Download doc - Mẹ tôi

Transcript
Page 1: Mẹ tôi

BÀI DỰ THITỪ HÌNH ẢNH NGƯỜI MẸ SUY NGHĨ VỀ VAI TRÒ NGƯỜI PHỤ NỮ TRONG GIA ĐÌNH

Giáo viên: NGUYỄN THỊ THU Trường : THPT HỒNG ĐỨC MẸ TÔI

Người ta thường có câu “ Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”. Đối với mẹ tôi câu nói ấy chỉ mới đúng một nửa mà thôi... Mẹ tôi là một giáo viên lập nghiệp thời bao cấp, thời kì mà mọi chế độ đều được phát bằng tem phiếu, mọi thứ hàng hoá đều rất khan hiếm, ngươi ta thường than phiền với nhau rằng đúng là thời kì “ xếp hàng cả ngày”. Cuộc sống của một công chức ( giáo viên) thời đó đúng là : “ chạy ăn từng bữa toát mồ hôi”. Toàn bộ gánh nặng gia đình đè lên đôi vai bé nhỏ của mẹ bởi bố tôi là một quân nhân lúc đất nước còn chiến tranh thì đi biền biệt còn thời bình thì đóng quân xa nhà, cả năm mới về qua nhà dăm bữa nửa tháng rồi lại đi. Một mình mẹ gống gánh nuôi cả một gia đình gồm ông, bà nội cùng bốn đứa con đang tuổi ăn , tuổi học. Lương của một nhà giáo không đủ để gồng gánh cả gia đình nên ngoài giờ lên lớp mẹ tôi là một nông dân thực thụ: Làm ruộng, nuôi heo... Tuổi thơ của anh em tôi đọng lại là sự nhọc nhằn, tần tảo sớm hôm của mẹ. Buổi sáng, lúc tôi thức giấc thì mọi công việc cho một ngày mới mẹ đã hoàn thành đó là : Bữa sáng cho cả gia đình ( tôi dùng từ bữa sáng nhưng thực chất khẩu phần chỉ là mỗi người một củ khoai lang), nhà cửa tươm tất, Heo, Gà đã ăn xong và sau đó là một ngày lên lớp của mẹ bắt đầu. Nhà tôi cách trường của mẹ khoảng 5 km, phương tiện để tới trường của mẹ là một chiếc xe đạp cà tàng mà 2 năm trời vẫn chưa được thay lốp, thay săm. Thời kì bao cấp bán hàng theo chế độ tem phiếu, có khi 2 giáo viên trong trường được phân phối cùng một cái lốp, cái săm, thế là mẹ đành dành phần ưu tiên đó cho một đồng nghiệp khác. Kết thúc một ngày lên lớp mẹ lại lao đầu vào công việc đồng áng. Bàn tay của một giáo viên cầm phấn đứng trên bục giảng lại thoăn thoắt cấy lúa, bón phân... Đêm đến, lúc tôi đã đánh được một giấc ngon lành thì bên ngọn đèn dầu hiu hắt mẹ tôi vẫn thức với trang giáo án. Mẹ nói rằng trở thành giáo viên là ước mơ lớn nhất trong đời của mẹ nên dù vất vả đến đâu mẹ cũng vấn yêu và tâm huyết với nghề. Mẹ đọc sách để tìm thêm bài tập cho học sinh ( vì thời đó học sinh không có nhiều điều kiện để tiếp xúc với nhiều tài liệu, sách vở như bây giờ), trăn trở với mỗi bài Toán để hướng dẫn cho học sinh phương pháp giải hay nhất. Mẹ nói rằng mẹ yêu lắm lũ học trò tinh nghịch nhưng gặp những bài toán khó với phương pháp giải hay của cô chúng nó cứ há hốc miệng như “ nuốt lấy” từng lời của cô. Việc nhà, việc trường vất vả là thế nhưng chưa bao giờ tôi thấy mẹ than vãn. Đôi khi tôi buột miệng hỏi mẹ rằng: Mẹ ơi? Tại sao Ba ít về nhà thế mẹ nhỉ? Mẹ xoa đầu tôi bảo rằng: Ba bận công việc lắm con ạ. Lính chiến mà con, vất vả lắm... Sự vất vả của Ba nó ở đâu xa xôi lắm nên tôi không cảm nhận được con sự gian truân của mẹ nó hằn sâu trong kí ức của tôi. Thế rồi tuổi thơ của tôi cũng trôi qua, tôi bắt đầu xa nhà, xa mẹ bước vào cuộc sống của một sinh viên. Đêm trước lúc tôi lên đường nhập học tôi thấy mẹ trằn trọc, trở mình và hình như là có cả nước mắt. Mặc dù mẹ đã cố giấu đi những nỗi niềm đó nhưng tôi hiểu mẹ đang rất lo lắng cho những tháng ngày phía trước. Ngày mai khi tôi rời xa vùng quê hẻo lánh của minh để lên thành phố nhập học đồng nghĩa phân kinh phí để trang trải cho 4 năm học của tôi không hề ít lại công thêm các em tôi cũng đang tuổi đến trường. Tôi hiểu rằng cả đêm hôm đó mẹ và tôi đêu không ngủ.

Page 2: Mẹ tôi

Sáng mẹ dậy thật sớm để chuẩn bị hành lí cho tôi. Tiễn tôi lên đường, mẹ bảo rằng: Con cố gắng học thật giỏi để là niềm tự hào của mẹ còn mọi thứ ở nhà đã có mẹ lo. Tôi đi học xa nhà nên mỗi năm chỉ về nhà 2 lần. Lần nào về tôi cũng thấy mẹ gầy hơn, tóc bạc nhiều hơn.Hè của năm học thứ ba lúc tôi về nhà, không thấy chiếc xe đạp của mẹ đâu? Tôi gặng hỏi thì mẹ bảo mẹ đã bán nó đi để lấy tiền đóng học cho tôi. Cổ họng tôi như nghẹn lại vì nó là tài sản lớn nhất của gia đình tôi. Thấy tôi buồn mẹ bảo rằng: Mọi thứ của cải đều mua lại được chỉ có tương lai của con là mẹ không thể mua cho con được, con học hành tiến tới là mẹ vui lắm rồi. Thời gian thấm thoát trôi qua, tôi ra trường, đi làm . Cuộc sống cứ thế cuốn tôi đi, công việc bận rộn khiến tôi ngày càng có ít thời gian về thăm mẹ. Dịp về quê gần đây gặp bão, trời mưa rất to, ngồi trong căn nhà của Mẹ mà như ở ngoài trời tôi thấy mình có vô tâm quá chăng? Cả cuộc đời của mẹ chắt chiu, dành dụm lo cho con ăn học các em bây giờ mỗi người đã có một công việc ổn định, một chỗ đứng trong xã hội. Lũ học trò ngày xưa của mẹ giờ có người cũng đã thành “xếp”, có trọng trách trong xã hội. Mẹ khoe với tôi rằng: Học trò của mẹ bây giờ thành đạt rồi, ngày lễ, ngày tết vẫn nhớ về cô với lòng tri ân sâu săc. Mẹ bảo: Cuộc đời của con người có những lúc khó khăn nhưng nếu cố gắng thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi con a. Ngàn lời tôi muốn thốt lên rằng : Mẹ ơi! con yêu mẹ rất nhiều. Mẹ là người vừa xây nhà vừa xây tổ ấm cho chúng con!


Recommended