Upload
others
View
4
Download
0
Embed Size (px)
Citation preview
ĐÂU LÀSỰ THẬT
xin
click để
sang trang
Australia
Đâu
là
Sự
Thật? Mời
xem
3 bài
viết
dưới
đây
:
1.-
Con ruồi
:Con ruồi
nhỏ, nhỏ
xíu.
Vậy
mà
cái
nhỏ
xíu
đó
đôi
khi lại
là
nguyên
nhân
của
những việc
tày
đình.
Rất
có
thể
hai
vợ
chồng
đâm
đơn
ra tòa
ly dị
nhau
chỉ
bởi
một
con ruồi. Ai mà
lường
trước
được
những
việc
thần
kỳ
đó! Tôi
ốm. Điều
đó
vẫn
thỉnh
thoảng
xảy
ra
cho
những
người
khỏe
mạnh. Và
vợ
tôi
pha cho
tôi
một
ly
sữa. Tôi
nốc
một
hơi
cạn
đến
nửa
ly
và
phát
hiện
ra trong
ly
có
một
con ruồi. Con ruồi
đen
bập
bềnh
trong
ly
sữa
trắng, "đẹp" kinh
khủng!Thế
là
mọi
chuyện
bắt
đầu.
Tôi
vốn
rất
kỵ
ruồi, cũng
như
gián, chuột, nói
chung
là
kỵ
tất
thảy
các
thứ
dơ
bẩn
đó.
Tối
đang
nằm
mà
nghe
tiếng
chuột
bò
sột soạt
trong
bếp
là
tôi
không
tài
nào
nhắm
mắt
được. Thế
nào
tôi
cũng
vùng
dậy
lùng sục, đuổi
đánh
cho
kỳ
được. Bằng
không
thì
cứ
gọi
là
thức
trắng
đêm.
Dendrobium
loddigessii
Vậy
mà
bây
giờ, một
trong
những
thứ
tôi
sợ nhất
lại
nhảy
tót
vào
ly
sữa
tôi
đang
uống,
và
đã
uống, nói
trắng
ra là
nhảy
tót
vào
mồm tôi. Biết
đâu
ngoài
con ruồi
chết
tiệt
trong
ly
kia, tôi
lại
chẳng
đã
nuốt
một
con khác
vào bụng. Mới
nghĩ
đến
đó, tôi
đã
phát
nôn.
Thấy
tôi
khạc
nhổ
luôn
mồm, vợ
tôi
bước
lại, lo
lắng
hỏi:
-
Sao vậy
anh?Tôi
hất
đầu
về
phía
ly
sữa
đặt
trên
bàn:
-
Có
người
chết
trôi
kia
kìa!Vợ
tôi
để
ly
sữa
lên:-Chết
rồi! ở
đâu
vậy
cà?
-
Còn
ở
đâu
ra nữa! -
Tôi
nhấm
nhẳng
-
Chứ không
phải
em
bặt
ruồi
bỏ
vào
ly
cho
anh
à!
Vợ
tôi
nhăn
mặt:-
Anh đừng
có
nói
oan
cho em! Chắc
là
con ruồi
nó
mới
sa vào
ly
đó
!
-
Hừ, mới
sa hay
sa từ
hồi
nào, có
trời
mà biết!
Vì
tôi
đang
ốm
nên
vợ
tôi
không
muốn
cãi
cọ, nên
cô
ta nhận
lỗi
cho
xong
chuyện -
Chắc
là
do em
bất
cẩn. Thôi
để
em
pha
cho
anh
ly
sữa
khác.
Lemboglossum
majale
Tôi
vẫn
chưa
nguôi
giận: -
Em
có
pha
ly
khác
thì
anh
cũng
đã
nuốt
con ruồi
vào
bụng
rồi!Vợ
tôi
trố
mắt:
-
Nó
còn
trong
ly
kia
mà! -
Nhưng
mà
có
tới
hai
con lận. Anh
uống
một
con rồi. -
Anh thấy
sao
anh
còn
uống?
-
Ai mà
thấy! -
Không
thấy
sao
anh
biết
có
hai
con?
Tôi
tặc
lưỡi: -
Sao lại
không
biết? Uống
vô
khỏi
cổ
họng, nghe
nó
cộm
cộm
là
biết
liền.Vợ
tôi
bán
tính
bán
nghi. Nhưng
vì
tôi
đang
ốm, một
lần
nữa
cô
ta sẵn
sàng nhận
khuyết
điểm:
-
Thôi, lỗi
là
do em
bất
cẩn! Để
em...Tôi
là
tôi
chúa
ghét
cái
kiểu
nhận
lỗi
dễ
dàng
như
vậy. Do đó, tôi
nóng
nảy
cắt ngang:
-
Hừ, bất
cẩn, bất
cẩn! Sao mà
em
cứ bất
cẩn
cả
đời
vậy?
Cymbidium Sweetheart “Sarah”
Vợ
tôi
giật
mình: -
Anh bảo
sao? Em
làm
gì
mà
anh
gọi
là
bất
cẩn
cả
đời? -
Chứ
không
phải
sao?
-
Không
phải!À, lại
còn
bướng
bỉnh! Tôi
nheo
mắt:
-
Chứ
hôm
trước
ai ủi
cháy
cái
quần
của anh?
-
Thì
có
làm
phải
có
sai
sót
chứ? Anh giỏi sao
anh
chẳng
ủi
lấy
mà
cứ
đùn
cho
em!
-
Ái
chà
chà, cô
nói
với
chồng
cô
bằng
cái giọng
như
thế
hả? Cô
nói
với
người
ốm
như
thế
hả? Cô
bảo
tôi
lười
chảy
thây
chứ gì? Cô
so
sánh
tôi
với
khúc
gỗ
phải
không? Ái
chà
chà...Thấy
tôi
kết
tội
ghê
quá, vợ
tôi
hoang
mang: -
Em
đâu
có
nói
vậy!
-
Không
nói
thì
cũng
như
nói! Cô
tưởng
cô giỏi
lắm
phỏng? Thế
tháng
vừa
rồi
ai làm
cháy
một
lúc
hai
cái
bóng
đèn, tháng
trước nữa
ai phơi
quần
áo
bị
đánh
cắp
mà
không
hay? Cô
trả
lời
xem!
Cymbidium Enzan
Forest “Majolica”
Vợ
tôi
nhún
vai: -
Anh lôi
những
chuyện
cổ
tích
ấy
ra
làm
gì? Hừ, anh
làm
như
anh
không bất
cẩn
bao
giờ
vậy! Anh có
muốn
tôi
kể
ra không? Tháng
trước
ai mở
vòi nước
quên
tắt
để
nước
chảy
ngập
nhà? Anh hay
tôi? Rồi
trước
đó
nữa, ai làm
mất
chìa
khóa
tủ, phải
cạy
Cữa
ra mới
lấy
được
đồ
đạc?Tôi
khoát
tay:
-
Nhưng
đó
là
những
chuyện
nhỏ nhặt! Còn
cô, năm
ngoái
cô
lấy
mấy
triệu
cho
bạn
bè
mượn
bị
nó
gạt
mất, sao
cô
không
kể
luôn
ra?
-
Chứ
còn
anh, sao
anh
không
kể chuyện
anh
đi
coi đá
gà
bị
mất
xe?
Rồi
năm
ngoái, ai nhậu
xỉn
bị
giậtmất
điện
thoại?
Cứ
như
thế, như
có
ma xui
quỉ
khiến, hai
vợ
chồng
thi
nhau
lôi
tuột
những
chuyện
đời
xửa
đời
xưa
của
nhau
ra và
thay
nhau
lên
án
đối
phương,
không
làm
sao
dừng
lại
được
Ionopsis
utricularioides
Tôi
quên
phắt
là
tôi
đang
ốm. Vợ
tôi
cũng vậy. Chúng
tôi
mải
mê
vận
dụng
trí
nhớ
vào
việc
lùng
sục
những
khuyết
điểm tầng
tầng
lớp
lớp
của
nhau. Và
thật
lạ
lùng, có
những
chuyện
tưởng
đã
chìm lấp
từ
lâu
dưới
bụi
thời
gian, tưởng
không
tài
nào
nhớ
nổi, thế
mà
bây
giờ chúng
lại
hiện
về
rõ
mồn
một
và
chen
nhau
tuôn
ra cửa
miệng. Từ
việc
tôi
ngủ quên
tắt
tv đến
việc
vợ
tôi
mua phải
cá
ươn, từ
việc
tôi
bỏ
đi
chơi
ba
ngày
liền không
về
nhà
đến
việc
vợ
tôi
đi
dự
sinh
nhật
bạn
đến
mười
hai
giờ
khuya
v.v..., chúng
tôi
thẳng
tay
quậy
đục
ngầu
quá
khứ
của
nhau
và
vẽ
lên
trước
mặt
mình một
bức
tranh
khủng
khiếp
về
đối
tượng.
Trời
ơi! Thế
mà
trước
nay
tôi
vẫn
sống chung
với
con người
tệ
hại
đó!
Thật
không
thể
tưởng
tượng
nổi! Tôi
cay đắng
nhủ
thầm
và
bùng
dậy
quyết
tâm
phá
vỡ
cuộc
sống
đen
tối
đó. Tôi
đập
tay xuống
bàn, và
để
kết
thúc
cuộc
tranh
cãi:
Oncidium
globuliferum
-
Thôi, tra
khảo
hành
hạ
nhau
thế
đủ rồi! Tóm
lại
là
tôi
hiểu
rằng
tôi
không
thể
sống
chung
với
cô
được
nữa! Tôi ngán
đến
tận
cổ
rồi!
Vợ
tôi
lạnh
lùng: -
Tùy
anh!
Câu
đáp
cộc
lốc
của
vợ
không
khác gì
dầu
đổ
vào
lửa. Tôi
nghiến
răng:
-
Được
rồi! Cô
chờ
đấy! Tôi
làm
đơn xin
ly
hôn
ngay
bây
giờ!
Tôi
lập
tức
ngồi
vào
bàn
và
bắt
đầu viết
đơn. Ngòi
bút
chạy
nhoáng
nhoàng
trên
giấy
với
tốc
độ 100km/giờ.
Viết
và
ký
tên
mình
xong, tôi
đẩy
tờ đơn
đến
trước
mặt
vợ. Cô
ta cầm
bút
ký
rẹt
một
cái, thậm
chí
không thèm
liếc
qua xem
tờ
đơn
viết
những
gì.Thế
là
xong! Tôi
tặc
lưỡi
và
thở
ra,
không
hiểu
là
thở
phào
hay
thở
dài. Cuộc
đời
cứ
như
xi-nê-ma, nhưng
biết
làm
thế
nào
được!
Studio/ studarettia
macroplectron
Ký
tên
xong, vợ
tôi
đứng
lên
và cầm
lấy
ly
sữa.
-
Cô
định
làm
gì
đấy? -
Đem
đổ
đi
chứ
làm
gì!
-
Không
được! Để
ly
sữa
đấy
cho tôi! Tôi
phải
vớt
con ruồi
ra, gói
lại, đem
đến
tòa
án
làm
bằng
cớ!Đặt
ly
sữa
xuống
bàn, vợ
tôi
lẳng
lặng
đi
vào
phòng
ngủ, đóng
sập cửa
lại. Trong
khi đó, tôi
hì
hục
lấy
muỗng
vớt
con ruồi
ra.Tôi
ngắm
con ruồi
nằm
bẹp
dí
trên
đầu
muỗng
và
có
cảm
giác là
lạ.
Tôi
đưa
con ruồi
lên
sát
mắt, lấy
tay
khảy
nhẹ
và
điếng hồn nhận ra đó là một mẩu lá trà.
Nguyễn Nhật Ánh
Cymbidium erythrostylum
2.-Chuyện
Nồi
Cơm
Của
Khổng
Tử
Khổng
Tử: Trên
đời
này
có
những
việc chính
mắt
mình
trông
thấy
rành
rành
mà
vẫn
không
hiểu
được
đúng
sự
thật.Một
lần
Khổng
Tử
dẫn
học
trò
đi
du
thuyết
từ
Lỗ
sang Tề. Trong
đám
học
trò đi
với
Khổng
Tử
có
Nhan
Hồi
và
Tử
Lộ
là
hai
học
trò
yêu
của
Khổng
TửTrong
thời
Đông
Chu, chiến
tranh
liên
miên, các
nước
chư
hầu
loạn
lạc, dân chúng
phiêu
bạt
điêu
linh, lầm
than
đói
khổ
…
Thầy
trò
Khổng
Tử
cũng
lâm
vào cản
h rau
cháo
cầm
hơi
và
cũng
có
nhiều
ngày
phải
nhịn
đói, nhịn
khát. Tuy vậy, không
một
ai kêu
than, thoái
chí; tất
cả
đều
quyết
tâm
theo
thầy
đến
cùng. May mắn
thay, ngày
đầu
tiên
đến
đất
Tề,
có
một
nhà
hào
phú
từ
lâu
đã
nghe
danh Khổng
Tử, nên
đem
biếu
thầy
trò
một
ít
gạo
…
Khổng
Tử
liền
phân
công
Tử
Lộ dẫn
các
môn sinh
vào
rừng
kiếm
rau,
còn
Nhan
Hồi
thì
đảm
nhận
việc
thổi cơm.
Tại
sao
Khổng
Tử
lại
giao
cho
Nhan Hồi
-
một
đệ
tử
đạo
cao
đức
trọng
mà
Khổng
Tử
đã
đặt
nhiều
kỳ
vọng
nhất
- phần
việc
nấu
cơm? Bởi
lẽ, trong
hoàn
cảnh
đói
kém, phân
công
cho Nhan
Hồi
việc
bếp
núc
là
hợp
lý
nhất.
Sau
khi Tử
Lộ
dẫn
các
môn sinh
vào rừng
kiếm
rau, Nhan
Hồi
thổi
cơm
ở
nhà
bếp, Khổng
Tử
nằm
đọc
sách
ở nhà
trên, đối
diện
với
nhà
bếp, cách
một
cái
sân
nhỏ. Đang
đọc
sách
bỗng
nghe
một
tiếng
“cộp”
từ
nhà
bếp
vọng
lên, Khổng
Tử ngừng
đọc, liếc
mắt
nhìn
xuống
…
thấy
Nhan
Hồi
từ
từ
mở
vung, lấy
đũa xới
cơm
cho
vào
tay
và
nắm
lại
từng
nắm
nhỏ
… Xong, Nhan
Hồi
đậy
vung lại, liếc
mắt
nhìn
chung
quanh
…
rồi
từ
từ
đưa
cơm
lên
miệng
…
Sobralia
allenii
Hành
động
của
Nhan
Hồi
không
lọt
qua đôi
mắt
của
vị
thầy
tôn
kính. Khổng
Tử
thở
dài
…
ngửa
mặt
lên
trời
mà
than rằng: “Chao ôi! Học
trò
nhất
của
ta mà
lại
đi
ăn
vụng
thầy, vụng
bạn, đốn
mạt như
thế
này ư? Chao ôi! Bao nhiêu
kỳ
vọng
ta đặt
vào
nó
thế
là
tan thành
mây khói!”
Sau
đó, Tử
Lộ
cùng
các
môn sinh
khác mang
rau
về
… Nhan
Hồi
lại
luộc
rau
…
Khổng
Tử
vẫn
nằm
im
đau
khổ
…Một
lát
sau
rau
chín. Nhan
Hồi
và
Tử
Lộ
dọn
cơm
lên
nhà
trên; tất
cả
các
môn sinh
chắp
tay
mời
Khổng
Tử
xơi
cơm.
Khổng
Tử
ngồi
dậy
và
nói
rằng: “Các con ơi! Chúng
ta đi
từ
đất
Lỗ
sang Tề
đường
xa
vạn
dặm, thầy
rất
mừng
vì trong
hoàn
cảnh
loạn
lạc, dãi
nắng
dầm
mưa, đói
khổ
như
thế
này
mà
các
con vẫn
giữ
được
tấm
lòng
trong
sạch, các
con vẫn
yêu
thương
đùm
bọc
nhau, các con vẫn
một
dạ
theo
thầy, trải
qua bao
nhiêu
chặng
đường
đói
cơm, khát
nước
Cerratochilus
biglandolusus
Hôm
nay, ngày
đầu
tiên
đến
đất Tề, may
mắn
làm
sao
thầy
trò
ta
lại
có
được
bữa
cơm. Bữa
com đầu
tiên
trên
đất
Tề
làm
thầy
chạnh
lòng
nhớ
đến
quê
hương nước
Lỗ. Thầy
nhớ
đến
cha
mẹ
thầy
…
cho
nên
thầy
muốn
xới một
bát
cơm
để
cúng
cha
mẹ
thầy, các
con bảo
có
nên
chăng? Trừ
Nhan
Hồi
đứng
im, còn
các
môn sinh
đều
chắp
tay
thưa: “Dạ thưa
thầy, nên
ạ!”
Khổng
Tử
lại
nói: “Nhưng
không biết
nồi
cơm
này
có
sạch
hay
không?”
Tất
cả
học
trò
không
rõ
ý Khổng
Tử
muốn
nói
gì
nên
ngơ
ngác
nhìn
nhau. Lúc
bấy
giờ Nhan
Hồi
liền
chắp
tay
thưa: “Dạ
thưa
thầy, nồi
cơm
này
không được
sạch.”
Khổng
Tử
hỏi: “Tại
sao?”
Nhan
Hồi
thưa: “Khi cơm
chín
con mở
vung
ra xem
thử
cơm
đã
chín
đều
chưa, chẳng
may
một
cơn
gió
tràn
vào, bồ
hóng
và
bụi
trên
nhà rơi
xuống
làm
bẩn
cả
nồi
cơm. Con đã
nhanh
tay
đậy
vung
lại
nhưng
không
kịp. Sau
đó
con liền
xới
lớp
cơm
bẩn
ra, định
vứt
đi
…
nhưng
lại
nghĩ: cơm
thì
ít, anh
em
lại
đông, nếu
bỏ lớp
cơm
bẩn
này
thì
vô
hình
trung
làm
mất
một
phần
ăn, anh
em
hẳn
phải
ăn
ít
lại. Vì
thế cho
nên
con đã
mạn
phép
thầy
và
tất
cả
anh
em, ăn
trước
phần
cơm
bẩn
ấy, còn
phần cơm
sạch
để
dâng
thầy
và
tất
cả
anh
em
…
Thưa
thầy, như
vậy
là
hôm
nay
con đã
ăn cơm
rồi
…
bây
giờ, con xin
phép
không
ăn
cơm
nữa, con chỉ
ăn
phần
rau. Và
…
thưa thầy, nồi
cơm
đã
ăn
trước
thì
không
nên
cúng
nữa
ạ! Nghe
Nhan
Hồi
nói
xong, Khổng
Tử
ngửa
mặt
lên
trời
mà
than
rằng: “Chao ôi! Thế
ra trên
đời
này
có
những
việc
chính
mắt
mình
trông
thấy
rành
rành
mà
vẫn
không
hiểu
được đúng
sự
thật! Chao ôi! Suýt
tí
nữa
là
Khổng
Tử
này
trở
thành
kẻ
hồ
đồ!”
Dinh
Elysée
TT Phap
Cycnoches
herenhusanum
3-
NGỘ
NHẬN
Năm
đó
tại
Alaska Hiệp
Chúng
Quốc, có
đôi
trai
gái
kết
hôn
với
nhau, kết
quả
của
cuộc
hôn
nhân
đó
là
vấn
đề
sinh dưỡng, người
đàn
bà
vì
bị
khó
sanh
mà
phải
từ
biệt
cõi
đời, để
lại
một
đứa bé
thơ
cho
người
chồng
nuôi
dưỡng
Anh chồng
vừa
rất
bận
rộn
trong sinh
kế, lại
vừa
rất
bận
rộn
việc
gia
đình, Vì
không
có
người
giúp
trông
coi đứa
con thơ, anh
huấn
luyện
được
một
con chó, con chó
này
rất
thông
minh, lại
rất
ngoan
ngoản
nghe
lời, nó
biết
trông
coi em
bé, nó
tha
bình
sữa
đển cho
bé
bú, chăm
sóc
nuôi
dưỡng
bé.
Có
một
ngày
kia, người
chủ
có
việc phải
rời
nhà, anh
dặn
dò
con chó
trông
coi nuôi
nấng
cho
bé
con. Anh đi
tới một
thôn
làng
khác, vì
gặp
phải
tuyết
lớn
rơi, không
thể
về
nhà
được
trong cùng
ngày
đó. Qua đến
ngày
thứ
hai
mới
về
được
nhà, con chó
nghe
tiếng lập
tức
chạy
ra nghênh
đón
chủ
mình.
Người
chủ
mở
cửa
phòng
ra xem
xét, thì thấy
đâu
đâu
cũng
đều
là
máu, ngẩng
đầu
lên
nhìn, trên
giường
cũng
là
máu, chẳng thấy
đứa
con đâu
cả, trên
mình
con chó, và
miệng
của
nó
cũng
dính
đầy
máu
me, người chủ
phát
hiện
được
cái
tình
cảnh
này, ngỡ
là
con chó
đã
trở
lại
cái
tính
dã
man của
loài thú, nó
đã
ăn
thịt
con mình, trong
cơn
giận
dữ, anh
xách
cây
dao to chặt
đầu
con chó đi, anh
đã
giết
chết
con chó
thật
sự
rồi.
Sau
đó, bổng
nhiên
anh
nghe
tiếng
con nhỏ
của
mình, lại
thấy
nó
từ
dưới
gầm
giường
bò
ra, thế
là
anh
bồng
đứa
bé
lên; Tuy là trên mình em cũng có dính máu,
nhưng
em
không
có
bị
thương
tích
gì.
Anh rất
lấy
làm
lạ,chẳng
biết
việc
gì
đã
xảy
ra,
anh
nhìn
kỹ
lại
con chó, đùi
của
nó
đã
bị
mất một
miếng
thịt, còn
kế
bên
là
một
con sói,
miệng
nó
đang
gậm
miếng
thịt
của
con chó; À, thì
ra con chó
nó
đã
cứu
tiểu
chủ
nhân,
lại
bị
chủ
nó
giết
một
cách
tàn
nhẫn
dã
man oan
uổng, đây
đã
là
một
sự
ngộ
nhận
(hiểu
lầm) hết
sức
là
đau
lòng
của
con người.
USA Hoa
Anh
Dao
Dendrobium
lichenastrum
Ghi
chú
:Việc
hiểu
lầm, con người
ta thường
vì
không
hiểu
nhau, không
có
lý
trí, không
chịu
nhẫn
nại, khiếm
khuyết
về
suy
nghĩ, không
chịu
tìm
hiểu
đối phương
từ
nhiều
phương
diện,
để
phản
tỉnh
chính
mình, lại
vì
não
trạng bị
quá
xung
động, trong
tình
huống
vô
ý thức
mà
phát
sinh.
Sự
ngộ
nhận
ở điểm
khởi
đầu, là
cứ
nghĩ
đến
cái
sai
cái
quấy
ngàn
lần
vạn
lần
của
đối phương; Vì
vậy, đã
làm
cho
sự
ngộ
nhận
càng
lúc
càng
thêm
sâu
đậm, đưa
đến
việc
không
thể
hóa
giải
được.
Con người
phát
sinh
sự
ngộ
nhận
đối với
loài
vật
(con chó), mà
đã
có
cái
kết
quả
ghê
tởm
nghiêm
trọng
như
vậy, nếu
đây
là
sự
ngộ
nhận
giữa
con
người
và
con người, chắc
chắn
là
khó mà
tưởng
tượng
nỗi
cái
hậu
quả
của
nó.
Dendrobium
kingianum
Lời
bàn
Quả
đúng
vậy, chúng ta nên nhớ
rằng
: Muốn hiểu biết
tường tận một vấn đề
gì
cần phải là người trong cuộc. hoặc là
: Chúng ta đã từng
thực hành rồi thì
mới có
một kết luận chánh xác, chớ nên tin tưởng qua sách báo hay lời nói của người trọn vẹn để đánh giá
vội vàng hư thực
của mọi vấn đề, để
rồi đưa đến sự
thật hiểu lầm đáng
tiếc sau này.
trích
trang
174 quyển
24000 TỪ
NGỮ
THỰC HÀNH
của
Hàn
Lâm
NGUYỄN PHÚ
THỨ.
Lời
Phật
dạy
:
Đừng
tin tưởng
vào
một
điều
gì
vì phong
văn. Đừng
tin tưởng
vào
điều
gì
vì
vịn
vào
tập
quán
lưu
truyền. Đừng
tin tưởng
vào
điều
gì
vì
có
được
nhiều
người
nói
đi
nhắc
lại. Đừng
tin tưởng
vào
điều
gì
dù
là
bút
tích
của
thánh
nhân. Đừng
tin tưởng
vào
điều gì
dù
thói
quen
từ
lâu
khiến
ta nhận
là
điều
ấy
đúng. Đừng
tin tưởng
vào
điều gì
do ta tưởng
tượng
ra lại
nghĩ
rằng
một
vị
tối
linh
đã
khai
thị
cho
ta. Đừng tin tưởng
bất
cứ
điều
gì
chỉ
vịn
vào
uy
tín
của
các
thầy
dạy
các
người.Nhưng
chỉ
tin tưởng
cái
gì
mà
chính
các
người
đã
từng
trải, kinh
nghiệm
và nhận
là
đúng, có
lợi
cho
mình
và
người
khác. Chỉ
có
cái
đó
mới
là
đích tối
hậu
thăng
hoa
cho
con người
và
cuộc
đời. Các
người
hãy
lấy
đó
làm chi chuẩn.
Tăng
Chi Bộ
Kinh
Đền
Hùng
trong
thao
Cam Vien