401

Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

  • Upload
    others

  • View
    2

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại
Page 2: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điềukhác biệt tinh tế giữa tay nắm lấy bàn tayvà tâm hồn nối với tâm hồn;

Bạn sẽ biết rằng yêu nhau khôngphải là dựa dẫm vào nhau, bầu bạn vớiai đó không hẳn là phải giống nhau nhưhệt;

Và bạn cũng bắt đầu biết, những nụhôn không hẳn là lời giao ước và quàcáp cũng chẳng phải những điều hứa hẹn;

Bạn bắt đầu biết chấp nhận thất bạivới cái đầu ngẩng cao, đôi mắt mở to,với sự bình tĩnh của một người trưởngthành, chứ không phải đau như trẻ nhỏ;

Page 3: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Bạn sẽ học được cách dọn đường đicho mình hôm nay, bởi vì mặt đất ngàymai sẽ không còn chắc chắn cho bạn nữa.

Một lúc nào đó, bạn sẽ biết rằngngay cả ánh nắng mặt trời cũng có thểthiêu cháy bạn nếu bạn phơi mình dướinắng quá lâu.

Page 4: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Càng biết nhiều chúng ta càng dễ thathứ hơn… Ai suy nghĩ sâu sắc thì sẽ dễ

thông cảm cho mọi người hơn.Madame de Stael.Trải qua những sự việc đáng sợ, bạn

có thêm nghị lực, lòng can đảm và sự tựtin, và có thể tự nhủ: “Mình đã sống qua

nỗi sợ hãi này rồi, mình có thể chịu đựngmọi điều sắp xảy đến.

Eleanor Roosevelt.Bạn được sinh ra với đôi cánh. Cớ

sao bạn không bay mà lại bò?Runi.

Page 5: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Original tittle: Chicken Soup for theTeenage Soul,

101 Stories of Life, Love and LearningCopyright © 1997 Jack Canfield, Mark

Victor Hansen, and Kimberly KirbergerPublished under agreement between

Heath Communications, Inc.,Deerfield Beach, Florida, U.S.A

and Phuong Man Culture Corporation.Vietnamese Translation Copyright ©

2007 by Phuong Nam Culture Corporation.

Sách được Health Communications,Inc. (Mỹ) chuyển giao bản quyền.

Bản dịch tiếng Việt do Công ty Văn hóaPhương Nam giữ bản quyền.

Page 6: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Sách được thực hiện bởi PHUONG NAMBOOK. Chuyển về ebook bởi ROMANCE

BOOK, 2013.Ebook được làm phi lợi nhuận. Hãy mua sách

trong điều kiện có thể.fb.com/romanbook

Page 7: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

LỜI ĐỀ TẶNG

Với tất cả lòng yêu mến, chúng tôi

xin đề tặng cuốn sách này cho tất cảcác bạn thiếu niên, vì qua tình bằnghữu, các bạn đã dạy cho chúng tôi biếtrằng mỗi chúng ta đều có một thứ gì đórất đặc biệt để trao tặng cho nhau.

Chúng tôi cũng xin đề tặng cuốnsách này cho John và Jesse, hai bạn đãtạo mọi điều kiện thuận lợi về thời gian

Page 8: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

và địa điểm để Kim hoàn thành cuốnsách này trong vòng hai năm; tặng choLia, người đã gợi cho chúng tôi nhiều ýtưởng mới mẻ; cho Oran và Kyle vì đãgiúp người cha thân yêu của hai bạnhiểu thêm được nhiều điều chưa biếttrong suốt thời niên thiếu của họ; vàcho các con của chúng tôi:Christopher, Elisabeth và Malanieđang sắp bước qua tuổi thiếu niên,cùng tất cả những bạn trẻ mà chúng tôiyêu quý.

Page 9: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

LỜI GIỚITHIỆU Các bạn thiếu niên thân mến,Cuối cùng thì cuốn sách này cũng

đã đến tay các bạn với những câuchuyện có thể sẽ làm cho bạn cười hoặckhóc. Có những câu chuyện kể về ướcmơ trở thành hiện thực; về tình yêuđánh mất; về sự chiến thắng chínhmình. Có câu chuyện là một khúc khải

Page 10: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

hoàn ca nhưng cũng có những câuchuyện đau lòng đến nỗi khiến bạn phảirơi lệ. Tuy nhiên, mỗi câu chuyện làmột lời tâm sự với các bạn, chứ khôngphải là ám chỉ về các bạn. Cuốn sáchnhỏ này có thể trở thành người bạnđồng hành với bạn, sẽ có mặt bất cứ lúcnào bạn cần đến, luôn luôn sẵn sànggiúp tâm hồn bạn vui tươi hơn. Khi cácbạn cô đơn, nó chia sẻ tâm tình, và khicác bạn lo lắng cho tương lai của mình,nó sẽ động viên các bạn rằng: “VÂNG,bạn có thể thực hiện tất cả những dựtính của bạn”.

Page 11: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại
Page 12: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

1

MỘT LÚC NÀO ĐÓ...

Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điềukhác biệt tinh tế giữa tay nắm bàn tay

và tâm hồn nối với tâm hồn;Bạn sẽ biết rằng yêu nhau không

phải là dựa dẫm vào nhau, bầu bạnvới ai đó không hẳn là hoàn toàn tin

cậy;

Page 13: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Và bạn cũng bắt đầu biết, nhữngnụ hôn không hẳn là lời giao ước và

quà cáp cũng chẳng phải những điềuhứa hẹn;

Và bạn cũng bắt đầu biết chấpnhận thất bại với cái đầu ngẩng cao và

đôi mắt mở to, với sự bình tĩnh củamột người trưởng thành, chứ không

phải với nỗi đau của một trẻ nhỏ;Và bạn sẽ học được cách dọn

đường đi cho mình hôm nay, bởi vìmặt đất ngày mai sẽ không còn chắc

chắn cho bạn nữa.Một lúc nào đó, bạn sẽ biết rằng

Page 14: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

ngay cả ánh nắng mặt trời cũng có thểthiêu cháy bạn nếu bạn phơi mình

dưới nắng quá lâu.Vì thế hãy tự trồng một khu vườn

và trang điểm cho tâm hồn mình, hơnlà chỉ ngồi đợi người khác mang hoa

đến;Và bạn cũng biết rằng mình thực

sự có khả năng chịu đựng… rằng bạnthực sự mạnh mẽ;

và có phẩm giá.Rồi bạn sẽ biết và sẽ biết… vớimỗi lời chia tay bạn sẽ biết…

Veronica A. Shoffstall

Page 15: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

viết khi 19 tuổi

Page 16: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Người bạn đờicùng lớp học

Tôi thường kể cho Lauren, con gái

tôi, chuyện tình của ba cháu và tôi. Nămnay con bé đã mười sáu tuổi và hay suytư bởi vì cháu nhận ra rằng, người bạnđời của mình rất có thể đang ngồi kế bênmình trong lớp học, và biết đâu khi anhta hẹn đi chơi mà mình lại không sẵnsàng nhận lời, như ba mẹ mình trước

Page 17: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

đây.Tôi đã gặp Mike vào ngày 9 tháng

10 năm 1966, ở buổi tiệc của Andrea.Từ xa, ánh mắt ngượng ngùng của chúngtôi đã tìm thấy nhau. Chúng tôi mỉm cườivới nhau và chẳng mấy chốc cả hai đãkhông còn để ý đến ai khác trong suốtbữa tiệc. Lúc ấy tôi mới mười bốn tuổi,còn Mike thì mười lăm. Chỉ ba ngày sauđó chúng tôi đã chính thức hẹn nhau đichơi, để rồi sau một tháng hơi xáo động,mọi chuyện đã kết thúc.

Nhiều tháng sau, Mike mời tôi đếnmột quán nước sang trọng và thậm chí

Page 18: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

còn mời tôi khiêu vũ nữa. (Nhiều nămsau này, khi đã thành vợ chồng, anh kểcho tôi nghe rằng dù tôi mang niềng răng,còn đôi chân thì khẳng khiu và tóc tai bùxù, anh vẫn thấy tôi dễ thương.)

Mike và tôi có chung rất nhiều bạnvà cùng thuộc một nhóm công tác xã hộitrong trường, vì thế tất nhiên chúng tôicòn gặp nhau dài dài. Cứ mỗi lần tôichia tay với ai hay đau khổ vì một bạntrai nào đó, thì mẹ tôi thường khuyên:“Con đừng lo lắng, cuối cùng thì concũng sẽ gặp lại Mike Leb thôi.” Tôi rítlên: “Không bao giờ đâu mẹ. Tại sao mẹ

Page 19: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

lại nghĩ đến chuyện đó?” Mẹ nói rằng vìmẹ cứ nghe tôi nhắc hoài cái tên Miketrong các câu chuyện của tôi và mẹ nghĩMike thật sự là một đứa con trai dễthương.

Năm ấy, khi tôi lên cấp ba thì ngôitrường này lại có thêm những bạn traimới thật lôi cuốn, và tôi rất thích nếuđược làm bạn với họ. Nhưng tôi nghĩ gìkhi Mike bắt đầu hẹn hò với nhỏ bạn thânnhất của tôi? Tôi tự hỏi tại sao mối quanhệ với Mike càng ngày càng làm cho tôiphát điên lên? Tại sao chúng tôi lại thíchchuyện trò với nhau trong khi cùng đợi

Page 20: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

xe buýt thế nhỉ? Tôi không bao giờ quênđược đôi giày da mềm màu xanh nướcbiển của Mike. Không đứa bạn nào củatôi có được loại giày đẹp như thế. Nhữnglời của mẹ lúc nào cũng vang trong đầutôi, nhưng tôi chỉ muốn quên những lờinói ấy.

Khi kết thúc năm lớp mười một,Mike và tôi ở bên nhau nhiều hơn, cùngvới bạn gái của Mike, cũng là bạn thânnhất của tôi, và những người bạn khác.Mùa hè năm đó, Mike phải đi học mộtkhóa tiếng Tây Ban Nha ở Mexico. Tôibỗng thấy thật sự nhớ anh. Đến tháng

Page 21: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

tám, khi trở về, Mike đã gọi điện và ghéqua nhà tôi chơi. Mặc dù không nói đượcmột câu tiếng Tây Ban Nha nào, trônganh vẫn thật đáng yêu với làn da rámnắng và cách cư xử từng trải. Ngày 19tháng 8 năm 1968, khi đứng lặng nhìnnhau ở trước hiên nhà tôi, chúng tôi bỗngnhận ra rằng cả hai thật sự cần có nhau.Tối hôm ấy, tôi nói với bạn trai là tôi sẽgặp Mike nên cần phải về nhà sớm. CònMike cũng nói lời chia tay với người bạngái trong cuộc tình lúc nắng lúc mưa củaanh.

Chúng tôi giữ kín mối quan hệ của

Page 22: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

mình cho đến khi có thể tự hào công bốtrong một buổi tiệc. Hôm đó, chúng tôiđã đến trễ và long trọng tuyên bố vớiđám bạn rằng, chúng tôi đã thực sự thànhđôi. Không một ai tỏ vẻ ngạc nhiên khitất cả đều nói: “Cuối cùng thì cũng lànhư thế.”

Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi phảiđi học đại học xa. Phải mất 10 tuần sau,tôi mới hoàn thành thủ tục xin chuyển vềmột trường gần hơn để được gần Mike.Chúng tôi đã cùng nhau xây tổ ấm khi lấyđược bằng đại học. Ngày 18 tháng 6 năm1972, chúng tôi cưới nhau, lúc đó tôi 20,

Page 23: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

còn Mike 21. Tôi trở thành giáo viên,trong khi Mike tiếp tục học y khoa.

Giờ đây sau 25 năm, tôi có thể vuicười với Lauren và Alex, cô con gái yêuvà cậu con trai kháu khỉnh của chúng tôi.Mặc dù chuyện tình của ba mẹ khiến cáccháu có một cái nhìn hơi khác về chuyệnyêu đương ở trường trung học, nhưngcũng sẽ khiến các cháu không bao giờphải lo nghĩ về những lời mà các phụhuynh vẫn nói: “Các con đừng quá coitrọng chuyện yêu đương trong trường,chẳng qua là chuyện tình yêu thơ dại thôimà.”

Page 24: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại
Page 25: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Điều đáng tiếcnhất trong đời

Khi yêu bạn sẽ không mất gì. Bạn chỉ bị

thiệt thòi khi ngập ngừng không dám nói.Barbara De Angelis

Tôi sẽ chẳng bao giờ quên ngày đầu

tiên gặp “Giấc mơ”, biệt hiệu của SusieSummers (tôi tạm dùng tên này để gọi côgái tuyệt vời ấy). Susie có nụ cười tươi

Page 26: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

tắn tỏa sáng cùng đôi mắt long lanh khiếnbất cứ ai (đặc biệt là những gã con trai)cũng phải xốn xang.

Mặc dù ai cũng trầm trồ ngoại hìnhcủa Susie, nhưng chính nét đẹp nội tâmmới làm tôi nhớ mãi. Susie luôn quantâm đến người khác và biết lắng nghemột cách thấu đáo. Tính hài hước củaSusie sẽ giúp bạn phấn chấn suốt cảngày, và những lời nói thông minh dídỏm của Susie sẽ khiến bạn muốn nghemãi. Phải như cô gái khác thì đã tự phụvì có được tất cả những gì trên cõi đờinày, nhưng Susie vẫn cực kì khiêm tốn.

Page 27: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Vì thế mọi người không những ngưỡngmộ, mà còn thực tâm nể trọng Susie.Khỏi phải nói, Susie là giấc mơ của mọithằng con trai, đặc biệt là tôi. Chỉ cầnđược đi bên Susie vào lớp học hoặccùng được ngồi ăn trưa, khi chỉ có haiđứa thôi, thì thật tình mà nói lúc ấy tôi đãlâng lâng như bay trên mây vậy.

Tôi thường nghĩ: “Giá mà có mộtngười yêu như Susie Summers thì mìnhchẳng bao giờ thèm để ý đến một đứacon gái nào nữa.” Nhưng tôi lại đoánrằng, một người đẹp và hay như Susie ắthẳn sẽ tìm một người yêu nổi trội hơn tôi

Page 28: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

chứ. Ngay cả khi đã là chủ tịch hội họcsinh, tôi vẫn không dám mơ tưởng mộtcơ hội như thế.

Vì vậy mà ngay khi tốt nghiệp, tôiđành phải từ bỏ nỗi rung động lớn nhấtcủa mình.

Một năm sau, tôi gặp lại cô bạn gáithân nhất của Susie trong một trung tâmmua sắm và chúng tôi cùng đi ăn trưavới nhau. Cổ tôi như nghẹn lại và khókhăn lắm tôi mới mở được lời hỏi cô ấyvề Susie:

“À, Susie đã không còn quan tâmđến cậu nữa rồi,” cô bạn kia trả lời.

Page 29: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

“Bạn vừa nói cái gì vậy?” Tôi ngạcnhiên.

“Cậu thật độc ác, cư xử cứ như là xígạt Susie vậy, lúc nào cũng đi cùngSusie vào lớp, làm cho bạn ấy tưởngrằng cậu luôn quan tâm đến bạn ấy. Cậucó nhớ lần cậu ăn cơm trưa với Susiekhông? Đấy, sau buổi đó, Susie đã chựcchờ bên điện thoại suốt mấy ngày cuốituần. Bạn ấy cứ chắc chắn thể nào cậucũng sẽ gọi điện rủ bạn ấy đi chơi.”

Chỉ vì e ngại bị từ chối mà tôi đãkhông bao giờ dám đánh liều cho Susiebiết tôi mơ ước gì. Giả dụ lúc ấy tôi mời

Page 30: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Susie đi chơi và cô ấy từ chối thì sao?Lúc đó điều tệ hại nhất sẽ là gì? Làm saotôi dám hẹn hò với Susie cơ chứ? Ai cóthể đoán được điều gì sẽ xảy ra nào?NHƯNG DÙ SAO ĐI NỮA, TÔICŨNG CHƯA BAO GIỜ HẸN HÒĐƯỢC VỚI SUSIE! Và đó mới thật làđiều đáng tiếc nhất trong đời.

Page 31: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Tôi đã tập hônnhư thế nào?

Tôi là một cô bé rất nhút nhát, và

người yêu đầu tiên của tôi cũng thế. Haiđứa cùng học lớp mười một ở mộttrường trung học tại thị trấn. Hò hẹn vớinhau từ sáu tháng nay, nhưng chúng tôichỉ mới nắm tay nhau, rủ nhau xem phim,nói với nhau những chuyện bâng quơchẳng đâu vào đâu cả. Trong lòng thì rất

Page 32: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

muốn tập hôn nên có lúc hai đứa gần nhưsắp hôn nhau, nhưng chẳng đứa nào dámthực hiện ý định.

Cuối cùng, khi đang ngồi chơi ởphòng khách nhà tôi, anh đã quyết địnhlàm điều đó. Hai đứa nói chuyện vu vơvề thời tiết (thật đấy), đột nhiên anh quaysang kề sát mặt tôi. Tôi đã nhanh tay chemột cái gối lên mặt để ngăn anh lại. Thếlà anh hôn phải cái gối!

Thật lòng tôi rất, rất muốn đượchôn, nhưng tôi lại quá ngượng ngùng khianh đến gần tôi. Tôi vội lùi ra xa, vềphía đầu chiếc ghế, lập tức anh cũng

Page 33: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

nhích theo tôi. Cả hai tiếp tục bàn vềchuyện phim (nhưng chẳng biết mình nóigì!), rồi anh lại kề sát tôi lần nữa, và tôingăn anh lại ngay.

Tôi đã lùi ra đến tận đầu ghế, anhcũng nhích theo. Chúng tôi lại nóichuyện, anh lại quay sang và… tôi đứngdậy! (Ắt hẳn là hai chân của tôi đã bậtthẳng dậy chẳng khác nào được gắn lòxo.) Tôi bước ra đến cửa, đứng dựa lưngvào tường, khoanh tay trước ngực, vàhấp tấp nói: “Thế anh có chịu hôn emhay không?”

“Có chứ”, anh trả lời ngay. Thế là

Page 34: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

tôi đứng thẳng người lên, nhắm nghiềnhai mắt, mím môi lại và ngẩng mặt lên.Tôi chờ… và chờ. (Sao lâu thế nhỉ?) Tôimở mắt ra, và thấy anh đã đến sát bênrồi. Tôi mỉm cười.

ANH HÔN VÀO RĂNG TÔI!Chao ôi, tôi chỉ muốn chui xuống

đất!Còn anh bỏ ra về.Ngoài anh ra còn có ai biết chuyện

vụng về lóng ngóng ấy của tôi không nhỉ?Biết đâu anh vui miệng kể cho bạn bè thìsao? Suốt hai năm sau đó, nỗi xấu hổkhông ngừng hành hạ tôi, đến nỗi tôi đã

Page 35: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

giấu mình, không dám hẹn hò với ai nữacho đến khi kết thúc bậc trung học. Mỗilần rảo bước trên một hành lang nào đótrong trường, nếu bắt gặp anh hay bất cứgã điển trai quen biết nào đi ngượcchiều, tôi đều nhanh chóng rẽ vào mộtlớp học gần nhất và đợi đến khi anhchàng đi xa hẳn mới dám ló đầu ra.

Đến năm thứ nhất đại học, tôi quyếttâm bỏ tính nhút nhát. Tôi muốn tập cáchhôn như thế nào cho thật tự tin và duyêndáng. Một ngày mùa xuân, tôi trở về nhà.Tối ấy, tôi vào một quán nước, và bạn cóbiết tôi đã gặp ai đang ngồi ở quầy

Page 36: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

không, chính là người đầu tiên hôn tôi.Tôi tiến lại và vỗ nhẹ vào vai anh.Không ngại ngần, tôi ôm chầm lấy anh,ấn anh ngã ngửa ra sau, và gắn lên môianh một nụ hôn nồng cháy nhất. Rồi tôikéo anh ngồi ngay lại, vênh mặt nhìn anh,và nói: “Em đã hôn anh rồi đấy nhé!”

Anh lặng lẽ chỉ người con gái đangngồi kế bên và nói: “Mary Jane này, anhmuốn giới thiệu em với vợ anh.”

MARY JANE WEST-DELGADO

Page 37: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Mỗi thay đổi làmột cơ hội mới

Năm nay tôi mười sáu tuổi, đang

học năm cuối trung học, và đối diện vớiđiều tồi tệ nhất: Cha mẹ tôi quyết địnhdọn nhà từTexas sang Arizona. Tôi cóhai tuần thu xếp để ra đi trước khi nămhọc bắt đầu. Tôi phải bỏ việc làm thêmvừa mới nhận, rời xa người yêu và ngườibạn thân nhất để cố gắng bắt đầu một

Page 38: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

cuộc sống mới. Tôi rất giận cha mẹ vì đãlàm cho cuộc sống đang yên ổn của tôi tựdưng bị xáo trộn.

Tôi bảo với cha mẹ rằng tôi khôngthích sống ở Arizona và sẽ quayvề Texas ngay khi có cơ hội. Khiđến Arizona, tôi nhắc cho cha mẹ nhớrằng người yêu và người bạn thân nhấtcủa tôi vẫn đang chờ tôi ở Texas. Tôiquyết không thân thiết với bất kì aiởArizona, vì tôi sẽ sớm trở về chốn cũthương yêu của mình.

Ngày đầu tiên của năm học mới chỉkhiến lòng tôi thêm trĩu nặng. Tôi mải

Page 39: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

nghĩ về mấy đứa bạn cũ ở Texas và thầmước giá như mình đang ở đó với bọnchúng. Nhiều khi tôi có cảm giác cuộcsống của mình như đã chấm dứt. Tuynhiên, nỗi buồn của tôi dần dần cũng cóphần nguôi ngoai.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh khiđang học môn kế toán trung cấp. Anh códáng người cao ráo, gọn ghẽ và thật bảnhtrai với cặp mắt xanh tuyệt đẹp chưatừng thấy. Anh ngồi cách tôi có ba ghế.Nghĩ rằng không có gì phải ngại ngùng,tôi đã bắt chuyện với anh. Tôi hỏi anhbằng cái giọng đặc biệt của miền Texas:

Page 40: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

“Xin chào, mình tên là Sheila, còncậu?”

Cái gã con trai ngồi kế bên anh cứtưởng tôi hỏi gã nên nhanh nhẩu trả lời:“Mike.”

“Ô, xin chào, Mike”, tôi làm ra vẻlịch sự, rồi cố hướng vào anh chàng mắtxanh mà hỏi:

“Còn tên cậu là gì?”Anh quay sang tôi với dáng vẻ như

không tin rằng có con bé lại hỏi tên củamình. Nhưng anh vẫn trầm tĩnh đáp:“Chris.”

“Xin chào, Chris!”, tôi mỉm cười

Page 41: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

hài lòng rồi nhìn vào tập vở của mình.Thế rồi Chris và tôi trở thành đôi

bạn thân thiết. Đến lớp, hai đứa rất thíchngồi bên nhau trò chuyện. Chris là mộtvận động viên, còn tôi thì có chân trongđội văn nghệ của trường; ở trường này,hai nhóm thể thao và văn nghệ hoạt độngriêng lẻ để ganh đua lập thành tích, thànhviên của hai nhóm này không mấy ưanhau. Do đó, vì nhiệm vụ, thỉnh thoảngtôi và Chris gặp gỡ nhau khi có mặtnhững thành viên của hai nhóm, cònngoài ra, tình bạn của hai đứa chỉ quẩnquanh trong lớp học kế toán mà thôi.

Page 42: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Năm ấy, Chris tốt nghiệp trung học,thế là chúng tôi tạm xa nhau. Rồi mộtngày kia, Chris đến thăm tôi tại nhà khocủa một cửa hàng nơi tôi đang làm thêm.Khỏi nói tôi đã mừng như thế nào khigặp lại anh nên lập tức ngừng tay để hànhuyên tâm sự. Áp lực từ sự chia rẽ củahai đội thể thao và văn nghệ không cònnữa nên chúng tôi thân thiết với nhauhơn. Đã lâu lắm tôi không còn liên lạcvới người yêu cũ, tình cảm của tôi vớiChris cũng ngày càng gắn bó hơn khiếntôi lãng quên mối tình ở Texas.

Đã một năm qua kể từ ngày tôi rời

Page 43: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

xa Texas. Tôi bắt đầu cảmthấy Arizona thân thuộc chẳng khác nàoquê nhà. Chris đã đi cùng tôi đến buổi dạvũ dành cho học sinh năm cuối trung học.Anh còn rủ thêm hai người bạn trongnhóm vận động viên của anh và bạn gáicủa họ, thế là chúng tôi có ba cặp. Buổidạ vũ hôm đó trở thành một kỉ niệm khóquên, những người bạn của Chris đều cócảm tình với tôi nên anh càng thoải máihơn. Và đến lúc chúng tôi công khaichuyện của mình.

Chris trở thành một người rất quantrọng và cần thiết mỗi khi tôi gặp khó

Page 44: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

khăn trong cuộc sống. Tình bạn củachúng tôi cuối cùng đã nảy nở thành mộttình yêu nồng thắm. Giờ đây tôi nghiệmra rằng cha mẹ dọn nhàtới Arizona không phải để làm cho tôiđau khổ. Ví như tôi khôngđến Arizona thì làm sao có cơ hội gặpđược chàng trai lí tưởng của tôi chứ.

SHEILA K. REYMAN

Page 45: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Một tình yêu khóquên

Khi Bruce băng ngang qua sân

trường, hầu như tất cả bọn học sinhchúng tôi đều hướng về anh. Với dángngười cao lêu nghêu, anh chính là bảnsao của diễn viên nổi tiếng James Dean,chỉ có điều anh gầy hơn một tí, mái tóchất ngược ra sau để lộ vầng trán rộng,còn cặp chân mày thường nhướng cao

Page 46: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

mỗi khi anh hăng say chuyện trò với aiđó. Anh là người dịu dàng, trầm tư, sâusắc và chẳng bao giờ làm ai phật ý.

Một sáng nọ, khi vừa mới chia tayvới người bạn trai không-mấy-thông-minh và nhiều thói xấu, tôi gặp Bruce ởmột lối đi trong sân trường. Anh manggiúp tôi những quyển sách và trêu cho tôicười ngất đến chóng cả mặt. Tôi thíchanh, phải, tôi đã thực sự thích anh.

Thế nhưng tôi cũng sợ anh.Anh làm tôi sợ bởi vì anh quá thông

minh. Nhưng rốt cuộc, tôi nhận ra rằngtôi chưa hiểu chính bản thân mình thì

Page 47: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

đúng hơn.Ở trường, chúng tôi đi bên nhau

thường xuyên hơn. Tôi thường ngắm anhtừ chiếc tủ đầy ắp sách vở của mìnhtrong lúc trái tim đập loạn nhịp tronglồng ngực. Lòng tôi cứ phấp phỏng khôngbiết khi nào anh sẽ hôn mình, đã quennhau nhiều tuần rồi mà anh vẫn chưa chịuhôn tôi.

Mà thực ra, anh mới chỉ nắm tay tôi,ôm tôi vào lòng rồi tiễn tôi đi vào lớpsau khi trao cho tôi một cuốn sách. Khimở sách ra, tôi bắt gặp một tờ giấy cónhững nét chữ viết tay nắn nót thổ lộ tình

Page 48: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

yêu với lời lẽ nồng nàn, sâu kín hơnnhững gì tôi được biết ở cái tuổi 17.

Anh thường gửi cho tôi vài cuốnsách, ít tấm thiệp, những lời nhắn, vàthường cùng tôi ngồi nghe nhạc hàng giờliền. Anh đặc biệt thích tôi nghe ca khúc“Anh mang niềm vui đến trong giọtnước mắt em” của Wonder.

Một ngày kia khi đang làm việc, tôinhận được tấm thiệp của anh với lời lẽ:“Khi buồn, anh cảm thấy nhớ em. Lúc côđơn anh cũng cảm thấy nhớ em. Nhưngđặc biệt hơn cả, khi anh nhớ em nhấtchính là lúc anh vui nhất.”

Page 49: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Khi thả bộ trên con đường làng bénhỏ, nghe tiếng còi ô tô inh ỏi, nhìn ánhđèn ấm áp hắt ra từ những cửa hiệu nhưvẫy gọi khách mua sắm bước vào đểtránh cái giá buốt ngoài trời, tôi lại nhớđến lời của Bruce “Khi anh nhớ em nhấtchính là lúc anh vui nhất”. Thật là khóhiểu!

Tôi cảm thấy thật sự bực mình khiphải chịu đựng một tâm hồn lãngmạn như thế, có vẻ như trái ngược vớimột chàng trai vốn ăn nói khôn ngoan,biết phán đoán mọi khía cạnh của mộtcuộc tranh luận, có thể đọc thơ thâu đêm

Page 50: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

và cân nhắc quyết định của mình mộtcách thận trọng. Dường như tôi cảm nhậnđược một nỗi buồn sâu kín trong lònganh, nhưng không thể hiểu vì sao anh lạibuồn đến thế. Khi tìm hiểu kĩ, tôi mớibiết tất cả chỉ vì một chương trình họcquá tải đối với anh.

Mối quan hệ của Bruce và tôi khácrất nhiều so với mối tình trước đây củatôi. Lúc bấy giờ, tôi cùng anh bạn ấy đixem phim, ăn bắp rang và chỉ nói chuyệnphiếm mà thôi. Tất nhiên, sau khi chiatay, mỗi đứa có quyền hẹn hò với ngườikhác. Thế nhưng thỉnh thoảng, tôi có cảm

Page 51: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

giác dường như cả trường đều dồn mọichú ý vào sự chia tay của chúng tôi, nhưthể đó là đề tài giải trí đặc sắc rất đángquan tâm.

Tôi đã kể cho Bruce nghe nhữngchuyện này. Nghe xong, anh vòng tay quangười tôi và bảo rằng anh sẽ đợi tôi đánhgiá đúng sai cho từng chuyện. Và sau đóanh lại đọc truyện cho tôi nghe. Anh đưacho tôi cuốn Hoàng Tử Nhỏ, trong đó cómột dòng chữ được gạch dưới: “Conngười ta đúng sai thế nào cũng tùy vàocách nhận xét của bạn mà thôi.”

Để đáp lại tình anh – đây là điều

Page 52: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

duy nhất tôi có thể làm – tôi đã viết gửianh một bức thư tình và một bài thơ trànngập cảm xúc mãnh liệt. Nhưng sau đótôi vẫn giữ một khoảng cách nhất địnhvới anh, vì ngại anh sẽ phát hiện tôi làcon người giả tạo, không thông minhhoặc không suy nghĩ sâu sắc như anh.

Tôi muốn quay lại những thói quencũ như ăn bắp rang, xem phim và nóichuyện phiếm, vì như thế tôi được thoảimái hơn. Nhớ lại một ngày đông lạnh giá,khi Bruce và tôi đứng bên nhau, tôi nhẹnhàng báo cho anh biết tôi sẽ quay lạivới bạn trai cũ: “Anh ấy cần có em hơn,

Page 53: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

vì từ bỏ những thói quen thật ra cũngkhông phải dễ dàng gì”. Lúc ấy, Brucenhìn tôi buồn rười rượi, dường như buồncho tôi nhiều hơn là cho anh. Anh đãnhận ra, và sau đó tôi cũng biết, tôi đãphạm một sai lầm.

Rồi nhiều năm trôi qua. Bruce lênđại học, và sau đó đến lượt tôi. Mỗi khitrở về nhà trong mùa lễ Giáng sinh, tôiđều đến thăm gia đình anh. Lúc nào tôicũng yêu quý gia đình anh vì họ luôn vuivẻ mỗi khi gặp tôi, luôn tiếp đón nồngnhiệt trong cái cách họ đẩy tôi vào nhà.Có lẽ đó cũng là nguyên nhân khiến anh

Page 54: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

phần nào quên đi sai lầm của tôi.Một mùa Giáng sinh nọ, Bruce bảo

tôi:“Em thế nào cũng trở thành một nhà

văn có tài. Em viết hay lắm.”Mẹ anh gật đầu đồng ý ngay:“Đúng thế, cháu viết truyền cảm

lắm. Bác mong cháu đừng bao giờ từ bỏchuyện viết lách.”

Tôi ngạc nhiên:“Nhưng làm sao bác đọc được

những bài viết của cháu?”“Ồ, có gì đâu. Bruce đã đưa cho hai

bác xem tất cả những lá thư cháu viết cho

Page 55: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

nó. Cả nhà luôn tấm tắc khen cháu viếthay biết chừng nào”.

Lúc đó tôi thấy ba của Bruce cũnggật đầu tán thành. Tôi muốn ngã phịchxuống ghế vì xấu hổ. Tôi đã viết cái quáigì trong những lá thư đó nhỉ?

Tôi không hề biết rằng Bruce đã rấtngưỡng mộ cách viết của tôi cũng như tôingưỡng mộ sự thông minh của anh vậy.

Nhiều năm trôi qua, chúng tôi bặt tinnhau. Tin cuối cùng về Bruce mà tôi biếtđược do ba anh nói lại, rằng anh đãđi San Francisco và nghĩ đến chuyện trởthành một bếp trưởng. Còn tôi thì tiếp tục

Page 56: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

trải qua nhiều mối tình vụng về nữa chođến khi gặp được người đàn ông thôngminh tuyệt vời của mình. Giờ thì tôi đãđủ khôn ngoan để tiếp nhận sự thôngminh của chồng tôi – đặc biệt là khi anhnhắc nhở tôi rằng tôi cũng có sự thôngminh của riêng tôi.

Ngoài Bruce ra, tôi chưa từngngưỡng mộ một ai. Thật lòng, tôi cầuchúc Bruce hạnh phúc vì anh xứng đángđược như vậy. Suy nghĩ kĩ theo nhiều gócđộ, tôi biết ơn Bruce đã giúp tôi hìnhthành nhân cách, giúp tôi học được cáchchấp nhận chính con người tôi mà tôi đã

Page 57: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

không nhận ra trong những khi ngồi xemphim, ăn bắp rang và nói chuyện phiếm;và hơn ai hết, Bruce đã giúp tôi nhậnbiết được vẻ đẹp tâm hồn và khả năngviết lách của tôi.

DIANA L. CHAPMAN

Page 58: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

2

CHUYỆN TÌNH BẠN

Có người chợt đến trong đời ta rồivội vàng ra đi.

Có người lưu lại lâu hơn và khi ra đihọ còn in dấu những bước chân trong

trái tim ta.Chúng ta không bao giờ và chưa từng

bao giờ giống nhau.

Page 59: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Khuyết danh

Page 60: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Người nhiềuchuyện

Một người đàn bà cứ mãi đặt điều

về một người hàng xóm của mình. Chỉtrong vòng có vài ngày mà cả khu phốđều tỏ tường câu chuyện đơm đặt đó.Nạn nhân hẳn nhiên phải đau khổ vì bịxúc phạm. Sau đó, người đàn bà nhiềuchuyện kia ý thức rằng từ trước đến naymình đã sai trái khi đặt điều đặt chuyện

Page 61: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

như thế. Bà rất hối lỗi nên đến gặp mộtnhà hiền triết thông thái cao niên để hỏixem bà nên làm gì để sửa sai.

“Hãy đi ra chợ,” nhà hiền triết nói,“và mua một con gà, rồi giết nó đi. Sauđó trên đường trở về nhà, con hãy nhổtừng cái lông của nó mà thả theo đườngđi.” Mặc dù rất đỗi ngạc nhiên về lời chỉbảo này, người đàn bà kia vẫn làm theonhững gì ông nói.

Ngày hôm sau nhà hiền triết lại bảo:“Bây giờ con hãy đi và nhặt lại tất cảnhững cái lông gà mà hôm qua con đã thảrồi mang về đây cho ta.”

Page 62: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Người đàn bà kia trở lại con đườnghôm qua mình đã đi, nhưng thật khôngmay cho bà, gió đã cuốn bay hết nhữngcái lông gà kia. Suốt mấy giờ tìm kiếm,bà quay về với chỉ ba cái lông gà trongtay mà thôi. Nhà hiền triết nói: “Con thấyđó, thả chúng đi thì dễ quá, nhưng conkhó mà nhặt chúng lại cho đầy đủ. Nhữnglời đồn đại của con cũng thế. Con khôngcần phải mất nhiều công sức để phao tinđồn nhảm, nhưng ‘lời nói tứ tung theogió’, con sẽ chẳng bao giờ sửa chữađược những lỗi lầm do con gây ra đâu.”

Page 63: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

VÔ DANHHELEN HAZINSKI SU TÌM

Page 64: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Món quà đẹp nhấtđêm Giáng sinh

Một người bạn chính là một món quà mà

bạn tự tặng cho chính mình.Robert Louis Stevension

Abbie, một cô bé vốn tính hay xấu

hổ và rụt rè, bắt đầu học lớp chín ở mộttrường trung học có tiếng tại trung tâmmột thành phố lớn. Trước đây, Abbie

Page 65: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

chưa từng nghĩ rằng mình sẽ cô đơn. Thếmà giờ đây, Abbie nhớ tha thiết lớp họccũ năm lớp tám, tuy nó hơi nhỏ nhưng ấmáp tình bạn bè. Còn ở ngôi trường mớinày, sao người ta lạnh nhạt với nhau đếnthế.

Không ai ở trường lưu tâm đếnAbbie để xem cô bé cảm nhận gì khibước vào một nơi xa lạ. Tuy chu đáo,nhưng tính rụt rè đã cản trở Abbie kếtbạn. Có lúc, Abbie cũng có những người“bạn thân” bất ngờ đấy, mỉa mai thay, đótoàn là những đứa nếu không lợi dụng thìcũng chỉ lừa lọc Abbie mà thôi.

Page 66: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Hàng ngày, Abbie một mình lủi thủiđến lớp và lặng lẽ ra về; không một đứabạn nào thèm bắt chuyện với Abbie, nêncô bé cũng không dám chuyện trò với ai.Thật khó mà nghe được giọng nói củaAbbie. Nghĩ rằng những gì mình thốt rachắc chẳng ai thèm quan tâm nên Abbiecàng thu mình trong câm lặng.

Ba mẹ của Abbie rất lo rằng con gáimình sẽ chẳng bao giờ có bạn. Từ khi họly dị, Abbie lại càng khao khát có mộtngười bạn để tâm sự. Ba mẹ của Abbieđã làm mọi cách để con gái thích nghivới hoàn cảnh mới bằng cách mua cho cô

Page 67: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

bé nhiều quần áo đẹp và nhiều đĩa nhạchay, nhưng Abbie chẳng màng đến.

Bất hạnh thay, ba mẹ của Abbie đãkhông hề biết rằng con mình có ý định từbỏ cuộc đời này. Hàng đêm, Abbie cứthổn thức mãi cho đến khi mệt mỏi thiếpđi trong ý nghĩ chẳng còn ai yêu thươngmình như một người bạn thật sự.

Có lần, một đứa bạn học cùng lớptên Tammy đã giả vờ cần Abbie giúp đỡ,nhằm lợi dụng cô bé giúp mình giải bàitập. Tệ hại hơn, Tammy đi chơi màkhông thèm rủ Abbie. Điều này càngnhanh chóng đẩy Abbie đến bờ vực

Page 68: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

thẳm.Tình trạng của Abbie càng trở nên

tồi tệ hơn vào kỳ nghỉ hè, khi không cònvướng bận bài vở. Có lúc, trong nỗi côđơn cùng cực đến độ dường như quẩn trí,Abbie nghĩ rằng với tất cả những gì cuộcsống dành cho mình, thì cuộc đời này cócòn gì để lưu luyến nữa đâu.

Năm lên lớp mười, Abbie tham gianhóm thanh niên Công giáo tại một nhàthờ địa phương với hy vọng sẽ tìm đượcmột người bạn chân tình. Thế nhưng,Abbie lại gặp toàn những kẻ mà bề ngoàithì “thơn thớt nói cười”, chứ thật lòng

Page 69: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

chỉ mong Abbie biến khỏi nhóm của họcho khuất mắt.

Đến mùa Giáng sinh, Abbie suy sụptinh thần đến nỗi không tài nào chợp mắtđược nếu không dùng thuốc ngủ. Dườngnhư Abbie đã bị hất ra khỏi cái thế giớinày rồi.

Cuối cùng, Abbie quyết định sẽnhảy cầu tự tử vào đêm Giáng sinh khiba mẹ cô bé đang dự tiệc nửa đêm. Khirời nhà đi về phía chiếc cầu, Abbie đểlại cho ba mẹ một bức thư từ biệt. Kéocửa hộp thư xuống, Abbie thấy đã cónhiều lá thư nằm sẵn trong đó. Abbie lấy

Page 70: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

hết ra xem thư của ai. Có một lá thư củaông bà nội, một lá thư khác của một đôivợ chồng sống gần đó… và rồi Abbiethấy có một lá thư gửi cho mình. Abbiexé bì thư ra. Thì ra đó là tấm thiệp củamột cậu bé trong nhóm đạo hữu.

Abbie thân mến,Mình xin lỗi vì đã không nói

chuyện với bạn sớm hơn, nhưng vì bamẹ mình đang làm thủ tục ly dị, nênmình không muốn trò chuyện với ai cả.Mình hy vọng bạn sẽ giải đáp giúpmình những câu hỏi của một đứa trẻ cócha mẹ ly dị. Mình nghĩ chúng ta sẽ kết

Page 71: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

bạn để giúp đỡ nhau. Hẹn gặp bạn tạiNhóm Đạo hữu vào chủ nhật nhé!

Người bạn chân thành,Wesley Hill

Abbie nhìn thật lâu vào tấm thiệp,và cứ đọc đi đọc lại những dòng chữtrong đó. “Trở thành bạn à?”, Abbie mỉmcười và xúc động nhận ra rằng ít ra cũngcó một người muốn làm bạn với AbbieKnight giản dị và thầm lặng này.

Abbie quay gót trở về nhà. Vừabước vào nhà, Abbie đã gọi điện ngaycho Wesley. Có thể nói, đối với Abbie,Wesley Hill là một điều kỳ diệu của đêm

Page 72: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Giáng sinh, bởi vì tình bạn chính là mónquà đẹp đẽ nhất mà bạn có thể tặng chomọi người.

THERESA PETERSON

Page 73: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Em bảo tôihãy khóc đi

Cần phải có sự đồng cảm sâu sắc, thời

gian và lòng tin để có được một tình bạn thắmthiết.

Khi tôi gặp bế tắc, thì bạn tôi chính là tài sảnquý giá nhất của tôi.Erynn Miller, 18 tuổi

Bẵng đi nhiều năm, tối qua tôi gặp

lại em trong dáng vẻ hết sức đau khổ. Em

Page 74: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

đã nhuộm tóc để cố gắng che giấu màutóc thật, bởi vì mái tóc bù xù trước trándường như biểu hiện một điều bất hạnh.Biết em cần người tâm sự nên tôi cùngem đi dạo một lúc. Khi tôi nghĩ về tươnglai, về hạn nộp đơn vào đại học, thì emlại suy nghĩ về quá khứ, về ngôi nhà màem vừa mới rời bỏ. Sau đó em bắt đầuthổ lộ. Khi em kể cho tôi nghe chuyệntình của em với một người đàn ông độcđoán, tôi biết chắc em hoàn toàn bị lệthuộc. Khi em kể cho tôi nghe về ma túy,tôi đã nhận ra rằng đó là lối thoát duynhất của em. Khi em nói cho tôi nghe

Page 75: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

những mục tiêu của mình, tôi thấy đượcđó là những ước mơ không thực tế. Cònem nói em cần có một người bạn, tôi hyvọng tôi cũng có thể là người bạn tốt củaem.

Chúng tôi quen nhau từ năm lớp hai,lúc đó, em bị sún một cái răng, còntôi phải chia tay mấy đứa bạn. Tôi mớitừ một nơi rất xa chuyển về đây, khôngbiết chơi với ai ngoài những chiếc xíchđu bằng kim loại lạnh ngắt. Mặc dùkhông mấy thích những câu chuyện hàihước, tôi vẫn hỏi mượn em cuốn truyệncười Archie; em cũng đồng ý dù không

Page 76: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

muốn lắm. Có lẽ cả hai đứa đều cần tìmmột nụ cười, và quả thật đã tìm được nó.Tôi cũng như em đã tìm được một ngườiđể cùng cười khúc khích từ tối cho đếntận khuya; một người cùng xì xụp lysôcôla nóng vào những ngày mùa đôngbuốt giá khi trường học tạm nghỉ; mộtngười để cùng ngồi trên bậu cửa sổ,ngắm những bông tuyết rơi như vô tận.

Vào mùa hè, tôi bị một con ongchích khi đang tung tăng chạy nhảy bênhồ. Em nắm tay tôi và bảo rằng đã có emở bên cạnh rồi nên cứ việc khóc thoảimái đi, thế là tôi khóc. Mùa thu đến, hai

Page 77: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

đứa gom hết lá rụng lại thành những đốngto và thay phiên nhau nhảy trên đó màkhông e sợ, vì biết rằng nếu có trượtchân té ngã trên cái giường đa sắc này thìcũng chẳng đau đớn gì.

Thế mà bây giờ, em đã vấp ngã vàkhông có ai ở đó để đỡ em dậy. Chúngtôi đã không trò chuyện cũng không hềgặp nhau từ lâu lắm rồi. Tôi đã chuyểnnhà đến California, còn em thì bỏ nhà đixa. Cách sống quá khác biệt của chúngtôi đã tạo nên một khoảng cách vời vợigiữa hai trái tim, còn xa xôi hơn cả cáinơi xa lạ mà em đang lưu lạc. Qua cách

Page 78: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

nói của em, tôi có cảm giác em khôngdám xem tôi là người bạn nhỏ thân thiếtvới em năm nào, nhưng ánh mắt em vẫnánh lên một nỗi khát khao. Em đang cầnngười nâng đỡ để lấy lại nghị lực chomột khởi đầu mới. Tôi hiểu rằng chínhlúc này em cần tình bạn của tôi hơn lúcnào hết. Thế là tôi cầm tay em bảo rằng,đã có tôi ở bên cạnh, cứ việc khóc chothỏa, và... em đã khóc nức nở.

DAPHNA RENAN

Page 79: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Hãy nhớ gọiđiện lại

Tất cả những gì bạn cần là tình yêu.

John Lenon

Angela biết rằng Charlotte, người

bạn thân nhất của cô, đang gặp khủnghoảng. Trong lúc Charlotte rơi vào tâmtrạng não nề chán nản, mọi người đềutránh xa Charlotte, chỉ trừ có Angela. VìCharlotte, Angela đã cãi lời mẹ và đối

Page 80: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

đầu với chị gái. Nhưng những vần thơ ảonão và bế tắc của Charlotte mới khiếnAngela lo ngại hơn cả.

Mùa hè năm đó, không đứa bạn nàocó thể vui vẻ trò chuyện với Charlotte.Hầu như tất cả đều cho rằng Charlotte đãtrở nên quá khó tính, thành thử họ khôngcó hứng thú đi chơi với một người luônthất vọng ê chề và đau khổ như thế. Hơnnữa, những cố gắng thân thiện của họ chỉđược đáp lại bằng những lời giận dữhoặc thái độ lãnh đạm bất mãn.

Bầu bạn với Charlotte giờ chỉ cònAngela. Mặc dù rất muốn ra ngoài gặp

Page 81: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

bạn bè, nhưng Angela vẫn kiên nhẫn ngồichơi bên người bạn đáng thương củamình. Rồi đến một ngày kia, Angela buộcphải chuyển nhà đi xa.

Ngày đầu tiên đến khu ở mới, tronglúc ra ngoài chơi đùa với những ngườibạn mới, Angela vẫn lo lắng khôngbiết Charlotte giờ này ra sao. KhiAngela về, mẹ cô bảo Charlotte vừa gọiđiện đến.

Angela lập tức gọi lạicho Charlotte. Không có ai trả lời máy.Angela để lại tin nhắn: “Chào Charlotte,Angela đây. Gọi lại cho mình nhé.”

Page 82: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Khoảng nửa tiếng sau, Charlotte gọicho Angela: “Angela, mình phải nói chocậu nghe một chuyện. Khi cậu gọi, mìnhđang ở trong tầng hầm. Lúc đó mình đãkề khẩu súng vào đầu và chuẩn bị bópcò, nhưng sau đó mình nghe tiếng cậutrong máy điện thoại.”

Angela ngã phịch xuống ghế.“Khi mình nghe tiếng của cậu, mình

nhận ra vẫn còn một người thương mình,và may mắn thay, người đó lại chính làcậu. Mình biết là sẽ được giúp đỡ, bởivì mình cũng thương cậu nữa.”

Charlotte cúp máy. Angela vội vàng

Page 83: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

chạy ngay qua nhà của Charlotte, rồi cảhai cùng ngồi trên chiếc xích đu bên hiênnhà và khóc.

KHUYẾT DANH

Page 84: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

3

TÌNH CẢM GIA ĐÌNH

Gia đình – đó là một con bạchtuộc yêu dấu mà ta không bao giờ có

thể thoát khỏi những chiếc xúc tu củanó, hoặc giả, trong tận đáy lòng mình,ta cũng không bao giờ có ý nghĩ phải

xa rời nó.Dodie Smith

Page 85: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Mẹ đã không bỏcuộc

Mẹ không một lần bỏ cuộc. Mẹ chính là

người hùng của lòng tôi.Kimberly Anne Brand

Tôi nằm dài trên nền nhà, giận dỗi

đá hai chân và hét lên cho đến khi khancả giọng – nguyên nhân chỉ vì người mẹnuôi bảo tôi phải dẹp đồ chơi đi.

Page 86: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Tôi hét thật to: “Con ghét mẹ lắm”.Lúc đó tôi chỉ mới sáu tuổi và khônghiểu tại sao lúc nào mình cũng dễ cáugiận.

Tôi bắt đầu sống trong tình yêuthương của mẹ nuôi từ năm lên hai. Mẹruột tôi không thể nào chăm sóc nổi sáuchị em tôi, vì không có cha cũng nhưkhông còn người thân thuộc nào cưumang, nên mấy chị em tôi đã được gửinuôi trong những gia đình khác nhau. Tôicảm thấy thật cô đơn, bối rối và lạc lõngbên cạnh những người xa lạ, nhưng khôngbiết phải thổ lộ thế nào cho người ta hiểu

Page 87: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

rằng mình đang rất đau khổ. Vì thế, phảnứng duy nhất của tôi là nổi cơn thịnh nộ.

Do tôi lúc nào cũng sẵn sàng gây sự,nên cuối cùng người mẹ nuôi lúc đó đãtrả tôi lại cho trung tâm giao nhận connuôi, như người mẹ nuôi thứ nhất đã làm.Điều đó gieo cho tôi mặc cảm mình làmột đứa con gái đáng ghét nhất trên thếgian này.

Năm lên bảy, khi tôi đang sốngchung với cha mẹ nuôi thứ ba thì gặp bácKate.

Nghe mẹ nuôi bảo bác Kate đangsống một mình và muốn có một đứa con

Page 88: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

nuôi, tôi không hề nghĩ rằng bác ấy lại cóý chọn tôi. Thật tôi không thể tưởngtượng được có ai đó muốn sống suốt đờivới tôi.

Một hôm, bác Kate đưa tôi đến mộttrang trại trồng bí đỏ. Trong lúc hai báccháu vui đùa bên nhau, tôi không hề nghĩrằng tôi sẽ có cơ hội được gặp lại bác.

Vài ngày sau, một nhân viên hoạtđộng xã hội đến nhà tôi bảo rằng bácKate có ý định nhận tôi làm con nuôi.Rồi cô hỏi tôi muốn sống với một ngườimẹ nuôi độc thân hay phải có đầy đủ chamẹ như hiện nay.

Page 89: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Tôi nói: “Con chỉ muốn sống vớingười nào đó thật sự yêu thương con màthôi.”

Ngày hôm sau mẹ Kate đến. Mẹ nóilà cần phải mất một năm để hoàn thànhthủ tục xin con nuôi, nhưng ngay bây giờtôi có thể đến ở với mẹ. Tôi sung sướngquá nhưng cũng có phần e ngại. Mẹ Katevà tôi hoàn toàn chưa biết hết về nhau,nên một mai kia, khi đã hiểu rõ tôi rồi,mẹ có đổi ý chăng.

Thế mà mẹ Kate cũng đọc được suynghĩ của tôi. Mẹ âu yếm ôm tôi và nói:“Mẹ biết rằng con đã chịu nhiều đau khổ,

Page 90: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

mẹ cũng biết con đang sợ hãi. Nhưng mẹhứa sẽ không bao giờ gửi con đi đâunữa. Bây giờ chúng ta đã là người mộtnhà rồi.”

Nói đến đây, đôi mắt mẹ đẫm lệkhiến tôi hết sức ngạc nhiên. Bất giác, tôinhận ra rằng chính mẹ cũng đang cô đơnnhư tôi. Tôi xúc động đáp: “Vâng… thưamẹ.”

Tuần sau đó, tôi đã được gặp ông bàngoại, các cậu, dì và anh em họ. Tôi cảmthấy thật kì lạ, đồng thời lại rất sungsướng, khi lần đầu gặp gỡ những ngườihoàn toàn lạ lẫm nhưng dường như đã

Page 91: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

yêu thương nhau tự thuở nào vậy.Đêm đó, tôi đã thầm cầu mong sẽ

mãi mãi gắn bó với gia đình này và antâm ngủ một giấc ngon lành.

Mẹ đã dành cho tôi một cuộc sốngđầy đủ nhất. Mẹ đưa tôi đi nhà thờ, chophép tôi nuôi những con thú cưng, tậpcho tôi cưỡi ngựa và chơi dương cầmnữa. Ngày nào mẹ cũng nói với tôi nhữnglời yêu thương ngọt ngào. Tuy nhiên thếvẫn chưa đủ để xoa dịu những vết thươnglòng của tôi. Tôi vẫn thấp thỏm chờ ngàymẹ thay đổi quyết định của mình. Tôinghĩ rằng: “Nếu như mình quá quắt, thì

Page 92: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

thế nào mẹ cũng sẽ gửi trả mình nhưnhững người khác thôi.”

Vì thế tôi cố gắng làm cho mẹ bựcmình trước khi mẹ làm tôi đau khổ. Tôiluôn cố làm ra vẻ giận dỗi và nổi cơnthịnh nộ khi có ai đó làm trái ý tôi. Tôithường đóng cửa rất mạnh. Nếu mẹ cốngăn cản, tôi sẵn sàng húc vào bà. Nhưngchưa bao giờ mẹ mất kiên nhẫn. Mẹthường ôm tôi vào lòng và âu yếm vỗ vềtôi. Mỗi khi tôi nổi khùng, mẹ bảo tôihãy nhảy trên tấm nệm lò xo cho hả giận.

Do phải chuyển trường khi về ở vớimẹ, việc học tập của tôi có phần giảm

Page 93: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

sút, vì thế mẹ rất nghiêm khắc kèm tôilàm bài tập về nhà. Một ngày kia khi tôiđang xem tivi, mẹ bước vào tắt ngay vớilí do: “Con không được xem tivi khichưa làm xong bài tập”. Thế là tôi nổidóa lên, ôm tất cả tập vở của mình, vừaném khắp phòng vừa gào lên: “Con ghétmẹ và con không muốn sống ở đây thêmngày nào nữa cả!”

Sau đó, tôi chờ để nghe mẹ bảo tôithu dọn đồ đạc. Chờ mãi chẳng thấy, tôimới hỏi: “Mẹ không muốn gửi con về lạichỗ cũ sao?”

Mẹ nói: “Mẹ không thích cách cư xử

Page 94: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

của con, nhưng mẹ sẽ không bao giờ gửicon về chỗ cũ đâu. Chúng ta là ngườimột nhà, và đã là người một nhà thìkhông bao giờ ghét bỏ nhau.”

Tôi suy nghĩ mãi về câu nói của mẹ.Mẹ Kate của tôi không giống như nhữngbà mẹ nuôi khác, nghĩa là mẹ sẽ khôngbao giờ gửi trả tôi, vì mẹ thật sự yêuthương tôi. Còn tôi nhận ra rằng mìnhcũng yêu mẹ không kém. Thế là tôi đã ômchầm lấy mẹ mà khóc.

Năm 1985, khi mọi thủ tục xin connuôi đã hoàn tất, cả gia đình tôi tổ chứcăn mừng tại một nhà hàng. Thật là vui khi

Page 95: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

có được một chỗ nương tựa êm ấm,nhưng tôi vẫn cứ lo âu. Liệu có người mẹnào thương tôi mãi mãi không? Có thểlúc này tôi không nổi cơn, nhưng rất cóthể vài tháng sau đó, tôi lại trở chứng thìsao?

Giờ đây tôi cảm thấy thật hạnh phúchơn lúc nào hết khi mẹ đã không từ bỏtôi. Hiện nay tôi đã 16 tuổi. Điểm trungbình học tập của tôi là 3.4, tôi có mộtcon ngựa tên là Dagger’s Point, bốn conmèo, một con chó, sáu con bồ câu và mộtcon ễnh ương sống ở cái ao sau nhà. Chảlà vì tôi luôn mong ước sẽ trở thành một

Page 96: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

bác sĩ thú y.Mẹ và tôi rất thích cùng nhau làm

việc, đi mua sắm và tập cưỡi ngựa.Chúng tôi đã cùng mỉm cười thú vị khicó ai đó nói trông hai mẹ con sao màgiống nhau quá. Chắc chắn họ không thểtin rằng mẹ không phải là mẹ ruột củatôi.

Khi lớn lên, tôi cũng sẽ có một giađình với những đứa con, nhưng nếumọi việc không như ý muốn, tôi cũng xincon nuôi như mẹ tôi vậy. Tôi sẽ chọnmột đứa bé cô đơn, hay sợ hãi và cũngsẽ không bao giờ, không bao giờ bỏ

Page 97: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

cuộc.SHARON WHITLEY

Trích từ tạp chí WOMANS WORLD

Page 98: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Ngày bé chào đời

Khi ngồi cạnh cửa sổ tận hưởng ánh

nắng ấm áp chan hòa của tháng sáu, tôithường hồi tưởng những gì đã trải qua.Trong khi ngắm nghía những tờ giấy dántường mới thay và những đồ nội thấtđược chọn lựa kĩ lưỡng, tôi nhớ lạinhững ngày cách đây không lâu lắm, khicâu chuyện này bắt đầu.

Đó là một ngày tháng mười lạnh lẽo

Page 99: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

và khô ráo. Đội khúc côn cầu trên sân cỏcủa chúng tôi vừa thắng đội Saratoga vớitỉ số 2-1. Mệt lử nhưng rất phấn chấn, tôibuông mình xuống băng ghế sau. Khi láixe ra khỏi trường, mẹ tôi cho biết sángnay mẹ đã đến bác sĩ.

“Để làm gì cơ?”, tôi lo âu hỏi vì sợrất có thể mẹ đã bị lây những căn bệnhcủa tôi.

“À…”, mẹ ngập ngừng khiến tôicàng thêm lo lắng, “… Mẹ có bầu.”

Tôi không hiểu:“Mẹ sao cơ?”Mẹ lặp lại:

Page 100: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

“Có bầu.”Tôi lặng câm không nói được một

lời nào. Tôi ngồi yên trong ý nghĩ duynhất là tại sao điều này lại xảy ra vớimột học sinh lớp mười một như tôi. Sauđó tôi rất bực bội khi nhận ra mình sẽphải chia sẻ mẹ với một người khác, bởivì mẹ là mẹ của riêng tôi trong suốt 16năm qua. Tôi thật bối rối và căm ghét cáisinh vật bé nhỏ đang dần hình thành trongbụng mẹ. Tôi không bao giờ muốn mẹ cóem bé từ khi mẹ tái giá. Biết rằng nghĩnhư thế là ích kỷ, nhưng thật tình tôikhông muốn mẹ thương ai khác ngoài tôi.

Page 101: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Thế nhưng khi nhận ra ánh mắt vừangạc nhiên vừa thích thú của cha dượngkhi biết tin vui, tôi cảm thấy rất phấnkhởi. Tôi vội vàng kể lại cuộc trò chuyệnvới mẹ lúc sáng nay bằng tất cả niềm vuithích. Mặc dù vậy, trong thâm tâm, tôivẫn phải đấu tranh với nhiều nỗi lo âu vàtức tối.

Cha mẹ đã kéo tôi vào mọi côngviệc chuẩn bị, từ trang trí phòng em bé,đặt tên cho em đến việc tham dự cácbuổi học cho các bà mẹ thai nghén, vàcòn quyết định rằng tôi phải có mặt lúcem bé chào đời nữa. Nhưng mặc kệ tất

Page 102: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

cả những rộn ràng bận bịu hạnh phúc ấy,tôi còn đang bận tâm về những lời bàn ranói vào của tụi bạn và họ hàng. Biết đâutôi sẽ bị đẩy làm nghề may trở lại khi emtôi chào đời. Thỉnh thoảng, khi ngồi mộtmình, cảm giác ganh ghét với em khiếntôi chẳng còn thấy vui vẻ gì nữa.

Ngồi trong phòng chờ sinh vào ngày17 tháng 6, tôi cảm nhận rõ hơn về nhữngđiều không vui sắp tới. Rồi cuộc sốngcủa tôi sẽ ra sao? Tôi có phải trông emsuốt đời không? Tôi sẽ phải hy sinh điềugì? Và điều quan trọng nhất là, tôi cóphải nhường mẹ cho em không? Nhưng

Page 103: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

tôi không có nhiều thời gian để lo lắngtrầm tư vì em tôi đã chào đời.

Có mặt trong phòng chờ sinh vàongày hôm đó là một trải nghiệm khó tinnhất trong đời tôi - một con người chàođời quả thật là điều kỳ diệu. Khi bác sĩthông báo đó là một bé gái, tôi đã khóc.Sung sướng quá! Tôi đã có một đứa emgái.

Giờ đây mọi cảm giác ganh ghét loâu đã tan biến, nhờ tình cảm nồng ấm củamột gia đình biết thấu hiểu. Tôi thậtkhông thể nào lý giải được cái cảm giácđặc biệt: cứ mỗi sáng sớm có một bé con

Page 104: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

cùng ngồi chờ xe đến đón tôi đi học, vàsau đó, từ ô cửa sổ, bé vẫy tay chào tạmbiệt tôi. Thật là tuyệt vời làm sao khi tôivừa về đến nhà, chưa kịp cởi áo khoácra là đã có người níu áo rủ chơi.

Tôi nhận ra rằng cả nhà đã dồn hếttình yêu thương cho bé Emma. Giờ đây,những ganh ghét với em đã hoàn toàn tanbiến và thay vào đó, tôi cảm nhậnem không lấy của tôi bất cứ điều gì, màthậm chí còn mang lại cho đời tôi vô vànhạnh phúc. Tôi chưa bao giờ nghĩ mìnhlại yêu thương đứa em bé bỏng này đếnnhư thế. Và tôi sẽ không bao giờ đổi

Page 105: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

niềm vui trở thành một người chị lớn củaem để lấy bất cứ điều gì.

MELISSA ESPOSITO

Page 106: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Anh tôi – thầy củatôi

Trước hết hãy tự hỏi bạn sẽ làm nghề gì;

và sau đó hãy làm những điều mà bạn cầnphải làm.Epictetus

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng trái tim

tôi sẽ buồn khổ vì thiếu vắng đôi vớ bốcmùi và tiếng nhạc ồn ào của ông anh.Hiện giờ anh ấy đã xa tôi để vào đại học,

Page 107: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

và ở cái tuổi mười bốn, tôi nhớ anh vôcùng. Anh em chúng tôi thân thiết nhauhiếm có, còn anh tôi là một mẫu ngườihiếm thấy. Đối với tôi, dĩ nhiên, anhthông minh tốt bụng, hơn nữa lại rất đẹptrai (theo lời bạn bè tôi) và có nhiều đứctính khác. Nhưng điều anh khiến tôi hãnhdiện hơn cả là cách xử thế, và thái độquan tâm đến mọi người xung quanh. Đólà những đức tính mà tôi luôn phải họctập.

Anh nộp đơn vào 14 trường đại học.Nhiều trường đã nhận anh ngoại trừtrường mà anh thích nhất, Đại học

Page 108: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Brown. Thế là anh lại phải chọn trườnglần nữa, và trải qua năm thứ nhất đại họcthật suôn sẻ. Mùa hè khi trở về nhà, anhbảo với cả nhà rằng anh vừa có một kếhoạch, rằng anh sẽ làm bất cứ điều gì đểcó thể vào Đại học Brown. Liệu gia đìnhcó ủng hộ anh không?

Theo kế hoạch, anh sẽ chuyển đếnRhode Island gần Đại học Brown, tìmmột việc gì đó làm qua ngày, cố gắng tạouy tín trong khu vực anh ở bằng cách làmviệc thật chăm chỉ, và hoàn thành thật tốtnhững gì được giao. Nếu được như thế,anh tin chắc ai cũng phải công nhận khả

Page 109: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

năng của anh. Nhưng dự tính ấy khiến bamẹ tôi lo lắng không ít, vì như thế cónghĩa là anh sẽ uổng phí một năm học.Tuy nhiên, cuối cùng ba mẹ cũng tin vàokhả năng của anh và bảo anh hãy làm tấtcả những gì có thể để đạt được mơ ướccủa mình.

Thế rồi chẳng bao lâu sau, anh đãđược phép dựng những vở kịch – thậtkhông thể tưởng tượng được – tại Đạihọc Brown. Đây là cơ hội cho anh tỏasáng, và anh đã thực sự tỏa sáng. Khôngcó nhiệm vụ nào quá khó hoặc quá dễđối với anh, bởi vì anh đặt hết quyết tâm

Page 110: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

vào đó. Anh đã gặp những giảng viên vànhững người quản lí để trình bày ước mơcủa mình và không hề ngần ngại nói chohọ biết anh đang theo đuổi điều gì.

Và chẳng còn gì nghi ngờ, vào cuốinăm đó, một lần nữa anh lại nộp đơn vàoBrown và đã được chấp nhận.

Tất nhiên cả nhà tôi rất vui, nhưngđối với tôi, có niềm vui khác đã trởthành một bài học quý báu đáng ghi khắctrong tim. Chính anh đã làm cho tôi tintưởng rằng nếu tôi làm việc cật lực đểđạt được những gì mình yêu thích, nếu tôicứ tiếp tục cố gắng sau nhiều lần thất bại,

Page 111: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

thì ước mơ của tôi thế nào cũng sẽ trởthành hiện thực.

Mới đây, một mình tôi đã baysang Rhode Island thăm anh, thế là tôi đãcó một tuần rong chơi mà không có bamẹ bên cạnh. Đêm trước khi từ biệt, anhem tôi đã nói với nhau đủ thứ chuyệnnhư, chuyện bạn trai, bạn gái, áp lực củabạn đồng trang lứa và trường học. Cảmđộng nhất là lúc anh đã nhìn thẳng vàomắt tôi và nói rằng anh rất yêu thươngtôi. Anh dặn tôi hãy nhớ đừng bao giờlàm bất cứ điều gì nếu cảm thấy khôngđúng, cũng như đừng bao giờ quên rằng

Page 112: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

phải tin vào chính con tim của mình.Suốt quãng đường trở về nhà, tôi đã

khóc khi cảm nhận rằng anh vẫn luôn ởbên tôi, và thật là may mắn nhường nàokhi có một anh trai như thế. Dường nhưtôi đã thay đổi: tôi không nghĩ mình cònbé con nữa. Sau chuyến đi này, tôi đãphần nào trưởng thành. Tôi bắt đầu nghĩvề tầm quan trọng của công việc đangchờ đợi mình ở nhà:tôi còn một đứa emgái 10 tuổi. Có vẻ như tôi đã phác họađược một kế hoạch để noi gương ngườianh - người thầy mẫu mực của tôi.

LISA GUMENICK

Page 113: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Vicki của tôi

Hầu như ai cũng có một niềm hăng

say trong cuộc sống. Có thể tình cảm nàynảy sinh trong lần trò chuyện với mộtngười đáng kính hoặc khi được chia sẻmột kinh nghiệm. Cho dù thế nào đi nữathì niềm hăng say ấy cũng có thể thay đổicách nhìn cuộc sống của bạn; điều nàyhoàn toàn đúng khi tôi hăng say giúp chịVicki của tôi. Chị Vicki là một người tử

Page 114: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

tế và rất có trách nhiệm. Chị chẳng baogiờ màng đến việc được ca ngợi hay trởthành người nổi tiếng. Tất cả những gìchị quan tâm là chia sẻ tình cảm vớinhững người thân yêu và những ai bấthạnh.

Mùa hè trước khi bước vào năm thứhai đại học, tôi nhận được điện thoại củaba cho hay chị Vicki phải đưa đi cấp cứuvì bị ngã và liệt nửa người bên phải.Những dấu hiệu ban đầu cho thấy chị bịđột quỵ. Tuy nhiên, kết quả chẩn đoáncho thấy tình hình còn nghiêm trọng hơnthế: trong não chị có một khối u ác tính.

Page 115: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Các bác sĩ cho biết chị chỉ sống đượckhoảng ba tháng nữa thôi. Tôi đã nhiềulần tự hỏi tại sao điều bất hạnh này lại cóthể xảy ra. Chỉ mới hôm trước, chị Vickivẫn còn rất khỏe mạnh cơ mà. Thế màgiờ đây cuộc đời chị đã sắp chấm dứtnhư đóa hoa hàm tiếu chưa kịp nở đã héotàn.

Sau khi vượt qua được cơn choángváng ban đầu và nỗi trống trải kì lạ, tôiquả quyết chị Vicki rất cần được độngviên và nuôi mầm hy vọng. Cần phải cóai đó gieo cho chị niềm tin rằng chị cóthể chiến thắng căn bệnh hiểm nghèo này.

Page 116: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Thế là tôi trở thành chiến hữu của chịVicki. Mỗi ngày hai chị em tôi cùng hìnhdung khối u kia bị teo dần và cùng nói vềnhững điều lạc quan. Thậm chí tôi còndán một cái bảng lên cửa phòng bệnh củachị với dòng chữ: “Nếu chị có những ýnghĩ tiêu cực, hãy để chúng lại bên ngoàicửa phòng”. Tôi đã quyết định giúp chịVicki đánh tan khối u kia. Hai chị emthực hiện một thỏa thuận được gọi là 50-50. Tôi chiến đấu 50%, còn chị chiếnđấu với 50% còn lại.

Đến tháng tám, tôi buộc phải rời xachị để nhập học. Tôi ngần ngại không

Page 117: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

biết nên đi học hay vẫn tiếp tục ở bênchị. Sau cùng tôi quyết định không đi họcnữa và nói với chị điều đó. Chị giận vàtrấn an tôi rằng không cần phải lo lắng gìvì chị sẽ khỏe thôi. Thế đó, chị Vickiđang nằm trên giường bệnh mà bảo tôiđừng lo lắng gì cho chị. Nhưng nghĩ lại,tôi nhận ra rằng nghỉ học thì có khác nàobảo với chị rằng chị sẽ phải chết. Khôngthể được, tôi chỉ muốn chị Vicki tin rằngchị có thể thắng được khối u kia.

Chia tay chị đêm hôm ấy, tôi nặngnề lê bước với linh tính đây là lần cuốicùng còn được nhìn thấy chị. Suốt thời

Page 118: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

gian ở trường, tôi không ngừng giúp chịđấu tranh với 50% của tôi. Mỗi đêmtrước khi ngủ, tôi thường trò chuyện vớichị và hy vọng bằng cách nào đó chị cóthể nghe được lời tôi nói. Tôi thường nóivới chị: “Chị Vicki yêu dấu, em vẫnđang đấu tranh cho chị và sẽ không baogiờ bỏ cuộc. Miễn là chị cũng kiên trì thìnhất định chúng ta sẽ chiến thắng đượccái khối u quái ác này.”

Đã ba tháng trôi qua mà chị vẫn cònsống. Một hôm, khi tôi trò chuyện vớimột người quen, bác ấy hỏi thăm sứckhỏe của chị Vicki. Tôi cho bác biết sức

Page 119: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

khỏe của chị tệ hơn trước, nhưng chị sẽkhông bao giờ bỏ cuộc. Bác đã hỏi tôimột câu thật đáng phải suy nghĩ: “Cháucó tin rằng chị cháu không ra đi chính làvì không muốn làm cho cháu đau buồnkhông?”

Có lẽ bác ấy nói đúng? Chẳng lẽtôi lại quá ích kỷ vì đã động viên chịVicki tiếp tục đấu tranh? Đêm đó trướckhi ngủ, tôi đã nói chuyện với chị: “ChịVicki ơi, em biết chị đang phải chịu rấtnhiều đau khổ và rất có thể chị đangmuốn ra đi. Nếu như thế, thì em cũngmong chị được toại nguyện. Chúng ta

Page 120: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

không hề thua cuộc bởi vì chị chưa baogiờ bỏ cuộc. Em cũng hiểu nếu chị đếnmột nơi tốt đẹp hơn, chúng ta vẫn được ởbên nhau. Em yêu chị và sẽ luôn ở bênchị dù cho chị ở bất cứ nơi đâu.”

Thế rồi sáng sớm hôm sau, mẹ gọiđiện báo tin chị đã ra đi mãi mãi.

JAMES MALINCHAK

Page 121: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Lần đầu tiên baxem đá bóng

Em có vóc dáng gầy guộc, chỉ nặng

khoảng hơn bốn chục kí. Quả thật cầu thủmười lăm tuổi này không có lợi thế ở sứcmạnh và tốc độ, nhưng những thiếu sót ấyđã được bù đắp bằng ý chí và nỗ lực.Jason không bao giờ bỏ lỡ cơ hội luyệntập, cho dù em ít khi được rảnh rang.Ngay cả khi đội chúng tôi bị dẫn trước

Page 122: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

ba bàn thắng, cầu thủ mang áo số 37 nàycũng chẳng hề chau mày, nói gì đếnchuyện phàn nàn. Lúc nào em cũng nỗlực hết mình – ngay cả khi nỗ lực ấymang lại hiệu quả chẳng đáng là bao.

Một ngày nọ, Jason không đến tậpluyện; hôm sau nữa cũng không. Với tưcách là huấn luyện viên, tôi gọi điện vềnhà em để kiểm tra. Một người bà concủa Jason cho biết ba em vừa qua đời vàcả gia đình đang lo chuyện lễ tang.

Hai tuần sau, cầu thủ số 37 trungthành của tôi lại xuất hiện trên sân cỏ,sẵn sàng cho việc luyện tập trở lại. Chỉ

Page 123: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

còn có ba ngày tập luyện để chuẩn bị chotrận thi đấu cuối mùa giải của chúng tôi.Đây là một trận đấu mang tính quyết địnhvì chúng tôi phải đương đầu với đối thủđáng gờm nhất từ trước đến nay, thế màchúng tôi mới chỉ thắng họ một trận màthôi.

Cái ngày quan trọng ấy đã đến,những cầu thủ hàng đầu của tôi đã sẵnsàng cho cuộc trình diễn trên sân. Tất cảnhững gương mặt thân quen đều đã tậptrung, trừ một người – Jason. Nhưng thậtbất ngờ, Jason xuất hiện ngay bên cạnhtôi và bình tĩnh nói: “Hôm nay em sẽ là

Page 124: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

người khai cuộc. Em đã sẵn sàng rồi.”Nghe vậy, không một ai phản đối haytranh cãi gì. Khi trận đấu bắt đầu, Jasonđã đứng vào đúng vị trí trên sân. Cầu thủkhai cuộc mà Jason thay thế đang ngồi lolắng ở hàng ghế dành cho vận động viên.Jason đã chơi như một cầu thủ chuyênnghiệp hàng đầu trong trận đấu ngày hômđó. Bằng các động tác điêu luyện, nhữngđường bóng của Jason không hề thua kémngười chơi hay nhất trong đội chúng tôi.Em chạy thật nhanh, dùng kỹ thuật cánhân tìm mọi khoảng trống trong tuyếnphòng thủ của đối phương để dễ dàng

Page 125: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

vượt qua mọi cản phá. Đến hiệp thứ baem đã ghi được ba bàn thắng. Và ở hiệpcuối cùng, như thể muốn xóa tan hết mọinghi ngờ của khán giả, em đã lao mìnhxuống đường biên cuối sân của đốiphương và ghi điểm ở giây cuối cùng củatrận đấu.

Khi cùng đồng đội rời sân, Jason đãnhận được những cái vỗ vai, vỗ lưng cangợi của đồng đội, cùng với những tràngpháo tay như sấm vang của khán giả đangcuồng nhiệt tán thưởng. Trong giây phútvinh quang ấy, Jason vẫn giữ thái độbình thản. Quá bất ngờ và lúng túng

Page 126: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

trước cuộc trình diễn ngoạn mục củaJason, tôi đến bên em và nói: “Jason,hôm nay em chơi trên cả tuyệt vời đấy.Ngay khi em ghi bàn thắng thứ hai, tôi đãphải dụi mắt vì không thể tin vào mắtmình. Nhưng ngay khi tiếng còi kết thúchiệp thứ tư vang lên, tôi đã không thể nénđược bình tĩnh. Hôm nay em chơi thậtxuất thần, sao thế?”

Ngập ngừng một lúc, Jason nói:“Vâng, thưa thầy, như thầy biết đấy, baem vừa mới qua đời. Khi còn sống, ba bịmù, nên không thể nào xem em chơibóng. Nhưng giờ đây trên thiên đường,

Page 127: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

lần đầu tiên ba có thể xem em thi đấu.Em muốn ba hãnh diện về em.”

Qua lời kể của NAILAH MALIK,“VELA STORYTELLER”

Page 128: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Lẽ ra tôi phải làmviệc đó sớm hơn

Nếu Thượng đế có thể mang lại thànhcông cho tôi, thì Ngài cũng có thể mang lại

thành công cho bất cứ ai.St. Francis of Assissi

Tôi gặp một người đàn ông

đến Tampa dự đám tang của cha ông ấy.Cả hai cha con họ đã không gặp nhau từ

Page 129: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

rất lâu rồi. Thật ra, theo lời ông kể thìngười cha đã bỏ mẹ con ông từ lúc ôngcòn tấm bé, và kể từ đó họ rất hiếm khigặp nhau cho mãi đến năm vừa rồi, chaông gửi tặng ông một chiếc thiệp chúcmừng sinh nhật và bảo rằng muốn hai chacon gặp nhau.

Ông thảo luận kĩ với vợ con vềchuyến đi và sắp xếp lịch làm việc củamình. Sau một lúc ngần ngại, cuối cùng,ông cũng quyết định đi thăm cha mình haitháng sau đó. Ông sẽ đưa cả gia đìnhxuống thăm cha khi các con ông đượcnghỉ hè. Trong tâm trạng xúc động khó tả,

Page 130: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

ông viết vội mấy dòng, bỏ vào phong bìgửi đi.

Ngay lập tức ông nhận được hồi âm.Lá thư diễn tả nỗi vui mừng khôn xiếtđược viết trên tờ giấy vở học sinh vớinhững nét chữ nguệch ngoạc nhưng dễđọc; những lỗi chính tả, ngữ pháp và dấucâu cứ nhảy múa trên tờ giấy. Ông cảmthấy rất bối rối về cảm xúc của cha vàsuy nghĩ miên man về chuyếnđi Florida thăm cha sắp tới.

Trong thời gian chuẩn bị chochuyến đi, con gái ông được chọn thamgia trong đội kịch của trường và phải

Page 131: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

tham dự một đợt cắm trại để diễn thử vởkịch mới. Một sự trùng hợp không chờđợi là đợt cắm trại này diễn ra ngay saukhi trường bắt đầu nghỉ hè được mộttuần. Và thế là chuyến thăm viếng của giađình ông đành phải hoãn lại.

Cha ông nói rằng ông hiểu hoàn cảnhcủa con trai, nhưng từ hôm đó đến nayông cụ ít liên lạc với con. Thỉnh thoảngông cụ gửi một vài lời nhắn hay ngườicon chỉ bất chợt gọi cho cha, thế thôi. Họcũng không nói chuyện với nhau nhiều –chỉ những lời thì thầm ngắn ngủi về “mẹcủa con,” những mẩu chuyện chẳng lấy gì

Page 132: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

vui về thời niên thiếu của cậu con trai –nhưng như vậy cũng đủ để ráp nối lạimột vài khoảng trống trong bức tranh kýức của hai cha con họ.

Vào tháng mười một, người connhận được cú điện thoại từ người hàngxóm của cha mình. Người này cho biếtcha ông đã nhập viện vì bệnh tim. Ônglập tức nói chuyện với cô y tá đang chămsóc cha mình và được biết cha mìnhđang hồi phục sức khỏe nhanh chóng saukhi điều trị, còn nếu ông muốn biết rõhơn thì hãy hỏi bác sĩ.

Không lâu sau, cha ông nhắn tin:

Page 133: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

“Ba khỏe. Con không cần phải tới thămba đâu. Bác sĩ bảo ba không bị nặng lắm,và chỉ ngày kia thôi là ba được về nhàrồi.”

Sau đó, ông gọi điện cho cha mìnhthường xuyên hơn, và còn tính đếnchuyện sẽ gặp nhau “thật sớm.” Ông gửicho cha một món tiền mừng Giáng sinh,còn cha ông gửi lại cho đám cháu nội vàcon trai của mình những món quà nhỏ,một bộ bút máy và bút chì. Đó là nhữngmón quà rẻ tiền, rất có thể ông cụ đã muaở một tiệm tạp hóa nào đó, nên bọn trẻvứt sang một bên chẳng thèm ngó ngàng

Page 134: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

gì tới. Nhưng ngược lại, mẹ chúng lạinhận được một chiếc hộp chơi nhạc quýgiá bằng pha lê. Quá xúc động, bà vồnvã cám ơn cha chồng khi gọi điện chúcmừng ông cụ vào ngày lễ Giáng sinh.Ông cụ giải thích: “Đó là kỷ vật mà mẹcủa ba để lại, con hãy giữ lấy.”

Người vợ nói với chồng lẽ ra họ đãphải mời ông cụ lên ở chơi với họ ítngày. Nhưng như để biện hộ cho cái việchọ đã không làm như thế, người vợ nóithêm: “Nhưng ở đây lạnh quá, không tốtcho sức khỏe của ông nội đâu.”

Vào tháng hai, người con quyết định

Page 135: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

đi thăm cha mình. Nhưng, lại thêm mộtviệc chẳng may, vợ của sếp ông phảinhập viện để phẫu thuật gấp, thế là ôngphải tạm thời thay sếp giải quyết côngviệc và mỗi ngày phải làm thêm mấytiếng nữa. Ông gọi điện cho cha và hẹncó thể sẽ xuống Florida thăm cha vàotháng ba hay tháng tư gì đó.

Tôi gặp người đàn ông hôm thứ sáu.Cuối cùng, ông cũng đã xuốngđược Tampa, nhưng… để chôn cất chamình.

Ông đang sốt ruột đợi tôi đến mởcửa nhà tang lễ vào sáng hôm đó. Trong

Page 136: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

ngôi nhà thờ nhỏ, ông ngồi thẫn thờ bêncạnh thi hài của cha mình. Ông cụ mặcmột bộ quần áo kẻ sọc màu xanh nướcbiển mới rất đẹp và được đặt trong mộtchiếc quan tài bằng kim loại màu xanhđậm. Phía dưới nắp áo quan có khắchàng chữ “Trở về Quê hương.”

Tôi mang cho người đàn ông một lynước. Ông khóc. Tôi đặt hai tay lên vaiông và ông ngả vào người tôi, nức nở:“Lẽ ra tôi phải về thăm ba sớm hơn. Batôi không đáng phải chết trong cô đơnnhư thế này.” Chúng tôi ngồi với nhaucho đến xế chiều hôm ấy. Ông hỏi tôi có

Page 137: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

bận việc gì không, tôi trả lời không.Tôi nghĩ rằng tốt hơn cả hãy ngồi

bên ông. Không một ai khác đến tưởngniệm cha ông, ngay cả người hàng xómmà ông đã từng nói chuyện cũng khôngthấy đến. Tôi mất cả buổi để lo cho cáiđám tang đơn chiếc này. Tôi cho ông biếttôi là một sinh viên, tôi muốn trở thànhmột vận động viên chơi golf chuyênnghiệp, và rằng ba mẹ tôi là chủ nhà tanglễ này. Ông tự giới thiệu ông là một luậtsư, sống ở Denver, thích chơi golf bất cứkhi nào rảnh rỗi. Rồi ông say sưa kể chotôi nghe về cha mình.

Page 138: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Tối hôm đó, tôi rủ ba ngày mai đichơi golf với tôi. Và trước đi ngủ, tôi nóivới ba: “Ba ơi, con yêu ba lắm.”

NICK CURRY III, 19 TUỔI

Page 139: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Trái tim đã đổimàu

Món quà tuyệt vời nhất là một phần của

chính bạn.Ralph Waldo Emerson

Năm ngoái vào dịp lễ Halloween,

tôi được mời tham gia lễ hội của “Đứatrẻ ngày thứ ba”, một tổ chức giúp đỡ trẻem nhiễm bệnh AIDS. Lúc đó tôi đang

Page 140: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

tham dự một chương trình truyền hình, vàđã nhận lời ngay vì tôi rất quan tâm đếncăn bệnh này. Tôi không biết bọn trẻ cónhận ra tôi là một người nổi tiếng haykhông. Có lẽ các em chỉ biết rằng tôi làmột đứa trẻ bự con đến vui chơi trongngày lễ này mà thôi. Tôi nghĩ nếu đượcnhư thế thì dễ gần gũi với các em hơn.

Có đủ loại gian hàng tại lễ hội. Tôilập tức bị thu hút vào một gian hàng đặcbiệt, bởi vì tất cả bọn trẻ con đều tậptrung ở đó. Tại gian hàng này, em nàocũng có thể chọn một bức tranh hìnhvuông để tô màu. Sau đó những hình

Page 141: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

vuông sẽ được kết lại với nhau tạo thànhmột bức tranh ghép. Bức tranh này sẽđược tặng cho một người chuẩn bị nghỉhưu sau khi đã cống hiến gần như trọnđời mình cho tổ chức “Đứa trẻ ngày thứba”. Người ta phát cho bọn trẻ những lọmàu tươi tắn, và cho phép chúng vẽ bấtcứ điều gì, miễn sao bức tranh ghép càngđẹp càng tốt.

Khi nhìn vào các ô vuông đangđược tô màu, tôi thấy có những trái timmàu hồng ngọt ngào, những đám mây màuxanh da trời dịu dàng, những vầng mặttrời màu cam rực rỡ chiếu rọi ánh sáng

Page 142: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

lên những bông hoa màu xanh lá cây vàmàu tím. Các bức tranh đều lộng lẫy, trànđầy sức sống khiến ai cũng thích thú trầmtrồ. Thế nhưng không phải em nào cũngvẽ như thế….

Cậu bé ngồi cạnh tôi cũng vẽ mộttrái tim, nhưng là một trái tim bị bôi đen,trống rỗng và không còn chút sinh khínào. Lúc đầu tôi nghĩ chắc em đã lấyđược lọ màu còn sót lại và chẳng may đólà một lọ màu đen. Nhưng khi tôi hỏi vìsao em vẽ như thế, em nói rằng đó chínhlà hình ảnh trái tim của em. Em giải thíchthêm hiện em đang rất đau khổ và mẹ em

Page 143: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

cũng thế. Nỗi buồn của hai mẹ con em sẽchẳng bao giờ nguôi ngoai. Em nhìnthẳng vào mắt tôi và nói: “Chẳng ai cóthể giúp được em đâu.”

Tôi nói rằng tôi xin chia sẻ nỗi đaukhổ của em và tất nhiên tôi biết vì saoem lại buồn đến thế. Tôi còn có thể biếttại sao em lại vẽ trái tim màu đen.Nhưng… tôi bảo em đừng nghĩ rằngkhông ai có thể giúp được em. Có thểmọi người không giúp được em hoặc mẹem đỡ bệnh… nhưng vẫn có thể mang lạicho hai mẹ con một vòng tay yêu thươngấm áp, mà theo tôi biết, có thể thật sự

Page 144: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

hữu ích khi ai đó gặp chuyện buồn bã.Tôi nói nếu em muốn, tôi rất sẵn lòng ômem thật chặt để em hiểu được tấm lòngcủa tôi. Bỗng nhiên, em sà vào lòng tôivà tôi có thể cảm nhận con tim mìnhbừng lên một tình thương yêu trìu mếndành cho cậu bé đáng thương này.

Cậu bé ngồi trong lòng tôi một lúcvà khi cảm thấy đã được an ủi, emrời khỏi tôi và tiếp tục hoàn thành tácphẩm của mình. Tôi hỏi cậu bé có cảmthấy đỡ hơn tí nào không, em trả lời rằngcó, nhưng em vẫn cảm thấy buồn vìkhông gì có thể làm cho em khuây khỏa

Page 145: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

được cả. Tôi nói với em rằng tôi đãhiểu. Từ biệt em, tôi bước đi mà lòngcòn nặng trĩu nỗi buồn, nhưng tôi tự nhủsẽ quay lại và làm hết khả năng để giúpđỡ em.

Cuối ngày, trong khi chuẩn bị thudọn hành lí để trở về nhà, tôi thấy có ainíu vào chiếc áo khoác của mình. Tôiquay lại và thấy cậu bé đang đứng đó vớinụ cười rất tươi. Em nói: “Tim em đãđổi màu rồi cô ạ. Bây giờ thì nó đã sánghơn… Em nghĩ vòng tay của cô đã thậtsự giúp được em.”

Trên đường trở về nhà, tôi cảm nhận

Page 146: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

con tim mình đang hân hoan reo vui vàdường như đã đổi màu sáng hơn.

JENNIFER LOVE HEWITTNữ diễn viên, phim PARTY OF FIVE

Page 147: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

4

TÌNH YÊU VÀ SỰ TỬ TẾ

Sự tử tế trong lời nói tạo ra sự tựtin

Sự tử tế trong suy nghĩ tạo ra sựsâu sắc

Sự tử tế trong cống hiến tạo ratình yêu thương.

Lão Tử

Page 148: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại
Page 149: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Bí mật củaniềm hạnh phúc

Nếu bạn muốn được mọi người yêu

thương, thì hãy yêu và trở nên đáng yêu.CBenjamin Franklin

Có một chuyện ngụ ngôn rất hay về

một cô gái mồ côi, không gia đình, họhàng và cũng không có ai yêu thương cô.Một ngày kia, không thể chịu đựng nỗibuồn bã và cô đơn, cô lang thang trên

Page 150: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

một cánh đồng và chợt trông thấy mộtcon bướm nhỏ mắc kẹt giữa bụi gai.Bướm ta càng vùng vẫy tìm cách thoátthân thì gai nhọn càng đâm sâu hơn vàotấm thân mảnh mai của nó. Cô nhẹ nhànggỡ con bướm ra khỏi nơi gai góc đó.Đáng lí phải vội vàng bay đi, bướm kialại biến thành một nàng tiên vô cùng xinhđẹp. Cô đứng sững, dụi mắt ngạc nhiênvì không tin những gì đang xảy ra trướcmắt.

Nàng tiên nói với cô: “Để trả ơnlòng nhân ái của em, ta sẽ cho em mộtđiều ước bất kì.”

Page 151: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Cô suy nghĩ trong giây lát rồi trả lờinàng tiên: “Em chỉ muốn được hạnh phúcmà thôi!”

Nàng tiên đáp: “Tốt lắm,” rồi cúixuống thì thầm vào tai cô. Sau đó nàngtiên xinh đẹp biến mất.

Khi trưởng thành, cô trở thành ngườihạnh phúc hơn ai hết trong vùng. Ai cũngđến hỏi cô làm cách nào để được hạnhphúc như thế. Cô chỉ mỉm cười và trảlời: “Niềm hạnh phúc của em là, khi cònbé em đã lắng nghe một nàng tiên.”

Khi cô trở thành một bà lão, già cảvà sắp qua đời, mọi người trong làng đều

Page 152: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

đứng quanh giường bệnh của bà. Ai cũngsợ bà mất đi và đem theo bí quyết sốnghạnh phúc nên khẩn khoản nài nỉ: “Xinhãy nói cho chúng tôi biết, tôi van bà,xin hãy nói cho chúng tôi biết nàng tiêntốt bụng kia đã nói gì với bà.”

Bà lão đáng yêu mỉm cười và bảorằng: “Nàng tiên chỉ nói với tôi rằng mọingười chung quanh, dù trẻ hay già, dùgiàu hay nghèo, dù yên ổn đến thế nào đinữa, cũng đều cần đến tôi.”

KHUYẾT DANHNgười kể sưu tầm

Page 153: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Bà Link

Tôi đã 18 tuổi, chuẩn bị vào đại học

với bàn tay trắng. Để kiếm tiền, tôi phảilặn lội đến những xóm làng vắng vẻ, gõcửa từng ngôi nhà cũ kĩ để bán sách. Mộtngày kia, khi đang đứng trước cổng mộtngôi nhà, tôi chợt thấy một bà cụ dongdỏng cao trong bộ áo khoác vội vã bướcra. Đó là bà Link, khoảng tám mươi tuổinhưng vẫn còn phảng phất nét đẹp thời

Page 154: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

thanh xuân. Ra đến cổng, bà vui mừngbảo tôi: “A, cháu yêu đây rồi! Bà đợicháu đã lâu! Chúa bảo rằng thế nào hômnay cháu cũng đến.” Thì ra bà Link cầnngười làm vườn và giúp việc nhà. Bàngỡ rằng tôi đến đây để xin việc. Tôi làai mà dám tranh cãi với Chúa cơ chứ?

Thế là ngày hôm sau tôi bắt đầu làmviệc cho bà Link. Một ngày tôi phải làmsáu giờ, vất vả mệt nhọc hơn bất cứ côngviệc nào mà tôi đã từng làm trước đây.Bà Link chỉ cho tôi cách trồng hành, cáchlựa chọn những loại hoa cỏ để nhổ bỏ vàphải biết dồn cây héo ở chỗ nào. Tôi

Page 155: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

phải làm vườn bằng một chiếc máy cắttrông như là đồ cổ vậy. Khi tôi hoànthành công việc trong ngày, bà Link khenngợi tôi, rồi nhìn vào chiếc lưỡi cắt ởphía dưới chiếc máy: “Hình như cháuvừa mới cắt trúng một cục đá thì phải.Để bà đi lấy cái giũa.” Ngay lập tức tôihiểu được vì sao mọi dụng cụ của bà tuycó vẻ cũ kĩ, nhưng vẫn dùng tốt khôngkém gì hồi mới mua về. Bà trả công chosáu giờ làm việc của tôi bằng một tờ bađôla. Đó là vào năm 1978. Chúa quả làcông bằng đấy nhỉ?

Trong tuần kế, tôi dọn dẹp nhà cho

Page 156: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

bà Link. Bà chỉ dẫn cặn kẽ cách làm sạchtấm thảm Ba Tư cổ bằng một chiếc máyhút bụi cổ lỗ sĩ. Khi tôi hút bụi những đồvật quý giá, đẹp đẽ, bà cho biết đã tậuđược chúng ở những nơi nào khi bà chudu khắp thế giới. Đến bữa trưa, bà làmmón rau xào hái ngoài vườn. Chúng tôicùng ăn một bữa cơm thật ngon miệng vàcó một ngày làm việc thật thích thú.

Vài tuần sau đó, tôi trở thành tài xếcủa bà. Món quà cuối cùng mà ông Linktặng bà là một chiếc xe hơi mới toanh,lộng lẫy. Đến nay, nó đã ba mươi lămtuổi rồi mà vẫn còn cáu cạnh, bóng

Page 157: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

loáng.Bà Link không thể có con, nhưng em

gái, cháu gái và cháu trai của bà vẫnthường lui tới với bà. Thêm vào đó, bàquen biết rộng rãi nhờ tích cực hoạt độngxã hội và rất được hàng xóm yêu quý.

Đã một năm rưỡi qua đi kể từ ngàytôi gặp bà Link. Công việc học tập, làmthêm và đi lễ nhà thờ đã chiếm hầu hếtthời gian biểu của tôi, do đó dần dần tôiít có cơ hội gặp bà Link. Vì thế tôi đãkiếm cho bà một cô bé giúp việc khác.

Ngày lễ Tình yêu sắp đến, vì quá dèdặt và tệ hơn nữa là đang túng tiền,

Page 158: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

tôi đã chọn ra một danh sách chỉ có vàingười để gửi quà chúc mừng. Mẹ tôi liếcvào danh sách và nói: “Con nên gửi chobà Link một món quà chúc mừng.”

Tôi ngạc nhiên, hoài nghi hỏi mẹ:“Vì sao hở mẹ? Bà Link có cả một giađình, nhiều bạn bè và hàng xóm. Bà lạihoạt động năng nổ thế kia thì không aiquên gửi quà cho bà đâu. Hơn nữa, conkhông còn làm việc cho bà nữa, có lẽ bàcũng không mong con gửi quà chúcmừng, mẹ nhỉ? ”

Mẹ vẫn khăng khăng: “Thế thì contặng bà Link một tấm thiệp vậy.”

Page 159: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Vào ngày lễ, tôi cố giấu vẻ ngượngngùng khi tặng bà Link một bó hoa nhỏthật đẹp và bà đã nhận bằng một thái độhết sức trân trọng.

Vài tháng sau tôi ghé thăm bà Link.Trong phòng khách đầy những đồ vật quýgiá đẹp đẽ, ngay giữa chiếc áo choàngcủa bà, nổi bật một bó hoa đã khô héo –món quà duy nhất mà bà Link nhận đượctrong năm.

SUSAN DANIELS ADAMS

Page 160: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Cho là dạycách cho

Bạn có bao giờ biết rằng chỉ một hành

động đơn giản của lòng tử tế sẽ tạo ra niềmhạnh phúc lớn lao đến thế nào.

Bree Abel

Hôm đó là một ngày lý tưởng để đi

dạo vòng quanh thị trấn Portland. Tôi vàmột nhóm bạn cùng làm nghề luật, đượcnghỉ mấy ngày nên thích đi vòng vòng ra

Page 161: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

ngoài hít thở khí trời hơn là đi cắm trại.Thời tiết thật tuyệt vời cho một cuộc họpmặt ngoài trời, nên chúng tôi chọn mộtgóc thuận lợi trong một công viên nhỏcủa thị trấn để ngắm cảnh và cùng ăntrưa. Vì mỗi người thích mỗi món khácnhau, nên chúng tôi quyết định chia ra, aimuốn mua gì thì tùy, sau đó quay về bãicỏ này.

Khi cô bạn Robby đi mua bánhhotdog, tôi cũng đi theo. Chúng tôi cùngxem người bán hàng đặt từng miếng xúcxích nóng vàng lên ổ bánh mì, đúng nhưRobby mong muốn. Nhưng ngay khi cô

Page 162: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

lấy tiền ra trả, thì người bán hàng đã làmchúng tôi rất ngạc nhiên.

Ông nói: “Hôm nay tôi thấy tronglòng rất thoải mái, nên không lấy tiền,coi như đây là quà tặng của tôi trongngày.”

Chúng tôi cùng nói lời cảm ơn, sauđó quay về với đám bạn trong công viên.Trong khi mọi người ăn uống và tròchuyện, tôi để ý thấy có một ông lão ngồigần đó cứ nhìn chúng tôi. Trông bộ dạngcủa ông, tôi chắc rằng ông đã không tắmtrong nhiều ngày. Lại một người vô giacư nữa, như bất kì người vô gia cư nào

Page 163: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

bạn gặp trong các thành phố. Do đó tôicũng không để ý đến ông nữa.

Ăn uống xong, chúng tôi chưa muốnvề, mà có ý định đi dạo thêm vài vòng.Khi Robby và tôi đến thùng rác để bỏcác hộp đựng thức ăn, tôi nghe giọng củaai đó hỏi một cách khẩn khoản: “Khôngcòn chút gì trong hộp à?”

Đó chính là ông lão đã nhìn chúngtôi ăn uống. Tôi không biết phải nói gìhơn: “Hết trơn rồi.”

“Ồ”, ông lão chỉ đáp lại có thế,giọng nói không một chút e dè. Ông lãođói quá, nên chắc chắn rất tiếc nếu có ai

Page 164: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

vất đi thứ gì còn ăn được, và cứ chờ bênthùng rác để hỏi câu này.

Tôi cảm thấy rất thương cho ông lãobất hạnh này, nhưng không biết nên làmgì. Ngay lúc đó, Robby nói với tôi: “Đợimình một tí, mình sẽ quay lại ngay”, rồichưa dứt câu đã chạy đi mất. Tôi dõitheo và thấy Robby ghé vào tiệm hotdogban nãy. Tôi hiểu ngay cô đang làm gì.Cô mua một cái bánh hotdog, rồi quaylại chỗ thùng rác và đưa cho ông lão.

Khi trở lại với đám bạn, cô nói mộtcâu đơn giản: “Mình chỉ chuyển điều tửtế mà người khác đã dành cho mình

Page 165: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

thôi.”Hôm đó tôi đã học được một bài

học về lòng nhân ái, rằng, khi bạn cho aimột điều gì, bạn cũng dạy cho họ biếtcách cho người khác.

ANDREA HENSLEY

Page 166: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Hãy nói với thếgiới giùm tôi

Tôi tìm tâm hồn mình

Nhưng tìm hoài không thấy.Tôi tìm Thượng đế

Nhưng Ngài lại lẩn tránh.Tôi đi tìm anh tôi

Và gặp được cả ba người.Khuyết danh

Khoảng 14 năm trước, khi đứng

Page 167: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

quan sát những sinh viên đại học xếphàng vào lớp trong buổi khai giảng khóathần học về đức tin, tôi chợt chú ý đếnTommy, em đang vuốt mái tóc dài quávai của mình. Tôi nhận thấy cậu sinhviên này quả thật rất lạ.

Tommy dần dần dường như trởthành đối thủ của tôi. Em thường xuyênphản đối hay luôn chế giễu niềm tin cómột Thượng đế với tình yêu vô điềukiện. Khi kết thúc buổi thi kiểm tra cuốikhóa, Tommy hỏi tôi bằng một giọnggiễu cợt nhẹ nhàng: “Thầy nghĩ có khinào em lại tìm được Thượng đế không?”

Page 168: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

“Không”, tôi trả lời một cách dứtkhoát.

Tommy mỉa mai: “Ồ, em nghĩ đó làmột sản phẩm mà thầy đang quảng cáo.”

Tôi để cho Tommy bước khỏi cửanăm bước rồi nói với theo: “Thầy nghĩchẳng khi nào em gặp được Thượng đếđâu, nhưng thầy tin chắc rằng Ngài sẽ tìmra em đấy.” Tommy nhún vai và bỏ đi.Tôi cảm thấy hơi thất vọng vì em chưahiểu được ý của tôi.

Sau đó tôi rất vui khi hay tin Tommytốt nghiệp. Nhưng kế đến là một tin xấu:Tommy bị ung thư giai đoạn cuối. Em đã

Page 169: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

tìm gặp tôi trước khi tôi tìm ra em.Tommy bước vào văn phòng của tôi vớidáng hình rất tiều tụy và mái tóc dàikhông còn sợi nào sau những đợt hóa trị.Nhưng đôi mắt em vẫn rất tinh anh vàtrong giọng nói của em, lần đầu tiên, tôinhận thấy một niềm quả cảm.

Tôi thốt lên: “Tommy! Thầy vẫnthường xuyên nghĩ về em. Thầy nghe nóiem bệnh rất nặng.”

“Vâng, em bị bệnh nặng lắm. Ungthư. Chỉ còn vài tuần nữa thôi thầy ạ.”

“Em có thể kể cho thầy nghekhông?”

Page 170: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

“Vâng, tất nhiên. Thầy muốn biếtđiều gì ạ?”

“Em cảm thấy thế nào khi biết mìnhsắp chết mà tuổi đời mới ngoài đôimươi?”

Tommy nói với tôi: “Điều đó thật tệhại, giống như một người đang ở tuổi ngũtuần mà chỉ biết rượu, đàn bà và tiền bạclà những thứ quý giá nhất trên đời ”. VàTommy cho biết lý do em đến tìm tôi.

“Em đến tìm thầy là vì những điềuthầy đã nói với em trong ngày cuối cùngcủa khóa học. Lúc đó em hỏi thầy rằng,liệu có khi nào em gặp được Thượng đế

Page 171: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

không và thầy khẳng định là không, điềuđó làm cho em ngạc nhiên hết sức.Nhưng sau đó thầy lại bảo Thượng đế sẽtìm thấy em. Em suy nghĩ mãi về điều đómặc dù em không hề có ý định tìm kiếmông ta.”

“Nhưng khi các bác sĩ mổ lấy đikhối u ở háng và bảo rằng đó là một khốiu ác tính, em lại muốn tìm gặp Thượngđế hơn bao giờ hết. Khi khối u ác tínhnày di căn sang các cơ quan nội tạng, emao ước được gõ những cánh cửa củathiên đường để tìm sự cứu giúp. Nhưngvẫn không có gì thay đổi. Và, một ngày

Page 172: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

kia khi thức dậy, thay vì cố gắng mộtcách tuyệt vọng để tìm kiếm một phép lạ,em đã bỏ mặc cho số phận. Em quyếtđịnh chẳng cần quan tâm đến Thượng đế,hay bất cứ điều gì tương tự như thế nữa.”

“Em đã quyết định dành khoảng thờigian ít ỏi còn lại để làm những công việcquan trọng hơn. Em nghĩ về thầy vànhững lời của thầy: ‘Nỗi buồn đáng chota quan tâm nhất chính là sống mà khôngcó tình yêu. Nhưng cũng có một nỗi buồnkhác không kém, là từ bỏ thế giới này màkhông kịp nói cho những người chúng tayêu thương rằng chúng ta yêu thương họ.’

Page 173: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Thế là em bắt đầu nói chuyện với ngườimà em cho là khó nhất: ba của em.”

“Ba Tommy đang ngồi đọc báo khiem đến.

“Ba à, con muốn nói chuyện vớiba.”

“ À, được. Nói đi.”“ Ý con muốn nói là, điều này rất

quan trọng.”“ Tờ báo được hạ xuống một tí:

“Điều gì thế?”“Ba à, con yêu ba. Con chỉ muốn

ba biết điều đó.”Tommy mỉm cười với tôi khi em

Page 174: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

thuật lại khoảnh khắc ấy. “Tờ báo rơingay xuống nền nhà. Sau đó ba em đãlàm hai việc mà em nhớ là ba chưa từnglàm như thế bao giờ. Ba đã khóc và ômem vào lòng. Rồi hai cha con trò chuyệnvới nhau suốt đêm, mặc dù sáng hôm sauba còn phải đi làm.”

Tommy tiếp tục: “Nói chuyện vớimẹ và em trai em thì dễ hơn, mấy mẹ conem đã ôm nhau khóc và thổ lộ với nhaunhững điều ấp ủ từ bấy lâu nay. Em cảmthấy hối tiếc vì lẽ ra mình nên làm thế từlâu. Giờ đây, khi đã nằm trong tay thầnchết, em mới bắt đầu mở lòng mình ra

Page 175: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

với những người thân yêu gần gũi.”“Và một ngày kia khi quay nhìn lại,

em đã thấy được Thượng đế. Ngài khôngđến với em khi em cầu xin ngài. Mà hìnhnhư Ngài làm mọi chuyện theo ý Ngài,vào lúc Ngài thích. Nhưng điều quantrọng là thầy đã nói đúng. Ngài đã tìmđến em ngay cả khi em không còn tìmkiếm Ngài nữa.”

Tôi thực sự kinh ngạc: “NàyTommy, thầy nghĩ em đang nói về điềubình dị hơn em cảm nhận rất nhiều. Emđang nói rằng cách chắc chắn nhất để tìmra Thượng đế không phải là biến Ngài

Page 176: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

thành một vật sở hữu cá nhân, hay chỉ làmột niềm an ủi trong lúc cần đến Ngài,mà ta phải mở rộng tấm lòng của mìnhra”.

Tôi nói thêm: “Tommy à, thầy có thểnhờ em một việc không? Em có thể đếnlớp thần học về đức tin của thầy và nóicho sinh viên những gì em đã nói vớithầy không?”

Mặc dù chúng tôi đã định sẵn ngày,nhưng em đã không bao giờ đến. Tấtnhiên, cuộc đời của Tommy không thậtsự kết thúc bằng cái chết mà chỉ là mộtsự thay đổi. Tommy đã đi một bước quan

Page 177: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

trọng từ đức tin đến sự chứng ngộ. Em đãtìm được một cuộc đời đẹp đẽ hơn nhữnggì mà một người trần mắt thịt có thể nhậnbiết hay tưởng tượng ra.

Trước khi Tommy chết, chúng tôi đãnói chuyện với nhau lần cuối cùng.Tommy nói: “Em rất tiếc là không thểnào đến với lớp học của thầy được”

“Thầy biết mà, Tommy.”“Thầy có thể nói lại với họ giùm em

được không? Thầy có thể… nói lại vớicả thế giới này giùm em được không?”

“Thầy hứa, Tommy à. Thầy sẽ nói.”JOHN POWELL, S.J.

Page 178: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại
Page 179: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Trước tiên, hãyyêu mến người khác

Càng biết nhiều chúng ta càng dễ tha

thứ hơn,Ai suy nghĩ sâu sắc thì sẽ dễ thông cảm

cho mọi người hơn.Madame de Stael

Craig, cậu bạn thân cùng học với tôi

ở trường đào tạo sau đại học, là ngườiluôn mang nghị lực và niềm vui sống vào

Page 180: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

bất cứ nơi nào cậu có mặt. Craig hoàntoàn tập trung chú ý vào bạn khi bạn lêntiếng, khiến bạn cảm thấy mình thật quantrọng, rằng bạn đang được lắng nghe. Vìthế, ai cũng quý mến Craig.

Vào một ngày mùa thu đầy nắng ấm,Craig và tôi ngồi trên giảng đường. Nhìnqua cửa sổ, tôi thấy một trong những giáosư của chúng tôi đi ngang qua bãi đậu xeở dưới sân trường.

Tôi nói với Craig: “Tớ không muốngặp mặt ông ta”.

“Sao thế?”, Craig hỏi.Tôi giải thích rằng học kỳ vừa qua,

Page 181: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

ông giáo sư đó và tôi hục hặc với nhau.Tôi cảm thấy bị sỉ nhục trước lời đề nghịcủa ông ta và, để trả đũa, tôi đã côngkích ông bằng những câu trả lời đáo để.Tôi nói thêm: “Hơn nữa, ông ta cũng đâucó ưa gì tớ.”

Craig nhìn theo bóng vị giáo sưđang đi bên dưới. Cậu ta nói: “Có lẽ cậuđã sai rồi. Cậu mới là chính người muốnquay lưng, và cậu muốn làm điều đó bởivì cậu đang e ngại. Có thể thầy nghĩ cậukhông thích thầy, nên thầy không mấythân thiện với cậu. Nếu như cậu yêu mếnthầy, thì chắc hẳn thầy cũng yêu mến cậu

Page 182: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

thôi. Hãy đi và chuyện trò với thầy mộtlần thử xem sao.”

Những lời nói của Craig thật có ýnghĩa. Tôi ngập ngừng đi xuống bãi đậuxe. Tôi chào giáo sư và hỏi thăm thầy vềkỳ nghỉ hè vừa qua. Thầy ngạc nhiên trốmắt nhìn tôi. Rồi chúng tôi cùng bướcbên nhau và trò chuyện. Lúc này tôi cóthể hình dung rằng, Craig đang quan sátchúng tôi từ trên lầu cao với nụ cười thậtrạng rỡ.

Craig đã giải thích cho tôi một quanniệm sống thật đơn giản, đơn giản đếnmức tôi không thể tin rằng mình chưa bao

Page 183: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

giờ nghe tới. Giống như hầu hết nhữngngười trẻ tuổi, tôi không mấy tự tin khiphải đối mặt với nhiều sự việc trong nỗie ngại bị đánh giá. Trong khi đó, thực ra,người khác cũng đang băn khoăn khôngbiết tôi đánh giá họ như thế nào. Kể từhôm ấy, thay vì chỉ thấy những ánh mắtsoi mói của người khác, tôi đã nhận ranhững ánh mắt cần chuyện trò và muốnđược cùng tôi chia sẻ. Thế nên tôi đãlàm quen được rất nhiều người mà lẽ ratôi đã không bao giờ biết họ.

Chẳng hạn, có một lần, trên chuyếnxe lửa đi ngang Canada, tôi đã chuyện

Page 184: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

trò với một người đàn ông mà ai cũng lẩntránh, vì bước đi xiêu vẹo, còn giọng nóithì nhừa nhựa như thể say rượu. Tôi đãphát hiện được rằng ông vừa hồi phụcsau một cơn đột quỵ. Ông từng là một kỹsư của tuyến đường sắt mà chúng tôiđang đi, và suốt đêm hôm đó, trên cuộchành trình, ông đã tiết lộ cho tôi biếtnhững sự thật lịch sử: Pile O’Bones làtên được đặt cho một thung lũng, nơi cóhàng ngàn bộ xương trâu bò được các taythợ săn người Anh-điêng bỏ lại; truyềnthuyết về Big Jack, một công nhân xâylắp đường ray xe lửa người Thụy Sĩ, có

Page 185: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

thể nâng những thanh đường ray nặng hơn200 ký; một trưởng tàu tên là McDonaldlúc nào cũng mang theo một con thỏ làmbạn đồng hành.

Khi ánh bình minh vừa ló dạng ởchân trời, ông ta đã nắm lấy tay tôi vànhìn vào mắt tôi: “Cám ơn cậu em vì đãlắng nghe tôi. Không có ai thèm quan tâmđến tôi như vậy đâu.” Thật ra ông khôngcần phải cảm ơn tôi như thế, vì chính tôimới là người hân hạnh được trò chuyệnvới ông.

Tại một góc đường ồn ào náo nhiệtở Oakland, bang California, có một gia

Page 186: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

đình hỏi đường tôi, sau đó tôi mới biếthọ là những du khách đến từ vùng duyênhải hẻo lánh của nước Úc xa xôi. Tôi đãhỏi han họ về cuộc sống ở quê nhà.Chẳng mấy chốc, sau vài ngụm cà phê,họ gây hứng thú bằng những câu chuyệnvề một loài cá sấu nước mặn khổng lồ có“cái lưng to như cái mui xe hơi vậy.”

Mỗi một cuộc gặp gỡ là một cuộcphiêu lưu, mỗi một người là một bài họcvề cuộc sống. Người giàu có hay nghèokhổ, người quyền thế hay cô đơn; tất cảhọ đều mơ mộng và cũng nhiều hoài nghinhư tôi. Và bất cứ ai cũng có một câu

Page 187: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

chuyện để tâm sự, nếu như tôi sẵn sàngnghe họ.

Một ông lão làm thuê, râu ria lởmchởm kể cho tôi nghe ông đã kiếm cái ăncho gia đình trong suốt thời kỳ khủnghoảng kinh tế bằng cách chĩa súng bắnxuống ao, rồi cứ thế mà vớt những con cáchết nổi lềnh bềnh vì áp lực nước. Mộtnhân viên tuần tra giao thông thổ lộ rằngông đã học được những động tác của bàntay bằng cách quan sát các đấu sĩ bò tótvà những người chỉ huy dàn nhạc giaohưởng. Và một chuyên viên chăm sóc sắcđẹp trẻ tuổi chia sẻ niềm hạnh phúc khi

Page 188: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

nhìn khách hàng rời mỹ viện của mìnhtrong một kiểu tóc mới với nụ cười tươi.

Chúng ta thường để cho những cơhội như thế vụt qua. Một cô gái giản dịhay một cậu con trai với trang phục lậpdị đều có những câu chuyện để chia sẻ,cũng giống như bạn thôi. Và cũng giốngnhư bạn, họ luôn mong ước có ai đó chịulắng nghe họ.

Đấy là tất cả những gì mà Craig biếtđược. Trước tiên, hãy tỏ ra yêu mếnngười khác, sau đó hãy hỏi han họ. Đếnlúc đó hãy thử xem thứ ánh sáng bạnchiếu vào người khác có phản chiếu lại

Page 189: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

bạn sáng gấp trăm lần hay không.KENT NERBURN

Page 190: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Mỗi mùaxuân, hoa tử đinh hươngvẫn nở

Khi gặp khó khăn, chúng ta ai cũngmuốn được người khác yêu thương.

Jamie Yellin, 14 tuổi

Hôm nay (tâm trạng ngán ngẩm

khiến tôi phải thở dài) là một trongnhững ngày tệ hại của tôi. Mọi thứ dườngnhư không theo ý tôi muốn, nhất là môn

Page 191: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

tâm lý trong tiết học kế tiếp. Lớp tôi phảithực hiện một đề tài mà ai cũng cho làngớ ngẩn nhất trong năm học. Cô giáobuộc mỗi học sinh trong lớp phải mangtheo một tấm hình của chính mình hồi cònnhỏ với một tâm trạng thật sự vui vẻ.

Điều này không có gì khó vì tôi biếtngay là phải chọn tấm ảnh nào, đó là tấmảnh chụp bà ngoại Sherrie (đã mất) vàtôi (lúc lên tám) được đóng khung đểtrên bàn. Bà ngoại đã dắt tôi đón chuyếnxe buýt đường dài đến dự lễ hội hoa tửđinh hương vào mùa xuân. Suốt cả buổichiều, chúng tôi cứ cúi người xuống, mắt

Page 192: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

nhắm nghiền để ngửi những bông hoa tửđinh hương nở thơm ngát. Hai bà cháuđược một bác phó nháy lớn tuổi và rấtvui tính chụp cho một tấm ảnh. Bác ấy đãkể cho hai bà cháu nghe những câuchuyện hài hước trên đường đi đến bãixe buýt khi chiều xuống. Rồi sau đó haibà cháu không còn gặp bác ấy nữa,nhưng khi ngắm ảnh, tôi nghĩ biết đâubác ấy đã say mê bà ngoại Sherrie củatôi.

Ngồi ngắm bức ảnh trong khi chờgiờ cơm trưa, tôi nhận thấy bà ngoạikhông đẹp lắm – tóc bạch kim ngắn và

Page 193: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

thẳng, đôi mắt màu nâu, to nhưng hơi lồimũi thì quá to, còn trán thì lại hơi dồ.Ngoại hơi thấp người và khá đẫy đà.Đứng bên cạnh nắm tay bà, tôi giống nhưmột bản sao của bà, chỉ có điều là nhỏhơn và trẻ hơn mà thôi. Hai bà cháu còngiống hệt nhau từ bàn chân: nhỏ, gầy vàcác ngón chân thì dài ngoằng một cách kỳlạ. Khi bà mất đi, không ai có thể làmcho tôi bật cười được trừ hai bàn chânngộ nghĩnh của tôi mà thôi. Mất bà, tôinhư mất đi một phần bản thân mình.

Vì thế đây là bức ảnh duy nhất màtôi có thể giới thiệu với cả lớp. Tôi

Page 194: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

không thể bỏ lỡ cơ hội để gợi lại nhữnghồi ức đáng nhớ về bà trong cuộc sốngcủa tôi. Thậm chí tôi còn biết rằng ít nhấtcũng sẽ có một vài đứa bạn ủng hộ mónquà mà tôi sẽ hăm hở giới thiệu.

Đến lớp, tôi ngồi xuống ghế và cảmthấy nhẹ nhõm vì không đứa bạn nào hỏihan quấy rầy. Chẳng biết tại sao lớp họclại là nơi tôi cảm thấy lạc lõng nhất. Khibị đám bạn vây quanh, tôi càng ý thứcnhiều hơn về khoảng cách xa xôi giữa tôivà tụi nó. Tôi chẳng có đứa bạn nào đểcùng nhau chơi đùa hay tán gẫu. Ngàynào tôi cũng gặp lại những khuôn mặt

Page 195: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

này, thỉnh thoảng cũng có nói chuyện,nhưng tôi chẳng biết gì về tụi nó. Tụi nócứ như những người khách lạ qua đường,thậm chí có khi gặp nhau cũng khôngthèm nhìn nhau nữa.

Khi cả lớp lục tục kéo vào, tôi cứngồi ôm gọn bức ảnh vào lòng. Những ýnghĩ lởn vởn trong đầu: Tại sao mình lạikhông mang bức ảnh khác? Tại saomình lại chắc mình có thể thuyết phụcđược cả lớp?

Cô giáo bước lên bục giảng. Tôichẳng mấy thích cô, còn cô có lẽ cũngkhông ưa gì tôi. Tôi biết cô thích những

Page 196: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

học sinh nào ở lại sau buổi học để nóivới cô về chuyện bạn trai và sự cấmđoán của gia đình. Tôi cũng ở lại saubuổi học, nhưng để trình bày với côphương pháp mới chữa trị tính tự kỷ. Tuythế, tôi muốn cô mến tôi, ngay cả khi tôikhông ngưỡng mộ cô cho lắm.

Cô hỏi có ai muốn xung phong lêntrình bày trước hay không. Rồi cô lạinhìn tôi đang ngồi ở hàng ghế đầu vàcười chờ đợi. Tôi miễn cưỡng đứng dậy,“người sau-cùng- xung phong-đi- trước”.Có tiếng xì xầm sau lưng tôi: “Tớ dámcá rằng con nhỏ đó mang một tấm ảnh về

Page 197: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

bộ từ điển bách khoa đầu tiên của nó.”Tôi thầm nghĩ: Không đâu, xin lỗi nhé,cái đó đang được đóng khung trên lòsưởi ấy.

Tất cả những con mắt trong lớp nhìnchằm chằm vào tôi với ánh nhìn trốngrỗng, không biểu lộ sự chăm chú hay suynghĩ gì. Tôi bắt đầu nói:

“Đây là bức ảnh chụp bà ngoạiSherrie và tôi khi tôi tám tuổi. Bà và tôiđang dự lễ hội hoa tử đinh hương. Đây làmột sự kiện diễn ra hàng năm. (Sựkiện? Lẽ ra tôi nên dùng một từ khác).Ở lễ hội này có đủ các loại hoa tử đinh

Page 198: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

hương, từ những loại quý hiếm tôi chưatừng gặp cho đến những loại thôngthường với đủ màu hồng, tím và trắng.Thật là tuyệt vời.” (Chán ngắt).

Tôi nhìn xuống bức ảnh. Một bà lãovà một đứa con gái đang nắm tay nhauđứng trước một hàng rào cao, điểm đầynhững cành hoa tử đinh hương màu tím.Trong đôi giày đi bộ thật bền chắc, cảhai bà cháu trông như sẵn sàng diễu hànhvà chinh phục cả thế giới. Tôi nói tiếp:

“Mỗi khi nhìn vào bức ảnh này, tôitưởng như đang ngửi thấy hương hoa tửđinh hương. Đặc biệt là bây giờ, đang

Page 199: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

vào mùa xuân. Thật là một cuộc dạo chơituyệt vời. Sau đó bà cháu tôi trở về nhà;bà làm cho tôi món mì ống, và còn chotôi ăn kem lạnh có rắc những hạt sô-cô-la nhỏ lên trên nữa, ngon lắm…” (Hìnhnhư hơi lạc đề rồi. Tôi đang để mấtkhán giả mà tôi cố gắng thuyết phục).

“Nhưng đó là một ngày thật tuyệtvời… như tôi đã nói. Sau này lớn lên, tôichưa thấy có ngày nào đáng nhớ như thế.Khi tôi được chín tuổi thì ngoại ngãbệnh…”, bỗng nhiên tôi thấy trên má đầynước mắt, “… và ngoại không bao giờngồi dậy để dẫn tôi dự lễ hội tử đinh

Page 200: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

hương được nữa.” Tôi nghĩ đã đến lúcphải bỏ chạy, trốn đi, hay ít nhất là phảingồi xuống.

Tôi ngồi phịch xuống ghế, ôm bứcảnh vào lòng. Không một tiếng vỗ tay.Cô giáo vui vẻ gọi ngay đứa khác. Cuốicùng tiết học cũng kết thúc, tôi có cảmgiác như đã trải qua mười, hay hai mươinăm gì đó. Tôi thoát vội ra khỏi cái đámlố nhố ồn ào ở ngoài hành lang.

Thật là một ngày chẳng hay ho gì.Như người ta vẫn nói, luôn luôn có

ngày mai. Nhưng với tôi điều đó cónghĩa là thật phí công khi cố làm mọi

Page 201: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

cách cho ngày hôm nay trôi qua nhanh,bởi vì ngày mai cũng chẳng hơn gì hômnay.

Tôi đang đứng đây, ngày mai, ởtrước cửa lớp học làm cho tôi rối trí, vớicảm giác như mình vừa rời khỏi nó. Chỉđến hôm nay, có thể đã khá muộn màng,tôi mới có thể quẳng cái gánh nặng longhĩ đi. Dường như cả lớp đang nhìn tôi.Ngày hôm qua tôi đã phá vỡ hai quy luậtquan trọng: tôi đã bày tỏ quá chân thànhnỗi xúc động về một người bình thườngnhư bà ngoại, tôi cũng không sợ rồi mộtngày nào đó tôi cũng sẽ biến mất như

Page 202: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

chưa từng có mặt trong sự lạnh nhạt củamọi người. Cả hai việc đều xuất phát từnhững hoàn cảnh sống không đáng đểtâm. Tôi đi về phía bàn của mình. Cómột cái túi mua hàng bằng giấy nằm trênghế. Cho rằng đó chỉ là một bộ đồ đồngphục tập thể dục bốc mùi và một đôi giàyđánh quần vợt của đứa nào đó để bừa,tôi thờ ơ nhìn vào trong túi.

Chúa ơi. Tôi tưởng mình như đangnằm mơ.

Cái túi đầy ắp những cành hoa tửđinh hương. Hương hoa tỏa ra thơm ngátlàm hồi sinh phần tâm hồn mà tôi tưởng

Page 203: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

đã khô héo từ lâu rồi. Tôi vẫn tồn tạitrong cuộc sống sao? Tôi nhìn lên, mấyđứa chung quanh vẫn đang nhìn tôi mộtcách thản nhiên. Chắc hẳn phải có mộttrong số tụi nó, một kẻ tinh nghịch ý nhịnào đó giấu mặt đã làm việc này. Là aithế nhỉ?

Tôi đẩy cái túi qua một bên và ngồixuống. Có một mẩu giấy được đính vàogiữa những bông hoa. Tôi mở ra và thấycó hai dòng chữ:

Chúng ta sẽ tìm thấy cáiquyền được tồn tại.

Cho đến lúc đó, tử đinh

Page 204: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

hương vẫn nở vào mỗimùa xuân.

Cô giáo tằng hắng:“Chúng ta bắt đầu chứ, các em?

Những bài giới thiệu của các em hômqua sẽ được tính điểm…”

Tạp chí BLUE JEAN

Page 205: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Giá trị của haimươi xu

Năm đó tôi khoảng mười ba tuổi.

Vào mỗi chiều thứ bảy, ba tôi thường láixe đưa tôi dạo chơi đây đó trong thànhphố. Khi thì chúng tôi ghé vào công viên,khi thì ra bến sông để ngắm những chiếcdu thuyền, nhưng thích hơn cả là khi bađưa tôi vào các cửa hiệu mua bán đồđiện cũ để ngắm các vật dụng đời cũ,

Page 206: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

thỉnh thoảng hai cha con chọn mua mộtmón nào đó với giá 50 xu chỉ để tháotung nó ra cho biết mà thôi.

Trên đường về nhà, có khi ba tôighé vào tiệm kem Nữ Hoàng để mua vàicây kem thật ngon với giá 10 xu một cây.Không phải lúc nào cũng được ăn kem,nên ngay từ khi ba bắt đầu lái xe ngangcái góc đường có tiệm kem đó, tôi thầmhồi hộp băn khoăn không biết ba tôi sẽngừng lại để mua kem hay là chạy xethẳng về nhà. Do đó, với tôi, cái gócđường này bao hàm hai ý nghĩa: đê mê ởđầu lưỡi hoặc là tiu nghỉu suốt đường về.

Page 207: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Có vài lần ba trêu tôi bằng cách láixe sang con đường vòng để đi về nhà.“Ba muốn đi con đường này để thay đổikhông khí ấy mà”, ba thường nói như thếmỗi khi không cho xe chạy ngang quatiệm kem Nữ Hoàng như thường lệ. Đóchỉ là một trò chơi, và tôi thì được nuôidạy chu đáo rằng “Miếng ăn là miếng tồitàn”, nên miễn bàn đến chuyện ấm ức ởđây.

Thường thì vào ngày đẹp trời, nếubỗng nghe ba hỏi bằng cái giọng hàohứng: “Con muốn ăn kem không?”, thếnào tôi cũng sung sướng đáp ngay không

Page 208: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

một chút do dự: “Thật tuyệt vời, ba ạ!”.Tôi khoái kem sôcôla, còn ba tôi thìthích kem vani. Ba đưa cho tôi 20 xu vàbảo tôi chạy vào mua hai cây kem ưathích. Hai cha con tôi ngồi trong xe cùngnhau vui vẻ ăn kem. Lúc đó tôi càng yêuba hơn, và dĩ nhiên, yêu cả kem nữa –cuộc đời bỗng chốc khác nào thiênđường.

Thế rồi vào một buổi chiều khôngthể nào quên, trên đường trở về nhà sauchuyến dạo chơi, tôi đang thầm mongđược nghe lời đề nghị dễ thương của ba,thì được như ý ngay: “Hôm nay con

Page 209: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

muốn ăn kem không?”“Ồ tuyệt quá, ba ạ!”Nhưng sau đó ba lại nói: “Ba cũng

thấy tuyệt nếu được ai đãi, con trai ạ.Hôm nay con muốn mời ba mấy cây kemđây?”

Hai cây kem hai mươi xu! Hai mươixu! Trí tôi cuống cuồng cả lên. Tôi có đủsố tiền ấy chứ. Hàng tuần với 25 xu đượcmẹ phát cho tiêu vặt, cộng với ít tiềncông làm một số việc lặt vặt, tôi để dànhđược một món tiền kha khá. Nhưng tiếtkiệm tiền là một việc cần thiết, ba đãtừng nói với tôi như thế kia mà. Cho nên

Page 210: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

kem là thứ vô bổ không đáng đem tiền đểdành ra mua.

Trong tâm trạng tính toán một cách titiện, tôi đã nói với ba những lời thậtkhiếm nhã mà từ đó đến nay, lúc nào tôicũng nghe vang vọng bên tai: “Ba à, bâygiờ tự nhiên con không muốn ăn kemnữa.”

Ba tôi chỉ nói: “Được thôi, contrai.”

Nhưng trên đường về nhà, khi kịpnhận ra lỗi lầm tệ hại này, tôi hết lời nănnỉ ba quay lại: “Ba ơi, con muốn đãi bamột lần.”

Page 211: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Nhưng ba chỉ nói: “Thôi con à,chúng ta thực sự không cần ăn kem đâu”và chăm chú lái xe, làm như không nghethấy những lời cầu xin của tôi.

Sau đó, ba không một lời rầy la cũngchẳng hề tỏ ra thất vọng, thế nên tôi lạicàng xấu hổ về sự tính toán bất hiếu củamình. Tôi nghĩ hẳn ba vẫn còn đang buồnlòng và từ đây, có lẽ sẽ không bày ranhiều trò để làm tôi vui nữa.

Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tạisao lúc ấy tôi đã không bày tỏ tình yêuđối với người cha vô cùng rộng lượngcủa tôi? Tại sao tôi không thể nghĩ là ba

Page 212: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

đã cho tôi rất nhiều thứ còn giá trị hơn cảhàng chục hàng, trăm cây kem, mà tôi thìlại chưa hề mua cho ba một cây kemnào? Thế mà tất cả những gì mà tôi cóthể nghĩ tới chỉ là “phải tốn 20 xu!”

Sau chuyện đó, tôi rút ra được mộtbài học về lòng độ lượng và sự biết ơn.Biết ơn đâu cần phải nói ra thành tiếng“cảm ơn”, còn độ lượng không đơn giảnlà tha thứ mà còn khiến người ta ăn năn.Trong ngày hôm ấy, lẽ ra chỉ cần 20 xu,tôi đã có thể bày tỏ lòng biết ơn cha mộtcách hồn nhiên và đơn giản, lại còn đượctận hưởng hương vị mát lạnh ngọt ngào

Page 213: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

mà tôi hằng ưa thíchNhưng may sao tôi vẫn còn cơ hội

chuộc lỗi. Tuần lễ sau đó ba vẫn đưa tôidạo chơi như lệ thường, và khi ba lái xeđi ngang cái góc đường quen thuộc đó,tôi đã nói với ba: “Ba ơi, hôm nay conđãi ba ăn kem, ba nhé?”

RANDAL JONES

Page 214: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Như cần đượcthở Thuở ấy có một cậu bé, vì nóng lòng

muốn đạt được sự thông thái và trí khônngoan, bèn đến gặp Socrates, ngườithông thái nhất trong vùng. Cậu bé hỏinhà hiền triết làm cách nào để cậu cũngthông thái như ông. Không nói một lời,Socrates dẫn cậu bé ra bãi biển, rồi vẫnmặc nguyên quần áo như thế, ông bước

Page 215: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

thẳng xuống biển. Cậu bé rón rén thậntrọng bước theo ông cho đến khi nướcdâng đến tận cằm. Không nói không rằng,Socrates đưa hai tay đặt lên vai cậu,chăm chú nhìn vào đôi mắt cậu, rồi bỗngnhiên nhấn đầu cậu bé xuống nước. Cậubé vùng vẫy cuống cuồng, đến khi gầnhụt hơi mới được thả ra. Cậu bé trồi lên,sặc sụa vì nước biển, thở hổn hển, hít lấyhít để và dáo dác tìm Socrates để hỏi tội.Nào ngờ lúc ấy, nhà hiền triết lại đangung dung ngồi chờ cậu trên bãi cát. Lênđến nơi, cậu hét vào mặt nhà hiền triếtmột cách giận dữ: “Tại sao ông lại nhấn

Page 216: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

nước tôi đến suýt chết?”. Ông già thôngthái thản nhiên hỏi: “Này cậu bé, khi ởdưới nước và cầm chắc cái chết thì conmong muốn điều gì nhất?”

Cậu bé ngập ngừng suy nghĩ một lúc,rồi nhỏ nhẹ trả lời: “Con muốn thở.” Bấygiờ Socrates mới nở một nụ cười rạngrỡ, âu yếm nhìn cậu bé và nói: “Thế đấy!Nếu con thật sự mong muốn và cố gắngđể đạt được điều gì hệt như khi conmuốn thở lúc này, thì thể nào con cũngđạt được điều ấy”.

ERIC SAPERSTON kể lại

Page 217: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Chiến thắng của“người thua cuộc”

Đối với Sparky, có một việc hầu

như không thể nào hoàn thành tốt là họctập. Sparky phải ở lại lớp chín vì thihỏng tất cả các môn. Lên lớp mười,Sparky bị điểm không môn vật lý, đại số,tiếng Latinh và tiếng Anh. Học tập đãthế, thể thao lại còn tệ hơn. Mặc dù cốgắng để được vào đội tuyển golf của

Page 218: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

trường, Sparky đã thua trận đấu tranhgiải nhất nhì, rồi tiếp tục thua nốt trậntranh giải khuyến khích.

Suốt thời trung học, Sparky là mộtngười nhút nhát vụng về. Không hẳn bạnbè ghét bỏ Sparky, mà thực ra chẳng aithèm để ý đến sự có mặt của anh. Vì thếthật đáng ngạc nhiên nếu có một anh bạnnào đó chào tạm biệt Sparky sau giờ học.Ai nấy băn khoăn không biết khi nào thìanh mới có người yêu. Sparky chưa từngrủ được một cô bạn nào đi chơi, vì anhsợ nếu người ta từ chối thì thật là ê mặt.

Cuối cùng “người thua cuộc” trở

Page 219: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

thành danh hiệu của Sparky. Không biếttừ bao giờ, Sparky có ý nghĩ rằng mộtngười ngớ ngẩn như anh thì không thểlàm được việc gì cho ra hồn. Hay nóicách khác, Sparky chấp nhận mình là mộtngười tầm thường tệ hại khó thay đổi.

Tuy nhiên Sparky say mê vẽ tranhvà rất tự hào về năng khiếu hội họa củamình. Đáng buồn là chẳng một ai nhìnthấy khả năng nghệ thuật ấy của anh. Nămhọc lớp mười một, Sparky gửi một vàimẩu truyện tranh cho ban biên soạn sáchniên giám, nhưng không được chọn in.Mặc kệ, Sparky vẫn tự tin đến nỗi quyết

Page 220: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

tâm trở thành một họa sĩ chuyên nghiệp.Sau khi tốt nghiệp trung học, Sparky

viết thư cho Công ty Walt Disney. Ngườita yêu cầu Sparky gửi một vài bản vẽmẫu của anh, và một truyện tranh theochủ đề mà họ đưa ra. Sparky đã dồn hếtmọi khả năng, tâm trí và thời gian vàocông việc. Thế nhưng, xôi hỏng bỏngkhông. “Người thua cuộc” lại một lầnnữa thất bại.

Thế là Sparky quyết định thực hiệncuốn tự truyện bằng tranh mô tả một cáchchân thực nhất thời thơ ấu của chính mình– một cậu bé lúc nào cũng thất bại, một

Page 221: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

học sinh yếu kém thâm căn cố đế. Nhânvật truyện tranh đó chẳng mấy chốc trởnên nổi tiếng khắp thế giới. Sparky, mộtcậu bé học hành chậm chạp và luôn bị từchối hết lần này đến lần khác, chẳng aikhác chính là họa sĩ nổi tiếng CharlesSchultz. Ông là cha đẻ của loạt truyệntranh hài hước “Đậu phộng” với nhân vậtlà cậu bé tí hon Charlie Brown đượckhông thể nào thả nổi một con diều vàchưa bao giờ đá một quả banh cho rahồn.

EARL NIGHTINGALE

Page 222: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Em muốn cảm ơncô

Chúng ta ai cũng có những ưu điểm, và

khi được khích lệ, những ưu điểm đó sẽ đemlại thành công đáng kể.

George Adams

Trong tiết học của cô Virginia,

chúng tôi cười khúc khích, thụi lưng nhauthình thịch và bình phẩm sôi nổi về mộttin tức sốt dẻo nhất trong ngày, chẳng hạn

Page 223: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

như cái màu tím kỳ cục trên đôi mắt củaCindy hôm nay. Cô Virginia đằng hắngbảo chúng tôi im lặng, rồi cô cười vàtuyên bố:

“Hôm nay, các em sẽ bắt đầu chọnnghề cho mình.”

Cả lớp, đứa nào cũng ngơ ngác nhìnnhau, chọn nghề ư? Chúng tôi chỉ mớimười ba mười bốn tuổi thôi mà. Cô giáonghĩ gì thế nhỉ?

Bọn trẻ chúng tôi trố mắt nhìncô Virginia. Cô hơi kì quái với cái búitóc sau gáy, và cái miệng lúc nào cũngnhư cười vì hàm răng hô. Thế nên, đáng

Page 224: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

lí phải trân trọng những kỹ năng sư phạmcủa cô, thì tụi học sinh quỷ quái chỉ biếtcười cợt diện mạo của cô mà thôi.

Hơn nữa, chúng tôi cũng không mấythích cô vì cô hay bày vẽ chuyện nàychuyện nọ để ép buộc chúng tôi làm,chẳng hạn như chuyện chọn nghề trongtiết học sáng nay.

Cô nói tiếp với một vẻ mặt rạng rỡ– như thể đây là một nhiệm vụ cao cảnhất mà cô phải thực hiện trong lớp hàngnăm vậy:

“Đúng thế, sớm muộn gì các emcũng phải chọn cho mình một nghề nào

Page 225: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

đó. Để chuẩn bị cho việc chọn nghề, cácem sẽ trả lời bản nghiên cứu các nghềnghiệp mà mình muốn chọn. Mỗi em sẽthực hiện cuộc phỏng vấn một nhân vậtnào đó trong lĩnh vực nghề nghiệp củamình, rồi sau đó báo cáo bằng miệngtrước lớp.”

Tan học, chúng tôi về đến nhà màlòng vẫn còn hoang mang bối rối. Làmsao một đứa trẻ mười ba tuổi biết mìnhcó thể làm nghề gì cơ chứ! Sau khi tựkiểm tra khả năng của mình, tôi đã lọc rađược ba môn: vẽ, ca hát và viết lách.Nhưng kết quả môn vẽ của tôi tệ quá, còn

Page 226: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

mỗi khi tôi cất giọng oanh vàng thì bà chịyêu quý của tôi phải hét lên: “Ối giời ôi,hát với hỏng”. Thế là tôi chỉ còn cáchchọn môn viết văn.

Những tiết học sau đó,cô Virginia thường xuyên kiểm tra chúngtôi. Các em làm tới đâu rồi? Ai đã chọnđược nghề cho mình rồi? Cuối cùng, đứanào cũng chọn được một nghề. Tôi thìchọn nghề viết báo; thế mà chỉ mới nghĩđến việc gặp gỡ và phỏng vấn một nhàbáo, tôi đã lo ngay ngáy.

Tôi khép nép ngồi đối diện anhphóng viên và lí nhí chào. Anh nhìn tôi

Page 227: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

và bảo: “Em có mang theo bút chì haybút mực không?”

Tôi lắc đầu.“Thế còn giấy?”Tôi lại lắc đầu.Chắc chắn anh nhận thấy nỗi nhát

đảm trong tôi, còn tôi thì nhận được lờinhắc nhở quý báu đầu tiên về công việccủa một nhà báo: “Đừng bao giờ, đừngbao giờ quên mang theo một cây viết haytờ giấy phòng khi em cần ghi chép.”

Trong 90 phút sau đó, anh kể cho tôinghe vô số những câu chuyện phạm phápvà các vụ tai nạn. Anh kể rằng anh không

Page 228: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

bao giờ quên được một vụ hỏa hoạnkhủng khiếp đã thiêu chết cả một gia đìnhbốn người. Thậm chí đến bây giờ khinhắc lại, anh vẫn còn nghe thoang thoảngmùi da thịt cháy khét.

Vài ngày sau, bằng trí nhớ, tôi báocáo toàn bộ cuộc phỏng vấn với nhữngcâu chuyện hấp dẫn. Kết quả, tôi đã đạtđược điểm A.

Vào cuối năm học, ấm ứccô Virginia vì cái công việc khó khăn màcô bắt cả lớp phải làm, mấy đứa quậyphá trong lớp bày chuyện trả thù cô. Chờcô đi đến một khúc cua, bọn chúng đã

Page 229: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

ném mạnh một cái bánh vào giữa mặt cô.Tuy chỉ sây sát nhẹ, nhưng tâm lí cô bịtổn thương trầm trọng. Cô đã phải nghỉdạy trong nhiều ngày liền. Khi biếtchuyện, tôi cảm thấy lòng mình quặn đau.Tôi hổ thẹn và nhục nhã thay cho tụi bạncủa tôi, học hành thì chẳng ra gì mà chỉgiỏi tài chọc phá cô giáo.

Nhiều năm sau, tôi đã quêncô Virginia và bài thực tập hướngnghiệp. Hiện nay, tôi đang học đại họcvà chuẩn bị chọn nghề. Ba tôi thì muốntôi theo nghề kinh doanh, một nghề màlúc bấy giờ nhiều người cho là thời

Page 230: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

thượng duy có điều tôi chẳng biết kỹnăng kinh doanh là cái quái gì. Sau đó,nhớ đến cô Virginia cùng ước muốn trởthành một nhà báo của tôi trước đây, tôiliền gọi điện cho ba mẹ.

“Con không chọn nghề kinh doanhđâu ba mẹ ạ”.

Im lặng sững sờ ở đầu dây bên kia.Cuối cùng ba tôi cũng lên tiếng:

“Con định làm nghề gì?”“Viết báo.”Tôi có thể nói ngay là ba mẹ tôi rất

thất vọng, nhưng cũng không ngăn cảntôi. Ba mẹ chỉ khuyến cáo tôi là môi

Page 231: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

trường đó phức tạp như thế nào và tôiphải thận trọng với những cạnh tranhnghề nghiệp ra sao.

Những điều ba mẹ lo lắng quả khôngsai. Nhưng nghề báo đã thấm vào máuthịt tôi rồi. Làm báo là cơ hội được tựdo tiếp xúc với những người hoàn toànxa lạ để tìm hiểu về những gì đang diễnra, học cách đặt những câu hỏi để cóđược những câu trả lời liên quan đếnnghề nghiệp và cả bản thân của mình. Vìthế tôi rất tự tin.

Trong 12 năm qua, có lúc tôi khôngtin được mình đã thành công đến thế, tôi

Page 232: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

viết đủ thứ, từ những vụ giết người chođến tai nạn máy bay, và nói cho cùng,viết báo đích thực là sở trường của tôi.Tôi cũng thích viết về những khoảnhkhắc bi thảm và yên bình trong cuộcsống, bởi vì tôi nhận thấy điều đó ítnhiều cũng giúp ích cho bạn đọc.

Một hôm, khi nhận được một cúđiện thoại xin gặp để phỏng vấn, bỗngdưng bao kỷ niệm cũ ùa về trong tôi, vàtôi nhận ra rằng nếu không nhờ côVirginia, chắc hẳn tôi đã không ngồi ởvăn phòng này.

Có thể cô Virginia không hề biết

Page 233: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

rằng, nếu không có sự giúp đỡ của cô, thìchắc chắn tôi sẽ không trở thành một nhàbáo - nhà văn. Lúc này chắc hẳn tôi đangquay cuồng trong cái thế giới kinh doanh,với những tính toán bủa vây hết ngày nàyqua ngày khác. Tôi lại nghĩ về các bạntrong lớp, không biết họ đã thu hoạchđược gì qua bài học hướng nghiệp củacô.

Người ta thường hỏi tôi: “Tại saocô lại chọn nghề báo?”

“À, anh thấy đấy, tất cả là nhờ côgiáo Virginia của tôi…”, tôi luôn bắt đầucâu trả lời của mình như vậy trong nỗi

Page 234: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

ước mong giá như tôi có cơ hội cảm ơncô.

Tôi tin rằng bất kì ai, khi hồi tưởngthời còn cắp sách đến trường, ắt hẳncũng bắt gặp một hình ảnh giống như côgiáo Virginia của chúng tôi. Cô đã giúpchúng tôi định hình ước mơ của mình màkhông được đền đáp. Ấy vậy mà chúngtôi luôn bày trò nghịch ngợm khiến cô ấybuồn lòng. Phải chi chúng tôi biết cámơn và xin lỗi cô đúng lúc, để không baogiờ phải hối tiếc.

DIANA L. CHAPMAN

Page 235: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Theo đuổigiấc mơ

Trong những giờ phút đen tối nhất thì

tâm hồn lại được tiếp thêm nguồn sinh lực vàsức mạnh để tiếp tục chịu đựng sự thử thách.

Heart Warrior Chosa

“Điều đó có thật không, hay thầy chỉ

viết nó lên bảng tin lớp vì nó có vẻ hấpdẫn thôi?”

“Thật cái gì chứ?”, tôi hỏi mà không

Page 236: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

ngước nhìn lên.“Cái câu mà thầy viết đó: Nếu bạn

nghĩ về nó và tin nó thì bạn có thể đạtđược nó.”

Lúc này, tôi mới ngước nhìn ngườinói, thì ra đó là Paul, một trong nhữnghọc sinh mà tôi mến nhất, nhưng lại hoàntoàn không phải là một trong những họcsinh giỏi nhất của tôi. Tôi nói:

“À, thế này Paul ạ, tác giả của câunói này là Napoleon Hill. Ông đã nghiệmra điều này sau nhiều năm tìm hiểu cuộcđời của những nhân vật nổi tiếng. Ông đãphát hiện rằng ai cũng có ý niệm, chỉ có

Page 237: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

điều ý niệm đó được thể hiện bằng nhiềucách khác nhau. Nhà văn Jules Verne lạinói một cách khác: Bất cứ điều gì mà tríóc một người có thể tưởng tượng ra, thìtrí óc của một người khác cũng có thểnghĩ ra.”

Paul hỏi bằng một giọng sôi nổikhiến tôi phải lưu tâm hơn:

“Ý thầy là nếu em có một ý tưởng vàtin vào ý tưởng đó, thì em có thể thựchiện được?”

“Theo những gì mà thầy đã thấy vàđã đọc, thì đó không phải là một lýthuyết suông, mà là một sự thật lịch sử,

Page 238: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Paul à.”Paul đút hai tay vào túi quần hiệu

Levi’s và bước chầm chậm quanh phòng.Sau đó em quay lại và nhìn tôi bằng ánhmắt kiên nghị:

“Thưa thầy, em lúc nào cũng là mộthọc sinh dưới trung bình, và em biết rằngsau này em sẽ phải trả giá cho điều đó.Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu em nghĩ và tinrằng em là một học sinh giỏi,… rằng emthậm chí cũng có thể đạt được danh hiệuđó?”

“Được thôi Paul, nhưng em nên nhớrằng nếu em thật sự tin thì em phải hành

Page 239: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

động để đạt được điều đó. Thầy tin rằngtrong em có một nghị lực mạnh mẽ, vàmột khi em biết kết hợp, chắc chắn em cóthể làm được những chuyện tốt đẹp để tựgiúp mình.”

“Em chưa hiểu, kết hợp nghĩa làsao?”, Paul hỏi.

“Về thực chất, Paul à, Chúa chỉ chochúng ta củi, còn chính chúng ta mới làngười đánh diêm.”

Sau phút im lặng đầy nghi ngờ, Paulnói: “Vâng thưa thầy, em sẽ là ngườiđánh diêm. Đến cuối học kỳ này, em sẽlà một học sinh loại B cho thầy xem.”

Page 240: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Lúc đó đã là tuần thứ năm của họckỳ, và trong lớp tôi, Paul là một học sinhloại D.

“Đó là một ngọn núi cao đấy Paul,nhưng thầy tin chắc rằng em sẽ leo đếnđỉnh trong thời gian ngắn nhất.” Cả haithầy trò tôi cùng cười và em xin phép điăn trưa.

Trong 12 tuần lễ tiếp theo, Paul đãcho tôi một kinh nghiệm hứng thú nhấttrong nghề giáo của tôi. Em đã thể hiệnđức tính cầu tiến của mình một cách sắcsảo “Thật cái gì chứ?”, tôi hỏi mà khôngngước nhìn lên.

Page 241: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

“Cái câu mà thầy viết đó: Nếu bạnnghĩ về nó và tin nó thì bạn có thể đạtđược nó.”

Lúc này, tôi mới ngước nhìn ngườinói, thì ra đó là Paul, một trong nhữnghọc sinh mà tôi mến nhất, nhưng lại hoàntoàn không phải là một trong những họcsinh giỏi nhất của tôi. Tôi nói:

“À, thế này Paul ạ, tác giả của câunói này là Napoleon Hill. Ông đã nghiệmra điều này sau nhiều năm tìm hiểu cuộcđời của những nhân vật nổi tiếng. Ông đãphát hiện rằng ai cũng có ý niệm, chỉ cóđiều ý niệm đó được thể hiện bằng nhiều

Page 242: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

cách khác nhau. Nhà văn Jules Verne lạinói một cách khác: Bất cứ điều gì mà tríóc một người có thể tưởng tượng ra, thìtrí óc của một người khác cũng có thểnghĩ ra.”

Paul hỏi bằng một giọng sôi nổikhiến tôi phải lưu tâm hơn:

“Ý thầy là nếu em có một ý tưởng vàtin vào ý tưởng đó, thì em có thể thựchiện được?”

“Theo những gì mà thầy đã thấy vàđã đọc, thì đó không phải là một lýthuyết suông, mà là một sự thật lịch sử,Paul à.”

Page 243: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Paul đút hai tay vào túi quần hiệuLevi’s và bước chầm chậm quanh phòng.Sau đó em quay lại và nhìn tôi bằng ánhmắt kiên nghị:

“Thưa thầy, em lúc nào cũng là mộthọc sinh dưới trung bình, và em biết rằngsau này em sẽ phải trả giá cho điều đó.Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu em nghĩ và tinrằng em là một học sinh giỏi,… rằng emthậm chí cũng có thể đạt được danh hiệuđó?”

“Được thôi Paul, nhưng em nên nhớrằng nếu em thật sự tin thì em phải hànhđộng để đạt được điều đó. Thầy tin rằng

Page 244: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

trong em có một nghị lực mạnh mẽ, vàmột khi em biết kết hợp, chắc chắn em cóthể làm được những chuyện tốt đẹp để tựgiúp mình.”

“Em chưa hiểu, kết hợp nghĩa làsao?”, Paul hỏi.

“Về thực chất, Paul à, Chúa chỉ chochúng ta củi, còn chính chúng ta mới làngười đánh diêm.”

Sau phút im lặng đầy nghi ngờ, Paulnói: “Vâng thưa thầy, em sẽ là ngườiđánh diêm. Đến cuối học kỳ này, em sẽlà một học sinh loại B cho thầy xem.”

Lúc đó đã là tuần thứ năm của học

Page 245: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

kỳ, và trong lớp tôi, Paul là một học sinhloại D.

“Đó là một ngọn núi cao đấy Paul,nhưng thầy tin chắc rằng em sẽ leo đếnđỉnh trong thời gian ngắn nhất.” Cả haithầy trò tôi cùng cười và em xin phép điăn trưa.

Trong 12 tuần lễ tiếp theo, Paul đãcho tôi một kinh nghiệm hứng thú nhấttrong nghề giáo của tôi. Em đã thể hiệnđức tính cầu tiến của mình một cách sắcsảo khi đặt những câu hỏi rất thông minh.Em hình thành một ý thức kỉ luật qua tácphong và động cơ học tập. Dần dần, kết

Page 246: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

quả học tập của em tiến bộ thấy rõ, emđã được tuyên dương và ai cũng thấyrằng lòng tự trọng của em đã định hình.Chuyện chưa từng xảy ra là các học sinhtrong lớp bắt đầu nhờ em giúp đỡ. Giữacác em đã xuất hiện một thứ tình cảmthân thiết nồng ấm và tin cậy.

Cuối cùng thì em đã chiến thắng.Vào một buổi chiều thứ sáu, khi chấmbài môn Hiến pháp trong kỳ thi cuối họckì, tôi đã xem bài làm của Paul thật lâutrước khi cầm bút đỏ chuẩn bị cho điểm.Tôi chưa bao giờ phải dùng đến cây viếtấy. Đó là một bài làm xuất sắc, điểm A+

Page 247: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

đầu tiên của em. Ngay lập tức, tôi cộngtất cả điểm số của Paul và chia trungbình. Thật bất ngờ, điểm trung bình củacậu là A/B. Paul đã leo lên đến đỉnh núicủa mình chỉ trong vòng bốn tuần màthôi. Tôi lập tức gọi cho các đồng nghiệpđể báo tin vui này.

Sáng thứ bảy, trong tâm trạng thậthân hoan, tôi lái xe đến trường để tậptiếp vở kịch Theo đuổi giấc mơ do tôiđạo diễn. Đến bãi đậu xe tôi ngạc nhiênthấy Kathy – diễn viên hay nhất của vởkịch và là một trong những người bạn tốtnhất của Paul – đã chờ tôi ở đó, nước

Page 248: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

mắt đầm đìa trên má. Ngay khi tôi vừamở cửa xe bước ra, cô bé liền chạy vềphía tôi, gần như ngã vào người tôi trongdáng vẻ đau đớn cùng cực, và nức nở kểcho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.

Paul đến chơi nhà một người bạn vàcùng với chúng bạn vào nhà kho săm soinhững khẩu súng đã “lấy hết đạn.” Và rồinhư bao đứa con trai khác, chúng đãchơi trò cảnh sát bắt quân gian. Một đứachĩa khẩu súng đã “lấy hết đạn” vào đầuPaul và bóp cò. Paul ngã xuống vì mộtviên đạn còn sót lại trong nòng súng.

Sáng thứ hai, một giám thị bước vào

Page 249: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

lớp với bảng thông báo “gạch tên” Paul.Trên bảng thông báo này có một ô trốngnằm kế dòng cột có chữ “sách” để giáoviên cho biết có giữ những bài kiểm tracủa cậu hay không, và kế cái ô trống cóchữ “điểm” là dòng chữ “không cầnthiết.”

“Tôi không cho như thế,” tôi tự nghĩkhi ghi một chữ B màu đỏ thật to vào cáiô trống đó. Tôi đã quay mặt vào bảng đểcác em khác không thấy tôi đang khóc.Điểm số mà Paul mơ ước đang nằm trênbảng điểm; quần áo mới được mua bằngtiền đi giao báo buổi sáng vẫn còn nằm

Page 250: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

trong tủ; bạn bè, bằng khen, phần thưởngmôn bóng đá của em vẫn còn đó,nhưng… Paul đã đi xa. Tại sao?

Có một điều an ủi trong nỗi đaubuồn tột cùng này là mọi người trở nênkhiêm tốn đến mức ai cũng nhớ lời hứacủa Paul, và dường như em chưa bao giờlìa xa chúng tôi.

“Hãy xây thêm nhiều tòa lâu đàitráng lệ nữa đi, hỡi tâm hồn của tôi.” Lờithơ cổ đó làm tôi xúc động nhận ra rằngPaul đã để lại nhiều thứ khi ra đi. Nướcmắt bắt đầu ráo và nụ cười lại xuất hiệntrên môi khi tôi tưởng như Paul vẫn còn

Page 251: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

hiện diện đâu đây. Em vẫn đang suy nghĩ,vẫn tin tưởng và sẽ đạt được điều mìnhmong muốn với niềm đam mê học hỏi,tính kỷ luật, ý thức định hướng và lòng tựtrọng. Đó chính là tòa lâu đài vô hìnhcủa tâm hồn mà hiện giờ chúng tôi đangnhận được.

Paul đã để lại cho chúng tôi một tàisản vô cùng quý giá. Lúc đang ở bênngoài nhà thờ vào ngày tang lễ của Paul,tôi tập hợp đội kịch lại và thông báorằng ngày mai buổi tập kịch sẽ được tiếptục. Để tưởng nhớ đến Paul cùng niềm tinvà sự cố gắng của em, chúng tôi lại một

Page 252: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

lần nữa theo đuổi những giấc mơ.JACK SCHLATTER

Page 253: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

5

CHẤT LIỆU BỀN BỈ

Trải qua những sự việc đáng sợ,bạn có thêm nghị lực, lòng can đảm và

sự tự tin. Nhưng rồi bạn có thể tựnhủ: “Mình đã sống qua nỗi sợ hãi

này, nên mình có thể chịu đựng điềusắp xảy đến”.

Eleanor Roosevelt

Page 254: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại
Page 255: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Cơn ác mộng từmột ly bia

Có một giao lộ nhỏ bên hông xa lộ

128, gần thị trấn Boonville. Nếu biết nói,giao lộ này sẽ kể cho các bạn nghe mộtcâu chuyện buồn:

Cách đây bảy năm, anh Michael củatôi đến chơi ở một trang trại của ngườibạn. Họ bàn với nhau ra ngoài ăn tối. Joecũng đến và xung phong lái xe – sau khi

Page 256: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

đã uống có mỗi một ly bia.Chiếc xe chở bốn người trong tâm

trạng vui sướng rẽ sang xa lộ lộng gió.Không ai biết mình đang đi đâu. Bấtthình lình, xe của họ lạc tay lái qua lànđường ngược chiều, đâm sầm vào mộtchiếc xe đang lao đến.

Khi đó, chị em tôi đang ngồi nhàxem một bộ phim hấp dẫn bên lò sưởiấm áp. Sau đó chúng tôi đi ngủ. Lúc 2giờ sáng, một nhân viên cảnh sát đánhthức mẹ tôi dậy để báo một tin kinhkhủng, Michael đã chết.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy trong

Page 257: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

tiếng khóc của mẹ và chị. Tôi hoangmang, ngơ ngác, đưa tay dụi đôi mắt vẫncòn ngái ngủ. “Chuyện gì vậy mẹ?”, tôihỏi. Mẹ hít một hơi thật sâu rồi nói:“Con lại đây…”

Đó là khởi đầu cho một hành trìnhvô định mệt mỏi và đầy đau buồn. Khinhắc lại ngày ấy, tôi thấy tim mình vẫncòn nhói đau.

Kể lại câu chuyện này, tôi chỉ muốnnhắc bạn phải cân nhắc trước khi đi nhờxe của người đã uống bia rượu – dù chỉmột ly.

Joe phải nhận bản án ngộ sát. Tuy

Page 258: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

nhiên hình phạt nặng nề nhất đối với anhlà nỗi ân hận suốt đời về những hậu quảdo mình gây ra. Gia đình tôi không baogiờ nguôi ngoai nỗi đau và suốt đời chịunỗi ám ảnh của cơn ác mộng, tại cái giaolộ nhỏ bên hông xa lộ 128.

CHRIS LADDISH, 13 TUỔIKính dâng hương hồn

anh MICHAEL LADDISH

Page 259: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Tôi chưa sống hếttuổi đời

Tôi là một nhà thống kê. Hiện giờ

nỗi đau đớn đang cào xé tâm trí tôi, nỗicô đơn đang giày vò tâm hồn tôi. Tôimong chờ một sự đồng cảm nhưng khôngcó ai để chia sẻ. Tôi thấy hàng ngànngười khác với thân thể cũng bị sứt sẹonham nhở như tôi vậy. Mỗi người mangmột con số và được xếp theo nhóm. Tôi

Page 260: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

được xếp vào nhóm mang tên “tử thươngdo tai nạn giao thông.”

Ngày tôi chết là một ngày phải đếntrường như thường lệ. Bây giờ tôi mớithấy tiếc vì đã không đi xe buýt! Tôi nhớmình đã lén mẹ lái xe đến trường với lílẽ tự biện hộ “Lái xe là chuyện nhỏ, đứanào bằng tuổi mình cũng lái xe được kiamà”. Khi tiếng chuông tan học lúc 2 giờ50 chiều vang lên, tôi quẳng sách vở vàotủ cá nhân. Được rảnh rỗi đến tận sángmai cơ mà! Tôi lao ra bãi đậu xe, hứngthú với ý nghĩ được làm chủ chiếc xe củachính mình. Tôi chẳng màng đến chuyện

Page 261: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

tai nạn có thể xảy ra. Thật là ngu ngốc –tôi lao xe hết tốc độ trong nỗi vui sướngcủa một con chim sổ lồng. Điều cuốicùng tôi còn nhớ là đã qua mặt một bàlão đang chạy xe với tốc độ còn thua cảrùa bò. Bỗng tôi nghe một tiếng va chạmdữ dội và cảm nhận một cú xóc nẩyngười. Kính và các mảnh sắt văng tungtóe. Cả người tôi đổ nhào và dường nhưnổ tung ra từng mảnh. Tôi nghe mình hétlên một tiếng khủng khiếp.

Bỗng nhiên, tôi tỉnh giấc. Vắng lặngquá. Một viên cảnh sát đang đứng phíatrên đầu tôi, một bác sĩ đứng bên cạnh.

Page 262: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Người tôi dập nát. Máu me bê bết.Những miếng kính vỡ cắm khắp người.Thật lạ là tôi chẳng cảm thấy đau đớn gìcả . Này, đừng có phủ khăn trắng lênngười tôi nhé. Tôi không thể chết đượcđâu. Tôi chỉ mới 17 tuổi thôi mà. Tốinay tôi còn có một cuộc hẹn nữa đó. Cảmột tương lai tươi sáng đang tôi phíatrước đấy. Tôi chưa sống hết đời nêntôi không thể chết được đâu.

Sau đó tôi được đặt vào một ngăn tủkéo chờ người thân đến nhận diện. Saogia đình tôi lại phải gặp tôi trong hoàncảnh như thế này nhỉ? Tại sao tôi buộc

Page 263: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

phải chứng kiến cảnh mẹ tôi đối diện vớithử thách nghiệt ngã nhất trong đời? Cònba tôi thì bỗng dưng trông già khọm hẳn.Ba đau đớn nói với nhân viên trực:“Đúng, cháu là con tôi.”

Đám tang của tôi được cử hành ngaysau đó. Tôi thấy tất cả bà con họ hàng vàbạn bè đi ngang quan tài để nhìn tôi lầncuối bằng những đôi mắt u buồn tiếcthương. Một vài đứa bạn gái nắm lấy taytôi và khóc rấm rứt.

Ai đó, xin hãy làm ơn đánh thức tôidậy và mang tôi ra khỏi đây đi. Tôikhông thể chịu nổi khi nhìn thấy ba mẹ

Page 264: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

đau đớn suy sụp như thế. Ông bà của tôicũng vì quá đau buồn mà không thể bướcđi được. Anh chị của tôi thì thẫn thờbước đi như xác không hồn. Tất cả mọingười, và ngay chính tôi không thể tinđiều này lại xảy ra.

Xin làm ơn đừng chôn tôi, tôi chưachết đâu! Tôi còn có một cuộc đời dàivà bao nhiêu việc phải làm. Tôi muốnđược chạy nhảy và vui chơi, tôi muốnnhảy múa và ca hát. Xin làm ơn đừngbỏ tôi vào trong lòng đất lạnh! Con vanngài, Chúa thiêng liêng, nếu ngài chocon một cơ hội nữa, con sẽ đi xe buýt

Page 265: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

và chỉ lái xe khi đủ tuổi. Tất cả nhữnggì con muốn là một cơ hội nữa. Xin hãylàm ơn đi, Chúa của con, vì con chỉ mới17 tuổi thôi mà.

JOHN BERRIO

Page 266: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Em sẽ giànhđược huy chương vàng Vào mùa xuân năm 1995, tôi được

mời đến nói chuyện với học sinh tại mộttrường trung học. Khi chương trình kếtthúc, ông hiệu trưởng hỏi tôi có muốnđến thăm một học sinh có hoàn cảnh đặcbiệt không. Em ấy không đi học nữa vìmắc bệnh hiểm nghèo, nhưng thiết thamong được gặp tôi. Thế là tôi đã đồng ý.

Page 267: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Trên chặng đường chín dặm lái xeđến nhà Matthew, tôi biết thêm một vàiđiều về em. Em bị bệnh loạn dưỡng cơ.Khi mới chào đời, các bác sĩ dự đoánem không thể sống quá năm tuổi, sau đóhọ lại thông báo rằng em không thể sốngqua tuổi lên mười. Lúc gặp tôi em đãmười ba tuổi, và điều tôi muốn biết hơncả chính là sức chiến đấu cừ khôi củaem. Em muốn gặp tôi vì tôi là một vậnđộng viên cử tạ cường tráng đoạt huychương vàng, biết nỗ lực vượt qua mọitrở ngại để theo đuổi những ước mơ.

Tôi đã nói chuyện với Matthew

Page 268: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

hàng giờ liền. Thay vì phàn nàn “Tại saoem phải chịu cảnh bệnh tật đau đớnnày?”, em chỉ nói về chiến thắng, vềnhững giấc mơ. Em không khi nào thanphiền về chuyện bị các bạn cùng lớpchọc ghẹo vì dáng vẻ oặt ẹo bệnh hoạncủa em, mà chỉ bày tỏ niềm hy vọng cómột ngày được cử tạ cùng với tôi.

Sau cuộc trò chuyện, tôi mở vali lấyra chiếc huy chương vàng đầu tiên củamình và quàng vào cổ em. Tôi bảo emcòn mạnh mẽ hơn cả một nhà vô địch vàbiết nhiều hơn cả tôi về việc làm thế nàovượt qua trở ngại để đi đến thành công.

Page 269: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Em nhìn vào tấm huy chương một lúc, rồigỡ nó ra và trao lại cho tôi. Em nói:“Anh Rick này, anh là một nhà vô địch.Chiếc huy chương này là của anh. Mộtngày nào đó, khi em tham gia Thế vậnhội và giành huy chương vàng, em sẽkhoe với anh.”

Mùa hè năm ngoái, tôi nhận được láthư của cha mẹ Matthew thông báo emđã qua đời. Họ gửi kèm lá thư em đã viếtcho tôi vài ngày trước đó.

Anh Rick thân mến,Mẹ bảo em nên viết cho anh một lá

thư cảm ơn vì chuyến viếng thăm đặc

Page 270: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

biệt của anh. Em cũng muốn báo choanh biết là các bác sĩ bảo em khôngcòn sống được mấy ngày nữa. Em cảmthấy khó thở và xuống sức nhanh quá,nhưng em vẫn cố gắng cười với hết khảnăng của mình. Em biết là em sẽ khôngbao giờ khỏe như anh và chúng ta sẽkhông bao giờ có cơ hội cùng nhau cửtạ nữa.

Em đã nói với anh là một ngày nàođó em sẽ tham gia Thế vận hội và giànhhuy chương vàng. Bây giờ em đã khôngcòn cơ hội thực hiện ước mơ đó, nhưngem vẫn là nhà vô địch, và Chúa cũng

Page 271: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

biết điều đó. Ngài biết em không phảilà người bỏ cuộc, và khi em về đếnthiên đường, Chúa sẽ thưởng cho emchiếc huy chương vàng, lúc đó em sẽkhoe với anh. Cám ơn tình cảm anhdành cho em.

Bạn của anh,Matthew

RICK METZGER

Page 272: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

6

TẠO RA SỰ KHÁC BIỆT

Những cơ hội lớn lao để giúp đỡmọi người thì hiếm khi xuất hiện,nhưng trong cuộc sống hàng ngày

xung quanh ta vẫn có những cơ hộinho nhỏ.

Sally Koch

Page 273: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Lớp học cam kếtnăm 2000

Năm học lớp chín, tôi là hội trưởng

hội học sinh của trường trung học ErwinởAsheville, bang North Carolina. Đâyquả thật là một vinh dự vì trong trườngcó đến hơn 1.000 học sinh. Cuối năm, vìcả lớp tôi đều được lên lớp mười, nêntôi được chọn để đọc bài phát biểu trongbuổi lễ tổng kết. Công việc này đòi hỏi

Page 274: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

nhiều cố gắng vì những lời phát biểu cảmtưởng không thể sơ sài như mọi lần.Chúng tôi là lớp học sinh của năm 2000,vì thế tôi muốn bài phát biểu của mìnhcũng phải đặc biệt như chúng tôi vậy.

Nhiều đêm sau đó, tôi nằm trằn trọcsuy nghĩ về bài phát biểu. Có nhiều ýnghĩ thoáng qua trong đầu, nhưng tôikhông hài lòng và tiếp tục vắt óc nghĩ ranhững gì có liên quan đến tất cả bạn bècủa tôi. Một đêm nọ, tôi chợt nghĩ ra mộtý. Trường trung học Erwin có tỷ lệ họcsinh bỏ học cao nhất nước. Còn mục tiêunào tốt hơn là tất cả học sinh lớp tôi

Page 275: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

không bỏ học nửa chừng? Tôi phải làmgì để lớp tôi trở thành lớp trung học phổthông đầu tiên trong lịch sử hệ thốngtrường công lập, có 100% học sinh tốtnghiệp? Mọi người có quan tâm đến điềunày không?

Bài phát biểu của tôi trong lễ tốtnghiệp trung học cơ sở chỉ kéo dài có 12phút, nhưng hiệu quả thì thật khó tin. Khitôi đưa ra lời thách thức với các bạncùng trường rằng, chúng tôi hạ quyết tâmtốt nghiệp phổ thông 100%, thì tất cả mọingười, từ thầy cô cho đến phụ huynh đềuvỗ tay tán thưởng nồng nhiệt. Tôi tiếp tục

Page 276: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

đưa ra những tiêu chuẩn cụ thể, mà bấtcứ học sinh nào cũng có thể đạt được vàkhi kết thúc bài phát biểu, mọi ngườiđồng loạt đứng dậy nhiệt liệt hoan hô.Tôi cố gắng tỏ ra điềm tĩnh dù xúc độngđến chảy nước mắt. Tôi không thể ngờrằng sáng kiến của mình lại được hưởngứng đến như vậy.

Trong suốt mùa hè, tôi làm việc cậtlực để xây dựng một chương trình nhằmthực hiện lời cam kết tốt nghiệp phổthông. Tôi được mời phát biểu trong cáccâu lạc bộ học tập của thành phố. Tôi tìmmột vài đứa bạn cùng chí hướng để bàn

Page 277: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

bạc, rồi gặp thầy hiệu trưởng trườngtrung học Erwin trình bày kế hoạch“Quản lý việc bỏ học giữa chừng” nhằmgiúp đỡ những học sinh gặp khó khăntrong quá trình học tập. Tôi xin phép thầythiết kế một kiểu áo sơ mi đặc biệt đểbán kiếm tiền xuất bản một cuốn danh bạcho lớp. Sau đó tôi lại đề nghị thầythưởng cho chúng tôi một bữa tiệc nhỏđể ăn mừng nếu như suốt cả một học kỳkhông có học sinh nào bỏ học.

Thầy hiệu trưởng đồng ý ngay:“Thầy sẽ cho các em nhiều hơn thế nữa,cứ sau một kỳ đánh giá thầy sẽ tổ chức

Page 278: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

cho các em một bữa tiệc nếu không cóem nào bỏ học.” Lời hứa thật hấp dẫn,bởi vì cứ sáu tuần là một kỳ đánh giá,tức chỉ có 30 ngày đi học mà thôi. Kếhoạch bắt đầu diễn tiến tốt đẹp.

Trong mùa hè, nhiều nơi biết đến kếhoạch của chúng tôi. Tôi xuất hiện trênđài truyền thanh và truyền hình địaphương, có một tờ báo còn yêu cầu tôiviết bài cho chuyên mục khách mời. Tôicũng nhận nhiều cuộc điện thoại từ khắpnơi gọi đến. Chẳng hạn cuộc gọi từ đàiCBS News ở New York cho biết, mộtchuyên gia nghiên cứu giáo dục của đài

Page 279: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

đã đọc được bài báo của tôi và muốngiới thiệu lớp chúng tôi trong chươngtr ình 48 Giờ của họ. Ken Hamblin,người phụ trách chương trình trò chuyệntrên đài phát thanh quốc gia, cho biết sẽgiới thiệu chúng tôi trong chươngtr ì nh Ken Hamblin nói chuyện vớingười Mỹ vào tháng tám tới đây. Ôngmời tôi xuất hiện trong buổi phát sóngcủa ông để giới thiệu cho cả nước biếtvề những cam kết của chúng tôi. Thật làthú vị, chỉ mới đi những bước đầu tiênmà chúng tôi đã gây được tiếng vang trênkhắp cả nước.

Page 280: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Khi tôi viết câu chuyện này, cuộchành trình của chúng tôi chỉ mới trải quađược 12 tuần. Những lời cam kết củachúng tôi được treo ngoài tiền sảnh, đốidiện văn phòng thầy hiệu trưởng. Trướcbản cam kết, nhà trường đặt một chiếcthùng lớn bằng thủy tinh có gắn mộtmiếng kim loại vẽ hình chiếc đồng hồ cátthật to. Trên đỉnh chiếc đồng hồ đó có720 cục nam châm tròn tượng trưng chosố ngày đi học. Chúng tôi cũng đã thànhlập một tổ “Quản lý việc bỏ học giữachừng” để theo dõi chiếc đồng hồ cát.Mỗi ngày họ chuyển một cục nam châm

Page 281: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

từ trên đỉnh xuống đáy chiếc đồng hồ.Điều này giúp lớp tôi có thể theo dõiđược tiến độ thực hiện chương trình. Giờđây đã có 60 cục nam châm được dờixuống đáy và chúng tôi đã được thưởngbuổi tiệc thứ hai. Thật là thú vị khi theodõi việc di chuyển các cục namchâm này.

Cuộc hành trình ba năm đầy khókhăn chỉ mới bắt đầu, nhưng chúng tôi đãtạo được một ảnh hưởng quan trọng.Năm ngoái, vào cuối kỳ đánh giá thứ hai,đã có 13 học sinh bỏ học năm đầu tiêncủa bậc phổ thông. Thế mà năm nay,

Page 282: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

cũng cùng thời điểm đó, không có họcsinh nào bỏ học.

Các nhà doanh nghiệp thì quan sátxem liệu một chương trình hoàn toàn dobọn nhóc điều hành có thể làm được việcgì, và họ ủng hộ chúng tôi hết sức nhiệttình. Nhiều ngân hàng, nhà buôn xe hơi,cửa hàng trang trí nội thất, nhà hàngv.v… đã giảm giá cho chúng tôi khichúng tôi đưa thẻ “Quản lý việc bỏ họcgiữa chừng” của mình ra. Một số ngườicòn tặng cả Công trái Quốc gia và hànghóa để chúng tôi làm phần thưởng chonhững học sinh ủng hộ chương trình.

Page 283: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

“Lớp học Cam kết năm 2000” củaTrường Trung học Erwin mong muốn tạomột tiền đề để các lớp học khác thựchiện được một chương trình như thế. Nếu100% học sinh của lớp học năm 2000 tốtnghiệp phổ thông, đứng đầu trong cảnước, thì có đáng nể không? Có thể lắmchứ!

JASON SUMMEY, 15 TUỔI

Page 284: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Hãy mở ngọn đèncủa bạn lên

Hơn ba mươi năm trước, tôi học lớp

mười một tại một trường trung học lớn ởnam California. Cả cái khối 3.200 họcsinh là một sự pha trộn các chủng tộckhác nhau, vì thế môi trường học tập trởnên rất phức tạp. Việc học sinh đếntrường mang theo dao, ống sắt, dây xích,bàn tay sắt, và lâu lâu còn có súng ngắn

Page 285: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

tự chế, là chuyện bình thường. Tụ tậpbăng nhóm và đánh nhau thì xảy ra nhưcơm bữa.

Mùa thu năm 1959, sau trận bóngđá, tôi và cô bạn gái rời khán đài. Khibước xuống lối đi bên hông chật kínngười, có ai đó đằng sau đá vào chân tôi.Quay lại, tôi nhận ra đó là một tên lưumanh mang bàn tay sắt. Mặc dù tôi chẳnghề có thái độ hoặc hành động khiêukhích, bàn tay sắt của hắn vẫn giáng chotôi một cú đấm bất ngờ khiến sống mũitôi gãy ngay lập tức. Không chỉ có thế.Cả một nhóm lưu manh mười lăm đứa

Page 286: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

bao vây ngay lấy tôi và một trận mưanắm đấm đổ xuống người tôi. Kết quả,tôi bị chấn thương trầm trọng. Chấnthương sọ não. Xuất huyết trong. Giảiphẫu. Bác sĩ bảo chỉ cần thêm một cúđánh vào đầu nữa thôi là tôi không còncơ hội sống sót. May mắn thay, chúngkhông động đến bạn gái tôi.

Sau khi tôi bình phục, một vài đứabạn bàn với tôi: “Hãy đi tìm ngay bọnnhóc đó! Phải ăn miếng trả miếng chứ!”Một phần trong tôi nói: “Phải đó! Khôngthể chọn lựa hành động nào khác ngoàitrả thù.” Nhưng một phần khác lại do dự.

Page 287: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Trả thù không phải là cách giải quyếtđúng đắn. Lịch sử đã bao lần chứng minhrằng lấy oán báo oán thì oán oán chồngchất. Chúng ta cần làm một điều gì đókhác hẳn để chấm dứt tình trạng ân oánkéo dài này.

Tôi và một số nhóm học sinh khácchủng tộc đã thành lập một tổ chức mangtên “Ủy ban huynh đệ”, nhằm tạo các mốiquan hệ thân thiện giữa các chủng tộckhác nhau. Thật đáng kinh ngạc khi cónhiều học sinh tỏ ra quan tâm đến tươnglai đầy hứa hẹn này. Nhưng để thực hiệnđược mục tiêu đề ra, “Ủy ban huynh đệ”

Page 288: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

cũng gặp nhiều trở ngại vì một số họcsinh, và phụ huynh ra sức chống lại cái ýtưởng giao lưu văn hóa này. Mặc dầuvậy, ngày càng có nhiều người tham giavào hoạt động của chúng tôi với nỗ lựctạo ra một thay đổi lớn.

Hai năm sau, tôi trúng cử chức hộitrưởng hội học sinh. Tôi đã thắng hai đốithủ nặng kí: một là người hùng môn bóngđá và một là “anh cả trong sân trường”.Phần lớn trong số 3.200 học sinh đều ủnghộ tôi thực hiện chương trình thay đổimôi trường học đường. Tôi không dámnói rằng, vấn đề phân biệt chủng tộc đã

Page 289: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

hoàn toàn được giải quyết. Nhưng tất cảnhững gì chúng tôi làm đã tạo một bướctiến quan trọng trong việc bắc nhữngnhịp cầu giao lưu văn hóa giữa cácchủng tộc, cách làm thế nào để tròchuyện và tạo mối quan hệ thân thiệngiữa các nhóm chủng tộc khác nhau, giảiquyết những bất đồng mà không cần phảidùng bạo lực và tạo dựng niềm tin lẫnnhau trong những hoàn cảnh khó khănphức tạp nhất. Kết quả thật đáng kinhngạc khi một cộng đồng hỗn hợp đã cóchung một “tiếng nói”!

Bị nhóm lưu manh tấn công trong

Page 290: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

những năm học phổ thông là một tai nạnnghiêm trọng trong đời tôi. Tuy nhiên,những gì học được từ việc “lấy chí nhânthay cường bạo” đã cho tôi thêm nghịlực. Thế mới biết đem ánh sáng củachúng ta soi rọi vào thế giới tối tăm củakẻ khác sẽ tạo nên một sự khác biệt bấtngờ.

ERIC ALLENBAUGH

Page 291: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Hành độngdũng cảm Mọi học sinh ở trường trung học phổ

thông Monroe đã chứng kiến chuyện ấy.Nhưng không ai sẵn lòng ra tay. Khôngmột ai.

Giờ cơm trưa ở trường trung họcphổ thông Monroe luôn luôn diễn ra nhưthế. Khi tiếng chuông chấm dứt tiết họccuối cùng của buổi sáng vang lên, tất cả

Page 292: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

học sinh đều ùa về phía những ngăn tủ cánhân. Sau đó những ai không ăn trưa tạinhà ăn sẽ mang túi đựng cơm trưa củamình đi về phía sân trung tâm. Sân trungtâm là một khoảng sân bê-tông rộng hìnhvuông, không cây cối xung quanh, nằmngay giữa khuôn viên trường. Đó là nơigặp gỡ và ăn uống.

Rất đông học sinh đang tập trungxung quanh sân trung tâm. Nhóm nghiệnthuốc lá ngồi thành hàng ở bìa phía nam.Nhóm mê nhạc rock ngồi kế bên đó. Bênbìa phía đông là những học sinh cùngmàu da. Kế bên là dân mọt sách và học

Page 293: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

giỏi. Dân chơi jockey thì đứng ở phíabắc, kế bên dân lướt sóng. Bọn học sinhthô lỗ ở bìa phía tây. Dân hoạt động xãhội thì ngồi trong nhà ăn. Ai cũng có vịtrí của mình, không có mối quan hệ thânthiện nào giữa các nhóm. Nhưng tìnhhình căng thẳng như thế chỉ diễn ra ở chuvi sân trung tâm vào giờ ăn trưa, cònphía trong sân vẫn yên ổn, vì không aidám đặt chân vào.

Không một học sinh nào ởtrường Monroe dám bước ngang qua sântrung tâm. Muốn đi sang phía sân đốidiện, bọn học sinh phải đi vòng theo chu

Page 294: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

vi sân, vòng qua mọi người để tránhnhững ánh mắt xoi mói. Ai cũng biếtmình phải làm gì.

Rồi đến một ngày đầu xuân nọ, cómột nữ sinh mới chuyển đếntrường Monroe. Đó là Lisa. Khôngnhững chưa rành rẽ về ngôi trường, màthực ra, ngay cái tiểu bang này cũng rấtxa lạ đối với Lisa. Mặc dù tỏ ra dễ gần,nhưng Lisa vẫn chưa làm quen được vớiai, cũng bởi dáng người hơi “quá khổ”,tính hay cả thẹn, và trang phục thì…chẳng hợp mốt tí nào.

Lisa mới được nhận vào trường

Page 295: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

sáng hôm đó và phải tất tả suốt cả buổisáng để tìm cho ra những lớp học củamình. Lisa vào trễ một vài tiết, và hếtsức bối rối. May mà các thầy cô đềuthông cảm cho một học sinh mới dùkhông tỏ ra thân thiện cho lắm. Cũng cóvài thầy bực mình; lớp của họ đã quáđông rồi, bây giờ lại phải nhận thêm họcsinh mới với đủ thứ thủ tục rắc rối.

Nhưng rồi buổi học sáng cũng trôiqua suôn sẻ. Khi nghe tiếng chuông báohết tiết học, Lisa thở phào và nhập vàođám học sinh xô bồ trong hội trường.Lisa len lỏi một cách khó khăn để đi đến

Page 296: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

tủ cá nhân của mình và phải thử đi thử lạimã số khóa đến bốn năm lần thì ổ khóacửa tủ mới chịu bật mở ra. Đứng trướctủ, Lisa quyết định mang theo hết số sáchvở của buổi học chiều khi đi ăn trưa.Lisa nghĩ ăn trưa tại cầu thang cạnh bênlớp học kế tiếp vào buổi chiều thì sẽkhỏi phải mất công quay lại mở tủ mộtlần nữa.

Vì vậy Lisa đã bắt đầu chuyến đi bộdài nhất trong đời mình – đi ngang quasân trường để đến lớp. Bắt đầu là đixuyên qua hội trường. Bước xuống cầuthang. Đi ngang qua bãi cỏ kế tiếp. Băng

Page 297: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

ngang qua vỉa hè. Băng ngang sân trungtâm.

Vừa rảo bước, Lisa vừa đổi tay ômnhững cuốn sách nặng trĩu, để đỡ nặngtay đang cầm phần cơm trưa. Lisa đãmang theo quá nhiều sách; cuốn sách trêncùng cứ chực rơi, khiến cô phải luôndòm chừng, trong khi phải liên tục đổitay, vừa giữ chặt các cuốn sách, vừa lếchthếch bước về phía trước, chẳng màngđến những người xung quanh.

Bỗng dưng Lisa cảm thấy một điềugì đó khác lạ: không khí sân trường bỗngim lặng một cách kỳ quái. Một cảm giác

Page 298: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

kinh hãi không tên bao trùm lấy cô. Dừnglại, cô ngẩng đầu lên.

Hàng trăm cặp mắt đang nhìn trừngtrừng vào Lisa. Có những ánh mắt độcác, đầy căm ghét. Có những ánh mắtkhông chút thương hại. Có những ánh mắtgiận dữ. Lisa chết lặng, choáng váng,điên đảo. Trong óc cô như có tiếng hét“Không! Không! Đừng nhìn tôi như thế!”

Những gì diễn ra tiếp theo khó ai cóthể nói chắc được. Sau này có người nóiLisa để rơi một cuốn sách, nên cô khomngười xuống nhặt chúng lên, và mất thăngbằng. Có người nói Lisa bị vấp chân.

Page 299: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Nhưng chuyện đó xảy ra như thế nào thìđâu có quan trọng gì.

Lisa lết đến vỉa hè, nhưng lại ngãvật ra giữa sân trung tâm.

Sau đó tiếng cười bắt đầu rộ lên, rồilan nhanh như một dòng điện làm rungđộng vòng người xung quanh sân, vanglên cái âm sắc dữ dội bao vây lấy nạnnhân.

Và Lisa vẫn nằm im.Các ngón tay từ mọi phía chỉ vào

cô, và những lời thô tục bắt đầu vang lênmột cách thích thú, cùng với sự điêncuồng vô tâm: “Ê ! Ê! Ê !”

Page 300: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Nhưng Lisa vẫn nằm đó.Từ ngoài bìa sân, một bóng người từ

từ đứng lên. Một nam sinh cao lớn, bướcđi vững vàng, như thể anh đang đo từngbước chân của mình. Anh đến nơi mà cácngón tay đang chỉ vào. Khi nhiều họcsinh khác dần dần nhận ra sự xuất hiệncủa một bóng người ở sân trung tâm,tiếng la hét nhỏ dần, và sau đó ngưnghẳn. Im lặng bao trùm đám đông.

Anh lặng lẽ bước đi, đĩnh đạc hiênngang, mắt hướng vào cái dáng hìnhđang nằm trên sân bê-tông.

Khi anh đến bên cô gái, tất cả mọi

Page 301: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

người như nín thở. Anh quỳ xuống, nhặtgói thức ăn trưa cùng những cuốn sáchrơi vãi, sau đó anh đặt bàn tay mình dướicánh tay của cô gái và nhìn vào mặt cô.Cô đứng dậy.

Anh đỡ cô gái bước băng qua sântrung tâm và đi xuyên qua vòng người kiakhiến họ phải dạt ra nhường chỗ.

Vào ngày hôm sau, có một chuyện kỳlạ xảy ra vào giờ cơm trưa ở trường phổthông trung học Monroe. Ngay khichuông báo hiệu hết tiết học sáng vừareo lên, các học sinh chạy ùa về phía tủcá nhân của mình. Sau đó những ai không

Page 302: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

ăn trưa tại nhà ăn đều mang theo phầncơm của mình băng ngang qua sân trungtâm.

Từ mọi phía sân trường, từng nhómhọc sinh qua lại thoải mái trên sân trungtâm. Không ai có thể giải thích được tạisao bây giờ bọn học sinh lại phá lệ nhưthế. Và nếu có khi nào ghé thăm trườngphổ thông trung học Monroe, bạn sẽ thấynhư thế.

Câu chuyện này xảy ra đã lâu. Thậmchí tôi cũng không hề biết tên anh bạndũng cảm kia. Nhưng bất cứ ai có mặtngày hôm đó đều không bao giờ quên

Page 303: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

được hành động của anh ấy.Không một ai.

CHRIS BLAKEĐược LEON BUNKER gửi tới

Page 304: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Tung cánh giữabầu trời cao rộng

Bạn được sinh ra với đôi cánh. Cớ sao

bạn không bay mà lại bò?Runi

Đối với những đứa trẻ bất trị, nhiều

người lớn cho là “Nhân chi sơ tính bổnác”, và có lẽ bạn đã từng nghe câu ngạnngữ “Một con chim gãy cánh thì không

Page 305: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

thể nào bay cao được.” Tôi chắc làWare đã bị người ta gieo cho cái mặccảm ấy trong suốt thời đi học.

Khi bắt đầu lên cấp hai, Ware đãnổi tiếng ba gai. Các giáo viên thườnglắc đầu ngao ngán khi thấy tên của Waretrong danh sách lớp mình sẽ dạy ở học kìtới. Ware không thích trò chuyện với ai,thầy cô hỏi đến cũng chẳng buồn trả lờivà chỉ biết gây sự đánh nhau với bạnhọc. Ware gần như trượt hết tất cả cácmôn khi bắt đầu vào học năm cuối bậctrung học phổ thông. Tuy vẫn lên lớp đềuđều, nhưng điều đó không có nghĩa là

Page 306: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Ware ngày một tiến bộ hơn.Tôi gặp Ware lần đầu tiên tại một

buổi tập huấn cuối tuần về nghệ thuậtlãnh đạo. Tất cả học sinh đều được mờitham gia vào chương trình huấn luyệncủa Hội đồng Giáo dục Quốc gia, mộtchương trình nhằm giúp học sinh quantâm đến cộng đồng nhiều hơn. Trong 405học sinh đăng ký, có cả Ware. Để chuẩnbị cho buổi tập huấn đầu tiên, các nhàlãnh đạo của Hội đồng báo cho tôi biếttình hình chung về những học sinh thamgia: “Hôm nay chúng ta được tiếp xúcvới đủ dạng học sinh, từ hội trưởng hội

Page 307: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

học sinh cho đến Ware, một tiểu tử cóthành tích bất hảo nhất trong lịch sử củathành phố này”. Tất nhiên, tôi biết rằngmình không phải là người duy nhất đượcnghe những lời giới thiệu không mấy hayho về Ware.

Ngay từ những phút đầu của buổi tậphuấn, Ware đã bỏ chỗ ngồi của mình,đứng tựa lưng vào tường lớp học đốidiện, vênh mặt thách thức: “Cứ nói nữađi xem có thủng màng nhĩ thằng nàykhông”. Ware miễn cưỡng nhập vào cácnhóm thảo luận, và không thèm quan tâmđến những lời phát biểu của các bạn

Page 308: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

cùng nhóm. Nhưng dần dần, những tròchơi tương tác đã xóa bỏ khoảng cáchgiữa Ware và các bạn. Không khí củacác buổi sinh hoạt đã thật sự ấm dần lênkhi các nhóm bắt đầu lập một bản thốngkê những hiện tượng tích cực và tiêu cựcnảy sinh trong năm tại nhà trường. Waređưa ra những nhận định hết sức thiết thựcvề các hiện tượng ấy khiến các bạn cùngnhóm nhiệt liệt hoan nghênh. Đột nhiên,Ware nhận ra mình là một phần tử khôngthể tách rời khỏi nhóm, và đến lúc nàymọi người đã xem Ware như trụ cột củanhóm. Ai cũng chăm chú lắng nghe khi

Page 309: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Ware phát biểu những suy nghĩ đầy ýnghĩa. Quả thật Ware là một học sinhnhạy bén và có những ý tưởng thật độcđáo.

Hôm sau, Ware còn chứng tỏ mìnhlà một người năng động trong mọi lĩnhvực. Vào cuối buổi tập huấn, Ware đãtham gia vào tổ Dự án Vô gia cư, vì hơnai hết, Ware biết thế nào là đói nghèo vàtuyệt vọng. Những ý tưởng và sự quantâm nhiệt thành của Ware về vấn đề nàyđã thu hút các thành viên trong tổ Dự án.Họ đồng tình cử Ware giữ chức đồngtrưởng nhóm vì ngay cả chủ tịch hội đồng

Page 310: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

học sinh cũng phải hỏi ý kiến Ware.Thế nhưng vào sáng thứ hai, khi vào

trường, Ware đã gặp phải một phản ứngdữ dội. Một số giáo viên phản đối thầyhiệu trưởng về việc Ware được bầu làmđồng trưởng nhóm. Tổ Dự án Vô gia cưđang tiến hành dự án đầu tiên là vậnđộng quyên góp lương thực trên quy môlớn. Và những giáo viên ấy không đượctin rằng ông hiệu trưởng lại có thể giaophó công việc khởi đầu của kế hoạch banăm quan trọng này cho một đứa bất trịnhư Ware. Họ nhắc nhở ông hiệu trưởng:“Thằng nhỏ có một thành tích bất hảo

Page 311: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

không thể nào kể hết. Coi chừng hắn lạituồn mất một nửa số thực phẩm thu đượccho mà xem.” Thầy hiệu trưởngCoggshall cũng nhắc họ rằng, chươngtrình của Hội đồng Giáo dục Quốc gianhằm mục đích phát hiện bất cứ niềmđam mê tích cực nào của học sinh vàđộng viên các em thể hiện cho đến khi cósự chuyển biến thực sự. Kết thúc cuộchọp các giáo viên lắc đầu ngao ngán; họra về và khăng khăng cho rằng chươngtrình chắc chắn sẽ thất bại.

Hai tuần sau, Ware và các bạn dẫnđầu một nhóm 70 học sinh thực hiện cuộc

Page 312: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

vận động quyên góp thực phẩm. Và cácem đã tạo nên một kỳ tích: 2.854 hộpthực phẩm được quyên góp chỉ trongvòng có hai tiếng đồng hồ. Số thực phẩmnày đủ để chất đầy các kệ ở hai trung tâmquyên góp gần đó và đủ cung cấp chonhững gia đình khó khăn trong vùng trongvòng 75 ngày. Ngay ngày hôm sau, tờbáo địa phương đã dành cả một trangviết về sự kiện này. Người ta đã dán bàibáo này lên bảng tin chính trong trường,nơi ai cũng có thể nhìn thấy. Bên cạnh làhình của Ware, người đã tạo ra một kỷlục tuyệt vời trong cuộc vận động quyên

Page 313: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

góp thực phẩm. Mỗi ngày người ta đềunói về những việc Ware đã làm được vàcông nhận cậu bé là ông tướng có tàilãnh đạo.

Ware bắt đầu đi học đều và trả lờicác câu hỏi của thầy cô. Sau đó, Warelại dẫn đầu một dự án thứ hai: vận độngquyên góp 300 cái mền và 1.000 đôigiày cho những người vô gia cư. Thànhtích mới nhất của Ware là quyên gópđược 9.000 hộp thực phẩm trong vòngmột ngày, giải quyết cái ăn cho 70% dânnghèo ở địa phương trong một năm.

Thành công của Ware cho chúng ta

Page 314: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

thấy đôi cánh gãy của con chim cần phảiđược điều trị. Một khi đã lành lặn, conchim ấy có thể sẽ bay cao hơn những conchim khác. Ware đã tìm được một côngviệc thích hợp chứng tỏ mình là ngườirất có năng lực. Và bây giờ Ware đã cóthể tung cánh giữa bầu trời cao rộng này.

JIM HULLIHAN

Page 315: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

7

HÃY HÀNH ĐỘNG CHOĐIỀU MÌNH YÊU THÍCH!

Ước mơ không phải là điều ngớngẩn. Ngớ ngẩn nhất chính là sống

mà không có lấy một ước mơ nào.Cliff Clavin, Cheers

Page 316: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Không thể gụcngã

Mặc dù thế gian này còn nhiều đau

khổ, nhưng ta có nhiều cơ hội để vượtqua những đau khổ đó.

Helen Keller Bob, một nhân viên đưa thư của

vùng Torrington, cùng vợ là Linda cốgắng tự trấn an mình khi họ đi về phía

Page 317: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

cửa phòng bệnh. Hãy bình tĩnh, Linda tựnhủ khi đưa tay nắm chốt cửa, mìnhkhông muốn làm cho con hoảng loạnhơn nữa vì nó đã chịu đựng quá đủ rồi.

Cuối tháng 12 năm 1988, vào mộtbuổi chiều mưa tuyết, đứa con trai 15tuổi của họ, Chris, cùng năm đứa bạnkhác lái xe hơi từ Torrington,bang Connecticut đếnvùng Waterbury lân cận. Thình lình,những tiếng cười vui vẻ của bọn nhóc vụttrở thành những tiếng hét kinh hoàng khixe chúng trượt trên con đường đóng băngtrơn trợt và lao thẳng vào hàng rào bảo

Page 318: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

vệ. Ba đứa, trong đó có Chris, bị hấttung ra ngoài cửa sổ phía sau xe. Mộtđứa chết ngay tại chỗ, một đứa khác bịtrọng thương, còn Chris thì người ta thấynửa nằm nửa ngồi trên dải phân cách,ánh mắt đờ đẫn nhìn đùi trái đang tuônmáu xối xả. Cách đó khoảng chục mét làcái cẳng chân trái của cậu, bị một sợidây thép hàng rào cắt đứt lìa từ đầu gối.Chris được đưa ngay vào bệnh việnWaterbury để cấp cứu. Cha mẹ của Chrisphải chờ suốt bảy tiếng đồng hồ mớiđược gặp lại con.

Giờ đây, khi thấy con trai mình đang

Page 319: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

nằm trên giường bệnh, nước mắt Lindalại tuôn trào. Bob nắm lấy tay Chris. Cậubé thì thào với bố: “Bố ơi, thế là con đãmất một chân rồi”. Bob khẽ gật đầu vàsiết chặt bàn tay của con trai. Sau mộtlúc im lặng, Chris nói thêm: “Còn nhữngtrận đấu bóng rổ của con thì sao đây?”

Bob Samele cố kìm nén cơn xúcđộng của mình. Bóng rổ là môn thể thaomà Chris thật sự yêu thích từ khi còn rấtnhỏ, và chẳng mấy chốc cậu bé đã trởthành một huyền thoại của Torrington.Vào mùa bóng năm trước, khi đang họclớp chín trường St. Peter, Chris đã ghi

Page 320: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

được một thành tích xuất sắc là 41 điểmtính trung bình. Giờ đây, khi đang là họcsinh lớp 10 trường trung học phổ thôngTorrington, Chris đã ghi được thành tíchlà 62 điểm trong hai trận đấu với độituyển học sinh lớp 12. Chris thường tựhào nói với ba mẹ mình: “Một ngày nàođó con sẽ chơi bóng tại sân Notre Dametrước hàng ngàn người cho mà xem, vànhất định ba mẹ phải có mặt mới được.”

Nhìn đứa con tàn tật của mình, BobSamele không biết an ủi thế nào.Cuối cùng, ông cũng cố gắng thốt ra mấylời: “Con biết không, Chris, nhiều người

Page 321: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

đang muốn gặp con ở ngoài phòng chờđấy, có cả huấn luyện viên Martin nữa.”

Mặt Chris tươi hẳn lên. Sau đó,bằng một giọng quả quyết, Chris nói:“Bố ơi, bố hãy nói với thầy rằng mùabóng tới con sẽ có mặt. Con sẽ chơibóng rổ trở lại.”

Trong bảy ngày tiếp theo, Chris phảitrải qua thêm ba cuộc phẫu thuật chânnữa. Ngay từ đầu, các bác sĩ đã báotrước rằng, với mớ nhùng nhằng nhữngdây thần kinh, mạch máu và cơ dập nát,họ không thể nào nối lại cái cẳng chân bịđứt lìa kia được. Thế nên, Chris buộc

Page 322: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

phải dùng chân giả.Trong suốt ba tuần rưỡi Chris nằm

điều trị trong bệnh viện, bạn bè và ngườithân liên tục vào thăm cậu. Chris cứ luônmiệng nói mỗi khi cảm thấy mọi người tỏra thương cảm: “Xin đừng thương hạitôi, rồi tôi sẽ bình phục thôi”. Các bác sĩvà y tá chữa trị cho Chris nhận thấy đằngsau ý chí không thể nào khuất phục đượclà một sức mạnh tinh thần được tôi luyệnbằng đức tin tôn giáo, nhưng không thểgiải thích được.

Một chuyên gia tâm lý hỏi Chris:“Cháu sẽ sống thế nào trong cảnh ngộ

Page 323: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

này, Chris? Cháu có cảm thấy mình đángthương không?”

Chris mạnh mẽ trả lời: “Không,cháu thấy tự thương hại mình cũng chẳngích gì.”

“Thế cháu có cảm thấy chua xóthoặc căm giận không?”

Chris nói ngay: “Không, cháu cốgắng lạc quan hơn.”

Cuối cùng, khi vị chuyên gia tâm lýkiên nhẫn kia ra khỏi phòng, Chris đã nóivới cha mẹ rằng: “Chính ông ta mới làngười cần giúp đỡ.”

Trong bệnh viện, Chris đã tập luyện

Page 324: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

rất chăm chỉ để phục hồi sức lực và khảnăng phối hợp hoạt động. Khi khỏe trởlại, Chris thường tập búng quả banh Nerfqua cái vòng mà các bạn đã gắn trêntường dọc theo chiếc giường của cậu.Bài tập vật lý trị liệu của Chris bao gồmcác bài tập phần thân trên và tập đi nạngđể giữ thăng bằng.

Hai tuần sau, gia đình Sameles đánhliều đưa thêm vào chương trình tập luyệncủa Chris một bài tập: họ đặt Chris lênxe đẩy và đưa cậu đến Torrington xemthi đấu bóng rổ. “Hãy chăm sóc em ấythật cẩn thận đấy”, các y tá cảnh báo, vì

Page 325: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

họ sợ những phản ứng bất lợi cho sứckhỏe của Chris.

Chris vẫn giữ thái độ im lặng bấtthường khi ngồi trên xe lăn đến phòng tậpthể dục náo nhiệt. Tuy nhiên, khi Chris đingang qua các hàng ghế, bạn bè và đồngđội bắt đầu gọi lớn tên Chris và đưa tayvẫy. Tiếp đó, Frank McGowan, trợ lýhiệu trưởng trường trung học Torrington,công bố trên loa phát thanh: “Đêm naychúng ta có một người bạn hết sức đặcbiệt. Nào tất cả quý vị, xin hãy chào đónsự trở lại của Chris Samele!”

Giật mình, Chris nhìn quanh và thấy

Page 326: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

hàng mấy trăm người trong phòng tập đềuđứng dậy vỗ tay chào mừng. Nước mắtchợt tuôn trào trên đôi má của cậu bé.Đó là một đêm mà Chris không bao giờquên được.

Vào ngày 18 tháng 1 năm 1989,chưa đầy một tháng sau tai nạn, Chris đãcó thể xuất viện về nhà. Để theo kịpchương trình học, bố mẹ Chris đã kiếmcho con mình một gia sư. Khi được nghỉhọc, Chris quay lại bệnh viện Waterburyđể điều trị thêm. Nỗi đau đớn thể xác cứđeo đẳng Chris mỗi ngày. Thỉnh thoảng,khi ngồi xem truyền hình với bố mẹ,

Page 327: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Chris cứ vặn vẹo người, lặng lẽ chốngchọi cơn đau nhức đang âm ỉ cấu xé phầnđùi còn lại.

Sau đó, vào một ngày lạnh lẽo,Chris đã đánh vật để làm quen với đôinạng của cậu và bước tập tễnh đến cáigóc nhà xe cũ, nơi cậu đã từng học némbóng. Đặt đôi nạng xuống, Chris nhặt quảbóng rổ lên và nhìn xung quanh xem cóai nhìn trộm mình không. Cuối cùng,nhảy lò cò trên chiếc chân phải của mình,Chris bắt đầu tung quả bóng vào trongcái vòng. Nhiều lần Chris mất thăng bằngvà ngã xuống đất. Mỗi lần như thế, Chris

Page 328: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

gượng đứng dậy, nhảy tới nhặt lại quảbanh và tiếp tục tập ném. Được khoảngmươi phút Chris đã mệt lả. Như vậy làlâu hơn mình nghĩ rồi, Chris tự nhủ, khikhập khiễng bước chầm chậm về nhà.Chris mang chiếc chân giả đầu tiên vàongày 25 tháng 3, là ngày thứ sáu maymắn. Phấn khởi với cái chân mới, Chrishỏi Ed Skewes, bác sĩ chỉnh hình taychân giả của bệnh viện, rằng cậu có thểchơi bóng rổ ngay được không. Ngạcnhiên vì sự nóng lòng của Chris, bác sĩSkewes trả lời: “Hãy cố chờ ít lâu đã”.Vị bác sĩ này biết thừa rằng phải mất ít

Page 329: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

nhất cả năm trời người ta mới có thểbước đi vững vàng với cái chân giả, chứnói gì đến việc chơi thể thao.

Trong tầng hầm nhà mình, Chris đãbỏ ra hàng giờ để tập bước và ném bóngvới cái chân giả. Ném bóng bằng mộtchân đã khó, ném bóng với cái chân giảlại càng khó khăn gấp bội. Hầu hết nhữngcú ném của Chris đều vượt xa mục tiêu,và cậu bé thường xuyên ngã sóng xoàitrên nền gạch. Trong những lúc nản lòngnhất, Chris nhớ lại cuộc chuyện trò vớimẹ. Chris đã hỏi mẹ có khi nào nghĩ rằngcậu có thể chơi bóng lại hay không. Mẹ

Page 330: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Chris nói: “Nếu muốn chơi bóng rổ trởlại, con cần phải tập luyện cật lực hơnnhiều. Nhưng có thể lắm chứ, mẹ nghĩcon sẽ làm được điều đó.” Mẹ đã nóiđúng ý Chris. Vì thế cậu bé nghĩ mìnhphải tập luyện thật chăm chỉ và quyếtkhông bao giờ bỏ cuộc.

Chris quay lại trường trunghọc Torrington vào đầu tháng tư vànhanh chóng hòa nhập với chúng bạn, chỉtrừ môn bóng rổ là Chris chưa thể chơithôi. Sau khi tan học, các bạn của Christhường chơi bóng ở sân bóng rổ bênngoài. Trong nhiều tuần, Chris phải ngồi

Page 331: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

bên ngoài vạch sân để xem các bạn chạyqua chạy lại trước mặt mình. Rồi mộtbuổi chiều đầu tháng năm, Chris bước rasân, mạnh dạn tham gia trò chơi. Rất đỗingạc nhiên, nhưng các bạn của Chris vẫnnhường chỗ khi cậu bước đi một cáchquả quyết.

Lúc đầu, Chris chỉ đứng bên ngoàiném bóng, và cậu đã thấy toàn thân runlên mỗi khi bóng lọt vào rổ. Nhưng khicố gắng tiến lên, nhảy lò cò về phíachiếc rổ hoặc nhảy lên để đón quả bóngnảy, Chris lại ngã lăn ra sân. Các bạncủa Chris hét lên: “Cố lên Chris, cậu có

Page 332: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

thể làm được mà!” Nhưng Chris biết mộtsự thật: cậu không thể làm điều đó được– như cậu đã từng làm.

Có lần, trong một trận đấu giải vàomùa hè, vì cố hết sức bật người thật caođể đón quả bóng nảy, Chris đã làm gãychiếc chân giả của mình. Khi nhảy lò còra khỏi sân, Chris nghĩ: Có lẽ mình đãvượt quá khả năng. Chắc mình sẽkhông làm nên trò trống gì.

Tuy nhiên, cuối cùng Chris cũng tựnhủ rằng chỉ còn một cách duy nhất là tậpluyện cật lực hơn nữa. Chris tự lập racho mình quy định tập luyện hàng ngày,

Page 333: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

tập dồi bóng và cả tập tạ nữa. Sau mỗibuổi tập, Chris cẩn thận tháo cái chân giảvà bốn chiếc vớ đầy mồ hôi dùng để bọclấy đùi giúp tựa êm hơn vào cái chângiả. Sau đó Chris đi tắm, và khẽ rên lênkhi xát xà phòng vào các chỗ da phồngrộp. Dần dà, nỗi đau kia như biến mấtkhi Chris tự nhủ mình phải lấy lại nhữnggì đã mất. Mình sắp làm được điều đórồi. Không phải đợi đến năm sau đâu.Chỉ năm nay thôi!

Sáng thứ hai, sau ngày lễ Tạ ơn, thầyBob Anzellotti, huấn luyện viên trưởngcủa lớp mười hai gọi các học trò của

Page 334: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

mình lại. Họ là những cầu thủ đang cốgắng tập luyện để có chân trong đội tuyểnbóng rổ học sinh lớp mười hai củatrường trung họcTorrington. Tất cả đềuhồi hộp và chờ đợi. Ánh mắt của thầydừng lại nơi Chris Samele.

Sau hai ngày tập luyện, không ai nỗlực nhiều bằng Chris. Chris dồi bóng quakhỏi các hậu vệ, lao đi sau những quảbóng hỏng, nghĩa là cậu làm bất cứ điềugì để chứng tỏ cho mọi người thấy mìnhvẫn còn khả năng chơi bóng. Chris thậmchí còn chạy cả 10 vòng quanh sân mỗingày cùng với các vận động viên khỏe

Page 335: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

mạnh khác. Mặc dù bị đồng đội bỏ xađằng sau, nhưng Chris không bao giờ bỏcuộc.

Buổi sáng sau lần tập cuối cùng,Chris vội vã đi xem danh sách độituyển.Mình đã thể hiện hết sức rồiđấy, Chris tự nhủ khi nhướng người quavai các bạn để xem danh sách chínhthức. Và kia rồi, Chris Samele đã có têntrong danh sách, thế là cậu đã có thểquay lại sân đấu rồi!

Một tuần sau đó, huấn luyện viênAnzollotti gọi các học trò của mình lạiđể họp đội. Thầy tuyên bố: “Đội của

Page 336: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

chúng ta mỗi năm đều phải bầu độitrưởng, đó là một tấm gương mẫu mựccho người khác noi theo. Năm nay độitrưởng sẽ là… Chris Samele”. Cả độiđồng loạt đứng lên hoan hô.

Buổi tối ngày 15 tháng 12, chỉ támngày sau khi kỷ niệm một năm Chrisbị tai nạn, 250 người tập trung ở sân vậnđộng để xem trận đấu đánh dấu sự quaylại của Chris.

Trước tủ cá nhân, tay Chris run lênnhè nhẹ khi kéo chiếc áo chẽn màu nâusẫm của mình. Huấn luyện viênAnzollotti nói: “Mọi thứ sẽ ổn thôi em ạ.

Page 337: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Đêm nay chỉ là đêm đầu tiên nên emđừng mong đợi nhiều quá.” Chris gật đầunói khẽ: “Em biết ạ, cám ơn thầy.”

Rồi Chris cùng đồng đội ra sân chạykhởi động trước khi thi đấu. Hầu như tấtcả mọi người trên khán đài đều đứng dậyđể chúc mừng Chris. Xúc động trướchình ảnh của đứa con trai trong màu áođội tuyển bóng rổ trường trung họcTorrington như ngày nào, Linda và Bobkhông cầm được nước mắt. Linda thầmcầu nguyện: “Lạy Chúa, xin Ngài đừngđể thằng bé xấu hổ”.

Dù cố gắng giữ bình tĩnh, Chris vẫn

Page 338: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

không tránh khỏi tâm lý lo sợ khi vào sânthi đấu. Trong mấy vòng khởi động,những cú ném của Chris đều chỉ trúngvành rổ mà thôi. Huấn luyện viênAnzollotti nói khẽ: “Bình tĩnh nào Chris,hãy thoải mái đi. Đừng vội vàng gì cả.”

Trong đội hình thi đấu chính thức,Chris đứng ở vị trí hậu vệ. Cậu bắt đầutrận đấu một cách chật vật và lúng túngkhi để cho quả bóng nảy tuột khỏi tay ởđầu trận. Cậu cố gắng đuổi kịp nhịp trậnđấu, nhưng những động tác vẫn chưathuần thục và nhịp nhàng lắm. Nhiều lầnbóng chỉ trúng vành rổ rồi tưng ra ngoài.

Page 339: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Thường khi, nếu thấy thế, bọn nhóc trênkhán đài sẽ chế giễu: “Trượt rồi! Trượtrồi!”. Nhưng lần này đứa nào cũng imlặng.

Sau tám phút thi đấu, Chris được rasân nghỉ để lấy lại sức và lại được đưavào sân khi chỉ còn hai phút trước khihết hiệp một. Chris tự nhủ Cố lên nào,Chris,đây là tất cả những gì mà mìnhđã nỗ lực. Hãy cho mọi người thấy điềuđó đi.Chỉ vài giây sau, Chris một mìnhlao đi một cách thoải mái, khi cách rổcòn chừng 20 bước chân thì được mộtđồng đội chuyền bóng. Đó là một khoảng

Page 340: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

cách khó khăn cho bất cứ vận động viênnào – một khoảng cách xa ăn ba điểm.Không do dự, Chris dừng lại và tung mộtcú ném cao hình vòng cầu. Quả bóng bayvề phía vòng rổ… và rơi gọn vào lưới.

Cả sân vận động đều đứng dậy vàhoan hô Chris. “Phải chơi như thế chứ,Chris!”, Bob Samele hét lên, giọng củaông òa vỡ với tất cả nỗi xúc động.

Khoảng một phút sau, Chris giànhđược bóng giữa một rừng cánh tay. Cốhết sức, Chris ném quả bóng bay vòngchạm vào tấm ván phía sau chiếc rổ. Vàmột lần nữa, bóng bật lại và rơi vào

Page 341: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

lưới. Thêm một tràng pháo tay hoan hônữa. Lúc này, nước mắt không ngừngtuôn rơi trên gương mặt của LindaSamele khi bà thấy con trai mình nhảy lòcò về phía cuối sân, giơ cao nắm taytượng trưng cho chiến thắng. Bà lẩm bẩmmột mình Thế là con đã làm được rồi,Chris, con đã làm được rồi.

Chris vẫn tiếp tục thể hiện khả năngcủa mình trong sự phấn khích của mọingười. Chỉ có một lần cậu bị sút cái chângiả ra và ngã xuống sân. Khi tiếng còi kếtthúc trận đấu vang lên, cậu ghi được 11điểm, và đội của trường Torrington đã

Page 342: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

giành được chiến thắng.Về nhà vào tối hôm đó, Chris cười

mãi không thôi vì sung sướng: “Con chơihay không ba?”

“Con chơi tuyệt lắm, con trai ạ”,Bob trả lời, và ôm ghì lấy đứa con trai.

Sau khi bàn qua loa về trận đấu,Chris tự mình bước lên cầu thang để vềphòng với gương mặt vẫn còn rạng rỡ.Ba mẹ Chris hiểu rõ tâm trạng của conmình; đêm nay chỉ mới là bắt đầu thôi.

Khi tắt đèn, Linda nhớ lại một buổichiều sau vụ tai nạn không bao lâu, khibà lái xe chở đứa con trai bất hạnh từ

Page 343: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

bệnh viện trở về nhà. Lúc đó Chris cứ imlặng, nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ xe;rồi bỗng nhiên phá tan sự im lặng đó:“Mẹ ơi, con biết tại sao tai nạn này lạixảy ra với con rồi.” Giật mình, Lindahỏi: “Vì sao thế, Chris?”

Vẫn ngó ra ngoài cửa sổ, Chris nóingắn gọn: “Vì Chúa biết con có thể tựxoay xở. Chúa đã bảo toàn mạng sốngcủa con vì Ngài biết con có thể xoay xởmà.”

JACK CAVANAUGH [CHÚ THÍCH CỦA BAN BIÊN

Page 344: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

SOẠN: Samele tiếp tục trở thành ngôi saocủa đội tuyển bóng rổ trường trunghọc Torrington trong suốt những năm cuốicủa bậc phổ thông. Chris còn thi đấu đơn vàđấu đôi cho đội tuyển quần vợt của trường.Khi học ở trường Đại học Western NewEngland ở Springfield, bang Massachusetts,Chris vừa là cầu thủ của đội tuyển quần vợt,vừa chơi cho đội bóng rổ trường WesternNew England. Chris ao ước sau này trở thànhmột huấn luyện viên bóng rổ.]

Page 345: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Cám ơn các bạnđã cứu tôi

Những gì chúng ta kiếm được chỉ đủ

sống thôi, nhưng những gì chúng ta cho đi lạicó thể làm nên cả một cuộc đời.

Arthur Ashe

Những tiếng đì đùng vang dội đã

phá tan rạng đông tĩnh lặng. Một buổisáng tháng giêng năm 1994, chỉ trongvòng có mấy phút, một trong những trận

Page 346: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

động đất kinh khủng nhất lịch sử nướcMỹ đã phong tỏa cả vùng Los Angeles.

Tại công viên giải trí Diệu Sơn,cách thành phố Los Angeles hai mươidặm về phía bắc, có ba con cá heo đangkhiếp sợ vì không người chăm sóc.Chúng cuống cuồng bơi vòng quanh hồkhi những chiếc cột bằng bê tông nặnghàng tấn đổ sụp xung quanh hồ và hàngđống gạch ngói vỡ vụn rơi xuống nước.

Cách đó bốn mươi dặm về phíanam, một cú dội có sức mạnh như quảđấm của người khổng lồ đã hất tungchàng thanh niên 26 tuổi, Jeff Siegel, ra

Page 347: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

khỏi giường. Lồm cồm bò đến bên cửasổ, Jeff nhìn xuống thành phố đang náoloạn và nghĩ ngay đến những con vật màđối với anh còn quan trọng hơn bất cứthứ gì trên đời. Anh tự nhủ: “Mình phảiđến với những con cá heo ngay. Chúngđã cứu mình, và lúc này mình cần phảicứu chúng”.

Những ai quen biết Jeff từ khi anhcòn nhỏ đều không thể nghĩ có một ngườianh hùng thứ hai ngoài Jeff.

Bẩm sinh, Jeff vốn hiếu động, khiếmthính và thiếu khả năng tập trung. Vìkhông thể nghe được nên Jeff mất dần

Page 348: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

khả năng nói, khiến không ai có thể hiểuđược anh. Cho đến khi chuẩn bị đi học,chú bé nhỏ con tóc hung ấy vẫn bị bạn bèchọc là “thằng khờ.”

Jeff cũng không mấy thoải mái ngaycả khi ở nhà mình. Mẹ Jeff rất lúng túngkhông biết phải nuôi dạy đứa con traiđặc biệt của mình như thế nào. Sinh ra vàlớn lên trong một gia đình độc đoán và ítthân thiện, bà trở nên nghiêm khắc tháiquá và thường dễ nổi giận vì tính cáchkhác lạ của con trai mình. Bà chỉ mongmuốn con mình phải mau chóng bìnhthường như bao đứa trẻ khác. Cha Jeff là

Page 349: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

một nhân viên cảnh sát thuộc tầng lớptrung lưu sống ở khu Torrance của thànhphố Los Angeles; ông phải làm việcngoài giờ để kiếm thêm và thường thìphải “cày” 16 tiếng một ngày.

Ngày đầu tiên đi học mẫu giáo, chúbé năm tuổi Jeff đã leo rào trốn côgiáo chạy về nhà. Tức giận, mẹ Jeff đãlôi con trai trở lại trường và bắt phải xinlỗi cô giáo. Lớp học bỗng chốc trở thànhsân khấu. Khi Jeff lắp bắp những lời nóingô nghê ngọng nghịu, cả lớp lập tứccười ầm lên như vỡ chợ. Để tránh cái thếgiới ít thân thiện ấy, Jeff đã tìm đến một

Page 350: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

góc sân trường vắng vẻ ngồi một mình;còn khi ở nhà Jeff cứ rúc vào trongphòng mơ tưởng về một nơi không bị aitrêu cười.

Năm lên lớp bốn, Jeff (lúc bấy giờđược chín tuổi) và các bạn cùng lớp vàothăm công viên Thế giới Đại dương củathành phố Los Angeles. Đến màn cá heotrình diễn, Jeff lập tức bị lôi cuốn bởisức mạnh và sự thân thiện của những convật đẹp đẽ. Dường như chúng đang nhìnthẳng vào Jeff và mỉm cười, điều màhiếm khi nào Jeff nhận được trong đời.Chú bé ngồi lặng im trong nỗi xúc động

Page 351: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

tràn ngập và mơ ước được ở lại mãi bênđàn cá heo.

Vào cuối năm học đó, các giáo viênđã cho rằng Jeff bị chứng bệnh rối loạncảm xúc và mất khả năng tiếp thu. Nhưngkết quả kiểm tra trẻ thiểu năng tại Trungtâm Switzer ở gần đó cho thấy, Jeff vẫnlà một đứa trẻ có khả năng trung bình -khá, mặc dù điểm số kiểm tra môn toánđáng lo ngại vì vượt quá giới hạn chậmphát triển. Thế là Jeff được chuyển quađiều trị tại trung tâm này. Hai năm sau,Jeff đã bớt căng thẳng, và khả năng tiếpthu đã tiến triển một cách khả quan.

Page 352: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Đến năm lớp bảy, Jeff buộc phải trởlại trường trung học. Chỉ số trí tuệ củaJeff nằm trong khoảng 130, tức thuộc vàonhóm năng khiếu. Khả năng nói của Jeffcũng tiến bộ đáng kể nhờ phương pháptrị liệu tại Trung tâm Switzer. Nhưng khitrở về lớp học, Jeff vẫn là một nạn nhânthường xuyên bị bạn bè trêu chọc. Nămhọc này cũng chính là thời gian tệ nhấttrong đời Jeff – mãi cho tới khi được bốdắt vào công viên Thế giới Đại dươngở San Diego. Ngay khi thấy những chú cáheo, cảm giác vui thích đã tràn ngập tâmhồn Jeff. Jeff đứng như chôn chân ở bên

Page 353: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

hồ, nhìn ngắm những con cá tung tăng bơilượn qua lại trước mặt mình.

Để hàng năm được đi công viên Thếgiới Đại dương gần nhà hơn, Jeff đã phảitự kiếm tiền. Có lần đến công viên mộtmình, Jeff ngồi trên bức tường thấp baoquanh hồ. Các con cá heo, vì đã quenvới việc được người cho ăn, bơi đến bênJeff khiến cậu hết sức ngạc nhiên. Con cáđầu tiên đến gần Jeff là Grid Eye, mộtnàng cá đầu đàn. Nàng tiên cá nặng600pound lướt nhè nhẹ đến bên Jeff vànằm im lặng bên hồ cạnh Jeff. Nó có chomình chạm vào không nhỉ? Jeff tự hỏi

Page 354: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

và cho tay xuống nước. Khi Jeff gãi nhènhẹ vào làn da trơn mướt của Grid Eye,cô nàng nhích gần đến Jeff hơn. Đó quảlà một khoảnh khắc cực kỳ thích thú đốivới một chú bé.

Những con cá nhanh chóng trở thànhnhững người bạn bất ngờ. Và vì hồ cáheo nằm hơi khuất trong công viên Thếgiới Đại dương, nên Jeff thường ra đómột mình để chơi đùa với những ngườibạn vui tính này.

Một ngày kia, Sharky, một nàng cákhác, lướt đến bên Jeff cho đến khi cậusờ được vào đuôi thì ngừng bơi. Nào,

Page 355: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

chuyện gì nữa đây? Jeff tự hỏi. Bất ngờ,con Sharky lặn xuống nước kéo theo cảbàn tay và cánh tay của cậu bé. Jeff cườivà kéo nó lại không cho bơi đi. Con cálặn sâu hơn khiến Jeff kéo lại mạnh hơn,như thể đang chơi trò kéo co vậy. KhiSharky trồi lên mặt nước để thở, mặt Jeffvà con cá kề nhau trong chốc lát. Jeffliền cười với Sharky và cô nàng cũng hámiệng cười đáp trả. Rồi Sharky lại bơivòng vòng và đưa đuôi cho Jeff nắm đểtiếp tục chơi trò kéo co.

Jeff và những con cá nặng trên trămkilô thường chơi trò lôi kéo, rượt đuổi

Page 356: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

nhau quanh hồ. Đó cũng là cơ hội để Jeffchạm vào mình chúng hoặc vỗ tay vàovây như một cách chào hỏi. Những tròchơi này cũng là cách giao tiếp đặc biệtcủa riêng Jeff với những con vật đángyêu của đại dương.

Vào mùa hè, khi có khoảng nămtrăm người lúc nào cũng vây quanh hồ,bầy cá kia vẫn có thể nhận ra người bạncủa chúng và bơi lại gần Jeff mỗi khi cậuquơ bàn tay của mình trong nước. Tìnhbạn với bầy cá heo khiến Jeff tự tin hơn,và dần dần tìm được cách thể hiện mình.Jeff ghi tên vào một khóa học tại một

Page 357: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

công viên có bể nuôi cá gần đó và saymê tìm đọc tất cả sách về sinh vật biển.Chẳng mấy chốc, Jeff như một cuốn từđiển sống về cá heo, và làm cho gia đìnhbất ngờ khi tỏ ý muốn trở thành mộthướng dẫn viên du lịch tình nguyện, bấtchấp khả năng phát âm của mình.

Năm 1983, Jeff mô tả những hiểubiết của mình về bầy cá heo ở công viênThế giới Đại dương trong một bài viếtgửi cho tập san của Tổ chức Sinh vậtbiển có vú Hoa Kỳ. Nhưng Jeff đã khôngthể lường trước hậu quả. Bực mình vì cómột chú bé tự do chơi đùa với bầy cá

Page 358: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

heo, bất chấp luật lệ như thế mà ban quảnlý công viên không hề hay biết, BanGiám đốc công viên Thế giới Đại dươngquyết định cấm cửa Jeff. Thế là Jeff đànhlủi thủi quay gót về nhà trong nỗi thấtvọng não nề.

Nhưng cha mẹ Jeff thì nhẹ cả ngườivì họ cho rằng chẳng ích lợi gì khi chơivới lũ cá heo kia, cho đến một ngàytháng 6 năm 1984, khi gia đình họ bấtngờ nhận được một cú điện thoại đườngdài. Buổi chiều hôm đó, mẹ Jeff hỏi contrai: “Gần đây con có tham dự cuộc thinào không?”

Page 359: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Rụt rè, Jeff thổ lộ rằng mình đã viếtmột bài luận để xin tổ chức Earthwatchmột học bổng trị giá hơn 2.000 đôla màcậu hằng ao ước. Người giành được họcbổng sẽ được đi Hawaii một tháng cùngvới những chuyên gia về cá heo. Khi nóira những điều này với mẹ, Jeff tưởng sẽbị mắng một trận. Nhưng không, trái lại,mẹ Jeff chỉ nói nhẹ nhàng: “Thế thì, conđã trúng giải rồi.”

Jeff há hốc mồm vì ngạc nhiên.Trước hết, đó là lần đầu tiên trong đời,cha mẹ Jeff đã nhận ra rằng con họ cũngcó thể đạt đến ước mơ dành trọn tình yêu

Page 360: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

của mình cho cá heo.Jeff đi Hawaii một tháng, dạy cho

cá heo một loạt những mệnh lệnh để thửkhả năng ghi nhớ của chúng. Vào mùathu, Jeff đã đáp ứng được thêm đượcmột điều kiện khác của học bổng, bằngmột bài diễn thuyết về động vật biển cóvú trước các bạn học cùng trường Trunghọc Torrance. Báo cáo của Jeff thể hiệnmột tình yêu mãnh liệt với đại dương,đến nỗi khán giả phải ghìm nỗi ghen tứcmà nể phục diễn giả trẻ tuổi.

Sau khi tốt nghiệp, Jeff cố gắng tìmmột việc làm trong ngành nghiên cứu đại

Page 361: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

dương, và kiếm thêm thu nhập bằng cáchlàm ngoài giờ ca đêm với mức lươngthấp nhất. Cùng lúc đó, anh cũng đã nhậnđược bằng hội viên sinh vật học.

Tháng 2 năm 1992, anh xuất hiện tạivăn phòng của cô Suzanne Fortier, quảnlý chương trình huấn luyện động vật-đạidương ở công viên Diệu Sơn. Mặc dùđang làm hai công việc, anh vẫn tìnhnguyện chăm sóc những con cá heo ởDiệu Sơn vào những ngày nghỉ. Fortierđã cho Jeff một cơ hội và ngay lập tứcJeff khiến họ vô cùng ngạc nhiên. Trongsố 200 tình nguyện viên mà Fortier đã

Page 362: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

huấn luyện trong vòng 10 năm qua, côchưa từng thấy một ai có khả năng giaocảm đặc biệt với cá heo như Jeff.

Chẳng hạn như sự việc sau đây.Những nhân viên của Fortier muốnchuyển con cá heo Thunder nặng gần 300kí đến một công viên khác. Con cá phảiđược chuyển đi trong một cái bể chứadài gần hai thước, rộng hơn một thước.Trong suốt chuyến đi, Jeff luôn nài nỉđược ở trong thùng xe tải có cái bể chứacá heo để cố gắng trấn an con cá đanghoảng loạn. Sau đó, khi Fortier gọi choanh để hỏi thăm về tình hình con cá, từ

Page 363: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

trong buồng lái xe tải, Jeff trả lời: “Nórất ổn. Tôi đang ru cho nó ngủđây.” Thật ra Jeff đang ở trong bể chứavới Thunder! Fortier đã nhận biết điềuđó. Trong vòng bốn tiếng đồng hồ, Jeffbềnh bồng trong cái bể chứa lạnh ngắt đểôm con cá trong vòng tay của mình.

Các cộng sự của Jeff càng ngạcnhiên hơn khi thấy anh rất thân thiết vớinhững con cá này. Tại công viên DiệuSơn, Jeff thích nhất nàng cá heo Katie,nặng khoảng 160 kí, tám tuổi; nó đã chàoanh nồng nhiệt và bơi với anh hàng giờliền. Còn ở công viên Thế giới Đại

Page 364: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

dương, Jeff có thể trò chuyện hàng giờvới những cô nàng cá heo và được chúngâu yếm đáp trả. Anh chẳng cần phải quantâm đến việc bị người ta thử thách nhưthế nào.

Khi Jeff cố gắng chạy đến công viênDiệu Sơn vào buổi sáng xảy ra động đất,tất cả các xa lộ đều hư hỏng nặng, vànhững con đường với vô số rãnh sâu đãkhiến anh phải quay ngược trở lại.Nhưng Jeff vẫn kiên quyết. Không gì cóthể ngăn được ta. Cuối cùng khi đếnđược công viên Diệu Sơn, Jeff thấy mựcnước sâu gần 4m trong hồ cá heo chỉ còn

Page 365: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

lại một nửa, và nước vẫn đang tiếp tụcchảy ra ngoài từ vết nứt bên thành hồ. Cảba con cá – Wally, Teri và Katie – đềuđang rất hoảng loạn vì các cơn chấnđộng. Jeff phải nằm choài xuống một cáigờ cách mặt hồ khoảng hơn một mét đểtrấn an bọn chúng.

Để làm cho mấy con cá bớt căngthẳng trước những cơn chấn động liêntục, Jeff chơi đùa với chúng, nhưng cũngkhông thể xoa dịu được sự hốt hoảng. Tệhơn thế, anh còn buộc lòng phải giảmkhẩu phần ăn của chúng, vì hệ thống lọcnước của hồ đã bị hỏng, nguy cơ ô nhiễm

Page 366: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

hồ nước do chất thải của chúng rất cao. Jeff vẫn ở lại với bọn cá suốt đêm

đó khi ngoài trời lạnh dưới 00C. Anh vẫnở lại đó vào ngày hôm sau, ngày hôm saunữa, và thêm ngày nữa.

Đến ngày thứ tư, một con đườngđược khai thông, các nhân viên của côngviên Diệu Sơn tìm được một chiếc xe tảiđể chuyển Wally, Teri và Katie sang cáihồ ở nông trại Berry. Nhưng trước hết,cần phải có ai đó đặt chúng vào nhữngcái bồn chứa. Di chuyển một con cá heolà một việc làm đơn giản, chỉ cần hướngdẫn nó chui vào một đường hầm và sau

Page 367: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

đó dùng một cái quang bằng vải bạt lớnvớt nó lên. Nhưng hiện giờ mực nướctrong đường hầm quá cạn, không đủ chocá bơi qua, vì thế buộc lòng phải bắtnhững con cá này khi chúng đang bơingoài hồ, rồi chuyển sang những cáiquang.

Jeff và một nhân viên tên Bob tìnhnguyện làm việc này. Vì hiểu rõ nhữngcon cá nên Jeff biết rằng nếu bắt chúngngoài hồ như thế này, thế nào cũng bịchúng quật đau hoặc gây thương tích.

Wally thì dễ dàng cho bắt, nhưngTeri và Katie lại dở chứng. Mỗi khi Jeff

Page 368: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

và Bob tiến lại gần Katie, con cá to khỏenày lại thủ thế bằng chiếc mõm cứng vàmạnh mẽ của nó.

Gần bốn mươi phút trôi qua, haingười phải vất vả đánh vật với những cúhúc đầu và quật đuôi tự vệ của Katie.Cuối cùng, trước khi được vớt lên cáiquang vải bạt, Katie còn cắm những cáirăng sắc nhọn như kim vào tay Jeff. Mặccho vết thương đang rỉ máu, Jeff vẫn tiếptục bắt nốt Teri bỏ vào bồn chứa.

Khi đến nông trại Berry, con Katiekiệt sức nhưng vẫn còn tỉnh táo. Sau đó,cô Fortier nói cho các đồng nghiệp biết,

Page 369: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

nhờ có sự can đảm và tài điều khiển củaJeff mà các cô nàng cá mới đến được nơiở mới một cách an toàn.

Hiện nay, Jeff là một huấn luyệnviên cá heo chuyên nghiệp tại công tyNuôi dạy động vật biển ở Gulfport, bangMississippi, nơi anh tổ chức các chươngtrình giúp các trường huấn luyện khác.

Một hôm, trước khi chuẩn bị điMississippi, anh tổ chức một buổi thuyếttrình cho 60 học sinh ở trung tâm Switzertại một trong những công viên có bể nuôicá mà anh đã giảng dạy. Anh để ý thấycó một cậu học sinh tên là Larry đã lẻn

Page 370: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

ra ngoài. Nhận thấy Larry là một trườnghợp đặc biệt như mình trước đây, anh gọicậu bé lại đứng kế bên mình. Sau đó Jeffcho cả hai tay vào một bể cá gần đó vàvớt lên một con cá mập gai dài khoảnghơn một mét. Mặc dù con cá này khôngnguy hiểm, nhưng trông nó có vẻ khá dữdằn. Anh cho phép Larry bế con vật ướtsũng ấy đi khắp phòng một cách hãnhdiện trước sự sửng sốt của bọn nhóc.

Sau buổi huấn luyện đó, Jeff nhậnđược một lá thư cảm ơn. Trong thư viếtrằng: “Cảm ơn anh vì những công việcđầy ý nghĩa mà anh đã làm cho học sinh

Page 371: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

chúng tôi. Trở về nhà, các em rất hớn hởvì đã học được nhiều kinh nghiệm. Nhiềuem kể cho chúng tôi nghe chuyện Larryđã được bế một chú cá mập. Đây quả làthời khắc sung sướng nhất và hãnh diệnnhất trong đời em ấy. Hơn nữa, việc anhđã từng là một cựu học sinh ở đây gópthêm nhiều ý nghĩa. Anh chính là tấmgương để bọn trẻ noi theo với thông điệpthế nào các em cũng sẽ ‘làm được’ nhưthế trong đời.” Tác giả lá thư đó chính làJanet Switzer, người sáng lập trung tâmnày.

Vào buổi chiều tuyệt vời ấy, Jeff rất

Page 372: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

hài lòng về những gì đã làm được. Khiđang diễn thuyết, Jeff thấy cha mẹ ngồitrong hàng ghế khán giả và chăm chúnhìn anh. Nhìn nét mặt hai người, Jeff cóthể nói rằng, cuối cùng cha mẹ cũng cảmthấy hãnh diện về con trai mình.

Trong đời, Jeff chưa bao giờ kiếmđược số tiền nhiều hơn 14.800 đôla mộtnăm, song anh vẫn tự cho mình là ngườigiàu có và là một người may mắn hiếmthấy. Jeff nói: “Tôi đã hoàn toàn đượcđền đáp, những con cá heo đã cho tôi rấtnhiều khi tôi còn là một cậu bé. Chúngđã mang lại cho tôi một tình yêu vô điều

Page 373: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

kiện. Khi nghĩ về những điều mình cònnợ chúng…”, trong khoảnh khắc giọnganh chùng xuống, và anh lại mỉm cười:“Chúng đã mang lại cho tôi cuộc sống.Tôi nợ chúng mọi thứ.”

PAULA MCDONALD

Page 374: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Đối mặt với sựthật

Với bất cứ những gì mà bạn đang làm,

hãy yêu chính bản thân bạn vì điều đó.Với bất cứ những gì mà bạn đang nghĩ,hãy yêu chính bản thân bạn vì điều đó.

Thadeus Golas

Khi sắp bước qua tuổi 16, bạn

thường đứng trước gương và ngắm nghíakhuôn mặt mình không sót một chỗ nào.

Page 375: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Có thể bạn sẽ đau khổ vì cái mũi mình toquá, còn trên cái mũi ấy là một cái tránđầy mụn, và trên cùng là khuyết điểmkhiến bạn thất vọng hết chỗ nói: tóc bạnkhông có màu vàng óng, nên anh chànghọc cùng lớp Anh văn vẫn chưa thèm đểý đến bạn.

Hai năm trước đây, Alison chưa baogiờ bận tâm về vấn đề nan giải này. Vốnlà một nữ sinh lớp mười một, yêu kiều,thông minh và được nhiều người biếtđến, Alison còn là một thủ môn trong độituyển bóng gậy của trường và là mộttình nguyện viên của chương trình Bảo

Page 376: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

vệ sự sống đại dương. Với mái tóc vàngvà dày, đôi mắt xanh lơ, thân hình cao vàmảnh khảnh, Alison trông giống như mộtngười mẫu áo tắm hơn là một học sinhtrung học. Nhưng mùa hè năm ấy, mộtbiến cố đã thay đổi cuộc đời Alison.

Sau một ngày hoạt động cho chươngtrình Bảo vệ sự sống đại dương, Alisonlập tức quay về nhà, gội đầu cho trôingay thứ nước biển đầy muối và chải máitóc rối bời cho mượt. Alison phủ mái tócbị nắng táp về phía trước trán. Mẹ côthốt lên: “Ali! Con đã làm gì thế này?”Bà đã phát hiện một mảng tóc sói trên

Page 377: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

đỉnh đầu con gái. “Con đã nhổ tóc haysao thế? Hay là khi con đang ngủ có aiđó đã cạo đầu con chăng?” Sau khi tìmđủ nguyên nhân, hai mẹ con cho rằngAlison đã cột tóc quá chặt đến nỗi rụngtóc, rồi nhanh chóng quên đi sự cố đó.

Ba tháng sau, một mảng da đầu trụitóc khác lại lộ ra, và lại một mảng khácnữa. Chẳng mấy chốc, mái tóc củaAlison rụng lỗ chỗ gần hết. Chẩn đoánAlison quá căng thẳng thần kinh và saunhững lần điều trị bằng cách xức dầudưỡng tóc vào những chỗ tóc rụng,chuyên gia tóc bắt đầu sử dụng đến thuốc

Page 378: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

tiêm cortisone. Cứ hai tuần một lần,Alison được tiêm 50 mũi cho mỗi chỗrụng tóc. Để che phần da đầu đỏ bóngđó, Alison được phép đội mũ bóng chàykhi đi học. Chỉ trong vòng hai tuần saukhi điều trị, từng chùm tóc nhỏ lại tiếptục rụng khỏi da đầu của Alison. Cô đãmắc chứng rụng tóc (alopecia), mộtchứng bệnh về tóc không thể chữa khỏi.

Với bản tính vui vẻ và được nhiềubạn bè yêu mến, Alison vẫn tiếp tục mọisinh hoạt với nỗi buồn giấu kín bêntrong. Một lần, em gái của Alison đi vàophòng ngủ của cô với chiếc khăn tắm

Page 379: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

trùm lên đầu. Khi gỡ chiếc khăn ra,Alison thấy những lọn tóc dày và rối bờirủ trên đôi vai em gái. Nâng mái tócmềm mại của em trong tay, Alison bậtkhóc. Đó là lần đầu tiên Alison khóc kểtừ khi chuyện không may đó xảy ra vớicô.

Dần dần, Alison đã thay chiếc nónkia bằng một chiếc khăn trùm, không cầngiấu giếm bệnh của mình nữa. Vì mái tócchỉ còn lơ thơ vài nhúm, Alison phảimang tóc giả. Thay vì cố gắng hồi phụcmái tóc vàng óng mượt thuở nào, Alisonlại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Page 380: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Cô đã chọn cho mình một mái tóc giảmàu vàng nâu chấm ngang vai. Sao lạikhông nào? Người ta vẫn luôn cắt vànhuộm tóc đấy thôi. Với diện mạo mớinày, Alison đã lấy lại sự tự tin ban đầu.Ngay cả khi mái tóc giả bị gió thổi bậtkhỏi đầu khi Alison ngồi bên cửa sổ xehơi, mấy đứa bạn cũng vui vẻ cười thôngcảm.

Nhưng khi mùa hè trở lại, Alisonbắt đầu lo lắng. Nếu không thể mang tócgiả trong nước, thì làm sao cô có thể tiếptục hoạt động cho chương trình Bảo vệsự sống đại dương được nữa? Ba cô hỏi:

Page 381: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

“Sao thế con, con đã quên cách bơi rồiư?” Câu hỏi đó đã mang lại cho Alisonmột gợi ý.

Mang cái mũ bơi suốt cả ngày thật làkhó chịu nên Alison đã lấy hết canđ ả m quyết định để đầu trần, mặc kệnhững ánh mắt soi mói và những lời bìnhphẩm của một số người trên biển: “Tạisao lại điên khùng cạo hết tóc của mìnhnhư những tay cuồng nhạc rock như thế?”

Alison trở lại trường vào mùa thunăm ấy với cái đầu trọc lóc, không chânmày, không lông mi. Như đã dự định từlâu, Alison sẽ vận động tranh cử chức

Page 382: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

chủ tịch hội học sinh, chỉ cần thay đổibài phát biểu của mình chút ít thôi. Kèmtheo bài phát biểu, Alison chiếu phimgiới thiệu các nhà lãnh đạo có cái đầuhói, từ Gandhi cho tới Mr. Clean, khiếntoàn thể học sinh và các thầy cô nhiệt liệthoan nghênh.

Trong bài phát biểu đầu tiên sau khitrúng cử, Alison đã đề cập đến hoàncảnh của mình, trả lời những câu hỏi mộtcách hoàn toàn thoải mái. Alison chỉ vàochiếc áo sơ mi đang mặc có dòng chữ intrước ngực “Ngày Chơi Tóc Bụi”, vànói: “Một ngày nào đó khi tất cả quý vị

Page 383: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

thức dậy vào buổi sáng và cảm thấykhông hài lòng về diện mạo của mình,quý vị có thể mặc chiếc áo này vào.”Bên ngoài, Alison mặc thêm một chiếcáo sơ mi khác có dòng chữ “Ngày KhôngTóc” và nói tiếp: “Buổi sáng khi thứcdậy, tôi mặc chiếc áo này vào.” Tất cảmọi người vỗ tay hoan hô. Và Alison vớiđôi mắt xanh lơ, xinh đẹp, duyên dáng,nổi tiếng thông minh – chưa kể cô còn làmột thủ môn đội tuyển bóng gậy củatrường, một tình nguyện viên chươngtrình Bảo vệ sự sống đại dương và giờđây, chủ tịch hội học sinh – đang mỉm

Page 384: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

cười từ sau bục diễn thuyết.JENNIFER

ROSENFELD và ALISON LAMBERT

Page 385: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Tôi đã được tựdo!

Nhiệm vụ phía trước chúng ta không bao

giờ nặng nề như nghị lực trong lòng chúngta.

Một kẻ nghiện rượu vô danh

Tháng 5 năm 1989Chỉ còn một tháng nữa là tốt nghiệp

phổ thông, hơn bao giờ hết tôi quyết tâmphải lăn cho được lên sân khấu tốt

Page 386: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

nghiệp bằng chính chiếc xe lăn tay củamình. Như các bạn biết đấy, tôi bị bệnhbại não bẩm sinh nên không thể nào bướcđi được. Để luyện tập cho ngày tốtnghiệp, tôi tập ngồi xe lăn hàng ngày ởtrường.

Thật khó khi phải tự mình đẩy xe đivòng quanh sân trường, trong khi phảimang theo bốn năm quyển sách, nhưngtôi vẫn cố làm được điều đó. Trong vàingày đầu mới ngồi xe lăn ở trường, aicũng muốn đẩy xe giúp tôi đi từ lớp nàyqua lớp khác, nhưng sau vài lần tôi nửađùa nửa thật nói với tụi bạn: “Mình

Page 387: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

không cần sự giúp đỡ hay thương hại củacác cậu đâu nhé”. Thế là tụi bạn tôi hiểuý và để tôi tự mình thở hổn hển lăn xe đikhắp trường.

Lúc nào tôi cũng cảm thấy hết sứchài lòng khi ngồi trên chiếc xe lăn củamình, nhưng khi bắt đầu lăn xe đi vòngvòng trong sân trường, tôi nhận thấy phầnthưởng mình được hưởng còn lớn hơnnhiều so với những gì tưởng tượng.Không những tự thấy mình thật khác biệt,mà dường như tôi cũng được các bạnnhìn ở một đẳng cấp khác. Các bạn cùnglớp đã biết rõ sự kiên trì và quyết tâm

Page 388: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

của tôi, và nói thật là cũng có phần nàonể trọng tôi vì điều đó. Tôi hoàn toànthoải mái về tinh thần và thể xác như thểđược hồi sinh khi kiên trì sử dụng chiếcxe lăn tay.

Khi lớn hơn chút nữa, được sử dụngchiếc xe lăn điện tử, tôi càng cảm thấyđược tự do hơn rất nhiều. Tôi có thể đilại bất cứ nơi nào một cách thoải mái vàtự do mà không phải tốn nhiều sức lực.Tuy nhiên, càng lớn, tôi càng nhận rarằng, chiếc xe lăn điện tử từng mang lạicho tôi nhiều sự tự do ấy đã nhanh chóngtrở thành chướng ngại vật. Tôi nhận thấy

Page 389: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

nếu còn phụ thuộc hoàn toàn vào chiếcxe lăn điện tử đó, tôi không còn là mộtngười tự do nữa. Sự thôi thúc được tự dovề mọi mặt trong cuộc sống đã làm tôihết sức bực mình.

Đối với tôi, tốt nghiệp phổ thôngtrên một chiếc xe lăn là khoảnh khắcquan trọng trong cuộc đời. Tôi muốn vàođời bằng hình ảnh một thanh niên hoàntoàn tự do, độc lập – tôi sẽ không chophép mình trình diện trên sân khấu tốtnghiệp trong một chiếc xe lăn điện tử.Không cần biết là phải mất 20 phút mớiđi hết sân khấu, tôi quyết sẽ đi bằng xe

Page 390: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

lăn tay.Ngày 14 tháng 6 năm 1989Ngày tốt nghiệp. Buổi chiều hôm ấy

toàn thể học sinh tốt nghiệp diễu hànhquanh sảnh đường với mão và áo thụng,rồi đi về phía chỗ ngồi ở sân khấu. Tôingồi một cách tự hào trên chiếc xe lăntay thông thường ở hàng ghế đầu lớp tốtnghiệp của tôi.

Khi người dẫn chương trình xướngtên tôi, tôi nhận thấy rằng tất cả những gìmình phấn đấu khi còn là một đứa trẻ nayđã trở thành hiện thực. Cuộc sống độclập mà tôi đã cố gắng cật lực để đạt cho

Page 391: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

bằng được nay đang nằm trong tầm taycủa tôi.

Tôi đẩy xe từ từ về phía sân khấu.Trong lúc cố gắng tập trung đẩy mình vềphía trước, nhìn lên, tôi thấy mọi ngườitrong sảnh đường đều dành cho tôi sựhoan nghênh nhiệt liệt. Tôi nhận tấmbằng tốt nghiệp mà lòng cảm thấy rất tựhào. Quay lại nhìn các bạn, tôi giơ caotấm bằng qua khỏi đầu, và la lên thật lớn:“Tôi đã làm được rồi… Tôi đã làmđược rồi!”

MARK E. SMITH

Page 392: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Cho những khởiđầu mới

Tháng 6, 1996Chào con yêu của mẹ,Thật là tốt đẹp vì con đã tốt nghiệp

rồi! Sau lễ tốt nghiệp, con đã sẵn sàngbước vào cuộc hành trình mới trong cuộcđời. Mẹ biết rằng con đang rất phân vân,bối rối. Kỳ lạ là trong hầu hết nhữngkhoảnh khắc quan trọng nhất của cuộc

Page 393: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

đời, tâm trạng của chúng ta thường lẫnlộn nhiều cảm xúc. Nhưng điều đó cũngtốt. Nó làm cho những thời điểm thuậnlợi trở nên quý giá hơn và vào nhữngthời điểm-không-thuận-lợi-lắm, chúng tacũng có thể chịu đựng được.

Mẹ đã suy nghĩ rất nhiều để cố tìmra những lời khuyên khôn ngoan dành chocon. Đó là một trong những trách nhiệmkhó khăn nhất của người làm cha mẹ –phải cân nhắc những gì nên nói ra vànhững gì phải để lại cho con khám phá.Cuối cùng mẹ đã quyết định chỉ gợi ýcho con một chút để trả lời được những

Page 394: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

câu hỏi của cuộc đời mà thôi. Một sốngười sống hết cả cuộc đời mà vẫnkhông hề có một chút băn khoăn về điềuđó. Như thế thật là quá tệ. Khi con tìmkiếm những câu trả lời, con sẽ có nhữngkhám phá thật tuyệt vời. Có khi con sẽbực mình vì ngay khi con nghĩ mình đãtìm được câu trả lời, con sẽ lại thấy mìnhcần hỏi thêm những câu khác. (Đó là lýdo tại sao ngay cả khi đến tuổi trưởngthành, mẹ vẫn chưa thể tìm ra đượcnhững câu trả lời!) Ở mức độ nào đó, mẹmong rằng sự chia sẻ nho nhỏ về cuộcđời và tâm hồn của mẹ sẽ ít nhiều giúp

Page 395: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

con trả lời được các câu hỏi mà con gặpphải.

Ai? Đó là một câu hỏi quan trọng màmẹ đã mất không ít thời gian để tìm racâu trả lời. Con hãy dành thời gian đểtìm hiểu xem con là ai và hãy sống thậtvới chính mình. Hãy cố gắng sống chânthật, đáng kính và vui vẻ. Khi con sốngtrong yên bình, mọi việc sẽ ổn định. Hãycẩn thận đừng để vật chất làm lu mờ nhânphẩm của con. Hãy làm sao để con đượctrưởng thành và đổi mới. Và con hãyluôn nhớ rằng con không phải chỉ có mộtmình – con còn có gia đình, bạn bè,

Page 396: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

được các thánh thần và Thiên Chúa phùhộ (không cần thiết phải đúng theo thứ tựnày đâu!)

Cái gì? Đây cũng là một câu hỏi đòihỏi sự khéo léo, và lúc đầu mẹ cũng đãmuốn phát khùng lên với câu hỏi này. Mẹnghĩ câu hỏi sẽ là: “Hôm nay mình sẽlàm gì?” Tuy nhiên, sau đó mẹ lại thấymọi việc trở nên thú vị hơn khi mẹ hỏi:“Mình đam mê điều gì?” Hãy khám pháxem điều gì đang thôi thúc khiến conphải tiến lên, lúc đó hãy nuôi dưỡng, ấpủ nó. Hãy phân tích rồi tổng hợp lại, hãylàm điều con cảm thấy yêu thích. Niềm

Page 397: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

vui mà công việc mang lại sẽ giúp contiếp tục vượt qua một số nỗi buồn trongcuộc sống.

Khi nào? Đây lại là một câu hỏi kínđáo. Đừng coi thường nó. Nó sẽ giúpcon đứng vững. Có một số việc tốt nhấtlà con nên làm từ bây giờ. Chớ để ngàymai. Nhưng con cũng nên nhớ rằng làmđiều gì cũng phải có thời điểm phù hợp,cho nên có một số chuyện không nên dínhdáng vào lúc này. Cũng có thể con sẽ gặpkhó khăn, nên con cần phải dành thờigian để ngơi nghỉ và thưởng thức sự kỳdiệu của mỗi một ngày mới. Bằng sự tập

Page 398: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

luyện, con sẽ được hài lòng về nhữngviệc đã làm và biết vui sướng khi chờđợi để lập kế hoạch cho những chuyệnkhác.

Ở đâu? Thật ngạc nhiên, đây lại làmột câu hỏi dễ trả lời nhất, đó là khi giađình luôn ở trong trái tim con và trái timcon ở bất cứ nơi đâu mà con gọi là giađình. Hãy trở thành một thành viên năngđộng trong cộng đồng của con và con sẽkhám phá ra sự nồng ấm đặc biệt màcộng đồng dành cho con. Con hãy luônnhớ rằng thái độ tử tế và khiêm tốn nhấtsẽ mang lại một sự khác biệt to lớn, và

Page 399: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

từ đó con có thểthay đổi cả thế giới.Tại sao? Đừng bao giờ ngừng hỏi

câu hỏi này vì nó làm cho con trưởngthành. Hãy để nó thách thức mỗi khi contrở nên quá tự mãn. Hãy để nó hét vangkhi con thực hiện những quyết định. Hãyđể nó thỏ thẻ vào tai khi con không nhậnra mình là ai hoặc mình muốn ở đâu.Nhưng con cũng cần phải cẩn thận vớicâu hỏi này. Đôi khi, phải mất đến nhiềunăm con mới tìm ra được câu trả lờihoặc không. Khi nhận biết được điều cănbản này, con sẽ trở nên thanh thản và cóthể tiếp tục tiến lên.

Page 400: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Thế nào? À, đây chính là câu hỏimà mẹ không thể khuyên con được gì cả!Chính con phải tìm ra câu trả lời theocách rất riêng của con. Nhưng hình nhưcon đã tìm ra được câu trả lời trong mấynăm qua rồi mà, cho nên mẹ biết rằngcon sẽ ổn thôi. Hãy tin tưởng vào chínhmình và vào những điều kỳ diệu. Con hãynhớ rằng những khám phá lớn lao nhấtluôn xuất hiện sau khi con đã trả lời sai.Và con hãy luôn luôn nhớ rằng mẹ rấtyêu con.

Chúc mừng con với một sự khởi đầumới.

Page 401: Một lúc nào đó, bạn sẽ biết điều phải là dựa dẫm vào nhau ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/khoa-hoc-xa-hoi-nhan-van/van-hoc-nuoc... · tôi có được loại

Yêu con,MẹPAULA (BACHLEDA) KOSKEY