Upload
others
View
2
Download
0
Embed Size (px)
Citation preview
Một ngày thu trời rực đỏ, hoàng hôn sắp chìm dần về bên kia ngọn núi BanDai.
-Bọn mày, chỉ chơi một trò nữa thôi, vật nhau nhé!
-Được đấy, viên xô xì để chia nhóm đi!
Tiếng reo hò khoẻ khoắn của lũ trẻ vẫn vang lên trên những cánh đồng cạnh hồ Inawashiro.
-Ê này, viên xô xì thì hãy đưa tay ra chứ!
-Ê, mày không thể viên xô xì à?
-Này chúng mày, tay nó như cái gậy ấy. Thằng tay gậy! Thằng tay gậy!
Cậu bé bị gọi là thằng tay gậy ấy giấu tay trái ra sau, lặng lẽ cắn chặt răng.
Tay đó, nghe đâu là sau khi bị một chấn thương nặng nào đó, những ngón tay cậu bị dính vào nhau và nhăn nhúm.
Chuyện đó xảy ra lúc cậu 1 tuổi rưỡi.
Cũng như mọi khi, mẹ cậu vừa đốt bếp ở giữa nhà, bắc
nồi nấu và vừa bận rộn làm hết việc này đến việc khác.
Đó là lúc bà đi ra vườn sau nhà để lấy rau nấu
bữa tối.
-Woa-----aaaaaa-----
Nghe tiếng gào khóc khủng khiếp, bà sửng sốt và quay trở lại nhà, cậu con trai mà bà chắc đã ngủ đang khóc lóc giãy giụa ở giữa bếp và tro phủ đầy cơ thể cậu.
- Xin lỗi con, chỉ tại mẹ rời mắt khỏi con mà…
Từ lúc này, những ngón tay trái của cậu bé dính
vào nhau trông như cái gậy.
Và, chính cậu bé này là Noguchi Hideyo - người
đã đi khắp các nơi trên thế giới để tìm ra nguồn
gốc bệnh tật.
Noguchi Hideyo được sinh ra vào 09/11/1876 tại làng
Inawashiro tỉnh Fukushima bây giờ.
Tên lúc nhỏ của ông là Seisaku.
Seisaku vào học trường tiểu học của làng lúc 6 tuổi.
Thế nhưng, ngay cả ở trường, Seisaku cũng bị giễu cợt là: “Thằng tay gậy! Thằng tay gậy!”
Trong số đó, cũng có đứa cố tình va vào để khiến cho cậu phải giơ cái tay trái đang giấu ra.
-Đáng ghét! Đủ lắm rồi, mình không muốn đến trường nữa!-cậu nói.
Thế là, Seisaku lại thỉnh thoảng nghỉ học.
Cậu đã chơi ở cạnh hồ cho đến tận lúc tan trường, cậu còn cố tình chấm tí mực lên mặt cho giống như đã đi học, rồi mới về nhà.
Chuyện như thế thì làm gì có chuyện không phát hiện ra.
Cuối cùng, vào một ngày nọ, Seisaku đã bị bắt
ngồi trước mẹ cậu.
-Sei con, ở trường có chuyện gì phải không?
Hay là…,con không thích học nữa? - mẹ hỏi
cậu.
-Không phải con không thích học. Nhưng con
ghét cái trường ấy. Tất cả chúng nó cứ giễu cợt
con là tay gậy tay gậy.
Mẹ cậu đã rất ngỡ ngàng
(à, ...chỉ tại ta đã khiến con bị bỏng…)
Thế nhưng, nếu bây giờ mà không nói cứng rắn, thì cậu sẽ trở thành một đứa trẻ ghét trường học mất.
-Sei này, dẫu tay có xấu thì vẫn có thể học được. Con cứ học, cứ học, rồi trở thành một người giỏi giang đáng kính và hãy cho những kẻ cư xử ngốc nghếch kia thấy được dáng vẻ đó, con nhé!
Bà đã nói từng lời, từng lời để tiếp thêm sức mạnh cho con trai mình.
Kể từ ngày hôm sau, Seisaku lại ngày ngày đến trường.
Dù cho bị trêu trọc là “thằng tay gậy”, dù có bị bắt nạt đến
mấy, cậu vẫn cắn răng chịu đựng và tiếp tục học.
(Ta sẽ không chịu thua đâu. Nhất định ta sẽ là người giỏi nhất)-
cậu nghĩ.
Cứ mỗi lần làm bài thi, cậu lại giành điểm số cao hơn bất cứ ai.
Cậu cứ cần mẫn học cho đến khi là học sinh lớp 4, cuối cùng cũng được
chọn là seichou*.
Seisaku là người phụ trách việc dạy bọn trẻ lớp dưới thay cho giáo viên.
Mẹ cậu vô cùng vui sướng, bà đã cố gắng mọi cách lo tiền mua cho cậu một
bộ Âu phục.
-Nào, tất cả nhìn lên đây nào!
Cậu đã là một giáo viên chỉ mới có 10 tuổi.
*seichou là người tiêu biểu đại diện cho học sinh toàn trường, là người có thành tích học tập đặc biệt ưu tú, có thể thay giáo viên chỉ dạy cho học sinh lớp dưới…
Vào mùa xuân lúc 12 tuổi, cậu học
xong cấp 1 và học tiếp lên trường trên.
Thầy giáo Kobayashi Sakae đã rất
khâm phục trí thông minh của cậu và
ông nói sẽ cho cậu tiền phẫu thuật tay.
(Có thể học hơn nữa quả là sung sướng
nhỉ. Thế nhưng cái tay này…chí ít, nếu
nó có thể nắm được vật nhỉ!)-cậu đã
nghĩ.
Đã có lúc, Seisaku viết điều đó trong
bài văn của mình:
“Tay tôi là một cục thịt xấu xí. Biết bao
lần tôi đã nghĩ rằng hay là mình cắt
phăng cái thứ này đi…”
Sau khi đọc những dòng đó, thầy
Kobayashi đã rất muốn cậu được phẫu
thuật tay bằng mọi cách.
Cả các bạn trong toàn trường cũng xin
đóng góp:
-Thưa thầy, chúng em cũng sẽ góp tiền,
chúng em rất muốn chữa khỏi tay cho
bạn Noguchi!
Cậu được bác sỹ Watanabe ở viện Kaiyouiin
làm phẫu thuật cho.
-Ừm, tay này nặng đây! Nó có thể được như
những người bình thường hay không thì…
nhưng mà, chúng ta sẽ cố gắng hết sức có thể ! -
bác sỹ nói.Bác sỹ Watanabe đã tiêm thuốc tê vào tay
trái Seisaku.
-Có lẽ sẽ đau một chút, cố gắng nhé!-ông
động viên cậu.
Bác sỹ đã tách rời những ngón tay đang
dính vào nhau của cậu bằng một chiếc dao
phẫu thuật sắc nhọn.
Cơn đau dữ dội lan ra khắp cơ thể cậu.
(gắng lên, mình chịu được mà. Mình sẽ
không còn là thằng tay gậy nữa!) - cậu nghĩ.
Các y tá nhẹ nhàng lau mồ hôi đang túa ra
trên cơ thể cậu.
-Được rồi, xong rồi! Phẫu thuật thành
công !
Lời của bác sỹ đã vang lên trong phòng
phẫu thuật như thế.
Rồi ngày có thể tháo băng ra đã đến.
Sau khi được tháo băng ra nhẹ nhàng, 5 ngón tay
không còn dính vào nhau đã hiển hiện trước mắt cậu.
-Bác sỹ! Ngón tay cháu…! - cậu xúc động thốt lên.
-Ừm, những việc khó thì vẫn chưa thể, nhưng hãy
thử cầm cái này đi!
Và bác sỹ Watanabe đã đưa cho cậu một cái chén.
-Cầm được rồi! Cháu có thể cầm được rồi bác sỹ ơi!
Sao mà sức mạnh của y học là kỳ diệu đến thế!
Mẹ Seisaku đợi sẵn ở nhà, khi cậu về, bà đã ôm ấp
mãi những ngón tay giờ đây đã cử động được trong
bàn tay mình và xúc động nghẹn ngào:
-Sei này, ân huệ của mọi người, con không được
quên đấy nhé!
-Vâng, con sẽ không bao giờ quên.A, mẹ ơi con cũngmuốn trở thành bác sỹ.
Và con sẽ giúp đỡnhững người
bệnh tật haybị khuyết tật
giống như con vậy.
Từ đó, bao nhiêu năm tháng đã trôi qua.
Trong khi người ta ngủ, thì cậu vẫn gắng sức
học tập, bây giờ thì Seisaku đã trở thành một
bác sỹ tuyệt vời, tên cũng đổi thành Hideyo.
Đến khi 24 tuổi, để học cao hơn trong lĩnh vực
y học, ông đã khởi hành đến Mỹ.
(Tôi muốn hướng đến việc nghiên cứu một cái
gì đó, hơn là một vị bác sỹ khám cho người
bệnh. Và tôi muốn tìm ra những thứ có ích
cho y học.) - ông đã nghĩ vậy.
Để thực hiện điều đã nghĩ, Hideyo đã qua
Mỹ, làm việc trong một phòng thí nghiệm để
nghiên cứu về nọc độc của rắn.
Việc lấy độc ra từ những con rắng đang sống
là một công việc nguy hiểm.
Mà tiền cũng chỉ nhận được có chút ít.
Mặc dù thế, có thể làm việc và quen biết với
các bác sỹ uyên bác tuyệt vời, nên cuộc sống ở
Mỹ thật sự rất vui.
Không biết từ khi nào, cái tên Hideyo đã được
biết đến trên khắp thế giới, ông cũng đến các
nước ở Châu Âu để nghiên cứu và nói chuyện
với rất nhiều người.
Đến một ngày nọ, ông nhận được lá thư từ
người mẹ mà ông hằng thương nhớ:
“Seisaku! Hãy nhanh chóng trở về đi con…!”
-Mẹ! con cũng muốn trở về bên mẹ lắm!-ông
tự nhủ.
Thế nhưng, công việc tìm ra nguồn gốc căn
bệnh đã không cho phép ông nghỉ ngơi phút
nào.
Và từ đó cho mãi tới tận 4 năm sau thì Hideyo
mới có thể trở về Nhật Bản.
Báo chí truyền tin:
HỌC GIẢ NỔI TIẾNG THẾ GIỚI TRỞ VỀ
Nhưng công việc quá bận rộn nên thời gian
Hideyo được ở bên mẹ chỉ có chút xíu.
Sau khi sống ở Nhật Bản khoảng 2 tháng, ông lại quay về Mỹ.
Lúc đó, ở Nam Mỹ thì dịch bệnh truyền nhiễm là bệnh sốt vàng da đang bùng phát làm
cho vô số người chết.
Mình phải đi tìm hiểu căn nguyên bệnh này…! - ông quyết tâm.
Thế là, Hideyo đến bệnh viện ở quốc gia đang bùng phát bệnh sốt vàng da, ông thường
tằn tiện cả thời gian nghỉ ngơi của mình để cố gắng nghiên cứu.
Cuối cùng ông cũng tìm ra được căn nguyên bệnh.
-Hoan hô, cuối cùng cũng tìm ra rồi!-ông vui
sướng tột cùng.
Thế nhưng, niềm vui lớn chẳng tày gang, Hideyo
nhận được tin buồn rằng mẹ ông đã qua đời khi
ông trở lại Mỹ.
-Mẹ! mẹ khoẻ lắm mà, sao lại…
Vài năm sau đó, Hideyo đã đến vùng đất Châu Phi xa xôi.
Nghe nói là thuốc ông nghiên cứu ra không có tác dụng gì
với bệnh sốt vàng da đang bùng phát ở Châu Phi.
-Tại sao lại vậy nhỉ? Tôi phải tìm cho ra điều đó!...
Mọi người xung quanh có can ngăn thì ông cũng không
nghe.
Lúc đó, ông quyết tâm đến vùng đất Châu Phi xa xôi-nơi
được nói là cùng trời cuối đất.
Và, ông lại bắt tay vào nghiên cứu bệnh sốt vàng da
chẳng hề ngơi nghỉ.
Vùng đất Châu Phi với cái nóng hầm hập như lửa
đốt quả là quá khắc nghiệt đối với một người đã 50
tuổi như Hideyo.
Chắc vì ông đã làm việc quá sức trong một thời gian
dài, nên thời gian này tim ông cũng yếu hẳn đi.
Quá trình nghiên cứu thúc ép đó cuối cùng cũng sắp
hoàn thành.
-Có vẻ như việc nghiên cứu tại Châu Phi cũng đã xong
rồi. Giờ thì tôi nên quay lại Mỹ thôi!
Quyết tâm như thế, vào một ngày đang tất bật mọi thứ
để chuẩn bị cho việc trở về Mỹ, Hideyo đột nhiên run
lẩy bẩy.
Đó là sau khi ông gặp phải một trận mưa dữ dội.
-Thầy ơi, tỉnh lại đi! -Mọi
người cùng đồng thanh gọi ông.
Hiedeyo vừa ngã gục vừa nghĩ:
“Không phải sốt vàng da đấy
chứ? Mình không thể nào mắc
bệnh được.”
Nhưng quả thực đó đúng là
bệnh sốt vàng da.
Và đến ngày thứ mười, cơ thể
ông gầy gò suy yếu hẳn đi, ông
thều thào nói:
-Tôi…không thể hiểu nổi…
Sau đó lại lịm đi.
Rồi cứ thế cho đến khi Hideyo trút hơi
thở cuối cùng.
Tin “ NOGUCHI HIDEYO QUA ĐỜI!”
truyền đi khắp thế giới, khiến cho người
người đau buồn thương tiếc.
Ngày 21 tháng 5 năm 1928, ông qua đời
ở tuổi 51.
(Mẹ ơi! Seisaku đã rất cố gắng đấy.
Và bây giờ, con sẽ trở về Inawashiro-nơi
có mẹ đang mong con về.)