24

The S magazine- #2 - Noel

Embed Size (px)

DESCRIPTION

Tạp chí The S - Số 2 ra ngày 22.12.2011- Sản phẩm của Writer- Scommunications

Citation preview

Page 1: The S magazine- #2 - Noel
Page 2: The S magazine- #2 - Noel

Trưởng ban biên tập:Lê Hoàng Minh Trang

Ekip thực hiện:Nguyễn Minh ĐứcNguyễn Duy LâmLê Thị NgoanVũ Thị Lê ThiNguyễn Vũ Thanh TrúcPhan Thị Cẩm VânLee Nhi (TC 10 K35)Đoàn Minh ThôngTrần Minh ChâuEkip SnEThành viên Writer

Kỹ Thuật:Nguyễn Khánh ChiLê Thị Diễm Quỳnh

Ảnh bìa:Model: Nguyễn Lý Mỹ Nhật XuyênStylist: Trần Minh ChâuPhoto: Trần Chí ThiệnRetouch: Kie YoonTrang phục: Vela Boutique & Baaholic

Page 3: The S magazine- #2 - Noel

NOEl 2011

6 Nhật Xuyên - Miss UEH - Những điểu chưa kể

12 Chat với 4reigners14 Chút gì đầu xuân

8 Tin tức nổi bật cả năm16 Tin tức kinh tế

9 Không phải noel nào cũng lạnh

18 Xmas’s coming to SaiGon

Spotlight

NewS

Short story

Fashion

Saigon in theS

Page 4: The S magazine- #2 - Noel

04 | the S magazine

Tôi sinh ra ở miền Nam, trong 20 năm chưa bao giờ biết đến mùa Đông là gì. Chỉ biết đó là một mùa mà ở miền Trung trời rất lạnh, nhưng lại không có tuyết. Cứ mỗi mùa Giáng sinh, tôi hay lên mạng và xem những bộ phim có khung cảnh lung linh với cây thông, ông già Noel và hoa tuyết, ao ước một lần được sống trong không khí mùa Đông như vậy, tráng lệ và huyền ảo. Tôi đâu biết, có những mùa Đông lạnh lẽo, rét buốt và ám ảnh, rất chân thực và tê tái lòng người…

Anh bạn tôi bảo ghét mùa Đông. Mùa Đông ở quê anh, trời lạnh buốt, mưa lất phất và khung cảnh hoang tàn. Nghe thật buồn, và tôi chợt nghĩ liệu có nơi nào như thế? Tôi chưa bao giờ thấy buồn khi tôi trở về quê nhà. Nhưng mùa Đông làm quê nhà anh bạn tôi trở nên ảm đạm hơn tất cả những ngày khác. Tôi không hiểu cảm giác mà anh đang gặp phải, nhưng tự nhiên cũng thấy xót xa trong

Đừng ghétMùa ĐôngMột buổi tối của ngày đầu tiên của tháng Mười Hai, tôi lại như mọi khi, pha cốc cà phê và lang thang trên Facebook. Mọi người chúc nhau một tháng mới tốt lành, có người bảo sắp tới là năm 2012, ngày tận thế rồi, bạn sẽ ở bên ai? Tôi cười và comment “Gia đình”. Trời lạnh lạnh, tôi kéo cái chăn và quấn quanh mình, sụt sịt mũi cho…có không khí. Con chuột từ từ trượt dài trên màn hình. Tôi dừng lại ở một cái note của anh bạn, có tựa đề: “Ghét mùa đông”. Tôi tò mò click vào và đọc, tình cờ, trong trang nhạc đang vang lên bài “Thành thị”. Đọc xong, thoáng buồn, và lại thả hồn vào những suy nghĩ miên man.

lòng. Sáng nay khi đi thi về, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của những cô bán dạo ngồi trước cửa một siêu thị lớn:

- Bây giờ ở ngoài quê lạnh lắm, mưa suốt.

- Ừ, hai ông bà già yếu rồi, ở ngoài đó một mình cũng nản lắm.

- Mua được vé về Tết chưa?

- Chưa, lu bu quá, chị thì sao?

- Canh hoài mà chưa mua được.

Rồi họ nhìn nhau, đầy thông cảm. Tôi chỉ là người chạy xe ngang qua rồi đứng lại dừng đèn đỏ, nghe mà cũng nhói lòng, không yếu đuối mà muốn khóc, lòng nghĩ nếu quê tôi không cách Sài Gòn chỉ hai tiếng rưỡi đi xe buýt, chắc tôi khó có thể chịu nổi nỗi nhớ nhà, huống gì người thân tôi

đang ở trong mùa Đông lạnh lẽo. Nếu vậy, tôi cũng sẽ ghét mùa Đông.

Tối về, tôi hỏi ngay anh bạn:

- Anh ơi, mùa Đông ở quê anh thế nào?

- Mùa Đông hả? anh không nhớ rõ lắm em à.

Anh chỉ nhớ mùa Đông mưa không to, nhưng rất dài. Đường sá sình lầy, di chuyển rất khó khăn. Đi ngoài đường cảm thấy rét buốt, bàn tay cóng, gió lạnh từng cơn. Mùa Đông, chỉ muốn mang áo quần thật dày, trùm chăn thật ấm. Mùa Đông, mỗi nhà đều có cái bếp than, ngồi chung quanh nó sướng lắm. Nói là cái bếp than, chứ thật ra là cái nồi than, nhà nào mà lạnh, bỏ than vào nồi rồi đặt dưới giường ngủ cho ấm.. Mùa Đông, thích nấu mấy món thật nóng, không để nguội, xong là ăn ngay. Nước rất lạnh, rửa chén hay giặt đồ đều rất xót, đến cả đánh

04 | the S magazine

Page 5: The S magazine- #2 - Noel

the S magazine | 05

Mùa Đôngnữa nhé anh...

Saigon tháng 12dành cho kiennguyen

răng, có người phải pha nước sôi vào mới đánh được.

“Mùa Đông là vậy đó em à.”

Tôi không hỏi thêm. Mùa Đông đẹp và cũng lạnh lùng nữa. Không chỉ là sự lung linh và những bộ cánh đẹp rạng ngời trên báo mà tôi từng muốn và chưa bao giờ được thử, đằng sau những điều lộng lẫy luôn có những điều làm xót xa lòng người. Nhiều người tha phương ở Sài Gòn mãi lo lắng vì không có được tấm vé tàu, sáng sớm nghe cơn gió lạnh thoảng qua sẽ không khỏi xuýt xoa nhớ về những người thân nơi quê nhà.

Thế nhưng, họ vẫn sống, vẫn làm việc, với những niềm hy vọng. Có một câu hát trong bài hát tôi đang nghe như thế này: “Có những mùa Đông lạnh mà nghe sao ấm áp”. Nếu không có mùa Đông, ta sẽ không thấy được sự thay đổi kì diệu khi mùa Xuân tới. Mùa Đông giúp ta dành một góc trái tim để nhớ về những người

ta yêu thương, giờ này họ đang làm gì nhỉ? Họ có lạnh không, có đắp chăn đủ ấm hay không? Chỉ có mùa Đông, ta mới nghe và để ý thấy ta đã lãng quên như thế nào cuộc sống hằng ngày. “Mùa Đông

giúp ta nhớ rằng còn có thật nhiều điều không thể nào quên”.

Tôi muốn nhắn với anh bạn tôi, mùa Đông sinh ra là để mùa Xuân tới. Là để trong sự lạnh lẽo, con người muốn được sưởi ấm cho nhau, và vì vậy đến gần nhau hơn.

Tôi muốn nhắn nhủ với anh hãy sống thật tốt, và hãy nói chuyện với cha mẹ, ông bà anh bất cứ lúc nào có thể. Để mùa Đông- miền Trung của họ không còn rét buốt nữa. Và tôi muốn nói với anh rằng:

Đừng ghét mùa Đông nữa nhé anh…

the S magazine | 05

Page 6: The S magazine- #2 - Noel

6 | the S magazine

Theo dõi cuộc thi, ít ai biết Xuyên đã có mấy lần muốn dừng lại, khi phải chạy ngược chạy xuôi tìm trang phục, đạo cụ, tập múa, tập nói, tập đi, tự vực tinh thần cho mình những lúc khó khăn, lại thêm áp lực học hành thi cử trước ngày xét chuyên ngành… chừng đó thứ dường như là quá sức với một cô sinh viên xa nhà và mới học cách sống tự lập. Xuyên thông minh, nhưng không thuộc tuýp người từng trải. Ở quê Xuyên được bảo bọc kĩ lắm, đến năm lớp 12 còn được ba mẹ đưa rước đi học. Lên thành phố, chưa kịp biết đi xe đạp một cách thành thạo, Xuyên đã phải luyện cấp tốc để chạy xe máy giữa trung tâm thành phố - nơi mà nhiều người chạy xe lâu năm còn thấy lúng túng. Thế nên khi trò chuyện với Xuyên, đâu đó tôi nhận ra ở Xuyên vừa có nét hồn nhiên, trẻ con của “út cưng”, vừa có sự mạnh mẽ, và “lửa” của một 9x đầy nghị lực.

Xuyên kể, suốt mấy ngày căng thẳng đó, nếu không có sự giúp đỡ, động viên của cha mẹ, cô, các

bạn cùng phòng trọ, các anh chị ở KTX, anh T.Tâm (TCDN K34)… cô bạn đã không đủ tự tin để đi tiếp. Lúc mẹ gọi điện thoại lên động viên: “Mạnh mẽ lên con!”, Xuyên nghe mà rớt nước mắt. Và đúng là Xuyên mạnh mẽ thật, vượt qua tất cả những lo lắng và áp lực, Xuyên vẫn cố gắng hoàn thành thật tốt phần thi của mình. Và tỏa sáng, không chỉ là giải thưởng cao nhất, Xuyên còn ẵm luôn 2 giải phụ Người đẹp thân thiện và Người đẹp trí tuệ.

Nhưng đã nói ngay từ đầu, Xuyên không quá coi trọng danh hiệu, phần thưởng lớn nhất mà cô bạn nhận được lại chính là sự ủng hộ của người thân, và nhờ cuộc thi này mà bạn cứng cáp, trưởng thành, khó nản lòng trước khó khăn hơn. Những ngày tham gia Miss UEH, Xuyên còn đang bù đầu với những môn thi học kì, và đến hôm nay, cô bạn đã có thể cười toe khoe số điểm tích lũy khá cao: 8.55. Hiện Xuyên còn làm phó chủ nhiệm CLB tiếng Anh KTX (DEC), thành viên BELL club và vẫn đang miệt mài trên con đường học thuật của mình. Sau khi tốt nghiệp UEH, Xuyên dự định sẽ

tìm học bổng đi du học và sau đó quay về làm việc tại Việt Nam vừa làm cho những công ty đa quốc gia, vừa nung nấu ý tưởng để khởi nghiệp. Xuyên tham vọng, nhưng khiêm tốn, lúc nói đến mấy dự định lớn, Xuyên còn tặc lưỡi: “Nhưng em thấy mình vẫn như là một đứa con nít đang tập lớn, phải cố gắng nhiều để trưởng thành hơn nữa”

Thích hát, thích múa, thích harmonica, cờ tướng và xếp giấy origami nhưng Xuyên lại lựa chọn con đường phát triển bằng học thuật và kinh doanh. Tôi không biết Xuyên sẽ tập lớn và trưởng thành như thế nào, chỉ hi vọng rằng, khoảng 10-15 năm nữa, cái tên Nguyễn Lý Mỹ Nhật Xuyên sẽ được nhắc nhiều hơn, nhưng không phải với cương vị người đẹp vừa đăng quang một cuộc thi nào đó, mà là với vai trò một nữ doanh nhân trẻ thành đạt của Việt Nam. Mong là đến lúc đó, Xuyên vẫn còn giữ được cho mình vẻ đẹp trong trẻo, hồn nhiên và giản dị như ngày hôm nay.

Thành phố Hồ Chí Minh. Tháng 12/2011.

MINH ĐỨC

MISS UEH |University of economics of ho chi minh city

NHẬT XUYÊN và những điều chưa kể

Hẹn gặp Nguyễn Lý Mỹ Nhật Xuyên hai tuần sau đêm đăng quang cuộc thi Miss UEH- Duyên dáng Sinh viên Kinh tế 2011, tôi một phen bất ngờ vì khác hẳn với một thí sinh tự tin sải bước trên sân khấu, Xuyên giữa đời thường lại trở về là cô nữ sinh duyên dáng, giản dị và hiền lành. Trước khi bắt đầu trò chuyện, Xuyên còn nhắc khéo: “Anh đừng quá tập trung vào danh hiệu em mới đạt được…”. Chợt nhận ra Xuyên rất khác với tất cả những người mà tôi đã từng gặp, một chút e dè, nhỏ nhẹ, một chút thật thà, cuộc gặp gỡ đã không còn là một buổi phỏng vấn nhân vật nữa, mà chỉ là phút trải lòng của một cô bạn sinh viên K36 xinh xắn...

Duyên dáng sinh viên kinh tế

đăng quang cuộc thi

năm 2011

ngoại thươngthủ khoa chuyên ngành

với số điểm 8.54năm 2011khóa 36

Page 7: The S magazine- #2 - Noel

the S magazine | 7

the

s m

agaz

ine

Spotlight

Page 8: The S magazine- #2 - Noel

08 | the S magazine

Thiết lập kỷ lục Guiness “Tranh ghép bản đồ tư duy lớn nhất thế giới”

Sự nỗ lực của hơn 1600 sinh viên của trường Đại học Kinh tế thành phố Hồ Chí Minh đã được tổ chức Guinness thế giới công nhận với thành tích “Tranh ghép bản đồ tư duy nhiều mảnh ghép nhất thế giới” - được xác lập vào lúc 0 giờ 26 phút ngày 25 tháng 9 năm 2011. Sáng ngày 25/9/2011, tổ chức Guinness thế giới đã công nhận thành quả hoạt động của hơn 1600 sinh viên Kinh tế trong không khí hân hoan và đầy háo hức. Vào lúc 9 giờ 00, hàng ngàn sinh viên đã tập trung đông đảo về nhà thi đấu Phú Thọ, để được chứng kiến lễ công bố tranh ghép bản đồ tư duy nhiều mảnh nhất thế giới và cắt băng khánh thành cho “tác phẩm”.

Cuộc thi Duyên Dáng Sinh Viên Kinh Tế - Miss UEH

Cuộc thi Duyên dáng Sinh viên Kinh tế được tổ chức lần đầu tiên vào năm 2003, lần thứ hai vào năm 2007. Và cứ đến hẹn lại lên, bốn năm một lần, cuộc thi Duyên dáng Sinh viên Kinh tế lần thứ ba đã được bắt đầu từ ngày 19-9-2011 và đêm chung kết diễn ra vào ngày 27-11-2011 tại hội trường A.116 - 59C Nguyễn Đình Chiểu P.6 Q.3. Mục đích của cuộc thi là nhằm tạo ra một sân chơi lành mạnh, vui tươi góp phần nâng cao chất lượng đào tạo toàn diện cho sinh viên, giúp các bạn tự tin hơn, có cơ hội phát triển khả năng của mình, thông qua đó tìm kiếm và tôn vinh những giá trị đích thực về phẩm chất đạo đức, tài năng, bản lĩnh, có kiến thức toàn diện trong tất cả các lĩnh vực cũng như vẻ đẹp hình thể của nữ sinh viên Kinh tế TP.HCM.Kết quả cuộc thi: Ngôi vị cao nhất thuộc về bạn Nguyễn Lý Mỹ Nhật Xuyên

Đón nhận huân chương Độc Lập hạng Ba

Sáng ngày 18/11, toàn thể Ban Giám hiệu, các cán bộ-công nhân viên, cán bộ hưu trí, các thế hệ nhà giáo, các thế hệ cựu sinh viên cũng như các sinh viên đang theo học tại trường Đại học Kinh tế Thành phố Hồ Chí Minh đã cùng hiện diện tại hội trường A116, số 59C Nguyễn Đình Chiểu để tham dự vào một ngày lễ trọng đại: lễ đón nhận Huân chương Độc lập hạng Ba cho Công đoàn trường.

Kỷ niệm 35 năm thành lập trường

Trường Đại học Kinh tế Thành phố Hồ Chí Minh (tên tiếng Anh: University of Economics, Ho Chi Minh City - UEH) là một trong 15 trường Đại học trọng điểm quốc gia Việt Nam và được Eduniversal xếp hạng 164 trong 1000 trường kinh tế tốt nhất thế giới[1]. Từ khi ra đời đến nay, trường đã tỏ rõ vai trò là một trung tâm đào tạo và nghiên cứu khoa học kinh tế có uy tín của toàn thể Việt Nam, trực tiếp cung cấp hàng trăm ngàn cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ cho cả nước, kể cả cho nước bạn Lào và Campuchia. Trải qua hơn 35 năm hình thành và phát triển, nhà trường đã đào tạo và cấp bằng tốt nghiệp cho 190.000 Cử nhân, 5.355 Thạc sĩ và 439 Tiến sĩ; quy mô đào tạo của Trường giữ mức ổn định, đạt trên 50.000 sinh viên/năm.

Tổng hợp: Team Săn tin- Bộ phận Writer

TIN TỨC

N trong nămỔI BẬT

NewS

Page 9: The S magazine- #2 - Noel

trong năm

Nếu ai đó hỏi tôi: “Bây giờ bạn đang mong ước điều gì?” thì câu trả lời sẽ là: “Hãy để Noel biến mất”. Một câu trả lời ngớ ngẩn, tôi nghĩ nhiều người sẽ cho là như vậy, vì khi tôi nói câu đó với Nhiên, nhỏ bạn thân vào trước đó 3 tuần thì nó đã ôm bụng cười lăn cười bò rồi phán một câu : “Mày bị điên à?”. Nhưng hãy nhìn bộ dạng tôi lúc này: 1 con nhỏ tóc tai bù xù nằm úp mình xuống gối, mắt đỏ hoe, phòng ốc bừa bộn, 1 hộp quà được gói ghém cẩn thận nhưng rất tiếc nó cũng bị quăng nằm chổng chơ trên sàn, thì chắc bạn sẽ thông cảm được cho tôi. Nói gì đây nhỉ? Nếu không nói quá là tôi đang bị 1 cú sốc lớn về mặt tinh thần, thì đại loại là tôi đã bị lừa dối bởi 1 đứa bạn thân mà xin thề là, có chết tôi cũng không nghĩ nó xấu xa đến thế. Một chuyện tình tay ba mà kết thúc có hậu của nó là nhỏ bạn thân tôi và người mà tôi đem lòng yêu mến tay trong tay. Kể ra thì làm tôi buồn, nhưng cứ giấu mãi trong lòng như thế này thì càng làm tôi đau hơn.

2 tuần trước, trong 1 đợt tham

gia cộng tác viên cho đội Công Tác Xã Hội, tôi đã để ý anh quản trò với nụ cười tỏa nắng (thực ra là nhờ cái răng khểnh vô cùng đáng yêu của anh ý), vì thế mà trong suốt buổi sinh hoạt ngày hôm ấy, tôi như bị đóng băng và lần đầu tiên, thật đấy, lần đầu tiên tôi tập trung vào một việc gì cao độ như vậỵ. Mỗi lời nói của anh đều khiến tôi có cảm giác anh đang chỉ nói với một mình tôi vậy, lại đứng hình toàn tập khi bắt gặp anh đang nhìn mình cười rạng rỡ. Có gọi là thích không nhỉ khi anh trở thành người tôi nghĩ đến trước khi đi ngủ, thường trực trong cả giấc mơ. Tôi say nắng anh đến nỗi mỗi khi nhìn thấy anh, tim lại đập loạn xạ, tôi đưa tay vuốt lại mái tóc như thể sắp được gặp một ngôi sao nổi tiếng, giả vờ cầm cuốn sách chạy thật nhanh đến ghế ngồi, và lại chết đứng khi anh nói “chào em”. Đến nỗi tôi đã lên yahoo và xóa cả câu slogan vốn trung thành với tôi suốt 17 năm qua: ”Độc thân, sống là không tủi thân”, để facebook tôi đầy ụ những comment, xoay quanh hành động bất thường ấy. Và tôi đã có một quyết định trọng đại, rằng

, mình sẽ thổ lộ tình cảm bấy lâu dành cho anh, tất nhiên sẽ nhờ San-nhỏ bạn thân mà tôi tin tưởng nhất gửi giùm. Nó lẳng lặng nhận thư, khuôn mặt trong vài giây gần như quá ngạc nhiên đến nỗi tái đi (chắc có lẽ nó không tin nổi một đứa rụt rè như tôi lại dám làm chuyện động trời như vậy) và chỉ hỏi một câu duy nhất, trái lại những gì tôi đã tưởng tượng:

- Mày thích anh Nguyên thiệt không?

Tôi trợn tròn mắt, khẳng định chắc chắn: “tất nhiên rồi”.

Và cũng từ đó, đêm nào tôi cũng chủ động nhắn tin cho anh. Chúng tôi nói về nhiều thứ, hơn nữa, anh lại là một chàng trai biết gây sự chú ý, nên tôi gần như mê mẩn, một cảm giác khó tả của tuổi 18. Một câu chuyện đẹp đẽ khiến tôi mơ mộng về nhiều thứ. Có lẽ tôi sẽ còn mơ mộng hão huyền thêm nữa nếu buổi chiều 23-12 đó tôi không quyết định ra ngoài mua quà Noel cho anh. Cửa tiệm hôm đó đông

Short Story

the S magazine | 09

Page 10: The S magazine- #2 - Noel

nghẹt khách. Tôi đang phân vân chọn lựa giữa việc nên mua một quả cầu thủy tinh có tuyết hay là ông già Noel mặc áo đỏ có thắt nơ thì từ đằng sau, có tiếng nói cười của hai người quá đỗi quen thuộc. Tôi quay lại. Một hình ảnh đáng mơ ước của những người đang yêu nhau: San đang quàng thử cho anh Nguyên một chiếc khăn quàng màu tro, hai tay San vòng qua cổ anh xiết lại gần, San ghé đầu dựa vào lòng anh trìu mến, anh Nguyên lại cười, nụ cười mà có lẽ tôi chưa từng thấy ở anh, nụ cười hạnh phúc khi được ở bên người mình yêu thương. Thật không diễn tả được cảm xúc trong tôi lúc đó. Mắt tôi mờ đi, cảm giác như có cái gì đó nghẹn ứ ở cổ,…muốn khóc nhưng sao nước mắt cứ trôi ngược vào trong. Tôi đặt 2 món quà vào chỗ cũ mà đầu óc cứ quay vòng vòng rồi chạy vụt ra ngoài như một phản xạ tự nhiên. Tôi nghe thấy tiếng gọi của anh Nguyên “Hà ơi…”, nhưng có lẽ tôi đã chạy quá nhanh để họ có thể đuổi kịp. Gió thổi, nhưng sao tôi không khô được nước mắt, trái tim đang se lạnh vì những cơn gió, hay là vì nỗi đau?

Cảm xúc ấy giờ đây vẫn còn nguyên vẹn trong tôi lúc này. Buồn. Buồn đến mức tôi đã nằm dài từ tối hôm qua đến bây giờ, bụng cứ sôi ọc ọc, cổ họng khát khô đắng

nghét, hai con mắt gần như sưng mọng lên. Hơn hai mấy cuộc gọi nhỡ, của San, anh Nguyên…Nực cười thật đấy, chắc họ lại muốn xin lỗi, rồi an ủi vì đã làm tổn thương tôi. Tôi tắt nguồn, quăng chiếc điện thoại vào góc nhà. Tôi không thể đẩy được những hình ảnh khinh khủng buổi chiều hôm đó ra khỏi suy nghĩ. Cứ nghĩ đến, hai dòng nước mắt lại tự lăn dài trên má, tôi chỉ muốn khóc thật to, thật lớn để cho vơi nỗi buồn. Giống như mình là kẻ ngốc, bấy lâu nay bị lừa dối mà không hề hay biết, bị đùa cợt tình cảm mà không nhận ra. Mà còn gì đau khổ hơn khi đứa bạn thân nhất, tin tưởng nhất lại đối xử với mình như vậy. Cảm thấy cô đơn đang vây lấy cơ thể tôi, tinh thần tôi…Trống vắng, rồi lại buồn!Một vòng lẩn quẩn đen tối làm con người ta không sao thoát ra được…

6h tối. Tôi đang nằm bệt dưới sàn thì nhỏ Nhiên và Thắng tới. Thấy tôi nằm dài bất động trên sàn nhà, con Nhiên đã kéo tôi dậy và làm nguyên một tràng dài:

- Này, này. Dậy mà đi chơi Noel mày. Buồn gì nữa mà buồn, cả một hội độc thân đây này, đã có ma nào có bồ đâu.

Tôi khéo tấm chăn lên trùm kín đầu, cố giấu đi những giọt nước

mắt tủi thân đang trào ra như mưa. Tôi chỉ muốn được nằm, tôi đã quá mệt mỏi và giờ thì không có chút thích thú nào để đi chơi noel nữa. Không thêm một lời nào gọi là rủ rê, an ủi nữa, vì có lẽ chúng đã thấy vẻ chán nản đang hiện hữu trên khuôn mặt tôi,hai chúng nó, một đứa kéo tấm chăn ướt nhẹp ra khỏi người tôi, một đứa túm lấy hai cánh tay không còn sức sống để lôi tôi ngồi dậy. Xong đâu đó,chúng khiêng tôi như khiêng một con heo nặng kí, khiến đầu tôi kêu lên “bốp” đau điếng khi va vào thành gỗ chắn trên gác, vừa khiêng vừa phàn nàn “Tỉnh lại đi mày, bên mày còn biết bao đứa yêu mày thế này cơ mà”. Và cứ thế, tôi mặc nguyên bộ đồ lúc đi mua quà ngày hôm qua, đầu tóc đã được nhỏ bạn nhanh tay chải được vài đường gọn gàng hơn. Chúng tôi, 3 đứa, chạy xe trong dòng người tấp nập. Trời không lạnh lắm nhưng cũng làm tôi muốn siết thêm chiếc áo đang mặc vào người hơn tí nữa. Mặc dù rất buồn nhưng tôi vẫn nhận ra Noel rất đẹp. Cả thành phố rực rỡ ánh đèn đủ màu trên cây thông mùa Giáng sinh, những trung tâm đông nghẹt người. Một Sài Gòn phồn hoa, mỹ lệ, một Sài Gòn ồn ào nhộn nhịp nhưng vẫn không thể kéo tôi ra khỏi tâm trạng đau buồn bị lừa dối. Tôi lại khóc, khóc nhiều như chưa từng được khóc. Lại ngu ngốc mà

NOELkhông phải lúc nào cũng

010 | the S magazine

Page 11: The S magazine- #2 - Noel

ước rằng, giá như, giá như không có chuyện gì xảy ra, tôi và anh Nguyên chỉ là hai người xa lạ. Giá như, tôi có thể quên…

Noel bao trùm từng con đường, góc phố. Sau gần hơn 1 tiếng đi dạo từ nhà tôi qua nhà thờ Đức Bà, bọn nó quyết định dừng chân tại một quán kem nhỏ gần chợ Bà Chiểu. Vì theo ý con Nhiên, trời lạnh mà ăn kem thì hết chỗ chê. Một ý tưởng theo tôi là đỡ khùng hơn vì cứ lái xe vù vù hết chỗ này đến chỗ nọ, biết đâu nhâm nhi một ly kem lại khiến tôi vui lên được chút nào đó. Mà có lẽ tôi đã đúng. Ít ra thì ngay lúc này tôi đang cười ngoác miệng mà muốn ngậm lại cũng không được. Thắng đề nghị được hát một bài để tặng tôi. Là một bài hát tiếng Anh: “We are the world” được nó thể hiện bằng giọng Phú Yên đậm chất quê nhà khiến tôi và Nhiên thi nhau mà ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nhỏ Nhiên bình luận:

- Này, mày luyện thanh chưa zị ? Nghe cứ như là vịt đực gào thét trong đêm, haha.

Thắng quay sang cốc nhẹ vào đầu nó, rồi ra vẻ đầy tự hào” mỳ đã nghe con vịt nào hát hay như tao chưa?” Chưa dừng lại ở đó, Thắng quyết định sẽ kể chuyện cười cho tôi nghe. Những câu chuyện cười ra nước mắt lại được phụ họa bởi chính người kể chuyện, nó quơ chân múa tay làm đủ kiểu khiến cả quán kem ai cũng quay lại nhìn mà không hiểu lí do. Tôi cười tít, và nhận ra đôi mắt của mình đang nhức dữ dội vì những cơn gió. Dường như lúc này tôi đang lấy lại được nụ cười, tôi lắng nghe thích thú rồi lại cười ngặt nghẽo khi nhìn đám bạn tinh nghịch trêu đùa nhau. Noel thực sự hiện ra trước mắt, Noel ngay ở đây… Noel không có hai cái tên Nguyên và San. Noel thật sự của tình bạn. Tôi nhắm mắt tận hưởng cảm giác của lòng mình được giải thoát, nhẹ nhàng nhưng không trống rỗng. Nó đầy ắp hình ảnh của một Noel Sài Gòn xinh đẹp, lung linh, của những người bạn hiền lúc nào cũng chia sẻ, quan tâm, và của khúc nhạc tựa như khúc ca của trái tim “We wish you’re Merry Chirstmas…”…

Thắng chở tôi về khi đồng hồ đã chỉ 23h. Trước khi để cậu ấy quay xe, tôi đã kịp mỉm cười thật tươi như 1 lời cảm ơn chân thành:

- Cảm ơn nhé! Hôm nay mình rất vui…

Thắng gãi đầu, lúc nào cũng vậy, cậu ấy luôn chân thành đến mức đáng yêu:

- À, không có gì. Hà vui thì bọn mình cũng vui. Đừng nghĩ gì nhiều nha. Ngủ ngon.

Tôi chờ khi bóng cậu ấy xa tít tắp rồi mới quay vào nhà. Điện thoại đầy ụ tin nhắn. Những lời chúc ngủ ngon của nhỏ Nhiên và một vài đứa bạn trong lớp. Nụ cười hạnh phúc của tôi dừng lại khi trong hộp thư đến còn có cả tên người tôi muốn quên: San. Tôi bấm nút mở và đọc, những dòng chữ khiến một lần nữa nước mắt tôi lại rơi rất nhiều: “Hà iu của tao. Chắc bây giờ mày đang giận tao. Nhưng hy vọng là mày sẽ bớt buồn, vì tao đã gọi điện nhờ Nhiên và Thắng đến rủ mày đi chơi. Có chuyện này, tao muốn kể với mày. Khi mày nhờ tao gửi thư cho anh Nguyên, tao đã không biết phải làm sao cả. Vì có lẽ... chuyện tao và anh ấy quen nhau gần một năm nay vẫn chưa có ai biết, tao và anh Nguyên muốn giấu để chú tâm vào việc học . Xin lỗi mày, tao thật sự không muốn mày buồn. Không phải là tao lừa dối mày đâu, chỉ là tao không nghĩ mày lại thích anh Nguyên đến vậy. Vì vậy mà tha thứ cho cả tao và anh Nguyên nhé. Chúc mày một buổi tối Noel vui vẻ.” Tôi lặng người đi. Khóc và lại khóc. Có lẽ vì tôi đã sai quá nhiều. Khi đổ lỗi cho một đứa bạn thân đáng mến, khi lãng phí thời gian vào những việc không đâu mà quên rằng bên mình còn bao điều thú vị. Còn cả bạn bè và những ai đang yêu thương mình nữa.

Ai bảo cứ Noel là sẽ lạnh đấy, nếu bạn là tôi, xung quanh bạn là những người bạn dễ thương, biết quan tâm nhau, chân thành và nhiệt tình. Sẽ không lạnh đâu, vì trái tim bạn đang được sưởi ấm!!!

không phải lúc nào cũngLẠNH

Short Story

the S magazine | 011

Page 12: The S magazine- #2 - Noel

12 | the S magazine

Mr. Gillberth và vợ (New Zealand): “Ở nước tôi, Giáng sinh là lúc mà ông già và bà già Noel mặc quần sọt và áo thun ba lỗ, vì khi ấy là mùa hè, khí hậu khá là nóng. Giáng sinh ở phương Tây thiên về gia đình nhiều hơn, những ngày lễ tết họ thường tổ chức party ở nhà và cùng nhau quây quần trò chuyện vui vẻ. Từ đầu tháng mười hai là nhà nhà đã bắt đầu trang trí nhà cửa và cây thông Noel để đón Giáng sinh. Riêng trẻ em thì được ba mẹ mua cho cả một quyển lịch để count down đến ngày Noel nữa…Tôi thật sự thích các con đường ở Việt Nam vào thời điểm này, nó rất đẹp và lộng lẫy. Thật tuyệt khi nhìn thấy mọi người ở đây có sự chuẩn bị rất tốt cho Giáng sinh. Nếu có thể, tôi muốn được đón Noel ở Việt Nam vào năm tới nữa...”

CHAT cùng 4reignersVới sự phát triển nhanh chóng về kinh tế và văn hóa tại thành phố Hồ Chí Minh, nơi đây là điểm đến hấp dẫn cho các du khách nước ngoài vào những dịp lễ, Tết. Nắm bắt được thế mạnh đó, nhiều nơi trên mọi ngóc ngách của thành phố đã phần nào “rục rịch” chào đón mùa Noel sắp đến. Để hiểu xem du khách nước ngoài nghĩ gì về “diện mạo” mới này, hãy cùng theo chân nhóm phóng viên The S “chat chit” cùng “4reigners” hen!

Kiísten (Đan Mạch): “Bên nước chúng tôi không phải mùa Giáng sinh nào cũng có tuyết. Thông thường chúng tôi leo lên những ngọn núi tại vùng quê tôi để trượt tuyết và đón Noel cùng với gia định. Tôi cũng khá ngạc nhiên về cách chào đón Noel của các bạn, đặc biệt tại các khu mua sắm như Vincom, Parkson,… gần đây.”

Rémy, Michel, Corinne và Joëlle (Pháp):“Đây là lần đầu tiên chúng tôi đến Việt Nam, và có thể nói rằng chúng tôi đã đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Ở Pháp, vào lúc này nhiệt độ chỉ khoảng 8-9 độ C, nhưng ở Việt Nam thì lúc này là 30 độ C và trời nóng kinh khủng. Ở nơi tôi sống, mùa này tuyết rơi nhiều và các cây thông đều phủ tuyết còn ở Việt Nam thì cây thông nào cũng xanh tươi và còn được trang trí rất lộng lẫy nữa chứ! Tôi cũng nhận thấy một sự khác biệt trong không khí đón Noel giữa hai miền Nam, Bắc. Ở miền Bắc, không khí mang đậm nét truyền thống và có phần hơi khép kín, còn miền Nam, đặc biệt là Sài Gòn, không khí lễ hội ngập tràn và cuộc sống đô thị có vẻ năng động hơn rất nhiều. Tuy nhiên, dù ở miền nào đi nữa, tôi nhận thấy những người Việt Nam rất thân thiện, đặc biệt là phụ nữ Việt, họ cười rất tươi và vô cùng duyên dáng!”

Karl (Úc): “Đây là lần đầu tiên tôi đến Việt Nam. Tôi thường đi du lịch vào dịp cuối năm để “tiêu xài tiền bớt” (Cười). Mọi người ở Thành phố Hồ Chí Minh đã chuẩn bị Giáng Sinh rất cẩn thận, trang trí đẹp mắt. Giáng Sinh ở Úc, mọi người thường uống bia và sum họp bên gia đình, bạn bè, nó thật vui và ấm áp vào mùa đông. Còn việc năm sau tôi có quay lại Việt Nam không thì “Never know”, mọi chuyện còn dài mà. Tôi muốn quay về Úc và tận hưởng một mùa Giáng Sinh ở quê hương.”

Page 13: The S magazine- #2 - Noel

the S magazine | 13

Tip: Để thực hiện biểu tượng tay cực cool của hành trình chữ S, bạn chỉ cần cong bàn tay phải hướng quay về bên trái và làm tương tự với bàn tay trái theo hướng quay ngược lại. Sao đó để bàn tay phải lên trên bàn tay trái. “Well done”, bạn đã thực hiện xong một “Hand symbol” dễ thương cùng The S rồi đó!

Nhóm PV The S

S Communications

www.uehenter.com

Patrisia (Anh): “Mình đến từ Anh, một quốc gia tương đối lạnh vì vậy, khi đặt chân đến Sài Gòn vào dịp Giáng Sinh này mình thấy rất nóng. Tuy nhiên, mình thật sự ấn tượng với cách trang trí đường phố, đặc biệt là ở các trung tâm thương mại của các bạn. Một điều khác nữa làm mình thích thú đó là con người ở đây rất thân thiện. Ngày mai, mình sẽ về nước để chuẩn bị đón Noel cùng với gia đình. Mình hy vọng năm sau mình sẽ có dịp ghé thăm Sài Gòn và đón Noel tại thành phố của các bạn”

Miranda và Greg (Mỹ): “Không khí chuẩn bị Noel ở thành phố rất đẹp. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy sự phát triển của đạo Thiên Chúa ở đất nước bạn, vì thông thường chúng tôi thường nghĩ nước bạn tập trung vào Phật Giáo là chủ yếu. Thành phố bạn khá bắt mắt và những ngày này, nhưng chúng tôi không thể ở lại cùng các bạn để đón mủa Giáng sinh tại đây.”

Saigon in theS

Page 14: The S magazine- #2 - Noel

14 | the S magazine

Thời gian trôi qua thật nhanh. An biết được điều đó, thậm chí biết rất rõ, nhưng sao An vẫn cảm thấy tiếc nuối khi không giữ được thời gian ở lại. Đó cũng là điều hiển nhiên, chẳng có một ai có thể bảo thời gian ngừng trôi, cho dù đó chỉ là một khắc. Thoắt cái, đã hơn một năm, An xa nhà lên thành phố, những ngày tháng Đại học ít nhiều cũng tạo nên những thay đổi trong cuộc sống của An. Ban đầu thì nhớ nhà da diết, nhớ đến hằng đêm đều khóc nhưng bây giờ đã khác, nhớ thì vẫn nhớ, nhưng An không khóc nữa. An nhận thức được rằng, mình phải học tập và làm việc chăm chỉ, sống thật có ích và cứng rắn hơn để không phụ lòng cha mẹ mong mỏi ở quê nhà.

Xuân về, tết đến, một năm mới sắp bắt đầu, An cảm nhận được điều đó, Sài Gòn có chút thay đổi vào những ngày đông. Thời tiết se lạnh vào buổi sớm mai nhưng vẫn mang một chút gì đó ấm áp và tràn trề sức sống. Choàng tỉnh sau giấc ngủ, cửa sổ lấp lánh những hạt nước trong veo, khẽ óng ánh tia nắng mặt trời. “Hay đêm qua vừa có mưa?” An tự hỏi. Chỉ còn hơn một tuần nữa thôi là bước sang năm mới…

Thành phố những ngày cuối năm vẫn tất bật, náo nhiệt, không chút ngơi nghỉ với những hoạt động sôi nổi và ồn ào nhưng khung cảnh có phần khác biệt. Khắp các cửa hàng, hiệu sách, siêu thị…đều có mùa xuân. Người ta trang trí hoa mai đầy các cửa kính, cửa ra vào, hoạt động mua sắm nhộn nhịp hẳn. Có lẽ mọi người đang bận rộn cho việc chuẩn bị năm mới. Ngày đầu năm mà, chuẩn bị chu đáo một chút để cả năm gặp nhiều may mắn. Một năm mới sắp đến, con người ta sẽ phải nhìn lại những gì mình đã làm được và những gì đang còn dang dở, vạch kế hoạch cho tương lai bản thân mình.

Nhìn những nụ hoa mai chớm nở, An thấy vui vui. Tiếng nhạc mừng xuân đâu đó cứ ngân vang làm lòng đứa con xa quê càng rạo rực. Không lẫn vào đâu được, cái không khí này…Xuân về rồi… An muốn về nhà đoàn tụ bên gia đình. Ngày mai, An sẽ về, sẽ gặp lại cha mẹ và cả đứa em gái nghịch ngợm nữa. Tội nghiệp, mỗi lần An về chơi rồi đi, nó cứ khóc ròng. Nghe tin An sắp về, nó mừng lắm, còn dặn An mua quà cho nó. Làm chị mà, chọn quà cho em cũng là một điều thích thú, nhất là dịp Tết này. Nghĩ thế, An vội bắt xe buýt, đến nhà sách, đi khắp một lượt, ngắm

nhìn những món quà đẹp nhất cho mùa xuân. Sau một hồi lâu, An chọn được một lọ điều ước to và rất xinh, xung quanh có những họa tiết hoa mai rực rỡ. An nghĩ, đứa em của mình sẽ rất thích, An sẽ bảo nó viết những điều ước cho năm mới và bỏ vào trong đó, hai chị em sẽ cùng cầu nguyện cho những điều ước ấy thành hiện thực. Đang mãi nghĩ về những gì hạnh phúc và vui vẻ nhất mà hai chị em sẽ cùng nhau chia sẻ, bỗng tiếng một ai đó làm An giật mình:

- Chị ơi - một cậu bé, chừng khoảng lớp năm, lớp sáu, An nghĩ thế.

- Gì em?

- Chị có định mua cái lọ điều ước này không?

- À, chị mua cho em chị, nó thích lắm! Mà có việc gì không em? Em cũng muốn mua à?

- Dạ, mà hiệu sách chỉ còn một cái giống như vậy thôi chị ạ, chị …- cậu bé ngập ngừng, dường như không muốn nói-…Chị để lại cho em được không, được không chị, em đang rất cần?

Chút gì đầuXuân

Page 15: The S magazine- #2 - Noel

the S magazine | 15

An rất ngạc nhiên, cậu bé có vẻ rất thích cái lọ điều ước mà An đang cầm trên tay, cậu bé nhìn An chăm chú và căng thẳng, An cảm nhận được cậu bé rất muốn có nó…

- Thôi được, chị nhường lại cho em này, cầm lấy đi, chị sẽ chọn món quà khác .

- Em cám ơn chị nhiều lắm - bây giờ An thấy đôi mắt ấy sáng lên, rực rỡ như những cánh mai đang khoe sắc buổi đầu năm.

- À, em có thể cho chị biết em cần lọ điều ước này làm gì không? - An tò mò vì sao cậu bé lại không chọn món quà khác.

- Mẹ em bệnh…hai ngày nữa phải phẫu thuật chân, phải phẫu thuật…, mẹ mới đi lại bình thường được chị à, nghe bạn em nói, nếu mua lọ điều ước, viết điều ước của mình rồi bỏ vào, điều ước sẽ thành hiện thực.

- Em muốn ước ca phẫu thuật thành công và mẹ em sẽ khỏi bệnh phải không nào? Em có thể mua lọ kiểu khác mà? An nhẹ nhàng hỏi.

- Xuân đến rồi chị, phải chọn lọ có thật

nhiều hoa mai, hoa mai tượng trưng cho sự may mắn... như vậy điều ước mới chắc chắn trở thành hiện thực…em sẽ đặt lọ điều ước trên giường của mẹ...

An nhìn cậu cười tươi, một cậu bé ngây thơ, lại có tâm hồn trong sáng, rất thương mẹ, có lẽ bà ấy sẽ rất vui vì món quà của con trai, An thầm mong, mẹ của cậu bé sẽ khỏi bệnh, và hai người sẽ hạnh phúc…An đành chọn một chú gấu bông cho đứa em ở nhà. Có lẽ, câu chuyện với cậu bé là một món quà cuối năm cho An, An cảm thấy giữa lòng Sài Gòn bộn bề, tất bật này, vẫn còn một khoảng lặng, với những tâm hồn yêu thương, không bon chen náo nhiệt… Bỗng chốc, An thấy có lỗi, gần ba tháng nay An chưa một lần về quê thăm nhà, những cuộc điện thoại của cha mẹ, An đều bận học và trả lời ngắn gọn…bất giác, An thấy mình vô tâm thế…

Trở về căn phòng trọ, thu xếp đồ đạc để sớm mai về với quê hương…An nghĩ tới cậu bé lúc chiều, về món quà đầu xuân dành cho người mẹ, An càng nhớ về gia đình. Những ngày cuối năm, những cái Tết mấy năm trước, An và cả nhà tất bật với việc lau dọn, trang trí nhà cửa, An cùng mẹ gói bánh chưng,

chuẩn bị mâm quả. Những ngày chợ quê hương với biết bao trái cây khiến An hoa cả mắt, ngắm pháo hoa và đón giao thừa bên mái nhà thân thuộc…Kỉ niệm cứ chợt trào về như con thác mạnh, An muốn sống trong những ngày ấy…Quê An - miền Tây - với những con người chất phác, thật thà, với cái Tết ấm cúng và đong đầy tình yêu thương… Ngày mai An về, An sẽ được gặp mẹ, được người cha thân thương vò tóc và nói “Về rồi đấy à, con gái”…Cứ nghĩ thế thôi, nước mắt An muốn chảy trào đây này. An sẽ nắm lấy bàn tay rám nắng của mẹ và chai sần của cha: “ Con nhớ cha mẹ lắm”. Đối với An, điều ước lớn nhất bây giờ, không phải là có thật nhiều tiền hay có cuộc sống thật thoải mái như An đã từng nghĩ mà chính là cha mẹ và cả đứa em nữa luôn sống hạnh phúc bên An … mãi mãi .

Sáng hôm sau…

Bến xe chật kín người…ai ai cũng muốn mau chóng về nhà đón xuân.

Chuyến xe về quê cứ lướt nhanh, lướt nhanh…gió xuân thổi tràn vào gương mặt…

Lê Ngoan

Chút gì đầuXuânSaigon in theS

Page 16: The S magazine- #2 - Noel

16 | the S magazine

Page 17: The S magazine- #2 - Noel

the S magazine | 17

Page 18: The S magazine- #2 - Noel

18 | the S magazine

model: tran han nhat minh & tran thi nam phuongstylist: tran minh chauphoto & retouch: kie yoon

Page 19: The S magazine- #2 - Noel

the S magazine | 19

Xmas’s coming to SaiGonv e l a B o u t i q u e

63 - 65 trần quang diệu i q.3 i tp. hcm

b a a h o l i c1a sương nguyệt ánh i q.1 i tp.hcm

Page 20: The S magazine- #2 - Noel

Xmas’s coming to SaiGon

model: doan minh thongstylist: tran minh chauphoto & retouch: kie yoon

20 | the S magazine

t h e s m a g a z i n e

v e l a B o u t i q u e

Page 21: The S magazine- #2 - Noel

Xmas’s coming to SaiGonv e l a B o u t i q u e

63 - 65 trần quang diệu i q.3 i tp. hcm

b a a h o l i c1a sương nguyệt ánh i q.1 i tp.hcm

model: nguyễn thị phương thảostylist: tran minh chauphoto & retouch: kie yoon

the S magazine | 21

b a a h o l i c

Page 22: The S magazine- #2 - Noel

model: tran han nhat minhstylist: tran minh chauphoto: tecixretouch: kie yoonthe S magazine i christmas 2011

v e l a B o u t i q u e

the s magazine

22 | the S magazine

Page 23: The S magazine- #2 - Noel

Xmas’s coming to SaiGonv e l a B o u t i q u e

63 - 65 trần quang diệu i q.3 i tp. hcm

b a a h o l i c1a sương nguyệt ánh i q.1 i tp.hcm

b a a h o l i c

the S magazine | 23

Page 24: The S magazine- #2 - Noel

HAPPY BIRTDAY TO

8-1