1607

Thành phố pha lê

  • Upload
    others

  • View
    2

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Thành phố pha lê
Page 2: Thành phố pha lê

Thành phố pha lê

Page 3: Thành phố pha lê
Page 4: Thành phố pha lê

Thành phố pha lê (City of Glass)

Phần 3 series Vũ khí bóng đêm

Tác giả: Cassandra Clare

Dịch giả: Hà Ly

Kích thước: 14.5 x 20.5 cm

Page 5: Thành phố pha lê

Số trang: 548

Ngày xuất bản: 15/06/2014

Giá bìa: 143.000 ₫

Công ty phát hành: Chibooks

Nhà xuất bản: NXB Thời Đại

Page 6: Thành phố pha lê

Chụp pic: Takenna

Type

hanakimi: Phần 1got7_no1: Phần 2

lehuyen: Phần 3-hết

Beta: hoahanhanh

Tạo prc: Dâu Lê

Page 7: Thành phố pha lê

Nguồn: luv-ebook.com

Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - http://www.dtv-ebook.com

Page 8: Thành phố pha lê

Giới thiệu

Để cứu mẹ, Clary phải đột nhập vào ThànhPhố Pha Lê, quê hương của Thợ Săn Bóng Tối,dù biết việc mình làm là phạm Luật, mà phạmLuật nghĩa là chết. Tình hình càng tệ hơn với

Clary khi Jace không muốn cô xuất hiện ở đây,còn Simon bị các Thợ Săn Bóng Tối ném vào tùbởi muốn khám phá bí mật tại sao một ma càrồng như cậu lại có thể đi lại dưới ánh nắng.

Trong hành trình vén tấm màn bí mật, khámphá quá khứ của gia đình, Clary kết bạn với

một Thợ Săn Bóng Tối bí ẩn - Sebastian. Trướcviệc Valentine đang tập trung toàn lực để tiếnhành diệt chủng giới Nephilim, các Thợ Săn

Page 9: Thành phố pha lê

Bóng Tối buộc phải hợp tác với những kẻ thùtruyền kiếp để đánh bại ông ta. Nhưng cư dânThế Giới Ngầm và Thợ Săn Bóng Tối có thể bỏ

nỗi hiềm khích sang một bên hay không? Trongkhi Jace biết anh dám liều tới mức nào vì Clary,liệu cô có thể dùng năng lực mới phát hiện đểcứu Thành Phố Pha Lê, dẫu cái giá phải trả lớn

đến mức nào không?

Hãy đến với tập ba của series bán chạy trêntoàn thế giới - Vũ khí Bóng Đêm - để bị hớp

hồn bởi những câu chuyện tình buồn, những bímật đáng sợ của quá khứ và một cuộc chiến gay

cấn giữa Thiện và Ác? Bên nào sẽ giành phầnthắng đây?

Page 10: Thành phố pha lê

Thành phố Pha Lê là phần 3 series Vũ khíbóng đêm, xuất bản ở Mỹ từ năm 2009, được

xếp vào danh sách tiểu thuyết ăn khách nhất doNew York Times bình chọn, Top 10 cuốn sách

dành cho tuổi teen do Hiệp hội thư viện Mỹ traotặng năm 2009.

Trọn bộ series Vũ khí Bóng Đêm (TheMortal Instruments) do Chibooks xuất bản:

Thành phố Xương (City of Bones, phần 1)

Page 11: Thành phố pha lê

Thành phố Tro Tàn (City of Ashes, phần 2)

Thành phố Pha Lê (City of Glass, phần 3)

Thành phố Thiên thần sa ngã (City ofFallen Angles, phần 4)

Thành phố Linh hồn lạc (City of LostSouls, phần 5)

Thành phố Lửa Thiên đàng (City ofHeavenly Fire, phần 6)

Page 12: Thành phố pha lê

Tác giả

Page 13: Thành phố pha lê

Cassandra Clare (27/07/1973), tên thật làJudith Rumelt, nhà văn người Mỹ chuyên viếtvề thể loại tiểu thuyết kỳ ảo. Từng làm việc tại

nhiều tạp chí và tòa báo cỡ nhỏ, trong đó có TheHollywood Reporter

Hiện Cassandra Clare đang sống ở Amherst,bang Massachusetts cùng chồng và ba chú mèo.

Các series sách tiêu biểu: Vũ khí bóng đêm(The Mortal Instruments), The Infernal

Devices Trilogy, The Dark Artifices Trilogy,The Bane Chronicles, Magisterium (viết

chung với Holly Black)... Ngoài ra cô còn viếtnhiều truyện ngắn và fan-fic khác.

Page 14: Thành phố pha lê

Mục lục

Phần 1: Lằn lửa bay chớp lên không

Page 15: Thành phố pha lê

1. Cổng dịch chuyển

2. Những ngọn tháp quỷ của Alicante

3. Amatis

4. Ma cà rồng ưa sáng

5. Vấn đề của ký ức

6. Không hòa thuận

7. Nơi thiên thần không dám tới

8. Một người sống

9. Dòng máu tội lỗi

Phần 2: Những ngôi sao đen

10. Lửa và kiếm

11. Quân đoàn địa ngục

12. De profundis

13. Buồn ơi, mi ở đâu

14. Trong rừng tối

15. Đổ vỡ

Page 16: Thành phố pha lê

Phần 3: Đường lên thiên đường

16. Đức tin

17. Câu chuyện Thợ Săn Bóng Tối

18. Xin chào và tạm biệt

19. Peniel

20. Phá vỡ thế cân bằng

Phần kết: Ngang bầu trời sao

Page 17: Thành phố pha lê

Dành tặng cho mẹ tôi.

“Tôi chỉ đếm

những khoảng thời gian tỏa sáng.”

Page 18: Thành phố pha lê

Hỡi con đường thoát khỏi

Địa ngục tới với Ánh sáng

Sao ngươi dài và gian khổ biết baonhiêu

- JOHN MILTON,

Thiên đường đã mất

Page 19: Thành phố pha lê

Phần 1: Lằn lửa bay chớp lên không

Loài người sinh ra là để khốn khó

Như lằn lửa bay chớp lên không

-Job 5:7

Page 20: Thành phố pha lê

1. Cổng dịch chuyển

Cái lạnh đột ngột của tuần trước đãqua; mặt trời rực rỡ tỏa sáng trên caotrong khi Clary chạy vội trên khoảng sântrước nhà chú Luke phủ lớp bụi dày, mũáo khoác kéo lên giữ cho tóc cô khônglòa xòa xuống mặt. Thời tiết có thể đãấm lên nhưng những cơn gió lạnh tạt tớitừ dòng East River quả thực vẫn cắt dacắt thịt. Trong gió có hơi hướm của mùihóa chất nhàn nhạt hòa cùng mùi nhựađường, xăng dầu của Brooklyn và mùiđường cháy từ xí nghiệp bỏ hoang ở cuốiđường.

Page 21: Thành phố pha lê

Simon ngồi ườn trên chiếc ghế tựa đãhỏng lò xo ở hiên trước và đợi cô. Cậuđể chiếc DS[1] thăng bằng trên hai đầugối quần bò xanh và đang dùng bút cảmứng thật lực tấn công cái màn hình. “Ghiđiểm,” cậu nói khi cô bước lên bậc tamcấp. “Mình đâm tung đít xe trong MarioKart đây này.”

[1] DS hay còn gọi là máy Nitendo DS, là hệmáy điện tử cầm tay do hãng Nitendo phát triển vàsản xuất. - ND.

Clary hạ mũ xuống, lắc tóc khỏi lòaxòa xuống mắt và lần tìm chìa khóa trongtúi áo. “Cậu đã ở đâu thế? Mình gọi cho

Page 22: Thành phố pha lê

cậu cả sáng nay rồi.”

Simon đứng dậy, nhét cái máy hìnhchữ nhật vào cặp. “Mình ở nhà Eric. Bannhạc có buổi tập.”

Clary ngừng vặn ổ khóa - lúc nào ổkhóa cũng kẹt hết – đủ lâu để nhíu màynhìn bạn. “Ban nhạc có buổi tập? Vậy làcậu vẫn...”

“Trong ban nhạc? Sao lại khôngchứ?” Cậu bạn tới gần cô. “Đây, để mìnhgiúp cho.”

Clary đứng im trong khi Simon điệu

Page 23: Thành phố pha lê

nghệ vặn chiếc chìa khóa với lực vừa đủ,làm cái ổ khóa cũ gỉ cứng đầu chịu mởra. Tay cậu với làn da lành lạnh, giốngnhiệt độ ngoài trời lướt nhẹ qua tay cô.Cô hơi rùng mình. Họ đã thôi cố gắnghình thành mối quan hệ yêu đương vàotuần trước, vậy mà tới giờ cô vẫn thấybối rối mỗi khi gặp cậu bạn.

“Cám ơn.” Cô cầm lại chìa khóa màkhông buồn nhìn bạn.

Trong phòng khách khá nóng nực.Clary treo áo khoác lên mắc trong hànhlang trước và bước vào phòng ngủ chokhách, Simon theo sát gót. Cô nhăn mặt.Va li của cô mở tung ở trên giường như

Page 24: Thành phố pha lê

cái vỏ sò, quần áo và những cuốn tập vứtbừa bãi khắp nơi.

“Mình tưởng cậu chỉ ở Idris trong haingày,” Simon nói, nhìn đống bừa bộn cóchút chê trách.

“Đúng thế, nhưng mình chẳng biết cầnmang theo gì nữa. Mình chẳng có cái váynào, mà nếu mình không được phép mặcquần dài ở đó thì sao đây?”

“Sao cậu lại không được mặc quầndài ở đó chứ? Idris là một đất nướckhác, không phải một thế kỷ khác.”

Page 25: Thành phố pha lê

“Nhưng những Thợ Săn Bóng Tối rấtcổ hủ, và Isabelle luôn mặc váy-” Claryngừng nói và thở dài. “Chẳng có gì đâu.Chỉ là mình xả tất cả lo lắng về mẹ lên tủquần áo ấy mà. Nói về chuyện khác đi.Buổi tập ra sao? Vẫn chưa có tên choban nhạc hả?”

“Ổn.” Simon nhảy phắt lên bàn ngồi,hai chân đung đưa trên mặt sàn. “Bọnmình đang tính tới một khẩu hiệu mới.Một cái gì đó nghe mỉa mai, như kiểu“Chúng tôi đã thấy hàng triệu khuôn mặtvà khiến tới tám mươi phần trăm say nhưđiếu đổ.”

“Cậu đã nói với Eric và những thành

Page 26: Thành phố pha lê

viên khác…”

“Rằng mình là ma cà rồng? Không.Cậu đâu thể chêm chuyện đó vào cuộctrò chuyện bình thường được.”

“Có lẽ là không, nhưng các cậu làbạn. Họ nên biết. Và hơn nữa, rồi họ sẽnghĩ cậu giống một vị thần nhạc rock,giống như ma cà rồng Lester ấy.”

“Lestat,” Simon nói. “Đó là ma càrồng Lestat[2]. Và hắn ta là nhân vật giảtưởng. Dù sao, mình cũng đâu thấy cậuchạy khắp nơi loan tin cho bạn bè rằngcậu là Thợ Săn Bóng Tối đâu.”

Page 27: Thành phố pha lê

[2] Ma cà rồng Lestat là nhân vật trong tiểuthuyết cùng tên của nhà văn Anna Rice.

“Bạn bè nào? Cậu là bạn mình.” Côngồi lên giường và ngước nhìn Simon.“Và mình đã nói cho cậu biết, đúngkhông?”

“Vì cậu không còn lựa chọn nàokhác.” Simon nghiêng đầu quan sát cô.Ánh đèn ngủ chiếu lên mắt cậu, biến màumắt cậu thành màu bạc. “Mình sẽ rất nhớcậu khi cậu đi vắng.”

“Mình cũng nhớ cậu,” Clary nói, dùcô đang nổi da gà vì sự phấn khích đangphập phồng trong lồng ngực khiến cô khó

Page 28: Thành phố pha lê

lòng tập trung. Mình sẽ tới Idris! Trí óccô đang ngâm nga. Mình sẽ thấy quêhương của Thợ Săn Bóng Tối, thấyThành Phố Pha Lê. Mình sẽ cứu mẹ .

Và mình sẽ ở cùng Jace.

Đôi mắt Simon lóe sáng như thể ngheđược suy nghĩ của cô, nhưng giọng cậulại từ tốn. “Nói cho mình nghe lại xemnào – Vì sao cậu phải tới Idris? Vì saocô Madeleine và chú Luke không thể loliệu chuyện này mà không có cậu?”

“Mẹ mình có được thuốc phép đưamẹ vào trạng thái hiện nay từ một phápsư - tên là Ragnor Fell. Cô Medeleine

Page 29: Thành phố pha lê

nói cô cháu mình phải tìm ra ông ta nếumuốn có thuốc giải. Nhưng ông ta lạikhông biết cô Madeleine. Fell biết mẹmình và cô Medeleine nghĩ ông ta sẽ tinmình vì mình rất giống mẹ. Còn chú Lukethì không thể đi cùng mình. Chú có thểtới Idris nhưng rõ ràng chú không thể đặtchân vào Alicante mà không có sự đồngthuận từ Clave, mà họ thì chẳng bao giờbuồn đồng ý rồi. Và đừng nói gì với chú,làm ơn nhé - chú ấy không vui về chuyệnkhông được đi cùng mình. Nếu chú màkhông biết cô Madeleine từ trước, mìnhkhông nghĩ chú sẽ cho mình đi đâu.”

“Nhưng nhà Lightwood cũng ở đó. CảJace nữa. Họ sẽ giúp cậu. Ý mình là,

Page 30: Thành phố pha lê

Jace đã nói sẽ giúp cậu, đúng không?Jace không phiền khi cậu đi cùng à?”

“Tất nhiên là anh ấy sẽ giúp mìnhrồi,” Clary nói. “Và tất nhiên anh ấykhông phiền. Anh ấy thấy bình thường.”

Về điểm đó thì cô nói dối đấy.

Clary đã đi thẳng tới Học Viện ngaysau cuộc nói chuyện với cô Madeleinetại bệnh viện. Jace là người đầu tiên côcho biết bí mật của mẹ, thậm chí trướccả chú Luke. Và anh đứng đó mà nhìn cô,mặt mũi trắng bệch dần theo từng lời cônói, như thể không phải cô đang giảithích cách cứu mẹ, mà là đang chầm

Page 31: Thành phố pha lê

chậm rút cạn máu anh bằng một phươngpháp độc ác nào đó.

“Em sẽ không đi,” anh nói ngay khi côgiải thích xong. “Kể cả nếu anh phải tróiem lại và ngồi đè lên em cho tới khi ýtưởng điên rồ của em qua đi, em sẽkhông tới Idris.”

Clary cảm thấy như bị ăn tát. Cô đãnghĩ anh sẽ vui lòng. Cô đã chạy suốtquãng đường dài từ bệnh viện tới HọcViện để báo tin cho anh, thế mà anh đứngtrước cửa nhìn cô bằng cái nhìn ảm đạmcủa thần chết. “Nhưng anh được đi.”

“Đúng, bọn anh sẽ đi. Bọn anh phải

Page 32: Thành phố pha lê

đi. Clave đang triệu tập mọi thành viêncủa Clave đang nhàn rỗi trở lại Idris dựbuổi họp Hội Đồng lớn. Họ sẽ biểuquyết nên làm gì với Valentine và vì bọnanh là người cuối cùng thấy ông ta-”

Clary gạt điều đó sang bên. “Vậy nếuanh đi, sao em lại không được đi cùng?”Sự thẳng thắn trong câu hỏi hình nhưchọc anh nổi sung hơn. “Vì em ở đây antoàn hơn.”

“Ồ, vậy là ở đây an toàn à? Em suýtchết cả chục lần trong tháng vừa rồi, vàlần nào cũng ở ngay New York.”

“Vì Valentine đã tập trung truy tìm hai

Page 33: Thành phố pha lê

món Bảo Bối Thiên Thần ở đây.” Jacerít qua kẽ răng. “Giờ ông ta sẽ nhắm tớitới Idris, như chúng ta đều biết-”

“Chúng ta đâu thể biết chắc về bất cứđiều gì.” đúng lúc đó, MaryseLightwood cất tiếng. Bà đang đứng trongbóng tối của cửa hành lang, khuất khỏitầm nhìn của cả hai người; giờ bà đangbước tới, tiến vào vùng sáng chói mắt ởhành lang. Ánh sáng tố cáo từng vết hằncủa sự kiệt sức trên khuôn mặt bà. Chồngbà, Robert Lightwood, bị dính quỷ độctrong trận chiến tuần trước và lúc nàocũng cần có người ở bên chăm sóc;Clary có thể tưởng tượng ra bà mệt mỏitới mức nào. “Và Clave muốn gặp

Page 34: Thành phố pha lê

Clarissa. Con biết mà Jace.”

“Hội Clave sẽ làm mọi chuyện rốitung lên hết.”

“Jace,” Maryse nói, nghe hoàn toàngiống giọng một phụ huynh. “Nói năngcho cẩn thận.”

“Clave muốn nhiều thứ,” Jace sửa lại.“Chúng ta không cần phải đáp ứng tấtcả.”

Maryse lườm anh, như thể bà biếtchính xác anh đang nói gì và không hềhài lòng với điều đó. “Clave thường

Page 35: Thành phố pha lê

xuyên đúng, Jace ạ. Họ không phải tựdưng muốn nói chuyện với Clary, saunhững gì con bé đã trải qua. Những điềucon bé có thể nói với họ-”

“Con sẽ nói cho họ biết mọi điều họmuốn,” Jace nói.

Maryse thở dài và hướng đôi mắt màulam sang Clary. “Vậy theo cô hiểu thìcháu muốn tới Idris?”

“Chỉ vài ngày thôi ạ. Cháu sẽ khônggây rối gì đâu,” Clary nói, ánh mắt vannài nhìn cô Maryse, tảng lờ đi cái lườmcháy má của Jace. “Cháu thề.”

Page 36: Thành phố pha lê

“Vấn đề là không phải là cháu có gâyrắc rối gì hay không; vấn đề là cháu cómuốn gặp Clave khi cháu ở đó không. Họmuốn nói chuyện với cháu. Nếu cháu bảokhông, cô không nghĩ chúng ta có đủthẩm quyền để đưa cháu theo cùng.”

“Không-” Jace mở miệng.

“Cháu sẽ gặp Clave,” Clary ngắt lời,dù ý nghĩ đó khiến cô hơi ớn. Phái viênduy nhất của Clave mà cô biết là ĐiềuTra Viên, và bà ta không hẳn là người côthích ở cạnh.

Maryse day day thái dương. “Vậychuyện đã giải quyết xong.” Nhưng với

Page 37: Thành phố pha lê

bà, có lẽ vấn đề chưa đi đến đâu; giọngbà nghe căng và mảnh như dây vĩ cầm bịcăng quá trớn. “Jace, tiễn Clary về và tớigặp mẹ trong thư viện. Mẹ muốn nóichuyện với con.”

Bà biến mất trong bóng tối và khôngnói lấy một lời tạm biệt, Clary nhìn theo,cảm thấy như vừa bị nhúng nước đá.Alec và Isabelle có vẻ rất yêu quý mẹ,và cô cũng biết Maryse không phảingười xấu thực sự, nhưng bà chưa cho côcảm giác ấm áp.

Miệng Jace mím lại thành chỉ. “Giờxem em đã làm gì nào.”

Page 38: Thành phố pha lê

“Dù cho anh không hiểu nguyên do thìem cũng vẫn phải tới Idris,” Clary nói.“Em cần làm điều đó vì mẹ.”

“Mẹ Maryse quá tin Clave,” Jace nói.“Mẹ luôn tin họ hoàn hảo, mà anh khôngthể khuyên giải mẹ được, vì-” Anh ngừngngang.

“Vì những điều Valentine nói.”

Cô mong đợi một sự bùng nổ, nhưng,“Không ai hoàn hảo,” là tất cả những gìanh nói. Anh giơ tay và dùng ngón cái trỏchọt chọt nút thang máy. “Thậm chí làClave.”

Page 39: Thành phố pha lê

Clary khoanh tay trước ngực. “Đóthực sự là lý do anh không muốn em đi?Vì nơi đó không an toàn?”

Sự bất ngờ thoáng hiện trên gươngmặt anh rồi biến mất rất nhanh. “Emmuốn nói gì nào? Còn vì lý do gì mà anhkhông muốn em đi đây?”

Cô nuốt khan. “Vì-” Vì anh nói vớiem anh đã không còn cảm giác với em,và anh biết không, nói ra thì thật kỳnhưng em vẫn còn tình cảm với anh. Vàem cá là anh biết.

“Vì anh không muốn em gái nhỏ nhằngnhẵng bám đuôi anh?” Có sự sắc lạnh

Page 40: Thành phố pha lê

trong giọng nói của anh, nửa chế giễunửa gì đó.

Thang máy kêu rổn rảng đi tới. Đẩycửa sang bên, Clary bước vào và quaynhìn Jace. “Em không tới Idris vì anh sẽđến đó. Em đi vì em muốn giúp mẹ em.Mẹ chúng ta. Em phải giúp mẹ. Anhkhông hiểu sao? Nếu em không làm, cóthể mẹ sẽ không bao giờ tỉnh dậy. Ít nhấtanh cũng phải giả vờ có quan tâm tới mẹchứ.”

Jace đặt tay lên vai cô, đầu ngón tayvuốt nhẹ qua làn da trần ở rìa cổ áo, làmcho Clary không thể khống chế nổi cơnrùng mình chạy tới tận từng dây thần

Page 41: Thành phố pha lê

kinh. Dù không muốn thấy nhưng Claryvẫn nhận ra, giờ hai mắt anh trũng xuốngvà má hóp thấy rõ. Chiếc áo len đen anhmặc chỉ làm nổi bật những vết bầm tím,và cả hàng lông mi dài đen nữa mà thôi;con người anh là tổng thể của những sựđối lập, một bức hình dùng ba tông màuchính là đen, trắng và xám, với nhữngđường nét chấm phá màu vàng ở đây đó,giống như mắt là một điểm nhấn-

“Hãy để anh làm việc đó.” Anh nhẹgiọng, khẩn khoản nói. “Anh có thể giúpem. Hãy nói xem anh phải đi đâu, phảinhờ ai. Anh sẽ lấy cho em mọi thứ emcần.”

Page 42: Thành phố pha lê

“Cô Madeleine nói với pháp sư rằngem sẽ tới gặp ông ta. Ông ta mong gặp côcon gái chứ không phải cậu con trai củaJocelyn.”

Bàn tay Jace nắm chặt lấy vai cô.“Vậy nói với cô ấy rằng kế hoạch bị thayđổi. Anh sẽ đi chứ không phải em.Không phải em.”

“Jace à-”

“Anh sẽ làm bất cứ điều gì,” anh nói.“Bất cứ điều gì em cần, nếu em hứa ởlại.”

Page 43: Thành phố pha lê

“Em không thể.”

Anh thả cô ra, như thể cô vừa đẩyanh. “Vì sao không?”

“Vì,” cô nói. “Đó là mẹ em, Jace.”

“Và mẹ anh nữa.” Giọng anh nghelạnh lùng làm sao. “Nhưng, vì sao côMadeleine không tới nói chuyện với cảhai chúng ta? Vì sao chỉ nói với em?”

“Anh hiểu lý do mà.”

“Vì,” anh nói, càng lạnh lùng hơn,“với cô ấy, em là con gái Jocelyn.

Page 44: Thành phố pha lê

Nhưng anh sẽ luôn là con trai củaValentine.”

Anh đóng sầm cửa, ngăn cách haingười họ. Trong giây phút đó cô nhìn anhqua song cửa - những chấn song chia cắtkhuôn mặt anh thành hàng loạt những hìnhthoi được viền kim loại. Một đôi mắtvàng đang nhìn chằm chằm cô qua mộtmắt hình thoi, sự giận dữ cuồng nộ hiệnlên từ sâu thẳm trong đó.

“Jace-” cô mở lời.

Nhưng với một cú nảy và tiếng rổnrảng, thang máy đã bắt đầu hoạt động,đưa cô trở xuống bóng tối im lặng của

Page 45: Thành phố pha lê

nhà thờ.

* * *

“Trái Đất gọi Clary.” Simon vẫy taytrước mặt cô. “Cậu tỉnh chưa?”

“Rồi, xin lỗi.” Cô ngồi thẳng người,lắc đầu để xua đi cơn mụ mị. Đó là lầncuối cùng cô thấy Jace. Anh không nhấcmáy khi cô gọi, vì vậy cô tự mình lêntoàn bộ kế hoạch đi Idris cùng nhàLightwood với việc coi Alec hay lưỡnglự và xấu hổ làm đại diện. Tội nghiệpAlec, bị mắc kẹt giữa Jace và bà mẹ,luôn cố làm điều đúng đắn. “Cậu vừa nóigì?”

Page 46: Thành phố pha lê

“Chỉ là mình nghĩ chú Luke đã về,”Simon nói và nhảy xuống khỏi bàn ngaykhi cửa phòng ngủ mở ra. “Và chú ấy đâyrồi.”

“Chào Simon.” Giọng chú bình tĩnh,có thể có chút mệt mỏi - chú mặc chiếcáo khoác denim bạc màu, áo sơ mi vảiflannel, những sợi buộc giày cũ mòn giấutrong giầy trông như thế chúng cũng từngcó một thời đẹp mã, nhưng đó là chuyệncủa mười năm trước. Gọng kính đượcchú kéo ngược lên trên mái tóc nâu điểmnhiều sợi bạc hơn Clary nhớ. Chú kẹpdưới nách một gói đồ hình vuông đượcbuộc ruy băng màu xanh lá. Chú giơ cho

Page 47: Thành phố pha lê

Clary. “Chú có thứ cho chuyến du lịchcủa cháu.”

“Chú đâu cần phải làm vậy đâu!”Clary phản đối. “Chú đã cho cháu quánhiều-”

Cô nghĩ tới đống quần áo chú đã muacho cô sau khi mọi món đồ đạc của cô đitong cùng căn hộ. Chú đã mua cho côchiếc điện thoại cùng những dụng cụ vẽmới, dù cô không hề hỏi xin. Hầu hết mọithứ cô có bây giờ đều là quà tặng từ chúLuke. Và thực ra chú còn chẳng tánđồng việc cháu đi cơ mà. Cô nghĩ vậynhưng không nói thành lời với chú.

Page 48: Thành phố pha lê

“Chú biết. Nhưng chú thấy nó và chúnghĩ tới cháu.” Chú chìa cái hộp choClary.

Vật bên trong được bọc trong vài lớpgiấy lụa. Clary xé, tay lấy vật gì đó mềmmại như lông mèo. Cô hơi há miệng.Trên tay cô là chiếc áo khoác nhung màuxanh vỏ chai viền vàng, nút áo bằngđồng, mũ rộng, kiểu dáng cổ điển. Cô đặtnó lên lòng, yêu thích vuốt ve chất liệumềm mại. “Nó giống đồ Isabelle thườngmặc,” cô reo lên. “Giống như áo choàngdu lịch của Thợ Săn Bóng Tối vậy.”

“Chính xác. Giờ cháu ăn mặc sẽ giốnghọ hơn,” chú Luke nói. “Khi cháu ở

Page 49: Thành phố pha lê

Idris.”

Cô ngước nhìn chú. “Chú muốn cháutrông giống họ?”

“Clary, cháu là một trong số họ.” Nụcười của chú phảng phất chút buồn bã.“Hơn nữa, cháu biết họ đối xử với ngườingoài như thế nào mà. Bất cứ cái gì cóthể làm cháu hòa nhập-”

Simon tạo ra âm thanh kỳ lạ và Clarycó vẻ mắc lỗi - cô gần như quên mất bạnmình đang ở đó. Cậu đang chăm chú nhìnđồng hồ. “Mình phải đi rồi.”

Page 50: Thành phố pha lê

“Nhưng cậu vừa mới tới!” Clary cựnự. “Mình tưởng chúng ta có thể đi đâuđó chơi, xem phim hay gì chứ-”

“Cậu cần phải xếp đồ.” Simon mỉmcười, sáng lạn như ánh mặt trời sau cơnmưa. Cô gần như đã tin rằng chẳng có gìtrên thế giới này có thể làm cậu phiềnlòng. “Trước khi cậu đi mình sẽ tới chàotạm biệt.”

“Ôi thôi nào,” Clary phản đối. “Ởlại-”

“Mình không thể.” Cậu quyết định.“Mình đi gặp Maia.”

Page 51: Thành phố pha lê

“À. Tuyệt,” Clary nói. Clary tự nhủvới mình rằng Maia tốt tính, thông minh.Đã thế, cô nàng còn là người sói nữachứ. Một người sói thích Simon. Và cóthể là chuyện phải thế thôi. Có thể mộtngười bạn mới của cậu nên là tới ThếGiới Ngầm. Sau cùng, cậu đã là mộtphần của cái thế giới đó rồi. Thật sự, cậukhông nên ở cạnh một Thợ Săn Bóng Tốinhư Clary. “Thế cậu đi đi.”

“Ừ.” Trong đôi mắt đen của Simonchứa đựng một điều gì thật khó hiểu. Đólà một điều mới - vì cô, cô luôn luônhiểu được Simon của ngày trước. Cô tựhỏi liệu đó có phải phản ứng phụ củaviệc biến thành ma cà rồng hay là một

Page 52: Thành phố pha lê

điều hoàn toàn khác. “Tạm biệt,” cậu nóivà cúi xuống như định hôn lên má và véntóc cho cô. Sau đó, cậu dừng lại và rúttay, gương mặt thoáng bối rối. Cô nhíumày ngạc nhiên nhưng bạn đã đi, sượtqua chú Luke ở ngưỡng cửa. Cô nghetiếng cửa chính đóng lại vang vọng lại.

“Cậu ấy hành động kỳ quá,” cô nói,ôm chặt lấy chiếc áo khoác nhung để trấntĩnh. ”Chú có nghĩ đấy là tính cách củacác ma cà rồng không?”

“Có lẽ là không,” Chú Luke có chúthứng thú. “Trở thành cư dân của ThếGiới Ngầm không thay đổi cảm nhận củacháu trong các vấn đề. Hoặc với người

Page 53: Thành phố pha lê

khác. Cho cậu ấy chút thời gian đi. Cháuđã chia tay với thằng bé mà.”

“Cháu không có. Cậu ấy chia tay vớicháu.”

“Vì cháu không yêu Simon. Đó là mộttình huống khó và chú nghĩ thằng bé xửlý khá tốt. Vào mấy nhóc tuổi teen khác,có khi chúng sẽ hờn dỗi hoặc đứng dướicửa sổ nhà cháu nghêu ngao hát với dànmicro nữa ấy chứ.”

“Giờ chẳng ai còn dàn micro đâu chú.Nó thuộc về những năm tám mươi rồi.”Clary lục tục rời giường và mặc thử cáiáo khoác. Cô đóng cúc tận cổ, sung

Page 54: Thành phố pha lê

sưóng hưởng thụ cảm giác mềm mại củavải nhung. “Cháu chỉ muốn Simon giốngnhư bình thường.” Cô liếc nhìn mìnhtrong gương và thấy ngạc nhiên nhưnghài lòng - màu xanh lá đã làm nổi bậtmái tóc đỏ và màu mắt của cô. Cô quaynhìn chú Luke. “Chú nghĩ sao?”

Chú đang dựa lưng vào khung cửa vớitay nhét trong túi áo; bóng tối phủ lêngương mặt chú khi chú nhắc tới mẹ cô.“Mẹ cháu cũng có một chiếc áo thế nàykhi bằng tuổi cháu,” là mọi điều chú nói.

Clary nắm lấy tay áo, ấn ngón tay vàolớp vải mềm mại. Việc chú nhắc tới mẹcô và sự buồn bã trên nét mặt chú làm

Page 55: Thành phố pha lê

cho cô chực khóc. “Tối nay chúng ta sẽđi gặp mẹ chứ ạ?” cô hỏi. “Cháu muốntạm biệt mẹ trước khi đi, và nói với mẹ -nói với mẹ chuyện cháu định làm. Rằngmẹ cháu sẽ khỏe.”

Chú Luke gật đầu. “Tí nữa chúng ta sẽtới bệnh viện. Và, Clary này?”

“Dạ?” Cô gần như không muốn nhìnchú, nhưng cô thấy nhẹ nhõm khi cô nhìnchú, sự buồn bã đã biến mất khỏi đôi mắtchú.

Chú mỉm cười. “Không phải lúc nàochuyện cũng cần bình thường.”

Page 56: Thành phố pha lê

Nguồn ebooks: http://www.dtv-ebook.com

Simon liếc nhìn tờ giấy trong tay vàrồi nhìn nhà thờ, nheo mắt nhìn mặt trờicủa buổi chiều tà. Học Viện vươn lênbầu trời xanh cao như một tảng đá hoacương có những ô cửa sổ hình vòm đượcbao quanh bởi bức tường đá. Nhữngnhững máng xối đầu thú từ trên những gờđắp nổi liếc xuống, như thể đang tháchthức cậu dám bước lên cửa trước. HọcViện chẳng còn giống lần đầu cậu thấymột chút nào, lúc đó nó giống một tòanhà đổ nát, nhưng giờ khi đã là một cưdân Thế Giới Ngầm thì ảo ảnh chẳng cònxi nhê với cậu nữa.

Page 57: Thành phố pha lê

Ngươi không thuộc về đây. Nhữnglời nói đó thật khắc nghiệt, chua như axít; Simon không chắc đó là tiếng nói củamáng xối đầu thú hay giọng của chínhtâm trí cậu. Đây là nhà thờ còn ngươi làkẻ bị Chúa từ bỏ.

“Im đi,” cậu thì thầm một cách yếu ớt.“Hơn nữa, tôi không quan tâm tới nhàthờ. Tôi là người Do Thái.”

Một cánh cổng sắt mạ nằm trong bứctường đá. Simon đặt tay lên then cửa, đãnghĩ cậu sẽ bị đau, nhưng chẳng có gìxảy ra. Rõ ràng bản thân cánh cửa khôngphải là vật thánh. Cậu đẩy cửa mở và đihết nửa con đường lát đá giờ đã nứt vỡ

Page 58: Thành phố pha lê

tới cửa trước thì nghe thấy giọng nói -một vài giọng nói khá quen thuộc - gầnđó.

Hoặc có thể là không gần. Cậu suýtquên mất thính giác, cũng như thị giáccủa cậu, đã nhạy lên đáng kể thế nào kểtừ khi Biến Đổi. Giọng nói đó dườngnhư ở ngay trên vai cậu, nhưng khi cậu đitheo con đường hẹp đi vòng quanh HọcViện, cậu thấy nhiều người đang tụ tậpcách đó một quãng khá xa, tận cuối khuđất. Ở đây, cỏ mọc um tùm che phủ đếnnửa con đường mòn có lẽ từng một thờicó những bụi hồng được chăm chút cẩnthận trồng dọc bên. Thậm chí ở đó còncó một chiếc ghế băng đá, nhưng giờ đã

Page 59: Thành phố pha lê

bị rêu phủ xanh rì; nơi đây từng đã từngcó thời là một nhà thờ thực sự, trước khinhững Thợ Săn Bóng Tối trưng dụng nó.

Simon nhìn thấy Magnus đầu tiên,đang đứng dựa người vào bức tường đárêu phong. Muốn không nhận ra Magnuscũng khó - anh ta mặc chiếc áo phôngtrắng vẩy sơn kết hợp cùng chiếc quần dabảy sắc cầu vồng. Pháp sư trông nổi bậtnhư cây phong lan trong nhà kính, đượcbao quanh bởi những Thợ Săn Bóng Tốimặc áo choàng đen: Alec, có vẻ xanhxao và không thoải mái; Isabelle với máitóc dài bện lại thành hai bím tóc thắt ruybăng màu bạc đứng bên cạnh một đứanhóc hẳn là Max, cậu út nhà Lighwood.

Page 60: Thành phố pha lê

Bên cạnh đó là mẹ họ, giống như mộtphiên bản cao gầy hơn của cô con gái,với cùng một mái tóc dài đen như thế.Bên cạnh họ là người phụ nữ mà Simonkhông biết. Lúc đầu Simon cứ tưởng côta đã lớn tuổi, vì mái tóc gần như bạctrắng, nhưng khi cô ta quay sang nóichuyện với cô Maryse thì cậu mới nhậnra có lẽ tuổi cô không quá ba lăm haybốn mươi.

Và rồi cậu thấy Jace, đứng hơi táchbiệt, như thể anh không thuộc về nơi này.Anh ta cũng mặc cả cây đen như nhữngThợ Săn Bóng Tối khác. Khi Simon mặctoàn đồ đen, trông cậu như chuẩn bị tớimột lễ tang, nhưng Jace lại trông ngầu và

Page 61: Thành phố pha lê

nguy hiểm. Và tóc vàng hơn. Simon cảmnhận được đôi vai đang gồng lên rồi tựhỏi liệu có điều gì - như thời gian hay sựđãng trí - có thể làm cậu bớt ghét Jacekhông. Cậu không muốn cái cảm xúc đó,nhưng nó vẫn hiện hữu, như một tảng đáđè nặng lên trái tim đã ngừng đập củacậu.

Vụ tụ tập này có gì đó kỳ quái - nhưngrồi Jace quay về phía Simon, như cảmnhận được sự hiện diện của cậu và cậuđã thấy, thậm chí từ khoảng cách xa thếnày, vết sẹo trắng mảnh trên cổ họng,ngay trên cổ áo anh ta. Cảm giác khôngưa trong ngực cậu phai nhạt thành mộtthứ cảm xúc khác. Jace khẽ gật đầu chào

Page 62: Thành phố pha lê

cậu. “Con sẽ trở lại ngay,” anh nói vớicô Maryse theo cách Simon chưa từngdám nói với mẹ. Cách anh ta nói giốngnhư giữa hai người lớn với nhau.

Maryse ra hiệu đồng ý bằng cách quơtay lơ đễnh. “Tôi không hiểu vì sao anhchậm rề rề thế,” bà đang nói vớiMagnus. “Bình thường vẫn chậm vậysao?”

“Cái không bình thường là mức chiếtkhấu tôi dành cho cô.” Magnus nện gótgiày lên tường, “thường tôi tính tiền gấpđôi cơ.”

“Đây chỉ là một Cổng Dịch Chuyển

Page 63: Thành phố pha lê

tạm thời. Nó chỉ để đưa chúng tôi tớiIdris. Và sau đó tôi muốn anh đóng nólại. Đó là thỏa thuận của chúng ta.” CôMaryse quay sang người phụ nữ đứngcạnh. “Và cô sẽ ở lại đây quan sát anh tathực hiện chứ, Madeleine?”

Madeleine. Hóa ra đây là người bạncủa cô Jocelyn. Nhưng giờ thời gianquan sát của cậu đã hết - Jace đang lôitay Simon xềnh xệch sang bên kia nhàthờ, tránh khỏi tầm mắt của những ngườikhác. Ở đây cỏ dại mọc dày và um tùmhơn đằng kia, con đường cũng lổn nhổnnhững cây thân bò. Jace đẩy Simon rađằng sau cái cây sồi lớn rồi thả tay cậu,đảo mắt nhìn quanh như muốn đoán chắc

Page 64: Thành phố pha lê

không bị ai bám đuôi. “Được rồi. Chúngta có thể nói chuyện ở đây.”

Ở đây chắc chắn là yên ắng hơn, tiếngdòng xe cộ xô bồ đi lại trên Đại Lộ Yorkbị Học Viện bề thế ngăn lại. “Anh làngười lôi tôi ra đây,” Simon nói. “Tôinhận được thư của anh nhét dưới khe cửasổ phòng tôi khi tôi thức dậy sáng nay.Anh không thể dùng điện thoại như ngườibình thường được à?”

“Nếu tránh được thì tôi sẽ khôngdùng, thưa chàng ma cà rồng,” Jace nói.Anh đang trầm ngâm quan sát Simon, nhưthể đang đọc sách. Trên gương mặt anhhiện là sự hòa trộn của hai loại cảm xúc

Page 65: Thành phố pha lê

giữa kiểu hứng thú nhàn nhạt và một cảmxúc khác, có lẽ là thất vọng. “Vậy làchuyện vẫn thế. Cậu vẫn đi lại dưới ánhmặt trời ngon lành. Kể cả mặt trời trưacũng không làm cậu phải bỏng.”

“Đúng,” Simon nói. “Nhưng anh biếtđiều đó - anh đã ở đó.” Cậu không cầnnói rõ “đó” là đâu; nhìn gương mặt cậucon trai kia là Simon, biết anh ta đangnhớ tới dòng hải lưu East River, trongkhoang xe tải, mặt trời nhô lên trên mặtnước và Clary khóc lớn. Anh ta vẫn nhớrõ như Simon vậy.

“Tôi cứ nghĩ chuyện đó chỉ kéo dàimột thời gian thôi,” Jace nói nhưng nghe

Page 66: Thành phố pha lê

không có vẻ anh có ý đó thật.

“Nếu tôi có cảm giác muốn làm ngọnđuốc sống, tôi sẽ báo anh biết.” Simonchưa bao giờ có nhiều kiên nhẫn vớiJace. “Nghe này, anh bắt tôi đi vào nội ôchỉ để nhìn tôi như thể tôi là một thứ gìđó nằm trong đĩa đựng vi khuẩn? Lần sautôi sẽ gửi ảnh cho anh.”

“Và tôi sẽ đóng khung và đặt trên tủđầu giường,” Jace nói, nghe không có vẻgiờ anh thực sự thích mỉa mai ngườikhác. “Nghe này, tôi gọi cậu tới đây làcó lý do. Ma cà rồng, dù ghét nhưng tôiphải thừa nhận, giữa chúng ta có mộtđiểm chung.”

Page 67: Thành phố pha lê

“Mái tóc đẹp tuyệt vời?” Simon gợiý, nhưng trái tim cậu cũng chẳng đặtnhiều vào câu nói đó. Ánh mắt của Jacechứa đựng cái gì đó khiến Simon cànglúc càng bất an.

“Clary,” Jace đáp.

Simon hạ thấp cảnh giác. “Clary?”

“Clary,” Jace nhắc lại. “Cậu biết đấy:thấp, tóc đỏ, nóng tính.”

“Tôi không hiểu sao Clary lại là điểmchung giữa chúng ta,” Simon nói, mặc dù

Page 68: Thành phố pha lê

cậu thừa hiểu. Hơn nữa, bây giờ, và mãimãi sau này, cậu đều không muốn bànluận vấn đề này với Jace. Chẳng phảigiữa con trai luôn có một luật bất thànhvăn rằng không bao giờ bàn luận về -cảm xúc sao?

Rõ ràng là không. “Chúng ta đều quantâm tới Clary,” Jace tuyên bố và nhìnSimon một lúc lâu. “Clary quan trọngvới cả hai chúng ta. Đúng không?”

“Anh đang hỏi rằng tôi có quan tâmtới bạn ấy không hả?” “Quan tâm” dườngnhư là một từ đúng nhưng chưa đủ. Cậutự hỏi liệu Jace có đang trêu cậu không -mà những câu nói đùa của anh ta thường

Page 69: Thành phố pha lê

độc địa, dù xét trên mức độ của Jace.Liệu Jace có lôi cậu tới đây chỉ vì mốiquan hệ lãng mạn giữa Clary và cậukhông đi tới đâu không? Dù Simon vẫnnuôi hy vọng, dù chỉ một chút xíu, rằngđiều đó sẽ thay đổi, rằng Jace và Clarysẽ bắt đầu cảm nhận về nhau đúng như họnên, như những anh em ruột phải cảmnhận về nhau-

Cậu nhìn thấy ánh mắt Jace và niềmhy vọng như teo nhỏ lại. Vẻ mặt của cậucon trai kia không phải của người anh khinói về em gái. Mà dù gì, rõ ràng Jacekhông lôi cậu tới đây để nói móc mỉa cậuvề những cảm xúc trong cậu; sự thảm hạihẳn hiện rõ trên đường nét của Simon, in

Page 70: Thành phố pha lê

rõ ràng trên tròng mắt Jace.

“Đừng nghĩ tôi thích hỏi cậu nhữngcâu này,” Jace nạt. “Tôi cần biết cậu cóthể làm gì cho Clary. Vì Clary, cậu cóthể nói dối không?”

“Nói dối cái gì nào? Chuyện gì đangxảy ra vậy?” Simon nhận thấy điều khiếncậu cảm thấy lấn cấn nãy giờ là về nhữngThợ Săn Bóng Tối tụ tập trong khu vườn.“Khoan đã,” cậu nói. “Giờ các cậu sẽ tớiIdris? Clary tưởng mọi người sẽ đi tốinay chứ.”

“Tôi biết,” Jace nói. “Và tôi cần cậunói với những người khác rằng Clary bảo

Page 71: Thành phố pha lê

cậu tới chuyển lời rằng em ấy không đi.Nói với họ rằng con bé không muốn tớiIdris nữa.” Có một chút cảm xúc mớitrong giọng nói của Jace - một thứ cảmxúc mà Simon khó nhận ra, hoặc đơngiản là vì nó quá lạ khi tới từ Jace nêncậu không tiêu hóa được. Jace có vẻ hàilòng với cậu. “Họ sẽ tin cậu. Họ biết cáccậu - thân thiết thế nào.”

Simon lắc đầu. “Tôi không thể tin anh.Anh hành động như anh muốn tôi làm gìđó cho Clary, nhưng thực ra anh chỉmuốn tôi làm gì đó cho anh.” Cậu bắtđầu quay người bỏ đi. “Tôi không làm.”

Jace tóm lấy tay, kéo cậu quay ngược

Page 72: Thành phố pha lê

lại. “Đây là vì Clary. Tôi đang cố bảovệ em ấy. Tôi nghĩ chí ít cậu cũng phảicó chút hứng thú giúp đỡ tôi chứ.”

Simon nhìn chằm chằm bàn tay Jaceđang nắm lấy cánh tay cậu. “Làm sao tôibảo vệ được Clary khi mà anh không nóivới tôi rằng tôi đang bảo vệ bạn ấy khỏiđiều gì?”

Jace không buông. “Cậu không thể tintôi rằng chuyện này quan trọng sao?”

“Anh không hiểu bạn ấy muốn đi Idristới mức nào,” Simon nói. “Nếu tôi ngănviệc này, anh phải cho tôi một lý do hợptình hợp lý hơn.”

Page 73: Thành phố pha lê

Jace thở dài thườn thượt, ngần ngừ-rồi thả tay Simon ra. “Điều Clary làmtrên tàu của Valentine,” anh nói nhỏ.“Với chữ rune trên tường - chữ Rune Mở- và cậu thấy điều gì đã xảy ra rồi đấy.”

“Bạn ấy phá hủy con thuyền,” Simonnói. “Cứu mạng chúng ta.”

“Hạ giọng xuống đi.” Jace lo lắngnhìn quanh.

“Thế là chưa ai khác biết chuyệnsao?” Simon không dám tin vào tai mình.

Page 74: Thành phố pha lê

“Tôi biết. Cậu biết. Chú Luke biết vàMagnus biết. Chấm hết.”

“Vậy những người khác nghĩ chuyệngì xảy ra trên tàu? Con tàu tự dưng rờithành từng mảnh hả?”

“Tôi bảo chắc là Nghi thức XoayChuyển của Valentine có sai sót gì đó.”

“Anh nói dối Clave?” Simon khôngchắc giờ cậu thấy ấn tượng hay thất vọngnữa.

“Đúng, tôi nói dối Clave. Isabelle vàAlec biết Clary có khả năng tạo ra chữ

Page 75: Thành phố pha lê

rune mới, vì thế tôi không nghĩ có thểgiấu giếm Clave hay Điều Tra Viên mớivề vấn đề này. Nhưng nếu họ biết Clarycó thể làm gì - gia tăng sức mạnh củanhững chữ rune thông thường trở thànhthứ sức mạnh hủy diệt ghê gớm - họ sẽmuốn em ấy biến thành một người lính,một món vũ khí. Mà Clary chưa sẵn sàngcho chuyện đó. Em ấy không được nuôidạy để sống theo cách đó-” Anh ngừngnói, trong khi Simon lắc đầu. “Sao?”

“Anh là Nephilim,” Simon chậm rãinói. “Chẳng nhẽ anh không muốn điều tốtnhất cho Clave? Nếu sử dụng Clary-”

“Cậu muốn họ có Clary? Đưa em ấy

Page 76: Thành phố pha lê

lên hàng quân tiên phong chống lạiValentine và bất cứ đội quân nào mà ôngta đang gây dựng?”

“Không,” Simon nói. “Tôi khôngmong điều đó. Nhưng tôi không phải làThợ Săn Bóng Tối. Tôi không phải hỏibản thân xem nên đặt cái gì lên đầu,Clary hay gia đình tôi.”

Từ từ mặt Jace đỏ lựng. “Không phảithế. Nếu tôi nghĩ chuyện đó sẽ giúpClave - nhưng không đâu. Rồi Clary sẽphải chịu tổn thương-”

“Kể cả nếu anh nghĩ điều đó giúp íchcho Clave,” Simon nói, “anh cũng không

Page 77: Thành phố pha lê

bao giờ để họ có Clary.”

“Vì sao cậu nói thế, ma cà rồng?”

“Vì không ai có thể có bạn ấy trừanh,” Simon đáp.

Dường như mọi màu sắc đã rời bỏgương mặt Jace. “Vậy là cậu không giúptôi,” Jace nói mà cảm thấy khó tin. “Cậukhông giúp Clary?”

Simon chần chừ - và trước khi cậu kịptrả lời, một âm thanh vang lên phá ngangsự im lặng giữa hai người bọn họ. Mộttiếng thét đinh tai nhức óc vang lên, rõ

Page 78: Thành phố pha lê

ràng từ một người đang hoảng hốt trongcơn tuyệt vọng, và nghe càng tệ hơn khinó ngừng đột ngột. Jace quay phắt lại.“Cái gì thế?”

Sau tiếng thét đó là hàng loạt nhữngtiếng kêu khác cùng những tiếng lanhcanh khó chịu như đang cào cấu màng nhĩcủa Simon. “Có gì đó đang xảy ra...những người khác...”

Nhưng Jace đã bỏ đi, chạy trên đườngmòn, chạy lắt léo tránh những bụi câydây leo. Sau một khoảnh khắc lưỡng lự,Simon đi theo. Cậu đã quên mất giờ mìnhnhanh tới mức nào - cậu đã theo kịp Jacekhi ngoặt ở góc nhà thờ và lao vào vườn.

Page 79: Thành phố pha lê

Trước mắt họ là một khủng cảnh hỗnđộn. Sương mù giăng giăng bao phủ toànbộ khu vườn, và trong không khí sộc lênmột thứ mùi - mùi ngai ngái đặc trưngcủa ozone và còn một thứ mùi hươngkhác, ngòn ngọt và dễ chịu. Ai đó đangchạy qua chạy lại - Simon chỉ thấy lờmờ, như thể họ xuất hiện rồi biến mấtqua những kẽ hở của màn sương mù. Cậuthoáng thấy Isabelle, mái tóc bay xungquanh như tấm áo choàng đen trong lúccô nàng vung roi. Mỗi lần roi vụt xuốngnhư tạo ra tia chớp lóe lên trong khônggian. Cô đang ngăn bước tiến của mộtsinh vật nặng nề đang ì ạch tiến tới - mộtcon quỷ, Simon nghĩ - nhưng giờ là ban

Page 80: Thành phố pha lê

ngày nên điều đó không thể. Khi cậunghiêng ngả lao tới, cậu thấy sinh vật đómang dạng người, nhưng bị gù và biếndạng, có gì đó không đúng. Một tay nócầm một tấm ván gỗ dày và đang quăngvề phía Isabelle một cách hầu như vôthức.

Chỉ cách đó một quãng ngắn, qua khehở trên bức tường, dòng xe cộ vẫn đi lạibình thường trên Đại lộ York. Khoảnhtrời bên trên Học Viện mới trong xanhlàm sao.

“Kẻ Lầm Đường,” Jace thì thầm. Condao thiên thần vừa được rút ra khỏi thắtlưng hắt ánh sáng lên gương mặt anh.

Page 81: Thành phố pha lê

“Hàng tá.” Anh đẩy Simon sang bên, kháthô bạo. “Ở yên đây, cậu hiểu không? Ởyên đây.”

Simon đứng khựng trong một lúc khiJace lao vào màn sương mù. Ánh sáng từlưỡi dao trong tay anh nhuộm bạc mộtvùng sương mù chung quanh; những bóngđen lao đi lao lại trong đó và Simon cócảm giác đang nhìn qua lớp kính đóngbăng, đang cố gắng hết sức để nhìn sangbên kia. Isabelle đã biến mất; cậu thấyAlec, tay chảy máu, và anh ta đang xẻtoang ngực một Kẻ Lầm Đường và nhìnnó lảo đảo rồi đổ sập xuống. Một kẻkhác đang tiến tới gần, nhưng Jace đã ởđó, giờ hai con dao lăm lăm trong tay;

Page 82: Thành phố pha lê

anh nhảy lên, giơ dao và chém xuốngtheo hình cắt chéo - và đầu Kẻ LầmĐường bay khỏi cổ, máu đen túa ra nhưsuối. Dạ dày Simon quặn lại - máu cómùi đăng đắng, độc hại.

Cậu có thể nghe thấy tiếng những ThợSăn Bóng Tối đang gọi nhau trong mànsương mù, nhưng những Kẻ Lầm Đườngthì im lặng tuyệt đối. Đột nhiên, mànsương mù tan biến và Simon thấyMagnus, đứng dựa vào tường Học Viện,mắt mở lớn. Đôi tay anh ta giơ lên,những tia lửa điện xanh lam đang nhảymúa trên chúng, còn trên tường một cáilỗ đen hình vuông đang dần mở rộng. Nókhông hề trống rỗng hay tối đen mà tỏa

Page 83: Thành phố pha lê

sáng như gương với những ánh lửa bịnhốt trong kính. “Cổng Dịch Chuyển!”anh ta đang hét. “Đi qua Cổng DịchChuyển!”

Vài điều xảy ra đồng loạt. Cô MaryseLightwood rời khỏi màn sương, ôm theonhóc Max. Bà ngoái lại hét gì đó rồi laoqua Cổng Dịch Chuyển, biến mất trongbức tường. Alec đi theo, lôi Isabelle đi,cây roi dính máu lê trên đất. Khi anh kéocô em về phía Cổng Dịch Chuyển, có gìđó lao ra khỏi màn sương đằng sau lưnghọ - một chiến binh Lầm Đường đangvung con dao hai lưỡi. Simon thoát khỏitrạng thái bất động. Lao tới, cậu gọi tênIsabelle - rồi chệch choạng và ngã nhào,

Page 84: Thành phố pha lê

đập mạnh người xuống đất đủ để tống hếthơi thở ra khỏi phổi, nếu cậu còn có hơithở. Cậu vội ngồi dậy, quay lại xem mìnhvấp phải gì.

Một thi thể. Một thi thể phụ nữ, cổhọng bị cắt toạc, mắt mở to và mang màuxanh cây không còn sinh khí. Máu nhuộmđỏ mái tóc trắng. Cô Madeleine.

“Simon, tránh ra!” Jace đang hét;Simon nhìn và thấy cậu con trai kia đanglao về phía cậu từ trong màn sương, haicon dao dính máu nắm chặt trong tay. Sauđó cậu nhìn lên. Chiến binh Lầm Đườngcậu vừa thấy đuổi theo Isabelle sừngsững trước mặt cậu, gương mặt sẹo kéo

Page 85: Thành phố pha lê

xệch ra thành một nụ cười méo mó.Simon né người khi con dao hai lưỡi xảxuống cậu, nhưng kể cả với sự lanh lẹmới có, cậu vẫn chưa đủ nhanh. Cơn đaubỏng giẫy chạy tới từng tế bào cơ thể cậutrong khi mọi thứ chuyển thành màu đen.

2. Những ngọn tháp quỷ củaAlicante

Ở đây không có phép thuật, Clary nghĩkhi cô và chú Luke đi vòng quanh khuđất trống tới lần thứ ba, một khu đất cóthể được trưng dụng làm khu đậu xe mới

Page 86: Thành phố pha lê

cho con đường của thành phố New York.Chiếc xe tải chẳng biết phải đậu vào đâu,và một nửa đường đầy những chiếc xeđậu san sát. Cuối cùng, chú Luke dừngxe trước một vòi phun nước và gạt cầnvề số mo với một tiếng thở dài. “Đànhvậy,” chú nói. “Báo cho họ biết cháu đãtới. Chú sẽ mang va li cho cháu.”

Clary gật đầu, nhưng chần chừ khichạm tay tới tay cầm cửa. Bụng dạ côchộn rộn vì căng thẳng, và cô ước, khôngphải lần đầu tiên, rằng chú Luke sẽ đivới cô. “Cháu cứ nghĩ rằng lần đầu tiêncháu ra nước ngoài, ít nhất cháu cũngphải có hộ chiếu.”

Page 87: Thành phố pha lê

Chú Luke không cười. “Chú biết cháulo lắng,” chú nói. “Nhưng sẽ ổn thôi mà.Nhà Lightwood sẽ chăm sóc tốt chocháu.

Cháu đã nói với chú câu đó cả triệulần rồi, Clary nghĩ. Cô vỗ nhẹ vai chúLuke trước khi nhảy khỏi xe. “Hẹn gặplại chú.”

Cô cẩn trọng đi trên con đường đá nứtvỡ, âm thanh huyên náo của dòng phươngtiện đi lại càng lúc càng xa khi cô cànglúc càng gần với cửa nhà thờ. Lần này,cô mất một lúc lâu để nhìn xuyên qua lớpảo ảnh của Học Viện. Như thể gần đâynhà thờ công giáo này đã được phủ thêm

Page 88: Thành phố pha lê

một lớp ngụy trang như một lớp sơn mớivậy. Dùng đầu óc để gạt bỏ nó đi khákhó, thậm chí còn gây đau đớn. Cánh cửagỗ cao cao tỏa sáng như thể mới đượcđánh véc-ni.

Trong không gian có mùi là lạ, giốngnhư mùi ozone và mùi khen khét. Nhíumày, cô đặt tay lên quả đấm cửa. Tôi làClary Morgenstem, một trong nhữngNephilim, và tôi yêu cầu được bướcchân vào Học Viện-

Cửa bật mở. Clary bước vào trong.Cô nhìn quanh, chớp mắt, cố nhận xemcái gì cho cô cảm giác khác biệt vềkhông gian bên trong nhà thờ. Cô nhận ra

Page 89: Thành phố pha lê

khi cửa chính đóng lại sau lưng, nhốt côtrong khung cảnh u tối chỉ được thắpsáng bởi ánh sáng nhờ nhờ từ ô cửa sổhoa hồng cao cao phía tiên. Cô chưatừng ở trong Học Viện khi không có hàngngàn ánh lửa nhỏ xíu trên những giá nếnnằm dọc hành lang giữa hàng ghế nguyện.

Cô lôi ngọn đèn phù thủy trong túi ravà giơ lên. Viên đá bừng sáng, tỏa đihàng ngàn tia sáng qua những kẽ tay. Nórọi qua những góc nhà thờ khi cô tiến tớithang máy gần bệ thờ trống không và bựcbội nhấn nút.

Không có gì xảy ra. Sau nửa phút, côấn nút một lần nữa - và lần nữa. Cô ép

Page 90: Thành phố pha lê

tai vào cửa thang máy và nghe ngóng.Không có một tiếng động. Học Viện tốiom và im lìm, giống như một con búp bêmáy mà trái tim cơ khí đã ngừng hoạtđộng.

Giờ trống ngực đập dồn dập, Claryvội vã trở lại hành lang và đẩy cánh cửanặng trịch mở. Cô đứng trên những bậccửa trước của nhà thờ, hoảng hốt nhìnquanh. Bầu trời đã chuyển sắc sẫm củamàu xanh cô ban, mùi khét bắt đầu nặngnề hơn. Chẳng nhẽ có hỏa hoạn? Chẳngnhẽ các Thợ Săn Bóng Tối đã di tản sao?Nhưng nơi này vẫn chẳng mảy may bị tổnhại...

Page 91: Thành phố pha lê

“Không phải hỏa hoạn đâu.” Mộtgiọng nhỏ nhẹ, dịu dàng và quen thuộcvang lên. Một dáng hình cao cao bước rakhỏi bóng tối, mái tóc mái dựng ngượcmột cách vô duyên. Anh ta mặc áo véclụa đen bên ngoài áo sơ mi xanh ngọcbích lấp lánh, trên những ngón tay gầyđeo đầy những chiếc nhẫn đá quý sángloáng. Tất nhiên, anh ta đang đi đôi giàyđắt tiền và trên người rắc khá nhiều kimtuyến.

“Magnus?” Clary thì thầm.

“Tôi biết cô đang nghĩ gì,” Magnusnói. “Nhưng không có hỏa hoạn. Cái mùiđó là sương mù địa ngục - một dạng khói

Page 92: Thành phố pha lê

quỷ bị phù phép. Nó ngăn cản hiệu lựccủa một số loại phép thuật nhất định.”

“Sương mù quỷ? Vậy là có…”

“Một vụ tấn công vào Học Viện.Đúng. Ngay đầu giờ chiều. Những KẻLầm Đường - có lẽ là vài tá.”

“Jace,” Clary thì thào. “NhàLightwood…”

“Khói địa ngục ngăn khả năng chiếnđấu chống lại Kẻ Lầm Đường của tôi.Của họ nữa. Tôi đã mở Cổng DịchChuyển để đưa họ tới Idris.”

Page 93: Thành phố pha lê

“Nhưng không ai bị thương chứ?”

“Madeleine,” Magnus nói.“Madeleine bị giết. Tôi xin lỗi, Clary.”

Clary ngồi sụp xuống bậc thềm. Côkhông biết nhiều về người phụ nữ đó,nhưng cô Madeleine có chút quan hệ vớimẹ - mẹ thực sự, một Thợ Săn Bóng Tốikiên cường trong chiến đấu mà Clarykhông hề biết đến.

“Clary?” Chú Luke đang bước trênđường nhỏ dẫn qua bóng tối đang dầnbuông xuống. Chú đang xách va li củaClary. “Sao thế?”

Page 94: Thành phố pha lê

Clary đang ngồi bó gối trong khiMagnus giải thích. Đằng sau nỗi buồnthương của cô cho cái chết của côMadeleine, cô đang có cảm giác an tâmtội lỗi. Jace vẫn ổn. Nhà Lightwood vẫnổn. Cô thầm nhắc đi nhắc lại. Jace vẫnổn.

“Kẻ Lầm Đường,” chú Luke nói.“Chúng bị giết hết chưa?”

“Không hết được.” Magnus lắc đầu.“Sau khi tôi đưa nhà Lightwood đi quaCổng Dịch Chuyển, lũ Kẻ Lầm Đường đãgiải tán; chúng không có hứng thú vớitôi. Lúc tôi đóng Cổng Dịch Chuyển,chúng đã cút hết.”

Page 95: Thành phố pha lê

Clary ngẩng đầu. “Cổng Dịch Chuyểnđã đóng? Nhưng - ông vẫn thể đưa tôi tớiIdris, đúng không?” cô hỏi. “Ý tôi là, tôicó thể đi qua Cổng Dịch Chuyển và tớigặp nhà Lightwood ở đó, đúng không?”

Chú Luke và Magnus nhìn nhau. ChúLuke đặt va li xuống.

“Magnus?" Clary cao giọng hỏi, chínhbản thân còn thấy giọng mình chói tai.“Tôi phải đi.”

“Cổng Dịch Chuyển đã đóng rồi,Clary”

Page 96: Thành phố pha lê

“Vậy mở cái khác!”

“Không dễ thế đâu,” pháp sư nói.“Clave canh gác mọi lối vào bằng phépthuật tới Alicante rất cẩn mật. Với họ,thủ đô là nơi linh thiêng - nó giống nhưVatican của họ, Tử Cấm Thành của họ.Không một cư dân của Thế giới Ngầmnào được phép đặt chân vào khi chưađược họ cho phép, người thường cũngvậy.”

“Nhưng tôi là Thợ Săn Bóng Tối!”

“Hơi hơi thôi,” Magnus nói. “Hơnnữa, những tòa tháp ngăn cản mọi DịchChuyển dẫn thẳng tới thành phố. Nếu tôi

Page 97: Thành phố pha lê

mở cổng Dịch Chuyển đi qua Alicante,tôi phải báo trước để họ đón cô ở bênkia. Nếu tôi tự ý gửi cô qua, điều đó viphạm Luật, và tôi không muốn gặp rắcrối vì cô, bánh quy ạ, dù bản thân tôithích cô thế nào.”

Clary nhìn từ gương mặt khó xử củaMagnus tới gương mặt mệt mỏi của chúLuke. “Nhưng tôi cần tới Idris,” cô nói.“Tôi cần giúp mẹ. Phải có cách tới đóchứ, một cách nào đó không liên quan tớiCổng Dịch Chuyển.”

“Sân bay gần nhất cách đây một đấtnước,” chú Luke nói. “Nếu chúng ta cóthể vượt biển - khả năng “nếu” đó rất khó

Page 98: Thành phố pha lê

- chúng ta sẽ phải di chuyển một đoạnđường dài và nguy hiểm, qua đủ loạilãnh thổ của cư dân Thế Giới Ngầm.Chúng ta sẽ phải mất nhiều ngày.

Mắt Clary nóng lên. Mình sẽ khôngkhóc, cô tự nhủ. Mình sẽ không.

“Clary.” Giọng chú Luke thật nhẹnhàng. “Chúng ta sẽ liên lạc với nhàLightwood. Chúng ta sẽ cho họ mọithông tin cần thiết để họ có thể lấy đượcthuốc giải cho mẹ Jocelyn của cháu. Họcó thể liên lạc với Fell-”

Nhưng Clary đã đứng dậy, lắc đầu.“Phải là cháu,” cô nói. “Cô Madeleine

Page 99: Thành phố pha lê

nói Fell không muốn nói chuyện với aikhác.”

“Fell? Ragnor Fell?” Magnus nhắclại. “Tôi có thể gửi thư cho ông ta. Choông ấy biết người ông ta cần gặp làJace.”

Chú Luke đã bớt lo lắng đôi chút.“Clary, cháu có nghe thấy không? Với sựgiúp đỡ từ Magnus-”

Nhưng Clary không nghe thêm chútnào về sự giúp đỡ từ Magnus. Cô khôngmuốn nghe thêm gì hết. Cô đã tưởng côsẽ đi cứu mẹ và giờ cô chẳng biết làm gìhơn ngoài ngồi bên giường bệnh, nắm lấy

Page 100: Thành phố pha lê

bàn tay thiếu sức sống của mẹ và hy vọngmột ai đó, ở một nơi nào đó, có thể làmđiều cô không thể làm.

Cô loạng choạng bước xuống, gạt chúLuke sang bên khi chú cố nắm lấy tay cô.“Cháu cần ở một mình một lúc.”

“Clary-” Cô nghe chú Luke đang gọitên cô, nhưng cô vẫn lao đi về phía bênkia nhà thờ. Cô thấy mình đang đi trênnhánh rẽ tới khu vườn nhỏ ở phía đôngHọc Viện, về phía bốc mùi than và khói -và một thứ mùi đậm đặc, khó chịu ẩn saunó. Mùi của ma thuật. Trong vườn vẫncòn sương mù, rải rác đây đó chút ít nhưnhững dải mây quấn trên khóm hồng đây

Page 101: Thành phố pha lê

đó hay dưới một tảng đá. Cô có thể thấynơi đấy bị cày lên do trận ẩu đả - và trênđó vẫn còn một vết máu khô sậm bênchiếc ghế đá, vệt máu mà cô không muốnnhìn lâu.

Clary quay đâu đi. Và ngừng lại. Ởđó, trên tường nhà thờ, có những dấu ấnkhông lẫn đi đâu được của phép thuậtcủa chữ rune, đang ra ánh sáng xanh lánhạt, nóng trên nền đá xám. Chúng tạothành hình vuông, giống như một viềnsáng quanh một cánh cửa khép hờ-

Cổng Dịch Chuyển.

Cái gì đó bên trong cô dường như

Page 102: Thành phố pha lê

đang quặn lại. Cô nhớ tới những ký hiệukhác, tỏa sáng một cách nguy hiểm trênbề mặt kim loại trơn nhẵn của con tàu.Cô nhớ con tàu đã rùng mình như thế nàokhi gẫy làm đôi, màn nước đen của dòngEast River tràn vào ra sao. Chúng chỉ lànhững chữ rune, cô nghĩ. Những kýhiệu. Mình có thể vẽ chúng. Nếu mẹmình nhốt bản thể của Cốc Thánh bêntrong một mẩu giấy thì mình có thể tạora một Cổng Dịch Chuyển.

Cô cảm nhận đôi chân đang mang côtới bức tường nhà thờ, bàn tay cô đangnhét vào trong túi để lấy thanh stele.Mừng vì tay không hề run, cô ấn đầu mũithanh stele lên đá.

Page 103: Thành phố pha lê

Cô nhắm chặt mắt và, bên trong bóngtối sau mí mắt, bắt đầu dùng tâm trí vẽnên những đường vòng ánh sáng. Nhữngđường nét nói với cô về lối vào, về việcđược mang đi trong những cơn gió lốc,về việc di chuyển và tới những nơi xaxôi. Những đường nét hợp thành một chữrune duyên dáng như một chú chim. Côkhông biết liệu đã từng có chữ rune nàyhay đây là một chữ rune do chính cô sángtạo ra, nhưng giờ nó tồn tại như luôn luôntồn tại.

Cổng Dịch Chuyển.

Cô bắt đầu vẽ, những dấu ấn nhảy

Page 104: Thành phố pha lê

nhót trên đầu thanh stele thành nhữngđường đen như than đá. Bức tường đákêu xì xèo, khiến cô chỉ ngửi thấy mùicay cay của a xít cháy. Ánh sáng xanhlam bỏng rát càng lúc càng sáng rực saumí mắt nhắm chặt. Cô cảm nhận đượchơi nóng phả lên mặt, như thể đang đứngtrước một đống lửa. Với một tiếng thởdốc cô hạ tay xuống, mở mắt ra.

Chữ rune cô vẽ trông như một đóa hoađen nở rộ trên tường đá. Khi cô quan sát,những đường nét của nó dường như đangtan ra và thay hình đổi dạng. Giờ nó trởthành một khung cửa phát sáng, cao hơnClary khoảng vài foot.

Page 105: Thành phố pha lê

Cô không thể nào rời mắt khỏi khungcửa. Nó tỏa ra ánh sáng sẫm màu hệt nhưCổng Dịch Chuyển sau tấm rèm nhà QuýBà Dorothea. Cô vươn tay tới - rồi rụtlại. Cô buồn bã nhớ ra, để sử dụng đượcCổng Dịch Chuyển, cô phải tưởng tượngđược nơi muốn tới. Nhưng cô chưa từngtới Idris. Tất nhiên, cô đã từng nghe kểvề nó. Một nơi với những thung lũngxanh rì, với cánh rừng già và dòng nướctrong vắt, với những con hồ và ngọn núi,và Alicante, thành phố của những ngọntháp pha lê. Cô có thể tưởng tượng ra nótrông như thế nào, nhưng khi sử dụng loạiphép thuật này thì tưởng tượng thôi làchưa đủ. Giá mà-

Page 106: Thành phố pha lê

Cô đột nhiên hít một hơi sâu. Nhưngcô đã thấy Idris. Cô đã thấy nó tronggiấc mơ và cô biết, không hiểu vì sao,rằng đó là giấc mơ có thực. Sau cùng,trong giấc mơ Jace đã nói gì với cô vềSimon nhỉ? Rằng cậu không thể ở lại vì“nơi đó dành cho người sống”? Và khônglâu sau đó, Simon đã chết-

Cô nhớ lại giấc mơ nọ. Cô đã nhảytrong sảnh đường khiêu vũ của Alicante.Những bức tường màu vàng và trắng vớimái nhà trong suốt như kim cương. Ở nơiđó có đài phun nước - một chiếc đĩa bạcvới tượng nàng tiên cá ở trung tâm - vàđèn trang hoàng trên những thân câyngoài ô cửa sổ, còn Clary mặc chiếc áo

Page 107: Thành phố pha lê

nhung xanh, đúng như lúc này.

Như thế cô vẫn còn trong mơ, côvươn tay về phía Cổng Dịch Chuyển.Một luồng ánh sáng rực rỡ tỏa rộng từnơi ngón tay cô chạm vào, cánh cửa mởtới một nơi tràn ngập ánh sáng. Cô thấymình đang nhìn vào xoáy nước vàng đangtừ từ, chậm rãi hình thành nên những hìnhảnh cô nhận ra được - cô nghĩ mình cóthể thấy những ngọn núi, một góc trời mờxa-

“Clary!” Đó là chú Luke, hớt hải chạytrên con đường mòn, đeo tấm mặt nạ củagiận dữ và phật lòng. Đằng sau chú,Magnus đang rảo bước tới, đôi mắt mèo

Page 108: Thành phố pha lê

sáng như kim loại dưới ánh sáng nóngcủa Cổng Dịch Chuyển đang tỏa rộngkhắp khu vườn. “Clary, dừng lại! Cáckết giới nguy hiểm lắm! Cháu sẽ chếtđấy!”

Nhưng chẳng có gì có thể ngăn nổi cô.Đằng sau Cổng Dịch Chuyển, ánh sángvàng đang càng lúc càng sáng hơn. Cônghĩ tới những bức tường vàng của ĐạiSảnh trong giấc mơ, ánh sáng vàng chiếutới những tấm gương kính và được phảnchiếu đi khắp. Chú Luke nói sai rồi; chúkhông hiểu năng khiếu của cô, về khảnăng của nó - những kết giới đã có là gìkhi bạn có thể tạo ra thực tế cho bạn chỉbằng vài ba nét vẽ? “Cháu phải đi,” cô

Page 109: Thành phố pha lê

vừa hét trả lời vừa tiến lên phía trước,những ngón tay duỗi ra. “Chú Luke, cháuxin lỗi-”

Cô tiến tới - và với một cú nhảy cuốicùng, đẹp mắt, chú đã đứng bên cô, nắmlấy cổ tay cô, ngay khi Cổng DịchChuyển dường như đang nổ tung xungquanh họ. Giống như một cơn lốc xoáyđủ làm cây bật gốc, lực tác động nhấcbổng họ. Clary thoáng nhìn thấy lần cuốicùng những chiếc xe và những tòa nhàcủa Manhattan cuộn tròn rồi dần rời xacô, biến mất trong luồng gió mạnh vùnvụt đang tóm lấy cô, thổi bay cô đi, cổtay cô vẫn nằm gọn trong cái nắm taychắc như gọng kìm của chú Luke, chui

Page 110: Thành phố pha lê

vào trong vòng hỗn mang của sắc vàngkia.

Nguồn ebook: https://www.dtv-ebook.com

Simon bị đánh thức vì tiếng nước vỗtừng đợt. Cậu ngồi thẳng dậy, sự hoảnghốt đột ngột đóng băng trong lồng ngực –lần cuối cùng cậu tỉnh dậy vì tiếng sóng,cậu là tù nhân trên con tàu của Valentinevà âm thanh rì rào nhẹ nhàng kia đưa cậutrở lại cái khoảnh khắc kinh hoàng khi đómột cách tức thì như bị dội một gáo nướclạnh vậy.

Nhưng không - chỉ cần nhìn nhanhxung quanh cậu đã biết rằng cậu đang ở

Page 111: Thành phố pha lê

nơi hoàn toàn khác. Ít nhất, cậu đượcnằm trong tấm chăn mềm mại trên chiếcgiường gỗ rộng rãi tại một căn phòng nhỏsạch sẽ có những bức tường sơn màuxanh lam nhạt. Những tấm rèm tối màuche ngang ô cửa sổ, nhưng ánh sáng nhànnhạt chiếu quanh viền là đủ cho đôi mắtma cà rồng nhìn mọi thứ rõ ràng. Trênsàn đặt tấm thảm sáng màu và bên kiatường là một chiếc tủ chạn gương.

Bên cạnh giường còn có một chiếcghế tựa. Simon ngồi dậy, chiếc chăn rơixuống và cậu nhận ra hai điều: thứ nhất,cậu vẫn mặc chiếc quần bò và áo phôngnhư khi tới Học Viện gặp Jace; thứ hai,cái người ngồi trên ghế tựa đang ngủ gà

Page 112: Thành phố pha lê

ngủ gật, tay chống đầu ngủ, mái tóc dàiđen đổ xuống như chiếc khăn choàngđính diềm.

“Isabelle,” Simon gọi.

Đầu cô nàng ngẩng phắt lên như chiếchộp hề-lò-xo dọa trẻ con, đôi mắt choàngtỉnh. “Ối! Cậu dậy rồi!” Cô nàng ngồithẳng dậy, vuốt tóc lên. “Jace sẽ mừnglắm đây. Bọn mình cứ tưởng cậu sắpchết.”

“Chết?” Simon nhắc lại. Cậu cảm thấychóng mặt và có chút buồn nôn. “Vì gì?”Cậu chớp mắt nhìn quanh phòng. “Mìnhtrong Học Viện à?” cậu hỏi, và nhận ra

Page 113: Thành phố pha lê

ngay khi vừa thốt lên lời, rằng đó là điềukhông thể. “Ý mình là - chúng ta ở đâuthế?”

Vẻ khó chịu thoáng hiện trên gươngmặt Isabelle. “Ơ - vậy là cậu không nhớra chuyện xảy ra tại khu vườn?” Cô nànglo lắng kéo phần diềm móc quanh đệmghế. “Những Kẻ Lầm Đường tấn côngbọn mình. Có rất nhiều, và khói địa ngụckhiến cho bọn mình khó lòng chống trả.Magnus mở Cổng Dịch Chuyển, và bọnmình đang lao vào đó thì mình thấy cậutiến tới. Cậu vấp- vấp phải côMadeleine. Và ngay sau cậu có một KẻLầm Đường khác; chắc chắn cậu khôngnhìn thấy hắn nhưng Jace thì có. Anh ấy

Page 114: Thành phố pha lê

cố lôi cậu đi, nhưng đã quá muộn. Condao của Kẻ Lầm Đường đã đâm trúngcậu. Cậu chảy máu - rất nhiều. Thế rồiJace giết chết Kẻ Lầm Đường và tóm cậulôi qua Cổng Dịch Chuyển cùng anh ấy,”Isabelle kể xong, nói liến thoắng tới mứccác từ cứ dính vào nhau và Simon phảicăng tai mà nghe. “Và bọn mình đã ở bênkia, và để mình nói cho cậu nghe, mọingười rất ngạc nhiên khi Jace đi quacùng với cậu toàn thân đẫm máu. QuanTổng Tài không hề hài lòng chút nào.”

Miệng Simon khô khốc. “Một Kẻ LầmĐường đã đâm mình?” Không thể.Nhưng rồi, cậu đã từng lành lặn như cũ,sau khi Valentine cắt cổ cậu. Nhưng, ít ra

Page 115: Thành phố pha lê

cậu phải nhớ chứ. Lắc đầu, cậu cúixuống nhìn khắp người. “Ở đâu?”

“Để mình chỉ cho cậu.” Cậu cực kỳbật ngờ khi một lát sau Isabelle đã ngồilên giường bên cạnh cậu, bàn tay mátlạnh của Isabelle đặt lên phần cơ hoành.Cô kéo áo cậu lên, để lộ ra phần ổ bụngtrắng xanh, bị chia đôi bởi một đường đỏmảnh. Nó không đáng là một vết sẹo.“Đây,” cô nói, ngón tay lướt nhẹ trên đó.“Cậu không đau sao?”

“K-không.” Lần đầu tiên Simon nhìnthấy Isabelle, cậu thấy cô quá lộng lẫy,quá rực rỡ, tràn đầy nhựa sống, sinh khícùng năng lượng, và cậu những tưởng

Page 116: Thành phố pha lê

cuối cùng đã tìm được một cô gái có ánhsáng có thể xua đi hình ảnh Claiy luônluôn in sâu trong trí óc cậu. Ngay đúnglúc cô để cậu biến thành chuột trong bữatiệc của Magnus Bane thì cậu nhận ra ánhsáng nơi Isabelle quá chói lọi đối vớimột gã con trai bình thường như cậu.“Không hề đau chút nào.”

“Bụng cậu không đau nhưng mắt tôithì đang nhức đây này,” một giọng lạnhtanh vui vẻ phát ra ở ngưỡng cửa. Jace.Anh bước tới êm ru khiến ngay cả Simoncũng chẳng nghe thấy; đóng cửa lại saulưng, anh ta cười trong khi Isabelle kéoáo Simon xuống. “Gạ gẫm một gã trai macà rồng trong khi hắn ta còn yếu không

Page 117: Thành phố pha lê

thể chống trả được hả, Iz?” anh hỏi.“Anh chắc chắn điều đó phải vi phạm ítnhất một điều luật trong Hiệp Định.”

“Em chỉ cho cậu ấy chỗ bị đâm thôi,”Isabelle cự nự, nhưng cô nàng đã lật đậttrở lại ghế. “Chuyện gì đang xảy ra dướilầu thế?” cô hỏi. “Mọi người vẫn hoảngà?”

Nụ cười rời khỏi khuôn mặt Jace.“Mẹ Maryse sẽ tới Gard cùng chúPatrick,” anh nói. “Clave đang họp vàMalachi nghĩ sẽ tốt hơn nếu mẹ...tựmình...giải thích.”

Malachi. Patrick. Gard. Những cái tên

Page 118: Thành phố pha lê

xa lạ quay mòng mòng trong đầu ócSimon. “Giải thích cái gì?”

“Giải thích về cậu,” Jace đáp cụt lủn.“Giải thích vì sao chúng tôi mang mộtma cà rồng tới Alicante, à mà, điều đóhoàn toàn vi phạm Luật.”

“Tới Alicante? Chúng ta đang ởAlicante?” Một đợt sóng hoảng hốt thựcsự tràn qua Simon, nhưng nhanh chóng bịthay thế bởi cảm giác đau đớn chạy dọcthân người. Cậu cúi gập người, thở dốc.

“Simon!” Isabelle vươn tay, trong đôimắt đen lộ rõ sự hoảng hốt. “Cậu ổnkhông?”

Page 119: Thành phố pha lê

“Đi đi, Isabelle.” Simon, tay nắmthành quyền ấn chặt lên bụng, ngước nhìnJace, giọng nài nỉ. “Bảo Izzy đi đi.”

Isabelle chùn người lại, nét mặt hiệnrõ sự tổn thương. “Được rồi. Tôi đi. Cậukhông phải nhắc hai lần.” Cô đứng phắtdậy và rời khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.Jace quay sang nhìn Simon, đôi mắt màuhổ phách không biểu lộ cảm xúc.“Chuyện gì thế? Tôi nghĩ cậu đã lành rồichứ.”

Simon giơ tay lên vẫy cậu con trai kiađi. Vị tanh tanh cháy bỏng trong cổ họngcậu. “Không phải do Isabelle,” cậu rên

Page 120: Thành phố pha lê

rỉ. “Tôi không bị thương… chỉ là tôi…đói thôi.” Cậu cảm thấy má đang nóngdần. “Tôi mất máu, vì thế... tôi cần bùmáu.”

“Tất nhiên,” Jace nói, bằng cái giọngcủa một người vui vẻ trước một sự việcthú vị, nếu không muốn nói là trước mộthiện tượng khoa học. Chút lo lắng đã rờibỏ gương mặt anh, được thay thế bằngcái gì đó với Simon giống như sự khinhmiệt vui thích. Simon nhận thấy cảm giácbực bội đang cuộn trào trong dạ dày, vànếu cậu không đang bị suy nhược, cậu sẽnhảy khỏi giường và lao ngay vào cậucon trai kia. Nhưng, như thường lệ, điềucậu có thể làm chỉ là thở dốc. “Quỷ tha

Page 121: Thành phố pha lê

ma bắt anh đi, Wayland.”

“Wayland, đúng không?” Cái vẻ hứngthú chưa từng rời khỏi gương mặt Jace,nhưng đôi tay anh đã lần tới cổ và bắtđầu kéo khóa áo.

“Không!” Simon lùi lại giường. “Tôikhông quan tâm tôi đói thế nào. Tôikhông.. .uống máu anh...lần nữa.”

Miệng Jace giần giật. “Làm như tôicho phép ấy.” Anh ta cho tay vào trongtúi áo khoác và lôi ra cái chai thủy tinh.“Tôi nghĩ cậu sẽ cần cái này,” anh nói.“Tôi vắt máu từ vài ba pound thịt tươitrong bếp. Đó là điều tốt nhất tôi có thể

Page 122: Thành phố pha lê

làm.”

Simon cầm lấy cái chai bằng đôi tayđang run dữ dội khiến cậu con trai kiaphải mở nắp hộ anh. Chất lỏng bên trongbốc mùi quá nồng - quá ít vị máu và quánhiều muối không đúng như khẩu vị củacậu, và qua cái mùi khó chịu ấy Simonbiết miếng thịt đó đã để trong bếp vài bangày rồi.

“Eo,” cậu nói sau khi nhấp vài ngụm.“Máu chết.”

Lông mày Jace nhướn lên. “Khôngphải lúc nào cũng là máu chết sao?”

Page 123: Thành phố pha lê

“Máu động vật để càng lâu vị sẽ càngtệ,” Simon giải thích. “Máu tươi vẫn tốthơn.”

“Nhưng cậu chưa từng uống máu tươi.Đúng không?”

Simon nhướn mày đáp lại.

“À, tất nhiên là trừ máu tôi,” Jace nói.“Và tôi tin máu tôi tuyệt cú mèo.”

Simon đặt cái chai không lên tay ghếbên giường. “Hình như anh bị chập mạchở đâu đó thì phải,” cậu nói. “Tôi đangnói về khoản đầu óc.” Miệng cậu vẫn

Page 124: Thành phố pha lê

còn nếm được vị máu hỏng, nhưng cảmgiác đau đớn đã qua đi. Cậu cảm thấy tốthơn, khỏe hơn, như thể máu là liều thuốctiên chữa bệnh tức thì, một liều thuốc màcậu phải uống để sống. Cậu tự hỏi liệunó có giống với nghiện heroin không.“Vậy là tôi ở Idris.”

“Chính xác hơn là ở Alicante,” Jacenói. “Thủ đô. Thành phố duy nhất, thựcsự đấy.” Anh bước tới cửa sổ và kéorèm. “Nhà Penhallow không tin chúngtôi,” anh nói. “rằng mặt trời không gâyánh hưởng gì tới cậu. Họ treo những tấmrèm chắn sáng này lên. Nhưng cậu nênnhìn này.”

Page 125: Thành phố pha lê

Đứng dậy khỏi giường, Simon tớiđứng cạnh Jace bên khung cửa sổ.

Một vài năm trước mẹ cậu đã đưa cậuvà chị gái đi du lịch tời Tuscany[3] - mộttuần với những đĩa pasta ú ụ mang hươngvị là lạ, những ổ bánh mì nhạt thếch, mộtmiền quê đất nâu và mẹ cậu đã đi trênnhững con đường hẹp ngoằn ngoèo, cốgắng hết mức để tránh cho chiếc xe Fiatcủa họ không đâm vào những dãy nhà cổkính xinh đẹp mà họ tới thăm quan. Cậunhớ đã dừng trên sườn đồi ở phía bênkia San Gimignano, một thị trấn vớinhững ngôi nhà màu đồng đỏ và nhữngngọn tháp kiêu hãnh vươn thẳng lên bầutrời. Nếu quang cảnh cậu đang nhìn ngắm

Page 126: Thành phố pha lê

gợi cho cậu lại điều gì, thì chính là vềnơi đó; nó quen mắt thật đấy, nhưng lại làmột quang cảnh xa lạ cậu chưa từngchiêm ngưỡng trong đời.

[3] Tuscany là một vùng của Italia, với thủ phủlà Florence

Cậu đang nhìn qua ô cửa sổ tầng trêncủa một ngôi nhà hẳn là cao lắm. Nếucậu ngước nhìn lên, cậu có thể thấy máihiên đá nhô ra và khoảnh bầu trời trênđó. Đối diện là một căn nhà khác, khôngcao bằng, và giữa chúng là một con kênhhẹp, nước đen vì trời tối, ba cây cầu bắcqua ở đôi chỗ - tiếng nước cậu nghe thấylúc trước hóa ra bắt nguồn từ đây. Căn

Page 127: Thành phố pha lê

nhà có vẻ được xây ở lưng chừng đồi -bên dưới nó là những căn nhà đá màumật ong, nằm rải rác dọc những conđường nhỏ, dừng lại tại rìa một vòng trònmàu xanh lá - một khu rừng, được baoquanh bởi những ngọn đồi rất xa; từ đâytrông chúng giống như những dải lụaxanh và nâu điểm xuyết đôi ba nét chấmphá màu vàng của mùa thu. Đằng saunhững ngọn đồi là những dãy núi tuyếtphủ nhấp nhô cao thấp.

Những cảnh tượng đó chẳng có gì kỳlạ; điều lạ là đây đó ngay trong thànhphố, như thể được sắp xếp một cách ngẫunhiên, là những ngọn tháp, có chóp cấutạo bằng một thứ nguyên liệu trắng bạc

Page 128: Thành phố pha lê

phản chiếu ánh nắng lấp lánh, vươn thẳnglên trời. Chúng giống như những lưỡidao găm sáng loáng rạch toang bầu trờivà Simon nhận ra cậu đã nhìn thấy loạinguyên liệu này ở đâu: trong những mónvũ khí cứng giống pha lê mà các Thợ SănBóng Tối thường mang bên mình, thứ họgọi là con dao thiên thần.

“Đó là những ngọn tháp quỷ,” Jacenói, trả lời cho câu hỏi chưa thành tiếngcủa Simon. “Chúng kiểm soát các kếtgiới bảo vệ thành phố. Nhờ có chúng màkhông một con quỷ nào lọt vào Alicanteđược.”

Qua ô cửa sổ, những luồng không khí

Page 129: Thành phố pha lê

mát lạnh và trong lành, một loại khôngkhí cậu không bao giờ được hít thở ởNew York tràn vào: nó chẳng có mùi vị,không lẫn chút bụi bẩn, khói thải, kimloại hay mùi người. Chỉ không khí màthôi. Simon hít sâu một hơi không cầnthiết trước khi quay sang Jace; có mộtvài thói quen thuộc về kiếp người thậtkhó lòng bỏ trong ngày một ngày hai.“Hãy nói với tôi,” cậu nói, “rằng khôngphải ngẫu nhiên mà anh lôi tôi tới đây.Nói với tôi rằng việc này không liênquan tới việc anh muốn ngăn Clary tớiđây cùng anh.”

Jace không nhìn nhưng ngực phậpphồng lên xuống một lần, rất nhanh, như

Page 130: Thành phố pha lê

khi người ta thở dài chán nản. “Đúng,”anh nói. “Tôi tạo ra một đống chiến binhLầm Đường, cho chúng tấn công HọcViện và giết chết cô Madeleine và vàsuýt lấy mạng toàn bộ chúng tôi, chỉ đểgiữ Clary ở nhà đấy. Và lạ chưa kìa, kếhoạch độc ác của tôi của tôi đang thànhcông.”

“Ừm, nó đang thành công,” Simon nhỏnhẹ nói. “Đúng không?”

“Nghe này, ma cà rồng,” Jace nói.“Giữ Clary tránh xa Idris là kế hoạch.Mang cậu tới đây thì không. Tôi mangcậu qua Cổng Dịch Chuyển chỉ vì nếu tôibỏ cậu lại trong tình trạng máu chảy đầm

Page 131: Thành phố pha lê

đìa và bất tỉnh nhân sự, những Kẻ LầmĐường sẽ giết cậu.”

“Anh có thể ở lại cùng tôi…”

“Chúng sẽ giết cả hai chúng ta. Tôikhông biết ở đó có bao nhiêu kẻ nữa, khisương mù địa ngục vẫn còn đó. Ngay đếntôi cũng chẳng thể đẩy lùi một trăm KẻLầm Đường.”

“Tuy nhiên,” Simon nói, “tôi cá rằngviệc thú nhận điều đó khiến anh đaulòng.”

“Cậu là đồ vô ơn,” Jace nói mà không

Page 132: Thành phố pha lê

thay đổi giọng điệu, “thậm chí khi sosánh ở mức độ cư dân Thế Giới Ngầm.Tôi cứu mạng cậu và phá luật để làmđiều đó. Tôi phải nói thêm, đây khôngphải lần đầu tiên. Cậu ít ra phải tỏ chútbiết ơn chứ.”

“Biết ơn?” Simon cảm nhận nhữngngón tay đang bấm vào lòng bàn tay.“Nếu anh không lôi tôi tới Học Viện, tôicũng không thể ở đây. Tôi chưa bao giờđồng ý với chuyện này.”

“Ồ có chứ,” Jace nói, “khi cậu nói sẽlàm bất cứ điều gì vì Clary. Đây là bấtcứ điều gì đấy.”

Page 133: Thành phố pha lê

Trước khi Simon kịp há miệng đáp trảmột câu sâu cay nào đó, ngoài cửa vanglên tiếng cốc cốc. “Xin chào?” Isabellenói vọng từ bên kia cửa. “Simon, giâyphút thăng hoa của cậu qua chưa? Mìnhcần nói chuyện với Jace.”

“Vào đi, Izzy.” Jace không rời mắtkhỏi Simon; trong ánh mắt anh ta có tiagiận dữ, và một kiểu thách thức khiếnSimon chỉ muốn dùng một thứ thật nặngquăng vào anh ta. Như chiếc xe bán tảichẳng hạn.

Isabelle bước vào phòng với suối tócđen óng ả và chiếc váy tầng màu bạc.Chiếc áo hai dây màu ngà voi để lộ tay

Page 134: Thành phố pha lê

và bả vai, khoe ra những chữ rune bằngmực đen. Simon nghĩ cô nàng thích đượckhoe những Ấn Ký ở nơi mà không ainghĩ chúng có gì là kỳ dị.

“Alec đang đi tới Gard,” Vừa vào tớinơi Isabelle liền nói. “Alec muốn nóivới anh về Simon trước khi đi. Anhxuống nhà được không?”

“Được thôi.” Jace đi tới cửa; đượcnửa đường, nhận ra Simon đang đi theo,Jace liền lườm. “Cậu ở lại đây.”

“Không,” Simon nói. “Nếu anh muốnbàn luận về tôi, tôi muốn được mà nghe.”Trong khoảnh khắc, có vẻ cái mặt nạ

Page 135: Thành phố pha lê

bình thản khó ưa của Jace sắp nứt; mặtanh ta đỏ lựng và anh ta mở miệng, ánhmắt tóe lửa. Nhưng ngay lập tức, cơngiận biến mất, rõ ràng là nhờ ý chí. Anhta nghiến răng và mỉm cười. “Được,”anh ta nói. “Đi xuống nhà đi, ma cà rồng.Cậu có thể gặp toàn bộ gia đình vui vẻ.”

Lần đầu Clary đi qua Cổng DịchChuyển, cô thấy mình như bay và mấttrọng lượng. Nhưng lần này thì như bịném vào giữa một cơn lốc xoáy vậy. Giógào thét xung quanh cô, giằng cô khỏi taychú Luke và cướp đi tiếng hét vừa rờimiệng cô. Cô cảm thấy quay cuồng chuiqua tâm của xoáy màu vàng và đen.

Page 136: Thành phố pha lê

Thứ gì đó phẳng, cứng và có màu bạcnhư mặt gương càng lúc càng gần. Cô laovề phía nó, miệng thét vang còn tay giơlên che mặt. Cô chạm vào mặt phẳng rồilao xiên qua, chui vào thế giới của cáilạnh căm căm và nghẹt thở. Cô đangchìm vào trong bóng tối màu xanh đenmịt mùng, cố hít thở, nhưng không thểđưa nổi dù chỉ là một chút dưỡng khívào phổi, chỉ có cái lạnh băng giá màthôi-

Đột nhiên cô bị kéo lưng áo lôi ngượclên. Cô điên cuồng quẫy đạp nhưng quáyếu không thể chống cự nổi. Nó đẩy côlên và bóng tối màu chàm xung quanh côchuyển dần sang xanh lam nhạt rồi vàng

Page 137: Thành phố pha lê

khi cô chui khỏi mặt nước - nó là nước -và hít lấy hít để. Hoặc cố. Thay vào đó,cô nghẹt nước và khạc nhổ, những chấmđen nhảy múa trước mắt. Cô đang bị lôiđi trong dòng nước, rất nhanh, rêu cuốnvà kéo cổ tay cổ chân cô - cô vặn ngườitrong vòng tay đang giữ cô và thoáng liếcthấy một thứ gì đó ghê sợ, không phải sóicũng chẳng phải người, tai nhọn như mũidao còn môi vén lên để lộ hàm răng sắcnhọn trắng ởn. Cô cố hét, nhưng chỉ cónước tràn vào.

Một lúc sau, cô rời khỏi mặt nước vàbị ném lên nền đất cứng ẩm ướt. Có bàntay đặt lên vai cô, ấn rịt mặt cô xuốngđất. Bàn tay đó vuốt lên lưng cô, hết lần

Page 138: Thành phố pha lê

này tới lần khác, tới khi ngực cô đau thắtvà cô ho ra được chút nước.

Cô vẫn còn đang khạc nhổ khi bàn tayđó lại lật cô nằm ngửa. Cô đang nhìn chúLuke, chỉ là một bóng đen tương phảnvới bầu trời xanh cao điểm mây trắng.Nét thanh lịch cô thường thấy trên gươngmặt chú đã biến mất; chú không còngiống sói nữa, nhưng chú đang giận. Chúkéo cô vào tư thế ngồi, lắc cô thật mạnh,hết lần này tới lần khác, tới khi cô thởhổn hển và yếu ớt đẩy chú. “Chú Luke!Dừng lại! Chú đang làm đau cháu...”

Tay chú buông vai cô. Thay vào đó,một tay chú nắm chặt lấy cằm cô, buộc

Page 139: Thành phố pha lê

cô phải ngẩng đầu, đôi mắt chú quan sátnét mặt cô. “Nước,” chú nói. “Cháu hohết nước ra chưa?”

“Cháu nghĩ hết rồi,” cô thều thào.Giọng cô yếu ớt vang ra khỏi cổ họngsưng đau.

“Thanh stele của cháu đâu?” chú hỏi,và khi cô chần chừ, giọng chú nghiêmkhắc hơn. “Clary. Thanh stele của cháu.Tìm đi.”

Cô rời khỏi vòng tay chú và sờ lần túiáo ướt, trái tím chùng xuống khi nhữngngón tay chẳng cầm được gì ngoài thứ gìđó ươn ướt. Cô ngước gương mặt thê

Page 140: Thành phố pha lê

thảm lên nhìn chú Luke. “Cháu nghĩ cháulàm rơi nó xuống hồ rồi.” Cô sụt sịt.“Thanh...thanh stele của mẹ cháu...”

“Jesus, Clary.” Chú Luke đứng dậy,vô thức siết tay sau đầu. Chú cũng ướtnhư chuột lột, nước rỏ xuống thành dòngtừ chiếc quần bò và áo khoác vải flanneldày sụ. Cặp kính chú thường đeo trễxuống sống mũi đã biến đâu mất. Chú ủrũ nhìn cô. “Cháu ổn rồi,” chú nói. Đókhông phải một câu hỏi. “Ý chú là, bâygiờ thì ổn. Cháu thấy khỏe không?”

Cô gật đầu. “Chú Luke, sao thế? Vìsao chúng ta lại cần thanh stele củacháu?”

Page 141: Thành phố pha lê

Chú Luke chẳng nói chẳng rằng. Chúđang nhìn quanh như mong lượm lặtđược vài tin tức từ khu vực xung quanh.Clary nhìn theo. Họ đang đứng bên bờcái hồ kha khá lớn và khá rộng. Nước hồmàu xanh lam nhạt, lấp lánh phản chiếuánh mặt trời. Cô tự hỏi liệu đây có phảinguồn ánh sáng vàng cô nhìn thấy quaCổng Dịch Chuyển không. Giờ khi đangở bên thay vì ở trong hồ, cô chẳng thấycái hồ này có nguy hiểm nào. Nó đượcbao quanh bởi những ngọn đồi xanh rìđiểm xuyết những hàng cây đang bắt đầuchuyển sang màu đỏ nhạt và vàng. Xa xasau những ngọn đồi là những ngọn núicao ngất, đỉnh núi phủ kín trong băng

Page 142: Thành phố pha lê

tuyết.

Clary rùng mình. “Chú Luke, khichúng ta ở dưới nước - chú có hóa thànhsói không? Cháu nghĩ cháu thấy-“

“Phần sói của chú bơi tốt hơn phầnngười,” Chú Luke đáp cụt ngủn. “Vàkhỏe hơn. Chú phải lôi cháu trong nước,và cháu không hợp tác nhiều.”

“Cháu biết,” cô nói. “Cháu xin lỗi.Chú không- chú không cần đi cùngcháu.”

“Nếu chú không đi, giờ cháu đã chết

Page 143: Thành phố pha lê

rồi,” chú thẳng thừng nói. “Magnus đãnói với cháu, Clary. Cháu không thể sửdụng Cổng Dịch Chuyển để tiến vàoThành Phố Pha Lê trừ khi có người đợicháu ở bên kia cổng.”

“Magnus chỉ nói điều đó vi phạmLuật. Ông ta đâu có nói nếu cháu cố tớiđó cháu sẽ bị nảy ra.”

“Anh ta đã nói với cháu là xung quanhAlicante có chăng kết giới để phòng cóngười Dịch Chuyển tới. Không phải lỗicủa anh ta khi cháu quyết định nghịch thứphép thuật mà cháu hầu như chẳng có tẹoteo kiến thức nào. Cháu có sức mạnhkhông có nghĩa là cháu biết cách sử dụng

Page 144: Thành phố pha lê

nó.” Chú nhăn mặt.

“Cháu xin lỗi,” Clary lí nhí đáp. “Chỉlà - mà chúng ta ở đâu đây?”

“Hồ Lyn,”' chú Luke trả lời. “Chúnghĩ Cổng Dịch Chuyển đã đưa chúng tatới gần thành phố nhất mức nó có thể rồithả chúng ta xuống. Chúng ta đang ởngoại vi Alicante.” Chú nhìn quanh, lắcđầu nửa vì hứng khởi nửa vì mệt mỏi.“Cháu đã làm được, Clary. Chúng ta đãở Idris.”

“Idris?” Clary nói và đứng đực mặtphóng tầm mắt sang bên kia hồ. Mặt hồđang nháy mắt với cô bằng ánh mắt màu

Page 145: Thành phố pha lê

xanh da trời không hề gợn sóng. “Nhưng-chú nói chúng ta ở ngoại ô Alicante.Cháu không thấy thành phố đâu.”

“Chúng ta cách đó hàng dặm.” ChúLuke bảo. “Cháu có thấy mấy ngọn đồiđằng xa không? Chúng ta phải leo quađó; thành phố ở bên kia đồi. Nếu chúngta có xe, chúng ta có thể đến đó trongmột tiếng, nhưng vì chúng ta phải đi bộnên có thể chúng ta sẽ mất cả buổichiều.” Chú nheo mắt nhìn bầu trời.“Chúng ta nên đi thôi.”

Clary thất vọng cúi nhìn mình. Viễncảnh đi bộ rạc cả cẳng trong tình trạngquần áo ướt rượt chẳng ngon lành gì cho

Page 146: Thành phố pha lê

cam. “Không có cách nào khác-”

“Cách khác cho chúng ta hả?” chúLuke nói, và có sự bực bội vang lêntrong giọng chú. “Cháu có ý kiến gìkhông Clary, vì cháu là người đưa chúngta tới đây?” chú chỉ ra phía hồ. “Đườngkia dẫn về phía những ngọn núi. Chỉ điđược vào những ngày hè oi nóng. Giờ màđi, chúng ta chỉ tổ đóng băng đến chếttrên đỉnh.” Chú quay người, chỉ ngón taysang hướng khác. “Hướng kia dẫn hàngdặm vào trong rừng. Rừng già kéo dàitới tận biên giới. Trong rừng không hề códân cư, ít nhất là không có con người.Vượt qua Alicante có các trang trại vànhà của người dân thôn quê. Có thể

Page 147: Thành phố pha lê

chúng ta có thể rời khỏi Idris, nhưngchúng ta vẫn phải vượt qua thành phố.Một thành phố, chú phải nói thêm, nơinhững cư dân Thế Giới Ngầm khôngđược chào đón gì cho cam.”

Clary há hốc miệng nhìn chú. “ChúLuke, cháu không biết-”

“Tất nhiên là cháu không biết. Cháukhông biết tí gì về Idris. Cháu còn chẳngquan tâm tới Idris. Cháu chỉ buồn vì bịbỏ lại, giống một đứa nhỏ và cháu giậndỗi. Và giờ chúng ta ở đây. Lạc đường,lạnh cóng và-” Chú ngừng nói, mặt caulại. “Đi thôi. Chúng ta bắt đầu đi.”

Page 148: Thành phố pha lê

Clary đi theo chú Luke dọc theo bờhồ Lyn trong im lặng thảm hại. Khi họ đi,mặt trời hong khô làn da và mái tóc cô,nhưng chiếc áo khoác nhung ngấm nướcnhư miếng bọt biển. Nó treo trên ngườicô như một tấm rèm bằng chì nặng chìnhchịch trong khi cô dò dẫm qua nhữngtảng đá và bùn, vội vã cố theo kịp nhữngsải chân dài của chú Luke. Cô đã thử nóichuyện vài lần, nhưng chú Luke vẫncương quyết giữ im lặng. Cô chưa từnglàm điều gì quá tệ hại tới mức một lờixin lỗi không làm nguôi ngoai cơn giậncủa chú. Lần này có vẻ, chuyện hoàn toànkhác.

Những đỉnh đồi càng lúc càng cao

Page 149: Thành phố pha lê

hơn khi họ tiến lại gần, điểm xuyết nhữngđiểm tối màu như những vệt sơn màuđen. Khi Clary nhìn gần hơn, cô nhận rachúng là những hang đá. Vài cái có vẻkhá sâu, ngoằn ngoèo dẫn vào trong bóngtối. Cô tưởng tượng ra dơi và những sinhvật có móng vuốt xấu xí đang trú ẩn trongmàn đen mà rùng cả mình.

Cuối cùng, con đường mòn dắt ngangqua đỉnh đồi dẫn họ tới một con đườngrải sỏi khá rộng. Hồ bị bỏ lại sau lưnghọ, nhuộm màu chàm dưới ánh chiềuchạng vạng. Con đường dẫn ngang quađồng cỏ xanh rì kéo dài qua những ngọnđồi nhấp nhô đằng xa. Trái tim Clarychùng xuống; thành phố vẫn chẳng thấy

Page 150: Thành phố pha lê

đâu.

Chú Luke đang nhìn về phía nhữngngọn đồi với vẻ thất vọng rõ rệt “Chúngta ở xa hơn chú tưởng. Đã quá lâu rồi-”

“Có thể nếu chúng ta tìm thấy một conđường lớn hơn,” Clary gợi ý, “chúng tacó thể vẫy xe, hoặc bắt xe vào thành phổhay-“

“Clary. Ở Idris không có ô tô.” Nhìnthấy vẻ ngơ ngác của cô, chú Luke cườimà chẳng vui vẻ gì cho cam. “Những kếtgiới làm hỏng các cỗ máy cơ khí. Hầuhết các đồ công nghệ- điện thoại, máytính, những gì đại loại thế - đều vô dụng

Page 151: Thành phố pha lê

ở đây. Alicante được thắp sáng - và cấpđiện - chủ yếu nhờ đèn phù thủy.”

“Ồ,” Claiy nói lí nhí, “Vậy- giờchúng ta còn cách thành phố bao xa?”

“Đủ xa.” Không nhìn cô, chú Lukevuốt cả hai tay lên mái tóc cắt ngắn. “Cóđiều này chú cần nói với cháu.”

Clary căng thẳng. Tất cả những gìClary muốn lúc trước là chú Luke nóichuyện với cô; còn giờ cô chẳng muốnnữa. “Được mà chú-”

“Cháu có để ý,” chú Luke nói, “rằng

Page 152: Thành phố pha lê

không hề có thuyền bè trên hồ Lyn -không có bến thuyền - không một dấuhiệu nào cho thấy người dân Idris có lưuthông trên hồ?”

“Cháu cứ tưởng vì nơi đó xa khu dâncư.”

“Không phải. Nó chỉ cách Alicantevài giờ đi bộ- Thật ra là, cái hồ đó-“ chúLuke ngừng nói và thở dài. “Cháu có baogiờ để ý tới hình ảnh trên sàn thư việncủa Học Viện New York?”

Clary chớp mắt. “Cháu có, nhưngcháu không biết đó là cái gì.”

Page 153: Thành phố pha lê

“Đó là hình thiên thần trồi lên từ lònghồ, cầm trên tay chiếc cốc và thanh kiếm.Đó là mô típ quen thuộc trong trang trícủa Nephilim. Truyền thuyết kể rằngThiên Thần Raziel đã nổi lên từ hồ Lynkhi lần đầu tiên xuất hiện trước JonathanThợ Săn Bóng Tối, Nephilim đầu tiên,và trao cho ông ta những Bảo Bối ThiênThần. Kể từ đó, cái hồ đó-”

“Là thánh địa?” Clary nhắc bài.

“Bị nguyền rủa,” chú Luke nói.“Không hiểu sao nước hồ lại là thuốcđộc với Thợ Săn Bóng Tối. Nó khônggây tổn thương cho cư dân Thế GiớiNgầm - Tiên Tộc gọi hồ Lyn là Mộng

Page 154: Thành phố pha lê

Kính và họ uống nước hồ vì cho rằng, nócho họ thấy sự thực. Nhưng nếu một ThợSăn Bóng Tối uống nước hồ thì sẽ rấtnguy hại. Nó gây ra ảo giác, sốt cao- nócó thể làm cho người ta phát điên.”

Clary thấy lạnh toàn thân. “Đó là lýdo chú bắt cháu khạc hết nước ra.”

Chú Luke gật đầu. “Và đó là lý dochú muốn cháu tìm thanh stele. Với chữrune trị thương, chúng ta có thể đẩy lùiánh hưởng của nước hồ. Không có nó,chúng ta phải đưa cháu tới Alicantenhanh nhất có thể. Ở đó có thuốc thang,thảo dược có thể giúp cháu, và chú biếtngười chắc chắn có chúng.”

Page 155: Thành phố pha lê

“Nhà Lightwood?”

“Không phải nhà Lightwood.” Giọngchú Luke rất cương quyết. “Người khác.Một người chú biết.”

“Ai?”

Chú lắc đầu. “Chúng ta hãy cầunguyện người đó chưa rời đi trong mườilăm năm qua.”

“Nhưng cháu tưởng Luật cấm nhữngngười thuộc Thế Giới Ngầm tới Alicantekhi chưa được cho phép.”

Page 156: Thành phố pha lê

Nụ cười trả lời của chú là chút gì đónhắc cho cô nhớ đến một chú Luke đã đỡcô khi cô của thuở nhỏ ngã khỏi khungleo trèo trong công viên, một chú Lukeluôn che chở cho cô. “Một vài Luật là đểcho người ta vi phạm.”

©DTV: http://www.dtv-ebook.com

Ngôi nhà của gia đình Penhallownhắc Simon nhớ tới Học Viện - cả haiđều cho cậu cái cảm giác kiến trúc và đồnội thất thuộc về một thời đại khác. Hànhlang và cầu thang hẹp, làm từ đá và gỗtối màu, còn những ô cửa cổ thì cao thon,nhìn ra khung cảnh thành phố. Ngôi nhà

Page 157: Thành phố pha lê

được trang trí đậm dấu ấn Á châu: tấmbình phong giấy của Nhật đặt ở tầng một,những bình sứ Trung Hoa nằm trên bậucửa sổ. Trên tường treo khá nhiều tranhlụa vẽ những cảnh hẳn thuộc về truyềnthuyết của Thợ Săn Bóng Tối, nhưng theophong cách phương Đông - những vị thủlĩnh vung cao con dao thiên thần sángloáng được vẽ một cách ước lệ bên cạnhnhững sinh vật giống rồng và những conquỷ mắt lồi đồng tử dọc.

“Cô Penhallow - cô Jia - đã từng điềuhành Học Viện Bắc Kinh. Cô ấy cứ chạyđi chạy lên giữa nơi đây và Tử CấmThành,” Isabelle giải thích khi Simondừng lại ngắm nghía một bức hình. “Và

Page 158: Thành phố pha lê

nhà Penhallow là gia đình dòng dõi lâuđời. Rất giàu.”

“Nhìn là biết,” Simon lầm bầm vàngước nhìn những trúc đài treo buông rủnhững viên pha lê trong suốt như nhữnggiọt lệ.

Jace, đi sau một bước, cằn nhằn. “Đinhanh lên. Chúng ta không dẫn tua thamquan lịch sử ở đây.”

Simon bỏ qua câu móc máy khó chịuđó và quyết không để bụng. Cậu rảobước đi hết cầu thang; chân cầu thangdẫn vào một căn phòng lớn. Nó là một sựkết hợp kỳ lạ giữa những thứ mới lạ và

Page 159: Thành phố pha lê

những thứ cổ kính: một khung cửa sổkính trang trí hướng về phía dòng kênh,và một bản nhạc đang phát ra từ chiếcmáy sterio đặt ở góc khuất nào đó.Nhưng ở đây không có TV, không có cácchồng DVD hay CD, và chẳng hề có bấtcứ món đồ thường thấy ở phòng kháchnào hết. Thay vào đó là những chiếc ghếtựa đệm lưng xếp quanh lò sưởi lớn đangcháy lách tách.

Alec đứng bên lò sưởi, khoác trênmình bộ đồ đi săn của Thợ Săn BóngTối, tay đeo găng da. Anh ta ngước nhìnkhi Simon bước vào phòng và nhăn nhóthường lệ, nhưng không nói gì.

Page 160: Thành phố pha lê

Ngồi trên đi-văng là hai thiếu niênSimon chưa từng gặp, một nam và mộtnữ. Cô gái trông như có mang một chútdòng máu châu Á, với mái tóc đen mượtmà được kéo gọn ra sau, nét mặt tinhnghịch đáng yêu. Cái cằm xinh xắn củacô nàng nhỏ như cằm mèo. Cô ta khônghẳn là xinh đẹp, nhưng lại khiến người tayêu thích không thể rời mắt.

Cậu trai tóc đen ngồi bên cạnh còncuốn hút hơn. Chiều cao của cậu ta chỉtương đương với Jace nhưng lại có vẻcao hơn hẳn, kể cả khi ngồi; cậu ta códáng người thanh mảnh nhưng rắn chắc,với khuôn mặt trắng xanh, thanh lịch vàbồn chồn, thể hiện rõ trên đôi gò má và

Page 161: Thành phố pha lê

đôi mắt đen. Có gì đó quen thuộc tới kỳlạ về cậu con trai này, như thể Simon đãtừng gặp rồi vậy.

Cô gái lạ lên tiếng trước. “Đây là macà rồng đó à?” Cô ta nhìn Simon từ trênxuống dưới như đang đánh giá. “Tôichưa từng nhìn một ma cà rồng gần tớimức này- không xét những ma cà rồng emmuốn giết.” Cô gái nghiêng đầu. “So vớimột cư dân của Thế Giới Ngầm, trôngcậu ta cũng được đấy chứ.”

“Cậu tha lỗi cho chị ấy nhé; chị ấymang gương mặt của thiên thần và tínhcách của quỷ Moloch,” cậu trai cười,đứng dậy nói. Cậu ta chìa tay cho Simon.

Page 162: Thành phố pha lê

“Tôi là Sebastian. Sebastian Verla. Vàđây là chị họ tôi, Aline Penhallow.Aline-”

“Chị không bắt tay cư dân Thế GiớiNgầm,” Aline nói, trở lại tư thế dựangười vào đệm ghế. “Các người biết đấy,những ma cà rồng, chúng không có linhhồn.”

Nụ cười biến mất trên gương mặtSebastian. “Aline-”

“Đúng mà. Chính vì thế họ không thểsoi mình trong gương, hoặc bước đi dướiánh mặt trời.”

Page 163: Thành phố pha lê

Vô cùng khoan thai, Simon bước lùilại về phía vệt nắng chiếu qua ô cửa sổ.Cậu cảm thấy ánh mặt trời nóng rực trênlưng, trên tóc. Cái bóng kéo dài và đencủa cậu phủ trên nền nhà, gần chạm tớichân Jace.

Aline hít một hơi nhưng không nói gì.Sebastian mới là người lên tiếng trongkhi đôi mắt đen tò mò nhìn Simon. “Vậylà sự thực. Nhà Lightwood đã nói, nhưngtôi không nghĩ-”

“Rằng chúng tôi nói thật?” Jace nói,lần đầu tiên kể từ khi họ đặt chân xuốngdưới nhà. “Chúng tôi không nói dối vềnhững điều thế này. Simon là-độc nhất vô

Page 164: Thành phố pha lê

nhị.”

“Em từng hôn cậu ấy,” Isabelle nói,không hẳn với một ai.

Đôi lông mày của Aline nhướn tít lên.“Họ thực sự để em làm mọi điều emmuốn ở New York, đúng không?” cô tanói, có vẻ vừa hoảng hốt vừa ghen tị.“Lần cuối cùng chị gặp em, Izzy, emthậm chí còn chẳng buồn cân nhắc-”

“Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau,Izzy lên tám,” Alec nói. “Nhiều chuyệnđã thay đổi. Giờ, vì mẹ mình đi vội nêncần có người mang giấy tờ và hồ sơ tớihộ mẹ mình. Mình là người duy nhất tròn

Page 165: Thành phố pha lê

mười tám, vì thế mình là người duy nhấtđược tới dự phiên họp của Clave.”

“Bọn em biết,” Isabelle nói, ngồixuống một chiếc ghế. “Anh đã nói vớibọn em có khoảng, ờ, năm lần ấy mà.”

Alec, đang ra vẻ trịnh trọng, lờ tít đi.“Jace, cậu đã mang chàng ma cà rồng tớiđây, vì thế cậu phải lo liệu cho cậu ta.Đừng để cậu ta ra ngoài.”

Chàng ma cà rồng, Simon nghĩ.Không phải Alec không biết tên cậu. Cậuđã từng có lần cứu mạng Alec. Giờ cậulà “chàng ma cà rồng.” Thậm chí vớiAlec, một người có xu hướng sưng sỉa

Page 166: Thành phố pha lê

hầu như mọi nơi mọi lúc, cách xưng hôđó vẫn là quá đáng. Có lẽ việc đặt chântới Idris đã gây ảnh hưởng gì tới anh ta.Có thể Alec cảm thấy cần chứng tỏ tính-cách-Thợ Săn Bóng Tối hơn ở đây.

“Đó là lý do cậu lôi mình xuống đâyđể nói chuyện hả? Không để chàng ma càrồng ra ngoài? Đằng nào mình chẳnglàm.” Jace ngồi xuống chiếc ghế bêncạnh Aline, và cô ta có vẻ hài lòng. “Tốthơn hết cậu nên tới Gard và trở về. Chúamới biết chúng tớ có thể gây ra cảnh trụylạc thế nào khi không có cậu dẫn lối chỉđường.”

Alec nhìn Jace với vẻ anh lớn-luôn-

Page 167: Thành phố pha lê

bình-tĩnh. “Cố hoãn cái sự sung sướngđó lại. Tớ sẽ trở lại trong nửa tiếngnữa.” Anh biến mất sau khung cửa hìnhvòm dẫn ra một hành lang dài; từ đâu đóxa xa, tiếng cửa đóng lách cách vọng lại.

“Anh không nên trêu chọc Alec,”Isabelle nói và nhìn Jace một cáchnghiêm túc.

“Bố mẹ thực sự để Alec quản lýchúng ta.”

Aline, Simon không thể nào không đểý, đang ngồi sát gần Jace, vai chạm vai,thậm chí khi mà chiếc ghế còn khá rộngrãi. “Cậu có bao giờ nghĩ kiếp trước

Page 168: Thành phố pha lê

Alec là một bà già sống với chín mươicon mèo, lúc nào cũng hò hét đuổi cổmấy đứa nhỏ hàng xóm tránh xa vườnnhà bà ta không? Vì tớ nghĩ vậy đấy,”anh nói và Aline cười khúc khích. “Chỉvì cậu là người duy nhất có thể tớiGard-”

“Gard là cái gì?” Simon hỏi, mệt mỏivì không hiểu mọi người đang nói chuyệngì.

Jace nhìn. Gương mặt anh ta vẫn lạnhte, không hề thân thiện; tay anh ta đangđặt lên eo Aline. “Ngồi xuống,” anh nóivà hất hàm về cái ghế tựa. “Hay cậu địnhbay liệng trong góc nhà như dơi?”

Page 169: Thành phố pha lê

Tuyệt. Giờ lại thêm mấy câu nói đùadơi với chẳng diếc. Simon bực bội ngồixuống ghế.

“Gard là nơi họp hành chính thức củaClave,” Sebastian nói, rõ ràng đangthương hại Simon. “Nó là nơi Luật đượctạo ra và nơi Quan Tổng Tài cùng ĐiềuTra Viên sinh sống. Chỉ có những ThợSăn Bóng Tối trưởng thành mới đượcbước vào nơi đó khi Clave tổ chức phiênhọp.”

“Phiên họp?” Simon hỏi, nhớ lại điềuJace đã nói lúc trên nhà. “Ý anh là-không phải vì tôi?”

Page 170: Thành phố pha lê

Sebastian cười. “Không. Vì Valentinevà Bảo Bối Thiên Thần. Đó là lý do mọingười ở đây. Để thảo luận xem Valentinesẽ làm gì tiếp theo.”

Jace không nói gì, nhưng nghe thấy tênValentine, mặt anh cau lại.

“Ờ thì, ông ta sẽ săn lùng GươngThánh,” Simon nói. “Bảo bối thứ ba,đúng không? Có phải nó ở Idris không?Vì thế nên mọi người ở đây?”

Một khoảng im lặng ngắn trước khiIsabelle trả lời. “Không ai biết Gương

Page 171: Thành phố pha lê

Thánh ở đâu. Thật ra, không ai biết nó làgì.”

“Nó là một tấm gương,” Simon nói.“Cậu biết đấy - bằng kính tráng bạc, cóthể phản chiếu. Mình đoán thế.”

“Điều Isabelle muốn nói,” Sebastiantử tế giải thích, “là không ai biết chút gìvề Gương Thánh. Lịch sử của Thợ SănBóng Tối nhắc khá nhiều lần tới nó,nhưng không có nói cụ thể xem nó ở đâu,nó thế nào hoặc, quan trọng nhất, nó cótác dụng gì.”

“Bọn mình đoán Valentine muốn cónó,” Isabelle nói, “nhưng chẳng giúp

Page 172: Thành phố pha lê

được gì nhiều vì chẳng ai có thông tinxem nó nằm ở đâu. Các Tu Huynh Câmcó thể biết gì đó, nhưng Valentine đã sáthại tất cả. Thế là bọn mình chẳng biết tẹoteo nào hết.”

“Tất cả bọn họ?” Simon ngạc nhiênhỏi. “Mình nghĩ hắn chi giết những TuHuynh sống tại New York.”

“Thành Phố Xương không thực sựnằm tại New York,” Isabelle nói. “Nógiống như- Nhớ lối vào Triều đìnhSeelie tại Công Viên Trung tâm chứ? Chỉvì lối vào nằm ở công viên không cónghĩa là bản thân Triều đình nằm dướiđó. Thành Phố Xương cũng vậy. Có rất

Page 173: Thành phố pha lê

nhiều lối vào, nhưng bản thân thànhphố-” Isabelle ngừng nói khi Aline vộixua tay ra hiệu im lặng. Simon hết nhìngương mặt cô gái nọ lại nhìn Jace vàSebastian. Họ đều có vẻ đề phòng, nhưthể nhận ra họ đã làm sai điều gì: tiết lộnhững bí mật của Nephilim cho một cưdân Thế Giới Ngầm. Một ma cà rồng.Không hẳn với một kẻ thù, nhưng chắcchắn là một kẻ không đáng tín cậy.

Aline là người đầu tiên phá vỡ sự imlặng. Đôi mắt đen xinh đẹp của cô nàngdán thẳng vào Simon, cô gái nói, “Vậy-cảm giác trở thành ma cà rồng ấy... nó ralàm sao hả?”

Page 174: Thành phố pha lê

“Aline!” Isabelle có vẻ hoảng hốt.“Chị không thể đi lung tung hỏi mọingười rằng trở thành ma cà rồng có cảmgiác thế nào được.”

“Chị chẳng thấy có lý gì lại khôngđược phép cả,” Aline nói. “Cậu ta mớitrở thành ma cà rồng, đúng không? Vậycậu ta phải nhớ cảm giác lúc là người.”Cô ta quay lại với Simon. “Với cậu, máuvẫn có vị máu chứ hả? Hay nó có vị nhưmột thứ khác, giống như nước cam hay gìđó? Vì tôi không nghĩ vị của máu sẽ-”

“Nó giống vị thịt gà,” Simon nói, chỉđể bắt cô ta câm miệng.

Page 175: Thành phố pha lê

“Thật sao?” Aline có vẻ sửng sốt.

“Simon trêu chị đấy, Aline,”Sebastian nói, “mà cũng đúng thôi. Tôithay mặt chị họ tôi đây xin lỗi cậu lầnnữa, Simon. Những người được nuôi lớnngoài Idris như chúng tôi dù sao cũngquen thuộc với cư dân Thế Giới Ngầmhơn một chút.”

“Nhưng không phải cậu được nuôidạy tại Idris sao?” Isabelle hỏi. “Tớtướng bố mẹ cậu-”

“Isabelle,” Jace ngắt lời nhưng đã quámuộn. Gương mặt Sebastian sầm tối lại.

Page 176: Thành phố pha lê

“Bố mẹ tớ đã qua đời,” cậu ta nói.“Một sào huyệt quỷ ở gần Calais- khôngsao đâu, chuyện xảy ra cũng lâu rồi.”Cậu ta phẩy tay để ngăn những lời bày tỏsự đồng cảm của Isabelle. “Bác tớ-chịgái của bố Aline - đã nuôi dạy tớ tại HọcViện Paris.”

“Vậy cậu nói tiếng Pháp?” Isabellethở dài. “Ước gì tớ nói được một ngônngữ khác. Nhưng bác Hodge chưa từngnghĩ bọn tớ cần học gì khác ngoài tiếngHy Lạp cổ và tiếng La-tinh, mà giờ làmgì còn ai nói ba thứ tiếng đó.”

“Tớ còn nói được tiếng Nga và tiếngÝ. Và một chút tiếng Ru-ma-ni, "

Page 177: Thành phố pha lê

Sebastian cười khiêm tốn. “Tớ có thểdạy cậu một chút-“

“Tiếng Ru-ma-ni? Thật ấn tượng,”Jace nói. “Không nhiều người dùng ngônngữ đó.”

“Anh thì sao?” Sebastian hứng thúhỏi.

“Không hẳn,” Jace nói với nụ cườigiả lả mà nhìn qua, Simon biết ngay anhta đang nói dối. “Tiếng Ru-ma-ni của tôichỉ giới hạn trong vài cụm từ hữu dụngnhư, ‘Đây là nọc độc rắn hả?’ và ‘Nhưngtrông cô trẻ quá nên không thể nào là mộtsĩ quan cảnh sát được.’”

Page 178: Thành phố pha lê

Sebastian không cười. Có gì đó trênnét mặt của cậu ta, Simon nghĩ. Nó quáôn hòa - mọi thứ về cậu ta đều từ tốn,nho nhã - nhưng Simon có cảm giác sựôn hòa bên ngoài đang che giấu thứ gì đóhoàn toàn ngược lại. “Tôi thích đi đây điđó,” cậu ta nói, ánh mắt chiếu thẳng vàoJace. “Nhưng được trở lại cũng tốt, đúngkhông?”

Jace ngừng chơi đùa với những ngóntay của Aline. “Anh có ý gì?”

“Chỉ là không có nơi nào giống vớiIdris, dù cho Nephilim chúng ta có thểdựng nhà dựng cửa ở những nơi khác

Page 179: Thành phố pha lê

khang trang bề thế thế nào. Cậu đồng ýkhông?”

“Sao cậu lại hỏi tôi?” Giọng Jacelạnh như nước đá.

Sebastian nhún vai. “Ừ thì, anh sốngở đây khi còn nhỏ, đúng không? Và đãnhiều năm rồi anh mới trở về. Hay tôinhớ sai nhỉ?”

“Cậu không nhớ sai,” Isabelle bựcbội đáp. “Jace thích giả vờ rằng mọingười không bàn ra tán vào về anh ấy, kếcả khi anh ấy biết thừa.”

Page 180: Thành phố pha lê

“Chắc chắn là họ phải nói về Jacerồi.” Dù Jace đang lườm Sebastian,nhưng Sebastian chẳng mảy may bối rối.Simon dù không muốn nhưng vẫn có cảmgiác khá thích anh chàng Thợ Săn BóngTối tóc đen này. Hiếm có người khôngphản ứng lại trước những lời trêu chọccủa Jace. “Những ngày này người ta toànbàn luận về chuyện đó. Cậu, Bảo BốiThiên Thần, bố cậu và cô em gái-”

“Clarissa phải đi cùng anh chứ nhỉ?”Aline nói. “Tớ đang mong được gặp emấy. Có chuyện gì thế?”

Dù nét mặt Jace không thay đổi nhưnganh rút tay khỏi tay Aline, nắm lại thành

Page 181: Thành phố pha lê

nắm đấm. “Clary không muốn rời NewYork. Mẹ em ấy vẫn nằm trongviện.”

Jace chưa bao giờ nói mẹ bọn anh,Simon nghĩ. Luôn luôn là mẹ Clary.

“Lạ thật đấy,” Isabelle nói. “Em cứtưởng cậu ấy thực sự muốn đi.”

“Clary muốn đi chứ,” Simon nói.“Thật ra-”

Jace đã đứng dậy, quá nhanh đến nỗiSimon không kịp thấy anh ta di chuyển.“À mà anh nhớ ra, anh có chuyện cần nói

Page 182: Thành phố pha lê

với Simon. Chuyện riêng.” Anh hất hàmvề phía cánh cửa đôi ở cuối phòng, ánhmắt sáng lên vẻ thách thức. “Đi nào,chàng ma cà rồng,” anh nói, bằng cáigiọng mà bản năng của Simon biết rằng,việc từ chối sẽ dẫn tới một cuộc ẩu đả.“Chúng ta nói chuyện nào.”

3. Amatis

Đến cuối giờ chiều, chú Luke vàClary đã bỏ lại cái hồ xa sau lưng vàđang bước trên cánh đồng cỏ mọc caongất và dường như trải dài bất tận. Đây

Page 183: Thành phố pha lê

đó nổi lên một ngọn đồi cao cao với đỉnhđồi đá đen trơ trụi. Clary đã mệt lử vìphải đi lên rồi đi xuống, hết ngọn đồi nàytới ngọn đồi khác, đòi giày trượt trên cỏướt như thể đang dẫm lên nền hoa cươngbóng dầu. Khi họ bỏ lại những bãi cỏđằng sau con đường đất hẹp, tay cô dínhmáu và xanh màu cỏ.

Chú Luke đi trước với những sảibước vững chãi. Thi thoảng chú chỉ trỏnhững thứ hay ho bằng giọng trầm trọng,như một người hướng dẫn viên du lịchthê thảm nhất quả đất. “Chúng ta vừa điqua Cánh Đồng Brocelind,” chú nói khihọ trèo lên ngọn đồi nhỏ và thấy khurừng xanh ri trải dài về phía tây, nơi mặt

Page 184: Thành phố pha lê

trời đang dần đến gặp đường chân trời.“Đây là khu rừng. Rừng từng che phủ hầuhết diện tích vùng lòng chảo của đấtnước này. Giờ phần lớn diện tích rừng đãbị chặt bỏ để mở rộng không gian chothành phố- và để đuổi các đàn người sóivà các tổ ma cà rồng từng đóng đô tạiđây. Rừng Brocelind luôn là nơi ẩn náucho những cư dân của Thế Giới Ngầm.”

Họ im lặng đi trên con đường chạyvòng theo rìa rừng vài dặm trước khingoặt đột ngột. Những cái cây dường nhưthưa hẳn khi ngọn đồi nhỏ càng lúc cànggần, và Clary chớp mắt khi họ quặthướng tại chân một ngọn đồi cao - liệuđôi mắt cô có lừa cô không khi, ở dưới

Page 185: Thành phố pha lê

đó có nhà. Những dãy nhà sơn trắng nhonhỏ, xếp theo hàng lối hệt như ngôi làngMunchkin trong Phù thủy xứ Oz. “Chúngta tới nơi rồi!” cô reo lên và lao về phíatrước, chỉ dừng lại khi nhận ra chú Lukekhông còn đứng bên cô nữa.

Cô quay lại và thấy chú đang đứnggiữa con đường đất, lắc đầu quầy quậy.“Không,” chú nói và tiến tới bên cô.“Đây không phải thành phố.”

“Vậy là một thị trấn? Chú nói rằngkhông có thị trấn nào ở gần...”

“Đây là một nghĩa địa. Đây là Thànhphố Xương của Alicante. Cháu nghĩ

Page 186: Thành phố pha lê

Thành phố Xương là nơi an nghỉ cuốicùng duy nhất của Thợ Săn Bóng Tốisao?” Chú nói nghe thật buồn. “Đây lànghĩa trang, nơi chúng ta chôn cất nhữngngười chết tại Idris. Cháu sẽ thấy. Chúngta phải đi qua đây để tới Alicante.”

Clary chưa từng tới nghĩa trang kể từcái đêm Simon chết và ký ức khiến côlạnh sống lưng khi bước chân trên nhữngcon đường hẹp như sợi ruy băng trắngdẫn qua những lăng mộ. Có người chămnom nơi này: đá cẩm thạch sáng bóngnhư mới được cọ rửa, cỏ được cất bằng.Đây đó trên những lăng mộ có đặt vài babó hoa trắng; lúc đầu cô tưởng chúng làhoa huệ tây, nhưng chúng mang mùi

Page 187: Thành phố pha lê

hương hăng hắc kỳ lạ khiến cô tự hỏi liệucó phải chúng chỉ sinh trưởng ở Idris.Mỗi lăng mộ đều giống một ngôi nhànhỏ; một số thậm chí còn có cổng bằngkim loại hay dây kẽm và trên những cánhcửa có khắc tên những dòng họ Thợ SănBóng Tối. CARTWRIGHT.MERRYWEATHER. HIGHTOWER.BLACKWELL. MIDWINTER. Cô dừngchân trước cái tên HERONDALE.

Cô quay sang nhìn chú Luke. “Đây làhọ của Điều Tra Viên.”

Page 188: Thành phố pha lê

“Đây là lăng mộ dòng họ bà ấy. Nhìnđi.” Chú chỉ. Bên cạnh cửa có những conchữ được khắc chìm trong đá cẩm thạchxám. Chúng là những cái tên. MARCUSHERONDALE. STEPHENHERONDALE. Cả hai mất cùng mộtnăm. Dù Clary ghét Điều Tra Viên nhiềuthế nào, một cái gì đó trong cô vẫn quặnlại, một cảm giác thương tiếc cô khôngthể ngăn nổi. Mất đi chồng và con traitrong một khoảng thời gian quá ngắnngủi..ba từ La-tinh chạy dưới tênStephen: AVE ATQUE VALE.

“Từ đó có nghĩa gì ạ?” cô quay lạihỏi chú Luke.

Page 189: Thành phố pha lê

“Nghĩa là ‘Xin chào và tạm biệt’Trích từ bài thơ của Catullus. Từ lâu rồitrong những đám tang hoặc khi một ai đóchết trong chiến trận, những Nephilimthường nói câu đó. Giờ đi thôi- chúng takhông nên nán lại đây, Clary.” Chú Lukenắm lấy vai cô và nhẹ nhàng đẩy cô rờikhỏi lăng mộ.

Có lẽ chú đúng, Clary nghĩ. Có lẽ giờkhông phải lúc nên nghĩ tới cái chết vàhấp hối. Cô hướng ánh mắt đi nơi kháctrong lúc rời khỏi. Họ đã sắp đi qua cánhcổng sắt ở cuối nghĩa trang thì cô thấymột lăng mộ nhỏ hơn, tỏa sáng như câynấm phát sáng bên dưới bóng râm củacây sồi cành lá sum suê. Cái tên trên cửa

Page 190: Thành phố pha lê

ngay lập tức đập vào mắt cô như thể nóđược viết bằng ánh sáng.

FAIRCHILD.

“Clary…chú Luke vươn tay tới,nhưng cô đã đi mất. Với một tiếng thởdài, chú đi theo cô bước vào bóng cây,nơi cô đứng im tại chỗ, đọc những cáitên của ông bà và tổ tiên mà cô chưatừng nghĩ mình có. ALOYSIUSFAIRCHILD. ADELE FAIRCHILD,B.NIGHTSHADE. GRANVILLEFAIRCHILD. Và dưới tất cả những cáitên đó: JOCELYN MORGENSTERN, B.FAIRCHILD.

Page 191: Thành phố pha lê

Cơn sóng lạnh lẽo ào qua Clary. Nhìntên mẹ giống cơn ác mộng cô thi thoảngmơ rằng cô đang trong đám tang của mẹvà không ai nói cho cô nghe chuyện gì đãxảy ra hay vì sao mẹ mất lại một lần nữahiện về. “Nhưng mẹ cháu đâu có chết,”cô nói và ngước nhìn chú Luke. “Mẹcháu không...”

“Clave không hề biết,” chú ôn tồn nóivới cô.

Clary há hốc miệng. Cô không cònnghe thấy giọng chú hay thấy chú đứngtrước mặt cô. Phía trước cô xuất hiệnmột sườn đồi lởm chởm, những bia mộtừ dưới đất trồi lên như những mẩu

Page 192: Thành phố pha lê

xương gãy. Một bia mộ đen với nhữngcon chữ khắc trên mặt đá sừng sữngtrước mặt cô: CLARISSAMORGENSTERN, B. 1991 D. 2007.Bên dưới những chữ đó là hình vẽ qualoa về một đứa bé với cái đầu lâu và hốcmắt trống rỗng, Clary hét và loạngchoạng lùi lại.

Chú Luke nắm lấy vai cô. “Clary, gìthế? Sao thế cháu?”

Cô chỉ. “Đó...nhìn...”

Nhưng nó đã biến mất. Bãi cỏ trải dàitrước mặt cô, xanh và phẳng lặng, nhữnglăng mộ trắng cách nhau đều đặn và xếp

Page 193: Thành phố pha lê

thành hàng thẳng tắp.

Cô quay lại nhìn cô. “Cháu thấy ngôimộ của chính cháu,” cô nói. “Nó nóicháu sắp chết- ngay bây giờ- ngay nămnay.” Cô rùng mình.

Chú Luke có vẻ buồn bã. “Do nướchồ đấy,” chú nói. “Cháu bắt đầu gặp ảogiác. Đi thôi- chúng ta không còn nhiềuthời gian đâu.”

©DTV

Jace dẫn độ Simon lên tầng và đi vàomột hành lang ngắn với những cánh cửaở hai bên; anh dừng lại chỉ để mở một

Page 194: Thành phố pha lê

cái cửa. “Trong đây,” anh ta nói, hơi thôbạo xô Simon qua cửa. Simon thấy cănphòng này giống với một thư viện: nhữnghàng giá sách, những băng ghế dài và ghếtựa. “Chúng ta nên có chút riêng tư…”

Anh ta ngừng nói khi một người lolắng đứng dậy khỏi ghế tựa. Đó là mộtcậu nhóc tóc nâu đeo kính. Cậu nhóc cókhuôn mặt nhỏ thó, già trước tuổi và tayđang cầm theo một cuốn sách. Simon đãquen thói quen đọc sách của Clary nênnhận ra ngay đó là một tập truyện mangadù ở khoảng cách xa. Jace nhíu mày.“Xin lỗi, Max. Bọn anh cần phòng.Chuyện của người lớn.”

Page 195: Thành phố pha lê

“Nhưng chị Izzy và anh Alec đã đáem ra khỏi phòng khách để họ có thể nóichuyện của người lớn,” Max phàn nàn.“Giờ em phải đi đâu đây?”

Jace nhún vai. “Phòng của emchăng?” Anh giơ ngón cái về cửa. “Đãđến lúc thực hiện nghĩa vụ với Tổ quốcđấy, nhóc. Chuồn chuồn ngay.”

Buồn bã, Max lủi thủi đi qua haingười, cuốn sách ôm chặt trước ngực.Simon bỗng thấy thương hại cho thằng bé- khi bạn đã lớn để hiểu chuyện gì đangxảy ra thì đời quá ư tệ hại, nhưng khi bạncòn bé, lúc nào bạn chẳng bị đuổi đi nơikhác. Cậu nhóc khi đi qua cậu liền liếc

Page 196: Thành phố pha lê

một cái - một cái liếc mắt ngờ vực, sợhãi. Đây là ma cà rồng đó, ánh mắt củacậu nhóc nói.

“Đi nào.” Jace lùa Simon vào phòng,đóng rồi khóa cửa lại. Khi cánh cửađóng lại, căn phòng khá âm u đến Simoncòn thấy tối. Căn phòng này có mùi bụi.Jace đi kéo rèm ở cuối phòng, để lộ ra ôcửa sổ kính họa tiết cao cao nhìn ra conkênh bên ngoài. Nước ì oạp vỗ vào thânnhà chỉ dưới họ vài foot, dưới lan can đákhắc những họa tiết hình những con chữrune và ngôi sao giờ đã nhuốm màu thờigian.

Jace cau có nhìn Simon. “Cậu có vấn

Page 197: Thành phố pha lê

đề khỉ gì đấy, ma cà rồng?”

“Vấn đề của tôi? Về cơ bản, chínhanh mới là người nắm tóc lôi tôi tớiđây.”

“Vì cậu định nói cho mọi người biếtClary chưa bao giờ bỏ kế hoạch tớiIdris. Cậu biết sau đó chuyện sẽ thế nàokhông? Họ sẽ liên lạc và sắp xếp đưa emấy tới. Và tôi đã nói với cậu rằng chuyệnđó không thể xảy ra được.”

Simon lắc đầu. “Tôi không hiểu,” cậunói. “Đôi lúc anh hành động như thể anhquan tâm tới Clary, và rồi anh hành độngnhư…”

Page 198: Thành phố pha lê

Jace hằm hè nhìn cậu. Trong khôngkhí, bụi bay tán loạn; chúng tạo nên tấmmàn gợn sóng giữa hai cậu con trai.“Hành động như sao?”

“Anh đang tán tỉnh Aline,” Simon nói.“Giờ tôi chẳng thấy anh quan tâm gì tớiClary hết.”

“Đó càng không phải việc của cậu,”Jace nói. “Hơn nữa, Clary là em gái tôi.Cậu thừa biết.”

“Tôi cũng có mặt trong triều đìnhtiên,” Simon đáp. “Tôi nhớ điều Nữ

Page 199: Thành phố pha lê

Hoàng Seelie đã nói. Nụ hôn để giảithoát cho cô gái này phải tới từ ngườicô ta khao khát nhất.”

“Tôi biết cậu nhớ. Đã thành vết sẹokhông bao giờ phai mờ trong tâm trí cậurồi nhỉ, anh chàng ma cà rồng?”

Simon khục khặc trong họng mà cậukhông nghĩ mình có thể tạo ra. “Ồ, khôngđâu. Tôi không tới đây để cãi nhau vềviệc này. Tôi không tranh giành Claryvới anh. Quá lố bịch.”

“Vậy sao cậu lôi chuyện đó ra?”

Page 200: Thành phố pha lê

“Vì,” Simon nói. “Nếu anh muốn tôinói dối - không phải với Clary, mà vớitất cả những người bạn Thợ Săn BóngTối của anh - nếu anh muốn tôi giả bộrằng chính Clary quyết định không tớiđây, và nếu anh muốn tôi giả bộ tôikhông biết gì về quyền năng của bạn ấy,vậy anh phải làm gì đó cho tôi.”

“Được rồi,” Jace nói. “Cậu muốngì?”

Simon im lặng một lúc, nhìn lướt quaJace về phía dãy nhà đá trước con kênhlấp lóa. Cậu có thể thấy, phía trên nhữngmái nhà dốc là những chóp tháp quỷ sángloáng. “Tôi muốn anh làm mọi chuyện

Page 201: Thành phố pha lê

cần thiết để khiến Clary tin rằng anhkhông còn cảm xúc gì với bạn ấy nữa. Vàđừng - đừng nói với tôi rằng anh là anhtrai Clary; chuyện đó tôi đã biết. Đừngcố gạt Clary khi anh biết cả hai không cótương lai. Và tôi không nói điều này vìtôi muốn có Clary. Tôi nói vì tôi là bạnClary và tôi không muốn bạn ấy bị tổnthương.”

Jace nhìn đôi bàn tay một lúc lâu,không đáp. Đôi bàn tay anh gầy, nhữngngón tay và đốt tay gồ lên những vết chaisần cũ. Mu bàn tay anh lốm đốm nhữngđường chỉ trắng mảnh của những Ấn Kýcũ. Chúng là bàn tay của một người lính,không phải của một cậu thiếu niên. “Tôi

Page 202: Thành phố pha lê

đã làm rồi,” anh nói. “Tôi đã nói vớiClary rằng tôi chỉ muốn làm một ngườianh trai.”

“Ồ.” Simon cứ tưởng Jace sẽ tranhcãi nảy lửa với cậu, chứ không chịu từbỏ. Một Jace biết từ bỏ hoàn toàn mới -và khiến Simon thấy hơi hơi xấu hổ vì đãđưa ra yêu cầu kia. Clary chưa từng nóicho tôi nghe, cậu muốn nói thế, nhưngngẫm lại, tại sao Clary phải nói choSimon biết chứ? Cứ nghĩ mà xem, dạonày Clary có vẻ yên lặng và co dúmngười khi mỗi khi có ai nhắc tới tênJace. “À, Thế là được rồi. Còn điều nàynữa.”

Page 203: Thành phố pha lê

“Ồ?” Jace nói rõ ràng không hứngkhởi gì. “Và cái gì nào?”

“Điều mà Valentine nói lúc Clary vẽchữ rune đó lên tàu là gì ấy nhỉ? Nghenhư ngoại ngữ ấy. Meme gì đó-?”

“Meme mene tekel upharsin,” Jacenói kèm theo nụ cười nhạt. “Cậu khôngbiết câu đó à? Trích từ Kinh Thánh rađấy, anh chàng ma cà rồng. Cuốn CựuƯớc. Các cậu sử dụng cuốn đó phảikhông?”

“Chỉ vì tôi là người Do Thái không cónghĩa là tôi nhớ toàn bộ Kinh Cựu Ước.”

Page 204: Thành phố pha lê

“Đó là Dòng chữ trên Tường. ‘Thiênchúa đã đếm và chấm dứt những ngày trịvì của triều đại ngài; ngài đã bị đặt lênbàn cân và thấy không đủ.’ Đó là điềmbáo suy tàn - nó có nghĩa là ngày tàn củaVương Quốc.”

“Nhưng thế thì liên quan gì tớiValentine?”

“Không chỉ Valentine,” Jace nói. “Màlà tất cả chúng ta. Clave và Luật - điềuClary làm có thể thay đổi tất cả nhữngthứ họ biết. Không một con người nào cóthể tạo ra chữ rune mới, hay vẽ ra dạngchữ rune mà Clary có thể. Chỉ có cácthiên thần mới mang sức mạnh đó. Và vì

Page 205: Thành phố pha lê

Clary có thể - nó giống như một điềm gở.Mọi thứ đang thay đổi. Luật đang thayđổi. Phương thức cũ có thể không cònđúng đắn nữa. Khi những thiên thần nổiloạn kết thúc thế giới cũ - thế giới chialàm đôi và sinh ra địa ngục - điều này cónghĩa là ngày tàn của Nephilim đang tớigần. Đó là cuộc chiến của chúng ta trênthiên đường, ma cà rồng ạ, và chỉ mộtbên có thể giành chiến thắng mà thôi. Vàbố tôi muốn chiến thắng thuộc về ông ta.”

Dù trời còn lạnh nhưng Clary cảmthấy nóng toát mồ hôi hột trong mớ quầnáo ướt rượt. Mồ hôi chảy ròng ròng trênmặt, thấm ướt cổ áo khoác cô trong khichú Luke nắm lấy tay cô, vội vã kéo cô

Page 206: Thành phố pha lê

đi dưới bầu trời đang trở tối nhanhchóng. Họ đã thấy Alicante rồi. Thànhphố nằm trong một thung lũng nhỏ, bịchia cắt bởi dòng sông bạc chảy vào từmột đầu thành phố rồi dường như biếnmất, sau đó xuất hiện ở phía bên kia.Những căn nhà màu mật ong mái dốc đỏnằm lộn xộn bên những con đường ngoằnngoèo dẫn lên phía bên kia ngọn đồithoai thoái. Ở trên đỉnh đồi là một pháođài đá đen bề thế, với mỗi góc chính làmột ngọn tháp sáng tỏa sáng lấp lánh:bốn ngọn tháp tất cả. Rải rác giữa nhữngtòa nhà khác là những ngọn tháp caothon, trong suốt như pha lê, tòa ra ánhsáng như đá thạch anh. Chúng giống nhưnhững cây kim pha lê đâm thẳng lên bầu

Page 207: Thành phố pha lê

trời. Ánh sáng mặt trời sắp tắt tạo nênmàu cầu vồng nhàn nhạt trên bề mặtnhững ngọn tháp trông như diêm đangđánh lửa. Một quang cảnh đẹp và kỳ lạ.

Cháu chưa bao giờ nhìn thấy mộtthành phố nếu cháu chưa từng thấyAlicante với những tòa pháp pha lê.

“Sao cơ?” Chú Luke nói, nghiêng đầulắng nghe. “Cháu vừa nói gì thế?”

Clary không nhận ra là mình nói thànhlời. Ngượng nghịu, cô nhắc lại cho chúnghe và chú ngạc nhiên nhìn cô. “Cháunghe cái đó ở đâu?”

Page 208: Thành phố pha lê

“Từ bác Hodge,” Clary nói. “BácHodge đã nói với cháu như thế.”

Chú Luke nhìn cô rất gần. “Mặt cháurất đỏ,” chú nói. “Cháu cảm thấy sao?”

Cổ Clary đang đau, toàn bộ cơ thểnóng như phải bỏng, còn miệng thì khôkhốc. “Cháu ổn,” cô nói. “Chúng ta cứtới đó đi, được không?”

“Được.” Chú Luke chỉ; ở rìa ngoàicủa thành phố, nơi chẳng còn tòa nhànào, Clary thấy một cổng vòm, hai bêncong lên tạo thành chóp nhọn. Một ThợSăn Bóng Tối mặc toàn đồ đen đứng gáctrong bóng râm của cổng vòm. “Đấy là

Page 209: Thành phố pha lê

cổng Bắc - những cư dân Thế giới Ngầmđược phép vào qua lối này, miễn là cógiấy thông hành. Những lính canh đứnggác cả ngày lẫn đêm. Giờ, nếu chúng tacó công việc chính đáng, hoặc được chophép bước vào, chúng ta sẽ đi qua đó.”

“Nhưng quanh thành phố làm gì cótường,” Clary nhận xét. “Nó chẳng giốngcổng lắm.”

“Các kết giới vô hình nhưng chúngvẫn ở đó. Những tháp quỷ kiểm soátchúng. Chúng đã tồn tại cả ngàn năm nayrồi. Cháu sẽ cảm thấy khi đi qua.” Chúliếc nhìn gương mặt đỏ lựng của cô mộtlần nữa, sự lo lắng hằn lên đuôi mắt chú.

Page 210: Thành phố pha lê

“Cháu sẵn sàng chưa?”

Cô gật đầu. Họ rời khỏi cổng, đi ventheo rìa phía đông thành phố, nơi nhàcửa mọc san sát hơn. Với một động tácra hiệu giữ im lặng, chú Luke kéo cô vàokhe hẹp giữa hai ngôi nhà. Clary nhắmmắt khi họ tiến tới, có chút mong chờ sẽđập mặt vào bức tường vô hình ngay khibước vào những con phố của Alicante.Nhưng không phải. Cô cảm thấy một áplực đột ngột, như thể ngồi trong một máybay đang hẫng xuống. Tai cô ong ong -rồi cảm giác đó biến mất, và cô đangđứng trong con hẻm giữa những ngôi nhà.

Giống như những con hẻm của New

Page 211: Thành phố pha lê

York - và chắc chắn giống mọi con hẻmtrên thế giới - nó bốc mùi nước đái mèo.

Clary nheo mắt nhìn một góc nhà. Conđường lớn hơn thẳng lên đồi, hai bên lànhững cửa hàng nhỏ và nhà cửa. “Chẳngcó ai gần đây,” cô nhận xét, có chút ngạcnhiên.

Dưới ánh chiều chạng vạng, trông mặtchú Luke xám ngoét. “Hẳn tại Gard đangcó buổi họp. Chỉ như thế thì đường xámới vắng bóng người.”

“Nhưng thế không tốt sao? Không aixung quanh đây nhìn thấy chúng ta.”

Page 212: Thành phố pha lê

“Tốt mà cũng xấu. Những con đườnggần như vắng tanh, đó là tốt. Nhưng nếucó ai tình cờ thấy chúng ta thì họ sẽ để ývà nhớ kỹ chúng ta.”

“Cháu nghĩ mọi người đang ở Gard.”

Chú Luke cười nhạt. “Đừng chỉ hiểutheo nghĩa đen vậy chứ, Clary. Chỉ hầuhết thành phố thôi. Trẻ con, thiếu niên,những ai được miễn đến họp, sẽ không ởđó.”

Thiếu niên. Clary nghĩ đến Jace, vàdù không muốn, nhịp tim cô tăng vọt nhưcon ngựa lao khỏi vạch xuất phát trongcuộc đua.

Page 213: Thành phố pha lê

Chú Luke nhăn mặt, gần như thể đọcđược suy nghĩ của cô. “Và giờ, chú đangphá Luật vì bước vào Alicante khi chưathông báo với Clave tại cổng. Nếu ai đónhận ra chú, chúng ta sẽ gặp rắc rối thựcsự đấy.” Chú liếc nhìn khoảnh trời hẹpgiữa những mái nhà. “Chúng ta phảitránh các con phố.”

“Cháu tưởng chúng ta sẽ tới nhà bạnchú.”

“Đúng. Và đúng ra, cô ấy không phảibạn.”

Page 214: Thành phố pha lê

“Vậy là ai-?”

“Cứ đi theo chú.” Chú Luke chui vàocon hẻm giữa hai ngôi nhà, chật hẹp đếnmức Clary có thể vươn tay chạm tớitường của cả hai nhà khi họ đi trong đóvà bước ra một con phố ngoằn ngoèo rảiđá cuội với những cửa hàng chạy dọc haibên. Lối kiến trúc nơi đây dường như làmột sự giao thoa giữa phong cách kiếntrúc Gothic và truyện thần tiên của lũ trẻ.Những viên đá lát mặt tiền được chạmkhắc với nhình những sinh vật trong thầnthoại và truyền thuyết- đầu những conquái vật được vẽ ước lệ, đây đó có hìnhnhững con ngựa có cánh, hình gì đógiống ngôi nhà trên chân gà, rồi thì người

Page 215: Thành phố pha lê

cá, và tất nhiên, cả các thiên thần nữa.Những máng xối đầu thú có ở mọi gócnhà, gương mặt xấu xí đang gầm ghè dữtợn. Và ở mọi nơi đều xuất hiện nhữngchữ rune: trên cửa, ẩn dưới những hìnhđiêu khắc, toòng teng trên những sợi xíchmảnh như cái chuông gió rung động trongcơn gió nhè nhẹ. Những chữ rune bảo vệ,may mắn, thậm chí để buôn may bán đắt;Clary có chút chóng mặt khi nhìn thấy tấtcả cùng một lúc.

Họ bước đi trong im lặng, cố ẩn mìnhtrong bóng tối. Con phố rải đá cuội vắngtanh vắng ngắt, cửa các cửa hiệu đóngkín và khóa trái. Clary trộm liếc quanhững ô cửa sổ khi họ bước qua. Nhìn

Page 216: Thành phố pha lê

thấy những viên sô cô la được trang tríbắt mắt và hẳn là đắt tiền qua mội ô cửasổ rồi ô cửa sổ sau lại bày bán nhữngmón vũ khí nguy hiểm chết người - nhữngthanh đoản kiếm, giáo mác, dùi cui đóngđinh và hàng dãy những con dao thiênthần đủ kích thước - cho cô một cảm giáckỳ lạ. “Không có súng,” cô nói. Cô nghemà có cảm giác giọng mình như từ đâuđó xa xôi vọng lại.

Chú Luke chớp mắt. “Sao cháu?”

“Những Thợ Săn Bóng Tối,” cô nói.“Dường như họ chẳng bao giờ dùngsúng.”

Page 217: Thành phố pha lê

“Chữ rune ngăn bột súng đánh lửa,”chú nói. “Không ai biết tại sao. Nhưng,Nephilim thi thoảng cũng dùng súngtrường để xử lý người sói. Chữ runekhông thể giết bọn chú - chỉ có đạn bạcmà thôi.” Giọng chú nghe buồn bã làmsao. Đột nhiên chú ngẩng phắt lên. Trongcảnh tranh tối tranh sáng thật dễ để tưởngtượng ra tai chú dựng đứng như tai sói.“Những giọng nói,” chú nói. “Hẳn cuộchọp ở Gard đã kết thúc.”

Chú nắm lấy tay cô vào lôi cô rờikhỏi đường chính. Họ bước vào mộtquảng trường nhỏ có cái giếng ở trungtâm. Cây cầu bê tông cong cong bắc quamột con kênh hẹp ngay trước mặt họ.

Page 218: Thành phố pha lê

Dưới ánh chiều muộn, nước kênh gầnnhư chuyển thành đen. Clary có thể nghethấy những giọng nói vọng tới từ nhữngcon phố gần đó. Những giọng nói lêncao, giận dữ. Càng lúc Clary càng thấyváng vất - cô có cảm giác như mặt đấtđang nghiêng ngả dưới chân, sắp sửa chocô nằm đo ván. Cô dựa người lên bứctường trong hẻm, hít lấy hít để.

“Clary,” chú Luke nói. “Clary, cháuổn không?”

Giọng chú nghe ngượng nghịu, xa lạ.Cô nhìn chú, và hơi thở chết trong cổhọng. Tai chú dài và nhọn, răng sắc nhưdao cạo, mắt mang màu vàng dữ tợn-

Page 219: Thành phố pha lê

“Chú Luke,” cô thì thào. “Chuyện gìvới chú thế?”

“Clary.” Chú vươn bàn tay dài kỳ dịcó những móng tay sắc nhọn và xỉn màutới cô. “Cháu sao thế?”

Cô hét, quẫy người tránh xa chú. Côkhông hiểu vì sao mình sợ nữa - cô đãtừng thấy chú Luke Biến Đổi, và chúchưa bao giờ làm hại cô. Nhưng cơnhoảng sợ là một sinh vật sống trong cô,nhưng không thuộc quyền kiểm soát củacô. Chú Luke nắm lấy vai cô và cô giằngra, tránh xa đôi mắt thú vàng của chú, kểcả khi chú bịt miệng cô, khẩn nài cô giữ

Page 220: Thành phố pha lê

im lặng bằng giọng của một con người.“Clary, xin cháu-”

“Thả cháu ra! Thả cháu ra!”

Nhưng chú không làm theo. “Donước- Cháu bị ảo giác rồi- Clary, cốbình tĩnh lại đi.” Chú gần như lôi cô đivề phía cầu. Cô cảm nhận được nướcmắt lăn dài trên má, xoa dịu đôi má bỏngrát của cô. “Không phải thật đâu. Cố tỉnhtáo đi cháu,” chú nói, giúp cô bước lêncầu. Cô có thể ngửi thấy mùi nước bêndưới, ngai ngái và nhạt nhão. Có nhữngthứ đang di chuyển bên dưới mặt nước.Khi cô quan sát, một cái xúc tu đen sìtrồi lên khỏi mặt nước, cái giác bám rỗ

Page 221: Thành phố pha lê

của nó đầy những cái răng nhọn như mũikim. Cô tránh xa mặt nước, không thể hétnổi, chỉ rên rỉ khe khẽ trong họng.

Chú Luke đỡ lấy cô khi cô khuỵuxuống, ẵm cô trong tay. Chú đã không bếcô kể từ hồi cô lên năm hay sáu. “Clary,”chú nói, nhưng những gì chú nói tiếp theonhòa đi thành tiếng rống hoang dại khi họrời khỏi cầu. Họ chạy qua những căn nhàcao cao, thon thả, gợi cho Clary nhớ tớidãy nhà liền kề của Brooklyn - hoặc cólẽ cô đang gặp ảo giác về chính khu nhàcô? Không khí xung quanh họ dường nhưđang méo mó theo bước họ di chuyển,ánh đèn từ những ngôi nhà sáng lên nhưánh đuốc, dòng sông lấp lóa với ánh sáng

Page 222: Thành phố pha lê

phốt pho ma mị. Xương cốt Clary cócảm giác như rời thành từng khúc ngaytrong cơ thể.

“Đây rồi.” Chú Luke dừng lại trướcmột căn nhà cao cao bên dòng kênh. Chúđá mạnh vào cửa, hét gọi; cánh cửa đượcsơn màu sáng, gần giống sắc đỏ, với duynhất một chữ rune vàng trên đó. KhiClary nhìn nó, nó tan ra và chạy thànhhình cái đầu lâu xấu xí đang nhe răngcười khành khạch. Không có thật đâu,Clary bụng bảo dạ, cố kìm tiếng hét bằngcách nắm chặt tay lại, cắn chặt răng tớikhi nếm thấy cả vị máu trong khoangmiệng.

Page 223: Thành phố pha lê

Cảm giác đau đớn giúp cô tỉnh táođược một lúc. Cánh cửa bật mở và đứngđó, là một người phụ nữ mặc váy đen,trong trạng thái vừa bực bội vừa ngạcnhiên. Mái tóc cô ta nâu dài, đã điểm sợibạc, xổ tung khỏi hai bím tóc; đôi mắtxanh da trời nhìn quen thuộc. Viên đáphù thủy sáng lên trong tay người phụ nữđó. “Ai đây?” cô ta hỏi. “Cậu muốn gì?”

“Amatis.” Chú Luke bước vào vùngsáng của ngọn đèn phù thủy, Clary nằmgọn lỏn trong vòng tay chú. “Anh đây.”

Gương mặt người phụ nữ tái nhợt vàcô ta lảo đảo, đặt tay chống lên cửa đểđứng vững. “Lucian?” Chú Luke cố tiến

Page 224: Thành phố pha lê

thêm bước nữa, nhưng người phụ nữ -Amatis - chắn đường. Cô ta lắc đầu quámạnh đến nỗi bím tóc đung đưa lênxuống. “Sao anh có thể tới đây, Lucian?Sao anh dám đến đây?”

“Anh chẳng còn lựa chọn nào khác.”Chú Luke ôm Clary chặt hơn. Cô cốkhông khóc. Toàn bộ cơ thể cô như đangbị nung trong lò lửa, mọi dây thần kinhđều cháy lên vì đau đớn.

“Thế thì phải đi thôi,” Amatis nói.“Nếu anh đi ngay lập tức-”

“Anh không tới vì bản thân em. Anhtới đây vì cô bé này. Con bé đang chết.”

Page 225: Thành phố pha lê

Khi người phụ nữ nhìn chú, chú nói.“Amatis, làm ơn đi mà. Con bé là congái của Jocelyn.”

Một khoảng lặng kéo dài, trong khi côAmatis đứng im như tượng, không hềnhúc nhích trước ngưỡng cửa. Cô như bịđóng băng, nhưng vì ngạc nhiên hay sợhãi thì Clary không đoán ra được. Clarynắm chặt tay - lòng bàn tay cô nhơmnhớp máu chảy ra từ nơi móng tay cô bấuvào - nhưng kể cả cảm giác đau đớn cũngkhông thể giúp nổi cô nữa; thế giới đangnổ bung trong màu sắc nhàn nhạt, giốngnhư những mảnh ghép trôi nổi trên mặtnước. Cô hầu như không nghe thấy giọngAmatis khi người phụ nữ trung niên lùi

Page 226: Thành phố pha lê

khỏi ngưỡng cửa và nói, “Được rồi,Lucian. Anh đưa con bé vào đi.”

Khi Simon và Jace trở lại phòngkhách, Aline đã bày biện thức ăn lênchiếc bàn thấp đặt giữa những băng ghế.Có bánh mỳ và pho mát, vài miếng bánhngọt, táo, thậm chí một bình rượu màMax không được phép đụng tới. Thằngbé đang ngồi trong góc với một đĩa bánh,cuốn sách mở ra trong lòng. Simon thôngcảm với nó. Cậu cũng thấy lạc lõng giữađám người đang cười đùa chuyện tròrôm rả, hệt như Max vậy. Cậu quan sátnhững ngón tay của Aline vuốt nhẹ quacổ tay Jace trong khi cô ta vươn tay lấymột miếng táo và cậu thấy căng thẳng.

Page 227: Thành phố pha lê

Nhưng đây là điều mày muốn anh talàm, cậu tự nhủ, nhưng không hiểu saocậu không thể loại bỏ cảm giác rằngClary đang bị cho ra rìa.

Jace nhìn vào mắt cậu qua đầu Alinevà mỉm cười. Không hiểu sao, dù anh takhông phải ma cà rồng, anh ta vẫn có thểcười khoe toàn răng nhọn. Simon nhìn đichỗ khác, liếc quanh phòng. Cậu để ýrằng thứ âm nhạc cậu nghe lúc trướckhông phát ra từ máy sterio mà từ một cỗmáy cơ khí trông có vẻ phức tạp.

Cậu nghĩ tới việc bắt chuyện vớiIsabelle, nhưng cô nàng đang trò chuyệncùng Sebastian trong khi khuôn mặt lịch

Page 228: Thành phố pha lê

lãm của cậu ta đang cúi xuống chăm chúnhìn cô. Jace đã từng cười cợt trước vụcảm nắng của Simon với Isabelle, nhưngrõ ràng Sebastian có thể xử lý được côgái này. Những Thợ Săn Bóng Tối đượcnuôi dạy để có thể xử lý bất cứ chuyệngì, phải vậy không? Dù vẻ mặt Jace khithừa nhận đã lên kế hoạch chỉ làm anhtrai Clary khiến Simon không tin tưởngnhiều.

“Chúng ta hết rượu rồi,” Isabelle lêntiếng, đặt cái bình đánh kịch xuống bàn.“Tớ sẽ đi lấy thêm.” Với một cái nháymắt với Sebastian, cô nàng biến mấttrong bếp.

Page 229: Thành phố pha lê

“Xin lỗi nếu tôi nói câu này, cậu cóphần hơi im lặng.” Đó là Sebestian, ngảngười trên ghế của Simon kèm theo nụcười lịch lãm.

Với một người mang mái tóc đen tớinhường đó, Simon nghĩ, da của Sebastianquá trắng, như thể anh ta không ra nắngnhiều. “Mọi chuyện ổn cả chứ?”

Simon nhún vai. “Tôi thấy không cónhiều đề tài cho tôi tham gia cùng. Toànnhững chuyện nếu không phải liên quantới chính sách của Thợ Săn Bóng Tối thìcũng về những người tôi chưa bao giờnghe tên, hoặc cả hai.”

Page 230: Thành phố pha lê

Nụ cười đã biến mất khỏi đôi môiSebastian. “Chúng tôi là một cộng đồngsống khá khép kín, chúng tôi làNephilim. Chứng tôi sống theo cách thứccủa những người bị cách ly khỏi phầncòn lại của thế giới.”

“Cậu không nghĩ rằng chính cậu tựtách mình ra sao? Các cậu khinh rẻngười thường-”

“‘Khinh rẻ’ có phần hơi nặng nề,”Sebastian nói. “Cậu nghĩ rằng thế giớimuốn chúng tôi sao? Tất cả chúng tôiđều là những bằng chứng sống cho bất cứđiều gì họ tự an ủi mình rằng không hề cóma cà rồng thật, không hề có quỷ hay

Page 231: Thành phố pha lê

quái vật thực sự trốn dưới gầm giường -họ đang dối gạt mà thôi.” Cậu ta quayđầu về phía Jace, người, Simon nhận ra,đã im lặng nghe ngóng cuộc trò chuyệncủa cả hai trong vài phút. “Anh khôngđồng ý sao?”

Jace mỉm cười. “De ce crezi c v?ascultam conversatia?”

Sebastian nhìn anh ta với vẻ ngạcnhiên một cách hài lòng. “M-ai urmaritde când ai ajuns aici,” cậu ta trả lời.“Nu-mi dau seama dac? nu m? placi oridac? e_ti atât de b? nuitor cu toatalumea.” Cậu ta đứng dậy. “Tôi đánh giácao việc luyện tiếng Ru-ma-ni, nhưng

Page 232: Thành phố pha lê

nếu anh không phiền, tôi sẽ đi xem làmsao mà Isabelle ở trong bếp lâu thế.”Nói xong cậu ta biến mất sau khung cửa,để lại Jace đang bối rối nhìn theo.

“Sao nào? Vậy là cậu ta không biếtchút tiếng Ru-ma-ni nào sao?” Simonhỏi.

“Không,” Jace nói. Anh ta khẽ nhíumày. “Không, cậu ta nói đúng.”

Trước khi Simon kịp hỏi anh ta địnhnói gì, Alec đã bước vào phòng. Anh tavẫn giữ cái vẻ mặt cau có, y hệt như lúcrời khỏi nhà. Ánh mắt anh ta dừng lạimột lúc nơi Simon, trong đôi mắt màu

Page 233: Thành phố pha lê

xanh lam đó dường như chứa đựng mộtvẻ bối rối.

Jace ngước lên. “Về sớm thế?”

“Nhưng không về lâu đâu.” Bàn tayđeo găng của Alec cầm lấy miếng táo.“Mình chỉ về để đón- cậu ta,” anh ta nói,dùng miếng táo chỉ về Simon. “Gardmuốn Simon tới.”

Aline có vẻ ngạc nhiên. “Thật sao?”cô ta thốt lên, nhưng Jace đã đứng dậykhỏi băng ghế, rút tay khỏi tay cô gái kia.

“Cần làm gì?” anh hỏi với sự bình

Page 234: Thành phố pha lê

tĩnh đáng sợ. “Mình hy vọng cậu phảibiết trước khi đưa cậu ta tới đó.”

“Tất nhiên tớ đã hỏi,” Alec quát. “Tớkhông ngốc.”

“Ồ thôi nào,” Isabelle nói. Cô nàngđã xuất hiện tại ngưỡng cửa cùngSebastian, hiện giờ đang cầm cái bình.“Đôi lúc anh cũng hơi ngốc, anh biếtđấy. Chỉ hơi thôi,” Isabelle vội nói thêmkhi Alec ném cho cô em ánh mắt hìnhviên đạn.

“Họ định đưa Simon trở lại NewYork,” anh ta nói. “Qua Cổng DịchChuyển.”

Page 235: Thành phố pha lê

“Nhưng cậu ấy vừa mới tới đây,”Isabelle bĩu môi phản đối. “Không vuichút nào.”

“Chuyện không nên vui, Izzy. Simontới đây vì tai nạn, vì thế Clave nghĩ tốtnhất nên cho cậu ta về nhà.”

“Tuyệt,” Simon nói. “Có lẽ tôi sẽ vềnhà trước khi mẹ tôi nhận ra tôi đã biếnmất. Thời gian ở đây và Manhattan khácbiệt ra sao?”

“Cậu có mẹ?” Aline có vẻ ngạc nhiên.

Page 236: Thành phố pha lê

Simon chọn cách lờ cô ta đi. “Nghiêmtúc nhé,” Simon lên tiếng khi Alec vàJace trao đổi bằng ánh mắt. “Được thôi.Tất cả những gì tôi muốn là thoát khỏichốn này.”

“Cậu sẽ đi cùng cậu ta?” Jace hỏiAlec. “Và đảm bảo mọi chuyện ổn thỏachứ?” Họ đang nhìn nhau theo cái cáchquá quen với Simon. Đó là cái cáchSimon và Clary thi thoảng vẫn nhìn, gửicho nhau những cái nhìn ý nhị khi họkhông muốn bố mẹ họ biết họ định làmgì.

“Cái gì?” Simon nói, nhìn khắp lượthai cậu con trai kia. “Sao thế?”

Page 237: Thành phố pha lê

Họ không nhìn nhau nữa; Alec liếc đichỗ khác, và Jace quay lại, tặng choSimon cái vẻ dịu dàng và ánh nhìn thânthiện. “Chẳng có gì cả,” Jace nói. “Mọichuyện đều ổn. Chúc mừng nha, ma càrồng - cậu được về nhà.”

4. Ma cà rồng ưa sáng

Màn đêm đã phủ xuống khắp Alicantekhi Simon và Alec rời khỏi nhàPenhallow và lên đồi để tới Gard.

Page 238: Thành phố pha lê

Những con phố hẹp và ngoằn ngoèo,quanh co lên dốc trông như sợi ruy băngbằng đá trắng ởn dưới ánh trăng. Trờilạnh, dù Simon chỉ cảm thấy chút ít.

Alec im lặng bước đi, sải bước đitrước Simon như thể giả bộ anh ta chỉ cómột mình. Nếu ở kiếp sống trước, Simonsẽ phải rảo chân, thở hổn hển để theokịp; giờ cậu phát hiện ra cậu có thể sánhbước cùng Alec chỉ cần rảo bước nhanhhơn một chút. “Chắc anh chán lắm nhỉ,”cuối cùng Simon lên tiếng, khi Alec nhìnủ ê nhìn về trước. “Về chuyện phải hộtống tôi ấy.”

Alec nhún vai. “Tôi mười tám tuổi

Page 239: Thành phố pha lê

rồi. Tôi là người lớn, vì thế tôi phải sốngcó trách nhiệm. Tôi là người duy nhất cóthể ra vào Gard khi Clave đang họp, vàhơn nữa, Quan Tổng Tài biết tôi.”

“Quan Tổng Tài là gì cơ?”

“Ông ta giống như viên chức cấp cựccao trong Clave. Ông ta tính mọi phiếubầu của Hội Đồng, dịch Luật cho Clavevà đưa cho Clave cùng Điều Tra Viênnhững lời khuyên. Nếu cậu điều hànhHọc Viện và gặp vấn đề mà cậu khôngbiết phải giải quyết ra sao, cậu sẽ gọicho Quan Tổng Tài.”

“Ông ta đưa lời khuyên cho Điều Tra

Page 240: Thành phố pha lê

Viên? Tôi tưởng - không phải Điều TraViên đã chết sao?”

Alec khụt khịt mũi. “Câu đó của cậunghe giống như ‘Không phải tổng thốngchết rồi?’ Đúng, Điều Tra Viên đã chết;giờ đã có người mới. Tân Điều Tra ViênAldertree.”

Simon nhìn xuống đồi về phía conkênh nước đen xa xa bên dưới. Họ đã bỏlại thành phố và đang đi trên con đườnghẹp rợp bóng cây. “Tôi sẽ nói cho anhnghe, ngày xưa ba cái vụ điều tra chẳngbao giờ cậy miệng nổi con người chúngtôi đâu.” Alec có vẻ bối rối. “Đừng bậntâm. Chỉ là câu đùa cợt kinh điển của

Page 241: Thành phố pha lê

người thường ấy mà. Anh chẳng hiểu gìđâu.”

“Cậu không phải người thường,” Alecvạch trần. “Đó là lý do Aline vàSebastian rất hứng thú khi được nhìnthấy cậu. Cậu không nhận ra điều đó ởSebastian cũng phải thôi. Cậu ta luônthích tỏ ra biết trước mọi chuyện.”

Simon nói chẳng suy nghĩ, “Sebastianvà Isabelle- giữa hai người đó đang cógì à?”

Nghe tới đó, Alec cười váng lên.“Isabelle và Sebastian? Khó lắm.Sebastian là một chàng trai tốt - nhưng

Page 242: Thành phố pha lê

Isabelle chỉ thích hẹn hò với những cậucon trai không thích hợp mà bố mẹ tôighét. Người thường, cư dân Thế GiớiNgầm, lũ ăn cắp vặt – ”

“Cám ơn,” Simon nói. “Tôi mừng vìđược lên lớp về những phần tử tộiphạm.”

“Tôi nghĩ con bé cố ý,” Alec nói.“Nó là cô con gái duy nhất trong nhà, vìthế nó luôn cố chứng minh mình cũngkiên cường như bất cứ ai. Hoặc ít nhất,đó là điều nó nghĩ.”

“Hoặc có lẽ Isabelle cố để bố mẹ anhkhông để ý tới anh,” Simon nói, phần nào

Page 243: Thành phố pha lê

là buột miệng. “Anh biết đấy, để bố mẹanh không biết anh là dân gay.”

Alec dừng khựng giữa đường quá độtngột làm Simon suýt đâm vào anh.“Không,” anh nói, “nhưng rõ ràng nhữngngười khác đều biết.”

“Trừ Jace,” Simon nói. “Anh ta cũngkhông biết, đúng không?”

Alec hít một hơi thật sâu. Người anhta trắng bệch, Simon nghĩ, hoặc cũng cólẽ do ánh trăng đã quét sạch mọi thứ màusắc. Đôi mắt anh trông đen thăm thẳmtrong màn đêm. “Tôi không hiểu cậumuốn gì. Hay là cậu đang đe dọa tôi?”

Page 244: Thành phố pha lê

“Đe dọa anh?” Simon giật mình. “Tôikhông-”

“Vậy tại sao?” Alec nói, và sự tổnthương đột ngột, rõ ràng xuất hiện tronggiọng của Alec khiến Simon giật mình.“Sao lại lôi đề tài đó ra?”

“Vì sao à,” Simon nói. “Lúc nào anhcũng tỏ ra ghét tôi. Bản thân tôi không thểhiểu nổi, khi chính tôi đã từng cứu anh.Anh có vẻ như ghét toàn bộ thế giới. Vàhơn nữa, chúng ta về cơ bản chẳng cóđiểm chung. Nhưng tôi thấy cách anhnhìn Jace và tôi hiểu cách tôi nhìn Clary,thế là tôi nghĩ - có lẽ chúng ta có một

Page 245: Thành phố pha lê

điểm chung. Và có lẽ điều này sẽ khiếnanh bớt ghét tôi đi ít nhiều.”

“Vậy cậu sẽ không nói cho Jacebiết?” Alec nói. “Tôi muốn nói – cậu đãbày tỏ với Clary, và-”

“Đó không phải ý kiến hay nhất,”Simon nói. “Giờ lúc nào tôi cũng tự hỏiliệu anh có thể cư xử bình thường như cũsau những chuyện như thế không. Liệuchúng tôi có thể nào trở lại thành bạnhoặc hay chúng tôi sẽ chẳng còn là gì củanhau nữa. Không phải vì cô ấy, mà vìbản thân tôi đây này. Có thể nếu tôi tìmđược một người khác-”

Page 246: Thành phố pha lê

“Một người khác,” Alec nhắc lại. Anhbắt đầu đi tiếp, rất nhanh, chăm chú nhìnphần đường phía trước.

Simon vội vã đuổi theo. “Anh biết tôimuốn nói gì. Ví dụ nhé, tôi nghĩ MagnusBane thực sự thích anh. Và anh ấy cũngtốt nữa. Mà ông ta tổ chức tiệc tùng cũngra trò đấy chứ. Kể cả khi tôi đã bị biếnthành chuột vào lần đó.”

“Cám ơn vì lời khuyên.” Giọng Aleckhô khốc. “Nhưng tôi không nghĩ Magnusthích tôi nhiều tới mức đó. Lúc tới mởCổng Dịch Chuyển ở Học Viện, anh tachẳng nói gì nhiều với tôi.”

Page 247: Thành phố pha lê

“Có lẽ anh nên gọi cho ông ta,” Simonkhuyên nhủ, cố không nghĩ quá nhiều tớiviệc đưa lời khuyên cho một thợ săn quỷvề chuyện hẹn hò với một pháp sư kỳ lạthế nào.

“Không thể,” Alec nói. “Không cóđiện thoại ở Idris. Nhưng dù gì cũngchẳng quan trọng.” Anh ta dừng sựng lại.“Chúng ta tới rồi. Đây là Gard.”

Một bức tường cao sừng sững haicánh cổng khổng lồ xuất hiện trước mặthọ. Cánh cổng được chạm khắc vớinhững họa tiết chữ rune xoắn ốc, cứngcỏi và dù Simon không thể đọc nhưClary, sự phức tạp của chúng làm cậu

Page 248: Thành phố pha lê

thấy quáng mắt và cậu cảm nhận đượcquyền năng mạnh mẽ tỏa ra từ chúng.Đứng gác hai bên cổng là những bứctượng thiên thần bằng đá, mang gươngmặt đẹp đẽ nhưng dữ tợn. Mỗi bức tượngđều cầm một thanh kiếm chạm khắc và cómột sinh vật đang lồng lộn - một sinh vậtlai giữa chuột, dơi và thằn lằn, vớinhững cái răng nhọn hoắt xấu xí - nằmchết ngắc dưới gót chân họ. Simon đứngnhìn một lúc lâu. Những con quỷ, cậuđoán – nhưng chúng cũng có thể là nhữngma cà rồng lắm chứ.

Alec đẩy cổng mở cổng và ra hiệucho Simon bước vào. Khi vừa vào trong,cậu chớp mắt vì bối rối. Từ khi trở thành

Page 249: Thành phố pha lê

ma cà rồng, khả năng nhìn trong bóng tốicủa Simon đã trở nên sắc bén như tia la-de, nhưng hàng tá ngọn đuốc nằm dọc lốiđi dẫn đến cửa của Gard là những ngọnđèn phù thủy, và ánh sáng trắng chói mắtdường như đã tẩy trắng mọi thứ tới từngchi tiết. Cậu mơ hồ nhận thấy Alec đangdẫn cậu theo con đường đá hẹp sáng lênnhờ ánh sáng phản chiếu, và rồi có ai đóđứng trước mặt cậu, giơ tay chắn đườngcậu đi.

“Vậy đây là ma cà rồng đó?” Mộtgiọng nói trầm nghe hơi giống tiếng gầmvang lên. Simon ngước mắt, luồng ánhsáng quá mạnh khiến cậu nóng mắt - hẳnnếu còn có thể, cậu đã ứa nước mắt rồi.

Page 250: Thành phố pha lê

Đèn phù thủy, cậu nghĩ, ánh sáng củathiên thần, thiêu rụi mình. Mình cũngchẳng thấy ngạc nhiên.

Người đàn ông đứng trước mặt họ rấtcao, có đôi gò má cao mang nước da táixám. Bên dưới mái tóc đen cắt sát dađầu là cái trán dồ lên, cái mũi khoằm vàmang gương mặt của người La Mã. Ôngta cúi xuống nhìn Simon với vẻ mặt củamột người thường xuyên đi lại trên tàuđiện ngầm nhìn một con chuột cống totướng chạy đi chạy lại trên đường ray,mong đợi một chuyến tàu lao tới cán bẹpruột nó.

“Đây là Simon,” Alec nói, có chút

Page 251: Thành phố pha lê

bối rối. “Simon, đây là Quan Tổng TàiMalachi Dieuonné. Cổng Dịch Chuyểnđã sẵn sàng chưa ạ, thưa ngài?”

“Rồi,” Malachi nói. Giọng ông tanghe khắc nghiệt và mang theo hơi hướmcủa một địa phương nào đó. “Tất cả đãsẵn sàng. Đi nào, cư dân Thế GiớiNgầm,” Ông ta vẫy tay ra hiệu choSimon đi theo. “Chuyện kết thúc càngsớm chừng nào hay chừng ấy.”

Simon định đi theo viên chức cao cấpkia, nhưng Alec nắm tay giữ cậu lại.“Đợi chút,” anh ta nói với Quan TổngTài. “Cậu ta sẽ được đưa thẳng tớiManhattan chứ? Có ai đợi cậu ta ở bên

Page 252: Thành phố pha lê

kia không ạ?”

“Có chứ,” Malachi nói. “Pháp sưMagnus Bane. Vì hắn đã ngu ngốc để choma cà rồng này đi tới Idris nên hắn phảichịu trách nhiệm đón tiếp chàng ma càrồng đây trở về.”

“Nếu Magnus không cho Simon đi quaCổng Dịch Chuyển, cậu ta sẽ chết,” Alecnói, hơi lên giọng.

“Có lẽ,” Malachi nói. “Đó là điều bốmẹ cậu nói và Clave chọn tin họ. Chínhra Clave đã đi ngược với lời khuyên củatôi. Nhưng, kẻ đó đã không sáng suốt khimang những cư dân Thế Giới Ngầm vào

Page 253: Thành phố pha lê

Thành phố Pha lê.”

“Chẳng có sáng siếc gì ở đây hết.”Cơn giận bùng lên trong lồng ngựcSimon. “Chúng tôi bị tấn công-”

Malachi quay sang nhìn Simon. “Cậuchỉ được nói khi được cho phép, cư dânThế Giới Ngầm ạ, không phải trước đó.”

Tay Alec nắm chặt lấy tay Simon. Vẻmặt anh ta - nửa do dự, nửa nghi ngờ,như thể anh ta không chắc mình thôngminh khi mang Simon tới nơi đây.

“Ôi Quan Tổng Tài ơi, thật sao!”

Page 254: Thành phố pha lê

Một giọng vang lên từ sân, cao thánh thótvà có chút hụt hơi, rồi Simon hơi ngạcnhiên khi nhận thấy giọng nói đó thuộc vềmột người đàn ông - nhỏ thó, tròn quayđang hớt hải đi trên con đường nhỏ dẫntới chỗ họ. Ông ta mặc áo chùng rộngmàu xám bên ngoài bộ đồ đi săn của ThợSăn Bóng Tối, cái đầu hói láng bóngdưới ánh sáng của ngọn đèn phù thủy.“Ông đâu cần phải dọa dẫm khách củachúng ta.”

“Khách?” Malachi có vẻ phát hỏa.

Người đàn ông nhỏ thó dừng lại trướcmặt Alec và Simon rồi cười toe toét vớicả hai. “Chúng tôi đều rất mừng – thực

Page 255: Thành phố pha lê

ra là hài lòng - khi cháu quyết định nghetheo lời chúng tôi mà trở về New York.Như vậy, chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.”Ông ta nháy mắt với Simon, còn cậu thìbối rối đứng đực mặt giương mắt ếch ramà nhìn. Cậu không nghĩ sẽ gặp một ThợSăn Bóng Tối tỏ vẻ hài lòng khi gặp cậu– kể cả khi cậu là một người thường, chứđừng nói là giờ cậu đã là một ma càrồng. “A, ta suýt quên mất!” Người đànông nhỏ thó vỗ vỗ trán tỏ vẻ hối lỗi. “Tanên tự giới thiệu chứ nhỉ. Ta là Điều TraViên - Điều Tra Viên mới. Điều Tra ViênAldertree.”

Aldertree giơ tay về phía Simon vàtrong cơn bối rối, Simon nắm lấy. “Và

Page 256: Thành phố pha lê

cháu. Tên cháu là Simon?”

“Đúng ạ,” Simon nói, rụt tay lại ngaykhi có thể. Cái bắt tay của Aldertree chocậu cảm giác ướt át và lành lạnh khóchịu. “Ngài không cần phải cám ơn vìcháu đã hợp tác. Tất cả những gì cháumuốn là được về nhà.”

“Chắc rồi, chắc rồi!” Dù giọngAldertree khá vui vẻ nhưng cái gì đóthoáng hiện trên gương mặt ông ta khi nói- một biểu cảm khiến bụng dạ Simonchộn rộn. Nó biến mất trong một tích tắc,khi Aldertree mỉm cười và vẫy tay vềphía con đường hẹp chạy vòng quanhGard. “Đường này, Simon, nếu cháu

Page 257: Thành phố pha lê

bằng lòng.”

Simon tiến lên, và Alec cũng định đitheo. Nhưng Điều Tra Viên liền giơ tay.“Chúng tôi chỉ cần cậu tới đây thôi,Alexander. Cám ơn vì cậu đã giúp.”

“Nhưng Simon-” Alec cất tiếng.

“Sẽ ổn,” Điều Tra Viên trấn an anh.“Malachi, làm ơn dẫn Alexander rangoài. Và đưa cho cậu đây một viên đáđèn phù thủy để cậu ta về nhà nếu nhưcậu ta không đem theo. Đường tối cũngnguy hiểm ra trò đấy chứ nhỉ.”

Page 258: Thành phố pha lê

Và với một nụ cười hiền khô nữa, ôngta dẫn Simon đi, bỏ lại Alec chăm chúnhìn theo.

©DTV

Thế giới lóe sáng chung quanh Clarytrong cảnh mờ mịt trong khi chú Luke bếcô qua ngưỡng cửa và xuống hành langdài, Amatis vội vàng dẫn họ đi bằngngọn đèn-phù thủy. Trong trạng thái nửamê nửa tỉnh, cô nhìn trong khi hành langmở ra trước mặt, càng lúc càng dài vàdài hơn như hành lang trong một cơn ácmộng. Thế giới quay cuồng. Đột nhiên côđang nằm trên mặt đất lạnh và những bàntay vuốt thẳng chiếc chăn đắp trên người

Page 259: Thành phố pha lê

cô. Cặp mắt xanh đang cúi nhìn cô. “Conbé có vẻ ốm lắm, Luian,” Amatis nói,bằng giọng méo mó và rời rạc như bảnnhạc cũ. “Con bé gặp chuyện gì thế?”

“Con bé uống nửa số nước hồ Lyn,”Giọng chú Luke nghe xa xôi và trong mộtlát, tầm nhìn của Clary trở nên rõ ràng:Cô đang nằm trên sàn bếp lát gạch lạnhlẽo và ở đâu đó trên đầu cô, chú Lukeđang lục lọi trong các ngăn tủ. Bếp đượcdán giấy dán tường màu vàng và mộtchiếc lò nướng bằng gang kiểu cổ đặt sátmột bên tường; những lưỡi lửa đang liếmtrên vỉ lò, khiến mắt cô đau. “Hồi, càdược, lê tư-” Chú Luke quay khỏi cái tủvới trên tay ôm đầy những chiếc hộp thủy

Page 260: Thành phố pha lê

tinh. “Em có thể nấu tất cả mấy thứ nàycùng nhau không, Amatis? Anh đưa conbé tới gần bếp lò hơn. Con bé đang run.”

Clary cố nói, nói rằng cô không cầnấm người, rằng cô đang nóng đây, nhưngâm thanh phát ra khỏi miệng cô khôngphải cái cô định nói. Cô nghe thấy mìnhđang rên rỉ khi chú Luke nâng cô, và rồisau đó là độ ấm, thấm vào bên sườn tráitim – cô không hề nhận ra rằng cô đanglạnh. Răng cô đập lập cập vào nhau, vàcô nếm thấy vị máu trong miệng. Thếgiới bắt đầu run lên xung quanh cô nhưnước sánh khỏi ly.

“Hồ của những Mộng Tưởng?” Giọng

Page 261: Thành phố pha lê

Amatis tràn ngập sự khó tin. Clary khôngthấy rõ cô, nhưng cô có vẻ đang đứnggần bếp lò, chiếc muôi dài cầm trongmột tay. “Hai chú cháu làm gì ở đây?Jocelyn có biết nơi nào-” Và thế giớibiến mất, ít nhất là thế giới thật, nhà bếpcùng những bức tường vàng cùng ngọnlửa ấm áp đăng sau vỉ lò. Thay vào đó,cô thấy nước Hồ Lyn, với lửa phản chiếutrong đó như thể mặt gương được đánhbóng. Những thiên thần đang bước đitrên kính - những thiên thần cánh trắngđẫm máu vì đôi cánh rách tuột khỏi lưng,và mọi thiên thần đều mang khuôn mặtcủa Jace. Và rồi xuất hiện thêm nhiềuthiên thần khác, với đôi cánh đen nhưmàn đêm và họ chạm tay vào lửa rồi

Page 262: Thành phố pha lê

cười…

“Con bé cứ gọi tên anh trai mãi.”Giọng Amatis nghe trống rỗng như thể từtrên độ cao không tưởng nhỏ xuống. “Cậubé ở cùng nhà Lightwood, đúng không?Họ đang sống tại nhà Penhallow tạiđường Princewater. Em có thể…”

“Không,” chú Lnke gạt đi ngay.“Không. Tốt nhất là Jace không nênbiết.”

Vì sao mình lại gọi tên Jace? Vì saomình làm thế? Clary tự hỏi, nhưng ýnghĩ đó chỉ tồn tại trong một vài khoảnhkhắc; bóng tối trở lại, và những ảo giác

Page 263: Thành phố pha lê

lại phủ lên cô. Lần này cô mơ thấy Alecvà Isabelle; cả hai điều có vẻ vừa trảiqua một trận chiến dữ dội, gương mặtlấm tấm bụi bẩn và nước mắt. Rồi họbiến mất, và cô mơ về người đàn ôngkhông mặt mang đôi cánh đen giang rộngnhư cánh dơi. Máu chảy xuống từ miệngkhi hắn cười. Cầu nguyện những hình ảnhkia biến mất, Clary nhắm tịt mắt...

Rất lâu sau cô mới nghe lại đượcnhững giọng nói phía trên mình. “Uốngcái này đi,” chú Luke nói. “Clary, cháuphải uống,” và rồi đôi tay đỡ lưng cô vàchất lỏng được thấm vào miệng cô quachiếc khăn ướt. Nó có vị đắng và khóuống khiến cô sặc và nhổ nó ra, nhưng

Page 264: Thành phố pha lê

bàn tay đỡ lưng cô rất vững vàng. Cônuốt, qua cơn đau nơi cổ họng sưng tấy.“Đây,” chú Luke nói. “Đây, thế tốt hơn.”

Clary chậm rãi mở mắt. Quỳ xuốngbên cạnh cô là chú Luke và Amatis, đôimắt xanh da trời gần như từ cùng mộtkhuôn của họ tràn ngập sự lo lắng nhưnhau. Cô liếc nhìn ra sau họ và chẳngthấy gì - không có thiên thần hay quỷ dữcánh dơi, chỉ có những bức tường vàngvà ấm trà màu hồng phấn nằm chênh vênhtrên bậu cửa sổ.

“Cháu sẽ chết à?” cô thều thào.

Chú Luke nở nụ cười mệt mỏi.

Page 265: Thành phố pha lê

“Không. Chỉ một chút thôi trước khi cháutrở lại bình thường, nhưng... cháu sẽsống.”

“Dạ.” Cô quá mệt mỏi để cảm nhậnđiều gì, thậm chí là nhẹ nhõm. Cô có cảmgiác mọi đốt xương trong cơ thể đều bịtháo rời, chỉ để lại bộ da èo uột lại. Thẫnthờ ngước lên nhìn qua hàng lông my, cônói, gần như không cần nghĩ. “Đôi mắthai người giống nhau.”

Chú Luke chớp mắt. “Giống nhau gìcơ?”

“Giống đôi mắt cô ấy,” Clary nói,chuyển ánh nhìn ngái ngủ sang Amatis,

Page 266: Thành phố pha lê

người có vẻ bối rối. “Cùng một màuxanh da trời.”

Một nụ cười nhạt xuất hiện trên khuônmặt chú Luke. “À thì cũng chẳng có gìbất ngờ,” chú nói. “Chú chưa có cơ hộigiới thiệu hai người với nhau. Clary, đâylà Amatis Herodale. Em gái chú.”

Điều Tra Viên lẳng lặng bước đi saukhi Alec và vị viên chứccấp caokia đã ngoài tầm nghe lỏm. Simon đitheo chân ông ta trên đoạn đường hẹpđược lắp sáng nhờ đèn phù thủy, cốkhông nheo mắt nhìn nguồn sáng. Cậunhận thức được Gard đang sừng sữngxung quanh như thành tàu dâng lên từ mặt

Page 267: Thành phố pha lê

biển; ánh sáng lóe lên từ những ô cửa sổnhuộm bạc bầu trời đêm. Ở nơi này còncó những ô cửa sổ thấp chỉ ngang tầmmặt đất. Vài cái có song chắn, nhưng chỉcó bóng tối trong đó mà thôi.

Sau một đi một quãng dài, họ đã tớicánh cửa gỗ dẫn vào một hành lang khumkhum hình vòm nằm ở một bên ngách tòanhà lớn. Aldertree mở khóa và bụng dạSimon quặn lại. Kể từ lúc trở thành macà rồng, Simon nhận thấy khi người tathay đổi cảm xúc; mùi cơ thể họ cũngbiến đổi theo. Từ Điều Tra Viên bốc racái mùi đắng nghét và mạnh như mùi càphê, nhưng gây cảm giác ức chế hơnnhiều. Simon có thấy ngứa lợi, có nghĩa

Page 268: Thành phố pha lê

là răng cậu đang muốn chui ra, và thụt lạikhi Điều Tra Viên đi qua cửa.

Đằng sau cánh cửa là hành lang trắngdài dằng dặc, gần giống một đường hầm,được đục trong lòng một ngọn núi đátrắng. Điều Tra Viên rảo bước đi, ngọnđèn phù thủy tạo nên những mảng sángnhảy nhót trên tường. So với một ngườichân ngắn thì ông ta di chuyển nhanhnhẹn tới kỳ lạ, vừa đi lại vừa nhìn ngónghiêng, mũi nhăn lại như đang đánh hơi.Simon phải rảo bước để đuổi kịp khi họđi qua một cánh cửa đôi khổng lồ, mởtoang như một đôi cánh giang rộng. Bêntrong căn phòng được bày trí theo lốikiến trúc hình vòng với hết hàng ghế này

Page 269: Thành phố pha lê

tới hàng ghế khác, trên mỗi ghế là mộtThợ Săn Bóng Tối. Tiếng nói âm âmgiữa những bức tường, nhiều giọng lêncao giận dữ, và Simon nghe thấy vài mẩutrong cuộc tranh luận khi đi qua. Nhữnglời nói chẳng rõ ràng được khi người nàytranh người kia nói.

“Nhưng chúng ta không có bằng chứngvề điều Valentine muốn. Hắn đâu có tâmsự tâm nguyện của hắn với ai đâu-”

“Hắn muốn cái gì thì quan trọng gìnào? Hắn là một quân phản trắc và dốitrá; anh thực sự nghĩ chiêu dụ hắn sẽ cótác dụng sao?”

Page 270: Thành phố pha lê

“Anh biết rằng nhóm tuần tra tìm thấythi thể một đứa trẻ người sói chết bênngoài Brocelind không? Bị rút kiệt máu.Có vẻ Valentine đã hoàn thành Nghi thứctại Idris rồi đấy.”

“Với hai món Bảo Bối Thiên Thầntrong tay, hắn mạnh hơn bất cứ mộtNephilim nào. Chúng ta không đâu cònlựa chọn-”

“Em họ tôi đã hy sinh trên con tàu tạiNew York! Chúng ta không thể đểValentine sống bình yên sau những gì hắnlàm được! Hắn phải trả giá!”

Simon bước chậm lại, tò mò muốn

Page 271: Thành phố pha lê

nghe thêm, nhưng Điều Tra Viên đanglượn lờ chung quanh cậu như một conong béo núc ních, khó chịu. “Đi nào, đinào,” ông ta nói và vung vẩy ngọn đènphù thủy. “Chúng ta không còn nhiều thờigian mà phí phạm đâu. Ta phải trở lạibuổi họp trước khi nó kết thúc.”

Lưỡng lự, Simon để cho Điều TraViên đẩy cậu đi theo hành lang, từ “trảgiá” ong ong trong màng nhĩ cậu. Ký ứcvề cái đêm trên con tàu đến giờ vẫn làmcậu lạnh người và khó chịu. Khi họ tớicánh cửa được khắc duy chỉ một chữrune đen tuyền, Điều Tra Viên tra chìamở khóa rồi mở rộng vòng tay chào đónSimon bước vào.

Page 272: Thành phố pha lê

Căn phòng chẳng được trang trí gìnhiều, ngoài một tấm thảm thêu miêu tảcảnh thiên thần từ dưới hồ hiện lên, mộttay cầm kiếm, một tay cầm cốc. Vì đãtừng trông thấy cả Cốc và Kiếm Thánhnên cậu có chút lơ đãng. Chỉ tới khi cậunghe tiếng khóa lách cách khóa lại cậumới nhận ra Điều Tra Viên đã cài thencửa, nhốt cả hai ở bên trong.

Simon nhìn quanh. Không có đồ nộithất gì trong phòng ngoại trừ một băngghế dài bên cạnh chiếc bàn thấp. Mộtchiếc thắt lưng chạm bạc được đặt trênbàn. “Cổng Dịch Chuyển- Nó ở đây sao?Cậu bối rối hỏi.

Page 273: Thành phố pha lê

“Simon, Simon” Aldertree xoa tayvào nhau như thể háo hức đợi chờ mộtbữa tiệc sinh nhật hay một sự kiện hay honào đó. “Cháu thực sự muốn đi nhanhvậy sao? Trước hết, ta muốn hỏi cháuđã-”

“Được thôi.” Simon nhún vai mộtcách không thoải mái. “Vậy, cứ hỏi cháubất cứ gì ông muốn.”

“Cháu thật biết hợp tác làm sao! Tarất vui!” Aldertree cười toe toét. “Vậy,chính xác cháu đã làm ma cà rồng baolâu rồi?”

Page 274: Thành phố pha lê

“Khoảng hai tuần.”

“Vậy chuyện đó xảy ra thế nào? Cháubị tấn công trên đường hay là trên giườngngủ? Cháu có biết ai đã Biến Đổi cháukhông?”

“Ờ- không hẳn.”

“Nhưng, con trai ơi!” Aldertree kêulên. “Sao cháu có thể không biết mộtchuyện như thế?” Vẻ mặt ông ta khi ôngta cúi nhìn Simon rất rộng lượng và tòmò. Ông ta có vẻ vô hại, Simon nghĩ.Giống như ông nội của một ai đó hoặcmột ông bác già vui tính. Chắc cái mùiđắng ngắt kia là do Simon tưởng tượng

Page 275: Thành phố pha lê

ra mà thôi.

“Chuyện không phải đơn giản nhưthế,” Simon nói và bắt đầu kể về haichuyến thăm viếng Dumort, một trongdạng chuột và một dưới sức hấp dẫnmạnh mẽ như thể hai càng cua cỡ bự giữrịt lấy cậu và điều khiển cậu tới nơichúng muốn. “Và vậy đấy,” cậu kết thúccâu chuyện, “khi cháu bước vào cánhcửa khách sạn, cháu bị tấn công - cháukhông biết ai đã Biến Đổi cháu, rất cóthể là tất cả bọn họ.”

Điều Tra Viên kêu lục khục tronghọng. “Ôi cháu yêu, ôi cháu yêu. Thậtkhông tốt chút nào. Chuyện quá tệ.”

Page 276: Thành phố pha lê

“Cháu cũng thấy thế,” Simon đồngtình.

“Clave sẽ không hài lòng.”

“Sao ạ?” Simon bối rối. “Sao Clavelại quan tâm tới việc cháu trở thành macà rồng ra sao?”

“À, nếu cháu bị tấn công thì là mộtchuyện,” Aldertree ăn năn nói. “Nhưngcháu lại bước vào đó và, ừm, hiến thâncho lũ ma cà rồng, đúng không nào? Cóvẻ như cháu muốn trở thành một trong sốchúng.”

Page 277: Thành phố pha lê

“Cháu không hề muốn! Đó không phảilý do cháu tới khách sạn!”

“Tất nhiên, tất nhiên.” GiọngAldertree nghe mới mượt mà làm sao.“Chúng ta sẽ chuyển sang đề tài khácnhé?” Không đợi câu trả lời, ông ta tiếptục. “Sao các ma cà rồng lại cho cháusống sót để tái sinh hả, cậu bé Simon yêuquý? Vì cháu đã đột nhập vào lãnh thổcủa chúng, theo thông lệ, chúng sẽ uốngno máu cháu và để cháu chết, rồi thiêuxác cháu để cháu không sống lại đượcnữa.”

Simon mở miệng định trả lời, để nóicho Điều Tra Viên biết Raphael đã đưa

Page 278: Thành phố pha lê

cậu tới Học Viện như thế nào và Clarycùng Jace, Isabelle đã đưa cậu tới nghĩađịa và quan sát cậu chui khỏi nấm mồ rasao. Cậu chỉ biết một chút xíu cơ bảnnhất về Luật, nhưng không hiểu sao cậunghi ngờ rằng thông lệ chuẩn mực củagiới Thợ Săn Bóng Tối sẽ không có phầnquan sát những ma cà rồng sống dậy,hoặc cung cấp máu cho họ trong bữa ănđầu tiên. “Cháu không biết,” cậu đáp.“Cháu không hiểu vì sao họ chọn BiếnĐổi cháu thay vì giết cháu.”

“Nhưng một trong số chúng đã phảicho cháu uống máu, nếu không cháu đãkhông- ừm, như cháu hiện nay. Cháukhông biết ai là ma cà rồng bố mẹ của

Page 279: Thành phố pha lê

cháu sao?”

Ma cà rồng bố mẹ? Simon chưa baogiờ nghĩ theo cách đó. Cậu chỉ là vô tìnhuống phải máu Raphael. Và quả là khóđể nghĩ rằng ma cà rồng mang gương mặttrẻ con đó là bố mẹ một ai. Raphaeltrông còn trẻ hơn Simon nữa kia. “Cháue là không.”

“Ôi cháu yêu.” Điều Tra Viên thở dàithườn thược. “Quả đáng tiếc.”

“Cái gì đáng tiếc ạ?”

“Ờ, cháu nói dối ta, con trai ạ.”

Page 280: Thành phố pha lê

Aldertree lắc đầu. “Và ta đã vô cùng hyvọng cháu sẽ ngoan ngoãn hợp tác. Thậtlà tệ, quá tệ. Cháu không định nói thậtcho ta biết sao? Coi như cho ta một ơnhuệ đi?”

“Cháu đang nói thật!”

Điều Tra Viên rũ xuống như một đóahoa thiếu nước tưới. “Thật đáng tiếc.”Ông ta lại thở dài. “Thật đáng tiếc.” Ôngta đi lại trong phòng rồi gõ mạnh vàocửa, vẫn lắc đầu quầy quậy.

“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Sựhoảng hốt và bối rối vang lên trong giọngnói của Simon. “Cổng Dịch Chuyển sao

Page 281: Thành phố pha lê

rồi?”

“Cổng Dịch Chuyển?” Aldertree cườikhúc khích. “Cháu không thực sự tin tacứ thế mà thả cháu chứ?”

Trước khi Simon kịp nói lấy một từđể trả lời, cánh cửa bật mở và nhữngThợ Săn Bóng Tối mặc đồ đen ùa vàophòng, giữ chặt lấy cậu. Cậu cố chống cựkhi những cánh tay to khỏe nắm giữ taycậu rất chắc. Một cái mũ được trùm lênđầu cậu, che tầm nhìn của cậu. Cậu quẫyđạp trong bóng tối; chân cậu đá trúng đâuđó và cậu nghe thấy tiếng trả thù.

Cậu bị ai đó thô bạo giật ngửa đầu ra

Page 282: Thành phố pha lê

sau; một giọng nói phả hơi nóng gầm ghèbên tai cậu. “Thử làm lại xem, ma càrồng, và tao sẽ đổ nước thánh vào họngmày rồi xem mày thổ huyết đến chếtđấy.”

“Đủ rồi đó!” Cái giọng eo éo, lo lắngcủa Điều Tra Viên bay lên như khinh khícầu. “Không cần thêm một lời đe dọanào hết! Ta chỉ cố dạy vị khách củachúng ta đây một bài học ấy mà.” Hẳnông ta đang tiến lên, vì Simon lại đánhhơi thấy cái mùi đăng ngắt, kỳ lạ, xộcvào trong mũ trùm. “Simon ơi là Simon,”Aldertree nói. “Ta đã rất mừng được gặpcháu. Ta hy vọng một đêm trong xà limcủa Gard sẽ có ảnh hưởng thích hợp và

Page 283: Thành phố pha lê

vào sáng mai cháu sẽ hợp tác hơn. Tathực sự nhìn thấy tương lai sáng lạn chochúng ta, khi chúng ta vượt qua chút trụctrặc nho nhỏ này.” Ông ta nắm lấy vaiSimon. “Các Nephilim, đưa cậu bé đâyxuống lầu.”

Simon hét lớn nhưng giọng hét bịnghẹt lại trong chiếc mũ. Những Thợ SănBóng Tối lôi cậu ra khỏi phòng và kéocậu đi qua những hành lang dường nhưbất tận, vòng vèo như mê cung. Khi tớicầu thang, họ xô cậu xuống, chân cậutrượt đi trên các bậc thang. Cậu chẳngbiết một chút gì về nơi họ đang ở - trừnhững mùi hương rất gần, đặc quánhxung quanh họ, giống như mùi đá ướt, và

Page 284: Thành phố pha lê

không khí càng lúc càng lạnh theo từngbước chân họ đi xuống.

Cuối cùng họ dừng lại. Có nhữngtiếng lạo xạo, giống tiếng xích sắt bị lôitrên đá, và Simon bị đẩy về phía trước.Cậu phải chống tay đỡ người và quỳkhuỵu xuống nền đất cứng. Có tiếng kimloại kêu lanh canh ầm ĩ, và tiếng nhữngbước chân lùi đi, tiếng bước chân trênđá xa dần trong lúc Simon loạng choạngđứng dậy. Cậu kéo cái mũ trùm ra khỏiđầu và ném phịch xuống đất. Cảm giác bíbách, nóng nực và ngột ngạt xung quanhmặt đã biến mất và cậu cố kiềm chế cảmgiác muốn hít thở - giờ cậu đâu cần thởchứ. Cậu biết đó chỉ là một phản xạ,

Page 285: Thành phố pha lê

nhưng ngực cậu đau như thể thực sự đangthiếu dưỡng khí vậy.

Cậu đang trong một căn phòng đávuông vắn có song chắn, chỉ có độc nhấtmột ô cửa sổ cũng gắn chấn song ngaytrên chiếc giường nhỏ có vẻ khá cứng.Qua cánh cửa thấp, Simon có thể thấymột buồng tắm nhỏ tí tẹo có bồn rửa mặtvà toa lét. Bức tường phía tây cũng làsong sắt - dày, hình như bằng sắt chạydọc từ nền lên tới trần nhà, chôn sâuxuống sàn. Cánh cửa sắt bản lề, cũng lànhững chấn song ghép lại, được gắn vàotường; trên nắm đấm cửa bằng đồng cókhắc một chữ rune đen đậm. Khôngnhững thế, tất cả những chấn song đều

Page 286: Thành phố pha lê

được chạm khắc những con chữ rune;thậm chí trên những song cửa sổ, nhữngdòng chữ rune cũng chăng đầy như mạngnhện.

Dù cậu biết cửa xà lim phải đượckhóa, nhưng Simon không thể ngăn mìnhlại; cậu sải bước qua phòng và cầm nắmđấm. Cái cảm giác đau rát chạy khắp bàntay cậu. Cậu hét và giằng tay lại, nhìnchằm chằm vào đó. Những làn khói mảnhbốc lên từ lòng bàn tay bị bỏng; giờ trêntay cậu có thêm một vết bỏng mang họatiết khá phức tạp. Nó hơi giống Ngôi saoDavid bên trong vòng tròn, với nhữngchữ rune tinh tế được chi chít ở mọikhoảng trống.

Page 287: Thành phố pha lê

Sự đau đớn cho cậu cảm giác bị thiêutrong lửa đỏ. Simon nắm tay lại trong khicảm giác muốn thở hổn hển dâng lênmiệng. “Cái gì đây?” cậu thì thào, biếtrằng không ai nghe thấy cậu.

“Đó là Phong ấn của Solomon,” mộtgiọng nói vang lên. “Họ nói, trong đóchứa một trong những Tên Thật củaChúa. Chúng chống lại quỷ dữ - và macà rồng các cậu, vì các cậu không tin vàoChúa.”

Simon giật mình, nửa quên nửa nhớvết thương trong tay. “Ai đó? Ai nóiđó?”

Page 288: Thành phố pha lê

Im lặng. Rồi, “Tôi ở xà lim bên cạnh,Ma Cà Rồng Ưa Sáng ạ,” giọng đó nói.Đó là giọng của một người đàn ôngtrưởng thành, hơi khàn. “Những lính canhđã nói suốt nửa ngày về cách nhốt cậu lạiđây. Vậy nên, nếu tôi là cậu, tôi không cốmở cửa đâu. Tốt nhất cậu nên cố giữ sứccho tới khi biết rõ Clave muốn gì từcậu.”

“Họ không thể nhốt tôi lại đây,”Simon phản đối. “Tôi không thuộc về thếgiới này. Gia đình tôi sẽ nhận ra tôi đãmất tích - các giáo viên-”

“Họ sẽ lo liệu việc đó. Có những câu

Page 289: Thành phố pha lê

thần chú vô cùng đơn giản -ngay tới mộtpháp sư non tay cũng sử dụng được - sẽtạo mẹ cậu ảo giác rằng có một lý dohoàn toàn hợp pháp cho sự vắng mặt củacậu. Một buổi đi thực tế chẳng hạn. Đithăm họ hàng. Thế là xong.” Giọng nóiđó không hề đe dọa, hay buồn; bạn tù củacậu chỉ đang nói lại một sự thật hiểnnhiên mà thôi. “Cậu thực sự nghĩ họ chưabao giờ thủ tiêu một cư dân Thế GiớiNgầm nào sao?”

“Chú là ai?” Giọng Simon nghe vụnvỡ. “Chú cũng là cư dân Thế Giới Ngầmsao? Đây là nơi họ giam cầm chúng ta?”

Lần này người kia không trả lời.

Page 290: Thành phố pha lê

Simon lại gọi, nhưng người hàng xóm rõràng đã quyết định mình nói thế là quáđủ. Chẳng có gì ngoài sự im lặng trả lờiSimon.

Vết thương trên tay cậu dần bớt đau.Nhìn xuống, cậu thấy da cậu không cònbị bỏng nữa, nhưng dấu Niêm Phong introng lòng bàn tay cậu như thể được vẽbằng mực. Cậu lại nhìn những chấn songsắt. Giờ Simon đã nhận ra rằng khôngphải tất cả những chữ rune kia đều là chữrune: khắc giữa chúng là những Ngôi SaoDavid và những dòng kinh Torah[4].Những đường khắc còn khá mới.

[4] Sách Torah, hay còn gọi là Ngũ Thư Kinh

Page 291: Thành phố pha lê

hoặc Ngũ kinh Moses, bao gồm 613 điều răn dạynhững tín đồ Do Thái Giáo. Trong đó, một số điềurăn chỉ được áp dụng cho nam giới hoặc nữ giới,một số điều chỉ dành cho các thầy tế lễ thời xưa –thầy tư tế (kohen) và thầy Lêvi, một số điều răndành riêng cho nông dân trong vùng đất Israel.Nhiều điều răn chỉ được áp dụng khi Đền thờJerusalem còn tồn tại, và ngày nay người ta chỉphải tuân theo chưa tới 300 điều răn trong sáchnày.

Những lính canh đã nói suốt nửangày về cách nhốt cậu lại đây, giọng kiađã nói vậy.

Nhưng đáng buồn cười là, những chữkhắc kia không phải vì cậu là ma càrồng; một phần, nó ở đó bởi vì cậu làngười Do Thái. Họ đã dùng nửa ngày

Page 292: Thành phố pha lê

trời để khắc Phong Ấn Solomon lên nắmđấm cửa để nó có thể làm cậu bỏng khichạm vào. Họ cũng phải mất từng đó thờigian để biến những tín điều của cậuchống lại cậu.

Không hiểu sao, ý thức được điều đóđã cướp đi sự tự chủ cuối cùng củaSimon. Cậu ngồi sụp xuống giường vàôm lấy đầu.

Nguồn ebooks: http://www.dtv-ebook.com

Khi Alec trở về từ Gard thì PhốPrincewater đã tối om, những cửa chớpnhững ô cửa sổ đã đóng và đèn đómtrong nhà đã tắt hết, chỉ có vài ngọn đèn

Page 293: Thành phố pha lê

đường-phù thủy tỏa những vùng ánh sángtrắng lên đoạn đường rải đá cuội. NhàPenhallovv là ngôi nhà sáng nhất trongtoàn bộ khu dân cư - những ánh nến rọiqua những ô cửa sổ, và cửa trước hơikhép hờ, để cho ánh sáng vàng lọt rachiếu xuống lối đi.

Jace đang ngồi trên bức tường thấpsơn vàng bao quanh vườn trước nhàPenhallow, mái tóc của anh rất sángdưới ánh đèn tỏa ra từ ngọn đèn đườnggần nhất. Anh ngước lên nhìn khi Alectới, và hơi run một chút. Alec nhận thấyJace chỉ mặc độc một chiếc áo khoácmỏng mà trời thì càng lúc càng lạnh kể từkhi mặt trời lặn. Mùi của hoa hồng nở

Page 294: Thành phố pha lê

muộn phảng phất trong bầu không khílành lạnh như mùi nước hoa thoangthoảng.

Alec nhảy lên tường ngồi cạnh Jace.“Cậu ra ngoài này đợi mình từ lúc đósao?”

“Ai nói là tôi đợi cậu?”

“Mọi chuyện đều ổn, nếu đó là điềucậu lo lắng. Tớ đã để Simon lại với ĐiềuTra Viên.”

“Cậu để cậu ấy lại sao? Cậu không ởlại để đảm bảo mọi chuyện đều ổn thỏa

Page 295: Thành phố pha lê

sao?”

“Ổn mà,” Alec nhắc lại. “Điều TraViên nói ông ta sẽ tự đưa cậu ấy về-”

“Điều Tra Viên nói, Điều Tra Viênnói,” Jace ngắt lời. “Điều Tra Viên cuốicùng mà chúng ta gặp hoàn toàn đã làmquá phận sự - nếu bà ta không chết,Clave hẳn cũng đuổi cổ bà ta, thậm chícòn nguyền rủa bà ta. Ai dám chắc ĐiềuTra Viên này không khùng khùng điênđiên như thế?”

“Ông ta có vẻ bình thường,” Alec nói.“Thậm chí còn tốt bụng là khác. Ông tacực kỳ lịch sự với Simon. Nghe này Jace

Page 296: Thành phố pha lê

- đây là cách thức hành sự của Clave.Chúng ta không thể kiếm soát mọi việcxảy ra. Nhưng cậu phải tin họ, vì nếukhông mọi thứ sẽ lộn xộn lên hết.”

“Nhưng gần đây chính họ đã gây ra vôsố rắc rối - cậu phải thừa nhận đi.”

“Có lẽ,” Alec nói, “nhưng nếu cậu bắtđầu nghĩ rằng cậu giỏi hơn Clave và tốthơn Luật, điều gì làm cậu nghĩ rằng cậugiỏi hơn Điều Tra Viên? Hay Valentine?”

Jace nhăn mặt. Trông Jace như thểvừa bị Alec đánh, hoặc tệ hơn.

Page 297: Thành phố pha lê

Dạ dày Alec rớt xuống. “Mình xinlỗi.” Anh giơ tay ra. “Mình không hề cốý –”

Một luồng sáng vàng rực đột ngộtchiếu qua khu vườn. Alec ngước lên thấyIsabelle đứng trong ngưỡng cửa trước,ánh sáng ùa ra từ xung quanh cô em.Isabelle chỉ là một bóng đen, nhưng nhìncách chống tay là anh biết em gái đangbực bội. “Hai người làm cái gì ngoài đóhả?” cô nàng gọi. “Mọi người đang hỏihai anh ở đâu kia kìa.”

Alec quay lại về phía người bạn.“Jace-”

Page 298: Thành phố pha lê

Nhưng Jace, đã đứng dậy, lờ đi bàntay Alec đưa ra. “Tốt hơn cậu nên đúngvề Clave,” là tất cả những gì cậu nói.

Alec quan sát trong khi Jace trở lạinhà. Tự động, giọng nói của Simon vanglên trong tâm trí anh. Giờ lúc nào tôicũng tự hỏi liệu anh có thể cư xử bìnhthường như cũ sau những chuyện nhưthế không. Liệu chúng tôi có thể nàotrở lại thành bạn hoặc hay chúng tôi sẽchẳng còn là gì của nhau nữa. Khôngphải vì cô ấy, mà vì bản thân tôi đâynày.

Cửa trước đóng lại, để lại Alec mộtmình ngồi trong khu vườn sáng mờ mờ.

Page 299: Thành phố pha lê

Anh nhắm mắt trong một lúc, hình ảnhmột khuôn mặt ám ảnh trong đầu óc anh.Nhưng lạ thay, khuôn mặt đó không thuộcvề Jace. Đôi mắt của người đó màu xanh,đồng tử dọc. Một đôi mắt mèo.

Mở mắt, anh cho tay vào cặp và lôi racây bút cùng mẩu giấy xé ra từ cuốn sổlò xo thường dùng để viết nhật ký. Anhviết vài từ rồi, với thanh stele, vẽ chữrune lửa ở cuối trang giấy. Nó cháynhanh hơn anh tưởng; anh thả tờ giấy khinó cháy; để nó bay lập lờ như đom đóm.Rồi tất cả chỉ là là ít tro tàn, rắc xuốngnhư phấn trắng phủ lên khóm hồng.

Page 300: Thành phố pha lê

5. Vấn đề của ký ức

Ánh sáng của mặt trời ban chiều, mộtánh sáng trắng xanh chiếu thẳng lên mặtcô, biến màn đen đằng sau mí mắt thànhmàu hồng sậm, đã đánh thức Clary dậy.Cô bồn chồn nhúc nhích và mệt mỏi mởmắt.

Cơn sốt, cùng với cái cảm giác rằngmọi đốt xương đều tan chảy và bẻ gãybên trong người, đã biến mất. Cô ngồidậy và tò mò nhìn quanh. Hẳn cô đangnằm trong phòng ngủ dành cho khách củanhà cô Amatis - phòng nhỏ, sơn trắng,

Page 301: Thành phố pha lê

giường phủ chăn lông cừu màu sáng.Tấm rèm đăng ten kéo gọn khỏi ô cửa sổtròn, để cho những luồng ánh sáng trònchiếu qua. Cô từ từ ngồi dậy, chờ đợimột cơn chóng mặt sẽ tới. Chẳng có gìxảy ra. Cô thấy hoàn toàn khỏe mạnh,thậm chí là nghỉ ngơi đầy đủ. Rời khỏigiường, cô cúi nhìn chính mình. Có ai đóđã thay cho cô bộ pajamas trắng mớitinh, dù giờ lúc này nó có phần hơi nhănnhúm và bộ đồ hơi to so với cô; ống tayáo dài qua ngón tay tới khôi hài.

Cô tới bên một ô cửa sổ hình tròn vànhìn qua đó. Những ngôi nhà san sát xâybằng đá vàng xỉn mọc lên ở một bên đồi,những mái nhà như thể được lợp bằng

Page 302: Thành phố pha lê

đồng vậy. Từ hướng này của ngôi nhà, côkhông nhìn thấy con kênh; quang cảnhhiện ra trước mặt cô là một khu vườnnho nhỏ với sắc lá chuyển sang nâu vàngcủa mùa thu. Hàng rào mắt cáo baoquanh một bên nhà; một đóa hồng duynhất còn bám trên đó, những cánh hoanâu úa héo rũ rũ xuống. Nắm đấm cửakêu lách cách và Clary vội vàng chui lêngiường ngay trước khi cô Amatis bướcvào với một chiếc khay trên tay. Cônhướn mày khi thấy Clary đã tỉnh, nhưngkhông nói gì.

“Chú Luke đâu ạ?” Clary hỏi, kéochăn lên quanh mình.

Page 303: Thành phố pha lê

Amatis đặt cái khay xuống bàn cạnhgiường. Trên khay đặt chiếc cốc với hơinóng bốc nghi ngút cùng vài lát bánh mỳ"Cháu nên ăn gì đó," cô nói. "Cháu sẽthấy tốt hơn."

"Cháu thấy khỏe ạ," Clary nói. "ChúLuke đâu rồi cô?"

Có một chiếc ghế lưng cao cạnh bàn;cô Amatis ngồi lên đó, đặt tay lên lòngvà bình tĩnh nhìn Clary. Dưới ánh sángban ngày, Clary thấy rõ hơn những nếpnhăn trên mặt người phụ nữ - cô ấy có vẻgià hơn mẹ Cary rất nhiều, dù họ khôngthể cách nhau nhiều tuổi tới thế. Mái tócnâu của cô lốm đốm bạc còn viền mắt

Page 304: Thành phố pha lê

hồng sậm như thể cô vừa khóc. “Chú ấykhông ở đây.”

“Không ở đây là chú ấy vừa ra ngoàiquán nước giải khát mua một bịch sáulon Coca Ăn Kiêng và một hộp KrispyKremes, hay không ở đây là-”

“Chú ấy đã rời đi vào sáng nay,khoảng tầm bình minh, sau khi ngồi trôngcháu cả đêm. Còn chú ấy định đi đâu thìcô không biết.” Giọng Amatis khô khốc,và nếu Clary không cảm thấy quá tồi tệ,cô sẽ vui khi biết rằng giọng người phụnữ này và giọng chú Luke rất giống nhau.“Khi chú Luke sống ở đây, trước khi rờiIdris, sau khi bị- Biến Đổi- chú ấy là sói

Page 305: Thành phố pha lê

đầu đàn trong Rừng Brocelind. Chú ấynói muốn trở lại tìm họ, nhưng chú ấykhông nói vì sao hay bao lâu – chỉ nóivài ngày nữa sẽ về thôi.”

“Chú ấy cứ thế- mà bỏ cháu ở đây?Vậy cháu sẽ ở lại đây và đợi?”

“Ừm, chú ấy không thể mang cháu đicùng, đúng không?” Amatis hỏi. “Mà giờcháu muốn về nhà cũng không phải dễ.Cháu phá Luật để đến đây, và Clavekhông thể bỏ qua hoặc dễ dàng để cháuđi được.”

“Cháu không muốn về nhà.” Clary cốlấy lại bình tĩnh. “Cháu tới để- để gặp

Page 306: Thành phố pha lê

một người. Cháu còn có chuyện phảilàm.”

“Luke đã nói với cô,” Amatis nói.“Cô khuyên cháu thế này - cháu sẽ tìmthấy Ragnor Fell nếu ông ta muốn.”

“Nhưng –”

“Clarissa.” Cô Amatis ngẫm ngợinhìn Clary. “Bọn cô đang chờ đợi mộtcuộc tấn công từ Valentine vào bất cứthời điểm nào. Hầu hết mọi Thợ SănBóng Tối tại Idris đều có đây, trongthành phố này, dưới sự bảo vệ của nhữngkết giới kia. Ở lại Alicante là an toànnhất cho cháu.”

Page 307: Thành phố pha lê

Clary ngồi im. Về mặt lý lẽ mà nói,Amatis nói có lý, nhưng nó không thểlàm im lặng tiếng hét bên trong cô. Côphải tìm Ragnor Fell ngay bây giờ; côphải cứu mẹ ngay bây giờ; cô phải đingay bây giờ. Cô kiềm cơn hoảng loạnvà cố nói năng bình thường. “Chú Lukechưa bao giờ nói là có em gái.”

“Ừ,” Amatis nói. “Luke không nóiđâu. Anh em cô - không thân thiết lắm.”

“Chú Luke nói cô mang họHerodale,” Clary nói. “Nhưng đó cũnglà họ của Điều Tra Viên. Đúng khôngạ?”

Page 308: Thành phố pha lê

“Đúng,” Amatis nói, mặt cau lại nhưthể nói ra lời này khiến cô đau đớn. “Bàấy là mẹ chồng cô.”

Chú Luke đã nói với Clary gì về ĐiềuTra Viên ấy nhỉ? Rằng bà ấy có mộtngười con trai đã kết hôn cùng một ngườiphụ nữ không được “môn đăng hộ đối.”“Cô kết hôn với chú Stephen Herodale?”

Amatis có vẻ ngạc nhiên. “Cháu biếttên chú ấy?”

“Dạ - chú Luke nói cho cháu nghe -nhưng cháu tưởng vợ chú ấy đã qua đời.

Page 309: Thành phố pha lê

Cháu nghĩ vì thế nên Điều Tra Viênquá…” Kinh khủng, cô muốn nói nhưngcó vẻ nói ra có phần quá độc ác. “Caynghiệt.” cuối cùng cô nói.

Amatis cầm chiếc cốc cô mang tới;tay cô hơi run khi nâng lên. “Đúng, cô tađã chết rồi. Tự sát. Đó là Céline - ngườivợ thứ hai của Stephen. Cô là người vợđầu tiên.”

“Và cô đã ly hôn với chú ấy?”

“Đại loại thế.” Amatis giơ cốc choClary. “Nghe này, uống đi. Cháu phải cógì đó vào bụng chứ.”

Page 310: Thành phố pha lê

Đầu óc nghĩ vẩn vơ, Clary cầm lấychiếc cốc và nuốt một ngụm nước nóng.Chất lỏng trong đó đậm đặc và mằn mặn- không phải trà, cô nghĩ, mà là súp.“Được rồi,” cô nói. “Vậy chuyện gì đãxảy ra?”

Amatis nhìn xa xôi. “Bọn cô, Stephenvà cô từng là thành viên của Circle, cùngnhững người khác. Khi Luke - khi chuyệnxảy ra với Luke, Valentine cần một phóchỉ huy mới. Hắn chọn Stephen. Và khihắn chọn Stephen, hắn quyết định rằng cólẽ thật không hợp khi vợ người bạn thânnhất và người quân sư lại là một ngườicó anh em là-”

Page 311: Thành phố pha lê

“Một người sói.”

“Hắn dùng từ khác.” Amatis có vẻcay nghiệt. “Hắn thuyết phục Stephen hủybỏ cuộc hôn nhân của bọn cô và tìm mộtcô vợ mới, một người do Valentine chọn.Céline rất trẻ - hoàn toàn nghe lời hắn.”

“Thật kinh khủng.”

Amatis lắc đầu mà cười lanh lảnh.“Chuyện cũng lâu rồi. Cô nghĩ dù saoStephen cũng tử tế - chú ấy cho cô cănnhà này và chuyển về trang viên nhàHerodale ở cùng bố mẹ và Céline. Từhồi đó cô không bao giờ gặp lại chú ấy.Tất nhiên cô rời khỏi Circle. Họ không

Page 312: Thành phố pha lê

còn cần cô nữa. Người duy nhất còn qualại gặp cô là Jocelyn. Thậm chí mẹ cháucòn nói cho cô biết khi mẹ cháu tới gặpLuke-” Cô vén lọn tóc muối tiêu ra sautai. “Cô nghe được chuyện xảy ra vớiStephen trong vụ Nổi Loạn khi chuyện đãkết thúc. Và Céline - cô ghét cô ta, nhưngsau đó cô thấy thương cho cô ta. Họ kểcô ấy đã cắt cổ tay - máu chảy lênhláng-” Cô hít một hơi thật sâu. “Sau đócô đã gặp Imogen trong đám tang củaStephen, khi họ chôn thi thể chú ấy tronglăng mộ dòng họ Herodale. Dường nhưbà ấy còn chẳng nhận ra cô. Không lâusau đó họ đưa bà ấy lên vị trí Điều TraViên. Clave cảm thấy rằng không ai cóthể săn đuổi những thành viên cũ của

Page 313: Thành phố pha lê

Circle không ngừng nghỉ như bà ấy - vàhọ đã đúng. Nếu bà ấy có thể xóa sạchký ức về Stephen bằng máu họ, bà ấy sẽlàm.”

Clary nghĩ tới đôi mắt lạnh lùng củaĐiều Tra Viên, cái nheo mắt khắc nghiệtvà cố gắng thương cảm với bà ta. “Cháunghĩ điều đó làm cho bà ta phát điên,” cônói. “Thực sự phát điên. Với cháu, bà tađã kinh khủng — nhưng với Jace cònkinh hơn. Như thể bà muốn anh ấy chếtvậy.”

“Cũng dễ hiểu thôi,” Amatis nói.“Cháu giống mẹ cháu, và mẹ cháu đãnuôi nấng cháu, nhưng anh cháu –” Cô

Page 314: Thành phố pha lê

nghiêng đầu. ”Cậu bé có giống Valentinenhư cháu giống mẹ không?”

“Không,” Clary nói. “Jace chỉ giốnganh ấy thôi.” Clary rùng mình khi nhớ tớiJace. “Anh ấy đang ở Alicante này,” côbuột miệng nói những gì đang nghĩ. “Nếucháu có thể gặp anh ấy-”

“Không.” Amatis nói với chút khóchịu. “Cháu không thể rời căn nhà này.Không được gặp ai hết. Và đặc biệtkhông được gặp anh cháu.”

“Không rời nhà?” Clary hoảng hốt.“Cô muốn nói là cháu bị kẹt ở đây? Nhưmột tù nhân?”

Page 315: Thành phố pha lê

“Chỉ trong một hai ngày thôi,” Amatisdỗ dành cô, “và hơn nữa, cháu chưa khỏehẳn. Cháu cần bình phục đã. Nước hồsuýt giết chết cháu.”

“Nhưng Jace –”

“Là một người nhà Lightwood. Cháukhông thể đi sang đó. Ngay khi họ thấycháu, họ sẽ báo cáo với Clave. Và rồicháu sẽ không phải người duy nhất gặprắc rối với Luật đâu. Luke nữa đó.”

Nhưng nhà Lightwood không báncháu cho Clave. Họ sẽ không làm thế-

Page 316: Thành phố pha lê

Lời nói chết ngay trên môi cô. Côkhông thể nào thuyết phục Amatis rằngnhà Lightwood cô biết cách đây mườilăm năm đã không còn tồn tại nữa, rằngcô chú Maryse và Robert không còntrung thành một cách mù quáng nữa rồi.Người phụ nữ này có thể là em gái củachú Luke, nhưng với Clary, cô ấy vẫn làmột người xa lạ. Với chú Luke, côAmatis cũng gần như xa lạ. Chú đã khônggặp em gái mình trong suốt mười sáunăm nay - chưa từng đề cập tới việc côấy có tồn tại. Clary dựa người lên gối,giả vờ mệt. “Cô nói đúng,” cô nói.“Cháu cảm thấy không khỏe. Cháu nghĩcháu nên đi nghỉ.”

Page 317: Thành phố pha lê

“Ý kiến hay.” Cô Amatis nhoài ngườilên và cầm lấy cái cốc không khỏi tayClary. “Nếu cháu muốn tắm, phòng tắmbên kia hành lang. Và có ít quần áo cũcủa cô dưới chân giường đấy. Cháu cũngtầm tầm cô khi cô bằng tuổi cháu, vì thếcó thể cháu sẽ mặc vừa. Không giốngnhư bộ pajamas này,” cô bổ sung vàcười, một nụ cười yếu ớt mà Clary khôngđáp lại. Cô đang mải kìm cảm giác muốnđấm vào đệm.

Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưngAmatis, Clary lục tục rời giường và đisang phòng tắm, mong đứng dưới nướcnóng sẽ giúp đầu óc tỉnh táo. Nhẹ nhõmthay, dù thời trang của Thợ Săn Bóng Tối

Page 318: Thành phố pha lê

có phần lạc mốt nhưng họ vẫn tin dùnghệ thống chứa nước hiện đại và nướcnóng lạnh. Thậm chí trong phòng tắm còncó một miếng xà phòng hương cam để tẩysạch mùi nước hồ Lyn còn dính trênngười cô. Khi cô ra khỏi nhà tắm, quấntrong hai chiếc khăn tắm, cô cảm thấy tốthơn rất nhiều.

Trong phòng ngủ, cô lục lọi đống quầnáo cũ của cô Amatis. Quần áo cô ấyđược xếp gọn ghẽ giữa từng lớp vảicứng. Có vài món đồ giống đồng phụchọc sinh - áo len vải len merino với biểutượng nhìn giống bốn chữ C đối lưng vàonhau thêu trên túi áo ngực, váy xếp li vàáo sơ mi đóng cúc tay áo hẹp. Có chiếc

Page 319: Thành phố pha lê

váy trắng gấp gọn chèn giữa những lớpkhăn giấy - một chiếc váy cưới, Clarynghĩ, và cẩn thận đặt sang bên. Bên dướinó là chiếc váy khác, chiếc này may từvải lụa màu bạc, với những cái đai mảnhđính đá giữ toàn bộ lớp tơ mảnh. Clarykhông thể tưởng tượng ra cảnh Amatismặc chiếc váy này, nhưng - đây là dạngđồ mẹ sẽ mặc khi nhảy cùng Valentine,cô không thể không nghĩ, và đặt cái váytrở lại rương, chất liệu mềm mại và lànhlạnh trên đầu ngón tay cô.

Và rồi ở đó có bộ đồ đi săn của ThợSăn Bóng Tối, xếp ở cuối cùng.

Clary lôi bộ đồ đó ra và tò mò trải

Page 320: Thành phố pha lê

rộng trong lòng. Lần đầu tiên cô thấyJace và anh em nhà Lightwood, họ đangmặc bộ đồ đi săn; áo bó và quần làm từchất liệu dai, màu đen tuyền. Khi nhìngần thế này cô thấy chất liệu không hề codãn mà có phần cứng, một lớp da đượccán rất mỏng cho tới khi trở lên mềmdẻo. Có một chiếc áo dạng áo khoácđược kéo khóa hết cỡ và quần có nhữngchiếc móc thắt lưng phức tạp. Nhữngchiếc thắt lưng của Thợ Săn Bóng Tối cókhổ lớn, chắc chắn, được sử dụng để treovũ khí.

Tất nhiên, cô nên mặc một trongnhững chiếc áo len kia cùng với chiếcváy. Hẳn Amatis muốn cô ăn mặc như

Page 321: Thành phố pha lê

thế. Nhưng có gì trong những bộ đồ đisăn đang kêu gọi cô; cô luôn tò mò, luônluôn muốn biết sẽ thế nào nếu-

Vài phút sau, hai chiếc khăn tắm đãđược treo trên thanh chắn ở chân giườngcòn Clary đang ngắm mình trong gươngvừa ngạc nhiên vừa có chút thích thú. Bộđồ rất vừa vặn - nó bó nhưng không quáchật, và ôm lấy đường cong của chân vàngực cô. Thực tế, nó làm cho cô có vẻnhư có đường cong, cái mà có lẽ chỉ tồntại trong tiểu thuyết. Nó không hề làmcho cô trông dữ dội - cô không nghĩ cóthứ gì có thể cho cô cái đó - nhưng ítnhất cô trông cao hơn, và tóc cô sáng bấtngờ trên nền đen. Thực sự - mình giống

Page 322: Thành phố pha lê

mẹ, Clary giật mình trước suy nghĩ đó.

Và đúng thật. Bên dưới vẻ ngoài nhưbúp bê, mẹ Jocely là một con ngườicứng rắn như thép. Clary thường tự hỏichuyện gì đã xảy ra trong quá khứ để mẹnhư ngày hôm nay - mạnh mẽ và kiêncường, ngang ngạnh và dũng cảm. Anhcháu có giống Valentine như cháugiống mẹ Jocelyn của cháu không?Amatis đã hỏi và Clary muốn trả lời rằngcô không hề giống mẹ chút nào, rằng mẹcô xinh đẹp còn cô thì không. NhưngJocelyn mà Amatis biết là người phụ nữtrẻ đã lên kế hoạch hạ bệ Valentine,người đã bí mật kết nối mối quan hệđồng minh giữa Nephilim và Thế Giới

Page 323: Thành phố pha lê

Ngầm, nhờ vậy đã phá tan nhóm Circlevà cứu Hiệp Định. Jocelyn đó chưa baogiờ chịu sống im lặng trong căn nhà nàyvà đợi trong khi mọi thứ trong thế giớicủa cô ta đang đổ vỡ.

Không dừng lại để suy nghĩ, Clary điqua phòng và khóa trái cửa. Sau đó, côtới cửa sổ và đẩy mở. Hàng rào mắt cáoở đó, bám trên tường đá giống như –Giống một cái thang, Clary tự nhủ. Chỉgiống một cái thang thôi - và thang thìan toàn tuyệt đối.

Hít một hơi thật sâu, cô chui khỏi cửasổ.

Page 324: Thành phố pha lê

Những lính canh trở lại với Simonvào sáng hôm sau, lay cậu tỉnh dậy khỏigiấc ngủ chập chờn với những giấc mơkỳ lạ. Lần này họ không bịt mắt cậu khidẫn cậu trở lên tầng, và cậu đã nhìnnhanh qua cánh cửa khóa trái của xà limbên cạnh. Nếu cậu hy vọng sẽ nhìn thấycái người mang giọng trầm trầm nóichuyện với cậu vào đêm trước, cậu đãthất vọng. Điều duy nhất có thể nhìn thấyqua những chấn song là một đống giẻrách.

Những lính gác vội vã đưa Simon điqua hàng dãy những hành lang xám ngắt,nhanh chóng lắc cậu nếu cậu nhìn bất cứhưóng nào quá lâu. Cuối cùng họ dừng

Page 325: Thành phố pha lê

lại trước một căn phòng dán giấy dántường đắt tiền. Có bức chân dung nhữngngười đàn ông và phụ nữ khác nhau mặcđồ đi săn của Thợ Săn Bóng Tối, nhữngkhung hình được trang trí với họa tiếtchữ rune. Bên dưới một trong những bứcchân dung lớn nhất là chiếc ghế đỏ nơiĐiều Tra Viên đang ngồi, cầm trên taycái gì đó trông giống chiếc cốc bạc. Ôngta giơ ra cho Simon. “Máu không?” ôngta hỏi. “Giờ hẳn cháu đói lắm.”

Ông ta nghiêng cốc về phía Simon, vànhìn thấy, cũng như ngửi thấy mùi củachất lỏng màu đỏ đó đã cho Simon mộtcú đấm rất mạnh. Từng mạch máu củacậu đang vươn về phía cốc máu, giống

Page 326: Thành phố pha lê

như những sợi dây dưới sự kiểm soát củangười điều khiển rối. Cảm giác đó thậtkhó chịu, và gây đau nữa. “Là- máungười sao?”

Aldertree cười khúc khích. “Con traita ơi! Đừng lố bịch chứ. Đây là máu nai.Hoàn toàn tươi ngon.”

Simon chẳng nói gì. Môi dưới cậuđau ở nơi răng nanh lòi ra khỏi lợi, vàcậu nếm thấy vị máu của mình trongmiệng. Cậu thấy buồn nôn.

Khuôn mặt Aldertree nhăn lại như tráibầu khô. “Ô, cháu yêu.” Hắn quay sangnhững lính canh. “Giờ xin các quý ông

Page 327: Thành phố pha lê

hãy để chúng tôi với nhau,” ông ta nói vàhọ quay người bỏ đi. Chỉ có Quan TổngTài dừng lại trước cửa, liếc nhìn Simonvới vẻ kinh tởm không thể lẫn đi đâuđược. “Không, cám ơn,” Simon nói quacảm giác ngường ngượng trên miệng.“Tôi không cần máu.”

“Cậu Simon trẻ tuổi ơi, răng nanh củacậu nói khác đấy,” Aldertree thân ái nói.“Đây. Uống đi.” Ông ta giơ cái cốc, vàcái mùi máu trong đó tỏa ngát căn phònghệt như hương hoa hồng trong vườn vậy.

Răng nanh của Simon dài ra, giờ đãhết cỡ, cắm phập vào môi. Cơn đaugiống như một cú tát; cậu tiến lên, gần

Page 328: Thành phố pha lê

như không thế kiềm chế, nắm lấy chiếccốc khỏi tay Điều Tra Viên. Cậu uốngcạn trong ba ngụm, rồi nhận ra điều cậuvừa làm và, đặt xuống tay ghế. Tay cậuđang run. Điều Tra Viên một điểm, cậunghĩ. Mình không.

“Ta tin nghỉ đêm trong xà lim khôngquá khó chịu chứ nhỉ? Chúng không phảinhững gian phòng tra tấn đâu, con trai ạ,hầu hết chỉ được dùng để giúp con ngườita phản tỉnh ấy mà. Ta thấy suy nghĩ chắcchắn là trung tâm của trí não, cháu cónghĩ thế không? Chủ yếu để suy nghĩ rõràng. Ta thực sự mong cháu đã nghĩ thôngsuốt. Cháu có vẻ là một cậu trai trẻ biếtsuy nghĩ.” Điều Tra Viên nghiêng đầu

Page 329: Thành phố pha lê

sang bên. “Cháu biết không, ta đã tựmình mang chăn xuống cho cháu đấy. Takhông muốn cháu bị lạnh.”

“Tôi là ma cà rồng,” Simon nói.“Chúng tôi không bị lạnh.”

“À.” Điều Tra Viên có vẻ thất vọng.

“Tôi đánh giá cao những Ngôi SaoDavid và Phong Ấn Solomon.” Simon bổsung thêm. “Tôi luôn mừng khi có ngườiquan tâm tới tôn giáo của tôi.”

“À, đúng rồi, tất nhiên, tất nhiên!”Aldertree vui vẻ trở lại. “Những hình

Page 330: Thành phố pha lê

khắc ấy tuyệt vời, đúng không? Cực kỳquyến rũ, và tất nhiên dễ sử dụng. Tatưởng tượng cháu cứ chạm vào nó là trầyda tróc vảy ngay!” Ông ta cười khúckhích, rõ ràng là hứng thú với suy nghĩđó. “Trong bất cứ trường hợp nào. Cháulùi một bước giùm ta được không? Coinhư một ân huệ, một ân huệ không hơnkhông kém, cháu hiểu đấy.”

Simon lùi một bước.

Chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng đôimắt Điều Tra Viên mở lớn, lớp da sưnghúp quanh mắt trông có vẻ căng ra vàsáng lên. “Ta thấy rồi,” ông ta thở hắt ra.

Page 331: Thành phố pha lê

“Ông thấy gì?”

“Nhìn nơi cháu đứng, Simon trẻ tuổi.Nhìn toàn bộ con người cháu.”

Simon liếc nhìn quanh - chẳng có gìthay đổi về căn phòng, và cậu mất mộtlúc mới hiểu ra điều Aldertree muốn nói.Cậu đang đứng giữa dải nắng rạng rỡchiếu xuống từ ô cửa sổ cao cao.

Aldertree đang uốn éo trong cơn hứngthú. “Cháu đang đứng dưới ánh mặt trờitrực tiếp, vậy mà chẳng mảy may hề hấngì. Ta đã không tin – ý ta là, tất nhiên tađã được nghe kể, nhưng chưa từng nhìnthấy điều tương tự.”

Page 332: Thành phố pha lê

Simon không nói gì. Mà có vẻ làchẳng có gì để nói.

“Tất nhiên, câu hỏi cho cháu là,”Aldertree tiếp tục, “Cháu có biết nguyêndo không.”

“Có thể vì tôi tốt tính hơn các ma càrồng khác.” Simon ngay lập tức hối hậnvì điều vừa nói. Đôi mắt Aldertree nheolại, một mạch máu nổi lên trên tháidương như một con giun béo núc. Rõràng, ông ta không thích những câu nóiđùa, trừ khi do ông ta nói ra.

Page 333: Thành phố pha lê

“Rất hay, rất hay,” ông ta nói. “Ta hỏicháu thế này nhé: Cháu có là Ma CàRồng Ưa Sáng kể từ giây phút chui khỏimộ không?”

“Không.” Simon cẩn trọng nói.“Không. Lúc đầu ánh mặt trời thiêu cháytôi. Thậm chí chỉ một tia sáng cũng đủđục lỗ trên da tôi rồi.”

“Đúng.” Aldertree gật đầu cái một,như thể chuyện phải thế thôi. “Vậy lầnđầu tiên cháu có thể đi dưới ánh nắng màkhông bị đau là từ khi nào?”

“Vào buổi sáng sau trận chiến trên tàucủa Valentine –”

Page 334: Thành phố pha lê

“Trong lần Valentine bắt cháu, đúngkhông nhỉ? Hắn đã bắt giam cháu trêntàu, định dùng máu cháu để hoàn thànhNghi Thức Xoay Chuyển.”

“Vậy là ông đã biết hết,” Simon nói.“Ông cần gì tôi nữa.”

“Ồ, không, không đâu!” Aldertreecảm thán, giơ hai tay lên. Simon nhận ra,ông ta có bàn tay nhỏ xíu, quá nhỏ chẳngăn nhập với cánh tay béo núc. “Con trai,cháu còn nhiều điều để kể lắm! Ví dụ, tacứ băn khoăn mãi rằng: chuyện gì đã xảyra trên tàu, chuyện gì đã biến đổi cháu.Cháu có uống gì không?”

Page 335: Thành phố pha lê

Tôi uống máu Jace, Simon nghĩ, nửamuốn nhắc lại suy nghĩ đó cho Điều TraViên nghe - rồi, giật mình nhận ra, Mìnhuống máu Jace. Có phải vì thế mà cậuthay đổi không? Có thể không? Dù có thểhay không thì, cậu có nên nói cho ĐiềuTra Viên biết không? Bảo vệ Clary làmột lẽ; bảo vệ Jace là chuyện khác. Cậuchẳng nợ Jace gì sất.

Có điều nói thế cũng không hoàn toànđúng. Jace đã cho cậu uống máu anh ta,nhờ đó mà cậu được tiếp tục sống. Liệucó một Thợ Săn Bóng Tối nào dám làmđiều đó, vì một ma cà rồng chứ? Và kểcả nếu anh ta làm chỉ vì Clary, thì đã sao

Page 336: Thành phố pha lê

nào? Cậu nghĩ bản thân đã nói, Ta đã cóthể giết anh. Và Jace: Tôi sẽ để cậu giếttôi. Và không thể biết được Jace sẽvướng phải loại rắc rối nào nếu Clavebiết anh đã cứu mạng Simon và cách anhcứu sống cậu.

“Tôi không nhớ bất cứ chuyện gì trêntàu,” Simon nói. “Tôi nghĩ Valentine hẳnđã đánh thuốc tôi hoặc gì đó.”

Gương mặt Aldertree xụi lơ. "Thật làmột tin tức kinh khủng. Khủng khiếp. Tarất tiếc."

“Tôi cũng tiếc nữa,” Simon nói, dùcậu chẳng mảy may cảm thấy thế.

Page 337: Thành phố pha lê

“Vậy là cháu chẳng nhớ nổi một điềugì? Chỉ một chi tiết thôi sao?”

“Tôi chỉ nhớ đã ngất đi khi Valentinetấn công, và khi tôi tỉnh dậy sau đó trên...trên xe tải chú Luke, trở về nhà. Tôichẳng nhớ gì nữa.”

“Ôi cháu yêu, ôi cháu yêu.” Aldertreekéo áo choàng quanh người. “Ta thấy nhàLightwood có vẻ quý mến cháu, nhưngnhững thành viên khác của Clave thìkhông...hiểu chuyện. Cháu bị Valentinebắt, cháu thoát khỏi cuộc đụng độ vớimột khả năng kỳ lạ mới mẻ mà lúc trướckhông hề có, và giờ cháu đã tìm được

Page 338: Thành phố pha lê

đường tới trái tim của Idris. Cháu cóthấy chuyện ra sao không?”

Nếu trái tim của Simon còn đập, hẳnnó đang đập dồn dập. “Ông nghĩ tôi làgián điệp của Valentine.”

Aldertree ra bộ choáng. “Con trai ơi,con trai ơi - tất nhiên là ta tin cháu. Tahoàn toàn tin cháu! Nhưng Clave, ôi,Clave, ta sợ là họ vô cùng đa nghi.Chúng ta rất mong cháu có thể giúp đỡchúng ta. Cháu biết không - ta không nênnói với cháu điều này, nhưng ta cảm thấymình có thể tin cậy cháu, con trai yêuquý ạ - Clave đang gặp rắc rối nghiêmtrọng.”

Page 339: Thành phố pha lê

“Clave?” Simon thấy choáng. “Nhưngthế thì có liên quan gì với...”

“Cháu thấy đấy,” Adertree nói tiếp,“Clave bị chia đôi - cháu có thể hiểu làchính các thành viên của Clave đang đốinghịch với nhau, ngay lúc này, ngay trongthời chiến. Điều Tra Viên tiền nhiệm vànhững người trước đã phạm sai lầm - màthôi, chúng ta nhắc lại làm gì. Nhưnggiờ, quyền lực của Clave, của QuanTổng Tài và Điều Tra Viên đang bị nghingờ. Valentine có vẻ lúc nào cũng đitrước chúng ta một bước, như thể hắnbiết trước kế hoạch của chúng ta vậy.Hội Đồng sẽ không nghe lời khuyên của

Page 340: Thành phố pha lê

ta hay của Malachi, nhất là sau chuyệnxảy ra tại New York.”

“Tôi tưởng chính Điều Tra Viên...”

“Và Malachi là người đề bạt bà ta.Giờ, tất nhiên, ông ta đâu có biết bà talại điên khùng tới mức đó...”

“Nhưng,” Simon nói, có phần chuacay, “câu hỏi là ra sao cơ mà.”

Mạch máu trên trán Aldertree lại nổilên. “Thông minh,” ông ta nói. “Và cháunói đúng. Vẻ bề ngoài rất quan trọng, vàđặc biệt là trong chính trị. Cháu luôn có

Page 341: Thành phố pha lê

thể xoay chuyển đám đông, miễn là cháucó một câu chuyện hay.” Ông ta nhoàingười tới, mắt xoáy vào Simon. “Giờ đểta kể cho cháu một câu chuyện. Chuyệnnhư thế này này. Vợ chồng Lightwoodtừng là thành viên Circle. Rồi họ nhận rasai lầm và nhận được khoan hồng vớiđiều kiện phải rời xa Idris, tới New Yorkvà điều hành Học Viện nơi đó. Hồ sơsạch bong không có lấy một lỗi lầm củahọ bắt đầu giúp họ có lại lòng tin nơiClave. Nhưng họ luôn biết Valentine cònsống. Lúc nào họ cũng là những đầy tớtrung thành của hắn. Họ nuôi nấng contrai hắn...”

“Nhưng họ đâu có biết-”

Page 342: Thành phố pha lê

“Trật tự,” Điều tra viên quát vàSimon ngậm miệng. “Họ giúp hắn tìm racác Bảo Bối Thiên Thần và hỗ trợ hắnhoàn thành Nghi Thức Xoay Chuyển. KhiĐiều Tra Viên phát hiện ra điều họ đangngấm ngầm làm, họ đã sắp xếp để bà tachết trong trận chiến trên tàu. Và giờ họtới đây, tới trái tim của Clave, để tìmhiểu kế hoạch của chúng ta rồi tâu lại vớiValentine, để hắn có thể đánh bại chúngta và sau đó bắt Nephilim phải nghe theoý hắn. Và họ mang cháu theo - cháu, mộtma cà rồng có thể đi lại dưới ánh nắng -để đánh lạc hướng chúng ta khỏi kếhoạch thực sự của họ: đưa Cirlce trở vềthời huy hoàng và tiêu hủy Luật.” Điều

Page 343: Thành phố pha lê

Tra Viên nhoài người lên, đôi mắt ti hínhư mắt lợn lóe sáng. “Cháu nghĩ câuchuyện thế nào hả, ma cà rồng?”

“Thật điên rồ,” Simon nói. “Và trongđó có nhiều lỗ hổng hơn cả Đại Lộ Kenttại khu Brooklyn - mà tình cờ thay, khôngđược lấp lại sau từng đó năm. Tôi khôngbiết ông đang hy vọng có được gì vớicâu chuyện…”

“Hy vọng?” Aldertree nhắc lại. “Takhông hy vọng, cậu bé của Thế GiớiNgầm ạ. Ta biết từ tận tâm. Ta biết nhiệmvụ cao cả của ta là cứu Clave.”

“Bằng những lời nói dối?” Simon nói.

Page 344: Thành phố pha lê

“Bằng câu chuyện,” Aldertree đáp.“Những chính trị gia vĩ đại thêu dệtnhững câu chuyện để lên dây cót tinhthần cho người khác.”

“Lên dây cót cái khỉ gì khi đổ lỗi chocô chú Lightwood về mọi chuyện…”

“Phải hy sinh một vài cá nhân thôi,”Aldertree nói. Mặt ông ta sáng lên nhờánh sáng hắt lên những giọt mồ hôi. “Mộtkhi Hội Đồng có chung kẻ thù, và có lýdo để tin tưởng Clave thêm lần nữa, họsẽ gắn kết với nhau. Chỉ bằng một giađình mà đổi được từng đó có đáng gìnào? Thực ra, ta nghĩ lũ trẻ nhà

Page 345: Thành phố pha lê

Lightwood sẽ chẳng hề hấn gì đâu mà.Chúng không bị buộc tội. À, có lẽ trừthằng cả. Nhưng, những đứa khác..”

“Ông không thể làm vậy,” Simon nói.“Sẽ không ai tin câu chuyện đó đâu.”

“Con người tin điều họ muốn tin,”Aldertree nói, “Và Clave muốn ai đó bịđổ tội. Ta có thể cho họ. Tất cả những gìta cần là cháu.”

“Tôi? Tôi liên quan gì?”

“Thú tội.” Gương mặt Điều Tra Viênđỏ lựng vì phấn khích. “Thú nhận rằng

Page 346: Thành phố pha lê

cháu là nô bộc của nhà Lightwood vàcháu theo phe Valentine. Thú tội và ta sẽcho cháu hưởng khoan hồng. Ta sẽ trảcháu về với gia đình. Ta thề. Nhưng tacần lời thú tội của cháu để có được lòngtin nơi Clave.”

“Ông muốn tôi thú tội bằng cách nóidối,” Simon nói. Cậu biết cậu đang lặplại điều Điều Tra Viên đã nói, nhưng đầuóc cậu đang quay cuồng; dường như cậukhông thể nghĩ nổi một chút xíu nào.Gương mặt những thành viên nhàLightwood xoay vần trong trí óc cậu -Alec, thở hổn hển trên đoạn đường dẫnlên Gard; đôi mắt đen của Isabellengước lên nhìn cậu; Max cúi đâu chăm

Page 347: Thành phố pha lê

chú đọc sách.

Và Jace. Jace thuộc về gia đìnhLightwood như thể trong người anh đangchảy dòng máu đó. Điều Tra Viên khôngnhắc tới tên anh, nhưng Simon biết Jacesẽ bị tính cùng. Và dù anh ta phải chịuđau khổ thế nào thì Clary cũng phải chịuđau khổ y như vậy. Simon bỗng nghĩ, vìsao cậu lại dây dưa với những người đó- những người nghĩ cậu không hơn gì mộtkẻ thuộc về Thế Giới Ngầm, cùng lắmchỉ là một bán nhân?

Cậu ngước mắt lên nhìn Điều TraViên. Đôi mắt Aldertree đen kịt nhưthan; nhìn vào chúng như thể nhìn vào

Page 348: Thành phố pha lê

bóng đêm vậy. “Không,” Simon nói.“Tôi không làm.”

“Máu mà ta cho cháu,” Aldertree nói,“là tất cả số máu cháu được thấy trướckhi cháu cho ta một câu trả lời khác.”Trong giọng ông ta không còn chút nhânhậu nào, kể cả chút nhân hậu giả hiệu.“Cháu sẽ ngạc nhiên vì cháu có thể kháttới mức nào đấy.”

Simon không nói gì.

“Vậy thêm một đêm trong xà lim vậy,”Điều Tra Viên nói, đứng dậy và rungchuông gọi lính gác. “Dưới đó rất yênbình, nhỉ? Ta thực sự thấy không khí yên

Page 349: Thành phố pha lê

bình có thế giúp ít nhiều đối với vấn đềnho nhỏ của trí nhớ - đúng không nào?”

Nguồn ebook: https://www.dtv-ebook.com

Dù Clary tự nhủ cô nhớ con đường đãđi cùng chú Luke trong đêm trước, nhưnghóa ra không hoàn toàn vậy. Đi thẳng tớitrung tâm thành phố dường như là cáchtốt nhất để nhớ ra các hướng khác, nhưngkhi tới được cái sân đá có cái giếng lâungày không được sử dụng, cô không thểnhớ nên rẽ trái hay phải nữa. Cô rẽ trái,chui vào mê cung những con phố ngoằnngoèo, mỗi con phố đều giống nhau vàmỗi lần rẽ càng làm cô thêm tuyệt vọng.

Page 350: Thành phố pha lê

Cuối cùng, cô cũng ra được con phốrộng rãi hơn với những cửa hàng chạydọc hai bên. Người người đi lại hối hả ởhai bên, không ai dừng lại liếc nhìn côlần thứ hai. Một vài người cũng mặc đồđi săn, dù hầu hết thì không; ngoài trờikhá mát mẻ, và những chiếc áo khoácdáng dài, cổ điển khá được ưa chuộng.Trời lồng lộng gió và Clary sực nhớ rachiếc áo khoác nhung xanh treo trongphòng ngủ dành cho khách tại nhà côAmatis.

Chú Luke không nói dối khi nói rằngThợ Săn Bóng Tối trên toàn thế giới tậptrung về đây dự họp. Clary đi qua mộtngười phụ nữ Ấn Độ mặc sari màu vàng

Page 351: Thành phố pha lê

tuyệt đẹp, đeo hai chiếc kiếm khoằm ởsợi xích quanh eo. Một người đàn ôngcao dong dỏng, da đen mang gương mặtvuông vức của người Aztec đang nhìnchăm chú vào ô cửa sổ cửa hàng bán vũkhí; những chiếc vòng đúc từ cùngnguyên liệu cứng, sáng xây dựng nên thápquỷ đeo đầy trên tay anh ta. Xa hơn mộtchút là một người đàn ông khác mặc áochoàng trắng của dân du mục đang xemxét gì đó hình như là bản đồ đường phố.Nhìn thấy anh ta làm Clary lo lắng khitiếp cận một người phụ nữ qua đường đểhỏi đường tới Phố Princewater. Nếu cólúc nào mà người dân thành phố khôngnhất thiết phải nghi ngờ những ngườikhông biết địa điểm họ muốn đến thì

Page 352: Thành phố pha lê

chính là thời điểm này.

Bản năng của cô đã đúng; không hềlưỡng lự, người phụ nữ ngay lập tức đưara một lô một lốc những chỉ dẫn. “Vàngay cuối Kênh Oldcastle, và qua câycầu đá là em tới Princewater rồi đó.”Chị ta cười với Clary. “Tới thăm ai hảem?”

“Nhà Penhallow ạ.”

"Ồ, đó là ngôi nhà màu xanh da trời,sọc vàng, quay lưng với con kênh nhé.Ngôi nhà đó to lắm - em không bỏ quanổi đâu.”

Page 353: Thành phố pha lê

Chị ta đúng một nửa. Ngôi nhà lớnthật, nhưng Clary đi ngang qua nó trướckhi nhận ra sai lầm và quay phắt lại nhìnlại. Nó mang màu chàm thì đúng hơn làxanh da trời, cô nghĩ, nhưng không phảiai cũng nhận biết màu sắc đúng. Hầu hếtmọi người không thể phân biệt giữa màuvàng chanh và vàng nghệ tây. Như thểchúng giống nhau lắm ấy! Và những sọctrên tường nhà không phải màu vàng; đỏvàng mới đúng. Một màu đỏ vàng sậmđẹp, như thể ngôi nhà đã ở đó rất lâu, vàcó lẽ thế thật. Mọi thứ thuộc về nơi nàyđều cổ kính -

Đủ rồi, Clary tự nhủ. Cô vẫn luôn đểđầu óc nghĩ vẩn vơ mỗi khi lo lắng. Cô

Page 354: Thành phố pha lê

xoa tay lên quần; tay cô ướt đẫm và nhớpnháp mồ hôi. Vải quần ram ráp và khô,giống như da rắn vậy.

Cô bước lên những bậc tam cấp vànắm lấy tay cầm nặng chĩu. Nó có hìnhgiống như một đôi cánh thiên thần, và khicô thả nó ra, cô có thể nghe thấy âmthanh dội lại như tiếng chuông phát ra từquả chuông cỡ đại. Một lúc sau, cửa mởvà Isabelle Lightwood đứng trướcngưỡng cửa, mắt mở to vì sốc.

“Clary?”

Clary cười yếu ớt. “Chào Isabelle.”

Page 355: Thành phố pha lê

Isabelle dựa người trên khung cửa, cóvẻ thất vọng. “Ôi, khốn nạn.”

Về lại xà lim, Simon đổ sụp xuốnggiường, lắng nghe tiếng chân của nhữnglính gác xa dần. Một đêm nữa. Một đêmnữa trong nhà tù này, trong khi Điều TraViên đợi cậu “nhớ ra.” Cậu sẽ thấy nóthế nào. Trong những cơn ác mộng kinhkhủng nhất, trong những nỗi sợ hãi lớnnhất, Simon chưa bao giờ nghĩ ai đó nghĩcậu hợp tác cùng Valentine. Valentinenổi tiếng là ghét Thế Giới Ngầm.Valentine đã đâm và rút cạn máu cậu vàmặc cậu nằm đó chết còng queo. Nhưng,đúng ra mà nói, Điều Tra Viên khôngbiết vụ đó.

Page 356: Thành phố pha lê

Có tiếng sột soạt phát ra từ bên kia xàlim. “Tôi phải thừa nhận, tôi đang tự hỏiliệu cậu có trở lại không,” giọng khànkhàn mà Simon nhớ vào đêm trước nói.“Vậy là cậu không cho Điều Tra Viên thứông ta muốn?”

“Tôi không nghĩ vậy,” Simon nói, tiếntới gần bức tường. Cậu lướt những ngóntay trên đá như thể tìm kiếm một khe nứt,hay gì đó cho cậu nhìn qua, nhưng chẳngcó gì. “Chú là ai?”

“Cậu ta cứng đầu lắm, Aldertree ạ,”giọng kia cất tiếng, như thể Simon chưanói gì. “Cậu ta sẽ còn tiếp tục gắng

Page 357: Thành phố pha lê

gượng lâu đấy.”

Simon dựa người lên bức tường ẩmướt. “Vậy có lẽ tôi sẽ ở dưới này mộtthời gian.”

“Tôi không nghĩ cậu sẵn sàng nói chotôi biết ông ta muốn gì từ cậu?”

“Sao chú muốn biết chứ?”

Tiếng cười khùng khục trả lời Simonnghe như tiếng kim loại cào lên đá. “Tôiở trong xà lim này lâu hơn cậu, Ma CàRồng Ưa Sáng ạ, và như cậu thấy đấy,không có nhiều thứ để đầu óc suy nghĩ.

Page 358: Thành phố pha lê

Bất cứ suy nghĩ vẩn vơ nào đều tốt hết.”

Simon đặt tay lên bụng. Máu nai đãkhiến cậu không đói nhưng chưa khiếncậu đủ no. Cơ thể cậu đang đau lên vìkhát. “Chú cứ gọi tôi thế mãi” cậu nói.“Ma cà rồng Ưa Sáng.”

“Tôi nghe thấy những lính gác nóichuyện về cậu. Một ma cà rồng có thể đilại dưới ánh mặt trời. Chưa ai từng thấymột điều gì tương tự hết.”

“Nhưng chú đã có một từ đặt cho nó.Tiện thật.”

Page 359: Thành phố pha lê

“Nó là một từ sử dụng trong Thế GiớiNgầm, không phải Clave. Họ có nhữngtruyền thuyết về những sinh vật như cậu.Tôi ngạc nhiên khi cậu không biết đó.”

“Tôi không sống trong Thế GiớiNgầm lâu lắm,” Simon nói. “Và chú cóvẻ biết nhiều về tôi.”

“Lũ lính gác thích đưa chuyện lắm,”giọng nói đáp. “Rằng nhà Lightwoodxuất hiện qua Cổng Dịch Chuyển với mộtma cà rồng máu me bê bết đang hấp hối -đó là một câu chuyện hay. Dù tôi phảinói tôi không nghĩ cậu sẽ xuất hiện ở đây- cho tới khi họ bắt đầu sửa sang xà limcho cậu. Tôi ngạc nhiên nhà Lightwood

Page 360: Thành phố pha lê

cho phép điều đó xảy ra.”

“Sao lại không?” Simon chua chátnói. “Tôi chẳng là gì. Chỉ là một kẻthuộc Thế Giới Ngầm.”

“Có lẽ là đối với Quan Tổng Tài thìlà thế.” Giọng đó nói. “Nhưng nhàLightwood-”

“Họ thì sao?”

Một khoảng ngừng ngắn. “Những ThợSăn Bóng Tối sống bên ngoài Idris - đặcbiệt là những người điều hành Học Viện- thường dễ chấp nhận các cư dân Thế

Page 361: Thành phố pha lê

Giới Ngầm hơn. Nhưng những Clave địaphương, theo một cách khác...nhỏ nhenhơn nhiều.”

“Còn chú thì sao?” Simon nói. “Chúcũng đến từ Thế Giới Ngầm?”

Page 362: Thành phố pha lê

“Đến từ Thế Giới Ngầm?” Simonkhông chắc, nhưng cậu nghe ra chút xíugiận dữ trong giọng nói người lạ. “Têntôi là Samuel. Samuel Blackbum. Tôi làNephilim. Nhiều năm trước tôi là thànhviên Circle, cùng Valentine. Tôi giết chếtnhững cư dân Thế Giới Ngầm trong cuộcNổi Dậy. Tôi không phải một trong sốhọ.”

“Ồ.” Simon nuốt nước bọt. Miệng cậumằn mặn vị muối. Những thành viêntrong Circle của Valentine đã bị Clavebắt và trừng trị, cậu nhớ vậy - trừ một sốngười như cô chú Lightwood, nhữngngười đã thỏa thuận hoặc đồng ý đi lưuđày để đổi lại sự khoan hồng. “Vậy chú

Page 363: Thành phố pha lê

ở đây từ đó tới giờ?”

“Không. Sau cuộc Nổi Dậy, tôi trốnkhỏi Idris trước khi bị bắt. Tôi sống xanơi này trong nhiều năm – nhiều nămtrời - cho một tới ngày, như một kẻ ngốc,tôi nghĩ họ đã quên tôi và tôi có thể trởlại. Tất nhiên họ tóm tôi ngay khi tôi đặtchân tới. Clave có nhiều cách để theodấu kẻ thù. Họ lôi tôi tới trước mặt ĐiềuTra Viên và tôi bị thẩm vấn suốt baongày trời. Khi họ xong việc, họ ném tôivào đây.” Samuel thở dài. “Trong tiếngPháp, kiểu nhà tù này được gọi làoubliette. Có nghĩa là “nơi lãng quên.”Là nơi cậu ném rác rưởi cậu không muốnnhớ tới vào, để nó có thể mục nát mà

Page 364: Thành phố pha lê

không khiến cậu khó chịu vì cái mùi hôithối bốc ra.”

“Tốt thôi. Tôi là một cư dân Thế GiớiNgầm, vì thế tôi là rác rưởi. Nhưng chúthì không. Chú là Nephilim.”

“Tôi là Nephilim đồng minh củaValentine. Vì thế tôi chẳng hơn gì cậu.Thậm chí là tệ hơn. Tôi là kẻ phản bộiđồng loại.”

“Nhưng có rất nhiều Thợ Săn BóngTối khác từng là thành viên Circle - côchú Lightwood và cô chú Penhallow...”

Page 365: Thành phố pha lê

“Họ đều công khai nhận sai lầm. Quaylưng lại với Valetine. Tôi thì không.”

“Chú không ư? Nhưng vì sao không?”

“Vì tôi sợ Valentine hơn sợ Clave,”Samuel nói, “và nếu cậu nhạy cảm ra,Ma cà rồng Ưa Sáng ạ, cậu cũng nênthế.”

©DTV: http://www.dtv-ebook.com

“Nhưng đáng ra cậu phải ở New Yorkchứ!” Isabelle kêu lên. “Jace nói với bọnmình là cậu đã thay đổi quyết định. Anhấy nói cậu muốn ở lại cùng mẹ cậu!”

Page 366: Thành phố pha lê

“Jace nói dối đấy,” Clary đều đềuđáp. “Jace không muốn mình ở đây, vìthế anh ấy nói dối về mình khi các cậuđi, và rồi nói dối về chuyện mình đổi ý.Nhớ lúc cậu bảo rằng anh ấy chưa baogiờ nói dối chưa? Quá nhầm.”

“Thường thì anh ấy không nói dối,”Isabelle, giờ mặt mũi trắng bệch, nói.“Nghe này, việc cậu tới đây - ý mình là,việc đó có liên quan gì tới Simonkhông?”

“Tới Simon? Không. Simon đang antoàn ở New York, cảm ơn Chúa. Dù cậuấy hẳn sẽ rất bực khi không thể tạm biệtmình.” Biểu hiện ngớ ngẩn của Isabelle

Page 367: Thành phố pha lê

bắt đầu làm Clary ngứa gan. “Thôi nàoIsabelle. Để mình vào. Mình cần gặpJace.”

“Vậy...cậu tự mình tới đây? Cậu đượcClave cho phép không? Làm ơn nói vớimình là cậu được Clave cho phép nhé.”

“Không hẳn-”

“Cậu phạm Luật?” giọng Isabelle caolên, rồi hạ thấp. Cô nàng nói tiếp, chỉ thìthầm. “Nếu Jace biết, anh ấy điên lênmất. Clary, cậu phải về nhà.”

“Không. Mình phải ở đây,” Clary nói,

Page 368: Thành phố pha lê

chẳng hiểu sự cứng đầu của cô tới từđâu. “Mình cần nói chuyện với Jace.”

“Giờ không phải lúc.” Isabelle có vẻcăng thẳng, như mong một ai đó tới giúpkéo Clary đi. “Làm ơn, cứ về New Yorkđi. Làm ơn nhé?”

“Mình tưởng cậu thích mình cơ đấy,Izzy.” Clary chơi bài trách móc.

Isabelle cắn môi. Cô nàng mặc váyliền trắng và búi gọn tóc lên và trông trẻhơn bình thường. Đằng sau cô nàng làhành lang cao treo những bức tranh sơndầu có vẻ lâu năm. “Mình thích cậu chứ.Chỉ là Jace… ôi Chúa ơi, cậu mặc cái gì

Page 369: Thành phố pha lê

thế này? Sao cậu kiếm được bộ đồ đi sănthế?”

Clary cúi nhìn mình. “Chuyện dàilắm.”

“Cậu không thể vào đây trong bộ đồđó. Nếu Jace thấy cậu…”

“Ồ, anh ấy thấy mình thì sao. Isabelle,mình tới đây vì mẹ mình đấy. Jace khôngmuốn mình ở đây, nhưng anh ấy khôngthể bắt mình ở nhà. Mình phải ở đây. Mẹmuốn mình làm điều này cho mẹ. Cậucũng làm thế cho mẹ cậu, đúng không?”

Page 370: Thành phố pha lê

“Tất nhiên rồi,” Isabelle nói. “Nhưng,Clary, Jace có những lý do-”

“Vậy mình muốn được nghe.” Clarychui qua cánh tay Isabelle và bước vàocăn nhà.

“Clary!” Isabelle gọi và hớt hải đuổitheo, nhưng Clary đã đi một nửa hànhlang. Cô thấy, chỉ với sự tập trung mộtnửa không để ý tới việc tránh Isabelle,rằng ngôi nhà xây giống kiểu nhà của côAmatis, cao và hẹp, nhưng lớn hơn vàtrang trí xa hoa hơn đáng kể. Hành langdẫn tới một căn phòng với những ô cửasổ cao cao nhìn ra con kênh rộng. Nhữngchiếc thuyền trắng dập dềnh trên mặt

Page 371: Thành phố pha lê

nước, cánh buồm phấp phới như nhữngcánh hoa bồ công anh bay đi trong gió.Một cậu con trai tóc đen ngồi trên ghếcạnh cửa sổ, rõ ràng là đang đọc sách.

“Sebastian!” Isabelle gọi. “Đừng đểcô ấy lên lầu.”

Cậu con trai ngước lên, giật mình - vàmột lát sau đã đứng trước mặt Clary,chặn đường cô. Clary dừng khựng lại –cô chưa từng thấy ai di chuyển nhanh tớivậy, trừ Jace. Cậu con trai đó còn chẳnghụt hơi; thật ra, cậu ta đang cười với cô.

“Vậy đây là Clary nổi tiếng.” Nụ cườirọi sáng gương mặt cậu ta, và Clary cảm

Page 372: Thành phố pha lê

thấy hụt hơi. Đã nhiều năm liền, cô vẽcâu chuyện của cô - câu chuyện về vịhoàng tử chịu lời nguyền rằng mọi ngườichàng yêu thương đều qua đời. Cô đặtmọi thứ cô mơ tới cho vị hoàng tử tộinghiệp, đau khổ và lãng mạn đó, vàchàng đứng ở đây, ngay trước mặt cô -cũng làn da trắng xanh đó, cũng mái tócrối xù và đôi mắt đen kịt, đồng tử dườngnhư lẫn vào con ngươi đó. Cũng đôi gòmá cao và góc cạnh, đôi mắt với nhữngsợi lông my dài. Cô biết cô chưa bao giờgặp cậu thiếu niên này, nhưng...

Cậu ta có vẻ bối rối. “Tôi không nghĩ- chúng ta từng gặp nhau chưa?”

Page 373: Thành phố pha lê

Không nói nổi lên lời, Clary lắc đầu.

“Sebastian!” Tóc Isabelle tung khỏighim và rơi xuống vai, và cô nàng đanglườm nguýt. “Đừng tử tế với bạn ấy.Clary, về nhà đi.”

Với nỗi lực, Clary rời mắt khỏiSebastian và lườm Isabelle. “Cái gì, trởlại New York á? Làm sao mình về đóđược?”

“Sao cô tới được đây?” Sebastianhỏi. “Trốn vào Alicante quả là đáng khenđấy.”

Page 374: Thành phố pha lê

“Tôi đi qua Cổng Dịch Chuyển,”Clary đáp.

“Cổng Dịch Chuyển?” Isabelle có vẻkinh ngạc. “Nhưng không còn Cổng DịchChuyển nào ở New York hết. Valentineđã phá hủy cả hai...”

“Mình không cần giải thích gì với cậuhết,” Clary nói. “Trước khi cậu giải thíchcho mình. Trước hết, Jace đâu?”

“Anh ấy không ở đây,” Isabelle trảlời, cùng lúc đó, Sebastian nói, “Anh ấytrên lầu.”

Page 375: Thành phố pha lê

Isabelle quay sang cậu ta. “Sebastian!Im đi.”

Sebastian có vẻ bối rối. “Nhưng côgái này là em gái anh ta. Sau anh ta lạikhông muốn gặp em mình chứ?”

Isabelle mở miệng rồi lại ngậm miệnglại. Clary biết Isabelle đang so sánh giữaviệc giải thích mối quan hệ phức tạpgiữa cô và Jace với việc tặng cho Jaceniềm bất ngờ khó chịu kia. Cuối cùng, cônàng giơ tay tỏ vẻ tuyệt vọng. “Được rồi,Clary,” cô nàng tức giận một cách khôngbình thường - với Isabelle - nói. “Đi đivà làm bất cứ điều gì cậu muốn, dù choai bị tổn thương đi chăng nữa. Đằng nào

Page 376: Thành phố pha lê

cậu cũng làm, đúng không?”

Ai da. Clary nhìn Isabelle tỏ ý quởmắng trước khi quay lại với Sebastian,người đã im lặng tránh đường cho cô. Côvượt qua cậu ta và lao lên lầu, hầu nhưkhông để ý tới những giọng nói bên dướikhi Isabelle đang quát mắng Sebastianđáng thương. Nhưng đó là Isabelle - nếucó một cậu con trai ở gần và cô nàng cầnđổ tội cho ai đó, Isabelle sẽ gán lêncậu ta luôn.

Cầu thang mở rộng vào một hành langvới hốc tường có ô cửa sổ nhô ra nhìntoàn cảnh thành phố. Một cậu bé đangngồi trong hốc tường và đọc sách. Cậu

Page 377: Thành phố pha lê

bé ngước mắt lên khi Clary đến và chớpmắt ngạc nhiên. “Em biết chị.”

“Chào Max. Clary đây - em gái Jaceđây. Nhớ chứ?”

Gương mặt Max bừng sáng. “Chị đãchỉ cho em cách đọc Naruto," cậu bé nóivà giơ sách ra cho cô xem. “Nhìn này,em vừa mua cuốn nữa. Cuốn này là…”

“Max, giờ chị không nói chuyện được.Chị hứa chị sẽ xem cuốn sách của emsau, nhưng em có biết Jace ở đâukhông?”

Page 378: Thành phố pha lê

Max xụ mặt. “Phòng đó đó,” thằng bénói và chỉ vào căn phòng phía cuối hànhlang. “Em muốn vào đó cùng anh ấy,nhưng anh ấy bảo em anh ấy cần làmviệc của người lớn. Mọi người đều nóivới em vậy.”

“Chị xin lỗi,” Clary nói, nhưng đầu óccô chẳng còn đặt vào cuộc trò chuyệnnữa. Nó đang lao ầm ầm - cô sẽ nói gìvới Jace khi gặp anh, anh sẽ nói gì vớicô? Tiến về phía cánh cửa, cô nghĩ, Tốtnhất là nên tỏ ra thân thiện, không giậndữ; hét vào mặt Jace chỉ khiến anh ấyxù lông lên thôi. Anh ấy cần hiểu mìnhthuộc về nơi đây, cũng như anh ấy vậy.Mình không muốn được bảo vệ như một

Page 379: Thành phố pha lê

món đồ sứ dễ vỡ. Mình cũng mạnh mẽvậy...

Cô đẩy cửa. Căn phòng trông tựa nhưmột thư viện, những bức tường xếp đầysách. Phòng được thắp sáng, ánh sángchiếu qua ô cửa sổ bích họa. Jace đangđứng giữa phòng. Nhưng anh không chỉcó một mình - không một chút nào. Cómột cô gái tóc đen đứng cùng anh, mộtcô gái Clary chưa từng thấy, và haingười đang ôm chặt nhau không rời.

6. Không hòa thuận

Page 380: Thành phố pha lê

Clary toàn thân choáng váng, như thểtoàn bộ không khí đều bị hút ra khỏi cănphòng. Cô cố lùi lại nhưng loạng choạngvà đập vai vào cửa. Nó phát ra một tiếngrầm, và Jace cùng cô gái tách nhau ra.

Clary đứng im. Cả hai đều đang nhìncô. Cô để ý thấy cô gái có mái tóc đenthẳng tới vai và vô cùng xinh đẹp. Nhữngcúc áo sơ mi trên cùng đã mở, để lộchiếc áo lót ren. Clary cảm thấy như sắpsửa nôn.

Bàn tay cô gái sờ lên cái áo, nhanhchóng đóng cúc lại. Cô ta có vẻ khôngvui. “Xin lỗi,” cô ta nhăn mặt nói. “Cô là

Page 381: Thành phố pha lê

ai?”

Clary không trả lời - cô đang nhìnJace, người đang nhìn cô một cách ngờvực. Da anh không còn chút màu sắc, vìthế quầng thâm đen quanh mắt càng rõ.Anh nhìn Clary như thể đang nhìn vàonòng súng.

“Aline.” Giọng Jace không hề ấm áphay có sắc thái. “Đây là em gái anh,Clary.”

“À. À.” Gương mặt Aline thư giãnthành một nụ cười có chút ngượng ngùng.“Xin lỗi! Xin lỗi đã gặp em trong tìnhhuống này. Xin chào, chị là Aline.”

Page 382: Thành phố pha lê

Cô ta tiến vầ phía Clary, vẫn mỉmcười, chìa tay ra. Mình không nghĩ mìnhchạm nổi vào cô ta, Clary kinh tởm nghĩ.Cô nhìn Jace, người có vẻ đang đọc biểucảm in trong đôi mắt cô; không cười, anhnắm lấy vai Aline và nói gì đó vào tai côta. Cô ta có vẻ ngạc nhiên, nhún vai vàvà lẳng lặng đi ra cửa.

Vậy là trong phòng chỉ còn Clary vàJace. Ở đây với một người vẫn đang nhìncô như thể cơn ác mộng kinh khủng nhấtbiến thành sự thật.

“Jace,” cô nói, và tiến một bước vềphía anh.

Page 383: Thành phố pha lê

Anh lùi lại như thể trên người cô phủtoàn chất độc. “Nhân danh Thiên thần,”anh nói, “Clary, em đang làm cái gì ởđây?”

Trên tất cả mọi điều, sự khắc nghiệttrong giọng nói anh làm cô tổn thương.“Ít nhất anh có thể giả bộ mừng khi thấyem chứ. Kể cả một chút thôi.”

“Anh không hề mừng,” anh nói. Cóchút màu sắc đã trở lại, nhưng bọng mắtvẫn xám xịt đối lập với nước da của anh.Clary đợi anh nói gì đó, nhưng có vẻ anhchỉ định đứng nhìn cô trong sự kinhhoàng vì ghê tởm. Cô nhận thấy với sự rõ

Page 384: Thành phố pha lê

ràng rằng anh đang mặc chiếc áo len đenlùng phùng quanh cổ tay như thể anh đãsụt cân, và móng tay anh bị cắn cụt lủnnham nhở. “Thậm chí là một chút.”

“Đây không phải anh,” cô nói. “Emghét khi anh hành động như thế này—”

“Ồ, em ghét thế, đúng không? À, vậyanh nên dừng lại, đúng không? Ý anh là,em thực sự làm mọi điều anh yêu cầu emlàm.”

“Anh không có quyền làm bất cứ điềugì anh đã làm!” Cô quát, đột nhiên thấygiận. “Đặt chuyện về em như thế. Anhkhông có quyền-”

Page 385: Thành phố pha lê

“Anh có mọi quyền!” Anh hét. Côkhông hề nghĩ có ngày anh sẽ quát cô.“Anh có đủ quyền, em là đồ ngốc, cựcngốc. Anh là anh trai em và anh...”

“Anh là cái gì? Anh sở hữu em? Anhkhông sở hữu em đâu, dù anh là anh traiem hay không!”

Cánh cửa sau lưng Clary bật mở. Đólà Alec, ăn mặc lịch sự với chiếc áokhoác xanh sậm dáng dài, mái tóc đenrối. Anh đi đôi giày dính đầy bùn đất vàtrên gương mặt vốn bình lặng, nay lại lộvẻ ngờ vực. “Sao tất cả những khônggian khả dĩ, chuyện gì đang xảy ra ở đây

Page 386: Thành phố pha lê

đấy?” anh nói, hứng thú nhìn Jace rồinhìn Clary. “Hai người định giết nhauhả?”

“Không hề,” Jace nói. Thần kỳ làmsao, Clary nghĩ, tất cả đã bị xóa sạch: sựgiận dữ và hoảng loạn của anh, và anhlại bình tĩnh như cũ. “Clary đang địnhđi.”

“Tốt,” Alec nói, “vì tớ cần nói chuyệnvới cậu, Jace.”

“Vậy là không ai trong căn nhà nàybiết nói, ‘Xin chào, rất vui được thấyem’ nữa à?” Clary chẳng hỏi cụ thể mộtai.

Page 387: Thành phố pha lê

Dễ làm AJec thấy có lỗi hơn làIsabelle. “Anh có vui khi gặp em chứ,Clary,” anh nói, “tất nhiên là trừ việc emkhông nên ở đây. Isabelle nói với anhrằng không hiểu sao em tự mình tới đượcnơi này, và anh khá ấn tượng..”

“Cậu không thể nào không khuyếnkhích em ấy à?” Jace hỏi.

“Nhưng anh thật sự, thật sự cần nóichuyện với Alec. Em cho bọn anh vàiphút nhé?”

“Em cũng cần nói chuyện với anh ấy,”

Page 388: Thành phố pha lê

cô nói. “Về mẹ bọn em…”

“Anh không thích nói chuyện…” Jacenói, “thực ra là với bất kỳ ai trong haingười.”

“Có, cậu có đó,” Alec nói. “Cậu thựcsự muốn nói chuyện với tớ về vấn đềnày.”

“Tớ nghi ngờ đấy,” Jace nói. Anhquay lại với Clary. “Em không đến đâymột mình, đúng không?" Anh nói chậmrãi, như thể nhận ra tình huống tệ hơn anhtưởng. “Ai đi cùng em?”

Page 389: Thành phố pha lê

Dường như có nói dối cũng chẳng íchgì. “Chú Luke,” Clary nói. “Chú Luke đivới em.”

Jace tái mặt. “Nhưng chú Luke thuộcThế Giới Ngầm. Em có biết Clary làm gìvới những cư dân Thế Giới Ngầm tự tiệnbước vào Thành phố Pha Lê không -những kẻ bước qua kết giới khi chưađược cho phép? Đi vào Idris là mộtchuyện, nhưng vào tận Alicante? Khôngnói với một ai?”

“Không,” Clary nói, gần như thì thào,“nhưng em biết anh định nói gì...”

“Rằng nếu em và chú Luke không trở

Page 390: Thành phố pha lê

lại New York ngay lập tức, em sẽ tìmra?”

Trong một lúc, Jace im lặng, nhìnthẳng vào đôi mắt cô. Sự tuyệt vọng nơianh làm cô choáng váng. Dù gì đi nữa,anh là người đang đe dọa cô, chứ khôngphải ngược lại.

“Jace,” Alec cắt ngang sự im lặng, sựhoảng loạn nhuốm vào giọng nói. “Cậukhông tự hỏi tớ ở đâu cả ngày sao?”

“Cậu đang mặc áo mới,” Jace nói,không thèm nhìn anh bạn. “Tớ nghĩ là cậuđi mua sắm. Nhưng về lý do cậu làmphiền tớ, tớ không hiểu nổi.”

Page 391: Thành phố pha lê

“Tớ không đi mua sắm,” Alec bựctức. “Tớ đi…”

Cánh cửa lại bật mở. Trong chiếc váytrắng thướt tha, Isabella bước vào, đóngsầm cửa lại. “Mình đã bảo là anh ấy sẽphát rồ mà,” cô nói, “đúng không?”

“À, vụ ‘Mình đã bảo rồi mà,” Jacenói. “Quá kinh điển.”

Clary kinh hoàng nhìn anh. “Sao anhđùa cợt được chứ?” cô thì thào. “Anhvừa đe dọa chú Luke. Chú Luke, ngườiquý anh và tin tưởng anh. Vì chú ấy là cư

Page 392: Thành phố pha lê

dân của Thế Giới Ngầm. Anh làm saovậy?”

Isabelle có vẻ hoảng sợ. “Chú Luke ởđây? Ôi, Clary...”

“Chú ấy không ở đây,” Clary nói.“Chú ấy đã rời đi - vào sáng nay - vàmình không biết chú đi đâu. Nhưng mìnhhiểu rõ lý do chú ấy phải đi.” Cô khôngthể nào nhìn Jace nữa. “Được rồi. Anhthắng. Đáng ra bọn em không nên tới.Đáng ra em không nên tạo ra Cổng DịchChuyển-“

“Tạo ra Cổng Dịch Chuyển?”Isabelle có vẻ bối rối. “Clary, chỉ có

Page 393: Thành phố pha lê

pháp sư mới có khả năng tạo ra CổngDịch Chuyển. Và họ đâu có đông. CổngDịch Chuyển duy nhất trong Idris là tạiGard.”

“Đó là điều mình đang muốn nói vớicậu,” Alec rít lên với Jace - người cóvẻ, Clary ngạc nhiên, tệ hơn lúc trước;anh như thể sắp ngất. “Về việc vặt mà tớtiếp tục làm tối qua - thứ mà tớ phảichuyển tới Gard…”

“Alec, dừng lại. Dừng lại.” Jace nóivà sự tuyệt vọng trong giọng nói anh làmcậu con trai kia ngừng nói. Alec ngậmmiệng và đứng nhìn Jace trân trân, lưỡikẹt giữa hai kẽ răng. Nhưng Jace có vẻ

Page 394: Thành phố pha lê

không nhìn anh; anh đang nhìn Clary, mắtcứng như pha lê. Cuối cùng anh nói. “Emnói đúng,” anh nói bằng giọng nghènnghẹt, như thể cố lắm mới bật thành lời.“Đáng ra em không nên tới. Anh biết anhnói với em rằng ở đây không an toàn,nhưng không phải vậy. Sự thật là anhkhông muốn em ở đây là vì em hấp tấp,không biết suy nghĩ và em làm mọichuyện rối tung hết cả. Em là thế đấy. Emkhông cẩn thận, Clary ạ.”

“Rối.. .tung.. .hết cả?” Clary khôngcòn đủ không khí trong phổi để nói hơnmột lời thì thào.

“Ôi, Jace,” Isabelle buồn bã nói, như

Page 395: Thành phố pha lê

thể anh mới là người bị tổn thương. Anhkhông nhìn cô nàng. Anh vẫn chỉ nhìnClary mà thôi.

“Em luôn làm trước khi nghĩ,” anhnói. “Em biết điều đó, Clary. Nếu khôngphải vì em, chúng ta đã không kẹt chuivào Dumort.”

“Và Simon sẽ chết! Điều đó không cónghĩa lý gì ư? Có thể em hấp tấp,nhưng...”

Anh cao giọng. “Có thể?”

“Nhưng không phải mọi quyết định

Page 396: Thành phố pha lê

của em đều sai lầm! Anh nói, sau chuyệnem làm trên tàu, anh nói em đã cứu mạngmọi người...”

Mọi màu sắc trên gương mặt Jace đãbiến mất hết. Anh nói, với sự độc ác độtngột và kinh ngạc. “Im đi, Clary, IMĐI...”

“Trên tàu?” Alec nhìn qua nhìn lại haingười, bối rối. “Chuyện gì xảy ra trêntàu? Jace...”

“Anh đã bảo em đừng lải nhải nữa!”Jace hét, lờ Alec đi, lờ mọi việc đi, trừClary. Cô có thể cảm thấy áp lực từ cơnnóng giận đột ngột bùng phát nơi Jace

Page 397: Thành phố pha lê

giống như một cơn sóng đe dọa xô ngãcô. “Với bọn anh, em là bệnh dịch đấy!Em là người thường, em luôn như thế, emchưa bao giờ là Thợ Săn Bóng Tối. Emkhông biết cách nghĩ như bọn anh, nghĩcho mọi người - tất cả những gì cho emnghĩ là cho em! Nhưng giờ là thời chiến,hoặc sắp là thế, và anh không có thờigian hay ý định theo đuôi em, cố đảmbảo rằng em không khiến ai trong số bọnanh phải chết!”

Cô cứ thế nhìn. Cô không nghĩ ra điềugì để nói; anh chưa từng nói với cô nhưthế. Cô chưa từng tưởng tượng nổi anh sẽnói với cô như vậy. Dù trong quá khứ côlàm anh giận thế nào, anh chưa bao giờ

Page 398: Thành phố pha lê

nói với cô như thể anh ghét cô cả.

“Về nhà đi, Clary,” anh nói. Anh cóvẻ mệt mỏi, như thể mọi nỗ lực nói vớicô về điều anh thực sự cảm nhận đã vắtkiệt sức lực của anh. “Về nhà đi.”

Tất cả kế hoạch của cô đều tan thànhmây khói - nhưng hy vọng mới nhennhóm về việc tìm ra Fell, cứu mẹ, kể cảtìm chú Luke- chẳng còn nghĩa lý gì,không một từ nào tới. Cô đi về cửa. Alecvà Isabelle tránh đường cho cô. Khôngai nhìn cô hết, tất cả đều nhìn đi nơikhác, vừa choáng váng vừa ngượng.Clary biết cô nên cảm thấy tủi nhục hoặcgiận giữ, nhưng không hề. Cô chỉ thấy

Page 399: Thành phố pha lê

tâm hồn đã chết.

Cô quay lại khi tới cửa. Jace đangnhìn cô. Ánh sáng rọi từ ô cửa sổ đằngsau làm gương mặt anh chìm trong bóngtối; tất cả những gì cô thấy được là chútánh sáng chói lọi điểm xuyết lên mái tócvàng của anh; giống như những mảnhgương vỡ. “Khi anh nói với em lần đầutiên rằng Valentine là bố anh, em đãkhông tin,” cô nói. “Không phải vì emkhông muốn điều đó là sự thực, nhưng vìanh chẳng giống ông ta chút nào. Emchưa bao giờ nghĩ anh giống ông ta.Nhưng có đó. “Anh giống ông ta lắm.”

Cô rời khỏi phòng, đóng sầm cửa sau

Page 400: Thành phố pha lê

lưng.

©DTV

"”Họ sẽ bỏ đói cháu,” Simon nói.

Cậu đang nằm trên sàn xà lim, đá látsàn lành lạnh sau lưng. Nhưng, từ góc độnày, cậu có thể thấy bầu trời qua ô cửasổ. Những ngày đầu sau khi Simon biếnthành ma cà rồng, khi cậu tưởng sẽ khôngbao giờ được nhìn thấy mặt nắng nữa,cậu thường xuyên nghĩ về mặt trời và bầutrời. Về cách màu sắc của bầu trời thayđổi trong ngày: về màu xanh nhạt của bansáng, màu xanh nóng nực của giữa trưavà màu xam cô ban sậm của chạng vạng.

Page 401: Thành phố pha lê

Cậu nằm thao thức trong đêm với nhữngsắc thái xanh lượn vòng trong trí não.Giờ, khi nằm trong xà lim dưới Gard,cậu tự hỏi mình có thể nhìn thấy bầu trờivà những sắc xanh nữa không, để cậu lạiđược tận hưởng khoảnh khắc nghỉ ngơingắn ngủi, khó chịu trong một không giannhỏ xíu chỉ có một góc trời qua duy nhấtmột ô cửa sổ gắn song sắt trên tường.

“Chú có nghe thấy cháu nói không?”Cậu cao giọng. “Điều Tra Viên sẽ đểcháu chết đói. Không cung cấp thêmmáu.”

Có tiếng sột soạt. Một tiếng thở dàithườn thượt. Rồi Samuel nói. “Có. Chỉ là

Page 402: Thành phố pha lê

tôi không biết cậu muốn tôi giải quyết rasao.” Chú ta ngừng lại. “Tôi thấy tiếccho cậu, Ma cà rồng Ưa Sáng ạ, nếu điềuđó giúp cậu nguôi ngoai phần nào.”

“Thật ra là nghe xong cháu chẳng thấynguôi ngoai tẹo nào,” Simon nói. “ĐiềuTra Viên muốn cháu nói dối. Muốn cháunói với ông ta rằng nhà Lightwood bắttay với Valentine. Rồi ông ta sẽ cho cháuvề nhà.” Cậu chuyển sang nằm úp bụng,những viên đá chọc vào da. “Mà thôi.Cháu chẳng hiểu sao cháu lại kể hết chochú nghe. Có lẽ chú còn chẳng hiểu cháuđang nói gì.”

Samuel tạo ra âm thanh nửa giống

Page 403: Thành phố pha lê

cười khúc giữa giống ho. “Thật ra là có.Tôi biết nhà Lightwood. Chúng tôi đãtừng cùng nằm trong hội Circle. Vợchồng Lightwood, Wayland, Pangbom,Herondale và Penhallow. Tất cả nhữngdòng dõi cao quý của Alicante.”

“Và Hodge Starkweather,” Simon nói,nghĩ tới người gia sư của lũ trẻLightwood. “Cả ông ấy nữa chứ?”

“Đúng,” Samuel nói. “Nhưng gia đìnhnhà ông ta không được trọng vọng cholắm. Hodge từng thề thốt, nhưng tôi sợông ta chẳng giữ nỗi lời thề.” Chú tadừng lại. “Aldertree luôn ghét vợ chồngLightwood, tất nhiên, từ khi chúng ta còn

Page 404: Thành phố pha lê

nhỏ. Ồng ta chẳng giàu có hay điển trai,và ờ, họ đối xử với ông ta cũng chẳng tửtế gì cho cam. Tôi không nghĩ ông taquên được.”

“Giàu có?” Simon nói. “Nhưng tôitưởng tất cả Thợ Săn Bóng Tối đều đượcClave trả lương. Như... cháu không biết,chủ nghĩa cộng sản hay gì đó.”

“Theo lý thuyết, tất cả Thợ Săn BóngTối đều được trả lương như nhau vàcông bằng,” Samuel nói. “Một vài người,những người có địa vị cao trong Clave,hoặc những người nắm giữ trọng tráchlớn - điều hành Học Viện chẳng hạn -nhận được mức lương cao hơn. Vậy là

Page 405: Thành phố pha lê

có những người sống ngoài Idris và chọncách kiếm tiền trong thế giới ngườithường; điều đó không bị cấm, miễn làhọ chịu nộp một phần cho Clave. Nhưng”- Samuel chần chừ - “cậu đã thấy căn nhàPenhallow, đúng không? Cậu nghĩ saonào?”

Simon nhớ lại. “Rất xa hoa.”

“Một trong những ngôi nhà bề thế nhấtAlicante,” Sarnuel nói. “Và họ có mộtngôi nhà khác, một trang viên bên ngoàiđất nước này. Hầu hết các nhà giàu đềunhư vậy hết. Cậu thấy đấy, các Nephilimcó thể làm giàu theo cách khác. Họ gọiđó là ‘những chiến lợi phẩm.’ Bất cứ thứ

Page 406: Thành phố pha lê

gì do thuộc về quỷ hoặc cư dân Thế GiớiNgầm, sau khi chúng chết, sẽ thuộc vềThợ Săn Bóng Tối đã giết chúng. Vì thếnếu một pháp sư giàu có phá Luật, và bịgiết bởi một Nephilim...”

Simon rùng mình. “Vậy giết cư dânThế Giới Ngầm là một công việc hái ratiền?”

“Có thể nói thế,” Samuel nói một cáchcay đắng, “nếu cậu không quá kén chọnngười để giết. Cậu có thể hiểu vì sao córất nhiều ý kiến bất đồng với Hiệp Định.Nó làm eo hẹp túi tiền cùa người ta, bắthọ phải cẩn trọng trong việc giết cư dânThế Giới Ngầm. Có lẽ đó là lý do tôi gia

Page 407: Thành phố pha lê

nhập Circle. Gia đình tôi chưa bao giờgiàu có, và bị coi thường vì không chấpnhận tiền kiếm được do giết người…”Chú ta ngừng nói.

“Nhưng Circle cũng giết những cưdân Thế Giới Ngầm,” Simon nói.

“Vì họ nghĩ đó là nhiệm vụ thiêngliêng,” Samuel nói. “Không phải vì thamlam. Dù giờ tôi không thể tưởng tượngnổi vì sao tôi chưa từng nghĩ điều đó cóvấn đề.” Chú ta nói như thể kiệt sức.“Đó là Valentine. Hắn luôn có cách. Hắnbiết cách thuyết phục cậu trong mọichuyện. Tôi nhớ đã đứng bên cạnh hắnvới đôi tay đẫm máu, nhìn xuống thi thể

Page 408: Thành phố pha lê

một người phụ nữ mà vẫn nghĩ rằng tôiđã làm đúng, vì Valentine nói thế.”

“Một thi thể của cư dân thế GiớiNgầm?”

Samuel thở khò khè bên kia tường.Cuối cùng, chú ta nói, “Cậu phải hiểu,tôi sẽ làm mọi thứ hắn yêu cầu. Bất cứngười nào trong chúng tôi đều thế. Vợchồng Lightwood cũng vậy. Điều TraViên biết điều đó, và đó chính là điềuhắn đang cố làm để khai thác. Nhưng cậunên biết - nếu như cậu đồng ý và đổ tộicho nhà Lightwood, đằng nào Aldertreecũng giết cậu để bịt miệng. Nó phụ thuộcvào liệu ý tưởng về lòng khoan dung có

Page 409: Thành phố pha lê

khiến hắn cảm thấy quyền lực không.”

“Không vấn đề gì hết,” Simon nói.“Cháu sẽ không làm. Cháu sẽ không phảnbội nhà Lightwood.”

Samuel có vẻ không tin. “Có lý do gìkhông? Cậu quan tâm tới nhà Lightwoodnhiều vậy sao?”

“Bất cứ điều gì cháu nói với ông ta vềhọ đều là dối trá.”

“Nhưng có lẽ hắn muốn nghe lời dốitrá. Cậu muốn về nhà, đúng không?”

Page 410: Thành phố pha lê

Simon nhìn chằm chằm vào bức tườngnhư thể bằng cách nào đó cậu có thể nhìnxuyên qua đó để thấy người đàn ông bênkia tường. “Đó là điều chú muốn làm?Giúp ông ta nói dối?”

Samuel ho - một tràng ho khù khụ, củamột người sức khỏe không tốt lắm. Dùsao, dưới đây ẩm thấp và lạnh lẽo, vớiSimon thì chẳng xi nhê gì, nhưng có lẽ sẽảnh hưởng kha khá tới những người bìnhthường. “Tôi không nghe những lờikhuyên ngớ ngẩn từ tôi,” chú ta nói.“Nhưng đúng, tôi sẽ làm. Tôi luôn đặtviệc cứu mạng mình lên hàng đầu.”

“Cháu biết chú nói không đúng.”

Page 411: Thành phố pha lê

“Thực ra,” Samuel nói, “là đúng đấy.Simon, một khi cậu nhiều tuổi rồi, cậu sẽhọc được rằng, khi người ta nói nhữngđiều chẳng mấy thuận tai về chính họ,thường là họ nói thật.”

Nhưng mình không già đi, Simonnghĩ. Nhưng điều cậu nói lại là, “Đây làlần đầu tiên chú gọi cháu là Simon.Simon chứ không phải Ma cà rồng ƯaSáng.”

“Chắc vậy.”

“Và về nhà Lightwood,” Simon nói.

Page 412: Thành phố pha lê

“Cháu cũng chẳng thích họ nhiều. Ý cháulà, cháu thích Isabelle và khá ưa Alecvới Jace. Nhưng nguyên nhân còn vì mộtcô gái khác. Mà Jace lại là anh trai côgái đó.”

Giây phút cánh cửa đóng lại sau lưngClary, Jace dựa lưng vào tường, như thểchân anh bị cắt rời khỏi cơ thể. Gươngmặt anh xám ngoét, vừa kinh hoàng vừachoáng váng và còn một cảm xúc gì khácnhư... thả lỏng, kiểu vừa thoát khỏi taihọa trong đường tơ kẽ tóc.

“Jace,” Alec nói và tiến một bước vềphía bạn. “Cậu có thực sự nghĩ-”

Page 413: Thành phố pha lê

Jace nói nhỏ, ngắt lời Alec “Đi ra,”anh nói. “Đi ra, cả hai người.”

“Thế thì anh có thể làm gì nào?”Isabelle hỏi. “Phá nát cuộc đời anh thêmnữa hả? Chuyện khỉ này là vì cái gì?”

Jace lắc đầu. “Anh đưa Clary về nhà.Đó là điều tốt nhất cho con bé.”

“Anh đã làm cả đống điều hơn là đưabạn ấy về nhà. Anh hủy hoại bạn ấy. Anhkhông thấy vẻ mặt Clary sao?”

“Đáng mà,” Jace nói. “Em không hiểuđược đâu.”

Page 414: Thành phố pha lê

“Có thể là đối với Clary,” Isabelleđáp. “Em hy vọng điều đó đáng vớichính anh.”

Jace quay mặt đi. “Cứ...để anh lạiđây, Isabelle. Làm ơn.”

Isabelle giật mình liếc nhìn ông anhruột. Jace chưa bao giờ nói làm ơn.Alec đặt tay lên vai cô em. “Không saođâu, Jace,” anh nói, nhẹ nhàng hết mứccó thể. “Anh chắc chắn Clary sẽ ổnthôi.”

Jace ngửng đầu và nhìn Alec màkhông thực sự thấy – dường như anhđang nhìn vào hư không. “Clary sẽ không

Page 415: Thành phố pha lê

đâu,” anh nói. “Mình biết mà. Nói mớinhớ, cậu có thể nói cho tớ hay cậu tớiđây để nói gì. Hình như cậu nghĩ vấn đềđó khá quan trọng.”

Alec bỏ tay khỏi vai Isabelle. “Tớkhông muốn nói với cậu trước mặtClary-”

Ánh mắt Jace cuối cùng cũng tập trungvào Alec. “Không muốn nói với tớ điềugì trước mặt Clary?”

Alec lưỡng lự. Hiếm khi anh thấyJace buồn thế này, và anh có thể tưởngtượng được cái điều ngạc nhiên khó chịuhơn nhiều này sẽ ảnh hưởng tới Jace như

Page 416: Thành phố pha lê

thế nào. Nhưng không thể giấu Jace lâuhơn nữa. Jace phải biết. “Hôm qua,” anhnhỏ giọng nói, “khi tớ đưa Simon tớiGard, Malachi nói với tớ rằng MagnusBane sẽ đón Simon ở bên kia Cổng DịchChuyển tới New York. Vì thế tớ gửi thư-lửa cho Magnus. Sáng nay tớ nhận đượctin từ anh ta. Anh ta không hề gặp Simonở New York. Thật ra, anh ấy nói khônghề có bất cứ hoạt động Dịch Chuyển nàoở New York kể từ sau khi Clary đi.”

“Có lẽ Malachi nói nhầm,” Isabellenói khéo, sau khi thoáng nhìn thấy vẻ mặtxám xịt như tro của Jace. “Có thể ai khácđón Simon ở bên kia. Và Magnus có thểsai về hoạt động Dịch Chuyển...”

Page 417: Thành phố pha lê

Alec lắc đầu. “Sáng nay tớ cùng mẹtới Gard. Tớ đích thân hỏi Malachi,nhưng khi thấy ông ta - tớ không thể nóivì sao - chui vào một góc. Tớ không thểđối mặt với ông ta. Rồi tớ nghe ông tanói chuyện với một lính gác. Yêu cầu họđưa ma cà rồng lên lầu vì Điều Tra Viênmuốn nói chuyện với hắn một lần nữa.

“Anh có chắc là họ đang đề cập tớiSimon không?” Isabelle hỏi, nhưng tronggiọng không có tý thuyết phục nào. “Cóthể…”

“Họ nói về chuyện sao mà tên cư dânThế Giới Ngầm đó lại ngờ nghệch tin

Page 418: Thành phố pha lê

rằng họ sẽ đưa hắn ta trở lại New Yorkmà không buồn thẩm tra chứ. Một trongsố họ nói rằng hắn ta không thể tin có aithù hận mà cố dồn cậu ta vào Alicante.Và Malachi nói, ‘À, các cậu trông chờ gìtừ con trai của Valentine?’”

“Ôi,” Isabelle thì thào. “Ôi Chúa ơi.”Cô liếc mắt về phía ông anh nuôi.“Jace...”

Đôi tay Jace nắm chặt xuôi bên thân.Mắt anh trông như thụt vào trong, như thểchúng thụt vào trong sọ. Trong nhữnghoàn cảnh khác, Alec sẽ đặt tay lên vaiJace, nhưng giờ thì không; có gì đó ởJace khiến anh phải kìm lại. “Nếu không

Page 419: Thành phố pha lê

phải cậu đã lôi cậu ấy theo,” Jace nóibằng giọng trầm thấp, đều đều, như thểtụng kinh, “có thể họ sẽ để cậu ta về nhà.Có thể họ đã tin…”

“Không,” Alec nói. “Không đâu, Jace,đó không phải lỗi của cậu. Cậu đã cứumạng Simon.”

“Cứu mạng cậu ta để Clave có thểhành hạ cậu ấy,” Jaoe nói. “Tốt làm sao.Khi Clary hay chuyện...” Anh lắc đầuquầy quậy. “Con bé sẽ nghĩ tớ cố tìnhmang cậu ấy tới đây giao cho Clave dùđã biết họ sẽ làm gì.”

“Clary sẽ không nghĩ vậy đâu. Cậu

Page 420: Thành phố pha lê

đâu có lý do để làm trò đó.”

“Có lẽ,” Jace chậm rãi nói, “nhưngsau điều tớ vừa làm...”

“Không ai dám nghĩ anh sẽ làm vậy,”Isabelle nói. “Những người biết anh sẽkhông nói thế. Không ai…”

Nhưng Jace không đợi để nghe xem aikhông nghĩ vậy nữa. Thay vào đó anhquay người và đi ra ô cửa sổ và nhìn quangoài kênh. Anh đứng đó một lúc, ánhsáng chiếu qua ô cửa tạo nên viền sángquanh tóc anh. Rồi anh động tay, quánhanh tới nỗi Alec không có thời gianphản ứng. Khi Alec nhận thấy chuyện gì

Page 421: Thành phố pha lê

đang xảy ra và lao lên để ngăn lại thi đãquá trễ.

Một tiếng rắc - âm thanh của tiếng rạnvỡ - và bụi kính đột ngột rơi xuống nhưcơn mưa những ngôi sao sắc nhọn. Jacenhìn xuống tay trái, những mấu tay lốmđốm những vệt đỏ, với sự hứng thú khócảm động khi những giọt máu tròn to tụlại và rơi xuống chân.

Isabelle hết nhìn Jace lại nhìn cái lỗtrên kính, những đường nứt tỏa ra từtrung tâm rỗng không, một mạng nhện củanhững vết nứt màu bạc. “Ôi, Jace,” cônàng nói, bằng tông giọng nhẹ nhàng màchưa bao giờ Alec nghe thấy. “Chúng ta

Page 422: Thành phố pha lê

biết giải thích thế nào với nhà Penhallowđây?”

Không hiểu sao Clary tìm đượcđường ra khỏi nhà. Cô không chắc thếnào - tất cả đều là những hình ảnh nhòenhoẹt của cầu thang va hành lang vụt quarất nhanh, và rồi cô đang chạy ra cửatrước và rời khỏi nhà và bằng cách nàođó cô đứng trên bậc thềm nhà Penhallow,tự hỏi liệu mình có sắp nôn lên bụi hồngnhà họ không.

Chúng quả là nơi lý tưởng cho việcnôn mửa, và bụng dạ cô đang cồn càođến đau quặn, nhưng sự thật rằng tất cảnhững gì cô ăn chỉ là chút xúp đã ngăn

Page 423: Thành phố pha lê

cô lại. Cô không nghĩ trong dạ dày còn gìcho cô nôn. Thay vào đó cô bước xuốngbậc tam cấp và ngờ ngệch rời khỏi cổngtrước - cô không nhớ mình đã tới từhướng nào, hoặc trở lại nhà cô Amatisbằng cách nào, nhưng chuyện đó chẳngquan trọng lắm. Cô cũng chẳng hứng thútrở về giải thích cho chú Luke rằng họphải rời Alicante ngay hoặc Jace sẽ nộphọ cho Clave.

Có lẽ Jace nói đúng. Có thể cô đã hấptấp và không biết suy nghĩ. Có lẽ cô chưabao giờ nghĩ xem cô đã gây ảnh hưởngtới những người cô yêu thương như thếnào. Gương mặt Simon thoáng hiện trướcmắt cô, sắc nét như trong một bức hình

Page 424: Thành phố pha lê

chụp, tiếp đến là khuôn mặt chú Luke-

Cô dừng lại và dựa người lên cây cộtđèn. Hộp kính vuông trông giống như mộtloại đèn ga đặt trên cột trụ cũ trướcnhững ngôi nhà đá nâu tại Công ViênSlope. Không hiểu sao, nó giúp cô nguôingoai đi phần nào.

“Clary!” Đó là giọng tràn ngập lolắng của một người con trai. Đột nhiênClary nghĩ, Jace. Cô quay phắt lại.

Nhưng không phải Jace. Sebastian,cậu con trai tóc đen tại phòng khách nhàPenhallow, đang đứng trước mặt cô, thởhổn hển chút đỉnh như thể vừa chạy đuổi

Page 425: Thành phố pha lê

theo cô.

Cô đột nhiên cảm thấy cảm giác lúctrước, khi lần đâu tiên nhìn thấy cậu ta -thấy ngờ ngợ quen quen, cùng với cảmgiác gì đó cô không định nghĩa được.Không phải thích hay không thích - nógiống như bị hấp dẫn, như thể cái gì đókéo cô lại gần cậu con trai cô không hềquen biết này. Có lẽ chỉ do vẻ ngoài. Cậuta đẹp, cũng như Jace vậy, dù nếu ởngười Jace toàn sắc vàng thì cậu ta toànvẻ xanh xao và hắc ám. Dù cả giờ, dướiánh đèn đường, cô có thể thấy rằng cậu tavà chàng hoàng tử trong tưởng tượng củacô không hề giống nhau như cô nghĩ. Kểcả màu sắc của họ cũng khác nhau. Có gì

Page 426: Thành phố pha lê

đó ẩn chứa trong khuôn mặt, cái cách cậukìm nén chính mình, những bí mật đen tốitrong đôi mắt cậu ta...

“Cô ổn không?” Sebastian hỏi. Giọnganh ta mới nhẹ nhàng làm sao. “Cô chạykhỏi nhà như…” Giọng cậu ta nhỏ đi khinhìn cô. Cô vẫn đang nắm lấy thân đènnhư thể cần nó để đứng vững. “Cóchuyện gì thế?”

“Tôi cãi nhau với Jace,” cô nói, cốgiữ giọng bình tĩnh. “Anh biết nó thế nàomà.”

“Thực ra là không,” Cậu có vẻ có lỗi.“Tôi không có anh chị em.”

Page 427: Thành phố pha lê

“May cho anh đấy,” cô nói và giậtmình vì sự chua chát trong giọng nói.

“Cô không có ý đó thật.” Anh bướclại gần cô hơn, và khi anh làm thế, ánhđèn bật sáng, ánh sáng trắng của đèn phùthủy phủ xuống hai người họ. Sebastianngước nhìn ánh đèn và mỉm cười. “Mộtđiềm báo đấy.”

“Điềm báo gì cơ?”

“Điềm báo rằng cô nên để tôi đưa vềnhà.”

Page 428: Thành phố pha lê

“Nhưng tôi còn chẳng biết nhà ở đâunữa,” cô bỗng nhận ra. “Tôi trốn khỏinhà để tới đây. Tôi không nhớ đường.”

“À, vậy cô ở với ai?”

Cô chần chừ chưa nói.

“Tôi không nói với ai đâu,” anh nói.“Thề có Thiên Thần làm chứng.”

Cô nhìn. Đó đúng là một lời thề, đốivới một Thợ Săn Bóng Tối. “Được rồi,”cô nói, trước khi cô kịp nghĩ lại quyếtđịnh của mình “Tôi ở với cô AmatisHerodale.”

Page 429: Thành phố pha lê

“Tuyệt. Tôi biết chính xác cô ấy ởđâu.” Cậu chìa tay cho cô. “Chúng ta đinhé?”

Cô cố cười. “Anh biết không, anh khátự tin đấy.”

Cậu nhún vai. “Tôi thường động lòngtrước những cô gái đang gặp nạn.”

“Đừng phân biệt giới tính chứ.”

“Không hề. Tôi phục vụ luôn cảnhững quý ông gặp nạn. Cùng một kiểuđộng lòng luôn,” cậu nói và, với vẻ hoamỹ, cậu chìa tay ra lần nữa. Lần này, cô

Page 430: Thành phố pha lê

nắm lấy.

Alec đóng cửa phòng gác mái nhỏđằng sau lưng và quay lại nhìn Jace. Đôimắt anh thường mang một màu xanh lamnhư nước hồ Lyn, một màu xanh lam nhạtkhông vấn đục, nhưng màu sắc dườngnhư thay đổi theo cảm xúc. Lúc này,chúng mang màu dòng hải lưu East Rivertrong trận bão. Hiện con người anh cũngnổi giông bão nữa. “Ngồi xuống,” anhnói vói Jace và chỉ xuống chiếc ghế thấpgần ô cửa sổ đầu hồi. “Tớ sẽ đi lấy bănggạc.”

Jace ngồi. Căn phòng anh ở cùng vớiAlec ở tầng trên cùng nhà Penhallow khá

Page 431: Thành phố pha lê

chật, với hai chiếc giường nhỏ, dựa vàohai bức tường. Quần áo họ treo trên móctrên tường. Có một ô cửa sổ duy nhất, đểcho một chút ánh sáng xuyên qua – giờtrời đã tối, và bầu trời ngoài ô cửa kínhchuyển màu chàm. Jace quan sát trongkhi Alec quỳ xuống, rút và mở miệng cáitúi vải thô lấy từ dưới gầm giường. Anhta lục lọi túi một hồi rồi đứng dậy, trêntay cầm một chiếc hộp. Jace nhận ra nólà chiếc hộp thuốc họ thi thoảng dùng khinhững chữ rune không hữu dụng - trongđó đựng thuốc khử trùng, băng gạc vàkéo.

“Cậu không định dùng chữ rune trịthương sao?” Jace hỏi, vì tò mò là chính.

Page 432: Thành phố pha lê

“Không. Mình chỉ cần...” Alec ngừngnói, ném chiếc hộp lên giường và lầmbầm chửi thề. Alec tới chiếc bồn rửa xâysát tường và rửa tay mạnh tới nỗi làmnước văng tung tóe. Jace quan sát ngườianh em nuôi với chút tò mò. Tay Jace bắtđầu co giật đau nhói từng cơn. Alec cầmcái hộp, kéo ghế đối diện Jace, và ngồiphịch xuống. “Đưa tay cho mình.”

Jace giơ tay. Anh phải thừa nhận rằngtrông nó khá tệ. Cả bốn mấu tay đều ráchtoạc như mô hình bức xạ của những ngôisao. Máu khô dính trên ngón tay, trônggiống những mảnh vụn còn sót lại củachiếc găng tay màu nâu đỏ.

Page 433: Thành phố pha lê

Alec nhăn mặt. “Cậu là đồ ngốc.”

“Cám ơn,” Jace nói. Anh kiên nhẫnquan sát trong khi Alec cúi đầu, dùngnhíp nhẹ nhàng nhổ vụn kính đâm vào daanh. “Vậy, sao lại không?”

“Không cái gì?”

“Sao không dùng chữ rune trị thương?Đây đâu phải vết thương do quỷ gây ra.”

“Vì.” Alec cầm chiếc chai xanh đựngthuốc sát trùng. “Tớ nghĩ nên để cậu biếtthế nào là đau. Cậu vẫn sẽ lành lại như

Page 434: Thành phố pha lê

người bình thường. Lâu và để lại sẹoxấu. Có thể cậu sẽ học được vài điều.”Anh đổ thứ chất lỏng gây xót lên vếtthương hở của Jace. “Dù tớ cũng chẳngtin lắm.”

“Cậu thừa biết tớ có thể tự dùng chữrune trị thương cơ mà.”

Alec bắt đầu cuốn gạc quanh tay Jace.“Nếu cậu muốn tớ nói với nhàPenhallow chuyện thực sự xảy ra trêngác mái, thay vì để họ nghĩ đó là một tainạn, thì tùy cậu.” Alec buộc chặt gạc lại,Jace nhăn mặt. “Nếu tớ tưởng cậu tự gâyđiều này cho mình, tớ sẽ không bao giờnói cho cậu biết.”

Page 435: Thành phố pha lê

“Không, cậu sẽ nói.” Jace nghiêngđầu. “Tớ không nhận ra là vụ tớ tấn côngô cửa sổ bích họa lại làm cậu buồn đếnthế.”

“Chỉ là…” Xong việc với băng gạc,Alec nhìn xuống tay Jace, bàn tay anhvẫn đang nắm. Nó bị cuộn trong đốnggạc trắng, lấm tấm máu nơi ngón tayAlec chạm vào. “Sao cậu lại làm nhữngchuyện ấy với mình chứ? Không chỉ điềucậu làm với cửa sổ, mà là cái cách cậunói chuyện với Clary nữa. Cậu trừngphạt bản thân vì gì nào? Cậu không thểngăn điều cậu cảm nhận được.”

Page 436: Thành phố pha lê

Giọng Jace đều đều. “Tớ cảm nhậnlàm sao?”

“Tớ thấy cách cậu nhìn Clary.” Đôimắt Alec nhìn đi xa xăm, nhìn cái gì đócách xa Jace, cái gi đó không ở đây. “Vàcậu không thể có Clary. Có lẽ cậu chỉkhông biết sẽ thế nào khi cậu muốn mộtthứ gì đó.”

Jace nhìn thẳng vào Alec. “Giữa cậuvà Magnus Bane có chuyện gì thế?”

Alec ngẩng phắt lên. “Tớ không -chẳng có chuyện gì cả-”

Page 437: Thành phố pha lê

“Tớ không ngốc. Cậu gửi thư thẳngcho Magnus ngay sau khi nói chuyện vớiMalachi, trước khi cậu nói cho tớ hayIsabelle hay bất cứ ai khác...”

“Bởi vì Magnus là người duy nhất cóthể cho tớ câu trả lời. Không có gì giữabọn tớ hết,” Alec nói - và rồi, nhìn thấyvẻ mặt Jace, bổ sung mà cực kỳ lưỡnglự, “không còn nữa. Chẳng còn gì giữabọn tớ hết. Được chưa?”

“Mong rằng không phải do tớ,” Jacenói.

Alec trắng bệch và lùi lại, như thể anhđang chuẩn bị đỡ một cú đánh. “Cậu

Page 438: Thành phố pha lê

muốn nói sao?”

“Tớ biết cậu nghĩ thế nào về tớ,” Jaoenói. “Nhưng thật ra cậu đang lừa chínhmình đấy. Cậu chỉ thích tớ vì tớ an toàn.Không nguy hiểm gì hết. Cậu chưa hề thửcó một mối quan hệ thực sự, vì cậu cóthể dùng tớ làm bình vôi.” Jace biết mìnhcó phần độc ác nhưng anh chẳng quantâm mấy. Làm tổn thương người anh yêuthương cũng dễ chịu gần bằng làm tổnthương chính anh khi anh trong tâm trạngthế này.

“Tớ hiểu rồi,” Alec nghiến răng nói.“Đầu tiên là Clary, sau đó tới tay cậu, vàgiờ là tớ. Cậu xuống địa ngục đi, Jace.”

Page 439: Thành phố pha lê

“Cậu không tin tớ?” Jace hỏi. “Đượcthôi. Cứ tự nhiên. Hôn tớ ngay bây giờđi.”

Alec kinh hãi nhìn Jace.

“Chuẩn xác, dù tớ đẹp trai chết điđược, cậu không thực sự thích tớ theocách đó. Và nếu cậu đá Magnus, đókhông phải do tớ. Chỉ vì cậu quá sợ nênkhông dám tỏ tình với người mà cậu thựcsự yêu. Tình yêu biến chúng ta thànhnhững kẻ dối trá,” Jace nói. “Nữ HoàngSeelie đã nói với tớ như vậy. Vì thếđừng đánh giá tớ khi tớ nói dối về cảmnhận của mình. Cậu cũng làm như vậy

Page 440: Thành phố pha lê

thôi.” Anh đứng dậy. “Và giờ tớ muốncậu một lần nữa làm điều đó vì tớ.”

Gương mặt Alec cứng đờ vì tổnthương. “Ý cậu là sao?”

“Nói dối giùm tớ,” Jace nói, nhấc cáiáo khỏi móc treo tường và khoác vào.“Đã hoàng hôn rồi. Giờ mọi người sắptừ Gard về. Tớ muốn cậu nói với mọingười là tớ thấy không được khỏe và vìthế tớ không xuống nhà. Nói với họ rằngtớ thấy muốn xỉu và đã trượt chân, do đólàm vỡ cửa sổ.”

Alec ngẩng đầu và nhìn Jace một cáchtrực diện. “Được thôi,” anh nói. “Nếu

Page 441: Thành phố pha lê

cậu nói với tớ xem cậu thực sự đi đâu.”

“Tới Gard,” Jace nói. “Tớ sẽ lôiSimon ra khỏi tù.”

Mẹ Clary luôn gọi khoảng thời giangiữa chạng vạng và đêm tối là “khoảnhkhắc xanh lam.” Mẹ nói ánh sáng đó làmạnh nhất và không bình thường nhất, vàđó là thời gian tốt nhất để vẽ. Clary chưathực sự hiểu mẹ muốn nói gì, nhưng giờ,khi đi giữa Alicante trong ánh chiềuchạng vạng, cô đã hiểu.

Khoảnh khắc xanh lam tại New Yorkkhông thực sự xanh; sắc xanh bị xóa mờbởi ánh đèn đường và các biển hiệu đèn

Page 442: Thành phố pha lê

neon. Mẹ Jocelyn hẳn đã nghĩ tới Idris.Ở đây ánh sáng phủ màu tím chuẩn phủlên những công trình bằng đá trong thànhphố, và những ngọn đèn phù thủy tỏanhững quầng sáng trắng quá rực rỡ đếnnỗi Clary nghĩ sẽ cảm nhận được hơi ấmkhi đi qua. Cô ước gì mẹ ở đây. Mẹ sẽchỉ cho cô những nơi mẹ quen thuộc,những địa điểm hằn in trong ký ức củamẹ.

Nhưng mẹ cũng chưa từng nói vớimình về bất cứ điều gì trong nhữngđiều này. Mẹ cố tình giữ bí mật. Và giờthì mình đã biết. Một cơn đau nhói - nửavì giận nửa vì hối hận - nghẹn lại trongtim Clairy.

Page 443: Thành phố pha lê

“Sao cô im lặng thế,” Sebastian nói.Họ vừa đi qua cây cầu, với hai bên thànhcầu khắc đầy những chữ rune, bắc quacon kênh.

“Chỉ đang nghĩ xem tôi sẽ gặp rắc rốilớn thế nào khi trở về. Tôi đã phải trèoqua cửa sổ để trốn đi, nhưng giờ chắc côAmatis đã biết tôi đi rồi.”

Sebastian nhíu mày. “Sao lại phảitrốn? Cô không được phép đi gặp anhtrai mình sao?”

“Đáng ra tôi không được phép ở

Page 444: Thành phố pha lê

Alicante,” Clary nói. “Tôi phải ở nhà, antoàn tránh nạn.”

“À. Điều đó giải thích nhiều đó.””

“Thật sao?” Cô tò mò liếc nhìn anhchàng. Những cái bóng màu xanh lam tỏachiếu lên mái tóc đen của anh.

“Có vẻ cứ nhắc tới tên cô là mọingười lại tái mặt. Chắc mối quan hệ giữaanh em không được hòa thuận lắm.”

“Không hòa thuận? Cũng là một cáchnói đấy.”

Page 445: Thành phố pha lê

“Cô không thích anh trai sao?”

“Thích Jace á?” Suốt mấy tuần qua,cô cứ nghĩ mãi xem liệu cô có yêu JaceWayland hay không và vì sao, cô chưatừng bao giờ dừng lại suy nghĩ xem liệucô có thích anh không.

“Xin lỗi. Jace là người thân của tôi -thế nên tôi có thích anh trai mình haykhông đâu có quan trọng.”

“Tôi có thích anh ấy,” cô nói, đến bảnthân còn thấy ngạc nhiên. Tôi có, chỉ là -anh ấy khiến tôi bực. Anh ấy suốt ngàybảo em được làm cái này, không đượclàm cái khác...”

Page 446: Thành phố pha lê

“Có vẻ chẳng ích gì,” Sebastian nhậnxét.

“Là sao?”

“Hình như cô luôn làm theo ý cô.”

“Chắc thế.” Lời nhận xét làm cô giậtmình khi nó tới từ một người gần như xalạ. “Nhưng có vẻ điều đó làm Jace điêntiết hơn tôi tưởng.”

“Anh ta sẽ nguôi giận thôi.” GiọngSebastian có phần khinh miệt.

Page 447: Thành phố pha lê

Clary tò mò nhìn. “Anh có thích Jacekhông?”

“Có. Nhưng tôi không nghĩ anh ta quýtôi nhiều.” Sebastian có vẻ ảo não. “Mọiđiều tôi nói hình như đều làm anh ta khóchịu.”

Họ quặt sang một quảng trường rải đácuội được bao quanh bởi những căn nhàcao, hẹp. Ở giữa là bức tượng thiên thầnbằng đồng - Thiên Thần, đức ngài đãdùng máu để tạo ra Thợ Săn Bóng Tối. Ởcuối phía Bắc quảng trường là một côngtrình đá trắng khổng lồ. Những bậc cầuthang đá cẩm thạch dài dằng dặng dẫnlên mái vòm có trụ chống, đằng sau đó là

Page 448: Thành phố pha lê

một cửa đôi khổng lồ. Toàn cảnh dướiánh đèn đêm thật đáng hùng tráng - vàthân thuộc đến kỳ lạ. Clary tự hỏi liệu côđã từng thấy một bức tranh vẽ nơi nàychưa. Có lẽ là từ một bức tranh của mẹ?

“Đây là Quảng Trường Thiên Thần,”Sebastian nói, “và kia là Đại Sảnh ThiênThần. Hiệp Định được ký kết lần đầutiên tại đây, vì các cư dân Thế GiớiNgầm không được phép đặt chân vàoGard - giờ nó được gọi là Sảnh HiệpĐịnh. Đây là trung tâm hội họp - họ tổchức các buổi lễ, lễ cưới, khiêu vũ, cácsự kiện tương tự tại nơi này. Nó là trungtâm thành phố. Họ nói mọi con đườngđều dẫn tới Đại Sảnh.”

Page 449: Thành phố pha lê

“Nó có phần giống với một nhà thờ -nhưng các anh không có nhà thờ tại đây,đúng không?”

“Không cần thiết,” Sebastian nói.“Tháp quỷ bảo vệ bọn tôi. Bọn tôi chẳngcần gì khác. Vì thế mà tôi thích tới đây.Nó cho tôi cảm giác... bình yên.”

Clary nhìn cậu ta một cách ngạcnhiên. “Vậy anh không sống ở đây?”

“Không. Tôi sống ở Paris. Tôi chỉ tớithăm Aline thôi - Aline là chị họ của tôi.Mẹ tôi và bố Aline, bác Patrick, là anh

Page 450: Thành phố pha lê

em. Bố mẹ Aline điều hành Học ViệnBắc Kinh trong nhiều năm trời. Họ mớitrở về Alicante được mười năm đổ lạiđây.”

“Họ... cô chú Penhallow không thuộchội Cirlce, đúng không?”

Sebastian thoáng giật mình. Cậu ta imlặng khi họ quay người và bỏ lại quảngtrường sau lưng, đi về phía những conđường chìm khuất trong bóng tối. “Saocô hỏi vậy?” cuối cùng anh nói.

“À... vì cô chú Lightwood từng làthành viên của hội đó.”

Page 451: Thành phố pha lê

Họ đi dưới ánh đèn đường. Claryđánh mắt nhìn Sebastian. Trong chiếc áomăng tô đen và áo sơ mi trắng, bước đidưới ánh sáng trắng, anh trông như mộthình minh họa màu đen trắng về một quýông trong một cuốn album thời Victoria.Mái tóc đen xoăn cắt sát theo cái cáchkhiến cô ngứa ngáy muốn vẽ anh bằngbút và mực. “Cô phải hiểu,” anh nói.“Một nửa số Thợ Săn Bóng Tối trẻ tuổitại Idris thời đó đều là thành viên củaCirle, và rất nhiều thành viên khác khôngsống tại Idris. Bác Patrick hồi đầu cũngtham gia vào hội, nhưng bác đã rời khỏiCircle khi bắt đầu nhận ra Valentine điênrồ tới độ nào. Cả bố và mẹ Aline đềukhông tham gia vụ Nổi Loạn - bác

Page 452: Thành phố pha lê

Patrick tới Bắc Kinh để trốn khỏiValentine và gặp mẹ Aline tại Học Viện.Khi cô chú Lightwood và những thànhviên khác của Circle bị người ta tìmcách trả thù vì chống lại Clave, nhàPenhallow bỏ phiếu cho việc khoanhồng. Vì thế nhà Lightwood được đưatới New York thay vì bị nguyền rủa. Vìthế cô chú Lightwood luôn biết ơn haibác tôi.”

“Còn bố mẹ anh thì sao?” Clary nói.“Họ có thuộc hội không?”

“Không hẳn. Mẹ tôi là em gái bácPatrick. Bác Patrick đã đưa mẹ tôi đếnParis khi bác tới Bắc Kinh. Mẹ gặp bố ở

Page 453: Thành phố pha lê

đó.”

“Mẹ anh là em chú Patrick?”

“Mẹ tôi qua đời đã lâu rồi,”Sebastian nói. “Bố tôi cũng vậy. BácÉlodie nuôi nấng tôi.”

“Ôi,” Clary nói, cảm thấy ngu ngốc.“Tôi xin lỗi.”

“Tôi không nhớ gì về họ,” Sebastiannói. “Không nhiều. Khi còn nhỏ, tôi ướccó một người anh trai hay chị gái, mộtngười có thể nói với tôi biết cảm giác cóbố mẹ là như thế nào.” Anh trầm ngâm

Page 454: Thành phố pha lê

nhìn cô. “Tôi có thể hỏi cô vài điềukhông, Clary? Sao cô cứ nằng nặc đòitới Idris dù biết anh trai mình sẽ phảnứng dữ dội như thế nào?”

Trước khi cô kịp trả lời, họ bước rakhỏi con hẻm nhỏ và vào một sân nhà tốiđèn quen thuộc, cái giếng không sử dụngở giữa sáng lên dưới ánh trăng. “Quảngtrường Cistern,” Sebastian thất vọng nói.“Chúng ta tới đây nhanh hơn tôi tưởng.”

Clary liếc nhìn cây cầu bê tông bắcqua con kênh gần đó. Cô có thể thấy ngôinhà của cô Amatis ở đằng xa. Mọi ô cửasổ đều sáng đèn. Cô thở dài. “Từ đây tôitự về được, cảm ơn anh nhé.”

Page 455: Thành phố pha lê

“Cô không muốn tôi đưa cô tới-”

“Không. Trừ khi anh cũng muốn dínhvô rắc rối với tôi.”

“Cô nghĩ tôi sẽ gặp rắc rối? Vì đãlịch sự đưa cô về?”

“Không ai nên biết tôi đang ởAlicante,” cô nói. “Điều này đáng raphải là bí mật Và tôi không có ý xúcphạm anh đâu, nhưng anh là người lạ.”

“Anh không thích là người lạ,” cậunói. “Anh muốn hiểu rõ em hơn.”

Page 456: Thành phố pha lê

Sebastian đang nhìn cô với vẻ vừa tò mòvà ngượng ngùng, như thể anh khôngchắc điều anh vừa nói sẽ được đón nhậnnhư thế nào.

“Sebastian,” cô nói, đột nhiên thấyquá ư mệt mỏi. “Em mừng vì anh muốnlàm quen với em. Nhưng em chẳng cònchút năng lượng để làm quen với anhnữa. Xin lỗi.”

“Anh không có ý...”

Nhưng cô đã đi xa, về phía cây cầu.Nửa đường cô quay lại và liếc nhìnSebastian. Anh trông cô đơn đến kỳ lạdưới anh trăng, với mái tóc đen lòa xòa

Page 457: Thành phố pha lê

che khuôn mặt.

“Ragnor Fell,” cô nói.

Anh nhìn cô chăm chú. “Cái gì?”

“Anh hỏi em vì sao em đến đây dùkhông được phép,” Clary nói. “Mẹ em bịốm. Ốm thực sự. Có thể là đang chết dần.Chỉ có một điều có thể giúp mẹ, chỉ cómột người có thể giúp mẹ, đó là pháp sưRagnor Fell. Chỉ là em không biết tìmông ta ở đâu.”

“Clary…”

Page 458: Thành phố pha lê

Cô quay người rảo bước về nhà.“Tạm biệt anh nhé.”

©DTV

Leo lên hàng rào mắt cáo khó hơnnhiều so với leo xuống. Đôi giày củaClary trượt không biết bao nhiêu lần trênbức tường đá ẩm ướt, và cô mừng khicuối cùng cũng đẩy người lên được bệcửa sổ và nửa nhảy nửa ngã xuống phòngngủ.

Niềm vui của cô chẳng được tày gang.Ngay khi gót giày nện xuống sàn nhà thìmột ánh đèn lóe lên, căn phòng sáng rõnhư ban ngày. Cô Amatis ngồi trên mép

Page 459: Thành phố pha lê

giường, lưng rất thẳng, viên đá phù thủycầm trong tay. Nó tỏa ánh sáng chói tớiđộ không thể làm mềm đi nổi gương mặtkhó đăm đăm hay nét hằn trên khóemiệng cô. Cô nhìn Clary một lúc lâu.Cuối cùng cô nói, “Trong bộ quần áo dó,trông cháu y hệt Jocelyn.”

Clary loạng choạng. “Cháu... cháu xinlỗi,” cô nói. “Về việc ra ngoài như thếnày...”

Cô Amatis nắm tay quanh ngọn đènphù thủy, tắt đi quầng sáng. Clary chớpmắt trong bóng tối đột ngột. “Thay bộ đồđó ra,” Amatis nói, “và gặp bọn cô dướitầng trong nhà bếp. Và đừng nghĩ đến

Page 460: Thành phố pha lê

việc trốn qua đường cửa sổ,” cô bổ sung,“không thì lần sau cháu về ngôi nhà này,cháu sẽ thấy cánh cửa khóa trái rồi đấy.”

Nuốt khan, Clary gật đầu.

Cô Amatis đứng dậy và rời đi khôngnói thêm một lời. Clary nhanh nhanhchóng chóng cởi bộ đồ đi săn và mặcquần áo của chính cô được treo trên cộtgiường, giờ đã khô, vào - quần bò hơikhó mặc vào một chút, nhưng thật tuyệtkhi được mặc chiếc áo phông quen thuộccủa cô vào. Lắc mái tóc rối bù ra sau, côđi xuống tầng.

Lần cuối cùng cô nhìn thấy tầng trệt

Page 461: Thành phố pha lê

nhà cô Amatis, cô đang lên cơn sốt và bịảo giác. Cô nhớ những hành lang dài kéotới vô hạn và chiếc đồng hồ quả lắc đểđứng trên sàn kêu tích tắc như tiếng đậpcủa một trái tim sắp chết. Giờ cô thấymình đang ở trong một căn phòng kháchnhỏ nhắn và ấm cúng, với đồ nội thấtbằng gỗ đơn giản đi kèm tấm thảm sờn cũtrên sàn. Diện tích nhỏ cùng màu sắcsáng gợi cho cô ít nhiều tới phòng kháchtrong căn hộ nhà cô tại Brooklyn. Cô imlặng bước vào bếp, nơi lửa cháy trên lòvà căn phòng ngập tràn ánh sáng vàng ấmáp. Cô Amatis đang ngồi trước bàn. Côchoàng khăn quanh vai; nó làm nổi rõnhững sợi bạc trên tóc cô ấy hơn.

Page 462: Thành phố pha lê

“Cháu chào cô.” Clary lấn cấn trướcngưỡng cửa. Cô không biết liệu côAmatis có giận không.

“Cô chắc chẳng cần phải hỏi cháu điđâu,” Amatis nói, không thèm ngước mắtnhìn. “Cháu tới gặp Jonathan, đúngkhông? Cô đoán là nơi duy nhất thôi. Cólẽ nếu cô có con, cô sẽ biết khi nào mộtđứa trẻ nói dối cô. Nhưng cô đã rất hyvọng rằng, ít nhất là trong lúc này, côkhông hoàn toàn làm anh trai cô thấtvọng.”

“Làm chú Luke thất vọng?”

“Cháu biết chuyện gì xảy ra khi Luke

Page 463: Thành phố pha lê

bị cắn không?” Amatis nhìn thẳng vềphía trước. “Khi người anh trai của côbị một người sói cắn - và tất nhiên rồi,Valentine luôn loại bỏ những hiểm họangu ngốc đe dọa hắn và những đồngmình, chỉ là vấn đề thời gian thôi - Luketới và nói với cô chuyện đã xảy ra vàrằng anh ấy sợ hãi thế nào vì có thể dínhbệnh người sói. Và cô nói... cô nói..”

“Amatis, cô không phải kể với cháuđâu…”

“Cô nói Luke hãy cút khỏi nhà cô vàđừng quay lại tới khi chú ấy chắc chắnkhông dính bệnh. Cô tránh xa chú ấy – côkhông thể ngăn mình được.” Giọng cô

Page 464: Thành phố pha lê

run run. “Chú ấy thấy cô ghê tởm thếnào, nó hiện lên toàn bộ gương mặt cô.Chú ấy nói chú ấy sợ rằng nếu chú ấymắc bệnh thật, nếu chú ấy trở thành sinhvật-sói, rằng Valentine sẽ yêu cầu chú ấytự tử, và cô nói...cô nói rằng thế là tốtnhất.”

Clary hơi thở dốc; cô không thể ngănmình được.

Amatis ngẩng phắt đầu. Sự căm thùbản thân hiện rõ trên nét mặt cô. “Về cơbản Luke luôn là người quá tốt, dùValentine cố bắt anh ấy làm gì - đôi lúccô nghĩ Luke và Jocelyn là những ngườitốt duy nhất cô biết - và cô không thể

Page 465: Thành phố pha lê

chịu nổi ý nghĩ anh ấy sẽ biến thành mộtdạng quái vật...”

“Nhưng không phải vậy. Chú ấy khôngphải quái vật.”

“Lúc đó cô không biết. Sau khi anhấy đã Biến Đổi, sau khi anh ấy trốn khỏiđây, Jocelyn đã cố gắng và cố gắngthuyết phục cô rằng bên trong Luke vẫnlà con người cũ, vẫn là anh trai yêu quýcủa cô. Nếu không nhờ mẹ cháu, cô sẽkhông bao giờ đồng ý gặp lại Luke. Côđể Luke ở lại đây trước vụ Nổi Loạn -để anh ấy trốn trong hầm rượu - nhưng côbiết anh ấy không thực sự tin cô, sau khicô quay lưng với anh ấy. Cô nghĩ giờ anh

Page 466: Thành phố pha lê

ấy vẫn vậy.”

“Chú ấy tin tưởng cô nên mới đưacháu tới đây khi cháu ốm,” Clary nói.“Chú ấy tin cô nên mới để cháu lại đâyvới cô…”

"Luke không còn nơi nào để đi,”Amatis nói. “Và xem cô đã trông chừngcháu tốt tới mức nào này. Cô thậm chícòn chẳng giữ nổi cháu trong nhà chỉtrong một ngày.”

Clary giật mình. Thà cô bị quát mắngcòn sướng hơn thế này nhiều. “Khôngphải lỗi của cô đâu. Cháu nói dối cô vàtrốn ra ngoài. Cô không thể làm gì

Page 467: Thành phố pha lê

được.”

“Ôi Clary,” Amatis nói. “Cháu khônghiểu sao? Cháu luôn có thể làm gì đó.Chỉ là những người như cô luôn luôn nhủbản thân điều khác. Cô tự nhủ rằng cô bótay trong vụ của Luke. Cô tự nhủ rằng côchẳng có cách gì ngoài chống mắt nhìnStephen bỏ rơi cô. Và thậm chí cô còn từchối tham gia những cuộc họp của Clavevì cô tự nhủ cô chẳng thể làm gì gây ảnhhưởng tới quyết định của họ được, thậmchí cô ghét điều họ làm. Nhưng rồi khicô chọn làm gì đó - thì cô còn chẳng thểlàm nó đi đúng hướng được nữa.” Ánhmắt cô sáng lên, đau khổ và lấp lánhtrong ánh lửa. “Đi ngủ đi Clary,” cô kết

Page 468: Thành phố pha lê

thúc. “Và từ giờ trở đi, cháu có thể tớivà đi khi cháu muốn. Cô sẽ không làm gìđể cản cháu hết. Sau cùng, như cháu nói,cô chẳng thể làm gì cả.”

“Cô Amatis-”

“Đừng." Amatis lắc đầu. “Cứ đi ngủđi. Làm ơn.” Cô đã quyết định dừng nóichuyện; cô quay đầu đi, như thể Clary đãđi và nhìn vào tường, không chớp mắt.

Clary quay gót và chạy lên tầng.Trong phòng ngủ dành cho khách, cô đácửa đóng sầm lại sau lưng và tung ngườixuống giường. Cô nghĩ cô muốn khóc,nhưng nước mắt không chảy ra. Jace

Page 469: Thành phố pha lê

ghét mình, Clary nghĩ. Cô Amatis ghétmình. Mình chưa kịp tạm biệt Simon.Mẹ mình đang hấp hối. Và chú Luke đãbỏ rơi mình. Mình cô đơn. Mình chưabao giờ cô đơn như bây giờ, và tấ cảđều là lỗi của mình. Có lẽ đó là lý docô không thể khóc, cô nhận ra, khi mắtráo hoảnh nhìn lên trần nhà. Vì khóc làmgì khi chẳng có ai ở bên an ủi bạn? Vàđiều gì còn tệ hơn, khi bạn thậm chí cònchẳng thể an ủi chính mình?

7. Nơi thiên thần không dám tới

Page 470: Thành phố pha lê

Rời khỏi giấc mơ về máu và ánh sáng,Simon đột nhiên tỉnh giấc khi nghe ai đógọi tên.

“Simon.” Người đang khẽ rít lên.“Simon, tỉnh dậy.”

Trong khung cảnh tối om của xà lim,Simon đứng dậy - hiện giờ, đôi lúc tốcđộ của cậu khiến chính bản thân cậu phảingạc nhiên - và chóng mặt. “Samuel?”cậu thì thầm, nhìn vào bóng tối. “Samuel,chú đấy hả?”

“Quay người lại, Simon.” Giờ cáigiọng nghe quen tai đó đã có chút bựcbội. “Và tới cửa sổ.”

Page 471: Thành phố pha lê

Simon lập tức nhận ra người đó vànhìn qua ô cửa sổ song sắt, thấy Jaceđang quỳ trên bãi cỏ bên ngoài, viên đáphù thủy tỏa sáng lên trên tay. Anh tađang căng thẳng nhăn nhó nhìn Simon.“Sao thế, cậu đã tưởng mình gặp ácmộng hả?”

“Có lẽ giờ tôi vẫn tưởng thế.” TaiSimon nghe ong ong - nếu Simon cònnhịp tim, cậu sẽ nghĩ rằng máu đang chảyrần rần trong mạch máu, nhưng đó là mộtthứ khác, thứ gì đó không hữu hình bằngnhưng cũng khá giống. Ngọn đèn phùthủy tỏa ánh sáng chói lóa và tạo bóngđen hắt trên gương mặt trắng xanh của

Page 472: Thành phố pha lê

Simon.

“Vậy ra họ nhốt cậu trong đây. Tôitưởng họ không còn dùng ngục tối nàynữa.” Anh liếc trái liếc phải. “Vừa rồitôi tới nhầm cửa sổ. Và anh bạn bên kiađược một phen hoảng hồn. Một ngườibạn khá quyến rũ, có râu ria xồm xoàmvà rách như xơ mướp. Khiến tôi nhớ tớinhững người vô gia cư ở New York.”

Và Simon nhận ra tiếng u u trong taicậu là gì. Giận dữ. Từ sâu trong đầu óccậu, cậu ý thức được môi cậu đã vén lên,răng nanh cắn phập vào môi dưới. “Tôimừng vì anh vẫn thấy chuyện này vui.”

Page 473: Thành phố pha lê

“Vậy cậu không vui khi gặp tôi sao?”Jace nói. “Tôi phải nói rằng, tôi ngạcnhiên đấy. Người ta luôn nói với tôi rằngsự hiện diện của tôi làm bừng sáng bấtcứ căn phòng nào. Có người còn nghĩ tỏasáng gấp đôi tại những xà lim dưới lòngđất ẩm ướt đấy.”

“Anh biết chuyện gì sẽ xảy ra đúngkhông? ‘Họ sẽ đưa cậu trở về NewYork,’ anh đã nói vậy. ‘Không vấn đề gìhết.’ Nhưng họ chưa bao giờ có ý địnhđó.”

“Tôi không biết.” Jace nhìn thẳng vàomắt cậu qua chấn song, và ánh nhìn củaanh ta rất trong sáng và kiên định. “Tôi

Page 474: Thành phố pha lê

biết cậu sẽ không tin tôi, nhưng tôi nghĩtôi đã nói thật.”

“Hoặc là anh nói dối hoặc là anh ngungốc…”

“Vậy thì tôi ngu ngốc.”

“… hoặc cả hai,” Simon nói hết. “Tôinghiêng về ý kiến cả hai.”

“Tôi chẳng có lý gì phải nói dối cậu.Không phải bây giờ.” Ánh mắt của Jacevẫn giữ được sự kiên định. “Và đừng nherăng với tôi. Nó làm tôi thấy lo đấy.”

Page 475: Thành phố pha lê

“Tốt,” Simon nói. “Nếu anh muốn biếtlý do, đó là vì anh bốc mùi như máuấy.”

“Mùi nước hoa của tôi đấy. Eau deVết thương Gần Đây.” Jace giơ tay trái.Nó được băng trắng, lấm tấm đỏ trên cácmấu tay nơi máu thấm qua. Simon nhíumày. “Tôi tưởng các anh không bịthương. Chính ra là không bị những vếtthương lâu ngày.”

“Tôi đấm cửa sổ,” Jace nói, “và Alecbảo kệ thây tôi lành như người thường sẽdạy cho tôi một bài học. Đó, tôi nói vớicậu sự thực đấy. Ấn tượng chưa?”

Page 476: Thành phố pha lê

“Không,” Simon nói. “Tôi có nhữngvấn đề lớn hơn anh. Điều Tra Viên cứliên tục hỏi tôi những câu hỏi tôi khôngthể trả lời. Ông ta liên tục buộc tội tôilấy khả năng Ưa Sáng từ Valentine. Rằngtôi là gián điệp của hắn.”

Sự hoảng sợ ánh lên trong đôi mắt củaJace. “Aldertree nói sao?”

“Aldertree ngụ ý rằng toàn bộ Claveđều nghĩ vậy.”

“Tệ rồi. Nếu họ cho cậu là gián điệp,vậy thì Hiệp Định không thể giúp cậu.Không nếu họ có thể thuyết phục bản thânhọ rằng cậu đã phá vỡ Luật.” Jace vội

Page 477: Thành phố pha lê

liếc nhìn quanh trước khi quay trở lạivới Simon. “Chúng ta nên lôi cậu ra khỏiđây.”

“Rồi sao?” Simon gần như không thểtin nổi điều cậu vừa nói. Cậu rất muốnrời khỏi đây đế nỗi cậu nếm được hươngvị của nó, nhưng cậu không thể ngăn lờinói rời miệng được. “Anh định giấu tôi ởđâu đây?”

“Ở Gard có một Cổng Dịch Chuyển.Nếu chúng ta có thể tìm ra, tôi sẽ đưacậu qua...”

“Và mọi người sẽ biết anh giúp tôi.Jace, Clave không chỉ săn đuổi tôi. Thật

Page 478: Thành phố pha lê

ra, tôi không nghĩ họ có chút quan tâmnào tới các cư dân Thế Giới Ngầm. Họđang cố chứng minh gì đó về gia đìnhanh - về gia đình Lightwood. Họ đang cốchứng minh rằng, bằng cách nào đó, bốmẹ nuôi của anh có liên hệ với Valentine.Rằng họ chưa bao giờ thực sự rời khỏiCircle.”

Kể cả trong bóng tối, vẫn có thể thấyđược hai má Jace đang dần ửng đỏ.“Nhưng điều đó quá lố bịch. Họ chốngtrả lại Valentine - trên con tàu đó - bốRobert suýt chết…”

“Điều Tra Viên muốn tin rằng họ hisinh những Nephilim khác đã chiến đấu

Page 479: Thành phố pha lê

trên tàu để tạo bằng chứng giả rằng họchống lại Valentine. Nhưng họ vẫn đểmất thanh Kiếm Thánh, và đó là vấn đềĐiều Tra Viên quan tâm. Nghe này, anhđã cố cảnh báo Clave, nhưng họ khôngthèm để ý. Giờ Điều Tra Viên đang cầnngười lĩnh tội. Nếu ông ta có thể tuyênbố gia đình anh là những kẻ phản bội,vậy thì không ai có thể trách Clave vìđiều đã xảy ra, và hắn có thể vẽ ra bất cứđịnh hướng nào mà chẳng có ai chốngđối ông ta hết.”

Jace ôm lấy mặt, những ngón tay dàivô thức giật những sợi tóc. “Nhưng tôikhông thể bỏ cậu lại đây được. NếuClary biết...”

Page 480: Thành phố pha lê

“Tôi phải đoán ra điều anh lo lắngchứ.” Simon cười khùng khục. “Vậy thìđừng nói. Cô ấy ở New York, cám ơn...”Cậu ngừng lời, không thể nói thành tiếng.“Anh nói đúng,” thay vào đó cậu nói.“Tôi mừng vì bạn ấy không ở đây.”

Jace ngẩng mặt lên. “Cái gì?”

“Clave là lũ điên khùng. Ai mà biếthọ sẽ làm gì khi biết được khả năng củabạn ấy. Anh nói đúng,” Simon nhắc lại,và khi Jace không trả lời, bổ sung thêm,“Và anh nên tận hưởng điều tôi nói vớianh. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ nhắc lạiđâu.”

Page 481: Thành phố pha lê

Jace nhìn chăm chú, gương mặt vôhồn, và Simon giật mình khó chịu khinghĩ tới cảnh Jace nằm trên sàn tàu, máume bê bết và trong cơn hấp hối. Cuốicùng, Jace nói, “Vậy cậu định ở lại đây?Trong ngục này? Tới khi nào?”

“Tới khi chúng ta nghĩ ra kế hoạchhay hơn,” Simon nói. “Nhưng có điềunày.”

Jace nhướn mày. “Cái gì nào?”

“Máu,” Simon nói. “Điều Tra Viênđịnh cho tôi chết đói để buộc tôi nói. Tôi

Page 482: Thành phố pha lê

cảm thấy khá yếu rồi. Vào sáng mai tôisẽ... ừm, tôi không biết tôi thế nào nữa.Nhưng tôi không muốn đầu hàng ông ta.Và tôi sẽ không uống máu anh, hay máubất kỳ ai,” cậu vội bổ sung, trước khiJace kịp đề nghị. “Máu động vật là đượcrồi.”

“Tôi có thể mang máu cho cậu,” Jacenói. Anh ngần ngừ một lúc. “Cậu có...nói với Điều Tra Viên rằng tôi để chocậu uống máu tôi không? Rằng tôi cứucậu?”

Simon lắc đầu.

Mắt Jace sáng lên dưới ánh đèn chiếu

Page 483: Thành phố pha lê

tới. “Sao lại không?”

“Tôi nghĩ là tôi không muốn anh gặpthêm rắc rối.”

“Nghe này, ma cà rồng,” Jace nói.“Bảo vệ nhà Lightwood nếu có thể.Nhưng đừng bảo vệ tôi.”

Simon ngước đầu. “Vì sao không?”

“Tôi nghĩ,” Jace nói - và trong mộtthoáng, khi anh cúi nhìn qua những songsắt, Simon gần như có thể tưởng tượngrằng cậu đang ở ngoài còn Jace mới làngười bị giam trong xà lim – “vì tôi

Page 484: Thành phố pha lê

không xứng.”

Clary thức dậy vì âm thanh như tiếngmưa đá roi lộp độp trên mái nhà lợp tôn.Cô ngồi trên giường, ngái ngủ nhìnquanh. Âm thanh đó lại vang lên, nhữngtiếng thịch-thịch ầm ĩ vọng lại qua ô cửasổ. Dù không muốn nhưng vẫn kéo chănxuống, cô đi điều tra. Cô mở toang cửasổ để cho luồng không khí lạnh cắt xuyênqua bộ đồ ngủ như một lưỡi dao lùa vào.Cô rùng mình và nhoài qua ngoài bậucửa sổ.

Có người đang đứng trong khu vườnbên dưới, và trong một thoáng, trái timcô nảy lên, tất cả cô thấy chỉ là một

Page 485: Thành phố pha lê

người dong dỏng cao, với mái tóc cắtngắn rối bù. Rồi anh ta ngẩng đầu và côthấy mái tóc đó màu đen, không phảivàng và cô nhận ra lần thứ hai, cô hyvọng đó là Jace nhưng hóa ra lại làSebastian.

Anh đang cầm một nắm đá cuội trongtay. Anh mỉm cười khi thấy cô thò đầu ra,và chỉ vào mình rồi vào hàng rào mắtcáo dùng làm dàn hoa hồng. Leo xuống.Cô lắc đầu và chỉ vào cửa trước. Gặpem ở cửa trước. Đóng cửa sổ, cô vộixuống lầu. Giờ mặt trời đã lên cao - ánhsáng vàng ruộm và chói chang lùa vàoqua những ô cửa sổ, đèn đã tắt và ngôinhà chìm trong tĩnh lặng. Chắc cô Amatis

Page 486: Thành phố pha lê

còn ngủ, Clary nghĩ.

Clary tới cửa trước, mở chốt và đẩycửa mở. Sebastian đứng đó, và một lầnnữa cô có cảm giác đó, cảm giác gặp lạingười thân, nhưng giờ đã đỡ hơn nhiều.Cô cười yếu ớt với anh. “Anh ném đávào cửa sổ phòng em,” cô nói. “Emtưởng người ta chỉ làm thế trong phimthôi chứ.”

Anh cười toe toét. “Bộ đồ ngủ đẹpđấy. Anh đánh thức em dậy à?”

“Có lẽ.”

Page 487: Thành phố pha lê

“Xin lỗi,” anh nói dù có vẻ thật ra,anh chẳng thấy có lỗi gì. “Nhưng khôngthể đợi được. À mà em nên lên lầu mặcđồ đi. Hôm nay chúng ta sẽ đi chơi cùngnhau.”

“Oa. Tự tin quá nhỉ?” cô nói, nhưng,những cậu con trai như Sebastian có lẽchẳng có lý do gì mà không tự tin cả. Côlắc đầu. “Em xin lỗi, nhưng em khôngthể. Em không thể rời nhà. Không phảihôm nay.”

Anh hơi nhíu mày tỏ vẻ quan tâm.“Em đã rời nhà ngày hôm qua.”

“Em biết, nhưng đó là trước khi...”

Page 488: Thành phố pha lê

Trước khi cô Amatis khiến em cảm thấychỉ cao có hai inch. “Chỉ là em khôngthể đi. Và làm ơn đừng tranh cãi với emvề vấn đề này nhé?”

“Được thôi,” anh nói. “Anh khôngtranh cãi. Nhưng ít nhất hãy để anh nóicho em lý do anh tới đây. Rồi, anh hứa,nếu em vẫn muốn anh đi, anh sẽ đi.”

“Cái gì thế?”

Anh ngẩng đầu và cô tự hỏi vì sao đôimắt đen lại có thể sáng lên như mắt vàngvậy. “Anh biết em tìm thấy Ragnor Fell ởđâu.”

Page 489: Thành phố pha lê

Clary chẳng mất tới mười phút đểchạy lên lầu, mặc quần áo, viết vội mộtmẩu giấy cho Amatis và trở lại gặpSebastian, lúc đó đang đợi cô ở bên bờkênh. Anh cười toe toét khi cô chạy tới,thở không ra hơi, chiếc áo khoác xanhvắt một bên tay. “Em đây,” cô nói, dừngkhựng lại. “Chúng ta đi được chưa?”

Sebastian nhất quyết đòi cầm áokhoác hộ cô.

“Em không nghĩ sẽ có ai chịu giúp emcầm áo khoác,” Clary nhận xét, tung tócdính sau cổ áo ra. “À, có lẽ là hầu bàn.Anh đã từng làm hầu bàn chưa?”

Page 490: Thành phố pha lê

“Chưa, nhưng anh được nuôi dạy bởimột phụ nữ Pháp,” Sebastian nhắc cônhớ. “Vì thế anh phải học qua một khóahuấn luyện khắt khe.”

Clary mỉm cười dù đang lo lắng. Côkhá bất ngờ khi nhận ra, Sebastian biếtcách làm cô cười. Có khi còn quá biếtcách ấy chứ. “Chúng ta đang đi đâuđây?” cô đột ngột hỏi. “Nhà pháp sư Fellcó ở gần đây không?”

“Thật ra là ông ấy sống ngoài thànhphố,” Sebastian nói, bắt đầu tiến về cầu.Clary sóng bước đi cạnh.

“Có xa không?”

Page 491: Thành phố pha lê

“Xa lắm nên chúng ta không thể đi bộ.Chúng ta phải đi nhờ.”

“Đi nhờ? Nhờ ai?” Cô dừng khựng lạivì sợ. “Sebastian, chúng ta phải cẩntrọng. Chúng ta không thể cho bất kỳ aibiết việc chúng ta - việc em - đang làm.Đó là bí mật.”

Sebastian đánh giá cô bằng đôi mắtđen thâm trầm. “Anh thề với Thiên Thầnrằng người cho chúng ta đi nhờ đây sẽkhông hé răng lấy một lời về điều chúngta đang làm.”

Page 492: Thành phố pha lê

“Anh chắc không?”

“Anh cực chắc.”

Ragnor Fell, Clary nghĩ khi họ đi quanhững con phố đông đúc. Mình sẽ gặpRagnor Fell. Clary vừa thấy phấn khíchvừa thấy căng thẳng - những gì côMadeleine nói về ông ta làm Clary hìnhdung tới một con người kinh khủng. Nếuchẳng may ông ta không có chút kiênnhẫn nào dành cho cô, không có thời giancho cô? Nếu chẳng may cô không thể làmông ta tin rằng cô là người mà côMadeleine nói tới? Nếu chẳng may hắnkhông nhớ gì về mẹ cô thì sao?

Page 493: Thành phố pha lê

Cô chẳng thể không căng thẳng mỗikhi lướt qua một người đàn ông tóc vànghay một cô gái tóc dài đen khi tưởng đólà Jace hay Isabelle. Nhưng rồi, cô rầu rĩnghĩ, có thể Isabelle sẽ lờ cô đi, cònJace chắc chắn đang ở nhà Penhallow,quấn lấy cô bạn gái mới. “Em lo bị theođuôi hả?” Sebastian hỏi khi họ quặt vàocon đường nhỏ dẫn ra khỏi trung tâmthành phố, để ý cái cách cô cứ liếc nhìnchung quanh.

“Em cứ nghĩ là em thấy người quen,”cô thừa nhận. “Jace, hoặc anh em nhàLightwood.”

“Anh không nghĩ là Jace rời nhà

Page 494: Thành phố pha lê

Penhallow kể từ khi tới đây. Hầu nhưcậu ta chỉ ở lì trong phòng. Hôm qua cậuta còn làm tay bị thương nặng lắm...”

“Làm tay bị thương? Thế nào rồianh?” Clary, quên mất phải nhìn đường,liền vấp phải một hòn đá. Con đường họđi không hiểu sao đã chuyển từ đường rảiđá cuội sang đường rải sỏi mà cô khônghề hay biết. “Ối.”

“Chúng ta tới rồi,” Sebastian tuyênbố, dừng lại trước một hàng rào gỗ chăngdây thép cao cao. Quanh đây không cónhà cửa-họ cứ như đột ngột rời bỏ khudân cư, và chỉ có hàng rào này ở mỗi bênvà con đường dốc rải sỏi dẫn về phía

Page 495: Thành phố pha lê

khu rừng ở phía bên kia. Có một cánhcửa ở hàng rào, nhưng nó được khóa trái.Từ trong túi, Sebastian rút ra một chiếcchìa khóa thép nặng nề và mở cổng.“Anh sẽ trở lại ngay.” Anh đóng cổnglại. Clary dán mắt vào những thanh gỗmỏng. Qua những khe hở cô thoáng thấycái gì đó như một ngôi nhà gỗ ván sơnđỏ. Dù nó không có vẻ là thực sự có cửara vào-hay cửa sổ đúng nghĩa -

Cánh cổng mở ra, và Sebastian xuấthiện trở lại, cười ngoác tận mang tai.Anh giơ một tay lên chỉ huy: ngoan ngoãnđi đằng sau anh là một chú ngựa xámtrắng lớn, trên trán có bớt hình ngôi sao.

Page 496: Thành phố pha lê

“Một con ngựa? Anh có một conngựa?” Clary thích thú quan sát. “Saoanh lại có ngựa chứ?”

Sebastian vui vẻ gãi vai con ngựa.“Rất nhiều gia đình Thợ Săn Bóng Tốinhốt ngựa trong khu chuồng tại nơi nàycủa Alicante. Nếu em để ý, ở Idris khôngcó xe hơi. Chúng không vận hành nổi vìnhững kết giới bao xung quanh đây.” Anhvỗ vỗ cái yên ngựa bằng da thuộc nhạtmàu, trang trí hình những cánh tay đangvẽ hình con rắn nước uốn éo từng khúcbơi mặt hồ. Cái tên Verlac được viếtdưới hình vẽ tinh tế kia. “Leo lên đi.”

Clary lùi lại. “Em chưa từng cưỡi

Page 497: Thành phố pha lê

ngựa.”

“Anh sẽ cưỡi Lữ Khách,” Sebastiantrấn an. “Em sẽ ngồi trước anh.”

Con ngựa hí khe khẽ. Clary nhận ramà trong lòng dâng lên cảm giác khó ở:Nó có những chiếc răng to, mỗi cái cókích cỡ bằng ống đựng thuốc Pez. Côtưởng tượng những chiếc răng đó ngoạmlấy chân cô và nghĩ tới những cô gái màcô biết hồi học cấp 2 ao ước có một conngựa. Cô tự hỏi liệu họ có bị điên không.

Dũng cảm lên nào, cô tự nhủ. Đó làđiều mẹ mình sẽ làm.

Page 498: Thành phố pha lê

Cô hít một hơi sâu. “Được rồi. Chúngta đi.”

Giải pháp tỏ ra dũng cảm của Clarychỉ kéo dài tới khi Sebastian - sau khigiúp cô lên yên - lên ngồi sau cô và thúcngựa. Lữ Khách lao đi như một viên đạn,phi trên con đường rải đá răm với lựclàm cô đau xốc hông. Cô nắm chặt lấymấu yên nhô ở phía trước, móng tay bấuchặt tới nỗi để lại dấu trên lớp da thuộc.

Khi họ rời khỏi thành phố, con đườnghẹp lại và giờ hai bên đường là nhữnghàng cây rậm rạp, giống như một bứctường màu xanh lá che khuất phần nàotầm mắt. Sebastian kìm cương và con

Page 499: Thành phố pha lê

ngựa chuyển sang đi nước kiệu, nhịp timClary cũng chậm dần theo bước chân củanó. Khi cơn hoảng sợ đi qua, cô dần ýthức được Sebastian đang ở sau - hai tayanh cầm cương ở hai bên người cô, tạothành một kiểu lưới bảo vệ, giúp cho côkhông còn cảm giác sắp ngã ngựa. Côđột nhiên cực kỳ ý thức được anh, khôngchỉ là về sức mạnh nơi cánh tay đã giữcô, mà cô đang dựa vào lồng ngực anhvà rằng không hiểu sao, anh có mùi nhưhồ tiêu. Không tệ lắm – nó cay nồng vàdễ chịu, rất khác với mùi xà phòng vàánh mặt trời nơi Jace. Không phải ánhnắng có mùi, thực sự, nhưng nếu nó có-

Cô nghiến răng. Cô đang ở đây với

Page 500: Thành phố pha lê

Sebastian, trên đường đi gặp một phápsư quyền năng, vậy mà đầu óc cô lại chỉnghĩ về mùi hương nơi Jace. Cô bắt mìnhphải nhìn quanh. Những hàng cây xanhmướt đang thưa thớt dần và giờ cô có thểthấp thoáng thấy những dải đất vùngngoại ô hai bên đường. Nó đẹp một cáchảm đạm: một tấm thảm xanh thi thoảng bịcắt ngang bởi một con đường đá xám haymột tảng đá đen nhô lên khỏi cánh đồngcỏ. Những cụm hoa trắng xinh xắn, chínhlà loài hoa cô đã thấy khi ở trong nghĩatrang cùng chú Luke, mọc trên đồi nhưnhững bông tuyết điểm xuyết cho khungcảnh thiên nhiên.

“Sao anh biết Ragnor ở đâu?” cô hỏi

Page 501: Thành phố pha lê

khi Sebastian điệu nghệ điều khiển conngựa đi tránh vết lún trên đường.

“Nhờ bác Élodie của anh. Bác ấy cómột mạng lưới thông tin rộng. Bác biếtmọi chuyện đang diễn ra ở Idris, dù bácchưa từng tới nơi này. Bác ghét phải rờiHọc Viện.”

“Anh thì sao? Anh có tới Idris nhiềukhông?”

“Không hẳn. Lần cuối cùng anh tớiđây là khi anh năm tuổi. Anh không gặplại hai bác từ hồi đó, thế nên anh thấymừng vì giờ được ở đây. Nó cho anh cơhội được bắt kịp mọi chuyện. Hơn nữa,

Page 502: Thành phố pha lê

khi không ở Idris, anh thấy nhớ nó lắm.Nơi này là độc nhất vô nhị trên thế giannày, em ạ. Nơi đây như Trái đất thu nhỏvậy. Em sẽ cảm nhận được điều đó, vàrồi em sẽ nhớ nó khi em không ở đây.”

“Em biết Jace nhớ Idris,” cô nói.“Nhưng em nghĩ là vì anh ấy sống ở đâynhiều năm. Anh ấy lớn lên tại đây.”

“Ở trong trang viên nhà Wayland,”Sebastian nói. “Không xa nơi chúng tatới mấy.”

“Có vẻ anh biết mọi thứ.”

Page 503: Thành phố pha lê

“Không hẳn là mọi thứ,” Sebastiannói kèm một tiếng cười mà Clary cảmnhận được bằng lưng. “Ờ, Idris có sứcảnh hưởng tới mọi người - thậm chínhững người có lý do để ghét nó nhưJace.”

“Sao anh nói thế?”

“Ờ thì, không phải cậu ta đượcValentine nuôi dạy sao? Và điều đó hẳnphải tệ lắm.”

“Em không biết nữa.” Clary ngậpngừng. “Sự thật là, cảm xúc của anh ấyvề vấn đề đó lẫn lộn lắm. Em nghĩValentine là một người cha tồi, nhưng

Page 504: Thành phố pha lê

theo một cách khác, sự yêu thương đùmbọc mà ông ta dành cho Jace là tất cảtình yêu mà Jace biết.” Vừa nói, cô vừacảm nhận được nỗi buồn đang dâng tràotrong lòng. “Em nghĩ anh ấy đã nhớValentine rất nhiều, trong một khoảngthời gian dài.”

“Anh không thể tin được là Valentineđã cho Jace tình yêu thương và chở che.Valentine là một con quái vật.”

“À vâng, nhưng Jace là con trai ôngta. Và anh ấy chỉ là một cậu bé. Em nghĩValentine thực sự có yêu thương anh ấy,theo cách của ông ấy-”

Page 505: Thành phố pha lê

“Không.” Giọng Sebastian có vẻ bựcbội. “Anh sợ đó là điều không thể.”

Clary chớp mắt và định quay lạinhưng rồi thôi. Tất cả các Thợ Săn BóngTối đều trở nên điên điên khùng khùngmỗi khi nhắc tới Vaientine - cô nghĩ tớiĐiều Tra Viên và thấy lạnh bên trong –và cô chẳng thể nào trách họ. “Có lẽ anhđúng.”

“Chúng ta tới rồi,” Sebastian đột ngộtnói - quá đột ngột khiến Clary tự hỏi liệucô có nói gì xúc phạm anh không - vàxuống khỏi lưng ngựa. Nhưng khi anhngước nhìn cô, anh đang mỉm cười.“Chúng ta đi nhanh đấy,” anh nói, buộc

Page 506: Thành phố pha lê

cương ngựa vào cành cây thấp gần đó.“Nhanh hơn anh nghĩ.”

Anh ra hiệu cho cô xuống ngựa, vàsau một lúc lúng túng, Clary trèo xuốngvà chui vào vòng tay anh. Cô nắm lấyanh khi anh đỡ cô, chân cô không vữngsau khi ngồi trên lưng ngựa một quãngdài. “Xin lỗi,” cô lí nhí nói. “Em khôngđịnh tóm lấy anh.”

“Anh sẽ không xin lỗi vì điều đó.”Hơi thở của anh thật ấm trên cổ cô, và côrùng mình. Tay anh nán lại một lúc lâuhơn trên lưng cô trước khi buộc lòngphải thả cô ra.

Page 507: Thành phố pha lê

Nhưng tất cả chuyện này không giúpchân Clary cảm thấy vững vàng hơn tínào. “Cám ơn,” cô nói, thừa biết mìnhđang đỏ mặt, và ước từ sâu thẳm trái timrằng nước da trắng của cô không tố giácmàu sắc rõ ràng thế. “Vậy- chính là nơinày sao?” cô nhìn quanh. Họ đang đứngtrong một thung lũng nhỏ nằm giữa nhữngngọn đồi thấp. Một vài cây trông khẳngkhiu quây quanh một trảng trống. Nhữngnhánh cây quái dị mang vẻ đẹp điêu khắcđối lập với màu bầu trời xanh xám.Nhưng ngoài ra- “Chẳng có gì ở đây cả,”cô nhíu mày nói.

“Clary. Tập trung vào.”

Page 508: Thành phố pha lê

“Ý anh - một ảo ảnh? Nhưng emthường không phải-”

“Ảo ảnh ở Idris thường mạnh hơn ởnhững nơi khác. Em cần tập trung hơnmức bình thường.” Anh đặt tay lên vai côvà nhẹ nhàng quay người cô. “Nhìn vàotrảng trống đi.”

Clary im lặng chơi trò cân não để xélớp ngụy trang khỏi thứ nó che giấu. Côtưởng tượng mình đang bôi nhựa thônglên tranh, lau đi những lớp sơn để lộ rahình ảnh thực bên dưới - và nó ở đó, mộtngôi nhà đá nhỏ với mái nhà có đầu hồi,khói bốc lên từ ống khói thành từng dảicuộn tròn đáng yêu. Một con đường mòn

Page 509: Thành phố pha lê

ngoằn ngoèo viền đá dẫn lên cửa trước.Khi cô nhìn, khói bốc ra từ ống khóidừng cuộn lên và bắt đầu thành hình dấuhỏi đen.

Sebastian cười. “Anh nghĩ cái đó cónghĩa Ai đó đấy?”

Clary kéo áo khoác sát hơn. Gió thổingang mặt cỏ không mạnh lắm, nhưngkhông hiểu sao cô lại thấy lạnh từ trongxương. “Ngôi nhà như kiểu bước ra từtruyện thần tiên ý.”

“Em lạnh sao?” Sebastian vòng tayôm cô. Đột nhiên khói bốc lên dừng tạohình dấu hỏi và bắt đầu thổi ra theo hình

Page 510: Thành phố pha lê

trái tim méo xẹo. Clary tránh xa anh, cảmthấy vừa xấu hổ vừa tội lỗi, như thể côđã làm chuyện sai trái. Cô vội chạy trêncon đường dẫn vào nhà, Sebastian đingay sau. Họ đi được nửa đường thì cánhcửa bật mở.

Page 511: Thành phố pha lê

Dù bị ám ảnh về việc tìm Ragnor Felltừ hồi cô Madeleine nói với cô tên vịpháp sư đó, Clary chưa từng một lầntưởng tượng xem ông ta thế nào. Cô nghĩhẳn ông ấy phải cao lớn. Một vị pháp sưtrông giống người Viking, với bờ vairộng.

Nhưng người bước ra khỏi cửa códáng người cao gầy, với mái tóc đenngắn vuốt keo dựng ngược. Hắn mặcchiếc áo véc lưới màu vàng và quần ngủlụa. Hắn nhìn Clary với chút ngạc nhiên,miệng phì phèo tẩu thuốc lớn bất thườngtrong khi quan sát. Dù hắn chẳng giốngdân Viking chút nào, hắn vẫn ngay lậptức và hoàn toàn quen thuộc.

Page 512: Thành phố pha lê

Magnus Bane.

“Nhưng…” Clary bối rối nhìnSebastian, người cũng kinh ngạc hệt nhưcô vậy. Anh đang nhìn Magnus mà miệnghơi hé mở, vẻ mặt bối rối. Cuối cùng anhlắp bắp, “Ông là.. .Ragnor Fell? Phápsư?”

Magnus bỏ cái tẩu khỏi miệng. “À, tôichắc chắn không phải Ragnor Fell vũcông vùng nhiệt đới.”

“Tôi...” Sebastian có vẻ chẳng nhớnổi một từ. Clary không chắc anh đang

Page 513: Thành phố pha lê

mong chờ cái gì, nhưng Magnus thì quảkhó mà tiêu hóa được. “Chúng tôi hyvọng được ông giúp. Tôi là SebastianVerlac, còn đây là ClarissaMorgenstem...mẹ em ấy là JocelynFairchild...”

“Tôi không quan tâm mẹ con bé làai,” Magnus nói. “Cậu không thể tới gặptôi khi chưa hẹn trước. Lúc khác tới đi.Tháng Ba tới này cũng được.”

“Tháng Ba?” Sbeastian có vẻ kinhngạc.

“Cậu đúng,” Magnus nói. “Quá nhiềumưa. Tháng Sáu thì sao?”

Page 514: Thành phố pha lê

Sebastian thu mình đứng thẳng. “Tôikhông nghĩ ông hiểu tầm quan trọng củaviệc này...”

“Sebastian, kệ đi,” Clary chán ghétnói. “Ông ta đang trêu anh đấy. Đằng nàoông ấy cũng không thể giúp chúng tađâu.”

Sebastian càng bối rối tợn. “Nhưnganh không hiểu vì sao Ragnor Fell khôngthể...”

“Được rồi, đủ rồi,” Magnus nói vàbúng ngón tay. Sebastian đứng im tại

Page 515: Thành phố pha lê

chỗ, miệng vẫn há ra, tay hơi duỗi.

“Sebastian!” Clary vươn tay chạmvào anh, nhưng anh cứng đờ như tượng.Chỉ có chuyển động lên xuống của lồngngực cho biết anh vẫn còn sống.“Sebastian?” cô lại gọi, nhưng vô ích.Cô biết anh không thể nhìn thấy hay nghethấy cô. Cô quay sang Magnus. “Tôikhông thể tin là ông vừa làm điều đó.Ông bị cái khỉ gì thế? Có gì trong cái tẩuđó làm ông nhũn não à? Sebastian về phechúng ta.”

“Tôi không theo phe nào hết, Claryyêu dấu,” Magnus vung vẩy cái tẩu. “Và,thực sự, vì cô nên tôi mới đóng băng cậu

Page 516: Thành phố pha lê

ta một lúc ngắn. Cô đã suýt nói với cậuta rằng tôi không phải Ragnor Fell.”

“Đó là vì ông không phải RagnorFell.”

Magnus thổi một ngụm khói ra khỏimiệng và đăm chiêu nhìn cô qua làn khóithuốc. “Đi nào,” anh nói. “Để tôi cho côthấy cái này.” Anh ta giữ cánh cửa dẫnvào ngôi nhà nhỏ, ra hiệu cho cô bướcvào. Với một cái nhìn bối rối nữa dànhcho Sebastian, Clary đi vào.

Trong nhà khá âm u. Ánh nắng nhànnhạt chiếu vào qua những ô cửa sổ đủcho Clary thấy họ đang đứng trong một

Page 517: Thành phố pha lê

căn phòng ngập tràn bóng tối. Trongkhông khí có thứ mùi là lạ, như mùi rácđốt. Cô khò khè khó thở khe khẽ khiMagnus búng tay lần nữa. Một ngọn đènsáng xanh xuất hiện trên những đầu ngóntay.

Clary há hốc miệng. Căn phòng là mộtđống hổ lốn - những đồ nội thất vỡ tanthành từng mảnh vụn, những ngăn kéo bịmở tung và đồ đạc văng tung tóe. Nhữngtrang sách bị xé bay tứ tung trong khôngkhí như tàn tro. Kể cả kính cửa sổ cũngbị đập vỡ.

“Tối qua tôi nhận được thư từ Fell,”Magnus nói, “yêu cầu tôi tới đây gặp ông

Page 518: Thành phố pha lê

ta. Tôi xuất hiện - và thấy quang cảnh thếnày. Mọi thứ bị phá hoại, và mùi tanhtưởi của lũ quỷ ám quanh đây.”

“Quỷ? Nhưng quỷ không thể vàoIdris…”

“Tôi không có nói chúng vào. Tôi chỉnói cho cô biết chuyện đã xảy ra.”Magnus nói mà không hề đổi giọng. “Nơinày bốc mùi quỷ từ đầu. Xác Ragnornằm dưới sàn. Ông ấy không chết ngaykhi chúng bỏ đi, nhưng đã chết khi tôitới.” Anh ta quay sang cô. “Có những aibiết cô đi tìm Fell?”

“Cô Madeleine,” Clary nói lí nhí.

Page 519: Thành phố pha lê

“Nhưng cô ấy chết rồi. Sebastian, Jacevà Simon. Nhà Lightwood…”

“À,” Magnus nói. “Nếu nhàLightwood biết có thể giờ cả Clave đềubiết, và Valentine có vài tay gián điệptrong Clave.”

“Đáng ra tôi phải giữ bí mật chứkhông nên hỏi mọi người về hắn,” Clarykinh hoàng đáp. “Đây là lỗi của tôi.Đáng nhẽ tôi nên cảnh báo cho Fell…”

“Tôi có thể nói cho cô nghe,” Magnusnói, “rằng cô không thể tìm thấy Fell, vìthế nên cô mới đi hỏi mọi người. Nghenày, Madeleine - và cô – chỉ nghĩ Fell là

Page 520: Thành phố pha lê

người có thể giúp mẹ cô. Không phảingười mà Valentine có hứng tìm kiếm.Nhưng không phải vậy nữa rồi. Valentinecó thể không biết cách đánh thức mẹ cô,nhưng hắn dường như biết điều mẹ côlàm để rơi vào trạng thái đó có mối liênhệ với thứ hắn rất thèm khát. Một cuốnsách phép đặc biệt.”

“Sao ông biết?” Clary hỏi.

“Vì Ragnor nói.”

“Nhưng...”

Magnus vung tay ngắt lời cô. “Các

Page 521: Thành phố pha lê

pháp sư có cách để liên lạc với nhau. Họdùng ngôn ngữ riêng.” Anh giơ tay đanggiữ ngọn lửa xanh. “Những biểutượng.”

Những lá thư lửa, dài ít nhất sáu inch,xuất hiện trên tường như thể viết lên đábằng vàng nóng chảy. Những lá thư baoquanh bức tường, viết bằng thư ngôn ngữClary không đọc được. Cô quay sangMagnus. “Nó nói gì thế?”

“Ragnor làm điều này khi biết mìnhsắp chết. Thư này dành cho bất cứ phápsư nào tới đây tìm ông ta.” Khi Magnusxoay vòng, ánh sáng từ những con chữđang cháy sáng biến đôi mắt mèo thành

Page 522: Thành phố pha lê

màu vàng. “Hắn bị vài tay đệ tử củaValentine tấn công. Họ đòi Sách Trắng.Khác với Sách Xám, nó là một trongnhững tập sách nổi tiếng nhất về thế giớisiêu nhiên từng được viết ra. Công thứcpha chế món thuốc Jocelyn đã uống vàthuốc giải đều nằm trong cuốn sách đó.”

Clary há hốc miệng. “Vậy nó còn ởđây không?”

“Không. Nó thuộc về mẹ cô. Ragnorchỉ khuyên mẹ cô nên giấu nó ở chỗ nàođể tránh khỏi tai mắt của Valentine.”

“Vậy...”

Page 523: Thành phố pha lê

“Nó ở trong trang viên nhà Wayland.Nhà Wayland sống rất gần nơi Jocelynvà Valentine từng cư ngụ; họ là nhữngngười hàng xóm gần nhau nhất. Ragnorkhuyên mẹ cô nên giấu sách ở nhàWayland, nơi Valentine sẽ không bao giờtìm đến. Chính xác hơn là ở thư viện nhàWayland.”

“Nhưng Valentine sống ở trang viênnhà Wayland trong nhiều năm trời,”Clary phản đối. “Sao hắn lại không tìmra chứ?”

“Nó được giấu trong một cuốn sáchkhác. Một cuốn Valentine sẽ chẳng baogiờ mở ra.” Magnus cười xảo quyệt.

Page 524: Thành phố pha lê

“Những công thức đơn giản cho các bànội trợ. Không ai có thể nói mẹ cô khôngcó khiếu hài hước.”

“Vậy ông đã tới trang viên nhàWayland chưa? Ông đã tìm cuốn sáchchưa?”

Magnus lắc đầu. “Clary, có kết giớiđánh lạc hướng bao quanh ngôi nhà.Chúng không giúp ngôi nhà tránh xaClave; chúng giúp nó cách ly mọi người.Đặc biệt là các cư dân Thế Giới Ngầm.Có thể nếu tôi có thời gian xử lý, tôi cóthể bẻ gẫy chúng, nhưng…”

“Vậy không ai có thể vào trang viên?”

Page 525: Thành phố pha lê

Sự tuyệt vọng trong ngực cô. “Nghĩa lànơi đó bất khả xâm phạm sao?”

“Tôi đâu có nói là không ai,” Magnusnói. “Tôi biết duy nhất một người có thểvào đó.”

“Là Valentine?”

“Tôi đang nói tới,” Magnus bảo, “contrai của Valentine.”

Clary lắc đầu. “Jace sẽ không giúp tôiđâu, Magnus. Anh ấy không muốn tôi đếnđây. Thật ra, tôi không nghĩ anh ấy sẽ nóichuyện với tôi nữa.”

Page 526: Thành phố pha lê

Magnus trầm ngâm quan sát cô. “Tôinghĩ,” anh ta nói, “chỉ cần cô yêu cầu,Jace sẽ vì cô làm hầu hết mọi chuyện.”

Clary mở rồi ngậm miệng lại. Cô nghĩtới cách Magnus luôn biết Alec cảmnhận về Jace ra sao, Simon cảm thấy thếnào về cô. Những cảm xúc của cô dànhcho Jace phải viết cả lên mặt cô rồi, vàMagnus là một chuyên gia đọc hiểu. Cônhìn đi chỗ khác. “Cứ coi như tôi có thểthuyết phục Jace tới trang viên và lấycuốn sách đi,” cô nói. “Rồi sao nào? Tôikhông biết cách đọc thần chú, hay làmthuốc giải...”

Magnus khịt mũi. “Cô nghĩ tôi cho cô

Page 527: Thành phố pha lê

tất cả lời khuyên miễn phí sao? Một khicô có cuốn Sách Trắng, tôi muốn cômang thẳng tới chỗ tôi.”

“Cuốn sách? Ông muốn nó?”

“Đó là một trong những cuốn thần chúquyền năng nhất thế giới. Tất nhiên là tôimuốn nó. Hơn nữa, đúng ra, nó thuộc vềnhững Đứa con của Lilith, không phảicủa Raziel. Nó là một cuốn sách phép vànó vào nằm trong tay một pháp sư.”

“Nhưng tôi cần nó - để cứu mẹ tôi…”

“Cô chỉ cần một trang đó, và cô có

Page 528: Thành phố pha lê

thể giữ nó. Phần còn lại thuộc về tôi. Vàđổi lại, khi cô mang cuốn sách tới, tôi sẽgiúp cô điều chế thuốc giải và choJocelyn uống. Cô không thể nói đâykhông phải một thỏa thuận công bằng.”Anh giơ tay. “Bắt tay nhé.”

Sau một thoáng lưỡng lự, Clary nắmlấy. “Tốt hơn là tôi không hối hận.”

“Tôi chắc chắn là không đâu,”Magnus nói, vui vẻ trở lại cửa trước.Trên tường, những con chữ lửa đã nhạtdần. “Cô có thấy hối hận là một thứ cảmxúc vô tích sự không?”

Ánh mặt trời bên ngoài dường như

Page 529: Thành phố pha lê

đặc biệt sáng hơn sau khi ở trong nhàtranh tối tăm. Clary đứng chớp mắt đợicho đôi mắt điều chỉnh được: nhữngngọn núi đằng xa, Lữ Khách đang chămchỉ nhai cỏ, còn Sebastian đứng bất độngnhư một bức tượng, một tay vẫn duỗi ra.Cô quay sang Magnus. “Giờ ông có thểdừng đóng băng anh ấy được chưa?”

Magnus có vẻ hứng thú. “Tôi ngạcnhiên khi nhận được thư của Sebastianvào sáng nay,” anh ta nói. “Bảo rằng cậuta đang giúp em, không hơn. Sao em biếtcậu ta chứ?”

“Sebastian là em họ của một vàingười bạn của anh em nhà Lightwood

Page 530: Thành phố pha lê

hay gì đấy. Tôi thề là anh ấy tốt tínhlắm.”

“Tốt tính thôi sao? Cậu ta đẹp trai đấychứ.” Magnus mơ màng nhìn. “Cô nên đểcậu ta lại đây. Tôi có thể dùng cậu trainày làm móc treo mũ và một số thứkhác.”

“Không. Anh không có Sebastianđược.”

“Sao lại không? Cô thích cậu ta à?”Đôi mắt Magnus sáng lên. “Có vẻ cậu tathích cô đấy. Tôi thấy cậu ta sờ tìm tayem như một con sóc tìm hạt sồi ấy.”

Page 531: Thành phố pha lê

“Vì sao chúng ta không nói về chuyệnyêu đương của ông chứ?” Clary đốpchát, “Ông với Alec sao rồi?”

“Alec không chịu công khai chuyệnchúng tôi yêu nhau, và vì thế tôi cũngkhông thèm nói chuyện với cậu ta luôn.Cậu ta gửi thư lửa cho tôi để hỏi chuyệnvào hôm kia. Nó được gửi cho ‘Pháp sưBane,’ cứ như tôi là một kẻ hoàn toàn xalạ ấy. Tôi đoán cậu ta vẫn nuôi hy vọngvới Jace, dù mối quan hệ đó sẽ chẳngbao giờ đi tới đâu. Một vấn đề tôi tưởngtượng tôi chẳng biết gì hết...”

“Thôi, im đi.” Clary khó chịu nhìnMagnus. “Nghe này, nếu ông không rã

Page 532: Thành phố pha lê

đông Sebastian, tôi sẽ không bao giờ rờikhỏi đây, và anh sẽ không bao giờ cóSách Trắng.”

“À, được rồi, được rồi. Nhưng nếutôi có một yêu cầu này được không?Đừng nói cho cậu ta bất cứ điều gì tôivừa nói với em, dù cậu ta có là bạn củaanh em nhà Ligtwood hay không.”Magnus đỏng đảnh búng tay.

Gương mặt Sebastian sống dậy, nhưmột tệp video chuyển về chế độ chạy saukhi bị dừng.” ...giúp chúng tôi,” anh nói.“Đây không phải chỉ là một vấn đề nhỏnhư con kiến. Đây là vấn đề sống chết.”

Page 533: Thành phố pha lê

“Nephilim các cậu nghĩ mọi vấn đềcủa các cậu đều là vấn đề sống chết hết,”Magnus nói. “Giờ đi đi. Cậu bắt đầu làmtôi thấy chán rồi.”

“Nhưng…”

“Đi,” Magnus nói, giọng đe dọa.Những tia lửa xanh bắn ra từ đầu nhữngngón tay dài, và đột nhiên trong khôngkhí bốc mùi gì đó nghe khen khét. Đôimắt mèo của Magnus sáng lên. Dù Clarybiết đó chỉ là diễn, nhưng cô vẫn khôngthể không lùi lại được.

“Em nghĩ chúng ta nên đi, Sebastian,”cô nói.

Page 534: Thành phố pha lê

Đôi mắt Sebastian nheo lại. “Nhưng,Clary...”

“Chúng ta đi thôi,” cô nằng nặc và,nắm lấy tay anh, nửa kéo nửa lôi anh vềphía con Lữ Khách. Miễn cưỡng, anh đitheo cô, lầm bầm gì đó. Với một tiếngthở dài nhẹ nhõm, Clary liếc nhìn ra sauvai. Magnus đang đứng trước cửa ngôinhà tranh, tay khoanh trước ngực. Nhìnthấy ánh mắt cô, anh ta cười toe toét vànháy mắt.

“Anh xin lỗi, Clary.” Sebastian đặtmột tay lên vai và một tay kia trên eoClary khi giúp cô leo lên lưng Lữ Khách.

Page 535: Thành phố pha lê

Cô lờ tịt giọng nói thì thào trong đầu,cảnh cáo cô đừng ngồi lên lưng con ngựanày - hay bất cứ con ngựa nào - và đểanh cầm cương. Cô trèo lên ngồi trênlưng ngựa, tự nhủ rằng đang ngồi trênmột chiếc ghế sô pha có chân lớn, chứkhông phải một sinh vật có thể quay đầutáp cô bất cứ lúc nào.

“Xin lỗi gì cơ?” cô hỏi khi anh ngồisau cô. Clary thấy khá là bực mình khithấy anh trèo lên ngựa dễ dàng thế nào -như thể anh đang khiêu vũ vậy - nhưngxem cũng hay hay. Rõ ràng anh biết mìnhđang làm gì, cô nghĩ khi nhìn anh ta nắmlấy dây cương. Cô thầm bảo mình, thật làmay khi một trong hai người biết cầm

Page 536: Thành phố pha lê

cương ngựa.

“Về Ragnor Fell. Anh không nghĩ tớichuyện ông ta không sẵn lòng giúp. Dùsao, tính cách của các pháp sư khá thấtthường. Em đã từng gặp một người rồi,đúng không?”

“Em từng gặp Magnus Bane.” Côquay lại trong một thoáng để nhìn quaSebastian, về phía ngôi nhà tranh đanglùi dần về đường chân trời. Khói vẫnbốc ra ống khói theo hình những vũ côngđang nhảy múa. Những Magnus đangkhiêu vũ ư? Từ khoảng cách này, côkhông tài nào dám chắc. “Ông ta là ĐạiPháp sư Brooklyn.”

Page 537: Thành phố pha lê

“Ông ta có giống Fell lắm không?”

“Giống tới choáng váng luôn. Màchuyện Fell cũng không có sao đâu. Embiết ông ta có thể không giúp chúngta.”

“Nhưng anh đã hứa giúp em.”Sebastian tỏ ra cực kỳ thất vọng. “À, bùlại anh có thứ khác cho em xem, vì thếngày hôm nay không hoàn toàn là bỏ đi.”

“Cái gì thế?” Cô quay người ngướcnhìn anh. Mặt trời cao cao trên bầu trờisau lưng anh, viền quanh những sợi tóc

Page 538: Thành phố pha lê

đen của anh bằng đường chỉ vàng.Sebastian cười. “Em sẽ thấy.”

Nguồn ebooks: http://www.dtv-ebook.com

Khi họ rời xa Alicante hơn, nhữngbức tường lá xanh mướt biến mất ở haibên đường, hé lộ những khung cảnh đẹpngỡ ngàng: những hồ nước xanh trong,những thung lũng xanh mơn mởn, nhữngrặng núi xám, những dòng sông và nhữngcon lạch màu bàng bạc với hoa mọc kínhai bên bờ. Clary tự hỏi sống tại một nơinhư thế này sẽ có cảm giác gì. Cô khôngthể nào không cảm thấy lo lắng, gần nhưcăng thẳng, khi không có những tòa nhàcao bao quanh.

Page 539: Thành phố pha lê

Không phải quanh đây không có nhàcửa. Cứ cách một quãng, một mái nhàcủa một ngôi nhà đá to lớn lại nhô lênkhỏi rặng cây. Có những trang viên,Sebastian giải thích (bằng cách hét vàotai cô): những ngôi nhà vùng nông thôncủa những gia đình Thợ Săn Bóng Tốigiàu có. Chúng làm Clary nhớ tới nhữngcăn biệt thự dọc bờ sông Hudson, phíabắc Manhattan, nơi hàng trăm năm trước,giới thượng lưu New York thường nghĩdưỡng suốt mùa hè.

Những con đường phía trước họchuyển từ đường rải sỏi sang đường đất.Clary tỉnh khỏi cơn mơ màng khi họ lên

Page 540: Thành phố pha lê

đồi và Sebastian ghìm cương Lữ Khách.“Nó đây,” anh nói.

Clary nhìn. “Nó” là đống đá dính đầymuội than, đen đúa, chỉ còn nhận ra bóngdáng của một nơi từng có một ngôi nhàngự trị: Ở đó có một ống khói rỗng, vẫnhướng lên bầu trời và những bức tườngvới ô cửa sổ không kính thông thống ởgiữa. Cỏ dại mọc xuyên qua nền nhà,xanh lá chen lẫn đen. “Em không hiểu,”cô nói. “Sao chúng ta tới đây?”

“Em không biết?” Sebastian hỏi.“Đây là nơi bố mẹ em từng sống. Đây lànơi anh trai em ra đời. Đây là trang viênnhà Fairchild.”

Page 541: Thành phố pha lê

Không phải lần đầu tiên, Clary nghethấy tiếng bác Hodge trong đầu. Bị hủydiệt dưới tay Valentine, ngay trước khihắn chết. Hắn sử dụng lửa lớn để tựthiêu chết cùng gia đình, vợ và con.Vùng đất đó giờ đã trở thành vùng đấtchết. Tới giờ vẫn không ai dám xây nhàtrên đó. Họ nói vùng đất đó bị nguyềnrủa. Không nói thêm lời nào nữa, côtrượt xuống khỏi lưng ngựa. Cô nghetiếng Sebastian gọi, nhưng cô đã nửachạy nửa trượt xuống ngọn đồi thấp. Đấtnơi từng xây nhà bằng phẳng; nhữngphiến đá đen của cái từng là phiến lát lốiđi nằm khô khốc và nứt vỡ dưới chân cô.Ở giữa đống cỏ dại cô có thể thấy cái

Page 542: Thành phố pha lê

cầu thang kết thúc một cách đột ngột phíatrên mặt đất vài foot.

“Clary...” Sebastian đi theo cô quađống cỏ, nhưng cô hầu như chẳng để ýtới sự hiện diện của anh. Chậm rãi điquanh một vòng, cô quan sát tổng thể bãiđổ nát. Những cái cây từng bị lửa thiêu,nay chỉ còn sống lay lắt. Nơi từng là mộtbãi cỏ xanh trải dài mát mắt xuống conđồi dốc. Cô có thể thấy mái có lẽ từngcủa một trang viên gần đó xa xa, ngaysau rặng cây. Mặt trời tỏa ánh nắng lênnhững mảnh kính cửa sổ vỡ thuộc về mộtbức tường còn nguyên vẹn vẫn đứng trởtrọi. Cô bước qua một hàng đá đen đểđặt chân vào đống đổ nát. Cô có thể thấy

Page 543: Thành phố pha lê

bóng của những căn phòng, của cửa vào -thậm chí là cabin hình kim, gần như cònnguyên vẹn, nằm xiêu vẹo với nhữngmảnh sứ rơi ra, lẫn trong đất đen.

Nơi này từng có thời là nhà ở, từng cónhững con người còn sống, còn hít thở cưngụ. Mẹ cô từng sống ở đây, kết hôn ởđây, sinh con ở đây. Và rồi Valentine tớivà biến tất cả thành tro bụi, để lạiJocelyn lầm tưởng con trai mình đã chết,dẫn đến việc mẹ giấu cô con gái út sựthật... Một cảm giác buồn thấu buốt tâmcan tràn ngập Clary. Hơn một mạng sốngđã kết thúc tại nơi này. Cô ôm lấy mặt vàngạc nhiên thấy ươn ướt: cô đã khóc lúcnào không hay.

Page 544: Thành phố pha lê

“Clary, anh xin lỗi. Anh tưởng emmuốn thấy nơi này.” Đó là Sebastian,tiếng bước chân anh trên đá nghe lạoxạo, gót giày khua đám tro tàn bay lêntrong không gian.

Cô quay sang anh. “Không, em muốnchứ. Cám ơn anh.”

Gió nổi lên, thổi bay những lọn tócđen xòa xuống gương mặt anh. Anh mỉmcười hối tiếc. “Hẳn là khó khi nghĩ vềmọi thứ từng xảy ra tại nơi này, vềValentine, về mẹ em - mẹ em cực kỳdũng cảm đấy.”

Page 545: Thành phố pha lê

“Em biết,” Clary nói. “Và quả là vậy.Mẹ em luôn rất kiên cường.”

Anh nhẹ nhàng chạm lên mặt cô. “Emcũng thế.”

“Sebastian, anh chẳng biết gì về em.”

“Không đúng.” Tay kia của anh vươnlên, và giơ anh đang ôm lấy mặt cô. Tayanh thật dịu dàng, gần như đang ngạingần. “Anh đã nghe mọi chuyện về em,Clary. Về cách em chống lại bố đẻ đểgiành lấy chiếc Cốc Thánh, cách embước vào khách sạn ma cà rồng cứu bạn.Isabelle kể cho anh nghe, và anh cũngnghe thiên hạ đồn nữa. Và kể từ lần đầu

Page 546: Thành phố pha lê

tiên - lần đâu tiên anh nghe thấy tên em –anh đã muốn gặp em. Anh biết em rất phithường.”

Cô cười rúc rích. “Em mong anhkhông quá thất vọng,”

“Không,” anh há miệng, những ngóntay trượt xuống dưới cằm cô. “Khôngmột chút nào.” Anh nâng mặt cô lên. Côngạc nhiên đến quên cả chuyển động, kểcả khi anh cúi đầu về phía cô, và cô nhậnra, trong muộn màng, rằng anh đang làmgì: Theo phản xạ, cô nhắm mắt lại khimôi anh nhẹ nhàng chạm vào môi cô,khiến cô rùng mình từng đợt. Một mongđợi mãnh liệt đột ngột ở đó và hôn theo

Page 547: Thành phố pha lê

cách khiến cô muốn quên mọi thứ dânglên trong người cô. Cô giơ tay, vòng quacổ anh, một phần để đứng vững, mộtphần để kéo anh lại gần hơn.

Tóc anh ngứa ngứa nơi đầu ngón taycô, không mềm mại như tóc Jace, nhưngmềm mại và đẹp, và cô không nên nghĩtới Jace. Cô đẩy ý nghĩ về anh sang bênkhi những ngón tay của Sebastian vuốt vemá và quai hàm cô. Dù đầu những đầungón tay của anh đều bị chai sần, nhưngcái chạm của anh rất nhẹ nhàng. Tấtnhiên, Jace cũng có những vết chai dochiến đấu; có lẽ là mọi Thợ Săn BóngTối đều có...

Page 548: Thành phố pha lê

Cô dằn ý nghĩ về Jace xuống, hoặc cốlàm vậy, nhưng không thể. Cô vẫn thấyanh ngay cả khi nhắm mắt - thấy nhữngđường nét sắc cạnh và gương mặt cô cólẽ không bao giờ vẽ đúng, dù cho hìnhảnh đó in đậm trong tâm trí cô tới mứcnào; thấy xương tay đẹp đẽ của anh, thấyvùng da vai mang sẹo của anh...

Sự chờ đợi mãnh liệt đã dâng lêntrong cô nhanh chóng lắng xuống với cảmgiác đau đớn như một sợi dây chun colại. Cô mụ mị, thậm chí khi đôi môiSebastian đặt lên môi cô và bàn tay anhdi chuyển để ôm lấy gáy cô - cô mụ mị vìchoáng váng bàng hoàng của cảm giác tộilỗi. Có gì đó cực kỳ không đúng, cái gì

Page 549: Thành phố pha lê

đó còn hơn niềm mong đợi trong vô vọngvề một người cô không bao giờ có. Đâylà một điều khác: một cảm giác đột ngộtgiật mình kinh hãi, như thể cô bước mộtbước tự tin về phía và bất ngờ rơi xuốnghố đen.

Cô thở dốc và đẩy mạnh Sebastian ralàm anh suýt ngã. Nếu anh không giữ cô,cô đã ngã rồi.

“Clary,” Ánh mắt anh mơ màng, máđỏ lựng. “Clary, sao thế?”

“Không sao cả.” Giọng cô nghe lí nhílàm sao. “Không có gì – chỉ là, em khôngnên - em chưa sẵn sàng…”

Page 550: Thành phố pha lê

“Chúng ta tiến quá nhanh sao? Chúngta có thể chậm lại…” Anh vươn tay tới,và trước khi cô kịp ngăn mình, cô đãtránh ra. Anh có vẻ bị tổn thương. “Anhsẽ không làm đau em đâu, Clary.”

“Em biết.”

“Có chuyện gì xảy ra sao?” Tay anhgiơ lên, vuốt tóc cô ra sau; cô kiềm cảmgiác muốn tránh đi. “Có phải Jace...”

“Jace?” Anh ấy biết cô đang nghĩ vềJace, anh ta biết được sao? Và đồngthời... “Jace là anh trai em. Vì sao anh

Page 551: Thành phố pha lê

lại lôi anh ấy ra đây? Anh muốn nói gì?”

“Anh chỉ nghĩ…” Anh lắc đầu, đaukhổ và bối rối hiện lên trên toàn bộ conngười anh. “Rằng có lẽ có ai đó đã làmem tổn thương.”

Tay anh vẫn đặt trên má cô; cô vươntay và nhẹ nhàng nhưng kiên định gạt tayanh xuống, trả nó về xuôi người anh.“Không. Không phải thế đâu. Chỉ làem...” Cô lưỡng lự. “Chuyện này khôngđúng.”

“Không đúng?” Sự tổn thương đãbiến mất, thay vào đó là choáng váng khótín. “Clary, chúng ta có liên kết. Em biết

Page 552: Thành phố pha lê

chúng ta có. Từ giây phút đầu tiên anhthấy em…”

“Sebastian, đừng…”

“Anh có cảm giác em là người anhđang chờ đợi. Anh thấy em cũng có cảmgiác đó. Đừng nói là em không có.”

Nhưng đó không phải điều cô cảmthấy. Cô có cảm giác nếu cô quặt vàomột góc trong một thành phố xa lạ và độtngột thấy tòa nhà đá nâu của cô sừngsững trước mặt. Một sự nhận ra ngạcnhiên và không hoàn toàn dễ chịu: Saonó có thể ở đây chứ? “Em không,” cônói.

Page 553: Thành phố pha lê

Sự giận dữ dâng lên trong đôi mắt anh- đột ngột, đen tối và thiếu kiềm chế -khiến cô ngạc nhiên. Anh nắm lấy cổ taycô tới phát đau. “Không đúng.”

Cô cố rụt tay lại. “Sebastian…”

“Không đúng.” Lòng đen trong mắtanh dường như đang nuốt gọn lòng trắng.Gương mặt anh giống như một tấm mặtnạ trắng, cứng đơ và thiếu biểu cảm.

“Sebastian,” cô nói bình tĩnh hết mứccó thể. “Anh đang làm đau em.”

Page 554: Thành phố pha lê

Anh thả cô ra. Ngực anh lên xuống rấtnhanh. “Anh xin lỗi,” anh nói. “Anh xinlỗi. Anh nghĩ…”

À, anh nghĩ sai rồi, Clary muốn nói,nhưng cô kiềm lời lại. Cô không muốnnhìn vẻ mặt đó trên gương mặt anh nữa.“Chúng ta nên trở về,” thay vào đó cônói. “Trời sắp tối rồi.”

Anh ngây ngốc gật đầu, có vẻ choángvì cơn giận đột ngột bùng nổ hệt như côvậy. Anh quay ngước và bước về phíacon Lữ Khách, hiện đang gặm cỏ dướibóng cây đổ dài. Clary lưỡng lự một lúc,rồi đi theo anh – dường như cô chẳngthể làm gì khác. Cô lén lút nhìn xuống cổ

Page 555: Thành phố pha lê

tay khi đi sau anh - chúng có những viềnđỏ ở nơi ngón tay anh nắm lấy, và ngạcnhiên hơn, đầu ngón tay cô đen sì lại,như thể cô đã dùng mực sơn lên vậy.

Sebastian im lặng khi giúp cô leo lênlưng Lữ Khách. “Anh xin lỗi nếu anh ámchỉ điều gì về Jace,” cuối cùng anh cấttiếng khi cô ngồi vững trên lưng ngựa.“Cậu ta sẽ không bao giờ làm tổn thươngem. Anh biết là vì em nên cậu ta mới tớithăm tù nhân ma cà rồng tại Gard...”

Như thể mọi thứ trên thế giới này độtngột dừng lại. Clary có thể nghe tiếng thởcủa mình qua tai, thấy tay cô, đóng băngnhư tay tượng, để im trên yên ngựa. “Tù

Page 556: Thành phố pha lê

nhân ma cà rồng?” cô thì thào.

Sebastian ngước gương mặt ngạcnhiên nhìn cô. “Đúng,” anh nói. “Simon,họ đã mang ma cà rồng đó theo từ NewYork. Anh tưởng - anh muốn nói, anhchắc em đã biết rồi. Jace không nói choem nghe sao?”

8. Một người sống

Simon tỉnh giấc bởi ánh sáng lấp lánhchiếu vào vật gì đó được nhét vào qua

Page 557: Thành phố pha lê

chấn song cửa sổ. Cậu đứng dậy, cơ thểđau nhức vì đói, và thấy đó là một chiếcbình kim loại, cỡ bằng cái cặp lồng cơm.Một tờ giấy nhắn dán quanh cổ chai. Giậtnó xuống, Simon mở ra và đọc:

Simon: Đây là máu bò, còn tươi lấytừ lò mổ. Mong là máu này hợp vớikhẩu vị của cậu. Jace cho mình biếtđiều cậu đã nói, và mình muốn cậu biếtmình nghĩ cậu thật dũng cảm. Cứ ở đóvà bọn mình sẽ tìm cách kéo cậu ra.

XOXOXOXOXOXOX[5] Isabelle

[5] Trong tiếng Anh, X là ký hiệu của hôn, O làôm.

Page 558: Thành phố pha lê

Simon cười trước những ký tự O Xviết hoa chạy cuối tờ giấy. Thật vui khiđược biết tính hoa hòe hoa sói củaIsabelle không bị mất đi trong nhữnghoàn cảnh này. Cậu vặn nút chai và nuốtvài ngụm lớn trước cái cảm giác sởn gaiốc giữa hai xương vai khiến cậu phảiquay lại.

Raphael đứng bình tĩnh giữa phòng.Hắn ta khoanh tay sau lưng, đôi vai gầygồng cứng lại. Hắn mặc áo sơ mi là lượtphẳng phiu đi cùng cái áo khoác đen.Một chiếc dây chuyền sáng lấp lánh trêncổ hắn.

Page 559: Thành phố pha lê

Chẳng hiểu sao, nụ cười của Raphaelkhiến Simon có cảm giác răng nanh củahắn đang nhe ra, dù thực tế không phảivậy. “Đừng hoảng chứ, Ưa Sáng.”

“Tôi không hoảng.” Điều đó cũngkhông đúng hoàn toàn. Simon cảm tửởngnhư vừa nuốt một vật sắc. Cậu chưa gặplại Raphael kể từ cái đêm cậu tự mìnhchui khỏi ngôi mộ đào vội, trong tìnhtrạng máu me bê bết và bầm dập tạiQueens. Cậu vẫn nhớ cảnh Raphael némtừng bịch máu động vật cho cậu, và cáicách cậu dùng răng xé túi máu như độngvật vậy. Đó không phải chuyện Simonthích nhớ. Và cậu sẽ vô cùng hạnh phúcnếu không bao giờ phải thấy cậu con trai

Page 560: Thành phố pha lê

ma cà rồng kia nữa. “Trời hãy còn sáng.Sao anh ở đây được?”

“Tôi không ở đây.” Giọng Raphaelnghe mềm như bơ. “Tôi là Hình Lập Thể.Nhìn này.” Hắn vung tay, vuột qua bứctường đá bên cạnh. “Tôi giống khói vậy.Tôi không thể làm hại cậu. Tất nhiên, cậucũng đừng hòng chạm tới tôi.”

“Tôi không muốn làm hại anh.” Simonđặt cái chai xuống chiếu. “Tôi muốn biếtanh làm gì ở đây.”

“Cậu rời New York rất đột ngột đấy,Ưa Sáng ạ. Cậu có biết cậu phải thôngbáo cho thủ lĩnh ma cà rồng của khu vực

Page 561: Thành phố pha lê

khi rời thành phố không?”

“Thủ lĩnh ma cà rồng? Là anh sao?Tôi tưởng thủ lĩnh là người khác...”

“Camille vẫn chưa quay về,” Raphaelnói, không lộ bất cứ cảm xúc nào rõ rànghết. “Tôi tạm thời thay thế vị trí. Cậu sẽbiết nếu cậu chịu khó nghiên cứu luật lệcủa loài mình.”

“Thật ra vụ tôi rời New York khôngđược lên kế hoạch trước. Và không xúcphạm đâu, nhưng tôi không thực sự nghĩcác anh thuộc loài của tôi.”

Page 562: Thành phố pha lê

“Dios[6].” Raphael cụp mắt, như địnhgiấu sự hào hứng. “Cậu cứng đầu lắm.”

[6] Tiếng Tây Ban Nha - Lạy Chúa.

“Sao anh nói thế?”

“Chẳng phải rõ ràng thế sao?”

“Tôi muốn nói...” Cổ họng Simonnghẹn lại. “Từ đó. Anh nói được, và tôikhông thể nói-” Chúa ơi.

Raphael ngước mắt; hắn có vẻ hứngthú. “Năm tháng thôi,” hắn nói. “Vàluyện tập. Và đức tin, hoặc mất đức tin -

Page 563: Thành phố pha lê

theo một cách nào đó, chúng giống nhau.Cậu sẽ học được, nhờ thời gian, ma càrồng non nhỏ bé ạ.”

“Đừng gọi tôi thế.”

“Nhưng cậu là thế đấy. Cậu là ĐứaCon của Màn Đêm. Không phải vì thế màValentine bắt và lấy máu cậu sao? Vì bảnchất của cậu?”

“Anh có vẻ nắm chắc thông tin đấynhỉ,” Simon nói. “Có lẽ anh nên nói vớitôi.”

Đôi mắt Raphael nheo lại. “Tôi cũng

Page 564: Thành phố pha lê

nghe tin đồn rằng cậu uống máu Thợ SănBóng Tối và chính điều đó đã cho cậumón quà này, khả năng đi lại dưới ánhsáng. Đúng không?”

Simon dựng tóc gáy. “Lố bịch. Nếumáu Thợ Săn Bóng Tối có thể giúp macà rồng đi lại dưới nắng, giờ mọi ngườiđều biết cả rồi. Máu Nephilim sẽ đắtphải biết. Và sẽ không bao giờ có hòabình giữa ma cà rồng và Thợ Săn BóngTối nữa. Vì thế may mắn là điều anh nóikhông hề đúng.”

Một nụ cười nhạt xuất khiện trên khóemiệng Raphael. “Đúng. Nhân nói về giá,cậu có nhận ra không Ưa Sáng, rằng giờ

Page 565: Thành phố pha lê

cậu là món hàng quý? Không một ngườinào thuộc Thế Giới Ngầm lại khôngmuốn sở hữu cậu.”

“Có bao gồm anh không?”

“Tất nhiên là có rồi.”

“Và anh sẽ làm gì nếu anh có đượctôi?”

Raphael nhún đôi vai gầy. “Có lẽ tôilà ma cà rồng duy nhất không nghĩ khảnăng đi lại dưới ánh sáng là một món quànhư những ma cà rồng khác. Chúng ta làĐứa Con của Màn Đêm là có lý do. Có

Page 566: Thành phố pha lê

thể tôi thấy cậu ghê tởm, cũng như conngười nghĩ tôi ghê tởm vậy.”

“Thật sao?”

“Có thể.” Raphael vẫn tỏ ra bìnhthường. “Tôi nghĩ cậu là là mối nguyhiểm cho tất cả chúng tôi. Một sự nguyhiểm với ma cà rồng, nếu cậu dám làmgì. Và cậu không thể ở trong xà lim nàyƯa Sáng ạ. Thực ra cậu sẽ phải rời đi vàđối mặt với thế giới này. Đối mặt với tôi.Nhưng tôi có thể nói với cậu một điều.Tôi hứa không làm hại cậu, và không cốtìm cậu, nếu cậu hứa sẽ trốn đi sau khiđược Aldertree trả tự do. Nếu cậu hứasẽ đi tới nơi không ai có thể tìm ra cậu

Page 567: Thành phố pha lê

và không bao giờ liên lạc với ai biết cậulúc còn là người bình thường, tôi sẽkhông động tới cậu.”

Nhưng Simon đã lắc dầu. “Tôi khôngthể bỏ gia đình lại. Hay Clary.”

Raphael tạo ra âm thanh trong tứcgiận. “Họ không còn là một phần của conngười cậu nữa. Giờ cậu là ma cà rồngrồi.”

“Nhưng tôi không muốn,” Simon nói.

“Nhìn cậu đi, phàn nàn cái gì chứ,”Raphael nói, “cậu sẽ không bao giờ ốm,

Page 568: Thành phố pha lê

sống trường sinh bất lão. Cậu sẽ thọngang trời đất. Cậu còn muốn gì nữanào?”

Trường sinh bất lão, Simon nghĩ.Nghe có vẻ hay, nhưng liệu có ai muốnmãi mãi tuổi mười sáu không? Đượcsống mãi ở tuổi hai lăm là một nhẽ,nhưng mười sáu? Luôn luôn cao lênhkhênh thế này, không bao giờ đượctrưởng thành, kể cả gương mặt hay cơthể? Đấy là chưa kể, với bề ngoài thếnày, cậu sẽ không bao giờ được bướcvào quán bar và gọi đồ uống. Mãi mãi.Vĩnh viễn.

“Và,” Raphael bổ sung, “cậu sẽ không

Page 569: Thành phố pha lê

bao giờ được bước dưới Mặt trời nữa.”

Simon không muốn đi trở lại conđường đó nữa. “Tôi đã nghe nhữngngười khác nói về anh tại Dumort,” cậunói. “Tôi biết mỗi ngày Chủ nhật anh đềubiến đi gặp gia đình. Không biết chừng,họ đều hiểu anh là ma cà rồng. Vậy đừngnói với tôi việc bỏ mọi người trong đờitôi lại. Tôi không làm thế, và tôi khôngnói dối.”

Ánh mắt Raphael lấp lánh. “Điều giađình tôi tin chẳng là gì hết. Điều tôi tinmới quan trọng. Cái tôi biết. Một ma càrồng thực sự biết rằng anh ta đã chết.Anh ta chấp nhận cái chết của mình.

Page 570: Thành phố pha lê

Nhưng cậu, cậu nghĩ cậu thuộc về thếgiới của người sống. Vì thế nên cậu nguyhiểm. Cậu không ý thức được rằng cậukhông còn sống nữa.”

Chạng vạng, Clary đóng cửa nhà côAmatis lại sau lưng và khóa chốt. Côdựa người lên cánh cửa một lúc lâu,đứng trong hành lang tối om, mắt nhắmhờ. Mọi bộ phận trên cơ thể cô đều mệtmỏi rã rời, đôi chân như muốn rời ra.

“Clary?” giọng khẩn trương của côAmatis vang lên cắt ngang sự im lặng.“Cháu phải không?”

Clary đứng im tại chỗ, trôi trong bóng

Page 571: Thành phố pha lê

tối tĩnh lặng đằng sau đôi mắt nhắm. Côrất muốn được ở nhà, cô tưởng như nếmđược cái vị kim loại của những con phốBrooklyn. Cô có thể thấy mẹ đang ngồitrên chiếc ghế bên cửa sổ, luồng ánhsáng vàng nhạt, bụi bặm chiếu qua ô cửasổ mở rộng của căn hộ, chiếu sáng bứctranh mẹ đang vẽ. Nỗi nhớ nhà quặn thắttrong bụng cô như một cơn đau.

“Clary,” giọng nói đã tới gần hơn.Clary mở choàng mắt. Cô Amatis đangđứng trước mặt cô, mái tóc xám túm gọnđằng sau, hai tay chống cạnh sườn. “Anhtrai cháu tới gặp cháu. Cậu ta đang đợitrong bếp."

Page 572: Thành phố pha lê

“Jace ở đây ạ?” Clary cố không để lộsự tức giận và ngạc nhiên trên khuôn mặt.Tỏ vẻ giận dữ trước mặt người em gáicủa chú Luke có ích gì đâu chứ.

Cô Amatis tò mò nhìn Clary. “Có phảicô không nên cho cậu ta vào? Cô tưởngcháu muốn gặp nó.”

“Không, không có gì đâu ạ,” Clarynói, khó lắm mới giữ được giọng đềuđều. “Cháu chỉ mệt thôi.”

“À.” Amatis có vẻ như không tin. “À,cô sẽ ở trên gác nếu cháu cần. Cô cầnngủ chút.”

Page 573: Thành phố pha lê

Clary không thể tưởng tượng ra cô cầncô Amatis làm gì, nhưng cô gật đầu vàtập tễnh bước xuống bếp, cái không gianấm cúng tắm trong ánh mặt trời vàngruộm. Có một chiếc bát đựng hoa quảtrên bàn - cam, táo và lê - và một ổ bánhmỳ với bơ và pho mát, cùng một chiếcđĩa bên cạnh đựng gì đó giống như…bánh quy? Cô Amatis thực sự làm bánhquy sao?

Và Jace ngồi bên bàn. Anh chốngkhuỷu tay, mái tóc vàng rối bù, chiếc áosơ mi hơi mở ra ở cổ. Cô có thể thấynhững Ấn Ký đen tuyền chạy dọc theoxương quai xanh. Anh cầm bánh quybằng bàn tay băng bó. Vậy là Sebastian

Page 574: Thành phố pha lê

nói thật; anh đã tự làm mình bị thương.Không phải cô quan tâm nhiều tới việcđó đâu. “Tốt,” anh nói, “em đã về. Anhbắt đầu nghĩ là em ngã xuống kênh rồi.”

Clary cứ nhìn, không nói thành lời. Côtự hỏi liệu anh có thể đọc ra sự giận dữtrong đôi mắt cô không. Anh dựa ngườivào ghế, hờ hững vắt một tay qua lưngghế. Nếu không phải nhịp đập nhanh nơihõm họng anh, cô gần như tin rằng anhthật sự chẳng quan tâm gì.

“Em có vẻ mệt,” anh nói thêm. “Em ởđâu cả ngày nay vậy?”

“Em ra ngoài cùng Sebastian.”

Page 575: Thành phố pha lê

“Sebastian?” Vẻ kinh ngạc không thểdiễn tả của anh làm hài lòng cô trong mộtlát.

“Hôm qua anh ấy đưa em về nhà,”Clary nói, và trong đầu cô, những lời Từgiờ anh chỉ là anh trai em thôi, chỉ làanh trai em đập như nhịp đập của mộttrái tim thổn thức. “Và tới giờ, anh ấy làngười duy nhất trong cái thành phố này ítnhiều đối tốt với em. Và đúng, em rangoài với Sebastian.”

“Anh hiểu.” Jace đặt chiếc bánh quyxuống đĩa, gương mặt vô hồn. “Clary,anh tới đây để xin lỗi. Anh không nên nói

Page 576: Thành phố pha lê

với em như thế.”

“Không,” Clary nói. “Anh khôngnên.”

“Anh cũng tới để hỏi xem em có cânnhắc lại chuyện trở về New Yorkkhông.”

“Chúa ơi,” Clary nói. “lại nữa...”

“Em ở đây không an toàn.”

“Và anh lo lắng gì nào?” cô đều đềuhỏi. “Rằng họ sẽ ném em vào tù như đãlàm với Simon?”

Page 577: Thành phố pha lê

Jace không đổi nét mặt, nhưng anh ngãngửa ra sau ghế, chân trước nhấc khỏisàn, gần như bị cô xô. “Simon...?”

“Sebastian đã nói với em chuyện xảyra,” cô vẫn nói bằng giọng đều đều nhưtrước. “Chuyện anh làm. Sao anh mangcậu ấy tới đây rồi để cậu ấy bị ném vàotù chứ? Anh đang cố làm em ghét anhsao?”

“Và em tin Sebastian?” Jace hỏi.“Hầu như em chẳng biết gì về cậu ta cả,Clary.”

Page 578: Thành phố pha lê

Cô nhìn anh. “Vậy anh ta nói saisao?”

Anh đón nhận ánh mắt của cô, nhưnggương mặt vẫn bình thường, như gươngmặt Sebastian lúc cô đẩy anh ta ra.“Không. Sebastian nói đúng.”

Cô cầm lấy cái đĩa trên bàn mà ném.Anh cúi, khiến chiếc ghế xoay vòngvòng, và cái đãi đập đánh chát vào bứctường phía trên chậu rửa và vỡ tan tành.Anh nhảy khỏi ghế khi cô cầm chiếc đĩakhác lên và ném, nhưng trật lất: cái đĩanảy khỏi tủ lạnh và rơi xuống chân Jacevà vỡ làm đôi. “Sao anh có thể? Simontin anh. Giờ cậu ấy ở đâu? Họ đã làm gì

Page 579: Thành phố pha lê

cậu ấy?”

“Chẳng làm gì hết,” Jace nói. “Cậu ấyổn. Tối qua anh đã gặp cậu ta...”

“Trước hay sau khi em tới gặp anh?Trước hay sau khi anh giả vờ rằng mọichuyện đều ổn và anh vẫn ổn?”

“Em nghĩ rằng anh vẫn ổn?” Jace kêukhùng khục như sặc cười. “Vậy là anhdiễn giỏi hơn anh tưởng.” Một nụ cườiméo mó hiện lên trên đôi môi anh. Nó làque diêm nhóm lên lửa giận trong Clary.Sao anh dám cười cô chứ? Cô quờ lấyrổ đựng hoa quả, nhưng nó đột nhiêndường như không đủ. Cô đá cái ghế sang

Page 580: Thành phố pha lê

bên và lao vào anh, biết đó là điều cuốicùng anh nghĩ cô sẽ làm.

Việc cô bất ngờ tập kích khiến anhmất cảnh giác. Cô lao sầm vào khiến anhloạng choạng lùi lại, bám chặt lấy cạnhbàn bếp. Cô nhào vào, nghe tiếng anh thởdốc và điên cuồng giơ tay, không biếtđịnh làm gì.

Cô đã quên mất anh nhanh thế nào.Nắm đấm của cô không đánh trúng mặtanh, mà vào bàn tay đang giơ lên; anhgiữ chặt nắm đấm của cô, ghì tay côxuống xuôi người. Đột nhiên, cô ý thứcđược họ đang gần nhau tới mức nào: côdựa vào anh, bao nhiêu số cân nặng

Page 581: Thành phố pha lê

chẳng bao lăm của cô đẩy tì anh sát bànbếp. “Thả tay em ra.”

“Nếu anh thả tay em ra, em thật sự sẽđánh anh sao?” Giọng anh khàn khànnhưng nhẹ nhàng, ánh mắt nảy lửa.

“Anh không nghĩ anh đáng ăn đònsao?”

Cô cảm thấy ngực anh chồi lên khianh cười mà chẳng có chút vui vẻ. “Emcho rằng anh là kẻ bày trò sao? Em thựcsự nghĩ vậy sao?”

“Ờ thì, anh không thích Simon, đúng

Page 582: Thành phố pha lê

không? Có lẽ anh chẳng bao giờ thíchcậu ấy cả.”

Jace tạo ra một âm thanh khàn đặc vàngờ vực rồi thả tay cô ra. Khi Clary lùilại, anh giơ tay phải, bàn tay mở rộng.Cô mất một lúc mới nhận ra cái anh địnhcho cô thấy: một vết sẹo xấu xí chạy dọccổ tay. “Cái này,” anh nói, giọng căngnhư dây đàn, “là nơi anh cắt cổ tay đểcho cậu bạn ma cà rồng của em uốngmáu. Anh đã suýt chết. Và giờ em nghĩ,sao nhỉ, rằng anh sẵn sàng bỏ mặc cậuta?”

Cô chú mắt nhìn vết sẹo trên cổ tayJace - một trong rất nhiều vết tích trên

Page 583: Thành phố pha lê

người anh, những vết sẹo đủ hình dạngvà kích thước. “Sebastian nói rằng anhmang Simon tới đây, sau đó Alec đưacậu ấy lên Gard. Để Clave có cậu ấy.Anh phải biết chứ...”

“Anh tình cờ mang cậu ấy tới đây.Anh bảo cậu ấy tới Học Viện để nóichuyện. Thật ra là về em. Anh nghĩ cókhả năng Simon sẽ thuyết phục em khôngđi nữa. Mong rằng điều sau đây sẽ làmem vui hơn: cậu ta một mực không giúp.Đúng lúc đó, bọn anh bị một toán KẻLầm Đường tấn công. Anh phải lôi theocậu ta qua Cổng Dịch Chuyển. Hoặc làmvậy, hoặc bỏ mặc cậu ta chết ở đó.”

Page 584: Thành phố pha lê

“Nhưng vì sao anh giao nộp cậu ấycho Clave? Anh phải biết…”

“Lý do bọn anh đưa cậu ta tới đó là vìCổng Dịch Chuyển duy nhất tại Idris nằmở Gard. Họ bảo rằng họ sẽ đưa Simon vềNew York.”

“Và anh tin họ? Sau chuyện với ĐiềuTra Viên?”

“Clary, Điều Tra Viên là kẻ đầu óckhông bình thường. Có thể bà ta là thànhviên Clave duy nhất mà em biết, nhưngvới anh thì không - Clave là bọn anh.Các Nephilim. Họ sống theo Luật.”

Page 585: Thành phố pha lê

“Chỉ có điều họ đâu thèm nghe theo.”

“Đúng,” Jace nói. “Họ không hề.”Anh có vẻ rất mệt mỏi. “Và phần tệ hạinhất là,” anh nói thêm, “là chúng ta luônbiết Valentine chửi rủa Clave, rằng nóthối nát thế nào, rằng nó cần được thanhtẩy ra sao. Thề có Thiên Thần, về điềunày anh đồng ý với ông ta.”

Clary im lặng, lúc đầu vì cô chẳngnghĩ ra gì mà nói, và sau là giật mình khiJace vươn tay ra - gần như thể anh chẳngbiết anh đang làm gì - và kéo cô về phíaanh. Ngạc nhiên là, cô để anh làm thế.Qua lớp vải áo sơ mi trắng, cô thoángthấy những Ấn Ký, những hình xoắn ốc

Page 586: Thành phố pha lê

màu đen tuyền, phủ đầy da anh nhưnhững lưỡi lửa. Cô muốn dựa đầu vàongực anh, muốn cảm nhận cánh tay anhôm lấy cô hệt như cô muốn dưỡng khílúc chìm dưới hồ Lyn.

“Valentine đúng về chuyện mọi thứcần được sửa đổi,” cuối cùng cô nói.“Nhưng hắn sai về cách thức. Anh hiểu,đúng không?”

Mắt Jace nhắm hờ. Cô nhận thấy haimắt anh quầng thâm - dấu vết của nhiềuđêm mất ngủ. “Anh chẳng biết anh hiểugì nữa. Em có quyền giận, Clary. Anhkhông nên tin Clave. Anh rất muốn nghĩĐiều Tra Viên chỉ là một ngoại lệ, rằng

Page 587: Thành phố pha lê

bà ta hành động không có sự cho phépcủa họ, rằng anh vẫn có thể tin một phầnnào đó trong Thợ Săn Bóng Tối.”

“Jace,” cô khẽ gọi.

Anh mở mắt và cúi nhìn cô. Cô nhậnra, cô và Jace đang đứng rất gần, toàn bộcơ thể họ dán lấy nhau, đến đầu gối cũngchạm vào nhau. Cô còn cảm nhận đượctừng nhịp tim thổn thức của con tim anh.Tránh xa anh ấy ra, cô tự nhắc mình,nhưng đôi chân cô không nghe lời.

“Sao vậy em?” anh nhẹ nhàng nói.

Page 588: Thành phố pha lê

“Em muốn gặp Simon,” cô nói. “Anhđưa em đi gặp cậu ấy nhé?”

Đột ngột hệt như khi anh nắm lấy taycô, anh buông cô ra. “Không. Em thậmchí không được có mặt tại Idris. Emkhông thể ngang nhiên tới Gard được.”

“Nhưng Simon sẽ nghĩ mọi người đãbỏ rơi cậu ấy. Cậu ấy sẽ nghĩ...”

“Anh đã tới gặp cậu ta,” Jace nói.“Anh muốn đưa Simon ra. Anh định giậttung song cửa sổ,” Anh thủng thẳng kểlại. “Nhưng cậu ta không đồng ý.”

Page 589: Thành phố pha lê

“Simon không đồng ý? Cậu ấy muốnở lại nhà lao?”

“Cậu ấy nói Điều Tra Viên đang xoimói gia đình anh, và anh. Aldertreemuốn phần trách nhiệm về vụ việc ởNew York sang nhà anh. Ông ta khôngthể bắt người nhà anh rồi ép cung –Clave sẽ không vui - nhưng ông ta muốnSimon kể cho ông ta nghe câu chuyệnbọn anh bắt tay với Valentine. Simon nóinếu anh lôi cậu ấy ra, Điều Tra Viên sẽbiết anh là thủ phạm, và nhà Lightwoodsẽ gặp rắc rối lớn hơn.”

“Simon mới tốt bụng và cao thượnglàm sao, nhưng kế hoạch dài hơi của cậu

Page 590: Thành phố pha lê

ấy là gì vậy? Sống rục xương trong tùà?”

Jace nhún vai. “Bọn anh cũng chưabiết.”

Claiy thở dài thườn thượt. “Đồ contrai,” cô nói. “Được rồi, nghe này. Cáianh cần là bằng chứng ngoại phạm.Chúng ta sẽ đảm bảo anh ở nơi nào đómọi người đều thấy anh, và cả nhàLightwood nữa, và rồi chúng ta sẽ nhờMagnus đưa Simon ra khỏi tù và trở lạiNew York.”

“Clary, anh ghét phải nói với em thếnày, nhưng Magnus không thể làm được

Page 591: Thành phố pha lê

đâu. Anh không quan tâm Magnus nghĩAlec dễ thương thế nào, ông ta không thểra mặt đối chọi Clave chỉ vì chúng ta.”

“Magnus sẽ làm,” Clary nói, “vì SáchTrắng.”

Jace chớp mắt. “Cái gì?”

Clary kể qua cho anh nghe về cái chếtcủa Ragnor Fell, về Magnus xuất hiện tạinhà Fell và về cuốn sách bùa phép. Jacetập trung nghe toàn bộ câu chuyện từ đầutới cuối.

“Ác quỷ sao?” anh nói. “Magnus nói

Page 592: Thành phố pha lê

Fell bị quỷ giết?”

Clary nhớ lại. “Không - ông ta nói nơiở của Fell bốc mùi quỷ ám. Và Fell bịgiết bởi thuộc hạ của Valentine. Đó là tấtcả ông ta nói.”

“Một vài phép thuật hắc ám để lạimùi giống như quỷ,” Jace nói. “NếuMagnus không nói cụ thể, có thể vì ông takhông vui khi có một pháp sư ngoài kiađang sử dựng phép thuật hắc ám, vi phạmLuật. Nhưng đây cũng chẳng phải lần đầutiên Valentine dùng một trong những đứacon của Lilith để làm việc bẩn thỉu chohắn. Em có nhớ nhóc pháp sư bị ông tagiết ở New York chứ?”

Page 593: Thành phố pha lê

“Valentine dùng máu thằng nhỏ đó choNghi Thức. Em nhớ.” Clary rùng mình.“Jace, có thể nào Valentine muốn cuốnsách vì cùng một mục đích như em? Đểđánh thức mẹ em?”

“Có khả năng. Hoặc giả, nếu Magnusnói đúng, Valentine muốn sở hữu sứcmạnh vĩ đại từ nó. Dù gì, chúng ta phảicó nó trước ông ta.”

“Có khả năng nó ở trong trang viênWayland không anh?”

“Anh biết nó ở đó,” anh nói, khiến cô

Page 594: Thành phố pha lê

bất ngờ. “Cuốn sách nấu ăn đó? Nhữngcông thức dành cho Bà nội trợ hay gìđó tương tự? Anh đã thấy nó rồi. Trongthư viện của trang viên. Chỉ có duy nhấtmột cuốn sách nấu ăn ở đó.”

Clary thấy chóng mặt. Cô không thểtin rằng điều đó là thật. “Jace - nếu anhđưa em tới trang viên và chúng ta lấycuốn sách, em sẽ về nhà với Simon.Giúp em và em thề em sẽ cùng Simon trởlại New York, không trở lại nữa.”

“Magnus nói đúng - quanh đó cónhững kết giới dẫn sai hướng,” anh chậmrãi nói. “Anh sẽ đưa em tới đó, nhưng từđây tới đó không gần lắm đâu. Đi bộ,

Page 595: Thành phố pha lê

chúng ta sẽ mất năm tiếng.”

Clary thò tay rút thanh stele khỏi thắtlưng anh. Cô giơ giữa hai người và ở đó,nó tỏa ra ánh sáng trắng nhạt không giốngánh sáng từ những tòa tháp pha lê. “Ainói về việc đi bộ thế?”

Nguồn ebook: https://www.dtv-ebook.com

“Mấy người tới thăm cậu khá kì lạđấy, Ma cà rồng Ưa Sáng ạ,” Samuelnói. “Đầu tiên là Jonathan Morgensterm.Và giờ là thủ lãnh ma cà rồng của Thànhphố New York. Tôi ấn tượng rồi.”

Jonathan Morgenstern? Simon mất

Page 596: Thành phố pha lê

một lúc mới nhận ra, tất nhiên, ông ta nóitới Jace. Cậu đang ngồi giữa phòng, lườinhác quay cái chai trên tay. “Chắc cháuquan trọng hơn cháu nghĩ.”

“Và Isabelle mang máu cho cậu,”Samuel nói. “Dịch vụ đưa hàng ngonlành phết.”

Simon ngẩng đầu. “Chú biết Isabelleđưa? Cháu có nói gì đâu...”

“Tôi thấy cô bé qua ô cửa sổ. Trôngcon bé giống hệt mẹ,” Samuel nói, “ítnhất, giống mẹ con bé nhiều năm vềtrước.” Có một khoảng lặng ngại ngùng.“Cậu biết máu chỉ là giải pháp tình thế,”

Page 597: Thành phố pha lê

chú ta nói thêm, “rất nhanh thôi, ĐiềuTra Viên sẽ tự hỏi liệu cậu đã chết đóichưa. Nếu thấy cậu hoàn toàn khỏe mạnh,hắn sẽ đoán ra và giết cậu thôi.”

Simon ngước nhìn xà lim. Những chữrune khắc vào đá phủ lên nhau như cáttrên mặt biển. “Chắc cháu phải tin Jacekhi anh ta nói sẽ tìm ra cách đưa cháura,” cậu nói. Khi Samuel không đáp gì,cậu chêm thêm. “Cháu hứa sẽ nhờ Jaceđưa chú ra cùng. Cháu sẽ không bỏ chúlại đâu.”

Samuel cười sằng sặc, như kiểu tiếngcười không thoát ra khỏi cổ họng. “Ồ, tôikhông nghĩ Jace Morgenstern sẽ muốn

Page 598: Thành phố pha lê

giải cứu tôi đâu,” chú ta nói. “Hơn nữa,chết đói dưới đây là vấn đề nhỏ nhất củacậu đấy, Ưa Sáng. Rồi Valentine sẽ tấncông thành phố, và rồi tất cả chúng ta sẽchết hết.”

Simon chớp mắt. “Sao chú chắc thế?”

“Từng có thời tôi rất thân cận với hắn.Tôi biết kế hoạch của hắn. Mục đích củahắn. Hắn muốn phá hủy các kết giới củaAlicante và đánh thẳng vào trái tim củaClave.”

“Nhưng cháu tưởng quỷ không thểvượt qua kết giới. Cháu tưởng những kếtgiới đó kiên cố tuyệt đối.”

Page 599: Thành phố pha lê

“Đấy là người ta nói thế. Để hạ kếtgiới, thứ nhất cậu cần có máu quỷ; thứhai, điều đó phải được thực hiện từ bêntrong. Nhưng vì không một con quỷ nàocó thể chui qua kết giới - và, đây làchuyện hoàn toàn không thể. NhưngValentine nói hắn đã tìm ra cách, mộtcách để đột nhập vào. Và tôi tin hắn. Hắnđã tìm ra cách hạ kết giới, và hắn sẽ chuivào thành phố cùng đội quân quỷ củahắn, rồi hắn sẽ giết tất cả chúng ta.”

Sự đoán chắc trong cách nói củaSamuel làm Simon lạnh xương sống.“Chú nói như kiểu chúng ta đang ngồichờ chết vậy. Chú không thể làm gì sao?

Page 600: Thành phố pha lê

Báo với Clave chẳng hạn?”

“Ồ có chứ. Khi họ tóm được tôi. Tôiđã nói đi nói lại rằng Valentine định pháhủy kết giới, nhưng họ đâu có tin. Clavenghĩ kết giới muôn đời ở nguyên đó, vìchúng đã đứng vững cả ngàn năm nay. Vàđế chế La Mã cũng vậy, cho tới lúc bọnmọi rợ xâu xé nó. Thứ gì mà chẳng cóngày tàn của nó.” Chú ta cười khùngkhục: một tràng cười cay đắng, giận dữ.“Cậu cứ coi như ngoài kia đang có mộtcuộc đua giành mạng cậu đi, Ưa Sáng –Valentine, một cư dân Thế Giới Ngầmkhác, hoặc là Clave.”

Ở đâu đó giữa đây và đó, bàn tay

Page 601: Thành phố pha lê

Clary bị giật khỏi tay Jace. Khi cơn bãothổi văng cô và cô đập xuống sàn nhà, côrơi xuống một mình, mình mẩy ê ẩm, vừathở vừa lăn tới khi dừng lại.

Cô từ từ ngồi dậy và nhìn quanh. Côđang nằm giữa một tấm thảm Ba Tư trảitrên nền một căn phòng tường đá lớn.Quanh đây có bày biện vài món nội thất:những tấm vải trắng chùm lên tất cả, tạothành những bóng ma gù lưng to kềnh.Những tấm rèm nhung che ngang những ôcửa kính; nhung ngả màu trắng của bụibám và những hạt bụi nhỏ li ti nhẹ nhàngbay như khiêu vũ dưới ánh trăng.

“Clary?” Jace xuất hiện sau một món

Page 602: Thành phố pha lê

đồ to đùng phủ khăn trắng; chắc là mộtcây đại dương cầm. “Em ổn không?”

“Ổn.” Cô đứng dậy, hơi nhăn mặt chútxíu. Khuỷu tay cô đau. “Nếu không tínhchuyện cô Amatis có khả năng sẽ giết emkhi chúng ta trở về. Vì em đã đập sạchbanh đống đĩa và mở Cổng Dịch Chuyểnngay trong bếp.”

Anh chìa tay cho cô. “Không biết đểđược gì,” anh nói, giúp cô đứng vững.“Anh rất ấn tượng.”

“Cám ơn.” Clary liếc nhìn quanh.“Vậy đây là nơi anh lớn lên? Nó giốngnhư một nơi bước ra từ chuyện cổ tích

Page 603: Thành phố pha lê

ấy.”

“Anh đang nghĩ tới một bộ phim kinhdị,” Jace nói. “Chúa ơi, đã nhiều năm rồianh mới nhìn lại nơi này. Trước đây nókhông quá…”

“Lạnh?” Clary hơi run. Cô đóng cúcáo, nhưng cái lạnh trong trang viên nàycòn hơn cái lạnh hữu hình: Nơi này chongười ta cảm giác lạnh lẽo, như thể nơinày chưa từng được ánh nắng sưởi ấm,chiếu sáng; một nơi chưa từng có lấy mộttiếng cười.

“Không,” Jace nói. “Nó luôn luônlạnh. Anh đang nói là bụi bặm.” Anh rút

Page 604: Thành phố pha lê

viên đá phù thủy từ túi áo, và nó bừngsáng giữa những ngón tay anh. Ánh sángtrắng từ dưới hắt ngược lên gương mặtanh, tạo nên những bóng đen dưới má,những hố sâu hai bên thái dương. “Đâylà phòng học, và chúng ta cần tới thưviện. Đi nào.”

Anh dẫn cô rời phòng và bước đi trênmột hành lang dài với hàng tá gươngphản chiếu hình ảnh họ. Clary khôngnhận ra trông cô bù xù thế nào: áo côdính bụi, tóc tai xơ xác. Cô cố vuốt thẳngthớm và thấy hình Jace cười toe toéttrong tấm gương tiếp theo. Vì lý do gìđó, chắc chắn là do một thứ phép thuậtThợ Săn Bóng Tối huyền bí mà cô chẳng

Page 605: Thành phố pha lê

mong hiểu, tóc anh trông vẫn hoàn hảo.

Dọc hành lang, những cánh cửa cáchnhau từng quãng một, một vài trong số đóđã mở sẵn; Clary đã liếc nhìn qua vàicăn phòng, chúng cũng bụi bặm và hoangphế hệt như phòng học. Valentine bảochú Michael Wayland không có họ hàngthân thích nên chắc chẳng ai thừa hưởngnơi này sau khi chú ấy “chết” - cô cứtưởng Valentine sẽ tiếp tục sống tại nơiđây, nhưng rõ ràng là không. Mọi thứ đềutoát lên sự tang thương và hoang phế. ỞRenwick's, Valentine đã gọi nơi này là“nhà,” đã cho Jace nhìn thấy nó quagương Dịch Chuyển, một ký ức mạ vàngvề những cánh đồng xanh và những tảng

Page 606: Thành phố pha lê

đá thân thuộc, nhưng đó, cũng chỉ là dốitrá. Rõ ràng, Valentine không sống ở đâytrong nhiều năm ròng - có lẽ hắn chỉ bỏmặc cho nó mục nát, hoặc thi thoảng hắnmới tới, để lượn lờ trong những hànhlang tối tăm tựa như một bóng ma.

Họ tới cuối hành lang và Jace mởcửa, đứng sang bên để Clary đi quatrước. Cô đã tưởng nơi này giống thưviện của Học Viện, và hóa ra, nó khônghoàn toàn giống; nó cũng có những bứctường chất đầy những sách, cũng nhữngcái thang di động để với tới những giásách cao. Trần nhà phẳng và đổ máinghiêng, không phải hình nón, và ở đâykhông có bàn. Những tấm rèm nhung

Page 607: Thành phố pha lê

xanh lá, những nếp gấp dính đầy bụitrắng treo trên cửa sổ kính họa tiết màuxanh lam và xanh lá. Dưới ánh trăng,chúng lấp lánh như những bông tuyết cómàu vậy. Bên ngoài tấm kính kia, khônggian chìm trong bóng đen.

“Đây là thư viện?” cô thì thầm hỏiJace, dù chẳng hiểu vì sao. Có gì đó đặcbiệt tĩnh lặng trong căn phòng lớn, trốngtrải này.

Anh đang nhìn ra sau cô, đôi mắt tốilại khi những ký ức ùa về. “Anh từngngồi trên ô cửa sổ đó và đọc bất cứ cáigì bố đưa anh đọc. Những thứ ngôn ngữkhác nhau cho những ngày khác nhau -

Page 608: Thành phố pha lê

thứ bảy tiếng Pháp, chủ nhật tiếng Anh -nhưng giờ anh không nhớ được ngàytiếng La tinh là ngày nào, có thể là thứhai hay thứ ba gì đó...”

Đột nhiên, Clary nghĩ tới hình ảnh cậubé Jace, cuốn sách đặt trên đầu gối ngồitrên bậu cửa sổ, nhìn ra ngoài - ngoài gìnhỉ? Ở đây có vườn không? Một nơi đểngắm cảnh? Những bức tường gai caocao giống bức tường quanh lâu đài củaNgười Đẹp ngủ trong Rừng? Cô thấy khianh đọc, ánh sáng xiên qua ô cửa sổ tạothành những ô vuông màu xanh lam vàxanh lá trên mái tóc vàng và khuôn mặtnhỏ nhắn nghiêm túc hơn bất cứ đứa trẻmười tuổi nào khác.

Page 609: Thành phố pha lê

“Anh không nhớ được,” anh nhắc lại,nhìn chằm chằm vào bóng tối.

Cô chạm vào vai anh. “Không saođâu, Jace.”

“Chắc vậy.” Anh lắc mình, như vừatỉnh dậy khỏi giấc mộng và sải bước đivới ngọn đèn phù thủy tỏa sáng trên tay.Anh quỳ xuống rà gáy một hàng sách vàđứng thẳng dậy với một cuốn trên tay.“Công thức đơn giản cho những bà nộitrợ,” anh đọc. “Nó đây.”

Cô vội chạy tới và cầm lấy cuốn sách.

Page 610: Thành phố pha lê

Trông nó rất bình thường với gáy xanh vàbám bụi, hệt như mọi thứ trong ngôi nhà.Khi cô mở sách, bụi bay lên từ nhữngtrang giấy như cả một đàn bướm đêm vỗcánh bay lên không trung.

Một cái lỗ lớn, hình vuông được cắtrời ở giữa sách. Đặt vừa khít trong cái lỗnhư một viên đá quý là một cuốn sách béhơn, bằng tầm một cuốn sách cầm taynhỏ, bìa da trắng với tựa đề in bằng chữLa tinh mạ vàng. Clary nhận ra từ “trắng”và “sách”, nhưng khi cô cầm nó lên màmở, ngạc nhiên là những trang giấy viếtđầy những chữ viết tay mảnh, rối rắmbằng một thứ ngôn ngữ cô không thể hiểuđược.

Page 611: Thành phố pha lê

“Tiếng Hy Lạp,” Jace nói, ngó quavai cô. “Cổ đại.”

“Anh đọc được không?”

“Hơi khó chút,” anh thừa nhận.“Nhiều năm rồi mà. Nhưng chắc làMagnus có thể.” Anh gập sách và nhétvào túi áo khoác nhung xanh của côtrước khi trở lại giá sách, lục tìm nhữnghàng sách, những đầu ngón tay lần theogáy sách.

“Anh muốn cầm cuốn nào đi không?”cô nhẹ nhàng hỏi. “Nếu anh muốn.”

Page 612: Thành phố pha lê

Jace cười và hạ tay xuống. “Anh chỉđược đọc khi được bảo,” anh nói. “Mộtvài giá sách có những cuốn anh cònchẳng được động tới.” Anh chỉ một hàngsách, cao hơn, bìa da nâu giống nhau.“Anh từng đọc một cuốn, khi anh lên sáu,để hiểu giận là gì. Hóa ra đó là một cuốnnhật ký bố anh còn giữ. Về anh. Nhữngghi chép về, ‘con trai ta, JonathanChristopher.” Ông ta dùng thắt lưng quấtanh khi biết anh đã đọc. Thực ra đó làlần đầu tiên anh biết mình có tên đệm.”

Cảm giác đau đớn của hận thù đối vớingười bố đẻ cháy trong Clary. “Nhưnggiờ Valentine đâu có ở đây.”

Page 613: Thành phố pha lê

“Clary...” Jace dợm nói, trong giọngchứa đựng sự cảnh cáo, nhưng cô đãvươn tay và với một cuốn sách ra khỏigiá sách cấm, làm nó rơi xuống sàn. Mộtâm thanh thịch vừa lòng người vang lên,“Clary!”

“Ồ, thôi nào.” Cô lại làm lại, hạ rơimột cuốn sách khác, và một cuốn nữa.Bụi bay lên từ những trang giấy khi rơixuống sàn. “Anh thử đi.”

Jace nhìn cô một lúc, và rồi một nụcười nửa miệng cong lên nơi khóe môianh. Vươn tay lên, anh lướt tay trên giá,đánh hạ những cuốn sách còn lại xuốngsàn với tiếng soạch lớn. Anh cười - và

Page 614: Thành phố pha lê

rồi ngừng lại, ngẩng đầu, như một conmèo giương tai nghe ngóng tiếng động từđằng xa. “Em nghe thấy không?”

Nghe thấy gì? Clary định hỏi thì dừnglại. Đúng là có tiếng động, càng ngàycàng lớn hơn - một tiếng rít the thé vàtiếng kêu ken két, giống như tiếng máy cơhoạt động. Âm thanh đó dường như vọngtừ trong những bức tường. Dù khôngmuốn nhưng cô vẫn phải thối lui ngay khinhững tảng đá trước mặt họ trượt vào vớitiếng kêu rền rĩ, cọt kẹt - một khung cửaxấu xí mở ra trên tường.

Đằng sau khung cửa là một cầu thang,dẫn vào bóng tối.

Page 615: Thành phố pha lê

9. Dòng máu tội lỗi

“Anh không nhớ ở đây có hầm rượu,”Jace nói, nhìn qua Clary vào cái lỗ hổngtrên tường. Anh giơ cao ngọn đèn phùthủy, và ánh sáng từ nó nảy lên nhữngbức tường của đường hầm dẫn sâu xuốngdưới. Những bức tường đen sì và ẩmướt, tạo ra từ loại đá đen mượt Clarykhông biết là đá gì. Những bậc thangsáng lên như thể sũng nước. Một thứ mùikỳ dị bốc lên qua cửa: ẩm ướt, mốc meo,với mùi hương kim loại lạ lùng thoang

Page 616: Thành phố pha lê

thoảng rất khó chịu…

“Anh nghĩ dưới đó có gì?”

“Anh không biết.” Jace bước tới cầuthang; anh đặt một chân lên bậc thangtrên cùng, thăm dò, rồi nhún vai như đãquyết định. Anh bắt đầu lựa bước xuốngcầu thang. Đi được một đoạn anh quaylại và ngước nhìn Clary. “Em đi không?Em có thể đợi trên đó nếu muốn.”

Cô liếc nhìn quanh thư viện khôngngười, rồi rùng mình và vội chạy theo.Cầu thang xoắn ốc xuống theo từng vòngtừng vòng mỗi lúc một chật chội hơn,như thể họ đang đi xuống trong một vỏ ốc

Page 617: Thành phố pha lê

xà cừ cỡ đại. Cái mùi càng lúc càngnặng khi họ tới chân cầu thang, và nhữngbậc thang mở rộng thành một căn phòngvuông vức rộng rãi với những bức tườngđá lấm tấm những vết ẩm – và những vếtkhác, những vết ố tối màu hơn. Sàn nhàrải rác những dấu ấn: đống hỗn độnnhững ngôi sao năm cánh và chữ rune,với những viên đá trắng rải rác đây đó.

Jace bước một bước và cái gì đó kêurăng rắc dưới chân anh. Anh và Claryđồng thời nhìn xuống. “Xương,” Clarythì thào. Không phải đá trắng gì hết, màlà xương đủ kích thước và hình dạng đầykhắp nền nhà. “Ông ta làm gì ở dưới nàynhỉ?”

Page 618: Thành phố pha lê

Ngọn đèn phù thủy sáng lên trên tayJace, tỏa ánh sáng chói lọi khắp cănphòng. “Thí nghiệm,” Jace nói bằnggiọng khô khốc, căng thẳng. “Nữ hoàngSeelie nói-”

“Đây là xương gì vậy nhỉ?” Clary lêncao giọng. “Xương động vật chăng?”

“Không." Jace dùng chân đá tung mộtđống xương ra. “Sai bét.”

Lồng ngực Clary quặn lại. “Em nghĩchúng ta nên trở lên.”

Page 619: Thành phố pha lê

Nhưng Jace lại giơ cao ngọn đèn phùthủy hơn. Nó tỏa sáng, rực rỡ và rồi sángrực hơn, chiếu sáng không gian bằng ánhsáng trắng chói mắt. Những góc phònghiện rõ tầm mắt. Ba trong số đó trốngkhông. Góc thứ tư bị che bởi một tấmvải. Có gì đó sau tấm vải, có một dángngười gù gù – “Jace,” Clary thì thầm.“Cái gì thế?”

Anh không trả lời. Và đột ngột, condao thiên thần đã nằm gọn trong lòng bàntay kia của anh; Clary không biết anh rútdao lúc nào, nhưng nó tỏa sáng dưới ánhsáng của ngọn đèn phù thủy như một lưỡidao bằng băng. “Jace, đừng,” Clary nói,nhưng đã quá muộn - anh bước tới, dùng

Page 620: Thành phố pha lê

mũi dao gạt mảnh vải, rồi cầm lấy và kéonó xuống. Nó rơi xuống cùng một trậnmưa bụi lả tả đổ xuống.

Jace chuệnh choạng lùi lại, ngọn đènphù thủy rơi khỏi tay. Khi ánh sáng trắngrơi xuống, Clary chỉ thoáng thấy một chútgương mặt anh: một chiếc mặt nạ trắngbệch của sự kinh hãi. Clary chụp ngọnđèn phù thủy trước khi nó tắt lịm và giơlên cao, cực kỳ muốn biết cái gì có thểlàm Jace choáng - một Jace chưa từngbiết tới choáng là gì - đến mức đó.

Lúc đầu cô chỉ thấy một người đànông - một người đàn ông bị quấn tronggiẻ trắng, nằm co quắp trên nền nhà. Cùm

Page 621: Thành phố pha lê

đeo quanh cổ tay và cổ chân, gắn với sợixích sắt to tướng ghim sâu vào sàn đá.Sao anh ta sống nổi chứ? Clary hoảngsợ nghĩ, và dịch mật dâng lên tận cổhọng. Viên đá-rune rung lên trong tay, vàánh sáng nhảy nhót trên người tù nhân:Cô thấy cánh tay và cẳng chân gầy guộc,đầy những vết sẹo - bằng chứng củakhông biết bao lần bị tra tấn. Cái đầuquay về phía cô có hai hốc mắt đen sìtrống rỗng ở nơi từng là mắt - và rồi lànhững vết máu khô, và cô thấy cái côtưởng là giẻ hóa ra là cánh, đôi cánhtrắng vươn lên sau lưng tạo thành haihình bán nguyệt trắng tinh khiết, thứ tinhkhiết duy nhất trong căn phòng bẩn thỉunày.

Page 622: Thành phố pha lê

Cô thở dổc. “Jace. Anh có thấy-“

“Anh thấy.” Jace, đứng bên cạnh cô,nói bằng giọng nghe vỡ như kính vỡ.

“Anh nói rằng không có thiên thần -rằng chưa từng có ai thấy một-“

Jace đang thì thầm gì đó, một trànghình như là tiếng rủa xả trong hoảng loạn.Anh loạng choạng tiến lên, tiến về phíasinh vật đang co quắp trên sàn nhà - rồilùi lại, như thể bị nảy ra khỏi bức tườngvô hình. Nhìn xuống, Clary thấy thiênthần nằm co ro trong ngôi sao năm cánhđược tạo nên từ những chữ rune nối vớinhau được khắc sâu vào sàn nhà; chúng

Page 623: Thành phố pha lê

đang tỏa ra thứ ánh sáng phốt pho xanhnhàn nhạt. “Những chữ rune,” cô thì thào.“Chúng ta không thể vượt qua...”

“Nhưng phải có gì đó...” Jace nói,giọng gần như bể vỡ, “có gì đó chúng tacó thể làm.”

Thiên thần ngẩng đầu. Clary tự nhiênthấy thương hại khi nhận ra nó có mái tócvàng xoăn như tóc Jace và đang hơi sánglên dưới luồng sáng. Những lọn tóc bámsát vào những hốc sọ. Mắt nó chỉ là haihố đen, gương mặt nó đầy sẹo, như mộtbức tranh đẹp bị hủy hoại bởi những kẻphá hoại. Và cô nhìn, miệng nó mở ra vàmột âm thanh tràn ra khỏi cổ họng nó -

Page 624: Thành phố pha lê

không phải từ ngữ mà là âm nhạc vàngchói lọi, một nốt nhạc duy nhất, cứ caocao mãi và ngọt ngào như một cơn đau...

Hàng loạt những hình ảnh ùa tới trướcmặt Clary. Cô vẫn nắm lấy viên đá rune,nhưng ánh sáng của nó đã biến mất; côđã biến mất, đã tới một nơi khác, nơinhững bức tranh của quá khứ trôi trướcmắt cô như một giấc mơ trong hiện thực -những mảnh vụn, màu sắc và âm thanh.

Cô đang ở trong một hầm rượu, trốngtrải và sạch sẽ, một chữ rune khổng lồduy nhất vẽ trên sàn nhà. Một người đànông đứng cạnh đó; hắn cầm cuốn sáchmở bằng một tay và ngọn đuốc tỏa ánh

Page 625: Thành phố pha lê

sáng trắng rực rỡ trên tay kia. Khi hắnngẩng đầu, Clary nhận thấy đó làValentine: trẻ hơn nhiều, gương mặtkhông có một nếp nhăn và đẹp trai, đôimắt đen trong sáng. Khi hắn lầm rầmđọc, chữ rune trên sàn nhà bốc cháy, vàkhi ngọn lửa tàn lụi dần, một thân hìnhnằm co quắp giữa đống tro bụi: một thiênthần, đôi cánh giang rộng và nhuộm đỏmáu, trông giống một chú chim bị bắn rơikhỏi bầu trời...

Cảnh thay đổi. Valentine đứng bêncửa sổ, cạnh người phụ nữ tóc đỏ rực.Hắn choàng tay ôm cô, chiếc nhẫn bạcquen thuộc lấp lánh trên tay. Clary giậtmình đau lòng nhận ra mẹ Jocelyn -

Page 626: Thành phố pha lê

nhưng mẹ còn trẻ, vẻ mặt thật hiền lànhvà yếu đuối. Mẹ mặc váy dạ hội trắng vàrõ ràng là đang có bầu.

“Hiệp Định,” Valentine đang giận dữnói, “Không chỉ là ý tưởng tồi tệ nhất củaClave, mà còn là điều xấu nhất có thểxảy tới với Nephilim. Rằng chúng ta nênràng buộc với cư dân Thế giới Ngầm,ràng buộc với những sinh vật đó…”

“Valentine,” Jocelyn vừa nói vừacười, “Em nghe đủ về những chính sáchrồi, làm ơn đi mà.” Mẹ vươn tay và ômchoàng cổ Valentine, yêu thương ngậptràn gương mặt- và gương mặt hắn cũngthế, nhưng còn có cảm xúc gì khác, cái gì

Page 627: Thành phố pha lê

đó khiến Clary lạnh xương sống.

Valentine quỳ xuống giữa vòng tròncây. Mặt trăng tròn vằng vặc tỏa sángtrên cao, soi rọi ngôi sao năm cánh đentuyền được vẽ trên trảng trống. Nhữngcành cây đan ken trên đầu; nơi chúngmọc dài sát viền ngôi sao, lá cong lại vàhéo úa. Ở giữa ngôi sao năm cánh là mộtngười phụ nữ tóc dài óng ả; ả ta gầy vàđẹp, gương mặt khuất trong bóng tối,cánh tay trần trắng bóc. Tay trái ả đanggiơ ra, và ả mở tay, Clary có thể thấymột vết rạch dài trên lòng bàn tay, máutừ đó chầm chậm chảy xuống chiếc cốcbạc đặt ở rìa ngôi sao năm cánh. Máutrông đen kịt dưới ánh trăng, hoặc có lẽ

Page 628: Thành phố pha lê

nó đen thật.

“Đứa trẻ sinh ra với dòng máu nàytrong người,” ả ta nói, giọng mềm mại vàđáng yêu, “sẽ mang sức mạnh lớn hơn cảnhững Đại quỷ của địa ngục giữa các thếgiới. Nó sẽ dũng mãnh hơn Asmodai[7],mạnh hơn các shedim[8] của bão. Nếu nóđược huấn luyện bài bản, chẳng có gì lànó không làm được. Dù ta phải cảnh báongươi trước, điều này sẽ thiêu rụi tínhngười của hắn, như thuốc độc thiêu rụicuộc sống khỏi máu.”

[7] Vua quỷ của địa ngục.

[8] Shedim là quỷ trong tiếng Hebrew. Chúng

Page 629: Thành phố pha lê

có móng và chân như gà, thường đi theo ngườichết và bay lượn ở các nghĩa địa.

“Cám ơn người, Tiểu Thư Edom[9],”Valentine nói, và khi hắn vươn tay cầmcái cốc máu, người phụ nữ ngẩng đầu, vàClary thấy dù bà ta xinh đẹp, nhưng đôimắt đen kịt của bà ta đang bốc ra nhữngcuộn khói đen, như xúc tu dò dẫm trongkhông khí. Clary kiềm chế tiếng hét-

[9] Edom trong tiếng Hebrew có nghĩa là máu,ý chỉ Lilith là nữ hoàng hút máu.

Màn đêm, khu rừng biến mất. Jocelynđứng đối diện với ai đó Clary khôngnhìn ra. Bụng mẹ không còn to nữa, vàmái tóc sáng rực của mẹ ôm lấy khuôn

Page 630: Thành phố pha lê

mặt nhuốm màu tuyệt vọng và đau khổ.“Tôi không thể ở với hắn nữa, Ragnor,”mẹ nói. “Không thêm một ngày nào hết.Tôi đã đọc nhật ký của hắn. Anh có biếthắn làm gì Jonathan không? Tôi khôngnghĩ là đến Valentìne có thể làm điềuđó.” Vai mẹ run rẩy. “Hắn dùng máu quỷ- Jonathan không còn là một đứa bé nữa.Thằng bé còn chẳng là người; nó là mộtcon quái vật-”

Mẹ biến mất. Valentine đang bồn chồnđi lại quanh vòng tròn chữ rune, con daothiên thần sáng loáng lên trên tay. “Saongươi không nói?” hắn lầm rầm. “Saongươi không cho ta cái ta muốn?” Hắnđâm, và thiên thần rít lên khi chất lỏng

Page 631: Thành phố pha lê

màu vàng như những tia nắng ứa ra từ vếtthương. “Nếu ngươi không cho ta câu trảlời,” Valentine rít lên, “ngươi có thể chota máu của ngươi. Nó có ích với ta vàcon ta hơn với ngươi.”

Giờ họ đang ở thư viện nhà Wayland.Ánh nắng ùa qua khung cửa sổ bát giác,đổ toàn màu xanh lam và xanh lá vào cănphòng. Những giọng nói vang tới từ mộtcăn phòng khác: tiếng cười nói, một bữatiệc đang diễn ra. Jocelyn quỳ bên giásách, mắt nhìn láo liên. Mẹ rút một cuốnsách dày khỏi túi và nhét vào giá—

Rồi mẹ biến mất. Cảnh tượng hiện lênlà một hầm rượu, chính hầm rượu mà

Page 632: Thành phố pha lê

Clary biết lúc này cô đang đứng. Cũngngôi sao năm cánh khắc trên nền nhà, vàở trung tâm ngôi sao là thiên thần đangnằm. Valentine đứng cạnh, một lần nữavới con dao thiên thần cháy rực trên tay.Giờ trông hắn già đi vài tuổi, không cònlà một thanh niên nữa. “Ithruriel,” hắnnói. “Giờ chúng ta là bạn già với nhaurồi, phải không? Ta có thể mặc ngươi bịchôn sống dưới đống đổ nát đó, nhưngkhông, ta mang ngươi đi cùng. Bao nhiêunăm qua ta đã giữ ngươi sát bên mình,mong một ngày nào đó ngươi sẽ cho tacái ta muốn – cần - biết.” Hắn tới gầnhơn, giơ con dao ra, ánh sáng từ nó tỏasáng lên hàng rào chữ rune thành gợnsóng. “Khi ta triệu hồi ngươi, ta mơ rằng

Page 633: Thành phố pha lê

ngươi có thể nói cho ta lý do. Vì saoRaziel tạo ra chúng ta, giống nòi ThợSăn Bóng Tối của ngài, nhưng lại khôngcho chúng ta quyền năng mà bọn mọi củaThế Giới Ngầm có - tốc độ của sói, sựbất tử của thần tiên, pháp thuật của phápsư, thậm chí là khả năng chịu đựng củama cà rồng. Ngài bỏ chúng ta trần trụitrước những kẻ tới từ địa ngục, chẳng cógì ngoài những nét vẽ trên da. Vì sao lũmọi đó mạnh hơn chúng ta? Vì sao chúngta không có được cái chúng có? Thế màlà công bằng à?”

Trong ngôi sao ngục, thiên thần ngồiim như một bức tượng cẩm thạch, khôngnhúc nhích, đôi cánh khép lại. Mắt nó

Page 634: Thành phố pha lê

chẳng biểu đạt gì ngoài sự đau thương imlặng ghê sợ. Miệng Valentine giật giật.

“Tốt thôi. Cứ việc giữ im lặng. Ta sẽcó cơ hội của ta.” Valentine giơ cao condao. “Ta có Cốc Thánh, Ithruriel, và rồita sẽ sớm có Thanh Kiếm - nhưng khôngcó Gương, ta không thể triệu hồi. Gươnglà tất cả ta cần. Nói cho ta xem nó ở đâu.Nói cho ta nó ở đâu, Ithruriel, và ta sẽcho ngươi chết.”

Quang cảnh vỡ vụn thành nhiều mảnhnhỏ, và khi những hình ảnh dần biến mất,Clary thoáng thấy những hình ảnh quenthuộc với cô từ trong những cơn ác mộng– thiên thần với đôi cánh đen và trắng,

Page 635: Thành phố pha lê

những vùng nước trong vắt, vàng và đỏmáu – và Jace, quay lưng rời bỏ cô, luônluôn quay lưng với cô. Clary vươn tayvới lấy anh, và lần đầu tiên giọng thiênthần nói trong óc cô bằng những từ côhiểu được. Đây không phải những giấcmơ đầu tiên ta cho con xem.

Hình chữ rune bật ra sau mắt cô,giống như pháo hoa – không phải chữrune cô từng thấy trước đó; nó bền chắc,nhưng đơn giản như một nút thắt. Nó biếnmất chỉ trong một hơi thở, và khi nó biếtmất, giọng hát của thiên thần cũng biếtmất theo. Clary trở về với cơ thể củamình, đứng trong căn phòng bẩn thỉu vàẩm thấm. Thiên thần im lặng, bất động,

Page 636: Thành phố pha lê

đôi cánh khép lại, một bức tượng thảmthương.

Clary thở ra trong tiếng khóc tức tưởi.“Ithruriel.” Cô vươn tay về phía thiênthần, biết rằng không thể vượt qua chữrune khiến trái tim cô đau nhói. Nhiềunăm trời thiên thần đã ở dưới đây, ngồiim lặng và đơn độc trong bóng tối, bịxích và bỏ đói mà chẳng thể chết...

Jace đang ở bên cô. Nhìn gương mặtbuồn bã của anh, cô biết anh cũng thấynhững điều cô thấy. Anh nhìn con daothiên thần trong tay và lại nhìn thiên thần.Đôi mắt mù lòa của nó hướng về phía họtrong sự khẩn nài câm lặng.

Page 637: Thành phố pha lê

Jace bước một bước, rồi bước nữa.Mắt ánh dán vào thiên thần và như thể,Clary nghĩ, một sự giao tiếp câm lặnggiữa hai người, một đoạn đối thoại côkhông nghe được. Đôi mắt Jace sáng nhưhai chiếc đĩa vàng, tràn đầy ánh sángphản chiếu.

“Ithruriel,” anh thì thào.

Lưỡi dao trên tay anh lóe sáng nhưđuốc. Nó sáng tới lóa mắt. Thiên thầnngước mắt, như thể ánh sáng đó có thểchạm tới đôi mắt đui mù. Nó vươn tay,sợi xích ở cổ tay kêu lanh canh như mộtthứ nhạc tàn nhẫn.

Page 638: Thành phố pha lê

Jace quay sang cô. “Clary,” anh nói.“Những chữ rune.”

Những chữ rune. Trong một giâyphút, cô nhìn anh chằm chằm, bối rối,nhưng ánh mắt anh đang van vỉ cô. Côđưa Jace ngọn đèn phù thủy, rút lấy thanhstele khỏi túi anh và quỳ xuống bênnhững chữ rune khắc sâu vào đất. Chúngcó vẻ như được khắc xuống đá bằng thứgì đó sắc cạnh.

Cô ngước nhìn Jace. Nét mặt anh,ngọn lửa trong mắt anh khiến cô giậtmình - chúng tràn đầy sự tin tưởng vàocô, vào với khả năng của cô. Bằng đầu

Page 639: Thành phố pha lê

mũi stele, cô vẽ vài đường trên sàn nhà,thay đổi chữ rune trói thành thả, cầm tùthành tự do. Chúng lóe lên khi cô vẽ, nhưthể cô đang kéo đầu diêm qua lưu huỳnh.

Xong xuôi, cô đứng dậy. Những chữrune rung động trước cô. Đột ngột, Jacetiến tới đứng bên cô. Viên đá phù thủybiến mất, ánh sáng duy nhất tới từ lưỡidao thiên thần anh đặt tên theo vị thiênthần kia, sáng loáng trên tay anh. Anhvươn tay tới, và lần này tay anh vượt quarào chắn chữ rune như chẳng có gì ngăncách giữa họ.

Thiên thần vươn tay nắm lấy con dao.Nó nhắm đôi mắt mù, và Clary thoáng

Page 640: Thành phố pha lê

nghĩ rằng nó đang cười. Nó cầm lấychuôi dao và lần tới khi đầu nhọn nằmngay trên xương ức. Clary thở khẽ vàtiến lên, nhưng Jace giữ cô lại, bàn taychắc như gọng kìm và kéo cô lùi lại -ngay khi thiên thần cắm dao về trúngđích.

Đầu thiên thần ngửa ra sau, tay rờikhỏi chuôi dao, hiện đã chuồi ra từ nơitrái tim nằm đó – nếu thiên thần có tim;Clary không biết nữa. Những ngọn lửabùng lên từ vết thương, trải khắp condao. Thi thể thiên thần sóng sánh trongngọn lửa trắng, những sợi xích trên cổtay bị nung đổ sậm, giống như sắt nungquá lâu trong lửa. Clary nghĩ tới bức

Page 641: Thành phố pha lê

tranh thời trung cổ về những vị thánhhạnh phúc đượcc tử vì đạo - và đôi cánhthiên thần giang rộng trắng tinh trước mặthọ bắt đầu bắt lửa và cháy rực, tạo nênmột tấm lưới lửa bập bùng.

Clary không dám nhìn tiếp. Cô quaymặt và vùi vào vai Jace. Anh ôm lấy cô,vòng tay vững vàng và mạnh mẽ. “Ổnrồi,” anh nói vào tóc cô, “ổn rồi,” nhưngkhông khí sặc khói và mặt đất như rungchuyển dưới chân cô. Chỉ tới khi Jacechuệnh choạng cô mới biết không phảirung: mặt đất đang chuyển động. Cô thảJace và loạng choạng; những phiến đádưới chân đang mài vào nhau, và mộtcơn mưa bụi lất phất đổ xuống từ trần

Page 642: Thành phố pha lê

nhà. Thiên thần là một cột khối; nhữngchữ rune xung quanh nó sáng lên tới đaumắt. Clary nhìn chúng, dịch nghĩa và rồihoảng loạn nhìn Jace: “Trang viên - nóbị ràng buộc với Ithruriel. Nếu thiên thầnchết, trang viên-”

Cô không nói hết câu. Anh đã nắm lấytay cô và kéo cô chạy lên cầu thang. Cầuthang đang rung và oằn mình; Clary ngã,đập mạnh đầu gối vào bậc thang, nhưngJace không hề thả lỏng tay cô ra. Cô chạytiếp, mặc kệ vết thương trên chân, phổihít đầu khói.

Cô tới đầu cầu thang và lao ra khỏithư viện. Đằng sau họ Clary có thể nghe

Page 643: Thành phố pha lê

thấy tiếng rống nho nhỏ của phần còn lạicủa cầu thang đang sụp đổ. Ở đây cũngchẳng tốt hơn: căn phòng đang rung lên,những cuốn sách loạt soạt rơi khỏi giá.Một bức tượng trên giá đổ kềnh, nằm lănlóc trong đống đổ nát. Jace thả tay Clary,giơ cái ghế, và trước khi cô kịp hỏi anhxem anh định làm gì, anh đã ném vào ôcửa mạ.

Nó bay qua cơn thác kính vỡ. Jacequay lại và giơ tay cho cô. Đằng sau anh,qua ngọn lửa còn đó, cô có thể thấynhững vệt cỏ nhuộm ánh trăng và nhữnghàng cây xa xa. Có vẻ là một đoạn rơidài. Mình không thể nhảy xa vậy, cônghĩ, và định lắc đầu với Jace thì cô thấy

Page 644: Thành phố pha lê

mắt anh mở to, miệng há ra thành một lờicảnh báo. Một trong những tượng bánthân bằng cẩm thạch nặng trịch đặt dọctheo những giá sách cao hơn đã rơi ra vàrơi về phía cô; cô nhảy tránh và nó chạmđất chỉ cách nơi cô vừa đứng có vàiinch, để lại một hố trũng to tướng trênsàn.

Một giây sau, đôi tay Jace đã ôm lấycô và anh nhấc bổng cô. Cô quá ngạcnhiên quên cả cựa quậy khi anh bế côqua ô cửa sổ vỡ và không khách sáo đẩycô ra ngoài.

Cô rơi xuống sườn đồi cỏ mọc rậm ringay dưới cửa sổ và lăn lộn vài vòng

Page 645: Thành phố pha lê

trên sườn dốc, chỉ dừng lại khi đâm vàomột ngọn đồi nhỏ với lực đủ tống hết khíthở ra khỏi cô. Cô ngồi dậy, rũ cỏ khỏitóc. Một giây sau, Jace dừng khựng bêncô; không giống cô, anh ngay lập tức vàotư thế ngồi co người, nhìn lên ngọn đồivề phía trang viên.

Clary quay sang nhìn nơi anh nhìn,nhưng anh đã nắm lấy tay cô, đẩy cô vàotrong khe giữa hai quả đồi. Sau đó, côthấy những vết bầm tím trên cẳng tay nơianh nắm cô; giờ cô chỉ hơi thở dốc vìngạc nhiên khi anh làm cô ngã ngửa rasau và đè lên người cô, che chắn cho côbằng toàn bộ cơ thể anh khỏi tiếng gầmrú đang tới. Nó vang lên như đất nứt ra,

Page 646: Thành phố pha lê

như núi lửa phun trào. Một luồng bụitrắng tung lên trời. Clary nghe có tiếngchói tai vang quanh cô. Trong khoảnhkhắc bối rối cô nghĩ trời sắp mưa — rồicô nhận ra đó là đá cuội và đất và kínhvỡ: những mảnh vụn của tòa nhà rơi àoxuống quanh họ như một trận mưa đánguy hiểm chết người.

Toàn bộ cơ thể Jace ép Clary xuốngđất, cô có cảm giác tiếng tim đập vàtiếng căn nhà sụp đổ không chênh nhau làmấy.

Tiếng ầm ầm sụp đổ dần dần nhỏ đi,tựa như khói tan trong không khí. Thayvào đó là tiếng lũ chim giật mình kêu ríu

Page 647: Thành phố pha lê

rít; qua vai Jace, Clary có thể thấy chúngđang xáo xác lượn vòng trên bầu trời tốiom.

“Jace,” cô nhẹ nhàng nói. “Em nghĩem đã làm rơi thanh stele của anh ở đâuđó rồi.”

Anh hơi tách người ra, chống khuỷutay và cúi nhìn cô. Thậm chí trong bóngtối, cô cũng thấy hình ảnh mình trong mắtanh. Gương mặt anh dính bụi và bồ hóng,cổ áo rách toạc. “Không sao. Miễn là emkhông bị thương.”

“Em ổn.” Không suy nghĩ, cô vươntay, ngón tay nhẹ lướt qua tóc anh. Cô

Page 648: Thành phố pha lê

thấy anh căng thẳng, đôi mắt anh đen lại.“Có cỏ trên tóc anh này,” cô nói. Miệngcô khô rang; adrenaline đang chạy rầnrần trong mạch máu. Mọi thứ vừa xảy ra- thiên thần, tòa nhà sụp đổ - dường nhưkhông thật bằng điều lúc này, ở đây, côthấy trong mắt Jace.

“Em không nên chạm vào anh,” anhnói.

Tay cô dừng khựng lại, lòng bàn tayáp lên má anh. “Vì sao không?”

“Em biết vì sao,” anh nói và tránhkhỏi cô và nằm ngửa ra đất. “Em thấy cáianh thấy, đúng không? Quá khứ, thiên

Page 649: Thành phố pha lê

thần. Bố mẹ chúng ta.”

Cô nhận thấy, đây là lần đầu tiên anhgọi họ như vậy. Bố mẹ chúng ta. Cônghiêng người, muốn vươn tay về phíaanh nhưng do dự, không biết nên haykhông. Anh đang chú mục nhìn bầu trơiđêm. “Anh đã thấy.”

“Anh biết anh là ai.”. Anh giận giữ thìthào nói. “Anh là một á quỷ, Clary. Mộtá quỷ. Em hiểu điều đó, đúng không?”Đôi mắt anh đang xoáy vào cô như mũikhoan. “Em thấy điều Valentine cố làm.Hắn dùng máu quỷ - sử dụng trên anhtrước khi anh ra đời. Anh là một á quỷ.Một phần lớn trong anh luôn muốn phá

Page 650: Thành phố pha lê

hoại, hủy diệt.”

Clary nhớ lại những lời Valentine đãnói: Mẹ con bỏ bố vì bố đã biến ngườicon đầu lòng thành quái vật. “Nhưngpháp sư cũng là một á quỷ. GiốngMagnus. Không vì vậy mà họ biến thànhmột quỷ dữ-”

“Nhưng họ không nhận máu từ mộtĐại Quỷ. Em nghe người phụ nữ đó nóigì rồi đấy.” Nó sẽ thiêu rụi tính ngườicủa thằng bé, như chất độc đốt cháysinh mệnh trong máu.

Clary run run nói. “Không đúng.Không thể nào. Chẳng có nghĩa lý gì cả-”

Page 651: Thành phố pha lê

“Có chứ.” Có sự giận dữ cao độ tronggiọng nói của Jace. Cô thấy sợi dây xíchbạc lóe lên quanh cổ anh, sáng lấp lánhdưới ánh sao. “Nó giải thích mọi điều.”

“Anh muốn nói nó giải thích vì saoanh lại là một Thợ Săn Bóng Tối tuyệtvời ư? Vì sao anh trung thành, cantrường, thành thật và có mọi thứ mà quỷkhông có?”

“Nó giải thích,” anh đều đều nói, “vìsao anh có cảm xúc đó với em.”

“Anh muốn nói gì?”

Page 652: Thành phố pha lê

Anh im lặng một hồi, đắm đuối vào côqua khoảng không nhỏ xíu ngăn cách họ.Cô có thể cảm nhận anh, dù anh khôngchạm vào cô, như thể anh vẫn ép ngườilên người cô. “Em là em anh,” cuối cùnganh nói. “Em gái anh, máu mủ của anh,gia đình của anh. Anh nên muốn bảo vệem.” Anh cười không thành tiếng vàkhông có chút vui vẻ - “bảo vệ em khỏiloại con trai muốn làm chính xác điềuanh muốn làm với em.”

Clary nghẹt thở. “Anh nói từ giờ anhchỉ muốn làm anh trai em.”

“Anh đã nói dối,” anh nói. “Lũ quỷsống dối trá, Clary ạ. Em biết đó, có một

Page 653: Thành phố pha lê

vài loại vết thương em có thể nhận lấykhi trở lại Thợ Săn Bóng Tối - những nỗithương do độc quỷ. Em không biết cóchuyện gì với em, nhưng em từ từ chảymáu trong đến chết. Chỉ là anh trai em,làm anh có cảm giác đó.”

“Nhưng Aline...”

“Anh phải thử. Và anh đã làm.”Giọng anh không có sức sống, “Nhưngcó Chúa biết, anh thậm chí còn chẳngcần ai ngoài em.” Anh vươn tay, nhẹnhàng vuốt mái tóc cô, những đầu ngóntay chạm lên má cô. “Giờ ít nhất anhcũng hiểu lý do.”

Page 654: Thành phố pha lê

Giọng Clary nhỏ lại thành tiếng thìthào. “Em cũng chẳng cần ai ngoài anh.”

Đáp lại lời cô vừa nói, anh dườngnhư quên cả thở. Chậm rãi, anh chốngngười trên khuỷu tay. Giờ anh đang cúinhìn cô, và biểu cảm đã thay đổi - có gìđó ở anh cô chưa từng thấy, vẻ mơ màng,gần như tang thương trong đôi mắt anh.Anh để ngón tay trượt từ má xuống, đầungón tay phớt nhẹ theo đường môi cô.“Có lẽ,” anh nói, “em không nên nói vớianh câu đó.”

Cô chẳng nói gì. Cô không muốn bảoanh dừng lại. Cô đã chán nói không vớiJace rồi - chán việc ngăn bản thân cảm

Page 655: Thành phố pha lê

nhận điều trái tim muốn cô cảm nhận. Dùphải đánh đổi gì đi chăng nữa.

Anh cúi xuống, môi chạm lên má cô,hôn nhẹ - chỉ thế thôi đã khiến từng giâythần kinh trong cô rung lên, làm toàn bộcơ thể cô run rẩy. “Nếu em muốn anhdừng lại, hãy nói ngay đi,” anh khẽ nói.Khi cô không nói gì, anh hôn lên tháidương cô. “Hoặc giờ.” Anh lần theoxương gò má. “Hoặc giờ.” Môi anh đangáp lên đôi môi cô. “Hoặc...”

Nhưng cô đã với tay và kéo anhxuống, và phần còn lại của lời anh nóichìm trong miệng cô. Anh hôn cô nhẹnhàng, dè dặt, nhưng cô không muốn một

Page 656: Thành phố pha lê

nụ hôn nhẹ nhàng, không phải lúc này,không phải sau toàn bộ sự việc, và côxoắn lấy áo anh, kéo anh mạnh hơn vềphía cô. Anh rên lên khe khẽ, trầm khàntrong cổ họng, và rồi anh ôm lấy cô, kéosát cô lại bên mình và họ lăn trên cỏ, rốivào nhau, vẫn hôn nhau. Có những viênđá chọc vào lưng Clary, và dù vai đausau cú rơi từ trên cửa sổ xuống, cô chẳngquan tâm. Chẳng quan tâm tới gì ngoàiJace đang ở đây, ở bên cô; tất cả nhữnggì cô cảm nhận, hy vọng, hít thở, muốnvà thấy là Jace. Những thứ khác chẳng cónghĩa lý gì.

Dù mặc áo khoác, cô vẫn cảm thấyhơi ấm nơi anh qua lớp quần áo của anh

Page 657: Thành phố pha lê

và của cô. Cô cởi áo khoác của anh, rồibằng cách nào đó cả áo sơ mi nữa.Những ngón tay cô vuốt ve cơ thể anhtrong khi môi anh khám phá đôi môi cô:làn da mềm mại trên cơ bắp săn chắc,những vết sẹo như những dây thép nhỏ.Cô chạm vào vết sẹo hình ngôi sao trênvai anh - nó trơn láng và phẳng, như thểnó là một phần da anh, không nổi lên nhưnhững vết sẹo khác. Cô luôn cho rằngnhững vết sẹo là những thứ không hoànmỹ, nhưng giờ cô không còn nghĩ vậy;chúng là lịch sử, được khắc vào cơ thểanh: bản đồ về cuộc sống với cuộc chiếnkhông có hồi kết.

Tay anh run rẩy lần mở những cúc áo

Page 658: Thành phố pha lê

khoác của cô. Cô không nghĩ đã từngthấy Jace run tay. “Em sẽ làm,” cô nói vàđưa tay xuống nút áo cuối cùng; khi côđứng dậy, có gì đó lành lạnh bằng kimloại chạm vào xương quai xanh, và cô háhốc miệng vì hít một hơi trong ngạcnhiên.

“Cái gì thế?” Jace nằm im. “Anh làmem đau sao?”

“Không. Là cái này.” Cô chạm vàosợi dây chuyền bạc quanh cổ anh. Trênđó treo một vật tròn nhỏ bằng bạc. Nóchạm vào cô khi cô nhoài người lên. Giờcô đang nhìn nó.

Page 659: Thành phố pha lê

Chiếc nhẫn đó – chiếc nhẫn nhuốm tưvị thời gian mang họa tiết hình sao – côbiết chiếc nhẫn này. Chiếc nhẫn nhàMorgenstern. Nó là chiếc nhẫn đã sánglên trên tay Valentine trong giấc mơ màthiên thần cho họ thấy. Nó từng thuộc vềhắn, và hắn trao nó cho Jace, như nó vẫnđược truyền từ thế hệ này sang thế hệkhác, từ bố sang con trai.

“Anh xin lỗi,” Jace nói. Những đầungón tay của anh vuốt ve má cô, trongđôi mắt anh gợn nét căng thẳng. “Anhquên là mình đang đeo thứ khốn kiếpnày.”

Cảm giác lạnh đột ngột chảy trong

Page 660: Thành phố pha lê

mạch máu Clary. “Jace,” cô khẽ nói.“Jace, đừng.”

“Đừng gì? Đừng đeo chiếc nhẫn?”

“Không, đừng - đừng chạm vào em.Dừng lại một giây đi.”

Gương mặt anh cứng đờ. Những câuhỏi đang đuổi sự bối rối mơ màng trongmắt anh, nhưng anh chẳng nói gì, chỉ rụttay lại.

“Jace,” cô lại nói. “Vì sao? Vì sao lạilà bây giờ?”

Page 661: Thành phố pha lê

Đôi môi anh hơi hé mở vì ngạc nhiên.Cô thấy vết hằn sậm màu ở môi dưới, doanh hoặc cô bập phải. “Vì sao cái gì bâygiờ?”

“Anh nói giữa chúng ta chẳng có gì.Rằng nếu chúng ta- nếu chúng ta để bảnthân cảm nhận điều có lẽ chúng ta muốncảm nhận, chúng ta sẽ làm tổn thươngnhững người chúng ta quan tâm đến.”

“Anh đã nói với em. Anh nói dối.”Ánh mắt anh mềm đi. “Em nghĩ anhkhông muốn-”

“Không,” cô nói. “Không, em khôngngốc, em biết anh làm gì. Nhưng khi anh

Page 662: Thành phố pha lê

nói cuối cùng anh đã hiểu vì sao anh cảmnhận thế này về em, anh muốn nói gì? Cônghĩ, không phải cô không biết, nhưng côphải hỏi, phải nghe anh nói.

Jace nắm lấy cổ tay cô và đặt tay côlên mặt anh, đan tay vào tay cô. “Em cónhớ điều anh đã nói với em tại nhàPenhallow không?” anh hỏi. “Rằng emchưa bao giờ nghĩ trước khi làm, và vìsao em phá hủy mọi thứ em chạm tới?”

“Không, em quên câu đó rồi. Cám ơnvì đã nhắc em nhớ.”

Anh gần như chẳng nhận thấy sự mỉamai trong giọng nói của cô. “Anh không

Page 663: Thành phố pha lê

nói về em, Clary ạ. Anh đang nói về anh.Anh là thế đấy.” Anh hơi ngoảnh mặt vànhững ngón tay cô trượt trên má anh.“Nhưng giờ anh đã hiểu vì sao. Anh biếtanh có gì sai rồi. Và có lẽ - có lẽ vì thếnên anh muốn em rất nhiều. Vì nếuValentine biến anh thành quái vật, vậyanh nghĩ ông ta biến em thành thiên thần.Và Lucifer yêu Chúa, đúng không? Ítnhất là Milton bảo thế.”

Clary hít một hơi. “Em không phảithiên thần. Và anh còn chẳng biếtValentine dùng máu Ithruriel làm gì - cólẽ Valentine muốn nó cho chính ông ta-”

“Ông ấy nói máu này dành cho ‘ta và

Page 664: Thành phố pha lê

con ta,’” Jace thản nhiên nói. “Nó giảithích vì sao em có khả năng đó, Clary.Nữ Hoàng Seelie nói chúng ta đều lànhững thí nghiệm. Không phải chỉ mìnhanh.”

“Em không phải thiên thần, Jace,” cônhắc lại. “Em không trả sách thư viện.Em down trộm nhạc từ Internet. Em nóidối mẹ. Em hoàn toàn bình thường.”

“Với anh thì không.” Anh cúi nhìn cô.Gương mặt anh nổi bật với nền trời sao.Ở anh chẳng còn sự cao ngạo thườngngày - cô chưa từng thấy anh mất cảnhgiác như lúc này, nhưng thậm chí sự thảlỏng này còn hòa lẫn cùng sự thù ghét

Page 665: Thành phố pha lê

bản thân đâm sâu như một vết thương.“Clary, anh-”

“Buông em ra,” Clary nói.

“Sao cơ?” Sự ham muốn trong anh vỡthành hàng ngàn mảnh như những mảnhvụn gương Cổng Vòm ở Renwick's, vàtrong một giây, anh chỉ còn biết kinhngạc. Cô gần như không thể nhìn anh vànói không được. Nhìn anh lúc này đây -thậm chí nếu cô không yêu anh, cái phầntrong cô là con gái của mẹ, cái phần yêumọi thứ đẹp đẽ mang vẻ đẹp đơn độc,vẫn muốn có anh.

Nhưng rồi, nhưng vì cô là con gái của

Page 666: Thành phố pha lê

mẹ, nên cô không được có cái cô muốn.

“Anh nghe rồi đấy,” cô nói. “Và thảtay em ra.” Cô giật tay lại, nắm chặt đểkhỏi run.

Anh không nhúc nhích. Môi anh conglên, và trong một lúc, cô nhìn thấy tiasáng trong đôi mắt của kẻ săn mồi ở anh,nhưng giờ nó hòa trộn cùng sự giận dữ.“Có lẽ em không muốn cho anh biết lýdo?”

“Anh nghĩ anh chỉ muốn em vì anh làác quỷ, không phải con người. Anh chỉmuốn có thứ gì khác khiến anh có thểcăm hận bản thân mình. Em sẽ không để

Page 667: Thành phố pha lê

anh dùng em như bằng chứng chứng minhanh vô giá trị thế nào đâu.”

“Anh chưa bao giờ nói vậy. Anh chưabao giờ nói anh lợi dụng em.”

“Được thôi,” cô nói. “Giờ hãy nóivới em rằng anh không phải quái vật đi.Và nói với em rằng anh chẳng làm saocả. Và nói với em rằng anh muốn em kểcả nếu anh không mang dòng máu quỷ.”Vì em không mang dòng máu quỷ. Màem vẫn muốn anh.

Ánh mắt họ khóa lấy nhau, sự phẫn nộnơi anh; trong một lúc chẳng ai hít thở vàanh nhảy phắt khỏi cô, chửi thề, và ngồi

Page 668: Thành phố pha lê

dậy. Anh cầm phắt áo sơ mi khỏi bãi cỏ,anh giơ cao đầu, vẫn lườm chằm chằm.Anh kéo áo xuống che quần bò và quayđi tìm áo khoác.

Clary đứng dậy, hơi chuệnh choạngmột chút. Cơn gió buốt làm cô nổi da gà.Chân cô có cảm giác như sáp tan mộtnửa. Cô đóng cúc áo khoác bằng nhữngngón tay gượng gạo, cố dằn khóc. Khócchẳng giúp được gì.

Trong không gian, bụi vẫn nhảy múa,cỏ dưới chân họ đầy tro tàn: những mảnhnội thất vỡ vụn, những trang sách buồnthương bay trong gió; những mảnh đồ gỗmạ vàng; một đoạn có lẽ là gần nửa cái

Page 669: Thành phố pha lê

cầu thang, không bị mảy may ảnh hưởnggì mới lạ. Clary quay lại nhìn Jace; anhđang đá những mảnh vụn trong sự hàilòng độc ác. “Ờ,” anh nói, “chúng ta tiêurồi.”

Đó không phải điều cô mong đợi. Côchớp mắt. “Cái gì?”

“Nhớ không? Em làm mất thanh stelecủa anh. Giờ em chẳng thể vẽ Cổng DịchChuyển được nữa.” Anh nói lời đó vớisự hài lòng độc ác, như thể tình huống đólàm anh hài lòng theo một cách khó hiểu.“Chúng ta chẳng còn đường tắt tiếc gìhết. Chúng ta phải đi bộ thôi.”

Page 670: Thành phố pha lê

Trong những hoàn cảnh bình thường,đi bộ đã chẳng thoải mái gì rồi. Vốn đãquen với ánh đèn thành phố, Clary khôngthể tin nổi buổi tối ở Idris tối tới mứcnào. Bóng đen dày đặc hai bên dườngnhư đang che giấu những thứ gần như vôhình, và thậm chí với ánh sáng ngọn đènphù thủy của Jace, cô chỉ thấy trongkhoảng cách độ vài bước chân. Cô nhớnhững ngọn đèn đường, đèn pha, âmthanh náo nhiệt của phố xá. Giờ cô chỉnghe được tiếng gót giày nện đều đều lênđá sỏi và, cứ cách một lúc, cô lại độtngột thở vội do vấp phải một tảng đánằm rải rác.

Sau vài giờ, chân cô bắt đầu đau và

Page 671: Thành phố pha lê

miệng khô như da dê. Trời càng lúc cànglạnh, cô co ro, tay nhét sâu vào túi.Nhưng Clary có thể chịu được tất cả nếunhư Jace chịu nói chuyện. Trừ báohướng, nói với cô đường nào đi ở ngã bađường, hoặc ra lệnh cho cô nhảy qua ổgà, anh chẳng thèm nói gì hết. Clary đangnghĩ, chắc gì anh đã quan tâm nếu cô ngãvào một ổ gà, ngoại trừ việc đó sẽ làmchậm tốc độ di chuyển của họ. Giờ bầutrời phương đông bắt đầu sáng. Clary,chuệnh choạng đi trong trạng thái ngáingủ, nghển cổ ngạc nhiên. “Sắp bìnhminh rồi.”

]ace nhìn cô chẳng biểu hiện gì mấy.“Đó là Alicante. Ba giờ nữa mặt trời

Page 672: Thành phố pha lê

mới mọc. Đó là đèn thành phố.”

Quá mừng vì sắp được về nhà nênClary chẳng buồn để ý tới thái độ củaanh. Cô rảo bước. Họ rẽ và bước theomột con đường đất rộng chạy xuyên sườnđồi. Nó uốn lượn quanh co, biến mất ởmột khúc quanh xa xa. Dù thành phốchưa hiện ra rõ ràng, không gian đã sánghơn, bầu trời được chiếu sáng với luồngsáng đỏ đặc biệt.

“Chúng ta hẳn gần tới nơi rồi,” Clarynói. “Đây là đường tắt xuống đồi?”

Jace đang nhăn mặt. “Có gì khôngổn,” anh đột ngột nói. Anh nửa bước nửa

Page 673: Thành phố pha lê

chạy trên đồi, đôi giày làm những hạt bụili ti bay bay trong không trung sáng lênmàu hoàng thổ trong luồng ánh sáng kỳlạ. Clary đuổi theo, mặc kệ đôi bàn chânsưng phồng đang kêu gào phản đối. Họquặt ở ngã rẽ tiếp theo và Jace dừngsựng lại, khiến Clary đâm bổ vào anh.Trong một tình huống khác, chắc họ sẽthấy buồn cười. Nhưng giờ thì không.

Luồng ánh sáng giờ sáng hơn, tỏaquầng sáng màu đỏ sậm lên bầu trời,chiếu sáng ngọn đồi họ đứng rõ như banngày. Những cột khói bốc lên từ thunglũng bên dưới như cái đuôi xòe rộng củamột chú công đen. Sau cột khói là nhữngngọn tháp quỷ của Alicante, lớp vỏ pha

Page 674: Thành phố pha lê

lê giống như những mũi tên lửa chọcthẳng lên bầu trời ám khói. Qua lớp khóidày, Clary thoáng thấy những lưỡi lửabập bùng, rải rác khắp thành phố nhưnhững viên đá quý lấp lánh trên nền vảiđen.

Cảnh tưởng thật khó tin, nhưng nóđang bày ra trước mắt: Họ đang đứngtrên một sườn đồi phía trên Alicante, vàdưới họ là thành phố đang cháy rực.

Page 675: Thành phố pha lê

Phần 2: Những ngôi sao đen

ANTONIO: Anh không thể ở lâu hơnđược sao?

Hay anh muốn em đi cùng?

SEBASTIAN: Vì sự kiên nhẫn của

em, không. Những ngôi sao của tanhuộm đen ta; có thể là sự độc ác củađịnh mệnh của ta, làm em khó chịu; vì

thế ta cầu xin em ra đi để ta có thể chịuđựng sự độc ác trong ta một mình. Đólà một tặng vật xấu dành cho tình yêu

của em để đặt chúng lên em.

-William Shakespeare, Đêm Thứ

Page 676: Thành phố pha lê

Mười Hai

Page 677: Thành phố pha lê

10. Lửa và kiếm

“Muộn rồi,” Isabelle nói, cáu kỉnhgiật chiếc rèm đăng ten che ô cửa sổphòng khách trở lại vị trí. “Giờ anh ấyphải về rồi chứ.”

“Biết phải quấy tí đi, Isabelle,” Alecnhận xét. Trong giọng độc đoán của ônganh trai hình như đang ám chỉ trong khicô, Isabelle, dễ bị kích động thì anh,Alec, luôn giữ bình tĩnh tuyệt đối. Kể cảtư thế của anh – anh luôn nằm ườn trênnhững chiếc ghế tựa nhồi bông cạnh lò

Page 678: Thành phố pha lê

sửa nhà Penhallow như thể chẳng quantâm gì tới thế giới – dường như để khoemẽ rằng anh vô lo như thế nào. “Lúc nàobuồn Jace chẳng ra ngoài và đi langthang. Cậu ấy nói muốn đi dạo. Rồi Jacesẽ về thôi.”

Isabelle thở dài. Cô khá muốn bố mẹở đây, nhưng họ vẫn còn ở Gard. Khônghiểu Clave họp hành gì mà dài lê thê vậy.“Nhưng anh ấy biết New York. Anh ấykhông biết Alicante…”

“Có lẽ Jace biết rõ hơn em.” Alineđang ngồi trên ghế đọc cuốn sách bìa dađỏ samaj. Mái tóc đen tết theo kiểuPháp, ánh mắt lướt nhanh trên trang sách

Page 679: Thành phố pha lê

đặt trong lòng. Isabelle, người chẳngmấy khi đọc sách, luôn ghen tị với nhữngngười có khả năng chìm đắm trong thếgiới của câu chữ. Cô từng ghen tị vớiAline ở nhiều điều – một trong đó là côgái nhỏ nhắn và xinh xắn, chứ không phảimột chiến binh Amazon với chiều caonổi trội hơn hầu hết lũ con trai nhưIsabelle. Nhưng, gần đây Isabelle nhậnthấy con gái sinh ra đâu phải chỉ để ganhghét, ghen tị với nhau. “Cậu ấy ở đây tớikhi lên mười. Còn các người chỉ tới đâycó vài lần.”

Isabelle đưa tay sờ cổ và nhăn mặt.Mặt dây chuyền đeo ở cổ đột nhiên rungđộng – nhưng nó chỉ như vậy khi có quỷ

Page 680: Thành phố pha lê

ở quanh, mà ở Alicante thì chẳng bao giờcó quỷ. Không thể nào có quỷ gần đâyđược. Có lẽ mặt dây chuyền có vấn đề.“Nhưng em không nghĩ anh ấy đi langthang. Em nghĩ anh ấy biết nơi cần đến.”Isabelle đáp.

Alec liếc mắt. “Em cho rằng Jace đigặp Clary?”

“Em ấy còn ở đây sao? Tớ tưởngClary phải về New York rồi đấy.” Alinegập sách lại. “Mà em gái Jace ở đâuthế?”

Isabelle nhún vai. “Đi mà hỏi anhấy,” cô nói, đánh mắt về phía Sebastian.

Page 681: Thành phố pha lê

Sebastian đang co người trên chiếc ghếđối diện Aline. Anh cũng đang cầm sáchtrong tay, và mái đầu đen cuối xuống.Anh ngước mắt như thể cảm nhậnIsabelle đang nhìn mình.

“Có phải mọi người đang nói chuyệnvề tôi?” anh ôn tồn hỏi. Mọi thứ vềSebastian đều nhẹ nhàng ôn tồn, Isabellenghĩ mà thoáng thấy bực. Cô lúc đầu bịấn tượng bởi vẻ ngoài của anh ta –gương mặt góc cạnh và đôi mắt đen thămthẳm – nhưng tính cách hiền hòa và lịchlãm giờ mới là điều làm cô khó chịu. Côkhông thích những cậu con trai như chẳngbao giờ biết giận. Trong thế giới củaIsabelle, giận đồng nghĩa với đam mê,

Page 682: Thành phố pha lê

đồng nghĩa với vui vẻ.

“Anh đang đọc gì đấy?” cô hỏi, sẵnggiọng hơn mức độ. “Có phải truyện tranhcủa Max không?”

“Đúng.” Sebastian cuối nhìn bản saocuốn Thánh địa Thiên thần đặt thăngbằng trên tay ghế sô pha. “Anh thíchnhững bức tranh.”

Isabelle thở dài thườn thượt. Lườm cômột cái, Alec nói, “Sebastian, sớm ngàyhôm nay…Jace có biết cậu đi đâukhông?”

Page 683: Thành phố pha lê

“Anh đang muốn nói tới vụ tôi rangoài với Clary?” Sebastian có vẻ hứngthú. “Nghe này, đó không phải là bí mậtgì hết. Tôi sẽ nói với Jace nếu gặp.”

“Chị chẳng hiểu vì sao anh ấy quantâm chứ.” Aline đặt cuốn sách sang bên,giọng có chút sắc nhọn. “Không phảiSebastian làm gì sai. Nếu em ấy muốnchỉ cho Clarissa một vài địa điểm ởIdris trước khi bạn ấy về nhà thì có saođâu? Jace nên vui vì em gái không ngồitrong cảnh chán ốm và bực bội.”

“Jace có thể rất…bảo vệ cô em,”Alec nói sau một thoáng lưỡng lự.

Page 684: Thành phố pha lê

Aline nhíu mày. “Anh ấy nên thôi đi.Được bao bọc quá cũng không tốt choem ấy đâu. Vẻ mặt em ấy khi bỏ đi,nógiống như chưa từng thấy ai hôn nhaubao giờ ấy. Ý mình là, ai mà biết, có thểem ấy chưa hôn thật.”

“Có rồi,” Isabelle nói, nghĩ tới cáicách Jace hôn Clary tại Triều đìnhSeelie. Không phải điều cô thích nghĩ tới– Isabelle không thích gặm nhấm nỗibuồn, càng không thích hơn khi đó là nỗibuồn của người khác. “Không phải thế.”

“Vậy thì gì nào?” Sebastian ngồithẳng dậy, gạt lọn tóc xòa xuống mắt.Isabelle thoáng thấy cái gì đó – một vệt

Page 685: Thành phố pha lê

đỏ ngang bàn tay anh ta, nom giống mộtvết sẹo. “Có phải vì Jace ghét anh không.Vì anh không biết anh đã làm gì-”

“Sách của em mà,” một giọng trẻ concắt ngang lời nói của Sebastian. Đó làMax, đứng ở cửa phòng khách. Thằng bémặc bộ đồ ngủ màu xám và mái tóc nâurối bù như vừa thức dậy. Thằng bé đangnhìn chằm chằm vào cuốn manga bêncạnh Sebastian.

“Sao cơ, cái này hả?” Sebastian giơbản sao cuốn Thánh địa Thiên thần ra.“Của nhóc đây.” Max sải bước và giậtlại cuốn sách. Nó cau mày nhìnSebastian. “Đừng gọi em là nhóc.”

Page 686: Thành phố pha lê

Sebastian cười cười và đứng dậy.“Anh đi lấy cà phê đây,” anh nói, và đithẳng một lèo vào bếp. Anh dừng lại tạingưỡng cửa và quay lại. “Có ai muốn gìkhông?” một loạt những lời từ chối vanglên. Với một cái nhún vai, Sebastianbiến mất torng bếp, để cánh cửa đóng lạisau lưng.

“Max,” Isabelle nạt. “Đừng hỗn.”

“Em không thích khi người ta lấy đồcủa em,” Max ôm ghì cuốn truyện tronglòng.

Page 687: Thành phố pha lê

“Người lớn hơn đi, Max. Anh ấy chỉmượn thôi.” Isabelle gắt gỏng hơn so vớithực tâm, có lẽ vì cô đang lo cho Jace,nên trút tâm trạng xấu đó sang cho cậuem nhỏ. “Mà giờ em phải lên giường rồichứ. Muộn rồi.”

“Trên đồi ầm ĩ lắm. Thế nên em tỉnh.”Max chớp mắt, không có kính, mọi thứvới nó đều nhòe nhoẹt. “Chị Isabelle…”

Sự ngờ vực trong giọng nói của cậuem làm cô chú ý. Isabelle quay lại. “Saoem?”

“Có ai từng leo lên tháo quỷ chưa? Vìbất cứ một lý do gì?”

Page 688: Thành phố pha lê

Aline ngước nhìn. “Trèo lên thápquỷ?” cô ta cười. “Không, chưa từng ailuôn. Điều đó hoàn toàn phạm luật, vàhơn nữa, vì sao em muốn thế?” Aline,Isabelle nghĩ, không biết tưởng tượngnhiều. Bản thân cô nghĩ ra rất nhiều lý dovì sao có ai đó muốn trèo lên tháp quỷ, ítnhất chỉ là để nhổ kẹo cao su xuống đầungười đi bên dưới.

Max đang nhăn mặt. “Nhưng có ngườilàm. Em biết em thấy-”

“Dù em nghĩ em thấy gì, em cũng mơra đấy,” Isabelle bảo. Max xụ mặt. Biếtmax sắp dỗi, Alec đứng dậy và chìa tay.

Page 689: Thành phố pha lê

“Đi nào Max,”anh ngọt nhạt nói. “Để anhđưa em về giường nào.”

“Giờ tất cả phải về giường rồi mớiđúng,” Aline nói và đứng dậy. Cô ta tớiđến bên Isabelle và kéo rèm che. “Giờđã gần nửa đêm rồi đấy; ai mà biết khinào họ sẽ trở lại từ Hội đồng? Chúng tacó ở lại cũng chẳng ích gì-”

Mặt dây chuyền trên cổ Isabelle lạirung, lần này mạnh hơn – và rồi ô cửa sổphía trước Aline vỡ tung. Aline ré lênkhi những bàn tay thò qua cái lỗ -Isabelle thấy mà choáng váng, vì chúngkhông phải tay người mà là những bộmóng vuốt khổng lồ, có vẩy, lấm tấm máu

Page 690: Thành phố pha lê

và chất lỏng đen đặc. Chúng tóm lấyAline và kéo cô qua ô cửa sổ vỡ trướckhi tiếng thét thứ hai kịp rời vòm họng.

Ngọn roi của Isabelle đang đặt bênmặt bàn cạnh lò sưởi. Giờ cô đang laotới chỗ nó, tránh qua Sebastian, lúc nàyđã lao ra khỏi bếp. “Lấy vũ khí,” cô quátkhi anh ta sững sờ nhìn quanh. “Mau!”cô thét, và chạy tới cửa sổ.

Bên lò sưởi, Alec đang giữ Max khicậu út vùng vẫy và hét, cố thoát khỏivòng tay ông anh. Alec lôi cậu nhóc vềphía cửa. Tốt, Isabelle nghĩ. Đưa Maxra khỏi đây.

Page 691: Thành phố pha lê

Gió lạnh lùa vào qua ô cửa vỡ.Isabelle kéo váy và đá tung phần kínhthừa, thật mừng vì đã đi đôi bốt da dày.Khi chẳng còn mảnh kính nào dính trênkhung cửa, cô chui rồi nhày qua khung,xuống lối đi trải đá bên dưới.

Lúc đầu khi mới liếc qua, lối đi hoàntoàn trống trải. Không có lấy một ngọnđèn đường dọc theo bờ kênh; ánh sángduy nhất phát ra từ những ô cửa sổ gầnđó. Isabelle cẩn trọng tiến lên, ngọn roiđiện cuộn bên người. Cô đã sử dụng sợiroi này từ lâu – nó là món quà bố tặng côvào sinh nhật thứ mười hai – và giờ nógiống như một phần thân thể cô, giốngnhư phần kéo dài di động của cánh tay

Page 692: Thành phố pha lê

phải.

Những bóng tối thẫm lại khi cô tránhkhỏi căn nhà và tiến tới cầu Oldcastle,bắc qua kênh Princewater theo một góckỳ lạ so với lối đi. Những bóng đen nơichân cầu bâu xúm lại như đàn ruồi – vàrồi, khi Isabelle nhìn, có gì đó đang dichuyển trong bóng tối, cái gì đó trắng vànhanh như chớp. Isabelle chạy, dẫm lênlùm cây thấp bao quanh vườn nhà nào đóvà nhảy xuống con đường gạc hẹp bêndưới cầu. Ngọn roi của cô bắt đầu tỏaánh bạc chói mắt, và trong ánh sáng nhànnhạt từ nó phát ra, cô có thể thấy Alineđang nằm oặt ở rìa kênh. Một con quỷmình vẩy khổng lồ đang ngồi lên trên

Page 693: Thành phố pha lê

người cô gái, đè nghiến cô gái xuốngbằng thân thể như bò sát to lớn, gươngmặt vùi vào cổ cô gái-

Nhưng không thể nào là quỷ được.Chưa từng có quỷ ở Alicante. Chưa baogiờ. Khi Isabelle choáng váng nhìn, cáithứ đó ngẩng đầu và đánh hơi, như thểcảm thấy sự hiện diện của cô. Cô thấy nóbị mù, hàm răng chi chít những cái răngnhư răng cưa chạy qua một cái khóangang trán nó ở nơi lẽ ra là mắt. Nó cómột cái miệng khác ở phần dưới khuônmặt đầy những chiếc răng nanh dàingoằng. Hai bên cái đuôi mảnh sáng lênkhi nó vẫy đuôi, và Isabelle thấy, khi tớigần hơn, rằng cái đuôi đó kết thúc bằng

Page 694: Thành phố pha lê

những đoạn xương sắc như dao cạo.

Aline nhúc nhích và kêu, một tiếngrên rỉ đau đớn. Isabelle thấy nhẹ nhõmvô cùng – cô cứ tưởng Aline đã chết –nhưng cô nàng vẫn còn sống sót. KhiAline nhích người, Isabelle thấy cổ áosơ mi hé mở. Có những dấu vuốt cào trênngực cô gái, và cái thứ kia đang địnhmóc khuy quần cô gái.

Một cơn buồn nôn ùa qua ngườiIsabelle. Con quỷ không định giết Aline– chưa định. Ngọn roi của Isabelle sốngdậy trong tay cô như một thanh kiếm lửacủa thiên thần báo thù; cô lao tới, sợi roiquất xuống lưng con quỷ.

Page 695: Thành phố pha lê

Con quỷ rú lên và tránh xa Aline. Nótiến về phía Isabelle, hai cái miệng hára, móng vuốt nhắm thẳng tới mặt cô màcào tới. Nhảy lùi lại, cô vung roi lầnnữa; roi quất vào mặt, vào ngực, vàochân con quỷ. Những vết quất dọc nganglằn trên trên làn da có vảy, làm máu vànước vàng nhễu xuống. Cái lưỡi dài chẽđôi thò ra từ cái mồm trên, tìm kiếmgương mặt Isabelle. Có cái bầu ở cuốiđuôi nó, một dạng túi độc, giống như củabọ cạp. Cô vẩy cổ tay và ngọn roi cuốnquanh lưỡi con quỷ, giữ rịt lấy bằngvòng điện uyển chuyển. Con quỷ hét vàkét khi cô kéo và giật. Lưỡi quỷ rơixuống cái cầu gạch với một tiếng suột

Page 696: Thành phố pha lê

ướt át, ghê tai.

Isabelle giật roi lại. Con quỷ quayngười bỏ chạy, nhanh như rắn. Isabellelao theo. Con quỷ chạy được nửa đườnglên cầu thì một bóng tối sừng sững trướcmặt nó. Có gì đó lóe lên trong bóng tối,và con quỷ nằm co giật dưới đất.Isabelle dừng khựng lại. Aline đứngtrước xác con quỷ, con dao mảnh trongtay – hẳn cô gái đã đeo nó ở thắt lưng.Những chữ rune trên lưỡi dao sáng lênnhư những tia chớp rạch nganh bầu trờikhi cô gái cắm dao xuống, hết lần này tớilần khác vào cơ thể co giật của con quỷtới khi nó hoàn toàn bất động và biếnmất.

Page 697: Thành phố pha lê

Aline ngước nhìn. Gương mặt vô hồn.Cô ta không định giữ áo, dù cúc áo đã bịgiật phăng hết. Máu ồ ạt chảy từ nhữngvết cào sâu trên ngực. “Aline…chị ổnchứ?”

Aline để con dao rơi lanh canh trênđất. Không nói lấy một lời, cô gái quaymình bỏ chạy, biến mất trong bóng tốibên dưới cầu.

Ngạc nhiên, Isabelle chửi thể và đuổitheo Aline. Cô ước cô mặc gì đó có tínhchiến đấu hơn chiếc váy nhung hôm nay,dù ít nhất là cô cũng đã đi bốt. Cô khôngnghĩ có thể đuổi kịp Aline nếu đi guốc.

Page 698: Thành phố pha lê

Có hai chiếc cầu thang kim loại ở haibên cầu, dẫn trở ngược lên phốPrincewater. Aline chỉ còn là một cáibóng mờ nhạt trên đầu cầu thang. Nhấc tàváy nặng nề lên, Isabelle đuổi theo, đôibốt nện lộp cộp trên những bậc thang.Khi lên trên, cô dáo dác nhìn quanh tìmcô con gái nhà Penhallow.

Và nhìn mãi. Cô đang đứng ở đầu conđường rộng bắt đầu từ nhà Penhallow.Cô không còn thấy Aline nữa – cô gáikia biến mất trong đám đông trên phố. Vàở đó không chỉ có người. Có những thứtrên đường – quỷ – hàng tá, có lẽ hơn,giống như con thằn lằn móng vuốt màAline đã giết chết dưới chân cầu. Hai ba

Page 699: Thành phố pha lê

cơ thể đã nằm dưới phố, một chỉ cáchIsabelle vài foot – một người đàn ông,nửa lồng ngực bị giật tung. Từ mái tócbạc, Isabelle biết đó là một người đã cótuổi. Nhưng tất nhiên là thế rồi, cô nghĩ,đầu óc hoạt động chậm chạp, tốc độ suynghĩ giảm đi vì hoảng hốt. Tất cả ngườilớn đều đang ở Gard. Dưới thành phốchỉ có trẻ con, người già, người bệnh-

Không gian nhuộm màu đỏ nhạt ngậpngụa mùi cháy khét lẹt, màn đêm bị rạchtan bởi những tiếng ré và tiếng hét. Mọicánh cửa đều mở toang – mọi người đanglao ra khỏi nhà, rồi đứng sựng lại khinhìn thấy đường phố cũng lúc nhúc quỷ.Không thể nào, không thể tưởng tượng

Page 700: Thành phố pha lê

được. Chưa bao giờ trong lịch sử có lấymột con quỷ chui nổi qua kết giới củatháp quỷ. Mà giờ có hàng tá. Hàng trămhoặc có lẽ hơn, đang ào xuống đườngnhư một cơn thủy triều độc ác. Isabellecó cảm giác như bị nhốt sau bức tườngkính, có thể nhìn nhưng không thể cửđộng – quan sát, chôn chân tại chỗ, khicon quỷ nắm lấy một cậu bé đang bỏchạy và nhấc bổng lên, cắn ngập hàmrăng như răng cưa vào vai cậu bé.

Cậu bé hét lên, nhưng tiếng hét chìmtrong tiếng huyên náo xé toạc màn đêm.Âm thanh cao và cao lên mãi: nhữngtiếng rú của quỷ, mọi người gọi tên nhau,âm thanh của tiếng chân chạy và tiếng

Page 701: Thành phố pha lê

kính vỡ. Có người nào trên phố hét gì đócô không hiểu nỗi – gì đó về tháp quỷ.Isabelle ngước nhìn. Những ngọn thápcao cao đứng canh gác thành phố nhưchúng luôn thế, và kể cả dưới ánh sángđỏ của thành phố đang bốc cháy, chúngvẫn mang màu trắng bệch như da xácchết. Một cơn lạnh buốt chạy dọc sốnglưng cô. Thế nào mà đường phố đầynhững quỷ - có thể, bằng một cách nàođó, tháp quỷ đã mất đi phép thuật củachúng. Những kết giới đã bảo vệAlicante trong một ngàn năm giờ đã biếnmất.

©DTV: http://www.dtv-ebook.com

Page 702: Thành phố pha lê

Samuel đã im lặng từ nhiều giờ trước,nhưng Simon vẫn thức, đăm đăm nhìnbóng tối, nghĩ rằng mình vừa nghe thấytiếng hét.

Cậu ngẩng phắt lên. Im lặng. Cậu lolắng nhìn quanh. Cậu căng tai, nhưng kểcả thính giác cực nhạy mới có, cậu vẫnchẳng nghe được gì. Cậu định nằm xuốngkhi những tiếng hét lại vang lên, chọcvào màng nhĩ tựa như những cây kim vậy.Nghe như thể chúng vang tới từ ngoàiGard. Đứng dậy, cậu đứng lên giường vànhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu thấy bãi cỏxanh trải dài trước mắt, ánh sáng xa xacủa thành phố. Cậu nheo mắt. Có gì đókhông đúng về ánh đèn thành phố, có gì

Page 703: Thành phố pha lê

đó…bị tắt. Nó tối hơn cậu nhớ - và cónhững bóng người đang di chuyển trongbóng tối, như những mũi kim lửa, đanxen trong đường phố. Những cuộn khóitrắng bốc lên từ những tòa tháp, và khôngkhí ngập mùi khói.

“Chú Samuel.” Simon có thể nghethấy sự hoảng hốt trong giọng mình. “Cóchuyện không ổn rồi.”

Cậu nghe tiếng mở cửa và tiếng ngườichạy. Những giọng hoảng hốt hét vang.Simon ép mặt gần những chấn song khimột đôi bốt lao qua bên ngoài, đá tungnhững viên đá khi chạy, những Thợ SănBóng Tối gọi tên nhau khi chạy khỏi

Page 704: Thành phố pha lê

Gard, hướng về thành phố. “Kết giới bịhạ! Kết giới bị hạ!”

“Chúng ta không thể bỏ Gard!”

“Kệ thây Gard! Con cái chúng ta ởdưới kia!”

Giọng họ đã nhỏ dần. Simon lùi lại,há hốc miệng. “Chú Samuel! Kết giới-”

“Tôi biết. Tôi nghe rồi.” GiọngSamuel vang lên mạnh mẽ qua bứctường. Chú ta có vẻ không sợ hãi mà làchán nản, có phần ngạo nghễ vì đã đúng.“Valentine đã tấn công khi Clave họp.

Page 705: Thành phố pha lê

Thông minh.”

“Nhưng Gard…nó được phòng thủ -vì sao họ không ở lại đây?”

“Cậu nghe rồi đấy. Vì con cái họ ởtrong thành phố. Những đứa trẻ - ông bàbố mẹ họ - họ không thể bỏ mặc nhữngngười đó.”

Nhà Lightwood. Simon nghĩ tới Jace,và rồi, với một sự minh mẫn dễ sợ,gương mặt nhỏ nhắn, trắng xanh củaIsabelle dưới mái tóc đen, tới sự quyếttâm của cô nàng trong trận chiến, về côgái nhỏ đã XO lên tờ giấy gửi cậu.“Nhưng chú đã nói với họ - đã nói cho

Page 706: Thành phố pha lê

Clave biết chuyện sẽ xảy ra. Sao họkhông tin?”

“Vì kết giới là đức tin của họ. Khôngtin vào sức mạnh của kết giới cũng nhưkhông tin họ đặc biệt, được lựa chọn vàđược bảo vệ bởi Thiên thần. Họ cũng tinhọ chỉ là những người bình thường.”

Simon quay lại nhìn cửa sổ, nhưngkhói đã mù mịt hơn, phủ không khí bằngtấm màn xám xịt. Cậu không nghe thấynhững tiếng hò hét bên ngoài; có nhữngtiếng kêu ở đằng xa, nhưng rất khẽ.“Cháu nghĩ thành phố đang bốc cháy.”

“Không.” Giọng Simon rất khẽ. “Tôi

Page 707: Thành phố pha lê

nghĩ Gard đang cháy. Có lẽ là lửa quỷ.Valentine sẽ tới Gard, nếu có thể.”

“Nhưng…” Simon líu ríu nói. “nhưngcó người sẽ tới và thả chúng ta ra, đúngkhông? Quan Chấp Chính, hoặc…hoặcAldertree. Họ không thể bỏ chúng ta chếtở đây được.”

“Cậu là một kẻ tới từ Thế GiớiNgầm,” Samuel nói. “Còn tôi là kẻ phảnbội. Cậu thực sự nghĩ họ sẽ làm gì sao?”

“Isabelle! Isabelle!”

Alec đã đặt tay lên vai và lay cô.

Page 708: Thành phố pha lê

Isabelle chậm chạp ngẩng đầu; gươngmặt trắng bệch của anh cô đối lập vớimàn đêm đen kịt sau lưng. Một thanh gỗcong thò ra từ phía sau vai phải: anh đãđeo cung sau lưng, cùng cây cung màSimon đã sử dụng để giết Đại QuỷAbbadon. Cô không thể nhớ Alec đã tớichỗ cô, không thể nhớ thấy anh trênđường; như thể anh tự nhiên hiện ratrước mặt cô, như một bóng ma vậy.

“Alec.” Giọng cô từ từ vang lên vàkhông bình thường. “Alec, dừng lại. Emổn.” Cô đẩy anh ra.

“Trông em không ổn đâu.” Alec liếclên và thì thầm chửi rủa. “Chúng ta phải

Page 709: Thành phố pha lê

rời phố. Aline đâu?”

Isabelle chớp mắt, trước mặt côkhông có lấy một con quỷ; có ai đó đangngồi trên bậc tam cấp ngôi nhà đối diệnvà khóc thành những tiếng nức nở. Thithể ông lão vẫn nằm trên đường, và mùiquỷ bốc lên ở mọi nơi. “Aline – mộttrong những con quỷ đó cố - cố…” Cônén thở lại. Cô là Isabelle Lightwood.Cô không bị kích động, dù cho gặp tìnhhuống nào. “Bọn em giết nó, nhưng rồichị ấy chạy mất. Em cố đuổi theo, nhưngchị ấy nhanh quá.” Cô ngước nhìn ônganh. “Quỷ trong thành phố,” cô nói. “saocó thể?”

Page 710: Thành phố pha lê

“Anh không biết.” Alec lắc đầu. “Hẳnlà những kết giới đã bị hạ. Có bốn haynăm quỷ Oni ngoài đó khi anh rời nhà.Anh tóm được một con gần bụi cây.Những con khác chạy mất, nhưng chúngcó thể trở lại. Đi nào. Chúng ta về nhàthôi.”

Người ngồi trên bậc thêm vẫn đangthút thít khóc. Âm thanh văng vẳng theohọ khi họ rảo bước trở về nhàPenhallow. Đường phố không còn bóngquỷ, nhưng họ có thể nghe thấy tiếng nổ,tiếng khóc, tiếng chân chạy thình thịch từtrong bóng tối của những con phố tối om.Khi họ bước lên thềm nhà Penhallow,Isabelle liếc ra sau đúng lúc xúc tu dài

Page 711: Thành phố pha lê

uốn éo phóng ra từ bóng tối giữa hai ngôinhà và giật lấy người phụ nữ đang khócnức nở trên thềm nhà. Isabelle cố quaylại, nhưng Alec đã nắm lấy tay cô và đẩycô về phía trước anh vào anh, đóng vàkhóa chặt cửa trước lại. Nhà tối om.“Anh tắt đèn rồi. Anh không muốn thu hútthêm một con nào nữa.” Alec giải thích,đẩy Isabelle về phòng khách.

Max đang ngồi trên sàn cạnh cầuthang, tay ôm lấy đầu gối. Sebastian đangđứng cạnh cửa sổ, đóng đinh mấy khúcgỗ từ trong lò sưởi che đi cái lỗ hỏngtrên kính. “Đó,” anh ta nói, ngồi xuốngvà để búa rơi xuống giá sách. “Cái nàysẽ kìm chân chúng một lúc.”

Page 712: Thành phố pha lê

Isabelle ngồi phịch xuống bên cạnhMax và vuốt tóc em. “em ổn không?”

“Không.” Đôi mắt em mở lớn và sợhãi. “Em cố nhìn ra ngoài, nhưngSebastian bảo em ngồi xuống.”

“Sebastian nói đúng đó,” Alec nói.“Có quỷ ngoài đường.”

“Chúng còn ngoài đó không?”

“Không, nhưng vẫn còn vài con trongthành phố. Chúng ta phải nghĩ xem nênlàm gì tiếp theo.”

Page 713: Thành phố pha lê

Sebastian đang nhíu máy. “Alineđâu?”

“Chị ấy chạy mất rồi,” Isabelle giảithích. “Đó là lỗi của em. Em nên…”

“Không phải lỗi của em. Không cóem, cô ấy đã chết rồi.” Alec nói bằnggiọng lúng búng. “Nghe này, chúng takhông có thời gian để tự kiểm điểm. Anhsẽ đi tìm Aline. Anh muốn ba em ở đây.Isabelle, trông Max. Sebastian, hoànthành nốt việc gia cố cho ngôi nhà đi.”

Isabelle nói một cách căm phẫn. “Em

Page 714: Thành phố pha lê

không muốn anh ra ngoài đó một mình!Đưa em đi cùng.”

“Ở đây anh là người lớn. Anh nói làmệnh lệnh.” Giọng Alec đều đều. “Cóthể bố mẹ chúng ta sẽ quay về từ Gardbất cứ lúc nào. Chúng ta càng ở đâyđông càng tốt. Ở ngoài kia chúng ta dễ bịphân tán. Anh không liều được,Isabelle.” Anh nhìn sang Sebastian. “Cậuhiểu không?”

Sebastian đã rút thanh stele ra. “Tôisẽ dùng Ấn Ký để lập kết giới cho ngôinhà.”

“Cám ơn.” Alec đã đi được nửa

Page 715: Thành phố pha lê

đường ra cửa; anh quay lại và nhìnIsabelle. Cô nhìn anh trong một tích tắc.Sau đó anh biến mất.

“Chị Isabelle.” Đó là Max, cái giọngnon nớt thỏ thẻ nói. “Cổ tay chị đangchảy máu kìa.” Isabelle nhìn xuống. Cônhìn xuống. Cô không nhớ bị thương ở cốtay, nhưng Max đúng: Máu đã thấm ướtcổ tay áo khoác màu trắng. Cô đứng dậy.“Chị đi lấy thanh stele của chị đây. Emsẽ về và giúp anh xử lí mấy chữ rune,Sebastian.”

Anh ta gật đầu. “Anh cần em giúp.Đây không phải chuyên môn của anh.”

Page 716: Thành phố pha lê

Isabelle lên gác mà không hỏi xemchuyên môn thực sự của anh ta là gì. Côcảm thấy mệt mỏi rã rời, thực sự chỉmuốn một Ấn Ký năng lượng. Nếu cần côcó thể tự làm, dù Alec và Jace luôn giỏimấy thể loại chữ rune đó hơn cô.

Khi vào phòng, cô lục tung đồ đạc đểtìm nhanh thanh stele và vài món vũ khíkhác. Khi cô nhét mấy con dao thiên thầnvào trong bốt, cô nghĩ tới Alec và họnhìn nhau khi anh đi ra cửa. Đó khôngphải lần đầu tiên cô thấy anh trai rời đi,biết rằng có thể cô sẽ không còn gặp lạianh nữa. Đó là điều cô đã chấp nhận, vàluôn chấp nhận, như một phần cuộc đờicô; không phải tới khi cô quen biết Clary

Page 717: Thành phố pha lê

và Simon cô mới nhận ra rằng, hầu hếtmọi người không bao giờ có suy nghĩ đó.

Họ không sống với cái chết như mộtngười bạn đồng hành, một hơi lạnh thổivào cổ kể cả vào những ngày bìnhthường nhất. Cô luôn có sự khinh bỉngười thường, theo cái cách mà mọi ThợSăn Bóng Tối đều có thể - cô tin rằng họmềm yếu, ngu ngốc, ngây thơ luôn tự mãnvề bản thân. Giờ cô tự hỏi liệu tất cảnhững sự thù ghét đó có phải chỉ do côghen tị hay không. Hẳn rất tuyệt khikhông phải lo lắng rằng mọi thành viêngia đình bước ra khỏi cửa sẽ không baogiờ quay lại.

Page 718: Thành phố pha lê

Cô đang đi được nửa đường xuốngcầu thang, thanh stele cầm trong tay, thìcảm thấy có gì đó không ổn. Phòng kháckhông có một bóng người. Max vàSebastian chẳng thấy đâu. Có một Ấn Kýviết dang dở trên một khúc gỗ màSebastian đóng vào cửa sổ vỡ. Cây búaanh ta dùng đã biến mất. Dạ dày cô quặnlại. “Max!” cô hét, quay vòng tròn.“Sebastian! Hai người ở đâu?”

Giọng Sebastian vọng ra từ bếp.“Isabelle – trong đây.” Sự nhẹ nhõm àoqua cô, khiến cô hơi váng vất.“Sebastian, không vui đâu,” cô nói và đivào bếp. “Em tưởng anh…”

Page 719: Thành phố pha lê

Cô để cánh cửa đóng lại sau lưng.Trong bếp tối om, tối hơn cả phòngkhách. Cô căng mắt để tìm Sebastian vàMax nhưng chẳng thấy gì ngoài bóng tối.

“Sebastian?” Sự bối rối tràn ngậpgiọng nói cô. “Sebastian, anh đang làmgì trong này? Max đâu?”

“Isabelle.” Cô nhận thấy gì đó đang dichuyển, một cái bóng đen hơn phần bóngtối còn lại. Giọng anh ta nhu mì, nhânhậu, cực kỳ đáng yêu. Lâu nay cô khôngnhận ra anh ta có chất giọng đẹp thế nào.“Isabelle, anh xin lỗi.”

“Sebastian, anh hành động kỳ lắm.

Page 720: Thành phố pha lê

Dừng lại đi.”

“Anh xin lỗi đó là em,” anh nói.“Nghe này, trong tất cả mọi người, anhthích em nhất.”

“Sebastian…”

“Trong tất cả,” anh nhắc lại, vẫn bằnggiọng trầm ấm như cũ. “Anh tưởng emgiống anh nhất.”

Anh hạ nắm đấm xuống, cùng cái búacầm trong tay.

Alec chạy qua những con phố tối và

Page 721: Thành phố pha lê

cháy, hết lần này tới lần khác gọi vangtên Aline. Khi anh rời quận Princewatervà đi vào trung tâm thành phố, nhịp timanh nhanh hơn. Nhưng con phố giống nhưbức tranh của Bosch sống dậy: đầynhững sinh vật biến dạng và khủng khiếpvà những cảnh bạo lực đột ngột, nghengười. Những người xa lạ trong cơnhoảng sợ đẩy Alec sang bên mà khôngthèm nhìn và vừa chạy vừa hét khôngbiết đích tới. Không khí ngập ngụa mùikhói và mùi quỷ. Một vài ngôi nhà đangbốc cháy; những ngôi nhà khác vỡ hếtcửa sổ. Trên những viên đá cuội lấp lánhnhững mảnh vụn kính. Khi anh tới gầnmột ngôi nhà, anh thấy cái anh nghĩ làmột vũng sơn biến mầu hóa ra lại là vũng

Page 722: Thành phố pha lê

máu tươi lốm đốm trên vữa tường. Anhquay phắt người, liếc nhìn mọi hướng,nhưng chẳng thấy gì giải thích cho nó; dùgì anh cũng chạy khỏi đó nhanh nhất cóthể.

Alec, khác với những đứa trẻ nhàLightwood, nhớ Alicante. Khi họ rờikhỏi nơi đây anh đã lẫm chẫm biết đi,nhưng anh vẫn còn nhớ mang máng vềnhững ngôi nhà thắp sáng, những con phốngập tuyết trong mùa đông, những sợixích đèn phù thủy trăng ngoài các cửahàng và nhà cửa, nước róc rách chảytrong đài phun nước nàng tiên cá ở Sảnh.Anh vẫn nhớ cảm giác bồi hồi trong timkhi nhớ tới Alicante, một niềm hy vọng

Page 723: Thành phố pha lê

gây đau đớn rằng gia đình anh sẽ có ngàytrở lại nơi họ thuộc về. Thấy thành phốthế này giống như một án tử cho mọiniềm vui. Chạy vào một đại lộ rộng rãihơn, một trong những con phố dẫn tớiSảnh Hiệp Định, anh thấy một bầy quỷBelial đang chui qua một cổng vòm,đánh hơi và rú lên. Chúng lôi theo gì đósau lưng – một cái gì đó đang co giật khibị kéo trên con phố rải đá cuội. Anh laoxuống phố, nhưng lũ quỷ đã đi mất. Coquắp dưới chân cột là thi thể èo uột đangứa máu thành vũng hình mạng nhện.Những mảnh kính vỡ kêu lạo xạo như đásỏi dưới chân Alec khi anh quỳ xuống đểlật xác chết lên. Sau một cái nhìn gươngmặt biến dạng, bầm tím, anh rung mình

Page 724: Thành phố pha lê

và quay lại, mừng vì đó không phải làngười anh biết.

Một tiếng động làm anh chuệnhchoạng. Anh ngửi thấy mùi tanh trước khithấy nó; lùm lùm một thứ gì đó gù lưngvà đang rin rít đi về phía anh từ phía bênkia đường. Một Đại Quỷ? Alec khôngđợi để biết. Anh lao qua đường về phíamột trong những ngôi nhà cao hơn, nhảylên một bậu cửa sổ mà kính đã vỡ hết.Một vài phút sau anh trèo lên mái nhà,tay đau, chân trầy xước. Anh đứng dậy,phủi cát dính trên tay và nhìn toàn cảnhAlicante.

Những tháp quỷ đổ nát tỏa ánh sáng

Page 725: Thành phố pha lê

nhờ nhờ chết chóc lên những con phố,nơi những thứ đang nhảy, đang trườn,đang lẩn vào bóng tối giữa những cănnhà, như những con gián lẩn lút trongnhững căn hộ tối tăm. Không khí mangtheo những tiếng khóc và tiếng hét, nhữngtiếng hét, những tên gọi bay theo gió vàcó những tiếng hét của quỷ nữa, nhữngtiếng rống của vui thích và chém giết,những tiếng ré chọc thủng vào màng nhĩcon người. Khói bốc lên qua những cănnhà đá màu mật ong trong sương mù,cuốn lấy những ngọn tháp của Sảnh HiệpĐịnh. Liếc lên nhìn Gard, Alec thấynhững Thợ Săn Bóng Tối đang lũ lượt àoxuống con đường mòn từ đồi, chiếu sángnhờ những ngọn đèn phù thủy họ cầm trên

Page 726: Thành phố pha lê

tay. Clave sẽ xuống tham chiến. Anh dichuyển tới rìa mái. Những căn nhà ở đâyrất gần nhau, mái hiên gần như chạm vàonhau. Rất dễ để nhảy từ mái nhà này sangmái nhà khác, rồi mái nhà khác nữa. Anhthấy mình đang chạy nhẹ nhàng trên máinhà, nhảy qua những khoảng không hẹpgiữa những ngôi nhà. Thật tốt khi nhữnglàn gió lạnh phả vào mặt, xua tan đi mùitanh của quỷ.

Anh đang chạy được vài phút thì nhậnra hai điều: một, anh đang chạy về phíanhững ngọn tháp trắng của Sảnh HiệpĐịnh. Hai là, có gì đó phía trước, mộtquảng trường giữa hai hẻm, một cái gì đónhìn như một cơn mưa những tia lửa –

Page 727: Thành phố pha lê

trừ việc nó màu xanh, một màu xanh đậmcủa lửa ga. Alec đã từng nhìn thấy nhữngánh lửa xanh thế này trước đây. Anh nhìnmột lúc trước khi bắt đầu chạy.

Mái nhà gần quảng trường nhất dốcxuôi xuống. Alec dừng ở rìa mái, đá rơivào viên đá ốp lỏng lẻo. Đứng chênhvênh ở rìa, anh nhìn xuống.

Quảng trường Cistern ở bên dưới vàthang ngang to tường chìa ra từ tườngngôi nhà mà anh đang ở trên đã chắn mấtmột phần tầm nhìn của anh. Một tấm biểnbằng gỗ treo tòng teng trên đó, khẽ layđộng trong cơn gió nhẹ. Quảng trườngđầy quỷ Iblis – trông như phiên bản

Page 728: Thành phố pha lê

người bẳng khói đen, và mắt màu vàngrực. Chúng xếp thành hàng và đang chậmchạp tiến về phía người đàn ông mặcchiếc áo khoác màu xám rộng, buộc anhta phải lùi vào chân tường. Mọi đườngnét hình dáng ở người đàn ông này đềuquen thuộc – tấm lưng gầy, mái tóc đenrối nùi và cái cách ngọn lửa xanh nhưnhững con đom đóm màu xanh tím bốclên từ đầu ngón tay đang bay vun vúttrong không khí. Magnus. Pháp sư đangném những ngọn giáo lửa xanh về phíanhững con quỷ Iblis; một ngọn giáo đâmtrúng ngực một con quỷ đang tiến tới.Với một âm thanh như tiếng nước tạt vàolửa, nó rùng mình rồi tan thành tro bụi.Những con khác lao tới lấp chỗ trống của

Page 729: Thành phố pha lê

đồng bọn – quỷ Iblis không thông minhcho lắm – và Magnus liên tục ném nhữngngọn giáo có sức mạnh khủng khiếp. VàiIblis ngã xuống, và con quỷ khác, thôngminh hơn những con kia, đã bay ra sauMagnus và kết thành khối, sẵn sang tấncông-

Alec không buồn suy nghĩ. Anh ngaylập tức nhảy xuống, nắm lấy rìa mái rồirơi thẳng xuống và tóm cái cọc kim loạivà quăng người lên và bay vòng vòng đểgiảm lực rơi. Anh thả tay và nhẹ nhànghạ cánh. Con quỷ giật mình quay lại, đôimắt vàng cháy lên như viên đá quý bénlửa; Alec chỉ kịp nghĩ nếu anh ta là Jace,anh sẽ nói một vài lời hay ho trước khi

Page 730: Thành phố pha lê

rút con dao thiên thần khỏi thắt lưng vàlụi con quỷ. Với một tiếng ré đinh tainhức óc, con quỷ biến mất,để lại đốngtro cốt đổ xuống người Alec trong cơnmưa bụi.

“Alec?” Magnus đang nhìn anh. Anhta đã giết chết những con Iblis còn lại vàgiờ chỉ còn lại họ với nhau. “Cậu vừa…cậu vừa cứu mạng tôi?”

Alec biết anh nên nói gì đó như, Tấtnhiên, vì tôi là Thợ Săn Bóng Tối và đólà việc chúng tôi làm hoặc Đó là côngviệc của tôi. Jace sẽ nói như vậy. Jaceluôn luôn biết cần nói gì. Nhưng lời nóiphát ra từ miệng Alec lại hoàn toàn khác

Page 731: Thành phố pha lê

– và nghe dằn dỗi, thậm chí với chính taicậu. “Anh không thèm liên lạc lại tôi,”anh nói. “Tôi đã gọi cho anh không biếtbao nhiêu lần vậy mà anh chẳng thèm gọilại lấy một cú.”

Magnus nhìn Alec như thể anh bị mấttrí. “Thành phố của cậu đang bị tấncông,” anh ta nói. “Những kết giới bị bẻgẫy, đường phố ngập tràn quỷ dữ. Và cậumuốn biết vì sao tôi không gọi chocậu?”

Alec cắn răng vẻ bướng bỉnh. “Tôimuốn biết vì sao anh không gọi lại chotôi.”

Page 732: Thành phố pha lê

Magnus giơ tay lên trời theo kiểu bựctức không thể diễn tả. Alec hứng thú nhậnra rằng khi anh ta làm thế, vài tia lửathoát ra từ đầu ngón tay, giống như nhữngcon đom đóm bay ra khỏi lọ. “Cậu là đồngốc.”

“Vì thế nên anh không gọi cho tôi? Vìtôi là đồ ngốc?”

“Không.” Magnus tiến về phía anh.“Tôi không gọi cho cậu vì tôi mệt mỏikhi cậu cần tôi khi có chuyện. Tôi mệtmỏi phải nhìn cậu yêu một người khác -một người, bất ngờ thay, không hề yêucậu. Không như tôi.”

Page 733: Thành phố pha lê

“Anh yêu tôi?”

“Cậu là đồ Nephilim ngu ngốc,”Magnus điềm tĩnh nói. “Thế không vì saotôi ở đây? Vì sao tôi dành mấy tuần quavá víu mấy vết thương mỗi khi bạn cậubị thương? Và giúp cậu thoát khỏi mọitình huống lố bịch mà cậu tự đâm đầuvào? Đấy là chưa kể tới việc giúp cậugiành chiến thắng trong trận chiến vớiValentine. Và hoàn toàn không lấy mộtcắc!”

“Tôi không nhìn nhận theo hướng đó,”Alec thừa nhận.

“Tất nhiên là không rồi. Cậu chẳng

Page 734: Thành phố pha lê

bao giờ nhìn theo cách nào hết.” Đôi mắtmèo của Magnus sáng lên vẻ giận dữ.“Tôi đã bảy trăm tuổi rồi, Alexander.Tôi biết khi nào sự việc không thànhcông. Cậu thậm chí còn chẳng thừa nhậntôi tồn tại với bố mẹ cậu.”

Alec nhìn chăm chí. “Anh bảy trămtuổi?”

“À,” Magnus sửa lại. “Tám trăm.Nhưng tôi không quan tâm. Mà, cậu cũngđi lạc đề rồi. Vấn đề là-”

Nhưng Alec không bao giờ biết vấnđề là gì vì lúc đó thêm hàng tá quỷ Iblistràn vào quảng trường. Anh hít một hơi

Page 735: Thành phố pha lê

thật sâu.

“Chết tiệt.” Magnus nhìn theo. Lũ quỷđã tạo thành một hình bán nguyệt xungquanh họ, đôi mắt vàng của chúng lóesáng. “Đúng là cách để chuyển đề tàiđấy, Lightwood.”

“Nói cho anh nghe nhé,” Alec giơ condao thiên thần thứ hai. “Nếu chúng tasống sót qua chuyện này, và tôi hứa sẽgiới thiệu anh với toàn bộ gia đình tôi.”

Magnus giơ tay, những ngón tay sánglên với những ngọn lửa xanh da trờiriêng biệt. Chúng chiếu sáng nụ cưởi củaanh ta trong luồng sáng xanh rực rỡ.

Page 736: Thành phố pha lê

“Thỏa thuận vậy nhé.”

11. Quân đoàn địa ngục

“Valentine,” Jace sựng người. Gươngmặt anh trắng bệch khi nhìn xuống thànhphố.

Qua những lớp khói, Clary nghĩ côgần như có thể thấy thoáng qua nhữngcon phố ngoằn ngoèo chật hẹp, đầy ứnhững người đang chạy ngược chạy xuôitrong tuyệt vọng như một đàn kiến vỡ tổ -

Page 737: Thành phố pha lê

nhưng cô nhìn lại và chẳng có gì, ngoàinhững luồng khói đen dày đặc, mùi lửavà khói. “Anh nghĩ Valentine gây rachuyện này?” Cổ họng Clary đắng nghétvị khói. “Hình như dưới đó xảy ra hỏahoạn. Có thể lửa bén lên từ đâu đó…”

“Cổng Bắc mở.” Jace chỉ về cái gì đómà Clary hầu như chẳng nhìn ra, dokhoảng cách xa và khói cản trở tầm nhìn.“Cổng đó chưa bao giờ mở. Và tháp quỷđã mất đi ánh sáng. Các kết giới hẳn đãbị hạ.” Anh rút con dao thiên thần từ thắtlưng, nắm chặt tới nỗi các mấu tay trắngbệch. “Anh phải sang đó.”

Cảm giác sợ hãi nghẹn lại trong cổ

Page 738: Thành phố pha lê

Clary. “Simon…”

“Người ta sẽ đưa cậu ấy rời khỏiGard. Đừng lo mà Clary. Có lẽ cậu ta ởdưới đó lại hóa may. Thường thì lũ quỷkhông động tới cậu ta. Chúng thường kệxác cư dân Thế Giới Ngầm.”

“Em xin lỗi,” Clary thì thào. “Còn anhem nhà Lightwood…Alec…Isabelle…”

“Jahoel,” Jace nói, và lưỡi dao thiênthần bừng sáng, rực rỡ như ban ngàytrong bàn tay trái băng kín của anh.“Clary, anh muốn em ở lại đây. Anh sẽtrở lại tìm em.”

Page 739: Thành phố pha lê

Cảm xúc giận dữ theo anh từ lúc rờikhỏi trang viên Wayland giờ đã biến mất.Giờ anh chỉ còn là một người lính màthôi.

Cô lắc đầu. “Không. Em muốn đicùng anh.”

“Clary-” Anh ngừng nói, người cứngđờ. Một lát sau Clary cũng nghe thấy -một tiếng thình thình nặng nề, có nhạcđiệu, và những tiếng lách tách của mộtđám cháy lớn. Clary mất một hồi lâu mớinhận ra âm thanh đó, phải bẻ nhỏ nó nhưchia một bản nhạc để nghe ra từng nốtnhạc trong nó. “Đó là-”

Page 740: Thành phố pha lê

“Người sói.” Jace đang nhìn ra saucô.

Nhìn theo anh, cô thấy họ, đang àoxuống từ ngọn đồi gần nhất như một vùngtối đang dần lan rộng ra. Trong bóng tối,thi thoảng có những ánh sáng vàng lấplánh - những đôi mắt sói dữ tợn. Một đànngười sói – nhưng nói một đàn là chưađủ để miêu tả; phải có tới hàng trăm, cókhi cả ngàn người sói. Những tiếng sủa,tiếng tru của họ chính là âm thanh lúc nãycô tưởng là tiếng lửa cháy, và nó cứ văngvẳng trong màn đêm, nghe cao chót vóttới đau tai. Bụng dạ Clary cồn cào. Côbiết những người sói. Cô đã kề vai sátcánh cùng họ. Nhưng đây không phải

Page 741: Thành phố pha lê

những người sói của chú Luke, khôngphải những con sói được ra lệnh chămsóc cô và không làm hại cô. Cô nhớ lạisức mạnh giết chóc từ đàn người sói củachú Luke, khi họ xông vào trận địa-

Jace chửi thể một tiếng, độc địa. Giờkhông còn thời gian để tìm thứ vũ khíkhác; anh kéo cô sát mình, cánh tay tự doôm vòng lấy cô, và với tay kia anh giơJahoel cao quá đầu. Ánh sáng từ lưỡidao thật chói mắt. Clary nghiến răng-

Và đàn sói đã tới chỗ họ. Cảm giácgiống như một cơn thủy triều ào tới – vàđột nhiên, những âm thanh điếc tai,những cơn gió tạt tới theo khi những con

Page 742: Thành phố pha lê

sói đầu tiên trong đàn lao lên và nhảy -những đôi mắt rực cháy và những cáimiệng sói há rộng – Jace ôm chặt eoClary-

Và những con sói đứng ở hai bên họ,cách họ hai foot. Clary ngó quanh trongtâm trạng choáng váng khó tin - một congầy và nâu đốm, con kia to lớn và màuxám thép - nhẹ nhàng tiếp đất sau họ,dừng lại và chạy tiếp, thậm chí ngoảnhđầu nhìn. Những con sói khác vây quanhhọ, nhưng không một con nào chạm tớihọ. Họ lao qua, như một cơn lũ củanhững bóng đen, dưới ánh trăng, nhữngbộ lông sói nhoang nhoáng ánh bạc tạocho người nhìn cảm giác cả đàn là một

Page 743: Thành phố pha lê

dòng sông đang cuồn cuộn đổ về phíaJace và Clary - rồi rẽ ra như nước gặpđá. Đối với cả đàn người sói, hai ThợSăn Bóng Tối này chắc chỉ giống như haipho tượng. Những cái miệng sói há to,đôi mắt tập trung nhìn về phía trước.

Và rồi họ đi mất, Jace quay nhìnnhững con sói cuối cùng phóng qua vànhanh chân đuổi theo đồng bọn. Giờ toànbộ không gian lại chìm vào im lặng, chỉcó những âm thanh từ thành phố văngvẳng lại.

Jace buông tay khỏi Clary, hạ thanhJohoel xuống. “Em ổn không?”

Page 744: Thành phố pha lê

“Chuyện gì thế?” Cô thì thào hỏi.“Những người sói đó - họ cứ thế đi lướtqua chúng ta-”

“Họ vào thành phố. Tới Alicante.”Anh rút con dao thiên thần thứ hai khỏithắt lưng và đưa cho cô. “Em sẽ cần cáinày.”

“Anh sẽ không bỏ em lại chứ?”

“Không. Giờ chẳng còn nơi nào antoàn cả. Nhưng-” Anh chần chứ. “Em sẽcẩn thận chứ?”

“Em sẽ cẩn thận,” Clary nói. “Giờ

Page 745: Thành phố pha lê

chúng ta làm gì đây?”

Jace nhìn xuống Alicante, giờ đangchìm trong trận lửa đỏ ngút trời. “Giờchúng ta chạy.”

Clary chưa bao giờ chạy theo kịpJace, và khi anh chạy như bay thế này,đuổi kịp anh lại càng là điều không thể.Clary biết anh cố hết sức để kìm tốc độ,để cô theo kịp nổi, nhưng điều đó hẳnlàm anh hao tổn sức lực ghê gớm.

Con đường bằng phẳng ở chân đồi vàvòng qua một rặng cây cành lá đan xinxít cao cao, khiến cô có cảm giác đangchạy qua một đường hầm. Khi Clary sang

Page 746: Thành phố pha lê

bên kia hầm, cô thấy mình đang đứngtrước Cổng Bắc. Nhìn qua, Clary thấynhững cột khói và những ngọn lửa đangliếm lên trời. Jace đứng trong cổng, đợicô. Một tay anh cầm thanh Johoel còn taykia cầm một con dao nữa, nhưng cả ánhsáng của hai lưỡi dao cũng bị ánh sángrực rỡ hơn của thành phố đang bừngbừng cháy sau lưng họ nhấn chìm.

“Những lính gác,” cô thở hổn hển khiđã tới chỗ anh. “Sao họ không ở đây?”

“Ít nhất một trong số họ đang ở trênchạc cây.” Jace hất hàm về hướng họ vừatừ đó tới. “Các mảnh thì đúng hơn.Không, đừng nhìn.” Anh cúi xuống. “Em

Page 747: Thành phố pha lê

cầm sai rồi. Cầm như thế này mới đúng.”Anh chỉ cho cô. “Và em cần đặt tên chonó. Cassiel có lẽ là cái tên phù hợpđấy.”

“Cassiel,” Clary nhắc lại và con daolóe sáng.

Jace nghiêm túc nhìn cô. “Anh ước cóthời gian dạy em dùng dao thiên thần. Tấtnhiên, theo luật mà nói, một tay mơ nhưem không được phép sử dụng nó. Trướcđây em từng khiến anh ngạc nhiên vì khảnăng của em, nhưng giờ chúng ta biếtValentine đã làm gì-”

Clary không muốn nói về chuyện

Page 748: Thành phố pha lê

Valentine đã làm. “Hoặc có thể anh chỉđang lo lắng xem nếu anh dạy em đầy đủ,em có giỏi hơn anh không,” cô nói.

Một nụ cười nhạt hiện ra ở khóe môianh. “Dù cho chuyện gì xảy ra, Clary,”anh nói, nhìn thẳng về phía cô qua ánhsáng của Jahoel, “hãy ở cạnh anh. Emhiểu không?” Anh chăm chú nhìn, bắt côphải hứa.

Vì một lý do nào đó, ký ức về nụ hôntrên bãi cỏ tại trang viên nhà Waylandhiện lên trong trí óc cô. Việc đó như đãxảy ra cả triệu năm trước vậy. Giốngđiều gì đó xảy ra với một người nàokhác. “Em sẽ ở cạnh anh.”

Page 749: Thành phố pha lê

“Tốt.” Anh quay đầu đi, không nhìncô nữa. “Chúng ta đi.”

Họ chậm rãi bước qua cổng, songbước bên nhau. Khi họ bước vào thànhphố, lần đầu tiên cô đã ý thức được âmthanh của trận chiến – tràng âm thanh hợpthành từ tiếng hét, tiếng gào rú của conngười và của những sinh vật không phảingười, tiếng kính vỡ loảng xoảng và lửacháy lách tách. Clary nghe thấy tiếng máuchảy rần rần trong tai.

Khoảnh sân ngay sau cổng trống hươtrống hoác. Ở đó chỉ còn những xác chếtnằm co quắp trên nền đá sỏi; Clary cố

Page 750: Thành phố pha lê

không nhìn họ quá lâu. Cô không hiểu vìsao chỉ cần nhìn là bạn đã biết ai cònsống, ai đã chết. Bạn sẽ không bao giờnhầm một người chết là một người đangbất tỉnh được; bạn sẽ có cảm giác rằngcó gì đó đã lìa bỏ thân thể họ, những tialửa của sự sống nơi họ đã lụi tàn.

Jace lôi cả hai đi qua sân – Clary biếtanh không thích vùng không gian thoángđãng, không được bảo vệ này – và bướcvào một con đường dẫn khỏi nơi này. Họthấy nhiều cảnh tượng hỗn loạn hơn. Cửasổ của các cửa hàng bị đập tan tành vànhững món hàng bên trong bị cướp phávà quăng đầy đường. Trong không khínồng nặc một thứ mùi – giống mùi rác

Page 751: Thành phố pha lê

hôi rình và thức ăn ôi thiu. Clary biết cáimùi đó. Mùi quỷ.

“Đường này,” Jace kêu khe khẽ. Họchui vào một con đường khác, chật hẹphơn. Đám cháy bùng lên ở tầng trên mộtcăn nhà bên đường, dù có vẻ, chẳng tòanhà liền kề nào bị ảnh hưởng. Clary tựdung nhớ tới những bức hình cô đượcthấy về chiến dịch Blitz tại Luân Đôn,nơi những người dân bỗng dung phảihứng chịu tai họa từ trên trời rơi xuống[1].

[1] Blitz là tên một chiến dịch của Đức QuốcXã bắn phá nước Anh trong những năm 1940-1941vào Thế chiến II. Lực lượng không quân Đức đãbắn phá Luân Đôn trong suốt 57 ngày liên tiếp.Tính đến cuối tháng 5 năm 1941, chỉ tính riêng tại

Page 752: Thành phố pha lê

Luân Đôn đã có hơn hai mươi ngàn dân thường bịsát hại, một triệu ngôi nhà bị phá hủy.

Ngước lên, cô thấy pháo đài sừngsững phía trên thành phố bị bao bọctrong màn khói đen. “Gard.”

“Anh đã bảo em là họ sẽ sơ tán-”Jace ngừng nói khi họ rời khỏi conđường hẹp, bước vào một con đường lớnrộng rãi hơn. Trên đường lăn lóc vài thithể. Một vài trong số đó là xác trẻ nhỏ.Jace lao lên, Clary đi theo có chút lưỡnglự hơn. Khi tới gần hơn, cô nhận thấy cótất cả ba xác trẻ con – Clary nghĩ màthấy có chút nhẹ nhõm tội lỗi, trong đókhông đứa nào đủ lớn để là Max. Bên

Page 753: Thành phố pha lê

cạnh chúng là xác của một ông già, vòngtay vẫn mở rộng như muốn dùng cơ thểmình để che chở cho ba đứa cháu.

Gương mặt Jace cau lại. “Clary, quaylại. Chậm thôi.”

Clary quay lại. Đằng sau họ là cửa sổcủa một cửa hàng đã bị đấp nát. Bêntrong có bày vài cái bánh - phủ băngsáng lấp lánh. Giờ chúng nằm lăn lóctrên sàn giữa đống kính vỡ liểng xiểng,và có máu dính trên con đường đá cuội,trộn cùng với băng thành những vệt dàimàu hồng hồng. Nhưng đó không phải làcội nguồn của lời cảnh báo từ Jace. Cógì đó đang bò ra khỏi cửa sổ - một thứ to

Page 754: Thành phố pha lê

lớn, trơn nhớt và dị dạng. Cái gì đó cóhai hàng răng chạy dọc cơ thể thuôn dài,đang đè nghiến qua lớp băng và dính bộtkính vỡ trông như được rải lớp đườnglấp lánh.

Con quỷ rơi từ ô cửa sổ xuống conđường lát đá cuội đánh phịch và bắt đầutrườn về phía họ. Có gì đó trong cáchchuyển động không xương, ồ ồ của nókhiến dịch mật dâng lên tận cổ họngClary. Cô lùi lại, suýt ngã vào ngườiJace.

“Đó là quỷ Behemoth,” anh nói, nhìnchằm chằm vào cái thứ đang trườn trướcmắt họ. “Chúng ăn mọi thứ.”

Page 755: Thành phố pha lê

“Chúng có ăn-?”

“Thịt người? Có,” Jace nói. “Đứngsau anh.”

Cô lùi thêm vài bước ra đứng sauanh, mắt vẫn dán vào con quỷ Behemoth.Có gì đó về nó khiến tim cô đập cònnhanh hơn khi nhìn thấy những con quỷtrước kia. Nó giống như một con sên đấtmù có răng, và cái cách nó nhả nhớt…Nhưng ít nhất nó di chuyển không nhanh.Jace sẽ giết nó mà không gặp nhiều khókhăn.

Page 756: Thành phố pha lê

Như thể được thúc đẩy bởi suy nghĩcủa cô, Jace lao tới, dùng con dao thiênthần mà chém xuống. Nó cắm sâu vàolưng Behemoth với tiếng như tiếng tráicây chin nẫu bị giẫm bẹp. Con quỷdường như bị đau, rồi rùng mình và biếnhình, đột nhiên biến đi cách chỗ vừađứng vài foot.

Jace rút cao dao Jahoel lại. “Anh đãsợ điều này,” anh thì thào. “Nó chỉ bánhữu hình. Khó giết lắm.”

“Vậy đừng giết.” Clary giật ống tay áoanh. “Ít nhất nó không di chuyển nhanh.Chúng ta hãy rời khỏi đây.”

Page 757: Thành phố pha lê

Jace hơi để cô kéo anh đi. Họ quaylại định chạy về hướng họ vừa từ đó tới-

Và con quỷ đã ở đó, trước mặt họ,chắn ngang con đường. Nó dường như đãto hơn, và nó đang kêu rừ rừ, một dạngtiếng ríu rít của côn trùng đang giận dữ.

“Anh không nghĩ nó muốn chúng tađi,” Jace nói.

“Jace-”

Nhưng anh đã chạy về phía thứ đó,chém Jahoel xuống thành một đườngvòng cung dài định cắt đứt đầu nó, nhưng

Page 758: Thành phố pha lê

sinh vật kia lại rùng mình và biến hình,lần này đằng sau anh. Nó đứng dựng lên,khoe những lằn gợn dưới bụng như ở loàigián. Jace quay phắt lại và đâm thanhJohoel xuống, cắt vào phần giữa sinh vật.Chất lỏng màu xanh lá, đặc như nướcmũi, bắn vọt lên khắp lưỡi dao.

Jace lùi lại, gương mặt nhăn nhó vìkinh tởm. Behemoth vẫn kêu những tiếngríu rít như cũ. Càng nhiều chất lỏng chảyra, nhưng nó có vẻ không thấy đau. Nótiếp tục lừ lừ tiến lên.

“Jace!” Clary kêu. “Con dao củaanh-”

Page 759: Thành phố pha lê

Anh nhìn xuống, chất nhầy của conBehemoth đã phủ lên con dao Johoel,che đi ánh sáng của nó. Khi anh nhìn, condao thiên thần sáng chập chờn rồi tắtngóm như một ngọn lửa bị cát dập. Anhthả vũ khí xuống kèm tiếng chửi thề trướckhi bất cứ chất nhầy nào của sinh vật cóthể chạm tới anh.

Behemoth lại đứng lên, sẵn sáng tấncông. Jace lùi tránh – và rồi Clary ở đó,lao vào giữa anh và con quỷ, con daothiên thần vung lên. Cô đâm vào ngaydưới hàng răng, lưỡi dao cắm phập vàocơ thể to tường của nó tạo thành một âmthanh ướt át, ghê sợ.

Page 760: Thành phố pha lê

Cô rút dao, nín thở, khi con quỷ co rútlần nữa. Dường như con quỷ cần mộtlượng năng lượng nhất định để phục hồisau mỗi lần bị thương. Nếu họ có thể làmnó bị thương đủ số lần-

Có gì đó di chuyển ngoài rìa quan sátcủa Clary. Một chuyển động màu xám vànâu, rất nhanh. Họ không hề phải nhữngkẻ duy nhất có mặt trên con phố này. Jacequay lại, mắt mở to. “Clary!” anh hét.“Đằng sau em!”

Clary quay phắt lại, Cassel sáng lêntrong nắm tay, ngay khi con sói lao vàocô, gầm ghè nhe răng dữ tợn, cái miệnghá rộng.

Page 761: Thành phố pha lê

Jace hét gì đó; Clary không biết,nhưng cô thấy sự hoảng loạn trong đôimắt anh, thậm chí khi cô lăn sang bên,tránh khỏi đường của con sói. Nó bayqua cô, móng vuốt xòe rộng, cơ thể conglên – và đâm trúng mục tiêu, conBehemoth, đánh nó ngã úp lưng xuốngđất trước khi dùng răng xé nát nó ra.

Con quỷ hét lên, hoặc kêu gì đó gầnvới tiếng hét nhất - một tiếng xì xì chóilói, giống như bóng bị xì hơi. Người sóiđang ngồi trên người con quỷ, cắn nó,hàm răng ngập sâu vào lớp da nhầy nhụacủa đối thủ. Behemoth rùng mình và cốgắng trong tuyệt vọng để biến hình và

Page 762: Thành phố pha lê

lành vết thương, nhưng con sói khôngcho nó cơ hội. Hàm răng của nó ngoạmsâu vào da quỷ, xé tung những mảng danhư thạch khỏi cơ thể Behemoth, chẳngthèm để ý tới chất lỏng nhầy nhụa màuxanh đang phun như suối xung quanh.Behemoth bắt đầu một chuỗi những cogiật rối loạn cuối cùng, tuyệt vọng, hàmrăng cưa đánh vào nhau lập cập khi quẫyđạp lần cuối – và rồi biến mất, chỉ cònlại đống chất lỏng màu xanh lá sền sệtbốc hơi trên mắt đường đá cuội nơi nótừng hiện hữu.

Người sói kêu lên – một tiếng gầm gừthoải mái và quay lại nhìn Jace và Clarybằng cặp mắt chuyển sang màu xám dưới

Page 763: Thành phố pha lê

ánh trăng. Jace rút một con dao kháckhỏi thắt lưng và giơ cao, vẽ lên mộtđường sáng dữ đội trong không trunggiữa họ và người sói.

©DTV

Con sói gầm ghè, lông dựng ngượcdọc theo sống lưng.

Clary nắm lấy tay anh. “Không…đừng.”

“Nó là người sói mà, Clary-”

“Nó giết con quỷ giùm chúng ta! Nótheo phe chúng ta.” Cô rời khỏi anh

Page 764: Thành phố pha lê

trước khi anh kịp ngăn cô lại, chầm chậmbước tới chỗ con sói, tay giơ ra, lòngbàn tay mở rộng. Cô nói bằng giọngtrầm, bình tĩnh: “Tôi xin lỗi. Chúng tôixin lỗi. Chúng tôi biết ngươi không muốnlàm hại chúng tôi.” Cô ngừng lại, tay vẫnduỗi ra, khi con sói nhìn cô bằng đôi mắttrống rỗng. “Ngươi – ngươi là ai?” côhỏi. Cô liếc nhìn Jace đằng sau lưng vànhíu mày. “Anh bỏ cái thứ đó đi đượckhông?”

Jace có vẻ như thể định nói với côrằng cô không thể bỏ một con dao thiênthần đang phát sáng khi gặp nguy hiểm,nhưng trước khi anh kịp nói gì, con sóiđã gầm ghè một âm thanh trầm nữa và

Page 765: Thành phố pha lê

dần cao lên. Chân nó dài ra, sống lưngduỗi thẳng, quai hàm co rút lại. Chỉ trongvài giây, một cô gái đứng trước mặt họ -trong bộ váy liền màu trắng ố vàng, máitóc xoăn bện lại thành nhiều bím nhỏ,một vết sẹo chạy ngang cổ họng.

“Ngươi là ai?” cô gái nhắc lại trongghê tởm. “Tớ không thể ngờ là đằng ấykhông nhận ra tớ. Không phải là sói đâumà giống nhau y chang. Bọn tớ là ngườiđấy.”

Clary thở dài an tâm. “Maia!”

“Là tớ. Cứu mạng cậu, như thườnglệ.” Cô nàng cười toe toét. Trên người

Page 766: Thành phố pha lê

cô gái sói dính máu và vết máu khô – nókhông rõ trên lớp lông sói, nhưng giờnhững vệt máu màu đỏ và đen nổi bật tớigiật mình trên làn da nâu của cô nàng. Cônàng đặt tay lên bụng. “Và ghê quá cơ.Tớ không thể tin rằng tớ đã đánh chén hếtcon quỷ đó. Tớ mong là tớ không bị dịứng.”

“Nhưng cậu làm gì ở đây?” Clary hỏi.“Ý tớ là, không phải bọn tớ không mừngkhi được thấy cậu, nhưng-”

“Cậu không biết sao?” Maia hết nhìnJace lại nhìn Clary trong cơn bối rối.“Chú Luke đưa bọn tớ tới đây.”

Page 767: Thành phố pha lê

“Chú Luke?” Clary nhìn trân trân.“Chú Luke - ở đây?”

Maia gật đầu. “Chú ấy liên lạc vớiđàn và một toán người sói nữa, tất cảnhững ai chú ấy nghĩ ra, và bảo toàn bộtới Idris. Bọn tớ phi qua biên giới và tớiđây. Có vài đàn khác, họ Dịch Chuyểntới khu rừng và gặp với bọn tớ ở đây.Chú Luke nói Nephilim sẽ cần bọn tớgiúp-” Maia ngừng lời. “Cậu không biếtgì sao?”

“Không,” Jace nói, “và anh cũngkhông nghĩ là Clave biết. Họ chẳng thíchđược cư dân Thế Giới Ngầm giúp đỡlắm đâu.”

Page 768: Thành phố pha lê

Maia đứng thẳng dậy, mắt sáng lêngiận dữ. “Nếu không nhờ bọn tôi, cácanh đã bị tàn sát hết cả rồi. Lúc bọn tôitới đây, chẳng có ai bảo vệ thành phốhết-”

“Đừng,” Clary liếc xéo về phía Jace.“Mình thực sự, thực sự cám ơn cậu đãcứu mạng bọn tớ, Maia, và Jace cũngthế, dù anh ấy quá cứng đầu nên thà đâmcon dao thiên thần vào mắt còn hơn lànói ra. Và đừng nói rằng cậu mong anhấy làm như thế nhé,” cô vội bổ sung, nhìnthấy vẻ mặt cô gái kia, “vì điều đó khôngthực sự hữu ích đâu. Giờ chúng tớ cầntìm anh em nhà Lightwood, và tớ cần gặp

Page 769: Thành phố pha lê

chú Luke-”

“Nếu Alec ở đó, những người kháchẳn cũng phải ở đó.” Vẻ nhẹ nhõm trêngương mặt Jace làm Clary muốn đặt taylên vai anh. Nhưng cô không làm. “Mangmọi người tới Sảnh là khôn ngoan; quanhđó có kết giới.” Anh nhét con dao thiênthần đang phát sáng vào thắt lưng. “Thôi– đi nào.”

Ngay khi bước vào trong Sảnh, Clarynhận ra cô biết nơi này. Đó là nơi cô đãmơ đến, nơi cô đã khiêu vũ cùng Simonrồi Jace.

Đây là nơi mình cố tới khi đi qua

Page 770: Thành phố pha lê

Cổng Dịch Chuyển, cô nghĩ, nhìn nhữngbức tường trắng nhạt và trần nhà cao vớigiếng trời lớn bằng kính cô có thể thấybầu trời đêm. Căn phòng, dù rất lớnnhưng không hiểu sao lại nhỏ hơn và dơdáy hơn trong mơ. Đài phun nước nàngtiên cá vẫn ở chính giữa phòng, vẫn phunnước, nhưng nó có vẻ bị xỉn, và nhữngbậc thang dẫn tới đó giờ đầy ắp người,rất nhiều người đang băng bó vết thương.Nhưng Thợ Săn Bóng Tối chen nhau sansát trong Sảnh, những người đang vội vãđi đi lại lại chỗ này chỗ kia, đôi lúcngoái lại nhìn gương mặt những người điqua như thể mong tìm được bạn bè haymột người họ hàng. Sàn nhà bẩn thỉu vìđất, dính những dấu chân bùn và máu.

Page 771: Thành phố pha lê

Điều khiến Clary ấn tượng hơn mọithứ là sự im lặng. Nếu đây là sự việc xảyra sau một thảm họa nào đó trong thếgiới người thường, sẽ có nhiều người kêugào, hoảng loạn gọi tên nhau. Nhưng cănphòng gần như không có lấy một tiếngđộng. Mọi người ngồi im lìm, một vàidang tay ôm lấy đầu, vài người mơ hồnhìn về phía trước. Những đứa trẻ ngồisát gần bố mẹ, nhưng không một đứa nàokhóc. Cô nhận thấy một điều khác nữa,ngay khi đặt chân vào phòng, Jace vàMaia ở hai bên. Có một nhóm nhữngngười trông có vẻ lôi thôi lếch thếchđứng bên đài phun nước thành một vòngtròn chẳng lấy gì làm tròn. Không hiểusao họ tách biệt hẳn với những người

Page 772: Thành phố pha lê

khác, và khi Maia nhìn thấy họ và mỉmcười, Clary nhận ra lý do.

“Đàn của tớ!” Maia reo lên. Cô nàngvụt chạy về phía họ, chỉ dừng lại để liếcra nhìn Clary sau lưng. “Mình chắc chắnchú Luke đang ở quanh đây,” cô nàng nóivà biến mất trong nhóm, lúc này đangđứng vòng quanh cô ta. Clary tự hỏi,trong một giây lát, rằng chuyện gì sẽ xảyra nếu cô theo cô gái sói bước vào đó.Liệu họ có chào đón cô như một ngườibạn của chú Luke hoặc chỉ dè chừng côvì cô là một Thợ Săn Bóng Tối?”

“Đừng,” Jace nói, như đọc được ýnghĩ của cô. “Không phải lúc-”

Page 773: Thành phố pha lê

Nhưng Clary không biết anh định nóigì, vì có tiếng hét “Jace!” và Alec xuấthiện, thở hổn hển trong khi rẽ đám đôngtiến về phía họ. Mái tóc đen của anh rốibù và quần áo dính máu, nhưng đôi mắtanh sáng lên vẻ nhẹ nhõm hòa cùng bựcbội. Anh nắm lấy vạt áo khoác của Jace.“Cậu bị sao thế?”

Jace có vẻ như bị sỉ nhục. “Tớ bị làmsao á?”

Alec lắc anh, không hề nhẹ nhàng chútnào. “Cậu nói muốn đi dạo! Đi dạo kiểugì mất tới sáu tiếng hả?

Page 774: Thành phố pha lê

“Đi chặng đường dài?” Jace gợi ý.

“Tớ có thể giết cậu,” Alec nói, buôngáo Jace ra. “Tớ đã nghĩ rất nghiêm túcvề chuyện đó đấy.”

“Nhưng thế thì có vẻ buông xuôi quánhỉ?” Jace nói. Anh liếc nhìn quanh.“Mọi người đâu rồi? Isabelle, và-”

“Isabelle và Max đang ở nhàPenhallow cùng với Sebastian,” Alecnói. “Bố mẹ đang trên đường tới đó đónhai đứa. Aline cũng ở đây, cùng bố mẹnó, nhưng cô ấy không nói gì nhiều. Côấy trải qua khoảng thời gian kinh hoàngvới một con quỷ Rezkor bên dòng kênh.

Page 775: Thành phố pha lê

Nhưng Izzy đã cứu cô ấy.”

“Và Simon?” Clary lo lắng hỏi. “Anhcó gặp Simon không? Cậu ấy phải đixuống đây cùng với những người kháckhỏi Gard chứ.”

Alec lắc đầu. “Không, anh chưa –nhưng anh cũng chẳng thấy Điều TraViên, hoặc Quan Tổng Tài đâu cả. Có lẽcậu ấy ở với một trong hai người đó. Cóthể họ dừng lại ở đâu đó, hoặc-” Anhngừng nói, khi những tiếng rì rầm vangkhắp phòng; Clary thấy nhòm người sóinhìn lên, hoảng hốt hệt như một nhóm chósăn đánh hơi thấy một vụ hay ho. Côquay người-

Page 776: Thành phố pha lê

Và thấy chú Luke, mệt mỏi và bê bếtmáu, đi qua cánh cửa đôi của Sảnh.

Cô chạy về phía chú. Cô quên hết tấtthảy, quên mất cô đã thất vọng thế nàokhi chú bỏ đi, quên mất chú đã giận côthế nào về chuyện cô mang họ tới nơinày, quên đi mọi thứ trừ việc cô mừngthế nào khi thấy chú. Chú có vẻ hơi ngạcnhiên khi thấy cô lao tới – rồi chú mỉmcười và giơ tay, nhấc bổng cô lên khi ômcô, theo cách chú vẫn làm hồi cô còn rấtnhỏ. Chú có mùi máu, mùi vải flannel vàkhói, và trong một lát cô nhắm mắt lại,nghĩ tới cách Alec nắm lấy áo Jace khianh ấy thấy Jace trong sảnh, vì đó là điều

Page 777: Thành phố pha lê

bạn sẽ làm với những người thân tronggia đình khi lo lắng về họ, bạn nắm lấyáo họ rồi nói với họ bạn giận tới mứcnào, và chuyện sẽ ổn, vì dù cho bạn giậnthế nào, họ vẫn thuộc về bạn. Và điều côđã nói với Valentine là sự thực. ChúLuke là gia đình của cô.

Chú đặt cô xuống, hơi nhăn mặt mộtchút. “Cẩn thận,” cô nói. “Một con quỷCroucher đã làm vai chú bị thương lúc ởcầu Merryweather.” Chú đặt tay lên vaicô, nhìn kỹ gương mặt cô. “Nhưng cháuổn, đúng không?”

“À, đây là một cảnh cảm động đấy,”một giọng lạnh lùng vang lên. “Đúng

Page 778: Thành phố pha lê

không nào?”

Clary quay lại, tay chú Luke vẫn đặtlên vai cô. Đằng sau cô là một người đànông cao dong dỏng mặc áo choàng xanhlam hơi bay bay quanh chân khi ông tatiến về phía họ. Gương mặt ông ta khuấtsau mũ áo choàng là gương mặt của mộtbức tượng điêu khắc: gò má cao với cácđường nét của loài đại bàng và đôi mắtsụp mí.

“Lucian,” ông ta nói mà không nhìnClary. “Tôi phải nghĩ anh là người đằngsau vụ - vụ xâm phạm này chứ?”

“Xâm phạm?” chú Luke nhắc lại và

Page 779: Thành phố pha lê

đột nhiên, cả đàn người sói đã đứng saulưng chú. Họ vào vị trí rất nhanh và imlặng, như thể họ tự nhiên hiện ra vậy.“Chúng tôi không phải người xâm phạmthành phố của ông đâu, Quan Tổng Tài ạ.Đó là Valentine. Chúng tôi chỉ cố gắnggiúp các anh thôi.”

“Clave không cần giúp đỡ,” Điều TraViên quát. “Không phải từ những kẻ nhưanh. Anh đã phá Luật khi tiến vào Thànhphố Pha Lê, dù có hay không có kết giới.Anh phải biết điều đó.”

“Tôi nghĩ sự đã quá rõ ràng rằngClave cần giúp. Nếu chúng tôi không tới,giờ số người tử vong của các ông còn

Page 780: Thành phố pha lê

nhiều hơn đó.” Chú Luke nhìn quanhphòng; vài nhóm Thợ Săn Bóng Tối đãtiến tới chỗ họ, tò mò xem chuyện gìđang xảy ra. Vài người nhìn thẳng vàomắt chú Luke; vài người cụp mắt như thểxấu hổ. Clary đột nhiên thấy bất ngờ vìkhông một ai có vẻ bực bội. “Tôi làmđiều này để chứng minh một điều,Malachi ạ.”

Giọng Malachi vẫn lạnh. “Và điều đólà gì nhỉ?”

“Rằng các ông cần chúng tôi,” chúLuke nói. “Để đánh bại Valentine, cácông cần chúng tôi giúp. Không chỉ sựgiúp đỡ của người sói, mà của toàn bộ

Page 781: Thành phố pha lê

Thế Giới Ngầm.”

“Thế Giới Ngầm có thể làm gì đểchống lại Valentine nào?” Malachi khinhbỉ nói. “Lucian, anh hiểu chuyện hơnchứ. Anh đã từng là một trong chúng tôi.Chúng tôi luôn một mình chống lại mọisự hiểm nguy và bảo vệ thế giới khỏi quỷdữ. Giờ chúng tôi sẽ chặn đứngValentine bằng chính sức mạnh củachúng tôi. Thế Giới Ngầm nên tránh xara. Chúng tôi là Nephilim; chúng tôi tựchiến đấu trong trận chiến của mình.”

“Điều này không hoàn toàn đúng,phải không nhỉ?” một giọng mượt nhưnhung vang lên. Đó là Magnus Bane, mặc

Page 782: Thành phố pha lê

áo khoác dài lấp lánh, tai đeo khá nhiềukhuyên tròn và vẻ mặt có phần gian xảo.Clary không biết anh ta tử đâu tới.“Trong quá khứ, các người đã nhờ cậypháp sư nhiều hơn một lần, và trả khánhiều tiền cho chuyện đó.”

Malachi nhăn mặt. “Tôi không nhớ làThành phố Pha Lê có mời anh tới,Magnus Bane.”

“Không,” Magnus nói. “Kết giới bị hạấy mà.”

“Thật sao?” giọng Quan Tổng Tàingập sự mỉa mai. “Tôi không nhận rađó.”

Page 783: Thành phố pha lê

Magnus có vẻ quan tâm. “Thật tệ quá.Có người phải nói cho ông biết chứ.”Anh liếc nhìn chú Luke. “Nói với ông talà kết giới bị hạ đi.”

Chú Luke có vẻ cáu. “Malachi, vìChúa, cư dân Thế Giới Ngầm rất mạnh;chúng tôi đông đảo. Tôi nói với ông rồi,chúng tôi giúp được.”

Giọng Quan Tổng Tài lên cao. “Và tôiđã nói với anh rồi, chúng tôi không cầncác anh giúp.”

“Magnus,” Clary im lặng tới bên cạnh

Page 784: Thành phố pha lê

anh và thì thầm gọi. Một đám nhỏ đã tụtập, quan sát chú Luke và Quan Tổng Tàilời qua tiếng lại; cô khá chắc là chẳng aiđể ý tới cô hết. “Đi nói chuyện với tôi.Trong khi họ đang bận cãi nhau nênkhông để ý.”

Magnus nhìn cô vẻ dò hỏi, gật đầu rồikéo cô đi, xuyên qua đám đông như mộtcái mở nắp chai. Không ai trong nhữngThợ Săn Bóng Tối hay người sói đang tụtập quanh đó muốn đứng chắn đườngngười pháp sư cao sáu foot mang đôi mắtmèo và nụ cười ngoác tới tận mang tai.Anh ta kéo cô vào một góc yên tĩnh hơn.“Cái gì thế?”

Page 785: Thành phố pha lê

“Tôi có cuốn sách rồi.” Clary rút nóra khỏi túi ao khoác bẩn thỉu, để lại mộtdấu tay trên bìa sách màu ngà. “Tôi đãtừng tới trang viên của Valentine. Nó ởtrong thư viện như ông nói. Và-” Côngừng lại, nghĩ tới thiên thần bị cầm tù.“Không có gì đâu.” Cô đưa anh ta cuốnSách Trắng. “Đây. Ông cầm đi.”

Magnus dùng bàn tay với những ngóndài ngoằn cầm lại cuốn sách khỏi tay cô.Anh ta lật qua các trang, mắt mở lớn.“Nó còn tuyệt hơn điều thiên hạ đồnđại,” anh ta vui vẻ tuyên bố. “Tôi khôngthể đợi để bắt đầu mấy cái phép thuậtnày.”

Page 786: Thành phố pha lê

“Magnus!” giọng quát nạt của Clarymang anh ta trở lại trái đất. “Mẹ tôitrước đã. Tôi hứa rồi.”

“Và tôi hứa là làm.” Pháp sư gật đầutrịnh trọng, và có gì đó trong đôi mắt anhta, một điều gì đó khiến Clary khó lòngtin nổi.

“Còn một điều này nữa,” cô nói thêmkhi nghĩ về Simon. “Trước khi ông đi-”

“Clary!” một giọng hổn hển vang lêntừ phía sau, gọi tên cô. Cô ngạc nhiênnhận ra Sebastian đang đứng cạnh. Anhta đang mặc đồ đi săn, và không hiểu saotrông nó hợp với anh tới thế, như thể anh

Page 787: Thành phố pha lê

ấy sinh ra để mặc nó. Ở nơi mà ngườingười đều bê bết máu khô và lôi thôilếch thếch, anh ta lại không hề hấn gì –trừ có hay vết xước trên má trái, như thểmột bàn tay móng vuốt sắc nhọn của mộtsinh vật nào đó đã cào lên. “Anh rất locho em. Anh đi qua nhà cô Amatis trênđường tới đây, nhưng em không ở đó, vàcô ấy bảo không thấy em-”

“À, em ổn.” Clary hết nhìn Sebastianlại nhìn Magnus, người đang ôm chặtcuốn Sách Trắng trước ngực.

Lông mày kiếm của Sebastian nhướnlên. “Thật sao? Mặt em-”

Page 788: Thành phố pha lê

Cô đưa tay chạm vào vết thương củaanh. Từ vết xước vẫn rỉ ra khá nhiềumáu.

Sebastian nhún vai, nhẹ nhàng đẩy taycô ra. “Một con quỷ cái đã quần thảo vớianh lúc ở gần nhà Penhallow. Nhưng anhchẳng sao cả. Chuyện gì thế này?”

“Không có gì. Em đang nói chuyệnvới Ma – Ragnor,” Clary vội nói, độtnhiên hoảng sợ nhận ra rằng Sebastiankhông hề biết Magnus thực sự là ai.

“Maragnor?” Sebastian nhướn này.“Cứ cho là vậy đi.” Anh tò mò nhìn SáchTrắng. Clary ước gì Magnus đã cất nó đi

Page 789: Thành phố pha lê

– cái cách anh ta đang giữ nó làm nhữngcon chữ mạ vàng trở nên quá rõ ràng.“Cái gì thế?”

Magnus nhìn một lúc, đôi mắt mèo tỏvẻ cân nhắc. “Một cuốn sách thần chú ấymà,” cuối cùng anh ta nói. “Chẳng có gìgây hứng thú với một Thợ Săn Bóng Tốiđâu.”

“Thực ra, bác gái tôi sưu tầm thần chúđấy. Tôi xem được không?” Sebastiangiơ tay ra, nhưng trước khi Magnus kịptừ chối, Clary đã nghe thấy ai đó gọi têncô, và Jace cùng Alec đã tiến về phía họ,rõ ràng không hề hài lòng khi thấySebastian. “Tôi tưởng tôi đã bảo cậu ở

Page 790: Thành phố pha lê

lại cùng Max và Isabelle!” Alec quátSebastian. “Cậu để họ lại một mìnhsao?”

Đôi mắt của Sebastian chậm rãi rời từMagnus sang Alec. “Bố mẹ anh đã vềnhà, đúng như anh nói.” Giọng anh ta thậtlạnh lùng. “Họ bảo tôi tới thẳng đây đểnói với cậu rằng họ, kể cả Izzy và Max,đều ổn. Họ đang trên đường tới.”

“Được,” Jace nói, giọng nhuốm đầysự mỉa mai, “cám ơn đã mang tin đóngay giây phút anh tới đây.”

“Tôi không thấy cậu ngay giây phúttôi vào đây,” Sebastian nói. “Tôi thấy

Page 791: Thành phố pha lê

Clary.”

“Vì anh đang tìm em ấy.”

“Vì tôi muốn nói chuyện với em ấy.Chuyện riêng.” Anh ta lại nhìn vào mắtClary, và sự căng thẳng trong đó khiếncô ngừng lại. Cô muốn nói với anh tarằng đừng nhìn cô như vậy khi Jace ởđây, nhưng nghe có vẻ vô lý và điênkhùng, mà hơn nữa, có thể anh ta thực sựcó điều quan trọng muốn nói với cô.“Clary?”

Cô gật đầu. “Được rồi. Đợi em mộtgiây đã.” Cô nói và nhìn nét mặt Jaceđang thay đổi: anh không cau mày, nhưng

Page 792: Thành phố pha lê

gương mặt anh chẳng có chút cảm xúc.“Em sẽ về ngay,” cô nói thêm nhưng Jacekhông nhìn cô. Anh đang nhìn Sebastian.

Sebastian nắm lấy cổ tay cô và lôi côrời xa những người khác, kéo cô về nơiđông đúc nhất. Cô liếc nhìn ra sau. Tấtcả đều đang quan sát cô, thậm chí cảMagnus. Cô thấy anh ta lắc đầu một cái,rất khẽ.

Cô dừng khựng lại. “Sebastian. Dừnglại. Cái gì nào? Anh muốn nói với em gìđây?”

Anh quay lại nhìn cô, vẫn nắm lấy cổtay cô. “Anh nghĩ chúng ta nên ra ngoài,”

Page 793: Thành phố pha lê

anh ta nói. “Nói chuyện riêng-”

“Không. Em muốn ở đây,” cô nói vànghe thấy giọng hơi run, như thể bản thâncô cũng không chắc chắn. Nhưng cô chắcchứ. Cô giật tay lại khỏi tay anh ta. “Anhlàm sao thế?”

“Cuốn sách đó,” anh nói. “Cuốn sáchmà gã Fell kia đang giữ - Sách Trắng –em có biết hắn lấy nó từ đâu không?”

“Đó là điều anh muốn nói với em?”

“Đó là cuốn sách thần chú cực kỳquyền năng,” Sebastian giải thích. “Và là

Page 794: Thành phố pha lê

cuốn mà - ừm, mà rất nhiều người đã tìmkiếm trong thời gian dài.”

Cô thở dài chán nản. “Được rồi,Sebastian, nghe này,” cô nói. “Đó khôngphải Ragnor Fell. Đó là Magnus Bane.”

“Đó là Magnus Bane?” Sebastianquay phắt lại nhìn trước khi quay lại vớiClary kèm theo một cái nhìn buộc tội.“Và em biết ngay từ đầu, đúng không?Em biết Bane.”

“Đúng và em xin lỗi. Nhưng anh takhông muốn em nói cho anh biết. Và anhta là người duy nhất có thể giúp em cứumẹ. Đó là lý do em đưa Sách Trắng cho

Page 795: Thành phố pha lê

anh ta. Trong đó có câu thần chú có thểgiúp mẹ em.”

Có gì đó lóe lên trong mắt Sebastian,và Clary có cùng cảm giác cô có sau khianh ta hôn cô: đột nhiên thấy sai lầm,như thể cô đã bước lên một bước tườngđặt chân vào chỗ đất cứng thì đột nhiênchơi với rơi xuống. Anh ta vươn tay vànắm lấy cổ tay cô. “Em đưa cuốn sách –Sách Trắng – cho một pháp sư? Một cưdân Thế Giới Ngầm bẩn thỉu?”

Clary cứng đơ người. “Em không thểtin nổi anh vừa nói thế.” Cô nhìn xuốngnơi tay Sebastian đang giữ rịt lấy cổ taycô. “Magnus là bạn em.”

Page 796: Thành phố pha lê

Sebastian lỏng tay hơn, chỉ một chútít. “Anh xin lỗi,” anh ta nói. “Anh khôngnên nói thế. Chỉ là – em hiểu MagnusBane đến đâu?”

“Nhiều hơn em biết về anh,” Clarylạnh lùng nói. Cô liếc nhìn về nơi cô vừabỏ Magnus đứng cùng Jace và Alec – vàngạc nhiên cực độ. Magnus đã biến mất.Jace và Alec đang đứng đó, quan sát côvà Sebastian. Cô có thể cảm thấy nhiệtđộ của sự không đồng tình rõ rệt củaJace như một lò nướng đang mở.Sebastian nhìn theo, đôi mắt đen lại.” Đủđể biết hắn biến đi đâu cùng cuốn sáchcủa em chứ?”

Page 797: Thành phố pha lê

“Đấy không phải sách của em. Emđưa nó cho anh ta rồi,” Clary quát,nhưng có cảm giác lành lạnh trong dạdày, nhớ tới cái nhìn đen tối trong ánhmắt Magnus. “Và em không thấy đó làviệc của anh. Nghe này, em rất mừng vìanh đã đề nghị giúp đỡ em tìm RagnorFell ngày hôm qua, nhưng giờ anh thựcsự làm em sợ đấy. Em sẽ trở lại vớinhững người bạn của em.”

Cô bắt đầu quay đi, nhưng anh ta đãchặn đường cô. “Anh xin lỗi. Anh khôngnên nói điều anh đã nói. Chỉ là – cónhiều điều mà em chưa biết.”

Page 798: Thành phố pha lê

“Cứ nói với em xem.”

“Ra ngoài cùng anh. Anh sẽ nói choem mọi chuyện.” Giọng anh ta rất cănthẳng, lo lắng. “Clary, làm ơn.”

Cô lắc đầu. “Em phải ở lại đây. Emphải đợi Simon.” Điều này có phầnđúng, và có phần chỉ là lời thoái thác.“Alec nói với em rằng họ sẽ mang tùnhân tới đây-”

Sebastian đang lắc đầu. “Clary, khôngai nói với em sao? Họ bỏ tù nhân lại.Anh nghe Malachi nói thế. Thành phố bịtấn công, và họ di tản khỏi Gard, nhưnghọ không thả tù nhân. Malachi nói tù

Page 799: Thành phố pha lê

nhân là đồng minh của Valentine. Rằngkhông thể nào mà thả họ ra mà không gâynguy hiểm cho Clave.”

Đầu Clary dường như đang chứa đầysương mù; cô cảm thấy chóng mặt và cóchút buồn nôn. “Không thể nào.”

“Đúng thế đấy,” Sebastian nói. “Anhthề.” Anh ta lại nắm chặt lại, và cô lảođảo. “Anh có thể đưa em lên đó. LênGard. Anh có thể giúp em cứu cậu ta ra.Nhưng em phải hứa với anh rằng em sẽ-”

“Con bé sẽ không hứa gì hết,” Jacenói. “Sebastian, thả Clary ra.”

Page 800: Thành phố pha lê

Sebastian giật mình, thả lỏng cổ tayClary ra. Cô giằng tay lại, ngoái nhìnJace và Alec, cả hai đều đang cau mày.Tay Jace đang nhẹ nhàng đặt lên trênchuôi dao thiên thần ở thắt lưng.

“Clary làm điều gì em ấy muốn,”Sebastian nói. Anh ta không cau mày,nhưng trên mặt anh ta có nét gì đó kỳ dịkhiến cô cảm thấy sợ hơn. “và giờ Clarymuốn đi cùng tôi để cứu bạn. Người bạnmà các cậu đã ném vào tù.”

Mặt Alec tái nhợt, nhưng Jace chỉ lắcđầu. “Tôi không thích anh,” anh trầmngâm nói. “Sebastian, tôi biết nhữngngười khác thích anh, nhưng tôi thì

Page 801: Thành phố pha lê

không. Có lẽ vì anh quá vất vả để làmmọi người thích anh. Có lẽ tôi chỉ là mộtthằng khốn nạn khó bảo. Nhưng tôi khôngthích anh và tôi chẳng ưa cái cách anhđang nắm lấy cổ tay em gái tôi. Nếu conbé muốn lên Gard để tìm Simon, đượcthôi. Con bé sẽ đi với bọn tôi. Khôngphải anh.”

Vẻ mặt cứng nhắc của Sebastiankhông hề thay đổi. “Tôi tưởng em ấy cóquyền lựa chọn chứ,” anh ta nói. “Đúngkhông nhỉ?”

Cả ba đều nhìn Clary, cô liếc qua họ,về phía chú Luke, vẫn đang tranh cãi vớiMalachi.

Page 802: Thành phố pha lê

“Em sẽ đi với anh trai em,” cô nói.

Có gì đó lóe lên trong mắt Sebastian– cái đó biến mất quá nhanh nên Clarykhông thể xác định nổi, dù cô cảm thấylạnh buốt sau gáy, như bị bàn tay lạnh lẽochạm vào cổ. “Tất nhiên rồi,” anh ta nóivà bước sang một bên.

Alec di chuyển đầu tiên, đẩy Jace đitrước, bắt anh phải đi. Họ đang đi gầntới cửa thì nhận ra cổ tay cô bị đau –nhói lên như thể bị bỏng. Nhìn xuống, cônghĩ sẽ thấy dấu tay Sebastian trên cổ taycô, nhưng chẳng có gì hết. Chỉ có một vệtmáu trên cổ tay áo cô ở nơi cô vừa chạm

Page 803: Thành phố pha lê

vào vết xước trên mặt anh ta. Nhíu mày,với cổ tay vẫn nhoi nhói đau, cô kéo tayáo xuống và vội vàng rảo bước theo kịpmọi người.

12. De profundis[2]

[2] Tiếng La tinh: Từ nơi sâu thẳm. Đây chínhlà tên tác phẩm văn chương viết dưới dạng một bứcthư của nhà văn người Ireland Oscar Wilde gửi choHuân tước Anh, Anfred Douglas, trong những nămtháng bị giam cầm.

Bàn tay Simon đen vết máu.

Page 804: Thành phố pha lê

Cậu đã cố giật những chấn song rakhỏi cửa sổ và cửa xà lim, nhưng chạmvào bất cứ thanh nào cũng để lại cho cậumột dấu ấn dài chảy máu đầm đìa tronglòng bàn tay. Giờ cậu đã đổ sụp xuống,thở dốc trên sàn nhà, và đờ đẫn nhìn bàntay khi vết thương đang liền lại bong đinhư trong một đoạn phim quay nhanh.

Ở phía bên kia tường xà lim, Samuelđang cầu nguyện. “Nếu như chúng congặp hoạn nạn, giặc giã, bị hình phạt,bệnh tật, hay đói kém, chúng con sẽđứng trước Ngài và trước đền thờ nàymà Ngài đã chọn để thờ phụng Ngài.Chúng con sẽ kêu cứu cùng Ngài khichúng con gặp khốn đốn. Xin Ngài nghe

Page 805: Thành phố pha lê

và cứu chúng con-”

Simon biết cậu không thể cầu nguyện.Cậu đã thử, vì cái tên của Chúa đốt bỏngmiệng và làm cậu nghẹn. Cậu tự hỏi vìsao cậu có thể nghĩ những từ đó màkhông thể thốt thành lời. Và vì sao cậu cóthể điềm nhiên đi lại dưới ánh mặt trờitrưa, nhưng không thể nói lên lời cầunguyện cuối cùng.

Khói bắt đầu cuộn xuống hành langnhư một bóng ma có chủ đích. Cậu có thểngửi thấy mùi khét và nghe tiếng lửacháy lách tách ngoài tầm kiểm soát,nhưng lạ thay, Simon có cảm giác mọichuyện chẳng liên quan tới mình, như thể

Page 806: Thành phố pha lê

cậu đang tách xa mọi thứ. Thật kỳ lạ khitrở thành ma cà rồng, được nhận mộtmón quà “cuộc sống vĩnh hằng”, kiểu gìcũng chết khi mười sáu tuổi.

“Simon!” Một giọng từ xa vẳng lại,nhưng thính giác của cậu nghe thấy nóqua tiếng nổ và tiếng lách tách của ngọnlửa đang lớn dần lên. Khói trong hànhlang đang báo hiệu ngọn lửa sắp lan tới;hơi nóng đã lan tới đây, đè lên người cậuhệt như một bức tường ngột ngạt.“Simon!”

Đó là giọng Clary. Dù ở đâu cậu cũngnhận ra được âm thanh đó. Cậu tự hỏiliệu trí óc cậu có tưởng tượng ra nó

Page 807: Thành phố pha lê

không, một cảm giác nhớ về điều cậu yêuthương nhất trong đời sẽ mang cậu gặptới thần chết.

“Simon, đồ ngu ngốc này! Mình ởđây! Ở cửa sổ ấy!”

Simon bật dậy. Cậu không nghĩ là đầuóc cậu có thể tưởng tượng ra điều đó. Dùqua lớp khói đang mỗi lúc một dày đặc,cậu thấy gì đó màu trắng đang di chuyểnbên kia những chấn song cửa sổ. Khi tớigần hơn, những vật màu trắng hóa ra lànhững bàn tay đang nắm lấy những chấnsong. Cậu nhảy lên sạp, hét qua tiếng lửacháy. “Clary?”

Page 808: Thành phố pha lê

“Ôi, cám ơn Chúa.” Một bàn tay vươnra, nắm lấy vai cậu. “Chúng mình sẽ cứucậu ra khỏi đây.”

“Bằng cách nào?” Simon hỏi, khôngphải vô lý, nhưng có tiếng ẩu đả và bàntay Clary biến mất, một lát sau được thaybằng một đôi bàn tay khác. Đôi bàn tayđó lớn hơn, rõ ràng là tay con trai, vớinhững mấu tay đầy sẹo và những ngón taythanh mảnh của một nghệ sĩ dương cầm.

“Cố lên.” Giọng Jace bình tĩnh, tự tin,như thể họ đang nói chuyện trong mộtbữa tiệc chứ không phải qua những chấnsong sắt của một nhà tù đang bị hỏa hoạnđe dọa. “Chắc cậu sẽ muốn lùi lại đấy.”

Page 809: Thành phố pha lê

Giật mình nghe lời, Simon bước sangbên. Đôi bàn tay Jace nắm chặt lấynhững chấn song, những mấu tay trắng tớidọa người. Có một tiếng rắc vang lên, vàcả mảng song sắt bị giật tung khỏi đá vàrơi lanh canh xuống sàn nhà bên cạnhgiường. Bụi đá rơi xuống như mưa tạonên một đám mây trắng mù mịt.

Gương mặt Jace xuất hiện tại khoảngô vuông trống của cửa sổ. “Simon. Đinào.” Anh chìa tay xuống.

Simon giơ tay nắm lấy tay Jace. Cậuthấy mình được kéo lên, và rồi cậu đangnắm lấy gờ cửa sổ, tự kéo mình lên qua ô

Page 810: Thành phố pha lê

vuông hẹp giống như một con rắn đangchui qua một đường hầm. Một giây saucậu đã bò lên mặt cỏ ướt, ngước mắt lênnhìn những gương mặt lo lắng phía trên.Jace, Clary và Alec. Họ đều đang quantâm lo lắng nhìn cậu.

“Cậu nhìn giống đống phân lắm, macà rồng,” Jace nói. “Chuyện gì với taycậu thế?” Simon ngồi dậy. Những vếtthương trên tay cậu đã lành, nhưng chúngvẫn đen ở nơi cậu nắm lấy chấn song nhàngục. Trước khi cậu kịp trả lời, Claryđột ngột ôm chầm lấy cậu.

“Simon,” cô thở hổn hển. “Mìnhkhông thể tin được. Mình không hề biết

Page 811: Thành phố pha lê

cậu ở đây. Tới tối hôm qua mình vẫntưởng cậu đang ở New York-”

“Ờ,” Simon nói. “Mình cũng khôngbiết cậu ở đây.” Cậu lườm Jace đangđứng đằng sau cô bạn. “Thật ra, mìnhtưởng mình đã được cho biết rõ ràng cậukhông ở đây.”

“Tôi chưa bao giờ nói vậy,” Jace chỉra. “Tôi chỉ không sửa lưng cậu khi cậu,cậu biết đó, nói sai. Mà dù gì, tôi đã cứucậu khỏi bị thiêu sống, vì thế tôi nghĩ cậukhông được quyền giận tôi.”

Bị thiêu sống. Simon buông Clary vànhìn chung quanh. Họ đang đứng trong

Page 812: Thành phố pha lê

khu vườn hình vuông, hai bên là nhữngbức tường của tòa lâu đài và hai bên cònlại là những rặng cây mọc xin xít. Nhữnghàng cây nhường đường cho con đườngrải sỏi dẫn xuống đồi, về phía thành phố- nó được thắp sáng bởi những cây đuốcđèn phù thủy, nhưng chỉ có một vài ngọnđuốc đang cháy, ánh sáng yếu ớt và chậpchờn. Cậu ngước nhìn Gard. Nhìn từ gócđộ này, bạn gần như chẳng biết nó đanggặp hỏa hoạn – khói đen giống màu bầutrời trên cao, và ánh sáng từ vài ô cửa sổcó vẻ sáng không bình thường, nhưngnhững bức tường đá đã che giấu bí mậtcực tốt.

“Chú Samuel,” cậu nói. “Chúng ta

Page 813: Thành phố pha lê

phải đưa chú Samuel ra.”

Clary có vẻ bối rối. “Ai?”

“Mình không phải người duy nhấtdưới đó. Chú Samuel – chú ấy ở xà limbên cạnh.”

“Cái đống vải vụn mình thấy qua ôcửa sổ ấy hả?” Jace nhớ lại.

“Ờ. Chú ấy hơi lập dị, nhưng là ngườitốt. Bọn mình không thể bỏ chú ấy lạiđược.” Simon loạng choạng đứng dậy.“Chú Samuel? Chú Samuel ơi!”

Page 814: Thành phố pha lê

Không có tiếng trả lời. Simon chạy vềphía ô cửa sổ gắn song sắt thấp bên cạnhnơi mà cậu vừa từ đó bò ra. Qua nhữngchấn song cậu chỉ thấy những đám khóiđang cuộn lại. “Samuel! Chú có đókhông?”

Có gì đó di chuyển trong đám khói –cái gì đó lưng còng và đen đúa. Giọngchú Samuel, khô khốc vang lên qua lànkhói, nghe khàn khàn. “Bỏ tôi lại đi! Cútđi!”

“Samuel! Chú sẽ chết dưới đó mất.”Simon giật chấn song. Không ăn thua.

“Không! Để tôi một mình! Tôi muốn ở

Page 815: Thành phố pha lê

lại!”

Simon tuyệt vọng nhìn quanh để thấyJace đang bên cạnh. “Tránh ra,” Jace nóivà khi Simon bước sang một bên, anh đámột nhát. Nó dính chóc ngay chấn song,và làm chấn song rơi tung tóe trong xàlim của chú Samuel. Chú ta gào thét chóilói.

“Chú Samuel! Chú ổn không?” CảnhSamuel bị đè dưới những chấn song vừarơi lóe lên trước mắt Simon.

Giọng Samuel lên cao thành tiếng thét.“CÚT ĐI!”

Page 816: Thành phố pha lê

Simon liếc nhìn Jace. “Tôi nghĩ chúấy muốn thế thật đấy.”

Jace lắc mái tóc vàng trong buồn bã.“Cậu phải đánh bạn với gã bạn tù điênkhùng này hả? Cậu không thể chỉ đếmmấy ô lát nền xà lim hay thuần hóa chuộtnhư những tù nhân bình thường sao?”Không đợi một câu trả lời, Jace cúixuống và bò qua cửa sổ.

“Jace!”Clary kêu lên, rồi cô và Alecvội vã lao tới, nhưng Jace đã chui quacửa sổ, rơi xuống xà lim bên dưới. Clarybực bội nhìn Simon. “Sao cậu lại để anhấy làm thế chứ?”

Page 817: Thành phố pha lê

“À, anh ấy không thể bỏ chú kia chếtdưới đó,” Alec bất ngờ nói, dù bản thânchú có chút lo lắng. “Chúng ta đang nóivề Jace đấy-”

Anh ngừng lại khi hai bàn tay giơ lênkhỏi đám khói. Alec nắm lấy một vàSimon nắm lấy bàn tay kia, và cùng nhauhọ kéo Samuel như kéo một cái baokhoai tây èo uột ra khỏi xà lim và thả chúta xuống thảm cỏ. Một lát sau, Simon vàClary nắm lấy tay Jace và kéo anh ra, dùanh ít èo uột hơn đáng kể và chửi thề khihọ vô tình làm cụng đầu anh vào gờ đá.Anh đẩy họ ra, tự bò nốt phần còn lại lênbãi cỏ rồi ngả ngửa ra sau. “Ối,” anh nóivà ngước mắt nhìn trời. “Anh cứ nghĩ

Page 818: Thành phố pha lê

anh đã kéo gì đó.” Anh ngồi thẳng dậy vàliếc nhìn chú Samuel. “Chú ấy ổnkhông?”

Samuel ngồi co ro trên mặt đất, tayôm rịt lấy mặt. Chú ta đang ngồi gật gùtrong im lặng.

“Anh nghĩ chú ấy có vấn đề,” Alecnói. Anh ta vươn tay chạm vào vai chúSamuel. Chú đẩy ra, suýt ngã. “Để tôimột mình,” chú ta run run. “Làm ơn. Đểtôi một mình, Alec.”

Alec cứng đờ toàn thân. “Chú ấy vừanói gì?”

Page 819: Thành phố pha lê

“Chú ấy nói để chú ấy một mình,”Simon nói, nhưng Alec không nhìn cậu,thậm chí còn chẳng để ý là cậu vừa nói.Anh ta đang nhìn Jace – người, đột nhiênmặt mũi trắng bệch và đã đứng dậy.

“Chú Samuel,” Alec nói. Giọng anhcay nghiệt lạ lùng. “Bỏ tay khỏi mặtngay.”

“Không.” Chú Samuel cúi gằm xuống,vai run rẩy. “Không, làm ơn. Không.”

“Alec!” Simon phản đối. “Anh khôngthấy là chú ấy không khỏe sao?”

Page 820: Thành phố pha lê

Clary nắm lấy ống tay áo Simon.“Simon, có chuyện không hay rồi.” Mắtcô đang nhìn Jace – có khi nào đôi mắtđó không nhìn Jace chứ - khi anh ta bướctới cúi nhìn cái người đang co ro cúmrúm kia. Đầu ngón tay Jace đang chảymáu do cào lên gờ cửa sổ, và khi anh tavuốt tóc xòa xuống mắt, chúng để lại dấumáu theo dọc má anh. Anh dường nhưchẳng để ý. Mắt anh mở lớn, môi mím lạigiận dữ. “Thợ Săn Bóng Tối,” anh nói.Giọng anh rõ ràng một cách nguy hiểm.“Cho chúng tôi nhìn mặt.”

Samuel lưỡng lự, rồi hạ tay xuống.Simon chưa bao giờ nhìn thấy mặt chú,và cậu không hề biết Samuel hốc hác thế

Page 821: Thành phố pha lê

nào, hay chú ta già thế nào. Gương mặtchú ta bị bộ râu màu muối tiêu rậm rì chehết nửa, mắt trũng thành hai hố đen, gòmá hóp lại. Nhưng kể cả với những nétđó, chú ta vẫn – không hiểu sao – quenthuộc kỳ lạ.

Môi Alec mấp máy, nhưng không mộtâm thanh nào phát ra. Đó là Jace lêntiếng. “Bác Hodge,” anh nói.

“Bác Hodge?” Simon bối rối nhắclại. “Nhưng không thể nào. Bác Hodgeđã – và Samuel, chú ấy không thể là-”

“Có gì đâu, bác Hodge là thế mà,”Alec cay đắng nói. “Bác Hodge làm cho

Page 822: Thành phố pha lê

cậu tưởng bác ấy là một con người hoàntoàn khác với con người thực của bácta.”

“Nhưng chú ấy nói-” Simon mở lời.Clary nắm chặt hơn, và mọi lời chết trênđôi môi cậu. Biểu cảm trên gương mặtbác Hodge là đủ. Không hoàn toàn là tộilỗi, hay thậm chí là hoảng sợ vì bị phátgiác, mà chỉ là sự buồn bã tới đau đớnkhiến người khác khó mà nhìn lâu.

Jace đã di chuyển theo cách anh dichuyển khi chiến đấu, như ánh mặt trờilướt trên mặt nước. Anh đang đứng trướcmặt bác Hodge, con dao giơ ra, đầu daosắc nhọn nhắm vào cổ họng của người

Page 823: Thành phố pha lê

gia sư già. Ánh lửa phản chiếu nhảy nhóttrên lưỡi dao. “Tôi không muốn lời xinlỗi của ông. Tôi cần lý do vì sao tôikhông giết ông ngay lúc này, ngay bâygiờ.”

“Jace.” Alec có vẻ hoảng. “Jace, đợiđã.”

Có một tiếng nổ đột ngột vang lên khimái Gard vỡ tung trong những lưỡi lửamàu đỏ cam. Lửa làm trong không khírung động và thắp sáng ban đêm. Clarycó thể thấy rõ mọi ngọn cỏ trên mặt đất,mọi nếp nhăm trên gương mặt gầy gò,bẩn thỉu của bác Hodge.

Page 824: Thành phố pha lê

“Không,” Jace nói. Vẻ mặt không chútcảm xúc khi anh nhìn bác Hodge làmClary nhớ tới một khuôn mặt như đeomặt nạ khác. Gương mặt Valentine. “Ôngbiết chuyện bố tôi đã làm với tôi, đúngkhông? Ông biết tất cả những bí mật bẩnthỉu của ông ta.”

Alec không hiểu gì khi nhìn Jace vàngười thầy giáo già. “Hai người đang nóigì thế? Có chuyện gì vậy?”

Gương mặt bác Hodge chùng xuống.“Jonathan-”

“Ông biết từ đầu, vậy mà ông khôngnói lấy nửa lời. Bao nhiêu năm ở Học

Page 825: Thành phố pha lê

Viện như thế, và ông không nói một chútgì.”

Miệng bác Hodge méo xệch. “Bác –bác không chắc,” bác ta thì thào.” Khicháu không thấy một đứa bé kể từ khi nómới lọt lòng – bác không biết chắc cháulà ai, mà lại càng ít hiểu về cháu là cáigì.”

“Jace?” Alec đang hết nhìn người bạnthân tới người gia sư, đôi mắt xanh lộ vẻthất vọng, nhưng cả hai đều chẳng quantâm tới bất cứ gì ngoài người còn lại.Bác Hodge giống như một người bị kẹpgiữa chiếc mỏ quặp đang dần siết chặt,hai bàn tay đặt xuôi thân đang giần giật

Page 826: Thành phố pha lê

như bị đau, mắt đảo lia lại. Clary nghĩtới người đàn ông ăn mặc gọn gàng trongthư viện đầy những sách đã mời cô uốngtrà và cho cô những lời khuyên nhân ái.Chuyện đó như thể đã xảy ra cả một ngànnăm trước vậy.

“Tôi không tin ông,” Jace nói. “Ôngbiết Valentine chưa chết. Hẳn Valentineđã nói gì với ông-”

“Valentine chẳng nói gì với bác hết,”bác Hodge thở dốc. “Khi nhà Lightwoodcho bác biết họ nhận nuôi con trai củaMichael Wayland, bác không nghe đượclời nào từ Valentine kể từ sau vụ NổiDậy. Bác đã nghĩ hắn đã quên mất bác.

Page 827: Thành phố pha lê

Bác đã cầu cho hắn đã chết, nhưng báckhông hề biết gì hết. Và rồi, cái đêmtrước khi cháu tới, Hugo tới với một bứcthư Valentine gửi cho bác. “Thằng bé làcon ta.” Lá thư chỉ vỏn vẹn có từng chữđó. Bác không biết có nên tin không. Báctưởng bác biết – bác nghĩ bác biết, chỉcần nhìn cháu, nhưng chẳng có gì, chẳngcó gì, giúp bác chắc chắn hết. Và bácnghĩ đó là một trò lừa của Valentine,nhưng trò nào đây? Hắn đang cố làm gìchứ? Cháu không biết, điều đó là đủ đốivới bác, nhưng còn về mục đích củaValentine-”

“Ông phải nói cho tôi biết tôi là gìchứ,” Jace nói, chỉ trong một hơi, như

Page 828: Thành phố pha lê

thể mọi lời bị tống ra khỏi anh. “Rồi tôisẽ có thể làm gì đó. Chẳng hạn như giếtchết tôi đi cho rồi.”

Bác Hodge ngẩng đầu, ngước nhìnJace qua mái tóc bẩn thỉu, bết từng mảng.“Bác không chắc mà,” bác nhắc lại, nửanhư với chính mình, “và nhiều lần bác tựđã tự hỏi – bác nghĩ, có thể, rằng dưỡngdục quan trọng hơn việc máu mủ - rằngcháu có thể được dạy-”

“Dạy cái gì? Không trở thành một conquái vật à?” Giọng Jace run run, nhưngcon dao trong tay anh rất vững vàng.“Ông phải hiểu rõ hơn chứ. Ông làm ônghèn nhát, đúng không? Mà ông chẳng

Page 829: Thành phố pha lê

phải một thằng nhóc vô dụng. Ông có thểchống trả.”

Bác Hodge cụp mắt. “Bác đã cố vìcháu mà làm điều tốt nhất,” bác nói,nhưng kể cả với đôi tai Clary, lời báccòn có thiếu sức thuyết phục nữa là.

“Tới khi Valentine trở lại,” Jace nói,“và rồi ông làm mọi điều ông ta sai bảo– ông đưa tôi cho Valentine như thể tôi làmột con chó ông ta từng nuôi, rằng ông tachỉ nhờ ông chăm sóc tôi vài ba năm màthôi-”

“Và rồi bác bỏ đi,” Alec nói. “Bác bỏtất cả lại. Bác thực sự nghĩ bác có thể ẩn

Page 830: Thành phố pha lê

náu ở đây, ở Alicante này sao?”

“Bác không tới đây để trốn,” bácHodge nói, giọng không còn chút sứcsống. “Bác tới để ngăn Valentine.”

“Bác đừng mong bọn cháu tin.” Aleclại tỏ ra giận. “Bác luôn luôn đứng vềphía Valentine. Bác đã có thể chọn quayvề với hắn-”

“Bác sẽ không bao giờ làm vậy!”Giọng bác Hodge lên cao. “Bố mẹ cháuđược cho cơ hội có một cuộc đời mới –bác chưa từng có! Bác bị nhốt trong HọcViện suốt mười lăm năm ròng-”

Page 831: Thành phố pha lê

“Học Viện là nhà của bọn cháu!” Alecnói. “Chẳng nhẽ ở với bọn cháu – trởthành một phần của gia đình cháu – tệlắm sao.”

“Không phải vì các cháu.” Bác Hodgenói nghe đau đớn làm sao. “Bác yêu lũtrẻ các cháu. Nhưng các cháu chỉ là trẻcon. Còn nơi các cháu không rời đi nổinửa bước thì không phải là nhà. Đôi khihàng tuần trời bác không được nóichuyện với một người trưởng thành nào.Không một Thợ Săn Bóng Tối nào tintưởng bác. Kể cả bố mẹ cháu cũng khôngthực sự thích bác; họ chịu đựng bác vì họkhông còn lựa chọn nào khác. Bác khôngthể kết hôn. Không thể có con cái. Không

Page 832: Thành phố pha lê

thể có một cuộc sống. Và rồi các cháu sẽtrưởng thành và rời đi, và rồi bác chẳngthể có điều đó. Bác sống trong sợ hãi,vậy thì đó đâu phải là sống.”

“Ông không thể làm chúng tôi thươnghại đâu,” Jace nói. “Sau chuyện ông đãlàm. Và ông sợ cái khỉ gì nào, sợ sống cảđời trong thư viện? Bụi à? Bọn tôi mớilà những kẻ ra ngoài chiến đấu với quỷdữ!”

“Bác ấy sợ Valentine,” Simon nói.“Anh không hiểu sao-”

Jace giành cho cậu một cái nhìn độcđại. “Im, ma cà rồng. Chuyện chẳng liên

Page 833: Thành phố pha lê

quan gì tới cậu hết.”

“Không hẳn là Valentine,” bác Hodgenói, nhìn Simon gần như là lần đầu tiênkể từ sau khi bác bị lôi ra khỏi xà lim.Có cái gì đó trong ánh nhìn đó làm Claryngạc nhiên - một sự mệt mỏi tưởng nhưcó thể truyền sang người khác. “Sự yếuđuối của mình bác là điều mà Valentinequan tâm. Bác biết rồi có ngày hắn sẽquay trở lại. Bác biết hắn sẽ đòi quyềnlực một lần nữa, đòi được thống trịClave. Và bác biết hắn có thể cho báccái gì. Tự do khỏi lời nguyền. Một cuộcđời. Một vị trí trên thế giới này. Bác cóthể trở lại làm một Thợ Săn Bóng Tốitrong cái thế giới này.” Có sự mong mỏi

Page 834: Thành phố pha lê

rõ ràng trong giọng nói của bác khiếnngười nghe thấy quặn thắt tâm can. “Vàbác biết quá yếu đuối nên không thể từchối lời đề nghị nếu hắn đưa nó ra.”

“Và xem cuộc sống bác có đi,” Jacequát. “Chết rục trong nhà tù của Gard.Phản bội bọn tôi để có những thứ đósao?”

“Cháu biết câu trả lời rồi mà.” BácHodge nói như kiệt sức. “Valentine đãphá bỏ lời nguyền cho bác. Hắn thề sẽlàm và hắn đã làm. Bác tưởng hắn sẽ đưabác trở lại Circle, hoặc giờ là những gìcòn lại của nó. Nhưng không. Hắn cònchẳng cần bác nữa. Bác biết rằng sẽ

Page 835: Thành phố pha lê

chẳng có chỗ cho bác trong cái thế giớicủa hắn. Và bác biết bác đã bán đi mọithứ chỉ để đổi lấy một lời nói dối.” Bácnhìn xuống bàn tay bẩn thỉu đang nắmchặt. “Bác chỉ còn duy nhất một thứ -một cơ hội để làm cái gì đó hơn là phíphạm cuộc đời. Sau khi bác biết tinValentine đã giết chết các Tu Huynh Câm- rằng hắn đã có Kiếm Thánh – bác biếtsau đó hắn sẽ đi tìm chiếc Gương Thánh.Bác biết hắn cần cả ba Bảo Bối. Và bácbiết chiếc Gương Thánh ở đây, ngay tạiIdris này.”

“Đợi đã.” Alec giơ tay. “Không ai cóthể sở hữu Gương Thánh được. Khôngphải Nephilim, và cũng không phải cư

Page 836: Thành phố pha lê

dân Thế Giới Ngầm.”

“Thực sư bác đã phát điên khi ở dướiđó rồi,” Jace nói, hất hàm về phía nhữngô cửa sổ giờ đã cháy rụi của nhà ngục,“đúng không?”

“Jace.” Clary đang lo lắng ngước nhìnGard, mái nhà của nó đang bừng bừnglên ngọn lửa đỏ vàng như một cái lưỡilởm chởm. “Lửa đang lan rộng. Chúng tacần ra khỏi đây. Chúng ta có thể nóichuyện ở dưới thành phố-”

“Bác đã bị nhốt trong Hoc Viện suốtmười lăm năm,” bác Hodge nói tiếp, nhưthể Clary chưa từng nói gì. “Bác còn

Page 837: Thành phố pha lê

chẳng thể thò một bàn tay hay chân rangoài. Bác dành cả đời trong thư viện,tìm cách xóa bỏ lời nguyền mà Clave đãđặt lên bác. Bác đọc hết cuốn sách nàytới cuốn sách khác kể về truyền thuyếtThiên Thần, về việc ngài đã bay lên khỏihồ, mang theo những Bảo Bối ThiênThần và trao chúng cho Jonathan ThợSăn Bóng Tối, Nephilim đầu tiên, vàrằng Bảo Bối gồm ba vật: chiếc Cốc,thanh Kiếm và tấm Gương-”

“Bọn tôi đều biết,” Jace gắt gỏng ngắtlời. “Bác đã dạy cho bọn tôi.”

“Cháu nghĩ cháu biết tất cả, nhưngkhông đâu. Khi bác đọc đi đọc lại không

Page 838: Thành phố pha lê

biết bao nhiêu phiên bản của lịch sử, hếtlần này tới lần khác bác có cùng một ảogiác, cùng một hình ảnh – chúng ta đềuthấy nó – Thiên Thần nổi lên trên mặt hồvới Thanh Kiếm và chiếc Cốc trên tay.Bác không thể hiểu vì sao tấm Gươngkhông hề được vẽ. Rồi bác nhận ra.Gương chính là mặt hồ. Hồ chính làGương. Chúng là một và duy nhất.”

Jace từ từ hạ dao xuống. “Hồ Lyn?”

Clary đã nghĩ tới cái hồ, giống nhưmột tấm gương nâng lên ngang tầm cô,mắt nước sóng sánh vì những tác động.“Cháu đã rơi xuống hồ khi lần đầu tiêntới đây. Có gì đó về cái hồ. Chú Luke

Page 839: Thành phố pha lê

nói nó có những khả năng kỳ lạ và rằngTộc Tiên gọi nó là Tấm Gương MộngTưởng.”

“Chính xác,” bác Hodge hào hứngnói. “Và rồi bác nhận ra Clave khôngbiết điều đó, rằng những kiến thức đãphai mòn theo thời gian. Kể cả Valentinecũng không biết-” Bác bị cắt ngang bởimột tiếng rống, tiếng của tòa tháp ở gócngoài cùng của Gard sụp đổ. Nó tạo nênmột cơn mưa pháo hoa của những tia lửađỏ lòe lòe sáng.

“Jace,” Alec nói và ngẩng đầu tronghoảng hốt. “Jace, chúng ta phải rời khỏiđây. Đứng dậy,” anh nói với bác Hodge

Page 840: Thành phố pha lê

và kéo tay bác đứng dậy. “Bác có thể nóivới Clave điều bác vừa nói với bọncháu.”

Bác Hodge run rẩy đừng trên đôichân. Sẽ thế nào nếu như, Clary nghĩ màtrong lòng đột nhiên thấy thương hại,phải sống trong tủi hổ không chỉ vì điềubạn làm mà vì điều bạn đang làm và vềđiều bạn sẽ làm thêm lần nữa? BácHodge đã từ bỏ chuyện có một cuộc đờikhác hay một cuộc sống tốt đẹp hơn từrất lâu rồi; mọi thứ bác muốn chỉ làkhông phải sợ sệt, vậy mà lúc nào báccũng sống trong cảnh nơm nớp sợ hãi.

“Đi nào.” Alec, vẫn nắm tay bác

Page 841: Thành phố pha lê

Hodge, lôi bác đi. Nhưng Jace bước tơi,chặn đường cả hai người.

“Nếu Valentine có được GươngThánh,” anh nói, “thì sao nào?”

“Jace,” Alec nói, vẫn nắm tay bácHodge, “không phải bây giờ-”

“Nếu bác nói cho Clave biết, chúng tasẽ không bao giờ được biết nữa,” Jacenói. “Với họ, chúng ta chỉ là trẻ con.Nhưng bác Hodge nợ chúng ta điềuđó.” Anh quay sang người gia sư già.“Bác nói bác nhận ra phải ngăn Valentinelại. Ngăn ông ta làm gì nào? Tấm Gươngsẽ cho hắn quyền năng làm gì đây?”

Page 842: Thành phố pha lê

Bác Hodge lắc đầu. “Bác không thể-”

“Và đừng nói dối nữa,” Lưỡi daosáng loáng bên người Jace, bàn tay anhđang nắm chặt lấy chuôi đai. “Vì có thểbác nói dối một câu, tôi sẽ cắt một ngóntay của bác. Hoặc hai.”

Bác Hodge chùn người lại, sự sợ hãithật sự hiện rõ trong đôi mắt. Alec có vẻchoáng. “Jace. Đừng. Đây là điều bố cậusẽ làm. Không phải điều cậu sẽ làm.”

“Alec,” Jace nói. Anh không nhìnngười bạn, nhưng giọng giống như một

Page 843: Thành phố pha lê

bàn tay tiếc nuối đang chạm lấy Alec.“Cậu thật sự không biết tớ thế nào đâu.”

Alec liếc mắt nhìn Clary bên kia bãicỏ. Alec không thể hiểu vì sao Jacehành động thế này, cô nghĩ. Anh ấykhông biết. Cô bước tới một bước.“Jace, Alec nói đúng – chúng ta có thểđưa bác Hodge xuống Sảnh và bác ấy cóthể nói với Clave điều bác ấy vừa nóivới chúng ta-”

“Nếu bác ấy sẵn lòng nói cho Clavenghe, bác ấy cũng đã nói rồi,” Jace quátmà không buồn nhìn cô. “Ông ta khôngnói đã chứng tỏ, ông ta là kẻ dối trá.”

Page 844: Thành phố pha lê

“Clave không đáng tin!” Bác Hodgetuyệt vọng tranh cãi. “Ở đó có gián điệp- những người của Valentine – bác khôngthể nói cho họ Tấm Gương ở đâu. NếuValentine tìm thấy Tấm Gương, hắn sẽ-”

©DTV

Bác không thể nào nói hết câu. Có thứgì màu bang bạc sáng lên dưới ánh trăng,một mũi nhọn sáng lóe lên trong bóng tối.Alec hét. Đôi mắt bác Hodge mở lớn khibác lảo đảo, tay ôm ghì lấy ngực, Khibác ngã ra sau, Clary đã thấy lý do:chuôi một con dao dài thò ra từ lồngngực, giống như đuôi mũi tên cắm thẳngvào mục tiêu.

Page 845: Thành phố pha lê

Alec, nhảy về phía trước, đón lấyngười gia sư già khi bác ngã, và nhẹnhàng đặt bác xuống đất. Trông anh có vẻtuyệt vọng, gương mặt lấm tấm máu củabác Hodge. “Jace, vì sao-”

“Không phải tớ-” Gương mặt Jacetrắng bệch, và Clary nhận ra rằng anhvẫn cầm con dao, nắm chặt xuôi bênngười. “Tớ…”

Simon quay tứ phía và Clary cũngquay theo, nhìn vào trong bóng tối. Đámcháy tỏa ánh sáng màu vàng cam ma mịlên bãi cỏ, nhưng ở giữa những hang câybên sườn đồi lại rất tối – và rồi có gì đóbước ra khỏi bóng tối, một người, với

Page 846: Thành phố pha lê

mái tóc đen bù xù quen thuộc. Gã tiến tớichỗ họ, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt vàánh lên trên đôi mắt đen của hắn; đôi mắtđó như đang rừng rực cháy vậy.

“Sebastian?” Clary nói.

Jace hoảng hốt nhìn bác Hodge rồinhìn Sebastian đang bối rối đứng ngoàirìa khu vườn. Jace có vẻ như sửng sốt.“Anh,” anh nói. “Anh – làm chuyện kia?”

“Anh buộc phải làm,” Sebastian nói.“Nếu không ông ta sẽ giết cậu.”

“Bằng cái gì nào?” Giọng Jace lên

Page 847: Thành phố pha lê

cao và vỡ ra. “Bác ấy còn chẳng có vũkhí-”

“Jace.”Alec cắt ngang câu hét củaJace. “Tới đây. Giúp tớ lo cho bácHodge.”

“Ông ta sẽ giết cậu,” Sebastian nhắclại. “Ông ta sẽ-”

Nhưng Jace đã rới quỳ bên Alec, nhétcon dao vào thắt lưng. Alec đang ôm bácHodge trong vòng tay, máu giờ đã đầmđìa vạt áo trước. “Rút thanh stele khỏitúi áo anh,” anh nói với Jace. “Thử dùngchữ iratze-”

Page 848: Thành phố pha lê

Clary, cứng đơ người vì hoảng sợ,cảm thấy Simon hơi động đậy bên cạnh.Cô quay sang nhìn và choáng váng - cậuđang trắng bệch như tờ giấy trừ haiquầng đỏ rực ở hai bên má. Cô có thểthấy những đường gân chạy ngoằn ngoèobên dưới da, giống như một rạn san hôđẹp đẽ, nhiều nhánh. “Dòng máu,” cậuthì thào, không nhìn cô. “Mình phải tránhxa nó”

Clary vươn tay nắm lấy cổ tay áo bạn,nhưng cậu bạn giật lùi tay khỏi tay cô.

“Không, Clary, làm ơn. Để mình đi.Mình sẽ ổn; mình sẽ trở lại. Chỉ là-” Côđịnh giữ cậu lại nhưng cậu quá nhanh.

Page 849: Thành phố pha lê

Cậu biến mất trong bóng tối giữa nhữngrặng cây.

“Bác Hodge-” Alec có vẻ hoảng loạn.“Bác Hodge, cố lên-”

Nhưng người gia sư bắt đầu vùng vẫy,cố tránh xa khỏi thanh stele trên tay Jace.“Không.” Gương mặt bác Hodge giờmang màu xám xịt. Mắt bác đảo từ Jacesang Sebastian, người vẫn đang đứngtrong bóng tối. “Jonathan-”

“Jace,” Jace nói, gần như thì thào.“Gọi cháu là Jace.”

Page 850: Thành phố pha lê

Bác Hodge nhìn anh. Clary không thểgiải nghĩa nổi cái nhìn đó. Van nài, đúng,nhưng còn có gì khác nữa, ngập tràn cùngnỗi sợ, hoặc cái gì tương tự, và còn cảsự cần thiết. Bác giơ một bàn tay lên.“Không phải cháu,” bác thì thào và máuứa ra khỏi miệng bác theo từng lời nói.

Gương mặt Jace thoáng hiện vẻ đauthương. “Alec, viết iratze – em khôngnghĩ bác ấy muốn em đụng vào.”

Tay bác Hodge nắm chặt lấy tay áoJace. Hơi thở hổn hển của bác nghe ồ ồ.“Cháu chưa – chưa bao giờ-”

Và bác ra đi. Clary có thể thấy được

Page 851: Thành phố pha lê

khoảnh khắc sự sống lìa bỏ bác. Nókhông phải một thứ im lặng, chớp nhoángnhư trong phim; giọng bác nghẹn lạithành tiếng òng ọc và mắt trợn ngược rồibác mềm oặt và nặng trịch, tay buôngthõng bên người. Alec dùng đầu ngón tayvuốt mắt bác. “Tạm biệt, HodgeStarkweather.”

“Ông ta không đáng hưởng điều đó.”Giọng Sebastian vang lên sắc lạnh. “Ôngta không phải Thợ Săn Bóng Tối; ông talà kẻ phản bội. Ông ta không xứng đượctrăng trối.

Alec ngẩng phắt lên. Anh đặt bácHodge xuống mặt cỏ và đứng dậy, đôi

Page 852: Thành phố pha lê

mắt xanh lam lạnh như đá. Máu dính đầytrên áo anh. “Cậu chẳng hiểu gì hết. Cậuđã giết chết một người không mang vũkhí, một Nephilim. Cậu là quân sátnhân.”

Vành môi Sebastian cong lên. “Anhtưởng tôi không biết ông ta là ai sao?”Anh ta ra hiệu về phía Hodge.“Starkweather đã từng ở trong Circle.Ông ta phản bội Clave rồi bị nguyền rủa.Ông ta phải chết để đền tội, nhưng Claveđã quá khoan hồng – và rồi họ nhận đượcgì nào? Ông ta lại phản bội chúng ta mộtlần nữa khi bán chiếc Cốc Thánh choValentine để được xóa bỏ lời nguyền -một lời nguyền mà ông ta đáng phải

Page 853: Thành phố pha lê

chịu.” Anh ta dừng lại, thở mạnh. “Đúnglà tôi không nên giết ông ta, nhưng anhkhông thể nói rằng ông ta không xứngđáng bị giết được.”

“Anh hiểu bác Hodge đến đâu nào?”Clary hỏi. “Và anh làm cái gì ở đây? Emtưởng anh đồng ý ở lại Sảnh.”

Sebastian lưỡng lự. “Em đi quá lâu,”cuối cùng anh ta nói. “Anh lo lắng. Anhnghĩ em cần giúp anh giúp.”

“Vậy nên anh quyết định giúp bọn embằng cách giết một người mà bọn emđang trò chuyện cùng?” Clary hỏi. “Vìanh nghĩ ông ta có một quá khứ xấu? Ai –

Page 854: Thành phố pha lê

Ai lại đi làm chuyện đó chứ? Em khônghiểu nổi.”

“Em không hiểu vì cậu ta đang nóidối,” Jace nói. Anh đang nhìn Sebastian- một cái nhìn dò xét, lạnh lùng. “Vàkhông nói dối giỏi lắm. Tôi tưởng ở đâyanh sẽ nhanh chân hơn một chút chứ,Verlec.”

Sebastian thoải mái đón nhận ánh mắtJace. “Tôi không hiểu cậu định nói gì,Morgenstern.”

“Cậu ấy muốn nói,” Alec, bước lênmột bước, “rằng nếu cậu thực sự nghĩcậu giết bác Hodge vì lẽ công bằng, cậu

Page 855: Thành phố pha lê

sẽ không ngại gì mà tới Sảnh Hiệp địnhcùng chúng tôi và tự mình giải thích vớiHội Đồng. Đúng không nào?”

Một giấy trôi qua trước khi Sebastianmỉm cưởi - một nụ cười từng quyến rũClary, nhưng giờ nó có gì đó không đúng,giống như một bức tranh bị treo lệch trêntường. “Tất nhiên là không.” Anh tachậm rãi bước về phía họ, khá là thongthả, như thể chẳng có gì trong thế giớinày làm anh ta lo lắng nổi. Như thể anhta chưa hề tước đi mạng sống của ai.“Tất nhiên,” anh ta nói, “Tôi thấy lạ vìanh buồn về chuyện tôi giết chết Hodge,trong khi vừa lúc nãy Jace lên kế hoạchcắt từng ngón tay ông ta.”

Page 856: Thành phố pha lê

Alec mím môi. “Cậu ấy sẽ không làmvậy.”

“Anh-” Jace nhìn Sebastian với vẻthù địch. “Anh không biết anh đang nóigì đâu.”

“Hoặc có thể,” Sebastian nói, “cậubực bội vì tôi đã hôn em gái cậu. Vì emấy muốn tôi.”

“Em không hề,” Clary nói, nhưngchẳng ai thèm nhìn cô. “Em không hềmuốn anh.”

Page 857: Thành phố pha lê

“Cậu có biết Clary có một thói quennho nhỏ chứ - là miệng hơi hé mở khicậu hô, như thể bị bất ngờ vậy?”Sebastian đã dừng lại, ngay trước mặtJace và cười như một thiên thần. “Nókhá dễ thương; hẳn cậu phải để ý thấynhỉ.”

Jace có vẻ như muốn nôn. “Em gáitôi-”

“Em gái cậu?” Sebastian nói. “Đúngkhông nhỉ? Vì cả hai không cư xử giốngthế. Cậu nghĩ những người khác khôngnhìn thấy cách hai người nhìn nhau sao?Cậu nghĩ cậu có thể giấu diếm cảm xúc?Cậu nghĩ mọi người không hề thấy thứ

Page 858: Thành phố pha lê

cảm xúc giữa hai người tởm lợm và loạnluân thế nào à? Bởi vì sự thực là thế đó.”

“Đủ rồi.” Jace như muốn giết người.

“Vì sao anh làm điều này?” Clary nói.“Sebastian, vì sao anh nói tất cả nhữngđiều đó?”

“Vì cuối cùng tao đã có thể nói,”Sebastian nói. “Mày không biết cảm giácđó như thế nào, khi ở quanh các ngườitrong suốt mấy ngày qua, giả vờ rằng taocó thể chịu nổi mày. Vẻ ngoài của màykhông phải thứ làm tôi buồn ói – Mày,”anh ta nói với Jace, “mỗi giây mày khôngđuổi theo cô em gái thì cũng liên mồm

Page 859: Thành phố pha lê

oán thán về chuyện ông già chẳng yêuthương gì mày. Ừ thì, ai có thể trách ôngta được chứ? Và cô, đồ chó cái ngungốc” - hắn quay sang Clary – “đưa cuốnsách vô giá đó cho một thằng pháp sưnửa người nửa ngợm; trong cái đầu nhonhỏ của cô có tí tế bào thần kinh nàokhông? Còn mày-” Anh ta chuyển cáinhìn độc địa về phía Alec. “Tao nghĩ tấtcả đều thấy mày có vấn đề chỗ nào. Họkhông nên để những kẻ như mày tồn tạitrong Clave. Mày thật tởm lợm.”

Mặt Alec xanh lét, dù anh có vẻ ngạcnhiên nhiều hơn. Clary không trách anhđược – khó mà có thể nhìn vàoSebastian, nhìn nụ cười như thiên thần

Page 860: Thành phố pha lê

mà tưởng tượng ra hắn có thể thốt ranhững lời vừa rồi. “Giả bộ yếu quýchúng tôi? Cô nhắc lại. “Nhưng vì saoanh phải giả bộ trừ khi anh - trừ khi anhđang theo dõi chúng tôi,” cô nói hết câu,nhận ra sự thật ngay khi nói. “Trừ khi anhlà gián điệp của Valentine.”

Gương mặt đẹp của Sebastian giầngiật, đôi môi trái tim mím lại, đôi mắtdài, đẹp nheo lại. “Và cuối cùng chúngcũng hiểu,” hắn nói. “Tao thề, những xứquỷ dù tối đến đâu cũng không thể tối dạbằng lũ chúng mày.”

“Có thể tất cả bọn tao không sáng dạcho lắm,” Jace nói, “nhưng ít nhất chúng

Page 861: Thành phố pha lê

tao còn sống.”

Sebastian nhìn anh trong sự kinh tởm.“Tao còn sống chứ,” hắn chỉ ra.

“Không lâu đâu,” Jace nói. Ánh trăngdội vào lưỡi dao khi anh lao về phíaSebastian, chuyển động quá nhanh chỉnhư một cái bóng, nhanh hơn bất cứchuyển động nào thuộc về con người màClary từng thấy.

Cho tới bây giờ.

Sebastian nhảy sang bên, tránh cúđâm và nắm lấy tay cầm dao của Jace.

Page 862: Thành phố pha lê

Con dao rơi xuống đất, và rồi Sebastianđã nắm lấy lưng áo khoác của Jace. Hắnnhấc anh lên và ném bay đi bằng sứcmạnh phi thường. Jace bay trong khôngtrung, đập mạnh vào bức tường của Gardvới lực đủ để gãy xương, và nằm sóngsoài trên mặt đất.

“Jace!” Trước mắt Clary chỉ còn màutrắng. Cô muốn lao về phía Sebastian đểbóp cổ hắn. Nhưng hắn bước sang bên vàphẩy tay như thể đuổi ruồi. Lực tác độngtát thẳng vào một nửa bên đầu, khiến côloạng choạng ngã. Cô lăn người, chớpmắt trước màn sương đỏ của đau đớn chephủ trước mắt.

Page 863: Thành phố pha lê

Alec đã rút cây cung khỏi lưng; mũitên đã căng trên dây. Tay anh không hềrun khi nhắm về phía Sebastian. “Đứngim tại chỗ,” anh nói, “và đặt tay ra sauđầu.”

Sebastian cười. “Mày không thể bắnnổi tao đâu,” hắn nói. Hắn tiến về phíaAlec với những bước chân lười nhác,phóng túng, như thể đang sải bước lênbậc tam cấp dẫn tới cửa nhà hắn.

Alec nheo mắt. Tay anh giơ lên tronghàng loạt những cử động đẹp mắt; anhkéo dây cung và thả. Mũi tên xé gió bayvề phía Sebastian-

Page 864: Thành phố pha lê

Và trượt. Sebastian đã cúi tránh haydi chuyển thế nào đó, Clary không nhìnrõ và mũi tên vụt qua hắn, cắm phập vàomột thân cây. Alec chỉ có một khoảnhkhắc ngạc nhiên trước khi Sebastian tiếntới, giằng cây cung ra khỏi tay anh.Sebastian giật và bẻ gãy làm đôi, và âmthanh đó làm Clary nhăn mặt vì có cảmgiác cô như nghe thấy tiếng xương gãy.Cô cố kéo mình vào tư thế ngồi, lờ đicơn đau lộng óc trong đầu. Jace nằmcách cô vài foot, cực kỳ im lặng. Cô cốngồi dậy, nhưng dường như không hoạtđộng bình thường.

Sebastian ném hai nửa cây cung gẫyvụn sang bên và áp sát Alec. Alec đã giơ

Page 865: Thành phố pha lê

con dao thiên thần ra, sáng loáng trên tay,nhưng Sebastian quạt nó ra khi Alec tiếntới – gạt nó sang và nắm lấy cổ họngAlec, gần như nâng anh khỏi mặt đất.Hắn bóp cổ Alec một cách không thươngtiếc, cười toe toét khi Alec bị nghẹn thởvà vùng vẫy. “Lightwood,” hắn thở ra.“Hôm nay tao đã lo liệu cho một đứatrong bọn mày rồi. Tao không nghĩ taomay mắn đến nỗi có được đứa thứ hai.”

Hắn giật lùi lại, như một con rồi bịkéo dây. Được thả ra, Alec ngồi sụpxuống đất, hai tay ôm lấy cổ. Clary cóthể nghe tiếng thở hổn hển, tuyệt vọngcủa anh – nhưng đôi mắt cô vẫn dán vàoSebastian. Một bóng đen bám trên lưng

Page 866: Thành phố pha lê

hắn và đang trèo lên như một con đỉa.Hắn ôm lấy cổ họng, khạc nhổ và nghẹtthở khi quay tại chỗ, nắm lấy thứ đangbám trên cổ họng. Khi hắn quay lại, ánhtrăng chiếu trên người hắn và Clary thấyđó là gì. Đó là Simon. Bàn tay cậu đanggiữ rịt lấy cổ Sebastian, hai cái răng cửatrắng ởn sáng lên như những mũi kimbằng xương. Đó là lần đầu tiên Clarythấy cậu thực sự trở thành ma cà rồng kểtừ cái đêm cậu ngoi dậy khỏi ngôi mộ, vàcô nhìn trong sự lạ lẫm kinh hoàng,không thể nhìn đi nơi khác. Đôi môi cậuvén lên để lộ ra những chiếc răng dài vàsắc như dao găm. Cậu cắm phập răngvào cẳng tay Sebastian, tạo ra những vếtrách dài đỏ máu trên da hắn.

Page 867: Thành phố pha lê

Sebastian hét lớn và ngã ra sau, đậpmạnh lưng xuống đất. Hắn lăn người,Simon nửa người đè trên người hắn, cảhai đang giữ lấy nhau, cắn xé và gầm ghènhư hai con chó trong trận đấu chó.Sebastian chảy máu ở vài chỗ khi cuốicùng cũng loạng choạch đứng dậy đượcvà đá hai cú đau điếng vào lồng ngựcSimon. Simon thối lui, ôm lấy ngực. “Đồmạt rệp nhỏ xíu khốn nạn,” Sebastiangầm ghè, co chân chuẩn bị cho một cú đánữa.

“Không phải,” một giọng nói bình tĩnhvang lên.

Clary ngẩng phắt đầu, khiến cơn đau

Page 868: Thành phố pha lê

nổ đom đóm mắt. Jace đứng cáchSebastian vài foot. Gương mặt anh đầmđìa máu, một con mắt bị sung húp gầnnhư không mở nổi, nhưng trong môt tayđang cầm con dao thiên thần sáng loáng,và tay đó giơ dao rất vững vàng. “Taochưa bao giờ dùng cái này để giếtngười,” Jace nói. “Nhưng tao vui lòngthử.”

Gương mặt Sebastian giật giật. Hắnliếc nhìn Simon một lần nữa rồi ngửađầu và nhổ toẹt một bãi nước bọt. Lờihắn nói sau đó bằng thứ ngôn ngữ màClary không nhận biết – và rồi hắn quaylại với sự uyển chuyển đáng sợ như khitấn công Jace, và biến mất trong bóng

Page 869: Thành phố pha lê

tối.

“Không!” Clary hét, Cô cố đứng dậy,nhưng cơn đau như một mũi tên cắmxuyên qua não cô. Cô co người trên bãicỏ ướt. Một lát sau Jace đã ngồi trướcmặt cô, gương mặt trắng bệch và lo lắng.Cô ngước nhìn, trước mắt mọi thứ đềunhạt nhòa – tầm nhìn của cô đang bị nhòeđi, hay cô không bao giờ tưởng tượng ranổi luồng sáng bao bọc quanh anh, mộtthứ ánh sáng-

Cô nghe thấy giọng Simon và Alec,rồi có gì đó được chuyền cho Jace – mộtthanh stele. Tay cô bỏng giẫy, và một látsau cơn đau bắt đầu đỡ dần, và đầu cô

Page 870: Thành phố pha lê

tỉnh táo lại. Cô chớp mắt nhìn ba gươngmặt phía trước. “Đầu em-”

“Em bị chấn động,” Jace nói. “Iratzegiúp em đỡ đau, nhưng bọn anh cần phảiđưa em tới gặp bác sĩ của Clave. Nhưngvết thương ở đầu có thể dẫn tới nhữnghậu quả khôn lường.” Anh trả thanh stelecho Alec. “Em nghĩ em đứng dậy đượckhông?”

Cô gật đầu. Đó quả là một sai lầm.Cơn đau lại chạy dọc người cô khi bàntay giơ xuống và đỡ cô đứng dậy. Simon.Cô mừng rỡ dựa vào người cậu, đợi sựcân bằng trở lại với cơ thể. Cô vẫn cảmthấy có thể bị ngã bất cứ lúc nào. Jace

Page 871: Thành phố pha lê

đang nhăn mặt. “Em không nên tấn côngSebastian. Em còn chẳng có vũ khí. Emnghĩ cái gì vậy?”

“Điều mà tất cả bọn tớ đều nghĩ.”Alec, đột nhiên đỡ lời cho cô. “Rằng hắnđã ném cậu bay trong không khí như mộtquả bóng mềm. Jace, tớ chưa từng thấy aicó thể trên cơ cậu tới mức độ đó.”

“Tớ - hắn làm tớ bất ngờ thôi,” Jacenói có chút lưỡng lự. “Hắn phải đượchuấn luyện đặc biệt. Tớ không nghĩ tớiđiều đó.”

“Ờ, đúng.” Simon chạm vào lồngngực, nhăn mặt. “Tớ nghĩ hắn đá gãy mấy

Page 872: Thành phố pha lê

cái xương sườn của tớ rồi. Ổn thôi mà,”cậu bổ sung khi nhìn thấy sự lo lắng củaClary. “Chúng đang lành rồi. NhưngSebastian quả là mạnh. Thực sự mạnh.”Cậu nhìn Jace. “Cậu nghĩ hắn đứng trongbóng tối bao lâu rồi?”

Jace có vẻ nghiêm túc. Anh nhìnnhững hàng cây ở phía Sebastian vừa bỏđi. “À, Clave sẽ tóm được hắn – và cóthể nguyền rủa hắn. Tớ thích xem cảnh họdùng cùng một lời nguyền với bác Hodgetrên hắn. Thế mới là công bằng chứ.”

Simon quay mắt và nhổ nước bọt lênbụi cây. Cậu quệt ngang miệng và gươngmặt trở nên nhăn nhó. “Máu hắn có vị

Page 873: Thành phố pha lê

không tốt – như thuốc độc vậy.”

“Tớ nghĩ chúng ta có thể bổ sung điềuđó là danh sách những phẩm chất quyếnrũ của hắn,” Jace nói. “Tớ đang tự hỏixem tối nay hắn còn định làm gì nữa.”

“Chúng ta cần trở lại Sảnh.” Alecđang căng thẳng, và Clary nhớ đã ngheSebastian nói gì đó với anh, cái gì đó vềmột người nhà Lightwood khác-“Em điđược không, Clary?”

Cô rời khỏi Simon. “Em đi được. Cònbác Hodge thì sao? Chúng ta không thểbỏ bác ấy lại.”

Page 874: Thành phố pha lê

“Phải thế thôi,” Alec nói. “Rồi chúngta sẽ trở lại nếu sống sót qua đêm nay.”

Khi họ rời khu vườn, Jace dừng lại,cởi áo khoác và phủ lên thi thể bácHodge, che gương mặt bác. Clary muốntới bên anh, đặt tay lên vai anh, nhưng cógì đó ở anh nói với cô đừng làm vậy. Kểcả Alec cũng không tới gần hay đề nghịdùng chữ rune trị thương, dù Jace đangcà nhắc đi xuống đồi.

Họ cùng nhau đi xuống con đườngmòn chạy theo hình chữ chi, vũ khí rút ratrong tư thế sẵn sàng, bầu trời đỏ rực vìđám cháy tại Gard đằng sau. Nhưng họkhông thấy quỷ. Sự im ắng và ánh sáng

Page 875: Thành phố pha lê

chói mắt làm đầu Clary đau đau; cô cảmthấy như đang mơ. Sự kiệt sức buộc chặtlấy cô như một cái mỏ cặp. Chỉ đặt mộtchân lên trước thôi là như thể nâng cảmột tảng bê tông rồi đặt xuống, hết lầnnày tới lần khác. Cô có thể nghe thấytiếng Jace và Alec nói chuyện trênđường, giọng họ văng vẳng như từ xavọng tới dù họ nói khá to.

Page 876: Thành phố pha lê

Alec đang nói nhẹ ngàng, gần như cầukhẩn: “Jace, cái cách cậu nói chuyện ởtrên đó, với bác Hodge. Cậu không thểnghĩ như vậy được. Là con trai củaValentine, không thể biến cậu thành mộtcon quái vật. Dù hắn làm gì cậu khi cậucòn là một đứa nhỏ, dù hắn dạy cậunhững gì, cậu cũng không thế thấy đó làlỗi của cậu được-”

“Tớ không muốn nói chuyện về điềunày, Alec. Không phải bây giờ, khôngbao giờ hết. Đừng hỏi tớ về vấn đề nàynữa.” Giọng Jace thật cay nghiệt, vàAlec im lặng.

Page 877: Thành phố pha lê

Clary có cảm thấy sự tổn thương củaanh. Quả là một đêm dài, Clary nghĩ.Một đêm với quá nhiều đau đớn cho tấtcả. Cô cố không nghĩ tới bác Hodge, tớinhững lời cầu xin, tới cái vẻ thương hạitrên mặt bác khi bác mất. Cô không thíchbác Hodge, nhưng bác không đáng vớicái điều Sebastian đã làm. Không aiđáng cả. Cô nghĩ tới Sebastian, tới cáicách hắn ta di chuyển, giống như tia lửađiện. Cô chưa thấy ai trừ Jace di chuyểnnhư thế. Cô muốn tìm ra sự thật – chuyệngì đã xảy ra với Sebastian chứ? Sao mộtngười họ hàng nhà Penhallow có thể trởnên điên cuồng mà họ lại không nhận ra?Cô nghĩ tới việc hắn muốn giúp cô cứumẹ, nhưng hắn chỉ muốn lấy cuốn Sách

Page 878: Thành phố pha lê

Trắng cho Valentine. Magnus đã lầm –không phải vì nhà Lightwood màValentine biết được về Ragnor Fell. Đólà vì cô đã nói cho Sebastian nghe. Saocô có thể ngu ngốc tới nhường đó chứ?

Mặt mũi xanh xao, cô không hề để ýtới đường mòn đã biến thành đại lộ, dẫnhọ vào thành phố. Những con phố vắngtanh, nhà cửa tối om, rất nhiều nhữngngọn đèn đường phù thủy đã bị đập vỡ,những mảnh kính vương vãi trên đườnglát đá cuội. Những giọng nói vang lên rõràng, như từ xa vọng lại, và những ánhđuốc xuất hiện đó đây giữa những bóngtối giữa các tòa nhà, nhưng-

Page 879: Thành phố pha lê

“Ngoài này im lặng ghê quá,” Alecnói, ngạc nhiên nhìn quanh. “Và-”

“Nó không bốc mùi quỷ.” Jace nhíumày. “Kỳ lạ. Đi nào. Chúng ta tới Sảnhthôi.”

Dù Clary chỉ hơi chờ đợi một vụ tấncông, họ không thấy lấy một con quỷ nàokhi đi lại trên đường phố. Ít nhất khôngphải những con còn sống – dù khi họ điqua một con hẻm hẹp, cô thấy một nhómba bốn Thợ Săn Bóng Tối đang tụ tậpthành vòng tròn xung quanh một cái gì đóđang co giật trên mặt đất. Họ đang lầnlượt đâm nó bằng những cây gai nhọn,dài. Clary rùng mình, quay đi.

Page 880: Thành phố pha lê

Sảnh Hiệp Định được thắp sáng nhưtrong một buổi lửa trại, ánh sáng của đènphù thủy ùa ra qua các cánh cửa và cửasổ. Họ vội vã lao lên cầu thanh, Claryđịnh thần lại khi loạng choạng. Cơnchóng mặt của cô càng lúc càng tệ. Thếgiới dường như đang chao đảo xungquanh cô, như thể cô đang đứng trongmột quả cầu quay. Trên cô, những vì saotạo thành một dải trắng vắt ngang bầutrời. “Cậu nên nằm xuống,” Simon nói,rồi, khi cô không nói gì, “Clary ơi?”

Với một sự nỗ lực lớn lao, cô buộcmình mỉm cười với bạn. “Mình ổn mà.”

Page 881: Thành phố pha lê

Jace, đứng ở lối vào Sảnh, im lặngnhìn cô. Dưới ánh mắt chói mắt của đènphù thủy, máu trên gương mặt anh và conmắt sưng vù trông xấu xí, đen sì và bẩnthỉu.

Có những tiếng gầm nho nhỏ trongSảnh, những tiếng thì thầm to nhỏ củahàng trăm người. Với Clary, nó nghe nhưnhịp đập của một quả tim khổng lồ. Ánhsáng những cây đuốc trên giá, hòa cùngánh sáng của đèn phù thủy tỏa đi mọingóc ngách, khiến cô đau mắt và nhìnkhông rõ ràng; cô chỉ thấy những hìnhdáng mờ mờ, những hình dáng và màusắc nhạt nhòa. Trắng, vàng và bầu trờibên trên, chuyển từ đen sang xanh nhạt

Page 882: Thành phố pha lê

hơn. Giờ đã là mấy giờ đêm rồi?

“Anh không thấy họ.” Alec, lo lắngnhìn quanh phòng tìm người thân, nghenhư thể cách đó cả trăm dặm, hoặc sâudưới nước. “Giờ họ đáng ra phải ở đâyrồi-”

Giọng anh nhỏ đi khi cơn choáng vángcủa Clary tệ hơn. Cô đặt tay lên cây cộtgần đó để đứng vững. Một bàn tay vuốtdọc lưng cô – Simon. Cậu đang nói gìvới Jace, có vẻ căng thẳng. Giọng cậunhỏ lại thành hàng tá cái gì đó, lên bổngxuống trầm quanh cô như những cơnsóng.

Page 883: Thành phố pha lê

“Chưa bao giờ thấy cái gì tương tự.Nhưng con quỷ chỉ quay lưng và bỏ đi,chỉ biến mất mà thôi.”

“Có lẽ là vì bình minh lên. Chúng sợánh mặt trời, và giờ không còn muộnnữa.”

“Không, còn hơn thế.”

“Cậu chỉ không muốn nghĩ rằng chúngsẽ quay lại vào tối mai, hoặc tối ngày kiathôi.”

“Đừng nói vậy; không có lý gì để nóithế. Họ sẽ dựng kết giới lại.”

Page 884: Thành phố pha lê

“Và Valentine sẽ lại hạ chúng xuống.”

“Có lẽ điều đó không tốt hơn điềuchúng ta đáng được hưởng. Có lẽValentine đúng – có lẽ làm đồng mìnhvới cư dân Thế Giới Ngầm có nghĩa rằngchúng ta sẽ mất đi sự chúc phúc củaThiên Thần.”

“Im mồm đi. Tôn trọng người ta tíchứ. Họ đang đếm số người chết tạiQuảng Trường Thiên Thần.”

“Họ đây rồi,” Alec nói. “Đằng kia,cạnh bục, có vẻ như-”

Page 885: Thành phố pha lê

Giọng anh lạc đi, và rồi anh đi mất,lách qua đám đông. Clary nheo mắt, cốnhìn cho rõ. Tất cả những gì cô thấy lànhững hình dáng nhòe nhoẹt – cô nghethấy Jace hít một hơi, và rồi, không nóithêm lời nào, lách qua đám đông để đuổitheo Alec. Clary thả tay khỏi cây cột,muốn đi theo họ, nhưng lảo đảo suýt ngã.Simon tóm lấy cô.

“Cậu cần nắm xuống, Clary,” cậu nói.

“Không,” cô thều thào. “Mình muốnbiết chuyện gì đã xảy ra-”

Cô ngừng lại. Cậu đang nhìn qua cô,theo Jace, và cậu có vẻ choáng váng.

Page 886: Thành phố pha lê

Dựa vào cây cột, cô nhón chân, cố nhìnqua đám đông-

Nhà Lightwood, họ ở đằng kia: côMarsye đang ôm lấy Isabelle, ngườiđang khóc thút thít, và chú RobertLightwood đang ngồi bệt trên đất và ômgì đó – không, ai đó, và Clary nghĩ tớilần đầu tiên cô gặp Max, tại Học Viện,nằm im lìm say ngủ trên ghế dài, gọngkính lệch lạc và tay buông thõng trên sàn.Thằng bé bạ đâu ngủ đây, Jace đã nóivậy, và giờ trông thằng bé gần như đangngủ trong lòng bố, nhưng Clary biết rằngsự thật không phải vậy. Alec đang quỳgối, nắm lấy bàn tay Max, nhưng Jacevẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, và

Page 887: Thành phố pha lê

hơn tất cả, trông anh như bị mất phươnghướng, như thể không biết anh đang ởđâu hay đang làm gì. Tất cả những gìClary muốn là chạy tới bên anh và ômlấy anh, nhưng vẻ mặt Simon cùng nhữngký ức về khoảng thời gian ở trang viênvà vòng tay Jace ôm cô tại đó đã ngăn côlại. Cô là người cuối cùng trên trái đấtcó thể an ủi anh.

“Clary,” Simon nói, nhưng cô đã chạyxa khỏi cậu, mặc cho cơn chóng mặt vàđau đầu. Cô chạy ra khỏi cửa Sảnh vàđẩy cửa, chạy xuống những bậc thang vàđứng tại đó, hít từng ngụm không khí lạnhlẽo. Ở đằng xa, đường chân trời đanhsáng lên ánh lửa đó, những vì sao đang

Page 888: Thành phố pha lê

mờ đi vì bầu trời đang sáng dần. Đêm đãqua. Bình mình đang tới

13. Buồn ơi, mi ở đâu

Clary thức giấc, thở dốc rời khỏi giấcmơ những thiên thần đổ máu, tấm chăncuốn sát quanh người theo hình xoắn ốc.Phòng ngủ dành cho khách ở nhà côAmatis tối như hũ nút và chật hẹp, làmClary có cảm giác như bị nhốt trong quantài. Cô vươn tay mở cửa sổ. Ánh mặt trờiùa vào. Cô nhăn mặt và đóng rèm lại.Những Thợ Săn Bóng Tối đang chôn cất

Page 889: Thành phố pha lê

người thân, và kể từ khi lũ quỷ tấn công,bầu trời ở phía tây thành phố vẫn nhuốmmàu khói. Nhìn ra ngoài cửa sổ khiếnClary thấy bệnh, vì thế cô cứ khép rèmmãi.

Trong bóng tối của căn phòng cônhắm mắt, cố nhớ lại giấc mơ. Có nhữngthiên thần, và chữ rune Itheruriel đã chocô thấy cứ hiện đi hiện lại trong mí mắtcô hệt như một biển báo ĐƯỢC ĐI sángnhấp nháy. Nhưng nó là một chữ runeđơn giản, đơn giản như một nút thắt,nhưng dù cô tập trung thế nào, cô vẫnkhông thể đọc được, không thể đoán nổiý nghĩa của nó. Tất cả những gì cô biếtdường như nó có gì đó chưa hoàn thiện,

Page 890: Thành phố pha lê

như thể người tạo ra nó đã bỏ dỡ giữachừng.

Đây không phải những giấc mơ đầutiên ta cho con thấy, Ithruriel đã nóivậy. Cô nghĩ tới những giấc mơ khác: vềSimon với những chữ thập cháy trên da,Jace mang cánh, những mặt hồ băng đangrạn nứt sáng như một mặt gương. Có phảichính thiên thần đã cho cô thấy chúngkhông?

Với một tiếng thở dài, cô ngồi dậy.Những giấc mơ có thể tồi tệ, nhưngnhững hình ảnh lúc thức vẫn im đậmtrong đầu óc cô không hề tốt hơn.Isabelle, khóc trên sàn Sảnh Hiệp Định,

Page 891: Thành phố pha lê

giật những lọn tóc đen mạnh đến mứcClary lo sợ cô bạn sẽ kéo bật cả mảng dađầu ra mất. Cô Maryse gào thét mắng mỏcô Jia Penhallow rằng kẻ giết chết Maxbé bỏng chính là cậu cháu họ thân yêucủa họ, cái cậu con trai họ cho phép sốngtrong căn nhà đó; và nếu Sebastian thâncận với Valentine như vậy, vậy thì quanhệ giữa nhà Penhallow và Valentine lànhư thế nào? Alec cố làm mẹ bình tâm,bảo Jace giúp, nhưng Jace cứ đứng sữngnhư mặt trời trên đầu Alicante và nhìntoàn Sảnh.

“Bình minh lên,” chú Luke nói, có vẻmệt mỏi hơn bao giờ hết. “Tới lúc mangcác thi thể vào trong thôi.” Và chú cho

Page 892: Thành phố pha lê

các lính gác đi thu dọn xác chết của cácThợ Săn Bóng Tối và người sói nằm trênđường và đặt họ ở quảng trường ngoàiSảnh, nơi Clary đã đi ngang qua cùngSebastian khi cô nhận xét rằng Sảnhtrông như một nhà thờ. Lúc đó với cô, nólà một nơi khá đẹp, với những bụi hoa vànhững cửa hàng sơn màu sắc sặc sỡ. Vàgiờ ở đó đầy những xác chết.

Cả thi thể bé nhỏ của Max nữa. Nghĩtới cậu bé đã nghiêm trang nói với cô vềmanga khiến bụng dạ cô nhói đau. Côtừng hứa sẽ đưa cậu tới ForbiddenPlanet, nhưng chuyện đó sẽ không baogiờ thành hiện thực nữa. Mình đáng raphải mang mấy cuốn truyện tới cho

Page 893: Thành phố pha lê

thằng bé, cô nghĩ. Bất cứ cuốn nào nómuốn. Nhưng giờ điều đó chẳng có ýnghĩa gì nữa. Đừng nghĩ tới chuyện đónữa. Clary đá chăn và vùng dậy.

Sau khi tắm qua loa, cô mặc quần bòvà áo len mang theo từ New York. Cô híthà mùi vải trước khi mặc vào, mong sẽngửi được mùi của Brooklyn, hoặc mùinước giặt – cái gì đó gợi nhắc cho cônhớ về quê nhà – nhưng nó đã được giặtsạch và có mùi xà phòng chanh. Với mộttiếng thở dài nữa, cô đi xuống lầu.

Căn nhà chẳng có ai ngoại trừ Simon,đang ngồi trên ghế dài trong phòngkhách. Ô cửa sổ mở toang đằng sau cậu

Page 894: Thành phố pha lê

để cho ánh nắng ngập căn phòng. Clarythấy cậu bạn đang dần biến thành mèo,luôn tìm những nới có nắng để nằm dàithư giãn. Nhưng dù cậu có phơi nắng baonhiêu, nước da cậu vẫn mang màu trắngxanh như thế. Cô cầm một quả táo khỏiđĩa trên bàn và ngồi xuống bên cạnh, cochân lên. “Cậu có ngủ được tý nàokhông?”

“Một chút.” Cậu nhìn cô. “Mình nênhỏi cậu mới đúng. Mắt cậu thầm quầnghết rồi kìa. Lại ác mộng à?”

Cô nhún vai. “Vẫn vậy. Người chết,hủy diệt, những thiên thần xấu xa.”

Page 895: Thành phố pha lê

“Nghe cũng giống đời thực nhỉ.”

“Ờ, nhưng ít nhất khi mình tỉnh dậy, nóđã qua đi.” Cô cắn một miếng táo. “Đểmình đoán nhé. Chú Luke và cô Amatisđang ở Sảnh Hiệp Định và có một cuộhọp nữa.”

“Ờ. Mình nghĩ họ đang họp bàn xemhọ nên tụ tập ở đâu và quyết định họ cầncó những buổi họp khác về vấn đề gì.”Simon lười biếng ngịch những hạt cườmđính trên đầu gối. “Cậu có nghe tin gì từMagnus không?”

“Không.” Clary cố không nghĩ tớichuyện đã ba ngày nay cô chưa gặp

Page 896: Thành phố pha lê

Magnus, và anh ta chẳng nhắn gửi cô lấymột lời. Hoặc chẳng có gì có thể ngănanh ta lấy Sách Trắng và biến mất, vàkhông ai còn nghe kể về anh ta nữa. Côtự hỏi vì sao cô lại đi tin một người vẽmắt đen sì chứ.

Cô chạm nhẹ vào cổ tay Simon. “Còncậu? Cậu thì sao? Cậu vẫn ổn chứ?” Cômuốn Simon về nhà ngay khi trận chiếnqua đi – về nhà, về nơi an toàn. Nhưngcậu cực kỳ cứng đầu. Dù vì lý do gì, cậuvẫn muốn ở lại. Cô hi vọng không phảivì cậu nghĩ cậu phải lo cho cô – cô gầnđã buột miệng bảo cậu rằng cô không cầncậu bảo vệ - nhưng cô đã không nói, vìmột phần trong cô không thể chịu nổi

Page 897: Thành phố pha lê

cảnh cậu ra đi. Vậy là Simon ở lại, cònClary đang vui mừng một cách âm thầm,tội lỗi. “Cậu đang – cậu biết đấy – cậucần gì không?”

“Cậu nói máu ấy hả? Ờ, ngày nàoMaia cũng mang cho mình vài bình.Nhưng đừng hỏi mình xem bạn ấy lấy nóở đâu nhé.”

Buổi sáng đầu tiên Simon tới nhà côAmatis, một người sói miệng cười toetoét tới tận mang tai đã xuất hiện ở bậcthềm với một con mèo còn sống cho cậu.“Máu,” cu cậu nói, đặc sệt giọng địaPhương. “Cho cậu. Còn tươi hén!”Simon đã cám ơn người sói, đợi cho cậu

Page 898: Thành phố pha lê

ấy khuất hẳn, rồi ném con mèo đi, mặtxanh như mắt mèo.

“Ờm, cháu sẽ phải lấy máu từ chỗkhác,” chú Luke nói, có vẻ hứng khởi.

“Cháu có một con mèo cảnh,” Simonđáp. “Cháu không thể uống máu kiểunày.”

“Chú sẽ nhắn với Maia,” chú Lukehứa, và kể từ đó, máu được đựng trongnhững chai thủy tinh đựng sữa. Clarykhông biết Maia làm thế nào, và cũngnhư Simon, cô cũng không muốn hỏi. Côkhông gặp lại cô gái sói kể từ sau cáiđêm xảy ra cuộc chiến – những người sói

Page 899: Thành phố pha lê

cắm trại nơi nào đó trong cánh rừng lâncận, chỉ còn chú Luke ở lại trong thànhphố.

“Có chuyện gì thế?” Simon ngửa đầura sau, nhìn cô qua đôi mắt khép hờ. “Cóvẻ cậu muốn hỏi mình gì đó.”

Có vài điều Clary muốn hỏi bạn,nhưng cô quyết định sử dụng lựa chọn antoàn hơn. “Bác Hodge,” cô nói và hơingần ngại. “Khi cậu ở trong xà lim – cậukhông biết đó là bác ấy sao?”

“Mình không thấy. Mình chỉ nghetiếng vọng qua bức tường thôi. Bọn mìnhnói - nhiều.”

Page 900: Thành phố pha lê

“Và cậu có quý bác ấy không? Ý mìnhlà, bác ấy có tốt không?”

“Tốt à? Mình không biết nữa. Bị hànhhạ, buồn, thông minh, đôi lúc bác tỏ rarất thương người - ờ, mình thích bác ấy.Mình nghĩ mình nhắc bác ấy đến chínhcon người bác, theo một cách-”

“Đừng nói vậy!” Clary ngồi thẳng,suýt làm rơi quả táo. “Cậu chẳng có gìgiống bác Hodge hết.”

“Cậu không nghĩ mình bị hành hạ vàthông minh sao?”

Page 901: Thành phố pha lê

“Bác Hodge xấu xa. Cậu thì không.”Clary nói ngay. “Thế thôi.”

Simon thở dài. “Con người sinh rachẳng xấu hay tốt gì hết. Có lẽ chúng tasinh ra cùng với những khuynh hướng thếnày hoặc thế khác, nhưng cậu sống thếnào mới là vấn đề. Và những người cậuquen biết nữa. Valentine là bạn của bácHodge, và mình không nghĩ bác Hodgethực sự có một ai khác trong đời có thểthách thức hay giúp bác ấy trở thànhngười tốt hơn. Nếu mình có cuộc đời nhưthế, mình không biết mình sẽ ra sao nữa.Nhưng mình không sống cuộc đời đó.Mình có gia đình mình. Mình có cậu.”

Page 902: Thành phố pha lê

Clary mỉm cười, nhưng lời cậu nóikhiến cô đau tai. Con người sinh rachẳng xấu hay tốt gì hết. Cô luôn nghĩ đólà chính xác, nhưng trong những hình ảnhthiên thần cho cô xem, cô thấy mẹ cô đãgọi đứa con mình dứt ruột đẻ ra là mộtcon quỷ nhỏ, một con quái vật. Cô ướccô có thể nói cho Simon nghe, nói mọithứ thiên thần cho cô thấy, nhưng côkhông thể. Điều đó có nghĩa cô phải kểcho cậu cả điều họ đã khám phá ra vềJace, và cô không thể làm thế. Đó là bímật của anh chứ không phải của cô.Simon từng hỏi cô rằng Jace muốn nói gìkhi nói chuyện với bác Hodge, vì saoanh ấy tự gọi mình là quái vật, nhưng côchỉ trả lời rằng lúc nào điều Jace nói mà

Page 903: Thành phố pha lê

chẳng khó hiểu. Cô không chắc rằngSimon tin cô, nhưng cậu chẳng hỏi lạinữa.

Cô may mắn không phải nói gì, nhờ cótiếng gõ cửa. Với một cái nhìu mày,Clary đặt quả táo xuống bàn. “Mình sẽ ramở cửa.”

Cánh cửa mở cho một luồng không khítrong lành, mát lạnh ùa vào. AlinePenhallow đứng ở thềm nhà, mặc áokhoác lụa màu hồng đậm làm nổi bật vớiquầng thâm dưới mắt. “Chị cần nóichuyện với em,” cô nói ngay mà khôngmào đầu gì hết.

Page 904: Thành phố pha lê

Ngạc nhiên, Clary chỉ có thể gật đầuvà giữa cửa. “Được rồi. Đi vào đi.”

“Cám ơn.” Aline lách qua cô và vàophòng khách. Cô nàng đứng khựng lại khithấy Simon ngồi trên ghế băng, môi hémở lộ vẻ kinh ngạc. “Đó không phải-”

“Chàng ma cà rồng hả?” Simon cườitoe toét. Những chiếc răng nanh mảnhnhưng sắc không giống người của cậu chỉnhìn thấy trên môi dưới khi cậu cười nhưthế này. Clary mong cậu đừng cười thìhơn.

Aline quay sang Clary. “Chị có thểnói chuyện riêng với em không?”

Page 905: Thành phố pha lê

“Không,” Clary nói và ngồi xuốngcạnh Simon. “Mọi điều chị cần nói, hãynói với hai bọn em.”

Aline cắn môi. “Được rồi. Nghe này,chị có điều muốn nói với Jace, Alec vàIsabelle, nhưng giờ chị không biết phảitìm họ ở đâu.”

Clary thở dài. “Họ nhờ một vài ngườivà kiếm được một căn nhà bỏ không.Những người sống trong đó đã bỏ đirồi.”

Aline gật đầu. Rất nhiều người đã rời

Page 906: Thành phố pha lê

khỏi Idris kể từ sau vụ tấn công. Hầu hếtở lại – nhiều hơn mức Clary dự đoán –nhưng một số ít đã xếp đồ và rời đi, bỏlại căn nhà trống vắng.

“Họ ổn, nếu chị muốn biết. Nghe này,em cũng không hề gặp họ. Kể từ sauchuyện hỗn loạn. Em có thể nhờ chúLuke gửi tin nhắn nếu chị muốn-”

“Chị không biết.” Aline đang cắn môidưới. “Bố mẹ chị phải nói với bácÉlodie về điều Sebastian đã làm. Bác ấybuồn lắm.”

“Cũng đúng thôi khi một người cháutrai tự dưng đạo diễn ra một tấn trò quỷ,”

Page 907: Thành phố pha lê

Simon nói.

Aline lườm cậu. “Bác ấy nóiSebastian không đời nào làm ra chuyệntày trời đó, chắc hẳn có gì không đúng.Vìthế bác đã gửi cho nhà chị vài tấm hình.”Aline cho tay vào túi và rút ra vài tấmảnh có phần nhàu nhĩ và đưa cho Clary.“Nhìn đi.”

Clary nhìn. Trên những tấm ảnh lả mộtcậu con trai tóc đen, đẹp trai theo mộtkiểu khác với nụ cười ranh mãnh và cáimũi hơi quá khổ. Cậu ta giống một dạngcon trai vui tính, dễ chơi cùng. Cậu ấychẳng có gì giống với Sebastian hết.“Đây là em họ chị sao?”

Page 908: Thành phố pha lê

“Đây là Sebastian Verlac. Và cónghĩa là-”

“Cậu con trai ở đã ở đây, đã nhậnmình là Sebastian, là một người hoàntoàn khác?” Clary nhìn nhanh một lượtnhững tấm hình.

“Chị nghĩ –” Aline lại cắn môi. “Chịnghĩ nếu nhà Lightwood biết Sebastian –hay hắn là ai đi nữa – không phải là emhọ chị thật, có thể họ sẽ tha thứ cho chị.Tha thứ cho gia đình chị.”

“Em chắc chắn họ sẽ tha thứ.” Clary

Page 909: Thành phố pha lê

cố nói tử tế hết mức có thể. “ Nhưngchuyện lớn hơn thế nhiều. Clave muốnbiết rằng Sebastian không phải một nhócThợ Săn Bóng Tối bị dẫn dắt sai đườngnào đó. Valentine đã cử cậu tới đây vớimột nhiệm vụ gián điệp.”

“Chỉ là hắn nói năng quá thuyết phục,”Aline nói. “Hắn biết những thứ mà chỉgia đình chị mới biết. Hắn biết nhữngchuyện thời thơ ấy của bọn chị-”

“Vì thế nên cô băn khoăn,” Simon nói,“chuyện gì đã xảy tới với Sebastian thật.Em họ của cô. Có vẻ như cậu ta đã rờiParis, tới Idris, nhưng không thực sự tớiđược đây. Vậy chuyện gì xảy ra với cậu

Page 910: Thành phố pha lê

ấy trên dọc đường?”

Clary trả lời. “Valentine. Hẳn ông tađã lập kế hoạch và biết Sebastian sẽ ởđâu và cách nào để tiếp cận cậu ấy trênđường. Và nếu ông ta làm thế vớiSebastian thật-”

“Vậy còn có thể có những kẻ thù khácnữa.” Aline nói. “Em nên nói với Clave.Nói với chú Lucian Graymark.” Cô bắtgặp cái nhìn ngạc nhiên của Clary. “Mọingười sẽ lắng nghe chú ấy. Bố mẹ chị nóivậy.”

“Có thể cô nên đi tới Sảnh cùng bọnnày,” Simon đề nghị. “Tự cô nói với chú

Page 911: Thành phố pha lê

ấy.”

Aline lắc đầu. “Chị không thể đốidiện nhà Lightwood. Đặc biệt làIsabelle. Em ấy đã cứu mạng chị, và chị- chị đã chạy mất. Chị không thể kiểmsoát nổi mình. Chị cứ thế mà chạy thôi.”

“Cô bị choáng mà. Đó không phải làlỗi của cô.”

Aline có vẻ không tin. “Và giờ em traiIsabelle-” Cô ngừng lại, cắn môi tiếp.“Mà thôi. Nghe này, có chuyện chị thựcsự muốn nói với em, Clary ạ.”

Page 912: Thành phố pha lê

“Với em?” Clary ngạc nhiên.

“Đúng.” Aline hít một hơi thật sâu.“Nghe này, cái cảnh em thấy lúc đi vào,giữa chị và Jace, thực ra chẳng có gì cả.Chị đã hôn anh ấy. Đó là một – thửnghiệm. Và nó đã không thực sự thànhcông.”

Clary cảm thấy hẳn mặt phải đỏ nhưmặt trời rồi. Vì sao cô ấy lại nói vớimình điều đó? “Nghe này, không có gìmà. Đó là việc của Jace, không phải củaem.”

“Ừm, nhưng lúc đó em có vẻ khá thấtvọng.” Một nụ cười nhỏ hiện lên trên

Page 913: Thành phố pha lê

khóe môi Aline. “Và chị nghĩ mình biếtlý do.”

Clary nuốt vị axit đang dâng lên trongmiệng. “Chị biết?”

“Nghe này, anh em khá trăng hoa. Mọingười đều biết; anh ấy hẹn hò với rấtnhiều cô gái. Em lo rằng anh ấy cứ quẩnquanh bên chị, anh ấy sẽ lại vướng vàorắc rối. Sau cùng, gia đình chúng ta là -từng là – bạn bè. Nhưng em không phảilo đâu. Jace không phải tuýp của chị.”

“Mình không nghĩ sẽ nghe một cô gáinào nói điều đó,” Simon nói. “Mìnhtưởng Jace là dạng con trai khiến cô gái

Page 914: Thành phố pha lê

nào cũng say như điếu đổ.”

“Chị cũng tưởng thế chứ,” Aline chậmrãi nói, “vì vậy mà chị hôn anh ấy. Chịđang cố tìm hiểu xem kiểu con trai nàothuộc tuýp của mình.”

Cô ấy đã hôn Jace, Clary nghĩ. Anhấy không hôn cô ta. Cô ta hôn anh. Cônhìn vào ánh mắt Simon ở đằng sau đầuAline. Simon có vẻ hứng thứ. “Vậy, côquyết định sao?”

Aline nhún vai. “Chưa chắc lắm.Nhưng, này, ít nhất em không phải lo lắngvề Jace nữa.”

Page 915: Thành phố pha lê

Giá mà được vậy thì tốt quá. “Emluôn phải lo về Jace mà.”

Nguồn ebooks: http://www.dtv-ebook.com

Sảnh Hiệp Định có chút thay đổi sauđêm xảy ra trận chiến. Vì Gard đã cháyrụi nên giờ nó trở thành Phòng Hội Đồng,một nơi hội họp cho những người tìmkiếm người thân bị mất tích, nơi để biếtnhững tin tức mới nhất. Đài phun nướctrung tâm đã cạn khô nước, và ở hai bênnhững hàng ghế dài xếp thành hàng đốidiện với bục ở cuối phòng. Khi một vàiNephilim ngồi trên ghế băng tựa nhưđang trong một buổi họp Hội Đồng.Trong hành lang và dưới mái vòm ngoài

Page 916: Thành phố pha lê

hiên cũng có hàng tá những Thợ SănBóng Tối mang vẻ mặt căng thẳng đangđứng túm tụm. Sảnh không còn giống nơimọi người có thể khiêu vũ nữa. Nó mangmột bầu không khí đặc biệt, hòa trộngiữa căng thẳng và phấn khích.

Dù Clave chỉ tập trung ở giữa nhưngnhững cuộc trò chuyện to nhỏ vang lên ởkhắp nơi. Clary thoáng nghe được vài bađoạn tán gẫu khi cô và Simon đi quaphòng: những tháp quỷ đã làm việc trởlại. Những kết giới đã đã được dựng lên,nhưng yếu hơn trước. Những con quỷxuất hiện ở ngọn đồi phía nam thành phố.Những căn nhà vùng nông thôn bị bỏhoang, càng nhiều gia đình rời thành phố,

Page 917: Thành phố pha lê

và một người còn rời bỏ Clave.

Ờ trên cái bục cao, được bao quanhbởi những tấm bản đồ thành phố đượctreo trên tường, là Quan Tổng Tài đangquắc mắt nhìn giống một vệ sĩ bên cạnhmột người đàn ông béo lùn mặc đồ xám.Người đàn ông béo lùn đó đang vừa nóivừa múa tay múa chân loạn xạ, dườngnhư chẳng có ai quan tâm.

“Ôi, chết tiệt, đó là Điều Tra Viên,”Simon thì thầm vào tai Clary trong khichỉ. “Aldertree.”

“Và kia là chú Luke,” Clary nói, chỉvề phía chú ở trong đám đông. Chú đang

Page 918: Thành phố pha lê

đứng gần đài phun nước khô cạn, đangmải trò chuyện với một người đàn ôngmặc bộ đồ đi săn đã cũ sờn và băng bókhắp nửa trái khuôn mặt. Clary nhìnquanh tìm cô Amatis và cuối cùng cũngthấy cô đang ngồi im lặng ở cuối một cáighế băng, cách xa các Thợ Săn Bóng Tốikhác càng nhiều càng tốt. Cô thấy Clary,hơi nhăn mặt rồi đứng dậy.

Chú Luke cũng thấy Clary, nhíu này,và khẽ xin phép ông ta để đi chốc lát.Chú bước tới cái cột nơi Clary và Simonđang đứng, mặt nhăn tợn hơn khi đến nơi.“Các cháu đang làm gì ở đây? Cháu biếtClave không cho phép trẻ con dự họp, vàcòn về cháu –” Chú lườm Simon. “Có lẽ

Page 919: Thành phố pha lê

không phải ý kiến hay khi cháu xuất hiệntrước mặt Điều Tra Viên, kể cả khi giờđây, ông ta cũng chẳng làm gì đượccháu.” Khóe miệng chú nhếch lên thànhmột nụ cười. “Vì ông ta không dám độngđến một đồng mình tiềm năng nào củaClave.”

“Đúng đó.” Simon vẫy tay chào ĐiềuTra Viên, nhưng ông ta lờ tịt đi.

“Simon, ngừng lại. Chúng cháu cóchuyện mới tới đây.” Clary chìa nhữngbức hình cho chú Luke. “Đây làSebastian Verlec. Sebastian Verlec thậtsự.”

Page 920: Thành phố pha lê

Gương mặt chú Luke xám xịt lại. Chúlật qua tất cả những bức hình mà khôngnói một lời nào trong khi Clary thuật lạicâu chuyện Aline đã kể. Trong lúc đó,Simon đứng một cách khó chịu, gườmgườm nhìn Aldertree, người đang hoàntoàn phớt lờ cậu.

“Vậy Sebastian thật có giống kẻ mạodanh lắm không?” sau một hồi chú Lukehỏi.

“Không hẳn,” Clary nói. “Sebastiangiả cao hơn. Và cháu nghĩ có thể tóc hắnmàu vàng, vì chắc chắn hắn đã nhuộmtóc. Không ai lại có mái tóc đen nhưthế.” Và thuốc nhuộm đã phai ra tay

Page 921: Thành phố pha lê

mình khi mình chạm vào, cô nghĩ, nhưngkhông nói ra. “Mà dù gì, Aline muốn bọncháu đưa những bức hình này cho chú vàcho nhà Lightwood. Chị ấy nghĩ có lẽnếu họ biết hắn không thực sự liên quantới nhà Penhallow, họ-”

“Con bé chưa nói với bố mẹ nó vềnhững tấm hình này, đúng không?” ChúLuke chỉ những bức ảnh.

“Cháu nghĩ là chưa,” Clary nói.“Cháu nghĩ chị ấy tới gặp thẳng cháu.Chị ấy muốn cháu nói với chú. Chị ấynói với mọi người sẽ lắng nghe chú.”

“Có lẽ một vài người sẽ nghe.” Chú

Page 922: Thành phố pha lê

Luke liếc nhìn người đàn ông với gươngmặt bị băng hết nửa. “Thực ra, chú vừanói chuyện với Patrick Penhallow.Valentine từng là bạn tốt của anh ta và cóthể vẫn ảnh hưởng tới gia đìnhPenhallow theo cách này hay cách khác.Cháu bảo Hodge nói với các cháu rằnghắn có gián điệp trà trộn ở đây.” Chú trảảnh cho Clary. “Không may thay, nhàLightwood không dự phiên họp HộiĐồng hôm nay. Sáng nay, họ tổ chức tanglễ cho Max. Chắc giờ họ đang ở nghĩatrang.” Thấy gương mặt Clary, chú bổsung thêm. “Chỉ là một tang lễ nhỏ thôimà Clary. Chỉ có những người trong giađình.”

Page 923: Thành phố pha lê

Nhưng mình là gia đình của Jace. Mộtgiọng nói nhỏ, cự nự vang lên trong đầucô. Nhưng có giọng nói khác, lớn hơn,khiến cô ngạc nhiên vì sự cay nghiệt củanó. Và anh ấy bảo cậu là ở gần cậu khiếnanh ấy chảy máu mà chết từ từ. Và cậuthực sự nghĩ anh ấy muốn điều đó khiđang ở đám tang của Max sao?

“Vậy có thể tối nay chú hãy nói vớihọ,” Clary nói. “Ý cháu là – cháu nghĩđây là tin tốt. Dù Sebastian thực sự là ai,anh ta cũng chẳng có quan hệ với bạn bècủa họ.”

“Họ sẽ mừng hơn nếu biết Sebastianở đâu,” chú Luke lầm bầm. “Hoặc

Page 924: Thành phố pha lê

Valentine có những gián điệp nào. Ít nhấtphải có vài kẻ liên quan tới chuyện hạkết giới. Chuyện đó chỉ có thể làm từtrong thành phố thôi.”

“Bác Hodge nói Valentine đã tìm racách,” Simon nói. “Bác ấy nói cần cómáu quỷ để hạ kết giới xuống, nhưngkhông có cách nào để đem máu quỷ vàothành phố. Trừ khi Valentine đã tìm racách.”

“Có người đã viết chữ rune bằng máuquỷ lên đỉnh một trong những ngọn tháp,”chú Luke nói kèm theo một tiếng thở dài,“vậy, rõ ràng là, Hodge nói đúng. Tiếcthay, Clave đã quá tin tưởng kết giới của

Page 925: Thành phố pha lê

họ. Nhưng ngay cả câu đố khó nhằn nhấtcũng có lời giải.”

“Cháu có cảm giác đó là một dạngkhó nhằn khiến chú đau nảy óc,” Simonnói. “Ngay khi chú bảo vệ lâu đài bằngPhép Bảo vệ Kiến Cố[3], có ai đã tới vàtìm ra cách đập tan nó ra.”

[3] Game Dungeons and Dragon (D&D).

“Simon,” Clary nói. “Im đi.”

“Thằng bé nói không sai lắm đâu,”chú Luke bảo. “Chúng ta chỉ là chưa biếtchúng đem máu quỷ vào bằng cách nàomà không đánh động kết giới thôi.” Chú

Page 926: Thành phố pha lê

nhún vai. “Nhưng đó chỉ là vấn đề nhỏnhất. Những kết giới đã được dựng lên,nhưng chúng ta đều biết chúng dễ bị pháhỏng. Valentine có thể trở lại bất cứ lúcnào với một đội quân đông đảo hơn, vàchú không nghĩ chúng ta có thể đánh bạichúng. Ở đây không có đủ Nephilim, vànhững người còn ở đây thì đã quá mất ýchí chiến đấu rồi.”

“Nhưng còn cư dân Thế Giới Ngầm?”Clary nói. “Chú đã bảo Quan Tổng Tàirằng Clave phải sát cánh cùng cư dânThế Giới Ngầm mà.”

“Chú có thể nói phải quấy vớiMalachi và Aldertree tới khi sùi bọt

Page 927: Thành phố pha lê

mép, nhưng chắc gì họ đã nghe,” chúLuke nói một cách uể oải. “Lý do duynhất họ để chú ở lại là vì Clave bỏ phiếután đồng cho phép chú ở lại với tư cáchmột quân sư. Và họ chỉ làm vậy vì mộtvài người đã được đàn sói cứu mạng.Nhưng không có nghĩa là họ muốn cóthêm cư dân Thế Giới Ngầm ở Idrisnày-”

Có ai đó hét lên.

Amatis đang đứng, tay che miệng,nhìn chằm chằm ra ngoài Sảnh. Mộtngười đàn ông xuất hiện nơi ngưỡng cửa,được bao bọc bởi luồng ánh sáng từ bênngoài hắt tới. Hắn chỉ là một bóng đen,

Page 928: Thành phố pha lê

nhưng khi tiến lên một bước, vào trongSảnh, và Clary có thể thấy gương mặthắn.

Valentine.

Vì một lý do gì đó, điều đầu tiênClary nhận thấy là ông ta đã cạo râu nhẵnnhụi. Trông ông ta trẻ hơn, giống cậuthanh niên luôn cau có trong những ký ứccủa Ithruriel hơn. Ông ta không mặc bộđồ đi săn mà khoác lên mình bộ com lêkẻ sọc và đeo cà vạt. Valentine khôngmang vũ khí. Trông ông ta hoàn toàngiống cư dân Manhattan. Ông ta hoàntoàn giống một ông bố. Ông ta không nhìnClary, không nhận thấy sự hiện diện của

Page 929: Thành phố pha lê

cô. Đôi mắt Valetine dán vào chú Lukekhi bước trên lối đi hẹp giữa những hàngghế.

Sao ông ta có thể tới đây mà khôngmang vũ khí chứ? Clary tự hỏi, và cócâu trả lời ngay khoảnh khắc sau đó:Điều Tra Viên Aldertree kêu lên như mộtcon gấu bị thương; giằng ra khỏiMalachi, người đang cố giữ ông ta lại;loạng choạng bước ra khỏi bục và vộivàng lao về phía Valentine.

Ông ta đi xuyên qua cơ thể Valentinenhư môt con dọc đâm xuyên qua tờ giấy.Valentine ngạc nhiên quay lại nhìnAldertree khi Điều Tra Viên loạng

Page 930: Thành phố pha lê

choạng, đâm đầu vào cột, và lăn đùng rasàn. Quan Tổng Tài đi theo, cúi xuốnggiúp ông ta đứng dậy – trên gương mặtngười đàn ông này thoáng vẻ kinh tởm,và Clary tự hỏi liệu sự kinh tởm đó làdành cho Valentine hay cho Aldertree vàđã hành động như một kẻ ngốc.

Những tiếng xì xào vang khắp phòng,Điều Tra Viên ré lên và vùng vẫy nhưmột con chuột bị mắc bẫy, Malachi giữchặt tay ông ta trong khi Valentine bướcvào phòng mà chẳng buồn để mắt tới haingười họ. Những Thợ Săn Bóng Tốiđang túm tụm trên những hàng ghế lùi lại,giống như những cơn sóng của biển HồngHải mở đường cho Thánh Moses, tạo ra

Page 931: Thành phố pha lê

một con đường quang đãng giữa phòng.Clary rùng mình khi ông ta tới gần vớinơi cô đang đứng giữa cạnh chú Luke vàSimon. Ông ta chỉ là một hình lập thể,cô tự nhủ. Không thực sự ở đây. Ông takhông thể gây tổn hại đến mình.

Bên cạnh cô, Simon cũng rùng mình.Clary nắm lấy tay bạn ngay lúc Valentinedừng lại trên những bậc thang dẫn lênbục và quay nhìn cô. Đôi mắt ông ta nhìncô một cách hờ hững, như thể đang đánhgiá cô; hoàn toàn lờ đi Simon; rồi dừnglại ở chú Luke.

“Lucian,” ông ta lên tiếng.

Page 932: Thành phố pha lê

Chú Luke nhìn lại, ánh mắt kiên định,chẳng nói chẳng rằng. Đây là lần đầu tiênhọ ở cùng một nơi sau vụ Renwick’s,Clary nghĩ, và lúc đó chú Luke suýt chếtsau trận ẩu đả và bê bết máu me. Giờ dễthấy những sự giống nhau và khác nhaugiữa hai người đàn ông hơn – chú Lukemặc áo vải Falnnel đã sờn và quần bò,Valentine trong bộ com lê đắt tiền và hàohoa; chú Luke với mái tóc muối tiêu vàrâu ria lởm chởm sau cả chuỗi ngày vấtvả; còn Valentine trông như mới haimươi lăm tuổi – chỉ có điều lạnh lùnghơn và khắc nghiệt hơn, như thể nămtháng trôi qua đã dần biến hắn thành đátảng.

Page 933: Thành phố pha lê

“Tao nghe nói Clave đã cho mày vàoHội Đồng rồi,” Valentine nói. “Thật làhợp với một Clave giờ đã bị thối nát vàđang sinh ra những thế hệ suy đồi.”Giọng ông ta đều đều vang lên, thậm chícó phần vui vẻ - quá vui vẻ nên khó cóthể cảm nhận, hay tin vào sự độc địatrong lời nói của Valentine. Ông ta quaysang Clary. “Clarissa,” ông ta nói, “bốthấy có cả anh chàng ma cà rồng ở đây.Khi mọi chuyện bình lặng đi một chút,chúng ta thực sự cần bàn tới vấn đề chọnthú cưng của con.”

Một tiếng gầm nhỏ phát ra từ cổ họngSimon. Clary nắm tay cậu, rất chặt – chặttới mức nếu là ngày xưa, cậu sẽ giằng tay

Page 934: Thành phố pha lê

lại vì đau. Nhưng giờ dường như cậuchẳng cảm thấy gì. “Đừng,” cô thì thầm.“Chỉ đừng.”

Valentine đã không còn chú ý tới họnữa. Ông ta bước lên những bậc thanhdẫn lên bục và quay lại nhìn xuống đámđông. “quá nhiều gương mặt quen thuộc,”Valentine nhận xét. “Patrick. Malachi.Amatis.”

Amatis đứng im, mắt sáng rực thùhận.

Điều Tra Viên vẫn vùng vẫy khỏivòng kìm giữ của Malachi. Ngay lập tứcValentine chú ý tới ông ta, hơi hứng

Page 935: Thành phố pha lê

khởi. “Kể cả anh nữa, Aldertree. Ta nghenói anh chịu trách nhiệm gián tiếp chocái chết của người bạn già HodgeStarkweather của ta. Điều đó thật đángtiếc.”

Chú Luke đã cất lại được tiếng nói.“Chính mày đã hạ kết giới xuống. Màyđã gửi lũ quỷ tới đây.”

“Đúng,” Valentine nói. “Ta có thể gửithêm. Chắc chắn Clave – thậm chí làClave, ngu ngốc như thế đó – cũng phảiđoán trước được chứ nhỉ? Mày đã đoánra trước, đúng không Lucian?”

Đôi mắt màu xanh lam của chú Luke,

Page 936: Thành phố pha lê

đang toát ra sự nghiêm túc. “Có chứ.Nhưng tao hiểu mày, Valentine. Vậy màytới đây để thương lượng hay để hả hê?”

“Chẳng phải.” Valentine nhìn đámđông im lặng. “Ta chẳng cần phải thươnglượng,” ông ta nói, và dù cách nói bìnhtĩnh, nhưng giọng vẫn sang sảng nhưđược khuếch đại. “Và cũng chẳng cóhứng hả hê. Ta không thích gây ra cáichết của Thợ Săn Bóng Tối; giờ chúng tacòn quá ít rồi, và thế giới lại cực kỳ cầnchúng ta. Nhưng đó là điều Clave muốn,đúng chứ? Đó chỉ là một trong nhữngđiều luật vớ vẩn của họ, những điều luậthọ sử dụng để ràng buộc những Thợ SănBóng Tối. Ta chỉ làm những điều cần

Page 937: Thành phố pha lê

thiết. Ta đã làm những điều trong quákhứ để bắt Clave phải lắng nghe. NhữngThợ Săn Bóng Tối không chết vì ta; họchết vì Clave đã phớt lờ ta.” Ông nhìnđôi mắt Aldertree bên kia đám đông;gương mặt Điều Tra Viên trắng bệch vàcác cơ mặt đang co giật. “Rất nhiềungười có mặt ở đây từng thuộc Circle,”Valentine chậm rãi nói. “Giờ ta đang nóichuyện với các người, và với nhữngngười đã biết tới Circle nhưng khôngtham gia cùng. Các người có nhớ ta đãtiên đoán điều gì vào mười lăm nămtrước không? Rằng trừ khi chúng tachống lại Hiệp Định, hoặc không thànhphố Alicante, thủ đô yêu đấu của chúngta, sẽ bị thống trị bởi những kẻ lai căng

Page 938: Thành phố pha lê

ủy mị, chuyên bợ đít kẻ khác, nhữnggiống nòi suy đồi sẽ giết chết những gìchúng ta yêu quý chứ? Và đúng như ta đãtiên đoán, tất cả đã thành hiện thực. Gardcháy rục tới tận móng, Cổng DịchChuyển bị hủy, những con phố tràn đầybóng quỷ. Lũ cặn bã nửa người nửangợm sẽ lãnh đạo chúng ta. Giờ, nhữngngười bạn của ta, những kẻ thù của ta,những người anh em được Thiên Thầnbảo hộ của ta, ta muốn hỏi các người -giờ các người có tin ta không?” Giọngông ta vang lên thành tiếng hét. “GIỜCÁC NGƯỜI CÓ TIN TA KHÔNG?”

Valentine lướt nhìn khắp căn phòngnhư chờ một câu trả lời. Nhưng không

Page 939: Thành phố pha lê

một lời đáp - chỉ có một biển nhữnggương mặt đang giương mắt nhìn hắn.

“Valentine.” Giọng chú Luke, dù nhẹnhàng, đã phá vỡ sự im lặng. “Màykhông nhìn ra mày đã làm gì sao? HiệpĐịnh mày sợ không làm cho cư dân ThếGiới Ngầm ngang tầm với Nephilim. Nókhông cho những á nhân một vị trí trongHội Đồng. Tất cả những sự thù ghét baolâu vẫn còn đó. Mày đáng ra phải tinnhững điều đó, nhưng mày đã không tin –không thể tin – và giờ mày cho chúng taomột thứ có thể tập hợp chúng tao lại vớinhau.” Đôi mắt chú nhìn thẳng vào đôimắt Valentine. “Một kẻ thù chung.”

Page 940: Thành phố pha lê

Gương mặt trắng xanh của Valentineđột ngột đỏ lựng. “Ta không phải kẻ thù.Không phải kẻ thù của Nephilim. Mà làmày. Mày là người cố lôi kéo họ vàomột trấn chiến không có phần thắng. Màynghĩ những con quỷ mày thấy là tất cả độiquân tao có hả? Chúng chỉ là một phầnrất nhỏ thôi.”

“Bọn ta cũng đông đảo đâu kém,” chúLuke nói. “Nhiều Nephilim hơn. Vànhiều cư dân Thế Giới Ngầm hơn nữa.”

“Cư dân Thế Giới Ngầm,” Valentinekhinh bỉ. “Chúng sẽ chạy ngay khi thấydấu hiệu nguy hiểm đầu tiên. Nephilim lànhững chiến binh bẩm sinh, sống để bảo

Page 941: Thành phố pha lê

vệ thế giới này, nhưng thế giới ghétnhững kẻ như mày. Người sói các ngươibị bỏng, và ánh sáng mặt trời biến nhữngĐứa Con của Màn Đêm thành đuốc sốnglà có lý do cả đấy.”

“Nhưng tôi đâu biến thành đuốcsống,” Simon nói bằng giọng sặc mùi thùđịch, mặc kệ Clary bóp tay cậu. “Tôiđang đứng đây, dưới ánh mặt trời.”

Nhưng Valentine chỉ cười. “Ta đã thấyngươi bị nghẹn khi kêu tên Chúa, ma càrồng ạ,” hắn nói. “Còn vì lý do ngươi cóthể đứng dưới ánh mặt trời-” ông tangừng lại và cười. “Có thể mày là một kẻquái dị. Một ma cà rồng quái dị. Nhưng

Page 942: Thành phố pha lê

vẫn là một con quái vật.”

Một con quái vật. Clary nghĩ tớiValentine lúc ở trên tàu, về điều hắn nóilúc đó: Mẹ con nói với bố rằng bố đãbiến đứa con đầu lòng thành một conquái vật. Mẹ đã bỏ bố trước khi bố cócơ hội làm điều tương tự với đứa conthứ hai.

Jace. Nghĩ tới tên anh làm cô đauđớn. Sau những gì ông ta đã làm, thếmà ông ta dám đứng đây mà rao giảngvề quái vật-

“Chỉ có duy nhất một con quái vật ởđây,” cô nói, mặc kệ chính cô và ý định

Page 943: Thành phố pha lê

muốn giữ lại im lặng của cô,” là ông. Tôiđã thấy Ithruriel,” cô tiếp tục nói khiValentine ngạc nhiên quay sang nhìn cô.“Tôi biết mọi chuyện-”

“Bố không tin lắm,” Valentine nói.“Nếu con biết, con đã ngậm miệng lạirồi. Ít nhất là vì anh trai con.”

Ông đừng có nói về Jace với tôi!Clary muốn hét lên, nhưng một giọng nóikhác ngăn cô lại, một giọng nữ lạnh lùng,cương trực và cay đắng bất ngờ vang lên.“Anh trai tôi làm sao?”

Amatis tiến tới đứng dưới chân bục,ngước nhìn Valentine. Chú Luke giật

Page 944: Thành phố pha lê

mình ngạc nhiên và lắc đầu với cô,nhưng cô không quan tâm.

Valentine nhíu mày. “Lucian làm saoà?” Clary cảm thấy câu hỏi của Amatisđã làm ông ta bối rối; hoặc có lẽValentine bối rối chỉ vì Amatis đứng ởnơi đây hỏi ông ta, chất vấn ông ta. Baolâu nay, Valentine luôn cho rằng côAmatis là một kẻ yếu đuối, không baogiờ dám thách thức hắn. Valentine khôngthích những bất ngờ.

“Anh nói với tôi rằng Luke không cònlà anh trai của tôi nữa,” Amatis nói.“Anh đã cướp Stephen khỏi tôi. Anh hủyhoại gia đình tôi. Anh nói anh không phải

Page 945: Thành phố pha lê

kẻ thù của Nephilim, nhưng anh đã khiếnchúng tôi trở thành kẻ thù của nhau, khiếnnhững người thân quay lưng với nhau,phá hoại cuộc đời nhau mà không hề thấyđau xót. Anh nói anh ghét Clave, nhưnganh chính là người biến họ trở thành họcủa ngày nay - nhỏ nhen và hoang tưởng.Chúng tôi từng tin tưởng nhau, tin tưởngnhững Nephilim khác. Anh đã thay đổiđiều đó. Tôi không bao giờ tha thứ choanh.” Giọng cô run run. “Hoặc vì đã làmtôi đối xử với Lucian như thể anh ấykhông còn là anh trai tôi nữa. Tôi sẽkhông tha thứ cho anh. Hãy tha thứ chobản thân mình vì đã nghe lời anh.”

“Amatis-” chú Luke bước lên một

Page 946: Thành phố pha lê

bước, nhưng người em gái giơ tay đểngăn chú lại. Đôi mắt cô long lanh nướcmắt, nhưng lưng thẳng, giọng cứng rắn vàkhông hề run rẩy.

“Từng có lúc tất cả chúng tôi đềunghe theo anh, Valentine ạ,” cô nói. “Vàtất cả chúng tôi đều coi những lời anhnói là quan điểm đạo đức của chúng tôi.Nhưng giờ thì không. Không bao giờnữa. Quãng thời gian đó đã qua rồi. Cóai ở đây không đồng ý với tôi không?”

Clary ngẩng đầu nhìn những Thợ SănBóng Tối trong Sảnh: với cô, họ trônggiống như bức phác họa qua loa về mộtđám đông, với những gương mặt nhạt

Page 947: Thành phố pha lê

nhòa. Cô thấy chú Patrick Penhallowmím chặt môi, còn Điều Tra Viên run lẩybẩy như cây non trong gió lớn. VàMalachi mang gương mặt đen, bóng thậtkhó mà hiểu nổi. Không ai nói một lời.

Nếu Clary nghĩ Valentine sẽ giận vìnhững Nephilim ông ta mong muốn lãnhđạo không phản ứng, cô đã thất vọng.Khóe miệng ông ta hơi nhếch lên, nhưngngoài ra không biểu cảm gì hết. Như thểông ta đã đoán trước được tình huống.Như thể ông ta đã tính toán kĩ lưỡng rồi.

“Rất tốt,” Valentine nói. “Nếu cácngười không lắng nghe lý lẽ, các ngườisẽ phải nghe lời bạo lực. Ta đã cho các

Page 948: Thành phố pha lê

người thấy ta có thể hạ các kết giớiquanh thành phố. Ta thấy các người đãdựng chúng lại, nhưng chẳng là gì hết; tacó thể dễ dàng hạ nó xuống. Các ngươihoặc là chấp nhận yêu cầu của ta hoặcđối mặt với tất cả những con quỷ màKiếm Thánh có thể triệu hồi. Ta sẽ ralệnh cho chúng tiêu diệt sạch sẽ, khôngmột ai, không để lại một người đàn ông,đàn bà hay trẻ con sống sót. Đó là lựachọn của các người.”

Những tiếng lầm bầm vang lên khắpphòng; chú Luke nhìn chằm chằm. “Màynhẫn tâm hủy diệt giống nòi của mày saoValentine?”

Page 949: Thành phố pha lê

“Đôi khi diệt một vài bệnh sẽ cứuđược cả khu vườn,” Valentine nói. “Vànếu tất cả bị bệnh-” Ông ta quay sangđối diện với đám đông đang kinh hãi.“Đó là lựa chọn của các người,” ông tatiếp tục. “Ta có Cốc Thánh trong tay.Nếu cần, ta có thể xây dựng một thế giớiThợ Săn Bóng Tối mới, được ta tạodựng và dạy dỗ. Nhưng ta cho các ngườicơ hội này. Nếu Clave đồng ý chuyểngiao toàn bộ quyền lực của Hội Đồngcho ta và chấp nhận sự điều hành cũngnhư luật lệ do ta ban ra, ta sẽ cho cácngười một con đường sống. Tất cả ThợSăn Bóng Tối sẽ thề nghe lời và chấpnhận chữ rune trung thành vĩnh cửu vớita. Đó là điều kiện của ta.”

Page 950: Thành phố pha lê

Im lặng. Amatis đưa tay che miệng;những người khác trong phòng rung rinhtrước mắt Clary như những cái bóng dichuyển. Họ không thể đồng ý được, cônghĩ. Không thể. Nhưng họ còn lựa chọnnào đây? Họ làm gì có lựa chọn nàokhác? Họ đã bị Valentine bẫy rồi, cô đờđẫn nghĩ, cũng như Jace và mình bịgiam chân vì điều ông ta đã làm. Cảhai đều bị xích lại với Valentine bởichính dòng máu của mình. Chỉ là mộtkhoảnh khắc, nhưng với Clary nó kéo dàinhư cả tiếng đồng hồ, trước khi mộtgiọng nói eo éo cắt đứt sự im lặng – cáigiọng cao chót vót, nhừa nhựa của ĐiềuTra Viên. “Điều hành và thống trị?” ôngta ré lên. “Sự thống trị của ngươi?”

Page 951: Thành phố pha lê

“Aldertre-” Quan Tổng Tài di chuyểntới khống chế ông ta, nhưng Điều TraViên quá nhanh. Ông ta vùng ra và laolên bục. Ông ta đang hét gì đó, cùng mộtđiều lặp lại nhiều lần, như thể hoàn toànmất trí, mắt lộn ngược toàn lòng trắng.Ông ta đẩy Amatis sang bên, loạngchoạng bước lên bục đối diện vớiValentine. “Ta là Điều Tra Viên, ngươihiểu không, Điều Tra Viên đó!” ông tahét. “Ta là một phần của Clave! Của HộiĐồng! Ta tạo ra luật, không phải ngươi!Ta thống trị, không phải ngươi! Ta khôngcho phép ngươi, đồ nhớp nhúa, yêuthương lũ quỷ dữ, hách dịch-”

Với vẻ mặt gần như chán ốm,

Page 952: Thành phố pha lê

Valentine giơ tay, như muốn chạm vàovai Điều Tra Viên. Nhưng Valentinekhông thể chạm vào cái gì cả - ông ta chỉlà một hình lập thể - và rồi Clary há hốcmồm khi bàn tay Valentine đi xuyên quada Điều Tra Viên, cả da và thịt, biến mấttrong lồng ngực.Chỉ một giây - một giâymà thôi – trong khi toàn bộ Sảnh dườngnhư đang há hốc mồm nhìn cánh tay tráicủa Valentine, không hiểu bằng cách nàocó thể chôn sâu tới tận khuỷu vào lồngngực Aldertree. Rồi Valentine rút tay lại- rất nhanh, như thể vặn một nắm cửa hangỉ.

Điều Tra Viên chỉ kịp hét lên mộttiếng rồi gục xuống như một tảng đá.

Page 953: Thành phố pha lê

Valentine rút tay. Cánh tay đó ướtngập máu, trông như được đeo một cáigăng đỏ đeo kéo gần tới khuỷu, làm bẩnlớp vải của bộ com lê đắt tiền.

Hạ cánh tay đầy máu xuống, Valentineliếc nhìn đám đông đang kinh hãi, ánhmắt cuối cùng dừng lại ở chú Luke. “Tacho các người thời hạn tới ngày mai đểxem xét những điều kiện của ta. Tới lúcđó ta sẽ mang quân tới, toàn bộ, tới CánhĐồng Brocelind. Nếu ta không nhậnđược lời đầu hàng Clave, ta sẽ đưa quântới Alicante này, và lần này chúng ta sẽkhông bỏ sót một cái gì. Các người cótừng đó thời gian để suy nghĩ. Hãy sử

Page 954: Thành phố pha lê

dụng thời gian một cách thông minh.”

Nói rồi, Valentine biến mất.

14. Trong rừng tối

“À, về việc đó,” Jace nói, không nhìnClary – anh không thực sự nhìn cô kể từkhi cô và Simon tới cửa trước ngôi nhàgia đình Lightwood đang sống. Thay vàođó, anh dựa người vào một khung cửa sổcao cao trong phòng khách, nhìn ra ngoàibầu trời đang tối nhanh chóng. “Một gã

Page 955: Thành phố pha lê

tới dự đám ma của cậu em trai chín tuổivà bỏ lỡ toàn bộ cuộc vui.”

“Jace,” Alec nói, giọng khá là mệtmỏi. “Đừng.”

Alec đang ngồi co ro trong chiếc ghếtựa cũ kỹ, thứ duy nhất dùng để ngồitrong căn phòng này. Ngôi nhà cho ngườita cảm giác lạ lẫm, kì quái của nhữngngười nhà thuộc về người xa lạ: nó đượctrang trí bằng vải bông, vải diềm xếp vàmáu nhạt, và mọi thứ đều hơi sờn rách.Có những chiếc bát thủy tinh đựng sô côla ở cái bàn nhỏ gần Alec; Clary, đangđói, ăn một vài miếng và thấy chúng khôvà mủn. Cô tự hỏi không hiểu dạng người

Page 956: Thành phố pha lê

nào sống tại đây. Những người đã bỏchạy khi những việc nghiêm trọng xảy ra,cô chua xót nghĩ; họ xứng đáng bị mấtnhà.

“Đừng gì?” Jace hỏi; ngoài trời đã tốitới mức Clary có thể nhìn thấy gươngmặt anh in trên kính cửa sổ. Đôi mắt anhđen lại. Anh đang mặc đồ tang của ThợSăn Bóng Tối - họ không mặc đồ đen tớitang lễ, vì màu đen là màu của đồ đi sănvà tượng trưng cho chiến trận. Màu củachết chóc là màu trắng, và áo khoác màutrắng Jace đang mặc có những rune trênđó được thêu trên cổ áo và cổ tay. Khônggiống như những chữ rune chiến đấu,mang toàn ý nghĩa hiếu chiến và bảo vệ,

Page 957: Thành phố pha lê

chúng truyền tải ngôn từ nhẹ nhàng hơnvề sự lành lặn và đau buồn. Trên cổ tayanh có những cái vòng kim loại dập vớinhững chữ rune tương tự. Alec cũng ănmặc như thế, toàn đồ trắng với nhữngchữ rune tương tự dọc theo. Chúng làmtóc anh trông rất đen.

Nhưng Clary thấy, khi Jace khoác toànđồ trắng, trông anh trái ngược hẳn vớiAlec. Anh giống một thiên thần vậy.Nhưng là một thiên thần báo thù.

“Cậu không được giận Clary. Hay ítra,” Alec nói. Sau đó anh ta lo lắng nhănmày và bổ sung thêm, “tớ không nghĩ cậunên giận Simon.”

Page 958: Thành phố pha lê

Clary nửa mong Jace sẽ bực bội quạclại gì đó, nhưng “Clary biết cậu khônggiận cô ấy,” là tất cả những gì anh nói ra.

Simon, chống khuỷu tay trên ghế sôpha, đảo mắt, nhưng chỉ nói, “Điều tôikhông hiểu là làm sao Velentine giết chếtđược Điều Tra Viên. Tôi tưởng hình lậpthể không thực sự tác động tới cái gì.”

“Đáng ra là không,” Alec nói. “Chúngchỉ là những ảo anh. Giống không khí cómàu biết nói thôi.”

“Ừm, nhưng không phải trong trường

Page 959: Thành phố pha lê

hợp này. Ông ta cho tay vào trong ngườiĐiều Tra Viên và vặn…” Clary rùngmình. “Sàn lênh láng máu luôn.”

“Giống như một phần thưởng thêmcho cậu,” Jace nói với Simon.

Simon tảng lờ đi. “Liệu có Điều TraViên nào không chết ghê rợn không?” cậulên tiếng hỏi. “Cứ như mấy tay trốngtrong Spinal Tap[4] vậy.”

[4] Có 18 tay trống của ban nhạc Spinal Tapqua đời trong những tai nạn kì quái như bị nổ trênsân khấu, bị trăn cảnh ăn thịt, chết khi nhảy quamột bể đầy cá mập v.v…

Page 960: Thành phố pha lê

Alec xoa tay lên mặt. “Tớ không thểtưởng tượng được là bố mẹ không hề biếttin đó,” anh nói. “Tớ mong báo cho bốmẹ biết quá.”

“Bố mẹ anh đâu?” Clary hỏi. “Emtưởng họ trên gác.”

Alec lắc đầu. “Họ vẫn còn ở nghĩatrang. Trước mộ Max. Họ bảo bọn anhvề. Họ muốn ở một mình trong chốc lát.”

“Còn Isabelle?” Simon hỏi. “Cô ấyđâu?”

Sự vui vẻ, nếu như có, đã rời khỏi

Page 961: Thành phố pha lê

gương mặt Jace. “Con bé không chịu rờiphòng,” anh nói. “Con bé nghĩ chuyệnxảy ra với Max là lỗi của nó. Con bé cònkhông chịu tới đám tang.”

“Anh đã thử nói chuyện với cô ấychưa?”

“Chưa,” Jace nói, “có khi bọn anhcòn đấm liên tiếp vào mặt con bé ấy chứ.Sao, em nghĩ điều đó không thành cônghả?”

“Thế mà tôi còn hỏi.” Giọng Simonrất nhẹ nhàng,

Page 962: Thành phố pha lê

“Bọn anh sẽ nói cho nó nghe vềchuyện Sebastian thực sự không phảiSebastian,” Alec nói. “Có thể Izzy sẽthấy khá hơn. Con bé nghĩ đáng ra nó cóthể nhận ra Seabastian có gì đó khôngbình thường, nhưng nếu cậu ta là mộtgián điệp-” Alec nhún vai. “Không ainhận ra bất cứ điều gì lạ thường ở cậu tacả. Kể cả nhà Penhallow.”

“Tôi nghĩ anh ta bị hâm,” Jace nhậnxét.

“Đúng, nhưng chỉ là vì-” Alec ngồilún sâu hơn trong ghế. Trông anh như bịkiệt sức, làn da mang màu trắng xám đốilập với màu quần áo trắng tinh. “Cũng

Page 963: Thành phố pha lê

chẳng quan trọng. Khi con bé biếtValentine đang đe dọa cái gì, chẳng điềugì có thể làm nó vui lên được.”

“Nhưng ông ta sẽ thực sự làm thếsao?” Clary hỏi. “Đưa một đội quân quỷchống lại Nephilim – ý em là, ông ta vẫnlà một Thợ Săn Bóng Tối, đúng không?Ông ta không thể tiêu diệt sạch đồng loạiđược.”

“Valentine chẳng thèm quan tâm tớinhững đứa trẻ và dám giết chúng khônghề chớp mắt,” Jace nói, nhìn vào mắt cô.Họ nhìn nhau mãi. “Vì sao em nghĩ ôngta quan tâm tới đồng loại chứ?”

Page 964: Thành phố pha lê

Alec nhìn hết người này tới người kia,và Clary biết Jace chưa nói cho anh nghevề Ithruriel. Alec có vẻ bối rối, và rấtbuồn. “Jace-”

“Điều này giải thích một chuyện,”Jace nói mà không nhìn Alec. “Magnusđang thử có thể dùng chữ rune theo dấutrên bất cứ vật gì Sebastian để lại phòng,để xem chúng ta có thể tìm ra hắn không.Magnus nói ông ấy không đọc đượcnhiều từ thứ chúng ta đưa. Nhưng vẫn…vậy.”

“Là sao?”

“Nghĩa rằng chúng là đồ thuộc về

Page 965: Thành phố pha lê

Sebastian Verlec. Sebatian giả có lẽ đãcướp lấy chúng khi tấn công anh ta. VàMagnus không có được thông tin gì vìSebastian thật có lẽ đã-”

“Chết,” Alec nói nốt. “Và Sebastianchúng ta biết rất thông minh nên không đểlại bất cứ thứ gì khiến chúng ta có thể lầnra dấu vết. Ý anh là, em không thể taykhông bắt giặt được. Cần phải có một vậtgì đó có mối liên hệ với người em muốntìm. Một vật gia truyền, một thanh stele,hay một cái lược dính tóc, gì đó đạiloại.”

“Và khá là tệ,” Jace nói, “vì nếu nhưchúng ta tìm được hắn, có khả năng hắn

Page 966: Thành phố pha lê

sẽ dẫn chúng ta tới hang ổ của Valentine.Anh khẳng định chúng sẽ cút thẳng tớichỗ chủ nhân để thông báo đầy đủ mọithông tin thu thập được. Có lẽ cả về giảthuyết hồ gương khác thường của bácHodge.”

“Có lẽ nó không khác thường đâu,”Alec nói. “Họ đã cho lính gác tại mọicon đường dẫn tới hồ và đặt kết giới báođộng ngay khi có ai Dịch Chuyện tớiđó.”

“Tuyệt. Giớ chúng ta an toàn rồiđó.”Jace dựa người vào tường.

“Điều tôi không hiểu là,” Simon nói,

Page 967: Thành phố pha lê

“vì sao Sebastian quanh quẩn đây. Saunhững gì hắn làm với Izzy và Max, chắcchắn hắn sẽ bị tóm. Ý tôi là, kể cả nếuhắn nghĩ hắn đã giết Izzy thay vì chỉ đánhngất cô ấy, sao hắn có thể giải thích lý docả hai đều chết mà hắn vẫn ổn? Không,hắn sẽ bị lộ. Vì sao lại nán lại sau trậnchiến? Vì sao lại tới Gard để bắt tôi?Tôi chắc chắn rằng hắn chẳng quan tâmxem tôi sống hay chết.”

“Giờ cậu lại quá cay nghiệt với hắn,”Jace nói. “Tôi chắc chắn là hắn thích cậuchết.”

“Thật ra,” Clary nói, “mình nghĩ hắnở lại là vì mình.”

Page 968: Thành phố pha lê

Ngay lập tức, Jace nhìn cô bằng đôimắt vàng. “Vì em? Mong một ngày hẹnhò hay ho nữa hả?”

Mặt Clary đỏ lựng. “Không. Và cuộchẹn hò của bọn em không hề hay ho. Thậtra, nó còn chẳng phải một buổi hẹn hònữa. Mà dù gì, chuyện đó không liênquan. Lúc ở Sảnh, hắn cố lôi em ra ngoàiđể nói chuyện. Hắn muốn gì đó từ em.Chỉ là em không biết đó là gì.”

“Hoặc có thể hắn chỉ muốn em thôi,”Jace nói. Thấy vẻ mặt Clary, anh nóithêm. “Không phải kiểu đó. Anh muốnnói là hắn muốn mang em về cho

Page 969: Thành phố pha lê

Valentine.”

“Valentine không quan tâm tới em,”Clary nói, “Ông ta chỉ quan tâm tới anhthôi.”

Có gì đó hiện lên trong thẳm sâu đôimắt Jace. “Em sẽ gọi đó là quan tâmsao?” Nét mặt anh khiến cô sợ. “Sauchuyện xảy ra trên tàu, Valentine hứngthú với em. Vì thế, em phải cẩn thận. Vôcùng cẩn thận. Thật ra, cũng chẳng mất gìnếu mấy ngày tiếp đây em ở trong nhà.Em trốn trong phòng như Isabelle cũngđược.”

“Em sẽ không.”

Page 970: Thành phố pha lê

“Tất nhiên lả em không rồi,” Jace nói,“vì em sống là để tra tấn anh, đúngkhông?”

“Jace, không phải mọi chuyện đều làxoay quanh anh,” Clary bực bội đáp.

“Có lẽ,” Jace nói, “nhưng em phảithừa nhận phần lớn là thế đi.”

Clary cố không gào lên.

Simon húng hắng. “Nhắc tới Isabelle -mặc dù chúng ta biết cô ấy đang thế nào,nhưng tôi nghĩ nên nói ra trước khi vụ

Page 971: Thành phố pha lê

cãi vã này nghiêm trọng – tôi nghĩ tôi nênđi nói chuyện với cô ấy.”

“Cậu?” Alec nói, rồi, hơi xấu hổ vìsự bối rối của mình, vội bổ sung, “Chỉ là– con bé không chịu ra ngoài gặp ngườinhà. Vì sao con bè chịu ra ngoài nóichuyện với cậu chứ?”

“Có thể vì tôi không phải người nhà.”Simon nói. Cậu đang đứng nhét tay vàotúi áo, vai đẩy ra sau. Lúc trước, khiClary đứng gần bạn, cô đã thấy vẫn cònmột đường trắng mảnh quanh cổ, nơiValentine đã cắt họng cậu, và những vếtsẹo trên cổ tay cậu cũng là vết tích từ vụđó mà ra. Vài vụ đụng độ với Thế Giới

Page 972: Thành phố pha lê

Thợ Săn Bóng Tối đã làm Simon thayđổi, và không chỉ ở vẻ bề ngoài mà cònở nội tâm. Cậu đứng thẳng, đầu ngẩngcao, và chấp nhận mọi ánh mắt của Jacevà Alec mà dường như chẳng quan tâmlắm. Simon sợ họ, khó chịu khi ở gần họ,đã biến mất.

Clary đột nhiên thấy tim nhói đau vànhận ra cảm giác đó là gì. Cô nhớ bạn -nhớ Simon. Simon của quá khứ.

“Tôi nghĩ tôi nên thử làm Isabelle nóichuyện với tôi,” Simon nói. “Cũng chẳngảnh hưởng gì.”

“Nhưng giờ khá tối rồi,” Clary nói.

Page 973: Thành phố pha lê

“Chúng ta nói với chú Luke và côAmatis là chúng ta sẽ trở về trước khimặt trời lặn.”

“Anh sẽ đưa em về,” Jace nói. “Cònvề Simon, cậu ta có thể tự tìm đườngtrong đêm – đúng chứ, Simon?”

“Tất nhiên là được rồi,” Alec bực bộinói, như thể háo hức muốn làm lành vớiSimon sau khi vừa chế nhạo cậu. “Cậuấy là ma cà rồng – và,” anh ta bổ sung,“Giờ tôi nhận ra có thể vừa rồi cậu nóiđùa. Đừng để tâm tới tôi nhé.”

Simon mỉm cười. Clary mở miệngđịnh phản đối - rồi ngậm lại. Một phần

Page 974: Thành phố pha lê

vì cô cũng muốn vậy. Và một phần vì vẻmặt Jace khi anh liếc qua cô, về phíaSimon, một cái nhìn khiến cô giật mìnhim lặng. Đó là sự ngạc nhiên, Clary nghĩ,hòa trộn cùng sự biết ơn và có thể thậmchí – đây mới là cái làm cô ngạc nhiênnhất - một chút tôn trọng.

Nhà mới của gia đình Lightwood vànhà cô Amatis chỉ cách nhau một quãngngắn; Clary ước giá mà nó dài hơn. Côkhông thể từ bỏ cái cảm giác rằng mỗigiây mỗi phút ở cạnh Jace là đều quý giávà giới hạn, rằng họ đang sắp tới gần vớicái hạn chót vô hình sẽ buộc họ phải lìaxa vĩnh viễn.

Page 975: Thành phố pha lê

Cô đánh mắt nhìn anh. Anh đang nhìnthẳng, gần như thể cô không có ở đó.Gương mặt anh góc cạnh và sáng lêndưới ánh đèn phù thủy tỏa chiếu conđường. Tóc anh xoăn xoăn ở hai bên má,nhưng không thể che đi vết sẹo trên tháidương nơi từng có một Ấn Ký. Cô có thếthấy mảnh kim loại sáng lấp lánh nơi cổhọng, nơi chiếc nhẫn Morgenstern đượclồng trong vòng cổ. Tay trái anh khôngcòn băng bó nữa; làn da non ở các đốttay có màu hồng hồng. Vậy ra anh đã đểvết thương khép miệng như người bìnhthường như Alec đã yêu cầu.

Cô rùng mình, Jace nhìn. “Em lạnhà?”

Page 976: Thành phố pha lê

“Em chỉ đang nghĩ,” cô nói. “Em ngạcnhiên là Valentine lại tấn công Điều TraViên chứ không phải chú Luke. Điều TraViên là Thợ Săn Bóng Tối – chú Luke làmột cứ dân Thế Giới Ngầm. Hơn nữa,Valentine ghét chú.”

“Nhưng theo một cách nào đó, ông tatôn trọng chú ấy, thậm chí nếu chú cóthuộc Thế Giới Ngầm đi chăng nữa,”Jace nói, và Clary nhớ lại thái độ Jacedành cho Simon lúc trước, và rồi cốkhông nghĩ tới nó. Cô ghét phải nghĩ vềJace và Valentine giống nhau, thậm chítrong những việc nhỏ nhặt. “Chú Lukeđang cố giúp Clave thay đổi, suy nghĩ

Page 977: Thành phố pha lê

theo hướng mới. Đó chính xác là điềuValentine muốn làm, kể cả dù mục đíchcủa họ - ờ, không giống nhau. Chú Lukelà một người đả phá những điều sai lầm.Chú ấy muốn thay đổi. Với Valentine,Điều Tra Viên đại diện cho cái cũ, choClave thủ cựu mà ông ta ghét vô cùng.”

“Và họ từng là bạn nữa,” Clary nói.“Chú Luke và Valentine.”

“Những Ấn Ký từng một lần nhưnhau,” Jace nói, và Clary biết anh đangtrích dẫn gì đó, qua cái giọng nửa thậtnửa chế giễu của anh. “Đáng tiếc là, emchưa bao giờ thực sự ghét một ai emtừng thực sự quan tâm. Anh tưởng tượng

Page 978: Thành phố pha lê

Valentine có một kế hoạch đặc biệt chochú Luke, sau khi ông ta chiến thắng.”

“Nhưng Valentine sẽ không chiếnthắng đấu,” Clary nói, và khi Jace khôngnói gì, cô lên giọng. “Ông ta sẽ khôngchiến thắng – không thể. Ông ta khôngthực sự muốn có chiến tranh, không phảichống lại các Thợ Săn Bóng Tối và cáccư dân Thế Giới Ngầm-”

“Vì sao em nghĩ các Thợ Săn BóngTối sẽ sát cánh cùng cư dân Thế GiớiNgầm chứ?” Jace nói và anh vẫn khôngnhìn rõ cô. Họ đang bước đi trên conphố cạnh bờ kênh, và anh nhìn ra mặtnước, miệng mím chặt. “Chỉ vì chú Luke

Page 979: Thành phố pha lê

nói vậy? Chú Luke theo chủ nghĩa lýtưởng mà.”

“Và vì sao điều đó lại xấu?”

“Không hề. Nhưng anh không sốngtheo chủ nghĩa đó,” Jace nói và Clarycảm thấy lạnh trong tim vì sự trống rỗngtrong giọng nói của anh. Tuyệt vọng,giận dữ, căm ghét. Những phẩm chấtcủa quỷ. Anh đang hành động theo cáchanh nghĩ rằng mình nên làm.

Họ đã tới nhà cô Amatis; Clary dừnglại trước chân bậc tam cấp, quay lại nhìnanh. “Có thể,” cô nói. “Nhưng mà anhkhông hề giống người đó.”

Page 980: Thành phố pha lê

Jace hơi giật mình, có lẽ chỉ vì sựkiên định trong lời nói của cô. Anh quayđầu nhìn cô hệt như lần đầu tiên kể từ khirời khỏi nhà Lightwood. “Clary,” anh mởlời rồi ngừng lại, hít một hơi sâu. “Cómáu trên cổ tay áo em kìa. Em có saokhông?”

Anh tiến tới, nắm lấy cổ tay cô. Clarynhìn xuống và ngạc nhiên vì anh đúng –có một vết máu khô kỳ lạ ở cổ tay phảicủa áo khoác. Lạ là nó vẫn mang màu đỏsáng. Không phải máu khô sẽ có màu tốihơn sao? Cô nhíu mày. “Đây không phảimáu em.”

Page 981: Thành phố pha lê

Anh hơi thả lỏng người, tay lỏng hơn.“Của Điều Tra Viên chăng? “cô lắc đầu.“Em nghĩ là của Sebastian”

“Máu của Sebastian?”

“Đúng – khi hắn vào Sảnh đêm kia,nhớ không, mặt hắn chảy máu, Em nghĩIsabelle chắc đã cào hắn, nhưng mà – emđã chạm vào mặt hắn và bị dính máu.”Cô nhìn sát hơn. “Em tưởng cô Amatisđã giặt cái áo, nhưng chắc là không rồi.”

Cô nghĩ anh sẽ thả cô ra, nhưng thayvào đó anh giữ cổ tay cô một lúc lâu,xem xét vết máu, trước khi thả tay cô,hoàn toàn thỏa mãn. “Cám ơn nhé.”

Page 982: Thành phố pha lê

Cô nhìn anh một lúc lâu trước khi lắcđầu. “Anh không định nói cho em biếtđiều này là sao hả?”

“Còn lâu.”

Cô giơ tay lên vẻ buồn bực. “Em sẽvào nhà. Gặp anh sau nhé.” Cô quay đầuvà bước lên bậc tam cấp dẫn lên cửa nhàcô Amatis. Cô không hề biết rằng khi côquay lưng, nụ cười đã biến mất trêngương mặt Jace, hoặc rằng anh đứng mộtlúc lâu trong bóng tối khi cánh cửa đónglại sau lưng cô, và vân vê sợi chỉ nhỏgiữa những ngón tay.

Page 983: Thành phố pha lê

Nguồn ebook: https://www.dtv-ebook.com

“Isabelle,” Simon nói. Cậu mất vàilần mới tìm đúng cửa phòng cô, nhưngtiếng hét “Cút đi!” vang lên từ sau cánhcửa này khẳng định rằng cậu đã chọnđúng. “Isabelle, để mình vào.”

Có một tiếng thịch và cánh cửa hơirung, có vẻ Isabelle vừa ném gì vào đó.Có lẽ là một cái giày. “Mình không muốnnói chuyện với cậu và Clary. Mình khôngmuốn nói chuyện với ai hết. Để mình yênđi, Simon.”

‘Clary không ở đây,” Simon nói.“Nhưng mình sẽ không đi tới khi cậu

Page 984: Thành phố pha lê

chịu nói chuyện với mình.”

“Alec!” Isabelle hét. “Jace! Bảo cậuta đi đi!”

Simon đợi. Chẳng có âm thanh gì ởdưới tầng. Hoặc là Alec đã ra ngoàihoặc anh chẳng buồn đáp. “Họ không ởđây, Isabelle. Chỉ có mình thôi.”

Im lặng. Cuối cùng Isabelle lại lêntiếng. Lần này giọng cô gần hơn, như thểđang đứng ngay bên kia cánh cửa. “Cậucó một mình?”

“Ừ,” Simon đáp.

Page 985: Thành phố pha lê

Cánh cửa mở ra. Isabelle đang đứngsau ngưỡng cửa, mái tóc thả dài và rốibù trên vai. Simon chưa từng thấy cônàng như vậy: chân trần, tóc chưa chảivà không trang điểm. “Cậu vào đi.”

Cậu lách qua Isabelle để vào phòng.Dưới ánh sáng từ cánh cửa, cậu có thểthấy căn phòng ra sao, và như mẹ cậutừng miêu tả, giống như vừa bị vòi rồngcàn quét. Quần áo rải rác khắp phòng,cái túi vải thô mở dưới sàn như thể vừaphát nổ. Sợi roi vàng-bạc sáng treo trênmột cọc giường, chiếc áo lót trắng renmọc trên một cọc giường khác. Simonnhìn đi nơi khác. Rèm kéo kín, đèn đómtắt ngóm.

Page 986: Thành phố pha lê

Isabelle ngồi ở mép giường và nhìncậu với kiểu ngạc nhiên một cách cayđắng. “Một ma cà rồng biết đỏ mặt. Thếlà biết ai rồi.” Cô nàng hất hàm. “Vậy,mình đã cho cậu vào. Cậu muốn gì?”

Dù cô đang dành cho Simon ánh mắthình viên đạn, cậu nghĩ trông cô trẻ hơnbình thường, đôi mắt lớn và đen nổi bậttrên gương mặt trắng xanh. “Cậu có thểthấy những vết sẹo trắng trên làn da sángmàu, che phủ hết cánh tay trần, lưng vàxương quai xanh, kể cả chân. Nếu Clarytiếp tục làm Thợ Săn Bóng Tối, cậu nghĩ,một ngày rồi cô ấy cũng thế này, toàn sẹolà sẹo. Ý nghĩ đó không làm cậu buồn

Page 987: Thành phố pha lê

như ngày xưa nữa. Cách những vết sẹotrên người Isabelle được trưng ra thểhiện cô vô cùng tự hào về chúng. Côđang cầm gì đó và cứ xoay vòng vònggiữa các ngón tay. Đó là một vật nho nhỏtỏa ánh sáng mờ nhạt trong cảnh tranh tốitranh sáng. Cậu nghĩ có thể đó là mộtmẩu đá quý.

“Chuyện xảy ra với Max,” Simon nói.“Không phải lỗi của cậu.”

Cô không nhìn. Đôi mắt cô đang dánvào cái vật nhỏ trong tay. “Cậu biết nó làgì không?” cô nói và giơ lên. Nó trônggiống một chú lính gỗ nhỏ. Một Thợ SănBóng Tối đồ chơi, mặc bộ đồ đi săn sơn

Page 988: Thành phố pha lê

đen. Ánh bạc cậu để ý thấy lúc trước làmàu sơn trên cái kiếm nhỏ; giờ đã gầnnhư bạc hết màu.

“Đây là của Jace,” cô nói, không đợicậu trả lời. “Đây là món đồ chơi duynhất anh ấy có từ khi tới Idris. Mìnhkhông biết, có thể nó là một phần củamột bộ đồ chơi. Mình nghĩ anh ấy tự làmra, nhưng anh ấy chẳng nói nhiều về nó.Hồi còn nhỏ đi đâu anh cũng mang nótheo trong túi. Rồi một ngày mình nhậnthấy Max cầm theo nó. Jace lúc đókhoảng mười ba. Chắc là anh ấy cho nó,khi đã quá lớn. Và nó nằm trong tay Maxkhi họ tìm thấy thằng bé. Có vẻ Max đãnắm chặt lấy nó khi Sebastian – khi

Page 989: Thành phố pha lê

hắn-” Cô nàng ngừng lời. Cậu thấy rõrằng Isabelle đang cố không khóc; môicô nàng mím chặt, như thể chính nó đangbiến dạng. “Mình đáng ra phải ở đó đểbảo vệ nó. Mình phải ở đó bên nó để nógắng gượng mà sống, chứ không phải mộtmẩu đồ chơi gỗ bé xíu.” Cô nói ném nóxuống giường, đôi mắt nảy lửa.

“Cậu đã bất tỉnh,” Simon phản đối.“Cậu suýt chết, Izzy. Cậu chẳng thể làmgì hết.”

Isabelle lắc đầu, mái tóc rối nảy lêntrên vai. Cô trông dữ tợn và hoang dại.“Cậu thì biết gì nào?” cô hỏi. “Cậu cóbiết rằng đêm đó Max tới chỗ bọn mình

Page 990: Thành phố pha lê

và nói đã thấy ai đó trèo lên tháp quỷ, vàmình đã nói rằng thằng bé nằm mơ vàđuổi nó đi. Và nó đã đúng. Mình cá rằngchính cái thằng chó Sebastian đã leo lêntháp để hạ kết giới xuống. Và Sebastiangiết nó để nó không thể nói cho nhữngngười khác. Và nếu mình chịu lắng nghe– chỉ cần bỏ một giây mà lắng nghe thôi– chuyện đó đã không xảy ra.”

“Cậu đâu biết được chứ.” Simon nói.“Và còn về Sebastian – hắn không thựcsự là cháu họ nhà Penhallow. Hắn đã lừamọi người.”

Isabelle không hề ngạc nhiên. “Mìnhbiết,” cô nói. “Mình nghe cậu nói chuyện

Page 991: Thành phố pha lê

với Jace và Alec rồi. Mình nghe từ trênđầu cầu thang.”

“Vậy là cậu nghe lỏm?”

Cô nhún vai. “Tới phần cậu nói sẽ lênđây và nói chuyện với mình. Rồi mìnhtrở lại đây. Mình không thích gặp cậu.”Cô liếc nhìn Simon. “Nhưng mình đã chocậu vào. Cậu quá cứng đầu mà.”

“Nghe này, Isabelle.” Simon bướcmột bước. Cậu đột nhiên nhận thức rằngcô không mặc gì, vì thế cậu ngừng ý địnhmuốn đặt tay lên vai cô hay làm gì đó anủi. “Khi bố mình mất, mình biết điều đókhông phải lỗi của mình, nhưng mình vẫn

Page 992: Thành phố pha lê

nghĩ đi nghĩ lại về mọi điều mình nênlàm, nên nói, trước khi bố mất.”

“Ờ, nhưng, đây là lỗi của mình,”Isabelle nói. “Đáng nhẽ lúc đó mình phảilắng nghe. Và điều bây giờ mình có thểlà theo dấu thằng khốn nạn đó và giếthắn.”

“Mình không chắc điều đó có ích-”

“Sao cậu biết được?” Isabelle hỏi.“Cậu có tìm người chịu trách nhiệm chocái chết của bố cậu và giết hắn không?”

“Bố mình mất vì bị đau tim,” Simon

Page 993: Thành phố pha lê

nói. “nên không.”

“Vậy cậu không biết cậu đang nói gì,đúng không?” Isabelle ngẩng cổ và nhìncậu. “Tới đây.”

“Cái gì?”

Cô vẫy vẫy ngón tay trỏ. “Tới đây,Simon.”

Ngại ngần, cậu tiến tới. Cậu chỉ còncách cô nàng chưa tới một bước chân thìcô nàng nắm lấy thân áo trước, kéo vềphía cô. Mặt họ chỉ cách nhau vài inch;cậu có thể thấy vùng da dưới mắt

Page 994: Thành phố pha lê

Isabelle sáng lên vì vệt nước mắt mớirơi.

“Cậu có biết mình cần gì ngay lúc nàykhông?” cô nàng nói, từng từ từng chữ rõràng.

“Ờ,” Simon nói. “Không?”

“Cần có gì khác để nghĩ,” cô nàngnói, và hơi quay người kéo cậu lêngiường.

Cậu đặt lưng xuống những chồng quầnáo quăng bừa bãi. “Isabelle,” Simon yếuớt phản đối, “Cậu thực sự nghĩ thế này sẽ

Page 995: Thành phố pha lê

giúp cậu thấy tốt hơn sao?”

“Tin mình đi,” Isabelle nói, đặt taylên ngực cậu, ngay trên trái tim đã khôngcòn đập. “Mình đã thấy tốt hơn rồi.”

Clary nằm trằn trọc trên giường,ngước nhìn những vệt ánh trăng chiếuqua trần nhà. Các dây thần kinh của côvẫn đang cãi cọ om sòm về những sựviệc ngày hôm nay và không cho cô ngủ,và càng không ngủ nổi khi Simon khôngtrở về trước bữa tối – hay sau đó. Thựcra cô đã nói cho chú Luke nghe và chúđã mặc áo khoác và tới nhà Lightwood.Chú khá vui vẻ khi trở lại. “Simon ổn,Clary ạ,” chú nói. “Đi ngủ đi.” Và rồi

Page 996: Thành phố pha lê

chú lại ra đi cùng cô Amatis, tới mộtbuổi họp dài bất tận ở Sảnh Hiệp Định.Cô tự hỏi liệu đã ai lau dọn máu củaĐiều Tra Viên chưa.

Vì chẳng còn gì để làm, cô lên giườngnhưng không tài nào ngủ nổi. Hình ảnhValentine cứ vẩn vơ trong đầu cô, hắnđưa tay vào trong người Điều Tra Viênvà giật tung trái tim ông ta ra. Con sẽngậm mồm, vì anh trai con nếu nhưkhông phải vì chính con. Hơn hết, nhữngbí mật cô biết từ Ithruriel đè nặng lênngực cô. Bên dưới tất cả những sự lolắng đó là nỗi sợ, thường trực như nhịptim, rằng mẹ cô sẽ chết. Magnus đâu rồi?Có những tiếng sột soạt nơi rèm cửa, và

Page 997: Thành phố pha lê

đột nhiên một luồng ánh trăng ùa vàophòng. Clary ngồi bật dậy, lần tìm condao thiên thần để ở tủ đầu giường,

“Không sao đâu.” Một bàn tay đặt lêntay cô – một bàn tay quen thuộc, đầy sẹo,mảnh dẻ. “Anh đây.”

Clary hít một hơi sâu, và anh rụt taylại. “Jace,” cô nói. “Anh làm gì ở đây?Có chuyện gì sao?”

Trong một lúc anh không trả lời, và côxoay qua nhìn anh, kéo chăn lên chequanh người. Cô đỏ mặt, vì ý thức đượcmình chỉ mặc có chiếc quần ngủ và áo lótmỏng – và rồi cô thấy nét mặt anh, và cô

Page 998: Thành phố pha lê

bớt ngượng hơn.

“Jace?” cô khẽ gọi. Anh đang đứngbên giường cô, vẫn mặc bộ đồ tang trắng,và chẳng có ánh sáng, sự trêu chọc hayxa cách trong cách anh nhìn cô. Gươngmặt anh trắng bệch, và đôi mắt trông bịám ảnh và đen lại vì căng thẳng. “Anh ổnkhông?”

“Anh không biết,” anh nói với sự mơmàng như người vừa tỉnh khỏi cơn mơ.“Anh không định tới đây. Anh định đilang thang cả đêm – anh không ngủ được– và anh thấy mình tới đây. “Tới tìmem.”

Page 999: Thành phố pha lê

Cô ngồi thẳng hơn, để chăn rơi xuốngquanh hông. “Sao lại không ngủ được?Có chuyện gì sao?” cô hỏi, và đột nhiênthấy ngu ngốc. Chuyện gì đã không xảyra chứ?”

Nhưng Jace, dường như chẳng nghethấy câu hỏi. “Anh phải gặp em,” anhnói, gần như với chính mình. “Anh biếtlà không nên. Nhưng anh phải gặp em.”

“À, thế thì anh ngồi xuống đi,” cô nóivà co chân lại để cho anh có chỗ ngồi ởmép giường. “Vì anh đang làm em lođấy. Anh chắc là không có chuyện gìchứ?”

Page 1000: Thành phố pha lê

“Anh không nói là không có chuyệngì.” Anh ngồi xuống giường, nhìn cô.Anh đang ngồi rất gần và cô chỉ cầnnhoài người và hôn anh-.

Ngực cô quặn lại. “Có tin xấu sao?Có chuyện – có ai –”

“Không phải,” Jace nói, “và cũngchẳng phải tin gì. Nó ngược với tin. Cómột điều anh luôn biết, và em – có lẽ emcũng biết. Chúa biết là anh không giỏiche giấu. Đôi mắt anh nhìn cô chậm rãi,như thể muốn ghi nhớ lấy. “Chuyện xảyra là,” anh nói, và chần chừ- “là anhnhận ra vài điều.”

Page 1001: Thành phố pha lê

“Jace,” cô đột nhiên thì thào, khônghiểu vì lý do gì, nhưng cô sợ điều anhsắp nói. “Jace, anh không cần phải-”

“Anh đang cố - tới nơi khác,” Jacenói. “Nhưng anh bị lôi kéo tới đây. Anhkhông thể ngừng đi, không thể ngừngnghĩ. Về lần đầu tiên anh gặp em, và sauđó anh không thể quên nổi em. Anhmuốn, nhưng không ngừng được. Anhbuộc bác Hodge phải để anh tới tìm emvà đưa em về Học Viện. Và kể từ lúc đó,tại cái quán cà phê ngu ngốc đó, khi thấyem ngồi cùng Simon, thậm chí khi đóđiều đó cũng làm anh bực – anh phải làngười ngồi cạnh em. Người làm em cườinhư vậy. Anh không thể từ bỏ được cảm

Page 1002: Thành phố pha lê

giác đó. Đó phải là anh. Và anh càng biếtem rõ hơn, anh càng có cái cảm xúc đó –anh chưa từng có nó. Anh luôn muốn mộtcô gái và rồi quen cô ta rồi chẳng muốncô ta nữa, và với em thì cảm xúc ngàymột dâng trào tới cái đêm em xuất hiện ởRenwick’s và anh đã biết.”

“Và rồi hiểu vì sao anh có cảm giácđó – giống như em là một phần anh thiếumà không hề biết cho tới khi gặp lại em –đó là vì em là em gái anh, quả là một tròlố bịch. Giống như Chúa đang phỉ nhổanh. Anh không biết vì sao – khi nghĩrằng anh thực sự có được em, rằng anhxứng được hưởng một điều như vậy,được hạnh phúc. Anh không thể tưởng

Page 1003: Thành phố pha lê

tượng anh đã làm gì để bị trừng phạt nhưthế-”

“Nếu anh bị trừng phạt,” Clary nói,“em cũng vậy thôi. Vì anh cảm thấy thếnào thì em cũng thấy thế vậy. Nhưngchúng ta không thể - chúng ta phải ngừngcảm thấy về nhau theo cách này, vì đó làcơ hội duy nhất của chúng ta.”

Tay Jace nắm chặt buông xuôi bênngười. “Cơ hội duy nhất cho cái gì nào?”

“Để được bên nhau. Vì nếu không,chúng ta không thể ở cạnh nhau nữa,đừng nói là ở cùng một phòng, và emkhông thể chịu được. Em thà có anh trong

Page 1004: Thành phố pha lê

đời như một người anh trai còn hơn làkhông có anh-”

“Và anh nghĩ anh phải ngồi đó khi emhẹn hò rồi yêu, kết hôn với một ai đó-”Giọng anh nghẹn lại. “Và trong lúc đó,anh quan sát và mỗi ngày lại chết đi mộtchút.”

“Không, lúc đó anh chẳng quan tâmnữa đâu,” cô nói, phân vân liệu khi nóithế này cô có chịu nổi ý nghĩ về một Jacekhông quan tâm hay không. Cô khôngnghĩ xa xôi như anh, và cô cố tưởngtượng cảnh nhìn anh yêu một ai khác,cưới một ai khác, nhưng không thể; côchỉ thấy một con đường đen tăm tối trải

Page 1005: Thành phố pha lê

dài trước mắt, kéo dài vô tận. “Làm ơn.Nếu chúng ta không nói gì – nếu chúng tagiả bộ-”

“Không giả bộ gì hết,” Jace nói mộtcách chắc nịch. “Anh yêu em, và anh yêuem tới khi chết, và nếu có cuộc sống sauđó, anh vẫn còn yêu em.”

Cô nghẹn thở. Anh đã nói ra nó –những lời sẽ không thể nào rút lại. Cô cốtìm câu trả lời, nhưng không thể,

“Và anh biết em sẽ nghĩ anh chỉ muốnở bên em để - để cho anh thấy anh là mộtcon quái vật ra sao,” anh nói. “Và có thểanh là quái vật thật. Anh không biết câu

Page 1006: Thành phố pha lê

trả lời. Nhưng điều anh biết là kể cả cómáu quỷ trong con người anh, trongngười anh còn chảy dòng máu của conngười nữa. Và anh không thể yêu em nhưbây giờ nếu anh không có chút tínhngười. Vì quỷ chỉ muốn. Chúng khôngyêu. Và anh-” Anh đột nhiên đứng dậy vàtới bên cửa sổ. Anh có vẻ mất phươnghướng, hệt như lúc nhìn thấy thi thể Maxtại Sảnh.

“Jace ơi?” Clary hốt hoảng gọi, vàkhi anh không trả lời, cô vội xuốnggiường, tới bên rồi đặt tay lên tay anh.Họ tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ; hìnhảnh họ in trên tấm kính gần như trongsuốt – những đường nét mờ mờ ảo ảo của

Page 1007: Thành phố pha lê

một cậu con trai cao dong dỏng và mộtcô gái nhỏ bé hơn đang lo lắng nắm cổtay áo người con trai, “Có chuyện gìvậy?”

“Anh không nên nói cho em biết,” anhnói, không nhìn cô. “Anh xin lỗi. Có lẽanh đã nói quá nhiều khiến em không thểhiểu hết được. Em có vẻ quá – sốc.” Sựcăng thẳng ẩn trong giọng nói của anhnhư một sợi dây có sự sống.

“Đúng,” cô nói. “Suốt mấy ngày quaem đã hỏi liệu anh có ghét em không. Vàrồi em thấy anh tối nay, em đã tưởng anhghét em thật.”

Page 1008: Thành phố pha lê

“Ghét em?” anh nhắc lại, có vẻ bốirối. Anh vươn tay nhẹ nhàng chạm lêngương mặt cô, chỉ là đầu ngón tay lướtqua da. “Anh nói với em rằng anh khôngngủ được. Nửa đêm mai chúng ta hoặc làchiến đấu hoặc chịu sự thống trị củaValentine. Đây có thể là đêm cuối cùngchúng ta được sống, và chắc chắn là đêmcuối cùng bình thường. Đêm cuối cùngchúng ta ngủ và tỉnh dậy như thường lệ.Và những gì anh nghĩ là anh muốn dànhcả đêm nay cùng em.”

Trái tim cô đập lỡ nhịp. “Jace-”

“Anh không có ý đó,” anh nói. “Anhsẽ không chạm vào em, nếu như em

Page 1009: Thành phố pha lê

không muốn. Anh biết điều này là sai –Chúa ơi, nó quá sai – nhưng anh muốnnằm xuống và thức giấc cùng em, chỉ mộtlần, chỉ một lần trong đời.” Có sự tuyệtvọng trong giọng nói của anh. “Chỉ mộtđêm thôi. Trong bao nhiêu điều to lớnnày, một đêm thì có vấn đề gì đâu?”

Vì nghĩ chúng ta sẽ cảm thấy ra saovào sáng mai. Nghĩ chuyện sẽ tệ thếnào khi phải giả bộ rằng chúng tachẳng là gì của nhau trước mặt nhữngngười khác sau khi chúng ta dành trọnđêm nay bên nhau, kể cả khi chúng tachỉ ngủ. Nó giống như là thử một chútthuốc phiện vậy – nó chỉ làm anh muốnthêm thôi.

Page 1010: Thành phố pha lê

Nhưng cô nhận ra, đó chính là lý doanh đã nói những điều vừa rồi với cô. Vìnó không đúng, không đúng đối với anh;chẳng có gì khiến chuyện tệ hơn được;cũng như chẳng có gì làm nó tốt lên. Anhđang cảm thấy nó kết thúc hệt như mộtbản án tử, và cô có thể nói rằng chuyệnvới cô sẽ khác không? Và nếu cô có thểnói vậy, kể cả khi cô hy vọng có thể tớimột ngày nào đó cô sẽ bị thuyết phục bởithời gian, lý do hoặc đau khổ dần dần đểkhông cảm thấy vậy nữa, cũng chẳng vấnđề gì hết. Trong đời cô chẳng muốn gìhơn là muốn đêm nay cùng Jace.

“Khép rèm lại, trước khi anh lên

Page 1011: Thành phố pha lê

giường,” cô nói. “Em không ngủ đượcnếu sáng quá.”

Anh kinh ngạc. Clary ngạc nhiên nhậnra, anh thực sự không hy vọng cô sẽ đồngý và một lúc sau, anh ôm chầm lấy cô,vùi đầu vào trong mái tóc vẫn còn rối bùsau giấc ngủ vừa nãy của cô. “Clary-”

“Lên giường đi,” cô nhẹ nhàng nói.“Muộn rồi.” Cô đẩy anh ra và trở lạigiường, leo lên đó và đắp chăn tới ngangthắt lưng. Không hiểu sao, nhìn thấy anhnhư thế này, cô có thể tưởng tượng ramọi chuyện khác đi, rằng họ đang ở trongtương lai cách bây giờ nhiều năm và họđã ở cùng nhau rất lâu và đã cùng nhau

Page 1012: Thành phố pha lê

chìm vào giấc ngủ cả trăm lần, rằng mọiđêm, không phải chỉ đêm nay, đều thuộcvề họ. Cô tì cằm lên tay và ngắm nhìnanh trong khi anh kéo rèm và cởi áokhoác, đặt lên ghế. Anh mặc bên trongmột chiếc áo phông xám nhạt, và nhữngẤn Ký quấn quanh cánh tay trần tỏa sángmờ mờ khi anh tháo thắt lưng vũ khí vàđặt xuống sàn. Anh tháo giày và trèo lêngiường, nằm duỗi thẳng vô cùng thậntrọng bên cạnh Clary. Nằm ngửa, anhquay đầu nhìn cô. Một chút xíu ánh sángchiếu qua rìa rèm, chỉ đủ để cô nhìn thấynhững đường nét gương mặt anh và ánhsáng từ đôi mắt anh. “Chúc ngủ ngon,Clary,” anh nói.

Page 1013: Thành phố pha lê

Hai tay anh đặt dọc theo thân mình,bàn tay hé mở. Dường như anh chẳng hềthở; cô cũng không biết bản thân có hítthở không nữa. Cô chìa tay, đủ để nhữngngón tay họ chạm vào nhau – rất nhẹ, vànếu không phải Jace thì cô không biết côcó chạm vào, khi chạm, những dây thầnkinh ở đầu ngón tay hơi ngứa ngáy, nhưthể cô hơ tay trước đầu ngọn lửa nhỏ. Côcảm thấy anh căng thẳng và rồi thư giãn.Anh nhắm mắt, mi mắt phủ bóng xuốnggò má. Miệng anh cong thành một nụcười, như thể cảm nhận được cô đangquan sát anh và cô tự hỏi trông anh nhưthế nào vào sáng mai, với mái tóc rồi bùvà mắt đầy gỉ. Dù cho mọi chuyện, côvẫn tự cho mình thưởng thức sự hạnh

Page 1014: Thành phố pha lê

phúc. Cô đan tay vào tay anh. “Chúc ngủngon,” cô thì thào. Trong bóng tối, vớihai tay đan vào nhau như những đứa trẻtrong câu truyện thần tiên, cô chìm vàogiấc ngủ bên cạnh anh.

15. Đổ vỡ

Luke giành hầu hết cả đêm để quan sátmặt trăng di chuyển phía trên trần nhàtrong suốt của Sảnh Hiệp Định như mộtđồng xu bạc lăn trên bề mặt láng bóngcủa bàn thủy tinh. Lúc mặt trăng gần tròn,như lúc này, chú cảm thấy được thị giác

Page 1015: Thành phố pha lê

và khứu giác sắc bén hơn, kể cả khi ởdạng người. Ví dụ, như giờ đây, chú cóthể ngửi thấy mùi nghi ngờ và sợ hãi sắcnét rõ rệt trong căn phòng này. Chú cảmthấy được sự bồn chồn không yên của cảđàn người sói bên ngoài rừng Brocelindkhi họ đi đi lại lại trong bóng tối dướinhững rặng cây và đợi tin từ chú.

“Lucian.” Giọng Amatis vang kên bêntai chú rất nhỏ nhưng rõ. “Lucian!”

Rời khỏi sự suy tưởng, Luke cố tậptrung đôi mắt mệt mỏi vào quang cảnhtrước mặt. Đó là một nhóm lố nhố người,những người đồng ý lắng nghe kế hoạchcủa chú. Ít hơn số chú đã mong đợi. Rất

Page 1016: Thành phố pha lê

nhiều người chú biết từ hồi sống ờ Idris– vợ chồng Penhallow, Lightwood,Ravenscar – và rất nhiều người mới gặpnhư vợ chồng Monteverle điều hành HọcViện Lisbon, biết nói cả tiếng Anh lẫntiếng Bồ Đào Nha, hay NasreenChaudhury, viện trưởng nghiêm khắc củaHọc Viện Mumbai. Chiếc sari màu xanhsậm họa tiết chữ rune bằng bạc sáng tớimức chú Luke, theo bản năng, tránh ramỗi khi cô ta tới gần.

“Thật sao, Lucian,” MaryseLightwood nói. Gương mặt trắng trẻonhỏ nhắn hằn rõ sự kiệt sức và đau buồn.Luke không ngờ cô ta hay người chồng sẽtới, nhưng họ gần như đồng ý ngay khi

Page 1017: Thành phố pha lê

chú vừa mở lời. Chú đoán chú nên biếthơn họ, kể cả khi sự đau buồn có vẻ làmcho Maryse dễ nổi nóng hơn thường lệ.“Cậu là người muốn chúng tôi ở đây; ítnhất cậu phải chú tâm chứ.”

“Anh ấy có mà,” Amatis ngồi co chânnhư một cô gái trẻ, nhưng gương mặt rấtcương trực. “Không phải lỗi của Luciankhi chúng ta đi luẩn quẩn suốt cả giờqua.”

‘Và chúng ta còn luẩn quẩn dài dàicho tới khi tìm ra giải pháp,” PatrickPenhallow nói, hơi bực bội.

“Với tất cả sự kính trọng, Patrick,”

Page 1018: Thành phố pha lê

Nasreen nói, sặc giọng địa phương,“không có giải pháp nào cho vấn đề này.Điều tốt nhất chúng ta có thể hy vọng làmột kế hoạch.”

“Một kế hoạch không liên quan tớichiếm hữu nô lệ hoặc-” Jia, vợ Patricknói rồi ngừng lại, cắn môi. Trông cô takhá xinh đẹp, mảnh mai và rất giống côcon gái Aline. Luke nhớ khi Patrick tớiHọc Viện Bắc Kinh và kết hôn với cô ấy.Đó có phần giống một vụ scandal, vìđáng ra anh ta phải kết hôn với một côgái mà bố mẹ đã chọn cho ở Idris.Nhưng Patrick chẳng bao giờ thích làmtheo những gì được bảo, một phẩm chấtmà lúc này đây, Luke đánh giá rất cao.

Page 1019: Thành phố pha lê

“Hoặc tự kết đồng minh với những cưdân Thế Giới Ngầm?” chú Luke nói. “tôisợ là không có cách khác đâu.”

“Đó không phải là vấn đề, và anh biếtmà,” Maryse nói. “Toàn bộ vấn đề là vịtrí trong Hội Đồng. Clave sẽ không baogiờ đồng ý. Anh cũng thừa biết. Bốnchỗ-”

“Không phải bốn,” chú Luke nói, “màlà một vị trí cho Tiên tộc, một cho Đứacon của Mặt trăng, và một cho Đứa concủa Lilith.”

Page 1020: Thành phố pha lê

“Pháp sư, thần tiên và người sói,”Senhor Monteverd ôn tồn cất tiếng, lôngmày nhướn tít. “Thế còn về ma cà rồng?”

“Họ không hứa hẹn gì,” chú Luke thừanhận. “Và tôi cũng chẳng thề thốt gì vớihọ hết. Có thể họ không hứng tham dựvào Hội Đồng; họ chẳng ưa gì loài tôi vàcũng chẳng hứng thú với họp hành và luậtlệ. Nhưng cánh cửa mở rộng cho họ nếuhọ đổi ý.”

“Malachi và những đồng nghiệp sẽkhông bao giờ đồng ý, và chúng ta khôngđủ số phiếu bầu Hội Đồng nếu như khôngcó họ,” Patrick lầm bầm. “Hơn nữa,không có ma cà rồng, chúng ta lấy đâu cơ

Page 1021: Thành phố pha lê

hội thắng đây?”

“Câu hỏi rất hay,” Amatis nạt, cô cóvẻ tin vào kế hoạch của Luke hơn bảnthân chú. “Có rất nhiều cư dân Thế GiớiNgầm sẽ chiến đấu cùng chúng ta, và họđã rất mạnh rồi. Chỉ các pháp sư thôi-”

Với một cái lắc đầu, SenhoraMonteverde quay sang chồng. “Kế hoạchnày điên quá. Nó không thể thành côngnổi. Chúng ta không thể tin các cư dânThế Giới Ngầm.”

“Nó đã thành công trong vụ Nổi Dậy,”chú Luke nói.

Page 1022: Thành phố pha lê

Người phụ nữ Bồ Đào Nha trề môi.“Chỉ vì hồi đó, Valentine dùng lũ ngốclàm đội quân tay sai,” cô ta nói. “Chứkhông phải quỷ. Và sao chúng ta biếtnhững cựu thành viên Circle không trởvề bên hắn khi hắn ra lời hiệu triệuchứ?”

“Cẩn thận với những điều cô nói đấy,Senhore,” Robert Lightwood quát. Đâylà lần đầu tiên anh ta lên tiếng trong suốthơn một giờ qua; gần như toàn buổi tốiRobert đứng bất động, chẳng nói chẳngrằng vì sự đau buồn chiếm trọn lấy tráitim. Luke có thể thề rằng mặt anh ta cóthêm nhiều nếp nhăn hơn chỉ sau có bangày. Sự đau khổ hằn lên đôi vai buông

Page 1023: Thành phố pha lê

xuôi và hai nắm tay siết chặt; Luke khôngtrách. Chú chưa bao giờ thích Robert,nhưng có gì đó khi thấy một người đànông to lớn bất lực trước nỗi buồn mấtcon khiến chú đau lòng tới mức khôngdám nhìn. “Nếu cô nghĩ tôi sẽ về pheValentine sau cái chết của Max – hắn đãgiết hại con trai tôi-”

“Robert,” Maryse thì thầm. Cô nắmlấy tay chồng.

“Nếu chúng ta không về phe hắn,”Senhor Monteverde nói, “tất cả nhữngđứa con của chúng ta sẽ chết.”

“Nếu cô nghĩ vậy thì sao cô còn ở

Page 1024: Thành phố pha lê

đây?” Amatis đứng dậy. “Tôi tưởngchúng ta đã đồng ý-”

Anh cũng vậy. Đầu chú ong ong. Chúnghĩ, mọi chuyện với họ bao giờ cũngtheo chiều hướng này, tiến hai bước rồilùi một bước. Họ hệt như những cư dânThế Giới Ngầm thường xuyên khắc khẩu,chỉ có điều họ không nhận thấy mà thôi.Có lẽ tất cả sẽ tốt hơn nếu giải quyết rắcrối bằng nắm đấm, cái cách mà người sóitrong một đàn thường làm-

Một chuyển động nhoáng qua trướccửa Sảnh. Chỉ thoáng qua và nếu giờkhông phải gần tới lúc trăng tròn, chú sẽkhông nhìn thấy, hay nhận thấy người vừa

Page 1025: Thành phố pha lê

vụt qua cửa. Chú tự hỏi liệu chú cótưởng tượng ra không. Đôi lúc, khi vôcùng mệt mỏi, chú nghĩ mình thấyJocelyn – thấp thoáng trong bóng tối,trong chút sáng chiếu lên tường. Nhưngđây không phải Jocelyn. Luke đứng dậy.“Tôi sẽ ra ngoài năm phút để hít thở. Tôisẽ trở lại.” Chú thấy họ đang quan sát khichú đi ra cửa trước – tất cả, thậm chíAmatis. Senhor Monteverde thì thầm gìđó với vợ bằng tiếng Bồ Đào Nha; chúLuke nghe được “lobo”, nghĩa là “sói”trong tràng xì xồ. Chắc họ nghĩ mình rangoài chạy vòng tròn và cắn mặt trăngđây mà.

Không khí bên ngoài mát mẻ và lành

Page 1026: Thành phố pha lê

lạnh, bầu trời mang màu xám thép. Bìnhminh nhuộm đỏ bầu trời phương đông vàtạo nên rang hồng chiếu tới những bậcthang đá cẩm thạch trắng muốt dẫn lêncửa Sảnh. Jace đang đứng đợi chú, ởgiữa cầu thang. Bộ đồ tang cậu mặc nhưtát vào mặt chú Luke, khiến chú nhớ tớitất cả những cái chết họ đã chứng kiến tạinơi này, và sẽ còn tiếp tục phải nhìn thấy.

Chú Luke dừng lại trước Jace vàibước. “Jonathan, cháu làm gì ở đây?”

Jace không nói gì, và chú Luke tựnguyền rủa sự vô tâm của mình – Jacekhông thích bị gọi là Jonathan và thườngcực lực phản đối bị gọi bằng cái tên đó.

Page 1027: Thành phố pha lê

Nhưng lần này, hình như cậu bé khôngquan tâm. Gương mặt ngẩng lên nhìn chúLuke nghiêm nghị hệt như bất cứ ngườilớn nào trong Sảnh. Dù theo Luật, cònmột năm nữa Jace mới trưởng thành, cậuđã nhìn thấy nhiều sự việc tồi tệ hơn bấtcứ người lớn nào từng thấy.

“Cháu tìm bố mẹ hả?”

“Chú muốn nói bố mẹ Lightwood?”Jace lắc đầu. “Không. Cháu không muốnnói chuyện với họ. Cháu tìm chú.”

“Chuyện về Clary à?” Chú Luke bướcxuống vài bước tới khi chí đứng ngaytrên Jace. “Con bé ổn chứ?”

Page 1028: Thành phố pha lê

“Vâng.” Nhắc tới Clary dường nhưlàm Jace toàn thân căng thẳng, và điềuđó làm cho các dây thần kinh của chúLuke giần giật – nhưng Jace sẽ khôngbảo Clary ổn nếu thực sự không phảivậy.

“Vậy thì gì nào?”

Jace nhìn qua chú, về phía cánh cửacủa Sảnh. “Trong đó thế nào rồi? Có tiếntriển gì không?”

“Không hẳn,” Luke thừa nhận. “Dùkhông muốn đầu hàng Valentine nhưng họ

Page 1029: Thành phố pha lê

cũng chẳng hứng cho các cư dân ThếGiới Ngầm gia nhập Hội Đồng. Và nếukhông hứa cho họ chỗ trong Hội Đồng,những người bên bọn chú sẽ không thamchiến.”

Ánh mắt Jace lấp lánh. “Clave sẽghét ý tưởng đó.”

“Họ không cần phải thích. Họ chỉ cầnthích nó hơn ý kiến tự tử tập thể thôi.”

“Họ sẽ trì hoãn,” Jace khuyên nhủ.“Nếu cháu là chú, cháu sẽ cho họ hạn.Clave sẽ làm việc hiệu quả hơn khi cóhạn chót.”

Page 1030: Thành phố pha lê

Chú Luke không thể không mỉm cười.“Tất cả những cư dân Thế Giới Ngầmchú có thể gọi sẽ tới Cổng Bắc vàochạng vạng. Nếu Clave đồng ý sát cánhcùng họ, họ sẽ vào thành phố. Nếukhông, họ sẽ quay về. Chú không thể trìhoãn lâu hơn – nếu không chúng ta sẽkhông có đủ thì giờ để tới Brocelind vàonửa đêm.”

Jace huýt sáo. “Thật là kịch tính làmsao. Không biết nhìn thấy tất cả cư dânThế Giới Ngầm sẽ làm Clave hứng khởihay sợ nhỉ?”

“Có lẽ là mỗi thứ một tý. Rất nhiềuthành viên Clave có quan hệ với Học

Page 1031: Thành phố pha lê

Viện, giống như cháu; họ quen thấy cáccư dân Thế Giới Ngầm hơn. Chú lo là lonhững dân Idris chính cống. Khi thấy cưdân Thế Giới Ngầm xuất hiện ở cổng, họsẽ hoảng loạn. Mặt khác, họ không thểnào không tổn thương khi nhận ra họ yếuđuối thế nào.”

Như nhận được ám hiệu, Jace thoángliếc tàn tích của Gard, một vết sẹo đenngòm ở sườn đồi bên kia thành phố.“Cháu không chắc có ai cần được nhắcnhở thêm.” Cậu quay lại nhìn chú Luke,đôi mắt trong sáng vô cùng nghiêm túc.“Cháu muốn nói với chú điều này, vàcháu mong chú giữ bí mật.”

Page 1032: Thành phố pha lê

Luke không thể giấu sự ngạc nhiên.“Sao lại nói với chú? Không phải với côchú Lightwood?”

“Vì chú là người phụ trách ở đây, thậtđấy. Chú biết mà.”

Luke chần chừ. Có gì đó ở gương mặttrắng toát và mệt mỏi của Jace khiến chúdù kiệt sức nhưng vẫn cảm thấy thôngcảm – thông cảm và muốn chỉ cho cậucon trai này, cậu bé đã bị lừa dối và bịlợi dụng bởi người lớn rằng không phảitất cả người lớn đều như vậy, rằng cómột vài người thằng bé có thể tin tưởngđược. “Được rồi.”

Page 1033: Thành phố pha lê

“Và,” Jace nói, “vì cháu tin chú biếtcách giải thích cho Clary.”

“Giải thích cái gì cho Clary?”

“Vì sao cháu phải làm thế này.” MắtJace trông to hơn dưới ánh mặt trời đangmọc; trông thằng bé nhỏ hơn vài tuổi.“Cháu sẽ đi tìm Sebastian. Cháu biếtcách tìm hắn, và cháu sẽ đi theo hắn tớikhi hắn dẫn cháu tới chỗ Valentine.”

Luke thở hắt ra trong ngạc nhiên.“Cháu biết cách tìm nó?”

“Magnus chỉ cho cháu cách dùng thần

Page 1034: Thành phố pha lê

chú theo dấu vết khi cháu ở cùng anh ta ởBrooklyn. Chúng cháu thử dùng nhẫn củabố cháu để tìm ông ta. Nó không thànhcông, nhưng-”

“Cháu không phải pháp sư. Cháukhông thể làm phép theo dấu được.”

“Bọn cháu dùng chữ rune. Giống cáchĐiều Tra Viên theo dõi cháu khi cháu lêntàu gặp Valentine. Tất cả những gì cháucần là một món đồ của Sebastian.”

“Nhưng chúng ta đã lật tung cả nhàPenhallow rồi. Hắn chẳng để lại gì.Phòng nó hoàn toàn sạch bóng, có lẽchính vì sợ điều kia.”

Page 1035: Thành phố pha lê

“Cháu đã tìm ra một thứ,” Jace nói.“Một sợi chỉ dính máu. Không nhiều,nhưng thế là đủ. Cháu đã thử và thànhcông.”

“Cháu không thể một mình đi rìnhValentine được. Chú không đồng ý.”

“Chú không ngăn được cháu. Khônghẳn. Trừ khi chú đánh nhau với cháungay trên những bậc tam cấp này. Mà chúcũng chẳng thắng đâu. Chú thừa hiểumà.” Có gì đó kỳ lạ trong giọng nói củaJace, một sự hòa trộn giữa khẳng định vàcăm ghét bản thân.

Page 1036: Thành phố pha lê

“Nghe này, dù cháu quyết tâm làm anhhùng đến đâu-”

“Cháu không phải người hùng,” Jacenói. Giọng cậu trong sáng và chẳng rõsắc thái, như thể đang nói một sự thậthiển nhiên nhất.

“Nghĩ xem nhà Lightwood sẽ phảnừng thế nào, kể cả không có chuyện gìvới cháu. Nghĩ xem Clary-”

“Chú nghĩ cháu chưa nghĩ tới Clarysao? Chú tưởng cháu không nghĩ tới giađình sao? Chú nghĩ vì sao cháu làm điềunày?”

Page 1037: Thành phố pha lê

“Cháu có nghĩ chú không nhớ lúcmười bảy tuổi như thế nào à?” chú Luketrả lời. “Nghĩ cháu có sức mạnh cứu thếgiới – không chỉ có sức mạnh mà còn làtrách nhiệm nữa-”

“Nhìn cháu này,” Jace nói. “Nhìncháu và nói cháu là một cậu nhóc mườibảy tuổi bình thường đi.”

Chú Luke thở dài. “Chẳng có gì bìnhthường ở cháu hết.”

“Giờ nói với cháu rằng không thểxem. Nói với cháu rằng điều cháu muốnlàm sẽ không thành công đi.”

Page 1038: Thành phố pha lê

©DTV: http://www.dtv-ebook.com

Khi Luke không nói gì, Jace nói tiếp,“Chú, kế hoạch của chú tới giờ vẫn ổn.Đưa cư dân Thế Giới Ngầm tới, chốnglại Valentine suốt chặng đường từ cổngAlicante. Điều đó tốt hơn là chỉ nằm vàkệ hắn dẫm đạp lên chú. Nhưng ông ta đãđoán tới khả năng này rồi. Chú không cólợi thế bất ngờ được. Cháu – cháu có thểlàm ông ta bất ngờ. Có thể ông ta khôngbiết Sebastian bị theo đuôi. Đây ít racũng là một cơ hội, và chúng ta phải nắmlấy mọi cơ hội chúng ta có.”

“Có thể,” Luke nói. “Nhưng dựa vàomột người như thế là quá nguy hiểm.

Page 1039: Thành phố pha lê

Thậm chí khi người đó là cháu.”

“Nhưng chú không thấy sao – chỉ cháumới có thể thôi,” Jace nói, sự tuyệt vọngthấm đượm trong giọng nói. “Dù choValentine cảm thấy cháu đang theo đuôihắn, hắn cũng sẽ để cháu tới gần để-”

“Tới gần để làm gì?”

“Để giết ông ta,” Jace nói. “Còn đểlàm gì nữa?”

Luke nhìn cậu bé đứng dưới. Chú ướccó thể nhìn thấy hình ảnh Jocelyn trongcon trai cô, theo cách chú đã thấy ở

Page 1040: Thành phố pha lê

Clary, nhưng Jace luôn chỉ là Jace thôi –kiểm soát tốt, cô độc và xa cách. “Cháulàm được sao?” chú Luke nói. “Cháu cóthể giết bố đẻ của cháu sao?”

“Vâng,” Jace nói, giọng xa xăm nhưmột tiếng vọng. “Giờ là lúc chú nói cháukhông thể giống ông ta vì sau cùng, ôngta là bố cháu, và giết bố là một tội áctrời đất không dung thứ?”

“Không. Đây là lúc chú nói cháu phảichắc chắn cháu có thể làm,” Luke nói vànhận ra, khiến chính chú cũng ngạc nhiên,rằng một phần trong chú đã chấp nhậnJace sắp làm điều cậu vừa nói và chúđồng ý. “Cháu không thể đi khỏi đây và

Page 1041: Thành phố pha lê

tự mình săn lùng Valentine, chỉ để chuốclấy thất bại.”

“Ồ,” Jace nói. “Cháu có thể làm.”Cậu nhìn đi nơi khác, xuống những bậcthang dẫn xuống quảng trường mà tớisáng hôm qua vẫn chất đấy xác ngườichết. “Bố cháu tạo ra cháu như hiện giờ.Và cháu ghét ông ta vì điều đó. Cháu cóthể giết ông ta. Ông ta đã biết trước rồi.”

Luke lắc đầu. “Dù cháu được nuôidạy thế nào, Jace, cháu có thể chống lạiđược. Hắn không phá hoại tâm hồncháu-”

“Không,” Jace nói. “Ông ấy không

Page 1042: Thành phố pha lê

cần.” Cậu bé liếc nhìn bầu trời sọc xanhsọc xám; từ những hàng cây bao quanhquảng trường, những chú chim bắt đầucất lên bài ca du dương chào đón bìnhminh đang tới. “Cháu nên đi thôi.”

“Cháu có muốn chú nói gì với giađình Lightwood không?”

“Không. Không, đừng nói gì với họhết. Họ sẽ trách chú nếu biết chú biết màkhông ngăn cản cháu đi. Cháu đã để giấylại rồi,” cậu bổ sung. “Họ sẽ biết thôi.”

“Vậy sao-”

Page 1043: Thành phố pha lê

“Sao cháu nói tất cả với chú ư? Vìcháu muốn chú biết. Cháu muốn chú nhớkhi chú lên kế hoạch. Rằng cháu đang ởngoài đó, tìm kiếm Valentine. Nếu cháutìm ra, cháu sẽ gửi tin cho chú.” Cậucười thoáng qua. “Nghĩ tới cháu như kếhoạch dự phòng.”

Chú Luke vươn tay và nắm lấy tay cậucon trai. “Nếu bố cháu không phải làValentine,” chú nói, “ông ấy sẽ tự hào vềcháu.”

Jace có vẻ ngạc nhiên trong thoángchốc, và rồi đỏ bừng mặt và rụt tay lại.“Nếu chú biết-” cậu dợm nói, và cắnmôi. “Thôi. Chúc chú may mắn, Lucian

Page 1044: Thành phố pha lê

Graymark. Ave ateque vale[5].”

[5] Tiếng La tinh; Xin chào và tạm biệt.

“Hy vọng đây không phải lời tạm biệtcuối cùng,” Luke đáp. Mặt trời đang mọcrất nhanh, và khi Jace ngẩng đâu, nhíumày trước lượng ánh sáng lớn đột ngột,có gì đó trên gương mặt cậu khiến chúLuke choáng váng – cái gì đó pha trộngiữa sự tổn thương và sự tự hào cứngcỏi. “Cháu làm chú nhớ tới một người,”chú buột miệng. “Một người chú biếtnhiều năm về trước.”

“Cháu biết,” Jace nói và miệng hơimím tỏ vẻ cay đắng. “Cháu làm chú nhớ

Page 1045: Thành phố pha lê

tới Valentine.”

“Không,” chú Luke phân vân nói,nhưng khi Jace quay đi, sự giống nhau đóbiến mất, và những kí ức của thời quákhứ trôi đi. “Không – chú không hề nghĩtới Valentine.”

Ngay khi Clary mở mắt, cô biết Jaceđã đi. Tay cô, vẫn duỗi ra trên giường,chẳng chạm vào gì; không còn nhữngngón tay vươn ra để đáp lại cô. Cô từ từngồi dậy, ngực quặn thắt.

Hẳn anh đã kéo rèm trước khi đi, vìnhững ô cửa sổ mở rộng và những tiasáng rực rỡ xiên thẳng vào giường. Clary

Page 1046: Thành phố pha lê

tự hỏi vì sao ánh nắng không đánh thứccô dậy. Theo vị trí mặt trời, giờ phải làchiều rồi. Đầu cô nặng trịch và mù mẫm,mắt lờ đờ. Chắc là vì tối qua cô khônggặp ác mộng, một đêm ngủ ngon sau mộtthời gian dài, và cơ thể nhân cơ hội mànghỉ ngơi.

Chỉ khi đứng dậy cô mới nhận ra mộtmẩu giấy gấp gọn đặt trên tủ đầu giường.Cô cầm lên với một nụ cười vương vấttrên môi – vậy là Jace đã viết thư lại –và có gì đó nằng nặt trượt khỏi tờ giấy vàrơi xuống dưới chân cô, cô qua ngạcnhiên nên nhảy lùi lại, vì nghĩ đó là vậtsống.

Page 1047: Thành phố pha lê

Nó nằm dưới chân cô, tỏa ánh kimloại lấp lánh.Cô biết nó là gì trước khicầm lên. Đó là cái vòng và chiếc nhẫnJace đeo quanh cổ. Chiếc nhẫn giatruyền. Cô ít khi thấy anh không đeo nó.Đột nhiên cô thấy sợ.

Cô mở tờ giấy và đọc lướt qua vàidòng đầu: Dù mọi chuyện xảy ra, anhkhông thể chịu nổi chuyện chiếc nhẫnnày biến mất vĩnh viễn, cũng như anhkhông muốn mất em mãi mãi. Và dù anhkhông thể lựa chọn vế đầu tiên, ít nhấtanh có thể chọn vế sau.

Phần còn lại của bức thư dường nhưchẳng có nghĩa lý gì hết; cô phải đọc

Page 1048: Thành phố pha lê

nhiều lần mới hiểu nổi. Khi hiểu rachuyện, cô đứng nhìn xuống, quan sát tờgiấy đang rung bần bật trong tay. Giờ côhiểu vì sao Jace lại nói cho cô nghe mọiđiều, và vì sao anh bảo một đêm chẳngcó vấn đề gì hết. Bạn có thể nói mọi điềuvới người mà bạn nghĩ sẽ không bao giờgặp lại.

Sau đó, cô chẳng nhớ mình đã làm gìhay mặc gì, nhưng không hiểu thế nào màcô xuống nhà, mặc đồ đi săn của ThợSăn Bóng Tối, một tay viết thư một tayvội vàng choàng sợi dây chuyền đeonhẫn vào cổ.

Căn phòng khách vắng bóng người,

Page 1049: Thành phố pha lê

củi cháy thành than, nhưng những tiếngồn và ánh sáng bắt nguồn từ bếp: nhữngtiếng cười nói và mùi thức ăn. Bánhtráng ư? Clary đột nhiên nghĩ. Cô khôngnghĩ cô Amatis biết làm bánh.

Và Clary đã đúng. Bước vào bếp, mắtClary mở lớn – Isabelle, mái tóc đen óngả búi sau đầu, đứng trước bếp, đeo tạpdề và cầm cây muôi kim loại trên tay.Simon đang ngồi cạnh bàn đằng sau,chân gác lên ghế, còn cô Amatis, chẳngbuồn bảo cậu bỏ chân xuống, đang dựangười lên bàn bếp, cực kỳ vui vẻ.

Isabelle vẫy cái muôi chào Clary.“Chào buổi sáng,” cô nàng nói. “Cậu ăn

Page 1050: Thành phố pha lê

sáng nhé? Nhưng mình nghĩ giờ là bữatrưa thì đúng hơn.”

Không nói lời nào, Clary nhìn côAmatis, người vừa nhún vai. “Hai ngườinó vừa xuất hiện và đòi làm bữa sáng,”cô nói, “và cô phải thừa nhận, cô khôngphải đầu bếp giỏi.”

Clary nghĩ tới món súp kinh khủng củaIsabelle tại Học Viện và nén cảm giácmuốn nhún vai. “Chú Luke đâu ạ?”

“Ở Brocelind, với đàn sói,” Amatisnói. “Mọi chuyện đều ổn chứ, Clary?Cháu có vẻ hơi-”

Page 1051: Thành phố pha lê

“To mắt,” Simon nói hộ. “Mọi chuyệnđều ổn chứ?”

Trong một lúc, Clary không tài nàonghĩ ra câu trả lời. Hai đứa nó vừa xuấthiện, cô Amatis đã nói vậy. Vậy nghĩa làSimon dành trọn đêm bên Isabelle. Cônhìn bạn. Trông cậu chẳng khác gì cả.

“Mình ổn,” cô nói. Giờ chẳng phảilúc để lo cho chuyện tình yêu tình báocủa Simon. “Mình muốn nói chuyện vớiIsabelle.”

“Vậy thì nói đi,” Isabelle nói, chọccái thứ có hình dạng kì quái ở đáy chảo,mà Clary sợ, chính là cái bánh tráng.

Page 1052: Thành phố pha lê

“Mình đang nghe đây.”

“Riêng,” Clary nói.

Isabelle nhíu mày. “Không đợi đượcsao? Mình sắp xong rồi-”

“Không,” Clary nói, và có gì đó trongcách cô nói khiến Simon phải ngồi thẳngdậy. “Không được.”

Simon bỏ chân khỏi bàn. “Được rồi.Cô cháu mình sẽ cho các cậu một chútriêng tư,” cậu nói. Cậu quay sang côAmatis. “Hay cô cho cháu xem vài tấmhình của chú Luke hồi bé mà cô nói đi.”

Page 1053: Thành phố pha lê

Cô Amatis lo lắng nhìn Clary nhưngvẫn theo Simon ra khỏi phòng. “Chắc làđược-”

Isabelle lắc đầu khi cửa khép lại đằngsau họ. Có gì đó sáng lấp lánh đằng saucổ cô gái kia: một lưỡi dao sáng, mảnhcắm xuyên qua búi tóc, có tác dụng nhưcái trâm cài vậy. Dù đang là một bà nộitrợ nhưng sau cùng, Isabelle vẫn là ThợSăn Bóng Tối. “Nghe này,” cô gái nói.“nếu là về Simon-”

“Không phải. Về Jace cơ.” Cô chìa tờgiấy cho Isabelle. “Đọc đi.”

Thở dài, Isabelle tắt bếp, cầm tờ giấy

Page 1054: Thành phố pha lê

và ngồi đọc. Clary cầm quả táo trên khaylên và ngồi đối diện, lặng yên lướt nhìntờ giấy. Clary im lặng gọt – cô thực rakhông định ăn táo hay ăn bất cứ thứ gìnữa.

Isabelle ngước mắt, lông mày conglên. “Lá thư này có vẻ - riêng tư quá.Cậu chắc là mình nên đọc chứ?”

Có lẽ là không. Clary giờ chẳng nhớnổi lời nào trong thư nữa; trong nhữngtrường hợp khác, cô sẽ không đời nàođưa nó cho Isabelle, nhưng sự hoảngloạn về Jace đã đánh bay mọi mối lokhác. “Cứ đọc hết đi.”

Page 1055: Thành phố pha lê

Isabelle lật mặt sau. Khi đọc xong, cônàng đặt nó xuống bàn. “Mình nghĩ anhấy sẽ làm điều này.”

“Cậu hiểu điều mình muốn nói,” Clarynói, từ ngữ ríu cả vào nhau, “nhưng anhấy bỏ lại chưa lâu, và cũng chưa thể đixa. Bọn mình phải đuổi theo và-” Côngừng lại, cuối cùng cũng tiêu hóa đượcđiều Isabelle đã nói và ngậm miệng. “Màcậu định nói gì mà lại nghĩ anh ấy sẽ làmđiều này?”

“Mình nói thế thôi.” Isabelle vén lọntóc xòa xuống sau tai. “Kể từ khiSebastian biến mất, mọi người đều nóivề chuyện tìm hắn. Mình lục tung phòng

Page 1056: Thành phố pha lê

hắn tại nhà Penhallow để tìm bất cứ thứgì giúp bọn mình theo dấu hắn – nhưngchẳng có gì. Đáng nhẽ mình phải biếtrằng nếu Jace tìm ra thứ gì đó có thểgiúp anh tìm ra Sebastian, anh sẽ lao đinhư một viên đạn chứ.” Cô nàng cắnmôi. “Mình chỉ hi vọng rằng anh ấy sẽđưa Alec đi cùng. Alec sẽ không vuiđâu.”

“Vậy cậu có nghĩ Alec sẽ đuổi theokhông?” Clary hỏi, với sự hi vọng hoàntoàn mới.

“Clary.” Isabelle hơi bực. “Sao chúngta có thể đuổi theo anh ấy chứ? Chúng tađâu biết anh ấy sẽ đi đâu?”

Page 1057: Thành phố pha lê

“Phải có cách-”

“Chúng ta có thể tự tìm. Nhưng Jacerất ranh mãnh. Anh ấy sẽ tìm ra cáchchặn đường chúng ta, giống nhưSebastian vậy.”

Một cơn giận lạnh lẽo bùng lên trongngực Clary. “Vậy cậu có muốn tìm anhấy không? Cậu có biết anh ấy đang laođầu vào vụ cảm tử không? Anh ấy khôngthể tự mình hạ gục Valentine được.”

“Có lẽ là không,” Isabelle nói.“Nhưng mình tin Jace có lý do để-”

Page 1058: Thành phố pha lê

“Để làm sao? Để muốn chết à?”

“Clary.” Mắt Isabelle lóe lên với ánhsáng đột ngột của giận dữ. “Cậu nghĩnhững người còn lại trong chúng ta sẽ antoàn sao? Chúng ta đang đợi chết hoặcsống kiếp nô lệ. Cậu thực sự muốn thấyJace làm điều kia, hay ngồi đợi điều kinhkhủng xảy ra? Cậu thực sự thấy-”

“Tất cả những gì mình thấy là Jace làanh em với cậu cũng như Max vậy,”Clary nói, “Và cậu đã từng quan tâm tớicậu bé.”

Ngay khi nói ra cô đã thấy hối hận;gương mặt Isabelle trắng bệch, như thể

Page 1059: Thành phố pha lê

lời nói của Clary đã xóa sạch mọi màusắc trên làn da cô gái kia. “Max,”Isabelle nói với một chút xíu sự giận dữđã được kiểm soát, “là một cậu bé,không phải một chiến binh. Nếu chúng tachiến đấu với Valentine, cậu nghĩ Alecsẽ không ra trận sao? Cậu nghĩ khôngphải lúc nào tất cả bọn tớ cũng chuẩn bịsẵn sàng chết, nếu như cần thiết sao?Valentine là bố đẻ của Jace; Jace có lẽ làcơ hội tốt nhất của chúng ta, vì anh ấy cóthể tiếp cận với Valentine và làm điềucần thiết-”

“Valentine sẽ giết Jace nếu cần,”Clary nói. “Ông ta sẽ không tha mạngcho Jace.”

Page 1060: Thành phố pha lê

“Mình biết.”

“Nhưng vấn đề liệu anh ấy có chiếnthắng trở về không? Cậu sẽ không nhớanh ấy sao?”

“Mình sẽ nhớ anh ấy mỗingày,”Isabelle đáp, “trong suốt cuộcđời, vì chúng ta hãy nói thẳng nhé, nếuJace thất bại, có lẽ mình chỉ sống đượcmột tuần là nhiều.” Cô nàng lắc đầu.“Cậu không hiểu rồi, Clary. Cậu khônghiểu luôn sống trong cảnh chém giết, phảilớn lên cùng những trận chiến và hy sinhlà thế nào đâu. Mình nghĩ đó không phảilỗi của cậu. Chỉ là cậu được nuôi nấng-”

Page 1061: Thành phố pha lê

Clary giơ tay. “Mình hiểu chứ. Mìnhbiết cậu không thích mình, Isabelle. Vìvới cậu, mình là người thường.”

“Cậu nghĩ đó là lý do-” Isabellengừng nói, đôi mắt sáng lên; không chỉ vìgiận, Clary ngạc nhiên nhận ra, mà vìnước mắt nữa. “Chúa ơi, cậu không hiểugì sao? Cậu biết Jace bao lâu nhỉ, mộttháng chăng? Mình biết anh ấy bảy năm.Và trong suốt thời gian đó, mình chưatừng thấy anh ấy yêu, hay thích một ai.Tất nhiên anh ấy có hẹn hò với vài côgái. Con gái luôn say anh ấy như điếu đổ,nhưng anh ấy chẳng quan tâm. Mình nghĩđó là lý do Alec cho rằng-” Isabelle

Page 1062: Thành phố pha lê

dừng một lúc, để giữ bình tĩnh. Cô nàngđang cố không khóc, Clary vẩn vơ nghĩ– Isabelle, người dường như chưa baogiờ khóc. “Điều đó luôn làm mình, mẹmình lo lắng – mình muốn nói gì, làm gìcó cậu thiếu niên nào lại chẳng có cảmtình với một ai? Cứ như kiểu anh ấy luônnửa tỉnh nửa mơ khi người khác lo lắngvậy. Mình nghĩ có thể chuyện của bố anhấy đã làm anh ấy tổn thương, và rằng anhấy chẳng bao giờ yêu nổi ai nữa. Giá màmình biết chuyện gì thực sự xảy ra chobố của Jace – nhưng lúc đó có thể mìnhnghĩ vậy thật, đúng không? Ý mình là, ailại không bị tổn thương sau một sự việchãi hùng như thế chứ?

Page 1063: Thành phố pha lê

“Rồi sau đó bọn mình gặp cậu, và nhưthể anh ấy đã tỉnh táo hẳn. Cậu khôngnhận ra, vì cậu không biết một Jace khác.Nhưng mình thì thấy. Bác Hodge thấy.Alec thấy – cậu nghĩ vì sao Alec lại ghétcậu thế chứ? Cứ như kiểu ngay từ giâyphút đầu tiên bọn mình gặp cậu. Cậu nghĩviệc cậu nhìn thấy bọn mình là điều kìdiệu, và đúng thế thật, nhưng điều kì diệuvới mình đó là Jace cũng có thể thấycậu. Anh ấy cứ nói về cậu suốt trênđường về Học Viện; anh ấy bắt bácHodge cho ra ngoài đón cậu; và khi đưacậu về, anh ấy đều nhìn ngắm cậu – Jacethậm chí còn ghen với Simon nữa chứ.Mình không chắc là anh ấy nhận ra,nhưng những gì mình nói là thật. Mình

Page 1064: Thành phố pha lê

biết. Ghen với một người thường. Và sauchuyện với Simon trong bữa tiệc, anh ấyvui lòng cùng cậu tới Dumort, phá vỡluật lệ của Clave, chỉ để cứu một ngườithường mà anh ấy chẳng ưa. Anh ấy làmvì cậu. Vì nếu có chuyện xảy tới vớiSimon, cậu sẽ bị tổn thương. Cậu làngười đầu tiên, ngoài những người thântrong gia đình, mà Jace quan tâm tớihạnh phúc của người đó. Vì anh ấy yêucậu.”

Clary ậm ừ trong họng. “Nhưng đó làtrước khi-”

“Trước khi anh ấy biết cậu là em gáianh ấy. Mình biết. Và mình không trách

Page 1065: Thành phố pha lê

cậu. Cậu cũng đâu biết. Và mình đoáncậu không thể nào không tiếp tục sống vàhẹn hò với Simon, sau đó như cậu chẳngbuồn quan tâm. Mình từng nghĩ khi Jacebiết hai cậu là anh em, anh ấy sẽ từ bỏ vàthôi không yêu cậu nữa, nhưng không,anh ấy không thể. Mình không biếtValentine đã làm gì anh ấy khi còn bé,không biết có phải đó là lý do giờ anh ấyra thế này, hay đó là bản tính của anh ấy,nhưng anh ấy không thể quên nổi cậu.Clary ạ. Không thể. Mình bắt đầu ghétcậu. Vì Jace mà mình ghét phải thấy cậu.Nó giống như một vết thương do quỷ độcvậy – cậu đừng động vào nó và nó sẽlành. Mỗi khi cậu tháo gạc, cậu lại làmtoạc vết thương. Mỗi lần anh ấy thấy cậu

Page 1066: Thành phố pha lê

cũng giống như một lần xé gạc ra vậy.”

“Mình biết,” Clary thì thào. “Sao cậunghĩ đó là vì mình?”

“Mình không biết. Mình không biếtcậu cảm thấy ra sao. Cậu không phải chịem của mình. Mình không ghét cậu,Clary. Mình còn thích cậu là đằng khác.Nếu có thể, mình chẳng mong ai ngoàicậu ở bên Jace. Nhưng mình có thể hivọng khi cậu hiểu khi mình nói nhữngđiều này nếu có một phép màu giúp tất cảchúng ta sống tốt, mình hy vọng gia đìnhmình sẽ đi đâu đó thật xa và không baogiờ gặp cậu nữa.”

Page 1067: Thành phố pha lê

Mắt Clary cay cay. Thật kì lạ, khi côvà Isabelle ngồi đây, khóc lóc về Jace vìnhững lý do vừa kỳ lạ vừa khác nhau.“Sao giờ cậu lại nói tất cả với mình?”

“Vì cậu buộc tội mình không muốnbảo vệ Jace. Nhưng mình có muốn chứ.Vì sao cậu nghĩ mình thất vọng khi cậuđột nhiên xuất hiện trước cửa nhàPenhallow? Cậu hành động như thể cậukhông thuộc về nơi này, về thế giới này;cậu đứng bên lề, nhưng cậu có thuộc vềnới đây đấy. Cậu là trung tâm của nó.Nhưng Clary ạ, cậu không thể giả vờ làmột diễn viên phụ mãi được khi cậu làcon gái của Valentine. Không phải khiJace đang làm cái chuyện mà một phần

Page 1068: Thành phố pha lê

vì cậu.”

“Vì mình?”

“Thế cậu nghĩ vì sao anh ấy dám làmliều nào? Vì sao anh ấy không thèm quantâm tới sống chết?”

Lời nói của Isabelle lọt vào lỗ taiClary như những mũi kim sắc nhọn.Mình hiểu vì sao, cô nghĩ, Là vì Jacenghĩ anh ấy là quỷ, nghĩ anh ấy khôngphải người – nhưng mình không thể nóivới cậu được, không thể nói nổi mộtđiều để khiến cậu hiểu.

Page 1069: Thành phố pha lê

“Anh ấy luôn nghĩ có gì đó không ổnvới anh ấy, và giờ, vì cậu, anh ấy nghĩmình bị nguyền rủa vĩnh viễn. Mình ngheanh ấy nói vậy với Alec. Sao không liềumạng khi cậu chẳng muốn sống nữa? Saokhông liều mạng khi cậu chẳng bao giờhạnh phúc cho dù làm bất cứ điều gì?”

“Isabelle, đủ rồi.” Cánh cửa mở ra,gần như không tiếng động, và Simonđứng ngay ngưỡng cửa. Clary gần nhưquên mất thính giác của cậu tốt tới mứcnào. “Đó không phải lỗi của Clary.”

Gương mặt Isabelle bắt đầu đỏ.“Đừng xen vào, Simon. Cậu không biếtchuyện gì đang xảy ra đâu.”

Page 1070: Thành phố pha lê

Simon bước vào bếp, đóng cửa lại.“Mình nghe thấy hầu hết cuộc hội thoại,”cậu bình thản nói. “Kể cả qua bức tường.Cậu nói cậu không biết Clary cảm thấy rasao vì cậu không biết bạn ấy lâu. Nhưngmình thì có. Nếu cậu nghĩ Jace là ngườiduy nhất sống khổ sống sở, cậu sai rồi.”

Im lặng; sự dữ dội trong biểu cảm củaIsabelle đã phai nhạt đi chút xíu. Từ xaxa, Clary nghĩ cô nghe thấy tiếng gõ cửatrước: có thể là chú Luke, hoặc Maiamang thêm máu cho Simon.

“Không phải vì mình mà anh ấy bỏđi,” Clary nói, và trống ngực bắt đầu đập

Page 1071: Thành phố pha lê

dữ dội. Mình có thể nói cho họ biết bímật của Jace, khi anh ấy đi rồi không?Mình có thể nói lý do thực sự cho sự rađi, lý do thực sự khiến anh chẳng quantâm tới sống chết? Những từ ngữ bắt đầuào khỏi miệng cô, gần như chống lại ýmuốn. “Khi Jace và mình tới nhàWayland – khi bọn mình đi tìm SáchTrắng-”

Cô ngừng lại khi cửa bếp mở toang.Amatis đứng đó, thái độ của cô vô cùngkỳ quặc. Trong tích tắc, Clary nghĩ cô ấysợ và trái tim đập lỡ nhịp. Nhưng côAmatis không sợ, không hẳn. Cô trônghệt như khi Clary và chú luke đột ngộtxuất hiện trên thềm nhà. Cô như thể vừa

Page 1072: Thành phố pha lê

gặp ma. “Clary,” cô chậm rãi nói. “Cóngười muốn gặp cháu.”

Trước khi cô kịp nói hết câu, cóngười đã lách qua để vào bếp. CôAmatis lùi lại, và Clary đã thấy ngườibước vào – một người phụ nữ thanhmảnh, mặc đồ đen. Lúc đầu tất cả nhữnggì Clary thấy là bộ đồ đi săn Thợ SănBóng Tối và gần như không nhận ra, tớikhi cô nhìn thấy gương mặt người phụ nữvà cảm thấy dạ dày như tuột khỏi cơ thểnhư lúc Jace lao xe máy rời khỏi máikhách sạn Dumort, rơi xuống từ tầngmười.

Đó là mẹ cô.

Page 1073: Thành phố pha lê
Page 1074: Thành phố pha lê

Phần 3: Đường lên thiên đường

Ôi đúng, tôi biết đường lên thiênđường rất dễ

Đôi ta thấy phương quốc hạnh phúcnhỏ xinh

Ban phát cho những con người đitrên con đường tình nhân

Chúng ta đang hưởng hạnh phúc bímật và nguyên sơ;

Page 1075: Thành phố pha lê

Các vị thần và ác quỷ đang la hét vìchúng ta

- Siegfried Sason, “Người tình khônghoàn hảo”

Page 1076: Thành phố pha lê

16. Đức tin

Từ cái đêm Clary về nhà và thấy mẹbiến mất, cô đã tưởng tượng cảnh gặp lạimẹ khỏe mạnh và an toàn thường xuyêntới mỗi hình ảnh tưởng tượng giống mộttấm hình mờ đi do được lôi ra xem nhiềulần. Những bức ảnh đang hiện lên trướcmắt cô, kể cả khi cô đứng đó mà khôngtin nổi - những bức hình trong đó mẹ cô,trông khỏe mạnh và hạnh phúc, ôm Claryvà nói rằng mẹ nhớ cô nhiều thế nào vàrằng giờ mọi chuyện sẽ ổn.

Page 1077: Thành phố pha lê

Mẹ trong những bức hình tưởng tượngcủa cô chỉ có chút xíu giống người phụnữ đang đứng trước mặt cô trong lúc này.Cô nhớ mẹ luôn nhẹ nhàng và mang chấtnghệ sĩ, một chút bô-hê-miêng với quầnáo vẩy sơn, mái tóc đỏ buộc đuôi gà haybúi rối rồi dùng bút chì cố định. CònJocelyn này rạng rỡ và sắc sảo như mọtcon dao, mái tóc buộc gọn ra sau, khôngcó lấy một sợi tóc thừa; bộ đồ đi săn đentuyền khiến gương mặt mẹ xanh xao vàgóc cạnh. Clary cũng không nghĩ thái độcủa mẹ sẽ như thế này: Thay vì vuimừng, có gì đó như kinh hoàng trongcách mẹ nhìn cô, đôi mắt xanh của mẹmở lớn. “Clary”, mẹ thở dài. “Quần áocủa con”.

Page 1078: Thành phố pha lê

Clary nhìn mình. Cô đang mặc bộ đồThợ Săn Bóng Tối của cô Amatis, đúngnhư điều mẹ đã dành cả cuộc đời đểngăn cô con gái không bao giờ mặc.Clary nuốt khan và chống hai tay đứngdậy, nắm lấy cạnh bàn. Cô có thể thấynhững mấu tay trắng ra sao, nhưng tay côdường như chẳng còn gắn kết với cơ thể,như thể chúng thuộc về người khác.Jocelyn tiến tới và giang tay. “Clary-“

Và Clary lùi lại, quá vội vàng tới nỗilưng đập vào bàn bếp. Cô đau, nhưngchẳng quan tâm; cô trợn tròn mắt nhìnmẹ. Simon cũng vậy, miệng há hốc, côAmatis cũng có vẻ choáng váng.

Page 1079: Thành phố pha lê

Isabelle đứng dậy, ngăn giữa Clary vàmẹ Jocelyn. Cô nàng cho tay ra sau tạpdề, và Clary có cảm giác khi cô nàng rúttay ra, trong tay cô gái sẽ là cây roi điệnquen thuộc. “Có chuyện gì đây?”Isabelle hỏi. “Cô là ai?”

Giọng nói mạnh mẽ của Isabelle hơirun khi thấy gương mặt Jocelyn; mẹJocelyn cứ nhìn, bàn tay đặt lên tim.“Maryse”. Giọng mẹ Jocelyn gần nhưchỉ là tiếng thì thầm.

Isabelle có vẻ giật mình. “Sao cô biếttên mẹ cháu?”

Gương mặt Jocelyn đỏ lên rần rần.

Page 1080: Thành phố pha lê

“Tất nhiên. Cháu là con gái Maryse. Chỉlà- cháu giống mẹ cháu quá”. Mẹ từ từ hạcánh tay xuống. “Cô là Jocelyn Fr-Fairchild. Cô là mẹ Clary”.

Isabelle rút tay khỏi tấm tạp dề vàliếc nhìn Clary, mắt tràn ngập sự bối rối.“Nhưng cô đang ở bệnh viện- ở NewYork-”

“Đúng”, Jocelyn nói bằng giọng bớtrun hơn. “Nhưng nhờ con gái cô, giờ côổn rồi. Và cô muốn có chút riêng tư cùngcon bé”.

“Mình không biết”, cô Amatis nói vớimẹ Clary, “rằng con bé muốn có chút

Page 1081: Thành phố pha lê

riêng tư cùng cậu”, cô vươn tay đặt lênvai Jocelyn. “Chắc điều này làm con bésốc ghê gớm-”

Jocelyn lắc tay cô Amatis ra và tiếntới chỗ Amatis, vươn tay. “Clary à-”

Cuối cùng Clary cũng cất nổi tiếngnói. Giọng cô lạnh lùng, băng giá, quágiận dữ khiến chính cô càn ngạc nhiên.“Sao mẹ tới được đây?”

Mẹ cô đứng sựng lại, vẻ bối rối hiệnrõ trên nét mặt. “Mẹ cùng Magnus BaneDịch Chuyển tới ngay ngoài thành phố.Hôm qua, anh ta tới gặp mẹ trong bệnhviện - anh ta mang theo thuốc giải. Anh

Page 1082: Thành phố pha lê

ta nói cho mẹ biết mọi điều con làm chomẹ. Tất cả những gì mẹ muốn từ lúc tỉnhlại là gặp con-” Giọng mẹ lạc đi. “Clary,có chuyện gì sao?”

“Sao mẹ chẳng bao giờ nói cho conbiết con có anh?” Clary nói. Đó khôngphải điều cô định, nhưng nó cứ thế ùa rakhỏi miệng cô thôi.

Jocelyn hạ tay. “Mẹ tưởng thằng bé đãchết. Mẹ nghĩ con biết chỉ thêm đaulòng”.

“Để con nói với mẹ điều này”. Clarynói. ‘Biết còn tốt hơn là không biết. Baogiờ cũng vậy”.

Page 1083: Thành phố pha lê

“Mẹ xin lỗi-” Jocelyn mở lời.

“Xin lỗi?” Giọng Clary cao lên, nhưthể có gì đó trong cô đã xé toạc, và mọithứ, tất cả sự cay đắng, tất cả sự giận dữđều bùng nổ. “Mẹ có muốn giải thích lýdo mẹ chưa bao giờ nói với con rằng conlà một Thợ Săn Bóng Tối không? Hoặcbố con còn sống? À, và về phần mẹ trảtiền cho Magnus để cướp đi ký ức củacon?”

“Mẹ chỉ cố bảo vệ con-”

“À, mẹ đã làm một việc kinh khủng!”

Page 1084: Thành phố pha lê

Giọng Clary lên cao. “Mẹ nghĩ chuyện gìsẽ xảy ra với con sau khi mẹ biến mấtchứ? Nếu không phải nhờ Jace và nhữngngười khác, con đã chết rồi. Mẹ chưabao giờ chỉ cho con cách bảo vệ bảnthân. Mẹ chưa bao giờ nói cho connhững thứ nguy hiểm thực sự như thếnào. Mẹ đã nghĩ gì vậy? Rằng nếu conkhông nhìn thấy những thứ ghê tởm, thìchúng cũng chẳng thấy con?” Mắt cônóng lên. “Mẹ biết Valentine chưa chết.Mẹ đã nói với chú Luke rằng mẹ nghĩông ta còn sống”.

“Đó là lý do mẹ phải giấu con”.Jocelyn nói. “Mẹ không thể để Valentinebiết con ở đâu. Mẹ không thể để hắn

Page 1085: Thành phố pha lê

chạm vào con-”

“Vì hắn đã biến đứa con đầu lòng củamẹ thành một con quái vật”, Clary nói,“và mẹ không muốn hắn làm điều tươngtự với con”.

Choáng váng không nói lên lời,Jocelyn chỉ còn biết đứng nhìn. “Đúng”,cuối cùng mẹ nói. “Đúng, nhưng khônghoàn toàn như vậy, Clary-”

“Mẹ đánh cắp ký ức của con”, Clarynói. “Mẹ cướp nó khỏi con. Mẹ cướp đibản thân con”.

Page 1086: Thành phố pha lê

“Đấy không phải là con người con!”Jocelyn hét lên. “Mẹ chưa bao giờ muốncon như thế này-”

“Mẹ muốn gì không quan trọng!”Clary hét. “Đây chính là con! Mẹ cướptất cả khỏi con và nó không thuộc vềmẹ!”

Gương mặt Jocelyn xám ngoét. Nướcmắt ầng ậng trong tròng mắt Clary - côkhông thể nhìn mẹ như thế này, nhìn thấymẹ quá ư đau lòng, còn cô lại chính làngười gây ra tình cảnh đó - và cô biếtrằng nếu cô mở miệng tiếp, những lờikinh khủng khác sẽ tuôn ra, nhiều lời giậndữ, căm thù khác. Cô che miệng và lao

Page 1087: Thành phố pha lê

ra ngoài hành lang, đẩy mẹ và vuột quabàn tay duỗi ra của Simon. Tất cả nhữnggì cô muốn là ra ngoài, vội vàng đẩy cửatrước, cô suýt ngã xuống đường. Đằngsau cô, có ai đó đang gọi tên cô, nhưngcô không quay lại. Cô đang chạy.

©DTV

Jace khá ngạc nhiên khi nhận thấySebastian đã bỏ con ngựa nhà Verlac tạichuồng ngựa chứ không dùng nó để bỏtrốn trong đêm đó. Có lẽ hắn sợ Clave sẽlần theo dấu vết của Lữ Khách.

Jace hài lòng được đóng yên và cưỡingựa rời thành phố. Đúng, nếu Sebastian

Page 1088: Thành phố pha lê

thực sự muốn Lữ Khách, hắn sẽ không bỏnó lại - và hơn nữa, con ngựa này khônghẳn là vật nuôi của Sebastian. NhưngJace thích lũ ngựa. Lần cuối cùng cưỡingựa là khi anh lên mười, nhưng nhữngký ức, anh hài lòng vì chúng quay lạinhanh.

Anh và Clary đã mất sáu tiếng để đitừ trang viên Wayland trở về Alicante.Anh trở lại đó sau hai giờ, trên con ngựaphi nước đại. Khi người và ngựa tới đỉnhđồi nhìn sang ngôi nhà và những khuvườn, cả hai đều mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Kết giới dẫn lạc hướng quanh ngôinhà đã chẳng còn sau khi trang viên biến

Page 1089: Thành phố pha lê

thành đống đổ nát. Giờ đây, bằng chứngvề một ngôi nhà xinh xắn từng tọa lạc nơiđây là những tảng đá ám khói đen. Khuvườn, giờ bị cháy xém, vẫn mang choanh những ký ức của thời thơ ấu. ở đó cónhững bụi hồng, giờ chẳng còn thấy mộtbông hoa và mọc chen cùng cỏ dại;những băng ghế đá bên cạnh hồ nước cạnkhô; những cái hố trên mặt đất nơi anh đãnằm cùng Clary vào cái đêm ngôi nhàsụp đổ. Anh có thể thấy ánh xanh lấplánh từ cái hồ gần đó qua rặng cây.

Một cảm giác cay đắng dâng tràotrong anh. Anh nhét tay vào túi áo vàtrước hết, rút thanh stele ra - anh đã“mượn” của Alec trước khi rời đi để

Page 1090: Thành phố pha lê

thay thế cho cái Clary làm mất, vì lúcnào Alec chẳng tìm được cái mới - vàsau đó là sợi chỉ anh lấy từ tay áo Clary.Nó nằm trong lòng bàn tay anh, một đầunhuộm màu nâu đỏ. Anh nắm lấy, chặtkhiến những mấu xương muốn trồi rakhỏi da và dùng thanh stele vẽ một chữrune lên mu bàn tay. Cái cảm giác nhoinhói quen thuộc hơn cảm giác đau. Anhquan sát chữ rune chui xuống da như viênđá chìm xuống nước, và nhắm mắt.

Thay vì nhìn thấy màn đen, anh thấymột thung lũng. Jace đang đứng ở trênngọn đồi quan sát xuống toàn cảnh, vànhư thể đang nhìn bản đồ, anh biết chínhxác mình đang ở đâu. Anh nhớ Điều Tra

Page 1091: Thành phố pha lê

Viên đã làm gì đó để biết chính xác nơichiếc thuyền của Valentine ở giữa dòngEast River và nhận ra, Đây là cách bà tabiết. Mọi chi tiết đều rõ ràng - từng cọngcỏ, từng chiếc lá úa vàng đã xa rời cành- nhưng không có âm thanh. Cảnh vật imlìm tới đáng sợ.

Thung lũng có hình móng ngựa vớimột đầu hẹp hơn. Một dải nước màu bạcsáng lấp lánh - một con lạch hoặc dòngsuối - chạy qua trung tâm và biến mấtgiữa những núi đá ở bên đầu hẹp. Bêncạnh dòng suối là một ngôi nhà đá xám,khói trắng bốc lên từ ống khói vuông. Đólà một cảnh tượng đồng quê kỳ lạ, bìnhyên dưới vòm trời xanh đậm. Khi quan

Page 1092: Thành phố pha lê

sát, một bóng người cao dong dỏng lọtvào tầm mắt anh. Sebastian. Giờ hắnchẳng cần giả bộ, sự kiêu ngạo hiện rõqua cách hắn bước đi, trên bờ vai, và nụcười khẩy nhàn nhạt trên môi. Sebastianquỳ bên dòng suối và té nước lên mặt vàtóc.

Jace mở mắt đằng sau anh, Lữ Kháchđang chăm chú gặm cỏ. Jace nhét thanhstele và sợi chỉ vào túi, và liếc nhìnđống đổ nát của ngôi nhà thời thơ ấu lầncuối, rồi cầm cương và trèo lên lưngngựa.

Clary nằm trên bãi cỏ gần đồi Gardvà rầu rĩ nhìn xuống Alicante. Từ trên

Page 1093: Thành phố pha lê

này nhìn xuống, Clary phải thừa nhậnrằng: Alicante thật hùng vĩ. Cô có thểnhìn ra những mái nhà của thành phố, vớinhững hình điều khắc duyên dáng vànhững phong vũ biểu có trang trí nhữngẤn Ký, qua những ngọn tháp của SảnhHiệp Định, ra cái gì đó lấp lánh đằng xanhư rìa một đồng xu bạc - hồ Lyn chăng?Đống đổ nát nhuốm màu đen của Gardsừng sững sau lưng cô, và những thápquỷ sáng như pha lê. Clary gần như nghĩcó thể nhìn thấy những kết giới, sóngsánh như một tấm lưới vô hình dệt quanhthành phố.

Cô nhìn xuống đôi tay. Cô đã giật vàinắm cỏ trong lúc giận cuối cùng, và tay

Page 1094: Thành phố pha lê

cô nhớm nhớp đất và máu do bị bậtmóng. Khi cơn bực bội qua đi, cảm giáctrống rỗng không thể diễn tả nổi đã thếchỗ. Cô không nhận ra cô đã giận mẹ nhưthế nào tới khi cô bước ra khỏi cửa vàdẹp cơn hoảng loạn về cuộc sống của mẹsang bên và nhận ra điều ẩn chứa trongđó. Giờ khi đã bình tĩnh hơn, cô tự hỏiliệu có phải phần nào trong cô muốntrừng phạt mẹ vì chuyện đã xảy tới vớiJace không. Nếu anh không phải nghenhững lời dối trá - nếu cả hai đều khôngphải nghe - thì có lẽ việc biết chuyệnValentine đã làm với anh khi anh còn bésẽ không dẫn anh tới hành động mà Clarycho là gần với tự sát đó. “Có vấn đề gìnếu mình ngồi đây không?”

Page 1095: Thành phố pha lê

Cô giật mình ngạc nhiên và nghiêngngười nhìn. Simon đứng trước mặt cô,tay nhét trong túi. Có ai đó - Isabelle, cólẽ - đã đưa cho cậu cái áo khoác đen làmtừ chất liệu đen dai mà Thợ Săn BóngTối dùng để may đồ đi săn. Một ma càrồng mặc đồ đi săn, Clary nghĩ, tự hỏiliệu có phải trường hợp đầu tiên không.“Cậu làm mình giật mình”, cô nói. “Vậymình không có nhiều phẩm chất Thợ SănBóng Tối lắm”.

Simon nhún vai. “À, cũng chẳng trách,mình di chuyển lanh lẹ, nhẹ nhàng nhưbáo mà”.

Dù đang buồn bực, Clary vẫn phải

Page 1096: Thành phố pha lê

mỉm cười. Cô ngồi dậy, phủi đất dínhtrên tay. “Ngồi cạnh mình đi. Hội Chánđang mở cửa cho mọi người”.

Ngồi xuống cạnh, Simon ngước nhìntoàn cảnh thành phố và huýt sáo. “Cảnhđẹp đấy”.

“Ừ”. Clary liếc sang bạn. “Sao cậutìm ra mình?”

“À, mình mất vài giờ”. Cậu mỉmcười, hơi ranh mãnh. “Rồi mình nhớ khichúng ta đánh nhau, hồi lớp một ấy, cậuthường trèo lên mái nhà mình và mẹ mìnhphải đưa cậu xuống”.

Page 1097: Thành phố pha lê

“Vậy?”

“Mình hiểu cậu”, cậu nói. “Khi buồn,cậu sẽ lên chỗ cao”. Cậu giơ gì đó racho cô - chiếc áo khoác xanh, được gấpgọn ghẽ. Cô cầm và khoác lên - cái thứđáng thương này đã có dấu hiệu hỏng rồi.Có một lỗ nhỏ ở khuỷu tay đủ để nhétngón tay qua. “Cám ơn nhé, Simon”. Côôm lấy đầu gối và nhìn ra thành phố. Mặttrời đã thấp dần xuống và những ngọntháp bắt đầu sáng lên màu hồng đỏ nhànnhạt. “Mẹ mình bảo cậu lên đây đónmình à?”

Simon lắc đầu. “Thật ra là chú Luke.Và chú ấy nhờ mình chuyển lời rằng có

Page 1098: Thành phố pha lê

thể cậu muốn về nhà sau hoàng hôn. Cómột vài chuyện khá quan trọng đang xảyra”.

“Chuyện gì?”

“Chú Luke cho Clave thời gian tớihoàng hôn để cân nhắc có đồng ý cho cáccư dân Thế Giới Ngầm vị trí trong HộiĐồng không. Cư dân Thế Giới Ngầm sẽtới Cổng Bắc vào chạng vạng. NếuClave đồng ý, họ sẽ tiến vào Alicante.Nếu không-”

“Họ sẽ bỏ đi”, Clary nói hết. “VàClave sẽ nộp mình cho Valentine”.

Page 1099: Thành phố pha lê

“Đúng”.

“Họ sẽ đồng ý”, Clary nói. “Họ phảiđồng ý”.

Cô ôm đầu gối. “Họ sẽ không chọnValentine. Chẳng ai chọn hết”.

“Mừng khi thấy chủ nghĩa lý tưởngcủa cậu không bị tổn hại”, Simon nói, vàdù nói nhẹ nhàng, Clary nghe thấy giọngnói khác trong đó. Của Jace, nói anhkhông phải một người theo chủ nghĩa lýtưởng, và cô rùng mình, dù đang khoácáo khoác.

Page 1100: Thành phố pha lê

“Simon ơi?” cô nói. “Mình có mộtcâu hỏi ngu ngốc”.

“Sao?”

“Cậu có ngủ cùng Isabelle không?”

Simon ho khù khụ. Clary từ từ quaysang nhìn. “Cậu ổn không?” cô hỏi.

“Mình nghĩ có”, cậu nói, nỗ lực phụchồi sự bình thường. “Cậu nghiêm túckhông đấy?”

“À, cậu đã đi cả đêm”.

Page 1101: Thành phố pha lê

Simon im lặng một lúc lâu. Cuối cùngcậu nói, “Mình không chắc đó là việccủa cậu, nhưng không”.

“À”, Clary nói, sau một thoáng suynghĩ. “Mình nghĩ cậu sẽ không lợi dụngbạn ấy đang buồn thê thảm”.

Simon khụt khịt. “Nếu cậu từng gặpngười có thể lợi dụng Isabelle, cậu phảinói cho mình biết nhé. Mình muốn bắt tayhắn. Hay bỏ chạy thật nhanh, mình khôngchắc mình chọn cách nào”.

“Vậy cậu không hẹn hò cùngIsabelle”.

Page 1102: Thành phố pha lê

“Clary”, Simon nói, “vì sao cậu hỏimình về Isabelle? Cậu không muốn nóivề mẹ cậu à? Hay về Jace? Izzy bảo vớimình là anh ấy đã đi. Mình biết cậu phảicảm thấy thế nào”.

“Không”, Clary nói. “Không, mìnhkhông nghĩ cậu hiểu đâu”.

“Cậu không phải người duy nhất từngcảm thấy bị bỏ rơi”. Có chút bực bộitrong lời nói của cậu bạn thân. “Mìnhđoán mình chĩ nghĩ - mình muốn nói,mình chưa thấy cậu giận như vậy baogiờ. Và lại giận mẹ cậu nữa chứ. Mìnhtưởng cậu nhớ mẹ”.

Page 1103: Thành phố pha lê

“Tất nhiên là mình nhớ!” Clary nói,nhận ra ngay khi nói cô nhận ra ngayquang cảnh ở bếp phải ra sao. Đặc biệtvới mẹ. Cô dẹp ý nghĩ đó đi. “Chỉ làmình quá tập trung vào việc cứu mẹ -cứu mẹ khỏi Valentine, rồi tìm cách chữatrị - nên đã quên mất mình giận thế nàoviệc mẹ lừa dối mình suốt bao nhiêunăm. Về việc mẹ giấu tất cả, không chomình biết sự thật. Chưa bao giờ cho mìnhbiết mình thực sự là ai”.

“Nhưng đó không phải điều cậu nóikhi mẹ cậu vào phòng”, Simon nhẹ nhàngnói. “Cậu đã nói, ‘vì sao mẹ không baogiờ nói rằng con có anh?’”

Page 1104: Thành phố pha lê

“Mình biết”. Clary vặt cọng cỏ, vânvê giữa những ngón tay. “Mình đoánmình không thể ngăn suy nghĩ rằng nếumình biết sự thật, mình sẽ không gặpJace trong tình huống kia. Mình sẽ khôngyêu anh ấy”.

Simon im lặng một lúc. “Mình khôngnghĩ mình đã từng nghe cậu nói điềunày”.

“Rằng mình yêu anh ấy ý à?” Cô cườilớn, nhưng nghe kinh hoàng kể cả với lỗtai của cô. “Có vẻ giấu chuyện mình yêuanh ấy cũng chẳng ích gì nữa rồi. Có lẽchẳng còn quan trọng. Dù sao có thểmình không còn được gặp anh ấy nữa”.

Page 1105: Thành phố pha lê

“Anh ấy sẽ về”.

“Có thể”.

“Anh ấy sẽ về”, Simon nhắc lại. “Vìcậu”.

“Mình không biết”. Clary lắc đầu. Khimặt trời xuống đường chân trời, thờ tiếtlạnh hơn. Cô nheo mắt, nhoài người vànhìn. “Simon, nhìn kìa”.

Cậu nhìn theo. Bên ngoài kết giới, ởCổng Bắc thành phố, hàng trăm bóng đenđang tụ tập, vài người túm tụm thành

Page 1106: Thành phố pha lê

nhóm, vài người tách xa: những cư dânThế Giới Ngầm mà chú Luke đã gọi tớitrợ giúp cho thành phố đang kiên nhẫnđợi Clave cho vào. Clary lạnh xươngsống. Cô đang không chỉ ngồi trên sườnđồi dốc nhìn xuống thành phố, mà cònđang ở ngoài rìa một cơn khủng hoảng,một sự kiện có thể thay đổi toàn bộ thếgiới Thợ Săn Bóng Tối.

“Họ ở đây”, Simon nói, nửa với chínhmình. “Mình tự hỏi liệu nó có nghĩa làClave đã đưa ra quyết định?”

“Mình hi vọng thế”. Lá cỏ trên tayClary đã bị vò nát; cô ném sang bên vàgiật một cọng cỏ khác lên. “Mình không

Page 1107: Thành phố pha lê

biết mình sẽ làm gì nếu họ quyết địnhđầu hàng Valentine. Có lẽ mình sẽ tạo rachữ có thể tiêu diệt toàn bộ lũ quỷ trênthế giới? Hay giết Valentine?”

“Ờ, mình cũng có một câu hỏi ngungốc,” Simon nói. “Cậu có thể tạo ranhững chữ rune mới, đúng không? Vì saocậu không tạo ra chữ có thể tiêu diệt toànbộ lũ quỷ trên thế giới? Hay giếtValentine?”

“Nó không hoạt động như thế”, Clarynói. “Mình chỉ tạo ra những chữ runemình tưởng tượng ra được. Toàn bộ hìnhảnh phải xuất hiện trong trí óc mình, nhưmột bức tranh vậy. Khi mình cố tưởng

Page 1108: Thành phố pha lê

tượng ra ‘giết Valentine’ hay ‘thống trịthế giới’ hay gì đó, mình không có hìnhảnh nào. Chỉ có những điểm trắng thôi”.

“Nhưng cậu nghĩ xem, hình ảnh nhữngchữ rune đó tới từ đâu?”

“Mình không biết”, Clary nói. “Tất cảnhững chữ rune mà Thợ Săn Bóng Tốibiết đều nằm trong Sách Xám. Đó là lýdo chúng chỉ sử dụng được trênNephilim; đó là tác dụng của chúng.Nhưng có những chữ rune khác, cổ xưahơn. Magnus bảo mình vậy. Giống nhưẤn Ký Cain vậy. Đó là Ấn Ký bảo vệ,nhưng không thuộc Sách Xám. Vì thế khimình nghĩ tới những chữ rune đó, như

Page 1109: Thành phố pha lê

Can Trường chẳng hạn, mình không biếtđó là thứ mình sáng tạo ra, hay nhớ ra -những chữ rune cổ xưa hơn cả giới ThợSăn Bóng Tối. Những chữ rune có lâuđời hệt như những thiên thần vậy”. Cônghĩ tới chữ rune Ithruriel đã dạy cô, chữđơn giản như một nút thắt. Nó tới từchính trí óc cô, hay từ thiên thần? Hay đólà thứ luôn luôn tồn tại, như biển cả haybầu trời? Ý nghĩ đó làm cô rùng mình.

“Cậu lạnh à?” Simon hỏi.

“Ừ - cậu không lạnh sao?”

“Mình chẳng biết lạnh nữa rồi”. Cậugiơ tay ôm cô, tay xoa sau lưng cô thành

Page 1110: Thành phố pha lê

từng vòng tròn chậm rãi. Cậu cười buồnbã. “Mình nghĩ chắc điều này chẳng giúpgì nhiều, vì mình chẳng còn thân nhiệtnữa”.

“Không”, Clary nói. “ý mình là - có,có giúp mình chứ. Cứ vậy đi”. Cô ngướcnhìn bạn. Cậu đang nhìn xuống CổngBắc, nơi những cơ dân Thế Giới Ngầmvẫn tụ tập, gần như bất động. Ánh sángđỏ của tháp quỷ phản chiếu trong mắtcậu; cậu trông như một người trong tấmhình chụp có đèn flash. Cô có thể thấynhững đường gân xanh mờ mờ chạy dướida ở nơi da mỏng nhất: ở thái dương, ởdưới xương quai xanh. Cô biết về mà càrồng đủ để biết đã lâu lâu rồi cậu chưa

Page 1111: Thành phố pha lê

uống máu. “Cậu đói không?”

Giờ thì cậu nhìn cô. “Sợ mình sẽ cắncậu hả?”

“Cậu biết cậu thoải mái dùng máumình khi nào muốn”.

Cơn rùng mình, không phải vì lạnh,chạy dọc người cậu và cậu ôm chặt côhơn. “Mình sẽ không bao giờ làm vậy”,cậu nói. Rồi, nhẹ nhàng hơn, “Hơn nữa,mình đã uống máu Jace rồi - mình chánchén máu bạn bè rồi”.

Clary nghĩ tới vết sẹo màu trắng bạc ở

Page 1112: Thành phố pha lê

trên cổ Jace. Từ từ, đầu óc cô tràn ngậphình ảnh Jace, cô nói, “Cậu có nghĩ đó làlý do-?”

“Lý do làm sao?”

“Lý do mặt trời không làm cậu bịbỏng. Ý mình là, lúc trước cậu bị nó ảnhhưởng tới, đúng không? Trước đêm trêntàu ấy?”

Cậu miễn cưỡng gật đầu.

“Vậy còn gì làm cậu thay đổi nữakhông? Hay chỉ xảy ra sau khi cậu uốngmáu anh ấy?”

Page 1113: Thành phố pha lê

“Ý cậu là vì Jace là Nephilim hả?Không. Không, do thứ khác cơ. Cậu vàJace - hai cậu không bình thường, đúngkhông? Ý mình là không phải Thợ SănBóng Tối thông thường. Có gì đó đặcbiệt về cả hai cậu. Giống như Nữ HoàngSeelie đã nói. Hai cậu đều là những thínghiệm”. Cậu mỉm cười trước vẻ giậtmình của cô. “Mình không ngốc. Mình cóthể tập hợp các vấn đề lại. Cậu cùngnhững quyền năng chữ rune, và Jace, ờ -không ai có thể gây khó chịu tới mức đómà không có sự trợ giúp của quyền năngsiêu nhiên”.

“Cậu thật sự ghét anh ấy đến mức đósao?”

Page 1114: Thành phố pha lê

“Mình không ghét Jace”, Simon cựnự. “Ý mình là, chắc chắn lúc đầu mìnhcó ghét. Anh ấy có vẻ quá kiêu ngạo vàtự tin, và cậu hành động như thể anh ấy làtuyệt tác của đời vậy-”

“Đâu có”.

“Để mình nói hết đã, Clary”. Có sựhụt hơi trong giọng Simon, nếu như mộtai không thể thở có thể nói là bị hụt hơi.Cậu nói như thể đang đuổi theo gì đó.“Mình biết cậu thích anh ấy nhiều thếnào, và mình nghĩ anh ấy đã lợi dụngcậu, rằng cậu chỉ là một cô bé ngườithường ngu ngốc mà anh ấy có khoe mẽ

Page 1115: Thành phố pha lê

nhờ mấy trò Thợ Săn Bóng Tối. Lúc đầu,mình tự nhủ cậu sẽ không bao giờ mắcbẫy, và rồi kể cả khi cậu vướng vào lướitình rồi, mình vẫn tự nhủ anh ấy sẽ cháncậu và rồi cậu sẽ trở về với mình. Mìnhkhông tự hào, nhưng khi cậu tuyệt vọngcậu sẽ tin vào bất cứ điều gì. Và rồi hóara Jace lại là anh trai cậu, cảm giác đógiống như được hưởng ân xá vào phútcuối đời - và mình đã mừng. Mình thậmchí mừng khi thấy anh ấy đau khổ thếnào, tới cái đêm tại Triều Đình Seeliekhi cậu hôn anh ấy. Mình thấy được-”

“Thấy gì?” Clary hỏi, không cho cậungừng.

Page 1116: Thành phố pha lê

“Cái cách Jace nhìn cậu. Mình hiểu.Anh ta chưa bao giờ lợi dụng cậu. Anhấy yêu cậu, và điều đó đang giết chết anhta”.

“Vì thế nên cậu mới tới Dumort?”Clary thì thào. Đó là điều cô luôn muốnbiết nhưng không dám hỏi.

“Vì cậu và Jace à? Không hẳn. Kể từcái đêm ở trong khách sạn, mình luônmuốn quay lại. Mình mơ về nó. Và mìnhtỉnh giấc ra khỏi giường, mặc quần áo, rangoài đường, và mình biết mình muốnquay lại khách sạn. Tình hình luôn tệ hơnvào ban tối, và càng lúc càng tệ hơn khimình tới gần khách sạn. Mình chẳng hề

Page 1117: Thành phố pha lê

nghĩ đó là một hiện tượng siêu nhiên -mình chỉ nghĩ là do căng thẳng sau khinhận máu hay gì đó. Đêm đó, mình quákiệt sức và bực bội, và bọn mình lại quágần khách sạn, và lúc đó là buổi đêm -mình chẳng nhớ chuyện gì xảy ra nữa.Mình chỉ nhớ đã rời khỏi công viên, vàrồi - chẳng nhớ gì hết”.

“Nhưng nếu cậu không giận mình -nếu bọn mình không làm cậu buồn-”

“Không phải cậu được lựa chọn”,Simon nói. “Và không phải là mìnhkhông biết. Cậu chỉ đè nén sự thật quálâu, và rồi nó sẽ nảy lên thôi. Sai lầmcủa mình là không nói cho cậu biết

Page 1118: Thành phố pha lê

chuyện gì đang xảy tới với mình, khôngnói cho cậu nghe về những giấc mơ.Nhưng mình không hối hận vì đã hẹn hòvới cậu. Mình mừng vì chúng ta đã thử.Vì mình yêu cậu vì cậu đã thử, dù chuyệnchẳng đi đến đâu”.

“Mình rất muốn chuyện của chúngmình thành công”. Clary nhẹ nhàng nói.“Mình chưa bao giờ muốn làm tổnthương cậu”.

“Mình sẽ không bao giờ nghĩ khácđâu”, Simon mói. “Mình sẽ chẳng baogiờ ngừng yêu cậu. Không đánh đổi bằngbất cứ điều gì. Cậu biết Raphael đã nóigì với mình không? Rằng mình không

Page 1119: Thành phố pha lê

biết làm một ma cà rồng tốt, rằng ma càrồng phải chấp nhận rằng họ đã chết.Nhưng mỗi khi mình nhớ cái cảm giácyêu cậu như thế nào, mình luôn có cảmgiác mình còn sống”.

“Simon-”

“Nhìn kìa”. Cậu vẫy tay ngắt lời cô,đôi mắt đen mở lớn. “Dưới này”.

Mặt trời hình cầu đỏ ối ở đường chântrời; khi cô nhìn, nó nhấp nháy và biếnmất, khuất dưới đường rìa đen của thếgiới. Những tháp quỷ của Alicante độtngột chói sáng. Trong ánh sáng đó, Clarythấy đám đông đang bồn chồn đi lại ở

Page 1120: Thành phố pha lê

Cửa Bắc. “Có chuyện gì vậy?” cô thìthầm. “Mặt trời lặn rồi; vì sao cổngkhông mở?”

Simon ngồi im. “Clave”, cậu nói. “Họtừ chối chú Luke rồi”.

“Nhưng họ không thể!” giọng Clarylên cao. “Có nghĩa là-”

“Là họ sẽ nộp mạng cho Valentine”.

“Họ không thể!” Clary lại hét lên,nhưng khi cô nhìn, cô cũng thấy nhữngnhóm đứng quanh kết giới bắt đầu quayngười bỏ đi, như một đàn kiến ùn ra khỏi

Page 1121: Thành phố pha lê

tổ kiến vỡ.

Gương mặt Simon trắng nhợt dưới ánhsáng đang nhạt dần. “Mình đoán”, cậunói, “họ thực sự ghét bọn mình rất nhiều.Họ thà chọn Valentine còn hơn”.

“Không phải ghét”, Clary nói. “Họsợ. Kể cả Valentine còn sợ nữa là”. Cônói không buồn nghĩ, rồi nhận ra điều cônói là đúng. “Sợ và ghen tị”.

Simon ngạc nhiên quay phắt sang nhìncô. “Ghen tị?”

Nhưng Clary đã trở lại giấc mơ

Page 1122: Thành phố pha lê

Ithruriel cho cô, giọng Valentine ong ongtrong tai. Ta muốn hỏi ngài lý do. Vì saoRaziel tạo ra chúng ta, giống nòi ThợSăn Bóng Tối của ngài, nhưng lạikhông cho chúng ta quyền năng mà bọnmọi của Thế Giới Ngầm có - tốc độ củasói, sự bất tử của Thần Tiên, pháp thuậtcủa pháp sư, thậm chí là sống dai củama cà rồng. Ngài bỏ chúng ta trần trụitrước những kẻ tới từ địa ngục chỉ vớinhững nét vẽ trên da. Vì sao sức mạnhcủa lại mạnh hơn chúng ta? Vì saochúng ta không có được cái chúng có?

Môi cô hé mở và đờ đẫn nhìn thànhphố bên dưới. Cô hơi ý thức đượcSimon đang gọi tên cô, nhưng trí óc cô

Page 1123: Thành phố pha lê

đang chạy đua. Thiên thần có thể cho côxem bất cứ điều gì, cô nghĩ, nhưng ngàichọn cho cô xem những cảnh tượng đó,những ký ức đó, phải có lý do.

Cô nghĩ tới Valentine đã gào lên,Rằng chúng ta phải ràng buộc với ThếGiới Ngầm, với những sinh vật đó! Vàchữ rune. Chữ rune cô mơ thấy. Chữ runeđơn giản như một nút thắt. Vì sao chúngta không có được cái chúng có?

“Ràng buộc”, cô nói lớn. “Đó là chữrune Ràng buộc. Nó tập hợp những điềugiống và không giống lại”.

“Cái gì?” Simon bối rối nhìn bạn.

Page 1124: Thành phố pha lê

Cô vội vàng đứng dậy, phủi bụi đấtbám trên người. “Mình phải xuống đó?Họ ở đâu?”

“Ai ở đâu? Clary-”

“Clave ấy. Họ đang họp ở đâu? ChúLuke đâu rồi?”

Simon đứng dậy. “Sảnh Hiệp Định.Clary-”

Nhưng cô đã lao xuống con đườngngoằn ngoài dẫn vào thành phố. Lầm bầmchửi thề, Simon đuổi theo.

Page 1125: Thành phố pha lê

Họ nói mọi con đường đều tới Sảnh.Lời của Sebastian vang lên hết lần nàytới lần khác trong đầu Clary khi cô laovào những con đường hẹp của Alicante.Cô hy vọng anh ta nói đúng, vì nếukhông, chắc chắn cô đang đi lạc. Nhữngcon đường vòng vèo theo những góc kỳdị, không giống những con đường thẳngbăng xinh đẹp, đan nhau như ô bàn cờcủa Manhattan. Ở Manhattan, bạn luônbiết mình đang ở đâu. Mọi thứ đều đượcđánh số rõ ràng. Đây là một mê cung.

Cô lao qua một khoảng sân nhỏ vàxuống con đường bên bờ kênh hẹp, biếtrằng nếu đi theo dòng nước, cô sẽ tới

Page 1126: Thành phố pha lê

Quảng Trường Thiên thần. Ngạc nhiên là,con đường dẫn cô qua nhà cô Amatis, vàrồi cô đang vừa chạy vừa thở dốc trêncon đường rộng hơn, quen thuộc và congcong. Nó chạy vào một quảng trường,Sảnh Hiệp Định sừng sững trước mặt cô,to lớn và trắng toát, bức tượng thiên thầntỏa sáng ở trung tâm. Đứng bên cạnhtượng là Simon, tay khoanh trước ngực,buồn bực nhìn cô.

“Cậu nên đợi”, cậu nói.

Cô chống tay vào gối, thở hổn hển.“cậu - cậu không thể nói thế được - vìcậu tới đây trước mình”.

Page 1127: Thành phố pha lê

“Tốc độ của ma cà rồng”, Simon nóivới chút hài lòng. “Khi chúng ta về nhà,mình nên học thêm nghiệp vụ theo dõi”.

“Thế có vẻ - gian lận”. Với một hơithở sâu nữa Clary đứng thẳng và vuốtnhững sợi tóc mướt mồ hôi khỏi dínhtrên mắt. “Đi nào. Chúng ta vào”.

Sảnh đầy những Thợ Săn Bóng Tối,nhiều hơn bất cứ lúc nào Clary từng thấy,thậm chí cả cái đêm Valentine tấn công.Giọng họ vang lên như tiếng thác đổ; hầuhết tụ tập thành nhóm tranh cãi liên miên- bục không có người, đằng sau đó là tấmbản đồ Idris trông cô độc làm sao.

Page 1128: Thành phố pha lê

Cô nhìn quanh tìm chú Luke. Cô mấtmột lúc mới thấy chú đang đứng dựa vàocây cột và mắt nhắm hờ. Chú có vẻ nhưsắp chết, vai buông xuôi. Amatis đứngđằng sau, lo lắng vỗ vai chú. Clary nhìnquanh, nhưng cô không thấy mẹ.

Trong một khoảnh khắc, cô đã lưỡnglự. Rồi cô nghĩ tới Jace đang một mìnhđuổi theo Valentine, dù biết rằng anh cóthể bị giết. Jace biết anh là một phần củacái này, một phần của tất cả, và cô cũngvậy - cô luôn là vậy, dù cho cô khôngbiết. Adrenline vẫn chạy rần rần trongngười, màu sắc suy nghĩ, khiến mọi thứđối với cô trở lên rõ ràng. Gần như quárõ ràng. Cô bóp tay Simon. “Chúc mình

Page 1129: Thành phố pha lê

may mắn đi”, cô nói và rồi chân mang côlên bậc thang bước lên bục, gần nhưkhông do cô điều khiển, và quay mặt đốidiện với đám đông.

Cô không biết cô mong chờ điều gì.Những cái miệng há hốc vì ngạc nhiên?Một biển những khuôn mặt mong mỏi,chờ đợi? Họ còn chẳng để ý tới cô - chỉcó chú Luke ngước nhìn, như thể chúcảm nhận thấy cô ở đó, và kinh ngạcđứng như trời trồng. Và rồi những ngườikhác đang tiến về phía cô qua đám đông- một người cao lớn với khung xương gồlên như mũi thuyền. Quan Tổng TàiMalachi. Ông ta ra hiệu cho cô bướcxuống, lắc đầu và hét gì đó cô nghe

Page 1130: Thành phố pha lê

không rõ. Thêm nhiều Thợ Săn Bóng Tốiquay ra nhìn cô khi ông ta rẽ đường đi.

Clary đã có cái cô muốn, mọi ánh mắtđều hướng nhìn cô. Cô nghe những tiếngthì thầm trong đám đông: con bé đó đó.Con gái Valentine.

“Mọi người nói đúng”, cô nói, cố chogiọng vang xa và cao nhất có thể. “Tôi làcon gái Valentine. Tôi thậm chí cònchẳng biết ông ta là bố tôi cho tới vàituần trước. Tôi chưa bao giờ biết ông tatồn tại cho tới vài tuần trước. Tôi biếtrất nhiều người sẽ không tin, cũng được.Tin gì mọi người muốn tin. Miễn là mọingười biết rằng, những điều có thể giúp

Page 1131: Thành phố pha lê

các người thắng cuộc chiến chống lại ôngta - nếu các người chịu để tôi nói ra”.

“Nực cười”. Malachi đứng ở chânbục. “Quá ư nực cười. Cô chỉ là một đứabé-”

“Con bé là con gái JocelynFairchild”. Giọng chú Patrick Penhallowvang lên. Chen ra đứng trước đám đông,chú giơ tay. “Hãy để con bé nói,Malachi”.

Đám đông xì xào. “Ông”, Clary chỉvào Quan Tổng Tài. “Ông và Điều TraViên đã tống bạn tôi, Simon, vào ngục-”

Page 1132: Thành phố pha lê

Malachi cười khinh bỉ. “Cậu bạn macà rồng của cô?”

“Cậu ấy nói các ông đã hỏi cậu ấychuyện xảy ra trên con tàu của Valentinetrên dòng sông East River. Ông tưởngValentine đã làm gì đó, một dạng mathuật hắc ám. Nhưng không hề. Nếu ôngmuốn biết cái gì đã phá hủy con tàu, thìđó là tôi. Tôi đã làm”.

Tiếng cười không tin của Malachivang lên hòa cùng tiếng cười của một vàingười khác. Chú Luke nhìn cô, lắc đầu,nhưng Clary vẫn nói tiếp.

“Tôi làm điều đó với một chữ rune”,

Page 1133: Thành phố pha lê

cô nói. “Đó là chữ rune chứa sức mạnhlớn khiến con tàu rời thành từng mảnh.Tôi có thể tạo ta những chữ rune mới.Không chỉ những chữ vốn có trong SáchXám. Những chữ rune chưa ai từng thấy -những chữ rune quyền năng-”

“Đủ rồi”, Malachi rống lên. “Nựccười. Không ai có thể tạo ra những chữrune mới. Hoàn toàn bất khả thi”. Ông taquay qua đám đông. “Giống như ngườibố, cô gái này chẳng là gì ngoài một kẻdối trá”.

“Con bé không nói dối”. Giọng đóvang lên từ đằng sau đám đông. Mộtgiọng trong, mạnh và rõ ràng. Đám đông

Page 1134: Thành phố pha lê

quay lại, và Clary thấy người vừa cấttiếng: Alec. Anh đứng cùng Isabelle vàMagnus. Simon đứng cùng họ, vàMaryse Lightwood nữa. Họ tạo thànhmột nhóm nhỏ, mang vẻ mặt kiên địnhđứng trước cửa. “Tôi đã thấy em ấy tạora chữ rune. Em ấy còn dùng nó trên tôi.Có tác dụng”.

“Cậu nói dối”, Quan Tổng Tài nói,nhưng sự nghi ngờ phảng phất trong ánhmắt. “Để bảo vệ bạn cậu-”

“Thật sao, Malachi”, cô Maryse bựcbội cất tiếng. “Vì sao con trai tôi phảinói dối một điều như thế, khi sự thật cóthể dễ dàng bị lật tẩy? Đưa cô gái kia

Page 1135: Thành phố pha lê

thanh stele và để con bé tạo ra chữrune”.

Những tiếng rì rầm lan khắp Sảnh.Chú Patrick Penhallow bước lên và giơthanh stele cho Clary. Cô vui vẻ nhận vàquay lại với đám đông. Miệng cô khôkhốc. Lượng adrenaline vẫn tăng cao,nhưng không đủ để đánh bại nỗi sợ hãiđám đông. Cô phải làm gì đây? Chữ runenào cô có thể tạo ra để thuyết phục nhữngcon người này rằng cô đang nói thật? Cáinào sẽ cho họ thấy sự thật?

Cô nhìn ra xa, qua đám đông, và thấySimon cùng nhà Lightwood nhìn cô quakhoảng trống ngăn cách họ. Lúc ở trang

Page 1136: Thành phố pha lê

viên, Jace cũng đã nhìn cô như vậy. Đólà một sợi chỉ gắn kết hai người con traicô yêu rất nhiều, cô nghĩ, một điểmchung duy nhất ở họ: Họ đều tin tưởng côkể cả khi cô không tin vào chính mình.

Nhìn Simon, nghĩ tới Jace, cô đặtthanh stele xuống và dùng đầu nhọn vẽlên bụng cổ tay, nơi mạch đập. Cô khôngnhìn xuống trong khi vẽ, tin bản thân vàthanh stele sẽ tạp ra những chữ rune côcần. Cô vẽ nhẹ, nhạt - cô chỉ cần nótrong một lát - nhưng không một giâylưỡng lự. Và khi xong, cô ngẩng đầu vàmở mắt. Điều đầu tiên cô thấy làMalachi. Gương mặt ông ta trắng bệch,và ông ta sợ hãi lùi xa cô. Ông ta nói gì

Page 1137: Thành phố pha lê

đó - một từ bằng thứ ngôn ngữ cô khônghiểu - và đằng sau ông ta, cô thấy chúLuke, nhìn cô, miệng hơi mở. “Jocelyn?”chú Luke nói.

Cô khẽ lắc đầu rồi nhìn đám đông. Đólà những gương mặt không rõ ràng, mờ đirồi rõ lên khi cô nhìn. Có vài người đangmỉm cười, vài người ngạc nhiên nhìnquanh, có người quay sang nhìn ngườiđứng cạnh. Một vài gương mặt hoảng sợhoặc vui sướng, đưa tay che miệng. Côthấy Alec vội nhìn Magnus, và rồi nhìncô, không tin nổi, còn Simon bối rốinhìn. Sau đó cô Amatis tiến tới, đẩy chúPatrick Penhallow sang bên, và lao đếnrìa bục. “Stephen!” cô nói, ngước nhìn

Page 1138: Thành phố pha lê

Clary với sự vui mừng trong bối rối. “ÔiStephen!”

“Ôi”, Clary nói. “Ôi, cô Amatis,không”, và rồi cô cảm thấy phép thuậtcủa chữ rune rời khỏi cô, như thể cô đãlột đi lớp vải mỏng, vô hình. Gương mặtmừng rỡ của cô Amatis biến mất, và côlùi xa trong tâm trạng nửa thất vọng nửamừng. Clary nhìn khắp đám đông. Họ imphăng phắc, tất cả đều nhìn cô. “Tôi biếtmọi người vừa thấy gì”, cô nói. “Và tôibiết mọi người hiểu đó là một dạng phépthuật vượt qua bất cứ ảo tưởng hay ảogiác nào. Và tôi làm điều đó với một chữrune, một chữ rune duy nhất, một chữrune do tôi tạo ra. Có những lý do tôi có

Page 1139: Thành phố pha lê

khả năng đó, và tôi biết mọi người có thểkhông thích hay thậm chí không tin,nhưng cũng chẳng vấn đề gì. Vấn đề ởđây là tôi có thể giúp mọi người chiếnthắng Valentine, nếu các người đồng ý”.

“Không có cuộc chiến nào chống lạiValentine hết”, Malachi nói. Ông takhông dám nhìn vào mắt cô. “Clave đãquyết định. Chúng ta đồng ý với nhữngđiều khoản của Valentine và sáng nàymai sẽ giao nộp khí giới”.

“Ông không thể làm vậy”, cô nói, chúttuyệt vọng phảng phất trong lời nói. “Ôngnghĩ mọi chuyện sẽ ổn sau khi ông từ bỏsao? Ông nghĩ Valentine sẽ cho ông sống

Page 1140: Thành phố pha lê

như hiện giờ sao? Ông nghĩ hắn sẽ chỉdừng ở mức giết quỷ và cư dân Thế GiớiNgầm?” Cô nhìn khắp căn phòng. “Hầuhết mọi người đều không gặp Valentinetrong suốt mười lăm năm. Có lẽ mọingười đã quên Valentine như thế nào rồi.Nhưng tôi biết. Tôi đã nghe ông ta nói vềnhững kế hoạch. Mọi người được tiếptục sống dưới sự thống trị của Valentine,nhưng các người không thể đâu. Ông tasẽ hoàn toàn kiểm soát các người, vì ôngta luôn có thể đe dọa dùng Bảo bốiThiên thần để tiêu diệt các người. Tấtnhiên, ông ta sẽ bắt đầu với các cư dânThế Giới Ngầm. Nhưng rồi tiếp đó sẽ làClave. Ông ta sẽ giết họ trước vì nghĩ họyếu và thối nát. Rồi ông ta sẽ bắt đầu lần

Page 1141: Thành phố pha lê

tới những người có liên quan hệ với ThếGiới Ngầm. Có thể một người em làngười sói” - cô lướt mắt nhìn cô Amatis- “hay bất cứ ai từng đánh bạn với mộtngười thuộc Thế Giới Ngầm. Và rồi hắnsẽ truy cùng giết tận những ai từng thuêpháp sư. Bao nhiêu người đứng ngoàivòng?”

“Vô lý”, Malachi bực bội nói.“Valentine không hứng thú giết hạiNephilin”.

“Nhưng ông ta không nghĩ những ai cóliên hệ với Thế Giới Ngầm đáng đượcgọi là Nephilim”, Clary khẳng định. “Nghe này, cuộc chiến của mọi người

Page 1142: Thành phố pha lê

không phải chống lại Valentine. Mà làchống lại quỷ đó. Không cho quỷ bướcvào thế giới này là sứ mạng của mọingười, một sứ mạng do thiên thần chỉđịnh. Đó không phải thứ mọi người cóthể lờ đi được. Cư dân Thế Giới Ngầmcũng ghét quỷ. Chúng cũng giết hại họ.Nếu Valentine nằm quyền trong tay, ôngta cũng sẽ dùng hầu hết thời gian để cốgiết bằng sạch cư dân Thế Giới Ngầm,và mọi Thợ Săn Bóng Tối có liên hệ vớihọ, rồi ông ta sẽ quên tất cả lũ quỷ, vàcác người cũng vậy, vì mọi người cònbận sợ hãi Valentine. Và chúng sẽ hủydiệt thế giới này thôi”.

“Ta hiểu chuyện sẽ tới đâu”, Malachi

Page 1143: Thành phố pha lê

rít qua kẽ răng. “Chúng ta không chiếnđấu bên cạnh cư dân Thế Giới Ngầmtrong trận chiến không có lấy một phầnthắng Tất nhiên”.

“Nhưng chúng ta có thể thắng chứ”,Clary nói. “Có thể đấy”. Cổ họng cô khôkhốc, đầu đau như búa bổ, còn gươngmặt đám đông trước mặt cô dường như làhình ảnh nhòe nhoẹt, đôi chỗ điểm xuyếtnhững vệt sáng trắng. Nhưng mình khôngdừng lại. Mình phải tiếp tục. Phải cố.“Bố tôi ghét Thế Giới Ngầm vì ông taghen tị với họ”, cô tiếp tục, lời nói ríuvào nhau. “Ghen tị và sợ những điều họlàm được trong khi ông ta không thể. Ôngta ghét vì họ có quyền năng lớn hơn

Page 1144: Thành phố pha lê

Nephilim, và tôi cá không chỉ một mìnhông ta có suy nghĩ đó. Rất dễ sợ nhữngthứ chúng ta không chia sẻ được”. Cô hítmột hơi. “Nhưng nếu mọi người có thểchia sẻ thì sao? Nếu tôi có thể tạo ranhững chữ rune ràng buộc mọi người,giữa một Thợ Săn Bóng Tối và một cưdân Thế Giới Ngầm chiến đấu bên nhau,và hai người có thể chia sẻ sức mạnhvới nhau - mọi người có thể lành vếtthương nhanh như ma cà rồng, dẻo dainhư người sói, hay lanh lẹ như hiệp sĩtiên. Và mọi người có thể chia sẻ huấnluyện, những kỹ năng chiến đấu chongười kia. Mọi người sẽ tạo nên một độiquân bất khả chiến bại - nếu các ngườiđồng ý để tôi vẽ Ấn Ký lên người, và sẽ

Page 1145: Thành phố pha lê

chiến đấu cùng với cư dân Thế GiớiNgầm. Vì nếu các người không sát cánhbên họ, chữ rune sẽ không có tác dụng”.Cô dừng lại. “Làm ơn”, cô nói, nhưnglời nói dường như không thể thoát ra nổicổ họng giờ đây đã khô khốc của cô.“Làm ơn để tôi vẽ Ấn Ký lên mọingười”.

Lời nói của cô rơi vào một khoảng imlặng đáng sợ. Thế giới dường như đangquay cuồng, và cô nhận ra cô đã nói hếtnửa bài diễn thuyết với đôi mắt hướnglên trần Sảnh và ánh sáng trắng nhẹnhàng cô thấy là những ngôi sao trên bầutrời đêm. Sự im lặng cứ kéo dài khi haibàn tay cô, buông xuôi người, từ từ nắm

Page 1146: Thành phố pha lê

lại thành nắm đấm. Và từ từ, rất từ từ, cônhìn xuống và nhìn thẳng vào đôi mắtnhững người bên dưới.

17. Câu chuyện Thợ Săn Bóng Tối

Clary ngồi ở đầu cầu thang dẫn vàoSảnh Hiệp định, nhìn ra Quảng trườngThiên thần. Giờ đây, mặt trăng đang treolủng lẳng trên các mái nhà của Alicante.Những tháp quỷ phản chiếu lại ánh trăng,tạo nên vầng sáng trắng bạc. Bóng tối đãche dấu những vết sẹo và bầm tím củathành phố rất tốt; trông nó thật thanh bình

Page 1147: Thành phố pha lê

dưới bầu trời đêm - nếu không nhìn lênđồi Gard và cảnh hoang tàn của pháo đàitrên đó. Những lính canh gác đi tuần trênquảng trường bên dưới, xuất hiện và biếnmất khi đi vào và ra khỏi vùng sáng củanhững ngọn đèn đường phù thủy. Họ hoàntoàn chẳng để tâm tới sự hiện diện củaClary. Một vài bậc thang bên dưới,Simon đang đi đi lại lại, bước chân hoàntoàn không phát ra tiếng động. Cậu nhéttay vào túi áo, và khi quay lại ở cuối bậcthang để tiến về phía cô, ánh trăng tỏasáng trên nước da trắng của cậu như thểmột bề mặt có khả năng phản chiếu.

“Đừng đi lại nữa”, cô bảo. “Cậu làmmình căng thẳng hơn đấy”.

Page 1148: Thành phố pha lê

“Xin lỗi”.

“Mình cảm thấy như chúng ta sẽ ởngoài này mãi mất”. Clary căng tai,nhưng chỉ nghe thấy những tiếng thì thàovang ra qua cánh cửa đôi đóng im ỉm củaSảnh lớn. “Cậu nghe thấy họ nói gì trongđó không?”

Simon nhắm hờ mắt; cậu có vẻ cực kỳtập trung. “Một chút”, cậu nói sau mộthồi im lặng.

“Mình ước mình ở trong đó”, Clarynói và bực bội đá chân vào những bậc

Page 1149: Thành phố pha lê

thềm. Chú Luke bảo cô ra ngoài đợitrong khi Clave bàn luận; chú muốn côAmatis ra ngoài cùng, nhưng Simon đòira ngoài thay, nói rằng cô Amatis nên ởbên trong ủng hộ Clary. “Mình ước mìnhlà một phần trong buổi họp”.

“Không”, Simon nói. “Cậu khôngđâu”.

Cô biết vì sao chú Luke yêu cầu cô rangoài đợi. Cô tưởng tượng họ sẽ nói gìvề cô trong đó. Đồ dối trá. Quái dị. Ngungốc. Điên rồi. Đần độn. Quái vật. Congái của Valentine. Có lẽ cô nên ở ngoàiSảnh, nhưng sự căng thẳng chờ đợi quyếtđịnh của Clave thật đáng sợ.

Page 1150: Thành phố pha lê

“Có lẽ bọn mình nên leo lên đó”,Simon nói, hướng nhìn lên những cây cộttrắng to đỡ mái Sảnh. Những chữ runekhắc trên đó tạo thành những hoa vănchồng chéo, nhưng không hề có chỗ bámvíu. “Ồ, thôi đi”, Clary nói. “Cậu là macà rồng, không phải Người Nhện”.

Đáp lại, Simon chỉ nhảy lên nhữngbậc thang ở chân cái cột. Cậu trầm tưnhìn nó một lúc trước khi đặt tay lên vàbắt đầu trèo. Clary quan sát, miệng háhốc, khi những ngón tay vào chân tìm ranhững điểm bám không thể tin nổi ở trênrìa đá. “Cậu là Người Nhện!” cô reo lên.

Page 1151: Thành phố pha lê

Simon liếc nhìn từ nửa cái cột xuống.“Vậy là cậu là Mary Jane rồi. Cô ấycũng tóc đỏ nữa”, cậu nói. Cậu liếc nhìntoàn cảnh thành phố, nhíu mày. “Mìnhđang hy vọng thấy Cổng Bắc từ đừng này,nhưng vẫn chưa đủ cao”. Clary biết vìsao cậu muốn thấy cái cổng. Nhữngngười truyền tin đã tới nơi đó báo cho cưdân Thế Giới Ngầm đợi trong khi Clavethảo luận, và Clary chỉ hy vọng họ sẽđồng ý. Và nếu thế, ngoài kia như thế nàorồi? Clary nghĩ tới cảnh đám đông chờđợi, đi lại, phân vân-

©DTV

Cánh cửa đôi của Sảnh mở ra. Một

Page 1152: Thành phố pha lê

người mảnh khảnh bước ra, đóng cửa vàquay nhìn Clary. Cô đang ngồi trongbóng tối, và chỉ khi tiến ra, gần hơn vớingọn đèn phù thủy chiếu lên những bậcthềm, Clary mới thấy mái tóc đỏ rực rỡvà nhận ra mẹ.

Jocelyn ngước nhìn, sửng sốt. “À,chào Simon. Mừng được thấy cháu đang- thích nghi”.

Simon thả cây cột và nhẹ nhàng rơixuống chân cột. Cậu trông khá bối rối.“Chào cô Fray”.

“Cô không biết có nên gọi cô như vậykhông nữa”, mẹ Clary nói. “Có lẽ cháu

Page 1153: Thành phố pha lê

chỉ cần gọi cô là cô Jocelyn là đượcrồi”. Cô lưỡng lự. “Cháu biết đấy, trong-tình huống- kỳ lạ thế này, thật mừng đượcthấy cháu ở đây cùng Clary. Cô khôngthể nhớ lần cuối hai cháu rời nhau là baogiờ nữa’.

Simon trông vô cùng ngượng ngùng.“Cháu cũng rất mừng được gặp cô”.

“Cám ơn cháu, Simon”. Jocelyn nhìncô con gái. “Giờ, Clary, chúng ta nóichuyện một lúc có được không? Riêng tưấy?”

Clary ngồi im một lúc lâu, nhìn mẹ.Khó là không có cảm giác cô đang nhìn

Page 1154: Thành phố pha lê

một người xa lạ. Cổ họng cô nghẹn lại,gần như không thể phát ra tiếng. Cô nhìnSimon, người rõ ràng đang chờ đợi cônói cậu biết nên đi hay ở. Cô thở dài.“Vâng ạ”.

Simon giơ ngón cái khích lệ Clarytrước khi biến mất vào trong Sảnh. Claryquay đi và nhìn chăm chú xuống quảngtrường, quan sát những lính gác đi vòngtròn, khi Jocelyn tới và ngồi bên cạnh.Một phần trong Clary muốn dựa đầu vàovai mẹ. Cô có thể nhắm mắt giả vờ rằngmọi chuyện vẫn ổn. Một phần khác trongcô biết rằng làm thế cũng chẳng tạp ra sựkhác biệt gì; cô không thể nhắm mắt mãimãi.

Page 1155: Thành phố pha lê

“Clary”, Jocelyn nói, rất nhẹ nhàng.“Mẹ xin lỗi”.

Clary nhìn tay. Cô nhận ra, cô vẫncầm thanh stele của chú PatrickPenhallow. Cô hi vọng chú không nghĩcô định trộm nó.

“Mẹ chưa bao giờ nghĩ sẽ được thấylại nơi này”, Jocelyn tiếp tục. Clary liếctrộm mẹ và thấy mẹ đang nhìn thành phố,nhìn những ngọn tháp quỷ tỏa ánh sángtrắng nhạt phả lên bầu trời. “Thi thoảngmẹ mơ thấy nó. Mẹ thậm chí còn muốnvẽ nó, vẽ lại ký ức của mẹ về nó, nhưngmẹ không thể. Mẹ nghĩ nếu con thấy

Page 1156: Thành phố pha lê

những bức tranh, con sẽ hỏi, phân vânlàm sao những hình ảnh này lại xuất hiệntrong đầu mẹ. Mẹ quá sợ rằng con sẽphát hiện ra mẹ tới từ đâu. Mẹ thực sự làai”.

“Và giờ con đã biết”.

“Và giờ con đã biết”. Mẹ nói thậtbuồn. “Và con có mọi lý do để ghét mẹ”.

“Con không hề ghét mẹ’, Clary nói.“Con chỉ-”

“Không tin mẹ”, Jocelyn nói. “Mẹkhông trách con. Mẹ nên nói cho con biết

Page 1157: Thành phố pha lê

sự thực”. Mẹ nhẹ nhàng chạm lên vaiClary và dường như vui mừng khi Clarykhông tránh. “Mẹ có thể nói rằng mẹ làmvậy để bảo vệ con, nhưng mẹ biết nghesẽ như thế nào. Lúc đó, mẹ đã ở trongSảnh, quan sát con-”

“Mẹ ở đó?” Clary giật mình. “Conkhông thấy mẹ”.

“Mẹ ở tận cuối Sảnh. Luke bảo mẹđừng tới họp, rằng sự hiện diện của mẹsẽ làm cho mọi người bực bội và làmmọi thứ đổ xuống sông xuống bể, và cólẽ chú ấy đúng, nhưng mẹ rất muốn ở đó.Mẹ trốn vào khi buổi họp bắt đầu và ẩntrong bóng tối. Nhưng mẹ có ở đó. Mẹ

Page 1158: Thành phố pha lê

chỉ muốn nói với con rằng-”

“Rằng con đã làm trò ngốc chứ gì?”Clary cay đắng nói. “Con biết rồi”.

“Không. Mẹ muốn nói rằng mẹ tự hàovì con”.

Clary vội quay lại nhìn mẹ. “Thật ạ?”

Jocelyn gật đầu. “Tất nhiên rồi. Cáicách con đứng trước toàn bộ Clave.Cách con cho họ thấy con có thể làm gì.Con khiến họ nhìn con và thấy người yêuthương nhất trên đời, đúng không?”

Page 1159: Thành phố pha lê

“Dạ”, Clary nói. “Sao mẹ biết?”

“Vì mẹ nghe họ gọi những cái tênkhác nhau”, Jocelyn nhẹ nhàng nói.“Nhưng mẹ vẫn thấy con”.

“Ồ”. Clary nhìn xuống chân. “À, convẫn không chắc họ có tin con về việcnhững chữ rune không nữa. Ý con là, conhy vọng là có, nhưng-”

“Mẹ xem được không?’ Jocelyn hỏi.

“Xem gì ạ?”

“Chữ rune. Chữ rune con đã tạp ra để

Page 1160: Thành phố pha lê

gắn kết Thợ Săn Bóng Tối và cư dân ThếGiới Ngầm”. Mẹ lưỡng lự. “Nếu conkhông thể cho mẹ xem-”

“Không, được mà mẹ”. Với thanhstele, Clary vẽ chữ rune thiên thần đãcho cô xem trên thềm Sảnh Hiệp Định,và chúng tỏa lên ánh sáng vàng đỏ trongkhi cô vẽ. Nó là một chữ rune mạnh mẽ,một bản đồ những đường uốn lượn bêntrên một ma trận những đường thẳng.Đơn giản nhưng phức tạp. Giờ Clary biếtvì sao lúc trước cô thấy nó chưa hoànthiện: nó cần một chữ rune đi cùng để cótác dụng. Một cặp đôi. Một người bạnđồng hành. “Đồng Hành”, cô nói và rútthanh stele lại. “Con gọi nó thế đó”.

Page 1161: Thành phố pha lê

Jocelyn im lặng quan sát trong khi chữrune lóe lên và mờ dần, để lại đường đenmờ nhạt trên đá. “Khi mẹ còn trẻ”, cuốicùng mẹ nói, “mẹ đã cố rất nhiều để gắnkết cư dân Thế Giới Ngầm và Thợ SănBóng Tối, để bảo vệ Hiệp Định. Mẹ nghĩmẹ đang theo đuổi một giấc mơ - điềumà hầu hết các Thợ Săn Bóng Tối khó cóthể tưởng tượng nổi. Và giờ con đã biếnnó thành sự thực”. Mẹ chớp mắt. “Mẹnhận ra một vài điều khi theo dõi controng Sảnh. Con biết đó, suốt bao nhiêunăm, mẹ bảo vệ con bằng cách giấu conđi. Đó là lý do mẹ ghét con tới Xứ Quỷ.Mẹ biết đó là nơi cư dân Thế Giới Ngầmvà người thường thường tụ tập - và có

Page 1162: Thành phố pha lê

nghĩa ở đó có thể có Thợ Săn Bóng Tối.Mẹ tưởng tượng có điều gì đó trong dòngmáu con kéo con tới đó, có gì đó nhận raThế Giới Ngầm thậm chí chẳng cần tớiTâm Nhãn. Mẹ nghĩ con sẽ an toàn nếumẹ giấu con về thế giới đó. Mẹ chưa baogiờ nghĩ sẽ bảo vệ con bằng cách giúpcon trở nên mạnh mẽ và biết cách chiếnđấu”. Mẹ có vẻ buồn. “Nhưng giờ con đãmạnh mẽ lên rồi. Mạnh mẽ để mẹ có thểnói cho con nghe sự thực, nếu như concòn muốn nghe”.

“Con không biết nữa”. Clary nghĩ tớinhững hình ảnh thiên thần cho cô xem, vềnhững hình ảnh đó tệ hại tới mức nào.“Con biết con giận mẹ vì đã nói dối con.

Page 1163: Thành phố pha lê

Nhưng con không chắc con muốn biếtnhững điều tệ hại hơn”.

“Mẹ đã nói chuyện với Luke. Chú ấynghĩ con nên biết điều mẹ phải nói vớicon. Toàn bộ câu chuyện. Tất cả. Nhữngchuyện mẹ chưa từng kể với một ai, chưatừng nói với chú ấy. Mẹ không hứa trướctoàn bộ sự thật nghe sẽ êm tai. Nhưng đólà sự thực”.

Luật lệ hà khắc, nhưng luật vẫn làluật. Cô muốn Jace nghe sự thực vàchính cô cũng muốn biết nữa. Clary nắmchặt tay stele trong tay, những mấu tautrắng bệch. “Con muốn biết mọi điều”.

Page 1164: Thành phố pha lê

“Mọi điều-” Jace hít một hơi thật sâu.“Mẹ không biết nên bắt đầu từ đâu”.

“Thế bắt đầu với việc sao mẹ lại kếthôn với Valentine? Sao mẹ có thể lấymột người đàn ông như thế, để ông ta trởthành bố con- ông ta là quái vật”.

“Không. Ông ấy là một con người.Nhưng không phải người tốt. Nhưng nếucon muốn biết lý do mẹ kết hôn vớiValentine, đó là vì mẹ đã yêu ông ta”.

“Không thể nào”, Clary nói. “Làm gìcó ai yêu nổi ông ta chứ”.

Page 1165: Thành phố pha lê

“Lúc mẹ bằng tuổi con, mẹ đã yêu ôngta”, Jocelyn nói. “Mẹ nghĩ ông ta hoànhảo - có tài, thông minh, quyến rũ, vuitính, tuyệt vời. Mẹ biết, con đang nhìnmẹ như thể mẹ mất trí. Nhưng con chỉbiết Valentine của bây giờ thôi. Conkhông thể tưởng tượng nổi lúc đó ông ấythế nào đâu. Khi bọn mẹ học cùngtrường, mọi người đều yêu mến ông ấy.Ông ấy tỏa sáng như thể một phần đặcbiệt, bừng sáng của vũ trụ mà chỉ mộtmình ông ấy vươn tới được, và nếu bọnmẹ may mắn, ông ta sẽ chia sẻ nó vớibọn mẹ, dù chỉ một chút. Mọi cô gái đềuđem lòng yêu ông ta, và mẹ nghĩ mẹchẳng có cơ hội. Mẹ chẳng có gì đặc biệthết. Mẹ chẳng hề nổi tiếng trong trường;

Page 1166: Thành phố pha lê

chú Luke là một trong những người bạnthân nhất của mẹ, và mẹ dành hầu hếtthời gian chơi với chú ấy. Nhưng, khônghiểu sao, Valentine lại chọn mẹ”.

Ghê quá, Clary muốn nói. Nhưng côkìm lại. Có thể do sự buồn rầu tronggiọng mẹ, hoàn cùng sự hối hận. Có lẽđó là điều mẹ nói về việc Valentine tỏasáng. Clary đã từng nghĩ về Jace nhưvậy, và cảm thấy ngu ngốc về suy nghĩđó. Có lẽ khi người ta yêu, người ta đềucó cảm giác tương tự.

“Được rồi”, cô nói. “Con hiểu.Nhưng lúc đó mẹ mới mười sáu tuổi.Điều đó đâu có nghĩa sau này mẹ phải

Page 1167: Thành phố pha lê

lấy ông ta”.

“Lúc kết hôn mẹ mười tám tuổi. Ôngấy mười chín”, Jocelyn nói theo kiểutường thuật.

“Ôi Chúa ơi”, Clary kinh hoàng. “Mẹsẽ giết con nếu con muốn kết hôn ở tuổimười tám”.

“Ừ”, Jocelyn đồng tình. “Nhưng ThợSăn Bóng Tối thường kết hôn sớn hơnngười thường. Cuộc đời của họ - củachúng ta - ngắn hơn; hầu hết đều chết rấtthảm. Vì thế chúng ta sống gấp hơn. Kểcả thế, đúng là lúc đó mẹ lấy chồng sớm.Nhưng, gia đình rất vui cho mẹ - thậm

Page 1168: Thành phố pha lê

chí chú Luke cũng vui thay cho mẹ. Mọingười đều nghĩ Valentine là một chàngtrai tốt. Và con biết đó, lúc đó ông tamới chỉ là một cậu thanh niên. Chỉ códuy nhất một người bảo mẹ đừng lấy ôngấy, là Madeleine. Hồi đi học, bọn mẹ làbạn, nhưng khi mẹ nói mẹ đã đính hôn,cô ấy bảo Valentine là kẻ ích kỷ và hằnhọc, rằng sự quyến rũ của ông ấy chỉ đểche dấu sự điên rồ bên trong. Mẹ tự nhủrằng cô ấy ghen tị với mẹ”.

“Đúng không ạ?”

“Không”, Jocelyn nói, “cô ấy nói thật.Chỉ là mẹ không muốn nghe thôi”. Mẹnhìn xuống tay.

Page 1169: Thành phố pha lê

“Nhưng mẹ đã hối tiếc”, Clary nói.“Sau khi kết hôn, đúng không ạ?”

“Clary”, Jocelyn nói. Mẹ có vẻ mệtmỏi. “Bọn mẹ đã hạnh phúc. Ít nhấttrong vài năm đầu. Hai vợ chồng sống tạinhà ông bà ngoại con, nơi mẹ trưởngthành; Valentine không muốn sống trongthành phố, và muốn những thành viênkhác của Circle tránh xa Alicante vànhững con mắt tọc mạch của Clave. NhàWayland sống ở cách đó hai dặm, vànhững người khác cũng sống gần đó - vợchồng Lightwood, Penhallow. Bọn mẹ cócảm giác như đang ở trung tâm thế giới,với tất cả mọi hoạt động đều xoay quanh,

Page 1170: Thành phố pha lê

tất cả những đam mê, và trong tất cả, mẹđều ở bên Valentine. Ông ta chưa baogiờ để mẹ có cảm giác bị gạt sang bênhay tầm thường. Không, mẹ là phần quantrọng của Circle. Mẹ là một trong số ítngười được ông ấy tin tưởng. Ông ấy bảomẹ rằng nếu không có mẹ, ông ấy chẳnglàm được gì. Không có mẹ, ông ấy chẳnglà gì”.

“Thật sao?” Clary không thể tưởngtượng nổi Valentine lại nói điều gì nhưvậy, một điều làm ông ta nghe chừng- yếuđuối.

“Đúng, nhưng cũng không thực sựđúng. Valentine chưa bao giờ không là gì

Page 1171: Thành phố pha lê

cả. Ông ta sinh ra đã có tố chất lãnh đạo,là trung tâm của vòng tròn. Càng ngàycàng nhiều người tề tựu quanh ông ta. Họbị ông ta thu hút sự đam mê và những ýkiến sáng suốt. Hồi đầu, hiếm khi ông tanhắc tới cư dân Thế Giới Ngầm. Tất cảđều là về cải cách Clave, thay đổi nhữngluật lệ đã lỗi thời và hà khắc và sai lầm.Valentine nói rằng cần có thêm Thợ SănBóng Tối, cần nhiều người hơn để đốiđầu với lũ quỷ, cần nhiền Học Viên hơn,rằng chúng ta nên ít lo về việc ẩn náu vàquan tâm hơn tới việc bảo vệ thế giớikhỏi lũ quỷ. Rằng chúng ta nên ưỡn ngựctự hào mà bước đi trên thế giới này. Mộtthế giới toàn Thợ Săn Bóng Tối, nơi quỷdữ phải chạy trốn vì sợ hãi, còn người

Page 1172: Thành phố pha lê

thường, thay vì tin rằng chúng ta khôngtồn tại, cám ơn chúng ta vì điều chúng talàm - quả là một ý tưởng quyến rũ. Bọnmẹ còn trẻ; bọn mẹ nghĩ những lời cámơn quan trọng. Bọn mẹ không biết”.Jocelyn hít một hơi sâu, như thể chuẩn bịlặn. “Rồi mẹ có thai”.

Clary cảm thấy lạnh gáy và ngột ngạt -cô không biết vì sao - cô không còn chắcmình muốn biết sự thật từ mẹ, không cònchắc cô muốn nghe gì, thêm một lần lầnnữa, về việc Valentine biến Jace thànhquái vật. “Mẹ-”

Jocelyn lắc đầu quầy quậy. “Con hỏimẹ vì sao mẹ không bao giờ nói con có

Page 1173: Thành phố pha lê

anh. Đây là lý do”. Mẹ thở mệt mỏi.“Mẹ mừng khi biết tin. Và Valentine -ông ấy luôn muốn làm bố. Để huấn luyệncon trai mình thành một chiến binh nhưcách ông nội con đã dạy ông ấy. ‘hoặcmột cô con gái’, mẹ đã nói vậy, và ông tamỉm cười và nói con gái cũng có thể trởthành một chiến binh giỏi như con trai,và ông ấy cũng hạnh phúc nếu có con gái.Mẹ nghĩ mọi chuyện thật hoàn hảo.

“Và rồi Luke bị người sói cắn. Họ nóikhả năng vết cắn biến chú ấy thành ngườisói là 50/50. Mẹ nghĩ đúng hơn là 75/25.Hiếm thấy ai thoát khỏi căn bệnh đó, vàchú Luke cũng không ngoại lệ. Tuần trăngtiếp theo, chú ấy biến đổi. Chú ấy đã

Page 1174: Thành phố pha lê

đứng trước cửa nhà mẹ vào buổi sáng,người bê bết máu, quần áo rách thànhmảnh vụn. Mẹ muốn an ủi chú, nhưngValentine đẩy mẹ sang bên. ‘Jocelyn’.Ông ấy nói, ‘đứa bé’, như thể chú Lukeđịnh chạy đến chỗ mẹ và lôi đứa bé rakhỏi bụng mẹ vậy. Đó là Luke mà, nhưngValentine đẩy mẹ đi và lôi Luke xuốngbậc tam cấp và vào rừng. Khi ông ta trởlại, ông ta chỉ có một mình. Mẹ chạy đitìm chú ấy, nhưng ông ta bảo chú Luke đãtự sát vì tuyệt vọng. Rằng chú ấy đã -chết”.

“Nhưng ông ta đã đưa dao cho chúLuke”, cô nói lí nhí. “Ông ta bảo chú ấyhãy tự sát đi. Ông ta bắt chồng cô Amatis

Page 1175: Thành phố pha lê

li dị với cô ấy, chỉ vì cô ấy có người anhbiến thành người sói.

“Mẹ đâu có biết”, Jocelyn nói. “Saukhi Luke chết, mẹ cảm thấy như rơi vàohố đen. Mẹ dành nhiều tháng trong phòngngủ, li bì suốt ngày đêm, chỉ ăn vì đứabé. Những người thường gọi đó là trầmcảm, nhưng Thợ Săn Bóng Tối không cókhái niệm đó. Valentine tin rằng mẹ trongthời kỳ mang thai vất vả. Ông ta nói vớimọi người rằng mẹ bị ốm. Mẹ ốm thật -mẹ không ngủ được. Mẹ cứ nghĩ mẹkhông nghe thấy những tiếng ồn kỳ lạ,những tiếng hét trong đêm. Valentine chomẹ uống thuốc an thần, nhưng mẹ lại mơthấy ác mộng. Những giấc mơ tệ hại

Page 1176: Thành phố pha lê

trong đó Valentine đè nghiến mẹ xuống,đâm dao vào mẹ, hoặc bắt mẹ uống thuốcđộc. Buổi sáng, mẹ kiệt sức, và mẹ ngủsuốt ngày. Mẹ không biết bên ngoài nhưthế nào, không biết ông ta đã ép Stephenli hôn Amatis và cưới Céline. Mẹ trongtình trạng nửa tỉnh nửa mê. Và rồi-”Jocelyn xoắn hai tay đặt trên đùi. Chúngđang run. “Và rồi mẹ sinh anh con”.

Mẹ im lặng, rất lâu khiến Clary nghĩliệu mẹ có kể tiếp không. Jocelyn nhìn rangoài ngọn tháp quỷ, những ngón tay vẽnên những hình xăm lo lắng trên đầu gối.Cuối cùng mẹ nói, “Bà ngoại con đã ởbên mẹ khi đứa bé ra đời. Con khôngbiết bà. Bà ngoại của con. Bà rất hiền.

Page 1177: Thành phố pha lê

Mẹ nghĩ con sẽ quý bà lắm. Bà giao đứabé cho mẹ, và lúc đầu mẹ chỉ biết cảmgiác đứa bé trên tay thật tuyệt vời, vàtấm chăn bao lấy thằng bé thật mềm mại,và rằng thằng bé thật nhỏ bé và tinh tế,với chỏm tóc trên đầu. Và rồi nó mởmắt”.

Giọng Jocelyn đều đều không lênkhông xuống, nhưng không hiểu saoClary lại run cầm cập, sợ điều mẹ sẽ nóitiếp theo. Đừng, cô muốn nói, Đừng nóicho con. Nhưng Jocelyn tiếp tục, nhữnglời nói ào ào ra như liều thuốc độc lạnhngắt. “Sự sợ hãi ào qua người mẹ. Mẹ cócảm giác như tắm trong a xít vậy - da mẹtan chảy tới tận xương, và tất cả những gì

Page 1178: Thành phố pha lê

mẹ làm được là không làm rơi đứa bé vàbắt đầu la hét. Họ nói người mẹ luônhiểu con mình một cách bản năng. Mẹnghĩ điều đối lập cũng đúng. Mọi dâythần kinh trong cơ thể mẹ đều hét lênrằng đó không phải con mẹ, rằng có gì đókinh khủng và bất bình thường, không conngười như một vật ký sinh vậy. Sao bàngoại lại không thấy chứ? Nhưng bà cườivới mẹ như thể chẳng có chuyện gì khôngổn hết.

‘Tên thằng bé là Jonathan’, một giọngnói vang lên từ cánh cửa. Mẹ ngước lênthấy Valentine đang nhìn cảnh trước mặtvới vẻ hài lòng. Đứa bé lại mở mắt, nhưthể nhận ra tên. Đôi mắt nó đen, đen như

Page 1179: Thành phố pha lê

màn đêm, sâu hun hút như đường hầmkhoét sâu vào tận sọ. Trong đó không cóchút nhân tính nào”.

Một khoảng lặng kéo dài nữa. Claryngồi chết trân, nhìn mẹ mà miệng há hốckinh sợ. Mẹ đang nói về Jace, cô nghĩ.Jace khi còn là một đứa nhỏ. Sao mẹ cóthể cảm nhận như vậy về một đứa béchứ?

“Mẹ”, cô thì thào. “Có thể - có thể mẹbị choáng hay gì đó. Hoặc có thể mẹốm-”

“Đó là điều Valentine nói với mẹ”,Jocelyn đều đều nói. “Rằng mẹ bị ốm.

Page 1180: Thành phố pha lê

Valentine yêu thương Jonathan. Ông takhông hiểu mẹ bị làm sao nữa. Và mẹbiết ông ta đúng. Mẹ là một con quái vật,một con quái vật không thể nào yêu nổicon mình. Mẹ đã định tự tử. Có thể mẹđã làm rồi - nếu không nhận được mộtbức thư lửa, từ Ragnor Fell. Ông ta làpháp sư có quan hệ mật thiết với gia đìnhmẹ; ông ta là người bọn mẹ gọi khi cầnbùa trị bệnh hay đại loại thế. Ông ta pháthiện ra Luke trở thành thủ lĩnh người sóiở rừng Brocelind, ở biên giới phía đông.Mẹ đốt thư ngay khi đọc xong. Mẹ biếtValentine chưa hề hay tin. Nhưng mãi tớikhi tới trại người sói và thấy Luke, mẹmới biết chắc chắn rằng Valentine đã lừamẹ, nói dối về việc Luke tự tử. Lúc đó

Page 1181: Thành phố pha lê

mẹ bắt đầu thực sự ghét ông ta.

“Nhưng chú Luke nói cho mẹ biếtrằng Valentine có gì đó bất thường rồimà - rằng chú ấy biết ông ta đang làmđiều gì mờ ám. Chú nói cho mẹ biếttrước khi Biến Đổi”.

Trong một lúc Jocelyn không trả lời.“Con biết không, chú Luke đáng ra đãkhông bị cắn. Chuyện đó đáng lẽ đãkhông xảy ra. Đó là một vụ đi tuần theothường lệ trong rừng, chú ấy ra ngoàicùng Valentine - chuyện đó đáng lẽkhông xảy ra”.

“Mẹ-”

Page 1182: Thành phố pha lê

“Chú Luke nói mẹ từng bảo với chúấy rằng mẹ sợ Valentine ngay trước khichú ấy Biến Đổi. Chú ấy nói mẹ bảo ôngta là mẹ nghe thấy những tiếng hét vọngqua những bức tường của trang viên,rằng mẹ nghi ngờ gì đó, sợ gì đó. Và chúLuke - chú Luke thật thà - đã hỏiValentine về chuyện đó vào sáng hômsau. Tối đó Valentine đưa chú Luke đisăn, và chú ấy bị cắn. Mẹ nghĩ - mẹ nghĩValentine đã làm mẹ quên điều mẹ đãthấy, bất cứ điều gì làm mẹ sợ. Ông ta đãlàm cho mẹ tin rằng đó chỉ là những cơnác mộng. Và mẹ nghĩ ông ta muốn loại bỏLuke để không ai nhắc mẹ nhớ rằng mẹsợ chồng mình. Nhưng mẹ không nhận ra,

Page 1183: Thành phố pha lê

không phải ngay lập tức. Luke và mẹ gặpnhau rất ngắn trong hôm đầu tiên, và mẹrất muốn nói với chú ấy về Jonathan,nhưng mẹ không thể, mẹ không thể.Jonathan là con trai của mẹ. Nhưng cứnhìn vào chú Luke, chỉ cần nhìn thấy chúấy thôi là mẹ đã mạnh mẽ hơn rồi. Mẹ vềnhà và tự nhủ rằng mẹ sẽ cố gắng hơnvới Jonathan, sẽ học cách yêu quý thằngbé. Sẽ cố gắng thực tâm yêu thương nó.

“Đên đó mẹ bị đánh thức bởi tiếng trẻcon khóc. Mẹ bật dậy, một mình trongphòng ngủ. Valentine ra ngoài họpCircle, vì thế mẹ chẳng thể nói với aiđiều ngạc nhiên đó. Jonathan, con biếtkhông, chưa bao giờ khóc - chưa bao giờ

Page 1184: Thành phố pha lê

gây tiếng động. Sự im lặng của thằng bélà một trong nhiều điều khiến mẹ buồnchán. Mẹ lao ra hành lang tới phòng nó,và nó đang ngủ ngon lành. Nhưng mẹ vẫnnghe thấy tiếng trẻ con khóc, mẹ chắcchắn. Mẹ xuống lầu, đi theo tiếng khóc.Rõ ràng nó vang tới từ hầm rượu, nhưngcửa bị khóa, hầm rượu chẳng khi nàođược sử dụng hết. Nhưng mẹ lớn lêntrong ngôi nhà đó. Mẹ biết nơi ông ngoạigiấu chìa khóa-Jocelyn không nhìn Clarykhi nói; dường như mẹ đang đắm chìmtrong câu chuyện, trong ký ức.

“Mẹ chưa bao giờ kể cho con câuchuyện về người vợ của Râu Xanh, khicon còn nhỏ nhỉ? Người chồng nói với

Page 1185: Thành phố pha lê

vợ không được nhìn vào căn phòng khóa,và cô ta đã nhìn, và thấy những mảnhxương cốt của những bà vợ trước đã bịhắn ta giết, được trưng bày như nhữngxác bướm trong lọ kính. Mẹ không hềbiết khi mở cửa mẹ sẽ thấy gì. Nếu mẹđược làm lại, liệu mẹ có thể tự mình mởcửa, dùng đèn phù thủy để lần trong bóngtối không? Mẹ không biết nữa Clary. Mẹkhông biết nữa.

“Cái mùi - ôi, cái mùi dưới đó, nhưmùi máu, xác chết và thối rữa. Valentineđã tạo nên một chỗ dưới lòng đất, ở nơitừng là hầm rượu. Hóa ra đó không phảilà tiếng trẻ con khóc. Trong những xà limlà những sinh vật bị giam cầm. Những

Page 1186: Thành phố pha lê

con quỷ bị xích bằng xích điện, ngoingóp và quằn quại trong xà lim, nhưngcòn nhiều, rất nhiều những thi thể của cưdân Thế Giới Ngầm, ở trong những trạngthái khác nhau của chết và hấp hối. Cóngười sói, xác đã phân hủy tới nửa vì bộtbạc. Ma cà rồng bị cắm đầu vào nướcthánh tới khi da lột khỏi xương. Tiên bịxiên bằng những thanh sắt lạnh.

“Đến giờ mẹ vẫn không hề nghĩ ông tathích hành hạ người khác. Không hẳn.Ông ta dường như đang theo đuổi mộtđỉnh cao khoa học. Có những mẩu giấychi chit chữ trên tường, những ghi chépđầy đủ về các thí nghiệm, về một sinh vậtsẽ chết trong bao lâu. Có một ma cà rồng

Page 1187: Thành phố pha lê

bị đốt cháy da hết lần này tới lần khác đểxem sinh vật tội nghiệp đó sau bao nhiêulần sẽ không tái sinh nổi nữa. Thật khócó thể đọc những thứ ông ta viết màkhông muốn ngất, hay nôn. Nhưng khônghiểu sao mẹ vẫn kiềm chế được.

“Có một trang viết về những thínghiệm ông ta thử trên chính mình. Ôngta đọc ở đâu đó rằng máu quỷ sẽ khuếchđại sức mạnh Thợ Săn Bóng Tối. Ông tađã thử tiêm máu quỷ vào người, nhưngkhông thành công. Không có gì xảy rangoài việc ông ta bị ốm. Cuối cùng ôngta kết luận rằng tuổi tác đã quá lớn nênmáu quỷ không còn tác dụng nổi trênngười ông ta, và rằng phải tiêm nó vào

Page 1188: Thành phố pha lê

một đứa nhỏ mới có thể hoàn toàn tácdụng được - nên là một đứa nhỏ chưachào đời.

“Trong trang đó ghi chép những kếtluận đặc biệt cho những ghi chú khác vớimột đầu đề mẹ nhận ra. Tên mẹ: JocelynMorgenstern.

“Mẹ nhớ ngón tay mẹ đã run thế nàokhi lật từng trang, những từ ngữ đã in sâuvào tâm trí mẹ. ‘Jocelyn uống hỗn hợpvào tối nay. Không có biểu hiện rõ rệtnào, nhưng đứa bé mới là điều tôi quantâm- Với máu quỷ được pha vào thứ tôicho cô ta uống, đứa trẻ có thể có khảnăng đặc biệt- Đêm qua tôi nghe thấy tim

Page 1189: Thành phố pha lê

đứa nhỏ đập, mạnh hơn nhịp tim người,tiếng như tiếng chuông rền, báo hiệu sựra đời của một thế hệ Thợ Săn Bóng Tốimới, máu quỷ trộn cùng máu thiên thầntạo ra sức mạnh vượt qua mọi tưởngtượng trước đây- không lâu nữa, sứcmạnh của Thế Giới Ngầm không còn làmạnh nhất thế giới này-”

“Còn nhiều, rất nhiều. Mẹ nắm lấynhững trang giấy, những ngón tay run rẩy,đầu óc nghĩ lại những hỗn hợp Valentineđã đưa mẹ uống mỗi đêm, những cơn ácmộng bị đâm, bị bóp cổ, bị đầu độc.Nhưng mẹ không phải người bị ông tađầu độc. Mà là Jonathan. Jonathan, đứanhỏ đã bị ông ta biến thành một dạng á

Page 1190: Thành phố pha lê

quỷ. Và rằng, Clary - đó là khi mẹ nhậnra Valentine thực sự là con người như thếnào”.

Clary thở dài mà cô không nhận ramình đang nén lại. Thật đáng sợ - quáđáng sợ - nhưng nó hợp với điều Ithurielđã cho cô thấy. Cô không chắc cô thươngai, thương mẹ hay Jonathan nữa.Jonathan - cô không thể nghĩ đó là Jace,khi có mẹ ở đó, khi câu chuyện còn quámới với đầu óc cô - bị biến thành nửangười nửa ngợm vì ông nố chỉ quan tâmtới việc giết hại cơ dân Thế Giới Ngầmhơn là về gia đình.

“Nhưng - lúc đó mẹ không bỏ đi,

Page 1191: Thành phố pha lê

đúng không?” Clary lí nhí hỏi. “Mẹ đã ởlại-”

“Vì hai lý do”. Jocelyn nói. “Một làvụ Nổi Dậy. Điều mẹ tìm thấy trong hầmrượu giống như một cái tát vào mặt mẹ.Nó giúp mẹ tỉnh hẳn cơn trầm cảm vàthấy rõ những chuyện đang xảy ra. Mộtkhi mẹ nhận ra kế hoạch của Valentine -diệt chủng cư dân Thế Giới Ngầm - mẹbiết mẹ không thể để nó thành sự thật.Mẹ bắt đầu bí mật gặp Luke. Mẹ khôngthể nói cho chú ấy biết điều Valentine đãlàm với mẹ và với đứa nhỏ. Mẹ biết điềuđó sẽ làm chú ấy phát điên, và chú ấykhông thể ngừng đi săn lùng Valentine vàgiết hắn, và như thế, chú ấy chỉ chuốc lấy

Page 1192: Thành phố pha lê

cái chết. Mẹ không thể để ai khác biếtđiều đã xảy tới với Jonathan. Dù chomọi điều, thằng bé vẫn là con mẹ. Nhưngmẹ đã nói với chú Luke về cảnh tượnghãi hùng trong hầm rượu, mẹ đã tin rằngValentine mất trí, gần như một gã tâmthần rồi. Cùng nhau, mẹ và chú ấy lập kếhoạch phá hỏng vụ Nổi Dậy. Mẹ muốnlàm, Clary ạ. Nó như một cách để đềntội, một cách để mẹ cảm thấy mẹ đã trảhết cho tội gia nhập Circle, vì đã tinValentine. Vì đã yêu ông ta”.

“Và ông ấy không biết? Ý con làValentine ấy. Ông ta không biết mẹ đanglàm gì sao?”

Page 1193: Thành phố pha lê

Jocelyn lắc đầu. “Khi người ta yêucon, người ta tin con. Hơn nữa, lúc ởnhà, mẹ giả bộ mọi chuyện đều bìnhthường. Mẹ cư xử như thể mẹ không cònghét bỏ Jonathan nữa. Mẹ còn đưa nósang nhà Maryse Lightwood, cho nó chơivới cậu bé Alec. Đôi lúc CélineHerindale sang chơi cùng - lúc đó cô ấyđang mang thai. ‘Chồng chị tốt thật đấy’,cô ấy đã nói với mẹ thế. ‘Anh ta rất quantâm tới Stephen và em. Anh ấy mangthuốc và sinh tố để thằng bé lớn lên khỏemạnh; chúng ngon lắm”.

“Ôi”, Clary nói. “Ôi chúa ơi”.

“Đó là điều mẹ đã nghĩ”, Jocelyn

Page 1194: Thành phố pha lê

buồn bã nói. “Mẹ muốn nói cô ấy đừngtin Valentine hay đừng nhận bất cứ thứ gìông ta tặng, nhưng mẹ không thể. Chồngcô ấy là bạn thân nhất của Valentine, vàcô ấy có thể ngay lập tức lật tẩy mẹ vớiValentine. Mẹ phải ngậm miệng. Và rồi-”

“Cô ấy tự tử”, Clary nói, nhớ lại câuchuyện. “Nhưng- có phải vì điềuValentine đã làm với cô ấy không?”

Jocelyn lắc đầu. “Thành thực thì mẹkhông nghĩ vậy. Stephen bị giết trong vụđột kích, và cô ấy đã cắt cổ tay khi biếttin. Cô ấy mang thai tám tháng. Cô ấychảy máu đến chết-” Mẹ dừng lại.“Hodge là người phát hiện ra thi thể

Page 1195: Thành phố pha lê

Céline. Và Valentine thực sự có vẻ buồnrầu vì cái chết của họ. Sau đó ông ta biếnmất gần một ngày trời, và trở về nhà haimắt lờ đờ thiếu ngủ và bước đi loạngchoạng. Và không hiểu sao, mẹ thấymừng. Ít nhất ông ta sẽ không quan tâmtới việc mẹ đang làm. Mỗi ngày mẹ cànglúc càng sợ rằng Valentine sẽ phát hiệnra việc mẹ làm và sẽ tra tấn để mẹ nóira: ai là đồng minh bí mật của bọn mẹ?Mẹ đã tiết lộ kế hoạch của ông ta tớiđâu? Mẹ tự hỏi liệu mẹ có thể chịu nổiđòn roi tra tấn không, liệu mẹ có thểngậm miệng được không. Mẹ rất sợ làmẹ không thể. Cuối cùng mẹ phải tìmbiện pháp để đảm bảo chuyện đó khôngxảy ra. Mẹ tới gặp Fell với sự sợ hãi và

Page 1196: Thành phố pha lê

ông ấy tạo thuốc cho mẹ-”

“Thuốc từ Sách Trắng”, Clary nhậnra. “Đó là lý do mẹ muốn nó. Và thuốcgiả - sao nó lại chui vào thư viện nhàWayland?”

“Mẹ giấu nó vào một đêm trong bữatiệc”, Jocelyn nói với nụ cười trên môi.“Mẹ không muốn nói với chú Luke - mẹbiết chú ấy ghét toàn bộ ý định với thuốcnước, nhưng tất cả những người mẹ biếtđều thuộc Circle. Mẹ gửi thư choRagnor, nhưng ông ấy đã rời Idris vàkhông nói bao giờ trở lại. Thư sẽ luôntới tay ông ấy - nhưng ai sẽ gửi đây? Mẹnhận ra có một người mẹ có thể kể, một

Page 1197: Thành phố pha lê

người ghét Valentine tới độ không baogiờ bán đứng mẹ cho ông ta. Mẹ gửi thưcho Madeleine giải thích điều mẹ phảilàm và cách duy nhất để mẹ tỉnh là tìmRagnor Fell. Mẹ chưa bao giờ nghe tingì từ cô ấy, nhưng mẹ phải tin rằng cô ấyđã đọc và hiểu. Đó là tất cả những gì mẹdám tin”.

“Hai lý do”, Clary nói. “mẹ nói cóhai lý do mà mẹ ở lại. Một là vụ NổiDậy. Còn lý do kia?”

Đôi mắt xanh lơ của Jocelyn mệt mỏi,nhưng sáng và mở lớn. “Clary”, mẹ nói,“con không đoán được sao? Lý do thứhai là vì mẹ đã có con”.

Page 1198: Thành phố pha lê

“Ôi”, Clary lí nhí nói. Cô nhớ chúLuke đã bảo. Mẹ cháu đã có đứa bé thứhai và biết nhiều tuần rồi. “Nhưngkhông phải điều ấy lại không làm mẹmuốn trốn hơn?”

“Đúng”, Jocelyn nói. “Nhưng mẹ biếtmẹ không thể. Nếu mẹ trốn chạy khỏiValentine, ông ta sẽ lên thiên đường vàxuống địa ngục để tìm mẹ về. Ông ta sẽđi theo mẹ tới tận cùng thế giới, và sẽkhông bao giờ buông tha cho mẹ. Và cóthể mẹ nên để ông ta đuổi theo, và sốngchết ra sao tùy, nhưng mẹ không thể đểông ta bắt được con”. Mẹ vén tóc khỏigương mặt phờ phạc. “Chỉ có một cách

Page 1199: Thành phố pha lê

duy nhất để mẹ ngăn ông ta vĩnh viễn. Đólà để ông ta chết”.

Clary ngạc nhiên nhìn mẹ. Jocelynvẫn mệt mỏi, nhưng gương mặt mẹ bừngsáng.

“Mẹ nghĩ ông ta sẽ chết trong vụ NổiDậy”, mẹ nói. “Mẹ không thể tự tay giếtchết ông ta được. Mẹ không thể. Nhưngmẹ chưa bao giờ nghĩ ông ta sẽ sống sót.Và sau đó, khi ngôi nhà bị cháy rụi, mẹmuốn tin rằng ông ta đã chết. Mẹ tự nhủmình hết lần này tới lần khác rằng ông tavà Jonathan đã bị thiêu cháy trong hỏahoạn. Nhưng mẹ biết-” Giọng mẹ lạc đi.“Đó là lý do mẹ làm những điều đã làm.

Page 1200: Thành phố pha lê

Mẹ nghĩ đó là cách duy nhất để bảo vệcon - lấy ký ức, biến con thành ngườithường trong khả năng của mẹ. Giấu controng thế giới người thường. Giờ mẹnhận ra, điều đó thật ngu ngốc, ngu ngốcvà sai lầm. Và mẹ xin lỗi. Clary của mẹ.Mẹ chỉ hy vọng con sẽ tha thứ cho mẹ -nếu không phải bây giờ, thì trong tươnglai cũng được”.

“Mẹ”. Clary húng hắng. Cô cảm giácnhư sắp khóc ở mười phút cuối câuchuyện. “Ổn rồi mẹ. Chỉ là - có một điềucon không hiểu”. Cô xoắn tay áo. “Ý conlà, con đã biết một chút về điềuValentine làm với Jace - ý con là,Jonathan ấy ạ. Nhưng cái cách mẹ miêu

Page 1201: Thành phố pha lê

tả Jonathan, anh ấy chẳng giống chút nàoấy. Nếu mẹ biết anh ấy - nếu mẹ gặp anhấy-”

“Clary”. Jocelyn vươn tay và nắm lấytay Clary. “Còn một điều nữa mẹ phảinói với con. Mẹ sẽ không giấu con gìnữa, hay nói dối con. Có những chuyệnmẹ không hề hay biết, những chuyện mẹmới phát hiện ra. Và chúng rất khó ngheđấy”.

Nguồn ebooks: http://www.dtv-ebook.com

Tệ hơn những điều mẹ vừa kể ư?Clary nghĩ. Cô cắn môi và gật đầu. “Mẹcứ kể tiếp đi. Con muốn biết”.

Page 1202: Thành phố pha lê

“Khi Dorothea nói với mẹ rằng cóngười nhìn thấy Valentine trong thànhphố, mẹ biết ông ta tới tìm mẹ - tìm CốcThánh. Mẹ muốn bỏ chạy, nhưng mẹkhông thể nói cho con hay nguyên nhân.Mẹ không trách con đã bỏ đi trong cáiđêm kinh hoàng đó, Clary. Mẹ mừng vìcon không ở đó khi bố con - khiValentine và lũ quỷ xông vào căn hộ. Mẹchỉ kịp uống thuốc - mẹ nghe thấy tiếngchúng phá sập cửa-” Mẹ lạc giọng đi.“Mẹ hy vọng Valentine sẽ bỏ mẹ chết ởđó, nhưng không. Ông ta mang mẹ trở vềRenwick’s. Ông ta dùng đủ cách để đánhthức mẹ, nhưng không thành công. Mẹtrong trạng thái mơ; mẹ vẫn tỉnh khi ông

Page 1203: Thành phố pha lê

ta ở đó, nhưng mẹ không thể cử động hayđáp lời. Mẹ không nghĩ Valentine biết mẹcó thể nghe hay hiểu. Và thế là ông tangồi bên giường và nói chuyện với mẹ”.

“Nói chuyện với mẹ? Về cái gì ạ?”

“Về quá khứ của hai người. Hôn nhâncủa mẹ và ông ấy. Ông ta đã yêu mẹ thếnào và mẹ đã phản bội ông ấy ra sao. Mẹnghĩ ông ta nói thật lòng. Mẹ luôn làngười đàn ông tìm đến để nói về nhữngmối nghi vấn trong lòng, những cảm giáctội lỗi, và trong bao nhiêu năm kể từngày mẹ bỏ đi, mẹ không nghĩ có ngườikhác lắng nghe ông ta. Mẹ nghĩ ông takhông thể ngăn mình nói với mẹ, kể cả

Page 1204: Thành phố pha lê

biết rằng không nên. Mẹ nghĩ ông ta chỉmuốn tâm sự với ai đó. Con có thể nghĩtrong đầu ông ta chỉ có những điều ông tađã làm với những con người tội nghiệpkia, biến họ thành những Kẻ Lầm Đường,và kế hoạch đối với Clave. Nhưng khôngphải đâu con. Ông ta muốn nói vềJonathan”.

“Anh ấy làm sao ạ?”

Jocelyn mím môi. “Ông ta muốn nóicho mẹ biết ông ta xin lỗi về điều đã làmvới Jonathan trước khi thằng bé chàođời, vì ông ta biết điều đó suýt giết chếtmẹ. Ông ta biết mẹ suýt tự tử vì Jonathan- dù ông ta không biết mẹ đã tuyệt vọng

Page 1205: Thành phố pha lê

thế nào khi hiểu rõ về ông ta. Khônghiểu bằng cách nào ông ta có máu thiênthần. Nó gần như một thứ huyền thoại đốivới Thợ Săn Bóng Tối. Uống nó sẽ chocon sức mạnh khủng khiếp không ngờ.Valentine đã thử uống và phát hiện nókhông thể tăng sức mạnh mà chỉ đem lạicho ông ta cảm giác lâng lâng sungsướng khi ngấm vào máu. Vậy là ông tađã lấy ít máu khô, nghiền thành bột vàtrộn vào thức ăn của mẹ, mong sẽ giúpmẹ không còn đau khổ nữa”.

Con biết ông ta lấy máu thiên thần ởđâu, Clary nghĩ, nhớ tới Ithruriel màbuồn vô hạn. “Mẹ nghĩ nó có tác dụngkhông?”

Page 1206: Thành phố pha lê

“Giờ mẹ tự hỏi có phải vì thế mà mẹđột nhiên tập trung được và có khả năngtiếp tục sống, và giúp chú Luke phá hoạivụ Nổi Dậy. Thật nực cười làm sao, khihóa ra chính Valentine gián tiếp cảnđường mình. Nhưng điều hắn không biếtlà khi làm vậy, mẹ đã có con. Vậy làtrong khi chỉ có chút xíu ảnh hưởng tớimẹ, nó lại ảnh hưởng rất nhiều tới con.Mẹ tin đó là lý do con có khả năng vớinhững chữ rune”.

“Và có thể”, Clary nói, “vì thế mà mẹlàm những điều như giam hình ảnh CốcThánh trong lá bài tarot. Và vì saoValentine có thể bỏ lời nguyền trên bác

Page 1207: Thành phố pha lê

Hodge-”

“Valentine có nhiều năm kinh nghiệmtrên người hắn với hàng ngàn cách”,Jocelyn nói. “Ông ta đã gần như khôngcòn là người, một Thợ Săn Bóng Tối cótrong tay quyền năng của pháp sư. Nhưngông ta không thể làm gì để nhận đượcnhững sức mạnh như ở con hay Jonathan,vì lúc đó các con còn quá nhỏ. Mẹ khôngchắc chắn đã từng có ai từng những điềunhư Valentine làm, không phải với mộtđứa bé chưa kịp chào đời”.

“Con là một thí nghiệm ngoài lề. VớiJonathan, Valentine muốn tạo ra một siêuchiến binh, mạnh hơn, nhanh hơn và giỏi

Page 1208: Thành phố pha lê

hơn bất cứ một Thợ Săn Bóng Tối nào.Tại Renwick’s Valentine bảo mẹ rằngJonathan thực sự đạt được những điềuđó. Nhưng thằng bé cũng nhẫn tâm, tànbạo và giả dối kỳ lạ. Jonathan chỉ trungthành với Valentine, nhưng mẹ nghĩValentine cũng đã nhận ra rằng khi tạo ramột đứa trẻ vượt trội những đứa trẻkhác, ông ta đã tạo ra một đứa con khôngbao giờ thực sự yêu ông ta”.

Clary nghĩ tới Jace, tới vẻ mặt củaanh tại Renwick’s, cái cách anh nắm chặtmảnh Cổng Dịch Chuyển vỡ tới nỗi máunhỏ xuống tay. “Không”, cô nói. “Khôngvà không. Jace không giống vậy. Anh ấycó yêu Valentine. Anh ấy không nên yêu

Page 1209: Thành phố pha lê

quý ông ta, nhưng anh ấy vẫn. Và anh ấykhông hề giả dối. Anh ấy đối lập với mọiđiều mẹ nói”.

Tay Jocelyn xoắn vặn trong lòng.Chúng đầy những vết sẹo trắng - nhữngvết sẹo trắng mà tất cả Thợ Săn BóngTối đều có, những ký ức về những Ấn kýđã phai mờ. Nhưng Clary chưa bao giờthực sự thấy sẹo trên người mẹ. Phépthuật của Magnus luôn làm cô quên mấtchúng. Ở trên cổ tay mẹ, có một vết sẹo,giống hình sao-

Mẹ nói, và suy nghĩ về những điềukhác trong Clary bay biến mất. “Mẹkhông”, Jocelyn nói. “nói về Jace”.

Page 1210: Thành phố pha lê

“Nhưng-” Clary nói. Mọi điều dườngnhư đang xảy ra rất chậm, như thể côđang mơ. Có lẽ mình đang mơ, cô nghĩ.Có lẽ mẹ mình chưa hề tỉnh, và tất cảđều là mơ. “Jace là con trai Valentine. Ýcon là, anh ấy còn là ai được nữa?”

Jocelyn nhìn thẳng vào mắt cô congái. “Cái đêm Céline Herondale chết, côấy đã có bầu tám tháng. Valentine đã chocô ấy uống thuốc nước, thuốc bột- ông ấythử trên người cô ấy như đã thử nghiệmtrên người mình, với máu của Ithruriel,mong rằng đứa con của Stephen sẽ mạnhmẽ và giàu quyền năng như Jonathan,nhưng không có những phẩm chất xấu

Page 1211: Thành phố pha lê

như ở nó. Ông ta không thể chịu nổi rằngthí nghiệm của mình sôi hỏng bỏngkhông, vì thế với sự giúp đỡ của Hodge,ông ta đã lôi đứa bé ra khỏi bụng Céline.Cô ta mới mất-”

Clary khạc nhổ. “Không thể nào”.

Jocelyn tiếp tục kể như Clary chưanói gì. “Valentine đã bế đứa bé nhỏ giaocho Hodge mang về quê, trong một thunglũng không xa hồ Lyn. Vì thế nên ông tađã đi cả đêm. Hodge chăm sóc đứa bécho tới vụ Nổi Dậy. Sau đó, vì Valentinegiả bộ là Michael Wayland, ông ta đưađứa nhỏ tới nhà Wayland và nuôi nấngnhư đó là con trai Michael Wayland”.

Page 1212: Thành phố pha lê

“Vậy Jace”, Clary thì thào. “Jacekhông phải anh con?”

Cô cảm thấy mẹ đang bóp tay cô - mộtcái bóp đồng cảm. “Không đâu, Clary.Cậu bé không phải”.

Clary tối tăm mặt mũi. Cô cảm thấytim đập từng nhịp rời rạc. Mẹ đang thấytiếc cho mình, cô nghĩ xa xăm. Mẹ nghĩđây là tin xấu. Tay cô đang run. “Vậynhững khúc xương trong trận cháy là củaai? Chú Luke nói đó là xương trẻ con-”

Jocelyn lắc đầu. “Đó là xương

Page 1213: Thành phố pha lê

Michael Wayland và cậu con trai.Valentine giết rồi đốt xác họ. Ông tamuốn Clave tin rằng cả hai người đều đãchết”.

“Vậy Jonathan-”

“Còn sống”, Jocelyn nói, sự đau đớnthoáng hiện trên nét mặt mẹ. “Valentinenói với mẹ rất nhiều lúc ở Renwick’s.Valentine nuôi nấng Jace ở trang viênWayland, còn Jonathan tại ngôi nhà gầnhồ. Ông ta chia thời gian cho hai đứanhỏ, đi từ nhà này tới nhà kia, đôi lúc bỏmặc một trong hai đứa một thời gian dài.Có vẻ Jace không biết gì về Jonathan,nhưng Jonathan có lẽ biết về Jace. Hai

Page 1214: Thành phố pha lê

đứa chưa từng gặp nhau, dù chỉ cáchnhau vài dặm”.

“Và Jace không có máu quỷ trongngười? Anh ấy không bị - nguyền rủa?”

“Nguyền rủa?” Jocelyn có vẻ ngạcnhiên. “Không, thằng bé làm gì có máuquỷ. Clary, Valentine thử nghiệm trênJace khi thằng bé còn nhỏ cùng thứ máudùng trên người mẹ, lên con. Máu thiênthần, Jace không bị nguyền rủa. Ngượclại là đằng khác. Tất cả Thợ Săn BóngTối đều có máu Thiên Thần trong người- hai con có chút nhiều hơn”.

Đầu óc Clary quay cuồng. Cô cố

Page 1215: Thành phố pha lê

tưởng tượng cảnh Valentine nuôi nấng haiđứa nhỏ một lúc, một đứa á quỷ, một đứabán thiên thần. Một đứa thuộc về bóngtối, một thuộc về ánh sáng. Có lẽ yêuthương cả hai, trong mức Valentine cóthể. Jace chẳng biết gì về Jonathan,nhưng cậu con trai kia biết về anh nào?Một phần bù trừ, đối lập của nhauchăng? Jonathan có ghét Jace không?Muốn gặp anh ấy? Không khác gì nhau?Cả hai đều đơn độc. Và một trong haingười là anh trai cô - anh trai thật sự,anh ruột. “Mẹ có nghĩ anh ấy vẫn như cũkhông? Có thể anh ấy đã - khá hơn?”

‘Mẹ không nghĩ vậy”, Jocelyn ôn tồnđáp.

Page 1216: Thành phố pha lê

“Sao mẹ chắc chắn thế?” Clary quayphắt sang nhìn mẹ, tự nhiên thấy vui. “Ýcon là, có thể anh ấy đã thay đổi. Đãnhiều năm rồi mà. Có lẽ-”

“Valentine bảo mẹ rằng ông ta dùngnhiều năm ròng để dạy Jonathan tỏ ra vuivẻ, thậm chí quyến rũ. Ông ta muốn thằngbé làm gián điệp, và con không thể làmgián điệp nếu đi tới đâu dọa người tớiđó. Jonathan còn học được cách để tạovỏ bọc, để thuyết phục người ta rằngthằng bé dễ thương, thậm chí đáng tin”.Jocelyn thở dài. “Mẹ nói với con điềunày để con không thấy tệ vì đã dây vào.Clary, con đã gặp Jonathan. Thằng bé

Page 1217: Thành phố pha lê

không nói cho con biết tên thật, vì nó sửdụng danh tính người khác. SebastianVerlac”.

Clary nhìn mẹ trân trân. Nhưng anh talà họ hàng nhà Penhallow, một phầntrong cô không tin, nhưng tất nhiênSebastian không thực sự là con ngườianh ta nói; mọi điều anh ra bảo đều làdối trá. Cô nghĩ tới cảm nhận của cô khilần đầu tiên gặp Sebastian, như thể cônhận ra một người cô đã biết cả đời này,một người thân thuộc như chính bản thâncô. Cô chưa bao giờ cảm thấy vậy vềJace. “Sebastian là anh trai con?”

Gương mặt đẹp của Jocelyn nhăn lại,

Page 1218: Thành phố pha lê

tay đan vào nhau. Những đầu ngón taymẹ trắng bệch, như thể ấn quá chặt.“Hôm nay mẹ đã nói chuyện với chúLuke rất lâu về mọi chuyện xảy ra tạiAlicante từ sau khi con tới. Chú nói vớimẹ về tháp quỷ, và nghi ngờ Sebastianđã hủy hoại kết giới, dù chú không biếtbằng cách nào. Thế là mẹ nhận raSebastian thật sự là ai”.

“Mẹ muốn nói vì anh ấy nói dối vềchuyện là Sebastian Verlac? Hay anh ấylà gián điệp cho Valentine?”

“Cả hai”, Jocelyn đáp, “nhưng phảitới khi chú Luke nói con bảo rằngSebastian nhuộm tóc thì mẹ mới đoán ra.

Page 1219: Thành phố pha lê

Và mẹ có thể sai, nhưng cậu con trai đóchỉ lớn hơn con chút xíu, tóc vàng, mắtđen, mồ côi cha mẹ, hoàn toàn trungthành với Valentine - mẹ không thể khôngnghĩ cậu ta là Jonathan. Và còn hơn thếnữa. Valentine luôn cố tìm cách hạ kếtgiới, luôn tìm cách làm bằng được. Thửnghiệm lên Jonathan bằng máu quỷ - ôngta nói nó sẽ giúp thằng bé thành mộtchiến binh mạnh hơn, giỏi hơn, nhưngcòn hơn thế…”

Clary nhìn. “Hơn là sao hả mẹ?”

“Đó là cách ông ta hạ kết giới”,Jocelyn nói. “Con không thể mang quỷvào Alicante, nhưng con cần máu quỷ để

Page 1220: Thành phố pha lê

hạ kết giới. Jonathan có máu quỷ trongngười; nó chảy trong huyết quản củathằng bé. Và vì là một Thợ Săn BóngTối, nó hoàn toàn được phép bước vàothành phố khi nó muốn. Nó sử dụng máucủa chính nó để hạ kết giới, mẹ chắcđấy”.

Clary nghĩ tới lúc Sebastian đứng đốidiện với cô trên thảm cỏ gần đống đổ nátcủa trang viên nhà Fairchild. Cái cáchmái tóc đen lòa xòa che mắt anh. Cáicách anh nắm cổ tay cô, móng tay bấu lênda cô. Cách anh nói Valentine không thểnào yêu Jace được. Cô nghĩ đó là vì anhấy ghét Valentine. Nhưng không phải.Anh ấy - ghen tị.

Page 1221: Thành phố pha lê

Cô nghĩ tới hoàng tử hắc ám trongnhững bức hình của cô, người trông rấtgiống Sebastian. Cô đã nghĩ sự giốngnhau đó chỉ là tình cờ, một trò đùa củatrí tưởng tượng, nhưng giờ cô tự hỏi liệuđó có phải là mối liên hệ máu mủ giữahai người đã dẫn tới việc cô cho vị anhhùng bất hạnh trong câu chuyện của côgương mặt ông anh trai không. Cô thửtưởng tượng ra hoàng tử lần nữa, nhưnghình ảnh vụn vỡ và biến mất trước mắtcô, như tro tàn trong gió, giờ cô chỉ thấySebastian, áng sáng đỏ của thành phốchìm trong biển lửa hiện lên trong đôimắt anh.

Page 1222: Thành phố pha lê

“Jace”, cô nói. “Phải có người nóicho anh ấy biết. Phải nói cho anh ấy nghesự thực”. Ý nghĩ của cô lộn xộn, tản mác;nếu Jace biết, biết anh không có máuquỷ, có thể anh sẽ không đuổi theoValentine. Nếu anh biết sau cùng anhkhông phải là anh ruột của Clary-

“Nhưng mẹ nghĩ”, Jocelyn nói, vừathương con vừa bối rối, “rằng không aibiết thằng bé ở đâu?”

Trước khi Clary kịp trả lời, cách cửađôi bật mở, để ánh sáng tỏa chiếu lênnhững hàng cột và những bậc thềm bêndưới. Những tiếng gầm thét nho nhỏ,không còn bị cản trở, vang lên khi chú

Page 1223: Thành phố pha lê

Luke bước ra. Chú có vẻ kiệt sức, nhưngở chú có sự thư thái không hề thấy lúctrước. Chú gần như được giảm bớt gánhnặng.

Jocelyn đứng dậy. “Luke. Sao thế?”

Chú bước tới trước họ, rồi dừng lạigiữa khung cửa và bậc tam cấp.“Jocelyn”, chú nói. “Anh xin lỗi phảingắt lời em”.

“Ổn mà Luke”. Dù đầu óc đang hỗnloạn nhưng Clary vẫn nghĩ, Sao họ thíchgọi tên nhau vậy nhỉ? Giờ giữa hai ngườingượng ngùng, sự ngượng ngùng ngàytrước không hề có. “Có gì không ổn

Page 1224: Thành phố pha lê

sao?”

Chú lắc đầu. “Không, thay đổi là, mọichuyện đã ổn”. Chú cười với Clary, vànụ cười không có chút ngượng ngùngnào” chú hài lòng với cô, thậm chí là tựhào. “Cháu làm được rồi, Clary”, chúnói. “Clave đồng ý cho cháu vẽ Ấn Kýlên họ. Họ sẽ không đầu hàng”.

18. Xin chào và tạm biệt

Thung lũng thật sự đẹp hơn trong cảnh

Page 1225: Thành phố pha lê

mộng của Jace nhiều. Có lẽ là do trăngsáng dát bạc lên dòng sông chạy quathung lũng xanh tươi. Cây phong và câydương trắng mọc xen kẽ bên rìa thunglũng, những chiếc lá cây xanh xào xàotrong cơn gió lạnh - ở bên sườn đồi khárét, vì chẳng có gì chắn gió hết.

Đây chắc chắn là thung lũng nơi anhđã nhìn thấy Sebastian lần cuối. Cuốicùng anh cũng đã đuổi kịp. Sau khi buộcLữ Khách gần một thân cây, Jace cầm sợichỉ dính máu khỏi túi và lập trình tự tìmkiếm, chỉ để cho chắc.

Anh nhắm mắt, mong thấy Sebastian,mong là ở một nơi nào rất gần – có thể

Page 1226: Thành phố pha lê

vẫn còn trong thung lũng này-

Nhưng anh chỉ thấy bóng tối.

Trái tim anh bắt đầu đập thình thịch.

Anh thử lại, nắm chỉ trong tay trái vàngượng nghịu vẽ chữ rune theo dấu lênmu bàn tay trái bằng tay phải, bàn taykém lanh lợi hơn. Anh hít một hơi trướckhi nhắm mắt.

Lại chẳng có gì. Chỉ có một bóng tốimịt mùng, hơi xao động. Anh đứng cảmột phút, răng nghiến ken két, gió thổiqua áo khoác, làm lưng anh nổi gai ốc.

Page 1227: Thành phố pha lê

Chửi thề, anh mở mắt – rồi, với cảm giáctức giận vì tuyệt vọng, anh mở tay để gióthổi bay sợi chỉ và mang nó đi. Đầu ócanh bắt đầu hoạt động hết công suất. Rõràng chữ rune theo dấu không còn tácdụng nữa. Có lẽ Sebastian đã nhận ra hắnbị theo đuôi và làm gì đó để ngăn chặn –nhưng bằng cách nào? Có lẽ hắn tìmthấy một nguồn nước lớn. Nước ngănchặn phép thuật.

Nhưng điều đó chẳng giúp Jace nhiều.Anh đâu thể đi tới mọi cái hồ trong đấtnước mà xem xem Sebastian có trôi nổigiữa dòng hay không. Anh đã tới quá gần– quá gần rồi. Anh đã thấy thung lũngnày, thấy Sebastian ở đó. Và ngôi nhà,

Page 1228: Thành phố pha lê

chỉ thấp thoáng, nằm giữa những rặng câymọc trên thung lũng. Ít nhất cũng nên đixuống xem xét ngôi nhà để tìm xem liệucó dấu vết nào dẫn tới Sebastian, hoặcValentine hay không. Với cảm giác chánnản, Jace sử dụng thanh stele để vẽ hàngloạt Ấn Ký lên người: những Ấn Ký choanh sự nhanh nhẹn, nhanh chóng biến mấttrong trận đánh: một cho anh sự im lặng,một cho uyển chuyển, và một cái kháccho những bước đi vững vàng. Khi xong- và thấy cảm giác đau bỏng giẫy nhoinhói trên da - anh nhét thanh stele vào túivà gãi cổ Lữ Khách, rồi đi xuống thunglũng. Đường đi xuống khá dốc, và nhiềuđá lở. Jace cẩn thận tìm đường đi vàtrượt xuống, nhanh nhưng nguy hiểm. Khi

Page 1229: Thành phố pha lê

anh xuống tới thung lũng, tay anh dínhmáu do ngã xuống những chỗ lổn nhổn đásỏi. Anh rửa tay trong dòng nước siếtnhưng trong xanh; nước lạnh tê tái.

Khi anh đứng thẳng và nhìn quanh,anh nhận ra giờ anh đang nhìn thung lũngtừ một vị trí khác trong cảnh mộng theodõi. Ở đó có những rặng cây khẳng khiu,cành lá cong queo, sườn thung lũng baobọc chung quanh, và có một ngôi nhànhỏ. Giờ các ô cửa sổ tối om, và khôngcó khói bốc ra từ ống khói. Jace cảmthấy vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng. Dễdàng khám xét nhà hơn khi không có ai ởtrong. Và đồng thời chán là không có aitrong đó.

Page 1230: Thành phố pha lê

Khi tiến tới gần, anh tự hỏi điều gì vềngôi nhà trong cảnh mộng lại có vẻ quáchói mắt. Tới gần, đó chỉ là một nôngtrang Idris bình thường, xây từ nhữngkhối đá trắng và xám. Những ô cửa chớphình như từng được sơn sửa lại. Chúngmang màu nhàn nhạt và bong tróc do dãidầu mưa nắng.

Tới một ô cửa sổ, Jace đẩy người lênbậu và nhìn qua ô kính mờ. Anh thấy mộtcăn phòng lớn, hơi bụi với bàn gia côngchạy dọc một bức tường. Những đồ trênđó không phải là thứ bạn dùng để làm đồthủ công – chúng là công cụ của các phápsư: những mảnh giấy da dê bẩn thỉu;

Page 1231: Thành phố pha lê

những cây nến sáp đen; những cái bátđồng dày đựng chất lỏng đen khô bám ởrìa; vài loại dao, vài con mỏng nhưnhững cái dùi, có cái có lưỡi vuông tangang. Một ngôi sao năm cách được vẽtrên sàn, rìa ngoài đã mờ, tại mỗi đỉnh cótrang trí một chữ rune khác nhau. Bụngdạ Jace quặn lại – chữ rune giống chữrune được khắc quanh chân Ithruriel. Cóphải Valentine làm ra cái này – cái nàylà của ông ta sao? Đây là một nơi trú ẩn– một nơi trú ẩn mà Jace chưa từng tớithăm hay biết đến ư?

Jace thả tay khỏi bậu cửa, đặt chânxuống thảm cỏ khô – ngay khi bóng đenđi qua mặt trăng. Nhưng ở đây không có

Page 1232: Thành phố pha lê

chim chóc, anh nghĩ, và liếc nhìn đúnglúc thấy một con quạ lượn vòng trên đầu.An đứng sựng, rồi vội ẩn vào bóng tốicủa một cái cây và nhìn ra qua nhữngcành cây. Khi con quạ xà xuống gần mặtđất hơn, Jace biết bản năng đầu tiên củaanh đã đúng. Đây không phải một conquạ bất kỳ - nó là Hugo, con quạ từngthuộc về bác Hodge; thi thoảng bác dùngnó để chuyển thư ra ngoài Học Viện. Gầnđây Jace đã biết Hugo thực sự là con vậtbố anh nuôi.

Jace ép sát vào thân cây hơn. Trái timanh đập rộn rã, lần này vì vui sướng.Nếu Hugo ở đây, vậy có thể nó đangmang thư, và lần này thư không dành cho

Page 1233: Thành phố pha lê

bác Hodge. Nó dành cho Valentine. Phảinhư vậy thôi. Đậu trên bậu cửa, Hugo thòđầu qua cửa sổ. Rõ ràng nhận ra trongnhà không có ai, con chim bay lên vớitiếng quạ quạ khó chịu và bay về hướngdòng suối.

Jace bước khỏi bóng râm và vội vàngđuổi theo con quạ.

Nguồn ebook: https://www.dtv-ebook.com

“Vậy, về cơ bản”, Simon nói, “dùJace không thực sự là có quan hệ vớicậu, nhưng cậu cũng đã hôn ông anhtrai”.

Page 1234: Thành phố pha lê

“Simon!” Clary thất kinh. “IM ngay”.Cô quay phắt lại xem có ai nghe không,nhưng, may thay, chẳng ai có vẻ đangnghe. Cô đang ngồi trên chiếc ghế caotrên bục của Sảnh Hiệp Định, Simonngồi cạnh. Mẹ đang đứng ở rìa bục, dựangười vào đó để nói chuyện cùng côAmatis .

Xung quang họ, Sảnh là một cảnhtượng hỗn loạn khi cư dân Thế GiớiNgầm tràn vào qua Cổng Bắc, lao quacửa, đứng chen chúc tới tận những bứctường. Clary nhận ra rất nhiều thành viêntrong đàn của chú Luke, kể cả Maia đangtoa toét cười với cô. Có những thần tiênda trắng, lạnh lùng và xinh đẹp như một

Page 1235: Thành phố pha lê

khối băng, cùng những pháp sư mang đôicánh dơi và chân dê và thậm chí cóngười còn có gạc, những ngọn lửa xanhnhảy nhót trên đầu ngón tay khi họ dichuyển qua căn phòng. Những Thợ SănBóng Tối đứng lẫn với họ, có vẻ căngthẳng.

Nắm lấy thanh stele bằng cả hai tay,Clary lo lắng nhìn quanh. Chú Luke đâurồi? Chú đã biến mất trong đám đông.Cuối cùng cô cũng nhận ra chú đang nóichuyện với Malachi, người đang lắc đầuquầy quậy. Amatis đứng gần đó, bắn choQuan Tổng Tài ánh mắt hình viên đạn.

“Đừng làm mình bực vì đã nói cho

Page 1236: Thành phố pha lê

cậu nghe nhé, Simon”, Clary nói, lườmbạn. Cô đã cố hết sức để kể cho bạnnghe phiên bản vắn tắt của câu chuyệnmẹ kể, hầu hết là rít lên khi cậu giúp côhì hục đi qua đám đông tới cái bục vàngồi tại đó. Khá kỳ lạ khi ngồi trên nàynhìn xuống căn phòng như thể cô là nữhoàng của cả một đám đông do cô kiểmsoát. Nhưng nữ hoàng đâu có hoảng hốtnhư cô. “Hơn nữa. Anh ấy hôn kém lắm”.

“Hoặc có lẽ do cậu thấy kinh, vì anhấy, cậu biết mà, anh trai cậu”. Simondường như vui thích hơn mức Clary nghĩcậu nên tỏ ra.

“Đừng nói ở nơi mẹ mình nghe thấy

Page 1237: Thành phố pha lê

được, hoặc không mình giết cậu đấy”, cônói kèm theo cái lườm thứ hai. “Mình đãcảm thấy sắp nôn ra hoặc ngất đi rồi.Đừng làm mình thấy tệ hơn nữa đi”.

Jocelyn, quay trở về từ rìa bục đúnglúc nghe thấy mấy lời cuối của Clary -dù, may là, không nghe rõ điều cô vàSimon đang bàn tới - vỗ vai Clary trấnan. “Đừng lo lắng quá, con yêu ạ. Lúctrước con làm rất tuyệt rồi. Con cần gìkhông? Một cái chăn, ít nước ấm-”

“Con không lạnh”, Clary kiên nhẫnđáp, “và con không cần tắm đâu. Con ổnmà. Con chỉ muốn chú Luke lên đây vànói cho con biết chuyện xảy ra”.

Page 1238: Thành phố pha lê

Jocelyn vẫy chú Luke, nói bằng khẩuhình điều gì đó mà Clary không dịchđược.

“Mẹ”, cô giận quát, “đừng”, nhưng đãquá muộn. Chú Luke ngước nhìn - và mộtsố Thợ Săn Bóng Tối khác cũng vậy.Hầu hết nhanh chóng quay đi, nhưngClary cảm nhận được sự phấn khíchtrong cái nhìn của họ. Thật kỳ lạ khi nghĩmẹ như một nhân vật huyền thoại tại đây.Hầu như mọi người trong căn phòng nàyđều biết tới tên mẹ và có ý kiến về mẹ,dù tốt hay xấu. Clary tự hỏi mẹ lại khôngthấy phiền cơ chứ. Mẹ trông chẳng hềphiền - mẹ trông ổn, xinh đẹp và nguy

Page 1239: Thành phố pha lê

hiểm. Một lúc sau, chú Luke lên bục vớihọ, nhưng với vẻ hơi hoảng và thậm chícó chút phấn khích. Chú nói, “Đợi mộtgiây đã. Mọi người đang tới”.

“Malachi”, Jocelyn nói, không hẳnnhìn chú Luke, “có gây khó dễ cho anhkhông?”

Chú Luke phẩy tay. “Ông ta nghĩchúng ta nên gửi tin cho Valentine, từchối các điều khoản. Anh nói chúng tađừng nên nói một lời nào. Để Valentinexuất hiện cùng đội quân ở Brocelind vàmong chúng ta đầu hàng đi. Malachi cóvẻ nghĩ điều đó chẳng giúp được gì, vàkhi anh nói với ông ta rằng chiến tranh

Page 1240: Thành phố pha lê

không phải một trận cricket của mấy cậuhọc trò Anh, ông ta nói nếu có bất cứ cưdân bóng tối nào ở đây hành động ngoàivòng kiểm soát, ông ta sẽ can thiệp vàkết thúc toàn bộ sự việc. Anh không biếtông ta đang nghĩ điều gì đang diễn ra nữa- như thể cư dân Thế Giới Ngầm khôngthể không ngừng đánh lộn trong vòng nămphút vậy”.

“Đó chính xác là điều ông ta nghĩ”, côAmatis nói. “Đó là Malachi. Ông ta luônlo lắng các cậu sẽ ăn thịt lẫn nhau”.

“Amatis ”, chú Luke nói. “Có ngườinghe thấy đó”. Rồi chú quay lại, khi haingười đàn ông bước lên bậc thang phía

Page 1241: Thành phố pha lê

sau: một hiệp sĩ tiên cao, mảnh khảnhvới mái tóc đen dài buông xuống hai bênkhuôn mặt hẹp. Anh ta mặc giáp trắng:kim loại màu trắng, dày với những vòngtròn nhỏ xíu xếp chồng lên nhau như vảycá. Mắt anh ta màu xanh lá.

Người kia là Magnus Bane. Anh takhông cười với Clary khi tới đứng cạnhchú Luke. Pháp sư mặc áo khoác đen dàiđóng cúc tới tận cổ, và mái tóc đen hớtngược lên.

“Trông ông thường quá”, Clary nhìnvà nhận xét.

Magnus cười nhạt. “Tôi nghe nói cô

Page 1242: Thành phố pha lê

có chữ rune cho chúng tôi xem”, là mọiđiều Đại Pháp sư Brooklyn nói.

Clary nhìn chú Luke, người vừa gậtđầu. “À, đúng”, cô nói. “Tôi chỉ cần mộtcái gì để viết - giấy chẳng hạn”.

“Mẹ đã hỏi con có cần gì không”,Jocelyn lầm bầm, nghe rất giống ngườimẹ mà Clary vẫn nhớ.

“Tớ có giấy”, Simon nói, rút ra khỏitúi quần bò. Cậu đưa cho cô. Đó là mộttờ bướm nhàu nhĩ quảng bá cho buổibiểu diễn của ban nhạc Knitting Factoryvào tháng Bảy. Cô nhún vai và lật ra mặtsau, giơ thanh stele đi mượn lên. Nó hơi

Page 1243: Thành phố pha lê

sáng khi cô chạm đầu nó vào giấy, và côhơi lo rằng tờ giấy sẽ cháy, nhưng ngọnlửa nhỏ tắt dần. Cô bắt đầu vẽ, cố gắngbỏ qua mọi thứ khác: những tiếng ồn àocủa đám đông, cảm giác mọi người đangnhìn cô.

Chữ rune giống như lúc trước - mộthọa tiết những đường uốn lượn mạnh mẽđè lên một họa tiết khác, rồi trải dài trêntrang giấy như thể không mong muốn kếtthúc tại đó. Cô phủi bụi trên giấy và giơlên, cảm thấy thấp thỏm như thể đang ởtrường và phải thuyết trình trước lớp.“Đây là chữ rune”, cô nói. “Nó cần chữrune để hoàn thành, để có tác dụng. Một -chữ rune đồng hành”.

Page 1244: Thành phố pha lê

“Một cư dân Thế Giới Ngầm, mộtThợ Săn Bóng Tối. Hai nửa của đôi bạnđồng hành cần được vẽ Ấn Ký”, chúLuke nói. Chú chép lại chữ rune ở cuốitrang giấy, xé nó làm đôi và giơ cho côAmatis. “Bắt đầu tính chữ rune đi”, chúnói. “Chỉ cho Nephilim nó có tác dụngnhư thế nào”.

Với một cái gật đầu, Amatis xuốngbục và biến mất trong đám đông. Hiệp sĩtiên, liếc nhìn cô và lắc đầu. “Tôi luônđược bảo rằng, chỉ có Nephilim mớichịu nổi những Ấn Ký của Thiên Thần”,anh ta nói với vẻ không tin. “Nhữngngười như chúng tôi sẽ hóa điên hoặc

Page 1245: Thành phố pha lê

chết nếu có nó”.

“Đây không phải Ấn Ký Thiên Thần”,Clary nói. “Nó không thuộc Sách Xám.Nó an toàn, tôi hứa đấy”. Hiệp sĩ tiên cóvẻ chẳng thèm tin.

Với một tiếng thở dài, Magnus xắn tayáo và giơ tay ra cho Clary. “Thử đi”.

“Tôi không thể”, cô nói. “Thợ SănBóng Tối vẽ Ấn Ký cho ông sẽ là bạnđồng hành của ông, và tôi không thamchiến”.

“Tôi mong là không” Magnus nói.

Page 1246: Thành phố pha lê

Pháp sư liếc nhìn chú Luke và Jocelyn,người đang đứng cạnh nhau. “Haingười”, anh nói. “Tới đi. Cho thần tiênthấy nó có tác dụng như thế nòa”.

Jocelyn chớp mắt ngạc nhiên. “Cáigì?”

“Tôi đoán”, Magnus nói, “rằng haingười sẽ chiến đấu bên nhau, vì kiểu gìhai người chẳng lấy nhau”’.

Màu sắc chạy rần rật trên gương mặtJocelyn, và mẹ cẩn thận tránh nhìn chúLuke. “Tôi không có thanh stele nào-”

Page 1247: Thành phố pha lê

“Dùng của con này”. Clary giơ tay ra.“Cho họ thấy đi mẹ”.

Jocelyn quay sang chú Luke, người cóvẻ hoàn toàn choáng váng. Chú giơ taytrước khi mẹ kịp hỏi, và mẹ vẽ Ấn Kýlên lòng bàn tay chú với sự chính xác dùviết vội. Tay chú hơi run khi mẹ vẽ, vàmẹ phải nắm lấy cổ tay chú; chú Lukenhìn mẹ trong khi mẹ vẽ, và Clary nghĩtới cuộc nói chuyện của họ về mẹ và chúđã nói cho cô nghe về tình cảm chú dànhcho mẹ Jocelyn, và cô thấy buồn vô hạn.Cô tự hỏi liệu mẹ có biết chú Luke yêumẹ không nữa, và nếu biết, mẹ sẽ nói gìđây.

Page 1248: Thành phố pha lê

“Đó” Jocelyn rút thanh stele lại.“Xong rồi”.

Chú Luke giơ tay, bàn tay rộng mở, vàkhoe ra ấn ký màu đen uốn lượn ở giữacho hiệp sĩ tiên xem. “Hài lòng chưa,Meliorn?”

“Meliorn?” Clary nói. “Tôi từng gặpanh, đúng không? Anh từng hẹn hò vớiIsabelle Lightwood”.

Meliorn chẳng nói sao và chẳng biểuhiện gì, nhưng Clary thề rằng anh ta cóhơi khó chịu. Chú Luke lắc đầu. “Clary,Meliorn là hiệp sĩ của Triều đình Seelie.Anh ta không thể nào-”

Page 1249: Thành phố pha lê

“Anh ta có hẹn hò với Isabelle mà”,Simon nói, “và bạn ấy đá anh ta. Ít nhấtđó là điều bạn ấy định làm. Khó bỏ quá”.

Meliorn chớp mắt với cậu. “Cậu”,anh ta nói với sự kinh tởm. “cậu là đạidiện cho những Đứa Con của MànĐêm?”

Simon lắc đầu. “ Không. Tôi chỉ ởđây vì bạn tôi thôi”. Cậu chỉ Clary.

“Những Đứa Con của Màn Đêm”, chúLuke nói, có chút lưỡng lự, “không thamgia, Meliorn. Tôi đã báo cho Nữ Hoàng

Page 1250: Thành phố pha lê

của các anh biết tin đó. Họ chọn- đi theocon đường riêng của họ”.

Gương mặt thanh tú của Meliorn caulại. “Đáng ra tôi phải biết chứ”, anh tanói. “Những Đứa Con của Màn Đêm rấtkhôn ngoan và thận trọng. Bất cứ chuyệngì khiến họ nổi giận phải khiến tôi nghingờ”.

“Tôi không nói gì về nổi giận hết”,chú Luke mở lời, cố gắng bình tĩnh vàhơi bực bội - Clary không nghĩ rằng aimà không hiểu chú có thể biết chú đangbực mình. Cô có thể cảm thấy chú nhíchngười: chú đang nhìn về phía đám đông.Nhìn theo, Clary thấy người bạn quen

Page 1251: Thành phố pha lê

đang đi vòng qua phòng - Isabelle, máitóc đen dài như suối, chiếc roi quấnquanh eo như hàng tá những cái vòngvàng.

Clary nắm lấy cổ tay Simon. “NhàLightwood. Mình vừa thấy Isabelle”.

Cậu nhìn đám đông và nhíu mày.“Mình không nhận thấy là cậu đang tìmhọ”.

“Cậu chuyển lời nhắn cho Isabelle hộmình với”, cô thì thào, liếc nhìn xem cóai để ý tới họ không; không ai. Chú Lukeđang vẫy tay với ai đó trong đám đông;trong lúc đó, Jocelyn nói đôi lời với

Page 1252: Thành phố pha lê

Meliorn, người đang nhìn mẹ mà mỗi lúcmột hoảng hốt hơn. “Mình phải ở đây,nhưng - làm ơn, mình cần cậu nói vớibạn ấy và Alec điều mẹ đã nói với mình.Về Jace và anh ấy thực sự là ai, cảSebastian nữa. Họ phải biết. Bảo họ tớivà nói chuyện với mình ngay khi có thể.Làm ơn nhé, Simon”.

“Được rồi”. Clary lo lắng vì sự căngthẳng trong giọng nói của cô, Simon kéocổ tay khỏi tay cô và nhẹ nhàng chạm lênmá cô để trấn an. “Mình sẽ trở lại”.

Cậu bước xuống bậc thang và biếnmất trong đám đông; khi cô ngoái nhìn,cô thấy Magnus đang nhìn cô, miệng

Page 1253: Thành phố pha lê

cười ranh mãnh. “Ổn mà”, anh ta nói, rõràng đang trả lời bất cứ câu hỏi nào màchú Luke vừa đưa ra. “Tôi biết rõ CánhĐồng Brocelind. Tôi sẽ mở Cổng DịchChuyển tại quảng trường. Một cánh cổnglớn sẽ không kéo dài lâu, vì thế mọingười phải đi qua đó thật nhanh ngay khiđược vẽ Ấn Ký xong.”

Khi chú Luke gật đầu và quay lại nóigì đó với mẹ Jocelyn, Clary nhoài ngườivà thì thào. “Cám ơn nhé. Vì bất cứ điềugì anh đã làm cho mẹ em.” Nụ cườinhếch mép của Magnus ngoác rộng ra.“Cô không nghĩ tôi sẽ làm, đúng không.”

“Tôi hơi nghĩ thế”, Clary thừa nhận.

Page 1254: Thành phố pha lê

“Đặc biệt khi tôi gặp ông ở túp lều, ôngkhông thèm nói cho tôi biết Jace đã mangSimon qua Cổng Dịch Chuyển khi tớiAlicante. Lúc trước tôi chưa có cơ hộirủa xả ông, nhưng ông nghĩ cái gì thếchứ? Rằng tôi không muốn nghe hả?”

“Rằng cô quá muốn lắng nghe,”Magnus nói. “Và cô sẽ bỏ dở mọi chuyệnvà lao tới Gard. Mà tôi cần cô tìm SáchTrắng cho tôi.”

“Quá là độc ác,” Clary bực bội nói.“Và ông sai rồi. Tôi vẫn sẽ.”

“Làm điều bất cứ ai cũng làm. Điềutôi sẽ làm nếu đó là người tôi quan tâm.

Page 1255: Thành phố pha lê

Tôi không trách cô, Clary, và tôi khôngnói ra vì tôi nghĩ cô yếu đuối. Tôi khôngnói vì cô là con người, và tôi hiểu conngười. Tôi đã sống quá lâu rồi.”

“Làm như ông chẳng bao giờ làmchuyện ngu ngốc vì ông có cảm xúc vậy,”Clary nói. “Mà Alec đâu rồi? Vì sao ôngkhông đi chọn anh ấy làm bạn đồnghành?”

Hình như Magnus đã nhăn mặt. “Tôisẽ không tới gần cậu ta khi bố mẹ cậu taở gần đây. Cô biết mà.”

Clary tì cằm lên tay. “Làm điều đúngđắn vì người ông yêu đôi lúc cũng khó

Page 1256: Thành phố pha lê

chịu thật.”

“Ừ,” Magnus nói. “Cô nói đúng.”

Con quạ bay lượn vòng, chậm chạp vàlười biếng, trên những rặng cây về phíatây thung lũng. Mặt trăng cao cao tỏanắng, vì thế Jace không cần tới ngọn đènphù thủy trong khi bám theo con chim, cốđi trong bóng cây.

Vách thung lũng sừng sững trước mặt,một bức tường đá xám lổn nhổn. Con quạdường như đang bay dọc theo con suốikhi nó vòng sang phía tây, cuối cùng biếnmất trong một vách hẹp. Jace suýt trẹocổ chân vài lần vì đá ướt và ước trước

Page 1257: Thành phố pha lê

khi anh có thể chửi lớn, nhưng chắc chắnHugo sẽ nghe thấy. Còng người xuốngtrong tư thế khó chịu, anh tập trung đểkhông bị gãy chân.

Đến lúc tới được rìa thung lũng, áoanh đã đẫm mồ hôi. Đã có lúc anh nghĩmình mất dấu Hugo, và trái tim anhchùng xuống - rồi anh thấy cái bóng màuđen đang bay là là khi con quạ bổ xuốngvà biến mất trong khe nứt đen ở tườngthung lũng. Jace chạy tới - thật mừng vìđược chạy thay vì phải bò. Khi anh tớigần khe nứt, anh có thể thấy cái khe hở tohơn, tối hơn đằng sau đó - một cái hang.Lục tục rút viên đá phù thủy ra khỏi túi,Jace chui vào theo.

Page 1258: Thành phố pha lê

Chỉ có một chút ánh sáng lọt quamiệng hang, và sau vài bước anh đã chìmhẳn vào trong bóng tối đen kịt. Jace giơngọn đèn phù thủy và để ánh sáng chiếurọi qua những kẽ ngón tay. Lúc đầu anhnghĩ rồi anh sẽ tìm được đường ra ngoài,và rằng những ngôi sao trên đầu vẫn tỏaánh sáng huy hoàng. Những ngôi saokhông sáng ở đâu bằng ở Idris - và giờchúng không hề sáng. Ngọn đèn phù thủyphản sáng lên hàng tá những mảnhkhoáng thạch mica trên đá xung quanh,và những bức tường hang trở nên sốngđộng với những tia sáng

Chúng cho anh thấy anh đang đứng

Page 1259: Thành phố pha lê

trong một khoảng không hẹp lọt giữa haikhe núi dốc, lối vào hang đằng sau lưng,hai lối rẽ đen ngòm trước mặt. Jace nghĩtới câu chuyện bố kể về những vị anhhùng lạc trong mê cung đã dùng dâythừng hoặc dây bện để tìm được trở lại.Anh chẳng có hai thứ đó. Anh đi gần hơntới hai lối rẽ và đứng im lặng một lúclâu, nghe ngóng. Anh nghe thấy tiếngnước nhỏ giọt, văng vẳng từ một nơi xaxăm; tiếng suối róc rách, tiếng xoàn xoạtcủa những đôi cánh, và - những giọngnói.

Anh giật mình lùi lại. Những giọngnói tới từ lối rẽ bên trái, anh chắc chắn.Anh chẹn ngón tay cái lên ngọn đèn phù

Page 1260: Thành phố pha lê

thủy để giảm ánh sáng, tới khi nó tỏa raánh sáng mờ mờ chỉ đủ soi đường. Sauđó, anh lao vào bóng tối.

“Cậu nghiêm túc chứ, Simon? Có thậtkhông? Thật hay quá! Tuyệt cú mèo!”Isabelle đưa tay tìm tay người anh trai.“Alec, anh có nghe thấy Simon nói gìkhông? Jace không phải con traiValentine. Chưa bao giờ và không baogiờ”.

“Vậy ai là con trai Valentine?” Alectrả lời, dù Simon có cảm giác anh ta chỉchú tâm có tí chút. Anh ta có vẻ đangnhìn quanh quẩn khắp phòng tìm gì đó.Bố mẹ anh hơi đứng xa một chút, nhíu

Page 1261: Thành phố pha lê

mày nhìn họ; Simon đang lo là cậu phảigiải thích toàn bộ câu chuyện cho họ nữa,nhưng họ đã vui lòng nán lại bên hai đứacon để nghe cậu trình bày vài phút.

“Ai quan tâm chứ!” Isabelle giơ tayđắc thắng rồi nhíu mày. “Thật ra, cũngđúng đấy. Ai là bố đẻ Jace? MichaelWayland thật sao?”

Simon lắc đầu. “Stephen Herodale”.

“Vậy Jace là cháu Điều Tra Viên”,Alec nói.

“Thế nên bà ta mới-” anh ngừng nói

Page 1262: Thành phố pha lê

và nhìn xa xăm.

“Thế nên bà ta mới làm sao?”Isabelle hỏi. “Alec, chú ý cái. Hay ítnhất là nói cho bọn em biết anh đang tìmgì”.

“Không phải gì”, Alec nói. “Ai mớiđúng. Magnus. Anh muốn hỏi anh ấy cómuốn làm bạn đồng hành của anh trongcuộc chiến không. Nhưng anh không biếtanh ta đang ở đâu? Cậu có thấy không?”Alec hỏi, hướng tới Simon.

Simon lắc đầu. “Lúc nãy ông ta trênbục với Clary, nhưng” - cậu nghển cổnhìn - “Giờ thì không rồi. Chắc ông ấy

Page 1263: Thành phố pha lê

đang ở cùng những người khác”.

“Thật chứ? Anh định bảo anh ấy làmbạn đồng hành hả?” Isabelle hỏi. “Vụbạn đồng hành này, giống như nhảyCôlitông, ngoại trừ vụ giết người”.

“Vậy là, không hoàn toàn là nhảyCôlitông”, Simon nói.

“Có lẽ mĩnh sẽ mời cậu làm bạn đồnghành của mình, Simon nhỉ”, Isabelle nói,nhướn mày tỏ ý dò hỏi.

Alec nhíu mày. Anh, giống như hầuhết các Thợ Săn Bóng Tối khác trong

Page 1264: Thành phố pha lê

phòng, đều đã trang bị vũ trang tới tậnrăng - mặc toàn đồ đen, thắt lưng treolủng lẳng đủ loại vũ khí. Một cái cungđeo sau lưng anh ta; Simon mừng vì anhđã tìm được cái mới thay thế cho chiếcSebastian bẻ gãy. “Isabelle, em đâu cầnbạn đồng hành, vì em sẽ không thamchiến. Em còn quá trẻ. Và nếu em dámnghĩ tới chuyện đó, anh sẽ giết em”. Đầuanh ngẩng phắt lên. “Đợi đã… đó cóphải Magnus không?”

Isabelle nhìn theo ông anh và khịtkhịt. “Alec, đó là người sói. Một cô gáisói. Hình như là May gì đó thì phải”.

“Maia”, Simon sửa lại. Cô nàng đứng

Page 1265: Thành phố pha lê

hơi tách biệt, mặc chiếc quần da màu nâuvà áo phông đen bó có in dòng chữ CÁIGÌ KHÔNG GIẾT ĐƯỢC TÔI… TỐTNHẤT NÊN BIẾT ĐƯỜNG MÀ CHẠY.Một chiếc băng đô xước hết những bímtóc của cô nàng gọn ra sau. Cô nàng quaylại, như thể cảm nhận thấy họ đang nhìn,và mỉm cười. Simon cười lại, Isabellelườm. Simon ngay lập tức ngừng cười -từ bao giờ mà cuộc sống của cậu lạiphức tạp thế này chứ?

Gương mặt Alec bừng sáng. “Magnuskia rồi”, anh nói và đi không thèm ngoáiđầu lại, rẽ đường qua đám đông tới nơivị pháp sư cao cao đang đứng. Sự ngạcnhiên của Magnus khi Alec tới nơi quá

Page 1266: Thành phố pha lê

rõ ràng, thậm chí là từ khoảng cách này.

“Thật ngọt ngào làm sao”, Isabellenói, nhìn họ. “Cậu biết đấy, theo cáchhơi khùng khùng”.

“Sao lại khùng khùng?”

“Vì”, Isabelle giải thích, “Alec đangcố cho Magnus hiểu anh ấy yêu thực sự,nhưng anh ấy lại chẳng bao giờ nói vớibố mẹ về Magnus, hay là anh ta là gì, anhbiết đó-”

“Pháp sư hả?” Simon nói.

Page 1267: Thành phố pha lê

“Rất vui”. Isabelle lườm cậu. “Cậubiết mình muốn nói gì. Chuyện đang diễnra ở đây thật”

“Thật ra thì chuyện gì đang diễn ranào?” Maie hỏi, tới gần nghe ngóng. “Ýmình là, mình không hiểu rõ về vụ bạnđồng hành lắm. Làm sao mà thành côngđược?”

“Như thế này này”. Simon chỉ Magnusvà Alec, đang đứng hơi cách đám đôngmột chút, sát nhau. Alec đang nắm tayMagnus, gương mặt căng thẳng, mái tócđen rủ xuống che mắt.

“Vậy tất cả chúng ta đều phải làm vậy

Page 1268: Thành phố pha lê

hả?” Maia hỏi. “Ý mình là được vẽ ấy”.

“Nếu như bạn tham chiến”, Isabellenói và lạnh lùng nhìn cô gái kia. “Hìnhnhư bạn chưa đủ mười tám tuổi thì phải”.

Maia nhếch mép. “Tớ không phải ThợSăn Bóng Tối. Người sói được coi là đãtrưởng thành khi tròn mười sáu tuổi”.

“À, vậy thì cậu phải được vẽ”,Isabelle nói. “Bởi một Thợ Săn BóngTối. Vậy cậu nên đi kiếm ai đó đi”.

“Nhưng-” Maia, vẫn nhìn Alec vàMagnus, ngừng nói và nhíu mày. Simon

Page 1269: Thành phố pha lê

quay sang xem ô gái đang nhìn - và nhìnchăm chú. Alec đang quàng tay ômMagnus và hôn anh ta, vô cùng nồngthắm. Magnus, có vẻ đang trong trạngthái choáng váng, đứng sựng tại chỗ. Vàinhóm người - Thợ Săn Bóng Tối và cưdân Thế Giới Ngầm - đều đứng trố mắtnhìn và xì xào bàn tán. Liếc sang bên,Simon thấy cô chú Lightwood, mắt chữ omồm chữ a. Cô Maryse đưa tay lên chemiệng.

Maia có vẻ lúng túng. “Đợi mộtgiây”, cô nàng nói. “Chúng ta có phảilàm thế nữa không?”

Đây là lần thứ sáu Clary nhìn khắp

Page 1270: Thành phố pha lê

đám đông kiếm Simon. Cô không thấybạn. Căn phòng chật ních những Thợ SănBóng Tối và cả cư dân Thế Giới Ngầm,một đám đông đang đi qua cánh cưa mởvà ra ngoài bậc thang bên ngoài. Mọi nơiđều lóe lên ánh sáng stele khi cư dân ThếGiới Ngầm và Thợ Săn Bóng Tối tới bắtcặp và vẽ Ấn Ký cho nhau. Clary thấy côMaryse Lightwood chìa tay cho một tiênnữ cao ráo da xanh lơ trông cũng xanhxao và vương giả hệt như cô. ChúPatrick Penhallow đang nghiêm nghị vẽẤn Ký với một pháp sư tóc sáng lênnhững tia lửa xanh lam. Qua cách CổngDịch Chuyển tại quảng trường. Ánh sángtỏa chiếu xuống qua giếng trời bằng kínhtạo nên một bầu không khí kỳ quái.

Page 1271: Thành phố pha lê

“Tuyệt vời, đúng không?” chú Lukenói. Chú đứng ở rìa bục, nhìn xuống toàncảnh căn phòng. “Thợ Săn Bóng Tối vàcư dân Thế Giới Ngầm, cùng nhau trongmột căn phòng. Làm việc cùng nhau”.Chú có vẻ ngưỡng mộ khoảnh khắc này.Còn Clary chỉ ước gì Jace ở đây đểchứng kiến. Cô không thể bỏ nỗi sợ choanh sang bên, dù cô cố gắng thế nào. Ýnghĩ anh có thể đang đối mặt vớiValentine, có thể liều mạng vì anh nghĩanh bị nguyền rủa - rằng anh có thể chếtmà không biết sự thật-

“Clary”, Jocelyn gọi, với một chútngạc nhiên”, con có nghe mẹ nói gìkhông?”

Page 1272: Thành phố pha lê

“Có ạ”, Clary nói, “và nó tuyệt vờithật, con biết”.

Jocelyn đặt tay lên tay Clary. “Đókhông phải điều mẹ vừa nói. Chú Lukevà mẹ sẽ cùng nhau chiến đấu. Mẹ nghĩcon biết rồi. Con sẽ ở lại đây cùngIsabelle và những đứa trẻ khác”.

“Con không phải trẻ con”.

“Mẹ biết là không, nhưng con còn quátrẻ để tham chiếm. Và kể cả không thìcon cũng chưa từng được huấn luyện”.

Page 1273: Thành phố pha lê

“Con không muốn chỉ khoanh taynhìn”.

“Khoanh tay nhìn?” Mẹ Jocelyn ngạcnhiên. “Clary, không một chuyện gì cóthể xảy ra nếu không nhờ con. Chúng tathậm chí còn không có cơ hội chiến đấunếu không có con. Mẹ rất tự hào về con.Mẹ chỉ muốn nói với con rằng kể cả nếucả mẹ và chú Luke đều ra đi, bọn mẹ đềusẽ quay lại. Mọi thứ rồi sẽ ổn mà”.

Clary ngước nhìn mẹ, nhìn đôi mắtxanh rất giống đôi mắt cô. “Mẹ”, cô nói.“Đừng nói dối”.

Jocelyn hít một hơi thật sâu và đứng

Page 1274: Thành phố pha lê

dậy, rụt tay. Trước khi mẹ kịp nói gì,Clary đã thoáng thấy gì đó - một gươngmặt quen thuộc trong đám đông. Mộtngười gầy mảnh khảnh, đen đúa đang tiếnvề phía họ, đi qua Sảnh đầy ắp người dễnhư không - như thể hắn ta đang lướt quađám đông, như một cuộn khói chui quanhững mắt hàng rào.

Và Clary nhận ra hắn, khi hắn tới gầnbục. Đó là Raphael, vẫn mặc áo sơ mitrắng và quần đen như lần đầu tiên côgặp. Cô đã quên mất anh ta đi lại khẽkhàng thế nào. Anh ta trông chỉ độ mườibốn khi bước lên bậc thang, gương mặtgầy bình lặng và như Thiên Thần, nhưmột cậu bé trong dàn nhạc lễ đang bước

Page 1275: Thành phố pha lê

lên bậc của đoàn thánh ca.

“Raphael”, chú Luke có phần ngạcnhiên, kèm theo một chút nhẹ nhõm. “Tôikhông nghĩ là anh sẽ tới. Vậy những ĐứaCon của Màn Đêm có cân nhắc lại việcgia nhập cùng chúng tôi trong trận chiếnchống Valentine không? Vẫn có một vị trítrong hội đồng dành cho các anh, nếu cácanh muốn”. Chú giơ tay cho Raphael.

Đôi mắt đẹp và trong sáng củaRaphael nhìn chú không biểu lộ gì. “Tôikhông thể bắt tay anh, người sói”. Khichú Luke có vẻ bị đả kích, anh ta mỉmcười, chỉ đủ để khoe những chiếc răngnanh trắng ở. “Tôi là một hình lập thể”,

Page 1276: Thành phố pha lê

anh ta nói và giơ tay để họ có thể thấyánh sáng chiếu xuyên qua nó. “Tôi chẳngchạm được gì hết”,

“Nhưng-” chú Luke ngước nhìn ánhtrăng chiếu ùa vào qua mái nhà. “Vìsao-” Chú hạ tay. “À, tôi mừng vì anh ởđây. Dù anh chọn cách xuất hiện nào”.

Raphael lắc đầu. Trong một lát, ánhmắt anh ta dừng lại ở Clary - một cáinhìn cô thực sự không thích - và rồi angta quay sang Jocelyn và nụ cười mởrộng. “Cô”, anh ta nói, “Cô vợ yêu củaValentine. Những ma cà rồng khác, đãchiến đấu cùng cô trong vụ Nổi Dậy, đãcho tôi biết về cô. Tôi thừa nhận rằng tôi

Page 1277: Thành phố pha lê

chưa từng dám nghĩ sẽ được tận mắttrông thấy cô”.

Jocelyn nghiêng đầu. “Rất nhiều ĐứaCon của Màn Đêm chiến đấu rất dũngcảm. Liệu sự hiện diện của anh đây cóám chỉ rằng có thể chúng ta sẽ sóng vaibên nhau một lần nữa?”

Clary nghĩ, thật lạ khi mẹ nói theocách lạnh nhạt và lịch sự như thế nào,nhưng điều đó có vẻ rất bình thường vớimẹ. Bình thường như mặc đồ lao động cũkỹ ngồi trên mặt đất, cần theo một cáichổi vẩy sơn vậy.

“Tôi mong vậy”, Raphael nói, và lại

Page 1278: Thành phố pha lê

nhìn lướt qua Clary một lần nữa và cô cócảm giác như bị một bàn tay lạnh lẽochạm vào. “Chúng tôi chỉ có một yêucầu, một yêu cầu đơn giản - nho nhỏ - màthôi. Nếu được, Những Đứa Con củaMàn Đêm từ nhiều vùng miền sẽ vô cùnghạnh phúc được chiến đấu bên cạnh cácngười”.

“Một vị trí Hội Đồng”, chú Luke nói.“Tất nhiên, nó có thể được chính thứchóa, chỉ trong vòng một giờ-”

“Không phải”, Raphael nói, “là vị trítrong Hội Đồng. Cái khác”

“Cái- khác?” Chú Luke bối rối nhắc

Page 1279: Thành phố pha lê

lại. “Cái gì? Tôi đảm bảo với anh, nếuđiều đó trong khả năng của chúng tôi-”

“Ồ, có chứ”. Nụ cười của Raphaelthật lóa mắt. “Thật ra, là một thứ, trongkhi chúng ta trò chuyện đây, đang nằmgiữa bốn bức tường của Đại Sảnh”. Anhta quay lại và vẫy tay một cách duyêndáng về phía đám đông. “Đó là cậu béSimon”, anh ta nói. “Ma Cà Rồng ƯaSáng”.

©DTV: http://www.dtv-ebook.com

Đường hầm dài và ngoằn ngoèo, ngoắtngoéo liên tục như ruột một con quái vậtkhổng lồ. Nó bốc mùi đá ướt, tro bụi và

Page 1280: Thành phố pha lê

cái gì đó nữa, một cái gì đó mang mùiâm khí và kỳ lạ khiến Jace hơi có chútliên tưởng tới Thành Phố Xương.

Page 1281: Thành phố pha lê

Cuối cùng đường hầm dẫn tới một cănphòng hình tròn. Những thạch nhũ, bềngoài nhẵn bóng như đá quý, rủ xuống từtrên trần đá lượn sóng bên trên. Nền hangnhẵn như được đánh bóng, và óc nhữnghoa văn bí ẩn khắc trên những tảng đáđang tỏa sáng. Một loại những nhũ đánhọn hoắc bao quanh căn phòng đá. Ởchính giữa gian phòng là một cột đáthạch anh khổng lồ, mọc lên từ nền hangnhư một chiếc răng nanh khổng lồ, thithoảng được điểm xuyết bởi đường vânmàu đỏ. Nhìn gần hơn, Jace thấy ở cácbên cột đá trong suốt. Đường vân màu đỏlà kết quả của cáu gì đó đang xoắn lượnvà di chuyển bên trong như một ốngnghiệm đựng đầy khói màu.

Page 1282: Thành phố pha lê

Trên cao, ánh sáng tràn vào qua mộtlỗ tròn trên đá, một giếng trời tự nhiên,căn phòng rõ ràng là một sản phẩm thiếtkế chứ không phải là của ngàn năm mẹthiên nhiên kiến tạo - những họa tiết rốirắm trên sàn đã chứng minh điều đó quárõ - nhưng ai lại đục ra một căn phòngngầm lớn tới nhường này, và vì sao?

Một tiếng quạ kêu vọng khắp phòng,khiến mọi dây thần kinh của Jace đềucăng như dây đàn. Anh cúi trốn sau cộtđá thạch anh to bè, tắt đèn phù thủy, đúnglúc hai người bước vào từ bóng tối ởbên kia phòng và tiến về phía anh, đầucúi vào nhau trò chuyện. Chỉ tới khi họ

Page 1283: Thành phố pha lê

tới giữa phòng và ánh sáng rọi chiếu tớihọ, anh mới nhận ra họ là ai.

Sebastian.

Và Valentine.

Mong tránh đám đông, Simon điđường vòng tới bục, chui ra sau nhữnghàng ghế xếp gọn hai bên Sảnh. Cậu cắmcúi, vừa đi vừa suy nghĩ. Thật là lạ khiAlec, chỉ lớn hơn Isabelle một hai tuổi,lại được tham chiến trong khi nhữngngười còn lại phải ở lại “hậu phương”.Và Isabelle có vẻ bình thường. Khôngkhóc, không lên cơn kích động. Như thểcô nàng đã nghĩ tới chuyện đó rồi. Có lẽ

Page 1284: Thành phố pha lê

thế thật. Có lẽ tất cả đều đã biết.

Cậu tới gần bục, ngước nhìn và ngạcnhiên khi thấy Raphael đang đứng đốimặt với chú Luke, vẫn giữ cái vẻ điềmnhiên ơ hờ mọi khi. Chú Luke, ngược lại,trông có vẻ kích động - chú đang lắc đầu,tay giơ lên phản đối, và cô Jocelyn bêncạnh có vẻ nổi sùng. Simon không nhìnđược khuôn mặt Clary - cô quay lưngvới cậu - nhưng cậu hiểu cô nên nhận rađược sự căng thẳng hằn lên trên bờ vaicô bạn.

Không muốn Raphael thấy, Simonchui nấp sau cột nghe ngóng. Kể cả giữatiếng ồn ào của đám đông, cậu vẫn nghe

Page 1285: Thành phố pha lê

thấy giọng chú Luke đang lên cao.“Chúng tôi không muốn bàn tới”, chúLuke nói. “Tôi không thể tin anh dám nóitới chuyện này”.

“Và tôi không thể ngờ rằng anh sẽ từchối”. Giọng Raphael điềm nhiên vàrành mạch, chất giọng vẫn còn thanhthanh của một cậu con trai chưa dậy thì.“Chỉ là một thứ nho nhỏ thôi mà”.

“Đó không phải một thứ”. Clary có vẻbực bội. “Đó là Simon. Cậu ấy làngười”.

“Nhắc cho cô nhớ”, Raphael nói.“Cậu ta là ma cà rồng”.

Page 1286: Thành phố pha lê

“Vậy không phải anh cũng là ma càrồng sao?” Jocelyn hỏi, giọng lạnh băngy như khi Clary và Simon làm điều ngungốc gì đó. “Anh đang nói rằng cuộcsống của anh không có giá trị gì sất?”

Simon dựa lưng vào cột. Có chuyện gìthế nhỉ? “Cuộc đời có tôi đáng giá lắmchứ”, Raphael nói, “vì, không như cácngười, cuộc sống của tôi kéo dài vĩnhviễn. Điều tôi muốn thực hiện sẽ khôngbao giờ kết thúc, trong khi rõ ràng cuộcđời mọi người đều có hạn. Nhưng khôngphải vấn đề. Cậu ta là ma cà rồng, là mộtthành viên trong tộc chúng tôi, và tôi yêucầu cậu ta trở về”.

Page 1287: Thành phố pha lê

“Anh không thể có cậu ấy về được”,Clary quát. “Anh chưa bao giờ có cậuấy. Anh chưa bao giờ thích thú gì với cậuấy, cho tới khi anh biết cậu ấy có thể đilại dưới ánh nắng-”

“Có lẽ”, Raphael nói, “nhưng khôngphải là lý do em đang nghĩ”. Anh tanghiêng đầu, đôi mắt sáng, vui vẻ đảoláo liên như mắt chim. “Không ma càrồng nào nên có khả năng như cậu ta”,anh ta nói. “cũng không một Thợ SănBóng Tối nào nên có sức mạnh như côvà anh trai cô. Trong nhiều năm, người tachê bai ma cà rồng chúng tôi là sản phẩmbị lỗi của mẹ tự nhiên. Nhưng chúng tôi -

Page 1288: Thành phố pha lê

chúng tôi hoàn toàn tự nhiên”.

“Raphael”. Chú Luke đe nẹt. “Tôikhông biết anh đang muốn gì. Nhưngchúng tôi không bao giờ để anh làm hạitới Simon đâu”.

“Nhưng anh sẽ để Valentine cùng độiquân quái vật làm hại những con ngườikia, những đồng minh của anh”. Raphaelchỉ toàn bộ khán phòng đông đúc. “Anhkệ cho họ liều mạng mặc cho họ quyếtđịnh vậy mà không cho Simon quyền tựquyết sao? Có lẽ cậu ta sẽ đưa ra quyếtđịnh khác anh đó”. Anh ta hạ tay. “Anhbiết rằng nếu anh không chấp nhận điềukiện tôi đưa ra, chúng tôi sẽ không tham

Page 1289: Thành phố pha lê

chiến. Những Đứa Con của Màn Đêm sẽkhông can dự vào ngày hôm nay”.

“Cứ việc”, chú Luke nói. “Tôi khôngdùng mạng sống của một đứa trẻ vô tộiđể mua sự hợp tác của các anh. Tôikhông phải Valentine”.

Raphael quay sang Jocelyn. “Còn côthì sao, Thợ Săn Bóng Tối? Cô định đểcho một người sói quyết định xem thếnào là tốt cho đồng loại của cô sao?”

Jocelyn đang nhìn Raphael như thểanh ta là một con gián đang bò lổm ngổmtrong gian bếp. Rất chậm rãi, cô nói,“Nếu anh dám đặt một bàn tay lên Simon

Page 1290: Thành phố pha lê

thôi, ma cà rồng, tôi sẽ chặt anh thànhtừng mảnh và cho mèo ăn đấy. Hiểuchứ?”

Môi Raphael mím lại. “Rất tốt”, anhta nói. “Khi mấy người nằm hấp hối trênCánh Đồng Brocelind, hãy tự hỏi vì saomột mạng sống lại ngang giá bằng cảngàn mạng nhé”.

Anh ta biến mất. Chú Luke vội quaysang Clary, nhưng Simon không còn quansát họ nữa; cậu đang nhìn đôi bàn taymình. Cậu đã nghĩ chúng sẽ run, nhưngchúng đơ ra như tay xác chết. Rất chậm,cậu nắm chặt tay lại.

Page 1291: Thành phố pha lê

Valentine vẫn như mọi khi, một ngườilớn trong bộ đồ săn của Thợ Săn BóngTối được cách điệu, đôi vai rộng, dàytrông không ăn khớp với khuôn mặt đẹp,góc cạnh. Trên lưng ông ta là thanh KiếmThánh cùng với một cái túi to sụ. Ông tađeo một chiếc thắt lưng to bản với vô sốvũ khí treo trên đó: những con dao gămlưỡi dày, đoản kiến mỏng và những cáidao lột da. Nhìn Valentine từ sau tảng đá,Jace cảm thấy cảm giác như mọi khi nghĩtới bố - một sự ảnh hưởng quen thuộckhông đổi đi cùng với sự trống trải, thấtvọng và ngờ vực.

Thật lạ khi nhìn bố đứng cùngSebastian, giờ trông - khá khác. Anh ta

Page 1292: Thành phố pha lê

cũng mặc đồ đi săn và đeo một thanhkiếm đốc bạc dài nơi thắt lưng, nhưngkhông phải thứ hắn đeo hay mặc khiếnJace thấy lạ lẫm. Mà là mái tóc, khôngcòn là những lọn tóc đen loăn xoăn màuvàng, vàng sáng, kiểu màu bạch kim.Thật ra, nhìn hắn với mái tóc vàng trônghợp hơn nhiều so với mái tóc đen; nướcda hắn không còn trông trắng bệch tớidọa người nữa. Hẳn hắn đã nhuộm tóc đểcho giống Sebastian Veclac, và còn đâychính là bề ngoài thực sự của hắn. Mộtcơn sóng thù địch chua loét cuộn tràotrong người Jace, và tất cả những điềuanh làm được là trốn sau tảng đá vàkhông được lao vào bóp cổ Sebastian.

Page 1293: Thành phố pha lê

Hugo lại cất tiếng kêu quạ quạ và đậuxuống vai Valentine. Jace giật mình khinhìn con quạ trong tư thế quá quen thuộctrong suốt bao nhiêu năm anh biết bácHodge. Hugo gần như sống trên vai bác,và thấy nó đậu trên vai Valentine có mộtcảm giác cực kỳ xa lạ, thậm chí khôngđúng, dù cho bác Hodge đã làm nhữnggì.

Valentine đưa tay vào gãi bộ lôngbóng mượt của con chim, gật đầu như thểhai người đang trò chuyện thân mật.Sebastian quan sát, đôi lông mày vàngcong lên. “Có tin gì từ Alicante sao?”hắn ta nói trong khi Hugo bay khỏi vaiValentine và lượn vòng trên đầu, đôi

Page 1294: Thành phố pha lê

cánh lướt qua những chóp thạch nhũ sángnhư đá quý.

“Chẳng có tin gì hay ho như ta thích”,Valentine nói. Nghe tiếng của bố, lạnhlùng và điềm nhiên như mọi khi, xuyênqua người Jace như một mũi tên. Tay anhgiật giật không tự chủ và anh ấn tay sátngười, mừng vì tảng đá chắn tầm nhìn hộanh. “Chỉ có một điều chắc chắn. Claveđang kết đồng minh với lực lượng ThếGiới Ngầm của Lucian”.

Sebastian nhíu mày. “Nhưng Malachinói-”

Jace ngạc nhiên khi thấy Sebastian

Page 1295: Thành phố pha lê

tiến lên và chạm vào cánh tay Valentine.Có gì đó trong sự đụng chạm đó - cái gìđó thân thiết và tự tin - khiến bụng Jacequặn lại như bị cả tá giun quẫy. Không aichạm vào Valentine như thế. Kể cả anhcũng không được phép chạm vào bố nhưvậy.

“Bố thất vọng sao?” Sebastian hỏi,giọng cũng như vậy, cùng sự kỳ cục lạlùng của tình thân.

“Clave đã đi xa hơn ta nghĩ. Ta biếtnhà Lightwood đã không còn kỳ vọng gìnữa, và kiểu buồn đau đó dễ lan truyềnlắm. Đó là lý do ta không nuốn họ đi vàoIdris. Nhưng những người còn lại thì đầu

Page 1296: Thành phố pha lê

óc đã nhiễm đầy chất độc của Lucian, khihắn ta chẳng còn là Nephilim-” Sự kinhtởm của Valentine rất rõ rệt, nhưng ông takhông hề tránh Sebastian, Jace càng lúccàng khó tin, không hề định gạt tay cậucon trai kia ra khỏi vai ông ta. “Ta thấtvọng lắm lắm. Ta nghĩ họ sẽ hiểu lý lẽ.Ta không hề thích kết thúc mọi chuyệntheo cách này”.

Sebastian có vẻ bất ngờ. “Con khôngđồng ý”, hắn nói. “Nghĩ về họ, sẵn sàngtham chiến, hùng dũng ra đi, chỉ để thấyrằng tất cả đều là công cốc. Rằng điều họlàm chẳng có nghĩa lý gì. Nghĩ về vẻ mặthọ”. Miệng hắn dãn ra thành một nụcười.

Page 1297: Thành phố pha lê

“Jonathan”. Valentine thở dài. “Đó làsự cần thiết xấu xa, không nên vui vẻ gì”.

Jonathan? Jace nắm lấy thạch nhũ, tayđột ngột trơn trượt. Vì sao Valentine lạigọi Sebastian bằng tên anh chứ? Nhầmsao? Nhưng Sebastian không hề ngạcnhiên.

“Chẳng nhẽ không tốt hơn khi conthích điều con làm?” Sebastian nói.“Con tất nhiên là vui vẻ ở Alicante rồi.Nhà Lightwood tốt tính hơn là bố nói,đặc biệt là Isabelle. Bọn con khá hợp rơ.Còn về Clary-”

Page 1298: Thành phố pha lê

Vừa nghe Sebastian nhắc tới Clary đãlàm tim Jace đột ngột đập lỡ nhịp.

“Con bé không hề giống như connghĩ”, Sebastian cáu kỉnh nói. “Clarykhông hề giống con chút nào”.

“Không ai trên thế giới này giống conđâu, Jonathan. Và còn về Clary, con béluôn giống y hệt mẹ nó”.

“Con bé không thừa nhận điều nó thựcsự muốn”, Sebastian nói. “Chưa thôi.Rồi kiểu gì nó cũng lòng vòng quanhđây”.

Page 1299: Thành phố pha lê

Valentine nhướn mày. “Lòng vòngquanh đây là sao?”

Sebastian cười toe toét, một nụ cườikhiến Jace giận tới không khống chế nổi.Anh cắn mạnh môi, nếm được vị máu.“Ồ, bố biết đấy”, Sebastian nói. “Sẽ vềvới chúng ta. Con không đợi được. Lừacon bé là điều vui nhất con từng làmtrong bao nhiêu năm rồi”.

“Con không nên vui. Con phải tìm racon bé đang tìm gì. Và khi con bé tìm ranó - ta phải nói thêm là không có con -con để con bé giao nó cho một pháp sư.Và rồi con không thể mang Clary về đây,dù con bé có thể gây nguy hiểm cho

Page 1300: Thành phố pha lê

chúng ta tới mức nào. Không hẳn là mộtthắng lợi huy hoàng đâu, Jonathan”.

“Con đã cố mang con bé về. Chúngkhông cho con bé rời khỏi tầm mắt, vàcon không thể nào bắt cóc nó giữa SảnhHiệp Định được”. Sebastian có vẻ bực.“Hơn nữa, con đã nói rồi, Clary khôngbiết cách sử dụng sức mạnh chữ rune.Con bé chẳng gây nguy hiểm gì-”

“Dù lúc này Clave đang lên kế hoạchgì, con bé cũng là căn nguyên”, Valentinenói. “Hugo nói vậy. Nó thấy con bé ngồitrên bục của Sảnh Hiệp Định. Nếu conbé có thể cho Clave thấy sức mạnh-”

Page 1301: Thành phố pha lê

Jace đột ngột lo sợ cho Clary, vừathấy một chút tự hào - tất nhiên là em ấylà trung tâm của mọi chuyện rồi. Đó làClary của anh cơ mà.

“Rồi chúng sẽ ra trận”, Sebastian nói.“Đó là điều chúng ta muốn, đúng không?Clary chẳng là gì hết. Trận chiến mới làvấn đề cốt yếu”.

“Con có quan sát nó”, Sebastian nói.“Nếu sức mạnh con bé là không giới hạnnhư bố nghĩ, con bé có thể dùng nó đểđưa anh bạn ma cà rồng nhỏ bé ra khỏingục - hoặc cứu lão già Hodge ngu ngốckhi lão đang hấp hối-”

Page 1302: Thành phố pha lê

“Không có quyền năng nào có thểngăn cái chết”, Valentine nói. “Và vềHodge, có lẽ con nên giành chút tôntrọng với cái chết của ông ta, chính conlà người ra tay đoạt mạng sống của ôngấy”.

“Hodge định nói cho mọi người biếtvề Thiên Thần. Con buộc phải ra tay”.

“Con muốn ra tay. Con luôn muốn”.Valentine rút một đôi găng tay da dày từtúi chầm chậm đeo vào tay. “Có lẽ ông tasẽ nói. Có lẽ không. Trong bao nhiêunăm ông ta chăm sóc Jace ở Học Viện vàtự hỏi ông ta đang nuôi dưỡng cái gì.Hodge là một trong số ít người biết có

Page 1303: Thành phố pha lê

hơn một đứa trẻ. Ta biết ông ta sẽ khôngphản bội ta - ông ta quá hèn mà”.

Anh co duỗi những ngón tay tronggăng, nhíu mày. Hơn một đứa trẻ?Valentine đang nói gì vậy?

Sebastian vẫy tay ra hiệu bỏ qua đềtài Hodge. “Ai quan tâm xem ông ta nghĩgì? Ông ta chết và lên thiên đường rồi”.Mắt hắn sáng lên tia đen tối. “Giờ bố tớihồ chứ?”

“Ờ. Con rõ phải làm gì chưa?”

Valentine hất hàm về phía thanh liếm

Page 1304: Thành phố pha lê

đeo trên thắt lưng Sebastian. “Dùng nó.Nó không phải Kiếm Thánh, nhưng mốiliên kết của nó cũng có tác dụng tươngtự”.

“Vậy là con không được đến hồ vớibố?” Giọng Sebastian có phần mè nheo.“Chúng ta không thể thả quân đội ra luônà?”

“Chưa tới nửa đêm. Ta nói ta cho họthời gian tới nửa đêm. Có thể họ sẽ thayđổi quyết định-”

“Họ sẽ không-”

Page 1305: Thành phố pha lê

“Ta đã nói. Và giữ lời”. GiọngValentine quả quyết. “Nếu con khôngnghe tin gì từ Malachi vào nửa đêm, hãyở cổng”. Nhìn thấy sự lưỡng lự củaSebastian, Valentine có vẻ mất kiênnhẫn. “Ta cần con làm điều đó,Jonathan.Ta không thể đợi tại đó tới nửa đêm; taphải mất gần tiếng đồng hồ để tới hồ quacác đường hầm, và ta không định để trậnđánh kéo dài từng đó thời gian. Nhữngthế hệ tương lai phải biết rằng Clava đãthua trận nhanh thế nào, và chiến thắngcủa chúng ta mang tính quyết định tớiđâu”.

“Chỉ là con ghét phải bỏ lỡ vụ triệuhồi. Con thích ở đó khi bố làm”.

Page 1306: Thành phố pha lê

Sebastian có vẻ nuối tiếc, nhưng dưới đócòn có gì đó tính toán, cái gì đó độc ác,tham lam, và lạnh lùng một cách kỳ làvà cố ý. Nhưng Valentine không có vẻbuồn quan tâm.

Jace choáng váng khi thấy Valentinechạm vào mặt Sebastian, một biểu cảmtrìu mến, thoáng qua nhưng không thể lẫnđi đau được, trước khi quay đi và tiến vềphía cuối động, nơi bóng tối bao phủ.Ông ta dừng lại tại đó, trông như mộtbóng người trắng xanh đối nghịch vớibóng tối. “Jonathan”, ông ta gọi lại. “Rồicó ngày con sẽ là gương mặt của ThiênThần. Sau cùng, con sẽ thừa hưởngnhững Bảo Bối Thiên Thần sau khi ta

Page 1307: Thành phố pha lê

qua đời. Có lẽ, rồi sẽ có một ngày, chínhcon sẽ triệu hồi Raziel”.

“Con thích thế”, Sebastian nói, vàđứng nghiêm trang trong khi Valentine,với cái gật đầu cuối cùng, biến mất trongbóng tối. Giọng Sebastian hạ xuống còntiếng thì thầm. “Mình rất thích”, hắn gầmghè. “Ta sẽ nhổ vào gương mặt thằngkhốn đó”. Hắn quay phắt lại, gương mặtnhư một tấm mặt nạ trắng trong ánh sángmờ mờ. “Mày ra ngoài được rồi đó,Jace”, hắn nói. “Tao biết mày ở đó”.

Jace sững người - nhưng chỉ một giây.Cơ thể anh di chuyển trước khi khối óckịp điều khiển. Anh chạy tới cửa lối vào,

Page 1308: Thành phố pha lê

chỉ nghĩ tới việc chạy ra ngoài, làm cáchnào đó, báo tin cho chú Luke.

Nhưng lối vào bị chặn. Sebastianđứng đó, lạnh lùng và hả hê, tay duỗi,những ngón tay gần như chạm vào tườngđường hầm. “Thật sao”, hắn nói, “màynghĩ mày nhanh hơn tao sao?”

Jace dựng khựng lại. Trái tim anh đậpthình thịch, như một cái máy đếm nhịp bịhỏng, nhưng giọng nói rất kiên định. “Vìtao giỏi hơn mày trong mọi hướng có thểtưởng tượng ra, tao có cơ sở”.

Sebastian chỉ mỉm cười. “Tao có thểnghe thấy tiếng tim mày”, hắn nhẹ nhàng

Page 1309: Thành phố pha lê

nói. “Khi mày ngồi đó quan sát tao vàValentine. Mày có thấy buồn không?”

“Vậy là mày đang hẹn hò với bố tao?”Jace nhún vai. “Mày hơi quá trẻ, thậtđấy”.

“Cái gì?” Kể từ lần đầu gặpSebastian, giờ Jace mới thấy hắn sửngsốt. Jace có thể thưởng thức nó chỉ cómột khoảnh khắc, ngay trước khi sự bìnhtĩnh trở lại với Sebastian. Nhưng có ánhnhìn đem tối lấp lánh trong đôi mắt hắnám chỉ hắn sẽ không tha thứ vì Jace đãkhiến hắn mất bình tĩnh. “Đôi lúc taocũng nghĩ về mày”, Sebastian tiếp tục,vẫn bằng cái giọng nhẹ nhàng như cũ.

Page 1310: Thành phố pha lê

“Đôi lúc, tao nghĩ có cái gì về mày, vềcái gì đó đằng sau đôi mắt vàng của mày.Một chút thông minh, không giống cái giađình ngu ngốc đã nhận nuôi mày. Nhưngtao đoán đó chỉ là mày làm bộ, một tháiđộ mà thôi. Mày cũng đần độn hệt nhưchúng, dù cho mày được hưởng mườinăm giáo dục đàng hoàng”.

“Mày thì biết gì về giáo dục của taochứ?”

“Nhiều hơn mày nghĩ đó”. Sebastianhạ tay. “Cái người đàn ông nuôi dạy mày,đã nuôi nấng tao. Chỉ là ông ta không bỏtao sau mười năm đầu đời”.

Page 1311: Thành phố pha lê

“Ý mày là sao?” Giọng Jace nhỏ lạithành tiếng thì thầm, và rồi khi anh nhìnvào gương mặt vô hồn, không mỉm cườicủa Sebastian, anh như thấy cậu con traikia lần đầu tiên - mái tóc trắng, đôi mắtđen thăm thẳm, những nét tàn nhẫn trêngương mặt, như một thứ được tạc ra từđá - và anh thấy gương mặt của bố màthiên thần đã cho anh xem, một gươngmặt trẻ trung, sắc sảo, đói khát và đángsợ, và anh đã biết. “Mày”, anh nói.“Valentine là bố mày. Mày là người anhem của tao”.

Nhưng Sebastian không còn đứngtrước mặt anh nữa; đột nhiên hắn ở đằngsau, và tay đặt lên vai Jace như muốn ôm

Page 1312: Thành phố pha lê

anh, nhưng bóp mạnh. “Xin chào và tạmbiệt, cậu em yêu quý”, hắn quát và rồicánh tay hắn gồng cứng, chẹn họng Jace.

Clary đã kiệt sức. Một cảm giác đầuong ong, giật giật, hậu quả của việc vẽchữ rune đồng hành, thường trực ở thùynão trước. Cô có cảm giác như có ngườicố đá sập cửa từ sai hướng.

“Con ổn không?” Jocelyn đặt tay lênvai Clary. “Con trông có vẻ khôngkhỏe”.

Clary nhìn xuống - và thấy chữ runeđen lằng nhằng như mạng nhện trên mubàn tay mẹ, một chữ rune sinh đôi với

Page 1313: Thành phố pha lê

chữ rune trong lòng bàn tay chú Luke.Bụng cô quặn lại. Cô đang cố đối diệnvới sự thực rằng chỉ vài giờ nữa mẹ cốcó thể chiến đấu cùng đoàn quân quỷdữ - nhưng chỉ có thể đẩy ý nghĩ đóxuống mỗi khi nó nổi lên mà thôi.

“Con chỉ đang tự hỏi xem Simon đangở đâu”. Clary đứng dậy. “Con sẽ đi tìmcậu ấy”.

“Dưới đó hả?” Jocelyn lo lắng nhìnxuống đám đông. Clary nhận thấy, giờSảnh đã thoáng hơn nhiều khi nhữngngười được vẽ Ấn Ký xong xuôi rời khỏicửa trước, tiến vào quảng trường bêndưới. Malachi đứng cạnh cửa, khuôn mặt

Page 1314: Thành phố pha lê

màu nâu đồng không biểu cảm khi hướngdẫn cư dân Thế Giới Ngầm và Thợ SănBóng Tối phải đi đâu.

“Con ổn thôi mà mẹ”, Clary đi quamẹ và chú Luke để xuống những bậcthang bên dưới. “Con sẽ trở lại ngay”.

Mọi người quay ra nhìn khi cô đixuống và chui vào đám đông. Cô có thểcảm nhận thấy ánh mắt của họ trên cô,sức nặng của những cái nhìn đó. Cô nhìnkhắp lượt, tìm nhà Lightwood haySimon, nhưng chẳng thấy ai cô quen biết- và cũng khó mà nhìn thấy gì qua đámđông này khi chiều cao của cô có hạn.Với một tiếng thở dài, Clary đi về phía

Page 1315: Thành phố pha lê

cánh cửa phía tây Sảnh, nơi ít người hơn.

Giây phút cô tới gần hàng cột đá cẩmthạch, một bàn tay thò ra và lôi cô đi.Clary chỉ kịp há hốc mồm ngạc nhiên, vàrồi cô đứng trong bóng tối đằng sau câycột lớn nhất, lưng dựa vào bức tường đácẩm thạch mát lạnh, Simon nắm lấy taycô. “Đừng hét, nhé? Mình đây mà”, cậunói.

“Tất nhiên mình không định hét. Đừnglố bịch chứ”. Clary nhìn xung quanh, tựhỏi chuyện gì đang xảy ra - cô chỉ thấyvào khoảng Sảnh rộng rãi hơn qua nhữnghàng cột. “Nhưng vụ điệp viên JamesBond này là sao đây? Mình đang đi tìm

Page 1316: Thành phố pha lê

cậu đó”.

“Mình biết. Mình đang đợi cậu đixuống. Mình muốn nói chuyện với cậu ởnơi không có ai nghe”. Cậu lo lắng liếmmôi. “Mình đã nghe được điều Raphaelnói. Điều anh ta muốn”.

“Ôi, Simon”. Vai Clary cùng xuống.“Nghe này, không có chuyện gì đâu. ChúLuke đuổi anh ta đi rồi-”

“Có lẽ chú không nên làm vậy”,Simon nói. “Có lẽ chú nên để Raphaelcó thứ anh ta muốn”.

Page 1317: Thành phố pha lê

Cô chớp mắt. “Ý cậu là cậu ấy hả?Đừng ngu ngốc chứ. Không bao giờ-”

“Có chứ”. Cậu bóp tay cô mạnh hơn.“Mình muốn làm điều đó. Mình muốnchú Luke nói với Raphael rằng thỏathuận được chấp nhận. Hoặc không mìnhsẽ tự nói”.

“Mình biết cậu đang làm gì”, Claryphản đối. “Và mình tôn trọng và ngưỡngmộ cậu, nhưng cậu không cần làm,Simon, không cần đâu. Điều Raphaelmuốn là sai trái, và không ai phán xétcậu vì không hiến mạng vì một trận chiếnkhông phải của cậu-”

Page 1318: Thành phố pha lê

“Nhưng có đó”, Simon nói. “ĐiềuRaphael nói đúng. Mình là một ma càrồng, và cậu toàn quên mất điều đó. Haycó lẽ chỉ vì cậu muốn quên. Nhưng mìnhlà một cư dân Thế Giới Ngầm còn cậu làThợ Săn Bóng Tối, và trận chiến này làcủa cả hai chúng ta”.

“Nhưng cậu không giống họ-”

“Mình là một trong số họ”. Cậu nóichậm rãi, rành mạch, như muốn hoàntoàn chắc chắn cô sẽ hiểu từng chữ cậuđang nói. “Và mình sẽ luôn là thế. NếuThế Giới Ngầm tham chiến cùng ThợSăn Bóng Tối mà không có sự tham giacủa những ma cà rồng, vậy thì cũng

Page 1319: Thành phố pha lê

chẳng có vị trí trong Hội Đồng dành chonhững Đứa Con của Màn Đêm. Họ sẽkhông thuộc về thế giới mà chú Lukeđang cố gây dựng, một thế giới nơi ThợSăn Bóng Tối và cư dân Thế Giới Ngầmlàm việc cùng nhau. Ở cùng nhau. Nhữngma cà rồng sẽ bị cấm cửa vào đó. Họ sẽlà kẻ thù của Thợ Săn Bóng Tối. Mình sẽlà kẻ thù của cậu”.

“Mình sẽ không bao giờ là kẻ thù củacậu”.

“Điều đó sẽ giết chết mình”, Simonnói đơn giản. “Nhưng mình không thể cứđứng sang một bên mà giả bộ mình chẳngcó liên quan được. Và mình không xin

Page 1320: Thành phố pha lê

cậu đồng ý. Mình cần cậu giúp. Nhưngnếu cậu không giúp, mình sẽ nhờ Maiađưa mình tới trại ma cà rồng, và mình sẽnộp mình cho Raphael. Cậu hiểu không?”

Cô nhìn cậu bạn một hồi lâu. Cậuđang cầm chặt tay cô tới nỗi cô có thểcảm thấy máu đang đập trong da dướicánh tay. Cô liếm đôi môi khô khốc;miệng cô đắng nghét. “Mình có thể làmgì”, cô thì thào, “để giúp cậu?”

Cô ngờ vực ngước nhìn trong khiSimon nói. Cô lắc đầu trước khi cậu nóixong, mái tóc xòa xuống, gần thư chemắt. “Không”, cô nói, “ý tưởng điên rồquá, Simon. Đó không phải một món quà;

Page 1321: Thành phố pha lê

đó là một hình phạt-”

“Có lẽ không phải dành cho mình”,Simon nói. Cậu liếc nhìn đám đông vàClary thấy Maia đang đứng đó, vô cùngtò mò quan sát họ. Cô nàng rõ ràng đangđợi Simon. Quá nhanh, Clary nghĩ. Mọichuyện diễn biến quá nhanh.

“Đây là biện pháp tốt nhất, Clary”.

“Không-”

“Nó sẽ không làm mình tổn thươngđâu. Ý mình là mình đã bị trừng phạt rồi,đúng không? Mình không thể vào nhà

Page 1322: Thành phố pha lê

thờ, giáo đường, mình không thể nói -mình không thể gọi tên các Thánh, mìnhkhông lớn lên, mình bị đuổi khỏi cuộcsống bình thường. Có lẽ điều này chẳngthay đổi cái gì hết”.

“Nhưng có thể có đó”.

Cậu thả tay Clary, ôm lấy em và rútthanh stele của chú Patrick khỏi thắt lưngbạn. Cậu giơ ra cho cô. “Clary” cậu nói.“Hãy làm điều này vì mình. Làm ơn”.

Cô cầm lấy thanh stele bằng nhữngngón tay cứng đờ và giơ lên, chạm vàođầu mũi và da Simon, ngay phía trên mắt.Ấn Ký đầu tiên, Magnus đã nói vậy. Ấn

Page 1323: Thành phố pha lê

Ký khởi thủy. Cô nghĩ tới nó, và thanhstele bắt đầu di chuyển theo cách một vũcông bắt đầu chuyển động khi nhạc bắtđầu. Những đường màu đen chạy dọctrên trán cậu như một đóa hoa nở rộtrong một thước phim quay nhanh. Khi côlàm xong, cô biết cô đã vẽ ra cái gì đóhoàn hảo, lạ lùng và cổ xưa, một cái gìđó có từ thời ban nguyên của lịch sử. Nótỏa sáng như một ngôi sao ngay trên đôimắt của Simon khi cậu chạm những ngóntay qua trán, hơi choáng váng và bối rối.

“Mình cảm nhận được nó”, cậu nói.“Như một vết bỏng vậy”.

“Mình không biết mọi chuyện sẽ ra

Page 1324: Thành phố pha lê

sao”, cô thì thào. “Mình không biết hiệuquả lâu dài của nó là gì”. Với một nụcười nửa miệng xấu xí, cậu giơ tay chạmvào má cô. “Mong rằng chúng ta có cơhội để biết”.

19. Peniel[1]

[1] Tên một thành phố nằm ở bờ đông sôngJordan và bờ bắc sông Jabok. Tên của nó cónghĩa là “Dung nhan của Chúa”. Trong truyện ýchỉ việc Thiên Thần xuất hiện.

Maia giữ im lặng suốt chặng đường

Page 1325: Thành phố pha lê

tới khu rừng, đầu cúi thấp và đôi lúc mớinhìn sang hai bên, mũi nhăn lại tập trung.Simon tự hỏi liệu cô phải cô đã đánhhơi đường đi không, và cậu nghĩ dù trôngcó chút kỳ dị, nhưng thế cũng đáng tính làmột tài năng hữu dụng. Cậu cũng thấyrằng cậu không phải rảo bước để đi theo,dù cô nàng di chuyển nhanh thế nào. Kểcả khi họ đi tới một con đường mòn dốcxuống dẫn vào rừng và Maia bắt đầuchạy - uyển chuyển, im lặng và sát đất -cậu cũng không gặp vấn đề gì trong việctheo kịp. Thành thực mà nói, đây là điềuduy nhất cậu thích khi trở thành ma càrồng.

Còn quá là sớm; rừng cây rậm rạp và

Page 1326: Thành phố pha lê

họ chạy qua những hàng cây, nền rừnglổn nhổn đầy những rễ cây to sụ nổi lênmặt đất, bị che dấu tài tình bởi tầng tầnglá khô. Những nhánh cây trên đầu tạo nênnhững sợi dây tự nhiên vắt qua bầu trờilấp lánh sao. Họ đi khỏi rặng cây ra mộtbãi cỏ khô thoáng đãng với những tảngđá gộc sáng lên tựa những chiếc răng cửatrắng ởn. Thi thoảng xuất hiện những đụnlá, như thể ai đó đã đào xới xung quanhđây bằng một cây cào khổng lồ.

“Raphael!” Maia cúp tay quanh miệngvà rồi lớn tiếng gọi, đủ làm lũ chim giậtmình bay xáo xác khỏi những ngọn câycao vút. “Raphael, ra đây ngay!”

Page 1327: Thành phố pha lê

Im lặng. Rồi trong bóng tối vang lêntiếng lạo xạo; có tiếng lộp độp nho nhỏ,nghe như tiếng mưa rơi xuống mái nhàlợp thiếc. Những đụn lá ở trên mặt đấtbay lên trong cuộn gió xoáy nho nhỏ.Simon nghe thấy tiếng Maia ho; cô nànggiơ tay, như thể phẩy lá cây khỏi mặt vàmắt.

Và đột ngột như khi gió tới, nó lặngđi. Raphael đứng đó, chỉ cách Simon vàifoot. Xung quanh anh ta mà một nhóm macà rồng, da trắng xanh và đứng tĩnh lặngnhư những cái cây dưới ánh trăng. Họlạnh lùng tỏ rõ thái độ thù địch. Cậu nhậnra vài người sống tại Khách sạn Dumort.Lily nhỏ nhắn và Jacop tóc vàng, mắt sắc

Page 1328: Thành phố pha lê

như lưỡi dao. Nhưng trong đây có khánhiều ma cà rồng cậu chưa từng gặp.

“Ma Cà Rồng Ưa Sáng”, anh ta rítlên. “Cậu đã tới”.

“Tôi đã tới”, Simon nói. “Tôi tới đây,vậy - xong nhé”.

“Còn hơn là xong ấy chứ”, Raphaelnhìn Maia. “Người sói”, anh ta nói. “Trởvề với sói đầu đàn và cám ơn anh ta vìđã thay đổi quyết định. Nói với anh tarằng những Đứa Con của Màn Đêm sẽchiến đấu bên cạnh những người của anhta tại Cánh Đồng Brocelind”.

Page 1329: Thành phố pha lê

Gương mặt Maia cau lại. “Chú Lukekhông thay đổi-”

Simon ngay lập tức ngắt lời. “Ổn mà,Maia. Đi đi”.

Đôi mắt cô nàng long lanh và đượmbuồn. “Simon, nghĩ đi”, cô nàng nói.“Cậu không phải làm điều này đâu”.

“Có, tớ phải làm”. Giọng cậu kiênđịnh. “Maia, cám ơn vì cậu đưa tớ tớiđây. Giờ đi đi”.

“Simon à-”

Page 1330: Thành phố pha lê

Cậu hạ giọng. “Nếu cậu không đi, họsẽ giết cả hai chúng ta, và điều đó chẳngđánh đổi được gì. Đi đi. Làm ơn”.

Cô nàng gật đầu và quay đi trong lúcBiến Đổi, ngay một giây trước cô nàngcòn là một cô gái loài người mảnh mai,mái tóc tết đính hạt nảy trên vai và mộtgiây sau, cô nàng đã chạm đất bằng cảbốn chân, trở thành một con sói uyểnchuyển và di chuyển không tiếng động.Cô nàng lao ra khỏi khoảng trống và biếnmất trong bóng tối.

Simon quay lưng với những ma càrồng - và gần như hét lớn; Raphael đứngngay trước mặt cậu, chỉ cách vài inch.

Page 1331: Thành phố pha lê

Nhìn gần thế này, làn da anh ta tố cáo anhta đói tới mức nào. Simon nghĩ tới cáiđêm tại Khách sạn Dumort - nhữnggương mặt hiện ra từ bóng tối, nhữngtiếng cười lảnh lót, mùi máu - và rùngmình.

Raphael vươn tay về phía Simon vànắm lấy vai cậu, bàn tay mảnh mai chắcnhư gọng kìm. “Quay đầu đi”, anh ta nói,“và nhìn những ngôi sao; nó sẽ dễ dànghơn”.

“Vậy anh định giết tôi”, Simon nói.Ngạc nhiên là cậu chẳng hề thấy sợ, haythậm chí là kích động; mọi thứ dườngnhư đang chạy rất chậm và rõ ràng tới

Page 1332: Thành phố pha lê

từng chi tiết. Cậu đồng thời cảm nhậnđược từng chiếc lá trên cành cây cao,từng viên đá cuội nhỏ dưới chân, từngcặp mắt đang nhìn cậu.

“Cậu nghĩ gì?” Raphael nói - hơiđượm buồn, Simon nghĩ. “Tôi không hềcó thù oán gì với cậu. Chỉ là như tôi đãnói trước đó rồi - cậu quá nguy hiểm vàkhông thể tiếp tục như bây giờ được nữa.Nếu tôi biết cậu sẽ trở thành cái gì-”

“Anh sẽ không bao giờ để tôi bò rakhỏi mộ. Tôi biết”, Simon nói.

Raphael nhìn vào mắt cậu. “Mọingười làm điều họ cần làm để sống sót.

Page 1333: Thành phố pha lê

Về điều này, chúng tôi cũng giống conngười thôi”. Những chiếc răng nanh sắcnhọn như kim chồi ra khỏi lợi như nhữnglưỡi dao cạo xinh đẹp. “Đứng im”, anhta nói. “Sẽ rất nhanh thôi”. Anh ta nhoàitới.

“Đợi đã”, Simon nói và khi Raphaelđứng thẳng lại và cau mặt, cậu nhắc lại,lần này mạnh mẽ hơn. “Đợi đã. Có cáinày tôi phải cho anh xem”.

Raphael rít lên khe khẽ. “Tốt nhất lànên làm điều gì đó hơn là ngăn tôi lại,Ma Cà Rồng Ưa Sáng ạ”.

“Có chứ. Có cái tôi nghĩ anh nên

Page 1334: Thành phố pha lê

xem”. Simon giơ tay và vuốt tóc khỏi chetrán. Cái cách cậu vuốt tóc trông có vẻngu ngốc, thậm chí hơi cường điệu,nhưng khi làm điều đó, cậu thấy gươngmặt trắng bệch tuyệt vọng của Clary khicô bạn ngước nhìn cậu, thanh stele cầmtrên tay và nghĩ, Ừm, mình làm là vì bạnấy, ít nhất mình đã thử. Sự tác động củanó tới Raphael vừa đáng giật mình vàngay lập tức. Anh ta giật lùi lại như thểSimon khua hình thánh giá giá trước mặt,đôi mắt mở lớn. “Ma Cà Rồng ƯaSáng”, anh ta quát, “ai đã làm điều đóvới cậu?”

Simon chỉ nhìn. Cậu không chắc cậumong anh ta sẽ phản ứng ra sao, nhưng

Page 1335: Thành phố pha lê

chắc chắn không phải kiểu phản ứng này.

“Clary”, Raphael nói, tự trả lời câuhỏi của mình, “tất nhiên. Chỉ có kẻ mangsức mạnh như cô ta mới có thể làm điềunày - một ma cà rồng, bị vẽ Ấn Ký, vớimột Ấn Ký như cái này-”

“Một Ấn Ký như thế nào?” Jacop, macà rồng tóc vàng người cao dong dỏngđứng ngay sau Raphael lên tiếng. Nhữngma cà rồng khác cũng nhìn, sự vô cảmhòa trộn cùng sự bối rối và sợ hãi đangdang cao. Bất cứ điều gì vừa dọaRaphael, Simon nghĩ, cũng đã dọa đượcnhững kẻ còn lại.

Page 1336: Thành phố pha lê

“Ấn Ký này”, Raphael nói, vẫn nhìnSimon, “không nằm trong Sách Xám. Nólà một Ấn Ký rất cổ xưa nữa chứ. Mộttrong những Ấn Ký cổ xưa, được vẽ bởichính Người Kiến Tạo”. Anh ta hình nhưđịnh chạm vào Ấn Ký trên trán Simonnhưng dường như không thể làm nổi; bàntay anh ta dừng đó một lúc, rồi buôngthõng xuống. “Dù có người đã nói tới,nhưng ta chưa bao giờ từng thấy một ẤnKý cổ nào. Và cái này-”

Simon nói, “Bất cứ ai giết Cain sẽ bịtrả thù gấp bảy. Đức Chúa ghi Ấn Kýtrên Cain, để bất cứ ai gặp ông khỏigiết ông”. Anh có thể thử giết tôi,Raphael. Nhưng không phải do tôi

Page 1337: Thành phố pha lê

khuyến khích đâu nhé”.

“Ấn Ký Cain sao?” Jacop bàng hoàngkhó tin. “Ấn Ký trên người cậu là Ấn KýCain?”

“Giết cậu ta”, nữ ma cà rồng tóc đỏđang đứng cạnh Jacop nói. Cô ả nói bằngtrọng âm rất nặng - đặc sệt giọng Nga,Simon nghĩ, dù không chắc lắm. “Giếtcậu ta đi”.

Raphael vừa giận vừa khó tin. “Ta sẽkhông”, anh ta nói. “Bất cứ sự tổn hạinào tới cậu ta sẽ trả lại cho người gây ragấp bảy lần. Đó là sức mạnh của Ấn Kýnày. Tất nhiên, nếu ai muốn liều, xin

Page 1338: Thành phố pha lê

mời”.

Không ai nói, hay nhúc nhích.

“Tôi nghĩ là không”, Raphael nói.Anh ta nhìn xoáy vào Simon. “Nhưhoàng hậu độc ác trong câu chuyện thầntiên, Lucian Graymark đã gửi cho tôi mộtquả táo độc. Tôi đoán anh ta mong tôi sẽlàm hại cậu, và nhận lấy hình phạt đikèm”.

“Không”, Simon vội nói. “Không -chú Luke không hề biết chuyện tôi làm.Chú ấy luôn giữ lời hứa. Anh phải trântrọng điều đó”.

Page 1339: Thành phố pha lê

“Còn cậu chọn cái này?” Simon nhậnthấy lần đầu tiên trong ánh mắt Raphaeldành cho cậu có gì đó hơn cả khinh miệt.“Đây không phải một thần chú bảo vệđơn giản đâu, Ma Cà Rồng Ưa Sáng ạ.Cậu có biết hình phạt dành cho Cain là gìkhông?” anh ta nói rất nhẹ nhàng, nhưđang chia sẻ một bí mật với Simon.“Ngươi canh tác đất đai, có cũng khôngcòn cho ngươi hoa màu của nó nữa.Ngươi sẽ lang thang phiêu bạt trên mặtđất”.

“Vậy”, Simon nói, “tôi sẽ lang thangphiêu bạt, nếu đó là điều dấu ấn nàymạng lại. Tôi sẽ làm điều cần làm”.

Page 1340: Thành phố pha lê

“Tất cả chuyện này”, Raphael nói,“đều vì Nephilim”.

“Không chỉ vì Nephilim”, Simon nói.“Tôi làm điều này còn vì các anh nữa.Kể cả khi các anh không muốn”. Cậu cấtcao giọng để tất cả các ma cà rồng đangđứng im đều nghe thấy. “Mọi người lorằng khi những ma cà rồng khác biết vềtôi, họ sẽ nghĩ máu Thợ Săn Bóng Tốicho họ khả năng bước đi dưới sáng.Nhưng đó không phải là cách tôi nhậnđược khả năng này. Nguyên nhân là doValentine. Một thí nghiệm của ông ta.Valentine là thủ phạm, chứ không phảiJace. Và không bao giờ có thí nghiệm thứhai nữa”.

Page 1341: Thành phố pha lê

“Tôi nghĩ là cậu ta nói thật”, Jacopnói, làm Simon ngạc nhiên. “Tôi chắcchắn từng có một hoặc hai Đứa Con củaMàn Đêm nếm máu Thợ Săn Bóng Tốirồi. Nhưng chẳng ai có thể thích ánh nắngmặt trời được”.

“Đó là một lý do khiến ma cà rồngchúng ta từ chối giúp Thợ Săn BóngTối”, Simon nói, quay lại với Raphael,“nhưng giờ, giờ họ đưa tôi tới với cácanh-” cậu ngừng câu nói tại đó cho họ tựsuy nghĩ.

“Đừng cố đe dọa tôi, Ma Cà Rồng ƯaSáng”, Raphael nói. “Một khi những Đứa

Page 1342: Thành phố pha lê

Con của Màn Đêm đã đưa ra thỏa thuận,họ tôn trọng nó, dù họ phải đối diện vớitình huống khó khăn tồi tệ thế nào”. Anhta cười nhạt, những chiếc răng sắc nhọnnhư kim sáng lên trong bóng tối. “Chỉ cómột điều”, anh ta nói. “Hành động cuốicùng ta muốn cậu chứng minh là cậu đãhành động ở đây trong lòng trung thànhtuyệt đối”. Sự nhấn mạnh trong năm chữcuối mang theo sự lạnh lùng.

“Cái gì?” Simon hỏi.

“Chúng tôi không phải những ma càrồng duy nhất chiến đấu trong cuộc chiếncủa Lucian Graymark”, Raphael nói. “Vàcậu cũng vậy”.

Page 1343: Thành phố pha lê

©DTV

Jace mở mắt trong một bồn tắm bạc.Miệng anh đầy thứ chất lỏng đắng ngắt.Anh ho, tự hỏi liệu có phải anh đangchìm - nhưng, đây lại là đất khô. Anhngồi thẳng dậy với lưng tựa vào thạchnhũ, và tay bị trói quặt ra sau. Anh lại hovà vị muối sặc sụa trong khoang miệng.Và anh nhận thấy mình không chìm, chỉnghẹn máu mà thôi.

“Tỉnh rồi hả cậu em nhỏ bé?”Sebastian đang quỳ trước mặt anh, taycầm một sợi dây dài, nụ cười trông nhưmột con dao chưa rời khỏi vỏ. “Tốt. Tao

Page 1344: Thành phố pha lê

cứ sợ rằng vừa rồi tao giết mày quásớm”.

Jace quay đầu sang bên và nhổ mộtnùi máu xuống sàn. Đầu anh có cảm giácnhư một quả bóng đang phình to bêntrong, chèn ép lên xương sọ. Cái xoáybạc bên trên đầu anh chậm dần và dừnghẳn biến thành chòm sao sáng rực rỡnhìn rõ qua cái hố trên trần hang. “Đợicơ hội để giết tao? Giáng sinh đang tớiđấy”.

Sebastian trầm tư nhìn Jace. “Mày lẻomép lắm. Mày không học được điều đótừ Valentine. Mày đã học được cái gì từông ấy nhỉ?

Page 1345: Thành phố pha lê

Tao thấy hình như ông ấy chẳng dạyđánh đấm nhiều cho mày”. Hắn nhoài tớisát hơn. “Mày biết ông ta cho tao cái gìvào sinh nhật thứ chín không? Một bàihọc. Ông ta dạy cho tao rằng có một nơitrên lưng con người, nếu mày thọc lưỡidao vào, nó sẽ xuyên qua tim và chặt gẫyxương sống cùng một lúc. Mày được gìtrong sinh nhật thứ chín nào, cậu bé thiênthần? Một cái bánh quy chăng?”

Sinh nhật thứ chín? Jace nuốt khan.“Vậy nói cho tao nghe, ông ta nuôi mày ởcái lỗ nào trong khi tao lớn lên? Vì taokhông nhớ đã thấy mày ở gần trang viên”.

Page 1346: Thành phố pha lê

“Tao lớn lên trong thung lũng này”.Sebastian hất hàm về lối ra của hangđộng. “Tao cũng chẳng nhớ có thấy màyquanh đây. Nhưng tao biết về mày. Taocá là mày chẳng hay biết gì về tao”

Jace lắc đầu. “Valentine chẳng khoekhoang gì về mày hết. Tao không hiểu vìsao”.

Ánh mắt Sebastian lóe lên. Giờ rất dễnhìn thấy những nét từa tựa Valentine ởcậu con trai kia: cũng là sự kết hợp kỳ lạgiữa mái tóc bạch kim và đôi mắt đen,các nét trên khuôn mặt nếu mềm mạithêm chút xíu sẽ thành một gương mặt.“Tao biết mọi điều về mày”, hắn nói.

Page 1347: Thành phố pha lê

“Nhưng mày không biết tí gì về tao, đúngkhông?” Sebastian đứng dậy. “Tao muốnmày sống mà xem cái này, và xem kỹ vàonhé”. Với một chuyển động quá nhanhmắt thường tưởng như không bắt kịp, hắnrút kiếm khỏi vỏ. Đó là một thanh kiếmchuôi bạc và giống như Kiếm Thánh, nótỏa ra ánh đen mờ. Một chòm sao đượckhắc lên lưỡi kiếm đen; nó bắt ánh saothực sự khi Sebastian xoay lưỡi kiếm, vàbùng cháy như ngọn lửa.

Jace nín thở. Anh tự hỏi liệuSebastian có muốn giết anh hay không;nhưng không, nếu muốn, Sebastian đãgiết anh rồi. Jace quan sát Sebastianbước tới giữa hang, thanh kiếm cầm hờ

Page 1348: Thành phố pha lê

hững trên tay, dù trông nó có vẻ khánặng. Đầu óc anh đang đảo lộn. SaoValentine lại có một cậu con trai nữachứ? Mẹ hắn là ai? Một người kháctrong Circle sao? Hắn ta lớn tuổi hay nhỏtuổi hơn Jace?

Sebastian đã tới thạch nhũ vân đỏkhổng lồ ở trung tâm. Nó có vẻ đang cođập khi hắn tới, và khói bên trong đóxoắn lượn nhanh hơn. Sebastian nhắm hờmắt và giơ kiếm. Hắn nói gì đó - một từbằng tiếng quỷ nghe chói tai - và chémmạnh thanh kiếm xuống, nhanh và mạnh,trong một đường vòng cung.

Đỉnh thạch nhũ vỡ ra. Bên trong, nó

Page 1349: Thành phố pha lê

rỗng như một ống nghiệm, chứa đầy khóiđỏ và đen, đang bay lượn lên như khí gathoát ra khỏi quá bóng bị châm kim. Cómột tiếng gầm - nhỏ hơn áp lực nổ mộtchút. Jace cảm thấy tai lùng bùng. Tựnhiên anh thấy khó thở. Anh muốn nới cổáo, tay anh đâu còn cử động được:Chúng bị trói quặt sau lưng rồi.

Sebastian cười nhếch mép đằng saucột khói đỏ đen đang tràn ra. Nó vặn xắn,múa lượn bay lên không trung - “Nhìnđi!” hắn hét, gương mặt bừng sáng. Đôimắt hắn lóe lên, mái tóc trắng bay phầnphật trong cơn gió mới mổi, và Jace tựhỏi liệu hồi còn trẻ, bố anh có giống thếnày không: đáng sợ nhưng vô cùng quyến

Page 1350: Thành phố pha lê

rũ. “Hãy nhìn và chiêm ngưỡng quânđoàn Valentine!”

Giọng hắn bị chìm hẳn vào trongnhững âm thanh. Âm thanh đó nghe nhưtiếng thủy triều vỗ, tiếng vỡ của một cơnsóng lớn mang theo mảnh đá vụn khổnglồ, những mảnh xương vỡ của nhiềuthành phố, sự ùa tới của sức mạnh khủngkhiếp và độc ác. Một cột khói đen khổnglồ xoặn xoắn, phun ra xèo xèo khỏi cộtthạch nhũ vỡ, tràn ngập trong không khívà tiến tới - và qua - cái lỗ hổng ở trầnhang. Ác quỷ. Chúng vươn lên, kêu gào,rú hét, và gầm ghè, một đám hỗn độnnhững móng vuốt, răng nanh và nhữngđôi mắt nảy lửa Jace nhớ đã nằm trên

Page 1351: Thành phố pha lê

boong tàu của Valentine trong lúc bầutrời, mặt đất và biển cả xung quanh biếnthành ác mộng; đây còn tệ hơn. Nó giốngnhư mặt đất nứt toác và địa ngục từ dướiục lên. Những con quỷ mang theo cái mùihôi thối tởm lợm như hàng ngàn xác chếtđang thối rữa. Tay Jace xoắn vào nhau,xoắn cho tới khi những sợi dây cắt vàocổ tay và ứa máu. Một mùi chua nồngnghẹn máu và mật xanh mật vàng khinhững con quỷ cuối cùng bay lên và biếnmất, một cơn lũ đen tối của ác mộng, chekhuất những vì sao.

Jace nghĩ anh có thể đã ngất đi trongmột vài phút. Chắc chắn anh đã không cóký ức gì trong lúc những tiếng rú và hét

Page 1352: Thành phố pha lê

trên đầu nhạt đi và anh dường như đangtrồi trong không khí, bị trói chặt giữa trờivà đất, có cảm giác bị cách rơi mà khônghiểu sao - rất bình yên.

Nhưng còn quá sớm. Đột nhiên anhtrở về với cơ thể, cổ tay đau đớn cực độ,vai kéo giật ra sau, mùi quỷ quá nồngkhiến anh quay đầu sang bên và cúi gụcđầu xuống đất. Anh nghe tiếng cười khúckhích khô khốc và ngước nhìn, nuốt khancái vị a xít đang dâng lên trong họng.Sebastian đang quỳ trước mặt anh, chângác lên chân Jace, mắt sáng. “Ổn rồi, cậuem nhỏ ạ”, hắn nói. “Chúng đi cả rồi”.

Mắt Jace trào nước mắt, cổ họng ngứa

Page 1353: Thành phố pha lê

ran. Giọng anh vang lên nghe như rên rỉ.“Valentine nói nửa đêm. Nhưng giờ chưathể là nửa đêm”.

“Tao luôn đoán rằng trong những tìnhhuống này xin tha thứ sẽ dễ hơn là xinphép”. Sebastian liếc nhìn bầu trời giờchẳng còn lấy một ngôi sao. “Chắc từđây chúng phải mất năm phút để tới CánhĐồng Brocelind, ít thời gian hơn thờigian bố tới hồ một chút. Tao muốn thấychút máu Nephilim đổ. Ta muốn nhìnchúng ngáp ngáp và chết trên mặt đất.Chúng xứng đáng bị làm nhục trước khibị lãng quên”.

“Mày thực sự nghĩ Nephilim có rất ít

Page 1354: Thành phố pha lê

cơ hội thắng lũ quỷ sao? Không phải làhọ không chuẩn bị-”

Sebastian phất cổ tay gạt ý kiến củaanh. “Tao tưởng mày đã lắng nghe chứ.Mày không hiểu kế hoạch sao? Màykhông biết bố tao định làm gì à?”

Jace không nói gì.

“Mày thật tốt bụng”, Sebastian nói,“khi dẫn tao tới chỗ lão già Hodge đêmđó. Nếu lão không tiết lộ tung tích vềGương Thánh mà bố con tao tìm kiếmbấy lâu nay là hồ Lyn, tao không biếtđêm nay có thành hiện thực không. Vì bấtcứ ai có Bảo Bối Thiên Thần đầu tiên và

Page 1355: Thành phố pha lê

đứng trước Gương Thánh có thể triệu hồiThiên Thần Raziel, như Jonathan ThợSăn Bóng Tối một ngàn năm về trướctừng làm. Và khi mày triệu hồi ThiênThần, mày có thể hỏi xin ngài một điều.Một nhiệm vụ. Một - đặc ân”.

“Một đặc ân?” Jace cảm thấy lạnhtoàn thân. “Và Valentine định xin đánhbại toàn bộ Thợ Săn Bóng Tối tạiBrocelind?”

Sebastian đứng dậy. “Sao phí phạmthế được”, hắn nói. “Không. Ông ấy sẽyêu cầu mọi Thợ Săn Bóng Tối khônguống từ Cốc Thánh - những kẻ không đitheo ông ấy - sẽ mất sức mạnh. Chúng sẽ

Page 1356: Thành phố pha lê

không còn là Nephilim nữa. Và như vậy,mang theo những Ấn Ký kia-” hắn mỉmcười. “Chúng sẽ biến thành những KẻLầm Đường, dễ dàng lao đi săn lùng lũquỷ và những cư dân Thế Giới Ngầmkhông kịp bỏ chạy sẽ bị xé xác phanhthây”.

Tai Jace ông ông những âm thanh chóilói, nho nhỏ. Anh thấy chóng mặt. “Kể cảValentine”, anh nói. “Kể cả Valentinecũng không bao giờ làm điều đó-”

“Làm ơn đi”, Sebastian nói. “Màythực sự nghĩ bố tao không thể hoàn thànhđiều ông ấy muốn sao?”

Page 1357: Thành phố pha lê

“Bố của chúng ta[2]”, Jace nói.

[2] Nguyên văn Our fathers: vừa có thể hiểunhư trên hoặc (Cầu xin) Cha của chúng con là lờicầu nguyện của những con chiên. Chính vì thế màSebastian hiểu nhầm ý của Jace.

Sebastian cúi nhìn. Mái tóc hắn làmột vầng hào Quảng trường Thiên thầntrắng; hắn trông như một thiên thần xấuxa đã theo Lucifer rời khỏi thiên đường.“Xin lỗi nhé”, hắn nói, có chút ngạcnhiên. “Mày đang cầu nguyện đấy hả?”

“Không, tao nó bố của chúng ta. Taomuốn nói Valentine. Không chỉ là bố củamình mày. Của chúng ta”.

Page 1358: Thành phố pha lê

Trong một lúc, Sebastian hoàn toànvô cảm; rồi miệng hắn nhếch lên, và hắncười. “Cậu bé thiên thần bé ơi”, hắn nói.“Mày ngu lắm - đúng như bố tao vẫnnói”.

“Vì sao mày cứ gọi tao như vậy?”Jace hỏi. “Vì sao mày cứ lảm nhảm vềthiên thần-”

“Chúa ơi”, Sebastian nói, “Màykhông biết một tí gì sao? Bố tao chưatừng nói một chữ nào mà mày nghĩ là dốitrá sao?”

Jace lắc đầu. Anh đang lôi sợi dâytrói cổ tay, nhưng mỗi lần anh giật, chúng

Page 1359: Thành phố pha lê

dường như lại trói chặt hơn. Anh có thểcảm thấy nhịp đập tại mỗi ngón tay. “Saomày biết ông ấy không nói dối mày?”

“Vì tao là máu mủ của ông ấy. Taogiống ông ấy. Khi ông ấy qua đời, tao sẽthay ông ấy thống trị Clave”.

“Nếu tao là mày, tao sẽ không khoekhoang về chuyện giống ông ta đâu”.

“Lại nữa”. Giọng Sebastian vẫn đềuđều. “Tao không giả bộ là ai ngoài bảnthân tao. Tao không cư xử như thể tao sợđiều bố tao cần để cứu giống nòi, kể cảkhi họ không muốn - hay, nếu mày hỏi ýkiến tao, không xứng - được cứu. Mày sẽ

Page 1360: Thành phố pha lê

thích đứa con nào hơn, một đứa tự hào vìmày là bố nó hay đứa co mình lại vì tủihổ hay sợ mày?”

“Tao không sợ Valentine”, Jace nói.

“Mày không nên sợ ông ấy”,Sebastian nói. “Mày nên sợ tao đâynày”.

Có gì đó trong giọng nói hắn khiếnJace từ bỏ việc giật sợi dây và ngướclên. Sebastian vẫn cầm thanh kiếm tỏaánh sáng đen. Đó là một thứ đẹp, đen tốivà kể cả khi Sebastian hạ nó trên xươngquai xanh, ngay trên yết hầu Jace. Jacecố cho giọng bình tĩnh. “Vậy giờ thì sao?

Page 1361: Thành phố pha lê

Mày định giết tao trong khi tao bị trói? Ýnghĩ phải đánh nhau với tao khiến màysợ thế à?”

Không gì, kể cả cơ mặt nhúc nhíchtrên gương mặt trắng bệch của Sebastian.“Mày”, hắn nói, “chẳng là gì với tao.Mày chỉ là một con thú cưng. Một thứgây rối”.

“Vậy thì sao mày không thả trói chotao?”

Sebastian, vẫn im lặng như không,giương mắt nhìn anh. Jace thấy, hắn nhưmột bức tượng của hoàng tử đã chết từthuở xa xưa - một người chết khi còn trẻ

Page 1362: Thành phố pha lê

và sống hư hỏng. Và có sự khác biệt giữaSebastian và Valentine; dù cả hai cócùng cái ánh mắt lạnh băng như đá hoacương, nhưng dường như Sebastian bịbao phủ bởi một bầu không khí của mộtthứ bị phá hủy - một cái gì bị ăn rỗngruột. “Tao không ngốc”, Sebastian nói,“và mày không nhử tao được đâu. Tao đểmày sống chỉ để mày thấy lũ quỷ. Giờ khimày chết và trở về với những vị tổ tiênthiên thần, mày có thể nói với họ rằng ởthế giới này chẳng còn chỗ cho họ đâu.Họ đã phản bội Clave, và Clave cũngchẳng còn cần họ. Giờ chúng ta cóValentine rồi”.

“Mày giết tao vì muốn tao chuyển tin

Page 1363: Thành phố pha lê

lên Đức Chúa giùm mày?” Jace lắc đầu,mũi kiếm cọ cọ trên cổ. “Mày điên hơntao tưởng”.

Sebastian chỉ cười và nhấn mũi kiếmsâu hơn; khi Jace nuốt nước bọt, anh cóthể cảm thấy đầu kiếm chẹn trên thanhquản. “Nếu mày có lời cầu nguyện nào,cậu em, hãy nói đi”.

“Tao không có lời cầu nguyện nàohết”, Jace nói. “Nhưng tao có một tin.Dành cho bố chúng ta. Mày có gửi tớiông ấy không?”

“Tất nhiên rồi”, Sebastian nói rấtmượt, nhưng có gì đó trong cách hắn nói,

Page 1364: Thành phố pha lê

một chút do dự trước khi cất tiếng, đãxác nhận điều Jace đang nghĩ.

“Mày nói dối”, anh nói. “Mày sẽkhông chuyển tin, vì mày sẽ không nóicho ông ấy chuyện mày làm. Ông ấy chưabao giờ bảo mày giết tao, và ông ấy sẽkhông vui khi biết chuyện”.

“Vớ vẩn. Mày chẳng là gì với ông tahết”.

“Mày nghĩ ông ấy sẽ không bao giờbiết chuyện đã xảy ra với tao khi màygiết tao ở đây, bây giờ sao. Mày có thểnói tao chết trong trận đánh, hoặc chínhValentine sẽ nghĩ vậy. Nhưng mày lầm

Page 1365: Thành phố pha lê

nếu nghĩ ông ấy không biết. Ông ấy luônbiết”.

“Mày không biết mày đang nói gìđâu”, Sebastian nói, nhưng mặt cau lại.

Jace tiếp tục, khai thác ưu thế hếtmức. “Nhưng mày không thể giấu đượcđiều mày đang làm đâu. Có người chứngkiến đó”.

“Một nhân chứng?” Sebastian có vẻkhá ngạc nhiên, và Jace cho đó là mộtdạng chiến thắng. “Mày đang nói gì thế?”

“Con quạ”, Jace nói. “Nó đang quan

Page 1366: Thành phố pha lê

sát từ trong bóng tối. Nó sẽ nói choValentine biết mọi thứ”.

“Hugin?” Sebastian ngước lên, vàchẳng thấy con quạ ở đâu, gương mặtSebastian lúc cúi xuống tràn ngập sự ngờvực.

“Nếu Valentine biết mày giết tao trongkhi tao bị trói và vô phương chống cự,ông ta sẽ ghét bỏ mày”, Jace nói, và anhnghe thấy giọng mình chuyển sang ngữđiệu giống như của người bố khi muốn gìđó: nhẹ nhàng và đầy tính thuyết phục.“Ông ta sẽ gọi mày là thằng hèn. Ông ấysẽ không bao giờ tha thứ cho mày”.

Page 1367: Thành phố pha lê

Sebastian chẳng nói chẳng rằng. Hắnnhìn xuống Jace, môi cong lên, và sự thùhận sôi sục trong mắt như một thứ thuốcđộc.

“Thả tao ra”, Jace nhẹ nhàng nói.“Thả tao ra và đánh tay đôi. Đó là cáchduy nhất”. Môi Sebastian lại giật giật,mạnh, và lần này Jace nghĩ anh đã đi quáxa. Sebastian giơ kiếm lên và, ánh trăngchiếu xuống nó tạp ra hàng ngàn mảnh vỡbằng bạc như ánh sao, và mang màu bàngbạc như mái tóc hắn. Hắn nhe răng - vàhét lớn khi chém thanh kiếm vào khôngkhí ban đêm tạo nên âm thanh vun vút.

Clary ngồi trên những bậc thanh bước

Page 1368: Thành phố pha lê

lên bục của Sảnh Hiệp Định, cầm thanhstele trên tay. Cô chưa bao giờ cảm thấycô đơn nhường này. Sảnh hoàn toàn, cựckỳ trống trải. Clary nhìn mọi nơi tìmIsabelle sau khi những chiến binh đều đãbước qua Cổng Dịch Chuyển, nhưng côkhông tài nào tìm ra. Aline đã nói với côrằng có lẽ Isabelle đã trở lại nhàPenhallow, nơi Aline và vài người trongđám thiếu niên tụ tập chăm sóc ít nhấtmột tá đứa nhỏ dưới tuổi chiến đấu. Cônàng cố lôi Clary đi cùng, nhưng Clarytừ chối. Nếu không tìm thấy Isabelle, côthà ở một mình còn hơn là ngồi cùngnhững người gần như xa lạ. Hoặc đó làđiều cô nghĩ. Nhưng ngồi đây, cô thấy sựim lặng và trống trải càng lúc càng ngột

Page 1369: Thành phố pha lê

ngạt. Nhưng cô không nhúc nhích. Côđang cố hết sức để không nghĩ về Jace,hay Simon, không nghĩ tới mẹ, chú Lukehay Alec - cô nhận ra, cách duy nhất đểkhông nghĩ ngợi là ngồi bất động và nhìnlên một viên gạch đá hoa cương vuôngvức duy nhất trên sàn, đếm từng vết rạntrên đó, hết lần này tới lần khác.

Có sáu vết. Một, hai, ba. Bốn, năm,sáu. Cô đếm xong và đếm lại, từ đầu.Một-

Trên trời cao vang lên tiếng nổ lớn.

Hay ít nhất là nghe giống thế. Claryngẩng đầu và nhìn lên qua mái nhà trong

Page 1370: Thành phố pha lê

suốt của Sảnh. Bầu trời đã tối được mộtlúc; giờ nó là một vùng hỗn độn của lửavà bóng tối, đôi lúc xẹt qua bởi một ánhsáng màu cam xấu xí. Những thứ dichuyển đối lập với ánh sáng – những thứxấu xí cô không muốn thấy, những thứkhiến cô biết ơn vì bóng tối đã che khuấttầm nhìn của cô. Chỉ cần thi thoảng thấyđã đủ tệ lắm rồi.

Giếng trời trong suốt trên đầu gợnsóng và cong vênh khi đoàn quân quỷ dữtràn qua, như thể nó bị một sức nóngkhủng khiếp hun đốt. Cuối cùng là âmthanh như tiếng súng nổ, mảnh kính nứtdần rồi vỡ tan thành trăm ngàn mảnh vụn.Clary cúi mình, che đầu bằng tay, khi

Page 1371: Thành phố pha lê

cơn mưa kính đổ xuống xung quanh côtựa như những giọt lệ.

Họ đã gần tới chiến trường khi âmthanh vang lên, xé toạc đôi bầu trời đêmđen kịt. Một lúc sau, những rừng câychìm vào bóng tối im lìm. Một giây sau,bầu trời rực sáng với ánh sáng màu camma mị. Simon loạng choạng và suýt ngã;cậu tóm lấy một thân cây để đứng chovững và ngước nhìn, khó tin nổi vào mắt.Xung quanh cậu, những ma cà rồng kháccũng đang nhìn lên trời, gương mặt trắngbệch giống như những đóa hoa đêm,hướng lên đón ánh trăng khi ác mộng nốitiếp ác mộng rạch ngang qua trời.

Page 1372: Thành phố pha lê

“Sao mày cứ ngất suốt thế thằngranh”, Sebastian nói. “Quá mức chịuđựng rồi đấy”.

Jace mở mắt. Đầu anh đau rần rần.Anh giơ tay chạm vào một bên mặt - vànhận ra tay không còn bị trói quặt nữa.Sợi dây còn vướng lại trên tay anh. Anhbỏ tay khỏi mặt - máu, đen lại dưới ánhtrăng. Anh nhìn xung quanh. Họ khôngcòn trong hang: Anh đang nằm trên đấtmềm và cỏ của thung lũng, không xa cănnhà đá bao nhiêu. Anh có thể nghe thấytiếng nước trong khe, rõ ràng rất gần.Ánh trăng chiếu trên những rặng cây,nhưng không gian cũng khá sáng sủa

Page 1373: Thành phố pha lê

“Dậy”, Sebastian nói. “Mày có nămphút trước khi tao giết mày tại chỗ”.

Jace từ từ đứng dậy trong khi nghĩ anhcó thể thoạt được. Anh vẫn còn hơnchoáng. Cố giữ thăng bằng, anh nhấn gótgiày vào đất mềm, cố đứng cho vữngvàng. “Sao mày mang tao ra ngoài này?”

“Hai lý do”, Sebastian nói. “Một, taothích đánh ngất mày. Hai, chúng ta khôngnên để máu dính trên sàn hang đó. Tintao đi. Và tao có ý định xin mày khánhiều tiết đấy”.

Jace sờ xuống thắt lưng, và trái timchùng xuống. Hoặc anh đã bị rơi hầu hết

Page 1374: Thành phố pha lê

vũ khí khi Sebastian lôi anh qua nhữngđường hầm, hoặc, có khả năng hơn,Sebastian đã ném hết chúng đi. Giờ anhchỉ còn vỏn vẹn một con dao. Và nó lạicòn là một con dao ngắn nữa chứ - quángắn, không thể nào đối chọi với mộtthanh kiếm.

“Cái đó, không được tính là vũ khí”.Sebastian cười toe toét, gương mặt trắngbệch trong bóng tối được ánh sáng chiếurọi.

“Tao không thể đấu với cái này”, Jacenói, cố giả bộ cho run rẩy và căng thẳnghết sức.

Page 1375: Thành phố pha lê

“Đáng tiếc thay”. Sebastian tiến tớigần hơn và cười. Hắn cầm hờ thanhkiếm, vô tư một cách màu mè, những đầungón tay nhè nhẹ gõ nhịp trên chuôi kiếm.Jace nghĩ, nếu anh có cơ hội nào, thì đóchính là lúc này. Anh giơ tay và đấmSebastian mạnh hết sức.

Có tiếng xương gẫy dưới những ngóntay anh. Cú đấm khiến Sebastian ngãsóng soài. Hắn nằm trượt dài trên đất,thanh kiếm bay khỏi tay. Jace bắt lấy vàlao tới, một giây sau đã đứng trướcSebastian, thanh kiếm chắc trong tay.Mũi Sebastian đang chảy máu, tạo thànhmột dòng đỏ quệt ngang mặt. Hắn giơ tayvà giật cổ áo, để lộ cần cổ trắng xanh.

Page 1376: Thành phố pha lê

“Cứ tự nhiên”, hắn nói. “Giết tao đi”.

Jace chần chừ. Anh không muốn dodự, nhưng nó ở đó: cái cảm giác lưỡnglự phải giết một người không có lấy mộttấc sắt trong tay. Jace nhớ Valentine đãchế giễu anh lúc ở Renwick’s, thách thứcJace giết ông ta và anh không thể. NhưngSebastian là một kẻ giết người. Hắn đãgiết Max và bác Hodge.

Anh giơ kiếm.

Và Sebastian đột ngột bật dậy, nhanhhơn mắt thường có thể theo kịp. Hắndường như đang bay, biểu diễn một cúlộn ngược đẹp mắt và tiếp đất một cách

Page 1377: Thành phố pha lê

duyên đáng cách đó chưa đầy một foot.Cùng lúc đó, hắn đá chân, nhắm thẳngvào tay Jace. Cú đá đá bay thanh kiếm.Sebastian bắt lấy, cười sặc sụa, và đâmtới, nhắm vào tim Jace. Jace nhảy lùi lạivà lưỡi kiếm đâm vào không khí ngaytrước anh, chém áo anh rách toạc tàtrước. Jace thấy đau và thấy máu tràn ratừ một vết cắt nông ngang ngực.

Sebastian cười khúc khích, lao tới;Jace lùi lại và lần tìm con dao ngắn ngủnvà rút khỏi thắt lưng. Anh nhìn quanh,tuyệt vọng tìm kiếm một cái gì đó có thểdùng làm vũ khí - một thanh gỗ dài, bấtcứ cái gì. Nhưng xung quanh anh chẳngcó gì ngoài cỏ dại, dòng sông chảy róc

Page 1378: Thành phố pha lê

rách qua, và những cái cây cao vút, tỏanhững nhánh cây to sụ trên đầu như mộttấm lưới xanh. Đột nhiên anh nhớ raVòng tròn Malachi mà Điều Tra Viên đãnhốt anh trong đó. Sebastian không phảingười duy nhất biết bật cao.

Sebastian lại chém tới, nhưng Jace đãnhảy - bắn lên không trung. Cành câythấp nhất cách mặt đất khoảng hai mươifoot; anh tóm lấy, tung người lên. Ngồitrên cành cây, anh thấy Sebastian dướimặt đất, đang quay vòng tròn và ngướcnhìn. Jace phi dao và nghe tiếngSebastian hét. Nín thở, anh đứng thẳng-

Và Sebastian đột nhiên ở bên cạnh.

Page 1379: Thành phố pha lê

Gương mặt trắng xanh của hắn đỏ lựnglên giận giữ, tay cầm kiếm bê bết máu.Rõ ràng, hắn đã làm rơi thanh kiếm trêntrảng cỏ, nhưng họ vẫn chưa vào thế cânbằng, vì chính anh cũng đã mất đi condao. Anh có chút hài lòng vì đây là lầnđầu tiên Sebastian nổi khùng - giận vàngạc nhiên, vì một con thú hắn nghĩ đãthuần hóa lại quay ra cắn hắn.

“Vui đó”, Sebastian nói. “Nhưng giờthì kết thúc rồi”.

Hắn nhảy xổ vào Jace, tóm lấy eo anh,đánh anh ngã khỏi cành. Họ ngã từ độcao hai mươi foot vẫn quần thảo lấynhau, cắn xé lẫn nhau - và rơi bịch

Page 1380: Thành phố pha lê

xuống, đau đến nỗi Jace nổ đom đómmắt. Anh nắm lấy cánh tay bị thương củaSebastian và nhấn những ngón tay vào;Sebastian hét và đấm vào mặt Jace.Miệng Jace ngập vị máu mặn; anh khạcmáu trong lúc họ lăn lộn trên đất, đấm đálẫn nhau. Anh đột nhiên cảm nhận đượccái lạnh băng đột ngột; họ đã tới rìanước và nửa trên cạn, nửa dưới nướcrồi. Sebastian há miệng, và Jace nắm lấycơ hội mà nắm rồi bóp ghì cổ họng cậucon trai kia. Sebastian nghẹt thở, nắm lấycổ tay phải của Jace mà kéo ra, đủ mạnhcó thể làm vỡ xương. Jace nghe tiếngmình hét như từ xa vọng tới, vàSebastian chớp thời cơ, bẻ cổ tay gãykhông thương tiếc tới khi Jace thả hắn và

Page 1381: Thành phố pha lê

nằm vật xuống vũng bùn lầy lạnh lẽo, tayrú lên trong cơn đau cùng cực.

Nửa quỳ trên ngực Jace, một đầu gốiấn mạnh lên xương sườn anh, Sebastiantoét miệng cười. Mắt hắn sáng màu trắngvà đen từ chiếc mặt nạ bằng máu và đất.Có gì đó sáng lên trên tay hắn. Con daocủa Jace. Hắn hẳn vừa nhặt từ dưới đất.Nó đang nhắm thẳng lên tim Jace.

“Và giờ chúng ta lại ở đúng vị trí củanăm phút trước”, Sebastian nói. “Mày đãcó cơ hội của mày, Wayland. Trăn trối gìkhông?”

Jace nhìn, máu ứa ra từ miệng, mắt

Page 1382: Thành phố pha lê

cay cay vì mồ hôi, và chỉ cảm thấy cảmgiác sức cùng lực kiệt. Anh sẽ chết nhưthế này sao?

“Wayland?” anh nói. “Mày biết đókhông phải họ của tao”.

“Họ Morgenstern cũng chẳng phải họcủa mày”, Sebastian nói. Hắn cúi tới,dồn sức lên con dao. Đầu mũi dao đâmlên da Jace, đưa cảm giác nóng rực đauđớn chạy khắp cơ thể. Gương mặtSebastian chỉ cách vào inch, giọng làtiếng thì thầm rít lên từng tiếng. “Màythực sự nghĩ mày là con trai củaValentine sao? Mày thực sự nghĩ một thứyếu đuối, ỉ ôi như mày đáng là một người

Page 1383: Thành phố pha lê

họ Morgenstern, là anh em với tao à?”Hắn vuốt mái tóc trắng lên. Nó đẫm mồhôi và nước suối. “Mày là một tháchthức”, hắn nói. “Bố tao đã mổ tử thi đểlôi mày ra và biến mày thành một trongnhững thí nghiệm của ông ấy. Ông ấy cốnuôi nấng mày như nuôi con đẻ, nhưngmày quá yếu đuối nên chẳng có ích gìcho ông ấy. Mày không thể trở thành mộtchiến binh. Mày chẳng là gì. Vô dụng. Vàông ta ném mày cho nhà Lightwood vàmong có ngày mày sẽ có lợi ích gì đó,như một con chim mồi. Hoặc một miếngmồi. Ông ta chưa bao giờ yêu mày”.

Jace chớp chớp đôi mắt nóng bỏng.“Vậy mày-”

Page 1384: Thành phố pha lê

“Tao là con trai của Valentine.Jonathan Christopher Morgenstern. Màychưa bao giờ đáng được dùng cái tên đó.Mày là một bóng ma. Một kẻ mạo danh”.Mắt đen và lấp lánh, giống như hai cáixác của côn trùng, và đột nhiên Jacenghe thấy giọng mẹ, như thể trong mơ -nhưng đó đâu phải mẹ anh - nóiJonathan không phải một đứa bé nữarồi. Nó còn chẳng phải người nữa; nólà quái vật.

“Mày là đứa trẻ đó”, Jace nghẹn.“Đứa trẻ mang dòng máu quỷ. Khôngphải tao”.

Page 1385: Thành phố pha lê

“Đúng rồi”. Con dao cắm sâu thêmmột milimét nữa vào thịt Jace. Sebastianvẫn cười, nhưng là một nụ cười nhănnhở, như của một cái đầu lâu. “Mày làcậu bé thiên thần. Tao phải nghe tất cả vềmày. Mày với gương mặt thiên thần đẹpđẽ, cử chỉ duyên dáng và cảm xúc vôcùng, vô cùng tinh tế. Mày không thể kìmnổi nước mắt khi thấy một chú chim lìađời. Thế nào mà Valentine đến xấu hổ vìmày”.

“Không”. Jace quên mất máu trongmiệng, quên đi cơn đau. “Mày mới làngười làm ông ấy xấu hổ. Mày nghĩ ôngấy không đưa mày tới hồ vì ông ấy cầnmày ở đây và mở cổng vào nửa đêm?

Page 1386: Thành phố pha lê

Làm như ông ấy không biết mày khôngthể đợi vậy. Ông ấy không đưa mày đi vìông ấy sợ phải đứng trước Thiên Thầnvà để cho ngài thấy ông ta đã làm gì. Choông ta thấy thứ ông ta đã tạo ra. Cho ngàithấy mày”. Jace ngước nhìn Sebastian -anh thấy thương hại nhưng ngạo nghễ,đáng sợ trong chính đôi mắt mình. “Ôngra biết trong mày không có tính người.Có lẽ ông ta yêu mày, nhưng đồng thờicũng ghét mày”.

“Im mồm!” Sebastian ấn mạnh condao, vặn đuôi dao. Jace cong người thétlớn, cái đau như một tia chớp đánh quasau mắt. Mình sắp chết, anh nghĩ. Mìnhsắp chết. Thế là xong. Anh tự hỏi liệu

Page 1387: Thành phố pha lê

tim anh đã bị đâm chưa. Anh không thểcử động, không thể thở. Giờ anh đã hiểucảm giác một con bướm bị đóng đinhvào tấm bảng. Anh cố nói, cố gọi một cáitên, nhưng chẳng có gì rời khỏi miệngngoại trừ máu.

Nhưng có vẻ Sebastian đã đọc đượcnó trong đôi mắt anh. “Clary. Tao suýtquên mất. Mày yêu nó, đúng không? Xấuhổ vì mày có tình cảm loạn luân với đứamày tưởng là em gái đã suýt giết chếtmày. Quá tệ là mày không hề biết nó đâuphải em gái mày thật. Mày có thể dànhphần còn lại của cuộc đời với nó, nếunhư mày không ngốc thế này”. Hắn cúingười, ấn con dao mạnh hơn, lưỡi dao

Page 1388: Thành phố pha lê

đang cạo xoàn xoạt vào xương. Hắn nóivào tai Jace, một giọng nhỏ nhẹ như lờithì thầm. “Nó cũng yêu mày”, hắn nói.“Cứ nhớ lấy trong lúc mày chết nhé”.

Bóng tối tràn ngập từ rìa tầm nhìn củaJace, như thuốc nhuộm chảy vào một bứchình, dầm làm dơ nó. Đột nhiên anhkhông còn thấy đau nữa. Anh chẳng cảmthấy gì, kể cả trọng lượng của Sebastianđè lên anh. Anh như đang trôi bồng bềnh.Gương mặt Sebastian phía trên, trắngbệch nổi bật trên nền đen, con dao giơcao trên tay. Có gì đó màu vàng sáng lêntrên cổ tay Sebastian, như thể hắn đangđeo vòng tay. Nhưng đó không phải vòngtay, vì nó cử động. Sebastian nhìn tay

Page 1389: Thành phố pha lê

mình, ngạc nhiên, khi con dao rơi xuốngkhỏi bàn tay nắm lỏng dần và rơi bẹtxuống đám bùn.

Rồi chính bàn tay, rời khỏi cổ tay hắn,rơi phịch xuống cạnh. Jace mơ màng nhìnkhi bàn tay bị cắt đứt của Sebastian nảykên và nằm nguyên trên một đôi bốt đencao cổ. Đôi bốt đó gắn với một đôi chânthon thả, rồi một thân hình mảnh mai vàgương mặt quen thuộc được ôm lấy trongsuối tóc đen. Jace ngước mắt và nhìnIsabelle, cây roi nhơm nhớp máu, đôimắt khóa chặt Sebastian, người đangnhìn xuống cái cổ tay đang ào ạt máu đổvới miệng há hốc kinh ngạc.

Page 1390: Thành phố pha lê

Isabelle cười một cái. “Cú đó là vìMax, đồ con hoang ạ”.

“Chó cái”, Sebastian rít - và đứng bậtdậy trong khi ngọn roi của Isabelle quấtvào hắn nữa với tốc độ đáng kinh ngạc.Hắn tránh rồi biến mất. Có tiếng xào xạc- hẳn hắn đã biến vào lùm cây, Jace nghĩ,dù anh đau tới mức chẳng thể quay đầumà nhìn,

“Jace!” Isabelle quỳ xuống, thanhstele sáng lên trên tay trái. Mắt cô gáiđầm đìa nước mắt; chắc trông anh phải tệlắm, nên Isabelle mới thế này.

“Isabelle”, anh gắng gượng nói. Anh

Page 1391: Thành phố pha lê

muốn bảo cô hãy đi đi, hãy chạy đi, rằngdù cô giỏi, dũng cảm và tài năng thế nào- và cô như vậy thật - cô không thể nàođấu nổi Sebastian. Và không thể nào màSebastian để cái việc nhỏ con con nhưmất một bàn tay cản trở hắn. Nhưng tấtcả những gì phát ra chỉ là những tiếngầng ậng.

“Đừng nói”, Anh cảm thấy đâu thanhstele cháy bỏng trên da ngực. “Anh sẽ ổnthôi:. Isabelle run run cười với anh.“Anh có lẽ tự hỏi em làm cái khỉ gì ởđây”, cô nói. “Em không biết anh tới đâu- em không biết Sebastian đã nói với anhnhững gì - nhưng anh không phải con traicủa Valentine”.

Page 1392: Thành phố pha lê

Iratze đã gần hoàn thành; Jace thấybớt đau hơn. Anh hơi gật đầu, cố nói vớicô em nuôi: Anh biết.

“À mà, em không định đi tìm anh saukhi anh đi, vì anh nói trong tờ giấy làđừng tìm và em hiểu. Nhưng em khôngthể nào để anh chết mà nghĩ mình mangdòng máu quỷ trong người, dù em nóithật, sao anh có thể nghĩ ra thứ ngu ngốcthế chứ-” Tay Isabelle sựng lại và côngồi im, không muốn làm hỏng chữ rune.“Và anh cần biết Clary không phải emgái anh”, cô nàng nói, nhẹ nhàng hơn.“Vì - vì anh biết rồi đấy. Vậy em đã nhờMagnus giúp em tìm anh. Em dùng chú

Page 1393: Thành phố pha lê

lính gỗ nhỏ mà anh cho Max. Em khôngnghĩ anh sẽ làm, nhưng cứ cho là anhđang trong tâm trạng tốt một cách khôngbình thường, và em có thể nói với anh talà Magnus muốn anh ta làm chuyện đó -dù cũng không thực sự đúng, nhưng chắcphải mất một lúc anh ta mới biết được.Và khi em biết anh ở đâu, ờ, Magnus đãmở Cổng Dịch Chuyển, và em rất giỏilẻn qua-”

Isabelle hét. Jace cố vươn tay, nhưngcô gái ngoài tầm với, bị nhấc bổng vàném sang bên. Cây roi rời khỏi tay cô.Cô lồm cồm cố ngồi dậy, nhưngSebastian đã đứng trước mặt. Mắt hắnsáng lên tia cuồng nộ và có một miếng

Page 1394: Thành phố pha lê

vải đẫm máu buộc quanh cổ tay đứt.Isabelle vồ lấy cây roi, nhưng Sebastiancòn nhanh hơn. Hắn quay lại và đá cô,rất mạnh. Đôi chân đi giày rơi trúng lồngngực. Jace gần như nghĩ anh có thể nghethấy tiếng xương sườn Isabelle gãy răngrắc khi bắn ra sau, nằm oặt trên nửangười trong tư thế kỳ cục. Anh nghe tiếngcô thét - Isabelle, người chưa từng gàothét khi đau đớn - khi Sebastian đá em ấylần nữa rồi cầm lấy sợi roi, khua nótrong tay,

Jace lăn người ngồi dậy. Chữ iratzegần như hoàn tất đã có hiệu quả, nhưngcơn đau trong lồng ngực vẫn chưa đỡ, vàanh biết, theo một cách khách quan, rằng

Page 1395: Thành phố pha lê

việc anh đang ho ra máu đang báo choanh biết anh có thể bị dập phổi. Anhkhông chắc anh còn gắng gượng đượcbao lâu nữa. Anh lần tìm con dao ở nơiSebastian đánh rơi, bên cạnh phần cònlại của bàn tay bị cắt ghê rợn. Jace loạngchoạng đứng dậy. Mùi máu ngập ngụakhắp nơi. Anh nghĩ tới lời tiên đoán củaMagnus, thế giới chuyển màu máu, vàbàn tay trơn tuột của anh nắm chặt lấychuôi dao. Anh bước một bước. Rồibước nữa. Mỗi bước đi đều có cảm giácnhư anh đang lôi mình qua xi măng.Isabelle đang chửi rủa Sebastian, ngườiđang cười khoái trá khi vụt roi xuống hếtlần này tới lần khác. Tiếng hét của emkéo Jace lại gần tựa như cá mắc vào lưỡi

Page 1396: Thành phố pha lê

câu, nhưng anh càng tới gần tiếng hétcàng nhỏ. Thế giới đang xoay xung quanhanh như vòng xoay ngựa gỗ.

Một bước nữa thôi, Jace tự nhủ.Sebastian đang quay lưng với anh; hắnđang tập trung vào Isabelle. Có lẽ hắnnghĩ Jace đã chết. Và đúng là anh cũnggần gần thế. Một bước nữa, anh tự nhủ,nhưng anh không thể nhúc nhích, khôngtài nào lê chân thêm một bước nào nữa.Anh đang dần thấy tối tăm mặt mũi - mộtmàn đêm quyến rũ hơn bóng đen của giấcngủ. Một màn đêm có thể xóa sạch mọithứ anh từng thấy và cho anh sự yên bìnhvĩnh viễn. Thảnh thơi.

Page 1397: Thành phố pha lê

Nhưng đột nhiên, anh nghĩ tới Clary -Clary trong lần cuối anh gặp, ngủ ngonlành, với mái tóc xõa dài trên gối và tựamá trên tay anh. Anh đã nghĩ rằng anhchưa bao giờ nhìn thấy điều gì yên lànhtới vậy trong đời, nhưng tất nhiên là côchỉ đang ngủ, giống như những ngườikhác ngủ vậy. Không phải sự bình yêntrong giấc ngủ của cô làm anh ngạcnhiên, mà là chính sự bình yên nơi anh.Sự bình yên anh cảm nhận được khi ởbên cô không hề giống bất cứ điều gì anhtừng cảm nhận.

Cơn đau chạy dọc xương sống, và anhngạc nhiên nhận ra là, bằng cách nào đó,không có sự can thiệp của ý thức, chân

Page 1398: Thành phố pha lê

anh vẫn bước được bước quyết định đó.Sebastian giơ tay, ngọn roi trong tay;Isabelle nằm trên cỏ, co quắp lại, khôngcòn kêu gào nổi nữa - không còn độngđậy một chút nào. “Đồ con chó cái nhàLightwood”, Sebastian đang nói. “Tao lẽra nên dùng búa đập nát mặt mày khi cócơ hội-”

Và Jace giơ dao và đâm vào lưngSebastian.

Sebastian loạng choạng thêm vàibước, ngọn roi tuột khỏi tay. Hắn từ từquay lại nhìn Jace, và Jace nghĩ, hơihoảng sợ, rằng có thể Sebastian thực sựkhông phải người, rằng hắn mang tấm

Page 1399: Thành phố pha lê

thân bất tử. Sebastian vô cảm, mọi sự thùđịch đã biến mất cùng ngọn lửa hắc ámtrong mắt hắn. Hắn không còn giốngValentine nữa. Hắn giống - một ngườiđang sợ hãi.

Hắn mở miệng, như định nói gì đó vớiJace, nhưng đầu gối đã khuỵu xuống. Hắnngã sầm xuống đất, rồi trượt dài xuốngdòng suối. Hắn nằm ngửa, mắt vô hồnnhìn lên bầu trời; nước chảy lững lờquanh, mang theo những sợi chỉ máu đenngòm.

Ông ta dạy cho tao rằng có một nơitrên lưng con người, nếu mày thọc lưỡidao vào, nó sẽ xuyên qua tim và chặt

Page 1400: Thành phố pha lê

gẫy xương sống cùng một lúc, Sebastianđã nói vậy. Tao đoán là tao có cùngmón quà trong ngày sinh nhật năm đó,anh trai ạ, Jace nghĩ? Có phải khôngnào?

“Jace!” Đó là Isabelle, gương mặt bêbết máu me, đang cố ngồi dậy. “Jace!”.

Anh cố quay nhìn cô, cố nói gì đó,nhưng không thành lời. Anh khuỵu xuống.Sức nặng đè lên vai anh, và mặt đất đangmời gọi anh: nằm xuống đi, nằm xuốngđi. Anh hầu như không ý thức đượcIsabelle đang hét gọi tên anh khi bóng tốimang anh đi.

Page 1401: Thành phố pha lê

©DTV

Simon là một cựu chiến binh củakhông biết bao nhiêu trận chiến. Đúngthế, nếu bạn tính những trận đấu tronggame Dungeons and Dragons. Cậu bạnEric là một quân sư và cậu ta thường tổchức các phần đấm đá trong trò chơi, màthường dính dáng tới hàng tá những bứctượng nhỏ xíu di chuyển theo đườngthẳng vượt qua cánh đồng vẽ trên giấybọc thịt.

Với Simon, các trận chiến luôn giốngtrong game D&D - hay như trong phim,với hai nhóm người đứng đối mặt vớinhau trên mặt đất bằng phẳng rộng thênh

Page 1402: Thành phố pha lê

thang. Những đường thẳng và đánh theolượt.

Nhưng trận chiến này không hề nhưvậy.

Đây là một đám hỗn độn, một trận hỗnchiến của những tiếng la hét và dichuyển, và toàn bộ khung cảnh không hềbằng phẳng mà là một bãi bùn lầy vàmáu bị khuấy tung thành một đống nhầynhụa trợn trượt và dầy khự. Simon đãtưởng tượng những Đứa Con của MànĐêm sẽ đi vào trận chiến và được chàođón bởi một người chỉ huy; cậu tưởngtượng đầu tiên cậu sẽ thấy trận chiến từđằng xa và quan sát hai bên lao vào

Page 1403: Thành phố pha lê

nhau. Nhưng chẳng có ai chào đón, cũngchẳng có bên nào hết. Trận chiến cứ thếbước ra khỏi màn đêm như cậu langthang và vô tình từ phía bên đường phốvắng lặng tới một cuộc diễu hành ở giữaQuảng Trường Thời Đại - đột nhiênnhững đám đông quanh cậu, những bàntay nắm lấy cậu, đẩy cậu sang bên, vànhững ma cà rồng tản ra, lao vào trậnđánh mà không buồn liếc cậu lấy một cái.

Và có những con quỷ - quỷ ở khắpnơi, và cậu chưa bao giờ tưởng tượng ranổi những loại âm thanh chúng phát ra,những tiếng gào, hú và gầm gừ, và tệhơn, tiếng cắn xé và tiếng của cơn đóikhát được thỏa mãn. Simon ước cậu có

Page 1404: Thành phố pha lê

thể đóng thính giác ma cà rồng lại, nhưngcậu không thể và những âm thanh nhưnhững lưỡi dao xoáy vào màng nhĩ cậu.

Cậu chuệnh choạng nhảy qua một thithể nửa trong nửa ngoài đống bùn, quaylại định xem có giúp được gì và thấyrằng Thợ Săn Bóng Tối dưới chân cậuđã mắt từ vai đổ lên. Những khúc xươngtrắng ở sáng lên trên nền đất đen, và mặccho bản năng tự nhiên của ma cà rồng,cậu vẫn thấy buồn nôn. Chắc mình là macà rồng duy nhất trên thế giới phát óikhi nhìn thấy máu, cậu nghĩ, và có gì đóđánh mạnh cậu từ phía sau và cậu ngãsấp, trượt đi và dồn bùn thành đống.

Page 1405: Thành phố pha lê

Ở đó không phải chỉ có mình Simon.Cậu lăn ngửa người đúng lúc con quỷlừng lững trước mặt. Nó trông như hìnhảnh Thần Chết trong những bức tranh gỗthời trung cổ - một bộ xương biết đi, mộtlưỡi hái đẫm máu cầm trên bàn tayxương xẩu. Cậu lăn sang bên khi lưỡi háibổ xuống, chỉ cách mặt cậu vào inch. Bộxương rít lên thất vọng và lại giơ lưỡihãi - lần này bị đánh bay sang bên bởimột cây chùy đinh. Bộ xương vỡ tung ranhư một hộp hình thú[3] đựng đầy xương.Chúng vụn thành từng mành nhỏ kèm theoâm thanh nghe như tiếng nhịp của nhữngmảnh gỗ hình vỏ ốc, trước khi biến mấtvào bóng tối.

Page 1406: Thành phố pha lê

[3] Nguyên văn piñata, là một hộp hình thú,đựng đầy kẹo hoặc quà, được treo lên trần nhà vàbị gậy của những người bịt mắt đập vỡ, thườngđược chơi trong lễ sinh nhật hay các lễ hội truyềnthống của Mỹ La-tinh.

Một Thợ Săn Bóng Tối đứng trướcSimon. Cậu chưa từng gặp người này.Một người đàn ông, cao lớn, râu rậm vàmáu me vương khắp mình mẩy, đang vuốttay đầy bụi bẩn, để lại vệt máu quệtngang trán, đang nhìn Simon. “Cháu ổnkhông?”

Choáng váng, Simon gật đầu và lật đậtđứng dậy. “Cám ơn chú”.

Người lạ mặt cúi xuống, giơ tay giúp

Page 1407: Thành phố pha lê

Simon đứng dậy. Simon chấp nhận - vàkéo bay khỏi đống bùn. Người lạ mặtcười lỏn lẻn. “Xin lỗi. Sức mạnh của cưdân Bóng Tối - bạn đồng hành của chú làmột người sói. Chú chưa quen lắm”. Chúta nheo mắt nhìn Simon. “Cháu là một macà rồng, đúng không?”

“Sao chú biết?”

Người đàn ông mỉm cười. Đó là mộtdạng cười mệt nỏi, nhưng không có gì làkhông thân thiện cả. “Những chiếc răngnanh của cháu. Chúng thò ra khi bọn cháuchiến đấu. Chú biết vì-” Chú ta ngừnglại. Simon biết phần còn lại: Chú biết vìchú đã giết khá nhiều ma cà rồng rồi.

Page 1408: Thành phố pha lê

“À mà cám ơn cháu. Vì đã chiến đấucùng bọn chú”.

“Cháu-” Simon định nói rằng cậukhông hẳn là tham chiến. Hay vì cái gì.Cậu định nói và đúng lúc chỉ một từthoát khỏi miệng thì một sinh vật to xác,có móng vuốt và đôi cánh xấu xí đã từtrên trời lao xuống và cắm móng vuốtvào lưng người Thợ Săn Bóng Tối tộinghiệp.

Người đàn ông không buồn hét. Đầuchú ngửa ra sau, như thể ngước nhìntrong ngạc nhiên, tự hỏi cái gì đang giữmình - và rồi chú ta biến mất, vào bầutrời đêm đen không trăng không sao trong

Page 1409: Thành phố pha lê

tiếng vù vù của răng và cánh.

Simon không nhúc nhích. Toàn bộ sựviệc, từ lúc cậu rơi vào đống bùn, chỉkéo dài chưa đầy một phút. Cậu đờ đẫnnhìn xung quanh tới những lưỡi liếmnhoang nhoáng trong bóng tối, đến nhữngmóng vuốt quỷ nhắm vào kẻ thù khôngthương tiếc, những tia sáng lao qua laotới trong bóng tối như những con đomđóm bay qua khóm lá - và rồi cậu nhậnra đó là gì. Ánh sáng của những con daothiên thần.

Cậu không thể thấy cô chú Lightwood,hay cô chú Penhallow, hay chú Luke, haybất kỳ ai cậu biết. Cậu không phải Thợ

Page 1410: Thành phố pha lê

Săn Bóng Tối. Và người vừa cám ơncậu, cám ơn cậu vì đã tham chiến cũngbiến mất. Điều cậu nói với Clary đãđúng - đây cũng là trận chiến của cậu, vàcậu cần có mặt ở đây. Không phải Simonloài người mang tính cách hòa hảo, bịcho là lập dị và ghét nhìn thấy máu, màlà Simon ma cà rồng, một sinh vật cậuchưa hiểu rõ lắm. Nhưng ma cà rồngthực sự biết rằng họ đã chết, Raphaelđã nói vậy. Nhưng Simon không có cảmgiác chết. Cậu chưa bao giờ cảm thấysức sống rừng rực như bây giờ. Cậu quaysang khi một con quỷ khác sừng sữngtrước mặt: con này giống thằn lằn, cóvảy, với hàm răng của loài gặm nhấm.Nó dùng cái bàn chân đầy móng vuốt đen

Page 1411: Thành phố pha lê

sì quét xuống Simon.

Simon nhảy. Cậu va phải tấm thân bồtượng sinh vật và bám ở đó, móng taycắm vào, những móng vuốt nằm ngaydưới tay cậu. Những Ấn Ký trên trán đauđau khi cậu cắm răng vào cổ con quỷ.

Vị nó ghê chết.

Khi những vụn kính ngừng rơi, trêntrần xuất hiện một lỗ hổng rộng vài foot,thể vừa có một thiên thạch rơi qua. Giólạnh thổi qua lỗ hổng. Rùng mình, Claryđứng dậy, phủi bụi kính khỏi quần áo.

Page 1412: Thành phố pha lê

Ngọn đèn phù thủy chiếu sáng Sảnhgiờ bị dập tắt: bên trong khá tối, dày đặcbóng đen và bụi bặm. Ánh sáng nhàn nhạttừ cổng Dịch Chuyển đang dần đóng lạitại quảng trường vẫn khá rõ qua cửatrước để ngỏ.

Có lẽ trong đây không còn an toàn rồi,Clary nghĩ. Cô nên tới nhà Penhallow vàtụ hội cùng Aline. Cô đang đi khỏi Sảnhthì nghe có tiếng bước chân trên sàn đácẩm thạch. Tim đập thình thịch, cô quaylại và thấy Malachi, một bóng đen hắtdài trong cảnh tranh tối tranh sáng, sảibước lên bục. Nhưng ông ta còn làm gì ởđây? Không phải ông ta nên ở cùng cácThợ Săn Bóng Tối trong chiến trường?

Page 1413: Thành phố pha lê

Khi ông ta tới gần bục, cô để ý có gì đókhiến cô phải che miệng, ngăn tiếng hétngạc nhiên. Một con quạ đen đúa gù gùđang đậu trên vai Malachi. Một conchim. Một con quạ thì chính xác hơn.

Hugo.

Clary thụp đầu xuống đằng sau cây cộttrong khi Malachi bước lên những cầuthang. Có gì đó lén lút không thể nàonhầm lẫn được trong cách ông ta nhìntrái nhìn phải. Rõ ràng đã hài lòng rằngkhông bị theo dõi, ông ta rút một vật nhỏvà sáng khỏi túi và đeo lên tay. Một cáinhẫn? Ông ta bắt đầu vặn nó, và Clarynhớ lúc bác Hodge trong thư viện Học

Page 1414: Thành phố pha lê

Viện, rút cái nhẫn khỏi ngón tay Jace-

Không khí trước mặt Malachi bắt đầuhơi rung động, như trong bầu không khínóng. Một giọng nói vọng ra từ đó, lạnhlùng và hiểu biết, giờ chen một chút xíubực bội. “Sao thế, Malachi? Giờ takhông có hứng nói chuyện tào lao”.

“Thưa chủ nhân Valentine”, Malachinói. Sự thù địch bình thường của ông tađã được thay thế bằng cái giọng điệuthuần phục chảy nhớt. “Hugin vừa tớigặp tôi chưa đầy một khắc và mang theotin tức. Tôi đoán ngài đã tới GươngThánh, vì thế nên nó mới tìm tôi. Tôinghĩ ngài muốn biết”.

Page 1415: Thành phố pha lê

Giọng Valentine khá bực. “Tốt. Tin gìnào?”

“Đó là con trai ngài, thưa chủ nhân.Cậu con trai kia ấy. Hugin theo dấu thằngbé tới thung lũng của động. Có khi nócòn theo ngài qua những đường hầm tớihồ”.

Clary nắm lấy cột bằng những ngóntay đang trắng dần. Họ đang nói về Jace.Valentine làu bàu. “Thế nó gặp anh trainó chưa?”

“Hugin nói nó kệ cho hai đứa đánh

Page 1416: Thành phố pha lê

nhau”. Clary cảm thấy dạ dày đảo tung.Jace đánh nhau với Sebastian? Cô nghĩtới cách Sebastian nhấc Jace tại Gard vàném, như thể anh chẳng có trọng lượng.Một cơn sóng hoảng hốt ào qua cô, quácăng thẳng tới nỗi làm tai cô lùng bùng.Tới lúc căn phòng trở lại rõ ràng, cô đãbỏ qua điều Valentine nói với Malachi.

“Chính là những kẻ đủ tuổi để đượcvẽ Ấn Ký mới làm tôi lo lắng, chứ khôngphải những kẻ đủ tuổi tham chiến”,Malachi giờ đang nói. “Chúng không bỏphiếu trong quyết định của Hội Đồng. Cóvẻ không công bằng khi chúng bị trừngtrị hệt như những kẻ đang đánh đấmngoài đó”.

Page 1417: Thành phố pha lê

“Ta đã cân nhắc tới điều đó”. GiọngValentine nghe ồm ồm như tiếng bass.“Vì lũ thiếu niên chỉ có vài Ấn Ký nênthời gian hơn mới trở thành Kẻ LầmĐường của chúng sẽ dài hơn. Ít nhất làvài ngày. Ta tin có thẻ đảo ngược quátrình đó”.

“Còn những người được uống nước từCốc Thánh như chúng tôi sẽ hoàn toànkhông bị ảnh hưởng?”

“Ta đang bận, Malachi”, Valentinenói. “Ta nói với ngươi rằng ngươi sẽđược an toàn. Ta tin bằng cả mạng sống.Có chút niềm tin đi”.

Page 1418: Thành phố pha lê

Malachi cúi đầu. “Tôi vô cùng tintưởng, thưa chủ nhân. Tôi đã giữ niềm tintrong nhiều năm ròng, trong im lặng, luônluôn phục vụ ngài”.

“Và ngươi sẽ được thưởng”,Valentine nói.

Malachi ngước lên. “Chủ nhân-”

Nhưng không khí đã ngừng rung động.Valentine đã biến mất. Malachi nhíu mày,rồi thủng thẳng bước xuống bậc thang vàđi về cửa trước. Clary lại nấp ra sau cột,tuyệt vọng mong mỏi rằng ông ta không

Page 1419: Thành phố pha lê

thấy cô. Trái tim cô đang đập dồn dập.Tòa bộ chuyện này là sao? Kẻ LầmĐường là thế nào? Câu trả lời lờ mờhiện trong óc, nhưng nó quá kinh khủngnên cô không chấp nhận được. Thậm chílà Valentine cũng không thể-

Có gì đó bay tới mặt cô, như gió bãovà đen đúa. Cô chỉ có thì giờ mà giơ tayche mắt khi có gì đó đó cào mu bàn taycô. Cô nghe tiếng quạ kêu Quảng trườngThiên thần quác và đôi cánh đánh túi bụivào cổ tay giơ lên của cô.

“Hugin! Đủ rồi!” Malachi ra lệnh.“Hugin!” lại có một tiếng quạ kêu rồimột tiếng thịch, sau đó im lặng. Clary hạ

Page 1420: Thành phố pha lê

tay và thấy con quạ nằm bất động dướichân Quan Tổng Tài- bị choáng hay chết,cô không rõ. Còn Malachi đang tức tốiđá bay con quạ ra khỏi đường đi và sảibước tới với Clary, mắt lườm lườm. Ôngta nắm cổ tay đang chảy máu của cô vàlôi cô đứng dậy. “Ngu ngốc”, ông ta nói.“Cô đứng lắng nghe bao lâu rồi?”

“Đủ lâu để biết ông là một thành viêncủa Circle”, cô quát, vặn cổ tay trong cáinắm của ông ta, nhưng ông ta giữ lấy rấtchặt. “Ông đứng về phe Valentine”.

“Chỉ có một phe duy nhất”. Giọngông ta phát ra thành tiếng rít. “Clave ngungốc, lầm đường lạc hướng, cố thỏa mãn

Page 1421: Thành phố pha lê

lũ nửa người nửa ngợm. Tất cả những gìtôi muốn là biến nó trở nên trong sạch,trả nó trở lại với sự huy hoàng ngày xưa.Một mục tiêu mà mọi Thợ Săn Bóng Tốisẽ đồng tình, nhưng không - họ lắng nghenhững kẻ ngu ngốc và yêu quỷ như cô vàLucian Graymark. Và giờ cô gửi hoa tớinhững Nephilim đang chết trong trậnchiến nực cười kia - một cử chỉ giả bộ.Valentine đã bắt đầu nghi lễ; rồi ThiênThần sẽ hiện thân, còn Nephilim biếnthành Kẻ Lầm Đường. Chỉ còn vài ngườiđược sự bảo vệ của Valentine sẽ-”

“Đó là giết người! Ông ấy đang giếtThợ Săn Bóng Tối!”

Page 1422: Thành phố pha lê

“Không phải giết người”, Quan TổngTài nói. Giọng ông ta vang lên với sựđam mê của một kẻ cuồng đạo. “Mà làthanh tẩy. Valentine sẽ tạo ra một thế giớiThợ Săn Bóng Tối mới, một thế giớikhông còn những kẻ yếu đuối và thốinát”.

“Yếu đuối và thối nát không có trongthế giới”, Clary bật lại. “Mà là conngười. Và nó luôn như thế. Thế giới cầnngười tốt để cân bằng mọi thứ. Và ôngđang lên kế hoạch giết chết tất cả”.

Ông ta nhìn cô trong một lúc với sựngạc nhiên cực độ, hình như là kinh ngạcvì sự dữ dội trong giọng nói của cô.

Page 1423: Thành phố pha lê

“Những lời hoa mĩ từ đứa con gái đãphản bội bố đẻ”. Malachi kéo cô lại gần,Ấn Ký mạnh vào cổ tay đang chảy máucủa cô. “Có lẽ chúng ta sẽ xem Valentinephiền lòng tới mức nào nếu tôi dạy cô-”

Nhưng Clary chưa bao giờ biết ông tađịnh dạy cô cái gì. Một bóng đen lao bắnvào giữa họ - những đôi cánh mở rộng vàmóng vuốt xòe ra.

Con quạ dùng đầu móng cày nhữngrãnh máu ngang mặt ông ta. Với tiếng thétthê thảm, Quan Tổng Tài thả Clary vàgiơ tay quờ gạt, nhưng Hugo đã lượnvòng trở lại và tấn công ông ta liên tiếpbằng mỏ và móng. Malachi loạng choạng

Page 1424: Thành phố pha lê

lùi bước, tay giơ lên, tới khi va vào gờghế. Nó đổ kèm theo một tiếng rắc; mấtthăng bằng, ông ta ngã ngửa ra sau cùngvới một tiếng thét nghẹt trong cổ - vànhanh chóng kết thúc.

Clary chạy vội tới nơi Malachi nằmco quắp trên sàn nhà, một vũng máu bắtđầu tràn xung quanh ông ta. Ông ta đã rơiphải đống kính vỡ từ trần nhà, và mộttrong những mảnh kính sắc nhọn đã đâmxuyên cổ họng. Hugo vẫn bay trên cao,lượn quanh cái xác của Malachi. Nó kêulên tiếng quang quác chiến thắng trongkhi Clary nhìn chăm chú - rõ ràng nókhông đồng ý với những cú đá và đònđánh của Quan Tổng Tài. Malachi đáng

Page 1425: Thành phố pha lê

ra nên biết: không nên tấn công nhữngsinh vật Valentine nuôi, Clary chua caynghĩ. Con chim đâu có giàu lòng vị thahơn chủ nhân. Nhưng giờ không phải lúcnghĩ về Valentine nữa. Alec đã nói rằngxung quanh hồ có kết giới, và nếu aiDịch Chuyển đến đó, báo động sẽ vanglên. Valentine có lẽ đã tới Gương Thánh-giờ không thể để mất thêm thì giờ nữa.Từ từ lùi xa khỏi con quạ, Clary quayngười và lao ra khỏi cửa trước của Sảnhvà tới vùng sáng của Cổng Dịch Chuyểnphía trước.

20. Phá vỡ thế cân bằng

Page 1426: Thành phố pha lê

Nước tạt vào mặt cô như một cú tát.Clary gục xuống, khạc nước, rơi vàobóng tối lạnh cóng; ý nghĩ đầu tiên làCổng Dịch Chuyển đã không thể nào sửalại, và rằng cô bị kẹt ở giữa, nơi cô sẽchết vì thiếu dưỡng khí, như Jace đã từngcảnh báo cô lần đầu tiên cô sử dụngCổng Dịch Chuyển.

Ý nghĩ thứ hai của cô là cô đã chết.

Có lẽ thực ra cô chỉ bất tỉnh trong vàigiây, dù nó có cảm giác như mọi thứ đềuđã kết thúc. Khi cô tỉnh, cô choáng vánghệt như cú dư chấn khi băng bị đập vỡ.

Page 1427: Thành phố pha lê

Cô đã bất tỉnh và giờ, đột nhiên, khôngcòn như vậy nữa; cô đang nằm trên nềnđất lạnh, ẩm ướt, nhìn lên bầu trời đầysao như những mảnh bạc nhỏ được tunglên một tấm màn đen tối. Miệng cô đầythứ chất lỏng có vị lờ lợ; cô quay đầusang bên, ho, nhổ và khạc tới khi thở lạiđược.

Khi dạ dày cô ngừng co bóp, cô lănngười sang bên. Cổ tay cô bị trói bằngmột sợi dây tỏa sáng nhạt, và chân cảmthấy nằng nặng và kỳ lạ, nổi da gà khắptoàn thân. Cô tự bị làm sao hay đó là tácdụng phụ của việc suýt chết đuối. Gáy cônóng như bị một con ong bò vẽ đốt. Vớimột tiếng thở dốc, cô đẩy mình lên tư thế

Page 1428: Thành phố pha lê

ngồi, chân duỗi dài trông khá kỳ quặctrước mặt, và nhìn quanh. Cô đang ở bờhồ Lyn, nơi nước nhường chỗ cho bờ cátmịn. Một bức tường đá đen sừng sữngsau lưng cô, những vách đá cô nhớ từ hồicô ở đây với chú Luke. Cát bản thân cómàu đen, lấp lánh khoáng chất mica màubạc. Đây đó trên bãi cát là những ngọnđuốc phù thủy, tỏa sáng không gian bằngánh sáng bạc, để lại những đường sángdọc trên mặt nước.

Tại bờ hồ, cách nơi cô ngồi vài footcó một chiếc bàn thấp bằng đá ghép vàonhau. Rõ ràng, ai đó đã làm ra nó trongvội vàng; những khe hở giữa các tảng đáđược nhét cát ẩm, một vài viên đá nhỏ

Page 1429: Thành phố pha lê

vẫn lở ra ở các góc. Đặt trên mặt đá làcái gì đó khiến Clary quên cả thở - CốcThánh và đặt ngang miệng nó là KiếnThánh như một lưỡi lửa đen trong ánhđèn phù thủy. Xung quanh bàn thờ lànhững chữ rune đen viết trên cát. Cônhìn, nhưng tất cả đều lộn xộn, vô nghĩa-

Một bóng đen đi ngang bờ gác, dichuyển rất nhanh - một bóng dài củangười đàn ông, hơi rung động và khôngthể lẫn đi đâu được dưới ánh sáng củanhững ngọn đuốc. Khi Clary ngẩng đầu,ông ta đã đứng trước mặt cô.

Valentine.

Page 1430: Thành phố pha lê

Sự choáng váng khi nhìn thấy ông tavô cùng lớn khiến nó gần như chẳng cònlà choáng nữa. Cô chẳng cảm thấy gì khingước mắt nhìn người bố, khi mà khuônmặt ông ta hiện rõ rệt trên bầu trời đêmđen như một mặt trăng: trắng, khắc khổ,đôi mắt đen thăm thẳm như hố núi lửa.Trên áo ông ta có kha khá những sợi dâyda giữ một tá hoặc hơn số vũ khí. Chúngtua tủa sau lưng ông ta như gai nhím. Ôngta to lớn, bề ngang rộng đến khó tin,trông như một bức tượng một vị thầnchiến binh đáng sợ chuẩn bị phá hủy gìđó.

“Clarissa”, ông ta nói. “Con quá liềumới dám Dịch Chuyển đến đây. May cho

Page 1431: Thành phố pha lê

con là bố nhìn thấy con trên mặt nướctrong vòng một phút. Con đã bất tỉnh rồi;nếu không nhờ có bố, con đã chết đuối”.Cơ bên khóe miệng hơi nhích. “Và bốkhông nghĩ trò đánh động kết giới màClava đặt quanh đây có hiệu quả đâu.Vừa tới đây là bố đã gỡ chúng xuống rồi.Không ai biết con ở đây”.

Tôi không tin ông! Clary mở miệngđịnh phỉ nhổ những lời đó vào mặt ôngta, nhưng không một âm nào thoát ra khỏimiệng. Cô như đang trong một cơn ácmộng, trong đó, cô cố hét và hét nhưngchẳng ích gì. Chỉ có những hơi thở thoátra, tiếng thở hổn hển của một người cốhét với cái cổ bị cắt toạc.

Page 1432: Thành phố pha lê

Valentine lắc đầu. “Đừng cố nói làmgì. Bố sử dụng chữ rune Yên Tĩnh, mộttrong những chữ Tu Huynh Câm dùng, ởgáy con. Có một chữ rune trói ở cổ tay,và một chữ khác để vô hiệu hóa châncon. Nếu bố là con, bố sẽ không muốnđứng làm gì - chân con sẽ không giữ nổicon, và chỉ làm con đau thôi”.

Clary gườm gườm nhìn, cố dùng ánhmắt để làm ông ta khó chịu, chém ông tabằng sự thù hận trong cô. Nhưng ông tachẳng buồn để ý. “Con biết là chuyện cóthể tệ hơn mà. Khi ta lôi con lên bờ, chấtđộc của hồ đã bắt đầu có công hiệu. Àmà, bố đã chữa cho con đấy nhé. Và bố

Page 1433: Thành phố pha lê

chẳng mong con cảm ơn”. Ông ta cười.“Con và bố, chúng ta chưa thực sự tròchuyện bao giờ, đúng không nhỉ? Mộtcuộc nói chuyện thực sự ý. Hẳn con phảiphân vân vì sao ta chẳng bao giờ dànhtình cảm bố con cho con. Bố xin lỗi nếuđiều đó làm con tổn thương”.

Giờ ánh mắt của cô chuyển từ cămgiận sang ngờ vực. Sao họ có thể nóichuyện khi mà cô không thể nói? Cô cốbật từ ra khỏi miệng, nhưng chẳng gìngoài từng tiếng thở.

Valentine trở về với bệ thờ và đặt taylên Kiến Thánh. Thanh kiếm tỏa ánh sángđen, một dạng ánh sáng nghịch chuyển,

Page 1434: Thành phố pha lê

như thể nó đã hút mọi luồng sáng củakhông khí xung quanh. “Bố không biết mẹcon đã có con khi mẹ bỏ bố”, ông tathủng thẳng kể. Ông ta nói chuyện với cô,Clary nghĩ, theo cách chưa từng nói.Giọng bình tĩnh, thậm chí đàm phán,nhưng không hề. “Ta đã biết có gì khôngổn. Mẹ con nghĩ mẹ con giấu diếm sự bấthạnh. Bố đã lấy ít máu của Ithruriel, đểkhô và nghiền thành bột, trộn cùng thứcăn cho mẹ con, nghĩ rằng nó sẽ chữa trịđược sự bất hạnh nơi mẹ con. Nếu bốbiết mẹ con đang mang thai, bố sẽ khônglàm vậy. Bố đã quyết định không làm thínghiệm lên những đứa con ruột nữa”.

Ông đang nói dối, Clary muốn hét

Page 1435: Thành phố pha lê

vào mặt ông ta. Nhưng cô cũng khôngchắc ông ta có thật sự nói dối. Ông ta nóivẫn nghe lạ lẫm. Khác biệt. Có lẽ là vìông ta đang nói thật. “Sau khi mẹ contrốn khỏi Idris, bố tìm mẹ con hàng nămtrời”, ông ta nói. “Và không chỉ vì mẹcon có Cốc Thánh. Vì bố yêu mẹ. Bốnghĩ nếu bố có thể nói chuyện với mẹcon, bố sẽ làm mẹ hiểu. Bố làm cái điềutrong đêm đó tại Alicante là vì bố giậnnhất thời, muốn làm tổn thương mẹ con,muốn hủy đi mọi thứ về cuộc sống chúngta có với nhau. Nhưng sau đó bố-” Ôngta lắc đầu, quay sang nhìn hồ. “Khi cuốicùng đã tìm ra mẹ, bố nghe nói mẹ concó một đứa con khác, một cô con gái. Bốđoán con là con của Lucian. Hắn luôn

Page 1436: Thành phố pha lê

yêu mẹ con, luôn muốn cướp mẹ từ taybố. Bố tưởng cuối cùng mẹ con cũngphải lòng hắn. Đã sinh con cho một cưdân Thế Giới Ngầm bẩn thỉu”. Ông tađay nghiến kể. “Khi bố tìm thấy mẹ contại căn hộ ở New York, mẹ con còn khátỉnh táo. Mẹ quát vào mặt bố rằng đãbiến đứa con đầu lòng thành quái vật, vàmẹ đã rời đi trước khi bố kịp làm điềutương tự với đứa nhỏ thứ hai. Rồi mẹcon ngất lịm trên tay bố. Bao nhiêu nămbố đi tìm mẹ, vậy mà bố chỉ được cóvậy. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mẹ nhìnbố với sự thù hận cả đời. Lúc đó bố đãnhận ra một điều”.

Ông ta nâng thanh Maellartach lên.

Page 1437: Thành phố pha lê

Clary nhớ nó nặng thế nào kể cả khi mớichuyển hóa một nửa, và thấy thanh kiếmđang khiến mọi bắp tay của Valentinegồng cứng và cuồn cuộn cơ bắp, như cónhững sợi dây luồn dưới da ông ta vậy.

“Bố nhận ra”, ông ta nói, “lý do mẹbỏ bố là để bảo vệ con. Mẹ con ghétJonathan, nhưng còn con - mẹ muốn làmgì đó để bảo vệ con. Bảo vệ con khỏi bố.Mẹ thậm chí sống giữa lũ người thường,bố biết điều đó làm mẹ đau khổ. Chắcmẹ con buồn lắm khi không được nuôidạy con trong môi trường của chúng ta.Con chỉ bằng một nửa so với con đáng ranên trở thành. Tài năng của con vớinhững chữ rune, nhưng nó đã bị thui chột

Page 1438: Thành phố pha lê

vì bị nuôi nấng như một người thường”.

Ông ta hạ kiếm. Mũi kiếm đang chĩavào mặt Clary; cô có thể nhìn nó quakhóe mắt, vè vè ở đó như một con bướmđêm. “Lúc đó bố biết Jocelyn sẽ khôngbao giờ quay lại với bố, và lỗi là docon. Con là người duy nhất trên thế giớinày khiến mẹ con yêu thương hơn bố. Vàvì con, mẹ ghét bố. Và vì điều đó, bốghét nhìn thấy con”.

Clary quay mặt đi. Nếu ông ta địnhgiết cô, cô không muốn thấy cái chết tớinhư thế nào.

“Clarissa”, Valentine gọi. “Nhìn bố”.

Page 1439: Thành phố pha lê

Không. Cô nhìn hồ. Ngoài xa mặtnước cô có thể thấy vầng quầng sáng đỏsậm như lửa sắp tàn lụi. Cô biết đó làánh sáng từ trận chiến. Mẹ cô, và chúLuke, đều ở đó. Thật tuyệt khi họ đang ởbên nhau, kể cả khi cô không ở cùng họ.

Mình sẽ nhìn về vầng sáng đó, cônghĩ. Mình sẽ nhìn dù có chuyện gì đinữa. Đó sẽ là thứ cuối cùng mình nhìntrong đời.

“Clarissa”, Valentine lại gọi. “Con cóbiết con rất giống mẹ không? Rất giốngJocelyn”.

Page 1440: Thành phố pha lê

Cô cảm thấy đau nhói bên má. Đó làlưỡi Kiếm. Ông ta đang cứa vào da cô,bắt cô quay đầu nhìn.

“Giờ bố sẽ gọi Thiên Thần”, ông tanói. “Và bố muốn con nhìn”.

Có vị đắng nghét nơi miệng Clary. Tôibiết vì sao ông quá điên cuồng vì mẹ.Vì mẹ là người duy nhất ông nghĩ cóthể kiểm soát lại quay lưng cắn ông.Ông nghĩ ông có mẹ và rồi không. Đólà lý do ông muốn mẹ tôi ở đây, ngaylúc này, để chứng kiến chiến thắng củaông. Đó là điều ông sẽ làm với tôi.

Kiếm đâm sâu thêm vào má cô.

Page 1441: Thành phố pha lê

Valentine nói, “Nhìn bố, Clary”. Cônhìn. Cô không muốn, nhưng cái đau quálớn - đầu cô quay phắt sang bên ngượclại với ý muốn, máu chảy xuống thànhtừng giọt lớn trên mặt, lộp độp rơi trênmặt cát. Cái đau muốn nôn bóp chặt lấycô khi cô ngẩng đầu lên nhìn người bốđẻ.

Ông ta đang nhìn cuống lưỡi kiếmMaellartach. Nó, cũng dính máu của cô.Khi ông ta nhìn cô, có thứ ánh sáng kỳ lạtrong đôi mắt đó. “Máu là thứ cần thiếtđể hoàn tất buổi lễ”, ông ta nói. “Bố địnhdùng máu mình, nhưng khi bố nhìn thấycon ở hồ, bố biết điều đó là cách Razielnói với bố hãy dùng máu của người con

Page 1442: Thành phố pha lê

gái. Vì thế bố đã lọc sạch chất độc khỏimáu con. Giờ con được thanh tẩy rồi -được thanh tẩy và sẵn sàng. Rất cám ơncon, Clarissa, vì sự hữu dụng của máucon”.

Theo một cách nào đó, Clary nghĩ,ông ta thực tâm, thực tâm cảm ơn cô. Từlâu ông ta đã mất khả năng phân biệt giữaép buộc và hợp tác, sợ hãi và sẵn lòng,yêu thương và dày vò. Hiểu ra, Clarythấy chết lặng - vì sao phải ghétValentine vì ông ta là một con quái vậttrong khi bản thân ông ta cũng chẳng biếtđiều đó?

“Và giờ”, Valentine nói,, “Bố cần

Page 1443: Thành phố pha lê

thêm một chút thôi”, và Clary nghĩ, thêmmột chút gì - đúng lúc đó ông ta giờ caokiếm và ánh sao phản chiếu khỏi nó, vàcô nghĩ, Tất nhiên. Đó không phải làmáu mà ông ta muốn, mà là cái chết.Kiếm đã ăn đủ máu rồi; có lẽ nó thíchmáu tươi, cũng như Valentine vậy. Đôimắt cô nhìn theo ánh sáng đen thăm thẳmcủa Maellartach khi nó chém xuống cô -và bay mất. Bị đánh rơi khỏi bàn tayValentine, bay thẳng vào bóng tối. Đôimắt Valentine mở to; ngay lập tức, ông tanhìn xuống - rồi ngước nhìn và thấy, cùngvới Clary, vì sao thanh Kiếm bay khỏitay ông ta.

Jace, một thanh kiếm trông quen mắt

Page 1444: Thành phố pha lê

cầm ở tay trái, đứng ở rìa bờ cát, chỉcách Valentine chưa đầy một foot. Quathái độ của người đàn ông trung niên kia,Clary hiểu ông ta cũng chẳng nhận ra sựhiện diện của Jace sớm hơn cô baonhiêu. Trái tim Clary ngừng đập khi thấyanh. Máu khô đóng vảy ở nửa mặt, và cómột vết sẹo đỏ sậm nơi cổ họng anh. Mắtanh sáng như gương, và dưới ánh đènphù thủy, trông chúng mang màu đen -đen như mắt Sebastian vậy.

“Clary”, anh nói, không rời mắt khỏingười bố. “Clary, em không sao chứ?”

Jace! Cô cố gọi tên anh, nhưng khôngcó gì có thể vượt qua rào cản nơi cổ

Page 1445: Thành phố pha lê

họng cô. Cô thấy như đang bị nghẹn.

“Con bé không thể trả lời con đâu”,Valentine nói. “Nó không nói được”.

Ánh mắt Jace lóe sáng. “Ông đã làmgì em ấy?”

Anh chĩa kiếm về phía Valentine,người vừa thối lui một bước. Ánh mắtValentine nhìn cậu con trai nuôi là cẩntrọng, chứ không sợ. Có sự tính toántrong nét mặt ông ta mà Clary khôngthích. Cô biết cô phải cảm thấy hả hêchiến thắng, nhưng không - giờ cô cònthấy hoảng sợ hơn lúc trước. Cô nhận rarằng Valentine sẽ giết cô - và đã chấp

Page 1446: Thành phố pha lê

nhận - nhưng giờ Jace ở đây, và cô lolắng cho cả anh nữa. Và anh có vẻ - bịhủy hoại. Áo chiến đấu bị xé toạc mộtbên tay, và lớp da bên dưới dọc ngangnhững đường trăng trắng. Áo anh bị xétoang ngực trước, và có chữ rune iratzeđang mờ dần trên tim anh không thể cheđi vết sẹo đang lên da non bên dưới. Bụibẩn lấm lem quần áo, như thể anh đã lănvòng tròn trên đất. Nhưng thái độ của anhmới là điều làm cô sợ nhất. Nó quá -lạnh lùng.

“Một chữ rune Yên Tĩnh. Con békhông sao đâu”. Valentine khóa chặt ánhmắt vào Jace - đói khát, Clary nghĩ, nhưthể ông ta đang uống lấy hình ảnh anh.

Page 1447: Thành phố pha lê

“Bố không nghĩ”, Valentine nói, “rằngcon tới để về phe bố đâu nhỉ? Để đượcThiên Thần chúc phúc bên cạnh bố?”

Nét mặt Jace không thay đổi. Ánh mắtdán chặt vào ông bố nuôi, và trong đóchẳng có gì hết - không có lấy một chútảnh hưởng của tình yêu hay nhớ nhung.Cũng chẳng có lấy một chút hận thù. Chỉcó - khinh bỉ, Clary nghĩ. Một sự khinhbỉ lạnh lùng. “Tôi biết ông đang định làmgì”, Jace nói. “Tôi biết vì sao ông triệuhồi Thiên Thần. Và tôi sẽ không để ônglàm. Tôi đã cho Isabelle đi báo tin-”

“Báo tin sẽ chẳng giúp họ hơn gì đâu.Đây không phải kiểu nguy hiểm con có

Page 1448: Thành phố pha lê

thể tránh được”. Ánh mắt Valentinechuyển xuống thanh kiếm của Jace. “Bỏkiếm xuống”, ông ta nói, “và chúng ta cóthể nói chuyện-” Sau đó ông ta ngừng lại.“Đây không phải là kiếm của con. Nó làkiếm nhà Morgenstern”.

Jace mỉm cười, một nụ cười ngọtngào, tăm tối. “Là của Jonathan đấy. Giờhắn chết rồi”.

Valentine có vẻ choáng váng. “Ý conlà-”

“Tôi đã nhặt nó ở nơi hắn đánh rơi”,Jace nói, không cảm xúc, “sau khi giếthắn”.

Page 1449: Thành phố pha lê

Valentine có vẻ đờ đẫn. “Con giếtJonathan? Sao con có thể?”

“Nếu không phải vậy”. Valentine lắcđầu; ông ta vẫn choáng, như vừa bị mộttay quyền anh đấm quá mạnh khiến ông talảo đảo trước khi ngã xuống sàn đấu.“Bố đã nuôi nấng Jonathan - bố tự mìnhhuấn luyện thằng bé. Không thể có chiếnbinh nào giỏi hơn”.

“Rõ ràng”, Jace nói, “là có”.

“Nhưng-” Và giọng Valentine nghẹnlại, lần đầu tiên Clary nghe ra tì vết trong

Page 1450: Thành phố pha lê

giọng nói mượt mà, êm ru đó. “NhưngJonathan là anh con”.

“Không phải”. Jace tiến một bước,nhấn đầu kiếm thêm một inch nữa vàotim Valentine. “Chuyện gì đã xảy ra vớibố đẻ của tôi? Isabelle nói ông ấy chếttrong một vụ đột kích, nhưng có thật vậykhông? Hay là ông đã giết ông ấy nhưgiết mẹ tôi?”

Valentine vẫn còn choáng. Clary cảmnhận rằng ông ta đang cố lấy bình tĩnh -cố đè nén nỗi đau? Hay chỉ là sợ chết”“Bố không giết mẹ con. Bà ấy tự tử. Bốlôi con ra khỏi thi thể mẹ con thôi. Nếubố không làm vậy, con sẽ chết cùng mẹ

Page 1451: Thành phố pha lê

con mất”.

“Nhưng vì sao? Vì sao ông phải làmvậy? Ông không cần một đứa con trai,ông đã có một đứa rồi!”.

Jace nhìn nguy hiểm chết người dướiánh trăng, Clary nghĩ, nguy hiểm và xalạ, như một người cô chưa từng quenbiết. Bàn tay giơ kiếm về phía cổ họngValentine không hề run. “Nói thật đi”,Jace nói. “Đừng lừa lọc dối trá rằngchúng ta có chung huyết thống máu thịt gìhết. Bố mẹ có thể nói dối con cái - nhưngông - ông không phải bố của tôi. Và tôimuốn sự thật”.

Page 1452: Thành phố pha lê

“Cái bố cần không phải một đứa contrai”, Valentine nói. “Mà là một ngườilính. Bố đã tưởng Jonathan có thể thànhmột người lính, nhưng thằng bé có quánhiều tính quỷ. Nó quá dã man, quá thấtthường, không đủ kiên nhẫn. Kể cả từ hồiđó, bố đã sợ rằng khi nó thôi nôi, nó sẽkhông bao giờ đủ kiễn nhẫn hay lòng trắcẩn để đi theo bố, để dẫn dắt Clave theobước chân của bố. Vì thế bố đã cố gắngthêm lần nữa với con. Bố lại gặp mộtvấn đề hoàn toàn trái ngược. Con quánhẹ nhàng. Quá tình cảm. Con cảm nhậnnỗi đau của kẻ khác như của con; conthậm chí không chịu nổi cái chết của mộtcon vật cưng. Hiểu điều đó, con trai à -bố yêu con vì tất cả những điều đó.

Page 1453: Thành phố pha lê

Nhưng chính những thứ bố yêu quý ở conkhiến con vô dụng với bố”.

“Vậy là ông nghĩ tôi yếu đuối và vôdụng”, Jace nói. “Chắc ông phải ngạcnhiên lắm, khi đứa con trai yếu đuối vàvô dụng của ông cắt cổ ông”.

“Chúng ta đã từng trải qua chuyệntương tự rồi”. Giọng Valentine rất bìnhtĩnh, nhưng Clary nghĩ cô thấy mồ hôisáng lên bên thái dương và hõm họng củaông ta. “Con không thể giết bố. Conkhông muốn làm điều đó ở Renwick’s,và giờ con cũng không làm”.

“Ông nhầm”. Jace nói bằng giọng cân

Page 1454: Thành phố pha lê

nhắc. “Kể từ khi tôi để ông đi, ngày nàotôi cũng hối hận vì không giết ông. Emtrai Max của tôi chết vì ngày đó tôikhông giết ông. Hàng tá, có lẽ hàng trămngười chết vì tôi đã nương tay với ông.Tôi biết kế hoạch của ông. Tôi biết ôngmuốn giết phần lớn những Thợ Săn BóngTối ở Idris. Và tôi tự hỏi, liệu sẽ cònbao nhiêu người chết trước khi tôi làmđiều đáng ra phải làm tại đảoBlackwell? Không”, anh nói. “Tôi khôngmuốn giết ông. Nhưng tôi sẽ giết ông”.

“Đừng làm vậy”, Valentine nói. “Làmơn. Bố không muốn-”

“Chết? Chẳng ai muốn chết cả, bố ạ”.

Page 1455: Thành phố pha lê

Mũi kiếm đi sâu hơn, và rồi hạ xuống tớikhi nhắm ngay ngực Valentine. Gươngmặt Jace bình thản, gương mặt của mộtthiên thần đang xét xử. “Ông có lời trăntrối gì không?”

“Jonathan-” Máu lấm tấm trên áoValentine ở nơi mũi kiếm đặt vào. VàClary nhớ lại một Jace khác ởRenwick’s, với bàn tay run run khôngmuốn làm đau bố. Và Valentine đã chếnhạo anh. Đâm đi. Ba inch thôi - có thểlà bốn. Nhưng lần này không còn nhưvậy. Bàn tay Jace rất vững. Và Valentinecó vẻ sợ hãi.

“Trăn trối”, Jace rít. “Muốn nói gì

Page 1456: Thành phố pha lê

nào?”

Valentine ngẩng đầu. Đôi mắt đen khinhìn cậu con trai trước mặt mới buồnlàm sao. “Bố xin lỗi”, ông ta nói. “Bố rấtxin lỗi”. Ông ta giơ tay, như thể muốnvới lấy Jace, thậm chí là chạm vào Jace- bàn tay ông ta mở, lòng bàn tay ngửa,những ngón tay vươn ra - và rồi mộtvầng sáng bạc chói lòa và một cái gì bayvụt qua Clary trong bóng tối như mộtviên đạn rời nòng súng. Cô cảm thấykhông khí di chuyển vuột qua mặt, và rồiValentine tóm lấy nó, một lưỡi lửa bạcdài đã từng tỏa sáng trên tay ông ta.

Đó là Kiếm Thánh. Nó để lại một

Page 1457: Thành phố pha lê

đường sáng đen trong không khí khiValentine đâm kiếm vào tim Jace.

Mắt Jace mở lớn. Một vẻ bối rối khótin hiện lên trên gương mặt anh; anh liếcnhìn mình, ở nơi Maellartach cắm mộtcách kệch cỡm trên ngực anh - nó trôngkỳ cục hơn là kinh hồn, như một cảnh ácmộng chẳng có tính logic nào hết.Valentine giơ tay, rút Kiếm khỏi ngựcJace theo cách ông ta rút dao khỏi vỏ;như thể nó chính là thứ đã nâng đỡ Jace,anh gục xuống. Thanh kiếm trượt khỏi tayanh và rơi xuống đất ẩm. Anh nhìn xuốngtrong bối rối, như thể anh không biết vìsao anh đã cầm nó, và vì sao anh buôngrơi nó. Anh mở miệng như định hỏi, và

Page 1458: Thành phố pha lê

máu ứa xuống cằm, nhuộm đỏ phần cònlại của chiếc áo rách tả tơi.

Mọi thứ sau đó với Clary xảy ra rấtchậm, như thể thời gian đang dãn ra vậy.Cô thấy Valentine quỳ xuống ôm lấy Jacevào lòng như Jace còn rất nhỏ và thật dễđể bế bồng trên tay, ông ta ôm anh tớigần hơn và đung đưa anh, và ông ta cúiđầu trên vai Jace, và Clary cứ nghĩ ôngta sẽ khóc, nhưng khi ông ta ngẩng đầu,mắt ông ta ráo hoảnh. “Con trai ta”, ôngta thì thào. “Con trai ta”. Thời gian trôichậm tới phát sợ quanh Clary như mộtsợi dây trói đang kìm hãm Clary, trongkhi Valentine ôm Jace và vuốt mái tócdính tóc của anh ra khỏi trán. Ông ta ôm

Page 1459: Thành phố pha lê

lấy Jace trong khi anh chết dần, và ánhsáng rời khỏi đôi mắt anh, và rồiValentine đặt thi thể đứa con nuôi xuốngđất, đặt chéo hai tay anh trước ngực nhưthể che đi vết thương hở xấu xí đang tràomáu. “Ave-” ông ta mở lời, như thể ôngmuốn nói những lời đó với Jace, một lờitừ biệt của thợ săn bóng tối, nhưng giọngvỡ vụn, và ông ta đột ngột quay người vàbước trở lại bàn thờ.

Clary không thể di động. Gần nhưchẳng còn thở. Cô có thể nghe thấy nhịpđập của trái tim, nghe thấy hơi thở khòkhè trong họng. Từ khóe mắt, cô có thểthấy Valentine đang đứng ở rìa hồ, máuchảy nhỏ giọt từ lưỡi kiếm Maellartach

Page 1460: Thành phố pha lê

xuống Cốc Thánh. Ông ta đang ngâm nganhững lời cô không hiểu. Cô cũng chẳngbuồn tìm hiểu. Chẳng còn sớm nữa rồi,cô gần như đã vui. Cô tự hỏi liệu cô cócòn sức lê mình tới nơi Jace nằm, liệu cóthể nằm xuống bên cạnh anh và đợi mọichuyện kết thúc. Cô nhìn anh, nằm bấtđộng trên bãi cát bị khuấy động, thấmđầy máu. Đôi mắt anh nhắm nghiền,gương mặt bình yên; nếu không có vếtđâm trên ngực anh, cô sẽ tự nhủ rằng anhđang ngủ.

Nhưng không phải vậy. Anh là ThợSăn Bóng Tối; anh chết trong chiến trận,anh xứng đáng được ban phước lành cuốicùng. Ave atque vale. Đôi môi cô mở

Page 1461: Thành phố pha lê

nhưng lời nói không thể thoát, dù nó chỉlà những hơi thở im lặng phát ra khỏimiệng. Lê được nửa đường, cô dừng lại,hơi thở nghẹn lại. Cô phải nói gì đây?Xin chào và tạm biệt, Jace Wayland? Cáitên đó không phải thực sự là anh. Anhthậm chí chưa thực sự được đặt tên, cônghĩ mà thấy đau quặn tâm can, chỉ đượcđặt cho tên của một đứa trẻ đã chết vìlúc đó nó phù hợp với mục đích củaValentine. Và có quá nhiều sức mạnhchứa đựng trong một cáitênbennediction.

Đầu cô quay phắt lại, và cô nhìn lênbàn thờ. Những chữ rune xung quanh nóbắt đầu sáng. Chúng là những chữ rune

Page 1462: Thành phố pha lê

triệu hồi, gọi tên hoặc ràng buộc. Chúngkhông giống những chữ rune dùng đểgiam cầm Ithruriel ở trong hầm rượi nhàWayland. Giờ rất trái với mong muốncủa cô, cô nhớ tới cái cách Jace đã nhìncô lúc đó, ánh sáng của niềm tin trongmắt anh, niềm tin của anh ở nơi cô. Anhđã luôn tin mọi điều anh làm, trong mọicái nhìn và cái chạm vào bất cứ gì.Simon đã tin cô, nhưng khi cậu ôm cô,như thể cậu đang ôm thứ nhỏ mỏng manhdễ vỡ, một thứ làm bằng thủy tinh mỏngmanh. Nhưng Jace luôn ôm cô bằng tấtcả sức mạnh, chưa bao giờ do dự xem côcó chịu nổi không - anh luôn biết cômạnh mẽ hệt như anh.

Page 1463: Thành phố pha lê

Nguồn ebooks: http://www.dtv-ebook.com

Valentine đang nhỏ máu trên Kiếmxuống nước hồ, lầm rầm tụng rất nhanhvà khẽ. Nước hồ đang sóng sánh, như thểmột bàn tay khổng lồ đã khuấy nhẹ nhữngngón tay trên mặt nước.

Clary nhắm mắt. Nhớ tới cách Jacenhìn cô vào cái đêm cô trả tự do choIthruriel, cô không thể nào không tưởngtượng ra rằng lúc đó anh đang nhìn cônếu như anh thấy cô cố gắng xuống bãicát bên cạch anh. Anh sẽ không hề cảmđộng, không hề thấy đó là một hành độngđẹp. Anh sẽ giận nếu cô bỏ cuộc. Anh sẽrất - thất vọng.

Page 1464: Thành phố pha lê

Clary hạ thấp người tới khi nằm xuốngmặt đất, chân duỗi thẳng. Từ từ, cô bòtrên cát, dùng đầu gối và đôi tay bị tróimình đi. Sợi dây phát sáng trói quanh cổtay cổ nóng bỏng và ngứa ngứa. Chiếc áobị rách ra khi cô lôi mình trên mặt đất,và cát cọ vào lớp da trần trên dụng cô.Cô gần như chẳng cảm nhận được. Kéomình đi thế này thật là khó khăn - mồ hôichảy xuống trên lưng, giữa hai xương bảvai. Khi cuối cùng cô với được vòngtròn chữ rune, cô thở rất mạnh và sợValentine sẽ nghe thấy.

Nhưng ông ta chẳng hề quay lại. Ôngta một tay cầm Cốc một tay cầm Kiếm.

Page 1465: Thành phố pha lê

Cô thấy ông ta giơ tay phải và nói vài từnhư tiếng Hy Lạp, và ném chiếc Cốc. Nósáng lên như một ngôi sao băng khi bayvề phía mặt hồ và biến mất dưới lànnước với một tiếng bõm. Vòng tròn chữrune tỏa hơi nóng, như một ngọn lửa sắptàn. Clary phải vặn mình và cố gắng đểvươn tay lấy thanh stele nhét nơi thắtlưng. Cổ tay cô nhói đau khi cô cầmđược thanh stele; cô rút lên mà thở ranhẹ nhõm.

Cô không thể tách hai cổ tay ra, vậynên cô cầm thanh stele một cách gượnggạo bằng cả hai tay. Cô chống hai khuỷutay ngồi dậy, nhìn xuống những chữ rune.Cô có thể cảm nhận hơi nóng phả lên

Page 1466: Thành phố pha lê

mặt; chúng đã bắt đầu rung động như đènphù thủy. Valentine đã giơ thanh KiếmThánh và chuẩn bị ném nó; ông ta đangngâm nga những lời cuối cùng của câuthần chú triệu hồi. Với nỗ lực dồn sứccuối cùng, Clary nhấn mũi stele vào cát,không vẽ bên cạnh những chữ rune củaValentine đã vẽ trên đó, một chữ runemới đè lên chữ rune đại diện cho tên ôngta. Nó chỉ là một chữ rune nhỏ, cô nghĩ,một sự thay đổi nhỏ thôi - không hề giốngchữ rune Đồng Hành chứa năng lực vôbiên hay giống chữ rune Cain cô từng vẽ.

Nhưng đó là mọi điều cô có thể làm.Xong, Clary lăn sang bên đúng lúcValentine giơ tay ném thanh Kiếm Thánh.

Page 1467: Thành phố pha lê

Maellartach bay vòng vòng, mộtluồng sáng mờ mờ màu đen và bạc rơixuống hồ nước đen và bạc không tiếngđộng. Một luồng nước lớn phun lên ở nơithanh kiếm rơi xuống: một quầng nướcmàu trắng bạc nở tung lên. Cột nướccàng lúc càng dâng lên cao, một mạchnước phun màu bạc xỉn, giống như mưanhưng đổ lên trời. Có một tiếng láchcách lớn, một tiếng băng vỡ tung, mộttảng băng trôi nứt vụn - và rồi mặt hồdường như đang nổ tung, nước bạc nổtung lên trên như một cơn mưa đá ngược.

Và cùng với cơn mưa đá là ThiênThần xuất hiện. Clary không chắc cô

Page 1468: Thành phố pha lê

mong chờ điều gì - một cái gì đó giốngIthruriel, nhưng Ithruriel đã không còn ởthời kỳ huy hoàng sau bao nhiêu năm bịgiam cầm và hành hạ. Còn đây là thiênthần với tất cả vẻ đẹp vốn có. Và khingài bay lên khỏi mặt nước, đôi mắt côbắt đầu nóng lên như nhìn vào mặt trời.Đôi tay Valentine buông xuống. Ông tađang ngắm nhìn với vẻ mặt sung sướngvô ngần, một người đàn ông đáng chứngkiến giấc mơ lớn nhất đời thành sự thật.

“Raziel”, ông ta thở hắt ra.

Thiên Thần tiếp tục bay lên, như thểhồ đang rút cạn nước, để lộ ra một cột đácẩm thạch ở trung tâm. Đầu tiên, đầu ngài

Page 1469: Thành phố pha lê

ngoi khỏi mặt nước, mái tóc ướt đẫmnước như những sợi xích bằng vàng vàbạc. Rồi đôi vai trắng như đá, và tới tấmthân trần - và Clary thấy trên mình ThiênThần đầy những chữ rune hệt như cácNephilim, dù những chữ rune trên mìnhRaziel màu vàng và sống động, di chuyểnkhắp làn da trắng ngần như những tia lửabao quanh đống lửa. Không hiểu sao,cùng một lúc, Thiên Thần vừa khổng lồlại vừa chẳng lớn hơn con người baonhiêu: Đôi mắt Clary đau vì cố nuốt lấymọi hình ảnh của ngài, và nhưng ngài làtất cả những thứ cô có thể thấy. Khi ngàibay lên, đôi cánh duỗi rộng khỏi lưng vàmở rộng trên mặt hồ, và chúng cũngmang màu vàng, và bằng lông vũ, và trên

Page 1470: Thành phố pha lê

mỗi chiếc lông vũ là một con mắt vàngđang mở quan sát mọi sự.

Quang cảnh thật đẹp, nhưng lại quáđáng sợ. Clary muốn nhìn từ nơi khác,nhưng không thể. Cô sẽ quan sát toàn bộ.Cô nhìn vì Jace, vì anh đã không thể.Cảnh tượng giống hệt như trong nhữngbức tranh, cô nghĩ. Thiên Thần bay lênkhỏi mặt hồ, một tay cầm Kiếm, một taycầm Cốc. Cả hai đều đang đẫm nước,nhưng Raziel khô rang, cách không hềướt. Chân ngài trắng muốt và để trần, đặttrên mặt hồ, khuấy động mặt nước thànhtừng vòng tròn nho nhỏ. Gương mặt ngài,đẹp và không giống người, nhìn xuốngValentine.

Page 1471: Thành phố pha lê

Và rồi ngài cất tiếng.

Giọng ngài giống như tiếng khóc tiếnghét và giống nhạc hòa trộn cùng nhau. Nókhông chứa một lời nào, nhưng hoàn toàndễ hiểu. Lực từ hơi thở của ngài gần nhưlàm Valentine ngã ngửa; ông ta nhấn gótgiày vào cát, đầu nghiêng sang bên nhưđang bước đi trong gió dữ. Clary cảmthấy cơn gió từ hơi thở của Thiên Thầnthổi qua: nó là không khí nóng thoát rakhỏi lò sưởi, và có mùi của những gia vịkỳ lạ.

Đã một ngàn năm kể từ lần cuối tađược triệu hồ tới nơi này, Raziel nói,

Page 1472: Thành phố pha lê

Jonathan Thợ Săn Bóng Tối gọi ta, cầuxin ta hòa máu cùng với máu ngườithường trong Cốc và tạo ra một giốngnòi chiến binh có thể xua đuổi quỷ khỏitrái đất này. Ta đã làm những điều màhắn cầu xin và bảo rằng ta không thểlàm hơn nữa. Giờ Nephilim, vì saongươi triệu hồi ta?

Giọng Valentine khá phấn khích. “Mộtngàn năm đã qua, thưa Thiên Thần TốiThượng, nhưng loài quỷ vẫn còn đây”.

Thế thì đã sao nào? Ngàn năm vớimột thiên thần chỉ là một cái chớp mắt.

“Nephilim ngài tạo ra một giống nòi

Page 1473: Thành phố pha lê

mạnh mẽ. Rất nhiều năm ròng, họ chiếnđấu quả cảm để bảo vệ hành tinh nàykhỏi lũ quỷ. Nhưng họ đã thất bại vì sựyếu đuối và hủ bại. Tôi muốn đưa họ trởvề thời huy hoàng xưa kia-”

Huy hoàng? Thiên thần hơi tò mà,như thể từ đó xa lạ với ngài. Huy hoàngchỉ thuộc về Đức Chúa mà thôi.

Valentine không bị ảnh hưởng. “Clavenhư những Nephilim ngài tạo ra thủa banđầu đã không còn tồn tại. Họ đang kếtđồng minh với cư dân Thế Giới Ngầm -những kẻ không còn là con người, bịnhiễm bẩn bởi dòng máu quỷ sống kí sinhtrên hành tinh này hệt như những con bọ

Page 1474: Thành phố pha lê

chết trên một con chuột chết. Tôi mongmuốn thanh tẩy thế giới này, tiêu diệt mọicư dân Thế Giới Ngầm cùng lũ quỷ-”

Quỷ không có linh hồn, nhưng cònnhững sinh vật ngươi vừa nhắc tới,những Đứa Con của Mặt Trăng, MànĐêm, Lilith, và Thần tiên, đều có linhhồn. Có vẻ luật lệ của ngươi về việc thếnào phải và thế nào không phải cònngặt nghèo hơn của chúng ta. Clary thềrằng giọng Thiên Thần có phần nghiêmkhắc hơn. Ngươi định thách thức thiênđường như một Sao Mai[4] khác mà tênngươi mang sao, Thợ Săn Bóng Tối?

[4] Ý chỉ Lucifer hay quỷ Satan. Xem thêm ở tập

Page 1475: Thành phố pha lê

1.

Trong trận chiến ngươi đang gây rasao? Chúng ta là thiên đường. Thợ SănBóng Tối ạ. Chúng ta không tham giatrận chiến của người thường.

Khi Valentine đáp lời, ông ta có vẻ bịtổn thương. “Thưa Thiên thần Raziel.Chắc chắn ngài không để một thứ nhưnghi lễ triệu hồi làm phiền tới ngài nếunhư ngài không định xuất hiện. Chúngcon, các Nephilim, là con của ngài.Chúng con cần ngài dẫn dắt”.

Dẫn dắt? Giờ Thiên Thần có vẻ ngạcnhiên. Có lẽ không phải là lý do ngươi

Page 1476: Thành phố pha lê

triệu hồi đưa ta tới đây. Ngươi có vẻđang tìm kiếm danh tiếng thì đúng hơn.

“Danh tiếng?” Valentine lên cao giọngđến chói tai. “Con đánh đổi mọi thứ đểđược gặp người. Vợ con. Con cái con.Con chẳng giữ lại lấy một người con traicho con. Con đã đánh đổi mọi thứ con cóđể được gặp người - mọi thứ.

Thiên Thần chỉ bay lơ lửng, nhìnxuống Valentine bằng những con mắt kỳdị không thuộc về con người. Đôi cáchngài đập chầm chậm, lười nhác như mộtđám mây bay lờ lững trên trời. Cuốicùng ngài nói, Chúa yêu cầu Abrahamhiến tế người con trai trên bàn thờ

Page 1477: Thành phố pha lê

cũng giống như thế này, để thấyAbraham yêu quý ai - Isaac hay Chúa[5]

- hơn. Nhưng đâu có ai yêu cầu ngươihiến người con trai chứ hả, Valentine.

[5] Theo Sáng Thế ký (Kinh Cựu Ước)

Valentine nhìn xuống bàn thờ dướichân, vẩy đầy máu của Jace, và rồingước nhìn Thiên Thần. “Nếu cần thiết,con sẽ ép buộc ngài”, ông ta nó. “Nhưngcon muốn ngài nguyện ý hợp tác”.

Khi Jonathan Thợ Săn Bóng Tốitriệu hồi ta, Thiên Thần nói, ta trợ giúphắn vì ta có thể thấy giấc mơ về một thếgiới không quỷ là thật. Hắn tưởng

Page 1478: Thành phố pha lê

tượng ra một thiên đường trên thế giớinày. Nhưng ngươi chỉ mơ tới sự huyhoàng của riêng ngươi và ngươi khôngyêu thiên đường. Người anh emIthruriel của ta đã xác nhận điều đó.

Valentine trắng bệch. “Nhưng-”

Ngươi nghĩ ta không biết? ThiênThần mỉm cười. Đó là nụ cười kinhkhủng nhất mà Clary từng thấy. Thật ra,chủ nhân của vòng tròn ngươi vẽ đãtriệu hồi ta tới. Nhưng ngươi khôngphải vị chủ nhân đó.

Valentine nhìn chăm chú. “Thưa thiênthần Raziel - không còn ai khác-”

Page 1479: Thành phố pha lê

Ồ, có chứ, Thiên thần đáp. Đó là congái ngươi.

Valentine quay phắt lại. Clary, nằmnửa bất tỉnh trên cát, cổ tay và cánh tayđau nhức, thách thức nhìn lại. Trong giâylát, đôi mắt họ gặp nhau - và ông ta nhìncô, thực sự nhìn cô, và cô nhận ra đây làlần đầu tiên bố cô nhìn vào gương mặt côvà thấy cô. Lần đầu tiên và duy nhất.“Clarissa”, ông ta nói. “Con đã làm gìvậy?”

Clary giơ tay, và bằng ngón tay côviết lên cát dưới chân ông ta. Cô khôngvẽ chữ rune. Cô viết những từ ngữ: thứ

Page 1480: Thành phố pha lê

mà ông ta đã nói với cô lần đầu tiên khiông ta thấy khả năng của cô, khi cô vẽchữ rune đã phá hủy toàn bộ con tàu.

MENE MENE TEKEL UPHARSIN.

Đôi mắt ông ta mở to, cũng như mắtJace trước khi anh chết. Valentine trắngbệch. Ông ta từ từ quay lại nhìn Thiênthần, giơ tay theo kiểu khẩn khoản.“Thưa Thiên Thần Raziel-”

Thiên thần mở miệng và nhổ nướcbọt. Hay ít nhất đó là điều Clary thấy -rằng thiên thần phun nước bọt, nhưng cáirời khỏi miệng ngài là một quả cầu lửatrắng, như một mũi tên lửa. Mũi tên bay

Page 1481: Thành phố pha lê

thẳng trên mặt nước và cắm chặt vàongực Valentine. Có lẽ từ “cắm” khôngđúng - nó xuyên qua người ông ta, nhưmột viên đá rơi qua giấy mỏng, để lạimột lỗ hổng bốc khói cỡ nắm tay. Trongmột lúc, Clary cứ ngước nhìn, có thểnhìn qua ngực người bố và thấy hồ nướccùng quầng sáng chói lòa của Thiên Thầnđằng sau.

Giây phút đó đã qua. Giống như mộtcái cây bật rễ, Valentine đổ gục xuống vàbất động - miệng há ra trong khi tiếng hétim lặng, đôi mắt chết chóc mãi mang cáinhìn của kẻ bị phải bội mà không ngờtrước mắt.

Page 1482: Thành phố pha lê

Đây chính là công lý của thiênđường. Ta tin rằng con sẽ không thấtvọng.

Clary ngước nhìn. Thiên Thần bay làlà phía trên cô, giống như một tòa tháplửa trắng xuất hiện trên bầu trời. Ngàichẳng cầm gì trong tay; Cốc Thánh vàKiếm Thánh đều ở bên bờ hồ.

Con có thể xin ta một điều ước,Clarissa Morgenstern. Con muốn gìnào?

Clary mở miệng, nhưng không một âmthanh nào phát ra.

Page 1483: Thành phố pha lê

À, đúng rồi, Thiên Thần nói, và giờgiọng thật nhẹ nhàng. Chữ rune. Baonhiêu con mắt trên cánh ngài đều chớp.Có gì đó lướt nhẹ qua cô. Nó mềm mại,mượt mà hơn lụa hay bất cứ loại vải nào,nhẹ nhàng hơn một tiếng thì thầm hay cáicọ của một chiếc lông vũ. Nó là điều côcảm nhận về một đám mây, nếu như nóđược dệt bằng sợi vải. Một cái mùi nhànnhạt đi kèm với nó - một thứ mùi dễchịu, thư thái và ngọt ngào.

Cổ tay cô không còn đau nữa. Khôngcòn bị trói, tay cô buông xuôi bên mình.Cái đau ở gáy cũng biến đi cùng cảmgiác nặng nề ở hai chân. Cô cố quỳ. Vàhơn hết, cô muốn bò qua bãi cát đầy máu

Page 1484: Thành phố pha lê

nơi Jace đang nằm, bò tới bên anh vànằm bên cạnh anh, ôm lấy anh, dù anh đãkhông còn trên cõi đời này nữa. Nhưnggiọng nói của Thiên Thần đã giữ châncô; cô ở nguyên chỗ cũ, ngước nhìn vàovầng sáng vàng chói lọi.

Trận chiến trên Cánh ĐồngBrocelind đang vào hồi kết. Sự kiểmsoát của Morgenstern với những conquỷ đã kết thúc cùng với cái chết củahắn. Rất nhiều con quỷ đang bỏ chạy;phần ở lại sẽ sớm bị giết chết. CácNephilim đang tới bờ hồ ngay lúc này.Nếu con có yêu cầu gì, hỡi Thợ SănBóng Tối, hay nói ngay đi. Thiên Thầnngừng lại. Và nhớ rằng ta không phải

Page 1485: Thành phố pha lê

thần đèn[6]. Nhớ hãy lựa chọn cẩn thận.

[6] Raziel muốn nói chỉ cho Clary một thứ chứkhông phải ba điều ước như thần đèn.

Clary lưỡng lự - chỉ trong một giây,nhưng khoảnh khắc đó kéo dài như vĩnhcửu. Cô choáng váng khi nghĩ có thể xinbất cứ điều gì, bất cứ điều gì - sẽ khôngcó ai chịu đau đớn, thế giới không còn aiđói khát hay bệnh tật, hay hòa bình thếgiới. Nhưng rồi, có lẽ những thứ đókhông nằm trong quyền năng của thiênthần, hoặc không họ đã làm rồi. Và rồicó lẽ con người phải tự mình đi tìm giảipháp.

Page 1486: Thành phố pha lê

Nhưng mặc kệ vậy. Chỉ có một điềucô muốn cầu xin, chỉ có một điều duynhất.

Cô ngước mắt nhìn Thiên Thần.

“Jace”, cô nói.

Nét mặt của Thiên Thần không thayđổi. Cô không biết liệu Raziel nghĩ yêucầu của cô là tốt hay xấu, hoặc có lẽ - cônghĩ mà thấy sợ - ngài không định hoànthành nó.

Nhắm mắt lại, ClarissaMorgenstern, Thiên Thần nói.

Page 1487: Thành phố pha lê

Clary nhắm mắt. Bạn không thể từchối thiên thần, dù bạn nghĩ gì trong đầu.Trái tim cô đập thình thịch, cô ngồi trongbóng tối đằng sau mí mắt, cố hết sứckhông nghĩ tới Jace. Nhưng gương mặtanh xuất hiện trong màn đen dưới mí mắtcô - không cười với cô mà liếc sang bên,và cô có thể thấy vết sẹo trên thái dươnganh, đôi môi anh hơi cong ở một bên, vàđường trắng nơi cổ họng tại nơi Simonđã cắn - tất cả những dấu ấn và những tìvết cùng sự không hoàn hảo đã tạo nênmột người cô yêu nhất thế gian này. Jace.

Một luồng ánh sáng lớn chiếu đỏ đôimắt đang nhắm, và cô ngã xuống cát, tựhỏi liệu cô đang ngất - hoặc đang dần

Page 1488: Thành phố pha lê

chết - nhưng cô không muốn chết, khi màcô có thể thấy gương mặt Jace rõ ràngtrước mắt. Cô có thể nghe thấy giọng anhđang gọi tên cô như hồi ở Renwick’s, hếtlần này tới lần khác. Clary. Clary. Clary.

“Clary”, Jace gọi. “’Mở mắt ra”.

Cô mở mắt.

Cô đang nằm trên cát, mặc bộ đồ ướt,rách nát và dính đầy máu. Vẫn như cũ.Điều duy nhất không như cũ là ThiênThần đã biến mất, cùng với luồng sángchói lòa đã biến đêm thành ngày. Cô nhìnlên bầu trời đêm, những ngôi sao trắngnhư những tấm gương sáng lên trong

Page 1489: Thành phố pha lê

bóng tối, và trước mặt cô là ánh sáng từđôi mắt Jace, sáng hơn bất cứ ngôi saonào.

Cô nhìn anh chăm chú, nhìn từng phầntrên con người anh, từ mái tóc rối bù vớigương mặt góc cạnh dính máu khô đếnđôi mắt sáng lên qua từng lớp bụi bẩn; từnhững vết bầm tím hiện rõ dưới ống tayáo rách bươm đến vết rách dính đầy máuở ngực áo trước, qua đó lớp da trần củaanh lộ ra - và ở đó không có một dấu vết,một vết thương nào là bằng chứng anhtừng bị kiếm đâm. Cô có thể thấy mạchđập nơi cổ tay anh, và gần như đã ôm lấyanh ngay vì như vậy có nghĩa trái tim anhcòn đập và có nghĩa-

Page 1490: Thành phố pha lê

“Anh còn sống”, cô thì thầm. “Thựcsự còn sống”.

Với một sự ngạc nhiên anh vươn taychạm lên gương mặt cô. “Anh ở trongbóng tối”, anh nhẹ nhàng nói. “Và chẳngcòn gì ngoài bóng tối và bóng tối, anhbiết anh đã chết, và thế là xong chuyện.Nhưng rồi anh nghe thấy giọng nói củaem. Anh nghe em gọi tên anh, và nó manganh trở lại”.

“Không phải em”. Cổ họng Clarynghẹn lại. “Thiên Thần đã mang anh lại”.

Page 1491: Thành phố pha lê

“Vì em cầu xin ngài”.

Im lặng, anh vuốt ve gương mặt cô,như thể để an tâm rằng cô là thật. “Em cóthể có mọi điều khác trên thế giới, nhưngem lại chọn anh”.

Cô mỉm cười với anh. Dù giờ ngườianh bê bết đất cát và máu me, anh vẫn làsinh vật xinh đẹp nhất cô từng thấy.“Nhưng em chẳng muốn thứ nào kháctrong thế giới này”. Và lúc đó, ánh sángtrong mắt anh, lóe lên quá chói lòa khiếncô không dám nhìn. Cô nghĩ tới ThiênThần, tới ngài tỏa ánh sáng như hàngngàn ngọn đuốc, và rằng Jace cũng cóchút dòng máu chói sáng đó, và sao thứ

Page 1492: Thành phố pha lê

ánh sáng lọt qua những khe nứt trên cánhcửa.

Em yêu anh, Clary muốn nói, Và, emsẽ luôn xin Thiên Thần điều đó. Emluôn muốn có anh trong đời. Nhưng đólà những lời cô không nói ra.

“Anh không phải anh trai em”, cô nóicó chút hụt hơi, như vì nhận ra rằng côchưa từng nói điều đó ra, cô phải nóinhanh hết mức. “Anh biết, đúng không?”

Từ từ, qua cặn bẩn và máu khô, Jacecười toe toét. “Đúng”, anh nói. “Anh biếtchứ”.

Page 1493: Thành phố pha lê

Phần kết: Ngang bầu trời sao

Anh yêu em, vì thế anh vẽ những consóng

của những con người lên bàn tay

và viết ước nguyện lên bầu trời sao.

- T.E. Lawrence

Khói lười nhác bốc lên thành từng

Page 1494: Thành phố pha lê

cuộn xoáy ốc, tạo nên những đường màuđen trên bầu trời trong xanh. Jace, ngồimột mình trên đỉnh đồi nhìn ra nghĩatrang, chống khuỷu tay lên đầu gối vàquan sát chúng bay lên thiên đường. Anhvẫn không bỏ được tính thích châm biếm:Đó là những gì còn lại của bố anh.

Từ nơi anh ngồi, anh có thể thấy cỗquan tài hun giữa lửa và khói, với mộtnhóm nhỏ đứng xung quanh. Anh nhận ramái tóc đỏ rực của cô Jocelyn và chúLuke đứng bên cạnh, tay đặt trên lưng cô.Cô Jocelyn quay đầu sang bên, khôngnhìn cỗ quan tài đang cháy rừng rực nữa.

Jace có thể tham gia vào nhóm người

Page 1495: Thành phố pha lê

đó nếu anh muốn. Anh đã dành hai ngàyrồi trong nhà thương, và họ chỉ cho anhra vào sáng nay, một phần để anh có thểdự tang lễ của Valentine. Nhưng anh điđược nửa đường tới cái quan tài kia, mộtchồng những mảnh gỗ trắng như xương,và nhận ra anh không thể đi xa hơn. Anhquay lại và lên đồi, tránh xa khỏi nơi cửhành tang lễ. Chú Luke gọi anh nhưnganh không quay lại.

Anh ngồi và quan sát họ đứng chungquanh quan tài, quan sát chú PatrickPenhallow trong bộ đồ màu trắng da dêđốt đống củi. Đó là lần thứ hai trong tuầnnày anh chứng kiến hỏa thiêu, nhưng Maxlà một đứa trẻ nhỏ bé tội nghiệp, còn

Page 1496: Thành phố pha lê

Valentine là một người đàn ông to lớn -kể cả khi đang nằm với hai tay đan chéotrước ngực, thanh kiếm thiên thần đặttrong lòng bàn tay. Đôi mắt ông được chebằng vải lụa trắng, đúng như phong tụccủa Thợ Săn Bóng Tối. Dù cho mọichuyện ông ta đã làm, họ vẫn lo tang macho ông ta tươm tất. Họ không chônSebastian. Một nhóm Thợ Săn Bóng Tốiđã trở lại thung lũng, nhưng không tìmđược thi thể hắn - họ bảo với Jace rằngthi thể hắn đã trôi theo dòng sông, dù anhkhông tin lắm.

Anh đưa mắt tìm giữa những ngườiquanh dàn hỏa thiêu, nhưng cô không ởđó. Đã hai ngày nay, kể từ lúc ở hồ, anh

Page 1497: Thành phố pha lê

không được gặp cô và anh nhớ cô dadiết. Không phải do Clary mà hai ngườikhông được gặp nhau. Cô đã lo rằng anhkhông đủ sức để trở về Alicante quaCổng Dịch Chuyển vào đêm đó, và hóara cô đúng. Khi những Thợ Săn BóngTối đầu tiên có mặt, anh đã rơi vòa trạngthái hôn mê. Anh bị đánh thức vào sánghôm sau trong bệnh viện thành phố cùngMagnus Bane đứng nhìn theo một kiểu kìdị - có thể Đại pháp sư đang quan tâmsâu sắc hoặc là tò mò không phải lối, khómà biết Magnus đang suy nghĩ điều gì.Magnus nói rằng dù Thiên Thần đã chữalành cho anh về mặt thể chất, nhưng cóvẻ tinh thần và trí óc anh đã kiệt quệ nênchỉ có nghỉ ngơi mới giúp anh hồi phục.

Page 1498: Thành phố pha lê

Nhưng dù sao, giờ anh cũng đã tốt hơn.Đúng lúc để dự lễ tang.

Một cơn gió nổi lên và thổi bay vềphía anh. Từ xa anh có thể thấy nhữngngọn tháp sáng của Alicante, sự huyhoàng ngày xưa của nó đã được khôiphục. Anh không hoàn toàn chắc anhmong có gì khi ngồi đây và quan sát thithể người bố bị hỏa thiêu, hay anh sẽ nóigì nếu được ở dưới đó cùng những ngườidự tang lễ, nói những lời cuối cùng vớiValentine. Ông chưa bao giờ thực sự làbố tôi, anh sẽ nói, hoặc là Ông là ngườibố duy nhất mà tôi biết. Cả hai câu đóđều đúng như nhau, dù nghe nghịch taitới mức nào.

Page 1499: Thành phố pha lê

Khi anh mở mắt lúc ở hồ - không hiểusao, biết mình đã chết và giờ tỉnh lại –mọi điều Jace có thể nghĩ về Clary, nằmcách đó một quãng trên cát bê bết máu,mắt nhắm nghiền. Anh hoảng loạn vội tớibên cô, nghĩ rằng có thể cô bị thươnghoặc thậm chí đã chết – và khi cô mởmắt ra, tất cả những gì anh có thể nghĩ làcô đã không sao. Tới khi những ngườikhác tới, giúp anh đứng lên, reo hò trongsung sướng, anh mới thấy thi thểValentine nằm co quắp gần bờ hồ và cảmthấy như bị đấm vào bụng. Anh biếtValentine đã chết – nhưng không hiểusao, cảnh tượng đó thật thương tâm.Clary đã nhìn Jace bằng đôi mắt buồn,

Page 1500: Thành phố pha lê

và anh biết dù cô ghét Valentine vàchẳng có lý do nào để không ghét ông ấy,nhưng cô cảm nhận được sự mất mát nơianh.

Anh nhắm hờ mắt và để những hìnhảnh hiện lên đuổi theo nhau ở trên mímắt: Valentine ôm anh lên khỏi trảng cỏ,ông ôm anh thật chặt, Valentine giúp anhđứng vững trên mũi thuyền trên hồ, đểanh học cách giữ thăng bằng. Và nhữngký ức khác, đen tối hơn: bàn tayValentine tát cái chát lên mặt anh, conchim ưng chết, thiên thần bị giam tronghầm rượu nhà Wayland.

“Jace”.

Page 1501: Thành phố pha lê

Anh ngước nhìn. Chú Luke đang đứngtrước mặt, một bóng người đen ngượchướng mặt trời. Chú mặc quần bó và áosơ mi flannel như thường lệ - chú khôngcần mặc đồ tang trắng. “Xong rồi”, ChúLuke nói. “Buổi lễ ấy. Nó ngắn thôi”.

“Chắc vậy ạ”. Jace ấn những ngón tayvào mặt đất bên cạnh, chào mừng cảmgiác trầy xước của đất trên những đầungón tay. “Có ai nói gì không hả chú?”

“Chỉ những lời thông thường ấy mà”.Chú Luke ngồi xuống bên cạnh, hơi nhănmặt một chút. Jace không hỏi chú xemtrận chiến diễn ra thế nào; anh không hẳn

Page 1502: Thành phố pha lê

muốn biết. Anh biết nó nhanh hơn mọingười đã nghĩ - sau khi Valentine chết,những con quỷ ông ta triệu tập đã bỏchạy vào màn đêm như sương tan biếnkhi gặp ánh mặt trời. Nhưng đó không cónghĩa là không có thương vong. Valentinekhông phải thi thể duy nhất được hỏathiêu ở Alicante vào những ngày này.

“Và Clary không có - ý cháu là, em ấykhông”.

“Tới lễ tang? Không. Con bé khôngmuốn tới”. Jace có thể cảm nhận chúđang liếc nhìn mình. Cháu không gặp conbé à? Kể từ khi...”

Page 1503: Thành phố pha lê

“Không ạ”, Jace nói. “Đây là ngàyđầu tiên họ cho cháu ra viện, và cháuphải tới đây”.

“Cháu không phải tới”, chú Luke nói.“Cháu có thể tránh xa”.

“Cháu muốn tới”, Jace thừa nhận. “Dùhọ nói về cháu như thế nào”.

“Tang lễ là dành cho người sống, Jaceạ, không dành cho người chết. Valentinegiống cha của cháu hơn với Clary, dùcác cháu không chung huyết thống. Cháulà người phải tới từ biệt. Cháu là ngườisẽ nhớ ông ấy”.

Page 1504: Thành phố pha lê

“Cháu không nghĩ mình được phépnhớ ông ta”.

“Cháu chưa bao giờ biết tới StephenHerodale”, chú Luke bảo. “Và cháu tớivới Robert Lightwood khi cháu khôngcòn mấy trẻ con nữa. Valentine là ngườicha trong thời thơ ấu của cháu. Cháu nênnhớ ông ấy”.

“Cháu cứ nghĩ về bác Hogde”, Jacenói. “Lúc ở Gard, cháu cứ hỏi bác ấy vìsao bác không nói cho cháu biết cháu làai - lúc đó cháu cứ nghĩ mình là một áquỷ - và rồi bác ấy cứ nói là bác ấykhông biết. Cháu cứ tưởng bác ý nói dối.Nhưng giờ cháu nghĩ bác ấy nói thật. Bác

Page 1505: Thành phố pha lê

ấy là người duy nhất biết rằng đứa trẻnhà Herodale còn sống. Khi cháu xuấthiện ở Học Viện, bác ấy không biết cháulà đứa con trai nào của Valentine. Conđẻ hay con nuôi. Và cháu có thể là bất cứđứa nào. Quỷ hoặc thiên thần. Vấn đề là,cháu không nghĩ bác ấy biết, cho tới khithấy Jonathan ở Gard và nhận ra. Vì thếbao nhiêu năm qua bác ấy đã tận tìnhnuôi dạy cháu, cho tới khi Valentine trởlại. Đó là một dạng trung thành - chú cónghĩ vậy không?”

“Ừ”, chú Luke nói. “Chú nghĩ vậy”.

“Bác Hodge nói bác ấy nghĩ có lẽcông sinh không bằng công dưỡng. Cháu

Page 1506: Thành phố pha lê

cứ nghĩ mãi - nếu cháu ở cùng Valentine,nếu ông ta không đưa cháu tới cho nhàLightwood, cháu có giống như Jonathankhông? Có phải giờ cháu cũng như vậy?”

“Có vấn đề gì sao?” Chú Luke hỏi.“Cháu như bây giờ là có nguyên do. Nếucháu hỏi chú, chú nghĩ Valentine đưacháu tới nhà Lightwood vì ông ấy biết đólà cơ hội tốt nhất cho cháu. Có thể ông tacó những lý do khác nữa. Nhưng cháukhông thể trốn tránh sự thật rằng: ông tađã đưa cháu tới cho những người ông tabiết sẽ yêu thương và nuôi dạy cháu bằngtình thương. Có lẽ đó là một trong số ítnhững điều ông ta thực sự làm vì ngườikhác”. Chú vỗ vai Jace, một cử chỉ như

Page 1507: Thành phố pha lê

một bậc cha mẹ khiến Jace suýt mỉmcười. “Chú sẽ không bao giờ quên, nếuchú là cháu”.

Nguồn ebook: https://www.dtv-ebook.com

Clary, đứng và nhìn ra ngoài từ ô cửasổ phòng Isabelle, quan sát khói nhuộmđen bầu trời Alicante như có một bàn taydính bẩn che cửa sổ. Cô biết, hôm nay họsẽ hỏa thiêu Valentine; hỏa thiêu ngườibố đẻ của cô, trong nghĩa trang bên ngoàinhững cánh cổng. “Cậu biết về buổi lễmừng tối nay chứ?” Clary quay sang nhìnIsabelle đứng sau cô, đang giơ hai chiếcváy, một màu xanh và một màu xám lạnh.“Cậu nghĩ mình nên mặc cái nào?”

Page 1508: Thành phố pha lê

Clary nghĩ với Isabelle, quần áo luônlà một phương pháp trị liệu tốt. “Cái màuxanh”.

Isabelle đặt hai chiếc váy xuốnggiường. “Cậu định mặc gì? Cậu sẽ điđúng không?”

Clary nghĩ tới chiếc váy màu bạc ởđáy rương của cô Amatis, với chất liệuvoan đáng yêu. Nhưng có lẽ cô Amatissẽ không bao giờ cho phép cô mặc nó.

“Mình không biết”, cô nói. “Có lẽ làquần bò và áo khoác xanh của mình”.

Page 1509: Thành phố pha lê

“Chán chết”, Isabelle nói. Cô nàngliếc nhìn Aline đang ngồi trên chiếc ghếcạnh giường và đọc sách. “Cậu có nghĩthế thì chán chết không?”

“Chị nghĩ em nên để Clary mặc cái gìbạn ấy muốn”. Aline không buồn ngướcmặt khỏi cuốn sách. “Hơn nữa, khôngphải em ấy phải ăn vận vì người khácđâu”.

“Bạn ấy mặc đẹp là vì Jace”, Isabellenói, như thể đó là điều hiển nhiên. “Vìthế bạn ấy phải mặc đẹp”.

Aline ngước lên, chớp mắt bối rối,rồi mỉm cười. “À, đúng rồi. Chị cứ quên

Page 1510: Thành phố pha lê

mất. Chắc hẳn phải kỳ cục lắm, khi biếtanh ấy không phải anh ruột cậu?”

“Không”, Clary đáp ngay. “Nghĩ anhấy là anh em mới kỳ lạ. Cái này có cảmgiác - đúng.” Cô lại nhìn ra ngoài cửasổ. “Em thực sự gặp anh ấy kể từ khi embiết chuyện. Kể từ khi bọn em trở vềAlicante”.

“Lạ thật”. Aline nói.

“Không phải lạ”, Isabelle nói, tặngcho Aline một cái nhìn đầy ẩn ý, nhưngAline có vẻ không để ý. “Anh ấy ở bệnhviện. Hôm nay anh ấy mới được ra”.

Page 1511: Thành phố pha lê

“Và anh ấy không tới gặp em ngay?”Aline hỏi Clary.

“Anh ấy không thể”. Clary nói. “Anhấy phải dự tang lễ của Valentine. Anh ấykhông thể bỏ lỡ nó”.

“Có lẽ,” Aline vui vẻ nói. “Hoặc cólẽ anh ấy chẳng còn thích em nữa. Mộtvài người chỉ thích những thứ họ khôngcó được”.

“Nhưng Jace thì không”, Isabelle vộinói. “Jace không như thế”.

Aline đứng lên, vứt cuốn sách lên

Page 1512: Thành phố pha lê

giường. “Chị đi sửa soạn đây. Gặp lạihai em tối nay nhé?”

Và cùng với đó, cô nàng rời bướckhỏi phòng, vừa đi vừa ngâm nga.Isabelle quan sát cô gái kia rời phòng vàlắc đầu. “Cậu có nghĩ là Aline khôngthích cậu không?” cô nói. “Ý mình là,Aline có ghen tị không? Có vẻ chị ấythích Jace”.

“Ha!” Clary hơi ngạc nhiên. “Không,Aline không thích Jace đâu. Mình nghĩchị ấy chỉ là dạng người nghĩ gì nói nấythôi. Và ai biết được, có lẽ chị ấy đúng”.

Isabelle rút ghim khỏi tóc, để mái tóc

Page 1513: Thành phố pha lê

rơi xuống bờ vai. Cô nàng tới cạnh Clarybên cửa sổ. Bầu trời trong xanh trở lại;khói đã tản mát hết. “Cậu có nghĩ Alinenói đúng không?”

“Mình không biết nữa. Mình sẽ hỏiJace. Mình đoán mình sẽ gặp anh ấy tốinay trong bữa tiệc. Hoặc lễ mừng chiếnthắng hay gì đó đại loại”. Cô nhìnIsabelle. “Cậu biết nó thế nào không?”

“Có lẽ có một buổi diễu hành”,Isabelle nói, “và pháo hoa nữa. Âmnhạc, nhảy nhót, trò chơi, chắc dạng nhưthế. Như một hội chợ đường phố lớn ởNew York”. Cô nàng liếc ra ngoài cửasổ, vẻ bâng khuâng u sầu. “Max hẳn sẽ

Page 1514: Thành phố pha lê

thích lắm”.

Cô đưa tay vuốt tóc Isabelle, theocách cô sẽ vuốt tóc người chị em nếu có.“Mình biết mà”.

Jace phải gõ cửa ngôi nhà cạnh conkênh những hai lần mới nghe thấy tiếngchân chạy vội trên cầu thang ra mở cửa;trái tim anh nảy lên, và rồi bình tĩnh lạikhi cánh cửa mở và cô Amatis Herodaleđứng trước ngưỡng cửa, ngạc nhiên nhìnanh. Cô trông như đang chuẩn bị chobuổi tiệc: cô mặc chiếc váy màu xámtrắng dài và đeo khuyên tai ánh kim nhạtlàm nổi bật những sợi bạc trên mái tócxám. “Có gì không cháu?”

Page 1515: Thành phố pha lê

“Cháu muốn gặp Clary ạ”, anh nói,rồi ngừng lại, không biết phải nói gì tiếp.Tài ăn nói của anh đi đâu mất rồi? Anhluôn luôn biết ăn nói, kể cả khi chẳngcòn gì khác, nhưng anh có cảm giác nhưbị xé tung và tất cả những lời nói khônkhéo, lưu loát đã ào hết khỏi anh, bỏ lạianh rỗng ruột. “Clary có ở đây không cô.Cháu muốn nói chuyện với em ấy”.

Amatis lắc đầu. Sự bối rối trên nétmặt cô đã biến mất, và giờ cô nhìn anhchăm chú tới mức khiến anh lo lắng.“Con bé không có nhà. Chắc con bé đangbên nhà Lightwood đấy”.

Page 1516: Thành phố pha lê

“À”. Anh ngạc nhiên vì sự thất vọngđang cảm thấy. “Cháu xin lỗi đã làmphiền cô”.

“Ôi phiền hà gì. Thật ra, cô mừng vìcháu tới đây”, cô đáp ngay tức thì. “Cóvài thứ cô muốn nói với cháu. Vào nhàđi, cô sẽ trở lại ngay”.

Jace bước vào khi cô biến mất tronghành lang. Anh tự hỏi liệu cô muốn nóivới anh chuyện gì chứ. Có lẽ Clary đãquyết định không muốn dây dưa gì vớianh và nhờ cô Amatis chuyển lời. CôAmatis trở lại sau một lát. Cô không cầmgì đó giống như một lá thư - nhờ vậy màJace cảm thấy nhẹ cả người - nhưng ôm

Page 1517: Thành phố pha lê

chặt một chiếc hộp sắt trong tay. Đó làmột vật đẹp có khắc họa tiết hình nhữngchú chim. “Jace”, cô Amatis nói. “ChúLuke cho cô biết cháu là con trai Stephen- rằng Stephen chính là bố đẻ của cháu.Chú ấy đã nói cho cô biết mọi chuyện”.

Jace gật đầu, và giờ anh chỉ biết làmcó thế. Tin tức lan đi rất chậm, và anhthích thế; anh mong sẽ trở về New Yorktrước khi mọi người tại Idris đều biết vàlúc nào cũng giương mắt nhìn anh.

“Cháu biết cô đã kết hôn với Stephentrước mẹ cháu”, cô Amatis nói tiếp,giọng nghẹn lại, như những lời đó làm côđâu. Jace nhìn cô - đây có phải là về mẹ

Page 1518: Thành phố pha lê

anh không? Có phải cô đang trách cứ anhvì đã đưa những ký ức không hay vềngười phụ nữ đã chết trước khi anh kịpchào đời? “Trong tất cả những người cònsống tới ngày hôm nay, cô là người hiểubố cháu nhất”.

“Vâng”, Jace nói, ước gì mình ở nơikhác. “Cháu chắc chắn là vậy”.

“Cô biết cháu có những cảm xúc lẫnlộn về Stephen”, cô nói, khiến cậu chủyếu là ngạc nhiên vì nó đúng. “Cháuchưa bao giờ biết về bố cháu, ý cô nói làbố đẻ ấy, và bố cháu không phải là ngườinuôi nấng cháu, nhưng cháu rất giống ôngấy - trừ đôi mắt, đó là của mẹ cháu. Và

Page 1519: Thành phố pha lê

có thể cô điên, vì đã làm phiền cháu vớinhững chuyện này. Có thể cháu khôngmuốn biết gì về Stephen. Nhưng ông ấylà bố đẻ của cháu, và nếu ông ấy biếtcháu-” Cô chìa cái hộp cho anh, suýt làmanh nhảy dựng ra sau. “Trong đây có vàithứ của Stephen mà cô đã lưu giữ suốtbấy nhiêu năm. Những lá thư ông ấy viết,ảnh, phả hệ. Viên đá phù thủy. Có lẽ cháukhông có khúc mắc nào, nhưng có thểmột ngày cháu sẽ có, và khi đó - khi đó,cháu sẽ có cái này”. Cô đứng im, chìatay cho anh cái hộp như thể đưa cho anhmột kho báu lớn. Jace vươn tay và cầmlấy không nói một lời; nó nặng, và lớpkim loại mát lạnh trên da anh.

Page 1520: Thành phố pha lê

“Cảm ơn cô”, anh nói. Anh chỉ nghĩđược đến thế. Anh lưỡng lự rồi nói. “Cómột điều. Một điều cháu luôn bănkhoăn”.

“Ừ?”

“Nếu Stephen là bố cháu, vậy ĐiềuTra Viên - Imogen - là bà nội của cháu”.

“Đúng-” cô Amatis ngừng nói. “Mộtngười phụ nữ khắc nghiệt. Nhưng đúng,bà ấy là bà nội của cháu”.

“Bà đã cứu mạng cháu”, Jace nói,“Cháu muốn nói, trong một thời gian dài

Page 1521: Thành phố pha lê

bà hành động như thể ghét cháu đến tậntâm can. Nhưng rồi bà nhìn thấy cáinày”. Anh vạch cổ áo sang bên, choAmatis thấy vết sẹo hình sao ở bên vai.“Và bà đã cứu mạng cháu. Nhưng vết sẹocó ý nghĩa gì ạ?”

Đôi mắt cô Amatis chợt mở lớn.“Cháu không nhớ vì sao có vết sẹo nàysao?”

Jace lắc đầu. “Valentine nói với cháuđó là một vết thương khi cháu còn quánhỏ nên không nhớ, nhưng giờ - cháukhông tin ông ta.”

“Đó không phải là sẹo, mà là một cái

Page 1522: Thành phố pha lê

bớt. Dòng họ Herodale truyền nhau câuchuyện rằng, một trong những đứa conđầu tiên trong họ trở thành Thợ Săn BóngTối đã mơ thấy Thiên Thần. Thiên Thầnđã chạm vào vai ông ta, và khi ông tatỉnh dậy, ông ta có vết sẹo như của cháu.Cũng như tất cả con cháu của dòng họHerodale”. Cô nhún vai. “Cô không biếtcâu chuyện này có thật không, nhưng tấtcả người nhà Herodale đều có nó”. Côcọ lên cẳng tay phải. “Họ nói nó cónghĩa là cháu có thể có mối liên hệ vớimột Thiên Thần. Theo một cách nào đó,cháu được chúc phúc. Imogen hẳn đãthấy vết bớt và đoán được cháu thực sựlà ai”.

Page 1523: Thành phố pha lê

Jace nhìn cô Amatis, nhưng khôngthực sự thấy cô; Anh đang thấy cái đêmtrên tàu; boong tàu tối om ướt nhẹt vàĐiều Tra Viên chết dưới chân anh. “Bàđã nói điều gì đó với cháu”, anh nói.“trong lúc hấp hối. Bà nói, ‘Bố cháu sẽtự hào về cháu’. Cháu cứ nghĩ bà thậtđộc ác. Cháu cứ nghĩ bà đang nói tớiValentine-”

Cô Amatis lắc đầu. “Bà ấy nói tớiStephen đấy”, cô nhẹ nhàng nói. “Và bànói đúng. Stephen tự hào về cháu”.

Clary mở cửa nhà cô Amatis và bướcvào, nghĩ tới căn nhà trở nên thân quenvới cô nhanh thế nào. Cô không còn phải

Page 1524: Thành phố pha lê

cố nhớ đường tới cửa trước, hay cáchnăm đấm cửa hơi dít khi cô đẩy mở. Ánhmặt trời lấp lánh trên mặt kênh thật quenthuộc, cũng như quang cảnh ở Alicantequa ô cửa sổ vậy. Cô gần như tưởngtượng được cuộc sống của cô sẽ ra saokhi Idris trở thành nhà. Cô tự hỏi cô sẽnhớ gì trước đây? Đồ ăn Trung Quốc?Những bộ phim? Quán truyện tranh ởMidtown?

Cô đang định lên lầu thì nghe thấygiọng nói của mẹ trong phòng khách - sắclạnh và hơi giận. Mẹ có thể bực vềchuyện gì chứ? Giờ mọi chuyện đều tốtcả mà? Không buồn nghĩ ngợi, Clary dựangười vào sát phòng và nghe ngóng.

Page 1525: Thành phố pha lê

“Anh nói sao, anh ở lại à?” Jocelynđang nói. “Anh muốn nói anh sẽ khôngtrở lại New York?”

“Họ yêu cầu anh ở lại Alicante và đạidiện cho người sói trong Hội Đồng”, chúLuke nói. “Anh bảo họ tối nay anh sẽ trảlời”.

“Không có ai khác sao? Một sói đầuđàn khác đang ở Idris chẳng hạn?”

“Anh là sói đầu đàn duy nhất từng làThợ Săn Bóng Tối. Đó là lý do họ muốnanh”. Chú thở dài. “Anh đã bắt đầu mọi

Page 1526: Thành phố pha lê

chuyện, Jocelyn ạ. Anh nên ở lại để xửlý cho tươm tất”. Sau đó là một khoảngim lặng ngắn.

“Nếu đó là điều anh cảm nhận, vậy thìtất nhiên anh nên ở lại”, cuối cùng mẹJocelyn nói, nhưng giọng không chắcchắn.

“Anh sẽ phải bán hiệu sách. Chuyểnsang bán sách đặt”. Chú Luke có vẻ bựcbội. “Không hẳn là anh sẽ đi ngay”.

“Em có thể lo giùm anh. Sau mọi điềuanh đã làm-” mẹ Jocelyn có vẻ chẳngcòn hơi sức để giữ giọng phấn chấn.Giọng mẹ lặng đi thành im lặng, một sự

Page 1527: Thành phố pha lê

im lặng kéo dài tới mức Clary định húnghắng giọng và bước vào phòng khách đểthông báo cho họ biết cô đã về.

Một lát sau cô mừng vì mình khôngbước vào. “Nghe này”, chú Luke nói.“Anh muốn nói điều này với em từ rấtlâu nhưng không dám nói. Anh biết nóchẳng bao giờ quan trọng, kể cả nếu anhnói ra, vì đó là anh. Em chưa bao giờmuốn nó thành một phần của cuộc đờiClary. Nhưng giờ con bé đã biết, vì thếcó lẽ điều này cũng chẳng tạo ta khácbiệt gì. Và anh cũng nên nói với em nữa.Anh yêu em, Jocelyn. Anh đã yêu emsuốt hai mươi năm nay”. Chú Luke ngừnglại. Clary căng tai để nghe mẹ trả lời,

Page 1528: Thành phố pha lê

nhưng mẹ vẫn im lặng. Cuối cùng chúLuke lại cất tiếng, giọng nặng nề. “Anhphải trở lại Hội Đồng và nói với họ rằnganh sẽ ở lại. Chỉ là anh cảm thấy nhẹnhõm hơn khi được nói ra tâm sự củamình”.

Clary ép mình vào tường khi chú Lukecúi đầu rời khỏi phòng khách. Chú vaphải cô mà dường như chẳng thấy và mởcửa trước. Chú đứng đó một lúc, mơmàng nhìn ánh mặt trời đang nhảy múatrên mặt kênh. Rồi chú bỏ đi, cánh cửađóng sầm sau lưng.

Clary đứng tại chỗ, lưng dựa vàotường. Cô cảm thấy buồn thay cho chú

Page 1529: Thành phố pha lê

Luke, và cho cả mẹ nữa. Có vẻ mẹJocelyn không thực sự yêu chú Luke, vàcó lẽ chẳng bao giờ có thể yêu chú. Cũnggiống như cô và Simon, trừ việc côkhông thấy lý do để mẹ và chú Lukekhông đến với nhau. Chỉ có điều chú sẽở lại Idris. Nước mắt cay cay trong tròngmắt cô. Cô định quay người và vàophòng khách thì nghe thấy tiếng cửa bếpmở và một giọng khác. Giọng này nghemệt mỏi, có chút buồn bã. Cô Amatis.“Xin lỗi em đã nghe trộm, nhưng emmừng vì Luke ở lại”, người em gái củachú Luke nói. “Không phải vì anh ấy sẽở gần em mà vì như vậy Luke có thểquên được chị”.

Page 1530: Thành phố pha lê

Mẹ Jocelyn có vẻ phật lòng.“Amatis-”

“Đã lâu lắm rồi, Jocelyn à”, côAmatis nói. “Nếu chị không yêu Luke,chị hãy nói cho anh ấy biết”.

Jocelyn im lặng. Clary ước gì cô cóthể nhìn thấy mẹ đang như thế nào - mẹcó buồn? Hay giận? Hay chán nản?

Cô Amatis thở dài. “Trừ khi - chịcũng yêu Luke?”

“Amatis, chị không thể-”

Page 1531: Thành phố pha lê

“Chị có! Chị có!” Có một tiếng độngmạnh, như thể cô Amatis vừa vỗ tay.“Em biết mà! Em lúc nào cũng biết!”

“Nhưng không quan trọng rồi em à”.Jocelyn có vẻ mệt mỏi. “Như vậy khôngcông bằng với Luke”.

Có tiếng sột soạt, và Jocelyn cự nự.Clary tự hỏi có phải Amatis đang giữ mẹcô không. “Nếu chị yêu Luke, hãy đi vànói cho anh ấy biết ngay đi. Ngay bâygiờ, trước khi anh ấy tới Hội Đồng”.

“Nhưng họ muốn Luke làm thành viênHội Đồng! Và anh ấy muốn-”

Page 1532: Thành phố pha lê

“Mọi điều Lucian muốn”, cô Amatiscương quyết nói, “là chị. Chị và Clary.Đó là mọi điều anh ấy muốn. Giờ đi đi”.

Trước khi Clary kịp đi chỗ khác,Jocelyn đã lao ra ngoài hành lang. Mẹ đira cửa - và thấy Clary, đang đứng sáttường. Dừng sựng lại, mẹ há hốc miệngvì ngạc nhiên.

“Clary!” Mẹ có vẻ đang cố nói giọngvui vẻ và tươi sáng, nhưng đã thất bạithảm hại. “Mẹ không biết con ở đây”.

Clary rời khỏi bờ tường, nắm lấy nắmđấm và mở rộng cánh cửa. Ánh mặt trờirực rỡ ùa vào hành lang. Jocelyn đứng

Page 1533: Thành phố pha lê

chớp mắt trước luồng ánh sáng chóichang, mắt vẫn nhìn cô con gái.

“Nếu mẹ không đuổi theo chú Luke”,Clary nói, rõ từng từ từng chữ, “Con, sẽđích thân, giết mẹ”.

Trong một khoảnh khắc, Jocelyn có vẻkinh ngạc. Rồi mẹ mỉm cười. “Tốt thôi”,mẹ nói, “nếu con đã quyết tâm đến thế”.

Một lát sau mẹ rời khỏi nhà, vội vãtheo đường kênh tới Sảnh Hiệp Định.Clary đóng cửa và dựa người lên đó.

Cô Amatis, xuất hiện từ phòng khách,

Page 1534: Thành phố pha lê

chạy vội qua cô và chống tay lên bậu cửasổ, lo lắng liếc nhìn ra ngoài. “Cháu cónghĩ mẹ cháu sẽ đuổi kịp Luke trước khianh ấy tới Sảnh không?”

“Mẹ cháu dành cả đời để đuổi theocháu mà”, Clary nói. “Và mẹ nhanhnhẹn lắm”.

Amatis nhìn cô và mỉm cười. “Ồ, điềuđó làm cô nhớ”, cô Amatis nói. “Jace cóghé qua gặp cháu. Cô nghĩ thằng bé mongthấy cháu ở buổi lễ tối nay”.

“Thật ạ?” Clary trầm ngâm. Có hỏimới biết. Không liều không có. “CôAmatis ơi”, cô nói, và em gái chú Luke

Page 1535: Thành phố pha lê

quay lại, tò mò nhìn cô.

“Ừ?”

“Cái váy bạc của cô, trong hòm ấy”,Clary nói. “Cháu mượn được không?”

Con đường đã đầy ắp người khi Claryvào thành phố, hướng về ngôi nhà củagia đình Lightwood. Giờ là chạng vạngvà thành phố bắt đầu lên đèn, nhuộm bầukhông khí bằng những quầng sáng trắng.Những bông hoa trông quen mắt trongcác giỏ treo trên tường tỏa hương ngàongạt. Những chữ rune lửa màu vàng sậmcháy rần rật trên cánh cửa các ngôi nhàcô bước qua; những chữ rune hàm nghĩa

Page 1536: Thành phố pha lê

chiến thắng và vui sướng. Thợ Săn BóngTối đi lại trên đường. Không ai mặc đồđi săn - họ mặc đủ thể loại quần áo, từhiện đại tới các trang phục mang hơihướng hoài cổ. Đêm nay ấm áp lạthường, vì thế chỉ có một vài người mặcáo khoác, nhưng có rất nhiều phụ nữ mặcđồ dạ hội, gấu váy dài quét trên đường.Một bóng người đi ngang đường trướcmặt cô khi cô rẽ sang phố nhàLightwood, và cô nhận ra đó là Raphael,tay trong tay với một quý cô tóc đỏ mặcváy ngắn. Anh ta ngoái lại mỉm cườichào Clary, một nụ cười khiến cô có chútrùng mình, và cô nghĩ đúng là đôi khinhững cư dân Thế Giới Ngầm khiếnngười ta có cảm giác kì dị, là lạ và hãi

Page 1537: Thành phố pha lê

hùng. Chỉ có điều không phải những điềuhãi hùng cũng là xấu.

Dù sao, cô cũng có những nghi ngờ vềRaphael.

Cửa trước nhà Lightwood mở rộng,và vài thành viên gia đình đã đứng trênvỉa hè. Cô Maryse và chú RobertLightwood ở đó, nói chuyện với vàingười lớn khác; khi họ quay lại, cô hơingạc nhiên khi thấy cô chú Penhallow,bố mẹ của Aline. Cô Maryse mỉm cườivới cô; cô thật thanh lịch trong bộ véclụa màu xanh sậm, mái tóc được vuốt rasau để lộ gương mặt góc cạnh bằng mộtcái bằng đô màu bạc thật dày. Cô thật

Page 1538: Thành phố pha lê

giống Isabelle - quá giống đến mứcClary muốn đặt tay lên vai cô. CôMaryse vẫn còn rất buồn, dù cô mỉmcười, và Clary nghĩ, Cô đang nhớ Max,cũng như Isabelle, và nghĩ rằng cậu bésẽ thích buổi lễ này.

“Clary!” Isabelle chạy hối hả xuốngbậc tam cấp, mái tóc đen bay bay saulưng. Cô nàng chẳng mặc bộ nào tronghai bộ đồ cô giơ ra cho Clary lúc trước,mà là một chiếc váy vải sa tanh màuvàng tuyệt đẹp ôm sát cơ thể như mộtbông hoa còn khép nụ. Cô nàng đi xăngđan đinh tán, và Clary nhớ Isabelle từngnói gì về việc cô nàng thích những đôigiày cao gót, và mỉm cười một mình.

Page 1539: Thành phố pha lê

“Cậu tuyệt lắm”.

“Cảm ơn nhé”. Clary lo lắng kéo lớpvải trong của chiếc váy bạc. Có lẽ đây làthứ đồ nữ tính nhất cô từng mặc. Vai côđể trần, và mỗi lần cô cảm nhận đuôi tócchạm vào đó, cô lại có ý muốn đi tìmmột chiếc áo cardigan hay áo hoodie đểche mình lại. “Cậu cũng vậy”.

Isabelle nhoài người thì thào. “Jacekhông ở đây”.

Clary giật mình. “Vậy anh ấy ở-?”

“Alec nói có lẽ anh ấy ở quảng

Page 1540: Thành phố pha lê

trường, nơi sắp bắn pháo hoa. Mình xinlỗi - mình chẳng biết anh ấy bị sao nữa”.

Clary nhún vai, cố che giấu sự thấtvọng. “Ổn mà”.

Alec và Aline rời khỏi nhà sauIsabelle, Aline trong chiếc váy đỏ tươikhiến mái tóc cô càng đen ghê gớm. Alecmặc như bình thường với áo len chui cổvà quần đen, dù Clary phải thừa nhậnrằng ít nhất thì cái áo len đó có vẻ khôngcó lỗ thủng nào. Anh cười với Clary vàcô nghĩ, hơi ngạc nhiên, rằng trông anhthực sự đã khác. Nhẹ nhõm hơn, như thểgánh nặng đã rời bỏ đôi vai anh.

Page 1541: Thành phố pha lê

“Chị chưa bao giờ có buổi lễ nàocùng cư dân Thế Giới Ngầm hết”, Alinenói, lo lắng nhìn đường phố, nơi một tiênnữ tóc dài bện hoa - không, Clary nghĩ,tóc cô ta là những bông hoa được kết vớinhau bằng những dây leo màu xanh lá -đang dứt một bông hoa trắng khỏi giỏtreo, trầm tư nhìn chúng rồi bỏ vàomiệng.

“Chị sẽ thích thôi”, Isabelle nói. “Họbiết cách tiệc tùng lắm”. Cô nàng vẫychào bố mẹ và họ cùng đi về quảngtrường, Clary vẫn đang nén cảm giácmuốn che nửa người trên bằng cáchkhoanh tay trước ngực. Chiếc váy dậpdờn quanh chân cô như khói cuộn trong

Page 1542: Thành phố pha lê

gió. Cô nghĩ tới đám khói bay lên bầutrời Alicante vào sớm hôm nay và rùngmình.

“Ê!” Isabelle nói và Clary ngước nhìnthấy Simon và Maia đang tiến tới chỗ họ.Cô đã không gặp Simon gần như cả ngàyhôm nay; cậu đã tới Sảnh để xem buổihọp sơ bộ của Hội Đồng vì, như cậu nói,cậu tò mò xem họ sẽ chọn ma cà rồngnào ngồi vào Hội Đồng. Clary không thểtưởng tượng ra Maia sẽ mặc bất cứ thứgì nữ tính như váy, và quả thật, cô nàngchọn chiếc quần rằn ri và áo phông đencó hàng chữ LỰA CHỌN VŨ KHÍ vớihình xúc xắc bên dưới. Đó là khẩu hiệucủa các game thủ, Clary hỏi, tự nhủ liệu

Page 1543: Thành phố pha lê

Maia có thực sự là game thủ không haychỉ mặc chiếc áo phông đó để lấy le vớiSimon. Nếu vậy, quả là lựa chọn tốt.“Cậu đang xuống Quảng Trường ThiênThần?”

Maia và Simon xác nhận và họ cùngnhau đi. Simon đi chậm lại bên cạnhClary, và họ im lặng đi bên nhau. Thậttốt khi lại được ở gần Simon - cậu làngười đầu tiên cô muốn gặp khi trở lạiAlicante. Cô đã ôm bạn rất chặt, mừng vìbạn còn sống và chạm tay vào Ấn Kýtrên trán.

“Nó đã cứu cậu à?” cô đã hỏi, muốnnghe rằng cô đã không làm điều phải làm

Page 1544: Thành phố pha lê

với cậu mà chẳng có nguyên do.

“Nó đã cứu mình”, là toàn bộ nhữnglời cậu đáp.

“Mình ước mình có thể xóa nó đi”, cônói. “Mình ước mình biết điều gì sẽ đếnvới cậu vì nó”.

Cậu đã nắm lấy cổ tay Clary và nhẹnhàng đặt tay cô xuôi thân. “Chúng ta sẽđợi”, cậu nói. “Và sẽ biết thôi”.

Cô đã quan sát bạn rất kỹ, nhưng côphải thừa nhận là hình như Ấn Ký khôngcó ảnh hưởng hữu hình nào với cậu cả.

Page 1545: Thành phố pha lê

Cậu vẫn như bình thường. Vẫn nhưSimon. Chỉ có cách cậu để tóc là hơikhác, để che đi Ấn Ký; nếu bạn khôngbiết nó ở đó, bạn sẽ không bao giờ đoánra.

“Buổi họp thế nào?” Clary hỏi, nhìncậu một lượt xem cậu đã ăn mặc chobuổi lễ chưa. Cậu không, nhưng cô cũngchẳng thể trách được - quần bò và áophông là những thứ duy nhất cậu phảimặc. “Họ chọn ai?”

“Không phải là Raphael”, Simon nói,có vẻ hài lòng. “Một con ma cà rồngkhác. Anh ta có tên hay lắm. Hình như làNightshade[1] hay gì gì đó”.

Page 1546: Thành phố pha lê

[1] Tên một loài hoa họ cà chua,có màu tím,quả nhỏ.

“Cậu biết không, Clave đã hỏi mìnhcó muốn vẽ biểu tượng cho Hội Đồngmới không”, Clary nói. “Đó là một vinhdự. Mình nói mình sẽ làm. Nó là chữrune Hội Đồng được bao quanh bởi biểutượng của bốn giống nòi Thế Giới Ngầm.Mặt trăng cho người sói, và mình đangnghĩ tới cỏ bốn lá cho thần tiên. Mộtcuốn sách phép cho pháp sư. Nhưngmình chẳng nghĩ ra biểu tượng cho ma càrồng”.

“Còn răng nanh thì sao?” Simon gợi

Page 1547: Thành phố pha lê

ý. “Có lẽ máu nhỏ giọt cũng hay”. Cậunhe răng.

“Cám ơn”. Clary nói. “Cậu đã giúpmình nhiều quá nhỉ”.

“Mình mừng vì họ đã nhờ cậu”,Simon nói, nghiêm túc hơn. “Cậu xứngđáng được nhận vinh dự đó. Thực sự,cậu xứng đáng được nhận huy chương vìđiều cậu làm. Chữ rune Đồng Hành vàmọi thứ”.

Clary nhún vai. “Mình không biếtnữa. Ý mình là, trận chiến chỉ diễn rachưa đầy mười phút. Mình không biếtmình có giúp được nhiều không”.

Page 1548: Thành phố pha lê

“Mình đã tham chiến, Clary ạ”,Simon nói. “Có lẽ nó chỉ kéo dài cómười phút, nhưng đó là mười phút kinhkhủng nhất đời mình. Và mình khôngmuốn nói tới nó. Nhưng mình sẽ nói rằngchỉ có mười phút thôi, nhưng nếu khôngnhờ có cậu, sẽ có nhiều chết hơn. Hơnnữa, trận chiến cũng chỉ là một phần.Nếu cậu không làm những việc kia, sẽkhông bao giờ có Hội Đồng Mới. Chúngta vẫn là Thợ Săn Bóng Tối và cư dâncủa Thế Giới Ngầm căm ghét nhau, thayvì Thợ Săn Bóng Tối và cư dân ThếGiới Ngầm dự tiệc cùng nhau.

Clary thấy nghèn nghẹn trong cổ và

Page 1549: Thành phố pha lê

nhìn thẳng, mừng vì đã không khóc.“Cảm ơn nhé, Simon”, Cô lưỡng lự, rấtngắn và nếu không phải Simon thì sẽkhông nhận ra. Nhưng cậu thì nhận thấy.

“Có gì thế?” cậu hỏi.

“Mình đang tự hỏi chúng ta sẽ làm gìkhi về nhà”, cô nói. “Ý mình là, mìnhbiết Magnus sẽ lo cho mẹ cậu để bác ấykhông hoảng lên khi cậu ra đi, nhưng còn- trường học. Chúng ta sẽ nhớ nó lắm. Vàmình còn chẳng biết-”

“Cậu sẽ không trở về”, Simon bìnhthản nói. “Cậu nghĩ mình không biết sao?Giờ cậu đã là Thợ Săn Bóng Tối. Cậu sẽ

Page 1550: Thành phố pha lê

hoàn thành việc học tập tại Học Viện”.

“Còn cậu thì sao? Cậu là ma cà rồng.Cậu sẽ về trường học được không?”

“Ờ”, Simon nói, làm cô ngạc nhiên.“Mình sẽ đi học. Mình muốn một cuộcđời bình thường ở trong mức có thể.Mình muốn học hết trung học, cao đẳngvà nếu được thì cả sau đó nữa”.

Cô bóp nhẹ tay bạn. “Và cậu nên cónó”. Cô ngẩng lên mỉm cười với cậu bạnthân. “Tất nhiên, mọi người sẽ hoảng lênkhi cậu xuất hiện tại trường”.

Page 1551: Thành phố pha lê

“Hoảng? Vì sao?”

“Vì cậu đẹp trai hơn nhiều so với hồicậu đi”. Cô nhún vai. “Thật đấy. Chắc làdo chất ma cà rồng ấy mà”.

Simon có vẻ bối rối. “Mình đẹp trailắm à?”

“Thật. Ý mình là, hãy nhìn hai cô gáikia đi. Cả hai đều say cậu như điếu đổ”.Cô chỉ về phía hai cô gái cách họ vàibước chân, Isabelle và Maia đang đicạnh nhau, cúi đầu thì thào to nhỏ.

Simon ngước nhìn hai cô gái. Clary

Page 1552: Thành phố pha lê

thề là cậu đã đỏ mặt. “Thật sao? Thithoảng họ túm tụm lại, thì thào rồi nhìnmình. Mình chẳng hiểu có chuyện gìnữa”.

“Chắc là cậu không rồi”. Clary toétmiệng cười. “Cậu đáng thương quá, cậucó hai cô gái đang muốn có được tìnhyêu của cậu. Cuộc sống của cậu sẽ mệtđây”.

“Được thôi. Cậu nói cho mình nênchọn ai vậy”.

“Không đời nào. Do cậu mà”. Cô lạihạ giọng. “Nghe này, cậu có thể hẹn hòvới ai cậu muốn và mình hoàn toàn ủng

Page 1553: Thành phố pha lê

hộ cậu. Mình luôn ủng hộ cậu hết mình.Ủng Hộ là tên đệm của mình mà”.

“Thể nào mà cậu không cho mình biếttên đệm. Mình đã nghĩ chắc nghe ngượnglắm”.

Clary lờ tịt đi. “Nhưng chỉ cần hứavới mình điều này, được chứ? Mình biếtcon gái thế nào. Mình biết họ ghét bạntrai có bạn thân là con gái. Hứa với mìnhrằng cậu sẽ không cho mình ra rìa nhé.Rằng thỉnh thoảng chúng ta vẫn đi chơinhé”.

“Thi thoảng?” Simon lắc đầu. “Clary,cậu điên rồi”.

Page 1554: Thành phố pha lê

Trái tim cô chùng xuống. “Cậu muốnnói-”

“Mình muốn nói rằng mình sẽ khôngbao giờ hẹn hò với ai bắt mình phải bỏrơi cậu. Không thể thỏa thuận được. Cậumuốn một miếng trong toàn bộ cái nhânvật thần thoại này hả?” Cậu chỉ vàomình. “Ờm, bạn thân mình sẽ đi cùng.Mình sẽ không cho cậu ra rìa đâu, Clary,cũng như mình không bao giờ bỏ cánh tayphải của mình để tặng cho ai đó như mộtmón quà ngày Valentine”.

“Gớm chết”, Clary nói. “Cậu có nhấtthiết phải thế không?”

Page 1555: Thành phố pha lê

Cậu cười tươi. “Phải thế”.

©DTV: http://www.dtv-ebook.com

Quảng Trường Thiên Thần gần nhưkhông nhận ra nổi. Sảnh tỏa ánh sángtrắng ở xa xa, một phần bị che mất bởinhững rừng đại thụ tự nhiên mọc ở trungtâm quảng trường. Chúng rõ ràng là tácphẩm của phép thuật - dù, Clary nghĩ,nhớ tới khả năng búng tay ra bàn ghế vànhững chiếc cốc cà phê tại Manhattan chỉtrong một cái nháy mắt, có lẽ chúng làthật, nếu được di tới từ nơi khác. Nhữngcây mọc cao gần bằng tháp quỷ, thân câymàu bạc được buộc những dải ruy băng,

Page 1556: Thành phố pha lê

những ngọn đèn màu được treo lên nhữngcành cây lá xanh rì rào. Quảng trường cómùi hoa trắng, khói và lá. Rìa ngoài củaquảng trường được đặt những chiếc bànvà ghế băng dài, và một nhóm Thợ SănBóng Tối cùng cư dân Thế Giới Ngầmđang tụ tập, cười đùa và trò chuyện.Nhưng dù họ cười, nhưng trong bầukhông khí buổi lễ vẫn vương vất sự ảmđạm - nỗi buồn vẫn đồng hành cùng niềmvui.

Những cửa hàng quanh quảng trườngđều mở toang cửa, ánh sáng tràn ra ngoàivỉa hè. Những người đi dự tiệc tràn ra,mang những đĩa đựng thức ăn và nhữngchiếc ly dài đựng rượu và chất lỏng sáng

Page 1557: Thành phố pha lê

màu. Simon quan sát một kelpie lướtqua, cầm theo một cốc đựng chất lỏngmàu xanh lam và nhướn mày.

“Đây không giống bữa tiệc củaMagnus”, Isabelle trấn an cậu, “Mọi thứngoài kia chắc đều uống được cả mà”.

“Chắc thôi à?” Aline có vẻ lo lắng.

Alec liếc nhìn cánh rừng nhỏ, nhữngngọn đèn màu phản chiếu trong tròng mắtxanh lam của anh. Magnus đứng dưới táncây, nói chuyện với một cô gái mặc váymàu trắng có mái tóc mây màu nâu nhạt.Cô nàng quay lại khi Magnus nhìn vềphía bọn họ, và Clary nhìn chăm chú một

Page 1558: Thành phố pha lê

lúc lâu vào cô gái đó từ khoảng cáchgiữa họ. Có gì đó rất quen thuộc ở cô gáikia, dù Clary không hề biết là điều gì.

Magnus ngừng nói và tiến tới, vàngười con gái anh ta vừa nói chuyệncùng biến vào bóng râm của rặng cây rồibiến mất. Pháp sư ăn mặc như một quýông thời Victoria, một chiếc áo khoácdài đen bên ngoài bộ véc lụa màu tía.Một chiếc khăn tay nhét trong túi vuôngvức có hai chữ cái viết tắt M.B thò ra từtúi ngực.

“Áo vét đẹp đấy”, Alec cười nói.

“Em có muốn một chiếc áo khoác

Page 1559: Thành phố pha lê

giống hệt thế này không?” Magnus hỏi.“Tất nhiên là tùy em chọn màu”.

“Em không quan tâm mấy về quầnáo”, Alex phản đối.

“Và anh thích điều đó ở em”, Magnustuyên bố, “dù anh thích nếu em có, có lẽ,một nhà thiết kế vét riêng. Em thích ainào nào? Dolce? Zegna? Armani?”

Alec lắp bắp trong khi Isabelle cườilớn, và Magnus nhân cơ hội đó tới gầnthì thào vào tai Clary. “Bậc tam cấp củaSảnh Hiệp Định. Đi đi”.

Page 1560: Thành phố pha lê

Cô muốn hỏi pháp sư muốn nói gì,nhưng anh ta đã quay lại với Alec vànhững người khác. Hơn nữa, cô có cảmgiác là cô biết. Cô bóp chặt cổ taySimon khi đi, và cậu quay lại cười trướckhi tiếp tục trò chuyện với Maia. Cô điqua khu rừng ảo ảnh tới bên kia quảngtrường. Những cái cây mọc tới tận chânsảnh, có lẽ chính vì thế mà ở đó gần nhưchẳng có ai. Dù không hoàn toàn. Liếc vềphía cánh cửa, Clary có thể thấy mộtbóng người quen thuộc đang ngồi dướibóng một cây cột. Trái tim cô bắt đầuloạn nhịp.

Jace.

Page 1561: Thành phố pha lê

Cô phải kéo váy lên để bước lênnhững bậc thang, sợ sẽ dẫm váy và làmrách chất liệu vải mỏng manh này. Côgần như ước đã mặc đồ thường ngày khitới với Jace, người đang ngồi dựa lưngvào cột, nhìn ra ngoài quảng trường. Anhmặc bộ đồ giống người thường nhất -quần bò, áo sơ mi trắng, và áo khoácđen. Và gần như từ lần đầu tiên cô gặpanh, cô nghĩ, anh có vẻ không mang theovũ khí.

Cô đột nhiên thấy mình ăn mặc quá lố.Cô dừng lại cách anh một quãng ngắn,đột nhiên không biết nói gì.

Như thể cảm nhận thấy sự hiện diện

Page 1562: Thành phố pha lê

của cô, Jace ngước nhìn. Anh đang cầmcái gì đó đặt thăng bằng trong lòng, mộtchiếc hộp màu bạc. Anh có vẻ mệt mỏi.Mắt anh có quầng thâm, và mái tóc màuvàng sáng của anh rối bù. Mắt anh mởlớn. “Clary?”

“Còn ai được nữa?”

Anh không mỉm cười. “Trông emkhông giống em”.

“Đó là do cái váy đấy”. Cô ngượngngùng vuốt theo chất vải. “Em khôngthường mặc những thứ - đáng yêu như thếnày”.

Page 1563: Thành phố pha lê

“Em lúc nào cũng đẹp cả”. anh nói,và cô nhớ tới lần đầu tiên anh khen côđẹp, trong nhà kính tại Học Viện. Anhkhông nói như một lời khen, mà như đólà một sự thật hiển nhiên, cũng như tóccô đó và cô thích vẽ vậy. “Nhưng em cóvẻ xa cách. Giống như anh không thểchạm tới em vậy”.

Cô tới bên và ngồi xuống cạnh anhtrên bậc thang rộng trên cùng. Bàn tay côchìa cho anh chỉ hơi run, nhưng đủ đểanh nhận thấy. “Chạm vào em đi”, cônói. “Nếu anh muốn”.

Anh cầm lấy tay cô và áp lên má mộtlúc. Rồi anh đặt tay cô trong lòng cô.

Page 1564: Thành phố pha lê

Clary hơi run, nhớ lại lời Aline đã nóilúc trong phòng Isabelle. Có lẽ anh ấykhông còn thích mình nữa, khi màchuyện của chúng mình không bị cấmđoán. Anh đã nói trông cô có vẻ xa cách,nhưng ánh mắt anh đang nhìn xa xăm nhưmột dải thiên hà cách xa cả ngàn vạn nămánh sáng vậy.

“Có gì trong hộp thế?” cô hỏi. Anhvẫn nắm chặt cái hộp hình chữ nhật màubạc trong tay. Trông nó có vẻ đắt tiền,đẹp đẽ với hình chạm khắc chim muông.

“Hôm nay anh đã tới nhà cô Amatistìm em”, anh nói. “Nhưng em đi vắng. Vìthế anh đã nói chuyện với cô. Cô đưa

Page 1565: Thành phố pha lê

anh cái này”. Anh chỉ cái hộp. “Nó thuộcvề bố anh”.

Trong lúc cô nhìn anh không hiểu. Cáinày của Valentine sao? Cô nghĩ, rồi,giật mình, không, đây không phải ý anhmuốn nói. “Tất nhiên,” cô nói. “CôAmatis từng kết hôn với chú StephenHerodale.”

“Anh đã xem hết mọi thứ bên trong”,anh nói. “Đọc những bức thư, nhữngtrang nhật ký. Anh nghĩ nếu anh làm vậy,anh sẽ cảm nhận được mối liên hệ vớiông. Có gì đó sẽ nhảy khỏi trang giấy vànói với anh rằng, Đúng, đó là bố đẻ cậuđấy. Nhưng anh chẳng cảm nhận được gì.

Page 1566: Thành phố pha lê

Chỉ là những mẩu giấy. Ai cũng có thểviết những thứ này”.

“Jace”, cô nhẹ nhàng gọi.

“Và còn một điều khác”, anh nói. Anhchẳng còn có một cái tên nữa, đúngkhông? Anh không phải JonathanChristopher - đó là một kẻ khác. Nhưngđó là cái tên anh quen thuộc”.

“Ai đã nghĩ ra dùng Jace làm tênthường gọi nhỉ? Anh nghĩ ra sao?”

Jace lắc đầu. “Không. Valentine luôngọi anh là Jonathan. Và gia đình

Page 1567: Thành phố pha lê

Lightwood cũng gọi anh như vậy khi anhmới bước chân vào Học Viện. Anh chưabao giờ nghĩ tên anh là JonathanChristopher - đó là một cái tên cổ. Anhcó cái tên từ cuốn nhật ký của bố, nhưnghóa ra ông ta không nhắc tới anh. Ông takhông phải ghi lại chuyện của anh. Mà làvề Seb - về Jonathan. Vậy nên ngay lầnđầu tiên anh nói với mẹ Maryse rằng tênđệm của anh là Christopher, mẹ đã tựnhủ rằng mẹ đã nhớ nhầm, vàChristopher hẳn là tên đệm của con traiMichael. Dù sao họ đã không gặp nhaunhững mười năm trời. Nhưng cũng từ đómẹ bắt đầu gọi anh là Jace: nó giống nhưmẹ muốn đặt cho anh một cái tên mới,một cái tên thuộc về mẹ, thuộc về cuộc

Page 1568: Thành phố pha lê

đời anh tại New York. Và anh thích nó.Anh chưa bao giờ giống Jonathan.” Anhxoay chiếc hộp trong tay. “Anh tự hỏiliệu có thể mẹ Maryse đã biết, hay đoán,nhưng không muốn thừa nhận mà thôi.Mẹ yêu quý anh - và mẹ không muốn tinvào sự thật”.

“Vậy thế nên cô mới buồn khi biết anhlà con trai của Valentine”, Clary nói. “Vìcô nghĩ đáng ra cô nên biết. Cô cũng đãđoán ra. Nhưng chúng ta không muốn tinvào những điều như vậy về những ngườichúng ta yêu mến. Và, Jace này, cô đãđúng về anh. Và anh có một cái tên đấychứ. Tên anh là Jace. Valentine khôngđặt tên cho anh. Mà là cô Maryse. Điều

Page 1569: Thành phố pha lê

duy nhất làm một cái tên quan trọng là nóđược đặt bởi một người yêu anh”.

“Jace gì đây?” anh hỏi. “JaceHerodale à?”

“Ôi xin đi”, cô nói. “Anh là JaceLightwood. Anh biết mà”.

Anh ngước mắt nhìn cô. Hàng lông miphủ rợp đôi mắt, làm đen đi màu vàngtrong ánh mắt đó. Cô nghĩ anh có vẻ bớtxa cách hơn, dù có lẽ chỉ là cô tưởngtượng ra. “Có lẽ anh là một người kháchơn anh tưởng”, cô tiếp tục, vừa mongvừa không mong rằng anh hiểu điều cônói. “Nhưng không ai có thể trở thành

Page 1570: Thành phố pha lê

người khác chỉ trong một đêm. Khôngphải biết Stephen Herodale là bố đẻ củaanh sẽ làm anh tự động yêu quý chú ấyđược. Và anh cũng không cần phải vậy.Valentine không phải bố của anh, nhưngkhông phải vì anh không cùng chunghuyết thống với ông ta. Ông ta không phảingười bố thực sự của anh vì ông ấykhông hành động đúng nghĩa của mộtngười bố. Ông ấy không quan tâm tớianh. Chính cô chú Lightwood mới làngười lúc nào cũng ở bên chăm sóc anh.Họ là gia đình của anh. Cũng như mẹ vàchú Luke là gia đình của em vậy”.

Cô chạm vào vai Jace, rồi rụt tay lại.“Em xin lỗi”, cô nói. “Em đang tới đây

Page 1571: Thành phố pha lê

để giảng đạo cho anh, trong khi có lẽ anhđến đây để được một mình”.

“Em nói đúng”, anh nói.

Clary cảm giác như mọi hơi thở bịtống ra khỏi lồng ngực. “Vậy được rồi.Em sẽ đi”. Cô đứng dậy, quên không cầmváy và suýt dẫm phải tà.

“Clary!” Đặt cái hộp xuống, Jace vộivàng đứng dậy. “Clary, đợi đã. Đó khôngphải là ý của anh. Anh không muốn nóianh muốn ở một mình. Anh muốn nói emđúng về Valentine - và nhà Lightwood-”

Page 1572: Thành phố pha lê

Cô quay lại nhìn anh. Anh đang đứngnửa ngoài nửa trong bóng tối, và ánh đènmàu rực rỡ của bữa tiệc bên dưới tạonên những họa tiết kỳ dị trên da anh. Cônghĩ tới lần đầu tiên họ gặp nhau. Cô đãnghĩ anh giống như một con sư tử. Đẹpvà nguy hiểm chết người. Giờ anh hoàntoàn khác. Lớp vỏ bọc cứng nhắc, lúcnào cũng xù lông nhím của anh đã biếnmất, giờ anh để lộ những vết thươnglòng, rõ ràng và đầy tự hào. Anh khôngdùng thanh stele để xóa đi những vết bầmtrên mặt, dọc theo xương hàm, tại cổ hởra bên trên cổ áo sơ mi. Nhưng với côanh vẫn đẹp như vậy, đẹp hơn là đằngkhác, vì giờ trông anh rất người - rấtngười và rất thật.

Page 1573: Thành phố pha lê

“Anh biết không”, cô nói. “Aline đãnói có thể anh không còn thích em nữa.Khi mà chuyện của chúng mình khôngcòn bị cấm đoán. Khi mà giờ anh có thểở bên em nếu anh muốn”. Cô hơi run rẩytrong bộ váy mỏng, dùng tay ôm lấykhuỷu tay. “Đúng không anh? Anh khôngcòn - thích em?”

“Thích? Như em là một - quyển sách,hay một mẩu tin. Không, anh không thích.Anh-” Anh ngừng nói, tìm từ như cáchngười ta dò dẫm lần tìm một công tắcđèn trong bóng tối. “Em có nhớ điều anhtừng nói với em không? Về cảm giácrằng việc em là em gái anh giống nhưmột trò đùa ngang tầm vũ trụ với anh ấy?

Page 1574: Thành phố pha lê

Với cả hai chúng ta?”

“Em nhớ”.

“Anh chưa bao giờ tin”, anh nói. “Ýanh là, anh tin nó theo một cách - anh đểnó khiến anh tuyệt vọng, nhưng anh chưabao giờ cảm thấy như vậy. Chưa bao giờcảm thấy em là em gái. Vì anh chưa baogiờ cảm nhận về em theo cách nên cảmnhận về một cô em gái. Nhưng không cónghĩa anh không cảm thấy em là một phầncủa anh. Anh luôn thấy vậy”.

Thấy vẻ bối rối của cô, anh ngừng lạikèm theo một tiếng khụt khịt nóng nảy.“Anh không nói nó đúng. Clary, anh ghét

Page 1575: Thành phố pha lê

mọi giây anh nghĩ em là em gái. Anh ghétmỗi khoảnh khắc anh nghĩ cảm nhận củaanh dành cho em là loạn luân. Nhưng-”

“Nhưng gì?” Trái tim Clary đã đạpquá mạnh tới nỗi khiến cô choáng váng.

“Anh có thể thấy Valentine vui thế nàokhi nhận ra tình cảm anh dành cho em.Và em đối với anh. Ông ta dùng nó nhưvũ khí chống lại chúng ta. Hơn bất cứđiều gì ông ta từng làm với anh, điều đómới làm anh ghét ông ta, khiến anh quaylưng với ông ta, và có lẽ đó là điều anhcần làm. Vì có những lần anh không biếtanh muốn chọn theo ông ta hay là không.Đó là một lựa chọn khó khăn - khó khăn

Page 1576: Thành phố pha lê

hơn anh muốn nhớ”. Giọng anh có vẻnghẹn lại.

“Em đã từng hỏi anh khi em đứngtrước một lựa chọn”, Clary nhắc anhnhớ. “Và anh nói, ‘Chúng ta luôn cónhững lựa chọn’. Anh chọn chống lạiValentine. Cuối cùng đó là lựa chọn củaanh, và đó mới là vấn đề, chứ không phảinó khó tới mức nào. Vấn đề là anh đã lựachọn con đường đó’”.

“Anh biết,” Jace nói. “Anh chỉ đangnói anh chọn nó một phần vì em. Kể từkhi anh gặp em, mọi điều anh làm đềumột phần vì em. Anh không thể xa rờiem, Clary - con tim anh, dòng máu của

Page 1577: Thành phố pha lê

anh, trí óc của anh hay mọi phần khác,đều không muốn lìa bỏ em. Và anh khônghề muốn”.

“Anh không muốn?” cô thì thào.

Anh bước tới gần. Anh nhìn gươngmặt cô, như không thể rời mắt. “Anhluông nghĩ, tình yêu làm con người ta trởnên ngu ngốc. Làm con người ta yếuđuối. Khiến một Thợ Săn Bóng Tối trởnên suy tồi. Yêu thương là để hủy diệt.Anh đã tin vậy đấy”.

Cô cắn môi, nhưng cũng không nhìn đinơi khác.

Page 1578: Thành phố pha lê

“Anh cứ nghĩ là một chiến binh giỏiphải không biết quan tâm”.

Anh nói. “Về bất cứ điều gì, đặc biệtlà về bản thân. Anh chấp nhận mọi hiểmnguy. Anh lao mình vào lũ quỷ. Anh nghĩanh đã khiến Alec bối rối không hiểumình là dạng chiến binh gì, chỉ vì anh ấymuốn sống”. Jace cười nhếch mép. “Vàrồi anh gặp em. Em là một người thường.Yếu đuối. Không phải một chiến binh.Chưa bao giờ được huấn luyện bài bản.Và rồi anh thấy em yêu mẹ em, Simonnhư thế nào, và em dám lao vào địa ngụcđể cứu họ. Em đã đi vào khách sạn macà rồng đó. Thợ Săn Bóng Tối với cảchục năm kinh nghiệm cũng không dám.

Page 1579: Thành phố pha lê

Tình yêu không làm em yếu đuối, mà nólàm em mạnh mẽ hơn bất cứ người nàoanh từng biết. Và anh nhận ra chính anhmới là kẻ yếu”.

“Không”. Cô đang bị sốc. “Anh khônghề yếu đuối”.

“Có lẽ không còn nữa”. Anh bướcthêm bước nữa, và giờ anh đã gần đểchạm được vào cô. “Valentine không thểtin anh đã giết Jonathan”, anh nói.“Không thể tin và anh là đứa con yếuđuối, và Jonathan mới là người đượchuấn luyện kỹ càng. Đáng ra hắn đã giếtđược anh. Hắn đã suýt làm được. Nhưnganh nghĩ tới em - anh thấy em ở đó, rõ

Page 1580: Thành phố pha lê

ràng, như thể em đang đứng trước mặtanh, quan sát anh, và anh biết anh muốnsống, muốn sống hơn hết thảy chỉ đểđược ngắm nhìn gương mặt em một lầnnữa”.

Cô ước có thể bước đi, có thể vươntay chạm vào anh, nhưng không thể. Taycô cứng đơ bên người. Mặt anh đã rấtgần, quá gần đến nỗi cô có thể nhìn thấymình từ đôi đồng tử của anh.

“Và giờ anh đang nhìn em”, anh nói,“và em hỏi anh liệu anh có còn muốn em,như thể anh có khả năng ngừng yêu emvậy. Như thể anh có thể từ bỏ điều làmanh mạnh mẽ hơn bất kỳ thứ gì khác. Anh

Page 1581: Thành phố pha lê

chưa bao giờ dám giao mình cho ai nhiềuđến thế - chỉ một chút cho nhàLightwood, cho Isabelle và Alec, nhưngphải mất nhiều năm trời - nhưng, Clary,kể từ lần đầu gặp em, anh đã hoàn toànthuộc về em. Anh vẫn như vậy. Nếu emmuốn anh”.

Chỉ trong một tích tắc nữa cô đứng bấtđộng. Rồi, không hiểu sao, cô tóm lấyngực áo anh và kéo anh lại. Tay anhchoàng qua người cô, suýt nhấc bổng côlên, và anh hôn cô - hay cô đang hôn anh,cô cũng chẳng biết nữa, nhưng cũngchẳng sao cả. Cảm nhận đôi môi anh trênđôi môi cô làm cô rùng mình; tay cô nắmchặt lấy cánh tay anh, kéo anh gần với cô

Page 1582: Thành phố pha lê

hơn. Cảm nhận nhịp tim anh đang đậpqua áo sơ mi khiến cô quay cuồng vì vuisướng. Không một trái tim nào khácgiống như trái tim Jace cả.

Cuối cùng anh thả cô ra và cô thở dốc- cô đã quên cả hít thở. Anh dùng tay ômlấy gương mặt cô, dùng những ngón taylần theo đường cong của xương gò má.Ánh sáng trở lại trong đôi mắt anh, sángnhư lúc ở hồ, nhưng giờ trong đó còn cóvài tia lửa tinh nghịch. “Đó”, anh nói.“Cũng đâu có tồi đâu, đúng không, dùchúng ta không bị cấm đoán?”

“Em còn gặp nhiều thứ tệ hơn kìa”, côcười run người.

Page 1583: Thành phố pha lê

“Em biết không”. Anh nói, cúi xuốnghôn nhẹ lên đôi môi cô, “nếu vì thiếucấm đoán mà em lo, em có thể cấm anhlàm vài thứ”.

“Thứ gì nào?”

Anh cảm thấy nụ cười của anh trênđôi môi cô. “Những thứ thế này”.

Sau một lúc họ đi xuống và vào quảngtrường, nơi đám đông đã bắt đầu tụ tậpháo hức chờ pháo hoa. Isabelle và nhữngngười khác đã tìm được một bàn gần gócquảng trường ngồi xung quanh trên những

Page 1584: Thành phố pha lê

ghế băng và ghế tựa. Khi họ tới nhóm,Clary chuẩn bị rụt tay khỏi tay Jace - vàrồi ngừng lại. Họ có thể nắm tay nếumuốn. Chẳng có gì sai trái hết. Ý nghĩ đósuýt làm cô nghẹt thở.

“Hai người đây rồi!” Isabelle nhảylên vui sướng, cầm theo một cốc nướcđựng đầy hoa vân anh, và giơ cho Clary.“Uống thử cái này xem!”

Clary nheo mắt nhìn. “Nó có biếnmình thành chuột không?”

“Lòng tin của cậu để đâu rồi? Mìnhnghĩ nó là nước dâu tây”, Isabelle nói,“mà dù gì, nó ngon lắm, Jace?” Cô đưa

Page 1585: Thành phố pha lê

anh cái cốc.

“Anh là đàn ông”, anh nói, “và đànông con trai không dùng đồ uống màuhồng. Bỏ mấy cái này sang bên, mấy côgái, và mang cho tôi đồ gì màu nâu nào”.

“Màu nâu?” Isabelle nhăn mặt.

“Màu nâu là màu của đàn ông”, Jacenói và giật một lọng tóc của Isabellebằng bàn tay đang rảnh rỗi. “Và nhìn xem- Alec đang mặc nó kìa”.

Alec đau khổ nhìn cái áo len. “Nómàu đen mà”, anh nói. “Và rồi nó bị bạc

Page 1586: Thành phố pha lê

màu”.

“Em có thể đeo dải buộc đầu kimtuyến”, Magnus đề nghị, đưa cho cậu bạntrai món đồ gì đó màu xanh lam lấp lánh.“Nghĩ thử xem”.

“Đừng, Alec”. Simon đang ngồi trêncạnh bức tường thấp cùng Maia bêncạnh, dù có vẻ cô nàng đang tâm tình thủthỉ với Aline. “Cậu sẽ trông giống nhưOlivia Newton-John trong Xanadu”.

“Còn nhiều thứ tệ hơn nhiều”, Magnusnhận xét.

Page 1587: Thành phố pha lê

Simon rời khỏi bức tường và tới bênClary cùng Jace. Với bàn tay nhét vàotúi quần sau, cậu trầm ngâm nhìn họ mộtlúc lâu. Cuối cùng cậu nói. “Trông cậuhạnh phúc lắm”. Cậu nói với Clary. Cậunhìn sang Jace. “Và may cho anh là bạnấy hạnh phúc”.

Jace nhướn một bên mày. “Và giờ tớiphần cậu nói sẽ giết tôi nếu tôi làm tổnthương Clary nhỉ?”

“Không”, Simon nói. “Nếu anh làmtổn thương Clary, bạn ấy thừa sức giếtanh. Có lẽ với kha khá loại vũ khí”.

Jace có vẻ hài lòng với suy nghĩ đó.

Page 1588: Thành phố pha lê

“Nghe này”, Simon nói. “Tôi chỉmuốn nói anh không thích tôi cũng chẳngsao. Nếu anh làm Clary hạnh phúc, tôi sẽđối tốt với anh”. Cậu giơ tay, và Jace rúttay khỏi tay Clary và bắt tay với cậu, vớivẻ ngạc nhiên trên mặt.

“Tôi không hề không thích cậu”, anhnói. “Thật ra, vì thực ra tôi có thích cậu,tôi đang định cho cậu vài lời khuyên”.

“Lời khuyên?” Simon có vẻ cảnhgiác.

“Tôi thấy cậu đang xử lý khía cạnh

Page 1589: Thành phố pha lê

ma cà rồng này với một vài thành công”,Jace nói, chỉ Isabelle và Maia bằng mộtcái gật đầu. “Và những kì công. Rấtnhiều cô gái thích mấy kẻ bất tử giàu tìnhcảm. Nhưng tôi sẽ bỏ qua khía cạnh nghệsĩ đó nếu tôi là cậu. Một ngôi sao nhạcrock ma cà rồng sẽ nhanh chóng bị lãngquên, và hơn nữa, cậu có lẽ không thểchơi tốt được.”

Simon thở dài. “Tôi không nghĩ có cơhội nào anh nên cân nhắc lại phần anhkhông thích tôi nhỉ?”

“Đủ rồi, cả hai”, Clary nói. “Cácngười không thể cứ chơi xấu nhau mãi,hai người biết mà”.

Page 1590: Thành phố pha lê

Jace khụt khịt không hề lịch sự chútnào; sau một thoáng Clary nhận ra anhđang cố nín cười, và chỉ thành công mộtnửa.

Simon cười toe toét. “Cậu mắc lừarồi nhé”.

“À”, Clary nói. “Đây quả là một thờikhắc đẹp”. Cô nhìn quanh tìm Isabelle,người có lẽ gần hài lòng bằng cô khiSimon và Jace hòa thuận, dù theo cáchcủa từng người.

Nhưng cô lại thấy một người khác.

Page 1591: Thành phố pha lê

Đứng ở rìa khu rừng ảo ảnh, nơi bóngtối hòa cùng ánh sáng, là một người phụnữ mảnh mai mặc váy xanh lá, mái tócmàu đỏ sậm dài kéo ra sau bằng mộtvương miện vàng.

Nữ hoàng Seelie. Bà đang nhìn thẳngvào Clary, và khi Clary nhìn vào mắt bàta, bà ta giơ bàn tay mảnh mai và vẫygọi. Tới đây.

Dù là do mong muốn của chính cô haylà do sức cuốn hút kỳ lạ của Tiên Tộc,Clary không rõ, nhưng với tiếng lầm bầmxin lỗi cô rời khỏi nhóm người và tiến vềphía bìa rừng, tránh qua những người đidự tiệc ồn ào náo nhiệt. Cô trở nên e dè,

Page 1592: Thành phố pha lê

khi tới gần Nữ Hoàng hơn, vì số lượngvượt trội của những thần tiên đứng gầnhọ, thành một vòng tròn bao quanh. Kểcả nếu cô chỉ xuất hiện một mình, NữHoàng cũng không thể đi mà không cóquần thần.

Nữ Hoàng giơ bàn tay theo một cáchcao ngạo. “Đó”, bà ta nói. “Không tớigần hơn”.

Clary còn cách Nữ Hoàng vài bướcvà dừng lại. “Kính chào Nữ Hoàng”, nhớlại kiểu cách Jace đã gọi Nữ Hoàng lúcở trong triều đình. “Vì sao người gọi tôitới?”

Page 1593: Thành phố pha lê

“Ta muốn cô làm cho ta một chuyện”.Nữ hoàng nói thẳng vào mục đích chính.“Và tất nhiên, ta sẽ trả ơn”.

“Tôi giúp người?” Clary băn khoăn.“Nhưng - người còn chẳng thích tôi”. Nữhoàng dùng một ngón tay trắng muốt dàiđặt lên môi một cách trầm ngâm. “Tiêntộc, không giống loài người, không bậntâm lắm tới chuyện thích. Có thể chỉ yêuvà hận. Cả hai đều là những cảm xúc hữudụng. Nhưng thích-” bà ta nhún vai thanhlịch. “Hội Đồng chưa chọn được ai trongtộc chúng ta vào Hội Đồng”, bà ta nói.“Ta biết Lucian Graymark giống như changươi. Hắn sẽ lắng nghe mọi điều ngườicầu xin. Ta muốn ngươi xin hắn giao cho

Page 1594: Thành phố pha lê

Hiệp sĩ Meliorn của ta nhiệm vụ đó”.

Clary nghĩ lại lúc ở Sảnh Hiệp Địnhvà Meliorn nói rằng anh ta không muốntham gia trận chiến không có những ĐứaCon của Màn Đêm. “Tôi không nghĩ chúLuke thích Meliorn nhiều”.

“Và một lần nữa”, Nữ Hoàng nói,“ngươi lại nói tới thích”.

“Lần trước khi tôi gặp người, tạiTriều đình Seelie”, Clary nói, “ngườigọi Jace và tôi là anh em. Nhưng ngườiđã biết chúng tôi không thực sự là anhem ruột. Đúng không?”

Page 1595: Thành phố pha lê

Nữ Hoàng mỉm cười. “Cùng một dòngmáu chảy trong huyết quản của haingươi”, bà ta nói. “Dòng máu của ThiênThần. Những người mang dòng máuThiên Thần đều là anh em cả”.

Clary rùng mình. “Bà có thể nói chochúng tôi biết sự thật. Nhưng bà khôngnói”.

“Ta nói sự thật như ta thấy. Và ta luônnói sự thật như chúng ta thấy, phải khôngnào? Ngươi có bao giờ ngừng tự hỏirằng những điều huyễn hoặc nào nằmtrong những câu chuyện mẹ ngươi kểchưa, rằng nó phục vụ cho mục đích củamẹ ngươi? Ngươi có thực sự nghĩ ngươi

Page 1596: Thành phố pha lê

biết mọi thứ và tất cả những bí mật trongquá khứ của ngươi chưa?”

Clary lưỡng lự. Không biết vì sao, côđột ngột nghe thấy tiếng Quý bàDorothea vang lên trong đầu. Cháu sẽyêu người không nên yêu, phù thủy giảđã nói vậy với Jace. Clary đã nghĩ rằngDorothea chỉ muốn nói về sự ảnh hưởngcủa Jace với Clary sẽ gây cho họ nhiềurắc rối thế nào. Nhưng, có những khoảngtrống, trong ký ức cô - kể cả bây giờ,nhiều chuyện, sự kiện, vẫn không trở lại.Những bí mật về những sự thật cô sẽchẳng bao giờ biết. Cô đã từ bỏ vì chonó là những chuyện đã bị lãng quên vàkhông quan trọng, nhưng có lẽ-

Page 1597: Thành phố pha lê

Không. Cô cảm thấy hai tay nắm chặtlại bên thân. Thuốc độc của Nữ Hoàngngấm từ từ, nhưng mạnh. Liệu có ai trênthế giới có thể tự tin nói rằng họ biết mọibí mật về chính họ không. Và chẳng nhẽkhông có bí mật nào tốt hơn nên đặt sangbên sao? Cô lắc đầu. “Điều người làm ởTriều đình”, cô nói. “Có lẽ người khôngnói dối. Nhưng người thật độc ác”. Côbắt đầu quay đi. “Và tôi đã có đủ sự độcác rồi”.

“Ngươi thực sự phải từ chối một ơnhuệ từ Nữ Hoàng Seelie?” Nữ hoàng hỏi.“Không phải người thường nào cũng cómột cơ hội nhường đó đâu nhé”.

Page 1598: Thành phố pha lê

“Tôi không cần ân huệ từ người”,Clary nói. “Tôi đã có mọi thứ tôi muốn”.Cô quay đầu bước thẳng khỏi Nữ Hoàng.

Khi cô trở lại với nhóm bạn, giờ đãcó thêm hai người là cô chú Maryse vàRobert Lightwood, những người - côngạc nhiên - đang bắt tay Magnus Bane,giờ đã bỏ cái băng đô lấp lánh đi vàtrông thật mực thước. Maryse vòng tayqua vai cậu con trai. Những người khácđang tới bên họ, thì cô thấy có ai vỗ vai.

“Clary!” đó là mẹ, đang mỉm cườivới cô - và chú Luke đứng cạnh, nắmchặt tay mẹ. Jocelyn không ăn bận cầu

Page 1599: Thành phố pha lê

kỳ; mẹ chỉ mặc quần bò, áo sơ mi rộngmay mà không dính sơn. Nhưng từ cáinhìn chú Luke dành cho mẹ, bạn khôngthể nói rằng mẹ chẳng có chỗ nào khônghoàn hảo. “May là cuối cùng mẹ cũngtìm thấy con”.

Clary cười với chú Luke. “Vậy chúkhông chuyển lời tới Idris đúng khôngạ?”

“Không”, chú nói. Chú hạnh phúc hơnbao giờ hết. “Bánh pizza ở đây dở tệ”.

Jocelyn cười và tới nói chuyện với côAmatis, người đang ngắm nghía quả cầuthủy tinh trôi nổi chứa khói bay dật dờ

Page 1600: Thành phố pha lê

liên tục thay đổi màu sắc. Clary nhìn chúLuke. “Chú có định thực sự rời NewYork, hay chú định bắt mẹ cháu phải bộclộ cảm xúc?”

“Clary”, chú Luke nói. “Chú bị sốckhi cháu có thể nghĩ tới đó”. Chú cườitoe toét, rồi đột nhiên nghiêm túc lại.“Cháu không vấn đề gì chứ? Chú biếtđiều này có nghĩa là một sự thay đổi lớntrong cuộc đời cháu - chú định xem liệucháu và mẹ cháu có thể chuyển tới ở vớichú, vì căn hộ của hai mẹ con cháu giờchẳng ở nổi rồi-”

Clary khụt khịt. “Một sự thay đổi lớnsao? Cuộc sống của cháu đã thay đổi

Page 1601: Thành phố pha lê

hoàn toàn rồi. Những vài lần cơ”.

Chú Luke liếc nhìn Jace, người đangquan sát họ từ chỗ ngồi trên bờ tường.Jace gật đầu với họ, miệng cong lênthành một nụ cười ngạc nhiên. “Chú đoánvậy”, chú Luke nói.

“Thay đổi là tốt”, Clary nói.

Chú Luke giơ tay; chữ rune đồng hànhđã nhạt đi, như với mọi người, nhưng dachú vẫn còn lại những vết tích của nó,một vết sẹo sẽ không bao giờ hoàn toànbiến mất. Chú trầm ngâm nhìn vết sẹo.“Đúng vậy”.

Page 1602: Thành phố pha lê

“Clary!” Isabelle gọi từ bức tường.“Pháo hoa kìa!”

Clary chạm nhẹ vào vai chú Luke vàchạy tới với những người bạn. Họ đangngồi thành hàng trên tường: Jace,Isabelle, Simon, Maia và Aline. Côdừng lại bên Jace. “Mình có thấy pháohoa đâu”, cô nói, cau mặt trêu Isabelle.

“Bình tĩnh đi châu chấu”, Maia nói.“Điều tốt đẹp tới với người biết chờđợi”.

“Tớ luôn nghĩ câu đó phải là “Điềutốt đẹp luôn tới với những người biếtlàm sóng”, Simon nói. “Thế nào mà tớ

Page 1603: Thành phố pha lê

luôn bối rối trong cả đời”.

“Bối rối là từ hay đấy”, Jace nói,nhưng rõ ràng anh đang để ý tới điềukhác; anh vươn tay và kéo Clary lên, gầnnhư là vô thức, như thể đó là một phảnxạ. Cô dựa vào vai anh, nhìn lên bầutrời. Không có gì chiếu sáng thiên đườngngoài tháp quỷ, tỏa ra ánh sáng trắng bạcmát mắt đối lập trên nền trời đen.

“Em vừa đi đâu thế?” anh hỏi, nhỏgiọng chỉ để cô nghe thấy.

“Nữ Hoàng Seelie muốn em giúp”,Clary nói. “Và bà ta muốn trả ơn em”.

Page 1604: Thành phố pha lê

Cô cảm nhận Jace căng thẳng. “Bìnhtĩnh đi. Em từ chối rồi”.

“Không nhiều người dám từ chối mộtơn huệ từ Nữ Hoàng Seelie”, Jace nói.

“Em nói với bà ấy là em chẳng cần ânhuệ”, Clary nói. “Em nói rằng em đã cómọi thứ em muốn”.

Jace cười, nghe nhẹ nhàng, và vuốtdọc từ tay lên vai cô; những ngón tay anhnghịch ngợm sợi dây chuyền ở cổ cô, vàClary nhìn xuống tới mảnh bạc sáng trênváy. Cô đã đeo nhẫn nhà Mogenstern kểtừ ngày Jace bỏ nó cho cô, và đôi lúc côtự hỏi vì sao. Liệu cô có thực sự muốn

Page 1605: Thành phố pha lê

nhớ tới Valentine không? Bạn không thểxóa nhòa mọi thứ gây ra vết thương chobạn chỉ bằng cách vứt bỏ. Cô khôngmuốn quên Max, cô Madeleine hay bácHodge, hay Điều Tra Viên, hay thậm chílà Sebastian. Mọi ký ức đều đáng giá;thậm chí là những ký ức chẳng lấy gì làhay ho. Valentine đã muốn quên: muốnquên rằng thế giới phải thay đổi, và ThợSăn Bóng Tối phải thay đổi theo nó -quên rằng cư dân Thế Giới Ngầm cũngcó linh hồn, và những linh hồn tạo nênthế giới này. Ông ta chỉ nghĩ tới điều làmThợ Săn Bóng Tối khác với cư dân ThếGiới Ngầm. Nhưng chính những sự sailầm của ông ta đã cho bọn họ cơ hội.

Page 1606: Thành phố pha lê

“Clary”, Jace nói, kéo cô khỏi nhữngsuy nghĩ miên man. Anh ôm lấy cô và côngẩng đầu; đám đông đang reo hò khi quảpháo hoa đầu tiên phóng lên. “Nhìn kìa”.

Cô ngước kên nhìn khi pháo hoa nổtung thành một cơn mưa ánh lửa sáng -những ánh lửa vẽ lên những đám mây khirơi xuống, từng cái một, thành một ngọnlửa màu vàng, như những thiên thần từtrên trời rơi xuống.

Page 1607: Thành phố pha lê

Ebook phi lợi nhuận được làmbởi DTV Forum. Để download

thêm các ebook truyện ngôn tìnhkhác, hãy truy cập: http://www.dtv-

ebook.com