11
UNITECH WEEKLY UNITECH WEEKLY UNITECH WEEKLY TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT SỐ SỐ 134 134 134 10/05/2014 10/05/2014

TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT UNITECH …chiase.unitech.vn/weekly/Week_134_20140510.pdf · Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía

  • Upload
    others

  • View
    2

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

UNITECH WEEKLYUNITECH WEEKLYUNITECH WEEKLY

TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤTTUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤTTUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT SỐSỐ 134134134 –– 10/05/201410/05/2014

Khi tôi lên giường đi ngủ là 11 giờ

đêm, bên ngoài cửa sổ những bông

tuyết nhỏ đang rơi. Tôi chui vào

trong chăn, cầm lấy cái đồng hồ báo

thức, phát hiện ra nó không kêu

được nữa, tôi quên chưa mua pin.

Trời lạnh như thế này, tôi chẳng

muốn dậy. Tôi liền gọi điện cho mẹ:

- Mẹ ơi, đồng hồ báo thức của con

hết pin rồi, mai con phải đi sớm đến

công ty, có cuộc họp, 6h mẹ gọi con

dậy nhé!''

Giọng mẹ ở đầu bên kia chừng một

lúc mới nghe thấy, có lẽ mẹ đang

ngủ, mẹ bảo: " Được rồi con yêu!"

Khi chuông điện thoại reo, tôi vẫn

đang mơ một giấc mơ đẹp, bên ngoài

trời vẫn còn tối. Mẹ ở đầu bên kia

nói:

- Con mau dậy đi, hôm nay có cuộc

họp đấy!

Tôi ngẩng đầu nhìn, mới có 5h40

phút. Tôi không nhịn được bực

mình:

- Con không phải là bảo mẹ 6h rồi

sao? Con muốn ngủ thêm một chút

nữa!

Mẹ ở đầu bên kia không nói gì cả,

tôi cúp máy.

Thức dậy, tôi tắm gội xong xuôi rồi

đi làm. Thời tiết thật lạnh, tuyết rơi

lả tả giữa trời đất bao la. Đứng ở

bến xe bus, chân tôi run cầm cập.

Xung quanh còn mờ mờ ảo ảo, đứng

bên cạnh tôi là hai bác đã có tuổi,

tóc hoa râm. Tôi nghe thấy bác trai

nói với bác gái:

- Bà xem, tối nào bà cũng ngủ

không ngon, mới có mấy giờ sáng

đã giục tôi dậy rồi, bây giờ thì đứng

đợi rõ lâu!

Đúng vậy, chuyến xe đầu còn 5 phút

nữa mới đến. Cuối cùng xe cũng đã

đến, tôi lên xe. Lái xe là một chàng

trai còn rất trẻ, đợi tôi lên xe xong,

anh ta liền cho xe chạy. Tôi nói với

anh ta: " Này anh tài xế, còn hai bác

nữa đang ở dưới, trời lạnh như thế này

mà họ đã đợi rất lâu rồi, tại sao anh

không đợi người ta lên xe rồi mới

chạy?"

Anh ta rất bình tĩnh nói:

- Không sao đâu, đó là bố mẹ tôi. Hôm

nay là ngày đầu tiên tôi lái xe bus, bố

mẹ tôi đến để xem đấy!

Bỗng nhiên tôi bật khóc! Tôi nhìn thấy

tin nhắn gửi đến của bố: " Con gái à,

mẹ nói là mẹ đã không tốt, mẹ cả đêm

ngủ không ngon, dậy từ rất sớm, lo con

sẽ muộn cuộc họp"

Tôi bỗng nhớ đến một câu ngạn ngữ

của người Do Thái:

" Khi cha mẹ cho con cái thứ gì đó, con

cái cười

Khi con cái cho cha mẹ thứ gì đó, cha

mẹ khóc!"

Xem xong tin nhắn, tôi ghi nhớ nhất

định phải là một đứa con ngoan! Cả

cuộc đời này, khi bạn nợ nhiều thứ, và

bạn được nợ mà không yêu cầu bạn

phải báo đáp lại chỉ có thể là cha mẹ,

họ không hề than phiền điều gì,...

Hãy hiếu thảo với cha mẹ của chúng

ta!...

Vào một đêm đông, một thiếu phụ mang thai lần bước đến

nhà một người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến

nhà người bạn có một con mương sâu với cây cầu bắc

ngang.

Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía trước, cơn

đau đẻ quặn lên trong chị. Chị hiểu rằng mình không thể đi

xa hơn được nữa. Chị bò phía bên dưới cầu.

Đơn độc giữa những chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai.

Không có gì ngoài những chiếc áo bông dầy đang mặc, chị

lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình đứa con bé

xíu, vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi tìm thấy được một miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt

sức bên cạnh con.

Sáng hôm sau, một người phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu,

chiếc xe bỗng chết máy. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu,

bà mẹ nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới. Bà chui xuống

cầu để tìm. Nơi đó bà nhìn thấy một đứa bé nhó xíu đói lả

nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng.

Bà đem đứa bé về và nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé

thường hay đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy

mình. Vào một ngày Lễ Giáng sinh, đó là sinh nhật lần thứ

12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp.

Khi đến nơi, cậu bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu

nguyện. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế

rồi cậu bắt đầu cởi quần áo. Bà mẹ nuôi đứng nhin sững sờ

khi cậu bé lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình.

- Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả, bà mẹ nuôi nghĩ, cậu

sẽ lạnh cóng!

Song cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đang run rẩy. Bà mẹ nuôi

đến bên cạnh và bảo cậu bé mặc đồ trở lại.

Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết:

"Mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ?"

Và cậu bé òa lên nức nở.

Tin con đi, tự trái tim non muốn nói lên một điều rất thật. Khi TỔ QUỐC cần... chúng con sẽ đứng lên!

Cha ạ!

Mấy ngày nay đất nước mình xôn xao chuyện

trung quốc tràn sang

Chúng mang rất nhiều tàu chuyển giàn khoan

cắm xuống lòng biển cả

Con không biết làm sao để miêu tả…

Cha là cha của con... và Hoàng Sa, Trường Sa

là của đất nước mình!

Cha ạ!

Gần đây cứ mỗi sáng bình minh

Con đọc tin thấy địa cầu chúng ta đang ào ào

biến đổi

Chiếc máy bay tự dưng mất tích không tài nào

hiểu nổi

Vụ chìm phà… chấn động biển khơi...

Tại một ngôi làng ở đất nước xa xôi

Hơn hai nghìn con người bỗng trở thành cát bụi

Nỗi đau hằn nát cõi lòng, mắt người ở đỏ mi.

Tất cả đang hướng về những mất mát chia ly

Mà người Trung Quốc kia lại chỉ mải mê với mưu đồ trộm cướp

Nếu chúng nghĩ cứ điều gì chúng muốn là được

Nếu chúng nghĩ dân tộc mình không còn những người hết lòng vì đất

nước

Chúng đã sai. Cha ạ!

Đúng là thế hệ chúng con bây giờ đôi khi chẳng lo đến chuyện tương

lai

Mải miết khóc cười với cuộc đời cơm áo

Đôi khi chẳng giữ nổi bình yên cho mái nhà đừng chao đảo

Gặp chuyện rất thường cũng cảm thấy mình đau.

Nhưng không có nghĩa là chúng con sẽ chỉ đứng

nhìn nhau

Và lặng nhìn từng máu xương thế hệ cha ông bị

quân tàu cướp mất

Tin con đi, tự trái tim non muốn nói lên một điều

rất thật.

Khi tổ quốc cần... chúng con sẽ đứng lên!

Hiện nay, có một số dòng laptop đời cũ sau khi

nâng cấp từ Windows XP lên Windows 8.1

thường hay gặp vấn đề về kết nối WiFi, cho dù đã

cài đủ Driver. Tình trạng này còn xảy ra ngay cả

khi bạn đã cài mới lại Windows. Một điều khá

khó chịu là tình trạng này lại hoàn toàn không

xảy ra khi bạn cài lại Windows XP!

Nguyên nhân

Nhì n chung thì có mó t só nguyê n nhâ n như drivêr

cârd wirêlêss khó ng tương thì ch vơ i hê điê u hâ nh,

dó ló i módêm WiFi, dó IP bi xung đó t (thươ ng dó đê

chê đó câ p DHCP) hóâ c dó chê đó tiê t kiê m pin trê n

Windóws lâ m tâ t chư c nâ ng kê t nó i mâ ng.

Cách khắc phục cơ bản

Nê u nguyê n nhâ n lâ dó câ c ló i trê n, bâ n có thê lâ n

lươ t thư c hiê n câ c câ ch sâu:

- Câ i đâ t lâ i drivêr chó cârd wirêlêss tương thì ch vơ i

hê điê u hâ nh Windóws 8.1, dó đó bâ n hâ y truy câ p

vâ ó wêbsitê cu â nhâ cung câ p phâ n cư ng vâ tâ i

phiê n bâ n Drivêr mơ i nhâ t vê câ i đâ t.

- Khơ i đó ng lâ i módêm WiFi (bâ n ru t nguó n tróng

khóâ ng tư 5 đê n 10 phu t) sâu đó câ m điê n lâ i đê

módêm tiê p tu c hóâ t đó ng

- Đâ t đi â chi IP tì nh chó mâ y tì nh thây vì du ng đi â chì

đượ c cấ p phấ t độ ng

- Tâ t tì nh nâ ng tiê t kiê m pin khi du ng WiFi

Hươ ng dâ n bó tì nh nâ ng tiê t kiê m pin khi du ng WiFi

Riê ng chê đó tiê t kiê m pin khi sư du ng WiFi thươ ng

đượ c trấng bị chộ cấ c dộ ng lấptộp cấộ cấ p nê n chấ c

hâ n mó t só bâ n đó c chưâ biê t câ ch tâ t, bâ n có thê

thâm khâ ó câ ch tâ t như sâu:

- Bâ n bâ m chuó t phâ i vâ ó biê u tươ ng kê t nó i wifi ơ

systêm trây (phì â gó c dươ i bê n phâ i mâ n hì nh) vâ

chó n "Opên Nêtwórk ând Shâring Cêntêr".

- Tróng cư â só Nêtwórk ând Shâring Cêntêr bâ n

chó n vâ ó biê u tươ ng kê t nó i WiFi -> Própêrtiês ->

Cónfigurê.

- Tiê p tu c tróng cư â só Própêrtiês bâ n chó n quâ tâb

"Pówêr Mânâgêmênt" vâ bó dâ u tick ơ mu c "Allów

thê cómputêr tó turn óff this dêvicê tó sâvê pówêr".

Sâu đó nhâ n OK.

Theo GenK

Có thể nói trong năm 2013, Yahoo! là "sát thủ" của các hãng công

nghệ khi một số lượng lớn công ty đã bị Gã khổng lồ 1 thời này mua

lại.

Thêó bâ ng xê p hâ ng mơ i nhâ t tư có ng ty nghiê n cư u tâ i chì nh PrivCó

chó thâ y, tróng nâ m 2013, đâ có tó ng có ng 22 câ i tê n bi Yâhóó! "thâ u

tó m", nhiê u hơn câ câ c hâ ng có ng nghê khâ c hiê n nây như Góóglê, Fâ-

cêbóók hây Applê. Đâ y cu ng lâ nâ m có sư thây đó i lơ n cu â Yâhóó! bơ i

tư 2012 vê trươ c, ì t khi hâ ng nâ y ló t tóp 50 câ c hâ ng "thu muâ có ng

nghê ".

Tì nh vê tâ i chì nh, tó ng có ng, Yâhóó! đâ bó râ hơn 1,2 tì USD chó câ c

thương vu tróng đó nhiê u nhâ t chó Tumblr vơ i 1,1 tì USD.

"Thâ t khó đê đê đưâ râ lì dó gì ơ đâ y bơ i câ c có ng ty bi muâ lâ i khâ

nhânh vâ có vê như Yâhóó! đâng du ng nó chó mó t kê hóâ ch lơ n hơn

khó ng đươ c tiê t ló ", Giâ m đó c điê u hâ nh PrivCó Sâm Hâmâdêh nhâ n

đị nh vợ ị Vênturê Bêất.

Đư ng tịê p thêộ trộng

dânh sâ ch trê n lâ Góóglê

vơ i 19 có ng ty bi hâ ng nâ y

thâ u tó m, tiê p đó lâ Autó-

dêsk (11), Fâcêbóók (10),

Applê (9), Ciscó (8) vâ

Twittêr, IBM, Gróupón,

Mârlin Equity mó i hâ ng

thâ u tó m 7 có ng ty có ng

nghê tróng nâ m 2013 vư â

quâ.

Theo Venture Beat

Khảo sát của VMware cho biết 73% nhân viên tại Việt Nam kì vọng công ty của mình hỗ trợ làm việc di động bằng cách cho phép truy xuất tới ứng dụng cần dùng trên thiết bị cá nhân.

Sáng nay, 8/5/2014, hãng VMware chính thức công bố tại Việt Nam kết quả nghiên cứu khảo sát MeConomy 2014 được thực hiện với đối tượng tham gia đến từ nhiều quốc gia khác nhau, trong đó có Việt Nam.

Đáng chú ý, có tới 97% người đang đi làm tại Việt Nam tham gia khảo sát cho biết từng làm việc di động và làm việc bên ngoài văn phòng, cao hơn tỉ lệ 90% của các nước trong khối APJ (14 thị trường khu vực châu Á - Thái Bình Dương và Nhật Bản). Nhưng chỉ 43% nhận được sự hỗ trợ của công ty cho hoạt động làm việc di động (tỉ lệ của APJ là 40%). 90% cho rằng nếu sử dụng di động thì hiệu quả, năng suất công việc cao hơn rất nhiều (APJ - 86%). Hơn

80% tin rằng họ có thể duy trì hiệu quả công việc khi làm việc ở ngoài văn phòng. Và 58% người đang đi làm cảm nhận công việc chính là thứ được thực hiện ở bất cứ đâu.

Có tới 73% nhân viên tại Việt Nam kì vọng công ty của mình hỗ trợ làm việc di động bằng cách cho phép truy xuất tới ứng dụng cần dùng trên thiết bị cá nhân. 67% nhân viên muốn công ty cho phép sử dụng thiết bị cá nhân tại nơi làm việc và 62% nhân viên muốn có chính sách làm việc linh hoạt và toàn diện.

Về hỗ trợ kĩ thuật, 66% nhân viên muốn được hướng dẫn sử dụng, truy xuất tới hệ thống CNTT doanh nghiệp bằng thiết bị riêng của cá nhân, 62% muốn được truy cập mạng nhanh hơn và 52% muốn được cung cấp các thiết bị để làm việc, hồi đáp nhanh, thậm chí theo thời gian thực các yêu cầu hỗ trợ CNTT của họ và có thái độ hỗ trợ tích cực hơn cho nhân viên di động.

Theo ông Huỳnh Phúc Yêm Quán, Giám đốc VMware Việt Nam: “Với nhiều thiết bị có thể truy cập mạng như laptop, máy tính bảng và điện thoại di động, nhân viên di động đang tạo áp lực lên các phòng ban CNTT trong việc cung cấp dịch vụ và truy xuất thông tin cấp độ cao mà không gặp sự cố”.

Nghiên cứu MeConomy được Công ty Tư vấn nghiên cứu và marketing Acorn thực hiện với 2455 người trong độ tuổi từ 18 tới 64, làm việc trong các tổ chức có hơn 1000 nhân viên và có ít nhất 15 giờ làm việc mỗi tuần. Đã có 150 công ty Việt Nam có nhân viên tham gia nghiên cứu khảo sát này.

Theo ICTnews

Ngày xưa, khi tạo ra người mẹ đầu tiên trên thế

gian, ông Trời đã làm việc miệt mài suốt 6 ngày

liền, quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa xong việc.

Thấy vậy, một vị thần bèn hỏi:

- Tại sao ngài lại mất quá nhiều thời giờ cho tạo vật

này?

Ông Trời đáp:

- Ngươi thấy đấy. Đây là một tạo vật cực kỳ phức

tạp gồm hơn 200 bộ phận có thể thay thế nhau và

cực kỳ bền bỉ, nhưng lại không phải là gỗ đá vô tri

vô giác. Tạo vật này có thể sống bằng nước lã và

thức ăn thừa của con, nhưng lại đủ sức ôm ấp

trong vòng tay nhiều đứa con cùng một lúc. Nụ hôn

của nó có thể chữa lành mọi vết thương, từ vết trầy

trên đầu gối cho tới một trái tim tan nát. Ngoài ra,

ta định ban cho tạo vật này có thể có 6 đôi tay.

Vị thần nọ ngạc nhiên:

- Sáu đôi tay? Không thể tin được!

Ông Trời đáp lại:

- Thế còn ít đấy. Nếu nó có 3 đôi mắt cũng chưa

chắc đã đủ.

- Vậy thì ngài sẽ vi phạm các tiêu chuẩn về con

người do chính ngài đặt ra trước đây - vị thần nói.

Ông Trời gật đầu thở dài:

- Đành vậy. Sinh vật này là vật ta tâm đắc nhất trong

những gì ta đã tạo ra, nên ta dành mọi sự ưu ái cho

nó. Nó có một đôi mắt nhìn xuyên qua cánh cửa đóng

kín và biết được lũ trẻ đang làm gì. Đôi mắt thứ hai ở

sau gáy để nhìn thấy mọi điều mà ai cũng nghĩ là

không thể biết được. Đôi mắt thứ ba nằm trên trán

để nhìn thấu ruột gan của những đứa con lầm lạc. Và

đôi mắt này sẽ nói cho những đứa con đó biết rằng

mẹ chúng luôn hiểu, thương yêu và sẵn sàng tha thứ

cho mọi lỗi lầm của chúng, dù bà không hề nói ra.

Vị thần nọ sờ vào tạo vật mà ông Trời đang bỏ công

cho ra đời và kêu lên:

- Tại sao nó lại mềm mại đến thế?

Ông Trời đáp: "Vậy là ngươi chưa biết hết. Tạo vật

này rất cứng cỏi. Ngươi không thể tưởng tượng nổi

những khổ đau mà tạo vật này sẽ phải chịu đựng và

những công việc mà nó phải hoàn tất trong cuộc đời."

Vị thần dường như phát hiện ra điều gì, bèn đưa tay

sờ lên má người mẹ đang được ông Trời tạo ra.

- Ồ, thưa ngài. Hình như ngài để rớt cái gì ở đây.

- Không phải. Đó là những giọt nước mắt đấy - ông

Trời thở dài.

- Nước mắt để làm gì, thưa ngài - vị thần hỏi.

- Để bộc lộ niềm vui, nỗi buồn, sự thất vọng, đau

đớn, đơn độc và cả lòng tự hào những thứ mà người

mẹ nào cũng sẽ trải qua.

Gia đình họ đã sống rất hạnh phúc. Những ngày nghỉ, họ

thường cho con đi chơi công viên, dạo phố. Chị dắt tay

con trai đi trước, anh thong thả đi đằng sau.

Chị luôn nắm tay con thật chặt. Lúc nào chị cũng nghĩ

đường phố lắm người nhiều xe, lại còn bọn trẻ mới lớn tự

xưng "anh hùng xa lộ" lạng lách như điên. Cứ nhìn thấy

chúng, chị vội bế con đứng nép vào bên lề đường, hoặc

rẽ vào một cửa hàng nào đó chờ cho chúng đi qua.

Một lần, có chiếc ô tô suýt cán vào con chị, chị liền lăn

vào che cho con. Con trai chị thoát nạn nhưng chị bị

thương. Đứa con trai nhìn mẹ, khóc và hỏi: "Mẹ thương

con lắm phải không?". Chị chỉ nhìn con cười.

Sau đó, hàng xóm thấy họ ít dạo phố hơn trước. Chồng chị bị ốm nặng. Đêm khuya, không có người trông con, một mình

chị lưng cõng chồng, tay dắt con vào bệnh viện. Những ngày anh điều trị, hôm nào chị cũng phải dắt con vào chăm sóc

chồng.

Đến bữa, chị nấu cháo rồi đánh nhuyễn, lọc kỹ, bón cho anh từng thìa. Mỗi thìa cháo, trước khi bón cho anh, chị đều đưa

lên miệng thử trước, tránh cho anh bị bỏng. Khi đỡ ốm, anh rơm rớm nước mắt, nắm tay chị thật chặt: "Em thật tốt! Anh

biết ơn em!". Đứa con trai cũng rưng rưng: "Mẹ ơi, con thương mẹ!". Chị vẫn chỉ cười, ôm con trai vào lòng.

Anh được ra viện. Cuộc sống gia đình lại trở nên bình thường. Những ngày nghỉ, cả nhà lại cùng nhau đi dạo phố. Anh

còn yếu, chị vừa đi vừa đỡ anh, luôn miệng nhắc anh phải cẩn thận. Khi có ô tô đến gần, chị thường đứng trước mặt anh

che chắn, đề phòng bất trắc.

Nhưng một ngày kia, không ai có thể ngờ, gia đình họ tan vỡ. Anh chạy theo cô gái khác. Cô ta trẻ hơn, hấp dẫn và khêu

gợi hơn chị. Hình ảnh chị mờ dần trong tim anh. Anh thấy chị không chiều anh được như cô ta. Trong mắt anh, chị ngày

một xấu.

Khi anh dọn đi, đứa con trai giữ chặt tay bố: "Tại sao bố bỏ đi? Chẳng phải bố đã khen mẹ tốt là gì?". Người bố không

dám nhìn vào mặt con. Anh ta nhắm mắt lại như để chạy trốn. Hình ảnh ấy đã ăn sâu vào trong ký ức của đứa con...

Rồi con chị khôn lớn. Cậu vẽ rất đẹp. Nhưng có điều

đặc biệt, những người đàn ông cậu vẽ đều không có

mắt.

Có người xem những bức tranh cậu vẽ, lấy làm lạ,

hỏi: "Người này là ai vậy?".

"Cháu vẽ bố cháu đấy!", cậu đáp.

Người kia hỏi tiếp: "Sao cháu vẽ bố mà lại không vẽ

mắt?".

Cậu bé trả lời: – Bố cháu không có mắt!

Một anh tài xế xe tải làm

công việc thường ngày giao

hàng cho một bệnh viện

tâm thần, đang đậu xe bên

cạnh một ống cống nước.

Lúc chuẩn bị rời bệnh viện, anh nhận thấy có một bánh

xe bị xì hơi.

Anh kích chiếc xe tải lên và

tháo bánh xe xì hơi để thay

vào đó một bánh xe dự

phòng.

Lúc sắp sửa gắn bánh xe mới vào, đột nhiên anh làm

rơi cả bốn chiếc bù lon xuống ống cống nước.

Anh không thể nào vớt những chiếc bù lon ra

khỏi ống cống được, và bắt đầu hoảng lên vì

không biết phải làm gì.

Ngay lúc đó, một bệnh nhân đi ngang qua và hỏi anh tài xế tại sao trông anh có vẻ hốt

hoảng như vậy.

Người tài xế tự nghĩ, bởi vì mình mà còn

không làm được huống gì cái gã điên này, nên

để gã ta đi cho khuất mắt, người tài xế xe tải

nói sơ qua tình hình và đưa một cái nhìn thất vọng.

Người bệnh nhân cười anh tài xế và nói:

"Chỉ mỗi cái việc đơn giản như vậy mà anh

còn không cách nào làm được. Không lạ gì

anh sinh ra chỉ làm cái nghề tài xế xe tải để

sống".

Người tài xế lấy làm ngạc nhiên khi nghe lời nhận xét như vậy từ một gã tâm thần.

"Đây là cái anh có thể làm", gã tâm thần

nói......

"Tháo một cái bù lon từ mỗi trong ba bánh xe

kia và gắn vô cái bánh xe

này. Rồi lái xe xuống cửa

tiệm gần nhất và thay những

cái bù lon còn thiếu vô. Đơn

giản quá phải không anh

bạn?"

Người tài xế quá cảm kích

với lối giải quyết nhanh

chóng này liền hỏi người

bệnh:

"Anh quá giỏi và thông minh

như vậy sao lại có mặt ở cái

bệnh viện tâm thần này

nhỉ?"

Người bệnh trả lời:

"Anh bạn ạ! Tôi ở đây bởi vì tôi khùng chứ

không phải tôi ngu".

Bởi vậy, các bạn ạ, mặc dầu tất cả

các bạn được học hành và thông minh, nhưng cứ nhìn xem, có thể

có nhiều gã điên quanh đời sống cá

nhân và chỗ làm của chúng ta, họ

có thể cho chúng ta nhiều cách giải

quyết nhanh chóng và vượt qua cả sự khôn ngoan của chúng ta nữa.

Thầy tôi là một người rất đặc biệt, trong

mỗi vấn đề của cuộc sống, thầy luôn đưa

ra hai đáp án khác nhau.

Đối với những học sinh xuất sắc, thầy nói

rằng: “Học kỳ này em thi đạt thành tích nhất

lớp cũng không có gì tự hào lắm, vì học kỳ sau

em chưa hẳn đạt được như vậy. Nhưng nếu

học kỳ sau em lại đứng nhất cũng không có gì

hãnh diện, vì thi vào đại học em chưa chắc đỗ

thủ khoa nhưng nếu đạt thủ khoa cũng không

có gì xuất sắc lắm, bởi vì sau này ra làm việc

tham gia công tác ngoài xã hội không nhất

định em sẽ luôn đứng nhất”.

Và đối với những học sinh yếu kém khác thì

thầy có cách nói ngược lại: “Nếu học kỳ này

em thi không đạt kết quả tốt cũng không có gì

quá lo ngại vì còn có học kỳ sau, nhưng nếu

học kỳ sau lại không tốt cũng đừng quá buồn

lo vì thi vào đại học em không hẳn lại như thế

và nếu có thi hỏng đại học cũng không có gì

đáng xấu hổ bởi còn có các trường đại học của

xã hội (trường đời), thành tài không chỉ có ở

con đường thi cử”.

Thầy giáo còn kể cho chúng tôi nghe câu

chuyện ngụ ngôn về kiến và dế: “Mùa thu đến,

đàn kiến vất vả từ sáng đến tối lo kiếm thức ăn

chuẩn bị cho mùa đông sắp tới, mà dế thì

ngược lại ẩn trong đám cỏ xanh tươi cất tiếng

hát vang.

Mùa đông đến gần, kiến có thể ở trong hang

ấm áp từ từ thưởng thức những món ăn ngon

do mình kiếm được. Còn dế thì nằm chết dần

ngoài hang và mạng sống của chúng chỉ trong

vòng 3 tháng".

Thầy cũng từng nói với học sinh chúng tôi:

“Các em nên học theo cách sống của kiến hay

của dế?".

Chúng tôi đồng thanh trả lời: “kiến”.

Thầy vui vẻ gật đầu nói: “ Đúng! Chúng ta nên

học tập từ kiến, cần cù làm việc tự mình tạo

hạnh phúc cho mình bằng chính đôi tay của mình, bất

luận thế nào cũng không nên học theo cách sống của dế,

chỉ biết vui chơi mà không lo cho cuộc sống tương lai”.

Nhưng không ít lâu sau, có một học sinh bị căn bệnh

ung thư nặng không còn trị được. Lúc đó, thầy đến bệnh

viện thăm cô học trò và kể lại câu chuyện ngụ ngôn lúc

trước và khi thầy kể gần xong, cô học sinh liền nói:

“Thưa thầy, em cũng nghĩ sẽ làm như kiến vậy”. Không

ngờ thầy nói: “Không, em nên làm như dế, tuy rằng

cuộc sống của chúng có ngắn ngủi nhưng chúng biết

đem lời ca tiếng hát hay đẹp để lại cho đời, biết cống

hiến và góp niềm vui cho nhân loại. Còn kiến tuy cả

ngày vất vả công việc nhưng chúng chỉ lo cho cái ăn của

chúng mà thôi”. Nghe xong, cô học sinh mỉm cười vui vẻ

làm nhiều việc tốt trong những ngày còn lại và đi đến

điểm cuối cùng của cuộc sống mà không âu sầu bi

thương.

Câu chuyện trên là một bài học rất hay cho chúng ta,

bình thường thầy giáo nói có hai đáp án khác nhau, hoàn

toàn tương phản nhưng đó là một phương thức của giáo

dục. Bởi vì học sinh luôn không giống nhau về nhiều mặt

nên thầy giáo phải biết cách giáo dục theo khả năng,

tính cách của đối tượng, đó là điểm thành công của giáo

dục cũng là cách làm cho cuộc sống trở nên hài hòa.

Đồng thời câu chuyện này cũng giúp chúng ta hiểu rõ

rằng trong mỗi một giai đoạn và hoàn cảnh khác nhau

của cuộc đời, chúng ta nên tùy cơ ứng biến cho cuộc

sống mỗi ngày tốt đẹp và hoàn hảo hơn. Chúng ta không

nên cố chấp một

phương án, một

quan niệm hay

một suy nghĩ nào

đó mà cho là vĩnh

cửu và đúng với

mọi lúc mọi nơi.

Chúng ta nên biết cuộc sống có muôn hình vạn trạng vì

thế chúng ta cũng phải linh động mà thay đổi cách nhìn,

cách sống cho phù hợp theo chiều hướng tốt đẹp.

10 UNITECH WEEKLY - SỐ 38 - 28/04/2012

CHỊU TRÁCH NHIỆM XUẤT BẢN Tạ Thị Trâm Anh Tổng biên tập Nguyễn Thị Trâm Anh Phó tổng biên tập Lê Khánh Ly Đồ họa Cùng Biên tập viên BBT Unitech Weekly

United Technologies Corporation Add: 07th Floor - Danang Software Park 02 Quang Trung St., Danang City, Vietnam Tel: 84 511 3888747 Fax: 84 511 3888746

Web:www.unitech.vn

United Technologies Corporation Add: 07th Floor - Danang Software Park, 02 Quang Trung St., Danang City, Vietnam Tel: 84 511 3888747 Fax: 84 511 3888746

Web:www.unitech.vn

Có đáng để nuôi không?

Nhà sắp có khách, bà vợ hỏi ông chồng:

- Ông định ăn mặc quần đùi thế này để tiếp khách sao?

- Tôi muốn để mọi người đều biết, bà đã nuôi tôi thế nào! - Ông chồng hậm hực.

- Nếu vậy ông hãy cởi nốt cả quần đùi ra, cho họ biết là ông có đáng để nuôi

không?

Sau những ngày

đông giá lạnh, chợt

một chiều, thời tiết

trở nên ấm áp. Cặp

vợ chồng già nọ ra

ngoài hiên ngồi sưởi

nắng và ôn lại

những hoài niệm

đẹp đẽ của quá khứ.

Bà già nói với ông

già:

- Em nhớ ngày xưa anh thường ngồi sát vào em cơ!

Thế là ông già xích lại gần bên. Bà già lại tiếp:

- Em nhớ hồi đó anh thường choàng tay ôm em rất chặt…

Ông già run rẩy vòng tay qua eo bà già, siết chặt lại. Bà già lim dim mắt nhớ

lại:

- Em nhớ là anh còn thích cắn vào vai em nữa kia.

Ông già lập cập đứng lên:

- Được! Được! Để anh vào nhà lấy hàm răng giả ra đã!

NỖI KHỔ CỦA NGƯỜI TÀI

Nỗi khổ của các anh suy cho cùng vẫn là cái khổ

vật chất, còn em khổ tinh thần mới bi kịch. Em

mới vào năm thứ nhất mà vài chục công ty cứ

kiên quyết bắt làm giám đốc, họ nói nếu chờ

em ra trường sợ các công ty khác tranh mất. Từ

chối cũng mệt vì đích thân các giám đốc đang

tại chức đến năn nỉ suốt ngày, họ bảo chỉ cần

em ừ một cái là họ có cớ về hưu, chẳng lẽ em

không biết thương người lớn tuổi sao?

Trong khi chờ đợi, cái gì họ cũng hỏi ý kiến,

thành ra vừa học vừa ký các quyết định bổ

nhiệm, duyệt chi vài triệu đôla, hoặc phải

nghiến răng cho ra nước ngoài ký kết các hợp

đồng đến kiệt sức. Đã thế nhiều cô tài tử xinê

đòi yêu em. Họ đứng dưới cửa sổ, trèo lên mái

nhà hoặc đánh đu trên cành cây hy vọng em để

ý, hễ gió thổi là rớt lộp độp như mít rụng, rồi lại

leo lên. Em có tấm hình trong thẻ sinh viên bị

một cô trộm được phóng to bằng cái nhà treo

giữa ngã tư với dòng chữ: “Sinh viên, người

mẫu gọi là yêu”.

● Nỗi khổ của người tài

● Có đáng để nuôi

không?

Người đàn bà đứng trước

gương ngắm nhìn và tỏ vẻ

hài lòng vì chiếc áo lông thú

mới mua, thì cậu con trai đi

học về.

- Đẹp quá, có phải bố mua

cho mẹ cái áo này không?

- Bố nào mua, cứ chờ bố

mày thì đến cả mày cũng

chẳng có nữa là áo.

UNITECH WEEKLYUNITECH WEEKLYUNITECH WEEKLY

Cảm ơn các bạn đã đọc báoCảm ơn các bạn đã đọc báo. .

Mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng Mọi ý kiến đóng góp xin vui lòng gửi về hòm mailgửi về hòm mail

[email protected]@unitech.vn