14
BÁO CÁO THỰC TẬP TẠI OKINAWA-NHẬT BẢN Họ và tên: Lê Thị Giang Lớp: 15J4 Msv: 14041114 Thời gian thực tập: 6/2017 – 6/2018 “ Nếu thời gian quay trở lại, tôi vẫn sẽ chọn Okinawa!” Hôm nay trời mưa, em nhớ anh... Anh à, ngày mai tròn một tháng mình xa nhau rồi anh nhỉ? Anh còn nhớ giây phút mình tạm biệt nhau em buồn, em đau lòng đến thế nào ko? Em sợ sau này em ko còn có cơ hội gặp anh nữa, em sợ một thời gian nữa anh sẽ quên em, sợ khi gặp người mới anh sẽ quên những kỷ niệm mình đã từng gắn bó với nhau. Anh à, gần một năm chúng ta bên nhau, thời gian không dài cũng ko ngắn, nhưng đủ để em cảm nhận tình cảm chúng ta dành cho nhau nhiều như thế nào... Những lú c mệt mỏi, áp lực em tưởng chừng như mình chẳng thể chịu đựng được nữa, lúc ấy anh đã luôn bên cạnh an ủi, vỗ về em...Em lại sà vào lòng ăn như đứa trẻ mà khóc thút thít vì tủi thân, vì nhớ nhà, vì áp lực công việc, cuộc sống nơi xứ lạ..Chúng ta cùng nhau trải qua bao nhiêu kỷ niệm buồn vui, hạnh phúc có, đau khổ có, bình yên có, sóng gió có..Nhờ anh, em đã có thể mạnh mẽ và trưởng thành như bây giờ.Giờ phút chia tay, đôi mắt em đẫm lệ nhìn anh đắm đuối bởi lẽ em nghĩ đây là lần cuối cùng mình gặp nhau.Em đã ước rằng mình có thể bên cạnh nhau lâu hơn nhưng không thể anh ạ. Dẫu biết rằng cuộc gặp gỡ nào rồi cũng có lúc chia ly nhưng sao trái tim em lại đau đến vậy!!! Nếu thời gian quay trở lại, em vẫn sẽ chọn anh... Anh à, anh có nhớ em không??? Em, nhớ anh nhiều lắm!! ANH OKINAWA ạ!” Đấy là dòng trạng thái tôi đã đăng lên Facebook cách đây 1 tháng... Vậy là kể từ ngày kết thúc đợt thực tập tại Okinawa-Nhật Bản, cũng hơn hai tháng chúng tôi đặt chân về Việt Nam, nhưng cảm xúc và những kỷ niệm, trải nghiệm ở Okinawa vẫn còn lưu đọng trong tâm trí 15 bạn, trong đó có tôi. Giờ đây, khi ngồi viết những dòng chữ này, tôi lại nhớ như in từng khoảnh khắc bên đấy, tôi chỉ ước thời gian quay trở lại, để tôi có thể ở Okinawa lâu hơn, để tôi có thể gặp gỡ, nói chuyện, đi chơi với mọi người nhiều hơn. Thật sự, tôi nhớ Okinawa-1 năm tuổi thanh xuân của tôi!

ulis.vnu.edu.vnulis.vnu.edu.vn/files/uploads/2018/10/Lê-Thị-Giang.docx · Web viewVà đúng như vậy, sau bao nhiêu lần cố gắng nỗ lực, và nhận được sự động

  • Upload
    others

  • View
    7

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

BÁO CÁO THỰC TẬP TẠI OKINAWA-NHẬT BẢN

Họ và tên: Lê Thị Giang

Lớp: 15J4

Msv: 14041114

Thời gian thực tập: 6/2017 – 6/2018

“ Nếu thời gian quay trở lại, tôi vẫn sẽ chọn Okinawa!”

“Hôm nay trời mưa, em nhớ anh...Anh à, ngày mai tròn một tháng mình xa nhau rồi anh nhỉ? Anh còn nhớ giây phút mình tạm biệt nhau em buồn, em đau lòng đến thế nào ko? Em sợ sau này em ko còn có cơ hội gặp anh nữa, em sợ một thời gian nữa anh sẽ quên em, sợ khi gặp người mới anh sẽ quên những kỷ niệm mình đã từng gắn bó với nhau. Anh à, gần một năm chúng ta bên nhau, thời gian không dài cũng ko ngắn, nhưng đủ để em cảm nhận tình cảm chúng ta dành cho nhau nhiều như thế nào... Những lúc mệt mỏi, áp lực em tưởng chừng như mình chẳng thể chịu đựng được nữa, lúc ấy anh đã luôn bên cạnh an ủi, vỗ về em...Em lại sà vào lòng ăn như đứa trẻ mà khóc thút thít vì tủi thân, vì nhớ nhà, vì áp lực công việc, cuộc sống nơi xứ lạ..Chúng ta cùng nhau trải qua bao nhiêu kỷ niệm buồn vui, hạnh phúc có, đau khổ có, bình yên có, sóng gió có..Nhờ anh, em đã có thể mạnh mẽ và trưởng thành như bây giờ.Giờ phút chia tay, đôi mắt em đẫm lệ nhìn anh đắm đuối bởi lẽ em nghĩ đây là lần cuối cùng mình gặp nhau.Em đã ước rằng mình có thể bên cạnh nhau lâu hơn nhưng không thể anh ạ. Dẫu biết rằng cuộc gặp gỡ nào rồi cũng có lúc chia ly nhưng sao trái tim em lại đau đến vậy!!! Nếu thời gian quay trở lại, em vẫn sẽ chọn anh...Anh à, anh có nhớ em không??? Em, nhớ anh nhiều lắm!!  ANH OKINAWA ạ!”

Đấy là dòng trạng thái tôi đã đăng lên Facebook cách đây 1 tháng...

Vậy là kể từ ngày kết thúc đợt thực tập tại Okinawa-Nhật Bản, cũng hơn hai tháng chúng tôi đặt chân về Việt Nam, nhưng cảm xúc và những kỷ niệm, trải nghiệm ở Okinawa vẫn còn lưu đọng trong tâm trí 15 bạn, trong đó có tôi. Giờ đây, khi ngồi viết những dòng chữ này, tôi lại nhớ như in từng khoảnh khắc bên đấy, tôi chỉ ước thời gian quay trở lại, để tôi có thể ở Okinawa lâu hơn, để tôi có thể gặp gỡ, nói chuyện, đi chơi với mọi người nhiều hơn. Thật sự, tôi nhớ Okinawa-1 năm tuổi thanh xuân của tôi!

Ảnh: Biển và bầu trời Okinawa

Nhớ lại ngày đầu bỡ ngỡ bước xuống sân bay, một khoảng trời mới, một không gian mới trước mắt mở ra mà tôi chưa từng nghĩ đến. Lúc đấy tôi thầm nghĩ: “Một năm lâu quá, đến bao giờ tôi mới có thể gặp lại mọi người đây? Ở một đất nước xa lạ thế này liệu tôi có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ công việc, học tập không?” Bao nhiêu câu hỏi cứ bao quanh tâm trí tôi để rồi tự nhiên tôi thấy tủi thân và bật khóc. Tôi sợ, tôi sợ cảm giác phải xa nhà, xa gia đình đến nơi xứ lạ, sợ cảm giác bị bỏ rơi, gặp khó khăn không người thân bên cạnh...Tôi đã sợ và nghĩ mình không đủ can đảm để thực tập 1 năm ở đây. Nhưng rồi những người bạn đồng hành đã trấn an và động viên tôi. Vừa bước xuống sân bay, chúng tôi được người đại diện hiệp hội TTS và quản lý thuộc khách sạn Kariyushi đến đón, vân chuyển hành lý và đưa chúng tôi về ký túc xá.

Sau khi sắp xếp ổn định mọi thứ, chúng tôi bắt đầu nhận công việc. Công việc của chúng tôi là dọn dẹp phòng khách sạn Exes thuộc tập đoàn Kariyushi. Ấn tượng ban đầu của chúng tôi về khách sạn Exes đấy là sự sang trọng và sạch sẽ, tiện nghi. Mới đầu chưa quen nên tôi cảm thấy công việc khá vất vả. Mọi thứ mới bắt đầu nên đối với tôi thật lạ lùng và bỡ ngỡ. Cảm giác vừa lo sợ, hồi hộp lại căng thẳng, nên nhiều lúc người Nhật hỏi, tôi cũng chỉ biết trả lời “hai”. Dường như 3 năm học tiếng Nhật của tôi vẫn không đủ đế có thể bắt chuyện với người Nhật. Công việc vất vả, không hiểu tiếng Nhật, đôi khi gặp phải ánh mắt khó tính từ những người làm cùng khiến tôi bị áp lực nặng nề. Sau những ngày dài làm việc ở khách sạn, chúng tôi về nấu ăn, gọi điện cho gia đình rồi ngủ thiếp đi vì mệt. Tôi lại bắt đầu sợ, tôi nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ bạn bè…Tôi thèm cái cảm giác được nằm cạnh mẹ mỗi đêm, ôm mẹ vào lòng mà than thở hôm nay tôi mệt thế nào. Tự nhiên lúc đấy tôi thấy chông chênh và muốn bỏ cuộc, tôi chỉ muốn về Việt Nam ngay và luôn. Khi nhớ lại những ngày đầu bước chân đến Okinawa, những ngày đầu tiên đi làm, cảm xúc của tôi vẫn còn nguyên vẹn. Hầu như đêm nào tôi cũng khóc vì nhớ nhà, vì tủi thân. Dù đã 21 tuổi – cái tuổi đủ để đi xa tự lập, đủ để trưởng thành nhưng hằng đêm sau khi đi làm về tôi lại ôm gối khóc vì nhớ mẹ. Người hay khóc không có nghĩa là yếu đuối, đúng tôi không yếu đuối chỉ là có những giây phút mình bị yếu lòng thôi, tôi tự trấn an mình. Nhưng không được, mình không thể mít ướt như thế này được, mình phải sống và làm việc vui vẻ thì gia đình ở Việt Nam mới có thể an tâm được.Tôi tự động viên mình phải cố gắng thật nhiều, mới đầu ai cũng vậy nhưng tôi tin sau một khoảng thời gian tôi sẽ khác. Tôi luôn tự nhủ bản thân phải cố gắng thật nhiều để có thể làm quen với công việc và mọi người nhanh hơn, cũng như cố gắng trau dồi để tiếng Nhật mình tốt hơn để không còn cảm thấy bỡ ngỡ khi nghe người Nhật nói chuyện.

Ảnhkháchsạn Exes Okinawa spa resort

Ảnh giường khách sạn Exes

Và đúng như vậy, sau bao nhiêu lần cố gắng nỗ lực, và nhận được sự động viên an ủi từ những người bạn đồng hành, từ những người Nhật ở Okinawa, tôi bắt đầu thấy tự tin hơn, yêu công việc, yêu cuộc sống và con người nơi đây.Tôi dần quen với công việc, có thể nói chuyện trêu đùa với mọi người nhiều hơn, hay thậm chí có thể lắng nghe tâm sự của người Nhật. Cứ mỗi tối, những người Nhật làm cùng khách sạn lại nhắn tin line hỏi han chúng tôi hôm nay làm công việc như thế nào, có mệt không, đã quen với cuộc sống ở đây chưa...? Rồi họ lại tâm sự cho tôi nghe về công việc và cuộc sống của họ.

Lúc đấy tôi chỉ ước tiếng Nhật mình thật giỏi để có thể an ủi, động viên và tâm sự với họ nhiều hơn. Ngày trước khi sang Nhật, tôi cứ nghĩ người Nhật khó tính và khó gần, nhưng sang đây tiếp xúc một thời gian, suy nghĩ ấy của tôi dần thay đổi. Người Nhật không chỉ nhiệt tình, tốt bụng mà còn thân thiện, hòa đồng. Dù mới đầu đến tôi không hiểu tiếng Nhật lắm, công việc vất vả là thế, nhưng họ vẫn cố gắng bắt chuyện và tận tình chỉ bảo công việc cho chúng tôi. Họ dần lo lắng cho sức khỏe chúng tôi, dần hỏi han, quan tâm chúng tôi nhiều hơn. Điều đấy khiến nỗi nhớ nhà của tôi dần vơi bớt đi, bởi tôi cảm nhận được tình cảm ấm áp và chân thành mà họ dành cho chúng tôi.Thỉnh thoảng, sau khi làm xong, chúng tôi cùng họ đi hát karaoke, đi ăn trò chuyện...khoảng thời gian đó vui vẻ và hạnh phúc biết bao. Đến tận bây giờ, khi đã về Việt nam được hơn 2 tháng nhưng vẫn có người hàng ngày nhắn tin, gọi điện hỏi thăm tôi, họ bảo nhớ “Giang tachi” khiến tôi thấy hạnh phúc thật sự. Tôi lại nhớ mọi người rồi...

Ảnh: Đi chơi ăn uống cùng người Nhật

Nhữnng người luôn bên cạnh động viên an ủi tôi không thể không nhắc đến là những người bạn cùng phòng. 6 đứa 6 tính cách khác nhau, tất nhiên ở cùng nhau cũng có những lúc mâu thuẫn nhưng qua đó giúp chúng tôi hiểu nhau hơn, yêu thương nhau nhiều hơn. Đi làm về chúng tôi bắt đầu ngồi tâm sự với nhau nhiều hơn, chia sẻ cảm xúc hôm nay thể nào, gặp khó khăn ra sao...Trước khi đi ngủ là những tiếng thủ thỉ hay thậm chí là những tiếng cười sảng khoái khiến cảm giác mệt mỏi của một ngày dường như dần tan biến. Tôi còn nhớ có hôm chúng tôi ngồi ôm nhau khóc vì nhớ nhà, vì tủi thân hay vì một bạn nào đấy gặp chuyện buồn,..chúng tôi cứ thế ôm nhau khóc cho đến khi tâm trạng đỡ hơn. Cứ thế chúng tôi trải qua biết bao nhiêu chuyện với nhau, vui buồn có nhau, hạnh phúc đau khổ có nhau, giờ nghĩ lại tôi có cảm giác như mình vẫn đang ở cạnh các bạn. Tôi muốn gặp các bạn quá...

6 cô nàng Exes xinh đẹp

Ảnh: 6 đứa cùng nhau đi chơi

Ngoài những ngày đi làm, vào ngày nghỉ chúng tôi còn tham gia tình nguyện như đi nhặt rác ở biển, hay đi bán hàng...Tuy mệt nhưng chúng tôi cảm thấy vui khi được gặp gỡ và nói chuyện với nhiều người. Điều quan trọng là qua đó tôi cảm thấy giao tiếp tiếng Nhật của mình tốt hơn, bản thân trở nên trưởng thành và mạnh dạn hơn.

Ảnh: tham gia lễ hội Unna Matsuri

Vậy là một năm trôi qua biết bao nhiêm kỷ niệm buồn vui cùng mọi người để rồi khi chia tay không ai nỡ rồi xa, đôi mắt ai nấy đều đẫm lệ. Chúng tôi khóc, mọi người cũng khóc, dù biết cuộc gặp gỡ nào rồi cũng đến lúc phải chia ly nhưng chúng tôi không ai kìm nổi sự xúc động. Lúc mới đến chỉ mong về Việt Nam thật nhanh nhưng rồi thời gian qua đi khiến con người ta thân thiết và gắn bó với nhau đến lạ.

Một năm ở đây, tôi đã học hỏi được rất nhiều điều, đặc biệt là những trải nghiệm về cuộc sống và văn hóa người Nhật ở Okinawa, qua đó chúng tôi hiểu hơn về đất nước Nhật Bản, về văn hóa, con người và cách làm việc của người Nhật. Tôi cũng tự cảm nhận mình sống có trách nhiệm hơn, trưởng thành và suy nghĩ chín chắn hơn, không còn mít ướt như lúc ban đầu. Tôi thấy mình thật may mắn khi có thể tham gia chương trình thực tập tại khách sạn Exes thuộc tập đoàn Kariyushi. Nếu có cơ hội, tôi vẫn muốn quay lại nơi đây để gặp lại mọi người, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người. Cảm ơn mọi người, cảm ơn Okinawa! Hẹn gặp lại Okinawa vào một ngày không xa.

TÔI YÊU EXES! TÔI YÊU OKINAWA!

Ảnh ngày chia tay với mọi người

Khung ảnh kỷ niệm Khách sạn

SAYONARA DASUKINA HITO !!!