21
Tác Gi: Noh Hee Kyung Người Dch: Thc Anh LI CHIA TAY ĐẸP NHT THGIAN Chương 4 “Yeon Soo à, mca hai đứa chc không sng được bao lâu na. Bà y sp chết ri.” “Bnói cái gì thế? Phu thut ri mà... sao li chết được?” “... Không phu thut được. Không thphu thut được.” “Vy mcòn sng được bao lâu na?” “...” Không biết ca phu thut có thành công không nhưng trong mt Yeon Soo, trông mchng khác gì lúc trước. Gương mt tươi sáng ca mkhiến Yeon Soo thy bà chng ging bnh nhân ung thư gì c, ni lo trong lòng cô cũng vơi bt. Người mlúc đầu khóc lóc bù lu bù loa gicũng va đẩy mtrên xe lăn do quanh bnh vin va tám chuyn như trước. Nếu không phi lo lng chuyn nhà thì có lmcó thtn hưởng quãng thi gian rnh ri này như người được nghphép my ngày vy. “Aigoo, thôi đừng chc chcười na. Cười sp vbng ri đây này. Đứt cchkhâu bây gi.” Gia đám đông bnh nhân, mđang ôm bng cười vì câu chuyn tán phét mk. Yeon Soo dõi theo mbng tâm trng vui v. Tuy nhiên đã phu thut xong my ngày ri mà vn không thy mt mũi bxut hin phòng bnh. Thm chí lúc tháo chcũng là Yeon Soo phi dìu mđi. Yeon Soo oán trách svô tâm ca bkhi thơ vi mdù bà đã phi làm cphu thut. Ccho là cuc phu thut thành công, song dù có cnghĩ theo hướng tt đi chăng na, stht là bvn rt quá đáng. Mc dù mkhông thhin ra mt nhưng chc hn trong lòng bà rt ti thân. Mđang đợi ba sáng, bà nhìn ra ngoài ca svi vmt bun bã chưa tng có trước đây. My ngày này tiếp nhn điu trung thư, đêm đến mchng ngđược, nhưng bà không mun các con và em dâu thy dáng vđó Yeon Soo xoa bóp vai cho m, khhi. www.vuilen.com 80

“Y - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · In Cheol đúng là người trước sau như một giống như lời mẹ nói. Điều đó khiến

  • Upload
    others

  • View
    1

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: “Y - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · In Cheol đúng là người trước sau như một giống như lời mẹ nói. Điều đó khiến

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Chương 4

“Yeon Soo à, mẹ của hai đứa chắc không sống được bao lâu nữa. Bà ấy

sắp chết rồi.”

“Bố nói cái gì thế? Phẫu thuật rồi mà... sao lại chết được?”

“... Không phẫu thuật được. Không thể phẫu thuật được.”

“Vậy mẹ còn sống được bao lâu nữa?”

“...”

Không biết ca phẫu thuật có thành công không nhưng trong mắt Yeon

Soo, trông mẹ chẳng khác gì lúc trước. Gương mặt tươi sáng của mẹ khiến Yeon Soo thấy bà chẳng giống bệnh nhân ung thư gì cả, nỗi lo trong lòng cô cũng vơi bớt. Người mợ lúc đầu khóc lóc bù lu bù loa giờ cũng vừa đẩy mẹ trên xe lăn dạo quanh bệnh viện vừa tám chuyện như trước. Nếu không phải lo lắng chuyện nhà thì có lẽ mẹ có thể tận hưởng quãng thời gian rảnh rỗi này như người được nghỉ phép mấy ngày vậy.

“Aigoo, thôi đừng chọc chị cười nữa. Cười sắp vỡ bụng rồi đây này. Đứt cả chỉ khâu bây giờ.”

Giữa đám đông bệnh nhân, mẹ đang ôm bụng cười vì câu chuyện tán phét mợ kể. Yeon Soo dõi theo mẹ bằng tâm trạng vui vẻ.

Tuy nhiên đã phẫu thuật xong mấy ngày rồi mà vẫn không thấy mặt mũi bố xuất hiện ở phòng bệnh. Thậm chí lúc tháo chỉ cũng là Yeon Soo phải dìu mẹ đi. Yeon Soo oán trách sự vô tâm của bố khi thờ ơ với mẹ dù bà đã phải làm cả phẫu thuật. Cứ cho là cuộc phẫu thuật thành công, song dù có cố nghĩ theo hướng tốt đi chăng nữa, sự thật là bố vẫn rất quá đáng. Mặc dù mẹ không thể hiện ra mặt nhưng chắc hẳn trong lòng bà rất tủi thân.

Mẹ đang đợi bữa sáng, bà nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt buồn bã chưa từng có trước đây. Mấy ngày này tiếp nhận điều trị ung thư, đêm đến mẹ chẳng ngủ được, nhưng bà không muốn các con và em dâu thấy dáng vẻ đó Yeon Soo xoa bóp vai cho mẹ, khẽ hỏi.

www.vuilen.com 80

Page 2: “Y - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · In Cheol đúng là người trước sau như một giống như lời mẹ nói. Điều đó khiến

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Con bảo bố đến nhé?”

“Việc bệnh viện bận mà, gọi ông ấy đến làm gì. Thôi để đó đi, Yeon Soo, con về nhà sớm đi, trông nội cho tử tế đấy nhé.”

Mẹ vẫn không thu lại ánh nhìn hướng ra ngoài cửa sổ một tay xoa xoa khuôn mặt con gái mình. Yeon Soo biết ánh mắt mẹ đang đuổi theo điều gì. Mẹ lo cho nội ở nhà một mình và người chồng vẫn chưa ló mặt, bà buồn phiền vì cứ nằm một chỗ ở bệnh viện thế này.

Yeon Soo lặng yên ôm lấy mẹ từ sau lưng.

“Yeon Soo ơi.”

“Dạ.”

“Con bao nhiêu tuổi rồi ấy nhỉ?”

“Hai muôi bảy tuổi ạ.”

“Con gái mẹ đến lúc đi lấy chồng rồi đấy.”

“Mẹ nói gì thế... Con còn phải chăm chỉ kiếm tiền mấy năm nữa, con sẽ sống với mẹ thật lâu rồi trong tương lai xa thật xa, con sẽ gặp một người đàn ông chu đáo và kết hôn.”

Mẹ chậm rãi đung đưa người như thể dỗ dành con trẻ. Yeon Soo đang ôm chặt mẹ từ sau lưng cũng nhè nhẹ đung đưa theo nhịp điệu.

Hồi Yeon Soo còn nhỏ, mỗi khi mẹ có chuyện buồn hay mệt mỏi, bà đều đưa cô đến sân chơi rồi hai người cùng nhau trượt cầu trượt. Bà đặt Yeon Soo bé bỏng lên đầu gối rồi cùng cô trượt xuống cầu trượt, đối với bà, đó từng là một cách để rũ bỏ phiền muộn. Mỗi lúc như thế, chẳng hiểu sao Yeon Soo thấy vừa buồn lại vừa vui. Với vài giai điệu ngân nga trong miệng, mẹ nâng cô lên, họ chầm chậm, rất chậm, từ từ trượt xuống cầu trượt.

Giờ phút này khi dựa vào lưng mẹ, Yeon Soo một lần nữa cảm nhận lại sự tĩnh lặng ấm áp hồi nhỏ ấy. Cô vùi đầu sâu hơn vào vai mẹ.

“Yeon Soo làm gì thế con?”

Đang đung đưa người một cách thảnh thơi, mẹ quay đầu lại Yeon Soo nở một nụ cười thật tươi, nói.

“Mùi của mẹ.”

“Mẹ bốc mùi rồi á? Mới đó đã có mùi?”

www.vuilen.com 81

Page 3: “Y - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · In Cheol đúng là người trước sau như một giống như lời mẹ nói. Điều đó khiến

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Vâng, từ tận ngày xửa ngày xưa cơ.”

“Gì cơ? Ở đâu, mùi gì?”

Mẹ giật nảy mình, nhìn thẳng vào Yeon Soo. Yeon Soo cũng chăm chú ngắm nhìn gương mặt mẹ.

“Mẹ có mùi thơm đấy. Mẹ không biết từ bé đến giờ con thích mùi thơm ấy đến nhường nào đâu.”

Cô muốn nói ra những lời đó nhưng đột nhiên chúng lại nghẹn lại trong cổ họng. Yeon Soo tránh ánh mắt của mẹ, nói lấp lửng.

“Mùi mỹ phẩm ý.”

“Con nhóc này! Mùi bệnh viện thì có, mỹ phẩm nào.”

Bà lườm cô con gái nhưng không hề có ý ghét bỏ, những nếp nhăn hằn sâu trên khóe mắt.

“Cô liệu mà cư xử nhã nhặn lịch sự với cái anh khóa trên đấy cho mẹ.”

Mẹ đột nhiên nhắc đến tiền bối In Cheol. Cô biết những lúc cô không có ở đây, In Cheol đã đến thăm mẹ vài lần.

“Mẹ là mẹ rất ưng cậu ấy đấy. Khó có người nào trước sau như một như thế lắm...”

Yeon Soo biết mẹ muốn nói gì nên cô ngắt lời bà.

“Mẹ, con với anh ấy không phải mối quan hệ như mẹ nghĩ đâu.”

“Quan hệ nam nữ lấy đâu ra vừa mới gặp đã có tình cảm luôn được chứ?”

“Con đã bảo là không phải rồi mà.”

Yeon Soo đang khó xử không biết nói sao thì mợ cô bê khay thức ăn đi vào. Yeon Soo nhìn mợ giúp mẹ ăn một lát rồi rời khỏi phòng bệnh để đi làm.

Trên đường lái xe đi làm, Yeon Soo cứ nghĩ mãi về những lời khuyên của mẹ.

“Con cư xử lịch sự với tiền bối một chút. Chuyện con trái tính trái nết cả thế giới đều biết, vậy mà cậu ấy vẫn chịu được thì cũng không phải dạng thường đâu. Nếu không muốn làm tổn thương người khác thì qua lại hay cắt đứt nên làm cho rõ ràng.”

www.vuilen.com 82

Page 4: “Y - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · In Cheol đúng là người trước sau như một giống như lời mẹ nói. Điều đó khiến

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

In Cheol đúng là người trước sau như một giống như lời mẹ nói. Điều đó khiến Yeon Soo cảm thấy gánh nặng và cũng khiến cô thấy có lỗi.

Yeon Soo vừa tới văn phòng đã đi tìm In Cheol. Anh đang làm việc với đội công nhân trong xưởng dưới hầm trung tâm thương mại. Người thiết kế không nhất thiết phải trực tiếp tham gia nhưng đối với những nội thất quan trọng, In Cheol nhất định phải tự tay làm.

Yeon Soo đi đến xưởng, tiếng máy nghiền ồn ào đập vào tai cô, cô gõ gõ vai In Cheol.

“Anh ăn snack đi này.”

In Cheol cho gói snack Yeon Soo đưa vào túi sau rồi hỏi vu vơ.

“Cô Kim Jeong Eun đi đâu rồi mà em lại mang cái này đến?”

“Em bảo để em thay cô ấy đưa cho anh ấy mà.”

Yeon Soo đáp lời vô cùng tự nhiên. In Cheol tắt máy nghiền, nhìn Yeon Soo bằng ánh mắt ngạc nhiên.

“Nói chuyện chút đi.”

Lời Yeon Soo nói chẳng mấy chốc khiến vẻ mặt In Cheol trở nên căng thẳng.

In Cheol đưa Yeon Soo đi về phía sau xưởng.

“Em không muốn mất anh.”

Yeon Soo thu mình ngồi trên đống vật tư chất đầy một góc xưởng, cô mở lời.

“Nhưng mà...”

Yeon Soo kéo dài câu nói một lát rồi nhìn In Cheol. Cô cảm nhận được sự dao động trong ánh mắt anh. Song cô còn lời nhất định phải nói với anh.

“Em không yêu anh.”

In Cheol không nói gì cả. Cho dù những lời cô nói là tàn nhẫn với In Cheol, Yeon Soo vẫn cho rằng bản thân đã cố gắng hết sức để nghĩ cho anh. Cô không muốn anh có bất cứ mong đợi nào ở bản thân mình. Cô muốn ngăn chặn trước những tổn thương In Cheol sẽ phải nhận dù cô còn chẳng biết những tổn thương đó là gì. Đó là điều duy nhất mà Yeon Soo có thể làm cho người tiền bối cô thấy biết ơn.

www.vuilen.com 83

Page 5: “Y - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · In Cheol đúng là người trước sau như một giống như lời mẹ nói. Điều đó khiến

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Với em anh giống như chiếc bóng vậy.”

Sự im lặng lại một lần nữa bao trùm hai người. In Cheol phá vỡ khoảng lặng ấy, anh nói như lẩm bẩm.

“Gặp người đó em thoải mái chứ?”

“Vâng.”

Yeon Soo không chút băn khoăn trả lời một cách dứt khoát In Cheol cười cay đắng.

“Lúc ăn cơm với người đó, em có ăn thoải mái như khi ở trước mặt anh không? Có thể thoải mái dùng tay xé kim chi mà ăn không?”

Yeon Soo chợt mím chặt môi, vì cô không thể làm được như thế nên người đàn ông đó càng trở nên đặc biệt, nói đến yêu, đối với cô đó là cảm giác đặc biệt hơn là cảm giác thoải mái. Sự thoải mái In Cheol cho cô cũng rất đặc biệt. Yeon Soo không muốn phủ nhận điều đó.

“Em đi lên đi.”

In Cheol quay sang nhìn Yeon Soo, cười nhàn nhạt. Nụ cười ấy đầy vẻ gượng gạo, giống như một giếng nước trống rỗng khiến người ta thấy nó càng thêm sâu hun hút.

“Lần trước là anh nặng lời, em hãy quên đi. Chỉ là sự ghen tỵ vô ích thôi.”

In Cheol đứng dậy, nắm lấy bàn tay Yeon Soo.

“Đừng để bị thương.”

Sự quan tâm chăm sóc chân thành ẩn chứa trong câu nói của In Cheol đem đến cho cô sự ấm áp. Yeon Soo im lặng gật đầu rồi rời khỏi xưởng.

“Sao lại rút cái đó ra? Điều trị xong rồi à?”

Thấy y tá rút kim ống truyền ra khỏi cổ tay mẹ, vợ Geun Deok ngạc nhiên hỏi. Mẹ tròn mắt nhìn người y tá với vẻ ngạc nhiên. Người y tá không đáp lại câu hỏi của vợ Geun Deok mà chỉ gỡ bình truyền treo trên cột xuống.

www.vuilen.com 84

Page 6: “Y - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · In Cheol đúng là người trước sau như một giống như lời mẹ nói. Điều đó khiến

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Lạ ghê, hình như đã xong đâu nhỉ...”

Vợ Geun Deok còn đang lầm bầm thì người y tá nhìn sang mẹ và hỏi.

“Hôm nay cô không bị chóng mặt hay run như đêm hôm trước chứ?”

“Vâng...”

Mẹ bỗng thấy bất an không hiểu có gì sai. Vợ Geun Deok túm lấy người y tá đang định đi ra ngoài.

“Nhưng mà đêm qua sao chị tôi lại bị như thế?”

Thay vì trả lời, người y tá chỉ cười gượng như thể không hiểu đối phương đang nói gì rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh. Thấy mất mặt, vợ Geun Deok đập vào gáy người y tá rồi lớn tiếng chê bai.

“Mấy người bệnh viện chắc giỏi giang quá nên ra vẻ nhỉ, hỏi cũng không thèm trả lời cơ đấy.”

Mẹ thẫn thờ nhìn đăm đăm vào cổ tay đã rút kim ống truyền. Nói là bị ung thư nhưng giờ lại rút ống truyền thuốc chống ung thư là sao. Thái độ của y tá nhìn thế nào cũng thấy đáng nghi. Đêm qua bà thấy lạnh và chóng mặt như bị cảm vậy, nếu thế thì phải tăng liều lượng thuốc lên chứ sao lại rút kim truyền thuốc đang dùng bình thường đi như thế, mẹ không tài nào hiểu nổi. Lúc này nếu có ông chồng bác sĩ ở bên cạnh thì mẹ đã hỏi ông xem chuyện đó là sao rồi...

“Anh rể phải đến thì mới biết được chị có thể xuất viện không và tình trạng sức khỏe bây giờ như thế nào chứ. Có phải ổng đi ngoại tình không đấy, sao mấy hôm nay không thấy cái mặt ông ấy lần nào.”

Những lời của em dâu khiến bao tủi hờn mẹ kìm nén suốt thời gian qua cứ thế trào dâng.

“Lão ấy chán thế đấy. Thật là kẻ vô tâm. Đến cả vợ mình ốm đau như thế nào cũng không thắc mắc là sao? Mấy ngày rồi có đến đâu cơ chứ.”

“Đàn ông đều vậy cả. Chỉ biết đến mỗi cái thân bọn họ thôi.”

Vợ Geun Deok dường như chỉ chờ có thế, cô tuôn luôn một tràng.

“Thỉnh thoảng em nghĩ thế này. Nếu đàn ông mà cũng bị hành kinh như phụ nữ thì có mà mỗi ngày là một cuộc chiến ấy chứ. Chuyện đó đau biết bao nhiêu. Không chịu nổi đâu, thể nào cũng “nã đạn” khắp mọi mặt trận cho mà xem. Aigoo, mấy lão bẩn bựa.”

www.vuilen.com 85

Page 7: “Y - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · In Cheol đúng là người trước sau như một giống như lời mẹ nói. Điều đó khiến

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Vợ Geun Deok vừa tỏ vẻ rùng mình vừa mở nắp bát cơm trên bàn ăn. Mẹ cầm thìa đũa lên, lặng yên nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói câu nào.

Những cái cây bên ngoài đang mỗi ngày một héo mòn trơ trọi. Mẹ nhìn quang cảnh ấy, trong lòng cũng trở nên sầu não. Đột nhiên bà nghĩ rằng cuộc đời mình rồi cũng sẽ héo úa như thế... cuối cùng cũng sẽ rời bỏ thế gian này. Mẹ chìm sâu trong dòng suy nghĩ miên man, đôi mắt thoáng chốc mịt mờ đầy ảm đạm.

Dù chồng là người hẹp hòi và cứng nhắc như gỗ đá, nhưng vào những lúc buồn và chạnh lòng như thế này, bà lại chỉ nghĩ đến ông mà thôi. Rốt cuộc mấy ngày nay ông ấy làm gì, ở đâu, hết tủi thân mẹ lại bắt đầu lo lắng.

Đã mấy ngày rồi bố vẫn không dám đặt chân vào phòng bệnh của mẹ, chỉ

loanh quanh ở gần đó.

Giá như còn lại một chút hy vọng, dù chỉ nhỏ bằng cọng tóc thôi ông cũng sẽ đánh cược tất cả vào cuộc phẫu thuật của mẹ. Thế mà giờ đây, ngay cả một “sợi” kỳ vọng mỏng manh như vậy cũng tan biến như bong bóng. Niềm mong đợi cuối cùng sụp đổ, bố chìm vào nỗi chán nản sâu sắc không tài nào thoát ra. Ông thấy cay đắng và mịt mờ như thể cả thế giới bỗng hóa thành đầm lầy của sự tuyệt vọng.

Rốt cuộc thì người làm bác sĩ như ông lại không thể làm được bất cứ điều gì cho vợ mình. Là một người chồng nhưng ông chưa từng dịu dàng chăm sóc cho vợ mình một lần nào, là người chủ gia đình nhưng ông chẳng thể hoàn thành tốt vai trò chỗ dựa vững chắc. Ông đã tin rằng mình có thể bù đắp tất thảy những điều đó bằng cái danh một ông chồng làm bác sĩ. Thế nhưng bản thân ông chẳng là gì cả. Vợ đã đến mức ấy rồi mà ông vẫn bỏ mặc, rốt cuộc bản thân chẳng thể làm gì khác ngoài khoanh tay đứng nhìn vợ mình tiến về phía tử thần.

Bố chẳng còn mặt mũi nào, cũng chẳng có dũng khí đi gặp người vợ đang chật vật bởi cơn đau cùng cực do trị liệu bằng thuốc ức chế ung thư. Chỉ cần nghĩ đến giờ đây tóc mẹ sẽ bắt đầu rụng, cân nặng cũng ngày một sút đi khiến dáng người gầy rộc như một bông hoa khô héo là trái tim bố lại đau đớn như thể ngừng đập.

“Anh nói với bọn nhỏ đi.”

www.vuilen.com 86

Page 8: “Y - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · In Cheol đúng là người trước sau như một giống như lời mẹ nói. Điều đó khiến

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Vì bức bối trong lòng nên bố tìm đến bác sĩ Yoon, nhưng cô lại ném cho ông một nhiệm vụ mà ông muốn tránh né. Bố vẫn chưa thể chấp nhận cái chết sắp đến của mẹ. Ông vẫn đang bàng hoàng, chưa nắm được cốt lõi của vấn đề, thế nên nhiệm vụ bác sĩ Yoon giao cho bố là điều đau khổ quá sức. Ông chưa chuẩn bị tâm lý để cho cả gia đình biết về chuyện đó.

Bố cáu kỉnh, dập điếu thuốc lá đang cầm trên tay vào chiếc cốc giấy. Ông không muốn nghe những lời khuyên kiểu đó. Bác sĩ Yoon hiểu nỗi lòng bố, song cô vẫn nói tiếp một cách bình tĩnh.

“Em hiểu nỗi lòng của anh. Cũng có thể sẽ có kỳ tích xảy ra. Em cũng muốn tin tưởng như thế lắm. Nhưng dù kỳ tích có xảy ra đi nữa thì anh cũng phải nói rõ tình hình hiện tại cho Yeon Soo, Jeong Soo với cả chị đi, em nghĩ thế.”

“Gì? Nói gì?”

Bố gắt lên như thể ông chẳng biết gì cả, như thể ông không chấp nhận bất cứ điều gì cả.

“Không còn thời gian đâu...”

“Đầy thời gian. Chết thì cần quái gì thời gian cơ chứ? Còn đủ cả thời gian gói ghém quần áo mang sang thế giới bên kia, còn dựng được cả nhà luôn ấy. Chết còn chả mất đến một phút. Đám tang làm ba ngày là được chứ gì. Còn đầy thời gian.”

Bố vẫn chưa sẵn sàng để mẹ ra đi. À không, là ông đang trốn tránh. Ông sợ hãi khi phải đón nhận chuyện đó. Bố đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi như thể chạy trốn.

“Tiền bối Jung!”

Bác sĩ Yoon ngăn bố lại.

“Chúng ta không nên thế này nữa, ra ngoài chút đi. Hóng gió một chút, tâm trạng anh sẽ khá hơn.”

Bố cùng bác sĩ Yoon đi ra công viên ở sân sau bệnh viện. Đón cơn gió lạnh, tâm trạng bức bối của bố cũng được giải tỏa chút ít. Bố ngồi trên băng ghế dài, vừa thẫn thờ nhìn những chiếc lá khô cuốn theo cơn gió vừa phả ra làn khói thuốc thật dài.

“Cho em một điếu.”

Bố lấy thuốc lá đưa cho bác sĩ Yoon. Châm thuốc xong, cô hít một hơi thật sâu rồi nhìn xoáy vào hư không, cất lời.

www.vuilen.com 87

Page 9: “Y - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · In Cheol đúng là người trước sau như một giống như lời mẹ nói. Điều đó khiến

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Thỉnh thoảng đứng trước bệnh nhân sắp qua đời, em có suy nghĩ thế này. Bọn họ hạnh phúc, người nhà của họ cũng hạnh phúc.”

Nghe lời bác sĩ Yoon nói, ngay lập tức bố quay sang nhìn cô.

“Đôi khi nhìn những kẻ chịu án tử hình, em cũng có suy nghĩ đấy. Những người đó hạnh phúc.”

“Cô nói cái gì thế?”

“Đó là cơ hội để họ sắp xếp lại cuộc sống mà. Những bệnh nhân bị tuyên án tử và gia đình của họ, bằng cái giá của nỗi khổ đau vô cùng sẽ có thời gian để sắp xếp lại cuộc sống mà người khỏe mạnh chưa bao giờ trải qua đấy thôi. Họ có cơ hội nói lời xin lỗi với người mà họ đã làm chuyện có lỗi có cơ hội nói lời yêu thương với người mà họ đã không thể yêu thương.”

Bác sĩ Yoon mất cả cha lẫn mẹ trong một vụ tai nạn giao thông mấy năm trước. Liệu đó có phải nỗi hối hận vì cha mẹ chịu tai nạn thảm khốc đã ra đi mà không kịp để lại một lời trăng trối không? Trong một thoáng, dường như đôi mắt của bác sĩ Yoon đỏ ngầu. Thế rồi người phụ nữ ấy ngay lập tức khôi phục lại cảm xúc, cô nhìn bố với khuôn mặt điềm tĩnh.

“Hãy để Yeon Soo và Jeong Soo có cơ hội được nói ra những lời ấy. Với lại anh cũng phải cho chị ấy thời gian để sắp xếp lại cuộc sống nữa chứ?”

Bố tránh né ánh nhìn của bác sĩ Yoon, lòng đầy bối rối.

“Anh không thể cướp đi cả cơ hội đó được... Anh sẽ sống trong oán giận đấy.”

Lời khuyên của bác sĩ Yoon đâm sâu vào trái tim bố đau nhói.

“Chẳng liên quan! Muốn oán trách thì oán trách đi! Tôi chẳng sợ những thứ như thế đâu.”

Cuối cùng, bố bật dậy rời khỏi đó như thể chạy trốn. Những lời của bác sĩ Yoon, trăm lần ông đều công nhận là đúng. Nhưng bởi chúng là việc của đúng bản thân ông, ông chỉ cảm thấy vô cùng hỗn loạn và bế tắc.

Yeong Seok tiện đi công chuyện ghé qua, Yeon Soo ngồi đối diện anh

trong quán cà phê của trung tâm thương mại. Hôm nay, gương mặt của Yeong

www.vuilen.com 88

Page 10: “Y - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · In Cheol đúng là người trước sau như một giống như lời mẹ nói. Điều đó khiến

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Seok trông thật tiều tụy. Tất cả những người đàn ông không nhận được bàn tay chăm sóc của vợ đều có gương mặt như thế kia chăng.

Yeon Soo bỗng mường tượng đến dáng vẻ bố luộm thuộm lôi thôi, khác với trước đây rất nhiều.

Yeong Seok nhấp một ngụm cà phê, hỏi bằng giọng điệu mềm mỏng.

“Em trông nom mẹ nên mặt hốc hác đi kìa. Mệt lắm à?”

“Trông nom gì đâu... Em tan làm xong cũng chỉ đến nhìn mặt mẹ được một lúc thôi. Nhưng mà, sao cái kia trông kỳ vậy? Cà vạt mà cũng nhăn nhúm... Vợ anh bao giờ về?”

Yeon Soo quan tâm đến Yeong Seok hơn cả bản thân mình. Yeong Seok chỉ mỉm cười nhàn nhạt.

“Bao giờ mẹ em ra viện?”

“Em cũng không biết.”

“Em nói thế là sao?”

Yeong Seok hỏi đầy hồ nghi.

“Bố em tính vốn thế mà. Ông ấy chẳng bao giờ nói gì cả.”

Cứ nghĩ đến bố là gương mặt Yeon Soo lại đanh lại.

Để thay đổi bầu không khí, Yeon Soo cười cười thốt ra những lời cô chôn giấu trong lòng.

“Nhưng mà anh thật sự chu đáo đấy. Em thích điều đó.”

Yeong Seok cũng tươi cười đầy vui vẻ.

“Em đã hỏi bác sĩ phụ trách chưa?”

“Tan làm em ghé qua luôn, chắc sẽ gặp được.”

“Nghe nói điều trị ung thư đau đớn lắm, mẹ em chịu đựng được chứ?”

“Có vẻ là được. Có triệu chứng giống như say xe mức độ nặng ấy, nhưng không thấy nôn, với lại tóc mẹ cũng còn nguyên.”

“May quá. Đêm nay em cũng đi à?”

Yeon Soo im lặng gật đầu.

www.vuilen.com 89

Page 11: “Y - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · In Cheol đúng là người trước sau như một giống như lời mẹ nói. Điều đó khiến

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Anh mong mẹ em mau chóng khỏe lại, vì cả bọn mình nữa. Cứ thế này anh quên cả gương mặt em mất thôi.”

_

Ánh mắt chứa đựng cảm xúc thầm kín của Yeong Seok khiến Yeon Soo ngập tràn cảm giác hạnh phúc.

Yeong Seok bước ra khỏi quán cà phê trong trung tâm thương mại, anh cầm tay Yeon Soo lặng lẽ dắt cô đi. Anh mở cửa ngách thông với lối thoát hiểm, đưa Yeon Soo vào như muốn giấu giếm.

Trong chốc lát Yeon Soo được anh ôm trọn trong vòng tay, cô nghe thấy tiếng tim mình đập. Âm thanh ấy tựa như tiếng sóng biển mùa đông, trầm sâu và nặng nề.

Yeon Soo chợt cảm thấy một luồng khí lạnh, dù cô đang ở trong vòng tay anh. Phải, là bởi tiếng sóng biển mùa đông đó Yeon Soo nhắm nghiền đôi mắt, nghĩ như vậy.

Anh áp tay vào má cô, lần tìm đôi môi. Nhiệt lượng tỏa ra từlòng bàn tay anh khiến gò má Yeon Soo nóng bừng. Đột nhiên thấy choáng váng, Yeon Soo lấy tay ngăn lại đôi môi anh đang tiến đến gần rồi lùi một bước xuống dưới bậc cầu thang.

Yeon Soo nhìn Yeong Seok đang hoang mang bằng ánh mắt tiếc nuối.

“Em cứ nảy sinh tham vọng. Ban đầu em đã nghĩ chỉ cần nhìn thấy anh thôi là tốt lắm rồi. À, đôi mắt anh trông như thế này. À, anh nói như thế này. Em chỉ cần biết từng điều từng điều nhỏ nhặt ấy thôi là đã vui vẻ. Nhưng rồi, em đã nắm lấy đôi tay anh... Có lẽ vấn đề chính là từ lúc ấy. Cứ nhìn thấy anh là em lại muốn nắm tay anh.”

Yeon Soo dựa người vào bức tường bên cạnh cầu thang, chăm chăm nhìn xuống chân rồi điềm tĩnh nói ra những lời bản thân luôn chôn giấu.

“Giờ em cứ muốn ôm anh mãi. Thế nên em mới làm vậy. Nếu hôn anh, em sẽ muốn hôn anh mãi, không biết chừng sau đó còn ngủ với anh nữa. Nhưng mà em ghét bị bỏ lại một mình, cũng ghét phải để anh đi... Nếu như vậy anh sẽ mệt mỏi đúng không?”

Nụ cười cay đắng của cô len lỏi thoát ra ngoài theo lối thoát hiểm kéo dài đến tận đỉnh tòa nhà. Gương mặt của Yeong Seok chẳng bao lâu sau cũng trở nên tăm tối.

www.vuilen.com 90

Page 12: “Y - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · In Cheol đúng là người trước sau như một giống như lời mẹ nói. Điều đó khiến

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Tay anh một lần nữa chạm lên khuôn mặt Yeon Soo. Cô đăm đăm nhìn vào khoảng không như để cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng. Cảm giác buồn thương không rõ lý do khiến viền mắt Yeon Soo hoen đỏ.

Khuôn mặt anh, ánh mắt anh tiến đến gần Yeon Soo hơn. Liệu một chút cảm giác buồn thương kia có phải là điều khiến Yeon Soo chìm vào lo lắng không. Người cô dần dần được kéo về phía anh. Yeon Soo nhắm nghiền mắt, cúi đầu như thể sắp đầu hàng.

Đúng lúc ấy, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên bần bật và đổ chuông hệt như bắt quả tang hai người.

“Đến đúng lúc ghê.”

Yeon Soo rút điện thoại ra, cười thẹn thùng. Người gọi đến thật không ngờ lại là bố.

Khi ấy đã là hoàng hôn, ráng chiều nhuộm đỏ.

Bố ngồi ở công viên bên cạnh trung tâm thương mại nơi có văn phòng của con gái, âu sầu nhìn những người đi ngang qua trên đường. Quanh trung tâm thương mại tầm gần cuối năm luôn như thế, người người đều ôm đầy túi mua hàng hoặc những bọc quà, hối hả đi đâu đó. Họ trở về với người họ yêu thương hoặc gia đình đầm ấm, trao món quà rồi hứa hẹn về tình yêu mai sau.

Bố chẳng còn sống với bất cứ niềm hy vọng gì nữa rồi. Dù ngày mới có đến cũng chẳng có hy vọng. Bố đã cố chấp chống chọi sống đến ngày hôm nay, cuối cùng vẫn chỉ là một bác sĩ làm công ăn lương vô năng chẳng biết bao giờ bị đuổi việc, đây là hiện thực do chính bố tạo nên sau sáu mươi năm cuộc đời.

Đối với bố, cuộc sống chỉ còn là một vũng bùn không hơn không kém. Suốt thời gian qua, ông biết ơn vũng bùn ấy coi nó như con đường mới đầy bụi bặm, thế nên dù thế nào ông vẫn thấy thế gian này đáng sống. Nếu không có sự tồn tại của người vợ kia, bố sẽ chỉ là một kẻ thất bại chẳng lấp đầy nổi nửa chén cơm. Vợ ông đã vứt bỏ chính bản thân mình để vun vén cho cả cuộc đời ông.

Thế gian sao lại bất công đến nhường này. Mỗi khi nghĩ đến người vợ hiền lành đang chết dần chết mòn trong vô vọng, bố lại cảm thấy ngay cả việc mình thở cũng thật đáng khinh và ghê tởm. Người vợ hiền lành đến ngốc nghếch ấy

www.vuilen.com 91

Page 13: “Y - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · In Cheol đúng là người trước sau như một giống như lời mẹ nói. Điều đó khiến

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

còn chẳng mảy may đem lòng oán giận người chồng vô trách nhiệm, làm khổ bà cả đời. Điều đó càng khiến bố đau đớn và tức giận hơn.

“Bố?”

Không biết Yeon Soo đã đến từ lúc nào, cô lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh bố. Trong ký ức tuổi thơ cô, hai cha con hoàn toàn không có thời gian ở bên nhau, có lẽ vì thế mà hai người rất xa cách. Phải bắt đầu câu chuyện như thế nào đây, bố chẳng dễ dàng mở lời.

“Yeon Soo này.”

Phải hút đến điếu thuốc thứ ba, bố mới khẽ gọi tên con gái. Ông ném ánh nhìn xa xăm lên bầu trời đang dần tối, hít vào một hơi thật sâu rồi quyết tâm nói ra.

“Mẹ của hai đứa...”

Trái tim Yeon Soo đập thình thịch vì dự cảm chẳng lành.

“Mẹ của hai đứa chắc không sống được lâu nữa.”

Bố bật ra một mạch. Yeon Soo tròn mắt nhìn bố, không hiểu có phải mình nghe lầm không.

“Bà ấy sắp chết.”

Những lời bố đau đớn nói ra khiến Yeon Soo bỗng chốc sững sờ. Bố đang nói nhảm rồi. Mi mắt Yeon Soo run rẩy.

“Bố nói cái gì thế?”

“Nói sao thì là vậy. Mẹ con không sống lâu được, bà ấy sẽ chết.”

Bố tránh mặt cô, thốt ra câu nói như tiếng thở dài. Yeon Soo không thể nào tin được. Cô túm lấy vai bố, vừa lay vừa giục giã như thể cầu xin ông làm ơn hãy nói ra sự thật.

“Con hỏi bố nói cái gì cơ mà. Phẫu thuật rồi mà... sao lại chết được?”

“Đã không thể phẫu thuật được.”

Đôi vai bố rũ xuống như mất hết sức lực. Bố quay mặt đi để Yeon Soo không nhận thấy vành mắt ông đã đỏ hoe.

“Không phẫu thuật được. Không thể phẫu thuật được.”

www.vuilen.com 92

Page 14: “Y - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · In Cheol đúng là người trước sau như một giống như lời mẹ nói. Điều đó khiến

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Yeon Soo vẫn không thể hiểu nổi lời bố nói. Rõ ràng mới mấy ngày trước ông nói rằng phẫu thuật xong bà sẽ khỏe lại, mà bây giờ lại nói bà không sống được, sẽ chết là sao...

Trên đời làm gì có chuyện kỳ cục như thế chứ. Yeon Soo kìm nén cơn giận bốc lên, mở miệng nói.

“Những gì bố nói, con không hiểu một chút nào. Được rồi, cứ cho là thế đi. Vậy mẹ còn sống được bao lâu nữa?”

“Một tháng... hai tháng... bố cũng không biết.”

Yeon Soo bùng lửa giận. Tại sao bố lại có thể thốt ra những lời vô trách nhiệm như thế. Yeon Soo nhìn bố chằm chằm bằng đôi mắt tràn ngập oán giận, cô gào lên đầy khinh bỉ.

“Sao có thể như thế? Bố là bác sĩ cơ mà, sao mẹ lại có thể ra nông nỗi ấy? Bố là bác sĩ cơ mà?”

Bố gục đầu xuống với khuôn mặt đầy bi thương. Chính vì là bác sĩ nên bố càng không thể chấp nhận nổi bản than mình không nói được gì, cũng không giúp được gì.

“Không đâu. Không phải đâu!”

Nước mắt lăn trên gò má Yeon Soo đang hét lên như thể kêu gào. Yeon Soo không muốn tin. Từ trước đến giờ, bố vốn không phải người đem đến cho cô cảm giác tin cậy.

“Bố lại nghe nhầm ở đâu rồi, cô quyết định tin là như vậy. Con đi đây.”

Yeon Soo bỏ lại bố một mình trên băng ghế công viên, lạnh lùng rời đi. Với suy nghĩ phớt lờ hết những lời bố nói ở công viên, cô bước đi không quay đầu lại.

Tối hôm ấy, Yeon Soo tìm đến bác sĩ Yoon.

“Cháu không tin bố cháu.”

Yeon Soo cầu mong bác sĩ Yoon sẽ phủ nhận điều bố nói về mẹ.

“Bố cháu từng gây ra sai sót làm chết người còn gì ạ. Hồi đó phải sang tên bệnh viện, nội cháu cũng sa sút tinh thần, cơn giận của bố đáng sợ đến mức mẹ và chúng cháu không dám ý kiến, sống càng lúc càng khổ sở. Dù là vai trò bác sĩ hay con trai, vai trò người chồng hay người cha, bố cháu đều là kẻ thất bại. Làm sao có thể tin lời của một người như vậy rồi mù quáng bỏ cuộc cơ chứ.”

www.vuilen.com 93

Page 15: “Y - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · In Cheol đúng là người trước sau như một giống như lời mẹ nói. Điều đó khiến

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Cháu đừng nói thế. Chuyện đó chỉ là tai nạn nghề nghiệp bất đắc dĩ thôi.”

“Tình huống bất đắc dĩ có phải chỉ mình bố cháu có đâu.”

Bác sĩ Yoon đã bình tĩnh thuyết phục nhưng Yeon Soo vẫn như trước, không hề xóa bỏ bức tường không tin tưởng đối với bố mình. Tin bố tức là phải chấp nhận chuyện mẹ sẽ chết, thế nên bố nhất định là người không thể tin.

Bác sĩ Yoon nhẹ nhàng nói như dỗ dành trẻ con.

“Bệnh nhân đó được bố cháu tiếp nhận với triệu chứng loét dạ dày cấp tính. Tình trạng đó là quá muộn để chuyển lên bệnh viện làm ca phẫu thuật đã thành công.”

“Nhưng bệnh nhân ấy có tỉnh lại được đâu. Gan của người đó không ổn đúng không? Lúc ấy bố cháu điều trị cho bệnh nhân đó là vì muốn được nổi danh chứ gì. Vì tham vọng trở thành bác sĩ danh tiếng mà ông ấy đã tiến hành phẫu thuật một cách vô lý chứ gì.”

“Không phải, khi đó bố cháu phán đoán là tình trạng dạ dày đang nguy cấp hơn tình trạng gan. Nếu bố cháu không tiến hành phẫu thuật thì bệnh nhân đó đã mất mạng giữa đường rồi. Thậm chí còn không có chút hy vọng nào luôn ấy chứ.”

Lời biện hộ điềm tĩnh của bác sĩ Yoon không phải điều Yeon Soo muốn nghe.

“Cháu đang hỏi chuyện mẹ cháu mà. Cháu không muốn nghe ý kiến của bố, cháu muốn nghe ý kiến của cô.”

“Cháu chuẩn bị tinh thần đi.”

“Cô có căn cứ gì mà nói như thế?”

Đến cả bác sĩ Yoon cũng nói vậy, trong phút chốc Yeon Soo cảm thấy quá đỗi bi thảm. Cô đã mong rằng họ sẽ nói không phải, mẹ sẽ không sao. Yeon Soo vô thức nổi cáu.

“Trước khi phẫu thuật ông ấy đã nói gì? Giai đoạn đầu cơ mà? Phẫu thuật xong là sẽ hết sạch sẽ mà?”

“Ban đầu đã không có nhiều kỳ vọng là sẽ phẫu thuật được. Tế bào ung thư đã theo hạch lan ra nhiều nơi rồi. Bọn cô chỉ phẫu thuật mở ổ bụng để cắt bỏ những khối u lớn.”

“Thế nhưng?”

www.vuilen.com 94

Page 16: “Y - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · In Cheol đúng là người trước sau như một giống như lời mẹ nói. Điều đó khiến

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Yeon Soo cố kìm nén nước mắt trào dâng, hỏi lại.

“Không phẫu thuật được. Tế bào ung thư đã vón cục trong các cơ quan nội tạng, không thể động tay vào được.”

“Thế nên?”

Những câu hỏi dần chuyển thành sự khinh miệt và căm ghét.

“... Không động tay vào được. Gan, dạ dày, phổi, không thể cắt bỏ tất cả được.”

“Kể cả thế thì cũng phải làm thử chứ! Bác sĩ có đến vài người mà sao không cứu nổi một người là mẹ cháu sao? Phải cứu được chứ!”

Yeon Soo điên cuồng la hét. Những người chỉ khoanh tay đứng nhìn mẹ đi đến cửa tử, Yeon Soo gào lên với tất cả bọn họ. Và đối tượng đáng căm ghét đầu tiên thật đau đớn làm sao lại chính là bản thân cô.

“... Cháu không tin được. Làm sao mà nhà cháu lại có thể không biết gì hết cho đến khi mẹ chúng cháu ra nông nỗi ấy. Là con, là chồng cơ mà.”

“Thế mới là ung thư đấy. Trước khi phát hiện được thì thẳng ai biết, đến khi phát hiện ra thì đã quá muộn. Đó chính là bệnh ung thư.”

“Không. Cháu không tin đâu.”

Yeon Soo hung hăng lắc đầu. Cô cắn chặt môi, chốc chốc lại chùi ngang khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt.

“Cả cô, cả chú Jang, cả bố cháu đều là những người không có tham vọng, cháu biết. Thế nên mọi người mới dễ dàng bỏ cuộc. Cháu không như thế đâu. Cháu không bỏ cuộc đâu.”

“Cháu phải bỏ cuộc đi.”

Giọng bác sĩ Yoon đầy dứt khoát.

Yeon Soo lạnh lùng nói như thể chống đối.

“Cháu không bỏ cuộc đâu. Con cái làm sao mà từ bỏ mẹ được? Nếu là cô, cô có từ bỏ cha mẹ mình không?”

“... Người bên cạnh không chịu từ bỏ thì mẹ cháu sẽ càng khổ hơn đấy.”

Trong giây lát, chất độc bao trùm mi mắt Yeon Soo.

www.vuilen.com 95

Page 17: “Y - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · In Cheol đúng là người trước sau như một giống như lời mẹ nói. Điều đó khiến

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Bố cháu đã thuyết phục cô bỏ cuộc đúng không? Bố cháu luôn giỏi tránh né hơn là chiến đấu, chắc chắn ông ấy đã làm vậy. Cháu không bỏ cuộc đâu. Cháu sẽ không tha thứ cho người cha đã từ bỏ mẹ cháu đâu.”

“Cháu nghe cho rõ lời cô. Cô và bác sĩ Jang, bọn cô đã bỏ cuộc từ trước rồi. Nhưng bố cháu đến tận bây giờ mới bỏ cuộc đấy.”

Bác sĩ Yoon dồn sức nói thật rõ ràng từ “bây giờ”. Yeon Soo cảm giác như toàn thân cô mất hết sức lực.

Tất cả đều kết thúc rồi. Chút hy vọng nhỏ nhoi về mẹ, qua tay nhiều người đã được phán định là vô ích. Yeon Soo bàng hoàng đến thất thần, bác sĩ Yoon đau khổ nói thêm.

“Cô sẽ nói thẳng, khả năng thì vẫn có nhưng không nên động, tay vào. Để giảm bớt đau đớn cho mẹ cháu, chỉ còn cách chọn từ bỏ. Giờ đó là điều duy nhất chúng ta có thể làm cho bà ấy.”

Điều duy nhất còn lại sao chỉ còn là từ bỏ mẹ cơ chứ... Yeon Soo đau đớn như có ai bóp nát trái tim cô. Đứa con gái về nhà không động tay làm cái gì, chưa hết lại còn lúc nào cũng cáu giận, kêu than mệt mỏi vì chuyện bên ngoài như lời bố nói, cuối cùng lại chỉ có thể làm được duy nhất một việc cho mẹ là từ bỏ.

“Giờ cháu phải làm sao?”

Yeon Soo hỏi với cõi lòng mờ mịt.

“Xem nào, nếu là cô thì cô sẽ làm gì nhỉ.”

Bác sĩ Yoon cười cay đắng, nhìn Yeon Soo đang trân trân dõi theo mình với đôi mắt đầy nước.

“Cha mẹ cô đều qua đời trong một tai nạn ô tô. Khi cử hành tang lễ cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chôn họ xong rồi về nhà, đến tận lúc ấy cô mới khóc. Mới đó mà đã một năm trôi qua rồi. Cơm vẫn ăn, việc vẫn làm, ngủ vẫn ngủ, cứ thế khóc bất cứ nơi đâu. Những thứ nhận được thì nặng tựa Thái Sơn mà không đền đáp được, cô khóc vì căm ghét điều đó.”

Tâm sự của bác sĩ Yoon sau này cũng sẽ trở thành tâm sự của Yeon Soo. Đã là con cái thì ai rồi cũng phải trải qua, với tư cách người đi trước có kinh nghiệm trải qua đau buồn do cha mẹ qua đời, cô cho Yeon Soo lời khuyên một cách chậm rãi từ tốn.

“Yeon Soo à, cháu đừng như thế. Hãy trả lại dù chỉ là một phần vạn của thứ cháu đã nhận thôi. Hãy làm hết những điều có thể. Hãy để mẹ cháu sai cháu nấu

www.vuilen.com 96

Page 18: “Y - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · In Cheol đúng là người trước sau như một giống như lời mẹ nói. Điều đó khiến

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

cơm, giặt giũ, kể cả rửa mặt cho mẹ. Hãy cho mẹ cháu biết rằng cháu đã là người lớn. Đừng để mẹ cháu vì lo cho cháu mà thấy việc ra đi là gánh nặng.”

“Cháu... Cô ạ, cháu không biết cái gì hết. Con người ai chẳng một lần chết đi, thế nhưng cháu lại không hề nghĩ rằng mẹ cháu sẽ chết; người ta bảo con gái là kẻ cắp thời gian, thế nhưng cháu lại không biết rằng cháu là đứa xấu xa như thế này. Ngay cả giây phút này, thay vì nghĩ đến chuyện mẹ đau đớn biết nhường nào thì cháu lại chỉ lo không có mẹ cháu sẽ ra sao mà thôi. Không có mẹ làm sao mà sống, làm sao mà sống đây, cháu không nghĩ được gì ngoài điều đó. Cháu phải làm thế nào đây, cô ơi?”

Yeon Soo vỡ òa trong tiếng nức nở cô đã cố kìm nén.

“Cháu phải làm sao đây, giờ phải làm sao đây!”

Yeon Soo cao giọng nói rồi khóc thảm thiết. Bác sĩ Yoon vỗ về bờ vai cô bé, lòng đau đớn, cô cũng khóc trong im lặng.

“Đứng dậy đi bố.”

Bố đang gà gật say rượu thì nghe tiếng ai đó lay gọi mắt ông lờ đờ mở ra.

“Cậu là ai?”

“Jeong Soo chứ còn ai nữa. Con bảo bố mau đứng dậy đi mà!”

Jeong Soo cau có mặt mày, tỏ vẻ chán ghét bộ dạng luộm thuộm của bố. Bố dù đang chếnh choáng hơi men cũng bị vẻ mặt khó chịu của con trai làm giật mình, ông bừng tỉnh, nhìn khắp xung quanh vối khuôn mặt bối rối. Đây là đồn cảnh sát khu vực mà? Bố không có chút ký ức nào về việc tại sao mình lại ở đây.

“Sao mày lại đến đây, thằng kia?”

Bố hỏi dồn đứa con trai bằng giọng chưa hết say.

“Đến đưa bố về.”

Jeong Soo mặt mày vô cảm, đáp cộc lộc.

“Mau đi về nhà đi.”

www.vuilen.com 97

Page 19: “Y - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · In Cheol đúng là người trước sau như một giống như lời mẹ nói. Điều đó khiến

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Jeong Soo thô lỗ kéo cánh tay bố. Cho dù đang say nhưng những lúc như thế này, ông chỉ muốn con trai mình là người khác. Đứng trước người đa cảm như Jeong Soo không hiểu sao bố ghét cậu nhìn thấy bộ dạng này của mình.

“Buông ra! Thằng con bất hiếu này!”

Bố giật phăng tay, cơ thể đang đứng lên khỏi ghế bỗng mất trọng tâm, ông ngã sõng soài ra sàn. Chẳng thế thì Jeong Soo cũng đã phừng phừng tức giận rồi.

“Bố làm sao thế! Xấu hổ quá đi mất!”

“Gì? Xấu hổ à?”

Bố gào lên với giọng đầy kích động, những người xung quanh liếc nhìn sang hai người. Jeong Soo ý thức được ánh nhìn của những người xung quanh, cậu thúc giục bố với thái độ dịu lại một chút.

“Đi thôi.”

“Mày thấy xấu hổ vì bố mày hả?”

Bố đánh vào lưng cậu con trai, lớn tiếng hét lên.

“Bố bị gì vậy, đi thôi. Làm ơn yên lặng đi đi!”

Jeong Soo cũng không chịu nổi nữa, hét lên.

“Thằng ranh con, ở đâu mà mày dám hét lên với bố mày hả?”

Jeong Soo bị đập liên tiếp vào gáy, cậu hung dữ nhìn chòng chọc như sắp nhảy bổ vào bố.

“Ầy!”

Rốt cuộc Jeong Soo để mặc bố, bỏ ra ngoài một mình.

Bố kìm nén cơn tức giận sục sôi, từ từ đứng dậy đi ra ngoài.

Bước ra đường, việc đầu tiên bố làm là lảo đảo đi hỏi xin thuốc lá.

Thực kỳ lạ. Thật ra nó là đứa con ông hết mực yêu thương, nhưng lại chẳng thể bộc lộ tình cảm ra bên ngoài dù chỉ là một chút xíu, thậm chí người cha như ông còn cáu giận, hăm dọa con nữa. Ông biết mình lầm lối rồi, nhưng vẫn bước tiếp những bước chân vô lý đi theo lối mòn ấy. Đâu phải ông không có tình yêu thương, chỉ là ông không biết cách thể hiện tình yêu đó. Ông cứ sống như vậy để rồi đến một ngày, khoảng cách giữa ông và các con trở nên xa xôi ngàn dặm.

www.vuilen.com 98

Page 20: “Y - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · In Cheol đúng là người trước sau như một giống như lời mẹ nói. Điều đó khiến

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Cả đời miệt mài không màng đến những điều bên ngoài bệnh viện, thế nhưng giờ phút này ông lại trở thành tên say rượu trống rỗng. Ông chỉ là một ông già trung niên lòng đầy bức bối bởi bản thân đã cần mẫn chăm chỉ sống đến mòn cả bàn chân mà vẫn chẳng có thứ gì thực hiện được, chẳng có thứ gì đáng để nhớ, lâm vào cảnh thảm hại chỉ biết chờ vợ chết...

Bố ngẩn người đứng trước sở cảnh sát, cay đắng trước cuộc đời tệ hại của bản thân. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng bố, toàn thân ông run rẩy.

Bố đi qua con ngõ tối tăm về nhà, bước chân ông chao đảo kiệt sức vì cơn say. Trên vạt áo sơ mi trắng bung ra ngoài loe loét nước canh màu đỏ sậm không rõ là tương ớt hay thứ gì. Đó là nước canh cay ông ăn khi nhậu lúc nãy. Thế rồi ông dần dần nhớ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

Buổi tối ông gặp Yeon Soo rồi đi uống rượu một mình. Trên đường về, ông ghé qua tiệm trái cây gần nhà để mua hồng và táo, đến đó vẫn không có vấn đề gì, nhưng rồi trong con ngõ ông đi đứng loạng choạng nên túi bị rách mất. Ông ngã đến mấy lần để nhặt chỗ trái cây lăn lông lốc xuống cuối ngõ, chẳng biết từ lúc nào cảnh sát đã đến.

À không, trước đó hình như ông còn tiểu bậy trên đường nữa. Tóm lại là ông bị cảnh sát bắt được, ngủ một giấc ở sở cảnh sát. Rồi Jeong Soo đến...

Nghĩ đến Jeong Soo, bố lại thấy nóng mặt. Thằng nhóc đó đã thành thanh niên trai tráng từ khi nào không hay. Ban nãy nếu chỗ đó không phải sở cảnh sát thì nó đã có thể một phát hạ gục bố rồi. Vậy mà trước giờ ông chưa một lần cùng đứa con trai cao lớn ấy đến nhà tắm hơi. Lần nào ông cũng chỉ trích chuyện nó thi trượt đại học, thế mà tên giáo viên chủ nhiệm của nó ông có biết đâu.

Ông nhớ lại mình hồi còn trẻ. Ông đã từng nghĩ sau này khi có con, ông sẽ hết lòng yêu thương chúng nó. Ông không được nhận tình yêu thương từ cha nên luôn tự nhủ sẽ không để các con mình phải chịu khổ, phải đói khát giống như ông. Thế nhưng đến khi là cha của hai đứa con, ông lại trở thành người cha tệ hơn cả người cha quá cố của mình. Yeon Soo và Jeong Soo thì yêu thương gì nổi người cha thế này cơ chứ...

Bố lặng lẽ mở cổng sắt. Từ sau khi vợ ông vào viện, tất cả các thành viên trong gia đình đều mang theo chìa khóa. Hai đứa trẻ cũng phải tất tả chạy đi chạy lại giữa bệnh viện, nhà và cơ quan để san sẻ công việc với cô hộ lý phải trông nom nội cả ngày trời. Nếu không làm thế, cô hộ lý dù có tâm huyết với nghề đến mấy có lẽ cũng sẽ xin thôi việc vì nội quá phiền phức.

Cả phòng khách lẫn phòng ngủ trên tầng hai đều tắt đèn. Bình thường giờ này vợ ông đang ngồi trong phòng ủi đồ đã giặt. Tại sao khi đó ông không biết

www.vuilen.com 99

Page 21: “Y - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · In Cheol đúng là người trước sau như một giống như lời mẹ nói. Điều đó khiến

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

www.vuilen.com 100

rằng có được người vợ như thế thật may mắn biết bao. Tại sao đến bây giờ ông mới hiểu ra. Giờ phòng ngủ đang trống vắng, chìm trong bóng tối.

Bố đi vào nhà, ông khẽ mở thử cửa phòng nội. Yeon Soo đang thu mình ngồi yên nhìn nội lôi hết quần áo trong tủ ra ngoài.

“Sao cô lại ngồi đấy? Cô không gói ghém đồ à?”

Nội đang bắt chước gói ghém đồ đạc như mấy hôm trước khi mẹ nhập viện. Yeon Soo chỉ thẫn thờ nhìn nội với khuôn mặt bơ phờ.

“Chúng ta mau đi thôi cô. Mẹ cháu nhìn thế thôi chứ xấu tính lắm, mình mà muộn giờ hẹn là mẹ cháu lám ầm lên đấy! Cô cũng mau gói đồ đi, đi đi!”

Nội nhét quần áo vào chiếc túi thật lớn, hớn hở như người sắp đi dã ngoại.

“Cô không đi à? Cô biết đường mà, cùng đi đi. Đi thôi, nhé?”

Mặc cho nội dí sát mặt vào hỏi, Yeon Soo vẫn không có phản ứng gì. Bố rầu rĩ nhìn cảnh đó rồi im lặng đóng cửa lại.