112
Tập thơ Lưu Quang Vũ Tuyển tập 30 bài thơ December-2014 http://isach.info

Tập Thơ Lưu Quang Vũ

Embed Size (px)

DESCRIPTION

ghgfhgfhfgh

Citation preview

Tập thơ

Lưu Quang Vũ

Tuyển tập 30 bài thơ

December-2014http://isach.info

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Anh Chẳng Còn Gì Nữa Anh chẳng còn gì nữa để yêu emChẳng còn gì nữaNhững con chim ngờ nghệch tuổi thơTrong chiếc bẫy thời gian đã chếtHàng rào mát với quả chuông sùng tínĐã tan thành cát bụi dưới lòng sôngBây giờ anh trong suốt như không khíNhư gió hoang không hình không giới hạnKhông nhà không chốn nghỉ không tênKhông gương mặt nụ cười để hiện ra trước emChỉ có gióEm làm sao thấy đượcTay xinh nhỏ mắt nhìn nghiêm khắcEm có nhận ra không?Em đi nhanh cho kịp chuyến tàu đôngVà anh đứng âm thầm trong bóng tối

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 2

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Anh Đã Mất Chi Anh Đã Được Gì Phải chăng anh đã mất giấc mơMất tiếng ve và những mùa dưa chínAnh đã mất cả mây qua lòng giếngCả tiếng gà hẻm núi cả cơn mưaMất những tiếng rung mơ hồ mà biết gọi người điMất niềm tin vào chiếc thuyền buồm trắngMất đom đóm đầm sâu mất nụ cười phố vắngMất bài thơ trao tay nhỏ em cầmGiờ lạnh tanh anh không còn xao động nữaKhông nỗi buồn không cay đắng không niềm vuiKhổ đau hôm nay không như khổ cũNỗi lo âu cũng khác hẳn xưa rồiAnh đã cho nhiều anh đã phải lãng quênNgười ta chê anh nhiều lưu luyến quáAnh gắng gượng nghe theo anh vứt bỏBao diệu kì chân thực thuộc về anhMất hạnh phúc rồi ư nhưng anh cần chi hạnh phúcHai tiếng xa vời hiểu rõ nghĩa từ lâu

Anh Đã Mất Chi Anh Đã Được Gì Trang 3

Anh Đã Mất Chi Anh Đã Được Gì

Ừ thì ngẩn ngơ anh đành nhận thếGiọt lệ trong không tủi hổ gì đâuAnh chẳng mang cho đời những tiệc vui ảo ảnhNỗi buồn chân thành đời chẳng nhận hay saoCái bay thợ nề sinh ra để dựng xâyAnh sinh giữa ngày lo âu bề bộnBàn tay phải trồng đôi vai phải gánhAnh có ngại chi anh đã hiểu rồiAnh vẫn còn nguyên cái tính chất của đờiAnh đã được vầng trán cao được cái nhìn trí tuệĐược rèn đi như luống đất được càyAnh đã khổ đau khổ đau dài hơn số tuổiVẫn trong lành khi em đến cầm tayDẫu chẳng lấy về tất cả cho anhEm vẫn như sông rộng tốt lànhEm mà ngọn gió chiều nức nởEm mà ngày xưa run rẩy cả lòng anhEm đã tới giữa mưa dầm nắng lửaDẫu anh mất nhà ga êm đẹp đó

Anh Đã Mất Chi Anh Đã Được Gì Trang 4

Anh Đã Mất Chi Anh Đã Được Gì

Vẫn còn con tàu chuyển bánh đi xaAnh đã mất ngôi sao trên mái nhàAnh vẫn còn ngôi sao ngoài cửa sổVà nếu mất em rồi anh vẫn còn đôi mắt của em

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 5

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Bài Hát Ấy Vẫn Còn Là Dang Dở Nắng đã tắt dần trên lá imChiều đã xẫm màu xanh trong mắt tốiĐường đã hết trước biển cao vời vợiTay đã buông khi vừa dứt cung đànGió đã dừng nơi cuối chót không gianMưa đã tạnh ở trong lòng đất thẳmNgười đã sống hết tận cùng năm thángSau vô biên sẽ chỉ có vô biênAnh vẫn chưa nói được cùng emBài hát ấy vẫn còn là dang dởChưa hiểu được mùi thơm của láChưa nghe xong tiếng hót của chim rừngYêu thương hoài vẫn chưa đủ yêu thươngÔi nếu phải tan thành bụi cátThành hư vô, không khí trời, không ánh sángChỉ rỗng không, câm lặng, vô hìnhSẽ ở đâu, bài hát ấy của anhGương mặt của hôm nay ơi, em của những ngày đang

Bài Hát Ấy Vẫn Còn Là Dang Dở Trang 6

Bài Hát Ấy Vẫn Còn Là Dang Dở

sống?Không thể ôm cả bầu trời lồng lộngNhưng có thể cầm một chùm quả trên tayCó thể trồng thêm một bóng mát cho ngàyKhông tới được một vì sao xa lắcNhưng có thể đến trong mùa cấy gặtLàm thuyền trên sông, làm lúa trên đồngLàm ngọn lửa hồng, làm tấm gương trongVà nhận hết niềm vui trên cõi sốngMũi kim nhỏ mà chiều mau tắt nắngCó sao đâu: áo đẹp đã xong rồiPhút cuối cùng tay vẫn ở trong tayTa đã có những ngày vui sướng nhấtĐã uống cả men nồng và rượu chátĐã đi qua cùng tận của con đườngSau vô biên dẫu chỉ có vô biên:Buồm đã tới và lúa đồng đã gặt.

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 7

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Bài Hát Trong Một Cuốn Phim Cũ Bài hát trong một cuốn phim cũThức dậy giữa đêm dàiThằng người bé nhỏĐứng trước mịt mùng sóng vỗ“Ta là aiTa đến làm gì?”Đội mũ phớt rộng vànhÁo vét-tông kiểu đầu thế kỷAnh hề xiếc đã giàKhông làm ai cười nữaLũ trẻ ngồi xemLầm lì cau có. “Ta đến làm gì ta sẽ đi tới đâu?”Các sinh viên cãi nhauVề ý nghĩa của tồn tạiEm ngồi im lặngCô đơn với chính mình.

Bài Hát Trong Một Cuốn Phim Cũ Trang 8

Bài Hát Trong Một Cuốn Phim Cũ

Tập an-bom em bỏ quênHê Minh Uây đeo súng sănChân dung Bô Voa ngày trẻCuốn sách viết từ thế chiến thứ haiMọi chuyện quẩn quanh vẫn thếĐiều chủ yếu chưa tìm raAnh là gì của emCon người là gì đối với nhau? Bài hát trong một cuốn phim cũKhi dãy phố lên đènLàm cô thợ khâu buồn phát khócƯớc chi mọi việc giản đơnNhư bó tầm xuân vừa mới háiVị thần lo âu vị thần khắc khoảiĐứng bên linh cữu Phao StơTừ thuở con người trong hang động bước raMặc nhân sư nói gìChưa cách nào hiểu được.Sóng khổ đau đã tạc hình em

Bài Hát Trong Một Cuốn Phim Cũ Trang 9

Bài Hát Trong Một Cuốn Phim Cũ

Anh yêu ngọn lửa đó Bài hát trong một cuốn phim cũNhư những con đom đómThức dậy giữa đêm dài.

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 10

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Bầy Ong Trong Đêm Sâu Tâm hồn anh dằn vặt cuộc đời anhThắp một ngọn đèn hồng như ánh lửaÐêm sâu quá đêm nào biết ngủChỉ con người đến ngủ giữa đêm thôiMà có ngủ đâu, người ta đợi mặt trờiÐợi lâu quá nên để cơn mơ chờ đợi vậyTrong cơn mơ là cuộc đời thức dậyCon ong vàng bé nhỏ đến tìm emCon ong xanh có đôi mắt đenCon ong trắng bơ vơ trong tổ vắngCon ong đỏ là con ong trong thơ thẩnBay đi tìm hương nhuỵ mất từ lâuÐã chết rồi ơi chú ong nâuÐể hoa rụng mùa thu thương nhớ bạnAnh là con ong bay giữa trời lận đậnTrời đêm dài chẳng có một ngôi saoEm ở đâu, em ngủ ở phương nàoMôi em thở những điều gì khe khẽ?

Bầy Ong Trong Đêm Sâu Trang 11

Bầy Ong Trong Đêm Sâu

Em, em gần hay em xa thế nhỉÐến bất ngờ loá nắng giữa lòng đauAnh có hẹn đâu, anh chả nói câu nàoAnh chỉ buồn thôi, em chỉ buồn thôi, ai biết?Tóc em dài như một ngày mỏi mệtEm đợi chi anh, em cần chi anh?Anh đợi chờ em, không đợi sao đành? Ðêm như biển không bờ bóng tối rất thẳm sâuÐời cũng giống như biển kia anh lại giống con tàuTàu anh đi đi hoài trên biển vắngMong tìm được một bóng hình bè bạnÐến bây giờ anh gặp được tàu emAnh mở gió tâm hồn cho buồm thắm kéo lênAi ngờ tàu em lại là tàu cướp biểnEm cướp hết cuộc đời anh, em lấy hếtTrói anh vào cột buồm của tình yêuBão táp nổi lên, chớp giật, tàu xiêuEm đứng đó hãi hùng ngơ ngácAnh cũng thương em suốt đời trên sóng nước

Bầy Ong Trong Đêm Sâu Trang 12

Bầy Ong Trong Đêm Sâu

Cướp được tàu anh tưởng có ngọc vàngNgờ đâu chỉ là ván nát sàn hoang,Còn trơ lại hồn thơ tai ác quá. Nhưng thôi em ơi đấy chỉ là lời ru trong giấc ngủAnh thương em đây anh lại êm đềmLàm con ong vàng đến ngủ giữa tóc emCon ong xanh có đôi mắt đenCon ong trắng là con ong thương nhớCon ong đỏ chính niềm tin ấp ủCòn hạnh phúc cuối cùng là khúc hát chú ong nâu.

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 13

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Cầu Nguyện Lá cơm nguội rơi vàng rãnh nướcMưa ướt đầm trên gạch vỡ tan hoangĐêm Nô-enTrời vòi vọi màu hoa huệ trắng Mưa rửa sạch máu tươi trên đá lạnhNhững bé em nằm ngủ trong mồTrên hoang tàn tăm tối các cửa ôNgười kéo về dự lễTóc xoã âm uKhăn tang trắng xoáÁo dài lễ chập chờnNhững cô gái gầy thơmNhư nến trắng đi trong đêm tối Vòm nhà thờ cao nghi ngút khóiTiếng đàn oóc vang trầmDàn đồng ca khóc thanHoa hồng rụng trên bàn như máu úa

Cầu Nguyện Trang 14

Cầu Nguyện

Tôi không tinLỗ đinh trong tay tượng ChúaChúa của tôi ngồi ở bên đườngNgủ gục trên nắp hầm trú ẩnChúa của tôi bom thiêu cháy xémChúa của tôi hát xẩm trên tàu điệnChúa của tôi bới gạch vụn tìm conChúa của tôi đêm nay lang thangKhông cửa không nhà vật vờ đói rétTôi lớn lên giữa thời bạo ngượcBiết trông đợi gì biết tin tưởng vào đâu. Giê-suTình thương không thể ngăn tội ácĐêm nay kẻ giết ngườiNgồi quanh bàn ăn mừng Chúa ra đờiĐêm nay những vĩ nhân nâng cốcCò kè mặc cả với nhau. Nói cho các người biết:Tôi không quên gì đâu

Cầu Nguyện Trang 15

Cầu Nguyện

Tôi nhớ hết và tôi không tha thứPhố nghèo hút gióDưới vòm cây run rẩy tối đenTôi thì thầm lời cầu nguyện của mìnhSao cho máu đừng chảy nữaSao cho người lính trở vềLũ trẻ ngủ ngonCái chết không cắt ngang giấc ngủNguyện cho phố tôiKhông ai phải quanh năm túng đóiKhông còn ai bị mỏi mòn sỉ nhụcNguyện cho kẻ ốm mau lànhNguyện cho người tôi thương không phải khócNguyện cho lòng tôi đừng sợ hãiNguyện cho lòng tôi đừng nguội lạnh tình yêu. Người ơi tôi gục xuống tay ngườiQuỳ dưới chân ngườiHãy tha thứ cho tôiĐã bất lực đã yếu nghèo mệt mỏi

Cầu Nguyện Trang 16

Cầu Nguyện

Chỉ xin người thức tỉnhĐừng bị dối lừa đừng rời rã tan hoang. Đêm Nô-enThành phố rú còi báo độngNhững dòng người tán loạnNhững giọt mưa trên mặt tôi lạnh buốtBầu trời cứ dâng lên cao títVà gió thổi bùng lời nguyện ước của tôi.

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 17

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Chia Tay Cho anh hái một nhành mi xanh biếcTrong giây phút hai ta tiễn biệt Nắng rụng vào khoé mắt thoảng bóng mâyTơ buông tơ hay gió se qua tay Theo khắp chốn đường anh xa tắpMột nhành mi thôi làm sao mà gặp Ở chân trời đang gọi không phân vânCây đâm chồi khúc nhạc mùa xuân Bàn tay vẫy trong nắng nhoà xin chớ tiếcĐời rất rộng không lo lẻ chiếc Thôi đưa nhau đừng nhìn theo anhNước mắt đừng ướt buổi chiều xanh Nỗi buồn ấy ai nào biết đượcĐối với anh chỉ con đường phía trước Buồn không cùng nhưng mà phải đi thôi

Chia Tay Trang 18

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Chiều Chuyển Gió Chân bước vội em về từ phố rộngMang mùa hè xanh biếc trên vaiChiều mênh mông gió lớn thổi từ trờiEm bỏ nón tóc lòa xòa trên má.Ngày thường ngày chẳng có gì lạ cảSao suốt chiều anh cứ đợi mong emAnh hồi hộp vào ra, anh xếp sách dọn bàn...Và gió cứ đập hoài ngoài cửa sổChỉ gió chuyển chứ có gì khác lạHè sắp qua, thu sắp trắng bên trờiSống bên em thấm thoắt mấy năm trôiLòng sao vẫn ngỡ ngàng như mới gặp?Anh nghe tiếng những vòm cây gió độngLá chập chờn muôn ánh nắng lung linhNắng tan ra như hơi thở vô tìnhHơi thở lớn ào ào trên phố xá ...Những mái nhà chập chùng như biển cảSự diệu kì của trời đất mênh mông

Chiều Chuyển Gió Trang 20

Chiều Chuyển Gió

Sự diệu kì của tia nắng mong manh,Sự diệu kì của cuộc đời mạnh mẽVừa bí ẩn vừa rõ ràng đến thếKhông cho ai được sống nửa vờiCó em anh hiểu lại cuộc đờiCó em anh bắt đầu tất cảBắt đầu con đường, bắt đầu nhịp thởMùa hạ đầu tiên, ngọn gió đầu tiênMuốn trao em gương mặt đến tâm hồnĐều trong trắng, tràn đầy thuần khiết nhấtNiềm vui sống như dòng sông mãnh liệtMột sáng mai, một cảng mới để lên đườngĐất đai thành xứ lạ lúc trăng lên...Còn bao chân trời mình chưa tới kịpBao đau đớn, yêu thương, nụ cười, nước mắtMỗi con đường lại có những ngã baDẫn đến vô biên bao chuyện bất ngờBao bài hát mình chưa nghe kịpTrang giấy rộng ngòi but đưa gấp gấp

Chiều Chuyển Gió Trang 21

Chiều Chuyển Gió

Cuốn sách hay cuống quýt lật trên tayChưa đọc hết trang kia sợ bỏ sót trang nàyAnh là kẻ suốt đời tất bậtSuốt đời vội đi, suốt đời nóng ruộtE đến nơi mùa đã gặt xong rồiNhưng cốc rượu đầy uống mãi chẳng hề vơiSau mùa hạ đến mùa thu lá đỏSau mùa cúc lại mùa hoa vạn thọSau cửa gương là đôi mắt thương yêuÔi vai em mềm ấm biết bao nhiêuEm ngoảnh lai nhìn buổi chiều lộng gióTim anh đập như quả chuông bé nhỏDưới hồi chuông vô tận của trời xanh

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 22

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Cơn Bão Những năm nhà nào cũng thiếu ngườiLàng mạc ruộng vườn vắng bặt con traiChúng tôi điCơn bão dữ thổi hai đầu đất nướcTuổi trẻ, ước mong, những gì quý nhấtĐều trôi qua trong bụi xám chiến hàoTriệu con người lên sống rừng sâuKhoét núi làm đường, chặt cây nhóm lửaVõng bạt, lán tranh, đất bùn nhầy nhụaNhững đường dây, binh trạm, những sư đoànNhững sinh viên đi lái xe tăngNhững dân chài trở thành pháo thủKế toán, thợ nề, nông trường viên, thợ mỏThành lính gỡ mìn và xung kích đâm lêChúng tôi đào hào bám giữ đảo xaGánh lên núi ngàn cân pháo nặngChúng tôi lao máy bay mình vào máy bay của giặcChúng tôi bắc cầu trong chớp lửa bom bi

Cơn Bão Trang 23

Cơn Bão

Những đội quân hốc hác lầm lìXông lên đồi cao, lăn, toài, ném, bắnNấp đỡ, gào la, mặt mày cháy xémNhững vết thương rách nát máu bầm đen...Sự tàn khốc tận cùngSức dẻo dai kỳ lạCơn bão lớn mười mấy năm chưa dứtBao lớp người vẫn nườm nượp ra đi Từ đâu từ bao giờNăm 60 năm 54?Từ Hướng Điền từ Phú Lợi?Hay từ lúc ngăn đôi dòng Bến HảiViên tướng Mỹ đầu tiên xách cặp tới Đông dương?Hay từ lâu hơn, những thế kỷ xa xămNhững đạo quân Nam Hán, Nguyên MôngNhững ranh giới phân tranh Trịnh, Nguyễn? Chưa bao giờ đất tan hoang đến thếNhững chuyến tàu chở đầy lính MỹQuần áo mới tinh, súng đạn đầy người

Cơn Bão Trang 24

Cơn Bão

Bom lân tinh và thuốc giang maiCánh trực thăng ầm ầm quạt gióỤ cát ngổn ngang, rào gai tua tủaDải đất hẹp, mùa hè gió lửaGiành giật nhau từng viên gạch chân tườngMột bên là con trai Thanh Hóa, Thái BìnhMột bên là con những bà mẹ Thừa Thiên, Phan ThiếtNhững sinh viên Sài GònNhững sĩ quan Đà LạtNhững đội quân mang tên dã thúNhững tiểu đoàn không còn sót một aiNhững mô đất con đổi bằng mạng trăm ngườiBằng pháo kích, lưỡi lê, bằng chân tay vật lộnChúng tôi nằm dưới đường hào ngập nướcXa mọi người, xa mẹ, xa quê hươngAi bảo chúng tôi là tuổi trẻ tươi xanhVới mũi lê, với phát đạn đầu tiênChúng tôi đã không còn trẻ nữa Từ bao giờ và còn bao giờ nữa

Cơn Bão Trang 25

Cơn Bão

Những quy luật tàn khốc của loài ngườiLý lẽ của súng đạnNhững mục đích tốt đẹpNhững mưu đồ xấu xaNhững ý tưởng quá đàNhững ngẫu nhiên tai ácCơn bão lớn, lấp vết thương của đấtChúng tôi là triệu viên đá trên đê Mai đây bão táp lùi xaNhững lớp người sau bình tâm nhìn lạiGọi chúng tôi là những người vĩ đạiHay chỉ là những thế hệ đáng thương?Sẽ xuýt xoa thán phục biết ơnHay kinh hãi trước bạo tàn bắn giết? Tất cả chẳng có gì nói đượcChẳng có gì gần gũi với chúng tôiBằng một chiếc thìa gọt bởi cành câyMột chiếc ca thô sơ bằng vỏ đạnChúng tôi làm dưới chiến hào bụi bậm

Cơn Bão Trang 26

Cơn Bão

Một dòng thư viết vội gửi mẹ giàMột giấc mơ chợp ngủ thấy quê nhàMột tình yêu chúng tôi chưa được sốngMột khu vườn chúng tôi chẳng kịp qua... Bao tháng năm vô tận sẽ phai nhòaĐất đổi khác, mọi người rồi cũng khácHãy quên chúng tôi điNhư quên quá khứ nặng nềHãy quên chúng tôi điĐể chúng tôi được yên lặng trở vềĐể chúng tôi được hóa thành bụi đấtThành mưa rào trên xứ sở yêu thương.

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 27

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Có Những Lúc Có những lúc tâm hồn tôi rách nátNhư một chiếc lá khô như một chồng gạch vụnMột tấm gương chẳng biết soi gìMột đáy giếng cạn không một hốc mắt đen sìTrời chật chội như chiếc lồng trống rỗngThành phố đầy bụi bặmNhững mặt người lì nhẵn chen nhau. Tôi biết làm gì tôi biết đi đâuTôi chẳng còn điếu thuốc nàoĐốt lên cho đỡ sợYếu đuối đến cộc cằn thô lỗTôi xấu xí mù loà như đứa trẻ mồ côiTình yêu trong lòng tôi chẳng ích lợi cho aiNhững gì mọi người cần, tôi chẳng thiếtTôi khao khát yêu ngườiMà không sao yêu đượcCuộc đời như một mụ già dâm đãng

Có Những Lúc Trang 28

Có Những Lúc

Một núi giây thừng bẩn thỉu rối renTôi chán cả bạn bèMấy năm rồi họ chẳng nói được câu gì mớiTôi bỏ ra đi, họ ngồi ở lạiTôi đi một mình trong phố vắng ban đêmTôi chẳng dám về gian phòng nhỏ của emTấm áo đẹp của em và chiếc đồng hồ em xinh xắnMặt tôi âm u như khu rừng rậmNghe em cười giữa bè bạn đông vui. Những bức tường dựng đứng quanh tôiCó những lúc tôi xuôi tay đuối sứcNhưng từ đáy nỗi buồn tôi thăm thẳmMột cái gì như nhựa thắm trong câyMột cái gì trắng xoá tựa mây bayLà hoa gạo của lòng tôi chẳng tắtTôi đập tay lên bức tường lạnh ngắtDù tiếng tôi chỉ một người ngheTôi phải đốt lên một cái gìCho sáng rực giữa chênh vênh vực thẳm

Có Những Lúc Trang 29

Có Những Lúc

Dẫu bao lần người làm tôi thất vọngTôi vẫn yêu người lắm lắm người ơiTình yêu tôi như một tiếng chuông dàiLàm run rẩy hoa hồng trên ngực nắng. (1972)

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 30

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Cuốn Sách Xếp Lầm Trang Cuốn sách tôi nhặt được trên đườngXếp bằng những trang của nhiều cuốn sáchMở đầu là một chuyện tìnhĐôi trai gái dưới vầng trăng tiễn biệtTiếp ngay sang đoạn kết om sòmVụ tranh gia tài quanh một hiệu buônChương hồi kí chiến tranhCủa vị tướng già ở phòng tuyến CuốcChen vào mấy trang dạy nghề nấu bếpĐoạn chạy trốn của tên gián điệpAi giết bà già chưa kịp biếtSách đã kể về sa mạc Gô-biPhu nhân đa tình đang độc thoại lâm liBỗng chằng chịt vài chương số họcĐoạn lý thuyết cao siêu của nhà triết họcBỗng ngu si lời gã lái bòTôi đọc hoài không thể đoán raNghĩa lí sao, tại đâu lại thế

Cuốn Sách Xếp Lầm Trang Trang 31

Cuốn Sách Xếp Lầm Trang

Do ở thợ in cẩu thảHay anh đóng sách điên rồChuyện hai người cách xaChắc rồi sau gặp gỡEm có đọc, em ơi đừng buồn sợThật ra sách trên đờiCó phải trái đầu đuôiTất cả rối bờiLà do người ta lầm lẫn.

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 32

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Đáng Lẽ Trang sách ước năm xưaĐã đến ngủ bao nàng tiên tuổi nhỏChiếc ghế gỗ chơ vơ bên cửa sổBao giấc mộng đến ngồi rồi lại ra đi Một trận mưa bất ngờ, một khung cửa thoáng quaMột gương mặt chập chờn rồi vụt biếnBao con tàu về ga bao con thuyền cập bếnMà riêng em chẳng đến cùng tôi Em qua bao con đường, em gặp bao con ngườiEm cười nói giữa bao bè bạnEm đặt chân lên bao thành phố khácMắt em từng in bao tấp nập hoàng hônCó thể em đã trú mưa cùng anh ở một ngã ba đườngEm đi qua cầu thang vô tư có khi còn hátCó lúc em ốm đau mà anh chẳng biếtEm sống dưới mái nhà cùng thành phố với anhMà chẳng gặp nhau dù chỉ một lần

Đáng Lẽ Trang 33

Đáng Lẽ

Em hay đâu anh khổ anh buồnAnh chờ anh đợiNghĩ lại còn giận em lắm đấyEm biết không những tháng năm dàiAnh như người con giaiỞ trong bài hát cũĐi tìm em phiêu bạt những dòng sông“một tin trôngHai tin đợiBa bốn tin chờSao chẳng thấy em” Bây giờ chúng mình đã có nhauKhoảng thời gian còn lạiThương biết mấy vẫn còn chưa đủLẽ nào anh lại trách emNhưng phải nói cho mà biếtĐáng lẽ chúng mình yêu nhau từ lâu. (Di cảo)

Đáng Lẽ Trang 34

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Đất Nước Đàn Bầu Những đống lửa còn tro tàn sót lại. Đi tìm lại thời gian đã mấtThuở biển cả điên cuồng gầm thétNhững con chim lạc mỏ dàiBay qua vầng trăng lớnCánh sừng sững tắm hoàng hôn đỏ rựcCất tiếng kêu hoang dại dưới đêm nồng. Đi tìm lại những bông hoa xanh biếcNhững rễ cây quằn quạiNhững ngà voi nhọn hoắtNhững tiếng hú dài ào ạt mưa rơiTôi đi tìm dòng máu của tôiHơi thở đầu sôi sục của tôiTrong cuồn cuộn những ngực trần đen bóngNhững bộ lạc mình vẽ đầy rồng rắnQuần hôn trên bờ bãi sông HồngNhững mái tóc dài bay gió biển Đông

Đất Nước Đàn Bầu Trang 36

Đất Nước Đàn Bầu

Những mái lá có bùi nhùi giữ lửaNhững người đàn bà tết cỏ cây che vúĐã ngọt ngào dòng sữaĐiệu ru con đầu tiênBức tranh đầu tiên khắc mặt người lên đáĐiệu múa đầu tiên theo nhịp thuyền. Buổi sáng tôi ra vườnHoa móng rồng thơm ngátLá xương xông mọc quanh vại nướcDây trầu không quấn quít hàng cauĐất rụng vàng hoa ngâuNước mưa rơi tí táchTôi lắng nghe như chú dế mèn conĐi ra đồng cỏ ban đêmQuạ đen đậu ngôi mộ cổNhững con bướm đêm đập cánh thầm thìTôi trở về ngồi trong lòng bàBà kể chuyện thời con gáiTrốn nhà theo anh trai phường vải

Đất Nước Đàn Bầu Trang 37

Đất Nước Đàn Bầu

Gánh hát chèo tỉnh ĐôngĐiệu hát con gà rừngCô Xuý Vân giả dạiCô Xuý Vân không chịu sống yênĐiệu hát chập chờnCon gà rừng mê sảngCô Xuý Vân nổi loạnĐốt cháy tâm hồn tôi. Anh con trai phường vải không vềSông Cầu xa thăm thẳmVạt áo tứ thân lau nước mắtBà hát tôi nghe những điệu buồnĐưa tôi về làng quan họNhịp cầu ván ghép rung rìnhChẻ tre đan nón ba tầmĐội lên quán dốcNgồi gốc cây đaThấy cô bán rượuỐng quần cỏ may

Đất Nước Đàn Bầu Trang 38

Đất Nước Đàn Bầu

Đồng đất thì dàiĐêm hội làng ngắn quáTừ giã bạn ra vềMưa bay mù mịt cảLòng nửa thương bên nọNửa sầu bên kiaNỗi cay cực ngàn xưaTôi mang suốt đời không nguôi đượcDân tộc tôi bốn ngàn năm áo ráchNhững người chết đặc trong lòng đấtNhững mặt vàng sốt rétNhững bộ xương đói khát vật vờ điVó ngựa lao dồn dập Giặc phương Bắc kéo vềVung gươm dài đẫm máuBao đền đài bị đốt thành thanBao cuốn sách bị quăng vào lửaBao đầu người bêu trên cọc gỗCon trai chinh chiến liên miên

Đất Nước Đàn Bầu Trang 39

Đất Nước Đàn Bầu

Con gái mong chồng, hoá đáMỵ Châu chết không sao hiểu đượcVì đâu Trọng Thuỷ hoá quân thù? Gió mùa thuTiếng đàn bầu nức nởChiều chiều ra ngõSông dài cá lội biệt tămThương cha nhớ mẹMênh mông chớp bể mưa nguồnCái nỗi buồn dân tộcCái nỗi buồn bị đoạ đày lăng nhụcCủa người quét đường, xẩm chợ, đò ngangCủa mom sông đánh dặm, đỉnh rừng đốt thanĐập đá sườn non, đi phu đi ởMà mỗi tháng giêng, hoa gạo nởVẫn sênh tiền gõ nhịpGiải yếm sau lưng cũng tím hoa càCháu lên Kẻ Chợ cùng bàNón quai thao, áo màu bay rực rỡ

Đất Nước Đàn Bầu Trang 40

Đất Nước Đàn Bầu

Những lò rèn phập phù bễ lửaPhường chạm bạc, phường đúc đồngPhố hàng Hài thêu những chiếc hài cong.Những cô gái dệt the và phất quạtNhững hàng Điếu hàng Buồm hàng BátRùa trao gươm, chim lạ đến Tây HồLụa làng Trúc, rượu Kẻ MơPhố Tràng Thi ngựa híPhố Tràng Thi những thầy khóa trẻGiấy hồng điều phấp phới bút hoaBao gương mặt ngày xưaBây giờ ai nhớ nữa?Trên tranh khắc trên ngàn pho tượng cổCòn nóng rực tay người trong gỗ đáLung linh chim múa hoa cười. Vọng quanh thành tiếng trống thúc xa xôiMuôn cờ xí trập trùng đuốc lửaNhững đề đốc, những tướng quân áo đỏNhững Đông bộ đầu, Chương Dương độ, Hàm tử quan

Đất Nước Đàn Bầu Trang 41

Đất Nước Đàn Bầu

Thanh gươm cũ với câu thơ giữ nước“Ngựa đá bao phen phải lấm bùn”Cháu đi ra cửa bể Vân ĐồnMùa thu biển lạnhNhững chú lính thú đời Trần đã chếtBãi lầy sú vẹt mênh môngĐảo chênh vênh dưới mù mịt mưa phùnHang đá ào ào gió húCửa Vạn Tài, đảo Tràn Bàn sóng dữThương nỗi mình lận đận vợ chồng sam. Đêm bão gầm cồn cát chạy lang thangBà kể chuyện những bờ biển lạCửa Thuận, cửa Hàn, những tháp Chàm sụp đổNhững đoàn người xoã tóc hú tìm nhau. Phương Nam xa mây trắng xoá một màuXác khiên mộc của bao đời chiến trậnNhững người đi mở nướcLưỡi cuốc mòn cha gửi lại cho conBốn bể Cà Mâu, mũi đất Hà Tiên

Đất Nước Đàn Bầu Trang 42

Đất Nước Đàn Bầu

Với Kinh Bắc, Tràng An chung ruột thịtTiếng đàn bầu réo rắtLý ngựa ô, Lý ngựa ôNhư gió cuộn trên bình nguyên cháy khôNgựa ô chạy ướt đầm thân mảnh dẻThương con ngựa ô xa mẹBây giờ ăn cỏ nơi đâu? Màu áo đen của đêm, màu của đất áo nâuLuôn đánh vật với tai ương nước mắtĐất chỉ sinh những bàn tay làm lụngKhông có những nhà ảo mộng đăm chiêuĐất tả tơi trong định mệnh đói nghèoTrong độc ác dối lừa, trong sỉ nhụcNgười nô lệ da vàng bất khuấtVươn giữa trời thơm ngát tấm lòng sonTóc phơ phơ bạc trắng sợi đau buồnSao bà hát những lời da diếtCháu nghe mãi vẫn lạ lùng tiếng ViệtChữ “thương” liền với chữ “yêu”

Đất Nước Đàn Bầu Trang 43

Đất Nước Đàn Bầu

Chữ “thương” đi cùng chữ “nhớ”Dân tộc trải xót xa nhiều nỗi khổPhải thương nhau mới sống được trên đờiNhững hoàng hôn chạng vạng cánh dơiTôi ra sông nằm xoài trong bãi súPhù sa ướt lấm lem gò máTôi về ngồi dưới lá úa cành xoanTuổi thơ buồn như một mảnh vườn hoangNơi ấp ủ con dế mèn cô độcTrái sung non thì chátQuả dọc già thì chuaEm đến cùng tôi như chùm vải đầu mùaTóc hoang dại loà xoà trên ngực nắngNgực em sáng như mặt trời sắp lặnTôi đầm đìa sương lạnh của bờ đêTôi thấm đầy nước mắt của trời khuyaTrăng đã hiện, đêm ca dao vằng vặcNhững cô Tấm thử hài trong tiếng nhạcNhững nàng Kiều hồi hộp bấm dây tơ

Đất Nước Đàn Bầu Trang 44

Đất Nước Đàn Bầu

Đêm sử thi náo động tiếng quân hòSôi trong máu những bầy voi nguyên thuỷSáng trong mắt những rừng gươm chớp loéNhững nỗi buồn tê dại ngón tay rungChim Lạc bay, cánh rợp cả sườn nonRùa đẻ trứng nồng nàn trên cát bểRừng gầm thét, thác nguồn sao trắng thếĐất mênh mông tràn ngập ánh mặt trờiGió thổi lồng những đốm lửa không nguôiTôi nhận hết, tôi là người tiếp nốiLà dĩ vãng nhưng chẳng là bóng tốiNước mắt tôi ướt đẫm những dây đànQuả bầu khô là tâm sự của vườnMặt đàn gỗ là của rừng xanh thẳmĐiệu bát ngát là của đồng của đấtLời vụng về là tha thiết lòng tôi. Đêm hội vui, tiếng trống giục liên hồiBà sống dậy, bà đừng buồn nữa nhéBà lại trẻ như ngày xưa hát ví

Đất Nước Đàn Bầu Trang 45

Đất Nước Đàn Bầu

Người náu mình trong quả thị bước raNgười hứng dừa từ giấy điệp bước raNgười đã khuất cũng về đông đủ cảNhững tượng đá bỗng chập chờn nhẩy múaNhững cụ già say rượu hát nghêu ngaoNgực em tròn anh chẳng dám nhìn lâuLời em nói có măng rừng muối bểHồn dân tộc dậy ta làm thi sĩQuá khứ nhiều mà ta chẳng già nuaMọi tai ương khủng khiếp đã quaGà đã gáy xôn xao chào buổi sớmMai gắn lại những vết thương xé thịtDân tộc mình mở tới một trang vuiHoa gạo hồng lại nở, bà ơiCháu đã đi từ lòng bà ấm ápĐể sống hết những vui buồn dân tộcNhững hoa bìm hoa súng nở trên aoNhững ban mai xanh biếc tiếng đàn bầuBà hiền hậu têm trầu bên chõng nước

Đất Nước Đàn Bầu Trang 46

Đất Nước Đàn Bầu

Em đi gặt trên cánh đồng cổ tíchLúa bàng hoàng chín rực những triền sông... Trắng mây bay, ngợp gió những khu rừngCháu đã đi những tháng năm lửa cháyVới trùng điệp bạn bè cùng tuổiÁo quân trang xanh cây lá vườn bàĐất chiến hào vẫn đồng đất quê taMáu đồng đội đã thấm vào đất ấyNhững đêm thức nghẹn ngào nghe đất gọiVây quanh mình bao gương mặt thân quenMặt người xưa hoà lẫn mặt anh emCâu hát cũ lẫn vào câu hát mớiDòng sông hét, biển gầm lên dữ dộiNhững chân trời vụt mở bao laNhững chân trời chưa hề biết hôm quaTiếng đàn bầu, tiếng đàn bầu mong nhớTrong gió lộng, dưới mặt trời xứ sởVẫn cồn cào những cơn khát khôn nguôiĐất phù sa vô tận dấu chân người

Đất Nước Đàn Bầu Trang 47

Đất Nước Đàn Bầu

Những đoàn quân lại ra đi từ đấtBà đứng đó miệng trầu cay thơm ngátVầng yêu thương soi sáng suốt cuộc đờiKhắp triền sông vang tiếng trẻ con cườiĐất nước đàn bầuĐất nước ban mai... (1972-1983)

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 48

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Đêm Đông Chí Uống Rượu Với Bác LâmVà Bác Khánh Nói Về Những Cuộc ChiaTay Thời Loạn Nhang tàn lả tả rơi lưng cốcNhà lạnh trần cao ngọn nến gầyChăn rách chiếu manh quần áo lạChuyện dài đêm vắng rượu buồn say Gió hú ầm ào qua gạch vỡNgười chết vùi thân dưới hố bomKẻ sống vật vờ không chốn ởLang thang trẻ ốm ngủ bên đường Cơ sự làm sao đến nỗi nàyMông lung không đoán được ngày maiMáu chảy thành sông thây chất núiBè bạn tan hoang mình rã rời Thơ Khánh buồn như lòng đất nướcThơ hay đời loạn chẳng đâu dùng

Đêm Đông Chí Uống Rượu Với Bác Lâm Và Bác Khánh Nói Về Những ...Trang 49

Đêm Đông Chí Uống Rượu Với Bác Lâm Và Bác Khánh Nói Về Những ...

Vườn cũ cây tàn chim chết cảNgười chơi đàn nguyệt có còn không Mọi chuyện thiêng liêng thành nhảm nhíKhắp nơi trí trá lọc lừa nhauTốt đẹp, cao sang đầu miệng lưỡiNước Pháp khôn ngoan nước Nhật giàuNước Mỹ lắm bom mà cực ácNước Nga hiềm khích với nước TàuNước Việt đói nghèo thân cơ cựcĐất hẹp trụi trần vạn khổ đau Tối đen thành phố đêm lưu lạcMáy bay giặc rít ở trên đầuBa đứa da vàng ngồi uống rượuMặt buồn như sỏi dưới hang sâu Chúng mình không có bom nguyên tửChỉ có thuốc lào hút với nhauThương nhà thương nước thương cho bạnKhông khóc mà sao cổ nghẹn ngào

Đêm Đông Chí Uống Rượu Với Bác Lâm Và Bác Khánh Nói Về Những ...Trang 50

Đêm Đông Chí Uống Rượu Với Bác Lâm Và Bác Khánh Nói Về Những ...

Thôi nhé mai này tiễn Khánh điĐường xa bom phá tàu không vềLênh đênh ai hát ngoài song cửaBài ca thanh bình đêm cũ“Hoa lá quên giờ tànMây trắng bay tìm đàn”Ngày xưa yên ấm quáTrẻ hát đồng dao trên phốCon trai xách điếu đi càyCon gái quang liềm gặt lúaBao giờ hết loạn người ơiCạn cùng nhau chén nữaTàn canh là xa xôiLòng như vầng trăng nhọnChém giữa trời không nguôi[1].Chú thích1. Lâm: nhà báo Nguyễn Lâm Khánh: Nghệ sĩ Nhândân, đạo diễn Đào Trọng Khánh

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 51

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Dù Cỏ Lãng Quên Những toa tàu đạp vào nhau dồn dậpDây xích nặng rên lên rền rẫmHơi nước bỏng mù bayEm đã đi rồiAnh làm sao sống như xưa được nữa?Nơi anh ngỡ chân trờiNơi mỏng manh đứt rời như sợi chỉNơi bóng mát êm đềm anh đến nghỉNay gió lồng suốt đêmEm phá tung khung cửa khép nghiêngHết bình tĩnh anh chỉ còn náo độngMắt chán hết mọi sắc màu thường gặpNgực quay cuồng bao khát vọng đầu tiên Những ngôi sao là nước mắt của đêmAnh chẳng muốn ngồi mơ trong sương xámCuối con đường lầy lội ngã ba mưa Em bây giờ lấp lánh nơi xa

Dù Cỏ Lãng Quên Trang 52

Dù Cỏ Lãng Quên

Để lại triền sông phù sa ướt đẫmSau nước lũ tới màu gieo hạtNhững lưỡi cày thao thức thâu đêm Mai trong em anh thành cỏ lãng quênEm chẳng nhớ chân trời anh khát vọngEm chẳng nhớ lòng anh cơn gió nóngSuốt cuộc đời cỏ đắng cỏ lãng quênMảnh trăng cao vẫn gọi nước triều lênAnh chẳng sống như xưa được nữa

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 53

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Em (ii) Em không bước ra từ một tấm gương câmKhông đến từ một con tàu trong trí nhớKhông phải từ một giấc mơ một dòng sông hay lùm câyrực rỡEm đến giữa một ngày trong những ngày sống thực củaanhMột sớm mai có tiếng chổi quét đườngVỉa hè lấm bụi than, cửa hàng bán trái cây, những xenước đáNhững người lính ngồi đợi tàu, những ngôi nhà gạch vỡEm treo áo mưa lên chiếc đinh ở trên tườngEm bước qua bậc cửa, em ngồi ở bên bànBóng em lung linh, đêm không còn lạnh giáEm mua rau ở chợ về, em chụm diêm nhóm lửaChúng ta nhận ra nhau giữa triệu con ngườiAnh thấy trán em lo âu, anh nghe tiếng em cườiMột thực tại rất gần, một thực tại có thể đưa tay là nắmđược

Em (ii) Trang 54

Em (ii)

Em ngẩng đầu, mái tóc đen cắt ngắnĐôi mắt to vừa dịu lành vừa gay gắtNhìn thấy đời anh nỗi khổ niềm vuiBiến niếm tin lẻ loi thành niềm tin của hai ngườiNhững ngày của riêng anh những ngày của riêng em bâygiờ chung mộtChung nhau chân trời chung nhau trang sáchChung nhau một ngọn đèn và khung cửa mưa rơiThời ki bịch thảm thương của những nàng Juyliét đã quarồiChúng ta có hai bàn tay để gìn giữ vun trồng làm việcĐường xa lắm mà đời người thật ngắnPhải có sức lực và lương ăn cho mỗi chuyến điPhải hiểu thấu mọi điều để thắng nỗi hoài nghiĐể sống với đời thường và sống cùng giấc mơ phía trướcDù sao cuộc đời đã dành em lại cho anhĐiều mong ước đầu tiên điều ở lại sau cùngChúng ta đi bên nhau trên mặt đấtDẫu chỉ riêng điều đó là có thật

Em (ii) Trang 55

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Em (i) IChoàng tấm khăn lên vaiGiao lại anh chiếc chìa khóa cửaEm điNgoài kiaThành phố tiếng la tiếng khócNgười lũ lượt bồng bế nhau chạy giặcTiếng đạn bay và tiếng bom gầmEm xếp lại trên bàn những chiếc cốc thủy tinhNhững giá trị mong manh dễ vỡCầu thang gẫy tiếng búa ai bịt cửaĐêm chia tay rách xé những hồi còiThời bạo tàn lửa cháy khắp nơiNhững thây người gục ngãNhững nhịp cầu sụp đổNhững toa tàu rỗng khôngEm đứng ở góc phòngTóc lòa xòa trên má

Em (i) Trang 57

Em (i)

Anh ôm chặt thân em bé nhỏBiết nói gì; lát nữa đã xa xôiThù hận mênh mông mặt đất bùn lầyEm chập chờn đi trên đổ nátThành phố bờ đá dựngNhững bánh xe lăn vỡNhững hầm hố những nhành hoang huyệt mảNhững người lính ngồi hút thuốcMũ sắt mưa ràoNhững người lính mặt đen má hópHát gì nghêu ngaoAnh lại nhớ về emCái chấm nhỏ lạ lùngTrên cánh đồng trơ trụiĐôi mắt bàng hoàng như hỏi“giết chóc thế còn chưa đủCác người điên cả hay sao?”Khi người ta mặc cả máu ngườiThay tình nghĩa như thay áo lót

Em (i) Trang 58

Em (i)

Khi chung quanh ngổn ngang xác chếtKhi chẳng có gì ănNói tình yêu e chừng lạc lõngAnh muốn ác mà không sao ác đượcCứ yêu thương chờ đợi ích gì không?Ích gì khôngChiếc cốc thủy tinh giữa trận ném bomTrong veo màn nướcBuổi trưa nào môi em đã uốngĐêm nay lung linh một vầng ánh sángTóc đen thẳm bay về như gió ốmThổi nồng nàn trên những dãy phố khuya IISân ga bụi rậmNhững toa xe lửa ghế dàiNhững mặt người mệt nhọcTôi đi tìm emBờ biển bãoNhững cô gái ướt đầm đìa như cá

Em (i) Trang 59

Em (i)

Những đôi mắt trập trùng biển lạQuán ăn nghèo phố mỏVách tường ám khóiTiếng ghi-ta buồnCô bé mù ăn xinBến phà mưa buốtCuộc chiến dài hun hútTôi không đủ sức nghĩ về emNhững đứa trẻ con bị giếtNằm kín hàng hiênNhững khu rừng muỗi độcTôi đi tìm em hầm hố chậtBom nổ tung bụi đấtCô điện thoại viên kêu lạc giọng:“xe tăng địch tiến lên đồiTrung đội không còn ai sống sót!”Tìm em những chiến hào máu đẫmTôi gào la bắn vào mặt quân thùTìm em buổi sớm mùa thu

Em (i) Trang 60

Em (i)

Nước bên đường trong vắtTìm em cô gái mười sáu tuổiHiền như một trái mơ xanhEm đợi tôi nghi ngút nắng rừngỞ bản Tà-lề ở ngã ba Đồng HớiEm đợi tôi thành phố cũDưới bóng y-lăng hoa đỏEm đợi tôi áo trắngTuổi học trò gió bayMôi dại nói cườiPhập phồng ngực thởGác nhà em cao quáMái tóc dài lơi lả buổi trưa thơmTìm em thị trấn không tênCũng có quầy bán báo và những áp phích cũMặt trận ầm ĩ bên kia núi đáNgười ta khiêng vềNhững thương binh giập nátMùa thu lạnh cơn mưa dầm dai dẳng

Em (i) Trang 61

Em (i)

Em có còn mặc chiếc áo mưa đenLũ trẻ chạy nhảy râm ranTrên bãi cát ngoại ô thành phốEm hôm đó nghiêm trangNhư một người đàn bà từng trảiKhi nhà thờ rung chuôngMạng nhện rơi trên những khung ảnh thánhBầy ruồi chết ngạt trong tủ kínhNhững mặt nạ khóc ròng trong rạp xiếcChúng ta mua vé xem một bộ phim màuVề những người da đỏĐi ngang qua vườn hoa Pát-stơEm thì thầm: trong Viện giải phẫuXác người chết ngâm đầy bể nướcAnh cười đưa em về nhàChợ Hôm bán nhiều su hào cải bắpTa mua những trái cam vàngMặt em sáng trong gương tròn lấp lánhGiữa vật vã thương vong và thắng trận

Em (i) Trang 62

Em (i)

Chập chờn sau khói đenNhững hình ảnh không đầu không cuốiNhững ngày tháng những đồ dùng em chạm tớiAnh lặng lẽ đi tìmNhững mảnh vỡ của tấm gươngDưới đáy hào ướt sũng.

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 63

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Em Sang Bên Kia Sông Em sang bên kia sôngNhững ngày mưa dằng dặcHạt cốm xanh như ngọcSe dần trong lá sen. Có muộn lắm không emNgày qua không trở lạiBên kia vùng Thạch BànTrong mưa và trong khóiNhững ngả đường lầy lộiEm đi em nghĩ gì? Đã qua cả mùa hèChờ em, em chẳng tớiHết mùa thu ngắn ngủiBây giờ đông đã sang. Trách chi lòng em quênĐiều anh chưa nói được

Em Sang Bên Kia Sông Trang 64

Em Sang Bên Kia Sông

Một tình yêu vô vọngCó giúp gì em không? Sớm nay em sang sôngGuốc mòn trên vũng lộiEm bao giờ cũng vộiMưa đầy trời thế kia. Gió bấc đã tràn vềEm có mang áo ấmMưa loang tờ giấy mỏngCó nhắc gì đến anh? Em đi xuống Bát TràngNhìn lò nung lửa thắmLòng anh như men rạnVỡ trên bình gốm nâuĐường trơn em hay vấp. Đừng trách anh nhắc nhiều...Nếu thấy chẳng cần nhauLời anh, đừng nhớ lại

Em Sang Bên Kia Sông Trang 65

Em Sang Bên Kia Sông

Nhưng nếu lòng thương yêuĐừng quên anh vẫn đợi. Vừa mong vừa sợ hãiGặp nhau, rồi ra sao?Lá sấu rụng rào ràoNước dâng đồng bãi ngậpCầu đông, chiều tối lạnhBiết em về kịp không?

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 66

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Em Vắng Cốc nước trên bànQuyển sách gập giữa trangTấm gương soi vào khoảng trốngNgọn đèn soi gian phòng vắngTấm áo em trên thành nghế im lìmChiếc thìa con, lát chanh mỏng úa vàngVài sợi tóc đenVương trên chiếc lược...Những đồ vật lung linh dấu vếtCủa dịu hiền thân thuộc ngón tay em. Chuyến xe ca lầm lũi bánh đầy bùnMột người đàn bà lên xe, ba-lô cũ bạcTình yêu của anh ở sau cửa kínhTình yêu của anh đi với mùa hè Anh về nhà, không có ai chờChiếc chìa khóa quay trong ổ khóaChiều đã tắt thành đêm

Em Vắng Trang 67

Em Vắng

Người đã xa thành nhớVùng núi mây bao lá trắng xóaMưa dài cỏ rậm thảo nguyên cao Con đường về nơi ấy biết đâuBây giờ thành khoảng cáchChợt thức dậy biết em không ở cạnhAnh ra đường, thành phố không emKẻ lẻ loi còn được lặng yênAnh như đứng trên gai, đi trên lửaKhông đủ sức sướng vui hay buồn khổChỉ còn lại bậc cửa đợi chờ em. Gió bồn chồn nhắc gọi bước chân quenEm như thời khắc của anhNhư dáng hình như trí nhớPhải xa em anh chẳng còn gì nữaChẳng còn gì, kể cả nỗi cô đơn.

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 68

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Em – Tình Yêu Những Năm Đau Xót VàHi Vọng Em đi, phố ngày mưaSuốt cả đường dài không nóiCánh cửa chiều khép lạiHoa đầm đìa mưa ướt chói trên caoGa ngổn ngang gạch đổ, những toa tàuNhư năm tháng nặng buồn em có nhớTa đi giữa cỏ hoang và gỗ đáGiữ trong lòng ngọn thác trắng trào sôiMột tình yêu không biết nói cùng aiĐến điên dại, đến nghẹn ngào đau đớnMặt anh vỡ trong tấm gương thất vọngEm ơi ngày ấy em đâu?Hoa cúc xanh tuổi nhỏ chết từ lâuNhững hòm xiểng chất đầy khu phố chậtNhững bãi rác những thùng xe hỏngNhững bạn bè thơ trẻ đã già nua

Em – Tình Yêu Những Năm Đau Xót Và Hi Vọng Trang 69

Em – Tình Yêu Những Năm Đau Xót Và Hi Vọng

Đêm chiến tranh thành phố tối âm uKhông đèn sáng lời ru không bếp lửaGhế công viên hoá bầy dã thúNằm im lìm dưới mặt trăng đenXác người trôi trên sóng biển xô tanHuyệt bom tối ầm ào cơn gió húTa đi suốt một đời đau khổChân lỡ lầm bao ảo ảnh chờ mongAnh vẫn nhen một ngọn lửa âm thầmHình bóng em chập chờn trong lửa ấy(ai trong đời chưa một lần mơ thấyKhông có quyền phán xét những câu thơ)Sóng khát khao đập cửa đêm ngàyNên chói chang đời anh, em tớiMắt em mở với chân trời xa vợiNhưng hơi ấm anh cầm là ấm của bàn tayEm bằng xương bằng thịt đây rồiAnh đợi mãi, cuối cùng em đã đếnHơi thở em từ lâu anh đã thuộc

Em – Tình Yêu Những Năm Đau Xót Và Hi Vọng Trang 70

Em – Tình Yêu Những Năm Đau Xót Và Hi Vọng

Tóc em đây, lời nói em đâyNhặt anh lên trong cỏ sắc đường dàiNhư bóc một lá thư chưa kẻ nhậnVà thương mến có nghĩa là hy vọngAnh tin đời theo nghĩa lứa đôi...Con tàu nào mang gió ra khơiChẳng hề có một ngày cập bếnĐích của nó luôn luôn là phía trướcLà chân trời mãi mãi ở trong em...

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 71

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Gửi Hiền Mùa Đông Có lẽ bởi lòng nhiều tan vỡ quáGặp em rồi tôi vẫn chẳng dám tinSớm mùa đông tôi ra phố tìm emVẫn không hiểu vì sao em đã đến Tôi mong em từ ngày thơ xa lắcTôi tìm em trong bao trang sách đọcTôi đợi em trên mọi ngã ba đườngTôi gọi em khản giọng những đêm sươngTôi lầm lạc ngỡ em không có thựcEm thuở ấy nơi nào, em có biếtSao ngày xưa ta chẳng đến cùng nhau Phút bàng hoàng nhớ hết mọi buồn đauTôi khóc trên tay em lặng lẽTôi sợ lắm, mùa đông sương buốt thếEm có là mãi mãi để tôi yêu ***

Gửi Hiền Mùa Đông Trang 72

Gửi Hiền Mùa Đông

Như hai kẻ lạc loài nay nhận ra nhauEm chẳng kể về những ngày xa cáchAnh nhìn em đoán thầm trong đáy mắtThấy nghẹn ngào khát vọng của đời anh Giờ khắp nơi những tấm gương trongĐã vỡ vụn sau dập vùi bom đạnNgười con giai yêu emĐã chết ngoài mặt trậnThành phố nghèo mùa đôngAi cũng bàn về chiến tranh chấm dứtĐiều cần nói cùng em chưa nói đượcLòng anh buồn như một đóa ca daoNhững tượng thần trên vách đổ lao đaoĐêm khuya lắm, chắc rằng em đã ngủ. (Tặng Nguyễn Thị Hiền)

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 73

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Gửi Một Người Bạn Gái Ta lớn lên cửa sổ thay màuNghe tiếng chim không thấy mùa nắng nữaCon thuyền giấy nát nhàu sau trận gióThành phố nghèo hơn và cũng buồn hơn. Mưa không mơ hồ mà tàn nhẫn từng cơnQuyển sách cũ bài thơ nhoè nét chữEm đã tin trời xanh ngoài cửa sổTrời đen sầm cửa sập nát vai em. Tưởng hoa hồng là hương của đêmHoa đã rụng và em không khóc đượcNhững câu hỏi ban đầu đơn giản nhấtNgỡ giải đáp rồi nay vẫn xé lòng em. Trang sách tình yêu có ngôi sao lênKhông giống với cuộc đời thô bạoVì ta lầm đường hay vì trời nổi bãoThương bạn bè ngơ ngác ngóng tin nhau.

Gửi Một Người Bạn Gái Trang 74

Gửi Một Người Bạn Gái

Ngày xưa anh có hẹn hò đâuThư em viết anh chẳng hề đáp lạiEm nông nổi như một dòng suối chảyTin bình minh nhưng chỉ gặp sương chiều. Giữa chiến tranh hiểu đời thực hơn nhiềuRách tan cả những làn sương đẹp phủChỉ còn lại nỗi nhớ buồn trơ núi đáĐiều em tin là nhảm nhí mà thôi. Nơi xa xôi lầy lội mưa dàiNgôi trường nhỏ một ngọn đèn khuya khuắtEm có nghĩ về ngôi sao đã mấtKhi mùa hè vẫn trời thẳm như xưa. Đường về em lận đận chuyến tàu trưaGa vắng vẻ chỉ có mùi đá khétChiếc cốc rơi, mọi điều tan vỡ hếtEm có còn mong ước nữa không em?

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 75

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Hải Phòng Mùa Đông Nửa đêm, những con tàuThả neo ngoài cảngNgôi nhà cũ đã tanVì một thói quenTôi vẫn khoá cửa cất chìa khoá vào túiBậc đá lấm bùnLòng tôi như sỏi hoangTrên cầu Hạ Lý. Tấm áp phích cũ đã bongVở kịch cũ đã quênKhông ai nhớ tên các diễn viênKhắp nơi vào màn cuối cùngTấm kịch chiến tranh khủng khiếp. Em không về và anh ta đã chếtXác con tàu trúng thuỷ lôiDạt về cửa sông.Hải Phòng mùa đông người đưa thư già

Hải Phòng Mùa Đông Trang 76

Hải Phòng Mùa Đông

Ngồi vấn thuốc đầu ngõ Kỳ ĐồngAnh một mình vào nhà hát lớnÂm thầm giữa ghế xếp mênh môngTấm màn nhung kéo lênNhững tên hiệp sĩ trung cổ bước raNhững lão thầy tu đeo mặt nạĐã giết chết Kiều Nguyệt NgaĐétzđêmôna, Đun xinê ÔphêliaĐã giết chết người chơi xen-lôĐã giết chết người thổi ô-boa trong dàn nhạcGiết chết người chỉ huy ánh sángAnh chàng điều khiển chương trìnhBỏ chạy khỏi rạp hátChính lão soát vé dẫn lũ cướp vàoNhững tên I-a-gô khốn nạnĐã giết chết tuổi thơ của chúng ta. Tấm màn hạ xuốngNhư không có gì xảy ra. Hải Phòng mùa đông quán nước cũ

Hải Phòng Mùa Đông Trang 77

Hải Phòng Mùa Đông

Những bình hoa đã vỡHoa bằng lăng sót lạiƯớt đẫm trước hiên nhàGã thuỷ thủ tóc dàiHuýt sáo điệu nhảy Tây Ban NhaBản nhạc ấy ngày xưa em hát mãiAnh không tìm thấy tấm áo nào của emMảnh gương nào của emTrong căn phòng đổ nátBầy chim di đói khátKhông tìm thấy gì ănTrên con tàu đắmTrên phố phường gạch vụnNăm tháng hoang liêuBạn bè lưu lạcXác kẻ giết người và người bị giếtĐều đã tan thành bùn đất. Và tấm màn đóng xuốngNhư không có gì xảy ra.

Hải Phòng Mùa Đông Trang 78

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa (Viết cho Năm Thế giới Hoà bình) Người hát rong mù loàĐi trên đường nắng gắtHoa cẩm chướng xanhRơi trên bậc đá bến tàuBiển mù sươngNgọn đèn đêm nhấp nháyĐôi mắt màu mưaLuôn giã từ và gặp gỡGiọng hát nào nức nở:“Bao giờ cẩm chướng nở hoaNgười tôi mong chờTrở về cùng tôi mãi” Đó là bài hát của cô gái nghèo ở bến tàuCô hát từ lâu lắmTừ cái ngày những con tàu còn chạy bằng buồmTheo ngọn gió hồn nhiên

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa Trang 80

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa

Những nhà máy chưa gầm thétThành phố còn nhỏ hẹpCô gái ngồi trong giấc mộng xa xôiNếu tôi tìm được tới nơiChắc cô sẽ hát cho tôiVà sẽ yêu tôi Từ béTôi đã có những giấc mơ như thếTôi biết thế giới rộng vô cùngBao nhiêu chân trời cửa bểMênh mông cánh chim trắng xoáBao dòng sông như sông Mã sông Hồng *** Tôi theo bầy chim nhiệt đới tối đenĐêm đêm lang thangCùng người hát rong mù loàDưới vầng trăng đỏ thắmNhững tượng cổ trong đêm sừng sững

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa Trang 81

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa

Tiếng trỗng gõ rập rìnhĐoàn thuyền lao vùn vụt mũi tênCon đường dài như chiếc ngà voi trắng Trái đất tôi rộng lắmTrở thành quen thuộc cùng tôiTrái đất tròn như quả bóng các em chơiSự ngăn cách chỉ là trò bịa đặtMặc người lính đứng nghiêm bên cột sắtĐứa trẻ chạy ùa quaCác đồng cỏ đang mùa hoaMùa gieo hạt mùa ấp trứngĐâu cũng có những vườn cây, giếng nướcNhững người đàn bà đẹpVai phì nhiêu sáng chói mặt trờiBánh thơm ngon và rượu nồng sayCô gái tôi yêuMúa trong tiếng đàn điên dạiÁo khăn bay như đám mây bốc cháyNhững chiếc vòng tay vung vãi

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa Trang 82

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa

Những chiếc vòng tay chứ không phải xích xiềng Gã đàn ông quầng mắt tối đenTrong cuốn sách buồnNói với tôi lời buồn bã:Con người chỉ là ống sậy cô đơnTrái đất giữa không trungNhư một giọt nước mắtNhư cái đầu bị chặtBay trong uất hận ngàn nămCon người sinh ra để chém giết lẫn nhauMới là quả bom, cũ là lưỡi daoNhững bông hoa thơ ngây đã chếtTheo làm chi người hát rong mù loàĐi vô vọng trên đường nắng gắtVực sâu sau lưng, vực sâu trước mặtNgười hát rong đi tìm gìNhà tiên tri râu bạc trắngNhà tư tưởng, vị tướng, nhà thơChúng ta làm gì bây giờ?

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa Trang 83

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa

Hãy quên đi, hơi đâu lo nghĩCô gái nơi xa bảo thếHãy uống rượu sayVà hãy hôn em Nhưng nếu bông hoa của tôi đã chếtTôi làm sao sống đượcTrước đầm lầy mù mịt khói bayCuốn sách tuổi thơ những hình vẽ rợn ngườiHàng đoàn người lê đi trong hoang mạcĐấm ngực khóc và vặn mình la hétBóp cổ nhau bằng những ngón tay gầyCác ông vua lông lá khắp ngườiCác vị quan toà mỉm cườiNhững pho sử bê bết máuNhững năm tháng bồng bế nhau ảo nãoChọn rồi lại bỏ, mất rồi lại tìmThỉnh thoảng một đám người kêu lên:“Ông này đã tìm ra chân lý!”Không thoát khỏi những xích xiềng rên rỉ

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa Trang 84

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa

Trong ngục tối âm thầmThầy phủ thuỷ lưỡi đỏ lòmNgười đàn bà quằn quại trong đống lửaTiếng chuông chùa thức ngủCác nhà thơ xanh tái u buồn *** Người ta tác đá tạc tượng thầnDâng cho tượng những đồ ăn quý nhấtDâng cả máu trẻ con tinh sạchSau một đêm mưa, thần vỡ tan tànhNgơ ngác nhìn lại tay mìnhAnh không giết kẻ thù, nó sẽ giết anhNhưng máu đổ ra vẫn máu người đặc quánhChưa ai nghĩ ra cách khácCho đất thôi sôi sục máu người Bài hát khác xưa rồiEm vẫn ngồi mong đợiThành phố đã lên đèn

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa Trang 85

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa

Những con tàu sừng sững màu đenĐiệu nhạc mới ồn ào trong quán rượuTôi vẫn muốn tìm emTin rằng em có thậtĐi nhiều nơi, nơi nào tôi cũng gặpNhững xóm làng đường phố rừng câyTrái đất mình rộng quáỞ đâu cũng có con ngườiSao chưa tìm được cách nàoSống với nhau cho ổn thoả? *** Luthơkinh, Agienđê, Panmơ... những người cự tuyệt dùngsúngĐều đã chết vì súngNền văn minh lầm lạcTôn sùng đồ vật và bạo lựcThế giới xấu xa, thế giới đê hènĐã tới giờ cùng tận của đêmCái giờ kinh khủng nhất

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa Trang 86

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa

Tất cả đều khác trướcNhà cửa cứ phình raĐồ sộ những nhịp cầu sắt thépNhững chiếc xe lao đi như thú vậtNhững cẳng tay bị cưa đứtNhững cái miệng đen ngòmNhững tất chân nhàu nátNhững bức tường đầy nước bọtAi lao xuống từ tầng gác hai mươiHay những con lôi long cổ đại đã sống dậyĐi kiếm thịt ngườiTiếng nổ của những tiếng súng hơiTrên vòng quay ngựa gỗHay tiếng cười những cô đào nguyên tửKhoả thân trên vô tuyến truyền hìnhCon người nhai của cải của mìnhMửa lên tiện nghi của mìnhĐàn ông và đàn bà lừa dối nhauCác “mốt” quần áo đều lạc hậu

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa Trang 87

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa

Hãy mặc vỏ cây đi ra đườngĐã tới giờ quyết địnhNhững mỏ quặng đã khai thác hếtĐã tận cùng hoan lạcĐã tận cùng tội ácĐêm nay những đứa trẻ đi đâuTóc chúng dài như những cụ giàMắt chúng gườm gườm hằn họcNhà bác học kêu lên hốt hoảng:Con người ngồi trên những máy điều khiển họcTiếp tục nhổ vào mặt nhauChẳng cứu vãn được đâuTất cả đều vô nghĩaNhư một đồng xèng han rỉTrong khi chiến hạm cứ bắn súng chàoCác vị tổng thống ôm hôn nhauCác nhà ngoại giao đập bàn đứng dậyCác võ sĩ quyền Anh đấm nhau hộc máuCác dòng sông bẩn thỉu

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa Trang 88

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa

Các thành phố bị ô nhiễm hoàn toànNhững người điên hò hét om sòmLũ đồng tính luyến ái kêu rênBọn cướp trẻ măng đốt phá các bảo tàngChúng không tin các nhà duy tâmChúng không theo các nhà duy vậtĐã tới cái giờ kinh khủng nhấtCái giờ quyết địnhNhững bước chân chạy ầm ầmBiển sôi như vạc dầu nóng bỏng Bây giờ em ở đâuCô gái nghèo của bến tàuĐôi mắt màu mưa ướt đẫmTôi yêu trái đất này sao đượcNgười ta ném bom xuống làng xóm chúng tôiNhững máy bay nhanh hơn tiếng độngNhững người con trai của một thành phố khácCày nát đất tôi rồiBao đứa trẻ con đã chết

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa Trang 89

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa

Dưới mặt trời ô nhụcTrái đất mình đẹp lắm phải không em? *** Ngực tôi như khu rừng nhiệt đới tối đenĐom đóm nửa đêm thức dậyNếu tôi gặp em thuở ấyChắc em sẽ hát cho tôiVà sẽ yêu tôi.Nhưng những cây gai đã lớn vụt giữa trờiNhững cây gai giận dữNhững con kiến lửaNhững bụi xương rồng trần trụi âm uMóng tay tôi nhọn hoắt căm thùNụ cười tôi rách nátĐêm tôi rền tiếng trống từ thưở trướcNỗi buồn của ngọn giáo cổ sơCủa những con người đầu tiên bị con người giếtMón nợ truyền đời cay nghiệtTôi còn phải trả đến hôm nay

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa Trang 90

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa

Nhưng may sao trái đất không chỉ trong tay những kẻđiên rồCòn bao người thông minh người tốt bụngNgười làm vườn người xây nhà người dạy họcỞ đâu tôi cũng gặpHọ đông vô cùng và mạnh vô cùngHọ đã chán đau thương và thù hận“Thế giới không phải món hàngCủa các ngài tổng thốngCon người không phải đồ thí nghiệmCon người là mục đích không phải là phương tiệnKẻ nào thích giết ngườiMuốn huỷ diệt trái đất nàyLên mặt trăng mà ở”Những người thông minh nói thếTriệu triệu người, triệu bàn tay mạnh mẽVây quanh tôi như sóng biển muôn trùng... Đêm nay từ sông Mã sông HồngTôi lại là đứa trẻ lang thang

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa Trang 91

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa

Đi tới bao miền xa lạTìm em và bài hát ngày xưa“Bao giờ cẩm chướng nở hoaQuả dâu da chín ngọt”Những bông hoa mở ra như ánh sángNước mưa tràn trên vại đất thô sơMưa mênh mông trên các ngôi nhàNhững đền đài kỳ lạNhững tháp cao như ngực người thiếu nữMọi binh khí nằm han rỉCào cào bay trên cổng rào xanhHải cảng đèn rung rinhNhững người lính cứu hoả đã về đi ngủ hếtBờ đá khuya vắng ngắtCô gái vẫn ngồiDẫu muộn mằn bao năm tháng đã qua rồiMắt em đã gần mờ đụcTôi đã già nua vàng vọtEm có nhận tôi không?

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa Trang 92

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa

Nơi tận cùng mọi con đườngHoa cẩm chướng mọc xuyên kẽ đáNhững gì anh mong, rồi anh sẽ cóNgười đi đường mệt mỏi hãy kiên ganCánh cửa sẽ mở toangTiếng trống của những người thổ dân sống dậyChiếc vòng tay gãyTrên tay người liền lại nỗi bơ vơSẽ về đây người hát rong mù loàTóc bạc trắng nỗi buồn trên mặt đất...Chỉ là ống sáo mong manh yếu ớtCon người cần được thương yêuKhông phải cần ít đâu, cần nhiều, rất nhiềuNhư tôi cần hướng về emCần được em mong đợiCần tin vào một sớm maiCon người mang gương mặt mớiBiết trả lời mọi câu hỏiBiết gieo những hạt giống khổng lồ

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa Trang 93

Hoa Cẩm Chướng Trong Mưa

Hài cốt ngàn đời lạnh ngắt than troSẽ tái sinh mùa màng ấm ápCác chiến binh xưa và nay vứt đao khiên trụ giápTrở về làm những con ngườiHãy đánh lên tiếng cồng thơ dại tuổi sơ khaiUống rượu trong những bình gốm ché đồng đẹp nhấtNỗi cô đơn tuyệt vọngCháy theo giấc mộng kinh hoàngChuyện hai ta chỉ là kỷ niệm buồnVề một cô gái nghèo ở bến tàuĐợi chờ hoa cẩm chướng.

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 94

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Hoa Tigôn (Tặng Giang)Nhà văn xưa tôi yêu mến mê sayNay già lão được chính quyền sủng áiLưng còng xuống quên cả lời mình nóiPhản bội những điều trong cuốn sách thiêng liêngBác tôi chỉ huy trinh sát trung đoànNgười anh hùng tuổi thơ tôi thán phụcNay thủ trưởng một văn phòng lớnSuốt ngày lau xe đạp chữa đèn pinCô bé tôi yêu giờ đã lấy chồngBéo tốt càu nhàu tẻ nhạtThằng bạn nhỏ cùng vui đùa thuở trướcCụt hai chân từ mặt trận lê vềChỉ lũ chim xưa vẫn đập cánh bên hèHoa tigôn đẫm nướcHoa tigôn của T.T.K.H.Bài thơ thời đi học nhớ không emBài thơ đắng cay tuy điệu mà buồn

Hoa Tigôn Trang 95

Hoa Tigôn

Nay đọc lại chẳng còn rơi nước mắtHoa tigôn như trái tim vỡ nátChết âm thầm dưới những bước chân quen.

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 96

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Hoa Vàng Ở Lại Chùm nắng lạ tươi vàng trên cỏ dạiTrăng ngả xuống cho hoa mềm thức dậyNhững bức tường lẩy bẩy bóng hoa lên. Em trở về, đêm lạnh, áo em đenGian phòng nhỏ một bình hoa ướt sũngEm đã ngủ, anh ngồi im lặngCái màu hoa ám ảnh suốt đêm dài Ở ngoài kia thành phố mưa bayBùn lầy lội những ngả đường khuya khoắtMưa và gió ầm ào trên mặt đấtHai chúng mình bên cạnh một loài hoa... Sắc hoa vàng những miền đất ta quaBiển và cát của một thời trẻ dạiNhững làng vắng, màu hoa trên cát cháyCon sóng đêm vàng chói cánh tay nâu “Quả chuông vàng rung ở cuối rừng sâu...”

Hoa Vàng Ở Lại Trang 97

Hoa Vàng Ở Lại

Bài hát ấy bây giờ ai hát lại?Khói nghi ngút suốt mùa hè bom dộiMột chùm hoa bên suối báo mùa thu Một chùm hoa hái vội đặt trên mồThằng bạn cũ nơi đỉnh đèo nằm lạiĐêm gọi tìm nhau trong đất tốiMắt to vàng nóng bỏng giữa đài hoa. Đã đi qua thời say đắm, mong chờVẫn còn đó một màu hoa gay gắtCái màu hoa cô độcNở âm thầm trong giá buốt heo may. Em của năm nào, em của hôm nayEm đang thở hay hoa vàng đang thởGương mặt của tình yêu và nỗi khổPhương xa nào đến ở cùng tôi? Cái người trai đêm vắng lặng im ngồiCốc rượu đắng cùng hoa chuốc lửaTưới rượu xuống hoa vàng lả tả

Hoa Vàng Ở Lại Trang 98

Hoa Vàng Ở Lại

Thấy chập chờn sao mọc, nắng dâng lên. Cháy bên mình không một phút nguôi yênTình đã hẹn, đời không thể khácChỉ e nữa lòng em rồi cũng nhạtQuên hoa vàng ở lại những đêm mưa...

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 99

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Khâm Thiên Những người chết trong đêm thân gãy nátÓc chảy ròng trên gạchNhững các vùi đẫm máu dưới cầu thangTay chân vặn vẹo thịt xươngLòng ruột mắc trên dây điệnPhố Khâm Thiên sụp đổTiếng người la khủng khiếp xé đêm dài Mặt trời lên trên bãi thây ngườiMặt giập vỡ ngực trần thủng hoácNhững đống tóc gân đầu mình lẫn lộnNhững xác tím bầm lạnh buốt sương đêmBốn phía tiếng gào tiếng khóc tiếng rênTiếng xẻng cuốc bới người trong gạch vụnPhố đông đúc thành bãi bằng đổ nátKhông nhận ra những vỉa hè quenXác người nằm ngồn ngangBáo đậy mặt, ruồi đậu bàn chân xám

Khâm Thiên Trang 100

Khâm Thiên

Bé ngẩng đầu ngơ ngácBên xác anh xác chị xác mẹ chaTôi đi như mù loàĐỡ em gái đập đầu ngã ngấtBà cụ phát điên vật mình ôm mặtNgười mất tích đang tìm, người chết chẳng kịp chônXe nối xe sừng sững chở quan tàiĐóng vội bằng mặt bàn, cánh cửaPhấn run rẩy ghi tên người xấu xốLên nắp quan tài xộc xệch chẳng bào sơnQuan tài trẻ thơ như những chiếc hòm conNhững bát đĩa tủ giường tan vỡQuần áo nát, gạo dầu ngùn ngụt lửaSách vở dép giày vùi dưới hố sâuTấm màn trắng xoáXé chia nhau chít vội lên đầuCả khu phố già đi hàng chục tuổiNhững bó hương bên đường nghi ngút khóiNhững bó hương châm nát cả bầu trời

Khâm Thiên Trang 101

Khâm Thiên

Người trồng rau, chữa khoá, vá mayNgười nhặt củi, quét đường lam lũTừ nay chung buổi giỗBạch Mai Yên Viên Vọng Láng An DươngPhố đầy khăn tangĐêm không đèn tối mịtChúng tôi ngồi bên nhau chờ cái chếtNgười gác ô lên nằm ngủ vườn hoaGió cuối mùa xót xaThổi xoã tóc đoàn người chạy giặcNhững dòng người kéo đi xé ruộtĐội chiếu, ôm chăn, đeo làn, vác bọcChút gia tài nghèo cực địu trên lưngBao gia đình dắt díu chị bồng emNhững quần áo khói bom lấm ráchNhững cụ già vịn nhau dò dẫmMáu ròng ròng trên những chiếc cáng thương Năm 72! Có thể thế được chăngHãy mở mắt ra trông

Khâm Thiên Trang 102

Khâm Thiên

Vụ thảm sát xưa nay chưa từng cóNăm trái đất phóng bao tầu vũ trụKhông nơi nào không nói đến tình thươngGhéc-ni-ca cũng chẳng thê thảm bằngVô nghĩa hết, Thánh kinh và máy tínhNhững pho sách, những dàn giao hưởngÍch gì đâu, khi bể máu dâng đầyÔi xấu xa, đê nhục lắm con ngườiHãy đứng ra đâyCác bà mẹ MỹNhững dòng sữa nào đã nuôi bầy đồ tểLời ru nào đã dạy chúng lớn khônNhững Kít-xinh-giơ và những Ních-sơnTa nguyền rủa chúng mày cho đến chếtNhững kẻ nào đã gây ra tội ácNhững kẻ nào để tội ác gây raNhững chính khách, những nhà thơNhững bộ óc chế súng bom huỷ diệtCác tư tưởng cầm quyền các nước

Khâm Thiên Trang 103

Khâm Thiên

Lãnh tụ tối cao của mọi đảng trên đờiCác ông kêu: vì hạnh phúc con ngườiNay con người chết điCái phúc ấy ai dùng được nữa!Chục chiếc B-52Không đổi được một trẻ nghèo Ngõ ChợKhông thể nhân danh bất-cứ-cái-gìBắt máu vạn dân lành phải đổKhông thể chắp bình minhBằng xương thịt những mặt người vỡ nátAi tự xưng môi kề răng lạnhAi khoác tặng chúng tôi vinh dự đẹpCác anh đón đưa nâng cốc chúc hoà bìnhCác anh quyên thuốc men các anh đi biểu tìnhRồi thanh thản trồng hoa và câu cáVà tìm thấy lương tâm mình yên ảTrong nỗi đau quằn quại của chúng tôiTa oán giận các người, đồ dối tráLoài người chung vai nhận tội ác này

Khâm Thiên Trang 104

Khâm Thiên

Anh và tôi, vâng, tôi nữa, cả tôiChúng ta đã ngu dốt đến nỗiKhông che chở được mẹ già em dạiKhỏi quả bom tàn bạo tự trời cao Muốn kết thúc thơ mìnhBằng những lời tốt đẹpNhưng lòng tôi làm sao tươi sáng đượcKhi máu bầm khắp nơiDưới bát cơm trên trời trong cốc nướcĐêm qua tôi đã chếtVơớ hàng ngàn mạng ngườiTừ than bụi tôi hiện hình trở lạiMang đau thương đến trọn cuộc đờiTôi sẽ xông vào mọi cuộc vuiMọi buổi lễ uy nghiêmMọi bài ca lừa dốiMọi quên lãng mọi nụ cười dễ dãiĐể nói về những xác chết cháy đenĐể nói về

Khâm Thiên Trang 105

Khâm Thiên

Những xác chết cháy đen Kẻ làm chứng trung thànhTrước phiên toà lịch sửGiữa tuột cùng đau khổĐâu dám ngồi trau chuốt mỗi câu thơNhân danh cuộc sống, nói về cái chếtNhân danh niềm vui, nói về nước mắtNhân danh tình yêu, tôi mãi mãi căm thù

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 106

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Không Đề 03 Con bò gầy đói cỏĐi trên đồng mê manNhững pho tượng gỗ chùa PhùngThiêm thiếp dưới tầng lá mụcCòm cõi bà già chợ huyệnKhóc thời con gái thuốc lào sayÔng tiến sĩ giấy ngồi chắp tayHam rượu nên vua bỏHia rách áo hồng ủ rũ Em mua về cho anhKhuôn tượng dân gianAnh treo trên tườngNhìn em mà thươngĐốt một tuần nhangLau bức sơn dầu lấm bụiCô Kiều đàn nguyệt tặng chàng KimNgười hoạ sĩ nay giả điên

Không Đề 03 Trang 107

Không Đề 03

Mắt buồn ngơ ngácMặc áo mưa đi lang thangGiấy vụn lông chim dính đầy tóc bạcTranh đẹp chẳng ai muaGác xép gió lùaHoạ sĩ già nằm dưới pho tượng cổNghe trong đầu sóng vỗTiếng trẻ con thì thàoBàng hoàng thức dậyÔm phích nước hát nghêu ngao“Người đẹp trong tranh chẳng có đâuMong gì kì ngộ...” Em đừng thương anh nữaAnh đi lủi thủi trên đườngĐánh mất lòng tinTìm về bếp lửaXem trẻ mục đồngMúa trong tượng gỗNhững đôi vợ chồng

Không Đề 03 Trang 108

Không Đề 03

Cởi áo cho nhau Bài thơ không đềChép trên giấy bảnEm cần gì giếng lạnhTâm hồn anh cô quạnh dưới lòng sâuNgẩng lên biền biệt mây caoCuộc đời thăm thẳmTình anh như cỏ lauTìm nhau trên đất vắngNơi ấy em về mưa sẽ tạnhHoa cúc vàng nở trên cánh tay

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 109

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Không Đề 04 Phố Hàng Buồm không còn một cánh buồmPhố Hàng Lược chẳng còn ai bán lượcPhố Hàng Bạc những người thợ bạcĐã chết cùng đêm hội ngày xưaChợ Mơ không còn mơCửa Hà Khẩu đã thành phố xáQua Ngõ Trạm chẳng còn ai đổi ngựaĐường Cựu Lâu lầu cũ cháy lâu rồiNgười ta uống bia hơiDưới tấm dù xanh đỏPhố Hàng Bài bán giầy da dép nhựaĐông Bộ Đầu thành bến ô tô...Trên thềm rêu điện cũ những triều vuaLũ trẻ lấm lem đùa nghịchBao quyền uy chót vótNay đã thành đất bụi lãng quênTiếng nấc Nguyễn Du, giọt lệ Xuân HươngNhững câu thơ buồn khổ yêu thương

Không Đề 04 Trang 110

Không Đề 04

Ngày ấy chẳng ai cầnBây giờ ta nhớ mãiNgọn gió của ngàn đờiChiều nay ùa trở lại.Nơi xaMột con tàu xuyên bóng tốiĐi về miền núi đá vôiMột vùng nước trắng xa xôiMột nhà ga cô quạnhMột người đàn bà ướt lạnhĐứng chờ anh.

Tập thơ Lưu Quang Vũ Trang 111

Tập thơ Lưu Quang Vũ

Không Không có làng quê nào để từ bỏKhông có thành phố nào để đi đếnKhông có vật quý nào để mấtKhông thư ai để chờKhông hòn đảo nào để phát hiệnKhông thành quách nào để tinKhông quỷ ma nào để sợKhông thuộc bài hát nào để tự hát lênKhông có góc tối nào để một mình giấu mặtKhông người con gái nào để thương yêuKhông có người đàn ông nào để trọngKhông có kẻ thù nào để ácKhông có tội lỗi nào để phạmKhông có cả một nỗi buồn để khócCũng chẳng có chiến lũy nào để chếtChúng ta làm gì cho hết buổi chiều nay?

Powered by TCPDF (www.tcpdf.org)

Không Trang 112