằngbản thânôngtavàhaingườiratranhcửkhôngbỏphiếu.Cònlạimườibốnngườinhậnláphiếu,viếtvàođórồi đưa lại choAlan.Ôngnhìn những lá phiếu đó rồi từ từ đếm.Williamkhôngdámnhìnlên,chỉcắmđầuvàotậpgiấytrướcmặtvàhaibàntaytoátmồhôi.Alanđếmxongthìcảphòngimlặngchờ.

ÔngtuyênbốsáuphiếubầuchoKane,sáuphiếubầuchoSimmons,haiphiếutrắng.Cótiếngxônxaotrongsốnhữngngườingồiđó.Alankêugọitrậttự.

Williamhítmộthơithởdài.Alanngừnglạirồinói:“Tôinghĩrằngcólẽtronghoàncảnhnhưthếnày,chúngtaphảibầulại

một lần thứhai.Nếunhư có thànhviên nào trong lần bầu thứnhất đã bỏphiếutrắngvàtronglầnnàybỏchomộtứngcửviênnàođóthìmớicóđasố

phiếuđược.”Nhữngmẩugiấytrắnglạiđượcphânphát.LầnnàyWilliamkhôngmuốn

nhìnvàođónữa.Anhchỉcònnghetiếngsộtsoạtcủangòibútcạotrêngiấy.NhữngláphiếulạiđượcđưavềchoAlanLloyd.Mộtlầnnữa,ôngchầm

chậmmởtừngláphiếuvàđọctocáctênviếttrongđólên.“WilliamKane.”“AnthonySimmons,AnthonySimmons,AnthonySimmons.”BamộtnghiêngvềTonySimmons.“WilliamKane,WilliamKane.”“AnthonySimmons.”“WilliamKane,WilliamKane,WilliamKane.”SáuhainghiêngvềWilliam.“AnthonySimmons,AnthonySimmons.”“WilliamKane.”BảysáunghiêngvềWilliam.Williamnínthở,tưởngnhưkhôngbiếtđếnbaogiờAlanLloydmớimở

đếnláphiếucuốicùng.“AnthonySimmons,”ôngnói.“Thếlàbảyđều,thưaquýngài.”WilliambiếtlàbâygiờAlanLloydsẽbuộcphảibỏláphiếuquyếtđịnh

cuốicùng.Mặcdầuôngchưahềnóivớiailàôngủnghộngườinàolênlàmchủtịch,nhưngWilliambaogiờcũngcholànếunhưcuộcbỏphiếuđiđếnbếtắcthìAlansẽủnghộanhhơnlàTonySimmons.

“Hai lầnbỏphiếuđềuđiđếnkết luận là sốphiếungangnhau.Tôichorằngkhôngcònthànhviênnàotrongbangiámđốcsẽthayđổiýkiếnnữa,vìvậytôibuộcphảidànhphiếucủamìnhchoứngcửviênnàomàtôicholàsẽthaythếtôilàmchủtịchKane&Cabot.Tôibiếtrằngtrongcácvịchẳngaimuốnởvàocáiđịavịcủatôilàmgì,nhưngtôikhôngcócáchnàokháchơnlàphảitựmìnhxétvàủnghộngườimàtôichosẽphảilàchủtịchkếtiếpcủangânhàng.NgườiđólàTonySimmons.”

Williamkhông tinở taimìnhđãnghenhững lờinóivừa rồi, cònTony

Simmons thì trông như bị choáng váng. Ông ta đứng dậy đối diện vớiWilliamtrongtiếngvỗtayrâmran,đếnđổichỗchoAlanLloydởđầubànvà lầnđầu tiênphátbiểuvớiKane&Cabotvới tư cách chủ tịchmới củangânhàng.ÔngtacảmơnbangiámđốcvềsựủnghộvàcangợiWilliamđãkhôngbaogiờlợidụngcáithếmạnhvềtàichínhvàgiađìnhcủamìnhđểtácđộngđếnviệcbỏphiếu.Ông tamờiWilliam làmphóchủ tịchvàđềnghịMatthewLester thaythếAlanLloydlàmmộtgiámđốc.Cảhaiđềnghịđócủaôngtađềuđượcmọingườinhấttríủnghộ.

Williamngồiđămđămnhìnvàobứctranhchândungcủabốanh,trongbụngnghĩmìnhđãkhônglàmđượcnhưbố.

CHƯƠNG 20

AlbeldụiđiếuCoronamột lầnnữavà thề rằngnhấtđịnh sẽkhônghútđiếuxìgànàotrướckhithanhtoánđượcmónnợhaitriệuđôlavàhoàntoànkiểmsoátđượccôngtyRichmond.

BâygiờkhôngphảilàlúchútnhữngđiếuxìgàtonhưthếnhấtlàvớichỉsốDownJonesxuốngthấpnhấttronglịchsửvàởcácthànhphốlớntrênđấtMỹcònnhữngđoànngườixếphàngdài lĩnh súpphát chẩnnhưhiệnnay.Anhngướcnhìnlêntrầnnhàsuynghĩvềnhữnggìphảilàmtrướcđã.Anhcần phải giữ cho được số nhân viên tốt nhất của khách sạn RichmondChicago.

Anhngồidậykhoácáovàovàbướcsangkhunhàphụcủakháchsạn,nơiphầnlớnnhữngnhânviênchưatìmđượcviệclàmkểtừhômxảyravụcháy,đến nay còn ở lại đó.Abel dùng lại tất cả những ai anh tin được, và chonhữngngườinàomuốnrờibỏChicagođượctiếptụclàmviệcởmộttrongmườilămkháchsạncònlại.Anhnóirấtrõchohọbiếtlàtrongtìnhhìnhthấtnghiệp tràn lan như hiện nay, công việc của họ chỉ có thể đảm bảo đượcchừngnàocáckháchsạnđều làmăncó lãi.Anhbiết tấtcảcáckháchsạnkhác trong công ty đều được quản lýmột cách bất lương như khách sạnRichmond Chicago trước đây, và anh muốn điều đó phải được thay đổinhanhchóng.AnhchobangườiphóquảnlýởChicagovềbanơi,trôngcoinhữngkháchsạnRichmondởDallas,CincinativàSt.Louis.Anhchỉđịnhcácquản lýmớichobảykháchsạncòn lạiởHoustonMobile,Charleston,Allanta,Memphis,NewOrleansvàLouiville.CáckháchsạnLeroycũđềuởmiềnNam và vùng Trung Tây. Chỉ có khách sạn ở Chicago là do DavisLeroy đích thân đứng ra xây dựng.Abel phảimất đến ba tuầnmới bố tríđượcchonhữngnhânviêncũởChicagovềcáckháchsạnmới.

Abel quyết định đặt đại bản doanh của mình trong khu nhà phụ củaRichmondởChicagovàmởmộtnhàănnhỏởtầngdướicùng.Anhtínhnhưvậysẽởgầnvớingườiủnghộmìnhvàgầnvớinhàngânhànghơnlàvềở

trongmộtkháchsạnởmiềnNam.Hơnnữa,ZaphiacũngởChicago,vàAbeltinchắcrằngchỉítlâunữacôtasẽbỏrơianhchàngkiavàyêuanh.Côtalàngườiđànbàduynhấtanhcảmthấyyêntâmtrongquanhệ.KhiAbelchuẩnbịđiNewYorkđểtuyểnthêmnhânviênchuyênmôn,anhđãđượccôhứavớianhlàkhôngđilạivớingườibạntraikianữa.

ĐêmtrướckhiAbelđi,anhvớiZaphianằmvớinhaulầnđầutiên.Côtamềmmại,mũmmĩm,vuitínhvàrấtdễthương.

Tháiđộâuyếmvàrất thành thạocủaAbelkhiếnchoZaphiaphảingạcnhiên.

“TừhồisauchuyếntàuMũiTênĐenđếnnay,anhđãnằmvớibaonhiêucôgáirồi?”côtahỏiđùa.

“Chẳngcóaianhthậtsựquantâmcả,”anhđáp.“Phải,cũngđủđểquênđượcemrồi,”cônói.“Anhkhôngbaogiờquênđượcem,”anhnóidối,vàcúixuốnghôncô,vì

chỉcónhưvậymớithôikhôngnóichuyệnđược.ĐếnNewYork, việc đầu tiên của anh là đi tìmGeorge và thấy anh ta

đang thấtnghiệp, sống trongmộtcăngác tồi tànởđườngsố3phíaĐôngthànhphố.Abelhầunhưđãquênđinhữngngôinhànhưthếnàykhicótớihaichụcgiađìnhcùngsốngchungvớinhaumộtchỗ.Phòngnàocũngsựcmùithứcănđểlâumùi,hốvệsinhkhôngcónướctháovàmỗigiườngcóbaloại người khác nhau nằmngủ trongmột ngàymột đêm.Hình như cái lòbánhđãđóngcửavàchínhôngchúcủaGeorgephảiđikiếmviệclàmởmộtnhàmáykháctậnngoạiôNewYork.NhàmáyđókhôngnhậnGeorgevàolàm.ĐượcvềvớiAbelvàcôngtyRichmond,dùlàlàmgì,Georgecũngrấtlấylàmsungsướng.

Abeltuyểnđượcbanhânviênmới,mộtngườilàmbánh,mộtkếtoánvàmộtngườiphụcvụbàn.RồianhcùngvớiGeorgelênđườngtrởvềChicagođặtcăncứcủamìnhtrongkhunhàphụRichmond.Abelhàilòngvềkếtquảchuyếnđiấy.PhầnlớncáckháchsạnởbờbiểnphíaĐôngđềugiảmnhânviêncủahọxuốngmứctốithiểu,dođóanhdễdàngchọnđượcnhữngngườicókinhnghiệm,trongsốđócócảmộtngườicủakháchsạnPlazanữa.

Đầuthángba,AbelvàGeorgelạiđimộttuathămcáckháchsạncònlại

trongcôngty.AbelđềnghịZaphiacùngđi, lạicònchocôcóquyềnđượcchọn làmởbất cứkhách sạnnàocômuốn,nhưngcônhấtđịnhkhông rờikhỏiChicagolànơiduynhấttrênđấtMỹcôđãsốngquenrồi.Đểchoanhyêntâm,côbằnglòngvềởtrongphòngcủaAbelởkhunhàphụRichmondtrongkhianhđivắng.GeorgevốntừsaukhivàoquốctịchMỹvàhọcđượccáchsốngcủalớpngườitrunglưuởMỹ,lạicóđượcnguồngốcKi-tôgiáonữa,khuyênAbelnênđivàokiểusốngcóvợchồnghẳnhoithìcólợihơn.Abelđãsốngđơnđộctrongcácphòngkháchsạnnhiềurồi,thấychẳngrathếnào,sẵnsàngnghelờiGeorgekhuyênbảo.

Abelkhônglấylàmngạcnhiênthấytấtcảcáckháchsạnkhácmặcdầuvẫnđượcquảnlýmộtcáchluộmthuộmvàphầnlớnlàbấtlươngnhưngdotìnhhìnhthấtnghiệpđangphổbiếnkhắpnơinêncácnhânviênthấyanhđếnthìhầuhếtaicũngmừng,choanhlàngườicứusốngchonhữnggìcònlạicủacôngty,AbelthấykhôngcầnphảisathảiồạtnhânviênnhưanhđãlàmkhimớiđếnChicago.Phầnlớnnhữngaibiếttiếngcủaanhvàngạicáchlàmcủaanhthìđềuđãbỏđicảrồi.MộtsốngườiphảiloạibỏnhưngcũngvẫnkhôngtránhđượchọcòndínhdángđếnsốcònlạivìđãgắnbóvớicôngtyRichmondtừlâuvàđếnbâygiờsaukhiDavisLeroyđãchếtrồihọrấtkhóthayđổiđượccáchlàmăncũkỹcủahọ.Abelthấyviệcchuyểnnhânviêntừmộtkháchsạnnàysangkháchsạnkhácđòihỏiphảicómộttháiđộrấtkhác.

Vàocuốinămđầucủaanhvới tưcáchchủ tịchcủacông tyRichmondanhchỉdùngđếnnửasốnhânviênsovớitrướckia,vàtínhtoáncácmặtthìsố tiền thâmhụtchỉ trên100.000đôlamộtchút.Trong toànbộnhânviên,việcthayđổingườixảyrarấtít.Abelrấttinởtươnglaicủacôngty,vàmọingườicũngchiasẻvớianhniềmtinđó.

Abelđặtrachomìnhmụctiêuđếnnăm1932làổnđịnh.Anhcảmthấycáchduynhấtcóthểthựchiệnđượclàmăncólãinhanhchónglàđểchomỗingườiquảnlýkháchsạncótoànquyềntráchnhiệmđốivớichínhkháchsạncủamìnhvàcóphầnlợinhuậncủahọtrongđó,giốngnhưDavisLeroyđãtừnglàmvớianhkhianhmớiđếnChicagoRichmondvậy.

Abel di chuyển từ khách sạn này đến khách sạn khác khôngnghỉ ngơihoặcởlạinơinàoquábatuần.TrừGeorgelàngườilàmtaimắtchoanhởChicagovàrấttrungthànhvớianh,anhkhôngbaogiờbáochoaibiếtlàlần

sauanhsẽđếnkháchsạnnào.Hàngmấythángmộtlần,anhchỉphávỡquyluậtấynếuthấycầnphảiđithămZaphiahoặcđigặpCurtisFentonmàthôi.

Saukhiđánhgiálạitoànbộtìnhhìnhtàichínhcủacôngty,Abelđãphảiđiđếnmộtsốquyếtđịnhkhônglấygìlàmvuivẻlắm.Quyếtđịnhmạnhnhấtlà tạmthờiđóngcửahaikháchsạn,mộtởMobilemộtởCharleston,vìđãlàmănthualỗđếnmứcanhcảmthấynếuđểsẽnguyhiểmđếntìnhhìnhtàichínhcủacáckháchsạnkhác.Nhânviênởcáckháchsạnkhácthấychiếcrìusẽbổvàođầumình,phảilàmăntửtếhơn.MỗilầnđiđâuvềđếnphònglàmviệcnhỏcủamìnhtrongkhunhàphụcủaRichmondởChicago,anhđềuthấycảmộtloạtnhữnggiấytờgửiđếnyêucầuphảiquantâmngay,nàolàốngnướcròrỉởnhàtắm,nàolàchuộtgiánởnhàbếp,rồinàolàcãicọnhauởnhàăn,vàcómộtôngkháchkhônghàilòngđangdọakiện..v.v…

HenryOsbornelạiđếnvớicuộcđờicủaAbelvớimộtkhoảntiền750.000đôladoCôngtyBảohiểmGreatWesterntrảvìkhôngtìmđượcchứngcớgìđể buộc tội Abel cố dính đến Desmond Pacey đốt khách sạn RichmondChicago.ChứngcớdoTrungúyO’Malleyđưaravềvụnàylàrấtxácđáng,vìvậyAbelnghĩmìnhcònnợôngtanhiềuchứkhôngchỉmộtcốcsữatrứngmàthôiđâu.

AbellấylàmsungsướngđãgiảiquyếtđượcviệcnàyvớiCôngtyGreatWesternvàmóntiềnbồithườngnhưvậylàphảichăng.Osbornecógợiývớianhlànênđòimộtmóntiềnlớnhơnđểanhtađượchưởngchênhlệchvàođó.Abellàngườituycókhuyếtđiểmnàykhácnhưngvốnrấtghétchuyệnthamô,đãnhìnngayOsbornebằngconmắtkhôngthiệncảm.AnhnghĩnếuOsbornecóthểbấtlươngvớicôngtycủachínhôngtanhưvậythìmaikianếucódịpôngtasẽchẳngngạigìmàkhônghạiAbel.

Mùa xuân năm 1932 Abel ngạc nhiên nhận được một bức thư củaMelanieLeroy,nhữnggìviết trong thư thânmậthơnnhiềusovới lúcgặptrực tiếp. Anh lấy làm phấn khởi và hẹn cô đến gặp ăn tối ở nhà hàngStenvens,mộtquyếtđịnhmàkhibướcchânvàođếnphòngănanhđãânhậnngay vì Zaphia đang có đó, trông quêmùa vàmỏimệt.Melanie, trái lại,trônglộnglẫytrongchiếcáomàuxanhdàibósátngườinổilêncácđườngnét.Đôimắtcủacô,cólẽđượcchiếcáophảnánhvào,lạicàngxanhvàhấpdẫnhơntrước.

“Trônganhmạnhkhỏemà tôi rấtmừng,Abel ạ,” côvừanóivừangồixuốngghếởbàngiữaphòngăn.“VàcốnhiênaicũngbiếtanhđanglàmănrấtgiỏivớicôngtyRichmond.”

“CôngtyNamtướcchứ!”Abelnói.“Tôikhôngbiếtlàanhđãđổitêncôngtyrồi.”Côtahơiđỏmặt.“Vâng,tôiđổitêntừnămngoái,”Abelnóidối.Thựcrađếnlúcnàyanhmớichợtnghĩrằngmỗikháchsạncủacôngtysẽ

mang tên làkhách sạnNam tước.Anhkhônghiểu sao trướcnaymình lạikhôngnghĩrađiềuđó.

“Tênhayđấy,”Melaniemỉmcườinói.AbelbiếtrằngtừphíađầuphòngbênkiaZaphiađangdõinhìnhaingười,

nhưngbâygiờđãquámuộnrồi,anhkhônglàmthếnàokhácđược.“Côchưalàmviệcchứ?”Abelhỏi,tayghimấychữ“CôngtyNamtước!”

vàophíasautờthựcđơn.“Không bây giờ thì chưa, nhưng tình hình xem ra có vẻ khá hơn.Một

ngườiđànbàtốtnghiệpvềnghệthuậttựdoởthànhphốnàybaogiờcũngphảingồiđóchờchomọingườiđànôngcóviệc làmđã rồimớiđến lượtmình.”

“Nếucômuốn làmviệcchoCông tyNamtước,”Abelnóivàhơinhấnmạnhvàocáitênđó,“thìcôchỉviệcchotôibiết.”

“Không,không,”Melanieđáp.“Tôikhôngcógìđánglocả.”Cônhanhchóngchuyểncâuchuyệnsangvấnđềâmnhạcvàsânkhấu.

NóichuyệnvớicôtavẫnlàmộttháchthứcmàAbelkhôngquennhưngthấythúvị.Côtavẫntrêuchọcanhnhưngtrêumộtcáchthôngminh,khiếnanhcảmthấyngồivớicôbâygiờyêntâmhơntrướcnhiều.Bữaănkéodàiđếntậnsaumườimộtgiờ.Saukhimọingườiđãrakhỏiphòngăn,kểcảZaphia,anhmớiđưaMelanieraxevềnhà,mắtđỏlòmmộtcáchkhôngbìnhthường.Lầnnày,côtamờianhlênnhàuốngrượu.Anhngồitrênchiếcghếxô-phatrongkhicôrótmờianhuốngmộtthứrượuwhiskybịcấmvàchochạyđĩahát.

“Tôikhôngthểngồilâuđược,”Abelnói.“Ngàymaicórấtnhiềuviệc.”

“Câuđóphảiđểtôinóichứ,đãlâuquárồikhônggặpnhau.Tốinayvuithếkiamà.Nhưhồixưavậy.”

Côtangồixuốngbênanh,áokéolênquáđầugối.Khôngphảinhưhồixưađâu,anhnghĩbụng.Đôichânthậtđẹp.Khicônhíchđếngần,anhkhônglàm gì tỏ ra cưỡng lại. Lát sau, anh thấymình hôn cô ta - hay cô ta hônmình?Anhcũngkhôngbiếtnữa.Đôitaycủaanhlầnmòxuốngđôichânđó,rồilầnlênđếnngựcvàlầnnàyxemracôtasẵnsàngđápứng.Rồichínhcôtađãcầmtayanhdắtvàophòngngủ,gấpkhăntrảigiườnglạicẩnthận,rồiquaylạibảoanhcởiáochocô.Abelnghetheonhưngtrongbụngvẫnkhôngtin,vàanhtắtđèntrướckhicởiquầnáo.SauđóanhdễdàngđemnhữngbàihọcmàJoyceđãdạychoanhbâygiờápdụngvàothựctế.CốnhiênMelaniecũngkhôngphảilàngườithiếukinhnghiệmgì.Abelchưabaogiờđượcthấysungsướngnhưvậy trongcuộc làm tình.Anh lăn rangủ thiếpđivớimộttâmlýrấthàilòng.

ĐếnsángMelaniechoanhănđiểmtâmvàphụcvụđầyđủchođếnlúcAbelphảiravề.

“TôisẽtheodõiCôngtyNamtướcvớimộtmốiquantâmmới,”cônói.“Tôichắckhôngaicònngờgìvềthànhcônglớncủanósaunày.”

“Cảmơncôvềbữaănsángvàmộtđêmđángghinhớ,”Abelnói.“Tôihyvọngchúngtasẽgặplạinhausớm,”Melanienói.“Tôimuốnthếlắm,”Abelđáp.Côhônlênmáanh,chẳngkhácnàonhưngườivợhôntiễnchồngđilàm.“Tôikhôngbiếtrồianhsẽlấymộtngườiđànbànhưthếnào,”côhỏimột

cáchngâythơkhikhoácáongoàilênngườichoAbel.Anhnhìncômỉmcười.“Khinàotôicóquyếtđịnhấy,Melanieạ,thìcôhãytinchắcrằngtôisẽbị

ảnhhưởngrấtnhiềuvềnhữngquanđiểmcủacôđấy.”“Anhnóivậylàsao?”Melanielúngtúnghỏilại.“Làtôisẽphảiquantâmđếnnhữnglờikhuyêncủacô,”Abelnóilúcra

đếngầncửa.“TứclàphảicốtìmchomìnhmộtcôgáiBaLantửtế.”

○○○

Một thángsau,AbelvàZaphiacướinhau.NgườianhhọcủaZaphia làJanekđưa dâu vàGeorge làmphù rể.Cuộc chiêu đãi tổ chứcở nhà hàngStenvens.Mọi người ăn uống nhảy nhót đến tận đêm khuya. Theo truyềnthống,mỗingườitrảmộtsốtiềntượngtrưngđểranhảyvớiZaphia.Georgechạyquanhphòngvàlenlỏichụpảnhcáckháchđếndựmàtoátcảmồhôi.SaubữasúpvàonửađêmvớinhữngmóntruyềnthốngcủaBaLanvàrượuvang,brandy,vodka,AbelvàZaphiađượcrútluivềphòngtânhôn.

Sánghômsau,AbellấylàmngạcnhiênmộtcáchthúvịnghethấyCurtisFentonnóilạirằngtoànbộchiphíchocuộcchiêuđãicủaanhởkháchsạnStenvensđãđượcôngMaxtontrảhết,coiđónhưmộtmónquàcướicủaông.Abeldùngsố tiềnanhđãdànhdụmđượcchocuộcchiêuđãinày làmmộtphầnđểtrảchongôinhànhỏanhmuađượcởphốRigg.Lầnđầutiêntrongđời,anhcóđượcngôinhàriêngcủamình.

PHẦNBỐN

CHƯƠNG 21

WilliamquyếtđịnhđinghỉmộtthángởAnhtrướckhicóquyếtđịnhdứtkhoátgìvềtươnglaicủamình.AnhcũngtínhchuyệnrútkhỏibangiámđốcngânhàngKane&Cabot,nhưngMatthewthuyếtphụcanhđừnglàmvậyvìđókhôngphảilàhànhđộngtrướckiabốanhlàmnếuởvàotrườnghợpnhưthế.Matthewxem ra còn đau hơn trước cái thất bại của bạnmình.Trongtuầnlễliềnsauđó,hailầnanhđếnngânhàngvớinhaudấuhiệurõrànglàđãquáchénvàbỏdởnhiềuviệcquantrọng.

Williamcứđểchonhữngchuyệnấyquađi,khôngbìnhluậnmộtlờinào,mờiMatthewđếnnhà cùng ăn tối với anh vàKate.Matthew từ chối, bảorằngcòn rấtnhiều thứgửiđếnchưaxemhết.WilliamkhôngnghĩngợigìthêmvềchuyệnMatthewtừchối,nhưngtốihômđóMatthewlạiđiănởnhàhàngRitz-Carltonvớimộtngườiđànbàrấtxinhđẹp,màngườinàyWilliambiếtchắclàvợcủamộtnhânviênquảnlýbộphậntrongngânhàngKane&Cabot.Katecũngkhôngnóigì,chỉbảolàMatthewcóvẻốmyếuthếnàoấy.

WilliamđangbậnchuẩnbịđichâuÂunênkhôngchúýgìlắmđếntháiđộhơikháclạcủabạnmình.Nếulàvàolúckhácthìanhđãrấtquantâmrồi.Đếnphútcuốicùng,WilliamthấykhócóthểsốngđượcmộtmìnhởAnh,vìvậyanhđềnghịKatecùngđivớianh.Anhngạcnhiênvàsungsướngthấycôđồngýngay.

WilliamvớiKateđáptàuMauretaniađisangAnh,mỗingườiởriêngmộtphòng.VềởkháchsạnRitz,họcũngmỗingườimộtphòngriêng,thậmchícònởtầngkhácnhaunữa.WilliamđếnchinhánhngânhàngKane&CabotởLondon,trênphốLombard,vàlàmnhưmụcđíchchuyếnđisangAnhnàylàđểkiểmtranhữnghoạtđộngcủangânhàngởchâuÂuvậy.Anhthấytinhthần làmviệcởđây rất cao, rõ ràng làToniSimmonsđãquản lý rấtgiỏi,đượcmọingườiquýmến,khiếnWilliamchỉcònviệclẩmbẩmkhenngợi.

Anh và Kate ở London một tháng rồi sau đó đi thăm Hampshire vàLincolnshire, xem vài khoảng đất màWilliam đã mua được trước đây ít

tháng,tấtcảcótớitrênmườihainghìnmẫu.Lợitứcthuđượctừđấttrồngtrọtkhônglấygìlàmcaolắm,nhưngWilliamgiảithíchchoKaterằngnếunhưtìnhhìnhởMỹtrởnênkhókhănthìđấtởđâyvẫncònnguyênđó,khôngmấtđiđâucả.

Ít ngày trước khi hai người sắp trở vềMỹ, Kate ngỏ ýmuốn đi thămOxford,vàWilliamđồngýrằngsánghômsauđánhxeđưacôvềđósớm.AnhthuêmộtchiếcMorrismới,loạixeanhchưatừngláibaogiờ.Ởthànhphốcủanhữngtrườngđạihọcnày,haingườiđilangthangxemcácnơinhưMagdalen đồ sộ bên dòng sông Christ Church, một khu nhà thờ lớn màkhôngcótuviện,rồiđếnMertonngồitrênbãicỏvàmơmộng.

“Khôngđượcngồi trêncỏ, thưaông,”mộtngườiphụcvụ trong trườnglêntiếng.

Hai người cười vàdắt taynhauđi trôngnhư sinhviên chưa tốt nghiệpsóng vai bên bờ sông Cherwell nhìn tám chàng trai đang mải miết chèothuyềndướinước,WilliamcảmthấycuộcđờimìnhdứtkhoátphảiluônluôncóKateởbêncạnh.

Vàogiữabuổichiều,họtrởvềLondon.LúcvềquaHenleytrênbờsôngThames,họdừnglạiuốngtràởquánBellnhìnxuốngsông,ănvàimẩubánhgiònphếtbơvàuốngtràđặc(Katechỉ thíchuốngvớisữacònWilliamlạipha thêmnướccho loãngbớt),Kategiụcanhvềnhanhkẻo tối trờikhôngnhìnthấycảnhnôngthônđược.NhưngđếnlúcWilliamraxethìquayđếnmấy,chiếcxecũngkhôngnổđượcnữa.Hìhụcmãikhôngxong,anhđànhchịu.Trờiđãgầntối,thếlàhaingườiquyếtđịnhphảiởlạiHenleymộtđêm.

AnhtrởvàoquánBellđềnghịthuêhaiphòng.“Rấttiếc,thưaông,tôichỉcònlạicómộtphòngđôithôi,”nhânviêntiếp

tânnói.“Chúngtôithuêvậy.”Williamngầnngạimộtlúcrồinói.Katengạcnhiênnhìnanhnhưngkhôngnóigì.Nhânviêntiếptânnhìncôvớivẻnghihoặc.“Ôngvàbà…gìạ?”“ÔngvàbàWilliamKane,”Williamđápluôn.“Látnữachúngtôiquay

lại.”“Chúngtôiđưahànhlýlênphòngchứ,thưaông?”nhânviênphụcvụhỏi.“Chúngtôikhôngcóhànhlý,”Williamcườiđáp.“Àvâng,thưaông.”KatengơngácđitheoWilliamlênphốtrênchođếnlúchọdừnglạitrước

mộtnhàthờxứ.“Chúngtalàmgìthếnày,William?”Katehỏi.“Làmcáiđiềulẽraanhphảilàmtừlâurồi,emạ.”Katekhôngnóigìnữa.Bướcvàobêntrong,Williamthấycóngườiđang

đứngxếpmộtchồngsáchthánhca.“Tôixinhỏichaxứởđâuạ?”Williamnói.Người gác nhà thờ đứng thẳng dậy nhìn William bằng con mắt như

thươnghại.“Ởnhàxứchứđâu.”“Nhàxứởđâuạ?”Williamlạihỏi.“ÔnglàmộtngườiMỹ,phảikhôngthưaông?”“Vâng,phải,”Williamđãbắtđầusốtruột.“Nhàxứởcạnhnhàthờxứ,phảithếkhôngạ?”ngườigácnói.“Tôicũngnghĩthế,”Williamnói.“Ôngcóthểởlạiđâychừngmườiphút

nữađượckhông?”“Tạisaotôilạiphảilàmthế,thưaông?”Williamrútramộttờbạcnămđồngbảng.“Cứcholàmườilămphútchochắc,đượckhôngông?”Ngườigácnhàthờnhìnkỹtờgiấybạcvànói:“NgườiMỹ.À,vâng,được.”WilliamđểôngtađứngđóvớitờbạcnămđồngbảngvàkéovộiKatera

bên ngoài nhà thờ.Ngoài hiên có tấm biển đề:Cha bề trên củaGiáo xứ,LinhmụcSimonTukesburyvàbêncạnhtấmbiểnđólàlờikêugọicủanhàthờquyêngóplàmlạimái,gàimộtchiếcđinh.Nhàthờđangquyêngóptừng

xuđểcóđược500đồngbảng,Williambướcvộitheoconđườngnhỏlênnhàxứ,Katetheosauvàibước.Anhgõcửavàmộtngườiđànbàtobéocóđôimáđỏhồngtươicườiramởcửa.

“BàTukesbury?”Williamhỏi.“Phải.”Bàtalạicười.“Tôixinnóichuyệnvớichồngbàđượckhông?”“Lúcnàyôngấyđangdùngtrà.Cóthểlátnữaôngquaylạiđượcchăng?”“Tôierằngchuyệnnàyhơigấp,”Williamnói.Kateđãtheokịplênvớianhnhưngkhôngnóigì.“Vậythìmờiôngvàođi.”Nhàxứnàyxâytừđầuthếkỷmườisáu.Cănphònglátđáởphíangoàicó

lòsưởiđangđốtlửa.Chaxứlàmộtngườicaolớn,đangănbánhxốpvớidưachuột,đứngdậychàohaingười.

“Xinchào,ông…?”“Kane,thưaông,WilliamKane.”“Tôicóthểlàmgìđượcchoôngđây,ôngKane?”“Katevớitôi,”Williamnói,chúngtôimuốncướinhau.“Ôivậythìhayquá,”bàTukesburynói.“Vâng,đúngthếđấy,”chaxứnói.“Ôngcóphảilàngườitronggiáoxứ

nàykhông?Tôikhôngnhớlà…”“Không,thưaông.TôilàngườiMỹ.TôiđilễnhàthờSt.PaulởBoston.”“ThếlàởMassachusetts,khôngphảiởLincolnshire,phảikhôngạ?”Linh

mụcTukesburynói.“Vâng,đúng thế,”Williamnói.Anhquên rằngởAnhcũngcómộtnơi

tênlàBoston.“Thếthìtốt,”chaxứnóivàgiơhaitaylêntrờinhưsắplàmlễ.“Vậyhai

ngườiđịnhlúcnàothìkếthônvớinhau?”“Ngaybâygiờ,thưaông.”“Ngaybâygiờ,thưaông?”Chaxứgiậtmìnhhỏilại.“Tôikhônghiểutục

lệởbênMỹchungquanhchuyệncướixinlongtrọngvàthiêngliêngnhưthế

nào,thưaôngKane,mặcdầutôicũngcóđượcđọcvànghenóiđếnnhữngđiềurấtkỳlạvớiđồngbàocủaôngbênCalifornia.Tuynhiên, tôicoinhưmìnhcóbổnphậnnóiđểôngbiếtrằngnhữngtụclệnhưthếchưađượcchấpnhậnởHenleytrênbờsôngThamesnày.ỞAnh,thưaông,ôngphảiởtrongbấtcứgiáoxứnàocảmộtthángrồimớilấynhauđược,rồitêncủahaingườiphảiđượcyếtthịlênbalầnnếunhưcótrườnghợpđặcbiệthayrắcrốigìcầnchomọingườiđượcbiết.Màtrongtrườnghợpđótôicũngphảiđượcphépcủa ngài giámmục và phải sau ba ngàymới làm được, - cha Tukesburynghiêmgiọngnói.”

“Ôngcòncầnbaonhiêutiềnnữađểlàmlạimáinhàthờ,”Katebâygiờmớilêntiếng.

“Acáimái.Đâylàcâuchuyệnđángbuồn,nhưnglúcnàytôichảnhắcđếnlịchsửcủanólàmgì…hồiđầuthếkỷmườimộtấymà…”

“Ôngcầnbaonhiêutiền?”Williamlạinói,taynắmchặtlấytayKate.“Chúngtôihyvọngquyênđượcnămtrămđồngbảng.Chođếnnaychúng

tôiđãlàmđượckhá,chỉtrongbảytuầnqua,chúngtôiđãđạtđượchaimươibảyđồngbốnhàobốnxurồi.”

“Không,không,ôngơi,”bàTukesburynói.“Ôngquênchưatínhkhoảnhơnmộtđồngnữatôibánhàngtuầntrướcư?”

“Đúng là tôi chưa tínhvàođấy.Tôi thậtdởquá,đãcoinhẹphầnđónggópcủabà.Nhưvậy,tấtcảlà…”linhmụcTukesburytínhnhẩmtrongđầuvàngướcmắtnhìnlêntrầnnhànhưđểtìmramộtnguồncảmhứngnào.

Williamrútchiếcvíởtúiáotrongra,viếtmộttờsécnămtrămđồngbảngrồilặnglẽđưacholinhmụcTukesbury.

“Tôi…tôihiểulàcónhữngtrườnghợpđặcbiệt,thưaôngKane,”chaxứngạc nhiên nói.Giọngôngđã đổi hẳn. “Đã có người nào trong hai ngườitrướckiakếthônbaogiờchưa?”

“Có.”Katenói.“Chồngtôibịchếttrongtainạnmáybaytrướcđâybốnnăm.”

“Ôi, thật là khủngkhiếp,” bàTukesburynói, “Tôi rất lấy làm tiếc.Tôikhôngdè…”

“Thôi, bà ơi,” cha xứ nói. Ông quan tâm đến cái mái nhà thờ hơn lànhữngtìnhcảmcủabàvợ.“Cònông,thưaông?”

“Tôichưalấyvợbaogiờ,”Williamnói.“Tôisẽphảigọiđiệnthoạichongàigiámmụcđã.”Nắmchắctờséccủa

Williamtrongtay,ôngchaxứđivàophòngbêntrong.BàTukesburymờiKatevàWilliamngồiđợivàmời ăn,bàvẫncứnói

chuyệntrongkhiWilliamvàKatekhôngnghethấygìhếtvàchỉnhìnnhau.Chaxứbướcra.“Thậtlàrấtkhôngbìnhthường,rấtkhôngbìnhthường,nhưngngàigiám

mụcđãđồngý,thưaôngKane,vớiđiềukiệnsángmaiphảiđượcxácđịnhlạimọithứởsứquánMỹrồisauđóxácđịnhlạivớingàigiámmụcởnhàthờSt.Paul tạiBoston,Massachusetts, saukhiôngbà trởvềnhà.”Ông tavẫnnắmchặttờséctrongtay.

“Tấtcảnhữnggìchúngtacầnlúcnàylàhaingườilàmchứng,”chaxứnói. “Vợ tôi có thể làmột người làm chứng. Ngoài ra, tôi cũng hy vọngngườiquảnlývẫncònđó,ôngtacóthểlàngườilàmchứngthứhaiđược”

“Ôngtavẫncònđó,tôiđảmbảo,”Williamnói.“Làmsaoôngbiếtchắcđược?thưaôngKane?”“Tôiđãmấtchoôngấymộtphầntrăm.”“Mộtphầntrămgìcơ?”Chaxứngỡngànghỏilại.“Mộtphầntrămcủamáinhàthờ,”Williamđáp.ChaxứđưaWilliam,Katevàvợông tađi theoconđườngnhỏ lênnhà

thờ.Ôngnháymắtnhìnngườiquảnlýđangđứngchờ.“Đúng làôngSproggetvẫnđangcònđây…ôngấy chẳngbaogiờ làm

nhưthếchotôicả,rõràngônggiỏithậtđấy,thưaôngKane.”ÔngSimonTukesburykhoácchiếcáolàmlễvàongười,cònôngquảnlý

thìnhìnôngbằngconmắtkinhngạc.WilliamquaysanghônKatevàhỏi:“Anhbiếttrongtrườnghợpnàyhỏithếlàdởhơi,nhưngemcóđồngýlấy

anhkhông?”

“Trờiơi, lạyChúa!”chaxứTukesbury thốt lênmộtcâumàcảđờiôngchưabaogiờnóinhưvậy.“Nghĩalàôngchưahềhỏingườiđànbànàyđiềuđóư?”

Mườilămphútsau,ôngvàbàWilliamKanerờinhàthờxứHenleytrênsôngThames,Oxfordshire.Đếnphútcuốicùng,bàTukesburylấymộtchiếcvòngdứtởmànchecửara làmnhẫn,cũngmay lànó rấtvừa tay.ChaxứTukesbury cómột cáimáimới chonhà thờ, cònôngSprogget thì cónămđồngbảngđểđượcchitiêuthảcửadướiphố.Rađếnngoàinhàthờ,chaxứđưaWilliammộtmảnhgiấy.

“Haihàosáuxu,thưaông.”“Đểlàmgìạ?”Williamhỏi.“Giấychứngnhậnkếthôn,thưaôngKane.”“Ôngphảilàmngânhàngmớiđúng,thưaông.”Williamnóivàđưacho

ôngTukesburynửađồngbảng.AnhlặnglẽcùngvợmớicướiđitrởvềnhàtrọBell.Họcùngănmộtbữatốitheokiểuthếkỷmườilămtrongcănphònggỗsồiởnhàăn,rồikhoảngítphútsauchíngiờthìđingủ.Họđikhuấtsauchiếccầuthangcổbằnggỗvềphòngmình.Ngườiphụtráchtiếptâncủanhàtrọnháymắtvớingườiphụviệc.

“NếuhọlấynhauthìtôicũngsướngbằngVuanướcAnh.”Williamthầmhátbài“ChúaphùhộchonhàVua”.Sánghômsauhaivợ

chồngKaneănmộtbữasáng thoảimái trongkhichờchữaxe.Mộtngườiphụcvụtrẻrótcàphêchohọ.

“Emmuốnuốngđenhaylàanhchosữavàothêm?”Williamngâythơhỏivợ.

Mộtđôivợchồnggiàngồibànbênngheanhnóithếmỉmcười.“Em uống với sữa, anh ạ” Kate nói và tay đưa qua bàn sờ vào tay

William.Anhmỉmcười nhìn lại, chợt thấy cảphòng ăn ai cũngquay sangnhìn

anh.HọtrởvềLondontrongkhôngkhíđầuxuânmátmẻ,điquavùngHenley,

quasôngThames,rồiquavùngBerkshirevớiMiddlesexvềLondon.

“Emcóđểýcáinhìncủangườigáccửasángnaykhông,”Williamnói.“Có,emnghĩcó lẽmìnhđãphảiđưachohọxemgiấychứngnhậnkết

hôn.”“Không,không, làmnhư thế thìhỏngmấtcảhìnhảnh tựdocủangười

đànbàMỹ.Tốinayvềnhà,chắcanhtacũngkhôngdámnóirằngchúngtađãlấynhauthậtsự.”

HọvềđếnkháchsạnRitzvừa lúcăn trưa.Ngườiquảnlýquầytiếp tânngạcnhiênthấyWilliamhủybỏcănphòngcủaKate.Sauđó,anhđượcnghehọbìnhluậnrằng“cáiôngKanetrẻnàyrấtlịchsự.Trướckiabốôngkhônghềlàmnhưthếbaogiờ.”

William và Kate lại đi tàu Aquitania về New York. Trước khi đi, haingườiđếnsứquánMỹgặpviênlãnhsựđểthôngbáovềtìnhtrạngcướixincủahọ.Viênlãnhsựđưachohọmộtbảnkhaidàiđểhọđiềnvào,yêucầuhọtrảmộtđồngbảngtiềnphívàbắtchờđếnhơnmộttiếngđồnghồ.HìnhnhưsứquánMỹkhôngcóyêucầuphải làmlạimáinhà,WilliammuốnđiđếnnhàhàngCartierởphốBongđểmuachiếcnhẫncướibằngvàng,nhưngKatekhôngnghevàkhôngchịubỏchiếcvòngđồngrấtquýđãdứtởmàncửara.

WilliamthấykhócóthểởBostonvà làmviệcdướiquyềnôngchủtịchmới.Nhữngquy tắc của chính sáchTânKinhTế đã nhanh chóng chuyểnthànhluậtvớimộttốcđộkhôngngờ,dođógiữaWilliamvớiToniSimmonskhôngsaonhấttríđượcvớinhauvềchuyệnđầutưlàtốthaykhôngtốt.ỞAnh về nhà được ít lâu thì Kate báo tin chị đã cómang khiến bốmẹ vàchồnghếtsứcvuimừng.Williamđịnhđổigiờ làmviệccủaanhcho thíchhợpvớivai tròmộtngườiđãcóvợ.Thường thườnganhđếncơquan làmviệcsuốtnhữngđêmhènóngnực.Kateđãbắtđầukhoácchiếcáohoathùngthìnhcủađànbàcóchửa,chỉquantâmlođếnviệctrangtríkhunhàtrẻcủamình.

Williamcảmthấymuốnbỏcôngviệcbàngiấyvàchỉnhấpnhổmmuốnvềnhà.Nếucôngviệccòndởdang,anhđemcảgiấytờvềnhàlàmtiếp.Đócũnglàcáchanhsẽlàmtrongcảcuộcđờicóvợconcủamình.

TrongkhiKatevàđứaconsẽrađờivàokhoảngthờigianlễGiángsinhđemlạichoWilliamrấtnhiềuhạnhphúcởnhà, thìMatthewlạikhiếncho

anhngàycànglolắnghơn.Anhtađãtrởthànhnghiệnrượuvàthườngđếnlàmviệcmuộnmàkhôngcógiải thích lýdo tại sao.Ngày tháng trôiqua,Williamcảm thấyanhkhôngcòncó thể tinởnhữngýkiếncủabạnmìnhnữa. Lúc đầu, anh không nói gì, chỉ mong đó là một vài biểu hiện bìnhthườngthôi,nhưnglâudần thấynghiêmtrọnghẳn lên.Vàomộtbuổisángthángmười một,Matthew đến làm việc chậm khoảng hai tiếng đồng hồ,trôngrõrànglàngườibịnhứcđầumấtngủ.Anhtađãlàmmộtviệcsailầmkhôngcầnthiếtlàbánđimộtkhoảnđầutưkhiếnchomộtkháchhànglẽrathuđượckhoảnlợitứckhálớnthìlạibịthuathiệt.Williambiếtlàđãđếnlúcphải có một cuộc chạm trán không lấy gì làm vui vẻ nhưng cần thiết.Matthewnhậnlàmìnhsailầmvàxinlỗi.

Williamlấylàmmừngđãgiảiquyếtđượcmộtchuyệnvướngmắc,đangđịnhrủbạncùngđiăntrưathìbỗngcôthưkýởđâuchạyvào.

“Vợông,thưaông.Bàấyđãđượcđưađếnbệnhviện.”“Tạisao?”Williamngơngáchỏi.“Đứabé,”côthưkýnói.“Nhưngítracũngcònsáutuầnnữamớiđẻkiamà,”Williamnóivớivẻ

khôngtin.“Vâng,thưaông,nhưngbácsĩMacKenziecóvẻlolắngvàmuốnôngđến

bệnhviệncàngnhanhcàngtốt.”Matthew bỗng đang từ chỗ ỉu xìu nhanh nhẹn hẳn lên và đưa ngay

Williamđếnbệnhviện.TrongkýứccủacảhaingườiđềudiễnlạicảnhmẹWilliamquađờicùngvớiđứabégáikhôngđẻđược.

“CầuChúa,saochoKatekhônghềgì,”Matthewnóivàđánhxevàokhubêntrongbệnhviện.

William không cần có người dẫn đến khu hộ sinh mang tên RichardKane,nơiKateđãchínhthứclàmlễkhánhthànhcáchđâysáutháng.Anhthấy một cô y tá đứng bên ngoài phòng đẻ. Cô ta cho anh biết bác sĩMacKenzie đang ở trong đó với vợ anh và Kate đã mất rất nhiều máu.Williamđiđi lại lại tronghành langkhôngbiết làmgì,chỉ lặngyênđợiynhưanhđãtừnglàmtrướcđâyítnăm.Chungquanhđây,cáigìđốivớianhcũngquenthuộccả.Làmchủtịchngânhàngthìcóquantrọnggìđâusovới

việcmấtKate.KhôngbiếtlầngầnđâynhấtanhnóivớiKatecâu“Anhyêuem” là vào hôm nào nhỉ?Matthew ngồi đó vớiWilliam, đi đi lại lại vớiWilliam,đứngvớiWilliam,nhưngkhôngnóigì.Chẳngcógìđểmànói.

Mỗi lần côy tá chạy ra chạyvàophòngđẻ,William lại nhìnđồnghồ.Mỗigiâydàibằngmộtphút,mỗiphútdàibằngmộtgiờ.CuốicùngbácsĩMacKenziebướcra,tránđẫmmồhôi,miệngvàmũiôngcònđangbịtkhẩutrang.Williamkhôngthấyđượcbiểuhiệngì trênmặtbácsĩ.Ôngrútkhẩutrangravàcườitoetoét.

“Chúcmừng anh,William, anh có đứa con trai rồi, vàKate cũng bìnhthường.”

“TạơnChúa,”WilliamtrútramộthơithởvàômlấyMatthew.“TôicũngtạơnĐấngTốicao,”bácsĩMacKenzienói.“Tôiđãcảmthấy

làsẽvấtvảvớivụđẻnày.”“TôivàothămKateđượckhông?”Williamcười.“Không,bâygiờthìkhôngđược.Tôiđãchocôấyuốngthuốcanthầnvà

côấyngủrồi.Côấymấthơinhiềumáunhưngđếnsángsẽbìnhthường.Cóthểhơiyếumộtchútnhưngsẵnsànggặpanhđược.Tuynhiên,anhcóthểvàothămconngaybâygiờ.Anhcũngđừnglạthấynónhỏquá,vìnórađờihơisớmmà.”

BácsĩdẫnWilliamvàMatthewtheohànhlangvàomộtphòngtrongđóhọnhìnquatấmkínhthấymộtdãysáuđứatrẻnhỏquấntãthòchiếcđầuđỏhỏn.

“Thằngnhỏkiakia,”bácsĩMacKenzienóivàchỉtayvàođứanhỏnằmngoàicùng.

Williamnhìnvàokhuônmặtnhỏbéxấuxímàngờngợ.Hìnhảnhvềmộtđứacontraitolớnđẹpđẽbiếnđâumất.

“Tôiphảinóimộtđiềuvềcáithằngquỷnàynhé,”bácsĩMacKenzievuivẻnói.“Nócònđẹphơnanhnhiều lúcmới rađời,vàanh thì lúcđẻcũngkhôngkhókhăngìlắmmàcònthế.”

Williamcườiyêntâm.“Anhsẽđặttênnólàgì?”

“RichardHigginsonKane.”Bácsĩthânmậtvỗlênvaingườimớilàmbố.“Tôimongmình sẽ còn sống đủ lâu để đỡ cho đứa con đầu lòng của

Richard.”Williamlập tứcđiệnchohiệu trưởngSt.Paulgiữchỗchoconhọcvào

năm1943.AnhchàngmớilàmbốvàMatthewlàmmộtbữarượusaytúylúyvà sáng hôm sau vào bệnh viện thăm Kate khá muộn. William lại đưaMatthewđếnxemthằngbéRichardmộtlầnnữa.

“Thằngnhóctrôngxấuquánhỉ,”Matthewnói.“Nóchẳngcómộttígìcáiđẹpcủamẹnócả.”

“Mìnhcũngnghĩthế,”Williamnói.“Nhưngnórấtgiốngcậu.”WilliamtrởvềcănphòngKateđangnằm,chungquanhchấtđầyhoa.“Anhcóthíchcontraikhông?”Katehỏichồng,“nógiốnganhlắmnhé.”“Còn ai nói nó giống anh nữa, anh sẽ đánh.”Williamnói. “Chưa từng

thấyđứanàoxấuthế.”“Ồkhông,”Katekhôngbằnglòngnói.“Nóđẹpchứ.”“Mộtkhuônmặtmàchỉcóngườimẹyêuđược,”Williamnóivàômhôn

vợ.Chịníulấyanh,sungsướng.“BànộiKanenếucònsốngthìkhôngbiếtsẽnóithếnàovềđứaconđầu

lòngcủamình rađời chỉ saukhi chưađến tám thángkể từ lúc cưới.Anhkhôngmuốn tỏ ra thiếunhân từ,nhưngđứa trẻnào rađờidướimười lămthángđềuphảicoinhưđángngờvềphầnbốmẹ,còndướichínthángthìdứtkhoátlàkhôngchấpnhậnđược.”Williambắtchướcgiọngbànộinóicâuđó.“Anhânđây,Kate,anhquênkhôngnóimộtđiềutrướckhihọvộivãđưaemvàobệnhviện.”

“Điềugìthế?”“Nóilàanhyêuem.”KatevàthằngbéRichardphảiởlạitrongbệnhviệngầnbatuần.Phảiđến

saulễGiángsinhthìKatemớihoàntoànkhôiphụcđượcsứckhỏe.Ngượclại,Richardlớnnhanhnhưthổi,khôngcầnbiếtmìnhcóthuộcdònghọKanehaykhông,Williamlàngườiđànôngđầutiênthaytãchothằngbévàđẩyxenôiđưanóđichơi.Kate rất lấy làm tựhàovàngạcnhiênvềchồngmình.WilliamkhuyênMatthewlàđãđếnlúcanhphảikiếmlấymộtngườiđànbàngoanngoãnvàthànhlậpgiađìnhđithôi.

Matthewcườigượngnói:“Cậucóvẻmộtngườitrungniênrồiđấy.Khuyêntớcâunữalàcậusẽcó

tócbạc.”Nhưngtrongcuộcchiếntranhđểgiànhlấyquyềnlàmchủtịchngânhàng,

anhđãcóvàibasợitócbạcrồi.Matthewkhôngđểýđếnchuyệnđó.WilliamkhôngnhớrõlàquanhệgiữaanhvàTonySimmonsbắtđầusút

kémđitừbaogiờ.Tonyliêntụcphủquyếtnhữngýkiếncủaanhvềchínhsáchngânhàng,vàtháiđộtiêucựccủaôngtakhiếnWilliamthựcsựmuốntừchức.Matthewthìchẳnggiúpgìđượcvàođấymàcòntrởlạivớichuyệnnghiệnrượu.Thờikỳsửachữachỉkéodàiđượcvài tháng,bâygiờanhlạinghiện nặng hơn, sáng nào cũng đến làm việc chậm mấy phút, Williamkhôngbiếtmìnhnêngiảiquyếttìnhhìnhnàythếnào,chỉbiếtcứphảilàmthêmnhữngviệccủaMatthew.Vàocuốimỗingày,WilliamcứphảikiểmtralạithưtừgửiđếnchoMatthewvàtrảlờiđiệnthoạichoanhta.

Sangmùaxuân1936,nhữngnhàđầu tư tinởngânhànghơnvànhữngngười gửi tiền cũng trở lại.William cho rằng đã đến lúc quay về với thịtrườngchứngkhoán.NhưngTonyphủquyếtýkiếnđótrongmộtcôngvănnộibộgửithẳngchoủybanTàichính,WilliamxôngthẳngvàophònglàmviệccủaTonyđềnghịchoanhđượctừchức.

“Tất nhiên anh không từ chức được,William. Tôi chỉ muốn anh thừanhận chomột điều là chính sách của tôi cai quản ngân hàng này bao giờcũnglàbảothủ,vàtôikhôngmuốnlạihúcđầuvàothịtrườngbằngtiềncủacácnhàđầutư.”

“Nhưngchúngtamấtđilợiíchkinhdoanhchocácngânhàngkhác,vàcứngồiđómànhìnhọthulợitrongtìnhhìnhhiệnnaysaođược.Ngaycảnhữngngân hàngmười năm trước đây không được coi là đối thủ của ta bây giờ

cũngsắpvượttarồi.”“Vượttavềcáigì,William?Hẳnlàkhôngthểvượt tavềtiếngtămrồi.

Vượtvềkiếmlợinhuậnnhanhchóngđấy,nhưngtiếngtămthìkhôngđâu.”“Nhưngtôiquantâmđếnlợinhuận,”Williamđáp.“Tôicoibổnphậncủa

ngânhànglàphảiđemlạinhiềulợitứcchonhữngngườiđầutư,chứkhôngphảingồiỳrađómàgiữvẻlịchsự.”

“Tôithàngồiyênđócònhơnlàđểmấttiếngtămđãđượcônganhvàbốanhxâydựngnêntronghơnnửathếkỷ.”

“Phải,nhưngcảhaingườiđóđềutìmkiếmnhữngcơhộiđểmởrộnghoạtđộngcủangânhàng.”

“Trongnhữnglúcthuậnlợi,”Tonynói.“Vàcảtrongnhữnglúckhókhănnữa,”Williamnói.“Tạisaoanhphải thấtvọng thế,William?Anhvẫncòncóquyền tựdo

trongviệcquảnlýbộphậncủaanhkiamà.”“Tôilàmquáigìcótựdoấy.Ôngđãchặnđứngtấtcảnhữnggìngườita

đềnghịchokinhdoanhrồi.”“Tanênnói thẳngvớinhauđi,William.Một trongnhững lýdo tôicần

phảirấtthậntrọngtrongthờigiangầnđây,đólànhữngýkiếncủaMatthewkhôngcòncóthểtincậyđượcnữa.”

“Ông hãy bỏMatthew sang một bên đi. Chính là ông chặn tôi, tôi làngườitrưởngbộphậnkiamà.”

“Tôikhông thểbỏMatthewsangmộtbênđược.Tôimuốnbỏ lắmchứ.Tráchnhiệmcuốicùngtrướcbangiámđốcvềhànhđộngcủabấtcứailàtôiphảichịu,vàanhtalạilàngườiđứnghàngthứhaitrongmộtbộphậnquantrọngnhấtcủangânhàng.”

“Phải,rồiđếntráchnhiệmcủatôi,vìtôilàngườiđứngđầubộphậnấy.”“Không, William, nó không thể là trách nhiệm của riêng anh nếu

Matthewđếnlàmviệcmườimộtgiờsángmàlạiđangsayrượu.Dùchohaingườicácanhlàbạnvớinhaubaolâuvàthânthiếtđếnthếnàothìcũngvậythôi.”

“Ôngđừngnóiquá.”

“Tôikhôngnóiquáđâu,William.ĐãhơnmộtnămnayngânhàngphảichịuđựngvớiMatthewLester,vàđiềuduynhấtkhiến tôikhôngnhắcđếnchỉvìanhcóquanhệchặtchẽvớianhta.Tôisẽkhônglấylàmtiếcnếuanhtanộpđơntừchức.Nếulàmộtngườikhácthìđãlàmnhưthếtừlâuvàbạnanhtacũngđãbảoanhtatừlâurồi.”

“Khôngbaogiờ,”Williamnói,“Nếuanhtađi,tôicũngđi.”“Tùyanhthôi,William,”Tonynói.“Tráchnhiệmđầutiêncủatôilàđối

vớinhữngnhàđầutư,chứkhôngphảivớinhữngbạnhọccũcủaanh.”“Ôngsẽânhậnvềlờituyênbốđó,Tony,”Williamnói.Anhxămxămbướcrangoàivàtrởvềphòngmìnhtrongcơnđiêngiận.“ÔngLesterđâu?”Williamhỏikhibướcquachỗcôthưký.“Ôngấychưađến,thưaông.”Williamnhìnđồnghồtay,bựcbội.“Ôngấyđếnbảovàogặptôingay.”“Thưavâng.”William đi đi lại lại trong phòng làm việc, chửi thầm. Mọi thứ Tony

SimmonsnóivềMatthewđềuđúngcả,quảnhiênlàchỉmỗilúcmộttồi tệthêm.Anhbắtđầunghĩlạixemtấtcảnhữngchuyệnđócótừbaogiờ,tìmcáchtựgiảithíchchomình.Anhđangnghĩngợithìcôthưkývàobáo.

“ÔngLestervừađến,thưaông.”Matthewbướcvàovớivẻrónrén,trênmặtcóđủbiểuhiệncủamộtngười

nhức đầu mất ngủ vì uống rượu. Trong năm qua anh ta đã già đi nhanhchóng, da dẻ không còn cái bóng bẩy củamột anh lực sĩ trước đây nữa.Williamhầunhưkhôngthểnhậnrađâylàconngườiđãtừnglàbạnthâncủaanhgầnhaimươinămnay.

“Matthew,cậuđiđâuthế?”“Mìnhngủquágiấc,”Matthewđáp,đưataylêngãimặt.“Cólẽđêmqua

thứckhuyaquá.”“Cậumuốnnóilàuốngnhiềuquáchứgì.”“Không,mìnhcóuốngnhiềurượuđâu.Đólàmộtcôbạngáimớicứbắt

mìnhthứcsuốtđêm.Côtakhôngbaogiờthỏamãncả.”“Matthew,baogiờcậumớichấmdứtchuyệnđó?Cậuđãngủvớihầuhết

cáccôgáichưachồngởBostonrồi.”“Cậuđừngnóiquáthế,William.Chắclàcònmộtvàicômìnhchưangủ

chứ.Rồicậucònquênkhôngnóiđếnhàngngàncôđãcóchồngnữa.”“Khôngphảichuyệnđùađâu,Matthew.”“Thôiđicậu,William.Đểchomìnhyênđi.”“Đểchocậuyênà?VìcậumàmìnhvừabịTonySimmonssạcchođấy.

Hơnnữa,ôngtanóiđúng.Cậungủvớitấtcảnhữngaimặcváy,vàtệhơnnữa,cậucònsayrượubítỉ.Nhữngýkiếncủacậukhôngcònđượcainghenữa.Tạisaothế,Matthew?Tạisao,cậunóichomìnhbiếtđi.Hẳnphảicólýdogìchứ?Trướcđâymộtnămcậucònlàngườiđángtincậynhấttrênđờinày.Thế là thế nào,Matthew?Mình phải nói vớiTonySimmons thế nàođây?”

“CậunóivớiSimmonsbảoông ta imđi chongười tanhờ,vàđừngcódínhvàoviệccủangườikhác.”

“Matthew, cậu phải công bằng chứ, đây là việc của ông ấy. Chúng tađangquảnlýmộtngânhàng,chứkhôngphảimộtcáinhàchứa,còncậuđếnđây làm giám đốc là do cá nhânmình đề nghị,”William nói, không kìmđượcgiậndữtronggiọngcủaanh.

“Vàbâygiờthìmìnhkhôngđápứngđượcyêucầucủacậunữachứgì,phảicậuđịnhnóithếkhông?”

“Không,khôngphảimìnhmuốnnóinhưvậy.”“Vậycậumuốnnóicáigìchứ?”“Cậuhãylàmviệctửtếtrongíttuầnđi.Rồimọingườisẽquênđinhững

chuyệnđó.”“Cậuchỉmuốncóthếthôi?”“Phải,”Williamnói.“Tôisẽlàmnhưôngyêucầu,thưaôngchủ.”Matthewnói,rậpgótgiày

mộtcáirồibướcracửa.“Thậtlàkhổ,”Williamnói.

Chiềuhômđó,Williammuốn cùngvớiMatthewxét vềmột hồ sơ củakháchhàng,nhưngkhôngaibiếtđượcanhtaởđâumàtìm.Saubữaăntrưa,ngườitakhôngthấyanhtatrởvềcơquan,vàsuốtngàyhômđócũngkhôngthấynữa.

Buổi tối, cho thằng bé Richard đi ngủ mà William vẫn cứ lo lo vềMatthew,Richardđãcó thểnóibậpbõmđượcmộtvài tiếngnhưngkhôngphátâmđượcđúngconsố“ba”.

“Nếuconkhôngphátâmđượcđúngconsốnhưvậythìsaunàykhómàlàmđượcngânhàng,Richardạ,”Williamđangnóivới con thìKatebướcvào.

“Cólẽnósẽlàmcáigìđócólợihơn,”Katenói.“Còncógìlợihơnngânhàngđược?”Williamhỏi.“Biếtđâuđấy,nócóthểlàmộtnhạcsĩ,hoặcmộtcầuthủdãcầu,hoặccó

thểlàTổngthốngHoaKỳcũngchưabiếtchừng.”“Trongbathứđó,anhmuốnnólàcầuthủthìhơn,vìchỉcómộtthứnày

có đồng lương tử tế thôi,”William vừa nói vừa bế Richard vào giường.Thằngbécốnói lạiconsốnhưngvẫnkhôngphátâmđượcđúng.Williamđànhthôikhôngdạyconnữa.

“Trông anhmệtmỏi lắmđấy.Anh chưa quên là sau đây chúng ta cònphảiđếnnhàAndrewMacKenzieuốngrượunữachứ?”

“Trờiơi,anhquênkhuấyđimất.Mấygiờchúngmìnhphảiđếnđó?”“Mộtgiờnữa.”“Thếthìanhphảiđitắmnướcnóngmộtcáiđã.”“Anhphảinhườngchophụnữtắmtrướcchứ?”Katenói.“Tốinayanhcầnthoảimáimộtchút.Cảngàyhômnaybịđiênđầurồi.”“LạiTonylàmphiềnanhchứgì.”“Phải, nhưng có lẽ lần này ông ta đúng. Ông ta phàn nàn về chuyện

Matthewsayrượu.Cũngmaymàông takhôngnhắcgìđếnchuyệncậu talăngnhăngvớiđànbà.BâygiờkhómàđưaMatthewđếndựmộtcuộcchiêuđãinàonếunhưởđóchủnhàkhôngđemcongáilớncủamình,thậmchícảvợ mình, nhốt kỹ vào một chỗ nào đó. Em mở nước tắm cho anh được

không?”Williamngồingâmtrongbồntắmđếnnửagiờ.Katephảivàokéoanhra

khôngthìanhsẽngủquêntrongđómất.Mặcdầucôđãgiụccuống,haivợchồngvẫnđếnchỗMacKenziemuộntớihaimươilămphút.

VậymàđếnđóđãthấyMatthewsắpsayrượuvàđangtántỉnhbàvợcủamộtnghịsĩquốchội.Williamđịnhbướcđếncanthiệp,nhưngKatengănlại.

“Anhđừngnóigìhết,”Katebảoanh.“Anhkhôngthểđứngđâynhìncậutaxuốngdốcnhưthếđược,”William

nói.“Cậutalàbạnthânnhấtcủaanh,anhphảilàmgìchứ?”Nói thếnhưnganhvẫnngheKatekhuyên,vàcảbuổi tốinhìnMatthew

mỗi lúcmột say hơn.Ởđầuphòngbên kia,TonySimmons vẫn liếc nhìnWilliam,nhưnganhyêntâmthấyMatthewbỏvềsớm,dùlàcùngvềvớimộtngườiđànbàkhôngcóaikèmtheo.Matthewđirồi,anhmớicảmthấynhẹngườiđôichút.

“ChúbéRichardthếnào?”AndrewMacKenziehỏi.“Nókhôngnóiđượcconsố“ba”,”Williamnói“Thếthìtốt,”bácsĩMackenzienói.“Cóthểsaunàynólàmmộtcáigìđó

hayhơn.Chưabiếtchừngnólàmđượccáigìvănminhhơncơđấy,-ôngnóithêm.”

“Tôicũngbảothế,”Katenói.“ÀmàWilliamnày,haynhấtlànócóthểtrởthànhbácsĩ.”

“Thế là an toànđấy,”Andrewnói. “Tôibiết cónhiềubác sĩkhông thểđếmđượcđếnquáhai.”

“Trừphihọgửihóađơnđòitiềnthìkhôngkể,-Williamnói.”“Côuốnggìnữachứ,Kate?”Andrewcười“Thôi,xincảmơn,Andrew.Bâygiờđếnlúcvềrồi.Nếuchúngtôiởđây

lâuthìchỉcònlạicóTonySimmonsvớiWilliam,màcảhaingườiđềubiếtđếmđếnquáhaithìchúngtalạimấtcảđêmởđâymànóichuyệnvềngânhàngthôi.”

“Đồngý,”Williamnói.“Cảmơnôngvềcuộcchiêuđãithúvị,Andrew.Nhânđây,tôixinlỗivềcửchỉcủaMatthew.”

“Tạisao?”bácsĩMacKenziehỏi.“Thôi đi ông biết rồi đấy,Andrew.Không những cậu ta say rượu,mà

trongphòngnàykhôngcóngườiđànbànàoyênđượcvớicậuta.”“Nếuởvàotìnhtrạngnhưcậutathìđếntôicũnglàmnhưvậy,”Andrew

MacKenzienói.“Saoôngnóivậy?”Williamkhônghiểu.“Khôngthểvìcậutađộcthân

màchophéplàmthếđược.”“Không,khôngphảithế,nhưngtôiđãcốtìmhiểuvàthấyrằngnếumình

cũnggặpnhữngvấnđề tương tự thì rất có thể sẽ vô trách nhiệmnhư thếthôi.”

“Ôngnóivậynghĩalàsao?”Katehỏi.“Trời đất ơi?”bác sĩMacKenzie thốt lên. “Cậu ta là bạn thânnhấtmà

khôngnóichoanhbiếtsao?”“Nóigìcơạ?”Haingườicùnghỏilại.BácsĩMacKenzienhìnhaingườimộtlúc,vẻnhưkhôngtin.“Vậythìvàothưviệncủatôi.”WilliamvàKatetheobácsĩvàomộtcănphòngnhỏchungquanhtường

toànnhữngsáchvềyhọcchỉ cònđểchừavài chỗnhỏ treoảnhkhôngcókhungchụphồiôngcònhọcởCorneil.

“Xinmờingồi,”ôngnói.“William,tôikhôngcầnphảixinlỗivềđiềutôisắpnóiđây,nhưngtôivẫncứchorằnganhbiếtlàMatthewốmnặng,thựcralàđangchếtmònvềbệnhhoạihuyết.Cậutađãbiếtvềtìnhhìnhđóhơnmộtnămnayrồi.”

Williamngãngườiraghế,imlặngmộtlúckhôngnóiđược.“Hoạihuyếtư?”“Phải, đó làmột dạng các tế bào bị viêm và ăn vàomáu,” bác sĩ giải

thích.“Saocậuấykhôngnóigìvớitôi?”Williamlắcđầukhôngtin.“Cácanhbiếtnhautừhồicònởtrường.Tôiđoánlàcậutatựtrọngkhông

muốnphiềnđếnai.Cậu tanghĩ thàcứ thếmàchếtcònhơnđểchoaibiết

mìnhcóbệnhấy.Từsáuthángnaytôiđãbảocậutanênnóichoôngbốbiết.Bâygiờtôinóichoanhbiếttứclàtôiđãhủycảlờihứanghềnghiệpvớicậuta rồiđó,nhưng tôikhông thểđểchoanh tráchcứcậu tamãivềđiềumàchínhanhtakhônglàmchủđược.”

“Cảmơnông,Andrew,”Williamnói.“Sao tôicó thểmùquángvàngungốcthếđượcnhỉ.”

“Anh cũng đừng tự tráchmình,” bác sĩMacKenzie nói. “Vì anh cũngchẳnglàmsaomàbiếtđược.”

“Thựcsự làkhônghyvọnggìnữasao?”Williamhỏi.“Khôngcóbệnhviệnhaychuyêngianàochữađượcư?Tiềnthìkhôngthànhvấnđề…”

“Tiền không thểmuađượcmọi thứ đâu,William.Tôi đã hỏi ba ngườigiỏinhấtnướcMỹvớimộtngườiởThụySĩ.Tôierằnghọcũngđềunhấttrívớichẩnđoáncủatôi.Yhọcchưatìmrađượcphươngthuốcchữabệnhhoạihuyếtnày.”

“Anhấycònsốngđượcbaolâunữa?”Katekhẽhỏi.“Chậmlàsáutháng,nhanhlàbatháng.”“Thếmà tôi cứ trách oan cậu ấy.”William nói.Anh nắm chặt lấy tay

Katenhưngườibịnạnvớđượccáiphao.“Thôi,chúngtôiđiđây,Andrew.Cảmơnôngđãchochúngtôibiết.”

“Anh có thể làm gì cho cậu ta được thì làm,” bác sĩ nói. “Nhưng lạyChúa,anhnênthôngcảm.Cứđểcậutamuốnlàmgìthìlàm.ĐâylànhữngthángcuốicùngcủaMatthew,khôngphảicủaanh.Đừngchocậutabiếtlàtôinóinhé.”

WilliamvàKateyênlặngngồixevềnhà.Vềđếnnơi,WilliamgọingaychocôgáimàMatthewlúctrướccùngđivề.

“TôicóthểnóichuyệnvớiMatthewLesterđượckhông?”“Anhấykhôngcóởđây,”mộtgiọnghơigắtgỏngđáplại.“Anhấykéo

tôiđếnCâulạcbộRevue,nhưngđếnđóthìanhấyđãsayrồivàtôitừchốikhôngvàođóvớianhấynữa.-Rồicôtabỏmáy.”

CâulạcbộRevue.Williamnhớmangmánglàđãtrôngthấycáibiểnđóởđâurồinhưngkhôngbiếtđịađiểmcụthể.Anhtìmtrongcuốndanhbạđiện

thoại,lênxeđivềphíaBắcThànhphốvàsaukhihỏimộtngườiđiđường,anhđãtìmrachỗđó.Williamgõcửa.

Mộtlỗcửaconđượckéoxuống.“Ôngcóphảihộiviênkhông?”“Không,”Williamđápvàtuồnmộttờmườiđôlaquacửa.Lỗ cửa đóng xuống và cửa to mở ra. William đi giữa sàn nhảy, hơi

ngượngvớibộquầnáochỉnhtềcủamình.Nhữngngườinhảyđangquấnlấynhau, không ai để ý đến anh.William liếc nhìn vàomột phòngmù khói,nhưngMatthewkhôngcóđó.Cuốicùng,anhnhậnramộtcôgáihìnhnhưđãcóđivớiMatthewmộtlầnnàođómàanhbắtgặp.Côtađangngồibắttréochânởgócnhàvớimộtthủythủ.Williambướcđếnchỗcôta.

“Xinlỗicô,”anhnói.CôtanhìnlênnhưngrõrànglàkhôngnhậnraWilliam.“Cônàyđivớitôi,mờianhđicho,”anhthủythủnói.“CôcótrôngthấyMathewLesterkhông?”“Matthew?”côgáihỏilại.“Matthewnào?”“Tôibảoanhcútđi,”taythủythủđứngdậynói.“Anhnóimộtcâunữalàtôiđậpvỡđầuanhrabâygiờ.”Williamnói.Taythủythủđãtừngtrôngthấyconmắtdữtợnnhưthếmộtlầntrongđời

rồi,vàanhtađãsuýtbịmấtmộtconmắtvềchuyệnđó.Anhtasợhãingồixuống.

“Matthewởđâu?”“TôicóbiếtMatthewnàođâuhởanh.”Côgáicũngtỏvẻsợhãi.“Ngườicaodongdỏng,tócvàng,mặcquầnáonhưtôivàcólẽsayrượu.”“ỒanhmuốnnóiMartinư?AnhtacótênlàMartinởđây,khôngphảilà

Matthewđâu.”Côtanhẹngười.“Đểxemnào,tốinayanhtađivớiainhỉ?-Côtaquayraphíaquầyrượuvàhéttolênhỏi.-Này,tênMartinđivớiainhỉ?”

“Jenny.”Người trôngquầy rượunhấcđầumẩu thuốc láởmép rađáp, rồi lạiđể

thuốclávềchỗcũ.“À, đúng rồi, Jenny,” cô gái nói. “Khoan, để tôi xem đã nhé. Nó tiếp

kháchrấtngắn,chẳngbaogiờđivớiaiquánửatiếngcả,rồinóquaylạiđâybâygiờ.”

“Cảmơncô,”Williamnói.Anhchờđếnhơnmộtgiờởquầyrượu,uốngwhiskyvớirấtnhiềunước,

cảm thấy rất lạc lõng ở chỗ này.Cuối cùng, người trông quầy rượu, điếuthuốcláchưachâmvẫnngậmởmép,đưataychỉmộtcôgáivừabướcvào.

“ĐólàJenny,”anhtanói.“KhôngthấycóMatthewcùngđivớicôta.”NgườitrôngquầyrượugọiJennyđến.Côtagầynhỏ,tócđen,trôngcũng

hấpdẫn.CôtanháymắtvớiWilliamvàưỡnẹođitới.“Tìmemhả,anhyêu?Emsẵnsàngđây,nhưngemlấymườiđôlanửagiờ

nhé.”“Không,tôikhôngcầncô,”Williamnói.“Dễthươngchưa!”Jennynói.“Tôitìmngườivừađivớicô,Matthew…tôimuốnnóilàMartinấy…”“Martinư,anhtaquásayđếnmứccóđemcầncẩuđếncũngkhôngdựng

đượcdậy,nhưnganhtatrảmườiđôlarồi.Baogiờanhtacũngtrảthếđấy,rấtlịchsự.”

“Anhtađangởđâu?”Williamsốtruộthỏi.“Tôikhôngbiết.Anhtabỏkhônglàmgìcả,rồicứthếđibộvềnhà.”Williamchạyrangoàiphố.Khôngkhílạnhngoàitrờilàmanhtỉnhdần.

AnhtừtừchoxechạytừcâulạcbộtheoconđườngvềnhàMatthew,nhìnkỹtừngngườiđitrênđường.Cóngườibắtgặpconmắtcủaanhthìsợ,vộibướcđi.Cóngườithấythếmuốnhỏichuyện.Lúcdừnglạitrướcđènđỏởmột nhà hàng bán suốt đêm, anh nhìn qua cửa sổ mờ mờ thấy có bóngMatthew trong đó, tay cầm cốc đang đi qua dãy bàn.William đỗ xe, vàotrongnhàhàngđếnchỗbêncạnhanhta.Matthewđãgụcxuốngbàn.Cốccàphê chưa uống bắn tung tóe. Anh ta say quá nên không nhận ra đượcWilliamnữa.

“Matthew, tớ đây mà,” William lên tiếng và nhìn anh chàng đang rũ

xuốngbàn.NướcmắtchảytrênmáWilliam.Matthewngửnglên,làmđổthêmcàphêrabàn.“Cậukhócđấyư?Mấtngườiyêurồisao?”“Không,mấtngườibạnthânnhất,”Williamnói.“Athếthìkhóđấy.”“Mìnhbiết,”Williamnói.“Tớcómộtngườibạnrấttốt,”Matthewnói,lưỡilíulại.“Cậutaxưanay

vẫnủnghộtớ,thếmàhômnaylầnđầutiênchúngtớcãinhau.Cũnglàlỗiởtớthôi.Cậuthấykhông,tớđãlàmcậutathấtvọng.”

“Khôngđâu,”Williamnói.“Cậulàmsaobiếtđược,”Matthewgắt.“Cậukhôngbiếtcậuta làaikia

mà.”“Chúngmìnhđivềnhàđi,Matthew.”“TêntớlàMartin,”Matthewnói.“Xinlỗicậu,Martin,chúngtađivềnhàđi.”“Không,tớmuốnởđây.Cómộtcôgáichốcnữasẽđến.Bâygiờtớsẵn

sàngđivớicôtarồi.”“Ởnhàmìnhcórượuwhiskyngonchocậu,”Williamnói.“Vậysaocậu

khôngvềnhàmình?”“Ởchỗcậucóđànbàkhông?”“Có,nhiềulắm.”“Thếthìđược,tớsẽvề.”WilliamđỡMatthewđứngdậy,quàngtayvàodướivairồitừtừdìuanh

racửa.LầnđầutiênanhmớithấyđượcrằngMatthewrấtnặngcân.Rađếnngoài,anhnghethấyhaingườicảnhsátngồiởgócquầynóivớinhau:

“Nốccholắmvào.”AnhđưaMatthewrađếnxerồivềnhà.Kateđangcònđợi.“Saoemkhôngđingủtrướcđi.”“Emkhôngngủđược,”cônói.

“Cólẽcậutavẫncònđanghồđồlắm.”“Cóphảiđâylàcôgáicậuhứavớitớkhông”Matthewnói.“Phải,côtasẽsănsóccậu,”Williamnói,rồicùngKatecùngdìuanhta

lênphòngkhách,đặtnằmvàogiường.Katebắtđầucởibỏáorachoanhta.“Emcũngphảicởiáoemranữacơ,”anhtanói.“Anhđãtrảmườiđôla

rồi.”“Cứnằmxuốngđã,”Katekhẽnói.“Tạisaotrôngembuồnthế,ngườiđẹpcủaanh?”Matthewnói.“Vìemyêuanh,”Katenóivàrưngrưngnướcmắt.“Đừngkhóc,”Mathewnói.“Khôngcógìđángkhóc.Rồilầnnàyanhsẽ

cốlàmđượcchoemxem.”CởiáochoMatthewrồi,Williamlấychănđắplênngườichoanhta.Kate

tắtđèn.“Emhứasẽlêngiườngvớianhmà,”Matthewnóitronglúcmêsảng.Katekhẽđóngcửalại.WilliamngủngaytrênchiếcghếởngoàiphòngMatthewvìsợnửađêm

anhtacóthểthứcdậybỏđi.ĐếnsángKateđánhthứcanhdậyrồiđemthứcănsángvàochoMatthew.“Tôilàmgìởđâythếnày,Kate?”Matthewvừamởmắtđãhỏingay.“ĐêmquasaucuộcchiêuđãiởchỗMacKenzieanhcùngvềvớichúngtôi

mà,”Katelúngtúngtrảlời.“Không,làmgìcóchuyệnấy.TôiđếnCâulạcbộRevuevớicôgáitênlà

Patriciahaygìđómàcôtakhôngchịucùngvàovớitôikiamà.LạyChúa,sao tôi thấy người như ốm thế này nhỉ. Cho tôi cốc nước cà chua đượckhông?Tôikhôngmuốntỏravôlễ,nhưngtôichảmuốnănsángtínào.”

“Đượcthôi,Matthew.”Williamởngoàivào,Matthewngướcnhìn lên.Haingười im lặngnhìn

nhau.“Cậubiếtcảrồihả?”CuốicùngMatthewnói.

“Biết,”Williamnói.“Mìnhthậtlàngu,vàmìnhmongcậuthalỗi.”“Cậuđừngkhóc,William, từhồicậumườihai tuổibị thằngCovington

đánhchovàtớphảikéonóra, thì từđóđếnnaytớchưahềthấycậukhócbaogiờ.Cậucónhớkhông?Khôngbiết thằngCovingtonbâygiờ thếnàorồi.CólẽnóđanglàmchủnhàchứaởTijuana,mànócũngchỉlàmđượcđếnthếthôi.Cậunênnhớ,nếuCovingtonlàchủcáinhàchứađóthìrấttốtcậunênđưatớđếnđó.Đừngkhóc,William.Ngườilớnailạikhóc.Chảlàmthếnào được đâu. Tớ đã đi khám ở các chuyên gia, từ New York đến LosAngelesđếnZurich, và chẳngai làm thếnàođược.Sángnaymìnhkhôngđến làmviệcđượckhông?Mình thấy trongngười cònmệt ghêgớm.Nếumìnhnằmđâylâuquáthìgọimìnhdậy,hoặcnếumìnhlàmphiềngìthìcứbảo,vàmìnhsẽbiếttìmđườngvềnhà.”

“Đâylànhàcủacậu,”Williamnói.VẻmặtMatthewbỗngthayđổi.“CậucónóichobốmìnhbiếtkhôngWilliam?Mìnhkhôngthểgiápmặt

bốđược.Cậucũnglàconmột,nêncậuhiểu.”“Mìnhsẽnói,”Williamđáp.“MaimìnhsẽđiNewYorkvànóichobố

cậu biết, nhưng cậu phải hứa ở lại đây vớiKate vàmình.Nếu cậumuốnuốngrượuthìmìnhsẽkhôngngăn,hoặcnếucậumuốnđivớibaonhiêuđànbàcũngđược,nhưngcậuphảiởđây.”

“Bao nhiêu tuần nay, bây giờmìnhmới được quan tâm đấy,William.Thôibâygiờmìnhngủlạiđãnhé.Mìnhmệtquáđi.”

WilliamnhìnMatthewngủlạivàngủrấtsay.Anhnhấccốcnướcđãuốngđượcmột nửa trong tayMatthew ra. Nước cà chua loang ramột vệt trênchăn.

“Cậuđừngchết,”anhnóikhẽvớimình.“Matthewơicậuđừngchết.CậuđừngquênrằngcậuvớimìnhsắpsửalàmchủmộtngânhànglớnnhấtởMỹđấynhé?”

SánghômsauWilliamđiNewYorkđểgặpCharlesLester.ÔngcụnghecáitinWilliamnóilạimàbỗngnhưgiàđitrôngthấyvàngườiôngcũngnhưnhỏbélạitrongchiếcghế.

“Cảmơncháuđãđếnnói riêngvớibác,William.Lâunay,hàng thángkhôngthấyMatthewvềthămnhà,bácđãcảmthấynhưcóchuyệngìkhônghayrồi.Cuốituầnbácsẽlênđóvậy.NósẽởlạiđóvớicháuvàKate,vàbáccũngsẽtỏrakhônglấygìlàmbuồnlắmkhiđượctinđó.CóChúamớibiếtđượcnóđãphạmtộigìđểđếnnỗinhưvậy.TừhồimẹMatthewmấtđi,bácđãlàmđủthứdànhchonó,thếmàbâygiờthìkhôngcònaiđểbácgiànhlạichonónữa.”

“Bác đến Boston bất cứ lúc nào cũng được, thưa bác. Chúng cháu rấtmongchờbác.”

“Cảmơn cháu,William, cảmơn tất cả những gì cháu đã làm cho conbác.”Ôngcụnhìnanh“BácướcgìbốcháucònsốngđểthấycontraimìnhđãxứngđángvớicáitênKanethếnào.GiánhưbáccóthểđổichoMatthew,đểchonósống…”

“Cháuphảivộivềvớicậuấyđây,bácạ.”“Ừcháuvềđi.Bảovớinólàbácyêunólắm,vàbảolàbácđãdũngcảm

nghecáitinấynhé.Đừngnóigìkhácvớinónhé!”“Vâng,thưabác.”WilliamtrởvềBostonthấytốihômấyMatthewởnhàvớiKatevàđang

ngồingoàihiênbắtđầuđọccuốntiểuthuyếtđangđượcbánrấtchạyởMỹ,đólàcuốnCuốntheochiềugió.AnhtangướcnhìnlênthấyWilliambướcvàobằngcửabên.

“Ôngcụnghetinbảosao?”“Ôngcụkhóc,”Williamnói.“ÔngchủngânhàngLestermàkhócư?”Matthewnói.“Cậuchớchocác

cổđôngbiếtchuyệnđónhé.”Matthewkhônguốngrượunữavàcốgắng làmviệcchođến tậnnhững

ngàycuối.Williamphải lấy làmkinhngạcvềquyết tâmcủaanh tavàcứkhuyênanhtahãytừtừđã.NhưnganhtakhôngnhữnglàmhếtcácviệccủamìnhmàcòntrêuchọcWilliambằngcáchđọclấnsangnhữngthưtừgửiđếnchoWilliamnữa.

Tốitốitrướckhiđixemháthoặcdựtiệc,Matthewcònđánhquầnvợtvới

Williamhoặc chèo thuyền và vượtWilliam trên sôngCharles.Anh ta nóinhạo

“Khinàomìnhthuacậuthìmìnhbiếtlàlúcđóchếtrồi.”Matthewkhônghềvàobệnhviệnbaogiờ.Anhthíchởlạinhàvợchồng

William.VớiWilliamthìanhthấycáctuầnlễtrôiquavừaquáchậmlạivừaquá nhanh, cứmỗi buổi sáng ngủ dậy không biếtMatthew còn sống haykhông.

Matthewchếtvàongàythứnăm,hãycònbỏdởbốnchụctrangcủaCuốntheochiềugióchưađọchết.TanglễđượctiếnhànhởNewYork.WilliamvàKateởlạivớiCharlesLester.Chỉtrongcósáuthángmàôngcụđãgiàhẳnđi.Ôngđứngbênmộvợvàmộđứacontraiđộcnhấtcủamình,bảoWilliamrằngôngkhôngcònthấycómụcđíchgìđểsốngtrênđờinàynữa.Williamkhông nói gì. Chẳng có lời nói nào khiến cho ông cụ đỡ đau buồn được.Ngàyhômsau,WilliamvàKatetrởvềBostonkhôngcóMatthewvắnghẳnđimộtcáchkỳlạ.MấythángquavừalànhữngthángsungsướngnhấtvừalànhữngthángđaukhổnhấttrongđờiWilliam.CáichếtđãkhiếnanhgầnlạivớiMatthewvàvớiKate.Nếulàcuộcsốngbìnhthườngthìanhkhôngthểgầnvớibạnvàvợnhưvậyđược.

SaucáichếtcủaMatthew,Williamtrởlạingânhànglàmviệcnhưnganhthấy rất khó có thể làmbình thường như cũ.Nếu là trước đây thì anh đãđứngdậy,sangphònglàmviệccủaMatthewhoặctraođổihoặccườinóivớinhau,hoặcítnhấtthìcũngcònthấyMatthewngồiđó.NhưngnayMatthewkhôngcònđónữa.PhảimấtđếnmấytuầnWilliammớithôikhôngnghĩđếnkhôngkhílàmviệccũnữa.

TonySimmons tỏrarất thôngcảm,nhưngđiềuđóchẳnggiúpđượcgì,Williammấthếtcảhứng thú làmngânhàng.Ngay trongchínhngânhàngKane&Cabot,anhcũngrầurĩhếtthángnàysangthángkhácvềcáichếtcủaMatthew.XưanayanhvẫnđinhninhrằnganhvàMatthewsẽcùnglớnlên,cùnggiàvàcùngchiasẻchungmộtsốphận.KhôngaicóýkiếngìkhithấycôngviệccủaWilliamkhôngcòncóchấtlượngnhưtrướcnữa.NgaycảđếnKatecũnglobuồnthấyWilliamngồikhôngmộtmìnhhànggiờ.

Mộtbuổisáng,côtỉnhdậythấyanhngồibênmépgiườngvànhìnmình.

Côchớpmắthỏianh:“Cóchuyệngìkhônghaythếanh?”“Không,anhchỉnhìnvàocáitàisảnlớnnhấtcủamình,vàtựhỏixemcó

phảicủamìnhthậtkhông?”

CHƯƠNG 22

Vàocuốinăm1932, trong lúccảnướcMỹđangbịkẹt tronggọngkìmcủanạnkinhtếđìnhđốn,AbelđãhơilosợvềtươnglaicủaCôngtyNamtước.Hainămquađãcóđến2.000ngânhàngphảiđóngcửa,vàhiệnnayhàngtuầnvẫncóthêmnhiềungânhàngkháctiếptụcđóng.Chíntriệungườivẫnthấtnghiệp.CáckháchsạncủaAbelphảicốgắnglắmmớiduytrìđượcmột số nhân viên có tay nghề cao.Mặc dầu vậy, năm1932 công tyNamTướccũngbịlỗ72.000đôla,màđâylànămanhdựkiếnsẽcânbằngđượcthuchi.Anhbắtđầulấylàmngại,khôngbiếtngườiủnghộanhcònđủtiềnvàcònđủkiênnhẫnđểgiúpanhxoaychuyểnlạitìnhthếđượckhôngđây.

Trướcđó,AbelđãbắtđầuthamgiatíchcựcvàohoạtđộngchínhtrịtrongquátrìnhAntonCermakvậnđộngvàtrởthànhthịtrưởngChicago.CermakđãthuyếtphụcAbelgianhậpđảngDânchủlúcđóđangtiếnhànhmộtchiếndịchdữđộiđòibỏlệnhcấmrượu.AbelrasứcủnghộCermakvìlệnhcấmrượurất taihạiđốivớiviệclàmăncủacáckháchsạn.CermakvốnlàmộtngườiTiệpKhắcnhậpcưnêngiữaAbelvớiCermakđãlậptứccóngayđượcmốiquanhệchặtchẽ.Abelcũnglấylàmsungsướngđượccửralàmđạibiểuđi dựĐại hội toàn quốc đảngDân chủ họp ởChicago năm 1932.Ở đây,Cermakđãđượccửtọađứngdậynhiệthệthoanhôvớinhaulờianhtanói:

“Tôi không đến đây cùng với chuyến tàuManflower nhưng tôi đã cốgắngđếnđượccàngsớmcàngtốt.”

ỞĐạihội,CermakđãgiớithiệuAbelvớiFr.D.Rooseveltvàcuộcgặpgỡấy làmAbelxúcđộngnhớmãi.FDRcứ thế thắngcửTổng thốngmộtcáchdễdàngvàcácứngcửviênDânchủtheonhaugiànhthắnglợiởkhắpnước. Một trong những người mới được bầu vào Hội đồng thành phốChicagolàHenryOsborne.RồisaukhiAntonCermakbịgiếtvàođầunăm1933ởMiamidomộtviênđạnnhằmámsátFDRnhưnglạitrúngvàoôngta, Abel quyết định đóng gópmột phần lớn thời gian và tiền của vào sựnghiệpcủanhữngngườiDânchủgốcBaLanởChicago.

Trong năm 1933, công ty chỉmất có 23.000 đôla nhưngmột trong sốnhữngkháchsạn,tứckháchsạnNamtướcởSt.Louis,lạilàmăncólãi.RồikhiTổngthốngRooseveltphátbiểubàidiễnvănđầutiêncủaôngvàongày12thángbakêugọimọingười“hãymộtlầnnữatinởnướcMỹ”thìAbellạiphấnkhởivà anhquyếtđịnh chomở lại hai khách sạn trướcđâyđãđóngcửa.

ZaphiangàycàngkêucaphànnànvềviệcAbelởquálâutạinhữngnơiCharleston vớiMobile để phục hồi lại khách sạn. Zaphia chỉ muốn AbelnhiềulắmlàlàmphóquảnlýởkháchsạnStevensthôi,vìnhưvậykhoảngcáchgiữahaingườikhôngxalắm.NhưngvớitìnhhìnhnàythìmỗilúcAbelcàngđixahơnmàZaphiathìkhôngbiếtthếnàomàđuổitheonhữngthamvọngcủaAbelđược.Côsợanhtabắtđầukhôngquantâmđếncônữa.Côcũngcảmthấylolắngvềchuyệnmìnhkhôngcócon.Côđithămbácsĩthìhọđảmbảovớicôrằngchẳngcógìkhiếncôkhôngcóchửađược.MộtbácsĩđềnghịphảikhámcảAbelnữa,nhưngZaphiaphảnđối,vìcôbiết rằngnếunêuchuyệnấyrasẽchẳngkhácnàonhưbảoAbellàvôsinh.Cuốicùng,saukhivấnđềđãtrởnênnặngnềkhócóthểđemrabànđượcthìmaysaoZaphialạitắtkinh.

CôhyvọngchờđợithêmmộtthángnữamớinóichoAbelbiếthoặclạiđithămbácsĩnữa.Bácsĩkhẳngđịnhrằngcuốicùngcôđãcómang.Vàođúngngày đầu năm 1934, Zaphia đẻ cho Abel một đứa con gái. Abel rất vuimừng.HọđặttênnólàFlorentyna,tứclàtêncủachịAbeltrướcđây.TrôngthấyconbélàAbelđãquấnlấynóngay,khiếnZaphianghĩbụngtừnaytrởđi cô không còn là người đầu tiên được hưởng tình yêu của Abel nữa.GeorgevànhữngbàchịhọcủaZaphiađỡđầuchođứabé.AbeltổchứcmộtbữatiệcBaLanmườimónvàotốihômlàmlễrửatộichođứabé.NgườitagửiđếnrấtnhiềutặngphẩmtrongđócócảmộtcáinhẫncổrấtđẹpcủamộtngườiủnghộAbelnhưnggiấutên.Anhcũngcóquàbiếutặnglại.

CôngtyNamTướcthuđượcmónlãi63.000đôlavàocuốinăm.Cảcôngty,chỉcòncókháchsạnNamTướcởMobilelàthualỗ.MấythángsaukhiFlorentyna rađời,Abelnghĩphần lớn thờigiancủaanh làởChicagonênquyếtđịnhđãđếnlúcxâydựngmộtkháchsạnNamTướcmớiởđây.Trongthànhphố,cáckháchsạnmọclênnhưnấmdokếtquảcủaHộiChợThếGiới

tổchứcởđây,AbelcóýđịnhlàmchokháchsạncủaanhthànhlácờđầucủacôngtyđểtưởngnhớđếnDavisLeroy.

Công ty vẫn còn làm chủmiếng đất cũ của khách sạn Richmond trênđườngMichigan.Đãcónhiềungườimuốnmuamiếngđấtấynhưnganhvẫncốgiữ,hyvọngmộtngàykiacóđủtiềnsẽxây lạikháchsạnởđây.Côngtrìnhđòihỏiphảicóvốnlớn,Abelquyếtđịnhdùngsốtiền750.000đôlalấyvềđượccủacôngtybảohiểmGreatWesterntiếnhànhviệcxâydựngnày.Nghĩ xongđâuđấy, anh trình bày vớiCurtis Fenton ý kiến củamình, tuynhiênanhvẫncònđềphòngtrườnghợplànếuDavidMaxtonkhôngmuốnnhưvậyvì sợ sẽ có sự cạnh tranhvới khách sạnStevens, thìAbel sẽ sẵnsàng từ bỏ kế hoạch ấy. Dù sao anh vẫn cảm thấy mình có nợ với ôngMaxton.Mấyngàysau,CurtisFentonbáolạichoanhbiếtlàngườiủnghộrấtvuilòngthấynóianhđịnhxâylạikháchsạnNamTướcChicago.

AbelmấtmườihaithángđểxâykháchsạnNamTướcmới,vớibàntaygiúpđỡcủaủyviênHộiđồngthànhphốHenryOsbornevìôngtathuxếpđểcó các loại giấy phép củaTòaThị chínhmột cách nhanh chóng.Tòa nhàđượckhánh thànhnăm1936,doThị trưởng thànhphố làEdward J.Kellyđếnkhaimạc,vàôngnàysaucáichếtcủaAntonCermarkđãtrởthànhngườicầmđầubộmáycủađảngDânchủởđây.Để tưởngnhớ lạiDavisLeroy,khách sạn không có tầng thứmười bảy, và đây cũng làmột truyền thốngAbelthựchiệntrongviệcxâydựngbấtcứmộtkháchsạnmớinàocủaCôngtyNamTước.CảhaithượngnghịsĩcủabangIllinoiscũngcómặtvàphátbiểuvớihaingànkháchđếndựhômđó.

Khách sạnNam tướcChicagođẹpcảvề thiếtkếvàxâydựng.Abelđãphảichiđếnhơnmộttriệuđôlachokháchsạnnày,vàcóvẻnhưmỗiđồngxubỏrađềuđãđượctậndụng.Nhữngphòngcôngcộngđềutorộngthoángmátvớitrầnnhàđượctrangtrílộnglẫyvàthảmdướichânđềurấtdày.Màuxanhlácâycóchữnổimangtêntắtcủakháchsạnđượctrangtrírấtkínđáotưởngnhưkhôngthấymàđâucũngcó,từbộquầnáocủachúnhỏchạyvặttrongkháchsạnchođếnngọncờbayphấpphớitrênđỉnhngôinhàbốnmươihaitầng.

“Kháchsạnnàytựnóđãmangdấuhiệucủathànhcôngrồi,”ôngThượngnghịsĩlâunămJ.HamiltonLewisphátbiểu,“vìthưacácbạn,chínhlàdo

con người, chứ không phải khách sạn, đã được biết là “Nam TướcChicago”.”

Abel sung sướng ra mặt thấy cả hai ngàn khách mời đều oà lên tánthưởng.Anhphátbiểucảmơnvàmọingườiđứngdậyvỗtay.Anhbắtđầucảmthấymìnhđãquenthuộcvớigiớiđạikinhdoanhvànhữngnhàchínhtrịđànanh.Zaphia lởnvởnđi lạiởphíasautrongsuốtbuổi lễ,đốivớicôsựviệcnày làquá long trọng.Côkhônghiểumàcũngchẳngnghĩđến thànhcôngcủaAbelởmứcđộnhưthế,màdùcóhiểuđượcvàbâygiờcôcóthừatiềnmuasắmnhữngquầnáosangnhất,côvẫnthấymìnhcổlỗvàlạclõngthếnàoấy.CôbiếtrằngsựxuấthiệncủamìnhchỉlàmchoAbelthêmkhóchịu.TrongkhiAbelnói chuyệnvớiHenryOsborne, thì côđứngcáchđómộtquãng.

“Đây làcaođiểm trongcuộcđờicủaanhđấynhé,”Henryvỗvào lưngAbelnói.

“Caođiểm…tôicũngvừađúngbamươituổi,”Abelnói.AnhquàngtayquavaiHenryvàmáyảnhchụpnhoángmộtcái.Abelrạngrỡ,lầnđầutiêntrongđờianhsungsướngđượccoinhưmộtnhânvậtđượcnhiềungườibiếtđến.“TôisẽxâykháchsạnNamTướcởkhắpcácnướctrênthếgiới!”

Anhnóiđủtochonhàbáođứnggầnđónghethấy.“TôimuốnlàmởMỹnhưCesarRitzđãlàmởChâuÂu.Ôngcứđivớitôi

Henry,rồiôngsẽhưởnghếtniềmvuicủachuyếnđinày!”

CHƯƠNG 23

Hômsau,vàolúcănsáng,KatechỉchoWilliamxemmộtmẩutinđăngtrêntrang17củatờbáoGlobenóivềchuyệnkhaimạckháchsạnNamTướcởChicago.

Williamvừaxembàibáovừacười.NgânhàngKane&CabotthậtlàdạidộtđãkhôngchịunghelờikhuyêncủaanhủnghộchocôngtyRichmond.Anh lấy làm hài lòng thấy nhận xét trước đây củamình về Rosnovski làđúng,mặcdầungânhàngđãbỏquamộtcơhộinhưthế.ĐọcđếnchỗAbelđượcmệnh danh là “Nam tướcChicago” anh càng buồn cười.Nhưng độtnhiên anh cảm thấy khó chịu ngay.Anhxemkỹ tấm ảnhđăngkèm trongbáo.Rõràngnhữngdòngchữchúthíchdướiảnhkhôngcòncógìđángngờnữa: Abel Rosnovski, Chủ tịch Công ty Nam Tước, đang nói chuyện vớiMieczyslaw Szymczak, Thống đốcQuỹDự trữ Liên bang, và ủy viên HộiđồngthànhphốHenryOsborne.

Williamđểtờbáoxuốngbànvàsuynghĩmộtlúc.Vừađếncơquanlàmviệc,anhđãgọiđiệnngàychoThomasCohenởCôngtyLuậtgiaCohen&Yablons.

“Đã lâurồiđấynhỉ,ôngKane,”ThomasCohenngheđiệnđãnóingay.“Tôirấttiếcnghetinvềcáichếtcủabạnông,MatthewLester.Cònvợconông,Richard,cóphảitêncháulàthếkhông,vẫnkhỏechứ?”

WilliamvẫnluônkhâmphụcThomasCohenvềtrínhớcủaôngtađốivớitênngườivàcácmốiquanhệ.

“Vâng,cảmơnôngCohen,vợvàcontôivẫnkhỏe.”“Lầnnàytôilàmgìđượcchoôngđây,ôngKane?”ThomasCohencũng

vẫnnhớrằngvớiWilliamthìchỉhỏithămmộtcâuthôi,rồivàoviệcngay.“Tôimuốn nhờ ông cử người điều tra chomột việc. Tôi khôngmuốn

ngườiđiđiềutrađóbiếttôilàai.NhưngtôicầncónhữngthôngtinmớinhấtvềHenryOsborne.TấtcảnhữnggìôngtalàmtừkhirờiBostonrađi,nhấtlà

xemgiữaôngtavớiAbelRosnovskicủaCôngtyNamtướccóquanhệgìkhông.”

Đầudâyđằngkia,nhàluậtgiaimlặngmộtlátrồiđáp:“Vâng.”“Ôngcóthểchotôibiếttrongvòngmộttuầnkhông?”“Xinôngchohaituần,ôngKane,”ôngCohennói.“Báo cáo đầy đủ gửi đến cho tôi trong vòng hai tuần nữa nhé, ông

Cohen?”“Vâng,haituần,thưaôngKane.”

○○○

ThomasCohenvẫnlàmộtngườiđángtincậynhưtừtrướcđếnnay.MộtbáocáođầyđủđãđượcgửiđếntậnchỗlàmviệccủaWilliamvàosángngàymườilăm.Williamgiởhồsơrađọcrấtkỹ.KhôngcóquanhệlàmăngìgiữaAbel Rosnovski với Henry Osborne. Hình như Rosnovski chỉ thấy ởOsbornelàmộtngườicóíchchonhữngquanhệchínhtrịcủamình,thếthôi.TừkhirờiBoston,OsborneđãchạytừviệcnàysangviệckhácrồicuốicùngvềlàmởCôngtybảohiểmGreatWestern.Theonhậnxétcủahọ,chínhvìthế mà Osborne đã tiếp xúc với Abel Rosnovski, vì trước đây Công tyRichmondvẫndocơquannàybảohiểm.Lúckháchsạnbịđốtcháy,côngtybảohiểmnàytừchốikhôngchịutrảtiềnbồithường.Mộtngườiquảnlý,cótênlàDesmondPacey,bịtùmườinămsaukhinhậntộilàchínhmìnhđãđốt,vàtrongvụnàyngườitahơicóchútnghingờlàAbelRosnovskicónhúngtayvàođó.Tuynhiên,khôngcóchứngcớgìcụthể,vìvậycôngtybảohiểmđànhchịutrả750.000đôla.BáocáocũngnóithêmhiệnnayOsbornelàủyviênHộiđồng thànhphốvà làmộtnhàhoạtđộngchính trìchuyênmônởTòathịchính,mọingườiđềubiếtôngtahyvọngtrởthànhnghịsĩquốchộiđạidiệnchoChicago.Mớiđâyông tacó lấycôMarieAxton,congáicủamộtnhàsảnxuấtthuốckhágiàucó,vàhaingườivẫnchưacócon.

Williamlạixemlạitoànbộbáocáođểchắcchắnlàmìnhkhôngbỏquađiềugìdùlàkhôngquantrọng.Nhưnganhvẫnthấygiữahaingườikhôngcó

gìthậtsựgắnbóvớinhaulắm.Dùsao,trongthâmtâmanhvẫnlolắngcảhaingười,AbelRosnovskivàHenryOsborne,đềulànhữngngườicămghétanh,nếuquanhệchặtchẽvớinhautấtthếnàocũngcóđiềugìnguyhiểmmàanhphảiđềphòng.AnhkýmộttấmsécgửitrảThomasCohenvàyêucầuôngtacứbathángmộtlầnlạibáocáothêmchoanhbiết.Nhưngrồithángthángtrôiqua,nhữngbáocáobathángcũngkhôngnêuđượcchuyệngìmới,vìvậyanhkhôngcònlonghĩgìnữa,chỉchorằngmìnhđãquáquantâmđếnbứcảnhđăngtrongbáomàthôi.

○○○

Mùaxuânnăm1937,Katelạiđẻchochồngđượcmộtđứacongái.Họđặttênnó làVirginia.Williamvẫn làmcáiviệc thay tãchocon.Anhquásănsóc“côcôngchúa”nàyđếnnỗiKate tốinàocũngphảidànhvềchomìnhkẻonókhôngđượcngủ.CònRichardbâygiờđãlênhaituổirưỡi,chảthíchgìembévàcảngàychỉchơivớibộlínhgỗđểkhỏighenvớiemđượcsănsóccẩnthậnhơn.

Vào quãng cuối năm, bộ phận của William trong ngân hàng Kane &Cabot thuvềđượcmónlợinhuậnkháto.Anhnhưvừathoátrakhỏi trạngtháilơmơdocáichếtcủaMatthewgâyravàlạinhanhchónggiànhlạiuytíncủamìnhnhưmộttrongnhữngngườirấtkhônkhéođầutưvàothịtrườngchứngkhoán.AnhcũngkhôngcònthấyphiềnlònggìvớisựđiềukhiểncủaToniSimmonsnữa.Tuynhiên,Williamtrongthâmtâmcũngkhôngvuigìvới triểnvọngdùcóđượclàmchủ tịchngânhàngKane&Cabot thìcũngphảichờmườibảynămnữachoSimmonsvềhưumớiđếnlượtanh,vìvậyanhtínhđếntìmviệclàmởngânhàngkhác.

WilliamvàKatevẫnđiNewYorkthămCharlesLestermỗithángmộtlầnvàongàycuốituần.TrongbanămquakểtừkhiMatthewchếtđếnnay,ôngđãgiàđighêgớm.Tronggiớitàichínhngườitađồnôngchẳngcònthiếtgìlàmănvà thỉnh thoảngmới thấy cómặtởngânhàng.Williambắt đầu lokhôngbiếtônggiàcònsốngđượcbaolâunữa.Thếrồiíttuầnsauôngquađời luôn.Hai vợ chồngKanexuốngNewYorkdự tang lễ.Hìnhnhưmọingườiaicũngcómặtởđámtangnày,kểcảôngPhóTổng thốngHoaKỳ

JohnNanceGamer.Saukhidựđámtang,WilliamvàKateđixelửatrởvềBoston,biếtlàtừnaytrởđiđãmấthẳnmốiquanhệvớigiađìnhLester.

Khoảng sáu tháng sau William nhận được thông báo của Sullivan vàCromwell,mộtcôngtyLuậtởNewYork,yêucầuanhđếndựnghecôngbốchúcthưcủaCharlesLestertạivănphòngcủahọởphốWall.WilliamnhậnlờivềdựvìtìnhnghĩavớigiađìnhLesterhơnlàmuốnbiếtnộidungchúcthư của Charles Lester. Anh chỉ muốn nhớ lại những kỷ niệm nhỏ vớiMatthewvànhữnggìcònlạimàanhđanggiữtrongnhàhiệnnay.AnhcũngmongcódịpđượcgặplạinhữngngườikháctronggiađìnhLesterđãquenbiếttừhồicònnhỏcũngnhưtrongnhữngnămởđạihọcvớiMatthew.

WilliamtựmìnhláichiếcxeDaimlermớimuaxuốngNewYorktừđêmhômtrướcvàngủtrọtạiCâulạcbộHarvard.Bảndichúcsẽđượccôngbốvàomườigiờsánghômsau,vàWilliamlấylàmlạkhiđếnvănphòngcôngtySullivanvàCromwellthấyđãcóđếnnămchụcngườitềtựusẵnởđórồi.NhiềungườingướcnhìnlênkhiWilliambướcvàophòng.AnhđếnchàocáccôdìchúbáccủaMatthew,thấyhọđãgiàđirấtnhiềuvàanhnghĩbụngcólẽhọcũngnghĩvềanhnhưvậy.AnhđểýtìmSusan,emgáicủaMatthew,nhưng không thấy cô ta đâu. Đúng mười giờ ông Arthur Cromwell vàophòng, cómột trợ lý đi kèm và cầm trong taymột cặp damàu nâu.Mọingườiimlặngchờđợi.ÔngluậtsưgiảithíchchonhữnghưởngdichúcbiếtrằngtheolờidặncủaCharlesthìdichúcnàychỉđượcmởrasáuthángsaukhiôngđãquađời.Lýdolàvìôngkhôngcócontraiđểôngđểlạigiatàinênôngmuốnđểchothờigianchứngminhnguyệnvọngcủaôngvậy.

Williamnhìnquanhcănphòngvàcáckhuônmặtđangtheodõitừnglờinóicủaôngluậtgia.ArthurCromwellđọcbảndichúcđómấtgầnmộttiếngđồnghồ.Saukhiđọcnhữngmụcthôngthườngđểlạichonhữngthànhviênkhác nhau trong gia đình, cho những cơ quan từ thiện và trườngĐại họcHarvard,CromwellchobiếtthêmrằngCharlesLesterđãchiatàisảncánhâncủaôngchotấtcảbàconhọhàng,nhiềuhayíttùytheomứcđộxagầncủahọ.Côcongái,Susan,đượcnhậnphầnlớnnhấtcủabấtđộngsản,cònnămngười cháu trai và ba cháu gái, mỗi người được hưởngmột phần tài sảnngangnhaucònlại.Tấtcảtiềncủavàchứngkhoándànhchohọđềudongânhànglưugiữchođếnkhihọbamươituổi.Nhiềubàconcôbácvàhọhàng

xađềuđượclĩnhtiềnmặtngaytạichỗ.WilliamngạcnhiênthấyôngCromwelltuyênbố.“Đó là tất cảnhữnggì liênquanđến tài sảncủaôngCharlesLesterđể

lại.”Mọingười bắt đầu rục rịch trởvề chỗvà có tiếng rì rầm traođổi giữa

ngườinàyngườikia.“Tuy nhiên, đó chưa phải đã hết những gì ông Charles Lester dặn lại

trongdi chúc,” luậtgiabình tĩnhnói tiếp,vàmọingười lạidằn lòngngồinghe, trong lòng rất lo không biết còn điều gì bất ngờ và không hay nữachăng. Ông Cromwell tiếp “Tôi xin đọc tiếp những lời của chính ôngCharlesLester.“Trướcnaytôivẫnchorằngmộtngânhàngvàtiếngtămcủanórấtliênquanđếnngườiquảnlýnó.Aicũngbiếtrằngtôihyvọngcontraitôi làMatthew sẽkếnghiệp tôi làmChủ tịchngânhàngLester, nhưngnóchẳngmayđãchếtmộtcáchbi thảmvàkhôngđúng lúc.Chođếnnay, tôichưahềnóichoaibiếttôiđãchọnngườinàođểquảnlýngânhàngLester.VậynaytôicôngbốđểmọingườibiếtlàtôiđãchọnWilliamLowellKane,con của một trong những người bạn thân nhất của tôi là Richard LowellKanetrướcđây,hiệnđanglàphóchủtịchngânhàngKane&Cabot,làmchủtịchngânhàngLestervàtoànbộCôngtyTíndụng,vànhậnchứcđótrongcuộchọptoànthểbangiámđốctới”.”

Lậptứccótiếngxônxao.MọingườinhìnquanhphòngxemconngườibímậtWilliamLowellKaneấylàai,conngườimàchỉcóvàithànhviêntrựctiếptronggiađìnhLesterbiếtđến.

“Tôichưađọchết,”ArthurCromwellnói.Lạiimlặng.Cửtọanhìnnhaukinhhãi,erằnglạimộtquảbomnữasắp

nổtung.Nhàluậtgiađọctiếp:“”…tấtcảnhữngkhoảntrợcấpvàphânchiachứngkhoáncủaCôngty

LesternóitrênđâyđềutùythuộcvàoviệcnhữngngườiđượchưởngsẽbầuchoôngKanetạicuộchọptoànthểhàngnămvàvẫnsẽtiếptụclàmnhưvậyítnhấtlànămnămsauđó,trừphiôngKanetuyênbốlàôngtakhôngnhậnchứcvụchủtịch”.”

Lạixônxaoồnàotrongphòng.Williamướcgìmìnhởcáchxachỗnày

hàngvạndặm,vìanhkhôngbiếtmìnhnênsungsướnghaynên thừanhậnmìnhlàngườibịcămghétnhấttrongtấtcảnhữngaicómặtởđây

“ĐếnđâylàkếtthúcdichúccủaôngCharlesLester,”ôngCromwellnói.Nhưngchỉcónhữngngườingồiởhàngđầungherõôngnóigì.William

nhìn lên,SusanLesterđangbướcvềphíaanh.Hìnhảnhcôgáibéo lùnđãbiếnđâumất,chỉcònnhữngnéttànnhangxinhđẹp.Anhmỉmcười,nhưngcôđiquamặtanh,làmnhưanhkhôngcóđó.Williamnhănnhó.

Mộtngườicaolớn,tóchoarâm,mặcbộquầnáochậtcăngvàthắtchiếccavátsáng,khôngđểýđếnnhữngtiếngồnàochungquanh,bướcđếnchỗWilliam.

“ÔnglàWilliamKane,cóphảikhôngạ”“Vâng,chínhtôi,”Williamhơibựcbộiđáp“TêntôilàPeterParfitt,”ngườiđónói.“Mộttrongnhữngphóchủtịchngânhàng,”Williamnói.“Vâng,đúng,thưaông,”ôngtanói.“Tôikhôngbiếtông,nhưngtôiđược

biếttiếngcủaông,vàtôicũnglàmộttrongnhữngngườicómaymắnđượcquenbiếtngườichađángkínhcủaông.NếunhưCharlesLesternghĩ rằngônglàngườithíchhợpđểlàmchủtịchngânhàngcủaôngta, tôichorằngnhưthếlàtốtrồi.”

Williamchưabaogiờcảmthấynhẹngườinhưvậy.“Ông đang ở đâu tại New York?” Peter Parfitt đã hỏi ngay trước khi

Williamnóiđượccâugì.“TôiởCâulạcbộHarvard.”“Tuyệt.Tôixinhỏiôngtốinaycórảnhdùngbữavớitôiđượckhông?”“TôiđịnhtốinayvềBostonngay,”Williamnói,“nhưngbâygiờthìcólẽ

tôiphảiởlạiNewYorkthêmvàingàynữa.”“Tốt,vậytôimờiôngđếnnhàtôiăntốivàotámgiờđượckhôngạ?”Ông

tađưadanhthiếpchoWilliamtrongđócóđịachỉinnổibằngchữvàng.“Tôisẽcódịpđượcnóichuyệnthânmậtvớiôngtrongkhôngkhíđó.”

“Cảmơnông,”Williamđápvàbỏdanhthiếpvàotúiáotrongkhimộtsốngườikhácxúmquanhđến.

Mộtsốngườinhìnanhbằngconmắtkhôngthiệncảm,mộtsốkhácmuốnchúcmừnganh.

SaukhianhthoátđượckhỏiđámngườinàyvàtrởvềCâulạcbộHarvard,việcđầutiênlàanhphảigọichoKatevàbáotintrênchocôbiết.Côlặnglẽtrảlời.

“Matthewcũnglấylàmmừngchoanhđấy.”“Anhbiết,”Williamnói.“Baogiờanhvềnhà?”“Cótrờibiết.TốinayanhđếnănvớiôngPeterParfitt,mộtphóchủtịch

củaLester.Ông tacóvẻ rấtquan tâmvà thânmật,nhưvậycũngdễchịu.ĐêmnayanhởlạiCâulạcbộvàtrongngàymaisẽgọivềchoemxemtìnhhìnhởđâythếnào.”

“Đượcthôi,anhyêu.”“Ởnhàbìnhthườngchứ?”“Virginianhổmộtcáirăngvànólàmnũnglắm,Richardhứavớicôbảo

mẫunênphảiđingủsớm.Cảnhànhớanhlắm.”Williamcười.“Maianhsẽgọivề.”“Nhớ gọi nhé. Nhân đây cũng chúc mừng anh. Em rất hoan nghênh

CharlesLesterđãnhậnxétvềanhnhưvậy,mặcdùemsẽrấtghétlàphảiởNewYork.”

ĐâylàlầnđầutiênWilliamnghĩđếnchuyệnởNewYork.Támgiờ tối hômđóWilliamđếnnhàPeterParfitt ởĐường64và anh

ngạc nhiên thấy chủ nhà ănmặc rất trịnh trọng cho bữa tối.William cảmthấy hơi ngượng trong bộ quần áo làm việc bình thường hàng ngày củamình.Anh giải thích ngay cho bà chủ nhà là anh định tối hôm đó trở vềBoston.DianaParfitt,hóaralàngườivợthứhaicủaPeter,tiếpkháchrấtcóduyênvàtỏravuimừngthấyWilliamsẽlàchủtịchtươnglaicủangânhàngLester.Trongsuốtbữaănkháthịnhsoạn,WilliamtranhthủhỏiPeterParfittvềnhữngngườikháctrongbangiámđốcngânhàngLesterphảnứngvềdichúccủaôngtanhưthếnào.

“Mọingườisẽđềutánthànhcảthôi,”Parfittnói.“Tôiđãnóichuyệnvớiphầnlớntrongsốhọrồi.Sángthứhaitớisẽcócuộchọptoànbangiámđốcđểkhẳngđịnhviệcchỉđịnhônglàmchủtịch,tuynhiêntôichỉcònthấycómộtđiềuhơilấncấncóthểxảyrathôi.”

“Đólàđiềugì?”Williamhỏi,cốtỏrakhôngcóvẻlolắnggìhết.“Nóiriêngđểôngbiết,ngườiphóchủtịchkia,TedLeach,làngườiđãhy

vọngsẽđượcchỉđịnhlênlàmchủtịchkếnhiệm.Tôicóthểnóiôngtađãyêntrínhưvậyrồi.Tấtcảchúngtôiđượcthôngbáolàchỉsaukhicôngbốdichúcmớiđượcbiếtailàchủtịch,tuynhiênýnguyệnđócủaCharlesLesterđốivớiTedquảlàkhôngthểngờđược.”

“Ôngtasẽchốngchứ?”Williamhỏi.“Cóthểnhưvậy,nhưngôngkhôngcógìđángphảilođâu.”“Tôi phải nói ngay rằng tôi chưa bao giờ thấyưa ông ta được,”Diana

Parfittvừanóivừanhìnvàođĩabánhxèotrướcmặt.“Nàythôi,emơi,”Parfittgạtđi,“chúngtakhôngnênnóiđiềugìsaulưng

TedmàphảiđểchoôngKane tựmìnhxétmớiđượcchứ.Tôi thì tôichắcchắnrằngtrongcuộchọpbangiámđốcvàosángthứhaimọingườisẽchấpthuậnviệcchỉđịnhôngKanenhưngvẫncókhảnăngTedLeachtừchức.”

“Tôikhôngmuốnbấtcứaicảmthấyvìcótôimàphảitừchức,”Williamnói.

“Ôngsuynghĩnhưvậylàrấtđángquý,”Parfittnói.“Nhưngôngchảnênbậntâmvềchuyệnnhỏấy.Tôitinchắclàtoànbộvấnđềsẽđâurađó,ôngcứyêntríquayvềBostonngàymaiđi,vàtôisẽthôngtinđềuchoôngđượcbiết.”

“Cólẽtôinênquangânhàngvàosángmaimộtchút.Khôngbiếtcácbạnđồngnghiệpcủaôngcólấylàmlạnếutôicóýmuốngặphọkhông?”

“Khôngnên.Tôinghĩ trong tìnhhìnhnàyôngchưanênđếnngânhàngvội.Cólẽtốthơnlàônghãyđứngngoàiđểchờchocuộchọpbangiámđốcvàosángthứhaixongđâuđấyđã.Nhưvậyhọcảmthấymìnhđộclậpvàtựthấycógiátrịđànghoànghơn.Ônghãynênnghetôi,Bill,vàtrởvềBostonđi.Trướcmườihaigiờtrưasángthứhai,tôisẽgọibáotinmừngchoông.”

WilliammiễncưỡngđồngývớiđềnghịcủaPeterParfittvàngồilạinóichuyệncảtốivớihaivợchồngParfitt,vànóicảchuyệnanhvàKatecóthểởNewYorktạmthờitrongkhitìmmộtngôinhànàođóđểởhẳn.WilliamhơilấylàmlạthấyPeterParfittkhôngcóýmuốnbàngìvềchuyệnngânhàng,nhưnganhnghĩcólẽvìcómặtDianaParfittởđó.Buổitốikếtthúcvuivẻvớirượubrandyuốnghơiquánhiều,vàđếntậnmộtgiờđêmWilliammớitrởvềCâulạcbộHarvard.

VềđếnBoston,Williamnói lại ngaychoTonySimmonsbiết về tất cảnhữnggìđãxảyraởNewYork.Anhkhôngmuốnđểôngtabiếtvềchuyệnđượcchỉđịnhấyquabấtcứaikhác.Tonynghetinđólạivuimừngmộtcáchkhôngngờ.

“Tôirấttiếclàanhlạisẽphảixachúngtôi,William.TấtnhiênLestercònlớngấphaibalầnKane&Cabot,nhưngrấtkhócóthểkiếmđượcngườinàothaychoanh,vìvậytôiđềnghịanhcânnhắcrấtkỹtrướckhinhậnnhiệmvụ.”

Williamcũngngạcnhiênvàbiểulộramặt.“Thậttình,Tony,tôivẫncứtưởngôngsẽmừngmàthấytôikhôngcònở

đâynữa.”“William,đếnbaogiờthìanhmớitinrằngmốiquantâmđầutiêncủatôi

vẫnchỉlàngânhàng,vàtrongóctôibaogiờcũngvẫnchoanhlàmộttrongnhữngngườikhônngoannhấtvềlĩnhvựcđầutưcủangânhàngởnướcMỹhiệnnay.NếubâygiờanhbỏKane&Cabot,thìsẽcórấtnhiềukháchquantrọngcủangânhàngmuốnbỏđitheoanhngayđó.”

“Tôi sẽkhôngbaogiờ chuyểnquỹ riêngcủa tôi sangLester, cũngnhưkhôngbaogiờmongbấtcứkháchhàngnàocủangânhàngnàybỏđivớitôicả,”Williamnói.

“Cố nhiên anh không kêu gọi họ bỏ theo anh,William, nhưngmột sốtrongnhữngkháchhàngđóvẫnmuốnanhtiếptụcquảnlýchotàikhoảncủahọ.CũnggiốngnhưbốanhtrướcđâyvớiCharlesLester,họhoàntoàncólýkhitinvàongânhàngtứclàtinvàoconngườivàcáitiếngtốtcủahọ.”

WilliamvàKatequamộtngàycuốituầncăngthẳngchờđếnthứhaivàkếtquảcuộchọpbangiámđốcởNewYork.Cảbuổisángthứhai,anhngồi

ởphònglàmviệcchờmộtcáchsốtruộtvàđíchthântrảlờicácnơigọiđiệnthoạiđếnnhưngkhôngthấygì.

Hếtsánglạiđếnchiều.Anhcũngkhôngdámrờinhiệmsởđiăntrưanữa.MãiđếnsaunămgiờchiềuPeterParfittmớigọivề.

“Cólẽcóvàiđiềutrụctrặchơibấtngờmộtchút,Bill,”ôngtađãmởđầuthế.Williamlặngngười.“Nhưngôngkhỏilo,vìtôivẫnnắmvữngtìnhhình.Cóđiềubangiámđốcmuốncóquyềnđượccửngườiracùngtranhcửvớiông.Mộtsốngườicònđưaraýkiếnhợpphápđểnóirằngđiềukhoảntrongdichúcđóthựcsựkhôngcógiátrị.Tôiphảilĩnhcáinhiệmvụkhônglấygìlàmvuilàhỏixemôngcósẵnsàngratranhcửvớimộtngườikháctrongbangiámđốckhông?”

“Ailàngườitrongbangiámđốcraứngcử?”Williamhỏi.“Cho đến nay chưa ai nêu tên ra, nhưng tôi đoán họ sẽ chọn lựa Ted

Leach.Ngoàirachẳngcóaitỏýmuốnratranhcửvớiôngđâu.”“Đểtôisuynghĩthêm,”Williamnói.“Cuộchọplầnsauvàongàynào?”“Ngàynàytuầnsau,”Prafittnói.“Nhưngôngkhôngcầnphảiđếnvàbận

tâmtớiTedLeach làmgì.Tôivẫn tin rằngôngsẽ thắngdễdàngvà trongtuầntôivẫnsẽbáotinchoôngbiếtđểtiệntheodõitìnhhình.”

“ÔngcầntôixuốngNewYorkkhông,Peter?”“Không,lúcnàythìchưa.Tôinghĩôngxuốngcũngchẳnggiúpđượcgì

vàođây.”Williamcảmơnvàbỏmáyxuống.Anhđóngcặp lạivà rờiphòng làm

việcravề,tronglòngcảmthấyhơichánnản.TonySimmons,taycầmvalibỗngởđâuragặpanhởchỗđểxe.

“Tôikhôngbiếtlàôngsắpđiđâu,Tony.”“ĐâychỉlàbữatiệchàngthángcủacácnhàngânhàngởNewYorkthôi.

Chiềumaitôivềngayrồi.TôinghĩlàcóthểyêntâmđểKane&Cabothaimươi bốngiờ trong tay có tài năng của ông chủ tịch tương lai củaLesterđượcchứ.”

Williammỉmcười.“Cóthểtôiđãlàcựuchủtịchrồi,”anhnóivàkểlạicâuchuyệnvừaqua.

Mộtlầnnữa,WilliamlạingạcnhiênvớiphảnứngcủaTonySimmons.“ĐúnglàTedLeachvẫnhyvọnglàmchủtịchkếnhiệmcủaLesterđấy,”

ôngnói.“Điềuđótronggiớitàichínhaicũngbiếtcả.Nhưngôngấylàmộtngườiphụcvụrấttrungthànhcủangânhàng,vàtôikhôngthểnàotinrằngôngtasẽchốnglạinhữngnguyệnvọngcủaCharlesLesterđâu.”

“Tôikhôngbiếtlàôngcóquenôngta,”Williamnói.“Tôicũngkhôngquenôngtalắmđâu,”Tonynói,“ôngtahọctrướctôi

mộtnămởĐạihọcYale,bâygiờthỉnhthoảngtôigặpôngtaởnhữngbữatiệc của các nhà ngân hàng, và khi nào anh làm chủ tịch thì anh cũng sẽkhôngtránhkhỏiphảidựnhữngbữaấyđâu.Tốinaytôisẽgặpôngtaởđó.Nếuanhmuốnnhắngìtôisẽnóilạicho.”

“Vâng,nhờôngnóihộ,nhưngôngphảirấtcẩnthậnnhé,”Williamnói.“AnhWilliam thânmếnơi,đãđếncảchụcnămnayanhvẫnbảo tôi là

ngườiquácẩnthận,anhquênrồiư?”“Tôi xin lỗi, Tony. Khi người ta quá lo về chuyện riêng củamình thì

thườnglàđầuócdởthếđấy.Vậymàkhilàchuyệncủangườikhácthìmìnhlạicholàsángsuốtchứ.Tôihoàntoàntincậyởông,ôngbảogìtôisẽlàmnấy.”

“Đượcthếthìtốt.Cứđểviệcđóchotôi.TôisẽhỏiLeachxemôngtanóithếnào,vàsángmaisẽgọiđiệnvềchoanh.”

NhưngchỉmấyphútsaumườihaigiờđêmTonyđãgọitừNewYorkvềtronglúcWilliamđangngủsay.

“Tôiđánhthứcanhdậyphảikhông,William?”“Vâng,aiđấy?”“TonySimmons.”Williambậtngọnđènởđầugiườngvànhìnđồnghồbáothức.“Ôngbảođếnsángmaimớigọivềkiamà.”Tonycười:“Cólẽđiềutôinóivớianhđâykhônglấygìlàmvuilắmđâu.Cáingười

chốnganhlàmchủtịchLesterchínhlàPeterParfitt.”

“Sao?”Williambỗngtỉnhhẳn.“Ông ta đang tìm cách vận động ban giám đốc ủng hộ ông ta và giấu

khôngchoanhbiết.TedLeach,nhưtôidựđoánđúng, lại làngườiủnghộanhlàmchủtịch,nhưngbangiámđốcbâygiờchiađôilàmhaipherồi.”

“Trờiơi.Trướchếtcảmơnôngđã,Tony.Vàthứhailàbâygiờôngbảotôinênlàmthếnào?”

“NếuanhmuốnlàmchủtịchtươnglaicủaLester,thìtốthơnhếtlàanhhãyxuốngđấychonhanh,kẻomọingườitrongbangiámđốcsẽbảotạisaoanhlạitrốnlủiởBoston.”

“Trốnlủiư?”“ĐóchínhlàđiềumấyngàyhômnayParfittđãnóivớicácgiámđốckhác

nhưvậyđấy.”“Thằngchathếthìđểuthật?”“Anhđãnóithếthìthôi,tôikhôngdámnhậnlàcóquenthuộcgìvớiông

tanữađâunhé,”Tonynói.Williamcười.“AnhxuốngđấyvàđếnCâulạcbộYalenhứ.Rồiđếnsángmaichúngta

sẽnóitiếpchuyệnđó.”“Tôisẽxuốngngayđây,”Williamnói.“Lúcanhđếncólẽtôisẽcònđangngủ.Đếnlượtanhphảiđánhthứctôi

dậyđấy.”WilliambỏmáyxuốngvànhìnsangKate,chợtquênngaynhữngvấnđề

khókhănmớicủamình.Suốtlúcanhnóichuyện,côvẫnngủ.Anhchỉmongmìnhcũngngủngonđượcnhưvậy.Chỉcầncómộtngọngióhơiđụngvàomàncửalàanhđãthứcgiấcrồi.CólẽcôsẽcònngủchođếnlúcChúatrởlạithếgian.Anhviếtvộivàidòngđểlạigiảithíchchocôbiếtvàđểmảnhgiấytrênbànngủ.Rồianhmặcquầnáo,chuẩnbịđồđạc,lầnnàymangtheocảchiếcáolễphục,vàlênđườngđiNewYork.

ĐườngvắngvàchiếcxeDaimlercủaanhhìnhnhưđinhanhhơnbaogiờhết.AnhđếnNewYorkvàtớiCâulạcbộYalevàođúnglúcthợgiặt,ngườiđưathư,trẻbánbáođãbắtđầuhoạtđộngvàmặttrờibuổisángvừarọinắng

xuống.Lúc này là sáu giờmười lăm.Anhmởvali thay đồ và quyết địnhnghỉngơimộtgiờrồimớiđánhthứcTonydậy.Nhưnglátsauanhlạinghecótiếnggõcửaphòngdồndập.Anhđangngáingủ,bướcramởcửathìđãthấyTonySimmonsđứngđó.

“Áongủđẹpnhỉ,William,”Tonycườinói.Ôngtađãănmặcchỉnhtề.“Tôingủthiếpđimất.Ôngchờmộtphúttôirangay,”Williamnói.“Không,không, tôi phải ra chokịp tàuvềBoston.Anhcứvào tắm rồi

mặcquầnáođi,vừalàmvừanóichuyện.”Williamvàobuồngtắmvàcứđểcửamở.“Bâygiờvấnđềchínhcủaanhnhé.”Tonybắtđầunói.Williamthòđầurangoàicửabuồngtắm.“Đangmởnước,khôngnghethấyôngnóigìhết.”Tonychờchonướcchảyxong.“PeterParfittlàvấnđềchínhcủaanh.Ôngtachorằngchínhôngtasẽlà

chủtịchkếnhiệmvàlẽratênôngtađãphảiđượcnêulêntrongdichúccủaCharlesLester.Ôngtađangvậnđộngcácgiámđốcchốnglạianhvàdùngcácthủđoạnbêntrongđểthựchiệnđiềuđó.TedLeachcóthểchoanhbiếtcácchi tiết,vàôngtamuốnanhđếncùngăntrưavớiôngtaởCâulạcbộMetropolitan.Ôngtacóthểsẽđưađếnđóvàibagiámđốckhácnữamàanhtincậyđược.Nhânđây,cũngnói luôn làhìnhnhưbangiámđốcchiađôi,nửanọnửakia.”

Williambịlưỡidaocạolàmđứtmộttíởcằm.“Đồchếttiệt.ÔngbảoCâulạcbộnào?”“Metropolitan,quáĐạilộNămmộtchútlênĐường60phíaĐông.““TạisaoởđómàkhôngởnơinàodướiphốWall?”“William,khianhphảiđốiphóvớinhữngloạingườinhưPeterParfittở

cái thếgiớinày, thìanhchớcóđánhđiệnchoaibiết làanhmuốngì.Anhphảitỉnhtáovàrấtphớtmớiđược.TheoLeachchotôibiếtthìôngtavẫntinlàanhcóthểthắngđược.”

Williamtrởlạiphòngngủ,quấnchiếckhănquanhngười.

“Tôisẽcố,anhnói.”Đúnglàphảiphớtmớiđược.Tonycười.“Bâygiờ tôiphải trởvềBoston.Trongmườiphútnữa là tàuchạyrồi.”

Ôngnhìnđồnghồtay.“Chếtchửa,chỉcònsáuphútnữathôi.”Tonydừnglạiởcửa.“Anhbiếtkhông,bốanhngàyxưakhôngbaogiờtinđượcPeterParfitt.

Phảimềmdẻomớiđược,bốanhthườngvẫnnóithế.Chớbaogiờlàmcáigìquáđáng,chỉcầnmềmdẻomộtchútlàđược.”Ôngtacầmvalilên.“Chúcanhmaymắn,William.”

“Tôibiếtcảmơnôngthếnàođây,Tony?”“Anhkhôngcảmơnđượcđâu.Đólàcáchtôichuộclỗivìđãcưxửkhông

đúngvớiMatthewtrướcđây.”Williamnhìncánhcửakhéplạivàvừamặcquầnáovừanghĩngợi.Anh

thấy thật lạ, anh đã sống bao nhiêu năm và làm việc gần gũi với TonySimmonsmàchẳng thểnàohiểuđượcông ta, thếmàchỉquacóvàingàykhókhănnhưthếnàyanhlạibỗngthấyyêumếnvàtincậymộtconngườianhchưa từnghiểuđượcbaogiờ.Anhxuốngphòngăngọimộtbữa sángđiểnhìnhcủaCâu lạcbộ,mộtquả trứng luộcđãđểnguội,mộtmẩubánhnướngrắnphếtbơvớimộtítmứtquảcủaaiđócònđểlạiởbànbêncạnh.NgườiphụcvụđưachoanhmộtsốbáophốWallởtrangbêntrongcóbàinóilàởngânhàngLesterkhôngphảimọithứđềutrôichảysauviệcchỉđịnhWilliamKanelàmchủtịch.Rõrànglàtờbáokhôngcóđượcnhữngthôngtinnộibộ.

William trởvềphòngyêucầu tổngđàichomột sốmáyởBoston.Anhphảichờítphútđườngdâymớiđượcthông.

“Tôixin lỗi,ôngKane.Tôikhôngbiết làônggọi.Tôixincó lờimừngôngđượcchỉđịnhlàmchủtịchngânhàngLester.TôihyvọngđiềunàycónghĩalàvănphòngcủachúngtôiởNewYorktươnglaisẽcónhiềudịpđượcgặpông.”

“Điềuđócòntùythuộcởôngđấy,ôngCohen.”“Cólẽtôichưahiểurõýông,”nhàluậtgianói.

Williamkểchoông tanghenhữngđiềuxảyra trongmấyngàyqua,vàđọclạiđoạnnóitrongdichúccủaCharlesLester.

ThomasCohenghilạitừnglờirồixemkỹ.“Ôngcóchorằngnhữngnguyệnvọngcủaôngtasẽđứngvữngđượcnếu

đưaratòakhông?”Williamhỏi.“Điềunàykhómàbiếttrướcđược.Việcnhưthếnàychưacótiềnlệ.Thế

kỷ19cómộtnghịsĩdặnlạicáccửtricủamìnhtrongmộtbảndichúcvàkhôngcómộtaiphảnđối,rồisaungườiđượchưởngdichúccứthếtrởthànhThủtướng.Nhưngđólàchuyệnđãcáchđâyhơnmộttrămnămrồi,vàlàởAnh.Bâygiờ,trongtrườnghợpnàynếubangiámđốcquyếtđịnhtháchthứclạidichúccủaôngLestervànếuôngquyếtđịnhđưaratòa,thìtôichưathểđoántrướcđượclàchánhánsẽnghiêngvềbênnào.HuântướcMelbournesẽchẳngramặtđốichọivớimộtđạibiểucủaNewYorkđâu.Dùsao,đâycũnglàmộtchuyệnkhógiảivềpháplý,ôngKaneạ.”

“Vậyôngkhuyêntôithếnào?”Williamhỏi.“TôilàmộtngườiDoThái,ôngKane.Tôiđếnđấtnàytrênmộtcontàu

từĐứcsanghồiđầuthếkỷ,vàtôivẫnphảiđấutranhrấtchậtvậtđểgiànhđượcnhữnggìtôimuốn.ÔngcórấtcầnphảitrởthànhchủtịchngânhàngLesterlắmkhông?”

“Cóchứ,ôngCohen.Tôirấtcần.”“Vậyônghãynênnghekỹmộtngườigiàlâunayvẫnnhìnôngbằngcon

mắtrấtkínhtrọngvàcóthểnóibằngconmắtthânáinữa.Tôisẽnóichoôngnghenếuởvàotrườnghợpkhókhănnhưcủaôngthìtôilàmnhưthếnào.”

MộtgiờsauWilliambỏmáyxuốngvàvìcònthừathìgiờanhdạochơitrênĐại lộCôngviên.Anhđiquamộtcông trườngđangxâymột tòanhàcaotầngrấtlớn.Mộttấmbiểntoviết:KháchsạnNamtướcsắptớisẽlàởNewYork.ĐãđếnởNamtướcrồi,cácbạnsẽkhôngbaogiờmuốnởđâukhácnữa.WilliammỉmcườivàbướctiếpvềphíaCâulạcbộMetropolitan.

TedLeach,mộtngườithấpnhỏnhưngănmặcrấtlịchsự,cóbộtócnâusẫm và một hàng ria, đang đứng giữa câu lạc bộ chờ anh. Ông ta dẫnWilliamvàoquầy rượu,Williamrất thíchcâu lạcbộbài trí theokiểu thời

Phục hưng, doOttoKuhn và StanfordWhite xây nên từ năm 1891. J. P.MorganđãlậpracâulạcbộnàykhimộtngườibạnthâncủaôngtabịthấtbạitrongcuộcbầuvàoLiênđoàn.

“Thật làmộtcửchỉngôngcuồngđốivớibạn thân,phảikhôngạ,”TedLeachthấyanhngắmcảnhtrongnhàđịnhgợichuyện.“Ôngsẽuốnggìđây,ôngKane?”

“Xinchotôiwhiskyseri,”Williamnói.Mộtchúbémặcđồngphụcmàuxanhđimộtlátrồiquaylạivớirượuseri

vàwhiskyvớinước.ChúkhôngcầnchờTedLeachgọimớimangrượuđến.“XinchúcchủtịchtươnglaicủaLester,”TedLeachnângcốclênnói.Williamngậpngừng.“Ôngđừnguống,ôngKane.Nhưôngbiếtđấy,mìnhchảbaogiờnâng

cốctựchúcmìnhcả.”Williamcười,khôngbiếtnênnóithếnào.Mấyphútsau,haingườikháclớntuổihơnbướcđếnchỗhọ,cảhaingười

caolớnmặcbộquầnáomàusẫmkiểunhàngânhàngvớicổcứngvàcavátđồngmàu.GiánhưhọđangđitrênphốWallthìWilliamkhôngliếcnhìnhọlàmgì.NhưngđâylàCâulạcbộMetopolitannênanhnhìnhọchămchú.

“ÔngAlfredRogersvàôngWinthropDavies,”TedLeachgiớithiệuhaingười.

Williamcườivuivẻdèdặt,vìchưabiếttháiđộhọnhưthếnào.Haingườimớiđếnnhìnanhrấtkỹ.Khôngainóigì.

“Chúngtabắtđầutừđâu?”ngườicótênlàRodgersnói,chiếckínhmộtmắtcủaôngtatuộtxuống.

“Bắtđầutừđiăntrưa,”TedLeachnói.CảbangườiquayravàWilliamđitheohọ.Phòngănởtrêntầnghairất

rộng,trầnnhàcaovàđẹp.TrưởngphòngănxếpchohọngồibêncửasổnhìnxuốngCôngviêntrungtâm,vàngồiđâynóichuyệnthìkhôngaingheđượchọnóigì.

“Tagọiănđãrồinóichuyện,”TedLeachnói.Nhìnquacửasổ,Williamcó thể trôngthấykháchsạnPlaza.Anhbỗng

nhớ lại hôm kỷ niệm sinh nhật của anh cùng với các bà nội ngoại vàMatthew,rồicòncómộtcáigìkhácnữaanhcốnhớlạivàolúcdiễnrabuổitiệctràởkháchsạnPlazaấy…

“ÔngKane,chúngtacứnói thẳngvớinhaunhé,”TedLeachphátbiểu.“QuyếtđịnhcủaCharlesLestercửônglàmchủtịchngânhàngđốivớichúngtôi làmột chuyện bất ngờ, nếu không nói là quá khó xử.Nhưng nếu bangiámđốckhôngcầnbiếtđếnnhữngmongmuốncủaôngấythìngânhàngcóthểrơivàotìnhtrạnghỗnloạnvàđólàđiềutrongchúngtôikhôngaimuốn.Ôngấylàmộtngườirấtkhônngoan,vàôngấycónhữnglýdođểmuốnônglàmchủtịchtươnglai,vàtôichorằngnhưthếlàtốtrồi.”

William đã từng nghe những lời này một lần rồi, và đó là của PeterParfitt.

“Cảbachúngtôi,”WinthropDaviesnóitiếp,“đềumangơnôngCharlesLester,vàchúngtôisẽthựchiệnnhữngmongmuốncủaôngấynếunhưđólà điều cuối cùng chúng tôi phải làm với tư cách là thành viên ban giámđốc.”

“NếunhưPeterParfittthànhcôngtrongviệctrởthànhchủtịch,thìchúngtôisẽphảilàmthếthật,”TedLeachnói.

“Thưacácvị,”Williamnói,“tôirấtlấylàmtiếcđãkhiếnchocácvịphảibậntâmnhưvậy.Nếunhưviệcchỉđịnhtôilàmchủtịchđãlàmchocácvịngạcnhiên, thì tôicũngphảiđảmbảovớicácvị rằngchính tôicũnghoàntoànbấtngờvềchuyệnđó.TôicứnghĩlàmìnhsẽnhậnđượcchútkỷniệmnhỏgìđóvềMatthewtrongdichúccủaCharlesLester,chứkhôngphải lànhậntráchnhiệmquảnlýngânhàng.”

“Chúngtôihiểuhoàncảnhôngđãbịđặtvàođó,ôngKane,”TedLeachnói.“Vàôngcũngphải tinchúng tôikhichúng tôinói làđếnđâyđểgiúpông.ChúngtôibiếtrằngôngkhómàtinđượcsaukhiPeterParfittđãđốixửvớiôngnhưvậyvànhữngthủđoạnmàôngtađangdùngsaulưngông.”

“Tôiphải tinởcácvị chứ, thưaôngLeach,vì tôikhôngcòncó sự lựachọnnàokhácngoàicáchtựđặtmìnhvàotrongtaycácvị.Cácvịxéttìnhhìnhhiệnnaylàthếnào?”

“Tôithấytìnhhìnhlàquárõrồi,”Leachnói.“CuộcvậnđộngcủaPeter

Parfitt là rất có tổ chức, và bây giờ ông ta làmnhưmình đangở trên thếmạnh.VìvậythưaôngKane,nếuchúngtamuốncócơhộiđánhbạiôngtathìchúngtaphảihoàntoànnóithậtvớinhauđã.Cốnhiên,tôichorằngôngsẵnsànglaovàocuộcchiếnchứ.”

“Nếukhôngthìtôiđãkhôngđếnđây,thưaôngLeach.Bâygiờ,vìcácvịđãnóirõlậptrườngcủamìnhrồi,cólẽcácvịchophéptôiđềnghịlàchúngtanênlàmthếnàođểđánhbạiôngParfitt.”

“Cốnhiên,”TedLeachnói.Bangườichămchúnghe.“CácvịrấtcólýkhichorằngParfittcảmthấyôngtađangởthếmạnhvì

chođếnnayôngtavẫnlàngườitiếncông,vàluônluônbiếtlàcáigìsẽxảyra.Vìvậy tôixinđềnghịvớicácvị làđãđến lúcchúng tađảongược lạichiềuhướngấyvàchúngtasẽtiếncôngởchỗnàovàlúcnàoôngtakhôngngờđếnnhất,tứclàởngaytrongphònglàmviệccủaôngta.”

“Ôngbảochúng tôi làm thếnào,ôngKane?”WinthropDavieshỏivớimộtvẻhơingạcnhiên.

“Tôisẽtrìnhbàycáchđónếutrướchếtcácvịchophéptôihỏihaicâu.Cótấtcảbaonhiêugiámđốcchấphànhcóquyềnbỏphiếu?”

“Mườisáu,”TedLeachđápngay.“Lúcnàyđâythìhọcóýủnghộai?”Williamhỏi.“Câu này không dễ trả lời đâu, ôngKane,”WinthropDavies nói chen

vào.Ôngtarúttừtúitrongramộtphongbìnhàuvànhìnkỹsaulưngnórồinóitiếp.“TôinghĩchúngtacóthểtrôngvàosáuphiếuchắcchắnvàPetterParfittchắcănđượcnăm.SángnaytôisữngcảngườikhinghenóiRupertCorkSmith,trướcđâylàbạnthânnhấtcủaCharlesLester,khôngmuốnủnghộông,ôngKane.Thậtlạkỳ,vìtôibiếtôngtakhôngthíchgìParfitt.Nếunhưvậythìmỗibênđượcsáuphiếu.”

“Chúngtacònthìgiờđếnthứnăm,”TedLeachnóithêm.“Từnayđếnđócóthểtìmhiểuthêmcònbốnthànhviênnữasẽbỏphiếuchoai.”

“Saophảichờđếnthứnăm?”Williamhỏi.“Tứclàkỳhọpbangiámđốclầnsau,”Leachtrảlờivàđưatayvuốtria.

Williamđãđểýmỗilầnôngtasắpnóigìlàthếnàocũngvuốtriamộtcái.“Và điều quan trọng nhất là việc bầu chủ tịch mới đứng hàng đầu trongchươngtrìnhnghịsự.”

“Tôinghenóicuộchọplầnsaulàvàothứhaikia,”Williamngạcnhiênnói.

“Ainói?”Davieshỏi.“PeterParfitt,”Williamđáp.“Thủđoạncủaông tađấy,”TedLeachnói.“Ông takhôngbaogiờnói

thật.”“Tôiđãđượcbiếtkhánhiềuvềconngườilịchsựnàyrồi.”Williamnói

vớimộtgiọngmỉamai.“Chínhvìthếbâygiờtôiphảiquyếtđịnhgiaochiếnvớiôngta.”

“Nóithìdễthôi,ôngKane.Lúcnàyđây,ôngtalàngườingồiởghếcầmtaylái,”WinthropDaviesnói,“Tôichưabiếtmìnhcóthểlàmcáchgìnhấcđượcôngtarakhỏicáighếđó.”

“Thìbậtđènđỏlên,”Williamđáp.“Ai làngườicóquyềntriệu tậphọpbangiámđốc?”

“Trongkhibangiámđốckhôngcóchủ tịch, thìphóchủ tịchnàocũngtriệutậpđược,”TedLeachnói.“CụthểhoặclàPeterParfitthoặclàtôi.”

“Tốithiểuphảicóbaonhiêuthànhviênthìcuộchọpmớicógiátrị?”“Chín,”Daviesnói.“ÔnglàmộttronghaiphóchủtịchthìailàBíthưcủabanlãnhđạo.”“Tôi,”AlfredRodgersnói.Từnãyđếngiờôngtachưahềmởmiệng.Đó

làmộtđứctínhmàWilliambaogiờcũngđòihỏiởmộtngườilàmBíthưcủacôngty.

“Nếutriệutậpmộtcuộchọpbấtthườngthìphảibáotrướcbaonhiêulâu,ôngRodgers?”

“Mỗigiámđốcphảiđượcbáotrướchaimươibốngiờmặcdầuđiềuđóchưa bao giờ xảy ra trừ cái hồi khủng hoảng nămhaimươi chín.CharlesLesterthườngbáotrướcítnhấtbangày.”

“Nhưngngânhàngcóquychế chophép triệu tập cuộchọpbất thường

nếubáotrướchaimươibốntiếngchứ?”Williamhỏi.“Vâng,quychếthìcó,”AlfredRodgersnói.Lúcnàychiếckínhmộtmắt

đãđượcôngtagắnchặtlênmắtđểnhìnkỹWilliam.“Thế thì tốt,vậychúng ta triệu tậpcuộchọpgiámđốcriêngcủachúng

ta.”CảbangườinhìnWilliamnhưchưangherõanhnóigì.“Cácvị thửnghĩxem,”Williamnói tiếp. “ÔngLeach,với tưcáchphó

chủtịch,triệutậpcuộchọpbangiámđốc,vàôngRodgers,vớitưcáchbíthưcủabanlãnhđạo,thôngbáochocácgiámđốcđượcbiết.”

“Ôngmuốncuộchọpnàytiếnhànhvàongàynào?”TedLeachhỏi.“Chiềumai,”Williamnhìnđồnghồtay.“Bagiờ.”“Trờiđấtơi,thếthìgấpquá,”AlfredRodgersnói.“Tôikhôngchắclà…”“VìôngmuốnnóigấpquáđốivớiPeterParfitt,phảikhôngạ?”William

nói.“Gấpquáthậtđấy,”TedLeachnói,“trừphiôngđãbiếtrõtrướccuộchọp

sẽtiếnhànhnhưthếnào.”“Vềcuộchọpthìxincứđểđóchotôi.Chỉcầncácvịnắmchắcrằngcuộc

họpđượctriệutậptheođúngnộiquyvàmỗigiámđốcđềuđượcthôngbáocẩnthận.”

“ChưabiếtđượcPeterParfitt,”Williamnói.“Đólàmộtsailầmmàchúngtađãmắcchođếnbâygiờ.Tahãybắtđầulovềphầnmìnhxemsẽthayđổinhư thếnào.Chừngnàoông tađượcbáo trướcđúnghaimươibốngiờvàôngtalàngườicuốicùngđượcthôngbáo,thìchúngtakhôngcógìđángsợ.Chúngtakhôngđểchoôngtacóthêmthìgiờcầnthiếtđểbốtríphảncôngđược.Vàthưacácvị,xincácvịđừngngạcnhiêngìhếtvềnhữnggìtôilàmhoặctôinóingàymai.Chỉxincácvịhãytinvàoxétđoáncủatôivàcácvịcómặtđóđểủnghộtôilàđược.”

“Ôngkhôngnghĩlàchúngtôicũngcầnbiếtchắcôngsẽtínhtoánnhưthếnàoư?”

“Không,thưaôngLeach.Xincácvịhãyxuấthiệnởcuộchọpbangiámđốcnhưnhữngngườirấtvôtưvàchỉvìnhiệmvụcủamìnhmàđếnđóthôi.”

TedLeachvàhaiđồngnghiệpcủaôngtabắtđầuhiểuratạisaoCharlesLesterđãchọnWilliamKanelàngườichủtịchtươnglai.HọrờiCâulạcbộMetropolitan ravề trong lòngvững tinhơn lúcmớiđến,mặcdầuhọhoàntoànchưahiểucuộchọpsẽdiễnranhưthếnào.William,tráilại,saukhiđãthựchiệnđượcphầnđầunhữnggìThomasCohenđãdặndò,bâygiờchuẩnbịbướcvàophầnthứhaimàanhbiếtlàsẽkhókhănhơn.

Hầuhếtcảbuổichiềuvàbuổitối,anhchỉngồitrongphòngởCâulạcbộYale,suynghĩ thậtcẩn thậnvềnhữngsách lượcanhsẽđemra thihànhởcuộchọpngàyhômsau,chỉrảnhđượcmộtlúcđểgọivềchoKate.

“Anhđangởđâuthế,anhyêu?”cônói.“Lủiđigiữađêmmàkhôngbiếtđiđâu.”

“ĐigặpngườitìnhởNewYork,”Williamnói.“Tộinghiệpchocôtanhỉ,Katenói.”Cólẽcôtakhôngbiếttạisao.Thế

côtakhuyênanhvềcáiôngParfittngoắtngoéoấythếnào?“Anhchưacóthìgiờhỏicôta,vìcònbậnnhiềuviệckhác.Nhântiệnem

đangnóiđiệnthoại,emkhuyênanhnênthếnào?”“Anh đừng làmbất cứ gìmàCharlesLester hay cha anh đã làm trong

trườnghợptươngtựnhưthếnày,”Katebỗngnghiêmgiọngnói.“Cólẽcáccụđangđánhgônởtrênchíntừngmâyvàđangnhìnchúngta

đánhcuộcđấy.”“Anhlàmgìtùy,William,nhưngchớcólàmquáđángvànhớrằngcáccụ

vẫnđangtheodõianhđấy.”

○○○

Williamdậytừsángsớm.Anhchỉngủvừaphải.Sausáugiờmộtchút,anhđãdậy.Tắmnướclạnhrồiđidạomộtvòngtrongcôngviêntrungtâmchođầuóctỉnhtáo,sauđóvềCâulạcbộănsáng.

Cóbứcđiệngửichoanhđểởquầytiếptân.Đólàđiệncủavợ.Đọcđếnlầnthứhai,Williambỗngbậtcườithấytrongđiệnnói:NếuanhkhôngbậnlắmthìnhớmuamộtchiếcgăngdãcầuchoRichard.WilliamnhặttờNhật

báophốWalllênxem,trongđóvẫncònđăngchuyệnrắcrốitrongbangiámđốcngânhàngLestervềchuyệnbầuchủtịchmới.Lầnnày,báođăngýkiếncủaPeterParfittnóiýrằngviệcôngtađượcchỉđịnhlàmchủtịchsẽrõràngtrongcuộchọpvàothứnăm.

Williamkhôngbiếtđếnsốbáongàymaisẽcóýkiếncủaai,vàcólẽbâygiờcóthểhỏirasốbáongàymaiđượcrồi.Cảbuổisáng,anhtìmhiểuvềchuyệnđóởnhữngnơicóliênquanđếnngânhàngLester.AnhbỏcảbữacơmtrưanhưngvẫncóthờigiờđếnnhàhàngSchwarzmuachiếcgăngdãcầuchocontrai.

Đếnhaigiờbamươi,anhđitaxiđếnngânhàngởphốWallvàtớiđómấyphúttrướcbagiờ.Ngườigáccửatrẻtuổihỏianhcóhẹnđểgặpaikhông.

“TôilàWilliamKane.”“Thưavâng,chắcôngmuốnlênbangiámđốc.”Trờiơi,Williamnghĩbụng,mìnhcũngkhôngnhớlàphòngđóởđâunữa.Ngườigáccửathấyanhcóvẻlúngtúng“Ông theo hành lang phía bên trái, thưa ông, rồi vào cửa thứ hai bên

phải.”“Cảmơn.”Williamnói,rồiđànghoàngđixuốngdướihànhlang.Lúcđó,

anhnghĩcáithànhngữ“bụngphậpphồng”làngớngẩn.Đúngra,anhcảmthấytimmìnhđậpmạnhhơncảchiếcđồnghồtreoởtrướcsảnh,vànghenóđánhbatiếngchuông,anhchảngạcnhiêntínào.

TedLeachđứngmộtmìnhởcửaravàophònggiámđốc“Sẽcórắcrốiđây,”ôngtavừamởmiệngđãnóithế.“Tốt,”Williamnói.“Đóchính làcáimàCharlesLesterrất thíchvàđối

diệnngayvớinó.”Williambướcthẳngvàocănphòngđồsộchungquanhtườnglátgỗsồivà

anhcũngkhôngcầnđếmxemtấtcảcácgiámđốcđềucómặtởđókhông.Đây không phải làmột trong những cuộc họp giám đốc bình thường nênkhôngngườinàodámvắngmặt.ThấyWilliambướcvào,họđãngừngnóichuyệnngayvàmọingườiđứngquanhđóimlặngnhìnanh,mộtcáiimlặngnặngnề.Williamngồingayvàoghếchủ tịchởđầuchiếcbàndàibằnggỗ

đentrướckhiPeterParfittkịphiểurađầuđuôi.“Mờicácvịngồi,”Williamnói,giọngchắcnịch.TedLeachvàmộtsốgiámđốcngồivàochỗngay,cònmộtsốkhácđang

cóvẻlừngchừng.Cótiếngrìrầmtrongđámhọ.Williamcóthểthấyhaigiámđốcmàanhkhôngbiếtlàaisắpsửađứng

dậyngắtlờianh.“Trướckhiaiphátbiểugì,xinchophéptôiđượcmởđầuvàilời,rồisau

đócácvịsẽquyếtđịnhmuốnthếnàothì tùy.Tôinghĩđólàđiềutối thiểuchúng ta có thể làmđể tuân theonhữngđiềumongmuốn của cố chủ tịchCharlesLester.”

Haingườikiangồixuống.“Cảmơncácvị.Đểmởđầu,tôimuốnnóirõvớitấtcảcácvịcómặtở

đâylàtôihoàntoànkhôngcóýmuốnlàmchủtịchngânhàngnày,”Williamngừng lạimộtchútđểcâuđópháthuyhiệu lực,“trừphiđó làđiềumongmuốncủađasốcácvịgiámđốc.”

LúcnàymọiconmắtđềuhướnghẳnvàoWilliam.“Thưacácvị,hiệnnaytôilàphóchủtịchngânhàngKane&Cabot,vàtôi

có51phầntrămcổphiếutrongđó.Kane&CabotlàdoôngnộitôilậpnênvàtôinghĩtuyquymôkhônglớnbằngLesternhưngtiếngtămthìcũnglànganghàng.NếunhưtôicóphảirờiBostonvềNewYorkđểtrởthànhchủtịchtươnglaicủaLestertheođúngnhưđiềumongmuốncủaCharlesLester,thìcũngxinnóivớicácvịlàđiềuđókhôngdễchoriêngtôicũngnhưchogiađìnhtôi.Tuynhiên,vìđâylàmongmuốncủaCharlesLester,ôngmuốntôithựchiệnđiềuđó.Ôngkhôngphảilàmộtngườimỗikhiđưaraýkiếngìmàkhôngcânnhắckỹcàngnên, thưacácvị, tôibuộccũngphảicoi trọngnhữngđiềumongmuốnấycủaông.Tôicũngmuốnnóithêmrằngcontraiông,MatthewLester,đã từnglàbạnthânnhấtcủa tôi tronghơnmười lămnăm,vàtôichorằngthậtlàbithảmvìđâylạilàtôi,chứkhôngphảianhấy,làngườinóivớicácvịhômnayvớitưcáchchủtịchđượcchỉđịnh.”

Mộtsốgiámđốcgậtđầutánthưởng.“Thưacácvị,nếutôimaymắncóđượcsựủnghộcủacácvịhômnay,tôi

sẽhysinhtấtcảnhữnggìtôicóởBostonđểcóthểphụcvụcácvị.Tôinghĩlà không cần thiết phải trình bày chi tiết với các vị về kinh nghiệm ngânhàngcủatôilàmgì.TôichỉchorằngbấtcứvịgiámđốcnàocómặtđãtừngđọcquadichúccủaCharlesLesterắtsẽsuynghĩtạisaoônglạichọntôilàmngườikếvị.Bản thânôngchủ tịchcủangânhàng tôi,AnthonySimmons,ngườimànhiềuvịđãbiết,cũngyêucầutôiởlạivớiKane&Cabot.HômquatôiđãđịnhbáochoôngParfittvềquyếtđịnhcuốicùngcủatôi,giánhưônggọichotôiđểtìmhiểuviệcđó.TôiđãcóvinhhạnhđượccùngănvớiôngbàParfitttạinhàtuầntrước,vàôngParfittcónóivớitôilàôngkhôngquantâmgìđếnchuyệntrởthànhchủtịchngânhàngnày.Theoôngnóithìngườiđối thủvới tôiởđây làôngEdwardLeach, tức làmộtphóchủ tịchkhác.SauđótôicóthamvấnvớiôngLeachthìlạiđượcôngchobiếtlàôngủnghộtôilàmchủtịch.Từđó,tôicóthểrútrakếtluậnlàcảhaivịphóchủtịchđềuủnghộtôi.SaukhiđọctờNhậtbáophốWallsốrasángnay,vàđọckhôngphảivìtôitinởnhữngdựđoáncủahọkểtừhồitôitámtuổiđãbiếtđếntờbáonày(cóvàitiếngcười),thìtôicảmthấymìnhphảidựcuộchọphômnayđểtựđảmbảovớimìnhrằngtôikhônghềmấtsựủnghộcủahaivịchủtịch,vàđểthấyrằngdựđoáncủatờbáolàkhôngđúng.ÔngLeachtriệutậpcuộchọpnàyvàđếnđâytôixinhỏiôngmộtlầnnữarằngôngcònủnghộtôikếvịCharlesLesterlàmchủtịchngânhànghaykhông?”

WilliamnhìnvềphíaTedLeach,lúcđóđangcúiđầu.Aicũngcóthểcảmthấynhưchờđợilờiphánxétcuốicùngcủaôngta.NếuôngtachốnglạithìcoinhưpháiParfittcóthểnuốtsốngpháiủnghộanh.TedLeachtừtừngửngđầulênnói:

“TôihoàntoànủnghộôngKane.”WilliamlạinhìnthẳngvàoPeterParfitt.Ôngtatoátmồhôi,vàtrongkhi

nóiôngtakhôngrờimắtkhỏichiếccặpgiấymàuvàngđểtrướcmặt.“Mộtsốvịtrongbangiámđốcchorằngtôinêntranhcử…”ôngtanói.“Vậylàôngđãthayđổiýkiếnvềchuyệnủnghộtôilàmtheođiềumong

muốn của Charles Lester?”William ngắt lời trong giọng nói hơi có chútngạcnhiên.

PeterParfitthơingẩngđầulên.

“Vấnđềkhôngđơngiảnnhưvậy,ôngKane.”“Xinôngnóicóhaykhôngthôi,ôngParfitt.”“Vâng,tôisẽđứngrachốnglạiông,”PeterParfittdằngiọng.“Mặcdầu tuần trướcôngđãnóivới tôi làkhôngquan tâmđếnchuyện

làmchủtịch?”“Tôimuốncóthểnóilênđượclậptrườngriêngcủatôi,”Parfittnói.“Tôi

erằngôngkhẳngđịnhhơiquánhiều.Đâychưaphảilàphònggiámđốccủariêngông,ôngKane.”

“Vâng,tấtnhiên,ôngParfitt.”Chođếnlúcnày,cuộchọpđãdiễnrađúngnhưWilliamdựkiến.Bàiphát

biểucủaanhđãđượcchuẩnbịrấtkỹvànóiramộtcáchđànghoàng.PeterParfittbâygiờđangởcáithếkhôngthuậnlợivìđãmấtchủđộng,đólàchưanóiđếnchuyệnôngtabịcôngkhaicoilàmộtkẻlừadối.

“Thưacácvị,”ôngtachầmchậmnóinhưđangtìmlờilẽphátbiểu.CácconmắtđangtừchỗnhìnWilliambâygiờlạihướngvàoParfitt.Như

vậycũngkhiếnchoWilliamđượcnghỉngơimộtchútvàcóthểquansátvẻmặtcủacácgiámđốckhác.

“NhiềuvịtrongbangiámđốccógặpriêngtôisaukhitôimờiôngKaneăn tối.Và tôi cảm thấybổnphậncủamình làphải tôn trọngnhữngmongmuốncủahọvàđứngratranhcử.Tôichưahềbaogiờcóýmuốnchốnglạinhững mong muốn của ông Charles Lester, một người mà tôi luôn luônkhâmphụcvàkínhtrọng.Cốnhiên,lẽratôiphảibáochoôngKanebiếtvềýđịnhcủatôitrướccuộchọpbangiámđốcdựđịnhvàongàymai,nhưngtôiphảithúthậtlàtôibịbấtngờvớinhữngsựviệcdiễnrahômnay.”Ôngtahítmộthơidàirồinóitiếp.“TôiđãphụcvụngânhàngLesterhaimươihainăm,trongđósáunămlàmphóchủtịchcủacácvị.Dođótôicảmthấymìnhcóquyềnđượcxétđến làmchủ tịch.Tôi sẽ rất sung sướngnếucóôngKanethamgiabangiámđốc,nhưngbâygiờtôithấymìnhkhôngthểủnghộviệcônglàmchủtịchđược.Tôihyvọngcácvịgiámđốcthấynênủnghộngườinàođãphụcvụngânhàngnàytrênhaimươinămhơnlàbầuchomộtngườingoàimàtakhôngbiếtvàchỉvìthươngxótmộtngườiđaukhổvềcáichết

củađứacontraiduynhấtcủamình.Xincảmơncácvị.”Ôngtangồixuống.Nếu làbình thường thìWilliamcũngcó thểbịnhững lờiphátbiểucủa

ôngtatácđộngrồi.NhưngParfittlạikhôngcóđượcnhữnglờikhuyênkhônngoan của ôngCohen về quyền lực của lời nói cuối cùng trongmột cuộctranhchấpgaygo.Williamlạiđứngdậy.

“Thưacácvị,ôngParfittcónóirằngcácvịkhôngđượcbiếtgìvềtôi.Dođó,tôimuốnrằngkhôngcònvịnàongờvựcgìnữavềchuyệntôilàai,vàlàngườinhưthếnào.Nhưtôiđãnói, tôi làcháunộivà làconđẻcủanhữngnhàngânhàng.Bảnthântôiđãsuốtđờilàmngânhàng,vàsẽkhôngtrungthựcnếu tôi nói rằngmìnhkhông thíchgì nếu làmchủ tịch tương lai củangânhàngLester.Ngượclại,saukhicácvịđãnghehếtnhữngđiềuđãnóihômnayrồimàvẫnquyếtđịnhủnghộôngParfittlàmchủtịch,thìđànhvậytôivẫntrởvềBostonvàphụcvụchongânhàngcủatôimộtcáchrấtsungsướng.Hơnnữa,tôisẽcôngkhaituyênbốchomọingườibiếtrằngtôikhônghềcóýmongmuốnlàmchủngânhàngLester,vànhưvậycácvịcóthểyêntríkhôngbịaicholàmìnhkhôngmuốnthựchiệnnhữngđiềunêuratrongdichúc củaCharlesLester.Tuynhiên, cũngkhông thể nào có chuyện tôi sẽphụcvụtrongbangiámđốcnàydướiquyềnôngParfitt.Vềđiểmnày,tôixinđượcnóithẳngravớicácvịnhưvậy.Tôiđếnđâyvớicácvịtrongcáithếbấtlợi,nhưôngParfittđãnóiđó,làmộtngườingoàikhôngaibiết.Tuyvậy,tôilạicócái lợi thế làđượcsựủnghộcủamộtngườikhông thểcómặtngàyhômnayđược.Mộtngườimà tất cả cácvịđềukính trọngvàkhâmphục,mộtngườimàaicũngbiếtlàkhôngbịlaychuyểnbằngnhữngcảmxúcvàcũngkhônghềcónhữngquyếtđịnhvộivã.DođótôiđềnghịbangiámđốckhôngnênmấtthờigianquýbáucủamìnhvàoviệcquyếtđịnhxemaisẽlàchủtịchtươnglaicủaLester.Nếunhưbấtcứaitrongcácvịcònhoàinghitrongđầuvềkhảnăngcủatôiquảnlýngânhàngnày,thìtôichỉbiếtđềnghịngười đó cứbầu choParfitt.Bản thân tôi, thưa cácvị, sẽ khôngbỏphiếutrongcuộcbầunày,vàtôichorằngôngParfittcũngsẽlàmnhưvậy.”

“Ôngkhôngthểbầuđược.”PeterParfitttứcgiậnnói.“Ôngchưalàthànhviêncủabangiámđốcnày.Nhưngtôilàthànhviên,tôisẽbầu.”

“Thì tùy ông, ông Parfitt. Chẳng ai có thể nói là ông không có cơ hộigiànhđượctừngphiếubầuởđây.”

Williamchờchonhữnglờinóicủaanhđủngấmvàotaimọingười, rồikhithấymộtgiámđốcmàanhkhôngbiếtđịnhngắtlời,anhnóitiếp:

“TôisẽyêucầuôngRodgersvớitưcáchlàbíthưđứngrathựchiệnthủtụcbầubán,vàsaukhicácvịđãbầurồithìxinđưaphiếubầulạichoôngRodgers.”

Trong suốt cuộc họp, chiếc kính một mắt của Alfred Rodgers thỉnhthoảnglạinhôra.Ôngtađưanhữngphiếubầuchotừnggiámđốc.Viếtxongtênứngcửviênrồi,họđưalạichoông.

“Trongnhữngđiềukiệnlúcnày,thưaôngRodgers,cólẽthậntrọnghơncảlàmỗiphiếusẽđượcđọcto lênđểtránhsai lầmkhôngcầnthiếtcóthểđưađếnchỗphảibầulại.”

“Nhấtđịnhthếrồi,ôngKane.”“Nhưvậycóđượcôngđồngýkhông,thưaôngParfitt?”PeterParfittgậtđầukhôngnhìnlên.“Cảmơn ông.Có lẽ xin ôngRodgers đọc to lên cho cả ban giám đốc

cùngnghe.”Ôngbíthưmởphiếuđầutiên.“Parfitt.”Rồiphiếuthứhai.“Parfitt,”ôngtanhắclại.Canhbạcbâygiờkhôngcònnằm trong tayWilliamnữa.Tấtcảnhững

nămchờđợiđểcóđượcphầnthưởngmàanhđãnóivớiCharlesLester từlâusẽkếtthúctronggiâylátsauđây.

“Kane.Parfitt.Kane.”Baphiếutrênhaitaycủaanh.Liệuanhcógặplạisốphậntrongcuộcđấu

vớiTonySimmonstrướcđâykhông?“Kane.Kane.Parfitt.”Bốnđều.AnhcóthểtrôngthấyParfitt toátmồhôi trênmặt,nhưngbản

thânanhcũngchẳngcảmthấydễchịugì.“Parfitt.”TrênmặtWilliamkhôngbiểuhiệngì.Parfitthơimỉmcười.Nămphiếutrênbốn.“Kane.Kane.Kane.”Nụcườibiếnmất.Haiphiếunữa,haiphiếunữathôi.Williamnhủthầm.Anhsuýtbậtthành

tiếng.“Parfitt.Parfitt.”Ôngbíthưđểkhálâumớimởxongmộtláphiếumàngườinàođóđãgấp

lạinhiềulần.“Kane.“Támphiếutrênbảy,nghiêngvềphíaWilliam.Lá phiếu cuối cùng bây giờ đã được mở. William nhìn vào cặp môi

Alfred Rodgers. Ông Bí thư nhìn lên. Trong khoảnh khắc này, ông ta làngườiquantrọngnhấttrongphòng.

“Kane.”Parfittgụcđầuvàohaitay.“Thưacácvị,kếtquảlàchínphiếubầuchoôngWilliamKane,bảyphiếu

cho ông Peter Parfitt. Tôi xin tuyên bố ôngWilliamKane là người đượcchínhthứcbầulàmchủtịchngânhàngLester.”

Trong phòng im lặngmột cách nghiêm trang.Mọi cái đầu trừ đầu củaPeterParfitt,quayvềphíaWilliamchờxemôngchủtịchmớinóigì.

Williamhítmộthơidàivàlạiđứngdậy,lầnnàylàđứngdậyđểnóivớibangiámđốccủaanh.

“Xincảmơncácvịvềsựtincậycủacácvịđãđặtvàotôi.MongmuốncủaCharlesLesterlàtôisẽlàmchủtịchkếvị,vàbâygiờtôirấtsungsướngđượccácvịkhẳngđịnhmongmuốnđóbằngláphiếucủamình.Tôisẽphụcvụngânhàngnàybằng tất cảnhữngkhảnăng tôi cóđược,và tôi cũngsẽkhôngthểthựchiệnđượcđiềuđónếukhôngcósựủnghộnhiệttìnhcủaban

giámđốc.TôimongrằngôngParfitt…”PeterParfittnhìnlênvớimộtchúthyvọng.“…sẽchotôiđượcgặpởphòngchủtịchsauđâyítphút,tôisẽrấtcảm

ơn.SaukhigặpôngParfitt,tôixingặpôngLeach.Thưacácvị,tôihyvọngtrongngàymaisẽcódịpđượcgặptừngngườitrongtấtcảcácvị.Cuộchọpbangiámđốclầntớisẽlàcuộchọphàngtháng.Cuộchọpnàyđếnđâylàkếtthúc.”

Cácgiámđốclụctụcđứngdậyvànóichuyệnvớinhau.Williambướcvộirahànhlang,tránhcáinhìncủaPeterParfitt.TedLeachbướcratheovàchỉchoanhphònglàmviệccủachủtịch.

“Ông đã làm một việc rất mạo hiểm,” Ted Leach nói, “May mà ôngthắng.Nếukhôngđượcbầuthìôngsẽlàmgì?”

“TrởvềBoston,”Williamthảnnhiênđáp.TedLeachmởcửaphòngchủtịchchoWilliam.Cănphòngvẫnđúngnhư

anhnhớ,cólẽhìnhnhưhồianhcònlàhọcsinhtrunghọcvàđếnđâybảovớiCharlesLesterlàmộtngàykiaanhsẽquảnlýngânhàngnàythìlúcđónótorộnghơn.Anhnhìnlênbứcchândungcủaôngchủtịchcũtreoởphíasaubàngiấyvànháymắtvớiông.Rồianhngồixuốngchiếcghếdađỏ rất tochốngkhuỷutaylênmặtbàngỗmàuđen.Anhrúttrongtúiracuốnsổnhỏcóbìabọcdađểxuốngtrướcmặt.Vừalúcđócótiếnggõcửa.Mộtngườiđãnhiềutuổibướcvào,chốngtaylênmộtcâygậyđenbịtbạcởđầu.TedLeachbỏrangoài.

“Tên tôi làRupertCorkSmith,” ông ta nói, giọngnói hơi có chút ngữđiệuAnh.

Williamđứngdậychàoông ta.Ông ta là thànhviêngiànhất trongbangiámđốc.Tócđãbạc, tócmaidàivàchiếcđồnghồvàngđều làbiểuhiệncủathờixưanhưngôngnổitiếnglàngườiliêmkhiếttronggiớingânhàng.KhôngaicầnphảikýhợpđồnggìvớiRupertCorkSmith,vìlờinóicủaôngđủđảmbảorồi.

ÔngtanhìnthẳngvàomắtWilliam.“Tôiđãbỏphiếuchống lạiông, thưaông,vàcốnhiênôngcó thể thấy

đơntừchứccủatôitrênbàngiấynàytrongvòngmộtgiờnữa.”“Xinmờiôngngồixuốngđã,”Williamnhẹnhàngnói.“Cảmơnông,”ôngtađáp.“Tôiđoánôngcóquenbiếtbốtôivàôngtôi.”“Tôicóvinhdựđó.ÔngnộiôngvớitôicùnghọcởHarvardvàtôivẫn

cònnhớlạivớimộtniềmthươngtiếccáichếtbithảmcủachaông.”“CònCharlesLester?”Williamhỏi.“Làbạnthânnhấtcủatôi.Nhữngđiềunóitrongdichúccủaôngtavẫn

ámảnhlươngtâmcủatôi.AicũngbiếtrằngsựlựachọncủatôilẽrakhôngphảilàPeterParfitt.TôithìtôimuốnTedLeachlàmchủtịch.Nhưngđờitôichưabaogiờbỏphiếutrắngchobấtcứgì,vìvậytôithấymìnhphảiủnghộứngcửviênnàođốilậpvớiông,vìtôinghĩkhôngthểnàolạibỏphiếuchomộtngườitôichưađượcgặpbaogiờ.”

“Tôikhâmphụcsựthẳngthắncủaông,ôngCorkSmith,nhưngbâygiờtôicónhiệmvụphảiquảnlýmộtngânhàng.Lúcnàytôicầnđếnônghơnlàôngcầnđếntôi,vìvậy,làmộtngườicòntrẻhơn,tôixinôngđừngtừchức.”

ÔnggiàngẩngđầulênnhìnWilliam.“Tôikhôngchắccóthểnhưvậy.Tôikhôngthểchỉquamộtđêmlàthay

đổitháiđộcủamìnhđược,”CorkSmithnói,haitayđểlênđầugậy.“Ônghãychotôisáutháng,vànếunhưlúcđóôngcònthấynhưvậythì

tôicũngkhôngdámđấutranhgìvớiôngnữa.”Haingườiimlặngmộtlát,rồiCorkSmithlạinói:“CharlesLesternóiđúng,ôngthậtlàconcủaRichardKane.”“Ôngsẽtiếptụclàmviệcchongânhàngnàychứ,thưaông?”“Tôiđồngý.Ôngbiếtđấy,chẳngcóanhngốcnàobằnganhngốcgià.”Rupert Cork Smith chống gậy từ từ đứng dậy. William bước đến đỡ

nhưngôngtagạtra.“Chúcanhbạntrẻmaymắn.Anhcóthểtrôngvàosựủnghộhoàntoàn

củatôi.”“Xincảmơnông,”Williamnói.

Lúcmởcửa,WilliamtrôngthấyPeterParfittđãđangchờởngoàihànhlang.RupertCorkSmithđãđirồi,nhưnghaingườichưanóigìvớinhau.

PeterParfittvừabướcvàođãnóingay.“Tôi đánh liều thế là thua rồi.Chảbiết làm thếnàohơnđược,” ông ta

cười.“Ôngkhônggiậngìchứ,Bill?-Ôngtagiơtayrabắt.”“Khônggiậngìđâu,ôngParfitt.Ôngvừanóiđúngđấyôngđánhliềuvà

ôngthuarồi.Bâygiờthìônghãytừchứckhỏingânhàngnàyđi.”“Saocơ?”Parfitthỏi.“Từchức,”Williamnói.“Thếthìhơitệđấy,phảikhôngBill?Hànhđộngcủatôikhôngcánhântí

nào.Tôichỉđơngiảncảmthấyrằng…”“Tôikhôngmuốncóông trongngânhàngnàycủa tôinữa,ôngParfitt.

Ngayđêmnayôngphảiđicho,vàđừngbaogiờquaylạinữa.”“Nếutôibảolàkhôngđithìsao?Tôicónhiềucổphiếutrongngânhàng

vàcònđượcrấtnhiềusựủnghộcủabangiámđốc.Hơnthếnữa,tôicòncóthểkiệnôngđược.”

“Vậytôikhuyênôngnênđọckỹnộiquycủangânhàng,ôngParfitt,tôicũngđãnghiêncứunósángnayrồi.”

Williamnhặtcuốnsổbìadaởbànlênvàgiởquamấytrang.Tìmđếnmộtchươnganhđãđánhdấutừsáng,anhđọcto:

“Chủ tịchcóquyềngạtbỏbất cứngườinàokhôngcòn tinđượcnữa.”Anhnhìnlên.“Tôikhôngcòntinđượcôngnữa,ôngParfitt,dođóôngphảitừchứcvànhậnhainămlương.Nếungượclạiôngbuộctôiphảigạtbỏông,thìtôiđànhphảiđểôngrờikhỏingânhàngvớicổphiếucủaôngthôi,ngoàirakhôngcòngìkhácnữa.Tùyôngchọn.”

“Ôngkhôngđểchotôicócơhộinàoư?”“Tôiđãchoôngmộtcơhộitrongbữaăntốiởnhàôngtuầntrước,nhưng

ôngđãnóidốivà lừađảo.Đókhôngphải lànhữngnét tôimuốncó trongnhữngngườiphóchủtịchsaunàycủatôi.Vậyôngmuốntừchứchayđểtôiphảiđuổiôngđi,ôngParfitt?”

“Khốnkiếp,Kane.Thôiđược,tôitừchức.”

“Vậylàtốt,ôngngồixuốngđâyvàviếtngayđơntừchứcđi.”“Không!Sángmailúcnàotiệntôisẽviếtvàđưachoanh.”Ôngtanóirồi

địnhbướcracửa.“Viếtngaybâygiờ,khôngthìtôiđuổiông.”Williamnói.PeterParfittngậpngừngmộtchútrồiquaylạingồiphịchxuốngchiếcghế

bêncạnhbàngiấycủaWilliam.Williamđưachoôngtatờgiấycủangânhàngvàmộtcâybút.Parfittrút

bútriêngcủaôngtaravàbắtđầuviếtđơn.Viếtxong,Williamcầmlấyxemcẩnthận.

“ThôichàoôngParfitt.”PeterParfittbỏrakhôngnóimộtlời.VàlátsauTedLeachbướcvào.“Ôngmuốngặptôichứ,ôngchủtịch”“Vâng,”Williamnói.“Tôimuốnchỉđịnhônglàmphóchủtịchtoàndiện

củangânhàng.ÔngParfittcảmthấyôngấyphảitừchức.”“Ồtôilấylàmlạđấy,tôitưởngôngta…”Williamđưaláđơnchoôngxem.TedLeachđọcrồinhìnWilliam.“Tôisẽlấylàmsungsướngđượclàphóchủtịchtoàndiện.Cảmơnông

đãtincậy.”“Tốtrồi.Tôinhờôngtronghaingày tới thuxếpchotôiđượcgặp từng

giámđốcmột.Tôisẽbắtđầulàmviệctừtámgiờsángmai.”“Vâng,thưaôngKane.”“CólẽcũngnhờôngđưaláđơntừchứcnàycủaôngParfittđếnbí thư

côngty.”“Tùyông,thưaôngchủtịch.”“TêntôilàWilliam.ÔngParfittcũngđãmắcsailầmvềchuyệnnày.”TedLeachmỉmcườidèdặt.“Vâng,sángmaisẽgặplạiông,William.”Ôngtađirồi,WilliamngồixuốngchiếcghếcủaCharlesLestervàquay

títmột hồi đến chóngmặt.Rồi anhnhìn ra ngoài cửa sổ, nhìnxuốngphốWall,nhìnđámngườiđilạitấpnập,nhìnranhữngnhàngânhàngvàcáccơ

quanđạilýcủanướcMỹvớimộtniềmvuikhótả.Từnayanhlàmộtphầncủatấtcảnhữngcáiđó

“Xinhỏi,ônglàai,thưaông?”Mộtgiọngđànbàvanglênphíasaulưnganh.

Williamquayghếlạithấymộtngườiđànbàcỡtrungniên,ănmặccổlỗ,nhìnanhvớimộtvẻgiậndữ.

“Cólẽtôicũngmuốnhỏibànhưvậy,”Williamnói.“Tôilàthưkýcủaôngchủtịch,”ngườiđànbàcứngcỏiđáp.“Còntôi,”Williamnói,“làchủtịch.”

○○○

Mấytuầnsauđó,WilliamchuyểngiađìnhvềNewYork,kiếmđượcmộtngôinhàbốntầngởphíaĐôngđường68.NgôinhàcóđủmọithứKatecầnđến,kểcảmộtmảnhvườnởphíasau.Nhưngởđượcđâurađấycònmấtlâuthờigianhơnhọtưởng.TrongbathángđầuWilliamcốgắngbứthẳnrakhỏiBostonđể làmnhiệmvụcủamìnhởNewYork.Anhmuốn tập trungmỗingàyđêm,mongchonódàihơnhaimươibốntiếngđểcóthểdồnsứcvàođâyđược,nhưngrồianhvẫnthấykhócóthểcắtđứtquanhệvớingânhàngcũ.TonySimmonsgiúpđỡanhrấtnhiều,vàbâygiờWilliammới thấytạisaoAlanLioydlạichủtrươngủnghộôngtalàmchủtịchngânhàngKane&Cabot.LầnđầutiênanhphảithừanhậnAlanđãlàmđúng.

Cuộc sống của Kate ở New York chẳng mấy chốc trở thành bận rộn.Virginia đã có thể bò quanh phòng và bò cả vào thư viện của William.Richardmuốn có chiếc áo gió nhưmọi chú bé khác ởNewYork.Với tưcáchlàvợcủamộtchủtịchngânhàngởNewYork,Katephảithườngxuyêntổchứcnhiều tiệc tùngchiêuđãiphải làmsaochocácgiámđốcvàkháchhàngchủyếuđượccócơhộigặpriêngvàtraođổivớiWilliam.

Kateđãgiảiquyếtmọitìnhhìnhliênquanvớimộtvẻduyêndánglịchsự,cònWilliamthìcũngrấtcảmơnngânhàngKane&Cabotđãgiúpchuyểnchoanhphầntàisảnlớnnhất.KhiKatebáochoWilliambiếtlàchịlạisắpđẻnữa, anh chỉbiết hỏi: “Thế à, vậymàanhkhôngbiết.”Virginia thì rất

thích,mặcdùkhônghiểutạisaomẹlạibéorathế,Richardkhôngcầnbiếtgìhết.

Trong vòng sáu tháng, cuộc xung đột với Peter Parfitt đã trở thànhchuyệnquákhứ,vàWilliamthìđã làmmộtchủtịchkhôngaichốicãinổicủangânhàngLester,mộtnhânvậtmàgiớitàichínhởNewYorkphảitínhđến.CứítthángWilliamlạixemlạitìnhhìnhvàtínhchuyệnthayđổihướnglàmănđểđạtmụctiêumới.Anhđãthựchiệnđượcthamvọngcủađờimìnhlà trở thànhchủngânhàngLestervào tuổibamươi,mặcdầuvậyanhvẫncảmthấycònnhiềugiangsơnkhácphảichiếmlĩnh,chưathểthỏamãnmàngồiđómơmộngđược.

Kate đẻ đứa con thứ ba vào cuối năm đầu tiênWilliam làm chủ tịchLester.Đólàmộtđứacongáinữa,đượcđặttênlàLucy.Virginiabâygiờđãbiếtđi.WilliamdạynóruLucynằmtrongnôi.RichardđãgầnsáutuổivàsắpphảivàotrườngtiểuhọcBuckley.Chútranhthủdịpnàyđòibốmuachochiếcgậydãcầumới.Lucyđãbiếtnắmđượcvàotaybố.

TrongnămđầuWilliamlàmchủtịch,lợinhuậncủangânhàngLesterđãtănglênchútít.Anhdựđoánnămthứhaisẽthuđượcnhiềuhơn.

○○○

Ngày1thángChínnăm1939,HitlertiếnquânvàoBalan.Một trong những phản ứng đầu tiên của William là nghĩ đến Abel

RosnovskivàkháchsạnNamtướcmớicủaôngtatrênĐạilộcôngviên,lúcnàyđãrấtnổitiếngởNewYork.BáocáohàngquýcủaThomasCohengửiđến cho thấyRosnovski ngày càngmạnh lên, tuy cái ýmuốnmở rộng cơnghiệpsangchâuÂulúcnàycóthểhãytạmđìnhlạiđã.Cohenvẫnchưatìmramốiquanhệ trực tiếpnàogiữaHenryOsbornevớiAbelRosnovski, tuyông ta phải thừa nhận rằng càng ngày càng khó có thể khẳng định đượcnhữnggìWilliamyêucầu.

WilliamchưabaogiờnghĩrằngnướcMỹsẽdínhlíuđếnmộtcuộcchiếntranhnữaởchâuÂu,nhưnganhvẫnđểngỏchinhánhngânhàngLesterởLondonđểtỏchothấyanhđứngvềphíanào,vàanhcũngkhônghềnghĩđến

chuyệnbánmườihainghìnmẫuđấtởHampshirevàLincolnshire.Tráilại,từBoston,TonySimmonsbáochoWilliambiếtôngcóýmuốnđóngcửachinhánhngânhàngKane&CabotởLondon.WilliamlấycớvìcónhữngvấnđềdochiếntranhgâyraởLondonnêncầntrởvềBostongặpTony.

Haiôngchủtịchbâygiờgặpnhaurấtthânmậtvàthoảimáivìhọchẳngcòncólýdogìmàđốichọinhaunữa.Thựcra,họđềumuốntranhthủlẫnnhau để có được những cơ hội làm ănmới.NhưTony đã dự đoán trước,ngânhàngKane&Cabot đãmất đimột sốkháchhàngquan trọng từkhiWilliamlàmchủtịchLester.Tuynhiên,WilliambaogiờcũngbáochoTonybiếtmỗikhicómộtkháchhàngcũmuốnchuyểntàikhoản,màanhthìanhkhôngmongnhưvậy.NgồiănvớinhauởmộtcáibàngócphòngnhàhàngLockeober,TonySimmonslạinhắclạiýkiếncủaôngtamuốnđóngcửachinhánhngânhàngKane&CabotởLondon.

“Lýdocủatôirấtđơngiản,”ôngtanhấprượuvànói.ThứrượunhonhậptừPháprấtngonnhưngôngkhôngtỏvẻquantâmgìđếnchuyệnnhữnggótgiàycủaquânĐứcsắpsửagiẫmnátcácvườnnhotrênđấtPháp.“TôinghĩngânhàngsẽmấtthêmtiềnnếuchúngtakhôngrútrakhỏiAnh.”

“Tấtnhiên,ôngsẽmấtđimộtíttiềnđấy,”Williamnói,“nhưngchúngtaphảiủnghộngườiAnh.”

“Saothế?”Tonyhỏi.“Chúngtalàmngânhàng,chứcóphảilàcâulạcbộnhữngngườiđiủnghộđâu?”

“NướcAnhkhôngphảilàmộtđộidãcầu,Tonyạ.Đólàcảmộtquốcgiadântộcmàtấtcảdisảnchúngtacóđượclànhờởhọ…”

“Giáanhlàmchínhtrịthìđúnghơn,”Tonynói.“Tàinăngcủaanhbịphíphạmvàongânhàngmấtrồi.Tuynhiên,còncómột lýdoquantrọnghơnnữađểchúngtôiphảiđóngcửachinhánhngânhàng.NếuHitlertiếnquânvàoAnhnhưđãtiếnquânvàoBaLanvàvàoPháp,màtôichắcchắnlàysẽlàmnhưvậythìngânhàngsẽbịchiếmngayvàchúngtôisẽkhôngcònmộtxunàoởLondonnữa.”

“Nókhôngdámđâu,”Williamnói.“NếuHitlerchỉđặtmộtchânlênđấtAnhthôilàMỹsẽnhảyvàochiếntranhliền.”

“Khôngbaogiờ,”Tonynói.“FDRđãtuyênbốủnghộmọithứtrừchiến

tranh.VàdânMỹsẽlàmầmlênchomàcoi.”“Ôngđừngcónghecácnhàchínhtrị,”Williamnói.“NhấtlàRoosevelt.

Khiôngtanói“khôngbaogiờ”thìđiềuđóchỉcónghĩakhôngphảilàhômnay,hoặcítnhấtkhôngphảilàsángmai.Ôngchỉcầnnhớlạixemnăm1916Wilsonđãnóigìthôi.”

“BaogiờthìanhraứngcửvàoThượngviện?”Tonycười.“Đólàcâuhỏimàtôicóthểtrảlờichắcchắnlàkhôngbaogiờ.”“Tôitôntrọngnhữngtìnhcảmcủaanh,William,nhưngtôimuốnrút.”“Ônglàchủtịch,”Williamđáp.“Nếubangiámđốcủnghộông,ôngcó

thểđóngcửachinhánhLondonngayngàymai,vàtôisẽkhôngbaogiờdùngđịavịcủamìnhđểchốnglạiđasố.”

“Đếnkhinàoanhnhậphaingânhànglạivớinhauthìnósẽthànhquyếtđịnhcủaanh.”

“Tôiđãnóivớiôngrồi,Tony,khinàoôngcònlàchủtịchthìtôisẽkhôngbaogiờcóýđịnhlàmthế.”

“Nhưngtôinghĩlàchúngtaphảisápnhậpthôi.”“Sao?”Williamlàmbắncảrượunhorakhănbànvìanhkhôngtinđiều

mình vừa nghe nói. “Trời đất ơi Tony, ông thật là người không ai có thểđoántrướcđược”

“Tấtnhiên, tôivẫnđể lợi íchcủangânhàng lên trênhết,William.Anhthửnghĩvềtìnhhìnhhiệnnayxem.BâygiờNewYorklàtrungtâmtàichínhcủaMỹhơnlúcnàohết,vànếuAnhrơivàotayHitlerthìnósẽthànhtrungtâmtàichínhcủathếgiới,màKane&Cabotthìphảicầnvươnđếnchỗđó.Hơnnữa,nếuchúngtasápnhậplạivớinhauthìcóthểtạorađượcmộtthểchếhoànchỉnhhơn,vànhữnghiểubiếtvềchuyênmôncủachúngtasẽbổsungchonhau.Kane&Cabotxưanayvẫn làmnhiềuvềmặthànghảivàcông nghiệp nặng, trong khi đó Lester làm rất ít. Ngược lại bên anh làmnhiềuvềcổphiếumàchúngtôithìlạihầunhưkhôngđụnggìđếnnó.Đólàchưanóiđếnchuyệnchúngtacónhiềucơquankhôngcầnthiếtởcácthànhphốkhácnữa.”

“Tony,tôiđồngývớitấtcảnhữnggìôngvừanói,nhưngtôivẫnmuốnở

lạiAnh.”“Lạicàngchứngminhđiềutôinóilàđúng,William.ChinhánhKane&

CabotởLondonsẽđóngcửa,nhưngchúngtavẫncòngiữLester.NhưvậynếuLondongặpkhókhăngìthìcũngkhôngngạilắm,vìchúngtađãđượccủngcốmạnhhơnrồi.”

“NhưngôngsẽthấythếnàonếutôinóirằngtrongkhiRooseveltcóquyđịnhvềngânhàngthươngmạichỉđượchoạtđộngtrênphạmvimộtbang,như vậy nếu sáp nhập thì chỉ được hoạt động ở NewYork thôi, bấy giờBostonchỉcònlàmộtbàngiấyhìnhthứcthìsaonhỉ?”

“Tôisẽủnghộanh,”Tonynói.“Anhcó thể tínhđếnđivàongânhàngthươngmạivàbỏquáchhoạtđộngđầutưđi.”

“Khôngđâu,Tony.VớiFDRthìmộtngườilươngthiệnkhôngthểlàmcảhaithứmộtlúcđược.Vảlại,bốtôiđãtừngbảohoặclàanhphụcvụchomộtsốítngườigiàuhoặcanhphụcvụchosốđôngngườinghèo,khôngthểlàmchocảhaiđược,vìvậyLestervẫncứtiếptụclàngânhàngthươngmạitheotruyền thốngcủanó chừngnào tôi còn làmchủ tịch.Nhưngnếuchúng taquyếtđịnhsápnhậphaingânhàngthìôngcóthấyvấnđềgìkhókhănsẽnảysinhkhông?”

“Haibêncùngcóthiệnchíthìchảcókhókhănnàokhôngvượtquađược.Nhưnganhcũngnêusuynghĩkỹvềhậuquảcủanónhé,William,vìnhưvậyanhsẽchỉlàmộtcổđôngthiểusốtrongngânhàngmớinênkhôngcònkiểmsoátđượctoànbộnữa,vàanhsẽdễbịthaotúngđấy.”

“Tôichỉsợlạiphải làmchủtịchcủamột trongnhữngthểchếtàichínhlớnnhấtcủanướcMỹthôi.”

TốihômđóWilliamtrởlạiNewYork,tronglòngphấnkhởisaucuộcbànluậnvớiTony.AnhtriệutậpcuộchọpbangiámđốcLesterđểtrìnhbàychohọnghevềđềnghịcủaTonySimmons.Saukhibangiámđốcchấpthuậnvềnguyêntắcviệcsápnhập,anhyêucầucácgiámđốcngânhànghãyxétkỹthêmvềchitiếttoànbộkếhoạchấy.

Trưởngcácbộphậnmấtba thángmới trìnhbày lạiđượcchobangiámđốcvàaicũngđềuđiđếnkếtluậngiốngnhaulàviệcsápnhậpchẳngquachỉlàchuyệnbìnhthường,vìhaingânhàngcóthểbổsungchonhauvềnhiều

mặt.VớinhiềuvănphòngtrênkhắpđấtMỹvàcácchinhánhởchâuÂu,haingânhàngcónhiềuđiểmcó thểbổ trợchonhauđược.Hơnnữa, chủ tịchngânhàngLestervẫncòn51phần trămcổphiếu trongKane&Cabotnênviệcsápnhậpcàngtiệnlợi.MộtsốgiámđốccủaLesterkhônghiểutạisaotrướcđâyWilliamkhôngnghĩ đếnđiềuđó.TedLeach cho rằng có lẽ khiCharlesLesterchỉđịnhWilliamlàmngườikếvịthìôngtađãnghĩđếnđiềuđórồi.

Cácchitiếtcủaviệcsápnhậpphảimấtgầnmộtnămbànđitínhlạimớixong,cácluậtgiaphảilàmviệcđếnkhuyamớihoànthànhđượcgiấytờ.Saukhihoánvịcáccổphiếu,hóaraWilliamlạilàmộtcổđônglớnnhấtvới8phầntrămtổngsốtàikhoảntrongcôngtymới,vàlạiđượcbầulàmchủtịchvà thốngđốcngânhàng.TonySimmonsở lạiBoston làmphóchủ tịchvàTedLeachởNewYorklàmmộtphóchủtịchkhác.NgânhàngthươngmạimớiđượcđặttênlạilàLester,Kane&CôngtytuyngườitavẫnchỉgọiđólàLesterthôi.

Williamquyếtđịnh tổchứcmộtcuộchọpbáoởNewYorkđểcôngbốviệcsápnhậphaingânhàng.Anhchọnngày thứhai,mùng8 thángChạp,năm1941,đểthôngbáochothếgiớitàichínhnóichung.Cuộchọpbáophảihủybỏvìsánghômtrước,quânNhậtđãtấncôngTrânChâuCảng.

Thôngbáođượcchuẩnbịtrướcđãgửichocácbáorồi,nhưngcáctrangbáotàichínhsángngàythứbachỉđăngviệcsápnhậpvàomộtchỗnhỏthôi,khiếnWilliamkhônglấygìlàmthíchlắm.

Anhchưatínhđượcđếnlúcnàoanhsẽnóivớivợvềchuyệnanhghitênvàoquânđội,vànóinhưthếnào.KhiKateđượctinđó,chịhoảnghồnlosợvàlậptứcbảoanhrútlạiquyếtđịnhấyđi.

“Cáimàhàng triệungườikháckhông làmđược thì anh tưởnganh làmđượcư?”Chịhỏi.

“Anhcũngkhôngchắc,”Williamnói.“Nhưngcóthểtinchắcđượcmộtđiềulàanhphảilàmđiềugìmàbốanhvàôngnộianhtrongtrườnghợpnàyđềuphảilàmrồi.”

“Cáccụlàmlàvìlợiíchcủangânhàngchứ.”“Không,”Williamnói.“CáccụđãlàmvìlợiíchcaonhấtcủanướcMỹ.”

PHẦNNĂM

CHƯƠNG 24

Albel đang chú ý xemmộtmẩu tin nói về ngân hàng Lester, Kane&CôngtytrongtrangtàichínhcủatờDiễnđànChicago.PhầnlớntrêntrangbáolànhữngbàidựđoánvềhậuquảcủaviệcNhậttấncôngvàoTrânChâuCảng. Giá nhưmẩu tin ngắn kia không kèm theomột bức ảnh nhỏ chụpWilliamKanetừxưa,tứclàhồiAbelđếngặpanhtaởBostoncáchđâyhơnmườinăm, thìcó lẽAbelcũngbỏquakhôngđểýđến.Rõràng trong tấmảnhnàyKanecònquátrẻ,khôngtươngxứngvớinộidungtinmôtảanhtanhưmộtchủtịchxuấtsắccủangânhàngLester,Kane&Côngtymớithànhlập.Trong bài còn dự đoán:Ngân hàngmới này, sáp nhập Lester ởNewYorkvớiKane&CabotởBostonlàhaingânhàngđãcólịchsửlâuđời,rấtcóthểsẽtrởthànhmộttrongnhữngthểchếtàichínhquantrọngnhấtởMỹ.Theobánbáocáođượcbiết,chứngkhoánsẽnằmcả trong taykhoảnghaichụcngườicóliênquanhoặccódínhdángchặtchẽvớihaigiađìnhnóitrên.

Abel lấy làm hài lòng vớimẩu tin này. Anh tin chắc là bây giờKanekhôngcònkiểmsoátđượctoànbộ.Anhđọclạimẩutin.Vậylà từhồihaingườisokiếmvớinhauđếngiờ,WilliamKanerõràngđãleocaohơnnữarồi.NhưngAbelđâucókém.Vàbâygiờanhbiết làmìnhcònmónnợcũphảithanhtoánvớiconngườimớilàmchủtịchngânhàngLesternàyđã.

Tronghơnmườinămqua,Công tyNam tướcđã làmăn rấtkhámkhá.Abelđãtrảxongcáckhoảntiềnvaycủangườiủnghộmìnhtrướcđây,thựchiện đúng những điều đã ký kết, tức là chỉ trongmười năm trả hết nợ vàhoàn toàn làm chủ các tài sản của công ty. Vào cuối quý của năm 1939,khôngnhữngAbelđãtrảhếtnợmàlợinhuậncủanăm1940xemracònvượtcảmứcdựkiếnđếnhơnnửatriệuđôla.Thànhtíchnàytrùnghợpvớiviệcmở thêm hai khách sạn Nam tước, một ở Washington và một ở SanFrancisco.

MặcdầutrongthờikỳnàyAbelkhôngcònlàmộtanhchồngtậntụynhưtrước,màphầnlớnlàdoZaphiakhôngthíchđuổitheonhữngthamvọngcủa

chồng,nhưnganhvẫnrấtnângniucôcongáicủamình.Zaphiamuốncóđứaconthứhaiđểđỡcảmthấyquárảnhrỗi,đãgiụcanhcứthửđikhámbácsĩxemsao.NhưngđếnkhiAbelđượcchobiếtlàtinhtrùngcủaanhquáyếu,cólẽdoốmđauvàănuốngquákhamkhổtừhồibịquânĐứcvàquânNgachiếmđóngtrướckia,anhđànhcoichỉcóFlorentynalàđứaconduynhất,từbỏhyvọngcóthêmcontraivàtừnaydànhhếtmọithứchocôcongáivậy.

DanhtiếngcủaAbelbâygiờđãlanrakhắpnướcMỹ.Báochíthườngchỉnhắcđếntênanhnhư“NamtướcChicago”thôi.Anhkhôngcònbậntâmđếnnhữnglờichếgiễusaulưng.BâygiờWladekKoskiewiczđãthànhđạt,vàđiềuquan trọng là anh sẽ đứngvữngvới sựnghiệpởđây.Lợi nhuận củamườibakháchsạntrongnămtàichínhvừaquađãsuýtsoátmộttriệuđôla,nếu cộng với vốn cũ dôi ra nữa là bây giờ anh có thể quyết định vềmộtchínhsáchbànhtrướngđượcrồi.

Bấtngờ,NhậttiếncôngTrânChâuCảng.Kểtừngày1tháng9khủngkhiếpcủanăm1939,khiquânđộiQuốcxã

tiếnđánhBaLanrồisauđóchạmtránvớiquânNgaởBrestLitovskvàmộtlầnnữađấtnướccủaanhlạibịchiacắt,AbelđãgửirấtnhiềutiềnchoHộiChữ thập đỏAnh để cứu trợ quê hương.Anh đã tiến hànhmột cuộc đấutranhquyếtliệtcảvớiđảngDânchủvàvớibáochí,đểđẩynướcMỹlừngkhừngphảithamgiavàocuộcchiến,dùchosauđóhọcóđứngvềphíaquânNgađinữa.Nhưngmọicốgắngcủaanhchođếnlúcnàyđềuvôhiệu.RồivàocáingàychủnhậtcủathángChạpấy,vớicáctrạmđàiởkhắpnướcđềutườngthuậtầmĩvềcuộctiếncôngbấtngờcủaNhật,AbelbiếtchắclàđếnbâygiờthìMỹphảinhảyvàocuộcchiếnrồi.Ngày11thángChạp,anhngheTổngthốngRooseveltthôngbáovớiquốcdânrằngĐứcvàÝđãtuyênchiếnvớiMỹ.Abelrấtmuốnvàoquânđộiđichiếnđấu.Nhưngtrướchếtanhphảicólờituyênbốchiếntranhriêngcủamìnhđã,vìvậyanhgọiđếnchoCurtisFenton ở Ngân hàng Continental. Nhiều năm qua, Abel đã dần dần tin ởnhữngđiềudựđoáncủaFenton,vàbâygiờanhvẫncòngiữôngtatrongbangiámđốc củaCông tyNam tướcmặc dầu tự anh đã hoàn toàn kiểm soátđượctìnhhình.AnhlàmnhưvậyđểduytrìmốiquanhệchặtgiữaCôngtyNamtướcvớiNgânhàngContinentalmàthôi.

CurtisFentonranghemáy,giọngnóivẫnrấtlễđộ.

“Nhờ ông xem giùm tiền dự trữ của công ty ngoài tài khoản là baonhiêu,”Abelnói.

CurtisFentonlấyramộthồsơngoàibìađề“Tàikhoảnsố6”.Trướcnayôngvẫnđể tất cả nhữnggì liênquanđếnRosnovski vào cùngmột hồ sơ.Ôngliếcnhìnquavàiconsố.

“Khoảngdướihaitriệuđôla,”ôngnói.“Tốt,”Abelnói.“Tôimuốnôngxemgiùmcáingânhàngmớithànhlập

cótênlàLester,Kane&Côngty,ôngtìmgiúptêntuổitừngcổđôngtrongđó,xemmỗicổđôngchiếmtỷlệbaonhiêuvàxemhọmuốnbánnhữngcổphiếu ấy không. Nhưng ông không được để cho chủ tịch ngân hàng làWilliamKaneđượcbiếtchuyệnnày,vàcũngkhôngnhắcgìđếntêntôicả.”

CurtisFentonnínthở,khôngnóigì.Ôngtỏrarấtngạcnhiên.MaymànóichuyệnđiệnthoạinênAbelRosnovskikhôngthấyđượcvẻmặtcủaông.TạisaoAbelRosnovskilạimuốnđổtiềnvàođây,vàchuyệnđóliênquangìđếnWilliamKane?FentoncũngđãđọcNhậtbáophốWallcóbàinóivềviệcsápnhập hai ngân hàng tư nhân nổi tiếng đó rồi.Ông đang còn lo về chuyệnTrânChâuCảngvàviệcvợôngnhứcđầu,giánhưRosnovskikhônggọiđiệnthoạiyêucầuvềchuyệnnàythìôngđãquênkhuấyđimất,lẽraphảicóbứcđiệnmừnggửichoWilliamKanerồi.ÔnglấybútchìghivàichữvàodướihồsơCôngtyNamtướctrongkhivẫnngheAbeldặn.

“Saukhiôngđãcóđủcácchitiếtrồi,tôimuốnđượcôngthôngbáolạibằngmiệngchứkhôngnênviếttrêngiấy.”

“Vâng,thưaôngRosnovski.”Hẳnlàgiữahaingườinàycóchuyệngìvớinhaurồi,CurtisFentonnghĩ

bụng.Nhưngmìnhcũngchẳngcầnbiếtlàmgì.Abelnóitiếp:“Tôicũngmuốnđượcôngthêmvàobáocáohàngquýnhữngchitiếtvề

tấtcảnhữnggìngânhàngLestercôngbố,vàcảnhữngcôngtyliênquanđếnhọnữa.”

“Tấtnhiênrồi,ôngRosnovski.”“Xincảmơnông,ôngFenton.Nhânđâytôixinnóiđểôngbiếtbộphận

nghiên cứu thị trường của tôi có khuyên tôi nênmở thêmmột khách sạn

NamtướcởMontreal.”“Ôngkhônglolàcóchiếntranhsao,ôngRosnovski?”“Trờiơi,việcgìphảilo.NếubọnĐứcđếnđượcMontrealthìaicũngphải

đóngcửahết,kểcảngânhàngContinentalcủaông.Dùsao,lầntrướcchúngtađãđánhbạibọnkhốnkiếpấyrồi,lầnnàytấtnhiênsẽđánhbạinữa.Chỉcóđiềukháclàlầnnàythìtôicóthểthamgiahànhđộngđược.Thôichàoông,ôngFenton.”

Mình chẳng hiểu được đầu óc Abel Rosnovski đang nghĩ gì, CurtisFentonbỏmáyxuốngtựhỏi.ÔngchợtnghĩvềnhữngyêucầucủaAbelvớichitiếtcácchứngkhoántrongngânhàngLester.Điềunàykhiếnônglongại.MặcdầuWilliamKanekhôngcòngì liênquanđếnRosnovskinữa,nhưngFenton vẫn sợ rằng nếu khách hàng củamình nắmgiữ được tình hình cổphiếu của ngân hàng Lester thì không biết rồi sẽ ra sao?Ông quyết địnhkhôngnóichoRosnovskibiếtvềnỗilongạiđócủamình.Ôngtínhrồithểnào cũngcóngàymột tronghai ngườiđó sẽgiải thích choôngbiết làhọđangtínhtoánchuyệngì.

AbelcũngnghĩkhôngbiếtmìnhcónênnóichoCurtisFentonbiếttạisaomuachứngkhoáncủaLesterkhông.Nhưngrồianhnghĩcàngítngườibiếtvềkếhoạchcủamìnhcàngtốt.AnhtạmgạtbỏWilliamKanesangmộtbên,khôngnghĩđếnnữa.AnhbảothưkýđitìmGeorge,mớiđâycũngđượccửlàmphóchủtịchcôngtyNamtước.AnhtađãcùngkhấmkhálênvớiAbelvàhiệnnaylàngườiđượcAbeltincậynhất.NgồitrongphònglàmviệctrêntầngthứbốnmươihaicủakháchsạnNamtướcChicago,AbelnhìnxuốnghồMichigan,nơiđượcngườitamệnhdanhlàBờBiểnVàng.LúcnàyđầuócanhđangnghĩvềđấtnướcBaLan.Anhtựhỏikhôngbiếtmìnhsẽcònsốngđượcđểthấylạitòalâuđàinữakhông.AbelbiếtsẽkhôngbaogiờcònvềsốngởBaLanđượcnữa,nhưngvẫnmuốntòalâuđàiấyđượctrảvềchomình.CáiýnghĩvềquânĐứchoặcquânNgalạimột lầnnữachiếmđóngquêhươngtươiđẹpcủamìnhkhiếnanhmuốn…ĐangnghĩthếthìGeorgebướcvào.

“Muốntìmtôiư,Abel?”GeorgelàngườiduynhấttrongcôngtydámgọiNamtướcChicagobằng

têntục.“Ừ.Liệuanhcóthểquảnđượctấtcảcáckháchsạntrongítthángnếutôi

phảiđivắngxakhông?”“Đượcchứ,”Georgenói.“Sao,anhđinghỉà?”“Không,”Abelđáp.“Ratrận.”“Sao?”Georgehỏi.“Sao?”“SángmaitôiđiNewYorkđănglính.”“Anhđiênà?Cóthểchếtđấy.”“Chếtsaođược,”Abelđáp.“NhưngmìnhsẽphảigiếtmấytênĐức.Bọn

khốnkiếpấytrướckiađãkhôngtómđượcmìnhthìlầnnàycũngchẳngtómđượcđâu.”

Georgevẫnphảnđối.AnhtabảokhôngcóAbelthìnướcMỹvẫnchiếnthắngđược.Zaphiacũngphảnđối.Cứnóiđếnchiếntranhlàchịtaghétrồi.Florentyna, lúc này đã gần tám tuổi, không hiểu chiến tranh là thế nào,nhưngbiếtlầnnàybốđixavàđilâunêncôbékhócvánglên.

Mặcdầunhiềungườiphảnđối,Abelvẫnnhảylênchuyếnmáybayđầutiên điNewYork vào ngày hôm sau.Cả nướcMỹ như đang kéo nhau đikhắpngả.Anhđếnthànhphốchỉthấytoànnhữngthanhniênmặcquầnáokakimàuxanhnướcbiểnđangtừbiệtchamẹvợconvàngườiyêu.Aicũngnóivớinhautuytrongbụngkhôngtinrằngchiếntranhchỉtrongmấytuầnnữalàkếtthúc.

AbelđếnkháchsạnNamtướcNewYorkvừagặp lúcăn tối.Phòngănđầychặtnhữngthanhniên.Cáccôgáibíuchặtlấynhữngchàngtrai,hoặclàlínhbộ, línhthủy,hoặclàkhôngquân,trongkhiđóvanglêntiếnghátcủaFrankSinatravàkèntrốngcủadànnhạcTommyDorsey.Abelnhìnnhữngngười trẻ tuổi trênsànnhảyấy, trongbụngnghĩkhôngbiết trongsốhọsẽcòn bao nhiêu người được dịp hưởng một tối vui như thế này nữa. AnhkhôngthểkhôngnhớđếnlờigiảithíchcủaSammytrướcđâykhiôngtatrởthànhngườiphụ tráchnhàănởkháchsạnPlazanhư thếnào.BangườiđitrướcôngtatừmặttrậnphíaTâytrởvềmỗingườichỉcònmộtchân.Tronglớpngườitrẻtuổiđangnhảyởđây,khôngaihiểuđượcchiếntranhthựcsự

làthếnào.Anhkhôngthểnàocùngchiavuivớihọđược.Anhtrởvềphòng.Sáng hôm sau anhmặc vào ngườimột bộ đồ sẫm và đi xuống phòng

tuyểnquânởQuảngtrườngThờiđại.AnhđãphảixuốngNewYorkđểđănglínhvìsợởChicagosẽcóngườinhậnraanhmàkhôngcho.Ởđâycònđôngngườihơncảởsànnhảyđêmtrước,nhưngkhôngcóaibíulấyaicả.Anhkhôngthểkhôngnhậnthấymọingườikhácđềucóvẻkhỏemạnhhơnanhnhiều.Gần hết buổi sángAbelmới được đưa chomột tờ khai. Anh nghĩbụngviệcnàynếu làởchỗmìnhthìchỉmấtmấyphút.Rồisauđóanhlạiphảixếphànghơnhaitiếngđồnghồnữa,chờđếnlượtmộtviênthượngsĩhỏianhlàmnghềgì.

“Quản lý khách sạn,” Abel nói, rồi liền đó kể cho ông ta nghe kinhnghiệmanhđãtrảiquatrongcuộcchiếntranhlầntrước.

Viênthượngsĩyênlặngnghemộtanhchàngvừabéovừalùnđứngtrướcmặtmìnhnóinhữngđiềuôngtakhôngtinđược.GiánhưAbelxưngmìnhlàNamtướcChicagothìcóthểôngkiakhôngnghingờgìlắmvềchuyệntùtộivàbỏtrốncủaanh.NhưngAbellạikhôngnóigìvềđiềuđó,vìanhkhôngmuốnđượcưuđãigìhết.

“Sángmaianhsẽkiểmtrasứckhỏe,”viênthượngsĩtuyểnquânchỉnóithếsaukhiAbelđộcthoạimộthồi.Rồi,nhưđểnóithêmcho”đủphậnsự”,ôngtabảo.“Cảmơnanhđãtìnhnguyện.”

HômsauAbel lạiphảichờmấytiếngđồnghồnữamớiđượckhámsứckhỏe.BácsĩnóithẳnglàtìnhhìnhcủaAbelkhôngragì.Từnhiềunămnay,dođịavịvàthànhcôngcủaanh,khôngaidámbìnhluậngìvềconngườicủaanhcả.Bâygiờbỗngbácsĩliệtanhvàoloại4,tứclàloạibịloại,khiếnanhsửngsốt.

“Anhquácân,mắtkémvàlạithọt.Nóithậtnhé,Rosnovski,anhkhôngthểvàoquânđộiđược.Chúngtôikhôngthểlấynhữngngườilínhmàchưatrôngthấyđịchđãcóthểbịđautimrồi.Nhưngnhưthếkhôngcónghĩalàchúngtôikhôngthểdùngđếnnhữngnănglựccủaanh,nếuanhquantâmthìcórấtnhiềunhữngviệcliênquanđếngiấytờđểlàmtrongchiếntranhđấy.”

Abelchỉmuốnđấmchoôngtamộtcái,nhưnganhbiếtlàmthếcũngchảđượcvàolính.

“Khôngcảmơnông,”anhnói.“TôimuốnchiếnđấuchốngbọnĐứcchứkhôngphảilàviếtthưchochúng.”

Anhthấtvọngquaytrởvềkháchsạn,nhưngrồiđếntốianhlạinghĩmìnhvẫncòncócơhội.Hômsau,anhđếnmộttrạmtuyểnquânkhác,nhưngkếtquảvẫnnhưtrướcvàlạiquayvềkháchsạn.Ôngbácsĩkháccólễđộhơnmộtchút,nhưngôngtavẫnkiênquyếtnhưbácsĩtrướcvậy,vàAbellạibịliệtxuốngloại4.Abelthấyrõnếucứtrongtìnhtrạngsứckhỏenhưhiệnnaythìngườitachẳngchoanhđichiếnđấuchốngbấtcứai.

Sánghômsau,anhtìmđếnmộtnhàthểdụcởphíaTâyđường57,thuêmột huấn luyện viên làm như thế nào đó để thay đổi được tình trạng sứckhỏecủaanh.Bathángliền,anhtậpluyệnđủcácmôn,đánhbốc,đánhvật,chạy,nhảy,cửtạ,vàcảnhịnđóinữa.Đếnmộtlúc,huấnluyệnviênbảoanhlà không thể nào khỏe hơn và gầy hơn thế được nữa. Abel trở lại phòngtuyểnquânlàmlạibảnkhaidướicáitênWladekKoskiewicz.Lầnnàylàmộtviên thượngsĩkháccóvẻhyvọnghơn,cònbácsĩkhámthì thửđi thử lạinhiềulần,cuốicùngchoanhvàodanhsáchdựbị,chờkhinàocầnsẽgọi.

“Nhưngtôimuốnratrậnngaybâygiờ,”Abelnói.“Tôimuốndiệtcáibọnkhốnkiếpấy.”

“Chúngtôisẽliênhệvớianh,Koskiewicz,”viênthượngsĩnói.“Anhhãygiữsứckhỏechođầyđủ,sẵnsàng.Chưathểbiết lúcnàochúngtôisẽcầnđếnanh.”

Abelbựcmìnhbỏrangoài.AnhnhìnnhiềungườiMỹkháctrẻhơn,gầyhơn,đangđượcnhậnvàolínhngay.Anhđangbướcquacửachưabiếtsẽlàmgìtiếpthìđụngngayphảimộtngườicaolớndữtợnmặcquânphụcvàtrênvaicónhiềusao.

“Tôixinlỗi,”Abelnhìnlênnóivàlùilại.“Nàyanh,”ôngtướngnói.Abelvẫncứđi,nghĩbụngkhôngphảiôngtanóivớimình,vảlạichảcó

aicòngọimìnhnhưthếnữa,mặcdầuđếnbâygiờanhcũngchỉmớibamươilămtuổi.Ôngtướngkialạigọi.

“Nàyanh,”ôngtanóitohơn

LầnnàyAbelquaylại.“Tôià?”anhhỏi.“Phải,anh.”Abelbướcđếnchỗôngtướng.“Xinmờiôngđếnchỗtôi,ôngRosnovski.”Chếtcha,Abelnghĩbụng.Ôngtabiếtmìnhlàairồi,thếlàbâygiờkhông

aichomìnhratrậnnữa.Phònglàmviệctạmthờicủaôngtướngđóởngaysaungôinhà.Đóchỉlà

mộtcănphòngnhỏcóchiếcbànvớihaighếgỗ,tườngsơnxanhđãtrócđimộtítvàcửaluônluônđểmở.ĐếnmộtnhânviênxoàngnhấtcủakháchsạnNamtướcanhcũngkhôngđểchophảingồilàmviệctrongmộtcănphòngnhưthếnàyđược.

“ÔngRosnovski,”ôngtướngnóibằngmộtgiọngsangsảng,“tôilàMarkClark, chỉ huyquânđoàn5 củaMỹ.TôiởđảoGovemonvừavềđâymộtngàyđểkiểmtratìnhhình,bỗngthếnàolạigặpôngởđây,thậtlàthúvị.Từlâutôivẫnkhâmphụcônglắm.ChuyệncủaônglàmbấtcứngườiMỹnàocũngphảilấylàmhàilòng.Xinchobiết,ôngởtrạmtuyểnquânnàylàmgìthế?”

“Thế ông tưởng tôi làm gì?” Abel nói. “Tôi xin lỗi, tôi thật là vô lễ,nhưngkhôngcóainhậnchotôithamgialàmgìtrongcuộcchiếntranhkhốnkiếpnàycả.”

“Thếôngmuốnlàmgìtrongcuộcchiếntranhkhốnkiếpnày?”viêntướnghỏi.

“VàoquânđộivàđiđánhbọnĐức.”“Làmlínhbộbinhư?”Viêntướngkhôngtinhỏilại.“Vâng,”Abelđáp.“Ôngchảcầnđếntừngngườimộtđósao?”“Tấtnhiênrồi,”viêntướngnói.“Nhưngtôicóthểdùngtàinăngđặcbiệt

củaôngvàonhữngviệctốthơnlàlínhbộbinhnhiềuchứ.”“Tôisẽlàmbấtcứgì,”Abelnói.“Bấtcứgì.”“Ôngcólàmngaybâygiờđượckhông?”viêntướngnói.“Vàbấtcứgì

chứnếunhưtôiyêucầuôngnhườngkháchsạnởNewYorkchoquânđộidùng làm sở chỉ huy ở đây, thì ông nghĩ sao? Vì, nói thật với ông, ôngRosnovskiạ,nhưvậycòncóíchchochúngtôinhiềuhơnlàđíchthânônggiếtđượchơnchụcthằngĐức.”

“ChoôngtoànquyềndùngkháchsạnNamtước,”Abelnói.“Vậybâygiờôngcóchotôiratrậnkhông?”

“Thếlàôngđiênđấy,ôngbiếtkhông?”TướngClarknói.“TôilàngườiBaLan,”Abelnói,vàhaingườicùngcười.Abelnóitiếp

bằngmộtgiọngnghiêmtúc.“ÔngnênbiếttôisinhragầnSlonim,ởBaLan.TôiđãchứngkiếnbọnĐứcđếnchiếmnhàtôi,bọnNgahiếpchịtôi.SauđótôitrốnkhỏiđượctrạikhổsaicủaNgavàmaymắnmàchạysangđượcđếnMỹ.Tôicóđiênđâu.Đâylàđấtnướcduynhấttrênthếgiớianhcóthểđếnmà trong taykhôngcógìvà trở thành triệuphúnếuchịu làmviệcvấtvả,khôngkểquákhứcủaanh là thếnào.Bâygiờbọnkhốnkiếpấy lạimuốnmộtcuộcchiến tranhnữa.Tôiđâucóđiên,hảông.Tôi rấtconngườiđấychứ.”

“Thôiđược,nếuôngrấtmuốnvàoquânđội,ôngRosnovski,thìtôicóthểsử dụng ông được, nhưng không phải theo cách như ông nghĩ. TướngDemersđangcầncóngườiđứngphụ tráchhậucầnchoquânđoàn5 trongkhi họ chiếnđấungoài tiền tuyến.Nếuông tin rằngđiềuNapoléonnói làđúngkhiôngtabảoquânđộihànhquânbằngcáidạdàycủamình,thìôngcóthểđóngmộtvaitròquyếtđịnhđấy.Côngviệcnàycầnmộtngườiởcấpthiếutá.ĐólàmộtcáchôngcóthểgiúpnướcMỹthắngcuộcchiếntranhnàyđược.Ôngthấysaonào?”

“Tôisẽlàmviệcđó,thưaông.”“CảmơnôngRosnovski.”Viêntướngbấmmộtnútchuôngtrênbàn.Mộtviêntrunguýtrẻbướcvào

đứngnghiêmchào.“Trunguý, anh đưaThiếu táRosnovski đến phòngnhân sự rồi lại đưa

ôngtrởlạiđâynhé.”“Thưa vâng.”Viên trung úy quay sangAbel. “xinmời Thiếu tá đi lối

này.”

Abelbướctheoanhtavàquaylạinói:“CảmơnNgài.”

○○○

Cuốituần,AbelvềChicagovớiZaphiavàFlorentyna.Zaphiahỏianhbâygiờchịbiếtlàmthếnàovớimườilămbộquầnáocủaanhđây.

“Thìcứđểđấy,”anhđápvàkhônghiểutạisaochịlạihỏithế.“Anhcóratrậnđểchếtđâu.”

“Chắclàanhkhôngchếtrồi,Abel,”chịnói.“Emkhônglođiềuđó.Chỉcócáilàtấtcảnhữngquầnáođóbâygiờđềuquárộngđốivớianhrồi.”

AbelcườivàđemtấtcảnhữngquầnáoấyđếnchotrungtâmtịnạnngườiBaLan.RồianhquaylạiNewYork,đếnkháchsạnNamtước,hủybỏdanhsách những khách đặt phòng, vàmười hai ngày sau giao lại tòa nhà choQuân đoàn 5. Báo chí ca tụng quyết định củaAbel nhưmột cử chỉ quênmìnhcủamộtngườiđãtừnglàdântịnạntrongchiếntranhthếgiớilầnthứnhất.

LạimấtbathángnữaAbelmớiđượcgọiralàmviệcthườngtrực.TrướcđóanhgiúpchoTướngClarkđiềukhiểncáchoạtđộngtrongkháchsạnNamtướcNewYork.RồianhđếndoanhtrạiBenningtrìnhdiệnvàhọcmộtlớphuấnluyệnsĩquan.CuốicùngkhinhậnđượclệnhđếnvớiTướngDennesscủaQuânđoàn5,anhmớibiết làmìnhphảisangBắcPhi.AnhnghĩbụngkhôngbiếtbaogiờmớisangđếnĐức.

Trước ngày lên đường ra nước ngoài, anh thảo một chúc thư dặn lạinhững người thừa hành nhường toàn bộ Công ty Nam tước cho DavidMaxtonvớigiárẻnếuanhbịchếttrongchiếntranh,tàisảncònlạichiachoZaphiavàFlorentyna.Đâylàlầnđầutiêntừgầnhaimươinămnayanhnghĩđếncáichết,mặcdầuanhnghĩlànếumìnhcứởhậucầntrungđoànthìlàmsaochếtđược.

Trong khi con tàu chở quân rời cảngNewYork,Abel ngắm nhìn bứctượngThầnTựDo.Anhrấtnhớcáicảmgiáccủamìnhlầnđầutrôngthấypho tượng ấygầnhaimươi năm trướcđây.Tàuđi qua tượngđài rồi, anh

khôngquaylạinhìnnữamànóitolênmộtmình:“SẽgặplạicônàngPhápnhé,saukhiMỹđãthắngcuộcchiếntranhnàyrồi.”

TàuquaĐạiTâyDương.Abelđemtheomìnhhaingườibếptrưởngvớinămnhânviênkháccũngđãvàoquânđộilượtnày.TàudừnglạiởAlgiersngày1tháng2năm1943.Abelphảisốnggầnmộtnămtrongnắngnóngvàcátbụicủasamạc,đảmbảochomọingườitrongsưđoànđượcănuốngtửtế.

“Chúng taănxoàng thôi,nhưngcònhơnbấtcứaikhác,”TướngClarkbìnhthảnnói.

AbelgiànhmộtkháchsạnduynhấttốtởAlgiersvàbiếnnóthànhsởchỉhuycủatướngClark.MặcdầuAbelcóthểthấymìnhđangđóngmộtvaitròđángkểtrongchiếntranh,nhưnganhvẫncứngứangáymuốnđichiếnđấuthựcsự.Tuynhiên,mộtthiếutáphụtráchhậucầnthìchẳngbaogiờngườitachoratrận,màchỉcónhiệmvụnuôiquânthôi.

Anhviết thưvềchoZaphiavàGeorge.Xemảnh, thấycongáiyêuquýFlorentynacủaanhđãlớnlênnhiều.AnhcònnhậnđượccảthưcủaCurtisFentonthỉnhthoảnggửiđếnbáochobiếtCôngtyNamtướcngàycàngkiếmđượclãito,vàtấtcảcáckháchsạnởMỹđềuluônluônđầychặtvìquânđộivà thườngdânđi lại rấtnhiều.Abel rất tiếckhôngcómặtởnhàđểkhánhthànhkháchsạnmớiởMontreal,chỉcóGeorgeđạidiệnchoanhthôi.ĐâycũnglàlầnđầutiênanhvắngmặtởmộtcuộckhánhthànhkháchsạnNamtướcnhưngGeorgeviết thưđảmbảovới anh làkhách sạnmớinày sẽ rấtthànhcông.AbelnghĩbụngnhưvậylàmìnhđãxâydựngđượckhánhiềuởMỹ.

Anhrấtmuốntrởvềvớivùngđấtmàbâygiờanhđãcoinhưquêhươngcủamìnhrồi.ChẳngmấychốcanhđãthấychánvớicảnhsốngởchâuPhi.NgoàisamạcphíaTâythỉnhthoảngcóvàitrậnđánhnhaulẻtẻgìđó.Anhchỉnghengười tavề thuật lại chứchưa tậnmắt trông thấyđánhnhaubaogiờ.Đôikhiđưalươngthựcratiềntuyếnanhcũngcónghethấytiếngsúng,nhưngđiềuđóchỉcànglàmanhtứcgiậnthêm.MộthômanhrấtvuimừngđượctinQuânđoàn5củaTướngClarksẽsangđóngởmiềnNamchâuÂu.AbelhyvọngđâylàcơhộisẽđượcthấylạiBaLan.

Vìquânđoàn5làcủaMỹnênđổbộvàovùngbờbiểnnướcÝbằngxelội nước. Không quân yểm hộ chiến thuật. Việc đổ bộ quân gặp phải sựchốngcựkhámạnh,trướchếtlàởAnziorồisauđóởMonteCassino.Tuynhiên,chẳngcócuộcnàoAbelđượcthamgiacả.Anhbắtđầulongạirằngcó thể chiến tranh chấm dứtmàmình không được đánh đấm gì hết. Anhcũngkhônglàmcáchnàođểmìnhcóthểtrựctiếpchiếnđấuđược.AnhđượcphongtrungtávàpháisangLondonđểchờlệnhmới,thếlàanhkhôngcòncơhộinàokhácratrậnnữa.

ĐếnngàyN,cuộcđạitiếncôngvàoChâuÂubắtđầu.QuânđồngminhtiếnvàoPhápvàgiảiphóngParisngày25tháng8năm1944.AbelcùngđidiễnbinhvớilínhMỹvàlínhPháptựdodọcĐạilộElyséeởphíasautướngDeGauleđượcchàomừngnhưmộtanhhùng,anhđểýnhìnthànhphốrấttránglệvàxemđâulàchỗanhcóthểxâykháchsạnNamtướcđầutiêncủamìnhtrênđấtPhápđược.

QuânđồngminhtiếptụctiếnquamiềnBắcnướcPháp,quabiêngiớiĐứcvàcuốicùng tiếnquânvềphíaBerlin.Abelđượcđiều lênquânđoànMộtdướiquyềnchỉhuycủaTướngOmarBradley.LươngthựcchủyếuđemtừAnhsang.Nguồntiếptếđịaphươnghầunhưkhôngcó,vìquânđồngminhhễvàođượcthànhphốhaythịtrấnnàothìnơiđóđềuđãbịquânĐứcpháhếtkhihọrútlui.KhiAbelđếnmộtthànhphốmới.Anhchỉmấtvàitiếngđồnghồlàcóthểthuđượctoànbộlươngthựccònlạichoquâncủamình,trongkhicácsĩquanhậucầnkháccòntìmchưara.CácsĩquanAnh-MỹrấtsungsướngđượccùngănvớiSưđoànthiếtgiápsố9vàhọkhônghiểuSưđoànnàykiếmđâura?TướngPattoncùngđếnănvớitướngBradley,AbelđượcdẫnragiớithiệuvớitướngPattonnổitiếng,vìôngnàybaogiờratrậncũngvungtrongtaykhẩusúngcócánbằngngà.

“Đâylàbữaănngonnhấtcủatôitrongsuốtcuộcchiếntranhkhốnkiếpnày,”Pattonnói.

Đếnthánghainăm1945,Abelđãmặcquânphụcđượcgầnbanăm,vàanh biết là chiến tranh sẽ chỉ trong mấy tháng nữa là kết thúc. TướngBradleyvẫngửithưkhenvàchoanhnhữnghuânchươngrấtvônghĩađểanhđeolênngựcbộáomỗingàymộtrộngthùngthình.Nhưnganhchảyêntâm

tínào.AbelvẫncứxintướngBradleychoanhđượcthamgiachỉmộttrậnđánhthôi,nhưngôngkhôngnghe.

Mặc dầu việc chở những xe lương thực ra tiền tuyến và kiểm tra việcphânphốichoquân lính lànhiệmvụcủasĩquandướiquyền,nhưngAbelthườngtựmìnhlĩnhtráchnhiệmấy.Giốngnhưviệcquảnlýcáckháchsạn,anhkhôngbaogiờchonhânviêndướiquyềnmìnhbiếttrướcsẽlàmgìvàởđâu.

Vàomộtngàythángba,chínhlàdothấycónhiềucángphủchănùnùnkhiêngvềtrạinênAbelmuốntựmìnhramặttrậnxemthếnào.Đếnmộtlúckhôngthểchịuđượccáicảnhchỉ thấycóxácngườichởvề thôi,Abelbèntậphợpngườicủamìnhvàđíchthântổchứcmộtchuyếnmườibốnxelươngthực ra trận.Anh đem theomột trung úy,một thượng sĩ, hai hạ sĩ và haimươitámlính.

Sánghômđó, chuyếnđi ramặt trậnmặcdầuchỉ cóhai chụcdặm thôinhưngđirấtìạch.Abelcầmláichiếcxeđầu-anhcócảmtưởngnhưmìnhcũnghơigiốngtướngPatton-trờimưatovàđườngrấtlầylội.Nhiềulầnanhphải cho xe tránh sang bên đường để xe cứu thương ởmặt trận về đượcnhanh.Thươngbinhcònquantrọnghơnbụngđói.Nhữngđámngườiđượcchởvềấykhôngchỉlàbịthươngmàthôi,họgầnnhưkhôngcòndấuhiệugìlàsốngnữa.

Mỗidặmđườngbùn lầyđếngầnmặt trận,Abel lạicảm thấy rõhơn làđangcóđánhnhauácliệtởRenmagen.Timanhđậprộnlên,vàbiếtlàlầnnàyanhđượcdínhđếnchiếntranhthậtrồi.

Đếnsởchỉhuytiềnphương,anhđãcóthểnghethấytiếngsúngcủađịchởcáchđókhôngxa.Anhdậmchântứcgiậnkhinhìnthấynhữngchiếccánglạitiếptụckhiêngnhữngbạnchếtvàbịthươngkhôngbiếttừđâuvề.Abelđãchánvớiviệcmìnhchẳnghiểubiếtgìvềchiếntranhthậtsự,vàchỉkhinóđãkếtthúcvàđivàolịchsửrồimớibiết.AnhnghĩcólẽbấtcứđộcgiảnàocủaThờibáoNewYorkcũngđềucóthểbiếthơnanhvềđiềuđó.

Abelđưađoànxecủamìnhđếnmộtchỗgọilàbếpdãchiếnrồidừngxelại.Mưavẫnnặnghạt.Anhtrúmưaởđâymàthấyxấuhổvìcáchđâychỉvàidặmcácbạnđồngngũkhôngchỉtrúmưamàcòntrúdướibomđạnnữa.Anh

chogỡmộttrămthùngsúp,mộttấnthịtbòướpmuối,haitrămcongà,nửatấnbơ,ba tấnkhoaivàmột trămhộpđậumỗihộpmườicân,ngoàiracònnhữngsuấtđặcbiệtchonhữngaisắpratrậnhoặcởmặttrậnvề.Bướcvàolềulàmnhàăn,Abelchỉthấytoànnhữngbànghếdàitrốngkhông.Anhđểhaibếptrưởngởlạichuẩnbịbữaănvàđámlínhngồigọtmộtngàncủkhoai,cònanhđitìmsĩquanchỉhuyởđây.AbelđithẳngđếnlềucủatướngJohnLeonardxemtìnhhìnhthếnào.Trênđườnganhvẫngặpnhữngchiếccángkhiênglínhchếtvàgầnchết.Nếulàbìnhthườngtrôngthấynhữngcảnhấykhôngaichịunổi,nhưngđâylàRemagennênngườibịthươnglàchuyệnquáphổbiến.AbelvừasắpbướcvàotronglềuthìtướngLeonardcùngngườitrợlýcủaôngtacũngởtrongđóra.ÔngtavừađivừanóivớiAbel.

“Tôilàmgìđượcchoôngđây,Trungtá?”“Tôiđãbắtđầuchuẩnbịlươngthựcchotiểuđoàncủangàitheoyêucầu

củalệnhđãpháttrongđêm.Vàbâygiờ…”“Bâygiờôngkhôngphảilochuyệnlươngthựcnữa,Trungtá.Sángsớm

nayTrunguýBurrowscủaSưđoàn9pháthiệnramộtchiếccầucóđườngsắtởphíalắcRemagenchưabịpháhoại,đólàcầuLudendorff,tôiđãralệnhphảivượtquachiếccầuđóngayvàphảitìmmọicáchthiếtlậpđượcđầucầuởbênkiabờsông.Chođếnnay,bọnĐứcđãpháđượcmọichiếccầuquasôngRhinetrướckhichúngtađến.Vìvậykhôngthểngồiđóchờăntrưađểchúngphánốtchiếccầunày.”

“SưĐoàn9đãquacầuđượcchưaạ?”Abelhỏi.“Quarồichứ,”viêntướngđáp,“nhưngsangđếnbìarừngbênkiathìhọ

gặpsứcchốngcựghêgớm.Nhữngtrungđộiđầutiênbịphụckích.ChỉcóChúamớibiếtchúngtađãmấtbaonhiêungười.Bâygiờthìônghãycấtsốlượngthựcấyđi,ôngTrungtá,vìtôichỉquantâmđếnchuyệncònbaonhiêungườisốngsóttrởvềthôi.”

“Tôicóthểlàmgìgiúpvàođâyđượckhông?”Abelhỏi.Viêntưlệnhđứnglạirồinhìnanhtrungtábéolùnmộtlát.“Ôngcóbaonhiêungườitrongtaylúcnày?”“Mộttrunguý,mộtthượngsĩ,haihạsĩquan,haimươitámlính.Tấtcảba

mươibangười,kểcảtôi,thưangài.”

“Tốt.Đi báo cho bệnh viện dã chiến rồi dùng người của ôngmang vềđượcbaonhiêungườibịchếtvớibịthươngthìtuỳ.”

“Tuânlệnh,”Abelnóirồichạymộtmạchvềbếpdãchiến.Phần lớn nhữngngười của anh còn đangngồi trong góc lều hút thuốc.

KhôngaiđểýthấyAbelbướcvàotronglều.“Đứngdậyđi,đồlườiởđâu.Chúngtacóviệckhácđểlàmđây.”Cảbamươihaingườivùngdậyđứngnghiêm.“Theotôi?”Abelquát.“Maulên?”Anhquayngoắtngườivàlạichạy,lầnnàychạyvềhướngbệnhviệndã

chiến.Mộtbácsĩ trẻđangnóivớimườisáungười trongđộiy tế.Abelvànhữngngườicủaanhthởhồnghộcchạyđếntrướccửalều.

“Tôigiúpgìđượcôngđây?”bácsĩhỏi.“Không,chúngtôihyvọnggiúpôngđược,”Abelđáp.“Tôicóởđâyba

mươihaingườidoTướngLeonardralệnhđếnđâygiúpông.”Đámngườitheoanhbâygiờmớinghenóithế.BácsĩnhìnTrungtákinh

ngạc.“Vângthưaông.”“Đừngthưaôngvớitôi,”Abelnói.“Chúngtôiđếnđâyxemcóthểgiúp

ôngđượcgìkhông?”“Vâng,thưaông,”bácsĩlạinói.Bác sĩ đưa cho anhmột hộp băng có dấu Chữ thập đỏ.Mấy anh bếp

trưởngvàđámgọtkhoailúcnàycầmlấybăngđeolêntaymìnhtrongkhitainghebácsĩdặndò.BácsĩcũngnóichitiếttrậnchiếnvừarồiởtrongrừngbênkiacầuLudendorff.

“SưĐoàn9bịthươngvongrấtnặng,”bácsĩnóitiếp.“Nhữngngườicóchuyênmônvềytếnàysẽởlạitrongkhuvựctácchiến,cònnhữngngườicủaôngcốgắngđưavềđâyđượccàngnhiềungườibịthươngcàngtốt.”

Abellấylàmmừngbâygiờđượchoạtđộngrồi.Bácsĩlúcnàychỉhuycảmột đội bốnmươi chín người, đưa ramười tám chiếc cáng vàmỗi ngườiđượcnhậnmộttúicứuthương.Ôngtadẫnđoànngườiôhợpđivềphíacầu

Ludendorff.Abelđi theo sauông ta chỉ cáchmột thước.Đi trongmưavàquađámbùnlầy,họlêntiếnghát,nhưnggầnđếncầuhọkhônghátnữa.

Trướcmắthọcónhữngchiếccángcóngườinằmtrênnhưngđềulàbấtđộng.Họlặnglẽmentheođườngtàuđiquabênkiacầu.BọnĐứccódùngchấtnổnhưngkhôngpháđượctrụcầu.Gầnvềphíarừngcótiếngsúng.Abelthấyxúcđộngvìđãgầnđịchnhưnganhlạilosợkhôngbiếtquânđịchcóthểlàmgìđốivớicácbạnđồngngũcủamình.Từcácphíavanglênnhữngtiếngkêuđaucủacácbạnanh,nhữngngườibạnchođếnhômnayvẫncòntinlàchiến tranh đã sắp kết thúc. Anh thấy bác sĩ thỉnh thoảng dừng lại xemnhững người bị thương.Đôi khi, nếu thấy không còn tí hy vọng nào cứuđượcmột người bị thương nữa, bác sĩ giúp cho họ chết được nhanh hơn.AbelđitừngườinàyđếnngườikhácgiúpmộttaychonhữngngườikhiêngcángđưathươngbinhvềphíacầuLudendorff.

Tớilúcđếnđượcbìarừngthìchỉcòncóbácsĩ,mộtngườigọtkhoailúctrướcvàAbel.Mọingườikhácđãkhiêngngườichếtvàngườibịthươngvềbệnhviện.

Bangườichạyvụtvàotrongrừng.Họnghetiếngsúngđịchnổrấtgần.Abel trông thấy rõ một khẩu pháo dưới lùm cây chĩa nòng về phía cầu,nhưngbâygiờđãhỏngkhôngcòndùngđượcnữa.Rồianhnghe thấymộtloạtđạnnổrấttovàbiếtquânđịchởphíatrướcchỉcáchmìnhcóvàitrămthước.Abelvộiquỳmộtđầugốixuống, lắngnghekỹ.Bỗngmộtđám lửabắntóelêntrướcmặt.Abelnhảychồmlênvàchạyvềphíatrước,bácsĩvàanhgọtkhoaibuộtphảichạytheosau.HọchạytiếpvàitrămthướcnữarồiđếnmộtbụicâyrậmrạptrongđónằmrảirácnhữngxáclínhMỹ.Abelvàôngbácsĩxemtừngxácmột.

“Chúngnó tàn sát thếnàyđây,”Abel tứcgiậnhét lên.Anhnghe tiếngsúngxadần.Bácsĩkhôngnóigì,banămtrướcđâyôngtađãkêuhétnhiềurồi.

“Đừnglođếnngườichếtnữa,”bácsĩnói.“Xemcótìmđượcaicònsốngkhông.”

“Ở đây này,Abel kêu lên rồi quỳ xuống bên cạnhmột thượng sĩ nằmtrongđốngbùn.Haimắtngườiđótrợntrừngchỉcònlòngtrắng,Abelđặthai

miếnggạclêntròngmắtanhtavàchờ.”“Anhtachếtrồi,Trungtá,”bácsĩnóivàcũngkhôngnhìnlạinữa.Abel

lạiđếnxácsau,rồixácsaunữa,nhưngcáinàocũngvậy.ChỉđếnlúctrôngthấymộtcáiđầuđãbịchặtđứtkhỏithânngườivàđặtđúnggiữađốngbùnAbelmớisữngngườilại.Anhcứnhìnmãivàođó,tưởngnhưcáitượngcủamộtôngthầnLaMãnào.AbelbỗngđọclênmộtloạtnhữnglờixưakiađượcNamtướcdạycho:“Máu,tànphávànhữngđiềukhủngkhiếptrởthànhquenthuộcđếnnỗicácbàmẹchỉcònbiếtcườimàômtrongtaymìnhnhữngđứatrẻdochiếntranhvứtlại.”Anhđiêntiết,quátlên:

“Khôngcógìthayđổiđượcsao?”“Chỉcóchiếntrườngthôi,”bácsĩnói.KhiAbelđãxemđượcbachụcngười -haybốnchục,anhcũngkhông

biếtnữa-anhquaylạichỗbácsĩlúcnàyđangtìmcáchcứusốngmộtviênđạiuýđầuquấnđầybăngthấmmáuchỉcònchừalạimộtmắtnhắmnghiềnvà cáimiệng. Abel đứng sau bác sĩ nhìn vào viên đại uýmột cách tuyệtvọng,anhđểýnhìnthấycầuvaicủaanhtacóquânhiệuĐoànthiếtgiápsố9vàchợtnhớlạicâunóicủaTướngLeonardlúctrước:“CóChúamớibiếtđượcchúngtamấtbaonhiêungười.”

“BọnĐứchènmạt,”Abelthốtlên.“Đúngđấy,”bácsĩnói.“Anhtachếtchưa?”Abelhỏi.“Rấtcóthể,”bácsĩđáplạinhưcáimáy.“Anhtamấtnhiềumáuquá.Vấn

đềchỉcònlàthờigianthôi.”Bácsĩngửnglên.“Ởđâykhôngcòngìchoônglàmnữađâu,Trungtá.Saoôngkhôngcố

đemđượcngườinàyvềbệnhviệndãchiến.Mayraanhtacóthểsốngđược.Vànhờôngnóivớitưlệnhlàtôicònđilênphíatrênnữa,vàtôicầnbấtcứngườinàoôngcóthểchođược”

“Đồngý,”Abelđáp.Rồianhcùngbácsĩnhẹtayđỡviênđạiuýnằmlêncáng.Abelvớianh línhgọtkhoai từ từkhiêngcángvề trại.Bácsĩđãdặnanhtrướclàphảirấtcẩnthậnvìbấtcứmộtđộngtácbấtngờnàođụngđến

cángsẽchỉ làmchongườiđómất thêmmáu.Trongsuốtchặngđườngdàihaidặmvềđếnbệnhviện,Abelkhôngchoanhgọtkhoaiđượcnghỉmộttínào.Anhmuốnchoviênđạiuýnàycócơhộisốngđược.Rồisauđóanhsẽtrởlạikhurừngvớibácsĩ.

Tronghơnmột giờhọbì bõm trongbùnvà trongmưa.Abel cảm thấyviênđạiuýchắclàchếtrồi.Cuốicùng,vềđượcđếnbệnhviệnthìhaingườimệtlửvàgiaochiếccánglạichomộttổytế.Lúcngườitađưalênxeđẩyđi,viênđạiuýmởmộtbênmắtkhôngbịbăngnhìnxoáyvàoAbel.Anhtatínhgiơcánhtaylên.Abelchào, thấyanhtamởmắtvàđịnhgiơtaymàmừngquá.Anhcầunguyệnchongườiđósốngđược.

Anhchạyrangoàibệnhviện,địnhtrởlạirừngvớitốpngườicủamìnhthìmộtsĩquantrựcđếngiữanhlại

“Trungtá,”anhtanói.“Tôiđitìmôngkhắpnơi.Hiệncóbatrămngườiđangcầnăn.Trờiơi,ôngđiđâuthế?”

“Đilàmmộtviệckháccóýnghĩavậythôi.”Abeltừtừquaytrởvềnơicóbếpdãchiếnvàsuynghĩvềviênđạiuýtrẻ

vừarồi.Đốivớicảhaingười,chiếntranhthếlàđãkếtthúc.

CHƯƠNG 25

Nhữngngườikhiêngcángđưaviênđạiuývàotronglềurồikhẽđặt lênbànmổ.ĐạiuýWilliamKanecủaSưđoànthiếtgiápsố9cóthểtrôngthấycôytánhìnmìnhmộtcáchthấtvọngnhưnganhkhôngthểngherõcôtanóigì.Anhkhôngbiếtđólàdođầumìnhbịbăngquánhiềuhayanhđãbịđiếcrồi.Anhthấymôicôtađộngđậynhưngkhôngnghegìhết.Anhnhắmmắtlạisuynghĩ.

Anhsuynghĩ rấtnhiềuvềquákhứ, suynghĩmộtchútvề tương lai,vàchợtnghĩnếumìnhchếtthìsao.Anhbiếtrằngnếuanhsốngthìsẽcónhiềuthờigianđểsuynghĩ.AnhnghĩvềKateđangởNewYork.Côytácóthểthấymộtgiọtnướcmắtcủaanhchảyxuốngmặt.

Kateđãnhấtđịnhkhôngchịuđểanhvàoquânđộimặcdầuanhtỏrarấtquyếttâm.Anhbiếtlàchịsẽchẳngbaogiờhiểuđược,vàanhcũngkhôngthểnàochứngminhđượcchochị,vìvậyanhđãkhôngnóigì.Bâygiờanhchỉthấycóvẻmặtthấtvọngcủachịámảnh.Anhchưabaogiờnghĩđếncáichếtthậtsự-cóainghĩđếnđiềuđóđâu-vàbâygiờanhchỉmuốnsốngđểtrởvềvớigiađình.

William đã để ngân hàng Lester lại cho Ted Leach và Tony Simmonscùngquảnlýchođếnkhinàoanhvề.Phải,chođếnkhinàoanhvề…Anhkhôngdặnlạinếuanhkhôngvềthìsao.Cảhaingườiđềuyêucầuanhđừngđi.Lạithêmhaingườiđànôngnữakhônghiểuanh.Cuốicùng,saukhianhđãđănglínhrồi,anhcũngkhôngdámgặpconnữa.Richard,lúcđóđãbảytuổi, đòi đi theo bố đánh bọnĐức, nhưng bố không cho đi theo nên chúkhóc.

TrướchếthọchoanhđitheohọctrườngsĩquandựbịởVermont.TrướcđâyanhđãđếnVermontrồi,đitrượttuyếtvớiMatthew,lênđồithìchậmmàxuốngthìrấtnhanh.Lớphọcsĩquankéodàibatháng.Saulớphọc,anhthấymìnhkhỏelênnhưcũ.TừsauHarvardđếngiờmớilạithấyđượcnhưvậy.Nhiệmvụđầu tiêncủaanh làsangLondon làmsĩquan liên lạcgiữaquân

MỹvớiquânAnh.AnhđượcđếnởDorchester,nơiđãbịBộQuốcphòngAnhtiếpquảnvàgiànhchoquânđộiMỹ.WilliamđãđọcbáoởđâuđónóiAbelRosnovskicũngđãgiànhkháchsạnNamtướcởNewYorkchoquânđội và anh rất hoan nghênh cử chỉ ấy.Những chuyện tắt đèn với còi báođộngmáybaykhiếnanhcócảmgiácmìnhđangdínhđếnchiếntranhthật,nhưng anh thấy lạ, tưởngmìnhnhưởxa tậnđâuđâuphía namcôngviênHyde. Suốt đời làm gì anh cũng chủ động được. Anh không hề là ngườiđứngngoàicuộcbaogiờ.ViệcđilạigiữasởchỉhuycủaEisenhowerởSt.JamesvớiphòngTácchiếncủaChurchillởStoreykhôngphảilàthứviệcmàWilliamchủđộngđược.Anhcảmthấynhưsuốtcảcuộcchiếntranhnàyanhsẽ chẳngbaogiờ đượcđối diện vớimột tênĐức trừ phiHitler đemquânsangxâmchiếmQuảngtrườngTrafalgar.

Khimột phần củaQuân đoànMột được đưa lên vùng Scotland để tậpluyện cùngvới trung đoànbộ binh nổi tiếng củaAnhđượcmệnhdanh làCảnhGiớiĐen,Williamcũngđượcpháilênđóquansátđểvềbáocáoxempháthiệnđượcnhữnggì.Trongsuốtcuộchànhtrìnhbằngxelửavừachậmvừadài lênScotland, anhbắt đầu tưởngnhưmìnhchỉ làmột anh liên lạcđượcđềcaolênthếthôi,vàanhtựhỏisaomìnhlạivàoquânđộilàmgìchứ.NhưngđếnScotlandrồi,anhthấymọithứđềurấtkhác.Ítraởđâycũngcókhôngkhíchuẩnbịchiếntranhrấtsôinổi,vàkhitrởvềLondon,anhlậptứclàm đơn xin chuyển sangQuân đoànMột. Viên sĩ quan chỉ huy của anhkhôngthíchgiữmộtngườiưahànhđộngngồiởbàngiấy,nênchấpnhậnchoanhđiluôn.

BangàysauWilliamtrởlạiScotland,nhậpvàotrungđoànmớivàbắtđầutậpluyệnvớiquânMỹởInverarayđểchuẩnbịchocuộcđổbộsắptới.Tậpluyệnrấtvấtvả,căngthẳng.Nhữngđêmđánhtrậngiả trênđồiởScotlandvớitrungđoànCảnhGiớiĐenthậtkháchẳnvớinhữngtốingồiviếtbáocáoởDorchester.BathángsauhọnhảydùxuốngmiềnBắcnướcPhápđểnhậpvớicánhquâncủaOmarN.BradleytiếnsâuvàolụcđịachâuÂu.KhôngkhíthắnglợiđãlởnvởntrướcmặtvàWilliammuốnmìnhlàngườilínhđầutiênvàoBerlin.

QuânđoànMột tiếnvềphíasôngRhine,quyết tâmvượtquamọichiếccầu.ĐạiúyKanesánghômđóđượclệnhlàcánhquâncủaanhphảivượtqua

cầuLudendorfftrướcđểgiaochiếnvớiđịchđóngtrongmộtkhurừngphíabờBắcRemagencáchđóchừngmộtdặm.Khuvựcnàynằmsâuphíatrongsông.Anhđứng trênđỉnhđồiquansátbinhđoàn thiếtgiáp số9vượtquacầu,chỉlokhôngbiếtnósẽbịnổtungbấtcứlúcnào.

Viênđạitáđưasưđoàncủaôngtavàotheo.Williamcùngmộttrămhaimươingườido anhchỉhuyđến tiếp.Phần lớn trong sốnhữngngườinày,cũng như William, bây giờ mới ra trận là lần đầu. Ở đây không còn làchuyệntậpdượtvớiquânScotlandvàbắnđạngiảnữa,vàkhôngcònchuyệntậpxongthìcùngănnữa.Ởđây,tráilại,làquânĐức,làđạnthật,làchếtvàsauđócũngkhôngcóănnữa.

Vàođếnbìarừng,Williamvàcácbạnkhôngthấycóchốngcự,thếlàhọquyếtđịnhvàosâu trongrừnghơnnữa.Họtừ từ tiếnquân,khôngthấycóchuyệngìvàWilliamđãbắtđầunghĩrằngbinhđoànsố9đãgiảiquyếtxongcôngviệcvàcánhquâncủaanhchỉcòncóviệcđi theo.Đangnghĩ thếthìmộtloạtđạnphụckíchàoàobắnra,cócảđạnsúngcối.Họbịhoàntoànbấtngờ.Nhữngngười củaWilliamphụcngayxuốngđấtvà tìmcáchnấpvàosaucácgốccây.Chỉtrongvàigiâyđồnghồanhđãmấtquánửatrungđội.

Trậnđánh,nếunhưcóthểgọiđólàtrậnđánh,chỉkhôngđầymộtphút,mà anh thì chưa trông thấy mặt mũi một tên Đức nào. William nằm bòxuốngđấtướtvàanhhoảnghồntrôngthấymộtđợtquâncủaSưđoàn9tiếptụckéovàorừng.Anhnhảytừchỗnấpraphíasaumộtcáicâybáochohọbiếtlàcóphụckích.

Viênđạnđầutiêntrúngvàođầuanh.Anhngãkhuỵuxuốngbùnnhưngvẫngiơtayvẫyhétbảođồngđộiđừngtiếnlênnữa.Viênđạnthứhaitrongvàocổanh,vàviênthứbavàongực.Anhnằmlặngtrongvũngbùn,chờchếtmàvẫnchưatrôngthấyđịch,mộtcáichếtkhôngvinhdựmàcũngchẳnganhhùngtínào.

RồisauđóWilliambiếtlàmìnhđượcnằmtrêncángvàngườitakhiêngđi.Anhkhôngnghe,không thấygìhết.Anhkhôngbiếtđó làđêmtốihaychínhanhbịmù.Hìnhnhưngườitakhiênganhđixalắm.Rồianhmởđượcmắt,trôngthấymộtviêntrungtáđikhậpkhiễngtừtronglềura.Trôngôngtaquenquen,nhưnganhkhôngthểnghĩralàai.Nhữngngườikhiêngcáng

đemanhvàotronglềumổvàđặtanhlênbàn.Anhcốkhôngngủthiếpđi,vìsợngủcóthểchếtluôn.

○○○

William tỉnh dậy. Anh biết là có hai người đang đỡmình. Họ khẽ lậtngườianhlạivàcắmmộtmũikimvàongườianh.WilliammơgặpKate,rồimẹanh,rồiMatthewđangchơivớiRichardconanh.Anhngủthiếpđi.

Anh lại tỉnhdậy.Anhbiết làhọđãchuyểnanh sangmột chiếcgiườngkhác.Mộtchúthyvọngmỏngmanhthay thếchoýnghĩkhông tránhkhỏichết.Anhnằmbấtđộng,mộtbênmắtnhìnlênmáilềubạt.Đầuanhkhôngcựaquậyđược.Mộtcôytábướcđếnxembảngtheodõibệnhrồinhìnanh.Anhlạingủthiếp.

Anhlại tỉnhdậy.Khôngbiếtđãbao lâurồi?Lạimộtcôy tákhác.Lầnnày,anhcóthểnhìnđượcrõhơnmộtchút.Ôi,mừngquá!Anhđãcựaquậyđược cái đầu nhưng đau vô cùng. Anh cố thức được bao nhiêu hay bấynhiêu.Anhmuốnsốngrồi.Rồianhlạingủ.

Anhlạitỉnhdậy.Bốnbácsĩđangchămchúnhìnanh.Họquyếtđịnhgìđây?Anhkhôngngheđượchọnóigìnênkhôngthểbiết.Họlạichuyểnanhđinữa.Anhcóthểthấyhọđặtanhvàomộtchiếcxecứuthương.Cánhcửaxekhéplại,tiếngđộngcơrìrìrồichiếcxebắtđầulăntrênđườnggậpghềnh.Mộtcôy tángồibêngiữchặt lấyngườianh.Hìnhnhưxeđihơnmộtgiờđồnghồ,nhưnganhkhôngbiếtthờigianngắndàinhưthếnàonữa.Xeđếnmộtchỗêmhơnrồidừnglại.Họlạikhiênganhnữa.Lầnnàyhọđitrênchỗthẳng,rồilêngác,đưaanhvàomộtcănphòngtối.Họlạichờ,rồithấycănbuồngdichuyển,có lẽ làmộtcáixekhác.Cănbuồngđóbay lên.Côy táchíchchoanhmộtmũitiêmnữa.Anhkhôngcònnhớđượcgìhết.Chođếnlúcanhcảm thấynhưmáybayhạxuống rồi lănbánh lênmộtchỗnàođómớiđứnglại.Họlạidichuyểnanhnữa.Lạimộtxecứuthươngkhác,mộtcôytákhác,mộtmùivịkhác,một thànhphốkhác.NewYorkchăng,hoặcítnhấtđâycũnglànướcMỹchăng.Chẳngnơinàotrênthếgiớicómùivịnhưthếcả.Chiếcxecứuthươngđưaanhđếnmộtnơikhácêmhơn,xeđứnglạirồiđi tiếp,cuốicùngđếnmộtnơinhưcốđịnh.Họ lạikhiênganhmột lần

nữa,lêncầuthanggácvàđưavàomộtcănphòngnhỏchungquanhcótườngtrắng.Họđặtanhvàomộtchiếcgiườngêmvàdễchịuhơn.Anhcảmthấyđầumìnhđãđặtxuốnggối,vàđếnlúcanhtỉnhlại,anhtưởngnhưchỉcònmộtmìnhmình.NhưngrồianhthấymắtmìnhvẫnnhìnđượcvàtưởngnhưKateđangđứngtrướcmặtanh.Anhđịnhgiơtaysờvàongườichị,địnhnói,nhưngkhôngthốtđượcthànhlời.Chịmỉmcười,nhưnganhbiếtchịkhôngthấy được anh cũngmỉm cười.Anh lại tỉnh.Kate vẫn còn đó nhưngmặcchiếcáokhác.Haylàchịđãđirồi lạiđếnnhiềulần?Chịlạicườivớianh.Khôngbiếtđãbaolâurồinhỉ?Anhcốnghiêngđầuđimộtchút,trôngthấyRichardcontraianh,nóđãcaolớnvàđẹptrairồi.Anhmuốnnhìncáccongáinhưngkhôngnghiêngđượcđầuthêmnữa.Chúngđãbướcgầnđếnbênanhđểanhnhìnthấyđược.Virginia,lẽnàonóđãlớnbằngnàyrồi?VàLucynữakia,khôngthểthếđược.Nhữngnămthángsaođãtrôiđinhanhthế?Anhngủthiếpđi.

Anhlạitỉnhdậy.Khôngcóaiởđây,nhưngbâygiờanhđãcựaquậyđượccáiđầu.Ngườitađãtháođimộtsốbăngvàbâygiờanhcóthểnhìnrõhơn.Anh định nói điều gì đó, nhưng không nói thành lời được.Kate chỉ đứngnhìn.Mớtócvàngcủachịđãdàihơn,trùmxuốngvai.Đôimắtnâuhiềndịuvànụcườikhôngsaoquênđượccủachịbâygiờthậtđẹp,rấtđẹp.Anhgọitênchị.Chịcười.Rồianhlạingủthiếp.

Anhlạitỉnhdậynữa,ítbăngquấnhơntrước.Lầnnàycontraianhnói.“Chàobố,”Richardnói.Anhnghetiếngnóicủaconvàđáp:“ChàoRichard”,nhưngkhôngnhận

ratiếngcủachínhmình.Côytáđỡanhngồidậy,sẵnsàngchàođóncảgiađình.Anhcảmơncô.

Mộtbácsĩsờvàovaianh.“Cáiđánglonhấtđãquarồi,ôngKane.Íthômnữaôngsẽkhỏevàvềnhà

được.”AnhmỉmcườinhìnKatebướcvàophòng,cóVirginiavàLucyđi theo

sau.Anhmuốnhỏimẹconrấtnhiềuđiều.Bắtđầutừđâunhỉ?Trínhớcủaanhcónhiềukhoảngtrốngphảilấpđã.Katechoanhbiếtlàanhđãgầnchết.Anhbiếtnhưthế,nhưngkhôngthểngờđượclàtừlúcbinhđoàncủaanhbị

phụckíchtrongrừngRemagenđếngiờđãhơnmộtnămtrôiquarồi.Nhữngnămthánghônmêbấttỉnhđãđiđâucả,nhữngthángmàsựsống

đãmấtđichẳngkhácgìnhưđãchết?Richardbâygiờđãgầnmườihaituổi,đãđangchuẩnbịvàotrườngSt.Paulrồi.VirginiađãlênchínvàLucygầnlênbảy.Hìnhnhưáochúngnómặcđãngắnhơntrước.Anhlạiphảitìmhiểucáccontừđầu.

KatecóvẻnhưđẹphơnlàWilliamnhớlại.ChịbảovớiWilliamlàkhôngbaogiờchịchấpnhậnviệcanhcóthểchết,chịkểchoanhngheRichardhọcởBuckleyrấtkhávàVirginiachừngnhưLucyđềurấtnhớbố.Chịnénđaunóivớianhrằngnhữngvếtsẹotrênmặtvàtrênngựcrồisẽlành.ChịcảmơnChúakhinghecácbácsĩđảmbảovớichịrằngócanhkhônghềgìvàmaikiaanhsẽcóthểnhìnđượcnhưthường.Chịchỉmongmìnhcóthểlàmđượcgìgiúpchoanhphụchồimauchóng.

Mỗithànhviêntronggiađìnhđóngmộtphầnvàoquátrìnhphụchồiấy.Richardgiúpbốđilạichođếnlúckhôngcầnđếnnạngnữa.Lucygiúpbốănđếnlúcnàobốtựănđược.VirginiađọcsáchcủaMarkTwainchobốnghe.Williamkhôngbiếtlànóđọcvìnóhayvìanh,vìcảhaibốconđềurấtthích.ĐêmnàoWilliamkhôngngủđược,thìKateđếnngồibêncạnh.

RồicuốicùngsaulễGiángsinhlàbệnhviệnchoanhđượcvềnhà.MộtkhiđãvềđếncănnhàởĐường68rồi,Williamphụchồicàngnhanhchóng.Cácbácsĩdựđoánchỉtrongsáuthángnữalàanhcóthểtrởvềngânhànglàmviệc.Tuyngườicósứtsẹođấynhưngrấtlinhhoạt.Anhđượcphéptiếpkháchđếnthăm.

NgườiđầutiênđếnthămlàTedLeach.Ôngtangạcnhiênvớivẻbềngoàikhác hẳn của anh. Theo Ted nói lại,William được biết là trong năm quangânhàngLesterlàmănđãkháhơn,vàcácbạnđồngnghiệpmongchờanhvềvớitưcáchlàchủtịchcủahọ.TonySimmonsđếnthămvớinhữngtintứckhiếnanhđaubuồn.AlanLloydvàRupertCorkSmithđềuquađời.Nhưthếlà anh không còn được nghe những lời khuyên của họ nữa. Rồi ThomasCohen có gọi đến nói ông ta rất hài lòng được tinWilliam đã bình phục,đồngthờicũngchoanhbiếtrằngôngtađãvềhưunửavời,chuyểnrấtnhiềukháchhàngsangchoanhcontraicủaônglàThaddeushiệnnayđangcóvăn

phòngởNewYork.Williamnhậnxét làcảhaibốconcùngmangtêncủacácthánhtôngđồ.ThomasCohencườivànóiônghyvọngWilliamvẫnsẽtiếptụcsửdụngđếncôngtycủaông.Williamđảmbảovớiôngnhưvậy.

“Nhânđây,tôicómộtmẩutinnàymàcólẽôngcũngcầnbiết.”Williamyênlặngngheôngluậtsưgiànóivàanhbỗngtrởnêngiậndữ,

rấtgiậndữ.

PHẦNSÁU

CHƯƠNG 26

TướngAlfredJodikýbảntuyênbốđầuhàngkhôngđiềukiệntạiReimsngày7tháng5,1945trongkhiAbeltrởvềNewYorklúcnàyđangchuẩnbịlễchiếnthắngvàkếtthúcchiếntranh.Mộtlầnnữa,đườngphốlạiđầychặtnhữngngười trẻ tuổimặcquânphục, nhưng lầnnàyvẻmặt củahọ làvuimừngthậtsựchứkhôngphảivuigượngnhưtrước.Abellấylàmbuồnthấycóquánhiềungườicụtchân,cụttay,mùhoặcsứtsẹođầymình.Đốivớihọ,chiếntranhkhôngbaogiờ làkết thúc,dùchongười tacókýkếtnhữngtờgiấygìđinữaởcáchxađâybốnnghìndặm.

KhiAbelbướcvàokháchsạnNamtướctrongbộđồtrungtáthìchẳngainhậnrađượcanh.Banămtrướcđây,lầncuốicùnghọthấyanhtrongquầnáobình thường thì vẻmặt anh lúcđó còn trẻ chứ cóđâu sứt sẹo thếnày.Khuônmặthọtrôngthấybâygiờcòngiàhơncáituổibamươichíncủaanh.Nhữngnétnhăntrêntránchứngtỏchiếntranhcònđểlạidấuvếttrênngườianh.Anhđithangmáylêntầngbốnmươihailàvănphòngcủamình,mộtngườibảovệcứkhăngkhănglàanhlênnhầmtầng.

“GeorgeNovakđâu?”Abelhỏi.“ÔngấyởChicago,thưaTrungtá,”ngườibảovệđáp“Gọiôngấyrangheđiệnthoại,”Abelnói.“Tôisẽbảolàaigọi?”“AbelRosnovski.”Anhbảovệvộichạyđi.GiọngquenthuộccủaGeorgelạchcạchtrênđiệnthoạichàomừngkhiến

Abelcảmthấytrởvềnhàthậtlàdễchịu.Anhđãmongmãimớicóhômnay.AnhquyếtđịnhđêmđókhôngởlạiNewYorkvàlênmáybayđingaytámtrămdặmvềChicago.AnhđemtheobáocáomớinhấtcủaGeorgeđểđọctrênmáybay.

Anh xem kỹ từng chi tiết những tiến bộ của Công tyNam tước trong

nhữngnămcuốicùngcủachiếntranh,vuimừngthấyGeorgeđãlàmănkhávàtrongnhữngnămanhđivắngvẫngiữđượcchocôngtyởcái thếvữngvàng. Abel không có điều gì phải phàn nàn về sự thận trọng củaGeorgetrongviệcdùngngười.Lợinhuậnvẫncaovì trongchiến tranhnhiềunhânviênlàmviệcđãđiquândịchnhưngkháchsạnvẫnđôngngườivìkhắpnướcngườitađilạinhiều.Abelquyếtđịnhdùngngaynhânviênmớinếukhôngcáckháchsạnkhácsẽchọnlấynhữngngườitốtnhấtmớitrởvề.

ĐếnsânbayMidway,cửavào11C,anhđãthấycóGeorgeđứngsẵnđóchờanh.Georgehầunhưkhông thayđổigì, chỉ cóbéohơnmộtchút, tócrụngđimột ít thôi.Họnói chuyệnvới nhauđếnmột giờ về tất cả nhữngchuyệngìđãxảyratrongbanămquamàAbeltưởngnhưmìnhchưahềđivắngxa.AbelthầmcảmơncontàuMũiTênĐenđãgiớithiệuchoanhmộtngườilàmphóchủtịchcôngtynhưvậy.

Tuy nhiên George thì khổ tâm về chuyện thấy Abel có vẻ như khậpkhiễnghơncảhồiđi.

“ÔngThọtcủangànhkháchsạnđó,”anhtanóiđùa.“Bâygiờanhkhôngcònchânmàđứngnữanhé!”

“ChỉcóanhBaLanmớiđùangốcthế,”Abelđáp.Georgecườivàcóvẻngượngnhưvừabịchủmắng.“CảmơnChúalàtôiđãcóđượcmộtanhBaLanngốctrôngnomchomọi

thứtrongkhitôiđitìmbọnĐức.”AbelkhôngcưỡnglạiđượcchuyệnđiquanhmộttuaxemkháchsạnNam

tướcChicagođãrồimớilênxevềnhà.Trongnhữngnămchiếntranhthiếuthốn,kháchsạnkhôngcòngiữđượcvẻlộnglẫynhưxưanữa.Anhthấycónhiềuthứcầnđượcđổimới.Nhưngthôi,hãyđểđấyđã.Ngaylúcnàyđây,tấtcảnhữnggìanhcầnlàgặplạivợcon.Bỗnganhnhưbịchoáng.ỞGeorgethìbanămquakhôngthayđổigìmấynhưngFlorentynathìkháchẳn.CôbébâygiờđãmườimộttuổivàđãbiếnthànhmộtthiếunữrấtxinhđẹptrongkhiđóthìZaphia,mặcdầuchỉmớibamươitám,trôngđãnhưmộtbàtrungniênbéoụtịtxấuxí.

ĐầutiênlàZaphiavàAbelkhôngbiếtphảiđốixửvớinhaunhưthếnàovàvàituầnsauđóthìAbelhiểuralàquanhệgiữahaingườivớinhaukhông

còncóthểnhưtrướckiađượcnữa.ZaphiakhônglàmgìđểkíchthíchAbelvàcũngchẳng tỏ rahứng thúgìvớinhữngcốgắngcủaanh.Anh lấy làmbuồnthấyvợkhôngquantâm.Anhđịnhchochịtachúýđếncôngviệccủaanhhơn,nhưngchịkhôngthiết.ChịtachỉhàilòngvớiviệcởnhàvàkhôngmuốndínhdánggìđếnCôngtyNamtước.Anhđànhcứđểchịnhưvậy,vàkhôngbiếtmìnhcòncóthểtrungthànhvớivợđượcbaolâunữa.TrôngthấyFlorentyna anhmừng rỡ bao nhiêu thì thấy Zaphia anh lại lạnh lùng bấynhiêu.Cùngngủvớinhaunhưnganhtránhkhônglàmtìnhvớichị.Đôikhicólàmthìanhlạinghĩđếnnhữngngườiđànbàkhác.Lâudần,anhkiếmcớđivắngkhỏiChicagovàđểtránhcáinhìnnhưlặnglẽtráchmócvàrầurĩcủaZaphia.

AnhbắtđầuđinhữngchuyếnxavềcáckháchsạnkhácđemFlorentynađitheovàonhữngkỳcônghỉhè.SaukhitrởvềMỹ,anhbỏrasáuthángđầuđithămcáckháchsạncủacôngtyNamtướcnhưanhđãlàmhồitiếpquảnCôngtyRichmondsaukhiDavisLoroyquađời.Trongnăm,kháchsạnnàocũngtrởlạiđượcvớinhữngtiêuchuẩnanhmongđợi.

NhưngAbelmuốntiếnlênhơnnữa.AnhbáochoCurtisFentonbiếttrongmộtcuộchọpcủacôngtylàtổnghiêncứuthịtrườngcủaanhđãkhuyênanhnênchoxâymộtkháchsạnởMexicovàmộtởBrazil,trongkhiđóhọvẫnđangtìmnhữngvùngđấtmớiđểxâykháchsạnNamtước.

“Nam tướcMexico City vàNam tước Rio de Janeiro,”Abel nói. Anhthíchnghenhữngcáitênđóvìnóâmvang.

“Ông có đủ kinh phí để xây được những cái đó,” Curtis Fenton nói.“Trongkhiôngđivắngthìtiềnđãtíchlũyđượcnhiềuđấy.ÔngcóthểxâyNamtướcởbấtcứnơinàoôngmuốn.CóTrờimàbiếtđượcđếnbaogiờthìôngmớithôikhôngxâynữa,hảôngRosnovski?”

“Mộtngàykia,ôngFentonạ,tôisẽxâymộtNamtướcởngayWarsaw,rồisauđótôisẽthôi,”Abelnói.“CóthểlàtôiđãgópphầnđánhbạiđượcbọnĐức rồi, nhưng tôi vẫn còn cómón nợ phải thanh toán với bọnNganữa.”

CurtisFentoncười.Chỉmãiđếntối,khikểlạichuyệnchovợnghe,ôngtamớihiểuđược làAbelRosnovskiđãquyết tâmxâychođượcmộtNam

tướcởWarsaw.“CònđốivớingânhàngcủaKanethìsaorồi?”Abelbỗngđổigiọng làmCurtisFentonchộtdạ.Ông longại thấyAbel

Rosnovskivẫncòncho làWilliamKanephảichịu tráchnhiệmvềcáichếtquásớmcủaDavisLoroy.Ôngmởhồsơđặcbiệtraxemlạiôngđọc:

“Lester,Kane&Công ty có chứng khoán chia ra chomười bốn thànhviêncủagiađìnhLestercùngvớisáungườilàmviệctrướckiavàhiệnnay,trongkhiđóbảnthânôngKanelàcổđônglớnnhấtvớitámphầntrămcủaquỹủythácgiađình.”

“CóngườinàocủagiađìnhLestermuốnbáncổphiếukhông?”Abelhỏi.“Nếu chúng ta trả giá cao thìmua được.CôSusanLester, con gái của

ChalesLestertrướcđây,đãchochúngtôibiếtlàcôcóthểxétđếnbỏphầnchứngkhoáncủacô,vàôngPeterParfitt,mộtcựuphóchủtịchcủaLester,cũngtỏraquantâmđếnviệcchúngtamuốnmualại.”

“Họchiếmtỷlệbaonhiêu?”“SusanLestercósáuphầntrăm.PeterParfittchỉcóhaiphầntrăm.”“Họmuốnbaonhiêu?”CurtisFenton lạinhìnvàohồsơ trongkhiAbelcũng liếcnhìnvàobáo

cáohàngnămmớinhấtcủaLester.AnhdừnglạiởĐiềuthứbảy.“CôSusanmuốnhai triệuđôlachochỗsáuphần trămcủacô,cònông

Parfittđòimộttriệuđôlachochỗhaiphầntrăm.”“ÔngParfittthamquáđấy,Abelnói.”Vậychúngtachờchođếnkhinào

ông ta thật đói.Ông hãymua ngay chứng khoán của cô SusanLestermàkhôngcầnnóiôngđạidiệnchoai,cònkhinàoôngParfittthayđổiýkiếnthìôngbáochobiết.

CurtisFentonlêntiếngho.“Ôngcóthấyphiềnđiềugìkhông,ôngFenton.”Abelhỏi.CurtisFentonngậpngừng.“Không,khôngcógì,”ôngdèdặtđáp.“Thếthìtốt,vìtôisẽđểchomộtngườinhậntàikhoảnđó,mộtngườichắc

làôngbiếtrồi,HenryOsborne.”“NghịsĩOsborneấyư?”CurtisFentonhỏi.“Phải,ôngcóquenôngtakhông?”“Tôi chỉbiết tiếng.”Fentonnóivớimộtgiọngnhưkhông thích lắmvà

ôngcúiđầuxuống.Abelkhôngđểý.AnhbiếttiếngHenryđãđành,nhưnganhcònbiếtông

tacókhảnăngvượtquanhữngbọnquanliêutrunggianvàcóđượcnhữngquyếtđịnhchínhtrịnhanhchóng,dođóAbelxétcóthểmạohiểmvớiôngtađược.Ngoàira,haingườiđềucómốicămthùchungđốivớiôngKane.

“Tôi cũngmời ôngOsborne làmgiámđốc củaCông tyNam tước đặctráchvềtàikhoảnKane.Điềunàyphảiđượccoilàhếtsứcmật,vậyxinônggiữkíncho.”

“Vâng,tuỳông,”Fentonbuồnbãnói.ÔngnghĩbụngkhôngbiếtmìnhcónênnóirađiềuhoàinghicủamìnhchoAbelRosnovskibiếtkhông.

“GiảiquyếtxongvớicôSusanLesterthìôngchotôibiếtngaynhé.”“Vâng,thưaôngRosnovski,”CurtisFentonđápnhưngkhôngngửngđầu

lên.

○○○

AbelquayvềkháchsạnNamtướcăntrưa.HenryOsborneđangởđóđợianh.

“Ngàinghịsĩ,”Abellêntiếngchàoôngtatrongnhàsảnh.“Namtước,”Henryđáplại,rồihaingườikhoáctaynhauđivàonhàăn,

ngồiởmộtchiếcbàntronggóc.Abelmắngthậmtệmộtanhphụcvụvìáoanhtađểthiếumộtkhuy.“Vợôngkhỏekhông,Abel?”“Khỏelắm,cònvợông,Henry.”“Rấtcừ!”Cảhaingườicùngnóidối.

“Cótingìhaykhông?”“Có đấy. Cái miếng đất ở Atlanta mà ông cần đã được trông coi cẩn

thận,”Henrynóibằngmộtgiọngkínđáo.“Giấytờcầnthiếttrongvàingàynữaxong.ÔngcóthểbắtđầuxâyNamtướcAtlantavàokhoảngđầutháng.”

“Chúngtakhônglàmcáigìbấthợpphápđấychứ?”“Khôngcógìđểnhữngngườicạnh tranhvớiôngcó thểmóđếnđược,

điềuđótôiđảmbảo,Abel.”HenryOsbornecười.“Thếthìtốt,Henry.Tôikhôngmuốnrắcrốivớiphápluật.”“Không,không,”Henrynói.“Chỉcóôngvớitôibiếtvềchuyệnnàythôi.”“Tốt,”Abelnói.“Trongnhữngnămquaôngđãgiúptôiđượcnhiềulắm,

Henry, và tôi có chút quà này cho ông về những cái ông đã làm.Ông cómuốntrởthànhmộttrongnhữnggiámđốccủaCôngtyNamtướckhông?”

“Vậythìvinhdựchotôilắm,Abel.”“Ôngđừngnóithế.Ôngđãgiúpchotôicóđượcbiếtbaonhiêugiấyphép

xâydựng,quýhoábiếtchừngnào.Tôithìtôichẳngbaogiờcóthờigianđigiaothiệpvớinhữngnhàchínhtrịvàđámquanliêucả.Thếmàhọthìhọlạicứmuốngiao thiệpvớinhữngngười tốtnghiệpHarvardkia,màngượclạiđámnàylạirấtcoithườnghọchứ.”

“Ôngđốivớitôithếlàrộngrãilắm,Abel.”“Chẳngqualàđápnghĩađốivớiôngthôi.Bâygiờthìtôimuốnônglàm

việcnàylớnhơnmàlạithiếtthânđếnchúngtanữa,nhưngphảirấtbímậtmớiđược.Việcnàykhôngtốnthìgiờcủaônglắmnhưnglạigiúpchochúngta có thể trả thù được cái ông bạn chung của chúng ta ở Boston ấy, ôngWilliamKane.”

Người quản lý nhà ăn đưa đến hai đĩa bít tết thịt bò thật ngon.HenrychămchúngheAbeltrìnhbàykếhoạchcủaanhvềWilliamKane.

○○○

Mấyngàysau,vàomùng8tháng5,1946,AbelđiNewYorkđểdựlễkỷniệmchiếnthắng.AnhtổchứcmộtbữatiệcchohơnmộtnghìncựubinhBa

Lanở khách sạnNam tước,mời tướngKasimierzSosnkowski là tổng chỉhuycáclựclượngBaLanởPhápsaunăm1943,làmkháchdanhdự.Abelđãchờđợi sựkiệnnày từmấy tuần trước,vàanhđem theoFlorentynavềNewYork,ZaphiaởlạiChicago.

Đêmliênhoan,phòngtiệccủakháchsạnNamtướcNewYorkđượctranghoànglộnglẫy,tấtcả120bàntiệcđềucờsaovạchcủaMỹvàcờtrắngđỏcủaBaLan.ChungquanhtườngđềucóảnhcủacáctướnglĩnhEisenhower,Patton,Bradley,Clark,PaderewskivàSikorsky.Abelngồiởgiữabànđầu,viêntướngngồiphíabênphảianhvàFlorentyna,bêntrái.

TướngSosnkowskiđứng lênphátbiểuvà tuyênbốTrung táRosnovskiđãđượcbầulàmchủtịchsuốtđờicủaHộicựubinhBaLanvìnhữnghysinhtolớncủaôngchosựnghiệpchungBaLan-Mỹ,nhấtlàviệcôngđãdànhkháchsạnNamtướcNewYorkchoquânđộisuốtthờikỳchiếntranh.Mộtngườiởcuốiphòng,cólẽuốngnhiềurượuđãhơisay,lêntiếnghétto:

“ChúngtasốngsótđượcvớibọnĐứcthìcũngsốngsótđượcvớibữatiệcnàycủaAbel.”

Hàngnghìncựubinhcùngcười lênvuivẻ,chúcAbelbằngrượuvodkacủaDanzig.RồihọyênlặngngheviêntướngnóivềtìnhcảnhBaLansauchiếntranhvẫncònbịnướcngoàixâmchiếm,kêugọimọingườihãytiếptụcđấutranhđểgiànhlạichủquyềnchoquêhươngđấtnước.AbeltinrằngmộtngàykiaBaLansẽđượctựdovàanhsẽcònsốngđểđượcthấytòalâuđàitrảvềchoanh.Tuynhiên,anhvẫncònnghingại,khôngbiếtrồicóthựchiệnđượcýnguyệnđókhông.

Viên tướng tiếp tụcnhắcnhởmọingười rằngnhữngngườiMỹgốcBaLan,nếutínhtheođầungười,cònhysinhnhiềunhânmạngvàtiềncủahơnbấtcứnhómngoạikiềunàokhácởMỹ.ThửhỏicóbaonhiêungườiMỹtinrằngBaLanđãmấtsáutriệungườitrongkhiđóTiệpKhắcchỉmấtcómườivạn?

“Mộtsốngườibảolàchúngtangốckhôngchịuđầuhàngngaykhibiếtlàthếnàomìnhcũngbịđánhbại.MộtdântộcđãbiếtdùngkỵbinhđểchốnglạixetăngcủabọnQuốcxãthìsaocóthểbịđánhbạiđược?Cácbạnthấyđó,rõrànglàbâygiờchúngtakhôngbịbại.”

Abel lấy làm buồn thấy rằng phần lớn ngườiMỹ vẫn còn cười khi họnghenóiđếncốgắngchiếntranhcủaBaLan,nhấtlàkhinghenóiđếnanhhùngchiếnđấucủaBaLan.ViêntướngkialạithuậtlạichocửtọanghevềcâuchuyệnAbeldẫnmộtđoànngườiđicứuđồngngũbịchếtvàbịthươngtrongtrậnRemagen.Viên tướngnóixongvàngồixuốngrồi,cáccựubinhđềuđứngdậyhoanhôhaingườimãi.

Florentynarấtlấylàmtựhàovềchamình.Abelrấtngạcnhiênthấysánghômsaubáochíđềuđănglạichuyệnđó.

Trướcnay,nhữngthànhtíchcủaBaLanítkhiđượcđưalênbáochí,chỉxuấthiệntrongtờbáoriêngcủahọthôi.AnhnghĩbụnggiánhưmìnhkhôngphảilàNam tướcChicago thìbáochí cũngchẳngnhắcđếnchuyệnnày làmgìđâu. Tự nhiênAbel được hưởng cái vinh dự nhưmột anh hùngMỹ chưađượccatụng,vàsuốtngàyhômđóanhphảiđứngchongườitachụpảnhvàphỏngvấn.

ĐếntốithìAbelmớicảmthấythấtvọng.ViêntướngđãlênmáybayđiLosAngeleslàmviệckhác,FlorentynatrởvềtrườngởLakeForest,GeorgeởChicago,cònHenryOsborneđãđiWashington.KháchsạnNamtướcNewYork bỗng trở nên quá rộng và trống vắng đối với Abel. Tuy nhiên, anhkhôngcóýmuốntrởvềChicagovớiZaphia.

Anhquyếtđịnhănsớmởdướinhàrồixemlạimột loạtnhữngbáocáohàngtuầncủacáckháchsạnkháctrongcôngty,sauđólêncănphòngởgácthượng,cạnhphònglàmviệc.Anhítkhiănmộtmìnhtrongphòngriêng,tráilạimuốnđượcănởphòngănchungcủakháchsạnđểtiệnquansátcáchoạtđộng.Càngcóthêmnhiềukháchsạnmới,anhcànglosợmấtđimốiquanhệchặtchẽvớicácnhânviênởdưới.

Abelđithangmáyxuốngnhà,dừnglạiởquầytiếptânhỏixemtốinaycóbaonhiêungười thuêphòng, nhưng anh chợt nhìn thấymột người đànbàkháđẹpđangđứngđóghitên.Anhtinchắclàmìnhcóquenbiếtngườiđànbànày,nhưngởchỗanhđứngkhónhận rađược.Khoảngngoàibamươi,anhnghĩbụng.

Viếtxong,côtaquayranhìnanh.“Abel,”côtanói.“Gặpanhtuyệtquá.”

“Trờiđấtơi,Melanie!Tôikhôngnhậnđượcracônữa.”“Cònanhthìaicũngnhậnrađược,Abel.”“TôikhôngbiếtlàcôđangởNewYork.”“Chỉquamộtđêmthôi.Tôiởđâycóviệcchotờbáo.”“Côlànhàbáoà?”Abelhỏicóvẻkhôngtin.“Không,tôi làcốvấnkinhtếchomộtsốtờbáocótrụsởởDallas.Tôi

đếnđâynghiêncứuvềthịtrường.”“Hayđấynhỉ.”“Khônghaylắmđâu,”Melanienói,“nhưngcóviệclàmchođỡhưthôi.”“Côcóthìgiờăntốivớitôiđượckhông?”“Ýkiếnhayđấy,Abel.Nhưngtôicầnđitắmthayquầnáocáiđã,anhchờ

đượcchứ.”“Tấtnhiên,tôichờđược.Hẹngặpcôởnhàănchínhnhé.Côđếnchỗbàn

tôi,khoảngmộttiếngđồnghồthôi.”Cômỉmcườirồiđitheochúnhỏrathangmáy.Abelngửithấymùinước

hoalúccôbướcqua.Abelvàonhàănxembàncủaanhcóhoa tươikhông,rồivàobếpchọn

thứcănsẽgọichoMelanie.Cuốicùngkhôngcòngìđểlàmnữa,anhngồivàođóchờ.AnhluônluônliếcnhìnđồnghồrồilạinhìnracửanhàănxemMelaniecóđếnkhông.Côtasửasoạnđếnhơnmộttiếngmớixong,nhưngcũngbõchoanhchờ.Lúccôtaxuấthiệnởcửavàotrongtấmáodàibósátngườivàlonglanhdướiánhđènnhàăn,trôngcôthậtđẹpvàlịchsự.NgườiphụtráchnhàănvộiđưacôđếnbànAbelngồi.Anhđứngdậyđón,trongkhimộtngườihầubànmởchairượuKrugvàrótrahaicốc.

“Hoannghênhcô,Melanie.”Abelrótvànângcốc.“RấtmừnggặplạicôởNamtước.”

“RấtmừngđượcgặplạiNamtước,”cônói,“nhấtlàtrongngàykỷniệmchiếnthắng.”

“Cônóithếlàsao?”Abelhỏi.“Tôiđọcbáothấynóivềbữatiệclớncủaanh,lạiđượcbiếtanhmạohiểm

cứunhữngđồngđộibịthươngởRemagen.Chuyệnhấpdẫnlắm.Hóaraanhlàmộtchiếnsĩvôdanhnhưngnổitiếng.”

“Họnóiquálênđóthôi,”Abelnói.“Tôichưahềthấyanhkhiêmtốnbaogiờ,Abel,vìvậytôitinrằngnhững

điềuhọthuậtlạilàđúng.”Anhrótchocôtacốcsâmbanhthứhai.“Sựthậtlàtrướcnaytôichỉsợcócôthôi,Melanie.”“Namtướcmàcònbiếtsợainữa?Tôikhôngtin.”“Đúngđấy,tôikhôngphảimộtanhchàngquýtộcởmiềnNam,nhưcôđã

cólầnnhậnxétnhưthếrồiđấy.”“Anh luôn luônnhắcđếnnhữngchuyệncũ.”Cômỉmcười rồihỏiđùa.

“ThếanhcólấycôgáiBaLanxinhđẹpkhông?”“Cótôicólấy”“Cóhạnhphúckhông?”“Khônghaylắm.Côtabâygiờbéotròn,đãbốnmươirồi,vàchẳngcòn

hấpdẫngìđốivớitôinữa.”“Rồi sauđóanhsẽbảo làcô takhônghiểuđượcanhchứgì,”Melanie

nói,giọngcôcóvẻthíchthúvừangheAbelnói.“Thếcôcókiếmđượcchồngchomìnhkhông?”Abelhỏi.“Ồcóchứ,”Melanieđáp.“Tôilấymộtanhchàngthựcsựquýtộcởmiền

Nam,vớiđủnhữngtiêuchuẩncủanó.”“Thếthìrấtmừngchocô,”Abelnói.“Nămngoáitôilydịanhtarồi,vớimộtkhoảntiềnlớn”“Ồ tiếcquánhỉ,”Abelnói,nhưng trongbụng lại thích.“Côuống thêm

sâmbanhnữachứ?”“Anhcóđịnhtìmcáchquyếnrũtôikhôngđấy,Abel?”“Chờcô ănxongđã chứ,Melanie.Mặcdầu thếhệđầu tiên củanhững

ngườiBaLannhậpcưcómộtsốtiêuchuẩnđấy,nhưngtôiphảithừanhậnnếucóquyếnrũthìbâygiờlàđếnlượttôi.”

“Vậytôiphảicảnhcáoanhtrước,Abel,làtừkhilydịchồngtớigiờtôi

chưangủvớimộtngườiđànôngnàokhác.Chảthiếugìđâu,nhưngkhôngcóairahồncả.Sờsoạngthìnhiềuđấy,nhưngyêuthìquáít.”

Họăncáhunkhói,kemtrứngvàphómátRothshild.Họkểlạichonhaunghevềđờimìnhtừcuộcgặplầntrướcđếnnay.

“LêntầngthượnguốngcàphêchứMelanie?”“Saumộtbữaănthịnhsoạnthếnày,còncócáchchọnlựanàokhácnữa

đâu?”Côtanói.Abelcườivàkhoác taycôrakhỏinhàănrồivào thangmáy.Cô tahơi

loạngchoạngvớiđôigiàygótcaokhibướcvàothangmáy.Abelbấmvàonútsố42.

Melanienhìnnhữngconsốchạy,mỗikhiquamộttầng.“Tạisaokhôngcótầngmườibảy?”Côngâythơhỏi.Abelkhôngbiếttrảlờithếnào.“Lầntrướctôiuốngcàphêtrongphònganh…”Melanieđịnhnóinữa.“Thôiđừngnhắclại,”Abelnói,sợcôtanhắcđếnchuyệnđauthươngcũ.Họbước rangoài thangmáyvào tầng42vàchúnhỏchạyđếnmởcửa

phòng.“Trờiơi!”Melanienhìncănphòngthốtlên.“Abel,phảinóilàanhđãhọc

đượccáchsốngcủamộtđạitriệuphúrồiđấy.Tôichưatừngthấynhữnggìquáđángđếnnhưthếnày.”

Abelđangsắpgiơ tay raôm lấycô thìcó tiếnggõcửa.MộtnhânviênphụcvụtrẻđưacàphêvớimộtchaiRemyMartinđến.

“Cảmơnchú,Mike,”Abelnói.“Tốinaychỉcóthếthôilàhết.”“Thếlàhếtư?”Melaniecườinói.Chúphụcvụnghethấythếđỏmặt,nhưngvìchúlàdađennênkhôngrõ.

Chúnhanhchóngbướcrangoài.Abelrótcàphêvàrượubrandy.Côtatừtừnhấprượu,ngồibắttréohai

chân.Abelcũngmuốnngồibắttréohaichânnhưnganhchưabiếtxoaythếnào.Lúngtúngmộtlát,anhnằmngayxuốngbêncạnhcô.Côtaxoatócanh.Anhđưataylầnlầnlênđùicô.HọbắtđầuhônnhauthìMelanieđưachân

hất chiếcgiày của côbắn ra, vôý thếnào làmđổ luôn cả càphê lên tấmthảmBaTư.

“Ôithôichết?”cônói.“Làmhỏngcáithảmđẹpcủaanhrồi.”“Mặckệnóđấy.”Abelnóivàkéocô lạigầnmình,đưa taymởkhóakéosauáo.Melanie

cũngcởikhuyáosơmicủaanh.Abelvừahônvừađịnhcởiáonhưngvướngkhuyởtayáo,anhđànhtậptrungvàocởiáochocôtatrước.Thânhìnhcủacôchưahềmấtđichútnàocáiđẹpcủanóvàvẫnđúngnhưanhhìnhdung,chỉ cókhác làbâygiờđầyđặnhơn.Bộngựccăngphồngvàđôi chândàithonthả.Anhchịukhôngcởiđượckhuytayáonữa,đànhbuôngcôđểcởichoxong,vàanhbiếtrằngthânthểcủamìnhchẳngrathểnàosovớicôtathật đẹp. Anh chợt nghĩ đến tất cả những gì anh đã được học về phụ nữthườngbịhútvàonhữngngườiđànôngcóquyềnlựcthìbâygiờanhthấyđúnglànhưvậy.Côtakhôngnhănnhónhưđãcólầntrôngthấyanhtrướcđây.Anhtừtừvuốtvengựccôvàthânhìnhcô.ChiếcthảmBaTưxemracòntiệnhơncảgiườngnữa.Côtacũngvừahônanhvừacởihếtnhữnggìcònlạitrênngười.

Nghetiếngcôtarênrỉ,anhchợthiểurađãlâulắmmìnhkhôngcóđượccảm giác đê mê như vậy. Nhưng bây giờ cảm giác ấy trôi qua cũng rấtnhanh.Cảhaingườichẳngainóigì,họnằmthởdốcmộtlúclâu.BỗngAbelcườikhẩy.

“Anhcườigìthế?”Melaniehỏi.“Không.” Abel nói. “Anh nhớ đến đoạn trong cuốn sách của bác sĩ

Johnsonmôtảcáitưthếquáigởcủaconngườitavàcáisungsướngchỉcótrongchốclát.”

AbelnằmlạivàMelaniegốiđầulênvaianh.Abellấylàmlạthấymìnhkhôngcònthèmmuốngìcôtanữa.Anhđangnghĩxemtìmcáchgìđểchocôđikhỏiđâymàkhôngtỏrathôbạo,thìcôbỗngnói.

“Emkhôngởlạiđâycảđêmđượcđâu,Abel.Emcócuộchẹnsángsớmmainênphảiđingủmộtlúc.EmkhôngmuốnđểngườitatưởngcảđêmemnằmtrêncáithảmBaTưnàycủaanh.”

“Emphải đi à?”Abel nói, ra vẻ thất vọng nhưng thực tình không thất

vọnglắm.“Emrấttiếc,anhạ.”Côđứngdậyvàobuồngtắm.Abelnhìncômặcáovàkéogiúpchocôchiếckhóakéotrênáo.Anhthấy

cômặcquầnáovàocóvẻnhanhchóngvàdễdànghơn lúcvộivãcởi ra.Anhhônlênbàntaychàocô.

“Anhhyvọngchúngtasẽlạisớmgặpnhau,”anhnóidối.“Emcũnghyvọngthế.”Côtanói,vàcôcũngbiếtrằnganhtakhôngnói

thật.Anhkhépcửalạirồibướcđếnđiệnthoạiởbêngiường“CôMelanieLeroyởphòngnàothế?”Anhhỏi.Ởdướinhàchưatrảlờingayđược.Anhngherõcảtiếnggiởsổđăngký.Abelsốtruộtgõngóntaylênbàn.“Khôngcóaiđăngkýtênđó,thưaông,”dướinhàtrảlời.“Ởđâychỉcó

bàMelanieSeatontừDallas,Texasđếnlúcchiềuvàsángmaisẽđiluôn.”“Đúngbàđóđấy,”Abelnói.“Hóađơncủabàtatínhvàotôinhé.”“Thưavâng.”Abelbỏmáyxuống,đitắmnướclạnhmộtlúclâutrướckhiđingủ.Anh

cảmthấy thoảimái,bướcđếnbên lòsưởi, rồi lêngiường, tắtngọnđènđãchứngkiếnhànhđộnggiandâmđầutiêncủaanhvàđểýthấyvếtloangcàphêtrênthảmlúcnàyđãkhôrồi.

Anhvừagiơtaytắtđènvừanóito:“Conđĩngungốc!”Saucáiđêmđó,Abelcònthấyrấtnhiềuvếtloangcàphêtrênchiếcthảm

BaTưvàonhữngthángtiếptheo,vếtdonhữngcôphụcvụngoanngoãngâyra,vếtdonhữngngườikháchkhôngmấttiềngâyra,vìanhvớiZaphiamỗilúcmộtxanhauhơn.ĐiềuAbelkhông tính trướcđược làvợ anhđã thuêthámtửđiều travềanhvàsauđókiệnđòi lydị.Lydị làchuyệnhầunhưkhông có trong cộng đồng những bạn bèBaLan, phần lớn chỉ là cách lyhoặclặnglẽbỏnhau.AbelcốthuyếtphụcZaphiađừnglàmthế,vìnhưvậysẽ có ảnh hưởng đến chỗ đứng của anh trong cộng đồng người Ba Lan,khôngnhữngthếsẽcònngăncảnnhữnghoạtđộngchínhtrịxãhộicủaanh

saunày.NhưngZaphia nhất quyết ly dị, dùmuốn đi đến đâu thì đi.Abel ngạc

nhiên,khôngngờcáingườiđànbà rấtgiảndị trongbướcđường thắng lợicủaanhmàlạihóara,nhưGeorgenói,mộtconquỷtrongcuộctrảthùcủacôtanhưvậy.

LúcAbelhỏiluậtgiacủaanhxemđốiphóthếnào,mớibiếttrongnămquađãcókhôngbiếtbaonhiêucôphụcvụvànhữngkháchtrọkhôngmấttiềnđếnđâyvớianhrồi.Anhđànhchịuthuakiện,vàđiềuduynhấtanhcònđấutranhđượclàgiữlấyFlorentynalúcnàyđãmườibatuổivàlàniềmyêuthực sự của đời anh. Zaphia, sau một hồi gay go, chấp nhận số tiền bồithường 500.000 đôla cộng với ngôi nhà ở Chicago và quyền được gặpFlorentynavàongàycuốituầncủamỗitháng.

Abel chuyển trụ sở và nhà riêng xuốngNewYork. George gọi anh là“NamnướcChicago lưuvong”,vìanhđikhắpnơi trênđấtMỹxâykháchsạnmớivàchỉkhinàocầngặpCurtisFentonanhmới trởvềChicagomàthôi.

CHƯƠNG 27

Bứcthưđểmởnằmtrênbàntrongphòngkhách,bênchiếcghếWilliamđangngồi.Anhmặcáongủvàđãđọcbức thưấyđến lần thứba,cốhìnhdung xem tại saoAbelRosnovski lạimuốnmua nhiều cổ phiếu của ngânhàngLesternhưvậy,vàtạisaoôngtalạicửHenryOsbornelàmgiámđốccủacôngtyNamtước.Williamcảmthấycólẽkhôngnêncứđoánmònữa.Anhnhấcđiệnthoạilên.

Cái ôngCohenmới này thật là giống bố.Khi anh ta đến căn nhà phíaĐông đường 68 thì không cần phải tự giới thiệu nữa. Tóc anh ta bắt đầuchớmbạcởđúngchỗnhưbốanhtatrướckia,thânngườitròntrặntrongmộtbộ quần áo cũng như của bố nữa.Có lẽ cùng là bộ quần áo ấy chưa biếtchừng.Williamchămchămnhìnanhta,cảmthấyanhkhôngchỉcógiốngbốmàthôi.

“Ôngkhôngnhớtôiđâu,ôngWilliam,”nhàluậtgianói.“Trờiơi!”Williamthốtlên.“CuộctranhluậnlớnởtrườngHarvard.Năm

mộtngànchíntrămhaimươi…”“Haimươitám.Ôngthắngcuộctranhluậnđóvàhysinhvaitròhộiviên

Porcellcủaông.”Williambậtcười.“Cólẽchúngtaởcùngmộttổthìhơnvìcáinhãnhiệuxãhộichủnghĩa

củaôngsẽchophépônghànhđộngnhưmộtnhàtưbản,khôngcógìđángphảixấuhổ.”

Anhđứngdậybắt tayThaddeusCohen.Haingườitưởngnhưmìnhhãycònđanglàsinhviênchưatốtnghiệp.Williammỉmcười.

“HồiởCâulạcbộPorcell,ôngđãkhôngđượcuốnggì.Bâygiờthìsao?”ThaddeusCohenlắcđầu.“Tôikhônguốnggì,”vànháymắtmộtcáikhiếnWilliamrấtnhớlạihồi

đó.“Tôierằngbâygiờtôicũngđãtrởthànhmộtnhàtưbảnchínhhiệurồi.”

Anhtacócáiđầugiốnghệtnhưbố.Rõrànganh tađãđược thôngbáođầy đủ hồ sơ về Rosnovski - Osborne và bây giờ sẵn sàng gặpWilliam.Williamđãgiảithíchlạisựviệcđúngnhưanhtayêucầu.

“Nhưtrướckia,họcóbáocáotrướcmắtvàbáocáobathángmộtlần.Nộidunghếtsứcbímật,nhưngtôimuốnôngtìmrabấtcứgì,”Williamnói.“TạisaoAbelRosnovskilạimuachứngkhoánLester?LiệuôngtacòncảmthấytôilàngườichịutráchnhiệmvềcáichếtcủaDavisLeroykhông?LiệuôngtacòntiếptụcđấutranhvớiKane&Cabotmặcdầubâygiờnóđãnhậpvàovới Lester không? Trong tất cả những chuyện này, vai trò của HenryOsborne là gì?Liệumột cuộc gặp giữa tôi vàRosnovski có giải quyết gìkhông,nhất lànếutôinóingânhàng,chứkhôngphảitôiđãtừchốikhôngchịuủnghộCôngtyRichmond?”

NgòibútcủaThaddeusCohenchạylẹtxẹttrêngiấyđúngnhưtrướckiabốanhđãlàm.

“Tấtcảnhữngcâuhỏinàycầnđượctrảlờicàngnhanhcàngtốt,đểtôicóthểquyếtđịnhxemcócầnphảithôngbáochobangiámđốccủatôikhông.”

ThaddeusCohenmỉmcười dè dặt,một cái cười giống như của bố anhtrướckia,vàđóngcặplại.

“Tôirấttiếclàôngđangdưỡngbệnhmàphảibậntâmnhưthếnày.Tôisẽtìmhiểungaynhữngsựviệcnàyrồitrởlạivớiông.”Racửa,anhtadừnglạimộtchút.“TôirấtkhâmphụcđiềuôngđãlàmởRemagen.”

Mấythángsauđó,Williamđãnhanhchóngphụchồisứckhỏe,nhữngvếtsẹotrênmặtvàtrênngựchầunhưđãmấthẳn.Đêmđêm,Katecùngthứcvớianhchođếnlúcnàoanhbuồnngủ.Chịthầmnói:”TạơnChúa,anhkhôngsaocả”.Dầndầnanhkhôngcònnhứcđầughêgớmvàmấtngủnữa,cánhtayphảiđãtrởlạibìnhthường.KatenhấtđịnhchưachoanhtrởlạilàmviệcnếuchưađinghỉítlâuởvùngbiểnphíatâyĐạiTâyDương.Trênbiển,WilliamnghỉvớiKatecònnhiềuhơnthờigiantrướcđâyhọcùngởLondon.KatelấylàmmừnglàtrêntàukhôngcóngânhàngchoWilliamhoạtđộng,mặcdầuchịvẫnlolànếuhaivợchồngcònởtrêntàuthêmmộttuầnnữathìchắcthếnàoWilliam cũng tìm cáchmua lại con tàu này choLester và tổ chức lạihoàn toàn bộmáy với chương trình hoạt động của nó, biến nó thànhmột

đườnghànghảikhác.TrởvềđếnNewYork,anhđãlàmộtconngườicháynắngvàđứngngồikhôngyên,dođóKatekhôngthểngănanhtrởlạingânhàngđược.

WilliamđãlạilaovàonhữngvấnđềcủangânhàngLester.Bộmáybâygiờ làmột loạt những ngườimới, được chiến tranh rèn luyện, hoạt độngnhanhnhẹnvàcóhiệuquả,quảnlýnhữngngânhànghiệnđạicủaMỹ.TổngthốngTrumangiànhthắnglợibấtngờmộtnhiệmkỳnữaởNhàTrắngsaukhi tờDiễn đànChicago đã đưa lên những dòng tít rất lớn làThomas E.Dewey thắng cử.William biết rất ít về vị cựu thượng sĩ nhỏ bé của bangMissourikia,anhchỉđọcbáovàbiếtrằngđólàmộtđảngviênCộnghòarấttrungthành,tinchắcđảngcủaôngsẽtìmđượcngườixứngđángđưahọlêntrongcuộcvậnđộngbầucửnăm1952.

BáocáođầutiêncủaThaddeusCohenchobiếtAbelRosnovskivẫncòntìmcáchmuachứngkhoáncủaLester.Anhtađãtìmgặptấtcảnhữngngườiđượchưởngdi chúc củaCharlesLesternhưngchỉ cómộtngườinhận lời.SusanLester thì từchốikhôngchịugặpluậtsưcủaWilliam,vìvậyanhtakhông làm saobiết đượcnguyênnhânviệc cô tabánđi sáuphần trămcổđôngcủamình.Anhtachỉđoánchắclàcôtakhôngcólýdotàichínhnàođểlàmnhưvậy.TàiliệubáocáocủaCohenrấthoànchỉnh.

HìnhnhưHenryOsborneđượcchỉđịnhlàmgiámđốcCôngtyNamtướctháng5-1946vớitráchnhiệmđặcbiệtvềtàikhoảntrongngânhàngLester.Quan trọnghơnnữa làAbelRosnovski đãđảmbảo cho chứngkhoán củaSusanLesterchỉcóvềtayôngtahoặcOsbornemàthôi.HiệnnayRosnovskilàm chủ sáu phần trăm ngân hàng Lester và có vẻ sẵn sàng trả ít nhất750.000đôlanữađểmuasốhaiphầntrămcủaPeterParfit.Williambiếtrấtrõ làmộtkhiđãchiếmđược8phần trămrồi thìRosnovskicó thể làmgì.WilliamcònthấylolàtỷlệlãisuấtcủaLesterkhôngthuậnlợibằngCôngtyNam tước, bây giờ đã đang cạnh tranh với những đối thủ như Hilton vàSheraton.Williamnghĩkhôngbiết cónên thôngbáochobangiámđốcvềnhữngđiềuanhmớiđượcbiếtnàykhông,vàcònnghĩkhôngbiếtcónêntrựctiếpnóichuyệnvớiAbelRosnovskikhông.Mấtmấyđêmkhôngngủ,anhquaysanghỏiýkiếnKate.

“Anhđừnglàmgìhết,”Katenói.“Đểxemcóđúngnhữngýđồcủaông

ta là nhưvậykhôngđã chứ.Cókhi lại là cơnbão trong táchnước trà đóthôi.”

“VớiHenryOsborne làm tay sai thì có thểbiết chắc là cơnbão còn rangoàicảtáchtrànữa.Anhkhôngthểcứngồiđómàchờtìmhiểuxemâmmưucủahọđốivớimìnhlàthếnào.”

“Ôngtacóthểthayđổichứ,William.Chuyệngiaodịchcánhânvớiôngtađếnnaycũngđãhơnhaichụcnămrồicòngì.”

Kate không nói gì thêm, nhưngWilliam đành cứ cho là như vậy.Anhkhônglàmgìkhác,chỉchờbáocáohàngquýcủaCohen,vàmongrằnglinhcảmcủaKatelàđúng.

CHƯƠNG 28

CôngtyNamtướckiếmđượcrấtnhiềulợinhuậntrongtìnhhìnhkinhtếbùngnổsauchiếntranhởMỹ.Từnhữngnămhaimươiđếngiờ,chưacókhinàokiếmtiềnđượcnhanhchóngvàdễdàngnhưvậy.Vàonhữngnămđầucủathậpkỷnămmươi,ngườitabắtđầutinrằnglầnnàythìsẽbềnlâuhơn.NhưngAbelkhôngbằnglòngvớinhữngthànhcôngcủamìnhchỉvềmặttàichínhmàthôi.Bâygiờnhiềutuổihơn,anhbắtđầulonghĩđếnsốphậncủaBaLantrongthếgiớisauchiếntranh.

Anhcảmthấythànhcôngnóitrênkhôngchophépmìnhlàkẻđứngngoàicáchxanhữngbốnngàndặmnhưvậyđược.Anh cònnhớPawelZaleski,ônglãnhsựBaLanởThổNhĩKỳ,đãnóivớianhrằngcólẽđếnđờianhthìnướcBaLansẽlạiđứnglênđược.Abellàmbấtcứgìđểcóthểtácđộngvàthuyết phụcQuốc hộiMỹ có thái độ cứng rắn hơn trước việc ngườiNgakiểmsoátnhữngvệtinhĐôngÂucủahọ.

Cứthấymỗichínhphủcộngsảnliêntiếprađờiởđấy,Abellạichorằngmìnhhysinhvôích.AnhbắtđầuvậnđộngcácchínhkháchởWashington,nóivớicácnhàbáovàtổchứctiệctùngchonhữngngườiMỹgốcBaLan,chođếnkhibảnthânsựnghiệpcủaBaLancùngđồngnghĩavới“NamtướcChicago”.

Tiến sĩ Teodor Szymanovski, trước kia là giáo sư ở trường đại họcCracow,viếtmộtbàixãluậntrênbáoTựdovềcuộcđấutranhcủaAbelđểđược thừanhận,Abel lập tức tìmđếnông tangay.Giáosưbâygiờđãgiàlắmrồi.Anhkhôngngờônggầygòốmyếuđếnnhưvậy,chỉcóýkiếncủaông là rấtmạnhmẽ.Ôngnhiệt tìnhđón tiếpAbel, rót rượuvodkaDanzigmờianhuống,màkhôngcầnhỏianhcóthíchhaykhông.

“NamtướcRosnovskinày,”ôngnóivàđưacốcrượuchoanh.“Từlâutôiđãkhâmphục anhvà cái cách anhđang làmcho sựnghiệp của chúng ta.Mặcdầuchưacókếtquảgì lắm,nhưngxemratìnhhìnhthìhìnhnhưanhkhôngmấtlòngtinbaogiờ.”

“Tôimấtsaođược?XưanaytôivẫntinlàbấtcứgìcũngcóthểcóđượcởMỹ.”

“NhưngNam tước này, tôi e rằng những người hiện nay anh đang tìmcáchtácđộnglạicũngchínhlànhữngngườiđãđểchoxảyrachuyệnđó.Họsẽchẳngbaogiờlàmgìtíchcựcchonhândântađượctựdođâu.”

“Tôi không hiểu ý giáo sưmuốn nói gì. Tại sao họ lại không giúp đỡchúngta?”Abelhỏi.

Giáosưngảngườiraghế.“Namtước,chắcanhbiếtrằngcácquânđoànMỹđãđượclệnhđặcbiệtlà

tiếnchậmthôiđểchongườiNgacóthìgiờchiếmđượcvùngTrungÂucàngnhiềucàngtốt.LẽratướngPattonđãđếnBerlintrướcquânNgatừlâukia,nhưngEisenhowerbảoôngtahãytừtừ.ChínhlànhữngngườilãnhđạocủachúngtaởWashington,nhữngngườimàanhđịnhthuyếtphụchọđemquânlínhsúngốngcủaMỹtrởlạichâuÂuấyđãralệnhchoEisenhowernhưthếđấy.”

“NhưnglúcđóhọchưathểbiếtđượcLiênXôsẽthànhrathếnào.NgườiNgacũnglàđồngminhcủachúngta.Tôithừanhậnlànăm1945chúngtaquáyếuvàquáthiệnchívớihọ,nhưngdùsaothìcũngkhôngphảilàngườiMỹđãphảnbộinhândânBaLan.”

Szymanovskichưanóitiếp.Ôngngảthêmrasaughếvàlimdimconmắt.“NamtướcRosnovski,tôiướcgìanhđượcbiếtđếnôngemcủatôi.Mãi

đếntuầntrướctôimớiđượctinlànóđãchếtcáchđâysáuthángtrongmộttrại giamXôViếtmà có lẽ không khác gì lắmvới cái trại anh đã trốn rađược.”

Abel dướn người tới nhưmuốn chia buồn nhưngSzymanovski giơ tayngănlại

“Không,anhđừngnóigìhết!Tựanhđãbiếtnhữngtrạigiamđórồi.Anhphảilàngườiđầutiênhiểurarằngtìnhcảmbâygiờkhôngcònquantrọngnữa.Chúngtaphảithayđổithếgiớitrongkhinhữngngườikháccònđangngủ.”Szymanovskingừnglại.“ThằngemtôichínhlàđãbịngườiMỹgiaochongườiNga.”

Abelngạcnhiênnhìnông.“NgườiMỹư?Saocóthểthếđược?NếunhưemcủaôngbịquânNgabắt

ởBaLanthì…”“EmtôikhôngbịbắtởBaLanbaogiờ.Nóđượcthoátrakhỏitrạigiam

củaĐứcgầnFrankfurt.NgườiMỹgiữnólạimộtthángtrongmộttrạigiamcủanhữngngườikhôngcónhàcửa,rồisauđógiaonólạichongườiNga.”

“Khôngthểthếđược.Cólýgìhọlạilàmthế?”“NgườiNgamuốn rằng tất cả những ai là dânXlavơ được trả về quê

quán.Trảvềquêquánđểhọcóthểthủtiêuhoặcbắtlàmkhổsai.CáigìĐứckhông làmđược thìNga làm.Tôicó thểchứngminh rằngem tôiđã sốngtrongkhuvựcMỹchiếmđónghơnmộttháng.”

“Nhưng,”Abelnói, “đó là trườnghợpcábiệthaycónhiềungườikháccũngnhưvậy?”

“Ồ, có chứ, nhiều người khác nữa chứ,” Szymanovski thản nhiên nói,“hàngtrămngànngườiấychứ.Cólẽđếnmộttriệu.Cólẽchảbaogiờchúngtacóđượcconsốchínhxác.Rấtcó thể làgiớicầmquyềnMỹgiữkínvềchiếndịchKeeChanl.”

“ChiếndịchKeeChanllàcáigì,saotôikhôngnghethấyainóibaogiờ?ChắcchắnlànếumọingườibiếtrằngnhữngngườiMỹchúngtathảnhữngtùnhânđãđượcgiảiphóngchohọchếtởNga,thìhọsẽphảikhủngkhiếplắmchứ?”

“Chẳngcó tài liệuchứngcớgìvềChiếndịchđócả.MarkClark,Chúaphùhộchoôngta,đãkhôngtuânlệnhấyvàđãbáotrướcchomộtsốtùnhânbiết, rồi lính Mỹ giúp cho họ trốn được trước khi đưa vào trại bên kia.Nhưngnhữngngườinàyvẫncònđanglẩnlútvàchảbaogiờdámcôngnhậnchuyệnđó.Một trongnhữngngườibất hạnhấy là thằngem tôi.”Giáo sưdừnglạimộtchút.“Dùsaobâygiờcũngđãquámuộnrồi.”

“NhưngphảinóichodânMỹbiếtchứ.Tôisẽthànhlậpmộtủyban,đinóichuyện.ChắcchắnlàQuốchộisẽnghenếuchúngtanóilênsựthật.”

“NamtướcRosnovski,tôinghĩđiềunàyquálớnđốivớianh.”Abelđứngvụtdậy.

“Không,không, tôikhôngbaogiờđánhgiáanhquá thấpđâu,”giáosưnói.“Nhưnganhcònchưahiểuđượccáitâmđịacủanhữngnhàlãnhtụthếgiới.NướcMỹbằnglònggiaolạinhữngngườitộinghiệpấychoNgachỉvìyêucầuthếthôi.Tôichắchọkhôngbaogiờnghĩrằngsẽcónhữngchuyệnđemraxửhoặctốnggiam.Nhưngchođếnbâygiờ,sắpbướcsangthậpkỷ50 rồi, vẫn chưa có ai thừanhận rằngmìnhgián tiếp chịu tráchnhiệmvềchuyệnđó.Không,họsẽchẳngbaogiờthừanhậnđâu.Đếnmộttrămnămnữacũngchẳngcóaithừanhận.Rồiđếnlúcđó,sẽchẳngcóaikhácngoàicácnhàsửhọcsẽquênmấtrằngBaLanmấtnhiềusinhmạngtrongchiếntranhhơnbấtcứquốcgianàokháctrêntráiđấtnày,kểcảnướcĐức.Tôiđãtưởngkếtluậnduynhấtanhcóđượcởđâylàanhphảiđóngmộtvaitròtrựctiếphơntrongchínhtrịkiachứ.”

“Tôiđãcósuynghĩvềđiềuđónhưngchưathểquyếtđịnhđượclà làmnhưthếnào,bằngcáchnào.”

“Tôicóquanđiểmriêngcủamìnhvềvấnđềnày,Namtước,vậyanhcứliênlạcvớitôinhé.”ÔnggiàtừtừđứngdậyvàômlấyAbel.“Trongkhichờđợi,anhlàmgìđượcchosựnghiệpcủachúngtathìcứlàm,nhưnganhđừngcóngạcnhiênmỗikhingườitakhôngchịuđếnvớianhnhé.”

VềđếnkháchsạnNamtướclàAbelgọingayđiệnthoạivàbảotổngđàicho anh nói chuyện với văn phòng thượng nghị sĩ Paul Douglas. PaulDouglaslàthượngnghịsĩpháitựdocủađảngDânchủởIllinois,đượcbầulêndobộmáycủaChicagogiúpđỡ,ôngtathườngsẵnsàngđápứngnhữngyêucầucủaAbelvìbiếtrằngcửtricủaônggồmsốngườiđôngnhấttrongcộng đồng Ba Lan. Người trợ lý của ông là AdamTomaszewicz, chuyêngiaodịchvớicửtriBaLan.

“Chàoông,Adam,AbelRosnovskiđây.Tôicóđiềunàyhơirắcrốimuốnbàn với ngài Thượng nghị sĩ. Ông có thể thu xếp cho tôi gặp sớm đượckhông?”

“Hômnayôngấylạiđivắng,thưaôngRosnovski.Tôibiếtlàôngấysẽvuilòngnóichuyệnvớiôngvàthứnămnàyôngấymớivề.Tôisẽyêucầuôngấygọitrựctiếpchoông.Tôicóthểnóilạivớiôngấylàvềchuyệngìđượckhông?”

“Đượcchứ.LàngườiBaLan,chắcôngcũngquantâmchuyệnnày.Tôinghe từnhữngnguồn tinđáng tincậy làcácnhàđươngcụcMỹởĐứccógiúpvàoviệcđưanhữngngườicôngdânBaLanlưuvongtrởvềvùngđấtdoLiênXôchiếmđóngvàrấtnhiềunhữngcôngdânBaLanấybịđưavàocáctrại lao tùcủangườiNga,vàrồi từđóđếnnaykhôngcó tin tứcgìcủahọnữa.”

Đầudâyđằngkiaimlặngmộtlát.“Ôngthượngnghịsĩvềtôisẽnóingay,thưaôngRosnovski.Xincảmơn

ôngđãgọiđến.”Ngàythứnăm,ôngthượngnghịsĩkhôngliênlạcvớiAbel.Ngàythứsáu

vàcuốituầncũngkhôngthấygì.Sángthứhai,Abellạigọiđếnlầnnữa.Lầnnày,vẫnlàDamTomaszewicztrảlờiđiệnthoại.

“À,thưavâng,ôngRosnovski.”Abeltưởngnhưcóthểnghethấyôngtangượngngập.“Ngài thượngnghị sĩcódặn lạiđểnóivớiông.Lúcnày,ngàiđang rất

bận,chắcôngcũngbiếtlàcórấtnhiềudựánphảithôngquatrướckhiQuốchộinghỉ.Nghịsĩcódặntôinóilạivớiônglàkhinàorỗiđượclàsẽgọiđếnchoôngngay.”

“Ôngcónóivớinghịsĩnhữnggìtôiđãnóikhông?”“Cóchứạ.Nghịsĩbảotôinóilạiđểôngyêntâmvìnhữngđiềuđóchỉlà

mộtthứtuyêntruyềnchốngMỹthôi.NghịsĩcóchoôngbiếtđãnghechínhmộtngườitrongBộthammưuliênquânnóiquânđộiMỹđượclệnhkhôngđưađibấtcứngườinàolưuvongđangởtrongvùngMỹkiểmsoát.”

Tomaszewicznóinhưkiểuôngtađọcmộtbảntuyênbốđãchuẩnbịsẵn,và Abel cảm thấy như mình bị bưng bít và đây là lần đầu. Trước đây,ThượngnghịsĩDouglaschưabaogiờnétránhnhưvậy.

Abel bỏmáy xuống và bảo cô thư ký liên lạc vớimột thượng nghị sĩkhác,màôngnàythìđangnổitiếngvàkhôngsợcóýkiếnvềbấtcứai.

VănphòngthượngnghịsĩMcCarthyhỏiaigọiđến.“Tôisẽcốtìmngàithươngnghịsĩ,”mộtgiọngnóitrẻđáp.McCarthyđanglàmộtnhânvậtrấtcóquyềnthếvàAbelbiếtlàmaymắn

lắmmớigọinóichuyệnđượcvớiôngtamộtlúc.“ÔngRosenevski,”McCarthynói.Abeltựhỏikhôngbiếtôngtacốtìnhđọcsaitênmìnhđihayđólàdoliên

lạctồi.“Vấnđềcấpbáchôngmuốnbànvớitôilàgìthế?”Thượngnghịsĩhỏi.Abelngậpngừng.Anhhơichộtdạvìbiếtlàmìnhđangnóichuyệnthẳng

vớiôngta.“Ôngcóđiềugìbímậtcũngkhôngngại.”Anh nghe thượng nghị sĩ nói thế, có lẽ vì ông ta cảm thấy anh ngập

ngừng.“Vâng,tấtnhiên,”Abelnóirồilạingừngđểsuynghĩ.“Ngàithượngnghị

sĩ đúng làmột người nói lênnguyệnvọng của chúng tôimuốnđược thấyĐôngÂugiảiphóngkhỏiáchđôhộ…”

“Phải, phải. Tôi cũng mừng thấy ông hoan nghênh điều đó ôngRosenevski.”

Lần này thìAbel yên trí là ông ta đã đọc sai tênmình rồi, nhưng anhkhôngnhắcđếnchuyệnđólàmgì.

“CònvềĐôngÂu,”nghịsĩnói tiếp.“Chắcôngbiết làchỉkhinàobọnphảnbộibịđẩyrakhỏichínhphủchúngtathìlúcđómớicóhànhđộngthựcsựđểgiảiphóngđấtnướcđangbịgiamhãmcủaôngđược.”

“Vâng,chínhđólàđiềutôimuốnnóivớingàiThượngnghịsĩ.Ngàiđãrấtthànhcôngtrongviệctốcáosựlừadốitrongchínhphủchúngta.Nhưngchođếnnay,mộttrongnhữngtộilớncủahọvẫnchưabịtốgiác.”

“Ôngnóiđến tội lớnnào thế,ôngRosenevski?TừkhiđếnWashingtontôiđãthấyđượcrấtnhiềurồi.”

“Tôimuốnnóiđến…”Abelngồi thẳng lại trênghế,“việccácnhàcầmquyềnMỹbuộchàngngàncôngdânBaLanphảihồicưsaukhichiếntranhkếtthúc.HọvôtộinhưngbịtrảvềBaLanrồiđưasangLiênXôđểlàmkhổsai,vàđôikhicònbịgiếtnữa.”

Abelchờtrảlời,nhưnganhkhôngthấynóigì.Anhnghethấycạchmộttiếng,khôngbiếtcóainghecâuchuyệnnàykhông.

“Làm sao ông có thể ngu ngốc đến như vậy được, ông Rosenevski?”thượngnghịsĩnói,hoàntoànvớimộtgiọngkháctrước.“ÔngdámgọiđiệnthoạichotôiđểnóirằngnhữngngườiMỹ,nhữngnhânvậtrất trungthànhcủaMỹ,đãđưahàngngànngườiBaLanvềNgarồikhôngaiđượcbiếttintứcgìvềhọnữa?Ôngmuốntôitinđượcđiềuđósao?NgayđếnmộtngườinôngdânBaLancũngkhôngthểngungốcnhưthếđược.Khônghiểutạisaocóhạngngười có thể chấpnhậnđượcđiềuđómàkhông có chứng cớgì?Vậy ông cũngmuốn tôi tin rằng những người línhMỹ đó là không trungthànhhay sao?Cóphảiôngmuốn thếkhôngôngRosenevski,ôngcho tôibiết tạisaoông lạinghĩnhưvậy?Chẳng lẽôngngốcđếnmứctinở tuyêntruyềncủađịchnhưvậysao?Tạisaoônglàmmất thìgiờcủamột thượngnghịsĩMỹđangbậnbaonhiêuthứviệcchỉvìmộtlờibịađặtcủangườitacốtìnhgâyhoangmangtrongcộngđồngnhữngngườinhậpcưởMỹthế?”

Abelngồiimkhôngđộngđậy,sữngngườivềchuyệnôngthượngnghịsĩmắngmỏ.Trướckhiôngtachấmdứtmộtloạtnhữnglờilẽnhưvậy,Abelđãbiếtlàcócãilạicũngvôích.Anhlấylàmmừnglàvìnóiđiệnthoạinênvịthượngnghịsĩkhôngtrôngthấyvẻmặtngạcnhiênquáilạcủaanh.

“Thượngnghịsĩ,tôichắcngàinóiđúngvàtôixinlỗiđãlàmmấtthìgiờcủangài,”Abelbìnhtĩnhđáplại.“Tôikhôngnghĩđượcnhưvậy.”

“Phải,cũngđểchoôngthấyrằngbọnkhốnkiếpchúnglừadốingườitaghêlắm,”McCarthynói,giọngđãmềmhơn.“Ôngphảiluônluônđềphòngbọnchúng.Dùsao,tôicũnghyvọngtừnaytrởđiôngthấyrõhơnmốinguymànhândânMỹluônluôngặpphải.”

“Vâng,tôithấyrõ,thượngnghịsĩ.Mộtlầnnữacảmơnngàiđãbỏthìgiờnóichuyệnriêngvớitôi.XinchàongàiThượngnghịsĩ.”

“ChàoôngRosenevski.”Abel nghe tiếng điện thoại cạch một cái. Anh biết rằng tiếng cạch ấy

chẳngkhácgìđóngcửa.

CHƯƠNG 29

WilliambiếtlàmìnhđãgiàđinhiềukhiKatenóiđùavớiôngvềchuyệntócbạc,nhữngsợitóctrướcđâycònđếmđượcnhưngđếnbâygiờthìchịu,vànhấtlàkhiRichardbắtđầuđưabạngáivềnhà.WilliamvẫnthườngkhenRichardlàkhéochọnbạngái,nhữngcômàônggọilà“phunhântrẻ”vìtấtcảnhữngcôđóđềucóvẻhaohaonhưKate,loạingườiôngcholàcàngbướcvàotuổitrungniêncàngđẹp.Nhữngcôcongáicủaông,VirginiavàLucy,bâygiờcũngđãtrởthànhnhữngthiếunữvàmangnhữnghìnhảnhnhưcủamẹkhiếnôngcảmthấyrấthạnhphúc.Virginiađãgầnnhưmộtnghệsĩ.Mọinơi trêntường, trongbếpvàphòngngủcủamấyanhem,đềucótranhcủacô.Richardchêcôvàbảođó lànhữngtácphẩmcủa thiên tài.Virginia trảthù chê lại bằng những lời bình luận ác hơn khiRichard bắt đầu học đàncello.Lucythìquýcảhaianhchị,côkhôngcóthànhkiếngìvớiaihết,coiVirginianhưmộtPicassomớivàRichard,mộtCasalsmới.Williamthìchỉlokhôngbiếtđếnkhimìnhkhôngcònđóđểkiểmsoátcuộcsốngcủaconnữathìtươnglaibađứasẽrasao.

TrongconmắtcủaKate thìcảbađứađều lớn lênđâurađấy.Richard,bâygiờđanghọctrườngSt.Paul,kéođàncellođãkhánênđượcchọnvàochơitrongbuổihòanhạcởtrường,cònVirginiathìvẽgiỏiđếnmứcđãcótranhđượctreoởphòngngoàinhà.TuyvậycảnhàaicũngthấyLucysẽtrởthànhhoa khôi của gia đình này.Mớimườimột tuổi, cô đã bắt đầu nhậnđượcthưtìnhcủanhữngcậucontraixưanaychỉquantâmđếndãcầu.

Năm1951,RichardđượcnhậnvàohọctrườngHarvard.Tuyanhkhônggiànhđượchọcbổngvềchuyêntoán,nhưngKateđãchoWilliamthấyngaylàconôngđãtừngchơidãcầuvàkéođàncelloởtrườngSt.Paul,hai thứthành tíchmàWilliam trướckiakhôngbaogiờ cóđược.William thầm tựhàovề thành tíchcủacon,nhưngcũng lẩmbẩmnói lạivớiKate rằngôngchẳngthấycónhàngânhàngnàobiếtchơidãcầuhaykéođàncello.

CôngviệcngânhàngđangđivàothờikỳmởrộngvìngườiMỹbắtđầu

tin rằng lầnnày thìcóhòabình lâudài.Williamhếtsứcbậnrộnvớicôngviệc.Trongmột thờigiankhông lâu,ôngkhôngcòncảmthấymốiđedọacủaAbelRosnovskivànhữngvấnđềliênquannữa.Ônghầunhưđãquênđi.

NhữngbáocáobathángcủaThaddeusCohentiếptụcgửiđếnchothấyRosnovskidứtkhoátkhôngtừbỏconđườngôngtađãchọn.Thôngquamộtthànhphần thứba,ông tađã tỏýchomọicổđông, trừWilliam,biết rằngôngchúýđếnchứngkhoánLester.WilliamngạirằngcứnhưthếnàysẽcólúcdẫnđếncósựđụngchạmtrựctiếpgiữaôngvàngườiBaLankia.

Ôngbắtđầucảmthấyđãsắpđếnlúcôngphải thôngbáochobangiámđốcngânhàngLesterbiếtvềnhữnghànhđộngcủaRosnovski,vànếungânhàngbịkiềmchếthậtsựthìcólẽôngsẽxintừchức,vàđiềuđósẽcónghĩalàAbelRosnovskiđãhoàntoànthắnglợi,vàWilliamthìtrướcnaykhônghềcókhinàongờđượcnhưvậy.Ôngquyếtđịnhnếucầnphảiđấuthìôngsẽđấuchứkhôngchịu thua.Nếunhưmột tronghaingườiphải chịu thua thìôngsẽlàmmọicáchđểđảmbảorằngngườithuaấykhôngphảilàWilliamKane. Nhưng vấn đề làm như thế nào về chương trình đầu tư của AbelRosnovskithìcuốicùngđãtuộtrakhỏibàntayWilliam.

Đầu năm 1951, ngân hàng đượcmời ra đại diện chomột trong nhữngcôngtyhàngkhôngmớicủaMỹ,gọilàHàngkhôngliênMỹ.CơquanhàngkhôngliênbangchocôngtynàyđượcquyềnbaygiữahaibờbiểntừĐôngsangTây.Công ty đó đề nghị với ngân hàngLester cấp vốn cho 30 triệuđôla,tứclàkhoảntiềncầnthiếtdochínhphủquyđịnh.

Williamnghiêncứukỹthấycôngtyhàngkhôngnàyvàtoànbộkếhoạchcủahọ là rấtđángủnghộ.Ông tập trung thìgiờvàoviệckêugọidư luậnđónggópđểcóđượcsốtiền30triệuđôla.Ngânhàng,vớitưcáchngườiđỡđầu cho chương trình này, bỏ cả vốn liếng của mình vào đó. Đối vớiWilliam,đây làchuyện lớnnhấtkể từkhiôngvềLester,vàkhiđưara thịtrườngđểkêugọi30triệuđôla,ôngbiếtrằngđâylàchuyệnuytíncánhâncủamìnhsẽcònhaymất.

Thángbảy,khinhữngchitiếtcủaviệcđónggópđượccôngbố,chỉtrongvàingàyngườitađãmuachứngkhoánrấtnhiều.Williamđượccácgiớica

ngợivề cáchôngđãgiải quyết thànhcôngchương trình ấy.Ôngcũng rấtsung sướng về kết quả ấy, cho đến một hôm đọc báo cáo của ThaddeusCohen thì được biết rằngmười phần trăm chứng khoán của công ty hàngkhôngnàyđãdomộttrongnhữngcôngtygiảdanhcủaAbelRosnovskimuarồi.

Williambiết làđãđến lúcphảichoTedLeachvàTonySimmonsđượcbiếtvềđiềumàôngvẫnlosợtừtrướcđếnnay.ÔngmờiTonyvềNewYorkvàkểlạichohaiphóchủtịchvềcâuchuyệnlykỳcủaAbelRosnovskivàHenryOsborne.

“Tạisaotrướcđâyôngkhôngchochúngtôibiết?”PhảnứngđầutiêncủaTonySimmonslànhưvậy.

“Hồi ởKane&Cabot, tôi đã giao dịch với hàng trăm công ty cỡ nhưcôngtyRichmond,và lúcđó tôiđâucóngờlàhọcố tình trả thùnhưvậy.Chỉ đếnkhiRosnovskimuamười phần trămvốn của công ty hàngkhôngliênMỹthìtôimớitinchắclàôngtavẫntheođuổiýđồấymàthôi.”

“Tôithìlạichorằngrấtcóthểôngcườngđiệuquáchăng,”TelLeachnói.“Cómộtđiềutôichắcchắnlàkhôngnênthôngbáochuyệnnàychotoànbộbangiámđốcđượcbiết.Vìnếukhông,chỉđượcvàingàysaukhicôngtyrađờisẽcóngaychuyệnhoảngloạnvàngườitađembánhếtchứngkhoán.”

“Điềuđólàchắcchắn,”TonySimmonsnói.“VậysaoôngkhôngđigặpcáilãoRosnovskiấymànóithẳngravớiôngtađi?”

“Đóchínhlàđiềuôngtamuốntôilàm,”Williamđáp.“Vàôngtasẽtinchắclàngânhàngchúngtađangbịbaovây.”

“NếunhưôngtìmcáchgiảithíchchoôngtabiếtlàtrướcđâyôngđãtìmmọicáchthuyếtphụcngânhàngủnghộcôngtyRichmondnhưnghọkhôngnghe,thìnhưthếcóthểtháiđộôngtasẽthayđổiđượcchăng?”

“Tôitinrằngsẽchẳngănthuagì.”“Vậyôngbảongânhàngphảilàmthếnào?”TedLeachhỏi.“Chắcchắn

làchúngtakhôngthểngănnổiRosnovskimuachứngkhoánLesternếuôngtatìmđượcngườimuốnbán.Nếuchúngtatựmuachứngkhoáncủamìnhthìcũngvẫnkhôngngănôngtađược,tráilạicàngrơivàobẫycủaôngtavìsẽđẩygiá lênvàcàng làmtănggiácổphiếucủaông ta,nhưthế thìvị trí tài

chínhcủachúngtasẽbịnguyngay.”“Tôinghĩcólẽôngtasẽkhoáimànhìnthấychúngtachếtdởvớichuyện

đó.ChúngtađangởcáithếđượcHarryTrumantrôngcậy,màbâygiờsắpđếnngàybầucửrồi,nếucóchuyệnbêbốigìvềngânhàngthìhẳnlàđảngDânchủsẽthahồmàthích.”

“Tôinghĩchảlàmthếnàođược.”Williamnói.“TuynhiêntôicũngcầnnóiđểcácvịbiếtlàRosnovskisẽcóthểnhưthếnàotrongtrườnghợpôngtalạichơichúngtamộtcúbấtngờnữa.”

“Tôiđoánlàvẫncòncócơhộimaymắnchochúngta,”TonySimmonsnói.“Cảchuyệnnàythựcracótộigìđâuvàôngtachỉtỏrõkhâmphụccáitàiđầutưcủaôngthôi.”

“Saoôngcóthểnóithếđược,Tony,khiôngbiếtlàtrongchuyệnnàycóôngbốdượngcủatôidínhlíuvàođó?DễôngtưởngRosnovskidùngHenryOsborneđểủnghộsựnghiệpcủatôisao?NhưthếthìôngrõrànglàkhônghiểuđượcRosnovski.Tôiđãquansátôngtalàmănchođếnnayđãhơnhaichụcnămrồi.Ôngtakhôngquenchịuthuađâu.Ôngtasẽcứnémconsúcsắcchođếnkhinàođượcthìthôi.Giánhưôngtalàmộtthànhviêncủagiađìnhthì…”

“Ôngđừngcóbitâmthế,William.Tôichorằng…”“Ôngbảotôiđừngbịtâmư,Tony?Ônghãynhớnhữngđiềukhoảncủa

côngtychúngtagiaoquyềnchobấtcứainắmđượctámphầntrămchứngkhoáncủangânhàngđấy,mộtđiềukhoảnmàchínhtôitrướckiađãđưavàođểđềphòngbịgạtra.Hiệnnayôngtachiếmsáuphầntrămrồi,vànếunhưđiềuđókhôngphảilàtriểnvọngkhánguyhiểmchotươnglai,thìôngcũngcầnnhớrằngchỉtrongmộtđêmlàRosnovskicóthểgiếtchếtcôngtyhàngkhôngLiênMỹnếuôngtaquẳngtoànbộchứngkhoánrathịtrường.”

“Nhưngnhưthếôngtachẳngđượcgì,”TedLeachnói.“Tráilại,chỉmấtrấtnhiềutiềnmàthôi.”

“ÔngchưahiểuđượcđầuócAbelRosnovskinhưthếnàođâu,”Williamnói.“Ôngtacócáiliềulĩnhcủamộtconsưtử,thuathiệtđốivớiôngtachảcónghĩagì.Tôiđãnhanhchónghiểungayrằngôngtachỉmuốnănthuavớitôi.NếurútchứngkhoántrongcôngtyLiênMỹthìcốnhiênôngtamấttiền,

nhưngôngtavẫncòncảmộtloạtnhữngkháchsạngỡlại.Ôngbiếtkhông,hiệnnayôngtacóđếnhaichụckháchsạn,vàôngtabiếtrằngnếucôngtyLiênMỹsậptiệmthìchúngtacũngsẽbịđánhngãngửaliền.Lànhữngnhàngân hàng, cáimạng của chúng ta tùy thuộc nhiều vào lòng tin của côngchúng,mà lòng tinấy thì luôn thayđổi.Bâygiờ,cái lòng tinấycó thểbịAbelRosnovskilàmchotantácbấtcứlúcnàoôngtathấycần.”

“Hãybìnhtĩnhlạiđi,William,”TonySimmonsnói.“Chưađếnnỗinhưvậyđâu.Bâygiờchúng tađãbiếtRosnovskiđịnh làmgì,chúng tacó thểtheodõisátđược.Chúngtacóthểđốiphólạiđượcvớinhữngthủđoạncủaôngtanếucần.ĐiềuđầutiênchúngtanắmchắclàkhôngaiđượcbánchứngkhoáncủamìnhởLester trướckhi thămdòông tađã.Ngânhàngsẽhoàntoànủnghộcácchủ trươngcủaông.Riêng tôivẫnnghĩ rằngôngnênnóichuyệntrựctiếpvớiRosnovskivàhaingườicứnóithẳngvớinhau.Nhưvậyítrachúngtacũngthểhiểuđượcýđồthậtsựcủaôngtalàthếnào,vàchúngtacóthểtựchuẩnbịchomìnhmộtcáchthíchhợp.”

“Ýkiếncủaôngcũnglànhưvậychứ,Ted?”“Vâng,đúngthế.TôiđồngývớiTony.Tôinghĩôngnênliênhệtrựctiếp

vớiôngta.Cũngchỉlàvìlợiíchcaonhấtcủangânhàngnếuchúngtahiểuđượcnhữngýđồthựcsựcủaôngtalàtốthaykhôngtốt.”

Williamngồiimlặngmộtlát.“Nếuhaiôngđềuthấynhưvậythìđểtôi thửxem,”ôngnói.“Tôicũng

phải nói thêm là tôi không đồng ý với các ông, nhưng có thể do cá nhânmìnhdính líuđếnchuyệnnàynênxétđoánkhôngđượcvô tưchăng.Cácônghãychotôivàingàyđểnghĩxemgặpôngtanhưthếnàolàtốtnhất,vàkếtquảrasaosẽnóilạiđểcácôngbiết.”

Saukhihaiôngphóchủtịchbướcrarồi,Williamngồilạimộtmình,suynghĩvềhànhđộngmàôngđãđồngýtiếnhành,vàtrongbụngtinchắclàsẽítcóhyvọngthànhcôngvớiAbelRosnovskichừngnàoHenryOsbornecòndínhvàođó.

Bốnngàysau,Williamngồimộtmình trongphòng làmviệcvàdặn lạinhữngngườidướiquyềnlàtrongbấtcứtrườnghợpnàocũngkhôngaiđượcvào làmngắt quãng.Ông biết rằngAbelRosnovski cũng đang ngồi trong

phònglàmviệccủaôngtaởkháchsạnNamtướcNewYork.ÔngđãđặtsẵnmộtngườiđứngsuốtbuổisángởkháchsạnvàchỉcómỗinhiệmvụlàkhinàothấyRosnovskixuấthiệnthìbáovề.Ngườiđứngchờấyđãđiệnthoạivề.AnhtabáoAbelRosnovskiđãđếnlúctámgiờhaimươibảyphút,đãlênthẳngchỗlàmviệccủaôngtaởtầngbốnmươihaivàtừđókhôngthấyđiđâunữa.Williamnhấcđiệnthoạilên,bảotổngđàigọichokháchsạnNamtước.

“NamtướcNewYorkđây.”“XinchogặpôngRosnovski,”Williamhơicảmđộngnóivớimộtcôthư

ký.“XinchogặpôngRosnovski,”ôngnhắclại.Lầnnàygiọnghơicứngcỏi

hơnmộtchút.“Xinchobiếtaigọi?”côthưkýhỏilại.“TêntôilàWilliamKane.”Yênlặngmộtlúc,haylàWilliamcảmthấylâu?“Tôikhôngchắcôngấycónhàkhông,thưaôngKane.Đểtôihỏixem.”Lạiyênlặngmộtlúclâu.“ÔngKanephảikhôngạ?”“ÔngRosnovskiphảikhôngạ?”“Tôilàmgìchoôngđượcđây,ôngKane?”mộtgiọngnóirấtbìnhtĩnhvà

hơicườngđiệuhỏi.MặcdầuWilliamđãchuẩnbịrấtkỹnhữnglờinóiđầutiêncủamình,ông

vẫncảmthấygiọngnóicủamìnhhơicóvẻlolắng.“Tôi hơi lấy làm lo ngại về những cổ phần của ông trong ngân hàng

Lester,ôngRosnovski,”ôngnói.“Vàdocáithếmạnhcủaôngđãcóđượcởmột trongnhữngcông tychúng tôiđạidiện,nên tôinghĩcó lẽđãđến lúcchúng ta nên gặp nhau để thảo luận xem ông định như thế nào.Ngoài racũngcómộtchuyệnriêngtôimuốnđểôngbiết.”

Yênlặngmộtlúclâu.Ngườitađãcắtrồichăng?“Chẳngcógìđòihỏichúng taphảigặpnhaucả,ôngKane.Tôiđãquá

biếtvềôngrồinênkhôngcầnphảingheôngthanhminhnhữnggìchoquá

khứ.Ônghãycứluônluônmởmắtraxem,rồiôngsẽ thấyrõnhữngýđồcủatôi là thếnào.Nórấtkhácvớinhữnggìđãnói trongKinhThánhđấy,ôngKaneạ.Mộtngàykiaôngsẽnhảyrangoàicửasổ tầngmườibảycủamột trong những khách sạn của tôi, vì ông sẽ rất khó khăn với những cổphầncủaôngtrongngânhàngLester.TôichỉcầnhaiphầntrămnữalàcóthểdùngđếnĐiềukhoảnsốBảy,vàcảhaichúngtađềubiếtđiềukhoảnđólàgì,phảikhông?RồicólẽlầnđầutiênôngsẽthấyđượclàtrướckiaDavisLeroynghĩthếnàosaukhimấthàngthánglonghĩvềchuyệnngânhàngđốixửvớimình.Bâygiờônghãycứngồiđómàtựhỏixemmộtkhitôiđãcótámphầntrămcổphầnrồi,tôisẽđốiđãivớiôngthếnàonhé.”

NhữnglờicủaAbelRosnovskikhiếnWilliamrợnngười,nhưngôngcốgiữbìnhtĩnhtrongkhiđấmtaylênmặtbàn.

“Tôicóthểhiểuđượcôngnghĩthếnào,ôngRosnovski,nhưngtôinghĩcólẽhaichúngtanêngặpnhaunóirõchuyệnnàythìhơn.Trongchuyệnnàycómộtvàichỗmàtôichorằngôngchưahiểuhết.”

“TỷdụnhưôngđánhlừaHenryOsbornevềchuyệnnămtrămngànđôlachứgì,phảikhôngôngKane?”

William bỗng chốc như cứng lưỡi ra không nói được, ông muốn nổikhùnglênnhưnglạimộtlầnnữalạicốgiữbìnhtĩnh.

“Không,ôngRosnovskiạ.ĐiềutôimuốnnóivớiôngkhôngliênquangìđếnôngOsborne.Đây làchuyện riêngvàchỉ liênquanđếnông thôi.TuynhiêntôicũngphảiđảmbảovớiôngrằngtôichưahềlừadốiHenryOsbornevềmộtđồngxunàohết.”

“Đó không phải là ý kiến của ông Henry. Ông ta bảo ông chịu tráchnhiệmvềcáichếtcủachínhmẹôngđểkhỏiphảitrảnợgìôngtacả.SaukhiôngđãđốixửvớiDavisLeroynhư thế, tôi cho rằngcó thể tinđượcđiềuHenrynói.”

ChưabaogiờWilliamphảicốkiềmchếmìnhnhưbâygiờ.Conngườikiachoônglàngườinhưthếnàomớiđượcchứ.Ônglặngđiđếnmấygiâymớinóilạiđược.

“Tôiđềnghịchúngtacó thể thanhtoánchuyệnhiểulầmnàybằngmộtcuộcgặpgỡởchỗnàođótùyôngchọn,mộtchỗmàkhôngainhậnrađược

chúngta.Đượckhông?”“Chỉcómộtchỗmàkhôngainhậnrađượcôngthôi,ôngKane.”“Ởđâuthế?”Williamhỏi.“Ởtrênthiênđườngấy,”Abelđáp,rồibỏmáyxuống.

CHƯƠNG 30

“GọichotôiHenryOsbornengay,”ôngbảocôthưký.Ônggõngóntaylênmặtbànđếngầnmườilămphútchờcôthưkýtìmra

nghịsĩOsbornelúcnàyđangdẫnmộtsốnhữngcửtricủamìnhđithămnhàQuốchội.

“Abel,ôngđấyà?”“Phải,Henry.TôinghĩcólẽônglàngườiđầutiênnghenóirằngKaneđã

biếthếtmọithứ.Nhưvậylàbâygiờcuộcchiếnrangoàicôngkhairồi.”“Ôngnóithếnào?Hắntabiếthếtmọithứư?Ôngcónghĩlàhắnbiếttôi

cũngcódínhvàođấykhông?”Henrylolắnghỏi.“Biếtquáđichứ,vàhìnhnhưhắncònbiếtrõcảnhữngtàikhoảnđặcbiệt

củacôngty,cổphầncủatôitrongngânhàngLestervàtrongcôngtyhàngkhôngLiênMỹnữa.”

“Làm sao hắn có thể biết hết được nhỉ? Chỉ có ông với tôi là biết vềnhữngđiềukhoảnđặcbiệtthôimà.”

“CònCurtisFentonnữa,”Abelngắtlời.“Phải.NhưngôngtachảbaogiờbáochoKanebiếtđược.”“Chắclàôngtarồi.Khôngcònaikhácvàođó.ÔngđừngquênrằngKane

giaothiệptrựctiếpvớiCurtisFentonkhitôimuacôngtyRichmondcủahắnta.Tôiđoánhọvẫnduytrìmộtkiểuliênlạcnàođó.”

“LạyChúa?”“Ôngcóvẻlolắmhả,Henry?”“NếuWilliamKanebiếtmọithứthìchuyệnhoàntoànkháchẳnrồi.Tôi

báochoôngbiếtnhé,Abel,hắnkhôngcóchịuthuađâu.”“Thìtôicũngvậy,”Abelnói.“WilliamKanekhôngdọatôiđược,nhấtlà

trongkhitôinắmcácchủbàitrongtay.CổphầnmớiđâynhấtcủatatrongchứngkhoánởchỗKanelàthếnào?”

“Tôikhôngnhớrõlắm,ôngcósáuphầntrămởLestervàmườiphầntrămởcông tyhàngkhôngLiênMỹ,cộngvớinhữngkhoảnphụởcáccông tykhácliênquanôngchỉcầnhaiphầntrămnữacủaLesterlàvậndụngĐiềukhoảnBảyđượcrồi,cònPeterParfittthìchưadứtkhoát.”

“Thếthìtốt,”Abelnói.“Tôithấytìnhhìnhkhôngthểtốthơnđược.ÔngcứtiếptụcnóichuyệnvớiParfitt,bảoôngtalàtôikhôngvội,trongkhiđóthìKanelạikhôngthểquanhệvớiôngta.Nhưngôngđừnglàmgìvội,chờtôiđichâuÂuvềđãnhé.SaucuộcnóichuyệnbằngđiệnthoạicủatôivớiôngKanesángnay,tôicóthểđảmbảovớiônglàhắntađangtoátmồhôi,nóitheocáchcủanhữngngườilịchsự.Nhưng,Henrynày,tôichoôngbiếtmộtđiềubímậtnhé:Tôichẳnglogìhết.Cứđểhắntiếptụcnhưthếđãvìtôichưacóýgìmuốnhànhđộngvội.Đểbaogiờthuậntiệnvàsẵnsàngđã.”

“Tốtthôi,”Henrynói.“Nếucóchuyệngìxảyrađángphảilo,tôisẽbáochoôngbiết.”

“Ôngphảinhớkỹtrongđầunhé,Henry,rằngchúngtahoàntoànkhôngcógìđángphảilohết.ChúngtađãnắmđượcdáiôngbạnKanecủaôngrồi,vàbâygiờthìtôicứtừtừbóplạithôi.”

“Thếthìhayđấy,”Henrynói,giọngkhoáitrá.“ĐôikhitôinghĩcólẽôngcămghétKanehơncảtôiđấy!”“ChúcôngđichâuÂuvuivẻnhé.”Henrycườimộtcáchkhóchịu.Abelbỏmáyxuốngrồingồinhìnvàokhoảngkhôngmộtlúcxemsẽlàm

gìtiếp.Ôngvẫngõngóntaylênbàn.Côthưkýbướcvào.“Cho tôi nói chuyện với ông Curtis Fenton ở Ngân hàng Tín dụng

Continental,”ôngnóinhưngkhôngnhìnlêncôta.Lạivẫngõngóntaylênbàn.Vẫn chăm chăm nhìn vào khoảng không. Lát sau, chuông điện thoạireo.

“Fentonhả?”“ChàoôngRosnovski,ôngkhỏekhông?”“Tôimuốnđóngtấtcảtàikhoảncủatôiởngânhàngông.”Đầudâyđằngkiakhôngcótrảlời.“Ôngngherõtôikhông,Fenton?”

“Có!” nhà ngânhànghết sức ngạc nhiên. “Tôi xin hỏi tại sao thế, ôngRosnovski?”

“VìJudaschưabaogiờlàtôngđồđượctôiưathíchcả,cóvậythôi.Từlúcnày trởđi,ôngkhôngcòn trongbangiámđốcCông tyNamtướcnữa.Ôngsẽnhậnđượcvănbản tử tếvềcuộcnóichuyệnnày trongđóyêucầuôngchuyểntàikhoảnsangngânhàngnào.”

“Nhưngtôikhônghiểutạisao,ôngRosnovski.Tôicólàmgìđểông…”Abelbỏmáyxuốngnhìncongáiđangbướcvào.“Nghecóvẻkhôngvuilắm,hảbố.”“Đókhôngphảilàchuyệnvui,nhưngchẳngcóliênquangìđếnconđâu,

congáiyêu.”Abelnóivàđổigiọngngay.“Concókiếmđượcđủnhữngthứtrangphụcconcầnkhông?”

“Có cảmơn bố.Nhưng con không chắc chắn là ởLondon vàParis họmặcnhữnggì.Chỉmonglàconmuađượcnhữngthứhợpvớihọthôi.Conkhôngmuốnbịlạclõng.”

“Consẽnổibậtchomàcoi,conyêuquý.Bấtcứaicóđượckhiếuthẩmmỹnhưconcũngsẽnổibật.ConsẽlàngườiđẹpnhấtmàtừnhiềunămnaybâygiờchâuÂumớicóđược.Họsẽbiếtquầnáocủaconkhôngphảilàthứđượcphânphát.BọntrẻchâuÂusẽtranhnhaumàgiànhlấycon,nhưngđãcóbốởđóngănchúnglại.Bâygiờbốconmìnhhãyđiănđã,rồibànxemởLondonchúngtalàmgì.”

MườingàysaukhiFlorentynađãởcảmộtthờigiancuốituầnvớimẹ,-Abel không bao giờ hỏi đếnmẹ cô nữa, - hai bố con lên máy bay đi từIdlewild ở NewYork đến sân bayHeathrow ở London. Chuyến bay trênchiếcBoeing377mấtgầnmườibốngiờ.Mặcdầuhọđã cókhoang riêngtrênmáybay,vậymàkhiđếnClaridgeởphốBrook,haibốconvẫnthấycầnđượcngủthêmmộtgiấcnữa.

Abelđichuyếnnàycóbalýdo:mộtlà,xácđịnhlạinhữnghợpđồngxâydựngkháchsạnNamtướcmớiởLondon,Paris,vàcóthểcảởRome;hailà,cho Florentyna có dịp được thấy châu Âu lần đầu tiên trước khi cô điRadcliffeđểhọcngônngữhiệnđại;vàbalà,vàđiềunàylàquantrọngnhất,đểông thăm lại tòa lâuđàiởBaLanxemcòncócơhộinàochứngminh

đượcrằngônglàchủcủatòalâuđàiđókhông.Londonđốivớicảhaibốconđềuđạtyêucầu.NhữngcốvấncủaAbelđã

tìmđượcmộtchỗởgócCôngviênHyde,ôngđềnghịnhữngngườicủaôngbắtđầuthươngthảongayđểcóđấtcùngnhữnggiấyphépcầnthiếtchomộtNamtướcramắtởthủđônướcAnh.FlorentynathấycảnhLondonsauchiếntranh thậtkhamkhổ, rấtkhácvớicảnhxahoacủacôởnhà,nhưngnhữngngườidânLondonhìnhnhưkhônglấythếlàmbuồnmàvẫntựcoimìnhnhưmộtcườngquốctrênthếgiới.Côđượcmờiđếncácbữatiệcvàvũhội.BốcôđãđoánđúngkhiôngnóilàquầnáocômặcrấthợpthờivàrấtđượcnhữngthanhniênchâuÂuđểý.Mỗiđêmđivềcôlạiphấnkhởikểlạichobốnghemìnhđãchinhphụcđượcnhữngainhưngrồiđếnsánghômsaulạiquênđi.NhưngcôkhôngthểkhôngnhắcđếnnhữnganhchàngđãtỏrarấtlịchsựvớicônhấtlànhữngngườicóvaivếtrongHoàngcungvàtrongQuốchội.

ỞParis,haibốconvẫntiếptụchoạtđộngsôinổi,vìhaibốconđềuthôngthạotiếngPhápnênquanhệvớingườiPariscũngthoảimáinhưvớingườiAnhvậy.ThườngcứđếncuốituầnthứhailàAbelbắtđầuthấychánvàchỉmuốn trởvềnhà làmviệcngay.Nhưng lầnnàycóFlorentynađi theonênôngkhôngsốtruột.TừkhichiatayvớiZaphia,congáilàtrungtâmcủacuộcđờiôngvàcũnglàngườiduynhấtthừahưởngnhữnggìôngđểlại.

ĐếnlúcphảirờiParisthìcảhaibốconkhôngaimuốnđi.Họởlạithêmvàingày,lấycớlàAbelcònphảithươnglượngđểmualạimộtkháchsạnđãọpẹpởđườngRaspail.NgườichủngôinhànàylàmộtôngcótênlàNeuffe,trôngcònọpẹphơncảngôinhànữa.Abelkhôngbáochoôngtabiếtlàsaukhimua,ôngsẽchopháđihoàntoànvàlàmlạimớinguyên.MấyngàysaukhiôngNeuffekýgiấybánrồi,Abelralệnhchosanphẳngchỗđó.RồihaibốconđiRome,trongbụngvẫncòntiếcrẻParis.

SaucáikhôngkhíhữunghịcủađấtAnhvàcáivuicủathủđôPháp,thìcáithànhphốgọilàvĩnhcửunàylạiquátốitămnhếchnháckhiếnchohaibốconchánngaytừđầu.NgườiLaMãchẳngcógìđểmàvuicả.Haingườikhách du lịch này cảm thấy tiếc những giờ phút ở London và Paris. ỞLondonhọđilacàtrongcôngviênHoàngcung,ngắmnhìnnhữngtòanhàlịch sử, và Florentyna còn được nhảy đến tận khuya.ỞParis, họ được đixemcakịch, ăn trưa trênbờsôngSiene,đi thuyềndưới sôngquanhà thờ

ĐứcBà rồiăn tốiởKhuphốLa tinh.CònởRome,Abelchỉ thấycócảmgiáctàichínhkhôngổnđịnh,dođóôngquyếtđịnhcólẽsẽthôikhôngxâydựngkháchsạnNamtướcởcáithủđôÝnàynữa.FlorentynacảmthấybốngàycàngsốtruộtmuốnvềthămtòalâuđàicủaôngởBaLanmộtlầnnữa,vìvậycôđềnghịrờinướcÝsớmmộtngày.

Abelthấyrằngxinđượcthịthựccủabộmáyquanliêuchobốconôngvàqua được Bứcmàn sắt còn khó hơn là xin giấy phép xây khách sạn 500phòng ở London. Nếu là người không kiên trì thì đã bỏ đi rồi, Abel vàFlorentynathuêmộtchiếcxeđiSlonim.HọphảiđứngchờhànggiờởđồnbiênphòngBaLan.

CũngmaymàAbelthôngthạotiếngBaLannênrấtđỡ.GiánhưnhữngngườilínhbiênphòngkiabiếttrướcrằngtiếngBaLancủaônggiỏinhưvậythìcólẽhọđãcótháiđộkhácđốivớiôngrồi.Abelđổi500đôlaratiềnzloty-ngườiBaLan thấy thếcóvẻhài lòng- rồichoxeđi tiếp.CàngđếngầnSlonim,Florentynacànghiểuđượcchuyếnđinàyđốivớichaconcôcóýnghĩabiếtchừngnào.

“Bốnày,conchưathấybốphấnkhởinhưthếbaogiờ.”“Đâylànơibốrađời,”Abelgiảithích.“SaumộtthờigiandàiởMỹnhư

vậy,màởđóthìsựvậtthayđổihàngngày,bâygiờvềđâybốcảmthấynhưtừkhibốđiđếnnaychưacógìthayđổihết,thànhrabốtưởngnhưkhôngcóthật.”

Xe cànggầnđếnSlonim, những cảmgiác củaAbel rộnhẳn lênvì sắptrôngthấynơisinhramình.ÔngtưởngnhưcònnghelạiđượctiếngnóicontrẻcủamìnhtrướcđâygầnbốnmươinămhỏiNamtướcxemcóphảiđãđếnlúccácdântộcchâuÂubịchìmđắmsẽtỉnhdậyvàmìnhsẽcóthểđóngvaitròcủamìnhđượcchưa.Nghĩđếngiờphútxaxưaấyvànghĩđếnvaitrònhỏbécủamình,ôngrơinướcmắt.

CuốicùnghọđivòngconđườngdẫnvàokhuđấtcủaNamtướcvàtrôngthấychiếccổngsắtởphíangoàilâuđài.Abelphấnkhởicườitovàdừngxelại.

“Tấtcảđúngnhưbốđãnhớlại.Khôngcógìthayđổihết.Vàođâycon,vàođâyxemcănlềubốđãởchođếnlúclênnămtuổi.Chắckhôngcònai

sốngởđâyđâu.Rồisauđótasẽđixemtòalâuđàicủabố.”Florentynatheobốđixuốngmộtconđườngnhỏvàorừngđầynhữngcây

sồivàcâyphongmốcthếchnhữngrêuvàcólẽđếnmộttrămnămnữacũngvẫnthế.Đichừngvàichụcphútthìhaibốconđếntrướcmộtngôinhàlụpxụpcủangườithợsăn.Abelđứngnhìn.Ôngquênmấtrằngcănlềulàngôinhàđầutiêncủaôngrấtbé,thếmàchínmạngngườiđãsốngtrongđóđược.Cáimái rạđãhỏngchưa chữa, tườngđáđã lởđimột ít, cửa sổxiêuvẹo.Mảnhvườn trồng rau trướckiabâygiờkhôngnhận rađượcvìcỏđãmọcđầy.

“Mọingườiđãbỏnơinàyđicảrồichăng?”Florentynacầmlấytaybốtừtừbướcđếntrướccửa.Abelđứngimkhông

độngđậy,Florentynagõcửa.Họimlặngchờđợi.Florentynalạigõ,lầnnàygõtohơn,vàhọnghethấytrongnhànhưcóaiđira.

“Đượcrồi,đượcrồi.”MộtgiọngBaLanhơigaygắtvọngra,rồicánhcửatừtừmở.Mộtngườiđànbàgià,gầyguộcvàngườiđãgậpxuống,mặctoànđồđen,ngẩng lênnhìnhaingười.Chiếckhănquấn trênđầuđể lộmớ tóctrắngphaubùxù.Đôimắtxámlờđờngơngác.

“Khôngthểnhưthếnàyđược,”AbelkhẽnóibằngtiếngAnh.“Cácngườimuốngì?”Ngườiđànbàhỏivớigiọngngờvực.Bàcụkhông

cònrăngnữa,mũimiệngvớicằmlõmvàothànhmộtvòngcung.“Chúng tôivào trongnhànóichuyệnvớicụđượckhông?”Abel trả lời

bằngtiếngBaLan.Bàcụnhìntừngườinọsangngườikiavớivẻsợhãi.Bàcụlàubàu:“BàgiàHelenanàycólàmgìđâu?”“Vâng,tôibiết,”Abelôntồnnói.“Tôiđemtinmừngđếnchocụđây.”Bàcụcóvẻmiễncưỡngđểhaingườibướcvàotrongcănphòngtrốngtrải

lạnhlẽo,nhưngkhôngmờiaingồi.Cănphòngvẫnnhưxưa,haichiếcghế,mộtchiếcbànvớimộtcái thảmmàngàyxưa lúc rađiôngkhôngnhớnóbằnggì.Florentynarùngmình.

“Tôikhôngđốtlửađược,”bàcụđưachiếcgậychọcvàolò.Gộccủiđãtànkhôngcòncháyđượcnữa.Bàcụgạitayvàotúi.

“Phảicógiấymớiđược.”ChợtbànhìnlênAbel,tỏvẻchúýhơn,vàhỏi.“Ôngcógiấykhông?”

Abelvẫncứchămchúnhìnbàcụ.Ôngnói:“Bàkhôngnhớtôià?”“Không,tôikhôngbiếtônglàai.”“Cóbàcóbiếtđấy,Helena.Têntôilà…Wladek.”“ÔngbiếtthằngWladeknhàtôià?”“TôitênlàWladekđây.”“Ồkhôngđâu,”bànóivớimộtgiọngxaxôi,buồnthảm.“Nótốtvớitôi

lắm…ngườinócóvếtcủaChúađểlại,NgàiNamtướcmangnóđichonólàmthiênthần.Phải,ôngấyđãmangnóđi,thằngbénhỏnhấtcủatôi…”

Giọngbàcụđứtquãngvànhỏdần.Bàngồixuống, thủhaibàntaygầyguộcvàolòng.

“Tôiđãvềđây,”Abelnóidằngiọnghơnnữa.Nhưngbàcụkhôngđểýgìđếnông,rồigiọnglạirunrunvanglêntrong

phòngnhưchỉcómìnhbàcụởđâythôi.“Chúngnógiếtchồngtôi,giếtJasiocủatôi,rồitấtcảnhữngđứaconyêu

quýcủatôibịbắtvàotrạigiam.TrừcóconnhỏSophiathôi.Tôigiấunóvàomộtchỗkín,rồichúngnóbỏđi.”Giọngbàđềuđều,mệtnhọc.

“CònSophiarồirasao?”Abelhỏi.“Cuộcchiếntranhsau,bọnNgalạibắtnóđinữa,”bàbuồnbãnói.Abelrùngmình.Bàcụnhưdầndầnnhớra.“Ôngmuốngì?Tạisaoônglạihỏitôithế?”bànói.“Đâylàcongáitôi,Florentyna.”“Tôicũngcóđứacongái tên làFlorentynađấy,nhưngbâygiờchỉcòn

mộtmìnhtôi.”“Nhưngtôi…”Abelnóivàđịnhcởikhuyaáosơmi.Florentynangănônglại.“Chúngtôibiết,”cônóivàcườivớibàcụ.

“Côlàmsaobiếtđược?Đólàchuyệntừlâutrướckhicôrađờikiamà.”“Tronglànghọbảothếmà.”Florentynanói.“Cácngườicógiấykhông?”bàcụhỏi.“Tôicầncógiấyđểđốtlửalên.”AbelnhìnsangFlorentynakhôngbiếtlàmthếnào.“Khôngạ.Rấttiếclàchúngtôichẳngcógiấygìmangtheo.”“Vậycácngườimuốngì?”bàcụhỏilạivớigiọnggắtgỏngnhưtrước.“Khôngạ.”Abelnói,biếtlàbàcụkhôngthểnàonhậnramìnhđượcnữa.

“Chúngtôichỉmuốnđếnchàobàthôi.”Ôngrútvíra,lấyhếtcảtiềnzlotymớiđãđổiởbiêngiớivàđưachobà

cụ.“Cảmơnông,cảmơnông,”bàcụcầmlấytừngtờbạc,mắtlonglanhvui

sướng.Abel cúi xuống hôn người mẹ nuôi của mình, nhưng bà cụ lui lại.

Florentynacầmtaybốdắtôngrangoàivàđitheoconđườngtrởvềchỗxeđỗ.

Bàcụđứngtrongcửasổnhìnrachođếnlúchaingườiđikhuất.Rồibàlấynhữngtờbạcmớiấyvorúmcảlạitừtừbỏvàotronglò.Lửabénngay.Bàcụlạinhặtnhữngthanhcủinhỏđặtlêntrênđốngtiềnzlotyđangcháyrồingồixuốngbênđốnglửa.Đãmấytuầnnaybâygiờbàmớiđượcngồixoatayhưởngcáiấmápnàyđây.

Trênđườngtrởraxe,Abelkhôngnóigì.ĐếntậnchiếccổngsắtôngmớicốquênđicănlềunhỏvừarồivàbảoFlorentyna:

“Consắpđượcthấytòalâuđàiđẹpnhấtthếgiới.”“Bốđừngnóiquáđángnhé.”“Nhấtthếgiớiđấy,”Abelkhẽnhắclại.Florentynacười.“RồiconsẽbảonónhưthếnàonếusovớiVersailles.”Haibốconlạingồilênxe.Abelláiquacổng.Ôngnhớlạichiếcxeôngđã

đượcngồingàyxưatrênđườngđiđếnlâuđài.Baonhiêukýứcdiễnratrongđầu.NhữngngàycònnhỏđượcởvớiNam tướcvàLion thật sungsướng,

nhữngngàyđen tối trongnhàhầmdobọnĐứccanhgác,nhữngngàyđaukhổbịbuộcphải rời tòa lâuđàiyêuquývàbịquânNgabắtđi,biết là sẽchẳng bao giờ được thấy lại ngôi nhà này nữa. Thế mà nay, chính ông,WladekKoskiewicz,đãtrởlạiđây,trởlạitrongchiếnthắngđểđòilạinhữnggìlàcủamình.

Chiếcxeđi lênconđườnggồghềngoằnngoèo.Cảhaibốconđều imlặng,nghĩbụngđếnchỗ rẽkia thếnàocũng trông thấyngôinhàcủaNamtướcRosnovski.Abelđỗxelạinhìntòalâuđài.Khôngainóimộtlời,vìcógìđâuđểnói,màchỉbiếtnhìncảnhtànphátrướcmắtvàkhôngtinđượcởmắtmình,nhưnhữnggìcònlạicủamộtgiấcmơ.

Abel và Florentyna chậm chạp bước ra ngoài xe.Vẫn không ai nói gì.Florentynanắmchặtlấytaybố.

Nhữnggiọtnướcmắtcủaôngchảyròngxuốngmá.Tấtcảtòalâuđàichỉcònlạimộtbứctườngđứngsữngnhưmuốnkhoelạicáivinhquangxưa,cònđềulàgạchvụnvàđáđỏ.Ôngrấtmuốnkểlạichocôngheđâulànhữngđạisảnh,đâulànhàngủ,nhàăn.

Abelbướcđếnbanấmđấtbâygiờcỏxanhđãmọcdàyphủkínvàbảocôđó là những ngôi mộ của Nam tước, của con ông là Leon, và của chịFlorentyna.Đếnmỗinấmđất,ôngdừnglạivàchỉnghĩướcgìđếnbâygiờLeon và Florentyna vẫn còn sống.Ông quỳ xuống chânmộ.Những cảnhtronggiâyphútkhủngkhiếpcuốicùnghiệnlạitrongócôngrấtrõnét.Congáiôngđứngbên,đểtaylênvaiôngmàkhôngnóigì.MộtlúcsauAbelmớiđứngdậy.Haibốconđivàogiữađốnggạchvụnvànhữngviênđávỡphủlênnơitrướckiađãtừnglànhữngcănphònglộnglẫyvangvọngtiếngcười.Abel vẫn không nói gì. Bố con cầm tay nhau đi xuống những căn hầm.Xuốngđếnđây,Abelngồiphệtxuốngnềnđấtẩmgầnchiếckhungcổngsắt,chỉcònlạivàithanh.Ôngxoayxoaychiếcvòngbạctrêntaymình.

“Đâylàchỗbốcủaconđãphảisốngbốnnămcủađờimìnhđấy.”“Chảcóthểthếđược,”Florentynanói.Côkhôngchịungồixuốngvớibố.“Bâygiờcònhơnlúcđónhiều,”Abelnói.“Ítrabâygiờcòncókhôngkhí

tươimát, có chim chóc, có ánh nắngmặt trời và có cảm giác tự do.Còntrướckiathìkhôngcógìhết,chỉlàtămtối,chếtchóc,mùihôithốicủatử

thầnvànhấtlàngườitachỉmongđượcchết.”“Thôibố, chúng ta rakhỏi chỗnàyđi.Cứởđâybố chỉ càng thấykhó

chịuthêmthôi.”Florentynađưabốraxevàcôtừtừláixexuốngconđườngdàiphíachân

đồi.Abelkhôngngoái lạinhìn tòa lâuđàiđổnátkhi chiếcxe lănbánh rakhỏicổngsắtmộtlầncuối.

TrênđườngtrởvềWarsaw,Abelhầunhưkhôngnóigì,cònFlorentynacũngkhôngmuốntỏrasôinổinữa.Đếnlúcbốcônói:“Chỉcònlạimộtđiềubố phải thực hiện được trên đời này thôi,” thì Florentyna không hiểu ôngđịnhnóigì.Tuynhiên,côkhôngépônggiảithích.CôđãcốthuyếtphụcôngởlạithêmmộttuầnnữaởLondontrướckhivềhẳn.Côtinrằngnhưvậybốcôsẽvuilênvàcólẽsẽgiúpôngquênđibàmẹnuôigiàdởđiêncũngnhưđốnggạchvụncủatòalâuđàibịđạnbomtànphá.

NgàyhômsauhọbayvềLondon.AbellấylàmmừngtrởvềmộtđấtnướccóthểliênlạcnhanhchóngvớiMỹ.VềđếnkháchsạnClaridge,Florentynađãlậptứcđithămnhữngbạncũvàcóthêmbạnmới.Abelbỏthìgiờrađọcnhữngsốbáocũđãtíchlũylạiđượctrongkháchsạn.Ôngkhôngthíchbiếtđếnnhữnggìcóthểxảyratrongkhiôngđivắng,vìnhưvậychỉcàngkhiếnôngnghĩrằngkhôngcóôngthì tráiđấtvẫnquay.Mộtbàibên trang trọngcủatờThờibáohômđóbỗnglàmôngđểý.Đúnglàtrongkhiôngđivắngthì có chuyện xảy ra thật. Một chiếc máy bay chở khách của hãng hàngkhôngLiênMỹđãrơingaytừsaulúccấtcánhởsânbayMexicoCitysánghôm trước. Cảmười bảy hành khách và phi đoàn đều chết. Các nhà cầmquyềnMexicođãđổtộingaychohãnghàngkhôngnàylàkhôngchuẩnbịchuđáochocácmáybaycủamình.Abelnhấcđiệnthoạilênvàyêucầutổngđàichonóichuyệnđườngdài.

ThứbảynàycólẽôngđãvềđếnChicagorồi,Abelnghĩbụng.Ônggiởsổđịachỉtìmsốđiệnthoạitrongnước.

“Sẽbịmuộnkhoảngbamươiphút,”mộtgiọngAnhrấtgọnbáochoôngbiết.

“Cảmơncô,”Abelnóirồinằmragiườngnghĩngợi,vớichiếcmáyđiệnthoạiđểbêncạnh.Haimươiphútsaucótiếngchuôngreo.

“Đườngdâyhảingoạiđãthông,thưaông,”vẫngiọnggọngàngkhinãynói.

“Abel,cóphảiôngđấykhông?Ôngđangởđâuđấy?”“Tôiđây,tôiđangởLondon.”“Ôngxongchưa?”tiếngcôgáihỏi.“Tôiđãbắtđầunóiđâu?”Abelnói.“Tôixinlỗi,thưaông,tôimuốnhỏiôngcónóiđượcvớibênMỹkhông.”“Ồcóchứ.Cảmơncô.LạyChúa,Henryạ,ởđâyhọnóimột thứngôn

ngữkhác.”HenryOsbornecười.“Này,ôngcónghevềchiếcmáybaychởkháchcủahãngLiênMỹrơiở

MexicoCitykhôngthế?”“Có tôi cónghe,”Henryđáp. “Nhưngôngkhôngcógìphải lo cảđâu.

Chiếcmáybaynàyđượcbảohiểmcẩnthận,côngtyhoàntoànbồithường,vìvậyhọkhôngthiệtthòigì,vàchứngkhoánvẫnvữngvàngnhưtrước.”

“Tôikhôngquantâmđếnchuyệnbảohiểm,”Abelnói.“ĐâycóthểlàcơhộitốtnhấtchochúngtathínghiệmxemcáiquychếcủaôngKanekiamạnhđếnchừngnào.”

“Tôikhônghiểu,Abel.Ôngnóivậylàthếnào?”“Ônghãynghekỹđâynhé.Rồitôisẽgiảithíchcặnkẽchoôngbiếtlàtôi

sẽlàmthếnàokhiThịtrườngchứngkhoánmởvàosángthứhai.TôisẽvềNewYorkvàothứbađểphốihợpđoạnkếtthúccủadànnhạcnày.”

HenrynghenhữnglờicăndặncủaAbelRosnovskirấtkỹ.Haimươiphútsau,Abelbỏmáy.

“Thếlàxong.”

CHƯƠNG 31

BuổisánghômCurtisFentongọiđiệnthoạibáochoWilliambiếtlàNamtướcChicagođãđónghếttàikhoảnởngânhàngtíndụngContinental,cònbuộctộiFentonkhôngtrungthựcvàkhôngbiết tôntrọngnguyêntắcnghềnghiệp,thìôngbiếtrồithếnàocũngsẽcònrắcrốivớiAbelRosnovski.

“Tôi nghĩ là mình đã làm đúng khi viết báo cáo cho ông rằng ôngRosnovskicómuađượcnhữngchứngkhoáncủaLester,”nhàngânhàngnóimộtcáchbuồnbã,“thếmàhóaratôibịmấtđimộttrongnhữngkháchhànglớnnhất.Tôikhôngbiếtrồibangiámđốccủatôisẽcònnóigìđây.”

Williamnói choFentonyên tâm làông sẽnóivới cấp trêncủaông ta.TuynhiênđiềuôngbậntâmnhiềuhơncảlàkhôngbiếtrồiAbelRosnovskisắptớisẽlàmgì.

Gầnmộtthángsauthìônghiểura.Ôngđangxemnhữngthưtừgửiđếnngânhàngsángthứhaithìbỗngcóđiệnthoạicủađạilýgọiđếnchoôngbiếtlàcóaiđóđã tung ra thị trườngmộtphầnchứngkhoáncủacông tyhàngkhôngLiênMỹ tươngđươngvớimột triệuđôla.Williambuộcphảiquyếtđịnhngay lập tức làmuanhữngcổphầnấyvề.ĐếnhaigiờchiềuhômđóWilliam chưa kịp mua thì giá thị trường bắt đầu tụt xuống. Vào lúc thịtrườngchứngkhoánNewYorkđóngcửa, tứcvàobagiờ, thìgiácổphiếucủaCôngtyhàngkhôngLiênMỹđãgiảmđimộtphầnba.

Vàomườigiờmườiphútsánghômsau,Williamlạinhậnđượcđiệnthoạicủađại lý lúcnàyđãcuống lên.Lạimột triệuđôlacổphiếuLiênMỹnữađưarathịtrườngvàođầugiờlàmviệc.Đạilýkêurằngviệcbánphágiácổphiếunàycóhậuquảrấttaihại.ĐâuđâucũngraobáncổphiếuLiênMỹđếnnỗigiátụthẳnxuốngđếnmứckhôngthểtưởngtượngnổi.Haimươibốngiờtrướcđâygiámỗicổphiếucònlàbốnđôlarưỡi,thếmàbâygiờngườitachỉcònbánlấymấyxuthôi.

WilliambảoAlfredRodgerslàbíthưcôngtytriệutậpcuộchọpbangiámđốcvàongàythứhaituầnsauđóđểtìmraxemailàngườichịutráchnhiệm

vềvụphágiánày,mặcdầutrongthâmtâmôngkhônghoàinghigìlắm.Đếnthứtư,ôngđànhbỏhếtmọiýnghĩtănggiácổphiếuLiênMỹbằngcáchđivétthịtrườngnữa.CuốingàyhômđóủybanphụtráchvềanninhhốiđoáituyênbốsẽtiếnhànhđiềutravềnhữnghoạtđộnggiaodịchchungquanhcáccổphiếuLiênMỹ.WilliambiếtđãđếnlúcBangiámđốcngânhàngLesterphảiquyếtđịnhxemcóủnghộcôngtyhàngkhôngnàymộtthờigiantừbađếnsáuthángnữađểủybannóitrênhoànthànhcôngviệcđiềutracủahọhaylàcứđểchocôngtyphásản.Đằngnàothìcũngđềurấtnguyhiểm,cảchotúitiềncủaWilliamcũngnhưchouytíncủangânhàng.

HômsauWilliamkhônglấy làmngạcnhiên thấyThaddeusCohenpháthiệnchobiếtcôngtyđãphágiábatriệuđôlacổphiếucủaLiênMỹchínhlàmộttrongnhữngcôngtyđứngralàmvỏchoAbelRosnovski,cótênlàCôngtybảohànhđầutư.Ngườiphátngônchocôngtyđưaramộtbảntuyênbốbáochígiảithíchlýdobáncổphiếucủahọ:Họrấtlovềtươnglaicủacôngty sau khi đã có tuyên bố rất ”trách nhiệm” của Chính phủ Mexico vềphương tiện dịch vụ không chu đáo và những thủ tục của công ty hàngkhôngLiênMỹ.

“Tuyên bố có trách nhiệm,” William tức giận thốt lên, “Chính phủMexico chưa hề có tuyên bố nào có trách nhiệm từ khi họ rêu rao rằngSpeedyGonzalessẽthắngtrongcuộcchạyđua100métởThếvậnHeisilki.”

BáochíđãlàmầmlênvềlờigiảithíchcủaCôngtybảohànhđầutư,vàđến thứsáu thìCơquanHàngkhôngLiênbangbuộchãngđóphảingừnghoạtđộngchođếnkhinàođiềutrađượcrõràngvềcácphươngtiệndịchvụvàthủtụccủahọ.

WilliamtinchắcrằngcôngtyLiênMỹkhôngcógì losợcuộcđiều tranóitrên,nhưngbuộchọphảingừnghoạtđộngthìrấttaihạichonhữnghànhkháchđãmuavéngắnhạn.Khôngcócông tyhàngkhôngnào lạichịuđểchomáybaycủamìnhnằmyêndướiđấtđược,chỉcóbaylênthìmớiđẻratiền.

MộtsốnhữngcôngtykhácđượcngânhàngLesterđạidiệncũngxétlạinhữngcamkếtcủahọtrongtươnglai,khiếnchonhữngvấnđềcủaWilliamcàngthêmphứctạp.BáochícũngnhanhchóngchỉrarằngngânhàngLester

làngườibảođảmchocôngtyhàngkhôngLiênMỹ.ĐángngạcnhiênlàđếnchiềuthứsáunhữngcổphiếucủaLiênMỹlạibắtđầutănglên,vàWilliamkhôngcầnphảiđoánlâucũngcóthểbiếttạisao.Sauđó,điềudựđoáncủaôngđượcThaddeusCohenkhẳngđịnh:NgườimuachínhlàAbelRosnovski.ÔngtađãbánàođitấtcảcổphiếucủaLiênMỹrồibâygiờdầndầnmualạitừng ítmột trong khi giá cổ phiếu vẫn còn rất thấp.William lắc đầu bựcmìnhnhưngcũngrấtkhâmphụcôngta.

RosnovskiđãkiếmđượcmộtkhoảntiềnlớnchomìnhtrongkhilàmchoWilliamphásảncảvềuytínlẫntiềnnong.

WilliamtínhramặcdầuCôngtyNamtướcmạohiểmbỏratrên3triệuđôlanhưngrồikếtcụcsẽkiếmđượckhoảnlợinhuậnkhổnglồ.Hơnnữa,rõrànglàRosnovskikhôngquantâmđếnviệctạmthờibịmấtmátvàdùsaocũngchỉcoiđónhưmấtvàothuếmáthôi.ĐiềuduynhấtôngtaquantâmlàsựsụpđổhoàntoànuytíncủaLester.

Hôm ban giám đốc họp vào thứ hai, William giải thích đầu đuôi câuchuyệnchomọingườibiếtlàcóliênquanđếncuộcxungđộtgiữaRosnovskivớiông,vànhânđâyxintừchứcluôn.Đềnghịđócủaôngkhôngđượcchấpthuận.Khôngcóchuyệnbỏphiếu,nhưngainấyrìrầmnóivớinhau.WilliambiếtrằngRosnovski lại tiếncôngmộtlầnnữathìcácbạnđồngnghiệpcủaôngsẽkhôngthểcótháiđộrộnglượngnhưlầnnàyđượcnữa.

BangiámđốctiếptụcbànxétxemngânhàngcónênủnghộcôngtyhàngkhôngLiênMỹnữakhông.TonySimmonsthuyếtphụcmọingườitinrằngnhững kết quả điều tra củaCơ quan hàng khôngLiên bang sẽ có lợi choCôngtynày,vàrồichảbaolâucảngânhàngcũngnhưWilliamsẽthuhồiđượctiềncủamìnhvề.Saucuộchọp,TonyphảithừanhậnvớiWilliamrằngquyết định trên đây của họ, về lâu về dài chỉ có lợi cho Rosnovski thôi,nhưngngânhàngkhôngcócáchnàokháclàphảibảovệlấyuytíncủamình.

Điềudựđoáncủaôngtalàđúng.Ủybanphụtráchvềanninhhốiđoáicôngbốkếtquảđiềutracủahọ.NgânhàngLester“hoàntoànkhôngcógìđángtrách”,cònCôngtybảohànhđầutưthìbịphêphánkịchliệt.

Sánghômđó,khixemthịtrườnggiaodịchvềcổphiếuLiênMỹ,Williamrấtngạcnhiênthấychứngkhoánđãtănglênrấtmạnh.Chảmấychốcnótrở

lạibốnđôlarưỡinhưcũ.ThaddeusCohenchoWilliambiếtngườimuachínhlạivẫnlàAbelRosnovski.

“Lúcnàytôichỉcầnbiết thế,”Williamnói.“Khôngnhữngôngtakiếmđượckhoảnlãitotrongtoànbộvụnày,màđếnkhinàothấythuậntiệnôngtacóthểtáidiễnnữa.”

“Thựcra,”đóchínhlàcáiôngcầnđấy.“ThaddeusCohennói.”“Tùyôngnghĩ,Thaddeusạ,”Williamnói.“Nhưngsaoôngnóikhóhiểu

vậy?”“ÔngAbelRosnovskiđãmắcsailầmđầutiêncủaôngtatrongviệcnhận

định,vìôngtađãlàmtráivớiphápluật.Bâygiờđếnlượtôngkiệnlạiđi.Cólẽôngtakhôngbiếtrằngđiềuôngtavừalàmlàphipháp,vàvìnhữnglýdosailầmmàôngtađãlàmnhưvậy.”

“Ôngnóisao?”Williamhỏilại.“Đơngiảnthôi,”ThaddeusCohennói.“VìôngbịámảnhvềRosnovski,

vàôngtacũngbịámảnhvềông,chonêncảhaingườiđiềubỏquacáiđiềurấthiểnnhiênlà:nếuanhbáncổphiếuchỉnhằmmụcđíchlàmchogiáthịtrườngtụtxuốngđểrồilạimuanhữngcổphiếuấyởgiáthấpnhấtvàkiếmlãivàođó,thìnhưthếlàanhviphạmĐiều10b-5củaủybanhốiđoáivàlàphạmtội lừađảo.Tôichắc làýđồ lúcđầucủaôngRosnovskikhôngphảikiếmlợinhuậnnhanhchóng.Thựcra,chúngtôirấtbiếtôngtachỉmuốngâykhókhănchocánhânôngthôi.Nhưngaimàtinđượcnếuôngtagiảithíchrằng phá giá cổ phiếu vì thấy không thể trông cậy được vào công ty, rồichínhôngtalạimuanhữngcổphiếuấykhigiáhạxuốngđếncùngtịt.Dứtkhoát làkhôngai tinđược,vàủybananninhhốiđoái lại càngkhông tinđược.Ngàymaitôisẽcóbáocáoviếtđầyđủgửichoông,William,vàgiảithíchýnghĩaphápluậtcủachuyệnđó.”

“Cảmơnông,”Williamnói,rấtphấnkhởivềtinvừarồi.Chíngiờsánghômsau,bảnbáocáocủaCohenđãnằmtrênbànlàmviệc

củaWilliam.Saukhixemxétkỹnộidung,ôngbèntriệutậpmộtcuộchọpnữa.CácgiámđốcđềuđồngývớichủtrươngcủaWilliam.

ThaddeusCohenđượcyêucầu thảomột thôngcáobáochíviết rất cẩnthậnvàtốihômđógửiđiluôn.Sánghômsau,tờNhậtbáophốWallcóbài

đăngtrêntrangnhấtnhưsau:WilliamKane,chủtịchngânhàngLester,cóđầyđủlýdođểtinrằngviệc

CôngtybảohànhđầutưbáncáccổphiếucủaCôngtyhàngkhôngLiênMỹtháng 11 năm 1952, một công ty được Lester ủng hộ, chỉ nhằm kiếm lợinhuậnmộtcáchphipháp.MọingườiđềubiếtCôngtybảohànhđầutưchịutráchnhiệmvềviệcđưarathịtrườngmộttriệuđôlacổphiếukhithịtrườngmởvàongàythứhai,12tháng5năm1952.Nămgiờđồnghồsau,mộttriệuđôlanữalạitungrathịtrường.Rồiđếnkhithịtrườnghốiđoáimởlạivàongàythứba13-5-1952thìCôngtybảohànhđầutưtrênđâylạibỏramộttriệuđôlanữa.Điềuđókhiếnchochứngkhoán tụtxuốngđếnmứckỷ lục.SaucuộcđiềutracủaủybananninhhốiđoáithìngườitađượcbiếtgiữaNgânhàngLestervớiCôngtyhàngkhôngLiênMỹkhônghềcóchuyệngiaodịchphipháp,vìsauđógiácổphiếuđangởmứcrấtthấplạivọtlên.Côngtybảohànhđầutưđãnhanhchóngtrởlạithịtrườngmuacáccổphiếuvớigiárấtthấp.Họtiếptụcmuachođếnkhibùlạiđượcsốbatriệuđôlachứngkhoánmàhọđãbỏratrướcđây.ChủtịchvàcácgiámđốcngânhàngLesterđãgửimộtbảnsaonhữngtài

liệuliênquanđếnbộphậnchuyênvềnhữngvụlừađảocủaủybananninhhốiđoáivàyêucầuhọtiếnhànhđiềutrakỹlưỡng.

Dướibảnthôngbáolàtoànvănđiều10b-5,vàbàibáolạibìnhluậnthêmrằngđâyđúnglàtrườnghợpthínghiệmmàTổngthốngTrumanđangmuốncó.RồimộtbứctranhchâmbiếmphíadướivẽHarryTrumanđangbắtquảtangmộtnhàkinhdoanhthọctayvàolọkẹo.

Williammỉm cười sau khi đọc hết bài báo.Ông tin rằng từ nay trở đikhôngnghenóiđếnAbelRosnovskinữa.

○○○

AbelRosnovskinhănmặtkhôngnóigìtrongkhiHenryOsborneđọclạithôngbáotrênđâychoôngnghelầnnữa.Abelnhìnlên,ngóntaysốtruộtgõtrênmặtbàn.

“CácgiớiởWashingtonnhấtquyếtlàmchoravụnày,”Osbornenói.

“NhưngHenry,ông rấtbiết là tôikhôngcóbánLiênMỹđểkiếmchácnhanhchóngtrênthịtrường,”Abelnói.“Lợinhuậnđãkiếmđượcấyđốivớitôivônghĩa.”

“Tôibiết thế,”Henrynói.“Nhưngnếuôngđịnh thuyếtphụcủyban tàichínhThượngviệnrằngNamtướcChicagokhôngquantâmđếnchuyệntiềnmàthựcrađóchỉlàđểthanhtoánmộtmốithùriêngvớiWilliamKane,thìhọsẽcườichothốióc,ởThượngviệnhayratòacũngvậy.”

“Mẹkiếp,”Abelnói.“Vậytôilàmthếquáinàobâygiờ”“Trướchết,ôngphảiimthinthítđểchoviệcnàyquađiđã.Ôngnênbắt

đầucầunguyệnxemcóchuyệnbêbốinàotohơnnổrađểTrumanphảilovàođó,hoặcđểcácnhàchínhtrịphảidínhvàochuyệnbầucửnênkhôngcóthờigianđiềutranữa.Mayra,mộtchínhquyềnmớisẽbỏquáchchuyệnnàyđi.Nhưngdùônglàmgìđinữa,Abel,thìôngcũngđừngmuathêmchứngkhoánliênquanđếnngânhàngLester,nếukhôngôngsẽbịphạtmộtkhoảnvôcùnglớnđấy.CòntôithìcứđểtôixoayvớinhữngngườicủađảngDânchủởWashingtonxemthếnào.”

“ÔngnhắcchovănphòngHarryTrumanbiếtlàtôiđãhiến50ngànđôlachoquỹvậnđộngbầucửlầntrước,vàlầnnàytôicũngsẽlàmnhưvậychoAdlai.”

“Tôiđãnóirồi,”Henrynói.“Thựcra,tôicũngmuốnkhuyênônghiến50ngànchocảđảngCộnghòanữa.”

“Họthìchỉbéxérato,”Abelnói.“TođếnmứcKanecóthểlợidụngđểlàmầmlênnữamàthôi.”

Ônglạitiếptụcgõngóntaylênmặtbàn.

CHƯƠNG 32

BáocáoquýsauđócủaThaddeusCohenchobiếtAbelRosnovskiđãthôikhôngmuabánchứngkhoángìcủacáccôngtytrongngânhàngLesternữa.HìnhnhưlúcnàyôngtatậptrungsứclựcvàoxâythêmnhiềukháchsạnởchâuÂu.ÝkiếncủaCohenchorằngRosnovskichẳngquachỉimtiếngđểchờchođếnkhinàocóquyếtđịnhcủaỦybananninhHốiđoáivềvụLiênMỹđóthôi.

ĐạidiệncủaỦybannàyđãđếnngânhànggặpWilliamnhiềulần.Ôngđãnóihếtvớihọmộtcáchrấtthẳngthắn,nhưnghọkhôngbaogiờchobiếtcuộcđiềutrađãtiếnhànhđếnđâuvàcũngkhôngnóiđãgâyravụcổphiếusụtgiá.

CuốicùngỦybanđóđãkếtthúccôngviệcđiềutravàcảmơnWilliamvềsựhợptáccủaông.Từđótrởđi,ôngkhôngnghenóigìđếnhọnữa.

GầnđếnngàybầucửTổngthốngvàTrumanthìhìnhnhưđangtậptrungvàoviệcgiảithểtổhợpcôngnghiệpDuPont,WilliambắtđầulorằngAbelRosnovskirấtcóthểsẽthoátđượcvụnày.ÔngkhôngthểkhôngnghĩrằngHenryOsbornegiậtdâyđượcmộtsốngười trongQuốchội.ÔngnhớrằngCohenđãcólầnnhắcđếnviệcCôngtyNamtướchiến50.000đôlachoquỹvậnđộngbầucửcủaHarryTruman,vàbâygiờônglạingạcnhiênthấytrongbáocáocủaCohennóiđếnchuyệnRosnovskilạicũnghiếnmộtkhoảntiềnnhư vậy cho Adlai Stevenson, người của đảng Dân chủ ra ứng cử Tổngthống,ngoàiralạicũnghiến50.000đôlachoquỹvậnđộngcủaEisenhowernữa.BáocáocủaCohennhấnmạnhvàođiểmnày.

TrướcnaykhôngbaogiờWilliamnghĩđếnủnghộaivàochínhquyềnnếu người đó không thuộc đảng Cộng hòa, bây giờ rất muốn cho tướngEisenhower,mộtứngcửviênđộtxuấtđãnổilênhàngđầungaytừĐạihộiChicago,sẽđánhbạiAdlaiStevenson,mặcdầuôngbiết rằngchínhquyềnCộnghòaítcókhảnăngtiếnhànhđiềutravụâmmưumuabáncổphiếunàysovớimộtchínhquyềnDânchủ.

KhitướngDwightD.EisenhowerđượcbầulàmTổngthốngthứ34củaHoaKỳngày4tháng11,1952,WilliamchorằngAbelRosnovskiđãthoátđượctội,vàôngchỉmongsaoRosnovskirútkinhnghiệmđểlầnsauđừngcógâysựvớingânhàngLesternữa.ChỉcóđiềunhỏbùchoWilliamlàtrongcuộcbầucửnàynghịsĩQuốchộiHenryOsborneđãmấtghếvào taymộtứngcửviênCộnghòa.CáiáochoàngbênngoàicủaEisenhowercónhiềuđuôinênđốithủcủaOsborneđãbiếtnắmvàođó.ThaddeusCohennghiêngvềphầnnghĩrằngHenryOsbornesẽkhôngcòncóảnhhưởngđốivớiAbelRosnovskinhưtrướckianữa.DưluậnởChicagođồnrằngtừsaukhilydịvớicôvợgiàucócủaôngta,OsbornenợRosnovskirấtnhiềutiềnvàlạichơibờicờbạcrấtghê.

Williamcảmthấysungsướngvàthoảimáidễchịuhơntrướcđâynhiều.ÔngmongcóthểbướcvàothờikỳhòabìnhthịnhvượngnhưEisenhowerđãhứatrongbàidiễnvănkhaimạccủaôngta.

QuavàinămđầucủachínhquyềnTổngthốngmới,WilliamđãdầnquênđinhữnglờiđedọacủaRosnovski,chođóchỉlàchuyệnquákhứ.ÔngbáochoThaddeusCohenbiếtôngtinrằngAbelRosnovskisẽkhônglàmgìnữađâu.Nhàluậtgiakhôngbìnhluậngìôngtacóđượcyêucầuphảibìnhluậnđâu.

WilliamdồnsứcvàoviệcxâydựngngânhàngLesterchocóquymôvàuytínlớnhơn,vàbâygiờôngcàngcóýthứcrằnglàmnhưthếvìconmìnhcũngnhưbảnthânmìnhnữa.Mộtsốnhânviêntrongngânhàngđãbắtđầumỗikhinhắcđếnôngthìdùngchữ“ônggià”.

“Thìcũngphảithếthôi,”Katenói.“Vậytạisaongườitakhônggọiemlà“bàgià”?”Williamdịudànghỏi.Katenhìnlêncười.“Bâygiờ thìembiếtđượccáibíquyết tạisaoanhkhôngthíchquanhệ

vớinhữngngườiđànôngvônghĩarồi.”Williamcười.“Vìcómộtngườiđànbàđẹp,”ôngđáp.

○○○

Chỉ cònmột nămnữa là đến sinh nhật thứ haimươimốt củaRichard.Williamxemlạinhữngđiềukhoảntrongdichúccủamình.Ôngđểriêngra5triệuđôlachoKate,2triệuđôlachomỗicôcongái,còntoànbộtàisảncủagiađìnhchoRichard, trongđóôngkhôngquênsẽmấtmộtkhoản lớnvàothuếthừakế.Ngoàira,ôngcũngđểmộttriệuđôlachotrườngHarvard.

RichardcũngđãtranhthủlàmđượcrấtnhiềutrongbốnnămhọcởtrườngHarvard.Vàođầunămcuối,khôngnhữnganhtỏralàmộtsinhviênxuấtsắcnhấtmàanhcònchơicảcellotrongdànnhạccủatrườngvàlàmộttaynémbóng giỏi trong đội tuyển dã cầu của trường nữa.ĐếnWilliam cũng phảikhenngợianhvềchỗđó.CònKatethìchỉhỏichobiếtlàcóbaonhiêusinhviênbỏchiềuthứbảychơidãcầuchotrườngHarvardđấuvớitrườngYale,và tối chủnhật thì cóbaonhiêungườichơiđàncello trongđội tứ tấucủatrườngvàbiểudiễnởphònghòanhạcLowell?

Năm cuối cùng trôi qua rất nhanh, và khi Richard rời trườngHarvard,trongtaycósẵnbằngtútàivềtoánvớicâyđàncellovàcâygậydãcầu,anhchỉ yêu cầu được nghỉ giải trí cho sướng trước khi vào học trường KinhdoanhởbênkiasôngCharles.AnhlênmáybayđiBarbadosvớimộtcôgáicótênlàMayBigelow,màcôgáinàythìbốmẹanhkhônghềbiếtđến.CôBigelowlàngườitheohọcởtrườngVassarvàcũngcóhọcnhạc.Haithángsaukhiđinghỉvàngườiđãbịcháyđengầnnhưthổdânởđây,Richardđưacôgáivềnhàgặpbốmẹ.WilliamthấycôBigelowcũngbằnglòng,vìdùsaocôtacũnglàcháugáicủaAlanLloyd.

Ngày1 thángMười,1955,Richardđến trìnhdiệnở trườngKinhdoanhcủaĐạihọcHarvardđểbắtđầucôngviệcchuẩnbịtốtnghiệp,vàanhvềởngôinhàcủabốmẹ.AnhvứttấtcảnhữngbànghếbằngmâytrecủaWilliamvàtháogỡnhữngmảnhgiấyhoahoétdánlêntườngmàtrướcđâyMatthewLestercholàrấthiệnđại,anhtrảithảmkínphòngkhách,đặtmộtcáibàngỗsồigiữaphòngăn,mộtcáimáyrửađĩabáttrongbếp,vàrấtnhiềukhicònđặtcảcôBigelowvàophòngngủnữa.

CHƯƠNG 33

ThángMười1952,Abelở Istanbul nghe tinDavidMaxton chết vì đautimđãvộitrởvềngay.ÔngcùngvớiGeorgevàFlorentynadựđámtangởChicagovàsauđónóivớibàMaxtonrằngbàlàkháchmờicủabấtcứkháchsạnNamtướcnàotrênthếgiới,tùybàthíchđiđâuthìđiđóvàcứnhưthếchođếnhếtđời.BàkhônghiểuđượctạisaoAbellạicócửchỉrộngrãinhưthế.

Hômsau,AbelquayvềNewYork.Ônghàilòngthấytrênbànlàmviệccủamìnhở tầng42cóbáocáocủaHenryOsbornechobiết làchuyệnkiabây giờ đã nguội rồi. Theo Henry thì chính quyền mới của Eisenhowerkhôngcókhảnăng tiếnhànhđiều travụ thất bại của công tyhàngkhôngLiênMỹ,nhấtlàtừkhichứngkhoánđãổnđịnhđượcgầnmộtnămnayrồi.Vìthếcũngchẳngcólýdogìkhơilạivụbêbốinữa.PhóTổngthốngcủaEisenhower,RichardM.Nixon,hìnhnhưquantâmnhiềuhơnđếnviệcxuađuổibóngmacộngsản làđiềumàJoeMcCarthy trướcđâyđãkhông làmđược.

Hai năm sau đó Abel tập trung vào xây dựng khách sạn ở châu Âu.Florentyna khai mạc khách sạn Nam tước Paris năm 1953 và Nam tướcLondonvàocuốinăm1954.CáckháchsạnNamtướckháctheonhaupháttriển ở Brussels, Rome, Amsterdam, Geneva, Edinburgh, Cannes vàStockholmtrongmộtchươngtrìnhmườinăm.

Abel có quá nhiều việc nên không còn có thời gian nghĩ đếnWilliamKane lúc này đang tiếp tục thịnh vượng lên. Ông cũng không nghĩ đếnchuyệnmuacổphiếuởngânhàngLesterhaynhữngcôngtyliênquankhác.Tuynhiên ôngvẫn bámvàonhững cổ phiếu đã có, hy vọng rằng thế nàocũngcódịpchơichoWilliamKanemộtvốđếnmứcdùcóphụchồiđượccũngkhó.Abeltựnhủvớimìnhlàlầnsaucólàmgìcũngphảichắcchắnlàkhôngđụngchạmđếnphápluật.

Trong thời gian Abel thường đi vắng ở nước ngoài nhiều, George là

ngườiquảnlýcôngtyNamtước.AbelhyvọngFlorentynasẽthamgiavàoBangiámđốcngaysaukhicôrờitrườngRadcliffethángsáunăm1955.Ôngđãquyết định là để cho cô chịu trách nhiệmvề tất cả các cửa hàng trongkháchsạn,lovềcôngviệcmuasắmcủanhữngcửahàngđóđểlàmsaotựchúngtrởthànhmộtgiangsơnriêngsaunày.

Florentynanghenóiđếntriểnvọngấythìrấtthích,nhưngcôđòiphảicóthêmhiểubiếtvềkinhnghiệmbênngoàiđãrồimớithamgiabangiámđốccủachacôđược.Côkhôngchorằngnhữngnăngkhiếucủamìnhvềthiếtkế,sửdụngmàusắcvàvềtổchứccóthểthaythếchokinhnghiệmthựctếđược.AbelgợiýchocôđihọclớphuấnluyệnởThụySĩtạiNhàtrườngnổitiếngvềphụcvụkháchsạnởLausanne.Florentynakhôngnghe,bảolàcômuốnlàmviệchainămởmộtcửahàngNewYork trướckhiquyếtđịnhxemcónêntiếpquảnnhữngcửahàngtrongcáckháchsạnhaykhông.Côquyếttâmnếuđãlàmthìphảicónănglựcthậtvànói:“…khôngnênchỉlàcongáibốmàthôi”.Abelhoàntoànđồngýnhưvậy.

“MộtcửahàngởNewYork,thếthìxongngay,”ôngnói,“BốsẽgọichoWalterHovingởcửahàngTiffany,vàconcóthểđếnđóbắtđầuởcươngvịphụtráchngayđược.”

“Không,” Florentyna nói, tỏ ra cô cũng đã thừa hưởng được cái tínhngang ngạnh của bố, “Tương đương vớimột người hầu bàn ở khách sạnPlazalàgì?”

“Làmộtcôgáibánhàngtrongcửahàngbáchhóa,”Abelcườiđáp.“Thếthìconmuốnlàmđúngnhưvậy,”cônói.Abelkhôngcườinữa.“Connóithậtđấyư?VớibằngtốtnghiệpởRadchffevàvớitấtcảnhững

chuyệnđãđiđâyđórồi,bâygiờconmuốnlàmmộtcôgáibánhàngvôdanhư?”

“LàmmộtanhhầubànvôdanhởPlazacóhạigìchobốđâukhibốxâydựng được một trong những công ty khách sạn nổi tiếng thế giới?”Florentynanói.

Abelbiết làmìnhchịu thuacongái rồi.Chỉcầnnhìnvàođôimắtxámlạnhcủacôcongáixinhđẹpôngcũngbiết làcôđãquyếttâm,dùchonói

cáchnàocũngchẳnglàmchocôthayđổiýkiếnđượcnữa.SaukhitốtnghiệpRadchffe,côsốngmộtthángvớibốởchâuÂu,kiểm

tra từngbướcphát triểncủakháchsạnNamtướcmới.Côchính thứckhaimạcNamtướcBrussels.Ởđây,côchinhphụcđượcmộtanhchàngquảnlýtrẻvàđẹptraibiếtnóitiếngPháp,nhưngAbelthìbảoanhtatoànmùitỏi.Côhạnchoanhtabangàylàmsaohếtmùiđóđirồimớiđượchôn.Nhưngcôkhôngbaogiờthừanhậnvớibốrằngtỏilàmộtnguyênnhân.

SaukhivềNewYorkvớibốrồi,Florentynalậptứcxinviệclàmngườiphụ việc bán hàng ở Bloomingdale. Lúc viết đơn xin việc, cô ghi tên làJessieKovats,vìcôbiếtrằngnếukhaimìnhlàcongáiNamtướcChicagothìchẳngaisẽđểyênchocôđược.Mặcdầubốrấtphảnđối,côcũngvẫnbỏcảcănphòngđặcbiệtcủamìnhtrongkháchsạnNamtướcNewYork,đi tìmmộtchỗriêngkhácđểở.MộtlầnnữaAbelphảichịuthuavàđànhmuatặngcho cô con gáimột căn hộ nhỏ nhưng rất lịch sự trênĐường 57 cạnh bờsông,coiđónhưquàsinhnhậtthứhaimươihaichocongái.

FlorentynađãbiếtkỹcácngócngáchởNewYorkvàsốngmộtcuộcsốngbìnhdân.TừlâucôđãquyếttâmkhôngchocácbạnmìnhbiếtlàsẽlàmviệcởBloomingdale.Côsợnếuhọbiếtthìsẽđếnthămcôvàchẳngmấychốcsẽkhônggiấuđượctôngtíchcủamìnhnữa,dođókhôngthểđượcđàoluyệnnhưmọingườibìnhthườngkhácđihọcviệc.

Khi cácbạn côdòhỏi, cô chỉ bảo làmìnhgiúp trôngnommột số cửahàng trong khách sạn của bố thôi. Nghe cô trả lời thế cũng không ai hỏithêm.

JessieKovats-côphảimấtmộtthờigianmớiquenvớicái tênấy-bắtđầuởbộphậnhóamỹphẩm.Sausáutháng,côcóthểsẵnsàngtựmìnhtrôngcoiđượcngănhàngnày.CáccôgáiởBloomingdalethườnglàmviệccóđôivớinhau,Florentynalậptứcchọncùnglàmvớicônàolườinhấttrongcửahàng.Nhưvậycảhaicôcùngđượclợi.CôđượcFlorentynachọnlàMaisie,mộtcôgáitócvàngmũmmĩmnhưngíthọcvàchỉthíchcóhaithứtrênđời,đólàlúcđồnghồchỉsáugiờvàđànông.Cáitrênmỗingàychỉcómộtlần,còncáidướithìbấtcứlúcnào.

Hai cô chẳngmấy chốcđã trở thànhbồvới nhaunhưngkhôngphải là

bạn.Florentynahọcđượccủacôkiarấtnhiều thứ, thídụnhưthếnào trốnviệcđượcmàkhôngbịngườiquản lýở tầngpháthiện,và làm thếnàođểđượcngườiđànôngđếnkéođi.

Quầyhànghóamỹphẩmkiếmđượckhánhiềulãisausáuthángđầuhaicôcùnglàmvớinhau,mặcdầuphầnlớnthờigianMaisiechỉđemnhữngthứhàngđórathửchứkhôngbánmấy.Côtathườngbỏhaitiếngđồnghồđểbôilạimóngtay.Florentyna,tráilại,thấymìnhcónăngkhiếubánhàngnênrấtthích.Điềuđórấtcólợichocô,vìchỉmấytuầnsaulàngườiquảnlýđãcoicô nhưmột người thạo việc không khác gì những người đã làm ở đây từnhiềunăm.

Việc cộng tác vớiMaisie rất hợp với ýmuốn của Florentyna. Khi haingườiđượcchuyểnsangquầyhàngkhácgọilàÁoĐẹpHơnthìMaisiethỏathuận với Florentyna làmột người sẽ chuyênmặc thử áo, cònmột ngườichuyên bán.Maisie hễ trông thấy người đàn ông nào hoặc đi với vợ hayngườiyêu là tìmcách thuhútđược sựchúýcủahọvàođây,dùchochấtlượnghàngcóthếnàođinữa.Mộtkhihọđãrơivàobẫyrồi,Florentynaxenđếnvàthếnàocũngbánchokháchđượcmộtthứgì.KểraởngănhànggọilàÁoĐẹpHơnmànhư thế thì khôngổn, nhưngFlorentynabaogiờ cũngthuyết phục được những nạn nhân củaMaisie phảimuamột cái gì đó. Ítngườirakhỏiđâymàvítiềnvẫncònnguyên.Lợinhuậntrongsáuthángđầucủabộphậnnàytănglênđược30phầntrăm,vàkiểmsoátviêncủatầngchorằnghaicônàyrõrànglàmvớinhaurấthợp.Florentynakhôngnóigìđểtỏratráivớicảmtưởngđócủaôngta.Trongkhibaonhiêungườikháctrongcửahàngphànnànvềbạncùngquầyvớimìnhlàmquáít,thìFlorentynacứtiếptụccangợiMaisielàngườibạncùnglàmviệclýtưởngvàđãdạychocôbiết rấtnhiềuđiềuvềmộtcửahàng lớnhoạtđộngnhư thếnào.Côkhôngnhắcđến lời khuyênmàMaisieđã tiết lộvới cô làxử lýnhư thếnàovớinhữngngườiđànôngtỏraquámứctìnhtứ.

NgườibánhàngởBloomingdalecoinhưđượckhenhơncảnếuđượcđưaramộttrongnhữngquầytrôngracửavàoởĐạilộLexington,vìnếuởđósẽlà người đầu tiên được khách hàng trông thấy mỗi khi họ bước vào cửatrước.Đượcđưaramộttrongnhữngquầynàycoinhưđượcđềbạt,vàítkhicócônàođượcmờirabánhàngởđâynếuchưalàmviệctrongcửahàngít

nhấtnămnăm.MaisieđãlàmởcửahàngBloomingdaletừnămcômườibảy,đến nay đã đủ nămnăm cònFlorentyna chỉmới vừa đượcmột năm.Tuynhiêndokỷlụchaingườibánđượchànglàrấtkhánênngườiquảnlýquyếtđịnhchohaicôxuốngthửtầngdướicùngvàbánởquầyvănphòngphẩmxem sao.Ở quầy nàyMaisie không phát huy gì được lợi thế cá nhân củamình,vìkhôngnhữngcôkhôngquan tâmgìđếnđọcmàcảđếnviếtcũngkhôngđểýnữa.Florentynađã sốngvới cô tamộtnăm rồimàkhôngbiếtchắc là cô ta có biết đọc biết viết không. Tuy nhiên, chỗ mới này khiếnMaisiethíchvôcùngvìcôưngđượcngườitachúýđếnmình.Thếlàhaicôgáivẫntiếptụccộngsựvớinhaurấttốt.

○○○

Abel thừa nhận với George rằng đã có một lần ông đến cửa hàngBloomingdalenấpkínmộtchỗtheodõiFlorentynalàmviệc,vàôngphảithúthậtlàcôrấtcừ.Ôngđảmbảovớiphóchủtịchcủamìnhlàôngmongchocôhoàn thành hai năm huấn luyện rồi sẽ đích thân thuê cô làm việc.Cả haingườiđồngýlàsaukhiFlorentynarờicửahàngBloomingdalesẽchocôlàmphó chủ tịch công ty chịu trách nhiệm đặc biệt về những cửa hàng trongkháchsạn.Florentynalàmộtcôgáirấtgiốngtínhbố,vìvậyAbelchắcchắnlàkhicônhậnnhữngtráchnhiệmđãgiao,sẽkhôngcóvấnđềgìlắm.

SauthángcuốiởBloomingdale,FlorentynađượcgiaophụtráchsáuquầyhàngvớichứcphóGiámsát.Nhiệmvụcủacôbâygiờbaogồmcảkiểmtrahàng tồn đọng, tiềnmặt ở quỹvà giám sátmười támnhânviên bán hàngkhác.Cửa hàngBloomingdale xem như đã coi JessieKovats làmột nhânviênlýtưởng.

Florentynachưabáochonhữngnhânviêncủamìnhbiếtlàsắptớicôsẽvềlàmviệcvớibốcôvàvới tưcáchphóchủtịchCôngtyNamtước.Sáuthángcuối cùngnày sắpđiđếnkết thúc, cônghĩbụngkhôngbiết saukhimìnhđirồi,thìMaisietộinghiệpsẽrasao.MaisiethìyêntrílàJessiesẽởcảđờivớiBloomingdale-aimàchảthế-vàchưabaogiờđặtcâuhỏivớimìnhcả.Florentynacũngcónghĩđếnchocôtamộtviệclàmtrongmộtcửahàngcủa khách sạn Nam tước NewYork. Chừng nào còn đứng saumột quầy

hàngmàđànôngthíchtiêutiềnởđó,thìMaisiecòncógiátrị.MộtbuổichiềutrongkhiMaisiecònđangphụcvụmộtkháchhàng-bây

giờcôtađangởbộphậnbángăngtay,khăn,mũ-côkéoFlorentynasangmộtbênvàchỉtayvàomộtchàngtraiđangđứnglảngvảngxemgăngtrượttuyết.

“Cậuthấyanhtathếnào?”Côtacườikhúckhíchhỏi.FlorentynangẩnglênnhìntheoMaisiechỉ,tưởngcũngbìnhthườngnhư

mọikhi,nhưnglầnnàycôphảithừanhậnrằnganhchàngkialàhấpdẫn.Tựnhiên,côcảmthấymìnhmuốnđượcnhưMaisie.

“Họchỉmuốnmộtthứthôi,Maisie,”Florentynanói.“Mìnhbiết,”côtađáp.“Vàanhtacóthểcóđượccáianhtamuốn.”“Mìnhchắcanhtanghethếsẽthíchlắm.”Florentynanói, rồiquayraphụcvụmộtkháchhàngđang tỏrasốt ruột

vớitháiđộbàngquancủaMaisietrướcmặtkhách.Maisietranhthủlúcđãcó Florentyna thay mình vội bước ra với chàng trai đang xem găng.Florentynavẫnliếcnhìnvềphíahọ.Côlấylàmthúvịthấyanhtachỉchămchămnhìnmình,ravẻnhưxemMaisiecóbịgiámsáthaykhông.Maisiechỉcười,vàanhchàngđómuamộtđôigăngdamàuxanhthẫmrồibỏđi.

“Thếnào,anhtacóđápứnghyvọngcủacậukhông?”FlorentynahỏivớimộtgiọngnhưghenvớicuộcchinhphụcmớicủaMaisie.

“Khôngđâu,”Maisieđáp.Côtacười,nóitiếp.“Nhưngmìnhchắcthếnàoanhtacũngquaylại.”

Maisieđoánkhôngsai,vìngàyhômsauchàngtraikialạiđếnquầyhànggăng,trôngtháiđộlúngtúnghơntrước.

“Cậunênraphụcvụanhtađi,”Florentynanói.Maisievộinghetheo.Mấyphútsau,Florentynasuýtcườitolênvìthấy

chàngtraikialạibỏđisaukhimuamộtđôigăngmàuxanhthẫmnữa.“Haiđôirồi,”Florentynanói.“NhândanhcửahàngBloomingdale,mình

cóthểnóianhtaxứngđángđượccócậu.”“Nhưnganhtavẫnchưamờimìnhđiđâu,”Maisienói.“Sao?”Florentynakhôngtinđược.“Haylàanhtathờgăngtay?”

“Thật là rất đáng thất vọng,”Maisie nói. “Vìmình nghĩ anh ta rất dễthương.”

“Đúngđấy,cũngkhôngtồi.”Florentynanói.Hôm sau khi chàng trai kia vừa đến,Maisie đã bỏ dở ngaymột khách

hànglàmộtbàgiàđểchạyđếnchỗanhta.FlorentynavộithayvàochỗcôtavàlạiliếcnhìnraphíaMaisie.Lầnnàycảkháchhàngvàcôbánhàngxemrađãnóichuyệnvớinhaumộtcáchđậmđàvàcuốicùnganhchàngkialạimuamộtđôigăngdamàuxanhthẫmnữa.

“Cólẽanhtakếtthậtrồi.”Florentynahỏithử.“Cólẽthế,”Maisieđáp,“nhưnganhtavẫnchưahẹngìhết.”Florentynavôcùngngạcnhiên.“Thếnàynhé,”Maisiethấtvọngnói,“nếumaianhtađếnnữathìcậura

bánhàngđượckhông?Mìnhnghĩcólẽanhtasợkhôngdámhỏithẳng.Nếuquacậumàanhtahẹnđượcthìdễhơn.”

“Muahoachongườingửiđấy.”Florentynacười.“Sao?”Maisiehỏi.“Thôi,khôngsao,”Florentynanói. “Mìnhkhôngbiết làcó thểbáncho

anhtađượcđôigăngnàokhôngđây.”Vàođúnggiờđóngàyhômsau,chàngtraikia lạiđẩycửabướcvàovà

đếnngayquầybángăng.Cônghĩbụng ít raanh tacũngcóđượcđức tínhkiêntrì.

MaisiethúcvàocạnhsườnFlorentyna.Florentynanghĩđãđếnlúcmìnhphảithửxemsao.

“Xinchàoông.”“Ôchàocô,”chàngtrainói,vẻngạcnhiên.Haylàthấtvọng?Côcũngkhôngbiếtnữa.“Tôigiúpgìôngđượckhông?”Florentynahỏi.“Không,àvâng,có.Tôimuốnmuamộtđôigăng,-anhtalúngtúngnói.”“Vâng,thưaông.Ôngdùngmàuxanhthẫmchứạ?Bằngdachứạ?Chắc

thếnàocũngcóđôivừatayông,trừphichúngtôiđãbánhếtrồi.”

Chàngtrainhìncôvớimộtvẻnghihoặckhicôđưagăngrachoanhthử.“Đôinàyhơiquárộng.”Florentynalạiđưađôikhác.“Đôinàyhơiquáchật.”AnhtanhìnraphíaMaisie.Côtađangcómộtlôkháchđứngquâyxung

quanh,nhưngcôtakhôngbịchìmvìvẫnliếcnhìnvềphíachàngtrainọvàtoétmiệngcười.Anhtacườilạinhưnghơingượng.

Florentynađưaramặtđôigăngkhác.Đôinàyrấtvừa.“Cólẽđúnglàcáiôngđangtìm.”Florentynanói.“Không,khônghẳnthế,”anhtađápvớimộtvẻlúngtúng.Florentynanghĩbâygiờđãđếnlúccôphảigiúpanhchàngtộinghiệpnày

gỡramớiđược.Côhạgiọngxuốngvànói:“ĐểtôiracứuchoMaisieđã.Tạisaoôngkhôngmờicôtađi?Tôichắc

côtasẽđồngýngay.”“Ồ, không,” chàng trai nói. “Cô không hiểu. Người tôi muốn mời đi

khôngphảilàcôta…màlàcô.”Florentynalặngngười.Chàngtrainhưđãlấythêmđượccanđảm.“Côcóthểđiăntốivớitôiđượckhông?”Côtrảlờicó.“Tôiđóncôởnhànhé?”“Không,”Florentynatrảlờicólẽvớimộtvẻhơikiênquyết,nhưngtrong

bụngcôthìlạirấtmuốnanhtađếnđónởnhàcô,vìnhưvậyaicũngcóthểthấy cô không chỉ làmột cô gái bán hàng.Cô đáp nhanh. “Chúng ta gặpnhauởmộtnhàăn.”

Florentynacốnghĩthậtnhanhđếnmộtnơinàođókhônglộliễuquá.“NhàhàngAllenởgócđường73vàĐạilộ3đượckhông?”Anhtahỏi.“Vâng, được,” Florentyna đáp, nghĩ bụng giá là Maisie thì cô ta giải

quyếttìnhhìnhnàydễnhưkhông.“Khoảngtámgiờđượckhông?”

“Vâng,khoảngtámgiờ,”Florentynađáp.Chàngtraibỏđivớimộtnụcườitrênmặt.Florentynanhìntheoanhtađi

khuấtrangoàiphố,vàcôchợtnhớraanhtađãđimàkhôngmuađôigăng.Florentynamấtnhiềuthờigianđểchọnxemtốihômđósẽmặcáogì.Cô

muốnbiếtchắclàchiếcáomìnhmặcsẽkhôngđếnnỗisặcsỡlòeloẹtquá.CôđãsắmđượcmộtsốáođểdùngriêngchonhàhàngBloomingdale,nhưngđóchỉlàáotrongkhilàmviệcthôi,vàcôchưatừngmặcthứđóvàobuổitốibaogiờ.

Nếuanhbạnkia-Trờiơi,côcũngchưabiếttênanhtalàgìcơchứ-nghĩcôlàmộtcôgáibánhàngthìcôcũngkhôngnênlàmchoanhtathấtvọng.Bâygiờthìcôkhôngthểkhôngcảmthấymìnhthựcsựmongcócuộcgặp,chứkhôngphảiaicưỡngbáchgìhết.

CôrờicănnhàmìnhởĐôngđường51trướctámgiờmộtchút,vàphảichờđếnmấyphútsaumớigọiđượctaxi.

“ChotôiđếnAllen,”côbảongườiláixe.“TrênĐạilộBachứ?”“Vâng.”“Tôiđoánđúng,thưacô.”Florentynađếnnhàhàngchậm ítphút.Côđểý tìmxemchàng traikia

ngồiđâu.Anhtađangđứngởquầyrượuvàgiơtayvẫy.Anhtathaybộđồkhác,mặcchiếcquầnnỉmàuxámvàchiếcáokhoácngoàimàuxanhthẫm.Trôngrấtsinhviên,Florentynanghĩbụng,vàrấtđẹptrai.

“Emxinlỗiđếnmuộn,”Florentynanói.“Khôngquantrọng.Điềuquantrọnglàemđến.”“Anhtưởngemkhôngđếnư?”Florentynahỏi.“Anhkhôngchắclắm,”anhtacườiđáp.“Xinlỗi,chưabiếttênemlàgì.”“Jessie Kovats,” Florentyna nói, nhất định giữ kín tên thật của mình.

“Cònanh?”“RichardKane,”chàngtrainóivàđưatayra.Côbắttayanhta,vàanhtagiữlấytaycôlâuhơncôtưởng.

“ThếanhlàmgìmàlạiđimuagăngởBloomingdale?”côhỏiđùa.“AnhởtrườngkinhdoanhHarvard.”“Emlấylàmlạtạisaohọkhôngdạychoanhbiếtlàphầnlớnngườitachỉ

cóhaitaythôi.”Anhtacườimộtcáchthoảimáivàthúvịkhiếncômuốnnóiđùathêmlà

chưabiết chừnghaingườiđãgặpnhauởCambridge từhồicôcònđihọcRadcliffe.

“Tađikiếmchỗngồichứ?”Anh tanóivàcầmlấy taycôdẫnđếnmộtchiếcbàn.

Florentynanhìnlênthựcđơntrênbảng.“BíttếtSalisburychứ?”côhỏi.“Gìcũngđược,miễncóbánhcặpthịt,”Richardđáp.Họcườivớinhaukhikể lại chuyệnhaingườikhôngquenbiếtgìnhau

nhưngtrongbụngthìlạirấtmuốn.Côthấyanhtangạcnhiênvềchuyệncôbiếtnhiềuđếnnhữngcáianhtanói.

Florentynachưatừngngồivớiainóichuyệnvuinhưthế.RichardnóivềNewYork,vềsânkhấuvàâmnhạc-rõrànglàđiềusaymêđầutiêncủaanhta-vàanhnóivớisứchấpdẫncóduyênđếnnỗicôcảmthấydễchịungay.Hẳnanhtacóthểnghĩcôlàmộtcôgáibánhàng,nhưnglạiđốiđãivớicônhưmộtngườithuộcgiađìnhquýtộc.Anhtahìnhnhưkhônglạthấycôcónhiềusởthíchgiốngmình.Lúcanhtahỏisâuhơnvềcô,côchỉnóilàmìnhgốcBaLanvàđangsốngởNewYorkvớibốmẹ.Càngvềkhuya,côcàngthấymìnhnóidốianh tanhư thế làkhông thể tha thứđược.Tuynhiêncônghĩrồisauđâychúngtasẽchẳngcònbaogiờgặplạinhaunữa,vậycónóirahaykhôngcũngchẳngsao.

Đếnlúcđãmuộnvàhaingườikhôngthểuốngthêmcàphêđượcnữa,họrờinhàhàngAllenvàRichardđikiếmxetaxinhưnghọđềucókháchhoặcđãhếtgiờlàm.

“Emởđâu?”Anhtahỏi.“Đường57,”côđápmàkhôngnghĩgìkhác.“Vậychúngtađibộ,”RichardnóivàcầmlấytayFlorentyna.

Côcườiđồngý.Họthủngthẳngbướcđi,thỉnhthoảngdừnglạinhìnvàotủkínhcủacáccửahàng,cườicườinóinói.Khôngaiđểýđếnnhữngchiếcxetaxivắngkháchbâygiờđangchạyquamặthọ.Họđihếtgầnmộtgiờquamườisáuquãngphố,vàFlorentynasuýtnữađãnóisựthậtchoanhtabiết.

Đếnđường57,côdừnglạibênngoàimộtngôinhàcũráchcáchnhàcôởvàitrạmbước.

“Bốmẹemởđây,”cônói.Anhtacóvẻngậpngừng,rồibuôngtaycôra.“Mongemsẽgặpanhnữa,”Richardnói.“Emrấtmuốnthế,”Florentynađápvớimộtvẻlễđộnhưnglảngra.“Ngàymaichứ?”Richarddèdặthỏi.“Ngàymaiư?”Florentynahỏilại.“ỪtạisaochúngtakhôngđếnnhàhàngThiênThầnXanhvàxemBobby

Short,”anhlạicầmlấytaycô,“ởđóthơmộnghơnAllenchứ?”Florentynahơichữngngười.KếhoạchcủacôdànhchoRichardkhôngcó

chỗnàodànhchongàymaicả.“Nếuemkhôngmuốnthìthôi,”anhtanóitrướckhicôbìnhtĩnhlại.“Emmuốnchứ,”côkhẽnói.“Anhsẽăntốivớibốanh,vậyđónemvàomườigiờđượckhông?”“Không,không,”Florentynanói.“Emsẽgặpanhởđó.Chỉcáchđâycó

haiquãngthôi.”“Vậymườigiờnhé.”Anhtacúixuốnghônnhẹvàomácô.“Chúcemngủ

ngon,Jessie,-anhtanóivàđikhuấtvàotrongđêm.”Florentynachậmchạpbướcvềnhàmình,trongbụngbănkhoănvìđãnói

dốiquánhiềuvềmình.Cônghĩchỉvàingàylàsẽquađithôi.Nhưngcôlạimongnóđừngquađi.

NgàyhômsauMaisievẫnchưahếtgiậncứhỏimãivềchuyệnRichard.Florentynamuốnláisangchuyệnkhácmàkhôngđượcvớicôta.

CửahàngBloomingdaleđóngcửamộtcáilàFlorentynaravềngay.Lầnđầutiêntừhainămnay,bâygiờcômớivềtrướcMaisie.Côtắmmộtcáithật

lâumặcvàongườichiếcáođẹpnhấtmàcôtưởngđãthôikhôngmặcnữa,rồiđibộđếnnhàhàngThiênThầnXanh.Đếnnơi,côđãthấyRichardđứngchờởphòngngoài.Anhcầmtaycôvàhaingườicùngđivàonhàsảnh.GiọnghátcủaBobbyShortđangvanglên:“Emcónóithậtkhông,hayđểanhphảinóidốinữađây?”

Florentyna bước vào thì Short giơ tay lên chào. Florentyna làm nhưkhôngđểý.ShortđãtừnglàkháchbiểudiễnởkháchsạnNamtướcvàibalần,vàFlorentynachưahềnghĩlàôngtacóthểnhớmặtmình.Richardtrôngthấycửchỉđócủaôngtavàlấylàmngạcnhiên,nhưnglạinghĩcólẽShortchàomộtngườikhác.Khihọđếnngồiởmộtchiếcbàntronggócphònghơitối,Florentynangồiquaylưngraphíađànpianođểkhôngaitrôngthấymìnhnữa.

Richardgọimộtchaivangnhưngvẫnkhôngrờitaycôvàhỏichuyệncôvềngàyhômnaythếnào.Côkhôngmuốnnóichuyệnđó,màmuốnnóithậtchoanhbiết.

“Richard,cómộtđiềuemphải…”“A,chàoRichard,”mộtngườiđànôngcao lớnđẹp traiđếnđứngngay

cạnhRichard.“A,chàoSteve.Giới thiệuvớicậuđâylàJessieKovatsvàđâylàSteve

Mellon.StevevớianhcùnghọcởHarvard.”FlorentynanghehọnóichuyệnvớinhauvềđộidãcầuYankeecủaNew

York,vềEisenhowernghiệnđánhgônvàvề trườngYale tạisaomỗingàymộttồiđithế.SauđóStevequayranói“vuimừngđượcgặpcôJessie”,rồiđi.

Florentynathấykhôngcònđánglonữa.Richard ngồi nói cho cô nghe về những kế hoạch của anh sau khi tốt

nghiệptrườngkinhdoanh.AnhhyvọngvềNewYorklàmviệctrongngânhàngcủabố,ngânhàngLester.Côđãnghenóiđếncái tênnày rồinhưngkhôngnhớtrongtrườnghợpnào.Khôngbiếttạisaocôthấylolo.

Cảbuổitốihọngồivớinhaucườiđùa,ănuống,nóichuyện,vàchỉcầmtaynhaungheBobbyShorthát.

Khivềđếngầnnhà,Richarddừnglạiởmộtgócđường57vàhôncôlầnđầutiên.Côkhôngnhớrõđãcóbaogiờđượcbiếtvềnụhônđầunhưthếchưa nhỉ.Lúc chia tay ở quãng tối đường 57, cô biết rằng lần này anh takhôngnhắcđếnngàymainữa.Côcảmthấyhơibuồnvàtiếcvềcảcuộcgặpgỡmàkhôngphảilàhòhẹnnày.

Nhưng rồi đến sáng thứ hai, cô ngỡ ngàng đến mức vui sướng khiRichardgọiđiệnthoạiđếnBloomingdalehỏixemcôcóthểđichơivớianhvàothứsáuđượckhông.

Cảmấyngàycuốituầnđó,họđềuởbênnhau,đidựhòanhạc,xemphim,thămđủcácchỗởNewYork.

Hếtmấyngàycuốituầnrồi,Florentynachợthiểuramìnhđãnóidốianhtaquánhiềuvềthânphậncủamình,rútcụctháiđộbấttrắccủacôlàmchoRichardthấykhóhiểuhơnlàchínhmâuthuẫnbêntrongngườicô.Hìnhnhưcôthấyrằngđãđếnlúcnàythìkhôngthểnàonóilạichoanhtanghechuyệnkhácvềcôđượcnữa,mặcdầuchínhchuyệnkhácấylàsựthật.Tốichủnhật,khiRichardtrởlạitrườngHarvardrồi,côtựnhủvớimìnhrằngquanhệthếlàkếtthúcrồinêncólừadốigìthìcũngchảquantrọngnữa.

Nhưngsuốttrongtuần,ngàynàoRichardcũnggọiđiệnchocô,vàmấyngàycuối tuầnsauđólạivẫnđivớicô,côbắtđầuhiểurangaylàchuyệnnàykhôngdễdàngkếtthúcđượcđâu,vìcôđãyêuanhtamấtrồi.Thừanhậnđiềuđóvớimìnhrồi,côbiếtlàđếntuầntớithếnàocũngphảinóihếtsựthậtchoanhtarõ.

CHƯƠNG 34

Cảbuổi sáng ngồi trong lớpRichard khôngnghe giảng bàimà chỉmơmộng.Anhđãsaymêcôgáiđếnnỗikhôngthểtậptrungđượcbấtcứgì.AnhnghĩkhôngbiếtlàmthếnàonóivớibốrằnganhmuốncướicôgáiBaLanđứngbánhàngởquầygăngvàkhănmũtrongcửahàngBloomingdaleđượcđây?Richardkhônglàmthếnàohiểuđượctạisaocôtarấtthôngminhnhưvậymàlạikhôngcóthamvọnggìcả.Anhchắcchắnlànếucôtacóđượccơhộinhưcủa anh thì sẽ chẳngchịubánhàngởBloomingdaleđâu.Richardnghĩrằngrồibốmẹanhcũngsẽphảiđồngývớisựlựachọnnàycủaanh,vìđếncuốituầnnàyanhsẽhỏithẳngJessielàmuốnlấycôlàmvợ.

Chiềuthứsáu,mỗikhiRichardvềnhàvớibốmẹởNewYorklàthếnàocũngquaBloomingdalemuamộtcáigìđó,thườnglàmộtthứđồkhôngcầnthiếtlắm,chỉlàmộtcáchbáochoJessiebiếtlàanhđãvềđây(trongmườituầnquaanhđãchotấtcảbàcontronghọmỗingườimộtđôigăng).Thứsáuđó,anhnóivớimẹlàđimualưỡidaocạo.

“Conkhỏiphiền,cứdùngcủabốcũngđược,”mẹanhnói.“Không, không, không sao,” Richard nói. “Con đimua những thứ của

riêngcon.Vảlạiconvớibốkhôngcùngdùngmộtthứgiốngnhau.Conchỉđivàiphútthôi.-Anhnóithêm.”

Anh gần như chạy hết cả tám quãng phố đếnBloomingdale và cố vàođượccửahàngvừa lúchọđóngcửa.Anhbiết là rồiđếnbảy rưỡi thếnàocũngđượcgặpJessie,nhưngcócơhộitrôngthấycôđượclàanhkhôngbỏqua.CólầnSteveMellonđãnóivớianhrằngtìnhyêuchỉcóđốivớinhữnganhchàngnàokhôngcưỡnglạiđược.ThếlàsánghômđóRichardđưatayviếtlênmặtgươngđangđọnghơinướcmộtdòngchữ:“Tôikhôngcưỡnglạiđược”.

Nhưng thứ sáunày,khiRichardđếnnhàhàngBloomingdale thìkhôngthấyJessieđâu.Maisieđangđứngởmộtgócgiũamóngtay.AnhđếnhỏicôtacóthấyJessieđâukhông.Maisiengướcnhìnlênnhưvừabịbứtrakhỏi

mộtnhiệmvụquantrọngtrongngày.“Không,côtavềnhàrồi,Richard.Vừarờiđâysớmmấyphút.Chắccôta

chưađixađâu.Tôitưởngchốcnữaanhmớigặpchứ.”RichardchạyraphốLexington.AnhđểýtìmJessietrongsốnhữngngười

cóvẻđangrảobướcvềnhàvàtrôngthấycôởbênkiađườngđangđivềphíaĐạilộNăm.ĐếnnhàhàngScribnerởđường48,anhdừnglạinhìncôbướcvàohiệusách.NếucômuốncócáigìđọcthìởBloomingdaleđâucóthiếugì.Anhlấy làmlạ.Anhnhìnquacửakính thấyJessienóigìđóvớingườibánhàng,anhtađimộtlátrồiquaylạivớihaicuốnsách.Anhnhìnrõđượcđầu đề hai cuốn sách. Một là cuốn “Xã hội giàu có” của John KennethGalbraith,vàmộtlàcuốn“BêntrongnướcNgangàynay”củaJohnGunther.Jessiekýtênđểnhậnsách.

Richardrấtngạcnhiên.Côbướcrathìanhnấpvàomộtgóc.“Cô ta là ai nhỉ?”Richard thốt lênvớimìnhkhi thấy côvàonhàhàng

Bendenl.Ngườigáccửachàocôrấtkínhcẩn,tỏrarấtbiếtcôlàngườinào.Một lần nữaRichard lại ngó qua cửa kính thấy các bà bán hàng săn đónFlorentyna vớimột vẻ tôn trọng quámứcbình thường.Một bà nhiều tuổihơnxuấthiệnvớimộtgóihàngđúngvớimongmuốncủaJessie.Bàtamởrathìtrongđólàchiếcáodựlễbuổitốigiảndịnhưngrấtđẹp.Florentynacườigậtđầuvàbàkiachoáovàomộtchiếchộpnâuvàtrắng.Florentynacảmơnrồibướcracửamàkhôngthấykýtêngìvềvụmuahàngnày.

Richardnhưbịthôimiênvềcảnhtượngđó.Anhvộitránhkhỏiđụngvàocôlúccôởcửahàngbướcravàlênmộtchiếctaxi.Anhcũngnhảylênmộtchiếctaxikhácbảongườiláixetheosátcô.Khixeđiquangôinhànhỏmàhọ thườngchia taynhauởđó,anhbắtđầucảm thấynaonao trongngười.Thảonàocô takhôngbaogiờmờianh lênnhà.Chiếcxeđi trước tiếp tụckhoảnghơnmộttrămthướcnữathìdừnglạitrướcmộtngôinhàmớirấtsangtrọngbênngoàicóngườigáccửamặcđồngphụcđếnmởcửachocô.Vừangạcnhiênvừatứcgiận,Richardrakhỏichiếcxecủamìnhvàđithẳngđếncửacôtavừavào.

“Hết chínmươi lămxu, anh bạn ơi,”một giọng nói vang lên sau lưnganh.

“Ồ,xinlỗi,”Richardnóivàđưangaytờnămđôlachongườiláixetaxi,khônglấytiềntrảlạinữa.

“Cảmơnanhbạn,”ngườiláixenói.“Hômnaychắccóngườihạnhphúcđây.”

Richard chạy vội qua cửa và cố bắt kịp Florentyna ở chân thangmáy.Florentynanhìnanhsữngsờkhôngnóiđược.

“Côlàai?”Richardhỏilúccửathangmáyvừađónglại.“Richard,”côlắpbắp.“Tốinayemsẽnóitấtcảchoanhbiết.Emchưa

tìmđượclúcnàothíchhợpcả.”“Phải,côchẳngcầnnóigìnữahết,”anhnóivàbướctheoFlorentynara

ngoàithangmáyđếntrướccửanhàcô.“Gầnbathángquacôxỏdâyvàomũitôibằngmộtloạtnhữngđiềunóidối.Bâygiờđãđếnlúcđểbiếtsựthậtđây.”

TừtrướcđếngiờFlorentynachưahềthấyRichardgiậndữbaogiờ,vàcôđoánnhưthếcũnglàhiếmlắm.Anhchợtbướclêntrướcmặtlúccômởcửa.Anhnhìnvàobên trongnhà.Liềnvới tiền sảnhcómộtphòngkhách rộngtrảithảmrấtsang.Bêntrênchiếcbànđốidiệnlàmộtchiếcđồnghồtreothậtto.Mặtbànđểmộtchậuhoatươi.Cănphòngcựcđẹp,khôngkémgìởnhàRichard.

“Vớimộtcôgáibánhàngthìcôkiếmđượcchỗnhưthếnàylàđẹpđấy.”Richardnói.“Tôikhôngbiếttrongsốnhữngngườiyêucủacôthìaiđãbỏtiềnrachochỗnàyđây.”

Florentynatátchoanhtamộtcáithậtmạnhđếnnhứccảtay.“Saoanhdámnóithế?”cônói,“Cútrakhỏinhàtôiđi.”Cô vừa thốt ra những lời ấy là khóc ngay.Cô khôngmuốn anh bỏ đi,

khôngbaogiờcả.Richardômchoànglấycô“ÔilạyChúa,anhxinlỗi,”anhnói.“Khôngngờanhnóinhưvậy.Emtha

lỗichoanh.Chỉvìanhyêuemquáđỗi,anhtưởnglàanhrấtbiếtvềem,thếmàbâygiờhóaraanhchẳngbiếtgìvềemhết.”

“Richard, em cũng yêu anh và em tiếc là đã đánh lừa anh. Em khôngmuốnlừadốigìanh,nhưngvìkhôngcóaikhácngoàianhcả…Emhứathếmà.”Giọngcôthổnthức.

“Anhđángbịnhưvậy.”Anhnóivàhôncô.Haingườiômchặtlấynhauvàngồixuốngchiếcghếdàigầnđómộtlúc

lâukhôngcựaquậy.Anhkhẽvuốt tóccôchođếnkhicôkhôngcònkhócnữa.Cômuốnnóiđểanhcởiáorachocô,nhưngcôchỉimlặngđưangóntay lên lồngvàogiữahaikhuyáosơmicủaanh.Richardcóvẻnhưkhôngmuốncócửchỉgìtiếp.

“Anhmuốnngủvớiemkhông?”côkhẽhỏi.“Không,”anhđáp.“Anhmuốnthứccảđêmvớiem.”Haingườikhôngnóigìthêm.Họcởibỏquầnáovàlàmtìnhvớinhau,rất

nhẹ nhàng và dè dặt chỉ sợ làm cho nhau đau, cố làm cho nhau được hàilòng.Cuốicùng,côgốiđầulênvaianh,vàhaingườinóichuyện.

“Anhyêuem,”Richardnói.“Ngaytừlúctrôngthấyem,anhđãyêurồi.Emcóđồngýlấyanhkhông?Vìanhkhôngcầnbiếtemlàaivàemlàmgì,Jessie,anhchỉbiếtlàanhphảisốngsuốtđờivớiem.”

“Emcũngmuốnlấyanh,Richard,nhưngtrướchếtphảinóithậtvớianhđã.”

FlorentynakéochiếcáongoàicủaRichardchelênthâncủahaingười,rồicô nói hết về cô cho anh biết, kết thúc bằng chuyện cô làm việc ởBloomingdale.Côđãnóixongrồi,Richardkhôngnóigì.

“Anhđãthôikhôngyêuemnữarồiư?”cônói.“Vìbâygiờanhđãbiếtemlàairồi.”

“Emyêuquý,”Richardbìnhtĩnhnói,“Bốanhcămghétbốem.”“Anhnóithếlàsao?”“Anhnhớchỉcómộtlầnaiđónhắcđếntênbốemởtrướcmặtbốanh,

thếlàôngcụđãnổixunglênvàbảomụcđíchduynhấtcủabốemtrênđờinàylàchỉmuốnlàmchogiađìnhKanelụnbạimàthôi.”

“Cáigìtạisao?”Florentynachoángvánghỏi.“Emchưabaogiờnghenóiđếnbốanh.Tạisaohaingườilạibiếtnhau.”

ĐếnlượtRichardkểlạichoFlorentynanghetấtcảnhữnggìmẹanhđãnóivớianhvềchuyệncãicọvớibốcô.

“ÔilạyChúa.HẳnđólàJudasmàbốemnhắcđếnkhiôngthayđổingân

hàngsauhaimươilămnăm,”cônói.“Chúngtalàmthếnàobâygiờ?”“Nóisự thậtchocáccụnghe,”Richardnói.“Bảo làchúng tagặpnhau

một cách tự nhiên vô tội, chúng ta yêu nhau và bây giờ chúng ta sắp lấynhau,vàcáccụchẳnglàmthếnàongănchúngtađược.”

“Chúngtahãychờíttuầnnữa,”Florentynanói.“Sao thế?”Richard hỏi. “Em có nghĩ là bố em có thể thuyết phục em

khônglấyanhnữakhông?”“Không,Richard,”côvẫngốiđầulênvaianhvàxoanhẹvàongườianh.

“Khôngbaogiờđâu,anhyêuquýNhưngchúngtaphảitìmxemcóthểlàmcáchnàođưachuyệnấyramộtcáchnhẹnhàngtrướckhicáccụthấyđólàviệcđãrồichứ.Dùsao,cóthểlàcáccụkhônggăngnhưanhtưởngđâu.Màcáichuyệnvềcôngtyhàngkhônganhnóiấy,đếnnayđãgầnnămnămrồicòngìnữa.”

“Cáccụhãycònrấtbựcbộivềchuyệnđó,anhtinchắcnhưvậy.Bốanhmàtrôngthấychúngtavớinhaucũngđãphátđiênlênrồi,đừngnóigìđếncướixinnữa.”

“Thếlạicànglàlýdođểmộtthờigiannữađãrồichúngtabáotinchocáccụbiết.Chúngtasẽcàngcóthêmthờigianchọncáchnàotốtnhất.”

“Anhyêuem,Jessie.”Anhlạihôncô.“Florentynachứ.”“Anh lạiphải tìmcáchđểquenvới têngọiấy,”anhnói.“Anhyêuem,

Florentyna.”Trong bốn tuần lễ sau đó, Florentyna vàRichard tìm hết cách để hiểu

thêmvềmốithùcủahainhà.FlorentynađiChicagođểhỏimẹcô.Mẹcôbiếtrấtnhiềuvềchuyệnnày.RồilạikhéoléohỏiGeorgeNovakmớithấychínhGeorgecũngcóphầnthấtvọngvềđiềumàôngtagọilà“sựámảnhcủabốcháu”.Richardthìtìmtrongphònghồsơcủabốvàhỏichuyệnmẹ.Mẹanhnóithẳngralàhaingườicămghétlẫnnhau.Cứmỗiđiềuhọhiểurađượclạicàngchothấyrõlàkhôngthểcócáchnàonhẹnhàngnóirachocáccụbiếtvềtìnhyêucủahọđược.

Richardvẫntỏrachămchúvàkhôngthấycógìrắcrốicả.Anhmuốnlàm

choFlorentynaquênhẳnvấnđềnàyđimặcdầubiếtlàsớmmuộnhọsẽphảiđốiphótrựcdiện.Họrủnhauđixemhát,đitrượtbăngcảbuổichiều,vàchủnhậtđidạochơiởCôngviênTrungtâm,cuốicùngbaogiờcũngrủnhaulêngiườngnằm trước lúc trời tối.Florentynađi theoRichardđếndự trậnđấucủanhữngđộiYankeeNewYorkmàcôkhônghiểugìhết.

RồirủnhauđinghedànnhạcgiaohưởngNewyorkmàcôrấtthích.Côkhôngtin làRichardchơiđượccello, thế làanhphảiđemđànđếnchơicảmộtchươngtrìnhriêngchocônghe.AnhkéohếtbảnsonatecủaBrahmsmàanhvốnthíchhơncảthìcôvỗtayrấtnồngnhiệt,quêncảlúcđóđangchămchămngắmnhìnđôimắtxámcủacô.

“Chúngtaphảibáocáosớmchocáccụbiếtthôi,”anhnói,đểcâyvĩkéođànlênbànrồibướcđếnômlấycô.

“Embiếtlàthế.Nhưngemkhôngmuốnbốemphảiđaulòng.”“Anhbiết.”Đếnlượtanhcũngnói.Côtránhkhôngnhìnvàomắtanh.“Thứsáusau,bốemsẽởWashingtonvề.”“Vậythìđếnthứsáusau.”Richardnóivàômchặtlấycôđếntứcthở.Sángthứhai,Richardtrởlạitrườngrồi,tốinàohọcũngnóichuyệnvới

nhautrênđiệnthoại.Khôngcódấuhiệugì tỏranảnlòng.Haingườicùngquyếttâmlắmrồi,khônggìcóthểngănhọđượcnữa.

Thứsáu,RichardvềNewYorksớmhơnmọikhivàđếnchỗFlorentynađượcmộttiếngđồnghồ.Chiềuhômđócôcũngxinnghỉviệc.Haingườiđibộragócđường57vàraCôngviên.Đènđỏ“Khôngquađường”bậtlên.Họdừnglại.RichardquaysangFlorentynahỏimộtlầnnữalàcôcóchịulấyanhkhông.Anhrúttrongtúiramộtchiếchộpbọcdađỏ,mởhộp,rồiđeonhẫnvàongóngiữabêntaytrái.Côrơinướcmắt.

Chiếcnhẫnvừakhít.Nhữngngườiquađườngnhìnbằngconmắtquáilạhaingườiđứngởgócđườngquấnquítlấynhaumàkhôngđểýtínhiệuđènxanhđãbậtlênrồi.Chợtnhìnlênthấyđènxanh,họhônrồichiataynhau,mỗingườiđimộtngảđểvềnhàgặpbốmẹ.HọhẹnnhaulàhễxongđượcchuyệngiankhổrồisẽvềngaynhàFlorentyna.Côgắngcườivớianhqua

lànnướcmắt.FlorentynađibộvềKháchsạnNamtước,thỉnhthoảngcúinhìnvàochiếc

nhẫn.Côcảm thấynómớivàhơi lạ trênngón taycủamình, tưởng tượngmọiconmắtcủanhữngngườiđiquasẽbịhútvàoviênngọcbíchlộnglẫyấy.Sovới chiếcnhẫn cổ côvẫnđeo từ trướcđếnnay, cô thấynóđẹpvôcùng.LúcRichardđeonhẫnvào taycô,côngạcnhiên lắm.Côsờ tayvàonhẫnvàcảmthấynóchocôthêmnhiềucanđảm,mặcdầucôbiếtmìnhđangđichầmchậmvàđãđếngầnkháchsạn.

Côvàođếnquầy tiếp tân thìngườinhânviênbáochocôbiết làbốcôđangcùngvớiGeorgeNovakở trên tầng thượng.Anh tagọiđểbáo làcôđanglên.

Thangmáylênđếntầng42rấtnhanh.Florentynangậpngừngmộtlátrồimớibướcra.Côđặtchânlên tấmthảmxanhvànghecánhcửa thangmáykhéplạisaulưng.Côđứngmộtmìnhtronghànhlangmộtlúcrồimớikhẽđưataygõcửa.Abelramởngay.

“Florentyna, thật làniềmvuibấtngờ.Vàođây,conyêuquý.Bốkhôngđịnhgặpconhômnay.”

GeorgeNovakđangđứngbêncửasổtrongphòngkháchnhìnxuốngĐạilộCôngviên,ôngquayrachàocôcongáimàôngđỡđầu.Nếuôngởlạiđâythìcôbiếtlàmìnhkhônggiữđượcbìnhtĩnh.Điđi,điđi,côthầmnóitrongđầu.

Georgenhưcảmthấyngaynỗiloâucủacô.“Tôiphảiquayvềlàmviệcđây,Abel.TốinaycómộtônghoàngtửẤn

Độchếttiệtvềởkháchsạnnày.”“Bảo ông ta cho voi sang ở bên Plaza nhé,” Abel nói đùa. “Nhân có

Florentynaởđây,anhngồiuốngrượucáiđã.”GeorgenhìnFlorentyna.“Không,Abel, tôiphảiđiđã.Ông ta thuê toànbộ tầng33.Ông tanghĩ

xoàngracũngphảicómộtphóchủtịchđếnchào.Đinhé,Florentyna,”ôngnóivàhônlênmácô,rồiđưataybấmvàocánhtaycônhưđểtiếpthêmsứcmạnh.

Ôngtabỏrangoàirồi,chỉcònlạihaibốcon,vàFlorentynalạimonglàôngđừngđi.

“Bloomingdalethếnào,con?”Abelhỏi,âuyếmxoatóccon.“Conđãbảovớihọlàsắpmấtngườiphógiámsáttrẻvàcừnhấtmàbaonămnaymớicóđượckhông?ChắcchắnlàhọsẽrấtngạcnhiênkhiđượcnghecôngviệcsắptớicủaJessieKovatslàkhaimạcNamtướcEdinburgh.-ôngcườivang.”

“Con sắp lấy chồng,”Florentynanóivàđưabàn tay trái của cô ramộtcáchngượngngập.Côkhôngnghĩrađiềugìđểnóithêm,vìvậychỉchờxemôngphảnứngthếnào.

“Điềunàyhơiđộtngột,phảikhôngcon,”Abelnói,vẻhơichoáng.“Khôngđâu,bố.Conbiếtanhấyítlâunayrồi.”“Bốcóbiếtcậutakhông?Bốđãgặpbaogiờchưanhỉ?”“Khôngđâu,bố.”“Cậuta làngườiởđâu?Lịchsửthếnào?CậutacóphảingườiBaLan

không?Tạisaoconlạigiữkínthế,Florentyna?”“AnhấykhôngphảingườiBaLanđâu,bố.Anhấy làconcủamộtnhà

ngânhàng.”Abel bỗng tái người, cầm cốc rượu lên tu một hơi. Florentyna biết là

trongđầuôngđangnghĩgìlúcônglạirótthêmcốcnữa,vìvậycônóithẳngraluôn.

“TênanhấylàRichardKane,bốạ.”Abelquayngoắtngườinhìnthẳngvàocô.“NócóphảilàconWilliamKanekhông?”ônghỏi.“Vâng,đúngđấy,”Florentynanói.“ConcóthểlấyđượcconcủaWilliamKaneư?Concóbiếtngườiđóđã

làmgìđốivớibốkhông?”“Conbiết,”Florentynanói.“Conchưabiếttígìđâu.”Abelquátlênvàtuônramộttràngnhữnglờilẽ

nhằmmụcđíchchoFlorentyna thấyrằnggiữaôngvàngườikiakhôngthểnàochịunhauđượcnữa.

Cuốicùngcôgiơtayngănônglạivàbảoôngrằngcôđãbiếttấtcảđầuđuôicâuchuyện.

“Conbiếthả?ThếconcóbiếtsựthậtWilliamKanelàkẻđãgâyracáichếtcủangườibạnthânnhấtcủabốkhông?Phải,chínhôngtađãlàmchoDavisLeroyphảitựtử,vànhưthếcũngchưahàilòng,ôngtacònđịnhlàmchobốphásảnnữa.NếuDavidMaxtonkhôngkịpthờicứuchobốthìKaneđã lấyhết cáckhách sạnvàbánđi rồi, không thương tiếc gì hết.Hỏi nếuWilliamKanelàmđượcnhưthếthìbâygiờbốrasao?Nếucóthìmaymắnlàconđược làmcôgáibánhàngởBloomingdale thôi.Concó thấy tất cảnhữngcáiđókhông,Florentyna?”

“Vâng,thưabố.Mấytuầnquaconcònnghĩđếncảnhữngcáikhácnữakia.Richardvớiconlấylàmkinhkhủngthấysựcămthùgiữabốvàbốanhấy.Lúcnàyđâyanhấycũngđanggặpbố.”

“Bốcóthểnóiôngtasẽphảnứngnhưthếnào,”Abelnói.“Ôngtasẽphátđiên.Conngườiấysẽkhôngbaogiờchođứaconquýtửquýtộccủamìnhđilấyconđâu,vậyconcứquêncáichuyệnđiênrồấyđilàhơn,conạ.-Giọngônglạigầnnhưquát.”

“Conkhôngquênđượcđâu,bố,”côbìnhtĩnhnói.“Chúngconyêunhau,vàcảhaichúngconcầnđếnsựưngthuậncủabố,chứkhôngphảisựgiậndữ.”

“Này,conngheđây,Florentyna.”Abelnói,lúcnàymặtôngđãđỏgayvìtức giận. “Bố cấm con không được gặp lại cái thằng Kane ấy nữa, nghekhông?”

“Connghe.Nhưngconsẽgặpanhấy.ConkhôngthểxaRichardđượcchỉvìbốghétbốanhấy.”

Cônắmchặtlấychiếcnhẫntrêntayvàhơirunrun.“Khôngđược,”Abelnói,mặtcàngtáilịmđi.“Bốsẽkhôngbaogiờcho

phépcócuộchônnhânnày.CongáicủatôikhôngthểbỏtôimàđitheocontraicáithằngkhốnnạnKaneấyđược.Bốbảolàconkhôngđượclấynó.”

“Conkhôngbỏtrốnđâu.Nếuđúnglànhưvậythìconđãcùngvớianhấytrốnđirồi.Nhưngconkhôngthểlấyaimàkhôngchobốbiếtđược.”Côbiết

giọngnóicủamìnhđangrungrungcảmđộng.“Nhưngbâygiờconđãngoàihaimốt tuổi rồi, con sẽ lấyRichard.Consẽ sốngvớianhấy suốtđời.Bốgiúpchúngconđibố.Bốmàgặpanhấy thìsẽhiểungaytạisaoconnghĩnhưvậy.”

“Nósẽkhôngbaogiờđượcphépvàonhànày.BốkhôngmuốngặpbấtcứđứaconnàocủaWilliamKane.Khôngbaogiờ,connghekhông?”

“Nếuthếthìconphảibỏbốvậy.”“Florentyna,nếuconbỏbốmà lấy thằngKaneấy,bố sẽcắthếtkhông

cho conmột xu nào.Không cómột xu nào hết, con nghe không,”GiọngAbeldịuxuốngmộtchút.“Conhãynghĩlạiđi,congái,rồiconsẽquênanhtathôi.Concòntrẻvàcònhàngđốngnhữngchàngtraikhácsẵnsàngxinlấycon.”

“Conkhôngcầnđếnhàngđốngnhữngngườikhác.”Florentynanói.“Conđãgặpngườiconsẽlấy,vàanhấychẳngcótộigìvìanhấylàconcủabốanhấycả.Cảanhấyvàcon,khôngcóaichọnbốmàrađời.”

“Nếugiađìnhnàykhôngxứngvớicô, thìcôđiđi,”Abelgàolên.“Tôithềsẽkhôngthèmnhắcđếntêncônữa.-Ôngquayngười,nhìnracửasổ,-Mộtlầncuốicùng,bốcảnhcáoconđấy,Florentyna,đừngcólấycáithằngđó.”

“Bố,chúngconsắpcướinhaurồi.Mặcdầuchúngconđãđiquácáimứccầncósựthỏathuậncủabố,nhưngchúngconcũngxinbốđồngýcho.”

Abelquayvàovàbướcđếnchỗcô.“Concómangrồichứgì?Cóphảithếkhông?Cóphảivìthếmàphảilấy

không?”“Khôngđâu,bố.”“Conđãngủvớinóchưa?”Abelhỏi.CâuhỏikhiếnFlorentynahơingượng,nhưngcôkhôngngầnngại.“Vâng,”côđáp,“Nhiềulầnrồi.”Abel giơ tay lên tát cho cômột cái thậtmạnh.Máubắt đầu chảy ròng

xuốngcằmvàcôsuýtnữangấtxỉu.Côquayngườichạyrakhỏiphòng,vừakhócvừa tìvàonútbấmthang

máy, một tay đưa lên ôm miệng đang chảy máu. Cửa thang máy mở vàGeorgeởtrongđóbướcra.Côbướcvộivàotrongthangmáy,bấmliênhồivàonútĐóngCửavàthoángnhìnthấyvẻmặtngạcnhiêncủaôngta.Georgechỉbiếtđứngnhìncôkhócvàcánhcửathangmáytừtừkhéplại.

Xuống đến đường, Florentyna nhảy ngay lên taxi về thẳng nhà mình.Trênđường,côlấymiếngkhăngiấyđắpvàomôibịsứt.Richardđãcómặtởđórồi,đangđứngchờởcửavào,trôngvẻmặtthảmhại.

Cônhảyxuốngxevàchạyđếnchỗanh.Lênđếntrênnhà,cômởcửarồiđónglại thậtmạnhsaukhihaingườiđãvàophòng,cảmthấybâygiờmớiđượcantoàn.

“Emyêuanh,Richard.”“Anhcũngyêuem,”Richardnóivàvòngtayômlấycô.“Emkhôngcầnphảihỏixembốanhphảnứngthếnào,”Florentynanói

vàníulấytayanhmộtcáchtuyệtvọng.“Anhchưabaogiờthấyôngnổinóngđếnnhưvậy.”Richardnói.“Ông

ấygọibốemlàmộtkẻvucáo,bấtlương,vàchỉlàmộtngườiBaLannhậpcưvàgặpvậnmaythôi.Ôngấyhỏitạisaoanhlạikhôngđilấymộtngườicócùngcơsởnhưmình.”

“Thếanhbảosao?”“Anhbảoôngcụlàmộtngườituyệtvờinhưemkhôngthểnàocóaithay

thế vào đó được, dù làmột người thuộc gia đình thượng lưu quý tộc đếnmấy,thếlàôngcụnổixunglênngay.”

TrongkhiRichardnói,Florentynavẫncứômchặtlấyanh.“Thếrồiôngcụdọalànếuanhlấyemthìôngấycắthết,khôngchomột

xunào,”anhnóitiếp.“Khôngbiếtđếnbaogiờcáccụmớihiểuđượcrằngchúngtachẳngcầnquáigìđếncáithứtiềnchếttiệtấycủacáccụnhỉ?Anhđịnhnhờmẹanh ranóigiúpcho,nhưngđếnmẹanhcũngkhông làmchoôngấybớtnóngđược.Ôngấyđuổimẹanhrangoài.Anhchưabaogiờthấyôngấyđốixửvớimẹanhnhưvậy.Mẹanhkhóc.Anh thấy thếcàngkiênquyếthơn.Ôngấyđangnóithìanhbỏđiluôn.AnhchỉmongôngấykhôngtrútgiậnlênVirginiahayLucy.Thếlúcemnóivớibốemthìsao?”

“Ôngấyđánhem,”Florentynabìnhtĩnhnói.“Lầnđầutiêntrongđờiembịôngấyđánh.Emnghĩnếutrôngthấycảhaichúngmìnhthìôngấysẽgiếtanhmất.Richard,anhyêuquý,chúngtaphảiđikhỏichỗnàytrướckhihọbiếtđượcchúngtađangởđâu.Thếnàoôngcũngđếnnhànàytrước.Emsợlắm.”

“Emkhôngcógìphảisợ,Florentyna.Chúngtasẽđingaytốinayvàđicàngxacàngtốt,khôngcầngìđếnhọnữa.”

“Anhsửasoạnđồđạccónhanhkhông?”Florentynahỏi.“Anhkhôngthểtrởvềnhàđượcnữa.”Richardnói.“Emgóighémđồđạc

củaemđi,rồichúngtađi.Anhcóchừngmộttrămđôlaởđây.Emthấylấyngườichỉcómộttrămđôlathôithìthếnào?”

“Em nghĩ một cô gái bán hàng chỉ mong được thế. Còn em thì cũngkhôngphảikhôngcócủahồimônđâunhé.”Florentynavừanóivừalụcví.“Đây, emcóhai trămmườiđôlavớimột thẻngânhàng.Anhnợemnămmươisáuđôlanhé,RichardKane,nhưngemchoanhđượctrảmỗinămmộtđôla.”

Bamươiphútsau,Florentynađãsửasoạnxong.Côngồivàobànviếtlạimấychữrồiđểchiếcphongbìtrênbànđầugiường.

Richardgọitaxi.FlorentynasungsướngthấytronghoàncảnhkhókhănRichardđãtỏralàmộtconngườitháovát.Côcảmthấyyêntâm.

“Idlewild,” anh nói với người lái xe sau khi đã bỏ ba chiếc vali củaFlorentynavàothùngxe.

RađếnsânbayanhmuavéđiSanFrancisco.HọchọnthànhphốcótênlàCổngVàngấychỉvìthấytrênbảnđồHoaKỳ,đólàđịađiểmxanhất.

Bảygiờbamươi,chiếcmáybaymangtênChòmSao1049củahãnghàngkhôngMỹbắtđầurađườngbayđểbaymộtchuyếnbảytiếngliền.

RichardgiúpFlorentynathắtchặtdâyantoàn.Cômỉmcườinhìnanh.“Ôngcóbiếttôiyêuôngđếnthếnàokhông,ôngKane?”“Vâng,tôibiết,thưabàKane,”anhđáp.

CHƯƠNG 35

AlbelvàGeorgeđếncănnhàcủaFlorentynatrênđường57chỉmấyphútsaukhicôvàRichardrờiđâyrasânbay.Abelđãlấylàmtiếcvềcáitátôngđãđánhcongái.Ôngkhôngcầnbiếtlàcuộcđờimìnhsẽrasaonếukhôngcóđứacongáiduynhấtấycủaông.Ôngnghĩgiánhưcóthểgặpđượccôtrướckhiđãquámuộn,mayraôngvẫncòncóthểthuyếtphụcnhẹnhàngđểcôkhônglấycáithằngconnhàKaneấy.Ôngsẵnsàngchocôbấtcứgìđểngănđượccuộchônnhânnày.

GeorgebấmchuôngrồiôngvàAbelđứngchờngoàicửa.Khôngai trảlời.George lạibấmchuôngnữa.Họchờmột lát rồiAbel lấyrachiếcchìakhóaFlorentynađãđểchoôngđềphòngnhữngtrườnghợpcầnthiết.

Họtìmcácnơikhôngthấycôđâu.“Nóđãbỏđirồi,”GeorgebướcvàophòngngủcóAbelđangởtrongđó.“Ừnhưngđiđâuchứ?”Abelnói.Ôngchợttrôngthấychiếcphongbìđề

tênôngtrênbànđầugiường.Ôngnhớđếnbứcthưcuốicùngcũngđểbêngiườnggửichoôngmàchưa

ngóđến.Ôngmởraxem.Bốvôcùngyêuquý!Xinbố tha lỗichoconđãbỏđivìconyêuRichard thậtsựvàkhôngvì

chuyệnbốcămghétbốanhấymàconbỏanhấyđược.Chúngconsẽcướinhaungayvàbốkhôngthểlàmgìngăntrởđược.Nếubốđịnhtìmcáchhạianhấytứclàbốhạichínhconđấy.CảhaingườichúngconkhôngaimuốntrởvềNewYorkchừngnàobốchưachấmdứtmốithùvôlýgiữagiađìnhtavớinhàKane.Con yêu bố hơn là bố tưởng và con sẽ luôn luôn cảmơn bố về tất cả

nhữnggìbốđãlàmchocon.Concầuchođâykhôngphảilàkếtthúcquanhệbốcon,nhưngchỉkhinàobốthayđổiýkiếncơ.“Bốchớtìmđuổigióởngoàiđồng.Cáigìđãđirồithìcótìmcũngvôíchthôi,bốạ”

Congáiyêucủabố,FlorentynaAbel đưa bức thư choGeorge rồi nằmvật ra giường.George đọcmẩu

giấyviếttay,rồihỏivớimộtgiọngbấtlực.“Tôicóthểgiúpgìvàođâyđượckhông?”“CóđấyGeorge.Tôimuốnđemđượccongáitôivềdùchocóphảigiao

thiệp trực tiếp với cái lãoKane khốn kiếp ấy. Tôi chỉ tin chắcmột điều:Chínhhắncũngmuốnngăncảncuộchônnhânnàydùcóphảimấtgìcũngđược.Anhgọiđiệnthoạichohắnđi.”

Georgemấtmột lúc khá lâu để tìm ra số điện thoại riêng củaWilliamKane.ViênsĩquanbảovệđêmcủangânhàngLestercuốicùngphảichosốđiệnthoạiấyvìGeorgenóiđâylàmộtchuyệngấpcủagiađình.

Abelyên lặngngồi trêngiường, trong taycầmbức thưcủaFlorentyna.ÔngnhớhồicònbéôngđãdạychocôcâungạnngữBaLanmàbâygiờcôlạinhắc lạiđểviếtchoông.Georgegọiđượcđếnnhà riêngcủaKane rồi,đầudâyđằngkiacómộtgiọngnamnghemáy.

“TôinóichuyệnvớiôngWilliamKaneđượckhông?”Georgehỏi.“Tôisẽnóilàaigọiđây?”Giọngđóthủngthẳnghỏilại.“ÔngAbelRosnovski.”Georgeđáp.“Đểtôixemôngấycónhàkhông,thưaông.”“CólẽđólàtayquảngiaởnhàKane.Hắnđangđitìm,”Georgeđưaống

nóichoAbel.Abelchờ,ngóntaygõlênmặtbànđầugiường.“TôilàWilliamKaneđây.”“TôilàAbelRosnovski.”“Vậyà?”GiọngWilliamlạnh lùng.“Ôngnghĩđếnchuyệnđưacongái

ôngratấncôngcontraitôitừbaogiờthế,cólẽtừcáihồiôngrõràngthấtbạikhônglàmsậpđượcngânhàngcủatôichứgì?”

“Ông đừng có nói bậy!”Abel bình tĩnh lại. “Tôimuốn ngăn cuộc hônnhânnàylạivàchắcôngcũngmuốnnhưvậy.Tôichưabaogiờcóýnghĩbắtcontraicủaônglàmgì.Chỉđếnhômnaytôimớibiếtlàcónó.Tôiyêuquý

congáitôihơnlàtôicămghétôngnữakia,vàtôikhôngmuốnđểmấtnó.Chúngtacóthểgặpnhauvàhaingườibàncáchgiảiquyếtđượckhông?”

“Không,”Williamđáp.“Trướcđâytôicũngđãhỏiôngnhưthếmộtlầnrồi,ôngRosnovski,vàôngđãnóirấtrõlàbaogiờvàởđâuôngsẽgặptôikiamà.Tôicóthểchờđếnlúcđó,vìtôitinrằngôngsẽthấylàôngđếnđótrướcchứkhôngphảitôi.”

“Chuyệnđãquacònbớiralàmgìnữa,Kane?Nếuôngbiếtchúngnóởđâuthìcólẽchúngtacóthểngănlạiđược.Chínhôngcũngmuốnthếmà.Haylàônglấylàmtựhào,cứđứngđómànhìncontraiôngcướicongáitôi,chứkhônggiúpgì…?”

Ôngnóiđếnchữ“giúp”gìthìđiệnthoạingắt.Abelúpmặtvàohaibàntayvàkhóc.GeorgeđưaôngtrởvềkháchsạnNamtước.

Suốtđêmđóvàcảngàyhômsau,AbelcốnghĩracáchlàmsaotìmđượcFlorentyna.ÔngcòngọiđếnchomẹcôvàđượcbiếtlàcôđãkểlạichomẹnghevềRichardKanerồi.

“Xemchừnganhtacũngdễthương,”bànói.“Bàcóbiếtbâygiờchúngnóởđâukhông?”Abelsốtruộthỏi.“Biết.”“Ởđâu?”“Ônghãytựtìmlấy.”Điệnthoạilạingắt.Abelchođăngquảngcáotrêncácbáovàtrêncảđàiphátthanh.Ôngđịnh

kéocảcảnhsátvàođó,nhưnghọchỉcóthểđưarakêugọichungchungthôi,vìcôđãngoàihaimươimốttuổirồi.Khôngcótintứcgìvềcô.CuốicùngôngđànhphảitựnhậnvớimìnhrằngđếnlúcôngtìmđượccôthìchuyệncôlấyKanecũngđãxongrồi.

Ông đọc đi đọc lại bức thư nhiều lần và cuối cùng quyết định ông sẽchẳngbaogiờlàmhạianhchàngkia.Nhưngcònbốanhtathìđólàchuyệnkhác. Ông, Abel Rosnovski, đã phải hạmình cầu xin như thếmà cái lãokhốnkiếpkiacònkhôngchịunghekiamà.

AbelthềrằngkhinàocócơhộilàsẽkếtthúcWilliamKanemộtlầnchót.Georgelấylàmsợvềtháiđộcămghétghêgớmcủangườibạnmình.

“TôicóphảihủychuyếnđichâuÂucủaanhkhông?”Ôngtahỏi.AbelquênkhuấyđilàôngcóýđịnhđếncuốithángnàychoFlorentyna

cùngsangchâuÂusaukhicôkếtthúchainămởBloomingdale.CôsẽphảiđiđểkhaimạckháchsạnNamtướcởEdinburghvàCannes.

“Không hủy được,”Abel đáp,mặc dầu bây giờ ông không cần biết aikhaimạccáigìvàkháchsạncómởhaykhông.“Tôiphảiđivàtựtôikhaimạcvậy.NhưngtrongkhitôiđivắngthìanhcốtìmxemFlorentynaởđâunhé,George.Màđừngchonóbiết.Khôngnênđểnóbiếtlàtôirìnhmònó.Nếunóbiếtnhưvậynósẽkhôngbaogiờthathứchotôiđâu.TốtnhấtlàdòhỏiZaphia,nhưnganhphảicẩnthậnvì thếnàobàtacũnglợidụngnhữngchuyện vừa xảy ra đấy. Chắc chắn là bà ta đã cho Florentyna biết tất cảnhữnggìbàtabiếtđượcvềKanerồi.”

“AnhcómuốnOsbornelàmgìvềchứngkhoánKanenữakhông?”“Không,lúcnàychưalàmgìhết.Chưaphảilúcthíchhợpđểthanhtoán

Kane.Khinàolàm,phảibiếtchắclàlàmmộtlầnxonghẳn.LúcnàyhãycứđểKaneđóđã.Tôisẽcòndịptrởlạivớihắnta.BâygiờthìhãytậptrungvàoviệctìmFlorentynađã.”

GeorgehứalàlúcnàoAbeltrởvềthìôngcũngđãtìmđượctôngtíchcôtarồi.

Ba tuần sau, Abel khai mạc khách sạn Nam tước Edinburgh. Tòa nhàđứng trênngọnđồi trùmxuống thànhphốđượcgọi làAthenscủaphươngBắc,trôngthậtlộnglẫy.BaogiờcũngvẫnlàchuyệnnhỏkhiếnchoAbelkhóchịuhơncảmỗikhiôngkhaimạcmộtkháchsạnmớivàđếnnơilàôngkiểmtra liền.Một chỗ bật đènmàđườngdâykhôngbắt cẩn thận để chạmvàothảmni-lông.Bộphậnphụcvụphảimấtđếnbốnmươiphútmớiđưathứcănlênphòngđược.Hoặcchiếcgiườngquánhỏđốivớibấtcứaivừacaovừabéo.

Báo chí đã nhanh chóng đưa tin rằng người tamong có cô FlorentynaRosnovski, congáicủaNam tướcChicago, sẽđứng rakhaimạc.MộtnhàbáocủatờTinđiệnChủnhậtkhôngbiếtnghethócmạchởđâunóiýlàtronggiađìnhcósựrạnnứtvàmôtảAbelkhôngđượcvuivẻnhanhnhẹnnhưmọikhi.Abelbácbỏýkiếnấy,cãirằngôngđãtrênnămmươituổirồi,không

cònởcái tuổinhanhnhẹnnhư trướcnữa.Đó làýkiếnmộtnhânviêncủaôngxuiôngnóithế.Nhưngbáochíhọkhôngtin,vàhômsaukhôngbiếtthếnàotờThưtínhàngngàylạiđănglênbứcảnhmộttấmbiểnđồngđãbịvứtbỏvàođốngrácmàhọnhặtđược,trênđóviết:Khách sạnNam tướcEdinburgh doFlorentynaRosnovski khaimạc 17

thángMười,1958Abel lên máy bay đi Cannes. Lại một khách sạn tuyệt đẹp nữa, nhìn

xuốngbờĐịaTrungHải.TuythếôngvẫnkhôngquênđượcFlorentyna.Vàlạimộttấmbiểnđồngbịhủybỏnữa,nhưngbiểnnàyviếttiếngPháp.NhữngbuổikhaimạckhôngcóFlorentynathậtlàbuồnthảm.

Abelbỗngthấylosợ,cóthểôngsẽsốngđếncuốiđờimàkhônggặplạicongáinữa.Đểbớtđinỗicôđơnôngnằmvớimộtsốđànbà,sang trọngcũngcóvàrẻ tiềncũngcó.Nhưngchẳnggiảiquyếtđượcgì.Đứacon traicủaWilliamKanebâygiờđãchiếmmấtconngườiduynhấtAbelRosnovskiyêuquý.NướcPhápđốivớiôngkhôngcònmấyhấpdẫnnữa.Xongcôngviệcởđây,AbelbayngayđiBonđểthươnglượngmuamộtchỗxâykháchsạnNamtướcđầutiênởĐức.ÔngvẫnliênlạcvớiGeorgebằngđiệnthoại,nhưngFlorentynathìchưatìmramàlạicóthêmvàitintứcrấtphiềntoáivềHenryOsborne.

“Ôngtalạimắcnợvớibọncờbạcrấtnhiều,”Georgenói.“Lần trước tôiđãcảnhcáo làsẽkhôngcònchuộcông ta ranữa,”Abel

nói.“SaukhimấtghếởQuốchộirồiôngtachẳngcònđượcviệcquáigìchoainữa.Đểhômnàovềtôisẽgiảiquyếtvấnđềnày.”

“Nhưngôngtadọa,”Georgenói.“Cáiđóchẳngcógìmới.Trướcđây,tôichảbaogiờbậntâmvềchuyện

đó,”Abelnói.“Bảoôngtalàmuốngìcũngphảichờtôivềđã.”“Baogiờanhvề?”Georgehỏi.“Batuầnnữa,nhiềulắmlàbốntuần.TôimuốnđixemvàinơiởThổNhĩ

KỳvàAiCập.Hiltonđãbắtđầuxâyởđâyrồi,nêntôimuốnbiếttạisao.ÀnhânđâyGeorge,cácnhàchuyêngiahọbảonếumáybayhạcánhxuốngTrungĐôngthìanhkhôngcònliênlạcvới tôiđượcnữa.NgườiẢRậphọcũngcònchưatìmđượcnhau,huốngchilàkháchdulịchnướcngoài.Vìvậy

tôicứđểanhquảnlýmọithứnhưthường,chođếnkhinàođượctincủatôinhé.”

AbelbỏrabatuầnđitìmđịađiểmchonhữngkháchsạnmớiởcácnướcẢRập.Nhữngngười làmcốvấnchoôngnhiềuvôkể,phần lớnđềukhoemìnhlàHoàngtửvàđảmbảovớiAbel làhọcóảnhhưởngvàlàbạnthâncủa bộ trưởng này nọ trong chính phủ. Rút cục lại hóa ra chẳng phải bộtrưởnghaybạnthânhọhànggìhết.Sauhaimươibangàylặnlộitronggiócátvànóngnực,chỉcónướcxôđamàkhôngcówhisky,kếtluậnduynhấtchắcchắnAbelrútrađượclà:NếunhữnglờidựđoáncủacáccốvấnvềdựtrữdầulửaởTrungĐônglàđúngthìnhữngnướcởvùngVịnhnàyvềlâuvềdàisẽcầnđếnrấtnhiềukháchsạn,dođóCôngtyNamtướcphảibắtđầucókếhoạchchuđáongaytừbâygiờ,nếukhôngsẽbịlạchậu.

Abelcũngđểýtìmđượcnhiềuđịađiểmtốtcóthểxâykháchsạnđược,thôngquanhữngvịhoàngtửkia,nhưngôngchưacóthờigiờpháthiệnxemtrongsốhọailàngườicóthựcquyền.Ôngchỉchốnghốilộkhinàotiềnbỏrakhôngrơivàođúngngười.NếulàởMỹthìôngcòndựađượcvàoHenryOsbornevìôngtabiếtquanchứcnàolàngườicầnchúýđến.AbelthiếtlậpmộtvănphòngnhỏởBahrainđểcácđạidiệnđịaphươngtinrằngCôngtyNamtướcđangtìmđịađiểmxâykháchsạntrongthếgiớiẢRậpchứkhôngphảitìmnhữngônghoàngtửhaybàconhọhàngcủacácbộtrưởng.

ÔngbaytiếpsangIstanbul,vàởđâyôngtìmthấyngaymộtchỗrấttốtđểxâykháchsạn.ChỗnàynhìnxuốngdòngsôngBosphorus,chỉcáchsứquáncũcủaAnhcóvài trăm thước.Đứng trênmảnhđất trần trụiôngvừamuađược,ôngmơmàngnhớlạimìnhđãtừngởnơinày.Ôngnắmchặtbàntayvàômlấycổtayphải.Ôngtưởngnhưcònnghethấytiếnghòreocủaquầnchúng,cáikhôngkhíđóvẫncònlàmchoôngsợhãivàlợmgiọngmặcdầutừđóđếnnayđãhơnbachụcnămrồi.

Mệtmỏi về những chuyến đi củamình,Abel trở vềNewYork.Trongcuộc hành trình bất tận ấy, ông chỉ nghĩ đến Florentyna. Như thường lệ,Georgevẫnđứngchờởngoàicửahảiquanđểđónông.Vẻmặtôngtakhôngchothấygìhết.

“Cótingìkhông?”AbelhỏivàngồivàoghếsauchiếcxeCadillactrong

khingườiláixexếphànhlývàohòmxe.“Cótinhayvàtindở,”Georgenóivàbấmnútvàobêncửaxe.Mộtmảng

kínhnhôlênngănđôigiữangườiláivớiphíasauxe.“Florentynađãcóliênlạcvớimẹ.NósốngtrongmộtcănnhànhỏởSanFrancisco.”

“Lấychồngrồi?”Abelnói.“Rồi.”Georgeđáp.Khôngainóigìthêm.Mộtlúctrôiqua.“CònthằngKane?”Abelhỏi.“Nóđãtìmđượcviệclàmtrongmộtngânhàng.Hìnhnhưrấtnhiềungười

không nhận nó vào vì người ta đồn nó chưa học xong trường kinh doanhHarvard,vàbốnócũngkhônggiúpgìvàođó.Nhiềungườisẽkhôngdùngnónếuhọbiết lànóchống lạibố.Cuốicùngnóđược thuê làm thủquỹởNgânhàngMỹ.Nhưthếlàrấtởdướimứctươngxứngvớinó.”

“CònFlorentyna?”“Nólàmquảnlýtrongmộtnhàhàngmaymặccótênlà“Columbusmới

lạ” gầnCôngviênCổngVàng.Nó cũngđang cố vay tiền của nhiều ngânhàngkhácnhau.”

“Sao?Nócũngđanggặpkhókhănthậtsao?”Abelhỏi,vẻlolắng.“Không,nóchỉtìmvốnđểmởcửahàngriêngthôi.”“Nócầnbaonhiêu?”“NócầnbamươitưngànđôlađểthuêmộtngôinhànhỏtrênđồiNob.”AbelngồisuynghĩvềđiềuGeorgevừanói,ngóntaygõgõvàocửaxe.“Anh xem có cách nào gửi tiền cho nó, George. Làm như đó là món

chuyểnkhoảnvaycủamộtngânhàngbìnhthường,nhưngđừngđểngườitacóthểlầnrađólàtôi.”Ôngtiếptụcgõngóntayvàocửasổxe.“Điềunàyhoàntoànchỉcóanhvớitôibiếtthôi,George.”

“Tùyanh,Abel.”“Bất cứnó làmgì anhcũngcho tôibiết, dùđó làkhôngquan trọnggì

hết.”“Cònanhkiathìsao?”

“Tôikhôngquantâm,”Abelnói.“Còntindởlàtingì?”“LạirắcrốivớiHenryOsbornenữa.Hìnhnhưôngtanợkhắpcảmọinơi.

Tôicũngbiếtchắcnguồnthunhậpduynhấtcủaôngtalàởchỗanh.Ôngtavẫncòndậmdọa làsẽ tiết lộviệcanhđồnglõavớinhữngvụhối lộ trướcđâykhianhmớitiếpquảncôngty.Ôngtabảovẫncòngiữcácthứgiấytờtừnhữngngàyđầugặpanh, tứclàhồiôngta thuxếpchoviệcbồi thườngvụcháykháchsạnRichmondcũởChicago,vàhồsơbâygiờđãdàyđếnhàngtấcrồi.”

“SángmaitôisẽlàmviệcvớiHenry,”Abelnói.Trên quãng đường còn lại từ sân bay về Manhattan, George nói nốt

nhữngviệcmớinhấtcủacôngtychoAbelbiết.Mọithứđềutốtcả, trừcóviệcLagosngườitatiếpquảnkháchsạnNamtướcvìởđóvừacócuộcđảochính.ĐiềuđóthìAbelkhôngbaogiờlongại.

Sánghômsau,AbelgặpHenryOsborne.Trôngôngtagiàyếu,mệtmỏi.Khuônmặtđãmộtthờiđượccoilànhẵnnhụibảnhtraibâygiờnhănnhúmgớmghiếc.Ôngtakhônghềnhắcđếnhồsơdàyhàngtấcnữa.

“Tôicầnmộtíttiềnđểthoátkhỏithờikỳlộnxộnnày.”Henrynói.“Tôibịchuyệnkhôngmay.”

“Lại thếnữa?Henry,vớicái tuổicủaôngthìđãphảibiếtrồichứ?Ôngđụngvàongựavớiđànbà thì chỉ có thua thiệt thôi.Lầnnàyôngcầnbaonhiêu?”

“Mườingànthìtôimớigỡrađược,”Henrynói.“Mườingàn!”Abelnhắclại.“Ôngtưởngtôi làcáigì?Mỏvàngà?Lần

trướcchỉcónămngànthôi.”“Lạmphátmà,”Henrynói,vàđịnhcười.“Đây là lầncuối cùngônghiểuchưa?”Abelnóivà rút cuốn sổ séc ra.

“Ôngcònđếnxinlầnnữalàtôisẽgạtôngrakhỏibangiámđốcvàtốngôngđimàkhôngcómộtxunàohết.”

“Ônglàbạnrấttốtmà,Abel.Tôithềsẽkhôngbaogiờquaylạiđâynữa,tôihứanhưthế.Khôngbaogiờnữa.”HenrynhắcmộtđiếuxìgàngoạihạngtrênbànAbelvàthắphút.“Cảmơnông,Abel.Ôngsẽkhôngbaogiờphải

hốitiếcvềchuyệnnày.”Henrybỏra,miệngphìphèođiếuxìgàvừa lúcGeorgebướcvào.Ông

chờchocửađónglạihẳn.“ChuyệnHenrythếnàorồi?”“Tôilạichịuôngtamộtlầncuốinữa,”Abelnói.“Tôicũngkhônghiểutại

saonữa.Thếlàmấtthêmmườinghìn.”“LạyChúa, tôimuốn làmbà con với đámngười hoang tàng này quá,”

Georgenói.“Thếnàorồiôngtacũngquaylại.Tôiđánhcuộcđấy.”“Ôngtakhôngnênquaylạithìhơn.”Abelnói.“Vìtôihếtnợvớiôngta

rồi.Bấtcứgìôngtađãlàmchotôitrongquákhứbâygiờcoinhưhết.Cótingìmớivềcongáitôikhông?”

“Florentynakhôngcóchuyệngì,nhưnghìnhnhưanhnóiđúngvềZaphia.BàtavẫnhàngthángđisangmiềnTâythămchúngnó.”

“Conmụchếttiệt,”Abelnói.“BàvợKanecũngsangđómộtsốlần,”Georgenóithêm.“CònKane?”“Khôngcódấuhiệugìôngtabớtcứngrắnđi.”“Đólàmộtđiểmchúngtôigiốngnhau,”Abelnói.“TôiđãchuyểnkhoảnchoFlorentynaquaNgânhàngquốcgiaCrocker

củaSanFrancisco,”Georgenóitiếp.“Cáchđâygầnmộttuầnnócóđếngặpmộtquanchứcchuyênvềtíndụngởđó.Nếutiềncóđượcgiaochonóthìđóchỉlàmộttrongnhữngkhoảntíndụngbìnhthườngcủangânhàngthôi,chứkhông có ân huệ đặc biệt gì hết. Thực tế, họ tính lãi suất cao hơn bìnhthườngnửaphầntrămchonênnókhôngcólýdogìđểnghingờđược.Điềumànókhôngbiếtđượclàkhoảntiềnvaynàyđượcanhđảmbảo.”

“Cảmơnanh,George,thếlàrấttốt.Tôiđánhcuộcvớianhmườiđôlalàchỉtrongvònghainămnósẽtrảhếttiềnvaynàyvàsẽkhôngbaogiờquaylạingânhàngvaynữađâu.”

“Tôi thì tôi dám đánh cuộc năm ăn một đấy,” George nói. “Sao anhkhôngthửvớiHenry,ôngtamáulắmđấy.”

“Anhnhớchotôibiếtmọithứvềnónhé,George.Mọithứ.”Abelcười.

CHƯƠNG 36

ĐọcbáocáohàngquýcủaThaddeusCohen,Williamcảm thấynhưđãđượcthôngbáođầyđủvềmọithứ.Ôngchỉcònlomộtđiều.TạisaoAbelRosnovskivẫncònchưalàmgìvớinhữngcổphầnlớncủamìnhtrongngânhàngLester?

William không thể không nhớ làRosnovski vẫn còn có sáu phần trămtrongngânhàng,vàvớihaiphầntrămnữalàôngtacóthểvậndụngĐiềuBảy trong quy chế Lester.Khómà có thể tin rằngRosnovski vẫn còn sợnhữngquyđịnhcủaủybananninhhốiđoái,nhất làbâygiờchínhquyềnEisenhowerđãbướcsangnhiệmkỳhaivàchưahềcólúcnàotỏraquantâmđếnđiềutranhữngvụtrướckianữa.

WilliamlấylàmlạthấytrongbáocáonóiHenryOsbornelạimộtlầnnữacóchuyệnrắcrốivềtiềnnongvàRosnovskivẫnbỏtiềnrachuộctộichoôngta.Ôngkhônghiểuchuyệnnhưthếcòntiếptụcđượcbaolâunữa,vàHenrycòncóảnhhưởnggìđốivớiRosnovski.HaycóthểlàRosnovskicũngcònkhánhiềuvấnđềcủachínhmìnhnênkhôngcòncó thìgiờđâu lochuyệnmấtcòncủaWilliamKanenữa?BáocáocủaCohenđiểmlạinhữngtiếnbộcủa támkháchsạnmàRosnovskiđãxâydựngởnhiềunước trên thếgiới.Nam tướcLondonđangbị thua thiệt,Nam tướcởLagoskhônghoạtđộngđược,cònlạivẫnpháttriểnmạnh.WilliamđọclạimẩubàicắttrongbáoTinđiệnChủnhậtđưa tinFlorentynaRosnovskiđãkhôngcómặtđểkhaimạckháchsạnNamtướcEdinburgh,vàôngnghĩvềcontraimình.Rồiôngđóngbáocáolạivàxếphồsơvàotủsắt,trongbụngyêntrírằngkhôngcógìquantrọngđếnmứcphảilonghĩ.

WilliamrấttiếclàôngđãnổinóngvớiRichard.MặcdầuôngkhôngthíchgìchuyệnconôngđivớicôgáiRosnovskikia,nhưngôngnghĩcũngchưađếnmứcmìnhquaylưnglạihẳnvớiđứacontraiduynhất.KateđãnhiềulầnbênhchoRichardvàhaiôngbàđãcólúccãinhaugaygắt-chuyệnrấthiếmtừkhihaingườilấynhauđếngiờ-nhưngrồicũngkhônggiảiquyếtđượcgì.

Kateđãdùngnhiềucách, từnhẹnhàng thuyếtphụcđếnkhóc,nhưnghìnhnhưchảlàmthếnàolaychuyểnđượcWilliam.

VirginiavàLucythìrấtnhớanh.Virginianói:“Chẳngcònaiphêphángìnhữngbứchọacủaconnữa.”“Conmuốnđượcchêbaià?”Katehỏicongái.Virginiachỉcườigượng.Lucychuivàobuồngtắm,khóacửalại,mởnướcvàbímậtviếtthưcho

Richard.Nhậnđượcthư,Richardkhônghiểutạisaoláthưnàocũngcóvẻnhưẩmướt.

TrướcmặtWilliam, khôngmột người nào trongnhàdámnhắcđến tênRichard.Khôngkhítronggiađìnhbuồnbực,căngthẳng.

Williamlàmviệcởngânhàngnhiềuthờigianhơn,cóhômlàmviệcđếntậnkhuya,mongchoquênđi.Nhưngôngkhôngsaoquênđược.Ngânhàngmỗilúcmộtđòihỏiởôngnhiềunghịlựchơn,nhưnglạilàvàolúcôngrấtmuốnnghỉ.Tronghainămqua,ôngđãchỉđịnhthêmsáuphóchủtịchmới,hy vọng họ đỡ cho ông được phần nào những gánh nặng.Thực tế hóa rangượclại.Họtạorathêmnhiềuviệcvàbuộcôngphảicóthêmnhiềuquyếtđịnh.Ngườixuấtsắcnhất trongsốhọ,JakeThomas,xemracóvẻsẽ thaythế William làm chủ tịch nếu như Richard không chịu từ bỏ cô gáiRosnovskikia.Mặcdầulợinhuậncủangânhàngmỗinămvẫntiếptụctănglên,Williamthấyôngkhôngcònquantâmđếnchuyệnvìtiềnvàlàmratiềnnữa.CólẽbâygiờôngđứngtrướcvấnđềđúngnhưCharlesLestertrướckiađãgặp:Ôngkhôngcòncon traiđểmàhưởngtàisảnvàchứcchủ tịchcủaôngnữa.WilliamđãcắtđứtRichardrakhỏicuộcđờimình,đãviếtlạichúcthưvàhủybỏquỹủytháccủaRichard.

Vàonămkỷniệmbạccủangàycưới,WilliamquyếtđịnhđưaKatevàcáccongáiđinghỉởchâuÂuvớihyvọngcóthểgạtbỏđượcRichardrakhỏiđầuóc.LầnđầutiênhọđiLondonbằngchuyếnmáybayphảnlực,Boeing707,vàởkháchsạnRitz.Kháchsạnnàygợi lạichoWilliamrấtnhiềukỷniệmsungsướngcủachuyếnđiđầutiêncủaWilliamvớiKatesangchâuÂu.Họlàmmộtcuộcđi thămOxford,chỉchoVirginiavàLucythànhphốcủacáctrườngđạihọc,rồiđitiếpđếnStratfordOnAvonxemmộtvởkịchcủa

Shakespeare:RichardIIIdoLaurenceOlivierđóng.Giánhưôngvuacótênkhácthìtốthơn.

Trên đường từ Stratford về, họ dừng lại ở nhà thờ Henley trên sôngThames,nơiWilliamvàKateđãcướinhau.ĐánglẽhọnghỉlạiởquánBellnữanhưngởđâychỉcònmộtphòngtrống.TrênxevềLondon,giữaWilliamvàKatelạicócuộccãivãvớinhauvềtênônglinhmụcđãchủtrìhônlễchohai người, người thì bảo đó là Tukesbury, còn người kia thì cứ cãi làDukesbury. Về đến khách sạn Ritz mà vẫn chưa đi đến kết luận gì. Haingườichỉđồngývớinhauđượcmộtđiểm:Cáimáimớicủanhàthờxứđãlàmkháđẹp.Đêmđónằmtrêngiường,WilliamđãhônKatemộtcáchdịudàng.

“Đólànămtrămđồngbảngđượcđầutưtốtnhấtcủaanhđấy,”ôngnói.Mộttuầnsau,họđitiếpsangÝ,saukhiđithămtấtcảnhữngnơinàoở

AnhmàmỗingườiMỹbiếttựtrọngđềuphảixemmặcdầunhiềungườiMỹthường không đi thămhết.ỞRome, các cô con gái uống quá nhiều rượuvangloạitốtcủaÝvàđúngvàohômsinhnhậtVirginiathìcảhaichịemlănra ốm. Giá được nói đến Richard thì cả nhà vui biết bao nhiêu. Đêm đóVirginiakhócvàKatecốanủicon.

“Tạisaokhôngainóivớibốrằngcónhữngcáikháccònquantrọnghơncảdanhgiánữachứ?”VirginiacứhỏimãinhưthếmàKatekhôngbiếttrảlờithếnào.

TrởvềNewYork,Williamtươitỉnhhơnvàlạilaovàolàmviệcráoriếtởngânhàng.Chỉtrongmộttuần,ôngđãmấtđinhữngcânđãlênđượctrongchuyếnđi.

Ngày tháng trôiqua,ôngcảmthấymọi thứ lạibình thường.NhưngcáibìnhthườngấyđãbiếnmấtngaykhiVirginia,vừamớirakhỏitrườngSweetBriar, đã tuyên bố là cô sẽ lấy một sinh viên trường Đại học luật bangVirginia.TinnàykhiếnWilliamthấychoáng.

“Nóchưađủlớn,”ôngnói.“Virginia đã haimươi hai rồi,”Kate nói, “Nó đâu còn là trẻ con nữa,

William.Thếanhkhông thích làmôngngoạiư? -Bànói thêmnhưngvừanóibuộtmiệngthìbiếtlàkhôngổn.”

“Em nói sao?” William hỏi, vẻ hoảng hốt. “Virginia có chửa rồi haysao?”

“Trờiđất,đâucó,”Katenói.Rồibàhạgiọngnóikhẽ,nhưvừađitrốnbịtìmthấy,“RichardvàFlorentynađãcóconnhỏrồi.”

“Saoembiết?”“Richardviếtthưbáotinmừngchoembiết,”Kate,đáp.“Anhchưathấy

đãđếnlúcthathứchonósaoWilliam?”“Khôngbaogiờ.”Williamnói,vàhầmhầmbướcrangoài.Kate thởdàibuồnbã,ôngấycũngkhôngbuồnhỏiđứacháunộikia là

contraihaycongáinữa.HônlễcủaVirginiatiếnhànhtạinhàthờTrinityởBostonvàomộtbuổi

chiềumùaxuântươiđẹpcuốithángBanămsauđó.Williamhoàntoàntánthànhcậucon rểDavisTelford,một luậtgia trẻđãđượcVirginiachọnđểsốngvớinhausuốtđời.

VirginiarấtmuốncóRichard làmngười tổchứchôn lễvàKateđãyêucầuWilliamchomờianhvềdựđámcướinàycủaem,nhưngôngkiênquyếttừchối.

Mặcdầuđâylàngàysungsướngnhấtđờimình,nhưngVirginiasẵnsàngtrả lại tất cả nhữngquà tặngđể có được tấm ảnhbố cô vớiRichard cùngđứngởbênngoàinhàthờ.Williamcũngđãmuốnxuôivàđồngý,nhưngônglại biết là Richard sẽ không bao giờ đồng ý về nếu không có cô con gáiRosnovski kia về theo,mặc dầu bây giờWilliam lấy làm tự hào nghe tinRichardđãđượcđềbạtlênlàmphóquảnlýngânhàng.Hômcưới,Richardgửiquàvàmộtbứcđiệnvềchoemgái.WilliamđểquàvàotronghòmxecủaVirginia, nhưng sau đó ông không cho phép đọc bức điện ở bữa tiệccưới.

PHẦNBẢY

CHƯƠNG 37

Albel đang ngồimộtmình trong văn phòng của ông ởNam tướcNewYorkchờmộtngườiđiquyêntiềnchocuộcvậnđộngcủaKennedyđếngặp.Đãquáhaimươiphútrồimàôngtachưađến.Abelsốtruộtgõngóntaylênbàn.Côthưkýbướcvào.

“CóôngVincentHoganđếngặp,thưaông.”Abelđứngdậyngay.“Xinmờivào,ôngHogan,”ôngnóivàvỗtayvàolưngmộtchàngtrẻtuổi

đẹptrai.“Ôngkhỏekhông?”“Tôi khỏe, thưa ôngRosnovski. Tôi xin lỗi đã đếnmuộn,” anh ta đáp

bằngmộtgiọngđặcBoston.“Tôikhôngđểý”Abelnói.“Ônguốngchútgìchứ,ôngHogan?”“Không, xin cảm ơn ông Rosnovski. Khi nào phải đi gặp nhiều người

trongmộtngàythìtôicốgắngkhônguống.”“Rất đúng.Nhưng tôi uống được chứ,”Abel nói. “Hômnay tôi không

địnhgặpnhiềungườilắm.”Hogan cười, anh ta biết rằng trong ngày hôm nay sẽ phải nghe nhiều

ngườikhácnóiđùanữa.Abelrótmộtcốcwhisky.“Nào,bâygiờtôilàmgìđượcchoôngđây,ôngHogan?”“Vâng,thưaôngRosnovski,chúngtôihyvọngrằngĐảnglạimộtlầnnữa

cóthểtrôngvàosựủnghộcủaông.”“Nhưôngbiếtđấy,ôngHogan,trướcsautôivẫnlàmộtngườicủađảng

Dân chủ. Tôi đã ủng hộ Franklin D. Roosevelt, Harry Truman và AdlaiStevenson,mặcdầuAdlainóiđếnnửangàymàtôikhônghiểuđượcôngtamuốnnóigì.”

Haingườicùngcườimộtcáchgiảtạo.“Tôicũnggiúpôngbạncũcủatôi,DickDaleyởChicago,đãủnghộEd

Muskie,contraicủamộtngườiBaLannhậpcưđấy,ôngbiếtkhông,ngaytừhồiôngtavậnđộngralàmthốngđốcbangMainenăm54kiađấy.”

“ÔngvẫnlàmộtngườiủnghộtrungthànhcủaĐảngtrongquákhứ,điềuđókhôngaiphủnhậnđược,thưaôngRosnovski,”VincentHogannóibằngmộtgiọngkhácthường,chothấylúcnàykhôngcònlàlúcnóiquanhconữa.“ChúngtôicũngbiếtrằngnhữngngườicủađảngDânchủ,khôngphảichỉcócựunghịsĩOsborne,cũngđãcónhữnghànhđộng trảơnđốivớiông.TôinghĩkhôngcầnthiếtphảiđivàochitiếtcáivụbấttiệnnhỏvớicôngtyhàngkhôngLiênMỹnữalàmgì.”

“Chuyệnấyđãqualâurồi,”Abelnói,“hầunhưtôikhôngnhớđếnnữa.”“Vâng,”ôngHogannói,“vàmặcdầuphầnlớnnhữngnhàđạitriệuphú

khôngmuốnchongườitanhòmngóvàonhữngviệcriêngcủamình,nhưngôngcũnglàngườiđầutiênthấyrằngchúngtaphảiđặcbiệtcẩnthận.Nhưôngđãhiểu,ngườiraứngcửkhôngmuốngầnđếnngàybầucửlạiđemcánhânmìnhramànhậnlàmđiềugìmạohiểm.Nixonrấtmongchúngtacóchuyệnbêbối trong cuộc chạyđuanày.Thượngnghị sĩKennedy lúcnàyđangphácthảomộtluồngdưluậnBaLan-Mỹvàchúngtôichưathấycósựphảnđốinào.Cốnhiênôngấychỉcóthểđiđếnquyếtđịnhcuốicùngsaukhiđãđượctrúngcử.”

“Tấtnhiên.Liệuhaitrămnămmươingànđôlacóthểgiúpôngấyquyếtđịnhđượcđiềuđókhông?”Abelhỏi.

VincentHogankhôngnóigì.“Vậylàhaitrămnămmươingànđôlanhé,”Abelnói.“Cuốituần,sốtiền

sẽđượcchuyểnđếntrụsởbanvậnđộng,ôngHogan.Tôihứanhưvậy.”Côngviệcđãxong,cuộcmặccảđãxong.Abelđứngdậy.“XinnhờôngchuyềnđếnThượngnghịsĩKennedynhữnglờichúcmừng

tốtđẹpnhấtcủatôivànóigiùmthêmcholàtấtnhiêntôihyvọngôngấysẽlàTổngthốngtươnglaicủaHoaKỳ.TôivẫnrấtcămghétNixonsaukhiôngtacómộttháiđộđángkhinhtrongvụHelenGahaganDouglas,vảlạicũngcónhữnglýdoriêngtạisaotôikhôngthíchHenryCabotLodgeralàmphótổngthống.”

“Tôisẽrấtsungsướngchuyểnnhữnglờichúccủaông,”ôngHogannói,

vàxincảmơnôngvềsựủnghộliêntụcđốivớiđảngDânchủ,nhấtlàđốivớivịứngcửviên.“AnhchàngngườiBostonđưatayrabắttayAbel.”

“Ông cứ liên lạc với chúng tôi nhé, ôngHogan. Tôi giúp tiền như thếnhưngcũngmongđượcđáplạimộtcáigìchứ?”

“Tôihoàntoànhiểuýông,”VincentHogannói.Abeltiễnkháchratậnthangmáyvàmỉmcườiquayvềvănphòng.Ông

lạigõgõngóntaylênbàn.Côthưkýbướcvào.“MờiôngNovaklênđâychotôi,”Abelnói.LátsauGeorgeđến.“Tôinghĩlàmìnhđãthànhcôngrồiđấy,George.”“Thế thì mừng cho anh, Abel. Tôi cũng sung sướng. Nếu Kennedy là

Tổngthốngtớithìmộttrongnhữnggiấcmơlớncủaanhsẽthựchiệnđược.Florentynasẽtựhàovềanhbiếtbaonhiêu.”

Ngheđếntêncô,Abelmỉmcười.“Anhcóbiếtconbéấynóđãlàmđượcchuyệngìkhông?”Ôngcườinói.

“AnhđãxemtờThờibáoLosAngelestuầntrướcchưa,George?”Georgelắcđầu.Abelđưachoôngtatờbáo.Mộttấmảnhtrongbáođược

khoanhđỏ.Georgeđọctolên:Florentyna Kane khai mạc cửa hàng thứ ba của cô, lần này ở Los

Angeles.CôđãcóhaicửahàngởSanFranciscovàđanghyvọngđếntrướccuối năm sẽ mở một cửa hàng nữa ở San Diego. “Florentyna” như mọingườiđãbiết,đangnhanhchóngtrởthànhnổitiếngởCaliforniagiốngnhưBalenciagađãnổitiếngởParis.

Georgebỏtờbáoxuốngvàphálêncười.“Cólẽchínhnóđãviếtbàibáonày,”Abelnói.“Tôirấtmongnócómột

cửahàngFlorentynaởNewYork.Tôitinrằngchỉtrongnămnăm,nhiềulắmlàmườinăm,nósẽthựchiệnđượcđiềuđó.Anhcódámđánhcuộcvớitôichuyệnđókhông,George?”

“Tôi đã không nhận đánh cuộc lần trước, anh nhớ không, Abel. Nếukhôngtôiđãmấtmườiđôlarồi.”

Abelnhìnlên,giọngnhẹnhànghơn.

“AnhcónghĩlànósẽđếngặpThượngnghịsĩKennedykhaimạckháchsạnNamtướcmớiởLosAngeleskhông,George?Liệunócóđếnkhông?”

“Không,trừphianhchàngKanekiacũngđượcmời.”“Khôngbaogiờ,”Abelnói.“CáithằngKaneấychảlàcáigìhết.Tôiđã

xemmọiđiềutrongbáocáotrướccủaanh.NóđãbỏNgânHàngđểđilàmchoFlorentyna.Nókhônggiữnổiđượcmộtviệc làmtốtmàphảidựavàothànhcôngcủaconbé.”

“Anhđọcmàkhông thấyđượccácmặt,Abel.Tôiđãnói rõcác trườnghợptrongđó:KanelàngườiphụtráchvềtàichínhtrongkhiFlorentynaquảnlýcửahàng.Nhưthếlàmộtsựcộngtáclýtưởng.AnhkhôngnênquênrằngmộtngânhànglớnđãđềnghịKaneralàmngườiđứngđầuchinhánhchâuÂucủahọ,nhưngFlorentynayêucầuanhtavềgiúpchonóvìbảnthânnókhôngcòncóthểkiểmsoáttàichínhđượcnữa.Abel,anhphảichấpnhậnsựthật làcuộchônnhâncủachúngnólàmộtđiềutốt.Tôibiếtanhkhóchấpnhậnđiềuđólắm,nhưngtạisaoanhkhôngtựhạmìnhđimộtchútđểgặpanhta?”

“Anhlàbạnthânnhấtcủatôi,George.Khôngaikháctrênđờinàydámnóivớitôinhưvậyđâu.Anhbiếthơnaihếtlàtôikhôngthểnàotựhạmìnhnhưvậykhôngđâu,trừphicáilãoKanekhốnkiếpkiatỏramuốngặptôiởnửađường.Chođếnlúcđó,tôisẽkhôngnhíchmộtbướctrongkhihắncònsốngđểtheodõitôi.”

“Lỡanhchếttrướcthìsao,Abel?Haingườibằngtuổinhaukiamà.”“Nếutôichếttrướcthìtôithua,vàFlorentynasẽthừahưởnghết.”“Anhbảotôilànókhônglấygìkiamà.Anhđịnhthayđổichúcthưcho

cháungoạicủaanh,khôngphảithếư?”“Tôikhông thể làm thếđược,George.Lúchạbútkývào chúc thư, tôi

khôngsaokýnổi.Vìtôicứchocáithằngcháungoạichếttiệtấyrồinópháhếtcủacảicủahaibốcontôi.”

Abel rútở túi áo trong ramột tấmảnh,giởquanhững tấmảnhcũcủaFlorentynavàlấyranhữngtấmảnhcủathằngcháu,đưachoGeorgexem.

“Trôngthằngbéxinhquá,”Georgenói.

“Xinhlắm,”Abelnói.“Hìnhảnhcủamẹnó.”Georgecười.“Anhvẫnkhôngbỏconđược,phảikhông?”“Anhbảochúngđặttênnólàgì?”“Sao,anhbiếttênthằngbéquáđichứ”Georgenói“Tôimuốnnóianhthấychúnggọitênnólàthếnàocơ?”“Tôilàmsaobiếtđược?”Georgenói.“Anhtìmhỏiđi,”Abelnói.“Tôicầnbiết.”“Tôihỏicáchnào?”Georgenói.“Chongườiđitheochúngnóđẩyxenôi

ởCôngviênCổngvàngư?AnhđãdặnlạirõrànglàFlorentynakhôngbaogiờđượcbiếtanhvẫncònquantâmđếnnóhaythằngchồngKanecủanókiamà.”

“À,nhânđâytôinhớra,tôivẫncòncómộtchuyệnnhỏphảithanhtoánvớibốnó,”Abelnói.

“Anh định làm gì về chứng khoán ở ngân hàng Lester,” George hỏi.“PeterParfitttỏýmuốnbánhaiphầntrămcủaôngta,nhưngtôikhôngtinHenry trong chuyện thương lượng này. Với hai con người đó dính vàochuyệnbánchứngkhoánthìmọingườicóthểbậpvàođó,trừanh.”

“Tôisẽkhônglàmgìhết.DùcócămghétKaneđếnđâu,tôicũngkhôngmuốndâyvàochuyệnấy trướckhibiếtchắc làKennedysẽ thắngcử.Lúcnàyhãy cứđểyênđóđã.NếuKennedy thất bại, tôi sẽmua chỗhai phầntrămcủaParfittrồitiếptụcvớikếhoạchchúngtađãbàn.MàanhcũngđừngbậntâmđếnHenrylàmgìnữa,tôiđãbỏhắnrangoàihồsơKanerồi.Từnaytrởđi,tôisẽtựmìnhgiảiquyếtlấy.”

“Tôiphảibậntâmchứ,Abel.TôibiếtôngtacònđangmắcnợđếnnửasốbọncácượcởChicago,vànếunhưbấtcứlúcnàoôngta lạimòđếnNewYorkmàkhôngănxinthìtôithấylàmlạ.”

“Henrysẽkhôngđếnđâynữađâu.Lầnvừarồitôiđãnóirõvớiôngtalàsẽkhôngcóđượcmộtxumộthàocủatôinữa.Nếuôngtađếnđâyxinnữathìsẽchỉmấtcáighếtrongbangiámđốcvànguồnthunhậpduynhấtcủaôngtathôi.”

“Nhưthếthìtôilạicànglo,”Georgenói.“ThửhỏiôngtađíchthânđếnKanelấytiềnthìsao?”

“Khôngthểthếđược,George.HenrylàngườiduynhấtcònsốngcònghétKanehơncảtôighétnữa,màđiềuđókhôngphảikhôngcólýdo.”

“Làmsaoanhbiếtchắcthếđược?”“MẹcủaWilliamKanelàvợthứhaicủaHenry,”Abelnói,“vàlúccòn

trẻ,chỉmớimườisáutuổi,Williamđãđuổiôngtarakhỏinhà.”“Trờiơi,làmsaomàanhcóđượcthôngtinấynhỉ?”“KhôngcógìvềWilliamKanemàtôikhôngbiết,”Abelnói.“Vàcảvề

Henrynữa.Hoàntoànkhôngcógìmàtôikhôngbiếtđược,màKanevớitôilạilàhaingườisinhcùngngày.Còntôithìcũngtinrằngkhôngcógìvềtôimàhắnkhôngbiết.Vìvậylúcnàychúngtaphảicẩnthận.Tuynhiên,anhkhôngcógìphảilovềchuyệnHenrycóthểgiởtrògì.ÔngtasẽcònphảinóidốinữatrướckhikhaithậtrằngtênôngtalàVittorioTognavàcũngđãngồitùmộtlầnrồi.”

“Trờiơi,Henrycóbiếtlàanhbiếttấtcảnhữngchuyệnnàykhông?”“Không, ông ta khôngbiết.Tôi biết từ lâu nhưngvẫn giữ kín.Vì, anh

hiểukhông,George,tôiluônluôntinrằngnếumìnhbiếtrằngmộtngườinàođócóthểđeđọamìnhvàolúcnàođóthìtựmìnhphảihiểumàgiữlấymộtcái tủ.Tôichưabaogiờ tinởHenryđược,ngay từcáihồiông ta làmchocôngtybảohiểmGreatWesternmàđãgợiýtôilừadốicôngtycủaôngtađểkiếmchácrồi.Còntôicũngphảithừanhậnlàtrongquákhứcủaôngtađãcóíchchotôikhánhiều.Tôitinrằngtrongtươnglaiôngtasẽkhôngdámgâyrắcrốichotôinữađâu,vìnếukhôngcólươnggiámđốcnữathìchỉquamộtđêmlàôngtakhôngcònmộtxunàotrongtay.AnhcứviệcquênHenryđi,màloviệccủatađã.HạncuốicùngđểhoànthànhkháchsạnNamtướcLosAngeleslàbaogiờ?”

“Giữathángchín,”Georgeđáp.“Thế thì tốt.Như vậy là sáu tuần trước bầu cử khiKennedy khaimạc

kháchsạnđó,báochícảnướcsẽđănglêntrangđầu.”

CHƯƠNG 38

SaukhidựmộthộinghịcácnhàngânhàngởWashingtonvừatrởvềNewYork,Williamđã thấy trênbànmìnhcómấychữnhắn làôngcần liên lạcngayvớiThaddeusCohen.

ĐãlâuôngkhôngnóichuyệnvớiCohen,vìAbelRosnovskikhônggâyrađiềugìphiềnphứckểtừsauvụnóichuyệnđiệnthoạinửachừngvớinhautrướckhiRichardvàFlorentyna lấynhau,đếnnayđãgầnbanăm.NhữngbáocáohàngquýgửiđếnđềukhẳngđịnhrằngAbelRosnovskikhôngmuacũngkhôngbánchứngkhoáncủangânhàngnữa.Dùsao,WilliamcũngcócảmgiácngầnngạivàvộigọingaychoThaddeusCohen.Nhà luật sưkianóiôngtavừangẫunhiêncóđượcvàithôngtinnhưngkhôngtiệnnóitrênđiệnthoại.Williamđềnghịôngtahễlúcnàotiệnthìđếnngânhàngngay.

Bốnmươi phút sau, Thaddeus Cohen đến.William yên lặng và chú ýnghetấtcảnhữnggìôngtanóilại.KhiCohentiếtlộxongrồi,Williamnói:

“Ôngcụnhàôngxưakiakhôngbaogiờ tán thànhcách lànhăn lén lútnhưthế.”

“Ôngcụnhàôngcũngvậy,”ThaddeusCohennói.“NhưngcáccụkhôngbaogiờphảiđốiphóvớinhữngloạingườinhưAbelRosnovski.”

“Cáigìkhiếnchoôngnghĩrằngkếhoạchcủaôngsẽthànhcông?”“ĐấyôngcứxemvụBernardGoldfinevàShermanAdamsthìbiết.Chỉ

cómộtngànsáutrămbốnmươihaiđôlaăngiancủahóađơnkháchsạnvớimộtchiếcáolôngthúthôi,thếmàcũnglàmchoTổngthốngphảilúngtúngngượngngậpđếnchếtngườivìngườitabảoAdamscậymìnhlàtrợlýcủaTổngthốngnênlàmbậyvàrútcụclàbịbuộctộivòivĩnh.ChúngtabiếtlàRosnovskicònnhằmcaohơnthếnữakia,vìvậyhạôngtaxuốnglàrấtdễ.”

“Vậytốnkémbaonhiêu?”“Haimươilămnghìn,nhưngtôicóthểthươnglượngcảgóivớihọđểbớt

điđược.”

“Ông làm saomà chắc rằng Rosnovski không biết tôi có dính líu vàođây”

“Tôisẽdùngmộtngười thứbamàngườiđókhôngbiếtcảđến tênôngnữa.Ôngtasẽlàmtrunggian.”

“Nếuôngthươnglượngđượcthìôngtínhchúngtasẽlàmgì?”“Ông gửi tất cả các chi tiết đến cho văn phòng Thượng nghị sĩ John

Kennedy, và tôi đảmbảo với ông là điều đó sẽ chấmdứt ngaymọi thamvọngcủaAbelRosnovski.Khinàongườitakhôngcòntinđượcôngtanữa,thìôngtasẽnhưngườikiệtsứcvàsẽthấykhôngthểvậndụngđếnĐiềuBảytrongquychếngânhàngđượcnữa, dù choông ta cókiểmsoát được támphầntrămcổphầncủangânhàng.”

“Có thể như vậy, nếu Kennedy trở thành Tổng thống,” William nói.“NhưngnếuNixonthắngthìsao?Ôngtađangdẫnđầutrongcuộcthămdòdưluận,vàchắctôisẽủnghộôngtachốngKennedy.”

“Ôngkhôngthểtưởngtượngđượcđâu,nướcMỹnàysẽkhócóthểđưamộtngườicủagiáopháiLaMãvàoNhàTrắng.”

“Tôithìtôikhôngthểlàmthế,mặcdầutôithừanhậnrằngbỏrahaimươilămnghìnđôlalàquánhỏtrừphicómộtcơhộibênngoàinàođóthìmớikếtthúcđượcAbelRosnovskivàgiúpchotôiyêntâmđượcvớingânhàng.NếuKennedytrởthànhTổngthống…”

“Tôihoàntoàntinnhưvậy,”ThaddeusCohennói.Williammởngănkéobàn rút ramột cuốn sổ séc tobênngoàiđề “Tài

khoảnriêng”vàviếtvàođómấychữsố,hai,năm,không,không,không.

CHƯƠNG 39

AlbeldựđoánrằngviệcKennedyđếnkhaimạckháchsạnNamtướcsẽđượcđưa lên trangđầu cácbáoởMỹxem rakhônghoàn toànđúng lắm.Mặcdầuvịứngcửviênkiacókhaimạckháchsạnthậtđấy,nhưngôngtacònxuấthiệnởhàngchụcchỗkháctạiLosAngelestrongngàyhômđóvàtốihômsaucòncócuộctranhluậntrựctiếpvớiNixontrênvôtuyếntruyềnhình.TuynhiênviệckhaimạckháchsạnNamtướcmớinhấtấycũngđượcbáochíđưatinkhárộngrãi,vàVincentHogancũngđảmbảoriêngvớiAbelrằngKennedyvẫnchưaquêncáiviệcnhỏkia.

CửahàngcủaFlorentynachỉcáchkháchsạnNamtướcmớicóvàitrămthướcthôi,nhưnghaibốconkhônggặpnhau.

Saunhữngkếtquảởbang Illinoisvà JohnF.KennedycóvẻnhưchắcchắnsẽlàmTổngthốngthứ35củaHoaKỳ,AbeluốngrượuchúcmừngsứckhỏeThị trưởngDaley và tổ chức liên hoan ở Trụ sở đảngDân chủ trênquảngtrườngThờiĐại.Mãiđếnnămgiờsánghômsauôngmớivềnhà.

“Mình cóbaonhiêu chuyệnđểmà liênhoan,” ôngbảoGeorge. “Mìnhsắpsửalà…”

Nóichưahếtcâu,ôngđãlănrangủ.Georgecườivàđặtônglêngiường.

○○○

WilliamngồitrongthưviệnnhàôngởĐường68theodõikếtquảbầucử.SaukhithôngbáovềkếtquảởIllinoismànhữngkếtquảnàyphảiđếnmườigiờ sáng hôm saumới được khẳngđịnh. (William chưabao giờ tin ởThịtrưởngDaley)WalterCronkitetuyênbốcoinhưđãxongcảrồi,bâygiờchỉcònlạicótiếnggàothétnữathôi,WilliamnhấcđiệnthoạilêngọichosốcủaThaddeusCohenởnhàriêng.Ôngnói:

“Sốtiềnhaimươilămnghìnđôlaấycoinhưđãđượcđầutưđúngchỗrồi,

Thaddeus.Bâygiờchúng tahãy tinchắc rằngkhôngcó thờikỳ trăngmậtchoôngRosnovskinữađâu.ÔngđừnglàmgìhếttrướckhiôngtalênđườngđiThổNhĩKỳ.”

William bỏmáy xuống và lên giường nằm. Ông thất vọng vì RichardNixonđãkhôngđánhbạiđượcKennedy,vàthếlàngườianhemhọhàngxacủaông,HenryCabotLodge,khôngđượclàmphóTổngthống.

Nhưngchẳngmay…

○○○

KhiAbelnhậnđượcgiấymờiđếnmộttrongnhữngvũhộikhaimạccủaTổngthốngKennedyởthủđôWashington,ôngnghĩchỉcómộtngườiduynhấtôngmuốnchiasẻvinhdựnàythôi.ÔngtraođổivớiGeorgevàsauđóphảiđồngývớiôngtarằngFlorentynasẽkhôngbaogiờđitheoôngđếndựtrừphicôbiếtchắcmốithùgiữaôngbốRichardsẽđượcgiảiquyết.Thếlàôngbiếtsẽphảiđimộtmình.

Để có thể điWashington dự lễ,Abel phải hoãn chuyến đi châuÂu vàTrungĐông.ÔngkhôngthểvắngmặttạibuổilễkhánhthànhnàynhưngvẫncóthểhoãnviệckhaimạcNamtướcởIstanbullạiítngày.

Abelcómộtbộđồxanhthẫmmớikiểubảothủgiànhriêngchodịpnày,và ông cũng đã giành riêng cả phòng đặc biệt trong khách sạnNam tướcWashingtonvàohômđó.ÔngkhoankhoáingồixemvịTổng thống trẻvàđầy sức sống đọc diễn văn khaimạc, tràn đầy hy vọng và hứa hẹn trongtươnglai:

“MộtthếhệmớicủanhữngngườiMỹsinhratrongthếkỷnày…”Abelthấytrongđócómìnhrồi.“…đượctôiluyệntrongchiếntranh…”Abellạithấycómình.“…đượcmộtnềnhòabìnhvấtvảcayđắngrèngiũa…”LạiđúngvớiAbelrồi.“…Đừnghỏiđấtnướccóthểlàmgìchobạnmàhỏixembạnlàmđược

gìchođấtnước.”Đámđôngđứngdậyhoanhô,quêncảtuyếtrơixuốngđầyngười,bịhút

vàobàidiễnvănhùnghồncủavịTổngthốngmới.Abel trởvềkhách sạnNam tướcWashington trong lòng rất phấnkhởi.

Ôngtắmrồilạithaybộđồdựtiệcvớicaváttrắng.Nhữngthứnàycũngđặcbiệtsắmchodịpnày.Ngắmmìnhtronggương,Abelphảithừanhậnrằngbộđồmặcchưaphảilàdiệnvàmốtnhất.Ngườithợchuyênmaychoôngđãhếtsứccốgắngmớilàmđượcnhưvậy.TrongbanămquaôngthợđãphảibalầnlàmlạinhữngbộđồrộnghơnchoAbel.GiácóFlorentynaởđây,chắcthếnàocôcũng”mắng”choôngmộttrậnvềchuyệnkhôngchịugiữngườiđểbéophệranhưvậy.TạisaoôngvẫncứluônluônnghĩđếnFlorentynathếnhỉ?Ôngxemlạinhữnghuânchươngcủamình.TrướchếtlàhuânchươngcựubinhBaLan,rồinhữnghuânchươngphụcvụquânđộitrênsamạcvàởchâuÂu,rồiđếnnhữnghuânchươngônggọilàdaodĩavìphụcvụhậucầnănuốngtrongquânđội.

TốihômđócótấtcảbảyvũhộikhaimạcđượctiếnhànhởWashington.GiấymờicủaAbelđượcngồiởphòngtruyềnthốngThủđô.ÔngngồitrongmộtgócdànhchonhữngđảngviênDânchủngườiBaLancủaNewYorkvàChicago.Họcónhiềucáiđểcùngliênhoanvớinhau.EdmundMuskieđượcvàoThượngviệnvàmườinhânvậtdânchủBaLankhácđượcbầuvàoQuốchội.KhôngainhắcđếntênhaingườiBaLankháccũngmớiđượcbầunhưnglàcủađảngCộnghòa.

AbelquamộttốirấtvuivẻvớihaingườibạncũtrướcđâyđãcùngvớiônglậpnênnhómBaLan-MỹtrongQuốchội.HọđềuhỏithămFlorentyna.

VũhộibịngắtquãngdoJohnF.KennedyvàbàvợrấtđẹplàJacquelinebước vào. Họ đứng đó chừngmười lăm phút, nói chuyện vớimấy ngườiđượcchọnlọcrấtcẩnthậnrồilạitiếptụcđếnchỗkhác.MặcdầuAbelkhôngđượctrựctiếpnóichuyệnvớiTổngthống,nhưngôngcũngrờibànrađứngởmộtchỗthếnàoKennedycũngphảiđiqua,vàôngcốnóiđượcmộtcâuvớiVincentHogankhithấyanhtacùngđivớibộsậuchungquanhKennedy.

“ÔngRosnovski,maymắngặpôngởđây.”Abel rấtmuốnnóichoanh tabiết làvớiôngchẳngcógìmaymắncả,

nhưnglúcnàyđâythìcảthờigianvàđịađiểmđềunhưvậy.HogancầmlấycánhtayAbelvàkéoôngbướcnhanhđếnsaumộtcáicộtđácẩmthạch.

“Lúcnàykhôngthểnóinhiềuvớiôngđược,ôngRosnovski,vìtôiphảiđikèmvớiTổngthống,nhưngtôichắctrongtươnglaigầnđâysẽgọiđếnchoông.Tấtnhiên,lúcnàyTổngthốngđangcónhiềunhữngcuộchẹnkhác.”

“Tấtnhiên,”Abelnói.“Nhưngtôihyvọng,”VincentHogannóitiếp,“trườnghợpcủaông,mọi

thứ sẽ được khẳng định vào cuối tháng ba hoặc đầu tháng tư. Tôi xin làngườiđầutiênđượcchúcmừngông,ôngRosnovskinhé.TôitinchắcrằngôngsẽphụcvụTổngthốngrấttốt.”

AbelnhìntheoVincentHogangầnnhưđangchạyđểtheokịpđoànngườitùytùngKennedylúcnàyđãbướcvàomộtđoànxesangtrọngmởcửasẵn.

“Trôngôngcóvẻhàilònglắmnhỉ,”mộtngườibạnBaLancủaAbellêntiếng khi thấy ông trở về bàn và ngồi xuống bắt đầu ănmiếng bít tết daingoách,thứbíttếtmàởkháchsạnNamtướckhôngchophéplàmnhưvậy.“KennedycómờiôngralàmBộtrưởngNgoạigiaokhông?”

Họđềucười.“Chưađâu,”Abelnói.“NhưngôngấycónóivớitôirằngănởtrongNhà

TrắngkhôngthểsangbằngởcáckháchsạnNamtướcđược.”SánghômsauAbelbayngayvềNewYorksaukhiđãđếnthămnhàthờ

BaLanởNghĩatrangQuốcgia,đếnđâyônglạinghĩtớicảhaiFlorentyna.SânbayWashingtonhếtsứclộnxộnvàAbelvềđếnNamtướcNewYorkchậmmấtbatiếngsovớidựkiến.GeorgecùngxuốngăntốivớiôngvàkhithấyAbelgọimộtchaiDomPerigonthìôngyêntrílàmọiviệcđềutốtđẹpcả.

“Tốinaychúngtaliênhoan,”Abelnói.“TôicógặpHoganởvũhộivàhắntabảocuộchẹnsẽđượckhẳngđịnhtrongmấytuầntới.CólẽsẽcócôngbốchínhthứcngaysaukhitôiđiTrungĐôngvề.”

“Chúcmừnganh,Abel.Tôibiếtkhôngcóaiđánghưởngvinhdựnàyhơnanhđược.”

“Cảmơnanh,George.Tôicóthểđảmbảolàphầnthưởngcủaanhcũng

khôngphảilàsuông,vìsaukhimọithứđãchínhthứcrồi,tôisẽcửanhlàmquyềnChủtịchCôngtyNamtướctrongkhitôivắngmặt.”

Georgeuốngmộtcốcsâmbanhnữa.Haingườiđãuốnghếtnửachai.“Lầnnàyanhsẽđivắngbaolâu,Abel?”“Chỉbatuầnthôi.TôimuốnkiểmtralạixembọnẢRậpấycóăncắphết

của tôikhông, rồi tiếp tục sang IstanbulđểkhaimạckháchsạnNam tướcIstanbul.TrênđườngtôisẽđiquaLondonvàParisnữa.”

Georgegọithêmsâmbanh.AbelởLondonthêmbangàyngoàikếhoạch,tìmcáchgiảiquyếtnhững

vấnđềcủaNamtướcLondonvớimộtanhquảnlýmàanhnàyhìnhnhưđổtộimọithứchocáctổchứccôngđoànAnh.HóaraNamtướcLondonlạilàmộttrongnhữngthấtbạiítcócủaAbel,mặcdầuôngvẫnchưahiểuđượccụthể tại sao khách sạn này tiếp tục thua lỗ.Ông đã tính đến đóng cửa nó,nhưngCôngtyNamtướccầnphảicómặtởthànhphốthủđônướcAnhnày,vìvậyônglạimộtlầnnữađuổingườiquảnlývàtìmngườikhácthaythế.

Paris thì ngược lại.Khách sạn này làmột trong những thành công lớnnhấtcủaôngởchâuÂu.ÔngđãcólầnthừanhậnvớiFlorentynarằngNamtướcParislàkháchsạnôngthíchnhất.AbelthấymọithứtrênđườngRaspailđều rất có tổ chức. Ông chỉ ở lại Paris hai ngày rồi bay tiếp sang TrungĐông.

BâygiờAbelcóđịađiểmởnămnướcẢRậpvùngVịnhBatư,nhưngchỉcómỗiNamtướcởRiyadhlàđangthậtsựtiếnhànhxâydựng.Nếucòntrẻtuổi, chắcAbel đã ở lại TrungĐông đến vài năm để uốn nắn cho nhữngngườiARậpởđâybiếtlàmăntửtế.Nhưngôngkhôngthểchịuđượcđấtcátvớicáinóngởđâyvàuốngrượuwhiskythìlạikhôngsẵnsàngcó.Ôngcũngkhông thểchịuđượcnhữngngườiđịaphương.Ôngđểchomột trợ lýphóchủ tịchở đây làmviệc và bảo anh ta rằng chỉ khi nào quảnđượcnhữngngườiTrungĐôngnày thìmới cho trởvềMỹmàquảnnhững taybất trị.ÔngđểtaytrợlýphóchủtịchtộinghiệpđóởlaimộtcáiđịangụcgiàucónhấtrồiđitiếpsangThổNhĩKỳ.

MấynămquaAbelđếnthămThổNhĩKỳnhiềulầnđểquansáttiếntrìnhxâydựngNamtướcIstanbul.VớiAbelthìbaogiờcũngphảicócáigìđặc

biệtvềConstantinople,vìôngquánhớcáithànhphốnày.ÔngrấtmongmởđượcmộtkháchsạnNamtướcmớiởcáiđấtnướcmàôngđãrờinórađilàmmộtcuộcsốngmớiởMỹ.

Vềđếnphòngđặcbiệt,Abelthấycóđếnmườilămgiấymờigửiđếnchờtrảlời.Baogiờcũngvậy,cứvàomỗidịpkhaimạckháchsạnlàcórấtnhiềugiấymờitừcácnơigửiđếnyêucầu,nhấtlàcủanhữngnhânvậtchuyênđiănuốngkhôngmấttiềnmàkhôngbiếthọởđâuxuấthiệnrađôngnhưvậy.Cứnhưcóphépảothuậtấy.Tuynhiên,lầnnàycóhaigiấymờiđiăntốimàAbellấylàmchắcchắnkhôngthểliệtvàoloạichuyênđiănghẹđược,đólàhaivịđạisứcủaMỹvàAnh.GiấymờilạilàởcơquansứquáncũcủaAnh,đốivớiAbelthậtkhôngcưỡnglạinổivìđãgầnbốnchụcnămnayôngchưavềthămchỗnày.

Tối hôm đó, Abel là khách của ngài Bernard Burrows, đại sứ của NữhoàngAnhởThổNhĩKỳ.ÔngngạcnhiênthấymìnhđượcxếpngồiởbênphảibàvợĐạisứ,mộtquyềnưutiênmàAbelchưabaogiờcóđượcởbấtcứsứquánnàotrongquákhứ.Ăntiệcxong,ônglấylàmlạvớicáitruyềnthốngquáigởcủaAnhlàcácbàphụnữkéorangoàiđểcácôngngồilạiđóhútxìgàvàuốngrượuportohoặcbrandy.AbelđượcmờiđếnngồivớivịđạisứMỹ, ông Fletcher Warren, để uống rượu porto trong thư viện của ngàiBernard.NgàiBernardtỏýtráchđạisứMỹlàđãđểôngtamờiNamtướcChicagođếnăntiệctrước.

“NgườiAnhlàmộtgiốngngườithíchoai,”đạisứMỹchâmmộtđiếuxìgàCubanói.

“CòntôithìchỉthấyngườiMỹcómộtđiều,”ngàiBernardnói,“đólàhọkhôngbiếtkhinàohọbịđánhbạimộtcáchlịchsự.”

Abelnghehainhàngoạigiaonóichọcnhauvàkhônghiểutạisaohọlạimời ông vào chỗ riêng biệt này. Ngài Bernardmời Abel nếm rượu vangportovàđạisứMỹnângcốc.

“ChúcAbelRosnovski,”ôngnói.NgàiBernardcũngnângcốc.Ôngtanói:“Tôihiểulàchúcmừngcũngđượcrồiđấy.”AbelđỏmặtvộinhìnsangphíaFletcherWarrenxemthếnào.

“Ồtôiđểlộbímậtrồichăng,Fletcher?”NgàiBernardnói,vàquaysangđạisứMỹ.“Ôngbảotôirằngaicũngbiếtchuyệnđócảrồi,phảikhôngôngbạn.”

“Phảiđấy,”FletcherWarrennói.“VìngườiAnhchảgiữkínđượccáigìquálâu.”

“Cóphảivì thếmàcácanhphảimấtđếnmấynămmớipháthiện ra làchúngtôiđangđánhnhauvớiĐứcchứgì?”ngàiBernardnói.

VịđạisứMỹcười.“Tôinghenóiítngàynữasẽcôngbốchínhthức.”HaingườiquaysangnhìnAbel.Ôngvẫnimlặng.“Vậythìcólẽ tôi làngườiđầutiênchúcmừngngàiđấy,”ngàiBernard

nói.“Tôichúcmừngngàitrongchứcvụmớiđượcrấtnhiềuhạnhphúc.”Abelđỏmặtnghenóiđếncáichữmàmấythángquaôngvẫnthườngthốt

lênvớichínhmìnhkhinhìnvàogương.“Ôngphảiquendầnvớiviệcngườitakêumìnhbằngngài,”vịđạisứAnh

nóitiếp.“Vàmộtlônhữngthứcòntệhơnthếkia.Nhấtlànhữngchứctướcchếttiệtmàvìthếôngđãphảidựhếtcuộcnàyđếncuộckhác.Nếubâygiờôngcóvấnđềlêncânthìnósẽkhôngthấmgìsovớikhiôngđãhoànthànhnhiệmkỳcôngviệc.ẤythếnhưngôngvẫncònđượcsốngđểcảmơncuộcChiếntranhLạnhđấy.Đólàmộtđiềukhiếnchocuộcsốngxãhộicủaôngcòncóranhgiớiđược.”

VịđạisứMỹcười.“Giỏiđấy,Abel,vàtôicũngchúcmừngchonhữngthànhcôngliêntiếp

củaông.ChuyếnđigầnđâynhấtlàôngvềBaLanhồinào?”Ôngtahỏi.“Tôichỉtrởvềquênhàcómộtlần,thămquachốclát,cáchđâyđãmấy

nămrồi,”Abelnói.“Từđó,tôivẫnmongđượcquaylạinữa.”“Phải, ông sẽ quay lại trong khải hoàn,”FletcherWarren nói. “Ông có

quenvớisứquáncủataởWarsawkhông?”“Không,tôikhôngquen,”Abelthúnhận.“Tòanhàđó cũngkhông tồi,” ngàiBarnardnói. “Cũng là đểnhắcnhở

chocácngàinhớrằngchỉcósauChiếntranhthếgiớithứhaimớiđặtchân

lênchâuÂuđược.Nhưng thứcăn thìkhủngkhiếp.Tôi rấtmongông làmđượccáigìđóvềmặtnày,ôngRosnovski.TôierằngcáchduynhấtcólẽlàôngphảichoxâymộtkháchsạnNamtướcởWarsaw.Vớitưcáchlàmộtđạisứ,đólàđiềutốithiểungườitamongđợiởmộtngườiBaLancũ.”

Abelngồitrongtâmtrạngphấnkhởihếtsức,cườivớinhữngcâunóiđùacủangàiBernard.Ông thấymìnhuống rượuvanghơi nhiềuhơnmọi khi,thấythoảimáidễchịu,vớimìnhvàvớiđời.ÔngsốtruộtmuốnquayvềMỹđểnóivớiFlorentynatinnày,vìviệcbổnhiệmhìnhnhưđãcóvẻchínhthức.Côsẽrấttựhàovềông.ÔngquyếtđịnhlàvềđếnNewYorkôngsẽgiữchỗđiluônsangSanFranciscovàlàmlànhvớicô.Ôngđãđịnhlàmthếtừtrướcrồivàbâygiờôngcócớđểlàm.PhầnnàoôngcũngsẽcốgắngtỏraưathíchanhbạnKanekia,nhưngnókhôngđượctựxưnglàKanevớiôngnữa.Tênnólàgìấynhỉ,Richardư?Phảiđấy,Richard.Abelbỗngcảmthấynhẹngườisaukhiđãcóquyếtđịnhnhưthế.

Saukhicảbangườiđãquayravớicácbàởphòngkháchchính,AbelgiơtayđểlênvaiĐạisứAnhvànói:

“ThưaNgài,tôixinphépvề.”“VềvớiNamtướchả,”ngàiBernardnói.“Đểtôiđưaôngraxe,ôngbạn

thânmến.”BàvợôngĐạisứđứngchàoAbelởcửa.“Xinchúcbàngủngon, thưabàBurrows,vàxincảmơnbàvềbuổi tối

đángghinhớnày.”Bàtacười.“Tôicóthểbiếtcáiđiềukhôngđượcbiết,ôngRosnovskiạ,nhưngcũng

xinchúcmừngviệcôngđượcbổnhiệm.Hẳnôngphảirấttựhàotrởvềnơiôngsinhtrưởngvớitưcáchlàđạidiệncaocấpchođấtnướcmình.”

“Vâng,thưabà,”Abelđápgọn.NgàiBernardtiễnôngxuốngcácbậcthềmđácủasứquánAnhrachiếc

xeđangđợi.Ngườiláixemởcửaxe.“Chúcôngngủngon,ôngRosnovski,”ngàiBernardnói,“vàchúcmừng

ôngmaymắnởWarsaw.Nhânđây,xinhỏiôngcóhàilòngvớibữaănđầu

tiênởsứquánAnhkhông?”“Thựcralàbữathứhai,thưangàiBernard.”“Trướcôngđãcóđếnđâyrồiư?Trờiơi,khikiểmtralạisổghicáctên

khách,tôikhôngthểtìmthấytênông.”“Không,”Abelnói.“LầntrướcănởsứquánAnhlàtôiăndướibếp.Tôi

chắcở trongbếphọkhôngcósổghi tênkhách.Nhưngđó làbữaănngonnhấtphảinhiềunămmớicóđược.”

Abelmỉmcườivàtrèolênsauxe.ÔngcóthểthấyngàiBernardngẩnngơkhôngbiếtcónêntinvàođiềuôngvừanóikhông.

NgồitrênxevềkháchsạnNamtước,ônggõgõngóntayvàocửasổxevàkhẽháttrongcổ.ÔngmuốnvềMỹngaysánghômsau,nhưngôngkhôngthểbỏbữa tiệcdoFletcherWarrenmờiđếnđại sứquánMỹ tối hômsau.Mộtđạisứtươnglailàphảilàmnhưthếthôiôngbạnạ.ôngtưởngnhưvẫncònnghethấyngàiBernardnóibêntai.

BữaănvớiĐạiBứMỹhóaracũnglàmộtdịpthúvịAbelphảigiảithíchchonhữngngườikháchđếndựvềviệctạisaoôngđãphảiăntrongbếpsứquánAnh.Lúcôngnóisựthật,hếtthảymọingườiđềunhìnôngbằngconmắtngạcnhiênkínhphục.Ôngkhôngchắccónhiềungườitrongsốđótinlàôngsuýtbịchặtcụttayhaykhông,nhưngmọingườiaicũngkhencáivòngbạcvàtốihômđóaicũnggọiôngbằng“ngài”.

HômsauAbeldậysớmđểsẵnsàngbayvềMỹ.

○○○

ChiếcmáybayDC-8đỗxuốngBelgradevàphảinằmtịtởđómườisáutiếngchờsửachữalại.Họbảovớiônglàcóchuyệntrụctrặcởbộphậnhạcánh.Ôngngồitrongphòngđợisânbay,nhấpthứcàphêNamTưkhôngthểnàouốngđược.SựtươngphảngiữasứquánAnhvớicáiquầyăntạmởnướcnàykhiếnAbelnhớmãikhôngquênđược.Cuốicùng,máybaycấtcánhđểrồi lạibịhoãnởAmsterdam.Lầnnày,hànhkháchđượcyêucầuđổi sangmáybaykhác.

VềđếnsânbayIdlewild,coinhưAbelđãđichuyếnnàyhếtgầnbamươi

sáutiếng.Ôngmệtquáđếnkhôngbướcđinổinữa.VừarakhỏikhuvựcHảiquan,ôngbỗngthấymìnhbịmộtlônhàbáovâyquanh,máyảnhchụptítáchloangloáng.Ôngtoétmiệngcười.Chắclàcôngbốrồi,ôngnghĩbụng.Bâygiờlàchínhthứcđây.Ôngđứngthẳngngườilên,chậmchạpbướcmộtcáchđànghoàng,giấucáidángchânthọt.KhôngthấyGeorgeđâu,còncácnhànhiếpảnhthìcứchennhauđểchụpông.

RồiôngthấyGeorgeđứngởbênrìađámđông,ngườinhưmấthồn.Quahàng rào,Abel bỗng thấy timmìnhnhư rụngxuống, cònmột nhà báo thìkhôngnhữngkhônghỏicảmtưởngôngnhưthếnàokhilàngườiMỹgốcBaLanđầutiênđượcbổnhiệmlàmđạisứởWarsaw,màanhtalạigàolên

“Ôngcócâutrảlờigìchonhữnglờibuộctộikhông?”Máyảnhlạichớplênnhoangnhoángcùngvớicáccâuhỏikhác.“Nhữnglờibuộctộicóđúngkhông,ôngRosnovski?”“ThựctếôngđãtrảchonghịsĩOsbornebaonhiêutiền?”“Ôngcóphủnhậnnhữnglờibuộctộiấykhông?”“ÔngtrởvềMỹđểratòađóchăng?”HọghinhữngcâutrảlờicủaAbelmặcdầuôngkhôngnóigì.Rồibỗng

ôngquáttolên:“Chotôirakhỏichỗnàyđi!”George cố chen lên đến chỗAbel và len qua đámđông ra xeCadillac

đangchờởngoài.Abelcúixuốngđưahaitaylêncheđầutrongkhiđènmáyảnhvẫntiếptụcnháy.Georgequátngườiláixechochạyngayđi.

“VềNamtước,thưaông?”Anhtahỏi.“Không,vềchỗcôRosnovskiởđường57.”Georgetrảlời.“Tạisao?”Abelhỏi.“VìbáochíđangkéođầyđếnNamtước.”“Tôikhônghiểu,”Abelnói.“ởIstanbulhọđốiđãivớitôinhưvớimộtđại

sứ,thếmàvềđếnnhàlạinhưmộtphạmnhânlàthếnào?Cóchuyệngìthế,George?”

“Anhmuốnnghetôinóitấtcảhaychờgặpluậtsưcủaanh?”Georgehỏi.

“Luậtsưcủatôi?Anhthuêngườiđạidiệnchotôià?”Abelhỏi.“H.TranffordJilks,ngườikhánhấtvàđắttiềnnhất.Tôinghĩtrongtình

thếnàyanhkhôngngạigìvềtiềncả,Abel.”“Đúngđấy,George,tôixinlỗi.Bâygiờôngtađâu?”“Tôi để ông ta ở lại tòa, nhưngông ta bảo xongviệc là ông ta về đây

ngay.”“Tôikhôngthểchờlâuthếđược,George.Anhcứnóiquachotôibiếtlà

cáigìđã,nóicáixấunhấtấy.”Georgehítlấymộthơidài.Ôngnói:“Cógiấybắtgiamanh.”“Vềtộigì?”“Hốilộquanchứcchínhphủ.”“Cảđờitôichưabaogiờdínhđếnmộtquanchứcchínhphủnào,”Abel

nói.“Tôibiết,nhưngHenryOsbornecódínhđến,vànhữnggìôngtalàmhình

nhưlànhândanhanhhoặcthaymặtanh.”“Ôi,lạyChúa,”Abelnói.“Lẽratôikhôngbaogiờdùngôngta.Tôiđãđể

cho cái điều cả hai cùng ghétKane làm cho đầu ócmình bị ngumất rồi.Nhưng tôivẫncònchưa thể tinđược làHenrynóihết,vìcuốicùngchínhôngtacũngbịtộikiamà.”

“NhưngHenry đã biếnmất rồi,”George nói. “Và điều ngạc nhiên lớnnhất là tựnhiên tấtcảcáckhoảnnợcủaông tađãđượcbímật thanh toánhết.”

“WilliamKanerồi,”Abelbậtra.“Không thấygì chỉvềhướngđó,”Georgenói. “Khôngcóchứngcớgì

ôngtadínhlíuđếnchuyệnnày.”“Aicầngìchứngcớ?Làmsaocácnhàcầmquyềncóđượcnhữngtàiliệu

này?”“Khôngrõlắm,”George.“Hìnhnhưcómộtgóihồsơnặcdanhgửithẳng

đếnBộTưphápởWashington.”

“ChắclàgửitừbưuđiệnNewYork,”Abelnói.“Không,từChicago.”Abelimlặngmộtlúc.“KhôngthểlàHenrygửihồsơấychohọ,”ôngnói.“Nhưvậyvôlý.”“Saoanhbiếtchắcnhưvậy?”Georgehỏi.“Vì anh vừa bảo là các khoản nợ của ông ta được thanh toán, và chắc

chắnlàBộTưPhápnếukhôngtómđượcmónbởnàythìhọsẽkhôngchịuratay.Henrycóthểđãbánhồsơchomộtngườinàokhác.Nhưngngườiđólàai?ĐiềuduynhấtchắcchắnlàôngtakhôngbaogiờtrựctiếpthảcáitinấychoKane.”

“Trựctiếpư?”Georgenói.“Phải, trực tiếp,”Abelnhắclại.“Cóthểôngtakhôngbántrực tiếp.Có

thểKaneđã thuxếpmộtngườimôigiớinàođógiảiquyết toànbộvụnàynếuhọbiếtHenryđangmắcnợrấtnhiềuvàbọncácượcđangđedọaôngta.”

“Cóthểđúngđấy,Abel.Chảcầnphảimộtanhthámtửcũngcóthểkhámpháranhữngvấnđề tàichínhcủaHenry.BấtcứaingồiởmộtquầyrượuChicagocũngcó thểbiếtchuyệnđó.Nhưngđừngvộikết luậngì.Đểxemluậtsưcủaanhnóithếnàođã.”

ChiếcxeCadillacdừnglạitrướcngôinhàcũcủaFlorentyna.Abelđãgiữlạingôinhànàyvớihyvọngmộtngàykiacongáiôngsẽquayvề.GeorgeđãtrôngthấyTranffordJilksđứngchờsẵnởcửa.Ôngmởchohọvào.Ngồixongđâuđấy,GeorgerótchoAbelmộtcốcwhiskylớn.AbeluốngmộthơicạnrồiđưacốcchoGeorgeróttiếp.

“Ôngcứnóicáitệnhấtấy,ôngJilks.Tagiảiquyếtchoxongchuyệnnàyđi.”

“Tôi rất tiếc,ôngRosnovski,”ông ta lên tiếng.“ÔngNovakcócho tôibiếtvềchuyệnởWarsaw.”

“Bâygiờthìhếtrồi.Tanênquêncáigọilà“thưaNgài”ấyđithôi.ÔngcóthểtinchắclànếuVincentHoganđượchỏiđến,ôngtasẽkhôngcònnhớcảtêntôinữakia.Nào,ôngJilks,họghéptôivàonhữngtộigì?”

“Ôngbịkếtánmườibảytộihốilộvàlàmhưhỏngquanchứcchínhphủởmườibốnbangkhácnhau.TôiđãtạmthờithuxếpvớiBộtưphápđểngườitađếnbắtôngtạinhànàyvàosángmai.Họcũngkhôngphảnđốinếutanộptiềnđểđượctạmtha.”

“Thếthìdễchịuđấy,”Abelnói,“nhưngnếuhọchứngminhđượcđầyđủcáctộithìsao?”

“Ồ, thể nào họ chả chứngminh đượcmột số tội,” Tranfford Jilks nói.“NhưngchừngnàoHenryOsbornecònlủitrốnthìhọcònkhóchưathểđổhếtcáctộichoôngđược.Dùsaoôngcũngphảithừanhậnsựthậtlàdùôngcótộihaykhôngthìtaivạcũngđãxảyrarồi,ôngRosnovski.”

“Tôihiểurõquáđichứ,”Abelnói,đưamắtliếcnhìntrangđầutờTintứchàngngàyTranffordJilksmangtheo.“Bâygiờthìôngphảitìmraxemkẻnào đã mua hồ sơ ấy của Henry Osborne, ông Jilks. Ông cần bao nhiêungườiđểlàmviệcnàycứthuêhết.Tôikhôngngạitốnkém.Nhưngôngphảitìmra,vàtìmrachonhanh,vìnếucuốicùngđóđúnglàWilliamKanethìtôisẽchohắnđứtluôn.”

“Ôngđãđanggaygorồiđấy,đừngcólàmchorắcrốithêm,”TranffordJilksnói.“Khéorồilạikhôngrútrađược.”

“Ôngyên trí,”Abelnói. “Khinào tôichoKaneđiđứt thìđósẽ làhợpphápvàhoàntoàncódanhdự.”

“Ôngnghekỹtôinóinhé,ôngRosnovski.LúcnàyônghãyquênWilliamKaneđi,vàhãylovềvụxửsắptới.Đósẽlàsựkiệnquantrọngnhấttrongđờiông trừphiôngkhôngcầngìđếnchuyệnngồi tù trongmườinămtới.Tốinaythìôngkhôngcòncóthểlàmgìđượcnữa.TôisẽchongườicủatôiđitìmHenryOsborne,vàsẽđưaramộtlờituyênbốngắnchobáochíbácbỏnhữngtộiđó,nóirằngsauđâysẽcólờigiảithíchđầyđủchứngminhrằngônghoàntoànvôtội.”

“Talàmthếđượckhông?”Georgehỏivớivẻhyvọng.“Khôngđâu,”Jilksnói,“nhưngnóchotôicóthêmthờigianđểsuynghĩ.

KhinàoôngRosnovskicódịpxemlạitoànbộhồsơtêntuổiấy,ôngsẽthấylàtôirấtngạcnhiênpháthiệnraôngkhônghềcóquanhệtrựctiếpgìvớibấtcứaitrongđó.RấtcóthểlàHenryOsbornetrướcsauvẫnchỉlàmtrunggian

màkhôngbaogiờđưaôngRosnovskivàođâycả.NhưthếthìviệccủatôilàphảichứngminhrằngOsborneđãvượtquyềncủamìnhvớitưcáchlàmộtgiámđốccủacôngty.Xinôngnhớchonhé,ôngRosnovski,nếuônggặpbấtcứ người nào có tên trong hồ sơ đó thì ông phải cho tôi biết ngay vì, lạyChúa,tôichắcchắnmườimươilàBộTưphápsẽdùngnhữngngườiđólàmnhânchứngđểchốnglạichúngta.Tôisẽđểmộtbảnsaohồsơlạichoôngrồiđếnmaibắtđầulochuyệnnày.Ôngcứđinằmvàcốngủlấymộtgiấc.Chắcôngvừađivềmệtlắmrồi.Sángmaitôigặplạiông.”

○○○

Abel bị bắtmột cách lặng lẽ tại nhà con gái ông vào 8 giờ rưỡi sáng.CảnhsátvàviênchứctòaánliênbangcủaphíaNamNewYorkđưaxeđếnđemôngđi.Màusắcrựcrỡtrangtrí trêncáccửahàngnhânngaylễthánhValentine khiếnAbel càng cảm thấy cô đơn. Jilks tưởngmình đã thu xếpđượckínđáokhôngchobáochíbiếtđến,nhưngkhiAbelvừatớitòaánthìông lập tức đã bị phóng viên và nhiếp ảnh vây quanh.Ông cố gắng chịuđựngđểđi vàophòngxử,Georgeđi trướcvà Jilks theo sau.Họyên lặngngồitrongphòngchờđếnlượtmình.

Lúcđượcgọira,quátrìnhtuyênánchỉcóvàiphútvàkhôngkhíbuồntẻmộtcáchkỳlạ.Thưkýtòađọclờituyênán,TranffordJilkstrảlời“khôngcótội”thaymặtchokháchhàngcủamìnhvàyêucầuđượcnộptiềnđểtạmtha.Nhưđãđượcthỏathuậntrước,tòakhôngbácýkiếnđó.JilksđềnghịchánhánPrescottchobathángđểchuẩnbịbàochữa.Tòachohoãnngàyxửđến17thángNăm.

Abellạiđượctựdo,đànghoàngrađốidiệnvớibáochívànhiếpảnh.Láixeđãchoxechờsẵndướibậcthềmvàmởcửasau.Máyđãnổsẵn,ngườiláixephảikhéolắmmớikhỏiđụngvàocácphóngviênbáochívẫnđitheohỏichuyện.Vềđếnđường57rồi,AbelmớiđểtaylênvaiGeorge:

“Bâygiờnhé,George,anhsẽtrựctiếpquảnlýcôngtytrongthờigianbathángđểtôichuẩnbịviệcchốngánvớiôngJilks.Tahãyhyvọnglàsauđóanhsẽkhôngphảimộtmìnhquảnlýcôngtynữa,”Abelgượngcườinói.

“Cố nhiên là không rồi, Abel. Ông Jilks sẽ gỡ được cho anh, rồi anhxem.”GeorgexáchcáicặplênvàcầmlấycánhtayAbel.“Anhcứyêntrí,-ôngnóirồitừgiãhaingườikia.”

Khivàongồitrongphòngkháchrồi,Abelnóivớinhàluậtsư.“TôikhôngbiếtlànếukhôngcóGeorgethìtôixoayxởrasao.Haichúng

tôicùngđitàuđếnđâytừgầnbốnchụcnămtrước,vàcùngtrảiquakhôngbiếtbaonhiêugiankhổ.Bâygiờxemratrướcmắtvẫncònnhiềugiankhổchứchưahết.Thôi,tatiếptụclàmcáigìđóđi,ôngJilks.ÔngkhôngcótingìmớivềHenryOsbornesao?”

“Không,nhưngtôicósáungườiđangđitìmvàtôibiếtlàBộTưphápítracũngcósáungườinữa.Vìvậy,có thểchắcchắnlàsẽ tìmtaôngta, tấtnhiênlàkhôngthểchohọtìmthấytrước.”

“CòncáingườimàOsbornebánhồsơchoanhta?”Abelhỏi.“TôiđãcóngườitincậyởChicagođượcphâncôngtìmrồi.”“Tốt,Abelnói.”Bâygiờđếnlúcxemlạicáihồsơtêntuổiôngđểlạicho

tôiđêmqua.TranffordJilksbắtđầubằngviệcđọclạilờituyênáncủatòa,rồisauđó

cùngvớiAbelđivàochitiếtcủatừngtộitrạng.SaugầnbatuầngặpnhauliêntụcnhưvậyvàJilkstinrằngAbelkhông

còncóđiềugìkhácnữađểnói, ông tađànhđểchokháchhàngcủamìnhđượcnghỉngơi.SuốtbatuầnđómàkhôngcótingìđưađếntìmhiểuhiệnnayHenryOsborneđangởđâu.CảnhữngngườicủaJilksvàcủaBộtưphápđềuchịukhôngtìmra.NgườicủaJilkscũngkhônglàmsaotìmđượcngườimàHenrybán tài liệucho.Ông luật sưbắtđầu tựhỏikhôngbiếtAbelcóhoàntoànđúngkhông.

Ngàyxửđãđếngần,Albelđãcóýnghĩrằngkhôngchừngmìnhcókhảnănglàphảingồi tù thật.Bâygiờôngcũngđãnămmươi lămtuổi,ônglongạinghĩđếntriểnvọngnhữngnămcuốicủađờimìnhsẽgiốngnhưnhữngnămđầuđãbịtùtội.TranffordJilkscũngđãchothấylànếuChínhphủchỉcầnchứngminhmột trườnghợp thôi thìhồ sơđócủaOsborneđãđủchoAbelngồitùrấtlâurồi.Abellấylàmcămtứcvềsựbấtcôngnày-ôngcảm

thấythậtbấtcông.-NhữngviệcphiphápmàHenryOsborneđãnhândanhôngđểlàmấytuycóthậtnhưngkhôngphảilàcábiệt.

Abel tin rằng không có thứ kinh doanhmới nào phát triển được hoặckhôngthểcóthứtiềnnàokiếmrađượcnếukhôngcónhữngchuyệnđấmđúthốilộchomộtsốngườiđãđượcnêutêntronghồsơnày.ÔngnghĩđếnvẻmặtbìnhtĩnhthảnnhiêncủaanhchàngWilliamKanengồiởBostonnhữngnămxưa,trênmộtđốngtiềnđượcthừahưởngmàrấtcóthểlànguồngốccủanhữngtiềnấyđềunhơbẩncảnhưngđượccheđậydướicáivỏđẹpđẽtừbaonhiêuđờirồi.

Florentynaviết choôngmột bức thư rất cảmđộng, kèm theomấy tấmảnhcontraicủacô,cônóicôvẫnyêuvẫnkínhtrọngAbelvàtinrằngôngvôtội.

Bangàytrướckhixử,BộtưpháptìmraHenryOsborneởNewOrleans.Lẽrahọkhôngthểbiếtôngtalàainếunhưôngtakhôngvàomộtbệnhviệnởđịaphươngvớihaicáichânbịgãy.MộtviêncảnhsátpháthiệnraHenrybịthươnglàdoquỵtnợđánhbạc.ỞNewOrleansngườitarấtghétcáitrònày.Viêncảnhsátxácđịnhđượcđâurađấyrồi, tốihômđó,saukhibệnhviệnđãbóbộtchohaichâncủaOsborne,choôngtaraxelênmáybayđưavềNewYork.

HenryOsbornengayngàyhômsaubịkếttộiâmmưutrốntránhvàcũngkhôngđượcnộptiềnđểtạmtha.TranffordJilksxinphéptòachoôngđượchỏiOsborne.TòachophépnhưngJilkshỏichuyệnmàcũngchẳngbiếtđượcgìhơn.HìnhnhưđãrõràngvàOsbornecómặccảvớichínhphủ,trongđóôngtahứalàsẽkhaihếttộichoAbelcốtđểnhẹtộichobảnthânôngta.

“HẳnlàôngOsbornesẽchỉbịtộirấtnhẹthôi,”ôngluậtsưlặnglẽbìnhluận,“hắnsẽchơicáitròấyđấy!”

Abelnói:“Tôi thìchịuđòn,cònhắn thì thoát.Bâygiờ thìchúng tacoinhưchịu,

khôngbiếtlàhắnđãbáncáihồsơchếttiệtấychoai.”“Không,ôngnhầmđấyôngRosnovski.Đó làđiềuông tanói ra,” Jilks

nói.“ÔngtabảokhôngphảiWilliamKane.TrongbấtcứhoàncảnhnàoôngtacũngkhôngbaogiờbánhồsơchoKane.MộtngườiởChicagogọibáo

chobiết làHarrySmithđãtrả tiềnmặtchoOsborneđểlấytài liệuđó.Màôngbiếtđấy,HarrySmithchỉ làcái têngiả.ỞChicagocóđếnhàngchụcHarrySmithmàkhôngmộtaikhớpvớingườinhưđãmôtả.”

“Tìmngườiđóđi,”Abelnói.“Ôngphảitìmraôngtatrướckhitòaxử.”“Chúngtôiđãlàmviệcđórồi,”Jilksnói.“NếuôngtacòncóởChicago

thìchúngtôiđãgiữngaytrongtuầnrồi.OsbornecònnóilàcáiôngSmithnàođóđảmbảochỉdùngtàiliệunàychomụcđíchriêngthôichứkhôngcóýđịnhtiếtlộnộidungchobấtcứaitrongchínhquyền.”

“Nhưngtạisaocáiông“Smith”đólạicầnđếnnhữngchitiếtấylàmgì?”Abelhỏi.

“Tôiđoánlàcósựtốngtiền,vìvậymàHenryOsbornephảibiếnđi,đểtránhmặtông.Ôngnghĩxem,ôngRosnovski,cóthểlàôngtanóithật.Vảlại,khinghenóihồsơnàyđãnằmtrongtayBộtưphápthìôngtacũnglosợvàthấtvọngchẳngkémgìôngkhinghĩđếnnhữnggìsẽbịtiếtlộ.Chonêntôikhônglấylàmlạthấyôngtatrốntránhvàđếnkhibịbắt thìôngtasẵnsàngkhairahết.”

“Ôngbiếtkhông,”Abelnói,“cái lýdoduynhất tôidùngconngườiđóchỉvìôngtacũngcămghétKanenhưtôicămghétvậy,vàđếnbâygiờthìKanechơicảhaichúngtôi.”

“KhôngcóchứngcớgìchothấyôngKanecódínhlíuvàođây,”Jilksnói.“Tôikhôngcầnchứngcớ.”VụxửđượchoãnlạitheoyêucầucủaChínhphủ,vìngườitacầncóthêm

thờigianđểthẩmvấnHenryOsbornetrướckhiquyếtđịnhđưaraxử.Bâygiờôngtalànhânchứngchủyếutrongvụán.TranffordJilkskịchliệtphảnđối và báo cho tòa biết rằng sức khỏe của khách hàng của ông, bây giờkhôngcòn làmộtngười trẻ tuổinữa,đangmỗingàymộtsasútvìbịcăngthẳngvớinhững lờibuộc tội sai lầm.ChánhánPrescottkhôngnghe.ÔngđồngývớiyêucầucủaChínhphủvàhoãnvụxửthêmbốntuầnnữa.

ThờigianmộtthángấyđốivớiAbelthậtdài,vàhaingàytrướckhiđưaraxử,ôngđànhcholàmìnhcótộivàsẵnsàngchịuántùmộtthờigiandài.ThếrồibỗngngườicủaTranffordJilksbáotinởChicagotìmrangườicótênlàHarrySmith,vàanhnàylạihóaramộtthámtửtưnhânởđịaphươngmang

têngiảvìkháchhàngcủaanhtabuộcphảinhưvậy,vàkháchhàngđólàmộtcôngtyluậtgiaởNewYork.JilksphảibỏramộtngànđôlavàmấthaimươibốngiờnữamớiđượcanhchàngHarrySmithnàychobiếtcôngtyluậtgiaấylàCohen&Yablons.

“LuậtgiacủaKanerồi,”Abelnóingay.“Ôngchắcthếkhông?”Jilkshỏi.“CăncứnhữngđiềutôibiếtvềWilliam

Kane thì ông ta không bao giờ dùng đếnmột công ty của ngườiDoTháiđâu.”

“Trướcđây,khitôimuanhữngkháchsạntừngânhàngKanethìmọithứgiấytờđềudomộtngườicótênlàThomasCohenlàm.Vìmộtlýdonàođó,ngânhàngdùnghailuậtgiađểlàmviệcchuyểnkhoản.”

“Vậyanhmuốntôilàmgìvềviệcnày,”GeorgehỏiAbel.“Không nên làm gì hết,” Tranfford Jilks nói. “Trước vụ xử, chúng ta

khôngnênlàmchorắcrốithêm.Ônghiểuchứ,ôngRosnovski?”“Vậy,”Abel nói. “Xử xong tôi sẽ tính chuyện vớiKane.Bây giờ, ông

nghe đây nhé, ông Jilks, ông hãy nghe cho kỹ. Ông phải quay lại chỗOsbornengayvàbảochoôngtabiếtlàhồsơđóđãdoHarrySmithbánchoWilliamKanevàKaneđãdùngnóđể trả thù cảhaingười, ôngnhớnhấnmạnhvàochỗ“cảhaingười”.TôicamđoanvớiônglàkhiOsbornenghenóithế,ôngtasẽkhôngmởmiệngnóigìởghếnhânchứngđâudùchoôngtađãhứabấtcứgìvớiBộTưpháp.HenryOsbornelàngườiduynhấtcònsốngđểmàcămghétKanehơnlàtôighétnữakia.”

“Tùy ông thôi,” Jilks nói, tuy có vẻ không thông lắm. “Nhưng tôi vẫnphảinóitrướcđểôngbiết,ôngRosnovski,rằngôngtasẽcứđổhếttộichoôngđấy,vìchođếnbâygiờôngtađãlàmmộttígìđểđỡchoôngđâu.”

“Ônghãycứtinởtôi,ôngJilks.NghenóiđếnKanecódínhlíuvàođâylàlậptứcôngtasẽthayđổitháiđộngay.”

Tối hômđó,Tranfford Jilks đượcphépvào thămHenryOsbornemườiphút trongnhàgiam.Osbornengheôngnóinhưngkhôngcóphảnứnggì.Jilks tin chắc là điềumình vừa nói không hề tác động chút nào đến nhânchứngđócủaChínhphủ.ÔngquyếtđịnhđểđếnsánghômsausẽnóilạichoAbelRosnovskibiết.Ôngmuốnđểkháchhàngcủamìnhđượcmộtđêmngủ

yêntrướckhivụxửtiếnhànhvàohômsau.Bốntiếngđồnghồtrướckhivụxửbắtđầu,ngườigácnhàgiamđemthức

ănsángvàochoHenryOsborneđãthấyôngtatreocổtừbaogiờ.ÔngtađãdùngchiếccavátHarvardđểtựtử.

Vụxửtiếnhànhmàkhôngcónhânchứnggì,vìvậyphảikéodài.SaukhingheTranffordJilkstrìnhbàyvềtìnhtrạngsứckhỏecủakháchhàngmình,ChánhánPrescottđãbácđi.CôngchúngtheodõitừngtýmộtvụxửNamtướcChicagotrêntruyềnhìnhvàbáochí.ĐiềukhủngkhiếpchoAbelhơncảlàôngthấyZaphiangồitrongđámcôngchúngvớivẻnhưkhoankhoáiđượcthấyôngkhổsở.Sauchínngàyởtòa,côngtốthấyvụxửnàykhôngđứngvữnglắmbèntínhchuyệnmặccảvớiTranffordJilks.Trongmột lúcnghỉ,JilksnóilạichoAbelbiếtvềýcủatòa.

“Họsẽbỏkhôngbuộctộihốilộnếuôngnhậnlàmìnhcóthiếusótđốivớihaitrườnghợpnhỏđịnhmuachuộcquanchức.”

“Nếutôikhôngnhậngìhếtthìliệucócơhộithoátkhông?”“Tôinghĩlàchỉcómộtnửacơhộithôi,”Jilksnói.“Thếnếukhôngthoátthìsao?”“Chánh án Prescott găng lắm. Xoàng ra cũng sáu năm tù, không kém

đượcmộtngày.”“Cònnếutôichịuvànhậnhaicáilỗinhỏkiathìsao?”“Thìchịuphạtnặngđấy.Tôichắcchỉđếnthếlàcùng,”Jilksnói.Abelngồisuynghĩmộtlát.“Đượctôinhậntội.Choxongcáichuyệnchếttiệtnàyđi.”CácluậtsưcủaChínhphủbáochoChánhánbiếtlàhọhủybỏmườilăm

tội trạng củaAbelRosnovski. Tranfford Jilks đứng lên nói trước tòa rằngkháchhàngcủaôngnhậnhaitộicònlạikialàcóthiếusóttronghànhđộng.ĐoànthẩmphánđượcchotrởlạivàchánhánPrescotttrongkhikếtluậnđãphêphánAbelrấtmạnh,nhắcnhởchoôngtabiếtrằngtrongcáiquyềnlàmănkinhdoanhkhôngbaogồmcảquyềnmuachuộccôngchứcnhànước.

“Hốilộlàmộttộiác,vàtộiácđólạicàngnặngnếunóđượctiếnhànhbởimộtngườicóhiểubiếtvàcóquyềnthế,mànhữngngườinhưvậykhôngai

lạihạmìnhxuốngmứcđó.”Ôngchánhánnóithêm,khiếnchoAbellạivẫncảm thấynhưmìnhmớinhập cư, “hối lộ có thểđượcchấpnhậnnhưmộthànhđộngbìnhthườngtrongđờisốnghàngngàynhưngởtrênđấtHoaKỳnàythìkhôngthếđược.-ChánhánPrescotttuyênánAbelsáuthángtùtreovới25.000đôlatiềnphạt,cộngvớicáckhoảnchiphíkhác.”

GeorgeđưaAbel trởvềkháchsạnNam tước.Haingườingồi trên tầngthượnguốngrượuwhiskyđếnhơnmộtgiờđồnghồ,rồicuốicùngAbelnói:

“Georgenày,tôimuốnanhtiếpxúcvớiPeterParfittvàtrảchoôngtamộttriệuđôlađểlấycáihaiphầntrămtrongngânhàngLesterđi,vìmộtkhiđãnắmtrong tayđược támphần trămcổphầncủangânhàng là tôisẽcó thểvậndụngĐiềukhoảnBảytrongquychế,vàtôisẽgiếtWilliamKanengaytrongphònggiámđốccủahắn.”

Georgegậtđầubuồnbã.Ôngsợrằngtrậnchiếnvẫnchưakếtthúc.MấyngàysauBộNgoạigiaothôngbáoBaLanđãđượchưởngquychế

tốihuệquốctrongviệcbuônbánvớiHoaKỳ,vàđạisứtươnglaicủaMỹởWarsawsẽlàJohnMoorsCabot.

CHƯƠNG 40

Vàomộtbuổitốithánghairétmướt,WilliamKanengồiđọclạibáocáocủaThaddeusCohen.HenryOsborneđãđưara tấtcảnhữngthôngtinôngcầnđểdiệtAbelRosnovski.Ôngtađãlấyhaimươinhămngànđôlarồibiếnđi.Rấtđúngvớibảnchấtconngườiôngta.WilliamnghĩbụngvàđểlạicặphồsơvềRosnovskivàotrongkét.BảngốcđãđượcThaddeusCohengửilênBộTưphápởWashingtontừtrướcđâymấyngày.

KhiAbelRosnovskiởThổNhĩKỳtrởvềngaysauđóbịbắt,Williamvẫnchờôngtatrảthù,bụngchắcmẩmthếnàocũngtungngayrathịtrườngtoànbộchứngkhoánLiênMỹcủaôngtatrongngânhàng.Lầnnày,Williamđãcósựchuẩnbị.ÔngđãcóbáotrướcchođạilýbiếtlàrấtcóthểLiênMỹsẽlạiđượctungrathịtrườngvớikhốilượngtovàbấtngờ.Nhữnggìôngdặntrướcđạilýlàrấtrõ.Hễhọtungralàmuangayđểkhỏitụtgiá.Mộtlầnnữa,ônglạisẵnsàngbỏtiềntrongquỹriêngralàmbiệnphápngắnhạnđểtránhchongânhàngkhỏicóchuyệnphiềnphức.Williamcũngcómột thông trinhỏchotấtcảnhữngcổđôngcủaLesteryêucầuhọchớcóbánbấtcứmộtcổphiếunàomàkhôngthamkhảoýkiếncủaôngtrước.

Mấytuần trôiquakhông thấyAbelRosnovskiđộngđậygìWilliambắtđầuchorằngThaddeusCohenđãdựđoánđúngkhiôngtatinlàhọkhócóthểtìmradấuvếtmàlầnđếnchỗôngđược.HẳnlàRosnovskiđãđổtộitấtcảchoHenryOsborne.ThaddeusCohencũngtinchắcrằngvớichứngcứmàOsbornekhaira,AbelRosnovskisẽphảingồitùkhálâudođósẽkhôngthểcó điều kiện vận dụngĐiều khoảnBảy đe dọa ngân hàng.WilliamKanecũnghyvọngviệctòatuyênánsẽlàmchoRichardtỉnhngộrađượcvàquaytrởvềnhà.ChắcchắnlànhữngđiềungườitatiếtlộvềgiađìnhđósẽchỉlàmchoanhtalúngtúngkhóxửvớicôcongáicủaRosnovskikia,vàcàngthấyrằngtrướcnaybốanhtavẫnđúng.

WilliamcóthểhoannghênhRichardtrởvề.HiệnnaytrongbangiámđốcngânhàngLestercómộtchỗtrốngdoTonySimmonsđãvềhưuvàdocái

chếtđộtngộtcủaTedLeach.RichardsẽphảiquayvềNewYorktrướckhiWilliamđếntuổisáumươilămtrongvòngmườinămnữa,nếukhôngthìsẽlà lầnđầutiêntronghơnmộtthếkỷkhôngcóngườinàocủahọnhàKanengồitrongbangiámđốcngânhàng.TheobáocáochobiếtlàRichardđãtổchứcrấtgiỏichonhữngcửahàngmàFlorentynacần,nhưngcốnhiêncáicơhộiđểtrởhànhchủtịchtươnglaicủangânhàngLesterđốivớiRichardcóýnghĩahơnnhiều sovớichuyện làmviệcchocôcongáicủaRosnovskiđóchứ.

MộtđiềunữakhiếnWilliamlongạilàôngkhôngưalắmcáithếhệgiámđốcmớihiệnđanglàmviệctrongngânhàng.JakeThomas,ngườiphóchủtịchmớicònlàngườirấtcóthểđượcthaythếWilliamlàmchủtịch.CólẽôngtađượchọcởPrincetonvàtốtnghiệploạiưu,nhưngôngtacótínhkhoemẽ - hơi quá khoemẽ,William nghĩ bụng -mà lại cũng quá nhiều thamvọng,khôngphảilàloạingườithíchhợpđểlàmchủtịchLesterđược.CólẽWilliamphảitiếptụcđeođẳngchođếnnămôngsáumươilămtuổivàtrongkhiđócốthuyếtphụcRichardtrởvềLestercàngsớmcàngtốt.WilliambiếtlàKatesẵnsàngmongRichardtrởvềvớibấtcứđiềukiệnnào.Nhưngrồinăm tháng trôi qua, ông càng thấy những nhận định của mình về con làkhôngđúngnữa.LạyTrời,cũngmaymàcuộchônnhâncủaVirginiatốtđẹpvàbâygiờcôđãcóbầurồi.NếuRichard từchốikhôngchịuvềvàkhôngchịubỏcôcongáiRosnovskiấy,thìôngcóthểđểlạitấtcảchoVirginianếucôđẻcháutrai.

Williamđangngồiởbànlàmviệctạingânhàngthìbị trậnđautimđầutiên.Khôngnghiêmtrọnglắm.Cácbácsĩbảoôngnênnghỉngơiítngàythìcó thểsống thêmhaimươinămnữa.Ôngnóivớibácsĩ -ôngnàycòn trẻlắmnhưnggiỏi-làôngrấtnhớAndrewMacKenzie!Vàôngchỉmuốnsốngthêmmườinămnữachohếtnhiệmkỳlàmchủtịchngânhàng.Trongmấytuần nghỉ ở nhà,Williammiễn cưỡng giao cho Jake Thomas trách nhiệmtoàndiệnđốivớicácquyếtđịnhcủangânhàng.Nhưngvừatrởlạilàmviệc,WilliamlạiphảinhanhchóngxácđịnhlạivịtríchủtịchcủamìnhvìsợrằngtrongkhiôngvắngmặtThomasđãcóthểlạmquyềnquáchăng.

Thỉnh thoảng Kate mạnh dạn yêu cầu ông để cho bà trực tiếp gặpRichard,nhưngôngnhấtđịnhkhôngnghe,nóirằng:“Tựnóbiếtkhinàonó

muốnthìcóthểvề.Tấtcảnhữnggìnócầnlàmlàchấmdứtquanhệvớiconbégiandốiđó.”

HômHenryOsborne tự tử,William lạibịmột trậnđau timnữa,nhưngôngkhôngkêucagì.Suốtđêm,Katengồibêngiườngông,chỉsợôngchết.Nhưngviệcôngcònquan tâmđến làvụxửAbelRosnovski sắp tớikhiếnchoôngvẫnsốngđược.Williamtheodõitìnhhìnhchungquanhvụnàyrấtsát, và ông biết rằng việcOsborne tự tử sẽ chỉ càng làm cho cái thế củaRosnovskimạnhhơnlênmàthôi.KhiRosnovskicuốicùngđượcthabổngvớisáuthángántreovànộphailămngànđôla,thìWilliamkhônglấylàmngạcnhiênvềchuyệnhọđãxửnhẹnhưvậy.CũngdễdànghìnhdungđượctạisaoChínhphủđồngývớimộtvụxửnhưthếthôi,vìRosnovskiđãthuêđượcmộtluậtsưgiỏi.Tuynhiên,Williamngạcnhiênthấymìnhcũngcảmthấycótộitrongviệcnày,vìkhiAbelRosnovskikhôngbịngồitùnữa,ônglạicũngthấynhẹngười.

Vụxửxongrồi,WilliamkhôngcầnquantâmđếnchuyệnRosnovskicóđịnhphágiá chứngkhoánLiênMỹhaykhôngnữa, ôngvẫn sẵn sàngđốiphó,nhưngrồikhôngthấygì.Quamấytuầnlễ,WilliambắtđầukhôngnghĩđếnNam tướcChicago nữamà chỉ nghĩ đếnRichard,mà lúc này ông rấtmuốngặp.“Tuổigiàvàsợchếtgâyranhữngthayđổibấtngờtrong tim”,ôngđãcóđọccâuđóởđâumộtlần.Mộtbuổisángthángchín,ôngnóichoKatebiếtýnguyệnđócủamình.Bàkhônghỏitạisaoônglạithayđổiýkiếnđếnnhưvậyvàchỉcầnbiếtmuốngặpđứacontraiđộcnhất.

“TôisẽgọingaychoRichardvàmờicảhaiđứavề,”bànói,vàbàcũngngạcnhiênmộtcáchthúvịlàlúcbànóiđếnhaiđứathìthấyôngkhôngcóvẻgìkhóchịu.

“Cũngđược thôi,”Williamkhẽnói. “EmbảovớiRichard là anhmuốngặpnótrướckhichết.”

“Anhđừngnóidại.Bácsĩbảolànếuanhlàmviệctừtừthìsẽcònsốngđượchaimươinămnữa.”

“AnhchỉmuốnhoàntấtnhiệmkỳchủtịchcủamìnhđểRichardnóthaythế.Thếlàđủrồi.SaoemkhôngbaysangmiềnTâymộtlầnnữavàbảovớiRichardlàanhyêucầunhưthế,Kate?”

“Anhnóimộtlầnnữalàsao?”Katebứtrứthỏilại.Williamcười.“Anhbiết làemđãđiSanFrancisconhiều lần rồi, emyêuquýạ.Mấy

nămquamỗi lầnanhđiđâucóviệc là emcũng lấycớvề thămmẹ.Nămngoái,cụmất rồinênemkhôngcócáchnàokhácđượcnữa.Chúng ta lấynhauđãhaimươibảynăm,vàđếngiờthìanhđãbiếtlàđãthuộctínhnếtcủaemquárồi.Emvẫnđángyêunhưngàyđầuanhmớigặp,vàanhtinrằngởcáituổinămmươitưthìemchảcóngườitìnhnàonữa.VìvậyanhthấychảkhógìmàkhôngkếtluậnđượclàemđãđithămRichard.”

“Đúngđấy,emcóđithăm,”Katenói.“Nhưngtạisaoanhkhôngnóilàđãbiếttừtrước.”

“Trongthâmtâmthìanhmừng,”Williamnói.“Anhkhôngmuốnnóhoàntoàncắtđứtvớibốmẹ.Nóthếnào?”

“Cảhaiđứađềukhỏe,vàbâygiờthìanhvừacócảcháugái,vừacócảcháutrai.”

“Cảcháugáivàcháutrai,”Williamnhắclại.“VângtênnólàKaneAbel,”Katenói.“Còncháutrai?”Williamhỏi.Bâygiờôngmớihỏilàmột.KhiKatenóitêncháura,ôngcười.Nhưngđólàbànóidốithôi.“Tốt,”Williamnói.“EmbayđiSanFranciscoxemlàmgìđượckhông.

Bảonólàanhyêunó.-Ôngđãcómộtlầnnghemộtngườigiàkhácnóicâuđó,mộtngườisắpmấtđứacontraicủamình.”

ĐêmđóKatethấyhếtsứcvui.Đãmấynămnaybàmớilạicảmthấyđượcnhưvậy.BàgọichoRichardbáolàsẽsangvàởlạivớiconmộttuần,đemtheocảtinvuisangnữa.

Ba tuần sauKatemới trở lạiNewYork.Williamhài lòngnghe nói cảRichardvàFlorentynađầunămtớisẽtrởvềthămbốmẹ,vàđócũnglàdịpđầutiênhaivợchồngđixakhỏiSanFrancisco.Katekểrấtnhiềuvềchuyệnhai vợ chồng làm ăn khấm khá, thằng cháu trai rất giống ông nội, và cảRichardcùngFlorentynarấtmuốnvềNewYorkngay.

Williamnghechuyệnchămchúvàcảmthấymìnhcũnghạnhphúc,yên

tâm.ÔngthíchtấtcảnhữngchuyệnôngđượcnghekểvềFlorentyna,vàôngbắtđầulorằngRichardkhôngvềsớmthìrấtcóthểvaichủtịchngânhàngsẽrơivàoJakeThomasmấtthôi.Ônglonhưngkhôngnghĩvềchuyệnđólắm.

Sángthứhaisauđó,Williamtrởlạilàmviệcvớimộttinhthầnphấnkhởisaumộtthờigianvắngmặtkhálâu.Sautrậnđautimlầnthứhai,ôngphụchồitốthơnvàbâygiờôngcảmthấyđángsống.“Ôngphảiđilạinhẹnhàngcẩnthậnđấy,”bácsĩtrẻđãdặnông.NhưngWilliamquyếttâmkhẳngđịnhlaivaitròchủtịchvàthốngđốcngânhàngcủamìnhđểcòndọnđườngchocontrai.Đếnngânhàng,ôngđượcngườigáccửachàohỏivàngườiđóbáochoôngbiếtlàJakeThomasđangtìmông,trướcđócũngđãgọivềnhàchoông.Williamcảmơnngườinhânviêngiàcủangânhàng,ngườiduynhấtđãphụcvụngânhàngLesterlâuhơncảchínhôngchủtịch.

“Chảcógìquantrọngmàkhôngchờđược,”ôngnói.“Không,thưaông.”Williamchậmchạpbướcvàophòngchủtịch.Vừamởcửa,ôngđãthấy

có ba giám đốc đang ngồi họp với JakeThomas đang ngồi đàng hoàng ởchínhgiữaghếcủaWilliam.

“Tôivắngmặtlâuthếkiaà?”Williamcườinói.“Tôikhôngcònlàmchủtịchnữasao?”

“Tấtnhiên,ôngvẫncònchứ,”JakeThomasnóivàvộiđứngdậykhỏighếchủtịch.“Hoannghênhôngtrởlại,ôngWilliam.”

WilliamthấykhócóthểquenvớicáchxưnghôcủaJakeThomasđãgọiôngbằngtêntục.Cáithếhệmớinàyhọquáthânmậtthậtđấy.Haingườichỉmớibiếtnhaucómấynămthôi,vàôngtacólẽchưangoàibốnmươi.

“Cóvấnđềgìđấy?”Ônghỏi.“AbelRosnovski,”JakeThomasthảnnhiênđáp.Williamcảmthấynhóiđautrongbụngvàngồixuốngmộtchiếcghếda

gầnđónhất.“Lầnnàyông tamuốngì?”Ôngmệtmỏihỏi. “Ông takhôngmuốnđể

chotôiđượcyênthânsao?”JakeThomasbướcđếnchỗWilliam.

“Ông tamuốnvậndụngĐiềukhoảnBảyvàmuốncómộtcuộchọpủyquyềnvớimụcđíchduynhấtlàgạtôngrakhỏighếchủtịch.”

“Ôngtakhôngthểlàmthếđược.Ôngtakhôngcóđủsốtámphầntrămcầnthiết,màquychếcủangânhàngđãnóirõrằngchủtịchphảiđượcthôngbáo ngay lập tức nếu có người nào bên ngoài chiếm hữu tám phần trămchứngkhoán.”

“Ôngấynóiđếnsángmaisẽcótámphầntrămđó.”“Không,không,”Williamnói. “Tôiđãkiểm trakỹ tất cả các cổphiếu.

KhôngcóaimuốnbánchoRosnovskicả.Khôngcóai.”“PeterParfitt,”JakeThomasnói.“Không,”Williamcườingạonghễ.“Tôiđãmuachứngkhoáncủaôngta

cáchđâymộtnămquamộtngườithứbarồi.”JakeThomaschưnghửng,vàđếnmột lúcsaukhôngainóigì.Lầnđầu

tiênWilliamhiểulàThomasmuốnđượclàmchủtịchLesterbiếtchừngnào.“Sựthậtlà,”JakeThomasnói,“ôngtanóiđếnmaisẽcótámphầntrăm,

dođóôngtacóquyềncửrabagiámđốcđểđìnhchỉbấtcứquyếtđịnhlớnnàotrongvòngbatháng.Đócũngchínhlànhữngđiềukhoảnôngđãđưavàođóđểđảmbảocái thế lâudàicủamình.Ôngấycũngcóýmuốncôngbốquyếtđịnhcủamìnhtrênbáochocảnướcbiết.Đểđềphòng,ôngấycòndọabáncảchứngkhoáncủacôngtyNamtướcđểđảolạiquyềnkiểmsoátcủaLesternếucóýkiếnphảnđốiôngta.Ôngtacũngnóirõlàchỉcómộtcáchđểôngtatừbỏkếhoạchnàythôi.”

“Làcáchgì?”Williamnói.“Làôngxintừchứcchủtịchngânhàng,”JakeThomasđáp.“Thếlàtốngtiềnà?”Williamnóigầnnhưhétlên.“Cóthể,nhưngnếuôngkhôngtừchứcvàomườihaigiờtrưathứhaitới,

thìôngtasẽcôngbốchotấtcảcáccổđôngbiết.Ôngấyđãgiữsẵnchỗđểđăngtrênbốnchụctờbáovàtạpchí.”

“Ôngtađiênmấtrồi,”Williamnói.Ôngrútmùixoaởtúingựcáođưalênchấmlôngmày.

“Như thế cũng chưa hết,” Jake Thomas nói tiếp. “Ông ấy còn đòi là

khôngcóngườinào thuộchọKaneđược thay thếông trongbangiámđốctrongmườinămtớiđâyvàviệctừchứccủaôngkhôngđượclấycớlàyếusứchaybấtcứcớgìkhácđểrađi.Ôngtađưaramộttàiliệudàicótiêuđề“CôngtyNamtước”.”

“Điên,”Williamnhắclạisaukhiđọcquabứcthư.“Dùsaotôicũngđãtriệutậphọpbangiámđốcvàomườigiờngàymai,”

JakeThomasnói.“Tôinghĩchúngtasẽthảoluậnchitiếtnhữngyêucầucủaôngta,William.”

Ba vị giám đốc đểWilliam ngồi lạimộtmình trong phòng. Suốt ngàyhômđókhôngaivàogặpông.Ôngliênlạcvớimộtsốgiámđốckhácnhưngchỉnóichuyệnđượcvớimộtvàingườivàcảmthấykhôngchắcđượchọủnghộ.Ôngbiếtlàcuộchọpngàymaisẽrấtcăng,nhưngchừngnàochưacóaicóđượctámphầntrămthìôngcònthấyyêntâm.Ôngbắtđầungồitínhđếnmộtchiếnlượcđểduytrìsựkiểmsoátcủaôngđốivớibangiámđốc.Ôngkiểm tra lại danh sách các cổ đông. Theo ông biết được thì cho đến naykhôngmột ai cóýmuốnnhả chứngkhoán củamình ra cả.Ông cườimộtmình.AbelRosnovski đã thất bại với cú này của ông ta rồi.Tối hômđó,Williamvềnhàsớm,vàothưviệnngồiđểsuynghĩvềnhữngsáchlượcđánhbại Abel Rosnovski một lần cuối. Mãi đến ba giờ sáng ông mới đi ngủ,nhưngôngđãquyếtđịnhđượcsẽ làmgì. JakeThomasphảibịgạt rakhỏibangiámđốcđểRichardthayvàođó.

SánghômsauWilliamđếnsớmđểdựcuộchọpbangiámđốc.Ôngngồitrongphòng làmviệcxemlạinhữngđiểmđãghichép, rất tinở thắng lợi.Ôngcảmthấykếhoạchcủamìnhđãtínhđếnmọimặt.Lúcmườigiờkémnămphút,thưkýbấmchuôngbáovào:

“CómộtôngRosnovskimuốnnóichuyệnđiệnthoạivớiông,”cônói.“Sao?”Williamhỏi.“ÔngRosnovski.”“ÔngRosnovski.”Williamnhắclạicáitênnhưkhôngtinởmình,“Cho

nóiđi,-ôngđáp,giọnghơirun.”“Vâng,thưaông.”

“ÔngKane?”MộtgiọngnhẹmàWilliamkhôngbaogiờquênđược.“Vâng,lầnnàyôngđịnhlàmgìtheo?”Williamhỏi.“Theoquychếcủangânhàng, tôibáođểôngbiết làhiệnnaytôiđãcó

támphần trămcổphầncủaLester,và tôimuốnvậndụngĐiềukhoảnBảynếunhưnhữngyêucầutrướcđâycủatôikhôngđượcđápứngvàotrưangàythứhai.”

“Ôngcóđượchaiphầntrămcuốicùngcủaaithế?”Williamlắpbắphỏi.Điệnthoạingắt.Ôngvộixemdanh sáchcáccổđông, cố tìmxemaiđãphảnbộimình.

Lúcchuôngđiệnthoạireolầnnữa,Williamcònchưahếtrun.Đúngmườigiờ,Williambướcvàophònggiámđốc.Nhìnquanhbàn,ông

chợtthấymìnhcònhiểurấtítvềnhữnggiámđốctrẻ.Lầntrước,ôngcũngđãcómột cuộc chiến đấu trong chính phòng này. Ông chẳng quen biếtmộtgiámđốcnàotrongsốhọ,thếmàôngvẫnthắng.Ôngmỉmcườivớimình,tựtin rằng còn có thể đánh bại Abel Rosnovski. Ông đứng dậy nói với bangiámđốc.

“Thưacácvị,cuộchọpnàyđượctriệu tậpvìngânhàngnhậnđượcyêucầucủaôngAbelRosnovskibênCôngtyNamtước,mộtconngườiphạmtộiđãbịlênánnhưnglạicótháiđộhỗnxượcdámtrựctiếpđedọatôi,cụthểlàdùng tám phần trăm cổ phần của ông ta trong ngân hàng này để làm chochúngtakhóxử,vànếunhưchiếnthuậtnàykhôngthànhcôngthìôngtasẽdùngđếnbiệnphápđảongượcgiátrị,trừphitôitừchứcchủtịchvàthốngđốcmàkhôngcólờigiải thíchgì.Cácvịđềubiếtrằngtôichỉcòncóchínnămnữađểphụcvụngânhàngnàychođếnkhitôivềhưu,vànếunhưtrướcđótôiphảirờiđi,thìviệctừchứccủatôisẽhoàntoànbịhiểusailạctrongthếgiớitàichính.”

Williamnhìnxuốngnhữngýmìnhđãghitrước,quyếttâmđitớivớiconchủbàicủamình.

“Thưacácvị,tôisẵnsànggiaolạitoànbộcổphiếucủatôivớimườitriệuđôlacủaquỹủythácriêngcủatôiđểngânhàngsửdụngchốnglạibấtcứâmmưunàocủaôngRosnovskitrongkhiđóvẫnđảmbảochongânhàngLester

khôngbịthuathiệtgìhết.Tronghoàncảnhnhưhiệnnay,tôihyvọngđượccácvịhoàntoànủnghộtrongcuộcđấutranhchốngAbelRosnovski.Tôitinrằngcácvịkhôngphảilànhữngngườichịuđểchobịdọadẫmmộtcáchtầmthườngnhưvậy.”

Cả phòng im lặng. William tin chắc mình đã thắng, nhưng rồi JakeThomaslêntiếngxembangiámđốccóaimuốnhỏivềquanhệgiữaôngvớiAbelRosnovski.YêucầuđókhiếnWilliamngỡngàng,nhưngôngđồngýngay, khôngngập ngừng. JakeThomas khôngphải là người khiến ông sợđược.

“MốithùnàygiữaôngvớiAbelRosnovski,”JakeThomasnói,“đãdiễnrahơnbachụcnămnayrồi.Ôngcótinrằngnếuchúngtôitheokếhoạchcủaôngthìsẽchấmdứtđượcchuyệnđókhông?”

“Ôngtacòncóthểlàmgìkhácđượcnữa?”Williamlúngtúnghỏivànhìnquanhphòngxemcóailêntiếngủnghộkhông.

“Ôngtachưalàmgìthìchưathểbiếtđược,nhưngvớitámphầntrămcổphầntrongngânhàngthìôngtacũngđãcóquyềnngangvớiôngrồi,”đólàýkiếncủangườibíthưmớicủaCôngty,Williamkhôngưaanhchàngnàyvìanhtanóinhiều.“Vàđiềumàchúngtôicóthểthấyđượclàtronghaiônghìnhnhưchẳngaicóthểxóabỏđượcmốitưthùnày.Mặcdầuôngđãsẵnsàngđưaramườitriệuđểbảovệchovịtrítàichínhcủangânhàng,nhưngnếuôngRosnovskicứtiếptụcđìnhlạinhữngquyếtđịnhvềchínhsách,cứtriệutậpnhữngcuộchọpủynhiệmmàkhôngkểgìđếnthiệnchícủangânhàng,thìnhấtđịnhđiềuđósẽgâyrahốthoảng.Ngânhàngvànhữngcôngtyphụ thuộcvàongânhàngmàchúng tôi có tráchnhiệmvớihọvới tưcáchgiámđốcsẽítralàthấykhóxửvànhiềuralàcóthểđổsụp.”

“Không,không,”Williamnói.“Vớisựủnghộcủariêngtôi,chúngtacóthểđốichọivớiôngtađược.”

“Điềumàchúngtaphảiquyếtđịnhhômnay,”bíthưcôngtynóitiếp,“làxem có điều kiện nào để cho ban giám đốc này đối chọi được với ôngRosnovskihaykhông.Cólẽvềlâuvềdàithìchúngtalànhữngngườichắcchắnthấtbại.”

“Khôngđâu,nếutôibỏquỹriêngcủatôiratrảchocáigiáđó.”William

nói.“Điềuđó thìôngcó thể làmđược,” JakeThomasnói, “nhưngchúng ta

không chỉ bàn vấn đề tiền,mà còn nhiều vấn đề lớn hơn đặt ra cho ngânhàng.BâygiờôngRosnovskicó thểvậndụngĐiềukhoảnBảy thìôngấymuốnchơikiểunàovớitalàtùyôngtathôi.NgânhàngcóthểbỏhếtthìgiờrakhônglàmgìmàchỉngồiđoántrướcxemAbelRosnovskiđịnhchơithếnào.”

Jake Thomas chờ cho điều mình vừa nói đủ ngấm vào mọi người,Williamimlặng.RồiThomaslạinhìnvàoWilliamnóitiếp:

“Bâygiờ,tôixinhỏiông,thưaôngchủtịch,mộtcâuhỏiriêngrấtnghiêmtúcđangkhiếnmọingườingồiquanhbànnàylolắng,vàtôihyvọngôngsẽrấtthànhthậttrảlờichochúngtôibiết,mặcdầuđốivớiôngcóthểlàkhôngthúvịgìlắm.”

Williamnhìn lên,khônghiểuđócó thể làcâuhỏigì,ông tựhỏikhôngbiếthọđãgiấugiếmbànvớinhaunhữnggì?Cái tay JakeThomas tựchomìnhlàaivậy?Williamcảmthấymấtthếchủđộng.

“Tôisẽtrảlời,bấtcứgìbangiámđốcyêucầu,”Williamnói.“Khôngcógì và không có ai đáng cho tôi phải sợ, - ôngnói và nhìn thẳngvào JakeThomas.”

“Cảmơnông,” JakeThomas nói, “Thưa ông chủ tịch, chúng tôimuốnbiếtôngcódínhlíugìđếnviệcgửimộthồsơđếnBộtưphápởWashingtonkhiếnchoAbelRosnovskibịbắtvàbịkếttộilừađảotrongkhiđóchínhôngcũngbiếtrằngôngtalàmộtcổđôngchủyếucủangânhàngtakhông?”

“Ôngtađãnóivớiôngthế?”Williamhỏi.“Vâng, ông ấy cho rằng ông là nguyên nhân duy nhất khiến ông ấy bị

bắt.”Williamngồilặngmộtlát,suynghĩvềcâutrảlờicủamìnhtrongkhivẫn

nhìnxuốngnhữngđiềuôngghitrêngiấy.Nhữngđiềuđãghiấychẳnggiúpgìđượcchoông.Ôngđãkhôngnghĩrằngcâuhỏiđósẽđượcnêura,nhưngđãhơnhaimươibanămnayôngchưanóidốibangiámđốcbaogiờ.Chẳnglẽbâygiờôngnóidốihọsao.

“Phảitôiđãlàmviệcđó,”ôngnói,phávỡgiâyphútimlặng.“Tàiliệuđórơi vào tay tôi, và tôi nghĩmình có bổn phận phải chuyển nó cho Bộ tưpháp.”

“Làmsaonhữngtàiliệuđóđãrơivàotayôngđược?”Williamkhôngtrảlời.“Tôinghĩtấtcảchúngtađềubiếtcâutrảlờichocâuhỏiđó,thưaôngchủ

tịch,”JakeThomasnói.“Hơnnữa,ôngchocácnhàcầmquyềnđượcbiếtmàlạikhôngthôngbáochobangiámđốcvềhànhđộngcủamình,vàlàmnhưvậyôngđặttấtcảchúngtôivàocáithếnguyhiểm.Tiếngtămcủachúngta,sựnghiệpcủachúng ta, tấtcảnhữnggìmàuy tíncủangânhàngnày,đềuphụthuộcvàomốitưthùđócủaông.”

“NhưngRosnovskiđịnhhạitôi,”Williamnói,biếtlàmìnhđangquátto.“Vậylàđểhạilạiôngta,ôngđãhysinhcảsựổnđịnhvàtiếngtămcủa

ngânhàng.”“Đâylàngânhàngcủatôi,”Williamnói.“Khôngphải,”JakeThomasnói.“ôngcótámphầntrămcổphầnnhưông

Rosnovskivậythôi,vàlúcnàythìônglàmchủtịchvàthốngđốccủaLester,nhưngngânhàngkhôngphảicủaôngđểôngcó thể tựmìnhmuốn làmgìcũngđượcmàkhôngcầnphảithamkhảoýkiếncủacácgiámđốckhác.”

“Nếu vậy tôi yêu cầu ban giám đốc bỏ phiếu tín nhiệm,”William nói.“TôiđềnghịcácvịủnghộtôichốnglạiAbelRosnovski.”

“Đókhôngphảilàmụcđíchcủabỏphiếutínnhiệm,”Bíthưcôngtynói.“Đâylàbỏphiếuđểxemôngcònlàngườithíchhợpđểquảnlýngânhàngnàytronghoàncảnhhiệnnaynữakhông.Ôngkhôngthấythếsao,ôngChủtịch?”

“Thếcũngđược,”Williamnóivàquaynhìnđichỗkhác.“Bangiámđốcnàysẽquyếtđịnhxemhọmuốnchấmdứtsựnghiệpcủatôitrongnhụcnhãsaugầnmộtphầntưthếkỷphụcvụ,haylàchịubótaytrướcsựđedọacủamộttêntộiphạm.”

JakeThomasrahiệugậtđầuvớibíthưcôngty,rồinhữngláphiếuđượctraoquanhbànchomỗithànhviênbangiámđốc.Williamthấynhưmọithứ

đãđượcquyếtđịnh trướckhicócuộchọpnày.Ông liếcnhìncảhaimươichínngườingồiquanhbàn.Rấtnhiềutrongsốđóđãdochínhônglựachọn.CómộtlầnôngđãnghecómộtnhómtrongsốnhữnggiámđốctrẻcôngkhaiủnghộđảngDânchủvàJohnKennedy.MộtsốsẽkhôngđểchoRosnovskiđánhbạiông.Khôngbâygiờthìkhông.Ôngtựnhủ:Xinhãycứđểtôilàmchođếnhếtnhiệmkỳchủtịchđã.Rồitôisẽlặnglẽrađi,khôngkêucagìhết.Chứkhôngphảikếtthúcnhưthếnày.

Ôngnhìncácthànhviênbangiámđốcđưalạichobíthưnhữngláphiếucủahọ.Ôngnàytừtừmởtừngphiếu.Cảcănphòngtheodõiôngtamởđếnnhữngphiếucuốicùng,mỗilầnlạighicẩnthậnlênmộtmảnhgiấyđểtrướcmặtđãđượcchiasẵnlàmhaicột.

William có thể thấy rõmột bên cột dài hơn bên kia khá nhiều, nhưngkhôngphânbiệtđượcbênnàolàbênchốngvàbênnàoủnghộ.Ôngkhôngthểnàochấpnhậnrằng lạicómộtngày lạidiễnracuộcbỏphiếungay tạiphònggiámđốcnàycủaôngđểchọnlựagiữaôngvớiAbelRosnovski.

Bíthưnóimấylờigìđó.Williamkhôngthểtinđượcđiềuôngvừanghethấy.Vớimườibảy trênmườihaiphiếu,ôngđãmấtsự tínnhiệmcủabangiámđốc.

Ôngcốđứngdậy.Thếlàtrongtrậncuốicùng,AbelRosnovskiđãđánhbạiông.Williambướcrangoài.

Khôngmột ai nóigì, ôngquayvềphòngchủ tịch lấy áo, ôngđứng lạinhìnlênbứcchândungcủaCharlesLestermộtlầncuối,rồichậmchạpbướctheohànhlangđiracửangoài.

Ngườigáccửanói:“Rấtmừng lại thấyông, thưaôngchủ tịch.Ngàymai lạigặpông, thưa

ông.”Williambiếtlàôngtasẽchẳngbaogiờgặplạiôngnữa.Ôngxoayngười

bắttayconngườihaimươibanămtrướcđâyđãchỉchoônglốilênphònggiámđốc.Ngườigáccửađượcbắttayhơingạcnhiênnhìnông.

“Chúcôngngủngon,” rồinhìnôngngồi lên sauxe.Ông takhôngbiếtđâylàlầncuối.

Lái xe đưa ông về nhà. Đến đường 68,William ngã ngay ở bậc thềmtrước cửa. Lái xe vàKate đỡ ông vào trong nhà.Kate thấy ông khóc.Bàvòngtayômlấyông.

“Chuyệngìthế,William?Cóchuyệngìthế?”“Anhbịvứt rakhỏingânhàngcủaanh rồi,”ông thổn thức.“Bangiám

đốccủaanhkhôngcòntínnhiệmanhnữa.ĐếnnướcnàyhọquayraủnghộAbelRosnovski.”

Kate đỡ ông lên nằm trên giường. Bà ngồi đó với ông suốt đêm.Ôngkhôngcònnóigìnữa,màcũngkhôngngủ.

Sángthứhaisauđó,trêntờNhậtbáophốWallchỉđơngiảncómộtthôngbáo:WilliamLowellKane,chủtịchvàthốngđốcngânhàngLester,đãtừchức

saucuộchọpbangiámđốchômqua.Khôngthấynóilàốmđauhaycósựgiảithíchgìvềsựrađibấtngờđó,

cũngkhôngcóýkiếnlàcontraiôngsẽthaychânôngtrongbangiámđốc.WilliambiếtlàtinđồnrồisẽlanđikhắpphốWallvàngườitasẽdựđoánnhữngcáitệhạinhất.Ôngngồimộtmìnhtrêngiường,coinhưkhôngquantâmgìđếncuộcđờinàynữa.

○○○

Cùngngàyhômđó,AbelđọcthôngbáovềchuyệntừchứccủaWilliamKanetrênNhậtbáophốWall.

Ôngnhấcđiệnthoạilên,quaysốngânhàngLestervàyêucầunóichuyệnvớichủtịchmới.Vàigiâysau,JakeThomasnghemáy.

“XinchàoôngRosnovski.”“ChàoôngThomas.Tôigọiđểbáochoôngbiếtlàtôisẽbáncáccổphần

củacôngtyhàngkhôngLiênMỹchongânhàngvớigiáthịtrườngsángnayvà támphần trămcổphầncủa tôiởLestercho riêngôngvớigiáhai triệuđôla.”

“CảmơnôngRosnovski,ôngthậtlàrộngrãiquá.”

“Ôngkhôngcầnphảicảmơntôi,ôngChủtịch,đóchẳngqualàchúngtađãthỏathuậnvớinhaukhiôngbánchotôihaiphầntrămcủaôngtrongngânhàngLesterthôi,”AbelRosnovskinói.

PHẦNTÁM

CHƯƠNG 41

Albelrấtngạcnhiênthấythắnglợicuốicùngchẳngđemlạiđượcchoôngmấychútthỏamãn.

GeorgecốthuyếtphụcôngđiWarsawđểtìmđịađiểmchoviệcxâydựngmộtkháchsạnNamtướcmới,nhưngAbelkhôngmuốnđi.Càngnhiềutuổilên, ông càng sợ bị chết ở nước ngoài mà không bao giờ thấy đượcFlorentyna nữa. Đã nhiều tháng nay, Abel không tỏ ra quan tâm gì đếnnhữnghoạtđộngcủacôngty.KhiJohnF.Kennedybịámsátvàongày22tháng11năm1963,Abelcàngcảm thấy thấtvọngvà lo sợhơnchonướcMỹ.Nhưng rồiGeorge cũng thuyết phục được ông làmmột chuyến đi ranướcngoài,bảoônglàsẽlàchẳngcóhạigì,màđếnkhiôngtrởvềthìcólẽtìnhhìnhsẽdễchịuhơn.

AbelđisangWarsaw.ỞđâyôngđãđạtđượcmộtsựthỏathuậnrấtbímậtlàsẽxâymộtkháchsạnNamtướcđầutiêntrongkhuvựcnày.SựthôngthạocủaôngtrongngônngữđãkhiếnnhữngngườiWarsawrấtcảmđộng,vàônglấy làm hài lòng đã có thể đánh bại những công ty khách sạn khác nhưHoliday Inn và Intercontinental ở phía sau Bức màn sắt. Ông không thểkhôngnghĩ rằng…màquảnhiênkhiLyndonJohnsoncử JohnGronowskilàmđại sứngườiMỹgốcBaLanđầu tiênởWarsawcũngvẫnchẳnggiảiquyếtđượcgì.Nhưngbâygiờ thì chẳngcógì làmchoônghài lòngđượcnữa.ÔngđãđánhbạiKane,đãmấtđứacongái,vàôngkhôngbiếtngườikiacũngcónghĩnhưvậyvềđứacontraicủamìnhkhông.

SauWarsaw,ôngđivòngquanhthếgiới,ởlạinhữngkháchsạncũcủaông và xem họ xây dựng tiếp những khách sạn mới. Ông khai mạc mộtkháchsạnNamtướcđầutiênởCapeTown,NamPhi,rồisauđólạibayvềĐứcđểkhaimạcmộtkháchsạnmớiởDusseldorf.

AbelởliềnsáuthángtrongkháchsạnNamtướcParis,nơiôngthíchnhất.Banngàyđilacàcácphố,tốiđixemởnhàhátnhạckịch,mongđượcsốnglạinhữngkỷniệmsungsướngvớiFlorentyna.RồiôngrờiParisđểvềMỹ

saumột thờigian lưuvong.Lúcbướcxuốngcầu thang sắt củachiếcmáybayHàngKhôngPháp707ởsânbayquốctếKennedy,lưngônggùxuốngvàôngchụpchiếcmũđenlêncáiđầuhóinênkhôngainhậnraông.George,con người trung thành và lương thiện, đã cómặt ở đó đón ông. Bây giờGeorgecũngđãgiàđikhánhiều.

TrênđườngvềkháchsạnNam tướcNewYork,như thường lệ,Georgebáolạichoôngbiếtvềnhữngtinmớinhấtcủacôngty.Xemralợinhuậnđãthuđượccaohơntrướcrấtnhiềudocôngtyđãtungranhữngngườiquánlýtrẻởhầuhếtcácthànhphốlớntrênthếgiới.Tấtcảcóbảymươikháchsạnvàbộmáynhânviênlà22.000người.

Abelcóvẻnhưkhôngnghegì.ÔngchỉmuốnđượcbiếttinvềFlorentyna.“Nókhỏe,”Georgenói.“ĐầunămtớinósẽvềNewYork.”“Sao?”Abelhỏi,chợtthấyphấnkhởilên.“NókhaitrươngmộttrongnhữngcửahàngmớitrênĐạilộNăm.”“ĐạilộNămư?”“CửahàngFlorentynathứmườimột,”Georgenói.“Anhđãgặpnóchưa,George?”“Rồi,”ôngnhậnngay.“Nócókhỏekhông,cóhạnhphúckhông?”“Cảhaiđứađềurấtkhỏevàrấthạnhphúc.Lạilàmănrấtthànhcôngnữa.

Abel,anhphảilấylàmtựhàovềchúngnó.Cháutrairấtkháu,vàcháugáirấtxinh.ĐúnglàhìnhảnhFlorentynavàocáituổiấy.”

“Nócóvềthămtôikhông?”“Anhcógặpchồngnókhông?”“Khôngđâu,George.Tôikhôngbaogiờcóthểgặpmặtthằngđó,chừng

nàomàbốnócònsống.”“Nếuanhchếttrướcthìsao?”“AnhkhôngnêntinởmọiđiềuđãnóitrongKinhThánh.”AbelvàGeorgelặnglẽngồitrênxechođếnlúcvềkháchsạn.Đêmđó,

Abelngồiănmộtmìnhtrongcănphòngđặcbiệtcủaông.

Suốtsáuthángtiếpđó,ôngkhônghềbướcchânrakhỏicănphòngởtầngthượng.

CHƯƠNG 42

KhiFlorentynaKanemởcửahàngmớicủacôtrênĐạilộNămvàothángbanăm1967,hầunhưmọingườiởNewYorkđềucómặttạiđótrừWilliamKanevàAbelRosnovski.

KatevàLucyđểWilliamnằmmộtmìnhtrêngiườngtựlẩmnhẩmgìđó,cònhaimẹconbỏđidựkhaimạccửahàngFlorentyna.

GeorgecũngđểAbelngồilạitrongphòngđểđidựlễ.ÔngđãcốnàiAbelcùngđi, nhưngAbel càu nhàunói rằng congái ôngđãmởđếnmười cửahàngmàkhôngcóôngdự,bâygiờthêmmộtcáinữacũngvậythôi.GeorgebảoônglàmộtanhgiàngangbướngrồibỏmặcôngtạiđóvàđiraĐạilộNăm.ĐếnnơiôngmớithấyđólàmộtcửahànghiệnđạituyệtđẹpvớinhữngchiếcthảmrấtdàyvàbànghếThụyĐiểnvàoloạimớinhất.ÔngnhớlàAbelcũngthườnghaylàmnhưvậy.ÔngthấyFlorentynamặcchiếcáoxanhdàitrêncổthêuchữFbâygiờđãnổitiếng.CômờiGeorgemộtcốcsâmbanhvàgiớithiệuôngvớiKatevàLucyKanelúcnàyđangnóichuyệnvớiZaphia.KatevàLucytỏrasungsướng.GeorgelấylàmngạcnhiênthấyhọhỏithămAbelRosnovski.

“Tôibảoôngtalàmộtanhgiàngangbướngđãbỏphímộtcơhộitốtnhưthếnày.ÔngKanecóđâykhông?”Ônghỏi.

GeorgngạcnhiênvềcâutrảlờicủaKateKane.

○○○

WilliamvẫncònđangbựcmìnhvớitờThờibáoNewYorknóilảmnhảmgìđóvềchuyệnJohnsontránhnéchưatunglựclượngraởViệtNam.Ônggập tờ báo lại rồi bước ra khỏi giường.Ông chậmchạpmặcquần áo vàongười rồi ra ngắm mình trong gương. Trông ông vẫn như một nhà ngânhàng. Ông nhăn mặt. Chẳng lẽ không phải thế sao, ông khoác lên ngườichiếcáongoàiđenvànặng,độilênđầuchiếcmũHomburgcũ,cầmcâygậy

đencóbịtbạcởđầutay,câygậymàRupertCorkSmithđãđểlạitặngông,rồilẳnglặngđiraphố.Đãbanămnay,kểtừsauvụđautimnghiêmtrọng,ôngnghĩcólẽđâylàlầnđầuôngbướcrangoàimộtmình,côphụcvụtrongnhàrấtngạcnhiênthấyôngbỏrangoàimộtmìnhmàkhôngcóaiđikèm.

Đó làmột buổi tốimùa xuân ám áp khác thường, nhưngWilliam cảmthấylạnhvìđãởtrongnhàquálâuôngmấtmộtthờigiankhálâumớirađếnĐại lộ Năm và đường 56. Lúc đến nơi ông thấy bên ngoài cửa hàngFlorentynađôngngườiđếnmứcôngnghĩmìnhchảcóđủsứcmàchenvàođược.Ông đứng ở góc đường nhìnmọi người vui vẻ.Đám trẻ chen chúcnhaukéovàocửahànglộnglẫycủaFlorentyna.MộtsốcôgáimặcváyngắnkiểumớicủaLondon.Rồicòngìnữanhỉ,Williamnghĩbụng.RồiôngtrôngthấyconmìnhnóichuyệnvớiKate.Nóđãtrởthànhmộtchàngtraicaolớn,tự tinvà thoảimái.TrôngnócómộtvẻoaivệkhiếnWilliamnghĩđếnbốmìnhxưakia.Tuynhiên trong sốngườiđi lại và chenchúcnhauấy, ôngkhôngthểnhìnraai làFlorentyna,ôngđứngđógầnmộtgiờxemhọraravàovào,hốitiếcnhữngthángsôinổimàôngđãvứtbỏđi.

GióđãbắtđầucuốndọcĐạilộNăm.Ôngđãquênmấtlàgióthángbacóthểrấtlạnh.Ôngkéocổáolên.Ôngphảivềnhàthôi,vìtốinaytấtcảhọsẽkéovềnhàcùngăn,vàôngsẽgặpFlorentynacùngcáccháu lầnđầu tiên.CháutraivớiconnhỏAnnabelvàbốchúng,contraiyêuquýcủaông.ÔngđãnóivớiKaterằngôngthậtlàđiênvàmongbàthalỗichoông.Ôngchỉnhớbàđãnóilà:“Emsẽmãimãiyêuanh.”

Florentynacũngđãcóviếtthưchoông.Thưcủanóthậtcótình.Nórấtthôngcảmvàrấtrộnglượngđốivớichuyệnquákhứ.Cuốithưnócònviết:“Consốtruộtmuốnđượcvềgặpbố.”

Ôngphảivềnhàthôi.Katesẽgiậnôngnếubiếtlàôngđãmộtmìnhđirangoàigió lạnh.Nhưngôngphảixemngôihàngkhai trương thếnàovàdùsaođêmnayôngcũnggặpmặttấtcả.Bâygiờôngphảivềtrướcđểchohọtiếptụcvuivớilễkhaimạc.Họsẽcóthểkểchoôngnghemọichuyệnvềtốikhaimạcnày,nhưngôngkhôngnóichohọbiếtlàôngđãcómặtởđó.Ôngsẽgiữkínmãichuyệnnày.

Ôngquayngườiđểvềnhàthìthấymộtônggiàđứngcáchđómấythước,

mặcchiếcáochoàngđen,chiếcmũkéosụpxuốngđầuvàquấnchiếckhănquanh cổ.Ông ta cũng có vẻ thấm lạnh.Đâykhôngphải làmột đêmchonhững ông già,William nghĩ bụng và bước đến gần người đó.Ông bỗngtrông thấy chiếc vòng bạc trên cổ tay ông ta, ngay phía dưới tay áo. Chỉtrongmộtthoáng,mọithứđềutuầntựhiệnratrongócôngvàlầnđầutiênông thấy nó khớp vào với nhau. Trước hết là ở khách sạn Plaza, rồi đếnBoston,rồiởĐứcvàbâygiờởĐạilộNăm.Ngườiđócũngquaylạivàbướcvềphíaông.Cólẽôngtađứngđâyđãlâumặtôngtímlạivìgiólạnh.ÔngtanhìnWilliambằngđôimắtxanhkhông thể lẫnvớiaiđược.Haingườichỉcòncáchnhauvàibước.Lúcbướcquamặt,Williamgiơmũlênchàoôngta.Ôngtachàolạirồihaingườicứthếđitiếpmỗingườimộthướng,khôngainóimộtlờinào.

○○○

Mìnhphảivềnhàthôikẻohọsắpvềhết,Williamnghĩbụng.NiềmvuiđượcthấyRichardvàhaicháusẽkhiếnchomọithứlạiđâuvàođấy.ÔngsẽphảilàmquenvớiFlorentyna,sẽyêucầucôthalỗichoông,vàôngtinrằngcôsẽhiểuđượcnhữnggìmàbảnthânôngbâygiờhầunhưkhônghiểunổi.Mọingườiđềubảovớiôngrằngcôthậtlàmộtcôgáidễthương.

Vềđếnđường68,ônglầntìmchìakhoátrongtúirồimởcửatrước.Ôngbảocôphụcvụ,bậthếtcácđènlên,đốtlửatronglòsưởiđểmọingườithấyđượcđóntiếpvuivẻôngrấthàilòng,nhưngcũngthấyrấtmệt.

“Kéohếtmànra,”ôngnói.“Thắpnếnlênbàntrongphòngăn.Cónhiềuchuyệnđểliênhoanlắm.”

Williamsốtruộtchờmọingườitrởvề.Ôngngồivàochiếcghếdađỏcũbênngọnlửacháyhừnghựctronglòvànghĩđếnbuổitốivuisắpđến.Cáccháunhỏxúmquanhông.Nhữngnămthángôngđãvắngchúng.Baogiờthìthằngcháutrainàynóiđượcconsố“ba”nhỉ?Đâylàdịpđểchônquákhứvàgiànhlấythathứchotươnglai.Cănphòngsaomàxinhxắnvàấmcúngsaucơngiólạnhthếchứ.Nhưngcóđirađócũnglàtốtrồi.

Vàiphút saudướinhàxônxaocó tiếngngười,vàcôphụcvụchạy lên

bảovớiWilliamlàcontraiôngđãvềđâyrồi.Anhđangởdướinhàsảnhvớimẹvàvợvàhaiđứatrẻcựckỳxinhđẹpmàcôphụcvụchưatừngthấy.Rồicôphụcvụvộichạyđixembữaăntốiđãđượcchuẩnbịchokịpgiờchưa.Ôngmuốn rằng tối naymọi thứ phải được hết sức hoàn hảo để đónmọingười.

KhiRichardbướcvàotrongphòngthìFlorentynađãđứngsẵnbêncạnhanh.Trôngcôthậtlộnglẫy.

“Thưabố,”anhnói,“đâylàvợcon.”WilliamLowellKaneđáng lẽđãquay rađể chàomừngvợchồnganh,

nhưngôngkhôngquayrađược.Ôngđãchếtrồi.

CHƯƠNG 43

Abelđểchiếcphongbìlênbànbêncạnhgiường.Ôngchưamặcquầnáo.Hồinàyôngítkhidậytrướcmườihaigiờtrưa.Ôngcốbỏcáikhaythứcănsáng rakhỏiđầugốiđểđặtxuốngsànnhưng làmnhư thế thìphải cúimàngườiôngthìbâygiờđâycứngnênkhócóthểlàmđượcđộngtácấy.Lúngtúngmãikhôngđượcôngđànhđểrơicáikhayxuốngđánhrầmmộttiếng.Hômnaycũngchẳnghơngìhômqua,nhưngôngkhôngcònquantâmnữa.Ôngnhặtchiếcphongbìlênlầnnữavàđọclạinhữngchữviếtngoàibì:ChúngtôiđượcôngCurtisFenton-Nayđãquađời,trướckiađãtừnglà

ngườiquảnlýngânhàngtíndụngContinentalởphốLasalle-dặnlạirằngkhinàocómộtsốtrườnghợpđãxảyrathìgửibứcthưkèmđâyđếnông.Xinôngkýnhậnchobứcthưrồitrảphiếunhậnvềchochúngtôibằngphongbìđãcótemvàđịachỉsẵngửikèmtheo

“Đámluậtsưchếttiệt,”Abelnóivàmởthưraxem.ÔngRosnovskithânmến!Bức thư này đã được các luật sư của tôi giữ cho đến tận hôm nay vì

nhữnglýdomàôngđọcsẽrõ.Năm1951,khiôngđóngnhữngtàikhoảncủaôngởNgânhàngTíndụng

ContinentalsauhơnhaimươinămquanhệvớiNgânhàng,cốnhiêntôirấtkhông bằng lòng và rất lo ngại. Nỗi lo của tôi không phải vìmất đimộttrongnhữngkháchhàngcógiátrị,dùchođiềuđólàđángbuồn,nhưngvìtôibiếtrằngôngcảmthấynhưtôiđãhànhđộngmộtcáchđángxấuhổ.Cóđiềulúcđóôngkhôngthểbiếtđượclàtôiđãnhậnlệnhđặcbiệtcủangườiủnghộông,khôngđượcchoôngbiếtmộtsốsựthật.Năm1929khiôngđếnthămNgânhàngtôilầnđầuôngcóyêucầuđược

giúpđỡvềtàichínhđểtrảchokhoảnnợcủaôngDavisLeroyvàđểôngcóthểgiành lạinhữngkháchsạnkhiđó làcủacông tyRichmond.Tôikhôngsaokiếmđượcngườiủnghộông,mặcdầuđãđíchthânthămdònhiềunhà

tàichínhcóhạnglúcđó.Cánhântôiquantâmđếnviệcnày,vìtôitinrằngôngcũngcónhữngnăngkhiếuđặcbiệtchosựnghiệpmàôngđãchọn.Tôihết sứchài lòngkhiđãvềgià thấy rằngđiềumìnhđặt lòng tinvàođó làđúng.Ởđây,tôicũngphảinóithêmrằngtôicảmthấycóphầntráchnhiệmkhiđãkhuyênôngmuahaimươilămphầntrămcôngtyRichmondởngườikháchhàngcủatôilàcôAmyLeroy,trongkhiđóthìtôikhônghềđượcbiếtgìvềtìnhhìnhtàichínhsasútmàôngLeroyđanggặpphải.Nhưngthôi,tôiđãnóirangoàiđề.Tôikhôngthànhcôngtrongviệctìmngườiủnghộchoôngvàtôicũngđã

hếthyvọngkhiôngđếnthămtôivàocáibuổisángthứhaiđó.Khôngbiếtôngcócònnhớngàyấykhông.Chỉbamươiphúttrướclúctôihẹnôngthìtôinhậnđượcđiệnthoạicủamộtnhàtàichínhmuốnbỏrasốtiềncầnthiếtđó, vì cũngnhư tôi, ngườinày rất tinởconngườiông.Ngườiđóchỉquyđịnhcómộtđiềunhưtôiđãnóichoôngbiếtlúcấylànhấtđịnhphảiđượcgiấutênvìđiềunàycómâuthuẫnkhôngthểnóirađượcgiữalợiíchnghềnghiệpvớilợiíchcánhâncủangườiđó.Nhữngđiềukiệnngườiđóđưaracho phép ông giành lại được sự kiểm soát hoàn toàn đối với công tyRichmond.Lúcấytôiđãcholàcựckỳrộngrãivàôngcũngđãhoàntoànlợidụngđượcnhữngđiều kiệnấy.Thực ra, người ủnghộông cũnghài lòngthấyrằng,bằngsựcầncùcủachínhông,ôngđãcóthểtrảlạiđượckhoảnnợgốc.Saunăm1951thìtôikhôngcònliênlạcđượcvớiôngnữanhưngkhông

baolâusauđótôivềnghỉhưuvàrútkhỏingânhàng.Tôiđọcbáonghethấychuyệnđángbuồnxảyrađốivớingườiủnghộông,khiếntôiphảiviếtngaythưnàychoông,đềphòng tôicó thểchết trướcngườiđóhoặcchết trướcông.Tôiviếtthưnàykhôngphảiđểchứngtỏtôicónhữngýtốttrongtấtcảvụ

nàyđâu.Nhưngcũngđểchoôngkhỏi tiếptụcsốngtrongcáiảotưởngcứcho rằngngườiủnghộôngvà làmơnchoông làôngDavidMaxtoncủakhách sạnStenvens.ÔngMaxton làmộtngười rất khâmphụcông,nhưngôngấychưahềbaogiờthămdòngânhàngđểhỏivềchuyệnđó.ConngườicaonghĩađãgiúpchocôngtyNamtướcrađời,conngườibiếtnhìnxavàcóđộlượngấychínhlàWilliamLowellKane,chủtịchcủangânhàngLester,

NewYork.TôiđãkhẩnthiếtyêucầuôngKanebáochoôngbiếtlàcánhânôngấy

đãcónghĩacửấy.Nhưngôngấytừchốinhấtđịnhkhôngphávỡluậtlệđãđượcquyđịnhlà:Khôngchoaibiếtvềnhữngkhoảnđầutưriêngcủagiađình. Sau khi ông đã trả hết khoản nợ và ông ấy được biết rằng HenryOsbornecódínhđếncông tyNam tước,ôngấy lạicàngkiênquyếtkhôngchotôitiếtlộvềsựthậttrênđây.TôicũngdặnlạilànếuôngchếttrướcôngKanethìthưnàyphảiđược

hủyđi.Trongtrườnghợpấy,ôngKanesẽnhậnđượcmộtláthưgiảithíchrằngôngđãhoàntoànkhôngbiếtgìvềviệcôngấyđãlàm.Dùlàaitronghaiôngnhậnđượcthưcủatôi,thìtôicũnglấylàmvinhdự

đãđượcphụcvụcảhaingười.Vớitấtcảlòngtrungthành,CurtisFenton.Abelnhấcđiệnthoạiởđầugiườnglên.“TìmGeorgelênđâychotôi,”ôngnói.“Tôicầnđượcmặcquầnáochỉnh

tềngaybâygiờ.”

CHƯƠNG 44

ĐámtangWilliamLowellKanecóđôngngườidự.RichardvàFlorentynađứngmộtbênKate,cònVirginiavàLucyđứngmộtbên.BànộiKanenếucòn sống chắc sẽ bằng lòng.Ba thượngnghị sĩ, nămhạ nghị sĩ, hai giámmục,hầuhếtchủtịchnhữngngânhànglớnvàôngchủtờNhậtbáophốWallđãtớidự.JakeThomasvàcácgiámđốcngânhàngLestercũngcómặt.Họcúi đầu cầu nguyệnmột ôngChúamàWilliam chẳngbao giờ thật sự cầnđến.

Khôngaiđểýđếnhaiônggiàđứngphíasauđámđông.Họcũngcúiđầunhưngtrôngnhưkhôngliênquangìđếnnhữngngườikháctrongđámtangnày. Họ đến chậm ít phút và sau khi làm lễ xong đã nhanh chóng ra về.Florentynanhậnraônggià thấphơnvàcómộtbênchânhơi thọtđóbỏđimộtcáchvộivã.CônóivớiRichard.Haingườikhôngnhắc lạichuyệnấychoKateKanebiết.

Mấyngàysau,ngườicaolớnhơntronghaiônggiàấyđếngặpFlorentynatại cửa hàng của cô trênĐại lộNăm.Ông ta nghe nói cô sắp trở về SanFrancisconêncócầnsựgiúpđỡcủacôtrướckhicôđi.Côchămchúngheđiềuôngtanóivàvuilòngđápứngngayyêucầucủaông.

ChiềuhômsauRichardvàFlorentynađếnkháchsạnNamtước.GeorgeNovak đã đứng đó đón và đưa họ lên tầng bốnmươi hai. Saumười nămFlorentynahầunhưkhôngnhậnrađượcbốcô,lúcnàyđangngồithẳngtrêngiường,chưaphảidựavàogối,đeođôimắtkínhbánnguyệtởđầumũivàcòncườimộtcáchngangtàng.Haibốconnóivềnhữngngàyhạnhphúcđãqua.Cườithìítnhưngkhócthìnhiều.

“Anhphảithathứchochúngtôi,Richard,”Abelnói.“NgườiBaLanvốnlàmộtgiốngtìnhcảm.”

“Conbiết.MấyđứatrẻcủaconcómộtnửalàBaLan.”Richardnói.Tốihômđóhọcùngănvớinhau,nếmmónthịtbêquayrấtngon.Abel

bảonhưthếmớixứngvớisựtrởvềcủacôcongáihoangtàng.Ôngnóivềtươnglai,dựkiếnvềnhữngpháttriểncủacôngty.

“ỞmỗikháchsạnđềuphảicómộtcửahàngFlorentyna,”ôngnói.Côcườivàđồngý.ÔngnóivớiRichardvềnỗiânhậncủaôngđốivớibốanh.Ôngkểlạichi

tiếtnhữnglỗilầmcủaôngtrongbaonhiêunămqua.HóaraôngchưahềcómộtlúcnàonghĩđượcrằngWilliamKanechínhlàngườiđãlàmơnchoông,vàbâygiờthìkhôngcòncódịpnàocảmơnôngấyđượcnữa.

“Chắcôngcũngđãhiểu,”Richardnói.“Anhchịbiếtkhông,chúng tôiđãgặpnhau,cáingàyôngquađờiấy,”

Abelnói.FlorentynavàRichardnhìnôngkinhngạc.“Đúngđấy,”Abelnói.“ChúngtôiquamặtnhautrênĐạilộNăm.Ôngấy

cóđếnxemkhaimạccửahàngcủaanhchị.Ôngấytrôngthấytôivàcónhấcmũlênchào.Nhưthếlàđãquáđủrồi.”

AbelchỉcómộtyêucầuđốivớiFlorentyna.TứclàcôvàRichardcùngđivớiông,trongvòngchínthángnữa,sangWarsawđểkhaimạckháchsạnmàchỉcóchủtịchcôngtyNamtướcmớikhaimạcđược.

Mấy tháng sauđóvợchồngKanevề thămAbel luônvàFlorentyna lạigầngũibốnhưtrước.AbeltỏrakhâmphụcRichardvàýkiếnsángsuốtcủaanhđãbiếtkiềmchếnhữngthamvọngcủacongáiông.Ôngrấtquýcháungoại,Annabel rồisẽ rất ragìchomàcoi.Abel ítkhi thấycuộcđờimìnhhạnhphúcnhưvậyôngchuẩnbịkếhoạchchomộtcuộchồihươngvuivẻđểkhaimạckháchsạnNamtướcWarsaw.

○○○

ChủtịchcôngtyNamtướckhaimạckháchsạnNamtướcWarsawchậmhơn sáu tháng so với dự kiến.Hợp đồng xây dựng ởWarsaw cũng chậmchạpnhưbấtcứnơinàokháctrênthếgiới.

Trong bài diễn văn đầu tiên của mình với tư cách chủ tịch công ty,

FlorentynanóivớikháchthamdựrằngniềmtựhàocủacôvềkháchsạnrấtđẹpnàycùngphalẫnvớiniềmthươngtiếclàchacôđãquađờikhôngthểcóthêmmộtlầnđíchthânkhaimạcNamtướcWarsaw.

Trongchúcthư,Abelđểlại tấtcảchoFlorentynatrừcómộtvậtnhỏlàquàtặng:Chiếcvòngbạcchạmtrổ,rấthiếm,vôgiá,cókhắcchữ“NamtướcAbel Rosnovski”. Người được hưởng chiếc vòng ấy là cháu của ông,WilliamAbelKane.

HẾT

•Chúthích

[1]VuaIsraelthếkỷ20trướcCôngnguyên,nổitiếngkhônngoanvàcôngbằngtrongcácvụxétxử.

[2]HainhàthơBaLanthếkỷ19.[3]AnhhùngcatiếngLa-tincủaVirgil,nhàthơLaMã,79-19trướcCông

nguyên.[4]CáctrườnghọcởMỹcótruyềnthốnglậpracácnhómhọcsinhđểhọc

tậptranhluậnchoquentrướckhivàođời.[5]Nhàsánglậpkhoaphântíchtâmlý,ngườiÁo1865-1939.[6]Nhàvăn,nhàsoạnkịchkiêmnhàbáocủaMỹ,đoạtgiảiNobelvềvăn

họcnăm1930.[7]Diễnviênđiệnảnhnổitiếngđẹptraitrongnhữngnăm20.[8]TổngthốngThổNhĩKỳtừ1923đến1938–nhàcảicáchđãlàmthay

đổihoàntoànbộmặtđấtnước.[9]Nhàtriếthọc,toánhọckiêmnhàvănAnh1872-1970,tácgiảcủacuốn

NguyênlýToánhọc,giảithưởngNobelvănhọc1950.[10]Từnăm1920đến1933,ởMỹcóluậtcấmsảnxuấtvàmuabánrượu.[11] Những nhà tài chính ngân hàng nổi tiếng trong lịch sử hình thành

CNTBMỹ.[12](1880-1956)nhàvănkiêmnhàbáoMỹ.[13](1896-1940)tiểuthuyếtgia,nổitiếngvềviếttruyệnngắn.[14](1871-1945)tiểuthuyếtgia.[15]NhânvậtPháp1740-1814nổitiếngtráctáng.[16]NhânvậtnổitiếngđẹptraihấpdẫncủađiệnảnhMỹ.[17]Tổngthốngthứ30củaMỹ.[18]MộttrườngĐạihọcởbangConnecticut.[19]MetroGoldwynMayer,mộttrongnhữngcôngtyđiệnảnhlớnnhấtở

Mỹ,nổitiếngtrongviệcchuyểntừphimcâmsangphimcótiếngnói.

[20] Columbia Broadcasting System, một trong những đài phát thanhtruyềnhìnhlớnhiệnnaytrênnướcMỹvàcảthếgiới.

[21] Phi côngMỹ, người đầu tiên thực hiện chuyến bay vượt Đại TâyDươngnăm1927.

[22]TrùmmafianổitiếngtronglịchsửthànhphốChicago.[23]ChiếcthuyềnđưanhữngngườiAnhđầutiênsangMỹnăm1620.