21
Tác Gi: Châu Liên MT THI KIÊU SA www.phuonghong.com www.taixiu.com 65 PHN SÁU - Cm Phương, hãy nói cho mbiết là con yêu ai? Cn môi im lng, cô bun ru chng cm nhìn qua song ca. Đăng Hoàng. Ti sao tôi li yêu anh? Anh có giây phút nào thoáng nhđến mt cô gái dghét như tôi hay không? Sáng nay cô đã dy rt sm. Đứng tn ngn trước cng, cô chtâm được nhìn thy Đăng Hoàng đạp xe ngang qua nhà cô, ngôi bit thcó giàn hoa màu tím. Anh mc chiếc áo sơ mi cc tay và qun màu rêu. Dáng điu phong trn. Trái tim bé bng ca cô lkhrung lên. Mt chút nhói đau đủ để cay xè mt. Khuôn mt Đăng Hoàng lnh băng khi pht lkhông nhìn vào cánh cng đang thp thoáng chiếc váy xòe màu trng. Anh đạp xe vi vàng. Mt thoáng nui tiếc. Cho ai? - Con yêu ai, Cm Phương? Khuôn mt mun phin ca cô làm bà Bu thc thm tim. Phi chăng li là mt mi tình đơn phương và vô vng. Ging bà ht hong: - Con không di dt như dì Tường Ly, đi yêu mt người đã có vđấy ch? Thht nhè nh, cô khàn ging: - Myên tâm. Con không như y đâu. - Thế thì hãy cho mmình là con yêu ai? Cô chp mi: - Con không thnói. Có lmt lúc nào đó con stâm svi m. Githì con mun được ngi mt mình. Ngi bên khung ca s. Cm Phương bun ru nhìn xung vườn hoa. Cô nhli nhng gì đã xy ra vi cô và Đăng Hoàng. Nhkhuôn mt ht hong ca anh khi cô gim phi mnh chai, nhanh đã ân cn nói vi cô như thế nào, nhging nói tht m ca anh, cchtht du dàng ca anh… Trái tim ca anh tht hin lành và cũng rt đỗi độc ác. Sáng nay khi đạp xe ngang nhà cô, anh đã ctình không nhìn vào cánh cng quen thuc. Dù anh biết có mt cô gái mc chiếc váy trng đang âu su đứng đấy. Xót xa. Cm Phương ri khi nhà. Cô phóng xe chy như điên trong thành ph. Chưa bao giCm Phương cm thy cuc đời vô vvà tnht như thế này. Chiếc Toyota màu trng như sa ca cô lng lên. Mt cách vô định, Cm Phương lái xe chy thng ra xa l. Tc độ cũng không làm cô vơi bt đi ni bun. Mt ln na, cô thèm được khóc và cui cùng Cm Phương đã bt khóc

PHẦN SÁU Cbookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa06.pdf · - Đừng giận mình. Chỉ tại mình đang rất buồn. Rồi khỏi chỗ ngồi, Tú Anh thân

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: PHẦN SÁU Cbookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa06.pdf · - Đừng giận mình. Chỉ tại mình đang rất buồn. Rồi khỏi chỗ ngồi, Tú Anh thân

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

65

PHẦN SÁU

- Cẩm Phương, hãy nói cho mẹ biết là con yêu ai?

Cắn môi im lặng, cô buồn rầu chống cằm nhìn qua song cửa. Đăng Hoàng. Tại sao tôi lại yêu anh? Anh có giây phút nào thoáng nhớ đến

một cô gái dễ ghét như tôi hay không? Sáng nay cô đã dậy rất sớm. Đứng tần ngần trước cổng, cô chủ tâm được

nhìn thấy Đăng Hoàng đạp xe ngang qua nhà cô, ngôi biệt thự có giàn hoa màu tím. Anh mặc chiếc áo sơ mi cộc tay và quần màu rêu. Dáng điệu phong trần. Trái tim bé bỏng của cô lạ khẽ rung lên. Một chút nhói đau đủ để cay xè ở mí mắt. Khuôn mặt Đăng Hoàng lạnh băng khi phớt lờ không nhìn vào cánh cổng đang thấp thoáng chiếc váy xòe màu trắng. Anh đạp xe vội vàng. Một thoáng nuối tiếc. Cho ai?

- Con yêu ai, Cẩm Phương? Khuôn mặt muộn phiền của cô làm bà Bửu thắc thỏm tim. Phải chăng lại là

một mối tình đơn phương và vô vọng. Giọng bà hốt hoảng: - Con không dại dột như dì Tường Ly, đi yêu một người đã có vợ đấy chứ? Thở hắt nhè nhẹ, cô khàn giọng: - Mẹ yên tâm. Con không như dì ấy đâu. - Thế thì hãy cho mẹ mình là con yêu ai? Cô chớp mi: - Con không thể nói. Có lẽ một lúc nào đó con sẽ tâm sự với mẹ. Giờ thì con

muốn được ngồi một mình. Ngồi bên khung cửa sổ. Cẩm Phương buồn rầu nhìn xuống vườn hoa. Cô nhớ lại những gì đã xảy ra

với cô và Đăng Hoàng. Nhớ khuôn mặt hốt hoảng của anh khi cô giẫm phải mảnh chai, nhớ anh đã ân cần nói với cô như thế nào, nhớ giọng nói thật ấm của anh, cử chỉ thật dịu dàng của anh… Trái tim của anh thật hiền lành và cũng rất đỗi độc ác. Sáng nay khi đạp xe ngang nhà cô, anh đã cố tình không nhìn vào cánh cổng quen thuộc. Dù anh biết có một cô gái mặc chiếc váy trắng đang âu sầu đứng ở đấy. Xót xa.

Cẩm Phương rời khỏi nhà. Cô phóng xe chạy như điên trong thành phố. Chưa bao giờ Cẩm Phương cảm thấy cuộc đời vô vị và tẻ nhạt như thế này.

Chiếc Toyota màu trắng như sữa của cô lồng lên. Một cách vô định, Cẩm Phương lái xe chạy thẳng ra xa lộ. Tốc độ cũng không làm cô vơi bớt đi nỗi buồn. Một lần nữa, cô thèm được khóc và cuối cùng Cẩm Phương đã bật khóc

Page 2: PHẦN SÁU Cbookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa06.pdf · - Đừng giận mình. Chỉ tại mình đang rất buồn. Rồi khỏi chỗ ngồi, Tú Anh thân

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

66

như một đứa trẻ thơ. Cô nhớ lại Đăng Hoàng đã kéo một tay của cô choàng lên cổ của anh và cô nhảy lò cò một chân với khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Từng thìa sữa dịu dàng của anh trong một buổi chiều ở bệnh viện. Cô đã ngoan ngoãn uỗng thứ sữa đặc có đường nguyên kem mà cô ghét nhất. Chỉ vì để vui lòng anh. Ôi! Lời nguyền rủa của anh giờ đây đã trở thành hiện thực. “Cô sẽ đau khổ cầu cạnh tình yêu của tôi”. Thở dài hiu hắt, Cẩm Phương đánh vô lăng cho xe quay trở lại thành phố.

Cuối cùng chiếc Toyota màu trắng dừng trước cổng nhà Tú Anh.

Nhìn vẻ mặt bơ phờ của Cẩm Phương, Tú Anh không giấu được ngạc nhiên:

- Bồ sao thê?

Khẽ so vai, Cẩm Phương im lặng mở cánh cửa xe và nhảy xuống.

Tú Anh khẽ nheo mắt:

- Bồ và Khang Vỹ giận nhau, có phải không?

Cẩm Phương làu bàu:

- Lại Khang Vỹ! Khang Vỹ chẳng là cái gì cả.

- Hay thật. Thế mà đã có lúc… thiên hạ định cưới nhau đấy chứ.

- Làm ơn đừng nhắc đến Khang Vỹ nữa, được không?

Tú Anh lạ lẫm nhìn cô:

- Sao thế Cẩm Phương?

Cô thở hắt một cái:

- Ta cũng không hiểu được mình nữa, ta chỉ muốn yên thân.

Rót cho Cẩm Phương một ly nước suối thật đầy. Tú Anh lặng lẽ nhìn bạn. Con nhỏ vốn thường ngày lóc chóc, đểnh đoảng giờ này mắt quầng mệt mỏi, khuôn mặt mất hồn. Cô dịu giọng:

- Bộ mình không phải là bạn thân của Cẩm Phương sao?

Cẩm Phương chớp mi:

- Đừng giận mình. Chỉ tại mình đang rất buồn.

Rồi khỏi chỗ ngồi, Tú Anh thân mật ngồi xuống cạnh Cẩm Phương:

- Hãy tâm sự với mình, bồ sẽ nhẹ nhỏm hơn. Cẩm Phương loay xoay ly nước trên tay. Có nên tâm sự cùng Tú Anh không.

Trước khi đến đây, cô dự định sẽ phơi hết lòng mình ra với nhỏ bạn thân. Thế nhưng, giờ đây cô cũng không biết phải mở lời như thế nào. Có lẽ Tú Anh khó mà tin được là tại sao cô lại yêu Đăng Hoàng. Yêu một anh chàng cô đã từng…

Page 3: PHẦN SÁU Cbookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa06.pdf · - Đừng giận mình. Chỉ tại mình đang rất buồn. Rồi khỏi chỗ ngồi, Tú Anh thân

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

67

hạ bút phê dưới điểm trung bình. Thật trớ trêu, đối với Đăng Hoàng cô chỉ là một con số không rỗng tuếch. Tú Anh sẽ nghĩ như thế nào về cô. Liệu bạn cô có cảm thông cho cô hay không.

Dường như đọc được những suy nghĩ của Cẩm Phương, Tú Anh ân cần bảo: - Nói đi Cẩm Phương, chúng ta là bạn thân của nhau mà. Cẩm Phương ngập ngừng: - Mình không giấu Tú Anh bất cứ chuyện gì, nhưng… Mở to mắt chờ đợi, Tú Anh dịu dàng bảo: - Cẩm Phương không biết là mình đang thắt thỏm như thế nào sao? Mình rất

muốn chia sẻ với Cẩm Phương hơn bao giờ hết… Cẩm Phương lẳng lặng tuyên bố: - Mình yêu… Đăng Hoàng. - Hả? - Bồ ngạc nhiên lắm sao? Tú Anh sửng sốt: - Bồ không đùa đó chứ? Cẩm Phương nói như khóc: - Bồ không thấy là mình đang khổ sở như thế nào hay sao? Tú Anh vội nói: - Mình xin lỗi bồ. Nhưng nếu mình có ngạc nhiên tột độ, điều đó cũng không

có gì lạ. Trước đây… Cẩm Phương chua chát: - Đó là một bi kịch đối với mình. Mình đã từng xem thường Đăng Hoàng và

tìm mọi cách để xúc phạm anh ấy. Tú Anh trầm giọng: - Mình rất vui khi bồ yêu Đăng Hoàng. Anh ấy rất tài hoa, không chỉ học

giỏi, có tính cách mà còn chơi đàn và hát rất hay. Cẩm Phương mở to mắt: - Sao bồ biết? Tú Anh trầm giọng: - Một người quen của mình biết khá rõ về Đăng Hoàng. Cẩm Phương im lặng nghe Tú Anh kể chuyện về Đăng Hoàng. Cô… hết

muốn làm cô gái thích đo lường. Đăng Hoàng có đa tài hay không, điều đó đối

Page 4: PHẦN SÁU Cbookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa06.pdf · - Đừng giận mình. Chỉ tại mình đang rất buồn. Rồi khỏi chỗ ngồi, Tú Anh thân

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

68

với cô dường như không còn quan trọng. Cô thèm được như Tú Anh. Yêu chỉ vì sự rung động xuất phát từ con tim.

Cô thở nhẹ: - Mình yêu Đăng Hoàng chỉ vì yêu, ngoài ra mình không quan tâm một điều

gì khác. - Cuối cùng bồ đã tìm thấy tình yêu đích thực của mình, chúc mừng bồ. Bất chợt nhìn thấy vẻ mặt cay đắng của Cẩm Phương. Tú Anh bỗng hiểu.

Vậy là bạn cô yêu đơn phương. Tội nghiệp nhỏ bạn thân của cô. Mà cũng không thể trách Đăng Hoàng được. Những con người sống nội tâm

như Đăng Hoàng khó mà dung hợp với một cô gái xốc nổi như Cẩm Phương. Trừ phi tình yêu mãnh liệt của Cẩm Phương có được phép nhiệm màu là làm thay đổi tính cách của nó.

Tú Anh nhướng mày: - Đăng Hoàng có biết tình cảm của bồ dành cho anh ấy không? Cẩm Phương cười buồn: - Cần gì phải dùng đến ngôn ngữ để diễn đạt tình yêu. Và để phủ nhận tình

yêu, người ta cũng không cần phải sử dụng ngôn ngữ. Sự im lặng cao ngạo của Đăng Hoàng đã làm mình bị tổn thương ghê gớm.

Tú Anh an ủi: - Có thể là Đăng Hoàng không biết là bồ yêu anh ấy. Cẩm Phương khàn giọng: - Đăng Hoàng làm sao yêu thấy một con nhỏ kiêu căng đã từng sỉ nhục anh

trước những người khác. Mình chỉ là một con búp bê xinh đẹp với tâm hồn trống rỗng.

Tú Anh chân thành: - Không, mình tin là sự thay đổi của bồ sẽ làm cho Đăng Hoàng cảm động.

Bồ sẽ chinh phục được anh ấy mà. Chinh phục Đăng Hoàng ư? Cẩm Phương chua chát khẽ lắc đầu. Anh là một

con người đầy cao ngạo, cô không muốn anh xem thường cô. Có lẽ cô sẽ chôn chặt mối tình vụng dại, cuồng si của mình. Một kỷ niệm buồn của một thời con gái kiêu sa.

Cô hắng giọng: - Tú Anh còn giận mình chuyện hôm trước không? Tú Anh ngơ ngác: - Chuyện gì?

Page 5: PHẦN SÁU Cbookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa06.pdf · - Đừng giận mình. Chỉ tại mình đang rất buồn. Rồi khỏi chỗ ngồi, Tú Anh thân

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

69

- Chuyện mình phản đối Tú Anh yêu anh Khánh. Tú Anh phát một cái thật mạnh vào cánh tay của Cẩm Phương, cô gắt yêu: - Con khỉ! Chuyện xưa như cổ tích, ai thèm nhớ. - Thế mà mình cứ sợ Tú Anh buồn. - Mình biết là bồ lo lắng cho mình. Nhưng mình biết là chỉ có anh Khánh

mới là người mang đến hạnh phúc cho mình. - Chuyện của hai người tới đâu rồi? Tú Anh thở nhẹ: - Chưa đâu vào đâu cả, Cẩm Phương ạ. Do hoàn cảnh nghèo, anh Khánh của

mình không theo đuổi sự học đến nơi đến chốn, nhưng anh “lớn” hơn mình rất nhiều. Cuộc đời là một trường học lớn của anh ấy. Bên cạnh anh Khánh, mình luôn có cảm giác được che chở. Mình yêu anh Khánh ghê lắm, Cẩm Phương ạ.

Cẩm Phương chớp chớp đôi mắt. Cô lại muốn khóc vì tủi thân. Tú Anh liếc nhìn Cẩm Phương. Tội nghiệp nhỏ bạn của cô. Xơ rơ. Đau khổ

nhất là yêu đơn phương. Cô vùng đứng dậy phán: - Đi bát phố với mình. Rồi bồ sẽ thấy nỗi buồn vơi đi… một nửa. Cẩm Phương gật đầu: - Ừ, mình chở Tú Anh nhé. Tú Anh phẩy tay: - Ta chở bồ. Dạo phố với chiếc Toyota, lích kích lắm. Dắt chiếc Dream ra cổng, Tú Anh chùng giọng: - Mình nói bồ đừng giận nhé. Chừng nào bồ còn khoái phô trương như thế

này, chừng ấy Đăng Hoàng vẫn là… của thiên hạ. Khẽ cắn môi, Cẩm Phương thầm công nhận bạn cô nói rất đúng. Giữa Đăng

Hoàng và cô là một khoảng cách quá lớn. Nếu anh không yêu cô, điều đó cũng không có gì khó hiểu.

Vòng xe qua bùng binh đại lộ Ngô Gia Tự, Tú Anh dí dỏm hỏi Cẩm Phương: - Bồ thấy gì chưa? Cẩm Phương ngơ ngác: - Gì cơ? Tú Anh kêu lên: - Hàng ăn mọc lên như nấm mùa mưa. Hàng nọ san sát hàng kia. Khiếp. Sao

dạo này thiên hạ đổ xô ăn ở quán xá nhiều như thế nữa không biết. Tội gì phải buồn khi chung quanh mình, thiên hạ… ăn uống như điên.

Page 6: PHẦN SÁU Cbookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa06.pdf · - Đừng giận mình. Chỉ tại mình đang rất buồn. Rồi khỏi chỗ ngồi, Tú Anh thân

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

70

Cẩm Phương không nhịn được cười. Cô cười nho nhỏ. Tú Anh hắng giọng: - Vui lên chưa? Cẩm Phương nheo mũi: - Sơ sơ. - Bồ biết không, các nhà tâm lý học đã đúc kết rằng, càng buồn con người

càng phát triển bề ngang. Cẩm Phương: - Nói dốc. - Thật đó, khi buồn người ta có nhu cầu ăn gấp đến mấy… chục lần lúc bình

thường, ăn càng no, nỗi buồn càng vơi đi được… một tí. - Chẳng đúng chút nào. Từ ngày ấy đến bây giờ, ta sụt mất gần… hai kilô. Tú Anh khiêu khích: - “Ngày ấy” là cái ngày nào? Cẩm Phương cấu mạnh vào hông của Tú Anh thay cho một câu trả lời. Nghĩ cũng thật kỳ lạ, không hiểu nổi. Một cô gái kênh kiệu như cô, cuối

cùng lại sẵn sàng quy phục dâng hiến trái tim cho một chàng trai thật bình thường. Thế mà anh lại nỡ quay mặt làm ngơ.

Tú Anh vẫn chưa chịu buông tha Cẩm Phương, cô hắng giọng phán: - Phải chăng “tình yêu lên tiếng” chỉ mới đây thôi? Hôm ta chứng kiến cảnh

hai người… giành nhau một cuốn sách, thấy mà ghê. Khuôn mặt ai cũng đằng đằng sát khí.

Cẩm Phương đỏ bừng mặt. Cô… gây thù chuốc oán với Đăng Hoàng cũng khá nhiều. Thật là xấu hổ mỗi khi nhớ lại những gì đã xảy ra giữa anh và cô.

Đang phóng xe ào ào, chợt Tú Anh giảm ga giọng hồi hộp: - Trời ạ! Bồ có thấy gì không? Cẩm Phương lặng người. Cô vừa nhìn thấy một dáng dấp quen thuộc từng

làm quả tim cô nhói đau. Cô chưa kịp nói gì thì Tú Anh đã vọt xe đến bên chiếc xe đạp của Đăng

Hoàng: - Chào anh. Đăng Hoàng quay đầu nhìn Cẩm Phương và Tú Anh, anh cười gượng gạo: - Chào hai cô. Tú Anh tia lia:

Page 7: PHẦN SÁU Cbookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa06.pdf · - Đừng giận mình. Chỉ tại mình đang rất buồn. Rồi khỏi chỗ ngồi, Tú Anh thân

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

71

- Anh đi đâu thế? - Tôi đang trên đường về nhà. - Tú Anh định theo anh về chơi cho biết nhà, có được không? - Nhà tôi xa lắm. - Xa mấy, Tú Anh và Cẩm Phương cũng đến được. - Tôi chỉ sợ làm mất thì giờ của hai cô thôi. Tú Anh vui vẻ: - Tú Anh và Cẩm Phương chỉ sợ anh không hiếu khách thôi. - Tôi rất sẵn sàng đón tiếp hai cô. Tú Anh cười vang: - Thế thì hai đứa này lái xe đi theo anh nhé. Cẩm Phương muốn kêu trời vì kiểu nói chuyện bạo mồm, bạo miệng của Tú

Anh. Rõ ràng con nhỏ này muốn “giúp” cô đây mà. Thường ngày, có bao giờ Tú Anh làm quen theo… kiểu hiện đại như thế này đâu.

Cẩm Phương cấu vào lưng của Tú Anh một cái thật đau. Cô không muốn Đăng Hoàng xem thường cô. Cô yêu anh đến điên lên được, nhưng cô không muốn anh khinh cô.

Tú Anh liến thoắng: - Anh thấy con nhỏ này kỳ ghê không. Chẳng hiểu vì sao nãy giờ nó cứ nhéo

Tú Anh hoài. Khổ ghê vậy đó. Đăng Hoàng mỉm cười. Đạp xe vào sát lề đường, giọng anh thật từ tốn: - Nhà của tôi trong hẻm rất sâu. Có đến cả chục cái suyệc, không chừng cô

sẽ lạc đường. Tú Anh cong môi: - Tú Anh vốn tháo vát trong chuyện đi tìm nhà trong mấy con hẻm như thế

này. Tú Anh không lạc đâu, ngoại trừ một trường hợp duy nhất… Đăng Hoàng nhướng mày: - Trường hợp nào? Tú Anh tỉnh bơ phán: - Anh… cố tình cắt đuôi Tú Anh và Cẩm Phương. Cả Cẩm Phương và Đăng Hoàng cũng không nhịn được cười. Cẩm Phương

cố mím môi lại. Liếc nhìn Đăng Hoàng một cái, cô nhận ra rằng anh cũng vừa nhìn cô thật nhanh. Một cái nhìn thật khó xác định được là anh có vui vì sự hội ngộ hôm nay hay không.

Page 8: PHẦN SÁU Cbookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa06.pdf · - Đừng giận mình. Chỉ tại mình đang rất buồn. Rồi khỏi chỗ ngồi, Tú Anh thân

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

72

Cẩm Phương chợt dùng dằng với ý nghĩ, sao Tú Anh lại ấm ớ đến như thế không biết. Khi không lại cao hứng đưa cô đến nhà của Đăng Hoàng. Nhưng cô lại… thích sự ấm ớ rất dễ thương của Tú Anh. Có lẽ tốt hơn hết là im lặng và ngồi thật ngoan sau lưng của Tú Anh.

Con hẻm vào nhà của Đăng Hoàng khá ngoằn ngoèo. Rẽ phải, rẽ trái, rồi

lại rẽ trái nữa… Cười nho nhỏ, Tú Anh khẽ nói với Cẩm Phương khi cách Đăng Hoàng một đoạn khá xa:

- Trời ạ! Như sa vào một trận đồ bát quái. Nói dại miệng, nếu tổ chức đám cưới làm sao để đưa dâu đi vào đúng nhà. Sợ nhất là đưa nhầm cô dâu vào nhà hàng xóm.

Cẩm Phương vội nói: - Không im miệng lại được hay sao Tú Anh, người ta nghe đó. Tú Anh cười khúc khích: - Người ta là ai? Cẩm Phương kêu lên: - Cứ lép nhép hoài, sao mà lí lắc đến thế nữa không biết. - Ta đang vui mà. Chỉ sợ lại có… hai kẻ còn vui hơn ta thôi. Lắc đầu cười trừ, Cẩm Phương đành tạm chịu thua cô bạn nghịch ngợm. Nếu

cô còn quyết đấu khẩu với Tú Anh, không chừng Tú Anh lại oang oáng đối đáp thì khổ.

Đăng Hoàng đạp xe chậm lại để chờ hai người. Anh mỉm cười: - Còn đến mấy chỗ rẽ nữa, cho đến lúc hai cô không còn nhớ được đã rẽ trái,

rẽ phải bao nhiêu lần. Chừng ấy, là đến nhà của tôi. Tú Anh cười thật to: - Không sao. Chỉ cần anh đừng… nhẫn tâm thả bọn này giữa đường là được. Đăng Hoàng cười xòa. Rẽ trái, rẽ phải một hồi cuối cùng anh dừng trước căn

nhà nhỏ và mở cửa cổng. Gọi là cổng theo đúng… chức năng của nó, thật ra đó chỉ là một tấm lưới nhỏ B40 được nẹp bằng bốn thanh gỗ mỏng manh.

Dắt xe dựng trước sân, anh mỉm cười: - Mời hai cô vào nhà. Nhìn quanh nhà một lượt, Tú Anh sôi nổi:

Page 9: PHẦN SÁU Cbookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa06.pdf · - Đừng giận mình. Chỉ tại mình đang rất buồn. Rồi khỏi chỗ ngồi, Tú Anh thân

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

73

- Bộ anh ở một mình hả? Đăng Hoàng mỉm cười: - Nhà chỉ có hai mẹ con. Mẹ tôi đi bán ở chợ chưa về. - Anh không có em gái hả? - Không. - Em trai? - Không. - Anh trai? - Không. - Chị gái? - Không. Cẩm Phương thiếu đường kêu trời về kiểu nói chuyện của Tú Anh. Đúng là

còn hơn sưu tra lý lịch. Tiếc là cô ngồi hơi xa nhỏ bạn của cô, nếu không nó đã lãnh mấy cái véo vào tay.

Đăng Hoàng vui vẻ: - Nhà hơi tối, hai cô chờ tôi đi mở cửa sổ. Tú Anh sốt sắng: - Để tôi mở cho! Thật tự nhiên, Đăng Hoàng chưa kịp đứng dậy thì Tú Anh đã xăng xái mở

toang mấy cảnh cửa sổ. Cẩm Phương ý tứ nhìn Tú Anh. Cô có thể chắc chắn một điều, nếu đến nhà của Khánh, có lẽ Tú Anh chẳng bao giờ có đủ… dũng khí để làm như thế. Khi không có tình ý với nhau, thật là dễ chịu được oang oáng nói chuyện và xô rầm rầm các cánh cửa sổ… không một chút bận tâm.

Tú Anh nghiêng đầu nhìn qua khung cửa: - Vườn cây nhà anh hay quá ha? Đăng Hoàng cắc cớ hỏi: - Vì sao… “hay”? Tú Anh tỉnh bơ: - Có nhiều cây ăn trái. Đăng Hoàng cười: - Nhà hơi khó tìm, được cái vườn rộng. Tú Anh lí lắc: - Chỉ tiếc là tụi này không đến đúng lúc, chẳng có quả nào ăn được.

Page 10: PHẦN SÁU Cbookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa06.pdf · - Đừng giận mình. Chỉ tại mình đang rất buồn. Rồi khỏi chỗ ngồi, Tú Anh thân

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

74

Anh trầm giọng: - Tháng sau mới đúng mùa. Hất mặt về phía chiếc xắc cốt đang treo gần cửa sổ, Tú Anh nheo mũi: - Những lần gặp anh tại nhà Cẩm Phương, tôi đều thấy anh mang theo nó.

Túi đựng bảo bối để… luyện chưởng của anh đó hả? Đăng Hoàng mỉm cười: - Cứ tạm cho là như thế đi. - Có khi nào anh bị… bể chưa? Vờ không hiểu, Đăng Hoàng nhướng mày: - Tôi đâu mang theo ly thủy tinh hay bóng đèn… Tú Anh vội nói: - Tôi muốn hỏi là có khi nào anh giải không được bài tập của học trò mang

ra hỏi hay không ấy mà. Đăng Hoàng liếc nhìn Cẩm Phương: - Tôi gặp dài dài hồi còn đang học năm thứ nhất. Sinh nghề tử nghiệp mà… Thế là có ba người cùng cười. Tú Anh cứ thế rũ ra cười. Cẩm Phương đá nhẹ

vào chân của Tú Anh. Con nhỏ này cố ý… rú lên và không chịu stop ngay cho hợp tình hợp cảnh.

Thấy Tú Anh cười quá mức cần thiết, Cẩm Phương hiểu được là Tú Anh chỉ muốn “gây không khí” giùm cho cô. Tội nghiệp nhỏ bạn của cô.

Cười chán, chợt Tú Anh đột ngột nghiêm nét mặt. Nhìn Đăng Hoàng và Cẩm Phương, cô trịnh trọng tuyên bố:

- Tú Anh phải đi đây một chút. Cẩm Phương ngạc nhiên: - Bồ đi đâu thế? Tú Anh tỉnh bơ: - Đổ xăng. Cẩm Phương kêu lên: - Thế thì cần gì phải đi gấp thế? Tú Anh tặc lưỡi: - Đừng hỏi nữa. Chỉ cần biết là ta phải đi… khỏi chỗ này. Thật là con nhỏ bày đủ trò. Cẩm Phương lật đật nói: - Mình sẽ đi với Tú Anh.

Page 11: PHẦN SÁU Cbookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa06.pdf · - Đừng giận mình. Chỉ tại mình đang rất buồn. Rồi khỏi chỗ ngồi, Tú Anh thân

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

75

Tú Anh lắc đầu một cách dứt khoát:

- Không được đâu. Bồ cứ ngồi đó nói chuyện với anh Đăng Hoàng… giùm mình. Mình sẽ quay lại ngay.

Đăng Hoàng lên tiếng:

- Cây xăng cách đây quá xa. Theo tôi, lát nữa khi đi về Tú Anh đổ xăng thì tiện hơn.

Tú Anh chẳng nói chẳng rằng, cô vội vàng dắt xe ra cửa rồi rồ máy với nụ cười láu lỉnh.

Thế là đã rõ. Chẳng có xăng nhớt nào cả. Cẩm Phương ấm ức ngồi chịu trận.

Cô cầu mong Tú Anh sẽ sớm… thức tỉnh lương tâm để quay về với cô. Điều cô sợ nhất lúc này là Đăng Hoàng sẽ khinh thường cô. Không chừng anh lại cho là cô… đạo diễn cho Tú Anh mọi chuyện cũng nên.

Cô chỉ là một con nhỏ ngốc nghếch có quả tim thường bị lạc nhịp trước anh. Thôi thì phải tỉnh táo… điều chỉnh nhịp tim của mình.

Nghiêm nét mặt, cô xoay người nhìn ra trước ngõ. Chợt Đăng Hoàng lên tiếng:

- Sao cô… không nói gì cả vậy?

Cô bặm môi:

- Tôi đâu biết chuyện gì để nói với anh.

Đăng Hoàng nhướng mày:

- Chuyện họa của Khoa chẳng hạn. Cô có còn sợ Khoa thi rớt vì… tôi dạy kèm không?

Cô nguýt anh một cái thật dài:

- Sợ thì tôi vẫn… sợ đó thôi.

Vẫn không buông tha cô, Đăng Hoàng hắng giọng:

- Tôi sẽ tìm giúp cô… một ông “thầy” khác giỏi hơn tôi rất nhiều.

Cẩm Phương lại nguýt anh một cái. Coi bộ anh thích… phát động chiến tranh với cô khi cứ cố tình nhắc lại những chuyện xưa cũ.

Im lặng một lát, anh lại hỏi:

- Dạo này cô có thường xuyên đến thư viện không?

Bặm môi lại, Cẩm Phương không trả lời. Cô ghét thái độ… bề trên của anh. Anh thích cười với cô là cười, lúc nào thích ngầu với cô là lạnh mặt. Vì thế cô vờ như không nghe thấy câu hỏi của anh, cứ đăm đăm nhìn ra trước ngõ nơi có mấy bụi xương rồng.

Page 12: PHẦN SÁU Cbookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa06.pdf · - Đừng giận mình. Chỉ tại mình đang rất buồn. Rồi khỏi chỗ ngồi, Tú Anh thân

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

76

Đăng Hoàng hắng giọng, Cẩm Phương cảm nhận hình như có cả tiếng cười được kìm nén trong giọng nói rất ấm của anh:

- Cô có vẻ thích… mấy bụi xương rồng? Thật đúng là một sự khiêu khích dễ ghét. Cô nheo mũi: - Vâng. - Tiếc là xương rồng chưa trổ hoa để cô có thể ngắm nhìn vẻ đẹp gai góc của

nó. Cẩm Phương so vai: - Anh có hay ngắm… xương rồng không? Đăng Hoàng cười cười: - Sao lại không, vì yêu xương rồng nên cô thấy nhà tôi trồng rất nhiều loại

cây này. Cô dẩu môi: - Mai mốt coi bộ tôi cũng bắt chước anh quá. Ngắm xương rồng dù sao cũng

dễ chịu hơn đối diện với người mà mình… ghét. Đăng Hoàng hắng giọng: - Tôi không buộc cô phải… nói dối đâu. Cẩm Phương đỏ bừng mặt. Đúng là một anh chàng cao ngạo. Nếu còn đối

đáp, không chừng cô sẽ bị thua cuộc là cái chắc. Cô liếc nhìn đồng hồ với vẻ mặt ấm ức. Không hiểu Tú Anh đổ xăng kiểu gì.

Chẳng lẽ Tú Anh lại… nhẫn tâm không quay lại đón cô. Bất ngờ xoay người lại nhìn Đăng Hoàng, xuýt nữa quả tim đỏng đảnh của

cô muốn vỡ tung ra. Trời ạ! Đăng Hoàng đang nhìn cô bằng ánh mắt thật kỳ lạ, không phải là… của anh. Thiết tha. Nồng nàn. Ấm áp. Liệu cô có bị hoa mắt hay không?

Cố giữ giọng khỏi run run, Cẩm Phương khẽ nói: - Tôi về… Đăng Hoàng trở về vẻ lạnh lùng cố hữu, anh khàn giọng bảo: - Tú Anh sẽ quay trở lại, cô cứ ngồi chờ thử xem sao. - Tôi không thể ngồi chờ Tú Anh được nữa. Tôi muốn ra đầu ngõ để đón xe

buýt. Đăng Hoàng đằng hắng giọng: - Nếu cô không ngại, tôi lấy xe chở cô về. - Cám ơn anh. Tôi tự thu xếp được mà.

Page 13: PHẦN SÁU Cbookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa06.pdf · - Đừng giận mình. Chỉ tại mình đang rất buồn. Rồi khỏi chỗ ngồi, Tú Anh thân

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

77

Cẩm Phương đứng dậy. Chợt cô thót cả tim khi giọng Đăng Hoàng thật trầm ấm, tha thiết:

- Cẩm Phương định về thật sao? - … - Cẩm Phương không muốn nói chuyện với tôi sao? - … - Sao Cẩm Phương lại im lặng? Cẩm Phương giận tôi à? Tủi thân, Cẩm Phương cắn chặt môi. Anh mà quan tâm đến tôi sao. Hãy để

mặc tôi, xin đừng hỏi han gì cả. Tôi là một con nhỏ đáng ghét. Tôi biết là anh có thể cười nói với tất cả mọi người ngoại trừ tôi. Vẫn còn nhớ ánh mắt dữ dội, lạnh lùng của anh dành riêng cho tôi. Anh có biết là vẻ mặt lạnh như kem của anh đã làm tôi từng đêm âm thầm nhỏ từng giọt nước mắt hay không.

Quay lưng, cô bước nhanh ra cửa. Chợt cô bỗng mất thăng bằng. Chưa kịp hiểu ra chuyện gì, bàn tay của cô đã nằm gọn trong bàn tay ấm áp của Đăng Hoàng. Giọng anh nghèn nghẹn, thiết tha:

- Đừng về nghe Cẩm Phương. Cẩm Phương cố rút tay khỏi bàn tay của Đăng Hoàng nhưng anh vẫn cố giữ.

Quay mặt lại, chạm phải ánh mắt dịu dàng của anh, cô bỗng bật khóc. Khóc cho vơi bớt những gì ấm ức đang dồn nén trong quả tim đau khổ của cô.

Đăng Hoàng dìu Cẩm Phương ngồi xuống ghế. Ân cần lau nước mắt cho cô, giọng anh thật khắc khoải:

- Nín đi em! Em có yêu anh không hở Cẩm Phương? Cẩm Phương không trả lời, chỉ tiếp tục khóc. Đăng Hoàng vuốt tóc cô: - Đừng khóc nữa Cẩm Phương. Anh yêu em. Cả anh và em đều là những con

người ngốc nghếch nhất trần gian. Chúng ta đang tự dối lòng mình và dối lòng nhau, phải không em.

Rất nhẹ nhàng, Đăng Hoàng ôm nhẹ vai của Cẩm Phương: - Đừng giận anh, em nhé. Em hãy nói gì với anh đi. Anh cúi xuống thật sát khuôn mặt của cô, nhìn vào đôi mắt trong veo như

ngọc, giọng dỗ dành: - Em hòa với anh đi! Cẩm Phương ngượng ngùng cúi mặt nhìn xuống đất. Cô không dám nhìn lâu

vào đôi mắt của Đăng Hoàng. Nóng bỏng và thiêt tha yêu thương. Cô sợ mình không cưỡng nỗi ước muốn từ con tim tội nghiệp, được tựa đầu vào vùng ngực ấm áp của anh, được nghe những lời thương yêu dịu dàng của anh thì thầm bên tai.

Page 14: PHẦN SÁU Cbookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa06.pdf · - Đừng giận mình. Chỉ tại mình đang rất buồn. Rồi khỏi chỗ ngồi, Tú Anh thân

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

78

Đăng Hoàng cầm bàn tay nhỏ nhắn của Cẩm Phương áp vào bàn tay thô ráp của anh. Anh dịu dàng. Như sợ vô tình làm vỡ đi khoảnh khắc mong manh thật huyền dịu.

Cẩm Phương khép mắt lại. Hạnh phúc. Cô chạm tay đến nó rồi. Có thật không hả Đăng Hoàng. Hay chỉ là ảo ảnh trong giấc mơ thật đẹp của em.

Đăng Hoàng lại vuốt tóc Cẩm Phương. Anh đan những ngón tay vào mái tóc mềm mại như tơ của Cẩm Phương và kéo khẽ đầu của cô ngả vào ngực mình.

Thời gian như chững lại. Đăng Hoàng cúi xuống thì thầm: - Anh yêu em. Còn em, em hãy nói với anh những lời yêu thương chất chứa

trong con tim của em đi. Cẩm Phương phụng phịu lắc đầu: - Không, em không yêu anh đâu. Anh soi vào đôi mắt đẹp: - Vì sao? Cô bặm môi: - Em ghét anh nhấn trên đời. Giọng anh yêu thương: - Cho anh xin lỗi vì đã lạnh lùng với em. Nếu em hiểu con tim anh tan nát

đến độ nào khi phải làm như thế, có lẽ em sẽ yêu anh hơn. Cô chớp mi. Làm sao cô có thể giận anh khi anh là tất cả đối với cô. Cô yêu

anh. Hạnh phúc đang đến làm cô choáng ngợp. Thật khó mà tin đằng sau vẻ cao ngạo không bến bờ của anh là một trái tim rất đỗi dịu dàng. Anh còn tuyệt vời hơn những gì cô đã nghĩ về anh.

Mưa. Cơn mưa chiều bất ngờ ập xuống dữ dội trên thành phố. Cẩm Phương lo lắng nhìn ra cửa, giọng cô thấp thỏm: - Mưa như thế này, làm sao em về nhà được hả anh? Đăng Hoàng âu yếm nhìn cô: - Lát nữa tạnh mưa, anh đưa em về. Cẩm Phương tròn mắt nhìn những dòng nước mưa theo lỗ rò trên mái tôn

chảy ròng ròng xuống nền nhà. Đăng Hoàng mỉm cười: - Em ngồi đây chờ anh một lát. - Gì vậy anh? - Lấy thau hứng nước mưa dột xuống, nhìn thấy lạ mắt phải không em? Mái

tôn của nhà anh bị xuống cấp nghiêm trọng, trám chỗ này lại rò chỗ khác.

Page 15: PHẦN SÁU Cbookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa06.pdf · - Đừng giận mình. Chỉ tại mình đang rất buồn. Rồi khỏi chỗ ngồi, Tú Anh thân

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

79

Thấy anh đi lấy thau, Cẩm Phương cũng xăng xái cùng anh canh me các chỗ thủng trên mái tôn để hứng nước.

Chợt Đăng Hoàng quay lại nhìn cô bằng ánh mắt buồn rầu: - Tội nghiệp em. Yêu mấy anh chàng nghèo như anh, sau này em rất khổ. Cô khẽ nói: - Sao anh lại nghĩ thế? Anh chùng giọng: - Lẽ ra anh không nên yêu em. Anh thật ích kỷ phải không em. Những người

như Vũ Phong và Khang Vỹ may ra có thể đem hạnh phúc cho em. Cô buồn xo: - Thế anh quan niệm thế nào là hạnh phúc? Đăng Hoàng không trả lời. Anh chỉ muốn mang đến những điều tốt đẹp cho

Cẩm Phương. Anh yêu cô với một tình yêu thật mãnh liệt. Tiếc rằng giữa anh và cô là một khoảng cách quá lớn. Anh không biết nên hành động hay lý trí hay theo con tim.

Ngửa tay đón những dòng nước mưa đang rơi đều xuống thau, Đăng Hoàng trầm ngâm suy nghĩ. Hạnh phúc liệu có lọt qua kẽ tay như những giọt nước mưa, khi mà cuộc sống không thể chỉ lý thuyết bằng những ngôn ngữ yêu thương.

Quay lại thấy Cẩm Phương đang lau nước mưa bắn tung tóe trên nên nhà, Đăng Hoàng vội bảo:

- Cẩm Phương… sao em lại đi lau nhà? Cô cười hồn nhiên: - Em lau được mà. Nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm, anh vội giằng lấy xô nước: - Anh không ngờ em yêu anh… nhiều đến như thế. Có lẽ những việc này

chưa bao giờ em làm, phải không em? Cô chớp mi: - Em sẽ tập làm. Anh kêu lên: - Không, anh không muốn em phải khổ. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt ấm áp của anh: - Đó mới chính là hạnh phúc. Em muốn được sống một cuộc sống của anh. Đăng Hoàng lắc đầu:

Page 16: PHẦN SÁU Cbookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa06.pdf · - Đừng giận mình. Chỉ tại mình đang rất buồn. Rồi khỏi chỗ ngồi, Tú Anh thân

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

80

- Không đơn giản đâu em. Rồi em sẽ thấy em đã có một quyết định sai lầm khi yêu anh.

Giọng Cẩm Phương trách móc:

- Anh không hiểu là em yêu anh đến thế nào sao?

Anh dịu dàng:

- Anh hiểu. Nhưng anh đang tự mâu thuẩn với chính mình. Anh không muốn mất em, lại càng không muốn em phải sống một cuộc sống cực khổ.

Cô nhỏ nhẹ:

- Yêu là chia sẻ. Em nhớ là có một câu danh ngôn như thế. Nếu từ nay anh còn băn khoăn về khoảng cách giữa em và anh là em giận đó. Anh không biết là em rất buồn vì những lời nói của anh sao?

Đăng Hoàng chùng giọng:

- Anh xin lỗi.

Chợt nhìn chiếc giẻ trên tay cô, anh kêu lên:

- Tay em dơ hết trơn rồi.

Cô cười hiền:

- Em đi rửa tay nhé.

Anh vội nói:

- Đi ra đây với anh.

Anh và cô đứng dưới mái hiên trước nhà. Thật ân cần, anh dội nước để Cẩm Phương rửa tay. Cô chớp mi cảm động. Anh chàng của cô rất cao ngạo nhưng cũng rất dịu dàng. Còn cô, tình yêu đã biến cô trở nên một con người hoàn toàn khác. Đáng yêu hơn.

Mỉm cười nhìn cô, anh hắng giọng:

- Nếu gặp mẹ, em sẽ thấy mẹ rất hiền.

Cẩm Phương:

- Mưa như thế này, có lẽ mẹ anh sẽ bị ướt mất.

Đăng Hoàng âu yếm nhìn Cẩm Phương:

- Không sao đâu em. Mỗi khi mưa như thế này, mẹ trú ở trong đình chợ. Bác Sáu xích lô cạnh nhà anh sẽ đưa mẹ về. Bạn hàng với nhau, đi thường xuyên nên giá cả cũng dễ chịu.

Cẩm Phương ngúng nguẩy:

- Anh rất… khôn.

Page 17: PHẦN SÁU Cbookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa06.pdf · - Đừng giận mình. Chỉ tại mình đang rất buồn. Rồi khỏi chỗ ngồi, Tú Anh thân

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

81

Đăng Hoàng nheo mắt cười với cô. Anh đã… ăn gian dùng chữ “mẹ” dùng chung cho cả hai người. Thế mà Cẩm Phương của anh cũng đã phát hiện ra rất nhanh.

Giọng anh ấm áp: - Em rất dễ thương, em có biết hay không? Cô chớp mi: - Không, em rất đáng ghét. - Trước đây cũng có lúc anh nghĩ như thế. Nhưng sau đó, anh chợt nhận ra

rằng khi yêu nhau, người ta có thể bổ sung những thiếu sót cho nhau. Anh mong rằng, em sẽ thay đổi thật nhiều để đáng yêu hơn.

Cẩm Phương nheo mũi: - Thế còn bây giờ? Đăng Hoàng mỉm cười: - Hấp dẫn vừa vừa, đủ để một người khô khan như anh phải khổ sở vì yêu. Cẩm Phương lườm Đăng Hoàng một cái thật dài: - Thực tế đã chứng minh có biết bao nhiêu cô gái đã chết vì miệng lưỡi của

đàn ông. Đăng Hoàng yêu thương nhìn cô: - Em biết là anh yêu em đến mức nào rồi mà. Cô nguẩy đầu: - Em không biết. Anh khẽ nói: - Anh yêu em đến tận cùng con tim. Chớp mi cảm động, cô đi theo anh vào nhà. Anh ân cần bảo: - Chờ mẹ về, ở lại ăn cơm với anh. Để biết thế nào là hương vị của cơm nhà

nghèo. Cô thoáng buồn: - Sao khi nào anh cũng “nghèo” ở trên môi. Hở ra một tí là lại nghèo. Đăng Hoàng trầm giọng: - Để nhắc lại cho em nhớ thân phận của anh. Để em luôn tỉnh táo nhớ rằng từ

chối tình yêu của anh vẫn không phải là muộn. Cẩm Phương mở to mắt nhìn anh:

Page 18: PHẦN SÁU Cbookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa06.pdf · - Đừng giận mình. Chỉ tại mình đang rất buồn. Rồi khỏi chỗ ngồi, Tú Anh thân

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

82

- Phải chăng anh xem thường em, cho rằng em không yêu anh thật lòng. Nhận lời cầu hôn của Khang Vỹ, rồi lại yêu anh, khổ sở đuổi bắt tình yêu của anh. Mong chờ tình yêu của anh như chờ người ta ban phát một đặc ân.

Đăng Hoàng nhíu mày: - Tại sao em lại suy nghĩ như vậy hở Cẩm Phương. Anh yêu em, anh chỉ

muốn đem lại hạnh phúc cho em. Từng đêm, anh vẫn day dứt với khát vọng thoát khỏi cái nghèo. Anh không có quyền để một cô gái kiêu sa như em phải khổ sở vì thiếu thốn vật chất đời thường.

Hai người ngồi im lặng với những suy nghĩ khác nhau. Cẩm Phương mĩm môi nhìn mông lung ra cửa. Cô yêu Đăng Hoàng nhưng cũng giận anh. Tại sao anh lại không cảm nhận hết tình yêu của cô dành cho anh.

Đăng Hoàng trầm giọng: - Cho anh xin lỗi em. - … - Đừng làm đau khổ anh bằng thái độ lạnh lùng như thế, Cẩm Phương ạ.

Được em yêu, đó là niềm hạnh phúc lớn lao đối với anh. Anh sợ mình không giữ được những gì mình đã có. Lẽ nào, em lại giận anh.

- … - Cười với anh đi Cẩm Phương. Anh đến đau tim với em mất. Cẩm Phương ngoảnh mặt lại nhìn Đăng Hoàng, cô hết làm mặt ngầu với anh

nhưng vẫn ngoan cố không chịu cười. - Em về. - Chưa được. Anh chưa… cho phép em về. Chừng nào em vui lên, anh mới

để em về. Lườm Đăng Hoàng một cái thật dài. Cô không thể giận lâu được. Thế là cả

anh và cô đều cười. Ngồi với Đăng Hoàng thêm một lát nữa, liếc nhìn đồng hồ, Cẩm Phương khẽ

bảo: - Em phải về thôi, nếu không ba mẹ lo. Đăng Hoàng cầm chiếc áo mưa màu xanh của anh lên: - Anh đưa em về. Một chiếc áo mưa duy nhất dành cho hai người yêu nhau. Cẩm Phương ngồi nép sau lưng Đăng Hoàng. Hơi ấm từ người anh phả vào

đôi má lạnh lẽo của cô, bừng lên một sắc hồng tình yêu. Đăng Hoàng nhắc khẽ: - Em ôm anh đi kẻo té.

Page 19: PHẦN SÁU Cbookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa06.pdf · - Đừng giận mình. Chỉ tại mình đang rất buồn. Rồi khỏi chỗ ngồi, Tú Anh thân

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

83

Cô ngúng nguẩy: - Em đâu phải là con nít. - Vậy… người lớn ngồi sát vào và ôm anh đi. Cô cấu vào cánh tay gân guốc của anh. Đăng Hoàng suýt soa: - Em thích làm con mèo tam thể lắm hay sao Cẩm Phương. Giờ mới thấy

thông cảm với bạn bè của em, lúc chiều nghe Tú Anh kêu ca về những cái ngắt nhéo của em, anh đâu có tin.

- Tại Tú Anh muốn… phá em. Anh cười lớn: - Tú Anh đâu có phá, bạn em giúp em thì có. Đỏ bừng mặt, cô kêu lên: - Mọi chuyện đều do Tú Anh nghĩ ra đấy nhé. Anh đừng tưởng… - Thế mà anh lại nghĩ rằng, em rất… thích đến nhà của anh. Một cái véo thật mạnh vào tay của Đăng Hoàng. Ghét thật. Thế mà trước đây

anh cứ tỉnh tỉnh nét mặt như không hay biết là cô thắt cả tim mỗi lần chạm mặt anh.

- Em ghét anh lắm. - Em có biết tâm trạng của anh khi gặp em ngồi sau xe của Tú Anh không? Cô bặm môi: - Em không biết. Giọng anh chùng xuống: - Trái tim cao ngạo của anh như bị ai đó bóp chặt. Một lần nữa, anh chợt

nhận ra rằng, anh không thể sống thiếu em. - Anh cũng biết là mình có một trái tim… cao ngạo sao? - Anh xin lỗi em, vì đã làm cho em buồn. Đừng giận anh nữa nghe em. Cô chớp mi dạ nhỏ, lắng nghe tình yêu đang xâm chiếm tâm hồn cô. Anh và cô lòng vòng trên phố được một lát thì Cẩm Phương lại bảo: - Chiếc Toyota của em đang đậu ở nhà Tú Anh, anh chở em đến đó đi. Đăng Hoàng im lặng. Anh khe khẽ thở dài. Có muốn không nghĩ đến cũng

không được. Sự chênh lệch giàu nghèo đến khập khiễng giữa anh và cô dễ làm anh tổn thương, tự ái.

Cẩm Phương dụi đầu vào lưng của Đăng Hoàng: - Sao thế anh?

Page 20: PHẦN SÁU Cbookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa06.pdf · - Đừng giận mình. Chỉ tại mình đang rất buồn. Rồi khỏi chỗ ngồi, Tú Anh thân

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

84

- Em ngồi trên chiếc xe đạp này có ê ẩm không? Đường thì lại rất dài. Cẩm Phương nhỏ nhẹ: - Không anh à. Em chỉ sợ anh mệt vì phải chở thêm em. - Anh có thể chở em đến tận cùng cuối đất. - Anh ơi… - Gì hả em? - Đến đâu rồi hả anh? Cẩm Phương hỏi Đăng Hoàng như vậy vì nãy giờ cô chui vào vạt sau của

tấm áo mưa lùng bùng, không thấy được trời, chỉ thấy đất. Bánh xe loang loáng chìm ngập trong nước. Có cả ổ gà nham nhở trên đường làm chiếc xe xốc lên.

Đăng Hoàng cười giòn giã: - Khi nào anh dừng lại và… bế em xuống đất, khi ấy là đến nhà của Tú Anh. Cẩm Phương lại cấu vào cánh tay của Đăng Hoàng. Lần này, cô chỉ cấu nhẹ

thôi, cô sợ anh đau. Cẩm Phương áp hai bàn tay nhỏ nhắn lên hông của Đăng Hoàng. - Chán ghê! Anh sắp nghỉ dạy Khoa rồi. - Còn lâu mà. - Mười hai ngày nữa. - Sao em nhớ chính xác quá vậy? - Em đánh dấu lên lịch. Có phải anh… đang cười em đó không? - Không. Anh buồn vì phải xa em. Sắp tới đây, anh sẽ nhận mấy công trình ở

Thủ Đức và Cần Giờ. Công trình đầu tay của anh và bạn anh có nhiều hứa hẹn tốt đẹp. Mong rằng anh sẽ đem niềm vui đến cho mẹ anh và em.

- Nhưng em vẫn cứ buồn. - Cẩm Phương ơi… Cẩm Phương dạ thật nhỏ. - Em biết anh yêu em khi nào không? Cô hơi mỉm cười. Hỏi như thế, ai trả lời cho được. Làm sao cô biết những gì

đã đến trong suy nghĩ của anh, một anh chàng trong đầu nhồi nhét những kiến thức Toán, Lý, Hóa, và vi tính. Nghe Khoa bảo, anh chăm học đến cả quên ăn. Thời khóa biểu của anh căng đầy từ sáng đến tối. Chở em đi hoang như thế này có lẽ lại làm lỡ dở một buổi học vi tính của anh. Sao cô yêu đến thế anh chàng có vẻ khô như ngói của cô.

Cẩm Phương trả lời thật hiền:

Page 21: PHẦN SÁU Cbookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa06.pdf · - Đừng giận mình. Chỉ tại mình đang rất buồn. Rồi khỏi chỗ ngồi, Tú Anh thân

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

85

- Em không biết. Khi nào vậy hả anh? Đăng Hoàng cười khe khẽ: - Có lẽ nói ra em rất ngạc nhiên. Một chiều mưa, ngồi đợi Khoa đi đâu đó

chưa về. Anh mong ngóng gặp em. Chờ mãi, với khuôn mặt buồn thiu và… Cẩm Phương cắn môi. Cô nhớ lại cây chổi lông gà và… một cái tát. Giọng thật ân hận, Cẩm Phương khắc khoải: - Em xin lỗi. Anh nói thật không. Anh yêu em từ ngay buổi chiều hôm ấy

sao? Tung chiếc vạt áo mưa ra, cô nói như khóc: - Thật không hở anh? Đăng Hoàng dừng xe lại. Anh choàng áo mưa lên người Cẩm Phương, giọng

lo lắng: - Anh nói thật. Làm ơn choàng áo mưa lên đầu giùm anh, cô bé. Nếu không,

em sẽ bị cảm mất. Cẩm Phương bướng bỉnh hất tấm áo mưa ra khỏi mặt một lần nữa. Cô sụt sùi

khóc. Những hạt nước mưa quất vào mặt của cô. Nghe lạnh buốt. Đăng Hoàng cuống quýt: - Em sao vậy? - Em thật đáng ghét. Đăng Hoàng cay xè ở mí mắt. Giọng anh sâu lắng: - Đã qua rồi em. Cũng là một kỷ niệm. Đó là một buổi chiều mưa tan nát

nhất trong quãng đời anh đã đi qua. Đăng Hoàng lại tiếp tục đạp xe sau khi cẩn thận choàng áo cho cô. Trái tim

của anh đập loạn nhịp khi nghe cô thủ thỉ: - Em sẽ yêu anh rất nhiều. Mãi mãi nghe anh yêu. Tựa đầu nũng nịu vào lưng Đăng Hoàng, cô thèm được khóc. Khóc vì ân hận

và khóc vì niềm hạnh phúc quá lớn. Tưởng chừng như không bao giờ nắm bắt được trong tầm tay.

Đăng Hoàng bóp nhẹ bàn tay của Cẩm Phương, anh nói thật khẽ: - Mình yêu nhau mãi, nghe em. Cả anh và cô không nói gì thêm với nhau nữa. Quãng đường dài trong phút

chốc dường như lại quá ngắn…