Upload
trong-hoang
View
145
Download
0
Embed Size (px)
Citation preview
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 1
Nhật ký Hành trình đến Núi thiêng Lạp chi
Cuối cùng thì ước mơ của tôi cũng thành hiện thực. Tôi đã đến được Lạp chi – rặng núi tuyết
sơn linh thiêng mà tên tuổi của nó đã gắn liền với Milarepa – vị hành giả du già Tây tạng vĩ
đại của mọi thời đại, người đã thành Phật chỉ trong một đời, người đã trở thành suối nguồn
của niềm tin không bao giờ lay chuyển và nguồn cảm hứng bất tận cho rất nhiều thế hệ trên
con đường tu giải thoát. Tôi đã trải qua những kinh nghiệm tuyệt vời và đầy năng lực gia trì
trong suốt cuộc hành trình. Tôi rất biết ơn Thầy tôi – Garchen Rinpoche, Sư Tổ Chetsang
Rinpoche và Milarepa – bậc Thánh nhân áo vải đã gia trì cho chúng tôi. Xin cầu nguyện các
ngài luôn là những vị đạo sự tôn quý của tôi trong suốt đời này và các đời vị lai cho đến
ngày tôi đạt giác ngộ. Xin cầu nguyện cho tâm của tôi và tâm của các ngài sẽ không bao giờ
chia cách!
Nhật ký này đã trích lược khá nhiều thông tin về Lạp chi và những hang động của Milarepa
từ trang web của Dự Án Trùng tu và Bảo vệ Lạp chi. Hi vọng nhật ký này sẽ gieo trồng
trong dòng tâm thức người đọc niềm tin chắc chắn, sự kết nối mạnh mẽ với Milarepa và ước
muốn mãnh liệt hành hương đến Lạp chi.
Je Mila Shepa Dorje La So Wa Deb So! (Con khẩn nguyện Đức Milarepa – Tiếng Cười Kim
Cang!)
-------------------------ooo---------------------------
Mặt trời, mặt trăng và các vì sao,
Cả ba thứ ấy là viễn cảnh của hành giả du già Milarepa ta,
Nếu ba viễn cảnh ấy đủ tốt cho con,
Thì hãy theo chân ta – hành giả du già áo vải!
(~ Milarepa ~)
Tượng Milarepa tại Động Hàng ma (Dudul Phug), Lạp chi
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 2
Nguồn cảm hứng được đến Lạp chi của tôi bắt đầu vào mùa hè năm 2012 khi Thầy
tôi - Garchen Rinpoche đến đó để nhập thất. Khát vọng này không phải bắt nguồn
từ sự tuyệt đẹp và hùng vĩ của núi non Lạp chi mà bắt nguồn từ sự linh thiêng và sự
gắn kết của Lạp chi với cuộc đời siêu việt của Đức Milarepa. Rất nhiều vị đạo sư vĩ đại
của dòng Drikung Kagyu đã dành hầu hết cả cuộc đời của họ nhập thất nơi đây.
Chẳng trách mà người ta nói Lạp chi là rặng núi tuyết sơn được gia trì.
Mặc dù theo thầy tôi – đạo sư của dòng Drikung Kagyu nhưng tôi lại chưa có cơ hội
được gặp Sư Tổ Chetsang – người nắm giữ dòng truyền thừa. Tuy vậy, không lâu
trước đây, tôi đã có một giấc mơ pháp rất đẹp về ngài và thầy tôi và tôi có thể hình
dung khuôn mặt của ngài rất rõ trong tâm. Tôi biết mình chắc chắn sẽ được gặp
ngài một ngày nào đó.
Đối với tôi, tin Boom Tsog Puja (đại lễ cúng dường một trăm ngàn lần) được tổ chức
tại Lap chi dưới sự dẫn dắt của Sư Tổ Chetsang quả là hai cơ hội vàng tan hòa thành
một. Về sau, tôi được biết rằng chuyến hành hương này là sự kết hợp của rất nhiều
nhân duyên thù thắng. Một trong những nhân duyên thù thắng nhất là năm nay –
năm của chú dê gỗ vàng – là năm của Lạp chi khi mà tất cả các vị Daka, Dakini,
các vị Hộ Phật, Hộ Pháp và các vị Bổn tôn từ ba núi thiêng (Kailash, Lapchi and
Tsari) sẽ tề tựu nơi đây. Do đó mà hành hương đến Lạp chi sẽ tích tập rất nhiều
công đức, như thể được hành hương đến tất cả ba núi vậy. Thật tuyệt vời làm sao!
Lạp chi là một trong hai mươi bốn thánh tích của Đức Chakrasamvara – một vị Bổn
tôn thuộc Mật điển Du già Tối thượng hay Mật điển Du già cao nhất của đạo Phật
Tây Tạng. Lạp chi tượng trưng cho mạn đà la ngữ của Đức Chakrasamvara trong khi
núi Kailash tượng trưng cho mạn đà la thân và Tsari tượng trưng cho mạn đà la ý.
Tôi biết đến Lạp chi không phải là một việc dễ dàng. Nếu ai đó có thể đến, họ chắc
hẳn đã phải tích tập rất nhiều công đức trong các đời trước, như Thầy tôi – Garchen
Rinpoche đã nói. Quả đúng là như vậy. Tôi đã phải trải qua rất nhiều khó khăn và
thử thách trước chuyến đi, nhưng tôi đã vui vẻ chấp nhận và thường xuyên nhắc nhờ
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 3
mình phải kiên nhẫn để tịnh hóa các nghiệp bất tịnh. Cuối cùng thì tôi cũng có thể
bắt đầu cuộc hành trình xứng đáng này với nhóm gia đình tôi gồm chị gái và hai
anh trai.
Đây là lần thứ ba tôi đến Nepal. Chúng tôi đến Kathmandu vào buổi trưa ngày 22
tháng 3 và ở khách sạn Chorten yêu thích của chúng tôi bên trong Boulder. Chúng
tôi phải đến Kathmandu một tuần trước chuyến hành trình để xin giấy phép leo núi.
Khi ở nhà, tôi đã nghe người ta bàn tán rằng Boom Tsog không được tổ chức tại
những địa điểm ở Lạp chi như đã dự định vì tuyết rơi trên Lạp chi nhiều quá, chặn
đường lên núi và gây cản trở cho trực thăng hạ cánh. Tuy nhiên, tin đồn đó đã
không làm mất đi sự hứng khởi trong tôi. Đâu đó thẳm sâu trong dòng tâm thức,
có một niềm tin mãnh liệt mách bảo tôi rằng bằng cách nào đó, mình chắc chắn sẽ
đến được Lạp chi.
Khi chúng tôi đến Kathmandu thì được ban tổ chức thông báo rằng Boom Tsog sẽ
được tổ chức chính ở Godavari (hay Nyen-Yön trong tiếng Tây Tạng) – nơi mà hình
tai trái của Đức Chakrasamvara còn in lại trên đá. Leo tiếp lên dãy Lạp chi còn phụ
thuộc liệu thời tiết có cho phép hay không. Mặc dù bản thân Godavari là một phần
của dãy núi Lạp chi, chúng tôi đã mong mỏi được đến Tu viện Lapchi (tên tu viện là
Chöra Gephel Ling) và viếng thăm các hang động thiêng, nơi Milarepa đã thiền
định. Do vậy mà tin này đã làm tôi thấy buồn. Tôi có cảm giác như tuyết phủ ở Lạp
chi chính là tảng băng vô minh đông cứng trong tôi. Chỉ còn một cách duy nhất là
phát khởi một tâm chí thành mạnh mẽ với Đạo sư của tôi thì mới có thể tan chảy
được tảng băng vô minh đông cứng này, như mặt trời sẽ chiếu sáng để tan chảy
tuyết trên Lạp chi vậy. Do đó, điều tôi cần làm bây giờ là thực hành thật nhiều, cầu
nguyện thật nhiều để tịnh hóa nghiệp chướng, để phát triển lòng sùng mộ mãnh liệt.
Garchen Rinpoche đã gia trì cho chúng tôi trước chuyến đi. Vì sự gia trì của đạo sư
là chẳng thể nghĩ bàn, chúng tôi sẽ đến được Lạp chi không sớm thì muộn. Ý nghĩ
như vậy đã mang tôi lại trong hi vọng.
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 4
Chorten là một khách sạn cũ. Chúng tôi lựa chọn ở đây vì nó rẻ mà lại thuận tiện.
Chorten ở bên trong Boulder. Chỉ cần một phút đi bộ là tôi có thể đứng trước Đại
Bảo Tháp linh thiêng Boudhanath. Tôi cần gì nhiều hơn thế?
Thật đáng ngạc nhiên, Yangthang Rinpoche – một
vị đạo sự rất cao của dòng Nyingma cũng ở tại
khách sạn Chorten. Tôi nhận ra rằng Yangthang
Rinpoche có các phẩm tính của một bậc giác ngộ
như Thầy tôi. Đạo sư chứng đắc càng cao, ngài đó
càng giản dị và gần gũi với chúng sinh. Chẳng trách
mà mọi người gọi các ngài là “Rinpoches của công chúng”. Tôi nhìn thấy Thầy tôi
trong Yangthang Rinpoche – một sự kết hợp của từ bi và trí tuệ. Như thể Thầy tôi
đã gửi chúng tôi đến với Yangthang Rinpoche để tiếp tục thực hành tịnh hóa và
phát triển bồ đề tâm trước khi chúng tôi bắt đầu chuyến hành trình đến Lạp chi.
Nhờ có sự gia trì của Thầy tôi mà chúng tôi được rất nhiều lama tốt bụng giúp đỡ,
để có thể tham dự bốn trong mười ngày Yangthang Rinpoche quán đảnh Heruka tại
tu viện Zomnang. Mặc dù biết rằng khả năng của một bậc giác ngộ rất phi thường,
chúng tôi không khỏi ngạc nhiên bởi năng lực của Yanthang Ringpoche. Tôi có thể
cảm nhận được nguồn năng lượng và tình yêu thương lan tỏa từ ngài như cảm nhận
tình yêu thương của Thầy tôi vậy. Giờ đây tôi đã được trải nghiệm những gì tôi được
giảng dậy: đó là tâm của chư Phật là một, giống nhau và là một.
Chuyến hành trình đi Lạp chi bắt đầu vào ngày 28 tháng
3. Chúng tôi tập trung tại tu viện Rinchen Ling từ tinh
mơ, lúc 4 giờ sáng. Sau mười tiếng đi ô tô, chúng tôi đến
được làng Lamabagar – một ngôi làng nhỏ yên bình, nơi
mà chúng tôi sẽ ngủ qua đêm để sáng mai đi tiếp.
Khu vực xung quanh làng Lamabagar
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 5
Chính phủ Nepal hiện đang xây dựng nhà máy thủy điện gần làng Lamabagar. Một
khi nhà máy thủy điện được hoàn thành và đưa vào sử dụng, tất cả khu vực xung
quanh, bao gồm cả ngôi làng sẽ biến mất, bởi toàn bộ khu vực sẽ bị nước dâng cao
gây ngập lụt. Con đường leo núi từ Lamabagar đến Lạp chi cũng sẽ cùng chung số
phận. Chúng tôi được bảo rằng Chính phủ đang lên kế hoạch xây một con đường tới
thẳng Lạp chi. Một khi con đường đó hoàn thành xong thì sẽ không cần leo núi nữa.
Tất cả những gì bạn cần làm là ngồi trên ô tô hoặc bay trên trực thăng thẳng tiến
đến Lạp chi. Ngôi làng, đường leo núi sẽ chỉ còn trong sử sách. Thật buồn làm sao!
Chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình leo núi đến Godavari từ sáng sớm ngày 29 tháng
3. Có đủ phu khuân vác (“culi”) để mang theo hành lý của chúng tôi. Leo núi chưa
bao giờ là một việc dễ dàng đối với tôi từ khi tôi còn bé. Đặc biệt, đường từ
Lamabagar đến Godavari rất khó khăn. Thỉnh thoảng, đường núi quá nhỏ, quá dốc
và tưởng chừng dài như vô tận. Thỉnh thoảng, tôi phải vượt qua những cây cầu nhỏ
xíu, rất trơn, lượn vòng quanh núi mà không có tay vịn. Thỉnh thoảng, tôi phải bò
thay bởi bước đi. Chỉ cần di chuyển sai một bước, tôi cũng có thể bị rơi xuống vực
thẳm. Mặc dù khó khăn gian khổ là vậy nhưng quang cảnh và thiên nhiên trên
đường đi thật bao la, hùng vĩ, khiến tôi hoàn toàn bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp kỳ diệu
của tạo hóa.
Vì được Thầy tôi gia trì nên tôi được một số lamas tốt bụng và một cậu bé bản địa
giúp đỡ rất nhiều trong những lúc leo núi khó khăn. Thỉnh thoảng, tôi dừng lại nghỉ
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 6
sau khi đi liên tục vài giờ và thiền định trong chốc lát để lấy lại năng lượng. Trước
khi chúng tôi lên đường, Garchen Rinpoche đã dạy rằng chúng tôi nên đến Lạp chi
với một động cơ đúng đắn – đó là vì lợi lạc của tất cả các chúng sinh mẹ hiền.
Chúng tôi nên tụng thần chú Bạch Quan Âm, thiền định nhiều nhất có thể và hồi
hướng tất cả công đức tích tập được tới chúng sinh mẹ hiền. Nếu chúng tôi có thể
làm được như vậy thì chúng tôi sẽ nhận được nguồn năng lực gia trì không thể nghĩ
bàn. Tuân theo lời dạy của Thầy, tôi đã trì tụng thần chú Bạch Quan Âm trong tâm
và quán tưởng Thầy tôi trên đỉnh đầu cùng tất cả chúng sinh mẹ hiền leo núi cùng
tôi đến Lạp chi. Thật đúng khi người ta nói bạn sẽ ít tán tâm và dễ tập trung hơn
khi tu tập ở những nơi thanh vắng. Tôi có thể quán tưởng rất rõ ràng hình ảnh của
Thầy tôi và Ngài Nubpa Rinpoche xuất hiện rộng lớn như bầu trời trong quãng
đường từ Lamabagar đến Godavari. Họ xuất hiện trong hình tướng rất to lớn, bao
phủ khắp không gian trước mặt tôi và ngồi trên đỉnh đầu tôi. Giờ đây tôi nghĩ mình
đã trải nghiệm được chút ít ý nghĩa sâu xa của những gì Garchen Rinpoche đã dạy
tôi là không được dính mắc vào thân thể của Thầy. Tâm Thầy, Pháp thân của Thầy
sẽ luôn luôn ở bên cạnh tôi, thâm nhập khắp không gian và toàn bộ con người tôi
nếu tôi thiền định và nhớ nghĩ đến Thầy.
Sau một nỗ lực leo núi không mệt mỏi trong bảy tiếng,
cuối cùng tôi đã đến được Godavari. Các anh chị tôi với kỹ
năng leo núi tốt hơn nên đã đến trước tôi hai tiếng.
Chúng tôi ở trong hai cái lều do Lapchi Association cung
cấp – nơi mà chúng tôi sẽ ở trong chín ngày. Mặc dù vẫn
ở trong khu vực cắm trại nhưng lều của chúng tôi gần như
ở xa nhất khu vực tai trái của Đức Chakrasamvara – nơi
sẽ diễn ra Boom Tsog. Tuy vậy, chúng tôi vẫn thích địa
điểm này vì nó ít đông đúc hơn, do vậy mà môi trường
thiên nhiên thoáng đãng hơn.
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 7
Vào chiều muộn trong ngày đến Godavari, tôi ra ngắm tai trái của Đức
Chakrasamvara. Trong khi tôi đang ngắm nghía phiến đá để xem tai trái của ngài
nhìn như thế nào thì tôi nhìn thấy rõ ràng một khuôn mặt Phật hiện ra trên phiến
đá. Trong khi tôi còn đang mải mê ngắm khuôn mặt Phật thì có một giọng nhẹ
nhàng của một lama trẻ cất lên làm tôi thức tỉnh: chị đã
nhìn thấy tai trái của Ngài chưa? Tôi lắc đầu. Lama trẻ đã
chỉ cho tôi thấy tai trái của ngài và thậm chí cả lỗ tai bên
trong tai trái. Thật buồn cười vì hình tai trái quá rõ ràng
để nhận ra mà tôi lại không thể nhìn thấy ngay được. Vài
ngày sau, tôi tiếp tục nhìn đăm đăm vào phiến đá để tìm
lại khuôn mặt Phật, nhưng thật ngạc nhiên, mặt Phật đã
không xuất hiện lại nữa.
Tai trái của Đức Chakrasamvara tại Godavari
Lama trẻ là một Tulku mười sáu tuổi. Tôi thích nói chuyện với Tulku vì tôi nhìn thấy
ở Tulku một tâm hồn trong sáng và một trái tim nhân hậu. Chúng tôi nói về ba
tháng nhập thất sắp tới của Tulku ở Godavari và sau đó là ba năm nhập thất ở một
trung tâm nhập thất Tara mới xây của tu viện Ringchen Ling. Tôi kính trọng Tulku
vì sự xác quyết và hiến dâng của Tulku cho nhập thất để trải nghiệm sự phát triển
sâu sắc về tâm trước khi bắt tay vào học tập nghiên cứu. Tôi mong Tulku sẽ tiến xa
trong tính kỷ luật và sự nỗ lực của mình dưới sự dẫn dắt của Nubpa Rinpoche.
Chúng tôi ở Godavari ba ngày trước khi Sư Tổ đến vào
ngày 1 tháng 4. Nubpa Rinpoche tiến hành lễ Puja hàng
ngày trong suốt ba ngày này. Ngài là một vị đạo sư cao,
nhưng rất bình dị và giản đơn. Cũng như Thầy tôi -
Garchen Rinpoche, tay ngài luôn quay kinh luân vì lợi lạc
của tất cả chúng sinh.
Cùng với tăng đoàn và những người tham dự nước ngoài
khác, chúng tôi bê đá để làm đường đón chào Sư Tổ. Chúng
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 8
tôi cũng làm một cái rạp lớn ở khu vực tai trái của Đức Chakrasamvara để che mưa
trong những ngày diễn ra lễ Boom Tsog. Khi giúp dựng cột để làm rạp, tôi giữ chiếc
cột gần tai trái của Đức Chakrasamvara nhất, thế là tôi lại có dịp chăm chú ngắm
nhìn tai trái của ngài. Bỗng nhiên, cảm giác mình thật may mắn được quy y, được ở
đây và được Tam Bảo bảo vệ trong khi còn rất nhiều chúng sinh ngoài kia không
may mắn đã làm tôi rơi nước mắt. Thật buồn bởi tôi không thể làm gì cho họ được,
ngoại trừ cầu nguyện và đợi chờ nhân duyên của họ chín muồi. Tôi có thể làm gì hơn
được nữa khi giờ đây, chính tôi cũng chỉ là một chúng sinh bình thường mà thôi?
Cuối cùng, cái ngày mong chờ ấy, ngày 1 tháng 4 cũng đến. Tất cả chúng tôi đều
náo nức. Chúng tôi đứng đợi hơn một tiếng đồng hồ từ sáng sớm, nhưng trực thăng
chở Sư Tổ vẫn chưa đến. Một nhóm người bao gồm cả anh chị tôi đã quyết định đi bộ
đến nơi đáp trực thăng để đón Sư Tổ. Vì không biết nên tôi đã ở lại Godavari chờ
đợi. May mắn thay, Dorzin Dhundub Palden Rinpoche – Vị đạo sư quản lý nhập
nhất đời thứ 38th (Drupon) – người đã dành hai mươi ba năm đời mình cho nhập
thất đã gọi chúng tôi vào để ngài ban cho một bài pháp ngắn. Bài pháp của ngài đã
làm tôi rất cảm động. Drupon Rinpoche bảo chúng tôi phát triển một niềm tin chắc
chắn về sự linh thiêng của Godavari. Sự linh thiêng của Godavari đã được đức Phật
Thích Ca Mâu Ni tiên tri trong kinh điển, được tám mươi tư vị đạo sư vĩ đại và tất
cả các đời của Sư Tổ dòng truyền thừa Drikung Kagyu giảng dạy. Có hai mươi tư địa
điểm linh thiêng của Đức Chakrasamvara, trong đó tám thánh địa thuộc cõi thiên,
tám thánh địa thuộc mặt đất và tám thánh địa thuộc lòng đất. Tám thánh địa
thuộc cõi thiên là quan trọng nhất, trong đó có Godavari. Lạp chi là một trong hai
mươi bốn thánh địa và đại diện cho mạn đà la ngữ của Đức Chakrasamvara. Tuy
nhiên tất cả thân, ngữ và tâm của Đức Chakrasamvara đều hiện diện tại mỗi thánh
tích. Ví dụ, đối với Lạp chi thì Godavari đại diện cho thân của Đức Chakrasamvara.
Trong ba ngày đầu ở Godavari, tôi bị đau bụng và đã phải giảm ăn uống xuống
nhiều nhất có thể. Anh chị tôi đã lo lắng cho tôi, nhưng tôi vui vẻ chấp nhận điều
này mà không than phiền một tiếng vì tôi biết đó là cách để tịnh hóa nghiệp quả đã
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 9
chín của mình. Drupon Rinpoche, trong bài giảng của mình đã nhấn mạnh rằng
chúng tôi hẳn đã phải tích tập rất nhiều công đức trong các đời quá khứ để có thể
đến được nơi đây. Ngài cũng biết rằng thậm chí chúng tôi cũng gặp nhiều gian khó
trong khi ở đây. Ngài nói như thể ngài có thể đọc được tâm chúng tôi và nhìn thấu
tình huống của chúng tôi vậy.
Tôi đã học được rất nhiều kinh nghiệm quý
báu của Drupon Rinpoche. Ngài dạy chúng
tôi làm thể nào để tăng lòng sùng mộ với
Bổn sư gốc của mình. Chúng tôi cần phải
phát triển một tri kiến thuần tịnh, nhìn Bổn
sư gốc của mình như một vị Phật toàn hảo
không một lỗi lầm. Nếu chúng tôi nhìn thấy
lỗi lầm của Bổn sư, đó là bởi vì chúng tôi còn
nhiều che chướng và các nghiệp bất tịnh mà chúng tôi cần phải tịnh hóa. Khi chúng
tôi hạnh phúc hoặc cảm thấy may mắn, hãy nghĩ rằng đó là do năng lực gia trì của
Bổn sư của mình. Bằng cách thực hành cần mẫn tinh tấn thì sau một thời gian, lòng
sùng mộ với đạo sư trong chúng tôi sẽ tăng trưởng. Đối với thực hành để nhận được
năng lực gia trì của Milarepa, đầu tiên, chúng tôi cần phải phát triển một niềm tin
son sắt đối với Milarepa. Để làm được điều này, chúng tôi cần phải suy tư thật nhiều
về vô thường và luật nhân quả như Milarepa đã thực hành trong cuộc đời của ngài.
Thứ nhì, chúng tôi cần phát khởi bồ đề tâm. Chúng tôi phải thường xuyên kiểm tra
và đặt câu hỏi với bản thân mình xem động cơ của các hành động của thân, khẩu và
ý của mình là gì, liệu động cơ đó vì lợi lạc của người khác, chúng sinh khác, hay vì
bản thân mình. Thứ ba, chúng tôi cần tha thiết khẩn nguyện Milarepa. Để khẩn cầu
ngài, chúng tôi có thể tụng “Je Mila Shepa Dorje La So Wa Deb So” có nghĩa là con
xin khẩn nguyện đức Milarepa, Tiếng cười Kim Cang, hoặc đơn giản hơn chỉ cần
“Milarepa Chenno” – có nghĩa là Đức Milerapa, hãy nghe lời khẩn cầu của con! Khi
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 10
chúng tôi có thể thực hành cả ba điều này cùng một lúc thì nguồn năng lực gia trì
của Milarepa sẽ đến với chúng tôi.
Sau đó chúng tôi cùng nhau trì tụng lời khẩn nguyện tới Milarepa. Không hiểu có
phải “con xin khẩn nguyện đức Milarepa, Tiếng cười Kim Cang” được gọi thiết tha từ
một tâm sâu thẳm, chí thành, trong sáng và đầy yêu thương của Drupon Rinpoche
hay không mà nước mắt tôi tuôn rơi liên tục. Tôi thấy lòng mình như mềm mại hơn,
trái tim mình như mở ra hơn để yêu thương và chấp nhận mọi người như bản thân
họ là như vậy.
Cuối cùng thì Gyalwa Drikungpa – Sư Tổ Chetsang cũng
đến. Ngay trước khi ngài đến, có khoảng sáu Tulku của
dòng Drikung cũng đến và xếp hàng cùng chúng tôi để
chào đón Sư Tổ. Trời bắt đầu đổ mưa nhè nhẹ nhưng chỉ
trong quãng thời gian ngắn. Mọi người nói rằng đó là mưa
gia trì, do vậy mà tất cả chúng tôi đều vui vẻ đứng dưới
mưa để đợi chờ và đón chào Sư Tổ. Tôi cảm thấy lòng mình
nôn nao khó tả - một cảm giác giống hệt cảm giác khi tôi
đứng đợi để được gặp Đức Dalai Lama và Đức Karmapa vào
năm 2010.
Cảm ơn Rabsang Rinpoche và Lama Samton mà chúng tôi có thể gặp được Sư Tổ
trong mười phút vào ngày 2 tháng 4. Sư Tổ tiếp đón chúng tôi rất nồng ấm với nụ
cười luôn bừng sáng trên khuôn mặt của ngài. Chúng tôi rất hạnh phúc vì đã có thể
nói chuyện trực tiếp với Sư Tổ bằng tiếng Anh. Trái tim tôi reo vang với niềm mãn
nguyện vì cuối cùng mong ước được gặp Sư Tổ của tôi cũng thành hiện thực.
Lễ Boom Tsog được tổ chức ở Godavari trong năm ngày, từ 2 tháng 4 đến 6 tháng
4. Trời về đêm rất lạnh và thi thoảng có mưa. Người ta nói khi mưa rơi ở Godavari
thì tuyết sẽ rơi trên Lạp chi. Tôi kêu cầu Thầy tôi, kêu cầu Milarepa bởi vì tôi cảm
thấy lo lắng. Nhưng thẳm sâu trong trái tim tôi, tôi biết rằng thể nào Thầy tôi và
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 11
Milarepa cũng sẽ giúp đỡ. Bằng cách nào đó, sự quyết tâm của chúng tôi đến Lạp chi
sẽ được hỗ trợ.
Tôi có cơ hội được thăm hang nhập thất của Chunga Rinpoche tại Godavari. Chunga
Rinpoche là một vị đạo sư lớn. Ngài là một trong những vị thầy của Sư Tổ và là vị
thầy chính của Sonam Jorphel Rinpoche.
Nước cho người nhập thất
ngay cạnh hang nhập thất của Chunga Rinpoche tại Godavari
Lá tầm ma đã biến cơ thể Milarepa trở nên xanh
do ngài thường xuyên ăn chúng
Có một bụi cây tầm ma ở gần động và một lama đã vô tình chạm bàn tay của mình
vào lá tầm ma và bị đau. Tôi nhận ra những chiếc lá này là nguồn thức ăn chính
của Milarepa trong thời gian ngài thiền định tại Lạp chi và chính nó đã làm cơ thể
của ngài chuyển sang màu xanh. Tôi nhìn lại bản thân mình, tôi nhìn lại lá tầm ma.
Làm sao tôi có thể chạm vào chúng, nói gì đến việc ăn chúng? Một niềm thương
cảm Milarepa rất lớn chạy dọc sống lưng tôi. Tôi cảm thấy vô cùng thương cảm và
tôn kính ngài đến nỗi tôi đã thầm khóc trong lòng. Đây là lần đầu tiên tôi trải
nghiệm thấy cuộc đời Milarepa siêu vượt biết nhường nào!
Chúng tôi đốt lửa trại hàng đêm tại Godavari cùng với một
nhóm các lama và các nhà sư trẻ. Thỉnh thoảng chúng tôi uống
trà, thỉnh thoảng chúng tôi nói chuyện, thỉnh thoảng chúng tôi
tụng chú và thỉnh thoảng chúng tôi ca hát. Mặc dù tôi mới gặp
phần lớn số người trong nhóm nhưng họ đã trở nên gần gũi với
tôi như thể họ là những người bạn thân thiết từ lâu.
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 12
Với sự thực hành cần mẫn của tất cả mọi người trong
năm ngày lễ Boom Tsog tại Godavari, chúng tôi đã
vượt xa số lần tụng chú theo yêu cầu. Vào ngày quán
đảnh Milarepa, một hiện tượng thiên nhiên tuyệt đẹp
đã xảy ra. Sau lễ quán đảnh, một cầu vồng hình tròn
xuất hiện trên bầu trời. Suốt cả thời gian, chúng tôi ở
trong rạp để thực hành nên không được chứng kiến hiện tượng kỳ diệu này. Nhưng
một số người ở ngoài đã may mắn chiêm ngưỡng được và đã lưu giữ lại khoảnh khắc
rất đẹp này.
Biết ước vọng của mọi người mong mỏi đến Lạp chi, Sư Tổ và Rabsang Rinpoche đã
quyết định kết thúc lễ Boom Tsog tại Godavari sớm để chúng tôi có thể đến thăm
những hang động và địa điểm linh thiêng tại Lạp chi. Tuy nhiên, Nubpa Rinpoche và
mười lăm nhà sư trẻ tuổi ở lại Godavari để nhập thất ba tháng. Cảm giác bịn rịn, lưu
luyến xen trộn lo lắng đã đến với tôi vào buổi tối cuối cùng tại Godavari. Lưu luyến
bởi vì Godavari đã để lại nhiều phút giây đẹp và nồng ấm trong trái tim tôi. Lo lắng
bởi vì chúng tôi không có một culi nào để mang đồ cho mình đến Lạp chi cả. Thời
gian này trong năm, các culi đã lên núi để tìm kiếm đông trùng hạ thảo. Tuy
nhiên, điều này không làm chúng tôi nhụt chí. Nếu không còn một culi nào cả thì
chính chúng tôi sẽ trở thành cu li cho bản thân mình. Tulku trẻ tuổi và bạn của
Tulku đã rất tử tế yêu cầu giúp đỡ khi gợi ý sẽ xin phép Nubpa Rinpoche rời khỏi
Godavari một ngày để mang đồ cho chúng tôi từ Godavari đến làng Nyampuk –
nơi chúng tôi có thể tìm được culi để tiếp tục hành trình. Thật là một lời đề nghị
ngọt ngào và tử tế, nhưng làm sao tôi có thể chấp nhận làm vậy được?
Chúng tôi đã sẵn sàng lên đường đến Lạp chi vào
sáng sớm ngày 7 tháng 4 như những người culi thực
thụ. Mọi người đều chuẩn bị hai cây gậy để leo núi.
Anh rể tôi và người anh hem sinh đôi mỗi người
mang khoảng mười lăm đến mười tám cân trong khi
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 13
chị gái và tôi mỗi người mang khoảng bẩy đến tám cân hành lý. Thế mà đấy là
chúng tôi chỉ mang những vật dụng cá nhân thật cần thiết như quần áo ấm đủ
dùng, túi ngủ, bình nước nóng và một số thực phẩm để ăn trên đường đi.
Mặc dù biết sẽ rất vất vả nhưng chúng tôi vẫn vui vẻ vì chúng tôi tin tưởng mạnh mẽ
rằng càng nhiều khó khăn thì càng nhiều tịnh hóa. Thêm nữa, đây cũng là cách để
chúng tôi thành thục tâm thức mình: chấp nhận hoàn cảnh khi nó đến và đi.
Sư Tổ bay trực thăng đến Lạp chi vào cùng sáng hôm đó. Mọi người ra địa điểm đáp
trực thăng để tiễn Sư Tổ. Sân bay ở trên đường đi Lạp chi, cách Godavari khoảng
một tiếng đi bộ. Mặc dầu phải đi bộ, Sư Tổ vẫn luôn luôn mỉm cười và thưởng ngoạn
cảnh đẹp thiên nhiên khi đi qua những phong cảnh đẹp.
Vì đường từ Godavari đến Lạp chi khá xa nên chúng tôi phải khẩn trương. Sau khi
tạm biệt Sư Tổ, chúng tôi vội vã lên đường. Lần leo núi này, chỉ có bốn người chúng
tôi đi kề cận bên nhau trong cùng một nhóm. Tôi biết giờ đây tôi phải dựa vào
chính sức mạnh và bản thân mình. Tôi tin tưởng mạnh mẽ rằng tôi sẽ vượt qua khó
khăn thử thách này vì tôi luôn có sự gia trì của Sư Phụ.
Chúng tôi đi lặng lẽ bên nhau trong vài tiếng. Tôi biết rằng các anh chị tôi đang tập
trung cao độ để tụng chú và quán tưởng Thầy tôi. Không hiểu sao, tất cả suy nghĩ và
quán tưởng trong tôi đều hướng về Sư Tổ. Tôi dừng tụng chú Bạch Quan Âm. Thay
vào đó “Je Mila Shepa Dorje La So Wa Deb So” luôn âm vang trong tâm trí tôi.
Tôi nhìn thấy Sư Tổ dẫn đường và tất cả chúng tôi cùng tụng lời khẩn nguyện đến
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 14
Milarepa. Có thể tâm thức tôi đã đong đầy cảm xúc với Sư Tổ và lời khẩn nguyện
Milarepa trong năm ngày lễ Boom Tsog tại Godavari. Sau một thời gian leo núi,
lưng và hai đầu gối của tôi mệt mỏi rã rời và đau ê ẩm. Nhưng khi tôi tập trung và
hướng tâm về Sư Tổ và Milarepa, tất cả mệt mỏi và đau đớn biến mất. Tôi thấy
mình mạnh hơn như thể tôi có thể đi không ngừng nghỉ. Bạn có thể ngạc nhiên tại
sao một người gầy yếu và thiếu kinh nghiệm leo núi như tôi có thể làm được như
vậy? Đối với tôi, câu trả lời thật rõ ràng: đó là bởi vì tôi đã được gia trì.
Đổi lại những mệt mỏi và khó khăn chúng tôi đã trải qua trong chuyến hành trình,
Mẹ thiên nhiên đã thật rộng lượng ban cho chúng tôi bầu không khí trong lành và
những khung cảnh quyến rũ, làm tâm của chúng tôi dịu lại và bình an.
Chúng tôi qua làng Nyampuk khoảng 1 giờ chiều. Tulku trẻ tuổi đã khuyên tôi nên
ngủ lại qua đêm tại làng vì Tulku nghĩ đi thẳng lên Lạp chi sẽ làm chúng tôi kiệt sức.
Mặc dù một cô gái ở làng đã bảo chúng tôi ở lại vì trời sắp mưa, bốn anh em chúng
tôi vẫn quyết định lên đường trong lúc còn đang sung sức. Chúng tôi muốn đến Lạp
chi sớm để tham dự lễ Puja sẽ được tổ chức vào ngày hôm sau.
Trời đổ mưa, nhưng không nặng hạt. Chúng tôi đã đi qua nhiều đồi núi. Với hành lý
nặng trên lưng, chúng tôi không thể di chuyển nhanh được. Sau khoảng ba giờ đi bộ
từ làng Nyampuk, anh rể tôi bị kiệt sức. Khi anh cảm thấy mình không thể đi được
nữa và chị tôi vừa cầu nguyện được gặp culi trên đường thì từ đâu xuất hiện một culi
đi theo hướng ngược về làng. Cứ như thể bác culi này được Sư Phụ tôi gửi tới để giúp
đỡ chúng tôi vậy. Bác ta đúng là vị cứu tinh của chúng tôi tại thời điểm đó. Đối với
tôi, bác ta thực sự là một vị bồ tát. Nếu bác ta không đồng ý giúp, chúng tôi sẽ
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 15
không biết phải làm gì giữa nơi hiu quạnh như thế này, khi trời đang tối dần và khi
tìm một cái hang để trú chân thật là một ý tưởng xa xỉ.
Chuyển hành lý sang cho bác culi, tôi cảm thấy tự do như thể vừa ném đi được một
hòn đá nặng trĩu trên lưng. Ý nghĩ về Milarepa đã phải bê những hòn đá tảng rất
lớn để xây nhà cho Sư Phụ Marpa đột nhiên chợt đến. Một sự sùng kính đối với
Milarepa lại choáng ngợp lòng tôi. Đây là lần thứ hai tôi trải nghiệm một lòng sùng
mộ sâu thẳm và một niềm tin tuyệt đối vào Milarepa. Tôi tin rằng pháp thân ngài
đang thực sự hiện hữu ngay tại đây, ngay tại thời điểm này. Chẳng qua do nghiệp
bất thiện mà tôi không nhìn được. Tôi lại khẩn thiết kêu cầu Milarepa thêm lần nữa.
Kể từ khi có culi, chúng tôi đã có thể đi nhanh hơn. Bác culi luôn miệng nhắc chúng
tôi phải đi nhanh để đến được tu viện trước lúc trời tối. Khi chúng tôi đi qua rừng
Sang ngập tuyết, một hiện tượng thiên nhiên tuyệt vời đã xảy ra. Chúng tôi nhìn
thấy những bông tuyết nhỏ, mỏng manh, tuyệt đẹp đang rơi xuống. Những bông
tuyết đó chỉ rơi một lúc rồi ngừng, trong một buổi chiều âm u đầy sương và băng
giá – một quang cảnh làm chúng tôi tin rằng mưa chắc hẳn sẽ ập tới. Thế thì làm
sao các bông tuyết này có thể rơi như vậy được? Chúng tôi tin rằng đó là những
bông tuyết gia trì. Sau này, chúng tôi được bảo rằng ngay khi Sư tổ đến được tu
viện, ngài đã cử hành một nghi lễ cầu nguyện cho tất cả chúng tôi – những người
đang còn đâu đó trên con đường leo núi gập ghềnh đến Lạp chi, những người đang
phải chịu nhiều gian khổ.
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 16
Cuối cùng thì chúng tôi cũng đến được Tu viện Lạp chi khi trời
bắt đầu tối. Mọi người đã rất mừng rỡ đón chào chúng tôi như
thể vừa tìm lại được những đứa con đã lưu lạc từ lâu. May mắn
làm sao, không một ai trong bốn người chúng tôi bị ốm bởi độ
cao từ 3.500m đến 4.500m.
Tu viện Lạp chi
Ngọn núi trước mặt tu viện là núi Quan Thế Âm
Chúng tôi nghỉ tại hai cái lều sát cạnh Tu viện Lạp chi trong hai đêm. Trời về đêm
lạnh buốt giá băng và tôi đã phải mặc tất cả quần áo mang theo, mặc dù vậy chân
tôi vẫn tê cóng. Tôi thậm chí phải dán miếng nhiệt vào chân để ngủ tốt hơn. Hầu hết
mọi người được ngủ trong phòng của Tu viện, nhưng không còn đủ phòng cho bốn
người chúng tôi. Sư Tổ đã lo lắng cho chúng tôi. Qua người nấu bếp và một Tulku,
chúng tôi được biết Sư Tổ đã nói về tình trạng của chúng tôi hai lần với mọi người.
Vào sáng ngày thứ hai tại Lạp chi, Sư Tổ đi qua lều của chúng tôi trong khi đi dạo
vào buổi sáng. Ngài đã bảo chúng tôi chuyển vào nhà bếp của ngài, nơi có nhiều củi
và chúng tôi có thể đốt để giữ ấm. Ngài đã đến và xem nhà bếp vào ngày hôm trước
và thấy rằng nó phù hợp cho chúng tôi ở. Ngài thật là đầy lòng yêu thương và nhân
hậu! Nhà bếp ở khá xa Tu viện và đường đến nhà bếp rất nhỏ và dốc. Nhưng chúng
tôi cảm thấy hạnh phúc được ở đó bởi vì không những nó ấm áp hơn nhiều mà
quang cảnh xung quanh nơi đây thật tráng lệ và rất tốt cho thiền định. Đặc biệt
trước đây Sư Tổ đã thiền định tại nơi này trong ba tháng.Thật tuyệt diệu thay!
Sư Tổ qua lều của chúng tôi
khi ngài đi dạo vào buổi sáng
Nhà bếp của Sư Tổ ở Lạp chi
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 17
Với sự từ bi, Sư Tổ đã quyết định tổ chức thêm hai ngày lễ Puja nữa tại hai hang
động linh thiêng và quan trọng của Milarepa: Động Hàng Ma (Dudul Phug) và Động
Rechen Phug.
Dudul Phug rất gần Tu viện Lạp chi. Đó là nơi Milarepa đã hàng phục năm chị em
long thần thổ địa Tseringmas và quy phục họ phát thệ nguyện bảo vệ Phật Pháp. Đó
cũng là nơi Milarepa thành tựu pháp du già nội hỏa (Tummo yoga) trong một điều
kiện vô cùng khắc nghiệt, khi ngài bị mắc kẹt trong động trong sáu tháng trời vì
tuyết rơi dày đã bít kín cửa hang. Nơi đây ngài đã trình diễn thần thông bằng cách
hóa hiện thành báo tuyết và để lại dấu chân in hình báo tuyết trên một tảng đá gần
Dudul Phug. Thiền thất của Garchen Rinpoche được xây sát cạnh động. Ngay phía
trên Dudul Phug là Rechung Phug – nơi đệ tử như mặt trăng của ngài –
Rechungpa đã ở. Khu vực xung quanh động Dudul Phug trông giống như thân của
Đức Kim Cang Thánh Nữ Du Già (Vajrayogini). Ở đó có một miếng đất phẳng gọi là
Choe Jyung Tang, có nghĩa là suối nguồn của Pháp. Đây chính là Mạn đà la của Đức
Vajrayogini. Tương truyền rằng nếu ai thực hành pháp Vajrayogini ở nơi đây thì
người đó có thể thực hành dễ dàng thuận lợi. Vì Dudul Phug là một động rất linh
thiêng và quan trọng nên tôi đã dành khá nhiều thời gian thiền định nơi đây, với
động cơ để phát triển lòng sùng mộ và sự kết nối tâm với Milarepa tốt hơn.
Dudul Phug
Mạn đà la của
Vajrayogini
Thiền thất của Garchen
Rinpoche tại Dudul
Phug
Rechung Phug
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 18
Rechen Phug là một động quan trọng khác nơi Milarepa đã để lại dấu chân trên
tường đá để đáp xuống khi ngài bay về từ Rongshar. Rechen là sự phối hợp bởi hai
từ ‘Repa” và “Chenpo”. “Repa” nghĩa là áo vải – để chỉ Milarepa. Chenpo nghĩa là
siêu việt. Gần với dấu chân của Milarepa, chúng tôi cũng có thể thấy dấu nắm tay
của ngài Namkha Gyaltshen – một hành giả vĩ đại khác, người đã thiền định ở Lạp
chi suốt ba mươi năm.
Dấu chân của Milarepa tại Rechen Phug
Dấu nắm tay của Namkha Gyaltshen tại Rechen Phug
Tại Dudul Phug, chúng tôi – những cư sĩ – ngồi ngoài trong khi tăng đoàn ngồi
trong động để tham dự lễ Puja. Khi Sư Tổ đến, một lần nữa, chúng tôi lại thấy một
hiện tượng thiên nhiên tuyệt đẹp hiếm có xảy ra – những bông hoa tuyết gia trì rơi
xuống trong vài phút từ trên trời cao trong một ngày nắng đẹp, như thể các Dakas,
Dakinies, các vị Hộ Phật, Hộ Pháp và Bổn tôn đang chào đón và cúng dường Sư Tổ.
Tại Rechen Phug thì ngược lại, chúng tôi được ngồi trong động
còn tăng đoàn ngồi ngoài. Tôi chọn ngồi dưới tường đá, nơi có
dấu chân của Milarepa với hi vọng cảm nhận được sự hiện diện
của ngài. Từ chỗ ngồi này, tôi có thể nhìn thấy Sư Tổ thật rõ
ràng trong suốt buổi lễ Puja. Năng lượng trong tu viện thật
thanh và lòng sùng mộ của mọi người thật mãnh liệt đã làm
một số người bật khóc. Cảm ơn Sư Tổ đã cho chúng con cơ hội
ngàn vàng được ở một nơi quý báu, trong một sự kiện quý
báu với một đạo sư quý báu.
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 19
Tu viện Lạp chi hay Chöra Gephel Ling là tu viện chính tại Lạp chi, rất gần Dudul
Phug. Tu viện được đạo sư vĩ đại Shabkar Tsogdruk Rangdrol xây dựng vào khoảng
năm 1830. Có rất nhiều bức tượng linh thiêng và những vật dụng cá nhân linh
thiêng của các đại đạo sư dòng Drikung Kagyu được lưu giữ tại đây. Sư Tổ Chetsang
đã sử dụng những phần còn lưu lại từ bức tượng ban đầu Shang Drak Ma để làm ra
3 bức tượng mới và một trong ba bức được lưu giữ tại Tu viện Lạp chi. Bức tượng
Shang Drak Ma đã được chính Milarepa làm bằng đất sét trộn với máu từ mũi và
nước miếng của ngài. Một bức tượng Milarepa quý hiếm khác do Rechungpa – đệ tử
như mặt trăng của ngài làm. Chính Milarepa đã hô thần nhập tượng và nhận xét
rằng bức tượng này rất giống ngài. Bức tượng này cũng được lưu giữ tại Tu viện. Cảm
ơn sự từ tâm của Rabsang Rinpoche mà chúng tôi có cơ hội được chiêm bái và được
gia trì bởi những vật dụng linh thiêng của các đại đạo sư, như giày của Tổ Tilopa, Tổ
Marpa, của ngài Namkha Gyaltshen, áo của Tổ Milarepa và xá lợi của một ni sư và
hai chú trâu yak đã giác ngộ.
Bảo tháp Jangchup
Bảo tháp nhỏ làm từ các phiến đá
có kinh Phật, cạnh bên bảo tháp
Jangchup
Kinh khắc trên phiến đá
Gần Tu viện là bảo tháp Jangchup. Bảo tháp này đặc biệt ở chỗ bảo tháp được rất
nhiều đệ tử của đạo sư Shabkar xây dựng chỉ trong một ngày. Mỗi đệ tử chỉ cần
mang theo một viên đá và cùng nhau, họ đã xây nên bảo tháp. Những viên đá đầu
tiên này giờ đây được đặt bên trong một bảo tháp mới được thiết kế bao quanh bảo
tháp cũ để bảo vệ bảo tháp cũ khỏi bị hư hại, đổ nát. Gần bảo tháp Jangchup là một
bảo tháp nhỏ được dựng lên từ các phiến đá có kinh Phật ở trên các phiến đá. Vì bảo
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 20
tháp Jangchup ở trên đồi nên quang cảnh ở đây thật hùng vĩ và bao la. Nơi đây rất
lý tưởng cho thiền định và đi kinh hành.
Bao bọc xung quanh Tu viện Lạp chi là bốn dãy núi thiêng: Chakrasamvara,
Chenrezig (núi Quan Thế Âm Bồ Tát), Vajrapani (Núi Kim Cương Thủ Bồ tát) và
Manjushri (Núi Văn Thù Sư Lợi Bồ tát). Vào thời điểm chúng tôi ở đây, ba ngọn núi
Chenrezig, Vajrapani và Manjushri bị tuyết bao phủ gần hết, nhưng phần lớn núi
Chakrasmavara thì không bị tuyết bao phủ. Do đó chúng tôi có thể tham quan các
hang động quan trọng của Milarepa trên núi Chakrasamvara, nhưng lại không đến
được hồ thiêng trên núi và không đến được khu vực núi Manjushri gần làng Lạp chi,
nơi có kinh Phật được khắc trên đá. Tuy vậy, Sư Tổ bảo chúng tôi rằng tham quan
như vậy là đủ cho chúng tôi trong chuyến đi này.
Ảnh Panorama chụp bốn ngọn núi thiêng: Chakrasamvara, Chenrezig, Vajrapani và Manjushri
Ze Phug (Động Bờm ngựa) là động cao nhất tại Lạp chi. Đường đến động khá hiểm
trở và khó khăn đối với chúng tôi, tuy nhiên rất bõ công. Khi bạn đến được động sẽ
thấy một quang cảnh bao la hùng vĩ trước mắt. Trên đường đến Động Ze Phug có
dấu chân của vị lãnh đạo năm vị long thần thổ địa mà Milarepa đã hàng phục tại
động DuDul Phug. Gần động Ze Phug là giếng thiêng do ngài Mahakala bốn tay
cúng dường lên Milarepa. Đáng ngạc nhiên là mực nước trong giếng ổn định quanh
năm và không bao giờ giảm, kể cả có bao nhiêu người uống nước đi nữa. Nước rất
ngọt và mát, đúng thật là nước được gia trì.
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 21
Dấu chân của chị cả
Tseringma
Dấu chân của Milarepa gần
Động Ze Phug
Giếng thiêng do ngài Mahakala
cúng dường Milarepa
Động Ze Phug
Được một lama và một yogi giúp đỡ, chúng tôi đến được Động Bepa Gong Phug
(Động thượng giải mã mọi bí mật). Đây là nơi Milarepa đã nhìn thấy mạn đà là của
Chakrasamvara trong thiền định. Điều này có thể giải thích ý nghĩa tên động – là
giải mã mọi bí mật. Chúng tôi thiền định ở đây trong khoảng ba mươi phút. Nơi
bình yên này có thể làm tâm bạn trong sáng hơn, an trú dễ dàng hơn trong tĩnh
lặng. Vị lama dẫn chúng tôi đi đã từng nhập thất ở một thiền thất ngay cạnh Động
Bapa Gong Phug trong bốn năm, trong khi vị yogi đã từng nhập thất ba năm tại
một thiền thất cao hơn, nhưng cũng thuộc khu vực này. Họ trẻ và nhanh nhẹn, do
vậy mà chúng tôi đã có một cuộc hành trình khá phiêu lưu. Chúng tôi đi theo một
đường tắt ngắn hơn nhưng phủ đầy tuyết và trên đường về, chúng tôi đã trượt tuyết
hai lần. Đầu tiên tôi khá sợ khi phải trượt tuyết nhưng không còn cách nào khác vì
mọi người trong đoàn đều làm vậy. Cuối cùng, hóa ra nó lại là một trải nghiệm
tuyệt vời. Tôi cũng ghé qua một thiền thất khác của Chunga Rinpoche trên đường
đến Bepa Gong Phug.
Động Bepa Gong Phug
Bên trong động Bepa Gong Phug
Chúng tôi đã trượt trên núi tuyết
này
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 22
Động cuối cùng chúng tôi đến là Lungten Phug – tên động có
nghĩa là Động Tiên Tri Giữa Đại Ngàn. Động này gắn với Sơ Tổ
Jigten Sumgon người đã tiên tri rằng ngài sẽ gửi 55,525 đệ tử
đến đây để tu tập và đúng như những gì ngài đã nói, ngài đã
làm như vậy. Pháp vương Jigten Sumgon cũng đã tiên tri rằng
động đầu tiên mà đệ tử của ngài – Dorzin Yangru Padrak
thiền định là động có hình một trái tim người lật ngược – đó
chính là Lungten Phug.
Sư Tổ định rời Lạp chi vào ngày 10 tháng 4. Mọi người lên kế hoạch là tất cả chúng
tôi sẽ làm một trăm linh tám cúng dường hương khói (108 smoke offerings) dâng
lên Sư Tổ để mang lại sự tốt đẹp cho chuyến đi của ngài. Anh tôi dậy rất sớm để cắt
cành và lá Sang dùng cho cúng dường hương khói. Sau bữa sáng, chúng tôi vội vã
lên đồi, nơi trực thăng hạ cánh để đốt lá. Sư Tổ đến đây từ sớm và trì tụng kinh với
tăng đoàn trong khi đợi trực thăng. Sư Tổ đã gia trì và cho tất cả mọi người thuốc
pháp. Tuy vậy, Sư Tổ không bay chuyến đầu tiên để dành chỗ cho một nhóm người
Đài loan. Mặc dù thời tiết hôm đó rất đẹp, trời nắng và trong xanh, nhưng sau
chuyến trực thăng đầu tiên thì không còn một chuyến nào nữa cả vì gió to ở
Kathmandu làm trực thăng không bay được. Chúng tôi đợi đến tận trưa, nhưng thời
gian chờ đợi trực thăng thật thích thú vì chúng tôi được ở bên Sư Tổ nhiều hơn và
được thưởng thức những màn biểu diễn nhảy múa của người địa phương để Sư Tổ
xem.
Cúng dường hương khói lên Sư Tổ
Sư Tổ và tăng đoàn đang tụng kinh
Người địa phương nhảy múa để Sư Tổ
xem
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 23
Thời tiết trong bốn ngày Sư Tổ ở Lạp chi rất đẹp. Trời trong xanh và đầy nắng. Sau
khi Sư Tổ đi, tuyết rơi rất nhiều. Chỉ sau một đêm mà toàn khu vực phủ đầy tuyết.
Tuyết dày khoảng năm mươi xen-ti-mét. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời chúng
tôi nhìn thấy tuyết rơi trắng xóa. Cảm ơn Mẹ thiên nhiên đã cho chúng tôi những
khoảnh khắc tuyệt đẹp như vậy. Quang cảnh như thể chúng tôi đang ở trong một
câu chuyện cổ tích và đang dạo chơi trong một xứ sở thần tiên. Chúng tôi làm người
tuyết, tượng tuyết Milarepa và còn chơi trò ném tuyết vào nhau nữa.
Tại Lạp chi, chúng tôi kết bạn với một nhóm tám nhà sư trẻ của tu viện Ka-Nying
Shedrub Ling (hay còn gọi là Tu viện Trắng ở Kathmandu). Tu viện này thuộc cả hai
dòng Kagyu và Nyingma, dưới sự quản lý của
Chokyi Nyima Rinpoche và sự hướng dẫn của
Kyabgon Pakchok Rinpoche và cha của ngài –
Tsikey Chokling Rinpoche. Tất cả các nhà sư trẻ
này đều thân thiện, có tính kỷ luật cao và rất
tử tế. Họ còn biết làm rất nhiều thứ. Họ đã nấu
cho chúng tôi ăn một số lần khi các đầu bếp đã
rời Lạp chi. Chúng tôi cũng tham dự lễ Puja do họ tiến hành tại Dudul Phug, trong
lễ này có trì tụng “Gọi Thầy Từ Chốn Ngàn Xa”. Họ tụng hay và thiết tha đến nỗi
một số người trong chúng tôi đã khóc. Sau này, khi về lại Kathmandu và đến thăm
Tu viện Trắng, chúng tôi phát hiện ra một trong số họ là họ hàng của Thầy tôi –
Garchen Rinpoche. Thảo nào mà chú ấy biết rất nhiều về cuộc đời Thầy.
Khu vực xung quanh nhà
bếp của Sư Tổ
Đường đến làng Lạp chi
Tu viện Lạp chi ngập trong
tuyết
Tượng tuyết
Milarepa
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 24
Mặc dù tuyết rất dày và đường rất trơn nhưng chúng tôi phải rời Lạp chi sớm hơn
dự định một ngày, do tình trạng thiếu culi lại lặp lại. Vì bốn người chúng tôi chỉ có
một culi nên hai anh tôi lại phải mang khá nhiều hành lý. Cũng như lúc đi, họ vẫn
vui vẻ chấp nhận mà không một lời than phiền. Chúng tôi ở qua đêm tại làng
Lumnang, trong nhà của Dawa Tsering – người đã giúp Lapchi Association quản lý
và sắp xếp các việc hậu cần cho người nước ngoài. Bố mẹ của Dawa chào đón chúng
tôi nồng ấm và chu đáo. Họ mời chúng tôi ăn những món ngon nhất mà họ có. Đó
cũng là một trải nghiệm thú vị cho tôi biết thêm về cuộc sống của người Tây Tạng.
Trên đường trở về, chúng tôi đi qua
Godavari. Một cảm giác hoài niệm không thể
diễn tả tràn ngập tâm trí tôi. Tôi biết rằng
Nubpa Rinpoche và mười lăm nhà sư trẻ giờ
này đang nhập thất. Thì thầm vào trong gió,
tôi cầu nguyện cho tất cả bọn họ, đặc biệt
Tulku trẻ tuổi tiến xa trên bước đường tu tập
giải thoát vì lợi lạc của tất cả chúng sinh. Thác nước gần Godavari
Trờ về Kathmandu, chúng tôi còn lại vài ngày để thăm viếng Tu viện Sechen, đảnh
lễ Yangthang Rinpoche, Dilgo Khyentse Yangsi Rinpoche, Dudjom Yangsi Rinpoche
và Sonam Jorphel Rinpoche. Tôi cũng kịp đi nhiễu một trăm linh tám vòng quanh
Đại Bảo Tháp Boudhanath.
Vào đêm trở về tại làng Lamabagar, chúng tôi gặp bếp trưởng ở Godavari. Anh ta
đã hỏi chúng tôi có hạnh phúc và thỏa mãn với chuyến đi không? Bạn chắc hẳn đã
đoán được câu trả lời của tôi rồi. Vâng, tôi hoàn toàn hạnh phúc và thỏa mãn.
Không có gì chúng tôi có thể đòi hỏi thêm được nữa. Hành trình khép lại với thật
nhiều khoảnh khắc tuyệt đẹp và đầy năng lực gia trì mà chúng tôi sẽ giữ mãi trong
trái tim và tâm khảm. Lạp chi, khi nào tôi lại có thể được gặp bạn?
Diary of Pilgrimage to Lapchi – March 21 to April 22, 2015, by Konchog Osal Drolma Page 25
Những ai đã nhìn thấy khuôn mặt ta hoặc nghe những gì ta đã nói,
Những ai lưu giữ câu chuyện của ta trong tâm họ,
Những ai chỉ nghe nhắc về chuyện của ta hoặc chỉ nghe đến tên ta,
Chúng ta có thể gặp nhau trên cõi Tịnh độ Hỉ lạc Đích thực.
(~ Milarepa ~)
-------------------ooo---------------------------
Giờ đây, khi tôi đang ngồi viết những dòng nhật ký này
thì đất nước Nepal đang oằn mình trong một trận động
đất kinh hoàng với rất nhiều dư chấn, đã làm hàng ngàn
người chết và bị thương. Nhiều Tu viện bị ảnh hưởng nặng
nề, nhiều ngôi nhà bị hủy hoại và nhiều con đường đã bị
tàn phá. Tu viện Lạp chi, một số chặng đường leo núi đến
Godavari và Lạp chi và Đại Bảo Tháp đều bị hư hại
nghiêm trọng. Bài học về vô thường và luật nhân quả này
quá lớn lao để chịu đựng. Mặc dù vậy, những người bạn ở
các tu viện của tôi vẫn rất kiên cường. Hàng ngày, họ đã đến giúp đỡ những vùng nghèo
nhất, hẻo lánh nhất và chịu thiệt hại nặng nề nhất – nơi mà những người dân ở đó đang vô
vọng. Họ đã thắp sáng ngọn đuốc niềm tin trong trái tim mọi người rằng tình yêu thương và
lòng từ bi sẽ trường tồn mãi mãi. Lúc này là lúc mà sự thực hành tâm linh, tình yêu thương
và sự quan tâm cần phải được thể hiện nhiều nhất. Bởi vậy, hãy CẦU NGUYỆN cho NEPAL,
hãy GIÚP NEPAL! Nepal rất cần những trái tim nhân hậu như của các bạn.
Vietnam, ngày 19 tháng 5 năm 2015
Konchog Osal Drolma