21
Tác Gi: Song Châu ANH VN YÊU EM PHN 1 Thc Nhi cđi ti đi lui ngm nghìn nhng chiếc váy hết sc model. Cô đang phân vân gia chiếc váy màu xanh lơ và chiếc màu đen. Cui cùng, Thc Nhi quyết định chn chiếc màu đen để 1àm quà sinh nht nhKiu Vy. Sau khi đã được cô bán hàng gói chiếc váy li Thc Nhi vô tư đi ra ngoài. Gn đến ca,Thc Nhi dán mt vào chiếc đầm màu sa. Cô kêu lên trong bng: - ''Ôi! Nó tuyt đẹp. Sao lúc nãy mình không thy nó nh?'' Thc Nhi clm thm mt mình ri bước đi nhưng mt thì vn dán vào chiếc đầm.Bt cht: - "Rm"! Thc Nhi bté nhào khi cô vô tình chm vào mt ai đó. Cm giác đau điếng len vào người Thc Nhi, cô gin di la lên: - Đi không thy đung hay sao mà đâm sm vào người ta vy? Nói ri, cô lm cm bò dy. Trước mt cô là mt thanh nhiên lch lãm. Anh ta có vcao ngo lm. Anh thanh niên ht mt vphía Thc Nhi: - Cô có sao không vy? Thc Nhi đổ quu trước cchca anh ta: - Ông còn hi na hà? ông đi sao không chu để ý gì hết vy Tht là vô ý. Sĩ Nguyên cười na ming: - Cô có nhìn li mình không vy. Cô không biết mình va đâm sm vào tôi à? Người vơ ý là cô chkhông phi là tôi. Thc Nhi nóng mũi: Ông đổ li cho tôi dó h? Ông đúng là chng đáng mt đàn ông chút nào c. Ông có li mà li không dám nhn. Sĩ Nguyên nhíu mày, anh không ngmình li đụng phi mt cô gái đanh đá như vy. Anh lc đầu chán ngán: Vy ccho là tôi sai đi, bây gicô không có gì hết. Tôi đi được ri chí. www.vuilen.com 1

PHẦN 1 Tbookserver.vuilen.com/book/anhvanyeuem/Anhvanyeuemt01.pdf · Cảm giác đau điếng len vào người Thục Nhi, cô giận dỗi la lên: - Đi không thấy đuừng

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: PHẦN 1 Tbookserver.vuilen.com/book/anhvanyeuem/Anhvanyeuemt01.pdf · Cảm giác đau điếng len vào người Thục Nhi, cô giận dỗi la lên: - Đi không thấy đuừng

Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM

PHẦN 1

Thục Nhi cứ đi tới đi lui ngắm nghìn những chiếc váy hết sức model. Cô

đang phân vân giữa chiếc váy màu xanh lơ và chiếc màu đen.

Cuối cùng, Thục Nhi quyết định chọn chiếc màu đen để 1àm quà sinh nhật nhỏ Kiều Vy.

Sau khi đã được cô bán hàng gói chiếc váy lại Thục Nhi vô tư đi ra ngoài. Gần đến cửa,Thục Nhi dán mắt vào chiếc đầm màu sữa. Cô kêu lên trong bụng:

- ''Ôi! Nó tuyệt đẹp. Sao lúc nãy mình không thấy nó nhỉ?'' Thục Nhi cứ lầm thầm một mình rồi bước đi nhưng mắt thì vẫn dán vào chiếc đầm.Bất chợt:

- "Rầm"!

Thục Nhi bị té nhào khi cô vô tình chạm vào một ai đó. Cảm giác đau điếng len vào người Thục Nhi, cô giận dỗi la lên:

- Đi không thấy đuừng hay sao mà đâm sầm vào người ta vậy?

Nói rồi, cô lồm cồm bò dậy. Trước mặt cô là một thanh nhiên lịch lãm. Anh ta có vẻ cao ngạo lắm. Anh thanh niên hất mặt về phía Thục Nhi:

- Cô có sao không vậy?

Thục Nhi đổ quạu trước cử chỉ của anh ta:

- Ông còn hỏi nữa hà? ông đi sao không chịu để ý gì hết vậy Thật là vô ý.

Sĩ Nguyên cười nửa miệng:

- Cô có nhìn lại mình không vậy. Cô không biết mình vừa đâm sầm vào tôi à? Người vơ ý là cô chứ không phải là tôi.

Thục Nhi nóng mũi:

Ông đổ lỗi cho tôi dó hả? Ông đúng là chẳng đáng mặt đàn ông chút nào cả. Ông có lỗi mà lại không dám nhận.

Sĩ Nguyên nhíu mày, anh không ngờ mình lại đụng phải một cô gái đanh đá như vậy. Anh lắc đầu chán ngán:

Vậy cứ cho là tôi sai đi, bây giờ cô không có gì hết. Tôi đi được rồi chí.

www.vuilen.com 1

Page 2: PHẦN 1 Tbookserver.vuilen.com/book/anhvanyeuem/Anhvanyeuemt01.pdf · Cảm giác đau điếng len vào người Thục Nhi, cô giận dỗi la lên: - Đi không thấy đuừng

Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM

Thục Nhi bậm môi:

- Ông bỏ đi dễ dàng vậy sao?

- Cô muốn tôi làm gì?

- Xin lỗi.

Sĩ Nguyên trợn mắt:

- Cô có thấy mình quá đáng không hả? Tôi thấy cô là nữ nên mới chịu nhường cô một bước.Vậy mà cô lại làm chuyện cho to lên, tại sao tôi lại gặp một người đanh đá như vây chứ.

Thục Nhi lườm mắt:

- Ông dám nói tôi đanh đá hả? Hừm! Quá đáng lắm!

Sĩ Nguyên nhún vún:

- Tôi khôngmuốn cãi với cô nữa. Hơn nữa, đây là nơi công cộng tôi không muốn gây chú ý đâu.

Thục Nhi hừ mũi:

- Ông tưởng tôi muốn sao? Ông nhìn nè! Ông đã làm hư gói quà của tôi rồi rồi.

- Cô muốn tôi đền à?

Thục Nhi khoát tay.

- Tôi không cần.

- Vậy tôi đi được rồi chứ?

Thục Nhi lẩm bẩm:

- Đúng là xui xẻo.

Thục Nhi đi gói lại món quà rồi cô đi thẳng đến nhà Kiều Vy.

Biệt thự Kiều Lan lung linh ánh đèn, Thục Nhi cảm thấy hơi mệt với tiếng nhạc sống nơi lên. Cô định đi ra hành lang cho yên tĩnh nhưng đã bị Kiều Vy gọi lại:

- Thục Nhi! Mi định đi đâu vậy? Mi lại đày ta giới thiệu bạn mới này:

www.vuilen.com 2

Page 3: PHẦN 1 Tbookserver.vuilen.com/book/anhvanyeuem/Anhvanyeuemt01.pdf · Cảm giác đau điếng len vào người Thục Nhi, cô giận dỗi la lên: - Đi không thấy đuừng

Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM

Thục Nhi gượng cười . Mặc dù không muốn nhưng cô vẫn lịch sự bước lại gần Kiều Vy:

Mi muốn giới thiệu bạn trai mới nữa hả Vy? Kiều Vy trợn mắt:

- Mi làm như ta đẹp lắm cứ đổi bạn trai hoài sao mi?

- Vậy bạn của mi là ai vậy?

Kiều Vy nắm lấy tay Thục Nhỉ kéo. đi. Đến một chiếc bàn nơi góc khuất, Kiều Vy vui vẻ:

Người mà ta muốn giới thiệu với mi là anh Sĩ Nguyên.

Cả Sĩ Nguyên và Thục Nhi đều ngạc nhiên.Bốn mắt chạm nhau, Sĩ Nguyên mỉm cười lịch sự.

- Hân hạnh được gặp cô ở đây, không ngờ chúng ta lại có duyên với nhau như vậy.

Thục Nhi bĩu môi:

- Tôi không dám có duyên với ông đâu.

Chúng ta chỉ tình cờ thôi.

Sĩ Nguyên nhún vai:

- Cô nghĩ sao cũng được.

Kiều Vy chen vào:

- Hóa ra, hai người đã quen nhau rồi à? Tôi bị hố sao?

Sĩ Nguyên cười quyến rũ:

Vy không bị hố dâu, chúng tôl chỉ mới quen nhau đây thôi.

Thục Nhi liếc mắt:

- Ai quen với ông chứ?

Kiều Vy nhìn bạn khó hiểu:

- Mi hôm nay sao vậy Nhi? Ta thấy mị cộc cằn lắm đó. Hôm nay mi thấy hơi mệt hả?

www.vuilen.com 3

Page 4: PHẦN 1 Tbookserver.vuilen.com/book/anhvanyeuem/Anhvanyeuemt01.pdf · Cảm giác đau điếng len vào người Thục Nhi, cô giận dỗi la lên: - Đi không thấy đuừng

Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM

Thục Nhi cảm thấy hối hận về thái độ của mình. Dù sao đây cũng là ngày vui của Kiều Vy mà, mình đâu được giận cá chém thớt vậy chứ.

Nghĩ vậy nên Thục Nhi cố gượng cười:

- Ta xin lỗi mi, chỉ tại ta thấy hơi nhức đầu vậy mà.

- Mi cố gắng ở lại chơi với ta một chút nữa nha.

Thục Nhi gật đầu:

- Ta biết rồi.

Vừa lức đó có tiếng gọi nên Kiều Vy đành đi tiếp bạn. Còn lại hai người, Sĩ Nguyên gợi chuyện.

- Hình như, cô và Vy thân nhau lắm phải không.

Thục Nhi cộc lốc:

- Đúng vậy!

Sĩ Nguyên lừa lại tư thế ngồi:

- Cô tên Nhi có phải không vậy?

Thục Nhi khó chịu:

- Thì đã sao?

- Đâu có sao, tôi chi muốn làm bạn với cô thôi.

Thục Nhi bĩu môi:

- Cám ơn! Tôi không dám.

Sĩ Nguyên cười nửa miệng:

- Cô thấy tôi già lắm à?

Thục Nhi hơi khựng trước câu hỏi của Sĩ Nguyên nhưng cô cố thản nhiên:

- Tôi không biết.

- Không biết mà gọi ,bằng ông à?

Tôi chỉ thuận miệng vậy thôi.

- Vậy cô có thể sửa lại cách xưng hô không vậy?

www.vuilen.com 4

Page 5: PHẦN 1 Tbookserver.vuilen.com/book/anhvanyeuem/Anhvanyeuemt01.pdf · Cảm giác đau điếng len vào người Thục Nhi, cô giận dỗi la lên: - Đi không thấy đuừng

Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM

Thục Nhi khẽ cười:

Tôi và ông chỉ tình cờ gặp nhau thôi. Tôi nghĩ sau lần này tôi và ông sẽ không còn gặp nhau nữa đâu, chuyện xưng hô có gì mà quan trọng. Sĩ Nguyên nheo mắt:

Nếu lỡ tôi và cô còn gặp nhau thì sao.

Thục Nhi nhún vai:

- Thì vẫn vậy.

Sĩ Nguyên cười lớn:

Nói chuyện với cô thật thú vị.

Thục Nhi nhăn nhó:

Còn tôi thì thấy chán ngấy.

Thục Nhi đứng lên, cô hất mặt về phía Sĩ Nguyên:

- Ông cứ ngồi đây một mình đi nhé! Tôi không rảnh tiếp ông đâu.

Nói xong, Thục Nhi bỏ đi mặc cho Sĩ Nguyên cứ mãi nhìn theo: Anh mỉm cười vu vơ:

- Cô ấy thật đặc biệt vừa kiêu căng, khó gần lại vừa dịu dàng đáng yêu. Một cô gái đầy cá tính chắc là đã có nhiều kẻ trồng cây si đây.

Vài ngày sau, Thục Nhi cùng đám bạn đi đu lịch ở Mũi Né: Thục Nhi

duyên đáng trong bộ đồ tắm. Cô bơi lượn vòng cùng các bạn. Tiếng Kiều Vy la í ới:

- Tất cả hãy tập hợp lại nào! Chúng ta sẽ thi bơi vơi nhạu chịu không hả?

Vân Anh tán thành:

- Ý này hay đó.

Thục Nhi hưởng ứng:

www.vuilen.com 5

Page 6: PHẦN 1 Tbookserver.vuilen.com/book/anhvanyeuem/Anhvanyeuemt01.pdf · Cảm giác đau điếng len vào người Thục Nhi, cô giận dỗi la lên: - Đi không thấy đuừng

Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM

- Ai sẽ làm trọng tài vậy?

Kiều Vy hất mặt về phía Minh Châu :

Nhỏ Châu bơi yếu nhất hãy để nó làm trọng tài đi.

Minh Châu vỗ tay đánh bốp:

- Ta chịu liền.

Thế là các cô lại hòa mình với dòng nước biển, vốn bơi rất giỏi nên Thục Nhỉ bơi nhanh nhất. Càng ngày cô càng xa bờ, bất chơt Thuc Nhi oằn người lại, cô bị giộp bẻ ở chân. Thục Nhi từ từ chìm xuống trước những ánh mắt hốt hoảng đanh nhìn cô.

Ngay lúc đó Thục Nhi được bế trong vòng của một thanh niên. Anh đưa cô vao bờ và làm một vài động tác cấp cứu.

Lát sau, Thục Nhi từ từ mở mắt, ngước đầu tiện cô thấy là Sĩ Nguyên. Thục Nhi thốt lên:

- Sao ông lại ở đây vậy?

Kiều Vy chen vào:

Anh Nguyên đã cứu mi đấy. Mi mau cám ơn anh ấy đi.

Sĩ Nguyên khoát tay:

- Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, không cần phải cám ơn tôi đâu.

Thục Nhi nhỏ giọng:

- Cám ơn ông!

Sĩ Nguyên mỉm cười:

- Tôi đã nói là không cần cám ơn mà. Các cô quá khách sáo với tôi rồi.

Kiều Vy đến đỡ Thục Nhi dứng lên. Cô nhìn Sĩ Nguyên đầy ngưỡng mộ:

- Anh Nguyên giống anh hùng quá! Cứu người mà không cần trả ơn.

Thục Nhi tự nhiên run lên vì lạnh cô níu lấy tay Kiều Vy nói nhỏ:

- Mi đưa ta về khách sạn đi Vy. Ta lạnh quá!

Kiều Vy sốt sắng:

www.vuilen.com 6

Page 7: PHẦN 1 Tbookserver.vuilen.com/book/anhvanyeuem/Anhvanyeuemt01.pdf · Cảm giác đau điếng len vào người Thục Nhi, cô giận dỗi la lên: - Đi không thấy đuừng

Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM

- Vậy thì đi nhanh lên!

Kiều Vy quay qua các bạn. Cô nói một hơi dài:

Tụi mi cứ ở lại chơi tiếp đi để ta đưa nhỏ Vy về. Lát nữa gặp lại.

Vân Anh liếc bạn:

- Mi thật lắm chuyện đưa nhỏ Nhi về mau Kiều Vy đỡ Thục Nhi đi. Cô cứ mãi quay lại nhìn Sĩ Nguyên, Thục Nhi vỗ vai bạn:

Mi còn tiếc cuộc chơi hả Vy? Hay mi ra chơi tiếp đi để ta vào một mình được mà.

Klều Vy trợn mắt:

- Mi nói ta ham chơi vậy à? Mi đang như vầy ta làm sao bỏ mi cho được.

Thục Nhi cười khẽ:

Bây giờ ta đã không sao rồi mi có thể trở ra ngoài ấy cùng tụi nó mà.

Klều Vy khoát tay:

Mi đừng nói nữa. Mi không biết ta đang Thục Nhi nhăn trán:

- Hôm nay mi lạ lắm đó Vy.

- Ta cũng thấy vậy?

- Hay mi đang yêu Kiều Vy đỏ mặt:

Mi nói lung tung gì vậy hả? Ta mà yêu ai chứ.

Thục Nhi nhún vai:

- Ta chỉ đoán vậy thôi.

- Mi hoàn toàn sai lầm.

- Có lẽ vậy!

www.vuilen.com 7

Page 8: PHẦN 1 Tbookserver.vuilen.com/book/anhvanyeuem/Anhvanyeuemt01.pdf · Cảm giác đau điếng len vào người Thục Nhi, cô giận dỗi la lên: - Đi không thấy đuừng

Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM

Buổi tối, Thục Nhi nằm co ro trên giường.

Chuyến đu lịch hôm qua làm cô thấy mệt kinh khủng. Vui thì cũng vui nhưng quá mệt, Thục Nhi mơ màng nhớ về chuyện Sĩ Nguyên đã cứu cô ở biển. Cô đỏ mặt lên vì thẹn và có pha chút giận:

- Hắn ta dám cả gan bồng mình trên tay như vậy, thật quá đáng mà. Thế nào rồi, chuyện này cũng là tiêu điểm để tụi nó moi ra nói đây.

Thục Nhi chợt rùng mình khi nghĩ đến điều đó.

Chợt có tiếng gõ cửa, Thục Nhi lồm cồm.Ngồi dây Thục Nhi mệt mỏi đến mở cửa. Cô gật cả mình khi Khôi Vũ ôm lấy cô:

- Anh làm gì vậy.

Khôi Vũ siết chặt lấy Thục Nhi:

- Anh nhớ em quá Nhi ơi? Nói anh biết đi,em có nhớ anh không?

Thục Nhi đẩy nhẹ Khôi Vũ ra, cô nhăn nhó:

- Anh làm em giật cả mình. Anh về sao không báo trước cho em biết.

- Anh muốn làm em bất ngờ.

- Anh làm em phát hoảng thì có. Tự nhiên,vừa mờ cửa anh đã lao vào. Suýt chút nưa, em đã xỉu rồi.

Khôi Vũ nhìn Thục Nhi âu yếm:

Chỉ tại anh quá nhớ em thôi.

Thục Nhi liếc mắt:

Anh có nói thật không đó.

- Em không tin anh à?

Cũng có chút nghi ngờ. .

Khôi Vũ trợn mắt:

- Em dám nghĩ anh hả? Anh phải phạt em mới được.

www.vuilen.com 8

Page 9: PHẦN 1 Tbookserver.vuilen.com/book/anhvanyeuem/Anhvanyeuemt01.pdf · Cảm giác đau điếng len vào người Thục Nhi, cô giận dỗi la lên: - Đi không thấy đuừng

Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM

Vừa nói xong, Khôi Vũ đã ôm chầm lấy Thục Nhi hôn rối rít. Thục Nhi chỉ còn biết ngồi im. Lát sau, Khôi Vũ mới chịu buông Thục Nhi ra. Anh thì thầm:

- Sao anh lại yêu em đến thế chứ! Anh không thể nào kiềm chế được mỗi khi ngồi gần em.

Thục Nhi tự nhiên rùng mình khi nghe những lời êm đềm đó. Không biết từ lúc nào Thục Nhi đã có cảm giác như vậy rồi. Cô thật sự không buồn khi Khôi Vũ đi xa và cảm giác thật bình thường khi ngồi kế bên anh. Nhiều lúc Thục Nhi đã lí giải rằng:

Có lẽ từ lúc còn nhỏ, mình và anh ấy đã gàn gủi thân thiết với nhau, lớn lên hai gia đình lại sắp đặt để mình và Vũ yêu nhau nên tình yêu này rất thầm lặng.

Khôi Vũ thấy tư nhiên Thục Nhi im lặng.

Anh lo lắng:

- Em sao vậy Nhi?

Thục Nhi bối rối:

- Em đâu có gì.

- Sao tự nhiên em im lặng?

Thục Nhi dối lòng:

- Em đang nghe anh nói mà.

Khôi Vũ chợt đề nghị:

- Tối nay anh đưa em đi chơi nha Nhi? Đã lâu rồi anh và em đâu có được đi chung.

Thục Nhi lãng tránh:

-Em xin lỗi anh! Em bận học rồi, em sắp thi đấy. Anh thông cảm nha!

Khôi Vũ buồn xo:

- Vậy thì hôm khác cũng được.

Thục Nhi chợt hỏi

- Những ngày ở Mỹ anh có vui không?

Khôi Vũ thoáng buồn:

www.vuilen.com 9

Page 10: PHẦN 1 Tbookserver.vuilen.com/book/anhvanyeuem/Anhvanyeuemt01.pdf · Cảm giác đau điếng len vào người Thục Nhi, cô giận dỗi la lên: - Đi không thấy đuừng

Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM

- Xa em đến hơn hai tháng mà em hỏi anh có vui không à? Anh nhớ em đến chết được,Thực Nhi véo vào mũi Khôi Vũ:

Anh miệng lười vừa thôi. Em không tin anh đâu.

Khôi Vũ trợn mắt:

- Sao em lại không tin?

Thục Nhi chu môi:

- Bên đó thiếu gì con gái đẹp, anh còn tâm trí đâu để nhớ đến em chứ.

- Dù họ có đẹp nhưng vẫn không bằng em.

- Anh làm em phồng mũi lên mất.

Khôi Vũ ôm chầm lấy Thục Nhi. Anh thì thầm:

- Đối với anh, em là tất cả.

Thục Nhi cũng thả mình trong tay Vũ cô không thấy rung động nhưng cũng không phản kháng.

Chiều Sài Gòn nhạt nắng, Thục Nhi và Kiều Vy vô tư cho xe chạy trên

đường Kiều Vy ríu rít:

Ta và mi vào siêu thị nha Nhi. Tự nhiên ta muốn mua sắm quá:

Hôm nay ta không muốn vào siêu thị đâu,bây giờ ta và mi đến thư viện đi.

Kiều Vy nhăn nhó:

- Mi đúng là con mọt sách. Trời đẹp như vậy lại vào thư viện. Một tuần, ta thấy mio vào ấy ít nhất năm lần mi không chán hả Nhi?

Thục Nhi nhún vai:

Ta thấy nó có ích mà.Ta thì thấy điều đó thật đáng sợ. Nhìn những con chữ cứ nhảy múa, ta muốn điên lê :

Mỗi người có một sở thích khác nhau vậy mà.

www.vuilen.com 10

Page 11: PHẦN 1 Tbookserver.vuilen.com/book/anhvanyeuem/Anhvanyeuemt01.pdf · Cảm giác đau điếng len vào người Thục Nhi, cô giận dỗi la lên: - Đi không thấy đuừng

Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM

Kiều Vy định nói nữa nhưng cô nghe có tiếng kèn inh ỏi phía sau. Cả hai điều quay lại, Thục Nhi xụ mặt khi nhận ra đó là Sĩ Nguyên, Kiều Vy thì ngược lại, cô mừng rơn:

- A! Anh Nguyên. Anh di đâu vậy?

Sĩ Nguyên cho xe chạy song song với Kiều Vy Anh pha trò.

- Anh đi theo Vy và Thục Nhi, có cho anh đi cùng nữa không vậy?

Kiêu Vỷ vui vẻ:

- Dĩ nhiên là được rồi.

Sĩ Nguyên ga lăng:

- Hai cô bé có thể cùng đi ăn kem với anh không. Anh biết gần đây có một quán kem ngon lắm.

Kiều Vy kêu lên:

- Em đồng ý hai tay hai chân luôn.

Thục Nhi véo vào hông bạn:

Mi làm gì mà mừng dữ vậy? Ta chẳng muốn đi đâu mi để ta xuống đây rồi cùng đi với hắn ta đi.

Kiều Vy mất hứng:

- Mi làm gì vậy Nhi? Mi làm vậy là bất lịch sự lắm nhé! Ta không hiểu tại sao mi lại ghét anh Nguyên vậy.

- Ta không ghét ai cả chỉ tại ta không thích thế thôi.

Sĩ Nguyên dường như không nghe cuộc đối thoại của Kiều Vy và Thục Nhi nên anh vẫn vui vẻ:

- Hai cô đang nói xấ gì anh đấy? Xấu nha!

Kiều Vy nhăn nhó.

Anh nói oan cho tụi em rồi. Tụi em đang bàn tính với nhau sẽ làm anh tốn bao nhiêu cho chầu kem hôm nay.

Sĩ Nguyên cười lớn:

- Anh chỉ mời hai em đi thôi, chứ anh đâu nói rằng anh sẽ tính khoảng đó.

www.vuilen.com 11

Page 12: PHẦN 1 Tbookserver.vuilen.com/book/anhvanyeuem/Anhvanyeuemt01.pdf · Cảm giác đau điếng len vào người Thục Nhi, cô giận dỗi la lên: - Đi không thấy đuừng

Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM

Kiều Vy tròn mắt:

- Trời! Vậy tụi em bị lừa sao?

Sĩ Nguyên chỉ tay về phía trước. Anh nheo mắt: '

- Đó là quán kem mà anh nói, hai cô bé hãy suy nghĩ lại xém có nên đi cùng anh không?

Kiều Vy nói một cách dứt khoát:

- Tụi em sẽ đi với anh.

- Hai em suy nghĩ kỹ chưa đấy.

Kiều Vy gật đầu:

- Rồi!

Cả ba cùng bước vào quán kem Sĩ Nguyên gọi ba ly kem ly bảy màu.

Kiều Vy đùa đùa:

- Em thích kem bảy màu lắm! Hôm nay em phải ăn một bữa thật nhiều mới được.

Sĩ Nguyên trêu:

- Vy có mang đủ tiền không đấy, anh không bảo lãnh Vy đựợc đâu.

Kiếu Vy cười híp mắt:

- Đi chung với anh Nguyên thật vui, em phải cam ơn anh hai em mới được, nhờ anh ấy giới thiệu mà em mới biết anh.

- Vy cũng vui vẻ lắm, ước gì anh có được đứa em gái như Vy:

Kiêu Vy chợt buồn, cô nghĩ thầm:

Hóa ra anh ấy chỉ muốn mình làm em gái ảnh thôi, thật buồn!

Tự nhiên cả ba đểu rơi vào im lặng vô tình Sĩ Nguyên và Thục Nhi chạm mặt nhau. Thục Nhi bối rối, cô quay nơi khác. Mọi cử chỉ của cô đều lọt vào mắt Sĩ Nguyên, anh thầm cười một:

Nếu anh không lầm thì Vy và Nhi đang học năm cuối khoa kinh tế.

Kiều Vy gật nhanh:

www.vuilen.com 12

Page 13: PHẦN 1 Tbookserver.vuilen.com/book/anhvanyeuem/Anhvanyeuemt01.pdf · Cảm giác đau điếng len vào người Thục Nhi, cô giận dỗi la lên: - Đi không thấy đuừng

Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM

- Anh nói dúng rồi.

Kiều Vy khều tay bạn, cô nói nhỏ:

- Sao mi im lặng vậy Nhi? Ít ra mi cũng phải nói vài câu chứ.

Thục Nhi nhăn nhó:

Ta để mi và ông ấy trò chuyện với nhau mà mi còn trách ta.

- Nhưng ta không muốn vậy.

- Ta chẳng biết nói gì cả. Lúc nãy, ta đã bảo mi đưa ta về mà mi không chịu.

- Mi…

Kiều Vy giận đến cứng họng. Cô không ngờ cô bạn thân này cũng có lức cứng đầu và khó ưa đến vậy.

Ngồi được một lát, Thục Nhi đòi về thế là cả ba chia tay. Vừa về đến nhà Nhi, Kiều Vy đã lên tiếng:

- Ta thật không hiểu nổi mi nữa rồi Nhi. Anh ấy đã làm gì để mi ghét anh ấy đến như vậy.

Thục Nhi nhăn nhó:

Chuyện của ta mi không hiểu đâu từ đây về sau, nếu có mặt ông ấy thì nhớ là đừng rủ ta nghe.

Kiều Vy lắc đầu:

- Ta thấy bất măn về mi quá!

Thục Nhi nhún vai:

- Ta đành chịu thôi.

- Ta không nói với mi nữa ta về đây.

Nói xong, Kiều Vy cho xe chạy đi. Thục Nhi lắc đầu để xua đi những gì đã xảy ra hôm nay.Cô thật sự thấy bực bội nếu có mặt của Sĩ Nguyên trong các lần đi chơi.

www.vuilen.com 13

Page 14: PHẦN 1 Tbookserver.vuilen.com/book/anhvanyeuem/Anhvanyeuemt01.pdf · Cảm giác đau điếng len vào người Thục Nhi, cô giận dỗi la lên: - Đi không thấy đuừng

Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM

Buổi tối, gia đình ông Sĩ Luân quây quần trong phòng khách. Ông Sĩ Luân

nghiêm nghị:

- Lúc này, việc làm ăn của con ra sao rồi Nguyên?

Sĩ Nguyên lễ phép:

- Dạ, ba cứ yên tâm ạ. Công ty vẫn đang có phát triển tốt.

Ông Sĩ Luân gật gù:

- Ba rất an lòng khi giao công ty cho con quản lí, nhưng còn một việc ba chưa thấy hài lòng về con.

Sĩ Nguyên ngạc nhiên:

- Là chuyện gì vậy ba?

Bà Thu chen vào:

- Chuyện con lập,gia đình chứ chuyện gì, con muốn ba mẹ phải đợi dến lúc nào con mới chịu cưới vợ đây.

Sĩ Nguyên điềm tĩnh:

Con chưa muốn có sự ràng buộc gia đình mà. Ba mẹ thông cảm cho con với:

Ông Sĩ Luân cao giọng.

- Lần nào nói đế n chuyện này con cũng trả lời ba mẹ như thế, đều ba mẹ mong không phải là câu trả lời đó. Con hiểu chứ.

Sĩ Nguyên nhăn trán:

- Con vẫn chưa yêu ai thì làm sao mà cưới cho được.

Bà Thu chen vào:

Ba mẹ đã chỉ đối tượng cho con rồi còn gì.

Mẫn Mẫn lâ một cô gái tốt lại con nhà đàng hoàng, học cao biết nhiều. Con bé ấy với con là quá hợp nhau rồi.

Sĩ Nguyên nhướng mắt:

www.vuilen.com 14

Page 15: PHẦN 1 Tbookserver.vuilen.com/book/anhvanyeuem/Anhvanyeuemt01.pdf · Cảm giác đau điếng len vào người Thục Nhi, cô giận dỗi la lên: - Đi không thấy đuừng

Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM

- Con không phủ nhận là Mẫn Mẫn tốt, nhưng con và cô ấy đâu hợp nhau. Chúng con luôn bất đồng về quan điểm.

Ông Sĩ Luân nhìn con không hài lòng:

- Con luôn bất đồng với Mẫn Mẫn là do con không chịu nhìn những ưu điểm của nó. Đứa con gái như vậy mà con cũng không vừa lòng. Ba thật không hiểu con chọn mẫu người thế nào nữa.

- Chuyện này để từ từ vẫn được mà ba, con vẫn còn trẻ mà.

- Nhưng ba mẹ thì đã già. Bà Thu can ngăn:

- Ông và con đừng đấu lý với nhau nữa. Hễ mỗi lần nói đến chuyện này thì gia đình lại tranh cãi.

- Bà không thấy con trai bà cứng đầu à?

- Tôi biết nhưng nó nói cũng có phần đúng.

Ông hãy để tự nó tìm đối tượng cho riêng mình. Tôi cũng không muốn ép con mình đâu.

Sĩ Nguyên thầm cám ơn mẹ. Anh biết mẹ luôn ủng hộ mình mà.

Ông Sĩ Luân cau có:

- Bà bắt thang cho nó leo đấy. Tôi đã quyết định rồi năm nay nó phải cưới vợ nếu không tôi đi hỏi con bé Mẫn Mẫn cho nó.

Sĩ Nguyên bất mãn:

- Ba làm vậy là ép con rồi.

- Con muốn nghĩ sao cũng được nhưng hãy nhớ những gì ba nói đấy nhé!

Sĩ Nguyên định nói nữa nhưng ạnh lại thôi.Anh không muốn ba mẹ mình phải buồn. Sĩ Nguyên nhẹ giọng.

- Con sẽ nhớ lời ba mà.

- Vậy thì tốt.

Bà Thu nhìn con trai hài lòng, Bà hiểu Sĩ Nguyên luôn muốn ba mẹ đươc vui. Bà rất hãnh diện về Sĩ Nguyên.

www.vuilen.com 15

Page 16: PHẦN 1 Tbookserver.vuilen.com/book/anhvanyeuem/Anhvanyeuemt01.pdf · Cảm giác đau điếng len vào người Thục Nhi, cô giận dỗi la lên: - Đi không thấy đuừng

Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM

Một tuần sau, Nguyên phải đi công tác tận Đà Lạt. Những ngày ở đây Sỉ Nguyên cứ mãi vùi đầu công việc. Hôm nay, anh mới có chút thời gian rảnh để tán bộ Đà Lạt về đêm:

Đi được một đoạn, Sĩ Nguyên thấy cô đơn đến lạ. Đêm Đà Lạ thật đẹp mà anh chỉ có một mình,làm sao không~buồn cho được!

Sĩ Nguyên bước vào một quán cà phê và gọi một ly đen. Anh một mình nhấm nháp ly cà phê tự nhiên anh dán mắt vào một đôi trai gái đang tình tứ anh mỉm cười một mình:

- Những lức thế này mà có người yêu ngồi cạnh thì còn gì bằng.

Sĩ Nguyên mơ hồ nhớ về Thục Nhi anh nhớ da diết gương mặt của Thuc Nhi, đôi mắt tơ tròn nhìn anh đầy hờn giận, chiếc mũi cao cao trông thật xinh xắn lại còn thêm đôi môi mọng đỏ nữa:

- Sao tự nhiên mình 1ại nghĩ đến cô ta vậy không biết, một cô gái khó tính. Thật khổ cho anh chàng nào đô nếu là bạn trai của cô ta.

- Anh Nguyên!

Đang miên suy nghĩ, Sĩ Nguyên giật mình khi nghe có tiếng gọi. Anh ngước lên nhìn,một cô gái đến ngồi đối diện với anh. Sĩ Nguyên vui vẻ:

- Em làm gì ở đây vậy Mẫn?

Mẫn Mẫn tươi cười:

- Em diễn ở đây, cả đoàn hát đã về thành phố hết rồi nhưng em muốn ở lại.

- Sao vậy?

- Vì em biết anh đang công tác ở đây.

Sĩ Nguyên ngạc nhiên:

- Ai nói cho em biết chuyện này.

- Mẹ anh.

Sĩ Nguyên gật gù:

- Hóa ra là vậy.

Mẫn Mẫn chợt hỏi:

- Anh có thích khi có mặt em ở đây không?

www.vuilen.com 16

Page 17: PHẦN 1 Tbookserver.vuilen.com/book/anhvanyeuem/Anhvanyeuemt01.pdf · Cảm giác đau điếng len vào người Thục Nhi, cô giận dỗi la lên: - Đi không thấy đuừng

Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM

Sĩ Nguyên nhướng mắt:

- Sao em lại hỏi vậy.

- Thì anh cứ trả lời em đi.

Sĩ Nguyên nhìn Mẫn Mẫn một cái rồi nói:

- Có thêm bạn ở đây thì vui, chứ có gì đâu.

Mẫn Mẫn tươi cười:

- Anh nói vậy em yên tâm rồi.

Sĩ Nguyên cảm thấy có một cái gì đó thật khó diễn tả khi đối diện với Mẫn Mẫn. Anh và cô ấy, nếu nói là người yêu cũng không phải mà là bạn bè cũng chẳng đúng. Mối quan hệ này thật khó lý giải.

- Em vẫn yêu nghề ca sĩ của mình đó chứ? Sao lúc này anh thấy em ít ta đĩa CD qúa vậy?

Mẫn Mẫn nói thật lòng:

- Em vẫn yêu nghề ca hát lắm nhưng ba em lại muốn em về làm ở công ty ông nên em đang học để lấy bằng đại học kinh tế.

Sĩ Nguyên tỏ vẻ hài lòng:

- Em giải quyết vậy là tốt. Anh ủng hộ em đến cùng.

Anh không thích em làm ca sĩ hả anh Nguyên?

Sĩ Nguyên xua tay:

- Mẫn đừng nghĩ vậy! Anh không phải không thích Mẫn làm ca sĩ mà là anh thấy làm việc ở văn phòng sẽ phù hợp với em hơn.

Em sẽ tiếp thu ý này của anh.

Anh chỉ nói theo ý nghĩ của riêng mình thôi, còn người quyết định vẫn là Mẫn Mẫn.

Mẫn Mẫn khẽ cười.

Anh Nguyên chu đáo quá.

- Mẫn đừng nghĩ vậy, anh không như Mẫn nghĩ đâu.

www.vuilen.com 17

Page 18: PHẦN 1 Tbookserver.vuilen.com/book/anhvanyeuem/Anhvanyeuemt01.pdf · Cảm giác đau điếng len vào người Thục Nhi, cô giận dỗi la lên: - Đi không thấy đuừng

Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM

Nói chuyện với anh thật thú vị.

Sĩ Nguyên mỉm cười, anh đứng lên đề nghị:

Anh và Mẫn đi dạo nhé!

Mẫn Mẫn mừng rơn, cô đồng ý ngay.

- Đuợc vậy thì còn gì bằng.

Vậy là cả hai cùng đi bên nhau trên con đường Đà Lạt với khí trời se lạnh.

Buổi sáng Thục Nhi vui vẻ đến trường. Gần đến trường học, cô đã gặp

Khôi Vũ:

- Anh định đi đâu vậy?

- Anh đến tìm em.

Thục Nhi ngạc nhiên:

- Sao anh không đến nhà em lại đến đây vậy? Em bận học mà.

- Anh biết. Hôm nay, em có thể nghỉ một buổi để cùng đi với anh không Nhi?

- Anh làm sao vậy? Anh đang gặp chuyện gì à?

Khôi Vũ lắc đầu:

- Không có chuyện gì quan trọng cả. Anh chỉ muốn được cùng em đi chơi thôi.

Thục Nhi trợn mắt nhìn Khôi Vũ:

- Anh nói không có chuyện gì quan trọng mà lại bảo em nghỉ học, anh có làm sao không vậy?

Khôi Vũ gượng cười:

- Anh đâu có làm sao. Em đi cùng anh nha.

www.vuilen.com 18

Page 19: PHẦN 1 Tbookserver.vuilen.com/book/anhvanyeuem/Anhvanyeuemt01.pdf · Cảm giác đau điếng len vào người Thục Nhi, cô giận dỗi la lên: - Đi không thấy đuừng

Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM

Nói thật anh cũng có một số chuyện để bàn với em.

Thục Nhi nhăn nhó:

- Có chuyện gì thì cũng để ngày mai rồi nói,em phải vào học đây.

Khôi Vũ nắm lấy tay Thục Nhi:

- Em đi cùng anh đi Nhi. Anh năn nỉ em đấy.

Thục Nhi rút tay ra. Cô bực bội:

- Em xin lỗi! Chuyện này em khơng thể làm theo ý anh được. Anh cũng biết việc học là rất quan trọng đối với em mà.

- Nó quan trọng hơn cả, anh à? Em chọn nó và từ chối anh.

Thục Nhi đổ quạu:

- Anh đừng đưa em vào thế lựa chọn như vậy, em không thích đâu. Anh quan trọng, việc học cũng quan trọng nhưng nếu để em lựa chọn thì em sẽ chọn việc học.

- Vậy là em không cần anh.

- Anh rất vô lý. Em không ngờ có lúc anh l lại như vậy.

Anh cũng không ngờ em lại lựa chọn như vậy. Chào em!

Nói xong, Khôi Vũ bỏ di. Thục Nhi thấy giận ghê gớm vì hành động này của anh. Cô quyết sẽ giận anh cả tuần này để anh suy nghĩ lại có những gì mà anh đã nói và đã làm.

Ngày hôm sau, Khôi Vũ đến nhà Thục Nhi. Chỉ mới một ngày mà anh thay đổi rất nhiều, anh trầm lặng hơn và trông anh mệt mỏi lắm. Thục Nhi như quên đi việc của ngày trước. Cô nhìn anh lơ lắng:

- Anh bị bệnh hả? Em thấy anh hốc hác lắm.

Khôi Vũ ôm lấy Thục Nhi, anh tì cằm lên vai cô nói nhỏ:

- Thục Nhi! Anh yêu em nhiều lắm.

Thục Nhi mỉm cười:

Em biết mà.

Khôi Vũ buồn giọng:

www.vuilen.com 19

Page 20: PHẦN 1 Tbookserver.vuilen.com/book/anhvanyeuem/Anhvanyeuemt01.pdf · Cảm giác đau điếng len vào người Thục Nhi, cô giận dỗi la lên: - Đi không thấy đuừng

Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM

Anh muốn hỏi em một việc.

- Việc gì vậy anh?

Nếu như sau này,anh có làm việc có lỗi với em thì em có tha lỗi cho anh không Nhi?

Thục Nhi, tròn mắt, cô linh cảm được một điều gì đó thật tồi tệ sẽ đến với cô. Thục Nhi nhìn thật sâu vào mắt Khôi Vũ:

- Anh nói đi có chuyện gì vậy?

Khôi Vũ cúi đầu:

- Anh có lỗi với em lắm Nhi nhưng em hãy tin anh điều đó anh hoàn toàn không muốn.

Thục Nhi nhăn trán:

- Anh có thể nói cho em nghe không? Anh làm em hồi hộp quá.

- Bây giờ, tạm thời vẫn chưa có chuyện gì ra em cứ yên tâm đi, anh sẽ cố gắng giải hết cho êm đẹp mà.

Thục Nhi nhăn nhó:

- Anh làm gì mà rào trước đoán sau úp úp mở mở vậy. Nếu anh có gặp chuyện gì khó khăn phải chia sẻ với em chứ. Anh có còn xem em là người yêu của anh nữa không?

Khôi Vũ khổ sở:

- Em đừng giận anh mà Nhi. Anh xin lỗi nhưng anh không thể nói.

- Thục Nhi giận thật sự.

Nếu anh không nói được thì anh đừng khơi chuyện, anh có biết em lo lắng cho anh lắm không hả?

- Khôi Vũ bất chợt kéo Thục Nhi về phía mình, hôn một cách mãnh liệt.

Thục Nhi cố đẩy anh ra. Cô nói thật êm:

- Anh đã làm gì vậy Vũ? Anh hãy chỉa sẻ cùng em.

Khôi Vũ lắc đầu:

- Em không nên biết thì hay hơn. Anh chỉ cần em tin anh là đủ.

www.vuilen.com 20

Page 21: PHẦN 1 Tbookserver.vuilen.com/book/anhvanyeuem/Anhvanyeuemt01.pdf · Cảm giác đau điếng len vào người Thục Nhi, cô giận dỗi la lên: - Đi không thấy đuừng

Tác Giả: Song Châu ANH VẪN YÊU EM

Thục Nhi gạt mạnh tay Khôi Vũ ra. Cô mím môi:

- Anh không thành thật với em. Anh làm em thất vọng lắm.

Khôi Vũ nhìn Thục Nhi đau khổ:

- Em giận anh cũng được nhưng phải tin anh.

Thục Nhi nổi giận. Cô nói như la lên:

- Anh về đi! Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.

Khôi Vũ đứng bật dậy. Anh nói một cách buồn bã:

- Anh về!

Thục Nhi không ngờ Khôi Vũ lại làm như vậy. Hình ảnh của anh trong cô hoàn toàn sụp đổ. Thục Nhi giận anh tại sao không dám nói thật với cô tại sao anh không dám nhìn vào sự thật. Thục Nhi thấy nhoi nhói trong tim, cô linh cảm được sẽ có một chuyện rất khủng khiếp sẽ xảy ra với cô.

www.vuilen.com 21