30
Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI www.vuilen.com 563 Phần 21 Chương 101 Từ bệnh viện đi ra, Doãn Ước chạy đến công ty trước. Ra khỏi thang máy đi vào khu vực làm việc, ngoại trừ Diệp Hải Thần ra, những người còn lại thấy cô đến thì có hơi ngạc nhiên. Doãn Ước bị loại ánh mắt ấy nhìn chăm chú, cũng thấy được mình quái gở, hối hận bản thân đã nhất thời xúc động chạy tới đây. Cô xoay người định đi về, Diệp Hải Thần gọi cô lại: - Vào đi, chủ tịch đang đợi cô đó. Doãn Ước rất có thiện cảm với người này, trong ấn tượng anh luôn là bộ dạng thong dong bình đạm thế này. Chắc do Kỷ Tùy Châu dạy, biểu cảm trên mặt không chút biến hóa nào. Người này tuyệt đối không đơn giản. Doãn Ước cám ơn anh, đi đến gõ cửa văn phòng chủ tịch. Bên trong Kỷ Tùy Châu lên tiếng, cô liền đẩy cửa đi vào. Lâu rồi không đến đây, cũng rất lâu không thấy bộ dạng nghiêm túc của anh khi ngồi ở bàn làm việc. Khoảng thời gian trước hai người suốt ngày ở nhà dính lấy nhau, đột nhiên bây giờ anh quay lại làm việc, Doãn Ước có chút không quen. Kỷ Tùy Châu đứng lên đi về hướng cô, kéo cô đến sô pha ngồi xuống, lại kêu người mang cà phê vào. Sắc mặt Doãn Ước bất ổn, hệt như tâm trạng hiện giờ của cô. Em trai có cơ hội xuất viện, cô đương nhiên vui rồi, nhưng nghĩ đến đây là kiệt tác của người nào đó, cô lại cảm thấy khó chịu. Hiện tại cô không rõ giữa mình với Kỷ Tùy Châu là thái độ gì nữa, để anh ra mặt dàn xếp đến việc Doãn Hàm xuất viện, đúng là quá buồn cười. - Đến bệnh viện rồi à? - Kỷ Tùy Châu đi thẳng vào vấn đề. - Là do anh làm? - Doãn Ước nhìn anh. - Anh không làm gì cả, chính vì anh không làm, nên họ nhất định sẽ làm chút gì đó. Đây là quy trình bình thường, bệnh nhân tâm thần sau khi tiếp nhận điều trị một thời gian, nếu tình huống quả thật có chuyển biến tốt, sau khi được chuyên gia đánh giá sẽ cho phép xuất viện, bệnh viện bình thường sẽ không cưỡng chế giữ người lại.

Chương 101 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/dungnengaplai/dungnengaplai21.pdf · khác. Lúc trước không lâu sau khi cô tỉnh, não bộ do hôn mê lâu

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 563

Phần 21 Chương 101

Từ bệnh viện đi ra, Doãn Ước chạy đến công ty trước.

Ra khỏi thang máy đi vào khu vực làm việc, ngoại trừ Diệp Hải Thần ra, những người còn lại thấy cô đến thì có hơi ngạc nhiên. Doãn Ước bị loại ánh mắt ấy nhìn chăm chú, cũng thấy được mình quái gở, hối hận bản thân đã nhất thời xúc động chạy tới đây.

Cô xoay người định đi về, Diệp Hải Thần gọi cô lại:

- Vào đi, chủ tịch đang đợi cô đó. Doãn Ước rất có thiện cảm với người này, trong ấn tượng anh luôn là bộ

dạng thong dong bình đạm thế này. Chắc do Kỷ Tùy Châu dạy, biểu cảm trên mặt không chút biến hóa nào.

Người này tuyệt đối không đơn giản. Doãn Ước cám ơn anh, đi đến gõ cửa văn phòng chủ tịch. Bên trong Kỷ Tùy

Châu lên tiếng, cô liền đẩy cửa đi vào.

Lâu rồi không đến đây, cũng rất lâu không thấy bộ dạng nghiêm túc của anh khi ngồi ở bàn làm việc. Khoảng thời gian trước hai người suốt ngày ở nhà dính lấy nhau, đột nhiên bây giờ anh quay lại làm việc, Doãn Ước có chút không quen.

Kỷ Tùy Châu đứng lên đi về hướng cô, kéo cô đến sô pha ngồi xuống, lại kêu người mang cà phê vào.

Sắc mặt Doãn Ước bất ổn, hệt như tâm trạng hiện giờ của cô. Em trai có cơ hội xuất viện, cô đương nhiên vui rồi, nhưng nghĩ đến đây là

kiệt tác của người nào đó, cô lại cảm thấy khó chịu. Hiện tại cô không rõ giữa mình với Kỷ Tùy Châu là thái độ gì nữa, để anh ra mặt dàn xếp đến việc Doãn Hàm xuất viện, đúng là quá buồn cười.

- Đến bệnh viện rồi à? - Kỷ Tùy Châu đi thẳng vào vấn đề. - Là do anh làm? - Doãn Ước nhìn anh. - Anh không làm gì cả, chính vì anh không làm, nên họ nhất định sẽ làm chút

gì đó. Đây là quy trình bình thường, bệnh nhân tâm thần sau khi tiếp nhận điều trị

một thời gian, nếu tình huống quả thật có chuyển biến tốt, sau khi được chuyên gia đánh giá sẽ cho phép xuất viện, bệnh viện bình thường sẽ không cưỡng chế giữ người lại.

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 564

Nhưng tình huống của Doãn Hàm khá đặc biệt, nếu Kỷ Tùy Châu không lên tiếng, không ai dám thả anh ta ra. Cho nên anh không nhúng tay vào, người khác liền cho rằng ngầm đồng ý, nói cho cùng vẫn là nhờ anh mà được thơm lây.

- Chỉ là... - Em không muốn cậu ta được thả? - Đương nhiên là muốn, nhưng anh phải đối mặt với Tùy Ý thế nào? - Đây là chuyện gia đình anh, em đừng quan tâm. Kỷ Tùy Châu cũng không biết trong lòng Tùy Ý nghĩ gì, hay là thời gian dài,

thù hận trong lòng vơi đi rất nhiều. Hay là nó đã dời trọng tâm đến chuyện đi lấy lòng ba rồi, nên không so đo chuyện này nữa?

Cũng có thể chính là, lời nói dối hôm đó của anh đã có tác dụng với nó? Dù sao gần đây, nó như biến thành một người khác. Không còn rầu rĩ, gay

gắt, hung hăng nữa. Nó hòa nhã hơn rất nhiều, nghe mẹ anh nói hiện giờ nó đang kết giao bạn mới, thậm chí bắt đầu đi chơi với bạn trai.

Đối với chuyện kết giao bạn bè, anh không phản đối, nhưng đi chơi với bạn trai, anh vẫn âm thầm để ý.

Nói đến cùng chỉ là lo lắng thôi.

Thái độ của em gái anh chuyển biến nhanh như vậy, khiến anh có suy nghĩ khác. Lúc trước không lâu sau khi cô tỉnh, não bộ do hôn mê lâu nên bị tổn thương, đa số ký ức bị mất đi. Sau đó trải qua trị liệu mới chuyển biến tốt hơn, Kỷ Tùy Châu liền dẫn cô đi làm thôi miên, hy vọng nhớ lại hoàn toàn diễn biến đêm xảy ra vụ án.

Nhưng tất cả ký ức của Tùy Ý chỉ tới lúc bị Doãn Hàm đánh ngất mà thôi, sau đó xảy ra chuyện gì thì cô hoàn toàn không biết.

Đây cũng phù hợp với bản chất con người. Chính là dựa vào điểm đánh ngất cô này, cô vô cùng chắc chắn trăm phần trăm là Doãn Hàm làm. Vì thế cô đã gạt họ, còn tìm người dùng máy phát hiện nói dối với mình, chứng minh ký ức của cô không hề sai lệch.

Kỷ Tùy Châu sau khi xem báo cáo máy phát hiện nói dối đưa ra, hoàn toàn không hoài nghi em gái mình. Nhưng hiện tại cô biểu hiện như vậy lại khiến Kỷ Tùy Châu có hơi lo lắng, hay là cô đang nghĩ gì đó mà không nói với anh?

Doãn Ước không biết chuyện này, còn lo lắng giúp anh, sợ hai anh em anh trở mặt nhau. Kỷ Tùy Châu an ủi cô:

- Gần đây Tùy Ý tốt lắm, nó không quan tâm tới em trai em, anh cũng không định cho nó biết chuyện này. Quên đi quá khứ là chuyện tốt nhất với nó.

- Cám ơn anh.

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 565

- Không cần khách sáo, coi như trả nợ ân tình cho em. Doãn Ước không biết anh nói vậy là sao. Nếu là đôi mắt, anh cũng mù một

lần, xem như hai người huề nhau. Cẩn thận tính toán, hình như cô nợ anh nhiều hơn.

Trợ lý mang cà phê vào văn phòng, Kỷ Tùy Châu bảo anh ta đưa thẳng vào phòng trong. Người đi rồi, anh kéo Doãn Ước vào trong cùng mình.

Doãn Ước nghĩ anh muốn làm gì đó, nên có hơi do dự. Hai người vào trong còn chưa nói gì, cô đã bị Kỷ Tùy Châu kéo đến, trực tiếp đè vào cánh cửa.

Anh bắt đầu hôn cô, từ nhẹ đến mạnh, từ cạn tới sâu, hôn xong hai người đều có hơi kích động, trên đầu toát đầy mồ hôi.

Doãn Ước nghe thấy giọng mình mang theo chút ngọt ngào vang lên: - Kỷ Tùy Châu, đây xem như giao dịch à? Anh hơi tách cô ra, cô muốn hiến dâng tất cả cho anh sao. - Không, đó là thành ý của anh - Kỷ Tùy Châu lắc đầu. - Thành ý gì? - Thành ý cưới em. - Vậy ngộ nhỡ đến cuối cùng em vẫn không đồng ý thì sao?

Kỷ Tùy Châu đang luyến tiếc rời khỏi cổ cô, giọng nói trầm ấm dễ chịu:

- Không sao, vậy cho rằng anh đầu tư thất bại. Thường đi ven sông sao có thể không mất giày, thỉnh thoảng sơ xuất một chút cũng là hợp lý.

Anh hôn đến tâm tư Doãn Ước lơ lửng, hai tay ôm anh hơi dùng sức một chút.

Kỷ Tùy Châu cảm nhận được hành động của đối phương, bế bổng cô lên, đi đến bên giường, hai người cứ vậy mà ngã xuống đó.

- Kỷ Tùy Châu... - Doãn Ước thỏ thẻ tên anh, bắt đầu chủ động hôn anh. Cô hôn lung tung mà kịch liệt, còn hơn vừa rồi chứ không kém.

Cô là đang hứa hẹn điều gì, Kỷ Tùy Châu rất hưởng thụ, nhưng chỉ có vậy. Khi Doãn Ước nghĩ anh sẽ hành động thêm một bước nữa, anh đột nhiên dừng lại, hơi tách khỏi người cô một chút.

- Sao vậy? - Doãn Ước - Kỷ Tùy Châu nhíu mày - Anh nói rồi đây không phải là giao

dịch, hiện tại anh quả thật rất muốn có em, nhưng không phải là lúc này. Nếu lúc này lên giường cùng Doãn Ước, đây sẽ khiến anh cảm thấy cô như

là đang trả ơn. Anh muốn là chân tình thật sự của cô, không phải là miễn cưỡng chiều theo.

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 566

Doãn Ước không nói gì, sắc mặt chậm rãi đỏ lên. Cô không phải vì lời nói này của Kỷ Tùy Châu mà tức giận, cô là vì biết phản ứng cơ thể mình nên cảm thấy khổ não.

Người ta nói đàn ông không tách khỏi được chuyện này, sao ngay cả phụ nữ cũng khao khát như vậy.

Cô xoa hai má đang ửng đỏ của mình chuẩn bị ngồi dậy, chợt nghe Kỷ Tùy Châu hoài nghi hỏi:

- Doãn Ước, không lẽ em thật sự muốn à? Tâm tư bị bóc trần, Doãn Ước có hơi ngượng ngùng, kéo chăn qua trùm kín

đầu. Động tác này thuyết minh hết thảy, Kỷ Tùy Châu có hơi bất ngờ, lập tức

chồm đến cách cái chăn dỗ dành cô:

- Lần sau em nói sớm một chút. Đêm nay về nhà anh liền đút em ăn no. Trong chăn truyền ra tiếng “biến” mơ hồ, nghe đến Kỷ Tùy Châu càng thêm

mừng rỡ.

Doãn Ước này, lại là một người ngoài mặt điềm tĩnh, bên trong lại tràn đầy điên cuồng như thế.

Nếu không phải sợ tai vách mạch rừng, lúc này anh sẽ ở ngay đây, trên chiếc giường này mà muốn cô. Thịt dâng đến tận miệng lại không ăn được, trong lòng ít nhiều cũng có tiếc nuối. Anh không cho Doãn Ước về, chuẩn bị tan làm sớm cùng về với cô.

Chiều hôm đó Doãn Ước liền ở lại trong văn phòng anh, chán muốn chết mà lướt điện thoại xem tin tức. Kỷ Tùy Châu ở ngoài mặt thì nghiêm túc làm việc, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cô một cái.

Doãn Ước cảm nhận được ánh mắt cực kỳ nóng bỏng của đối phương, cảm thấy mình sắp không ngồi nổi nữa.

Cô sắp bị anh nướng chín mất rồi.

Không dễ gì hoàn thành công việc trong tay, Kỷ Tùy Châu đang chuẩn bị đứng lên lấy áo vest, Diệp Hải Thần lại vội vã đi vào, sắc mặt có hơi khó coi.

Doãn Ước hiếm khi thấy anh ta như vậy. Cô lập tức ra ngoài, giúp hai người khép cửa lại.

Diệp Hải Thần nhìn Kỷ Tùy Châu, nói: - Hạng mục ở sân trượt tuyết xảy ra vấn đề, giàn giáo mới dựng đã sập

xuống, có người bị thương, trước mắt không rõ tình hình thương vong. Đây thuộc về sự cố an toàn lao động quan trọng, sắc mặt Kỷ Tùy Châu

thoáng sa sầm.

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 567

- Thông báo cho Hạ Tịch chưa? - Đây là hạng mục đồng hợp tác với Nhất Phẩm, đối phương chắc chắn biết rồi.

- Đã thông báo, chủ tịch Hạ và hội đồng quản trị cũng đã biết.

- Đặt vé máy bay, bây giờ tôi lập tức qua đó.

Kỷ Tùy Châu đi ra khỏi văn phòng, lúc đi ngang qua người Doãn Ước cũng không dừng lại, đi được một đoạn mới nhớ đến điều gì, đột nhiên xoay người đi trở về, ôm cô hôn mạnh một cái.

- Đợi anh về.

Ngay sau đó anh mau chóng rời đi.

Doãn Ước ngây ngốc đứng đó, không biết nên khóc hay cười. Lúc ấy trong văn phòng có lẽ còn khoảng bảy tám người, tất cả đều xem miễn phí phân cảnh phấn khích vừa nãy.

Tuyên Bân là người dễ kích động, ngay tại chỗ đã kêu thành tiếng, bị giám đốc Trần đứng bên cạnh lập tức bụm miệng anh lại, kéo xuống.

Những người khác thấy thế vô cùng ăn ý đồng loạt cúi đầu, làm bộ bận rộn công việc, chỉ dám lấy đuôi mắt quan sát Doãn Ước.

Tuy rằng sớm biết quan hệ giữa cô và chủ tịch không đơn giản, nhưng hôn hít công khai trước mặt mọi người, vẫn khiến họ có chút khó tiêu hóa.

Làm ơn cho hội độc thân một con đường sống đi!

Doãn Ước đầu váng mắt hoa, cũng không biết bản thân đi ra khỏi công ty như thế nào. Cô bắt xe quay về chỗ ở của Kỷ Tùy Châu, một mình ngồi thu lu trong phòng khách trống trải, ngẩn ngơ.

Điều bất ngờ của hôm nay quả thật rất nhiều.

Buổi tối cô nhận được điện thoại của Kỷ Tùy Châu, anh đã đến nơi hạng mục gặp sự cố, là ở thành phố C. Giọng anh nghe có vẻ ảo não, nhưng tinh thần khá tốt.

Doãn Ước rất quan tâm hình huống người bị thương. Cô xem tin tức cả đêm, chưa hề nghe họ nhắc đến chuyện này.

- Bị thương năm người, trong đó có một người bị thương nặng, trước mắt còn đang cấp cứu. Mấy người còn lại cũng ổn.

- Anh có thể gặp phiền phức gì không?

Cô xem qua không ít tin tức, phát sinh sự cố lớn ở công trường, người có trách nhiệm chính sẽ gặp rắc rối. Kỷ Tùy Châu tuy rằng chỉ là nhà đầu tư, nhưng dù sao cũng là ông chủ lớn, bình thường chia phần hoa hồng nhiều nhất, khi xảy ra chuyện trách nhiệm cũng lớn nhất.

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 568

- Hạng mục là Hạ Tịch đứng ra làm người đại diện, cảnh sát hiện nay đã tìm cô ấy hỏi qua rồi, nhưng trách nhiệm cụ thể để sau khi điều tra mới quyết định được.

Dù sao Hạ Tịch cũng không thể mỗi ngày ở công trường giám sát, giàn giáo cũng không phải cô kêu người ta làm lỏng lẻo. Xác định người phụ trách hạng mục thực tế mới là chuyện hóc búa nhất.

Nếu không chết người thì tốt, nếu người bị thương nặng kia không cứu chữa được, chỉ e người phụ trách hạng mục năm nay phải ở trong tù ăn Tết rồi.

Đề tài này có hơi nghiêm trọng, hai người chỉ nói vài câu rồi bắt qua chuyện khác.

Kỷ Tùy Châu bảo Doãn Ước về nhà mình ở tạm. - Phải mấy hôm nữa anh mới về được, em về nhà trước đã, một mình em ở

nhà anh không an toàn.

- Vậy em đi, đồ đạc em sẽ dọn đi hết. - Doãn Ước - Kỷ Tùy Châu ở bên kia nói - Nếu em không quay lại nhà anh,

anh sẽ đích thân đến nhà ông nội em bắt em về. Em không tin thì thử xem?

Cô không thèm, cô không phải người không biết xấu hổ như anh. - Được rồi, em sẽ về.

Tối đó Doãn Ước thu dọn vài đồ dùng cá nhân, định về nhà ông nội ở hai đêm. Ngày hôm sau là thứ hai, cô theo thường lệ đi học bổ túc, đến nơi mới nhận được thông báo, con đường phía trước chỗ học phải sửa chữa, trường học sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên cho họ nghỉ một tuần, chờ đường xá cải tạo xong mới đi học lại.

Doãn Ước lập tức trở thành người nhàn hạ. Kỷ Tùy Châu ngày nào cũng gọi cho cô hai cú điện thoại, một sáng một tối.

Nghe có vẻ như anh vẫn rất bận bịu, dù sao Hạ Tịch cũng là phụ nữ, việc kinh doanh không có kinh nghiệm. Xảy ra chuyện lớn thế này, toàn bộ đều dựa vào một mình anh chèo chống.

Doãn Ước có hơi đau lòng về anh, mắt anh mới khỏi chưa được mấy ngày. Kỷ Tùy Châu một khi bận rộn liền không có quan niệm về thời gian, có hôm

làm việc đến gần mười một giờ khuya mới nhớ chưa gọi điện cho Doãn Ước. Anh lấy điện thoại ra nhấn số, lại chỉ nhận được giọng nữ lạnh băng: - Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy. Doãn Ước không có thói quen tắt điện thoại lúc ngủ, điện thoại cô luôn mở

24/24. Kỷ Tùy Châu bắt đầu thấy bất an.

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 569

Chương 102

Doãn Ước xuống máy bay đã là đêm tối.

Thành phố C gần cực Bắc hơn thành phố B. Lúc cô đến khoảng bảy giờ, kết quả còn chưa rời khỏi sân bay đã gặp rắc rối.

Một kiện hành lý của cô bị thất lạc.

Cô cầm thẻ đăng ký đi tìm nhân viên giúp đỡ, đối phương kiểm tra một hồi không tra ra hành lý của cô rốt cuộc đã đi đâu. Sau đó tìm thêm vài người hỗ trợ, sau nhiều tiếng đồng hồ, cuối cùng tìm được kiện hành lý bị bẩn trong một góc khuất hẻo lánh.

Doãn Ước ngồi xổm ở đó kiểm tra một hồi, phát hiện quần áo bên trong không lấm bẩn, liền đóng hành lý đeo lên lưng, đi về phía sảnh chờ sáng choang đèn đuốc.

Đi đến đó mới ngửi được hương thơm, Doãn Ước lúc này cảm thấy rất đói bụng.

Cô nổi hứng quyết định đến thành phố C, giữa trưa vội vàng đóng hành lý nên quên ăn cơm. Lên máy bay cô mệt quá nên ngủ, khi thức dậy đã quá giờ dùng cơm.

Cô không muốn làm phiền tiếp viên hỏi cơm, bây giờ lại cảm thấy thật đói.

Vì thế cô tìm một tiệm ăn trong sân bay, ăn một tô mỳ khiến cô vô cùng xót ruột.

Bởi vì quá đắt, ngay cả nước dùng cô cũng uống sạch. Ăn no lấy điện thoại ra xem, đã sắp chín giờ rưỡi. Doãn Ước lướt lịch sử nói

chuyện cùng Kỷ Tùy Châu, tìm ra khách sạn anh đang ở, liền ra ngoài bắt xe. Vừa ra khỏi sảnh chờ đợi, Doãn Ước mới phát hiện bên ngoài trời mưa. Mưa

không nhỏ, cô lại quên mang ô. Một đường chạy như bay ra khu chờ taxi, phát hiện ở đó có hơn hai mươi người đang xếp hàng, nhưng ngay cả một chiếc xe cũng không có.

Cô tìm người hỏi thăm sao lại vậy, họ liền nói với cô, taxi ở sân bay thành phố C không nhiều lắm, hơn nữa trời cũng tối rồi. Bây giờ lại đang mưa, nhiều người thì ít cháo mà.

Những người khác đều đang cúi đầu dùng phần mềm, muốn đặt xe khác. Nhưng trời mưa to, xe khác cũng đắt chuyến, rất nhiều người chờ đợi gần một tiếng đồng hồ cũng không gọi được xe đến.

Doãn Ước cũng đứng đợi theo khoảng hơn nửa tiếng, nhìn hàng dài trước mặt, quyết định tìm đường khác.

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 570

Cô không rành thành phố C lắm, ngoại trừ lần trước đi cùng với Kỷ Tùy Châu một chuyến ra, bản thân cô chưa từng đến chỗ này thêm lần nào nữa. Cô hỏi thăm người ta tìm được trạm xe điện ngầm ở sát bên cạnh sân bay, mua một vé rồi lên xe.

Xe điện ngầm ban đêm rất vắng người, một khoang xe tính luôn cả cô chỉ có năm người. Lúc bắt đầu Doãn Ước cảm thấy cũng không tồi, còn có thể có rất nhiều chỗ trống để ngồi. Sau đó chạy qua hai trạm có hai cô gái xuống, cô không còn khoan thai được nữa mà bắt đầu lo sợ.

Bởi vì lúc này trong khoang xe chỉ còn lại cô và hai người đàn ông khác. Một người trông có vẻ thư sinh, đeo cặp mắt kính nho nhã, luôn ở đó xem

điện thoại. Người còn lại tướng mạo hung dữ, trời tối rồi chỉ mặc áo ba lỗ, lộ ra hình xăm trên cánh tay trái.

Doãn Ước có hơi căng thẳng. Cô ngẩng đầu nhìn bản đồ lộ tuyến trên xe, nhẩm tính xem mình còn ngồi mấy trạm nữa. Khi cô ngẩng đầu, ngạc nhiên phát hiện người đàn ông xăm mình đã đi tới ngồi xuống đối diện cô.

Giữa hai người cách nhau khoảng hai thước, lại nhìn anh đeo kính, vẫn đang lướt điện thoại như cũ, hoàn toàn không chú ý đến tình hình bên này.

Doãn Ước nhủ thầm không ổn, cô đột nhiên hối hận đã không báo trước với Kỷ Tùy Châu mà đã một mình chạy đến đây.

Xe điện ngầm đến trạm liền dừng lại, Doãn Ước định xuống ở đây, ngẫm lại thấy lo lắng. Trong sân ga điện ngầm lúc này nhất định cũng chỉ có vài ba con mèo hoang, ra ngoài chưa hẳn sẽ an toàn hơn trong này. Mấu chốt là chưa đến nơi cô muốn, bên ngoài trời lại mưa to, cô hoàn toàn không gọi được xe.

Đất khách quê người, ngộ nhỡ người đàn ông này thật sự là kẻ xấu. Chỗ này tốt xấu gì cũng còn anh đeo kính. Nghĩ đến đây cô quyết định gọi điện thoại cho Kỷ Tùy Châu, thời khắc quyết

định vừa nhìn đến điện thoại, lại có thể hết pin. Doãn Ước tức giận đến cạn lời. Rõ ràng lúc trưa cô đã sạc đầy pin rồi mà, cái điện thoại cùi bắp này đúng là lỡ việc.

Cô lặng lẽ nhìn người xăm mình, phát hiện hắn luôn cúi đầu, liền mò mẫm cục sạc dự phòng trong ba lô. Đúng lúc này đối phương đột ngột ngẩng đầu, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.

Khoảnh khắc mắt chạm mắt, hắn lại cười gian tà với cô. Nụ cười kia, ghê tởm buồn nôn khiến người ta không nói nên lời. Tay Doãn Ước đang lục lọi trong ba lô liền rụt lại, cố gắng nghĩ cách khác.

Xe điện ngầm chạy như bay, khoảng mười phút sau, đã đến trạm cô phải xuống. Doãn Ước ra vẻ bình tĩnh đứng lên, một tay kéo hành lý, tay kia làm bộ gọi

điện thoại, vừa đi vừa cười:

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 571

- Ông xã à, anh đến rồi? Em cũng vừa đến nơi. Em họ cũng đến rồi à, muộn vậy rồi cậu ta đến làm gì... Lo cho em à? Có gì mà lo, em ngồi xe điện ngầm rất an toàn, có nhân viên công tác mà sợ gì.

Xem như số cô còn may mắn, lúc đang diễn như vậy, đối diện thật sự có một anh nhân viên nhà ga mặc đồng phục đi tới. Doãn Ước kích động bước nhanh đến đó, giữ đối phương lại hỏi đường. Sau khi nói vài câu cô vừa quay đầu, thấy người đàn ông xăm trổ vừa rồi đi theo cô xuống lại lên một chiếc xe khác, cửa xe đóng lại, mặt hắn nhanh chóng mơ hồ. Trái tim đập dồn dập của Doãn Ước rốt cuộc cũng trở lại bình thường.

Cô cám ơn anh nhân viên, đi về hướng cửa B1. Lúc này cuối cùng cũng có cơ hội lấy cục sạc sự phòng ra nạp pin cho điện thoại.

Đi ra khỏi đường hầm, cô nhìn thấy bên ngoài vẫn còn mưa. May mà đây là trung tâm thành phố, trên đường vẫn có người qua lại. Doãn Ước đội mưa chạy vào trú dưới mái hiên của cửa hàng tiện lợi bên cạnh, lại cầm điện thoại mở nguồn.

Lần này cuối cùng cũng khởi động được.

Điện thoại vừa mới khởi động, cuộc gọi của Kỷ Tùy Châu lập tức đến, Doãn Ước vừa rồi diễn có hơi nhập tâm, vừa mở miệng đã gọi anh một tiếng:

- Ông xã à?

Bên kia Kỷ Tùy Châu ngạc nhiên, nhưng rất nhanh nhận lấy của hời này.

- Ừm, bà xã.

Doãn Ước không nói gì, người này chiếm lợi còn chiếm một cách nhã nhặn như vậy.

Kỷ Tùy Châu hỏi cô đang ở đâu, Doãn Ước có chút chột dạ, cô không nghe lời anh, một mình chạy đến thành phố C, với hiểu biết của cô về Kỷ Tùy Châu, anh sẽ mắng cô đến tối tăm mặt mũi.

Cô đang do dự, Kỷ Tùy Châu đã có hơi sốt ruột:

- Doãn Ước, rốt cuộc em đang ở đâu, đang ở ngoài đường à?

Anh nghe thấy tiếng nước, nếu không ở ngoài đường, thì là đang tắm rửa. Nhưng đi tắm thì cần gì tắt máy?

- Em đang ở ngoài đường.

- Muộn như vậy? Điện thoại em bị gì, vừa rồi không gọi được.

- Cái đó... - Doãn Ước bắt đầu mặc cả với anh - Nếu em nói với anh em đang ở đâu, anh đừng tức giận nha.

Kỷ Tùy Châu cố nén lửa giận trong lòng, ôn tồn dỗ dành cô:

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 572

- Anh không tức giận, em nói cho anh biết em ở đâu đi? Đang đi ăn với bạn học à?

Vốn dĩ Kỷ Tùy Châu không quá thích Doãn Ước đi ra ngoài, nhất là muộn như vậy. Nhưng lúc này anh đột nhiên phát hiện, chỉ cần cô an toàn, cô đi đâu làm gì cũng không thành vấn đề.

Doãn Ước cười xòa, lấy lòng nói với anh: - Em biết anh là người vị tha lắm mà. - Doãn Ước, đừng rót canh mê hồn nữa, nếu em còn không nói anh sẽ nổi

giận thật đấy. - Đừng giận, em đang ở thành phố C. - Em nói gì? Hai người cùng im lặng, lát sau mới truyền đến tiếng hét cực kỳ tức giận của

Kỷ Tùy Châu: - Em ở chỗ nào của thành phố C? Khó trách anh nghe được tiếng nước. Anh kéo rèm nhìn ra bên ngoài, thành

phố C lúc này đang mưa, trong bóng đêm bên ngoài là mưa lớn, hạt mưa lớn nhỏ không ngừng vuốt ve cửa kính của khách sạn.

Doãn Ước này, lại không báo trước đã chạy đến tìm anh. - Em đang ở trên đường quốc lộ cách khách sạn anh không xa, chỗ này có

một cửa hàng tiện lợi, anh có thể đến đón em không, em không tìm được vị trí cụ thể của khách sạn.

- Em chờ ở đó. Kỷ Tùy Châu nói xong liền cúp máy, cầm chìa khóa xe lao ra khỏi phòng. Năm phút sau, xe anh đỗ trước cửa hàng tiện lợi. Anh đội mưa xuống xe, đi

đến trước mặt Doãn Ước giúp cô xách hành lý, còn cầm luôn ba lô trên vai cô, dặn cô:

- Ở đây chờ anh. Sau đó anh đi cất hành lý vào cốp sau, lại lấy ô từ bên trong ra. Anh che ô

ôm lấy Doãn Ước, nhét cô vào trong xe, sau đó đi vòng sang ghế lái ngồi vào. Trên đường chạy về khách sạn, Kỷ Tùy Châu không nói gì. Doãn Ước vốn

cảm thấy chuyện này rất hứng thú, bây giờ lại càng lúc càng chột dạ. Cô vụng trộm đánh giá vẻ mặt của đối phương, không thấy có gì tức giận nhưng cũng không thấy vui vẻ gì.

Thâm sâu không lường được, làm người ta không cân nhắc ra. Đến khách sạn, Kỷ Tùy Châu đưa thẳng người về phòng mình. Doãn Ước

hiện giờ đã không bài xích chuyện phát sinh bất cứ quan hệ gì với anh, không

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 573

còn cách nào, cô chính là loại phụ nữ một khi đã yêu là choáng váng đầu óc vậy đấy.

Nhưng lại cảm thấy ở chung một phòng quá mức căng thẳng, cô bất giác hỏi anh:

- Không thể thuê thêm một phòng sao? Hỏi xong chính mình cũng cảm thấy giả tạo. Đi quãng đường xa như vậy đến

đây, còn muốn ở hai phòng riêng biệt, giả bộ thuần khiết gì chứ. Kỷ Tùy Châu xem như chưa nghe gì, kéo hành lý vào phòng, lại tìm một

chiếc khăn sạch đưa cho cô, kêu cô đi tắm. Doãn Ước ở bên trong tắm rửa, anh cũng không rảnh rỗi, gọi điện hỏi đặt cơm khách sạn, lại cố ý kêu người ta mang lên thêm một ấm trà gừng.

Đợi sau khi Doãn Ước sấy khô tóc từ phòng tắm bước ra, bên ngoài bàn ăn đã bày biện sẵn, mùi thơm xông thẳng vào mũi.

Tô mỳ kia của cô đã sớm tiêu hóa hết. Hai người ngồi xuống ăn cơm, Doãn Ước nhìn thấy món ăn đầy bàn, cảm

giác có chút lãng phí, Kỷ Tùy Châu lại nói: - Dùng bữa tối với anh. - Bữa tối? - Doãn Ước nhìn đồng hồ treo tường - Sắp mười hai giờ đêm, anh

còn chưa ăn tối. Làm việc đến tận giờ này à? - Ừ, vốn định gọi điện cho em, kết quả điện thoại tắt máy, nếu em còn không

bắt, anh phải mua vé máy bay trở về. Doãn Ước, em có biết bản thân đã phạm sai lầm rồi không?

Bộ dạng anh nói chuyện như thầy giáo dạy học trò, Doãn Ước định cãi lại vài tiếng, nhưng cảm thấy không có lập trường gì, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi.

- Em đến tìm anh, anh không phản đối, nhưng giờ trễ thế này, em là con gái một thân một mình ở ngoài đường muộn như vậy, không nghĩ sẽ gặp nguy hiểm à?

Ban đầu không nghĩ đến, nhưng sau đó Doãn Ước liền ý thức được. Chủ yếu là lúc mua vé máy bay, do gấp gáp chỉ mua được chuyến bay vào giờ này.

- Biết rồi, lần sau em sẽ mua vé máy bay chuyến ban ngày. - Sai - Kỷ Tùy Châu không chút lưu tình ngắt lời cô - Em nên báo trước với

anh một tiếng, anh sẽ sai người đặt vé máy bay cho em, sắp xếp xe đến đón em. Đây mới là đáp án chính xác.

Doãn Ước đột nhiên rất muốn gọi anh một tiếng “thầy Kỷ”. Khó trách Tùy Ý luôn bị anh dạy dỗ đến xám mặt, người đàn ông này một

khi nghiêm túc, thật khiến người khác không chống đỡ nổi.

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 574

Doãn Ước chỉ có thể cúi đầu ăn thục mạng, vừa ăn vừa phải nghe đối phương quở trách. Đầu cô càng cúi càng thấp, tần suất gật đầu ngày càng nhanh. Đến cuối cùng thật sự không nhịn nổi, cô mới nhìn anh xin tha:

- Biết rồi, thầy Kỷ. Không, là thầy chủ nhiệm. Kỷ Tùy Châu nghe cô gọi thẳng mình là thầy, không giận mà còn cười. Nụ

cười này khiến Doãn Ước thấy không ổn, cô đặt chén xuống, đột ngột đứng lên. - Em buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ. Chỗ này của anh có hai phòng chứ? - Không có, một mình anh không nhất thiết phải ngủ hai phòng. - Lần trước ở sân trượt tuyết... - Lần trước anh vui. - Vậy em ngủ giường, anh ngủ sô pha? - Doãn Ước chớp chớp mắt. - Em cảm thấy có khả năng không? - Vậy thì chúng ta hoán đổi? - Sô pha kia thoạt nhìn vừa lớn vừa êm. Kỷ Tùy Châu trả về một nụ cười khinh miệt, đáy mắt có dục vọng không

chút nào che giấu. Doãn Ước bước nhanh đi, nhưng vẫn không thoát được ma trảo của anh, bị

anh túm lại, trực tiếp bế thốc cô lên. Anh bế cô đi vào phòng, Doãn Ước biết rõ còn cố hỏi: - Anh làm gì vậy? - Thầy Kỷ phải mở lớp rồi. - Lớp... gì? Kỷ Tùy Châu giơ chân đá cửa đóng lại, ném cô xuống giường, cơ thể liền đè

xuống. Anh nói sáu chữ: - Không phù hợp với trẻ em.

Chương 103

Doãn Ước nằm trên chiếc giường của khách sạn, cảm thấy mình có hơi

“đưa dê vào miệng cọp”. Cô đối với chuyện này cũng không bài xích, tình cảm đã đến trình độ nhất

định, làm thì làm thôi. Cô và Kỷ Tùy Châu, cả hai đều mắc nợ đối phương, giống như cả đời này cứ vậy mà dính với nhau, không tách ra được.

Kết quả cô đang nghĩ vậy, chợt nghe có người gõ cửa đùng đùng, tiếng động vang đến rung chuyển đất trời.

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 575

Cô nghĩ người này đúng là một dũng sĩ, quyết tâm chia cắt cô và Kỷ Tùy Châu.

Kỷ Tùy Châu đang ở đó nhập tâm hôn cô, nghe tiếng động liền nhướng mày, chỉ tạm dừng nửa giây, liền hôn tiếp. Có lẽ anh định giả như không nghe thấy, nhưng động tĩnh của người nọ thật sự quá lớn, thậm chí Doãn Ước hoài nghi cứ tiếp tục như vậy, cảnh sát sẽ đến đây.

Cô đẩy Kỷ Tùy Châu: - Đi xem đi! - Không cần - Giọng anh rõ ràng không vui. - Đi xem đi, ngộ nhỡ có chuyện gấp. Có thể có chuyện gấp gì, chuyện có gấp cách mấy cũng không gấp bằng

chuyện hiện giờ. Bệnh viện đã gọi tới, người bị thương nặng duy nhất cũng thoát khỏi nguy hiểm, lúc này đang tịnh dưỡng.

Ban đêm xung quanh yên tĩnh, người nào dám ở trước cửa phòng anh giở thói ngang ngược.

Chân mày anh càng nhíu càng chặt, nhưng tiếng đập cửa kia lại càng lúc càng lớn. Kỷ Tùy Châu có hơi căm tức, đứng lên mở cửa phòng ngủ ra, tiếng động xuyên qua phòng khách lập tức tinh tường chui vào lỗ tai anh.

Bên ngoài là một phụ nữ, đang ở đó la ó, nghe giọng biết ngay là Hạ Tịch. Anh đi đến sô pha lấy điện thoại, định gọi cho Diệp Hải Thần, không biết Doãn Ước đi theo ra từ khi nào, kề sát vào anh nói:

- Là Hạ Tịch à? - Ừm. - Có chuyện gì? - Cô vừa nói vừa đi ra mở cửa cho đối phương, tốc độ nhanh

đến nỗi Kỷ Tùy Châu không kịp ngăn cản. Cửa vừa mở, cả hai cô gái đều ngạc nhiên. Nhất là Doãn Ước, đây là lần đầu

tiên cô nhìn thấy Hạ Tịch như vậy. Tóc tai bù xù, lớp trang điểm lem luốc, đang cầm chiếc giày cao gót trong

tay, có vẻ như muốn dùng nó đập cửa. Nếu không phải Doãn Ước né nhanh, thì có lẽ trên cổ đã thủng một lỗ rồi.

Kỷ Tùy Châu chạy đến kéo Doãn Ước ra, chắn trước cửa đuổi khách: - Muộn thế này rồi, cô đến làm gì? - Kỷ Tùy Châu... - Hạ Tịch khóc tu tu, không nói gì mà nhào vào lòng anh,

đưa tay ôm lấy cổ anh. Cô ta quấn lấy anh có hơi chặt, Kỷ Tùy Châu đen mặt gỡ tay cô xuống,

nhưng hai lần đều không gỡ ra được.

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 576

Nhưng anh không hề có kiên nhẫn với bất kỳ cô gái nào ngoài Doãn Ước, Hạ Tịch như vậy càng khiến anh cạn lời, anh dùng thêm sức, cuối cùng mới gỡ được miếng da trâu này ra khỏi người.

Hạ Tịch bị anh làm thành như vậy kêu lên oai oái, mở miệng mùi rượu tận trời.

- Kỷ Tùy Châu anh nhẹ chút, em đau. Nếu không tận mắt chứng kiến, nghe thấy câu này, Doãn Ước chắc chắn

trăm phần trăm mình sẽ hiểu lầm. Hạ Tịch sao lại chật vật thế này? Cô nổi lên chút đồng cảm, đi qua chắn giữa hai người họ, mạnh mẽ tách họ

ra. Sau đó cô nhìn kỹ Hạ Tịch, bị cô ta làm hết hồn. Do khóc, mascara của Hạ Tịch trôi hết, trên gương mặt trắng trẻo hiện rõ hai

đường đen thui. Lại nhìn lớp phấn, cũng loang lổ không đều, phối với chiếc môi đỏ au, đúng là một nữ quỷ tàn tạ.

Phụ nữ như vậy, làm Doãn Ước không vực dậy nổi chút lòng ghen tị. Cô hỏi Hạ Tịch:

- Cô ổn không? Hạ Tịch không nhận ra cô, nhưng biết cô là phụ nữ, lập tức khóc rống lên: - Tên họ Kỷ này, anh rất hư hỏng. Thà gọi thứ bên ngoài cũng không muốn

em, em kém cô ta chỗ nào, cô ta ngay cả ngực cũng không có. Doãn Ước cúi đầu nhìn ngực mình, cảm thấy bị tổn thương. Ngực lép là lỗi của cô sao, hơn nữa, Hạ Tịch cũng lớn hơn chỗ nào chứ. Kỷ Tùy Châu thấy cô ta nói vậy quả thật hết lời, kéo cô đẩy vào trong

phòng: - Đừng quan tâm bà điên này, ngực có lép hơn thì tôi cũng thích. Doãn Ước trừng mắt liếc anh, ngay cả anh cũng chê cô ngực nhỏ đúng

không? Cô không muốn vào phòng, mắt thấy ngủ cũng không được, dứt khoát đón

Hạ Tịch vào trong ngồi. Cô thật muốn hỏi cho rõ, cô gái này nửa đêm nửa hôm đến gõ cửa phòng Kỷ Tùy Châu là muốn làm gì.

Lúc này cô mới có chút ăn giấm, nhất là chiếc ôm vừa rồi, cô ta đã làm dính dấu son môi lên vai Kỷ Tùy Châu.

Kỷ Tùy Châu lần đầu tiên bị phụ nữ chỉnh đến khó giải quyết, thấy Doãn Ước và Hạ Tịch cùng ngồi xuống phòng khách, bộ dạng chuẩn bị tâm sự với nhau, anh đột nhiên rất muốn ra ngoài hút thuốc để thư giãn một chút.

Nhưng Doãn Ước gọi anh lại: - Anh rót cho tụi em hai ly nước.

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 577

Đây là tiết tấu định tâm sự trắng đêm? Kỷ Tùy Châu không nói gì: - Doãn Ước em đừng quan tâm cô ta, để anh gọi điện cho Diệp Hải Thần,

anh ta sẽ đến dẫn cô ta đi. - Anh đừng có chuyện gì cũng giao cho thư ký, người ta cũng không phải

bảo mẫu của anh, còn phải quản luôn chuyện tình yêu của anh hay sao. Kỷ Tùy Châu day trán, có hơi đau đầu. Hạ Tịch túm khăn tay ngồi đó khóc thút thít, vừa khóc vừa oán: - Kỷ Tùy Châu, con người anh thật độc ác, lại có thể để một mình em đến

đồn cảnh sát. Một đống người như vậy vây quanh tấn công em, thẩm vấn em, làm em sợ, em sắp bị hù chết rồi.

- Cô hai à, cô cho đồn cảnh sát là nơi nào, muốn đi là đi? Vả lại anh dựa vào cái gì phải đi cùng Hạ Tịch, người nên đi cùng không

phải là anh. - Vậy anh cũng nên tìm một luật sư cho em mà. - Đoàn luật sư nhà cô giỏi như vậy, tôi không hiểu cô đang sợ cái gì? - Em sợ ngồi tù. Cũng không phải do em bảo họ ăn xén ăn bớt vật liệu, em

cũng không giục họ đẩy nhanh tiến độ, sao xảy ra chuyện lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu em, em oan quá.

Doãn Ước cảm thấy cô ấy cũng thật oan ức, nhưng địa vị càng cao thì trách nhiệm càng nặng, đây cũng là chuyện không còn cách nào.

Kỷ Tùy Châu không chút thương hoa tiếc ngọc, thậm chí không một câu an ủi. Doãn Ước nhìn thấy anh với vẻ mặt lạnh lùng đứng đó, nhịn không được nhắc nhở:

- Nước, mau đi rót nước đi. - Cô có thái độ gì vậy!

Hạ Tịch bất mãn khi Doãn Ước sai bảo Kỷ Tùy Châu, chuyển hỏa lực về phía cô. Doãn Ước nhủ thầm, cô này đúng là chó đi bắt chuột, xen vào chuyện người khác, phụ nữ quả nhiên là sinh vật khó hiểu nhất quả đất.

Kỷ Tùy Châu đau lòng cho Doãn Ước, đi đến kéo cô đứng lên khỏi sô pha: - Quay về phòng ngủ, chỗ này giao cho anh. - Anh được không đó? - Yên tâm. Doãn Ước hơi lo lắng, nhích từng bước một, đến cửa rồi vẫn không nhịn

được, hỏi đối phương:

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 578

- Anh sẽ không nhất thời mềm lòng, phát sinh chuyện gì đó với cô ta chứ? - Khả năng anh giết cô ta còn lớn hơn chuyện đó - Kỷ Tùy Châu ánh mắt sa

sầm. - Khó làm được lắm! - Kỷ Tùy Châu! - Bên kia Hạ Tịch gọi to - Nếu anh không trả lời, cẩn thận

em gọi điện cho Doãn Ước, nói với cô ấy anh ở đây ăn hoang ăn bậy, ở sau lưng cô ấy tìm phụ nữ khác.

Doãn Ước đầu đầy vạch đen, xem ra Hạ Tịch say không nhẹ nha. Kỷ Tùy Châu không thèm để ý đến cô ta, vẫn đứng đó xoa đầu Doãn Ước: - Em ngủ trước đi, anh vào ngay. - Vậy anh nói chuyện từ tốn với cô ấy thôi, đừng nổi giận. - Biết rồi. Câu “biết rồi” này có hơi qua quýt. Doãn Ước nhìn ra được anh không mấy

kiên nhẫn. Bên kia Hạ Tịch còn đang không ngừng gọi tên Kỷ Tùy Châu, làm người

khác đau đầu. Kỷ Tùy Châu làm như không nghe thấy, nhìn theo Doãn Ước vào phòng, lại đóng cửa giúp cô, lúc này mới mặt lạnh quay người lại.

Anh đi đến bên cạnh Hạ Tịch, thấp giọng nói: - Gì? Anh đột nhiên thay đổi thái độ làm đối phương giật mình, Hạ Tịch nhất thời

ngừng khóc, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh. Kỷ Tùy Châu không thích cô thế này, mất kiên nhẫn quay đầu sang hướng khác.

- Lau khô mặt, tôi đi gọi điện cho Diệp Hải Thần. Nói xong cũng không quan tâm đối phương chịu hay không, đi sang một bên

gọi điện. Gọi xong, phòng khách rơi vào im lặng, không khí có chút xấu hổ, Kỷ Tùy Châu liền châm thuốc hút. Hạ Tịch nửa tỉnh nửa say, nhớ đến bộ dạng thất thố vừa rồi của mình, có hơi hối hận.

Hai hôm nay, áp lực tâm lý của cô rất lớn, bất cẩn uống nhiều rượu, kết quả tối thế này còn chạy đến phòng Kỷ Tùy Châu mượn rượu làm càn. Anh nếu không phải nể mặt giữa họ có hợp tác, lúc này đã ném cô ra ngoài rồi.

Nghĩ đến đây, Hạ Tịch lại tỉnh rượu hơn phân nửa. Cô bắt đầu giả tội nghiệp, lí nhí xin lỗi Kỷ Tùy Châu. Kỷ Tùy Châu không

quan tâm cô, cầm đồng hồ đếm thời gian. Khoảng tám phút sau, Diệp Hải Thần vội chạy đến, liên tục nói xin lỗi Kỷ Tùy Châu.

Sau đó anh ta đỡ Hạ Tịch đi. Lúc đến cửa, Kỷ Tùy Châu gọi anh lại, ở trước mặt Hạ Tịch nói:

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 579

- Hải Thần, cậu phải nghĩ thật kỹ. Người phụ nữ như vậy có đáng để anh ta hao tốn tâm tư không. Diệp Hải Thần quay đầu lại mỉm cười với anh: - Cám ơn anh. Cửa phòng nhanh chóng đóng lại, Kỷ Tùy Châu dúi tàn thuốc đi vào trong

tìm Doãn Ước. Cô gái nhỏ này có lẽ mệt mỏi, lại không đợi anh, thật sự đi ngủ trước.

Anh nói khách sáo một câu với cô, cô lại xem là thật sao.

Thầy Kỷ nhớ đến lớp học còn chưa mở, cởi hết đồ chui lên giường. Doãn Ước ngủ mơ màng, mùi thuốc lá nhẹ nhàng xông đến, không khỏi ghét

bỏ nhíu mày:

- Kỷ Tùy Châu, anh lại hút thuốc. - Chỉ hút nửa điếu.

- Nửa điếu cũng là hút, hôi muốn chết, anh đừng chạm vào em... ái da. Trên lưng bị người nào đó nhéo một cái, Doãn Ước vừa nhột vừa ngứa.

- Tên họ Kỷ kia anh xuống mau, đánh răng đi.

- Mùi thuốc lá không chết người được.

- Em không thích.

Nói xong cô kéo chăn trùm kín đầu, còn không quên cách cái chăn tung một cước đạp anh.

Kỷ Tùy Châu bật cười, ở đó suy nghĩ, cuối cùng quyết định đứng lên đi đánh răng. Trên người anh không mặc gì, lúc đi qua đầu giường đúng lúc Doãn Ước mở mắt, vì thế liền nhìn thấy nơi nào đó tinh tráng ở giữa, xẹt qua trước mắt cô.

Cơ thể hoàn mỹ, làm Doãn Ước thèm nhỏ dãi. Cứ tiếp tục thế này cô cách nữ ma đầu háo sắc không xa đâu.

Cô muốn chờ Kỷ Tùy Châu đi ra, nhưng không biết đối phương làm gì trong toilet, cả buổi cũng không có động tĩnh gì. Doãn Ước chờ một hồi sắp không chờ nổi nữa, sau lại nghe tiếng mở nước tắm rửa.

Tiếng nước đó rất có quy luật, vô cùng có tác dụng thôi miên, mí mắt cô không ngăn được chùn xuống, cuối cùng không chống đỡ nổi, mơ hồ ngủ thiếp.

Sáng hôm sau thức dậy mò mẫm sang bên cạnh, Kỷ Tùy Châu còn đang ngủ. Doãn Ước xốc chăn lên nhìn, phát hiện anh quần áo đầy đủ. Điều này làm cô có hơi hồ đồ, nghĩ không ra cơ thể tối qua nhìn thấy là sự thật hay là trong mơ.

Cô nắm chăn hồi tưởng lại cảnh đó, nghĩ một hồi mặt liền đỏ lự.

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 580

Lúc Kỷ Tùy Châu thức dậy, phát hiện cô gái bên cạnh mặt đỏ hệt như trứng tôm, anh chồm đến hỏi cô:

- Nghĩ gì vậy?

- Nghĩ về anh đó.

Nói xong cô ngượng ngùng, vừa định che mặt lại.

Kỷ Tùy Châu nhanh tay lẹ mắt, giữ chăn:

- Nghĩ về anh rất tốt mà, cớ gì lại trốn.

Doãn Ước nghẹn lời, không thể nói với anh cô là đang nhớ đến cơ thể trần trụi của anh, có ý tưởng về phương diện kia với anh.

- Không có gì, tối qua Hạ Tịch ổn chứ?

- Doãn Ước - Giọng Kỷ Tùy Châu làm người ta ngứa ngáy, anh đưa tay nắm cằm Doãn Ước - Đừng nói sang chuyện khác.

- Chúng ta... có thể nói về cái gì?... Tay anh, đừng sờ mó lung tung.

Phía dưới chăn, Kỷ Tùy Châu bắt đầu sờ loạn lên người Doãn Ước. Bởi vì nhìn không thấy, mò mẫm càng thêm không kiêng nể gì, Doãn Ước bị anh sờ đến run rẩy, nhịn không được co rúm người lại.

Kỷ Tùy Châu rất hài lòng với phản ứng này của cô:

- Xem ra quả thật đang nghĩ tới anh. Anh xoay người đè lên Doãn Ước, bắt đầu cởi nút thắt áo ngủ của cô.

Buổi sáng tinh mơ... Doãn Ước trợn tròn mắt.

- Chúng ta có phải nên ăn sáng trước không? - Ừ, phải ăn - Kỷ Tùy Châu nhấm nháp vành tai vô - Vậy ăn em trước xem

như món khai vị. Doãn Ước không nói gì, ban ngày ban mặt làm điều xằng bậy gì đó, một

chút tâm lý chuẩn bị cô cũng không có.

Chương 104

Lúc trước khi Doãn Ước cùng Kỷ Tùy Châu đại chiến trên giường, từng

không dưới một lần bị anh chỉnh đến thảm. Nhiều năm trôi qua, cô còn nghĩ mình có nhiều tiến bộ. Ai ngờ quân địch lại

tiến bộ hơn, Kỷ Tùy Châu ở phương diện này đột nhiên vượt bậc, quả thật khiến cô chịu đủ.

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 581

Hai người lăn lộn đến tận giữa trưa, cuối cùng Doãn Ước có hơi tuột huyết áp, đầu óc choáng váng, lúc này mới giơ tay đầu hàng.

Kỷ Tùy Châu hôn lên trán cô, nhìn thấy bộ dạng suýt chết của cô, vừa có chút đau lòng lại có cảm giác thành tựu tràn trề. Không ngờ sau vài năm, cô lại quay về trong tay anh.

Anh để Doãn Ước ngủ tiếp, một mình đứng lên đi vào phòng tắm. Đến khi trở ra phát hiện Doãn Ước ngủ thật, nên không đánh thức cô, mà gọi điện thoại kêu người ta đưa cơm lên.

Ăn cơm trưa xong, Doãn Ước vẫn chưa có dấu hiệu thức dậy, Kỷ Tùy Châu nhớ đến hậu công trình còn vài việc bận rộn, liền thay đồ ra ngoài.

Doãn Ước mơ màng ngủ đến gần chạng vạng mới thức dậy. Thành phố C gần cực bắc hơn thành phố B, nên ban đêm cũng đến sớm hơn.

Mới năm giờ chiều mây đỏ đã giăng đầy trời. Doãn Ước xoa cái bụng kêu không ngừng của mình, vùng dậy đi rửa mặt.

Vừa đi ra trên bàn vẫn còn thức ăn để lại, cô cũng không quản nóng lạnh, cầm chén cơm chiên hải sản lùa hai ba cái vơi quá nửa.

Ăn chút gì đó khiến con người khoan khoái hơn, lúc này cô mới phát hiện nửa thân dưới đang đau lâm râm. Cô tưởng mình ngồi không đúng tư thế, đứng lên điều chỉnh một chút, kết quả ngồi xuống vẫn thấy đau.

Càng nghĩ càng thấy lo, cô lê người trở vào toilet, cẩn thận kiểm tra một hồi, phát hiện do vận động quá mạnh nên bị thương.

Khoảnh khắc đó Doãn Ước thật muốn đi chết cho rồi. Quả nhiên không nên nóng vội nhất thời chạy đến đây. Nắng hạn nhiều năm

một khi gặp mưa rào, quả thực là muốn mạng người. Cô ngồi trong toilet hồi lâu, lúc đứng dậy phát hiện đi lại cũng thấy khó

khăn. Từng bước cô đi đều cọ đến vết thương, đau đến cô hít hà. Thật muốn đạp tên khốn Kỷ Tùy Châu đó. Họ rốt cuộc đã làm mấy lần nhỉ? Chắc chắn không dưới một lần, trong trí

nhớ hình như là ba bốn lần gì đó. Từ trên giường xuống sàn rồi lên sô pha, nếu không phải sức khỏe Doãn Ước không cho phép, chắc anh còn phải liên tục chiến đấu kéo đến chiến trường phòng tắm luôn.

Người đàn ông dồi dào tinh lực này. Doãn Ước không dám lộn xộn nữa, ngoan ngoãn trở lên giường nằm nghỉ.

Bởi vì ăn no ngủ đủ nên không buồn ngủ, cô liền bật ti vi. Chuyển kênh một lượt, cô lại nghĩ đến vấn đề kia.

Sự kiện sập giàn giáo xảy ra cũng được mấy ngày, sao trên ti vi không có kênh nào đưa tin?

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 582

Cô lại lấy điện thoại ra xem, trên báo mạng cũng có thảo luận rải rác về sự kiện này, có thể vì không có người chết, nên nhiệt tình mọi người không tăng vọt, gần như không kích phát chút gợn sóng nào.

Phương diện này nhất định có dấu tích của Kỷ Tùy Châu. Doãn Ước lại cảm nhận được sự tàn khốc và chân thực của thế giới tư bản.

Đang lướt web, điện thoại Kỷ Tùy Châu gọi đến. - Thức dậy rồi à? - Ừm, được một lát rồi. - Sao ỉu xìu vậy, ăn cơm chưa? - Rồi. - Giọng em sao vậy? Doãn Ước có hơi khó mở lời, nhưng vẫn quyết định nói với anh. Bởi vì cô

phát hiện cho dù nằm như vậy, vết thương hình như cũng không có dấu hiệu khá hơn, ngược lại càng đau rát.

Cô bắt đầu có hơi sợ hãi. Kỷ Tùy Châu nghe nói vậy liền im lặng một lát, nói: - Em đợi anh, anh về ngay. Trên đường nhấn ga với tốc độ nhanh nhất, khi Kỷ Tùy Châu trở về khách

sạn, phát hiện Doãn Ước đang nằm ở đó cau mày. Anh đi tới sờ trán cô, không sốt, lại hỏi cô:

- Đau không? - Hơi đau.

Thật sự không phải chỉ có hơi, mà là khá đau. Cô cũng không biết tại sao, là lúc đầu không chú ý nên làm vết thương tét ra hay sao, sao đột nhiên lại đau thế này.

Kỷ Tùy Châu cũng có hơi bất ngờ, anh nghĩ Doãn Ước không phải là lần đầu tiên, nên chắc không có vấn đề gì. Nhưng nghĩ lại tình hình lúc sáng, quả thật không khác gì lần đầu tiên của cô.

Doãn Ước mấy năm nay không có người đàn ông nào khác, cũng giống như lần đầu của con gái, anh lại quá phóng túng, không suy xét đến tình hình cơ thể cô.

Có lẽ đã nghĩ đến, nhưng ở đây dưới tình huống đó, đầu óc đã không còn khả năng suy xét bình thường nữa. Hết thảy đều thay thế bằng bản năng.

Kết quả của bản năng chính là làm cô bị thương. Anh xoay người mở tủ đồ, tìm một chiếc váy cầm ra:

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 583

- Mau mặc vào đi. - Đi đâu? - Đến bệnh viện. - Không cần đến đó. Kỷ Tùy Châu rất nghiêm túc nhìn cô: - Xảy ra chuyện gì, sau này đừng hối hận. Anh nghiêm túc như vậy khiến Doãn Ước bị dọa, cô không dám nhây nữa,

để Kỷ Tùy Châu giúp đỡ mặc váy vào. Đang chuẩn bị ra cửa thay giày, đối phương đã bế thốc cô lên, ôm thẳng đến sô pha ngoài phòng khách.

Kỷ Tùy Châu lấy giày đến mang cho Doãn Ước, rồi lại bế cô ra cửa. Lúc đi thang máy có hai người đi vào cùng họ, trong không gian chật hẹp họ luôn liếc trộm hai người. Doãn Ước cảm thấy xấu hổ, luôn vùi đầu vào vai Kỷ Tùy Châu.

Anh lại làm như không có gì, bước ra khỏi thang máy ngẩng cao đầu mà đi. Giống như đây là chuyện vinh quang lắm vậy. Anh nhớ Lý Mặc từng nói với anh: - Tuy rằng làm phụ nữ bị thương rất là không nên, nhưng đây cũng là minh

chứng cho phương diện này, đàn ông chúng ta năng lực thượng thừa. Đây mới là tay lão luyện, thật thay anh ta lo lắng cho người ở nhà kia. Anh dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy, vượt một đèn đỏ, không đến mười

phút đã rẽ vào bệnh viện đa khoa gần nhất. Thành phố C là thành phố cấp hai, bệnh viện không đông đúc như thành phố

B, lúc họ đi vào bệnh viện người trong sảnh không nhiều lắm, Kỷ Tùy Châu trực tiếp lấy số khám gấp cho Doãn Ước.

Anh lo Doãn Ước da mặt mỏng, còn cố tình chọn bác sĩ nữ, lại gọi điện thoại cho bạn bè liên hệ với người phụ trách quản lý bệnh viện này, để người ta giúp đỡ ưu tiên.

Khám loại bệnh phụ khoa này rất quan trọng, anh cũng không muốn Doãn Ước ngồi đó khám bệnh, bên cạnh lại có một đống người bệnh vây quanh hóng hớt.

Bên kia đồng ý ngay, mau chóng sắp xếp ổn thỏa. Khoảng nửa tiếng sau, chủ nhiệm phụ khoa đích thân đến đưa Doãn Ước vào văn phòng của mình, giúp cô kiểm tra.

Kỷ Tùy Châu không theo vào, mà đứng ở bên ngoài hành lang đợi. Sau khi đi qua đi lại mấy vòng, Kỷ Tùy Châu nhìn thấy bên kia hàng lang có

máy bán hàng tự động, liền đi qua đó định mua chai nước. Đang ở đó tìm tiền xu, cách đó không xa một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt.

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 584

Kỷ Tùy Châu theo bản năng núp bên hông máy bán hàng tự động, nghiêng đầu nhìn người nọ.

Ban đêm, thời tiết còn khá nóng, người nọ trên đầu trùm khăn lụa, còn đeo kính râm.

Kỷ Tùy Châu không khỏi bật cười, từ khi nào Từ Tri Hoa cũng trở nên lén lút như vậy? Đây đúng là cách làm giấu đầu lòi đuôi, ngược lại càng khiến người khác chú ý.

Anh không đi theo, đứng tại chỗ cân nhắc chuyện này. Anh biết Từ Tri Hoa đang ở thành phố C, nhưng tối thế này bà ta đến bệnh viện để làm gì?

Xem ra không giống đến khám bệnh, trong tay còn cầm quà. Cho nên là thăm bệnh? Anh lẳng lặng, vẫn chưa theo sau, mà gọi điện thoại cho một người. - Ừ, giúp tôi điều tra bệnh viện nhân dân thành phố C. Đúng, xem có nhân

vật đặc biệt nào nằm viện ở đây không... Được, mau chóng hồi âm cho tôi. Điện thoại vừa gọi xong, bên kia Doãn Ước đã đi ra. Anh cất điện thoại vào

túi, đi nhanh về phía cô. Bác sĩ nói tình hình không nghiêm trọng lắm, bị xước một chút, uống thuốc

và dặn dò nên chú ý chuyện này, cuối cùng còn nhiệt tình phổ cập kiến thức tình ái một cách khoa học với họ.

Ví dụ như đàn ông nên dùng lực thế nào, để không làm phụ nữ bị thương này nọ...

Kỷ Tùy Châu da mặt dày nghe rất chuyên tâm, còn thường xuyên thảo luận mấy câu với bác sĩ. Doãn Ước không chịu nổi, đỏ lừ từ đầu đến chân, cuối cùng gần như là đào thoát.

Từ rày về sau cô không bao giờ muốn đến bệnh viện khám loại bệnh này nữa.

Trở về khách sạn dư âm cơn giận chưa tan, không cho phép Kỷ Tùy Châu chạm vào cô, thậm chí không được ngủ cùng giường với cô.

- Đêm nay anh ngủ sô pha. - Anh phải ngủ bên cạnh em, ngộ nhỡ nửa đêm em muốn uống nước. - Em không uống nước. - Vậy đi vệ sinh? Em phải có người giúp đỡ mới được. Bác sĩ nói, hiện tại

em cần tịnh dưỡng, cử động càng nhiều hồi phục càng chậm. Doãn Ước thật sự rất muốn đánh chết anh. Kỷ Tùy Châu biết cô tức giận, cũng không so đo với cô, cả đêm đều ôn tồn

dỗ dành cô. Anh trước giờ chưa từng lên mạng, giờ còn cố ý tìm vài chương trình hài để cô coi giải sầu.

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 585

Kết quả Doãn Ước cười dữ dội quá, động đến miệng vết thương, lại cảm thấy đau đớn. Cuối cùng không nhịn nổi nữa, túm chiếc gối đập anh mấy cái, mới nguôi giận một chút.

Mấy ngày kế tiếp, Doãn Ước chỉ có thể ở trong khách sạn, không đi đâu được hết. Thấy lớp bổ túc sắp học lại, cô giục Kỷ Tùy Châu đặt vé máy bay giúp cô.

Kỷ Tùy Châu nhân tiện đặt luôn một vé cho mình. - Anh cũng về à? - Ừ, vụ này cơ bản đã giải quyết xong, giao cho cấp dưới là được. Doãn Ước do dự không biết có nên hỏi chuyện này không, Kỷ Tùy Châu

thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của cô, nói: - Em muốn hỏi gì thì hỏi đi. - Em muốn hỏi anh, anh có phải là gian thương không? - Trong giới này - Kỷ Tùy Châu sắc mặt không đổi - Không có ai tay chân

sạch sẽ cả. Anh chỉ có thể nói với em, anh làm bất cứ chuyện gì, đều tuân theo quy tắc trò chơi, không hề khác người.

- Vậy chuyện lần này là anh sai người ta ém nhẹm xuống đúng không? - Không phải.

Doãn Ước có hơi bất ngờ. - Sân trượt tuyết là hạng mục trọng điểm của thành phố C, chính phủ mong

chờ sau khi kiến thiết xong sẽ phát triển mạnh mảng du lịch. Cho nên chuyện thế này sẽ không để nó khuyếch đại hơn thêm, huống hồ bây giờ cảnh sát còn đang điều tra, nếu công bố rộng rãi sẽ gây bất lợi cho quá trình điều tra.

Doãn Ước nghe có chút mông lung:

- Chuyện này có phải có ẩn tình gì không. Chẳng lẽ có người đang cố ý? - Khó nói lắm, nhưng quả thật có khả năng này. Trước mắt không tiện đánh

rắn động cỏ. Doãn Ước giật mình, nào ngờ trong chuyện này lại thâm sâu đến vậy.

Chiều hôm đó, cô và Kỷ Tùy Châu ngồi máy bay quay về thành phố B. Kỷ Tùy Châu đón cô về nhà mình sống, Doãn Ước lúc đầu phản đối, sau lại nghe anh nói một câu, liền ngầm đồng ý.

- Em như vậy xuất hiện ở nhà ông nội, em cảm thấy ông sẽ nghĩ thế nào?

Vết thương Doãn Ước còn chưa khỏi hẳn, đi lại có chút bất tiện. Nếu để ông nội nhìn thấy, chắc chắn sẽ liên tưởng ngay.

Cô sẽ không nói với ông chuyện mình đã về.

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 586

Ngày hôm sau cô quay lại lớp học bổ túc, Kỷ Tùy Châu thì tiếp tục bận rộn ở công ty. Sắp đến chạng vạng Doãn Ước nhận được điện thoại của Kỷ Tùy Châu, anh nói không về nhà ăn cơm.

- Có tiệc xã giao, anh nói Lão Tần đi đón em, muốn ăn gì thì nói chú ấy đi mua, hoặc tự đặt.

Doãn Ước cười đáp lời, về nhà gọi hai cái pizza ăn. Lúc ăn cô nghĩ có nên chừa hai miếng cho Kỷ Tùy Châu hay không, ngẫm lại anh đang tận hưởng sơn hào hải vị, liền bỏ ý nghĩ này.

Khi Doãn Ước ở nhà ăn hai cái pizza, Kỷ Tùy Châu đang gặp một người. Người này chính là thuộc hạ hôm đó anh gọi điện trong bệnh viện, từ hai hôm trước, anh ta đã điều tra ra được mục đích thật sự Từ Tri Hoa đến bệnh viện hôm đó.

- Ông nội của Giang Thái nằm ở bệnh viện đó.

Đáp án này nằm ngoài dự kiến của Kỷ Tùy Châu.

- Quy mô bệnh viện đó không lớn, nhưng có một bác sĩ đặc biệt nổi tiếng. Ông ta mấy hôm nay sức khỏe không được tốt, nằm viện điều dưỡng, nghe nói một ngày phải tiêm vài lần. Tổng giám đốc Từ ngày đó chính là đến thăm ông ta.

Anh ta lấy ra một cái máy tính bảng, đưa ảnh chụp bên trong cho Kỷ Tùy Châu xem.

Đây là động thái mấy tháng nay của Từ Tri Hoa, đa số đều có liên quan đến Liên Chúng. Đôi khi là gặp Giang Thái, có lúc lại gặp gỡ cấp cao của Liên Chúng.

Kỷ Tùy Châu không nhớ công ty nhỏ trong tay Từ Tri Hoa, có quan hệ hợp tác gì với Liên Chúng.

Bà ta thường xuyên gặp gỡ mấy người này, chuẩn bị làm chuyện mờ ám gì đây?

Chương 105

Chín giờ tối, trong phòng VIP khách sạn Vạn Lệ, trên bàn mọi người uống

không ít rượu. Kỷ Tùy Châu tửu lượng tốt, ít người nào dám uống rượu cùng anh, cho nên ở

đây chỉ có một mình anh là tỉnh táo nhất. Từ Tri Hoa cũng tham dự, bà hiếm khi dự những trường hợp thế này, cũng

không thích bán sĩ diện uống rượu với người khác. Lúc bắt đầu không ai có ý định nói gì. Sau đó phát hiện hình như bà hôm nay đặc biệt dễ nói chuyện,

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 587

người khác không mời thì bà cũng uống, vì thế có vài người cả gan lên bắt chuyện.

Cụng qua cụng lại bà uống không ít, mau chóng bị say. Kỷ Tùy Châu thấy bà lớn tuổi, cuối cùng ra tay cản những người nọ. Hôm

nay đến là nhóm người có hợp tác với Thịnh Thế, mọi người ăn cơm uống rượu bồi đắp tình cảm, có tiền thì cùng nhau kiếm.

Những người này nể mặt Kỷ Tùy Châu, cũng không mong làm khó một quý bà.

Dù sao người sắp sáu mươi rồi, tuy rằng vẫn giữ được xuân sắc, uống say thì bao giờ cũng khó coi. Kỷ Tùy Châu hôm nay còn dẫn theo một cô gái trẻ đến, người đẹp, ăn nói lại ngọt ngào, thấy chủ tịch ra hiệu làm việc, chỉ vài ba câu đã thu hút được mọi người đổ dồn về mình.

Cô ấy chính là một cao thủ uống rượu, đàn ông bình thường không uống lại cô. Kỷ Tùy Châu thuê cô không có tác dụng nào khác, chỉ dẫn theo uống đỡ rượu.

Thế chiến bên kia vừa bắt đầu, bên Từ Tri Hoa cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi. Kỷ Tùy Châu gắp thức ăn vào chén bà, để bà đè hơi rượu xuống.

Từ Tri Hoa cầm đũa lên đã buông xuống, cuối cùng đứng lên, chạy vào toilet nôn.

Bên ngoài có người lo lắng, hỏi Kỷ Tùy Châu: - Tổng giám đốc Từ có sao không? Uống rượu đến chết người thì cũng không tốt. - Chắc do say quá, hay là hôm nay đến đây thôi. Mọi người uống cũng say rồi, có mấy người còn không muốn về, lôi kéo Kỷ

Tùy Châu gọi trợ lý Vương đến. Trợ lý Vương cũng không sợ, lại uống cùng mấy người họ thêm vài cốc to. Đợi đến khi Từ Tri Hoa từ toilet đi ra, mấy người kia đã uống đến say mèm, nằm ườn ra đó.

Buổi tiệc cứ vậy mà kết thúc, Kỷ Tùy Châu đưa Từ Tri Hoa về nhà. Trên đường đi bà ngủ rất say, về đến nơi gọi cũng không tỉnh, anh chỉ có thể đỡ bà lên nhà.

Trong nhà sáng đèn, chuông cửa vang mấy tiếng cũng không có ai mở. Kỷ Tùy Châu đang định tìm chìa khóa trong túi xách của Từ Tri Hoa, dì giúp việc của họ Từ liền vội vàng mở cửa ra, vẻ mặt kinh hoảng.

- Sao ra nông nỗi này? Kỷ Tùy Châu phóng tầm mắt nhìn vào, bên trong lộn xộn, hệt như mới gặp

tai ương. Dì nọ sợ đến mặt trắng bệch:

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 588

- Chủ tịch Kỷ, có trộm vào nhà. - Tình hình thế nào? - Tôi cũng không rõ. Hôm nay bà Từ có tiệc, tôi định bớt chút thời gian về

nhà một chuyến. Tôi cũng vừa quay lại thôi, vừa vào nhà đã thấy tình hình như vậy, tôi đang định báo cảnh sát đây.

Kỷ Tùy Châu đẩy Từ Tri Hoa vào lòng dì ấy, lấy điện thoại ra báo cảnh sát. Cảnh sát đến với tốc độ cực nhanh, khảo sát hiện trường và hỏi cung, lại đi

xem máy quay, còn đến văn phòng bảo vệ khu chung cư một chuyến, trích lục ghi chép nhân khẩu.

Từ Tri Hoa sống trong khu chung cư cao cấp, theo lý mà nói an ninh sẽ không tồi, xảy ra chuyện trộm vào nhà quả thật bất ngờ.

Trong nhà bị lục tung rất hỗn loạn, dì giúp việc phát hiện vòng đính kim cương và đồng hồ đắt tiền trong phòng Từ Tri Hoa không thấy đâu hết, bước đầu ước đoán tổn thất đã vượt qua khỏi sáu con số.

Đây xem như vụ án lớn, cảnh sát đề nghị tối nay họ tìm chỗ khác ở, để tránh phá hỏng hiện trường. Kỷ Tùy Châu nghĩ, để dì giúp việc về nhà trước đã, rồi kêu người đỡ Từ Tri Hoa lên xe mình.

Anh chuẩn bị tìm một khách sạn để Từ Tri Hoa lại, đang định lái xe thì Doãn Ước gọi đến, hỏi anh có về nhà hay không vì đã rất khuya rồi.

- Sắp rồi - Kỷ Tùy Châu kể tình hình chỗ này cho cô.

Doãn Ước nghe anh định đưa bà ấy đến khách sạn, liền nói: - Đưa về nhà mình đi, chỉ một đêm thôi, đừng đưa đến khách sạn làm gì.

Từ Tri Hoa lớn tuổi, lại say khướt, để bà một mình lại khách sạn Doãn Ước thấy lo lắng.

Kỷ Tùy Châu không mấy vui, nhưng không cưỡng lại được giọng cầu xin ngọt ngào của Doãn Ước, chỉ có thể thở dài khởi động xe.

Về đến nhà, anh đưa người vào phòng cho khách ở tầng trệt. Doãn Ước đã có chuẩn bị, trước tiên nấu xong trà giải rượu, lại chuẩn bị áo

ngủ dép lê. Họ vừa vào phòng, cô liền bận rộn. Cô có kinh nghiệm chăm sóc người khác, tốt hơn Kỷ Tùy Châu rất nhiều. Từ Tri Hoa nửa tỉnh nửa mê uống chút trà, liền nằm xuống giường. Doãn

Ước liếc mắt với Kỷ Tùy Châu, ý bảo anh ra ngoài: - Em thay đồ cho bà ấy. - Khỏi, để vậy ngủ đi. Anh có hơi hối hận vì không để lại người giúp việc trong nhà.

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 589

- Ngủ vậy khó chịu lắm, anh mau ra ngoài tắm rửa đi, đêm nay anh uống không ít rượu rồi.

Kỷ Tùy Châu cười cười, xoay người đi ra khỏi phòng. Tắm xong, Doãn Ước đã quay trở về phòng.

- Xong rồi? - Ừm, đang ngủ. - Em đúng là đầy lòng đồng cảm nhỉ. - Cũng không phải với ai cũng vậy, tốt xấu gì cũng là người quen, ngộ nhỡ ở

khách sạn xảy ra chuyện thì làm sao. Bà Từ đối xử với em cũng được, bà ấy còn từng giúp em đánh tên phóng viên kia nữa.

Kỷ Tùy Châu trong lòng không thích Doãn Ước quá thân cận với Từ Tri Hoa. Bà ấy quá mạnh mẽ cứng rắn, anh sợ Doãn Ước sẽ bị hư theo.

Anh thích con gái yếu đuối, không thích nữ anh hùng. Hai người lên giường quấn lấy nhau một lát, Doãn Ước vừa uống nước vừa

hỏi:

- Hôm nay sao vậy, bà Từ uống nhiều rượu lắm. Trong công ty, bà ấy nổi tiếng không thích tiệc xã giao. - Hôm nay có hơi lạ, tự bà ấy muốn uống, không cản được. Không sao đâu,

ngủ một giấc sẽ ổn thôi. - Sao anh không bảo người ta đỡ dùm vài ly, bà ấy cũng lớn tuổi rồi. Kỷ Tùy Châu ôm lấy cô, hít hà hương tóc cô: - Anh cũng uống nhiều lắm, uống hại cơ thể còn quan tâm được đến ai. Bây

giờ anh cũng không thích hợp uống quá nhiều rượu mà. Doãn Ước không nghe ra ẩn ý bên trong lời anh nói, phụ họa theo: - Anh nên uống ít, uống rượu hại sức khỏe lắm. - Ừ, có điều kiện anh sẽ cai rượu, cai luôn thuốc lá. - Đổi tính rồi à? - Phải cố gắng, tuổi tác không còn nhỏ nữa, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại

mà - Kỷ Tùy Châu nhẹ nhàng vỗ về bụng Doãn Ước. Doãn Ước sững sờ mất hai giây mới có lại phản ứng, kinh ngạc hỏi anh: - Anh muốn em sinh con cho anh? - Ừ, có vấn đề gì không? Vấn đề lớn lắm, hiện giờ họ nhiều nhất chỉ là sống chung thôi. - Ngày mai phải đi chứng nhận.

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 590

- Anh điên rồi à! - Không điên, có chứng nhận rồi thì có thể quang minh chính đại sinh em bé.

Bộ em không muốn có con à? Doãn Ước hoàn toàn chưa nghĩ đến vấn đề này. Sự việc tiến triển quá nhanh,

cô không tiếp nhận nổi. - Chúng ta chỉ vừa mới yêu đương thôi mà. - Sáu năm trước chúng ta đã cặp kè nhau rồi, yêu đương lâu vậy cũng nên có

kết quả chứ. Nhưng giữa đường gãy gánh nhiều năm rồi mà. Mắt Doãn Ước mở thật to. Kỷ Tùy Châu chồm đến đè vai cô, ấn cô xuống giường: - Không hề gãy gánh, phía anh vẫn chưa từng đứt đoạn. Ngoại trừ em ra anh

không có cô gái nào khác, anh chỉ yêu mỗi mình em thôi. Doãn Ước im lặng, cô cần thời gian để tiêu hóa tin này. - Ba em chắc chắn không đồng ý đâu.

- Vậy nghĩ cách để ba em phải đồng ý.

- Ba anh cũng sẽ không đồng ý mà.

- Ba anh chẳng quản được anh. Hay như vầy đi, chúng ta sản xuất một em bé, ông ấy chắc chắn phải đồng ý thôi.

Doãn Ước không bài xích chuyện mang thai trước khi cưới, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải có ý định kết hôn với người đó. Hiện giờ cô còn bị vây trong trạng thái hỗn loạn, hết thảy đều bằng cảm xúc, không có suy nghĩ nhiều đến tương lai.

Kỷ Tùy Châu không ngừng hôn cô, giọng khàn khàn:

- Vậy kể từ bây giờ em nên suy nghĩ về chuyện này rồi. Tuy rằng em còn trẻ, nhưng anh đã lớn tuổi. Doãn Ước, em đừng trì hoãn nữa, mau chóng cho anh một câu trả lời.

Anh nói đến Doãn Ước ngượng ngùng, giống như cô đang làm lỡ thanh xuân của người khác vậy.

Cô mơ màng bị anh cởi đồ, trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện kết hôn sinh con. Con cô và Kỷ Tùy Châu sẽ thế nào, có đẹp không, tính tình tốt không? Có khi nào giống ba nó, là một người khó đối phó không?

Lúc cô đang nghĩ, Kỷ Tùy Châu đã bắt đầu công thành chiếm đất. Ban đầu lực còn nhẹ, Doãn Ước còn chịu được. Sau đó đột nhiên nhanh hơn, mỗi một lần xông vào liền khiến toàn thân cô phát run.

- Anh, anh chậm chút.

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 591

- Ai bảo em không chuyên tâm. - Em sai rồi, chúng ta từ từ lại nha. Kỷ Tùy Châu! - Doãn Ước hét ầm lên,

tốc độ quá nhanh cô không chịu nổi, nhớ đến bà Từ còn ngủ dưới lầu, sợ đến mức mau chóng ngậm miệng.

Kỷ Tùy Châu không quan tâm chuyện này, xuyên qua Doãn Ước không để yên, khiến cô kiệt sức toàn thân nhũn ra, cuối cùng đến khi chấm dứt, cô như chết đi một lần.

Chỉ trong chuyện này thôi cô vẫn nên suy nghĩ kỹ lại việc kết hôn với anh, người đàn ông này dục vọng quá mạnh, cô sợ sẽ có ngày cô chết ở trên giường mất.

Sáng hôm sau, khi Kỷ Tùy Châu thức dậy, Doãn Ước vẫn còn đang ngủ. Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, gọi điện thoại kêu người đến làm bữa sáng.

Doãn Ước hoàn toàn không cảm giác được, cô quá mệt, đánh một giấc đến tận trưa, lúc thức dậy mặt trời đã lên cao rồi.

Cô bước xuống giường, phát hiện chân không ngừng run rẩy, chỉ có thể đỡ tường đi thật chậm. Trong lòng mắng tên khốn Kỷ Tùy Châu đến xối xả.

Dì giúp việc đến gõ cửa, hỏi cô có muốn ăn gì không. Doãn Ước xua tay, đột nhiên nhớ đến Từ Tri Hoa, liền hỏi:

- Vị khách ở dưới lầu đã dậy chưa? - Là tổng giám đốc Từ à? Trước khi chủ tịch đi đã căn dặn, tôi chuẩn bị bữa

trưa rồi, nhưng bà ấy vẫn chưa thức dậy. Doãn Ước gật đầu, nói dì ra ngoài trước. Sau đó cô lết vào toilet đánh răng

rửa mặt, thay đồ. Nửa tiếng sau, cuối cùng cô cũng lết xuống được đến phòng ăn. Đi vào mới phát hiện Từ Tri Hoa đã ở đó. Bà ấy trông hơi tiều tụy, tóc tai không chải chuốt, trên người vẫn mặc đồ

ngủ, xem ánh mắt bà rất là thất thần. Triệu chứng say rượu điển hình. Doãn Ước quan tâm hỏi: - Đỡ hơn chút nào chưa? - Chưa, đau đầu quá. - Sau này uống ít thôi - Doãn Ước đưa chén qua - Bà cần gì liều mạng như

vậy, mấy chuyện uống rượu này để đàn ông bọn họ đi được rồi, bà phải giữ sức khỏe, lớn tuổi rồi, uống rượu hại thân.

Cô nói huyên thuyên một hồi, hoàn toàn không lưu ý đến sắc mặt đối phương có hơi khó coi. Đến khi nói xong mới phát hiện, Từ Tri Hoa đang nhìn mình chằm chằm.

Tác Giả: Tô Lưu ĐỪNG NÊN GẶP LẠI

www.vuilen.com 592

Cô nhớ đến đối phương không thích nói về tuổi tác của mình, nên mau chóng im miệng.

Từ Tri Hoa nhíu mày, vẫn chưa nói gì, sau khi ăn xong chén cháo vẫn than đau đầu, đứng lên chuẩn bị về phòng ngủ tiếp.

Đi được vài bước bà quay đầu lại, đánh giá Doãn Ước vài lượt, chậm rãi nói: - Cô cũng kiềm chế một chút, tuy rằng trẻ tuổi nhưng không nên bạt mạng

quá độ. Buổi tối ồn muốn chết. Nói xong bà quay người về phòng, Doãn Ước sững sờ hai giây, sắc mặt

trắng bệch. Từ Tri Hoa này, tối qua không phải ngủ say như chết à? Cả ngày hôm đó, Doãn Ước đều ủ rũ. Từ Tri Hoa ngủ đến chiều tinh thần tốt

hơn, đến tối lại kéo Doãn Ước nói chuyện phiếm. Đề tài tán gẫu vẫn là đàn ông và chuyện phòng the. Doãn Ước thật muốn quỳ với bà. Cô tình nguyện thảo luận chuyện này với

mấy cô nàng trẻ tuổi, cũng không muốn nói với bà. Cô và bà ấy có gì để nói chứ.

Từ Tri Hoa cũng không tha cho cô, lấy tư thái người từng trải tiến hành dạy dỗ toàn bộ cho cô, cuối cùng còn khuyên:

- Cô quá non nớt không đấu lại anh ta đâu, tôi khuyên cô nên suy nghĩ cẩn thận.

Doãn Ước thật muốn đưa bà một chai rượu uống say bí tỉ cho qua chuyện. Đang lúc Doãn Ước đau đầu, Kỷ Tùy Châu mở cửa đi vào. Sắc mặt anh có

hơi âm trầm, vừa bước vào nhà ánh mắt liền rơi xuống người Từ Tri Hoa trước. Trong ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.

Sau đó anh nhìn Doãn Ước, vẻ mặt rõ ràng dịu dàng hơn, hệt như biến thành một người khác.

Anh ngoắc tay với cô: - Lại đây.