283

Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

  • Upload
    others

  • View
    8

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng
Page 2: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Tựchương

Tuyết,khôngbiếtrơitựbaogiờ.Tuyếtlớn,phảngphấtnhưmộtbầyhồđiệpđanglặnglẽsàxuốngtừtầng

mây xám xịt lạnh lẽo, xuyên qua khu rừng linh sam trải dàimênhmông,giăng giăngmù trời kín đất. Chỉ một thoáng, cánh đồng hoang lương đãtrắngtoátmộtmàu.

Đợiđếnkhihơithởgãđềuđặntrởlại,tuyếtđãphủkínđầumũikiếm.Tuyếtnhuộmđỏhồngđọng trên thânkiếmđenkịt.Mùi tanhcủamáu

khiếncáidạdàyđãhaingàymộtđêmchưacóthứgìcồncàokhóchịu.Kểrathì,đốivớimộtkẻxưanayvốnquenkhôngđểbàntaynhuốmmáunhưgã,lầnnàyquảthựclàđãgiết…hơibịnhiềungười.

HoắcTriểnBạchthởdốc,thânthểkhôngdámnhíchđộngmộtphânmộttấc,cánhtaycứngđờ,giữnguyêntưthếsaukhiphóngramộtkiếmấy.

Đólàmộttrậnkịchchiếnvôcùngthêthảm:kiếmtrongtaygãxuyênquangựcđốithủ,gămcứnghắnvàocâylinhsamđensìsaulưng.Songtênsátthủđeomặtnạbạchngọcấycũngđãđâmkiếmxuyênquathânthểgã, từmạnsườnbênphảiđến tậnphổi.Sauđònquyếtđịnhấy,haingườiđềuđãđếncựchạncủathểlực,miệngthởhổnhển.

Chỉcầnbấtcứbênnàokhẽnhúcnhíchmộtchút,kếtcụcsẽlậptứctrởthànhđồngquyưtận.

Trênđồnghoang,nhấtthờitĩnhmịchnhưcõichết.Tuyếtvẫnrơikhôngngưngkhôngnghỉ,câylinhsamcaolớnsừngsững

nhưmộttấmbiamộchọcthẳnglêntrờixanh.Gãvàtênngânysátthủvẫnimlìmđốimặtvớinhautrongrừng,giữnguyêntưthếkỳquáilúcxuấtrasátchiêucuốicùng,kiếmtrongtayvẫngămlạitrongcơthểđốiphương.

HoắcTriểnBạch thận trọng thởdốc,cảmgiác láphổi trong lồngngựcmìnhcơhồsắpchạmđếnlưỡikiếmlạnhbuốtkia.

Gãcốhếtsứcduytrìtưthếvàthầntrí,khôngđểmìnhgụcngãtrướcđốiphương.Cònđốithủbịtrườngkiếmcủagãxuyênqua,lồngngựccũngphậpphồngdữdội,đôimắtsautấmmặtnạbạchngọcđangdầndầntrởnênutối.

Xemra,đốiphươngcũngnhưcâycungkéocănghếtcỡrồi.Chodùđối phươngđãgắng sứcmấy lần, nhưng lưỡi kiếmxuyênqua

mạn sườnHoắcTriểnBạch vẫn bị ghim cứng trong xương sườn gã, cuốicùngkhôngđủlựcxuyênvàomàngphổi,đànhdừnglạiởđó.Cáiđầuđeomặtnạkiađộtnhiênkhẽngoẹosangmộtbên,rồilặnglẽgụcxuống.

Hoắc Triển Bạch âm thầm thở hắt ra một hơi… rốt cục, gã cũng đãthắng!

Trên cánhđồng tuyết băng lạnhnhườngnày, nếu cứ tiếp tụcgiằng conữa,chỉsợcảhaicùngbịđôngcứngmàchếtcũngnên?Gãnhìnchămchăm

Page 3: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

vàotấmmặtnạbạchngọcchỉcáchmìnhgangtấc,rồitừtừchuyểntrọngtâmthân thể raphía sau từngphân, từngphânmột,đểkiếmđốiphươngchầmchậmrờikhỏiláphổicủamình.

Chỉcómộtchútmáuứarangoài.Máuvừachảy ragặp tiết trời lạnhcóngđãđôngcứng lạiởmiệngvết

thương.Gãphảimất thờigianuốngcạnchéntràmớinhíchđượcranửathước.

Đợikhimũikiếmhoàn toànrútkhỏi thân thể,gãmới lật taybịtchặtmạnsườnlại.Trậntậpkíchtrêncánhđồngtuyếtnày,mộtmìnhgãkhiêuchiếnThậpNhịNgânDực, cho dù làHoắc thất công tửTrungNguyên đệ nhấtkiếm,gãcũngđãmangtrênmìnhtớimườibavếtthươngnặng.

Cóđiều,đâycólẽlàlầncuốicùngrồi.KhôngmauđếnDượcSưcốc,chỉsợsẽkhôngthểgắnggượngđượcnữa.Kiếmvừa rút ra, tênngânysát thủđãcùnggã liềusống liềuchếtgần

trămhiệpkiakhôngcòngìchốngđỡ, từ từ trượtxuốngtheo thâncây linhsam,đểlạiphíasaumộtvệtmáuđỏtươi.

“Cạch!”Đúngvàokhoảngkhắcngãgậpngườivàotrongtuyếtđó,tấmmặtnạche

trênmặthắncũngvỡtan.HoắcTriểnBạchđộtnhiên sữngngười, lùi lạimộtbước,vô thứcnắm

chặtchuôikiếm,cẩnthậnquansát.Tênsátthủquảthựcđãkhôngcònchútsinhkhí,tuyếtrơitrêngươngmặthắnmàcũngkhôngthấytan.

“Ôi,còntrẻnhưvậymàđãđiliềumạngvớingườita…”Gãthởdàimộttiếng,mũikiếmđâmranhưlinhxàxuấtđộng,liêntiếprạchlênyphụcđốiphương,mởtoangáotrongáongoài,mũikiếmlướttừtrênxuốngdưới,linhhoạtlậttungmọithứhắnmangtrênngười.

Vậymà,chỉcógióluồnquanhữngmảnhvảiráchbươm,rítlênvùvùrồitiếptụcbayđi.

Khôngcógìhết.Hoắc TriểnBạch ngẩn người, đột nhiên cảm thất các vết thương toàn

thâncùnglúcđaunhóilêndữdội,thânhìnhlảođảonhưmuốnngã.Làmsaolạinhưvậyđược?ĐâylàtêncuốicùngtrongThậpNhịNgân

Dựcrồi,sautrậnđạichiếntrênKỳLiênsơn,cuốicùngbảovậtđãbịđámngườinàyđemđi,gãcũng lần theodấuvếtnàymà tra rađược,định làmchimsẻrìnhsaulưngbọngựabắtve…tênnàycólẽlàthủlĩnhcủacảđám,nếumónđồấykhôngởtrênngườihắn,vậythìởđâu?

HoắcTriểnBạchkhôngkhỏicaumày,quỳmộtchânxuốngnền tuyết,khôngcamtâm,cúingườilụcsoátthêmlầnnữa.

Khônglấyđượcthứdượcliệucuốicùngnày,đơndượcgãcầnchắcchắnsẽkhôngchếđược,cònthânthểMạtNhithìmỗingàymộtyếunhượchơn.Gãđãbôntẩukhắpbốnphươngtrongtámnămròng,khókhănlắmmớitìm

Page 4: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

được hết các dược liệu khác, làm sao để tất cả thành công cốc được chođành?

Gãcắmđầucắmcổtìmkiếmtiếp.Khoảngcáchvớiđốiphươngsaoquágần,đếnnỗichỉcầnngướcđầu lên lànhìn thấyđôimắtấy…đôimắtcủangười chết như chưa khép hẳn lại, bên trong chất chứa nét lạnh lùng nhưcườinhưkhông,hướngthẳnglêntrờicao,phầnlòngtrắnghehéđóthoánghiệnlênmộtsắclamnhạttàdị.

Thứsắclamnhànnhạtấy,nếukhôngcótuyếttrắngxungquanhlàmnền,thìhầunhưkhôngthểnhậnra.

Chỉvừaliếcnhìnánhmắtấy,timHoắcTriểnBạchđãgiậtthót,cảmthấynhưcómột thứ sứcmạnhdấy lên trongvôhình,khóachặt thân thểgã từtrongrangoài.Cảmgiáchốthoảngbầnthầnđókhiếnsuýtnữathìgãđánhrơicảkiếm.

Khôngđúng!Hoàntoànkhôngđúng!HoắcTriểnBạchmuốnbậtdậythoáiluitheobảnnăng,muốnbạtkiếm,

muốnphongkínmônhộ…vậymà,gãkhônglàmđượcbấtcứđiềugì.Thânthểtrongnháymắtnhưbịđiểmtrúnghuyệtđạo,đừngnóilàcửđộnggì,cảđôimắtgãcũngkhôngthểchuyểnđộngđượcchútnào.

Đâylàchuyệngìvậy?Cảmgiácnày…rốtcuộclàchuyệngìvậy?Thân thể và ánh mắt của gã cùng lúc bị một thứ sức mạnh vô hình

“khóa”chặttạiđó,khôngthểnhíchđộngdùchỉmộtchút.Sau đó, gã nhìn thấy đôimắtmàu lamnhạt đã “tử vong” kia khe khẽ

chuyểnđộng.Đôimắtấychỉkhẽchớpchớp,rồimởbừngra,vừahayđốinhãnvớigã.

Đôimắtvừatrongsuốtthuầnkhiếtlạisâukhôngthấyđáy,chỉmộtánhnhìnthôiđã làmgã lạnhbuốtkhắpchâu thân, tựahồnhưcódao thươngxuyênquangười.

Khôngxong rồi!HoắcTriểnBạch thầmkêu lênmột tiếng,nhưngvẫnkhôngcócáchnàodịchánhmắtđinơikhác,chỉcó thểgiữnguyên tư thếphụcngườiquỳtrênnềntuyếtnhưvậymãi.

Sovớitròngtrắngquáidịkia,màusắcđôiđồngtửcóvẻbìnhthường.Đen.Chỉcóđiềumàuđenấynồngđậmquá,nồngnhưthứmựckhôngthểmài tan haymàn đêm thăm thẳmkhông thể vén lên trên bầu trời xa.Đôiđồngtửấyởtrênnềntròngtrắngkỳdị,tạothànhvôsốmàusắcyêutàquáidịkhómàtảnổibằnglời.Trongkhoảnhkhắcđôimắtkỳdịnhưlưulyấymởbừngra,toànthângãtựanhưbịtrúngmộtlờicấmchú,cứngđờkhôngthểnàocửđộng.

Trong sát na ấy, trong đầu Hoắc Triển Bạch hiện lên đủ thứ bí thuậttrongcác truyềnthuyết trêngianghồgã từngnghenói, rồi lòngbỗnglạnhtoát…

Đồng thuật (thuật thôi miên bằng mắt)? Đây… lẽ nào chính là Đồng

Page 5: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

thuậttrongtruyềnthuyết?!Tuyếtvẫnrơilấtphất,tanchảytrêntrángã,nhưnhữnggiọtmồhôilạnh

nhễnhạichảyxuống.TênNgânDựcsátthủnằmgụctrongtuyếtkiamởmắtnhìngã,khóemiệngnhếchlênmộtnụcười,ánhmắtyêudịcựckỳ.Tuyđãtỉnh lại,nhưng tuyết trênmặthắnvẫnkhônghề tanchảy,cảhơi thởcũnglạnhbuốt,phảngphấtnhưmộtbóngulinhhoànhồnnhậpxácvậy.

“Đâylànhiếphồn.”Tênsátthủđưataybịtvếtthươnglại,dựavàothancâylinhsamtừtừngồidậy,“ThấtcôngtửĐỉnhKiếmcác,chắcngươicũngnghequarồichứ?”

HoắcTriểnBạchthoánggiậtmìnhkinhhãi:chuyếnđinàygãđãcốchegiấudanhtính,khôngngờđốiphươngsớmnhậnrađượcthânphậncủagãtừtrước.

Tênsátthủcườinhạt,nhãnthầnbănglạnhlạlung:“ChỉchútxíunữalàchếtdướiMặcHồnkiếmcủangươirồi!”

HoắcTriểnBạchkhông thể trả lời,bởicả thanhâmcủagãcũngđãbịkhóachặt.

Nhiếphồn…ThứĐồngthuậtnàycònlưutruyềntrênthếgianthậtsao?Khôngphảiđã từ trămnăm trước, saukhiSơnTrungLãoNhânHoắcÂnchếttrongtayĐạitưtếPhongNhaicủaBáiNguyệtGiáo,Đồngthuậtđãthấttruyềnrồihaysao?Khôngngờđếngiờvẫncònngườicónănglựcấy!

“Khôngngờ,ngươicũngđếnvìviênVạnniênlonghuyếtxíchhànchâuđó…tacònngỡrằngThấtcôngtửngayđếnĐỉnhKiếmcácchủcũngkhôngthèmlàm,tấtphảinhânvậtsiêunhiênkhôngmàngngoạivậtnữacơđấy.”Tênsát thủvấtvảđứng lên,nhìnHoắcTriểnBạchđangbịkhóachặt trênmặt tuyết,độtnhiêncất tiếngcườigằn:“Chỉđáng tiếc, tacũngquyếtphảiđoạtđượcthứnày.”

Nói đoạn, hắn xoay người, vỗ nhẹmột chưởng vào cây linh sam saulưng.

“Cáchcách”mộttiếng,vỏcâykhôkhốcvỡra,mộthạtchâuđỏnhưmáuliềnrơingayvàotayhắn.

HoắcTriểnBạch“A!”lênmộttiếng,nhưngvẫnkhôngthểcựaquậy.Chính lànó!Vạnniên longhuyếtxíchhànchâu…vừa rồikịchchiến,

hắnđãgiấunóvàothâncâyphíasautừlúcnào?ThuThủy,nàng…nàng…đangđợithứnàyđểcứumạngMạtNhi!Khôngthểchếtởđâyđược…tuyệtđốitakhôngthểchếtởchốnnàyđược.

Nhưngbấtkểgãcógiãygiụathếnào,thânthểvẫncứngđờnhưbịthôimiên,mộtcỗniệmlựcvôcùnglớnmạnhđangđèchặt lấygã,khiếnHoắcTriểnBạchkhông thểnàocửđộng.Trướcánhmắtđen tốiâm lạnhđó,cảthầntrígãcũngđangdầnbịnuốtlấy,ánhmắtdầndầntrởnêntánloạn.

Làmsao…làmsaotrênđờinàylạicóthứyêuthuậtnhưvậy?Tênsátthủnàyvẫncòntrẻnhưvậy,tạisaolạisởhữusứcmạnhápchế

Page 6: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

màchỉMagiáotrưởnglãomớicó?Ngânysátthủcúiđầuhokhẽ,giọngnhẹmàlạnh.Tuyđãchiếmthượng

phong,nhưngthuộchạthươngvonghếtcả, thểlựcbảnthânhắncũngđếncựchạn.Hànhtrìnhnàyquảthựcquágiannan,trướctiênlàđoạtlấyLonghuyếtchâutrongtayquầnhùngbốnphươngởKỳLiênsơn,kếđólàliêntụcgặpphụckích,truysáttrênđườngchạyvềphíaTây.MớirồitrongrừnglinhsamlạigặpphảitaykiếmkháchđứnghạngnhấtnhìTrungNguyênnày!

Hắn thở gấp, não bộ bắt đầu nhói lên từng đợt.Đồng thuật là thứmathuậtcựckỳtiêuhaolinhlực,nếucứtiếptụcthếnày,chỉsợbệnhđauđầusẽlại phát tác. Hắn không nói nhiều nữa, cánh tay từ từ đưa lên trong giótuyết…

Cùngvớicửđộngcủahắn,HoắcTriểnBạchnằmdướiđấtcũngđờđẫngiơmộttaylên,tựanhưmộtconrốibịkéodâyvậy.

“Nhớchokỹ,têntalà‘Đồng’.”Đôimắt lạnh lẽo sau tấmmặtnạ, ánh lên sắc lamnhànnhạtnhư tảng

băngvạnnăm,ToànthânHoắcTriểnBạchrunlênnhènhẹ:Đồng?Sátthủthầnbíđứng

hàngđầutrongMagiáoĐạiQuangMinhcung?Người củaMagiáo…khôngngờ lầnnàycũngđếnKỳLiên sơn tranh

đoạtLonghuyếtchâu!Đại QuangMinh cung ở Tây Côn Luân là tử địch của võ lâm Trung

Nguyên,bêndướicóNgũMinhTử,TamThánhNữvàTuLatrường,chialàmtamgiới.TuLatrườnglànơisátthủnhềunhưmâytrêntrời,ngườisánglậpraĐỉnhKiếmcác,côngtửThưDạ,mấytrămnămtrướccũngxuấtthântừđây.Trămnămnay,TuLatrườngđờinàocũngcótinhanh,khiếnchovõlâmTrungNguyênđềukhôngkhỏithởdàicảmthán,đồngthờicũngcoiđâylàmộtmốiuyhiếpcựclớn.

Còn tênĐồng trướcmắtHoắcTriểnBạch đây chính là nhân vật đỉnhcao,lànhânvậttrămnămmớixuấthiệnmộtlầncủaTuLatrường.

Trong khoảng khắc ngắn ngủi ấy,Hoắc TriểnBạchmới biếtmình đãnhấtthờisơýphạmphảimộtsailầmvôcùnglớn!

CánhtayĐồngchầmchậmchuyểnđộng,đưatớigầncổ,đôimắtnhưlưulyphátranhữngtiasángbănglạnh.

ÁnhmắtHoắcTriểnBạchchứngtỏgãđangkhángcựkịchliệtthếnào,vậymàthânthểbịĐồngthuậtchếtrụvẫnchuyểnđộngkhôngtheoýmuốn.Cánhtaynhưbịmộtsứcmạnhvôhìnhnắmchặt,môphỏngtheođộngtáccủaĐồng,nắmchặtlấyMặcHồnkiếm,chầmchậmkềvàocổhọng.

TuyếtDiêu,TuyếtDiêu!Tronglònggãkhôngngừnggàothét.Điđãlâunhưvậyrồi,tạisaogiờnàyvẫnchưaquaylại!

“Tạm biệt, Thất công tử!” TayĐồng từ từ đưa lên sát cổ họngmình,khóemắtánhlênmộtnétcườiyêudị,độtnhiênlậtmạnhcổtay,giậtmạnh

Page 7: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

vàotrong,làmthànhđộngtáccắtcổhọng!Khôngtựchủđược,MặcHồncũnglóelên,cắtngượcvàocổhọngcủa

ngườicầmnó.“Oác…”Bỗngnhiên,trongtuyếtvanglênmộttiếngrítthethé,rạchtoáccơngió

lạnh.Đồngbuộcmiệngkêulênmộttiếngkhekhẽ,khôngkịpnétránh,tayđã

nhóilên.Máuđỏtươichảydọcxuốngcổtay,rồinhanhchóngngưngkếtlạithànhnhữnghạthuyếtchâutrênnềntuyếttrắng.

Mộtconbạchđiểuxuyênquagiótuyếtbaytới,bấtngờtấncôngĐồng,cáimỏnhọnhoắtđâmxuyênquabàntayhắn.

Sauđó,conchimvẽthànhmộtchiếccầuvồngtrắngmuốtbayvúttrởvềđậutrênvaiHoắcTriểnBạch.

Là…mộtcontuyếtưng!Dẫubịtấncôngđộtngột,Đồngvẫnkhôngrốiloạn,vừa thởhổnhểnvừabịtchặtvết thương,ánhmắtvẫnkhôngrờimắtđốiphương.Chỉcầnhắnkhônggiảitrừcấmchú,HoắcTriểnBạchsẽkhôngthểnàothoátđược.

Nhưng,chodùhắnchưatừngthảlỏngápchếlêntinhthầnHoắcTriểnBạch, thân hình đang cứng đờ trênmặt tuyết kia vẫn đột nhiên khẽ nhúcnhích!

Phảngphất như sứcmạnh trong cơ thể gã đã bừng tỉnh, bắt đầu tranhđoạtquyềnkhốngchếthânthểvớisứcmạnhngoạilaikia.HoắcTriểnBạchnghiếmchặtrăng,cánhtatừtừdiđộng,dịchchuyểnMặcHồnkiếmđangkềsátcổmìnhraxa.

LầnnàythìđếnlượtánhmắtĐồnglộvẻhãihùng.Làmsaolạinhưvậyđược?ĐãtrúngphảiNhiếpHồnthuậttừchínhdiện,

vậymàkẻnàyvẫncóthểkhángcựđượcsao?Khôngkịpnghĩngợinhiều,biếtkhôngthểđểđốiphươnglấylạihơi,sát

thủĐồnglậptứcbổnhàotớitrước,đoảnkiếmtrongtayđâmthẳngvàotimđốiphương.Songchỉnghe “đinh”một tiếng,hổkhẩucủahắn lại bị chấnđộngđếntóemáu.

MặcHồnkiếmkịpthờiđẩyraphíatrước,cảnlấythếcôngcủahắn.Tuyếttrênmặtđấtbịkiếmkhílàmbaytungtóe,chemờtầmnhìncủahai

người.LựcphảnchấntừmộtchiêuvừarồikhiếmthânthểđãtrọngthươngcủaĐồngkhôngthểtiếptụcchịuđựng,ánhmắtyêudịcũngtắtlịmtheo,cảngườihắnbắnngượcvềphíasauhơnbatrượng,mộttiamáuvọtratừlồngngựcbịrạchnát,vẽtrênmặtđấtmộtbônghoamáuđổrực,rồikhôngcònđộngđậygìnữa.

Longhuyếtchâutuộtkhỏitay,rơivàotrongtuyết.HoắcTriểnBạchloạngchoạngđứnglên,toànthânvươngđầyhoatuyết,

hơithởhổnhểnnặngnề.

Page 8: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

TuyếtDiêuvẫnđứngtrênvaigã,cáimỏsắcnhọnđâmvàohuyệtKiênTỉnhnơihõmvaiđếncảlóngtay.Cũngnhờconchimthôngminhnàykịpthờimổmộtcái,dùngcáiđaumãnhliệtgiảikhai thânthểbị tê liệt, thìgãmớikịpthờicảnđượcchiêucôngcuốicùngcủaĐồng.

Cuốicùngcũngkếtthúcrồi.Gã chống kiếm xuống đất, lảo đảo bước tới, gập người lầnmò trong

tuyết,cuốicùngcũngtìmthấyLonghuyếtchâu.Trướcmắtgãlàmộtvùngmơmơhồhồ,khôngchỉlàhoatuyết,màcònrấtnhiềutiasángđangchuyểnđộngkhôngngừng,tựahồcóvôsốdưảnhkhôngngừngtràora,mịtmùchehếtmọithứtrướcmắtgã…Đây,đâylàgìvậy?LàtácdụngcònsótlạicủaĐồngthuậtsao?

Gãnắmchặthạtchâutrongtay,cònđịnhraxácnhậnlạicáichếtcủađốithủ,nhưngmộttrậngióthổiqualàmthânthểđãsuykiệtcủagãnhưmuốnngãnhào.

“Oác!”TuyếtDiêurútcáimỏnhuốmđầymáura,kêulênmộttiếnglanhlảnh.

Rõ rồi… nó đang thúc giục ta lập tức rởi khỏi đây, nhanh chóng đếnDượcSưcốc.

Gió tuyếtmỗi lúcmột lớn, cơ hồ nhưmuốn đẩy kẻ phải chống kiếmxuốngđấtđểđứngvữngnhưgãngãxuống.Saumộthồichémgiết,nhữngvếtthươngtrênkhắpcơthểcùnglúcnhóilênlàmgãcảmthấytrờixoayđấtchuyển.Nếucònkhôngđichonhanh…nhấtđịnhgãsẽchếttrongkhurừnglinhsamhoangvắngkhôngdấuchânngườinàymất.

Gãkhôngmàngxemxétđốiphươngchếtsốngthếnào,chỉcốgượnghếtsứcquayngườiloạngchoạnglêbướcvềmộthướngnàođó.

Đằngbàothìtừkhibướcchânvàogianghồnămmườilămtuổi,gãcũngđãkhôngcóthóiquenđuổitậngiếttuyệtđốithủrồi.

Hoatuyếtrơiquarừnglinhsam,imlìmphủlênmặtđất,chỉnháymắtthảmtuyếtđãdàythêmcảthước.Tuyếttrắngthuầnkhiếthoànhảophủlấpvếtmáu,từngchút,từngchútmột,đồngthờimaitángluônchomườibathithểđangnằmlaliệtngổnngangtrongrừng.

Nhữngcâylinhsamkhổnglồđứngsừngsữngtựanhưnhữngtấmbiamộmàuxám,chỉthẳnglênbầutrờituyếtlạnhbuốt.

Trắng.Trắng,Trắngtoátmộtmàu.Từkhirakhỏirừnglinhsam,trướcmắtgãchỉcònlạimộtmàutrắngđó.Gãkhông rõmìnhđãbướcđi trong lớp tuyếtngậpđến tậnđầugốiđó

đượcbaolâu,cũngkhôngbiếtmìnhđãđitớiđâu,chỉbiếttừngbước,từngbước lết theomộthướngnàođó.Trênđầu thỉnh thoảng lạivang lên tiếngchimkêuoangoác,đólàTuyếtDiêuđangởtrênkhôngdẫnđườngchochủnhân.

Phổigãnhưbốccháy,mỗilầnhítthởđềuđauđớnnhưcóngọnlửathiêu

Page 9: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

đốtbêntrong,mọithứtrướcmắtlạicàngmờnhòađi,từngbônghoatuyếtkhông ngừng xoay chuyển như đã biến thành vật sống, trải đôi cánh baylượntrongkhôngtrung,làmhiệnlênvôsốảoảnhmơhồ.

“A…hìhì,híchhích…Hoắcsưhuynh,muộiởđâynày!”Giữamàntuyếttrắngđộtnhiênhiệnramộtgươngmặtxinhđẹpvôngần,

rồimộtgiọngnóitrongtrẻocườikhúckhíchbêntai:“Đồngốc,đếnbắtmuộiđi!Bắtđượcthìmuộisẽgảchohuynh.”

ThuThủy?LàgiọngnóicủaThuThủy…nàngkhôngphảinàngđangởLâmAnhaysao?Tạisaolạiởchốnnày?

Lẽnào…lẽnào…bệnhcủaMạtNhilạinặngthêmnữarồi?Gãsảichânbướcmộtbướcdài,nônnóngđưatayraphíatrước,địnhtóm

lấyhồngynữ tử trong tuyếtkia,nhưngcơnđaubuốtnơiđầugốivàmạnsườnkhiếnmắtgãtốisầmlại.Chỉtrongnháymắt,gươngmặttươicườikiađãbiếnmấtsaumàntuyếtrốibời.

Bướcđivộivàng,thânthểkhôkiệtcủagãkhôngcòntrụđượcnữa,chạythêmđượcbabướcthìủrũgụcxuốngphíatrước.

TronglongbàntaygãvẫnnắmchặthạyLonghuyếtchâuvừaliềumạngđoạtlấykia.

“Quác…quác..”TuyếtDiêulượntròntrênbầutrờiđầygiótuyết,xaxaphíatrướcđãhiệnlênmộtgócsơncốc,conlinhđiểukêuthêmmấytiếng,rồicúixuốngnhìnchủnhânđangngãgụcdướiđất,lolắngmuônphần,cuốicùngđànhxếpcánhđậutrênlưnggã.

“Phập!”Cáimỏnhọn của con chim lạimổ vào bờ vai đã nát bấy củaHoắcTriểnBạch,hòngdùngcáiđaulàmgãthứctỉnh.

Nhưnglầnnàyconngườiấychỉkhẽrunrẩymộtchặp,rồikhônggượngdậyđượcnữa.

Mấyngàyliềnchỉcóbônbavàchémgiếtđãlàmthểlựcgãtiêuhaođếntậncùng.

“Quácquác!”CáimỏcủaTuyếtDiêuướrđẫmnhữngmáulàmáu,móngvuốtkhôngngừngcàolênvaichủnhân,càothànhvôsốvệtmáu.Đếnkhinhận rachủnhânmìnhkhông thểđáp trảmìnhnữa,nó thoángdodựmộtchút,rồicuốicùngsảicánhbayđi,laovútvàosơncốccâycốiumtùmphíatrướcnhưmộtánhsaobăng.

Tuyết lạnh từ từphủ lêngươngmặtgã, trướcmắt trắng toátmộtmàu,trongthếgiới trắng toátấy lờmờnhưcóngườiđangcườiđùakhúckhíchhayhátcagìđó.

“HoắcTriểnBạch,tathậtmongmìnhchưabaogiờquenbiếtngươi.”Đột nhiên, trong tuyết hiện ramột gươngmặt nữ tử, nàngmặc áo gai

trắng,ngồitrướclòlửahằnhọcnhìngã…màutrắngđó,làmàutangphục,màuđenphíasau, làmàuvảiphướnchốn linhđường.Ánhmắtbăng lạnhđến lạ lung, ẩn chứamột nỗi tuyệt vọng và thù địch hằn sâu, nhìn chòng

Page 10: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

chọcvàogã.ThuThủy…ThuThủy,lúcđótabắtđượcmuội,cứngỡrằngcóthểníu

giữmuộicảđờicảkiếp,nhưngtạisao…tạisaomuộilạigảvàoTừgiachứ?Baonhiêunămrồi,rốtcuộcmuộicóthathứchotakhông?

Gãmuốnhỏinàng,đưabàntayralaukhóemắtvươnglệchonàng,vậymàtrướckhiđầungón taygãchạmvàogươngmặtấy,nàngđộtnhiênrụtngườilạilùiraxa.Nànglùithậtnhanh,phảngphấtnhưmộtconbướmtrắng,trongnháymắtđãtanvàobăngtuyếtmênhmông.

Gãnằmtrêncánhđồnghoang,bịtuyếtvùilêncơthể,cảmgiáccảquákhứlẫntươnglaicủamìnhđềudầndầntrởnêntrốngrỗng.

Gãbắtđầulẩmnhẩmmộtcáitênxalạ…đólàniềmhyvọngduynhấtcủagãtronglúcnày.

Vậymà sao nữ nhân đáng chết vừa tham tiền lại vừa háo sắc kia vẫnchưađến?Giữa lúcnguycấpnàymàcònchogã leocâysao,đúng làbiếtđùathật…gãcứlẩmbẩm,rồilịmdầnđitrongtuyết.

Trướckhimấtđi trigiác,gãkhôngkịpnhậnraởđằngxađãlờmờcótiếngđộngtruyềntới.

…Đólàtiếngđộngcủavậtgìđóđangchậmchạmbòđitrênnềntuyết.“Đinhđinh…đinhđinh…”Tuyếtvẫnrơimaunhưvậy,songtronggióđãthấpthoángvanglêntiếng

chuôngbạctrongtrẻovuitai.Tiếngchuôngvanglêntừsơncốcđằngxakia,chỉsaumấylầnngắtđoạnthìđãtớivùngtuyếttrắngnày.

Mộtcỗkiệudừnglại,bốnchiếcchuôngbạccộtbốngócrunglênnhữngtiếnglengkeng.

“Ủa?Cóaiđâu?”Mộtthiếunữáolụctầmmườisáumườibảyănmặctheolốingườihầu

bướcratrước,thânhìnhthướtthayểuđiệu,gươngmặtxinhxắnưanhìn.“LụcNhi,TuyếtDiêukhôngchỉsaiđườngđâu.”Trongkiệucấtlênmột

giọngnóiuểoải,“Tìmkỹđi!”“Vâng!”Bốn tỳnữ lẳng lặngvénmànkiệu lên, rồi lùi lại.Trongkiệu,

mộtgiainhânáo tímđangngồiômlòấp tayvàngủấm,đầucắmtrâmtửngọc,nétmặtmệtmỏi lờđờ:“Cáigãđó,nămnaychắcchắn lạigụcgiữađườngrồi…lầnnàocũngbắtchúngtarangoàiđónthậtlàphiềnphứcquáđi.Hừ,lầnsauphảithucủahắngấpđôitiềnchữabệnhmớiđược.”

“ChỉsợThấtcôngtửkhôngtrảnổi,lúcấychẳngphảilàlấythântrảnợhay sao?”LụcNhi chemiệng cười, nhưng cũngkhôngdámchậm trễ, bắtđầucẩnthậntìmkiếmtrongtuyết.

“Quác…!”Mộtbóngtrắngbaytới,rítlênmấytiếngrồiđậuxuốngđất,móngvuốtcàomạnh,mócngayrađượcmộtvạtáo.Nólạirasứckéomạnhtiếp,đụntuyếtlảtảđổxuống,đểlộmộtthânhìnhđangnằmđờbêndưới.

“Oa,ởđây!”

Page 11: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Lục Nhi thốt lên rồi khom xuống đỡ người kia dậy, vừa nhìn rõ đốiphươngđãgiậtbắnmình:đitheocốcchủchẩnbệnhbaonhiêunămnay,LụcNhichưatừngthấyngườinàocónhiềuvếtthương,vếtnàocũngsâunhưkẻnày.

“…”Ngườinàykhôngngờvẫnkhẽmởđượcmắt,thấycóngườiđến,haibờmôiyếuớtrunrẩynhưmuốnnóigì.

“Đừngđộngvàoy!”Chỉnghebêntaicótiếnggióthổi,vịcốcchủđiệubộuểoảilờđờkiađãlướttớicạnhđó,mộttayđẩynữtỳra,ánhmắtnghiêmlạnh,nhanhnhưcắtcúingườixuốngđặtngóntaylêncổđốiphương.

Nhữngvếtthươnglớnlớnnhỏnhỏphânbốkhắptoànthan,máuđãđôngkếtlại,đểlộralàndabịcáilạnhlàmchotímtái.

Ngườinày…cònsốngsao?“Cònmay,mạchcònchưangừnghẳn.”Giữnguyên tư thế ấymộthồi

lâu,cốcchủmớibuôngngóntayxuống.Conngườitoànthânphủđầytuyếtvàmáukiatừtừngướcmắt,phảng

phấtnhưđãnhìnrõcáibongtrướcmắtlàai,nởmộtnụcười,haimôimấpmáynói:“A…cô…cuốicùngcũngđếnrồià?”

Gãgượnghếtchútsứclựccuốicùng,đặtbàntaytráivàolòngbàntaynàng,rồimớiyênlòngngấtđi.

“Lại cũng biết làm biếng cơ đấy.”Nàng khẽ chaumày, lẩm bẩm oántrách một câu, rồi nhẹ nhàng tách bàn tay đang nắm chặt của người bịthươngra,gươngmặtxinhđẹpđộtnhiênbiếnsắc…mộthạtchâuđỏsẫmrơivào lòngbàn taynàng, toát lênmột thứkhíchất lạnhđến thấuxương,chỉtrongtíchtắcđãlàmcáilạnhxungquanhlumờđihết.

Đây,đâylà…Vạnniênlonghuyếtxíchhànchâu?!Thìralàvìthứnày!Đúnglàmộttênđiên…hắnđiđoạtVạnniênlong

huyếtxíchhànchâuvềthậtsao?!Nàngngẩnngườiramộtlúc,rồimớicấthạtchâugãvừadùngmạngđổi

vềđi,cấttaygọibốnnữtỳcònlại:“Nhanhlên,giúptađưahắnvàotrongkiệu…nhấtđịnhphảigiữchochắc,nếukhôngtạngphủcủahắnsẽvỡtungramất.”

“Vâng!”Rõlàđãquenvớinhữngchuyệnnày,bốnnữtỳgậtđầumộtcái,chânkhẽnhúnlên, rồicúingườinhẹnhàngnhấc tứchivàvaiHoắcTriểnBạchlên,sauđótừtừnângbổngcảthânhìnhđãcứngđờđólêncao.

“Khụkhụ…khiêngvềcốc,ĐôngChiquán.”Nànglấykhăntayrachemiệnghokhẽ,nhẹgiọngdặndò.

“Vâng.”Bốnnữ tỳ liềncẩn trọngđặtngườibị thươngvào trongchiếckiệuấmáp,rồicúingườilẹlàngnhấckiệulên,đầumũichânkhẽđiểm,liềnnhưbốnconchimyếnkhiêngcỗkiệulaovúttrởvềsơncốc.

Gió tuyết cuối cùng đã ngớt dần, cả vùng đồng hoang trắng toát mộtmàu,khônggianngậptràntrongcáirétkhiếnngườitaphảinghẹtthở.

Page 12: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Khụkhụ…hụhụ.”Nàngnắmchặthạtchâu,nhìnđinhìnlại,gậpngườihodữdội,ánhmắtdần trởnênbi thương.Cái tênnày, thậtđúng làchẳngcầnmạngnữarồi.

Nhưngmà,liềumạng…liệuphỏngcóíchgìchứ?“Cốcchủ,saongườilạinhườngkiệuchohắnlàmgì?Lẽnàomìnhphải

đibộvềsao?”Nànghãycònđangngẩnngười,thìLụcNhiđứngbêncạnhđãbấtbìnhlêntiếng,miệnglẩmbẩmoántráchrồitungchânhấttungmộtđámtuyếtlên,“Cáitênnàythậtlàđángghétquáđi,trongtaychỉcómộtmiếngHồiThiênlệnhmàđãliêntiếptámnămrồimàvẫnchưatrảhếtnợcũ…cốcchủ,saongườikhôngtốngcổcáitênônthầnnàyđichorồi?”

“Khụ khụ, được rồi, được rồi, ta không sao, ít nhất thì cũng không bịngườitađâmmườimấycáilỗtrênngườinhưhắn.”Nàngđểlòấptaytửkimtrongốngtay,rúcmìnhtrongchiếcáokhoáclônglymiêuấmáp,vừacườivừaho,nói:“Hiếmkhiđượcrakhỏicốcmộtchuyến,ngắmcảnhtuyếtrơicũngkhôngtệlắm.”

“Nhưngmà…”LụcNhilolắngnhìnnàng,“sứckhỏecốcchủkhông…”“Khôngsao.”Nànglắcđầu,ngắtlờicàunhàucủaáitỳthânthiết.“Cứđi

bộthongthảmàvềthôi!”Sauđó,nàngliềnxoayngười,bướcđitrongtuyếtngậplútđếntậnđầu

gối.Hoatuyếtrơixuốngtừngvạttrênmặtđất,trờiđấtmênhmangtrongmàu

trắngtoát.Ởnơixaxa,mộtrặngrừnghiệnlênmờmờnhưdệtbằngsươngkhói.Nànghítthởbầukhôngkhílạnhbuốt,khôngngừngholênsùsụ,đôimắtđảotrònnhìnxungquanh.Baonhiêunămrồi?TừkhilưulạcđếnDượcSưcốc,đãbaonhiêunămrồinàngcũngkhôngđặtchânrakhỏicốckhẩu?

Tứccườithật…ngườiđượcgọilàThầnY,lạiốmyếuđếnmứckhôngthểtựdohítthởkhítrời.

“Cốcchủ!”LụcNhiởphíasaulolắngkêulên,cởitấmáodàytrênngườixuốngchạytheonàng,“Ngườikhoácnóvào!”

Độtnhiênả thấy tiểu thưcủamìnhdừngbước,đưa tay lên rahiệu imlặng,cặpmắtsángbừnglên.

“Nghexem,đólàtiếngđộnggì?”Nàngnghiêngđầulắngnghemộtâmthanhnàođólẫntronggiótuyết,lẩmbẩmkhekhẽ,rồibỗngxoayngười,chỉxuốngđất:“Ởđâynày!”

“Soạt!”Lờinàngvừadứt,LụcNhiđãhóathànhmộtđạocầuvồngtrắng,mũikiếmchỉthẳngxuốngtuyết.

“Ai?”Ảhétlên.Mộtđụntuyếtvỡtungra,bêndướiquảnhiêncóngười!Hắnkhẽđộng

đậy,khôngngờlạidùngtaykhôngtiếplấymộtkiếmcủaả.Tuynhiên,ngườikiacó lẽđãsứccùnglựckiệt,hắngắnggượngtránh

đượcmộtchiêucủaLụcNhithìkhôngcònlựckhígìnữa,lạigụcxuốngmặt

Page 13: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

tuyết lầnnữa,nằmbấtđộng.LụcNhibấygiờmới lấy lạibìnhtĩnh, lùi lạimột bước, mũi kiếm chỉ vào hậu tâm đối phương, rồi mới nhận ra đốiphươngđãkhôngcòncửđộngđượcnữa.

“Ởtrongrừngraphảikhông…”Mỹnhânáotímlẩmbẩmnhìnvềphíaxa,ánhmắtdừnglạiởrừngcâyLinhsam.

Ởđó, cómột vệt bò rất sâu kéo thànhmột đườngngoằnngoèo ra tậnđây,lờmờcònthấydấumáu.RõrànglàkẻnàyđãtheoHoắcTriểnBạchbòtừtậntrongrừnglinhsamrađây,rồikiệtsứcngấtđi.

“Cốcchủ,hắnsắpchếtđếnnơirồi!”LụcNhikinhhãikêulênmộttiếng,nhìnchằmchằmvàolỗthủngtrênlưngkẻbịthương.

“Ừm…” Tiết Tử Dạ hững hờ đáp một tiếng. “Thử lục soát xem trênngườihắncóHồiThiênlệnhkhông?”

“Khôngcó!”LụcNhinhanhnhẹnlụcsoátmộtlượtrồicụthứngđáp.Xemrakẻnàykhôngphảingườiđếnđểcầuy,màlàthamgiavàotrận

huyếtchiếntranhđoạtLonghuyếtchâu?Nhữngchuyệnchémgiết thùhậntrêngianghồnàykhôngngờ lại náođộngđến cảvùnghoang sơphụ cậnDượcSưcốcnày,thậtđúnglàpháhoạisựyêntĩnhcủangườita.

“Vậythìđithôi.”Nàngxoayngườiđikhôngchútdodự,tayômlòấptay.“Takhônglàm

chuyệnthiệtthòiđâu.”Võ lâmnày xưa nay đều không được thái bình, chính tà đối lập,môn

pháinhiềunhưsaotrêntrời,chỉvìmộtchuyệnnhỏnhưhạtvừngcũngcóthểđánhnhauđếnsứtđầumẻtrán…Đámngườigianghồnàymộtnămkhôngbiếtđãchếtbaonhiêungười,nếungườinàocũngcứuthìbàngbậnđâuchoxiết?Hơnnữacứurồi,chắcgìhắnđãtrảnổitiềnchữabệnhcaongấtngưỡngởDượcSưcốc.

“Nhưngmà…”khôngngờLụcNhilạikhôngnghetheolệnhnàng,vẫndodựđứngngẩnrađó.

“Nhưngmàcáigì?”Nànghơi chútbựcbộidừngchân,quayngười lạithúcgiục:“DượcSưcốcchỉcứungườicầmHồiThiênlệnh,đâylàquycủ…lẽnàongườiquênrồisao?”

“LụcNhikhôngdámquên.”Ánhmắtnhađầuduđidulạitrênmặtđất,khóemiệngkhẽmỉmcười:“Nhưngmà…nhưngmàngườinàyanhtuấnlắmđấy!”

Theohầucốcchủđãbaonhiêunămnay,khôngphảiảkhôngbiết tínhkhítiểuthưmìnhnhưthếnào.

Ngoàicáithóitínhtoánchilitỉmỉra,cốcchủnàycònlàngườirấtsoimóitướngmạohìnhthứccủangườita…chẳnghạnnhư,mỗilầncónhiềubệnhnhâncùngđếnmột lúc,nàngchẳnghềdodựchữachonhữngngườianhtuấnđẹptraitrướctiên;rồichẳnghạnnhư,mỗilầnchữabệnhnàngđềuthuphí rất cao,nhưngnếubệnhnhânkhông trảnổi,nhưng tướngmạo lại

Page 14: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

khiếnnàngthấyưanhìndễcoi,thìvịcốcchủhámtiềnnàycũngsẵnsàngbỏquachoymộtlần.

HoắcTriểnBạchlàmộtvídụđiểnhình.“Anhtuấnlắmàh?”Tiếtcốcchủquảnhiênđãđứnglại,khẽnhướngmày.“Thậtkhôngđấy?”“Ưm.”LụcNhidùngkiếmvỗlênvaingườikia.“CònhơntênquỷđòinợHoắcTriểnBạchkiagấpmườilần!”“Thậtthếàh?”TiếtTửDạcuốicùngcũngquayngườilại,lấylàmhứng

thú.“Vậythìhiếmcóđấy.”Nàngbướclạigầnkẻđãmấthếttrigiáckia,cúingườinângcằmhắnlên.

Trêngươngmặtđầmđìamáutươiđócòndínhmộtmảnhngọcvụn…Sắcmặtnàngđộtnhiênbiếnđổi,đưataymiếtđimảnhngọcvỡkia.Ngườinày…dườngcógìđókhôngtầmthường.

Nàngkhẽvungtayhấtmiếngngọckiađi, lausạchnhữngvếtmáubẩntrêngươngmặtđốiphương,nhìnchămchú.

Gươngmặtấykhôngngờlạitrẻnhưthế.Đúnglàrấtanhtuấn,nhưnglạirấtcôđộc,cặpmắtnhắmnghiền,haimá

trắng nhợt như được điêu khắc từ băng đá, đôi mắt đang nhắm chặt kiadườngnhưẩnchứmột thứgìđóuámkhó tảbằng lời,khiếnngười tachỉthoạtnhìnđãchấnđộng,cơhồchạmphảimộtnỗisợnàođóẩnsâutậnnơisâuthẳmtrongtâmhồn.

“A…”Khônghiểutạisao,nàngbuộtmiệngkêulênmộttiếngkhekhẽ,cảmnhậnthấymộtáplựcđanglấntớitấncôngmình.

“Cốcchủthấysao,ngườinàykhôngđếnnỗinàođấychứ?”LụcNhibẻmmépnói.

“Cứuhaykhôngcứuđây?”SắcmặtTiếtTửDạtừtừtrởnênnặngnề,đưatayra,nhènhẹđặtlêncặp

mắtđangnhắmnghiềmcủađốiphương.Ởđây,chínhlàởđây.Thứáplựcđó,chínhlàdođôimắtđangnhắmnghiềnnàytoátra!Rốtcuộclàsứcmạnhgì,màcóthểkhiếncảnàngcũngphảikinhtâm?“Cònchưachết.”Cảmnhậnđượchai conngươivẫnchuyểnđộngkhe

khẽdướilàndamắt,nànglẩmbẩmthốtramộtcâu,rồinhưsuytưgìđó…ngườinàybịthươngcònnặnghơnHoắcTriểnBạch,khôngngờcònbòtheohọHoắcđórađượcđếnđây.

Đólàsứcsốnggìmàdaidẳngnhưvậy?Nàngngấmngầmthấysợhãi,vôthứcbuôngtay,lùilạimộtbước.Đúngkhoảngkhắcấy,conngườiđangbất tỉnhkiađộtnhiênmởbừng

Page 15: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

cặpmắt!Cặpmắt lưu ly lóe lênmột tia sáng yêu dị, trong cái nháymắt đó đã

chiếusángđồngtửcủanàng.Dườngnhưkẻnàyđãngưngtụtoànbộsứctàncủamìnhvàocặpmắtấy,nhìnchòngchọcvàonàng,cặpmôitrắngbệchrunrẩymộtcáchyếuớt,buôngrahaichữ:“Cứu…ta…”

Trongsátnađó,thầntrínàngbắtđầudaođộng,phảngphấtnhưcósứcmạnhngoạilainàođóđangtừtừxâmnhậpvàođầuóc.

YêuĐồngNhiếpHồn?Trongkhoảngkhắcấy,nàngđãhiểuratấtcả.Khôngkịpnữarồi,nàngđộtnhiênthòbàntaykhỏiốngtayáo,chắngiữa

haingười.“A!”Người trên tuyếtkêu lênmột tiếngđứtđoạn, thân thểbỗngmềnnhũn,

khôngcònphátraâmthanhgìnữa.Nàngđứngtronggiólạnh,mồhôilạnhtúarakhắpngười,lạnhbuốtđến

tậnbêntrong.Trongtaynànglàmộttấmlănghoakínhhếtsứctinhxảo,làthứcácnữ

nhânhaydùngkhiđiểmtrangnhansắc.Vừarồiđúnglàngàncântreosợitóc,đúnglúccặpmắttàdịđómởra,

nàngđãkịpthờiđưataychặnlại,dùngmặtgươngđẩyĐồngThuậtdođốiphươngngưngthầnphátraphảnlạichínhhắn.

Đólàphươngphápduynhấtđểkhắcchếthứtàthuậtquáidịnày.Vậymàsaukhithoáthiểm,nànglạithấyhốthoảngngẩnngơlạthường,

dườngnhưđãnhìnthấygìđókhicặpmắtấymởra.Đôimắtấy…đôimắtấy…saomàquenthuộcthế,giốngnhưmườimấynămtrước…

“Cốcchủ,ngườikhôngsaochứ?”Tấtcảxảyraquánhanh,thờigianbấtquáchưađầymộtcáibúngtay,sau

khimọichuyệnkếtthúcLụcNhimớikịpphảnứng.“Nguyhiểmquá…khụkhụ.”Nàngrútbàntaylạnhbuốtvàotrongống

tayáo,lẩmnhẩmnói:“Suýtchútnữalàtoirồi.”CuốicùngLụcNhicũnglấylạiđượcbìnhtĩnh,tứcgiậnquátlên:“Dám

dụngkếvớitiểuthưcơà?Đúnglàcáiđồvongânbộinghĩa!”“Đượcrồi.”TiếtTửDạđưatayngănkhôngchoảchémxuốngmộtkiếm,

khekhẽlắcđầu.“Mangytheođi!”“A?”LụcNhikinhngạcháhốcmiệng.Loạingườinàymàcũngcứuư?Tuyrằnganhtuấndễnhìn,nhưngdùsao

thìvẫnlàmộtconrắnđộcđángsợ,chỉcầnhồiphụclàlậptứcquayracắnngườingaylậptứccơmà?

“Đithôi!”Nànghomỗilúcmộtdữdộihơn,cảmgiácnhưkhôngkhílạnhgiálàmlá

phổinàngđóngbănglại.

Page 16: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Nhanhlênnào!”“Ừm…”LụcNhikhôngdámtráiýnàng,nhấcchânkẻmấtđitrigiáckia

lôixềnhxệchtrênmặttuyết,lặnglẽđitheosau.Nàngbướcđitrêncánhđồngtuyếtmênhmông,gióthổivùvùbêntai.Khílạnhùatớitừngđợtkhôngngừng,cơhồmuốnlàmmáuhuyếttrong

cơthểnàngđôngcứnglại,hệtnhưcáiđêmmườihainămvềtrước.Thếnhưng,cảmgiácấmápthuởấy,baogiờmớicóthểtáihiệntrởlại?“TuyếtHoài.”Nàngngướcmắtlênnhìnnhữngbônghoatuyếtbaybay,

hosặcsụa,rồiđộtnhiênlẩmbẩm.TuyếtHoài…làảogiácchăng?Vừarồi,trongđôimắtcủakẻkia,tađã

nhìnthấy…chàng.

Page 17: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Chương1

TUYẾT:ĐÊMTHỨNHẤTHoắcTriểnBạchkhôngbiếtmìnhđãhônmêđimấtbaolâu,khigãtỉnh

lạithìbênngoàitrờiđãxâmxẩmtối.Đậpvàomắtgãlàchíntấmngọcbàitreo trên tường,bên trênkhắchoavănhình lan thảo linhchi…chắcđó lànhữngtấmHồiThiênlệnhcủanămnay?MỗinămDượcSưcốcchỉphátracómườitấmHồiThiênlệnh,chỉchịuchữachomườibệnhnhânvớigiácaongấttrời,bởivậymàngọcbàinàyđãtrởthànhmộtthứmiễntửkimbàimàngườitrongvõlâmaiaicũngmuốntranhđoạt.

CóđiềuxemrathìmườitấmHồiThiênlệnhcủanămnayđãvềgầnhếtcảrồi.

Gãmuốnngoảnhđầuđi, nhưngvùng cổ lại nhói đau lênnhưbị ai bẻgãy,chỉkịpliếcthấyTuyếtDiêuđangngủgàngủgậttrênmộtcáigiá,bêntrênngọnđènbạcđangđốtmộtcâychâmmỏngmảnh,chiếcsiêubạcbêncạnhbốclênmùithuốcthơmnồngnồngngàongạt.

Gãchợtthấylòngmìnhyênlại…Khungcảnhquenthuộcnàylàbờbếnduynhấtchogãtrởvềtrongtám

nămròngkhôngngừngbônbachémgiết.“Đúnglàkhỏethậtđấy!”Vừamớimởmắt,làgãđãnghethấycâuchâm

chọcquenthuộcấy:“Quảnhiênlàngươikhôngchếtđược.”Gãkhónhọcquayđầulại, thấymũingânchâmbịnungđếnđỏrựckia

đangchuyểnđộng trongbàn taynhỏnhắncủanữ tửáo tím, linhhoạtnhưchínhmộtphầncơthểnàngvậy.

TiếtTửDạ…trongcáichớpmắtấy,khóemiệnggãđãhiện trở lạinụcườiđãvắngbóngbấylâunay.

Nữtửkiakhẽnhướngnhướngmày,vừachọnmộtcâychâmthíchhợp,vừatiệnthểchâmchọc:“Này,cóphảingươiđịnhănvạởđâykhôngđấy?Mườivạnlượngmộtlầnchẩnbệnh,ngươiđãthiếunợsáulầnrồi.Địnhgánthântrảnợchắc?”

Nữ nhân chết bầm. Gã khẽ mấp máy miệng, định chọc lại mấy câu,nhưngcổhọngchỉphátrađượcmấyđơnâmkhôrát.

“À,quênmấtkhôngnóivớingươi, tavừachongươiuốngCửuhoa tụkhíđơn,dược tínhkhônóng,e là tạm thờingươikhôngnóinănggìđượcđâu.”TiếtTửDạnhìngãnamnhânbịbóchặtnhưcáibánhchưngnằmtrêngiườngđangtrợntrừngmắtlênnhìnmình,gươngmặtliềnnởramộtnụcườichâmbiếm:“Ngoanngoãnngậmmiệng lại cho ta.Đợi látnữa làđau lắmđấy.”

Nữnhânchếttoi.Gãnhìnmộtbộhaimươitưcâyngânchâmđãhơqualửatrêntaynàng,

Page 18: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

cổhọngbấtgiáckhẽọcọcmấytiếng.“Sợrồihả?”Nhậnrađộngtácvôthứccủagã,TiếtTửDạthíchthúbật

cườikhúckhích.Khôngnóichẳngrằng,nàngbấtngờlắcmìnhchuyểnthânđếntrướcmặt

gã,haitaycùngvunglên,haimươitưmũingânchâmcơhồcùnglúcđâmvào cáckhớp trênngườiHoắcTriểnBạchnhưđiện chớp.Thậmchí nàngcònchẳngthèmnhìnlạilấymộtlần,màđộngtácthìnhanhnhẹntuyệtluân,chínhxáctuyệtđối,khôngsaimộthuyệtnào!

Xuất thủ nhanh, nhận huyệt chuẩn, khiến người ta không khỏi thở dàithánphục.

Cảmgiácđauđớnkịch liệtkhắp toàn thânấykhiếngãkhông thểchịuđựngđượcchỉmuốnhámiệngkêulênthậtlớn,nhưngmộtchiếckhăntayvotrònđãkịpthờibịtchặtmiệnggãlại.

“Đừngcó rú lênnhư thế, kinhđộngngườikhácđấy!”Nàng lạnh lùngnói,bàntaychầmchậmvêđầungânchâm,điềutiếtlạiđộsâuvàphươngbịđâmvàohuyệtđạo,đếnkhigãphảiúớrênlên,toànthânướtđẫmmồhôimớidừnglại.

“Huyệtđạophongtỏahếtrồi…giờtathaythuốctrênmặtngườitrước,mộtchútnữasẽbăngbónhữngvếtthươngkhắpngườikia.”

Cơnđauđãqua, toàn thânHoắcTriểnBạch thấy thư tháiđinhiều,gãgắngsứcnhổtấmkhăntrongmiệngra,ánhmắtchuyểnđộngtheothânhìnhnàng.

Quái thật,mặt…hìnhnhưmặt ta cóbị thươnggìđâunhỉ?Nếucó thìcũngchỉlàsâysátmộtchútlàcùng,cớchiphảithaythuốc?

“Hừ,đừngcó tỏ rabấtphụcnhư thế.Thân thểngươicóchỗnàoquantrọngbằngcáimặtđâuchứ?”Nhậnranghivấn trongánhmắtHoắcTriểnBạch,TiếtTửDạkhẽvỗnhẹlênmágã,giọngđiệukiênquyếtnhưkhôngđểngườitacócơhộithươnglượng:“Nóithậtmộtcâu,ngươinợtabaonhiêutiềnchữabệnhrồi?ChỉcómộtmảnhHồiThiênlệnhmàđếnchữabệnhtámnămliền…nếukhôngphảitathấygươngmặtngươicoiđườngđượcthìsớmđãmộtcướcđávăngngươirakhỏiđâytừlâurồi.”

Nàngvừalàubàu,vừatháolớpbăngtrênmặtgãra,ngóntayquệtmộtchút thuốc caomàuxanh lục, cúi người cẩn thậnxoa lênmặt gã, tựanhưđangtusửamộttácphẩmnghệthuấtcógiátrịliênthànhvậy.

Gãnhìn chòng chọc vào gươngmặt đã quá quen thuộc chỉ cáchmìnhgangtấc,giậnđếntímtái.

“Hừ,ánhmắtkiểugìvậy?”TiếtTửDạthoaxongthuốc,vỗlênmặtHoắcTriểnBạchmộtcái,hầunhưkhôngthèmchúýtớiánhmắtphẫnnộcủagã,hướng ra bên ngoài cao giọng gọi: “LụcNhi!Chuẩnbị nướcnóngvà vảibăng!Đúngrồi,cảthuốcmênữa!Chuẩnbịbăngbóchohắnnào!”

“Đếnngayđây!”LụcNhiđứngbênngoàiđáplạimộttiếng.

Page 19: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Nữ-nhân-chết-bầm!”Cuối cùng gã cũng lấy đầu lưỡi đẩy được chiếckhăn vo tròn trongmiệng ra, thở hổn hển, gằn giọng nói từng chữamột:“Ghêgớmvậy.Nămnay…nămnaynhấtđịnhkhônggảchoaiđược.”

“Bịch!”Khôngchútdodự,mộtcáigốiđãđậpthẳngvàogươngmặtvừamớithoaxongthuốccủagã.

“Nóilạilầnnữaxemnào?”TiếtTửDạkhẽvuốtlêncâyngânchâmvừarútra,cườigằnmộttiếng.

“Quácquác…”TuyếtDiêuđangđậutrêngiábịgiậtmình,conmắtnhưhạtđậuđenkhẽchuyểnđộng,kêulênmộttiếngnhưchâmchọc.

“Đồsúcsinhlắmlôngvôlươngtâm!”Gãbịmộtđòncủanànglàmchođầuvángmắthoa,lạibịkhíthếcủaTiếtTửDạápchế,khôngdámlậptứcphảnkích,chỉlẩmbẩmmắngcontuyếtưng:“Ngàymaitasẽvặttrụilôngngươichoxem!”

“Quácquác.”TuyếtDiêu càngầm ĩ hơn, tựanhưmuốncườinhạogã,baylênđậuxuốngvaiTiếtTửDạ.

“Tiểu thư,chuẩnbịxongrồi!”LụcNhiởbênngoàinói, trên taybưngmộtkhayđầynhữngbăngvảivàdượcvật,ngoàiracòncóbốntỳnữkháchợplựckhiêngvàomộtcáithùnggỗlớn,đặtgiữaphòng,hơinóngbốclênnghingút.

“Ừm!”TiếtTửDạgạtgạttayxuaconchimđangđậutrênvaiđi.“Vậythìchuẩnbịbắtđầuđi.”

A…lạibịđámnữnhânnàyvâyquanhsoimóirồiđây!HoắcTriểnBạchthầmtựgiễu.

Támnămnay,ítnhấtcũngcóbốnnămgãđượchưởng“đãingộ”nàyrồi.TiếtTửDạbướctớicạnhgiườngbệnh,lậttấmchănlên,nhìnnhữngtấm

băngquấnnganhdọckhắpngườigã,ánhmắtđãkhôngcònvẻcợtnhảnãygiờ:“AHồng,ngươidẫnKimNhi,LamLam,TiểuTranhquađây,nhìnthậtkỹ vào đấy… lần này phải hết sức cẩn thận, tổng cộng có mười ba vếtthươngnặng,haimươibảyvếtthươngnhẹ,bấtcứchỗnàocũngkhôngđượclơlà.”

“Vâng!”Đámtỳnữđồngthanhđáplời.Gãnhìnđámnữnhân taycầmđủ thứkhícụbước tới,khôngkhỏikhẽ

runrun.HoắcTriểnBạchgãđãquáquenvớinhữngchuyệnnàyrồi…HồngTranhKimLamLục,thịnữcủaTiếtTửDạngườinàocũngthânhoàituyệtkỹ,lúctrịliệungoạithươngchongườitathìđộngtácnhịpnhàngnhưmộtngườicótámcánhtayvậy.

Mộttayvừarạchvếtthươngra,mấycánhtaykhácđãlậptứckhoétmủ,nốimạchmáu, rửasạchvết thương,băng lại,chỉ trongmấycáichớpmắt,bệnhnhâncònchưakịpmấtmáuthìvếtthươngđãđượcxửlýsạchsẽrồi.

Nhưng…lầnnàygãbịthươngnhiềuchỗquá.Dùkàtámcánhtay,chỉe

Page 20: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

cũngkhôngkịpxoayxởmất.Nghĩtớiđây,thầntríHoắcTriểnBạchbắtđầumơmơhồhồ.“DượclựccủaMaPhất tánbắtđầucônghiệurồi.”LamLamđổthuốc

vàomiệnggã,cẩnthậnquansátphảnứngcủađồngtử.“Vậythì…bắtđầuđi!”TayTiếtTửDạkẹpmộtcâyngânchâmnhọnhoắt,ánhmắt lạnh lùng

trầmtĩnhtựanhưmộtvịthầncóquyềnnghịchchuyển.Mộtgiấcmộng…mộtgiấcmộngdài.Đáng sợ nhất là, gã biết rõ, biết rất rõ mình đang nằmmộng, nhưng

khôngthểnàotỉnhlạiđược.Trongđêmđenthămthẳmvôtận,cóngườiđangcườiđùachạynhảy.Đó

làmộtnữhàitửáođỏ,vừachạyvừangoảnhđầulạiphíasau,gươngmặtnởmộtnụ cười làmhồngãngâyngất: “Ngốc à, đếnbắtmuội đi…bắt đượcmuộisẽgảchohuynh!”

Gãmuốnchạytheonàng,nhưnglạikhôngthểcửđộng,thânthểtựahồnhưđóngbăng.

Cònnàngthìchạymỗilúcmộtxa,mỗilúcmộtxadần…gãkhôngcòncơhộibắtđượcnữhàitửnhínhảnhnhưtinhlinhđónữa.

“Cầuxinhuynh,hãy thachoTrọngHoa, thachobọnmuộiđi!”Trướckhigãlênđườngđixa,nữtửđóđãkhóclóccầuxin,gươngmặtđẫmlệ.

“Tathậtsựhyvọngrằngmìnhchưabaogiờquenbiếtngươi.”Thiếuphụmặcáoxôgai,taybồngcon,nghiếnrăngnóitừngchữmột:“Đờinàycủatađãbịngươihủyhoạirồi!”

Mỗimột chữbuông rakhỏimiệngnàng, lồngngựcgã lại nhưbịgămthêmmộtmũi kiếm sắc nhọnnhuốmđầymáu tươi, làm chogã đầymìnhthươngtích.

ThuThủy…ThuThủy…khôngphảivậy,khôngphảinhưvậy!Gãmuốnhétlên,nhưnglạikhôngthểthốtnênlời.Tạisaovẫnchưatỉnh?Tạisaovẫnchưatỉnh?Cònmuốngiàyvòtađến

baogiờnữa?“A,tiểuthư,ngườixemhắnlàmsaokìa?”LụcNhiđểýthấyhơithởcủa

người đang ngâmmình trong thùng thuốc trở nên gấp gáp, sắcmặt trắngnhợt,nhữnghạtmồhơilạnhlititúaratrêntrán,cáicổkhôngngừnglắcđilắclại,haimắtnhắmnghiền,thânthểkhôngngừngrunlênbầnbậtthìkhôngkhỏigiậtmìnhkinhhãi.

“Có chuyệngì thế?”TiểuTranh cũnggiật nảymình, vội vàng thò tayvào trong thùng thuốcxem thử.Ả làngườiđãphối chế ra thứBạchdượcsinhcơtántrongthùngnày.

TiếtTửDạchỉkhekhẽlắcđầu,đặtbàntaylêntrángã.“Khôngsaođâu.”Nàngnói.“Chỉtạihắnđangnằmmơthôi.”Chỉđangnằmmơ…nếugiấcmơcóthểgiếtđượcngườita…Cáikẻtoàn

Page 21: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

thânđầythươngtíchđangngâmmìnhtrongthùngthuốcấy,cảngườiđangrunlênnhènhẹ,nétmặtnhưcóvôsốđiềumuốnnói,nhưnglạibịchặnhếtnơicổhọng,khôngthểthốtthànhlời.

“Thu Thủy…Thu Thủy…”Gã nóng lòngmuốn nói gì đó, nhưng rốtcuộcchỉlẩmbẩmlặpđilặplạicáitênấy.

Nàngkhẽthởdàimộttiếng.Xemra,vẫnlànữnhânấylàmchogãđaukhổnhưvậytừbấylâunay.

ThuThủyÂm.Từlầncuốicùngnànggặpnữnhânấy,đếngiờcũngđãtámnămrồi.Támnăm trước, nàng chính thức kế thừaDượcSư cốc, lập ra quy củ

mới.PhátraHồiThiênlệnh,mỗinămchỉchữachomườingười.Mùađôngnămđó,HoắcTriểnBạchmặtmũinhuốmđượmphongtrần

ômMạtNhicùngnữnhântuyệtsắcđóđếnDượcSưcốcbênbờsôngMạchànày,lấyramộtmiếngHồiThiênlệnhcầuxinnàngchữatrịchođứatrẻchưađầytuổiấy.Lúcấybảnthangãcũngbịthươngrấtnặng…khôngbiếtđãphảiđánhbạibaonhiêucườngđịchmớiđoạtvềđượctấmmiểntửkimbàimàngườitronggianghồaiaicũngmuốntranhđoạtấy.

Nétmặthaingườiđếuhếtsứclolắng,cơhồchỉhậnkhôngthểdùngtínhmạngmìnhđểđổilấytínhmạngcủahàitử.Nàngbắtmạchchođứatrẻchỉcòn thở thoi thópấy,vừamới lắcđầukhóxử thìcảhaiđãsongsongquỳthụpxuốngngoàicửa.

Lúcấy,nàngcòntưởngbọnhọlàphụmẫucủaMạtNhinữa.Cảmột tháng trờivấtvả suy tư,nàngvẫnkhôngcócáchnào trị được

bệnhchohàitửấy,đànhlấyHồiThiênlệnhtrảlạichohaingười,nhưngcuốicùngcũngkhông từchốiđược lờikhẩncầuchân thànhcủahọ,đànhmiễncưỡngviếtmộtđơnthuốc.Sauđó,namnhântrướcmặtnàngđâyliềnbắtđầutámnămphiêubạtvàbônbakhắpnơi.

Támnămnay,hếtlầnnàyđếnlầnkhácnàngthấygãmangdượcliệuvề,rồitấmthânđầymáumeđổgụcxuốngdướichânnàng.

Nàngvốnchorằnggãsẽbỏcuộcgiữachừng…bởivì thửhỏicómấyngười vìmột đứa trẻ hoàn toàn không có quan hệmáumủ vớimìnhmàmangcảsinhmạngrađánhcược,hếtlầnnàyđếnlầnkhácđemmạngsốngtreotrênđầulưỡidao,đithuthậpvềnhữngthứdượcliệucơhồkhôngthểnàokiếmđượcnhưvậy.

Nhưngnàngđãsai.Làmsaolạicómộtngườinhưvậychứ?TiếtTửDạkhẽlắcđầu,đôichút

thẫnthờ,cảmthấyconngườidướitaymìnhvẫnkhôngngừngrunlêndữđội.“ThuThủy…khôngphải,khôngphảinhưvậyđâu!”HoắcTriểnBạch

nônnóngphátranhữngtiếngrênrỉhỗnloạn.Khôngphảinhưthếnào?Chuyệnđãtámnămrồi,bêntrongdùcóđiều

gìkhúcmắcchắccũngphảinóichorõmộthairồichứ?Mộtkẻthôngminh

Page 22: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

nhưvậy, tại sao lại tựđàyđọabản thânnhư thế?TiếtTửDạkhẽ lắcđầu,chợtthấymộthànglệứaratừđôimắtđangkhépchặtcủađốiphương,tronglòngkhôngkhỏithầmkinhngạc.Kènày,kẻnàyxưanayvẫnluônhữnghờthếsựnhưhắn,lúctỉnhtáokhôngbaogiờđểlộvẻmặtnày.

Nàngthởdàimộttiếng,thầmnhủ:phảiđánhthứchắndậythôi.“NàyHoắcTriểnBạch…dậyđi.”TiếtTửDạđưatayấnlênhuyệtLinh

Đàicủagã,gõnhènhẹtheomộttiếttấunhấtđịnh,đồngthờighémiệngsáttaigãthìthầmgọi:“Tỉnhđinào!”

Đốiphươnggiậtbắnngười,“bõm”,hoanướcbắnlêntungtóe,bàntayướt đẫm nóng bừng bừng đột nhiên kéo chặt lấy nàng, tưởng chừng nhưmuốnkéocảnàngvàotrongthùngnước.

“Làmtrògìvậy?”Nànggiậtthótmình,đangđịnhđộngthủthìchợtnhậnrađốiphươngthậmchívẫnchưamởmắt,bấtgiáckhôngkhỏingâyngười.

Ngườinàyvẫncònđắmchìmtrongdưâmcủacơnácmộng,khôngkịpmởmắtđãvôthứcvươntayrachụplấythứgãcóthểchụpđược…gãdụnglựcrấtmạnh,tựanhưngườichếtđuốinắmlấymảnhvảicuốicùngvậy.RốtcuộcTiếtTửDạkhôngphátcông,đểmặcchoHoắcTriểnBạchnắmchặtlấytaymình,cảmnhậnhơithởgãtừtừbỉnhổntrởlại,dườngnhưcơnácmộngdàikiacuốicùngcũngđãquađi.

Cóngườiđanggọigã…ởnơitậncùngcủabóngđêm,cóngườiđanggọigã,yêntịnhmàdịudàng.

“U…”Hoắc TriểnBạch thở hắt ramột tiếng, trướcmắt từ từ rõ dần.Trongmànhơimướcnghingút,mộtgươngmặtẩnẩnhiệnhiện,mộtđôimắtsánglonglanhđangmởtonhìngã.Mộtnữtửmỹlệphithường…hìnhnhưcóchútquenmặt?

“A?”Gãbừngtỉnh,buộtmiệngthốtlên:“Saolạilàngươi?”Nhậnramìnhđangnắmtaynữnhânhungdữkia,gãgiậtmình,vộivàng

hấtđi,nhưsợđốiphươngsẽđộngthủđánhngười,gàcònđịnhlậptứcvịnthànhthùngnướcnhảyrangoài,nhưngrồiđộtnhiênngớngườira…

Haitay,saolạicóthểcửđộngđượcrồi?“Khoáccáiáovàocho ta rồimới ra.”Gãngơngẩn,hai taychốngvào

thànhthùnggỗ,đếnkhimộtbóvảiđậpbộpvàomặtmớinghethấyTiếtTửDạlạnhlùngnói:“Đâyđềulànữnhâncả.”

LụcNhiđỏmặt,ngoảnhđầuđicườikhúckhích.“Nhađầuchếttoi,cườicáigì?”TiếtTửDạphìmộttiếng,quayngườilại

gõvàotránảmộtcái.“Rảnhrỗiởđâymàcườinữaà,cònkhôngmausangThuChiuyểnxembệnhnhânbênấythếnào!Cẩnthậnkhôngtađánhgãychânrađấy!”

LụcNhi run như cầy sấy, vội vàng thu dọn rương thuốc chạy biến rangoàinhưmộtlànkhói.

Nàngmắng dứt lời liền quay đầu lại, đã thấyHoắcTriểnBạch khoác

Page 23: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

xongáobướcrangoài,nằmlạitrêngiường.Dùsaothìgãcũngđãbịthươngnặngnhưthế,cửđộngmạnhmộtchútđộngtớivếtthương,khôngkhỏiđauđếnnghiếnrăng.

“Đểtaxemnào!”TiếtTửDạmặtmàyvôcảmngồixuốngmépgiường,vạcháogãra.

Trị liệu thànhcông.Nhữngvết thươngđượcđắp thuốcđãbắtđầuđùnlên thịtmới hồng hồng, ởmấy chỗ vết thương lớnmới được khâu lại đãkhôngcònthấymáurỉranữa.Nànglấymộtngóntayấnnhènhẹlêntừngchỗmột,kiểmtratừnggangtừngtấcxemcóchỗnàovẫncònmáubầmchưatan hay không.Lần này thương thế củaHoắcTriểnBạch không phải tầmthường,khôngthểtùyýbỏquanhưnhữnglầntrướcđược.

“À…!”HoắcTriểnBạchkhôngnénnổitiếngthởdài.TiếtTửDạlườmgãmộtcáihỏi:“Lạigìnữahả?”“Vừasờmólạivừasoimóithếnày,nếutalànữnhân,ngươimàkhông

chịutráchnhiệmthìchắctachếtmất.”HoắcTriểnBạchtrởlạivẻcợtnhảthườngngày,mặttrơranhưtrước.

“Saothếhả,đằngnàothìtacũngnợmấychụcvạntiềnchữabệnh,haylàlấy thân ra gán nợ nhỉ?Nữ nhân vừa hung hãn vừa hám tiền như ngươi,ngoàitarachắccũngchẳngcònaidámlấyđâu.”

Tiết Tử Dạ mặt không đổi sắc, lạnh lùnh đáp trả: “Ta không nghĩ làngươiđángtiềnvậyđâu.”

“…”HoắcTriểnBạchcứnghọngkhôngnóiđượcgì.“Đượcrồi.”Kiểmtralạixong,nàngliềnđắpchănlênchogã,điềmđạmdặndò:“Vết

thươngởngựccầnchâmcứuthêmlầnnữa,chỗkhácthìkhôngcòngìđángngại.Đợimột lát ta sẽ kê cho ngươimấy thứ thuốc bổ huyết dưỡng khí,ngươiuốngchừngmộthaithángthìkhỏelạithôi.”

“Một hai tháng?” Hoắc Triển Bạch biến sắc, ngồi bật dậy. “Thế thìkhôngkịpmất!”

TiếtTửDạngạcnhiênquayđầunhìngã.“SứckhỏeMạtNhimỗingàymỗikémđi,gầnmột thángnaychỉ toàn

dùngnhânsâmcầmhơi,nókhôngthểđợithêmđượcnữađâu!”Gãlẩmbẩmnói, rồi chợt ngẩng đầu lên nhìn nàng chăm chú: “Ta đã tìm được Longhuyếtchâurồi…giờthìcảnămvịthuốcđãđủcả,chắccóthểluyệnrađơndượcrồichứ?”

“À!”TiếtTửDạgiậtmình,nhấtthờibốirốikhôngbiếttrảlờithếnào.“Ừm,phải,phải…đủcảrồi.”

Khôngngờhắntìmđượcđủcảrồi!ThấtdiệpminhchidướiđáyThánhhồcủaBáiNguyệtgiáo.ThanhLoan

hoaởBạchVâncungtrênBíchThànhsơnnơiĐôngHải.Longthiệt(lưỡi

Page 24: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

rồng)ởtuyệtbíchChâusơnvùngĐộngĐình.TuyếtanhtửởMộSĩThápCách,vàcảVạnniênlonghuyếtxíchhànchâuởKỳLiênsơnnàynữa…bấtkỳthứnàocũnglàthiênhạchíbảokinhthếhãitụcmàngườitrongvõlâmđềuđiêncuồngtranhđoạt.

Vậymàkẻnày,đãđikhắpthiênhạtrongtámnămròng,lấyvềtừngthứmộtchonàngchếthuốc.

Rốtcuộclàsứcmạnhgìđãkhiếngãbấtchấptấtcảđiliềumạngtranhđoạtnhưvậy?

“Vậy thì cô nương có thể mau chóng chế luyện thuốc cho ta đượckhông?”Gãlạigượngsứcngồilên,nghiêmcẩnhànhlễ,váinàngmộtvái,gươngmặtanhtuấnkhôngcònchútcợtnhãđùabỡnnàonữa.

“TađãhứavớiThuThủyrằngtrongmộtthángsẽmangđượcthuốctrởvềLâmAn.”

“Điềunày..”TiếtTửDạmânmêviênLonghuyếtchâutrongtayáomàkhôngbiếtnênnóivớigãthếnào.

“Kỳthực,taluônmuốnnóivớingươichuyệnnày,bệnhcủaMạtNhi…ta…”

“Cầuxincônươngđấy!”Gãdườngnhưsợnàngsẽnóirađiềugìkhônghay,lậptứcngẩngđầulênnhìnchămchămvàomắtnàng,xuốnggiọngvannài:“Cầuxincônương…nếucảcôcũngkhôngcứunổiMạtNhi,thìnóđếnchếtmất.Támnămrồi,sắpthànhcôngđếnnơirồimà!”

TiếtTửDạnắmchặthạtLonghuyếtchâu trong lòngbàn tay, từ tronglồngngựcdộilênmộttiếngthởdài.

Tựanhưđãnhậnthua,nàngngồitruớcyán,cầmbútlênbắtđầukêđơn.HoắcTriểnBạchở bên cạnh thấy vậy liền gượng cười nói: “Đợi trị xongbệnhchoMạtNhi,nhấtđịnhtasẽtừtừtrảnợchocô…cônươngkhôngđếnTrung Nguyên nên không biết đến Đỉnh Kiếm các Thất công tử, chẳngnhữngconngườianhtuấn,kiếmphápcaocường,màcònnứctiếnglàbiếtgiữchữtínnữađó.”

Nàngcắmcúikêđơn,haihànglôngmàykhẽcaulại,chẳnghiểulàcónghethấygãnóigìkhôngnữa.

“Cóđiềunày,tuyrằngvừahungdữlạivừahámtiền,songythuậtcủaTiếtcônươngđúnglàrấtgiỏi…”HoắcTriểnBạchbắtđầutántụng.

TiếtTửDạgácbút,nghĩngợigìđó,rồi lạivònát tờgiấynémđi,viếtmộttờmới.

“Tabiếtcônươngđòinhiềutiềnchữabệnhlàđểnuôisốngnhữngngườitrong cốc, toàn là những đứa trẻ bị phụ mẫu bỏ rơi hay là cô nhi đúngkhông?”Gãtiếptụcthaothaolảinhải.“Tacũngbiếttuyrằngcônươngthucủađámvõ lâmhàomônmỗi lầnmườivạn, songbình thường lại rấthaytặngthuốctrịbệnhchobáchtínhởcácthônlàngxungquanhđây…Tiếtcônươngtuyrằngcóhungdữthật,songkỳthực…”

Page 25: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Nàngchợtdừngbút,ngướcmắt lênnhìnnamnhânđanglảinhải trướcmặtmình,ánhmắtcóvẻhơingạcnhiên.

Làmsaomàgã…biếtđượcnhữngchuyệnnày?“Ngươicứdưỡngthươngchokhỏeđiđã.”Saucùng,nàngchỉkhẽấnđầu

vaigãxuống.“Tasẽnghĩcách.”HoắcTriểnBạchthởphàonhẹnhõm,rồimệtmỏinằmxuốngtấmnệm.Dùsao thìgãcũngđã thọ thươngquánặng, lúcnàynội tâmđược thư

thái,thânthểliềncảmthấykhôngcòngắnggượngđượcnữaluôn.Gãnằmxuốnggiường,cảmgiácnhưtứchibáchcốtđềuđauđếnrãrời,nhưngvẫngắngsứcrặnramộtnụcườiphờphạc:“À…tacònbiết,Tiếtcônươnghaysoimóibềngoài củabệnhnhânnhưvậy, nhất định làvì tình lang của côcũngrất…a!”

MộtmũingânchâmbaytớigămvàoHônThụyhuyệtcủagã,đuôichâmcònkhẽrungrung.

“Chodùlànóitốt…”TiếtTửDạsầmmặtlạnhlùngnói:“Nhưngnóidàinóidaicũngthànhranóidại."

HoắcTriểnBạchcứngmồmcứngluỡilại,trốmắtlênnhìnnàng,haimôimấpmáy tựa nhưmuốn nói gì đó, nhưng cuối cùngmí mắt cũng khôngkhángcựlạiđượccơnbuồnngủ,từtừcụpxuống.

"Hà..."TiếtTửDạnhìnngườibịthươngđãsayngủ,lầnđầutiênthởdàithành tiếng, cúi ngườixuốngđắp lại chănchogã, rồi lẩmbẩmmộtmình:"Támnămrồi,cứliềumạngnhưvậy...nhưng...cóđángkhông?"

TámnămtrướckhihaingườiômhàitửMạtNhiđếnDượcSưcốc,nàngđãnhậnra:nữnhânkia,thựcrấthậngã.

Cóđángkhông?Lúcnàonàngcũngmuốnhỏigãcâunày,nhưnglầnnàocũngbịgãcốlàmravẻvôlạigiễucợtrồi lảngđichuyệnkhác,khôngthểnàomởmiệngrahỏiđược.Conngườinàythôngminhnhưvậy,cólẽngaytừđầuhắnđãtựhiểurõchuyệnnàyrồi.

RờikhỏiĐôngChiquán,đồnghồcátcũngđãchỉđếnquácanhtư.BọnLụcNhibịnàngđuổiquaThuChiuyển,nhữngnhađầukhácthìđã

ngủ hết cả, nàng cũng không đánh thức ai dậy, chỉ mộtmình xách ngọnphongđăng,chầmchậmbướcđidọctheodòngsuốilạnhgiá.

MạchàởcựcBắc,quanhnămgiálạnh,nhưngởtrongDượcSưcốclạicósuốinướcnóngphuntrào,vìvậymàvịtổsưcủaDượcSưcốcđãchọnnơinàyẩncư,đồngthờidựatheokhíhậukhácnhaugiữatừngkhuvựcmàlầnlượtchiaralàmbốnkhuXuân,Hạ,Thu,Đông,trồngđủthứthảodượctrânkỳquýhiếm.VâynênĐôngChiquánởgầncốckhẩunàyvẫntươngđốilạnh,bìnhthườngrấtítkhiTiếtTửDạđirađếnđây.

NgọngiólạnhtừMạchàthổitớilàmnàngkhẽrunlênmộtchặp.Vầng trăng lành lạnh treo lửng lơ trênđầu,phảnchiếu tuyết trắngphủ

đầytrongcốc,loángthoángđâuđâycómùithơmthoangthoảngcủahoamai

Page 26: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

trắng.Trongđầu trốngrỗng,nàngcứđidọc theobờsuốiđếnbênTịnhThủy

hồ.Hồnàyvốndosuốinướcnóngvàsuốinướclạnhgiaonhaumàthành,vậynênmộtnửahơinướcnghingútbốclên,mộtnửalạiđóngbăngmộtlớprõdày.

Nỗinhớkhôngthểnàodồnnénđượcấylạidậylênnhưnúiđổsôngdời,nàngkhôngkiềmchếđượcnữa,ngọnđèngiơcao,haichânrảobướcchạytrênmặthồđóngbăng,Rađếngiữahồ,TiếtTửDạđặtngọnđènxuốngbêncạnhrunrẩycúisátngười,đắmđuốinhìnxuốngbêndưới.Ngườiấyđangsayngủbêndướilớpbăngkia,lặnglẽmàxanhxao,cảmườinămnaycũngkhônghềthayđổi.

Tuyết Hoài... Tuyết Hoài... chàng có biết không? Hôm nay có ngườinhắcđếnchàngđó.

Hắnnóinhấtđịnhlàchàngrấtanhtuấn.Nếuchàngcònsốngđếngiờ,nhấtđịnhsẽanhtuấnhơntấtcảnamtửtrên

đờinàyđúngkhông?Chỉtiếclàchàngcứmãi,cứmãingủsaydướilớpbăngnày,dùthiếpcó

gọithếnàochàngcũngkhôngchịutrảlời.TửDạhọcđượcnhiềuythuậtnhưvậy,cứusốngkhôngbiếtbaonhiêungười,vậymàsaokhôngthểgọichàngtỉnhdậy?

Nàngcứlẩmnhẩmnóichuyệnvớingườibịđóngbăngbêndướimặthồ,nướcmắtcuốicùngkhôngkìmđượclãchãtuônrơitrêngươngmặtdiễmlệ.

Tuysưphụđãdùngthuốcchữatrịvàxoadịumộtphầnnỗiđauấy,cùngvớithờigianmườimấynăm,nhữngkýứcquáthêthảmcũngdầndầnnhạtnhòađiphầnnào,songcảmgiáctuyệtvọngtrongcáiđêmMaGiàtộcbịtànsáttòanbộđó,TuyếtHoàivànàngbịbứcphảinhảyxuốngsôngbănghòngtìmđườngsốngsótthìvẫncònhằnsâutrongtâmtrínàng.

NướcMạchàgiữathángMườihailạnhđếnnỗithừasứclấymạngngườita.

Đámngườicuồngsátkiatruyđuổiphíasau,trênmặtđeonhữngtấmmặtnạ gớmghiếc, tay cầmkiếm sắcmáu chảy ròng ròng.TuyếtHoài dắt taynànghoảngloạnchạybừatrênmặtMạchàđãđóngthànhbăng,độtnhiêndưới chân phát ra tiếng "rắc rắc",mặt băng vỡ tan,một cái rãnh sâu đenngòmnuốtchửngcảhaingườivàođó!Trongkhoảngkhắcsinhtửấy,chàngđãômchặtnàngvàolòngthảmìnhtrượtxuốngtheodòngbăngvỡ.

Tráitimchànglàchútấmápduynhấtgiữadòngnướclạnhthấuxươngthấucốt.

ĐãmườinămkểtừkhisưphụcứunànglênkhỏiMạchà,nhưngcáilạnhđãxâmnhậpvàocốt tủyấy thi thoảngvẫn túa ra làmkhổnàng.Mỗiđêmtuyếtrơinàngthườnghaygiậtmìnhtỉnhgiấc,sauđóđẩycửalaorangoàinhưđiênnhưdại,chântrầnkhôngngừngchạytrênmặttuyết,tronglòngchỉ

Page 27: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

tâm tâmniệmniệmmuốnchạyvề thôn trạihoang tàncủabộ tộcMaGià,chạyđitìmlạicảmgiácấmápđãđánhrơiởđótừthuởnào.

Thếnhưngsaucáiđêmđầymáutanhấy,khôngcòngìtồntạinữa,kểcảTuyếtHoàicủanàng.

Ngườitrongbăngvẫnnằmyênlặnglẽ,gươngmặtvẫnnhưnămnào.Thiếuniênmườisáu,mườibảytuổiấykhomngười,haitayômhờtrước

ngực,nằmyênbìnhdướilànnướcđóngbăng,lặngyênsayngủ.TuyếtHoài...TuyếtHoài...đếnbaogiờchàngmớitỉnhlạiđây?Chàngcònkhôngmautỉnhlại,thiếpsẽgiàmấtđó...CáchđókhôngxalàHạChiviên.Nhađầutrựcđêmvéntấmmànlên,nhìnnữtửđangphụcngườigiữahồ

dưới ánh trăng, thở dài não nề nói với đồng bạn phía sau: "TiểuTinh, tỷxem…cốcchủngườilạinóichuyệnvớingườidướilớpbăngkiarồi.”

Bọnthịđềulàcônhihoặcnhữngđứatrẻmắcbệnhkhóchữa,hoặcvìgiacảnhquábầnhànmàbịchamẹbỏrơiởnhữngthôntrangxungquanhđây,được tiểu thư dắt vềDượcSư cốc.Từ khi bọn thị đến đây, người ở dướibăngấyđãnằmđórồi.Đinhmámánói,đó làngườiđãcùngtiểu thưtrôitheodòngMạchàtớiDượcSưcốcnàytừmườihaivềtrước.

Lúcấy,cốcchủđờitrướccủaDượcSưcốclàLiêuThanhNhiễmchỉcứuđược thiếunữvẫncònmộtchúthơiấm,còn thiếuniênkia thìđãbịđôngcứngcảngười.Đãmườimấynămrồi,nhưngtâncốcchủTiếtTửDạcứômmộthyvọngrằngchỉcầnythuậtcủanàngtinhtấnthêmmộtchútnữathìsẽcứutỉnhđượcngườiởtrongbăngấy.

“Ngườiđó, thựcra rất làanh tuấn.”TiểuTinh lẳng lặngnhìncáibóngtrênbăngđằngxa,thẫnthờngơngẩn.

Nhưngđồngbạnkhôngchúýngheảnóigì,màngoảnhmặtnhìnvềphíabờTâyTịnhThủyhồ,bấtchợtkinhngạckêulên:“Xemkìa,cóchuyệngìmà…ThuChiuyển…ThuChiuyểnđộtnhiênnáoloạnhếtcảlênthếkia?MauđigọiSươngHồngtỷtỷđi!”

TrongThuChiuyển,đồđạcquăngvứtbừabãi,khắpnơichỗnàocũngcódấuvếtđánhnhau.

Đãchémrasáubảykiếmrồimàvẫnkhôngchạmđượcđếnchéoáođốiphương,nhấtthờiLụcNhicũngkhôngbiếtlàmsaochophải,ảnângkiếmlên thởhổnhển:kẻnày…kẻnày rốtcuộccóphảiđãbị thươngnặnghaykhôngvậy?Tạisao…vừatỉnhlạiđộngtácđãnhanhnhẹnnhườngấy?

Chẳng thấy thânhìnhynhíchđộngchútnào,nhưngchỉ thoắtmộtcái,đốiphươngđãdịchchuyểnsangmộtgócnhàkhác,ngânđaokềvàocổhọngTiểuTranh:“Gọinữnhânkialạiđâychota,bằngkhôngtalấymạngả?”

LụcNhigiậmchân,nộhỏadânglênngùnngụt.Sớmđãbảovớitiểuthưlàđừngcứuconrắnđộcbịđôngcứngnàyrồi

mà,giờthìhayrồi,vừamởmắtralàhắnđãtrởmặtcắnngayngườitamột

Page 28: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

phát!“Ngươicònlươngtâmkhôngvậy?”LụcNhigiậmmạnhchânmộtcái,

giậndữchửibới:“Đồlangsói!”“Tabảongươiđigọinữnhânđólạiđâycơmà!”Đốiphươngkhônghề

đổisắc,ngânđaokhẽxoaymộtcái,vạchtrêncổTiểuTranhmộtđườngmáudài.TiểuTranhkhôngbiếtđóchỉlàmộtđườngđaonôngchoẹtlướtquacổ,nênlậptứcrúlênmộttiếngkinhhãirồingoẹođầuhônmêbấttỉnh.

“Cốcchủcònởđókhông?”Khôngbiếtphảilàmsao,LụcNhiđànhquaysanghỏinhađầuđứngbêncạnh,mắtnháynháyrahiệuchoả.“ChắclàcònởĐôngChi quán đấy!Mauđi bào cốc chủdẫn thêmmấyngười nữa đếnđây!”

TốtnhấtlàdẫntheotênquỷđòinợHoắcTriểnBạchkia…trongDượcSưcốcnày,chắccũngchỉcógãmớiđốiphónổiconđộcxànàymàthôi.

Ýtứrànhrànhnhưvậymànhađầukiavẫnkhônghiểu,vừađẩycửara,đãthìnhlìnhkêutoánglên:“Cốcchủởkiakìa!”

Tấtcảđềugiậtmình,quayđầunhìnracửa…tuyếtđãngừngrơi,trăngbênngoài rất sáng,mặthồbốc lênmộtmàn sương trắngmờmờ, tựanhưmộttấmgươngsánglạkỳ.Trênbăng,mộtnữtửáotímđangkhomngười,lặnglẽnhìnxuốngmặthồbêndưới.Bêncạnhnàngđãcóthêmmộtnữtỳáođỏ,chínhlàSươngHồngởHạChiviênbịkinhđộngmàchạytới,hìnhnhưảtađangbẩmcáogìđóvớinữtửáotímkiavậy.

Nàngngẩngđầulên,chầmchậmđưamắtnhìnvềphíaấy.Tuycáchxalàthế,nhưngkhitrongtíchtắcmàánhmắtnànglướtqua

đó,bàntaycầmdaocủaĐồnglạikhẽrunlênmộtchút.Đồng nấp trong bóng tối, gươngmặt trắng nhợt không chút cảm xúc,

nhưng trong nội tâm thì đã chấn động dữ dội. Sao lại như vậy… đây làchuyệngì?Khoảngcáchxanhưvậy,cảgươngmặtnhìncònkhôngrõ,vậymàchỉthoángliếcquamộtcái,tađãthấythếnàyrồisao?Lẽnào…

LẽnàonữđạiphunàycũngluyệnĐồngthuật?Cảmgiácđauđớntrongđầuđộtnhiênlạidấylêndữđội.…CóthểlàdotinhthầnsuykiệtsaukhisửdụngĐồngthuậtmộtcách

quáđộ,dẫnđếnbệnhđauđầukinhniêncủahắnlạitáiphát.Nữ tử áo tím trên băng chầm chậm đứng lên, thanh âm bình tĩnh nhẹ

nhàng:“Quađi,tađangởđây.”Hắnlạithìnhlìnhbịchấnđộngthêmlầnnữa…Giọngnóinày!Lúcngay

trướckhihônmêngheđượclờmờlángmáng,hắnđãcóchútkinhhãi,lúcnàylạivanglêntrongtrẻogiữađêmkhuyacànglàmchohắnthấylòngmìnhnhưđangdânglênmộtcảmgiáclạnhlẽocôliêu,trongnháymắt,cơnđauđầuđãtanđi,vôsốthứcứrậprờnmuốntràolêntrongtâmthức.Đâylà…đâylàgìvậy?Lẽnàonữđạiphunày…cònbiếtcảHoặcâm(thứthanhâmmêhoặclòngngười)?

Page 29: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Gãnghiếnchặtrăng,cốsứcngăntiếngnóiđãrađếncổhọng.Mộttênsátthủnhưhắn,từmườimấytuổiđãbắtđầuvàosinhratử,bất

cứlúcnàocũngđềusẵnsàngtuốtkiếmliềumạngvớingườita,chưatừngcómộtgiâymộtkhắcnàolơilỏng.Vậymàkhônghiểuvìsao,lầnnàytrongsâuthẳmnộitâmhắnlạidânglênmộtnguyệnvọngmãnhliệt,làmhắnđingượclạivớiquytắcthườngngàymànảyrahammuốnnhìnrõgươngmặtnữđạiphukia.

HắnkéoTiểuTranhracửa,từngbướctừngbướcmộtđiragiữahồ,bànchângiẫmlênmặtbăngrắnchắc.

TiếtTửDạnhìnđốiphươngđitới,độtnhiênngẩnngơmộtthoáng.Đâylàlầnđầutiênnàngnhìnrõtướngmạocủahắn.Quảnhiên…đôimắtthấpthoángsắclamnhànnhạttrongmàuđenthuầnkhiếtấy,rõrànglà…

“ĐưaLonghuyếtchâurađây.”HắnkéoTiểuTranhlúcnàyđãmấtđitrigiáctớitrướcmặtnàng,nghiếmrăngnói.“Bằngkhông,ả…”

Lờinói củahắn chợt bị đông cứng lại trongkhoảngkhắc ánhmắt haingườichạmnhau.

Trongsátnaấy,cánhtayhắnlạirunlêndữdội,Đồngngâyngườinhìnnữtửđứngtrướcmặtmình,khôngtàinàodịchchuyểnánhmắtđinơikhác.Đôimắtnàng…đôimắtnàngdườngnhưởđâuđó,,,

Cơnđautrongnãobộlạikhuếchtánthêmlầnnữa,trongchớpmắt,bóngđêmđãphủtrùmlêntưduycủahắn.

Đồngnghethấynữtửđangđứngdướivầngtrănglạnhlẽokiađiềmđạmlêntiếnggiọngnóihờhữngnhạtnhòa,khôngbikhônghỉ:“Bệnhnhânthìkhôngnênchạylungtung.”

Saomà…saomàgiọngnóiấylạiquenthuộcđếnthế?Tađã…đãngheởđâurồinhỉ?

Thânhìnhgãhơilảođảo,cảnhtượngtrướcmắtbắtđầutrởnênmơhồnhòanhạt.

Mọivậy trướcmắtđều lắc lưchaođảo,nhưngcuốicùngánhmắthắncũngdịchđượcrakhỏiđôimắtnàng,rồilạikhôngngừnglayđộng,saucùngmớidừnglạitrênmặtbăng,rồiđờraởđó…Đồngkhẽkêulênmộttiếngkhekhẽ.Đó…làgìvậy?

Mộtgươngmặtnhợtnhạtdậpdềnhhiệnra,bêntrêncáchmộtlớpbăngmàulamuám.

Đây,đâylà…tạisaoylạiởđây?Làai…làaiđãphongkínytạichốnnày?

Đồngkinhhãinhìngươngmặtdướibăng, thânhình từ từ run rẩynhènhẹ, rồi đột nhiên toàn thân không còn chống đỡ được nữa, ngân đao rơi“cách”xuốngmặtbăng,haitayhắnômchặtlấyđầu,rúlênnhữngtiếngthêlươngđauđớn.

“Cốcchủ…cốcchủ!”Mấyảthịtỳđứngđằngxakinhhoàngchạytới.

Page 30: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

VừarồibọnảchỉtrôngthấykẻkiakéoTiểuTranhđirađứngđốidiệnvớicốcchủ,sauđóchưanóiđượcmấycâutoànthânhắnđãbắtđầurunlẩybẩy,cuốicùngtựdưngrốnglênmộttiếngrồibổnhàoxuống,haitayômđầulănđilănlạitrênmặtbăng,cứnhưtrongđấucóthanhđaođangkhuađộngvậy.

TấtcảbọnảđềunhìnTiếtTửDạvớiánhmắtngưỡngmộ:chắclàcốcchủđãdùngthứbíphápgì,nênmớichỉtrongnháymắtđãchếphụcđượcconđộcxàđórồi.NhưnglúcnàysắcmặtTiếtTửDạcũngtrởnênnhợtnhạt,toànthânkhẽrunlênnhènhè.

Khôngsai…lầnnàythìnhìnthậtrõrồi.Đôimắtkẻnàythậtkỳdị,mộtmàuđenthuầnkhiếtcùngsắclamnhàn

nhạt,ẩnchứamộtlinhlựcmạnhmẽ…rõrànglàđặctrưngcủaMaGiàtộcđãbịdiệttuyệttừlâu.

Saolạiphảicứuhắnlàmgì?Khikhiênghắntrởvềcứutrị, tấtcảđámtỳnữđềucóchútkhôngcam

tâmtìnhnguyện.Nhưngýcốchủthìkhôngaidámkhôngtuân.Bệnhcủakẻnàyxemraquảthựcrấtcổquái,khônggiốngbấtkỳngườinàođếnDượcSưcốccầuyxưanay.Cốcchủralệnhchobọnảđặthắnlêngiường,rồiđưataybắtmạch,chaumàymộtlúcthậtlấu,khôngnóinănggì.

“Cácngươirahếtđi.”TiếtTửDạnhìnkẻđangđauđớnômđầurênrỉtrêngiườngbệnh,dặndòảtỳnữbêncạnh:“Đúngrồi,nhớkỹ,khôngđượcchoHoắcTriểnBạchởĐôngChiquánbiếtchuyệnnàyđâuđấy.”

“Nhưng…”LụcNhiquảthựckhôngyêntâmđểtiểuthưmộtmìnhởlạibêncạnhtênđộcxànày.

“Khôngphảilo.”TiếtTửDạđiểmđạmnói.“Cácngươiđitrướcđiđểtatrịbệnhchohắn.”“Vâng.”SươngHồngbiết tính tìnhcốcchủ,vộivàngkéoLụcNhimộtcái, rồi

liếcmắtvớiả,cùngsongsonglùixuống.Đợiđámtỳnữđihết,TiếtTửDạmớiđứngdậy,“soạt”mộttiếng,buôngtấmmànxungquanhxuống.

Cănphòngđộtnhiêntrởnêntốiom,ánhtrăngánhtuyếtbênngoàiđềubịngănlạisaunhữngtấmmàndày.

Đúngvàokhoảnhkhắcbóngtốibaotrùmlênđó,kẻkiacũngngừngrênrỉ.

TiếtTửDạngâyngười,khóemiệngnởmộtnụcườichuachat: sợánhsángà?

ThươngtíchtrênngườikẻnàythựcracònnặnghơnHoắcTriểnBạch,nhưng lại luônngoancốchốngđối,chẳnghềcóýphốihợp trị liệu.Nàngvốncó thểquăngcái tênbệnhnhânvừakhôngcóHồiThiên lệnh lại vừakhôngbiếtnghelờinàyrangoàicửacốcngoàikiachochết,nhưngánhmắtcủahắn lại làmnàngdaođộng…MaGià tộcvốnchỉ cóvẻnvẹnhơnhai

Page 31: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

trămngười,trongtrậnđồsátmườihainămtrướcbộtộcnàyđãbịtuyệtdiệt,chínhTiếtTửDạnàngđãtẩmliệmdithểchohọ…

Giờsaovẫncònngườisống?Kẻnàyrốtcuộclàai?Tạisaolạisốngsótđược?

Hơnnữa,cặpmắtcủahắntuyrõrànglàkếtthừađặctrưngcủaMaGiàtộc,nhưnglạithấpthoángcógìđókhônggiống…Ánhmắthắncósứcmạnhnhưphùchúcủamaquỷ,khiếnngườinàochỉcầnliếcnhìnquamộtcáilàđãkhôngthểnàorờimắtrachỗkhácnổi.

Tấtcảmọichuyệntrongquákhứlẽrađãtrôiđithậtxarồi,ngoàingườiđangbịđóngbăngdướihồkiarathìkhôngcònmộtchútdấuvếtnàokhác.Giờđây thoạtnhìn thấyđôimắt ấy,dườngnhưquákhứ lạidồndậpquayvề…vẫn còn người sống sót!Nóimột cách khác, tức là có hy vọng biếtđượcchântướngsựviệcđêmkinhhoàngcủamườihainămvềtrướcđó,biếtđượcrốtcuộclàbàntaycủakẻnàođãtànnhẫnđẩybộtộccủanàngxuốngvựcthẳmchếtchóc!

Vìvậy,nàngphảicứusốnghắn,nhânchứngduynhấtcủađêmhômấy!TiếtTửDạđưataylầnsờgáyđốiphương,songchỉtrongnháymắtđãbị

hấtvăngra.Trongbóngtối,hắnthìnhlìnhbậtdậy,mắtvẫnchưamởramàđộngtác

đãnhanhnhưmamị,trongthoángchốcđãbứcnàngvàogóctường,ngoặttaychặtvàocổhọngnàng,miệngthởkhòkhèhổnhển.

Nhưng cuối cùng Đồng cũng không chống lại được cơn đau như cắttrongnão,hắnchỉduytrìđượcphảnkíchtrongphútchốc,rồisauđólạirunlênmộtchặp,quỳgụcxuống.

TiếtTửDạkhôngkhỏithầmkinhhãi,chodùrơivàohoàncảnhnhưvậy,hắnvẫncònkhảnăngphảnkíchmãnhliệtmộtcáchvôthứcnhưvậysao?Conngườinày…cóphảilàđãtrảiquamộtquátrìnhhuấnluyệncựckỳtànkhốcnênmới luyện thành thóiquenchodù thần tríđãmê loạncũngphảigiếthếtnhữngngườimuốnlạigầnmìnhnhưthế?

“Cút… cút đi cho ta… a… a… a…”Hắn lăn lộn trên giường,miệngkhôngngừnggầmgừ,haitayômchặtlấyđầu,độtnhiênhúcmạnhtránvàováchtườngtrướcmặt.“Tamuốnrangoài!Thảtara.”

TiếtTửDạchợtngẩnngườira,trongđầunhưthoángẩnhiệnmộthìnhảnhgìđó.

Trongbóngtối, tiếngthởhổnhểnvanglêntrongócnàng,gầngũinhưvậymàlạixaxôilắm,hếtđợtnàyrồilạiđợtkhácdộivàođầunàng…Thảtara!Thảtara!

Đột nhiênTiếtTửDạ cúi đầu xuống nétmặt dường như chút khổ sở,cảmgiácnhưhaibêntháidươngcủamìnhđanggiậtgiật…

Lẽnào…lànó?Đúnglànó?

Page 32: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Bênngoàikiatuyếtvẫnđangrơi.TiếtTửDạngồi trongbóngtối,nghiêngđầu lắngnghe tiếnghoa tuyết

lạoxạorơixuốngđất,cảmthấyngườidướitaymìnhvẫnđangkhẽrunrẩy.Trảiquamộtngàytrời,giọngyđãtrởnênkhankhan,sứcphảnkhángcũngdầndầnyếuđi.

Nàngđứngdậy,đốtmộtlòĐềHồhương(cổngữ,chỉtinhchấtcủasữabò. Trong Phật giáo chỉ Phật pháp tối cao. Ở đây có thể là tên một loạihươngliệu),lànhươngkhílàmthanhtâmtĩnhtrínhènhẹlantỏakhắpgianphòngtốiđen,vỗvềanủiconngườiđangđiêncuồngbấtankia.

Mộthồilâusau,đếntậnkhitrờisáng,cuốicùnghắncũngtỉnhlại.LầnnàyĐồngkhôngcóhànhđộnggìquákhíchnữa,khôngbiếtcóphải

hắn cảm thấy là làmgì cũngvôdụnghay làvì thân thểđãhưnhượcquámức,chỉthấyhắnnằmlặnglẽtrêngiường,đôimắthehémởranhìnlêntrầnnhàtốiđennhưmực.

“Tạisaokhônggiếtta?”Hồilâusau,Đồngmớicấttiếnghỏi.TiếtTửDạkhẽmỉmcười:“Đạiphukhônggiếtngười.”“TakhôngcóHồiThiênlệnh.”Hắnhoangmangnóitiếp,rồitrầmmặc

giâylát,mớitiếptụcmởmiệng:“TabiếtngươilàthầnycủaDượcSưcốc.”“Ừm.”Nànggậtgậtđầu.“TacũngbiếtngươilàsátthủcủaĐạiQuang

Minhcung.”Nàngvới tayvàobóngtốicầmlênmột tấmmặtnạbạchngọc,đeolên

mặtmình–vậtnày làdonàngpháingười ra rừng linhsamngoàicốc tìmkiếmmangvề.Trongkhurừngđó,tuyếtlớnchônvùimườihaithithể.QualờikểcủaHoắcTriểnBạch,nàngđãbiếtđấylàThậpNhịNgânDựcsátthủcủaĐạiQuangMinhcungtrênCônLuânsơn

CònkẻthốnglĩnhđámtinhanhcủaQuangMinhgiớinàychínhlàMagiáođệnhấtsátthủ,Đồng–TênquỷTuLakhátmáucóthuậtámsátthiênhạvôsongtrongtruyềnthuyếtmàvõlâmTrungNguyênhếtthảyđềukinhsợ.

Trong bong tối, nàng đeo mặt nạ bạch ngọc của hắn lên. Đúng vàokhoảngkhắcấy,hắnchợtnghiêngđầuliếcnhìn,độtnhiênlạingồibậtdậy,vươntayranhanhnhưchớp,chụplấymặtnạtrướckhinàngkịpphảnứng!

Sauđó,dườngnhưđộngtácấyđãlàmtiêuhaohếtsạchthểnăngcònsótlạicủahắn,bàntayĐồngliềnđờlạiđó,trònmắtlênnhìnnàng,hơithởdồndập,thânthểkhôngngừngrunlênbầnbật.

“Rốtcuộcngươilàai?Đôimắtcủangươi…mắtcủangươi…”Hắnnhìnchòngchọcvàohailỗthủngkhảmtrêntấmmặtnạ,lẩmnhẩmnhưngườinóimớ.“Hìnhnhư…hìnhnhưtađãgặpởđâurồi…”

TiếtTửDạkhẽmỉmcười.Khôngnhớđượcnữaà?Cólẽhắnkhôngnhậnragươngmặtnàng,songđôimắtcủanàng,chắclàphảinhớđượcchứ?

Nàngnắmlấytaygã,đặttrởlạitrongchăn:“Tacũngnhậnrađượcđôi

Page 33: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

mắtngươi.”Đồngngồitrongbóngtốikhôngnóigì,chỉthởhổnhển,nhìnchămchăm

vàođôimắtsautấmmặtnạbạchngọckia,chợtcảmthấyđầumìnhđaunhưmuốnvỡra.Hắnrênlênmộttiếng,rồiômđầugụcxuốnggiường,sátkhíthùđịchkhinãycũngbiếnmấtsạchsẽ.

“Ngươiyêntâm.”Hắnnghenàngnhẹnhàngvỗvề:“Tanhấtđịnhsẽchữakhỏichongươi.”“…tanhấtđịnhsẽkhôngđểngươigiốngnhưmườimấynămtrước,lúc

nàocũngbịgiamcầmtrongbóngtối…”Đợttrịliệuthứhaidiễnratrongbóngtối.Kéorèmxuống,ĐềHồhươngvấnvíttrongphòng,ngânchâmcủanàng

chuẩnxácxuyênvàomườihaihuyệtđạotrênngườihắn.Điềukhiếnngười taphảikinhhãi là tuyrằngđanghônmê,songđúng

vàokhoảngkhắcngânchâmxuyênvào,cơthịthắnliềnhõmlạimộtcáchvôthức,khiếncáchuyệtvịchuyểndờitrongchớpmắt.

CànKhônĐạiNaDi?TiếtTửDạkinhngạcnhìntênsátthủMagiáotrướcmặtmình,hiểurằng

đâychính là thứvõcôngcựccao trong truyền thuyếtvõ lâm,chẳng tráchHoắcTriểnBạch lại trọng thương dưới tay hắn.Nhưngmà…hài tử nămxưa,làmsaosốngsótđược,rồilạilàmsaotrởthànhmộtkẻlợihạinhườngnày?

Nàngthởdàimộttiếng,ngồixếpbằngxuống,bắtđầutrịliệuthựcsự.Bấtluậnthếnào,nếukhôngtrừdứtbệnhđauđầuchohắnthìmuốnhỏi

gìcũngkhôngcócáchnàohỏiđược.SaukhiđãthuậnlợicắmngânchâmvàomườihaihuyệtđạocủaĐồng,

nàngkhẽcúingười,hai tayấnlênTháiDươnghuyệtcủahắn,mặtghésátmặt,lặnglẽnhìnchămchúvàomắthắntrongbóngtốimờmịt,nhẹnhànghỏi:“Ngươi…cónghethấytanóigìkhông?”

Đốiphương“ưm”mộttiếngđáptrảmơhồ.HiệuquảcủaĐếHồhươnglàmĐồngchìm sâuvàohônmê,mắthémởnhưng thần trí thì đãở trongthạngtháiphiêudiêuhồnlìakhỏixác.

“Ngươitênlàgì?”nàngtiếptụcnhẹnhànghỏi.“Đồng.”Hắnkhôngcầnnghĩngợigìđã trả lờingay, tiếngvừarakhỏi

miệng thìcơ thểkhẽgiật lênmộtcái,độtnhiêncorúmngười lạinhưđauđớnlắm:“Không,takhôngphảilàĐồng!Ta,ta…không,takhôngnhớ…”

Ngaytừcâuhỏiđầutiênđãgặpphảichướngngại,nhưngnàngkhônghềnhụtchí,lạichậmrãihỏitiếp:

“CóphảingươitênlàMinhGiớikhông?”Tênsátthủđangđauđớnrunrẩydướibàntaynàngđộtnhiênsữngsờ,

hắnkhôngbiếttrảlờithếnào,phảngphấtnhưcóthứgìđóđangchặnkhôngchohồiứccủahắntrởvềvớibảnthânvậy.

Page 34: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“MinhGiới…”Hắnnhẩmđinhẩmlại,hơithởdầntrởnêngấpgáp.“MinhGiới, ngươi từ đâu đến?”Nàng cứ liên tục, liên tục nhìn chằm

chằmvàocặpmắtkhéphờcủaĐồng, thanhâm thấp trầmmàônnhưdịunhẹ.

Từđâutới?Hắntừđâutới…độtnhiêntoànthânĐồnggiậtnảylên.Đúngvậy,đólàmộtnơihoatuyếtbaybay,còncócănnhàquanhnăm

tốiom.Hắnđếntừnơiấy…không,không,khôngphảinơiấy…chỉlàhắnđangcốdùnghếtsứclựcđểgiãygiụađàothoátrakhỏinơiấymàthôi!

Đồngbấtchợt rú lên,đưa taybịtkínmắt: “Đừng…đừngmócmắt ta!Thảtara!”

Đồng thời,máu từ sau tai cũngngoằnngoèochảy ranhưmộtbầy rắnnhỏ,hắnmệtmỏigụcngườixuốngtrongyênlặng.

Saolạinhưvậy?TiếtTửDạbiếnsắc:HoanTâmthuậtlàthuậtdẫndắtvàmêhoặctâmthầnnhẹnhàngnhất,chuyêndùngđểtừtừvạchratấmmànkýứcđãbị lãngquên,không thểdẫnđếnkếtquảnhư thếnàyđược!Máunày…lẽnàolà…nàngvươntay,nhẹnhàngchạmnhẹvàosauóthắn.

Dướimáitócdàimềmmại,dườngnhưcòncómộtmảnhkimloạicứnglạnhlẽo.

Nàngkhôngdámchạmmạnh,bởimũikimchâmđóđãgămsâuvàotửhuyệtNgọcChẩm,chỉcầnkhẽđộngmộtchútcũngđủkhiếnhắnchếtngaytạichỗ.TiếtTửDạhếtsứccẩnthậnlầnmòtừđỉnhđầuraxungquanh,ởhaihuyệtLinhĐài,BáchHộicũngsờthấyhaimũikimchâmyhệtnhưvậy.

Nànggiậtmìnhbiếnsắc:KimChâmPhongNão!Lẽnào,đoạnkýứcấycủahắnđãbịkẻnàođóphongấnlạirồi?Đólàký

ứcgì,cóliênquantớibímậtthếnào?Rốtcuộclàai…rốtcuộclàai…đãđồsáttoànbộtộcMaGiàcủanàng,giếtchếtTuyếtHoài?

Nàngnắmchặtngânchâm,cúixuốngnhìnconngườiđangsayngủtrongđauđớntrướcmặtmình,trongmắtđộtnhiênlóelênmộttiasáng.

Hồtuyếtdướitrăng.Gươngmặtbịđóngbăngbêndướivẫntrẻnhưvậy,vẫnlàmộtthiếuniênmườisáu,mườibảy,cònnữtửrạpngườitrênbăngkiathìgươngmặtđãhaimươimấytuổiđầurồi.

Nàngphụcngườitrênbăng,lẩmbẩmtựnóimộtmình,nóivớithiếuniênđangmỉmcườikia.

TuyếtHoài…TuyếtHoài,chàngcóbiếtkhông?Hômnay,thiếpđãgặpđượcmộtngườimàcảhaichúngtacùngbiếtđó.

Chàngcònnhớđứa trẻbịnhốt trongphòng tốikhông?Baonhiêunămnay,chỉcómìnhthiếpnóichuyệnvớichàng,cóphảilàtịchmịchlắmđúngkhông?Gặplạingườiquencũ,nhấtđịnhlàchàngthấyrấtvuiphảikhông?Tuylànókhôngcònnhớgìnữa,nhưngdùsao,đócũnglàngườibạntrướcđâycủachàng,làđệđệcủathiếp.

Haingườiđãtừngrấttốtvớinhau,cũngrấttốtvớithiếp.

Page 35: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Vìvậy,chàngcứyên tâm,chắcchắn thiếpsẽ tậnhết toàn lực trịbệnhchoMinhGiới.

Chodùthếnào,dùphảibấtchấptấtcả,thiếpcũngnhấtđịnhtruyrachântướngsựviệcnămxưa,báocừuchongườitrongMaGiàtộc.

Page 36: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Chương2

TUYẾT:ĐÊMTHỨHAIGãnémhoànthuốctrongtayđi,TuyếtDiêuchaomộtvòngchụplấy,rồi

baytrởlạithảxuốngchogã,kêulên“khùkhù”đắcý.Lạinémđi.Lạichụplấy.ChơiđichơilạitrònàyđượchaimươilămlầnthìHoắcTriểnBạchbắt

đầuthấyvôvị.Saukhiđượcchâmcứu,gãđãngủsaynhưchếtliềnhaingàytrời,đến

khitỉnhlạithìchungquanhkhôngcólấymộtngười,trênchiếcghếnhỏcạnhgiường đặtmấy đĩa thức ăn lạnh ngắt, so với “đãi ngộ” những quần tinhphụngnguyệttrướcđâythậthoàntoànkhônggiống.Gãbiếtnữnhânấyxưanayhànhsựđềuvôcùngcổquáinêncũngkhôngbuồnhỏi,ănnorồilănrangủ,ngủdậylạiăn,lúcnhànrỗivôsựthìchơiđùavớiTuyếtDiêu.

Cứnhưvậy,bangàyđãquađi.CuốicùngsứcnhẫnnạicủaHoắcTriểnBạchcũngđãđếngiớihạn,gã

bắtđầunghĩngợivẩnvơ:Trên tườngđã treochín tấmHồiThiênLệnh,ởđâygãcònmộtmiếngtừtámnămtrước…mườibệnhnhânnămnaycólẽlàđãxongcảrồi,nhưngcònngườiởđâythìsao?Chếtđiđâuhếtcảrồi?GãcònphảitrởvềLâmAncứuMạtNhinữa!

NhưngcảLụcNhicũngkhôngthấybóngđâu,hỏimấynhađầuđưacơmthì lạichẳngbiếtđượcgì…támnămnay,gãđược“thưởngthức”nữnhânchếtbầmđóquảnthúcđámtiểunhađầunàynghiêmkhắcthếnàorồi.

Gãđãnằmgíởđâybangàytrời.“Ngườiđâu?Ngườiđâu?”CuốicùngHoắcTriểnBạchkhôngnhịnđược

màhétlên,làmbụitrêntrầnrơixuốnglảtả.“TiếtTửDạ,cômàcònkhôngrađây,tasẽphátannơinàyrađấy.”

“Ây,Thấycôngtửnóngtínhquánhỉ!”ThầncôngSưTửHốngquảnhiêncóhiệuquả,chínhchủlậptứcphảiramặt.ĐâylàlầnđầutiênTiếtTửDạxuất hiện trong năm ngày nay, nàng đẩy cửa uyển chuyển bước vào, tayvungvẩybộngânchâm:“Muốnănchâmhả?”

Vừanhìnthấynàng,gãđãnhưquảbóngxìhơi.“Hìhì…nhớTiếtcônươngthôimà.”HoắcTriểnBạchcốnéncơngiận

nhoẻnmiệngrặnramộtnụcườixòa,biếtgiờmìnhnhưconcánằmtrênthớt.“Mấyngàynayđiđâuvậy?Khôngphảicôđãnóisẽchâmcứuchotathêmlầnnữasao?Cômàkhôngramặt…”

“Thìsao?”TiếtTửDạnhónmộtmũingânchâm,hừnhẹ,đưamắtlườmgãmộtcái.

“Cômàkhôngramặt,vết thươngnàyđến tựkhỏihếtcả!”Gã tiếp tụccườigiảlả.

Page 37: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Nàngnhìncũngchẳngbuồnnhìn, lật taymộtcái,nămmũingânchâmbayvùvàongựcHoắcTriểnBạch,lậptứclàmgãđauđếnkhôngnóigìđượcnữa.

“Cũng tàm tạm rồi, tĩnh dưỡng thêm mấy ngày nữa là có thể xuốnggiường.”Nàngbắtmạchchogãrồikếtluận,gươngmặtkhôngchútcảmxúc,sauđóbàtayđưalêngõkhekhẽvàongựcgã,đoạnnóitiếp:“Ngươicũngsắpđếntuổinhilậprồi,vậymàhơimộttílàbịngườitađánhchothếnày…ngươicólợihạinhưngươivẫnkhoekhoangkhôngthế?Đừngcómàkhoácláclừabịpnữnhânchânkhôngbướcrakhỏicửanhưtađấynhé.”

“Côchưathấydángvẻanhtuấnhàohùngnhấtkiếmbìnhthiênhạcủatađấy thôi… năm xưa ta là người được các chủ Đỉnh Kiếm các đích thântruyền thụMặcHồnkiếmđónhé!”Gãchớpchớpmắt, rồinhấccâykiếmđentuyềnbêncạnhlênchìarachonàngxem.

“Tathấycôngphuchịuđòncủangươimớilàđệnhấtthiênhạ.”TiếtTửDạdườngnhưkhôngcótâmtưđùacợtvớigã,nhẹnhàngcẩnthậnvòngtayra sau đối phương, sờ nhẹ vào đoạn cột sống bên dưới xương bả vai, haihànglôngmàykhẽchaulại.

“Lầnnàybịthươngởđâyrồi,saunàyphảicẩnthận,bạiliệtthìđừngcómàđếntìmta…takhôngđùađâuđấy.”

Thậmchínàngcònquenthuộcvớicơthểđầythươngtíchnàycònhơncảchínhbảnthângã:saulưnggãcómấyvếtsẹodài,vạchthẳngquacảphầnlưng,trôngnhưvếttíchcủađôicánhbịgiật“soạt”ramộtcáiđểlạivậy.Đó,chỗđólàkiệttáccủanàngbanămvềtrước…khigãmangtheoThấtdiệpminhchitừNamCươngbăngquaTrungNguyênđếnDượcSưCốc,nàngđãmoitừlưnggãrađượcmộtchéntràđầynhữngđộcsa.

Ngóntaynàngkhẽấnlênđốtxươngsốngthứtư,mộtcơnđauchạydọctheotủyxộcthẳngvàonãobộgã.

HoắcTriểnBạchbuộtmiệngkêulên,mồhôilạnhđầmđìakhắpngười.“Đừngcócốnữa.”TiếtTửDạthởdài,lầnđầutiênđểlộnétmặtônnhu

dịu dàng. “Thân thể ngươi đã đến cực hạn rồi…muốn cứu người nhưngcũngphảinghĩchomìnhnữachứ.Takhôngthểgiúpngươimãiđược.”

HoắcTriểnBạchthởdồndập,taynắmchặtlấymépchăn,tronglòngđộtnhiêndânglêndựcảmkhônglành.

“Cônóivậylàcóýgì?”Gãngẩngđầulênnhìnnàng,pháthiệntrêngươngmặtmấyngàykhông

gặpđãthêmmấyphầnnhợtnhạt,cảsứcsốngdạtdàomạnhmẽthườngngàycũngnhưbiếnmất,điềunàylàmgãkhôngkhỏicóchútbấtan.“Đãxảyrachuyệngì?Côgặpphiềnphứcà?”

TiếtTửDạrúttaykhỏichăn,chỉcườicười,vénmáitócdàirasautai,rồinói:“Khôngcógì,bởivìlấyđượcthuốcgiảirồi,ngươisẽkhôngphảiđếnđâynghetamắngtachửinữa…tiềnchuẩntrịcaonhưvậyngươilạikhông

Page 38: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

trảnổi,vìvậysaunàytốtnhấtvẫnnêncẩnthậnthìhơn.”HoắcTriểnBạchthởphào,cườicườiđáp:“Saotalạikhôngđếnchứ?Ta

đãbảogánthântrảnợcơmà.”TiếtTửDạnhếchmôicườinhẹ,nhưngánhmắtvẫnđượmvẻloâu,…

nếunhư…nếunhưđểHoắcTriểnBạchbiếtđượcphươngthuốchộitụđủkỳtrândịbảotámnămtrướcchỉlàmộttròbịp,gãsẽnghĩthếnào?

BệnhcủaMạtNhilàbệnhtừtrongthai,ThuThủyÂmkhimangthaiđãlưulạckhắpnơi,lạibịkíchđộngcựcmạnh,nênđứatrẻsinhnonnàyvừarađờithìđãtiênthiênbấttúc,cănbảnkhôngthểsốngquámườituổi.Chodùlànàngđãcốgắnghếtsứccũngchỉcóthểtạmthờigiữđượctínhmạngcủanóchứkhôngthểhồithiênchuyểnđịa.

Nhưnglúcấynàngvừamớitrởthànhđạiphu,chưanhìnthấuđượcsinhtử,conngườilạidễmềmlòng,khôngnỡnhìnthấygãkhổsởvancầu,cũngkhôngnuốnhaingườibọnhọtuyệtvọngởđây,nênđànhnghiếnrăngđánhliềukêmộtđơnthuốctưởngchừngnhưkhôngthể-bấtcứmộtthứdượcliệunào trongđó,đều làchíbảocủa thếgian,người tronggianghồaiaicũngngàyđêmmơtưởng.

Nàngchỉmuốnchogãmộtcơhộiđểtậnlực,đểkhỏiáynáysaunày.Bởivìđứatrẻấy,nhấtđịnhsẽchếttrongkhigãđangngàndặmbônba

tìmkiếmdượcliệu.Vậymà,khôngngờhếtnămnàyquanămkhác,kẻnàyvẫnkiênnhẫn

miệtmài,bấtchấptấtcảđitìmkiếm,mangvềtừngthứ,từngthứdượcliệumộttrongđơnthuốcnàngđãkê.Cònđứatrẻkia,đượcgãchămsóchếtsứctỉmẩnkỹcàng,khôngngờcũngkéođượchơitànđếntậnngàyhômnay.Tấtcảnhữngđiềunàyđốivớimộtthầnynhưnàngmànói,quảthậtkhôngchỉlàmộtkỳtích.

Trên thếgiannày,chẳng lẽ lạicònngườichấpmêbấtngộhơncảbảnthânnàng?

TiếtTửDạkhẽthởdài.Giờthì…phảilàmsaomớiđượcđây.Đến lúc phải nói ra chân tướng với Hoắc Triển Bạch, nàng hầu như

khôngthểtưởngtượngđượcgãsẽphảnứngthếnàonữa.“Đauquá!Cô làmsaovậy?”Đúng lúcđangsuynghĩđến thất thần thì

nghethấytiếngkêukinhngạccủagã,TiếtTửDạgiậtmình,pháthiệntronglúcvôýmìnhđãấnmộtcâyngânchâmcắmtrênngựcgãngậplútđếntậnđuôichâm.

“Aicha!”Nàngkinhhãikêulênmộttiếng.“Ngươikhôngđượccửđộng!Tasẽlấyrangaythôi,cấmkhôngđượcvậnkhíđấy!”

Hoắc Triển Bạch nhìn nàng với ánhmắt kinh ngạc, tám năm nay, gãchưa từng thấynữnhânnanhnọcnày lúng túnghoảnghốt như thế, tronglònggãdấy lênmột cảmgiáckhôngyên:nhấtđịnh làTiếtTửDạđãgặpphảichuyệngìđó,chỉlàkhôngchịunóiramàthôi.

Page 39: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Quen nhau lâu như vậy, bọn họ cơ hồ đã trở thành những người thânthuộcnhấtcủanhau.Nữtửcôđộcnàycórấtnhiềubímật,nhưngtừđóđếngiờnàngvẫnthủkhẩunhưbình,tuyệtđốikhôngbaogiờnhắcđến.Cóđiềudùsao thì cũngcómột sốchuyệnkhông thểquađượcđôimắtcủakẻ lãoluyệngianghồnhưHoắcTriểnBạchgã,chẳnghạnnhư,gãtừngkhôngdướihailầnnhìnthấynàngphụcngườitrênmặthồđóngbănglẩmbẩmnóimộtmình,cònbêndướimặthồ,làmộtngườisớmđãchếttừnhiềunămnaybịđóngbăngphongkínởđó.

Gãthườngđứngcáchđóxaxaquansát,nhưngkhôngbaogiờđitới.Thậmchí gã chưa bao giờ hỏi nàng về những chuyệnđó – giống như

nàngcũngchưabaogiờhỏigãtạisaophảimiệtmàibềnbỉcầuynhưthế.Támnămnay,gãbấtchấptấtcảđi liềumạng,mỗi lầnxôngquachiến

trường đầy thịt tanhmưamáu, nàng đều đứng ở cuối đườngmáu ấy đợichờ…gãđãnợnàngquánhiều.

Tâmnguyệncủatacũngsắphoànthànhđếnnơi,rốtcuộclàcócáchgìđểgiúpđỡTiếtTửDạmộtchútđây?

“Ừm,tabảonày…”Nhìnnàngdùngkimthêuchămchútỉmẩnkhêumũingânchâmdobấtcẩnmàấnvàongựcgãrangoài,gãcốnhịnđaumởmiệng:“Để chúcmừng ta khỏe hẳn, tối nay chúng ta uốngmột chén rượuđượcchăng?”

TiếtTửDạngẩnngườitronggiâylát,rồingướcđầulên,nétmặtmệtmỏivôcùng,nhưnglạiđộtnhiênbậtcườinói:“Đượcchứsao!Aisợainào?”

Trướckhiđếnuốngrượuvớigã,nàngtrởlạiThuChiuyểnmộtlần.Sau tấmmàndàynặngnề,ĐềHồhương lẩnvẩn, người kia vẫn chìm

tronggiấcngủsâu.Máusauóthắnđãngưngchảy,câykimchâmđầutiêntrênhuyệtNgọc

Chẩmđãbịrútra,đặt trênmộtchiếckhayvàngbêncạnh.Trênmũichâmnhọnhoắtcònđọnglạimáubầmđen,tựnhưbịrútratừhồiứcđầymáutanhthuởtrước.

Vảiquấnthâmđensìnhưmàusắtcuốnchặtlấycơthểhắn.Ảotượnglớplớptrànra…Đâylàđâu…đâylàđâu?Là…nơitađãđếnsao?Taychânđềubịkhóachặtbằngxíchsắtgắntrêntường,bốnbềkhôngcó

lấymộttiasáng.Hắnômgốingồitrongmộtgóctốitămnhất,cảmgiácđầuócmìnhcũngtốitămtựanhưcănphòngtrướcmắt.

Bênngoài loáng thoángnghevăngvẳng tiếngcườiđùacủanhữngđứatrẻcùngtuổivàtiếnggióthổiqua.

Trongđầuhắnvanglênâmthanhvuitainhưtiếngchuôngbạc,chỉkhẽnghiêngđầulàhắnnhậnrangay.ĐólàmộttiểucônươngngườiHán,TiểuDạtỷtỷ…đôimắtđentrắngphânminhduynhấttrongnhữngđôimắtlamnhànnhạtcủacảthônlàng.

Page 40: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Trongsuốtthờigiandàiđằngđẳngbịgiamtrongcănphòngtốiđenấy,tấtcảmọingườiđềuđivòngquachỗhắn,chỉcóTiểuDạvàTuyếtHoàilàhayđếnanủi,nóichuyệnvớihắnquanhữngbứctườngdày.Đócũngchínhlàlýdohắnchịuđựngđượclâunhưvậy.

“Đừng buồn.” Tiếu Dạ ghémắt qua lỗ nhỏ trên tường, đôi mắt chớpchớp,thấpthoángnétcười:“MinhGiới,đệsẽmaukhỏithôi,chẳngbaolâusẽđượcrađâychơivớichúngtathôimà!”

Vậysao…sẽmaukhỏithôisao?Nhưng…rốtcuộchắnđãmắcbệnhgì?Cóaichohắnbiếthắnmắcbệnhgìkhông?

Hắnhoangmanglolắngnhìnvàođôimắtbênkialỗthủng…đãlâunhưvậy,TiểuDạchắccũng lớnrồi?Nhưnghắnkhôngnhìnđược.HắnđãsắpquênmấthìnhdángTiểuDạrồi,bởibảynămnay,hắnchỉcóthểnhìnthấyđôimắtnàngqualỗnhỏấy:sángrỡ,ấmáp,quanhoài…

Từkhihắngiếtngườinămsáutuổi,tấtcảđềusợhãihắn,gọihắnlàtiểuquáivật,chỉcónànglàvẫnluôngọihắnlàđệđệ.

Tiếngcườiđùabênngoàivẫnvanglênkhúckhích,làmhắncàngthêmbựcbội.TiểuDạtỷtỷđangvuiđùacùngaivậy?Tạisaohômnaykhôngđếnnóichuyệnvớihắn?Lúcnày…ngoàikiađãlàmùagìrồi?Cóthểchơiđánhquaytrênbăngchưa?Cóthểđiđụcbăngcâucáđượcchưa?Đãlâunhưvậyrồi,tạisaovẫnnhốthắntrongnày?

Hắncólàmgìsaitráiđâu?Hắnmuốnrangoài…rangoài…!Phẫnnộvàtuyệtvọng,đôimắtđứatrẻtrongbóngtốibỗngchợtsángrực

lênnhữngtiasángkỳlạ,rựcrỡnhưlưuly.Bức tườngbên cạnhmở ramột cái hốc nhỏ,miếnggỗở đó bị kéo ra

ngoài,sauđólậptứcđẩytrởlại,bêntrênđặtmộtconcákhôvàmộtbátcơmtrắng.cảngànlầnđềunhưmột.

“Tiểu quái vật, ăn cơm!”Người bên ngoài khan khan giọng quátmộtcâu,ngữđiệunhưchánghéttậncùng.

ĐólàHộc,ngườicanhgiữhắnbảynămnay.Từkhichuyệnnăm lên sáuxảy ra,hắnbịnhốtvàocănphòng tối tăm

khôngcóánhsángnày,bịxíchsắtgắnchặtvàotườngkhóalấychântay,từđóđếngiờđãtrònbảynămròng.Nghetiếnggiócùngtiếngcườingoàikia,đứa trẻ xưa nay luôn trầmmặcbỗngnhiên nổi cơn điên cuồng, đột nhiênvungtaygạtmạnhmộtcái,tấtcảbátđĩaliền“choang…choang…”vỡvụndướiđất.

“Tiểuquáivật!”Ngườicanhgiữhắnởbênkiatướngnghethấyâmthanhbêntrongthìthòđầuvào,trừngmắtquái:“Muốnchếthả?”

Song,trongkhoảngkhắcấy,chỉnhìnhắnmộtcái,thânthểyliềnmềmnhũnra.

Trongbóngtối,đứatrẻđangmởmắttrừngtrừngápsátvàolỗđưacơmnhìn rangoài,dụng lực lắcmạnhdâyxích,gầmlêngiậndữ:“Tamuốnra

Page 41: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

ngoài!Thảtara!Mauthảtara!Đángchết!Thảtara!”Cùngvớitiếnggầmthétcủahắn,ngườicanhgácvốnđãnhũnngườira

kia không ngờ đứng dậy trở lại, nhưng ánhmắt và động tác đều đờ đẫn,chậmchạpngâydại,cậmcạchđi tới trướccánhcửadángiấyniêmphong,lấychìakhóara,thẫnthờtravàoổ.

Ánhsángbấtngờxuyênlàmđaumắtđứatrẻbịgiamhãmtrongbóngtối,hắncongườilại,chỉthấyngườicanhcửatướngmạonhưhungthầnácsátkia mặt mũi đờ đẫn bước vào, không nói tiếng nào mà chỉ khom ngườixuốngtháohếtxíchsắttrênchântayhắnra.

Oa,cáitênnày…rốtcuộclàchuyệngìvậy?Saoánhmắtlạingâyngâydạidạithếkia?

Nhưnghắn–lúcấymớimườibatuổi–khôngcònkịpnghĩngợigìnữa,chỉbiếtreomừngrỡlaoquacánhcửađãgiamhãmmìnhsuốtbảynămnay,gióbênngoàithốcvàomặt.Hắnđứngdướiánhmặttrờirựcrỡchóilòavungvẩyđôitay,reohòvớiđámtrẻcùngthônđangvuiđùađằngxa:“TiểuDạtỷtỷ!TuyếtHoài!Đệrarồiđây!”

Còntênkia,loạixấuxanhưtênHộcđóthìcứchếtđichorảnhnợ!Giờđây,tatựdorồi!Nhưngđúngvàokhoảnhkhắcýnghĩcuồnghỉkiaquađi,hắnliềnnghethấysaulưngmìnhvanglênmộttiếngrốngthảmthiết.

Hắnkinhhãiquayđầulại,lậptứcnhìnthấymộtcảnhtượngcựckỳkinhhoàng…

GãMaGiàHộcthôlỗcaolớnấy,đangcầmchìakhóabằngsắttừtừđâmvàocổhọngmình!Gươngmặtytỏracựckỳthốngkhổ,nhưngbàntaythìcứnhưbịloàiácmakhốngchế,cứđẩychiếcchìakhóavàotừngphân,từngphânmột,tựcắtđứtmạchmáucủachínhmình.

Hắngiậtthótngườikinhhãi,liêntiếpluilạimấybước,ngồibịchxuốngđất,lấytaybịtchặtmắtmìnhlại.

Khôngthểnào?Đây…đâychắclàảogiácthôi?TạisaođộtnhiênHộclạilàmvậy…giốngnhưhaitênquansaiởtrạm

dịchnămấy,tựmìnhbópchặpcổhọngmình,khôngdưnglạitựsiếtcổchết.Lẽnào…bởivìmộtcâu“chếtđi”màhắnnóitrongvôthức?“Á!Giếtngườirồi!Quáivật…quáivậtgiếtngườirồi!”Đámtrẻởđằngxaquayđầulạinhìnthấycảnhtượngđángsợấy,liềnrú

lênsợhãi, tranhnhaucuốngquýtbỏchạy.Nữhài tửngườiHánkiabịkẹtgiữađámđông,trongnháymắtđãchạymấttămmấttích.

TiểuDạ…TiểuDạ…khókhănlắmđệmớichạyrađâyđược,tạisaovừathấyđệtỷđãchạymất?

Hắnlấylạibìnhtĩnh,vôthứcchạytheo,bấtchợtsauótbịđậpmạnhmộtcái,mọivậtliềnlậptứctốisầm.

“Tiểutửthối,khôngngờcòndámchạyrangoài!”Ngườiđứngsaulưngchốngcâygậylớn,nhấcbổnghắnlên.

Page 42: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Hắnbịnémvàotừđườngcủabộtộc,rấtnhiềungườivâylại,kinhhoàngbàn luận: “Lần trước chuyệngiết quan sai khó khăn lắmmới ỉmđi được,nhưng lần này thì nó giết cả người trong tộc rồi! Chúng ta phải làm saođây?”

“Trongtộc lạixuấthiệnquáivậtnữarồi!Lãotổ tôngđãkể, trămnămtrướcchúngtabịQuýSươngquốctruyđuổicũngchínhvìmộttênquáivậtnhưvậy!YêuĐồngđấy!”

“Mọingườiđừngbàncãinữa.Thựcranócũngchỉ làmộtđứa trẻ thôimà…lầntrướcgiếtquansaiápgiảicũngchẳngqualàchuyệnbấtđắcdĩ.”Mộtgiọnggiànuacấtlênkèmtheotiếngthởdài.

“Nhưnggiờnónóigiếtngườilàgiếtngười,thìphảilàmsaođây?”“Tộc trưởng,ngườikhông thểmềm lòngđược,YêuĐồngxuất thế, sẽ

họahạiđếntoàntộcđó!”Vôsốlờiđềnghịvanglên,ainấyđềusôisụccămphẫn.

“Xemrachỉnhốtkhôngthôivẫnchưađủ,phảimócmắtnóramớituyệtđượcmầmhọa!”

Lãonhântrầmngâm,haitayrunrun,cứđậphaihònđálửavàonhaumãimàkhônglên.

Từtrướcđếnnay,lãovẫncứnghĩrằngtruyềnthuyếtMaGiàtộcbịđuổigiếtlàvìmatínhtronghuyếtmạchchỉlàbịađặt,vậymàkhôngngờđây,bikịchlạitrùnghiệntrongđôimắtcủamộthàiđồngmườibatuổi.

MaGiàtộcsốngởnơithâmsơncùngcốc,đôimắttuycómàulamnhạtvà đen sẫmmà cả người TrungNguyên lẫn TâyVực đều không sở hữu,nhưngbìnhthườngcũngkhôngcóđiềugìlạthường…cănbảnkhônggiốngnhưtrongtruyềnthuyếtđãnói,làmchoQuýSươngquốcđạiloạn.

“Giagia,đừngmócmắtMinhGiới,đừngmà!”Độtnhiêncómộtgiọngthiếuniênvanglêngiữahộinghị,thiếuniênbất

chấpbịngăn cản,nằngnặcđòixôngvào: “Cháuxinngười, giagia, đừngmócmắtMinhGiới!Đệấykhôngphảilàngườixấu!”

“TuyếtHoài,ngườilớnnóichuyện,khôngphảilàviệccủacon,rangoàichota!”Lãonhânquátlớn,đẩyđứacháunộiđượcsủngáicủamìnhrangoàikhôngchút lưu tình, rồi lạinhìn thấy thiếunữngườiHánchạy theoTuyếtHoài, lão càng thêm phiền lòng: “Tiểu Dạ, con cũng ra ngoài cho ta…chuyệncủaMaGiàtộc,ngườingoàikhôngcótưcáchnhúngtayvào!”

NếukhôngphảivìnữhàitửngườiHántừnơikhácđếnnày,MinhGiớicũngkhôngbiếnthànhnhưngàyhômnay.

“Nhốtnóvàotrướcđã,bangàysaumởđạihộitoàntộc!”Khimởmắtralầnnữa,hắnlạibịbaobọcbởibóngtốcâmu,hắncốsức

lắcmạnhdâyxíchởtay,ởchân,gàothétđiêncuồng:“Khôngđượcmócmắtta!Thảtara!”

“MinhGiới.”Bứctườngsaulưnghắnchợtvanglêntiếnggọikhekhẽ.

Page 43: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Hắnmừngrỡbổtới,nhòmvàocáilỗnhỏxíu,ánhmắtbắtgặpmộtđôimắtđentrắngphânminh.

“TiểuDạtỷtỷ!Tỷđếnthămđệà?”“Đámngườilớnxấuxaấynóimắtcủađệcóthểgiếtngười,nhưngsaota

nhìnmà có làm đâu?”Đôimắt ấy ngân ngấn lệ, long lanh nhưmuốn òakhóc: “Vì tỷ mà đệ mới bị nhốt vào… ta và Tuyết Hoài đã nói rồi, nếunhư…nếunhưbọnhọmócmắt đệđi thật…mỗingười chúng ta cũng tựmócmộtconmắtra!”

Từ tronghốcnhìn ra, hắn thấynướcmắtđangchảy ra từđôimắtđentrắngrõrànhđó.

Hắnnhìnđếnthấtthần.Từnămsáutuổibịnhốtvàophòngtối,bảynămnayhắn chưa từngnhìn thấy nàng.Mấyngày trước hắn có thoát ra ngoàiđượcmộtkhoảngthờigianngắn,nhưngchưakịpnhìnrõgươngmặtnàngthếnào…đốivớihắn,TiểuDạthựcrachỉlàđôimắthiệnrabênkiacáihốcnhỏxíuđómàthôi:sángtrong,dịudàng,quanhoài,ấmáp…đentrắngrõrành,tựanhưhắcsơnbạchthủyởphươngBắcnàyvậy.

TiểuDạ tỷ tỷ…TuyếtHoài…trongcáichớpmắtđó,đứa trẻbảynămnaybịnhốttrongphòngtốichưatừngtỏrayếuđuốinhưhắnđộtnhiênkhócrốnglên.

Ngươi…từđâutới?Trongbóngđêm,mộtgiọngnóiâmthầmcấtlênhỏihắn.MinhGiới,đệ

từđâutới?Giảdối…giảdối…tấtcảđềulàgiảdối!Chẳngqualàhắnđangrơivào

mộtảoảnhdoĐồngthuậttạoramàthôi!Khiâmthanhấyvanglêntrongóchắn,đôimắtấycànglúccàngtrởnên

mơhồ, hắn tựgầm lênvới chínhbản thân, cực lựcphảnkháng lại nhữnghìnhảnhthoánghiệnthoángtắtđó.Giảdối!Tuyệtđối,tuyệtđốikhôngđượctin…đóchỉlàảoảnh!

“MinhGiới…MinhGiới!”Bên taicóngườicứgọimãicái tênđó,ấnchặtlấyhaicánhtayvòngrasauótcủahắn.“Khôngsaođâu…khôngsaođâu.Đừngnhưvậymà,đãquacảrồi…”

Hắnmởmắtra,nhìnthấyđôimắttrongsángchỉcáchmìnhcónửagangtay,đôimắtđentrắngrõràng.

“TiểuDạ tỷ tỷ?”Hồiứcđộtnhiên trùnghợpvớihiện tại,hắnnắmlấybàntayngườiđốidiện,chợtcảmthấymệtmỏirãrời,lẩmnhẩmnói:“Đềulàgiảdối…đềulàgiảdốicả…”

“Khôngphảigiảđâu.Làta,đúnglàtađây.”Trongbóngđêm,nàngnắmchặtlấytayhắn:“Tađãvềrồi.”“…”Thầntrícủahắnvẫnphiêudiêutrongmộngcảnh,chỉmởbừngmắt

rahoangmangnhìnnàng,gắnghếtsứcvươntayra,tựanhưmuốnvevuốtgươngmặtnàngđểxácnhậnsự tồn tạiđó,nhưngrồiđưa tayrađượcnửa

Page 44: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

chừngthìlạirũxuống,chìmlạivàohônmê.TiếtTửDạđứngdậy,thêmmộtchútĐềHồhươngvàochiếclòđốthình

connghê,nghiêngđầunhìngãthanhniênđangsayngủtrêngiường.Câykimchâmtrênkhayvàngphátrathứánhsángnhànnhạt–nàngđã

giảithoátđượcmộtphầnkýứcbịphongbếcủahắn.Nhưng…trướckhithânthể hắn khôi phục, cũng không thểmạo hiểm cùng lúc rút cả ba cây kimchâm ramột lúc, bằng khôngMinhGiới có thể sẽ không chịu được kíchđộngmàtrởnênđiêncuồng,mãimãikhôngtỉnhlại.

Xemra,chỉcóthểchầmchậmlàmtừngbướcmộtmàthôi.Nàngquayngườiđóngcửalại,đivềphíaĐôngChiquán,chuẩnbịđến

uốngrượuvớiHoắcTriểnBạch.MạchàởmiềncựcBắc,chodùgiữabanngàytrờilúcnàocũnguám,

mặttrờinhợtnhạtmệtmỏitreotrênbầutrờixaxa.TiếtTửDạdặndòmấyảtỳnữrabớitronglớptuyếtởrừngmaimộtvò

TiếuHồngTrầnchônnămngoái.TrongvườnhoavenhồởĐôngChiquán,lòlửabằngđấtcháyphừngphừngấmáp,đunnóngbìnhrượumàuhổphách,hươngthơmngàongạtlàmTuyếtDiêuđậutrêngiágỗgầnđấykhôngngừnggầmgè,móngvuốtliêntụccàocàolêngiá.

“Chonóuốngmộtngụmtrướcđi.”TiếtTửDạnghiêngđầucườicười,đổramộtchungrồi tiện taynémvùđimộtcái.Chungrượuvẽ thànhmộtđường vòng cung bay đi, Tuyết Diêu liền chao “véo”một vòng, mỏ kẹpđúnglyrượu,thỏamãnbaytrởlạigiágỗ,ngửacổòngọcuốngcạnmộthơi,rồiphátranhữngtiếngquangquácthỏamãn.

“Thậtlợihại.”Tuyđãnhìnthấymấylần,nhưngnàngvẫnkhôngnénnổimộtcâuthánphục.“Ngươinuôithứchimgìvậychứ!”

“Chủthếnàythìtấtphảicóchimthếấychứ.”HoắcTriểnBạchthừacơtựkhenmìnhmộtcâu.

Lờigãvừadứt, thìđãnghecáichungrỗng“cách”mộttiếngrơixuốngnềntuyết,TuyếtDiêulảođảolắclưmấycái,suýtchútnữathìngãbổnhàoxuống,maymàlúcsắpngãthìchânphảicủanókịpthờichộpramộtcái,cứlắclắclưlưtrônghệtnhưconchimtrongđồnghồbáothứccủangườiTâyDươngvậy.

“Đươngnhiên,tửulượngcủachủnhânphảihơnnócảngànlần!”Gãvộivàngbổsung.

Haingườicứthếnằmtrênhaichiếcgiườngtrenhỏkêdướigốcmai,bắtđầu vừa uốngvừa tán chuyện.Gãháo tửu, nàng cũng thế,màTiếuHồngTrầncủaDượcSưCốctựnấulạilàgiaiphẩmhiếmcóvùngquanngoạinày,vìvậymàtámnămnay,lầnnàothươngthếvừađỡđượcmộtchútlàgãlạinônnóngđưarayêucầunày,cònngườilàmchủnhưnàngcũngsẽhânhoanmangmỹtửuratiếpđãi.

Đươngnhiên,cầnnóitrướcmộtvòrượugiátới50lượng.

Page 45: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Tửulượngcủacôcũngđượclắm.”Nhớlạihailầntrướcuốngđềuđếnbấtphânthắngbại,HoắcTriểnBạchtựchomìnhlàtửulượngnhưbiểncũngkhôngkhỏitánthưởng.“Khôngngờcôcũngháocáithứnày.”

“HồimườibốntuổingãxuốngMạchà,bịhànkhíxâmnhậpnênphổirấttệ.”Nàngtựuốnghếtmộtchungrồinóitiếp:“Rượutrongcốcđềunấubằngdượcliệu,sưphụhồiấybắttamỗingàyuốngmộtbìnhđểhoạthuyếtdưỡngphổi.”

“Ồ?”Gãđưamắtnhìnmặthồphíaxaxa,nétmặtnhưđangsuytưgìđó,rồihỏibângquơ:“Làmsaomàngãxuốngvậy?”

TiếtTửDạhơinhướngmày,chỉừmmộttiếngchoquamàkhôngtrảlời.Biếtmìnhđụngphảitường,HoắcTriểnBạchchánnảnthởdàimộttiếng,

khôngnóikhông rằnguống liềnmấychung, rồi đànhchuyển sangchủđềkhác: “Cô không ra khỏi cốc à? Đợi ta xong việc, sẽ dẫn cô đến TrungNguyênmởmangtầmmắtmộtchút,khỏiphảicứhoàinghithựclựccủatamãithếnày.”

“Ừm…”Nàng uống chung thứ 2, sắcmặt hơi hồng hồng. “Ta vốn từTrungNguyênđếnmà.”

HoắcTriểnBạchthầmkinhhãi,nhưngngoàimiệngvẫncợtnhả:“TrungNguyênmàcũngcóthểxuấthiệnmộtnhânvậtanhhùngnhưTiếtcônươngđâyà…”

“TavốnlàngườiởTrườngAn,bảytuổibịđàyđiBắcCươngvớimẫuthân,”dườngnhưuốngchútrượuvào,TiếtTửDạcũngkhôngnghiêmcẩnnhư thường ngày nữa, nàng lắc lắc chung rượu, mắt ngước lên trời cao:“TrườngAnTiếtgia…ngươiđãngheđếnbaogiờchưa?”

Ngón tayHoắcTriểnBạch nắmchặt lấy chung rượu, hít sâumột hơi,“ừm”khekhẽ,cốgắngcheđậykhôngđểmìnhlộvẻchấnđộng.

Làmsaomàchưangheđượccơchứ?TrườngAnquốc thủTiếtgia, làhạnh lâm(1)danhmônđã truyềnmấy

trămnămnay,sốngởĐếĐô,xưanayvẫnlàngựycủahoàngthượng,ngườiđứngđầugia tộcđờiđờiđềugiữchứcghế thủ tịchởTháiYviện.NhưngkhácvớiMặcgiaởĐỉnhKiếmcác,Tiếttựthịthanhcao,xưanayrấtítqualạivớingườitronggianghồ,tiềnlệduynhấthìnhnhưlàchuyệncủatrămnămtrước,đãcómộtnữtửcủaTiếtgiachẩnbệnhchoThínhTuyếtlâuchủmàthôi.

“Nămđó,tháitử10tuổiđãquađời.Ngườichẩnbệnhchoylàtổphụtabịdùnggậyđánhchếtngay tạichỗ,nhà tancửanát.Namđinh thìbịchặtđầu,nữnhânthìđàyđi3000dặmlàmnôlệchongườita.”

TiếtTửDạlẩmnhẩm,ánhmắtphảngphấtnhưnhìnvềmộtnơixaxămlắm.“Thậtlàtứccười…âmmưutrongcungđình,nhưnglạinóirabênngoàilàTháiydùnglầmthuốc.Bạnvớivuanhưbạnvớihổ,vinhsủngtrămnăm,chỉtrongmộtsớmmộtchiềuđãtanthànhbọtnước.”

Page 46: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Nànglắclắcchungrượucònnonnửa,nhìnđôimắtcủamìnhphảnchiếubêntrong:“Lúcấy,tathậtlàngưỡngmộMặcgia…gianghồthảodã,tựdotựtại.”

“CóphảitrênđườnglưuđàythìgặpcốcchủDượcSưCốckhông?”Gãhỏi,cốgắngnénsựkinhngạctronglòng.

“Không.”TiếtTửDạ dựa lưng vào thành giường, ngẩngmặt lên nhìntrờicao.

“Tavàmẫu thânbịápgiảiđiquamột thôn trạihoangvắng tên làMaGià,sauđó…”Nóitớiđâythìnàngđộtnhiêndừnglại,dườngnhưnhậnramìnhđãhơiquáđà,liềnquaysanglườmHoắcTriểnBạchmộtcái:“Saohả,muốnmoilờicủatađúngkhông?”

Gãsữngngười,imlặnggiâylát,rồinói:“Tachỉmuốnbiếtcóthểgiúpđượccôđiềugìkhôngmàthôi.”

“Gìcơ?”TiếtTửDạchốngcằmnhìngã,ánhmắtthayđổi,rồibấtchợtnheonheomắtbậtcười:“Đượcrồi,vậythìngươinhanhnhanhđikiếmtiềnvềđây,trảchotasáumươivạnlượngtiềnchữabệnh.Trongcốccómộtđámngườiđangchờgạothổicơmđó!”

VấnđềnàylậptứclàmkhóHoắcTriểnBạch,gãlúngtúnggãigãiđầu:“Chuyệnnày…kỳthựccôchỉcầnchữathêmvàibệnhnhânlàkiếmđượcbùngaythôimà!Cứtínhtoánchilinhưvậy,tạisaomỗinămkhôngchịuchữathêmvàingườinữa?”

“Điềunày…”Nàngnhónmộtmiếngmứthoaquảbỏvàomiệng.“Sứckhỏekhôngtrụnổi.”HoắcTriểnBạchhơibấtngờ, trầmmặchẳn: từxưađếnnay, trongấn

tượngcủagãnữnhânnàyluônluônlàngườimạnhmẽvàtràntrềsinhlực,cóthểngàyđêmkhôngngủchămsócbệnhnhân,xửlývếtthươngcònmẫntiệphơncảnhất lưukiếmthủ, luônmiệngquátmắngra lệnhchođámnhađầubêncạnh,ngaycảcácchủĐỉnhKiếmcác,phươngtrượngThiếuLâmtựmàđếnđâycũngphảingoanngoãncúiđầunghelờinàngta.

…Không ai nhận ra, kỳ thựcbản thânvị nữđại phunày, cũng làmộtbệnhnhân.

“Hơnnữa,takhôngthíchđámngườitronggianghồấy.”Nàngtiếptụclẩm bẩm, hoàn toàn không để ý đến người đang nằm cạnh mình. “Đámngườihaophísinhmạngcủamìnhvàonhữngcuộctranhđoạtvônghĩaấykhôngđángđểtacứutrị…cóthờigian,tathàchữaphonghàncảmsốtchongườidânchungquanhđâycònhơn!”

HoắcTriểnBạchthấyhơikinhhãivìmìnhđượcsủngáihơnngườikhác:“Vậy…tạisao…tạisaolạichịucứuta?”

“Chuyệnnàyấyà…”TiếtTửDạnângchénrượulêncaoquáđầu,ngắmbầu trờimàuxámxám trêncao, rồibất chợtgậpngười cườinghiêngngả,đưataygạigạilênmặtgã:“Bởivỉcáimặtnàycủangươicũngcoinhưcó

Page 47: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

thểlàmtavuimắt!Trongcốctoànlànữnhân,vôvịmuốnchếtđiđược!”Gãbấtlựcnhìngươngmặtđỏhồnglênvìmenrượucủanàng,hiểurằng

nữ tử này vẫn luôn lảnh tránh chủ đề câu chuyệnmột cách hết sức thôngminh.

HoắcTriểnBạchngồidậy,vỗ lêngiườngmộtcái,MặcHồnkiếmbêncạnhphátramộttiếngngândài,vọtrakhỏivỏbayvàotay.Chỉthấygãđiểmchânmộtcái,cảngườiliềnhóathànhmộtánhchớplaovútrangoài.

Gióngưngthổitrongkhoảngkhắcấy.Đếnkhigió lại lưuđộngtrở lại,mộtcâymai trongvườnđã lặnglẽđổ

xuống.Gãlắcmìnhmộtcáirồinhẹnhàngtrởlạitrêngiường,khẽcúingườivới

nàng, rồiđưamũikiếm ra.Trên thanhkiếm,xếpgọnghẽ12đóahoamaiđangnởrộ,hươngthơmthanhnhãngàongạt.

“TửDạ…”Gãchămchúnhìnnàng,quyếtđịnhkhôngvòngvonhiềulờinữa.

“Nếucôgặpphảichuyệngìkhóxử,xincứnóithẳngravớita.”Đâylàlầnđầutiêngãgọithẳngtênnàng,TiếtTửDạngâyngười,rồibất

ngờ nhoẻnmiệng cười cười nói: “Một câymai đang sống khỏemạnh thếmà…đúnglàđốtđànnướnghạt.Cóphảingươimuốnnóivớitarằngthựcrangươirấtlợihạikhông?”

Gãkhẽnhếchmép:“Vốnlànhưvậy.”“Được!”Nàngđápmột cáchdứtkhoát. “Nếu ta có chuyệngì cầnnhờ

ngươi,nhấtđịnhsẽchongươibiết,tuyệtđốikhôngkháchkhí.”“Nhấtđịnh?”HoắcTriểnBạchvẫn thấychưayên tâmlắm,bởigãbiết

tâmtưnhưnhânnàyrấtphứctạp.“Nhấtđịnh.”Nàngnhoẻnmiệngcười, nụ cườihết sức thuầnkhiết, rồi

nhưrượuvàocaohứng,độtnhiênngồibậtdậy,vỗbànquát:“HọHoắckia,khôngphảingươimuốnmoilờicủatasao?Muốnbiếtgìhả?Vậythì,chúngta chơi trònàyđi…”Nàngđưa tay ra làm tư thếnhưmuốnchơi tròđoánquyền(2):“Chỉcầnngươithắngđượcta,thắngmộtlầntatrảlờingươimộtcâuhỏi,thếnào?”

Khôngcầnnghĩngợigì,gãđãbuộtmiệngnhậnlờingay.Nhưngvừadứt lời gãđã thấyhối hậnngay, bởi trêngianghồ có thời

giantừnglưutruyềnmộtcâuchuyệncười:ĐổvươngHiênViênTamQuangtrongthờigiantrịbệnhởDượcSưCốctừngchơiđoánquyềnvớicốcchủ,kếtquảlàsau3ngàyđạichiếnchỉcònlạimộtchiếcquầncụt,bịđáđítđuổirangoàicốc.Ngheđồnngoàimườivạnlượngtiềntrịbệnhra,ycònthuacảhơntrămvạnlượngnhiềunămtíchcópnữa.

“Haylắm,nào!”Thấygãmắcbẫy,đôimắtTiếtTửDạnheonheolạinhưmắtmèo, khí thế hung hổ xòe tay ra, hét lớn như thể sét đánh không kịpbưng tai: “Tam tinhchiếunày,ngũkhôi thủnày!Ngươi thua rồi…nhanh

Page 48: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

nhanhnhanh,uốngrượu,đểtahỏi!”…TrậnrượuđórốtcuộcđãuốngtrongbaolâuthìHoắcTriểnBạchcũng

khôngnhớnổinữa.Chỉbiếtlúcgãtỉnhlại,đêmđãvềkhuya,giótrởlạnh,trờiâmu,trongđìnhviệntuyếtvẫnhữnghờrơi,lòlửabêncạnhvẫncháyđỏ,nhưngtrongbìnhrượuđãcạnsạch.Trênbànchénbátbừabộn,cònTiếtTửDạthìkhôngbiếttừlúcnàođãngồisangbêngiườnggã,giờđanggụcmặtxuốngbànsayngủ.

Dựavàođôi taivàcặpmắt linhmẫncủangườihọckiếm tậpvõ,gã ítnhiều cũng thắng được nàng tamấy chục ly, xem ra a đầu này cũng saykhướtrồi.

Nhưngmà…nhưngmà…gãngẩngcáiđầunặngnhưđeođácủamìnhlên, lắc lư trong gió lạnh, cố nhớ lại xem vừa rồimình đã nói những gì,nhưngchỉlờmờnhớđượcmìnhđãuốngrấtnhiều,rấtnhiềurượu,bịhỏidồnrấtnhiềuchuyện.Nhữngcâuhỏiấy…nhữngchuyệnấy…hìnhnhưđềulànhữngchuyệnbìnhthườnggãkhôngbaogiờnóira.

“TạisaokhôngchịulàmĐỉnhKiếmcácchủ?MặcHồnkiếmkhôngphảitruyềnchongươirồiđấysao?”

“Bởivì…lúcấyTừTrọngHoacũngmuốnvàoĐỉnhKiếmcác…ThuThủyđếncầuxinta,taliền…”

“Thìralàvìnữnhânđóhả!Nhưngmà,hìnhnhưcuốicùnglãocácchủcũngkhôngtruyềnngôichohọTừđómà?”

“Đólàcâuhỏithứ2rồi.Đoánquyềntrướcđã!”“Cửuliênhoànnày…mãnđườnghồng!Talạithắngrồi!Ngươitrảlời

mauđi!”“Hừm…bởivì…bởivì…nguyênlão trongcácđềukhôngchấpnhận.

Nói con người hắn không đủ khoan dung lỗi lạc, thành tựu võ học cũngkhôngđủ.Vìvậy…lãocácchủvẫnkhôngtruyềnchoy.”

“À…nàonàonào,chơitiếp.”Nànghỏirấttrựctiếp,khôngchútkháchkhí,cóchúthơimen,gãcũng

khônggiấugiếmđiềuchi.Huốnghồ,thuốccủaMạtNhicũngsắpxongrồi,nhữngchuyệnnàyrốt

cuộcsẽđềuthànhquákhứ…khôngcầngiấugiếmlàmgìnữa.Chuyệncủagã,kỳthựcvõlâmTrungNguyênhầunhưaiaicũngbiết.GãvốnlàđạiđệtửcủaThiênSơnphái,thiêntưhơnngười,tuổiđờitrẻ

măngmàđãthànhhảothủhàngđầutrongvõlâm,đượcNamCungNgônKỳlãocácchủkhâmphongnhậpcác,trởthànhmộttrongbátđạidanhkiếmcủaĐỉnhKiếmcác.

Từnăm15tuổi,gãđãthầmyêuđồngmônsưmuộiThuThủyÂmlạigảchomộtngườikháctrongbátđạidanhkiếmcủaĐỉnhKiếmcác,TừTrọngHoacủaTừgiaởNhữNam.Gãlàngườichí tìnhchínghĩa, tuyrằnglòng

Page 49: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

đaunhưcắt,nhưngvẫnhếtlònghếtsứcvớinàng,thậmchícònvìnàngmàtừbỏngôivịĐỉnhKiếmcácchủ,khôngtranhkhôngđoạtvớiphuquânTừTrọngHoacủanàng.

Nhưngvìbịcáctrưởnglãongăntrở,nêncuốicùngTừTrọngHoacũngkhôngthểngồivàoghếĐỉnhKiếmcácchủnhưướcnguyện.Vốnlàkẻtâmđịahẹphòi, nênnhất thời tứcgiậnyđãđiêncuồngchémgiết, sát thươngnhiềuvịtrưởnglãophảnđốimình,rồichạykhỏiTrungNguyênđiđầunhậpvàoĐạiQuangMinhcungcủaMagiáo.

Gã phụngmệnh truy bắt, trảm sát y bên bờTinhTúcHải ởTâyCônLuân.

Sauchuyệnnày,HoắcTriểnBạchgãlạicàngđượctrọngdụng.Nhưngkhônghiểuvìsao,támnămnayNamCunglãocácchủđãmấy

lầnmờikiếmkháchtrẻtuổinàyvàobảotọaĐỉnhKiếmcácchủmàđềubịgãkhéoléochốitừ.

“Tạisaobanđầu…ngươilạichủđộngxinđitruybắthắnthế?”Đãuốngđếnngàngàsay,nhưngđầuócnữnhânđóvẫnhếtsứcnhanhnhạy.Nànglènhè hỏi tiếp: “Chuyện vừa tốn công lại vừa không được lòng người nhưthế…ngươicóphải…cóphảilàkhôngbiếtđâu.”

Gãcườikhổsở,đangđịnhmởmiệngnóigìđó,nhưngđôimắtlờđờvìhơirượuđộtnhiênsángrỡlên,rồichìmvàotrầmmặc.

Bímậtđóvốnvẫnẩnsâutronglònggã,támnămnayvôsốlầnnórụcrịchnhưmuốntràorangoài…nhưngsựviệcnàyquanhệđếncảthiênhạvõlâm,chodùlàlúcrượusayngàngà,gãcũngkiêntrìkhắcchếbảnthân.

“ThuThủycầuxintađi…”Cuốicùng,gãcúiđầubópchặtchungrượu,buôngramộtđápán.“Bởivìnếuđểngườikhácđi…cóthể,cóthểsẽkhôngbắtsốngTừTrọngHoatrởvề.Điềutiếngvềyvốnrấttệhại.”

“Nhưng…nhưngngươicũngcóbắtsốnghắnvềđâu…”Nàngsay,lẩmnhẩmnóimộtmình:“Ngươivẫngiếthắncơmà.”

HoắcTriểnBạchđộtnhiênngẩngđầulên,nhìnnàngchămchú.Tuyđãrượusaytainóng,nhưnghễnghĩđếnchuyệnnày,sắcmặtgãdần

dầnnhợtnhạtđi–gãmãimãikhôngthểnàoquênđượctrậnquyếtchiếntrênTâyCônLuânnămđó.Đólàlựachọnkhókhănnhấttrongcuộcđờinàycủagã.

Cuốicùng,gãmộtmìnhtrởvềTrungNguyên,mangtheothanhkiếmcủaTừTrọngHoagiaochoThuThủyÂmnhưlàdivật.

ThuThủyÂmnghetintrượngphumấtmạngmàsinhsớm,từđóbệnhtậtliênmiên,hậngãđếnthấuxươngthấutủy.

“Hìhì…ngherathìhìnhnhưtừđầuđếncuối…cũngkhôngcógìlàcủangươimà.Tìnhnhâncủangười ta,vợcủangười ta,concủangười ta…từđầuđếncuối,ngươilàcáithágìchứ!”HỏixongthìTiếtTửDạcũngđãsaymèm, gục người trên bàn nhìn gã cười khúc khích, chế nhạo không chút

Page 50: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

kháchkhí, rồiđộtnhiênđấmmạnhvàovaigãmộtcái:“HoắcTriểnBạch,ngươilàmộttênngốc…mộttênđạingốc!”

Nàngđã saynênxuất thủcònmạnhhơnbình thường, làmgãđauđớnkêuốilênmộttiếng.

Songcườimãi,cườimãi,nàngđộtnhiênkhócnứclên.Gãkinhngạcnhìnnữnhânxưanayluônlạnhlùngbìnhtĩnhnàylănlộn

trênbànvươngvãiđầyrượuvàthứcăn,khikhóckhicười,lẩmbàlẩmbẩm,nhưnggãchỉbiếtnghemàchẳnghiểugìcả.Gãmuốnbiếtchuyệncủanàng,cuốicùngthànhranóichuyệnquákhứcủamình–nàngrấtthôngminh,vừarồidùthithoảngcóthuagãkhôngít,nhưngmỗikhigãhỏi,nàngđềudùngđủmọicáchkhéoléonétránhđi.

Gãchỉmiễncuỡngbiếtđượcmộtsốthôngtinrấtvụnvặt,chẳnghạnnhưtrướckhiđếnDượcSưCốcnày,nàngtừngsốngởmộtthônlàngtênlàMaGià thôn, chẳng hạn như người dưới lớp băng kia đã chết trong khi cùngnàngrờikhỏiđó…Nhưngrốtcuộclàchuyệngìkhiếnnàngphảirađi,khiếnyphảichết,thìnàngkhônghềnhắctới.

Chodùđãsaytúylúy,songnàngvẫnkhôngchịubuônglơiáplựckiểmsoátnộitâmmình,chỉkhôngdưngkhóckhóccườicười,cuốicùngthìngướcmắtlênnhìngã,hếtsứcthànhkhẩnnóiđinóilạimộtcâu:“Xinlỗi, taxinlỗi.”

Xinlỗicáigìmớiđượccơchứ?Từtrướcđếngiờvẫnlàgãnợnàngcơmà?

Vềsau,nàngsayhẳn,khôngnóigìnữa.Còngã thì cũngkhông thắngđượchơimenmàgậtgàngủthiếpđi.

Lúcgãtỉnhlại,trăngsángđãrọichiếukhắprừngmai,hoatuyếtvẫnnhẻnhẹbaythathướttrênbầutrờiđêm.TuyếtDiêuvẫnmócngượcchânvàogiágỗ đung đưa đung đưa, phát ra những tiếng “gừ gừ” nhè nhẹ, không khíthoangthoảngmùihươngnganngátcủahoamaitrắng,ngọnlửađỏtronglòđấtbậpbùngbậpbùng,chiếurọigươngmặthaingười…đấttrờibỗngnhiêntrởnêntĩnhlặngchưatừngthấybaogiờ.

Gãnằm lặng lẽ, lòng tràn ngậpmột cảmgiác yên bình đã lâu lắm rồichưacó.

Đólàsựbìnhyênvàchắcchắnmàsuốt8nămchỉbiếtbônbakhắpnơicùngnhữngtrậnhuyếtchiếnkinhthiênđộngđịagãcơhồquênmất.Trăngsángnămnàocũnglên,hoatuyếtnămnàocũngrơi,nhưnggãchưalầnnàođểý.Sinhmệnhđánglẽraphảibìnhyênvàđẹpđẽnhưvậy,nhưngrốtcuộcvìđiềugìmàgãmãivẫnđắmchìmtrongquákhứxaxôivàkhông thể tựthoátrađược?Từđầuđếncuối,kỳthựckhôngcógìlàcủagãcả.

Ta…lẽnàotađúnglàmộttênngốc?“Ư…”Nữnhânđanggụcngười trênbànngủsaykhẽđộngđậy,ậmừ

mộttiếng,rồicuộnngườilại.

Page 51: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Gãbịgiậtmìnhsựctỉnh,nhìnlạiTiếtTửDạđãsayđếnbấttỉnhnhânsự,khôngkhỏithởdàimộttiếng,khẽlắclắcđầutựnhủ:Nữnhânnàyniênkỷcũngkhôngcònnhỏnữa,màsaochẳngbiếttrântrọngsứckhỏemìnhchútnào…đêmlạnhnhưvậymàlạingủgụctrênbànthếnày.

GãđỡTiếtTửDạdậy,địnhbếnàngđặtlêngiường,nhưngđầunàngđộtnhiênngoẹosangmộtbên,thuậnthếdựaluônvàovaigã,tiếptụcngủvùi.HoắcTriểnBạchdởkhócdởcười,đànhđểchonàngdựa,vừađưađầumũichânrahấttấmchănrơidướiđất,quấnlấythânthểnàng.

“TuyếtHoài…”Bỗngnhiên,gãnghenànglẩmbẩmnóicâugìđó.“Lạnh…lạnhquá…”TiếtTửDạkhẽrunrẩy,rúcngườilại,cuộntròntronglònggã,tựanhư

mộtchúmèosợlạnh.Chìmtronggiấcngủsay,gươngmặtnàngphủlênmộtvẻhoangmangvàdựadẫmmàgãchưatừngthấybaogiờ,cứrúcmãivàolònggãnhưtìmkiếmhơiấmcùngsựanủivậy.Gãkhôngdámđộngđậy,chỉđểmặcnàngngảđầuvàolồngngựcmình,khẽcựaquậymộtchút, thởdàimộttiếngkhoankhoái,tiếptụcchìmsâuvàogiấcngủdài.

Gã cảm thấy timmình như lạcmấtmấy nhịp, sau đó lập tức ngượngnghịucúiđầuxuốngxemnữnhânxưanayvốnthíchđùacợtnàycógiảbộngủhaykhông…nhưngnàngvẫnyênlặngngủsay,nétmặtcònđượmhơimenchưatanhết.

HoắcTriểnBạchthởphàonhẹnhõm,kéochănlênchengangngựcnàng,sauđóngẩnngườingắmvầngtrăngtrênbầutrờihoatuyếtbaybay.

Trờiđấtbỗngnhiêntrốngtrảivạnphần,rồibỗngnhiênlại trởnênđầyđặn,đếncảtuyếtrơixuốngdườngnhưcũngấmáp.

Gãcúimặtngắmnữtửđangngủtronglòngmình,chợtthấylòngấmlại.Nếucứmãinhưvậythìtốtbiếtbao…cuộcđờilàmộtgánhnặng,cảgã

vànàngđềuđãquámệtmỏi,vậythìtạisaokhôngdừnglạigiâylát,đốiẩmmộtđêm?Trongkiếpphùsinhnày,tấtcảđềuchỉlàhưảo,đềukhôngvĩnhcửu,đềukhôngthểdựadẫm,tấtcảrồicũngđềuthayđổi,chodùlàtìnhyêusâuđậmnhấtrồicũngsẽkhôngthểchốnglạinổisựbàomòncủathờigian.

Duychỉcóhơithởcủangườibêncạnhlúcnàylàchânthực,duychỉcócảmgiácômnhaugiữhơiấmtrongđêmnàylàchânthựcmàthôi.

Cảm giác này… phải chăng chính là thứ người ta vẫn gọi là “nươngtựa”?

Chúthích:(1):Hạnhlâmtrungnhân(ngườitrongrừnghạnh)làtừmàngườihànhy

tựxưng.ThờiTamQuốc, có1vị thầnynổi tiếng, cùngHoaĐà,TrươngTrọngCảnhđượcxưnglàKiếnAnTamđại thầny, tênlàĐồngPhụng, tựQuânDị.Trongquyểnmườicủa“ThầnTiênTruyện”cóchép:“QuânDịẩnnơi rừngnúi, trịbệnhchodânquanhvùngmàkhông lấy tiền,chỉyêucầungườibệnhtrồnghạnh,ngườibệnhnặngtrồng5cây,ngườibệnhnhẹtrồng1

Page 52: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

cây.Sauhơnvàinăm,đãthànhmộtrừnghạnhcảvạncây.Đếnkhiquảhạnhchin,ĐồngPhụnglạiđemđổilấylươngthựccứutếnạndân,tổngcộngđãcứusốnggầnhaivạnngười.”Ngườihànhnghềysaunàyđềukínhngưỡngnêncũngtựxưngmìnhlà“ngườitrongrừnghạnh”đểhọctậpông.

(2):TròchơikhiuốngrượucủangườiTrungQuốc:haingườicùnggiơtayramộtlúcrồiđoánsố,aiđoánđúngvànhanhhơnđốiphươngsẽthắng.

Page 53: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Chương3

TUYẾT:ĐÊMTHỨBASáng sớmhômsau,PhongLụcvàSươngHồng tớinơi, liềnnhìn thấy

một cảnhmà cả hai đều không thể tưởng tượng: tiểu thư của bọn ả cuộnmình trongchăn,nằmngủngon lành trênngựcHoắcTriểnBạch!CònhọHoắcthìchốngcằmlênđầunàng,haitayvòngraômlấyeo,dựalưngvàocâymaigậtgàgậtgù,dưới thềmmairụng lả tảnhưtuyếtxungquanhhaingười.TuyếtDiêuđãtỉnhtừlâu,nhưngcũngngoanngoãnđứngyêntrêngiánghiêngđầunhìnhaingườidướigốcmai,phátranhữngtiếng“gừgừ”nhẹnhàng chứ không đập cánh loạn xạ rồi kêu lên quang quác như nhiều lầntrướcđó.

“Trờiđấtơi,chuyệngì thếnày?”LụcNhinhìn thấybêncạnh tiểu thưchínhlàcáigãmìnhghétnhất,haitròngmắtnhưmuốnlòicảrangoài.

“Đây…a!”SươngHồngđứngbêncạnhkịpthờiđưataybịtmiệngảlại,rồikéora

xa.“Chưabaogiờtathấytiểuthưngủngonnhưvậyđấy…”SươngHồnglà

ngườiđi theoTiếtTửDạ lâunhất trongđámnhađầunày,chỉngheả lẩmbẩmnóitiếp:“Trướcđâydùđốtlửatothếnàongườicũngthanlạnh,cứđếncanhbanửađêmlàkhôngngủđượcmàbòdậyđiđilạilại…giờđểngườingủthêmmộtlúcnữađi.”

“Nhưngmà…bệnhnhânbênThuChiuyển…”LụcNhikhẽchaumày,giọngnóicóchútbấtan.

Bệnhnhânđóhômquađãtrằntrọccảđêm,cứômđầurênrỉmãikhôngthôi,làmcảđámnhađầuđềucứngỡrằnghắnsẽchếttớinơi,vừasángsơmđãvộivộivàngvàngchạyđếnđâyđịnhhỏitiểuthưxemthếnào,kếtquảlànhìnthấycảnhngượngngùngvừarồi.

“A!”Mấyảnhađầuđangthươnglượngxemcónênluiđihaykhôngthìtrongđìnhviệnvanglênmộttiếngkêukinhhãichấnđộngkhắptrongngoài.“Ngươi…ngươilàmgìvậy?”

“Tiểuthưtỉnhrồi!”LụcNhimừngrỡnói,lờiảvừadứtthìlậptứcnghe“bịch”mộttiếng,mộtvậttừbêntrongbayvútrangoài,làmbậtcảcửara.

“HoắcTriểnBạch,ngươilợidụngta!”Ngườikiacònchưatỉnhhẳnnênkhôngkịpphảnứng,cứthếngãchổng

cảbốnvólêntrời,trôngthảmhạivôcùng.“Cô…”MắtHoắcTriểnBạchvẫncònnhậpnhànhậpnhèm,nhất thời

khôngnhớratốiquarốtcuộcmìnhđãlàmchuyệngìkhiếnnữnhânnàynổitrậnlôiđìnhđếnthế,chỉvôthứctránhnénhữnglynhữngchénbayvềphíamìnhràoràonhưmưa.Đếnkhimộtchungrượubaytrúnggiữatrán,gãmới

Page 54: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

nhớramọichuyện,liềnkêulên:“Đừngcónémnữa!Làcôtựlaovàolòngtacơmà!Khôngliênquanđếnta…đúng,làcôlợidụngtamớiđúng!”

“Nóibậy!Ngươilàtênquỷháosắc!Khôngphảilàconngười!”TiếtTửDạlaora,hunghănghầmhèchỉvàomũigã,quaysangquátđámnữtỳ:“ỞđâykhôngcóLiễuhoakhôicủangươi!Giamhắnvàocho ta,đợikhinàoxongthuốcthìtốngcổrakhỏicốc!”

“Vâng, tiểu thư!”LụcNhihoanhỉđáp lời,hoàn toànkhôngnhìn thấySươngHồngđứngbêncạnhđangkhẽchaumàylại.

Tiết TửDạ quay ngoắt đi, chẳng buồn nhìn gã thêmmột lần, hừmộttiếngrồinói:“ĐiThuChiuyển!”

ĐợichotấtcảđãkéonhauđihếtHoắcTriểnBạchmớilấylạibìnhtĩnhlồmcồmbòdậy,gãđưataysờsờvếtthươngtrêntrán…đâymàlàtháiđộcủakẻhànhyvớibệnhnhânà?Nữnhânhungáckhíthếhùnghổấysovớinữtửhiềnlànhnhumìnhưchúmèocontốiquathìthậtđúnglàmộttrờimộtvực.Ta…cóphảilàtađãnằmmơkhông?

Nhưng…đợimộtchút!Vừarồinàngtanóigìnhỉ?Liễuhoakhôi?Nàngta…làmsaoTiếtTửDạbiếttaquenvớiLiễuPhiPhi,đệnhấtmỹ

nữtronghoagiớiởDươngChâu?Nghĩngợimộtlúc,gãchợtvỗđùiđánh“đét”mộtcáinhảydựnglên.Toi

đờirồi, lẽnàotốiquauốngsayquá,cảnhữngchuyệnnàycũngbịnàngtamoimócra?Gãủrũnhắmmắtlại,rasứcgõvàođầumình,nhưthểchỉhậnkhôngthểgõchonóthủngmộtlỗravậy.

TiếtTửDạdẫnngườivộivộivàngvàngchạyđếnThuChiuyển,miệngvẫncònnghiếnrăngkènkẹt.

Còndámlợidụngcảtanữachứ!Đểrồixemtasẽthuthậptênkhốnđónhưthếnào-nànghằmhằmbướcđimộtmạch.LụcNhichạytheobêncạnhđưanàngmột chiếc áo choàngmàuxanhphỉ thúy: “Tiểu thư, người quênkhoácáongoàirồi,tốiqualạicótuyết,cólạnhkhôngvậy?”

Lạnh?TiếtTửDạchợtngâyngườira…phảirồi,trờicótuyếtà?Nhưngtronggiấcmộngđêmqua,tạisaonàngluônthấyhếtsứcấmápchứ?

Nàngcầmáotrêntay,đứngngẩnngơgiữavườnthuốc.LúcđếnThuChiuyển,vừamởcửara thìmùihươngnồngnặcđãxộc

vàomũi.“Đámnhađầungốcnày,địnhhunchếtbệnhnhânchắc?”TiếtTửDạtức

giậnquátmấyảnhađầu trựcđêm, rồiđưa taygiậtcác tấmmànchexungquanhxuống,mởcửasổra.

“Khôngdặndòmộtcâulàđãthànhrathếnàyrồi,cácngươicóđầuócmộtchútchotanhờđượckhông?”

“Đừng…” Đột nhiên, trong bóng tối vang lên một âm thanh yếu ớt:“Đừngmởra!”

TiếtTửDạgiậtmìnhquayđầu lạinhìn,hấy trongđốngchăngối lùng

Page 55: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

bùng trên giườnghiện ramột đôimắt đang tỏa ra thứ ánh sáng lamnhànnhạt,giọngnóiấylạitrầmvanglên:“Đóngcửa…takhôngthíchánhsángvớigió,khôngchịunổi…”

Nàngthầmchấnđộng,nhưngvẫnkhôngnóilờinào,cứkéohếtmànchesangmộtbên,ánh tuyết theođóhắtvào trongphòng, làmchóimắtngườibêntrong.

“Đónglại!”Ngườiẩnmìnhtrongđốngchăngốikialậptứcquayđầuvàotrong,gằngiọnggắtlên.

TiếtTửDạxuaxuatay,rahiệuchođámtỳnữluiđi,rồibướcđếnngồixuốngmépgiường.

“Khôngcóánhsáng,khôngcógió,cứđóngcửamãithế,ngườisẽbịrữarađấy.”Nàngmỉmcười,giọngnóinhưđangthìthầmvớibệnhnhânsắcmặtnhợtnhạt củamình. “Đệcũngphảiquendầnđi.MinhGiới,đệkhông thểsốngmãitrongbóngđêmnhưvậyđược.”

Nàngđưataybắtmạchchohắn,nhưngngaylậptứcbịhấtđi.“NgươigọiailàMinhGiới?”Hắnlạnhlùngcấttiếnghỏi,ngườivẫnrúc

trongbóngtối:“Tạisaolạicứuta?Ngươimuốngì?”Trongmắthắnkhôngcóchúthỉnộailạc,chỉẩnchứasựlạnhlùngtàn

khốcvàđềphòng,cùngsựhữnghờđếnđángsợ.Nàngngẩnngười,hồilâusaumớiđưatayrasờtránhắn,lẩmnhẩmnói:

“Đệ…đánglẽphảikhôiphụcđượcmộtphầnkýứcrồimớiphải,tạisaovẫnhỏinhữngcâunhưvậy?Tacứuđệ , tựnhiên làvìchúng taquennhau từnhỏ,đệlàđệđệcủatamà!”

“Hừ…”Trongbóngtối,hắnbậtcườichâmchọc,đôimắtthoánghiệnlênsắcxanhnhànnhạt:“Đệđệ?”

Tuyệtđỉnhsát thủcủaTu la trườngởĐạiQuangMinhcung tuyệtđốikhông thểnàocó thânhữu…nếunhưcó, thì sẽkhông thểnàosống trongTamGiớiđược,nếunhưcó,cũngsẽbịgiáoquanépphảiđíchthânhạsátthânhữuđó.

Nữnhânnàyđanggạthắn.Cái gìmàkim châm, cái gìmàgiúp hắn trị bệnh…y thị nhất định là

ngườicủavõlâmTrungNguyênpháitới,tấtcảnhữnggìhiệnlêntrongđầuhắnvừarồichỉ làảoảnhdodượcvật tạoramàthôi!Ythịchỉđangdùngmọi thủ đoạn đểmoi được bí mật củaMaGiáo từ hắnmà thôi – nhữngchuyệnnàybảnthânhắncũngđãtrảiquaquánhiềulầnrồi.

Nửanắm trước, sau khi hành thíchĐônHoàng thành chủ thành công,hắnkhôngkịpđàotẩu,nhấtthờithấtthủbịđámcaothủTrungNguyênbảovệthànhchủbắtsống,bịnhốtcảmộtthángtrờimớitìmđượccơhộithoátđi. Để ép hắn khai ra chân tướng, đám nhân sĩ chính phái đạo mạo oainghiêmkiađãdùngđủcácthủđoạnchỉnghethôicũngđủkhiếpsợ-trongđó,hắncũngđãthửquatròdùngdượcvậtkíchthíchthầntrínày.

Page 56: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Cảnhữngcựchìnhtànkhốcnhấtmàcònkhôngkhiếnhắnhémiệngnửacâu,huốnghồnữnhântrướcmặtgãđâyrõrànglàhoàntoànkhôngbiếtphảibứccungthếnào.

Hắncườigằn,taytừtừnắmchặtlại,chuẩnbịtìmcơhộiphátramộtđòntrímạng.

HắnphảilấybằngđượcLonghuyếtchâu…phảilấybằngđược!“Đệ vẫn chưa nhớ ra ư?Đệ tên làMinhGiới, là bằng hữu củaTuyết

Hoài,chúngtacùnglớn lên trongMaGià thôntrại.”Nói tớiđây,ánhmắtTiếtTửDạliềntrởnênảmđạm,giọngnóicũngnhỏdần:“Đệquenbiếttalúc sáu… lúc ấy… vì ta đã đệ đã giết người lần đầu tiên… đệ còn nhớkhông?”

Đôimắttrongbóngtốiđộtnhiênchớpchớp,phảngphấtnhưnhớrađiềugìđó,chợtánhlênsắctímnhànnhạt.

Cặpmắtấy,tựahồnhưcóthểbiếnhóaranhữngmàusắckhácnhautùytheo trạng thái tình cảm, làm tâm thần người ta không khỏimêmê hoặchoặc.

Giếtngười…lầnđầutiêngiếtngười.Cánhtayđangnhấcdầnlêntrongchăncủahắnchợtngưnglại,chỉthấy

sauótđauđau.Cảnh tượng trướcmắtbỗngnhiênnhuộmmộtmàuđỏ rựccủamáu,haigươngmặtphùthũngtrồilênkhỏikýứcxaxăm…đólàhaitênsaidịchcủaquanphủ.Đôimắtchúngtrợn trừngthật to,mặtxanhtímtái,khôngngờlạitựbópcổmìnhđếnkhitắtthởmớithôi!

Dưới đất…dưới đất,một nữ tử xanh xao yếu đuối đang nằm rũ rượi,cùngmộtvũngmáuđỏtươi,dấuhiệucủasựlăngnhục.

Đứabégáiômchặtthânthểkhôngmảnhvảiấykhócrấmrứt,đôimắtđentrắngrõrangnhòađivìlệ.

Hắnbỗngnhiêncảmthấykhóthở.“Đệvẫnkhôngnhớraà?Mườichínnămtrước,tavàmẫuthânbịápgiải

điquaMaGiàthôn,dừngchânnghỉlạitrongtrạmdịchngoàithôn.Haitênkhốnkiếpmặtngườidạthúđómuốnlăngnhụcmẫuthânta…”Dùlàkểlạiquákhứthươngtâmnhưvậy,nhưngngữkhícủaTiếtTửDạcũngvẫnhếtsức bình thản: “Lúc đó, đệ vàTuyếtHoài đang chơi ở gần đó, nghe thấytiếngkêucứucủata,haingườiliềnxônglêncảnchúnglại,nhưngđãbịbọnhungácđóđánhchomộttrận…”

“Chínhvàolúcđó,đệđãdùngĐồngthuậtgiếtngườilầnđầutiên.”Đồngthuật!Nghethấyhaichữđó,toànthânhắnchợtrunlêncầmcập,

đôimắtsángrựclên.“Saukhimẫu thânquađời, ta trở thànhcônhi, lưu lạcởMaGià thôn

trại, tấtcảđềudựavàoTuyếtHoàivàđệchămsócmớicó thểđứngvữngđược.Bangườichúngtatrởthànhbằnghữurấttốtcủanhau…talớnhơnđệmộttuổi,nênnhậnđệlàmđệđệ.”

Page 57: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Hắnômlấyđầu,gắngsứcchốnglạinhữnghìnhảnhkhôngngừngtràoratrongđầutheolờinóicủanàng,hơithởgấpgápdồndập.

Giảdối,giảdối!Ythịđangdùngmộtcáchgìđókhốngchếtạorakýứcchota,giốngnhưĐồngthutmêhoặcđầuócngườitavậy!

“Đệcònchưanhớraà?Chínhvìgiếtchếthaitênquansaiđó,đệmớibịngườitrongtộcpháthiệnrathiênbẩmkỳdịcủamìnhbịgọilàYêuĐồngtáithế,rồibịnhốtlạitrongphòngtối.”GiọngnóiTiếtTửDạnhẹnhàngmàxaxôi. “MinhGiới, đệ bị nhốt 7 năm ròng, trong 7 năm ấy, ngày nào ta vàTuyếtHoàicũngđếnnóichuyệnvớiđệ…chođếncáiđêmdiệttộcđó.”

Đêmdiệttộc…đêmdiệttộc…Kýứcmộtlầnnữalạinhưconngựathoátcươngdồndậptrànvề…Tuyếtbênngoàivẫnbaybay,trongphòngâmumàlạnhlẽo,đứatrẻbị

xíchcảtaychânvàotườngđangcuộnmìnhrúcvàomộtgóctốitămnhất.Có ngườimở cửa căn phòng tối ấy, nói với hắn: “Ngươi, cómuốn ra

ngoàikhông?”Giọngnóiđókhôngngừnghỏihắncâuấy,bêntrongẩnchứamộtthứma

lực,mộtthứmêhoặc.“Đámtộcnhânchólợnđócủangươikhôngbiếtngươicósứcmạnhlớn

thếnào…chỉcótamớihiểuđượcngươi,màcũngchỉcótamớicókhảnăngkíchphátrasứcmạnhthậtsựấy.Ngươi,cómuốnđitheotakhông?”

“Tamuốnrangoài!Tamuốnrangoài!Thả ta ra…”Hắngào lên,cảmgiácnhưmìnhsắpphátđiênđếnnơi.

“Được,tadẫnngươira!”Người kia khẽ cười, nói: “Nhưng, ngươi phải thần phục ta, trở thành

‘Đồng’của ta,ngự trị trênvõ lâm, thay tacoiquản thếgiớibao la,chúngsinhngumuội.Ngươi,cóchấpnhậnkhông?”

“…hay làmuốnbịkỳ thị,bịgiamcầm,bịmócmắtđể rồisốngcảđờitrongbóngtối?”

“Thảtara!”Hắnrasứcgõvàováchtường,nhớrahômnaylàngàycuốitrongkỳhạnmàtộctrưởngnói,tâmhồnnhưmuốnvỡtan,bấpchấptấtcảgàolênthậtlớn:“Chỉcầnngươithảtara!”

Độtnhiênbóngđêmvỡtanra,ánhsánglàmmắthắnchóilòa,tấtcảbiếnthànhtrốngrỗng.

Trongcáikhônggianmàutrắngmênhmôngđó,cómàumáuxẹtquaxẹtlại,cùngvớinhữngtiếngrúgàothảmthiết.

“Đólà…đólà…máuvàlửa!”“Đêmhômấy…”Nàngkhẽcụpmắtlại,ngữđiệunhuốmmàubithương

vàcừuhận.“Câmmiệng!”Hắnbấtngờgầmgừthànhtiếng,rồikhôngthểnàokhống

chếđượcbảnthânmìnhnữa,nộhỏabùngphát,vươntaychụplấycổhọngTiếtTửDạ!

Page 58: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Câmmiệng…”Hắnkhànkhàngiọngquát,haitayrunrun:“Câmmiệngchota!”

TiếtTửDạbị ấn sátvào tường,kinhngạcnhìnđôimắtđãbiến thànhmàungọc lưu ly trướcmặtmình,nhưng trongkhoảnhkhắcấy,nàngcũngkịpthờiphátgiácrahắnmuốnlàmgì,nhắmngaymắtlạitrướckhihắnphátđộngĐồngthuật.

“Nhìntađây!”Hắnkhôngchútnươngtìnhđưataychọcvàomắtnàng,móngtaycơhồ

bấmvàonhãncầu:“Nhìntađây!”TiếtTửDạbịbứcphảimởmắt,nhìnthẳngvàocặpyêunhãntrướcmắt,

nàngcócảmgiácnhưcómộtsứcmạnhcựclỳtolớnđangxâmchiếmlinhhồnmình.

“Ngheđây,lậptứctrảLonghuyếtchâulạichota!Bằngkhông…bằngkhông..tasẽkhiếnngươichếtdầnchếtmòn.”

Sắcmặthắnxanhxaomàdữdội,tựanhưácquỷTuLa…MinhGiớitạisaolạithànhranhưvậy?Đệấy…giờkhôngtingìcả,khôngdungtìnhchútnào…chỉbiếtbất chấp tất cảmà theođuổi thứmìnhmuốn,dầndầnbiếnthànhmộtloàimáulạnhmấtrồi.

Đây…đâychính là sát thủcủaTuLa trườngởĐạiQuangMinhcunghaysao?

Ýthứcnàngbắtđầutanchảy,thânthểdầndầnkhôngcònnghetheosựchỉhuycủađạinão,nàngkhôngbiếtsaukhiĐồngthuậtkhốngchếmìnhsẽthếnào…nhưngđúngvàokhoảngkhắcấy,bàntaybópchặtcổhọngnàngbỗnglơira…tựanhưhắncũngđãtiêuhaohếtsứclực,đôimắtmàungọclưulykiacũngmấtđiánhsángnhiếphồnđoạtphách,trởnênảmđạmuámlạthường.

Đồngthởdốc,cảngườiđộtnhiênngã“bịch”raphíasau,nằmbấtđộngtrongbóngtối.

Nàngcũngmềmnhũnngườirũxuống.Khôngbiếtbaolâusau,TiếtTửDạmớikhôiphụclạithầntrí,phảnứng

đầutiênlà lậptứcbổnhàotớibêncạnhhắnđưataysờrasauót-chỗấy,ngọnkimchâmthứhaiđãbịđợtkíchđộngvừarồiđẩyrangoài,đuôichâmlórakhỏihuyệtLinhĐài,xungquanhrướmmáu.

“MinhGiới…”Kể từkhi tìm thấyhắn,đây là lầnđầu tiênTiếtTửDạthấykinhhoảng,nàng luốngcuốngnângđầuĐồng lên,ômhắnvào lòng,đoạn tự nhủ:MInhGiới, chẳng lẽ cả hồi ức của chínhmìnhmà đệ cũngkhôngchịu tinhaysao?Baonhiêunămnay, rốtcuộcđệđãbịgiàyvò thếnàochứ?

HoắcTriểnBạchcảmthấymìnhbị lạnhnhạtmộtcáchrõrệt– từđêmsayrượuấy,nữnhânhungáckiarất ítkhiđếnĐôngChiquánthămbệnhchogã,cảhainhađầuquảnsựPhongLục,SươngHồngcũnghiếmkhi ló

Page 59: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

mặt,chỉcóđámnhađầulàmviệcvặtlàmỗingàymỗiđếnđưacơm2lầnmàthôi.

Tuythươngthếcủagãđãcóbiếnchuyểntốtlên,nhưngcũngkhôngđếnnỗibịbỏrơinhưvậychứ?

Lẽnàovìnữnhânhẹphòiđóvẫnhốihậnchuyệnđêmhômđóđãlaovàolònggã?Chắclàkhôngđâu…ngườihunghăngnhưvậy,damặtcũngkhôngthểmỏngđược.Vậy thì, lẽ nàovì gã lỡmiệngnhắcđếnhoakhôiDươngChâuLiễuPhiPhi,pháđihìnhtượngxưanayvốnrấthuyhoàngtronglòngnàngcủagã?

Tronglòngvẫncốchấpnhớvềngườicũlà thật,nhưnggãcũngkhôngphảinhânvậtthánhhiềngìmàcóthểkhônggầnnữsắcmườimấynămròng.Namnhângần30tuổirồilạiđộcthânchưavợ,bêncạnhcòncómộtđámhồbằngcẩuhữu,thườngngàyravàonơiquánTầnlầuSởđểgiếtthờigiancũnglàchuyệnhếtsứcbìnhthường–Bátđạidanhkiếmbọngãcóngườinàomàkhôngtựnhậnlàbậcphonglưutàitửcơchứ?HuốnghồLiễuhoakhôicũngrấthiểuýngườikhác,thỉnhthoảngđinóichuyệnvớinàngtacũngdễchịulắm.

Gãbuồnchánnhìnquanhquất,nghĩvẩnnghĩvơ,khônghiểusaolạinghĩđếnPhiPhi.

Mộtnhađầumangcơmđến,gãngồibêncạnhnhìnthấyliềnhỏimộtcâubângquơ:“Cốcchủcủacácngườiđâu?”

“CốcchủởThuChiuyển…”Nhađầumắttihíđócúiđầuthấpgiọngtrảlời.

“Ừm,ThuChiuyểncòncóbệnhnhânàh?”HoắcTriểnBạchlạihờhữnghỏitiếp.

“Vâng, đúng vậy.” Nha đầu đó quả nhiên không cần nghĩ ngợi buộtmiệngđápluôn,nhưnglờivừarađếnmiệngảđãbiếnsắc:“A…hỏngrồi,cốcchủđãnóikhôngthểchoHoắccôngtửbiếtchuyệnnàyđược!”

NhãnthầnHoắcTriểnBạchchợtsángbừnglên,sắcmặtkhôngđổi,mỉmcườihỏi:“Tạisaovậy?”

Nha đầu kia không dám nói gì thêm, đặtmâm cơm xuống rồi lập tứcchạyrangoài.

Đợichoảđikhỏi,HoắcTriểnBạchngồiđuỗnramộtmìnhtrongĐôngChiquánvắng lặng,ngẩnngườingắmhoamaibênngoài.Tạisaovậy? ...TínhcảtathìmườitấmHồiThiênlệnhđãthuvềcảrồi,bệnhnhânnămnayphảihếtrồimớiđúng,tạisaogiờlạilòirathêmmộtngườinữa…vớitínhcách của nữnhân đó, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có hai nguyênnhân khiếnnàngtaphítâmphílựctrịbệnhthêmchongườikhác:mộtlàbệnhnhânđócựckỳnhiềutiền,hoặclà…gươngmặtcựckỳtuầntú.

KẻđangởThuChiuyểnkiarốtcuộclàthuộchạngnào?Lẽnàocònanhtuấnhơncảta?

Page 60: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Gãvânvêcằm,rồilạibắtđầunghĩngợilungtung,độtnhiênkhẽchaumày:nhưngtạisaolạikhôngmuốnđểtabiết?

“Ưm,ngươinóixem,dạogầnđâynữnhânđógiởtrògìvậy?”Gãnhìncontuyếtưngđangđậutrêngiánói:“Ngươicóbiếtkhông?Bayđixemthửcoisao!”

“Quác!”TuyếtDiêungoẹođầunhìnchủnhân,rồibấtchợpđậpcánhbayvútđi.

Mũikimchâm thứhaiđã lặng lẽnằm trênkhayvàng,mũichâmcũngnhuốmvếtmáubầmđennhưmũiđầutiênbêncạnh.

Hơi thởcủangườinằm trêngiườnggấpmàmongmanh,nhịp thởhỗnloạn.

TiếtTửDạngồitrướcgiường,imlìmchămchúnhìnkẻbịgiàyvòkhổsởkia.Gươngmặtanh tuấnnhợtnhạt,nhưng lạiẩnchứasự lạnh lùng tànkhốcđếnghêngười,chodùđanghônmêbấttỉnh,khóemắthắnvẫntoátlênsátkhíkhiếnngười taphát rét…hắn, thật sựkhôngcòn làMinhGiớicủangàyxưanữarồi…giờđây,hắnlàsátthủchivươngcủaTuLatrườngtrongĐạiQuangMinhcung.Đồng.

Đồng…nàngthầmnhẩmđinhẩmlạicáitênđó,nhớlạiđôimắtyêutàquáidịcủahắn.

Làmngườihànhy,nàngbiếtngoàivõhọcra,còntồntạiniệmlựcvàảothuật.Nhưngxưanaynàngkhôngdámtưởng tượngmộtngườicó thểđưaniệmlựcquađôimắtrồikhuếchtánnótớimứccựchạnnhưvậy!Điềuđóquảthựcđãvượtquáphạmvinàngcóthểlýgiảiđược.

Lẽnào,đúngnhưcáclãonhântrongthônđãnói,đâylàmalựcẩntàngbêntronghuyếtmạchcủaMaGiàtộc?

CònmũikimchâmcuốicùngvẫnlưulạitronghuyệtBáchHộigiữađỉnhđầuhắn.TiếtTửDạlầntìmqualớptóc,haitayrunrun-khôngđủtựtin–nàng thật sựkhôngdámchắcsaukhi rútmũikimcuốicùngnày ra,MinhGiớicóthểbìnhanvôsựquakhỏihaykhôngnữa!

Hành ymười năm nay, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải trường hợp“khôngdámđộngthủ”thếnày!

Liên tưởng tới chuyện támnămnay luôn làmmình suynghĩ, nhớđếnđứatrẻtênMạtNhikiacuốicùngkhôngcócáchcứutrị,lòngnànglạicàngbốirốikhóchịu…khôngthểlàmđượcgì…chodùnàngđượcngườiđờigọilà ‘thần y’, song rốt cuộc nàng cũng chỉ làmột đại phu, chứ đâu phải là‘thần’cơchứ!

Làmsaođây…làmsaođây…Cảmgiácbấtlựctrầmlắngmàkịchliệtcơhồđánhđổnữđạiphúcxưa

nayvốntrànđầytựtinnàytrongnháymắt.Mườihainămtrước,nàngđãmấtđiTuyếtHoài,giờđâysaocóthểmất

điMinhGiớinữa?

Page 61: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

TiếtTửDạngồi trongyênlặngmộtlúclâu,rồibấtchợtđứngbậtdậy,nắm chặt hai tay lại, thân hình yểu điệu khẽ run run, rồi cương quyết sảibướcđivềphíaXuânChiđình–nhấtđịnhphảinghĩracáchgìđó,nhấtđịnhphảinghĩracáchgìđó!

KhônggiốngnhưĐôngChiquánvàThuChiuyển,khôngkhíởbênhaihồấmápkháchẳnbênngoài.

SuốinướcnóngphuntràoởHạChiviên,chảyquaXuânChiđìnhnày,sauđóđổvàohồhòatrộnvớisuốinướclạnh.Đìnhviệnởđâykhắpnơiđềurực rỡ xuân quang, bích đào nở rộ, có kỷ thái xanhmướt, liễumơnmởnthànhhàng.

Mộtlãobàgiànuađanglêcâychổirơmquétdọntrênbậccấp,chợtnghethấytiếngbướcchângấpgápđitới.

“Cốcchủ,làngười?”NgườitỳnữtrôngnomXuânChiđìnhnàyđãcaotuổi,nétmặtlộvẻkinhngạckhithấynàngtới.

Đã lâu lắm rồi không thấy cốc chủ trở lại đây… người thiên tư xuấtchúng,hamhọchỏitìmhiểu,lạicógiahọcuyênnguyên,nămmườibốntuổiđượccốcchủđờitrướcLiêuThanhNhiễmthunhậnthìcàngthêmtiếnbộ,ngàytiếnngàndặm,chỉtrongbốnnămngắnngủiđãxuấtsư,mườitámtuổibắtđầuchínhthứctiếpquảnDượcSưcốc.Thiênbẩmcaonhưvậy,quảthựccóthểnóilàđứngđầutrongcácđờiDượcSưcốcchủ.

Từsaukhixuấtsư,TiếtTửDạrấthiếmkhiđếnXuânChiđìnhchuyêndùngđểlưugiữythưnày.

“VúĐinh,phiềnbàmởcửaTàngThưcácgiúpta.”TiếtTửDạđứnglại,ngướcmắtnhìntòalầucaođóngcửaimlìmphíatrước:“Tamuốnvàotracứumộtsốythư.”

“Ồ,vâng,vâng.”Ngườitỳnữgiàvộivànggậtđầu,buôngcâychổichạylại, lấy ramột chiếc chìa khóa đồng gỉ hoan gỉ hoét, lẩm bẩmmộtmình:“Cốcchủvẫnphảiquaylạixemsáchà…đốngsáchđó,khôngphảitừnămmườitámtuổingườiđãthuộclàulàunhưcháochảyrồihaysao?”

TiếtTửDạnghethấynhưngkhôngtỏtháiđộgì.Cửavừamởra,hơilạnhâmubịkhóachặtbêntrongliềnùarangoài.Ngọn trườngminh đăng vẫn lập lòe tỏa sáng trên đỉnh các, bên trong

thiếtkếtheohìnhbátgiác,tủsáchkêsáttườngcaođếntậntrầnnhà,đượcsắpxếpthànhtámloại:tênbệnh,nguyênnhângâybệnh,bệnhlý,cáchchẩntrị,tênthuốc,cáchdùngthuốc,yán,yluận.Mỗiloạichiếmtrọnmộtváchtường,từsáchdadêđếnsáchbằnglácây,ốngtre,lụatrắng,thứnàocũngcó.

Tiết TửDạ chắp tay đứng trước biển sách trùng trùng, ngẩng đầu lênnhìnquanhmộtvòng,rồihítsâumộthơi,đưatayấnlạicâytrâmngọctímtrêntóc:“VúĐinh,cólẽtasẽkhôngrangoàitrongkhoảnghaibangày…phiềnbàmỗingàymangmộtítthứcănvàođây.”

Page 62: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

VúĐinhhơingẩnratronggiâylát,rồicúiđầuđáp:“Vâng,cốcchủ!”Trướckhiđóngcửa,ngườitỳnữgiàđưamắtnhìnvàobêntronglầnnữa

–dướingọntrườngminhđăng,tửynữtửđứnggiữabiểnsáchmênhmông,trầmngâmsuynghĩ,nétmặtđượmvẻybuồnmệtmỏi.

“Cốcchủ.”VúĐinhkhôngkìmđượcbuộtmiệngcấttiếnggọi.“Ừm?”TiếtTửDạhơichaumàybựcmìnhvìdòngtưduybịngắtmất:

“Chuyệngìvậy?”“Ngườihãybảotrọnglấymình,lượngsứcmàlàm.”Ngườitỳnữgiàcúi

ngườithậtsâu,giọngnóinhưmangtheocảtiếngthởdài:“Ngườikhôngphảithầntiên,cónhiềuchuyệnlàmkhôngđượccũnglàbìnhthườngthôi…xinđừnggiốngnhưLâmHạtổsư…”

LâmHạtổsư…TiếtTửDạthoánggiậtmình,dòngsuytưchợtchuyểnsanghướngkhác.

Chuyệnkểrằng,cốcchủDượcSưcốc20nămvềtrướclàĐườngLâmHạ,cũnglàânsưthụnghiệpcủasưphụLiêuThanhNhiễmcủanàng,đãthổhuyếtmàchếttronggianTàngThưcácnày,khiấyngườivừamới31tuổi…đếnlúcchết,trongtaytổsưvẫnnắmchặtmộtquyển“DượcTínhPhú”,khổsởtìmcáchgiảiđộcThấtTinhHảiĐường.

“Ngườinênhọc theoThanhNhiễmcốcchủ.”Lãobànóimộtcâucuốicùng,rồiđóngcửalại:“ThanhNhiễmcốcchủđếngiờcũngrấthạnhphúc.”

Cửađãđónglại,nhưngTiếtTửDạvẫnngơngẩnnhìntheobónglãobà,nhấtthờikhôngkhỏicóchúthoangmang…VúĐinhđãtheohầu3đờicốcchủ,biếtđượcrấtnhiềuchuyệnbímậttrongquákhứnênmớikhuyênnàngnhưvậy.Songbàtalàmsaohiểuđượccảmgiácbấtlựcvàthấtbạicủamộtngườihànhykhinhìnbệnhnhâncủamìnhđang tiếnvềphía cái chếtmàkhôngthểngăncảncơchứ?

Nàngmệtmỏingồixuống,cúinhìnđôibàntaythanhtúmàtrắngnhợtđếnthấtthần.

Đúngvàokhoảngkhắccánhcửavừakhéplại,đôimắttrongbóngtốiấymởbừngra.

ChỉmộtkhắctrướcĐồngvẫncònđanggiãygiụatrongcơnhônmê,vậymà vừamở ra, cặpmắt hắn đã sáng rựa lên như tuyết, lặng lẽ nhìn theohướngđicủaTiếtTửDạ.Trongkhoảngkhắcđó,mắthắnlóelênthầnsắcphức tạp lạ thường: hoài nghi, cảnh giác, sát ý và cả… hoangmang ngỡngàng.

Kỳ thực,3ngày trướckhi thương thếđỡdần,hắnđãhồiphụcđượcýthức,nhưnghắntuyệtnhiênkhôngđểnhữngngườichungquanhphátgiác–hắngiảnhưđangngủsay,giảnhưphátbệnhhếtlượtnàyđếnlượtkhácđểchờđốiphươnglơlàphòngbị.

Dướisựyểmhộcủabóngtối,hắnngấmngầmquansátnétmặtcủanữđạiphukia,hòngthămdòxemrốtcuộcvìcớgìmànàngrataycứumình,

Page 63: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

đồngthờicũngđểxácđịnhtìnhcảnhbảnthânthếnào,rồiquyếtđịnhxemsẽhànhđộngrasao…Xétchocùng,hắncũnglàsátthủhàngđầuxuấtthântừTuLatrườngcủaĐaiQuangMinhcung,dùở tronghoàncảnhkhốncùngthếnàocũngcóthểtrấntĩnhđểquansátvàbàymưutínhkế.

Vậynhưng,mỗikhihắnrênrỉlănlộntrêngiường,ánhmắtnữnhânấylạichỉtoànnhữnglolắngvàquantâm…

Mỗikhihắnômđầukêu lênđaudớn,bàn taygiữchặtbờvaihắncủanànglạilạnhtoát,runrẩy…

Thậmchí,cuốicùngkhihắngiảnhưđãchìmsâuvàogiấcngủ,đồngthờithithoảnglạilàmbộnóimớmộthaicâu,nàngtađềucúisátngườixuốngtỉmẩnquansát,nướcmắtâmthầmrơixuốngmặthắn…

Nữnhânnày…nữnhânnày…rốtcuộclàvìcớgìmàlạinhưvậy?Lẽnào,đúngnhưnhữnggìthịnói…talàngườiquencũcủathị?Làđệ

đệcủathị?Thôntrangtuyếtphủ,cănphòngtốiđen,thiếuniêntênTuyếtHoàivànữ

tửtênTiểuDạ…rốtcuộc…cóphảilàtađãtrúngphảithuậtthôimiêncủađốiphươngnêntrongđầumớisinhranhữngảogiácnày?

Hắnkhổsởômlấyđầu,chợtthấyđauđaugiữahaichânmày,cáiđaulớndần,rồilanvàotậntrongóc.

Hắnbiết,đólàmũikimchâmGiáovươngđãcắmvàođầumình.Dấuhiệuchứngtỏhắnbịkhốngchế,bịnôdịch.Khôngbiếthắnđãnằmtrongbóngtốimùmờđóđượcbaolâu,chỉthấy

ánhsángnhànnhạtsautấmmàndàyảmđạmđirồilạidầnsángrõ,cảmgiácđauđớntrongóccũngtừtừbiếnmất.Đồngvươntayra,cẩnthậnchạmkhẽvàohuyệtBáchHộigiữađỉnhđầu.Cơnđaukịchliệtlậptứclàmđầuóchắntrởnêntrốngrỗng.

Từkhicókýứcđếnnay,mấymũikimchâmđóđãkhóachặtsốphậnhắnlại,vĩnhviễntrởthànhkẻthayGiáovươngtunghoàngTâyVực,lấyđầuchưhầucácnước.

Giáo vương ngồi trên ngọc tọa, nét mặt hiền từ nhân hậu: “Đồng, vìmuốntốtchongươi,nêntađãxóaphầnlýứcđaukhổkiachongươi…ngươilàmộtđứatrẻbịtấtcảmọingườiruồngrẫy,đốivớingươi,nhữngkýứcđóchẳnghếcóchútýnghĩanào,chibằngquênđicònhơn.”

“Đờingườita,nếunhưcóthểquênđiđượckhoảngthờigianthốnghổđó,thựcracũnglàmộtchuyệntốt…”

Xung quanh là Tam Thánh Nữ, NgũMinh Tử, Giáo vương ngồi trênngọctọanheođôimắtsâukhôngthấyđáy,mỉmcườiđặttaylênđầuáitướngđangquỳbêndướichầmchậmvuốtnhẹ,tựanhưđangvuốtveconchóngaoTuyếtVựcđượcngườisủngáinhấtvậy.NhưnghắncũngbiếtrấtrõchỉcầnGiáovươngkhôngvuimộtchútthìbấtcứlúcnàongườicũngcóthểlấyđitínhmạngcủahắn,đơngiảntựanhưgiếtchếtđámchóngaokia.

Page 64: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Đáng chế! Đáng chết! Hắn vung quyền đấm vỡ tan chiếc khay đựngthuốccạnhđó,tròngmắtchuyểnsangmàungọclưuly…Nữnhânnày,kỳthựccũngchẳngkhácgìGiáovươngcả!Bọnhọđềumuốnthayđổikýứccủahắn,hòngbắthắnphảicúiđầuphụctùngnghetheomìnhmàthôi!

Toànthânhắnrunlêncầmcậptrongbóngtối.Hắncămhậnnhữngkẻmuốnsắpxếpsốphậnvàkýứcchomình.Đám

ngườinàychàđạp lêncuộcđờihắn,cưỡngđọatmọi thứcủahắn,vậymàcònravẻcứurỗihắn,lúcnàocũnglàmbộlàmtịchvớihắnnữa!

“Quác…!”Hắnvừađấmvỡkhaythuốc,mộtbóngđenliềnkinhhãikêulênmộttiếngnhưbịgiậtmình,rồiláchquatấmmànchecửasổlaovùđi.Đólàgìvậy?Đồngthoángngẩnngười,rồisựcnhậnra:Mộtconchim?LàcontuyếtưngđãmổchohắnmộtcáiđauđiếngngườikhiđangquyếtchiếnvớiĐỉnhKiếmcácThấtcôngtử!

Nóinhưvậy,lúcnàytênHoắcTriểnBạchđócũngđangởtrongDượcSưcốcnày?

Đồngngồi bật dậy, trongmắt thấp thoángmột tia sángdị thườngnhưtrongmắtloàidãthú:khôngxong!

Hắnnhẹnhàngxuốnggiườngkhônggâymộttiếngđộng,bắtđầulụctìmcănphòng tốinày.Khôngcầnvénmàncửa,khôngcầnđốtđèn, songhắnvẫnnhanhnhẹnnhưmộtconbáosănmồitrongđêm,chỉchưađầymộtkhắcthờigianđãtìmđượcthanhkiếmcủamìnhgáctrêngiágỗtửđànsautấmbình phong.Kiếm tên LịchHuyết, từng trảm sát vô số chư hầu hào kiệt,trongbóngtốilờmờẩnhiệnsắcmáunhànnhạt.

Kiếmvềvớitay,lòngcũngvữngthêmmấyphần–ngườinhưhắn,cũngchỉcóthểtintưởngvàomìnhnómàthôi.

Đồngtiếptụctìmkiếm,chẳngmấychốcđãtìmthấybộyphụchắnmặckhi tớiđây,khoémiệngliềnnởmộtnụcườiđắcý.BộđồnàydệtbằngtơThiênTằmvàBăngTằmởTuyếtVựcnúiCônLuân,đaokiếmbìnhthườngkhôngthểlàmtổnhạiđược,làthứtrangphụcđặcbiệtcủaMagiáodànhchonhữngsátthủtinhanhtrongQuangMinhgiới.

Hắn lầngỡnhữngsợidâychằngchịtbuộcngangbuộcdọc,đangđịnhkhoácbộđồlênngườithìđộtnhiênngẩnra.

VếtráchdotrậnácchiếnvớiHoắcTriểnBạchđểlại,tấtcả…đềuđượckhâulạihếtsứctỉmỉ.

Lànữnhânấysao?Khoảngkhắcấy,đầuhắnlạinóiđau,Đồngkhôngchịuđựngnổi,ômđầu

gậpngườixuống,chỉmuốnhámiệnghétlênthậtlớn.Tạisao…tạisao…?Rốtcuộctấtcảnhữngchuyệnnàylàvìcáigì?Nữ

đạiphuấy,rốtcuộclàmuốngìởhắn?Hắnvốnđãkhôngtinvàobấtcứđiềugì,màythịcứnằngnặcnhétnhữngthứấyvàođầugãchobằngđược!

Trongbóngtối,Đồngthởhổnhển,ngóntaychợtchạmphảimộtthứgì

Page 65: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

đólạnhnhưbăng.Hắn thởmạnh,cầm tấmmặtnạbạchngọcđó lên, run tayđeomặtnạ.

Chấtngọclạnhbuốtáplênda,ẩnnáusautấmmặtnạđó,toànthânhắncũngtừtừthôikhôngrunlêntừngchặpmộtnữa.

Hắnnắmchặtchuôikiếm,đôimắtsautấmmặtnạchợtloélênsắctímnguyhiểm.

Bấtluậnthếnào,cũngphảilấyđượcLonghuyếtchâu!HoắcTriểnBạchvẫncònởtrongcốc,bấtcứlúcnàocũngcóthểcónguyhiểm!

Hắnnhanh chóng lật tungmọi thứ trongphòng lên, khôngbỏquanơinào, song tìmmãimàvẫnkhông thuhoạchđượcgì.Đángghét thật…nữnhânđó,rốtcuộcđểLonghuyếtchâuởđâurồi?Lẽnàođãcấttrongmộtnơibímậtkhác?

Đồngchầnchừgiâylát,cuốicùngcũngcầmkiếmbướcrakhỏiThuChiquánnơihắnđãnằmnhiềungàynay.

HoắcTriểnBạchđứngdướigốcmai,mắthướngmũi,mũihướng tâm,MặcHồnkiếmtrongtaynhưngđọnggiữakhôngtrung.Gãlặnglẽhồitưởnglạitrậnkịchchiếntrongrừnglinhsamngàyấy,nhớlạixemchiêukiếmcuốicùngđâmvàohôngmìnhphátrathếnào,cảnhtượngcựchungcựchiểmlúcđódầndầnhiệnratrongtâmthức.

Đường kiếm thật độc!Đó gần như làmột thứ kiếm pháp xả thân lấymạngđổimạng,cựckỳhiếmthấyởTrungNguyên.

Gãvừanhớlạitrậnquyếtđấutrêntuyếthômấy,trườngkiếmtrongtaynhanhtựagióbay,kiếmnàytiếpkiếmkiacơhồphongtỏamọiđườngtấncôngcủađốithủgiảtưởngtrướcmắt.

NguyệtchiếulanluânPhonghồithiêndãĐoạnkimthiếtngọc…“Vù”mộttiếng,saukhiđâmthẳngraphíatrướcmộtkiếm,gãchợtdừng

taylại.HoắcTriểnBạchchốngkiếmđứngdướigốccây,cánhhoarơilảtảnhư

tuyếtphủđầyngười,tâmthầnchìmvàotrongtrầmtưmặctưởng,rồigãkhekhẽ lắc đầu. Không, vẫn không được… cho dù đổi sang dùngmột chiêuVươnggiảđônglaicũngkhôngthểcảnlạiđườngkiếmliềumạngcuốicùngđó!

Conngườiđángsợnhưvậy,đếngiờgãvẫnchưahếtkinhhồn.Cóđiềucũngkhôngsao…tênĐồngđó,giờnàychắcđãchếttrongtuyết

kiarồicũngnên?Chợtnghethấytrênkhôngcótiếngđậpcánh,mộtcontuyếtưngkêulên

“khụckhục”,chaolượnmộtvòngrồiđậuxuốngcànhmai.“TuyếtDiêu?”HoắcTriểnBạchthấyconchimbaytừThuChiuyểnvề,

lại thấy trên mỏ nó đang ngậm một vật thì không khỏi thầm kinh ngạc:

Page 66: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Ngươiđiđâuthế?ThuChiuyểnà?”Conlinhđiểumởcáimỏđangkhépchặtra,mộtmiếngbạchngọcnhỏ

liềnrơivàolòngbàntayHoắcTriểnBạch.“Đâylà…mặtnạcủasát thủtrongTuLatrườngcủaĐạiQuangMinh

cung!”Vừa liếcmột cáiHoắc TriểnBạch đã buộtmiệng thốt lên: “BệnhnhânởThuChiuyển,lẽnàolà…ôi,nữnhânnguxuẩnnày!”

“Quác!”TuyếtDiêukêulênmộttiếngbấtan,cơhồnhưđểkhẳngđịnhlạisuyđoáncủagã,đôimắtđenláynhưhạtđầuđảoquađảolại.

“Hỏng rồi…”Hoắc TriểnBạch không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, lập tứcđiểmmũichânxuốngmộtcái,phóngrakhỏiĐôngChiquán.

Mục đích của Đồng là Long huyết châu, có lẽ Tiết Tử Dạ đã xảy rachuyệnkhôngchừng!

LáphongtrongThuChiuyểnđỏnhưlửa,nữtỳáođỏđứngngoàicổngvườn,nhậnramộtbạchynhânbướcrakhỏirừngphong.

“MinhGiớicôngtử,cốcchủđãnóirồi,bệnhcủangàicònchưatrịdứt,không thể đi lại bừa bãi được.” SươngHồng không có vẻ gì là quá kinhngạc, chỉ khẽ cúi người, cản bệnh nhân đó lại: “Xin công tử trở về nghỉngơi…hômquacốcchủđãvàoTàngThưcácnghiêncứuythư,chắcrằngkhônglâusausẽtìmđượccáchchữatrịchongàithôi.”

Lúcnóichuyệnảchỉcúimặtnhìnchằmchằmvàongựcđốiphương,ánhmắtkhôngdờiđinơinàokhác.

“Vậysao?”Đồngđộtnhiênmởmiệng,ngữkhílạnhbăng:“Bệnhcủatakhótrịlắmà?”

SươngHồngkhôngtrảlời,chỉkhẽcúingườimộtchút:“Xincôngtửtinvàoythuậtcủacốcchủ.”

ÁnhmắtĐồngtừtừtụlại:“Tạisaongươikhôngnhìnta?”“Nô tỳ không dám.”SươngHồng điềmđạm trả lời càng cúi thấp hơn

nữa:“Cốcchủđãdặndò,tấtcảnhađầutrongcốcđầukhôngđượcnhìnvàomắtcôngtử.”

“Hừ…thìralàvậy.”Đồngngưnglại,rồithânhìnhđộtnhiênbiếnmấtkhỏitầmnhìncủaSươngHồng.

“Được,nóimau…”SươngHồngchưakịpđịnhthầnthì lưỡikiếmlạnhbuốtđãkềvàocổhọng:“Longhuyếtchâuđểởchỗnào?”

Kiếmkhílàmsắcmặtảtrắngnhợt,nhưnghoàntoànkhôngcóvẻkinhhoàngsợhãi:“Nôtỳkhôngbiết.”

“Thậtkhôngbiếtsao?”Đầumũikiếmhất lên, làmSươngHồngkhôngthểkhôngngẩngmặtnhìnthẳngvàođôimắtyêudịcủahắn.

“Công tử tốt nhất đừng nên tuỳ tiện ép người khác như vậy.” Khôngnóng nảy bộp chộp như Phong Lục, SươngHồng vẫn vô cùng trấn định,điềmđạmthảnnhiênnhưkhông:“Nôtỳphụngmệnhcốcchỉchămsóccôngtử,nếunôtỳcóchuyện,chỉsợkhôngaicóthểgiảikhai‘Huyếtphong’ở2

Page 67: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

mạchNhâmĐốcchocôngtửnữađâu!”Huyếtphong?Đồngkhôngkhỏigiậtmình:thủphápnàychuyêndùngđể

phongtoảchânkhílưuchuyển,lẽnàota…“Đinh!”Hắnkhôngkịpquayngười,lậptứcvungkiếmrasau,chỉtrong

nháymắtđãchặnđượcmộtkiếmnhanhnhưchớpđâmtớisaulưngmình–cócaothủ!Cũngtrongchớpmắtđó,ĐồngthuậntayđiểmnhẹlênhuyệtđạocủaSươngHồng,kếđóấnlênvaiả,nươngthếmượnlựcnhúnmìnhnhảylênkhông,xoayngườimộtvòng,LịchHuyếtkiếmmỏngnhưcánhvevẽbảohộkhắpchâuthân.Chỉnghehaithanhkiếmchạmnhauphátranhữngtiếng“đinhđinh”liênmiênbấttuyệt.

Songmộttiachớpđentuyềnđãphávỡkiếmảnhđỏnhưmáuấy.HoắcTriểnBạchsắcmặtnặngnề,lặnglẽlaothẳngtớiThuChiuyển–

quảnhiênvừatớinơiđãthấyĐồngkềkiếmvàocổSươngHồng!CònTiếtTửDạđâu?Liệucóphảiđãbịconrắnđộcmàchínhnàngcứuvềnàycắnchomộtphátrồikhông?

Lửa giận đang bừng bừng cháy lên trong gã, nênHoắcTriểnBạch tựnhiêncũngkhônghạthửlưutình.

“Ối!Ối!Haingườiđừngđánhnữa!”SươngHồnggắngsứcvậnkhímàkhông tự giải được huyệt đạo bị phong bế, chỉ biết đứng bên cạnh cuốngquýtkêulên.HaibệnhnhâncủaDượcSưcốcđọkiếmtrongrừngphong,láđỏrơilảtả,rồibịkiếmkhígiaonhaucắtthànhvôsốmảnhvụn,toéranhưmáutrongkhôngtrung,làmảđaurátcảmặt.

“Vù!”Chỉtrongchớpmắt,mộtđạokiếmquangđãbắnvụtkhỏiquầngláđỏ,rơivèoxuốngđất.

“Tạisaobỗngnhiênlạitệnhưvậy?”Chưađầy3chiêuđãđánhbayđượckiếmđối phương,HoắcTriểnBạch cũngkhông tiếp tục tấn công,mà chỉthắcmắc:“Nộilựccủangươiđâu?Đâurồi?”

Đồngthởhổnhển,cảmgiácchânkhícủamìnhcứđếnKhíHảilànghẽnlạiởđó,kinhmạchtoànthântrốngrỗng,khôngthểnàovậnkhílênnổi.

Quảnhiênđúnglà…nữnhânấyđãnhânlúcliệuthươngmàphongtoảNhâmĐốcnhịmạchcủahắn.

Nữnhânnày,quảnhiênđãrắptâmđốiphóvớihắn!Đồng định ngưng tụ niệm lực sử dụng Đồng thuật, nhưng dù sao thì

thươngthếcủahắncũngchưabìnhphụchẳn,vừamới tập trungđuợcmộtchút sứcmạnh tinh thần, thìhuyệtBáchHội trênđỉnhđầuđãbắtđầuđaunhóilênnhưmuốnvỡtung,thậmchígãcònchưakịpnghĩxemđólàchuyệngìthìtrướcmắtđãtốisầmlại.

“Hoắccôngtử,maubỏkiếmxuống!”SươngHồngthấyĐồngngãgục,thìvộivàngkinhhãihétlên:“KhôngđượclàmbịthươngMinhGiớicôngtử!”

“Cốc chủ của cácngười đâu?”HoắcTriểnBạchkhôngdi chuyểnmũi

Page 68: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

kiếmđi,nônnónghỏi.“Hôm qua cốc chủ đã đến Tàng Thư các ởXuân Chi đình…” Sương

Hồnggắngsứcvậnkhíxungpháhuyệtđạo,nhưngthủphápđiểmhuyệtcủaĐồngcựckỳquáidị,nênảcốmấycũngkhôngcótácdụnggì:“CốcchủđãdặndòbọntỳnữphảichămsócMinhGiớicôngtử…mấyngàysaungườisẽra.”

“Ừm…”HoắcTriểnBạchthởphàonhẹnhõm,lùi lạimộtbướcrồi thukiếm,nhưngcũngvẫnkhôngdámlơlàphòngbị.

“Tạisaolạimangtêntiểutửnguyhiểmnàyvềcốclàmgì!”Thựclònggãchỉmuốngiảiquyếtluôntêntiểutửtrướcmắt,nhưngvìngạiTiếtTửDạnên không tiện hạ thủ, chỉ chau mày, nói: “Các ngươi có biết hắn là aikhông?Mộtconrắnđộcđấy!TrongDượcSưcốcnàytoànlànhađầukhôngbiết võ công, chỉ cần hắn trởmặt là có thể giết sạch các người rồi… thậtđúnglàmộtđámnữnhânnguxuẩn.”

“Điềunày…cốcchủnóirồi…”SươngHồngcườicười:“CóThấtcôngtửởđâythìkhôngcầnsợgìhết.”

HoắcTriểnBạchbịảnhađầuthôngminhlanhlợinàynịnhnọtchomấycâucũngthoảimáiphầnnào,bènbậtcườithukiếmlại:“Haha,khôngsai,cũngmaymàcótaởđây…nếukhông…tênsátthủhàngđầuMagiáonày,đừngnói làDượcSư cốc,màkhắpvõ lâmTrungNguyên cũngkhông cómấyngườiđốiphónổiđâu!”

“SátthủMagiáo?”SươngHồngcảkinhthốtlên:“Nhưng…cốcchủnóiylàbằnghữsốngcùngngườiởthôntrạiMaGiànămxưamà.”

“BằnghữuởMaGiàthôntrại?”HoắcTriểnBạchlẩmbẩm,cơhồđangsuytínhđiềugì–hoáravìnguyênnhânnàymànữnhânnanhnọckiachịuxuấtthủcứutênsátthủMagiáonàysao?Quákhứcủanàngtarốtcuộcthếnào?

GãgiảikhaihuyệtđạochoSươngHồng,vừacửđộngđượcảtalậptứcbổtớixemxétbệnhnhânđanghônmêtrênmặtđất,rồithỉnhcầugãđỡhắnvề Thu Chi uyển. Hoắc Triển Bạch không từ chối, nhưng vừa cúi ngườixuốngđãvungtayđiểmlêntámchỗđạihuyệttrênngườiĐồng.

“Côngtửlàmgìvậy?”SươngHồnggiậndữgắtlên,chồmngườilênbảovệbệnhnhâncủamìnhtheophảnxạ.

“Trướckhicốcchủcủacácngươitrởlạiđây,làmvậysẽantoànhơn.”HoắcTriểnBạchgiảithích.

VầngdươngđãngảbóngvềTây,gãvấtvảđỡĐồngquaytrởlạiphòngbệnh,tronglòngkhôngkhỏicảmthấydởkhócdởcười.Gãchưatừngtưởngtượng rằngmìnhvà kẻ đối đầu sinh tử này lại thânmật nhưvậy…TuyếtDiêu đập cánh “phạch phạch” bay tới, vừa nhìn thấy chủ nhân đang đỡĐồng,liềnlộvẻkinhngạc,đảomộtvòngđậuxuốngbậucửasổ,cọcọmóngvuốtrồikêulênnhữngtiếng“gùgù”khóhiểu.

Page 69: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Hà…”Gã thở dàimột tiếng – cũngmay trongDượcSư cốc lúc nàykhôngcónhânsĩgianghồnàokhác,bằngkhôngnếuđểngườitanhìnđượccảnhnày,chỉsợgãvàTiếtTửDạsẽgặpkhôngítphiếnphức.

Bởichodù làđạiphuẩncưnơi thếngoạinày,cũngkhông thoátđượcvòngxoáytranhtranhđoạtđoạttrêngianghồ.

ĐỡĐồnglêngiườngxong,SươngHồngmớicẩnthậncúisátngười,khẽchạmvàođỉnhđầuhắn,rồithởphàonhẹnhõm:“Cũngmay,kimchâmcònchưabịchấnđộngrờivịtrí.”

“Kimchâm?”HoắcTriểnBạchgiậtmìnhkinhngạc:“Hắn…hắnbịkimchâmphongnão?”

“Ư…”SươngHồngthởdàimộttiếng:“Thủphápnàycựckìquáidị,cốcchủđãnhổrađượchaimũikimchâm,nhưngđếnmũithứbathìkhôngdámrútranữa.”

HoắcTriểnBạchthoángbiếnsắc– làkẻnàohạ thủmàcảTiếtTửDạcũngkhôngthểtrịđược?

Gãđangđịnhkiểmtrakỹhơnthìchợtnghechỗtấmmànsaulưngvanglêntiếnggọi:“SươngHồngtỷtỷ!”

Một tiểunhađầuchạyvụtvào trong,phíasaudẫn theomột lãobàgiànua.

“TiểuTinh,vộivộivàngvàgcáigì thế?”SươngHồngsợlàkinhđộngđếnbệnhnhân,quayđầulạimắngkhẽ:“Đứngngoàicửanóicũngđược!”

“Nhưngmà…nhưngmà,Đinhbàbànóicốcchủ,cốcchủ…”NétmặtTiểuTinh có vẻ vô cùng lo lắng, giọng nói cũng nấc nghẹn: “Cốc chủ…ngườiđãxemsáchmộtngàymộtđêm,buổichiềuhômnayđộtnhiênlănrangấtxỉubêntrongTàngThưcácrồi!”

“Cáigì!”SươngHồng thất thanhkêu lênmột tiếng–khoảnhkhắcấy,nguyênnhâncáichếtcủaLâmHạcốcchủ20nămtrướchiệnlêntrongtâmtríả.

“Nhanh,mau dẫn ta…”Ảkhông còn để ý đếnĐồng đang nằm thiêmthiếptrêngiườngbệnh,vộivàngđứngbậtdậy.Nhưngchỉnghemộttrậngiólướtqua,HoắcTriểnBạchđãlaorangoàitrước,biếnmấttrongrừngphong.

Đợi chongười trongphòngđềubỏđihết nhưnhữngcơngió, đôimắttrongbóngtốikiachợtmởbừngra.

Khóe mắt còn lưu lại dấu vết của cơn đau, nhưng hắn vẫn cố gắnggượng,chầmchậmngồidậy,xoabóptayphải,hổnhểnthởnhènhẹ-trongkhoảngkhắcHoắcTriểnBạchđiểmngón tayxuống,hắnđãkịp thờidùngCànKhônĐạiNaDichuyểndịchcáchuyệtđạotoànthânđimộtchút.Tuynhiên,HuyếtphongởNhâmĐốcnhịmạchthìthủychungvẫnkhôngthểnàogiảikhaiđược.

Làm sao đây… đã gầnmột tháng từ khi rời khỏi Côn Luân rồi, cũngkhôngbiếtgiờnàyGiáovươngđãxuấtquanhaychưanữa,khôngbiếtyđã

Page 70: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

pháthiệnrakếhoạchcủabọnhắnchưa…ThậpnhịNgânDựcđitheohắntoànbộđềubịtiêudiệt,lạilytánvớiDiệuHỏamộtthờigiancũngkhálâurồi,nếunhưkhônglấyđượcLonghuyếtchâu,làmsaomàtrởvềđượcđây?

ỞĐạiQuangMinhcung,DiệuThủyvàngười trongTuLa trườngđềuđangchờđợibọnhắntrởvề…

Chodùthếnào,nhấtđịnhphảimangđượcLonghuyếtchâutrởvề!

Page 71: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Chương4TUYẾT:ĐÊMTHỨTƯHoắcTriểnBạchvungchưởngchấnbaycánhcửacũnátcủaTàngThư

các,rồilướtvàobêntrong.“TiếtTửDạ!”Gãbuộtmiệngkêulênmộttiếngkinhhãikhithấynữtử

áotímnằmgụcngườitrênbàn.Giásáchđãtrốngmấtmộtnửa,mặtbànbừabãyđầynhữngsáchvở,còn

cảmườimấy thứdược liệu trânquý, thậmchícảLonghuyếtchâu,ThanhLoan hoa cũng ở đó cả.Ngoài ra cònmột chồng sách lớn: “Ngoại đài bíyếu”, “Kim lan tuân kinh”, “Tố vấn”, “Trửu hậu phương”… để vung vãikhắpnơi.Vìsáchchồnglênquácao,nêncóđếngầnnửasốsáchđổxuốngchấtlênngườinữtửđanghônmêkia,cơhồmuốnnhấnchìmnàngtrongđó.

Gãkêulênmộttiếngmàkhôngthấynàngđáplại,lòngcàngthêmhoảnghốt,vộivàngchạyđỡTiếtTửDạdậy.

Dướiánhđèn,gươngmặtgụcxuốngcủanànghơingướclênmộtchút,rồingảvàovòngtaygã,nhợtnhạttiềutụyđếnđángdợ.

“Tiết TửDạ!”Gã ghémiệng sát bên tai nàng gọi khẽ,một tay nhanhnhẹn đặt lên lưng nàng truyền nội lực, bảo hộ tâmmạch yếu ớt của đốiphương:“Tỉnhlạiđi,tỉnhđinào!”

Đầu nàng ngoẹo qua ngoẹo lại theo nhịp lắc của gã, không chút phảnứng,trongtayvẫncònnắmchặtmộtquyển“Linhkhu”.

“Cốcchủ!”SươngHồngvàTiểuTinhchạyđếncửađã thảng thốtkêulên.

Lẽnào,chuyệncủa20nămtrướclạitrùngdiễnởđây.“Mau, qua đây giúp ta đỡ cốc chủ của các ngươi!” Hoắc Triển Bạch

ngẩngđầulêngiụcgiã,gãnhắmmắtngưngthầntronggiâylátrồiđộtnhiênchầm chậm đẩy ramột chưởng, ấn vào bối tâm nàng, cơ hồ như cómộtluồngnướcdịudàngtrànvàotứchibáchcốt,thânhìnhTiếtTửDạkhẽrunlênmộtchút.

HoắcTriểnBạch lập tức biến chưởng thằng chỉ, liên tiếp điểm lên 12huyệtđạotrênngườinàng,lướtdọctheocộtsống,chỗnàocũngdồnnộilựcđả thông những mạch máu bị ngưng trệ.Mới đầu ngón tay gã điểm cựcnhanh,nhưngcàngvềsauthìđộngtáccàngchậmlại,đỉnhđầutừtừbốclênmộtlànkhóitrắnglữnglờ,ấnđườnglờmờsắcđỏsẫm,cơhồnhưnộilựctoànthânđềungưngtụcảvềđầungóntayvậy.

Mỗi lầngãđiểmxuống,sắcmặtTiếtTửDạlại tươi tỉnh lênmộtchút,đếnkhiđiểmdứtmườihaichỉthìgiữahailànmôinhợtnhạtcủanàngđãthởramộthơikhekhẽ.

“Đượcrồi!”SươngHồng từđầuđếncuốivẫn lưuýđếnmạchđậpcủacốcchủ,thấyvậythìkhôngkhỏimừngrỡreolên.

Gãcôngtửlườinhácnàythìracũngcóchútbảnlĩnhthật.

Page 72: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Cốcchủ,ngườimau tỉnh lại đi!”SươngHồngxưanayvốn trầm tĩnhvữngvàng,giờcũnglolắngđếnnhưmuốnkhóctớinơi.

“Ư…AHồng?”TiếtTửDạbỗngnhiên thởhắt ramột tiếng,ngón taykhẽđộngđậy,chầmchậmmởmắtra:“Ta làmsaovậy?Đừngkhóc,đừngkhóc…khôngsaocả…taxemsáchlâuquárồingủthiếpđimấthả?”

Nànggắng sức ngồi dậy, vừa nhìn thấyHoắcTriểnBạch đã thất kinhthốtlên:“Saongươicũngởđây?MauvềĐôngChiquánnghỉngơi,aichongươi chạy lung tung vậy? Lục Nhi đâu, nha đầu đáng chết này, sao lạikhôngtrôngnomhắnchokỹchứ!”

HoắcTriểnBạch thấy nàng ta vừa tỉnh lại đã quát tháo ầm ĩ, chỉ biếtchaumàylắcđầu.

“Y thuậtkhông tinh,”gãgạtngón tayxỉavàongựcmìnhcủanàng ra:“mớicuốnglêntớiđâyômchânPhậthả?”

TiếtTửDạbịgãnóitrúngtimđen,giậndữvungtayđịnhvăngcuốnythưđangcầmđi,nhưngvộivàngrụtlại:“Đúng…tavừamớiđọcđượctrongquyển‘Linhkhu’này…”

Nàng đưa sách lên, vội vàng xem lạimột lượt, sắcmặt lộ vẻ hớn hở,bỗngnhiênlạicảmthấyngựcmìnhlạnhbuốt,húnghắnghotiếnggấptiếngkhoan,cảmgiácnhưthởkhôngranổihơivậy.

“Cốcchủ,cốcchủ!Đừngnghĩnữa.”Mộtchiếclòấptayvàngkịpthờiđượcnhétvào,TiếtTửDạnhưbắtđượcbảovật,vộiômchặtluônchiếclòấyvàolòng,khôngdámbuôngranữa.

Nàngnóikhông ra tiếng, lồngngựcnhưbịainhétvàomột tảngbăng,lạnhđếnnỗikhôngthởnổi.

NgườivừađếnđưalòấpchonànglàĐinhbàbà,chỉthấynétmặtlãobàđượmvẻ âu lo: “Sức khỏe người không chịu được nữa rồi, cần phải nghỉngơitrướcđã.ĐểlãolậptứcđibảoDượcphòngsắcthuốc.”

“Ưm!”TiếtTửDạcốnéncơnho,mệtmỏinói:“Dùngthứbìnhthườngtavẫnuốnglàđượcrồi.”

Từđêmrơivàosôngbăngnăm14 tuổi,nàngđãmắcchứngbệnhnày.KhílạnhxâmnhậpvàoThiếuDươngkinh,mạchtượnghoặctrầmhoặcgấp,vùngphổibịlạnh,thườngrấtsợrét,nămđósưphụLiêuThanhNhiễmtừngkêmộtđơnthuốcđểnàngđiềudưỡngmỗingày.Songvìmườinămnaylaotâmlaolực,bệnhtìnhdầndànặnglên,ngấmvàocốttủy,phươngthuốcnàygiờcũngkhôngcòntácdụngnhưhồimớiđầurồi.

“Sợ rằngkhôngđủ,”Đinhbàbàquansátkhí sắcnàng,chaumàynói:“Lầnnàykhôngphảinhẹđâu.”

“Vậy…thêmvàonămtiềnBạchHổTâmđi!”Nàngtrầmngâm, lạiholênsùsụ.

“HổTâmlàthứcựcnóng,cốcchủlạiđangmệtmỏiquáđộ,làmsaomàchịuđược?”Đinhbàbàphảnđốingaylậptức,đoạnbàtanghĩngợigiâylát

Page 73: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

rồinói:“ChibằngbỏđivịQuếChitrongđơncũ,thêmvàohailượngXuyênKhung,sáuphânManKinhTửcóđượckhông?”

TiếtTửDạcúimặtsuytưrồigậtđầu:“Cũngđược,thêmQuyLinhTậpvàonữa,dùngngay.”

“Vâng!”Đinhbàbàgậtđầunghelệnh,rồiquayngườiluixuống.SươngHồngởbêncạnhnghehaingườiđốiđápmàkhôngkhỏingấm

ngầmkinhhãi.Ảđãđitheocốcchủnhiềunăm,đượcđíchthânnàngđiểmmặt,cứngỡmìnhđãđượcchântruyền,thậtkhôngngờtrongcốccòncómộtlãobàquétdọnythuậtcaominhnhườngấy,còncaohơnảmấyphần!

“Khụkhụ,khụkhụ…”NhìnĐinhbàbàđikhuấthẳn,TiếtTửDạmớiđưamắtvềphíaHoắcTriểnBạch,nhếchmépnởmộtnụcười,nhưngchưakịpnóigìthìđãlạiholêndữdội,máuchảyratừnơikẽtay.

“Cốcchủ!Cốcchủ!Đừngnóigìvội!”SươngHồngcảkinhthấtsắc,vộivàngbổđếnđỡlấythânhìnhloạngchoạngnhưmuốnngãcủanàng:“Hoắcthất công tử,Hoắc thất công tử,maugiúp tiểu tỳ đỡ cốc chủđếnHạChiviên!Suốinướcnóngởđólàtốtnhấtchongười!”

Nướcsuốinóngấm,từngchút,từngchútthấmvàolàndalạnhbuốt.TiếtTửDạnằmtrongdòngsuốigiữanúituyết,gươngmặtnhợtnhạtdần

bắtđầutươilại,cáilạnhbuốtgiánơilồngngựckhiếnngườitaphảitứcthởcũngtừtừtanđi.Bênbờsuốicâycỏumtùm,sumsêtươitốt,câydẻngựachephủcảthảmcỏbênhồ,thònhữngcánhtaydàithượcxuốngmặtnước,bươmbướmnhiềuvôsồkể,cócontungbaymúalượn,cóconlạiđậutrêncànhcâykhôhaylàlàlướttrênmặtnước.

Đó làcảnh tượngchỉvùng rừng rậmmiềnNamCươngmớicó,khôngngờlạixuấthiệnởnơisâutrongtuyếtcốcnày.

KhiTiếtTửDạ tỉnh lại,mộtconbướmdạquangmàungânbạchđanglướtquatrướcmặtnàng,trôngtựamộtvạttuyếtđangbayxa.

“A…”Nàng thởmộthơidài trúthết trọckhí trong lồngngực, rồimệtmỏi mởmắt, nhận ra mình đang trầmmình trong làn nước ấm áp, xungquanhthoangthoảngmộtmùihươngdễchịu.TiếtTửDạkhẽcựaquậytaychânbắtđầunhớlạixemlàmsaomìnhđộtnhiênởtrongôntuyềngiữaHạChiviên.

“Ô,tỉnhrồihả?”Trướcmặtnàngbấtchợtxuấthiệnmộtgươngmặtđangcườicười,gươngmặtấyghélạigầnhơn:“Mauuốngthuốcđinào!”

“A…”Nàngthấtthanhkêulên,chìmngườixuốngtheophảnxạtựnhiên,rồivungmạnhtaymộtcái:“Cútđi!”

HoắcTriểnBạchkhôngkịpđềphòng,bị tát trúngngaymặt,bát thuốctrêntayrơixuốngđấtđánh“keng”mộtcái,nướcthuốcbắnralàmgãphảihétlênvìnóng.

“AHồng!LụcNhi!”TiếtTửDạdầmmìnhxuống lànnướcấm:“Chếtđâuhếtcảrồi?Aichobệnhnhânchạyloạnlênthếnày?”

Page 74: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Cuốicùngcốcchủcũngtỉnhrồi?”ChỉcómìnhTiểuTinhchạytừtrongchiếcđìnhnhỏbênbờ suối ra,mừng rỡđến suýtnữa thì phát khóc: “Cốcchủ,người…ngấtxỉu trongTàngThưcác, các tỷmuội trongcốcđềubịngườidọachosợchếtkhiếp rồi.Giờbọnhọđều ravườn thuốchay trongphòngthuốcrồi,làmsaocònđểýđếnbệnhnhânđượcnữachứ?”

TừtừnhớramọichuyệntrongTàngThưcác,sắcmặtTiếtTửDạcũngdịulạiphầnnào:“Vớvavớvẩn!”

“Tangấtđibaolâurồi?”Nàngngẩngđầulênhỏi,rahiệuchoTiểuTinhcầmchiếcáodàivắttrêntảngđátrắngbênbờsuốilại.

“Hơnmộtngàyrồi.”HoắcTriểnBạchchaumày,TuyếtDiêukêu“quác”mộttiếngrồibaytới,ngậmchiếcáolụatímthêuhoavănhìnhmâycủanàngthảxuốngsátmépnước.

“Mọingườiđềubịcôlàmchokhiếpvìacảrồi.”“Hừ…”nàngcúiđầubậtcườikhanmộttiếng:“Talàmsaochếtdễthế

được.”“Côtưởngmìnhlàkimcươngbấthoạichắc?”HoắcTriểnBạchphátcáu

lên,nữnhânnàyquả thậtkhôngbiết tốtxấu làgìcả.“Đinhbàbànói, lầnnàynếukhôngphảitakịpthờidùngKinhThầnChỉcưỡngépmáuhuyếtlưuthôngchocô,rấtcóthểlàchưakịpcứutrịgìcôđãtuyệtkhírồi!Vậymàcònởđâykhoácloácnữa!”

“…”TiếtTửDạcúigằmmặt,nàngcũnghiểuy thuật củaĐinhbàbàtuyệtđốikhôngkémmìnhlàbaonhiêu.

“Đượcrồi,tabiếtýcủangươi,làtốtxấugìthìngươicũngđãcứutamộtlần,vìvậy,mónnợ60vạnlạngkiacũngcóthểbớtđimộtchút…cóđúngkhông?”Nàngcườicườichếnhạo,muốnkéochủđềsanghướngkhác.

“Ýcủatakhôngphảimuốngiảmnợ,màlànữnhânchết toinhàcôtừsauhãy…”HoắcTriểnBạchlàmmặtgiậnquátlên.

“Biếtrồi,cútrangoàichota!”Khôngđợigãnóigìthêm,TiếtTửDạchỉtayracửaHạChiviên,sẵnggiọngquát:“Tamuốnmặcđồ!”

Khôngcòncáchnào,HoắcTriểnBạchđànhhậmhựcđira,nhưngbướcđếncửa,gãlạidừngbước:“Tabảonày,nếutừsaucôvẫn…”

“Còn nhìn nữa hả!”Một cái lò hương bay “vù” tới, vỡ tung tóe dướichânHoắcTriểnBạch,làmgãgiậtbắnmìnhnhảylên.

“XéovềĐôngChiquándưỡng thươngcho ta!Tốinay ta sẽđếnkiểmtra.”

HoắcTriểnBạchchỉbiếtcườikhổ-nhìnđiệubộnàycủanàngta,thậtkhôngcógìgiốnghồngnhanbạcmệnhcả!

Đợibónggãkhuấthẳn,nàngvẫndầmmìnhdướinướctrầmtưthêmgiâylátnữarồimớitừtừđứngdậy.TiểuTinhvộivàngchạyđếnđứngsaulưng,giúpnàngkhoácchiếcáodàimàutímlênngười.Nàngvớitaylấymộtcáikhăn,bắtđầulaukhômáitócdàiướtrượt.

Page 75: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Đànbướmđậutrêncànhcâyrủxuốngnướcbịnànglàmkinhđộng,vỗcánhbayvútlên,mặtnướcnhưbỗngnhiêncópháohoangũsắcnởbungravậy.

TiếtTửDạngắmnhìn sự sốngmạnhmẽ trongHạChiviên,độtnhiêntrầmmặcthởdàimộttiếng…

Phảilàmsaođây?Tracứuđếnsứccùnglựckiệtnhưvậycũngchỉtìmđượcmộtđơnthuốc

cóthểkéodàimạngsốngchoMạtNhi thêm3tháng…nhưngsau3thángđó,nàngbiếtănnóivớiHoắcTriểnBạchthếnào?

Huốnghồ…cònKimchâmphongnãocủaMinhGiới,đếngiờnàngvẫnchưatìmracách…

Nàngmệtmỏi ngẩng đầu lên, ngước nhìn vô số cánh bướmđang baylượn trênmặt nước, đột nhiên cảm thấy thật ngưỡngmộ nhưng sinh linhtuyệtđẹpcósinhmệnhchỉkéodàimộtnămnhưnglúcnàocũngvôưuvôloấy-nếunhưcóthểngồilêncánhbướmmàbayđithậtxathìthậttốtbiếtbaonhiêu.

BầutrờiphươngBắcthấpthoángmộtmàuxanhnhợtnhạt.Mạchàđượcgọi làvùngCựcBắc,vậycònởphíaBắcMạcHà, làgì

đây?Khi cònở thôn trạiMaGià tộc, nàng từngngheTuyếtHoài nhắcđến

mộttruyềnthuyếtcổxưa.Truyềnthuyếtkểrằng,vượtquadòngsôngbăngấy,rồivượtquađốngtuyếtngàndặmmênhmônglàsẽđếnđượcbiểnbăngrộngvôbờbến…

Nơiđó,mớiđúnglàvùngCựcBắcthựcsự.Trênbầutrờibiếnảokhôngngừngtrênbiểnbăngrộnglớn,nhưmộngnhưảo.

TuyếtHoài…năm14tuổichúngtađãtừngngồibênnhaunhìnBắcCựctinh,hứasẽcùngnhauvượtquađồngtuyếtmênhmôngkia,đếnvùngCựcBắcchiêmngưỡngthứánhsángmộngảokia.

Lúcnàyđây,cóphảichàngđangđợithiếpdướiánhBắcCựcquangđóchăng?

Chỉtiếcrằngnhữngcònbươmbướmnàykhôngbayquađượcbiểnbăngrộnglớnấy.

UốngthuốccủaĐinhbàbàxong,đếntốiTiếtTửDạđãthấykhỏelênrấtnhiều,hôhấpthôngsuốthẳn,taychâncũngkhôngcònbịbuốtnữa,vậylàlạiquenthóikhôngchịungồiyênmộtchỗ,bắtđầudẫnLụcNhiđikhắpnơitrongcốc.

ĐầutiênnàngđếnĐôngChiquánxemtìnhhìnhHoắcTriểnBạchvàconlinh điểu của gã, thấy đối phương quả nhiên đã nghe lời mà về dưỡngthương,khôngtìmđượclýdogìđể“chỉnhtrị”,đànhbắtmạchqualoa,rồikêmộtđơn thuốcninh thầndưỡngkhí,sauđódặndòLụcNhiở lạichămsócchogã.

Page 76: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

ĐùavớiTuyếtDiêumộtlúc,nàngđứngdậybướcđirađếncửađộtnhiêndừnglạinói:“ThuốccủaMạtNhiđãbắtđầuphốichếrồi,7ngàysaucóthểluyệnthành…ngươivẫnkịptrởvềtrongthờihạnđó.”

Nàngđứngcạnhcửa,nóimàchẳngbuồnngoảnhmặtlạinênHoắcTriểnBạchkhôngnhìnrõnétmặtthếnào.

Đợiđếnkhigãbình tĩnh trở lại thì bóngáo tímkiađãbiếnmất trongmànđêmtuyếtphủ.

Tạisaolạiquạnhhiuđếnvậy?Nàngxáchđènlưulymộtmìnhbướcđitrong vườn thuốc thơm nồng, hoangmang suy tưởng. Tám năm rồi cuộcsốngcủanàngkhôkhanvà tẻngắt,hìnhnhưngườiđóchính làđiểmsángduynhấttrongcuộcđờinàngsuốttámnămnaythìphải?

Támnămròng,mỗinămgãlạiđếnmộtlần,dầndầnngàygãxuấthiệnđã trở thànhngày duynhấtmànàng cảm thấy có chútmongngóng trongsuốtcảnăm–dùlàhầunhưlầnnàonàngvàgãcũngchỉđấukhí,đấukhẩuvàđấutửu.

Mỗi lầngãđikhỏi,nàngđềudặndòđámthịnữachônnhữngvòrượumớixuốngtuyếtđểdànhcholầngặpmặtsángnăm.

Nhưngcònlầnnày,lầnnàythìnàngkhôngthểnàotiếptụcgạtgãđượcnữa.

Thậmchínàngcònkhôngthểtưởngtượngđược,lầnnàynếunhưkhôngcứuđượcMạtNhi,khônghiểu liệuHoắcTriểnBạchcóxôngđếnđây lấymạngnànghaykhôngnữa.

Ôi…TiếtTửDạngẩngđầu,ngướcmắtnhìntuyếtbaytrênbầutrờiđêm,chợtcảm thấyconngười sống trênđờinày thậtnặngnềvàbất lực, tưởngchừngnhưkhắptrờiđềulàtấmlướimờmịt,chụpxuốngsốmệnhcủatấtcảmọingườitrênthếgian.

Đi qua Thu Chi uyển, chợt nhớ ra tên bệnh nhân bị mình phong tỏaNhâmĐốcnhịmạch,nàngkhôngkhỏithoánggiậtmình.Vìvấnđềsứckhỏemàđã2ngàynaynàngkhôngkhámchoMinhGiớirồi.

TiếtTửDạrờikhỏiđườngchính,rẽvàoThuChiuyển.Nhưng…vừamớiquayngười,nàngđãsữnglại.Cóphảimìnhđangnằmmộnghaykhông?Trongmàntuyếtgiănggiăng,

mộtngườiđanglặnglẽđứngtrênmặthồđóngbăng, thânkhoáctrườngy,nghiêngnghiêngngười,cúiđầunhìnđămđắmxuốngnước.Trôngtừđằngxa, những đường nét ấy thật quen thuộc đến lạ lùng, phảng phất như conngườiđãngủsaytrongbăngnhiếunămkiabấtngờtỉnhlại, lặnglẽ trởvềnhânthếtrongđêmtuyếtphiêudiêunày.

“TuyếtHoài?”TiếtTửDạthấpgiọnggọikhẽ,rónrénnhẹnhànglạigầnmặthồ,tựanhưsợsẽlàmgiấcmộngnàybiếnmất.

Đêmkhôngtrăng,tuyếtrơikhôngngừngnghỉ,làmgươngmặtnàngvẫnngàynhớđêmmongkiatrởnênmơmơhồhồ.

Page 77: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“TuyếtHoài!”Nàngkhôngthểtựkiềmchếnổimình,mừngrỡchạytớimặthồđangđóngbăng:“Đợithiếpvới!”

“TiểuDạ…”Ngườiđứngtrênbăngkiaquayngườilại,nhìnnữtửđangcầmđènlaotớiphíamình,bỗngnhiênthởdàimộttiếng,chầmchậmgiơtayra,khekhẽgọi:“LàTiểuDạđấyphảikhông?”

Nànglaoậpvàolòngđốiphương,cảmgiácấmápvàchắcchắnấy,hưảonhưtrongmộngvậy.

Huốnghồ,chàngđãcaolớnthếnày?Khôngngờchủmộttaythôiđãômđượctavàolòng?

“Đúng làTiểuDạ rồi…”Người kia lẩmbẩm,ômchặt nàngvào lòng,dườngnhưsợrằnghễbuôngtaylànàngsẽtanranhưtuyếtvậy:“Cóphảilàtanằmmơkhông?Làmsao, làmsao…mớichớpmắtmàđã…mườimấynămrồi?”

Song,giọngnóitưởngchừngnhưthânquenlắmấylạikhiếnnàngngẩnngườitrongkhoảngkhắc.

Khôngphải…khôngphải!Giọngnóinàylà…“Dườngnhưtađãgặpphảimộtgiấcmơkỳlạ,khitỉnhlạimọingườiđều

đãchếtcảrồi…TuyếtHoài,tộctrưởng,Hộc…tấtcảđềuđãchết…”Giọngnói ấy phát ramột tiếng thởdài trầmđục phía trên đỉnh đầu nàng, phảngphất,nhưcơngióthổiqua:“Chỉcótỷlàcònởđó…chỉcótỷthôi.TiểuDạtỷtỷ,nhưvừanằmmơvậy.”

“MinhGiới!”Cuốicùngnàngcũngngẩngđầu lênnhìngươngmặtấy,rồithấtthanhthốtlên.

Ánhsánghắtratừbăngtuyếtchiếulêngươngmặthắn,nhợtnhạtnhưnganh tuấn,mi thanhmục tú, đườngnét trênkhuônmặt rất giốngvớiTuyếtHoài–đólàtướngmạorấtđiểnhìnhcủangườiMaGiàtộc,chỉlàđôimắtcủahắnánh lênmộtsắc lamnhànnhạtuuất,nhìn tựanướchồsâukhôngthấyđáyvậy.

“MinhGiới?”Nàngcơhồnhưkhôngthểtưởngtượngđâylạilàsựthật:“Đệ,lẽnàođệđã…”

“Phải,nhớhếtcảrồi…”Hắnngẩngđầu,hítsâuvàomộthơi,chớpmắtnhìnbầu trờiđêmgiănggiăng tuyết trắng: “TiểuDạ tỷ tỷ, tanhớhếtmọichuyệnrồi…tađãépđượccâykimchấmđórarồi.”

“Tốtquá.”Nàngliếcthấycâykimchâmkẹpgiữa2ngóntayhắn,mừngrỡramặt:“Tốtquá…MinhGiới!”

NàngđưataysờthửhuyệtBáchHộitrênđầuđốiphương,nhậnraquảnhiênđãkhôngcònvếttíchcủakimchâmđâunữa:“Tốtquárồi!”

“Tuyết Hoài đã chết khi dẫn tỷ chạy trốn phải không?” Đồng khomngười,nhìnthiếuniênbịnhốttrongbăngbêndưới–thiếuniênđóvẫncòngiữ nguyên dáng vẻ của tuổi 15, 16, gươngmặt trông khá giống hắn, chỉnghehắnlầmbẩm:“Đêmđó…đámngườiấyxôngvàotớinơi,tachỉthấy2

Page 78: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

ngườinắmtaynhaubỏchạy,chạytrênsôngbăng…tagọi2người,nhưngtỷvàTuyếtHoàiđãbỏtalại…”

Cáchmộtlớpbăngdày,Đồngnhìnchằmchằmvàongườibạnthânthiếtnhấtthuởthiếuthời,đôimắtchuyểnsangsắcxanhbithươnguám.

“TiểuDạ tỷ tỷ… sauđó thì ta không cònnhớnổi tỷ nữa…”Hắn lẩmbẩmmộtmình,chấtgiọngđượmvẻhoangmang,đôimắtẩnhiệnlênsắctímnguy hiểm: “Hình như ta đã nằmmơmột giấcmộng dài…giết rất nhiềungười.”

“MinhGiới!”Quákhứđộtnhiêntrùnghiệntrướcmắt,TiếtTửDạkhôngthểnàobiểuđạtđượcsựkíchđộngtronglòng,chỉbiếtnắmthậtchặttayđốiphương,rồichợtpháthiệnratrêncánhtayhắnkhắpnơiđềulàvếtsẹo,thậtkhôngbiếtđãphảichịubaokhổnhọcđắngcay.

“Làai?”Nàngnghiến chặt răng,gằngiọnghỏi từngchữmột, đôimắtxưanayvẫnêmđềmdịudàngtrongtíchtắcđãngậptrànlửaphẫnnộ:“Làkẻnàođãgiếtbọnhọ?Làkẻnàođãtiêudiệtthônlàng?Làkẻnàođãbiếnđệranôngnỗinày!”

Đồng khẽ nghiêng đầu trong gió, cắpmắt thoáng lướt qua gươngmặtdướilớpbăngkiamộtchút,bêntrongthoạthiệnlênvôsốmàusắcrồilậptứcbiếnmất.

“Làmã tặc bên bờHắc thủy…”Hắn lạnh lùng nói: “Đám cường đạođángchếtđó.”

Giótừngoàicốcthổivào,tuyếtrơixuốngtừtrongđêm.Mặthồmộtnửađóngbăngtuyếtphủ,mộtnửakhínóngmịtmùtrôngtựa

nhưcómuônngàntấmsatrắngđangtừtừbốclêncao.Cònbọnhọthìlặnglẽđứngđốimặtvớinhautrênbăng.Khôngbiếtbao

lâusauđó…“ĐámcườngđạonămđóvìmuốnđoạtlấyLonghuyếtchâucấtgiữtrong

thôn,nênđãpháingườihuyếttẩycảMaGiàtộc.”Đồngvẫnchỉnhìnchằmchằmvàogươngmặtdướibăng:“Đốtnhà,giếthếtmọingười…tabịchúngbắtđi,quataybaongườirồicuốicùngbịbánvàoĐạiQuangMinhcung,bịphongtỏakýức,đưatớiTuLatrườnglàmsátthủ.”

Nàngcũngcúinhìngươngmặtđượcbăngtuyếtgiữnguyênvẹnsuốt12nămquacủaTuyếtHoài,nhớlạicáiđêmđầymáutanhấy,cảmgiácđauđớngiàyxéotâmcankhiếnnàngkhôngchịuđựngnổimàholêndữdội…chỉvìmộthạtLonghuyếtchâu,chỉvìmộthạtLonghuyếtchâu…

Những kẻ đó…đã hủy diệt cảmột ngôi làng, tước đoạt đi vô số sinhmạng,tànphácuộcđờicủa3người!

“MinhGiới…MinhGiới…”Nàngnắmchặt tayngườibạncũ, runrungiọngnói:“Làmsao…làmsaomàđểbịđưatớiĐạiQuangMinhcung?”

Hắnkhônglêntiếng,chỉkhekhẽgậtđầu.SátthủcủaĐạiquangMinhcungởCônLuânsơnhuấnluyệnratừtrăm

Page 79: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

nămnayđãuychấnkhắpTrungNguyênvàTâyVực,nàngcũngcónghenóiđến…nhưngTamGiớitrongTuLatrườnghuấnluyệnđámtrẻđótànkhốcthếnàothìxưanaynàngvẫnkhôngtàinàotưởngtượngnổi.

“Tabịralệnhphảiquyếtđấuvớinhữngđồngbạncùngđượchuấnluyện,ta phải giết hết bọn chúng thì mới được sống.” Hắn ngẩng đầu lên nhìnnhữngbôngtuyếtđangrơilảtả:“Mườimấynămrồi,tasốngkhôngcóquákhứ,khôngcóthânhữu,hoàntoànkhôngcóbấtcứmốiquanhệnàovớithếgiớinày,chỉsốngđểlàmconchóchoGiáovươngmàthôi.”

Hắnbình tĩnh tự thuật,giọngnóinhưdòngnướcdướibăngkia,khôngmộtgợnsóng.

SongcơnsóngngầmbêntrongdòngnướcấylạilàmchocontimTiếtTửDạphảiloạnnhịp,bàntaynàngtừtừrunlên:“Vậythì…lầnnày…lầnnày,đệquyếtđấuvớiHoắcTriểnBạchcũnglàvì…nhậnlệnhcủaGiáovươnghaysao?”

“Ừm!”TrongmắtĐồnglờmờxuấthiệnsắctím,hắnngưnglạimộtchútrồimớinói tiếp:“ỞKỳLiên lạixuấthiệnmộthạtLonghuyếtchâu,Giáovươngralệnhchotađếnđoạtvề.”

TiếtTửDạkhẽ run lên:“Nếukhông lấyvềđược,cóphải là sẽbịgiếtkhông?”

“Hừ!”Hắnbậtcười:“Bịgiết?Đólàhìnhphạtnhẹnhấtđấy!”“Gió lớn rồi, trởvềđi!”Hắnnhìnmàn tuyếtmỗi lúcmộtdàyđặc,cởi

tấmáodàitrênngườixuống,khoáclênbờvaimảnhdẻcủanàng:“Nghenóihômnaytỷbịngấtxỉu…nửađêmrồi,đừngđứngnơigiótuyếtnàynữa.”

Mộtcảmgiácấmáptrongnháymắtđãbaobọclấynàng.TiếtTửDạtaykéovạtáo,thânhìnhbỗngrunlênnhènhẹ.“VềHạChi viên đi!”Đồng quay người, giúp nàng cầmđèn lưu ly đi

trướcdẫnđường.“MinhGiới!”Độtnhiênnàngnắmlấytayhắn.“Gìcơ?”Đồngđáptrảcâuxưnghô lạ lẫmấy,cảmgiáccánhtaynàng

thậtlạnhlẽovàđangrunlênlẩybẩy,dùngsứcmạnhđếnnỗilàmhắncảmthấy hơi đau. Hắn cúi gằm mặt xuống để che đậy một tia nhìn lạnh lẽothoánghiệnlênnơikhóemắt.

Mộthạtchâuđỏnhưmáurơixuốngbàntayhắn,mangtheomộtthứlinhkhímạnhmẽ,cơhồcóthểlàmnhữngbonghoatuyếtđangbaykiacũngphảingưngkết.

Vạnniênlonghuyếtxíchhànchâu!Hắnhítsâumộthơi,buộtmiệngthốt:“Đây…”“Đệcầmđi!”Nhéthạtchâuvàotaygã,TiếtTửDạngẩngđầulên,ánh

mắtcósựxungđộtcủangườivừaramộtquyếtđịnhtrọngđại:“NhưngđừngchoHoắcTriểnBạchbiết.Đệđừngtráchhắn…hắncũngchỉvìcứungườicầnphảicứunênmớihuyếtchiếnvớiđệthôi.”

Page 80: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Đồngngầnngạiđưamắtnhìnnàngchămchú,ravẻchưalậptứchiểuraýtứhàmtronglờinóicủanàng.

Hắnchỉnắmchặthạtchâutronglòngbàntay,ánhmắthiệnlênvẻmừngrỡkhôngthểnàochedấu…

KhiTiếtTửDạcúiđầulẩmbẩm,bàntayhắnđãtừtừđưalên,lặnglẽấnvàotửhuyệttrêngáynàng.

Nhưngrồi,sựngưngtrệcủadòngchânkhítrongcơthểlàmtaygãsữnglại.

Huyếtphong!Vẫnchưađược.Lúcnàyvẫnchưađược…vẫnphảidợicơhội.

Cuốicùng,hắnchỉdịudàngkhẽđặtbàntaylênvainàng,thấpgiọngnói:“Tỷtỷ,hìnhnhưtỷmệtlắmrồi,cóphảikhông?”

TiếtTửDạlặnglẽgậtđầu,nướcmắtcốkìmnén3ngàycuốicùngcũngkhôngnénnổimàlãchãtuônrơi–mấyngàynay,đốidiệnvớiHoắcTriểnBạchvàMinhGiới,lòngnàngđãmệtmỏirãrời,khôngbiếtđãtựtráchmìnhbaonhiêulần…uổngchonàngđượcxưngtụnglàThầnYđãtậnhếtsứclực,màvẫnkhông thểnàonối lạiđượcnhững sợidây sinhmệnhđãđứtngaytrênđầungóntaymình.

ThanhNhiễmsưphụ…ThanhNhiễmsưphụ…tạisaonămxưangườilạivộivàngrờikhỏiDượcSưcốc,đẩymộtnữtửmới18tuổinhưconlênlàmcốcchủ?NgườirađichỉđểlạichoconmộtcâyTửNgọcchâm,nhưngquảthựclàconcònquánhiềuđiềuchưahọcđượcmà…

Nếungườicònởđây,đồnhicũngkhôngđếnnỗimộttayvỗkhôngkêunhưlúcnàyrồi!

“Vềnghỉsớmđi!”ĐồngdẫnnàngđivềphíaHạChiviên,nhỏnhẹdặndò.

Trênđường,gióđãdầntrởnênấmáp,tuyếtcũngtanbiếnngaytừtrênkhôngtrung.

Đitrongcơngiódịudàngấmápấy,hắnchỉkhẽthấyđỉnhđầumìnhnhóiđau,nơisáthuyệtBáchHộikhẽgiậtgiật.

Kimchâmdođích thânGiáovươngphongbế làmsaocó thểbịngườikhácépracơchứ?

Vừa rồi chẳng qua là hắn dùng CànKhônĐại NaDi dịch chuyển cảhuyệtBáchHộilẫnkimchâmracáchđóchừngmộtlóngtayđểchonữnhânnàytinrằngđúnglàgãđãphụchồiđượckýứcmàthôi.Cóđiềudùsaothìcũngkhôngthểgiữtìnhtrạngnàyquálâu,saumộtkhắcthờigianlàhuyệtđạobịdịchchuyểnsẽtựtrởvềvịtrícũ.

Có điều, đến giờ thì chẳng can hệ gì nữa… rốt cuộc hắn cũng đã lấyđượcLonghuyếtchâu.

NắmchặthạtLonghuyếtchâuđãphảitốnhếttâmtưmớiđoạtđược,hắnchợtthấythậttứccười–cửutửnhấtsinh,cuốicùngcũngđoạtđượcthứnày

Page 81: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

vềtay.Thậtkhôngngờmấylầnliềumạngđicướpđiđoạt,lạikhôngbằngmột lầnquanhcodùngkế, tùytiệnnghĩramộtcâuchuyệnlàđãgạtđượcbảovậtrồi.

Thìra,nữnhânchodùthôngminhmạnhmẽthếnàomàgặpphảinhữngchuyệnnhưvậycũngđềubịchemờmắt.

GầnnhưlàmêhoặclòngngườihơncảĐồngthuậtrồi…Hắncúigằmmặt,cheđinụcườilạnhlẽo,dẫnTiếtTửDạđếnthẳngHạ

Chiviên.“MinhGiới…”Vừabướcvàophòngthìnàngchợtdừnglại:“Tathấy…

đệtốtnhấtđừngtrởlạiCônLuânnữathìhơn.”Đồngthoánggiậtmình, thầmnhủ, lẽnàonữnhânnàylại tơtưởnghão

huyền,địnhgiữtalạinơinày?Huyếtphongtrênngườicònchưađượcgiải,nếuảmàcóýniệmnàythìthậtlàvôcùngtaihại.

Hắnphiềnnãochaumàylại,nhấtthờicũngkhôngbiếtnênthuyếtphụcnàngthếnào.

“Nghỉngơitrướcđi!”CuốicùngĐồngđànhlảnhsangchuyệnkhác.Đểmai rồi tính sau.Nếu thực sựkhôngđược thìvềcung rồi tìmcách

giải khaiHuyết phong cũng được – dù sao thì hômnay ta cũng lấy đượcLonghuyếtchâu,cũngđếnlúcphảiliênlạcvớiđámgiáochúngbịthấttánngoàicốcrồi…chuyệnnàyhoànthànhxonglàphảimauchóngtrởvềCônLuân.BọnDiệuThủy,DiệuHỏachắcsốtruộtlắmrồi.

Nhìnhắnquayngườibỏđi,TiếtTửDạđộtnhiêncảmthấysợhãi,buộtmiệnggọi:“MinhGiới!”

“Ừm?”Phảnứngvớicáitênxalạấyđúnglàvẫncònhơichậmchạp,hắnngẩnramấtmộtlúcmớiquaylại:“Saovậy?”

“Đệsẽkhôngđộtnhiênlạibỏđichứ?”TiếtTửDạcứcómộtcảmgiáckhôngchânthực,phảngphấtnhưsợngườitưởngnhưđãmấtrồilạitrởvềnàysẽlạibiếnmấtsaukhinàngtỉnhgiấcvậy.

NàngchợtthấyhốihậnvìvừarồiđãđưaLonghuyếtchâuchohắn.Đồngkhẽlắcđầu,nhưngtronglòngkhôngkhỏikinhngạcbởithứtrực

giácquámẫntiệpcủanữnhântrướcmắtmình.“MinhGiới!”TiếtTửDạngướcmắtnhìnhắn,rồibấtchợtkhekhẽnói:

“Xinlỗi!”Xinlỗi?Hắnngẩnngườira:“Tạisao?”“Cáiđêmmáutanh12nămtrướcấy,tađãquênmấtđệ…”Dườngnhư

nhữnglờiấyđãdồnnénsâutậnđáylòngnhiềunămnay,TiếtTửDạthởdàimột tiếng: “Xin lỗi… lúc ấy ta vàTuyếtHoài chỉ biết chạy trối chết,màquênmấtđệcònbịnhốtởđó…ta,tacólỗivớiđệ.”

Nàng úp mặt vào đôi lòng bàn tay: “Năm 6 tuổi đệ đã vì ta mà giếtngười,bịnhốtvàocănphòngđentốiấy.Khiđó, tađãcoiđệlàđệđệduy

Page 82: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

nhấtcủamình,thềrằngcảđờinàysẽđốixửvớiđệthậttốt…thếnhưng,thếnhưnglúcđótavàTuyếtHoàiđãbỏđệlại…xinlỗi…taxinlỗi!”

Đồngthoángngẩnngơ,trongđầulạilờmờhiệnlênnhữngảoảnh.Hai người nắm tay nhau bỏ chạy thụcmạng… thôn trại bốc lửa ngùn

ngụt…tiếngkêuthảmthiếtvanglênxungquanh,tấtcảmọingườiđềutránhnhaurờixahắn.Hắngắngsứcgàolên,bỏchạy,nhưng…nỗisợbịbỏrơiấyvẫncứđuổikịphắn.Trongnháymắt,hắnlạinhưbịảotượngnuốtchửng,vộivànggượngsứcdồnépchúngxuống.

“Khôngsaocả,”hắncườicười,cúiđầu:“Chẳngphải tavẫnchưachếthaysao?Đừngbuồnnữa.”

TiếtTửDạgụcđầuvàogiữahaitay,lặngngườimộtlúclâu.“Ngủngon.”Nàngbuôngtayxuốngkhẽnói.MinhGiới,tatuyệtđốikhôngđểđệtrởvềnơitốitămđónữa.Lúcđira,cảmgiácgiórấtoiả,cơhồkhiếnngườitakhôngthểhítthở.ĐồngnắmchặtLịchHuyếtkiếm,cảmgiáckhóchịulankhắptoànthân,

dườngnhư có thứgì đó từ tận sâu thẳmbên trongkhiếnhắnnônnaobấtan…làchuyệngì…làchuyệngìvậy?Lẽnàonhữnglờinữnhânkiavừanóiđãảnhhưởngđếntaư?

Giảdối…tấtcảđềulàgiảdối.Nhữngảoảnhđókhôngngừngẩnhiện,nhưngkhôngthểnàokhiếntâm

hắndaođộng.Bảnthânhắn,vốnđãlàmộtkẻchuyêndùngảoảnhđểkhốngchếngườikhác,làmsaolạiđitinvàonhữngảoảnhmàkẻkháctạorađểmêhoặcmìnhđượcchứ?Hắncủahiệntại,đãchẳngcòntinvàobấtcứđiềugìnữarồi.

Huốnghồ,nhữngthứấyrốtcuộclàchânhaygiảdốivớihắncũngchẳngcòn ý nghĩa gì hết. hắn vốn làmột kẻ không có quá khứ.Đồng khẽmỉmcười,đôimắtđãchuyểnsangmàulưulykỳdị.

Mộttênsátthủthìđâucầnđếnquákhứ.Thứhắncần,chỉlàhạtLonghuyếtchâutronglòngbàntaynàyđây.Thứ

hắnmuốn,chỉcótựdo,vàcảquyềnlựcnữa!ĐikhỏiHạChiviên,giólạnhmangtheotuyếtthốcvàomặthắn,làmđầu

óc trởnên lạnh lùng trầmtĩnh.Hắnnắmchặthạtchâuđỏrựcnhưmáuấytrong tay,bậtcười lạnh lùng,đảongượcđốckiếm,mởbật rađánh“cách”mộttiếng.

Mộtconrắnnhỏchuira,cáilưỡidỏhồngthậpthòtrongmiệng.“Xích,điđi!”Hắnbúngnhẹlênđầuconvật.Xích lập tức hóa thànhmột đạo hồng quang lao vút xuốngmặt tuyết,

trườnđinhanhnhưánhchớp.Kếđótrongchuôikiếmlạibòrathemnhiềuconrắnkhác,nhưngconvậtnhỏnhưsợichỉnàyđượcnhồivàotrongchuôikiếm, lúc này đượcmở cửa “lồng” liền lập tức trườn ra, tỏa đi khắp cáchướngkhácnhau–đây làTửXà trongCônLuânhuyết xà, không sợgiá

Page 83: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

lạnh,hễđượcgiảiphónglàlậptứcbòđitìmMẫuxàngay.Đámngườibịthấttántrongrừnglinhsamgiờchắcvẫnđangtìmkiếmta

chứ?Nóigìthìnói,lốivàoDượcSưcốcnàycũngquáẩnmật,địahìnhtuyếtvựclạiphứctạp,nhấtthờikhólòngmàtìmthấyđược.

NếukhôngđámnhânsĩvõlâmTrungNguyênkiacũngđãtìmđếnnơinàytừtrướcrồi.

ĐồngnhìnXíchxàbòđithậtxa,rồithuhồiánhmắt.Gươngmặtdướibăngkiađangmỉmcườivớihắnlặnglẽmàônhòa,toát

lênmộtcảmgiácthânthuộckỳdịtừsâutậntrongcốttủyhắn–đúngvàokhoảnhkhắctìnhcờđốimặtấy,Đồngchợtcảmthấychấnđộngtronglòng,tìnhcảmkhôngthểápchếnổidângtràolên.

Cảmgiácxaxămmàmạnhmẽcuồngnhiệtấytrongnháymắtdồndậpđổvề,khiếnhắnkhôngthểnàothởnổi.

Đólàcảmgiácgìvậy?Thêlương,lưuluyến,tintưởng…lạicócả…cócả…

“Chát!” Trước khi hắn kịp định thần lại, Lịch Huyết kiếm đã chém.xuốngmộtđườngdứtkhoát!

Tạisaolạinhưvậy…tạisaocóthểnhưvậy?!KhitabịngườitrongTuLatrườnglăngnhụchếtlầnnàyđếnlầnkhác,

khitalănlộndướimặtđấtlạnhbăngkêugàođauđớn,huyếtlệròngròng,khitaquỳdướingọctọađểGiáovươngđặttaylênđỉnhđầu,khitabịđámnhân sĩ võ lâmTrungNguyên bắt giữ rồi dùng đủ thứ cực hình tàn khốchànhhạ…TuyếtHoài…tạisaohuynhvẫncó thểnằmởđâyyên tĩnhđếnvậy!

Làmsaocóthểthếđược!Trongkhoảngkhắcấy,lớpbăngliềnvỡtung,lưỡikiếmsắctrựctiếpcắt

vàomặtngườinằmbêndưới.Một tiamáu từ từ lan ra trêngươngmặt nhợt nhạt, ngấmxuốngdòng

nướclạnhgiádướimặtbăng,rồilậptứcbịđôngcứnglại.Songgươngmặtthiếuniênđangkhomngười,giữtưthếômhờtrướcngựckialạivẫnkhoanthaibìnhthảnnhưtrước.

Kiếmcắmvàolớpbăng,bàntayĐồngrunrẩynắmchặtđốckiếm,độtnhiêncảngườirũxuốngnhưkhôngcònchútsứclựcbàohết.

Hắnchầmchậmquỳtrênmặtbăng,hámiệngthởhổnhển,đôimắtdầntrởnênuám.

Khôngđược…khôngđược…tasắpbịnhữngảoảnhkiakhốngchếmấtrồi…

Tuyệtđốikhôngđược.NhấtđịnhtaphảitrởvềCônLuâncàngsớmcàngtốt.

“Lụclụcthuậnnày…tamhỉlâmmôn…hắchắc,nữnhânthối,thếnàohả?Talạithắngnữarồi…”Chínhngọ,mặttrờiđãrọivàoĐôngchiquán,

Page 84: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

ngườibêntrongvẫnđangđắpchănnằmngủlibì,miệngchépchéplẩmbẩmchơiđoánquyềnmộtmình,nétmặthếtsứctựhào,cơhồđangchìmtrongmột giấcmộngđẹpmà trongđó gã đượcphongquangvô tận vậy.Gã đãthắngTiếtTửDạ12vánliền.

HoắcTriểnBạchbịTuyếtdiêudùngmỏđánhthức.Gãnửamơnửatỉnh,càunhàumộtcâu,rồinhấcconchimđanggiẫmlên

đầuxuống,trởmìnhmộtcáirồitiếptụcchìmvàomộngđẹp.Dạogầnđâyquảthậtlàgãngủrấtngon,nhữngchuyệntưởngchừngnhưkhôngthểnàogạtkhỏitâmtrítrongquákhứđãkhôngcònđeobámgãnhưcơnácmộngnữarồi.

“Quác!”LôngvũTuyếtDiêudựnghếtlên,xôngvàogãchủnhânđangchumchănngủvùikia,rasứcmổxuốngmônggã.

“Ôida!”HoắcTriểnBạchhét lênmột tiếng,nảybậtkhỏigiường,giậtmình tỉnh hẳn. Gã hằn học trừngmắt nhìn con súc sinh đầy lông, nhưngTuyếtDiêuchẳnghềsợhãi,nócứđứngtrêngốimàgiươngmắtlênnhìngã,cổhọngphátranhữngtiếng“gừgừ”,rồilạicúiđầumổvàothứdướichânmình.

ÁnhmắtHoắcTriểnBạchđộtnhiênsữnglại–đâylà?Gãvớitaynhónlấy“thứ”đangkhôngngừnggiãygiụatrongmóngvuốt

Tuyếtdiêu,haimắtsángbừnglên:CônLuânhuyếtxà!ĐâylàđộngvậtcủaMagiáo,tạisaolạichạyđếnDượcSưcốcnày?Tửxàởđây,hẳnlàMẫuxàcũngkhôngởquáxa.Chẳnglẽ…bọnngườiMagiáođãđếnđượcnơinày?LàvìtìmkiếmtênĐồngbịmấttíchhaylàvìLonghuyếtchâu?

Kẹpconrắnnhỏđãgầnchếttrêntay,gãngẩnngườirasuynghĩmộtlúclâu,rồiđộtnhiêngiậtbắnmìnhkinhhãi,vộiđứngphắtdậy.

PhảilậptứcđixemTiếtTửDạcóchuyệngìkhông!GãđọatLonghuyếtchâuchỉvìchữabệnhchoMạtNhi,nhưngkhông

ngờdámMagiáo ấy lại cứbám theo truy sát như lũ ruồinhặng,nhưvậychẳngphảilàđãhạingườitahaysao?

Nhưng…ngườikhôngởHạChiviên.“Cốcchủdậytừsángsớm,đãđiluônđếnThuChiuyểnxembệnhcho

MinhGiớicôngtửrồi.”TiểuTinhhơichaumàylại,lolắngnói:“Hoắcthấtcông tử…ngài,ngàicó thểkhuyêncốcchủđừng lao tâmkhổ tứnhưvậynữađượckhông?Đêmquangườiđãhosuốtcảđêmđó.”

Ho suốt cả đêm?HoắcTriểnBạchnhìn chiếckhăn tayđầynhữngvếtmáulấmtấmTiểuTinhđangcầm,lòngnhưthắtlại,vộinhấcchânđiluôn.

Bệnhcủanàngta,tínhracũngcómộtnửalàbịtaliênlụy…nữtửtinhminhmàháothắngấyngàymộttiềutuỵđitrôngthấy…

Gãrảochânđitrênconđườngnhỏmentheorừngphong,cònchưakịpbướcvàothìđãthấySươngHồngđangđứngdướihànghiên,giơtayvẫyvẫygã.

Page 85: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Cốc chủ đang trị thương choMinhGiới công tử.” Ả nhẹ giọng nói:“Sángsớmhômnay,lạiphátbệnhnữarồi…”

HoắcTriểnBạchđứngbênngoài, trong lòng thấp thỏmkhôngyên,cứnghĩđếnĐồnglàmộtkẻnguyhiểmnhườngnào,gãquảthựckhôngthểyêntâmđểTiếtTửDạởmộtmìnhvớihắn,liềnvểnhtailênchămchúlắngnghe.

“MinhGiới,đỡchútnàochưa?”GiọngnóiTiếtTửDạphalẫncảsựmệtmỏilẫnlolắng.

“Chânkhí,chânkhí…đếnKhíHảithìkhôngthểquaylại…”TiếngthởcủaĐồngrấtdồndập,hiểnnhiênlànộtứcđãbịrốiloạn.“Đaunhưbịkimchíchvậy…khôngtàinàovậnkhíđược…”

“A,taquênmất,tavẫnchưagiảiHuyếtphongchođệmà!”TiếtTửDạsựchiểu,vộinói:“Cốchịumộtchút,tasẽgiúpđệ…”

HoắcTriểnBạchthầmkinhhoảng,khôngcònkìmnénnổi,lậptứcvénmànlênhétlớn:“Dừngtay!”

Haingườitrongphòngđềugiậtbắnmình.KimchâmtrongtayTiếtTửDạđãxuyênvàohuyệtKhíHảicũngđộtnhiênsữnglại.

Phảngphấtnhưnhớragìđó,taynàngbắtđầurunlêndữdội,khôngcònđâmthêmđượcphânnàonữa.

“Tuyệt đối không được giải Huyết phong cho hắn!”Hoắc Triển Bạchgiậtlấymũikim,lạnhlùngnhìntênsátthủđangbệnhnằmtrêngiườngyếuớtnhưmộtvịcôngtửquyềnquý:“Mộtkhikhôiphụccônglực,chuyệngìhắncũngcóthểlàmrađượchết!”

ÁnhmắtĐồngloélênlướtquamặtgã,sắcbénnhưkimchâm.“Ha ha, không nhận được mệnh lệnh của Giáo vương sao ta lại giết

ngườibừabãichứ?”Ánhmắtsắcbéncủahắnbiếnmất trong tích tắc,chỉcònlạimộtnựcườikhổ,ĐồnghúnghắnghorồiđưamắtnhìnTiếtTửDạ:“Huốnghồ…TửDạtỷlàngườithânduynhấttrênthếgiannàycủata…khókhănlắmtamớitìmđượctỷấy,saocóthể…”

HoắcTriểnBạchnghemà chỉ thấy tức cười: “Maám rồi,Đồng, nghengươinóinhữnglờinàyquảthậtcũngrấtthúvịđấy!”

SongkhinhìnnétmặtnhưmấthồnlạcpháchcủaTiếtTửDạ,tronglònggãđộtnhiênlạithấyhếtsứckhóchịu.

“Dù thế nào,” gã kết luận, đoạn đặt mũi châm xuống khay: “Trừ phingươirờikhỏiđây,bằngkhôngđừngmơtưởngđượcgiảiHuyếtphong!”

MắtĐồngsasầmlại,thoánghiệnlênsátkhíghêngười.“TửDạ,”HoắcTriểnBạchbỗngquayngườilại,chìatayravớinữthầny

đangngơngẩn:“HạtLonghuyếtchâuđâu?Đểtạmởchỗtađã…côgiữthứấybênngười,nóisaothìcũngkhôngđượcantoànlắm.”

Longhuyếtchâu?BàntayĐồngvôthứcnắmchặtlấyđốckiếm.HắnnhìnTiếtTửDạ,tròngmắtẩnhiệnsắctím,nhưngchỉnghenàngđờ

đẫnlêntiếng:“Cònđâunữa…tốiquađãmangcảmấyloạidượcliệuđóđến

Page 86: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

LuyệnđơnphòngluyệnthuốcchoMạtNhirồi.”BàntayĐồngchầmchậmlơira,thầmthởphàonhẹnhõm.“Vậythìtốt…”HoắcTriểnBạchrõràngcũngthởphàonhẹnhõm,kếđó

gã quay sang nhìn người nằm trên giường, ánhmắt nhưmuốn nói: “xemngươicòngiởđượctrògì”,lẩmbẩmtựnóivớimộtmình:“Lầnnàythìcókẻhếthyvọngrồi.”

“Đinhbàbàđangtrôngthuốcchongươi,đạikháingàymailàxongrồi.”TiếtTửDạngướcđầulên,nói:“Nếudùngkhoáimãngàyđêmkhôngnghỉ,thìvẫncònkịpkỳhạnmộttháng.”

“Ừm!” Hoắc Triển Bạch gật gật đầu, tâm nguyện nhiều năm đã gầnthànhhiện thực, ítnhiềugãcũngcảmthấynhư trútđượcgánhnặng trongtim:“Đatạ!”

Nhưngkhônghiểusao,tronglònggãlạichợtdânglênmộtthứcảmgiáclolắngkhôngyên.

Gãmàrờikhỏiđây,thìlấyaiđảmbảonơinàysẽbìnhanvôsự?“TađãdặnLụcNhichuẩnbịngựachongươirồi,ngươicũngvềsắpxếp

hành lýđi.”TiếtTửDạ thudọn rương thuốc,ngướcmắtnhìngãnói tiếp:“Nếungươiđitrễ,sẽlỡmấtcơhộitrịbệnhchoMạtNhi,ThuThuỷÂmchắcchắnsẽkhôngthathứchongươi…baonhiêunămnay,nàngtacũngchỉcònlạimộtchúthyvọngnàynữathôi.”

HoắcTriểnBạch thầmgiậtmình,vộivàng tập trung tinh thần,khẽgậtđầumộtcái.

Khôngsai,bệnhcủaMạtNhiđãđếnnướckhôngthểchậmtrễđượcnữarồi,bấtluậnthếnàocũngphảitrởvềtrướckỳhạn!Cònởđây,Longhuyếtchâuđãchovàolòluyện,Magiáotựnhiêncũngmấtđimụctiêu,cònĐồngthìbịphongtoảhuyệtKhíHải,chắclàcũngkhôngđếnnỗicóchuyệnphiềnphức.

“Vậytađichuẩnbịtrước.”Gãgậtgậtđầu,xoayngườibướcđi.Trướckhirakhỏicửa,HoắcTriểnBạchlạidặndòlầnnữa:“Nhớkỹ,trừ

phi hắn rời khỏi đây, bằng không tuyệt đối không được giải trừ Huyếtphong!”

“Biếtrồi!”TiếtTửDạxịumặtxuống,bựcbộixuatayđuổikhách.NhìnbóngHoắcTriểnBạchxadần rồi biếnmất trong rừngphongđỏ

như lửa, ánhmắt Tiết TửDạ ảm đạm vô quang, buông tấmmành xuốngnghe “soạt”một tiếng.Cănphòngbỗngnhiên tối om trở lại,một tia sángmongmanhchiếuxuyênquamành trúc,ánh lêngươngmặtnhợtnhạtcủangườitàinữ.

“MinhGiới,”nàngkhẽvénmànhtrúclên,hémắtnhìnsắcthubênngoàiquakhehở,độtnhiênnói,“TrảLonghuyếtchâulạichota,cóđượckhông?”

Trongbóngtối,cặpmắtĐồngchợtsángrựclên,bàntaynắmchặtđốckiếmtrongvôthức,lặnglẽrútrachừngnửalóngtay.

Page 87: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Saovậy?BịHoắcTriểnBạchnóichomộthồi,nữnhânnàyđãnghingờrồisao?

“Ha,tađùathôi,”khôngđợihắntrảlời,TiếtTửDạđãbậtcười,buôngtấmmànhxuống,quayđầulạinói:“Đồđãtặngrồi,lýnàolạiđòilạichứ?”

Khôngđểhắncóthờigianphânbiệtxemnhữnglờinàylàthậthaygiả,nàngđãbướctớicạnhgiường,nhónmộtmũichâmlên,cúiđầumỉmcười:“TagiảitrừHuyếtphongchođệ!”

Giải trừHuyết phong? Trong khoảnh khắc ấy, đôimắt hắn chợt sángbừnglênnhưánhchớp.

Nàngkẹpkimchâmgiữa2đầungóntay,từtừchâmvàoKhíHải,gươngmặtnhợtnhạtkhôngchútcảmxúc.

“Cạch!”Hắnđộtnhiênngồi lên,nắmlấycổtayTiếtTửDạ,nhìnnàngchòngchọc,trongmắtthấpthoángẩnhiệnsátkhí…

Độtnhiênlạigiải trứHuyếtphongchotavàolúcnày?Nữnhânnày…rốtcuộctronghồlôcủaảbánthuốcgìđây?

Nàngvẫnbình tĩnhnhìn thẳngvàomắthắn:“Saovậy,MinhGiới?Đệkhôngthoảimáià?”

Đôimắtnàngtĩnhlặngnhưmặthồkhônggợnsóng,đentuyềnvàtrắngtinhkhiết,tựanhưbạchsơnhắcthuỷởphươngBắcvậy.

Đồngđộtnhiênngẩnngườira,phảngphấtnhưđôimắtnàyđãtừngchămchú nhìn hắn như vậy vô số lần trong đêm tối. Hắmmệt mỏi buông tayxuống,đểmặcnàngđâmmũikimvàohuyệtKhíHảiquan trọngnhấtcủangườiluyệnvõ.

TiếtTửDạcúiđầu,cẩnthậnđiềuchỉnhgócđộvàđộsâucủamũikim,chiếccổnhỏnhắntrắngnhưtuyếtlộrangoài.Hắnkhôngnhìnthấynétmặtnàngthếnào,chỉcócảmgiáckhôngkhítrongphòngnặngnềđếnđộkhôngthểhítthở.

Bỗngnhiên,huyệtKhíHảichợtnhóiđau!Khôngcầnnghĩngợigì,hắnlậptứcvungtaylênchộpvàogáynàng.SonghắnchưakịpvậnlựcbẻgãycổđốiphươngthìnộikhítrongNhâm

Đốcnhịmạchđãđượckhơithông,chânkhídồntựnơiKhíHảiĐanĐiềnàoạttrànra!Chảykhắptứchibáchcốt.

“Đượcrồi.”Nàngngẩngđầu lênnhìnhắnnói:“Giờ thìkhôngsaonữarồi,MinhGiới!”

Hắnngẩnra,bàntaysữnglạitrêncổnàng,LịchHuyếtkiếmsaulưngđãrútranửalóngtay.

“Giờđệđãkhôipphụclạinhưtrước.”TiếtTửDạdườngnhưvẫnkhônghềcócảmgiácbịuyhiếp, chẳngnhữngkhônghềkinhngạckhi thấyhắnkiếmbạtcunggiương,màcũngkhônghềbấtankhibàntaygãđặtlêngáymình,chỉchầmchậmđứngdậy,điềmđạmnói:“Giờchỉcònlạimũikimtrênđỉnhđầuvẫnchưanhổrađượcthôi.”

Page 88: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Hắnbấtngờbậtdậy!Chỉtrongnháymắt,mũikiếmđãchỉvàocổhọngTiếtTửDạ,dồnnàng

đếncạnhcửasổ.“Ngươipháthiệnrarồi?”Hắnlạnhlùnghỏi,cơhồkhônghếcóýphủ

nhận.“Vừamớipháthiện… lúcđệdụ tagiải trừHuyếtphong.”TiếtTửDạ

không chút sợ hãi nhìn thẳng vàomắt gã, khóemiệng nở ramột nụ cườiđiềmđạm:“Tathậtngốc.tạisaokhôngnghĩratừđầuchứ…đệvẫncònbịphongtỏaKhíHải,làmsaocóthểdùngnộikhíépkimchâmrangoài?Chỉlàđệđanggạttamàthôi.”

“Hừ, ta làmsaobiếtđượccáigìmàMaGià tộc, cáigìmàMinhGiớichứ?Chẳngqualànóibừađểgạtngươiđấythôi.”Đồngcườigằn,ánhmắtsắcnhưmũikim,thấpthoángẩnhiệnsátkhí:“VừarồisaongươikhôngnóichoHoắcTriểnBạchbiếtchântướng?TạisaocòngiảitrừHuyếtphongchota?”

TiếtTửDạkhôngngờlạimỉmcười:“MinhGiới,đếngiờthìtađãkhôngcònsợgìnữarồi.”

Trongbóngtối,nàngngẩngđầulênnhìnthẳngvàoĐồng,ánhmắtbìnhtĩnhlạthường:“TachỉkhônghiểutạisaorõràngđệbiếtGiáovươngchỉcoiđệnhưmộtconchómàvẫnbấtchấpcảvìynhưvậy?Tấtcảmọiđiềuđệnóivới tađềulàgiảdốicảsao?VậythìrốtcuộcđệcóbiếthungthủhủydiệtthônMaGià là ai không?Có đúng là đámmã tặc bên bờHắcThủy haykhông?”

Ánhmắtbình lặngđiềm thảnấykhiếnhắnbỗngchấnđộng–xưanaychưacóngườinàobịLịchHuyếtkiếmchỉvàomàvẫngiữđượcánhmắtnhưthế!Ánhmắtnày…ánhmắtnày…trongkýức…

“Takhôngbiết.”Cuốicùnghắnchỉthảnnhiênthừanhận:“TakhôngbiếtMaGiàthôntrạigìhết.”

TiếtTửDạngẩnranhìnđốiphương,ánhmắtbithươngnhưngvẫnbìnhlặngvôcùng.

“Vậythì,tamuốnbiết,MinhGiớiđệcó…”Nàngđiềmtĩnhnóinốtmấychữcuốicùng:“…cógiếttakhông?”

SongmụcĐồng thoáng layđộng, trầmmặc.Chợtmộtđạobạchquangbắntớinhưánhchớp,đẩynàngngãlănrađất.

MáurirỉchảyratừkẽtócTiếtTửDạ.“Nguxuẩn!”

Page 89: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Chương5

TUYẾT:ĐÊMTHỨ5Chiềuhômbuôngxuống,HoắcTriểnBạchthudọnhànhtrang,cứnghĩ

đếnngàymailàcóthểNamhạ,gãlạithấynhẹnhõmcảngười–gánhnặngđènéntronglònggãnhiềunămnaycuốicùngcoinhưđãđượcgỡxuống.

MạtNhi,đứatrẻấysaunàycóthểchơiđùachạynhảyvớinhữngđứatrẻbình thườngkhác rồinhỉ?CònThuThủy,nàngcũngkhôngcònuuất sầumuộnnữa.Đãtừlâulắm,lâulắmrồitachưathấyvịtiểusưmuộinămxưahoạtbátđángyêunàynởnụcười…Gãthởhắtramộttiếng,chắptayngắmnhìnhoatuyếtbaybaybênngoàiĐôngChiquán.

Bôntẩunhiềunăm,cuốicùngcũngđitớiđượctậncùng.“Quác!”BỗngnhiêngãnghethấytiếngkêugấpgápnhưthúcgiụccủaTuyếtDiêu,conlinhđiểubaytừphíaTâyNamtới,thảxuốngmộtvật.

“Gìvậy?”HoắcTriểnBạchliếcmắtnhìnthử,thấtkinhkêulên:“LạilàCônLuânhuyếtxà?”Xaxa,mộtbóngngườimờnhạtđanglaorakhỏicửacốc,chỉthoángchốcbiếnmất.Đồng?Hắnmuốnlàmgìvậy?

HoắcTriểnBạchkhôngkịpnghĩngợinhiều,vộivươntaychụplấyMặcHồnkiếm,đẩycửađuổitheo.

NgoàicửaDượcSưcốc,đánúilởmchởmxếpthànhmộttrậnphápkỳlạ.Nhữngtảngđáđóchuyểnđộngvớitốcđộmắtthườngkhôngthểnhậnra

tronggió núi, địa hình biến đổi bất thường, đan chéophức tạp vô cùng–trongtruyềnthuyết,khaisơnsưtổcủaDượcSưcốcvốnlàmộtvịtuyệtthếcao thủởTrungNguyên,bìnhsinhgiếtngườivôsố,đếnnhữngnămcuốiđờihốihậnkhôngyên,lậpchíchuộclạinhưngtộinghiệtnămxưamìnhgâyra,nênđãmộtmìnhđếnmiềncựcBắcgiálạnhhoangvunày,xâynhàdựngcửatrongsơncốc,hànhytếthế.Thạchtrậntronggiótuyếtnàychínhlàdovịtổsưấylậpnênđểlẩntránhkẻthù,xuấtcốcthìdễ,nhưngnếunhậpcốcmà không có người dẫn đường, thì chắcmườimươi sẽ bị lạc trong thạchtrận.Chẳng trách nhiều nămnayDượcSư cốc vẫn có thể đứngngoài haipháichính tà, thì ranguyênnhânkhôngchỉvì songphươngđềumuốn lợidụngDượcSưcốc,giữđượcmốiquanhệcânbằnghếtsứcvidiệu,màcònvìđịathếởnơibiênviễnvàvôsốbẫyrậpbảovệantoànbảnthânnónữa.

“Đắcthủrồi.”Ngânysátthủnhẹnhànghạxuốngđứngtrênthạchtrậnlởmchởmngoàicửacốc:“DiệuHỏa,ngươiđếnmuộnrồi!”

“Haha,quảkhônghổlàĐồng!Chỉtạitabịcáithạchtrậnnàycầmchânmất mấy ngày,” người khách trong bóng tối nhìn hạt châu đỏ như máuđườngkínhlớnchừnglóngtaytrêntayđốiphương,cườilớnnói:“Vạnniênlonghuyếtxíchhànchâu–đây là thứcó thểđộcsát thầnmà trong truyềtthuyếthaysao?Cóđượcthứnày,cuốicùngcũngcóthểlấymạngđượclão

Page 90: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Giáovươngđórồi!”Đốivớingườibìnhthường,Longhuyếtchâuthậtkhôngcógìtácdụnggì

đặcbiệt,nhưngđốivớingườituluyệnthuậtphápthìhạtchâunàylạilàphápkhí chí cao vô thượng. Trong “Bác cổ chí” có ghi, nếu ngậmLong huyếtchâutrongmiệngthổnạphítthở,cóthểphụtrợchoviệctuhành,hiểuđượcthiênđạo;nhưngnếuchạmphảimáu,thìđộcchấtsinhralạicóthểđồsátcảthần,ma,tiêntamđạo,cóthểnóilàvạnnămkhócầu.Giáovươnggầnđâytuluyệntầngthứ9củaThiếtmãbăngtâmphápnênluônbếquan.Lầnnàybọnhắnlợidụngcơhộinày,lấycớđigiếtThiênTrìẩnsĩmàrờikhỏiCônluântớiKỳLiênsơnhòngđoạtLonghuyếtchâu,rờitrởvềtrướckhiGiáovươngxuấtquan.ChỉlàkhôngngờnửachừnglạinhảyramộtgãHoắcTriểnBạch,nênlàmlỡhếtcảthờigiancủabọnhắn.

Đồnglặnglẽnắmtaylại,cấthạtchâukiađi:“Sựviệcđãhoàntất,cóthểđiđượcrồi!”

“Hả?Xửlýxongrồià?”Nhữngconhuyếtxàkhôngngừngtậptrunglạibêndướimộttảngđá,trôngtựamộtbiểnmáunhỏ,cònđạihántócđỏđangngồitrêntảngđáấythìđangchơiđùavớimộtconrắnlớntonhưcáithùnggỗcườihắchắchỏi:“Ngươigiếtảcốcchủấyrồià?Thậtđángtiếc,nghenóiảtakhôngchỉgiỏiythuật,màcònlàmộtnữnhânrấtxinhđẹpnữa…”

“Khônggiết.”Đồnglạnhlùngđáp.“Khônggiết?”DiệuHỏangớngười,nhìnhắnvớiánhmắtkinhngạc–là

thiêntàichémgiếthiếmcónhấttrongtrămnămnaycủaTuLatrường,xưanayĐồnghànhsựhếtsứclạnhlùngtànkhốc,mỗilầnratayđềuchưabaogiờđểlạingườisống,lẽnàolầnnàyhắnlạiphálệ?“Tạisaokhônggiết?Chỉcấttaymộtcáilàđượcthôimà.”DiệuHỏachaumày,nhìntênquỷTuLamàtronggiáokẻtrênngườidướinghedanhđềubiếnsắctrướcmặt,ngậpngừnghỏi:“Lẽnào…Đồng,ngươimềmlòngà?”

“Đụngphảigai.”Đồngbựcbộiđáp:“HoắcTriểnBạchởtrongđó.”“HoắcTriểnBạch…ThấtcôngtửcủaĐỉnhKiếmcác?”DiệuHỏalẩm

bẩm, nhìn xuốngmặt đất phủ tuyết: “Đúng là khó nhằn thật…ThậpNhịNgânDựcngươidẫntheolầnnàyđềumấtmạngtrongtayhắnphảikhông?”Đồnghừnhẹmộttiếng:“Tasẽbắthắntừtừtrảmónnợnày.”

“Đúngvậy,đằngnàoLonghuyết châucũng lấyđược rồi, khôngđángphảilấycứngchọicứngvớihắnlàmgì.Đợiđạisựcủachúngtahoàntất,tựnhiênsẽcóvôkhốithờigian!”DiệuHỏavỗtaycườiphálên,rồiđộtnhiênnghiêmmặtnói:“Phảimautrởvề…lầnnàychúngtalẻnrangoàicũnggầnđượcmộtthángrồi,DiệuThủyvừachobồcâuđưathưtớinóiGiáovươnglãonhiđãxuấtquantừhômkia,cònhỏiđếnbọntanữađó!”

“Giáo vương xuất quan rồi hả?” Đồng giật mình chấn động, ánhmắtchuyểnsangmàungọcbích:“Lãopháthiệnrachưa?”

“Chưa,hắchắc,vậnkhícủachúngtacũngkhôngđếnnỗi,đúnglúcDiệu

Page 91: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Thủyđangtrựcban.”DiệuHỏahúlênmộttràngdài,conrắnlớnđộtnhiênhátomiệng,lũrắnconkhôngngờlạiùnùnchenchúcchuivàomiệngrắnmẹ.“Thịtrảlờiđúngynhưkếhoạchđãđịnh,nóichúngtatớiThiênTrìởTrườngBạchsơnhànhthíchtênlãoyêuẩncưởđótừnhiềunămnay.”

“Ừm.”Đồngthởramộthơinhènhẹ:“Vậythìtốt.”“Có điều, vẫn phải nhanh lên!” Diệu Hỏa thu con rắn lại, ánh mắt

nghiêmnghị:“Tìnhhìnhcóvẻkhôngổnlắmđâu.”“Saohả?”Đồngngẩngmặtlên,ánhmắtsángquắc.“TrongthưDiệuThủynóilầnnàyGiáovươngbếquanluyệnThiếtmã

băngtâmpháptầngthứ9đãthấtbạirồi!Giờlãođangtẩuhỏanhậpma,nằmtrêngiườngbệnh,cănbảnkhôngcókhảnăngướcthúcTamThánhNữ,NgũMinh Tử và Tu La trường,” Diệu Hỏa thuật sơ qua tình thế cho Đồng:“Trong giáo hiện nay đangminh tranh ám đấu, bên phía Tam ThánhNữcũngcóvẻnhưkhôngkiềmchếnổi rồi,chỉ sợchúngsẽnhanh tayhạ thủtrước…chúngtaphảihànhđộngthậtnhanh.”

“Ừm…”Đồng gật đầu đáp khẽ, rồi đột nhiên ra hiệu không được lêntiếng: “Có người đang đuổi đến.” Kiếm quang phóng ra nhưmột dải lụabạch, trên tuyếtmộtbóngngườiđang lướt tới nhưbay, chỉ nghekim loạichạmnhaukêu“đinh”mộttiếnggiữakhôngtrung,hainhânảnhhợprồilạiphântrongkhoảngkhắc.

“HoắcTriểnBạch?”Nhìnthấyđốiphương,Đồnggiậtmìnhbuộtmiệngthốtlênmộttiếng:“Lạilàngươi?”

“Nộilựccủangươiđãkhôiphụcrồià?”HoắcTriểnBạchvừatiếpmộtkiếmđãlậptứcpháthiệnrasựthayđổi,lấylàmngạcnhiên–chẳnglẽnữnhânthốikiavừaquayđầuđãquênluônlờidặndòcủagã,thảconđộcxànàyđi?VừanhìnđạihántócđỏbêncạnhĐồng,gãđãnhậnraylàDiệuHỏatrongNgũMinhTử,tronglòngcàngthêmlolắng-mộttênĐồngđãkhóđốiphó,huốnghồlạicònthêmtênnàynữa!

“LũMagiáo, tiến thêmmột bước nữa thì sẽ chết!”Biết rõ trận huyếtchiếnđêmnay là khó tránhkhỏi, gãhít sâumột hơi thanhkhí, gằngiọngquátlên,nângkiếmđứngchắntrướccửacốc.

“Ai thèm vào cốc lần nữa chứ?”Đồng cười lạnh lùng: “Ta đi đây…”Hắnvừaxoayngười,cảthânhìnhđãbốclênkhỏimặttuyết.DiệuHỏacũngcười“hắchắc”,mấyngóntayvặnvàonhau,conCônLuânhuyếtxàbắnvụtranhưmộtmũitên,chỉthấyytungmìnhnhảylênlưngrắn,trongchớpmắtđãbiếnmất.HoắcTriểnBạchđangđịnhđuổi theothìchợtnghetronggióvanglênmộtcâunói:“Rảnhrỗiđuổitheotachibằngngươiđixemnữnhânkiacócònsốnghaykhôngthìhơn!”

TiếtTửDạvẫnsống.Vếtthươngấynằmbêntráiđầunàng,sâuđếntậnxương,máuchảyướtđẫmcảmáitócdài.SươngHồngvénmáitócđầymáulên,cẩnthậnrửasạchvếtthương,rồinhẹnhàngthoathuốc–vếtthươngđó

Page 92: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

domộtkiếmcựcnhanhgâyra,hơnnữacòntrựctiếpchémthẳngvàođầuởkhoảngcáchgần.Nếukhôngphảikhi chạmđếnxươngđầu lưỡikiếmđộtnhiênchuyểnhướng,thìchỉemộtnửacáiđầucủaTiếtTửDạsớmđãbayđiđâukhôngbiếtrồi.

“Nữnhânnguxuẩn!”Nhìnvếtthươngtrênđầunàng,HoắcTriểnBạchkhôngkiềmchếđượcmà làubàumắngmộtcâu.Vậynhưngnữnhân tínhtìnhcáukỉnhấylúcnàylạingoanngoãnnhưmộtconmèo,chỉngẩnngẩnngơngơngồiđó,khôngkêuđaucũngkhôngnóinănggì,đểmặcchoSươngHồngbăngbóvếtthương,cơhồcâumắngcủagãcũngchỉlọtvàotainàyrồilạirataibênkia.

“Cốcchủ,xongrồi!”SươngHồngdừngtay,thấpgiọngnói.“Rangoàiđi.”Nàngchỉkhẽxuatay:“ĐếndượcphònggiúpĐinhbàbà

trôngthuốcchoHoắccôngtử.”“Vâng.”SươngHồngdạmộttiếng,rồilùirangoài,ánhmắtkhônggiấu

nổivẻlolắng.“Nữnhânchếttoi,rõràngtađãnóivớicôrồi,ngànvạnlầnkhôngđược

giảiHuyếtphongchohắn…”HoắcTriểnBạchcuốicùngcũngpháttác,gãcảmthấynữnhânnàyquảthựclàhếtsứcngangngạnhlạinguxuẩn:“Hắnlàai?LàđệnhấtsátthủtrongTuLatrườngcủaMagiáođó!Cônóitìnhxưanghĩacũgìvớihắnchứ?Điênà!Côrồiđếnchếtcũngkhôngbiếtmìnhlàmsaomàchếtnữađó!”

“HoắcTriểnBạch,ngươilạithuarồi,”TiếtTửDạtừđầuvẫnngẩnngơ,độtnhiênbậtcười.

“Hả?”HoắcTriểnBạchđanghunghăngmắngmỏ,chợtngẩnngườira:“Gìhả?”

“Ngươinóiđệấynhấtđịnhgiết ta…”TiếtTửDạlẩmbẩm,đưatayrờlêndảibăngtrênđầu:“Nhưngnóđâucólàmvậy…đâucóđâu!”

HoắcTriểnBạchnhấtthờingớra,khôngbiếtnêntrảlờithếnàochophải–đúngvậy,lúcấytêntiểutửđórõràngcóthểlấyđitínhmạngTiếtTửDạ,nhưngđếncuốicùnglạiđộtnhiênxoaykiếmchỉdùngthânkiếmđánhngấtnàng.ĐốivớiđệnhấtsátthủtrongTuLatrườngxưanaykhôngbaogiờđểlạingườisốngnhưhắnthìđâyđíchthựclàmộtngoạilệhiếmthấy.

“ĐệấylàMinhGiới…làđệđệcủata.”TiếtTửDạcúiđầu,bờvaikhẽrunlên:“Tronglòng,thựcranóvẫntinmà!”

“Nguxuẩn!Tạisaocôvẫnkhônghiểucơchứ?”HoắcTriểnBạchgiậmchângắtlên.

TiếtTửDạngước nhìn gã. “Tin hay khôngđối với hắn đã không cònquantrọngnữa.”gãđặttaylênvainàng,quỳxuốngnhìnthẳngvàođôimắtmơhồ,“TửDạ,côcănbảnkhônghiểugianghồlàgìrồi…chodùĐồngtin,thìhắncóthểlàmgìchứ?Đốivớimộtsátthủnhưhắn,nhữngkýứcngàyxưađóchỉlàgánhnặng.Hắnthàkhôngtincònhơn…nếunhưhắntin,vậy

Page 93: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

thìngàychếtcủahắnkhôngcònxanữađâu.”TiếtTửDạngẩngmặtlênnhìnbầutrờiphíaTây,trầmmặchồilâu,rồi

chợt úpmặt vào hai bàn tay. “Ta chỉ…chỉ khôngmuốnnóbị nhốt trongbóngđêmấynữa.”Nànglínhínói,“nóđãbịnhốttrongđólâulắmrồi.”

“Hắnđãđirồi,”HoắcTriểnBạchvỗnhẹlênlưngnànganủi:“Đượcrồi,đừngnghĩnữa…hắnđãđirồi,đólàconđườngdohắntựchọn.Côkhôngthể làm gì cho hắn cả.” Đúng vậy, con người đó đã lựa chọn trở về ĐạiQuangMinh cung trên Côn Luân sơn, lựa chọn tiếp tục làm làm Tu LatrườngđệnhấtsátthủĐồng,tiếptụclănlộnchémgiếttrongmưamáugiótanhcủagianghồchứkhônglựachọnởlạituyệtcốccáchbiệtvớithếgiannàyđểthửtinvàoquákhứcủamình.

Tiết Tử Dạ dần dần bình tĩnh trở lại, ngước mắt nhìn cảnh đêm bênngoài.

Đúngvậy,Đồngđãđirồi.CònMinhGiớiđệđệcủanàngthìchưabaogiờ quay lại… sau trận chém giết 12 năm trước,MinhGiới đã biếnmất.Nguyênnhânlàmnóbiếnmấtkhôngphải3mũikimchâmphongnão,màlàcuộcsốngngàyngàychỉbiếtchémgiếttốitămkhôngthấyánhmặttrờidầndầnănmònnhân tính.Trongkhoảnhkhắc trướckhichết,TuyếtHoàivẫncòngiữđượcnụcườitrênmôi;cònMinhGiới,nóđangchếtdânchếtmònsuốtmườimấynămnay.

Nàngcóythuậtthôngthần,vậymàhếtlầnnàyđếnlầnkhácphảinhìnnhữngngườithânnhấtchếtđimàkhôngcócáchgìcứuvãn.

Đêmhômấytuyếtrấtlớn,giótừphíaBắcMạchàthổivề,quầnđảotrênbầutrờiDượcSưcốc.

Trongsơncốc4mùaphânbiệtrõràngnày, tấtcảđềuhếtsứcantĩnh.ThuốcchoHoắcTriểnBạchđãhoànthành,nhữngnữtử trẻ tuổiđềuđangsayngủtrongmùithuốcnồngnồngthơmngát–khôngaibiếtcốcchủcủahọlạiđiramặthồđóngbăng,nóichuyệncảđêmvớingườinằmbêndưới.

Chỉkháclà, lầnnàyHoắcTriểnBạchlặnglẽđứngbêncạnh,cầmmộtchiếcôgiúpnàngchetuyếtchắngió.

Cũngtrongđêmtuyếtấy,cóngườiđangvộivãtrởvềCônLuân.Còn gã thì đứng đây bầu bạn với nàng đến khi trời sáng, lần đầu tiên

nhìnthấynữnhânthườngngàycươngcườngmạnhmẽlộravẻyếuđuốikểcảkhi say rượu cũngvẫn chegiấuđược, bờvaimỏngmanh run lên từngchậptronggiólạnh.HoắcTriểnBạchchỉlặnglẽcúithấpngườixoaychuyểngócnghiêngchiếcôtrongtay,giúpnàngchechắnnhữngbônghoatuyếtmùmịtbịgiócuốntới.

Támnămnay, lúcnào cũng lànàngởbên cạnhgã saumỗi cơnchémgiết,mỗibậntắmmáukẻthù,đứngchờđợigãởcuốiconđườngmáu,cứuvớtgã;đêmcuốicùngnày,đểgãởbênbầubạnvớinàngvậy!

Đếnkhitrờitảngsáng,sắcmặtnàngđãtrởnêncựckém,cuốicùngHoắc

Page 94: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

TriểnBạchkhôngnhịnnổi,địnhkéonàngđi.TiếtTửDạgiậndữđẩycánhtaygãra,nhưngmộtđêmphơimìnhngoàigiótuyếtđãlàmthânthểcứngđờlại,nàngmấtthăngbằngngãnhàoxuống,mặtbăngkêu“rắc”mộttiếngrồinứtra,tựanhưmộtcáimiệngkhổnglồđenngòmđangháranuốtchửnglấynàng.

Khoảngkhắc ấy, nỗi ámảnhbaonămnay lại ùavề, nànghét lênmộttiếngkinhhãi,nhắmchặthaimắtlại.

“Cẩnthận!”Độtnhiênmộtcánhtaychìara,ômlấyeonàngbếlên,vữngvànghạxuốngbờhồ,taykiavẫncầmchiếcôchephíatrước,thấpgiọngnói:“Trởvềđi,ngoàinàylạnhquá,trờicũngsángrồi!”Nàngrúcvàolònggã,run lên vì lạnh và vì sợ hãi: không rơi xuống… lần này, nàng không rơixuốngđó!

Bàntaykéonàngrakhỏihốbăngvàbóngtốiđólàthật,vòngtayấyấmápmàchắcchắn.

HoắcTriểnBạchkhôngbuôngtấmthânlạnhcứngcủanàngxuống,màcứthểđithẳngvềHạChiviên.Nànggiãygiụamấylầncũngkhôngvùngrađược,đànhcứđểyênnhưvậy.Dọcđườngchỉ có tiếng tuyết rơi loạt soạttrênô, trongbóng tối lờmờcủakhoảnhkhắc trướcbìnhminh,nàngquayđầu lại, chợtnhận ragãchỉ cheô chomình, cònbản thân thìđểmặcchotuyếtrơimộtlớpdày.TiếtTửDạnhẹnhàngđưatayphẩyđilớptuyếtdàyphủlênvaigã,tronglòngchợtdânglêncảmgiácấmápđãvắngbóngtừlâu.

Từnhiềunămnay,haingườiquyếnluyếnlẫnnhau,dựadẫmvàonhau,mỗilầncôđộcvàđaukhổlạimuốnđếnbênđốiphươngtìmkiếmcảmgiácấmáp–trikỷnhưthế,thựcracũngđủđểbênnhautrọnđờirồichăng?

“ThuốccủaMạtNhingàymai làxongrồià?”Đúnglúcnày thìgã lêntiếnghỏi.Trongsátnaấy,nàngchợtcócảmgiácnhưvừatỉnhcơnmộng,ngóntaydừnglại,khẽgậtgậtđầu.

“Đa tạ.”Gã nói, cúi đầu nhìn nàngmỉm cười, “Đợi khi nàoMạtNhikhỏehẳn,tasẽmờicôđếnLâmAn,đểnóbiếtmặtânnhâncứumạngcủamình.”

“Ừm, không cần đâu.”Nàng cười khẽ. “Ân nhân cứumạng nó khôngphảilàta.Làngươi,còncả…mẫuthânnónữa.”Nàngngưnglạimộtchút,khônghiểutạisaolạitránhkhôngnhắcđếntênThuThủyÂm.“Hơnnữa,”nàngngẩngđầunhìntrờicao–đãtớiHạChiviên,hơinóngdướiđấtbốclênlàmhoatuyếttiêubiếnngaytừtrêncao,khôngkhíphảngphấtnhưcómộtquầnghơinướcchuyểnđộng,“năm14tuổitađãnhiễmlạnhrấtnặng,hànkhíxâmnhậpvàophổi, sưphụnói cảđờinày ta cũngkhông thể rờikhỏiđây…vìcơthểnàyđãkhôngthểnàochịuđựngđượccáilạnhngoàicốckianữarồi.”

Nàngcườicười,nhìnkẻvừađưara lờimời:“Chưakịpvượtquađồngtuyếtthìtađãlạnhchếtmấtrồi.”HoắcTriểnBạchthầmchấnđộng,không

Page 95: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

nóitiếngnào.HạChiviênlúcgầnsángkhôngcóhoatuyết,chỉthấyvôsốvệtsángbaymúatrongrừng,tựanhưmộngảo–đólàbầybướmdạquangđanguyểnchuyểnmúalượntrênkhông,phôbàyrakhoảnhkhắcmỹlệnhấttrongcuộcđờingắnngủicủamình.

“Thực ra, ta cũng chẳng muốn đi Giang Nam,” Tiết Tử Dạ nhìn vềphươngBắc,lẩmbẩmnhưđangnóimớ.“TamuốnđếnvùngCựcBắcởphíaBắcMạchà…ngheTuyếtHoàinói,ởđólàbiểnbăngmênhmông,bầutrờirựcrỡbàymàubiếnảo,nhưtrongmơvậy.”Đôimôianhđàocủanànghémởmộtnụcười,rồilạilẩmbẩm:“TuyếtHoài…huynhấyđangđứngdướibầutrờinơiấyđợita.”Nghethấycáitênđó,HoắcTriểnBạchchợtthấybựcbộivôcùng,gãbấtngờbuôngtay,đểnàngrơixuốngđất,rồigiậndữquát:“Thậtnguxuẩn!TuyếtHoàichết từ lâu rồi!Tại saocôvẫncònchưa tỉnhngộ?Người ta chết 12nămnay rồi, còn cô thì vẫnởđâynằmmộng?Côkhôngchônhắnđithìvĩnhviễnkhôngbaogiờtỉnhđượcđâu…”

Gãkhôngnóihếtlời,vìnữtửáotímkiađãgiơtaylênchỉrangoàicửa,ánhmắtlạnhlùng:“Đira!”Nàngnóikhẽ,nhưngngữđiệuchémđinhchặtsắt,cươngquyếtvôcùng.Gãtrầmmặcnhìnđốiphươnggiâylát, rồiđànhquayngườibướcđi.

Nàngnhìngãquayđi,độtnhiênđiềmđạmcấttiếng:“Thậtnguxuẩn,nữnhânđóthựcrachưatừngthuộcvềngươi,từđầuđếncuốingươicũngchỉlàmộtkẻngoàilềkhôngchútliênquanmàthôi!...Nếungươikhôngbỏcáihyvọnghãohuyềnấyđi,ngươimãimãicũngkhôngsốngyênổnđượcđâu…”Gãsữngngườidừngbước,quaylạinhìnnàng.TiếtTửDạcũngtrừngmắtlênnhìnlạigãkhônghềkémthế.Haingườicứimlặngnhìnnhaumộtlúc,rồichợtcùngcườiphálên.

“Đây là lời tiễn biệt à?” Hoắc Triển Bạch cười lớn rồi xoay người:“Chúngtađềunguxuẩncả.”

Chẳngmấychốcgãđãbiếnmấttronggiótuyết,TiếtTửDạđứngtrongHạChiviêngiữađámhồđiệpdạquangđangnhảymúabay lượn, lặng lẽnhìntheohồilâu,dườngnhưvừahạmộtquyếttâmgìđó.Nàngrútcâytrâmngọctímtrêntócxuống,khẽnắmchặtlại.

“HoắcTriểnBạch,hyvọnghuynhsẽđượchạnhphúc.”Đếnhômsauthìtuyếtngừngrơi,mọithứtrongDượcSưcốcdườngnhư

đãtrởlạibìnhlặngcùngvớisựrađicủaĐồng.Mọichuyệnđềutrởvềvớiquỹđạovốncó,cơhồkẻxâmnhậpấychưatừngđểlạibấtcứvết tíchgì.Đámtỳnữkhôngcònlolắngbịnáođộnggiữacanhbanửađêm,HoắcTriểnBạchkhôngphảithấpthỏmloâuTiếtTửDạcóbìnhanhaykhông,thậmchícảTuyếtDiêu cũngkhông cầnbayvòngvòng tuần tramỗi ngàynữa,màuốngsaykhướtđứnggậtgùtrêngiágỗ.

“Ô, chàobuổi sáng!”HoắcTriểnBạch lấy làmcaohứngvì có thể rờikhỏiđâytrongkhôngkhínhưvậy,vìthếkhiTiếtTửDạrakhỏidượcphòng,

Page 96: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

đưatúigấm,gãkhôngkhỏinhoẻnmiệngnởmộtnụcười.Ngủmộtđêmthứcdậy,cuộcđối thoạiđêmquadườngnhư trở thànhmộtgiấcmộng.“Ngươiphảiđirồi.”TiếtTửDạnhìnthấynụcườiphátxuấttừnộitâmcủagã,chợtthấytrốngvắngtronglòng:“LụcNhi,ngựađâu?”

“Tiểuthư,đãchuẩnbịxongrồi!”LụcNhicườicườidắtramộtcontuấnmã.Nàngđónlấydâycương,nhétvàotayHoắcTriểnBạch:“Điđi!”Nghĩracũng thật tứccười,đêmhômqua, trongmộtkhoảngkhắcnàođó,nàngcòncóảogiácrằngngườinàycóthểdựadẫmđược–vậymà,sớmnaygãđãlàchỗdựacủangườikhácmấtrồi.

Támnămnay,thựcracũngchỉvìcóchuyệnđómàgãmớiđếnđâyhàngnăm,nhẫnnhịntínhkhíhỉnộvôthườngcủanàng.Giờđâysựviệcđãhoàntất,ngườicầnđi,cuốicùngcũngphảiđithôi.

“Thuốctrongtúigấmnày,ngươicấttrongngườilàđượcrồi.”Nàngdặndòlạilầnnữa,nhưmuốnkhắcsâutrongócgã:“Nhớkỹ,nhấtđịnhhphảiđiquaDươngChâurồimớivềLâmAn,đếnDươngChâuthìphảinhớmởtúigấmra,mởrồimớiđượcđếnLâmAn!”

“Biết rồi!”HoắcTriểnBạchgậtđầuđáp,gãbiếtnữnhânnàyxưanayvẫn luôncổcổquáiquái.“Mởsớmhaymuộnđềukhông linhnghiệmđâuđấy!”Nàngnởmộtnụcườibíhiểmlàmgãlạnhcảsốnglưng,vộivànggậtđầulialịa:“Được,được!NhấtđịnhđếnDươngChâutamớimởra!”

HoắcTriểnBạch tungmình lênngựa, cất túi gấmvàongực, cảm thấytâmsựnặngnềbaonhiêunămnaycuốicùngcũngkếtthúc.Phóngmắtnhìnra,chợtthấytrờichưabaogiờcaorộngđếnvậy,gióchưatừngkhinàoấmáphiềnhòanhưthế,khôngkìmđượccảmxúcmàngửamặthúdài,nỗinhớnhàdânglêndàodạt–cứngỡnhư“Mạnquyểnthithưhídụccuồng”!(Vộivộivàngvàngvơsáchvở,lòngrộnràngsungsướngnhưđiên.Tríchtrongbài“NghequanquânthuHàNamHàBắc”.ĐỗPhủvìloạnAnSửmàphảilưulạcratậnngoàiảiKiếmMônsuốt5năm,lúcnàocũngmongmỏiđượctrởvềcốthổ.BấtngờnhậnđượctinquanquântriềuđìnhđãthuphụcđượcHàNam,HàBắc,lòngmừngrỡnhưđiêncuồngmàlàmnênbàithơnày)

Bạchnhậtphóngcatutungtửu(Banngàycấttiếngcavang,tậntìnhuốngrượu)Thanhxuântácbạnhảohoànhương(Nắngxuânbầubạnvớita,cùngvềcốhương)TứctòngBahiệpxuyênVuhiệp(Lậptứclênđường,quaBahiệprồiquaVuhiệp)TiệnhạTươngDươnghướngLạcDương(VòngxuốngTươngDương,trởlạiLạcDương.)“LụcNhi,tiễnkhách!”TiếtTửDạkhôngnóigìthêm,quayđầudặndò

nhahoàn.“Dạ!”LụcNhihớnhởđitrướcdắtngựa,lấylàmhoanhỉvìtiễnđượctên

Page 97: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

quỷđòinợnàyđi.CònSươngHồngđứnggầnđóthìthầmthởdàimộttiếng,biếtrõgãnamtửnàymàđinốtthìcơhộinhìnthấycốcchủcủaảtươicườilại càng ít hơn. TuyếtDiêu lượn tròn trên đầu Tiết TửDạmột vòng, lưuluyếnkêulênmấytiếng,rồiđậuxuốngvaichủnhân.HoắcTriểnBạchthúcngựa đi vài bước, đột nhiên ghìm cương quay đầu lại, đưa tay ra dấu vớinàng:“Này,nhớchônmộtvòTiếuHồngTrầndướigốcmaiđấy!”

TiếtTửDạthoángngẩnngười.“Đợitatrởvềsẽuốngvớicô!”Gãvẫytay,bậtcườikhanhkhách:“Nhất

địnhsẽthắngcôchoxem!”Nàngchỉxuaxuatay,khôngtỏtháiđộgì.TiếtTửDạnàngđãtậnhếttâmlực,cuốicùngchỉkêđượcmộtđơnthuốckéodàisinhmạngMạtNhithêm3tháng–nếugãbiếtđượcchuyệnnày,liệugãcócònvuivẻnhưvậyđượckhông?Nếuđứatrẻấycuốicùngcũngvẫnkhôngthoát khỏi mệnh trời, liệu gã có quay lại tìm nàng báo phục hay không?Nàngkhôngbiết,songnhìnbónggãkhuấtdầnngoàicửacốc,nàngchợtthấylồngngựclạnhbuốt,thấpgiọnghúnghắngholênmấytiếng.

“Tiểuthư,làmvậyđượckhông?”ĐinhbàbànhìndángvẻmừngrỡcủaHoắcTriểnBạch,lolắnghỏi.

“Cũngchỉcóthểlàmvậythôi.”TiếtTửDạlẩmbẩmngẩngđầulênnhìntrờicao,rồithởdàimộttiếng:“Ôngtrờiphùhộ,mongrằnggiờnàyThanhNhiễmsưphụvẫncònởDươngChâu.”

Tađãdụnghếttoànlựcrồi…HoắcTriểnBạch,huynhđừngtráchta…TronglúccóngườithúcngựaNamhạthìlạicókẻđangvộivãTâyhành.Đểtránhbịnghingờ,rakhỏiDượcSưcốclàĐồngvàDiệuHỏalậptức

chia2đườngđivềphíaTây,liêntụcđổingựatiếnthẳngvềĐạiQuangMinhcung.HắnnắmchặtLonghuyếtchâutronglòngbàntay,thứbảovậtđượcxưng tụngcó thểgiết cảquỷ thầnkia tỏa rakhí lạnhđến rợnngười,LịchHuyếtkiếmbênhôngphát ranhữngtiếngkêukỳdị,phảngphấtnhưđangthèmđượcuốngmáu tươi.Gió tuyếtphất tớinhưđaonhưkiếm, thổisạchchútmềmyếu cuối cùng còn sót lại trong lòng hắn.Đồng thúc ngựaTâyhànhtrongmưatuyết,dầndầnrờixasơncốcđãtừnglàmdaođộngnộitâmhắnmộtkhoảngthờigianngắnngủi.Vóngựalaođitrênđồngtuyết,đầuóchắncũng từ từ trởnên trầmtĩnh lạnh lùng.Đôimắtđen trắngrõràngkia,cũngdầnbiếnmấttrongmàntuyếtmênhmang.

MườingàysaukhirờikhỏiDượcSưcốc,hắnđếnhoangnguyênKhắcTưLặc. 13 ngày, đếnÔLýNhaTô đài. 15 ngày, đến sườn núiTâyCônLuân.CônLuânsơn tuyết trắngphủđầy,ĐạiQuangMinhcung trênđỉnhnúi lạicàngquanhnămbaophủbởikhí lạnh thấuxương.Con tuấnmãđãmệt đến lăn ra đất sùi bọt mép, Đồng nhảy xuống ngựa, vung tay chémngược ramộtkiếmkết thúc sựđaukhổcủaconvật.Dừngchândướinúi,ngướclênnhìncungđiệncaovờivợi,hắnthầmhítsâumộthơi,bópmạnhbàntaylại–hạtLonghuyếtchâumàudỏsẫmkialặnglẽhóathànhbộtmịn

Page 98: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

tronglòngbàntay.Hắn lật lưỡikiếmlên,cẩn thận thoabộtphấn lênLịchHuyếtkiếm,kế

đó,lạilấytrongngườira2mũikimchâm,khônghềdodựcấttaylêncắmluônvào2tửhuyệtởsauđầu!

Đồngsảibướcđi lêncầuthangđá,đámđệtửtrongcungcanhgácsơnmônvừathấyhắnliềnvộivàngđứngbậtdậy,cùngcúingườihànhlễ,thầnsắckínhsợvôcùng.BọnchúngđợiĐồngđiquarồimới thì thầmtonhỏ:“Nhìnthấychưa?ĐóchínhlàĐồngđấy!”

“Sát thầnchấpchưởngTuLa trườngấyà?Thậtđáng tiếc,vừarồicònchưanhìnrõmặtmũihắnthếnào…”

“Hây!Nhìnrõrồithìngươicũngkhôngbiếtmìnhchếtlúcnàođâu…đôimắtcủahắn,tuyệtđốikhôngđượcnhìnvàođó!”

“Phải rồi, phải rồi, nghe người ta nói, chỉ cần nhìn vàomắt hắn, hồnpháchsẽbịthumất,hắnchongươisốngthìngươisống,hắnbảongươichếtthìngươiphảichết!”

“Đó,đóchẳngphảilàYêuĐồnghaysao…”NhữnglờirìrầmvừakínhvừasợấyđầyrẫytrongcuộcsốngcủaĐồng.

Xưanay chưa có kẻ nào dámnhìn thẳngvàomắt hắn, nhữngkẻ đã nhìn,tuyệtđạiđasốđềuđãmấtmạng–từkhicókýứcđếnnay,hắnđãquenvớiánhmắtlẩntránhvàcoihắnnhưquáivậtấy,nêncũngchẳngcócảmgiácgìnữa.

ĐồngđithẳngđếnđiệnphíaTây,địnhtớichỗDiệuThủythămdòtìnhhình trước, nhưng lại bịmột phen chưng hửng – kỳ quái, người đâu rồi?Khôngphải làđãhẹn từ trước, đợihắnmangLonghuyết châuvề thì gặpnhau thương lượng đối sách hay sao? Thời điểm quan trọng như vậy saokhôngởđây?

“DiệuThủysứmấyngàynayđềuởtrongĐạiQuangMinhđiệnvớiGiáovương.”

TêntùytùngbêncạnhDiệuThủythấyĐồnglấmlembụiđườngtrởvềthìcóchútsợhãi,cúiđầu:“Đãlâulắmrồikhôngcótintứcgìcả.”

“TìnhhìnhGiáovươngthếnào?”Hắnlạnhlùnghỏi.Tên tùy tùng lắc đầu đáp: “Thuộc hạ khôngbiết…Giáo vương từ khi

xuấtquan luônở trongĐạiQuangMinhđiện,chưa từng lộdiện lầnnào.”Đồngimlặnggậtđầu,ánhmắtkhẽbiếnđổi:chưatừnglộdiện–vậythìđạikháicólẽđúngnhưtinDiệuThủy,làdoluyệncôngthấtbạidẫnđếntẩuhỏanhậpmarồi!

Vậythìmấyngàynay,gặpđượcthờicơtốtnhưvậy,mấythếlựccònlạitrongcungchẳngphảicũngđangrục rịchmuốn trỗidậyrồihaysao?Hắnkhôngkịphỏigìthêm,lậptứcđitớiĐạiQuangMinhdiện.Điquacâycầudàibằngbạchngọc,đạiđiệndátvànglátngọchuyhoàngrựcrỡtrêntuyệtđỉnhCônLuânliềnhiệnratrướcmắt.Hắnchầmchậmbước,nắmchặtLịch

Page 99: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Huyếtkiếmtrongtay,bắtđầuẩngiấudầnsátkhítronglòng.“Đồngcông tử.”Người ra tiếphắnkhôngphải tênđệCaoLặc thường

ngàyGiáovươngsủngái, tênbạchyđệ tửmớiđếncũngkhôngdámnhìnthẳngvàomắtgã:“Giáovươngđangnghỉngơi,xinngàiđợichomộtlát.”

Đồnggậtđầu,hỏi:“CaoLặcđâu?”Bạch y đệ tử kia khẽ run người, thấp giọng đáp: “Chết rồi!”, sau đó

khôngnóigìthêmnữa.Chếtrồi?!Đồngtrầmmặcquỳmộtgốitrênbậccấpchờđượctuyênvào.“Khakhakha…Đồngcủata,ngươitrởvềrồihả?”Giây lát sau, trong đại điện vang lênmột tràng cười vang vang, chấn

độngđến9tầngmây:“Mauvàođây!”Hắngiậtmình,haimắtsángrực:TiếngcườicủaGiáovươngtràntrềkhí

lực,hoàntoànkhôngngheravẻyếuớtcủangườibệnh!“Vâng!”Đồngcúiđầu,cầmkiếmđilênbậccấp,lặnglẽtiếnvàotrong.Bên cạnhGiáo vương cóMinhLựchộ vệ, còn cóDiệuPhong sứ cao

thâmkhódò–cònmấyngườiphehắnđềubịchiatách,DiệuHỏalúcnàychưakịptrởvề,DiệuThủythìbịkìmkẹpbêncạnhGiáovương,khôngthểthốngnhấtđượckếhoạch, bất luận thếnàocũngkhôngnênmạohiểmhạthủ.Dọcđườngtớiđây,hắnđãgiấuhếttấtcảsátkhíđi:“Giáovươngvạnthọ!”Bướcvàođạiđiệnthânthuộc,hắnquỳxuốngtrướcngọctọa,cúiđầuthậtthấp:“ThuộchạmớiđếnTrườngBạchsơn,lấymạnhThiênTrìẨnHiệpthayGiáovươngbáomốihậnmộtkiếmnămxưa.”

Vừanói,hắnvừalấytrongngựcramộtcâyngọctiêudânglên–ThiênTrìẨnHiệpđãlâukhôngxuấthiệntrêngianghồ,Giáovươngchưachắcđãcóthể lập tứcnhìnrahắnnóidối.Còncâyngọc tiêunày thìdoDiệuHỏaquataymấyngườimớicóđượctừmấynămtrước,nghenóiđúnglàvậttùythâncủaThiênTrìẨnHiệpthật.

“Haha,Đồngquảnhiênlàchưabaogiờlàmngườitathấtvọng.”KhôngngờGiáovươnglạichẳnghềđểýđếncâuchuyệndogãdàycôngthêudệt,chỉtánthưởngquamộtcâu,rồichuyểnsangchủđềkhác:“Ngươivừatừxatrởvề,mautớiđâyngắmchóngaobảobốimàbảntọamớithunhận…ha,đángyêukhông?”ĐượcsựchophépcủaGiáovương,hắnmớidámngẩngđầulên,nhìnmấyconmathúbịcộtbằngxíchvàngbêncạnhngọctọa,bấtngờkhôngkhỏigiậtmìnhbiếnsắc.

Giữa đámngaokhuyểnhung ác đó,mơhồ lộ ramột thi thểmáu thịt,nhìnyphục,thìđó…đócólẽlà…“Thấychưa,đúnglànhữngconthúnhỏdễthương,”ngóntayGiáovươngnhènhẹgõlênthànhngọctọa,mỉmcườinói:“VừaănÔMãxong,giờchắclàthỏamãnlắm.”

ÔMã?NgườinhưĐồngcũngkhônggiấunổithầnsắckinhhãi…thithểđó,khôngngờlạichínhlàNhậtthánhnữÔMã!

Page 100: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Đúnglàđồnguxuẩn…tabảoDiệuPhonggiảtruyềntintứcbịtẩuhỏanhậpmarangoài,ảliềnkhôngkiềmchếnổi…haha,”Giáovươngngồitrênngọctọamỉmcười,râutócbạctrắngtựathầntiên,khayvàngbêncạnhđặtđầulâucủamộtnữtửtuyệtsắcmớibịchặtxuốngchưalâu,“liênkếtvớibọnCaoLặc,địnhlấycáimạnggiànàycủata.”

Đồng nhìn Nhật thánh nữ khi xưa ở dưới một người mà trên cả vạnngười,lòngbàntayđẫmmồhôilạnh.

“Đúnglàkhôngquađượckhảonghiệm,”Giáovươnggảygảychiếcđầulâu,chợtquayđầuquanhìnhắn,“Phảikhông,Đồng?”Đồngbìnhtĩnhnhìnthẳngvàođôimắt lão, cúi rạpngườixuống: “Chỉhận thuộchạkhông thểđíchthânchặtcáiđầuđóxuốngchoGiáovươngthôi!”

“Kha kha kha…”Giáo vương phá lên cười lớn, nắm lấymái tóc dài,vungtaynémchiếcđầulâutrênkhayvàngvàogiữađámáckhuyển:“Ănđi,ănđi!ĐâylàmáuthịtnữnhicủaHồiHộtvươngđấy,đámthúnhỏđángyêucủata!”

Đámchóngaotranhnhauvồlấy,nhaixươngrauráu.“Vẫnlàđámbảobốibiếtnghelời,”Giáovươngvươntayra,khẽxoalênđầuĐồngđangquỳtrướcngọctọa,ngóntaychạmvào3câykimchâmdướitóc,mỉmcườivừaý:“Đồng,chỉcầntrungthànhvớita,ngươisẽđượchưởngnhữnggìtốtnhấttrênthếgiannày.”

Bướcxuốngbậccấp,mồhôiđãướt sũngcả tấmáodày,gió lạnhbênngoài thối tới làm toàn thân hắn đau buốt. Bàn tay nắm chặt LịchHuyếtkiếmtừtừlỏngra,trongmắtĐồnghiệnlênvôsốmàusắc,cuốicùngcũngchỉlặnglẽbuôngkiếmxuống–đãbịnhìnrarồichăng?Hayđâychỉlàthămdò?Giáovươngquảlàcaothâmmạttrắc.Hắnthởramộthơinhènhẹ.Cóđiều, cũng coi nhưvậnkhí của ta khôngđếnnỗi, vì khôngkịp trở vềmàngượclạitránhđượcmộtkiếpnạn.

Không biết Diệu Thủy ở bên cạnh Giáo vương có được bình an haykhông?NữnhândatrắngtócvàngnàylàngườiBaTư,nghenóiGiáovươngmuốntuluyệnHợphoanbíthuậtcủavùngbiêngiớiTâyTạngnênmớidẫnthịvềcung,mịthuậtcủangườiđànbànàykhôngphảitầmthường,ởcùngGiáovươngmấythángmàvẫnđượcsủngáiliênmiên,võhọccũngdầndàtăngtiến,cuốicùngtrởthànhmộttrongNgũMinhTử.Lầnnàythịđồngýkếtminhvớibọnhắncũnglàchuyệnhếtsứcbấtngờ.Kỳthựcđốivớitháiđộcủanữnhânnày,hắnvàDiệuHỏatrướcgiờkhônghềchắcchắn.

Xemra,bấtluậnthếnàothìkếhoạchámsátlầnnàycũngphảitạmthờigáclại.Tốtnhấtlàimhơilặngtiếngquansátthayđổi,đợiDiệuHỏavềcungrồiquyếtđịnhsau.Hắnđixuống12tầngngọckhuyết,xaxanhậnraDiệuThủy vàMinhLực từ phía sau đại điện đi ra,một người đi bên trái,mộtngườiđibênphải–xưanay,trongNgũMinhTửGiáovươngtintưởngnhấtlàMinhLựcvàDiệuPhong:MinhLựcphụtráchchuyệnănởthườngngày,

Page 101: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

cònDiệuPhongthìlàbùahộthâncủalão,mộtkhắccũngkhôngrời.Nhưnglúcnày,tạisaolạikhôngthấyDiệuPhongđâu?

Đồngthảbướcchậmlại,nhưvôtìnhlạinhưcốýchờđợi.DiệuThủyáodàiphấpphới,uyểnchuyểnđitới,saulưngdẫntheomộttêntùytùng,nhìnthấy hắn cũng không dừng bước, chỉ khẽ ho khan vài tiếng, rồi dịu dàngchàohỏi:“Đồngcôngtửtrởvềrồià?”Hắncũnglặnglẽômkiếm,khẽcúingườithaylờiđáp.

DiệuThủynhoẻnmiệngcườirồiđiqualuôn.Đồngcúimặt,nhìnthịđiqua.Đúngvàokhoảngkhắc hai người lướt qua nhau, bên tai hắn chợt cótiếnggió,Đồngkhôngcầnnghĩngợiđãlậttaymócngượclại,lòngbàntayđãcóthêmmộtviênsápnến.Lúchắnngẩngđầulênthìchỉcònthấybóngáodàithathướt,nữnhânkiađãđikhuất,hầunhưkhôngcócơhộinóichuyệncâunào.Hắnbópvỡviênsáp,bêntrongchỉcómộttấmkhăntrắngvoviênlại,góckhănthêuhoavănhìnhngọnlửarựccháy.

Đó…làkhăn taycủaGiáovương!Bàn tayĐồngkhẽnắmchặt lại, cốkiềmchếkhôngquayđầunhìnvềphíaDiệuThủy,chỉlầmlũitiếptụcđidọctheobậccấprờikhỏiđạiđiện–tấmkhăntayđầynhữngvếtmáulấmtấmđỏđen,cònkèmlẫncảvụnnộitạng,rõrànhlàphunralúchuyếtmạchbịnứttoácđếnvỡtung.“DiệuPhongđãđiDượcSưcốcrồi.”Cũngtrongkhoảngkhắc hai người đi lướt qua nhau ấy, hắn ngheDiệu thủy dùng truyền âmnhậpmậtnóimộtcâungắnngủi.

TròngmắtĐồngđộtnhiêngiậtgiật.

Page 102: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Chương6

TUYẾT:ĐÊMTHỨSÁUHoắcTriểnBạchtungmìnhxuốngngựaởDươngChâunhịthậptứkiều.Lúcnàyvừamớilậpxuân,GiangNamvẫncònlànhlạnh,nhưngsovới

cái lạnh tànkhốcnơi tái ngoại thì thật khôngbiết thời tiết đã tốt hơnbaonhiêulần.

HoắcTriểnBạchtoànthânlấmlembụiđường,gãvấtvảkiêmtrìnhngàyđêm cản ngàn dặm, cuối cùng cũng trở vềDươngChâuở ngày thứmườichín.Nhìnthànhthịthânquendướiánhchiềuhôm,gãchợtthấynhẹbỗngcảngười,rồicuốicùngkhôngchốnglạiđượccảmgiácmệtmỏicựcđộ,quyếtđịnhở lạinghỉngơimộtđêm.Thôngđường thuộc lối,gãđem theoTuyếtDiêu,dắttuấnmãđivàoHoagiới.Cưỡingựabêncầu,tayáophấtphơ.Hòamìnhtrongđámthiếuniêncôngtử tầmhoanáoquầnrựcrỡ,sắcmặtngờingờiấy,HoắcTriểnBạchtrôngrõlànổibật:bạchyráchbươmkhôngbiếtbaonhiêulỗ,đầutócbùxù,sắcmặtnhợtnhạt–nếukhôngphảiconngựaĐạiUyểncủaTiếtTửDạtặnggãcũngtạmcholàoaiphongthìcókhigãđãbịđámahoàncủaLinhLunghoagiớinàycoinhưănmàymàđánhđuổiđirồi.

“LiễuPhiPhi,Liễucônương.”Gãđãmệtmỏihếtsức,chỉlấyramộttúihươngđungđưatrướcmặt.MụtúbànhậnrađóchínhlàtúithơmLiễuhoakhôitặngchoHoắcthấtcôngtửnửanămtrước,liềngiậtthótmình,vộivàngngẩngđầu lên:“Thấtcông tử!Thì ra làngài!Làmsao lại ranôngnỗinàyvậy?Lâulắmkhôngthấyngàiđếnrồi…maumau,đếnnhãtọaphíasaunghỉngơiđi.”

HoắcTriểnBạchchẳngbuồnđểýđếnsựtiếpđónnhiệttìnhcủamụ,chỉđưangựachotêntiểunhị,lắclưlảođảobướclênlầu,tựđiđếngianphòngquenthuộc,hắnggiọnggọi:“PhiPhi,PhiPhi!”

“Thấtcôngtử,thấtcôngtử!”Mụbàbàcuốngcuồngchạytheo:“Liễucônươnghômnay…”

“Hômnaycókháchrồià?”Gãdừngchân.“Không sao, để thất công tử vào đi!”Trong phòng chợt vang lênmột

giọngnóiquenthuộc,mỹnhânáoxanhmởcửa,yểuđiệuđứngđó:“Mẹ,mẹxuốnglầuchiêuđãinhữngkháchnhânkhácđi!”

“Nhưng…Tiềnviênngoại…”Mụtúbàngậpngừngdodự.“Nhờmẹgiúpcontừchốilàđượcrồi.”LiễuPhiPhichemiệngcười.Đợi

mụ tú bà đi khỏi, nàngmới khép cửa phòng lại, nhìn kẻ gục mặt xuốnggiườngngủvùikia,ánhmắttừtừbiếnđổi:“Trởvềrồià?”Nàngngồixuốngmépgiường,ngắmgươngmặtmệtmỏinhợtnhạtcủagã.

“Ừm.”Gãđápmộttiếng,cảmgiácnhưvừachạmlưngvàogiường,mí

Page 103: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

mắtđãkhôngcưỡnglạiđượcmàcụpxuống.“Chuyệnđó…đãhoànthànhchưa?”LiễuPhiPhivẫnkhôngđểgãngủ

yên,đưa tayvuốtvuốthaihàng lôngmày thẳng tắpcủagã, lẩmbẩmnói:“Lần trướcchàngnói,nếu lầnnày thànhcông,vậy làmọichuyệnđềukếtthúccả.”

Chânmàygãdãnra,thởhắtramộthơidài:“Kếtthúcrồi.”LiễuPhiPhingẩnngười,phảngphấtnhưkhôngtinbaonămbônbacủa

gãcuốicùngcũngcóđiểmdừng,rồichợtbậtcười:“Vậythìhayquá…cònnhớtrướcđâyhỏichàng,lúcnàothìchotachuộcthânđitheochàng?Chàngnóiphảiđợi“chuyệnấy”kếtthúcrồimớinóiđược.Lầnnày,coinhưlàtađãđợiđượcrồi.”

HoắcTriểnBạchđộtnhiêngiậtbắnmình,mởbừnghaimắt:“PhiPhi…lầnnàytatrởvề,làmuốnnóivớinàng…”

Nhưngkhôngđợigãnóidứtcâu,LiễuPhiPhiđãcười lênkhúckhích,đưangón taybịtmiệnggã lại. “Nhìnđiệubộ sợhãi củachàngkìa,”nàngcườivuivẻ:“Gạtchàngthôi.Mộtkẻlưulạcgianghồnhưchàng,lấyđâuratiềnmà chuộc thân cho ta chứ?Trừ phi là đi cướp đi trộm…không phảichàng không có bản lĩnh ấy, nhưng…chàng có vì tamà đi cướp đi trộmkhông?”

Gãkhẽnhíumày lại,độtnhiêncảmthấymớihơnnửanămkhônggặpmàvịhoakhôixinhđẹpnàyđãđổithaykhôngít.GãcũngquênmấtbịđámbằnghữuvôlạinàokéođếnđâytiêukhiểnrồiquenbiếtvớivịDươngChâuLinhLungHoagiớiđệnhấtmỹnhânnày.Nàng là loạinữ tử thôngminh,hiểu rõ thế thái nhân tình, nói năng lại rất hài hước dễ nghe.Mới đầu gãkhôngquenvớinhữngchuyệntầmhoantáclạcnày,nênđãngồiriêngmộtgóc uống rượu, không ngờ bị nàng phát hiện, ân cần hỏi han. Lần ấy haingườiđãnóichuyệnrấtlâu,cuốicùngsaykhướtlảođảođỡnhauvề.

Nànglànữnhânđầutiêncủagã.Từđó,hầunhưnămnàogãcũngđếnđâymộthoặchai lần…mỗi lần

đến,đềugọinàngrabồitiếp.Quanhệđó,cơhồcũngchỉlàgiaotìnhcủanữtửchốnănchơivớikháchquenmàthôi.Thỉnhthoảngkhiđiđâuxavề,gãcũngmangchonàngvàithứđồtâmkỳmớilạ,nàngcũngvìchuyệnấymàlấylàmcaohứng.Gãchưabaogiờnóvớinàngvềquákhứvàhiệntạicủabảnthân.Khoảngcáchgiữahaingườigầnnhưthế,nhưngcũngxanhưthếđó.

Cómộtlầntrướckhigãrađi,nànggiúpgãchuẩnbịhànhtrang,đưaratậncửa,rồinửađùanửathậthỏi:cómuốnnàngđitheokhông?Gãchỉđiềmđạmthoáithác,nóiđợingàysauhãytính.Kểtừlầnđótrởđi,nàngkhôngbaogiờnhắcđếnchuyệnnàynữa…Kiếmkháchphiêubạtchântrờigócbểvàhoakhôituyệtsắcchốnthanhlâu,nóichocùnglàngườicủahaithếgiớihoàntoànkhácnhau.Nànglàngườithôngminh,nhữnglầnhồđồnhưvậy

Page 104: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

tấtnhiêncũng rất ít.Rồi sauđó,nàngcũng từ từhiểu ra rằng,gãđếnnơiđây,thựcrachỉvìgãkhôngcònnơinàođểđinữa.

“Đêmnay,chỉsợkhôngthểgiữchàngởlạiquađêmđượcrồi.”Nángvớitay lấychiếc lượcngọc,chầmchậmchải tóc, soimình tronggương,uuấtnói:“Haingàytrước,tađãnhậnlờilàmvợkếcủamộtthươngnhânngườiHồ.Giờcũngcóthểcoinhưngườiđãhoànlươngrồi.”Gãnằmtrêngiường,thoángngẩnngười:“Chúcmừng!”

“Hà…đatạ.”Nàngcườicười,vấntóclênthànhmộtbúi:“Phảirồi,kếtcục tốt nhất chomột cô gái thanh lâu chắc cũng không còn gì ngoài việcnày… có lúc ta cũng cảm thấy mình khác với những tỷ muội khác, nóikhôngchừngcòncóđượcmộtkếtthúcviênmãn.Nhưngchodùtacảmthấymìnhkhácngười,thìlàmđượcgìcơchứ?Conngườilàmsaothắngđượcsốmệnh?”

HoắcTriểnBạchnhìnnàngchảitócđiểmtrang,nhấtthờikhôngbiếtnênnóigì.

“Lầnnàychàngtrởvề,cóphảilàđểtừbiệttahaykhông?”LiễuPhiPhinốilạichủđềgãđangnóidangđởkhinãy,thôngminhnhưnàng,hiểnnhiênlàđãđoánđượcnửacâusaumàgãchưakịpnóiramiệng.

Gãlặngimgậtđầu,rồichầmchậmlêntiếng:“Saunày,tasẽkhôngđếnđâynữa.”

“Có phải có nơi khác rồi không?Hay là trong lòng đã có người nào?Nhưngmàđằngnàothìtacũngkhôngởđâynữa.Chàngcóđến,cũngchẳngbiếttìmaiđâu.”LiễuPhiPhinởmộtnụcườimệtmỏi,vừaquyếnrũlạivừanồngnàn,độtnhiêncúingườithọcchogãmộtcái,làmmặtgiậntráchmóc:“Ôi,thậtđúnglà…tasắpgảchongườita,tốtxấugìchàngcũnglàmbộhụthẫngmộtchútđichứ…lẽnàoLiễuPhiPhinàychẳngcóchútquyếnrũnàohaysao?”

Gãliềncụpmắtxuống,làmbộkhổsở:“CóthểbịLiễuhoakhôibỏrơicũnglàđiềumaymắncủatarồi.”

LiễuPhiPhibậtcườikhanhkhách,đẩykhẽlênngựcgãmộtcái:“Hứ,đãbịthươngthếnàyrồimàvẫncònbẻmmépđược.”

Rồichỉmộtkhoảngkhắcsauđó,nàngđộtnhiêntrởnêntrầmmặc,cúithấpngườivuốtvegươngmặtphongsươngcủagã,chămchúnhìnvàođôimắtmệtmỏiấy,thởrakhekhẽ:“Cóđiều…TriểnBạch,chàngcũngnêntínhtoánchomìnhđi.”Nàngdịudàngđặtlêntrángãmộtnụcườitừbiệt,sauđóquayngườiđithẳng,khôngngoảnhđầulạinhìngãthêmmộtlần.

Nhìncánhcửatừtừkhéplại,HoắcTriểnBạchchợtcảmthấymệtmỏivôcùng. Đúng vậy… không trở lại nữa… không trở lại nữa. Tất cả đều kếtthúc.Támnămrồi,nhữngthángnămđiêncuồngđốtcháytuổixuânđócũngsắp trở thành quá khứ.Đúng vậy…gã cũng phải tính toán chomình rồi,đằngnàocũngkhôngthểtiếptụcthếnàymãiđược…đangnghĩvậy,trong

Page 105: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

đầugãchợthiệnlênhìnhbóngcủanữtửáotímkia.Gãchìmsâuvàogiấcngủtrongtìnhtrạngmệtmỏitộtcùng.HoắcTriểnBạchđãđiđượchơnnửatháng,mọithứởDượcSưcốclại

quayvềvẻyêntĩnhthườngngày.UcốcởnơicựcBắcMạchànàytựanhưchốnđàonguyênthếngoại,chó

gàthinhaukêusửa,việccanhtácrộnràngtấpnập,chừngnhưnhữngânoángianghồ,tranhbávõlâmchẳnghềliênquangìtớinơiđâyvậy.Bênngoàigió tuyếtmịtmùng, lạnh cắt da cắt thịt, trong cốc lại trời trong nắng ấm.Mườibệnhnhâncủanămnayđãchữabệnhhết,đợtHồiThiênlệnhmớivừađượcSươngHồngmangrakhỏicốc,đivềphươngNam,bímậtphátratạicácnơikhácnhautrêngianghồ,sauđóđợinhữngngườimaymắnlấyđượcđemtrảvề-TiếtTửDạđượcnhànrỗimộtthờigian,ngồinhìnđámthịnữđanghốihảthuhoạchvàgieohạtdượcthảotrongvườn,độtnhiênlạithấyngẩnngơ.

MinhGiớiđirồi,HoắcTriểnBạchcũngđirồi.Bọnhọđềucóconđườngriêngcủamình,chẳngliênquangìtớinànghết.

Thật nhưmột giấcmộng…những người đó đột nhiên xuất hiện trongcuộcsốngcủanàng,vộivàngđến,rồicũngvộivàngđi,kếtquảlàchẳngđểlạigìđãtiếptụcđiconđườngcủamình.Giờchỉcònlạimìnhnànglàvẫnởnơibốnmùakhôngđổinày,hoangmangđợichờtuơnglaimờmịtcủabảnthân.

Nàngvôthứcđưataylênsờmáitóc,rồichợtnhậnracâytrâmngọctímđómìnhđãđemtặngngườitamấtrồi.Bỗngnhiênnàngthấylạnh,lạnhtớithấuxương,bấtgiácômchặtlấychiếclòấpvàng,khôngngừnghosùsụ.

“Cốcchủ!”Độtnhiênbênngoàinhốnnháohếtcả lên,nàngnghe thấyLụcNhivừachâyvừagọimình:“Saohả?”Timnàngchợtđậpmạnh,vừakinhngạclạivừamừngrỡ-lẽnào,yđãtrởlạirồi?

“Cốcchủ!Cốcchủ!”LụcNhisuýtchútnữathìthởkhôngrahơi,chốngtayxuốngđầugốihổnhển,lắpbalắpbắpnói:“Không…khôngxongrồi…ngoàikia,ngoàikiacómộtquáinhântócxanhđòigặpngười…”

“Ồ?”Tiết TửDạ thất vọng, hờ hững nói: “Không cóHồi Thiên lệnh,khônggặp.”

HồiThiênlệnhnămnaymớiphátđiđượcmấyngày,chắccũngkhôngcóbệnhnhântìmđếnnhanhnhưvậyđâu–mỗinăm,HồiThiênlệnhđượcphátraởnhữngđịađiểmbímật,sauđólưulạcgianghồ,trảiquavôsốlượttranhtranhđoạtđoạt,cuốicùngmớichongườicầnnhấtvàcóthựclựcnhấtđoạt được để tớiDược Sư cốc nhờ nàng giúp đỡ.Thông thường, ít nhiềucũngphải3thángsaumớicóbệnhnhânđầutiêntớiđây.

“Có!CóHồiThiênlệnh!”LụcNhithởdốc,ấpúngđáp:“Cónhiềulắm!”“Cáigì?”TiếtTửDạđứngbậtdậy,kinhhãithốtlên.“Y,ymangtheomườitấmHồiThiênlệnh!”LụcNhikhoatay,trongmắt

Page 106: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

đầyvẻkinhhoàng:“Mườitấm!”“…”ÁnhmắtTiếtTửDạngưngtụlạimộtđiểm,chắptayđiđinhanh

vàibướcbêncửasổ:“SươngHồngđâu?”“Bẩmcốcchủ,”TiểuTranhđứngbêncạnhthấpgiọngbẩmbáo:“Sương

Hồngvẫnchưatrởvề.”Sương Hồng ra ngoài phát Hồi Thiên lệnh vẫn chưa trở về mà đối

phươngđãmangcảmườitấmHồiThiênlệnhtìmđếncửa!TiếtTửDạthầmthởhắtramộthơi–nàngởDượcSưcốcnàymườimấynăm,đâylàlầnđầutiêngặpphảitìnhhuốngkỳlạnhưvậy.Rốtcuộcđốiphươnglànhânvậtthếnào,màcóthểthầnxuấtquỷmạtnhưvậy?

“Dẫntaraxemthử.”Nàngdặndò,rahiệuchoTiểuTranhlấychiếcáolôngkhoáclên.

Ngoàicửacốcgió thổi rấtmạnh, làmnhững tảngđá lớncũng lăn loạnxạ.Khikiệudừng lại, nàngvénmàn lên, chỉ thấybênkia thạch trận thấpthoángmộtbóngáotrắngphấpphới.Vìkhoảngcáchquáxanênkhôngnhìnrõmặtmũiđốiphươngthếnào,chỉthấymáitócdàimàuxanhlamtungbaytrênnềntuyếttrắng,khiếnngườitakhómàquênđược.Lạmộtđiềulà,giótuyết tuylớn,nhưngtrênngườiycảmộtbôngtuyếtcũngkhôngthấybámvào,phảngphấtnhưthânthểytoảramộtsứcmạnhấmápnhuhoà,làmtanđisươngtuyếtlạnhbuốtkiavậy.

“Tiếtcốcchủ?”NhìnthấykiệucủaTiếtTửDạhạxuốngphíađốidiện,ngườikiamỉmcườicúiđầuhànhlễ,giọngykhônglớn,nhưngvẫnvượtquagiótuyếttruyềntớirấtrõ,dịudàngmàrấtdễnghe:“DiệuPhongsứcủaĐạiQuangMinhcungởCônLuânsơnphụngmệnhđếnDượcSưcốccầuy.”

ĐạiQuangMinh cung?Tiết TửDạ ngẩn người, bàn tay sững lại trênmànkiệu,nheomắtnhìnbạchynamtửđangmỉmcườikia.

Dưới trướngGiáo vươngởĐạiQuangMinh cung cóTamThánhNữ,NgũMinhTửvàTuLatrườngtamgiới.TrongNgũMinhTử,Phong,Hoả,Thuỷ,Không,LựcthìDiệuThuỷ,DiệuHoả,DiệuKhôngvàMinhLựcđềulànhữngnhânvậtmàngười trongvõlâmnghetên làbiếnsắc,duychỉcóDiệuPhong là thầnbí nhất, nhiềunămnay trêngianghồ chưa từng có ainhìnthấymặtthậtcủay,ngheđồnngườinàylàtâmphúccủaGiáovương,xưanayđềuluônởbêncạnhlão.

VậymàkẻthầnbínàygiờlạiđộtnhiênxuấthiệnởDượcSưcốc!Nhấtthờinàngcũngkhôngbiếtnêntrảlờithếnào,chỉgiươngmắtlên

nhìnđốiphươnglấyramộtbọcHồiThiên lệnh, lần lượtbàycảmười tấmxuốngđất.

DiệuPhongphẩyphẩyvạtáo,hànhlễrồinói:“TạihạnghenóiTiếtcốcchủưathanhtịnh,phảidựavàovậtnàymớicóthểvàocốckhámbệnh,”từđầuđếngiờyvẫnmỉmcười,ngôntừcũngvôcùnglễđộ,“vậynênđãtheosauSươngHồngcônương,thunhữngtấmHồiThiênlệnhnàylại.”

Page 107: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

TiếtTửDạnhìnmườitấmHồiThiênlệnh,lạilạnhlùnghỏi:“Cómườibệnhnhâncầnchữaà?”

“Bệnhnhânthìchỉcómột.”DiệuPhongmỉmcườicúimình,gươngmặtnhưđangđeomộttấmmặtnạvôhình:“Nhưngtạihạsợcốcchủkhôngnhậnlờicứuchữahoặcbịngườikhácđoạtmất, làmcản trởcốcchủchữabệnhgiúp tạihạ,vậynêndứtkhoát lấy thêmvài tấmnữa…đằngnàocũng tiệntay.”

TiếtTửDạngấmngầmtứcgiận,chaumàynói:“Rốtcuộclàaimuốntrịbệnh?”DiệuPhongcúingười thật thấp:“LàGiáovươngđạinhâncủabảngiáo.”

Đôimắt Tiết TửDạ chợt sáng rực lên, bàn tay nắm chặt lại trong vôthức:“Giáovương?”

“Giáovươngđạinhântronglúcbếquantuluyệnvìbấtcẩnđãtẩuhoảnhậpma,”DiệuPhongvẫnkhomngười,đứngbênkiathạchtrậndùngtruyềnâmnhậpmậtđốithoạivớinàng,giọngnóirõràngrànhrọtnhưđangởngaybêncạnhvậy,“Ngườiđãđiềudưỡngnhiềungày,nhưngvẫnchưathấykhởisắc…nghenóiDượcSưcốcythuậtquántuyệtthiênhạ,nênđãlệnhchotạihạvượtngàndặmđườngtớiđâycầuy.”

TiếtTửDạngâyngười:“Lệnhchocáchạ?”Cuốicùngcũng tìmđượcmộtlýdođườnghoàngđểcựtuyệt,nàngchợtnhoẻnmiệngcười,vẫytayralệnhchoLụcNhibuôngmànkiệuxuốnglạnhlùngđáp:“Thứlỗi,DượcSưcốcxưanaychưatừngcólệ‘rangoàichữabệnh’.”

“Dùlà thếnàycũngkhôngđượcsao?”Saulưngchợtvanglênmột lờitruyvấn,giọngnóivẫnêmdịudễnghenhưthế,songđãmangtheobaphầnáplực,kếđólàmộttiếngvỗtay.

“Ôida!”LụcNhivàmấyảthịnữbêncạnhnàngđộtnhiênbuộtmiệngkêulênmộttiếng,đưataylênchemắt.

TiếtTửDạgiậtmình,liềnvénmànkiệulên,rồicũngbịchóimắttrongkhoảnhkhắc–trênmặttuyết,độtnhiênloélênsắcvàngchóilọi!

Mười hai tên Côn LuânNô đặt chiếc rương lớn xuống đất, 24 rươngvàngxếpđềutămtắpbàyhàngngangtrướccửacốc.

“NghenóitiềntrịbệnhcủaTiếtcốcchủrấtcao,10vạnlượngcứumộtngười,”DiệuPhongmỉmcườikhommình:“Giáovươngđặcbiệtbảothuộchạmangtheomộtchútquànhỏnàytới,mongđượctrảgấpmườilầnđểcầuy.”

LụcNhinhìnmàtrợnmắtlelưỡi,sốvàngnàynàochỉđángcó100vạnlượngbạchngân?

Ảbiếtrõcốcchủcủamìnhxưanayvốnrấtcoitrọngtiềntài,naythấyhoàngkimchấtđốngtrướcmặtthếnày,tronglòngcũngkhôngkhỏithoángđộng tâm, nghiêng đầu xemphảnứng chủ nhân thế nào.Không ngờmànkiệuđãbuôngxuốngtừlúcnào,chỉnghegiọngnóicủaTiếtTửDạlạnhlùng

Page 108: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

truyềnra:“Thiếpthânmangbệnhtrongngười,hànhđộngbấttiện,chuyệnrangoàikhámbệnhđó,xinthứcho…DiệuPhongsứ,mờingàivềđi!”

Ngưngmộtchút, rồinhưkhôngkiềmchếđược,nànglạibổsungthêmmộtcâu:“Cáchạcũngnênchúýđếnbảnthân…màutócxanhlam,chỉeđãnhiễmBăngtằmhànđộcrấtnặng.”DiệuPhongkhôngngờTiếtTửDạđứngtận bên kia thạch trận, chỉ dựa vàomàu tócmàđoán ra được căn nguyênbệnhcủamình,cũngthoángngâyngười,nhưngnétmặtvẫngiữnguyênnụcườitựtại:“Cốcchủquảnhiênlàbậcquốcthủtrongnghềy,xinngườiđemphầnhảoýnàytrịbệnhchoGiáovương,tạihạsẽcảmkíchbấttận!”

“Chuyệnnày, thứ cho ta không thể tuânmệnh,”TiếtTửDạ lạnh lùngbuôngmàn kiệu xuống.Đúng lúc chiếc kiệu được nhất lên thì chợt ngheDiệu Phong cao giọng nói: “Trước khi tại hạ tới đây, cũng từng thăm dòqua… nhiều năm nay, Tiết cốc chủ không tiện xuất cốc là vì thân thể bịnhiễmlạnh,sợgiótuyếtbênngoài,chẳnghaycóđúngnhưvậykhông?”

TiếtTửDạkhôngtrảlời,chỉralệnhchoLụcNhitrởvề.Nhưnggiọngnóiphíasaulạicấtlênlầnnữa:“Nếulànhưvậy,DiệuPhongcóthểgiúpcốcchủtrừđihànkhítrongngười.”

“Hứ,”TiếtTửDạkhôngnénnổi tiếngcười:“Xemray thuậtcủaDiệuPhongsứcòncaominhhơncảthiếpthânrồi.”

“Cốc chủy thuật thông thần, khôngbiết đã từngngheđến ‘DụcXuânPhong’(tắmgióxuân)baogiờchưa?”Ymỉmcười,chầmchậmxoèhaitayra,khẽápvàonhau–xungquanhnhưđộtnhiêncómộtchiếclồngvôhìnhtừtừkhuếchtrương,bấtluậngiótuyếtlớnthếnào,hễcứđếnbêncạnhylàđềubịluồngkhíấmápđólàmchotanbiếntronglặnglẽ.

DiệuPhongđứngtrênmặttuyết,vạtáobaybay,nétmặtvẫnnởnụcườiônhoà,giọngnóicũngdịudàngdễnghe,cảngườiynhưtoátlênmộtthứấmáp từ trongrangoài.Nàng trầmngâmngướcmắtnhìn,khôngkhỏi thoángngẩn người – cảm giác ấm áp nhưmặt trờimùa xuân này hoàn toàn tráingượcvớitrờibăngđấttuyếtxungquanhy!

“TạihạtừnhỏđãbịtrúngđộcBăngtằm,đểkhángcựlạihànđộcđãtốnmất20năm,cuốicùngcũngluyệnthànhđượcbíthuậtkhắctrênThánhHoảlệnh.”DiệuPhongsứnhẹnhàngchậphẳn2taylại,phảngphấtnhưcómộtluồngkhíấmáptừlòngbàntayychảyra,dịudàngnhưngcuồncụôn,khuấyđộnghoàtrộnvớigiólạnhngoàicửacốc.Chỉtrongkhoảngkhắc,tuyếttrắngtrongkhônggian3trượngxungquanhyđãhoàntoànbiếnmất!

LụcNhi nhìnmà trợnmắt háhốcmiệng, kếđó thìmừng rỡnhưphátcuồng–Khôngsai!Tâmphápnàyvớibệnh tìnhcủa tiểu thưquả làđúngthuốcđúngbệnh!

DiệuPhongmỉmcườibuôngthõngtay,hoatuyếtxungquanhlạitiếptụcrơi xuống, chỉ thấy y khom mình hỏi tiếp: “Cốc chủ y thuật tuyệt luân,nhưng so với nội công, kim châm diệu dược cũng có chỗ không bằng…

Page 109: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

chẳnghaytạihạcómaymắnđựơctrụcxuấthànkhígiúpcốcchủhaykhôngvậy?”

“Tiểuthư…tiểuthư!”LụcNhivặnhaitayvàonhau,nhìnngườikháchtóclamáotrắngkia,nétmặtkíchđộngkhôncùng:“Y,ycóthểtrịbệnhchongườiđó!Chibằng…”

“LụcNhi,câmmiệng!”TiếtTửDạcươngquyếtgắtgiọngquát.LụcNhigiậm chân, không cam tâm nói: “Tiểu thư! Người mang bệnh đã nhiềunăm…”

“Sinhtửcósố.”TiếtTửDạcườilạnhvớigiótuyết,haihànhlôngmàythanhtúkhẽnhướnglên:“Đạiphukhôngthểtựchữachomình,từxưađãvậy…DiệuPhongsứ,TiếtTửDạnàyđâuphảikẻthamsốngsợchếtđểchongườitauyhiếp?Khởikiệu!”

Đámthịnữkhôngcócáchnào,đànhnhấckiệulênlầnnữ,đivàotrongcốc.

DiệuPhongđứngtrênmặtđấttuyếtphủ,nụcườicuốicùngcũngngưngkếtlại–nữnhânnàyquảthậtlàkhóđốiphó,mềmcứngđềukhôngxong,thậmchícảtínhmạngbảnthâncũngkhôngmàngtới!Ynhậnlệnhtớiđây,trênđườngvốnđãnghĩquarấtnhiềucách,cũngđãchuẩnbịkháđầyđủ,thậtkhôngngờliêntiếpđổimấycáchrồimàvẫnđụngphảiđinh.“Tiếtcốcchủ!Nếucôvẫnchấpýkhôngchịu…”Giọngnóidịudàngdễnghebỗngnhiêntrởnênnghiêmlạnh,thấpthoángẩnhiệnsátkhí.

TiếtTửDạcườilạnh:cuốicùngcũnglộrachântướngrồihả?Magiáohànhsự,chẳngphảivẫnnhưvậyhaysao?

“DiệuPhongsứ,ngàinênbiết rằng,nếungườihànhykhôngcam tâmtình nguyện thì bệnh nhân sẽ vĩnh viễn không thể nào khỏi bệnh được.”Nànglạnhlùngcấttiếng,trongmắthiệnlênvẻgiễucợt:“takhôngsợchết,ngàikhônguyhiếpnổita,lạicũngkhônghiểuythuật,làmsaocóthểphânbiệtđượcđơnthuốccủatacóchínhxáchaykhông?Chỉcầntatuỳtiệngiagiảmmộtchútthànhphầntrongđơn,hoặckêbừamộtphươngthuốcbậybạ,Giáovươngcủacácvịsẽcàngchếtnhanhhơnmàthôi.”

“Chuyệnnàylợihạithếnàotạihạtựnhiênhiểurõ.”GiọngnóicủaDiệuPhongvẫnungdungbìnhthản,nétmặtthoánglộnụcười,chậmrãinóitừngchữmột:“Vìvậy,tạihạquyếtkhôngcóýđộngvõmạophạm.NếuTiếtcốcchủ vẫn không chịu…” Y đột nhiên xoay người hướng về phía Tây quỳxuống,một thanhđoảnđao sắcnhưnước trượtkhỏi tayáo, cổ taykhẽ lậtnhẹ,kêvào trướcbụng:“DiệuPhongkhông thểvềCônLuânphụcmệnh,đànhtựtậnnơiđâyvậy!”

Lờinóivừadứt,12tênCônLuânNôsaulưngyđãcùnglúcrúttrườngđao ra, không hề do dự lật tay chémmạnh,máu tươi bắn vọt lên cao, 12chiếcđầulâulầnlượtlăntrênmặttuyết,tựanhư12đoáhoalớnđỏrựcđangnởrộ.

Page 110: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“A!”CácnữtửtrongDượcSưcốcchưatừngthấycảnhtượngnàothảmkhốcnhườngấy,nhấttềrúlênthấtthanh,bịtchặthaimắtlại.“Dừngtay!”TiếtTửDạhétlớn,vạchmànkiệura:“Maudừngtay!”

Lờivừacấtlên,LụcNhinhậnđượcchỉlệnh,lậptứcđộngthân,chỉnhấpnhôvài cái đã vượt qua thạch trận trongnháymắt, lao tới bên cạnhDiệuPhong,đưatayngănmộtđaotựđâmvàomìnhcủay,nhưngchungquyvẫnchậmmấtmộtbước,đoảnđaođãcắtvàotiểuphúc(bụngdưới),máubắnvọtra.

“…”TiếtTửDạcũngtheosauchạytới,mắtthấyDiệuPhonggụcxuốngđất,nhấtthờikhôngnóiđượcgì.Nàngcúingười,nhìnrõgươngmặty:thìraniênkỷngườinàycũngtầmtầmnhưMinhGiới,máitócdàimàuxanhlamkỳdị,tướngmạovănnhãthanhtú,haimắtsángngời.Chỉkháclà,cólẽvìtuluyệnloạitâmphápấmápđiềuhoàkia,nênykhôngcóthứkhíchấtcôđộclạnhlùngcủaMinhGiới,ngượclạitừtrongrangoàiđềutoátlêncảmgiácấmáp,hoàntoànkhônghềcảmnhậnđượcchútkhíchấtyêutànàocả.

“Ư…”Đối phương ngẩng đầu lên, nhìn nàngmỉm cười, đưa cánh tayđầymáura,tiếngđượctiếngmất:“Tiếtcốcchủ…cô…cô…đãđiquathạchtrận…cũngcónghĩalà,đãđápứngrangoàitrịbệnhrồiđúngkhông?”

NàngđểchoDiệuPhongnắmlấytaymình,cảmnhậnmáucủaytừtừtrởnênlạnhgiátrongbàntay,lòngkhôngngừngdậysóng,chấnđộngđếnnỗikhôngthểnóiralời–kẻđếntừMagiáonàykhôngngờcũngđiêncuồnghệtnhưMinhGiớivậy!Chodù từnhỏđãbịngười tadùngđộcBăng tằmbiếnthànhdượcnhânđểnuôidưỡng,nàngcóthểtưởngtượngđượcnhiềunămnayyphảichịuđựngbaonhiêuđauđớngiàyvò,thếnhưng…tạisaoyvẫnbấtchấptấtcảđểbánmạngchoGiáovươngnhưvậy?ĐámngườiMagiáonàyđềuđiênhếtcảrồihaysao?

Yvẫnkiêntrìgắnggượngkhôngđểmìnhngấtđi,khăngkhăngđợicâutrả lời cuối cùng của nàng. Tiết Tử Dạ không trả lời, chỉ cất tay bịt vếtthươngnơibụngylại.“LụcNhi,TiểuTranh,LamLam,”nàngđứngdậy,gọimấyảthịnữđangngâyngườiravìsợkialại,“Khiêngyvàocốc.”Lúcđượcnhấclênkhỏimặttuyết,DiệuPhongđãđauđếntưởngchừngngấtđi,ấyvậynhưngkhoémôiyvẫnhénởmộtnụcười:quảnhiênkhôngsai…DượcSưcốcTiếtcốcchủlàngườichẳngsợgìhết.Nhượcđiểmduynhấtcủanàngta,chínhlàsợnhìnthấycáichếtxảyratrướcmắtmình.Ythắngrồi.

CônLuân.ĐạiQuangMinhcung,TâyTắcĐiện.Trongmậtthất,haibóngngườitrầmmặcnhìnnhau.Nhìnnhữngmảnh

thithểmớithunhặtlại,đạihántócđỏtrêntayquấnconrắnlớnvừamớitrởvềCônLuânsơnkhôngkhỏilelưỡinói:“Hà,cũngmaylàchúngtakhôngkịpđộngthủ!Bằngkhôngđâychínhlàkếtcụccủatavớingươirồi!”

“Giáovươngbếquan thấtbại, tẩuhoảnhậpma,miễncưỡngmớibìnhđịnhđượcđámngườiNhậtthánhnữ,lúcnàynguyênkhíđãtổnthươngnặng

Page 111: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

nềrồi,”Đồngômkiếm,dựalưngvàocộtngướcmắtnhìnlênbầutrờixámxịtbênngoài,lạnhlùngnói:“Lãohồlygiảohoạt…lúcđólãođãsuynhượchếtmức,nhưngkhôngngờvẫntáoganđínhthântiếpkiếnkhiếntakhôngnghingờ.Nếulúcđómàđộngthủ,nhấtđịnhLịchHuyếtkiếmcóthểuốngmáulãorồi!Chỉđángtiếc,lúcấytacũngbịlãohưtrươngthanhthếlàmchokhôngdámvọngđộng.”

“Hừ,DiệuThuỷcũngkhôngkịpthờibáotinchongươinữa,”DiệuHoảgằngiọngđầyvẻkhôngcam tâm:“Lỡmấtmộtcơhội tốtnhưvậy!”ÁnhmắtĐồngtừtừngưngtụlạimộtđiểm:“KhôngdựavàoDiệuThuỷđược…xemra,chúngtavẫnphảitựtínhkếthôi.”

“Cũng phải!” Hai mắt Diệu Hoả như bốc lửa, đấm một quyền vàokhoảngkhông:“GiờGiáovươngđãtẩuhoảnhậpma,têntiểutửDiệuPhongđó thìđãbịpháiđi,chỉcònmộtmìnhMinhLực trongcung.Cơhộingànnămkhógặpđấy!”

“DiệuPhonggiờnàyđạikháicũngđếnDượcSưcốcrồi,”đôimắtĐồngchuyểnsangsắctím,haihàngmôimỏngmímchặtthànhmộtđườngthẳng:“BấtkểhắncómờiđượcTiếtTửDạhaykhông,chúngtaquyếtphảiđộngthủtrướckhihắntrởvề!Bằngkhông,khómàbảođảmđượchắncónghetintađoạtLonghuyếtchâuhaykhông…tintứcnàymàlộrathì…DiệuHoả,chúngtasẽbạilộtriệtđểđó!”

DiệuHoảcóvẻgiậndữtrừngmắtlênnhìnĐồng:“Đãnóivớingươirồi,cầnphảigiếtnữnhânđóđi!Thậtkhôngbiếtlúcấyngươibịchạmdâythầnkinhnàonữa,đểmạngảlạigiờđãthànhhoạlớnrồikìa?”

Đồngchaumàylại,nhưngcũngkhôngcócáchnàophảnbáclạiy.Đúng vậy, trước khi rời khỏiDượcSư cốc, hắn cần phải giết chết nữ

nhânđóđi.Nhưngtạisaolúcấyhắnlạinhưbịmaxuiquỷkhiếnmàthachonàngta?Đồnglắcđầumệtmỏi.Xemra, lầnnàykếhoạchmàthànhcông,bấtluậnrasaocũngphảiđiDượcSưcốcmộtchuyếnnữa–nhấtđịnhphảigiếtchếtnữnhânđó,đểcắtđứtnốtchúttạpniệmđómớiđược.Bằngkhông,sớmmuộngìhắncũngsẽmấtmạngvìchuyệnnày.

HắnnắmchặtLịchHuyếtkiếm,rítlênlạnhlùng:“TasẽchọntrongTuLatrườngmộtđộitâmphúcchặnđườngbọnchúng…DiệuPhongvõcôngcaotuyệt,tacũngkhônghyvọnghànhđộngnàythànhcông.Chỉmongcóthểcầmchânbọnchúngmộtchút,đểởđâycóthêmthờigianmàungdunghạthủ.”

DiệuHoảgậtđầunói:“Cònởđâysắpxếprasao?”“Giáovươngđãmuốnchegiấuthươngthếcủamìnhvớibênngoài,tấtsẽ

dẫnngaokhuyểntảnbộtrongLạcviêntrênđỉnhnúinhưthườngngày,”hắnngướcmắt nhìn tuyệt đỉnh Côn Luân, lạnh lùng nói: “Ta trở vềÁm giớitrongTuLatrườngtĩnhtoạ,TậptrungĐồnglực…3ngàysau,chúngtasẽhànhđộng.”

Page 112: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Được!”DiệuHoảsuynghĩmộtlát,rồigậtđầuđồngý:“CócầnbáovớiDiệuThuỷkhông?”

Đồngnghĩngơigiâylát,cuốicùnglắcđầu:“Khôngcần.Nữnhânấylàđịchhaybạncònchưabiếtđược,đừnghyvọnggìởthịthìhơn.”

Cơhộisẽkhôngđếnlầnthứhai,nếukhôngnắmlấycóthểcảđờinàycũngkhôngcòncơhộiđểlậtđổGiáovươngnữa!

Khôngthànhcông,thìcũngthànhnhân.Ítnhấtcũngtốthơncảđờiquỳdướichânngườitalàmchólàmlợn.

DượcSưcốc.TrongHạChiviên,TiếtTửDạngẩngmặtnhìnbầu trờiphươngNam, hàng lôngmày thanh tú khẽ chau lại. Đã hơn 20 ngày rồi,HoắcTriểnBạchgiờchắcđãtớiDươngChâu–khôngbiếtycótìmđượcsưphụkhông?Támnămnay,nàngchưa từngđi tìmsưphụcũngkhôngbiếtngườicócònởDươngChâukhôngnữa?Chỉmongtênmặtdàyđómaymắn,có thể thuận lợi tìmđượcLiêuThanhNhiễmsưphụnàng.Bằngkhông…bệnhcủaMạtNhi,trênđờinàytuyệtđốikhôngcònaitrịnổinữa.Nàngthởdàimộttiếng,khôngthểđoánnổinétmặtcủaHoắcTriểnBạchsẽthếnàokhigãbiếtnàngđãgạtgãsuốt8nămtrời.

RồinànglạinhìnlêntrờiTây,vẻloâucàngthêmđậmnét–MinhGiới,giờnóthếnàorồi?Chodùnóđãtừnggạtta,làmtabịthương,nhưngthủychung tacũngkhông thểnàokhông lo lắngchonó.Dùcó lấyđượcLonghuyếtchâu,hoànthànhmệnhlệnhlầnnay,nhưngsaukhitrởvềĐạiQuangMinhcung,cuộcsốngcủanóliệucótốthơnkhông?Haylàvẫnnhưtrướcđây, trở lạiTuLa trường,đợi chờmệnh lệnh tiếp theonhưnhững sát thủkhác.MinhGiới,MinhGiới.Đệđãquênhếtthậtrồisao?Haylà,vìdùcónhớlạinhữnghồiứcđóthìcũngkhôngcótácdụnggì,màchỉlàmtăngthêmnỗi thốngkhổmàthôi?Taphải thếnào,mớicó thểdẫnđệrakhỏinơi tốitămđóđây…

Nàng đang trầmmặc nghĩ ngợi, chợt nghe phía sau có tiếng lạo xạo.“Đừngcửđộng!”TiếtTửDạchẳngbuồnquayđầulại,chỉkhẽmắng:“Vếtthươngởbụngquásâu,cònchưathểxuốnggiường.”

Nhưngnamtửcómáitócmàuxanhlamkiađãđếnsaulưngnàng:“Ủa,khoẻ nhanh vậy sao?” Tiết TửDạ không khỏi bật ramột tiếng cười lạnhlùng,nhìnvếtthươngnơibụngy:“Quảnhiênkhihạđaocáchạđãcốýtránhnơicómạchmáu,DiệuPhongsứngàicượcrằngtasẽkhôngnhìnngàichếthả?”

“TạihạcóthểlậptứctựtậnđểlàmvơinỗigiậntronglòngTiếtcốcchủ.”DiệuPhong dâng đoản đao lên, trênmặt vẫn nởmột nụ cười ôn hoà nhưtrước,ngườikhẽkhomlại:“Nhưngtrướcđó,xinTiếtcốcchủtranhthủđiCônLuâncàngsớmcàngtốt,tránhđểlỡdởbệnhtìnhcủaGiáovương.”

TiếtTửDạnhất thờikhôngbiết phảinói sao.GươngmặtDiệuPhongdườngnhưlúcnàocũngcónụcườiônhoàấy–nụcườiđónhưđangphát

Page 113: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

sáng,mangtheocảsựbìnhyêntĩnhlặngtrongnội tâmtoảrangoài.“DụcXuânPhong”làvõhọctốicaođượcghilạitrênThánhHoảlệnh,cùngvới“Thiếtmãbănghà”đượccoilàtâmpháptuyệtđỉnhcủahaihệâmdương,nhưngthuậtnàyyêucầungườituluyệnphảicótâmđịaấmápbìnhhoà,nếukẻ tâm địa gian tà tàn độc mà luyện tất sẽ nửa đường tẩu hoả nhập ma.Ngườinàyluyện“DụcXuânPhong”20năm,khôngngởđãcóthểdunghợpmộtcáchnhịpnhàngnộitứcvàkhíchấtcủabảnthânvàonhưthế.

Nàngnhìnyvớiánhmắtkhóhiểu:“TừnhỏđãbịnuôibằngđộcBăngtằm,màvẫncamtâmtìnhnguyệnmấtmạnhvìôngtasao?”

DiệuPhongmỉmcười:“Giáovươngđốivớitạihạcóântáitạo.”TiếtTửDạcaumày:“Takhônghiểu.”“Tiếtcốcchủkhôngbiếtđóthôi,tạihạvốnlàngườicủaHoàngtộcLâu

Lan,”DiệuPhongcườiđiềmđạm,“saurồiquốcvậnsuyvong,bịbứcphảilưulạc.Trênđườnggặpphảilũphỉtặc,tấtcảđềunhờGiáovươngmớisốngđượcđếnngàyhômnay.”

“Ồ…”TiếtTửDạlẩmnhẩm,ngẩngđầunhìntrời:“Nóinhưvậy,Giáovươngđócũngđãlàmchuyệntốthaysao?”

DiệuPhongcungkính:“XinTiếtcốcchủrataytươngcứu.”“Được rồi, ta đồng ý đến Côn Luân chữa bệnh cho Giáo vương của

ngài…”TiếtTửDạphất tayáođứnglênnhìnngười thanhniên trẻ tuổi từđầuđếncuốivẫnluônmỉmcườiấy,giơmộtngóntaylên:“Nhưng,tacómộtđiềukiện.”

DiệuPhonggậtđầu:“Tiếtcốcchủcứnói.”TiếtTửDạcườilạnhhỏi:“Ngàilàmchủđượcsao?”“Tạihạ có thể.”DiệuPhongkhomngười, lấy trong tay áo ramộtvật,

cungkínhđưalên:“ĐâylàthánhvậtGiáovươngtraochotạihạtrướckhilênđường…Giáovươngkhẩudụ,chỉcầnTiếtcốcchủxuấtthủcứuchữa,bấtcứyêucầunàocũngcóthểđápứng.”

“ThánhHoảlệnh!”TiếtTửDạvừanhìnthấyvậtđó,liềnthấtthanhkêulên.

Lệnh phù được đúc từHuyền thiết đó cực nặng, toát lênmột thứ ánhsáng lạnh lẽo,bên trênkhắcđầynhữngvăn tựkỳ lạmànàngkhônghiểu.TiếtTửDạcũng từngnghengười tronggianghồnói loáng thoángvềvậtnày,biếtđâylàthánhvậtchícaovôthượngcủaMagiáo,duychỉmìnhGiáochủmớiđượcsởhữu.“Ồ…”Nàngkhẽcười:“XemraGiáovươngcủangàilầnnàybệnhcũngkhôngnhẹđâu”

DiệuPhongkhôngnóigì.NàngnhậnlấyThánhHoảlệnh,gậtđầuvớiy,nói:“Được,ngàymaita

sẽtheongàiđếnCônLuân.”“Đa tạ.”DiệuPhongbật cườimừng rỡ, thầm thở phào nhẹ nhõm, đột

nhiêncảmthấyvết thươngđaunhóiđếnkhông thểchịuđựng,khẽrên lên

Page 114: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

mộttiếng,ômlấybụngloạngchoạngngãxuống,máutừtừrỉranơikẽtay.“Ôi…”Tiết TửDạ vội lao tới, cúi người đỡ lấy y, thở dàimột tiếng:

“GiốngynhưMinhGiớivậy,toànhnhữngkẻkhôngcầnmạng.”MinhGiới?DiệuPhongthầmkinhngạc,lạinghenữtửkialẩmbẩmbên

tai:“Lầnnày,bấtluậnthếnàocũngphảimangnórakhỏinơiấy…”TuLatrường.Ámgiới.Bêntailiêntiếpvanglênnhữngtiếngkêuthảmthiết,cùngtiếngxương

thịtvỡnát,cùngtiếnggàođiênloạntrướckhigiaotínhmạngchotửthần–đó làâm thanh từSúcSinhgiớibêncạnh truyền tới.ĐámngườimớivừađượcđưavàoTuLatrườngđangtiếnhànhđợtđàothảitànkhốcđầutiên.ỞSúcSinhgiới,sinhmạngconngườichẳngkhácnàonhànhcâyngọncỏ,500đứatrẻ,ởđâysẽchếtđitámphầnmười,chỉcònlại100đứasốngvàođượcSinhTửgiới,tiếnhànhtuluyệntầngthứhai.Cuốicùng,cỏthểrakhỏiSinhTửgiớicũngkhôngquáđược50người.

ÁmgiớilàcảnhgiớicaonhấtcủacácsátthủtrongTuLatrường:vượttrênSúcSinhgiớivàSinhTửgiới.Làtượngtrưngcủakếtquảnhiềunămkhổ luyện.Trải qua nhưng đợt đào thải nghiêmkhắc, chỉ có rất ít sát thủsốngđượcđểbướcvàoQuangMinhgiới – nhữngkẻ sống sót ấyđều trởthànhsátthủtinhanhnhấtcủaĐạiQuangMinhcung.Chẳnghạnnhư…hắnvàDiệuPhong.

Ở nơi tối tăm nhất,một nam tử áo đen đang lặng lẽ tĩnh toạ, haimắtnhắmnghiền.

Những tiếng kêu la thảm thiết ấy cơ hồ hoàn toàn không lọt vào taiĐồng.Hắnngưngtựtoànbộtâmthần,soitâmtịnhkhí,dồnhếtcảsứcmạnhvàohaimắtđangkhépchặt.Hắnđãmộtmìnhbếquan tĩnh toạ trongÁmgiớinàyhaingàytròn,khôngănkhônguống,khôngnóimộtcâumộtchữ.

SửdụngĐồng thuậtsẽ tiêuhao tinh lựccực lớn,đốiphóvớinhânvậtnhưGiáovươnglạicàngkhôngthểqualoađạikhái,tĩnhtoạngưngthầnbangàythựcracũngvẫnchưađủ.ĐitheoGiáovươngđãmườimấynăm,hắnhiểurấtrõconngườingồitrênngọctoạấyđángsợthếnào.Chỉlà,giờhắnđãkhôngcòn thờigiannữa.Hắnnhấtđịnhphải tranh thủ ra tay trướckhiDiệuPhongởDượcSưcốctrởvề,bằngkhôngdùDiệuPhongkhôngbiếtbímậthắntranhđoạtLonghuyếtchâuởđó,thìcũngmangnữnhânkiavềtrịthươngchoGiáovương–thươngthếcủaGiáovươngmàcóchuyểnbiếntốt,hắnsẽkhôngcòncơhộiđểhạthủnữa.

Song,hễcứnghĩđến“DượcSưcốc”,đôimắtđentrắngrõrànhkialạiđộtnhiênhiệnra trướcmắthắn,dịudàngmàbuồnbã.MinhGiới…MinhGiới…,trongmộtthoángngẩnngơ,hắnnghethấycóngườiđangthìthầmgọi,đôi tayvươnvềphíahắn. “Cút!”Cuốicùnghắncũngkhông thểchịuđựngnổicặpmắtấycứnhìnmìnhchằmchằm:“TakhôngphảiMinhGiới!”Mắtvừamởra,tấtcảảoảnhđềubiếnmất.

Page 115: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Đồngcôngtử,”bênngoàicóngườithấpgiọngbẩmcáo,làmộtthuộchạtâmphúccủahắntrongTuLatrường,“BátTuầnđãhạsơn.”

BátTuấnlàtổsátthủtuyệtđỉnhgồm8ngườidođíchthânhắnmộttayhuấnluyện,nănglựccònhơncảThậpnhịNgânDực–lầnnàytoànbộBátTuầnđềuxuấtkíchchỉđểchặnDiệuPhongtừDượcSưcốctrởvề,dùtêntiểu tửđóvõ công có caohơnđi nữa, trongmấyngày cũng chẳng thể annhiênmàpháđượcvòngvây.Huốnghồ…bêncạnhy,quánửalàcòndẫntheonữnhânkhôngbiếtvõcôngtrongDượcSưcốckia.

“NếukhônggiếtchếtđượcDiệuPhong,”hắnnhắmmắt lại trongbóngtối,lạnhlùngdặndò,“thìcũngphảilấyđượcthủcấpcủanữđạiphukia.”

“Vâng!”Tênthuộchạ“dạ”mộttiếng,rồiquỳxuốngcáotừ.Đồngngồiởnơitối

tămnhất,nhắmmắt lại lầnnữa,ngưng tụ tinh thầnvàogiữahaimắt.Câykimsauótngấmngầmnhóiđau.Cặpmắtkialạithấpthoángẩnhiện,lặnglẽnhìnhắn…MinhGiới.MinhGiới.Giọngnóiđólạicấtlên,xaxagầngần,cứlàmcháybùnglênvôsốảoảnh.Lửa.Máu.Trốnchạy.Bóngđêmchìmngập…cuốicùnghắnkhôngthểchịuđựngđượcnữa,đấmmạnhmộtquyềnxuốngnềnđálạnhlẽobêncạnh,toànthânrunnhènhẹ.

HoắcTriểnBạchtỉnhlạithìmặttrờiđãlênbaconsào.Gãgiậtbắnmình,vộilậtmìnhngồilên–khôngngờlạingủlâunhưvậy!

BệnhcủaMạtNhicònđangđợi thuốcvềLâmAntrịbệnh,vậymàtacònnằmđâyngủsaynhưchếtthếnày!

NhahoànthâncậncủaLiễuPhiPhi,YênChiNôbưngbữasánglên,đặtmạnhcáikhayxuốngbàn,dườngnhưcóvẻrấttứctối:“Này,ănxongrồiđiđi!Thậtkhôngbiếttiểuthưthấyngươitốtởđiểmnàonữa?Nóiđếnlàđến,nóiđilàđi,khôngtiềnkhôngthế,vôtìnhvônghĩa,vậymàtiểuthưlạicứnhớmãiđếnngươi!Đúnglàmaxuiquỷkhiếnmà!”HoắcTriểnBạchbịtiểunha hoàn nói cho sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cảm thấy cháo hạt sen trongmiệngchẳngcònmùivịgì:“Taxinlỗi!”

“Hứ… không cần xin lỗi ta làm gì,” Yên Chi Nô hừ nhẹ một tiếng.“Cũngmaylàlầntrước,đámbằnghữuđócủangươiđếnđâyuốngsay,nóivớitiểuthưchuyệncủangươitrongtámnămqua,thậtđúnglàkinhthếhãitụcđấynhé!Tiểuthưnghexong,cuốicùngcũnglạnhlòng.”

“HạTiênVũ…”HoắcTriểnBạchđươngnhiênbiếtnhữngkẻấy làai,khôngkhỏinghiếnrăngkènkẹt.Đãnóibabốnlầnrồi,khôngđượcnhắclạichuyệnnămđó,nhưngđámngười lắmmồmlắmmiệngấyvẫnkhôngbiếttốtxấumàtoangtoácđikểvớingườikhác.

“Vừahaycómộtvị thươnggiaởTâyVựcđếnđây, tayHồ thươngđóđúnglàtiềnnhiềuđèchếtđượcngười,vừagặpđãsaymêtiểuthư.Vợyđãchết,naymuốn tụchuyền…kể racũng tốthơn là làm thiếpchongười ta,nêntiểuthưđồngýrồi.”

Page 116: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Cằnnhằnxong,YênChiNôliềnbỏgãlạiđó:“Ngươitựănđi,sángnaytiểuthưphảixuấtgiárồi!”

Mộtmìnhgãngồingẩnratrongphòng,hữnghờănlấyvàimiếng.Bênngoàibấtngờvang lên tiếngsênhsáo trốngkèn,vôcùngnáonhiệt.HoắcTriểnBạchliềnđitớicửasổ,mởranhìnxuốngdưới,chỉthấymộtđộinhạcđangdừnglạitrướccửa,rươnghòmgấmvóc,thanhthếrấtlớn.MộtngườiHồtầmbốnmươituổicưỡingựahiênngangdừnglạitrướccửaLinhLunghoagiới,tócnâumắtxanh,gươngmặtrâuriarạngrỡnétcười,saulưnglàmộtđộigiađồngvàngườihầukhiênglễvật,pháonổđinhtainhứcóc.ThiếttưởngđâychínhlàvịthươnggiađếntừTâyVựcmàYênChiNôđãnóitới.

Rướcmộtnữtửthanhlâuvềlàmvợvốnchẳngphảichuyệnvinhquanggì, vậymà vị thương gia người Hồ này lại khoa trương không chút ngạingần,chắchẳnyphảirấtsủngáiLiễuPhiPhi.Mụtúbàkhôngbiếtđãthubao nhiêu ngân lượngmới chịu buông cái cây tiền này đi, vừa khóc ròngròngvừađỡLiễuhoakhôiđầuchevảiđỏrangoài.Trướckiabướcvàokiệuhoa,khôngbiếtvôtìnhhaycốý,tânnươngquayđầulạiliếcquakhehởcủakhănchùmnhìnvềphíacănphòngcũcủamình.Nơiấy,mộtnamnhânáotrắngđangđứngbêncửasổ,trongnhưcâyngọctrướcgió.Tạmbiệt,Bạch!

“Sao thế?Thấy tình nhân cũ xuất giá, không nỡ hả?”Bên tai gã chợtvanglêntiếngbỡncợt,mộtbàntayđặtlênvai.

Ai vậy?Aimà nhân lúc gã không chú ý đã lặng lẽ vào phòng?HoắcTriểnBạchkinhhãi,lậptứcbắtvềbênphải,vươnngườichộplấytúigấmđặt trên đầu giường, Mặc Hồn kiếm trong tay phải đã tuốt ra khỏi bao.“Dừng tay!” Đúng vào khoảng khắc xuất kiếm, gã chợt nghe thấy đốiphươngkêulên:“Tađâymà!”

“TiênVũ?”Gãngẩnngười,lưỡikiếmdừngsữnglại.Thanhniênáogấmkiacũnggiậtthótmình,vộivàngvớlấychiếcgiánếnbạcgiơlêntrướcmặt,thởhắt ramột tiếngnói: “TangheTrùngnươngnói tối quangươivềđếnDươngChâuliềnchuivàođâyngủ,sángsớmnayđếnxemthử…lãoThất,ngươiphátbệnhgìvậy?”

KhiĐỉnhKiếmcácmớithànhlập,đãđịnhraTứĐạiDanhKiếmlàmhộpháp,vềsautănglênthànhtámngười,đềulàtinhanhtrongcácmônpháiởTrungNguyên.HạTiênVũnàychínhlàđộctửcủachưởngmônKiếmtôngHoaSơnphái, lớnhơnHoắcTriểnBạchmột tuổi,đứnghàng thứ tư trongBátKiếm.Tuyxuất thândanhmônnhưng tính tìnhyngangngạnhphóngtúng,bìnhthườngrấtthíchởnhữngnơiphonghoatuyếtnguyệt,đếngiờvẫnchưalấyvợ.Lầnđầutiêngãtớinơinàycũnglàdoykéođến.

“Xin lỗi!”HoắcTriểnBạchcườingượngngùng, thukiếmvềbao:“Tacăngthẳngquá!”

HạTiênVũbuônggiá nến xuống, chaumàyhỏi: “Thuốc đó nămnayxongrồihả?”

Page 117: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Xongrồi.”HoắcTriểnBạchmỉmcười,thởhắtramộthơi.HạTiênVũcũng thở hắt ra theo: “Coi như xong rồi… nếu còn không xong, ta thấyngươisẽđiênmất!”

“Tathấynguoisắpđiênthìcó,”HoắcTriểnBạchkhôngnhườnggãbằnghữurượuthịtnàychútnào,châmchọclạiluôn:“Đãđếntuổinhilậprồimàvẫnlôngbôngởđây…nhìnlãongũngườitacóconbếrồikìa.”

“ĐừngsotavớitêngiàVệPhongHànhấy.”HạTiênVũkhịtkhịtmũi:“Tacòntrẻtuổianhtuấnmà.”

Trong Bát Kiếm của Đỉnh Kiếm các, Ngọc Thụ Công Tử Vệ PhongHànhvàBạchVũKiếmHạTiênVũ làphong lưunhất.Haingườinày từthuởthiếuniênđãsonghànhphiêulãnggianghồ,đểlạikhôngítchuyệntìnhlãngmạn.Nhưng tám năm trướcVệ PhongHành đột nhiên thay tâm đổitính,tựnhiênbiếnmấttrêngianghồ,tạtuyệtđámbạnbèănchơi,nghenóiđã lấyvợsinhcon, làmmộtngườichồng,ngườicha tốt.HạTiênVũmộtmìnhlẻbóng,khôngkhỏicócảmgiácbựcbộivìbịbỏrơi,từđóđếngiờvẫnluônrấttứctốichuyệnnày.

“Hiếmcódịpngươilạisốngtrởvề, tốinaytụtậpmộtbữađi!”YthúcHoắcTriểnBạchmộtquyền:“Mấyngườichúngtacũngcảnămkhônggặpnhaurồi.”

BátKiếmđềulàhuynhđệsốngchếtcónhau,saukhiđượctriệutậptớiĐỉnhKiếmcácđã liên thủ làmkhông ítđại sự,duy trì trật tựchovõ lâmTrungNguyên,ngăncảnMagiáoTâyVựcxâmnhập,lậpnêncônglaohãnmã.NhưngtừkhiTừTrọngHoabịgiết,BátĐạiDanhKiếmchỉcònlạibảyngười,khôngkhítừđócũnglạnhlẽodần.

“Xinlỗi,tacòncóviệcgấp.”HoắcTriểnBạchđungđưatúigấmtrongtay.ĐãđếnDươngChâu,chắcmởrađượcrồiđây?Gãnônnóngcởitúigấmra,sauđóánhmắtlậptứchiệnlênvẻkinhhãi–khôngcóthuốc?Bêntrongchỉcómộtcâytram,mộtphongthưvàmộttúigấmnhỏhơn.

Trâmđượcgàitrênphongthư,gãnhậnrađâylàchiếctrâmngọctímTiếtTửDạvẫnthườngcàitrêntóc.Bêntrênphongthưviếtmộthàngchữ:“Ânsư Liêu Thanh Nhiễm, CổMộc Lan viện Dương Châu, Tây thành.” Lạckhoản đề: “Đệ tử TửDạ bái thượng.”Nhìn địa chỉ trên phong thử,HoắcTriển Bạch khẽ chaumày. Nữ nhân chết dịch này dặn đi dặn lại gã đếnDươngChâumớimởtúigấmchínhlàđểgãkịpthờiđưabứcthưnàychosưphụnàngta?Thậtlàkỳquái…chẳnglẽbứcthưnàycònquantrọnghơncảviệcđưa thuốc choMạtNhi?Dodựmột lúc, cuối cùnggã cũnghạquyếttâm: nữ nhân chết dịch đó đã cẩn thận dặn dò như vậy, nhất định là cónguyênnhân,nếukhôngđưathư,nóikhôngchừnglạicóchuyệngìsaisótthìsao.

“Tađitrướcmộtbước,”gãbảoHạTiênVũ:“ĐợihoànthànhchuyệnởLâmAn,rồiđếnkiếmcácngườiuốngrượusau.”

Page 118: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

KhôngđợihọHạ trả lời, gãđãhúdàimột tiếng,dẫn theoTuyếtDiêunhảyrakhỏilầu.

CổMộcLanviệnnằmởngoạiôphíaTây,đượcxâytừthờiĐườngđểgiữxá lợi của cổPhật, đượcđặt tên theo câymộc lanhơn500 tuổi trongviện.Sauchiếntranhloạnlạctriềutrước,CổMộcLanviệnvàPhậtthápđềubịhủymất,nơinàybiếnthànhđiêutànhoangvắng,khôngcòntănglữnàocưtrúnữa.

HoắcTriểnBạch đứng trong khu nhà rách nát, cỏ dạimọc đầy, tronglònglấylàmngạcnhiên.ChẳnglẽsưphụcủaTiếtTửDạ,DiệuThủQuanÂmLiêuThanhNhiễmđãtuyệttíchgianghồnhiềunămnaylạiẩncứởnơinày?

Sau tiếtLậpxuân,gióvẫncònhơi lạnh,gãđảomộtvòng,không thấybóngngườitrongtựviện,đangngầnngừthìchợtngheTuyếtDiêubayratừhậuviện,kêu lênmột tiếng.Gãbènnhìn theo tiếngkêu, lập tứcgiậtmìnhchấnđộng–câymộclancổthụđãcháyđenlórangoàibờtườngkia,khôngngờđangmọclênnhữngmầmxanhmơnmởn!

Làai,aicóthểkhiếncâykhôsốnglạinhưthế?Gãgiậtthótmình,ánhmắtvượtquabứctườngkia–cáchcâycổthụkia

khôngxalắm,khôngngờlạicómộtcăntiểulâugọngàngsạchsẽ,từtrongnhàkhóicơmlữnglờbaylên.

Làởđó?Gãkhôngnénnổicảmgiácmừngrỡ,đitớigõcửa.“Bảo chàng vào thànhmuamấy bao tã lót choABảo, saomà đi lâu

vậy?”Bêntrongvanglêntiếngoántráchcủaphụnữ,cánhcửamởra:“Cóphảilại lénlútđếnnơiấyrồikhông?Cáiđồchếttoinhàchàngxemta…”Cửavừamởrathìgiọngnóilậptứctắtngấm.

Nữnhânômconthơngướcmắtnhìnnamnhânáotrắngbênngoài,trongmắtlộvẻngạcnhiên:“Côngtửtìmai?Tướngcôngnhàtarangoàirồi.”

“TạihạđếntìmDiệuThủQuanÂm.”HoắcTriểnBạchhànhlễnhưđệtử, cungkính trả lời…Tuyvị sưphụnàycủaTiếtTửDạ trôngcùng lắmcũngchỉngoài30,áo trắng trâmngọc, thanh túcaonhã, sovớigã thìchỉnhiềuhơnbốnnămtuổi,nhưngbấtluậnthếnàogãcũngkhôngdámnửacâubấtkính.

“ỞđâychẳngcóQuanÂmgìcả.”Nữtửsasầmmặtxuống, lạnh lùngnóirồiđóngsậpcửalại:“Phậtđườngđãhủy,chưthầnđềubịdiệt,côngtửtìmnhầmchỗrồi.”

“Liêutiềnbối.”HoắcTriểnBạchvộivàngđưataychặncửalại:“Làlệnhđồnhờtạihạchuyểnthưchongười.”

Nữnhânáotrắnghơingẩnra,mộtcâytrâmngọctímvàmộtphongthưđãđưatớitrướcmặt.Nàngngâyratronggiấylát,cuốicùngcũnglỏngtayxuống,mởcửara,lẩmbẩmnói:“Ôi,támnămrồi…cuốicùngcũngđếnhả?”

SaukhiđểHoắcTriểnBạchvàonhà,nàngcầmcây trâmlênxemmột

Page 119: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

chút,rồikhẽgậtđầu:“Khôngsai,tađãđểlạithứnàychoTửDạlúcrờikhỏiDượcSưcốc.Đếngiờcuốicùngnócũngchịudùngđếntínvậtnàyrồià?”NàngnghiênđầunhìnHoắcTriểnBạchhỏitiếp:“CôngtửtừDượcSưcốcđếnđâyhả?SứckhỏeTửDạcótốtkhông?”

Hoắc Triển Bạch ngần ngừ giây lát, cuối cùng quyết định nói thật:“Khôngổnlắm,càngngàycàngsợlạnh.”

“Ôi…làsựphụnàykhôngtốt,”LiêuThanhNhiễmcúiđầu,nhẹnhàngvỗnhẹđứanhỏđangnằmtronglòng:“TửDạmới18tuổi,tađãbỏDượcSưcốclạichonó…nhưngcũngđãnóivớinó,nếugặpphảichuyệnkhókhônggiảiquyếtđược,nhấtđịnhsẽdốchếtsứcgiúpnómộtlần.”

“Mộtlần?”HoắcTriểnBạchcóchútngạcnhiên.LiêuThanhNhiễmnhoẻnmiệngcười: “đươngnhiên, chỉmột lần… ta

khôngthểđểnómượncớ‘đằngnàochữakhôngxongthìcũngcósưphụ’được.”Nàngcầmcâytramngọclên,cườikhổnói:“Cóđiềuconnhađầuđóvừathôngminhlạivừahiếuthắng,támnămnayvẫnkhôngđộngtớitínvậtnày, ta còn tưởng y thuật của nó đã đếnmức tiên hạ vô song, không cònchuyệngìlàmkhónódượcnữarồi…khôngngờ,vẫnphảidùngđếnvậtnàyhaysao?”

HoắcTriểnBạchđứngcạnhlắngnghe,chỉthấygiậtthótmìnhmộtcái.Làýgìvậy?TiếtTửDạbảogãcầmtrâmngọcđếnDươngchâugặpLiêuThanhNhiễm,chẳnglẽlàvì…

LiêuThanhNhiễmgiaođứatrẻchothịnữtrôngcoi,mởphongthưra,lẩmbẩmnói:“Khôngphảinhađầunàytámnămnayvẫnkhôngtừbỏ,quyếtđòitahồisinhchongườidướibăngkiađấychứ?Từđầutađãbảolàkhôngthểrồimà…a?Đây…”

Nàngvừaxemthư,độtnhiênsững lại,ngẩngđầu lênnhìnHoắcTriểnBạchmộtcáithậtnhanh.

“Tiềnbối,saovậy?”HoắcTriểnBạchcũngthấpthỏmkhôngyên.LiêuThanhNhiễmquayngườiđivàotrong:“Vàongồixuốngrồinóichuyện.”

ThấtdiệpminhchidướiđáyNguyệtCungThánhhồ,ThanhLoanhoatrongBạchVân cung trênBíchThành sơn nơiĐôngHải, Long thiệt trênvách núi dựng đứng ở Động Đình Quân sơn, Tuyết anh tử ở Tây CônLuân…nhữnglinhdượcquýbáuđórơitừtrongtúigấmra,mỗimộtthứ,sắcmặtHoắcTriểnBạch lại trắng nhợt đimột phần. “Đây, đây là chuyện gìvậy?”Cuốicùnggãcũngkhôngnénđượcmàkêulênkinhhãi,nhảybậtdậy.ĐâychẳngphảinhữngthứTiếtTửDạđã lấyđi luyệnthuốchaysao?Tạosaotấtcảvẫncònnguyênđây?

“TửDạkhôngluyệnđượcthuốcthật,”LiêuThanhNhiễmbìnhtĩnhđặtphongthưxuốngbàn,nhìngươngmặtđangdầntáiđikia:“Hoắcthấtcôngtử,đơnthuốcnămvịmànókêmớiđầuthựcralàgiảđó.”

“Hả…làgiả?”HoắcTriểnBạchnhấtthờingâyngườira.

Page 120: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Đúngvậy.”LiêuThanhNhiễmchỉtayvàocácthứtrênbàn:“Nhữngvịthuốcnàyđềulàkỳtrântuyệtthếdượctínhcựcmạnh,lạikhôngdunghợplẫnnhau,cănbảnkhôngthểphốihợptrongmộtđơnthuốc.TửDạnămđókhôngtừchốinổilờicầukhẩncủacôngtử,sợcậunhấtthờituyệtvọng,mớicốýkêđơnthuốc‘khôngthểcó’này.”

HoắcTriểnBạchthẫnthờ,bàntaycầmkiếmtừtừrunrẩy.“BệnhcủaMạtNhi,TửDạcóviếtrấtrõtrongthưrồi,đúnglàrấthiếm

gặp.Lầnnàynótậnhếttâmlựccũngchỉluyệnđượcmộtviênthuốc,cóthểkéodàisinhmạngchođứatrẻấythêm3tháng.”LiêuThanhNhiễmkhẽgậtđầu,thởdàinói:“Hoắcthấtcôngtử,xincậuđừngtráchtộiđồnhicủata…”

“Khôngthểnào!”HoắcTriểnBạchnhìnchằmchằmvàođốngthuốctrênbàn, đột nhiên hét lớn: “Không thể nào!Ta, ta đã tốnmất támnăm ròng,mới…”Gãkhôngnénnổicơncuồngnộtràodângtronglòng:“TiềnbốinóiTiếtTửDãđãgạtta?Cô…côtagạtta?!”

LiêuThanhNhiễmthởdài:“TửDạquámềmlòng…đángratừđầunónênnóichocậubiết,bệnhcủaMạtNhilàtuyệtchứng.”

“Khôngthểnào!Nàngkhôngthểgạtta…talậptứctrởvềhỏichorõ.”SắcmặtHoắcTriểnBạchtrắngbệch,vơvộivơvàngmấythứkỳtrândịbảotrênbàn:“Tiềnbốixem,Longhuyếtchâukhôngcóởđây!Chắclàthuốcđãluyệnxongrồi!”

“Hoắccôngtử,”LiêuThanhNhiễmthởdài:“Cậukhôngcầntrởlạitìmtiểuđồnữa,bởivì…”

Nàng quay người nhìn cây cổmộc lan đã chết đi rồi lại hồi sinh kia,chậmrãinóitừngchữmột:“Kểtừhômnay,bệnhcủaTừMạtsẽdotaphụtrách.”

HoắcTriểnBạchsữngngườilại,tronglòngvừabithươnglạivừamừngrỡ.

“CậuđừngtráchTửDạ,nócũngđãcốhếtsứcrồi,”LiêuThanhNhiễmquayđầu lạinhìngã,cầmcây trâmngọc tím lên, thở ranhènhẹ:“Cậucóbiếtkhông?Đâyvốnlàtínvậtduynhấtmàtachonó…tavốntưởngrằngnósẽlấythứnàyđểnhờtaphụcsinhchothithểdướibăngkia…nóvẫnluôncốchấpchuyệnquákhứnhưthế.”

Nàngnhìnbạchykiếmkháchtrướcmặt,chợtbậtcườinói:“Nhưng,cuốicùngnólạilấyrađểcứumộtđứatrẻkhônghềliênquantớimình.”

Nghenhữnglờinày,cơngiậnvàsựkinhhãitronglòngHoắcTriểnBạchcũngtừtừtanđi.

“Vậy…Liêutiềnbốicóchắcchắnkhông?”Gãlungtúnghỏi.“Cónămphần.”LiêuThanhNhiễmgậtđầu.HoắcTriểnBạchthấynhẹ

cảngười,tựanhưtảngđáđènặngtrongtimvừarớtxuốngvậy.“BệnhcủaMạtNhiđãnguycấp lắm rồi, giờ tađi thudọnhành trang

ngay,”LiêuThanhNhiễm thumấy thứđồ trênbàn lại, dặndò thị nữvào

Page 121: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

trongsửasoạntúithuốcđồnghề:“Đợitướngcôngvề,tabáovớichàngmộttiếngrồilậptứccùngcậuđithâuđêmtớiLâmAn.”

“Vâng!”HoắcTriểnBạchcungkínhcúiđầu:“LàmphiềnLiêutiềnbốirồi.”

Bêntrongvừabắtđầuchuẩnbịthìphíangoàiđãvanglêntiếngđẩycửa,mộtngườilaovùvào,giọngnóimangtheobaphầncảnhgiác:“TiểuThanh,bênngoàicódấuchânngườilạ…cóaiđếnthế?”

“Khôngsao,PhongHành,”LiêuThanhNhiễmthuậnmiệngtrảlời:“Làbằnghữucủađồđệthiếpđếnthăm.”

Giọngnóikiavừalọtvàotai,HoắcTriểnBạchđãcảmthấythânthuộcđếnkỳquái,bấtgiácquayđầulạiđốidiệnvớingườikia,rồiđồngthanhthốtlênmộttiếngkinhngạc:“Lãongũ?”“Lãothất!”

HoắcTriểnBạchtrợnmắthámiệng.Namnhâncaolớntuấntúnàytaytráixáchmộtbaotãlót,tayphảicầmmộtchiếctrâmhoamớitinh,eolưngtrốngkhông,trườngkiếmtùythângiờđãbiếnthànhhầubaođựngtiền–chodùcósétđánhgiữađầugãcũngkhôngthểtưởngtượngraVệngũcôngtửtrongBátKiếm,NgọcThụCôngTửVệPhongHànhnămxưakhuynhđảogianghồlạithànhrabộdạngnày!Đứatrẻởphòngtrongbịtiếngkêukinhhãicủahaingườilàmgiậtmìnhtỉnhgiấc,khóclênoeoe.

“Thìrahaingườiquennhauhả?”LiêuThanhNhiễmthấyhaingườicứtrònxoemắtranhìnnhau,thìcóchútngạcnhiên,nhưngcũngkhôngbuồnnóinhiều,chỉlườmVệPhongHànhmộtcái:“Cònngâyrađólàmgì?MauthaytãchoAbảođi!Chàngđịnhđểconkhócđếnchếtđấyà?”

VệPhongHànhgiậtmình, lập tức láchngườiđivào trong.Chỉ thoángmộtcái,tiếngkhócđãimbặt.

HoắcTriểnBạchmắt trònmắtdẹtđứngngẩn ra tại chỗ,nhìnvàobêntrong.“Thủpháp”thaytãchotrẻsơsinhcủaVệPhongHànhcựckỳnhanhnhẹnnhịpnhàng,cơhồcóthểsovớiNgọcThụKiếmPhápkhixưacủayvậy.

“Thìra…”GãlúngtúngquayđầunhìnLiêuThanhNhiễm,lắpbắpnói:“Tiềnbối…làngũtẩucủata?”

Page 122: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Chương7

TUYẾT:ĐÊMTHỨBẢYTrờixâmxẩmtối,HoắcTriểnBạchvàLiêuThanhNhiễmchuẩnbịNam

hạđếnLâmAn.Trờinhưmuốnđổtuyết,phuthêVệPhongHànhđánglẽrađangởtrong

CổMộcLanviệnđốtlòsửaấm,ngồiđốiẩmbêncửasổ,chơiđoánquyềnuốngrượu,đángtiếclàđãbịtênkhôngbiếtđiềunhưgãphárốimất.“Vấtvảrồi,”HoắcTriểnBạchnhìnnữtửsắpphảiđicảđêmtớiLâmAnvớimình,không khỏi áy náy trong lòng: “Nhiễm…” Tiếng xưng hô đó như kẹt lạitrongcổhọnggã–nếudựatrênthânphậnbằnghữucủaTiếtTửDạ,gãphảigọinànglàtiềnbối;nhưnghaichữ“tiềnbối”nàymàthốtra,chẳngphảilàđãđộiVệlãongũcủagãlênmộtbậcrồihaysao?

“Thấtcông tử,khôngcầnkháchkhí.”LiêuThanhNhiễm lạikhônghềchúýnhữngchitiếtnhỏnhặtnày,vỗnhènhẹvàolưngđứatrẻđangsayngủ,rồigiaonóchoVệPhongHành,sauđódặndò:“Mấyngàynaytrờivẫncònrét,ngànvạnlầnkhôngđượcđểABảobịlạnh,đồănđềuphảihâmnóng,điđâucũngkhoácthêmáochonó…cógìsơsuấtlúcvềthiếpsẽhỏitộichàngđấy!”

VệPhongHànhchỉbiếtđónlấyđứatrẻrồivângvângdạdạ,khôngdámphângiảilấymộtlời.

Đây mà là Vệ ngũ công tử năm xưa phong lưu phóng khoáng, làmnghiêngngảtráitimvôsốnữtửgianghồđósao?Rõrànglàmộtconcừurun rẩy trướcmóng vuốt của sư tửHàĐông.Hoắc TriểnBạch đứng bêncạnhnhìnmàtứccười,nhưngcũngkhôngdámmởmiệng.CuốicùngthìgãcũngbiếttínhkhícủaTiếtTửDạtạisaolạinóngnảynhưvậy,đúnglàthầynàothìtrònấy.

“PhongHành, thiếp và thất công tử đi đây!” Liêu ThanhNhiễm tungmình lênngựa,cẩn thậndặnđò:“Lầnnày thờigiankhôngxácđịnhđược,phảixembệnhtìnhMạtNhithếnào…nhanhthìnămbangày,chậmthìmộthaitháng.Chàngởnhàmộtmình,phảicẩnthận…”Nóitớiđây,giọngđiệudịudàngbỗngchuyểnsangđedọa:“NếuđểthiếpbiếtchànglạicùngtênHạTiênVũkiađếnchỗđóănchơi,thìcẩnthậnthiếpđánhgãychânchàngđó!”

“Được,được.”VệPhongHànhcũngkhôngtứcgiận,chỉômABảogậtđầulialịa.Trongánhsángchạngvạngcủabuổichiềuhôm,khôngkhílànhlạnh,tầngmâytrắngxám,trờinhưmuốnđổtuyết.VệPhongHànhlấybênmìnhramộtvật,mởrathànhmộtchiếcáochoàng,khoáclênngườithêtử:“Dùlàthầnythìcũngphảicẩnthậnbịnhiễmlạnhchứ.”

Liêu Thanh Nhiễm khẽ nhếch môi lên nhoẻn miệng cười, đột nhiênnghiêngngườixuốnghôn lên tránymộtcái,yêukiềunũngnịu:“Biết rồi.

Page 123: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Ngoanngoãnởnhà,thiếpsẽmangbánhhoamaimàchàngthíchănnhấtvề.”Dứtlờiliềnthúcngựalaođitrênconđườngnhỏngoằnngoèo,HoắcTriểnBạchcũnglậptứcnhảylênngựa,quayđầulạinhìnnamnhânđangômconđứngtrướccửanhà,tronglòngchợtthấyhơihụthẫng–thầntiênquyếnlữcũngchỉnhưvậymàthôi.

Gãđuổi theoLiêuThanhNhiễm,chạysongsongvớinàng.Nữ tửnàyđầu độimũ lông, lao đi trong bóng tốimậpmờ, tuy niên kỷ đã ngoài bamươi, song lại giống như một viên ngọc đẹp, càng để lâu càng thêm ônnhuận,khíchấtthanhcao.

Lãongũnàythậtlàcóphúckhí.HoắcTriểnBạchlờmờnhớlại,nhiềunămtrướctrongmộtlầngiaochiếnvớiBáiNguyệtgiáoởNamCương,VệPhongHành từngbị thương rất nặng, nên đã rờiTrungNguyên cầu y, cảnămsaumớitrởvề.Cólẽhaingườibọnhọđãquennhautừkhiấy…sauđónữtửnàyđãtừbỏngôivịcốcchủDượcSưcốc,maidanhẩntínhđếnTrungNguyên;cònVệngũcôngtửđangtuổitrángniêncũngrútkhỏivõlâm,cùngnàngsốngcuộcsốngthầntiênngàythángbênnhau.

“Hoắcthấtcôngtử,thựcraphảicámơncậu…”HoắcTriểnBạchđangnghĩngợivẩnvơ,độtnhiênbêntaivanglênmộttiếngthởdài.Gãkhẽgiậtmình, quay đầu lại thì thấy ánhmắt như ẩn chứa thâmý củaLiêuThanhNhiễm: “Vì cậu,mà đứa đồ nhi ngốc của ta cuối cùng đã từ bỏ được ảotưởngphithựctếkia.Nóđãchìmđắmtronggiấcmộngấylấuquárồi.Giờđâychấpniệmđãkhôngcòn,tấtcảcóthểbắtđầulạitừđầurồi.”Nàngmỉmcườinhìngã:“Hoắcthấtcôngtử,khôngbiếtchấpniệmtronglòngcậubaogiờmớipháđượcđây?”

HoắcTriểnBạchvuốtveconngựaĐạiUyểnđượcTiếtTửDạtặng,độtnhiênbậtcười:“Liêucốcchủ,đồnhicủacốcchủtửulượngcũngkhálắmđó…đợibệnhcủaMạtNhikhỏihẳn,tacũngmuốnvềDượcSưcốcđấuvớinàngtamộttrậnnữa.”

“Vậysao?Vậythìcậuuốngkhônglạinóđâu,”LiêuThanhNhiễmgạtchiếcmũrasautai,chớpchớpmắtvớigã:“Uốngrượu,đoánquyền,đềulàtadạychonó, từ lâunóđã thanhxuấtvu lamrồi…cóbiếtkhông?PhongHànhnămđó,chínhlàđãthuacảbảnthânchàngchotađó.”

“A?”HoắcTriểnBạchgiậtmìnhsửngsốtrồibậtcườikhanhkhách:“Haha!”

LiêuThanhNhiễmnhìngã, cũngbật cười: “Nếucậumàđi, khó tránhkhỏigiẫmlênvếtxeđổcủachàngđó.”

“Hahaha,”HoắcTriểnBạchngẩnramộtlúc,rồilạicườilớn,thúcngựalaovútđitrước,caogiọngtrảlời:“Nhưvậy,cũngtốtthôi!”

Bóngtốilandần,nhữngbôngtuyếtnhỏbắtđầulácđácrơi,HoắcTriểnBạchvừaphóngđi vừangẩngđầu lênnhìnnhữngbônghoa tuyết ấy, độtnhiênngẩnngơ:nữnhânđó…giờnàyđanglàmgìnhỉ?Mộtmìnhtựróttự

Page 124: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

uống,hay là rachỗngườinằmdướibăngkia lẩmbẩmnóichuyện?Ởsơncốc tịchmịch ấy… thời gian phảngphất nhưdừng lại rồi.Bỗngnhiên gãnhậnrakhôngthểkiềmchếnổimìnhmàcứnghĩmãivềnàng.TrongđêmtrướckhivềLâmAnđểkếtthúcmọichuyệnnày,gánhnặngtronglònggãnhưđượcgỡxuống,từnghìnhảnhlạihiệnvềrõmồnmột–vầngtrăngđêmtuyếtấy,nhữngbônghoamairụng,ngườicongáisayngủtronglòng,tấtcảđềunhưởngaytrướcmắt.

Có lẽ…đãđến lúcgãphải tạmbiệt vớiquákhứ rồi.Gã thật hyvọngmìnhvẫnlàchàngthiếuniênhàohoamạnhmẽcủatámnămtrước,cốchấpvàkhôngquantâmtớitấtcả;gãcũngtừngtinrằngcảđờimìnhsẽgiữmãitìnhyêucuồngnhiệtmàvôvọngấy…nhưng,tấtcảmọithứ,rốtcuộcvẫndầnnhạtnhòađivới thờigian.Lạmộtđiều là,gãkhônghếcảmthấykhóchịutrướcsựtandầncủatìnhcảmnày,cũngkhôngthấyáynáyvìmìnhđãbỏcuộc.Thìra,chodùlàtìnhcảmsâusắcnhấttrongđời,chungquycũngkhôngchốnglạinổithờigian.

LiễuPhiPhi rất thôngminh,biết rõ làkhôngđược,nênđã thảnnhiênbuông tay.Còn gã?Thực ra, khoảng khắc tỉnh lại trong đêm tuyết đó, cóphải gã đã gỡ sợi dây từng ngỡ rằng cả đời không thể nào cởi xuống rồichăng? Gã phóng ngựa về phương Nam, nhưng lòng sao cứ ở mãi nơiphươngBắc.

“Thựcra,tasớmđãthuanàngrồi…”HoắcTriểnBạchngẩnngườingẫmngợihồilâu,độtnhiênngướcmắtnhìnbầutrờituyếtthởdàimộttiếng,nóimộtcâukhôngđầukhôngđuôi:“Tanhớnànglắm…”

LiêuThanhNhiễmđangmảimiếtphingựathoángngẩnngười,nghiêngđầunhìnngườithanhniênbêncạnh.CâuchuyệnvềthấtđệcủaPhongHànhđãtruyềnkhắpcảgianghồ.Gãhăngháimạnhmẽ,gãđiêncuồngcốchấp,gã ẩn nhẫn kiên trì, đến giờ người trên giang gồ vẫn còn tranh luận, vìchuyệnnàymàlắcđầucảmthán.

Nhưng trong đêm tuyết này, khimà tâmnguyện nhiều nămcuối cùngcũngsắphoànthành,gãlạiđộtnhiênthayđổitâmýsao?

Huýtdàimộttiếng,TuyếtDiêuđangbaytrênkhôngđảotrònmộtvòng,nhẹnhànghạxuốngvaigã,chuyểnđộngđôimắtđennhưhạtđậunhìngã.HoắcTriểnBạchlấyramộttấmkhăntay,dùngthanviếtlênđómấyhàngchữ,sauđóbuộtmảnhkhăntayvàochânTuyếtDiêu,vỗnhẹlênđôicánhnó,chỉtayvềphíabầutrờiphươngBắc:“Điđi!”

TuyếtDiêudườngnhưđãhiểuýchủnhân,“gùgù”mộttiếngrồivỗcánhbaylên,thoángchốcđãbiếnmấttronggiótuyếtmênhmang.Tấmkhănbayphầnphậttronggió,mấyhàngchữbêntrêntoátlênmộtcảmgiácấmáplạthường.

“Lụcnghịtânphôitửu(Rượungonmớicấtmộtvò,)

Page 125: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Hồngnêtiểuhỏalô(Đấtnungmàuđỏhỏalòsẵnkia.)Vãnlaithiêndụctuyết(Tốingàytuyếtxuốngbấtkỳ,)Năngẩmnhấtbôivô?”(Uốngchơiđãvậychénthìcóđâu.)(HỏiLưuthậpcửu–BạchCưDị.Bảndịch:TrầnTrọngKim)TửDạ,tasẽtrởlạiphươngBắc,hâmsẵnrượuấmdướigốcmaichờta,

nhấtđịnhsẽthắngcô.Đêmthứhai,haingườiđikhôngngừngnghỉ,cuốicùngđãtớiThanhBa

môn.LâmAnvừacómộttrậntuyết,cònđọnglạitrênĐoạnKiều,haingườikhôngkịp thưởng thứcphongcảnh,đãđạp tuyếtphóngvùquaconđêdàinhưmộttrậngió,đếnchânCửuDiệusơnởngoạithànhphíaĐôngthìtungmìnhxuốngngựa.

“Từ phu nhân sống ở đây à?”LiêuThanhNhiễmđeo bao thuốc nhảyxuốngngựa,ngướcmắtnhìntòatiểulâugiữahàngliễu,độtnhiênsắcmặtbiếnđổi:“Hỏngrồi!”

HoắcTriểnBạchcũngngẩngđầulên,thấytấmvảitrắngtreotrướccửa,lạingheloángthoángcótiếngkhócbêntrong,sắcmặtcũnglậptứcbiếnđổi.

“ThuThủy!”Gãbuộtmiệngkêu lênkinhhãi, laovàobên trong:“ThuThủy!”

HoắcTriểnBạchgạttấmmànchelinhđườngxôngthẳngvào,chỉthấymột chiếc quan tài nhỏbé dưới ánh nến đungđưa nhợt nhạt.Đứa trẻ bêntronghaimắtnhắmnghiền,haimáhõmxuống,thânthểnhỏbécorúmlại.

“MạtNhi?MạtNhi?”Gãnghenhưsétđánhngangtai,cúingườixuốngsờ thử mũi đứa trẻ, đã băng lạnh. Trong hậu đường vang lên một tiếng“choang”,nhưcóthứđồsứgìrơixuốngđấtvỡtan.

“Huynhđếnmuộnrồi.”Độtnhiên,gãnghethấymộtgiọngnóibănglạnhcấtlên.“Huynhluônluônđếnmuộn.”Giọngnóiđólạnhlẽovôhồn,nhưngsâuthẳmbêntronglạiẩnchứamộtsựđiêncuồng:“Haha…huynhđếnxemMạtNhichếtthếnàophảikhông?Haylà…đếnxemtachếtthếnào?”Tựanhư bị một gáo nước lạnh dội từ trên dội xuống, Hoắc Triển Bạch quayngoắtđầulại,buộtmiệngthốt:“ThuThủy!”

Một nữ tử xinh đẹp bước ra từ phía sau linh đường, toàn thân bạch ytrắngtoát,khoémiệngrỉmáu,lảođảobướcvềphíagã,chầmchậmđưataylên–mườingóntay,màuxanhtímthậtđángsợ.Gãngâyngườinhìngươngmặt đãkhiếnmình cả thời thiếuniênngâyngất trongmộng, chợt nhận ramớihơnnửanămkhônggặp,nàngđãtrởnêntiềutuỵtớimứcgãkhôngnỡnhìnnữa.Khoảngkhắcấy,đầuóctrởnêntrốngrỗng,đứngthẫnngườirađókhôngthểcửđộng.

“HoắcTriểnBạch,tạisaohuynhluônđếnmuộn…”Nànglẩmbẩmnói:

Page 126: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Lúcnào…cũngquámuộn…”Không biết có phải ảo giác hay không, gã có cảmgiác cơ hồmái tóc

xanhcủanàngđangtừtừbiếnthànhmàuxámbạc,từngsợi,từngsợimột.“Khôngxongrồi!Maugiữlấynàngta!”LiêuThanhNhiễmlaotớinhư

mộtmũitên,nhìnkỹsắcmặtvàngóntayđốiphương,kinhhãthốt:“Nàngtauốngthuốcđộcrồi!Maugiữlấy!”

“Gìhả?”HoắcTriểnBạchsựctỉnh,vôthứcchụplấycánhtayThuThủyÂm,nhưngnàngđãkhéo léo thoát ra:“Haha…huynhđếnbắtmuộià…”Nữtửáotrắngnhẹnhàngxoaymình,khoémiệngvẫnvươngchútmáu,ánhmắt ngẩn ngơ nhưng lại tỉnh táo vô cùng, nàng nâng váy chạy vào hậuđường,bậtcườikhanhkhách:“Đếnbắtmuộiđi…bắtđượcrồi,muộisẽ…”

Lờicònchưadứt,HoắcTriểnBạchđãphóngtớinhưánhchớp,giữchặtlấyhaivainàng,rungiọngkêulên:“ThuThủy!”

“Bắtđượcrồi,muộisẽgiếthuynh!”Trongđôimắtấy,độtnhiênsôilênniềmcămhậndângtrào:“Giếtchếtngươi!”

“Cẩn thận!”LiêuThanhNhiễmởphíasau thảng thốthét lên,chỉnghesoạtmột tiếng, đầu vaiHoắc Triển Bạch đã bị lưỡi dao lướt qua.Nhưnggươngmặtgãvẫnđanhlại,cănbảnkhôngđểýđếnvếtthươngnơivai,nộilựccuồncuộnchảyratừnơichưởngtâm,trongnháymắtđãlàmnữtửđanglên cơnđiên cuồngkia ngất xỉu. “Muộnquá rồi…huynhkhôngbắt đượcmuộirồi…”Trướclúchônmê,nữtửtiềutụyấycấttaylên,hungtợncắmvàovết thươngnơiđầuvaigã: “Muộiđểhuynhbắtmuội…nhưnghuynhkhônglàm!Huynhđếntrễrồi…”

“LúcgảvàoTừgia,muộiluônđợihuynhđếnngănmuộilại,dẫnmuộiđi…tạisaohuynhđếnmuộnnhưvậy?Vềsau…muộicầuxinhuynhđicứutrượngphu,tạisaohuynhcũngđếnmuộn?Mộtngàytrước.MạtNhiđãtrúthơithởcuốicùngtronglòngmuội…tạisao,huynhlạiđếnmuộnnhưvậy!”

MáuHoắcTriểnBạchchảydọctheongóntaynàng,songgãhoàntoànkhôngcócảmgiácđauđớn.

“Haha!Muộnquárồi…muộnquárồi!Chúngtađãlỡlàngcảđờirồi…”Nàng lẩm bẩm, giọng nói từ từ nhỏ dần, chầm chậm ngã xuống: “Hoắc,HoắcTriểnBạch…tahậnngươiđếnchết.”

LiêuThanhNhiễmcúingườiđặttaybắtmạch,kiểmtrakhísắc,rồitấttảlấytrongtúiramộtlọthuốcmàungọcbích:“Đoạntrườngtán”–nữnhânnàynhấtđịnhlàkhổsởchờđợimàcứutinhkhôngđến,mắtnhìnđứaconduynhấtchếtđinêntuyệtvọngđếnđiêncuồng,mớiuốngthứđộcdượcnàyhòngkếtliễutínhmạngbảnthân.

Thậtkhôngngờ,LiêuThanhNhiễmnàngđicảđêmtớiLâmAn,ngườicầncứu thìkhôngcứuđược, lạiphải cứumộtngườinằmngoàikếhoạch.LiêuThanhNhiễmlậtmímắtThuThủyÂmlên:“Thếnày,ítnhấtchúngtacùngphảitrôngchừng3ngày…cóđiềuđợinàngtatỉnhlại,cònphảikiểm

Page 127: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

tra xem thần trí có vấn đề gì không nữa, vừa rồi nàng ta thật không bìnhthường chút nào.” Dứt lời ngẩng đầu lên, vị nữ đại phu đột nhiên ngâyngười…

“Muộnquárồisao?”HoắcTriểnBạchlẩmbẩm,haitayrunrẩy,phảngphấtnhưbịchuyệncũdồndậptấncôngchínhdiện.Nhữngảoảnhđãbiếnmấtnhiềuđêmnaylạiàoạttrởvề,thiếunữxinhđẹpnângvạtváychạytungtăngtrongrừnghạnh,quayđầulạicườivớigã–gãcứngỡđólàmộttròđùa,màkhônghay,đólàthỉnhcầuđầutiên,cũnglàcuốicùngcủanàng.“Mautớibắtmuộiđi…bắtđượcrồi,sẽgảchohuynhđó.”

Gươngmặttươicườicủanàngcứkhôngngừngẩnhiện,càngkhiếngãthêmsuysụp.HoắcTriểnBạchảonãocúiđầu,trântrốinhìngươngmặttiềutuỵnhợtnhạtkia,nướcmắtlãchã.Cuốicùnggãđãbiết,cánhtayvậnmệnhbópchặtcổhọnggãthìrachưabaogiờlơilỏng–làtiềnduyênđịnhsẵn.Đãđịnhsẵngãphảiuổngcôngbônba,địnhsẵnnàngphảilênhđênhoánhận.Ânânoánoánđãngấmsâuvàocốttủy,vướngmắckhógiải,tựanhưrútđaochémxuốngnước,cănbảnkhôngthểnàokếtthúc.

Bênngoài gió to tuyết lớn từ phươngBắc xa xôi thổi về, bay qua toàthànhtrấnmùsươngchốnGiangNamnày.Tronggiótuyết,mộtbóngbạchđiêuđangngượcgióbayvềphươngBắc,tấmvảitrắngnơichântungbaylênphậtphật.

Vãnlaithiêndụctuyết,hàxứthịquyđồ?(Đêmtrờibuôngđổtuyết,đâumớiđườngvềđây?)

Page 128: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Chương8

XUẤTCỐCTrongkhoảnhkhắcngườiđànbàmấtconkiavừacườiđiêndạivừauống

thuốc độc đoạn trường ấy, ở ngoài xa ngàn dặm có người giậtmình tỉnhgiấc…

TiếtTửDạngồidậytrongđêm,cảmgiáclạnhlẽolạthường.Trong giấc mộng vừa rồi, nàng mơ thấy mình đang không ngừng bỏ

chạy,saulưngcóvôsốđaokiếmvấymáubứctới…nhưng,ngườiđangnắmtaynàng,lạikhôngphảilàTuyếtHoài.

Là ai?Nàngvừangoảnhđầu lại nhìn rõgươngmặt ấy, lớpbăngdướichânđãkêulên“răngrắc”rồivỡtan.

“HoắcTriểnBạch!”Nàngbuộtmiệngthốtlên,toànthânướtđẫmmồhôilạnh.

HạChiviêntĩnhlặngnhưtờ,bóngtốiâmu,vôsốbướmdạquangđangmúalượn.

Còn nàng thì ngồi bên cửa sổ, nhớ lại giấcmộng vừa nãy, trong lòngchợtdânglênmộtdựcảmbấttường.

NàngkhôngrõHoắcTriểnBạchđãtớiLâmAnchưa,MạtNhicóđượccứukhông,thậmchínàngcòncócảmgiác:mìnhvĩnhviễnkhôngbaogiờgặplạigãnữa.

“Tiếtcốcchủ,saovậy?”Bênngoàichợtcóngườinhẹnhànglêntiếng,làmTiếtTửDạgiậtmìnhđánhthót.

“Ai?”Vừamởcửasổđãnhìnthấymáitócmàuxanhlamkỳdị,nàngkhẽthởhắtramộthơinhènhẹ,sauđókhôngnénnổigiận,tiệntayvớlấymộtchiếcgốinémvùra:“Ngươiđiênà?Thânlàbệnhnhânmànửađêmcanhbađếntrướccửasổphòngngườitađứnglàmgì?Cútvềchota!”

DiệuPhongbịnànglàmgiậtmình,nhưnggươngmặtvẫnđeonụcườicốhữu,chỉkhẽnghiêngngười,bàntaygiơlên,chiếcgốinémratựanhưcómắtmàngoanngoãndừnglạitrêntayy.

“TrướckhiTiếtcốcchủđếnĐạiQuangMinhcung,tạihạphảichắcchắncốcchủluônđượcantoàn.”Yđưatrảchiếcgốilại,khekhẽcúingười.

Tiết TửDạ nhất thời cũng không nói được gì, đành xua taymấy cái:“Đượcrồi,trongcốcrấtantoàn,ngàitrởvềngủđi.”

“Khôngcần,”DiệuPhongvẫnmỉmcười:“TạihạhộvệGiáovươngđãnhiềunămnênquenrồi.”

Quenkhôngngủ?Haylàquenđứngcạnhcửaphòngngười tacảđêm?Haylàbấtcứlúcnàocũngsẵnsàngmấtmạngvìbảovệmộtngườinàođó?

TiếtTửDạnhìnymột lát,độtnhiên trong lòngcảm thấycóchútkhóchịu,nàngthởdàimộttiếng,rồikhoácáođirangoài.

Page 129: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Tiếtcốcchủkhôngngủnữaà?”DiệuPhongcóchútngạcnhiên.“Khôngngủnữa,”nàngxáchtheomộtchiếcđènlưuly,đivềphíamặt

hồ:“Gặpácmộng,khôngngủđược.”DiệuPhongcũngkhôngnóigìthêm,chỉlặnglẽđitheosaunàng,xuyên

qua rừng cây dẻ ngựa.Dọc đường lũ bướm dạ quang tung tăng bay lượnxungquanhy,vàiconthậmchícònđậucảlênvaiynữa.

TiếtTửDạnhìn thấy,khôngnénđượcmộtnụcười: “Ngài thậtkhônggiốngmộttrongNgũMinhTửcủaMagiáochútnào.”

DiệuPhongkhônghiểuýnàngnóigì,chỉkhẽmỉmcườiđáplại.“Ngườinàosátkhíquánặng,lũbướmsẽkhôngđậulênngườiy.”Tiết

TửDạ giơ tay lên,một con bướmdạ quang liền thu cánh đậu xuống đầungóntay,nàngngướcmắtnhìnDiệuPhong,hiếukỳhỏi:“Ngàiđãgiếtngườibaogiờchưa?”

“Giết rồi.”DiệuPhongmỉmcười, khônghềgiấugiếm: “Chẳngnhữngvậy,còngiếtrấtnhiềunữa.”

Ngưnglạimộtchút,rồiybổsung:“TạihạxuấtthânởTuLatrường–trong500người,cuốicùngchỉcótavàĐồngcònsống.498ngườicònlại,toànbộđềubịgiếtrồi.”

Đồng?ThânhìnhTiếtTửDạđộtnhiênrunlên,nàngimlặngnắmchặtngọnđèn,quayngườilại.

“NgàiquenbiếtĐồngkhông?”Nàngnghethấymìnhkhôngtựkiềmchếđượcmàbuộtmiệnghỏi,giọngnóirunrun.

DiệuPhongthoángngạcnhiên,lặngimgiâylátrồimớiđáp:“Biết.”“Hắn…làmsaohắnlạiđếnquýgiáovậy?”TiếtTửDạkhẽkhànghỏi,

ánhmắttừtừngưngđọng.ChânmàyDiệuPhongkhẽnhướnglênmộtchút,rấtkhónhậnra,cơhồ

suy đoán nguyên nhân tại sao nữ tử này lại đột nhiên hỏi vậy, song khoémiệngvẫnmỉmcườinhưcũ:“Chuyệnnày…tạihạcũngkhôngđượcrõ.VìtừkhiquenbiếtĐồng,hắnđãmấtđinhữngkýứctrướcđórồi.”

“Vậysao?”TiếtTửDạthởramộttiếng:“Ngàilàbằnghữucủahắnà?”DiệuPhonglạimỉmcười,lắcđầu:“TrongTuLatrường,khôngcóbằng

hữu.”“Thậtkỳlạ…”TiếtTửDạdừnglạibênhồ,quayđầunhìnDiệuPhong:

“Ngàivàhắnđềugiếtngười,nhưngtạisaongàicóthểthugiấusátkhítớimứcnhưvậy?VõcôngngàicaocườnghơnĐồngđúngkhông?”

“Cốc chủ lầm rồi,”DiệuPhongmỉm cười lắc đầu: “Nếu phải đốimặtquyếtđấu,chưachắctađãlàđốithủcủaĐồng.”

Ynghiêngđầu,nhóntaybắtmộtconbướmdạquangđậutrênvai,mỉmcười:“ChỉcóđềutakhôngphảichấpchưởngTuLatrườnggiốnghắn,lúcnàocũngchuẩnbị rútkiếm liềumạngvớingười ta… trừphicóngườiuyhiếpGiáovương,nếukhông…”Ykhẽcửđộngngóntay,conbướmliềnbay

Page 130: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

títlênđầungọncây:“Tacũngkhôngcóýgiếtbấtcứngườinàocả.”TiếtTửDạngoáiđầunhìny,độtnhiênbậtcười:“Thúvịlắm!”Nàngxáchngọnđènđi thẳngvềphía trước,quaHạChiviênđếngiữa

hồ.DiệuPhonglặngyênđitheophíasau,bướcchânnhẹnhàngtựahồnhưkhôngtồntại.

TiếtTửDạkhẽho lênmấy tiếng, cúiđầungắmnhìngươngmặtquenthuộcdướilớpbăng.

TuyếtHoài…đâycó thể là lầncuối cùng thiếpđếngặpchàng.Bởivìngàymai,thiếpphảitớicáiổquỷđódẫnMinhGiớivềđây…linhhồnchàngtrêntrờicaosẽbảovệbọnthiếpnhé?

Thiếuniênkiaẩnhiệntronglànnướclạnhbăng,gươngmặtmangtheomộtnụcườivĩnhhằng,đôimắtkhéphờnửanhắmnửamở.

Nàngcúirạpxuốngmặtbăng, lặng lẽngắmnhìn,độtnhiên tronglòngbỗngthấymệtmỏivôhạn,đồngthờicũngcựckỳsángsuốt–TuyếtHoài,thiếpbiết,chàngsẽkhôngbaogiờtỉnhlại…từkhigiaoTửngọctrâmchoHoắc Triển Bạch, thiếp đã hiểu ra rồi. Nhưng người chết thì đã rồi, cònngườisống…thiếpkhôngthểbuôngtaykhônglo.Thiếpphảirờikhỏinơinày,điquacánhđồngtuyếtkiatớiCônLuân…cólẽsẽkhôngquaylạinữa.

Mộtmình chàngở trong lànnướcbăng lạnhkia ngủbaonămnay, cóphảicảmthấyrấttịchmịchkhông?

Có lẽ,HoắcTriểnBạchnóiđúng, thiếpkhôngnêncưỡngépchàng lạinhưvậy,đánglẽnêngiảithoátchochàngtừsớm,đểchàngđượcluânhồi.

TiếtTửDạápsátmặtbăng,nhìnngườinằmanlànhbêndưới,cáilạnhthấuxươngkhiếnnàykhôngngừngholêndữdội,ngọnđènlưulytrêntayđungđưa,khúcxạranhữngtiasángrựcrỡtrênmặtbăng.

Mộtbàntaynhẹnhàngđặtlênbảvainàng,luồngchânkhíấmáptừtừchảyvàocơthể,TiếtTửDạchỉthấytoànthânmìnhnhưđượctắmtronglàngióxuândịunhẹ.

“Đêmlạnhlắm,”giọngnóisaulưngtrầmtĩnhvàấmáp,“Tiếtcốcchủ,chúýsứckhoẻ.”

Nàngtừtừđứnglên,lặngngườitrênmặtbăng,thậtlâuthậtlâusauđó,mớithấpgiọngcấttiếng:“Ngàymaikhilênđường,giúptamangcảTuyếtHoàitheoluôn.”

DiệuPhonglặnglẽgậtđầu,nhìnnàngnhấcngọnđènlênxoayngườiđivềHạChiviên–bướcchâncủanàng thậtuyểnchuyểnnhẹnhàng,khônglàm tung baymột bông hoa tuyết, phảng phất như bóng u linh trong đêmvậy.

Dướihồnày,ẩnchứamộtthứrấtquantrọngđốivớinàngchăng?Cuối cùng y cũng đưamắt nhìn thiếu niên dưới lớp băng, gươngmặt

luônnởnụcườithoánghiệnlênvẻcảmthán.Ychầmchậmcúingười,dựngtaylêncắthờmộtđườngtrênbăng.Tưởngchừngnhưcólửađốttrêntayy,

Page 131: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

bàntaykhéplạithànhđaodễdàngcắtrờilớpbăngdày.“Cáchcách”ngườibêndướilớpbăngnổilênmặtnước.DiệuPhongcởi

tấmáochoàngtrênmìnhxuốngkhoáclênngườithiếuniênmặtmũitươitỉnhnhưđangsốngấy.

Ngàyhômsau,bọnhọlênđườngrờiDượcSưcốcđúngnhưđãhẹn.Đốivớichuyếnđixađầutiênnàycủacốcchủ,LụcNhivàSươngHồng

đềurấtcăngthẳng,haiảtranhnhauđòiđitheonàng,nhưngđềubịTiếtTửDạcựtuyệtkhôngchútdodự-ĐạiQuangMinhcunglànơithếnào,nàngsaocóthểđểmấytênnhađầunàymạohiểmchungvớimìnhchođược?

Đámthịnữkhôngbiết làmsao,chỉđànhtậntântậnlựcchuẩnbịhànhtranggiúpnàng.

TiếtTửDạbướcracửacốc,nhìncỗxehoalệtámngựakéovàđầymộtxecácvậtphẩm,khôngkhỏi trợn trònmắt lênvìkinhngạc:áokhoác, áochoàng, lò ấp tay, thangỗ, đá lửa, đồ ăn, túi thuốc… la la liệt liệt, thứgìcũngcó.

“Cácngươi tưởng tađimở tiệmtạphoáchắc?”Nhấc lênmộtđốngáokhoácđủkiểuvàmộtchùmlòấptaykêu“đinhđinhđangđang”,TiếtTửDạdởkhócdởcười:“Cảlòấptaymàcũngchovàotớinămcái!Nhađầungốc,cáccứnhồicảDượcSưcốcvàoxeluônđichorồi!”

Đámthịnữlúngtalúngtúng,rúcríchlàmmặtquỷvớinhau.“Nhữngthứnàyđềukhôngdùngđến…cácngươiphảinghelờiĐinhbà

bà,nênlàmchuyệngìthìlàmchuyệnđó.”TiếtTửDạdỡramộtđốngtạpvậtnémchoLụcNhi,rồiquaysangphíaDiệuPhong,giọngnóiđộtnhiênthấphẳnxuống:“GiúptađưaTuyếtHoàirađi.”

“Xinnghecốcchủphânphó.”DiệuPhongcúimình,mũichânđiểmnhẹmộtcáirồibiếnmất.

Đámthịnữđứngquanhđócònchưakịpnhậnra,thìyđãtừbờhồquaylại,trêntayômngangmộtvậtbọctrongtấmáokhoácdày,nhấpnhômộtcáiđãđếnbênxengựa,khẽgậtđầuvớiTiếtTửDạ,rồikhommìnhđặtvậttrênvàotrongthùngxe.

“TuyếtHoài…”TiếtTửDạlẩmbẩmthởdài,vénmộtgócáolên,nhìngươngmặtbănglạnhấy:“Chúngtavềnhàthôi!”

Mấyảthịnữkinhhãinhìnthithểbêntrongtấmáokhoác,cơhồkhôngtinvàomắtmình–Đây,đâychẳngphảilàthiếuniêndướimặthồđóngbănghaysao?Baonhiêunămrồi,hômnay,cốcchủlạiđàoydướibănglênư?

“Đúngrồi,LụcNhi,đừngquênnhữnggì tanóivớingươiđấy!”Trướckhi nhảy lên xe ngựa, Tiết TửDạ quay đầu lại dặn dò, khoémiệng thấpthoángmộtnụcười.

ĐámthịnữcònchưakịptrảlờithìDiệuPhongđãtungmìnhlênxe,khẽquátmộttiếng,roidàivunglên,thúcđànngựakéoxelaovútvềphíatrước,trongchớpmắtđãlaoquamàntuyết,biếnmấtkhỏitầmmắt.

Page 132: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Cáchđóngàndặm,mộtcánhchim trắngnhư tuyếtđangvượtquabầutrờikinhsư,cốgắngvỗmạnhđôicánhtrênbầutrờiTửCấmThànhđầygióvàtuyết,tiếnvềphươngBắcxaxôi.

Gióto,tuyếtlớn.Tấmkhăntungbayphấpphới.Hoànghônngàythứhai,bọnhọđidọctheoMạchàrakhỏiđồngtuyết,

đặtchânlênconđườngcáiphủtuyết.TiếtTửDạrahiệuchoDiệuPhongdừngxebênmộtdịchtrạmráchnát.“Chínhlàởđây.”Nàngvéntấmmàndàylên,khekhẽhohúnghắng,ra

sứcômngườiđangđượcquấntrongtấmáochoàngkiara.“Đểtạihạ.”DiệuPhongnhảyxuống,đưatayđỡlấy,nghiêngđầunhìn

quanhthônlànghoangvắngvenđường–đólàmộtngôilàngđãbỏhoangphếnhiềunăm,từlâukhôngcóngườitrúngụ,tuyếtđãđèsậphầuhếtcáccănnhàgỗ.

Gió rít lên từng hồi, phát ra những âm thanh sắc lạnh trong thôn làngvắngtanh.

Yôm thi thểquayngười lại, nhìn thôn làng tanhoangphía trước, sâuthẳmnơiđáymắtđộtnhiênsángbừnglên–quảnhiênlànơinày!

TiếtTửDạbámvàovaiy,bướcxuốngxe,đứngdướccâylinhsamđãchết khô cạnh dịch trạm, chăm chú nhìn hồi lâu, rồi lặng lẽ giẫm lên lớptuyếtngậptớiđầugối,gắngsứcđivàotronglàng.

DiệuPhongcũnglặnglẽđitheosaunàngtớikhoảngđấttrốngphíaBắc.Ởđó, làkhumộcủa thôn làng, thấp thoáng thấynhữngngôimộnhấp

nhô.Sautrậnđạikiếpnạn12nămtrước,sưphụtừngdẫnnàngtrởlạiđây,cẩn

thậnthuliệmtừngbộdicốtcủangườitrongthôn.Tất cảmọingườiđềuđã trởvềkhumộđịa truyềnđờinày, trởvềvới

mảnhđấtquêhương–chỉcómìnhTuyếtHoàilàvẫncònsayngủdướibăng.Chắclàchàngphảicôđộclắm?

“Chônởđâyđi.”Nàngtrầmmặcthẫnthờmộtlúc,chemiệnghorũrượi,rồilấytrongtayáoramộtthanhtrủythủbắtđầuđàođất.

Mặtđấtnhiềunămđóngbăngtrởnênrắncứngnhưsắtthép,nàngdùnghếtsứcđàoxuống,cũngchỉđểlạitrênmặtbăngmộtđiểmmàutrắngnhạt.

“Đểtạihạ.”Khôngmuốnlãngphíthờigian,DiệuPhongcúixuốngcạnhnàng,đưatayra–ykhôngcóbấtcứcôngcụnào,nhưngmặtđấtđóngbăngrắn cứng kia chạm phải tay y đều vỡ ra như đậu phụ, chỉ cắt xuốngmộtchưởngmàđãtáchracảthước.

“Cútđi!Đểtatựlàm!”Khôngngờnànglạiphẫnnộđẩyyra,rồicànggắnsứcchémmạnhtrủythủxuốngđất.

DiệuPhonglặnglẽnhìnnàng,khôngnóigìthêm,chỉấnhaitayxuốngđất,nộilựccuồncuộnchảyralòngbàntay,lẳnglặngtruyềnvàolòngđất,từngchúttừngchút,làmmặtđấtđóngbăngtừmuônngànnămtrướctanra.

Page 133: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Tiết TửDạ dùng hết sức chặt xuống đất, ho sù sụ.Mới đầu đất đóngbăng rắnnhư thép, sauđómỗi lầnchémxuống,mặtđấtbêndướibắtđầumềmra,càngvềsaulạicàngthấydễdàng.

Khôngbiếtbaolâusau,cuốicùngnàngcũngđàođượcmộtcáihuyệt.Nàngsứccùnglựckiệt,quỳtrênmặtđấtthởdốc,rồicẩnthậnnhẹnhàng

đặtthithểTuyếtHoàivàobêntrong.TiếtTửDạrunruntaybốcđấtvụnrảixuống.Đấtlẫnvớituyết,dầndần

chelấpđigươngmặtnhợtnhạtxanhxao–nàngnghiếnchặtrăng,trântrânnhìnbộmặtquenthuộcấy.

Rảithêmđấtnữa,thìsẽvĩnhviễnkhônggặplạinữa…khôngcònaidẫnnàngđixemBắcCựcquang,khôngcònai đỡkéonàng lên trongkhoảnhkhắcnàngrơixuốngsôngbăngđentốimịtmùng.

Giấcmộngnàngcốchấpgiữlạihơnmườinăm,chỉtrongchốclátthôisẽhoàntoànkếtthúc.Từnaytrởđi,nàngsẽkhôngcònlýdođểlẩntránhnữa.

Gió tuyếtnhưđao,TiếtTửDạmỏinhừngười loạngchoạngđứng lên,độtnhiênthấytrướcmắttốisầmlại.

“Cẩnthận!”Lúc tỉnh lại nàng đã nằm trong xe ngựa, thân xe chầm chậm lắc nhẹ,

vượtlênlớptuyếtdàytiếptụctiếnvềphíatrước.DiệuPhongkhônghềđểlỡgiâyphútnàođãđưanànglênđườngluôn,

xemrabệnhtìnhcủatênmađầutrênCônLuânsơnkiađãrấtnguycấp.Bênngoàigióthổiùù,nàngmởmắtra,hoangmangnhìntrầnxemộtlúc

thậtlâu,ngọnđènlưulycũngđangđongđưanhènhẹ.Nàngchỉthấytoànthânlạnhbuốt,taychânxươngcốtđềunhưbịnhững

mũikimbănglạnhđâmchichítvào.Thìra…sứckhỏecủanànglạiyếuđếnmứcđộnàysao?

Tâmtríđangngẩnngơ,độtnhiênnàngnghethấytronggióloángthoángvanglêntiếngnhạc…

“CátsinhmôngcướcBụigaithìsắnlênlấpphủ,Liêmmanvuvực.Cỏliêmkialanmộkhắpnơi.DưmỹvongthửỞđâyvắngmặtchồngrồi.Thùydữđộctức?Cùngaitanghỉlẻloichốnnày?HạchinhậtNgàymùahènhớtrôngđăngđẵng,ĐôngchidạSầucanhdàithêmnặngđêmđông.Báchtuếchihậu

Page 134: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Trămnămtrọnkiếpmáhồng,QuyvukỳcưNguyệnchônmộthuyệtcùngchồngmàthôi.ĐôngchidạĐêmđôngdàisầutưthêmnặng,HạchinhậtNgàymùahèđằngđẵngnhớtrông.BáchtuếchihậuTrămnămtrọnkiếpthủychung,Quyvukỳnhất”Nguyệnchônmộthuyệtcùngchồngmàthôi.BàihátnàytríchtrongKinhThi,phầnĐườngphongdoKhổngTửbiên

soạn,đượcđặttênlàCátSinh(câysắndây).BảndịchcủaTạQuangPhát.Trongchớpmắt,phảngphấtnhưcómộtlưỡikiếmsắcđâmsâuvàotận

đáytimnàng,nướcmắtđãcạnkhôlúctanglễbỗngnhiênrơixuốnglãchã,cứnhưthế,nàngnghẹnngàokhócrốnglêntrongkhúchát.

Đóchẳngphải“CátSinh”haysao?Bàicamiêutảlạitìnhcảmcủanữtửthờiviễncổkhimaitángngườimìnhyêuthương.

Mỗicâumỗichữđềukhắcsâuvàotráitimnàng,êmđềmsâulắngphảngphấtnhưmộtbàntaylặnglẽmàdịudànglướtqua.Nàngngồibậthẳndậy,vénrèmnhìnrangoài.

“Tiếtcốcchủ,tỉnhrồihả?”Tiếngnhạclậptứcngưnglại,ngườingoàixethòđầuvàohỏi.“Làngài?”Nàngthấyốngsáongắndắtnơihôngy thìkhônghỏi thêm

nữa,nghiêngmặthòngcheđivệtnướcmắt.“Đóikhông?”DiệuPhongvẫnmỉmcườinhưvậy,đưachonàngmộtbọc

vải–bêntronglàbánhquýthồngđãchuẩnbịtừtrước.Thờitiếtgiálạnhvừagióvừatuyếtnhưvậy,nhưngbánhbêntrongvẫnnónghôihổi.

“Đôngcứngcảrồi,tạihạlàmnónglênmộtchút.”DiệuPhongkhẽcười,lạiđưaquamộttúirượu:“ĐâylàrượuthuốcbọnLụcNhichuẩnbị,nóicốcchủphảidựavàothứnàyđểkhửhàn…cũngnóngrồiđây.”

Tiết Tử Dạ ngẩn người, còn chưa nói gì, Diệu Phong đã buông rèmxuống,quayngườitiếptụcđánhxe.

Ôi,đốimặtvới conngười luônđeomặtnạcười,khônghềcó lấynửaphầntứcgiậnnày,cảcơhộipháthỏahayphànnànnàngcũngchẳngcó–cắnmộtmiếngbánhmềm,lạiuốngthêmmộtngụmrượuthuốc,TiếtTửDạthấycảmgiáctứctốinơilồngngựccũnggiảmbớtđiphầnnào.

Nhìndấu tay in rõ trênmiếngbánhmềm, cuối cùngnàngcũngkhôngnénnổimàbậtcườithànhtiếng–tuyệthọccaothâmnhườngấymàbịdùngđểlàmnóngđiểmtâm,thậtđúnglàgiếtgàbằngdaomổtrâu.

Nhưngtiếngcườivừacấtlênđãlậptứcimbặt.Nàngngãxuốngsànxe

Page 135: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

trảithảmdahổ,đồăntrêntayrơivungvãi.“Tiếtcốcchủ!”DiệuPhongvộinắmchặttay,cỗxengựađanglaođivun

vútbỗngsữnglại.Yvénmànlên,laovàotrongthùngxe,đỡnữtửđanghônmêdậy,tayphảiáplênhuyệtLinhĐàinơiđỉnhđầu,mộtluồngnộilựcấmápcuồncuộnchảyvào,lanđikhắpcáckinhmạch,từtừkhaithôngnhữngmạchmáubịcáilạnhlàmtắcnghẽn.

Độmộttuầnhươngsau,hơithởTiếtTửDạmớidầntrởlạibìnhthường,chầmchậmmởmắtra.

“Ồ, tamới rồi… đã ngất xỉu à?” Cảm giác thấy bàn tay đặt phía saumình, nàng lập tức hiểu ramọi chuyện, chỉ nhoẻnmiệng nởmột nụ cườigượnggạo,phalẫnchútngạingùng–nànglàcốcchủDượcSưcốc,khôngngờlạicòncầnngườikháccứuchữa.

DiệuPhongkhẽgậtđầu,rồikhôngnánlạithêmchútnào,xoayngườitrởra,roidavunglên,điềukhiểnxengựatiếptụclaovềphíaTây–đãrangoàihaimươingàyrồi,khôngbiếtsứckhỏeGiáovươngởĐạiQuangMinhcungthếnào?

Trướckhilênđường,Giáovươngđãdặnđidặnlại,lệnhchoyphảitrởvềtrongmộttháng,nếukhôngkếtquảthựcsựrấtkhóđoán.

DiệuPhongkhẽchaumày lại,“kếtquảkhóđoán”màGiáovươngnóiđến,chắckhôngchỉcóbệnhtình.

Còn cómột số cục diện phức tạp trong giáo, vô số thủ hạmanh nhamuốnngócdậy.VớilựclượngtrướcmắtcủaGiáovương,cóthểkhốngchếđượccụcdiệntrongmộtthángđãlàkhôngdễ,nếukhôngnhanhchóngtìmđượcdanhytrởvề,ĐạiQuangMinhcungchỉsợsẽdấylênmộttrườnggiótanhmưamáumất.

Yđangnônnóng trởvề,nênkhông tiếc sứcngựa, cứđimộtmạchvềphíaTâykhôngngơinghỉ.

Giótuyếtcànglúccànglớn,cơhồđãngậptớigốingựa,xengựachìmhẳnvàomàntuyếtmùmịt,đếnkhitrờitồithìtámconngựađãmệtlử.

DiệuPhongbiếtrõnếucứcốgượngépnữa,chắcđếnquánửalàtuấnmãsẽkiệtsứcngãxuống,bấtđắcdĩđànhghìmcươngdừngxetạimộtvùngsamạckhuấtgió,tạmthờinghỉngơimộtchút.

Đi liềnmộtngàymộtđêm,ycũngcảmthấycóchútđóikhát,bènvénmànlênđịnhvàotronglấychútthứcăn.Nhưngvừamớicúiđầu,yđãbuộtmiệngkêulênmộttiếngkinhhãi,nữtửáotímđóđangimlìmdựavàothànhxe,haimắtnhắmnghiền,gươngmặtkhôngcònsắcmáu,khôngngờđãlạihônmêthêmlầnnữa.

DiệuPhongcảkinh,vộivàngđặttaylênhuyệtLinhĐàicủanàng,dùngthuậtDụcXuânPhongtruyềnnộilựcvàolầnnữa.

Mộtlátsau,TiếtTửDạnhẹnhàngthởramộttiếng,khẽđộngđậyngóntay.

Page 136: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Giờ ymới hiểu đối phương đã nhiễm lạnh tớimức không thể duy trìđượccơnăngbảnthân,nếukhôngliêntụctruyềnchânkhíchonàng,chỉsợTiếtTửDạkhómàduytrìđượcnửangày.

Thấynàngđã tỉnhlại,DiệuPhongvẫnkhôngdámdịchtayra,chỉđưataykiađỡnàngngồidậy.

“Ta…lẽnàotalạihônmênữa?”Cảmgiáclạnhgiáởtaychânxươngcốttừtừtanđi,TiếtTửDạthấyấmápdễchịulạthường.

TiếtTửDạmởmắt,thấyDiệuPhonglạigiúpmìnhtrụchànkhí,nànglàngườithôngminhnhườngnào,lậptứchiểuratìnhcảnhtrướcmắt,hiểuravừarồimìnhđãlâmnguymấylần, toànbộđềunhờđốiphươngtươngtrợmớiquađượcQuỷmônquan.

DiệuPhongvẫnchỉmỉmcười,phảngphấtnhưtrênmặtyđeomộttấmmặtnạvĩnhhằngvậy:“Tiếtcốcchủkhôngcầnlolắng.”

TiếtTửDạmiễncưỡngcườiđáptrả,tronglòngkhôngkhỏiloâu–thuậtDụcXuânPhongvốncựckỳtốnhaonộilực,làmsaocóthểvậndụngliêntụcnhưvậyđược.HuốnghồhànđộccủaDiệuPhongvẫncònnguyênởđó,mỗingàyđềuphảidùngchânkhíhóagiải,nếuycứliềumạngtiêuhaochânlực vì nànng như vậy, thử hỏi làm sao có thể áp chế được hàn độc trongngười?

DiệuPhongthấynétmặtnàngđãđỡhơnnhiều,bènlơicánhtayđỡnàngra,nhưngtaykiathìthủychungvẫnkhôngrờihuyệtLinhĐàitrênđỉnhđầuTiếtTửDạ.

“Đừngcửđộng,”TiếtTửDạnghiêngngườivềphíatrước,rờikhỏicánhtayđặtởsaulưng,kéotúithuốcmangtheođi:“Talấythuốcchongài.”

Diệu Phong thoáng ngẩn ra, mìm cười: “Không cần. Vết thương nơibụngđãgầnbìnhphụcrồi.”

“Khôngphảivếtthươngđó.”TiếtTửDạsụctayvàođốnglọthuốcviên,dượcthảo,cuốicùngcũngtìmđượcmộtbìnhngọccổdàimàumỡdê:“LàđểtrịđộcBăngtằm…”Nàngmởbình,đổramộtviêntrònmàuđỏvàolòngbàntay,đưatớitrướcmặtDiệuPhong:“Viên‘SíThiên’nàytaluyệnchếtừ3nămtrước,làthứhiệuquảnhấtđểgiảiđộcBăngtằm.”

DiệuPhongnhìnviêntròntrêntaynàng,biếtđólàthứthuốccựckỳtrânquý,chỉcầnuốngvàosẽgiảiđượchếthànđộcđãngấmvàotrongxươngtủycủamình.

Vậynhưng,ychỉmỉmcười,lắcđầu:“Khôngcầnđâu.”“Đãđếnnướcnàyrồi!”TiếtTửDạgiậndữ,quátmắngkhôngchútkhách

khí.“Khôngcầnđâu.”DiệuPhongcườicười lắcđầu,đẩy taynàng ra,ung

dungnói:“ĐộcBăngtằmlàdấuấntừphụchotạihạ,làniềmvinhhạnhcủatạihạ,làmsaonỡtrừđichứ?”

TiếtTửDạdùthếnàocũngkhôngngờytrảlờinhưthế,ngẩnramấtmột

Page 137: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

lúc,hồisaumớibậtcườinói:“Thìra,ngàiđúnglàmộttênđiên!”DiệuPhong thần sắc vẫn điềmđạm, khônghề để ý tới lời châmbiếm

khắcnghiệtcủanàng:“Giáovươngxưanayvốnrấtcôđộc,rấtkhótintưởngngườikhác…nếukhôngphảitạihạtrúngđộcBăngtằm,cầnđếnthuốcgiảicủangườimỗitháng, làmsaongườiđểtạihạởbêncạnhhầuhạnhưvậy?Ngườitronggiáolúcnàocũngrìnhrậpngườinhưsóinhưhổ,tạihạmuốnởlạibêncạnhngười,vìvậy…”

Nóitớiđây,dườngnhưpháthiệnmìnhnóiquánhiều,DiệuPhongchợtngưnglại,áynáynhìnTiếtTửDạ:“Đatạhảoý!”

TiếtTửDạngẩnranhìnthanhniênáotrắngtócxanhtrướcmắt,tựahồnhưbịcảmđộngbởi lòng trung thànhbấtchấp tấtcảcủay, trầmmặchồilâu,rồinói:“Cáchmỗicanhgiờđềuphảidừngxegiúptađộkhí,xengựalạingậpsâutrongtuyết–cứnhưvậy,chỉsợkhôngkịptớiCônLuâncứuGiáovươngcủacácngười.”

TrênmặtDiệuPhongvẫnmangnụcườiấy,songánhmắtđãlộvẻloâu.“Chúngtabỏxe,cưỡingựalênđườngđi.”TiếtTửDạđứngdậy,chọn

lấymộtchiếcáodalymiêuấmápnhất,cholòấptayvàoốngtayáo,gậtđầuvớiDiệuPhong:“Dẫncả8conngựatheo.Tavàngàimỗingườicưỡimộtcon,6concònlạichởnhữngvậtphẩmcầnthiếthoặcđểkhông,nếungựacưỡimệt, thìđổisangconkhác–cứđổingựaliêntụcnhưvậy,chắclàsẽnhanhhơnrấtnhiều.”

DiệuPhongngẩnngười:“Nhưngsứckhoẻcủacốcchủ…”“Khôngngại.”TiếtTửDạnhoẻnmiệngcười,véntấmmànbướcrađứng

dướibầutrờigiótuyếtgiănggiăng:“Khôngphảicòncóngàisao?”DiệuPhonglặnglẽnhìnnànghồilâu,chầmchậmkhomngười:“Đatạ!”Cuồngphongrítlênvùvù,haingườicưỡingựasongsonglaođitrêncon

đườngvắnghoang lương, tuyết rơi trắngcả tấmáo lymiêuvàngkimóngánh.

Nửacanhgiờsau,sắcmặtnàngdầndầntáinhợtđi,ngườibêncạnhlolắngnhìnsang:“Tiếtcốcchủ,cócầmcựđượckhông?”

“Khôngsao.”Nànggắnggượngnởmộtnụcười,nhưngthânthểcứngđờđộtnhiênmấtthăngbằng,ngãnhàoxuốngkhỏilưngngựađanglaođi!

“Cẩn thận!”DiệuPhongnhưhoá thànhmột tiachớp,maumắnđỡ lấytrướckhinàngchạmđất.

“Mạophạmrồi.”DiệuPhongthởdàimộttiếng,kéoáokhoácquấnlênngườinàng,mộttaytiếptụccầmcươngthúcngựa,taykiađặtlênhuyệtLinhĐàiTiếtTửDạ,mộtluồngnộilựcấmápcuồncuộnchảyvào.Chỉngheythấpgiọngnói:“Nếucó thểcửđộng,hãyđặthai tay lênhuyệtĐảnTrungcủatạihạ.”

TiếtTửDạgắngsứcđộngđậy,đặttayấngiữangựcy.Bỗngnhiên,phảngphấtnhưmộtdòngnướcấmàoạttràotới–chảytừ

Page 138: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

huyệtLinhĐàiđikhắpcơthể,sauđóchảyqualòngbàntaytrởvềcơthểDiệuPhong, tuầnhoàn lặpđi lặp lại, tựanhưhaingườiđãhoá thànhmộtchỉnhthể.

“Cứvậyđi.”Trongnháymắtđãquamộtchuthiên,DiệuPhongthởphàomộthơinhẹnhõm.

(Chuthiên:TheoquanniệmyhọcphươngD(ông,thìcơthểlàmộttháicực,mộtvũtrụ.Cơthểcó12chínhkinh,vàkỳkinhbátmạch.Khichânkhíkhởihànhtừbâtcứhuyệtnào,kinhnào,tạngnào,phủnào,chiềunào,saukhiluânlưuhết12kinh,quangũtạng,lụcphủrồitrởvềđiểmkhỏihànhthìgọilàĐạituầndunghĩalàđihếtmộtvòngĐạichuthiên.)

“Cốc chủ dựa vào tại hạ nghỉ ngơi.”Y tiếp tục thúc ngựa lên đường,nhưngchânkhí trongcơthểcũngkhôngngừnglưuchuyểnđểgiải trừkhílạnhtíchtụtrongthânthểnàng:“Nhưvậyđượcrồi,khôngcầnlolắng–đợitớithànhtrấntiếptheo,chúngtasẽdừnglạinghỉngơi.”

“Ừm.” Tiết Tử Dạ kên tiếng đáp, giọng nói pha lẫn âu lo: “Ngài cóchốngđỡđượckhông?”

DiệuPhongkhẽcười, lại thúcngựachạynhanhhơn:“Người từTuLatrườngđira,khôngcógìlàkhôngchốngđỡđượccả.”

“Hà…”TiếtTửDạrúcmìnhvàotrongáolôngấmápnhưconthúnhỏbịthương,nàngngẩngđầu lênnhìngươngmặt luônmỉmcườikianhưđangsuytưgìđó:“Thựcra,cóthểsốngcảđờivìmộtngườinàođó…cũngrấthay.DiệuPhong,ngàicảmthấyhạnhphúckhông?”

“Ừm.”DiệuPhongmỉmcười:“TrướckhigặpGiáovương,chẳngaicầnđếntạihạcả.”

TiếtTửDạgậtđầu,nhắmmắtlại:“Tahiểurồi.”Cơhồđãmệtmỏiquáđộ,nàngrúcvàochiếcáodalymiêuvàngkim,

dựacảngườivàongựcyngủthiếpđi.Tuyếtvẫnrơinhưvôcùngvô tận, tưởngnhưmột trờiđầy lôngngỗng

trắnggiănggiăng,phủkímtoànthânhaingười.Mộtđoàn8ngựaphóngvùnvụttronggiótuyết,ngỡnhưmộttiachớprạchnátcảtrờiđấttrắngtoátmộtmàunàyvậy.

DiệuPhongcúiđầu,nhìnnữtửđangsayngủ,giữachânmàythoánghiệnnétbấtan.

Đúngvậy,yđãnhớlại…đíchthựclàytừnggặpnàng.Giócàngmạnh,tuyếtcànglớn.Saumộtđêmbônba,haingườiđãđiquahoangnguyênKhắcTưLặc,

vùngđấttuyếtphíatrướcđãdầnlộravếttíchcủaxekéovàngườiqualại–ybiết,đitiếpnữalàsẽtớiÔLýNhãTôĐài,ởđócóthểtìmđượcnơinghỉngơi,cũngcóthểkiếmcỏchongựaăn.

Trờisángrấtmuộn,đêmtuyếttưởngchừngnhưkéodàimãimãi.Diệu Phong cũng dần thấy buồn ngủ, bàn tay nắm dây cương bắt đầu

Page 139: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

lỏngra,taykiakhẽlơi,ngườitronglòngsuýtchútnữathìtrượttừtrênngựaxuống.

“A?”TiếtTửDạbỗngnhiênsựctỉnh,mởmắtrathìpháthiệnngườiômnàngcưỡingựakiađãngủlúcnàokhônghay,nhưngkhôngngờyvẫngiữtưthếđó,bảovệnàngtiếnvềphíatrước,

Nàngkhẽthởdài,đưataylênđịnhkéochiếcmũbịtuộtxuốnglênchoy,khoémắtđộtnhiênliếcthấymặtđấtkhekhẽđộngđậy,nhưthểdướiđấtcóthứgìđangđộilên.

Làảogiác?Chămchúnhìnlạithìkhôngcòngìnữa.Támconnựavẫnkhôngngừng

chạybăngbăng,nhưngcontuấnmãhaingườicưỡithìđãchậmlạirõrệt,hơithởphìphò,khôngthểnàotheokịpđượcđồngbạn.

Nhưng,vừamaychínhmộtthoángchậmtrễđóđãcứunó.“Soạt soạt…” Tiết Tử Dạ bỗng nhiên nhìn thấy con ngựa phía trước

khôngdưngtáchthànhhaimảnh.Mộtthanhtrườngđaođộtnhiêndựnglêndướiđất,chỉlướtquamộtcái,

đãcắtcontuấnmãđanglaođiralàmđôi!Chỉnghemộttiếnghíthảmthiết,máubắnphọt ra, rải trênnền tuyết trắng, nhìnnhưmặtđất tách ranhữngbônghoađỏchóivậy.

Nàngbuộtmiệng thốt lênmột tiếngkinhhãi, song lời còn chưa ra tớimiệngthìthânthểđãđộtnhiênbốclêncao.

Mộtthanhtrườngđaocấptốcđâmlên,trongchớpmắtđãđâmquaconngựanàngđangcưỡi,xuyênlêntớitậnyêncương.

DiệuPhongđãtỉnhlạitừlúcnàokhônghay,haimắtvẫnchưamởđãômnàng nhảy lên cao hơn trượng, xoay chuyển thân hình trên không, rồi hạxuốngmộtconngựakhác.Nàngvừadứttiếngkêuthìđãngồivữngtrởlại.

“TruyĐiện?”Nhìnconngựabịghimchặttrêntuyếttrắngkia,ánhmắtydầndầnngưngtụlại.

Mộtđaogiết chếtngựađangchạy thếnày, có lẽ là thủđoạncủaTruyĐiệntrongBátTuấnởTuLatrường!

Đồng, trưởngquảnTuLa trườngcủaĐạiQuangMinhcung,mỗinămchọnramộtngườitrongđámsátthủởĐạiQuangMinhgiới,liêntiếptámnăm liền, sau đó huấn luyện thànhBátTuấn –một làTruyPhong, hai làBạchThố,balàNhiếpẢnh,bốnlàTruyĐiện,nămlàPhiPhiên,sáulàĐồngTước,bảylàThầnPhù,támlàYênChi,mỗingườiđềulàsátthủphụtráchmộtcôngtácđặcthù,trựctiếpnghelệnhcủaĐồnghànhđộng.

Lầnnày,lẽnàolà…Ýnghĩvừahiệnlêntrongđầu,conngựađangcưỡilạithấtkinhhílên,

mộttiasángmờnhạtđếnkhôngthểnhậnralướtquamặttuyết.“Soạtsoạt!”Chânngựabịcắtngayđầugối,hílênbithảmrồigụcxuống.Trongchớpmắtấy,DiệuPhongđãấntaylênđầungựa,laovútđinhư

Page 140: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

tên,mộtkiếmđâmthẳngxuốngtuyếttrắng.ĐólàlầnđầutiênTiếtTửDạthấyyxuấtthủ.Nhưngnàngkhôngnhìnrõ

người,lạicàngchẳngnhìnrõkiếm,chỉthấytrêntuyếtđộtnhiênloélênmộtquầngsángđỏ,giốngnhưlưỡikiếmbốccháyvậy.Nơikiếmdừnglại,tuyếttrênmặtđấtlậptứctanchảy,lộramộtngười.

“Quảnhiênlàcácngươi.”KiếmcủaDiệuPhongvẫnđâmvàocánhtaykẻkia,đềphòngylẩnxuốngtuyếtlầnnữa,lạnhlùnghỏi:“Làlệnhcủaai?”

“Hắc.”Ngườiđeomặtnạkiaphátramộttiếngcườigằn,độtnhiênrunlên,cánhtaytráilậptứcđứtxuống!

Tuyếtbắnlêntungtoé,chekhuấtthânhìnhhắnđi.“Vôdụng.”DiệuPhongcườilạnh:dùcóđồngbọnyểmhộ,nhưngmáu

trêncánhtayđãkhiếnhắnkhôngthểnàoẩnnấpđượcnữa.Ylầntheodấumáu,lạiđâmxuốngmộtkiếmnữa–lầnnày,DiệuPhong

tinchắcmìnhđãđâmxuyênqualồngngựcTruyĐiện.Nhưngvừachỉlướtđimộttrượng,ylậptứcgiậtmìnhsựctỉnh,trongnháymắtđãxoaylại,nhânkiếmhợpnhấtlaovúttrởvề.

“Xì…”Mộtsợidâymảnhtừdướituyếtbắnlên,vừaquấnvàocổhọngTiếtTửDạthìđãkịpthờibịchémđứt.Nhưngvẫncònmộtmũiđoảntiễncùnglúclaotới,trựctiếpnhằmvàongựcnàng–đámsátthủkhôngngờđãchiabinhlàmhai,lầnlượtđốiphóhaingườibọnhọ!

KiếmcủaDiệuPhongvẫnmắcvào sợidâykia,mắt thấyđoản tiễn từdưới tuyết phóng lên, khôngkịp thu tay về, đành nghiêngmình, dùngvaiđónlấy.

TiếtTửDạthấpgiọngkêulênmộttiếng:đầumũitênlórakhỏibảvaiy,máuđãbiếnthànhmàuxanhlục.

“Khôngsao.”DiệuPhongvẫnmặtkhôngđổisắc:“Cốcchủđứngyênởđây.”

“Têncóđộc!”TiếtTửDạlậptứcchotayvàotúi,lấyramộtbìnhthuốctrắng,nhanhnhẹnrảilênvếtthươngcủay.

Mũitênnày…chẳnglẽlàcủaPhiPhiên?DiệuPhongthấtkinh,BátTuấn,đềuđãđếncảrồisao?Ykhôngkịpnghĩngợinhiều,trongnháymắtđãnângkiếmđâmxuống

tuyết,vẽthànhmộtvòngtròn.“Đinh”mộttiếng,quảnhiênlưỡikiếmchạmphảimộtvật.Tuyếtđộtnhiêntunglên,mộtngườitừbêndướinhảyvọttới,trảmmãtrườngđaomangtheotiếngrítgióbổthẳngxuốngđầu!

ĐoạnKimtrảmcủaĐồngTước.Sứcmạnhcủamộtchiêuấy thậtkinhkhủng,ngaysaukhiĐồngTước

phát chiêu,DiệuPhong liền nương theomũi đao nhảy chếch lên trên chứkhôngtrựctiếpđónđỡ.Thânhìnhynhưmộtbóngma, trongchớpmắtđãxuyên quamàn tuyết mùmịt, thanh kiếm trong tay vạch nênmột đườngvòng cung sáng chói loé lên rồi lập tức biếnmất trong khoảng khắc thân

Page 141: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

hìnhhaingười lướtquanhau.ĐồngTướcgụcxuống,còn thânkiếmDiệuPhongánhlênsắcđỏtươi.

Ykhôngdámđixa,mộtkiếmđắcthủliềnđiểmchânxuốngđấtnhảytrởlạiđứngcạnhTiếtTửDạ,thấpgiọnghỏi:“Vẫnổnchứ?”

“Vẫn…ổn…”TiếtTửDạxoaxoavếtcắttrêncổhọng,nhẹgiọngđáp.NàngnhìnthanhkiếmtrêntayDiệuPhong,vừakínhlạivừasợ-được

nội lực truyềnvào, thanhkiếmbằngthépxanhbìnhthườngấyánhlênsắchồngrựcrỡ,phảngphấtnhưmộtngọnlửađangbùngcháy.

Đólàthứlửađịangụcnóngbỏng.Trongnháymắt,DiệuPhongnhưbiếnthànhmộtconngườikhác,cơthể

từngtoátlênthứkhíchấtônnhukhiếncảbươmbướmcũngkhôngbịkinhđộnggiờtrànngậptrongsátkhílạnhlẽo,làmngườikháckhôngdámnhìnthẳng.Nụcườivẫngiữnguyênnhưthế,songkiểucườiấy,đãtrởthànhkiểucườilạnhlùngcoithườngsinhtử,gặpthầngiếtthần,gặpPhậtgiếtPhậtrồi.

QuảnhiênkhônghổlàcaothủtềdanhvớiĐồngtrongTuLatrường!Nàngcốgắnghít thởtronggiótuyết,sắcmặt lạibắtđầutáinhợt, thân

hìnhlảođảomuốnngã.DiệuPhongđảomắtquétxungquanhmộtvòng,tronglòngthầmlolắng,

hiểurõnếucònkhôngtruyềnchânkhíthìTiếtTửDạsẽkhôngthểcầmcự.Nhưnglúcnàyđạiđịchđangáptới,trongBátTuấncòn5ngườichưahiệnthân,ysaocóthểlơlàphòngbịđược?

Trênmặtđấtthâyngựanằmnghiêngngả,ruộtganlòira,cảnhtượngthêthảmvôcùng.

“TruyPhong,BạchThố,NhiếpẢnh,ThầnPhù,YênChi,racảđi,”DiệuPhong cắm thanh kiếm trong tay ngập xuống tuyết, chầm chậm lên tiếng,gươngmặthàngngàyvẫnmỉmcườitừtừphủlênmộttầngsátkhí,haitaychồnglênnhaudặttrêncákiếm,trườngkiếmtừtừlúnsâuvàotrongtuyết:“Tabiết làĐồngpháicácngươiđến…đừngđểtagiảiquyết từngtênmộtnhưthế,liênthủlênmộtlượtđi!”

Tiết Tử Dạ bỗng nhiên giật bắn mình, buột miệng khe khẽ kêu lên:“Đồng?”

DiệuPhongnói,làĐồngsaipháiđámsátthủnàytới?Nàngsữngngườirađó,cảmthấylạnhtớithấuxươngthấutuỷ.

Kiếmcắmsâuvàonềntuyết,phảngphấtnhưcómộtngọnlửađangrựccháy,tuyếtxungquanhbắtđầutanra,mauchónglanrộng,trongnháymắt,tuyếttrongchuvibatrượngtoànbộtanchảythànhnước.

“Hừ,tấtcảđềurađi.”Dướilớptuyết,độtnhiêncógiọngnóilạnhlẽocấtlên:“Đằngnàothìycũngsắplàmtuyếttancảrarồi.”

Mặtđấtkhẽđộngđậy,nămcáibónglặnglẽtrồi lênvâyhaingườivàogiữa.Sátkhídồndậpéptới,cơhồlàmkhôngkhícũngđôngcứnglại.

“Tiết cốcchủ.”TiếtTửDạ sắpkhông thểnào tiếp tụccầmcựnữa thì

Page 142: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

chợtngheDiệuPhongthìthầmgọi,kếđómộtbàntayđãáplênhuyệtLinhĐài,chânkhícuồncuộnchảyvào.

Nàngkinhngạcmởtođôimắt–giữalúcnày,màyvẫncòndámphântâmtrịthươngchonàng?

Nămtênsát thủvâyquanhrõrànhcũngchúý tớibiếnhoá trongnháymắtnày,songvìkhôngrõDiệuPhongđanglàmgìnênnhấtthờicũngkhôngtênnàodámcửđộng.

DiệuPhongvậnhếtcônglực,dồnchânkhívàokinhmạchtoànthânTiếtTửDạđểgiữchonàngkhôngđếnnỗisuykiệtthểlựctrongkhoảngthờigianrờixamình,cùnglúc,ydùngtruyềnâmnhậpmậtdặndò:“Đợichútnữatạihạcầmchânbọnchúng,TiếtcốcchủphảilậptứcchạyvềphíaÔLýNhãTôĐài.”

Nàngnghiếnchặtrăng,lặnglẽgậtđầu.“Tạihạsẽđuổitheosau.”DiệuPhongbổsungmộtcâunữa.“Hắnđangvận khỉ trị thương cho ả!Mauđộng thủ!”Cuối cùng cũng

nhậnrabọnhọchỉđangkéodàithờigian,TruyPhongtrongBátTuấnphátramộttiếngcườigằnlạnhlẽo,5cáibóngđộtnhiênbiếnmất,tronggiótuyếtchỉcònsátkhíhầmhậpdồnéptới!

“Chạyđi!”DiệuPhongvỗmộtchưởngvàolưngTiếtTửDạđẩynàngđi,đoạnrútthanhkiếmdướiđấtlên,độtnhiênngẩngđầu,mộtkiếmrạchnáthưkhông!

Page 143: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Chương9

MỘNGXƯAĐúnglúctrậnphụckíchtrênđồngtuyếtởÔLýNhãTôĐàixảyra,trên

tuyệtđỉnhCônLuânxaxăm,Đồngchầmchậmmởmắt.“Đếnlúcđộngthủrồi.”DiệuHỏađãđợisẵntrongbóngtối,nhưngcũng

khôngdámnhìnthẳngvàođôimắttíchtụlinhquangởnơitốitămnhấtkia,chỉcúiđầunhìnmũichânĐồng,nói:“SángsớmngàymaiGiáovươngsẽtớiLạcviêntrênđỉnhnúi,chỉcóMinhLựcđitheo,DiệuKhôngvàDiệuThủyđềukhôngcóởđó,cònDiệuPhongthìcũngchưatrởvề.”

“Chắc là Bát Tuấn đã cầm chân được hắn.” Đôi mắt Đồng chiếu ranhữngtiasanglấplánh,đưataynắmchặtlấyLịchHuyếtKiếmđặtbêncạnh,trầmgiọngnóitiếp:“Chỉcầnhắnchưatrởvềthìmọichuyệnsẽdễhơnnhiều– cứ làm theo kế hoạch, đợi đến khiGiáo vương đi qua sông băng thì sẽhànhđộng.”

“Được.”DiệuHỏagậtđầu,sauđólặnglẽlùirangoài.Mộtmìnhngồitrongbóngtối,đôimắtĐồnglạichầmchậmkhéplại.BátTuấnquảnhiênđãngăncảnđượcDiệuPhong,vậy thìnữđạiphu

kia…giờrasao?Ngồitronggóctốitămnhất,trướcmắtlạihiệnlênhìnhảnhcáiđầuxinh

đẹpcủanàngbịtrườngđaochémbayxuốngđất–khoảnhkhắcđó,hắnđộtnhiênnắmchặtđốckiếm trongvô thức,ngón taykhẽ run run,phảngphấtnhưcảmnhậnđượcđiềugìđósợhãilắm.

Sợhãigìcơ?Mệnh lệnhđó, rõ ràng làdochínhmiệnghắnphát racơmà.

HắntuyệtđốikhôngthểđểDiệuPhongdẫnthầnyvềĐạiQuangMinhcungcứumạnglãoácquỷđóđược.Bấtcứkẻnàomuốnbảovệlãoácquỷấy,đềuphảibịtrừdiệt…gặpthầngiếtthần,gặpPhậtgiếtPhật,quyếtchẳngthểmềmlòng!

Nhưng…tạisao,tạisaotronglònghắnlạiluônvanglênmộtgiọngnóinhắcnhởhắnrằngđólàmộtquyếtđịnhsailầmđángsợ?

“MinhGiới…tanhấtđịnh,khôngđểđệởtrongbóngtốiđónữa.”Đôimắtsáng trongấy lạihiện lên trongđầuhắn,chămchúnhìnhắn,ánhmắtmangtheosựquanthiếtvàdịudàngkhiếnhắnphátcáu.

Đồng cốgắnghết sứckhống chế cảmxúc, khôngđểbản thân rơi vàotrongsựhỗnloạnvôcớấynữa.

NhữngngóntaythondàicủahắnnhènhẹvuốtlênLịchHuyếtkiếmgáctrênđùi,cảmnhậnlưỡikiếmbănglạnh–lưỡikiếmđãđượcthoabộtLonghuyếtchâulờmờánhlênánhđỏhồng,cảnhữngrãnhnhỏđểmáuchảycũngbịbộtphấnbítchặt.

Page 144: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Dùngthanhkiếmnày,cóthểtrảmsáttấtcảthầnma.Hắncúiđầungồitrongbóngtối,nghenhữngtiếngkêuthảmthiếtphátra

trongSúcSinhgiớiphíađốidiện,khóemiệng lặng lẽnhếch lên tạo thànhmộtđườngcung.

Giáovương…ngàymai,sẽlàngàychếtcủalão.Đồngmởbừnghaimắt, sắc tímsáng rực lên, trongbóng tối trông tựa

mộtngôisaoyêudị.ĐúnglúctrậnphụckíchtrênđồngtuyếtởÔLýNhãTôĐàixảyra,một

cánhchimtrắngxuyênquacánhrừngmênhmôngtuyếtphủ,baytớiDượcSưcốc.

“Quác…” Rõ rành là quen thuộc địa hình nơi đây, con linh điểu baythẳngtớiHạChiviên,xuyênquarèmchâuđậuxuốnggiá,ngoácmiệngkêulớnmộttiếng,vỗcánhphànhphạch,hyvọnglậptứclàmnữchủnhânchúý.

Nhưngnókêumộtlúclâucũngchỉcómộtnhađầungủtrưacònchưađãgiấcngápngắnngápdàiđira:“Thứgìmàkêuầmĩlênthế?Á?”

SươngHồngnhậnraconbạchđiêu,buộtmiệngkêulênkinhngạc.Tuyết Diêu nhảy lên vai Sương Hồng, cọ cọ móng vuốt vào người,

khôngngừngnhấcchânlênrahiệuchoảxemtấmkhănbuộcởchân.“Ồ,đâylàcủachủnhânngươigửichocốcchủhả?”SươngHồngdụidụi

mắt,cuốicùngthìcũngnhìnrõ,ảlẩmbẩmnói:“Tiếclàngườirờicốcrồi,chắccònlâulắmmớitrởvềđược”

“Kéc?”TuyếtDiêudườngnhưcũnghiểuảđangnóigì, lấymỏgỡtấmkhănvuôngdướichânmởra.

“LụcnghịtânphôitửuHồngnêtiểuhỏalôVãnlaithiêndụctuyếtNăngẩmnhấtbôivô?TửDạ,tasẽtrởlạiphươngBắc,hâmsẵnrượuấmdướigốcmaichờta,

nhấtđịnhsẽthắngcô.Bạch”Chỉvẻnvẹnmấyhàngchữ,SươngHồngxemmàbậtcườithànhtiếng:

“Ồ,Hoắcthấtcôngtửđịnhquaylạiđâythậtà?”Ảcaohứnggấptấmkhănlại:“Chẳngtráchtrướckhiđicốcchủcòndặn

dòbọntachônvàivòTiếuHồngTrầndướigốcmai–bọntacòntưởngytrịxongbệnhsẽquênluônnơinàyđiấychứ!”

“Quác.”Nghethấy3chữ“TiếuHồngTrần”TuyếtDiêugiậtmìnhmộtcái,đôimắtđennhưhạtđậuxoaychuyển,lộravẻthèmkhát.

“Cóđiều,cốcchủmớivừađếnCônLuânxembệnhchoGiáovương,chỉsợphảimột thờigiannữamớivềđược.”SươngHồngvuốtvuốtđôi cánhTuyết Diêu, thở dài một tiếng: “Đường xa như vậy… hy vọng tên DiệuPhongkiacóthểbảohộđượccốcchủ.”

Page 145: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

TrongmắtTuyếtDiêucũnghiệnlênvẻlolắng,độtnhiênnhảylênbàn,dùngmỏcắpbútlônglên,quayđầunhìnSươngHồng.

“Muốnhồiâmà?”SươngHồngngẩnngười.Trênđồnghoang,máunởbungnhưhoa.Cầmcựđượcmộtcanhgiờ,ThiênLatrậncuốicùngcũngbịphá,đúng

vàokhoảngkhắctrậnbịphá,bốnthithểđổvềbốnhướngkhácnhau.Khôngđợikẻcònlạikịpphảnứng,chớpmắtmộtcái,DiệuPhongđãlướttới,thanhkiếmtrongtayđiểmvàoyếthầuy.

“Nói,Đồngpháicácngươitớiđâyrốtcuộclàcóýgì?”ÁnhmắtDiệuPhongngưngkếtmộtmànsátkhíđángsợ,lưỡikiếmchầmchậmrạchxuốngdọcđộngmạchchủ:“Nếuvẫnkhôngnói,tasẽlộtdangươi.”SátthủtrongTuLatrườngkiêncườngthếnàoylàngườihiểurõnhất,vìvậycàngkhôngthểhạthủlưutình.

“A.”ÁnhmắtThầnPhùkhônghềcóvẻsợhãi,khóemôinhếchlênmộtnụcườichâmbiếm:“Phong,takhônghiểu,tạisaongườinhưngươilạicamtâmtìnhnguyệnlàmchóchoGiáovươngnhưvậy?”

“VậytạisaongươilàmchóchoĐồng?”DiệuPhongcănbảnkhôngchútđộnglòng:“Cảtalẫnngươiđềukhôngcầnhiểu.”

“Nói,Đồngcókếhoạchgì?”Lưỡikiếmđãcắtđứthaisợigânlớnbêndướixươngquaixanh:“Nếungươikhôngmuốnbịlộtda.”

ThầnPhùđộtnhiêncườiphá lên,vừacười,gươngmặtynhanhchóngbiếnthànhmàuxámtrắng:“Phong,xemrangươiđãrờixaTuLatrườngquálâu rồi…”Một dòngmáu xanh lục rỉ ra nơi khóemiệng, tên sát thủ cuốicùngtừtừngãxuống,cườigằnnói:“Ngươi…quên‘PhongHầu’rồisao?”

Thần Phù ngã xuống tuyết, nhanh chóng tắt thở, khóemiệng vẫn cònđọnglạinụcườichâmbiếm.

DiệuPhongngẩnngười,cáichếtquánhanhđórõràngđãnằmngoàitầmkhốngchếcủay–đúngvậy!PhongHầu,yđãquênmấtrằngmỗisátthủcủaTuLatrườngđềugiấutrongrăngmộtviên“PhongHầu”!

Ychánnảnbuôngkiếm,hoangmangnhìnnhữngthithểnằmlaliệttrênnêntuyếttrắng.Nhữngkẻnày,thựcrađềulàđồngloạivớiy.

DiệuPhongômngựcthởdốc,thởramộtngụmmáu–BátTuấnđâuphảihạngtầmthườnggì,vừarồiyđãdùngđếncấmthuậtThiênmaLiệtThểmớiđánhbạiđượcbọnchúng.

Vậy nên lúc này, tác dụng phụmạnhmẽ của việc sử dụng cấm thuậtcũngkhiếnythọthươngrấtnặng.

DiệuPhongchốngkiếmxuốngđất,gắnghếtsứclựcđivềphíaTây–nữđạiphuấy,giờnàychắcđãtớiÔLýNhãTôĐàirồichăng?

Nhưngchưađiđược3trượng,ánhmắtyđộtnhiêntụlại–dấuchân!BêncạnhhàngdấuchânTiếtTửDạđểlại,khôngngờvẫncònmộtvếtchânmờmờnữa!

Page 146: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Yquayngoắtđầulại,đảomắtmộtvòngquanhvùngđấttuyếtvừadiễnratrậnkịchchiến,đầumũikiếmràrà,trênmặtđấtgạtbaynhữngđụntuyếtrảirácchungquanh.

Trêntuyếtcó5thithể,cộngvớiĐồngTướcvừarồibịmộtkiếmcắtđứtcổhọngvàTruyĐiệnchônthâydướituyếttừđầu,tổngcộnglà7tên–sắcmặtybỗngtrởnêntrắngnhợt:thiếumấtmộtthithể!

PhiPhiên?Lúctậpkích,PhiPhiênmớichỉbịyđẩyluichứchưachết?Đãkhôngcònnghethấyâmthanhchémgiếtphíasaunữa,TiếtTửDạ

cuồngloạnchạytronggiótuyết,khôngbiếtphươnghướngrasao.Chânnànglútsâutrongtuyếttớitậnđầugối,mộtdặm,haidặm…Giótuyếtmấylầnđẩynàngngãnhào,chânkhíDiệuPhongtruyềncho

cũngtừtừtiêuhao,nàngcảmthấylồngngựcbắtđầuđôngkếtlại,khôngthểhítthở,loạngchoạnggụcsâuxuốngtuyết.

Phíatrướcthấpthoángmàuxanh,xaxavăngvẳngtiếnglụclạc–đó,đólàÔLýNhãTôĐàichăng?Cóphảilàốcđảotronghoangmạcđượcgọilàvùngđấtnhiềudươngliễusao?

Nàngdùnghếtsứclựccuốicùng,haitaychốngxuốngđất,nghiếnrăngchầmchậmtiếnvềhướngđótừngchútmột.

Phảitớiđóthậtnhanh…bằngkhông,giótuyếtsẽlàmnàngđôngcứng.“Ồ,còncửđộngđượcsao?”Bêntainàngchợtvanglêntiếngcườilạnh

lùng,một bàn chân tàn nhẫn giẫm lên tay nàng: “Nhìn sắcmặt, cũng sắpkhôngcầmcựđượcnữarồiđúngkhông?”Mộtngườiđeomặtnạ,mặcbộđồbósátngườimàutrắng,bậtcườilạnhlẽo.Quatiếngcười,cóthểnhậnrađólàmộtnữtử.

“Coinhưtatừbi,khôngđểngươichịukhổthêmnữa.”PhiPhiênrõràngcũngđãbịthương,cánhtaycầmkiếmhơirunlênnhènhẹ:“Cắtđầungươixuống,trởvềphụcmệnhvớiĐồng!”

Đồng?Khoảngkhắcđó,TiếtTửDạngẩngvụtđầulênnhưbịđiệngiật,dõimắtnhìnvềphíaCônLuânsơnnơicựcTây.

MinhGiới, thì rađúng làđệ…pháingười tớigiết tasao?Khóemiệngnàngmởnụcườichuachát,nhìn thanhkiếmsáng loángkiachém.xuống,tayđưaxuốnghông,nhưngđãkhôngcònkịpnữa.

“Đinh!” Trong gió đột nhiên vang lên tiếng kim loại chạm nhau, lưỡikiếmcủaPhiPhiênchémxuốngđượcmộtnửathìđộtnhiênchuyểnhướng,đánhbaymộtthanhkiếmthépxanhbayvềphíamình.

Thanhkiếmmang theo luồngnội lựcmạnhmẽ,PhiPhiênmiễncưỡngtiếp lấy, liên tiếp lùi lại3bước tới trụvữngđược thânhình,huyếtkhí sôitràolêntronglồngngực.

Khôngđợiảđứngvững,ngườikiađãlaovúttới,songchưởngkhéphờ,rồivạchthànhmộtđườngvòngcungvâyvàotrong.

DụcXuânPhong?Ảcũngýthứcđượclợihại,lậptứcvậntoànthâncông

Page 147: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

lực phản kích, song kiếm giao nhau trướcmặt ngăn cản luồng khí ấm ápđangậptới–hoatuyếtbắnlêntungtóe.Saumộtchưởngđó,cảhaibênđềuluilạimộtbướcthởhổnhển.

Xemra,DiệuPhong,kẻđượcxưngtụnglàmột trongTuyệtđỉnhsongbíchcủaTulatrườngkiavừarồicũngđãbịthươngkhôngnhẹ.

“Hắchắc,xemrathươngtíchcủangươicònnặnghơntađó.”PhiPhiênđộtnhiênbậtcười lạnhlẽo,nhìnngườiđangđứngchắntrướcmặtTiếtTửDạ,rồichâmchọc:“Ngươimuốncứunữnhânnàyvậycơà?Vậythìmaumaurataygiúpảhôhấpđi!Giờmàkhôngthởđược,ảchếtlàcáichắcđó!”

DiệuPhongbiếnsắc,nhưnglạikhôngdámquayđầulạinhìnphíasau,chỉthấpgiọnggọi:“Tiếtcốcchủ!”

Khôngcóhồiâm.Y nhìn chòng chọc vào Phi Phiên, cẩn thận lùi lại phía sau chừng 3

thước, liếcmắtnhìnnềnđất tuyết,độtnhiên toàn thânchấnđộng:TiếtTửDạđangnằmrạpngườixuốngđất,khônghềcửđộng.

DiệuPhongcảkinh,địnhcúingườiđỡnàngdậytheobảnnăng,nhưngcuốicùngcũngtựkiềmchếđược–lúcnàymàcúingườixuống,saulưnglậptứcsẽbịbỏtrốngtoànbộ,chỉsợtrongnháymắtđãbịđốiphươnghạsátrồi!

“Sao hả? Không dám phân tâm à?” Phi Phiên chống kiếm cười gằn:“Cũngphải,sátthủtừTulatrường,cókẻnàonguđếnnỗitựđưamìnhchođốithủtấncôngđâuchứ?”

Ảlạicườikhanhkhách,châmchọctiếp:“Cũngđược!Đồngđãphânphórồi,nếukhônglấyđượcmạngngươi,lấymạngnữnhânkiacũngvậythôi-DiệuPhongsứ,taởđâychờvớingươivậy,ngươicứmởtomắtmànhìnảchếtđi!”

GươngmặtluônmỉmcườicủaDiệuPhongcuốicùngcũngkhônggiấunổivẻnặngnề,ngóntaychầmchậmbópchặtlại.

“Tiếtcốcchủ?”Ygọithêmlầnnữa,nhưngngườinằmtrêntuyềtkiavẫnbấtđộng,dườngnhưkhôngcòncảhơithở.

Nétmặtytừtừđôngcứnglại,trongthoángchốcánhmắtđãthayđổivôsốlần,thânhìnhtừtừrunlên.

Nếucònkhôngxuấtthủ, thìđíchthựclàychỉcòncáchmởtomắtmànhìnnàngchếtđi…nhưngchodùlúcnàyphântâmcứuTiếtTửDạthìcũngkhótránhkhỏilậptứcmấtmạngdướikiếmcủađốiphương,nhưvậythìmộtngườicũngkhôngsốngđược!

Ýniệmxoaychuyểncảtrămngànlầntrongnháymắt,nhưngthủychungyvẫnkhôngthểquyếtđịnh.

“Hắc.”PhiPhiênlạicấttiếngcườilạnhlẽo:“CóthểépDiệuPhongđếncảnh tiến thoái lưỡngnan thếnày,BátTuấn chúng ta cũngkhôngđến…”Lớicònchưadứt,DiệuPhongđãcúiđầuxuốngtrongnháymắt,haitayđangthủ thế cũng buông lơi, lướt tới nữ tử đang thoi thóp kia!Cùng lúc ấy, y

Page 148: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

cũngquayngoắtngườilại,đưalưngvềphíaPhiPhiênđểbảovệngườiđangnằmtronglòngmình,mộttayđặtlênhuyệtLinhĐàicủanàng.

“Soạt”PhiPhiêntừnãygiờvẫnđưađẩykhíchbác,thấyđịchnhânđểhởsaulưng,trườngkiếmlậptứcloélênnhưđiệnđâmthẳngvàogiữalưngDiệuPhong.

Khoảnh khắc để lộ không môn, bị địch nhân thừa cơ lợi dụng, DiệuPhongkhôngcầnquayđầucũngcảmgiácđượckiếmkhíxuyênphácơthể.Một tayyđỡ lấyTiếtTửDạ,nhanhchóng truyềnnội lựcvào, taykia thìđánhthẳngvàongựcPhiPhiên–ytựbiếtchỉdùngmộttaythìquyếtchẳngthểtiếpnổimộtkíchtoànlựcấy,vìvậylúcnàyđãhoàntoànbỏphòngngự,khôngcầuđượcsống,chỉmongcóthểcùngchếtvớiđịchnhân!

Cũngchỉcónhưvậy,mớihònggiữlạichoTiếtTửDạmộtcơhộisốngsót.

LưỡikiếmxuyênqualưngDiệuPhong,cùnglúcấy,bàntayycũngsắpchạmtớingựcPhiPhiên.Songphươngđềukhôngdodự-trongmắtcủahaisátthủxuấtthântừTuLatrườngnàytrànngậpsựquyếtđoántànkhốckhiquyếtđịnhxảthân!

“Cáchcách!”Bỗngnhiên,tronggióthoángloélênmộttiasángkỳdị.DiệuPhongchỉ thấynữtửmìnhđangđỡtrên tayđộtnhiêngiậtmạnh,

nhưthểcómộtluồngsứcmạnhphátranơieohôngnàng,làmychấnđộngđếnđứngkhôngvững,ômlấynàngngãlănxuốngtuyết.

Cũngtrongkhoảngkhắcấy,PhiPhiêngàolênthảmthiết,tựahồbịmộtsứcmạnhcựckỳđángsợđánhthẳngvàomặt,thânhìnhbắnngượcvềsaunhưcondiềuđứtdây,lúcrơixuốngđấtthìhơithởcũngđãtắt.

Chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt, kể cả người cao minh như DiệuPhongcũngkhôngrõ rốtcuộcđãxảy rachuyệngì.Ynằmgục trên tuyết,trònmắtngạcnhiênnhìnữtửđangômtronglòngtừtừmởmắt.

“Cốcchủkhôngsao?”Nụcườithườngtrựctrênmôiybiếnmất,thayvàobằngvẻkinhngạchiếmhoi.

“Nguyhiểmquá…”TiếtTửDạ sắcmặtnhợtnhạt thởhắt ramộthơi:“Ngàikhôngcầnmạngnữathậtđấyà?”

Hơithởnàngyếuớtnhưngthầntrítỉnhtáovôcùng,buôngcánhtayđặttrênnútbấmxuống,mởmắtnhìnynởmộtnụcườimamãnh–ybịnụcườiđólàmngẩnra:vừarồi…vừarồinàngtathởthoithópnhưchỉcònchúthơitàn,lẽnàochỉlàgiảbộ?Khôngngờnànglạicứuymộtmạng!

“Này,ngàikhôngsaochứ?”Nàngmệtnhọchỏilại,ngóntayvòngquavaiDiệuPhong,chạmvàovếtthươngnơilưng:“Sâulắm…phảimaubăngbóvào…vừarồingàikhônghềphòngngự,lẽnàođịnhxảmạngđểbảovệtasao?”

“BạoVũLêHoachâm?”Ánhmắtydừnglạiởchiếchộpkhôngđeonơihôngnàng,buộtmiệngkêulênkhekhẽ-đâyrõrànglàámkhítuyệtmậtcủa

Page 149: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

ThụcTrungĐườngmôn,nhưngtừkhiĐườngKhuyếtchết,thứnàyđãtuyệttíchgianghồ,tạisaolạixuấthiệnởđâyđược?

“Phải,làngườitacầmcốchotathaytiềnchữabệnh…takhôngsao…”TiếtTửDạmệtmỏilẩmbẩm,sắcmặtcàngnhợtđi,hơithởcũnggấpgáp:“Cóđiều,phiềnngài…đứngdậyđượckhông?”

“Xin…xinlỗi.”Biếtmìnhđèlênlàmnàngkhôngthểhôhấp,gươngmặtDiệuPhong lộ vẻngầnngại, bènbuông tay chốngxuống tuyết địnhđứnglên,nhưngvừamớiđộngđậy,miệngyđãphunramộtvòimáu,haimắttốisầm…

TiếtTửDạđưatayđỡlấyy,kêulênkinhhãi:“DiệuPhong!”Lúcytỉnhlạithìtrờiđãtốihẳn.Bên tai có tiếng gió rít vù vù, tuyết rơi từng vạt từng vạt xuốngmặt,

nhưngtrongngườithìlạirấtấmáp.Vếtthươngđãđượcbăngbócẩnthận,cảmgiácđauđớnđãbớtđirõrệt.

Đượccứurồisao?NgoàiGiáovươngra,baonhiêunămnaychưatừngcóngườinàogiảicứuy,lầnnày,khôngDiệuPhongylạiđượcngườikhácgiảicứusao?

Yhoangmangcúiđầu,nhìnthấytrênngườimìnhđangđắpmộttấmáochoàngdalymiêu,vàcảnữtửáotímsắpđôngcứnglạibêncạnh.

“Tiếtcốcchủ?”DiệuPhongkêulênkinhhãi,vộivàngômnànglênkhỏimặttuyết.

Nàngđãlạnhđếnhônmêbấttỉnh,lànmôitímngắt,taychâncứngđờ.Yvộivàngcởiáochoàngbọclấyngườinàng,haitayấnlênhuyệtLinh

Đài,hoágiảihànkhítrongcơthể-nhưngsautrậnhuyếtchiếnđó,yđãbịthương cực nặng, nội lực lưu chuyển không thông suốt như thường ngày,mộthồilâusaucũngkhôngthấynàngtỉnhlại.

DiệuPhongtronglòngbốirối,nụcườitrênmặtcũngbấtgiácbiếnmất,cứômchặtlấyTiếtTửDạvàolòng.

Nhiệtđộcơthểnàngxuốngrấtthấp,sắcmặtdầndầntímtáiđi,tựanhưmộtcon thúnhỉđanghấphối cuộn trònngười lạihòngkhángcựcái lạnhthấuxươngthấtcốttừcảtronglẫnngoài,lànmôikhôngcònsắcmáumímchặtlại,hoatuyếtrơiđầynơichânmàykhoémắt,hơithởmảnhnhưđườngtơ.

“Tiếtcốcchủ!”Ykinhhoảngnắmchặtbờvainànglắcmạnh:“Tỉnhlạiđi!”

TiếtTửDạvẫnlặngimkhôngđáp.Khoảngkhắcấy,trongtimDiệuPhongchợtdânglênmộtnỗisợxưanay

chưatừngcó-đólàcảmgiácchưatừngxuấthiệnkểtừkhiybướcvàoĐạiQuangMinhcungmườimấynămnay.

Ynhớlạimìnhđãmờinàngxuấtcốcbằngcáchnào:nànglo lắngchotínhmạngcủay,khôngmuốnnhìnychếtnênmớichấpnhậnmạohiểmcùng

Page 150: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

yrờikhỏiDượcSưcốc–dùychỉlàngườilạmặt.NgoạitrừGiáovương,xưanaychưatừngcóngườinàokhácđểýtớiy

sốnghaychết.NhưngtrênđườngvềCônLuânlầnnày,biếnđộngliêntiếpxảyra,khiếnkẻ làmngườibảovệnhưyngược lạiphảiđểchomộtnữ tửkhôngbiếtvõcôngcứumạng.

Ynhưmuốnphátđiên,vậndụngDụcXuânPhonglêntớicựcđiểm,nộilựcliêntụckhôngngơinghỉtruyềnvàocơthểbănglạnhkia.

“TuyếtHoài…”CuốicùngnữtửtronglòngDiệuPhongcũngthởranhènhẹ,corúmngườilạithốt:“Lạnhquá!”

DiệuPhongđộtnhiênngâyngườira.TuyếtHoài…cái tênnày, là thiếuniênbêndướimặtbăngkiasao?Là

thiếuniênxuấtthântừcùngmộtthôntrangvớiĐồng.ThựcratừkhinànghỏivềĐồnglầnđầutiên,tronglòngyđãngầmcảnh

giác,sựhuấnluyệntrongnhiềunămđãkhiếnychegiấusựthậtmànétmặtkhônghề thayđổi.Kếđó, saukhi cùngnàng tới thôn trangấy,y lại càngchắcchắnhơnvềthânphậntrongquákhứcủanữtửnày…đúngvậy,nhiềunămtrước,yđãnhìnthấynàng!

Máuvàlửađêmhômđólạihiệnlêntrướcmắt.Tuyếtbaymùmịtđầytrờiđêm,DiệuPhonglặnglẽnhắmnghiềnmắtlại.Baonhiêunămrồi?Đãbaonhiêunămkểtừkhiychấphànhnhiệmvụ

đầutiênsaukhibướcvàoTuLatrường?Cảmgiácbấtnhẫnvàtộiáckhigiếtngườilầnđầutiênsớmđãtanbiếnnhưkhôngtồntại,thậmchíycòncóthểmỉmcườimàbópnáttâmtrạngđốiphươngnữa.

Baonhiêumáutươivàthithểchồngchấtlênnhauđãdìmnátnửatrướccuộcđờiy.

Đốivớichuyệnchémchémgiếtgiết,ysớmđãhoàntoànkhôngcòncảmgiác.Nhưng,chínhsựxuấthiệncủanàng,đãkhiếnynhớlạinỗiđaunhưbịthiêuđốtcùngsựgiàyvònhưmuốnxétoáccontimralàmđôiấy.

Cảnhtượngtrậnđạiđồsátđêmđóhiệnlênrõmồnmột…Máu.Lửa.Tiếngkêuthảmvanglênchỗnàychỗkhác.Nhữngcănnhàbốccháyhừnghực.Còncảvôsốnamnữlãoấuđangbỏchạy…Mộtđôithiếuniênnamnữdắttaynhauloạngchoạngbỏchạyrangoài

thôn, còn thiếu niên có đôi mắt yêu tà được Giáo vương dắt ra từ trongphòngtốikiathìđiêncuồngchạytheophíasau,khảngiọnggàothét.

“Phong, bắt nó về đây.”Giáo vươngngồi trên ngọc toạ, ngón tay đeochiếcnhẫnngọcchỉvềphíathiếuniênấy:“ĐâylàĐồngcủata.”

“Vâng.”Y,lúcấymới15tuổihạthanhkiếmmáuchảyròngròngxuống,cúiđầumỉmcười…

Page 151: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Đúng vậy. Thiếu niên ấy là mục tiêu lần này của Giáo vương, trongtươnglaicóthểsẽlàngườihữudụnghơny.Vìvậy,bấtluậnphảitrảgiáthếnàocũngquyếtkhôngthểbỏqua.

Yđuổitheothiếuniên,cònthiếuniênkialạiđuổitheohaiđồngbạncủamình.

Ởphíasau,Giáovươngcấttiếngcườilạnhlùngchâmbiếm:“Tấtcảđềuđãbỏrơingươirồi,Đồng,saophảiđuổilàmgìchứ?”

Thiếuniênkianhưbị sétđánhphải,độtnhiênsững lại,đứng trênmặtbăng,bờvairunlênbầnbật,tuyệtvọnghétlên:“TiểuDạ!TuyếtHoài!Đợidệvới…”

Nhưnghaingườiđangtrốnchạykiavẫnkhôngquayđầulại.Trongkhoảngkhắcấy,yđãđuổitớinơi,đặttaylênvaithiếuniên,mỉm

cười: “Đồng, tất cả đềubỏ rơi người rồi, chỉ cóGiáovương là cầnngươithôi.Nào…theota,đivớita.”

“Không…không!”Thiếuniên ấyđộtnhiênvùngvẫynhưphát cuồng,đẩyyraxa,khăngkhăngtiếptụcđuổitheođồngbạn,chỉmộtthoáng,nóđãchỉcòncáchđôithiếuniênnamnữkiachừng3trượng.Nhưnghaingườikiavẫncứcắmđầuchạymiết,taynắmchặttay.

“Vẫnmuốnđuổitheosao?”Yphithânlướttới,nghiêngđầumỉmcườivớithiếuniêncốchấpkia:“Vậythìđượcthôi”–cánhtayDiệuPhongkhẽhạxuống,vỗmộtchưởngxuốngmặtbăng.

“Rắc rắc”–mặtbăngchắcchắnbỗngnhiên tách ravếtnứt lanđinhưmột tia chớp. Sông băng trong nháymắt đã vỡ tan, dòng nước đen ngòmlạnhbuốthácáimiệngkhổnglồnuốtchửngđôithiếuniênnamnữđangbỏchạykiavàotrong!

“Giờthìkếtthúcrồi.”Ythutaylại,mỉmcườivớithiếuniêncùngtuổivớimìnhđangngâyrakia,nhìnhắntừtừquỳgụcxuống,gàolêntrongtuyệtvọng.

Kếtthúcrồisao?Khônghề.Mườihainămsau,trongđêmtuyếtnơiđồnghoangnày,bóngđencủasố

mệnhlạibaotrùmlênymộtlầnnữa.“TuyếtHoài…lạnh.”Nữtửbêntrongchiếcáokhoáclônglymiêukia

đangcorútngười,toànthânrunrẩy:“Lạnhquá!”DiệuPhongcúiđầu,nhìnvẻỷ lại trêngươngmặtnhợtnhạtkia, bỗng

nhiêncảm thấynhưcómộtmũikimbạcđâmsâuvào timmình,mộtcảmgiácbi thươngvàbất lựcvôcùngvôtậndângtràolên,cơhồmuốnlàmysụpxuống–trướckhiykịphiểura,mộtgiọtnướcmắtđãlănxuốngkhoémắt,trongnháymắtliềnngưngkếtlạithànhbăng.

Cũngvàokhoảnhkhắcgiọtnướcmắtđầu tiênrơixuống trongsuốt21nămròng,nụcườibiếnmấttrêngươngmặtDiệuPhong.

Ykhôngbiếtcảmgiácchưa từnggặpphảinày làgì, chỉ lặng lẽnhắm

Page 152: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

mắttronggiótuyết.YvốnlàdicôicủahoàngthấtLâuLan,đãtậnmắtnhìnthấybộtộccủa

mìnhsuyyếurồidiệtvong.TừkhiđượcGiáovươngcứukhỏitaylũmãtặc,cuộcđờiychỉcòn lạimục tiêuduynhất– trở thành thanhkiếm trong tayGiáovương.Ychỉsốngvìconngườiđó,cũngchỉchếtvìconngườiđó…khônghỏinguyênnhân,cũngkhônghềdodự.

Baonhiêunămnay,yvẫnluônbìnhlặngvàanlòngnhưthế,chưabaogiờdaođộngdùchỉmộtchút.Nhưng…tạisaovàolúcnày,tronglònglạidấylênmộtnỗiđausâusắcmàbíẩnnhưvậy?

Y…cóphảiyđanghốihận?Yhốihậnbàn taymình từngnhuốmmáukhôngbiếtbaonhiêungười,

hốihậnvìđãtừnglàmtổnthươngngườicongáitrướcmắt?DiệuPhongkhôngthểtrảlời,chỉlặnglẽcởiáokhoácra,ômchặtlấynữ

đạiphuđã sứccùng lựckiệtkia.Nữ tửbên trong tấmáochoàngdầndầncũngkhôiphụcsinhkhí, thân thểđã lạnhcứngápsátvàongựcy,vừa tintưởnglạivừaỷlại–hoàntoànkhôngbiết,đôitaycủakẻnàngđangdựavàokiađãnhuốmmáubaongười.

ViêntiểulạiởÔLýNhãTôĐàinửađêmrangoàiđituần,tìnhcờbắtgặpmộtcảnhtượngnhưtrongmộng:hoatuyếtbaybaykhắptrời,mộtbạchynhânloạngchoạngbướcđi,máitócxanhlamkỳdịtungbaytronggió,vạtáonhuộmđỏmáutươi,tronglòngômchặtmộtngười.

Ngườikiađirấtnhanh,viêntiểulạimớigiậtmìnhsựctỉnhthìyđãvàothành,biếnmấttrongrừngdươngliễu.

“Trờiơi…mìnhgặpmaà?”Viêntiểulạidụidụimắt,giơđènsoicuốngmắtđất.

Ởđó,vẫncònmộthàngdấuchânsâulúnvàotuyết,bêncạnhdấuchân,từnggiọtmáutươiđỏchóinhưđậpvàomắt.

TiếtTửDạtỉnhlạithìđãlàsángsớmngàyhômsau.Lầnnày,khôngngờchẳngphảitrênxengựa.Nàngđangnằmtrênmột

chiếcgiườngđất,trênmìnhđắp3lớpchăndày,kinhmạchtrongcơthểđềuhếtsứcthôngsuốt.

Trongphòngcóbếplửa,ấmápvôcùng.Bênngoài liễurủxanhmướt,mộtngườiđangđứngthổitiêu.

Mộtđiềukhiếnnàngkinhhãilà,lầnnàytỉnhlại,DiệuPhonglạikhôngởbêncạnh.Lạthật,yđiđâumấtrồi?

“HạchinhậtĐôngchidạBáchtuếchihậuQuyvukỳốcĐôngchidạHạchinhật

Page 153: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

BáchtuếchihậuQuyvukỳthất”Đólà“CátSinh”.Tiếngtiêuquenthuộckhiếnnàngngẩnngơ,liềnsau

đólàthầmcảmkích.NànghiểuDiệuPhongđangdùngphươngphápkhéoléonhấtđểkhuyêngiảimình.

Namtửáo trắng lúcnàocũngmỉmcườiấy, trênngườiẩngiấusátkhíkhônglộrangoài,cốthểgiếtngườitrongvôhình,nhưnglạicómộttráitimhếtsứctinhtế,cóthểnhanhchóngnhìnthấuđượcnỗibihỉtrongsâuthẳmnộitâmngườikhác.

Nàng xuống đất, đi tới cửa sổ, tiếng nhạc đột nhiên ngừng bặt, phảngphất như người thổi tiêu cũng chìm vào trầmmặc trong khoảnh khắc ấy.Giâylátsau,mộtkhúcnhạckháclạicấtlên.

Mởcánhcửasổra,nàngnhìnthấybạchynhânđangthổitiêutrongrừngliễu.

Diệu Phong ngồi trênmột cành liễu, dựa lưng vào thân cây, đầu khẽngẩnglên,mắtnhắmhờ,thổimộtcâytiêungắn,khúcnhạcdudươnguyểnchuyển thoát ra từ đầu ngón tay, nhẹ nhàngmúa lượn trong gió cùng tócxanháotrắng.

Tiếngnhạchếtsứckỳdị,khônggiốngvớibấtkỳkhácnhạcnàoởTrungNguyên,âmđiệungập trànmộtniềmbi thương thầnbí,nhưdướibầu trờixanhkiacóngườiđangngướclêntrôngngóng,phátramộttiếngthởdàinãoruột;lạigiốngnhưngọnlửanhảymúatrongmànđêm,ánhlênđôimáhâyhâycủathiếunữđangcavũ.

Vừahânhoannhưnglạivừathươngcảm,dữdộinhưngcũngtrànđầybíẩn,tựanhưnướcvớilửacùngdunghợplạirồinổbungra.

TiếtTửDạnhất thờikhôngnóinên lời–đây làmộnghayảo?ỞgiữachốngiócátmùtrờinàylạicómộtnơinhưÔLýNhãTôĐài;rồidướitánliễuxanhtươinày,nànglạiđượcnghetiếngtiêutuyệtmỹnhườngấy.

“Tỉnhrồià?”Tiếngtiêubỗngimbặtngaykhinàngđẩycửa,DiệuPhongmởmắt:“Nghỉngơiđủchưa?”Nànglặnglẽgậtđầu,độtnhiêncảmthấyhụthẫngnhưvừatàngiấcmộng.

“Vậy thì ăn cơm rồi lên đường thôi!”Y ngẩng đầu nhìn trời, nétmặtthoángchútngẩnngơtronggiây lát, rồiđộtnhiênsực tỉnh,cấtốngtiêuđinhảyxuống:“Tađixemmấyconngựamớimuađãđượcănđủchưa.”

Lúcyđiquangườimình,TiếtTửDạchợtdấylênmộtcảmgiáckỳdị,nhưngkhônghiểuvìsaolạinhưvậy.

Chođếnkhibóngykhuấthẳnsaurặngliễu,nàngmớihiểuravừarồithứgìkhiếnnàngthấykhôngtựnhiên–nụcườitưởngnhưvĩnhviễntrởnởtrêngươngmặtanhtuấnkia,khôngbiếttừlúcnào,đãtắtmất!

Y…yđangbithươngđiềugì?HaingườidùngmộtsốtiềnlớnthuêxaphutốtnhấtởÔLýNhãTôĐài,

Page 154: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

chiếcxelaođitrênconđườngheohút.Trongxe,TiếtTửDạcứmởmắtđămđămnhìnDiệuPhong.Ngườinày

từlúclênđườngđềunắmchặtốngtiêuđếnthẫnthờ,ánhmắtngẩnngơnhìnhoatuyếttrắngbaybaybênngoài,khôngnóicâunào–kỳlạnhấtlà,nụcườivẫnchưatrởlạitrêngươngmặty.

“Ngài… ngài làm sao vậy?” Cuối cùng không kìm nén nổi, nàng lêntiềngphávỡbầukhôngkhítịchmịch:“Tìnhhìnhvếtthươngxấuđià?”

“Khôngsao.”DiệuPhongđiềmđạmtrảlời:“Thuốccủacốcchủrấttốt.”“Vậy…”Nàngnhìnythắcmắc:“Tạisaongàikhôngcườinữa?”Ydườngnhưcóchútngạcnhiênquayđầulạinhìnnàng:“Tạisaotaphải

cười?”TiếtTửDạngẩnngười–DụcXuânPhonglàdịthuậtcóthểthayđổikhí

chấtvàtínhcáchcủaconngườitừtrongrangoài,khiếnngườituluyệntrởnênbìnhtĩnhkhoandung,lòngkhôngtạpniệm,nụcườiấy,cũngvìthếmàtự nhiên hình thành.Từ khi vừa nhìn thấyDiệu Phong, nàng đã biết y tuluyệntinhthôngthuậtnàyđãmườimấynăm,khíchấtbảnthânvànộilựcdunghòalàmmột.Vậymà,lúcnàytrêngươngmặty,nụcườiannhiênđóđãđộtnhiênbiếnmất.

TiếtTửDạthầmlolắng,nhưngchỉcườinói:“Thìrangàicònbiếtthổitiêunữa.”

CuốicùngDiệuPhongcũngmỉmcười,giơốngtiêungắntrongtaylên:“Không,đâykhôngphảilàtiêu,màlàkhấtlật,nhạckhícủangườiTâyVựcchúngtôi–hồitrướctỷtỷcódạytathổimườimấykhúcnhạccổLâuLan.Tiếclàđãquênmấtgầnhếtrồi.”

Y khẽ nghiêng nghiêng đầu, ngước nhìn bầu trời xanh thẳm saumàntuyết,thởdàimộttiếng.

“Lúcấy,têntalàNhãDi…”Những chuyện này, kỳ thực từ nhiều năm nay y đã không nghĩ tới…

mườimấynăm tắmmáubônba trongbóng tối,vungkiếmgạtbay tất cả,không tiếc sinhmạngmìnhngăn cảnmọi kẻgâybất lợi choGiáovương,đơnthuầnmàkiênđịnh,khôngchúthoàinghi,khônghềdodự,càngkhônghốihận– thì ra,nhữngngày thángnhưvậysốngcũng thậtbình lặng, thậtthỏamãnchăng?

Ykhônghồitưởnglạiquákhứ,bởivìđóchỉlàthừathãi.Nhưng tại sao lúcnày,nhữngchuyệnđãquênđinhiềunăm trước,đột

nhiênlạitrùngtrùngđiệpđiệphiệnlêntrướcmắtynhưvậy?“Thếnàykhôngđượcđâu,”khoảnhkhắcxuấtthầnấy,mộtbàntaybỗng

ấnlêndảibăngtrướcngựcy,TiếtTửDạlolắngnói:“Nộilựcvàcảmxúccủangàibắtđầukhông thểđiềuhòađược rồi, cứnhưvậy sẽ rấtdễđi saiđường.tadùngkimchâmphongtỏagiúpngàitrước,đềphòng…”

“Khôngcầnđâu.”DiệuPhongđộtnhiênnhướngmàygiậtlùivềsaunhư

Page 155: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

phảibỏng, rồi bỗngngẩngđầunhìnnàngđămđăm: “Tiết cốc chủ,”ybậtcườithànhtiếng:“Côsẽhốihậnđó.”

TiếtTửDạbịngữđiệunhẹnhưngườiđangnóimớcủaylàmchongâyramột lúc, nàng ngẩng đầu lên nhìn y, rồi cũng cười cười nói: “Có lẽ…nhưng,đócũnglàchuyệnsaunày.”Ngóntaynàngnhanhnhẹncắtđứtsợivải: “Nhưng bây giờ, làm gì có đại phu nào bỏ bệnh nhân đấy không lochứ?”

Ylặngyênkhôngnói,cũngkhôngphảnkháng,đểmặcnàngxửlývếtthương,đôimắtngướclênnhìnbầutrờiTâyVựcxanhthămthẳm.

Núinontừtừluilạiphíasau,băngtuyếtlấplánhnhưánhsángtrênchiếcmũngọc.

Bangàynữa,liệucóđếnđượcCônLuânkhông?Ykhôngcầmlòngnổi,nhổmngườivénmànlên,dùngHồngữquáttháo,

ralệnhchoxaphutăngnhanhtốcđộ.Từngàyđượcpháixuấtcung,đếngiờđã25ngày,dọcđườnggặpvôsố

chuyệnbấtngờ,cũngmaylàvẫnkịptrởvềtronghạnkỳmộttháng.Nhưng,khôngbiếtởĐạiQuangMinhcung,tìnhhìnhgiờthếnàorồi.Đồng…liệungươicóngờđượctadẫnvềmộtngườiquennămxưakhông?

Cóđiều,đạikháichắcngươicũngkhôngnhớnổinữarồi…đêmhômấy,tađãnhìnthấyGiáovươngđíchthândùng3câykimchâmphongtỏamọikýứccủangười, rồiđưangươivềcung.Nếu lúcấy takhôngđánhngươingấtxỉu,chắccólẽngươiđãnhảyxuốngtheorồiđúngkhông?

Ngươilúcấy,cũngthậtlànguxuẩn…

Page 156: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Chương10

HÀNHTHÍCHCùnglúcnữđạiphulênđườngrờiÔLýNhãTôĐài,trêntuyệtđỉnhCôn

Luân,mộttrậnchémgiếtkhôngtiềntuyệthậucũngbấtngờmởmàn.Những tia nắng đầu tiênmới chiếu xuống đỉnh Côn Luân, dòng sông

băngtrêntuyệtđỉnhkhúcxạranhữngtiasángrựcrỡmuônmàu.“Ầm.”Tuyếttrênđỉnhnúibịmộtsứcmạnhkhổnglồchấnđộng,trong

nháymắtđãsụpđổ,trượtdọcxuốngtheováchbăngnhưmộtcơnsónglớn.Tấtcảgiáochúngđềurunnhưvesầumùalạnh,ngẩngđầulênnhìnmàn

chémgiếtđếnquáđỗibấtngờtrêntuyệtđỉnhkia.“Saothếnhỉ?”Đámgiáochúngcấpthấprầmrìnóinhỏ,khônghiểutại

saovừasángsớmtrênThiênQuốcLạcViênđãxảyrachuyện.“Là, làĐồngcôngtử.”Mộtđệtửxuất thânTuLatrườngnhậnra thân

hìnhquenthuộcởđằngxa,buộtmiệngkêulênkinhhãi:“LàĐồngcôngtử!”“ĐồngcôngtửđộngthủvớiGiáovương?”Xungquanhvanglênvôsố

tiếngkêukinhhãi,nhưngcảmxúcthìlạirấtkhácnhau.Lànsóngrìrầmlanđikhắpnơi,mangtheosựkinhngạc,chấnđộng,sợ

hãi,thậmchícòncócảmộtchútkínhtrọngvàmừngrỡ-trong30nămGiáovươngthống trịĐạiQuangMinhcungnày,xưanaychưacókẻphản loạnnàomạnhnhưĐồngcả!

Lầnnày,liệungọctọacóbịlậtđổ?Tấtcảđềungẩngđầulênnhìnhaibóngngườiđangquầnnhautrênsông

băng,ngâyngườiquansát.“Nhìngìmànhìn?”Độtnhiênmộttiếngquátvanglênlàmchúngnhân

đềugiậtmìnhquayđầulại,Mộtngườimặcáodàimàuxanhdatrời,đeomặtnạđồngxanhlướttớiđâychínhlàDiệuKhông,mộttrongNgũMinhTử.

VịNgũMinhTửxưanayvốnluôntrầmmặcnàyngướcmắtnhìnbiếncốkinhthiênđộngđịa,nhưngdườngnhưcănbảnkhôngmuốnđểmìnhbịcuốnvàotrong,chỉxuatayđuổiđámthuộchạđi:“Tấtcảnhữngkẻvôquantrởvềphònghếtchota,khôngđượcrangoàinửabước!Kẻnàomuốnmấtđầuthìcứbướcrachota!”

“Vâng!”Đámgiáochúngkhiếpsợcúigụcđầuxuống,lẳnglặngluiđi.BêntrongThậpNhịKhuyếtchỉcònlạimộtmìnhDiệuKhông.“A…Nguyệtthánhnữ,”ynghiêngđầu,ánhmắtliếcthấynữtửtrêntòa

lầuxaxadangkhépcửasổlại:“Ngườikhôngđitheotừphụư?”Nữtửtrênlầucaokhẽnhếchmép,lộramộtnụcườihờhững:“Xemta

cũngchẳngmuốnxemnữa.”Cánhcửađóngsậplại,DiệuKhôngcóvẻhứngthúchămchúnhìnthêmmộtlátnữa,saukhichắcchắnvịcôngchúaHồiHộtkiasẽkhôngmởcửaranữa,ymớidờiánhmắtđi…

Page 157: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Trêntòalầucạnhđó,mộtđôimắtcuồngnhiệtđangchămchúquansáttrậnquyếtchiếnkinh thiênđộngđịa trên tuyệtđỉnhCônLuân,phảngphấtnhưđangnhămnhemuốnxuấtđộng,nhưngcuốicùngvẫntựkiềmchếđượcbảnthân.

ĐólàTinhthánhnữSaLa–muộtmuộiđồngtộcvớiNhậtthánhnữÔMã.

Sau khi thúc phụ soán ngôi phụ vương nàng, nữ nhi của vị Hồi HộtvươngtiềnnhiệmnàyvàtỷtỷbịđưađếnCônLuân,từkiềunữvươngtộcbiếnthànhnữtửbịbỏrơi,cũngkhótráchhaitỷmuộiômhậntronglòng–chỉcóđiều,ÔMãdẫusaocũngtoganhơnmuộimuộicủanàng,chứkhônggiốngnhưSaLa,nhìnthấytỷtỷmưuphảnthấtbại,chếtthảmtrongtayGiáovươngmàcũngkhôngdámcóbấtkỳhànhđộngphảnkhángnào.

DiệuKhôngxoanhẹtấmmặtnạđồngxanhtrênmặt,thởdàimộttiếng:xemranhữngngườitựđặtmìnhngoàicuộcquansátkỳbiếnnhưycũngthậtkhôngítchútnào…

Nhưng,cóthậtlàbọnhọđặtmìnhngoàicuộchaykhông?Ở trongĐạiQuangMinhcungnày,mỗimộtngườiđềukhônghềđơn

giản.YchắptaychầmchậmbướcquacâycầudàicótênBạchNgọcXuyên,đi

vềphíaLạcViêntrêntuyệtđỉnh,trongđầukhôngngừngtínhtoánbướctiếptheonênlàmgì,sắcmặtbêndướitấmmặtnạđồngxanhbiếnảoliêntiếp.

Nhưngvừatớibêncạnhsôngbănggầnđỉnhnúi,ybỗngnhiênchấnđộngtoànthân,khôngtựchủđượcluilạimộtbước…

Sátkhí!Bên trongLạcViên,ngập trànmột thứsátkhíkhiếnngười takhôngthểnàothởnổi!

Hai bóng người lao đi như gió trongmàn tuyết trắng tinh khôi, loángthoángnghetiếngkimloạichạmnhau.Từxanhìnlại,dườngnhưkhôngthểphân được cao thấp. Giáo vương từ đầu đến cuối vẫn một mực cúi đầu,khôngtiếpxứcvớiánhmắtđốithủ,chỉchămchúquansátphầnthânthểtừvaitrởxuốngcủaĐồng,dựavàođộngtácchântayhắnmàphánđoánchiêuthức.

Độngtácsongphươngđềunhanhđếncựcđiểm.BêntrongLạcViênhếtsứchỗnloạn,dướiđấtnằmlaliệtmườimấythi

thể, có hộ vệ bênmìnhGiáo vương, cũng có sát thủ tinh anh của Tu Latrường,hiểnnhiên làhaibênđãbắtđầugiao thủ từkhá lâu trướcđó.Lúclướt qua phía trên sông băng,Đồng đột nhiên ngẩng đầu, trongmắt bỗngnhiênlóelênmộttiasángsắcbénnhưđao!

Đồngthuật!Tấtcảchúngnhânđềugiậtmìnhkinhhãi.ĐạiQuangMinhcungđệnhấtsátthủcuốicùngđãdùngđếntuyệtkỹ!

Cóđiều,tạisaođếngiờymớiđộngdụngtớiphápthuậtnàychứ?“Thiênđiệp!”Trongsátnađôimắtấymởbừng,hailuồngánhsángtím

Page 158: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

mạnhmẽxạra–trênmặtbăngbỗngnhiênxuấthiệnvôsốđôimắtgiốnghệtnhưthế!

Những vách băng ấy khúc xạ rồi phản chiếu lẫn nhau, tạo ra cả trămbóngảnhmờảo,đôimắtmỗicáibóngcùnglúcphátranhữngtiasángmạnhmẽvôsong–Đồngthuậtởcấpđộcaonhất,đượcváchbăngphảnxạ,uylựctăng thêmcả trăm lần, trở thànhchiếc thòng lọng thắtchặtkhiếnngười takhôngthểnàonétránh!

Giáo vương hét lênmột tiếng, loạng choạng lùi lại, phun ramột bụmmáutươi,ngãvàongọctọa.

Tứchi lãovẫncòncửđộngđược,nhưngbất luậnthếnào,cũngkhôngthểnhấcnổihaitay–khiĐồngthuậtphátđộng,lãođãbịtrúngđòn,mấtđiquyềnkhốngchếthânthểmìnhtrongnháymắt.

Tay,khôngthểdiđộng;chân,cũngchẳngthểnhấclên.Nhìntênsátthủáođenđangcầmkiếmlừlừtiếnlạigần,Giáovươngđộtnhiênchumôihúlênmộttiếng,triệugọinhữngtênhộvệtrungthànhnhất.

Tiếng gầmgừ vang lên ở phía sâu trongLạcViên,một đàn chó ngaohungdữbổnhàotới,hámiệngnhằmcổhọngĐồngmàcắn!

“Thậtđángthương…DiệuPhongđiDượcSưcốccònchưatrởvề,MinhLựccũngbịDiệuHỏacầmchânrồi,giờlãochỉgọiđượcđámsúcsinhnàynữathôi.”Đồngxoayngoắtngườilại,cườigằn,trướckhiđámáckhuyểnkiakịpbổtới,đầumũiđãkhẽđiểmxuống,cảngườilướtlêncao,hóathànhmộtánhchớp.

“Thếnào?”Chỉtrongnháymắt,hắnđãtrởlạimặtbăng,chầmchậmgiơngangcâykiếmtrêntayphảira,máunhuốmđầythânkiếm,hoàntoànchemấtánhsángcủalưỡikiếm.

Xungquanh,thithểcủamườimấyconchóngaoxámnằmvungvãi,tấtcảđềubịmộtkiếmtừđỉnhđầuchémxảlàmđôi,vàiconcònđangkhẽcogiật.

LạcViênnơi tuyệt đỉnhCônLuân, đượcxưng tụng làCựcLạcThiênQuốc này, giờ đây ngập trong mùi máu tanh nồng nặc. Giáo vương tiênphongđạocốtngồitrênngọctọa,đầuvaivàhôngbênphảiđãcóvếtthương,ômngựcthởdốc,mởmắttrântrânnhìnđámthithểdướiđất.

“Nóithựclòng,tamuốngiếtđámsúcsinhnàytừlâurồi…thườngngàykhôngphảilãothíchnémngườitachochóănlắmsao?”CặpmắtĐồngnheolại,lộramộtnụcườiácđộc:“Vìvậy,tađặcbiệtgiữlạimộtcon,dùngđểthudọnthithểcholão!”

Hắnthấpgiọngcườigằn,cổtaykhẽđộng,LịchHuyếtkiếmliềnrunglênnhènhẹ,máutrênthânkiếmhóathànhnhữngtianhỏlitibắnrabốnphía,đểlộralưỡikiếmsángbóng,lấplángrựcrỡtrênnềnbăngtuyết.

Lãonhânngọctọamấylầncựaquậymuốnđứnglên,nhưngdườngnhưcómộtsợidâyvôhìnhđangkhốngchếcơthểlão,cuốicùngđànhchánnản

Page 159: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

gụcxuống.“Khôngcửđộngđượcphảikhông?”Nhìnthânthểđangkhẽrunrẩytrên

ngọctọa,Đồngchâmchọc:“NgoàiĐồngthuậtra,trongcơthểcòncóchấtđộcphát tácnữanhỉ?Lạ lắmphảikhông?Xưanay lãovẫnbáchđộngbấtxâmcơmà,làmsaolạitrúngđộcđượcchứ?”

Hắnbậtcườikhùngkhục:“ĐólàLonghuyếtchâuđấy.”Nghe thấyba chữ“Longhuyết châu”,người trênngọc tọabỗngnhiên

chấnđộng,giơngóntaylênchỉvềphíahắn,cổhọngphátranhữngtiếngrênkhekhẽ.

“KỳquáikhôngbiếttatìmđâuraLonghuyếtchâuhả?”Đồngcườigằn,đưakiếmlênngangmặt, thổibaynhữnggiọtmáucònđọngtrênđó:“Nguxuẩn.”

Tuynói thìnóivậy,nhưnghắncũngkhôngdámbuông lỏiápchế tinhthầnlênlãonhânđangngồitrênngọctọakia–chodùđãtẩuhỏanhậpma,chodùđãtrúngphảichấtđộcLonghuyếtchâu,nhưngGiáovươngdùsaocũngvẫnlàGiáovương!Nếucóđiềugìsơsẩy,chỉemộtcáinháymắtsau,ngườinằmphơithâydướiđấtsẽlàhắnchứkhôngphảiaikhác.

Đồng tiếp tục cần kiếm nhìn đăm đăm vào đối phương, hai mắt luânchuyểnphátranhữngtiasángđỏsậm,tímsẫm,xanhngắt,yêudịvôcùng.

“Lãotưởngrằngtasẽvĩnhviễnlàmmộtconchóquỳtrướcmặtlãosao?Đồng nhìn chòng chọc vào lão nhân tóc trắng nhưng gương mặt vẫn trẻmăngấy,ánhmắthiệnlênvẻcămhậncùngoánđộctớicựcđộ,ngữđiệunhẹnhàngnhưngườinóimớ:“Nằmmơ.”

Hắn đột nhiên đưa tay lên làm động tác tự vỗ vào thiên linh cái củamình!

Phảngphấtnhưbịmộtsợidâyvôhìnhđiềukhiển,bàntayGiáovươngtừtừcấtlên,chầmchậmấnvàođỉnhđầumình.

“Ngươi…ngươi…”Lão nhân trợnmắt lên nhìn hắn, haimôi run run,nhưngkhôngphátratiếngđộng–rõràngkhảnăngtựkiềmchếcủalãocũngrấtmạnh,bàntaylãogiơlênđượcmộtnửathìngừnghẳnlại,khekhẽrunrẩygiữakhông trung,dườngnhưđang tranhđoạt lạiquyềnkhốngchếvờisợidâyvôhình.

“Lão ngoan cố…” Đồng gầm gừ mắng một câu, tập trung tất cả sứcmạnh tinh thầnvàohaimắt,bước lênmộtbước,nhìnchằmchằmvàođốiphương.

Thế nhưng, chính vào khoảnh khắc áy, hắn nhìn thấy ánh mắt Giáovươngbỗngnhiênbiếnđổitrởnêncựckỳquáidị:vừađắcý,vừagiễucợt,lạivừađiêncuồng–hoàn toànkhônggiốngánhmắtcủamột lãonhân60tuổichútnào!

Ánhmắtnàyquenthuộcquá…là,là…“MinhLực?”–Đồngbỗngnhiênhiểuratấtcả,buộtmiệngthốtlên:“Làngươi!”

Page 160: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Đâykhôngphải làGiáovương!Người sáng sớmnaydẫnchóngaođidạotrongLạcViên,khôngngờlạikhôngphảilàGiáovương!

“Giáovương”phátratiếngcườitàdị,bỗngnhiênhámiệngphunramộtvòimáu–vừatựcắnđứtdầulưỡi,cơthểyliềnrungmạnhmộtcái,tựahồnhưnhờcơnđaukíchthích,trongnháymắtđãthoátkhỏisựkhốngchếcủaĐồngthuật.

HaitayMinhLựcnắmsáumũiámkhí,tíchtựđầysátkhíđiêndạiđángsợ,bậtngườitungmìnhlênkhỏingọctọa,laođếnnhưgió.

“Đồng,tapháđượcĐồngthuậtcủangươirồi!”NétmặtMinhLựchiệnlênvẻđắcýđiêncuồng.Mườimấynămnay,đâylàlầnđầutiênypháđượccấm chế củaĐồng, không khỏi đắc ý cười vang: “Cuối cùng ta cũng pháđượcĐồngthuậtcủangươirồi!Ngươithuarồi!”

Đồngkinhhãibắnngườivềphíasau,vungkiếmđâmravớitốcđộphithường.Lạmộtđiềulà,MinhLựccănbảnkhônghềnétránh…

Mộttiếng“rắc…”khekhẽvanglên,ngườiylậptứcbịchémđứtnganglưng.

Nhưngcũng trongsátnađó,MinhLựcđã thungắnđượckhoảngcáchgiữamình vàĐồng lại chỉ cònmột thước, ám khí trong tay bay vút ra –chẳngngờ6mũiámkhíkhôngmũinàonhằmvàocơthểĐồng,màbaytheonhữnggócđộkỳlạrồiđậpvàonhau,nổtungtrênkhôngtạothànhmộtmànsươngmùmàutímphủxuốngđầuhắn-ởkhoảngcáchsátngườinhưvậy,Đồnghầunhưkhôngkịplùilạinétránh.

“Bịchbịch!”ThithểMinhLựcrơixuốngsôngbăng,đứtlàm2đoạn.Nhưng cùng lúc đó, Đồng cũng ôm lấy hai mắt, ngã gục xuống mặt

băng!LịchHuyếtkiếmtuộtkhỏitayrơixuốngđất,toànthânhắnrunlênbần

bật,cảmgiácđauđớnkhôngthểmiêutảbằnglờiđótrongnháymắtđãvượtquacựchạnchịuđựngcủahắn.Đồngngãxuống,buộtmiệngphát ramộttiếngkêuthảmthiết.

Đâylàgìvậy…làgìvậy?Mắtcủahắn,độtnhiênkhôngcònnhìnthấygìnữa!

Cảmgiácđauđớnấykhoétsâuvàotâmtrạng,cơhồcóthểkhiếnngườitasụpđổtrongnháymắt.

“Đồng,ngươithậtnguxuẩn…”Hắnvừaphátratiếnggào,thìmộtgiọngnóiquenthuộcchầmchậmcấtlên,từáivàthươnghại:“NgươitưởngrằngngọctọacủaĐạiQuangMinhcungdễdàngbịlậtđổnhưthếsao?Ngâythơquárồiđấy.”

Đólà…đólàgiọngnóicủaGiáovương!Đồngkhôngquayđầulại,gắnghếtsứctậptrungtinhthần,đưataynhặt

câykiếmrơibêncạnh,phánđoánhướngcửaracủaLạcViên–cầnphảilậptứcxuốngnúihộihợpvớiDiệuHỏa,bằngkhông…

Page 161: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Hàhà,cònđịnhchạynữahả?”Cùnglúcấy,dườngnhưnhìnthấuýđồcủahắn,mộtvật tròn trònbịnémlăn lông lốc trênbăng,khôngngờ lại làmộtđầungườiđangtrợntrònmắtphẫnnộ:“Cònhyvọngđồngbọntớihiệptrợnữasao?Hà,cáitênnguđộnDiệuHỏađósaocóthểlàđốithủcủaDiệuThủyđượcchứ?Ngươiđúnglàđãchọnsaiđồngbọnrồi…Đồngcủata.”

DiệuThủy?Nữnhânấy,cuốicùngcũngphảnbộibọnhắnsao?HắnđịnhnắmlấyLịchHuyếtkiếm,nhưngcảmgiácđauđớntừđôimắt

đãnhanhchóngănmònthầntrí,thânthểvừamớigượngdậyđượcmộtchútđãgụcxuốngtrởlại,haitayômchặtlấymắt,cơthịttoànthânkhôngngừnggiậtgiậtliênhồi.

“Ha ha… nhìn đó, cảĐồng cũng không chịu nổi kìa.”Giọng nói củaDiệuThủydịudàngcấtlêncạnhhắn,chỉthấythịcườitươinhưhoarồinóitiếp:“Giáovương,ThấtTinhHảiĐườngthậtlàdanhbấthưtruyền.”

ThấtTinhHảiĐường!Trongcơnđauđớn,hắnvẫngiậtmìnhchấnđộng,cảmthấynỗituyệtvọngđãănsâuvàoxươngcốt.

Đó là thứkịchđộccả trămnămnaychưacóngườinàogiảinổi,ngheđồn20nămtrước,cảLâmHạcốcchủcủaDượcSưcốclaotâmkhổtứsuốtmột thángtrời,cũngkhôngthểnàogiảiđượcchấtđộcnày,cuốicùngtinhthầnkhôkiệt,thổhuyếtmàchết.

Đángsợhơnnữalà,ngườitrúngphảithứđộcnày,sẽdầndầnbịănmònvàoxươngtủymàchếtmộtcáchtừtừ.

Một lãogià tóc trắngnhưcướcômmộtmỹnhânphong thái thướt tha,cúi người nhìnkẻphảnbội đangđauđớngiãygiụadưới đất, thởdài nói:“Thậtlàđángtiếc,Đồng.Tacoingươinhưđôimắtcủamình,màngươilạiphảnbộita–thậtlàkỳquái,tạisaongươidámlàmvậynhỉ?”

Giáovươngcườigằn:“Lẽnào,ngươiđãnhớralailịchcủamìnhrồi?”Câunóinàynhưmũikiếmsắcnhọncòntànkhốchơncảkịchđộc,chỉ

nháymắtđãkhiếnkẻđanglănlộndướiđấtkiakhựngngườilại.Đồngrunlêndữdội,ngẩngđầunhìnchằmchằmvàoGiáovương.Thếnhưngđôimắtsángrựcthườngngàybiếnảokhônlườngkiađãmất

điánhsáng,phủtrùmlênmộttấmmànmáuđángsợ.Lailịchcủata?Lẽnàolà…“Nguxuẩn,thìravẫnchưakhôiphụchếtkýứcsao?Rõràng3câykim

châmđãlỏngramất2rồimà.”Giáovươngbậtcười,ngóntaydừnglạiởcâykimchâmcuốicùngtrênđỉnhđầuhắn:“BộtộcMaGiàbịdiệtvong,nhiềumáunhưvậymàngươiquênhếtà?Vậyra,ngươiphảnbộitakhôngphảivìbáothù,màhoàntoànvìdãtâmà…”

Đồngngẩngphắtđầulên,trongđôiđồngtửmàumáu,thoánghiệnlênvẻthêlương.

BộtộcMaGià!CáitênTiếtTửDạđãnhắcđếnnayđượcchínhmiệngGiáovươngrành

Page 162: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

rọt nhắc lại, trong khoảnh khắc ấy, hắn dường như không còn cảm nhậnđượcnỗiđau thân thểnữa,một cảmgiácnhưbị xénát từnội tâm lan ra,khiếntoànthânhắnrunlênbầnbật.

“Thìralàsựthật…”Đồngtừnãygiờvẫntrầmmặc,cuốicùngcũngcấtgiọngkhànkhànhỏi:“Tạisaochứ?”

Giáovươnggõnhẹcâytrượngvànglênmặtbăng,cườigằn:“Cònhỏitạisaoư?BộtộcMaGiàcódòngmáuyêuđồng,tađãđộcchiếmđượcngươi,saocòncóthểđểnótiếptụclưutruyền,đểkẻkhácsởhữunữachứ?”

Ngườinằmdướiđấtđộtnhiênbậtlên,bổvềhướngâmthanhvừaphátra.

“Súcsinh!”Quáchấnđộngvàphẫnnộ,Đồngmặcdùđangtrọngthươngvẫnbùngnổmộtsứcmạnhkinhngười,nhưthểcảkịchđộcThấtTinhHảiĐườngcũngđãmấtđicônghiệu!

Mộttrậngiómàulamnhànnhạt lướt tới, trongtuyếtbỗngnhiênbậtramộtthứgìđó,đòncôngkíchcuốicùngcủaĐồngchạmphảimộtmànglướimềmmạivôcùng–DiệuThủyđãyểuđiệuđứngđó tựkhinào,mở rộngThiênLatáncủathịbảohộGiáovương.Mặtômềmmạinhưnướcđónlấymộtkíchdồnhếtsứclựccuốicùng,rách“xẹt”mộtđườngdài.

“Bịthươngnhưthế,lạitrúngphảiThấtTinhHảiĐường,màvẫncòncửđộngđượcà?”DiệuThủybậtcườikhanhkhách, tiếcnuốinhìnchiếcôbịrách:“ThậtkhônghổdanhĐồng.Chỉlà…”

Thị lấymũi ô điểmnhẹ lênvai hắn, “rắc” lập tức có tiếngxươnggãyvanglên,Đồnglạigụcxuốnglầnnữa.

ChỉngheDiệuThủycườikhúckhíchnóitiếp:“Chỉlà,mộtchiêuvừarồiđã tiêu hao nốt chút thể năng cuối cùng của ngươi rồi đúng không? GiờngươikhôngthểtrấnápđượcchấtđộcThấtTinhHảiĐườngnữa,chỉcàngđauđớnthêmmàthôi.”

Đồnggậpngườitrênbăngtuyết,thởhổnhển,dùhắnđãnghiếnchặtrăngkhôngphátrabấtcứtiếngrênrỉnào,songcơthịt toànthânvẫncứcorút,khôngthểkhốngchế.

ĐầuôcủaDiệuThủyliêntiếpđiểmra,phongtỏa8đạihuyệttrênngườihắn.

“Đángthương,khôngmuốnchếthả?”GiáovươngnhìnĐồngnằmdướiđất,vuốtrâumỉmcười:“Cầuxintakhaiânđi!”

“Phì.”Đồngnghiếnrăngcườigằn,phunnướcbọtvềphíalão:“Giếttađi!”

Giáovươngkhẽphấttayáo,phẩybaycụcđờmlẫnmáuđi,nhìnđôimắtvẫnkhôngkhuấtphụckia,nétmặtdầntrởnênđiêncuồng.

BàntaylãophủlênđỉnhđầuĐồnglầnnữa,chầmchậmmòtìmmấycâykimchâm,dùngmột thứngữđiệucựckỳ tànnhẫn,đềuđều,khôngchậm,khôngnhanh,nói:“Đượcthôi,takhaiânlầnnữa–trướckhingươichết,cho

Page 163: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

ngươinhớlạitấtcảnhữnggìxảyra12nămtrướcvậy!Đồng!”BàntayGiáovươngđộtnhiênvậnlực,kimchâmmangtheocảmáutừ

bahuyệtđạotrênđầucùnglúcbắnvọtlên,rơivàotrongtuyết.“Đểngươichết thếnàycóvẻhơidễdàngquá!”Giáovươngdùngcây

trượngvàngnângcằmkẻphảnbộilên,tronggiọngnóiphalẫnđiệucườitànnhẫn: “Đồng…Đồngcủa ta, khiếnngươiquênđi đoạnkýức ấy, đó là tanhântừ.Nếungườikhôngtiếpnhận,vậythì,bâygiờ,taquyếtđịnhthuhồilòngnhântừấylại.Ngươicứnhớlạinhữngkýứcấychotaxemnào!”

Kimchâmvừađượcrútra,vôsốnhữngđoạnkýứchỗnloạncùnglúcdânglêntrongbóngtốiâmu,trongnháymắtđãbaovâylấyhắn.

Đó là…đó lànhữnggì?Cănphòng tốiđen…hai taybịxíchsắtkhóachặt…đôimắttrongsángtrongbóngđêmlặnglẽnhìnchằmchằmvàohắn.Đêmcủamáuvàlửa,haibóngngườibiếnmấttrênmặtbăng.

Đólà,đólà…“Không…không…a!Aaaaa…”Hắnômđầuphátranhữngtiếngkêu

khànkhàn,đauđớnlănđilănlạitrêntuyếttrắng,máutrênngườinhuộmđỏcảmặtđất–nhữngchuyệnxưadồndậpđổvề,trongthoángchốcđãkhiếnhắncơhồnhưmuốnphátđiên!

DiệuThủy cầm ô chắn gió chắn tuyết choGiáo vương, ánhmắt cũngkhônggiấunổivẻsợhãi.Lãonhânrút3mũikimchâmnơiđỉnhđầuĐồngra,cườicườigọivềnhữngkýứcmàumáuđãbịphongbếcủahắntànnhẫnbướctớitừngbướcmột.

“Đồng,ngươiquênrồisao?Lúcấytađãđưađứatrẻsuysụplàngươitrởvề,giúpngươiphongtỏakýứclại.”

“Nếukhông,ngươiđãphátđiênrồi.Khôngphảithếsao?”“Lẽ nào ngươi không nhớ mình đã làm những gì? Để thoát khỏi đó,

ngươiđãđồngýlàmnôlệchota;đểchứngminhsựtrungthànhcủamình,ngươiđãnghetheolệnhta,cầmkiếmbướcvàohàngngũsátthủ…Haha,lầnđầutiêngiếtngườingươicònrấtsợhãi,cứkhócmãikhôngthôi.Thậtlàmộtđứatrẻyếuđuối…aicóthểtưởngtượngđượcngươicógannhưngàyhômnaychứ?”

Giọngnóinhưloàiyêuquỷvanglêntrongtaihắn,phốihợpchặtchẽvớinhữngkýứchiệnlêntrongđầu,trảlạinguyênvẹntấtcảchântướngcáiđêmđẫmmáu12nămvềtrước.Đồngbịnhữngkýứcấyghimchặttrêntuyết,tráitimđauđớnnhưbịxẻoratừngmiếng,nhưnglạikhôngthểnàocửđộngnổi.

Phảirồi,phảirồi…tanhớrarồi!Nhớratấtcảrồi!Đêmhômấy…đêmchémgiếtđẫmmáuấy,hắnđangbỏchạyđuổitheohaingườikia,đôibàntaynhuốmđầymáutươi.

Hắnlàkẻthamsốngsợchết,đểcóđượctựdo,đểbảotoànmạngsống,hắnđãquỳgốicúiđầu trướcconácquỷkia…sauđó,bị lãoépphảicầmkiếm,đigiếtnhữngngườicùngthôncùnglàngvớimình…nhữngthúcthúc,

Page 164: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

bébé,đại thẩmđại tẩuấyđangdắt theoconcháuchạy trên tuyết,gào lênthảmthiết tuyệtvọng,phíasau làvôsốsát thủcủaĐạiQuangMinhcunghunghăngđuổitheo.

Cònhắn,chính làmột trongnhữngkẻ truysátđó, toàn thânđẫmmáu,taycầmkiếm,hoàntoànkhôngkhácgìnhữngtênsátthủxungquanh.

Đêmấytrờiđổtuyếtlớn,máuđổ,máuđổ…Hắnđộtnhiêngàolênthànhtiếng,gụcđầuvàohailòngbàntay,lắcthật

mạnh.Tạisaophảinhớlại?Tạisaophảinhớlạinhữngchuyệncũnày–nhớlại

chínhhắncủangàyxưa!“Nhớlạirồihả?Đồngcủata…”Giáovươngnởmộtnụcườihàilòng,vỗ

nhẹ lênvai,dịudàngghémiệngsát taihắn thì thầm:“Đồng,ngươimới làhungthủthựcsựtrongđêmhômấy…thậmchícảđôithiếuniênnamnữkiacũngvìngươimàchếtđó.”

“Ngươigọinólàtỷtỷphảikhông?Tabảongươiquaylại,ngươilạicứmuốn đuổi theo nó – lẽ nào ngươi không biết lúc ấy mình thế nào sao?Ngườicầmkiếmđuổi sau lưngnó,khắpmặtđều làmáu tươi,điêncuồngnhư loàiácquỷ…nócănbảnkhôngnghe thấyngươigọi,chỉ ra sứcchạythoátkhỏingươi.”

“Cuốicùng,nữhàitửđóvàtiểutìnhnhâncủanócùngrơixuốngsôngbăng–bịđôngcứngmàchết.”

Những lời thì thầm của ácma,mỗi câumỗi chữ đều như lưỡi đao vôhình,lăngtrìlinhhồnhắn.

Gió tuyết của đêmhôm ấy, vượt qua 12 năm cuồn cuộn ập tới,mangtheomùimáutanhnồngnặc,đánhđổnốtchútdũngkhícuốicùngcủaĐồng.

Thìralàvậy…thìralàvậy!Làthật.NhữngchuyệnxưaTiểuDạnhắcđếnởDượcSưcốc,đôimắttrongsángvàthiếuniênđãchếtdướimặtbăngkia,thìrađềulàthậtcả!NàngchínhlàTiểuDạ…nàngkhônghềgạthắn.

Đôimắtnàng thậtquen thuộc,phảngphấtnhưbạchsơnvàhắc thủyởphươngBắc,ngaytrongkhoảngkhắcgặpmặtđầutiên,ánhmắtấyđãphảnkíchtrúngphầntrốngrỗngnhấtnơisâuthẳmtráitinhắn.Đólàtỷtỷ…đólàTiểuDạtỷtỷ!

Hắntừngbịnhốttrongbóngtối7năm,bịtấtcảmọingườibỏrơi,cáchbiệtvớithếgian,thứduynhấtcóthểnhìnthấychínhlàđôimắtnàng.Đôimắtchứađựngbaonhiêuquantâmvàlolắngấylàđộnglựcduynhấtkhiếnhắnchốnglạiđóirétvàsuysụp–hắn…saohắncóthểhoàntoànquênđượcchứ?

Đồngômđầuhétlênthậtlớn,toànthânrunrẩyquỳtrêntuyết,khôngthểkhốngchếbảnthân,cứkhôngngừnggàothétmãi.

Nàng từngbấpchấpcả tínhmạngmìnhđểngăncảnhắn,chỉvìkhôngmuốnhắnquaylạinơitốitămnày–vậymàhắnlạikhôngchútlưutìnhmà

Page 165: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

đánhngãnàng,phủitayrađi.Thìra,12nămsausốmệnhchohắnmộtcơhộitìmlạinàng,đưahắntrở

vềsơncốcấmápkia, thêmmộtlầnnữachỉrachohắnconđườngvềnhà.Thìrachỉcầnhắnlựachọn“tintưởng”làđãcóthểtìmlạihạnhphúcđánhmất bao lâunay.Nhưng lúc ấyhắn lại tê liệt cảmxúc, trái timbăng lạnhkhôngcòntintưởngngườikhácnữamàđãbịdụcvọngtranhđoạtquyềnlựcvàmáutanhmêhoặc,thêmmộtlầnnữakhôngchútnươngtìnhđẩybàntaynàngra,mộtmìnhbướclênconđườngkhôngcólốivềnày.

Đó là lựa chọn của hắn… cho dù là phải lừa gạt nàng, làm nàng tổnthương,cũngkhôngchịutừbỏcuộctranhđoạttựdovàquyềnvịnày.

Vìvậy,hắnmớirơivàocảnhnày.Thậtlàđángđời!Hắnđộtnhiênphálêncười:thìra,cảcuộcđờihắn,lúcnàocũngchỉkhổ

sởvùngvẫygiãygiụagiữatrốnchạyvàkhuấtphụcthôisao?Thếnhưng,đãtậnhếtsứclực,màsaothủychungvẫnkhôngthểnàothoátrađược?

Tấtcảsátkhíđộtnhiêntiêu tan,hắnchỉ thấymệtmỏivôcùngvôtận,chầmchậmkhéphaimắtlại,khóemiệngnởramộtnụcườichuachát.

DiệuThủyđứngbêncạnhnhìn thấy toànbộ,chỉ thấy thầmkinhhãi–sụpđổrồisao?

Đồngđã không còn phản khángnữa, thậmchí không còn cả phẫn nộ.xưanaythịchưatừngthấytênsátthủTuLatrườngnàycónétmặtnhưvậybaogiờ!

“Dừngtay!”ĐúnglúcĐồngcấttiếngcười,Giáovươngvươntayranhưchớp,bópchặtquaihàmhắn,taykiatànnhẫnthúcmạnhvàovùngbụng.

MộtngụmmáuphunratừmiệngĐồng,mangtheomộtviênthuốcmàuđen.PhongHầu?

Cúđánhmạnhấy,đãkhiếnhắnmấtđiýthức.“Muốn tự tậnhả?”Giáovươngmỉmcười thỏamãn,xemracuốicùng

cũngđánhbạiđượcýchícủahắnrồi.Lãoxoayxoaycâykimtrượngtrongtay:“Nhưngvậycũngdễdàngchongươiquá…chấtđộccủaThấtTinhHảiĐường,thếnàothìcũngphảihưởngthụmộtchútchứ.”

Bêncạnhđóthithểlũchóngaonằmngổnngangxungquanh,chỉcònlạimộtconchóngaoxámduynhấtđangnằmbòởđằngxa,gầmgừcảnhgiác.

Giáovươngnhướngđôimàydàibạctrắnglên,đưacâytrượngvànghấtkẻ đanghônmêdưới đất lên, lẩmbẩmnói: “Đồng, ngươi giết của ta baonhiêulàchóngaobảobối,cònlấymạngMinhLực…vậythì,trướckhichấtđộcpháttác,ngươitạmthờilàmchócủatađi!”câytrượngvàngnângcằmhắnlên:“Tuynhiên,mấtđiđôimắtnày,cảchóngươicũngchẳngbằngnữarồi!”

“NhốthắnvàoTuyếtngụcphảikhông?”DiệuThủydịudànghỏi.“Tuyếtngục?Tiệnchohắnquá…”ÁnhmắtGiáovươnglóelênmộttia

Page 166: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

độcác, trượngvàngtrongtayđậpmạnhxuốngđỉnhđầuĐồng:“Chóngaocủatachỉcònlạicómộtconthôi…cáilồngtrốngkhôngmấtrồi,đểhắnvàotrongđấyđi!”

“Vâng…vângạ.”DiệuThủykhẽ run lên, vộivàngcúiđầu cungkínhhànhlễ,nhoẻnmiệngcườithậttươivớiGiáovương,xoayngườilùixuống,tóm lấyĐồngđanghônmê, nhẹ nhàng lướt dọc theo sôngbăng, eo hôngmềmmạiđungđưanhưcâyliễutronggió,chớpmắtđãbiếnmất.

“Conđiếmnày…”Nhìntheobóngnữtửđixadần,ánhmắtGiáovươngđộtnhiêndânglênvẻcuồngnhiệt:“Thậtbiếtquyếtrũngườita.”

NhưnglãocònchưakịpnghĩxemlúcnàogọithịđếncùngtutậpbíthuậtHợpHoan,một luồngnhiệt lưuđãchảyvàođanđiền,độtnhiênkhiến lãonhóiđau.

Lãonhântócbạcnhưlônghạc,mặthồnghàonhưcontrẻấybỗngchốngtrượngômlấybụng,gậpngườihosùsụ,khôngcònduytrìđượcdángvẻtừđầuđếngiờvẫngiảbộnữa.

Mộtngụmmáubỗngphụtra,rảixuốngmặtbăngcũngđanglấmtấmđầyvếtmáu.

“Diệu Phong…” Giáo vương thở dốc, ánh mắt tối sầm lại, lẩm bẩm:“Ngươi…saovẫncònchưatrởvề!”

Ởphíaxaxa,tuyếtbỗngsụpxuốngmộtvạt,đôimắtbêndướibiếnmấttrongtíchtắc.

ĐộnTuyết.DiệuKhông trongNgũMinhTử từnãyvẫnẩn thâncạnhđó,xemhết

toànbộmànphảnloạnkinhtâmđộngpháchấy.Khônghềhiệnthân,lạicàngkhôngthamdựvào,phảngphấtnhưychỉlà

mộtkẻngoàicuộc.Xemra…tốcđộpháttriểncủatìnhthểđãvượtquásựtínhtoánbanđầu

củay.HyvọngđámngườiĐỉnhKiếmcácởTrungNguyênnhanhlênmộtchút–bằngkhông,đợiGiáovươngổnđịnhđượcđạicụctrởlại,mọiviệcsẽkhókhănhơnrấtnhiều.

LaongụctốitămnằmởtriềnBắcCônLuânsơn,quanhnămkhôngthấyánhmặttrời,vừaâmulạivừaẩmthấp.

Từng sợi xíchđúcbằnghuyền thiết buôngxuống, khoá chặt tứ chi gãthanhniênáođen,xíchchặtthânthểhônmêcủahắnvàolồngsắt.

DiệuThuỷcúiđầu,cẩnthậnlồngnốtcáivòngsắtvàochiếccổthondàitrắngnhợtcủađốiphương–ngườiđanghônmêkiavẫncònchưatỉnhlại,nhưngdườngnhư cũngbiết đó là sự lăngnhục cực kỳ ghê gớm, khe khẽgiãygiụatrongvôthức.

“Hà…”Nữ tửxinhđẹp ấy cúi đầu, vỗvềkẻbị lồngvòng cổ của chóngaokia,thởdàinói:“Đồng,ngươithuarồi.”

Hơithởcủathịnhènhẹphảvàolàndaứamáu,kẻđanghônmêkiadần

Page 167: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

dầntỉnhlại.Nhưngđôimắtmởtoấykhôngcònchútsắctháigìcả,chỉmờmịtmột

mànsươngmùđậmsắcmáu,chephủ toànbộđồng tử!Kẻmới tỉnh lại rõràng đã lập tức hiểu ra hoàn cảnh hiện tại của bản thân, nétmặt hằn họcgườmgườmbốnphía,khànkhàngàolên:“DiệuThuỷ?”

Hắnđứngdậy,nhưngdâyxíchởtứchibỗngnhiêncăngra,kéogiậthắnvềtưthếkhomngườinhưcũ.

“Đồng, thậtđángtiếc, tavốncũngđịnhgiúpngươiđấy…nomthếnàothìngươicũngtrẻtuổianhtuấnhơnlãogiàkianhiều.”DiệuThuỷchemiệngcườikhúckhích,giọngđiệunũngnịu,cấttayxoanhẹđầuhắn:“Nhưngmà,aibảongươivàDiệuHoảđếnlúccuốicùnglạikhôngbáochotachứ?Chínhcácngươigạtbỏtarađấychứ!”

Bàntaythịbỗngnhiêndùngsức,nắmlấytóchắn,gằngiọngnói:“Cácngươiđãkhôngtintưởngta,việcgìtaphảiđứngvềphíacácngươi?”

CầncổĐồngđangbịvòngđúcbằnghuyền thiết thít chặt, thịkéogiậtmột cái như vậy chẳng khác nàomuốn bẻ gãy cổ hắn, vậymà hắn cũngkhônglấymộttiếng.

“Đángtiếcthật…tavốnđịnhcùngngươitiêudiệtGiáovươngrồimớitrởmặtđốiphóngươi.”DiệuThuỷvevuốtđôimắtđãthấtthầnkia,duyêndángnhoẻnmiệngcười:“Dùsao,khingươimớivàoĐạiQuangMinhgiớiởTuLatrường,lầnđầuđượcđưađếnLạcViênhưởngthụcảnhgiớitiêuhồncủaThiênQuốc,chính là tađãcùngngươihưởng thụđêmxuânmà…tốtxấugìtacũngcóthểcoinhưnữnhânđầutiêncủangươi,thậtsựtakhôngnỡđểngươichếtnhưvậychútnàođâu.”

“Hừ.”Đồngnhắmnghiềnmắtlại,cườigằn:“Conđiếm!”“Điếmcònđỡhơnchóđó!”DiệuThuỷcười lạnhbuông tóchắnra,ác

độcchâmbiếm.Không ngờ Đồng cũng chẳng lấy đó làm giận, gương mặt xanh xao

thoánghiệnlênnéthờhững,chầmchậmkhépmắtlại.Chỉtrongnháymắt,tấtcảgiậndữvàsátkhítrênngườihắnđềubiếnmất,giốngnhưngọnlửađãtắtngóm,khôngcòntínhđếnnhữnggiàyvòvàlăngnhụcđãphảichịuđựng,chỉlặnglẽchờđợikịchđộctừtừmangsinhmạngcủamìnhđi.

ThấtTinhHảiĐường,làthứđộcdượckhôngcóthuốcgiải.Nólàthứkịchđộccựckỳtànnhẫn,chấtđộcsẽchầmchậmănmònnão

bộnạnnhân,mỗingàyngườitrúngđộcsẽmấtđimộtphầnkýức,bảyngàysau,sẽbiếnthànhmộtkẻngâydạinhưđứatrẻmớisinh.Nhưngsauđó,nỗiđaucũngvẫnchưakết thúc,chấtđộcsẽ thôngquađạinãovà tuỷsốngănmòntớicáccơthịt,dathịttrênngườisẽdầndầnrữanáttừngmảnh,chotớikhinàochỉcònlạibộkhungxươngtrắnghếunạnnhânmớitrúthơithởcuốicùng.

“Muốnchết?Khôngdễnhưvậyđâu,”DiệuThuỷmỉmcười lạnh lùng,

Page 168: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

vuốtlênbờvaiđangkhôngngừngcorútvìbịchấtđộcxâmthựccủahắn:“Giờmớiđượcmộtngày thôimà.Giáovươngnói rồi, trướckhi chấtđộcThấtTinhHảiĐườngpháttác,ngươiphảilàmmộtconchóvĩnhviễnkhôngthểngẩngđầulên,chođếnkhinàochếtmớithôi.”

Ngưnglạigiâylát, rồi thị tiếp tụcbậtcườikhúckhích,đổigiọngmềmmạidịudàngghét sát tai hắn thì thầm: “Cóđiều, đợi saukhi tagiếtGiáovương…cólẽsẽkhaiân,chongươichếtsớmmộtchút.”

“Vìvậy,thựcrangươicũngnêngiúptamộtchútphảikhông?”MộtbóngchimtrắngbayquabầutrờibêntrênTửCấmThành,phátra

nhữngtiếngrítlanhlảnhtronggió,dướichânbuộcmộttấmkhănmàutím.“CốcchủđãtớiĐạiQuangMinhcungởCônLuânsơn.”NétchữSươngHồngthanhtúrõràng,viếtlêntấmkhăntaycũcủaTiết

TửDạ.Tấmkhănkêuphầnphậttronglàngiólạnhchớmxuân.BayvềphươngNam,đếntoàthànhcóhàngliễuxanhtươikia.Mùa xuânmới chớmđặt chân đến thànhLâmAn, hoamai dưới chân

CửuDiệusơnvẫnnởrộ,thanhlạnhnhưtuyết.LiêuThanhNhiễmvừachoThuThuỷÂmuốngthuốc,nữnhâncứlêncơnđiênloạnkhócsuốtmộtđêmấycuốicùngcũngmệtmỏicùngkiệtmàchìmsâuvàogiấcngủ.

TrongphòngngâyngấtmùiĐềHồhương,HoắcTriểnBạchngồi bêncửasổ,hai tayđầynhữngvếtsẹorướmmáu,gươngmặt lộravẻmệtmỏikhôngthểchegiấu.

“Taycậucũngnênbăngbólạimộtchút.”LiêuThanhNhiễmtrầmmặcnhìngãhồilâu,cảmthôngnói.

NhữngvếtxướcđólàdoThuThủyÂmđêmquaphátcuồngcàocấu–từkhi rơivào trạng tháinửađiêncuồngnày,mỗi lần tìnhcảmbịkíchđộng,nànglạimấtđilýtrí,gàothétầmĩ,laovàongườimuốnvỗvềanủimìnhmàđánh,màcàocấu.

Liêntiếpmấyngàyliền,mấyđứanhađầutrongphủhầuhếtđềubịnàngđánhchửiđếnphátsợ,khôngđứanàodámlạigầnhầuhạnàngnữa.Cuốicùng,tráchnhiệmchămsócnànglạiđếntayHoắcTriểnBạch.

NgoàiVệPhongHành ra, đây là lầnđầu tiênLiêuThanhNhiễm thấymộtnamnhânnhẫnnạivàbaodungđếnthế.Bấtluậnnữnhânđiêndạinàygiày vò thế nào,HoắcTriểnBạch từ đầu đến cuối vẫn dịu dàngnhỏnhẹ,chưatừnglộrachútgìbấtnhẫnkhóchịu.

“Cậuđúnglàmộtnamnhântốt.”Băngbóxongvếtthươngtrêntaygã,cốcchủđờitrướccủaDượcSưcốckhôngnénđượctiếngthởdài,lẩmbẩmnói.

Nàngđãnuốtlạinửacâuphíasau–chỉđángtiếc,đồnhicủatakhôngcóphúckhí.

HoắcTriểnBạchchỉkhẽcười,cơhồđãcựckỳmệtmỏi,thậmchícảmộtcâukháchsáocũnglườichẳngbuồnnói,chỉngâyngườingắmhoamaitrắng

Page 169: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

ngoàicửasổđếnthấtthần.“HoamaiởDượcSưcốcgiờnàychắctàncảrồi.”Bỗngnhiêngãmởmiệnglầmbầm:“SaoTuyếtDiêuvẫnchưaquaylại?

TavốnđịnhtrướckhihoamaitànsẽquayvềDượcSưcốcuốngrượuvớinàng–chỉtiếclàgiờkhôngđượcnữarồi.”

LiêuThanhNhiễm thởdàimột tiếng,cúigằmmặt,khôngnỡnhìnđôimắtmênhmangấy.

NàngvẫncònnhớđêmxuấtphátrờikhỏiKimLăngđó, trongđôimắtnamtửnàylànhiệttìnhvàhyvọng–khinóiracâu“tacũngrấtnhớnàng”,trongmắt gãkhôngngờ lại có cả sựkíchđộng lẫnbẽn lẽnmà chỉ nhữngthiếuniênmớiyêu lầnđầumớicó,phảngphấtnhư trái timnhiềunămđãnguội lạnhnhưđống tro tàn lầnđầu tiêncháy lênkhátkhaomớivớicuộcsốngtươiđẹpnàyvậy.

Thếnhưng,bàntayđentốicủasốphậnchưatừngchogãcơhội,nóchỉđểgãlấyhơimộtchút,rồirađòntốihậulàmgãgụcngãmộtcáchtriệtđể!

Nàngmấtđicontrai,thìnhlìnhbỗngnổicơnđiên.Huynhlúcnàocũngđếnmuộn…chúngtađãlỡlầmcảđờirồi…Trongtrạngtháinửađiênloạn,nửatỉnhtáo,ánhmắtnàngnhìngãsao

màtuyệtvọng,saomàaioán,thốtlênnhữnglờixưanaychưabaogiờnóira.Nhữnglờinóiấy,trongnháymắtđãkhiếnlýtrígãsụpđổhoàntoàn.

Saukhinóihếtnhữnglờiấy,nàngliềnchìmvàocơnđiênloạn,vậylà,gãkhôngthểrờikhỏiđâyđượcnữa.Gãkhôngthểtrởvềsơncốctuyếttrắngbaybaykia,màởlạitrangviệndướichânCửuDiệusơnnày,bấtkểgãcócamtâmnguyệnýhaykhông.

Tình cảm sâu đậm kiên định không đời ấy, biết đâu sẽ lại thành câuchuyệnđẹpcủangườitronggianghồsaunàycũngnên?

Nhưng,cuộcđờiấysaomàhoangđường,saomàthêlươngthế.Thậtnựccười,gãvốnđãquacáituổinênmơmộng,ấythếmàvẫncòn

cócảmgiáckhátvọngnắmlấyhạnhphúcnày–tựanhưgiấcmộngHoàngLương,khôngchúthốihậncũnglàtựnhiênchăng?

“BệnhcủaTừphunhânđãkhôngcòngìđángngại,hàngngàycứuốngthuốctheođơntađãkêlàđược.Nhưngcókhỏiđượcbệnhkhông, thìcònphảixemtạohóacủanàngấythếnàonữa.”LiêuThanhNhiễmthudọntúithuốc,điềmđạmnói:“Hoắccôngtử,tađãtậnlực,cũngđếnlúcphảicáotừrồi.”

“Ởđây…”HoắcTriểnBạchhơibấtngờđứngdậy,bỗngnhiêncảmthấyhoangmang.

Khôngphảigãkhôngbiếtnữđạiphunàysẽđikhỏiđây–chỉlà,mộtkhinàngrờikhỏi,vậythì,mộtchútliênhệcuốicùngvớinữtửáotímkiacũngsẽtheođómàđứtđoạnchăng?

“Liêucốcchủcóthểởlạithemvàingàynữakhông?”Gãlúngtúngnói.

Page 170: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Khôngđượcrồi,thudọnxongđồđạc,sangmaitasẽlênđường.”LiêuThanhNhiễm lắc lắcđầu,cũngcóchútnônnao lo lắng:“Tốiqua tanhậnđược thư của PhongHành, nóiĐỉnhKiếm các triệu tậpBátKiếm, chàngphải lên đường tới Đại QuangMinh cung ở Côn Luân rồi. A Bảo ở nhàkhôngaichămsóc,taphảimauvềchonhanhmớiđược.”

“TriệutậpBátKiếm?”HoắcTriểnBạchthoángkinhngạc,biếtđóchắcchắnlàchuyệncựclỳnghiêmtrọng:“VậythìLiêucốcchủnênmautrởvềđi.”

Liêu Thanh Nhiễm gật đầu: “Hoắc thất công tử… cậu cũng nên bảotrọng.”

Trướcnhàhoamaitrắngnhưtuyết,cơngióđầuxuânvẫnhơiseselạnh.HoắcTriểnBạchngắtxuốngmộtcànhmai,nhìnđóahoađếnxuấtthần,

chỉthấylòngdạrốibời.ĐạiQuangMinhcung?Rốtcuộcđãxảyrachuyệngì?TừsaukhiTừTrọngHoaphảnbộiđàovongtámnămtrước,BátKiếm

trở thànhThấtKiếm,cũngchưacó trậnchiếnquymô lớnnàogiữaTrungNguyênĐỉnhKiếmcácvàĐạiQuangMinhcungởTâyVựccả.

Lần này lão các chủ đột nhiên triệu tập Bát Kiếm, lẽ nào lại xảy rachuyệnlớn?

CảVệPhongHànhđãdắt vợquyẩnnhiềunămmàcũng trởvềĐỉnhKiếmcácnghelệnh,chuyệngãnhậnđượcmệnhlệnhtriệutậpcũngchỉ làchuyệnmộtsớmmộtchiềumàthôi.

HoắcTriểnBạch thởdàimột tiếng,xoayngườinhìnqua cửa sổ,LiêuThanhNhiễmđangkhámlạichonữtửđangsayngủkialầncuốicùngtrướckhirờikhỏiđây–trongmùiĐềHồhươngvấnvít,gươngmặttiềutụyhốcháckialúcnàyhiệnlênvẻyênbìnhhiếmthấy,trởlạivẻthanhlệthoáttụccủangàyxưa.

Gãlặnglẽthởdàimộttiếng,uuấtcúiđầu.ThuThủy…ThuThủy,chẳnglẽsốmệnhcủachúngtađãđượcđịnhsẵn,

khôngaicóthểbỏrơiđốiphương?Nàng là người gã từng yêu say đắm, nhưng rồi, sau mười mấy năm

phongsươngchia tách,chútnhiệt tìnhđódầnhao tổn, lúcnàychỉcòn lạicảmgiáctrốngrỗngvàmệtmỏivôcùngvôtận.

Gãchầmchậmbước sâuvào trongđìnhviện,bỗngnhiênmột thanhynhânnhẹnhànhnhảyxuống,khônggâymộttiếngđộngnào.

“Ai?”HoắcTriểnBạchkhẽnhướngmày,MặcHồnkiếmtuốtkhỏibao.“Lãothất.”Thanhynhânđưataycảnlại,cườikhanhkhách:“Làtađây.”“TiênVũ?”NhậnrađốiphươnglàHạTiênVũ,đứnghàngthứtưtrong

BátKiếm,HoắcTriểnBạchthởhắtramốttiếng:“Saongươilạiởđây?”“Cácchủbảotagọingươivề.”HạTiênVũxưanayvốnrấthờihợtgiờ

bỗngtrởnênnghiêmtúc,chầmchậmgiơtaylên,bêntrongkhôngngờchính

Page 171: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

làGiangHồlệnhcủaĐỉnhKiếmcácchủ:“Magiáogầnđâyliêntiếpxảyranộiloạn,NhậtthánhnữaÔMãbịgiết,kẻđứngđầuTuLatrườngĐồngcũngbịbắtsốngsaukhilàmphảnthấtbại–giờđâythựclựccủachúngyếuchưatừngthấy,chínhlàcơhộicựctốtđểchúngtarađònquyếtđịnhtrudiệtbọnchúng!”

“Đồnglàmphản?”HoắcTriểnBạchbuộtmiệngthốtlên,rồilậptứchiểuramọichuyện–chẳngtráchhắnliềuchếtcũngđoạtbằngđượcLonghuyếtchâu!Thìratừđầuđãcódãtâmphảnloạn,ýđồdùngthứđóđểhạđộcGiáovương!

“Tintứcđángtincậykhông?”Gãtrầmgiọngtruyvấn,xácminhlạitầmquantrọnglầnnữa.

“Đáng tin.” Hạ TiênVũ cúi đầu, xoay ngược đốc kiếm, chỉ vào giữachânmày,đólàthủthếđểBátKiếmnhậnranhau:“Từđâymàra.”

HoắcTriểnBạchđộtnhiênsữngngười,cànhmaitrêntayrơixuống…lẽnào,lạilàtintứccủangườiđóđưavề?

Y,quảnhiênyvẫncònsống!“Cácchủcólệnh,bảo7ngườibọntatậptrungvềĐỉnhKiếmcáctrong3

ngày,rồicùngtớiCônLuân!”HạTiênVũnhắclạichỉlệnhlầnnữa.HoắcTriểnBạchđưamắtnhìnnữtửđangsayngủtrongnhà,lolắnghỏi:

“Cònnàng?”“Nhà ta ở Lâm An, có thể để Thu Thủy tới đó ở tạm,” Hạ Tiên Vũ

nhướngmàynói:“Vậylàngươikhôngcầnlolắnggìnữarồi.”HoắcTriểnBạchvẫnngầnngừ,bệnhtìnhcủaThuThủyÂmvừamớiổn

định,làmsaogãyêntâmđểnànglạimộtmìnhchođành?“Lãothất,thiênhạaiaicũngbiếtngươitrọngtìnhtrọngnghĩa–nhưng

lầntiễutrừMagiáonàylàchuyệnlớnlienquanđếncảvậnkhícủavõlâm!Chuyện khác không nói, chỉ riêng tên Đồng đó, sợ rằng ngoài ngươi ra,khôngaichắcchắnđốiphónổihắncả.”HạTiênVũhiếmhoikhiêmtốnmộtlần,mởtomắtnhìngã,rồibỗngnhiêncườigằn:“Ngươikhôngđicũngđược–cùng lắm tavớibọn lãongũbỏmạng lạiđó thôi.Đằngnàochuyệnnàycũngđãsớmkhiếnvôsốngườimấtmạng,themvàimạngnữacũngchẳngảnhhưởnggì.”

“Khôngđược!”HoắcTriểnBạchbuộtmiệngthốt–nếuVệPhongHànhcóchuyện,vợđẹpconngoancủayphảilàmsaođây?

Cuốicùng,gãđàngthởdàinói:“Đượcrồi,tađi!”“Tabiết làngươi sẽđimà.”HạTiênVũ thởphàonhẹnhõm,bậtcười

thànhtiếng,vỗmạnhlênvaiHoắcTriểnBạch:“Hảohuynhđệ!”Chiềuhômấy,haikiếmkháchcùngphóngngựarờikhỏiLâmAn,đến

ĐỉnhKiếmcáctậphợpNgũKiếmcònlại.TòatrangviệndướichânCửuDiệusơnvắnglặngkhôngbóngngười,chỉ

cónhữngcánhmaitrắngtànlụirơiđầykhắpmặtđất.

Page 172: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Quácquác…”mộtconchim trắnghạxuống tronggió,nơichânbuộcmộttấmkhăntay.Conlinhđiểumệtmỏiđậutrênbậucửa,nônnóngkêurélên,nhưngthủychungvẫnkhôngthấychủnhânđira.

NómangvềmộttintứcquantrọngtừmiềnBắcxaxôi,ấyvậymàchủnhânlạikhôngcònởnơinàynữa.

BảytuyệtđỉnhkiếmkháchcủavõLâmTrungNguyênđangtậphợptạiĐỉnhKiếmcác,thúcngựalaovềTâyphươngCônLuântrongtiếtxuânseselạnh.

TuyếtDiêugỡtấmkhănbuộcởchânkiara, treolêncànhmai,rồibayquanhquẩnđómộthồilâu.

Cuốicùngcánhcửakiacũngvang lên tiếngkẽokẹt,nhưngngườibêntrong bước ra, lại là Liêu ThanhNhiễm vai đeo tay nải. Chiều hôm qua,ngườiởHạphủđãtớiđónThuThủyÂmvề,nàngcũngđãcẩnthậngiaolạithuốcvàdặndòcáchchămsóc,giờđangchuẩnbịtrởvềnhàởDươngChâu.

Thếnhưng,vừanhìnthấytấmkhănphấtphơđóngiótrêncànhmai,ánhmắtnàngbỗngnhiênngưngtụ.

“CốcchủđãtớiĐạiQuangMinhcungởCônLuânsơn.SươngHồng.”LiêuThanhNhiễmnhìnchămchămvàohàngchữấythậtlâu,rồigiậm

chânnói:“Connhađầunàyđiên rồi!Sứckhỏenhư thếmà tớiCônLuân,chẳngphảilàtựđâmđầuvàođườngchếthaysao?”

Nàngkhôngcònnghĩngợigìnữa,racửanhảylênngựaphóngvềphíaTâyBắc,đồngthờidặndòthịnữbêncạnh:“ChúngtahẵngtạmkhôngvềDươngChâutrước!Phảinhanhchóngchặnnólại!”

TrongkhiTuyếtDiêuvượtngàngdặmtrởvềLâmAn,chủnhâncủatấmkhăntaycũngđãđếngầnCônLuânsơnquanhnămtuyếtphủ.

Tiết TửDạ nhìn ngọn núi hiện lên càng lúc càng cao bên ngoài, ngơngẩnthấtthần.

Đứatrẻấy…đứatrẻởLâmAnấy,MạtNhi,giờnàynóđãkhỏechưanhỉ?GãHoắcTriểnBạchđó,cómờiđượcsưphụkhông?Đốivớicănbệnhấy,sưphụcócáchgìkháctakhông?

Nànglolắngngẩngđầulên,nhìnbầutrờiphươngNam,phảngphấtnhưmuốntìmkiếmđápánởnơiđó.

“Sắpđếnnơichưa?”NàngchạmvàoThánhHỏalệnhgiắttrongngười,nóivớiDiệuPhong:“Truyền thuyếtkểrằngCônLuân làngọn thầnsơnởtậncùngphươngTây,lànơiTâyVươngMẫuở-giốngnhưCựcUyênlànơitậncùngởphươngBắcvậy.TuyếtHoàinói, bầu trờiởđócó7màu, ánhsangbiếnảoẩnhiệngiữamiềngbăngtuyết…”

TiếtTửDạcuộnngườitrongáolông,ngướcnhìnbầutrời,lẩnbẩmnóitiếp:“Đẹpnhưtrongmộngấy.”

DiệuPhongtrầmmặccúiđầu,khôngdámnhìnthẳngvàođôimắtnàng–lầnđầutiêntrongđời,yhyvọngmìnhchưabaogiờthamdựvàotrậnthảm

Page 173: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

sátđó.Trậnđồ sát đẫmmáuđãquađi12năm,nhưngkhoảngkhắcđôi thiếu

niênnamnữbiếnmấtkhỏimặtbăngấyvẫncòninsâutrongtâmtríy–nếulúcấyyrataynhẹđichỉmộtchútthôi,thiếuniêntênTuyếtHoàiấycólẽđãdẫnnàngchạyđi thậtxarồichăng?Vậylàcóthểthoát thânkhỏi trậnhọakiếpấy,rờikhỏingôilàngđómàđếnbiểnbăngởCựcBắc,sốngẩntínhmaidanhđếnhếtđời.Nhưng tại sao trongbaonhiêunămđó, lúc ra tayyvẫnchưamộtlầndodự?

Giótừngoàixeùavào,ykhẽholênmấytiếng,cảmgiáctronglòngcóvậtrắngìđóđangtừtừvỡra.

“Phảidùngkimchâmđộhuyệt rồi.”TiếtTửDạnhìnyhúnghắngho,nhẩm tính thời gian, rồi lấy bộ kim châm ra.NhưngDiệu Phong đẩy taynàngsangmộtbên, thảnnhiênnói:“Kể từ lúcnày,Tiếtcốcchủnênnghỉngơilấylạitinhthần,chuẩnbịtrịbệnhchoGiáovương.”

Nétmặtytừđầutớicuốivẫnkhôngchútcảmxúc–kểtừkhiđánhmấttấmmặtnạmỉmcườikia,conngườinàyđãtrởthànhmộtmớtrốngrỗng.

TiếtTửDạđưamắtnhìny,cuốicùngkhôngnénđượcmàgắtlên:“Rốtcuộc ngươi có hiểu hay không đây?” Nàng vứt cây kim trong tay đi, cúingườichỉvàongựcDiệuPhong,tronglòngdânglênmộtcảmgiácphẫnnộ,chỉhậnsắtkhông thể rèn thành thép:“LãoGiáovươngđócóphảiđãchongươi uống thuốcmê rồi không? Tamuốn cứu ngươi đó…mà ngươi lạichẳngcoiragìlàsao?”

Nàngchọcrấtmạnhtay,làmDiệuPhongkhôngkhỏikhẽnhíumàylại.“Coinhưcònbiếtđau!”Nhìnđốiphươngchaumày,TiếtTửDạlạicàng

bựcbội.“Haivịkhách,đếnCônLuânrồi.”Xengựađộtnhiêndừnglại,tiếngreo

mừngrỡcủaxaphulàmsuynghĩcủanàngđứtđoạn.GãxaphuởÔLýNhãTôĐàinàyđượcDiệuPhonghứatrảgiácao,nên

đãchấpnhậnlàmcôngviệcvượtđườngxagiótuyếtnày,điđoạnđườngmàychưamộtlầnquađểtớiCônLuân.

“Đếnrồi?”TiếtTửDạkinhngạcquayngười,véntấmmànchecửasổnhìnrangoài–độtnhiêntrướcmắtbỗngchóilòa,mộtngọnnúibăngtuyếtchekín toànbộ tầmmắtnàng, thứkhí thếkhiếpngười ấynhất thờikhiếnnàngkhôngthốtlênnổi.

Đóchính làCônLuânsao?Váchnúicaohiểmtrởhùngvĩ,chimcũngkhóbay lênnổi, sừng sữngđứngởnơi tậmcùngTâyVực, tựamột thanhkiếmsắctừmặtđấtchọcthẳnglêntrờixanh.

Tronglúcnàngbịvẻđẹphùngvĩcủangọnnúibênngoàilàmsữngsờ,DiệuPhongđãphóngrangoài,tiệntanémchogãxaphuđangmừngrỡnhưđiênmộtđỉnhvàng, rồixoayngườikínhcẩnvén tấmmànxedày lênchonàng,khomngườinói:“MờiTiếtcốcchủxuốngxe.”

Page 174: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Mànxevừamớivénlên,gióbênngoàiđãthốcthẳngvàolàmhôhấpcủaTiếtTửDạlậptứctắcnghẽn!

“Ởđây…”Ngẩngđầunhìnváchnúicaovạntrượng,nàngdodựômchắtchiếclòủtayvàngtím:“Takhônglênđượcđâu.”

“Mạophạmrồi.”DiệuPhongkhẽkhomngười,độtnhiênômnganglấynàng.

Thânhìnhynhanhnhưtiachớp,laođivunvúttrênbăngtuyếttrắngxóa,nháymắtđã lướtđiđượchơnmười trượng.Chắchẳn làyđãnắm rõconđườngbímậttrênváchbăngnàynhưlòngbàntay,nênkhiTiếtTửDạkịpnhậnrathìhaingườiđãlênđượctớiđộcaotầmmấychụctrượng.

Giórítvùvùbêntai,nhưngthânhìnhDiệuPhongvẫnrấttrầmổn,ômmộtngườiphónglênváchnúidựngđứngnhưkhông,tựanhưmộtconchimtrắngđangđảo lượngiữa băng tuyết.ThậmchíTiếtTửDạ còn phát hiệntronglúclaođiđó,cánhtayđỡlấytaynàngvẫnkhôngngừngđẩysangcơthểnàngmộtdòngkhíấmáp–võcôngconngườinàyquảthậtlàcaothâmkhódòhếtsức.

Trongnháymắthaingườilạilêncaothêmmấychụctrượngnữa,bỗngnhiênphíasauvanglênmộttiếngnổlớn.

“Xengựa!Xengựanổrồi!”TiếtTửDạthảngthốtnhìnxuốngdưới,kinhhãikêulênthànhtiếng,xaxabêndướiváchnúidựngđứng,mộtquảcầulửađangbốccháyngùnngụt.

Quảcầulửađó,chínhlàchiếcxengựavừamớichởhaingườibọnhọtớiđây!

Lẽnàobọnhọvừađikhỏi,gãđánhxekiađãxảyrachuyện?“Ừm.”DiệuPhong chỉ hờ hữngbuôngmột tiếng nhưvậy, gươngmặt

khôngchútcảmxúc,chântráiđạpvàokhenứttrênváchđá,chớpmắtmộtcáiđãvọtlêncaomấytrượngnữa.

Phía trước xuất hiệnmột con đường, thấp thoáng thấy có bóng ngườiđangđứngxếphàngchỉnhtềchờđợi-ởđó,chínhlàĐôngThiênMôncủaĐạiQuangMinhcung.

Nhìnbộdạng thờơhữnghờcủay,TiếtTửDạbỗngngayngườikinhhãi,ngẩngmặtlên,đầungóntaybấmchặtvàobảvaikẻcógươngmặttrơkhấcnhưkhúcgỗkia,lắpbắphỏi:“Lẽnào…lẽnàolàngươilàm?Làngươilàmhả?”

Ymímchặtmôi,khôngtrảlờinàng,chỉcógiólàmmáitócdàimàuxanhlamtungbay.

“Ngươi giết người đánh xe đó rồi sao?”Tiết TửDạ nhìn ymà khôngdámtin,ngóntayđangdùngsứcbấmmạnhtừtừrunlênbầnbật.

Ánhmắtnàngdầnchuyểnthànhphẫnnộ,nhìnchòngchọcvàomặtDiệuPhong:“Ngươi…ngươigiếtngườiđórồi?”

Cảmgiácấmápthoangthoảngvừamớirồicơhồnhưđãbịgióthổitan

Page 175: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

biến không hình không ảnh trong nháy mắt. “Sao ngươi có thể như vậyđược?”Nàng thét lên: “Y chỉ làmột người đánh xe tầm thường thôimà!Ngươilàđồđiên!”

Trướckhinàngđẩyyra,DiệuPhongcuốicùngcũngđềkhí,ômcảnàngtung mình lộn nhào trên không rồi nhẹ nhành hạ xuống trước cửa ThiênMôn.

“Khônggiếty,khótránhkhỏitiếtlộđườngtớiĐạiQuangMinhcungrangoài.” Diệu Phong đặt nàng xuống thản nhiên cất tiếng, ánh mắt khôngmừngcũngkhônggiận,lạicàngkhôngcóvẻáynáy:“Hơnnữa,tachỉhứatrảhắntiền,khônghềnóilàkhônggiết…”

Mộtcáitátlàmcâunóicủaybịngắtđoạn.“Tênđiênnhàngươi!”TiếtTửDạcămphẫnđếntáinhợtcảmặt,nhìny

chằmchằm,nhưthểđangđốidiệnvớimộttênđiên:“Ngươicóbiếtđểcứumộtngườiphải tốnhaonhiêucôngsứckhông?Vậymàngươichỉ tùy tiệnvung taymột cái là đã giết chết bọn họ rồi!Ngươi có phải là người haykhônghả?”

DiệuPhongnghiênmặt, chậmchạp lauvếtmáu rỉ ranơikhóemiệng,trongmắtthấpthoángmộtnụcười:chỉlàgiếtmộttênxaphutầmthườngmàđãphẫnnộtớinhưvậyrồi?NếubiếtkẻnămxưagiếtchếtTuyếtHoàichínhlàta,khôngbiếtsẽnhưthếnàonữa?

Nữđạiphuchỉbiếtcứungườinàychắcsẽhậnkhôngthểbămthâyxảthịtychắc?

“Tađãbảorồi,cứuta,côsẽhốihậnmà.”Ynhìnnàngchămchăm,nụcườikhôngngờđãtrởlạitrêngươngmặtanhtuấn:“Tavốnlàmộtkẻgiếtngười–vừahaylạitráingượchắnvớicô,Tiếtcốcchủ.”Nóiđếncâucuốicùng,ánhmắtýchợthiệnlênvẻmỉamaigiễucợt,nhưngchỉchớpmắtlàđãbiếnmất.

Ngữ khí của y, cứ thế không nhanh không chậm không ấm áp cũngkhôngnóngnảy,nhưngTiếtTửDạlạibịychặnhọngđếnkhôngnóiđượclờinào.

Conngườibềngoàicóvẻônhòabìnhtĩnhnày,trênngườithựcracũngtoátlênthứkhíchấtđentốinhưĐồngvậy.TrênđườngtrởvềCônLuân,yđắmmìnhtronghuyếtchiến,coikhinhbấtcứmạngsốngnào:bấtluậnlàvớiloàisúcsinh,vớiđịchthủ,vớithuộchạ,thậmchívớicảbảnthany,tấtcảđềukhôngchútdungtình!

Tạisaolạitrởnênnhưvậy?NàngngâyngườiratronggiótuyếtnơituyệtđỉnhCônLuân,bỗngnhiên

thân hình run lên nhè nhẹ: “Ngươi đừng lên cơn điên nữa, ta muốn cứungươimà!Nhưngtaphảilàmsaothìmớitrịđượcbệnhchongươiđâyhả…NhãDi?”

Nghe thấy cái tênnày, nụ cười trênmặtDiệuPhongnhưngưng lại, y

Page 176: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

chầmchậmquayđầuđi.NhãDi?Nàngđanggọimột“ta”khácsao?NhãDi…cáitênnămxưachamẹvàtỷtỷtừnggọiấysớmđãđượcchôn

vùisâuvàokýức.Đóvốnlàquákhứxưanaykhôngngườinàocóthểtiếpxúcđượccủay.

Nàngnóimuốncứuy–nhưng,lạichưatừngnghĩrằngmuốncứuNhãDicủangàyxưa,thìphảihủydiệtDiệuPhongcủahômnaytrướcđã.

Ymỉmmiệngcười,chầmchậmkhommình:“MờiTiếtcốcchủtheotạihạvàocung,trịthươngchoGiáovương.”

TiếtTửDạtrònmắtnhìnđốiphương,chỉthấytoànthanmìnhthêmlạnhbuốt.

Thì ra…chodù là bậcquốc thủ, gặpphảimột số cănbệnh, cũngvẫnkhôngthểlàmgìnổi–chẳnghạnnhưMạtNhi,chẳnghạnnhưkẻtrướcmắtnàngđây.

“DiệuPhong sứ!”Haingười cònđanggiằngco thì giáođồđangcanhgáccửaThiênMônđãvộivàngchạy ra, thấyngười trởvề,giọngnóivừamừngrỡlạivừanônnóng,chỉthấyyquỳmộtchânxuống:“Ngàitrởvềrồi!Nhanh nhanh, Giáo vương có lệnh, nếu ngài trở về, hãy lập tức đến ĐạiQuangMinhđiệnngay!”

“A?”DiệuPhonggiậtbắnmình:“Tronggiáoxảyrachuyệngìrồihả?”“Xảyrachuyệnlớn.”Têngiáođồcúiđầu,dùngngữkhícơhồnhưvẫn

rấtsợhãinóikhẽ:“Nhậtthánhnữ…vàĐồngcôngtửtạophản!”“Gìhả?”DiệuPhongbuộtmiệngthốtlên,đồngthờicảTiếtTửDạcũng

biếnsắc.“Cóđiều,Giáovươngkhôngsao.”Têngiáođồcúiđầu,bổsung them

mộtcâu.Sau khi hiểu được sơ lược sự tình,DiệuPhong thả lỏng bàn tay đang

nắmchặt,thởramộthơinhènhẹ-GiáovươngdùsaovẫnlàGiáovương,trongtìnhhuốngđó,màvẫnliêntiếplàmtiêutanhaitrậnbạoloạn!

Còn Tiết Tử Dạ đứng cạnh y thì chớp mắt đã tái nhợt cả mặt. “CònĐồng?”Nàngbuộtmiệnghỏi,khôngthểchegiấunổisựquanthiếtcủamìnhvớikẻphảnloạnkia.

“Đồngcôngtử?”Têngiáođồcùigằmmặt,ngầnngừlẩmbẩm.“Y…”

Page 177: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Chương11

TRÙNGPHÙNGRốtcuộcĐồngrasaorồi?TiếtTửDạđitheoDiệuPhongbêndướiđiệnngọccungvàng,lòngnhư

lửađốt.Nhữngcâyngọchoaquỳnh,lầusongáctíađónhanhchóngluilạiđằngsau.

Nàngđặtchân lêncâycầuBạchNgọcnối liềnhaibờsôngbăng,nhìnmànsươngmờvấnvítvàdòngsôngbăngngưngkếtbêndưới, trong lòngbỗng dâng lênmột cảmgiác như đang trongmộng – trên tuyệt đỉnh giữavùng đất tuyết này, không ngờ lại ẩn tàng một thế giới riêng rộng lớnnhườngấy!

Bêntrongthếgiớinày,chínhlàthếlựcxưanayluônđốikhángvớiĐỉnhKiếmcácởTrungNguyênsao?

“Ừm,” bỗng nhiên, nàng nghe thấy một giọng nói dịu dàng đến mêngười:“DiệuPhongsứtrởvềđấyà?”

DiệuPhongdừngbước,nhìnbóngáolamđangchầmchậmlướttớibênkia cầuBạchNgọc: “DiệuThuỷ sứ?”Vừa nói, y vừa bước lên trướcmộtbướcchắntrướcmặtTiếtTửDạtheobảnnăng, tayđểởchỗchỉcáchđốckiếmchưađầymộtthước–nữnhânnàyquảthựckhôngrõlàđịchhaybạn,chodùgặpmặttrongcungcũngkhôngthểsơýchútnào.

Diệu Thuỷ để một thị nữ cầm ô che, uyển chuyển bước ra giữa cầu,nhoẻnmiệngcườitươinhưtrămhoađuanởvới2người.

TiếtTửDạvừaliếcmắtnhìnđãngẩnngườira:nữtửdịtộcnàycósuốitócdàimàuvàngkimsẫm,datrắnghơntuyết,sốngmũicaothẳng,bờmôidàymềmmại,đôimắttựahờndỗitựakhôngngóquanhngóquất,tìnhýdạtdào–vẻđẹplấnlướtchúngnhânấy,sovớiTrungNguyênđệnhấtmỹnhânThuThuỷÂmkhôngngờcũngkhôngthuakémlàbao.

“Coinhưlàđãvềrồi,”DiệuThuỷchemiệngcườikhúckhích,đôimắtđẹpđảotròn:“Giáovươngđợingàilâulắmrồiđó.”

DiệuPhongkhôngtỏtháiđộgì,chỉnói:“TrênđườnggặpphảiBátTuấncủaTuLatrườngnênbịđìnhtrễmấtmộtchút.”

“Ồ?VậyDiệuPhongsứkhôngbịthươngchứ?”DiệuThuỷliếcmộtcái,gậtđầuhàmý:“Chẳngtráchmấyhômnaytađếmđiđếmlạimấylần,trongđámsátthủTuLatrườngđóchỉthiếucóBátTuấnvàThậpNhịNgânDực.”

ÁnhmắtDiệuPhong thoángbiếnđổi: lẽnàochỉ trongmấyngàyngắnngủisaukhiĐồngtạophản,TuLatrườngđãđượcDiệuThuỷtiếpquảnrồi?

“Đồngsaorồi?”TiếtTửDạkhôngcònnhẫnnạiđượcnữa,tranhlênphíatrướctruyvấn.

DiệuThuỷhơingẩnra,nhìnnữtửáotímcuộnmìnhtrongtấmáochoàng

Page 178: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

lông lymiêu sắcvàngóngánh, trongkhoảngkhắc từđôimắt thoángnhưvươnramộtxúctuvôhìnhnhènhẹvuốtvethămdòđốiphương.Nhưngxúctuvôhìnhấychỉthoánghiệnlênrồilậptứcbiếnmấttrongnháymắt,thịđưataychemiệngcườikhẽ,quaysangnóivớiDiệuPhong:“Ôicha,DiệuPhongsứ,vịnàychínhlàTiếtcốcchủcủaDượcSưcốcsao?VậythìbệnhtìnhcủaGiáovươngcoikhôngđánglonữarồi.”

DiệuPhongliếcnhìnDiệuThuỷmộtcái,ánhmắtnhưđiệnchớp–GiáovươngcònnóicảbímậtmìnhbịtrọngthươngchoDiệuThuỷnữasao?

NữnhânBaTưlailịchbấtminhnày,xưanaychẳngquachỉlàdượcđỉnhđểGiáovươngtuluyện,làcáibìnhhoadiđộngchỉcóvẻngoài,tạisaobỗngnhiên lạiđược tínnhiệmnhưthế-nhưngrồiy lập tứcgiảiđượcmốinghivấntronglòng:lầnnàytronggiáođạiloạnliêntiếp,bảnthânylạiđixabênngoài,MinhLựcđãchết trongtrậnchiếnvớiĐồng,cònDiệuThuỷthì trợgiúpGiáovươngtronglúclâmnguy,cũngkhótránhGiáovươngkhôngnhìnthịbằngconmắtkhác.

“Tiếtcốcchủyêntâm,Đồngchưachết–chẳngnhữngchưachết,màcònkhôi phục được trí nhớnữa đó.”ÁnhmắtDiệuThuỷquét qua hai người,nhoẻnmiệngcườiyểuđiệu,giắtcâysáongắnvàothắtlưng:“DiệuPhongsứmaudẫnkháchquýđếnĐạiQuangMinhđiệnđi,Giáovươngđangđợingàiđó.ThiếpthânđượclệnhtạmthờitiếpquảnTuLatrường,giờphảiđếnđóxemxétđây.”

DiệuPhongkhẽgậtđầu:“DiệuThuỷsứ,mời.”DiệuThuỷdẫntheothịnữungdungbướcđi,khoảngkhắchaingườilướt

quanhau,thịkhẽcúiđầu,mỉmcườibuôngmộtcâunóithầm:“DiệuPhongsứ,thậtlàlạđó…nụcườitrênmặtngàibịkẻnàođoạtmấtrồivậy?”Thịtừtừngướcnhìnymộtcái:“Làmnôgiathấymàđaulòngquá!”

Không đợiDiệuPhong trả lời, thị đã nhẹ nhàng lướt khỏiBạchNgọckiều trong tiếngcườikhúckhích, tuyết trắngdướichânvẫnhoànhảonhưchưatừngcóngườibướcqua.

DiệuPhongđứngtrêncầu,gươngmặtkhôngchútcảmgiác,nhìnchằmchằmxuốngsôngbăngbêndưới,trầmmặc.

Nữnhânnàylàm“dượcđỉnh”cùngGiáovươngsongtuthuậtHợpHoanđãnhiềunăm,giờđâyphảngphấtnhưtừ tronngrangoàiđều toát lênmộtmùihươngngọtngàomềmmại.Nhưngcũngchínhmùihươngmêhoặcnày,phalẫnvớivẻthầnbíkhiếnngườitakhôngthểnàođoánbiết,khiếnngườitaphảikinhsợ.

Hai người bọn y đều là một rong NgũMinh Tử, nhưng thường ngàychẳngcógiaotìnhgì,kỳquáinhấtlà,mỗilầnnhìnthấythị,khônghiểutạisaoyđếungấmngầmcócảmgiáckhôngđượctựnhiênlắm.

Cònlầngặpmặtnày,thịcònnhìnthấuđượcyđangcóđiềugìđókhácthường–chuyệnthuậtDụcXuânPhongđangyếudầnđixemrakhómàche

Page 179: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

giấunổi.“Mauđi thôi!”TiếtTửDạ lên tiếngcắt đứtdòng suynghĩ củay: “Ta

muốngặpGiáovươngcủangươi!”Đồngđãkhôiphụckýức?CóphảiGiáovươngđãgiảikhaikimchâm

phongnãochođệấy?Vậylúcnàyđệấyrasaorồi?TiếtTửDạnhưcólửađốttronglòng,gạtDiệuPhongsangmộtbên,chạynhưbaytrêntuyết,bàntaynắmchặtmiếngThánhHỏalệnh.

DiệuPhonggiậtmình–nữtửnày,muốnlấymiếngThánhHỏalệnhđóđểđổilấylờihứagìcủaGiáovương?

Lẽnào…làtínhmạngcủaĐồng?Nghĩtớiđây,ychợtthấylạnhbuốtcảngười.Giáovươnglàngườithếnào,làmsaolãocóthểchấpnhậnđểmộtkẻphảnbộisốngđượcchứ?ThứnhânvậtnhưĐồng,nếumàkhônggiết,saunàyắthẳnsẽđểlạihậuhọavôcùng,nóitìnhnóilý,Giáovươngcũngquyếtkhôngthểbỏquachohắnđược.

NếuTiếtTửDạđưarayêucầunhưvậy,chodùGiáovươngcóđápứng,thìyêucầuấycũngsẽthànhnguồngốccủahoạsátthânđổlênđầunàngsaunày!

Nhưngchỉtrongmộtthoángyngầnngừấy,TiếtTửDạđãchạylênbậccấp,xôngvàotòaĐạiQuangMinhthánhđiệnhungvĩnguynga.Dọcđườngcũngcóvôsốgiáođồđịnhbướcrangăncản,nhưngkhithấymiếngThánhHỏalệnhtrongtaynàngthìđềunhấtloạtlùixuốngnhưnướcthủytriều.

“Đợiđã!”DiệuPhongphụchồiýthức,điểmchânlêncầu,laovútlênrồihạxuốngbênngoàiđạiđiện,đưataycảnnữtửđangxồngxộcchạyvàoấylại,nhưngyđãmuộnmấtmộtbươc-TiếtTửDạđãbướcquabậccửa,chạythẳngtớitrướcngọctọa!

Bên trongđại điện toàn làmộtmàuđỏkhiếnngười ta nhìnmàkhôngkhỏigiậtmình,khắpnơiđềulàhoavănhìnhlửa,tựahồnhưmộtbiểnlửakhổnglồ.

Vôsốmàn trướngđangbaybay tronggiónhẹ,chuôngngọcđínhviềnkêukhekhẽ-ởnơicaonhấtcủatoàđạiđiệnrựclửanày,mộtlãonhânđộimũcaođangnghiêngnguờidựavàongọctọa,cóvẻnhưđangnhànrỗibuồnchán,vungvẩycâykimtrượngtrongtayđùacợtvớiconchóngaoxíchbêndưới.

Conáckhuyểnnhưconbêđộtnhiênđứnglên,lôngtrênlưngdựngđứng,phátranhữngtiếnggừgừkhekhẽ.

Lão nhân hơi giật mình, quay ngoắt đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìnchòngchọcvàonữtửlạmặtvừachạyxộcvàođạiđiện.

Nàngchạyđến trướcngọc toạ,hơi thởvừađiềuhoàđãngẩngmặt lênnhìnbậcvươnggiảphíatrên,giơtayphảirahiệu.

“Tiếtcốcchủà?”Nhìn thấymiếngThánhHoả lệnh trên taynàng,ánhmắtGiáovươngdịudầnđi,từtừđứngdậy.

Page 180: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

GiọngnóiGiáovươnghếtsứckỳquái,nghecóvẻđiềmtĩnh,nhưnglạimangtheobaphầndồndậpcấpbách.Côngphuvọngvănvấnthiết(Nhìn,nghe,hỏivàbắtmạch)củangườihànhycựckỳcaothâm,TiếtTửDạvừanghe đã hiểu vị vương giả ngồi trên ngọc toạ kia đã hư nhược thế nào –nhưngdùlàthế,ởngườinàyvẫntoátlênmộtthứáplựccựckỳlớn,chỉmớiliếcmắtnhìnquamộtcáiđãkhiếnnàngphảisữngngườidừngbướclại!

“Giáovương…”Nàngdodựlêntiếng.Conchóngaobêndướingọc toạđộtnhiên tru lên, congngười lại, sợi

xíchvàngtrêntayGiáovươngcăngra,cảnhgiácnhìnvịkháchkhôngmờibỗngnhiênchạyxộcvàoấy.ConáckhuyểnbịdâyxíchvàngxíchvàotấmthảmBaTưbêndướingọctoạ,nhìnnhưmộtconbêmàuxám.

“Á!”Nàngvừangướclênnhìn,bỗngnhiênthấtthanhhétlênmộttiếng-ởđó,xíchchungvớiconchóngaoấy,khôngngờcòncócảmộtngườinữa!

Conngườitoànthâynhuốmđầymáuấycũngbịdâyxíchvàngxíchchặtvàocổ,vòngsắtghìmchặtlấygáy,khôngthểnàongẩngđầulênnổi.Haitayhaichânycònbịkhóasắtnặngnềkhoáchặtxuốngđất,bịépphảiápngườixuốngmặtđábănglạnh,khắpngườichỗnàocũnglàdấuvếtcủanhữngcựchình thảmkhốc.Y đeo trênmặtmột tấmmặt nạ bạch ngọc, nằmyên bấtđộngtựahồđãchết.

NhưngkhiTiếtTửDạvừabướcvào,kẻấynhưchạmphảiđiện,lậptứcxoaymặtđinétránhánhmắtnàng.

Dùkhôngthấyrõmặt,nhưngnàngvừanhìnđãnhậnrangay.“MinhGiới!”TiếtTửDạbấtchấptấtcảlaolên:“MinhGiới!”Nàng đã thấy đôi mắt ảm đạm không ánh sáng đằng sau tấmmặt nạ

ngọc,thấynhữngvếtmáuloanglổkhắpngười–vừanhìn,nàngđãbiếthắnphảichịuđựngnhữngcựchìnhtànnhẫntớinhườngnào.

Tiết Tử Dạ cơ hồ không dám tin vàomắt mình: chưa đầymột thángtrước,ởDượcSưcốc,MinhGiớivẫncònlãnhkhốccaongạo,rataytànđộcnhưthế,ấyvậymàchỉmớihaimươimấyhômsau,khôngngờhắnđã trởnêntàntạthếnày!

Làai…làaiđãhạiđệấy?Aiđãhạiđệấy?Khoảnhkhắcấy,cảmgiácđaunhói timcơhồnhưkhiếnnàng tắc thở,

TiếtTửDạbỏmặcmọithứtrênđời,chạynhưbaytới.Cònchưađếngầnngọctoạđược1trượng,conchóngaokiađãbổtới.

Conmathúvùngđấttuyếtphảrahơithởtanhlòm,nhehàmrắngtrắngơnởn,nhảyxồvàonữtửtaytróigàkhôngchặt.Nhưngnàngcănbảnkhônghềtránhné,vẫnchẳnghềđếmxỉamàlaotớibênngườibịxíchdướiđấtkia.

ConchóngaobổvàovaiTiếtTửDạ,hungtợnđènàngténgửarasau,nhehàmrăngsắccắnvàocổhọngnàng.

“A!”Thấynànggặpnguyhiểm,kẻtừđầutớicuốivẫnlặnglẽnhưngườichếtkiacuốicùngcũngcóphảnứngbuộtmiệngkêulênkhekhẽ,giãygiụa

Page 181: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

nhưmuốnđứnglên,nhưngdâyxíchnơicổvàtaychânđãgiằnghắntrởlạisátnềnđất,khôngthểdichuyểnchútnào.

Đúngvàokhoảngkhắctrướckhiconáckhuyểncắnvàocổhọngmình,TiếtTửDạchỉthấysaulưnggiậtmạnhmộtluồnglựcđạobấtngờkéogiậtnàngra.

“Cáchcách!”Conchóngaocắntrượt,haihàmrăngtrắngsắcnhọnkẹpvàonhau,phátrathứâmthanhkhiếnngườitaphảisởncảgaiốc.

Nàngbị luồngsứcmạnhônnhuấykéorahơnbathước,nhẹnhànghạxuốngđất.Bỗngthấysaulưngtêtê,haichânđộtnhiênkhôngthểcửđộngnổinữa.

“Tiết cốc chủ, chớ lại gần thần thú.”Giọng nói ấy nhẹ nhàng cất lên,phongtoảhuyệtđạorồimớiđặtnàngxuống.

“Phong,”Giáovươngliếcnhìnngườivừamớilặnglẽbướcvào,nétmặthiện lênmột nụ cười, chìa tay ra nói: “Hài tử của ta, về rồi hả?Mauquađây.”

DiệuPhongbướctới,cúiđầuquỳmộtchâtrướcngọctọa:“ThamkiếnGiáovương.”

“Đúnglàmộtđứatrẻgiỏigiang,quảnhiênđãđưađượcTiếtCốcchủvềđâyđúnghẹn.”Giáovươngmỉmcườitánthưởng,bàntayđặtlênđỉnhđầuDiệuPhongxoanhènhẹ:“Phong,tađúnglàkhôngnuôidưỡngnhầmngười–ngươivừahiểuchuyện, lạivừa tàigiỏi.Khônggiốngcon rắnđộcĐồngkia,lúcnàocũngmuốntrởmặtcắnânnhâncũnglàchủnhâncủahắn.”

DiệuPhongthoángngâyra,nhưngchỉtrầmmặckhôngnói.“ThảMinhGiới ra!”TiếtTửDạbịđiểmhuyệtđạonhưngvẫngào lên

thethé:“Lậptứcthảnóra!”MinhGiới?Giáovươngthoángngẩnngười,haimắtbỗngnhiênsángrực

lên, tựanhưđangbắnra từngthanhkiếmsắclạnhbuốt,nhưngnétmặt lạichẳnghềthayđổi,chỉthấylãochầmchậmđứnglên,mỉmcườiônhòanói:“Tiếtcốcchủ,cônóigìvậy?”

“Lậptứcthảnóra!”Nàngkhôngthểchuyểnđộnghaichân,chỉbiếtphẫnnộngẩngđầulên,khônghềsợhãimàtrừngmắtnhìnthẳngvàoGiáovương,nắmchặtmiếngThánhHỏalệnhtrongtay:“Nếucònmuốnsống,thìthảnóra!Bằngkhôngôngcũngđừnghòngsốngnổi!”

Giáovươnglặnglẽhítsâuvàomộthơi,khôngtrảlờingay,ánhmắtdòhỏi dừng lại trên ngườiDiệu Phong.NhưngDiệu Phong lại cúi gằmmặtxuốngđểtránhánhmắtcủalão.

Nếunóirachântướng,vớitínhcáchcủaGiáovương,nhấtđịnhsẽkhôngbuôngthachoconcá lọt lướicủa trậnđồsát thônnămxưa.Thờigianchỉngắnngủinhưmộtcáinháymắt,mà trong lòngDiệuPhongnhưcóvôsốtrậnchiếnxảy ra, lầnđầu tiên trongđờiykhôngdámnhìn thẳngvàomắtGiáovương.

Page 182: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Không!Đừngtrịbệnhcholão!”Đồngđangbịxíchvànggiữchặtchẳngngời lạibỗngnhiênhét lớn,ngẩngmặt lênnhìnTiếtTửDạ:“Conácquỷnày!Lãolà…”

“Bốp!”Mộttrậngiótrắnglướtquađạiđiện,bàntaykhéplạithànhđaotànnhẫnchémxuốnglưnghắn– tuyệtđốikhôngthểđểĐồngnóirachântướngsựthậtlúcnàyđược!Bằngkhông,TiếtTửDạrấtcóthểsẽbấtchấptấtcảmàbáothù,chẳngnhữngbảnthânybịépphảiđộngthủ,màcảGiáovươngcũngkhôngcòncáchnàocứutrịnữa.

“Dừng tay!”TiếtTửDạgào lên,nhìn thân thểđầymáucủaĐồnggụcxuống,ánhmắtnàngtrànngậplửaphẫnnộ.Nhưngychỉhờhữngquaylạiđónlấyánhmắtnàng,bàntayvẫnhạxuống.

“Phong,độngthủtrướcmắtkháchquý, thật làmạophạmquá.”Mơhồhiểurađiềugìđó,đôimắtGiáovươngchợtlóelênnhưyêutinh,cấttiếngtráchmóctênthuộchạlãotínnhiệmnhất–chưađượclệnhcủalãomàđãbấtngờđộng thủ,chắcchắnDiệuPhongphảivìmộtchuyệngìđócựckỳquantrọngđây!

Giáovươngcườilạnh:“Ngườiđâu,giảitênphảnđồnàyđichota!”“Khôngđượcgiết!”Thấytêngiáođồbướilêntháoxíchlôikẻđanghôn

mêbấttỉnhkiađi,TiếtTửDạlạicaogiọnghétlênlầnnữa.“Tiếtcốcchủquảnhiênlàlươngynhưtừmẫu.”Giáovươngngoảnhđầu

lạimỉmcười,nhìn từbinhưmộtvị thánh:“TênphảnđồĐồngnàycóâmmưuhành thíchbản tọa,bản tọa thanh lýmônhộ,cũng làchuyệnhết sứcbìnhthường…”

TiếtTửDạbỗnggiậtbắnmình,hiểuramọichuywện:MinhGiớitốnhếttâm tưđoạt lấyLonghuyếtchâu, thì ra lại làđểđốiphóvớiGiáovương!Nó…nóvìmưuphảnbấtthànhnênmớirơivàocảnhngộnàysao?

“NếuTiếtcốcchủđãcầuxinchohắn,tacũngkhôngngạitạmthờigiữmạngchócủahắnlại.”Giáovươnghờhữngchấpthuận.

KhôngngờvịGiáovươngcủaMagiáomàcảthiênhạđềukhiếpsợnàylạidễnóichuyệnđếnthế,TiếtTửDạthoángngẩnngười,thởramộthơinhènhẹ,rồicấttiếng:“Giáovươngnhântừ,saunàynhấtđịnhsẽđượchồibáo.”

“Phong,”Giáovươngkhẽchaumày:“Thấtlễquárồiđó,cònkhôngmaugiảihuyệtđạochoTiếtcốcchủđi!”

“Tiếtcốcchủ,côdùngThánhhỏalệnhđếnyêucầutathamạngchomộttênphảnđồ-đượcrồi,côsẽđượcnhưý.”Giáovươngmỉmcười,ánhmắttrởnênlạnhlẽotànkhốc,gằngiọngnóitừngchữmột:“KểtừbâygiờtínhmạngcủaĐồngthuộcvềcô.Nhưng,chỉkhinàocôchữakhỏibệnhchobảntọa,mớicóthểđưahắnđi.”

Làuyhiếp,haylàtraođổi?KhóemôiTiếtTửDạkhẽnhếchlên,ngạomạntrảlời:“Quyếtđịnhvậy

đi!”

Page 183: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Cốcchủthậtkhíkhái,”Giáovươngkhẽcười:“Cũngkhôngcầnchuẩnđoánbệnhtìnhcủabảntọatrướchaysao?”

“TửDạtựtinlàmđược.”Ánhmắtnàngđầyvẻkiêuhãnh.“Vậy thì, giờ hãy đến đếnLạcViên trên đỉnh núi nghỉ ngơi trước đã,

ngàymaisẽphiềncốcchủkhámchữa.”Giáovươngcườicười,ralệnhchotênthịtùngbêncạnhdẫnkháchquýđi.

Nàngvừabướcrakhỏiđạiđiện,lãonhânđãkhôngthểnàokìmnénnổimàbậthosùsụ,cảmgiácnhưtrongmiệnglạiộcramộtbụmmáulớn–xemra,dùnghếtnộilựccũngkhôngđènénđượcvếtthươngnàyxuốngrồi.Nếunữnhânnàymàkhôngxuất thủ tươngcứu,quánửa làbản thân tasẽchếttrướctêntiểutửĐồngkiamộtbướccũngnên?

Vìvậy,bấtluậnthếnào,trướcmắttuyệtđốikhôngthểtráiýbấtcứyêucầnnàocủathị.

Hừ…cóđiều7ngàysau,độcchấtThấtTinhHảiĐườngsẽ từmắtănsâuvàonãobộ,dầndầnxâmthựcthầntrícủahắn,đếnlúcấythìthầnynhưngươicứdẫntênnguđộnthiênhạkhôngaicóthểcứutrịnàymàđi…

TaxinthềvớiMinhtôn,haingườicácngươi,quyếtkhôngthểsốngmàrờikhỏingọnCônLuânsơnnàyđâu!

Saukhi tên thị tùngđưaTiếtTửDạđikhỏi,ĐạiQuangMinhđiện lạichìmvàotrongimlặnglầnnữa.

“Phong,ngẩngđầulên,”Giáovươngngồixuốngngọctọagiữchặtkimtrượngkhôngngừngthởdốc,lạnhlùnglêntiếng:“Chotabiết,đâyrốtcuộclàchuyệngì?NữnhânấycóquanhệthếnàovớiĐồng?”

Diệu Phong bỗng giật bắn mình, bờ vai run lên nhè nhạ, nhưng vẫnkhôngdámngẩngđầulên.

“Nhìntađây!”Lầnđầutiênthấytênthuộchạtâmphúctrầmmặcphảnkháng lạimệnh lệnh, ánhmắtGiáo vươngbỗng trở nên sắc bén nhưdao,giậmmạnhcâykimtrượngxuống:“Tạisao thị lạibiết tên thậtcủaĐồng?Tạisaovừarồingươilạiratayngănhắnlại?Ngươibiếtđượcgìrồi?”

Trầmmặchồi lâu,DiệuPhongbỗngnhiênquỳmột chânxuống: “XinGiáovươngkhoandung!”

“Ngươinóiđi,tasẽkhoandung.”Giáovươngnắmchặtkimtrượng,nhìnchằmchặpvàogãthanhniênáotrắngđangquỳtrướcmặt.

“Tiết TửDạ… nàng ta… nàng ta là kẻ sống sót ở thônMaGià nămxưa!”Ngậpngừngmột lúc lâu,cuốicùngDiệuPhongmớibuôngmộtcâunhưvậy,sắcmặtdầndầntrởnênnhợtnhạt:“ThuộchạsợĐồngtiếtlộchântướngviệcchúng tadiệt tộcdiệt thônnămxưachonàng ta,nênmớimạomuộiđộngthủ.MongGiáovươngthứtội!”

“ThôntrạiMaGià?CốhươngcủaĐồngà?”Giáovươngtrầmngâm,từtừnhớlạivụhuyếtánấy,rồibậtcườilạnhlẽo:“Quảnhiên…lạilàmộtconcálọtlưới.Nhổcỏphảinhổtậngốc…”

Page 184: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Lão chống cây kim trượngxuốngđất, sát khí từ từ hiện lên trong ánhmắt:“Nóinhưvậythìhiệngiờthịvẫnchưabiếtchântướng?”

“Vâng.”DiệuPhongcúiđầu.“Thế thì trước khi thị chết hãy cho thị biết.”KhóemiệngGiáo vương

nhếchlênnởmộtnụcườitànkhốc:“Trướcđó,thịvẫncòngiátrịlợidụng.”Ngữđiệucủalãonhẹnhàngmàlạnhlùng,phảngphấtnhưmộtthanhđao

đangchầmchậmrútra,phảnxạnhữngtiasánglạnhlẽo.BiếtrõtínhtìnhGiáovươngthếnào,DiệuPhongkhẽgiậtmình,vộkhấu

đầunói:“Giáovương…xinngườithachonàngấymộtmạng!”Trênngọctọa,bàntayđangxoaychuyểncâykimtrượngbỗngdừnglại:

“Phong,”ánhmắtGiáovươngngưngtụlại,nhìnchămchămvàotênđệtửđangquỳdướibậccấp,cơhồkhôngthểtưởngtượngnổi:“Ngươinóigìhả?”

“Thuộchạtogan,xinGiáovươngthachonàngmộtconđườngsống!”Ythấpngười,vầngtránchạmxuốngbậccấpbằngngọccứngrắn.

Kimtrượngvươnranhưđiệnchớp,điểmvàocằmdướingăncảnDiệuPhongtiếptụckhấuđầu.Giáovươngngồitrênngọctọanheonheomắtnhìnythậtkỹ,khôngbiếtlàhỉhaynộ:“Phong,ngươilàmgìvậy?Ngươilạicầuxinchomộtkẻbấtlợivớitasao?Từlúcngươibướcvàođâytađãnhậnrarồi–nụcườitrênmặtngươi,bịkẻnàođoạtđimấtvậy?”

DiệuPhongimlặng,chỉkhekhẽcúiđầu.Cỗchânkhíấmáptrongnộithểmàycóthểthaotúngdễdàngđãdầndầnngưngtrệ,đếntrướcngựcthìdườngnhưbịthứgìđóchặnlại,khôngcócáchnàođilênđượcnữa–thuậtDụcXuânPhongđãmất,giờychỉcònlạibabốnphầncônglực,mộtthântuyệthọccũngbịphếđiquánửa.

GiáovươngnhìnthẳngvàogươngmặtxanhxaocủaDiệuPhong,nghiếnrăngkènkẹt:“CóphảinữnhânấyđãpháthuậtDụcXuânPhongcủangươikhông?”

“Trênđườngtớiđây,nàng…nàngđãnhiềulầncứuthuộchạ.”Ngherađược nộ ý trong ngữ điệu của Giáo vương, Diệu Phong cuối cùng cũngkhôngnénđượcmàmởmiệngbiệnhộchoTiếtTửDạ,cơhồnhưkhôngbiếtphảidiễnđạtthếnào,lạicóchútbấtan,haitayynắmchặtlại:“Từtrướcđếngiờ,ngoàiGiáovươngra,xưanaychưacóai,chưacómộtai…thuộchạchỉlàkhôngmuốnnhìnthấynàngphảichết.”

“Tahiểurồi.”KhôngđểDiệuPhongnóitiếp,Giáovươnghạkimtrượngxuống,trongchớpmắtđãkhôiphụclạiđượcbìnhtĩnh:“Phong,20nămrồi,đâylàlầnđầutiênngươiđểýđếntínhmạngcủangườikhácđấy.”

DiệuPhongkhôngnóigì,hìnhnhưcũngkhôngbiếtphảitrảlờithếnào,gươngmặttrắngbệchkhôngthấynụcười.

Giáo vương trầmngâm, chỉ lặng lẽ quan sát nhữngbiểu hiện xưa naychưa từngxuấthiện trêngươngmặt tênđệ tử tâmphúc,khôngkhỏi thầmkinh hãi: chỉ chưa đầymột tháng không gặpmà đứa trẻ này đã khác hẳn

Page 185: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

rồi…nụcườimườimấynămnhưmộtđãbiếnmất,cảvẻthảnnhiênhờhữngcủamườimấynămcũngbịphámất.Trongmắtnó,khôngcònchỉcólòngtinkiênđịnh,thuầntúyvớichémgiếtnữa–thanhkiếmvôtưởngvôniệmnày…cuốicùngcũngbịđánhgãyrồi!

“Nếutavẫnkiênquyếtmuốngiếtthị,thìngươi…”GiáovươngđưakimtrượngđiểmnhẹvàocằmDiệuPhong,lạnhlùnghỏi“sẽthếnào?”

Bàn tayDiệu Phong nắm chặt lại, trongmắt lộ rõ sự hoangmang rốiloạn, chỉ thấy y từ từ khép mi mắt lại, cuối cùng chỉ thành thật trả lời:“Thuộchạ…cũngkhôngbiếtmìnhsẽthếnàonữa.”

Một câu trả lời hoangmang như vậy, đối vớiGiáo vương thật khôngkhácgìmộtsựuyhiếp.Ánhmắtlãothoắtbiếnđổi,kimtrượngmangtheonộýđậpmạnhxuống.

CònDiệuPhongvẫnchỉ imlặngcúiđầu,cũngkhôngtránhné,đểchokimtrượngđậpxuốnglưngmình.Yrênlênmộttiếngkhekhẽ,nhưngcũngkhônghềdiđộngmộtphân.

“Dámnóinhưvậyvớitahả?”Kimtrượngliếntiếpbuôngxuống,cuồngnộ,cơhồmuốnđậpychếtngaytạichỗ:“Tacoingươinhưconcủamình,vậymàngươilạidámuyhiếpta!Cácngươiđúnglàlũlangcẩu!”

NhưngDiệuPhongchỉmãicúiđầu,imlặngchịuđựng.“Thôiđược.”CuốicùngGiáovươngcũngnémkimtrượngđi,mệtmỏi

dựalưngvềphíasau,đểthânthểchìmhẳnvàongọctọa,chánngánthởthan:“Phong,đâylàyêucầuđầutiêncủangươivớitatrong20nămnay,tađápứngngươi–nữnhânấy,thậtkhôngtầmthường.”

“Đa tạGiáovương.”TrongmắtDiệuPhonghiện lênvẻhânhoan,cúiđầubái tạ.Nhưngvừamởmiệng,yđãkhôngđènénđượchuyếtkhíđangnhộnnhạonơilồngngực,mộtngụmmáuphunradướingọctọa.

Giáovươngcũngthởhổnhển,bàntayômchặtlấyngực–từkhituluyệnThiếtMãBăngHàtẩuhỏanhậpma,toànthânkinhmạchlãođềulệchlạc,đauđớnvôcùng,sứckhỏemỗingàyđềukémđi.

Trongtìnhthếhiệntại,bấtluậnthếnàocũngkhôngthểbỏquâncờbiếtnghelờinhấtnàyđược.

Tronglaongụctốitămlạnhlẽo,chỉcótiếngnướcrơitítáchnhỏnhẹ.Laongụcđơnđộcnàyđượctạothànhtừmộtlồngsắtkhổnglồ,nằmở

nơisâunhấttrongTuyếtVực,ánhsángcũngkhôngrọitới.Sợixíchvàngdài thượtbuôngxuống,khóachặt lấy tứchiphạmnhân,

khiếnhắnkhông thể cửđộng.TrongTuyếtVực thỉnh thoảng lại vang lêntiếngrênlathảmthiếtcủanhữngkẽthụhình,thêthiếtnhưtiếngtrucủaloàimaquỷlàmngườitaphảinổidagà.Thếnhưng,kẻbịnhốttronglồngvẫnkhônghềđộngđậy.

“Bịch!”Mộtvậtmềmmềmbịnémvàotronglồng,khôngngờlạilàmộtbọcnhầynhầylẫncảdarắnlẫndangười,mùitanhxộcvàomũi,nhưngkẻbị

Page 186: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

khóachặtkiavẫnchẳngcóchútphảnứngnào.“Saovậy, đây làda lột từngười tênđồngđảngcủangươiđó–không

muốnxemthửsao?Đồng?”Lamynữtửđứngngoàilồngsắt,bậtcườilạnhlẽo,nheomắtnhìnkẻđangbịxíchbêntrongchâmchọc:“Đúngrồi,taquênmất,giờngươicómuốnxemcũngkhôngxemđượcnữarồi.”

Đối phươngvẫn không có động tĩnh, năm sợi xích vàngbuôngxuốngxuyênquathânthểhắn,khóachặtcảngười.

Từ sau khi trúngThất TinhHảĐường ba hôm trước, tên sát thủ tuyệtđỉnhtừngkhiếnthiênhạnghetênphảibiếnsắcnàyđềuchìmtrongimlặng,đểmặcchođộctốdầndầnxâmthựcthânthể,khôngnóilờinào.

DiệuThủykhôngkhỏi có chút bựcbội: từ lúcGiáovươnggiaoĐồngchothịxửlý,thịđãcótínhtoánrồi–thịmuốnhỏihắnxemsautrậnphảnbiếnđó,hạtLonghuyếtchâuđãbiếnđiđâumấtrồi!

DiệuHỏađãchết, giờchỉ còn thịvàĐồngbiếtđến sự tồn tại của thứnày.

ĐólàthứkịchđộcduynhấtcóthểđẩyGiáovươngvàochỗchết–nếucóthểlấyđượcvềtay…nhưngbấtluậnlàthịdùngnghiêmhìnhđánhđậpthếnào,Đồngcũngquyếtchẳngnóilấymộtlời.

KhảnăngchịuđựngđauđớncủanhữngkẻxuấtthântrongTuLatrườngquảthậtlàrấtkinhngười.

Nhưngđếnmứcđộnày, thìdườngnhưđãvượtquácựchạncủanhânloạirồi.

Có lúc, thậmchí thị cònhoàinghiđộcchất củaThấtTinhHảiĐườngxâmthựcquánhanh,khôngđợikýứccủaĐồngbịrửasạchđãlàmthânthểhắntêliệtmấtrồi–nếukhông,thânthểmáuthịtcủaconngườilàmsaocóthểchịuđựngnổinhữngcựchìnhtànkhốcđếnnhườngấy?

“Vậythì,còncáinày?”Bịchmộttiếngnữa,lạithêmmộtthứbịnémvàotrong: “NữđạiphuđóđãmạophạmGiáovương,bị chặtđầu rồi…ngươicònnhớthịlàaikhông?”

Đồngngẩngphắtđầulên,đôimắttưởngchừngnhưđãmấtđiánhsángkiabỗngsángrựclên!

Hắnbấtchấptấtcả,đưataysờmóbằngđượccáiđầulâubịnémvàokia.Dâyxích trongnháymắtbịkéocăngcứngra, thítchặtvàodahắn,cơ thểvốnđãthươngtíchđầymìnhlạiứamáutươilầnnữa.

Nhưng,ngóntayhắnchạmphải,lạilàmộtcáiđầulâunamnhânrâuriađầymặt.

“Hahahaha…”DiệuThuỷngửamặtcườilớn:“ĐólàđầucủaDiệuHỏa–nhìnngươisợhãichưakìa!”

Dườngnhưbịtrúngmộtđònvàongaychỗyếuhại,Đồngkhônghồiđápgì,chỉủrũngồiphịchxuống,ánhmắttoátlênbấtlựcvàsợhãi.

Kýứctrongóchắndầndầnmờnhạtđi, thứkịchđộcấyđangdầndần

Page 187: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

xâm thực vào thần trí hắn nhưmột lời nguyền rủa độc ác, tẩy sạch tất cảnhữnghồiứccủahắn–chẳnghạnnhữngchuyệnởTuLatrường,chẳnghạnnhưkýứcbaonămhoànhhànhTâyVực…

Nhưnghìnhbóngnữtửđóthìphảngphấtnhưđãinsâuvàocốttủyhắn,đếnchếtcũngkhôngthểnàoquênđược.

“Ngươikhôngmuốnnhìnthấythịphảichết,đúngkhông?”HaimắtDiệuThuỷhiện lênvẻđắcý củangười thắng cuộc, cất tiếnghỏi: “Ngươi cũnghiểurõnữđạiphuấylênnúidễnhưngxuốngnúithìkhóphảikhông?ThịđãlàmGiáo vương tức giận, sớmmuộn gì cũng bị chặt đầu thôi! Kha kha,Đồng,đóđềulàvìngươicảđó,haha!”

HaivaiĐồngbỗngnhiênrunlênbầnbật,máutítáchrơixuốngtừnhữngvếtthương.

“DiệuThuỷ,” hắn đột nhiên ởmiệng, giọng nói khàn đi vì những cựchìnhtànkhốc:“Haichúngta,hãytraođổiđiềukiệnđi.”

“Hử?”Diệu Thuỷ nhoẻnmiệng cười, lại gần lồng sắt thấp giọng nói:“Saohả,cuốicùngcũngchịukhairaLonghuyếtchâuởđâurồià?”

“Nóiđi, ngươimuốngìnào?”Thị tỏvẻhứng thúhỏi: “Giải thoát chonhanh?Haylàgiữmạng?”

“Ngươiđểnữđạiphuđóbìnhantrởvề,tasẽnóichongươibiếtLonghuyếtchâuđangởđâu.”Đồngcụphaihàngmixuống,khóemiệngnởmộtnụcườichâmbiếmlạnhlùng:“Ngươi,cũngmuốndùngnóđểđộcsátGiáovương–khôngphảivậysao?”

“Ha,” thânhìnhDiệuThuỷkhẽ rung lên,phảngphấtnhưcóchútkinhngạc, rồi thị bỗng nhiên bật cười, tàn nhẫn kéo giật sợi xích thắt chặt cổĐồng:“Rơivàocảnhngộnàyrồimàcònlàmbộthôngminhvớitahả?Đoánrađượckếhoạchcủata,chỉkhiếnngươichếtcàngsớmhơnmàthôi!”

Nhưngchỉnháymắt sauđó, thị lại cườikhúckhíchnói: “Được rồi, tahứavớingươi…tacầnmạngcủanữnhânđólàmgì?TachỉcầncáiđầucủaGiáo vương thôi.Đương nhiên – cả ngươi, cũng không thể giữ lại, ngươiđừngmơtasẽthamạngchongươi.”

Vẻmặt củaĐồnghết sức thờơ– từkhibiếtmìnhđã trúngphảiThấtTinhHảiĐường,hắnchưatừngnghĩmìnhcóthểsốngtiếp.

“Long huyết châu đã bị ta bóp thành bột phấn, thoa trên Lịch Huyếtkiếm…”Hắnnhắmmắtlại,thấpgiọngnóirabímậtcuốicùng:“MuốngiếtGiáovương,trướctiêncầnlấyđượcthanhkiếmđóđã.”

HơithởDiệuThuỷnhưngưnglại,lẩmnhẩmnói:“Chẳngtráchtìmkhắpnơicũngkhôngthấy.Thìralàvậy!”

Thịbậtcườikhanhkhách,vỗvỗlênvaihắn:“Yêntâm,tasẽgiữlờihứa–dù sao thì lấymạngnữnhânđócũngchẳngcóýnghĩagì.”Ngưngmộtchút,nétmặt thị lạihiện lênvẻghen tịkhông thểchegiấu:“Chỉ làkhôngngờcảhaikẻvôtìnhnhưngươivàDiệuPhongđềukhônghẹnmàcùngliều

Page 188: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

chếtbảovệchothị,thậtkhiếnngườitaphảikinhngạc!ẢTiếtcốcchủđó,lẽnàocómalựcgìà?”

“Diệu Phong?” Đồng thoáng ngạc nhiên. Kẻ không tình cảm lúc nàocũngđeomặtnạmỉmcườiấy,tạisaocũngbảovệchoTiếtTửDạ?

“Nói ra thì ta còn phải cảmơnTiết cốc chủ của ngươi nữa cơ,”DiệuThuỷcườikhúckhích:“NhờphúccủathịmàtâmphápDụcXuânPhongbịphárồi,tênDiệuPhongvướngtayvướngchânnhấtgiờđãkhôngcònđángsợgìnữa.DiệuKhônglàkẻkhônglochuyệnngườikhác,MinhLựcthìchếtrồi,DiệuHỏacũngmấtmạng,ngươithìbịphế-nhữngchuyệncònlại,thậtlàđơngiảnhơnrấtnhiều.”

Đồngkinhhãingẩngđầu–DụcXuânPhongtânphápbịphárồi?Làmđồngliêunhiềunăm,hắntựnhiênbiếtrõsựlợihạicủaDụcXuân

Phong.DiệuPhongcóthểtuluyệnthứtâmphápnàycũnglàvìycótâmtháicực kỳ đơn giản thuần khiết, ngoại trừ sự an nguy củaGiáo vương ra thìkhôngcònnghĩngợichuyệngìkhác,nhấtcủnhấtđộngkhônglộramộtchútsơhở.

Vậymàgiờđâykhôngngờđãcóngườipháđượctrạngtháikhôngminhvôtưởngvôniệmnàycủay!

Tỷấy…làmsaomàđánhbạiđược tênDiệuPhong lòng tĩnhnhưmặtnướcphẳnglặngvậy?

Trên tuyệtđỉnhCônLuân,ThiênQuốcLạcViên trămhoađuanở, lầuvànggáctíalộnglẫyvạnphần.

LạcViênnày lànơixahoa tráng lệnhất trongĐạiQuangMinhcung,nhữngngườitừngđếnnơiđâyđềulưuluyếnquêncảđườngvề.Chodùlàsát thủ tuyệt đỉnh trongTuLa trường, cũng chỉ sau khi lập đại côngmớiđượcvàođâyhưởngthụcảmgiáctiêuhồntánphách.

Đó làmột thếgiới được tạo thành từ lưu lybảo thạch, nằmngoài sứctưởngtượngcủatuyệtđạiđasốngườitrênthếgiannày:câyhoàngkimbấtbảo,suốiphỉthúybíchngọc,khắpnơiđềulànhữngdòngrượuthơmngọt,dòngsữangonlành,mậtongthơmngát,trongrừngcónhữngbônghoabảothạchvĩnhviễnchẳngbaogiờtàn.Trêncànhcây,cạnhbờsuối,vôsốloàilinhcầmtrânquýhátca,nhưngcondịthúchưabaogiờxuấthiệnchốntụcthếđilạitừngđàn.Trongrừng,bênsuối,trongđìnhđàilầucát,nhữngthiếunữxinhđẹpvàcácđồngtửtuấntúđiquađilại,mỉmcườivớimỗivịkháchdếnthăm,dịudàngthỏamãntấtcảnhữngyêucầucủahọ.

“Tiết cốcchủ,ởđâycóquenkhông?”Trong lầuquỳnhgácngọc,mộtnamtửáotrắnglặnglẽxuấthiện,cấttiếnghỏivịkháchquýđangngẩnngơxuấtthần.

Trongphòng lò lửacháybừngbừng,khôngkhí ấmáp,khiếnngười tahoàntoànkhôngcảmnhậnđượctrờibăngđấttuyếtngoàikia.

TiếtTửDạđanglơmơbuồnnủ,nghegiọngnóiấyliềnmởbừngmắtra.

Page 189: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Làngươi?”Nàngthấyy,ánhmắtlóelênrồivụttắt.DiệuPhongimlặngkhomngười,trongkhoảnhkhắcấyđãnhìnravôsố

cảmxúctrongmắtnàng,baogồmcảphẫnnộvàkhinhmiệt.Xemra,đốivớingườihànhynhưnàng,hungthủvĩnhviễnkhôngbao

giờđượchoannghênh.“Tiếtcốcchủnghỉngơichokhỏe, sángsớmmai, thuộchạ sẽđếnđón

cốcchủtớimậtthấtthămbệnhchoGiáovương.”Ykhẽcúingườinói.“MinhGiớiđâu?”TiếtTửDạcấttiếnghỏi,nhổmngườiđứngdậy:“Ta

muốngặpnó.”“Trước khi bệnh của Giáo vương khỏi hẳn, cốc chủ không thể gặp

Đồng.” Diệu Phong thản nhiên trả lời, xoay người chuẩn bị đi ra, nhưngbướcrađếncửa thìđộtnhiên loạngchoạngsuýtngã,cũngmayykịp thờichộpđượckhungcửanênmớikhôngsao.

TiếtTửDạthoángngâyngười,lúccúiđầuxuốngnàngđãthấymộtvệtmáutươiđỏsẫmrớtxuốngbậccửa.

“DiệuPhong!”Nàngbuộtmiệngthốtlên,laotớinhưmộtmũitên,xoayvaiylại:“Đểtaxemnào!”

Nhưngykhôngquayđầu,chỉmỉmcườiđáp:“Khôngsao,Tiếtcốcchủkhôngcầnlolắng.”

“Nóibậy!”Bắtmạchchoy,TiếtTửDạkhôngkhỏivừakinhhãivừatứcgiận:“Vếtthươngcũcònchưakhỏi,lạiđãcóvếtthươngmớirồi?Mauvàođâychotaxemthử!”

DiệuPhongđứngyênbấtđộng,cũngkhônggạttaynàngra.Haingườicứgiằngconhưvậy,mộtngườibêntrong,mộtngườibênngoài,cơhồmỗibênđềukiênquyếtkhôngnghetheođốiphương.

Tuyếtrơixuốngtừngvạttừngvạt,phủđầybờvaiy.Cònbàntaytrênvaithìấmápmàcốchấp,xưanaychưatừngchịubỏquabấtcứsinhmệnhnào.

Yđứngngoàicửa,ngẩngđầungắmnhìntuyếttrắngphấtphơrơixuốngtuyệtđỉnhCônLuân,cảmgiáclạnhlẽotronglòngvàấmápnơibờvaigiaotranhkịchliệt:nếunhư…nếunhưbiếtđượchungthủgâyrahuyếtánnămxưalàai,liệunàngcóbuôngcánhtayđóxuốngkhông?

“Khụkhụ,khụkhụ!”Vậymàmớigiằngcomộtlúc,saulưngyđãvanglên tiếng ho dữ dội củaTiếtTửDạ.Hàn khí ở tuyệt đỉnhCônLuân xâmnhập,chỉđứngngoàicửamộtlát,thânthểnàngđãkhôngchịuđựngnổi.

“Mau vào trong phòng!”Y kinh hãi buộtmiệng, quay người chụp lấycánhtayđangrunlêntrênvaimình.

“Đượcthôi.”Nàngnởmộtnụcườiranhmãnh,nắmtayykéovàotrong,cơhồđãthựchiệnđượcâmmưu:“Cóđiều,ngươicũngphảivàođây.”

Trongphòngthoangthoảngmùithuốc,khôngkhíấmáp,nhưgnsắcmặtTiếtTửDạlạitrầmxuống.

“Airatayvậy?”Nhìnvếtthươngbêndướivạtáo,nànglẩmbẩm:“Làai

Page 190: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

ratayvậy?Thậttànnhẫn!”Trên lưngDiệu Phong đầy những vết thương chằng chịtmàu đỏ sẫm,

mỗivếtđềurộngcảlóngtay,dài tớigầnmộtthước.Chỗbị thươngkhôngsưngtấy,nhưngnàngvừachạmvàođãbiếtlàcựckỳlợihại:tuybềngoàikhôngsâysátgì,nhưnglạiđãtổnthươngtớinộitạngbêntrong.

Nàngnhẹnhàngdiđộngngóntay,DiệuPhongkhônglên tiếng,nhưngcơthịtởlưngvàvailạikhôngngừnggiậtgiật.

“Đâylàvếtthươngdokimtrượnggâynên!”Nàngbỗngnhậnra:“LàlãoGiáovươngkhốnkhiếpđóđánhngươià?”DiệuPhongchỉkhẽgiậtmình,khôngnóitiếngnào.

“Lãodựavàocáigìmàđánhngươi!”TiếtTửDạlấylàmphẫnnộ,vừađitìm thuốc vừa làu bàu mắng: “Ngươi nghe lời như vậy, cung phụng lãongangvớithầnthánhnhưvậy,lãodựavàocáigìmàđánhngươi?Đúnglàmộtconchóđiên…”

Lờicònchưadứt,mộtngóntayđãđiểmlêncổhọngnàng:“Dùlàkháchquý, cũng không thể vô lễ vớiGiáo vương.”Diệu Phong quay người lại,chậmrãilêntiếng,ngóntaydừnglạinơiyếthầuTiếtTửDạ.

“Ngươi…”Nàng ngạc nhiên trònmắt nhìn y, cơ hồ không thể tưởngtượngnổi:“Vẫncònnóigiúplãoư?”Ngưnglạimộtchút,trongmắtnữđạiphuchợthiện lênvẻ tuyệtvọng:“Tamuốncứungươimà…saongươicứnhưvậymãithế?”

Ngóntayydừnglạiởđó,cảmnhậnđượchơiấmtỏaratừlàndanàngcùngsựrungđộngnhènhẹcủathanhđới,tronglòngbỗngdânglênmộtcảmgiáclưuluyến,khôngnỡbuôngtayxuống.

Cứ như vậy trong giây lát, rồi y mỉm cười, dịch ngón tay ra: “Giáovương trừngphạt tại hạ tựnhiên là cónguyênnhâncủangười, còn tại hạcũng cam tâm chịu phạt.” Cũng không đợi nàng thoa xong thuốc, DiệuPhongđãđứnglên:“Tiếtcốcchủ,tạihạđãnóirồi,đừngtốncôngchomộtkẻnhưtalàmgì.”

TiếtTửDạ ngẩn người nhìn y đứng dậy, khoác áo ngoài vào rồi lẳnglặngdirangoài.

“NhãDi!”Nàngloạngchoạngđuổitheoracửa,hétgọitêny:“NhãDi!”NhưngDiệu Phong sứ củaĐạiQuangMinh cung không hề quay đầu lại.Dườngnhư,đókhôngphảilàtênyvậy.

Hoa tuyết như những tinh linh nhỏ bé tíu tít hạ xuống bờ vai y, tinhnghịchmàhoạtbátnhẹnhàng,hônlênvầngtránynhữngnụhônlạnhlẽo.DiệuPhongcúiđầubướcđi,cốápchếhuyếtkhíđangkhôngngừngnhộnnhạotrongcơthể,khóemiệngbỗngnhiênhiệnlênmộtnụcườichuachát–đúng vậy, cũng phải kết thúc rồi. Đợi ngày mai đưa nàng đến gặp Giáovương,chữakhỏibệnhchongười,rồisớmtiễnnàngxuốngnúirờikhỏinơiđây,tránhđểdâydưathêmchuyệnthìhơn.

Page 191: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Ykhôngmuốnđểnàngbiếtmọi chuyệnđãqua, cũngkhôngmuốnđểnàngbiếtmìnhvìbảovệchonàngmàđãnghịchýGiáovương.Ychỉcầumongnàngcó thểbình an rời khỏiđây, trở lại với cuộc sốngbình lặngởDượcSưcốc–nàngcòncóthểcứuđượcvôsốmạngsốngnữa,cũnggiốngnhưysẽtiễnđưavôsốmạngsốngkhácvậy.

Conngườinhưnàng,vốnkhôngthuộcvềcùngmộtthếgiớivớiy.“Tamuốncứungươimà…”Lờinàngnóivẫncònvăngvẳngbêntai,bi

thươngpha lẫn tiếcnuốicamchịu,màchứađựngsựấmápmàđờinàyychưabaogiờcóđược.

Nàngđưatayravớiy,mongcóthểkéoyrakhỏivũngmáu.Nhưngyvĩnhviễnkhôngthểnàochạmđếncánhtaythuầnkhiếtđóđược…

Sắcmáutrongcáiđêm12nămtrước,đãhoàntoànnhấnchìmyxuống.Mànđêmbaotrùmlênđỉnhnúituyết,câyngọchoaquỳnhđềutrởnên

ảmđạm,dầndầnchìmvàobóngtối.TiếtTửDạngồiđơnđộcmộtmìnhtrongcănphòngấmápthơmnứcmùi

hương,cúiđầunhìnbàntayphải,ngơngẩnxuấtthần.Ngàymai,làphảiđithămbệnhcholãoGiáovươngrồi…phảidùngđôi

taynàydểcứumạngcholãoácmađó.Sauđó,lãolạicóthểxưngbáTâyVực,bắthếtthiếuniênnàyđếnthiếuniênkhácvềhuấnluyệnthànhsátthủmáulạnh,chặtđầuhếtkẻthùnàyđếnkẻthùkhác.

Bảnthânta…thìracũnglàmộtkẻíchkỷhènnhátnhưthếsao?Đểbảovệngườithânduynhất,khôngngờlạirataycứumạngchomột

tênácma!Khóemiệngnànghiệnlênmộtnụcườichuachát,nhìnvàolòngbàntay

mình,nghenóiởđóẩnchứavậnmệnhcủacảđờingười–chỉtaynàngkỳquáivôcùng,đườngvânởnămngóntayđềuhìnhxoắnốc,đườngchỉởlòngbàntaysâumàhỗnloạn,bađườngchỉhợplạilàmmột,vạchngangquacảbàntay.

TiếtTửDạchìmđắmtrongnhữngvòngxoáytượngtrưngchosốmệnhấy,nhìnđếnngâyngười,khôngphátgiácrangoàicửasổcómộtngườilặnglẽxuấthiệntựbaogiờ.

“Tiếtcốcchủ.”Nữtửáolamđợichờgiâylát,cuốicùngcũngyểuđiệucấttiếng:“Muốnxemtướngtaykhông?”

“DiệuThủy sứ?”Tiết TửDạ giậtmình, nhận ra nữ tử đang đứng ômkiếmngoàicửa.

TuynàngmớichỉgặpDiệuThuỷmộtlầntrêncầu,nhưngấntượngđốivớinữnhânnàylạivôcùngsâusắc.Trênngườithịtoátlênmộtthứkhíchấtthathướtcựckỳđặcbiệt,mùihươngngọtngào,yêumịdếnnhậpcốt–vừanhìnnàngđã thầmhiểurõ,cóđếnquánửa lànữnhânnàyđã tu luyệnMịthuật(thuậtmêhoặcngườikhác)

“TaxemtướngtaycủaTiếtcốcchủ,quảlàthậtkhóhiểu.”DiệuThuỷtự

Page 192: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

tiệnđivào,cườihìhìngồixuống,tómlấytaynàngquansátkỹlưỡng:“Côxem,đâylà‘đoạnchưởng’–ngườicótướngnàytuyrằngthôngminhtuyệtthế,nhưngtínhcáchlạiquáquậtcường,cảđờichìmnổibônba,màkhôngthểtựchủ.”

TiếtTửDạngướimắtnhìnthị,bănkhoănkhôngbiếtnữnhânnàyđangđịnh nói gì. Ánhmắt chạm phải thanh kiếm trong lòng Diệu Thuỷ, nàngbỗnggiậtmìnhchấnđộng:đâyrõrànhlàthanhkiếmtrướcđâycủaĐồng,LịchHuyết!

“Tiếtcốcchủ,đườngsinhmạngcủacôcũngkhôngđếnnỗitệ,tuylàbịđứtgiữachừng,nhưngbêncạnhcónhữngđườngchỉnhỏkhácnốilại,cóthểthấy cô đã từng chết đi sống lại.”Nữ nhân đến từBaTư này dường nhưbỗngnhiênbiếnthànhmộtnữvusư,mỉmcườinóitiếp:“Đườngtrítuệrấttốt, nhạt bénmà kiên cường, chuyện gì cũng có chủ kiến.Nhưng cho dùthôngminhtuyệtđỉnh,cũngkhómàtrởthànhvợhiềnmẹtốtđượcđó.”

Diệu Thuỷ chăm chú nhìn vào bàn tay nàng, nhếch miệng cười, nhẹnhàngchậmrãinói tiếp:“Đángtiếc,đườngtìnhduyênlạikhôngtốt.Lằngnhằng rắc rối thế này, chắc chắn là phải nhiều lần đốimặt với những lựachọnkhókhăn–Tiếtcốcchủ,côlàngườicóphúc,trongđờigặpđượcnhiềunamnhântốt.Chỉcóđiều…”Thịngẩngđầulên,nhìnvàomắtTiếtTửDạnhoẻnmiệng cười, khẽ nói: “Chỉ có điều, có quá nhiều đường vắt ngang,hiểm nguy liên tiếp, thế nên những điều theo đuổi quá nửa đều thành hưkhôngcả.”

TiếtTửDạhơinhíumày,bấtngờirụttaylại.“DiệuThuỷ sứ,hà tất phảinóinhiềuvớingườikhôngquennhưvậy.”

Nàngnhổmđứngdậy,ngấmngầmbựcbội:“Thờigiankhôngsớmnữa, tamuốnnghỉngơi.”

Ngherõnàngcóýđuổikhách,nhưngDiệuThuỷvẫnkhôngcóýđộngthân,chỉcúiđầuxuống,rồibỗngbậtcười:“Tiếtcốcchủmuốnnghỉsớm,cóphảiđểbồidưỡngtinhthần,sángmaixembệnhchoGiáovươngkhông?”

“Đúngvậy.”TiếtTửDạlạnhlùngđáp.Giờthìnữnhânnàychắcphảicáotừrồichứnhỉ?“Tiết cốc chủ y thuật tuyệt thế, tự nhiên là tay đến bệnh trừ - chỉ có

điều…”NhưngDiệuThuỷlạingẩngmặtlênnhìnnàng,nởmộtnụcườikhóhiểu,chầmchậmbuôngtừnglờinhẹnhàngmàlạnhlẽo:“CứuGiáovương,chỉelàsẽcólỗivớicảbộtộcMaGiànămxưaphảichếtthảmnhỉ?”

“Gì hả?” Tiết TửDạ đứng bật dậy, làm đổ cả chén trà trên bàn, thấtthanhkêulên:“Cônóigìhả?”

Nữnhânnày,làmsaobiếtđượchuyếtántừ12nămtrướcchứ!“Suỵt!” Diệu Thuỷ giơ một ngón tay lên, nhanh nhẹn đảo mắt nhìn

quanhmộtvòng:“Talénlútđếnđâyđó.”“Cônóigìhả?”SắcmặtTiếtTửDạnhợtđitrongnháymắt,cốhếtsức

Page 193: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

hạthấpgiọngnóixuống,thanhâmrunrun:“Vừarồicônóigì?HuyếtánbộtộcMaGià…MaGià,làdoGiáovươnglàmsao?”

DiệuThuỷkhekhẽgậtđầu:“NhữngchuyệnthếnàyxưanayĐạiQuangMinhcungcũnggâyrakhôngphảilàít.”

“Tạisao?”HaimắtTiếtTửDạnhưrựclửa,gằngiọnghỏi:“Tạisao?”“BởivìĐồng.”DiệuThuỷbậtcười,ánhmắttrởnênđộcác:“Hắnlàmột

thiên tài, có thểkế thừaĐồng thuậtđã thất truyền từ lâu -Giáovươngcóđượchắnrồi,lạimuốnđềphòngdòngmáuYêuĐồngtruyềnrangoài,nênđãđứtkhoáthủydiệtcảthônlàngđóluôn.”

TiếtTửDạchỉthấylửahậncháybừnglênthiêuđốtcảlồngngực,nhấtthờikhôngthểnàonóiđượccâunào,chỉthởhổnhển.

“Năm đó, cả Diệu Phong sứ cũng tham dư vào trận đồ sát đó.” DiệuThuỷcười lạnh,nhìngươngmặtTiếtTửDạđang táiđi:“Trongmộtđêm,giếtsạchcảthôntrêndưới137người–chínhmiệngGiáovươngnóivớitanhưvậyđấy.Haha.”

Nàngsữngngườirađó,chỉthấynhưtráitimmìnhrơirakhỏilồngngực,lọtvàohangđộngbănggiásâukhôngthấyđáy-DiệuPhong?DiệuPhongcũngcóphầntrongtrậnđồsátđóư?

Nàngđộtnhiênnhớ lạinhững lờiynóibansáng–“Côsẽhốihận”Ynói:“Đừngtốncôngchomộtkẻnhưtalàmgì.”

Trongkhoảngkhắc,nànghiểuratạisaoánhmắtcủaylạinhưthế.“Súcsinh!”HaitayTiếtTửDạrunrun,nghiếnrăngrítlêntừngchữmột:

“Súcsinh!”“Vậythì,”DiệuThuỷnghiêngnghiêngmặtliếcnàngkhóemôivểnhlên:

“Tiếtcốcchủ,côcònmuốncứumộttênsúcsinhkhông?”Tiết Tử Dạ thở gấp gáp, sắc mặt trắng nhợt, nhưng thủy chung vẫn

khôngnóitiếngnào.NhìnbềngoàiDiệuThuỷvẫnđangmỉmcười,nhưngtronglòngđãthầm

giậtmình:nữnhânnày,vẫncòndodựgìnữa?“Khôngcứu lão,vậyMinhGiớiphải làmsaođây?”TiếtTửDạngước

mắtlênnhìnthị,haibàntayvặnvẹovàonhau:“LãosẽgiếtMinhGiớimất!”“Ha…thìralàvìcáitênđó!”DiệuThuỷlậptứchiểuranguyênnhânở

đâu,khôngnénnổicườiphálên:“Nguxuẩn!Giáovươnglàhạngngườigìchứ?CôtưởnglàvìcôcứulãomàlãobỏquachoĐồngchắc?”

“Muốn đi thăm hắn không? Muốn, thì đi theo ta.” Diệu Thuỷ nhoẻnmiệngcườiđứngdậy,cầmthanhLịchHuyếtkiếmtrênbàn:“Côgặphắnrồisẽhiểungaythôi.”TiếtTửDạnhìnthịđirangoài,tronglòngthoángngầnngưdodự.

MỗiconngườitrongtòaĐạiQuangMinhcungnày,dườngnhưđềucaothâmkhódò,từĐồngđếnDiệuPhongaicũngnhưvậy–cảDiệuThuỷtrongNgũMinhTửnàycũnglôikéomình,rốtcuộclàcóýđồgìđây?

Page 194: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng
Page 195: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Chương12

THẤTTINHHẢIĐƯỜNGTrong gian phòng tối ôm, cả tiếng kêu la thảm thiết bên ngoài cũng

khôngnghethấy,chỉcósựtĩnhmịchchếtchócbaotrùm.Hắnbịxíchvànggiữchặttrongchiếclồngsắtlớn,khóachungvớicon

chóngaokhổnglồbêncạnh,lặngyênbấtđộng.Bóngđêmnhư tấmvải liệmbaobọcxungquanhhắn,Đồngnhắmcặp

mắtđãkhôngthểnhìnrõthứgìlại,trầmmặcđợichờcáichếttừngbướclạigần.

Cảmgiácnày…dườngnhưđãcótừmườimấynămtrước?“Ngươi, cómuốn ra ngoài không?” Trong ký ức, thanh âm đó không

ngừngvanglên,mangtheosựmêhoặcvàmalựckỳlạ.“Đámngườiphàmtụcchólợnđókhôngbiếtngươilàsứgiảcủamaquỷ,

khôngbiếtsứcmạnhcủangươilớnlaonhườngnào…Đồng,chỉcótamớihiểuđượcsứcmạnhcủangười,cũngchỉcótamớicókhảnăngkíchphátsứcmạnhchânchínhđó–ngươimuốntheotakhông?”

“Tamuốnrangoài!Tamuốnrangoài!Thảtara…”Hắngàolêntrongbóngtối,cảmgiácnhưmìnhsắpbịépđếnphátđiên.

“Được,tadẫnngươirangoài.”Ngườikiamỉmcười:“Nhưng,ngươiphảithầnphụcta,trởthànhĐồngcủata,ngựtrịvõlâm,thaytacoiquảnthếgiớirộnglớncùngvạnvậtchúngsinh.Ngươichấpnhậnkhông?Haylà,ngươimuốnbịkỳthị,bịgiamcầm,bịmócmắtđểcảđờisốngtrongbóngđêm?”

“Thảtara!”Hắngắngsứcđậpvàováchtường,nhớrahômnaylàkỳhạncuốicùngtộctrưởngnói, trái timđauđớnnhưbịvỡnát,bấtchấpmọithứmàgàolên:“Chỉcầnngươithảtara!”

Bỗngnhiên,bóngđêmvỡtan,nhữngtiasángxẻnáttầmnhìncủahắnralàmnhiềumảnh,tấtcảđềutrởthànhtrốngrỗng.Trongvùngtrắngtrơnđó,sắc máu bắn tung tóe khắp nơi, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết thêlương.

Kẻbịxíchvàngtróitronglồngsợhãigiậtmìnhthứctỉnh,sắcmặtnhợtnhạt,toànthânrunlênvìđauđớn…

“Chỉcầnngươithảtara!”–Lờinóitronglúchônmêấyvẫnvăngvẳngtrongđầuhắn,vangđivanglạikhiếnđầuóchắntrởnêntrốngrỗng.

12nămtrước,đứatrẻ13tuổilàhắnđãkýkếtkhếướcvớiloàimaquỷ,bánđứngcảcuộcđờimìnhnhưthế!

Cuốicùnghắncũngkhôngthểchịuđựngnổi,cúigụcmặttrongbóngtối,haitaykhẽrunlênlẩybẩy.

Đãlàngàythứtưrồi…thứkịchđộcthấmqua2mắtdầndầnxâmthựcđếnđạinãođãhủyđihầuhếtkýứccủahắn,quákhứhuyhoàngđầymáu

Page 196: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

tanhấyđãdầnnhạtphai,khôngthểnàonhớlạinữa.Song,nhữngkýứcxaxămtừthuởnàongượclạivẫncòntồnlưu,thậmchícònhiệnlênmỗingàymộtrõrànghơn.

Tạisao…tạisaovẫnkhôngthểquênđichứ?Nhữngkýứcấy, còn lạimộtngày làmộtngàyhắnphảichịugiàyvò.

Nếu có thể biến thànhmột kẻ ngây dại hoàn toàn, ngược lại còn tốt hơnchăng?

“NếukhônggiếtđượcDiệuPhong,thìcũngphảilấyđượcthủcấpcủanữđại phu kia.” Hắn quặt tay nắm chặt lấy sợi xích vàng quấn nơi cổ tay,nghiếnchặtrănglại,độtnhiênngẩngđầuđậpmạnhvàolồngsắt–hắnđúnglàkẻvôtìnhnhấtvôsỉnhấttrongthiênhạnày!Thamsốngsợchết,vongânphụ nghĩa, không ngờ đã hết lần này đến lần khác muốn đầy người yêuthươngmìnhnhấtvàotửđịa!

Laongụctốitămbỗngnhiêncógiólọtvào.Cánhcửasắtnặngnềlặnglẽmởra,làmmộttiasángphảnchiếutrêntuyếttrắngbênngoàixạtới,conchóngaotronglồngbêncạnhchợtgàorúnhưđiêncuồng.

Cóngườibướcvào.LàảđànbàDiệuThuỷđóà?Hắnchẳngbuồnngẩngđầulên.“MinhGiới.”Giọngnóivanglêntrongbóngtốiâmu,nhẹmàrunrun.Hắngiậtbắnmìnhnhưchạmphảiđiện,ngướcđôimắtđãkhôngthểnhìn

thấygìlên:làảogiácchăng?Giọngnóiquenthuộcấy…là…“MinhGiới.”Chođếnkhimộtbàntayấmápmềmmạinhẹnhàngvuốt

velênmặt,hắnmớihốthoảnggiậtmìnhsựctỉnh.Đúnglàcóngườiđếnthật,chỉcáchhắntronggangtấc.Nàngbướcđến

cáchhắnchừngbabướcthìdừnglạiphảngphấtnhưkhôngbiếtphảiđốimặtvớikẻbịkhóatronglồngsắtlàhắnnhưthếnào,chỉkhôngngừngthấpgiọnggọimộtcáitênxaxăm,dườngnhưđanggọihồnchogãthiếuniêntrongkýức.

Là…làTiểuDạtỷtỷsao?Hắnmừngrỡngoảnhđầulại.Làtỷấy?Tỷấyđếnđâysao?

Nhưngchỉnháymắtsauđó,cảmgiácđượcmộtbàntaynhẹnhàngchạmvàođôimắtđãmấtđiánhsáng,hắnbỗngxoayphắtđầuđinhưphảibỏng,tránhkhỏibàn tayấy,đôimắtảmđạmvôquanghiện lênnhữngcảmxúckịchliệt.

“Cút!”Hắnkhôngnghĩngợigì,đãbuộtmiệngbuôngramộtcâu,giọngnóikhànkhànvàtànnhẫn.

Nữtửđanglặnglẽtrongbóngtốiấygiậtmìnhđánhthót,ngóntayngừnglạigiữakhôngtrung:“MinhGiới?”

“DiệuThuỷ!Rốtcuộcngươimuốngì?”Đồngnghiếnchặthaihàmrăng,hằn học cất tiếng hỏi người đang đứng đâu đó trong bóng tối, giọng nóimangtheosátkhívànỗicămphẩnhừnghực:“Tạisaolạiđểtỷấyvàođây?

Page 197: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Tạisaođểtỷấyđếnđây!Tađãbảokhôngđượcdẫntỷấyđếnđâycơmà!Rốtcuộclàngươimuốngì!”

“Ha ha… đừng nóng chứ. Thỉnh thoảng, ta cũng chợt nổi thiện tâm.”Ngoảicửaphònggiamvanglêntiếngcườikhanhkhách,DiệuThuỷrítlênmộttiếnggọiconchóngàođanggầmgènhenanhnhevuốtkia,buônglạimộtcâu:“Đồng, tađã lấyđượcLịchHuyếtkiếmtrongTàngBinhcácrồi.Cácngươicứthoảimáichuyệntròđi,thờigiankhôngcònnhiềuđâu.”

Hắngiậtmìnhngạcnhiên,chưakịpphảnứngthìthịđãđóngcửalạitựmìnhbỏđi.Nhàlaotốiomgiơ5ngóntayratrướcmặtcònnhìnkhôngrõlạichìmvàoimlặng.

Đồngtrầmmặctrongbóngtối,khôngbiếtnênnóigì,làmgì,nhưnghơithởthìbắtđầutrởnênrốiloạn.

Hắnbiếtbêncạnhcòncómộtngườinữa,mùihơi thởquen thuộcđâuđâucũngcó,nhữngkýứcấylạitrànvềnhưnướclũ,khôngngừnggàothéttronglònghắn,cònhắnthìchỉhậnmìnhkhôngthểbiếnmấtđingaylậptức.

Khôngmuốnnhìnthấytỷấy…khôngmuốnnhìnthấytỷấynữa!Hoặcgiả,chỉlàhắnkhôngmuốnđểnàngthấymìnhnhưvậy–toànthân

đầymáu,taychânbịxíchvàngkhóachặt,trêncổcònbịtròngvòngcổbọnchóngao,sắcmặttrắngbệch,haimắtđờdẫn,thậtchẳngkhácmộtphếnhânlàbao!

12nămsau,nước triềuvậnmệnhđã rútđiđể lạibãicáthoang lương,làmsaocóthểtrùngphùngvớitỷtỷtrongtìnhtrạngnhưvậyđượcchứ!

“Cút!”Hắnnghiếnrăng,chỉbuôngramộtchữduynhất.Mộtđôitaymềmmạivuốtnhẹlêngươngmặthắn,runrẩydữdội,tiếng

nóicủaTiếtTửDạcũngrunrun:“MinhGiới…đệ,mắtcủađệ,saolạithếnày?LàlãoGiáovươngđó…”

Hắnkhôngnhìnrõnétmặtnàng,nhưngcóthểnhậnrađượctronggiọngnóiấyẩnchứabaonhiêuthươngxót,baonhiêuđauđớn,trongkhoảngkhắcấy,hắnchỉthấynỗiđauđớntronglòngkhôngthểnàochịuđựngđượcnữa,vộivàngđẩynàngranhưphátđiên:“Khôngcầnngươilo!Mau…”

Trướckhichữ“cút”thứbavanglên,mộtgiọtlệđãrơixuốngmặthắn,nóngbỏngvàẩmướt.

Trongsátnađó,tấtcảnhữngtấmmặtnạkiêungạolẫntựtiđềubịthiêucháyhết.

“Tỷ…”Đồngchỉthấybảnthândườngnhưkhôngthểnàokhốngchếnổinhững xúc cảmmãnh liệt trong lòng, thất thanh kêu lênmột tiếng, rồi cổhọngnghẹnlạikhôngphátrađượcâmthanhgìnữa.

Hắnủrũcúigụcđầuxuống,bàntaybịxíchđấmmạnhxuốngđất.“Minh Giới, cuối cùng đệ cũng nhớ lại cả rồi sao?” Tiết Tử Dạ thấp

giọngnói:“Đệbiếttalàaikhông?”Tuykhôngnhìnrõ,nhưnghắnvẫncảmnhậnđượcTiếtTửDạđangnhìn

Page 198: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

mìnhđămđămmàgọicáitênđãbịchônvùisuốt12nămnaycủahắn.Đây,đâylàgìchứ-khôngthểchịuđựngđượcthiệnýcủanàng,hắnđột

nhiênvươn tay ra,chộp lấycánh tay trầnđầy tình thươngấy, tànnhẫnấnnàngvàochấnsonglồngsắt!

TiếtTửDạkhôngkịpđềphòng,chỉbuộtmiệngkêulênkinhhãi,ngẩngđầulênnhìnvàođôimắtcuồngbạotrongbóngtối.

ĐồngbópchặthaitayTiếtTửDạ,ấnnàngvàonhữngthanhsắtlạnhlẽo,nhưnghaimắt lạinhắmnghiền lại,hơi thởgấpgáp,phảngphấtnhư tronglồngngựchắnđangcóvôsốgiọngnóiđangkêugàogầmrú,toànthânđềurun lênbầnbật.Chỉ trongnháymắt,vô sốdòng thácdồndậpđổvề, cảmgiácđauđớnđócơhồnhưkhiếnngườitachếtđisốnglại.

“Tỷ…khôngéptađếnnướcnàykhôngđượcsao?”Cuốicùnghắncũngcấttiếng:“Tạisaophảiđếnđây?”Lờicònchưadứt,nướcmắtđãtrànranơikhóemắtđangnhắmchặt.

“Tạisaophảiđếnđây!”Hắnkhôngthểkiểmsoátnổibảnthân,hámiệnggầmlên,bópchặthaitaynàng:“MinhGiớiđãchếttừlâurồi!”

TiếtTửDạsữngngười:conngườikiêungạonhưthế,cuốicùngcũngđãsụpđổtrướcmắtnàng.

“Tạisaophảiđếnđây?”Đồngbuônglỏngbàntayđangbópchặtra,đểlạitrêncánhtaynàngmộtvòngxanhtím.

Dườngnhưbứctườngtronglòngcuốicùngcũnghoàntoànsụpđổ,hắngầm lên như loài dã thú, run rẩy đến nỗi không thể trụ vững thânmình,buôngthõngtayxuống,ủrũchốngvàolồngsắtngoảnhmặtđi:“Tạisaophảiđếnđây…đếnxemđệranôngnỗinày?”

TiếtTửDạâmthầmđưatayra,ômchặthắnvàolòng.NàngômĐồngtrongbóngtối,phảngphấtnhưđangômchặtthiếuniên

nămxưa,cảmgiácbờvaihắnđangkhôngthểtựkhốngchếmàrunlênnhènhẹ.Tênsátthủtuyệtđỉnhcóthầnkinhvữngnhưthépnày,trongchớpmắtđãhoàntoànsuysụp.

Nàng vuốt nhẹ lên gòmá gầy guộc của hắn, dịu dàng thỏ thẻ: “MinhGiới…MinhGiới,khôngsaorồi,Giáovươngđãhứachỉcầntatrịbệnhcholão,lãosẽthảđệđi.”

Đúngvậy.Cuộcđờichémgiếtcủahắnvìnàngmàbắtđầu,vậythìcũngnênvìnàngmàkếtthúc.

“Vôdụng thôi…”Rất lâu rất lâu sauđó,Đồngdầnkhốngchế lại cảmxúccủamình,nhẹnhàngđẩynàngra,thấpgiọngbuôngmộtcâu:“Vôdụngthôi–độcchấtmàđệtrúngphải,làThấtTinhHảiĐường.”

“ThấtTinhHảiĐường!”TiếtTửDạkinhhãikêulân,sắcmặt táinhợtlại.

LàcốcchủDượcSưcốc,nànghiểurõhơnbấtcứaichấtđộcnàycóýnghĩathếnào–trong“DượcSưBíTàng”cóchép:trongThiênhạthậpđại

Page 199: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

kỳđộc,HạcĐỉnhHồng,KhổngTướcĐảm,HắcThùTrấp,HủNhụcCao,TháiHồngÂm,BăngTằmNoãn,PhúcXàDiên,PhiênMộcMiết,BạchThưNha(Màochimhạc,mậtchimcông,dịchnhệnđen,caothịt thối,nấmcầuvồng, trứngBăngtằm,dãirắnhổ,babaphiênmộc,mầmkhoai trắng)đềukhôngphảilàđộcvậtlợihạinhất,màđángsợnhấtlàThấtTinhHảiĐường.Thứđộcvậtnàykhôngmùikhôngvị,khôngảnhkhônghình,dù làngườicẩnthậntinhminhnhấtcũngkhôngthểphòngbịnổi.

Đólàloạichấtđộctrướctiênhuỷđinãobộ,sauđómớiănmònthânthểnạnnhân–hơnnữa,đếnnayvẫnchưahềcóthuốcgiải!

Nàngkhôngnóiđượctiếngnào,chỉthấyđầuóctrốngrỗng,đôitaybópchặtlạitrongvôthức,nhưthểchỉcầnbuôngralàngườitrướcmặtsẽlậptứcbiếnmấtvậy.

“Tỷngây thơquá…Giáovương từ đầu đã không có ý bỏ qua cho đệrồi.”Đồnggắngsứckhốngchếbảnthân,thấpgiọngnói:“Nóiđiềukiệnvớilão,chẳngkhácnàođòihổlộtda.Tỷđừnglochođệnữa,maumautìmcơhộirờikhỏinơiđâyđi–DiệuThuỷđãhứavớiđệsẽđểtỷantoànrờikhỏiđâyrồi.”

DiệuThuỷ?TiếtTửDạngẩnngười,ngẩngđầulênnhìnĐồng,khoémiệngchợthiện

ramộtnụcườiphứctạp–nữnhânđólòngdạkhólường,vậymàĐồnglạicũnggiốngnhưmình,khôngngờcũngngâythơđitinvàolờihứacủaloạingườiấy.

“Tiểu…TiểuDạtỷtỷ.Đừnglochođệnữa,”hắnkhónhọcgọicáitênđãlãngquênmườihainămnay:“Tỷmautìmcáchxuốngnúiđi…ởđâyquảthựcquánguyhiểm.Đệnhưvậylàđángđờirồi,khôngxứngđểtỷphảilolắngthếđâu.”

“Nóibậy!Mặcchođệđãlàmchuyệngì,chỉcầntacònmộthơithở,thìcũngkhôngthểkhônglo.”Trongbóngtối,TiếtTửDạkhẽkhépđôimắtlại,dườngnhưhạquyếttâmgìđó:“MinhGiới,đừnglolắng–tasẽcócách.”

Nàngđốtmồilửalên,lấytúithuốcmangtheobênmìnhra,nhẹnhàngấntayxuốngvaihắn:“Ngồixuống,đểtaxemmắtcủađệnào.”

Đồng im lặng ngồi xuống, để mặc nàng kiểm tra hai mắt và các vếtthươngkhắpngười–hắnkhôngchúýxemnàngđanglàmgì,thậmchícũngkhôngphátgiác ra8đạohuyệt trêncơ thểđã lần lượtbịphongbế,khiếntoàn thânhoàn toànkhông thể cửđộng.Hắnchỉgắng sứcmở tođôimắt,muốnnhìnrõgươngmặtnàng.Mườihainămkhônggặprồi…sauđêmnày,cólẽđếnchếtcũngkhôngthểgặplạiđượcnữa.

Hắnthậtmuốnnhìnrõdiệnmạocủanànglúcnàyxiếtbao–nhưngácnỗi,đôimắtcủahắnlạiđãmấtđiánhsáng.

TiếtTửDạkhôngnóikhôngrằngcẩnthậnxemxéthồilâu,rồiđứngdậynói:“Đợiởđây,tarangoàimộtlát.”

Page 200: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Đồngnởmộtnụcườichuachát–còncócáchgìnữachứ?Thứđộcnày,cảsưtổcủatỷấycònkhônggiảinổicơmà.

Bênngoài laongục tối tăm, làmột vùng tuyết trắngmênhmangngànnămkhôngbaogiờtanchảyởphíaBắcCônLuânsơn.

TiếtTửDạvừamởcửasắtra,ánhsángtrànvàoliềnnhìnthấyngaynữtửáolamđangdắtchóngaođứngcanhchừngcáchđókhôngxa.

“Saorồi?Nhanhnhưvậyđãđirarồià?”DiệuThuỷhơingạcnhiênquayđầulại,cườicườitiếplời:“Tatưởnghaingườicốnhântrùngphùng,sẽcónhiềuchuyệnđểnóichứ.”

TiếtTửDạđứngởcửanhàlao,nhìnDiệuThuỷgiâylátrồibỗngxoètayra:“Đưatachìakhoá?”

“Chìakhoágì?”DiệuThuỷthoánggiậtmình,ấnconchóngaođanggầmgừxuống.

“Chìakhoádâyxích.”TiếtTửDạchìatayravớithị,nétmặtlạnhlùngkhôngcảmxúc:“Đưachota.”

DiệuThuỷkinhngạctrònmắtnhìnnàng,rồichợtphálêncười:“Tiếtcốcchủ,côkhôngthấyyêucầucủamìnhhơiquáđánghaysao?Tadựavàocáigìmàđưachocôchứ?LàmvậylàbộiphảnGiáovươngđó!”

“Đừngvòngvonữa,”TiếtTửDạlạnhlùngngắtlời,đithẳngvàovấnđề:“TabiếtngươimuốngiếtGiáovương.”

Như bị mộtmũi tên bắn xuyên qua người, tiếng cười của Diệu Thuỷbỗngimbặt,thịlặngngườinhìnchằmchằmvàonữtửáotímđốidiện,ánhmắtdầnđanhlại.

“Ta không có cách nào giải được độc chất củaThấtTinhHảiĐường,nhưngquyếtkhôngthểđểMinhGiớibịxíchnhưloàichónhưthếđếnlúcchếtđược–ngươiđưa tachìakhoá, tasẽgiúpngươigiết lãogiàđó.”NétmặtTiếtTửDạvẫnkhônghềthayđổi:“Ngayngàymai.”

DiệuThuỷnhìnnàngchòngchọc,ánhmắtdầnlinhhoạttrởlại,chỉnghethịcườikhẽhỏi:“Toganlắm,côcóchắcchắnkhông?”

“Taratay,thếnàocũngchắcchắnhơnngươirấtnhiều.”TiếtTửDạlạnhlùng trả lời, chìa tay ra phía trước: “Ta nhất định phải báo thù choMinhGiới,chobộtộcMaGià!Đưatachìakhoá–tasẽphốihợpvớingươi.”

DiệuThuỷngầnngừ tronggiây lát, rồi vung tay,một chùmchìakhoámàuvàngrơivàolòngbàntayTiếtTửDạ:“Cầmđi!”

ĐằngnàotênĐồngđócũngđãtrúngThấtTinhHảiĐường,sốngkhôngnổimộtthángnữa,tạmthờinhượngbộảmộtchútthìcóđánggì?Cùnglắmđợi lấymạngGiáo vương xong, quay sang đối phó bọn chúng cũng chưamuộn.

“Được.”TiếtTửDạbắtlấychìakhoá,gậtgậtđầu:“Đợitamộtlát,trởrasẽthươnglượngkỹhơnvớingươi.”

TiểuDạtỷtỷquaylạirồi!Nghetiếngcửasắtmởralầnnữa,ngườiđang

Page 201: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

bịnhốttronglồngsắtkhônggiấunổivẻmừngrỡ-nàngchỉrangoàicóchốclát,nhưngđốivớihắnthìdườngnhưthờigianđãtrảiquacảtrămnăm.

Bóngđêmkhiếnngườitatuyệtvọngấy,cơhồlàmconngườimấtđicảdũngkhíđểtồntại.

Hắnmuốnđứngdậynghênhđónnàng,nhưnglạibịdâyxíchkhoáchặt,vòngsắtnơicổthítvàolàmhắnkhôngthểthởnổi.

“MinhGiới,ngồixuống.”GiọngnóiTiếtTửDạbìnhtĩnhlạthường,bàntaynhẹấnlênvaihắn:“Taxemvếtthươngchođệ.”

Hắnngoanngoãnnghelời,lặngyênngồixuống.Cácvếtthươngkhắpngườiđềuđangđaunhức,kịchđộcđangdầndầnăn

mòncơthể,nhưnghắnvẫndùngnghịlựckinhngườinghiếnrăngkhôngrênlamộttiếng,phảngphấtnhưsợchỉcầnmìnhphátratiếngđộng,sẽlàmvỡtankhoảngkhắctĩnhlặngnàyvậy.

Mỗimộtgiâymộtkhắcởbênnhaunhưthếnàyđềucựckỳđángquý–haingườibọnhọtừngbịcáchlynơichântrờigócbiểnsuốtmườimấynămròng,chodùđứngsátbênnhaucũngkhôngnhậnra;trảibaobiếncốcửutửnhấtsinh,họđượctrùngphùngthìlạilậptứcphảiđốimặtvớisinhlytửbiệt

Hắnkhôngnóigìnữa,chỉngồilặngyênởđó,hưởngthụcảmgiácyênbìnhhạnhphúcngắnngủinày,sátkhívàmáutanhngậptràntrongđầuócvàtrái timsuốtmườimấynămđều tanbiếnnhưsươngmùgặpnắng– trongkhoảngkhắcnàyđây,hắnkhônghềnghĩđếnchuyệnsátnhân,cũngchẳngnghĩ tớibáo thù,màchỉmuốnngồinhưvậymãi,khôngnói tiếngnào,cứnhưvậylặnglẽchếtđibêncạnhnàngmàthôi.

CònTiếtTửDạthìkhôngchútngơitay,nànggiắtmồilửalênchấnsonglồngsắt,haitaichấmthuốccaonhanhnhẹnthoalênngườihắn.Cólẽtạinhàlaonàyquálạnhlẽo,nênthithoảngnànglạiholênsùsụ,tiếnghotrongtrẻovangvangtronglaophòngtrốngrỗng.

“Cố chịumột chút.”Saukhi cácvết thương trênngười đềuđược thoathuốc,bàntayTiếtTửDạdịchchuyểnlênđầuĐồng,ấnlênhuyệtMiCungvàTháiDương,độtnhiêncổtaynànglậtngược,ánhsángchợtloélêngiữakẽngóntay,bốnmũikimchâmtrongnháymắtđãxuyênvàođỉnhđầuhắn.

HaihuyệtTinhMinhvàThừaKhấpbịphongbế,ngânchâmđâmvàotớicảhailóngtay,Đồngđauđớnkhôncùngnhưngcũngkhôngrênlalấymộttiếng.

“Mởmắtra.”Bêntaivanglênmộtgiọngnóiêmái,hắnmởbừngmắttrongbóng tối âmu.Vẫnkhôngnhìn thấygì cả…đôimắtbịkịchđộcănmònđãhoàntoànmấtđiánhsángrồi.

Nhưng,đúnglúchắnmởmắtraấy,độtnhiêncómột thứgìấmápẩmướtluồnvào,tiếpxúcvớiđôimắtđãmờđụcđó.

“Không!”Đồngbỗngnhiêngiậtbắnmình,ngửangườiraphíasautránhnétheobảnnăng,nhưngthânthểhắnđãbịphongtoảtừtrước,thậmchícòn

Page 202: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

khôngthểphátraâmthanh–trongkhoảngkhắcấy,hắnhiểuranàngđanglàmgì,cơhồmuốnbuộtmiệnghétlên.

Tiết TửDạ chỉ đỡ lấy vaiĐồng, cố định đầu hắn ở nguyên vị trí, rồivươnngườitớidùngđầulưỡiliếmsạchđôimắtbịmờđibởichấtđộc.

Đồngmuốnnhắmmắtlại,nhưnglậptứcnhậnrasaukhicáchuyệtđạoởđầubịphongbế,mimắthắnkhôngthểnàokhéplạiđượcnữa.

Tỷấy…từđầuđãsắpxếpmọichuyệnrồisao?Tỷấymuốnlàmgì?Tronglúckinhhoảng,Đồngvậnhếtnộilực,địnhdùngsứcxungphácác

huyệtđạobịphongbế,nhưnghắnđãtrọngthươngtớinướcnàythìcònlàmnên trò trống gì nữa?Đồng thử hết lần này đến lần khác, song cuối cùngcũngkhôngthểnhíchđộnglấymộtphân.

TiếtTửDạômlấyhaivaihắn,dịudàngtỉmẩnliếmsạchchấtđộcđọngtrongmắt.

Đồngcảmnhậnđượchơithởnàngphảlênmặt,cảmgiácmátmẻêmáikhôngngừnglantoả,cơnđaudữdộitrongóccũngdầndầnnhẹđi.

Nhưngtráitimhắnthìmỗilúcmộtlạnhbuốt–tỷấy,tỷấyđanglàmgìvậy?ĐólàThấtTinhHảiĐường,đệnhấtkịchđộctrongthiênhạ!Saotỷấydámdùnglưỡiliếmđinhưthế?

Dừng lại!Dừng lại!Hắncơhồphátđiên,chỉmuốngào lên,nhưngsựkinhhãiđãlàmhắnkhôngthểgàolênthànhtiếng.

Trongnhàlaotămtối,mồilửatừtừtắtngấm,chỉcóchiếclưỡimềmmạikiavẫnlặnglẽtiếptục.

Đồngkhông thểđộngđậy, nhưng trong lòng thì đãhiểu rõnàngđanglàmgì,đồngthờicũnghiểurõchấtđộcđángsợấyđangdịchchuyểntừcơthểmìnhsangcơthểđốiphương.

Thờigianphảngphấtnhưngưngđọnglạitrongsátnaấy,TuyếtNgụctốitămvàlạnhlẽo,tĩnhlặngđếnđộcóthểnghethấytiếngtráitimhắnđangvỡnátthànhmuônngànvạnmảnh.

Đôimắtđãcạnkhômườimấynămnaybỗnglặnglẽdângtrànnướcmắt,nhưngđềubịđầulưỡimềmmạikialiếmsạch.Vừamặnvừachát,mùivịhệtnhưđộcdược.

Chỉmộtlátsau,TiếtTửDạđãliếmsạchđộctốđọngtrongmắthắn,nhổcảrađất,rồingồithẳnglạithởhổnhển.

“Đượcrồi.”Thanhâmnàngmangtheocảtiếngcườiyếuớt,bàntaychovàotúilấyramộtloạithuốcgìđó,dịudàngthoalênmắtĐồng:“Độcđãhếtrồi,dùngXàĐảmMinhMụctánthoathêmmộtchút,chắckhôngđến3ngàylàsẽhoàntoànkhôiphụcthôi!”

TráitimĐồngbănglạnh,chỉmuốnhétlênthậtlớn,nhưngthânhìnhvẫnkhôngthểđộngđậydùchỉmộtphân.

“Tỷ…”Áhuyệtkhôngbịphongtoả,nhưnghắncũngkhôngbiếtnênnóigì,sắcmặttáinhợtđi.

Page 203: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Nhìnthấybóngmờmờrồiphảikhông?”Nàngđungđưabàntaytrướcmắthắn,dịudànghỏi.

Hằncònchưalêntiếngtrảlờinàng,tròngmắtđãvôthứcchuyểnđộngtheobàntay.

“AinóiThấtTinhHảiĐườngkhôngcóthuốcgiải,quảnhiênlàsailầm.”TiếtTửDạmừngrỡbậtcười:“Mườihainămtrước,LâmHạtổsưvìnómàkhổcôngsuynghĩsuốtmộtthángtrời,cuốicùngcạnkiệtsinhlực,nônmáumàchết–nhưng,cuốicùngngườicũngtìmrađượcgiảipháprồi.”

“Thứ độc dược này lan truyền trong cơ thể cực nhanh – nhưng cũngchínhvìthế,chỉcầnngânchâmdồnđộcchấtởkhắpcơthểvềmộtchỗ,sauđóđểngườihiểuylýdùngthânthểmìnhhútđộcralàtrịđượcrồi,thậmchícònkhôngcầndùngbất cứ loại dược liệunàonữa.”Nàngnhẹnhànggiảithích,giọngnóiấnchứaniềmsướngkhoáicủangườihànhyvừachinhphụcđượctuyệtchứng:“TrongtuyệtbútcủaLâmHạtổsưđểlạitrướckhichếtcóghi,trướcđócómộtnữđạiphuhọTrìnhcũngtừngdùngcáchnàyđểgiảiđộcThấtTinhHảiĐường…”

Nàngbìnhtĩnhnóitiếp,nhưnggiọngnóiđãdầnchậmlại:“Vìvậymớinói,ThấtTinhHảiĐườngkhôngphảilàkhôngcóthuốcgiải…chỉlàngườihànhytrênthếgiannày,hầuhếtđầukhôngnỡhysinhmạngmình…”

Chấtđộcđángsợấychỉcầnchạmvàođầulưỡi,sẽnhanhchónglênđikhắpcơ thể,TiếtTửDạcàngnóicàngchậm,cảmgiácđầuvángmắthoa,thânhìnhlảođảonhưmuốnngã.

Nàngvộivàngđổramộtviênthuốcmàungọcbíchchovàomiệng,trấnápchấtkịchđộcđangănmòncơthể.

“MinhGiới,tasẽkhôngđểđệchếtđâu.”TiếtTửDạhítvàomộthơithậtsâu,nhoẻnmiệngmỉmcười,ánhmắttrongsángmàkiênđịnh.Nànglạilấytrongngườiramộtbìnhngọc,đoạnnói:“TasẽkhôngđểđệgiốngnhưTuyếtHoài,giốngnhưmọingườitrongthôn,khôngđểtaphảimởmắttrântrânmànhìnđệchếtđi.”

Nàng cẩn thận dốc trong bìnhmột viên thuốc đỏ rực như chu sa,mùihươngthoangthoảnglậptứctoảlankhắplaophòng.

“ĐâylàChuQuảNgọcLộđơn,chắcđệcũngnghenóiđếnrồinhỉ.”TiếtTửDạnhétviên thuốcvàomiệnghắn–dượchoànvừavàomiệngđãhoáthànhcamlộ,Đồngchỉthấytứchibáchcốtđềudễchịukhôncùng.

“Đệởđâydưỡngthươngchotốt.”Gạttiamáurỉranơikhoémiệng,TiếtTửDạbuôngtay, thấpgiọngthì thầm:“KhôngcầnlođếnlãoGiáovươngấy.”

Hắngiậtbắnmìnhkinhhãi–khôngcầnlođếnlãoGiáovươngấy?Lẽnào,lẽnào…TiểuDạtỷtỷđịnh…

"MinhGiới,huyệtđạotrênngườidệ,mườihaicanhgiờsausẽtựđộnggiảikhai,”TiếtTửDạdịchchuyểnthânhình,âuyếmdặndò:“Giờtasẽmở

Page 204: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

khoáchođệ,khinàohaimắtnhìnrõthìđệcứtựrờikhỏiđây–chỉcầnkhôiphụcđượcvõcông,trongthiênhạnàychắckhôngcòngìcóthểcầmgiữđệđượcnữađâu.Nhưngmà,đệphảinghelờita,đừnggiếtngườibừabãinữa.”

Tiếngloảngxoảngvanglênmấylượt,dâyxíchởtaychânhắntoànbộđềuđược tháobỏ.Khôngcòndâyxíchgiữ lại,hắnngãgụcxuống,nhưnggiữachừngTiếtTửDạđãkịpthờiđỡlấy.

“Cáithứnày,chắclàbảovậttốicaotrongMagiáophảikhông?”NàngđỡĐồngngồixuống,đặtmộtvậtvàotayhắn,nhẹnhàngnóitiếp,thầntháiungdung,hoàntoànkhônggiốngmộtngườivừatrúngphảikịchđộc:“Đệcầmđi,cóthứnày,saunàylàmchuyệngìcũngcóthểtựdothoảimàirồi,khôngcầnphảinghetheongườitađiềukhiểnnữa…”

Đồngkhẽchạmvàothứnằngnặnglạnhgiátronglòngbàntay,toànthânkhẽrunlên:“Đây,đâylà…ThánhHoảlệnhcủaGiáovương?”

Nàngtínhtoánhếtsứckỹlưỡng,giốngnhưđangsắpxếpchutoànmọichuyệnsaukhimìnhquađờivậy!

“Đệkhôngcầnthứnày!”Cuốicùng,hắncũngmởmiệnghétlên,thanhâmtuyệtvọngmàthêlương:“Đệchỉcầntỷsốngchotốtthôi!”

TiếtTửDạthoángngâyngười,nướcmắtkìmnénđãlâucuốicùngcũngtheocâunóicủaĐồngmàlãchãrơixuống–nỗiđauđớngiàyvònhiềunămnaynhất loạtdânglên trongtâmtưởng.Nàngbỗngnhiênmấtđikhảnăngkhốngchếcảmxúcbảnthân,vươntayômlấyđầuĐồngápvàongựcmình,nứcnởnghẹnngào.

Tạisaolạitrởnênnhưvậy?Tạisaolạinhưvậy?Haingườibọnhọ,một làkiềunữcủahạnhlâmdanhmônchốnđếđô,

mộtlàthiếuniêntậnởnơithônlànghẻolánhmiềncựcBắc–cuộcđờibọnhọđánglẽrakhôngnêncóbấtcứgiaođiểmnào,đánglẽramỗingườiđềucóthểvôưuvôtưmàsốnghếtcuộcđờimình,nhưngtạisaolại trởthànhcụcdiệncủangàynaynhưvậy?

“MinhGiới,MinhGiới, ta cũngmuốnđệđược sống thật tốt…”Nướcmắtnànglãchãrơixuốngmặthắn,giọngnóinghẹnđi:“Đệlàngươithânduynhấtcủa ta trêncõiđờinày– takhông thểđểđệbịhuỷhoạinhưvậyđược.”

“Không.Tỷkhônghiểuđệlàngườithếnàođâu…”Nướcmắtnóngbỏngrơixuốngmặthắnphảngphấtnhưthiêuđốttớitậntâmcan,Đồnglẩmbẩmđáp:“Đệkhôngxứngđượctỷcứugiúp.”

“Ngốcnghếch.”TiếtTửDạnứcnở,bậtcườikhekhẽ:“Đệlàđệđệcủatacơmà.”

Bênngoàibỗngcóngườigõkhẽlêncánhcửa,kinhđộngđếncuộcnóichuyệncủahaingười.

BiếtđólàDiệuThuỷđãmấthếtkiênnhẫn,TiếtTửDạcốhếtsứckhắcchếbảnthân,nhổmngườiđứngdậynói:“Tađiđây!”

Page 205: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Đừngđi!”Đồngthấtthanhhétlên–đinhưvậy,ắtsẽlàsinhlytửbiệt!Ngườiđãrađếncửa,chợtđộtnhiênxoayngườilạithật,dườngnhưđang

ngầnngừgìđó.“LờicủaDiệuThuỷdùsaocũngkhông thể tinđược.”TiếtTửDạ lẩm

bẩm, lấy trong người ramột nén hương đốt lên, rồi phẩy phẩy quanh laophòngmộtlượt,đểkhóilơlửnglẩnkhuấtxungquanhĐồng,cuốicùngthìcắmnénhươngấyxuốngtrướcmặthắn.Lúcnàynénhươngcònkhoảng3lóngtay,mộtlànkhóimàutímnhạtkỳdịlữnglờbốclên.

Sắp xếp xong xuôi, nàng mới đứng thẳng người dậy lấy ra một viênthuốckhác:“Nuốtđi!”

Hiểu ra nàng đang sắp xếpmột bức tường bảo vệmình trước khi đi,Đồng bỗng nhiên bật cười lạnh lùng, ánhmắt lộ rõ vẻ bướng bỉnh cươngquyết.

“Đừngtưởngđệđồngýđể tỷcứu.”Hắnngoảnhđầuđi, lạnh lùngnói:“Thàchếtcònhơn.”

“Ha,”TiếtTửDạkhôngnénnổitiếngcười–nhưvậymớilàMinhGiớicủamườihainămtrướcchứ.Nhưngtiếngcườicònchưadứt,nàngđãkhôngchútdodựcấttaylên,mộtmũingânchâmbắnranhưđiệnchớp,cắmvàohuyệtđạonơimạnsườnhắn,chuẩnxácvôsong!

“Tỷ…”Đồngthấtthanh,cảmgiácthầntrímìnhtanratrongnháymắt.“Nghelờinào.Ngủmộtgiấctỉnhlạilàkhôngcònchuyệngìnữa,”Tiết

TửDạphong toảHônThuỳhuyệtcủaĐồng, lẩmbẩmnóimộtmình,nhétvàomiệnghắnmộtviênthuốcgiải:“Khôngcònchuyệngìnữa…”

Đừngđi!Đừngđi!Nộitâmhắnvanglêntiếnggàothétnhưxégannátphổi,nhưngcặpmắt

thìkhôngthểchốngcựnổimàcứkhépchặtvào.Tậptrungnốtchúttỉnhtáocuốicùngcònsótlại,hắnngẩngđầulênnhìn,gắngsứcmuốnnhìnnànglầncuối–song,ngaycảtrongkhoảnhkhắccuốicùngấy,trướcmắthắnvẫnchỉlàmộtcáibóngmơhồhưảo.

Bóngngườimờmờquayngườibướcđitrongthờikhắcbiệtlyấy,đãinđậmvàonửađờicònlạicủahắnmộtấntượngkhôngthểphaimờ.

TiếtTửDạđi ra thì thấyDiệuThuỷđangdắt conchóngaođứngdựalưngvàováchTuyếtNgụcđợinàng.

Trênngườinữnhânnàytoátlênmộtmùihươngnganngát, lẳnglơmàthần bí, nàng là người hành y, nhưng cũng không thể phân biệt được thứhươngliệunàyđượcchếluyệntừloạithựcvậtnàonữa–mùihươngấycũngthầnbínhưbảnthânchủnhâncủanóvậy.

“Sắpcanhbarồi.”Nghethấytiếngmởcửa,DiệuThuỷkhôngbuồnquayđầulạithốtlênmộtcâu:“Côởtrongđólâuquáđấy,nữđạiphu!”

TiếtTửDạkhoácửanhà lao lại,cất tiếngđáp:“Bâygiờ,chúng tabắtđầubànbạckếhoạchngàymaiđi.”

Page 206: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Kỳquái…”DiệuThuỷkhôngthểhiểunổiquayđầulại,vỗnhẹlênđầucon chó ngao, lẩm bẩm nói: “Ả không sợ chết, phải không nhỉ?” Con áckhuyểncảnhgiácngướcđầulênnhìnnàng,gầmgừkhekhẽ.

Tuyếtrơirấtdày,baybaynhưlôngngỗng,baotrùmlênhainữtửtrêntuyệtđỉnhCônLuân.

Ngoàiconáckhuyểnkiara,khôngcònainghethấybọnhọnóivớinhaunhữnggìnữa.

Tầmmộtkhắcsau,TiếtTửDạkhẽgậtđầuvớiDiệuThuỷ,buôngramộtchữgìđórồiquayngườibỏđi.

Tuyếtkhôngngừngrơinhưlôngngỗng,đêmkhuyatiếttrờiquálạnh,lúcrờikhỏiTuyếtVựcnàngđãkhôngchịuđựngnổi,đưatayômlấylồngngựckhẽhonhènhẹ.

Diệu Thuỷ nhìn theo bóng áo tím khuất dần trong bí đạo, trong mắtthoánghiệnlênnụcười.

“Ả ta khá thật…khôngngờ, lần này lại tìmđượcmột người cộng táctuyệthảothếnày!Cóphảikhông?”Thịvuốtkhẽlêncáiđầulônglácủaconngaokhuyển,conácthútotướngphátranhữngtiếnggừgừnhuthuậnnhưmèo con.DiệuThuỷđứnggiữa trờimênhmông tuyết trắng, quan sát dãyCônLuânnhấpnhôtrùngđiệp,ánhmắtchợthiệnlênsátkhírừngrực!

“Đượcrồi,giaodịchđãhoànthành,giờthì…”Thịvỗnhẹlênconthú,quayngườichỉvàoTuyếtNgục,cườilạnhlùng:“Ngươicóthểđiănthịttêntiểutửđórồi!Hắnđâucòntácdụnggìnữa!”

“Oắc…”Nhậnđượcchỉlệnh,lôngmaotrênngườiconáckhuyểnlậptứcdựngđứnglên,hưngphấnsủavangmộttiếng,bổthẳngvàotrong.

DiệuThuỷđứngngoàicửa,nghiêngđầumỉmcười,nghịchngợmcâysáonhỏtronglòngbàntay,đợinghetiếngxươngthịtbịconácthúnhairauráu.

Thếnhưng,bêntronglạihoàntoànkhôngcóphảnứng.Thịkhẽbiếnsắc,lướttớicửanhìnvàotrong,khôngkhỏithởhắtramột

hơikhílạnh–trongbóngtối,chỉcómộtđiểmsángđỏthấpthoángẩnhiện.Thithểtotướngcủaconchóngaonằmvậttrênbậccấp,khôngngờchỉ

vừamớibổquacửađãlặnglẽchếtđi!“Đoạn trường thảo?” Nhìn thấy làn khói tím lan toả bên trong, Diệu

Thuỷkinhhãithấtthanhhôlênmộttiếnglậptứcđiểmchânlướtraphíasau3thước,sắcmặttrắngbệch,ánhmắthằnhọctựakhôngcamtâm–thìranữnhânáotímấyđãsớmsắpxếptấtcảrồi!

Page 207: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Chương13

TUYỆTSÁTTâyxuấtDươngquan,gióBắcthổicắtvàomặt,tuyếttrắngtungbay.Thànhmônvừamở,mộttoánngườiđãtừtrongquannộilaovútranhư

nhữngtiachớp.Ngườinhưhổ,ngựanhưrồng,vósắttunglênsầmsập,làmcuộntheomộttrậngióbụimù,thẳngtiếnvềhướngTây.

“A, nửa đêmhômquamới tớiNhạnMônQuan, trời chưa sáng đã lạixuấtphátrồi.”Lãovệbinhgiàgiữthànhlẩmbẩmnói:“Thậtlàvộivãquá!”

“Là người trong võ lâmmà.”Người tráng đinh trẻ hơnmột chút nhìntheobóng7ngườiphíatrước,giọngnóiphalẫnchútngưỡngmộ:“Đềuđeokiếmcả!”

Trongvòng3ngày,bọnHoắcTriểnBạch7ngườitừĐỉnhKiếmcácởTrungNguyênngàyđêmphóngngựaramiềntáingoạiTâyBắc.Đámngựatuyđềulàdanhmãngànconchọnmột,songcũngkhôngkhỏimệtđếnsùibọtmép,khôngthểtiếptụclênđường.

HoắcTriểnBạchkhôngthểkhôngđểmọingườitạmthờinghỉngơi,liênlạcvớicácnhânsĩVõMinhTâyBắc,đổingựaởNhạnMônQuan.Cảbọnkhôngđợitrờisángđãlạiđộngthânxuấtquan,thẳngtiếnvềphíaCônLuânsơn.

Giólạnhrítlêntừngcơnậptới,đườngcáiquankhôngmộtbóngngười,HoắcTriểnBạchquaylạingóngnhìnNhạnMônQuanởxatítphíasau,thởramộthơinhènhẹ.

Rakhỏiquanảinày,làbắtđầutiếnvàophạmvithếlựccủaĐạiQuangMinhcungởTâyVựcrồi.

LầnnàyĐỉnhKiếmcácdốctoànlựcpháiratoànbộBátKiếm,nhânlúcMagiáonộiloạnmànộiứngngoạihợp,hòngnhấtcửtriệthạlựclượngđốiđịchnày.

Làmột trongnhữngnhânvậtkiết xuấtnhất củavõ lâmđươngđại, gãkhông thể đổ cho người khác mà phải đưa vai ra gánh lấy trọng tráchnày,dẫn theo lục kiếm còn lại ngàn dặm bôn ba. Thế nhưng, cứ nghĩ đếnngườicóthểphảiđốimặttrongchuyếnđinày,lònggãlạikhôngkhỏingấmngầmchấnđộng.

“Lãothất!Cóchuyện!”Đangngẩnngơxuấtthần,bêntaigãchợtvanglêntiếnggọicủaHạTiênVũ,cảđoànngườiliềnđồngthờighìmcươngngựalại.

“Gìvậy?”HoắcTriểnBạchnhảyxuốngngựa,đưamắtngướcnhìn thìthấyHạTiênVũvốnđi trướcdòđườngđangquayngựachạylại, trên tayxáchtheomộtvật.

“ĐoạnKimTrảm!”Chúngnhânđềugiậtmìnhngạcnhiên,buộtmiệng

Page 208: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

thốtlên.ThanhtrảmmãđaotolớnđólàvũkhíthànhdanhcủaĐồngTước,một

sát thủ trongTuLa trường.Dựa vào nó, ả đã tung hoành khắpmiềnTâyVực,chémgiếtvôsố,vìvậyđượcxếpvàohàngsátthủtuyệtđỉnh,trởthànhmộtthànhviêncủaBátTuấn–giờsaolạixuấthiệnởvùngđồnghoangnày?

“Phíatrướccódấuvếtcủamộttrậnchiến.”HạTiênVũnémthanhtrảmmãđaoxuốngmặttuyết,hơithởgấpgáp:“ToànbộBátTuấnđãbịtiêudiệttạinơinày!”

“Cáigì?”Tấtcảđềughìmcươngngựalại,kinhhãiđưamắtnhìnnhau,rồinhấtloạtnhảyxuốngngựa–BátTiấnbịtiêudiệt,đâyquảlàmộttintứcchấnđộngcảthiênhạvõlâm!

Chỉđithêmtầmhơnbamươitrượng,bọnhọliềnnhìnthấyvếttíchcủatrận chiến bị tuyết trắng che phủ:TruyĐiện bị chémđứt tay phải, xuyênthủnglồngngực;ĐồngTướcbịchémchếtkhádứtkhoát,cổhọngchỉthấymộtđườngtơmáuđỏhồng;TruyPhong,BạchThố,NhiếpẢnh,ThầnPhù,Yên Chi chết trong phương viên tầm ba trượng, ngoài Thần Phù có hiệntượngtrúngđộcra,nhữngngườicònlạiđầubịmốtkiếmcắtđứtcổhọngmàchết.

HoắcTriểnBạchthởramộthơinhènhẹ-nhìnnhữngvếtthươngnày,cóthểnhậnralàdocùngmộtngườixuấtthủ!

“Thậtlàlợihại!”VệPhongHànhđứngbêncạnhkhôngnénnổiphảilêntiếng, lẩm bẩm: “Không ngờ chỉ với một người, mà đã giết sạch cả BátTuấn!”

“Nói không chừng là phục kích đắc thủ cũng nên?” Lão TamDươngĐìnhsuyđoán.

“Không, chắc chắn là không.”HoắcTriểnBạchnhặt thanhkiếmTruyPhongdướiđấtlên:“Mọingườixem,PhươngvịmàbốnngườiTruyPhong,NhiếpẢnh,ThầnPhù,YênChi ngã xuống, vừa hay phùhợpvới trận thếThiênLaTrậncủaMagiáo–rấtrõràng,làngượclạimớiđúng,BátTuấnđãcóchuẩnbịkỹcàngmớiđếnđâyliênthủphụckíchmộtngườinàođó.”

MấyvịdanhkiếmcủaĐỉnhKiếmcácnhìnnhaubiếnsắc–BátTuấnliênthủphụckíchmàđềumấtmạngởđây,võcôngcủangườiđóquảthậtcaođếnmứckhôngthểtưởngtượng!

“Ngườibọnchúngphụckíchlàainhỉ?”HoắcTriểnBạchlẩmbẩm,nghĩhoàimàvẫnkhôngthông.

CóthểgiếtsạchBátTuấntrongmộtlần,ngườinhưvậytrongthiênhạecóthểđếmtrênđầungóntay.MàmấycaothủtuyệtthếcủavõlâmTrungNguyên thì gần đây có lẽ không ai ramiền tái ngoại này, lại càng khôngquyếtchiếnsinhtửvớisátthủMagiáoởnơiđồngtuyếthoangvunàylàmgì–vậythì,làngườinàocósứcmạnhnhưvậyđâychứ?

“Tìmthấyrồi!”GãđangtrầmngâmthìchợtnghetiếngVệPhongHành

Page 209: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

ởphíatrướcreolên.HoắcTriểnBạchvộilướttới,chỉthấyđốiphươngrútdướituyếtramột

thanhkiếmgãy–mộtthanhkiếmthépxanhhếtsứcphổthông,đãbịgãyởngaygiữa,bêncạnhlàthithểcủaPhiPhiênđanggụctrongtuyếttrắng.

“Nhìndấuhiệunày,”VệPhongHànhxoayxoayđốckiếm,đưaratrướcmặtgã:“ĐốiphươngcólẽlàmộttrongNgũMinhTử.”

HoắcTriểnBạchvừanhìnđãnhậnratrênđốckiếmcókhắchìnhngọnlửa:ngọnlửacónămlưỡi,lưỡiđầutiêndàimộtcáchnổibật–MagiáoNgũMinhTửlầnlượtlà:Phong,Thủy,Hỏa,Không,Lực–trongđó,ngườiđứngđầuchínhlàDiệuPhongsứ.

Gãlặnglẽgậtđầu:“DiệuPhongsứ.”Khôngsai,ngườicóthểlàmđượcchuyệnnàyởTâyVực,chỉsợngoài

kẻmới tạo phảnĐồng ra, cũng chỉ còn cóDiệu Phong sứ tu vi cao nhấttrongNgũMinhTửmàthôi!

Con người đó, được mệnh danh là “bùa hộ mệnh” của Giáo vương,quanhnămkhôngxuốngkhỏinúituyết,lạicàngítlộdiệnởTrungNguyên,vìvậykhôngaibiếtđượcvõcôngycaothấpthếnào.

Vậythì,tạisaoMagiáolạipháiBátTuấnđiđốiphóDiệuPhongsứ?“Mọingười lênngựa, tiếp tục lênđường!”Gãđộtnhiên tungmìnhlên

ngựa,hétlớn:“Khôngthểđợithêmmộtgiâymộtkhắcnàonữa.”ĐêmđótrêntuyệtđỉnhCÔnLuân,trậntuyếtlớnkéodàinhiềunămnay

vẫnrơiliênmiênkhôngngớt.Trongtuyết,khôngbiếtcóbaonhiêungườiđangmấtngủ.Trongtiếnggiórúgào,thấpthoángđâuđâyvanglênmộtâmthanhtựa

cótựakhông,thêlươngmàthầnbí,rócráchnhưnướcchảy,rồitanvàomànđêmtĩnhmịchnhưcáichết.

DiệuPhongđangchìmđắmtrongsuy tưbỗngnhiênsực tỉnh,khoácyphụclênmìnhbướctớitrướccửasổ-song,bầutrờiđêmrộnglớnphíatrênĐạiQuangMinh cungvẫnđen nhưmực, chỉ có tuyết trắng làmãi khôngngừngrơi.

Đólàkhúc“ChiếtLiễu”củaLâuLan,lưutruyềnrấtrộngrãiởvùngTâyVựcnày.

Khúcnhạcquenthuộcđó…đãchônvùitrongkýứcycũngsắpđược20nămrồichăng?Lẽnào,ởĐạiQuangMinhcungnàycũngcóngườiđồngtộc?

ThửdạtiêutrungvănChiếtLiễu(ĐêmnaynghekhúcChiếtLiễu)Hànhânbấtkhởicốviêntình(Cóaikhôngnhớvếquêhương)TríchtrongbàiXuânDạLạcThànhVănTiêu(Đêmxuânnghetiếngtiêu

ởLạcThành)củaLýBạch(701–762)

Page 210: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

TriềnnúiphíaBắc,DiệuThủyhạcây tiêungắnxuống, rồivỗnhẹ lênđámtuyếttrênnấmmộmớiđắp,thởdàimộttiếngquayngườiđi–conchóngaocuốicùngmàthịnuôilớn,cuốicùngcũngchếttheođồngloạicủanórồi…

Đámchóngaonàyđượcxưngtụnglàvuacủavùngđấttuyết,cảđờiđềuhungmãnhbạoliệt,bấtcứkẻlạnàolạigầnđềuphảichết.Nhưngnếunóđãnhậnai làchủ, thìsẽhoàntoàntintưởngngườiđó,cảđờichỉsốngvìchủnhân–cuộcđờinhưvậy,hóaralạihếtsứcđơngiản.

Nhưngcònconngười?Conngườilàmsaocóthểsốngđơngiảnnhưvậyđược?

Lụcđạoluânhồi,trongmuônvạnchúngsinh,làmngườilàkhổnhất.Ngàyhômsau,mâytantuyếttạnh,làmộtngàynắnghiếmthấytrêntuyệt

đỉnhCônLuânnày.“Thờitiếtđẹpquá!”“Phảiđó,hiếmkhithấytrờinắngthếnày–cuốicùngcóthểravườnđi

dạorồi.”LúcTiếtTửDạ tỉnhdậy, bên tai liềnnghe thấymấy thị nữbênngoài

đanghânhoanrìrầmvớinhau.Nànghơingâyngười,dườngnhưcònchưa tỉnhngủ,chỉkhoác tấmáo

choànglônglymiêulênngồithẫnratrêngiường–phảiđithôi.Phảiđithôi.Giọngnóitronglòngkhôngngừangthúcgiục,tỉnhtáomà

nghiêmkhắc.Nhưngnàng lại chầnchừkhôngmuốndậy, tựanhưđứa trẻ thíchnằm

ngủnướng lưu luyến chănđệmấmêmvậy– sau này hômnay, chỉ sợ sẽkhôngcòncảmgiácấmápnàynữa.

Khôngbiếtđếnđêmnay,thithểnàngsẽnằmởxóxỉnh,nàogiữavùngtuyếtgiámênhmôngnày.Trongkhoảngkhắcấy,nàngrúcmìnhtrongchănđệmấmáo,ômchặthaicánhtay, thânhìnhcororunlênnhènhẹ- thìra,chodùởtrướcmặtngườikháccótrấnđịnhquyếtđoánthếnào,cuốicùngtronglòngcũngkhôngphảihoàntoànkhônghềsợhãi…

TiếtTửDạlấytrongtúithuốcbêngốiramộtnắmBíchLinhđơn,khôngcầnxemmấyviên thuốcđãdốccảvàomiệng.Nàngcầnphảidựavào tácdụngcủathuốcđểtạmthờikhắcchếchấtđộcThấtTinhHảiĐườngđểlàmhếtnhữngchuyệnhômnaycầnphảilàm!

ChiếcđồnghồvàngTâyDươngtrêntườngkêulênsáutiếng,mộtthịnữbưngchậuvàngbướcvào,mớinàngrửamặt trangđiểm–đến lúcphảiđirồi.

Bấtluậntiếptheođâyhiểmácthếnào,nàngcũngphảimạnhmẽmàtựmìnhđốimặt.

Nàng nghiến răng chống tay đừngd ậy, thay y phục, rồi bắt đầu trangđiểm.

Page 211: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Thịnữbướctớivénrèmchâulên,ánhmặttrờivàánhsángphảnchiếulênmặt tuyết cùng chiếu vào, làm người ta lóa cảmắt. Tiết TửDạ thoắtngướcnhìn,chỉthấymìnhthựckhôngthểchịuđựngnổithứánhsángnáy,buộtmiệngkêukhẽmộttiếng,đưataychehaimắtlại.

“Cònkhôngmaubuôngrémxuống.”Bênngoàicótiếngngườiquátnhẹ.“DiệuPhongsứ!”Ả thịnữgiậtmìnhkinhhãi,vộivàngkéosoạt tấmrèmxuống,ánhsángtrongphòngliềnônhòatrởlại.

Tuycònchưatớigiờ,nhưngDiệuPhongđãđợingoàicửatừtrước,lặnglẽnhìnnàngbậnrộnchuẩnbị,imlìmcụphaimímắtxuống:“Tiếtcốcchủ,Giáovươngdặndòthuộchạtớiđónngườiđếnđạiđiện.”

“Được,đồđạccũngxonghếtrồi.”Nàngbìnhtĩnhtrảlời:“Chúngtađithôi.”

Nhưngyvẫnđứngđóbấtđộng:“Thuộchạtogan,xinTiếtcốcchủlấyhếttấtcảdượcliệuvàkhícụraxemlạimộtlượt.”

TiếtTửDạđưamắtnhìny,khôngnénnổinộý:“Cácngườimuốnkiểmtratúithuốccủata?”

“ThuộchạchỉsợbênmìnhTiếtcốcchủvẫncònthứnhưBạoVũLêHoachâmthôi.”DiệuPhongcũngkhônggiấugiếm,hữnghờtrảlời,phảngphấtnhưđãhoàntoànquênchuyệnhômquaytừngthấtthốtrướcmặtnàngvậy:“Thuộchạcầnphảichắcchắnmọiđiều, trướckhicốcchủ tớibêngiườngbệnhcủaGiáovương.”

“NgươisợtathừacơhànhthíchGiáovươnghả?”TiếtTửDạcườigằnphẫnnộ,châmchọc:“MinhGiớivẫncòntrongtaycácngười,talàmsaomàdámchứ,DiệuPhongsứ!”

“Chỉsợvạnnhất.”DiệuPhongvẫnungdungthảnnhiênnhưtrước.“Nếutacựtuyệtthìsao?”KhóemắtTiếtTửDạthoánghiệnlênvẻtức

giận.“Như vậy thì không được hay lắm.”Ngôn từ củaDiệu Phong vẫn rất

bình tĩnh, không hề toát lên vẻ gì uy hiếp, nhưng câu câu chữ chữ đềunhuốmsắcmáu:“Đồngsẽchếtrấtthảm,bệnhtìnhcủaGiáovươngsẽtiếptụcxấuđi…còncốcchủ,chỉsợcũngkhôngxuốngnổingọnCônLuânsơnnày.Thậmchí,cảđệtửDượcSưcốc,cũngchưachắcđãđượcbìnhan.”

“Ngươi!”TiếtTửDạđứngbậtdậy.DiệuPhongchỉlặngimnhìnnàng,cũngkhôngtránhđi,ánhmắtbìnhtĩnh,nhưngkhôngthấynụcười.Giằngconhưvậymộtlát,cuốicùngnàngcũnglạnhlùngcởitúithuốcnémvềphíay.DiệuPhongcấttaybắtlấy,khẽgậtđầumộtcái:“Mạophạm.”

Ynhanh chóngmở túi thuốc ra, kiểm tra các dược liệu và khí cụ bêntrong, thần tháicẩn trọng, thỉnh thoảng lạiđưamộtvài loạidược thảo lênmũingửi,nếukhôngthểxácđịnhthìđưachomấyđệtửbiếtythuậttronggiáo bên ngoài, để bọn họ nhất loạt nếm thử, kiểm định xem có độc haykhông.

Page 212: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

TiếtTửDạnhìnyvớiánhmắtthờơ,cườilạnhnói:“Làmvậythìvụngvềquá–nếutathậtmuốndùngđộc,cũngnhấtđịnhphảidụngloạinhưThấtTinhHảiĐườngấy.”

ThấtTinhHảiĐường?DiệuPhong thoángkinhngạc, nhưngvì thời giangấpgáp, y cũng chỉ

lạnhlùnghờhữngkiểmtramọithứmộtlượt,sauđótậphợpnhữngdượcvậtđãxácđịnhlàantoànvềmộtchỗ,gói lạinhưcũ,giaochomấyđệtửbênngoàidặndòbọnhọbảoquảncẩnthận.

“Tiếtcốcchủ,mờilênkiệu!”Ybéntấnmànlên,khekhẽkhomngười,nhìn nàng ngồi vào trong, khóe mắt chợt liếc thấy đôi tay nhỏ nhắn kiakhôngngờ lại hơi run run.Trongnháymắt, gươngmặt gỗ đá của y cũngthoáng biến đổi – thì ra nữ tử bình tĩnh kiên cường này lúc đối mặt vớichuyệnnhưthế,tronglòngcũngkhôngthểkhôngkhẩntrươnglolắng.

DiệuPhongliếcmắtnhìnnàng,rồinhẹnhànghạmànkiệuxuống,đồngthờikhẽbuôngramộtcâu:“Yêntâm.TạihạmuốnbảođảmsựantoànchoGiáovương,nhưngcũngnhấtđịnhbảođảmcốcchủđượcbìnhan.”

Khimặttrờidânglêntừphíabênkiaváchbăng,chiếckiệucũngvữngvànghạxuốngbậcthangngọcbêndướiĐạiQuangMinhđiện,tênđệtửtrựcnhậtbênngoàicửanhìnthấyliềnlậptứcchạynhưbayvàotrongbẩmbáo.

“Xin mời Tiết cốc chủ!” Chỉ trong chốc lát đã có hồi báo, tiếng nóixuyênqualớplớpmàntrướngtrongđiệnbayrangoài.

TiếtTửDạngồilặngtrongkiệu,thânthểkhẽchấnđộnglên,sâutrongđáymắtlướtquamộttiasáng,cácngóntayvặnchặtvàonhau.

Lúcấykhôngbiếtcóphảivìquácăngthẳnghaykhông,độctínhbịnàngdùngBíchLinhđơntạmthờiápchếtrongcơthểđộtnhiêntrỗidậy,khiếntoànthânnàngrunlênnhènhẹ.

“Tiếtcốcchủ.”Mànkiệuđượcvénlêntừphíangoài,DiệuPhongđứngkhomngườitrướckiệu,sắcmặttrầmtĩnh.

Nàngnéncảmxúclại,chầmchậmđứnglênrakhỏikiệu,bướcchânlênbậc cấp bằng ngọc. Diệu Phong chậm rãi đi theo sau, tùy tùng bên cạnhnhanhnhẹnchạytheohaitaynângtúithuốcvàcácloạikhícụcủanàng,khíthếhàohùngnhưchuẩnbịđạiphápsựvậy.

TiếtTửDạtừngbướctừngbướcđivàotòađạiđiệntrangnghiêm,ánhmắtdầntrởnênkiênđịnhvàungdung.

Đúngvậy,đếnlúcnày,nàngđãkhôngthểthoáiluiđượcnữa,mộtbướccũngkhông.

Nàng vốn làmột người hành nghề y, cứu người chữa thương là thiênchức của nàng, vậymà hôm này, nàng lạimộtmình đi vào long đàm hổhuyệt,làmmộtchuyệnbộiphảnvớiđạođứcnghềycủanàng.

Trongtòađạiđiệnlạnhlẽonày,hổsóirìnhrậpkhắpnơi,sátcơbaotrùmbốnphía,bấtcứngườinàomuốngiếtmộtngườitróigàkhôngchặtnhưnàng

Page 213: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

cũngđềuchỉcầncấttaymộtcáilàxong.Vậymà,nànglạimuốnbấtchấpmọigiá,kéotênácmađangngồitrênngọctọacaongấtkiaxuốngđịangục!

DiệuPhongđisaulưngnàng,nhẹnhàngtớinỗikhôngnghethấytiếngbướcchân.TiếtTửDạnhậnlấytúithuốctrongtaytêntùytùng,rồicúiđầuđivàođạiđiện.

“Tiếtcốcchủ.”Sâutrongđạiđiệntruyềnramộtgiọngnóithấptrầm,làmhồnpháchlơlửngcủanàngtrởvềvớithựctại:“Côđếnrồi…”

Ngẩngđầulên,chỉthấytrongđạiđiệnvôsốmàntrướngđỏrựcbaybay,trênngọctọa,mộttấmtrườngbàohoalệánhvàngrựcrỡbuôngxuốngnhưthác – lão nhân tóc trắng như cước, gươngmặt hồng hào núng nính, dựangườivàolưngghếđưatayvềphíanàng.Nămngóntaytrắngxanhkhekhẽrun rẩy, đường gân bên dưới làn da mỏng như giấy da dê không ngừngchuyểnđộng,tựanhưbêntrongcómộtconrắnvôhìnhđangbòquabòlạivậy.

TiếtTửDạsữngngườilại:“Đó,đó…khôngngờlạilàGiáovương–chỉmớimộtđêmkhônggặp,khôngngờlãolạisuynhượcđếnmứcđộnày!”

“Látnữakhichuẩnbệnh,đứngngaybêncạnhta.”Giáovươngnghiêngđầu,thấpgiọngthìthầmvàotaiDiệuPhong,tiếngnóiđãyếuớtđếnmơhồkhôngrõ:“Giờtachỉtinmìnhngươithôi,Phong.”

“…”DiệuPhongbị lời nói của lão làmgiậtmình, rồi lập tứcđápkhẽ:“Vâng!”

“Phong.”Giáovươngđưataylênrahiệu.DiệuPhongliềncúingườiđỡlấytaylão,chậmrãibướcxuốngbậcngọc

–chỉ trongthoángchốc,cảmnhậnđượcvịvươnggiảngạothịcả thiênhạtrước mắt mình bỗng nhiên trở nên suy nhược nhường này, khóe mắt ykhôngkhỏilóelênmộttiakinhhãi.DiệuThủykhôngbướctới,chỉkhéptay,đứngtíttậnbênngoàimànche,nhưđểcảnhgiới.

TiếtTửDạđẩycáigốinhỏtrênbànratrước:“Bắtmạchđã!”Giáovươngkhôngnóitiếngnào,đặtcổtaylênđó.DiệuPhongđứngcạnhlão,haimắtkhẽchớp–MạchMônlàmộttrong

những vị trí quan trọng nhất toàn thân. Nếu nàng có ý đồ gì khác, thì…Nhưngkhôngđợibàntayydịchlạigầnchuôikiếmnơihông,TiếtTửDạđãbuôngcổtayGiáovươngra.

“BệnhcủaGiáovương làdo luyện tậpnộicông tínhhànkhông thành,tẩuhỏanhậpmamàra,đếngiờđãlàmộtthángmườibảyngàyrồi.”Chỉbắtmạchmộtlát,nàngđãnhanhchóngcầmbútviếtrabệnhán,thaothaomộttràng:“NộilựcởKhíHảikhôngthểkhốngchếmàchảycuồncuộnrangoài,TamTiêukinhđãtêliệt.Huyệtđạotoànthântrướnglên,mỗikhitớigiờTýnửađêmthìnhưvạnmũikimcùngxuyênvàomộtlúc,đauđớnchếtđisốnglại–cóphảivậykhông?”

Giáovươngkhônggiấunổivẻngạcnhiên,đưamắtnhìnnữđạiphutrẻ

Page 214: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

tuổi,khẽgậtđầu:“Đúnglàthầny!”“À…”TiếtTửDạngẩngđầulênquansátsắcmặtlão,gậtđầunói:“Sau

khiphátbệnh,cólẽngàiđãdùngnhiềucáchtrịliệukhácnhau–chỉtiếclàđềukhônghiệuquả,màngượclạibệnhtìnhmỗilúcmộttệhạihơn.”

ÁnhmắtGiáovươngđãẩnhiệnvẻnônnóng, lên tiếngngắt lờinàng:“Vậythì,baolâumớikhỏi?”

TiếtTửDạdừngbútmỉmcười: “Giáovươngnênhỏi ‘có thể trị đượckhông’trướcmớiphảichứ?”

Giáovương cũng cười, ánhmắt bỗng trở nên âm trầm: “Cònphải hỏinữasao?NếucảDượcSưcốcchủcũngkhông trịđược,vậy thìmạngcủabảntọađúnglàtuyệtrồi…”

“Đúngđó,”TiếtTửDạcơhồhoàntoànkhôngphátgiácrasátkhídầntíchtụtrongmắtGiáovương,cườicười:“Giáovươngđãlànhânvậtthuộchàngđịatiên,nhữngphươngphápphổthôngtrênthếgiannàyđãkhôngthểkhiếnngài thọ thươngnữa rồi–nếukhôngphải lầnnày tẩuhỏanhậpma,vậythìcólẽđúnglàkhôngcógìlàmkhóđượcGiáovươngđạinhânngàirồi.”

Nàngnóirấtchậmrãi,ungdunghờhữngnghịchngợmcâyngânchâmtrêntay,khôngđếmxỉađếnGiáovươngđangtrongcơnnguykịchđãkhôngcòngiữđượckhảnăngkiềmchếnhưthườngngày.

“Đừngvòngvonữa!”Cánh tayGiáovươngbỗngnhiênvươn ra,chụplấycổhọngTiếtTửDạ,gânxanhnổilên:“Nói,rốtcuộclàcótrịđượchaykhông?Khôngtrịđượcthìtabắtngươibồitáng!”

TiếtTửDạbịbópchặtcổhọng,bàn tay trượtđi,mũingânchâmđâmvàongóntay,nhưngcảkêunàngcũngkhôngthểphátratiếng.

DiệuPhongsắcmặttrắngbệch,vôthứcbướclênmộtbướcđịnhcảnlại,nhưng lạicóchútngầnngừ,phảngphấtnhưcómộtsự ràngbuộcvôhìnhcảny lại–dùsao thì từnhỏ tới lớnsuốtmườimấynămnayycũngchưatừngcôngnhiênphảnkhánglạiGiáovươnglầnnào.

“Có…cóthểtrị!”Chỉmộtchốclátsau,TiếtTửDạcuốicùngcũngrặnrađượcmấychữđó.

BàntayGiáovươnglậptứcbuôngra,đểnữđạiphutrởlạichỗngồithởhổnhển,vẻđiêncuồnghungdữ trênmặt lãođãhoàn toànbiếnmất,khôiphụclạivẻtừáiannhiênthườngngày:“Ồ…tabiếtmà,ythuậtcủaDượcSưcốcđứngđầuthiênhạ,saocóthểkhiếnbảntọathấtvọngđượcchứ?”

Lão lại đặt tay trêngối, giọngnóimang theo áp lựcđáng sợvô cùng:“Vậythì,làmphiềnTiếtcốcchủrồi.”

TiếtTửDạômcổhọngthởdốc,gươngmặttáiđi,nànglạnhlùngnhìnGiáovương,tiệnthểliếcDiệuPhongđứngbêncạnhmộtcái,ánhmắtthoánghiệnlênvẻgiễucợt.

BàntayDiệuPhongrunrẩyđặttrênđốckiếm,nhưngthủychungcũng

Page 215: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

khôngdámrútra,lúcnàybịnànglườmchomộtcái,toànthânlậptứcchấnđộng,khôngdámnhìnthẳngvàomắtnàng.

DiệuThủyvẫnđứnggầnđóquansát,hờhữngnhưkhông.TiếtTửDạ thõng tayxuống, thởhắt ramột tiếng: “Được…TửDạ sẽ

dùngcáchKimChâmĐộHuyệttrongDượcSưBíTànggiúpGiáovươngđảthôngkinhmạchtoànthân–nhưngcũnghyvọngGiáovươngnóilờigiữlời,thảMinhGiớixuốngnúi.”

“Điềunàylàtấtnhiên.”Giáovươngmỉmcườitừái:“Bảntọađãnóilàlàm.”

TiếtTửDạgậtgầtđầu,mở túi thuốcbêncạnh ra,mở ramột loạthộpthuốc – bên trong trắng trắng hồng hồng,mùi hương kỳ dị xộc thẳng lênmũi.

Nàng chọn ra 2 loại rồi nói: “Đây là TửKimSinhMạch, đơn bổ khídưỡnghuyết,Giáovươngcóthểuốngtrước,đợimộtkhắcsauthuốccóhiệulựcthìbắtđầudùngkimchâm.HộpnàylàAnTứchương,làthuốcđểngưngthầngiảmđau,hãydùnglưhươngđốtlên.”

“Phong.”Giáovươngkhôngtrựctiếptrảlời,chỉtrầmgiọngnói.“Vâng.”DiệuPhongbướclênmộtbước,khôngnghĩngợigìđãcầmviên

thuốcđưalênmũingửi,sauđólạinhónmộtmiếngnhỏchovàomiệng,lấybảnthânrathửthuốc-TiếtTửDạngẩngđầulênnhìny,ánhmắtphứctạplạthường.

“Khôngsao.”Thửthuốcxong,ykhẽcúingườibẩmlại:“Cóthểdùng.”“Vậythì,đốtlênđi.”Giáovươngđưataynhónlấymộtviêndượchoàn

nuốtvàomiệng,rahiệuchoDiệuPhongđốthơng.Mùihươngnồngnànvấnvítlanđitrongđạiđiện,khôngngườinàolên

tiếng, không gian tĩnh lặng đếnmột cây kim rơi xuống đất cũng nghe rõtiếng.

Tiết TửDạ cúi đầu, cầm kim châm đốt trên ngọn lửa giây lát, kế đóngầngđầulênnói:“Xinquayngườilại.”Nàngnhóntaylấymộtmũichâm,cấttiếng:“Bắtđầuđộhuyệt,xinhãythảlỏngkinhmạchtoànthân,nhấtthiếtphảingưngnộitứclại.”

ÁnhmắtGiáovươngchợtsángrựclên,nhưngcuốicùngvẫnxoayngườilại.

Lãoxoayngườilại,DiệuPhongcũngbướclênmộtbước,đứngsaulưngthaylãocanhchừngmọithứ.

Giáovươngquayđichầmchậmkéoáobàoxuống,lầnđầutiênđểlộcảlưngmình trướcmặtmột người lạ - tấm trường bào vàng rực hoa lệ vừabuôngxuống,tấtcảngườicómặttrongđạiđiệnđềulấylàmbiếnsắc.

TiếtTửDạcốnéntiếnghétkinhhãiđãratớimiệng,ngâyranhìntấmlưngtrầnđó.

Đâyhầunhưđãkhôngcònlàthânthểconngười–vôsốvếtsẹongang

Page 216: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

dọcchằngchịt,tạothànhmộtbứctranhđángsợ,thậmchímộthaichỗcònthấpthoángthấyxươngtrắnglộrangoài,trôngtựanhưconbúpbêđãnhiềulầnráchnát,rồilạiđểmộtđôibàntayvụngvềválạichoxongchuyệnvậy.

“Rấtđángsợphảikhông?”Giáovươngthấpgiọngcườicười:“Cóbiếtkhông?TacũnglàkẻxuấtthântrongTuLatrườngrađó.”

LầnđầutiênTiếtTửDạlộvẻchấnkinhquaánhmắt,kimchâmtrongtaykhẽrunlênnhènhẹ.

“Bắtđầuđi.”Giáovươngtrầmgiọngnói.DiệuThủyđứngcáchngọc tọakhôngxa lắm lạnh lùngquan sát, nhìn

nàngnhónmũikimlên,đâmvàohuyệtđạotrênlưngGiáovương,bàntaytrongốngtayáodàithượtvôthứcnắmchặtlại–cuốicùngthì,thờikhắcấycũngđếnrồi!

“Ư.”Mũikimđầu tiên châmvàohuyệtĐạiTruy,Giáovương rên lênmột tiếng khe khẽ, hai hàng lôngmày hơi chau lại -DiệuPhong sắcmặtnặngnề,nhấtthờidườngnhưkhôngkìmnổimàđặttaylênđốckiếm.

TiếtTửDạ ra taynhanhnhưchớp,mũikimđầu tiênvừahạxuống,5huyệtĐàoĐạo,ThânTrụ,ThầnĐạo,LinhĐài,ChíDươngcủaGiáovươngđãnhóilênmộtcái,nămmũikimchâmcùnglúcxuyênvàotrongnháymắt.

Cơnđauchỉnhói lên trongchớpmắt, rồikinhmạch lập tứcđượckhaithông!Mỗi lầnmũi kimđâmxuống, kinhmạch đã xơ cứng dần sống lại,nhữngluồngnộilựcđangchạyloạnxạtrongcơthểcũnglầnlượtđượcdẫnđường, trởvềhuyệtvị,cảmgiácđauđớnhànhhạcơ thểbệnhnhânnhiềungàynaydầndầnbiếnmất.ĐôitayvẫnnắmchặtcủaGiáovươngcũngthảlỏng,haimắtnhắmnghiền,thởramộttiếngđầythỏamãn.

DiệuPhongcũngthởphàonhẹnhõm,liếcmắtnhìnnữtửđangtậptrungtinhthầnchâmcứu,ánhmắtphalẫnvẻkínhphục.

Huyệtđạocuốicùngtrêncộtsốngđãđượcđảthông,72mũikimchâmđãhạxuống,TiếtTửDạnhẹnhàngvêvêđầuchâm,điềuchỉnhđộsauvàphươngvị,trêntránđãlấmtấmmồhôi.

SửdụngKimChâmĐộHuyệtcựckỳhaotổntâmlựcvànhãnlực,thânthể nàng đã hư nhược,muốn giúp bệnh nhân đả thông kỳ kinh bátmạchtrongmộtlầnquảthựclàvôcùngkhókhăn.

Mộtchiếckhăntaynhẹnhàngđưatới,giúpnànglaumồhôitrêntrán.NàngngẩngđầulênnhìnDiệuPhong,độtnhiênnhoẻnmiệngcười,khẽ

nói:“Xongrồi!”Nhanhnhưvậyđãxongrồisao?DiệuPhongcóchútkinhngạc,nhưng

chỉthấyTiếtTửDạđộtnhiêngiơtaylên,vỗvàolưngGiáovươngmộtcái!Nàngkhôngbiếtvõcông,vỗmộtcáinhưvậycũngkhôngcóđếnnửa

phầnlựcđạo,thếnhưngnhưcókỳtích,72mũikimcắmở72chỗhuyệtđạocơhồsốngdậy,trongchớpmắtđãchuihếtvàolưngGiáovương.

“A!”Giáovươngchấnđộng toàn thân,bỗngnhiênbuộtmiệngphát ra

Page 217: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

mộttiếngkêuđauđớn.Cùnglúcđó,DiệuPhongđứngbêncạnhkinhhãinhậnrachuyệnchẳng

lành,xuất thủnhanhnhưđiệnchớp,khôngnghĩngợiđãnhằmTiếtTửDạkíchramộtchưởnghòngkhiếnkẻmưusátphảilậptứcmấtmạngtạichỗ.

Nhưngđúngvàolúcsátnabàntaytiếpxúcvới lưngnàng,chưởnglựcchuẩnbịđẩy ra,yđộtnhiênchuyểnhướngbàn tayxuốngđất, sắcmặt táinhợt.

“Ầm!”Sứcmạnhkhổnglồtừlòngbàntaytuônramãnhliệt,làmvỡnátcảsànđạiđiện.

Nhânkhoảnhkhắcđó,TiếtTửDạđãnhổmngườiđứngdậy,vươmtaychộp lấy túi thuốcđậpmạnhvàongườiGiáovương, thét lên the thé: “Áctặc!Cúđánhnày,làvìcảbộtộcMaGiàbịngươitànsát12nămvềtrước!”

NhưngGiáo vươngđâu phải là hạng người tầm thường?Ngay lúc bấtngờbịámkích,lãođãkịpthờiphátđộngCànKhônĐạiNãDi,huyệtđạotoànthântrongnháymắtđãdịchchuyểnbôvị,tấtcảkimchâmđâmvàocơthểđềulệchđinửaphân.Nhưngchânkhítrongcơthểcũnglậptứctánloạntrởlại,cảmgiácthốngkhổcònhơncảlúctrước.

Nữnhânnày…nữnhânnày…muốngiếtlão!SắcmặtGiáovươngđanhlạinhưthép,quayngoắtđầulại,ánhmắtngầu

đụcđiêncuồng, lật tayvỗmộtchưởngxuốngThiênLinhCáicủaTiếtTửDạ.

“Không!”DiệuPhongnhất thời kinhhãi lập tứcnghiêng tayđịnhkéoTiếtTửDạraxa.

CònTiếtTửDạkhôngngờvẫnđúnglặngtạichỗ,khóemiệnghiệnmộtnụ cười, mở tomắt nhìnmột chưởng sấm sét kia hạ xuống, không tránhkhôngné–phảngphấtnhưsaukhihoànthànhcáivỗkia,nàngđãcóthểyêntâmmàchếtvậy.

Bàn tayGiáo vương chỉ còn cáchTiết TửDạ chừng 1 thước, chưởngphonghùnghậumãnhliệtkhiếnyphụctoànthânnàngbayphầnphật.

DiệuPhongkhôngkịpnghĩngợigìnhiều,giữachừngnhanhchóngbiếnchiêu,kéogiậtnàngrasau,rồixônglênphíatrước,nghiếnrăngđốichưởngvớiGiáovương!

Trongtiếngnổầmvangnhưsấm,yloạngchoạngluilại3bước,chỉthấyhuyếtkhítronglồngngựcsôitràonhộnnhạo.

Saukhiđốichưởng,Giáovươngbậtrasautớihơntrượng,cuốicùnglảođảongãvàongọctọa,hámiệngphunramộtvòimáutươi.

“Phong!”Lãonhâncơhồkhôngdámtinvàomắtmình,nhìnchòngchọcvàotênthuộchạphảnkhángmìnhởphútcuối:“Cảngươi…cảngươi…”

“Thuộc hạ…” Sau khi chính diện đối chưởng với Giáo vương, DiệuPhongnhất thờicũng lúng túngkhôngbiếtphải làmsao–ychưahềcóýnghĩbộiphảnGiáovương,chỉlàkhoảngkhắcđódiễnraquánhanhkhiếny

Page 218: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

khôngkịpsuynghĩ,bấtluậnthếnào,ycũngquyếtkhôngthểđểTiếtTửDạchếtngaytrướcmắtmìnhđược!

“XinGiáovươngbớtgiận…”Ycúiđầulínhí,bàntayvôthứcthảlỏngra.

Bàntayvừabuônglỏng,TiếtTửDạloạngchoạnggụcxuống,holênsùsụ,máukhôngngừngtràoranơikhỏemiệng–vừarồituyđượcDiệuPhongkéoraởsátnacuốicùng,songnàngvẫnbịmộtkíchkinhhồnấycủaGiáovươngquệtphải,nộitạngđãtổnthươngnghiêmtrọng.

Máucủanàngphunlênnềnđất,vẽnênmộtđóahoađỏlớn.“ThuộchạmạophạmGiáovương,đạinghịchbấtđạo,”DiệuPhongngây

người trước cảnh tượng trướcmắt, lòng rối như tơ vò, rồi đột nhiên quỳxuốngtrướcngọctọa,thấpgiọnglínhí:“ThuộchạnguyệnthayTiếtcốcchủchịubấtcứhìnhphạtnào,chỉxinGiáovươngđừnggiếtnàng!”

“Ngươimuốnchết thaychoả?”Giáovươngbậtcười lạnhlùng,holênkhùkhụ:“Phong,ngươinguyệnchếtthaychomộtkẻmưusát ta?Ngươi...khụkhụ,thậtđúnglàđệtửtốtcủatađấy!”

KimtrượngtrongtayGiáovươngtừtừnhấtlêntừngchútmột,điểmvềphíatênđệtửđangquỳdướingọctọa,DiệuPhongcúiđầukhôngnói,chỉquỳtrênbậccấp,khôngtránhcũngkhôngné.

“Không!”TiếtTửDạthấtkinh,vộigắngsứcvùngdậy,chốngtaytrườntới:“Dừngtay!Khôngliênquantớiy,ngườimuốngiếtngươilàta!Khôngđượcgiếty!”Vệtmáukéodàitừngchútmột,cuốicùngnàngcũnglếtđượcđếnbêncạnhDiệuPhong.

“Sairồi.Ngườimuốngiếtlão,làta”Bỗngnhiên,mộtgiọngnóivanglêntrongđạiđiệnthâmnghiêm.

Làai?Giọngnóiấythậtâmlạnhtàdị,mangtheomộtthứsátkhíhừnghựckhôngthểtảnổibằnglời.

DiệuPhongvừangheâmthanhđócấtlênđãcảmthấybấttường,nhưngyvừađóýnghĩlướttớibảohộGiáovươngthìbỗngnhiênphátgiácrachânkhídângtớilồngngựckhôngthểnàolêntiếpđượcnữa,taychânmềmnhũn,cănbảnkhôngthểđứngdậy.

“Cô!”Khôngthểtưởngtượngnổi,yquayđầulạinhìnTiếtTửDạđangđặttaylênhôngmình.

Lànàng?Lànàngđãthừacơhạthủvớimìnhsao?“Xinlỗi.”TiếtTửDạnằmgụcdướiđất,ngướcđầulênnhìny,đôimắtlộ

ranhữngcảmxúcphứctạp.Dườngnhưkhôngthểcầmcựnổinữa,nàngmệtmỏirũxuống,bàntay

buôngthõng,mộtmũikimchâmkhẽrungrungtrênhuyệtDươngQuannơihôngDiệuPhonglộra–đâychínglàướcđịnhgiữanàngvàDiệuThủy.

ĐúngvàokhoảngkhắcDiệuPhongbấtngờbịkhắcchếấy, chợtnghe“soạt”mộttiếng,ngọctọabịxuyênthủng!

Page 219: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Lưỡikiếmđỏnhưmáutừphíasauxuyênqualưngghế,lộratrênngựcGiáovương,ghimchặtlãovàobảotọa.

“DiệuThủy!”Tiếnghétkinhhãivangvangkhắpđạiđiện:“Làngươi!”Giữanhững tấmmàntrướngbaybayphấpphới,ánhmắtnữ tửáo lam

lóelênvẻkhoankhoái,nhìn lãonhânđangtrợnmắt trừngtrừngtrênngọctọa:“Phảiđấy…làta!TiếtTửDạchẳngquachỉlàconcờđểthuhútsựchúýcủa lãomà thôi– loạiyêuquáinhư lão,chỉdùngkimchâmlàmsaođủchứ?Nếukhôngcó thanhkiếmđã thoađộccủaLonghuyếtchâu, làmsaomàgiếtchếtđượclãochứ?”

Thịcườicườibuôngbàntaydẫmmáura,giọngnóilẳnglơyêumị:“Lãobiếtchưa?Ngườigiếtlão,làta.”Càngcườithịlạicàngthốngkhoái:“Làtađấy!”

“Ngươi… tại sao…” Giáo vương gắng gượng lên tiếng, song cả âmthanhcũngkhôngthểnàoliềnmạch.

“Hahaha!Ngươicònhỏitatạisaoà!”DiệuThủyphálêncười,tátmạnhvàomặtGiáovương:“Ngươiđãlàmbaochuyệnđiêncuồngtángtậnlươngtâm–21nămtrước,bộtộcLâuLanbịtậndiệtmộtđêmởvùngphụcậnLaBố,lẽnàongươiquênrồi?”

Giáovươngngẩngphắtđầulên,nhìnnữnhânmìnhvẫnđầugốitayấp,thấtthanhkêulên:“Ngươi…khôngphảilàngườiBaTư?”

“Ta là người LâuLan.Không nhớ ra hả?”DiệuThủy bật cười khanhkhách,giọngnóiêmdịumàtoátlênsátkhíngùnngụt,chỉthấythịcúiđầulạnh lùng nhìn lão: “Giáo vươngđại nhân, có phải đời này lão giết ngườinhiềuquá,nênđãquêntừlâurồikhông?”

“A!Ngươi, ngươi là…”GiáovươngngẩngđầunhìnDiệuThủy, bỗngnhiênchoàngtỉnh:“ThiệnMậtcôngchúa?”

“Cuốicùnglãocũngnhớrarồihả?”Thịbậtcườilạnhlẽo,nắmchặtLịchHuyếtkiếm:“Nhờphúccủa lão,ngườinhà tađãchết sạchcả rồi, chỉcònmộtmình ta thoát thân được, lưu lạc đến đất khách quê người làm nô lệ.Năm15tuổi,maymắnlạiđượclãomuatừchợBaTưvề.”

Nữnhânyểuđiệunàybỗngnhiênnhưbiến thànhmộtngườikhác, thịcườisằngsặcnhưcómaquỷnhậphồn,tànnhẫnxoayxoayđốckiếm,khoétrộngvếtthương:“Vìngàyhômnay,tađãngủvớilãokhôngbiếtbaonhiêuđêm,chịuđựngkhôngbiếtbaonhiêugiàyvò!Cáigìmàsongtu,cáigìmàhoanhỉthiềnchứ-lãosắcmanhàngươi,chếtđi!”

DiệuThủythỏathuêtrúthếtnỗiphẫnnộđãtíchtụtronglòngtừnhiềunămnay,hoàntoànkhôngđểýthấysắcmặtDiệuPhongbêndướingọctọađãtáinhợtthếnào.

ThiệnMật!Cáitênvừalạlẫmlạivừathânquennày,cơhồnhưmộttiachớpsánglóelên,ráchtantấmmànquákhứđentốilạnhlẽo.

Tiếngkhấtlậtcủacốquốctrongkýứclạivanglên,uuấtthầnbí,vang

Page 220: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

vọngtrênconđườnglưuvonghoangliêucôquạnh.NgườiHồiHộtxâmlượcnướcnhà,phụvươngdẫntheotộcnhânngày

đêmchạyvềphíaTây,địnhtớiLaBốxâydựnglạiquêhương.Lúcấyycònrấtnhỏ,ngồi trên lưngngựa,gụcmặtvào lòng tỷ tỷ,nghe tỷ tỷ thổikhúc“ChiếtLiễu”,tưởngnhớquêcũtrênconđườnglưuvongđằngđẵng.

BỗngởphíaLưuSaSơnvăngvẳngnghetiếngvóngựanhưsấm–tấtcảtộcnhânđềukinhhoàngsợhãi.

Làmãtặc!Tửthầnđếnrồi.Máubắnđầytrời,bêntaichỉtoàntiếngkêuthảmthiết

trướckhichếtcủangườitrongtộc,ysợđếnlụcthầnvôchủ,rúcvàolòngtỷtỷkhócrốnglên.

“NhãDi,khôngđượckhóc!”Tỷtỷcủaynghiêmgiọngquátlên:“Phảigiốngmộtnamtửhán!”Nàngnémkhấtlậttrongtayđi,rútramộtthanhđao,khônghềsợhãichốnglạithanhtrườngđaosánglóacủamãtặc.

Đámmãtặckinhhãi,ghìmcươngngựalùi lạimộtbước,nhưngrồi lạilậptứccườiồlên:đólàmộtthanhtiểuđaotùythâncủanữtửLâuLan,dàikhôngđếnmộtthước,trangtríhoalệ,chẳngquachỉdùnglàmvậttrangsứcchứkhônghềcókhảnăngsátthươngchútnàocả.

Nàng ném đao xuống trướcmặt đệ đệ, gắt giọng quát: “NhãDi, cầmlên!”Nhưnglúcấyđứatrẻ5tuổilàyquảthậtquásợhãi,đừngnóilàcầmđao,thậmchícảđứngycũngđứngkhôngvữngnữa.

Nànglừmắtnhìny,giậndữquát:“Đừnglên!NhitửcủaLâuLanvương,chodùchếtcũngphảichếtnhưmộtnamtửhán!”

Ybịquátchođếnbậtkhóc,nhưngvẫnkhôngdámcầmthanhđaolên.“Ôi.Cũngthậtkhóchođệ!”Nhìnbộdạngsợhãicủađứađệđệnhỏtuổi,

LâuLancôngchúachỉthởdàimộttiếng,độtnhiênquỳmộtchânxuống,hônlêntrány,dịudàngnói:“Đểtagiúpđệmộttay…NhãDi,nhắmmắtvào.Đừngsợ,sẽkhôngđauđớngìđâu.”

Yngạcnhiênngẩngđầu lên, chỉ thấymột tia sáng lóe lênchém thẳngvào cổmình!Khoảng khắc đó,mọi thứ trong đầu y hóa thànhmột vùngtrốngrỗng,chỉcómộtcâunóivangvangmãitrongóc–vươngtỷ…vươngtỷmuốngiếtmình!

Đámmãtặckiakinhhãithét lên,mộttênvungtrườngtiênra,kịpthờicuốnlấyđứatrẻđangngẩnngườinémvăngraxatrongkhoảngkhắcngàncân treosợi tócấy– tốcđộxuất thủ,độchínhxáchoàn toànkhônggiốnghạngmãtặcbìnhthườngởTâyVực.Lưỡiđaochémvàokhoảngkhông,nữtửbiếnsắc,lậptứcxoayngượcđaolại,khônghềdodựmàđâmthẳngvàocổhọngmình.

“Ha…tiểunhađầuthúvịlắm.”Trongđámmãtặcáođenchợtvanglênmộtgiọngnóithâmtrầmlạnhlẽo:“Bắtlấynó!”

Ybịnémsangmộtbên,đauđớnđếnkhông thểcửđộng,mởmắt trân

Page 221: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

trânnhìnđámmãtặclaovàovươngtỷ,chỉmộtroiđãđánhbaythanhđoảnđaotrêntaynàng,túmtóclôilênngựarồinghênhngangbỏđi.

Đứa trẻ5 tuổikhôngbiết lấyđâu radũngkhí,địnhchốngngườiđứngdậyđuổitheo,nhưngphíasauchợtcóngườivungchomộtroi,lậptứckhiếnnóđauđếnhônmêbấttỉnh.

Khitỉnhlại,vầngtrănglạnhlẽođãlêncao,sóihútừngtràngdài.Thithểtộcnhânchấtđầynhưnúi,vôsốđốmsángxanhlụclậplòetrong

bóngtối–đólàmắtđámsóihoangđếntìnvậtthực.Lúc ấy y sợ đến cả thở cũng không dám thở, nhưng dường như ngửi

đượcmùicủangườisống,nhữngđốmsángxanhkiabắtđầuchầmchậmtiếntới.

Ynhíchtừngchútvàogiữađốngthithể,bàntaybỗngnhiênchạmphảimộtmónđồ- làcâykhất lật thườngngày tỷ tỷvẫnhay thổi,bên trêncònđọngvếtmáukhô.

Tấtcảmọingườiđềuđãchết,chỉcònlạimìnhybịbỏlạigiữabầysóihoangởnơiđồngtrốngnày!Trongkhoảngkhắcđó,ychỉthấytuyệtvọngvôcùngvôtận.

“Cứumạng…cứuvới!”Nghethấytiếngbánhxengựađằngxe,đứatrẻbuộtmiệngkêulên.

Chiếc xe ngựamàu vàng kimdừng lại,một trung niên nhân khoác áochoàngđenbướcxuống,bướcđigiữađámthithểvàmáutươi,ngườiđitớiđâu,cảbầysớihunghăngđềulầnượtlùilạitớiđó.

Ngườinàykhíđộtrầmtĩnh,tựanúicaovựcsâu.“LàhoàngtộcLâuLanà?”Ngườitrungniêncúiđầunhìnđứatrẻsống

sótduynhấtgiữađốngthithể,tronggiọngnóiẩnchứasứcmạnhcủaloàimaquỷ: “Ngươi cầuxin ta cứumạng?Vậy thì, hài tử đáng thương, ngươi cómuốnđitheotakhông?”

Trungniênnhânchìatayravớiđứatrẻ:“Nếungườihiếnchotatấtcả,tacũngsẽchongươitấtcả.”Nócorúmlại,chămchúnhìnnamnhânanhtuấntrướcmặthồilâu,tậptrungvàochiếcnhẫnbảothạchtotướngtrênngóntayđốiphương.

TiểuvươngLâuLanđộtnhiênlờmờnhớrachiếcnhẫnnhưvậyởTâyVựcnàyđạibiểuchothứgì,nứcnởgiâylát,cuốicùngcũngcẩnthậnnắmlấybàntaychìaravớimình,hônnhẹlênchiếcnhẫnbảothạchấy.

Namnhânkiamỉmcười,ánhmắtsángrực lên trongbóng tốinhưmắtloàilangsói.

Vậnmệnhcuộcđờiythayđổitừđây.NhãDi,nhi tửcủaquốcvươngLâuLancuốicùngđãbiến thànhDiệu

Phong trong Ngũ Minh Tử dưới trướng Giáo vương ở Đại Quang Minhcung,bùahộmệnhcủaGiáovương–khôngcó thânnhân,khôngcóbằnghữu,thậmchíkhôngcócảquốctộc,từđâychỉsốngvìmộtngườiduynhất.

Page 222: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Từđóđếngiờ,đãlàbaonhiêunămrồi?Đứatrẻsợbóngtốivàmáutanhấycuốicùngcũngtrưởngthànhtronghồ

máu,đúngnhưyêucầucuốicùngcủavươngtỷ,ykhôngbaogiờrơilệnữa.Nhữngtrậnchémgiếtliênmiênvàlòngtrungthànhtuyệtđốikhiếntâmytrởnêntĩnhmịchmàthảnnhiên,lúcnàocũngmỉmcười,tưởngchừngnhưônhòa,khôngtranhchấpvớiđời,nhưnglạithườngxuyênchỉcấttayđộngchânlàđãlấymạngngườikhác.

Thậmchíycònrấtítkhinhớđếnnhữngchuyệntrướckia,tâmtĩnhnhưmắtnướchồphẳnglặng.

Câykhấtlậtđánhrơitrongđốngthithểấylúcnàocũngđượcygiấukíntrongngười,chưatừngchoaixem,cũngchưabaogiờđánhrơi.

Hơn20nămsau,DiệuThủysứtrongbộlamyđứngbêncạnhngọctọatrongđạiđiệncườisằngsặcnhưdiêncuồng,thanhkiếmtrongtayxuyênqualồngngựcGiáovương.

“Vươngtỷ…vươngtỷ.”Giọngnóitrongđầunhưđanggàothét,cànglúccànglớn,cơhồkhiếnmàngnhĩyráchtung.

NhưngDiệuPhonglạivẫnđờngườirađó,đầuóctrốngrỗng,khôngthểnàonóivớinữnhânđangcườinhưđiênkhùngtrướcmặtdùchỉmộtchữ.

ĐólàThiệnMậtvươngtỷư?Nữnhândiêmdúatànđộcđó,làmsaocóthểlàThiệnMậtvươngtỷcủayđược?

Nữnhân kia cười lạnh, ánhmắt ác nghiệt đến đáng sợ, gằn giọngnóitừngchữvớilãonhânđangbịghimchặtngườivàongọctọa:“21nămtrước,phụvươngtabạitrongtayHồiHộtvương,bộtộcLâuLankhôngthểkhôngbỏthànhlưuvong–cònlãođãnhậntiềncủangườiHồiHột,pháisátthủgiảlàmmãtặc,đuổitậngiếttuyệtcảbộtộcchúngta!”

“Đầumộtnamđinhđổiđược200lượng,nhophụlãoấu,mỗingười50lượng,lãoquênrồià?”

“Nhưngchắclàkhôngquêntachứ?Mỗithànhviêntrongvươngthấtlàmộtvạnlượngđó!”

LịchHuyếtkiếmlạikhoáysâuvàothânthểGiáovương,cắtnátnộitạng.ĐộcchấtLonghuyếtchâuđủđểgiếtchếtcảthầnma,trongnháymắtbiếnlãothànhmộtlãogiàtócbạcdamồi,hìnhdungkhôhéo,khôngcònvẻtiênphongđạocốt thườngngàynữa-DiệuThủyđứngbêncạnhcườimột trậndài,rồicũngmệtmỏibuôngtay,lùilạimộtbước,cườigằnnhìnlãonhânủrũgụcđầudựavàongọctọa.

“Hừ.”ThịđộtnhiênhằnhọctungcướcđábayGiáovươngđãchếtxuốngđất:“Cútđi!”Thânhìnhyểuđiệuxoaymộtvòng,ngồixuốngngọctọatrốngkhông,bậtcườikhanhkhách:“Từnay,nơinàythuộcvềtarồi!”

DiệuThủyngồitrênngọctọanhìnxuống,kiêungạolạiphathêmphầnđắcý,bỗngnhiênchợtngẩnngười–cómộtđôimắt từđầuvẫnchămchúquansátnhấtcửnhấtđộngcủathị,mộtđôimắtẩnchứathầntìnhphứctạp,

Page 223: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

sâukhôngthấyđáy.DiệuPhong?DiệuThủythầmkinhhãi,nắmchặtthanhkiếmrỉmáu.Chỉ

lođốiphóGiáovươngmàđãbỏquênmấtnhânvậtthứ2này!Giáovươngchết rồi, kẻ này chính là nhân vật lợi hại khó chịu nhất trongĐạiQuangMinhcung,cầnphảinhânlúcykhôngthểcửđộngmàxửtríchosớm,tránhđểsaunàysinhbiến.

Thị cầmkiếmngồi trên ngọc tọa, bỗngnhiên nhoẻnmiệng cười cười:“DiệuPhong sứ, ngươi tồn tại khôngphải chỉ để bảo vệGiáo vương thôisao?GiờGiáovươngchếtrồi,ngươicũngđâucầnphảitồntạinữanhỉ.”

Giọng nói của thị vừa chói tai vừa cay nghiệt, song Diệu Phong vẫnkhôngnóigì,chỉnhìnchămchămvàonữtửxinhđẹpđangngồitrênngọctọa đầymáu tanh, ánhmắt chan chứa những tình cảmphức tạp, khiến thịthấytoànthânđềungứarankhóchịu.

“DiệuThủy!”TiếtTửDạnằmtrênsànđạiđiệnbỗnggiậtmình,gượngngẩngđầulên,gằngiọngnói:“Ngươihứavớitalàkhônggiếtbọnhọ.”

“Hahaha…nữđạiphu,sựdũngcảmcủangươikhiếntarấtbộiphục,nhưngsựnguxuẩncủangươithìlàmtatứccười.”DiệuThủyphálêncười,âmthanhvangvọngkhắpđạiđiện,đắcývôcùng:“Mộtkẻkhôngbiếtvõcông,dựavàocáigìmànóichuyệnhiệpướcvớitachứ?Ướcđịnhphảidùngsứcmạchđểbảohộ,nếukhôngthìcũngchẳngcógiátrịgìđâu.”

“Ngươi…”TiếtTửDạphẫnnộ,mấylầnmuốnđứnglên,nhưnglạilảođảongãxuốngsànđiệnbăng lạnh.Từkhi rakhỏiDượcSưcốc, sứckhỏenàngngàymộtkémđi,giờ lại trúngphảikịchđộc, rồi lạibịmộtkíchcủaGiáovương,chodùnàngliêntụcdùngBíchLinhđơnđểduytrìkhímạch,songđếnlúcnàythìcũngkhôngthểnàocầmcựđượcnữa.

“Nữđạiphi,ngươithậtlàkỳquái,”DiệuThuỷbậtcười,chĩaLịchHuyếtkiếmvềphíaDiệuPhongđangbịphongtỏahuyệtđạo,lấylàmhứngthúhỏi:“Việcgìphảiđểtâmtớisựsốngchếtcủakẻnày?KhôngphảingươikhôngbiếthắnchínhlàhungthủđãtiêudiệtbộtộcMaGià–tạisaođếngiờ,ngươivẫncònmuốncứuhắn?”

DiệuPhongvẫnluôntrầmmặctừnãygiờđộtnhiênchấnđộng,ngướicmắtnhìnTiếtTửDạmàkhôngdámtinvàomắtmình–gìhả?Nàng,nàngbiếtrồi?Nàngsớmđãbiết talàhungthủrồi!Chodùnhưvậy…nàngvẫnmuốncứutênhungthủnàysao?

“Ychẳngquachỉlà…thanhkiếmbịngườitalợidụnggiếtngườithôi.Cònta,chỉmuốn…chặtđứtcánhtaycầmthanhkiếmấy.”TiếtTửDạgụcdướiđất,thởhổnhển,nhưnggiọngnóilạikiênđịnhvôcùng:“Huốnghồ,ycũngđãđaukhổvìchuyệnnàyrồi.”

Trongkhoảnhkhắc,cảDiệuThuỷcũngngưngtiếngcười,chămchúnhìnlạinữ tửyếuđuốinhưngọnnếnsắp tàndướingọc tọa:“Đượcrồi,nữđạiphu,taphụcngươi–nhưng,chodùngươikhônggiết,thìmạngDiệuPhong

Page 224: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

sứ ta cũng không thể không lấy!” Diệu Thuỷ đứng dậy, cầm Lịch Huyếtkiếmlên,bướcxuốngbậccấp,sátkhíphủtrùmđểlạimộtcaothủnhưDiệuPhongtuyệtđốilàmộtmốihọakhônlường,hômnaykhônggiếtyđithìcònđợilúcnàonữa?

DiệuPhongnhìnthịcầmkiếmbướctới,ánhmắtkhônghềsợhãi,khóemôingượclạicònnởranụcườiđãnhiềungàybiếnmất.

Ycứmảingâyngườiranhìnnữtửtrênngọctọa:nhìnđiệubộlúcnàngtanóichuyện,lúcnàngtacười,lúcnàngtacầmkiếm…ánhmắthoảnghốtmàxaxăm,khôngbiếtđãnhìntớiphươngnào.

Đâykhôngphải làThiệnMật…nữtửđangcườinhưđiênnhưdạinàycănbảnkhôngphảivươngtỷThiệnMậttrongkýứccủay!

DiệuThuỷcầm thanhkiếmđẫmmáubướcxuống,một chânđạpDiệuPhong, xoay kiếmđặt lên lưng y, cười lạnh lùng: “DiệuPhong sứ, khôngphảitamuốnđuổitậngiếttuyệt–nhưngngươilàtâmphúccủaGiáovương,giữlạimạngngươi,chínhlàtựchặtđứtconđườngsaunàycủata!”

“Dừngtay!”TrênmặtTiếtTửDạcuốicùngcũnglộvẻsợhãi:“Cầuxinngươiđấy!”

NhưngcònDiệuPhongvẫnkhônghềsợhãi,chỉngẩngđầulên, lặnglẽnhìnDiệuThuỷ,nởramộtnụcườichờđợikỳlạ-muốngiếtyư?

Rấttốt.Tấttốt…chuyệnđãđếnnướcnày,cũngchỉcóthểphủnhậntấtcảchoxong.Nhưvậyla2mọichuyệnđềugiảiquyếtdứtkhoátđược.

Chỉ trongsátnangắnngủiấy,yđã trảiquakhôngbiếtbaonhiêuđiênđảo và rồi loạn: ân nhân biến thành cừu nhân, địch nhân biến thành thânnhân…hỉnộailạcnhưtừngđợtsongdồndậpdângtrào.

Trongkhoảnhkhắc,ychợtthấylòngmìnhnhưđãchết.“DiệuThuỷ,”ymỉmcười,nhìnngườichị ruột thịtđứng trướcmặt,dù

trongthờikhắcsinhtửcũngkhôngcóýđịnhnóirachântướng,chỉbìnhtĩnhlêntiếngthỉnhcầu:“Saukhitachết,ngươicóthểthachonữđạiphukhôngbiếtvõcôngkiađượckhông?Nàng tađốivớingươikhôngcóuyhiếpgì,saunàybiếtđâungươicũngcólúcphảicầuynữa.”

“Ha,đãđếnlúcnàyrồi,ngườivẫnnóithaychoảsao?”TrongmắtDiệuThuỷhiệnlênvẻgiễucợt,lờilẽlạnhlùng:“Thậtkhôngngờđấy,Phong–thìrangoàiGiáovươngra,khôngngờngươicòncóthểyêungườithứ2!”

Diệu Phong bình tĩnh ngước mắt lên: “Diệu Thuỷ, xin ngươi tha chonàng,tasẽcảmkíchngươi!”

DiệuThuỷcườikhìkhì,nângkiếmlênngắmchuẩnvàotimy:“Chuyệnnàyhả,cònphảixemtacócaohứngkhôngđã!”

Lờicònchưadứt,thịđãgiậtkiếmvề,rồichémtạtxuống!“NhãDi!”TiếtTửDạruộtganrốibời,thấtthanhkêulên:“NhãDi!”Nànggượnghếttoànbộsứclựcvươntayra,đầungóntayrunrunchạm

khẽvàomũikimnơihôngy,nhưngchỉvậy thìcănbảnkhông thểcản lại

Page 225: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

một kiếm đoạtmệnh kia. Tưởng chừng lưỡi kiếm sắt chém bay đầuDiệuPhongxuống–nhưngcâunóikianhưmột tiasétvôhình, trongchớpmắtđánhtrúnghungthủđangcầmkiếm!

Mũikiếmbỗngnhiênsữnglại,DiệuThuỷhấtDiệuPhongra,quayngoắtđầulại,cúingườixốcTiếtTửDạlên,hằnhọctruyvấn,nétmặtcuồngdạinhưngườiđiên:“Gìhả?Ngươivừanóigì?Ngươigọihắnlàgì?”

“NhãDi.”TiếtTửDạkhônghiểuchuyệngì,hoangmangđáp:“Tênthậtcủay–ngươikhôngbiếtsao?”

DiệuThuỷ sững sờ.Nhân lúc thị đangngẩn ra đó, ngón tay nàngkhẽmáyđộng,lặnglẽrútcâykimchâmtrênhuyệtđạonơihôngDiệuPhongra.

“Nhã,NhãDi!”DiệuThuỷnhìnchằmchặpvàokẻđồngliêunhiềunămnay,nétmặtlộ

vẻkhôngtintưởng:“DiệuPhong…lẽnàongươichínhlà…là…”Chưakịpnóihếtcâuthịđãsữngngườira,bêntrongyphụcráchrướicủa

DiệuPhong,mộtốngtiêunhỏlòira–đólàkhấtlật,thứnhạckhíngườiTâyVựcthườngsửdụng,đượcmàitừsừngtrâu,trangtríthêmhoavănmàubạc,tuangùmàuvàngbêntrânđãphaimàugầnhết.

Diệu Thuỷ nắm chặt Lịch Huyết Kiếm, hai tay run bần bật. Thị cúixuốngnhặtchiếckhấtlậtlên,vuốtvethậtlâu,nướcmắttuôntrào.

Thịquayđầulại,sữngsờnhìnDiệuPhong,chợtpháthiệnranamtửcómáitócxanhlàmnàycũngđangnhìnmình–khoảnhkhắcấy,cơhồthịđãnhìnthấyđứaemtrainămxưađangrunrẩynépvàolòngmình.

Soạt!Bỗngnhiên,LịchHuyếtkiếmlạichỉvàongựcy!“Ngươi…gạt taphảikhông?”NétmặtDiệuThuỷhiện ravẻ tànnhẫn

độcác,cơhồnhưtrongchớpmắtđãápchếđượccơnsonglòng,cườigằnnói:“NgươicănbảnkhôngphảiNhãDi!NhãDiđãchếttừnăm5tuổirồi!Nó,cảvungđaocũngkhôngdám,làmsaobiếnthànhsátthủtâmphúccủaGiáovươngđược!”Thịlientiếpphảnvấn,cơhồnhưkhônghềmuốnngheytrảlời,màchỉđểthuyếtphụcbảnthânmìnhthôivậy.

DiệuPhongvẫnchămchúnhìnnàngvớiánhmắtbìnhthảnquenthuộc,phảngphất nhưmuốnkhắc sâuhình ảnhngười thânmới trùngphùng saumườimấynămvàotâmkhảm.

“Đúngvậy.”Yđộtnhiênnhiẻnmiệngmỉmcười:“ĐíchthựcNhãDiđãchếtrồi.Tagạtngươiđấy.”

DiệuThuỷthởhắtramộttiếngnhưtrútđượcgánhnặng,môimímchặtlại,vungkiếmchémxuốngnhưđãhạđượcquyếttâm,khôngcònchútdodựgìnữa.

Đúng vậy, chẳng qua thị chỉ cầnmột cái cớmà thôi – chuyện đã đếnnướcnày,bấtluậnkẻởtrướcmắtnàylàthânphậngì,thịcũngquyếtkhôngthểgiữmạngylạiđược!

“NhãDi!”SắcmặtTiếtTửDạtáinhợtđi,kinhhãikêulênmộtlầnnữa:

Page 226: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Tránhđi!Tạisaokhôngtránh!”Vừarồi,nàngđãtậnhếtchútsứclựccuốicùnggiảikhaihuyệtđạobịkimchâmphongbếchoy.Tạisaoyvẫnkhôngtránhné!

DiệuPhongchỉbình thảnnhắmmắt lại, không tránhcũngkhôngné–chuyệnđãtớinướcnày,cớchiphảinhậnnhaulàmgìnữa?

Bọnhọsớmđãkhôngcònlàđôitỷđệthânmậtthuởtrước.thờigiantànkhốcđãphâncánhhaingườiởhaichântrờimàgầnnhautronggangtấc,táitạobọnhọ thànhnhữngngườikhácnhau:20nămsau,y trở thànhbùahộmệnhcủaGiáovương,khôngcótìnhcảmcũngkhôngcótưtưởng;cònthịthì trở thành tìnhnhâncủa lão, vì báo thùvàđoạtquyềnmàbất chấp thủđoạn–haingườigiờđây,thếđãnhưnướclửa.

Chodùtỷấycótin,thìchuyệnđãtớinướcnày,cũngquyếtkhôngthểbỏquachotađượcnữa.Tỷấytốnbaonhiêunămtâmhuyếtmớiđoạtđượcmọithứ,saocóthểchỉvìnhấtthờimềmlòngmàđểhỏnghếttấtcả?Vìvậy,thàrằngkhôngtincònhơn…nhưvậy,sẽtốtchocảhaingười.

Ynhắmnghiềnmắtlại.Nhưngkiếmkhôngchémxuốngcổnhưđãliệuđịnh,ngượclạichỉnghethấytiếngkêuthấtthanhcủaTiếtTửDạ.

Sao vậy? Lẽ nào Diệu Thuỷ đến phút cuối cùng lại thay đổi chủ ý,chuyểnhướngsanghạthủTiếtTửDạ?

“Tiếtcốcchủ!”Ygiậtthótmình,bàntayấnxuốngmắtđất,cònchưakịpmởmắtcảngườiđãlướtvụtđi,ômlấyTiếtTửDạrờikhỏivị trí,hạthânxuốngmộtgócđạiđiện,xoaytaybảobệchonàng.

NhưngTiếtTửDạvẫnnhìnchămchămvàosaulưngDiệuThuỷ,rúlênsợhãi:“Cẩnthận!Cẩnthận…!”

DiệuPhongngâyngười,quayngoắtđầulại,sauđócũngthấtthanhkêulên.

Giáovương!Lãogiàbịmộtkiếmxuyên từsau lưngra trướcngựckiakhôngngờđãlẳnglặngđứnglên,khôngbiếttừlúcnàođãtớisaulưngDiệuThuỷ!Toànthânđầymáutươi,cảđôimắtcũngđỏngầu,cơhồmớitrởvềtừđịangục.

Lão lặng lẽ đứng dậy, hung ác vươn tay ra, nắm chặt cây kim trượngnặngnề,vunglênđậpvàolưngkẻphảnbội!

DiệuPhongnhậnrađólàThiênMaLiệtThểđạipháp,cấmthuậtcủaMagiáo.TuyGiáovươngđãbị trọng thương,nhưngvẫnmuốn tậndụngchúthơithởcuốicùngđểkéokẻphảnbộicùngxuốngđịangục.

CònDiệuThuỷlạitậptrungtoànbộtinhthầnvàođốiphóDiệuPhong,nênhoàntoànkhôngphátgiác.

“Cẩnthận!”Khôngkịpnghĩngợi,yđãtungmìnhlaotới.DiệuThuỷgiậtmình,vộiquayđầulại,nhưngkimtrượngđãmangtheo

khíthếsấmsétđậpxuốngThiênLinhCáicủathị!Ythịkinhhãihétlênmộttiếng,LịchHuyếtkiếmvung lênđịnh cản lạimộtkíchnặngngàncânđó.

Page 227: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Nhưngtrongkhoảnhkhắcấy,thịmớikinhhoàngnhậnrathựclựcđíchthựccủaGiáovương.Chỉcầntiếpxúc,mộtsứcmạnhkinhkhủngđãdồndậptràntới,“đinh”mộttiếng,thanhkiếmđãbịchấnđộngbayvuộtkhỏitay!Thịchỉthấynửathântrênbịchấnđộngđếntêrần,muốnđiểmchânlui lại,nhưngkìnhphongrànrạtđãépthịphảiđứngyêntạichỗ.

Taykhôngtấcsắt,DiệuThuỷchỉbiếtmởmắttrừngtrừngnhìncâykimtrượngmang theo tiếng rít rợnngườiđậpxuống,biếnThiênLinhCái củamìnhthànhmộtmớbầynhầy.

“Vươngtỷ,cẩnthận!”Bêntaithịchợtnghetiếnggọikhẽ,rồithấymìnhbịngườikháckéogiậtđi,thoátkhỏivòngvâycủasứcmạnhkia.DiệuPhongđãkịpthờiphóngtới,vươntaykéoDiệuThuỷramrồixoayngườilạibảovệchothị,câykimtrượngkialiềngiángthẳngxuốnglưngy!

“Rắcrắc!”Tiếngxươngcốtvỡnátvanglêngiòntan,DiệuPhongloạngchoạngmột bước, hámiệngphun ramột ngụmmáu lớn.Đồng thời,Giáovươngbịchânkhíhộ thểcủaDiệuPhongphảnkích, thầnsắc tựa loàiyêuquỷcủalãocũngảmđạmđi,saumộtkíchtoànlựcđó,cuốicùngnhưngọnđèncạndầu,ủrũgụcxuốngngọctọa.

“NhãDi!” Tiết TửDạ buộtmiệng kêu lên, thương tâm xé ruột loạngchoạng bổ về phía y.Cùng kêu lên cái tên này với nàng, còn có cảDiệuThuỷ.MáuDiệuPhongbắntungtóelênyphụcthị,toànthânnữnhânngườiLâuLankhôngthểkhốngchếnổimàrunlênlẩybẩy,nhìnkẻđồngliêuđãdùng tấm thânhuyếtnhụcđểđỡ lấymộtkích tất sátcủaGiáovương thaymình,ánhmắt thịhiện lênvẻkinhhãikhông thểchegiấu–khôngsai,đóchínhlàNhãDi!ĐóđúnglàNhãDi,đệđệduynhấtcủa thị!Cũngchỉcóngườithânduynhấtnày,mớikhônghềdodựmàhànhđộngnhưvậytrongkhoảnhkhắcsinhtửấy,khôngtiếcđemmạngmìnhrađổilấymạngcủathị.

“NhãDi!NhãDi!”Thịbổnhàoxuốngđất,ômđầuDiệuPhongvàolòng,kêugàonhũdanhcủay.Ynhoẻnmiệngcười,mởmiệng,phảngphấtnhưmuốntrảlời.Nhưngmáuđãtừtrongcổhọngtràora,nhấmchìmnọitiếngnói.DiệuPhongnhìnchămchămvàongườitỷtỷđãthấtlạcnhiềunăm,cuốicùngvẫnkhôngthểnóiralời,ánhmắttừtừảmđạm.

NướcmắtDiệu Thuỷ tuôn xuống nhưmưa, không thể khống chế nổimìnhmàômchặtlấyconngườiđãmấtđitrigiáctronglòng,khócrốnglên:đólàNhãDicủathị, làđệđệthịđãđánhmấtrồi lại tìmvềđược…yd8ãdũngcảmhơnhồi5tuổikhôngbiếtbaonhiêulần,nhưngthịlạivìdụcvọngcủabảnthânmàkhôngchịunhậny,ngượclạicònmuốngiếtchếtynữa!

“Để taxem!Nhanh lên!”TiếtTửDạgắnggượngbò tới,dùnghết sứcchốngngườilên.Bàntaynàngđãkhôngcònsứclực,runlênbầnbật,phảilàmđilàmlạimấylầnmớimởđượcbìnhthuốcngọcmàumỡdêra,đổhếtcảnămviênChuQuảNgọcLộđơnra–khôngcầnnghĩngợi,nhéttấtcảsốthuốcvàomiệngDiệuPhong,sauđó lại lấycảviênSíThiêngiảihànđộc

Page 228: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

choyuống.Nàngđịnhdùngkimchâmphongbếhuyệtđạocủaylại,songđôitaycứrunlêndữdội,cảcâykimcũngkhôngthểnàocầmlênnổi.

“Ha…ha…”Lãonhânmặtđầymáutươicườiphálên,thởhổnhểnnhìnbakẻđangủrũbêndưới:“cácngươigiỏilắm!20nămrồi,tanuôingươidạyngươi,đếncuốicùng,từngđứamột…đềumuốntachếtcảsao?”

Lãonhân tiênphongđạocốtmặtmàyvấymáu,đôimắt sángnhưyêutinh,độtnhiênbậtcườiđiêndại.Tiếngcườitịchmịchmàtuyệtvọng–cuộcđờiyđầygậpghềnhtrắctrở,từmộttênsátthủtrongTuLatrường,trởthànhnhân vật đứng đầu Tây Vực đối kháng lại võ lâm Trung Nguyên, phongquanghuyhoàngbiếtbaonhiêu.Vậymàđếncuốicùng,lạichỉnhậnđượckếtcụcngườingườixalánh,thânnhânbộiphảnthếnày.

“Được,được,được!”Yvỗmạnhlêntayvịnngọctọa,ngửamặtcườimộttràngdài: “vậy thì, cácngươi sẽ đượcnhưý!”Khoảnhkhắcbàn tayyvỗxuống,chỉnghemộttiếng“lách,cánh”vanglên,giốngnhưcócơquangìđóđượckhởiđộng,cảtòađạiđiệnđềuchấnđộng!

“Khôngxong!”DiệuThuỷđộtnhiênbiếnsắc:“Lãomuốnhủydiệt lạcviênnày!”Lời cònchưadứt, cả tòađạiđiệnnguyngahungvĩđãphát ratiếngrăngrắcđángsợ,rườngcộtbắtđầunghiênglệchxiêuvẹovớitốcđộkinhhoàng,cảmắtthườngcũngcóthểnhậnra.Xànhàkhổnglồbịépgãynát,ầmầmrơixuống.

“Chếtchungvới tađi!Cáchài tửcủa ta!”Giáovươngđặt tay trênnútbấm cười ha hả, nhưng chưa dứt hơi thì tiếng cười đã đứt đoạn.Mái đầutrắngxóangoẹoxuốngcứngđờlạitrongtưthếhếtsứckỳdị.

“Chạymau!”DiệuThuỷcúingười, đỡDiệuPhong lên, đồng thờiđưataykéotheocảTiếtTửDạ.

ThiênQuốcLạcviênnàyđượcxâydựngởnơicaonhất trênđỉnhCônLuân,bêndướilàlớpbăngvạnnămkhôngtan,nhưngvìmộtlýdonàođó,khimớixâydựngngườitađãbốtrítrước,chỉcầnphátđộng,hỏadượcđượcchôngiấubêntrongsẽpháhủytoànbộnềnmóngtrongnháymắt,làmtấtcảmọithứđềusụpđổtantành.

“Khôngcầnđâu,”TiếtTửDạchỉmỉmcười,đẩytaythịra:“TađãtrúngđộcThấtTinhHảiĐường.”

DiệuThuỷsữngsờ,ngẩnngườinhìnnàng trong thoángchốc,cảmxúctrongmắtphứctạplạthường.Nữtửnày,chínhlàngườimàNhãDibấtchấpmọithứđểbảovệsao?NàngtađãthayđổiDiệuPhongsứtâmtĩnhnhưmặtnướcphẳnglặng,từtừđánhthứcNhãDicủaquákhứđanglẩnsâutrongnộitâmytỉnhdậy.

“Cácngườimauđiđi,mang…mangcáinàyđi,”TiếtTửDạcựaquậykéotúi thuốcra,nhétvàotayDiệuThuỷ:“Lấythứthuốcmàuđỏtrongđóchoy uống… lập tứcmời đại phu tới, nội tạng của y, có thể, có thể toànbộ…”

Page 229: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Diệu Thuỷ im lặng cúi đầu, cầm lấy túi thuốc, quay người đỡ DiệuPhonglên.

Trênđỉnhnúituyết,mộttrậnhủydiệtvôtiềnkhoánghậusắpsửaxảyra,mặtđấtđóngbăngrunglêntừngchập,đạiđiệnchấnđộngdữđội,cộttrụxànhàlunglaymuốnsập.Cácđệtửbêndướiđềulấylàmkinhhãi,hoảnghốtngướclênnhìnlạcviênlunglaynhưmuốnsụpđổtrênđỉnhnúi.

“Mauchạyđi!”TiếtTửDạkinhhãihétlên,dùnghếtsứclựcđẩymạnhtỷđệDiệuThuỷ.

DiệuThuỷtrầmmặc,quayngườiđi.“Rắc,rắc!”Xàchínhcuốicùngcũnggãyđôi,rơiầmxuốngngườinữđại

phu.Đúnglúcđó,DiệuThuỷđộtnhiênxoayphắtlại,cổtaykhẽlậtchốplấyTiếtTửDạ:“Cùngchạy!”

Page 230: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Chương14

SÂMTHƯƠNGVĨNHCÁCHCảnhtượnghômấy,tấtcảđệtửĐạiQuangMinhcungvĩnhviễnkhông

thểnàoquên.Trênđỉnhcaonhấtbỗngnhiênxảyrađịachấn,lớpbăngvạnnămkhông

tanvỡtrongnháymắt,cảngọnnúitưởngchừngnổrờilàmbốnnămmảnh,tuyếtlởphủkímcảnửangọnCônLuânsơn,lạcviênhoalệbímậttrênđỉnhnúiđãbịhủydiệttrongkhoảnhkhắc.

KhicâycầubạchngọcnốiliềnlạcviênvàĐạiQuangMinhcungbắtđầunứtgãy, chợt thấymộtbóngáo lam từđỉnhnúi lướtxuốngnhưsaobăng.Ngườinàyhaitayđỡhaingườikhác,thânphápnặngnềrõrệt,vìvậynênkhôngkịpquacầu.

Câycầubị chấnđộngdữdộivỡ tung,đãcómấymảnh rơixuốngvựcbăngvạntrượngbêndưới.

Nữtửáolamkiabịcảnlạiởđầucầubênkia,trướcmặtlàvựcsâurộngtới10trượng.Thịdừnglại thởgấp,nhìnchằmchằmvàovựcsâuhunhút.Vớituvicủathị,mộtmìnhcònchưachắccóthểbayquađượckhoảngcách10trượng,nếunhưlạicònmangtheocảhaingườinày…

“Khôngcầnlochota.”TiếtTửDạcảmgiácmặtbăngdướichânkhôngngừngchấnđộngkịchliệt,vộinônnónglêntiếng:“Ngươikhôngđưađược2ngườicùngđiđâu.”

DiệuThủy trầmngâmgiây lát,quảnhiênkhông lochonàngnữa,kiênquyếtxoayngườixốcđệđệđanghônmêcủamìnhlên.Chỉthấythịhítsâumộthơi,dồnlựcvàochân,tăngtốclaovútquađầubênkiacủacâycầugãy,lúcsắphếtđà,đầumũichânlạiđiểmxuống,mượnlựclaovútlênnhưmộtđạocầuvồng,cuốicùngcũnghạthânxuốngbờđốidiện.Còncâycầugãynátthìđãkhôngcònchịuđựngnổi,saukhiDiệuThủygiẫmchânmượnlựclầncuốicùng,mặtcầukêulênrăngrắcrồisụtxuốnghơn1trượng!

TiếtTửDạdựavàohànglancanbạchngọcnhìnDiệuThủymangtheoDiệuPhongbìnhanhạxuống, trái timcuốicùngnhưtrútkhỏigánhnặng,thânhìnhmềmnhũngụcxuống.

Nàngngẩngđầulêncao,nhìnvôsốbônghoatuyếtđangmúalượntrênkhôngtrung,khóemiệngnởramộtnụcườisiêuthoát.

Xongrồi…xongrồi…tấtcảcuốicùngcũngkếtthúccảrồi.DùlàHoắcTriểnBạch,MinhGiớihayNhãDi,nàngđềuđãtậnhếtsức

lực.Giờ đây đại thù đã báo, những người nàng lo lắng cũng đều bình anthoátlyhiểmcảnh,nàngcòngìphảibậnlòngnữađâu?

Dướichânlạichấnđộngmộthồi,đằngsaucótiếngnổầmầm,lầuvàngđiệnngọctronglạcviênsậpxuốngtừngmảnglớn–lạcviênbímậtcủacác

Page 231: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

đờiGiáovươngnày,đếngiờcũngbịhuỷtrongnháymắt.Baonhiêuvinhhoaphúquý,cuốicùngđềutrởvềcátbụicả.TiếtTửDạlặnglẽnhắmmắtlại,đợichờgiótuyếtđếnchônvùimình.“Đứngdậy!”Bêntainàngchợtvanglêntiếngquátkhẽ,chưakịpmởmắt

ra,cảngườiđãbịxốclên.“DiệuThuỷ!”Nàngkinhhãithấtthanhthốtlên–nữtửáolamấy,đirồi

quaytrởlại!“Mặckệtađi!”Nàngvộivùngvằngthoátkhỏibàntayđốiphương.“Đivớita!”SắcmặtDiệuThuỷđãtáinhợt,rõràngvừarồimangtheo

DiệuPhongnhảysangbờbênkiađãlàmthịtiêuhaorấtnhiềuthểlực,thếnhưngthịvẫnkéoxốcTiếtTửDạlênchạyvềphíatrước.Mặtcầudướichânbỗngnhiênvỡtungra,mộttảnglớnrơixuốngvựcbăngthămthẳm.

DiệuThuỷkịpthờidừngbước,ngâyngườinhìnkhoảngcáchbịkéodàidàihơn–cúnhảylầntrướcđãlàcựchạncủathịrồi,vậymàgiờđoạncầugãylạicòndàihơn,nếumangtheocảTiếtTửDạ,rấtcóthểcảhaisẽkhôngthểnàonhảyquacánhcửasinhtửnày.

“Bámchặtvào,”DiệuThuỷbópchặthaivaicủaTiếtTửDạ,ngănkhôngchođốiphươngphảnkháng,giọngnóilạnhlùngbìnhtĩnh:“Côngheđây,tanhấtđịnhphảiđưacôđi!”

Ngoàichuyệnnàyra,người tỷ tỷnày, thậtsựchẳngbiếtcó thể làmgìchoNhãDinữa.

DiệuThuỷnghiếnrăng,độtnhiênvậnlựcvàomũichân,mangtheoTiếtTửDạlaovútlênkhỏiđoạncầugãy,dùnghếttoànlựclướtsangphíabênkia,tựanhưđangvẽnênmộtđạocầuvồng.Nhưngchiếccầuvồngtrêntuyếtấytừtừlụixuống,rốtcuộckhôngthểrơixuốngđầucầuđốidiện.

“A…”Rơixuốngvớitốcđộkinhngười,TiếtTửDạbuộtmiệngkêulênkinhhãi,thânhìnhbỗngnhiênthấynhẹtênh!Mộtbàntayvươnra,nắmlấyhôngnànghấtmạnh,cảngườinànglạivănglêncaolầnnữa.

Nàng hoảng hốt vươn tay định chộp lấy người đang rơi xuống theohướngngượclại.Trongkhoảnhkhắccuốicùngấy,nàngchỉkịpthấybóngáolamnhưmộtcánhbướmbịthương,rơinhanhvùnvụtxuốngvựcsâuvạntrượng.

Cảnhtượngnăm14tuổilạiloélêntrongtâmtưởng,cóngườivĩnhviễnchìmxuốngphíabênkiacủathờigianvàkhônggianngaytrướcmắtnàng.

“Diệu Thuỷ!” Nàng vươn tay về phía nữ tử đang rơi xuống vực sâukhôngđáykia,xéruộtxégangàothét:“DiệuThuỷ!”Nhưngcuốicùngchỉcógióthổiquakẽngóntaynàngmàthôi.

Tiết Tử Dạ rơi bịch xuống nền ngọc thạch bên bờ đối diện, cơn đaukhiếnmắtnàngmờđi,trướcmắtchỉcònmộtvùngtrốngrỗng.TácdụngcủaBíchLinhđơncuốicùngcũngkếtthúcrồi,chấtđộcThấtTinhHảiĐườngkhôngcòngìápchế,pháttácdữdộitrongcơthể,nàngthổramộtbúngmáu.

Page 232: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Máu,gặptuyết,khôngngờđãhoáthànhmàuxanhngọcbích.Đỉnhnúilạivanglêntiếngnổđinhtainhứcóc,tuyếtcuồncuộndânglên

caongất– trời longđất lở,mọingườibỏchạy tứ tán.ĐỉnhCônLuân lúcnày,thậtkhôngkhácgìmộtngôimộlớn.

Lẽnào,đâychínhlà“mạtthế”trongtruyềnthuyết?Khôngbiết trảiquabao lâu,nàng tỉnh lại trong tuyết,chỉ thấymỗi tấc

mỗithướctrêncơthểmìnhđềuđangđauđớn.Cảmgiácđauđớnấycơhồkhôngthểdiễntảđượcbằnglời,từngchúttừngchútmộtkhoansâuvàocốttuỷ,khiếnnàngtưởngchừngkhôngthểnàochịuđựngnổimàphảikêulênthànhtiếng–nànghiểurõ,đólàchấtđộcThấtTinhHảiĐườngđãbắtđầuxâmthựckhắpcơthểmình.

Nhưngvừamởmắtra,nàngđãthấyDiệuPhong.Yđangđứngbêncâycầubạchngọcđãgãyđoạn,cúiđầunhìnchămchămxuốngvựcbăngsâukhôngthấyđáybêndưới,máitócdàixanhlamtungbayphấtphớitronggió.

“Vươngtỷ.”Bỗngnhiênylẩmbẩmbuôngmộtcâu,bướclênphíatrướcmộtbước,tuyếtbênbờvựcrơilảtảxuốngdưới.

“NhãDi!”Nànggiậtmìnhkinhhãi:“Đứnglại!”Vừalolắnglạivừagiậndữ, nàng cũng không biết mình lấy đâu ra sức lực đứng phắt dậy, loạngchoạnglaotới,ômchặtlấyytừphíasau,nhưngcơthịttoànthânđãkhôngthểdụnglựcnữa,cảngườilậptứcmềmnhũnragụcxuốngđất.

Diệu Phong thoáng ngẩn người, bước chân dừng lại, nhanh chóng bếnànglênkhỏimặttuyết.

“Đừng làmchuyệnngungốc…”Nàngsợhãinắmchặtcánh tayy,hơithởgấpgáp:“DiệuThuỷsứchếtrồi…nhưngngươikhôngđượclàmchuyệnngốcnghếch.Ngươi,ngươi,khụkhụ,nhấtđịnhphảisống!”

DiệuPhongcụpmắtxuống:“Tachỉmuốnthunhặtdicốtchovươngtỷthôimà.”

“A…”TiếtTửDạthởphàonhẹnhõm,cuốicùngbuôngbàntaynắmchặtlấy cánh tay y ra, dườngnhưmuốnnói gì đó, nhưngvừamớimởmiệng,nàngđãthấytrướcmắtbỗngtốisầm,mệtmỏigụcvàolòngđốiphương.

Diệu Phong cả kinh thất sắc: đòn cuối cùng trước khi chết của Giáovương,chắcđãkhiếnnàngtrọngthươngrồi?

“Yêntâm.TạihạmuốnbảođảmsựantoànchoGiáovương,nhưngcũngnhấtđịnhbảođảmcốcchủđượcbìnhan.”

Lúcđưanànglêntuyệtđỉnh,ytừnghứanhưvậynhưngđếncuốicùng,ylạichẳngthểbảovệbấtcứngườinào!

Nỗiđaugiằngxétâmcandânglênmãnhliệt,cơhồmuốnnghiềnnáttráitimcủaythànhbộtmịn.Yđưataybắtmạch,chợtpháthiệnkhíhuyếtcủanàngđãkhôngthểvậnhànhthôngsuốt.SắcmặtTiếtTửDạmỗilúcmộttáiđi,hơithởdầndầnyếuớt,cònythìchỉbiếtthúcthủvôsáchđứngbêncạnh,lòngđaunhưcắt.

Page 233: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Ymuốngàothét,muốnkhócoà,nhưnggươngmặtlạikhônglộrabấtcứcảmxúcnào–hơn20nămsốngmànhưchếtấyđãđoạtđimấtcủaykhảnăngbiểuđạttìnhcảm!

DiệuPhongủrũquỳxuốngmặttuyết,đấmmạnhmộtquyềnxuốngđất,khẽgầmgừ,gụcmặtvào lớp tuyếtdày– tuyết lạnhphủ lấp lênvầng tránnóngbỏng,bithốngvàphẫnnộcuồncuộndânglêntronglòng,dồndậpnhưnướcthuỷtriều.Còny,ylạikhôngbiếtphảilàmthếnàomớitìmchonhữngcơnsónglòngdữdộinàymộtnơiđểpháttiết.

Y chìm trong sự giày vò đau đớn này không biết bao nhiêu lâu, cuốicùng,trongkhoảnhkhắctưởngchừngnhưsụpđổ,“cạch”,mộttiếngrấtnhẹvanglên,phảngphấtnhưmộtsợidâytróichặtnộitâmycuốicùngcũngđứtđoạn.Nhữngcơnsóngcuồncuộndângtràotừtậnđáytimtrànvàonãobộ,rồituônranhưmưanơikhoémắt.

“A…a…a…aaaaaa!”Khoảngkhắcgiọtnướcmắtđầutiênrơixuống,cuốicùngycũnghétlênđượcthànhtiếnggiữamàngiótuyếtmênhmông.Nỗiđaunhiềunămtrànlênkhỏiđáylòng,tànnhẫnxénáttrái timđãchếtkhô,cuốicùngycũngkhôngcầnphảiápchếbảnthânnữa,đểmặcchobithươngcùngphẫnnộnhấnchìmmìnhđi.

Vậynhưng, trongcơnđaukhổấy,một luồngchấnkhíhòadịuđãbiếnmấttừlâubỗngàoạtdânglên,chảylankhắptứchibáchcốt.

Tuyếtđọnggầnbàn tayymauchóng tanchảy,khibàn tayngập trongmộtvũngnướcấm,DiệuPhongmớigiậtmìnhnhậnra.

Ykinhngạcgiơtaylêntrướcmặt,cảmnhậnđượcthứsứcmạnhđóđãngưngtụtrởlạitrêncácđầungóntay–khẽvungtaymộtcái,mépbàntaymangtheomộtcơngiónónghầmhập,cắtđứtcảmộtđoạncầubạchngọclạnhbăng!

DụcXuânPhong?YđãcóthểsửdụnglạithuậtDụcXuânPhongsao!HơnmộtthángtrướcgặpphảiTiếtTửDạ,kẻlúcnàocũngbìnhlặngnhư

xácchếtlàyđãđộnglòng,tâmthầnrốiloạnkhiếnykhôngthểsửdụngđượcthuậtDụcXuânPhongnữa.Khôngngờlúcnày,khivôsốđaukhổvàtuyệtvọngkéonhautrànvề,trongcơthểylạidườngnhưcógìđóđộtnhiênđượcgiảiphóng.

Tâm thần y chợt bình lặng trở lại, không còn do dự, cũng không cònbànghoàng–thìra,saucơnbithốngcựcđộ,conngườitacũngcóthểtrởvềtrạngtháibìnhlặngcựcđộ.

Chẳngquachỉlà2conđườngcùngquyvềmộtmốimàthôi.NộilựcDụcXuânPhonglạingưngtụtrongcơthể,ykhôngnghĩngợigì,

chỉvộivãômnữtửhônmêtronglònglên,chạynhanhxuốngnúi,đồngthờiáptaylênđỉnhđầunàng,cuồncuộnđẩynộilựcvào,hóagiảihànkhítrongthânthểnàng–phảimaumaunghĩcách!Nếukhôngmautìmchonàngđạiphugiỏinhất,chỉsợsẽ…

Page 234: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Ykhôngthểđểnàngchếtnhưvậyđược…tuyệtđốikhông!Lúc phóng xuống Tây Thiên Môn, Diệu Phong nhìn thấy một bóng

ngườiquenthuộcđanglặnglẽđứngcạnhYthoángkinhngạc:DiệuKhông?Trongcungđãxảyrabiếncốlongtrời

lởđất,vậymàkẻ thầnbínhất trongNgũMinhTửnày,đếngiờvẫnđứngngoàimọichuyệnhaysao.

“DiệuKhông!”Yđứnglại,dặndòngắngọn:“Tronggiáođạiloạn,ngàilậptứctrởvềchủtrìđạicục!”GiờđâyNgũMinhTửhầunhưđãchếthết,cũngchỉcòncáchnhờDiệuKhôngthuthậptàncụcmàthôi.

Nghethấytintứcchấnđộngnhưvậy,nhưngDiệuKhôngcũngchỉphẩyphẩytay,gươngmặtdướilớpmặtnạkhônglộchútcảmxúc:“Thếà?Vậythì,DiệuPhongsứ,ngàiđịnhđiđâuđó?”

“Tacầnphải rờikhỏiđây, chuyệnởđây tạm thờidongàiđảm trách.”DiệuPhongngấmngầmcảmthấycógìđókhôngổn,nhưnglúcnàylòngyđangnóngnhưlửađốt,nêncũngkhôngmuốnnóinhiều,dặndòDiệuKhôngxongthìlậptứclaovútđi–trướcmắtcầnphảichạyđưavớithờigiantrởvềDượcSưcốc!Thương thế củanàngnặngnhưvậy,nếukhôngmauchóngđượctrịliệutốt,chỉsợsẽkhôngcònhyvọng.

“Điđicũngtốt.”Nhìntheobónglưngkhuấtdầncủay,DiệuKhôngkhẽmỉmcười,giọngnóithấptrầmmàquỷquyệt:“đểcảtalẫnngươiđềukhỏiphiềnphức.”

Cómáu trênváchbăngngoằnngoèochảyxuống,nhưngchỉđượcmộtnửađãđôngcứnglại.

DiệuKhôngnghiêngđầu,đidọctheovếtmáu,tungchânđáthithểngãgụctronggóckhuất–đóđềulàcácđệtửĐạiQuangMinhcungcanhgácnơiTâyThiênMônnày,tầngtầnglớplớpngãxuốngphíasaulầugác,ngườinàongườinấyđềumangvẻmặtkinhhãi,phảngphấtnétkhôngthểtinnổivịthượngtynhiềunămnaycủamình.DiệuKhôngsứtrongNgũMinhTửlạiđộtnhiênratayhạsátđốivớithuộchạ.

Thật là ngu xuẩn…đámnhãi nhép này, làm sao có thể tin tưởngmộtngườiđeomặtnạchứ?

“Xửlýxongcảrồi…”DiệuKhôngngướcmắtnhìnvềphíaĐôngnam,lẩmbẩmnói:“Saobọnhọvẫnchưađến?”

TiếtTửDạtỉnhlại,pháthiệnramìnhnằmtrênlưngmộtconngựađangchạynhưbay.

Cònsốngsao?Giórítvùvùbêntainàng,nhưngthânthểlạihoàntoànkhôngcảm thấygiá lạnh–nàngcuộnmình trong lòngmộtngười, tấmáochoàng lymiêu ấm áp bọc lấy thân thể, một bàn tay đỡ lấy lưng, khôngngừngtruyềnvàoluồngnộilựcnóngấm.

Mái tóc dài màu lam rủ xuống mặt nàng. Là Diệu Phong? Nàng cựamình,nởmộtnụcười thảmđạm,gượngmởmiệng,định lên tiếngkhuyên

Page 235: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

đốiphươngđừngtốncôngvôíchnữa,nhưngđộctínhxâmthựckhiếnnàngkhôngcòncảhơisứcđểnóichuyệnnữa.

Nhưnhậnrangười tronglòngmìnhđã tỉnhlại,namtửtrênngựabỗngnhiên cúi đầu nhìn nàng, nôn nóng hỏi: “Tiết cốc chủ? Cô đỡ chút nàochưa?”

Nàngchỉkhẽmấpmáymôi,cốrặnramộtnụcười,nhưngcùnglúcđómộthàngmáumàuxanhngọccũngrỉranơikhóemiệng.

“Đừnglolắng,tạihạlậptứcđưacôvềDượcSưcốc.”DiệuPhongnhìnthứmàusắckỳdịấy,tronglòngthầmcảmthấybấttường:“SắpđếnÔLýNhãTôĐàirồi–côcốlên,sẽlậptứcvếtớiDượcSưcốcngaythôi!”

VềDượcSưcốcthìcótácdụnggìchứ?Chấtđộcnàycảtacũngkhôngtrịđượccơmà..nhưngnàngđãkhôngcònsứclựcđểmởmiệngnữa.

DiệuPhongthúcngựalaovútditrongtuyết,cơngiódữdộithổimáitócdàicủaytungbayphấtphơ.

Nàng bình thản gục đầu vào ngực y, nghe tiếng tim dập dồn dậpmàmạnhmẽbêntrong,thầntrílạibayxalầnnữa,trênmặtdầndầnhiệnramộtnụcườithoảimái–a…cuốicùng,nàngcũngkhôngcònchuyệngìphảilonữa.

Bọnhọđềuantoàncảrồi.Nàngdầncảm thấykhó thở,độc tínhThấtTinhHảiĐườngđangxâm

thựcdữdộivàothầntrí,trongdầunàngchỉcònmộtvùnghưvôtrốngrỗng.Ánhmắt hiện lên vẻ sợ hãi – nàng biết rõ thứ độc chất này sẽ khiến

ngườitadầndầnmấtđikýứctrongvòng7ngày,cuốicùngsẽbiếnthànhmộtkẻngâyngốc.

Vô số chuyệnxưa nhưhoa tuyết bay loạn xạ trướcmắt, khôngngừnghiện lên rồi biến mất: Tuyết Hoài, Minh Giới, hai tỷ đệ Nhã Di, ThanhNhiễm sư phụ, Đinh bà bà và các tỷmuội trong cốc… những người yêuthươngnàngvàđượcnàngyêuthương?

Làmsaocóthể?Làmsaocóthểquênđượcchứ?Nànglấyhếtsứclựccốcựamìnhmòlấymũikimchâmtrongngười–

nhữngmũichâmthondàimảnhdảấychuyêndùngđểcứungười.KểtừkhikếthừaDượcSưcốc,nàngđãbiếtthiênchứccủamìnhlàgì,vậymànànglạidùngnóđểđoạiđitínhmạnhcủamộtngườibệnh.

Nàngđãphạmphảitộilỗimàngườihànhykhôngthểphạmphải.Nhưngđãgắnghếtsức,ngóntaynàngcũngchỉkhẽđộngđậyđượcmột

chút– thậmchícảhơisứcđiềukhiểnchínhcơthểmìnhnàngcũngkhôngcònđủsức.

ThấtKiếmcủaĐỉnhKiếmcáctrênđườngđivềphíaTâygặpphảimộtngườiđanglaonhanhvềphíaĐôngBắcởÔLýNhãTôĐài.

DiệuPhongsứ!Trongmàn tuyết,vừanhìn thấymái tóc lamkỳdịnhưDiệuKhôngđã

Page 236: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

miêutả,7ngườiliềnđưamắtnhìnnhau,lậptứctảnra7phươngvị,bốtríkiếmtrận-DiệuPhonglàcaothủtềdanhvớiĐồngtrongĐạiQuangMinhcung,tuychưatừnghànhtẩugianghồ,nhưngtừthi thểcủaBátTuấntrênđồngtuyết,bọnhọđãbiếtrõđốithủnàyđángsợtớinhườngnào!

HoắcTriểnBạchđứngởvịtrísaoToànCơ,MặcHồnkiếmchúcxuốngđấy,lặnglẽnhìnkỵmãđangtiếnmỗilúcmộtgầnhơn.

“Gùgù…”Dườngnhưcũngphátgiácrasátkhí.DiệuPhongđộtnhiênghìcươngngựacáchđó3trượng.

“Tránh đường!”Người trên ngựa lạnh lùng nhìnĐỉnhKiếm các ThấtKiếm:“Hômnaytakhôngmuốngiếtngười.”

Ykhoácmộtchiếcáoấmrộngthùngthình,bêntrongcònchènthêmáolônglymiêudày,haitayđềuômtrướcngực-HoắcTriểnBạchlặnglẽđưatayrahiệuchocáchuynhđệcảnhgiác,khôngaicóthểđoántrướcđượckhinàoysẽbấtngờrataycả.

“A,DiệuPhong sứkhẩukhí lớn thật.”HạTiênVũbấtbình, cườigằnmộttiếng:“BọntakhôngnhưmấythùngnướcgạoBátTuấnấyđâu!”

“Có nhường đường không? Diệu Phong tỏ ra nôn nóng bất thường:“Đừngépta!”

“Cóbảnlĩnh,thìmởđườngmáuquađi!”HạTiênVũcườiphálên,mui4kiếm chỉ về phíaHoắc Triển Bạch ở ToànCơ vị, giậm chânmột cái, 6người còn lại nhất tề rút kiếm, thân hình giao nhau vọt lên vào vị trí củamình,kiếmquangkếtthànhmộttấmlướibạc.Kiếmtrậnphátđộngchỉtrongchớpmắt!

CánhtayDiệuPhongtrongáobàokhẽđộngđậy,lướtxuốnglưngngựa,kiếmtrongtayphảiđộtnhiênđâmra.Mộtchiêunhưsấmsétgiángxuốnglướikiếm, trongnháymắtđãgiaothủmườimấychiêu, trườngkiếmchạmnhauphátranhữngtiếng“đinhđinh”liênmiênkhôngdứt.

DiệuPhongxoaychuyểntrongmànkiếmảnh,mộtmìnhđốikhángvới7tinhanhkiếmthuậtcủaTrungNguyênnhưngkhônghềsợhãi.Kiếmcủaychỉlàmộtthanhkiếmthépxanhbìnhthường,nhưngthânkiếmchứađầynộilựctinhthầnnóngấm,đủmạnhđểchốnglạibấtcứdanhkiếmnào.

“A!”TrongThấtKiếmđãcóngườikêulênkinhhãi, trườngkiếmvuộtkhỏitaybayđi,cắmvàomặttuyết–songkiếmvừachạmnhau,thanhkiếmtrongtayđãnóngbỏnglênnhưvừanhùngvàonướcsôi.Cáinóngtừchuôikiếmthấmquabàntay,bỏngrátđếnnỗikhiếnngườitakhôngthểnắmchặtđượcnữa.

“Cẩnthận,DụcXuânPhongtâmpháp!”HoắcTriểnBạchđãnhìnthấytrênthânkiếmcủaDiệuPhongẩnhiệnánhđỏ,vộithấtthanhnhắcnhở.

Phảngphấtnhưmuốnliềumộtphenhòngtốcchiếntốcthắng,vịcaothủthầnbícủaĐạiQuangMinhcungnàyvừaratayđãdùngđếnthứkiếmphápcựckỳácliệt,cơhồchiêuchiêuthứcthứcđềumuốnđoạtmạngđốiphương,

Page 237: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

bấtchấptấtcả,chỉhòngxôngquakiếmtrận.Saumộtđợtgiaokích,bịluồngnộilựcnóngbỏngkiaápbức,cáckiếm

kháchĐỉnhKiếmcácđềunhấtloạtluilạimộtbước.DuychỉcóHoắcTriểnBạch thânvậnbạchy làvẫnđứngvữngởToànCơvị,MặcHồnkiếmchỉxuốngđất,khônghềdiđộng.

GãtửthủnơiToànCơvị,toànthâncảmquanđềumởrộng,theosátnhấtcửnhấtđộngcủađốiphương.

Mỗi lầnDiệuPhongđịnhđộtphákiếmtrận, thanhMặcHồnkiếmđentuyềnlạikịpthờicảnlấyđườngracủay,khôngsaimộtchút,mấylầnđẩybậtytrởlại.

Sau50chiêu,rõràngvìnônnóngthoátthân,DiệuPhongxuấtchiêuquánhanh,giữachiêuvớichiêuđãthoánghiệnsơhở-MặcHồnkiếmnhưmộtluồnggióđen,mauchóngxuyênquakiếmquangcủaDiệuPhong!

Trúngrồi!HoắcTriểnBạchmộtkiếmđắc thủ,khôngngờ trongkhoảnhkhắc ấy,

đốiphươngđãbuôngkiếm!Trongthờigianngắnngủichỉđủđểtialửalóelên,DiệuPhong hoàn toàn buông rơi vũ khí, dùng bàn taymình cản lưỡikiếmấylại.

“Soạt!”Một tiếng kêu khẽ vang lên, thanh kiếm đen tuyền xuyên qualòngbàntayDiệuPhong,ghimbàntayylại!Đắcthủrồi!LụcKiếmcònlạireolênkhekhẽ,lậptứclướttới,nhânlúcđốiphươngbịghimchặtấynhấttềxuấtkiếm,6 thanhkiếmkết thànhmột lướikiếmdàyđặc,chỉcầnmộtcáinháymắtlàcóthểnghiềnnátngườibêntrongthànhnhiềumảnhvụn!

Đúng lúc ấy, Diệu Phong đột nhiên xoay người! “Soạt!” Y căn bảnkhôngchúýđếnnhững thanhkiếmđangđâmvềphíamình,bấtcầnquantâmmọichuyệnkhác,chỉvươntaykiara,lấychỉthaykiếm,nháymắtmộtcáiđãđiểmvàocổhọngcủaChuHànhChi,ngườiniênkỷnhỏnhất,võcôngcũngyếunhấttrong7người!

Mọithanhkiếmđềuchỉxuyênqualớpáoyrồisữnglại.“Bátđệ…”VệPhongHànhcảkinh,cùngtấtcảngườikhácnhấttềluilại

3bước.Khôngaingờđượcngườinàylạicóthểtúngquáhóaliều,sửdụngrachiêuthứcngọcthạchcâuphầnnày.

“Khôngcầnlochođệ”SắcmặtChuHànhChitáinhợt,khảngiọnghétlên.

Rõràngtrậnkịchchiếnvừarồiđãkhiếnthểlựcycạnkiệt,hơithởDiệuPhongtrởnêndồndập,ánhmắtlạnhbăng:“Tathuhồilạicâunóilúcnãy,7ngườicácngươi lien thủ,đích thựccó thểcản ta lại–nhưng, ítnhấtcũngphảiđểlạimạngcủamộtnửatrởlên.”Giọngnóiykhànkhanmệtmỏi:“Đạilộ thênh thang,mỗingườimộtbên.”Cả thấykiếmđều trầmxuống,6 cặpmắtcùnghướngvềphíaHoắcTriểnBạchởToànCơvị.

Hoắc Triển Bạch cũng ngước mắt nhìn Diệu Phong trầm ngâm chưa

Page 238: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

quyếtđịnh.LầnnàynhiệmvụcủabọngãlàtấncôngsàohuyệtMagiáo,nếunửađường cứ cươngquyết giao thủvớiDiệuPhong, chỉ sợ chưa tớiCônLuânđã tổn thất nặngnề rồi – chi bằng cứdứt khoát đểy rời khỏi, cũngtránhkhỏicóthêmmộttrởngại.

Gã còn đang suy nghĩ thìVệPhongHànhđột nhiên kinh hãi kêu lên:“Mọi người cẩn thận!” Thất kiếm củaĐỉnhKiếm các đều giất bắnmình,trongnháymắtđềungỡmìnhđãhoamắt–trongáochoàngđộtnhiênthòramộtcánhtaythứ3,nhợtnhạtvàgầyyếu.

Bọnhọđộtnhiêncùnghiểura,nétmặtlộravẻngạcnhiêncơhồkhôngthể tưởng tượngnổi:DiệuPhongsứkhôngngờcònmang theomộtngườinữa!Ybếtheomộtngườimàgiaothủvớibọnhọ!Ngườiđókhôngngờlạiquantrọngvớiynhưvậy,chodùhysinhcảmộtcánhtayđểđỡkiếmycũngkhôngtiếc!

Cánhtaykiathòra,ngóntayxòeratrongkhôngtrung,ngườitrongtấmáo choàng rộng kia không ngừng thở dốc, nhưng lại không thể nói đượcthànhtiếng.DiệuPhongbiếnsắc,khôngthểnàochegiấunổivẻnônnóng,ngóntayđẩylêntrước,ấnsâuvàocổhọngChuHànhChi:“Cácngươicónhườngđườngkhông?”

Chu Hành Chi cũng là người kiên cường khí phách, không hề e sợ:“Khôngđượcnhường!”

“ThảBátđệra,”cuốicùng,HoắcTriểnBạchcũnglêntiếng:“Ngươiđiđi.”Gãlùilạimộtbướcnhỏ,rờikhỏiToànCơvị-gãvừadiđộng,trậnphápnghiêmmậtlậptứcxuấthiệnlỗhổng.

DiệuPhongthởphàonhẹnhõm,vộithukiếmlạirồitungmìnhnhảylênngựa.HoắcTriểnBạchđứng trongmànmưa tuyết,nhìnbóngngựa laovềphíaĐôngBắc,tronglòngchợtdânglênmộtdựcảmbấttường.Gãkhôngbiếtcảmgiácnày từđâuđến,chỉ làngấmngầmcảmthấybản thâncó thểvĩnhviễnmấtđithứgìđó.

Gãcứđứngnhưvậy trong tuyếtnắmchặtMặcHồnkiếm,đểmặcchotuyếtrơiđầykhắpngười.VệPhongHànhtừđầuvẫnđừngcạnhvỗnhẹlênvaimột cái, gãmới giậtmình sực tỉnh.Lúcnhảy lênngựa, gãvẫnkhôngcầmlòngđượcmàquayđầunhìntheohướngDiệuPhongbiếnmấtmộtcái.

Nhưngbóngngựasớmđãbiếnmất trongmàn tuyết trắngmênhmang.Gió lạnhgào rú,mộtđikhôngquayđầu–có thứgìđó…có thứgìđóđãlặnglẽâmthầmđiquacạnhtasao?

Mãiđến lâusauđó,gãmớibiết rằng: thì ra lầnngàndặmbônbanày,chẳngquachỉđểcáobiệtmột lầncuối cùng, thậmchí cònkhông thểgặpnhaunữa.

DiệuPhong ômTiếtTửDạ, thúc ngựa như điên cuồng dưới trờimưatuyết.

CẢtrờiđấtchỉcógiótuyếtthétgào.Tuyếtlạnh,giólạnh,hơithởcũng

Page 239: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

lạnh–ycócảmgiácnhưhuyếtdịchtrongcơthểsắpđôngcứnglại.“Phì,”conngựasứccùnglựckiệtvấpphảimộthốtuyếtngãnhào,chân

trướckhuỵuxuống,hấtvănghaingườitrênlưngxuốngđất.DiệuPhongtuybịbấtngờnhưngvẫnkịpvươntayấnlênyênngựamộtcái,địnhnhảylêncao,nhưngthânthểygiờnặngnềnhưsắt,cănbảnkhôngthểlinhhoạtnhưthườngngàyđượcnữa.

Ychỉkịpxoayngười trênkhông,để sống lưngmìnhchịu trọng lượngcủacảhaingười,rơibịchxuốngđất.Mộtngụmmáuphunkhỏimiệngy,rảilênmặttuyếtvôsốđiểmđỏtươi.SautrậnchiếnvớiGiáovương,sứckhoẻyvẫnchưakhôiphụchoàntoàn,vừarồilạigiaothủvớiThấtkiếmcủaĐỉnhKiếmcác,thươngthếcàngxấuđi.Thânthểcủaylúcnày,cólẽđãsắpđếncựchạntớinơirồi.

Tuy rằngcảhaiđều có sức chịuđựnghơnngười, nhưnggiờđây, trêncánhđồngtuyếtmênhmôngvôbờvp6bếnnày,cuộchànhtrìnhcủahọvẫnthậtyếuđuốivàtuyệtvọng.Trongmắtthượngthiên,haingườidựavàonhaumàloạngchoạngbướcđinàychỉlàhạtcátnhỏnhoihayconsâucáikiếnmàthôi.

“…”Ybỗngnhiêncảm thấycánh taymìnhbịngườibópchặt,nhưng trong

giótuyếtchỉcómỗitiếngthởgấpgápyếuớt,phảngphấtnhưngườiyđangbếtronglòngmuốnnóigìđó,nhưngrốtcuộckhôngthểnóirathànhlời.

“Tiết cốcchủ!”DiệuPhongvộivàngmởáochoàng ra,bếbổngnữ tửđangcuộnmìnhtrongchiếcáolymiêulên,haitayđỡlấylưngnàng.Gươngmặttrắngnhợtnhạtkiađãbiếnthànhsắcxanhđángsợ,mộtbàntaybópchặtvaiy,còn taykiavươnra,giữnguyên trang tháixoèrộng,khẽrunruncogiậttrongkhôngkhí,cơhồmuốndùnghếtsứclựccònlạitómlấythứgìđó.

Vừarồi…vừarồilàảogiácchăng?Nàng,nàngđãnghethấytiếngnóicủaHoắcTriểnBạch!Khoảnhkhắcấy,nàngchợtcảm thấymộtniềmvuikhôngthểgọitên,dùnghếtsứclựcvươntayra,muốnchạmvàokhởinguồnphátraâmthanhấy–nhưngvìkịchđộcănmòncơthể,nênnàngkhôngthểkêu lêndùchỉmột tiếng.Nàngchỉ lặng lẽ thởgấp, trướcmắtdần trởnêntrốngtrơn,rồibỗngnhiêntừtừhiệnlênmộtnụcườiấmáp–“đợitatrởvềsẽuốngrượuvớicô!”Hoamairờilảtảnhưtuyết,ngườiấyđứngdướigốcmai,nhoẻnmiệngcườivớinàng,dứdứtaylàmravẻchơiđoánquyền.

“Hoắc,Hoắc…”Haimôinàngkhẽđộngđậy,cuốicùngcũngbuôngrađượcmộtchữ.“Tiếtcốcchủ!”Âmthanhtuyyếuớtnhưngcũngkhiếnngườibêncạnhnàngmừngrỡreolênkhekhẽ,dừnglạinhìnnàng:“Cuốicùngcôcũngtỉnhrồi?”

Là,làgiọngcủaaivậy?Nàngtừtừmởmắt,đậpvàomắtnàng,lạilàmáitócmàuxanhvàtuyếtmàutrắng.“NhãDi…làngươi?”Thầntrínàngkhôiphụcđượcmộtchút,thởdàimộttiếngnhènhẹ-thìra,ngườinàyvẫnkhông

Page 240: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

bỏcuộchaysao?Nàngvàyquennhaukhônglâu,khôngngờylạilàngườiởbênnàngđếngiờkhắcnày.

Đây,cũnglàmộtmốiduyênchăng?Yđangđịnhnóigìđó,thìnàngchợtgiơngóntaylên:“Ô…xemkìa.”Ngóntaynhỏnhắntáinhợtrunrunchỉra,hướngvềbầu trờiđầy tuyết trắng,bờmôiđãmấtđi sắcmáurun rẩymấpmáy,reolênhoanhỉ:“Ánhsáng!”

DiệuPhongngẩngđầulêntheophảnxạ,nhưngbầutrờivẫnxámxịtnhưsắt thép, chỉ có vô số bônghoa tuyết đang rơi lả tả xuốngđầuhai người,hoang lương tịchmịch như cõi chết. Y đột nhiên thấy sợ hãi đếnlạnh cảngười,vộicúiđầugọi:“Tiếtcốcchủ!”

“Ánh sáng!” Nàng nằm trong tấm áo choàng lông lymiêumềmmại,ngẩngmặt lêntrờicao,khoémôinởmộtnụcườikhóhiểu.Trongđôimắtdầndầnmơhồiđicủanàng,thấpthoánghiệnlênvôsốđiểmsángtrôinổivớinhữngsắcmàu tuyệtđẹp, tựanhưmộtđámtinh linhđang tụ tậpnhảymúa,cườiđùaríurítđuổinhau.Cuốicùngtấtcảkếtthànhmộtquầngsáng7màu, không ngừng xoay chuyển biến ảo trong không trung, rồi trùm lênngườinàng.

Nàngvươntaylêntrời,gắnghếtsứchòngchạmvàoquầngsánghuyềnảođẹptuyệttrầnấy.

CùngngườiyêuđếnvùngCựcBắc,đứng trên tảngbăng trôikhổng lồngắmnhìnánhsáng7màukhôngngừngbiếnảo…đólàmộngtưởngthờithiếunữcủanàng.

Nhưng,ướcmơcủanàng,đãvĩnhviễnđôngcứngtrongdòngsôngbăngđentốiấytừnăm14tuổi.Saukhithoátkhỏitaikiếp,nàngẩncưsâutrongucốc,sốngcuộcđờibìnhlặng, tâmtịnhnhưnướchồphẳnglặng,đemcuộcđờimìnhvùichônvàolặnglẽ.

Mộtđộnàngđãtừngướcmơmộtcuộcđờimới.Hyvọngcómộtngườinàođósẽbướcvàođờinàng,khiếnnàngcóthểthoảimáivôtưnởnụcười,cũngkhiếnnàngkhônghềengạimàbậtkhóc,hyvọngcóthểvượtquatấtcảtrờngạicủaquákhứđểđisâuvàolòngnhau.Hyvọngcóthểđộikhănđỏxuấtgiágiốngnhưmộtnữtửbìnhthường,lặnglẽmỉmcườihạnhphúcdướiánhnếnhồnglunglinh,cóthểngồitrênlầugấmđợitìnhlanhtrởvềkhitơliễumớibuông,cóthểdùnglòđấthồnghâmnógrượumớinấu,dùngnhữngcâu chuyệnnghiêmchỉnh hoặc khôngnghiêm chỉnh đánh tan bănggiá vànhữngcơnácmộngcủaquákhứtrongnhữngđêmtrờiđổtuyết.

Từngcómộtđộ,nàngcũngkhôngphảikhôngcónhữngkhátvọnghạnhphúcnhỏbé.

Nhưng,tấtcả,cuốicùngvẫnchỉlướtquangườinàngrồiđimất.Tuyếtkhôngngừngrơi.Nàngmởtomắtchămchúnhìnlênbầutrờixám

trắng, từngbônghoa tuyếtbaymáunhưbầy tinh linhnghịchngợm,chầmchậmlớndần,l71ndần…rơixuốnglôngmàynànglạnhbuốt.

Page 241: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Đãlàngàythứmấyrồi?ThấtTinhHảiĐườngđangtừtừxâmthựcnãobộnàng,chỉkhôngbao

lâunữa,nàngsẽquênhếtmọichuyệnchăng?TiếtTửDạhoangmangmởtomắt,rasứcgiữlấynhữngảoảnhđangdầntanbiếnnhưthuỷtriềurútvềbiểnkhơi,cánhtaycònlạigiữchặtmũikimchâmdàigiấutrongáochoàngrộng.

KhiThấtKiếmcủaĐỉnhKiếmcácđếnNamThiênMôn,đúngnhưđãdựliệu,dọcđườngcơbảnkhônghềgặpphảisựphảnkhángcótổchứcnào.

Magiáohiểnnhiênvừatrảiquamộttrậnnộchiếnquymôlớn,lúcnàytừchânnúiđếnThiênMônđếuhếtsứchỗnlạon,chòicanhvàlầuquansátchỉcó ài tênđệ tử cấp thấp canhgiữ, cònđámđầu lĩnhphụ trách thì sớmđãkhôngthấybóngdángđâuhết.

HoắcTriểnBạchđiểmmũichânlênmặtbăng,hạthânxuốngbậcngọcgiữaThiênMôn.TrênNamThiênMôncaongất,đãcómộtngườiđeomặtnạđồngxanhlặnglẽchờđợitừbaogiờ.

DiệuKhông?“Cuốicùngcácngườicũngđếnrồi.”NhìnThấtKiếmphónglên,người

đeomặtnạthởdàimộttiếng,tuybịmặtnạchekhuấtgươngmặt,songcũngvẫnngherađượccảmgiácnhưtrútgánhnặngngàncântronggiọngnóicủay:“Tađãđợi8nămrồi.”

YđưatayravớiHoắcTriểnBạch.TrênốngtayáothêuhìnhngọnlửatượngtrưngchothânphậncủaNgũMinhTử,nhưngtrêncánhtaytrắngnhợtấy lạihiện lên rành rànhmộtvết sẹođáng sợ, từhổkhẩukéodàiđến tậntrongốngtayáo–đólàmộtvếtkiếmthương,cắtđứtgântay,từđótrởđicánhtayphảinàycoinhưtànphế,khôngthểnàocầmkiếmđượcnữa.

HoắcTriểnBạchvàLụcKiếmcònlạivừanhìnthấyvếtsẹođó,đềunhấttềchấnđộng,cúingườichàohỏi.Támngườiđứng trướcNamThiênMôncủaĐạiQuangMinhcungcùnggiơkiếmlênmộtlượt,làmcùngđộngtác:xoaychuyểnđốckiếm,hướngvềgiữahaichânmày,thựchiệnnghithứcgặpmặtcủaĐỉnhKiếmcácBátKiếm,sauđónhìnnhaubậtcười.

“Lụcca,”HoắcTriểnBạchbướctớinắmlấycánhtayđangchìara,ánhmắtbiểulộmộttìnhcảmkhónóinênlời:“Támnămnay,huynhcũngvấtvảrồi.”DiệuKhôngđưa taygỡchiếcmặtnạđồngxanhxuống,để lộgươngmặtphongsươnganhtuấn,nhướngmàymỉmcườivớichúngnhân–gươngmắtấy,làgươngmặtđãbịtuyêncáotửvongtrongvõlâmTrungNguyên,cũnglàgươngmặtmàcảđờiĐỉnhKiếmcácThấtKiếmcũngkhôngthểnàoquên.

Đứng hàng thứ 6 trong Bát Kiếm,NhữNamTừGia đại công tử: TừTrọngHoa!

Támnămtrước,đểtràtrộnvàoĐạiQuangMinhcungnằmvùng,hòngkhắcchếMagiáo lúcnàocũng lăm le thôn tínhvõ lâmTrungNguyên,vịthanhniêntài tuấnnămxưatừngngangdanhvớiHoắcTriểnBạchnàyđã

Page 242: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

chịuđựngkhôngbiếtbaonhiêukhổcực–đểthoátlyvõlâmTrungNguyên,ygiảbộcùngHoắcTriểnBạchtranhđoạtngôivịcácchủ,saukhithấtbạiđãsátthươngnhiềuvịtrưởnglãorồitrốnđiTâyVực;đểcóđượcsựtínnhiệmcủaGiáovương,ycùngHoắcTriểnBạchđãtriểnkhaimộttrậnquyếtchiếnsinhtửbênbờTinhTúcHải,cuốicùngbịmộtkiếmcủahọHoắcphếmấttayphải,xuyênqualồngngực.

Từ TrọngHoamang theo thương tích gắng gượng bò lênNamThiênMôn,cuốicùngcũngđượcGiáovương thu làmbộhạ.Từđó trởđi, trongĐạiQuangMinhcungcóthêmmộtvịcaothủthầnbíthuộcNgũMinhTử,còmtrongvõlâmTrungNguyên,ytrởthànhmộtkẻphảnbội“đãchết”.Cảngười vợ mới cười không lâu của y, cũng không biết được người chồngmangtheotiếngxấunàyvẫncònsốngởđâuđódướigầmtrờibaola.

GỡbỏtấmmặtnạDiệuKhôngxuống,TừTrọngHoanayđãđượcthấylạiánhmặttrời,nhìncácđồngbạnmởmộtnụcườitươitắn,nhưngkhoémắtđãhiện lênnhữngnếpnhăn rõ rệt,haihàng tócmaiđãđiểmsương–baonămnhẫnnhụcvìtrọngtráchđãkhiếnnamtửmớiquatuổinhilậpnàygiàđitrướctuổithậtquánhiều.

HoắcTriểnBạchnắmchặttayy,nhớlạiânoántìnhcừurắcrốikhógiảigiữahai người trongnhiềunămnay, nhất thời bi hoan lẫn lộn.Y là đồngliêu,làđốithủcạnhtranh,làhuynhđệcóthểphóthácsinhtửcủagã,nhưngcũngđồngthờilàtìnhdịchđãđoạtđiThuThuỷcủagã–khicảhaicùngtiếpnhậnmệnhlệnhcựckỳcơmậtkaicủalãocácchủ,gãkhâmphụcdũngkhívàkhảnăngnhẫnnhịncủađốiphương,songcũnghếtsứcphẫnnộvìtháiđộquyếtliệtbỏrơithêtửcủay.

TrongtrậnchiếnởTinhTúcHải,gãđóngkịchmàthànhralàmthật,cơhồnhưthậtsựmuốnlấymạngđốiphương.GãkhôngthểquênđượcánhmắtTừTrọngHoanhìnmìnhkhimộtkiếmấyphếđi tayphải củay.Khoảnhkhắcấy,haingườivìnhiệmvụcơmậtmàphảiliềumạnghợptác,tronglòngthậtsựcũngmuốndồnđốiphươngvàochỗchếtchăng?

Támnămrồi,baonhiêuvinhnhụcbihoannháymắtđãtrôiqua,lúcnàytrongmắtcủa2ngườiđangđứng trênngọnCônLuânhiện lênvôsốcảmxúc phức tạp, tay nắm chặt tay, 4mắt nhìn nhau, nhưng thuỷ chung vẫnkhôngailêntiếng.

“Mau,phảitranhthủthờigian,”TừTrọngHoavốnvẫnlạnhlùngbìnhtĩnhrúttaylạitrước,thúcgiụccácđồngbạn:“Theota!Lúcnàytrongcunghỗnloạn,chínhlàthờicơtuyệthảođểmộtđònnhổtậngốcbọnchúng!”

“Được!”ThấtKiếmđồngthanhđáp.BátKiếmcủaĐỉnhKiếmcácsautámnămròngcuốicùngcũngtụhợptrởlại,đánhthẳngvàosàohuyệtMagiáo!

HoắcTriểnBạchdẫntheochúngnhân,cùngTừTrọngHoalướtđitrêntuyết.Trênđường,gãkhôngkìmlòngnổimàcứđưamắtliếcnhìnTừTrọng

Page 243: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Hoa–yđãđổisangcầmkiếmtaytrái,máitócđiểmbạctungbaytronggió.Támnămsau,thiếuniênhăngháingàytrướcnayđãgiàcỗi,nhưngcòn

tâmtính,bêntrongyvẫnlàconngườicủa8nămtrướcchăng?Vẫncòndãtâmhừnghực, quyết ymuốnkếin lập côngdanhvàdanhvọng,muốn trởthànhđệnhấtnhânvậtcủavõ lâmTrungNguyên,vìđiềuđómàbấtchấpmọigiáchăng?

Chodùđãgặplạigã,nhưngthậmchíycũngkhônghỏiđếnthêtửnửacâu.HoắcTriểnBạchbỗngcảmthấycóchútphẫnnộ-dùrằnggãcũngbiếtphẫnnộtrongthờikhắcsinhtửquantrọngnàylàhoàntoànkhôngđúnglúc.

“ThuThuỷ…”Gãkhôngkìmlòngđượcmàlêntiếng,địnhkểchoycảnhngộcủa thê tửynhữngnămqua.Conngườiđã rờikhỏiTrungNguyên8nămròngnày,cókhithậmchícònkhôngbiếtmìnhcómộtđứaconsinhnonmàyvĩnhviễnkhôngthểnhìnthấynữa?

TừTrọngHoakhẽchaumày,khôngngờlạingănkhôngchogãnóitiếp:“Nhữngchuyệnđó,đểsaunàyhãynói.”

HoắcTriểnBạchthầmlạnhbuốttronglòng,nhưngkhôngđợigãnóigìthêmnữa,phíatrướcđãxuấthiệnmộtđámđệtửMagiáo,đámngườinhưquầnlongvôthủấyđanglíuríuchạytheoTinhThánhNữSaLatìnkiếmtung tíchGiáovươnghoặcNgũMinhTử, cảĐạiQuangMinhcung trốnghuếchtrốnghoác,khôngcònmộtnhânvậtđầunãonàocả.

BọnhọđangđịnhđếnTuLa trường tìmkiếm, thìchợt thấydướichânnúicómộtđámngườixônglên.

“DiệuKhôngsứ!”TinhThánhNữSaLakinhhãikêulên,rồiđưataychemiệng–ngườiduynhấtcònlạitrongNgũMinhTử,DiệuKhôngsứ,lạicấukết với võ lâmTrungNguyên, dẫn kẻ thù vàoĐạiQuangMinh cung!VịcôngchúaHồiHộtnàytừnhỏđãsốngtrongnhunglụa,xưanaychưatừnggặpphảicụcdiệnhỗnloạnnguyhiểmnhưvậybaogiờ.

Tiếngkêukinhhãivừavanglên,BátKiếmđãlậptứctảnra,laovàotấncôngnhưsấmsét!ĐócơhồlàsứcmạnhcủacảthếhệmớicủavõlâmTrungNguyên, lực lượngcủaBátKiếm tụhợp,mộtđámđệ tửĐạiQuangMinhcungkhôngngườidẫndắtsaocóthểcảnnổi?

Trậnchiếnấy,trongnháymắtđãbiếnthànhđồsát.“Ảchạyrồi!”HạTiênVũchợtquayđầulạihétlớn–TinhThánhNữSa

Lađangloạngchoạngbỏchạy,rồibiếnmấtgiữacungvàngđiệnngọc.“Đuổi theo!”TùTrọngHoaquátkhẽ,dẫnđầuphóngvụtđi, nhấpnhô

mấylượtđãbiếnmất.ThấtKiếmcònlạiđưamắtnhìnnhau,7thanhtrườngkiếmquét1vòngrồithuvề,tụhọptrởlại,lậptứcđuổitheohọTừ,nhưngHoắc Triển Bạch lại thoáng ngập ngừng do dự: “Phong Hành.” Gã thấpgiọnggọingườihuynhđệbêncạnh:“Huynhcónhậnra,dọcđườngtớiđâychúngtachưahềgặpngườicủaTuLatrườngkhông?”

VệPhongHànhgiậtmình: “Đúngvậy.”Nhưngy chỉngậpngừngmột

Page 244: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

chútrồitrảlời:“Cólẽ,làvìĐồngtạophảnnênTuLatrườngsớmđãbịGiáovươngtriệtđểthanhtrừrồi

Page 245: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Chương15

VUQUYKỲTHẤTTinhThánhNữSaLacuốngcuồngbỏchạy,gươngmặtđầyvẻsợhãivà

bấtcam.Tỷtỷchếtrồi…Giáovươngchếtrồi…NgũMinhTửcũngchếtcảrồi…tấtcảnhữngkẻđèđầucưỡicổảcuốicùngđềuđãmấtmạng.TòaĐạiQuangMinhcungnày, tưởngchừngnhưđã là thiênhạcủaả -khôngngờđúngvàolúcnày,ngườicủavõlâmTrungNguyênlạixuấthiện,muốnhủydiệthếtmọithứởđây!

SaLaloạngchoạngchạyvềnơiởcủamình,nghephíasaucótiếngbướcchânđuổi tới.Ảnghiêngđầu, lưỡikiếmsắcbénsáng lóađãđậpvàomắt.DiệuKhôngsứđangcườilạnhlùngđứngchặnconđườngtrướcmặt.

“Không!”Ả thốt lênkinhhãi,biếtmìnhkhôngcònkịpchạyvềnơiở,bènquayđầuchạyvàomộtconđườngnhỏbêncạnh–nhấtthờihoảnghốtkhôngkịpchọnđường,ảkhônghềnhậnrađóchínhlàconđườngdẫntớiTuLatrường.

SaLađinhưđiêncuồng,chợtpháthiện rađó làmộtconđườngchết.NhưngsaulưngBátkiếmđãtruyđuổisáttớinơilàmảsợđếnhồnphiphánhtán,chẳngcònnghĩngợiđượcchuyệngìkhác,cứđẩyluôncánhcửasắtkiamàxôngvàobêntrong–mộtluồngkhílạnhậptớitrướcmặt,TuyếtNgụclạnhlẽotốiomnhưmực,chỉcómộtvàibóđuốclẻtẻchiếusáng,làmảnhấtthờikhôngnhìnthấygì.

“Hà…”Trongbóngtối,chợtnghemộttiếngcườigằnlạnhlùng:“Cuốicùngcũngđếncảrồià?”TrongnháymắtSaLabịnhấcbổnglên,tànnhẫnnémxuốngmặtđấtlạnhnhưbăng,làmtoànthanảđauđớnđếnphátrun.

“Phải,Đồngcôngtử.”Ảnghethấycóngườitrảlời,giọngnóimangtheocảtiếngcườikhekhẽ:“Nữnhânnàyđãdẫndụcảđámngườiđótớiđâyrồi.”

Giọngnóinày…làDiệuKhôngsứvừamớiđuổitớiđây?Yvừanóigì?ToànthânSaLabỗngnhiênchấnđộng,kinhhãingẩngđầulên:“Đồng!”

Trongbóngtối,ảnhìnthấymộtđôimắtyêudị,sắclamnhànnhạthòalẫnvớimàuđenthuầnkhiết,lấplánhnhưsao.

“Đồng!Ngươi chưa chết?”SaLa sợ hãi kêu lên thành tiếng, trònmắtnhìnkẻnhiềungàytrướcđãbịGiáovươngnhốttrongTuyếtNgục–saukhitạophảnthấtbại,hắnlạitrúngcảThấtTinhHảiĐường,saovẫncóthểsốngbìnhanvôsựnhưvậy!RồicảTuyếtNgục,nơigiamgiữkẻđầusỏphảnloạnnày,tạisaolạimởrộngcửanhưthế?

Lẽ nào, Giáo vươngmất chưa tới một ngày, Tu La trường này đã bịĐồngkhốngchếtrởlại?

“Đúngvậy, tavẫncònsống.”Đôimắt trongbóng tốikiakhẽcười,dùchưadùngđếnĐồng thuật cũngdủkhiếnngười ta choángváng.Kẻphản

Page 246: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

loạncúingườixuống,bópchặtcằmcôngchúaHồiHột:“Ngươibấtngờlắmphảikhông?”

TrongTuyếtNgụctối tăm,thấpthoángvôsốbóngngười, tựanhưquỷmị-TinhThánhNữSaLachỉthấytâmkinhđảmkhiếp:ĐồngchưởngquảnTuLatrườngđãnhiềunăm,bồidưỡngđượckhôngítthủhạtâmphúc,lúcnàyđámsátthủtinhanhấy,khôngngờđềuđãlặnglẽtậpkếtcảởnơinày?

Chỉtrongmộtngàyngắnngủiđãxảyravôsốbiếncốtrời longđất lở,giữaĐồngvàDiệuKhông,rốtcuộcđãthỏathuậnđượchiệpnghịbímậtgì?

“Đồng,tagiúpngươitậphợpngườicủaTuLatrường,cũngđãdẫndụđámngườikiatớirồi…”

ThấtKiếmcủaĐỉnhKiếmcácsắpđuổitớinơi,nhânkhoảnhkhắcngắnngủiđó,DiệuKhôngđeochiếcmặtnạđồngxanhtrởlại,khoémiệngnởramộtnụcườitànkhốcrồilậptứcbiếnmất,nhẹgiọngnói:“Tiếpsauđó,thìphảixemngươithếnàorồi.”

“Tabiết.”Trongbóngtối,đôimắtyêutàkiachợtrựclênnhưlửa:“Mỗingườilấythứmìnhcần,kếtthúcchuyệnnàychosớm.”

Tiếngbướcchânchỉcòncáchngoàicửachừngmộttrượng,ngườitrongbóng tối đột nhiên giơ tay lên, như thể nhận được mệnh lệnh vô thanh,nhữngbóngngườimờmờảoảokia lập tứcbiếnmất trongnháymắt,hoànhập vào trong bóng tốimờmịt củaTuyếtNgục. Thân hìnhDiệuKhôngcũnglướtvùquacửamộtcái.

“Lụcca!”ChuHànhChiđiđầu tiên,vừanhìn thấyy liềnkêu lênmộttiếngthấtthanh,xôngvàotrong.

“Soạt!”Vừabướcvàotrongbóngtốinhưcómộtchiếclồngánhsángvôhìnhchụpxuống,ykhôngthểcầmlòngđượcmàngoảnhđầunhìnvềphíanguồnsángấy,lậptứcnhìnthấymộtđôimắtsángrựcloélênởnơitốitămnhất–đôimắtyêudịđếnmứckhiếnngườitaphảinínthở,sâukhôngthấyđáy,đủdìmchếtbấtcứngườinàotrongđó!

Khoảnhkhắcấy,ykhôngcònnhúcnhíchđượcmộtchútnàonữa.ĐúnglúcChuHànhChibịĐồngthuật“địnhthân”,trongbóngtốimột

vòngánhsánglặnglẽvươnra, thítchặt lấycổhọngy.HọChukhôngkịpkêulêntiếngnào,thânthểlậptứcbịkéovụtlênkhỏimặtđất,treolơlửngtrên trầnnhà.Y liềumạnggiãygiụa, trườngkiếm tuộtkhỏi tay rơixuốngđất,haitaynắmchặtlấysợidâybạcthắtvàocổ,gầmgừtronghọng.

“Làmtốtlắm.”DiệuKhôngcườikhẽ,phithânlên,chỉđưatayrađãbắtlấythanhtrườngkiếmcủađồngliêuđánhrơi.Sauđó,khôngcầnnghĩngợigìyxoaykiếmchémtạtramộtđường,chỉnghe“soạt”mộttiếng,đãcắtđứtkinhmạchnơingóncáitaycầmkiếmcủaChuHànhChi.

“Thanhthứnhất,MạcVấn.”Ycườilạnhlùng,némMạcVấnkiếmlênkhông,cắmphậpvàoxàngang.

ThanhkiếmđầutiêntrongThấtKiếmcủaĐỉnhKiếmcác.

Page 247: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Lúcxoayngườitrởlại,ngườithứhai,thứbađãcùngtớinơi,songkiếmthoạt nhìn thấyChuHànhChi bị treo trên cao, đều khôngkhỏi giậtmìnhkinhhãixôngvàogiảicứu,nhưngrồicũngkhôngkịpđềphòngmàbịĐồngthuậttấncông,khôngthểcửđộng.Kếđó,liềnlậptứcbịcáctinhanhsátthủtrongTuLatrườngphụckíchtấncông.

Sợidâybạcđoạtmệnhlặnglẽbayra,treolơlửnghaithânhìnhlêntrầnnhà.

“Thứhai,LưuQuang.Thứba,ChuyểnHồn.”DiệuKhôngphiliêntiếphaithanhkiếmlênxàngang,khoémiệngnởmộtnụcườilạnhlẽo.

“Trọng…Hoa?Ngươi…ngươi…”Mấyngườibịtreolêntrầnnhàcuốicùng cũng nhận ra tấmmặt nạ đồng xanh đó, giãy giụa phát ra tiếng kêukhànkhàn,gươngmặtvặnvẹovìđauđớnlộvẻkinhngạc–kẻnằmvùngbímật này,một trongBátKiếm củaĐỉnhKiếm các lại đã phản bội võ lâmTrungNguyênsao?

Y,làmộttêngiánđiệphaimang?“Khục.”TừTrọngHoacườigằn.Đeotấmmặtnạlên,khôiphụclạithân

phậnDiệuKhôngsứ.Nguxuẩn!Lẽnàobọnngươinghĩrằngynhẫnnhụcbaonhiêunăm,bỏmặtcảthênhi, tấtcảchỉvìgiúpvõlâmTrungNguyêndiệttrừMagiáo?Chuyệnđùa!Cáigìmàchínhtàbấtlưỡnglập,cáigìmàtrừmavệđạo,thứymuốn,chínhlàbáquyềnởvõlâmTrungNguyên,chínhlàvịtrícácchủcủaĐỉnhKiếmcác!

Vìđiềunày,yđãbấtchấpthủđoạn–baogồmcảliênthủkếtminhvớimộttênsátthunhưĐồng.

YđểngọctoạcủaGiáovươngchoĐồng,cònhắnsẽgiúpybướclênvịtríĐỉnhKiếmcácchủ;còntấtcảnhữngđồngliêucủay,đặcbiệtlà7ngườicònlạitrongBátKiếm,tựnhiênđềulànhữngviênđálátđườngsớmmuộngìcũngphải trừdiệtđi.Naycơhội tuyệthảođã tớinênbọnyquyếtđịnhthừacơquétsạchmộtlần!

Yliêntiếpcắtđứtgântaycủađồngliêu,hànhđộnggọngàngdứtkhoát,khônghềdodự- lậpnênđạicônglớnnhưvậy, lạikhôngcóđối thủcạnhtranhgiànhcông,nhưvậycảĐỉnhKiếmcáclẫnvõlâmTrungNguyênmớicóthểcoinhưđãlàvậtnằmtrongtúi.

“Soạtsoạt!”–lạicóthêm2thanhkiếmbịghimlênxànhà.NhưngvõcôngcủangườitiếnvàocuốicùnglàHạTiênVũlạicaohơn4

ngườitrướcmộtbậc,đồngthờikhảnăngứngbiếncũngtốthơnnhiều,tuybịĐồngthuậtkíchtrúng,tứchiđềukhôngthểdiđộng,songtrongkhoảnhkhắcngàncântreosợitócấyvẫnkịpthờinghiêngđầutránhnésợidâybạc,kêulênmộttiếngcảnhbáo:“Cẩnthận!Đồngthuật!”Chỉnháymắtsauđó,trongbóngtốiđãbayra4sợidâybạcthắtlấycổhọHạ,kéoylêncao!

“Hỏngrồi.”DiệuKhôngthấpgiọngthankhẽ-maiphụcbịpháthiện,màhaikẻkhóđốiphónhấtvẫnchưatiếnvào!Quảnhiên,tiếngkêucủaHạTiên

Page 248: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

VũđãkhiếnHoắcTriểnBạchvàVệPhongHànhdừngsữnglại.Haingườiđứngngoàicửa,cảnhgiácnhìnvềphíaphát ra tiếngnóiấy, rồiđồng loạtkêulênthấtthanh!

TrongTuyếtNgụctốiom,từngngọnđuốcđượcđốtlên,chiếurọi6thânthểbị treo lơ lửng trêncao,khôngngừngvặnvẹo,dángvẻvôcùng thốngkhổ.

“Đừngnhìnvàomắthắn!”Vừa liếcnhìn thấyngườiáođenbên trong,chưakịptiếpxúcvớiánhmắtđốiphương,HoắcTriểnBạchđãthấtkinhhétlên,kéogiậtVệPhongHànhsangmộtbên:“Đồngthuật!Chỉnhìnthânthểvàbướcchândiđộngrồiphánđoánraphươngvụhắnxuấtthủ.”

“Khà,”dướiánhđèn,chủnhâncặpmắtkiabậtcười thànhtiếng:“QuảkhônghổdanhlàHoắcthấtcôngtử.”Namtửtrẻtuổingồisâutronggóctốiấykhắpngườiđềulàvếtthương,tứchivàcổhọngđềucóvếtmáu,cơhồđãphảichịuđựngnhữnggiàyvòvôcùngđángsợ,gươngmặtnhợtnhạtgầygò,nhưngvẫnnhướngmàycườicười.Saunụcườiấy,cảngườiĐồngnhưtoátlênmộtthứánhsángchóimắt–thứánhsángtừtrongrangoàiấykhôngchỉphát ra từđôimắt, thậmchícảngườikhôngnhìn thẳngvàomắthắncũngcảmthấytrongphòngchợtsángbừnglên!

”Đồng,từkhichiatayởDượcSưcốc,đãlâurồikhônggặp.”HoắcTriểnBạchvẫngiữđượcbìnhtĩnh,chầmchậmlêntiếng.

Đồng nghe thấy 3 chữ “DượcSư cốc” thì không khỏi chấn động, ánhsáng yêu dị trongmắt hơi thu lại, sát khí giảm đi rõ rệt:Dược Sư cốc…DượcSưcốc.Bachữnàycómốiliênhệbímậtvớimộtngườinàođó,chỉcầnnhắctới,làđãlậptứcđánhtrúngnơiyếuđuốinhấttronglònghắn.

Tronggiờkhắcquyếtđịnhsinhtửnày,chẳngngờhắnlạikhôngkhốngchếđượcbảnthânmàngẩnngườiranhưvậy.

“Nhanh!”HoắcTriểnBạchtrongnháymắtđãpháthiệnrasơhởrấtnhỏnày,gàolênvớiVệPhongHànhđứngcạnh:“Cứungười!”

Haingườivậnlựcvàomũichân,bổvềphía6đồngliêubịtreolơlửngtrênkhôngnhư2tiachớp,songkiếmlướtquanhưđiện,cắtđứtnhữngsợidâybạcthítchặtcổhọng6người.Chỉnghe“đinh”mộttiếng,mộtngườibịtreođãrơibịchxuống.

“Lụcđệ!”VệPhongHànhnhậnrađólàTừTrọngHoa,vộivànglaotớiđỡlấy.Nhưngtoànthânybỗngnhiêngiậtbắnlên,ngóntayđốiphươngđãlặng lẽ điểm trúng đại huyệt trước ngực, làm y sững lại trong nháymắt.Cùnglúcđócánhtaycònlạicũngnhanhnhẹnvươnra,đoạtlấytrườngkiếmtrongtayy,rồinémngượclên,ghimsâuvàoxànhà.

“Lụcđệ!”VệPhongHànhkinhhãi thốt lên, trònmắtnhìnngườiđồngliêuđộtnhiêntrởmặttấncôngmình.

“Lụcđệ?”Kẻđeomặtnạđồngxanhkiabậtcười lạnhlùng,quaysangnhìnHoắcTriểnBạch:“Ailàhuynhđệcủangươi?”

Page 249: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

HoắcTriểnBạchsữngngườirađó,nhìnytrântrối,trongmắtnhưđangcó ngọn lửa bốc cháy rừng rực: “TừTrọngHoa!Ngươi, thật sự bội phảnsao?Rốtcuộcngươiđứngvềphíanàovậy!”

“Tachưatừngtheobấtcứphenàocả.”TừTrọngHoacườilạnh:“Tachỉtrungthànhvớibảnthânmàthôi?”

“NgươibộiphảnĐỉnhKiếmcácthìthôi,nhưngchẳnglẽcảmẹconThuThuỷngươicũngbỏmặcluônư?”HoắcTriểnBạchnắmchặtđốckiếm,thânhìnhkhẽrunlên,thửthuyếtphụckẻphảnbộithêmlầnnữa:“Támnămnaynàngđãchịubaocựckhổ -vậymàcảhỏingươicũngchẳnghỏiđếnmộtcâu!”

“Đừngnhắcđếnnữnhânkhốnkhiếpđó trướcmặt ta,”TừTrọngHoacườikhẩykhinhbỉ:“Dùảcóchết,tacũngchẳngchaumàyđâu.”

HoắcTriểnBạchlậptứcsữngsờ.Yvừanóigì?YnóiThuThuỷlàgì?“Ảgảchotachẳngquachỉvìnhất thờigiậndỗingươimàthôi–cũng

giốngnhưtalấyảchẳngquađểđảkíchngươivậy.”TừTrọngHoacườilạnhnóitiếo:“Támnămnay,lẽnàongươivẫnkhônghiểuđiềunày?”

HoắcTriểnBạchngâyngườiranhìnkẻvừalàđồngliêuvừalàtìnhđịchnày:baonămnay,gãđã suyđoánnguyênnhân tại saonămđóThuThuỷÂmđộtnhiêngảvàoNhữNamTừgiacảtrămngànlần,gãngỡnàngbịuyhiếp,hoặcgiảđãthaylòng–nhưnglạikhôngthểnàongờđượclýdoấychỉđơngiảnnhưvậy.

“Chỉvìnữnhânđó,tacũngđủlýdođểgiếtngươirồi.”TừTrọngHoacười lạnh,giơkiếmlên.“Nhưngcònconcủangươi?”HaimắtHoắcTriểnBạchloélênnhữngtiaphẫnnộ:“MạtNhibệnhtậttámnămròngngươicóbiếtkhông?Nóvừachếtngươicóbiếtkhông?”

Ngườiđeomặtnạbỗnggiậtmình,nucườilạnhlẽobiếnmấttrêngươngmặt.

“Ta có conư?”Ynhìn thanhkiếm trên tay, lẩmbẩmnói.LúcynhậnlệnhtớiCônLuânnằmvùng,đứatrẻđóvẫncòntrongbụngmẹ.Đếnkhinóbấthạnhchếtyểukhôngngờycũngkhôngthểnhìnmặtconlấymộtlần!

“Chết cũng tốt!”Chỉmột thoáng trầmmặc, y lại nởmột nụ cười lãnhkhốc:“Cóquỷmớibiếtnólànghiệtchủngcủaai?”

“Câmmiệng!”Ngọn lửaphẫnnộbùng lên trong tim, rồi trànrangoài.Hoắc Triển Bạch không nhiều lời nữa, nhùn mình phi thân lao tới: “TừTrọngHoa,ngươihếtthuốcchữarồi!”

“NémMặcHồnkiếmđi!”TừTrọngHoacănbảnkhôngcảnchiêukiếmphẫnnộđólại,màngóntaybópvàocổhọngVệPhongHành,ánhmắttoátlênsátkhíhừnghực:“Đừngnóiđạolýlớnlaogìvớitanữa!CótintalậptứcgiếtchếtVệngũkhông?”

Kiếmthếđiđượcnửađườngđộtnhiênyếuđi,dừngsữnglạigiữakhôngtrung.TừTrọngHoathấygãquảnhiênđãdừngbước,liềnphálêncười,tàn

Page 250: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

nhẫnbóplấycổhọngVệPhongHành:“Lậptứcbuôngkiếm!Giờtađếm6tiếng,mộttiếnggiếtmộttên!”

“Một…”“Vù.”Lờicònchưadứt,MặcHồnkiếmđãbayvútđinhưmộttiachớp

đen,cắmsâuvàoxàngàngtrêncao.“Ha.”Ngẩngđầunhìn7thanhkiếmghimchặttrêncao,TừTrọngHoa

khônggiấunổitiếngcườiđắcý.YphongtoảhuyệtđạoVệPhongHànhrồichậmrãibướcvềphíaHoắcTriểnBạchtaykhôngtấcsắt,kiếmsắctrongtaysánglấplánh.

“Hoắc thất, ngươi cũng thật trọng tìnhnghĩa.”TừTrọngHoabật cườichâmchọc,ánhmắtphứctạplạthường:“ĐốivớiThuThuỷÂmcũngvậy,đối với huynh đệ cũng thế - sống như vậy, nguơi không thấy mệt sao?”Khôngđợiđốiphươngphảnbác,yđãgiơkiếm lên: “Trong taykhôngcókiếm,mộtthânvõnghệcũngcoinhưphếđiquánửaphảikhông?Hômnay,cũngđãtớilúctabáomốithùmộtkiếmbênbờTinhTúchảinămxưarồi!”Nói tớiđây,yngoảnhmặt lạikhẽgậtđầuvớiĐồng:“Đồng,phốihợpvớita.”

Đồngtừnãyvẫnkhônglêntiếng,cơhồđangchìmđắmtrongsuytư,lúcnàymớigiậtmìnhsựctỉnh,hắncũngkhôngnhiềulời,chỉkhẽvỗtaymộtcái–trongchớpmắt,vôsốbóngđenlậptứcdiđộng,thôngđạovừahẹpvừadàiởlốivàoTuyếtNgụclậptứcbịcácsátthủhoàntoànkhốngchế.Ngoàira,còncó6lưỡidaogămkềvàocổhọngLụcKiếmcủaĐỉnhKiếmcác.

“Ngươicứ thoảimáiđộng thủ.”Đồngvỗ tay,nétmặtkhôngchútcảmxúc,mimắtcụpxuống,nhìnchămchămvàochiếcbìnhngọcnhỏmàumỡdêtronglòngbàntay–đây,đâylàvậtkỷniệmcuốicùngnữtửấyđểlạichohắntrướclúcrađi.

“Tốtlắm!”TừTrọngHoacườiphálên:“LiênthủtiêudiệtThấtKiếm,từnayTrungNguyênTâyVựcsẽlàthiênhạcủatavớingươirồi!”

Yxuấtthủkhôngchútdungtình,tấncôngđồngliêutrêntaykhôngtấcsắtbằngmộtchiêukiếmtấtsát-đólàmộtsựthốnghậnvàcămghétdânglêntừsâuthẳmnội tâm,hậnkhôngthểbămvằmngười trướcmặtmìnhramuônngànvạnmảnh.Baonhiêunămnay,bấtluậnvềphươngdiệnnào,kẻấycũngluônluônởtrênđầuy,đènény,thửhỏilàmsaoykhônghậnchođược?

HoắcTriểnBạchláchngườitránhnéluồngkiếmquangnhưđiệnchớp,nhưngkhôngdámratayhoànthủ.Bởichỉcầngãđánhtrả,6condaogămkiasẽlậptứccắtđứtcổhọngcáchuynhđệgã!

TừTrọngHoathoángngạcnhiênkiếmkhí!Tuytrêntaykhôngcókiếm,nhưngmỗilầnHoắcTriểnBạchxuấtthủ,lạicómộtluồngkiếmkhívôhìnhvôảnhxégióđẩybật thanhBạchHồngkiếmcủayraxa!Kiếmthuậtcủangườinàysau8nămđãtiếnbộtớicảnhgiớiđórồisao?Ánhmắtđỏrựclên

Page 251: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

vìghenghét,nhưnghọTừkhônghềnônnónghạsátkẻtửđịchtruyềnkiếp,màchỉchầmchậmtừngbướcmộtbứclạigần,trườngkiếmmấylầnlướttrêntaychânHoắcTriểnBạch,đểlạinhữngvếtthươngnôngsâukhácnhau.

“Soạt” chiêu kiếm của đối phương đâm thẳng vào giữa hai chânmày,HoắcTriểnBạchkhôngkịptránhné,đànhgiơtaylênliềutiếplấy.Đầumũikiếmlướtquacổtaytráicủagã,cắtthànhmộtvếtthươngdàithượt.

“Hahaha…”MùimáutanhlàmTừTrọngHoakhôngthểkhắcchếbảnthâncườilênsằngsặc:“Hoắcthất,nămxưangươiphếcủatamộtcánhtay,hômnaytasẽchặtđứthaitayhaichâncủangươi!DùlàthầnycủaDượcSưcốccũngkhôngcứunổingươiđâu!”

Dược Sư cốc… đứng trên đường biên sinh tử, nhưng gã chợt thoángngâyngười.

“Đợitatrởvề,sẽcùngcôđoánquyềnđấurượu!”Lẽnào,takhôngthểtrởvềđượcnữasao?Ýnghĩnàyvừanảysinh trongóc,một luồngcỗsứcmạnhcầusinhbỗngnhiênchảykhắptoànthangã.BộphápHoắcTriểnBạchlập tức biến đổi, than hình chuyển thủ thành công, đầu ngón tay bắn ranhữngluồngkiếmkhímãnhliệt,mỗichiêuxuấtrađềuhếtsứcquyếtđoán.TừTrọngHoakhôngkịpphòngbị,nhấtthờirốiloạncảtiếttấutấncông.

KỳlạnhấtlàđámsátthủTuLatrườnglạikhônglậptứctrànlêngiúpy,màchỉđứngbàngquannhưđãđượcthủlĩnhngầmchophép.

HoắcTriểnBạchtuykhôngcókiếm,nhưngkiếmdotâmsinhvẫntunghoànhngangdọc, thậmchímãnh liệt lợihạihơncả lúccóMặcHồnkiếmtrongtay.Trongchớpmắthaingườiđãgiaothủhơntrămchiêu,gãliếcthấymột kẽ hở, tay phải liền điểm ra như điện chớp, gảy đúng vào lưỡiBạchHồngkiếm.Chỉnghe“đinh”một tiếng,danhkiếmBạchHồnggãy ra làmđôi!

“Đồng!”Mắtthấyngóntayđốiphươngsắpđiểmtớicổhọngmình,TừTrọngHoabiếtrõkhôngthểchốnglại,vộibuộtmiệngkêulên:“Giúpta!”

“Được.”Đôimắtkiabỗngnhiênmởbừngra,gọnghẽbuôngmộttiếng.KhôngainhìnrõĐồngđứngdậythếnào,chỉchớpmắtmộtcái,hắndườngnhưđãbiếnmấttrongkhônggian.Mộtsátnasauđó,hắnđãxuấthiệnbêncạnhhaingười.

Tấtcảkếtthúcởđâyđượcrồi…lưỡikiếmđỏsẫmlòiratrướcngựcTừTrọngHoa,xuyênquatâmthất.

LịchHuyếtkiếm!“Đồng!” Trong khoảnh khắc ấy, hai người cùng lúc kinh hãi kêu lên.

HoắcTriểnBạchnhìn thấymũikiếm ló ra trêncơ thểTừTrọngHoa,vộithấtkinhnhảyluiravềphíasaumộtbước.

“Tạisao…”Chiếcmặtnạđồngxanhrơixuống,đểlộgươngmặtvặnvẹovìđauđớn,TừTrọngHoacơhồkhôngthểtưởngtượngnổicúiđầunhìnmũikiếm ló ra trên ngực, lẩm bẩm hỏi: “Đồng, chúng ta đã nói rồi… đã nói

Page 252: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

rồi…”Dù nghĩ thế nào y cũng không sao thông được, với tính cách củaĐồng,cóthứgìlạikhiếnhắnđộtnhiênlậtlọngnhưvậy!

“Tachỉnóingươithoảimáiđộngthủ-chứcónóitasẽkhônggiếtngươiđâu.”Lặnglẽlướttớisaulưngđâmthủngngựcminhhữu,Đồngchậmrãirútkiếm,nétmặtkhôngchútcảmxúc.

“Ngươi…”TừTrọngHoanghiếnrăngkènkẹt,nétmặtđiêncuồngnhưácquỷ.

Đồngvặnthanhkiếmmộtvòngtrongtâmthất,cắtđứtlờinóicuốicùngcủađốiphươngtheothóiquen,rồirútthanhkiếmrỉmáura,nhẹnhàngchùilên thân thể người chết, cặpmắt yêu tà sáng rực lên: “Muốn biết nguyênnhânhả?Đơngiản lắm,dù làngườinhư ta,cũngcó lúc thíchsạchsẽ - tathựcsựkhôngmuốnkếtminhvớimộtkẻnhưngươi.”

Tấmmặtnạđồngxanhrơisangmộtbên,cặpmắtmởtrừngtrừngtrợnlên,cuốicùngcũngtắthơithở.

Mọichuyệnbiếnđổichỉtrongchớpmắt,HoắcTriểnBạchchỉkịpnhânlúcấyphóng tớibêncạnhVệPhongHành,giảikhaihuyệtđạochoy, rồicùngđứngáplưngvàonhau,sẵnsàngchuẩnbịchotrậnchiếncuốicùng.

ĐámsátthủTuLatrườngđóvẫnlặnglẽđứngtạichỗ,tỏaramộtáplựckhôngthểmiêutảbằnglời.

“Đượcrồi,mọichuyệnđạikháicũngkếtthúccảrồi.”ĐồngngẩngđầulênnhìnHoắcTriểnBạch,khóemôinởmộtnụcườilạnhlùng:“Cácngươitưởngđã sắpxếpđượcnộiứng,nhân lúcbảngiáođại loạn,NgũMinh tửchếthết,talạitrúngđộctrongngục,lầnnàyđếnlàănchắcsao?”Hánnóirấtchậmrãi,nóimộtcâu,lạichùikiếmtrênthithểmộtlượt,đếnkhiLịchHuyếtkiếmsạchbóngnhưmới.

“Đángtiếcngườitínhkhôngbằngtrờitính,aibiếtđượctađãtrúngđộcThấtTinhHảiĐườngmàvẫnsốngsótchứ?AingờđượcDiệuKhôngcũngcólongbộiphảnĐỉnhKiếmcác?”Đồngđiềmđạmnóitiếp,tớiđây,hắnđộtnhiênbậtcườigằn:“Lầnnày,chỉsợThấtkiếmcóđimàkhôngcóvề!”

HoắcTriểnBạchkhôngtrảlời,chỉbìnhtĩnhnhìnđốiphương–gãbiếttoànbộnhữnggìkẻnàynóiđều là sự thật, vậynênchỉ im lặngbắtkiếmquyết,chuẩnbịquyếtmộttrậntửchiến.

“Muốncứuđámbằnghữunàycủangươikhông?”Lausạchlưỡikiếm,ĐồngxoaymũikiếmchỉvàocổhọngChuHànhChi,nhìnHoắcTriểnBạchcườilạnh:“Đápứngtamộtđiềukiện,tacóthểthảbọnchúngđi.”

“Mặckệhắn!”ChuHànhChitínhnóngnhưlửa,phẫnnộgầmlên:“Võcôngbọnđệđãbịphếrồi,cứuvềcũngnhưkhông…”Lờicònchưadứt,mộtkíchnặngnềđãđậpxuốnggáy,làmyhônmêbấttỉnh.

“Kẻthấtbạikhôngcóquyềnlựachọnvậnmệnh.”Đồngcườikhẩyquayngườilại,nhìnchằmchằmvàoHoắcTriểnBạch:

“Hoắcthất,tabiếtngươivẫncònsứcliềumạng,ítnhấtcũnggiếtđượchơn

Page 253: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

nửasốthủhạcủata.Nhưng,đồngthời,ngươicũngphảiđểmạnglạinúiCônLuânnày.”

HoắcTriểnBạchtrầmmặc.Trầmmặccónghĩalàngầmthừanhận.“Cáchếtlướirách,hàtấtphảinhưvậy?”Hắnchậmrãinóitừngchữmột:

“Chúng ta saokhôngđịnh ramộtminhước.Điềukiện rấtđơngiản: tađểngươi đưa bọn chúng về, nhưng trong 5 năm, người của Đỉnh Kiếm cáckhôngđượcrakhỏiNhạnMônQuan,TrungNguyênvàTâyVựcnướcsôngkhôngphạmnướcgiếng!”

HoắcTriểnBạchvà6ngườicònlạiđềuthoángngẩnra.Đíchthựclàmộtđiều kiện rất đơn giản.Nhưngđối phươngđang chiếm thượngphong, độtnhiênđưarađềnghịhòagiải,thấtkhiếnngườitakhómàhiểunổi.

“Nguyênnhântalàmvậy,làvìhiệngiờtakhôngmuốngiếtngươi,”nhưđóanrađượcmốinghihoặctronglòngđốiphương,Đồngcườiphálên,némLịchHuyếtkiếmđi,ngồixuốngchiếcgiườngnhỏ:“Đừnghỏitatạisao–bởivì ngươi không đóan được đâu. Ta chỉ hỏi ngươi, có đồng ý định ướckhông?”

HoắcTriểnBạchtrầmngâmgiâylát,ánhmắtvừatiếpxúcvới6ngườicònlại,liềncóngayđápán–sựtìnhđãđếnnướcnày,cũngchỉcócáchtạmthờiđápứnghắnmàthôi.

“Được!”GãđưataykíchchưởnglậpthệvớiĐồng:“Trong5năm,ngườicủaĐỉnhKiếmcácsẽkhôngrakhỏiNhạnMônQuan!”

Đồngrụttaylại,cườicườilêntiếng:“Nếucóthànhý,lúclậpướccũngnênnhìnvàomắtđốiphươngmớiphảichứ?”

Nhìnvàomắthắn?NgườicủaĐỉnhKiếmcácđềuthầmkinhhã:Đồngthuật.

NhưngHoắcTriểnBạchlạithảnnhiênngẩnglên,khônghềsợhãinhìnthẳngvào cặpmắt yêudị kia.Bốnmắt nhìnnhau.Đôimắtmàu lamnhạtquái dị ấy lấp lóang thần quang, sâumà tà dị, nhìn không thấy đáy, songcũngkhôngcógìdịthườngxảyracả.

“Đượcrồi!”NhìnHoắcTriểnBạchgiây lát,Đồngbỗngcười lớn,phấttayáoquayngườiđi:“Cácngươicó thểđiđược rồi!”Hắnvỗnhẹ tay lênváchtường,TuyếtNgụcchợtchấnđộng,ánhđènlầnlượttắtngóm,7thanhkiếmghimtrênxàngànhcơhồbịmộtluồngsứcmạnhépra,trongnháymắtđãrơicảxuốngđất,xếphàngngayngắntrướcmặt7người.

“Cáo từ.”HoắcTriểnBạch giải khai huyệt đạo cho các huynh đệ, rồicầmkiếmluira.

Đồngngồixuống,thânthểhòalẫnvàobóngtối.Hắnkhôngngoảnhlạinhìn–nhưsợchỉcầnquayđầu,bảnthânsẽbịdaođộng.Thảhổvềrừng…hắnbiếtrõmìnhđãlàmmộtchuyếnđánglẽkhôngnênlàm,bỏquacơhộitốtđểmộtlầnhủyđisinhlựccủavõlâmTrungNguyên.

Song…đíchthựclàhắnkhôngmuốngiếtHoắcTriểnBạch.Khôngchỉ

Page 254: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

vì gã cămghétDiệuKhông, không chỉ vìDiệuKhông nhiều nămnay đãthămdòđượckhôngítbímậtcủaĐạiQuangMinhcung,quyếtkhôngthểgiữlại,càngkhổngthểđểytrởthànhchủnhâncủavõlâmTrungNguyên;cũngkhôngchỉvìliêntiếpsửdụngĐồngthuậtvới6nhấtlưucaothủlàmsứcmạnh tinh thần của hắn cạn kiệt, không còn nắm chắc phần thắng…nguyênnhâncuốicùng,cũnglànguyênnhânẩnmậtnhất,chínhlàvì…gãlàbằnghữucủa“ngườiấy”.

TrongkhoảngthờigianngắnngủiởDượcSưcốcđó,hắnđãnhìnragiữagãvàngườiấycómốigiao tình sâuđậmnhườngnào.NếuhắngiếtHoắcTriểnBạchởđây,nàngnhấtđịnhsẽnhìnhắnvớiánhmắttráchmóc…

Tâmhắnbâygiờvẫnchưahoàntoànbìnhlặngtrởlại,vậynênhắntuyệtđốikhôngthểchịuđựngnổiánhmắtấy.

Lờinói cuối cùngcủanàngcònvăngvẳngbên tai, hơi thở ấmápcủanàngphảngphất nhưvẫn còn phả vàomặt, vàomắt.Thế nhưng, nàng đãkhông thể nào quay lại đượcnữa…Saukhi thân thể hết tê cứng, haimắtphụchồiánhsáng,hắnđãđiêncuồnglaođitìmkiếmtôngtíchnàng.NhưngtintứcmàhắnngheđượcchỉlàhômtrướcnànglênLạcViêntrênđỉnhnúitrịbệnhchoGiáovương,sauđókhôngbiếtđãxảyrachuyệngì,cảtòađạiđiệntrênđóđổsậpxuốngtrongnháymắt.

Hắnđứngtrêncâycầubáchngọcgãynátngâyngườinhìnlênđỉnhnúi,nhưngtronglòngthìhiểurõmọichuyệnxưagiờđãthànhảomộng.

Tấtcảđãbayđinhưbụi,tanđinhưkhói.ĐợiThấtKiếmcủaĐỉnhKiếmcácbỏđi,Đồngnhắmmắt lại,khẽxua

tay,nhữngbóngđenkialiềnnhấtlọatkhomngười,kéothithểDiệuKhôngrangòai.TrongTuyếtNgụcgiờchỉcònlạimộtmìnhhắnngồiởnơitốitămnhất,bàn taychầmchậmvuốtnhẹ lênđôimắtvừaphụchồiánhsángcủamình.

Khihắncóthểmởmắtra,trướcmắtchỉcònlạimộtthếgiớitrốngrỗngvàlạnhlẽo.

TuyếtNgụclặnglẽnhưtờ.Nếukhônglạcđường,giờcólẽđãtớiđượcÔLýNhãTôĐàirồi.DiệuPhongômnữtửđangsayngủ,điêncuồnglaođi,hoatuyếtvương

đầylênmáitócxanh.HướngBắc,hướngBắc,hướngBắc…cuồngphongkhôngngừngcuồn

cuộnậptới,trờiđấttrướcmắtychỉtrắngtoátmộtmàu,trảidàivôtận–nhợtnhạtmàhoanglương,hệtnhưcuộcđờiyhơn20nayvậy.

YkhôngtìmđượcđườngtớiÔLýNhãTôĐài,mấylầnvấpngãrồilạiloạngchoạngđứnglên.Chodùlàvậy,thủychunguvẫnkhôngdámrờicánhtayrakhỏilưngnàng,khôngdámđểchânkhítruyềnvàobịđứtđọandùchỉtrongkhoảngkhắc.

Giótuyếtcuồngbạocơhồkhiếnytêliệt.DiệuPhongloạngchoạngchạy

Page 255: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

trênvùngtuyếttrắngmênhmônggầnÔLýNhãTôĐài,gióthổivùvùbêntai, lệnơikhóemắttừtừkếtthànhbăng.Ynhớlạicáiđêmhaimươimấynămvề trước,một đứa trẻ 5 tuổi cũng từng bất chấp tất cảmà chạy thụcmạngthếnày.

Chỉchớpmắt,màđãhơn20năm.“Quác, quác…” bỗng nhiên, trên không trung có tiếng chim kêu. Y

ngẩng đầu lên trong vô thức, nhìn thấymột con diều hâu trắng như tuyếtđangđảo lượn trêncao,bayvềphíay,miệngkhôngngừngkêu lênnhữngtiếngbithươngthêthiết.

Kỳlạthật…trêncánhđồngbănggiánày,saolạicógiốngtuyếtđiêunàybaylượnchứ?Yngẩnngười,rồilậptứchiểura:đâylàchimdongườinuôi,nó đã xuất hiện ở đây, vậy thì chủ nhân của nó chắc cũng cách nơi nàykhôngxalắm!

Hiểuđượccon linhđiểuđanggọimìnhđi theo,DiệuPhongcuốicùngcũngđứngthẳngngườidậy,lảođảochạytheocánhchimtrắngmuốt.

Đoạnđườngấy,phảnhphấtnhưmộtgiấcmộng–trờiđấttrắngtóatmộtmàu,thờikhôngcơhồđôngkếtlạitrongkhoảnhkhắcấy.Yômchặtnữtửđangsayngủchạytrênđồngtuyếttrắngxóa,haimắthoalên,thânthểkhôkiệt,đôitaytừtừđôngcứnglạitronggiólạnh,tuyếtphủmờcảquákhứlẫntươnglai…chỉcótiếngkêuthêlươngcủabạchđiêuvăngvẳngtrêncaodẫnđườngchoytiếnvềphíatrước.

Nếunhưnóitrênthếgiannàythậtsựcó“thờigiandừnglại”,vậythìđâychínhlàthờikhắcấy.

Trênquãngđườngngắnngủi đó, tình cảmdồnnén cảđời y đềubùngcháytrọnvẹn.

Saunày,trongvôsốđêmtuyết,ythườngnằmmơthấycảnhtượnghệtnhưvậy,bầutrờixámxịt,thiênđịavôtình,cảmgiáctuyệtvọngkhắccốtghitâmấykhiếnyhếtlầnnàyđếnlầnkhácgiậtmìnhsựctỉnhgiữađêmthâu,rồiđànhngồidậykhoácáo,khôngthểnàongủtiếp.

Ngoàicửasổtuyếtlặnglẽrơi.ÔLýNhãTôĐài.Chập tối, người phụcvụởdịch trạmđang sắpxếp cho lữkháchdùng

bữa,chợtnghengoàicửasổcótiếngđộng,kếđómộtcònbạchđiêulaovútvàotrong.Ykinhhãiđếnsuýtchútnữathì làmrơicảđồăn trên tay.Conbạchđiêubayvàoquacửasổ,đảolượnmấyvòngrồiđậuxuốngvaimộtvịlữkhách,đậpcánhphànhphạch,rũđinhữngbôngtuyếtđậutrênmình,kêulênnhữngtiếngthêthiếtlúcngắnlúcdài.

“Tuyết Nhi, sao vậy?” Lữ khách kia khẽ giật mình, thấp giọng hỏi:“Ngươibayđiđâuvậy?”Giọngnóinàydịudàngmàthanhlệ,làchấtgiọngcủamộtnữtử,làmngườiphụcvụkhôngkhỏingấmngầmkinhngạc.Nhưngkhôngđợiynhìnrõxemlữkháchkialànamhaynữ,tấmmàndàychengoái

Page 256: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

cửađãbịgạtphắtra,mộtcơngiólạnhùavàomộtthânhìnhloạngchoạng.Đólàmộtnamtửtrẻtuổi,gươngmặtđượmvẻphongtrần,dườngnhư

mới bôn bamột chặngđườngdài tới đây, khắpngười y vươngđầy tuyết.Chúngnhân thấp thoángnhìn thấyyđangôm trong longmộtngườikhác,người đó được quấn chặt trong tấm áo khoác lông ly miêu dày sự, nhìnkhôngrõmặtmũi,chỉcómộtcánhtaytrắngnhợtrũrabênngoài.

“Có đại phu không?”Y thở hổn hển dừng lại, lớn tiếng hỏi bằngmộtgiọnghếtsứcđángsợ:“Ởđâycóđạiphukhông?”

Yvừangẩngđầulên,tấtcảmọingườicómặttrongdịchtrạmđềugiậtmìnhđánhthót.

Màuxanhlam…máitócmàuxanhlam?Ngườiphụcvụdịchtrạmchợtcảmthấyquenquen,ngườinàychẳngphảikhônglâutrướcvừamớiđiquaÔLýNhãTôĐài,cònthuêxengựađivềphíaTâyhaysao?

“Vịkháchquannày,ngài…”Ngườiphụcvụngầnngừbướctớilêntiếngchàohỏi.

“Đạiphu!”Ychưakịpnóihếtcâu,cổáođãbịngườikiaghìchặt:“Nóimau,ởđây

cóđạiphukhông?”Đốiphươngchỉkhẽcấtmộttayđãnhẹnhàngnhấcbổngngườiphụcvụlênkhông,gằngiọngtravấn.Kẻđángthươngkiachỉbiếtrasứcvùngvẫytaychântrênkhôngmàkhôngnóiđượctiếngnào.

Nhữnglữkháchquanhđóthấyngườimớivàomắtlộhungquang,ainấyđềusợđếnđờngười,runrẩynhưvesầumùalạnh.

“Thảngườira,”bỗngnhiênmộtgiọngnóinhẹnhàngcấtlên:“Talàđạiphu.”

TuyếtDiêucũngkêulênmột tiếngnhưđểphụhọa,rồibayvùlên.Lữkháchkiabướcrakhỏiđámngười–làmộtnữtửáotrắngtuổitầmtrên30,đầu dung tram ngọc tím búi theo kiểu Lưu Vân thường thấy ở phụ nữphươngNam,nhansắcthanhlệ,khíchấtcaoquý,bênmìnhdẫntheo2thịnữ,cả3ngườiđềulấmlembụiđường,rõrànhcũngđãbônbamộtchặngđườngdàimớitớiđượcÔLýNhãTôĐàinày.Nữtửlộdiệnbênngoàixưanayvốnđãhiếm, thôngthườngquánữađều lànhânsĩgianghồ,nhưnglạmộtđiềulàngườitahoàntoànkhôngpháthiệnranàngcóvẻgìlàbiếtvõcôngcả.

Nànggạtđámngườiphíatrướcchậmrãibướctới,rahiệuchoybuôngngườiphụcvụtộinghiệpkiaxuống:“Đểtaxemnào.”

“Cô?”Yngoảnhmặtnhìnnàng,dodựhỏi:“Côlàđạiphusao?”“Đươngnhiên.”Ánhmắtnữtửkiahiệnlênthầnsắckiêungạo,xòechiếc

ngọcbộitrêntaychoynhìn,khẩukhímạnhmẽcơhồkhôngđểngườiphảnbác:“Talàđạiphugiỏinhất–ngươicóbệnhnhâncầncứutrịà?”

DiệuPhongngẩnngười:hoavănlanthảovàtườngvântrênngọcbội,cơhồrấtquenmắt.

Page 257: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Đạiphugiỏinhất?Ycơhồmừngrỡđếnphátcuồng–vậythì,nàngđượccứurồi!

“Vậymauxemgiúpnàngđi!”Ykhôngkịpnghĩngợi,đãvộivàngxoayngười:“Mauxemgiúpnàng!”

Nữtửkiaimlặnggậtđầu,bướctới.Trên chiếc áo ly miêu vẫn còn vương tuyết chưa tan hết, nàng nhìn

không rõgươngmặtbệnhnhânđang rúc sâuvàoáo.Nhưngbàn tay lộ rangòaigió tuyết, lạivẫnấmápmộtcáchbấtngờ -ánhmắtnàngđộtnhiênbiếnđổi:móngtaycủabệnhnhân,khôngngờlạiánhlênsắcxanhquáidị!

Bệnhchứngnày…bệnhchứngnày…Nàngvộivàngđưataybắtmạch,vừađặtlêncổtayngườibệnh,sắcmặt

nữđạiphuđãtáinhợtđi.“Đây,đây…”Nàngthởramộthơinhènhẹ.“Đạiphu,mauxemgiúpnàng!”DiệuPhongnhậnrasự thayđổi trong

ánhmắtnàng,cũngcảmnhậnđượcđiềugìđóbấttường:“Cầuxincôđấy!”Nhìnánhmắtcuồngloạncủađốiphương,nàngbỗngnhiêncảmthấysợ

hãi,vôthứclùilạimộtbước,lẩmbẩmnói:“Takhôngcứunổi.”“Gì hả?” Diệu Phong giật bắn mình, ngẩng phắt đầu lên. Chỉ trong

thoángchốc,ánhmắtkhẩncầuđãchuyểnthànhsátkhícuồncuộn,nghiếmrănggằngiọngnóitừngchữmột:“Ngươi,ngươinóigìhả?Ngươithấychếtmàkhôngcứusao?”

Khôngainhìnrõyrútkiếmthếnào,trongtiếngkêukinhhãicủachúngnhân,thanhkiếmthépxanhkiađãchỉvàocổhọngnữđạiphu.

“Thấychếtkhôngcứu?”Nữtửkianhìny,ánhmắtđượmvẻcảmthông:“Phải…cônươngấychếtrồi.Vìvậytakhôngcứu.”

“NàngấytrúngphảiThấtTinhHảiĐường,đãchếtđược2canhgiờrồi.”Nũđạiphucúingườiđặtcánh tay rũ rangoàivào lại trongáo–cánh taynhợtnhạtấyvẫncònrấtấm,rấtmềmmại:“Nhấtđịnhlàdọcđườngcáchạkhônghềngừngtruyềnchânkhívàocơthểnàng,vìvậythìthểvẫncònấmápnhưngườisống.Thựcra…”

Nàngkhôngnhẫntâmnóitiếp.Thựcra,tứlúccáchạômnàngchạytrênđồngtuyết,nàngđãchếtrồi.Thanhtrườngkiếmbỗngrơituộtkhỏitay,cắmthẳngxuốngđất,phátra

tiếngkêuchóitaicủasắtthépvàđáxanh.Ngườitrongdịchtrạmđềurunbắnngười,nhưngkhôngaidámmởmiệngnói câunào.Khônggian trầmmặckhôngmộttiếngđộng.

“…”DiệuPhongmuốnnhìnnữtử tronglòng,nhưngkhônghiểuvìsaolạithấyhếtsứcsợhãi,sợhãiđếnnỗikhôngdámcúiđầu.

“Nói bậy!”Y đột nhiên nổi cơn cuồng nộ: “Cho dù là Thất TinhHảiĐường,cũngkhôngpháttácnhanhđếnvậy!Ngươinóibậy!”

“KhôngphảiThấtTinhHảiĐường.”Ánhmắtnữđạiphulộvẻbithương

Page 258: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

vôhạn,thởdàimộttiếng:“CáchạthửnhìnhuyệtLiêmTuyềntrêncổhọngnàngxem.”

Diệu Phong ngây người hồi lâu, ánh mắt từ cuồng nộ chuyểnt hànhhoảnghốthoangmang,cuốicùngdườngnhưcũnghạđượcquyếttâm,đặtngườiđangôm trong lòngxuốngđất, cánh tay run runmở tấmáochoànglongcáobọcchặtngườinàng.Tấmáovừamởra,gươngmặtnữtửkiacuốicùngcũnghiệnlêntrướcmặtchúngnhân,xanhxaonhưngbìnhthản,cơhồnàngchỉđangsayngủvậy.

Song,bỗngđâulạicómộtmũikimvàngcắmsâunơicổhọngnàng.“Ôida!”Cáclữkháchquanhđóđềulêulênmộttiếngkinhhãi,nhấtlọat

luilạimộtbước.Khoảnhkhắcấy,TuyếtDiêubỗngnhiênđậpmạnhđôicánh,phátramột

tiếngkêuxélòng.Nhìn điểmđỏ trên cổ nàng, toàn thânDiệuPhong như đông cứng lại,

khôngthểcầmcựđược,haigốimềmnhũn,chầmchậmquỳxuốngmặtđấtbănglạnh,úptaychemặt,khôngkiềmchếnổimàbậtkhócnứcnở.

“Tạisao?”Yvừakhócvừakhôngngừnglẩmbẩmnóimộtmình,giơbàntaylên,phảnhphấtnhưmuốnxácđịnhcảnhtượngtrướcmắtlàthựcsự,haitayrunrẩyđếnkhôngthểđiềukhiểnnổi:“Tạisao?”

Ybất chấp tất cả đểmangvề sinhmệnh chonàng, tại saonàng lại tựmìnhkếtthúc?Tạisao!

”NàngấytrúngphảiThấtTinhHảiĐường,7ngàysausẽmấtđithầntrí– tanghĩnàngkhôngmuốnmìnhcókết cụcấy.”Nữđạiphu thởdàimộttiếng,bướctớicúingườixemxétvếtthương:“Nhấtđịnhnànglàmộtnữtửcựckỳkiêungạo.”

“Cóđiềucáchạcũngkhôngcầnđaukhổquá–mộtchâmnàyđâmthẳngvàohuyệtLiêmTuyền,cựcchuẩnlạicựcsâu, lúcnàngấyrađichắccũngkhông chịu quá nhiều đau khổ đâu.” Nữ đại phu nhìn vết thương nơi cổhọng,tiếptụcanủi–nhưngkhiánhmắtnàngvừarờikhỏivếtthươngtrêncổtửthi,giọngnóiliềnlậptứcnghẹnlại:“Đây,đâylà…”

Nàngđộtnhiênbổtớinhưngườiđiên,gạtmáitócdàiphủlòaxòatrênmặtngườibệnh,cẩnthậnquansát.

“Trờiơi…”DiệuPhongchợtnghethấymộttiếnghétkinhhoàng,chấnkinhmàhoảnghốt.

Yngẩngđầulentheophảnxạ, thì thấynữđạiphukiađangnhìnchămchămvàonữtửtronglòngmình,nétmặthiệnlênvẻcựckỳsợhãi.Ymuốnlêntiếngnói,songnàngkhôngnóimộttiếngnào,chỉnhìnchòngchọcvàoTiếtTửDạ,rồibỗngnhiênngãlănrađất.

Ngọcbộitrongtaynàngrơixuốngchâny,bêntrênkhắcmộtchữ“Liêu”.Khoảnhkhắcấy,DiệuPhongmớisựcnhớra–hoavănnày,chẳngphải

chínhlàhuyhiệukhắctrênHồiThiênLệnhhaysao?

Page 259: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

NữtửhọLiêunày,khôngngờlạichínhlàcốcchủtiềnnhiệmcủaDượcSưcốc,LiêuThanhNhiễm!

Trờisáng,mộtđoànngườirờikhỏidịchtrạm.ỐcđảoÔLýNhãTôĐàisắcliễuxanhxanh,giócũngdịudàngấmáp,

hoàntoànkhôngtànkhốcnhưđồngtuyếtbênngoài.DiệuPhongđánhxeđixuyênquaquahàng liễurủxanhmướtđó,dọc

đường vô số lữ khách kinh ngạc trợnmắt lên nhìn am tử áo trắng này –khôngchỉvìmáitócdàimàulamkỳdịcủay,màcònbởiâmthanhcựckỳmỹdiệuphátratừcâysáongắntrêntayynữa.

Khúcnhạcấytanvàomàuxanhtươitốt,tịchmịchmàbithương.Khi Liêu ThanhNhiễm tỉnh giấc trong xe ngựa, nghe thấy khúc “Cát

Sinh”nàycũngkhôngkhỏithẫnthở.“Đôngchihạ,hạchinhật.Báchtuếchihậu,quyvukỳ thất.”Nàngngoảnhđầu lại, liềnnhìn thấyđệ tửđang lặngyênnằmtrongchiếcáodàymàsayngủ. tiểuDạ,TiểuDạ…giờthìkhôngcầnđợicảtrămnăm,conđãcóthểgặplại.ngườidướilớpbăngkiarồi.Concóvuikhông?

Tiếngnhạcnhưtiếngkhóc than,nhưngngười thổi thì lạikhônghềủêbuồnthảm,thầnsắcđiềmđạmlướtquavôsốcànhliễurủxuốngvenđường,phảngphấtnhưychỉlàmộtkẻdulãngxuấthànhdướiánhnắngxuân,cònchântrờikia,chínhlànơiytrúngụ-khôngainhậnra,ychínhlàngườiômnữtửđãchếtkiakhóclócđauđớntrongdịchtrạmđêmqua.Trậnkhócấydườngnhưđãđếncứchạncủatìnhcảmtrongy,chỉsaumộtđêmngắnngủi,thầnsắccủayđãhoàntoàntrởlạivẻbìnhtĩnhvốncó…

Phảitrảiquagiàyvògiằngxéthếnào,mớicóthểkhiếnbaonhiêutìnhcảmvừamanhnhanhúlêntronglòngmộtconngườiđãlạiđóngbăngtoànbộ?

Ngâyngâyngẩnngẩnvìkhúcnhạc,khoảngkhắcấy,LiêuThanhNhiễmchợtnhậnrabảnthânđãthậtsựgiàrồi.Nghemộtlúclâu,nàngmớirahiệucho thịnữvén tấmmàn lên,hỏinam tử trẻ tuổiđangđánhxe:“Cáchạ làai?”

DiệuPhongkhôngtrảlờicâuhỏicủanàngchỉlặnglẽthổitiếpkhúcnhạccủamình.

“Tiểuđồvìsaomàtrúngđộc?Tạisaocáchạlạiởcùngvớinó?”Nàngchốngtayngồithẳngdậy,yếuớthỏi–rờikhỏiDượcSưcốcđã8nămnay,nàngchưatừnggặplạiđồđệduynhấtnàylấymộtlần.Thậtkhôngngờlầnnàyvừagặpđãlạiâmdươngcáchbiệtđôiđường.

“Xin các hạ cho biết,” bàn tay LiêuThanhNhiễm từ từ nắm chặt lại:“Rốtcuộclàkẻnàođãgiếtđồnhicủata?”

Tiếngtiêucuốicùngcũngngừnglại,DiệuPhongbìnhtĩnhhỏi:“Tiềnbốimuốnbáothùsao?”

“CóphảingườicủaĐạiQuangMinhcungkhông?”LiêuThanhNhiễm

Page 260: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

nghiếnrăng,cầmchiếckhăntaySươngHồnggửicho.Vếtmựcloanglổtrêntấmkhănấy,đãlàđápánkhôngthểbiệnbạch.DiệuPhongxoayngườilại,mỉmcườitrongsắcliễuxanhxanh,chiếcáo

trắngdướiánhsángtươimátphảngphấtnhưmộtgiấcmộng.“Phải,TiếtcốcchủvìhànhthíchGiáovươngmàbịgiết…”Ynóikhẽ,

giọngnóikhôngbịảnhhưởngcủaquánhiềutìnhcảmphứctạpmàngượclạitrởnênbìnhtĩnhlạthường:“Cóđiều,cuốicùngnàngcũngthànhcông–vìvậyLiêutiềnbốikhôngcầnbáothùlàmgìnữa.ÂnÂnoánoán,toànbộđãkếtthúctrướckhitiềnbốitớiđâyrồi.”

“Cònta…tathậtsựvôcùngxinlỗi-takhôngthểbảovệtínhmạngchoTiếtcốcchủ.”

Giọngnóicủaybỗngnhiênrunrun,hiệnlênvẻđaukhổkhôngthểkhắcchế.

LiêuThanhNhiễmthởdài:“Khôngcầntựtrách…cậuđãtậnlựcrồi.”Nàngvĩnhviễnkhôngthểnàoquênnổihìnhảnhnamtửnàyômmộtthi

thểchạynhưđiêndạitrênđồngtuyết…Nàng không hiểu rõ tiền nhân hậu quả của toàn bộ chuyện này, song

nàngbiếtrấtrõngườitrướcmắtmìnhđâytuyệtđốikhôngphảilàhungthủ.LiêuThanhNhiễmquayngười lại,nhìnnữtửđượcbọc trongchiếcáo

lôngdàyđặttronglinhcữu,úpsâumặtvàohailòngbàntaytrongtiếngtiêuréorắt,cốgiấuđiẻbithươngkhôngthểcheđậy–nàng…thậtsựlàmộtvịsưphụcựckỳíchkỷ,cựckỳvônăng!

Độc chất Thất Tinh Hải Đường, có thực là kh6ong thể giải trừ haykhông?

Không!Làcốcchủ tiềnnhiệmcủaDượcSưcốc,nàngbiết rõphươngphápduynhấtđểhóagiảithứkỳđộcnày.

Nhưng,chodùnàngcókịpthờigặpđượchaingườibọnhọ,chodùlúcấyTiểuDạvẫn cònmột hơi thở, nàng…có thật sự không chùnbướcmàdùngcánhlấymạngđổimạngđểcứuáiđồkhông?

Không…không,nàngkhônglàmnổi!Bởivìnàngkhôngmuốnchết…Nàngcònmộtđứaconđangnằmtrongnôi,còntrượngphuyêuthương

nàng sayđắm.Nàngmuốnnhìn thấyhài tử trưởng thành,muốncùngphuquân răng long tócbạc,nàngcầnphải cảm tạ trời caođãđểnànggặphaingườihọsaukhiTiểuDạđãchết,chứkhôngbắtépnàngphảiđưaraquyếtđịnhtànkhốckia.

Tuyếtđọngtrênáolôngđãdầndầntanchảy,nhữnggiọtnướclạnhbuốtlàmướtđẫmcảgươngmặtxanhxaocủangườiđangsayngủ.LiêuThanhNhiễmthẫnthởnhìngươngmặtáiđồ,chầmchậmđưatayralausạchnướctuyếttrênđó–bănglạnhnhườngấy,antịnhnhườngấy,hệtnhưlúcnàngbếđưatrẻlênkhỏidònsongbănglạnhlẽonhiềunămtrướcvậy.

Page 261: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Bỗngnhiên,nàngcảmgiácnhưcóvạnmũitêncùngxuyênquatráitimmình.

Trongxecótiếngkhócnghẹnngàođauđớn,cònDiệuPhongbênngoàichỉlặnglẽthổitiêu,ánhmắtđãkhôngcònmừngvuihayđaukhổ,bìnhlặngnhưmộtdòngnướcêmảmùaxuân,chầmchậmthúcngựatrởvề,xuyênquahangthùyliễuởÔLýNhãTôĐài,tiếnvàohoangnguyênKhắcTưCần.

Ởđó,không lâu trướcvừadiễn ramột trậnquyếtchiếnngườisốngkẻchết.

Ởđó,nàngtừngcùngykềvaihuyếtchiến,sưởiấmchonhautrongmàntuyếttrắnglạnhgiá–đólàsựấmápmàcảđờinàyychưatừngcảmnhận,cũngkhôngcòncơhộicảmnhậnnữa.

Trêncánhđồngtuyếtđó,yđãbấtngờcóđượcthứcảđờiychưatừngsởhữu,tựanhưmộttiachớplóelêngiữađêmđenvĩnhviễn,tuychỉtrongmộtchớpmắtngắnngủi,songlạikhiếnylầnđầutiênmởtoranhìnthấymộtthếgiớihoàntoànmớimẻ.

Sau khoảnh khắc ấy, tâm trí bị phong bế từ lâu bỗng nhiên sực tỉnh.NàngđãđánhthứcthiếuniênNhãDibấylâunayvẫnsayngủtậnsâuthẳmtrong đáy lòng y, khiến y không còn chỉ là một thanh kiếm sắc lạnh lẽonữa…

Nhưngrồi,cùngvớisựrađivộivãcủanàng,tấtcảđềuđãkếtthúc.Khôngthềnàoquên,chỉmonggiótuyếtsẽvùichôntấtcả.Ngàyhômấy,ngườiphụcvụởÔLýNhãTôĐàinhìnthấycỗxengựa

đóchầmchậmrakhỏithành,đidọctheoconđườngliễurủ,rồibiếnmấttrênđồng tuyếtKhắcTưcầnbao la.Thanhniênđánhxe taycầmmộtống tiêungắnhìnhdángkỳdị,lặnglẽthổiđithổilạimộtđiệunhạcubuồn,máitócdàimàuxanhlamtungbaylêntronggiótuyết.

Gươngmặtybìnhlặngmànhưcóánhsángtỏalanraxungquanh,phảngphấtnhưcóthứgìđóđãsiêuthoátkhỏithânthể,vượtrakhỏithếgiantrầntụcnày.

Đócũnglàhìnhảnhcuốicùngylưulạitrongmắtthếnhân.Khôngai có thểngời, trận chiếnvớiThấtKiếmcủaĐỉnhKiếmcácở

đốngtuyếtÔLýNhãTôĐàilạichínhlàchươngcuốicùngcủacuộcđờiy-DiệuPhongsứtrongNgũMinhTửcủaCÔnLuânĐạiQuangMinhcung,từngàyhômnàytrởđi,vĩnhviễnbiếnmấtkhỏivõlâm.

Giốngnhưxưanayvẫntồntạitronglặnglẽ,ycũnglặnglẽbiếnmấttựamộtbônghoatuyếttrêncánhđồngmênhmôngtrắngxóanày.

Page 262: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Chương16

KIMTỊCHHÀTỊCHMùaxuânhoanở,HoắcTriểnBạchdẫnđầuĐỉnhKiếmcácThấtKiếm

trởvềtừCônLuânsơn.Tuyđã trảiquamột trậnchiến thảmliệt,ThấtKiếmhầuhếtđềumang

thươngtích,tổnthấtquánửa,songchungquycũngmangvềđượctintứcMagiáoGiáovươngđềntội,NgũMinhTửtoànbộbịtiêudiệt.Nhấtthời,cảvõlâmTrungNguyên đều chấn động, các đạimôn phái lần lượt tíu tít chúcmừngnhau.

NămvịkiếmkháchbịthươngđượcđưatớiDượcSưcốc,cònVệPhongHànhchỉbịmấyvết thươngkhôngđángngại,nênđãvộivàng trởvềquênhàDươngChâu.

HoắcTriểnBạchlàthủlĩnhcủalầnhànhđộngnày,nênkhôngdễdàngthoát thânnhưhọVệ-suốt2thángròng,gãphảicùngNamCunglãocácchủcủaĐỉnhKiếmcácbậnrộnqualạigiữacácmônphái,hòngđiềuhòalạiquanhệvidiệugiữacácmônpháikhigianghồmớivừabiếnđộng,tạonênmộtsựcânbằngmới.

DanhvọngcủađạiđồdệThiênSơnpháiHoắcTriểnBạchtrêngianghồcũngđồngthờilênđếnđỉnhđiểm.

Ba tháng sau, khi cácviệcvụnvặtđượcgiải quyết tươngđốiổn thỏa,cuốicùnggãcũngtrởvềđượcCửuDiệusơntrangởLâmAn,đónThuThủyÂmvềtừHạphủ,tậntâmchămsócsứckhỏechonàng.

Nhưng,khôngngờNamCungNgônKỳlãocácchủchẳngbaolâusauđãtới,khuấtthânbáiphỏng.CàngkhiếngãbấtngờhơnlàvịlãocácchủnàylạimộtlầnnữalêntiếngmờigãtiếpnhiệmchứcvịcácchủĐỉnhKiếmcác.

Đócũnglàlầnthứ3trongtámnămôngđưarađềnghịnày.Nhưngđiềukhácbiệtlà,lầnnày,lãonhânđãgầnnhưlàthỉnhcầugã.“TiểuHoắc,coinhưlãokhiếucầukhẩnngươi,nhậnlấygánhnặngnày

đi–NamCungMạchcontabất tài,khôngngườikếtục,nếungươikhôngđứngragánhvác,tabiếtphảiphóthácchoaiđây.”NamCunglãocácchủthởdài vớigã, sắcmặt tiều tụy. “Tá sắpphảiđi trị liệubệnh tim rồi, nếukhôngchỉsợkhôngsốngnổiquamùađôngnày.”

HoắcTriểnBạchtừđầuvẫnđâyđẩychốitừgiậtmìnhkinhhãi:“Gìạ?”NamCung lão các chủ tung hoàng giang hồmấy chục năm, tu vi nội

ngoạiđềuđãđạttớicảnhgiớituyệtcao–thậtkhôngngờlạibịácbệnhẩntàngtrongcơthểđãnhiềunămnay.

“Thờitrẻliềumạngquá,đếngiàthìphảichịukhổthôi…hếtcáchrồi.”NamCunglãocácchủlắcđầuthởdài:“GiờđâyMacungtạmthờiyênhơilặng tiếng,BáiNguyệtgiáo cũngkhôngkhiêukhíchnữa, coinhư ta cũng

Page 263: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

biết chọnđúng thời điểmmà thoái xuất…nhưngĐỉnhKiếmcác cònmộtngàykhôngchủ,tađâycóchếtcũngkhôngthểnhắmmắtđượcđâu.”

HoắcTriểnBạchcúiđầutrầmmặc.NamCunglãocácchủlàânnhâncủagã,nhiềunămnayluônchiếucố

tàibồi, làmộthậubối cónăng lực tươngxứng,gã thật sựkhôngnên,màcũngkhôngnhẫntâmcựtuyệtlờithỉnhcầucủalãonhânnày.Nhưng…

Gãchợtnghiêngđầungóvàobêntrongmộtcáchvôthức.Sautấmbìnhphong,ThuThủyÂmvừamớiuốngthuốc,vẫnđangsay

tronggiấcngủ-đơnthuốccủaLiêucốcchủrấtcóhiệuquả,giờbệnhcủanàngđãthuyêngiảmrấtnhiều,tuythầntrívẫncònchưatỉnhtáo,vẫnsisidạidại,nhưngđãkhôngcònkhóckhóccườicười, coimỗingườiđếngầnnàngđềulàhungthủhạichếtconmìnhnhưhồiđầunữa.

“Tahiểutâmsựcủangươi,ngươisợlàmcácchủrồivẫnchiếucốchoTừphunhân,sẽbịngườitronggianghồnghịluậnphảikhông?”Cơhồhiểurõnỗiniềmcủagã,NamCunglãocácchủlêntiếngtrước:“Thựcrachuyệncủacácngườitasớmđãbiếttừlâurồi,nhưngnămấy…ôi.GiờTừTrọngHoacũngcoinhưđãđềntội,chibằngđểtalàmmai,liễukếtkhoảnnợtìnhnhiềunămnayđichorồi!”

“Không!”HoắcTriểnBạchthấtkinh,buộtmiệngthốtlên.“Không cần lo nghĩ,” Nam Cung lão các chủ ngỡ gã lại thoái thác,

nghiêmgiọngnói:“Cótaramặt,thửhỏicònaidámnóigìnữa?”“Không!Khôngcầnđâu.”Gãvẫnchỉlắcđầu,ngữđiệutừtừtrầmxuống,

toátlênmộtvẻmệtmỏivôcùng.Thếnhânđềubiếtgãlàkẻsitình,mườimấynămnayđềuômmốitình

sâuđậmvớiThuThủyÂm,tuyrằngngườixưađãxuấtgiá,songthủychungvẫnkhôngoánkhônghận,Nhưng,cóaibiếtđượctừlâugãđãmệtmỏichánchường,âmthầmchuyểndịchtâmtư.Thờigiannhưnướccuốntrôiđisựsicuồng của thời niên thiếu, gãvẫn tận tâm tận lực chăm sócngười thươngthuởtrước,songtráitimthìđãkhôngcòntìnhyêucuồngnhiệtkhixưanữarồi.

“Ngươi vì chuyện này mà uổng mất danh bao năm, lẽ nào lại khôngmuốnsớmngàyđạtthànhchínhquả?Bìnhthườngthìtiêusáiungdung,saođếnkhigặpchuyệnlạingượngngùngelệ?”NamCunglãocácchủngồibêncạnh không rõ nội tình, còn hảo tâm khuyên giải thêmmấy câu. Lão hơingạcnhiên trướcvẻ lãnhđạmcủađốiphương,nétmặtbỗngchuyểnthànhnghiêmkhắc:“Lẽnào…ngươitỵhiềmnàng–ngươicảmthấynàngđãgảchongườita,lạisinhmộtđứacon,giờcònmắcthứbệnhđó,khôngxứngvớivõlâmminhchỉnhưngười,cóphảikhông?”

“Đương nhiên không phải! Ôi…” Có trăm cái miệng cũng không thểbiệnbạch,HoắcTriểnBạchchỉđànhcườikhổxuatay:“ChuyệnkếnhiệmTriểnBạchđápứng–nhưngcònchuyệnnày thì tạm thờiđừngnhắcđến.

Page 264: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

ĐợibệnhcủaThuThủykhỏirồitínhsauvậy.”NamCunglãocácchủthởphàonhẹnhõm,cầmchéntràlên:“Vậythì,ta

cũngcóthểđếnDượcSưcốctrịbệnhsớmhơnmộtchútrồi.”NhắcđếnDượcSưcốc,khóemắtHoắcTriểnBạchkhônggiấunổinét

cười:“Phải,Tiếtcốcchủythuậttuyệtđỉnh,nhấtđịnhsẽtrịđượcbệnhcholãocácchủ.”

Chỉcóđiềunữnhânđóthậtrấtđanhđá,khôngbiếtlãocácchủcóchịuđượckhông?Maitrắngtrongcốccũngsắptàncảrồichăng?ChỉmongbệnhcủaThuThủysớmngàybìnhphục,đểgãcóthểyêntâmđếnDượcSưcốcphóướccùngnàng.

Khôngđểýtớivẻmặtnhanhchóngtrởnênấmápcủagã,NamCunglãocácchủchỉcúiđầunhấpmộtngụmtrà, thởnhẹmột tiếng:“NghenóiTiếtcốcchủmớiquađời,giờchấpchưởngDượcSưcốclàtiềnnhiệmcốcchủLiêuThanhNhiễmrồi–cũngkhôngbiếtbaonhiêunămnaynàngtaẩncưởđâu,đồnhimớichết,đãđộtnhiêntrởvề,ngheđồncòndắttheomộtđồđệmớinhậnnữa…”

Lãovừanóivừangẩngđầu lên,độtnhiêngiậtmìnhngạcnhiên:“TiểuHoắc!Ngươilàmsaovậy?”

HoắcTriểnBạchnhưbịtrúngtà,sắcmặtbỗngchốctrởnêntáinhợtđếnrợnngười.GãnhìnchòngchọcvàoNamCungNgônKỳ,đôimắtsángrựclênnhưloàiyêuquỷ:“Người…ngườivừanóigì?Ngườinóigì?!Tiết,Tiếtcốcchủ…TửDạnàng…nànglàmsao?!”

Đếncâucuốicùnggiọnggãđãgầnnhưhétlên,sắcmặttrắngbệchxôngthẳngtới,cơhồmuốnbópchặtcổhọngcủalãonhânđốidiện.NamCunglãocácchủngâyngười,điểmchânlướtvềphíasaunhưánhchớp,đồngthờihấtchéntrà trongtayđi, tianướchóathànhmộtđườngvòngcungbắntớihuyệtKhúcTrìcủađốiphương.

Cơnđaunhóicuốicùngcũnglàmkẻđangkíchđộngđếnđiêncuồngấyphầnnàotỉnhtáolại.

“Nàng… nàng…” Hoắc Triển Bạch sững người ra đó, lẩm bẩm mộtmình,nhưnglạikhôngđủdũngkhíđểhỏicâumàgãmuốnhỏinhất.

“Phải,Tiếtcốcchủđãquađờimộtthángtrước.”Nhìnthấygãtrongtìnhtrạngnày,NamCunglãocácchủítnhiềucũnghiểuđượcphầnnào,lãothởdàimộttiếngnóitiếp:“Khônghiểuvìsao,mộtnữtửyếutaymềmsứctróigàkhôngchặtấylạidámmộtmìnhđihànhthíchGiáovương!TiểuHoắc,ngươikhôngbiếtsao?Đạikhái trướckhicácngươiđếnCônLuânđộmộtngày,nàngđãđộngthủámsátGiáovươngrồi.”

“Thậtkhôngngờ,nữnhânấy,đã liềucảmạngmình,khôngngờ thànhcôngthật.”

“…”HoắcTriểnBạch lảođảo lùi lại, ủ rũngồiphịchxuốngđất, toànthânbănglạnh.

Page 265: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Thìralàvậy…thìralàvậy!ChẳngtráchlúcbọngãxôngvàoĐạiQuangMinhcungkhôngthấyGiáo

vươngđâu– gã cònngỡ rằngvìĐồng tạo phảnnênGiáo vươngbị trọngthươngmàkhôngthểxuấtchiến,thìra,lànàngđãhànhthíchlão!ĐúngvàomộtngàytrướckhigãđếnCônLuânsơn,nàngđãđộngthủtrướcmộtbước!

Tạisaonàngkhôngđợigã?Tạisaokhôngđợithêmmộtngàynữathôi?Gãhiểurõnànglàmộtcônươngquyếtđoánmạnhmẽ,nhưnglạichưa

baogiờtưởngtượngnổi,nữtửbệnhtậtyếuđuốinàylạimộtthânmộtmình,lấymạngđổimạngmàkhiêuchiếntênmađầumạnhnhấtthiênhạkia.

Chuyệnmàbaonhiêunămnaycảvõlâmdốchếtsứclựccũngchưatừnglàmnổi!

Gãmệtmỏigụcđầuxuống,bàntaylạnhbuốtchốngđỡvầngtránnóngbừng,cảmgiáclồngngựcđauđớncơhồmuốnnghẹnthở.

Vậythì,saukhihànhthíchGiáovương,nàngđãđiđâu?NgàyhômsaugãkhôngthấytungtíchnàngtrongĐạiQuangMinhcung,làmsaonàngcóthểrờikhỏinơiấy?

BỗngnhiênHoắcTriểnBạchchợtnhớlạicuộcgặpgỡ trênđườnghẹpvớiDiệuPhongởđồngtuyếtÔLýMãTôĐài–ngườikhôngrõmặtnằmtronglòngy lộramộtcánhtay trắngnhợtkhỏi tấmáokhoáclôngdàysụ,phảngphấtnhưđangcốgắngbắtlấythứgìđótrongkhôngkhí.

Sắcmặtgãbỗngnhiêntáiđi…Thìra…đóchínhlànàng?Đóchínhlànàngsao?!Lúcấygãchỉcáchnàngcómộtđườngtơ,vậymàlạiđểgầnnhưtrong

gangtấcmàbiểntrờicáchmặt,mãikhôngtươngphùng!Mãimãikhôngtươngphùng!Giờkhắcấy,đaukhổvàbithươngậpvềnhưbàisơnđảohảihoàntoàn

nhấnchìmgã.HoắcTriểnBạchvùimặtvàohailòngbàntay,haivairunlêndữ dội, gắng gượng kiềm chế cảm xúc bản thân, nhưng cuối cùng cũngkhôngthểnàochegiấu,trongchớpmắtđãnứcnởòalên.

NamCunglãocácchủđứngcạnhđó,trònmắtngạcnhiên.Đây,làlầnđầutiêntrongmườimấynămnaylãonhìnthấyngườitrẻtuổi

nàythấttháinhưvậy.“A…” Bệnh nhân sau tấm bình phong giật mình tỉnh giấc, mơmàng

bướcra,nhìnnamnhânđangvùiđầukhócnứcnởấy,trongmắtánhlênvẻkinhngạclạkỳ.Nàngnínthởlặnglẽnhìngãmộtlúclâu,phảngphấtnhưđangnhìnmộtđứatrẻđangkhócnghẹnngào,bỗngnhiêntrêngươngmặtnởramộtnụcườihiềndịu,tráingượchẳnvớivẻgắtgỏngthườngnày.Chỉthấynàngbướctớichìatayra,ômngườiđangkhócthútthítấyvàolòng.

Nàng khẽ vỗ nhẹ lên lưng gã, rủ rỉ thì thầm: “Ngoan nào…MạtNhiđừngkhóc,MạtNhiđừngkhóc.Mẹởđây,khôngaidámbắtnạtMạtNhicủamẹđâu…đừngkhócmà…”

Page 266: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Nànglấykhăntay,dịudànglaunướcmắttrênkhóemắtgã,thùymịmàđiềmđạm,tựanhưmộtngườimẹđangchămsócconyêucủamìnhvậy.

Bithươngchỉbùngnổlêntrongnháymắt,rồibiếnthànhtrầmmặcvĩnhcửu.HoắcTriểnBạchngơngácngẩngđầulên,kinhngạcnhìnnữtửlầnđầutiêntỏrathânmậtvớimìnhnhưvậytrongbaonămròng,gươngmặtnởramộtnụcườichuachát.

“ThuThủy.”Gãlẩmbẩmthởdài.Nàngchỉmỉmcườinhuthuận.Thìra,đúnglàsốtrờiđãđịnh…Gãvànàng,khôngaicóthểbuôngnhaura.Cứnhưvậyquấnlấynhaucảmộtđờimộtkiếp.Bathángsau,ĐỉnhKiếmcácchínhthứcpháira6vịkiếmthủlàmsức

giả,đếnnghênhtiếpHoắcTriểnBạchtớiĐỉnhKiếmcácởMạtLăng.Khi LụcKiếm cùng tungmình xuống ngựa trước cửa sơn trang, cánh

cổngđóngkínlâungàyđộtnhiênbậtmở,tấtcảhạnhânđềungạcnhiênnhìnHoắcthấtcôngtửđangđứngsaucửa–gãmặcbộbạchynhưtuyết,taynắmchặt thanhMặcHồn tuyết đen tuyền, gươngmặt vẫn còn vẻmệtmỏi saunhiềungàyuốngrượulibì,nhưngánhmắtđãkhôiphụclạivẻsắcbéntỉnhtáothườngngày.

“Đì thôi.” Không nói nửa câu khách sáo, gã thản nhiên quay người,dườngnhưđãbiếttráchnhiệmkhôngthểtrốntráchcủabảnthân.

“MạtNhi!MạtNhi!”Từphunhânởnhàtrướcngheđượcđộngtĩnhbênnày, liềnchạyranhưbay:“Conmuốnđiđâu?”Ánhmắtnàngkinhhoảngnhưconhươunhỏsợhãi,nắmchặtlấytaygã:“Đừngđi!Nhữngngườiđósẽhạiconđấy,conmàđithìkhôngvềđượcđâu!”

Vệ PhongHành vàHạ TiênVũ đưamắt nhìn nhau, thoáng ngần ngừlưỡnglự.

ÁnhmắtHoắcTriểnBạchdịudàngmàbi thương, cúiđầuvỗnhẹ lênngười nàng: “Đừng sợ, không có chuyện gì đâu.” Sau đó, gã nhẹ nhàngnhưngkiênquyếtgỡtaynàngra,ngướcmắtrahiệu,lậptứccóhailãothịnữtrứơcgiờvẫnluônchămsócchoThuThủyÂmbướctớiđỡnànglùilại.

Gã cùng lục kiếm còn lại rảo bước rời khỏi sơn trang, tungmình lênngựa,phithẳngđếnĐỉnhKiếmcácởMạtLăng.

“TriểnBạch!”Lúccảđoànnhânmãthúcngựaphóngđi,ThuThủyÂmđẩyhaingườithịnữgiàra,loạngchoạngxôngracửa,gàorõtêngã:“TriểnBạch,đừngđi!”

BàntaynắmchặtdâycươngcủaHoắcTriểnBạchkhẽrunrun,nhưngrốtcuộcvẫnkhôngngoảnhđầulại.

“ThanhNhiễmnóivới ta, bệnhđiên củanàngchỉ làdonhất thờikíchđộng,đếngiờphảibìnhphụctừlâurồimớiđúng.”VệPhongHànhrõràngđã hiểu rõmọi chuyện, thúc ngựa chạy song songvới gã, thấp giọng nói:“Nàngcứgiảngâygiảdạinhưvậy,đạikháichăc làmuốngiữđệ lại–đệ

Page 267: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

cũngđừngtráchnàng.”“Đệbiết.”Gãchỉgậtđầu,đáp:“Đệkhôngtráchnàng.”VệPhongHànhtrầmngâmhồilâu,cuốicùngcũngthẳngthắnhỏi:“Đệ

cólấynàngkhông?”HoắcTriểnBạchimlặng,mộtlúclâusau,gãmớilêntiếng:“Đệsẽchăm

sócnàngcảđời.”VệPhongHànhchớpchớpmắt,biếtrõđằngsaulờihứakiênquyếtnày

làmộtlờicựtuyệtcũngkiênquyếtkhôngkém,chỉđànhthởdàimộttiếng.Haingườicứthúcngựatrongimlặng,cuốicùngVệPhongHànhchau

màynói:“Thấtđệ,phảiphấnchấnlên!”“Được.”HoắcTriểnBạchđộtnhiênbất cười, gật đầu: “Huynhcứyên

tâmlàmphậnchồngtốtcủahuynhđi.”MộtbuổisángthángthứtưsaukhitrởvềtừchuyếnviễnduCônLuân,

Hoắc Triển Bạch được lục kiếm còn lại hộ tống tới Mạt Lăng, nhận lấyHoàngKimCửuĐỉnh từ tay lão các chủNamCungNgônKỳ trướcmặtthiênhạvõlâm,đeoMặcHồnkiếmngồilênbảotọatrongcác.Theoquytắccũ,triềuđìnhcũngpháiđặcsứđếnchúcmừng,mangtheoThượngPhươngBảoKiếmvàmiễntửkimbàicủahoàngthượngbantặng–ĐỉnhKiếmcáctừngàyđượcThưDạcôngtửsánglậpđãkiêmgiữđỉnhkiếm,cânbằnglựclượngtriềuđìnhvàdângian,đếncảđươngkimthiêntửcũngkhôngdámcoinhẹ.

Toàncácvỗtaynhưsấm,đạiđệtửđănglênbảotọachí tôn, trêndướiThiênSơnpháiđềunhưnởhoatrênmặt–sưphụ,sưnương,sưhuynh,sưmuộiđềulầnlượtbứơcđếnchúcmừng,songvịtânnhiệmvõlâmminhchủnày chỉmỉm cười điềm đạm, chẳng có lấy nửa phần hoan hỉ, chỉ khiVệPhongHànhbướctớikínhrượu,gãmớikhẽgậtđầumộtcái.

Vệngũ,phải,đệhứasẽlàmmộtcácchủtốt.Dùđệcònmuốnđượcnhưhuynhlàmmộtngườibìnhthường,ởbênkiều

thêáitửsốngđếnkhitócbạcdamồigấpbộiphần.Khi NamCung lão các chủ đến Dược Sư cốc trị bệnh, minh chủ tân

nhiệmdùsựvụbậnrộn,nhưngrốtcuộccũngcùngđivớilão.Trậnphápđátrắngvẫnchầmchậmbiếnảotronggiótuyết,nhưngđoàn

ngườiracửađóntiếpbọnhọlạikhôngthấybóngáotímkiađâu.KhiLiêuThanhNhiễmdẫntheocácthịnữkhaimởthạchtrận,nhìnthấynhànhhoatrắnggàitrêntócmaihọ,HoắcTriểnBạchchỉthấytráitimmìnhđauthắt,cơhồmuốnlậptứcrơilệ.

Liêu Thanh Nhiễm nhìn gã, ánh mắt đầy vẻ tiếc thương, nhưng thủychungvẫnkhôngnóitiếngnào,chỉlặnglẽdẫnNamCunglãocácchủvềHạChiviên.

“Hoắccôngtử,xinmờiđếnĐôngChiquánnghỉngơi.”Bêntaigãchợtvang lênmột giọng nói quen thuộc, nghiêng đầu lại nhìn, thì ra chính là

Page 268: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

SươngHồng.Chỉmấythángkhônggặp,ảnhađầulanhlợiphóngkhoángnàyđãđột

nhiêntrởnêntrầmlặngđirấtnhiều,haimắtđỏlựngsưngphồnglên,vẻnhưnhữngngàynàyđãkhócquánhiềuvậy.

Gãnghiếnrănggậtgậtđầu,khôngđợiSươngHồngdẫnđườngđãlặnglẽbướcđi.

Conđườngấy, támnămnaygã từngđiquakhôngbiết baonhiêu lần.Giờđâybướclạitrênđó,mỗibướcđềunhưvạnkiếmxuyêntâm.

Bướctớibậccấptrướcnhà,cuốicùngdũngkhícủagãcũngcạnkiệt,cứngâyngâyngẩnngẩnnhìnchămchămvàocâymaitrắngđãtànhếtkia–conđiêu trắngnhư tuyếtđangđậu trêncànhcây, lặng lẽnhìngã,ánhmắt trànngậpbithương.

“Đợi ta trởvềcùnguống rượu!”Lúcđikhỏiđây,gã từngvẫy tayvớinàng,cườilớn:“Nhấtđịnhsẽthắngcô!”

Vậymà,giờđâyhaingườiđãSâmThươngvĩnhcáchrồi.Nữnhânmạnhmẽnhưvậy–nhìndọcnhìnngangcũngđâugiốngnhư

hồngnhanbạcmệnhchứ!“Hoắccôngtử…”SươngHồngchợtđưalênmộtvật,chínhlàtấmkhăn

taycủagã:“Đồcủacôngtử.”HoắcTriểnBạch cúi xuống, liếc thấy hàngbút tíchmờnhòa trên tấm

khăntrắng,tráitimnhưbịvònátthêmlầnnữa…“Vãnlaithiêndụctuyết,năngẩmnhấtbôivô?”ĐólàbứcthưgãbảoTuyếtDiêumangchonàng.Nhưngcònnàng,nàng

đãvĩnhviễnkhôngthểnàotrởvềhộiướcrồi.SươngHồngnhẹgiọngnói:“LúcrờikhỏiDượcSưcốc,cốcchủcònđặc

biệtdặndòSươngHồng:nếuHoắccôngtửquaylại,thìphảinóivớingườirằng,rượuđãchôndướcgốcmaikiarồi.”

“Dưới gốc mai?” Gã hoang mang nhìn theo hướng ngón tay SươngHồng,bỗngnhiênsựcnhớra…

Vàocáiđêmtĩnhmịchấy,gãvànữtửáotímđãcùngđoánquyềnuốngrượu,ngủmêngủmệtdướigốccâyấy.Chínhvàokhoảnhkhắctỉnhlạidướibầutrờiđêm,gãbỗngnhiêncóđượcdũngkhícáobiệtvớibaochuyệntrongquákhứ,bởicuộcđờigãđãcómộtnguồnsinhlựcmới.

Trăngsángđêmấy,nhữngbôngmaitrắngrơilảtả,ngườingủsaytronglòng,tấtcảphảngphấtnhưởngaytrướcmắt,vậymà,lạiphảngphấtnhưởtrongtấmgương,vĩnhviễncũngkhôngthểnàochạmtới.

Gã nhìn thấy dưới gốcmai trắng đùn lênmột nấmđất, liền cúi ngườiđào,quảnhiênliềnthấyngaymộtvòrượu.

SươngHồngnhỏnhẹnói:“Cốcchủcònnói,nếungườikhôngthểtrởvề,rượunàytốtnhấtcứchônđóđã.Uốngrượumộtmìnhdễhạiđếnthânthể,đợicôngtửcóngườiđốiẩm,rồihãy…”

Page 269: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

HoắcTriểnBạchngheđếncâucuốicùng,chánnảnđặtvòrượuxuốngthấtthầnnhìncâymaiđãtànlụi.

Lúcấy,tronglònggãbỗngdânglênmộtnỗiđaukhôngthểkìmnén,dồndậpnhưbàisơnđảohải.Gãchỉmuốnkêulênthậtlớn,nhưngmộtchữcũngkhôngthốtnổithànhlời,cuốicùngđànhtrởtaychémbừamộtkiếmxuốnghànglancanngọcthạch,mộtmảngngọcbạchlớnliềnvỡnátrơixuống.

SươngHồngkhôngngăncảngã,chỉ là thấygãchémxuốngmộtkiếmnhưngườiphátđiên,cuốicùngcũngkhôngkìmnổichemặtthầmnhủ:Nếucốcchủkhôngchết…vậythì,giờnàyhaingườibọnhọ,cólẽđãchụmđầubênnhaudướigốcmaikia,nângchénnóicườirồinhỉ?

Támnămnay,chỉkhiHoắcthấtcôngtửđếnDượcSưcốcdưỡngbệnh,ảmới thấycốcchủđượcvuivẻ.Các thịnữ trongcốcainấyđềumongmỏinàngcóthểquênđượcthiếuniênsayngủdướilớpbăngkia,màbắtđầumộtcuộcđờimới.

Vậymà,tấtcảđềuđãvỡtan.Cảmgiácđauđớnlúcấythậtquámãnhliệt,vượtxakhảnăngchịuđựng

củagã.Lònggãnhư sôi lên,màkhôngbiếtphát tiếtvàođâu,HoắcTriểnBạchđiêncuồngxuấtkiếm,chémnáttấtcảnhữnggìtrướcmặt.NgọcthạchbịMặcHồnkiếmchémbay lả tảnhư tuyết, rơiđầydướiđất.Nhưng,quamườimấychiêu,thanhkiếmđanggiơgiữakhôngtrungđịnhchémxảxuốngchợtbịmộtluồngsứcmạnhônhòacảnlại.

“Người chết cũngđã chết rồi,”ngườikia lặng lẽbước tới, đỡ lấymộtkiếmcủagã:“Thấtcông tử,dù thếnàongàicũngkhôngđịnhdỡcảcốcưcủaTiếtcốcchủxuốngchứ?”

HoắcTriểnBạchngẩngđầu,nhìnthấymáitócdàiánhlênsắclamkỳdị,thấtthanhthốtlên:“DiệuPhong?”

“Không,Diệu Phong đã chết rồi,” người kia chỉmỉm cười điềm đạm:“TatênNhãDi.”

TrongHạChiviên,câycốiumtùm,bầybướmdạquangbaylượnnhưnhữngánhsaobăng.

Haingườingồi trong tiểuđìnhbênbờ suốinướcnóng,khônggian imlặngnhưtờ.

NhãDikểlạimọichuyệnxảyraởĐạiQuangMinhcung,sauđóbắtđầutrầmmặc.HoắcTriểnBạchkhôngnóigì,mởvò rượuủdướigốcmai ra,ngồitrongtiểuđìnhbênbờsuốitựróttựuốngđếnsaymèm.

TuyếtDiêucũngrúclênmấytiếngđậuxuốngbàn,uốngrượutrongchéncủagã.Conchimnàyhômnaydườngnhưcònuốnghunghơncảchủnhânnó,chẳngmấychốcđãđứngkhôngvững,rũcánhnằmngoẹođầutrênbàn.

“Nàngtừngnói,uốngrượumộtmìnhcóhạichosứckhỏe.”NhãDinhìngã,nétmặtvẫnđiềmđạmnhưthế.

“Vậythì…ngươiuốngvớitađi!”HoắcTriểnBạchmìmcườinângchén,

Page 270: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

mờiđốithủlạmặt–gãcònchưahỏingườinàyrốtcuộccóquanhệgìvớiTửDạ.TrênđồngtuyếtÔLýNhãTôĐài,ytừngbấtchấptấtcảmộtmìnhchốnglạiThấtKiếm,tấtcảchỉvìmuốnkịpthờiđưanàngđichữatrị.

Vậymà,cuốicùngnàngvẫnchếttrướcmặty.Giờđây,trêngươngmặtcủavịtiềnnhiệmDiệuPhongsứnàynởramột

nu cười ấmáp, lặng lẽ ngồiởnơi thuở trướcnàngđã từngngồi,một đànbướmđậuđầytrênvai,lậtgiởtrangsách,nóinăngđĩnhđạc,bìnhtĩnhtựtại–nhưngcàngnhưvậy,HoắcTriểnBạchcàngkhôngthểtưởngtượngđượctronglòngyrốtcuộcđãchôngiấubaonhiêubithươngđaukhổ.

“Không,tốtnhấtđểđợingườikhácđếnuốngvớithấtcôngtửthìhơn.”NhãDilặnglẽcười,giởmộtquyểnythư:“Sưphụnóirượucóthểlàmhỏngchuyện,làđệtừcuốicùngcủangười,tatuyệtđốikhôngthểthamuốngnhưTiếtcốcchủđược.”

HoắcTriểnBạchcảmthấyhơibấtngờ:“Ngươiđãbáisưsao?”NhãDigậtđầu,mỉmcườinói:“Chuyện thếgiannày,aimàngờđược

chứ?”Giống như người ta không thể biết được trong tương laimình sẽ gặp

ngườinhưthếnào,gặpphảichuyệngì,cũngvĩnhviễnkhôngbiếtđượcvậnmệnhkhinàosẽthayđổi.Cólúc,chỉmộtánhmắtvôtâm,mộtcuộcgặpgỡtìnhcờ,cũngcóthểthayđổicảcuộcđờimộtconngườicũngkhôngchừng.

Ytừng làmộtvương tôncông tửáogấmcơmvàng,nhưngrồi lạigặpphải cảnh nướcmất nhà tan. Rồi y gặpGiáo vương, trở thànhmột thanhkiếmvô cảm.Sauđó, y lại gặpnữ tửđã thức tỉnhy, đểy trở lại với conngườithậtcủamình.

Thếrồi,nànglạimauchóngbỏymàđi.Yvượtngàndặmđưadi thểnàng trởvề, sauđóquỳ trong tuyết trước

trậnđángoàiDượcSưcốc,khẩncầuLiêucốcchủthunhậnlàmmônhạ,bangàykhôngđứngdậy.

“Tạisaophảihọcythuật?”Liêucốcchủhỏiy:“ngươichỉlàmộtkẻsátnhân.”

Đúngvậy,ychỉlàmộtkẻsátnhân–nhưng,dùlàkẻsátnhân,cũngcónhữnglúcsốngcònkhôngbằngchết.

Chẳngquaychỉkhôngmuốncócảmgiácđónữa:chạynhưđiêncuồngmàkhôngcólối,trờiđấtvôtình,chỉcóthểmởmắttrântrânranhìnngườiquantrọngnhấtcủamìnhchịuđủthốngkhổngaybêncạnh,từtừchếtđi,màhậnkhôngthểlấymạngmìnhrađổilại.

Vìvậy,ykhôngmuốncónhiềungườikháccũngphảichịuđựngnỗiđauđớnnàynữa.

Liêucốcchủtrầmmặchồilâu,cuốicùngchầmchậmgậtđầu.“Ngươibiếtkhông?KhaisơnsưtổcủaDượcSưcốc,cũngtừnglàmột

kẻsátnhân.”

Page 271: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Vậylà,DiệuPhongliềnmaidanhẩntínhởlạiđây,trởthànhđệtửcuốicùngcủaLiêucốcchủ.Ychuyểnhếtniềmđammêcuồngnhiệtvớivõhọcvàoyhọc,mỗingàyđềunhốtmình trongTàngThưcácởXuânChiđình,chuyên tâm nghiên cứu những thư tịch chất đầy trên 4 vách: “Tiêu U”,“Ngọc Long”, “TrửuHậu Phương”, “NgoạiĐài BíYếu”, “KimLanĐộnKinh”, “ThiênKimDựcPhương”, “ThiênKimPhương”, “TồnChânĐồ”,“LinhKhu”,“TốVấnNanKinh”…phónghạđồđao,lậpđịathànhphật.

Sauđêmtuyếttrênđồnghoangấy,yđãhoàntoànthoátthaihoáncốt.YnhìnHoắcTriểnBạchkhôngngừngtựróttựuống,độtnhiêncúiđầu

thởdài–thấtcôngtử,ngươicóhậntakhông?Nếukhôngphảilàta,nàngsẽkhôngmạohiểmxuấtcốc,nếukhôngphải tadưanàngđi,cácngườicũngkhôngđếnnỗiởgiờkhắccuốicùnggần tronggang tấcmàbiển trời cáchbiệt.

Song, những câu hỏi này, rốt cuộc y cũng không lên tiếng hỏi đốiphương.

Đếngiờmớihỏi,phỏngcóíchgì?HoắcTriểnBạchnắmchặttaylại,chénrượusứtrắngphátraâmthanh

lạoxạovỡnát,dườngnhưphảicốgắnglắmmớiđủdũngkhí,cuốicùnggãmớilínhílêntiếng:“Nàng…đicónhẹnhàngkhông?”

“Gươngmặtvẫncònnụcười.”“…Vậythìtốt.”Sauđoạnđốithoạiđơngiản,haingườilạiđắmchìmtrongimlặng.NhãDiquaymặtđi,khôngmuốnnhìnvàomắtđốiphương,bàntaycầm

quyểnsáchkhôngthểkhốngchếmàkhekhẽrunrẩy.Phải.Đó là lờinóidối.Cái chết củanàng, thực racựckỳ thê thảmvà

tuyệtvọng.Ysẽnhớmãidángvẻrunrẩycủanàngkhicốkiềmchếlúcđộcchấtphát

tác,nhớmãibàntaynàngnắmchặtlấyvaiythếnào,nhớmãilúcnànghấphốingướcmắtlênnhìnbầutrờixámxịtđangđổtuyết,mừngrỡreolênnhưđứa trẻ.Đươngnhiên,ycũngnhớmũikimchâmquyếtđoánđâmsâuvàohuyệtđạonơicổhọngnàng–nhữngkýứcấytựanhưmộtthanhđao,mỗilầnnhớđếnlàlạicắtsâuvàotimmộtvết thươngsâuhoắm,chỉcầnycònsốngmộtngày,thứhìnhphạtlăngtrìnàysẽmãikhôngbaogiờdừnglại.

Mộtmìnhychịuđựngsựgiàyvòcủakýứcnàyđãlàquáđủ,saolạiphảithêmmộtngườinữalàmgì.

“Nàng…chônởđâu?”Cuốicùng,HoắcTriểnBạchvẫnkhôngkìmđượclêntiếnghỏi.

“ỞmộđịathônMaGià.”NhãDilặnglẽnói:“Bêncạnhngườiđó.”Ngườiđó…cuốicùng,vẫnlàngườiđóư?HoắcTriểnBạchnhìnmặtnướctrốngkhông,độtnhiênthấytronglòng

bìnhlặng,ngọnlửađaukhổđangthiêuđốtgãđềuđãtắtlụi,ykhôngcòntị

Page 272: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

hiềmvớingườiởbênnàngtrongthờikhắccuốicùngnữa,cũngkhôngcònđaukhổvìmìnhđãlỡdởcảđờinữa–bởivìđếncuốicùng,nàngcũngchỉthuộcvềvùngđấtlạnhlẽoấy.

Đôngchidạ,hạchinhật.Báchtuếchihậu,quyvukỳthất.“NghenóingàiđãtrởthànhcácchủĐỉnhKiếmcác.”NhãDichuyểnchủ

đềmới,gươngmặtvẫnmangmộtnụcườilãnhđạm:“Chúcmừng!”“Nếu có thể lựa chọn, ta thà ởDượcSư cốc đến già giống ngươi còn

hơn…” Hoắc Triển Bạch thở dài một hơi từ trong lồng ngực, hoàn toànkhông có vẻ gì là vui vẻ: “Nhưng chắc phải chết đimột lần giống ngươi,chắcmớicóthểsốngđượctheoýmìnhtrởlạinhỉ?Tathìkhôngđược.”

“Những lờinày, thậtkhônggiốngkhẩukhícủangườisắp trở thànhbáchủcõiTrungNguyênchútnào…”NhãDivẫnchỉmỉmcười,giọngnóiđộtnhiênthayđổi, thảnnhiêntiếplời:“ĐồngcũngmớibướclênngọctọacủaGiáovươngởĐạiQuangMinhcung–từnaytrởđi,haingườilạiđốiđầuvớinhaurồiđó.”

“Gìhả?”HoắcTriểnBạchkinhngạcngẩngđầu:“ĐồngtrởthànhGiáovương?Làmsaongươibiết?”

“Tatựnhiênbiết,”NhãDilắcđầu:“Tavốnđếntừđómà.”Ánhmắtychợtthoánghiệnlênvẻusầu,quaylạinhìnHoắcTriểnBạch:

“Ngài làbằnghữu tốtnhấtcủanàng,Đồnglàđệđệcủanàng,giờđâyhaingườiđãtrởthànhkẻthùthềkhôngđộitrờichung-ởdướicửutuyềnnàngmàbiếtđược,khôngbiếtsẽbuồnđếnthếnào.”

HoắcTriểnBạchcúiđầu,chốngtaylêntrán,cảmgiácnhưlòngbàntaylạnhbuốtcòntránthìnónghầmhậpnhưlửađốt.

“Vậyngươimuốnchúngtaphải làmsao?”Gãlẩmbẩmcườikhổ:“Từxưachínhtàđãkhôngthểđứngchung.”

“Tachỉmuốnhaingườingồixuốnguốngmột ly.”NhãDichỉ imlặngmỉmcười,nhưngánhmắtlạinhìnrasaulưngHoắcTriểnBạch.

Ai?Cóaiởphíasau?!HơirượutrongngườiHoắcTriểnBạchlậptứctanđiquánửa,giậtmìnhquayngoắtđầulại,bàntayđặtlênđốckiếmtheobảnnăng,khóemắtliếcthấymộtbóngáochoàngđentuyềnphủtớitậnchân.Đốiphương có đôimắtmàu xanh nhạt sang rực, không biết đã đứng cạnh đónghetừkhinào.Lúcnày,chỉthấyhắnlặnglẽlướtrakhỏirừngcây,bướcvàotiểuđình.

“Đồng?”HoắcTriểnBạchkinhngạcnhìnvịGiáovươngtânnhiệmđộtnhiênhiệnthânnơiDượcSưcốcnày,taykhôngrờiđốckiếm.

KẻnàymớiđoạtlấyquyềnlựctốicaoởĐạiQuangMinhcungsautrậnbạoloạnđầymáutanh,lúcnàysaokhôngyênthântọatrấnTâyVực,lạitớinơinàylàmgì?LẽnàohắnbiếtNamCunglãocácchủbệnhnặng,muốnđếnlàmloạncụcdiệnvõlâmTrungNguyên?

Nhưngđúnglúcnày,NhãDilạilặnglẽluiđi,chỉđểhaingườimộtmình

Page 273: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

vớinhau.Giáovươngtrẻtuổikhôngnóicâunào,càngkhôngđểlộsátkhí,chỉim

lặngngồixuốngđốidiệnvớigã,tựtiệnnhấcvòrượulên,rótđầychiếcchéntrướcmặtmình–sauđó,cầmlên,khẽgậtđầuvớigãmộtcái, rồidốc lênuốngcạn.

HoắcTriểnBạchngẩnngườinhìnhắnuốngliềnbaly,nhìnrượurỉranơikhóemiệng,chảydọcxuốngcổchuivàotrongáo.

Hắnuốngquánhanh,nênbịsặctronghọng,buôngchénxuốngbámvàocạnhbànholênsùsụ,gươngmặttrắngnhợthiệnlênsắchồngkỳlạ.Nhưngvịgiáochủtânnhiêncănbảnkhôngđểý,chỉliêntiếpdốcrượuvàomiệng,khôngngừngho,lệbắtđầutrànrakhỏiđôimắtxanhlam.Hắnlúcnày,hoàntoàn không hề giốngmột vị tânGiáo vương, trong tay khống chế cả TâyVực,màchỉgiốngnhưmộtđứatrẻđanghoangmangkhôngbiếtphảilàmgì.

HoắcTriểnBạchnhìnchằmchặpvàođốiphương,độtnhiênmộtluồngnhiệtlưutràodânglêntronglòng,trongthoángchốc,cáigìlàchínhtà,cáigìlàvõlâmgãđềugạthếtsangmộtbên.GãnémMặcHồnkiếmxuốngđất,vươntayđoạtlạivòrượurótđầychiếclytrướcmặt,ngửađầuuốngcạn…

“Nào!”Gãcườilớndốccạnlyrượu,liệttửunồngnồngđốtlênmộtconđường

lửatrongcổhọng,cơhồmuốnthiêucháycảtimphổi.Phảirồi,nàngđãnói,uốngrượumộtmìnhhạisứckhỏe.Thìra,vòrượu

mạnhnàylàđểthiêuđốtnỗisầucủahaingười.Vậy là, hai người cứ lặng lẽ uống như vậy, ngươimột chung, tamột

chén, không nói năng, cũng không tính toán, thậm chí không trao đổi vớinhaumột ánhmắt.TânNhiệmcácchủĐỉnhKiếmcácvàGiáovương trẻtuổicủaĐạiQuangMinhcungcứngồiđốidiệnvớinhaunhưthế,lặnglẽtừtừuốngcạnkỷniệmduynhấtnàngđểlạichohaingười.

Dầndần,cảhaiđềusaykhướt.Trongcơnsay,haingười loáng thoángnghethấytiếngkhấtlậtxaxămngoàicửasổ,mộtngườilảođảovỗbàncườilớn,giơchénrượulênvớihưkhông:“Lụcnghịtânphôitửu,hồngnêntiểuhỏalô.Vãnlaithiêndụctuyết,năngẩmnhấtbôivô?”

Rồisauđó,chénrượuấyđượcrãixuốngmặtđất,mauchóngthấmvàotrongđấtđỏkhôngcòntămtích.Đồnghaimắtmônglungnhìnđốiphươngvừahátvừacười,mơhồhiểuragãđangđitớimộtcuộchẹnvĩnhviễnchẳngthểthànhhiệnthực…

Aingườiởmãicùngta?Chỉmìnhcốchấpvớimìnhmàthôi!Rượusaytiếpngườibavạnbữa,Giậtmìnhtỉnhdậybiếthômnao.Hắnđộtnhiệnbậtcườilớn:hômnayđãlàhômnàorồi?Saymộttrận,cườimộttrận,nhưnggãhiểurõđêmnaylàđêmkhúcnhạc

Page 274: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

đãtàn,ngườisẽlytán.“Tanhìnrađược,tỷtỷthựcrarấtthíchngươi.”Đồngchămchúnhìnđối

phương,độtnhiêncấttiếng:“Nếukhôngphảivìcứuta,lúcnàynhấtđịnhtỷấyđãngồiđâyuốngrượuvớingươirồi.”

Hoắc Triển Bạch ngưng uống, nhìn vị Giáo vương trẻ tuổi, đột nhiênnhậnrađôimắthắnxanhthẳmđếnlạlùng–tênsátthủtuyệtđỉnh,tànkhốcmà tinh tếnày, sau trậnmưamáugió tanhđãngồi lênngọc tọa củaGiáovươngTâyVực,lúcnàybỗngnhiêntrởnênyếuđuốitựamộtgãthiếuniênnonnớt.

NhưngkhôngđợiHoắcTriểnBạchnóigì,Đồngđãnémchénrượuđếntrướcmặtgã:“Khôngnóichuyệnnàynữa,uốngrượu!”

Haingườiuốnghếtsứctậntình,hếtsạchcảmộtvòrượumạnhlâunăm.Đoạnkýứcsauđótrởnênmơhồ,gãchỉnhớhaingườiđãdôngdàirấtnhiềuchuyện,vềvõlâm,vềthiênhạ,vềkiếnthứcvõhọc…

“Sangnăm, ta sẽ lấyTinhThánhNữSaLa.”Trongcơn say,Đồngđãbuôngmộtcâunhưvậy.

Gãngâyngườikinhngạc,ngẩngđầu lênnhìn thanhniênáođen trướcmặtmình.

“TasẽthaynànggiếtchếtHồiHộtvương,giúpgiatộcnàngđoạtlạiđạiquyền.”Đồnglạnhlùngnói.

“Ồ?”HoắcTriểnBạchhơithấtthần,lẩmbẩmnói:“Muốnngồivữngtrênngọctọaấy…vấtvảlắmphảikhông?”

“Hà…”Đồng cầm chén rượu, cười ngây ngô: “Phải vậy thôi, cứ nhìnGiáovươngtiềnnhiệmlàbiếtrồi.Cóđiều…”HắnđộtnhiênliếcxéoHoắcTriểnBạchmộtcái,đôimắtyêudịlóelênmộttiasangbănglạnh:“Ngươicũngkhônghơntabaonhiêu.NgườiTrungNguyêngiantrá,tâmcơlạicàngthâmtrầm–ngươicứnhìntênDiệuKhôngđóthìbiếtrồi.”

HoắcTriểnBạchgiậtmình, trầmmặc,gượng rặn ramộtnụcườichuachát.

Thậtlàtứccười–tânnhiệmcácchủcủaĐỉnhKiếmcáckhôngngờlạicùng tânnhiệmGiáovươngcủaMacunguống rượumậtđàmởDượcSưcốc,đốcbầutâmsựtựamộtđôisinhtửchigiao!

Vòrượucạnsạch,haingườicứnhưvậythiếpđitrongtiểuđìnhbênbờsuối.

Trướclúcchìmhẳnvàogiấcngủ,Đồngđộtnhiênnhổmlênnhìngã,lẩmbẩmnói:“Hoắcthất,takhôngmuốnlàmkẻđịchcủangươi.”

HoắcTriểnBạchcơhồnhưcũnghiểuđượcýhắn: “Ngươi…đếncầuhòaphảikhông?”

Đồnggàgậtgụcxuốngmặtbàn,đẩymộtvậtratrướcmặtgã:“Cầmđi!”Tuy đã say đến khật khừ, songHoắcTriểnBạch vẫn không khỏi giật

mình:“ThánhHỏalệnh?TínvậtcủaĐạiQuangMinhcungGiáovương?”

Page 275: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

“Tahyvọngướchẹnkiakhôngchỉcóthế,màlàtronglúcchúngtavẫncòntạivị,đềukhôngphảigặpnhaubằngbinhđao.Khôngđánhnữa…thậtsựkhôngđánhnữa…ngươichếttasống…vìcáigìchứ?”

GãkhôngthểxácđịnhlúcấyĐồngcósaythậtkhông,bởilúcđẩytínvậtquýgiáđótớitrướcmặtgã,đôimắtyếuớtkiachợthiệnlênthầnsắckiênđịnhlạnhlung:đôimắttímsẫm,nguyhiểmmàsâukhôngthấyđáy.

Giáovươngtrẻtuổigiơmộttaylên:“Ngươicóđồngýkhông?”Ngàyhômsautỉnhlại,gãđãnằmtrongphòngấmáp.HoắcTriểnBạchmởmắttrongánhmặttrờichóichang,chỉthấyđầuđau

nhưbúabổ.Bêntaiphảngphấtcótiếngnhạc,unhãmàthầnbí,mangtheomộtvẻubuồnkhôngthểdiễntảbằnglời.Gãchốngtayngồidậy,dướigốcmaingoàicửasổ,namtửcómáitócxanhlamkiabuôngcâykhấtlậtxuống,quayđầulạimỉmcười:“Hoắcthấtcôngtửtỉnhrồi?”

HoắcTriểnBạchkhẽchaumày,đưamắtnhìnquanhquất:“Đồngđâu?”“Đitừlúctrờichưasang.”NhãDimỉmcười:“Đạikháilàsợngườicủa

ĐỉnhKiếmcáctrôngthấysẽphiềnphứcchocảhaibên.”HoắcTriểnBạchthởhắtramột tiếng,dựangườirasau,nhắmmắt lại,

cẩnthậnnhớlạitrậnrượuthỏathuêđêmqua–nhưnglưnggãchợtđèlênvậtgìđóvừacứngvừalạnhbuốt.Gãvòngtaycầmlênxemthử,khôngngờlạilàmộtmiếng lệnhbàiđúcbằnghuyền thiết,bên trênkhắchình thánhhỏacháyhừnghực.

ThánhHỏalệnh?Khoảnhkhắcđó,gãchợtthấyđầuóctỉnhtáohẳnra.Đoạnđốithoạiđêmtrước,bỗngnhiênhiệnlênrõràngtrongóc.NhãDimỉmcười:“ĐồngmangđiMặcHồnkiếmcủangàilàmtínvật,

hắnnói,hắnsẽtuânthủướcđịnhcủahaingười.”“Gì hả?MặcHồnkiếm?!”Gãgiậtmình sực tỉnh, đưa tay sờ thử, quả

nhiênthanhbộikiếmđãkhôngcònbênmình.HoắcTriểnBạchthoángbiếnsắc,lắcđầuthậtmạnh,khổsởnhớlạixemmìnhvàĐồnglúcvỗtaylậpthệđãnóinhữnggì.

“Nhữngnămcònsống,TrungNguyênvàTâyVựcsẽkhôngkhaichiến.”NhãDinghiêmgiọngnhắclạitừngchữmột.

“À…phải rồi, tanhớ ra rồi.”HoắcTriểnBạchcuối cùnggậtđầu, sâutrongđáymắtlóelênmộttialạnhlẽo.

“Khôngphảingàiđịnhnuốtlờichứ?”NhãDichaumày.“Nuốtlời?”HoắcTriểnBạchcườikhổ:“NgươicũngxuấtthantừTuLa

trường,vậyngươicảmthấyloạingườinhưĐồngcóđángtinkhông?”NhãDitrầmmặchồilâu,rồimỉmcườikhẽlắcđầu.“NgàyấyhắnđểThấtKiếmxuốngnúi,cólẽđãtínhtoánTừTrọngHoa

hiểurõmọichuyệntrongMacungkhôngthểđểysốngtrởvềTrungNguyênđượckếtminhvớiloạingườinày,chibằngchọnmộtđồngminhkhácđángtincậyhơn–cònđềnghị tạmthờiđìnhchiến lúcđó,có thể làvìhắncần

Page 276: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

thờigianđểchấnchỉnhlạiĐạiQuangMinhcung.”HoắcTriểnBạchchốngtaylêntrán,lẩmbẩmnóitiếp:“Ngươiđợimàxem,khihắnkhốngchếđượcHồiHột,lạibồidưỡngđượcmộtđámsátthủtinhanh,tấtsẽsầmsậpkéotớimàkhaichiếnvớivõlâmTrungNguyênthôi.”

Song mục Nhã Di sang rực lên, mỉm cuời nói: “Khả năng này cũngkhôngphảilàkhôngcó.”

KhôngngườinàohiểurõgãsátthủchivươngtrongTuLatườngấyhơny.Đồnglàloạingườicựclỳnguyhiểm,nămxưaGiáovươngmuốnyởbênnhưhìnhvớibóngbảovệ,thựcchấtchủyếulàvìđềphòngconngườinàymàthôi.

“DiệuPhongsứ,ngươiđứngvềphíanàođây?”HoắcTriểnBạchmỉmcười,vờnhưvôýhỏimộtcâu.

GươngmặtNhãDivẫngiữnguyênnụcườiấmáp,nghecâuhỏisắcbéncủađốiphươngmàvẫnkhôngđổisắc:“DiệuPhongđãchết.NhãDichỉlàmộtngườihànhy–lươngynhưtừmẫu,tựnhiênsẽcoicácvịnhưnhau.”

HoắcTriểnBạch nhìn y đầy thâmý, nhưng cũng chỉ trầmmặckhôngnói.

“VếtthươngcủabọnHạTiênVũ,baogiờcóthểhồiphục?”Bỗngnhiên,gãlêntiếnghỏimộtcâuchẳnghềlienquan.

NhãDingầnngừmộtchút rồiđáp:“Gânởngóncái củanămvịkiếmkháchđềuđãđứt,chodùnốigân thànhcông, ítnhấtcũngcần3nămmớihoàntoànhồiphụcđượcnhưtrướckhibịthương.”

“Banămà…”HoắcTriểnBạch lẩmbấmnóimộtmình:“Xemramấynămtới,khôngđìnhchiếncũngkhôngđượcrồi.”

CụcthếgiữaTrungNguyênvàTâyVựckhôngphảisứcmạnhmộtnguờilàcóthểkhốngchếđược.Thànhkiếnmônphái,quanniệmchínhtàtíchlũytừnhiềunămnayđãkhiếnhaithếlựcnhưnướcvớilửa.Chodùhaingườibọngạthậtsựkhôngýđịnhđộngvõ,nhưngnhữngngườibêndướithìtừlâuđãkhôngthểnhẫnnại–đángsợhơnnữa,cóthểýthùđịchvàsựcảnhgiácvớiđốiphươngcủacảhaichưabaogiờgiảmsút,tấtcảmọichuyệnđềuchỉlàcáivỏđểcheđậy,đểtíchlũythemsứcmạnhhủydiệtđốiphương,sauđómớikhaichiếnlầnnữa!

“Nếu saunàykhông thể tránhkhỏimột trậnchiến,” trầmmặcmột lúclâu,NhãDibỗngmỉmcười,khẽcúingườixuống,đưamộtmảnhHồiThiênlệnh,“thìđếnlúcấy,haingườicứđếnDượcSưcốc…”

“Tasẽtậnhếtsứclựcđểbảotoàntínhmạnhchohaivị,giốngnhưTiếtcốcchủvậy.”

Page 277: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Chương17

DƯQUANGMộtthờiđạihỗnloạnbấtancuốicùngđãquađi.SaukhiđạiđồđệThiênSơnphái,mộttrongBátKiếm,HoắcTriểnBạch

tiếpnhậnchứcvịcácchủĐỉnhKiếmcácthayNamCungNgônKỳlãocácchủ,võlâmTrungNguyênbắtđầumộtthờikỳbìnhanhiếmcó–sautrậnnộiloạn,ĐạiQuangMinhcungởCônLuânkhôngcònxuấtđầulộdiện,sátthủTuLatrườngcũngkhôngtunghoànhTâyVựcnữa,thậmchíBáiNguyệtgiáoởphươngNamsaukhiThiênLạigiáochủquađờicũngđãxếpcờcấttrống,khôngcònhằnhèđedọaVõMinhphươngNamnữa.

TrậnchiếnđólàmThấtKiếmtổnthấtquánửanhânthủ,cácmônpháitiêuhaothựclực,nênphântranhtrongvõlâmTrungNguyêncũngtạmthờidịulại.Tấtcảtựanhưdòngnướcchảyquađoạnquanhcokhúckhuỷunhất,cuồicùngcũngdầndầnđếnđoạnbằnglặng.

HồiThiênlệnhcủaDượcSưcốcvẫnkhôngngừngphátra,từngđợttừngđợtbệnhnhânkhôngngạivượtngàndặmxaxôiđếncầuy,nhưngsốlượngđã từ10ngườimỗinămbiến thànhmỗingàymộtngười– trongcốc,mọiviệcvẫnnhưcũ,chỉlàvịTiếtcốcchủáotímkiađãkhôngcònởđónữa.

Tiền nhiệm cốc chủ Liêu ThanhNhiễm trở về chấp chưởngDược Sưcốc,nhưnglạichưa1lầnlộdiện,mọichuyệnđềudođệtửmớithunhậnsắpxếp.

MọingườiđềungạcnhiênkhithấyDượcSưcốcxưachỉtoànnữtửlạithu nhậnmột đồ đệ namnhi, nhưngLiêu cốc chủ chỉ chămchúnhìn đànbướmdạquangthinhauđậutrênvaingườiđồđệmớinhận,điềmđạmđápmộtcâu:“NhãDicótráitimcủamộtđứatrẻ.”

Cóđiều,chẳngbaolâusau,nhữngngườidịnghịkiacũngcảmthấyđólàchuyệnhếtsứcbìnhthường…

ĐệtửcócáitênNhãDikiachẳngnhữngthiêntưthôngminh,chămchỉhiếuhọc,ythuậttiếnbộthầntốc,màhiếmcóhơnlàtínhcáchcủaycũngrấttốt,khiếnnhữngbệnhnhântừngphảichịuđựngtínhkhínóngnhưlửacủaTiết cốcchủ thuở trướcđềucócảmgiácđược tắm trong làngióxuândịudàngấmáp.

Hơnnữa,ycũnglàmộtngườicókhảnăngphụcchúng.Bấtluậnlàbệnhnhânhunghăngthếnào,chỉcầngặpphảiylàđềuhếtsứcbiếtđiều,ngoanngoãnnghelời.

Từngcómột lần,QuanĐôngĐạiĐạoMãnhHỘcbị chuẩnđoánmắcphải tuyệtchứngkhông thểchữa trị, tuyệtvọnghóađiên,điêncuồngđuổigiếtmọingườitrongcốc,nhấtthờikhôngaicảnnổi.ĐệtửtrẻtuổicómáitócxanhlamấyđãchặnylạiởĐôngChiQuán,nụcườitrênmiệngchưatắt,

Page 278: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

chỉkhẽcấttayđãtrựctiếphạsátđốiphương.NgườitênNhãDiđóchẳngmấychốcđãtrởthànhtruyềnkỳtrêngiang

hồ,khiếnngườingườiđềukhôngngừngsuyđoán.Yđốixửvớiaicũngônhòalễđộ,ứngđốiđắcthể,nhưnglạingấmngầm

giữmộtkhoảngcáchkhôngthểtiếpcận.Cóngườihỏiyvềquákhứ,ychỉcườicườiđáp:“Từnglàmộtbệnhnhânbịbệnhănđếnxươngtủy,đượccốcchủTiếtTửDạcứumạng,vậynênđãđầunhậplàmmônhạDượcSưcốc,hyvọngcóthểbáođáođạiân.”

Khôngaibiếtnhữnglờinàylàthậthaygiả,cũngnhưkhôngainhìnthấuđượcánhmắtđằngsaunụcườitủmtỉmđócủay.

Khôngaibiếtđược,đạiphutrẻtuổidiệuthủnhântâm,ônnhưnhãnhặnnàylạitừnglàmộtkẻsátnhânvôcảm.Càngkhôngaibiếtđược,làmsaomàysốnglạiđược–quátrình“sống”lạiđó,thậmchícònđaukhổhơn“chết”bộiphần.

Bởivìkhiykhôiphụclạicảmxúccủamộtngườibìnhthường,tấtcảđềuđãtrởthànhhưảo.

YtừngnhờĐồngpháingườixuốngvựcsâutìmkiếmdithểcủavươngtỷThiệnMật,songkhôngcókếtquảgì–cuốicùngycũngnhậnra,sợidâycuốicùngnốimìnhvớithếgiớiấyđãbịcắtđứt.

Nhưngyvẫnchỉmỉmcườinhưtrước.Nhiềulúc,ngườitrongcốclạithấyyđứngtrênhồBăngHỏatrầmtư–

thiếuniênnằmdướilớpbăngkiađãđượcantangchungvớiTiếtcốcchủrồi,nhưngyvẫnnhìnmặtbăngấyđếnxuấtthần,phảngphấtnhưđãnhìnthấymột thời không khác bên dưới làn nước sâu không thấy đáy kia. Khôngngườinàohiểuyđangchờđợiđiềugì…

Ychờđợimộtthờiđạigiómâyvầnvũ,chờđợithờikhắc2vịcaothủchính tàcủaTrungNguyênvàTâyVựcquyếtchiến lầnnữa.Lúcấy,y sẽnhưnàng,tậnhếttoànlực,khônglùinửabước.

MỗinămkhimùađôngdừngchânởGiangNam,tâncácchủĐỉnhKiếmcácđềumộtmìnhđếnDượcSưcốc,khôngphảiđểxembệnh,màchỉđếndướigốcmaikiangồilặnglẽ,độcẩmvàichung,sauđólạilặnglẽrađi.Bầubạnvớigã,ngoàiconTuyếtDiêuhiểutínhngườikia,chỉcóvịtâncốcchủthầnbíNhãDimàthôi.

Ngoàichuyệnnàyra,gãcũnglàmộtcácchủhếtsứccầnmẫn.Mỗingàyđềuxửlýmột lượnglớncácánquyển,điềuđìnhmâuthuẫngiữacácmônphái trongvõ lâm, tuyển lựaanh tài, trừquânbạihoại–ngọnđèn lầucaonhấtcủaĐỉnhKiếmcác,thườngxuyênđếnkhuyamớitắt.

Hàng thángcứđếnngày15,gãđều từĐỉnhKiếmcácởMạtLăng tớiCửuDiệusơntrangởLâmAnthămThuThủyÂm.

Nàngxuấtgiáđãmườimấynăm,tuổixuândầnqua.Còngãthiếuniêntrẻtuổibộpchộpnămxưacũngđãtớituổinhilập,trởthànhbáchủvõlâm

Page 279: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

TrungNguyên,thànhđốitượngngưỡngmộcủavôsốgianghồnhinữ.Vậymà,baonhiêunămnay,sựquantâmcủagãđốivớinàngcũngchưa

hềgiảmsútnửaphần…Mỗi tháng, gã đến đến Cửu Diệu sơnt rang, ngồi cách một tấm bình

phong, nghiêng người ra trước, khách khí hỏi han tình hình sức khỏe củanàng,cuộcsốngcócầnthêmgìkhông.Nữtửấycũngngồingayngắnsautấmbìnhphongkháchkhítrảlời,duytrìtháiđộcẩntrọngnhưngkiêungạo.

Nỗi đaumất con đã dần qua đi, bệnh điên của nàng cũng dần thuyêngiảm,nhưngđôimắtlạimỗingàymộtthemảmđạm.

Mỗilầngãđến,nàngđềunóirấtít,chỉnhìnchămchămvàocáibóngmơhồbênkiatấmbìnhphong,nétmặthoangmangngơngẩn:cơhồnàngcũngbiếtnamtửấysẽmãimãidừnglạiởbênkiatấmmàn,khôngbaogiờtiếnlạigầnthemdùchỉlànửabước.

Nàngxưanayvẫnkiêungạo,còngãthìchỉbiếtđuổitheo.Nàngđãquenđượctheođuổi,quenđượcchiềuchuộng,nhưngnànglại

không biết cúi đầu. Vì vậy, gã nay đã thành thủ lĩnh của võ lâm TrungNguyên, lạicứgiữmãi tháiđộxacáchấy, thếnênsựkiêungạocủanàngcũngkhôngchophépnàngcúiđầutrướcgã.

Câuchuyệnrungđộnglòngngườicủagãvànànglanđitrêngianghồ,trởthànhgiaithoại.NgườingườiđềunóiHoắccácchủchẳngnhữnglàmộtanhhùng,màcònlàmộtkẻsitình,ainấyđềucảmthángãlàngườichungthủykhôngthaylòng,chỉtríchnàngvôtìnhlãnhmạc.Cònnàng,nàngchỉcườilạnhchoqua…

Chỉcónàngmớihiểu,nàngđãđánhmấtgãtừlúcnàokhônghay.Támnămnay,nàngtrânmắttanhìngãvìmìnhmàbônbakhắpnơi,vào

sinh ra tử,bất luậnnàngđốiđãi thếnào,gãcũngkhôngoánkhônggiận -nàngvốncứngỡrằnggãsẽlàtùnhânvĩnhviễncủamình.

Vậymà,khôngngờgãđãthoátrađượcgongcùmcủasốphậnmànàngchẳnghềhaybiết.

Tráitimgã,bâygiờởnơinao?Ngàyhômđó,khigãkháchkhíđứngdậycáotừnhưmọikhi,nàngđã

khôngthểnénnhịn,độtnhiênđứngphắtdậy,khôngđếmxỉagìnữa,đưatayđẩyngãtấmbìnhphongvẫnchắngiữahaingười,đốidiệnvớigã,trongmắtnhưcólửacháybừngbừng,cốtựkiềmchếmàrunrungiọnghỏi:“Rốtcuộclàvìsao?Vìsao!”

Tiếngđổvỡlàmngườiđangdợmbướcđingẩnra,ngạcnhiênnhìnnàng.“Xinlỗi.”Gãkhôngbiệnbạchcâunào,chỉbuôngrahaichữấy.Phải,thờithiếuniênngôngcuồngtrẻdạicủagãtừnglậplờithềcảđờisẽ

khôngđổithay,cũngtừngvìnàngmàbônbamuôndặm,cửutửnhấtsinhkhônghềhốihận.Nếunhưcóthể,gãcũnghyvọngtìnhcảmnàysẽmãimãiduytrì,khôngrờikhôngbỏ,vĩnhviễntươimớinhưxưa.

Page 280: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Thếnhưng, trongdòngchảycủathờigianvànhữngbiếnhóacủacuộcđời,gãđãkhôngthểkiênđịnhđếncuốicùng.

Gãnhìnnàng,ánhmắtchanchứabithươngvàáynáy.Sauđó,gãcứthếquayngườibướcđi,khôngngoảnhmặtlạilấymộtlần.Bầutrờibênngoàixámxịt,lơthơvàibônghoatuyếtlảlướtrơixuốngcổ

áogã.Mỗinămđếnmùatuyếtrơi,gãđềukhôngthểnénlòngmànhớtớinữtử

áo tím kia. Tám năm ròng, thời gian hai người ở bên nhau không nhiều,nhưngmỗingàyđóđềuhếtsứcvuivẻvàthoảimái.

GãcònnhớrấtrõkhoảngthờigiancuốicùngởDượcSưcốc,tổngcộng7đêm,đêmnàocũngcótuyếtrơi.Gãmãikhôngsaoquênđượccảnhtượnglúcmìnhtỉnhlạitrongđêmhômấy:Trờiđấtlặngim,tuyếtrơimairụng,ánhlửachiếurọigươngmặtnghiêngnghiêngcủanữtửđangsayngủtronglòng,bìnhthảnmàấmáp–cuộcsốnggãmongmuốncũngchỉcóvậymàthôi.

Song,trongđêmtuyếtấy,gãbấtngờcóđượcmọithứtrongmộngtưởng,nhưngrồilạimauchóngmátđitấtcả,chỉđểlạitrongkýứcmộtchútấmáp,sưởiấmchonửađờitịchmịchcònlại.

Giờlạithêmmộtnămnữa.KhôngbiếttrongDượcSưcốcbênbờMạchàkia,câymaitrắngđóđã

nởhoachưa?Bìnhrượuchondướigốccâyđãcạnkhô,đạikháichắcchỉcònvịđạiphutóclamkia,vẫnđanglặnglẽthổimộtkhúc“CátSinh”chăng?

Đôngchidạ,hạchinhật.Báchtuếchihậu,quyvukỳthất.Còngã,trămnămsau,gãsẽvềnơiđâu?ỞphươngBắcxaxôi,gióthổicắtdacắtthịttrêndòngsongbăng,gàorít

nhưlệquỷđangkhócthan.Dướiánhchiềuta,trongthônlànghoangphế,mộtngườiquỳtrướcmộ

đãlâu.“…”Hắncắmnénhươngxuốngtrướcmộ,ngóntaybịcáilạnhlàmcho

táinhợtkhẽcấtlên,chầmchậmvuốtlênbiamộlạnhbuốt.Ngóntrỏbàntayấyđeomột chiếcnhẫn lớn, bên trênkhảmmột viênngọcđỏnhư lửa, lấplánhphátsánhtrênnềntuyếttrắng.

Nénhươngcắmtrêntuyết,mộtđiểmsangnhỏảmđạmlậplòelúctắtlúcsangdướibóngchiềutà.

Hômnay làTếtThanhMinhcủangườiTrungNguyên.Trên tuyếtvẫncònđểlạitrotànvàđồcúng,chứngtỏhômnayđãcóngườitớiđâybáitếtrướccảhắn.

“TuyếtHoài,tỷtỷ…Ngườitrongtấmáodàiđentuyềnkiangẩngđầulên,ánhmắtbỗngthiết

thahiếmthấy,ngâyngâynhìntấmbiamộphủđầytuyết–đôimắthắnđentuyềnnhưmànđêm, tròng trắng lạiánh lênsắc lamnhànnhạtkỳdị, sángnhưkimcương,khiếnngườikháckhôngdámnhìnthẳngvào.

Page 281: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Hắnchămchúnhìnbiamộ,thìthầmnói:“Đệđếnthămhaingườiđây.”Nhưngrồichỉcótiếnggióthétgàođáptrảlạihắn.

“Tỷtỷ,đệđếnđểxintỷthathứ.”Giáovươngtrẻtuồiđưatayphấtnhẹtuyếtđọng trênbiamộ, lẩmnhẩmnhưđangnóivới chínhbản thânmình:“Một thánh sau, kế hoạch ‘HuyếtHà’ sẽ khởi động, đệ sẽ toàn diện khaichiếnvớiTrungNguyênĐỉnhKiếmcác!”

VẫnchỉcơngiólạnhbuốtcủaMạcHàtrảlờihắn,vivulướtquabêntai,nghenhưtiếngkhócthan.

Hắnquỳxuốnggiữanhữngnấmmộ trải dài, im lìmbất động,đểmặctuyếtphủkínhaivai.

“Giáovương.”Mộttênthuộchạđứngxaxakhomngười,cungkínhnhắcnhở:“NghenóisắptớisẽcómộttrậntuyếtlởtrămnămkhógặpởMạcHànày,xinGiáovươngkhởihànhvềcungchosớm.”

CuốicùngĐồngcũngđứngdậy,lặnglẽquayngườitrướctấmbiamộ,điquathônlàngtanhoangrangoàiđườnglớn.

Bên tai bỗng vang lên tiếng kim loại va vào nhau – hắn thoáng kínhngạc,nghiêngđầunhìnvàomộtcănphòngtrốnghuếch.Hắnnhậnra:nơiđó,chính là nơi hắn trải qua thời niên thiếu trongnhững cơn ácmộng!Mườimấynămsau,máinhàbệnbằngvỏcâybạchdươngđãbịtuyếtđèchosậpxuống,giócứthếlùavào,haisợixíchsắttrêntườngrủxuốngvavàonhau,phátranhữngâmthanhchóitai.

Hắnbỗngnhiênlảođảo,gươngmặttrởnênthốngkhổ.Giâyphútấy,hắnchợtnhớlạithờithơấuxaxămđếndườngnhưkhông

chân thực,bóngđêmvôcùngvô tậnvàđôimắt sángngời trongđêmđenấy…nànggọihắnlàđệđệ,kéotayhắnvuivẻchơiđùatrênsongbăng,thậtkhoái lạc thật tựdobiếtbao–phải trảgiá thếnào,mớicó thểkhiếnnièmhoanlạcngắnngủiấytrùnghiệnmộtlầnnữatrongđờihắnđây?

Hắnchỉmuốnmãimãiởlạitrongkýứcđó,song,khôngaicóthểtrởvềthơixưacũấynữarồi.

Đôngchidạ,hạchinhật.Báchniênchihậu,quyvukỳthất.Nhữngngườitừngchohắncảmgiácấmáp,giờđâyđềuđãvĩnhviễntrở

về vớimặt đất lạnh giá kia.Còn hắn, cũng đã trải qua ngàn dặmbôn ba,đứngtrênđỉnhcaocủaquyềnlực,kiêungạobiếtbao,côđộcbiếtbao.

Quyềnlựclàmộtconhổác,chỉcầncưỡilênlưngnóthìsẽkhôngdễgìxuốngnổi.Vìvậy,hắnchỉcòncáchđiềukhiểnchoconhổnàykhôngngừngngốnngấunuốt themnhiềungườihơnnữa, tìmvề thậtnhiềumáuđể tốngđầycáidạdàykhôngđáycủanó,chỉnhưvậy,hắnmớigiữmìnhkhôngbịconhổđóquayđầucắnngược–thậmchígãcòntừvếtxecủaGiáovươngđờitrướcmàđoánbiếtđượcđờimìnhsẽkếtcụcởđâu.

HaimắtĐồnghiệnlênvosốmàusắc,trầmmặcgiữatrờivàtuyết,khôngđểcảmgiácđauđớnxéruộtxéganấytuôntràolêncổhọng.

Page 282: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Bên cạnh thôn trang, rừng linh sam sừng sữngnhưnhững tấmbiamộkhổnglồmàuxámchọcthẳnglênbầutrờiđầytuyết.Chỉcótuyếtnơiđồnghoangvẫnrơixuốngnhưvôcùngvôtận,lạnhlẽomàâmthầm,cơhồmuốnchônvủitấtcả.

“Nhìnkìa!”Bỗngnhiên,bỗngnhiên,hắnnghethấymộttiếngreomừngrỡ,đámthủhạbêncạnhđềungướcmắtlêncao:“Đólàgìvậy?”

Hắncũngbấtgiácngẩngđầulên, trongnháymắt,cảhơi thởcũngnhưnghẽnlại…

Bầu trờixámtrắng,bỗngnhiênsángbừng lênmột luồngánhsáng trảidàivôtận!LuồngsángđótừmiềncựcBắcxaxămxạtới,phủtrùmlêndòngMạchà,biếnảogiữamàn tuyếtphiêudiêu,màusắc lần lượtđổi thay:đỏ,cam,vàng, lục, lam, chàm, tím…ánh sáng rọixuốngkhumộđịa tựanhưmộtgiấcmộngbấtngờbuôngxuốngnhângian.

“Ánhsáng.”Dưới sứcmạnh thần kỳ của tạo hóa, vịGiáo vương trẻ tuổi quỳ phục

dướimàntuyếtbaybay,chầmchậmvươnhaitaylêntrờicao.=-END-=

Page 283: Thất Dạ Tuyết - sachvui.com · Trong khoảnh khắc đôi mắt kỳ dị như lưu ly ấy mở bừng ra, toàn thân gã tựa như bị trúng một lời cấm chú, cứng

Ebookmiễnphítại:www.Sachvui.Com