36
Bộ sách: Khám phá tư duy Phần IV: Những câu chuyện về cảm xúc, suy nghĩ, cách tư duy. Tự nhiên -xã hội - duy

Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Bộ sách: Khám phá tư duy

Phần IV: Những câu chuyện về cảm xúc, suy nghĩ, cách tư duy.

Tự nhiên -xã hội -tư duy

Page 2: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Những con sói trong tâm hồn

Một cậu bé đến gặp ông mình để kể cho ông nghe về nỗi bực tức của mình khi bị bạn cùng lớp chơi xấu.

Sau khi nghe xong câu chuyện, người ông liền nói: “Để ông kể cho cháu nghe chuyện này. Đôi lúc, ông cũng cảm thấy rất ghét những người như vậy, nhưng rồi ông không buồn vì những gì họ làm. Bởi vì sự thù hận, bực bội chỉ làm cho cháu mệt mỏi chứ không làm đau kẻ thù của cháu. Điều đó cũng giống hệt như cháu uống thuốc độc nhưng lại đi cầu nguyện cho kẻ thù của mình chết. Ông đã phải đấu tranh với những cảm xúc như thế này nhiều lần rồi!”.

Ngừng một lúc, ông lại nói tiếp “Cũng giống như có hai con sói bên trong ông, một con thì rất hiền và chẳng bao giờ làm hại ai. Nó sống hòa hợp với tất cả mọi thứ xung quanh và nó không bao giờ tấn công ai cả, bởi vì sự tấn công đã không được dự tính sẵn. Nó chỉ đánh nhau khi điều đó là đáng để làm và làm theo một cách rất khôn ngoan, đúng đắn”.

Người ông từ tốn nói tiếp: “Nhưng con sói còn lại thì không như thế! Nó lúc nào cũng giận dữ. Một việc thật nhỏ nhặt cũng có thể khiến nó nổi giận. Nó đánh nhau với tất cả mọi người, mọi vật bất kể lúc nào, mà không hề có lý do. Nó không nghĩ rằng đó là do sự tức giận và thù hận của nó quá lớn. Thật khó để hai con sói này cùng sống trong ông. Cả hai con đều cùng muốn chiếm lĩnh tâm hồn ông”.

Cậu bé nhìn chăm chú vào mắt người ông rồi hỏi “Ông ơi! Vậy con sói nào thắng hả ông?!”.

Người ông nói một cách nghiêm nghị “Đó là con sói mà cháu vẫn hằng nuôi dưỡng!”.

Page 3: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Câu chuyện của hai hạt mầm

Có hai hạt mầm nằm cạnh nhau trên một mảnh đất màu mỡ. Hạt mầm thứ nhất nói: Tôi muốn lớn lên thật nhanh. Tôi muốn bén rễ sâu xuống lòng đất và đâm chồi nảy lộc xuyên qua lớp đất cứng phía trên... Tôi muốn nở ra những cánh hoa dịu dàng như dấu hiệu chào đón mùa xuân... Tôi muốn cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời và thưởng thức những giọt sương mai đọng trên cành lá.Và rồi hạt mầm mọc lên. Hạt mầm thứ hai bảo:- Tôi sợ lắm. Nếu bén những nhánh rễ vào lòng đất sâu bên dưới, tôi không biết sẽ gặp phải điều gì ở nơi tối tăm đó. Và giả như những chồi non của tôi có mọc ra, đám côn trùng sẽ kéo đến và nuốt ngay lấy chúng. Một ngày nào đó, nếu những bông hoa của tôi có thể nở ra được thì bọn trẻ con cũng sẽ vặt lấy mà đùa nghịch thôi. Không, tốt hơn hết là tôi nên nằm ở đây cho đến khi cảm thấy thật an toàn đã. Và rồi hạt mầm nằm im và chờ đợi.Một ngày nọ, một chú gà đi loanh quanh trong vườn tìm thức ăn, thấy hạt mầm nằm lạc lõng trên mặt đất bèn mổ ngay lập tức.Trong cuộc sống sẽ luôn có những cơ hội cho những ai dám chấp nhận mạo hiểm, trải nghiệm những thử thách, mạnh dạn vượt qua những khuôn khổ lối mòn để bước lên những con đường mới.- Thảo Nguyên (Theo The Seeds of Life)

Page 4: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

CẢNH GIÁC

Bài học 1: Thấy Quạ ngồi trên cây cả ngày mà không làm gì, Thỏ con hỏi: - Tôi có thể ngồi cả ngày mà không làm gì như anh không? - Tất nhiên, tại sao lại không. - Quạ nói. Vậy là Thỏ con ngồi dưới đất nghỉ ngơi. Bỗng nhiên, Cáo già xuất hiện, vồ lấy Thỏ và ăn thịt. Bài học rút ra: Để được ngồi không, bạn phải ngồi ở vị trí rất, rất cao.

Bài học 2: Gà tây nói với Bò tót: - Tôi muốn nhảy lên ngọn cây kia nhưng tôi không đủ sức. - Vậy thì rỉa phân tôi đi. - Bò tót khuyên. Gà tây mổ phân của Bò tót và thấy thực sự đủ sức để nhảy lên cành cây thứ nhất. Ngày tiếp theo, sau khi ăn một ít phân bò, Gà tây nhảy được đến cành cây thứ hai. Cứ thế đến nửa tháng sau, Gà tây đã lên tới ngọn cây. Không lâu sau đó, Gà tây bị một bác nông dân bắn rơi. Bài học rút ra: Sự ngu ngốc có thể đưa bạn lên đỉnh cao nhưng không thể giữ bạn ở đó mãi Bài học 3: Chim non đang bay về phía nam để tránh rét thì bị đông cứng và rơi xuống một cánh đồng. Trong khi nó đang nằm đó thì Bò cái tới và phóng uế lên người nó. Trong lúc bị đông cứng vì rét, bãi phân bò lại làm cho Chim non thấy ấm lên và tỉnh lại. Nó cất tiếng hót vì sung sướng thì một chú mèo đi qua nghe thấy. Mèo tìm đến bãi phân bò, lôi Chim non ra rồi ăn thịt. Bài học rút ra: 1) Không phải bất cứ ai vây bẩn lên bạn cũng đều là kẻ thù. 2) Không phải bất cứ ai kéo bạn ra khỏi chốn bẩn thỉu cũng đều là bạn. 3) Khi bạn đang ở sâu trong chốn bẩn thỉu, hay im lặng

Page 5: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Bạn có bao nhiêu người bạn?

Một cụ già quay qua tôi và hỏi: “Cháu có bao nhiêu người bạn?”. “Sao cụ lại hỏi vậy, cháu có 10 hay 20 người bạn, nhưng cháu chỉ trò chuyện và quan tâm tới vài người thôi”.

Cụ mỉm cười như thấu hiểu rồi buồn bã gật đầu:

- Cháu phải thật may mắn mới có nhiều người bạn như thế. Nhưng hãy nghĩ về điều cháu đang nói. Có quá nhiều người cháu không quan tâm đấy! Bạn không phải chỉ là người để cháu nói: xin chào!

Bạn là người có bờ vai mềm mại để cháu dựa vào mà khóc.

Là một cái giếng để đổ xuống đấy tất cả những rủi ro của cháu và nâng giá trị của cháu lên cao.

Bạn là một bàn tay để kéo cháu lên từ bóng đêm và tuyệt vọng khi tất cả những người mà cháu gọi là “bạn” đã đẩy cháu vào đó.

Một người bạn thật sự là một đồng minh không thể bị lay động hay bị mua chuộc. Là một giọng nói để giữ cho tên của cháu còn sống mãi khi những người khác đã lãng quên.

Nhưng cái cần thiết nhất của một người bạn là một trái tim, là một bức tường mạnh mẽ và sừng sững. Để từ trái tim của những người bạn đó ta sẽ có tình yêu tuyệt vời nhất.

Vậy hãy nghĩ về những gì ta nói, từng lời nói đều thật lòng cả.

Và hãy trả lời lại cho ta một lần nữa đi, cháu có bao nhiêu người bạn nào?

Tôi mỉm cười với ông và trả lời: “Ít nhất cháu có một người bạn, cụ ạ!”

Cảm ơn vì đã trở thành bạn của ta!

Page 6: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Cô bé…

Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé nhỏ luôn mong muốn tìm kiếm được cho mình một cuộc sống vẹn toàn. Một hôm, cô cầu xin Thượng Đế ban cho cô mọi thứ cô ao ước. Thế là Thượng Đế xuất hiện và bảo với cô bé rằng: "Con hãy đi theo con đường lộng gió phía trước, ở đó có hàng trăm triệu hòn đá nhỏ. Ta cho con kỳ hạn là 365 ngày để nhặt một hòn đá lớn nhất mà con có thể tìm thấy. Hòn đá càng to thì ta càng ban cho con nhiều hơn. Điều kiện đặt ra là khi con đi qua rồi thì không được quyền quay lại. Vì vậy, hãy suy nghĩ thật cẩn thận trước khi con chọn hòn đá cho mình".

Cô bé cảm thấy thât sung sướng và bắt đầu bước vào hành trình của mình trên con đường lộng gió để tìm kiếm "hạnh phúc lớn nhất" cho cuộc đời cô. Tuy nhiên, mỗi khi bắt gặp một hòn đá to dọc lối đi, cô lại do dự và tự nhủ với lòng mình "chắc hòn đá kế tiếp sẽ to hơn nhiều". Nhiều ngày, nhiều tuần và nhiều tháng trôi qua rồi cô cũng đi gần hết con đường và chợt nhận ra rằng cô đang không còn đủ thời gian và cơ hội để chọn những hòn đá to. Vì vậy cô đành phải nhặt vội vàng một hòn đá nhỏ ven đường. Cuộc sống cũng giống vậy. Chúng ta luôn muốn tìm kiếm một người bạn đời hoàn hảo, một công việc hoàn hảo, một căn nhà hoàn hảo, một chiếc xe hoàn hảo.v..v..thì sẽ không bao giờ nhận ra được rằng ta đang bỏ phí biết bao thời gian và cơ hội.

Trên đời này không bao giờ có cái gọi là "hết sức đúng lúc" để nói một cách chính xác những gì bạn muốn bày tỏ, vào chính xác một thời điểm nào đó với chính xác môt người nào đó, hay làm một cách chính xác một công việc mà bạn muốn làm trong đời. Vậy thì, sao bạn lại không sống "cho hôm nay" và tận hưởng mỗi giây phút bạn có được trong cuộc sống này?

Page 7: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Bài học về tình bạn

ngôi làng kia có một chú bé tuổi độ 16. Chú là một chú bé thông minh, tốt bụng, có những suy nghĩ khá sâu sắc so với lứa tuổi của chú. Thế nhưng, chú lại thiếu lòng tin và hay buồn rầu, chú luôn cảm thấy mình thiếu bạn.

Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện gì làm, chú lang thang một mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với mình:

-Chán quá đi! Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta! Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn.

Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cuối xuống xem, chú thấy đó là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Thình lình, con sò bỗng cất tiếng nói:

- Bạn ơi, hãy thả tôi về với biển... Hãy giúp tôi trở về với nơi sinh ra mình... Có thể tôi không có gì để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một lời khuyên.

Cậu bé vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, lại vừa thích thú. Nhìn con sò, cậu nói:

- Được thôi, ta sẽ thả bạn về với biển, nhưng... hãy cho ta một lời khuyên trước đi... Ta đang buồn chán vì không có bạn bè đây!

Con sò cất tiếng trả lời bằng một giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng:

- Bạn hãy nhìn những hạt cát dưới chân bạn và nắm một nắm cát đầy đi. Bạn biết không, nắm cát trong lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì chúng càng rơi ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay bạn, được giữ chặt trong đó mới còn lại mà thôi. Đó chính là những người bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn này sẽ ở lại với ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát này rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta không biết giữ gìn. Hãy đem chúng về và ngâm trong những vỉ màu đẹp nhất. Hãy giữ gìn và nâng niu chúng bằng tình cảm của mình. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rời xa đâu. Tôi chỉ có thể khuyên bạn như vậy thôi...

Chú bé im lặng, thả con sò về lại với lòng biển xanh bao la mà không nói lời nào... Chú còn mải suy nghĩ về những điều con sò nhỏ nói...

Page 8: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Theo đuổi giấc mơ

Ngày mai, cậu bé có một bài tự luận phải nộp. Đề bài cho: "Viết về những điều muốn làm sau này". Đêm đó, cậu đã thức suốt đêm để viết một bài luận dài bảy trang giấy trình bày ý tưởng về một trang trại nuôi ngựa rộng lớn. Cậu bé miêu tả khá chi tiết, thậm chí còn vẽ bản thiết kế cho hơn 200 ha đất, vị trí đặt những khu nhà, chuồng ngựa và đường đua. Sáng hôm sau, cậu bé đem nộp bản kế hoạch cùng với tất cả nhiệt huyết của mình cho thầy giáo. Hai ngày sau, cậu nhận lại bài viết với điểm F to tướng kèm dòng ghi chú "Gặp thầy sau giờ học".Cậu bé với giấc mơ của mình đi đến gặp thầy giáo và hỏi: "Tại sao bài viết của em bị nhận điểm F, thưa thầy?".Thầy giáo trả lời: "Bởi vì đó là một giấc mơ không thể thực hiện được đối với một chàng trai nhỏ như trò. Trò không có tiền. Trò đến từ một gia đình không rõ nguồn gốc (dân di cư). Trò không có vốn liếng. Sở hữu một trại ngựa đòi hỏi phải có thật nhiều tiền. Trò phải mua đất, phải trả tiền mua ngựa giống... Trò không có cách nào làm được điều đó". Thầy giáo thêm vào: "Nếu trò viết lại bài này thực tế hơn một chút, tôi sẽ chấm điểm lại cho trò".Cậu bé trở về nhà và suy nghĩ rất lâu. Cậu hỏi cha cậu rằng mình nên làm gì. Cha cậu nói: "Này con trai, con nên khơi gợi trí tưởng tượng của mình. Tuy nhiên, bố nghĩ đây là một quyết định quan trọng đối với con".Sau một tuần đắn đo, cậu bé cầm bài viết của mình lên gặp thầy giáo, không sửa đổi chỗ nào, cậu dõng dạc nói: "Thầy có thể giữ điểm F và em sẽ giữ giấc mơ của mình".Nhiều năm trôi qua, vị thầy giáo đó đã tình cờ dẫn 30 học trò của mình đến một trang trại rộng 200 mẫu để cắm trại. Thật tình cờ, hai thầy trò đã gặp nhau. Cầm tay, thầy nói:

- Này, khi anh còn học với tôi, tôi đã đánh cắp ước mơ của anh, và suốt bao nhiêu năm qua tôi cũng đã làm thế với bao đứa trẻ khác, tôi rất ân hận về điều đó.

Nghe thầy nói thế, cậu bé nay đã là ông chủ vội đáp:

- Không, thưa thầy, thầy không có lỗi gì cả, chẳng qua thầy chỉ muốn những gì tốt đẹp sẽ đến với học trò của mình mà thôi. Còn em chỉ muốn theo đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình. Phương Thi (theo Inspirationstories)

Page 9: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Con quái vật trong hang sâu

Ngày xửa ngày xưa, có một hiệp sĩ rất thích mạo hiểm. Chàng đến một ngôi làng có con quái vật rất khủng khiếp ở trong hang sâu. Hiệp sĩ dũng cảm cam đoan rằng chàng sẽ giết con quái vật. Tất nhiên, ai cũng can ngăn chàng, và họ kể lại rằng có nhiều hiệp sĩ dũng cảm khác cũng từng xuống hang, nhưng không ai quay trở ra cả.

Cầm theo một con dao găm, hiệp sĩ bám vào sợi dây và từ từ chui xuống hang. Nhìn quanh, chàng thấy vài bộ xương của những người đi trước, ai cũng cầm vũ khí trong tay nhưng thật khó xác định tại sao họ lại chết.

Bỗng có tiếng động ở đằng sau. Và khi chàng hiệp sĩ quay lại thì thật ngạc nhiên: con quái vật xuất hiện, chỉ nhỏ bằng con thỏ. Nó đang gào thét và phun phì phì để ra oai. Chàng hiệp sĩ cầm dao găm lao theo, nhưng nhanh như cắt, con "quái vật" nhảy bổ vào một khe hang bên cạnh.

Tất nhiên, chàng lao theo, và thêm một ngạc nhiên nữa: Ở trong khe hang mà con "quái vật" lao vào, ngay trên nền đất, hàng đống vàng và kim cương, nằm lăn lóc khắp nơi, còn con quái vật đã biến đâu mất. Quả là một kho báu lớn và dễ dàng để có được. Chỉ cần một phần kho báu này thôi, một người cũng có thể trở thành ông hoàng giàu có suốt cuộc đời. Chàng hiệp sĩ đã quên mất con quái vật.

Nhưng chàng hiệp sĩ lại gặp phải một vấn đề khác: làm sao có thể mang chỗ vàng và kim cương này ra khỏi hang khi mà chàng chẳng có một cái túi nào? Mà ai sẽ tin rằng chàng đã xuống đến đáy hang nếu chàng không mang lên một chút bằng chứng nào cả? Nhưng chàng hiệp sĩ thông minh chợt nảy ra một ý: chàng sẽ ngậm một viên kim cương vào miệng và trèo ra khỏi hang. Tạm thời cứ một viên đã, phần châu báu còn lại chàng sẽ quay lại lấy sau.

Chàng vội vã chọn một viên kim cương to nhất. Tất nhiên, chàng phải phồng cả miệng lên mới ngậm nổi nó. Rồi chàng bám vào sợi dây lúc đầu, trèo lên từ từ. Nhưng càng trèo lên cao, chàng hiệp sĩ càng mệt nhất là khi miệng cứ phải ngậm một viên kim cương to tướng. Cuối cùng, mệt quá, chàng phải há miệng ra để thở. Khi hít không khí vào, chẳng may, viên kim cương chui tọt vào cổ họng chàng và mắc luôn ở đó. Không thở nổi nữa, chàng dũng sĩ dũng cảm buông tay, rơi xuống đáy hang với những bộ xương và chết ở đó.

Page 10: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Hai Cuộc Đời

Hòan cảnh có thể đưa con người vượt lên trở thành người đàng hoàng, cũng có thể dìm người ta xuống vũng bùn tội lỗi, tuy nhiên hoàn cảnh không phải là nguyên nhân. Nguyên nhân lớn nhất chính là sự buông xuôi hay chiến đấu của con người.

Hai đứa trẻ nọ có một người cha tối ngày say xỉn. Tuổi thơ của chúng trôi qua với hình ảnh một người cha rất đáng sợ mỗi khi nhậu say về. Năm tháng qua đi, hai cậu đã lớn và mỗi người có một cuộc sống của riêng mình.

Một nhà tâm lý học đi tìm thực tế cho bài nghiên cứu "Tác động của sự say xỉn" đã tìm đến hai người. Một người giờ đây đã trở thành phiên bản mới của cha cậu ngày xưa: một tay bợm nhậu suốt ngày chìm trong bia rượu. Còn người kia lại là một trong những người đi đầu trong việc phòng chống bia rượu.

Nhà tâm lý học hỏi người đầu tiên:

- Tại sao anh trở thành bợm nhậu?

Và hỏi người thứ hai:

- Tại sao anh lại tham gia phong trào bài trừ rượu bia?

Các bạn biết không, thật là bất ngờ, cả hai cùng đưa ra một câu trả lời:

- Có một người cha như vậy đương nhiên là tôi phải trở thành người như thế này rồi.

Có một câu danh ngôn:

Cảnh khổ là một nấc thang cho bậc anh tài, một kho tàng cho kẻ khôn khéo, một vực thẳm cho kẻ yếu đuối.

Hoàn cảnh không bao giờ là nguyên nhân cho những hành động không đúng mực, tiêu cực hoặc sai trái. Nó chỉ là lý do để những kẻ lười biếng, không có ý chí và tâm hồn hẹp hòi vin vào đó để tự bào chữa cho mình mà thôi.

Trong cuộc sống , không có trở ngại nào lớn bằng việc mình cho bản thân mình cái quyền đựơc vấp ngã .

Page 11: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Chọn một cây cỏ cho mình

Ngày kia, một thày giáo và học viên của mình cùng ngồi nghỉ dưới tán cây lớn, gần đó là trảng cỏ rộng. Chợt người học viên hỏi: “Thày ạ, em cảm thấy rối trí trong việc làm sao tìm được người bạn đời như ý muốn. Thày có thể giúp em chăng?”.

Thày sau một lúc im lặng nói:

- Ừm, câu hỏi khá khó nhưng cũng đơn giản…

Học viên ngạc nhiên:

- Vậy là sao hả thày?

- Hãy nhìn kia, trảng cỏ rộng lớn ấy. Bây giờ em ra đó, băng qua nó nhưng nhớ là không được quay đầu lại, chỉ tiến thẳng tới trước thôi. Trên đường đi em cố tìm xem có cây cỏ nào xinh đẹp thì nhổ lên và đem về cho thày. Chỉ một cây cỏ thôi, không phải nắm nhé. Giờ thì đi đi.

- Dạ được. Thày đợi chút nhé.

Ít phút sau…

- Em đã về…

- Ừ, mà này, thày không hề thấy cây cỏ xinh đẹp nào như đã dặn trên tay em cả.

- Trên đường đi, em thấy ít cây cũng gọi là xinh đẹp, nhưng em nghĩ rằng mình có thể tìm được cây đẹp hơn, vì vậy em đã không chọn. Cứ thế, và rồi em đi đến cuối trảng cỏ mà chưa chọn được cây nào cả. Và vì thầy dặn không đi ngược lại nên em đành về tay không.

- Đó là những gì xảy đến trong cuộc sống của chúng ta. Cỏ là những người ở quanh em. Cây cỏ xinh đẹp là người thu hút em và trảng cỏ là thời gian. Khi tìm kiếm một người để chung sống cùng nhau suốt đời, đừng luôn so sánh với những người khác và hy vọng mình sẽ kiếm được người tốt nhất. Vì như thế, em sẽ chỉ đánh mất thời gian quý báu trong đời, hãy nhớ rằng “Thời gian không bao giờ quay trở lại”. Thay vào đó, học cách chấp nhận con người của cô/anh ấy.

Page 12: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Khoan dung có phải là hèn nhát?

Một hôm, nhà ảo thuật Shavian cùng bạn đi trên một con đường nhỏ trong vườn hoa. Có hai thanh niên đang nô đùa đuổi bắt nhau. Bỗng một thanh niên đâm sầm vào người Shavian. Cậu thanh niên này không xin lỗi Shavian và vẫn tiếp tục nô đùa.

Shavian cũng không để tâm vào điều đó, vẫn tiếp tục vừa đi vừa nói chuyện cùng với người bạn.

Một lúc sau, người thanh niên kia bỗng quay lại chạy đến trước mặt Shavian mắng ông một trận.

Shavian mới đầu sững lại một lúc, sau đó thì ông cười to không ngớt. Người bạn ngạc nhiên hỏi Shavian : “Cậu ta chửi anh, sao anh lại cười”. “Chửi người chẳng qua là để chuyển sự bực tức của mình qua người khác” – Shavian nói – “Nhưng khi anh ta không đạt được mục đích của mình thì anh ta sẽ càng tức giận hơn”.

Đối diện với sự tổn hại, phẫn nộ và thù hận cố nhiên có thể làm cho dối thủ bị tổn thương, nhưng tâm lý bản thân cũng sẽ nhận phải những việc hết sức tồi tệ. Thực tế, khoan dung không phải là sự hèn nhát của quan hệ, mà là khiến cho những công kích xuống thành con số không. Có người nói khoan dung là một bản nhạc hay, là sự ấm áp của mùa xuân, là dòng suối trong. Trong cuộc sống có rất nhiều sự xúc phạm, chỉ cần bạn có một tấm lòng khoan dung, thì bạn sẽ phát hiện thực ra thế giới rất chân thật, đơn giản và đẹp đẽ!

Trích "201 triết lý nhân sinh dành cho thanh thiếu niên" - Hải Yến (biên soạn)

Page 13: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Chuyện vui

Một diễn giả nổi tiếng bắt đầu buổi hội nghị bằng cách giơ cao lên một tờ 20 đô la Mỹ. Trong phòng với 200 người tham dự, ông hỏi: “Ai muốn tờ 20 đô la này?”Các cánh tay bắt đầu giơ lên. Ông nói: “Tôi sẽ tặng tờ 20 đô la này cho một trong các bạn. Nhưng trước hết, hãy để tôi làm việc này đã”. Ông bắt đầu vò nhàu tờ tiền. Sau đó ông hỏi: “Ai vẫn muốn tờ tiền này?”. Các cánh tay vẫn giơ cao. “Vậy thì”, ông trả lời, “sẽ thế nào nếu tôi làm như thế này?”. Ông ném tờ tiền xuống nền nhà và bắt đầu dùng đế giày giẫm nghiền lên nó. Ông nhặt tờ tiền lên, giờ nó đã bị nhàu nát và bẩn thỉu. “Giờ, ai vẫn muốn có nó?” Những cánh tay vẫn giơ cao. “Các bạn của tôi, tất cả các bạn đã học được một bài học rất giá trị. Dù tôi làm gì với tờ tiền này, các bạn vẫn muốn có nó bởi nó không bị giảm giá trị. Nó vẫn có giá 20 đô la. Nhiều lúc trong cuộc sống, chúng ta bị bỏ rơi, bị vò nhàu, bị vấp ngã và dính bẩn bởi những quyết định mà chúng ta đưa ra và những hoàn cảnh xảy đến trên đường chúng ta đi. Chúng ta cảm thấy như thể mình thật vô dụng, nhưng dù bất kỳ điều gì đã xảy ra hay sẽ xảy ra, bạn vẫn sẽ không bao giờ mất giá trị của mình”. Bẩn hay sạch, nhàu nát hay gấp nếp gọn gàng, bạn vẫn sẽ là vô giá đối với những người yêu thương bạn. Giá trị cuộc sống của chúng ta được tạo ra không phải từ những gì chúng ta làm hay những người chúng ta biết, mà bởi CHÚNG TA LÀ AI. “Bạn là đặc biệt - đừng bao giờ quên điều đó!” - vị diễn giả kết luận. Phước Đại (theo Inspirational Stories)

Page 14: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Nụ Cười và Nước Mắt

Ngày xưa Nụ Cười và Nước Mắt sống cách xa nhau, họ cùng ở trong một ngôi làng nhỏ,nhưng họ không hề biết sự hiện diện của nhau. Nước Mắt thì suốt ngày u buồn cô ta khóc suốt mùa xuân cũng như mùa đông, mùa hạ cũng như mùa thu.Dẫu một chuyện nhỏ nhất cũng làm Nước Mắt khóc ...suốt một mùa. Còn Nụ Cười thì ngược lại, cô bé vui vẽ và vô tư suốt năm, lúc nào cô bé cũng cười, không có chuyện gì làm cô bé buồn lâu được, khi có ai đó làm cho cô bé rất dau lòng cô bé chỉ một cái nhíu mày, và sau đó sẽ tha thứ và vui cười ngay lập tức. Một hôm Nụ Cười bắt gặp Nước Mắt đang ngồi khóc cạnh dòng sông, Nụ Cười hỏi: "Sao bạn lại khóc?".Nước mắt trả lời: “Có một người làm cho mình rất đau lòng, người ấy không yêu thương mình. "Oh vậy ah", Nụ Cười nói:"Đơn giản thôi bạn ah, vì người ấy không hiểu bạn, cuộc đời còn nhiều thứ phải lo hơn là tình yêu". Nước Mắt lại khóc:"Mình nghĩ vì mình xấu xí, không đáng yêu, không có nụ cười dễ thương như bạn". “Oh chẳng sao đâu bạn hãy nhìn xuống dòng sông và nghĩ về người ấy lúc ban đầu xem nào". Nước Mắt nhìn xuống cô bé không tin vào mắt mình, một người rất dễ thương với nụ cười chân thật nhìn cô, Nước Mắt hỏi:"Ai vậy?".Nụ Cười trả lời:"Bạn đấy Nước Mắt ạ, vì bạn suốt ngày u buồn nên bạn không biết được mình có một nụ cười tuyệt đến mức nào" Nước Mắt mừng quá:"Bạn có thể kết bạn với mình không?".Nụ Cười đáp:"Tất nhiên rồi, mình sẽ dạy cho bạn cười, còn bạn hãy dạy cho mình khóc, khi có ai đó làm mình đau lòng mình muốn khóc một lát để lòng nhẹ nhàng hơn".Và từ đó Nụ Cười và Nước Mắt kết bạn thân đi đâu cũng có nhau, họ chia sẽ cho nhau, nâng đỡ nhau đễ đi hết cuộc đời vốn dĩ nhiều đau khổ hơn niềm vui, nhiều giả dối hơn chân thật,nhưng tin rằng nếu họ cùng nhau vượt qua những đau khổ thì cuộc sống trở nên rất giản đơn và nhẹ nhàng. Hãy để mọi thứ yên lặng lãng quên, chẳng lẽ bạn có thể nhớ hết những gì xảy ra một năm qua? Nhớ hết những người làm bạn đau lòng? Không, nếu vậy cuộc sống sẽ rất nặng nề và hụt hẫng. Hãy khóc nếu bạn thấy buồn...rất buồn vì người ta làm bạn đau lòng, nhưng hãy tha thứ và vui cười để mọi người được vui vẻ theo bạn. (st)

Page 15: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Buốt giá

Sáu con người, do sự tình cờ của số phận, mắc kẹt vào cùng 1 cái hang rất tối và lạnh. Mỗi người còn 1 que củi nhỏ trong khi đống lửa chính đang lụi dần. Người phụ nữ đầu tiên định quẳng que củi vào lửa, nhưng đột nhiên rụt tay lại. Bà vừa nhìn thấy 1 khuôn mặt da đen trong nhóm người da trắng.

Người thứ 2 lướt qua các bộ mặt quanh đống lửa, thấy 1 người trong số đó không đi chung nhà thờ với ông ta. Vậy là thanh củi cũng bị thu về.

Người thứ 3 trầm ngâm trong 1 bộ quần áo nhàu nát. Ông ta kéo áo lên tận cổ, nhìn người đối diện, nghĩ thầm: "Tại sao mình lại phải hi sinh thanh củi để sưởi ấm cho con heo béo ị giàu có kia?".

Người đàn ông giàu lui lại 1 chút, nhẩm tính: "Thanh củi trong tay, phải khó nhọc lắm mới kiếm được, tại sao ta phải chia sẻ nó với tên khố rách áo ôm lười biếng đó?".

Ánh lửa bùng lên 1 lần cuối, soi rõ khuôn mặt người da đen đang đanh lại, lộ ra những nét hằn thù: "Không, ta không cho phép mình dùng thanh củi này sưởi ấm những gã da trắng!".

Chỉ còn lại người cuối cùng trong nhóm. Nhìn những người khác trầm ngâm trong im lặng, anh ta tự nhủ: "Mình sẽ cho thanh củi, nếu có ai đó ném phần của họ vào đống lửa trước". Cứ thế, đêm xuống dần. Sáu con người nhìn nhau căng thẳng, tay nắm chặt những khúc củi. Đống lửa chỉ còn than đỏ rồi lụi tắt. Sáng hôm sau khi những người cứu hộ tới nơi, cả 6 đều đã chết cóng. Họ không chết vì cái lạnh bên ngoài mà chết vì sự buốt giá trong sâu thẳm tâm hồn.

Page 16: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Cạm bẫy

Người Ekimo săn chó sói như thế nào trong vùng băng giá và lạnh cóng của Bắc Cực? Một câu hỏi đã làm nhiều người dày công suy nghĩ để tìm câu trả lời!!!??? Những người Ekimo đã lấy các lưỡi dao thật bén đem nhúng vào máu động vật, sau đó họ mang ra ngoài trời cho đóng băng lại rồi lại tẩm máu lên. Họ làm như vậy nhiều lần cho lớp băng càng lúc càng dày thêm cho đền lúc lớp băng hoàn toàn che giấu lưỡi dao bên trong. Tối đến họ găm cán dao xuống tuyết.Những con chó sói đánh hơi được mùi máu của thú rừng từ lưỡi dao bắt đầu mon men đến. Chúng bắt đầu liếm những lớp băng bằng máu đó,càng lúc càng hăng say hơn với tất cả những sự thèm thuồng. Cho đến một lúc những lớp băng bên ngoài lưỡi dao đã tan chảy hết và chạm đến lưỡi dao. Khi liếm những lưỡi dao,vì lưỡi dao quá bén nên khi chỉ chạm nhẹ là lưỡi của chúng bị đứt và máu của chúng chảy ra mà chúng không hề hay biết lại tưởng đó là máu của thú rừng nên càng lúc càng liếm hăng say hơn. Càng chảy máu thì nó càng khát, càng khát thì nó càng liếm..... Đến sáng những người Ekimo chỉ việc đi lượm xác những con chó sói nằm cạnh lưỡi dao đó.

Đôi lúc là vậy đó, người ta vui sướng thỏa mãn trên chính nỗi đau và bất hạnh của bản thân mình mà ko hề hay biết.Cái bên ngoài cạm bẫy bao giờ cũng đẹp, cũng hấp dẫn và quyến rũ như thế đó.

Page 17: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Ngôi nhà có 1.000 chiếc gương

Ngày xưa, tại một ngôi làng nhỏ xa xôi có một nơi mà người ta gọi là " ngôi nhà 1.000 chiếc gương ". Ngày nọ, một chú chó nhỏ yêu đời đã quyết định đến thăm ngôi nhà xem sao. Khi đến nơi, chú ta hăm hở nhảy lên từng bật thang của ngôi nhà. Chú ghé mắt nhìn qua ô cửa với đôi tai vểnh cao và cái đuôi vẫy nhanh hết sức mình. Thật ngạc nhiên, bên trong là 1.000 chú chó nhỏ với khuôn mặt vui vẻ cũng đang vẫy đuôi nhanh y như chú. Chú mỉm cười thật tươi và cũng nhận được 1.000 nụ cười nồng ấm và thân thiện như thế. Khi rời khỏi nhà, chú chó tự nhủ " nơi này thật diệu kỳ. Mình sẽ đến thường xuyên ". Có một chú chó khác cũng quyết định đến thăm ngôi nhà. Chú chậm chạp leo lên từng bật thang rồi nhăn nhó nhìn qua ô cửa. Chú thấy 1.000 con chó khác trông chẳng thân thiện chút nào đang nhìn mình chầm chầm. Chú cất tiếng gầm gừ với đám chó ấy và khiếp sợ khi thấy 1.000 con chó kia gầm gừ lại mình. Chú lập tức bỏ đi và tự nhủ " nơi này thật ghê rợn, mình sẽ chẳng bao giờ đến đây nữa ". Tất cả mọi khuôn mặt mà bạn gặp trong cuộc sống đều là những chiếc gương phản chiếu chính bạn. Vậy bạn đã nhìn thấy gì trên gương mặt họ ?

Page 18: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Bánh Nào Ngon ?

Một người ăn mày lang thang đã hơn ngày mà chưa kiếm được miếng ăn. Đến một đầu phố nọ, ông ta ngửi thấy mùi bánh mì thơm bốc ra từ một ngôi nhà. Người ăn mày gặp may. Đây chính là lò bánh mì. “Ngài làm ơn cho kẻ bất hạnh này xin một miếng bánh ăn cho đỡ đói lòng”, người ăn mày năn nỉ ông chủ lò bánh mì. “Ồ, ngươi là kẻ khôn ngoan. Ngươi đến đúng chỗ rồi đó - chủ lò bánh mì thao thao nói – Làm sao ngươi biết lò bánh của ta mà tới? Ai chỉ cho ngươi? Chắc chắn là bánh của ta rất ngon nên ai ai cũng biết. Ta tiết lộ cho ngươi một bí mật: Bánh của ta làm theo công thức gia truyền từ cụ tổ bảy đời kia đấy. Nó được ghi chép trong cuốn sách bìa da màu đỏ nằm trên kệ kia kìa. Ngươi thấy không?”. Người ăn mày cố gượng cười: “Dạ thấy, nhưng thưa ngài, con đói lắm. Hơn ngày nay con chưa có tí gì trong bụng, con xin ngài làm phước. Con chỉ xin một mẩu bánh mì thôi ạ”.

Không chú ý tới nét mặt nhăn nhó của người ăn mày, ông chủ tiếp tục rao giảng về bí quyết nhào bột. Ông ta kéo người ăn mày vào sát lò nướng. Từng mẻ bánh nóng giòn bốc mùi thơm phức. “Ngươi thấy chưa? Bánh mới đẹp, mới thơm làm sao. Nướng bánh là một nghệ thuật. Để có bánh ngon, bánh đẹp cần phải có lòng yêu nghề”. “Nhưng thưa ông, con đói. Con xin ông…”, người ăn mày lắp bắp. “Ngươi phải hiểu: Con người cần rất nhiều thứ, nhưng bánh mì là cái cốt yếu nhất. Không ai có thể sống được nếu thiếu bánh mì…”, “Chính thế con mới phải gõ cửa ông…”, người ăn mày rụt rè nói chen. “Khoan, nghe ta nói cái đã, nhưng không phải ai cũng có đạo đức như ta. Ra đây”.

Ông chủ lò bánh mì kéo người ăn mày ra cửa rồi nói tiếp: “Ngươi thấy không, cả dảy phố này, nhà nào cũng có lò nướng bánh mì. Nhưng chớ tin họ. Nhà thì pha thêm bột xấu, nhà thì cho nhiều muối quá, kẻ thì nướng quá lửa. Thế mà chúng nó dám bảo cái chúng làm ra là bánh mì!”, “Thưa ngài, con chỉ xin một miếng bánh để ăn thôi ạ”, người ăn mày mệt mỏi nhắc lại. “Nhưng điều ta sắp kể với ngươi mới là quan trọng nhất”, ông chủ lò bánh vung tay nói tiếp. Bất chợt, người ăn mày quay lưng lầm lũi bỏ đi. “Này, ngươi không thích ăn bánh mì của ta sao? Bánh mì ngon nhất xứ này được làm theo công thức gia truyền từ bảy đời…”, ông chủ lò bánh mì nói với theo. “Không, thưa ngài. Bánh mì ở chỗ khác có lẽ mặn hơn, làm bằng thứ bột xấu hơn, bị cháy sém nhưng nó làm tôi no bụng. Ở chỗ ngài, chỉ tai tôi no thôi”.

Page 19: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Đòn thế duy nhất

Một cậu bé mười tuổi quyết định theo học một lớp nhu đạo dù rằng câu bị mất một cánh tay trái sau một tai nạn giao thông nghiêm trọng.

Cậu bé bắt đầu học với một sư phụ nhu đạo Nhật Bản lớn tuổi. Cậu bé học rất tốt, vì vậy cậu không thể nào hiểu được tại sao đã ba tháng rồi mà thầy chỉ dạy cho cậu chỉ có mỗi một đòn thế.

“Sư phụ - cậu bé không dằn lòng được phải hỏi thầy – con không học được những chiêu thức khác hay sao thầy?”

“Đây là chiêu thức duy nhất con biết, và đây cũng là chiêu thức duy nhất mà con cần biết” - người thầy trả lời.

Không hiểu được tâm ý của thầy, nhưng một lòng tin tưởng sư phụ nên cậu bé vẫn chăm chỉ luyện tập.

Vài tháng sau, người thầy đưa cậu bé đi dự giải đấu đầu tiên của cậu. Ngạc nhiên với chính mình, cậu dễ dàng thắng hai trận đầu tiên. Trận thứ ba có khó khăn hơn, nhưng sau đó đối thủ của cậu mất kiên nhẫn và phải trả giá, cậu chiến thắng với đòn thế duy nhất của mình. Vậy là cậu bước vào trận chung kết trong nỗi ngạc nhiên cùng cực về thành công của mình.

Đối thủ của cậu to con hơn, khoẻ hơn và kinh nghiệm hơn cậu. Chỉ ít lâu sau ai cũng nhận thấy rằng cậu bé hoàn toàn bị lấn át. E ngại rằng cậu bé có thể bị thương, trọng tài quyết định cho ngưng trận đấu. Nhưng vị thầy nhu đạo già đã tha thiết yêu cầu “Không, hãy để chú bé tiếp tục”

Ngay trước khi trận đấu kết thúc, đối thủ của cậu bé trong tích tắc chủ quan đã sơ hở trong phòng thủ. Ngay lập tức cậu sử dụng đòn thế duy nhất của mình và vật ngã đối thủ. Cậu bé đã thắng trận đấu và đã thắng luôn cả giải đấu. Cậu là nhà vô địch.

Trên đường về nhà, cậu và người thầy ôn lại từng đòn thế trong mỗi trận đấu. Cuối cùng cậu lấy hết can đảm để nêu lên nỗi thắc mắc tột cùng trong lòng mình.

“Thầy ơi, sao con lại có thể vô địch chỉ với một đòn thế?”

“Con thắng vì hai lý do - người thầy trả lời - Thứ nhất, con đã luyên tinh thông một trong những đòn khó nhất của môn Nhu Đạo. Thứ hai, cho đến nay cách hoá giải duy nhất của đòn thế này là đối thủ phải nắm được cánh tay trái của con”.

Page 20: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Điểm yếu nhất của cậu bé đã trở thành điểm mạnh nhất của cậu.Trong mỗi tâm hộn đều có 1 bông hồng

Một người đàn ông trồng một cây hồng và tưới nước cho nó rất đều đặn. Một ngày kia, khi quan sát cây hồng, ông ta nhận ra nụ hoa sắp nở, và cùng với nó là những chiếc gai cũng ngày một lớn ra. Một suy nghĩ hiện ra trong đầu người đàn ông: "Làm sao mà có một bông hoa tuyệt vời nào có thể nở trên một thân cây mang đầy những chiếc gai nhọn xấu xí kia chứ?" Bị ám ảnh bởi suy nghĩ này, người đàn ông đã trở nên hờ hững không còn tưới nước cho cây như trước nữa, và nụ hoa chưa kịp nở thì nó đã bị tàn mất rồi. Điều này cũng xảy ra tương tự với nhiều người chúng ta. Trong mỗi tâm hồn của chúng ta đều có một bông hồng mà những lỗi lầm chúng ta mắc phải là những chiếc gai bao xung quanh bông hồng đó. Nhưng nhiều người trong số chúng ta khi nhìn vào bản thân lại chỉ thấy những chiếc gai, những khiếm khuyết để rồi chúng ta thất vọng, chán nản, nghĩ rằng bản thân mình chẳng có cái gì tốt đẹp cả. Và thế là chúng ta hờ hững với việc tưới nước chăm sóc cho những điều tốt đẹp bên trong chúng ta nảy mầm. Chúng ta bỏ mặc cho bông hồng úa tàn mà chẳng bao giờ phát hiện ra được những tiềm năng của chính mình. Một số người không thể nhận ra bông hồng của chính mình, khi đó sẽ phải có ai đó khác nhìn ra và chỉ cho họ thấy. Một trong những món quà tuyệt vời nhất - món quà của Tình Yêu - mà mỗi người đều có quyền có và có thể có được, đó là vượt qua được những chiếc gai và tìm thấy bông hồng ẩn sâu trong những người khác. Đặc điểm của tình yêu là khi bạn nhìn vào một người, bạn không chỉ nhận ra những khiếm khuyết của anh ta mà còn khám phá ra được những cao quý trong tâm hồn của anh ta, và giúp anh ta vượt qua được lỗi lầm của mình. Nếu bạn chỉ cho anh ta thấy bông hồng của anh ta, anh ta sẽ chế ngự được những chiếc gai, và sẽ làm cho bông hồng nở, gấp 30 lần, 60 lần hay thậm chí 100 lần so với nụ hồng vốn có sẵn ban đầu. Nhiệm vụ của chúng ta trong thế giới này là giúp đỡ những người xung quanh sống tốt hơn bằng cách chỉ ra những bông hồng chứ không phải là những chiếc gai bên trong họ. Chỉ có lúc đó chúng ta mới có được tình yêu theo đúng nghĩa của nó. Chỉ có khi đó chúng ta mới bừng nở, sáng ngời và lung linh trong ngôi vườn của chính chúng ta. Chúc bạn tìm thấy được bông hồng của bạn và của những người quanh bạn

Page 21: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

ô cửa sổ

Charles sống cùng với bố mẹ trong một trang trại nhỏ. Hằng ngày, cậu bé dậy từ khi mặt trời chưa mọc. Cậu rất thích ngắm buổi sớm mai, đặc biệt là ô cửa sổ màu vàng của một trang trại cách nhà cậu không xa lắm, dưới ánh nắng ban mai. Đó là ô cửa sổ mà Charles cho là đẹp nhất trên thế giới này. Nhìn từ xa, nó thật lộng lẫy, trông như được làm bằng vàng vậy. Màu sơn của ngôi nhà nữa chứ, trông thật hào nhoáng, chắc hẳn đây phải là một gia đình giàu có! Xem nào, ô cửa bằng vàng thì chắc bên trong phải là một tấm rèm mới tinh, thơm phức chứ chẳng phải rèm cũ như nhà mình. Còn gì nữa nhỉ? Lò sưởi! Đúng rồi, bên cạnh lò sưởi sẽ là một chiếc ghế đệm êm ái, chỗ ngồi tuyệt vời mà Charles vẫn ao ước bấy lâu. Cậu bé tha hồ để cho trí tưởng tượng bay bổng...Rồi đến một ngày, Charles quyết định sẽ đến xem tận mắt ngôi nhà mơ ước của mình. Càng đến gần ngôi nhà, Charles càng hồi hộp. Nhưng, mọi thứ lại trái ngược hoàn toàn với những gì mà cậu bé đã tưởng tượng. Đó chỉ là một ngôi nhà quá đỗi bình thường, thậm chí nước sơn đã cũ, ngay cả nước sơn vàng quanh ô cửa cũng đã bị xước sát. Tràn chề thất vọng, Charles không hề để ý thấy rằng có một chú bé đang chơi trong sân, cho đến khi cậu ta gọi:

- Này, cậu đang làm gì thế? - À, mình...mình đang đi dạo quanh đây thôi- Charles lúng túng đáp. - Cậu từ đâu đến vậy? - Ở kia- Charles bâng quơ chỉ.

Đến đây, chú bé tỏ vẻ rất quan trọng kéo Charles lại một góc và hỏi : - Này, thế cậu có biết ngôi nhà ở phía kia không?

Nhìn theo tay cậu bé chỉ, Charles vô cùng ngạc nhiên vì đó không phải ngôi nhà xa lạ nào, mà chính là ngôi nhà của gia đình cậu. Không ngờ, nhìn từ xa, dưới ánh nắng, nó lại đẹp đến như thế. Cậu bé kia hồ hởi: - Đấy, cậu thấy chưa, ngôi nhà có ô cửa sổ màu vàng ấy, chắc bên trong nó phải đẹp lắm nhỉ, chắc nhà họ phải có một tấm rèm mới tinh, một cái lò sưởi to, và một cái ghế bành cạnh lò sưởi nữa...

Page 22: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Mặt trời trong đêm lạnh

Người ta vừa xây một ngọn Hải Đăng rất đẹp trên bờ Cực Nam. Nhiệm vụ của nó là trong 6 tháng đông dài lạnh giá sẽ đưa tín hiệu duy nhất cho hàng trăm chuyến tàu chở các nhà khoa học, khách du lịch cũng như tàu của người dân trên lục địa băng này biết chỗ đậu thuyền. (Cần phải nói thêm rằng ở Nam Cực chỉ có hai mùa đông và hè mỗi mùa kéo dài 6 tháng, mùa đông cả lục địa sẽ chìm trong bóng đêm 6 tháng lên tục không một chút ánh sáng và mùa hè thì ngược lại)Ngọn Hải Đăng hoàn thành giữa mùa hè và còn gần 3 tháng nữa mới tới mùa đông. Tất nhiên lúc này chẳng ai lại đi thắp nó lên cả thế nên nó không có công dụng. Ngọn Hải Đăng rất buồn, nó cảm giác mọi vật không quan tâm đến nó, nó rất ít nói chuyện với mọi vật, nó sống thu mình và xa lánh tất cả.Một ngày nọ có một cơn gió thổi qua nó cuốn mình quanh Ngọn Hải Đăng thì thầm:- Sao bạn có vẻ buồn thế?- Mình ghét nơi đây, chẳng ai quan tâm đến mình cả. Đáng nhẽ ra mình phải ở những bờ biển lộng gió với những đêm đầy trăng sao! - Ngọn Hải Đăng tấm tức khóc.- Đừng buồn như thế! - Gió nói - sẽ có lúc bạn thấy được giá trị thật của mình! Hòa cùng tiếng cười vui vẻ, gió hòa mình bay đi.Ngọn Hải Đăng đứng buồn nhìn về phương xa.Ngày hè dần trôi và mùa đông đến kéo theo màn đêm tối tăm lạnh lẽo. Ngọn Hải Đăng lúc này được thắp lên sáng rực cả một vùng trời Cực Nam vạn vật đều trầm trồ "Ồ sáng quá, tốt quá! từ nay chúng ta có thể dễ dàng xác định về đường về nhà rồi".Những đoàn thám hiểm, những cư dân của Nam Cực đều coi Ngọn Hải Đăng là hoa tiêu để đến và xác định phương hướng.Lúc này Ngọn Hải Đăng mới nhận ra giá trị thực của mình như Gió nói. Nó cũng gắng hết sức mình đẩy tan bóng tối chiếu sáng mọi vật. Ngọn Hải Đăng cảm thấy tự hào vô cùng.Thế rồi một ngày Gió trở lại cùng với tiếng cười lảnh lót vờn vũ quanh Ngọn Hải Đăng.- Nhìn mình này - Ngọn Hải Đăng nói - Bây giờ mình thực sự có nghĩa với mọi người rồi.Gió lại cười vui vẻ nói:- Bạn thấy chưa, bây giờ bạn đã là "Mặt Trời Trong Đêm Lạnh" rồi đó - rồi gió lại vươn xa.Ngọn Hải Đăng cảm thấy vô cùng hạnh phúc nó hướng theo ngọn gió và hét to- Ta là mặt trời trong đêm lạnh!

Page 23: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Chú hề

Một người đàn ông nọ có hẹn đến khám bệnh ở một nhà tâm lý học. Anh ta đến phòng khám của nhà tâm lý học và nói với ông: "Thưa bác sĩ, lúc nào tôi cũng cảm thấy chán nản, phiền muộn. Bất kể khi làm việc gì tôi cũng đều có cảm giác buồn chán. Tôi thật sự không biết phải làm gì bây giờ." Nhà tâm lý học nhìn anh ta và bảo: "Hãy đi theo tôi đến bên cánh cửa sổ này." Người đàn ông bước theo, nhà tâm lý học chỉ ra hướng bên ngoài cửa sổ và nói: "Anh có nhìn thấy cái lều vải ở phía xa kia không? Đấy, ở đó có một gánh xiếc rất hay đang lưu diễn trong thành phố. Có nhiều màn diễn rất đáng xem, đặc biệt là những trò diễn của các chú hề. Trong đó đặc biệt có một chú hề cực kỳ vui nhộn. Chú ta lúc nào cũng có thể làm cho anh cười bò lăn bò càng mà không hề cảm thấy chán. Anh hãy đến và xem chú hề ấy biễu diễn, tôi cam đoan với anh rằng anh sẽ không còn bất kỳ một lý do nào để chán nản và buồn phiền nữa!" Người đàn ông quay lại nhìn nhà tâm lý học với ánh mắt buồn bã: "Thưa bác sĩ, chú hề đó chính là tôi đấy!”

Page 24: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Lúc đi trắng, lúc về đen

Một hôm trời nắng Dương Bố đi chơi. Khi ở nhà ra, thì mặc áo trắng, đi được nửa đường, gặp trời mưa, quần áo ướt hết, mới vào ẩn mưa ở nhà bà con. Người ấy thấy Dương Bố ướt cả cho mượn cái áo thâm.

Một lúc trời tạnh, Dương Bố mặc áo thâm về nhà. Con chó trông thấy, vừa cắn vừa xua đuổi. Dương Bố giận toan cầm gậy đánh.

Anh là Dương Chu chạy ra bảo:"Đừng đánh nó làm gì! Nó đuổi như thế cũng phải. Giả sử con chó trắng nhà ta, lúc đi, thì trắng, lúc về thì đen, phỏng em có không lấy làm lạ mà không ngờ được không?".

Lời Bàn:

Lúc đi mặc áo trắng, lúc về mặc áo thâm, chính mình không biết mình thay đổi, con chó thấy khác thì xua đuổi. Mình đánh nó chẳng hóa ra lầm lắm sao! Lỗi tại mình thay đổi không tại con chó cắn xằng. Vậy nên ở đời khi mình làm điều gì khác thường, mà người ta không rõ, thì tất nhiên người ta bàn trái bàn phải. Nếu mình không tự xét mình thay đổi hay dở, chỉ biết trách người nghị luận nọ kia, thì chẳng khác nào như Dương Bố đánh chó trong truyện này.Truyện trích từ Liệt Tử: sách của Liệt Ngữ Khấu hay người truyền học thuyết của Liệt Ngữ Khấu soạn ra, có tám quyển, sau nhà Đường, nhà Tống đặt tên là Sung Hư Chân Kinh, hay Sung Hu chí đức chân kinh.

Page 25: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

Pho tượng và phiến đá

Tại một viện bảo tàng được lát bằng những phiến đá cẩm thạch tuyệt đẹp, trưng bày giữa đại sảnh là pho tượng mỹ nữ cũng bằng đá cẩm thạch. Từng dòng người từ khắp nơi trên thế giới đến đây để chiêm ngưỡng pho tượng tuyệt mỹ này. Một đêm, phiến đá cẩm thạch nói với pho tượng giọng có vẻ gay gắt: “Này, cô bạn mỹ nữ, thật chẳng công bằng tí nào! Tại sao mọi người đổ dồn về đây cứ bước trên người tôi để chiêm ngưỡng bạn? Thật là bất công quá đáng”. Pho tượng mỹ nữ từ tốn nhắc: “Bạn có còn nhớ chúng ta sinh ra từ một mỏ đá không?”.

Phiến đá cẩm thạch tiếp tục càu nhàu: “Chúng ta sinh ra trong cùng một mỏ đá, vậy mà giờ đây mỗi bên lại được nhận một cách đối xử khác nhau đến thế này. Thật chẳng công bằng tí nào”.

Pho tượng mỹ nữ vẫn bình thản: “Nhưng này, chắc bạn còn nhớ cái ngày mà nhà điêu khắc chạm những nhát đục đầu tiên lên người bạn chứ? Và bạn đã chống cự như thế nào!”.

Phiến đá cẩm thạch phát xẵng: “Dĩ nhiên là nhớ. Tôi căm ghét hắn. Hắn ghè, hắn đẽo lên người tôi. Ôi, đau đến chết khiếp”.

Pho tượng mỹ nữ thủng thẳng tiếp: “Thế rồi ông ta không thể tiếp tục tạc tượng trên mình bạn nữa vì bạn chống cự dữ dội quá”.

Phiến đá cẩm thạch chống chế: “Ừ, thế thì sao nào ...”.

Pho tượng mỹ nữ tiếp lời: “ Khi ông ấy quyết định từ bỏ bạn và quay qua đục đẽo trên người tôi, ngay lúc ấy tôi biết mình sẽ biến thành một cái gì đó hơn là những khối đá thô kệch, nơi chúng ta sống chung trước đó. Tôi đã không chống cự lại ông ta, và cố gắng chịu đựng tất cả những đớn đau mà ông ta đang cố đục đẽo trên người tôi”.

Phiến đá cẩm thạch ậm ừ.

Những bài học được rút ra từ câu chuyện trên:- Càng vượt qua nhiều chướng ngại trong cuộc đời thì càng học hỏi được nhiều điều hơn cho tương lai của bạn.

- Đừng nhụt chí trước những cản ngại, những thách thức và kể cả những thất bại.

- Hãy để quá khứ vào trong quá khứ, bạn chẳng thể thay đổi được nó, đừng dựa vào sai lầm trong quá khứ để luôn tự dày vò mình.

Page 26: Những câu Chuyện về cảm xúc, Suy Nghĩ, cách tư Duy

- Quá khứ là tốt, hiện tại tốt hơn, và tương lai luôn luôn tốt nhất.