24
Tác Gi: Hoài Anh NHNG QUYN RŨ Phn 6 Vĩnh Phúc chng hiu sao mà TLan có thvào công ty ca mình làm như vy. Đúng là oan gia mà. Cái gim chân ctình ca cô ta lên chân mình hôm nào vn còn làm cho anh m c trong lòng. Mình phi làm gì để đui cô ta ra khi công ty mình đây? - Suy tư chuyn gì vy hanh Phúc? Phúc git mình gil: - À, không. Em chưa ngà? Diu mm cười ngi xung cnh anh: - Em không ngđược, mùi hoa dlý hương làm em bước ra đây. Vĩnh Phúc gt gù: - Em nói cũng phi. Mà này Diu! Diu nhìn anh: - Có chuyn gì vy anh? - Anh mun biết chuyn công ty. Diu mím môi suy nghĩ, anh mun tìm hiu chuyn nào công ty ch? - Anh mun hi em điu gì? - Thì chuyn nhân s, chuyn buôn bán linh kin ca đin thoi. Diu thdài, tý ưu phin: - Thì cũng không có gì là quan trng đâu. Nhưng còn chuyn nhân sthì ni bkhông được n. Vĩnh Phúc chau mày hi: - Em nói vy là sao? Diu vào thng vn đề: - công ty có con nhTLan da vào chút hiu biết hơn người làm ra vta đây lm đó. www.vuilen.com 121

Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

  • Upload
    others

  • View
    4

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

Phần 6

Vĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có thể vào công ty của mình làm

như vậy. Đúng là oan gia mà. Cái giẫm chân cố tình của cô ta lên chân mình hôm nào vẫn còn làm cho anh ấm ức trong lòng. Mình phải làm gì để đuổi cô ta ra khỏi công ty mình đây?

- Suy tư chuyện gì vậy hả anh Phúc?

Phúc giật mình giả lả:

- À, ừ không. Em chưa ngủ à?

Diệu mỉm cười ngồi xuống cạnh anh:

- Em không ngủ được, mùi hoa dạ lý hương làm em bước ra đây.

Vĩnh Phúc gật gù:

- Em nói cũng phải. Mà này Diệu!

Diệu nhìn anh:

- Có chuyện gì vậy anh?

- Anh muốn biết chuyện công ty.

Diệu mím môi suy nghĩ, anh muốn tìm hiểu chuyện nào ở công ty chứ?

- Anh muốn hỏi em điều gì?

- Thì chuyện nhân sự, chuyện buôn bán linh kiện của điện thoại.

Diệu thở dài, tỏ ý ưu phiền:

- Thì cũng không có gì là quan trọng đâu. Nhưng còn chuyện nhân sự thì nội bộ không được ổn.

Vĩnh Phúc chau mày hỏi:

- Em nói vậy là sao?

Diệu vào thẳng vấn đề:

- Ở công ty có con nhỏ Tử Lan dựa vào chút hiểu biết hơn người làm ra vẻ ta đây lắm đó.

www.vuilen.com 121

Page 2: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

Vĩnh Phúc lẩm bẩm:

- Cũng lại là cô ta ư?

Diệu người nhìn anh.

- Anh biết cô ta à?

Vĩnh Phúc khoát tay:

- Ồ, không. Anh chỉ mới gặp cô ta ở công ty thôi.

- Anh không thích cô ấy?

- Hừ! Làm sao mà thích cô ta được.

Diệu thầm mừng:

- Em thấy chị ta cũng đâu có giỏi gì đâu. Lý thuyết không thôi.

Vĩnh Phúc hậm hực:

- Chẳng hiểu sao mẹ anh lại nhận cô ta vào làm chứ?

Diệu thừa lúc nói:

- Vậy thì đuổi cô ta đi.

- Đuổi ư?

Diệu gật đầu:

- Chỉ có cách đó thôi...

Vĩnh Phúc do dự:

- Không được. Mẹ anh sẽ phiền đó.

Diệu gợi ý:

- Thì anh phải có lý do chính đáng để dì thấy mà chấp nhận.

Vĩnh Phúc vẫn từ chối:

- Nói như vậy là em không hiểu tính của mẹ anh rồi.

- Tất nhiên là em hiểu chứ. Nhưng điều ấy đâu phải là tất yếu.

Vĩnh Phúc hỏi lại:

www.vuilen.com 122

Page 3: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

- Em nói vậy có nghĩa là em đã có cách rồi chứ?

Diệu nhìn anh thăm dò:

- Anh tin em chứ?

Vĩnh Phúc sốt ruột:

- Anh chỉ muốn nghe ý của em mà thôi.

Diệu chưa đi thẳng vào vấn đề mà nói:

- Em chỉ sợ anh không ủng hộ em mà thôi.

Vĩnh Phúc hỏi ngược lại:

- Dường như em không thích cô ta?

Diệu đáp một cách khôn ngoan:

- Không, cô ấy không có gì với em cả. Chỉ vì em thấy anh không thích cô ta ấy thôi. Cô ta giỏi là thật.

Diệu cười nhẹ:

- Nhưng ngang bướng ra vẻ ta đây rồi xem ai chẳng ra gì.

Vĩnh Phúc nói trong tức giận:

- Vì thế anh không muốn cô ta có mặt ở công ty.

Chẳng hiểu tại sao anh lại có thể ghét cô ta đến như vậy. Diệu muốn tìm hiểu nên hỏi:

- Tại sao anh lại ghét cô ta đến như vậy? Cô ấy cũng xinh xắn lắm mà.

Vĩnh Phúc nhìn Diệu nói một cách tự nhiên:

- Người đẹp có gai mà em.

Diệu bật cười:

- Đâu phải bao gồm, ai cũng vậy.

Vĩnh Phúc gật gù:

- Tất nhiên là vậy rồi. Trong đó nhất định là không có em.

Diệu cười phụng phịu:

www.vuilen.com 123

Page 4: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

- Anh lại chọc em ư?

- Thật là vậy mà.

Diệu vui lắm, nhưng cô lại cố che giấu vào trong:

- Nếu được như anh nói thì em đâu có bị người ta ngó lơ.

Vĩnh Phúc xua tay, anh nói đùa:

- Người mù chắc.

Cô cắc cớ hỏi:

- Vậy còn anh?

- Thì anh nói rồi. Em rất đẹp!

Diệu nở nụ cười tươi tắn:

- Cám ơn anh!

- Sao lại cám ơn anh, anh chỉ nói thật thôi mà.

Diệu nói nhỏ:

- Chưa ai khen em như anh bao giờ cả.

Vĩnh Phúc bật cười lớn:

- Anh đã nói rồi, có lẽ họ mù nên không thấy thôi.

Cố dằn xúc động, Diệu nói:

- Em chỉ sợ anh nói để xoa dịu nỗi buồn của em thôi.

Vĩnh Phúc quay lại nhìn cô:

- Sao em lại nói thế?

- Em không biết, em chỉ tủi tủi cho bản thân mình mà thôi.

Vĩnh Phúc nhìn thẳng vào mắt cô:

- Sao em nói vậy?

- Vì người ta không hề để ý đến em.

- Ai?

www.vuilen.com 124

Page 5: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

Diệu ngập ngừng:

- Em... em nói không được.

Vĩnh Phúc động viên:

- Có gì đâu mà nói không được. Nếu yêu thì bảo là yêu có gì phải ngần ngại.

Diệu từ chối:

- Em không thể nói thật mà.

- Nghĩa là em yêu đơn phương?

Diệu đưa cặp mắt buồn nhìn anh, rồi cô gật đầu:

- Có thể nói là như vậy.

Vĩnh Phúc chặc lưỡi:

- Sao em có thể làm như vậy? Ít ra thì em cũng nên bộc lộ cho người ta biết.

Diệu lắc đầu:

- Làm sao em có thể chứ.

- Nếu như vậy thì em sẽ khổ.

Diệu nhìn anh hỏi:

- Nếu anh biết có người yêu thầm anh thì anh sẽ làm gì?

Vĩnh Phúc bật cười:

- Sao em hỏi vậy?

- Thì anh cứ trả lời em đi.

- Anh nghĩ chắc là không có.

Diệu khẩn cầu:

- Thì anh cứ nghĩ là đang có người yêu thầm anh đi. Và cô ấy đã thổ lộ với anh.

Vĩnh Phúc hơi chau mày:

- Nhưng với anh thì chưa có.

- Ví dụ như đang có.

Anh thoái thác:

www.vuilen.com 125

Page 6: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

- Thôi đi em, làm gì có.

Diệu vẫn dai dẳng:

- Thì anh cứ xem như có để trả lời cho em biết đi.

- Câu này hơi khó đối với anh đây. Nhưng anh cũng nói cho em biết là anh sẽ im lặng.

- Tại sao?

- Vì có thể lúc ấy anh ta đã có người yêu rồi.

Diệu thoáng buồn:

- Thật vậy hả anh?

- Ví dụ vậy thôi.

Diệu chợt hỏi:

- Ở Nhật chắc là anh cũng đã có người yêu.

Vĩnh Phúc đáp một cách thản nhiên:

- Tất nhiên rồi. Cô ấy cũng xinh xắn và giỏi lắm đó.

Nghe tim mình nhói đau, Diệu cắn môi cố ngăn dòng xúc cảm:

- Chị ấy cũng yêu anh.

- Đúng! Rất nhiều nữa.

Diệu nghe mắt mình cay cay, cô quay đi chỗ khác:

- Vậy à!

Cô đột ngột đứng lên, Vĩnh Phúc cũng đứng lên theo:

- Vào thôi em!

Vĩnh Phúc rẽ về phòng mình, thì có điện thoại. Anh nhận ra số điện thoại rất quen, nên mở máy:

- Anh nghe nè!

- Khỏe không anh?

Anh cười vào máy:

www.vuilen.com 126

Page 7: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

- Tất nhiên là khỏe rồi. Vậy còn em thì sao?

Thu Thảo cười nhỏ:

- Em cũng khỏe.

- Sao rồi, công việc ở công ty có làm khó em không?

Thu Thảo nói một cách tự tin:

- Ở công ty thì không ai có thể làm khó em được, cả công việc cũng thế. Nhưng mà...

Cô ngập ngừng, khiến cho Vĩnh Phúc lo lắng:

- Nhưng mà sao vậy em? Có vấn đề gì à?

Thu Thảo biết anh lo lắng cho mình nên cười khúc khích:

- Có vấn đề gì đâu. Chẳng qua là đầu óc em luôn lúc nào cũng nghĩ đến anh đó thôi.

Vĩnh Phúc kêu lên:

- Ôi sao em lại thế, hãy lo làm việc đi chứ?

- Thì em cũng muốn thế, nhưng em không làm được.

- Thu Thảo à! Anh...

Cô cướp lời anh:

- Có phải anh cũng đang nhớ em, đúng không?

- Ừ thì có! Nhưng mà...

Cô mau mắn nói:

- Nhưng mà gì nữa, ít hôm nữa em sẽ đến tìm anh.

Vĩnh Phúc thoái thác:

- Cần gì phải thế, em đừng nên mất thời gian vì anh.

Thu Thảo phụng phịu:

- Sao anh lại nói như vậy?

- Đừng phiền phức như vậy, em ạ! Hãy chú tâm vào làm việc đi.

www.vuilen.com 127

Page 8: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

Thu Thảo hờn giận:

- Hay là anh quên em rồi. Anh đã có bạn mới rồi, đúng không?

Vĩnh Phúc vuốt ve:

- Nếu có, thì cũng như đối với em vậy thôi. Hãy lo làm đi em.

Thu Thảo ấm ức:

- Thật sự anh quên em mất rồi.

Anh dỗ ngọt.

- Làm gì có chuyện quên chứ. Anh đang lu bu chuyện công ty mà thôi.

- Em không tin đâu.

Vĩnh Phúc nhấn mạnh:

- Em nên tin anh chứ.

Thu Thảo nói một cách dứt khoát:

- Tuần sau, em sẽ đến tìm anh.

Biết sẽ không bao giờ ngăn được cô ta, nên anh đành nói:

- Tùy em thôi.

Diệu đã nghe tất cả cuộc đối thoại giữa hai người. Lòng cô cảm thấy buồn lắm. Họ đã yêu nhau ư? Mình phải làm sao đây? Đêm ấy trăn trở mãi Diệu không làm sao mà ngủ được.

Tử Lan biết anh ta đang nhìn mình, nhưng cô vẫn phớt lờ không thèm nhìn

lên, cô như đang chăm chỉ làm công việc của mình. Vĩnh Phúc bực bội nói to:

- Cô không cần phải giả điếc, giả mù như vậy đâu.

Tức muốn điên lên, Tử Lan bặm môi, cô cố dằn lòng mà nói:

- Vô duyên vô cớ, anh muốn gây sự à? Bộ không gây sự là tối về nằm chiêm bao hả?

Vĩnh Phúc trợn mắt nhìn cô:

www.vuilen.com 128

Page 9: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

- Cô còn dám lớn tiếng với tôi như vậy sao?

Hơi ngẩng đầu lên, Tử Lan vênh mặt nói:

- Tại sao tôi lại không dám. Anh đâu phải là ma chứ.

- Cô…

- Tôi đâu muốn tiếp chuyện với anh. Tôi vào đây là để làm việc.

Vĩnh Phúc nổi giận:

- Cô mau cút xéo đi cho tôi.

Tử Lan đáp một cách cứng rắn.

- Nếu không thì sao? Anh có dám làm gì tôi không?

Tức không thể tả, Vĩnh Phúc lắc đầu mai mỉa:

- Tôi chưa thấy ai lì như cô cả. Cô có biết mình làm chướng mắt nhiều người lắm không?

Tử Lan mai mỉa:

- Họ đối với tôi không quan trọng, khi bà chủ còn cần thì tôi cứ phải làm.

- Cô giỏi lắm!

Tử Lan cười khiêu khích:

- Anh không cần phải khen tôi. Bà chủ có thể đánh giá chính xác về tôi, còn anh, tôi không cần phải quan tâm.

Vĩnh Phúc tức điên lên:

- Cô! Đúng là… là…

- Là gì đây?

Vĩnh Phúc còn chưa biết nói sao thì cô thư ký đã gọi:

- Giám đốc có điện thoại.

Vĩnh Phúc bỏ đi một cách hậm hực, Tử Lan nói với theo:

- Nhớ quay lại trả lời cho tôi.

Cô ta thật là quá đáng, ỷ lại có mẹ mình che chắn rồi xem thường anh đến như vậy.

www.vuilen.com 129

Page 10: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

Hạnh bước lại gần Tử Lan, hỏi nhỏ:

- Anh ta lại nói gì với em nữa thế?

Tử Lan không giấu được nỗi buồn, cô tâm sự:

- Anh ta lại đuổi em đấy.

Hạnh vội trấn an:

- Em đừng sợ, em bây giờ là người là công ty đang cần nhất đấy. Anh ta không làm gì được đâu.

Tử Lan cố nén buồn:

- Nhưng có thể em sẽ không chịu nổi thái độ của anh ta.

Hạnh động viên:

- Hãy cố lên em ạ! Ở đây còn có chị, Phương và mọi người sẽ ủng hộ em.

Tử Lan chán nản nói:

- Em cảm thấy bất công quá đi. Anh ta làm gì mà hằn học với em đến thế?

Hạnh giải thích:

- Có lẽ do Diệu nói gì với anh ta mà thôi.

Tử Lan gật đầu:

- Cũng có thể lắm. Nếu thế em sẽ đến gặp bà chủ để xin nghỉ.

Hạnh ngăn:

- Bậy nào, đừng vì một chút tự ái mà ảnh hưởng đến bà chủ.

- Nhưng anh ta một mực đuổi em kia mà.

Hạnh khuyên:

- Em đừng sợ, đã có mọi người ở đây kia mà.

Hai người chợt im lặng khi thấy Diệu từ ngoài đi vào. Thấy Tử Lan, cô ta đã lên tiếng:

- Tôi không lầm thì ông giám đốc đã đuổi việc rồi kia mà.

Hạnh lừ mắt nhìn cô ta:

www.vuilen.com 130

Page 11: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

- Đuổi ai từ từ sẽ biết ngay thôi mà.

Diệu giở giọng mai mỉa:

- Chị Hạnh à! Tôi không muốn có chuyện phiền hà đến chị đâu, xin chị đừng có dính vào.

Hạnh hất mặt lên bảo:

- Nếu tôi vẫn muốn thế thì sao?

- Chị cũng biết cô ta bị đuổi khỏi đây rồi mà.

Tử Lan muốn yên lặng mà vẫn không được, cô liền nói:

- Đúng là giám đốc có đuổi tôi thật. Nhưng tôi vào làm ở đây là vì bà Hồng Tâm.

Diệu hỏi lại:

- Vậy thì đã sao?

Tử Lan cười nhẹ:

- Chẳng lẽ điều ấy mà chị không hiểu sao?

- Thế nào?

Tử Lan nói một cách cứng nhắc:

- Bà chủ lên tiếng đuổi là tôi sẽ đi ngay.

Diệu nói một cách bóng gió:

- Chuyện nhanh hay chậm thôi.

Tử Lan cũng không vừa, cô nói:

- Vậy thì chúng ta cùng chờ xem.

Bà Hồng Tâm xuất hiện, mọi người im lặng phăng phắc. Bà nhìn khắp lượt mọi người rồi nói:

- Tháng này tất cả sẽ được tăng lương. Vì chúng ta đã cố gắng hoàn thành sớm hợp đồng.

Tiếng vỗ tay vang lên. Mọi người xôn xao hẳn lên:

- Ôi, tuyệt quá!

- Có thế chứ!

www.vuilen.com 131

Page 12: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

Bà Hồng Tâm đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng, bà nói:

- Tử Lan là người giúp hợp đồng này thành công nhiều nhất.

Mọi người vỗ tay vang dội:

- Chúc mừng Tử Lan!

- Có thế chứ!

- Thế có đuổi cô Tử Lan không?

Câu hỏi ấy vang lên, tức thời mọi người im lặng! Bà chủ Hồng Tâm ngạc nhiên hỏi:

- Sao thế? Ai bảo thế nào?

Mọi người vẫn im lặng. Hạnh đứng ra trước mặt bà, nói:

- Dạ, do giám đốc và chị Diệu ở đây đuổi ạ!

Bà nhìn Diệu, rồi thốt lên:

- Cái gì? Là giám đốc ư? Chuyện này là thế nào?

Diệu đỏ mặt lên có lẽ vì tức mà cũng có vẻ là sợ, cô ta không thốt nên lời. Bà lại hỏi:

- Chuyện này là thế nào Diệu?

Diệu giật mình ngẩng lên. Cô cũng chưa kịp nói gì, Tử Lan đã lên tiếng trước:

- Dạ, cũng không có gì đâu ạ. Có lẽ là giám đốc cho rằng con làm không tốt cho nên cho con nghỉ thôi ạ!

Bà lại nhấn mạnh:

- Có nghĩa là chuyện này có thật?

Hạnh gật đầu:

- Vâng, rất chính xác ạ!

Tử Lan lên tiếng tiếp:

- Xin bà chủ nguôi giận, hãy làm theo ý của giám đốc ạ. Ai làm cũng vậy thôi mà.

www.vuilen.com 132

Page 13: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

Bà nhìn Tử Lan:

- Ý con nói là con sẽ ra đi.

- Vâng ạ. Con không còn cách nào khác. Bà an tâm, con sẽ xin được việc làm ngay thôi ạ.

Bà cao giọng bảo:

- Con không phải đi đâu cả. Con cứ an tâm mà ở lại.

Tử Lan cảm thấy khó xử:

- Thưa, làm như vậy con e không tốt đâu ạ! Giám đốc sẽ phiền lắm ạ!

Bà đưa tay bảo Tử Lan thôi đừng nói nữa:

- Chuyện này ta sẽ an bài cho con, con không cần phải lo gì cả.

Nhớ lại cái mặt khinh khi của anh ta, Tử Lan cảm thấy tức giận vô cùng. Nhưng lời bà chủ nói thì cô cũng không nỡ cãi lại. Thôi thì hãy vì bà mà cam tâm tình nguyện.

- Vâng ạ!

Mọi người thở phào, nhưng còn Diệu cô ta tỏ rõ thái độ của mình bằng một cái nhíu mày khó chịu.

Bà Hồng Tâm nhìn Vĩnh Phúc đăm đăm. Thật ra trong lòng bà đang rất

giận. Cũng may mà Tử Lan còn chịu ở lại, nếu không thì bà không dễ để yên cho người con trai nông nổi của bà đâu.

- Mẹ không ngờ một người từng du học đây đó mà có tầm nhìn nông cạn như con vậy.

Vĩnh Phúc biết trận chiến sắp bắt đầu, mà tầm ngắm là anh, nên Vĩnh Phúc mở màn trước, tỏ ý cầu an:

- Nói như vậy là con đã sai rồi sao mẹ?

Bà nhìn con từ đầu đến chân, rồi nói giọng đầy bực tức:

www.vuilen.com 133

Page 14: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

- Đến bây giờ con mới biết là mình sai ư?

- Nhưng con vẫn không thích cô ta.

- Lý do tại sao thế? Nó là đứa được việc của công ty mình đấy. Điều này con cũng biết rồi mà.

Vĩnh Phúc nói ngang:

- Nhưng đâu thể vì thế mà cô ta xem thường con.

- Nó xem thường con là thế nào? Hay là con lại có tính ganh tị.

- Mẹ làm như con là trẻ con, hay con gái không bằng.

Bà khẳng định:

- Không ai có quyền đuổi Tử Lan khi chưa có ý kiến của mẹ.

Diệu đứng nghe mà cảm thấy ấm ức vô cùng. Dì ấy lúc nào cũng thiên vị cô ta cả. Cô ta đúng là phù thủy mà, hay ho gì chứ?

Bà Hồng Tâm lại nói:

- Con sắp xếp thời gian chuẩn bị đi ký hợp đồng ở Đà Lạt đấy.

Vĩnh Phúc đùn đẩy:

- Mẹ bảo cô ta hay lắm mà, sao giao cho con mà không phải là cô ấy chứ...

Bà đáp nhanh và gọn:

- Cả hai.

Diệu giật cả mình. Còn Vĩnh Phúc thì cũng không kém gì cô:

- Ôi! Kìa mẹ...

Không kêu ca gì cả. Mẹ đã quyết định thế rồi. Hai đứa cùng đi sẽ dễ dàng quyết định. Diệu ló đầu ra, Vĩnh Phúc đã nhìn thấy, cô ra hiệu cho anh, Vĩnh Phúc hiểu ngay liền nói:

- Mẹ cứ để cho con và Diệu đi là được rồi.

Diệu hồi hộp chờ đợi câu phán quyết của bà. Vĩnh Phúc cũng nhìn mẹ đăm đăm như chờ đợi.

Bà Hồng Tâm uống hết ngụm nước rồi nói:

- Con nói gì thế? Diệu nó làm sao mà am hiểu được như Tử Lan. Mẹ tin tưởng Tử Lan hơn.

www.vuilen.com 134

Page 15: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

- Mẹ tin người ngoài hơn con cháu của mình sao?

Bà nhìn anh nói nghiêm khắc:

- Mẹ cần người có tài mà thôi. Công việc ấy không dễ dàng gì đâu.

Diệu nghe buồn trong lòng. Vậy là bà dì của mình không tin tưởng mình rồi. Ấm ức trong lòng, cô bỏ về phòng mình. Bà nói:

- Bên công ty Đạt Tín mấy lần bảo mẹ nhường Tử Lan cho bên ấy mà mẹ đâu có chịu.

Cô ta quan trọng vậy sao? Thôi thì hãy thử một lần xem cô ta giỏi như thế nào? Vĩnh Phúc bỏ ra ngoài. Anh đi tìm Đức Minh.

- Ê! Lại có chuyện buồn à?

Vĩnh Phúc ngồi phịch xuống ghế:

- Buồn chết đi được đây nè.

Đức Minh hỏi anh:

- Lại có chuyện buồn nữa à? Đúng là nhà giàu cũng khóc rồi.

Vĩnh Phúc xua tay bảo:

- Thôi, muốn gì cứ gọi đi.

Đức Minh nhìn bạn chăm chăm:

- Có phải rắc rối từ cô gái ấy không?

- Cậu thông minh đấy!

Đức Minh cười khì:

- Có gì phải thông minh, điều này mày đã nói rồi.

- Vậy à?

- Sao lại có chuyện gì nữa.

Vĩnh Phúc rót cho đầy hai ly rượu anh than:

- Mẹ buộc tao đi ký hợp đồng với cô ấy.

Đức Minh reo lên:

- Ôi! Vậy thì lý tưởng còn gì bằng nữa đâu.

Vĩnh Phúc nạt ngang:

www.vuilen.com 135

Page 16: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

- Lý tưởng con khỉ, mày biết tao không thích cô ta mà.

Đức Minh nghĩ: Có gì khó, bây giờ thì chưa, biết đâu khi hai người có dịp đi chung thế này, nhất là qua đêm với nhau nữa thì mọi chuyện sẽ khác đi.

- Vậy thì tốt rồi. Đây là lúc mày tìm hiểu cô ta hơn.

Vĩnh Phúc lừ mắt nhìn bạn:

- Tao mà thèm tìm hiểu cô ta ư?

- Vậy thì để tao.

Nhấm nháp miếng mồi, Vĩnh Phúc bảo:

- Vậy mày có muốn đi chơi chung không?

Đức Minh nhìn bạn lạ lẫm:

- Đi theo hai người ư?

- Ừ!

- Vậy có làm kỳ đà không?

Vĩnh Phúc nổi đóa:

- Làm gì mà có chứ.

Đức Minh cười hề hề:

- Biết đâu lên ấy bất chợt nhận ra cô ta là người mày cần thì chết mình đấy.

Vĩnh Phúc nạt to:

- Thôi đi thằng quỷ, nhằm chỗ đau của người ta mà xoáy mãi thế.

Đức Minh cười:

- Nói thật thôi mà.

- Mặt trời mọc đằng Tây thì tao mới cần cô ta.

Đức Minh thấy bạn mình nói thật cho nên mới nói:

- Vậy hôm ấy tao sẽ đi với mày, đúng không.

- Tất nhiên rồi. Hỏi hoài coi chừng tao đổi ý đó.

Đức Minh giật mình bảo:

- Ê! Đừng làm thế, sẽ đau lòng bạn đấy.

www.vuilen.com 136

Page 17: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

Vĩnh Phúc rót đầy hai ly rượu rồi nói:

- Xem như ly rượu này tao đền ơn cứu nguy của mày đó.

Đức Vinh uống cạn, rồi nói:

- Chà! Xem ra trang trọng đến như vậy sao?

Vĩnh Phúc hứa hẹn:

- Nếu mày có cách đưa cô ta ra khỏi công ty thì tao sẽ có quà cho mày.

Đức Minh nhìn bạn:

- Quà gì? Có phải là quà cưới không?

Vĩnh Phúc uống cạn ly rượu của mình rồi nói:

- Nếu mày muốn.

Đức Minh đưa tay sờ ngực bạn cười hì hì:

- Xem có đập bình thường hay không. Tao sợ có người sẽ hối hận.

Vĩnh Phúc xua tay:

- Làm gì có chuyện ấy.

Đức Minh chép miệng:

- Cô ta đâu có đến nỗi nào, xinh đẹp lại còn tài nữa đó.

- Mày cần, đúng không?

Đức Minh bảo:

- Cần hay không chuyện này chưa thể nói được. Cái trước mắt là giúp mày trước đã.

- Có chí khí đó.

Đức Minh vẫn đùa:

- Mình là vậy mà.

Vĩnh Phúc đẩy ly rượu về phía bạn, anh giục:

- Thông suốt rồi thì uống đi.

Đức Minh uống xong rồi nói:

- Hôm nay uống như vậy là đủ rồi. Tụi mình về thôi.

Vĩnh Phúc lạ lẫm:

www.vuilen.com 137

Page 18: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

- Sao hôm nay về sớm như vậy? Mọi khi mày đâu phải thế.

Đức Minh lắc đầu:

- Hôm nay phá lệ một lần được mà, mình đang bận.

- Tán gái chứ còn gì.

- Chỉ đúng một nửa mà thôi.

Vĩnh Phúc quan tâm:

- Nghĩa là sao? Chắc là đi hỏi vợ rồi.

Đức Minh rùn vai:

- Không đâu, mình còn giúp cậu mà.

- Thôi đi thằng quỷ, chẳng biết là giúp hay là hại đây.

Đức Minh bật mí:

- Có một ông bạn già muốn giới thiệu cháu gái cho tao.

Vĩnh Phúc nhếch môi cười:

- Tốt số vậy sao? Nếu đã vậy thì còn nói gì mà giúp mình nữa chứ?

- Có! Nhất định mình sẽ giúp.

- Hừm! Háu sắc như cậu có ngày bị mắc bẫy đó.

- Không dám đâu, mình là chúa cẩn thận mà.

Vĩnh Phúc lại nói:

- Thế còn chuyện của tao, mày tính làm sao?

Đức Minh xua tay:

- Thì vẫn tiến hành chứ còn sao?

- Ngày mai đến công ty mình nhé?

Đức Minh đưa tay lên thật cao:

- OK!

Vĩnh Phúc gọi tính tiền rồi nói với bạn:

www.vuilen.com 138

Page 19: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

- Thành công mình sẽ đãi cậu một chầu ra trò.

- Có bồ, lại còn được ăn, ngu sao mà không thực hiện thành công.

- Chờ xem đã.

Hai người chia tay nhau về hai ngả. Vĩnh Phúc hy vọng đẩy Tử Lan ra khỏi công ty mình.

Tử Lan rất tự nhiên khi ngồi với chú của mình, chuyện ăn uống thế này đối

với chú cháu của cô là chuyện bình thường.

- Hôm nay ăn gì đây chú?

Bằng xua tay:

- Con thích ăn gì cứ gọi, tự nhiên đi nha.

Tử Lan ngạc nhiên hỏi:

- Chà! Hôm nay làm gì mà hào phóng thế hả chú?

Bằng cười bí ẩn:

- Xưa nay chú vẫn thế kia mà.

- Nhưng đâu có rộng rãi như thế?

Bằng buột miệng nói:

- Cứ tha hồ ăn không mất tiền đâu mà lo.

- Sao thế?

Anh giật mình đính chính:

- Thì... là là chú trả cơ mà.

Người phục vụ mang thức ăn ra. Tử Lan ngạc nhiên hỏi:

- Ôi! Sao chú gọi nhiều thế?

- Ta đâu có gọi.

- Cháu cũng không, vậy thì cô ta mang nhầm bàn rồi.

www.vuilen.com 139

Page 20: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

Tử Lan vội gọi người bồi bàn:

- Này chị ơi...

Bằng ngăn lại:

- Con sao thế, lỡ rồi thì cứ ăn đi.

Tử Lan từ chối:

- Kìa chú! Làm sao mà mình ăn hết chứ?

- Không hết thì mời người khác cùng ăn chứ có sao.

Tử Lan cằn nhằn:

- Ai đâu mà ăn chứ.

- Sẽ có ngay thôi mà.

Tử Lan tròn mắt nhìn Bằng:

- Hôm nay chú lạ làm sao vậy?

Đưa tay vuốt tóc, Bằng nói:

- Có sao đâu, chú vẫn bình thường.

- Chào cậu!

Bằng vờ mừng rỡ:

- Ôi! May quá gặp chú mày ở đây. Ngồi chung cho vui.

Tử Lan quay lại, bốn mắt chạm nhau tóe lửa. Cả hai im lặng chưa nói được gì thì Bằng nói:

- Trước lạ sau quen. Ngồi xuống đi, Vĩnh Phúc.

Trời đất! Anh ta quen với chú sao chứ? Gọi nhau rất là thân mật. Tử Lan đứng lên:

- Thôi, con về đây!

Bằng vội nắm tay Tử Lan kéo lại:

- Con sao vậy?

Tử Lan nguýt Vĩnh Phúc một cái rồi mới nói:

www.vuilen.com 140

Page 21: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

- Con bị dị ứng rồi.

Vĩnh Phúc cũng không vừa, anh mai mỉa:

- Xin phép cậu, tôi về. Lần sau gặp sẽ vui hơn, hôm nay bị chướng ngại vật rồi.

Tử Lan liếc anh một cái thật sắc. Người gì đâu khó ưa đến mà phát sợ:

- Sao chú lại quen người ta, mà còn có vẻ thân mật nữa. Coi chừng bị gạt đó chú.

Vĩnh Phúc cũng nhếch môi cười:

- Đứa cháu mà cậu nói với tôi đây sao?

- Đúng vậy.

Vĩnh Phúc vờ rùng mình bảo:

- Cám ơn chú đã có nhã ý, tôi không có phần phước ấy đâu.

Bằng vẫn chưa hiểu gì cả. Anh hỏi:

- Ê! Hai người mới vừa gặp nhau mà nóng chẳng hiểu được gì cả vậy.

Vĩnh Phúc từ chối:

- Tôi không có phần phước để mà làm quen với cô ta đâu.

Tử Lan bĩu môi nói:

- Thôi đi chú ơi. Con thấy là đã phát sợ rồi, chú còn nói gì nữa. Tuýp người của con không phải thế.

Bằng kêu lên:

- Trời đất. Tôi chỉ có ý tốt cho hai người thôi mà.

Tử Lan lên án:

- Ai bảo chú “bà Tám” làm gì cho khổ thân. Con thấy chú nên lo cho mình là hơn.

Bằng ngắc ngứ ở họng chẳng biết nói làm sao mới được. Con nhỏ này có thái độ như vậy là sao? Đang thắc mắc thì Tử Lan lại nói tiếp:

- Giám đốc ngồi đi, tôi sẽ không làm phiền hai người đâu.

www.vuilen.com 141

Page 22: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

Nói rồi, Tử Lan lấy xắc tay đứng lên:

- Chúc hai người ngon miệng.

Rồi cô rời khỏi chỗ ngồi. Bằng chẳng hiểu gì cả. Anh định gọi với theo thì Vĩnh Phúc lên tiếng:

- Cậu cứ mặc cô ta đi.

Bằng ngơ ngác nhìn anh:

- Chuyện là sao, tôi chẳng hiểu gì cả.

- Đúng quá rồi còn gì, cậu làm sao mà hiểu được chứ? Ôi, không thể ngờ được cô cháu yêu của cậu lại là cô ta. Ông trời sao cứ trêu ngươi mình mãi thế? Làm sao mà cậu hiểu được. Trong khi tôi còn như chưa hiểu nổi đây nè.

Bằng kéo Vĩnh Phúc ngồi xuống:

- Nào, đã xảy ra chuyện gì, hãy nói cho cậu nghe với!

Vĩnh Phúc ngồi xuống, anh chẳng biết mình phải bắt đầu câu chuyện như thế nào nữa.

- Tôi không ngờ đứa cháu gái của cậu là cô ta.

Bằng ngạc nhiên:

- Ôi! Vậy chú mày nghĩ là ai nữa chứ?

- Tưởng ai chứ cô ấy thì tôi biết rành lắm.

Bằng chưng hửng:

- Thật vậy sao? Nhưng mà...

Vĩnh Phúc hiểu cái thắc mắc ở trong đầu Bằng, nên nói:

- Cô ấy ngại khi gặp tôi cũng phải thôi.

- Là sao?

- Vì tôi là giám đốc của cô ấy đó thôi.

Bằng càng ngạc nhiên hơn:

- Nói như vậy chú mày là con của chị Hồng Tâm ư?

- Chính xác trăm phần trăm.

Bằng kêu lên:

www.vuilen.com 142

Page 23: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

- Trời đất ơi! Vậy mà tôi nào có biết. Thế hai người dường như có vấn đề à?

Phúc nói một cách thản nhiên:

- Không đội chung trời.

Bằng trố mắt nhìn anh:

- Cái gì? Cái gì mà không đội chung trời dữ thế?

Vĩnh Phúc nói:

- Cậu về hỏi cô ta sẽ rõ.

Bằng nhăn nhó:

- Cậu cứ nói cho tôi nghe xem nào, chuyện gì đã xảy ra.

Vĩnh Phúc nhấp một miếng nước rồi nói tiếp:

- Cũng không có gì lớn, chỉ vì không thích nhau vậy thôi!

Bằng không thể chấp nhận cách giải thích một cách chung chung nửa vời của Phúc, nên nói:

- Trắng ra trắng, đen ra đen, chú mày nói lừng khừng như thế ai mà hiểu cho được!

- Tôi không thích cô ấy, bởi vì cô ta không có tư cách.

Nghe câu nói của Phúc, Bằng như muốn nhảy nhổm lên. Anh sợ mình nghe nhầm nên hỏi lại:

- Chú mày nói lại ta nghe xem. Tử Lan mà không có tư cách à?

- Đúng như thế!

Bằng khoát tay:

- Không đâu. Có thể chú mày lầm tưởng vấn đề gì rồi đấy. Tử Lan là đứa hiền lành, sống rất khuôn phép đấy.

Vĩnh Phúc bật cười:

- Cậu có thêm thắt, vẽ vời thêm cho cô cháu gái của mình không?

Bằng to tiếng:

- Ta dám cam đoan với chú mày đấy. Tử Lan sống rất thực tế, hiền lành luôn giúp đỡ người khác.

www.vuilen.com 143

Page 24: Phần 6 Vbookserver.vuilen.com/book/nuhongquyenru/nuhongquyenru06.pdfTác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ Phần 6 V ĩnh Phúc chẳng hiểu sao mà Tử Lan có th vào

Tác Giả: Hoài Anh NỤ HỒNG QUYẾN RŨ

Vĩnh Phúc vẫn khăng khăng giữ ý mình:

- Nói như vậy là cậu không hiểu nhầm về đứa cháu gái của mình rồi.

Bằng tức quá nên nói:

- Mới hôm qua đây, nó lôi tôi cùng đi với nó đến trại mồ côi để làm từ thiện. Nó đã hiến hết tiền lương tháng này cho bọn trẻ.

Vĩnh Phúc hơi chau mày:

- Vậy cũng đâu có gì là lớn, gây nên tội nhiều quá bây giờ đã sợ mới làm thế.

Bằng cảm thấy có vấn đề trong chuyện này nên nói:

- Sao chú mày có thể nói như thế được. Tử Lan chưa bao giờ làm cho ai phải phiền cả.

- Điển hình là tôi đây.

- Cậu ư?

- Đúng thế.

- Nó đã làm gì?

Vĩnh Phúc vẫn từ chối:

- Cậu nên về hỏi cô ta xem.

Bằng vẫn giữ ý mình:

- Có lẽ chú mày chỉ hiểu nó ở bên ngoài mà thôi. Con nhỏ ương bướng chút vậy thôi.

Vĩnh Phúc than phiền:

- Chỉ vì mẹ nên tôi mới để cô ấy làm ở công ty.

Bằng lo lắng:

- Chú mày muốn đuổi nó sao?

- Chịu thôi.

Bằng lắc đầu:

- Đừng nên thế, chú nên tìm hiểu nó thêm một chút nữa đi.

Vĩnh Phúc uống cạn ly rượu của mình, anh nghe đắng ngắt nơi cổ họng. Tại sao cậu khuyên mình như thế chứ? Cô ta hiền lành như vậy ư?

Ôi! Tại sao mình lại nghĩ đến cô ta nhiều như thế chứ?

www.vuilen.com 144