25
Tác Gi: Hng Kim VN MÃI YÊU NGƯỜI www.phuonghong.com www.taixiu.com 95 PHN V “Bán cho tôi bông hng đi cô bé. Đóa hoa nào còn búp nmn màng'' Song Tú cười khúc khích, cô ha theo bài thơ: “Tôi đứng lên xin ông chtôi la. Mt bông hng va ý nghĩa va sang”. Vĩnh Phúc cười tht tươi: - Nht em ri Song Tú? Song Tú liếc anh: - Hôm nay anh rnh đến đây gho em? - Anh mua hoa tht mà. Song Tú chvào mũi anh: - Tng ai, nói mau? - Còn ai ngoài bà chn nhà em. - Anh trnên tình ttbao givy. Vĩnh Phúc cú lên đầu cô: - Con gái các người ai cũng thích tng hoa, còn bày đặt hi cơ cu. - Em là ngoi l. - Anh có nghe nhm không? Song Tú gt đầu: - Vi em hin kim mi thích hơn. Vĩnh Phúc la lên: - Em quá lm!

Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 95

PHẦN V

“Bán cho tôi bông hồng đi cô bé.

Đóa hoa nào còn búp nụ mịn màng''

Song Tú cười khúc khích, cô họa theo bài thơ:

“Tôi đứng lên xin ông chờ tôi lựa.

Một bông hồng vừa ý nghĩa vừa sang”.

Vĩnh Phúc cười thật tươi:

- Nhất em rồi Song Tú?

Song Tú liếc anh:

- Hôm nay anh rảnh đến đây ghẹo em?

- Anh mua hoa thật mà.

Song Tú chỉ vào mũi anh:

- Tặng ai, nói mau?

- Còn ai ngoài bà chằn nhà em.

- Anh trở nên tình tứ từ bao giờ vậy.

Vĩnh Phúc cú lên đầu cô:

- Con gái các người ai cũng thích tặng hoa, còn bày đặt hỏi cơ cầu.

- Em là ngoại lệ.

- Anh có nghe nhầm không?

Song Tú gật đầu:

- Với em hiện kim mới thích hơn.

Vĩnh Phúc la lên:

- Em quá lắm!

Page 2: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 96

Song Tú cười rũ rượi, Vĩnh Phúc nhìn vào tiệm:

- Bác gái đâu em?

Song Tú sửa lưng:

- Mẹ vợ mới đúng!

- Con nhỏ này lúc nào cũng ăn thua đủ với anh. Anh phải tìm người khớp cái mỏ của nhỏ lại mới được.

- A, anh dám nói em vợ là ngựa.

Vĩnh Phúc đế thêm:

- Còn là con ngựa chứng nữa.

- Cũng may chị Song Kiều là chị Hai, nếu không hỏi, để Song Tú này làm chị sẽ cho anh chờ dài cả cổ.

- Nè? Ở hiền gặp lành, nhỏ làm ơn dịu dàng một chút, anh sẽ làm mai cho.

- Anh định gả em vợ anh cho ai vậy?

- Việt kiều!

- Hay đó.

- Campuchia.

- Vô duyên.

Vĩnh Phúc cười khì khì:

- Nè, mau kết bông cho anh đi kẻo bà chằn đó nổi giận thì phiền lắm!

Song Tú nhướng mắt:

- Càng hay chứ sao?

- Em có chiêu gì vậy?

Song Tú nói rất khẽ:

- Anh có nghe câu khi người phụ nữ nổi giận, bốn mươi nụ hôn nhẹ nhàng đủ làm nguôi lòng nàng.

Vĩnh Phúc cau mày:

Page 3: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 97

- Anh nhớ có bốn sao em lại nói bốn mươi, hôn nhiều như vậy chắc anh chết mất.

- Chị Hai là bác sĩ mà.

Vĩnh Phúc điểm mặt Song Tú:

- Có giận lần nào chưa mà rành quá vậy Song Tú?

Song Tú đỏ mặt:

- Đúng là làm ơn mắc oán.

Cầm đóa hoa hồng chớm nụ, Vĩnh Phúc gật đầu:

- Cám ơn nhỏ nha!

- Cám ơn chuyện gì?

- Bốn nụ hôn đó.

Song Tú lắc đầu nhìn theo dáng Vĩnh Phúc khuất dần ở cuối chợ, vừa lúc bà Tú Lệ về đến.

- Má!

- Thằng Phúc mới ở đây ra hả Tú?

- Ảnh không thấy má à?

Bà Tú Lệ lắc đầu:

- Nó làm gì như người mất hồn, mắt nhìn đâu đâu, miệng cứ cười tủm tỉm.

Song Tú khẽ cười:

- Ảnh bị con gái cưng của má bắt mất hồn vía rồi.

Bà Lệ cũng bật cười:

- Thiệt là...

- Má à? Chừng nào ảnh với chị Hai kết hôn vậy?

- Thằng Phúc là đứa cầu tiến, nó nói để nó lấy xong bằng cao học gì đó rồi mới tính đến chuyện cưới xin.

- Má để con gái má chờ đợi, má không sốt ruột sao?

Page 4: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 98

- Hôn nhân tự chị con chọn, ba với má không hề o ép. Miễn sao tụi nó thấy vui là được.

- Con không ngờ ba má luôn luôn đi trước thời đại.

- Con nhỏ này, còn con có chọn cho mình một người để chờ đợi chưa?

Song Tú mỉm cười:

- Má chọn cho con đi!

Bà Lệ lại gần Song Tú:

- Má có chỗ này chắc con hài lòng lắm.

Song Tú nói đùa mà bà Lệ lại nói thật, cô chong mắt nhìn mẹ:

- Ai vậy má?

- Thằng Đăng, mối bỏ hoa cho má ở Đà Lạt.

- Anh ta là người thế nào?

- Đẹp trai, lịch sự, có việc làm hẳn hoi.

- Má gặp anh ta lúc nào?

Thấy Song Tú quan tâm, bà Lệ hớn hở kể:

- Lần đó dì Thuận con bận việc không vào được nên cậu ấy vào thu tiền giúp dì Thuận con. Cậu ta ăn nói nhẹ nhàng, lễ phép lắm.

- Còn con gái má?

- Con á hả? Dữ như chằn.

- Vậy má thấy có hợp không?

Bà Lệ khựng lại:

- Nhưng mà một đứa nói một đứa nghe, má thấy cũng tốt đó!

- Mà người nói nhiều là con gái má. Má không sợ bên nhà dì Thuận cho là con ăn hiếp chồng à?

Bà Lệ bóp cái miệng cô lại:

- Đã không thích thì nói đại ra làm má mất công tâng bốc người ta.

Page 5: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 99

Song Tú bật cười:

- Má tính lịch sử lặp lại à?

- Cái gì mà lịch sử lặp lại.

- Thì ba với má đó, người kết hoa, người đem xe đến kết, lãng mạn ghê. Bây giờ má tính con người bỏ hoa đi cưới con người bán hoa sao?

- Ai nói với con vậy?

Song Tú ẻo lả:

- Chuyện này anh biết, em biết đừng để hai con Song Kiều và Song Tú biết. Tụi nó cười…

Bà Tú Lệ cười chảy nước mắt:

- Ba con các người toa rập chọc quê má.

Chuông điện thoại reo cắt ngang câu chuyện mẹ con Song Tú. Bà Tú Lệ nghe xong hỏi Song Tú:

- Con có nhớ biệt thự số 50 đường Học Lạc không Tú?

Song Tú giật thót:

- Có chuyện gì vậy má?

Bà Lệ không nhìn thấy nét căng thẳng trên khuôn mặt con gái:

- Ngày mai nhà người ta tổ chức lễ đính hôn, người ta nhờ kết một đóa hoa cho cô dâu.

Song Tú nghe đau nhói ở ngún tay, thì ra gai hoa hồng đã đâm vào tay cô, máu nhỏ từng giọt.

- Đính hôn à?

- Ngoài ra còn đặt mua một số hoa khác, má nghĩ làm phiền con một chuyến.

Khuôn mặt Song Tú tái nhợt, câu trả lời của anh đây sao Quân? Anh đáp lại sự chờ đợi của em bằng cái đám hỏi này ư? Chua xót quá, chưa có nỗi đau nào hơn nổi đau này. Quân ơi! Em mất anh thật rồi!

- Song Tú! Tú!

Page 6: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 100

Cô không còn nghe lời má cô gọi, cô dắt xe ra, mắt cô nhòa lệ. Cô muốn làm cái gì đó để trút bỏ nỗi đau trong lòng cô. Cô đến một nơi, ở đó có một khu để dành cho các phòng được ngăn cách. Người ta bảo sau khi ở đó ra, tâm hồn sẽ thanh thản.

Song Tú chọn một phòng, sau khi đóng cửa, cô bật khóc như chưa từng được khóc. Cô hét thật to, tay cô vớ được vật gì cô ném vào tường vật nấy. Tiếng đổ vỡ vang lên loảng xoảng, tất cả đã bể vụn qua bàn tay cô.

Song Tú cảm thấy nhẹ nhàng đôi chút. Cô tự nhủ tình yêu này ngay từ đầu cô đã biết mình thất bại. Bao nhiêu công sức vun đắp, bao nhiêu chờ đợi, hy vọng đều đổ sông, đổ biển, giờ trong lòng cô chỉ còn nỗi buồn không thể tả.

Song Tú đến quán với tâm trạng hết sức buồn chán. Cái miệng lanh lợi mọi

ngày của cô biến mất thay vào là nét ủ đột, âu sầu. Cô thơ thẩn ngắm nhìn tấm ảnh của Khánh Ngân cùng người đàn ông lạ.

Cái tự tìm sự thật mà Minh Sương nói với cô là anh đã từ bỏ cô để đến với Khánh Ngân. Tất cả đã đảo lộn.

- Chị Tú! Có người tìm chị!

Tim đập nhanh nhưng Tú cố dằn nén:

- Ai?

- Anh ấy nói chị ra ngoài.

Song Tú lạnh lùng:

- Chị đang bận.

Cuối cùng anh cũng đến để nói với cô câu từ biệt. Cô không biết mình có đủ can đảm để nghe hay không. Cô phải làm gì trong hoàn cảnh nây. Cô là người thua cuộc.

- Song Tú!

Song Tú giữ cho giọng nói mình không run:

Page 7: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 101

- Anh mới đến à?

- Anh muốn gặp riêng em!

- Em đang bận.

Giọng anh khẩn khoản:

- Anh chỉ xin em một chút thôi.

Song Tú cười cay đắng, bây giờ anh chỉ dành cho cô một chút thời gian thôi. Phải! Một chút để nói câu chia tay.

Thấy Song Tú còn do dự, anh nắm lấy tay cô kéo ra ngoài làm cô vô cùng xấu hổ vì quán đang đông người. Cô kêu lên:

- Buông tay tôi ra.

Quân đứng đối diện với Tú, anh cầm lấy bàn tay cô:

- Anh xin em tiếng tôi lạnh lùng, xa lạ ấy đi! Hãy lắng nghe anh nói, trong lòng anh chỉ có em, Song Tú!

Tú quay phắt đi:

- Anh còn nói dối được à?

Tiếng Quân ngọt ngào:

- Anh không dối em điều gì cả. Anh nghĩ anh làm gì chắc em cũng hiểu và nghĩ giống như anh.

Song Tú lạnh lùng:

- Tôi không tốt như anh nghĩ.

Quân cố níu cô lại:

- Em đang hờn trách anh?

- Tôi đâu vinh hạnh có cái quyền đó.

- Anh đã nói, với anh, em có rất nhiều quyền lực.

- Vậy nếu tôi bảo anh không được làm chú rể ngày mai. Anh có làm được không Minh Quân lùi lại:

- Song Tú!

Page 8: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 102

Song Tú cay đắng:

- Không được chứ gì?

- Em trách anh?

- Tôi đâu dám trách anh, chỉ trách tôi trước đây ngu khờ, dại dột. Biết người ta đã có nơi, có chỗ rồi mà cứ mãi yêu.

Quân mạnh tay kéo cô vào lòng, Tú lại nghe yêu thương dâng đầy, lòng cô dịu lại.

- Anh không thể giải thích nhiều với em, anh biết mình có lỗi với em. Anh xin lỗi! Anh đã đem đến cho em phiền não, anh không mang đến cho em hạnh phúc như em mơ ước. Cả đời Minh Quân này cũng không trả hết món nợ ân tình của em. Anh chỉ mong em tha thứ cho anh và luôn nhớ một điều. Anh mãi mãi yêu em? Chỉ có một mình em thôi.

Song Tú bật khóc trong vòng tay anh, giọng cô nghẹn ngào:

- Anh ích kỷ, anh xây tổ ấm cho mình mà còn muốn người ta luôn nhớ đến anh!

Vòng tay Quân siết mạnh:

- Có những chuyện không thể nói ra cho em biết được. Nhìn em đau khổ thế này anh ray rứt lắm. Nhưng thật lòng, anh không hề có lỗi với em.

Song Tú rời anh ra:

- Anh đừng nói nữa, em không muốn tìm hiểu nguyên nhân vì đâu anh có quyết định này. Em chỉ cần nghe anh nói như thế này cũng đủ cho em cả đời hạnh phúc. Anh làm gì em cũng ủng hộ anh, kể cả anh chấp nhận chia tay với em cũng vậy. Song Tú này được quen và yêu anh bấy lâu kể cũng vui lắm rồi! Minh hãy trở về nơi xuất phát đi!

Minh Quân biết để nói ra những lời này, Song Tú đã cố gắng hết sức. Anh có thể nhìn thấy Song Tú sẽ ngã quỵ một khi anh quay lưng bỏ đi! Lòng anh đau đớn.

- Song Tú? Anh muốn nói với em chuyện này!

- Không cần đâu anh, mọi chuyện nên chấm dứt ở đây. Anh nên về lo cho lễ đính hôn ngày mai. Em sẽ giao hoa cô dâu đúng hẹn.

Nói xong Song Tú bụm miệng ngăn tiếng khóc đi nhanh vào quán. Quân đứng nhìn theo tan nát cõi lòng. Trên đời này còn gì khổ bằng mất người mà mình yêu.

Page 9: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 103

Quân gặp ngay bà Mai ở ngưỡng cửa. Bà lôi anh về phòng riêng của mình, giọng bà nghiêm nghị:

- Con vừa đi tìm Song Tú?

Quân khẽ gật, bà nhăn trán:

- Con muốn làm gì nữa đây?

- Nhưng mẹ có biết Song Tú buồn khổ lắm không?

- Rồi cô ấy sẽ quên.

Quân cười nhạt:

- Mẹ nói nghe quá đơn giản. Con trai mẹ đã làm trái tim cô ấy rỉ máu.

- Trái tim Song Tú rỉ máu đã khiến con muốn nhận trách nhiệm, còn cả đời Khánh Ngân thì con nói sao?

- Con nhắc một lần nữa cho mẹ nhớ! Hậu quả của Khánh Ngân không phải do con làm.

Bà Mai biết nói khích chỉ làm Quân nổi loạn, bà dịu giọng:

- Mẹ xin con, hãy vì mẹ, vì hai bác ấy và vì sự sống còn của Khánh Ngân mà xuôi theo sự sắp xếp. Sau khi cưới rồi, thời gian sống chung nếu không hợp, tùy con quyết định.

Minh Quân sửng sốt nhìn mẹ:

- Mẹ! Mẹ nới gì lạ vậy? Mẹ xem cuộc hôn nhân này là trò đùa à? Sao mẹ lại dạy cho con trở thành người bất nhân bất nghĩa vậy?

Bà Mai hốt hoảng:

- Con đừng làm mẹ rối.

Anh nắm chặt tay mẹ:

- Hãy nói cho con biết sự thật.

Bà Mai nhổm lên:

- Sự thật gì?

- Tại sao mẹ lại kiên quyết bắt con phải cưới Khánh Ngân?

Page 10: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 104

Bà bật khóc, tiếng khóc làm Quân mềm lòng:

- Mẹ chỉ vì con thôi. Ba mẹ Khánh Ngân ra đi giao toàn bộ tài sản và nó cho mẹ trông coi. Anh chị ấy có nói nếu sau này con và nó thành chồng thành vợ thì coi như tất cả tài sản sẽ thuộc về con. Khánh Ngân yêu con, ba mẹ nó cũng quý con và coi trọng sự nghiệp của con. Mẹ không muốn phụ lòng tốt của họ, chỉ là con thay ba mẹ trả nợ ân tình của họ thôi.

- Mẹ cũng biết người mà Khánh Ngân quan tâm là Tuấn Kiệt!

- Anh ta đã chết rồi! Quân à! Mẹ biết con là người coi trọng tình nghĩa. Con không nở để ba mẹ phải mất mặt phải không con?

Quân đứng lên:

- Con không cần địa vị, tiền tài hay bất cứ tài sản nào của họ, nhưng con cần một tình cảm gia đình. Con cần ba mẹ. Mẹ nên làm trọn vai trò mẹ chồng đi!

Bà Mai gật đầu, tay quẹt nhanh những giọt nước mắt đang rơi.

Song Tú cắm cúi kết đóa hoa cô dâu mới nhìn cứ ngỡ cô chăm chú, nhưng

nhìn kỹ sẽ thấy đóa hoa thấm đẫm nước mắt của cô.

- Song Tú!

Cô giật thót, cái gai hoa hồng trên tay cô lại làm cô chảy máu. Minh Sương hoảng hốt:

- Tú! Chảy máu kìa!

Vừa băng ngón tay cô, Minh Sương càm ràm:

- Hoa cô dâu mà toàn là nước mắt và máu, e là điều chẳng lành.

Song Tú quẹt nước mắt:

- Đừng nói cho má ta biết, má ta sẽ buồn đó!

- Lau mặt đi! Nhìn cái mặt mi có mà giấu nổi ai. Ta biết mi buồn lắm, nhưng đã chấp nhận sự thật rồi thì đừng làm khổ mình mãi.

Page 11: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 105

Song Tú đứng lên ngắm nghía đóa hoa.

Minh Sương cười:

- Đứng im! Ta thấy mi ôm đóa hoa này coi bộ đúng người hơn đấy?

- Con quỷ, nói xàm.

Minh Sương chở Song Tú đến giao hoa cho gia đình bà Mai. Cô nhận ra vị khách đến tìm cô đêm ấy, bà Mai cũng thoáng thấy cô, bà đon đả:

- Song Tú! Cái nghề bán cà phê không đủ trang trải hay sao mà cháu lại kiêm luôn bán hoa vậy?

Song Tú nghe giọng mai mỉa của bà khác xa cái đêm bà đến tìm cô. Cô đáp trả cũng không kém:

- Dạ! Cháu chỉ còn thiếu cái nghề bán tình yêu nữa thôi bác ạ?

Bà Mai liếc cô, quả không phải tay vừa:

- Cô cũng vui tính đấy! Nhưng cô nhìn đi, cô xứng đáng làm con dâu tôi sao?

Song Tú nhìn quanh:

- Quả là hào nhoáng, sang trọng nhưng cháu chỉ thích cái gì mình tự tạo ra, nó đáng quý hơn phải không bác? Xin lỗI! Bác có cần cháu giúp gì không?

Bà Mai nói rất khẽ:

- Cháu chỉ cần giúp bác một chuyện, hãy tránh xa thằng Quân nhà bác, càng xa càng tốt!

Song Tú nhìn bà:

- Vậy bác nên nói con trai bác đừng cứ mãi bám theo cháu, có ngày cháu sẽ gật đầu đó.

Bà Mai quắc mắt:

- Cô…

Minh Sương trờ tới, bà Mai nuốt cái tức vào lòng. Minh Sương giục:

- Mình về thôi!

Song Tú nhìn quanh:

Page 12: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 106

- Anh Quân đâu?

Minh Sương kéo tay cô:

- Con quỷ, bộ mì còn luyến tiếc lắm hay sao?

- Dẫu sao cũng phải nhìn một lần cuối chứ.

Minh Sương chép miệng:

- Xem ra không gặp thì mi chẳng chịu về rồi. Nhưng nhớ đừng để anh ấy thấy mi đó.

- Biết rồi, nhai hoài!

Huých cùi chỏ vào hông Tú, Minh Sương tiếp lời:

- Nhai vậy mà ta còn không yên tâm, nếu có đem theo sợi xích, ta yên lòng hơn. Để lỡ mi lên cưa chạy ra làm Trưng Trắc tiễn Thi Sách thì có mà chết.

Song Tú phì cười:

- Lẻo mép.

Cái sân biệt thự chật kín xe du lịch, toàn loại đời mới đủ biết mối quan hệ của họ trong xã hội. Trong ngoài bố trí rất đẹp, các cành cây lấp lánh dây kim tuyến đủ màu sắc. Có tiếng vỗ tay và tiếng reo:

- Họ ra rồi!

Song Tú tò mò len vào đám đông, mắt cô mở to như không thể to hơn nữa. Cô đưa ngón tay lên miệng cắn cố ngăn tiếng hét toát ra từ trái tim.

Minh Quân dìu Khánh Ngân bằng cách đứng sau lưng đẩy chiếc xe lăn mà vì cái xoa rê phủ kín nên cô không biết đôi chân của Khánh Ngân ra sao? Còn khuôn mặt cô dâu tuy trang điểm khá kỹ nhưng cũng không che giấu được những dấu tích may vá còn hằn rõ.

Song Tú thở dài, thì ra Minh Quân dứt tình với cô chỉ vì cái tình không thể bỏ Khánh Ngân lúc này. Cô bỗng thấy yêu anh hơn bao giờ hết. Tình yêu cứ ngỡ đã được dập tắt, bây giờ nỏ bỏng bùng cháy mãnh liệt hơn. Quân ơi! Em hiểu những gì anh đang làm, em yêu anh nhiều hơn em đã từng yêu anh. Song Tú nghe môi mình mặn đắng.

Linh cảm cho biết có người đang nhìn mình, Minh Quân đưa mắt tìm kiếm, cuối cùng anh đã nhìn thấy dáng chạy lúp xúp của Song Tú.

Page 13: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 107

Đưa Khánh Ngân vào chỗ, anh len ra bên ngoài hớt hơ hớt hải gọi:

- Song Tú! Song Tú!

Kịp nhìn thấy Minh Sương, anh hấp tấp níu cổ xe cô lại:

- Minh Sương! Tôi vừa thấy Song Tú, có phải Song Tú đã đến đây?

Minh Sương bối rối:

- Đâu có nó nhờ em đem hoa đến và gởi lời chúc mừng anh!

- Song Tú còn nói gì nữa không?

Minh Sương lắc đầu:

- Nó không có nói gì hết, em chỉ thấy đóa hoa cô dâu toàn nước mắt lẫn máu của nó thôi.

- Minh Sương! Em hãy an ủi Song Tú giùm tôi, sau này mình nói chuyện.

Minh Quân quay vào sau khi đưa mắt nhìn khắp nơi như cố tìm kiếm hình bóng thân yêu của Song Tú.

Minh Sương đưa Tú về nhà mình, cô để mặc cho Song Tú suy nghĩ, vì chỉ có Tú mới tự giải quyết chuyện của Tú mà thôi.

- Lúc nãy mi có nhìn thấy không Minh Sương?

Minh Sương khẽ gật:

- Trong thời gian ngắn đã xảy ra chuyện gì? Sao Khánh Ngân lại ra nông nỗi này. Tội nghiệp cho anh Quân, chưa chi đã thấy khổ với người vợ tật nguyền.

- Mi đó! Ta chỉ thấy tội nghiệp cho Khánh Ngân! Con gái chúng mình quan trọng nhất là khuôn mặt và dáng vẻ, bây giờ chị ấy mất tất cả. Nếu anh Quân không cưới thì chị ấy biết tìm đâu ra tình yêu đích thực.

- Thế còn anh Quân thì sao? Yêu mi mà đành hi sinh tình cảm riêng tư để cưới một người so về mọi mặt chẳng có lợi gì cho anh ấy cả. Ta lấy làm lạ đó!

- Lúc đầu ta còn thấy buồn vì nghĩ anh ấy phụ ta. Bây giờ thì ta mới hiểu tâm trạng anh ấy đau khổ như thế nào để nói lời chia tay với ta.

- Bây giờ mi có dự tính gì?

Song Tú mỉm cười:

Page 14: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 108

- Đi Đà Lạt một chuyến.

Minh Sương nhìn chằm chằm vào mặt bạn:

- Còn tâm trạng để đi chơi?

- Không! Ta tìm người.

- Ai vậy?

- Huy Đăng.

- Ngôi sao điện ảnh hay ca nhạc, thần tượng nào tên nghe lạ vậy Song Tú?

Song Tú cười:

- Con trai của dì Thuận, người bỏ mối hoa cho má ta đấy?

- A! Cái con này có bánh xây cua nữa.

- Gật đầu đi! Ta nhường cho.

- Xí! Ai thèm!

- Cái mặt thèm rõ nước dãi còn bày đặt làm tàng.

Minh Sương cười hăng hắc:

- Song Tú, nè! Mi có thật sự thông suốt hết mọi chuyện không vậy?

- Mi nghi ngờ ta?

- Sau sự lặng im là cơn bão, ta chỉ sợ mi như thời tiết sáng nắng chiều mưa, tối thành cơn bão. Sẽ làm ảnh hường nhiều người trong đó có ta. Chẳng lẽ tình yêu để nhớ và mau quên như vậy sao?

- Đừng ở đó mà phân tích, đối với ta tóm lại ở ba chữ không hối tiếc.

- Có vậy ta mới yên tâm!

- Mình về nhé!

- Ừm! Có buồn nhớ gọi điện cho ta, còn cái gì Đăng đó, nếu thấy hợp thì thừa thắng xông lên.

Song Tú vẫy tay chào bạn:

- Tạm biệt cái đài phát thanh thấy ớn?

Page 15: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 109

Song Tú về nhà, cô đi nhanh về phòng. Ngồi ngắm cây Thiên Tâm, lòng cô dậy sóng. Tình yêu dành cho Quân vẫn còn đong đầy trong tim óc như cây Thiên Tâm cứ tiếp tục nhú lá non, mãi mãi xanh tươi.

''Tình chỉ sống khi tình yêu đã mất.

Hương còn vương khi lỗi nhịp ái ân.

Tình chung thủy khi còn được nói rằng.

Tôi là kẻ vô duyên nên đến muộn".

Song Tú quay lại:

- Chị Hai!

Song Kiều nhìn chậu kiểng nhỏ:

- Nhân chứng tình yêu phải không?

Song Tú cười buồn:

- Em và anh ấy quen nhau nhờ giành mua nó đó!

- Em thắng cuộc?

- Không! Nhưng thừa lúc anh ấy tính tiền, em nhanh chân mang nó tẩu thoát.

- Cái này gọi là đánh cắp trái tim.

Song Tú bặm môi:

- Có cần nói nghiêm trọng vậy không?

- Em nghĩ xem, có phải tự em đánh cắp trái tim người ta và bây giờ phải hai tay dâng trả.

- Em gái chị đáng tội phải không?

- Chị không trách tội em nhưng chỉ nói cho em hiểu hãy để mọi thứ theo tự nhiên.

- Nhưng có những thứ mình phải đấu tranh mới mong có.

- Trong tình cảm chỉ có cố gắng gìn giữ chứ không có đấu tranh để đạt được. Cái gì không thuộc về em thì em có vắt óc suy nghĩ để giành lại cũng không bao giờ có.

Page 16: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 110

- Chị Hai! Em buồn lắm!

- Tình yêu như cái gót của Achilie, nó làm bị thương và chữa khỏi.

Song Tú trố mắt:

- Cái gì là Achille hả chị Hai?

Song Kiều bật cười:

- Achille là vị thần nổi tiếng nhất trong sử thi Homere, chỉ có gót chân là có thể bị thương. Thế mà còn chữa khỏi thì cái buồn của em chả lẽ hết thuốc chữa rồi à?

- Nè! Đừng bảo em lên bàn mổ nhé!

- Trong phút chốc bảo em đừng buồn thì không được, nhưng có buồn thì cũng nên khéo léo kẻo ba má lại lo.

- Em biết rồi!

Song Tú lại tìm vị vua của lòng mình mười ngón tay lướt trên bàn phím:

- Bệ Hạ ơi! Ái khanh đang buồn, dẫu bây giờ ái khanh đã biết người ta không hề phụ bỏ ái khanh. Tình yêu phải biết hi sinh nên ái khanh thấy lòng mình thanh thản. Nếu Bệ hạ có đọc những dòng này hãy cười và khen ái khanh một câu nhé!

Trời ơi? Mẹ muốn giết chết con hả?

Tiếng Khánh Ngân hét quá lớn với tiếng rơi vỡ làm Minh Quân giật mình chạy xuống. Thấy mẹ đang lui cui nhặt miểng sành, anh ngồi thụp xuống:

- Mẹ! Để cho con!

Khánh Ngân òa khóc:

- Anh Quân! Mẹ hết yêu em rồi! Có phải em là gánh nặng của gia đình anh không?

Quân dỗ ngọt cô:

Page 17: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 111

- Đừng khóc em, tại mẹ sơ ý chứ không hề ghét bỏ em đâu. Em muốn uống gì anh lấy cho.

Khánh Ngân làm nũng:

- Em đói!

- Để anh pha cho em ly sữa!

Minh Quân lúng túng chưa biết phải làm sao thì bà Mai đón chiếc ly trên tay anh:

- Để mẹ làm cho!

Quân giành lại:

- Phục vụ Khánh Ngân là trách nhiệm của con, mẹ đừng làm thế! Mẹ về phòng nghỉ đi!

Bà Mai xót xa nhìn con, lòng bà căm hận Khánh Ngân. Khánh Ngân khinh khỉnh nhìn bà.

Minh Quân pha xong ly sữa, cô lại làm mình làm mẩy bắt Quân phải thổi nguội và đút cho cô từng ngụm nhỏ.

- Anh để đó đi! Một lát em uống tiếp.

Quân dịu dàng:

- Em đừng đi đâu lung tung đó, nếu có cần gì hãy gọi anh.

- Anh yên tâm lo làm việc của anh đi! Ở đây có mẹ mà.

Quân nhìn mẹ:

- Mẹ lớn tuổi rồi, có những chuyện mẹ không làm được đâu. Nhớ gọi anh nha Ngân.

Minh Quân vừa đi khỏi, Khánh Ngân hất hàm:

- Mẹ đau lòng à? Cái gì cũng có cái giá của nó.

Bà Mai nhỏ giọng:

- Nhưng thằng Quân đâu có lỗi với con. Nó vẫn yêu thương con kia mà.

Khánh Ngân nhếch mép:

Page 18: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 112

- Yêu? Mẹ hãy nhìn con đi! Tất cả có thể bù đắp cho con được sao?

- Tai nạn không ai muốn, mà lỗi cũng do bản thân con gây ra, sao trách ngược lại mẹ.

Ánh mắt Khánh Ngân đầy căm ghét:

- Nếu ngày đó mẹ đừng nói vào nói ra thì ba mẹ con đâu bỏ mặc con mình. Mang tiếng có ba mẹ là Việt kiều giàu có mà đứa con gái duy nhất lại ngửa tay xin tiền mẹ như chờ của bố thí. Mẹ thay mặt ba mẹ con chăm sóc, dạy dỗ con, nhưng thực tế thì sao? Khánh Ngân này lớn lên chỉ biết phải làm, vợ Minh Quân, một cái nghề cũng không biết, một chút vốn liếng cùng không. Mẹ đã thu tóm tất cả để vun vén cho cá nhân mình. Đến khi mẹ phát hiện con đi du 1ịch chỉ là cái cớ để buôn đá quý, mẹ lại uy hiếp bắt con phải cho mình hùn vốn. Tồi tệ hơn, mẹ còn gạ chuyện hôn nhân để đánh lừa những gia đình nào muốn đi nước ngoài bằng con đường nhanh nhất là kết hôn và cô dâu đó là con.

Khánh Ngân dừng lại nhìn bà Mai đang cúi thấp đầu như sám hối. Cô tiếp lời:

- Bây giờ thì mẹ mãn nguyện rồi, con giờ đã thành kẻ tàn phế, đâu còn can thiệp gì vào công việc làm ăn của mẹ nữa. Con trai mẹ mới làm có bấy nhiêu việc mà mẹ đau lòng, con thấy người phải ngày đêm phục vụ, chăm sóc cho con là mẹ mới phải.

- Khánh Ngân!

Tiếng quát khá to của Minh Quan làm bà Mai run rẩy, mặt xanh như tàu lá. Khánh Ngân nhìn trừng trừng vào mặt anh.

Minh Quân bước từng bước nặng trịch đến bên bà Mai:

- Mẹ! Những gì Khánh Ngân nói, có đúng vậy không?

Nước mắt rơi lã chã, bà Mai suy sụp hẳn. Bà không nói được lời nào dù là lời bào chữa.

Quân ôm lấy mẹ:

- Mẹ! Tại sao lại thế hả mẹ? Mẹ cần nhiều tiền để làm gì? Mẹ sống có thanh thản không hay phải hồi hộp, lo lắng ngày đêm. Mẹ lấy tình cảm mẹ con để dẫn dắt con từ chuyện này sang chuyện khác. Tất cả con vì mẹ mà làm nhưng chính mẹ đã làm hoen ố tình cảm mẫu tử thiêng liêng đó!

Bà Mai ôm lấy anh khóc nấc lên:

Page 19: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 113

- Mẹ xin lỗi con!

Quân đau xót nhìn mẹ:

- Hai tiếng xin lỗi có thể làm cho mẹ trở lại từ đầu được sao? Xin lỗi có thể làm cho con yêu mẹ như ngày nào được sao. Còn ba con, bôn ba làm ăn sẽ nghĩ gì khi biết những việc làm này của mẹ.

- Quân! Mẹ xin con, đừng cho ba con biết chuyện này. Mẹ xin con!

- Con không có quyền quyết định, mẹ đi mà nói với Khánh Ngân đi!

Bà Mai ôm lấy chân Khánh Ngân van vỉ:

- Khánh Ngân! Mẹ biết mẹ đã sai, mẹ không nên tham lam như vậy. Mẹ là người gián tiếp gây ra cho con mọi bất hạnh, có trách thì con cứ trách mẹ đi. Minh Quân không hề biết chuyện này, còn ba con, nếu biết được thì gia đình mẹ tan nát hết. Hãy tha thứ cho mẹ đi Ngân!

Khánh Ngân lạnh lùng:

- Đây là cái giá mà mẹ phải trả. Trái tim con đã chai sạn không bị lay động bởi những lời sám hối của mẹ đâu.

Minh Quân thấy mũi mình cay nồng, nỗi nhục nhã ê chề. Anh đến đỡ mẹ mình lên:

- Mẹ đứng lên đi? Con sẽ thay mẹ nhận tội với cô ấy!

- Quân à! Con không ghét mẹ chứ?

Quân điềm đạm:

- Dù sao mẹ cũng là mẹ của con. Con có giận đến đâu đi nữa cũng không để mẹ đau lòng đến thế.

Quân dìu mẹ về phòng, anh quay lại đẩy xe Khánh Ngân vào phòng riêng của mình, Khánh Ngân nhìn anh chờ đợi:

- Bây giờ em bắt đầu được rồi đó!

- Anh bảo tôi làm gì?

Quân nhún vai:

- Làm tất cả cái gì có thể làm. Em cứ trút hết nỗi oán hận lên anh, kể cả cầm dao kết thúc cuộc đời anh, để anh được thay mẹ nói với em lời xin lỗi.

Page 20: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 114

Quân nhấn mạnh từng chữ một:

- Khánh Ngân! Anh xin lỗi em!

Hai giọt nước mắt và nhiều giọt nước mắt khác rơi lã chã trên mặt Ngân. Khánh Ngân thấy lòng mình dịu lại bởi những lời chân tình của Quân, bờ vai cô run rẩy, tiếng khóc mỗi lúc mỗi lớn hơn. Quân nép đầu Ngân vào lòng mình, anh nghe như tim mình đang khóc.

- Anh Quân ơi! Em không muốn làm thế đâu.

Quân khẽ gật:

- Anh biết, chỉ tại em cùng một lúc gặp quá nhiềt cú sốc nên em sinh ra cáu bẳn. Còn chuyện mẹ anh đối xử với em ra sao, anh xin hứa cả đời này anh sẽ bù đắp lại cho em.

- Nhưng em...

- Đừng nói nữa, chắc em đã mệt rồi, để anh đưa em về phòng nghỉ. Có gì mai hãy nói.

Quân đẩy xe đưa Ngân về phòng, anh bế cô đặt lên giường, lấy khăn lau sạch nước mắt cho cô. Anh hôn lên trán cô, thì thầm:

- Ngủ đi em!

Ngân khép mắt, Minh Quân nhẹ nhàng đi ra.

Anh đấm một quả thật mạnh vào tường, tay anh rớm máu, cái đau đó không đau bằng lòng anh lúc này. Anh chợt nhớ đến Song Tú, nếu biết anh đang trong tâm trạng này, cô sẽ khuyên anh làm gì?

Minh Quân tìm chai rượu, uống say có thể quên hết mọi chuyện. Một mình đối ẩm, nước mắt hòa rượu, rượu uống mềm môi. Quân nằm im tại bàn.

Bà Tuyết Mai nghe xong hai cú điện thoại, mặt bà biến sắc. Môi bà không

nở nổi nụ cười như trước đây vẫn nghe những cuộc điện thoại ấy.

Minh Quân dò xét:

Page 21: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 115

- Điện thoại của ai vậy mẹ?

Bà Mai mấp máy:

- Ba con báo tin chiều nay sẽ về đến. Và chiều nay ba mẹ Khánh Ngân cũng muốn có bữa cơm họp mặt để tính chuyện hôn lễ. Quân à! Mẹ sợ lắm?

Quân ôm vai bà an ủi:

- Mẹ đừng quá lo, nếu có gì mẹ cứ để con gánh chịu trách nhiệm.

Bà Mai lắc đầu:

- Không được đâu con, Khánh Ngân sẽ tố cáo mẹ trước mặt sui gia. Mẹ không còn mặt mũi nào nhìn ai đâu con. Còn ba con sẽ bị đả kích lớn Quân à! Mẹ muốn chết cho xong.

- Mẹ, bình tĩnh lại đi! Mục đích của Khánh Ngân là muốn lấy lại những gì thuộc về cô ấy. Nếu mẹ đồng ý trả lại toàn bộ cho họ thì mọi chuyện sẽ êm xuôi.

Bà Mai khẽ gật đầu:

- Mẹ đồng ý!

- Mẹ coi kia, khuôn mặt mẹ tiều tụy quá. Mẹ nên trang điểm lại đi, ba sẽ nhìn thấy tất cả đó.

- Mẹ nghe con.

Quân sang phòng Khánh Ngân, anh cố tỏ ra vui vẻ:

- Ngân à! Em có biết anh mang đến cho em tin gì không?

- Anh mau nói đi!

- Nhìn cái mặt em kìa, tò mò đến không chịu nổi.

- Anh mà còn vòng vo, em giận anh luôn đó.

Quân áp vào tai cô:

- Chiều nay ba mẹ em về tính chuyện đám cưới:

Mắt Ngân chợt sáng:

- Vậy à?

- Kể cả ba anh cũng về. Cả nhà sẽ có dịp ăn chung một bữa cơm.

Page 22: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 116

- Vui thật đấy!

- Nè, em có đi mắng vốn mẹ chồng không đó.

Khánh Ngân nghiêng đầu suy nghĩ:

- Còn xem biểu hiện của anh ra sao, mới trả lời.

- Định chơi trò ú tim với anh à. Dù sao cũng là ba và mẹ của anh đó.

Ngân nhăn mặt:

- Lo chọn đồ cho em, ở đó mà đôi co.

- Tuân lệnh!

Buổi chiều, cả nhà Minh Quân đều có mặt đầy đủ. Vì đây là bữa cơm bàn chuyện gì đình nên bà Mai đích thân xuống bếp.

Ông Hoàng, ba của Minh Quân dù đã nghe con trai nói về chuyện Khánh Ngân, nhưng vừa nhìn thấy cô, ông không khỏi bàng hoàng rơi nước mắt. Ông ôm cô vào lòng nói những lời yêu thương tận đáy lòng mình.

Thức ăn được dọn ra, tài nấu bếp của bà Mai quả không tồi, mùi thơm nức cả mũi. Ông Hoàng hít hà:

- Lâu rồi không được ăn món ăn do bà xã nấu. Hôm nay anh Toàn, chị Mỹ và Khánh Ngân phải ăn thật no đó.

Minh Quân ân cần gắp thức ăn cho từng người. Anh luôn ở cạnh Khánh Ngân, chu đáo với cô từng chi tiết một.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện làm ăn ở xứ ta xứ Tây. Lâu lâu tiếng cười vang lên rôm rả.

Ăn xong, tách trả được dọn ra. Ông Hoàng đích thân rót trà mời mọi người.

- Hôm nay cả nhà đoàn tụ thật vui vẻ, ấm cúng. Nhân đây tôi cũng có đôi lời xin lỗi anh chị Toàn, Mỹ. Ngày đính hôn bọn trẻ, tôi không có mặt, nếu vợ tôi có làm gì sơ sót xin anh chị vui lòng bỏ qua.

Ông Toàn xua tay:

- Chúng ta là bạn bè, khách sáo làm gì. Nếu con Ngân không gặp tai nạn, chưa hẳn chúng tôi có mặt, gia đình tôi cám ơn chị Mai thì đúng hơn.

Bà Mai nói nhỏ:

Page 23: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 117

- Chuyện có đáng gì, đó là trách nhiệm của tôi mà.

Ông Hoàng gật đầu hài lòng:

- Nếu vậy thì hôm nay chúng ta bàn tiếp việc tổ chức lễ cưới. Bên anh chị Toàn, Mỹ có ý kiến gì xin cứ nói.

Lần này bà Ánh Mỹ lên tiếng thay chồng:

- Hôn nhân là điều hệ trọng, nó gắn kết hai người đến cả một đời, vì vậy hôm nay trước mặt hai gia đình, tôi xin hỏi lại ý kiến của hai đứa nhỏ. Trước hết tôi muốn hỏi cháu Quân, cháu đã suy nghĩ kỹ việc cháu muốn cưới Khánh Ngân làm vợ chưa?

Minh Quân nhìn mẹ, anh không đắn đo, gật đầu:

- Con đã suy nghĩ kỹ, con sẽ cưới Khánh Ngân làm vợ.

Bà Mỹ gằn giọng:

- Không bị o ép vì bất cứ điều gì?

- Dạ, con tự nguyện.

Ông Hoàng gật đầu hài lòng. Bà Mai thở ra nhè nhẹ, bà Ánh Mỹ nói tiếp:

- Còn con, Khánh Ngân?

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, người lo lắng nhất bây giờ là bà Mai, khuôn mặt bà tái nhợt. Quân bóp nhẹ bàn tay cô:

- Nói đi Khánh Ngân!

Khánh Ngân khẽ lắc đầu, trái tim bà Mai như rơi ra khỏi lồng ngực. Bà thở dồn, Minh Quân ngạc nhiên:

- Khánh Ngân! Em đang đùa với anh phải không?

Ngân nói từ tiếng một:

- Em suy nghĩ kỹ rồi, em không thể kết hôn với anh.

- Em mặc cảm?

- Không.

- Em không yêu anh?

Page 24: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 118

- Không.

- Em sợ làm gánh nặng cho anh?

- Không.

Bà Mỹ giục:

- Con nói cho rõ ràng đi Ngân?

Khánh Ngân trầm ngâm, bà Mai như chờ giờ phán xét, bà thấp thỏm cứ ngọ nguậy trên ghế. Hồi lâu Khánh Ngân mới nói:

- Con không hề mặc cảm vì đây là hậu quả của việo ham chơi lêu lổng của con. Con yêu anh Quân chỉ mới đây thôi vì ẩn chứa trong con người lạnh lùng của anh là cả trái tim nhân hậu. Con không sợ là gánh nặng của ai cả vì như anh Quân nói con tàn nhưng con không phế. Con có thể làm được những việc hợp với bản thân con. Con không muốn kết hôn chỉ vì một nguyên nhân: hôn nhân mà không có ái tình khác nào có tiền mà không có hạnh phúc. Thật ra anh Quân không hề yêu con.

Mọi người sửng sốt nhìn Quân, Quân đứng như chôn chân một chỗ.

Ông Hoàng hét:

- Quân! Con nói gì đi chứ?

Khánh Ngân nắm lấy tay anh:

- Hôm nay có đủ mọi người, em muốn nghe anh nói thật, tiếng nói từ trái tim anh, chẳng phải anh cũng có nhiều điều cần nói cho mọi người biết hay sao?

Bà Mai thấy Quân cứ mãi yên lặng, bà đứng lên. Quân ngăn bà lại:

- Mẹ! Hãy để con nói, trước hết con có lời xin lỗi đến mọi người? Khánh Ngân nói đúng, con đã dùng trái tim mình kiểm chứng nhưng chưa bao giờ con rung động vì Khánh Ngân. Con biết nói ra điều này sẽ làm tổn thương cô ấy, nhưng mọi người muốn nghe sự thật thì đó là sự thật của con. Còn chuyện đồng ý cưới cô ấy là do con tự nguyện, con nghĩ tình yêu sẽ đến sau hôn nhân. Con hứa không làm mọi người thất vọng.

Bà Mỹ từ tốn:

- Cuối cùng cháu cũng nói ra được điều này. Hai bác tuy ở xa nhưng nhìn qua cử chỉ lời nói cũng đủ biết tụi cháu đang trong giai đoạn nào. Hai bác không hề trách cháu, lần này về đây hai bác có ý định đưa Khánh Ngân sang bên ấy tiếp tục chữa trị.

Page 25: Ầ “Bbookserver.vuilen.com/book/vanmaiyeunguoi/vanmaiyeunguoi05.pdf · - A, anh dám nói em vợ là ngựa. Vĩnh Phúc đế thêm: - Còn là con ngựa chứng nữa. - Cũng

Tác Giả: Hồng Kim VẪN MÃI YÊU NGƯỜI

www.phuonghong.com www.taixiu.com 119

Cách xưng hô của bà Mỹ đã tỏ rõ lập trường, Quân nhìn Khánh Ngân:

- Em định ra đi ả?

Khánh Ngân khẽ gật:

- Đã lâu em không được sống chung với ba mẹ, đã đến lúc em phải trở về căn nhà của mình.

- Nhà của em là ở đây! Em nên ở lại đi Ngân!

Ông Toàn cười:

- Hai đứa làm ta xúc động quá? Từ bây giờ Khánh Ngân có hai nơi để đi về. Anh Hoàng và chị Mai nuôi nó từ nhỏ, thì từ nay cứ coi nó như con ruột, nó sẽ có hai người cha và hai người mẹ. Còn cháu Quân hãy yêu bằng trái tim đích thực của mình. Cháu có thể quan tâm, chăm sóc cho con Ngân nhà bác như em gái cháu. Cháu có đồng ý không?

- Con cám ơn...

Bà Mỹ cười:

- Như con Ngân, con cứ gọi chúng ta là ba mẹ.

- Vâng! Con cám ơn ba mẹ!

Bà Mai xúc động bùi ngùi, bà nắm tay Khánh Ngân:

- Mẹ cám ơn con, Khánh Ngân!

- Con cũng xin lỗi mẹ!

Bà Mai ôm Quân:

- Quân ơi! Mẹ cũng cám ơn con.

- Mẹ à! Đừng nhắc nữa làm gì, vui lên đi mẹ!

Khánh Ngân cười thật to:

- Còn anh! Mau mau đi tìm Hai vì sao của anh đi!

Quân bật cười, hạnh pbúc đã mỉm cười với anh.

- Song Tú! Hãy chờ anh!