40
Như liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết ngoại xâm đến nội chiến năm này sang năm khác cho đến năm Ất Mão thì bùng nổ lớn. Tự đâu trên trời có mưa lửa đổ xuống khắp nơi, sấm sét nổ giữa thinh không, nhà cửa bị đốt cháy khói ngút lên cao. Cái gì cũng rời ra từng mảnh bay lên rồi tan nát. Người ta hoảng hốt bồng bế nhau chạy loạn chết trên đường biết bao nhiêu mà kể. Họ đạp lên xác nhau mà chạy vào cõi chết, thây chất chồng, nằm đầy ngoài lộ. Cuối tháng Tư giữa hạ, trời nóng làm cho thây người chỉ vài khắc đã thành thối rữa, bụng người chết sình lên như trâu trương, mắt chưa kịp nhắm đã lồi ra khỏi mặt, ai đi qua cũng kinh hãi bắt gặp tựa như người chết đang nhìn mình. Đã thế người ta cứ chạy qua, rồi dẫn nhau chạy trở lại trên đống xác người như thế cho đến khi kẻ chết vì khát nước, người 1 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

  • Upload
    others

  • View
    1

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

Như liêu trai TrantuanngocK28

(Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay)

Giặc giã

Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết ngoại xâm đến nội chiến năm này sang năm khác cho đến năm Ất Mão thì bùng nổ lớn. Tự đâu trên trời có mưa lửa đổ xuống khắp nơi, sấm sét nổ giữa thinh không, nhà cửa bị đốt cháy khói ngút lên cao. Cái gì cũng rời ra từng mảnh bay lên rồi tan nát.

Người ta hoảng hốt bồng bế nhau chạy loạn chết trên đường biết bao nhiêu mà kể. Họ đạp lên xác nhau mà chạy vào cõi chết, thây chất chồng, nằm đầy ngoài lộ. Cuối tháng Tư giữa hạ, trời nóng làm cho thây người chỉ vài khắc đã thành thối rữa, bụng người chết sình lên như trâu trương, mắt chưa kịp nhắm đã lồi ra khỏi mặt, ai đi qua cũng kinh hãi bắt gặp tựa như người chết đang nhìn mình. Đã thế người ta cứ chạy qua, rồi dẫn nhau chạy trở lại trên đống xác người như thế cho đến khi kẻ chết vì khát nước, người chết vì đói, lắm người thành ra điên loạn chẳng biết phải đi đâu, cứ chạy đi rồi lại chạy về vùng đất heo hút gọi là Cheo reo mà chết chùm với nhau.

1 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 2: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

Nơi con rạch nhỏ nhầy nhụa máu người của một khu rừng người ta cũng nhắm mắt vục đầu uống cho qua cơn khát, vô vàn tiếng oán than, vang tới tận trời xanh.

Thạch, một thanh niên như những thanh niên khác đã trưởng thành vào thời ấy. Cha làm lính thú rày đây mai đó, con cái cứ lục tục theo sau. Gia đình chẳng ở một nơi nào

2 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 3: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

nhất định nên chẳng thể gọi nơi đâu là quê. Thấy con hiếu học, lại có sức vóc hơn người, cha bèn cho nhập binh bị từ thuở bé.

Năm tháng thuở thiếu thời

Nhờ tay chân liền lạc, lại chăm chỉ đeo đuổi võ nghệ nên cũng đủ để bảo vệ lấy thân.

Nơi dung dưỡng lúc nhỏ gần biển nên Thạch bơi lặn nhanh nhẹn như nhái, thân thể trở nên vạm vỡ, ăn nói rõ ràng. Tính tình đôn hậu, làm việc lại rành mạch cho nên đi đâu cũng thành đầu lĩnh. Đâu có biết chính ngày sau, sống còn được là do chút thiên bẩm này.

Trời lại cho trí nhớ đọc đâu biết đó nên từ hàng binh mà Thạch đi lên được lên hàng quan, cũng đeo kiếm mang hia lẫm chẫm, khệnh khạng như con gà trống tập gáy. Hoàn cảnh như giòng nước lũ trôi cả đất nước, Thạch cũng bị cuốn theo dòng đời từ đó.

3 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 4: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

Đến năm Bính Thìn, Đinh Tỵ lại lụt lội, muà màng mất mát. Những người còn sống sót lâm vào cảnh đói khổ đến tột cùng, vì bao nhiêu lúa thóc bị chở từ Nam ra Bắc hết, có những gia đình đói quá, đi đào củ, xới đất lên tìm miếng ăn bị trúng độc cũng không phải là ít.

4 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 5: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

Hết năm Đinh Tỵ tới Mậu Ngọ thì lại có nạn giặc ngoại xâm cả hai phía Tây và phía Bắc. Có nhiều nơi, cả già trẻ lớn bé trong làng bị cáp duồn, chặt đầu bỏ thây trôi theo chín con sông về xứ Việt.

Còn phía biển Đông trên cả 20 năm người ta vẫn cứ bỏ hết nhà cửa lén lút ra đi, điên cuồng bồng bế nhau xuống biển sâu, người sống kẻ chết không biết đâu mà lượng mà đếm. Những năm buồn thảm như thế trôi qua trong khốc liệt, cho nên đến rất nhiều năm sau đó, trong nhà ngoài phố nước Việt mình thiếu vắng hẳn tiếng cười.

Những năm Bôn chải giang hồ

Trở lại năm Ất mão, trở ngược đời. Hễ ai có ăn, có học thì bị đày ải, làm tình làm tội. Tinh hoa cả nước, của cả hai ba thế hệ bị huỷ hoại. Thạch cũng như mọi người khác, ban ngày phải vào rừng đốn cây xẻ gỗ. Ban đêm thức khuya, kiểm điểm, kể tình kể tội nhau ra. Thạch thấy cả đời hiền lành, chắc không xong, một hôm thừa lúc bị sai vác rựa vào rừng tìm cây, nhân đó mà đi mất biệt.

Sống trong một xã hội quá hà khắc mọi người trở nên cư xử với nhau rất ác độc, nhà này theo dõi nhà kia, bạn bè đang thân thích đem nhau ra tố khổ lẫn nhau. Chính quyền chủ trương chia để trị, cứ ban ngày làm ăn tập thể, ban đêm không được nghỉ ngơi mà lại họp hành cho cấu xé lẫn nhau đến tận khuya. Ông này cay cú ông kia, đêm sau tìm cách mổ xẻ, cứ thế, hàng xóm lo oán thù trả đũa lẫn nhau, mà quên đi cái khổ của đời sống là do chính quyền sở tại.

5 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 6: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

Lại thêm chính sách làm theo năng xuất hưởng theo nhu cầu. Người thì làm hết sức lại không đủ miếng ăn, kẻ cầm quyền thì ăn mặc thừa mứa. Mùa màng làm chung tập thể thất bại vì cha chung chẳng có ai khóc, ai cũng làm hết giờ thì vác cuốc về làm việc riêng.

Bấy giờ chính quyển sở tại, tự họ hô hào là chính quyền của dân nhưng cai trị dân mình rất nhẫn tâm. Đuổi dân vào chốn rừng sâu nước độc. Hết gạt gẫm lại dọa nạt, họ mang hết những người trai tráng giỏi giang của cả miệt Nam đi đâu ra tận mạn ngược vào chốn hoang vu mất biệt.

Để gọi là bài trừ tệ đoan xã hội, họ lùng kiếm sách vở để đốt, cấm hát ca, cấm tụ tập. Trên sông trên lộ, họ làm trạm ngăn sông cấm chợ thì gọi là chống tư bản mại sản. Ai cũng nhìn nhau đang chết dần mòn. Cả tiềm lực của cả quốc gia chưa bao giờ bị suy thoái tận cùng, đến như vậy.

Thạch trốn vào Sàigon. Đêm đó, trời còn đang oi ả vặn mình đổ cơn mưa đầu mùa, lòng Thạch lo âu âm ỉ, không biết đêm nay đặt lưng nơi đâu, ngày sau ra sao. Nhìn lên trời cao, thấy các vì sao thấp thoáng khi hiện khi còn, Thạch ngẫm nghĩ tự hỏi đời sống mình so với đời sống của vũ trụ sao ngắn ngủi quá đỗi, so ra như những bong bóng đang trôi ra từ máng nước, trong chớp nhoáng đã biến mất nhưng sao đời khổ quá thế này, chao ôi, đêm nay về đâu? Sao lại không một chỗ gối đầu nương thân.

Mưa và gió hắt mạnh vào nhà ga nơi Thạch đứng đợi tạnh mưa. Bấy giờ rất hiếm những người nằm ngủ trên hè phố. Từ từ mọi người rời nhà ga về nhà bằng cách này hoặc cách khác, cả đường phố không thấy có 1 bóng người thanh niên đồng trang lứa nào. Đi giữa quê hương mà Thạch cảm như mình là kẻ xa lạ.

Sau cùng tới Thạch cũng rời khỏi nhà ga, anh bước bừa ra mưa, nước mắt oà ra chảy hoà chung với những giọt mưa. Trên bầu trời lúc sáng, lúc tối, mưa vẫn mạnh hột và

6 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 7: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

hắt ngang với gió. Người Thạch đang nóng hừng hực như lửa, đầu bừng bừng, khi bước đi trong mưa hốt nhiên như thể được tẩy trần, với từng mảng mây mù, mưa thấp, xà xuống như an ủi vỗ về. Thạch đi suốt đêm như thế, chợt giác ngộ mà vui vẻ mến đời, yêu người mà sống. Về sau mới biết rằng có nhiều khi cuộc sống con người hoàn toàn bế tắc, đột nhiên đột biến đổi như thể liêu trai.

Ghe cà dom

Thạch rất khéo tay, sáng trí việc gì cũng chỉ nhìn qua một lần hoặc nghe kể là biết. Nhưng thực ra nếu không nhờ những người bạn gái hết lòng giúp đỡ những bước đầu thì không chắc Thạch sống qua được một con trăng. Đời sống mọi người bị chế độ hộ khẩu săn đuổi hằng đêm tỉ như đá lăn hoài rêu mọc còn không được huống chi là tìm được một công việc. Tình cờ lang thang tới bến tàu ở Chợ Lớn, tìm việc làm.

Thạch thấy đám đông đánh nhau. Người đi đường dạt hẳn ra. Cả năm ba người gậy gộc, dây xích sắt hò hét đang đuổi đánh một thanh niên. Người thanh niên bỏ chạy về hướng của Thạch và quấn lấy Thạch. Động lòng nghĩa hiệp vừa chẳng đặng đừng, nhìn sợi xích đang quất đưa đến, Thạch trợn mắt, gầm lên như sấm, xoay người nhập nội dùng Phép Cầm Nã Thủ túm sợi dây mà kéo luôn tên dùng xích lại.

Bọn thổ phỉ cậy thế hiếp cô, phang luôn Thạch để cứu đồng bọn.

Bị trúng một hai nhát gậy vào chân vào lung, điếng cả người, Thạch điên tiết lên đánh lại không nương nể gì nữa. Cứ tả xuyên hữu đột, lúc nhảy vào lòng xe ba gác để tránh đòn, lúc thì chống tay vào yên xe xích lô đạp mà ngả bật người về phía sau, đánh trả lại. Tiếng thóa mạ la hét ầm ĩ, "nị..dách nục cẩu á!.. nị.. hủ dách nục sật á!".

7 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 8: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

Tiếng gậy gộc va vào sắt thép chan chát. Khi bớt bụi khói mịt mù, người ta thấy Thạch vẫn ung dung đứng vững, tay còn nắm chặt một tên thổ phỉ làm bia. Mặt mày tên thổ phỉ nhừ đòn xanh mét.

Có một tên thổ phỉ khác cầm gậy, cậy võ giỏi nhất, hét tướng lên rồi múa Mai Hoa Quyền cứ nhắm chân Thạch mà phang liên tiếp, Thạch dở chân nhảy lui liên tục để tránh đến, vài lần lựa lúc nương thế chéo chân trái về, lui thành Xà Tấn vừa để tránh gậy, vừa nhân thể xoay luôn người lại mà chuyển thành Tề Thiên Cước, trong chớp nhoáng đá trả đòn chính xác ngay giữa ngực tên thổ phỉ, bật ngửa. Người đi đường vỗ tay reo hò yểm trợ ầm ĩ như đang xem Sơn Đông Mãi Võ, làm cho Thạch hứng chí đòn tới đòn lui qua lại nhịp nhàng như đang nhảy dây.

Càng đánh càng hăng, càng múa càng dẻo, người ngoài thấy gậy đánh loang loáng, quay tròn tít mà lo cho Thạch, nhưng vào thế sống còn, Thạch nào có còn biết sợ là gì, khi nhìn thấy thanh gậy chuyển thế bổ ngang, thì nhanh như cắt, Thạch tung gan bàn chân lên chận, nhảy luôn Liên Hoàn Cước thì vừa đủ gần để nhập nội, cái đà đủ để anh tung ngửa người lên cao, xoè lòng bàn tay vỗ theo thế Thái Sơn Áp Đỉnh, bung trên đỉnh đầu loại hẳn một tên thổ phỉ.

Ngay sau đó, Thạch phải lăn xuống tránh đòn, nhân khi ngã xuống mà dùng Tảo Địa quét chân đốn bật ngửa một tên thổ phỉ khác.

Nhắm đứa hung hãn nhất, Thạch tấn công tới tấp vào góc tường, Thạch nhảy tới phía trước hai ba lần, đưa chân trái đạp tựa vào đầu gối của đối phương lấy đà búng lên cao, dùng gót chân phải, Thạch đạp thẳng vào đối phương theo thế Vương Khải Đăng Thành mà kết thúc. Mấy đứa khác thấy vậy, bèn gọi nhau "Chẩu a.." rồi lẩn vào đám đông biến mất.

Hai bên hỏi han nhau, người thanh niên bị rượt đuổi tên là Ba, thì ra cùng học chung trường ngày xưa mà. Hai bên tay bắt mặt mừng, anh chàng Ba dẫn bạn về cho ở tạm trên ghe Cà Dom. Ghe Cà Dom của xứ mình dềnh dàng, rộng mênh mông và cao như là nhà lầu 3, 4 tầng. Thường dùng để chở lúa gạo từ Lục tỉnh về Sàigòn, mỗi chuyến đi mang theo cả mấy chục ngàn tấn lúa để xuất cảng ra khỏi xứ. Rồi từ Sàigòn chở lu khạp, đồ gốm hoặc máy móc trở xuống Lục tỉnh giao lại cho con buôn. Cái thời chở

8 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 9: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

lúa gạo đã hết, nay anh em bạn bè hùn hạp nhau chở sập gụ và tủ bàn thờ về Sàigòn để bán.

Thời buổi gạo châu củi quế, cả nước khổ. Đồng tiền là tín tệ mà còn bị đổi lên, gạt xuống. Chữ tín của nhà nước giao ước với dân mà còn không muốn giữ, thì việc buôn bán dân tình cư xử với nhau còn ra cái thể chế gì đâu.

Phần vì ngăn sông cấm chợ có khi bị tịch thu hết cả vốn lẫn lời, còn không thì phải đóng thuế năm ba chặng thành ra lỗ lã nặng.

Thêm phần vì luật lệ chẳng có rõ ràng, mạnh địa phương nào có luật địa phương nấy. Hễ quen biết nhậu nhẹt, chén đảng chén uỷ với nhau, thì cái gì cũng xong còn không thì mang hàng đi buôn như đem muối bỏ biển. Quản trị không thống nhất biến cả xã hội đảo điên, đói kém. Việc sinh ra cướp bóc như thể thổ phỉ vờ đổ tội không trả tiền sòng phẳng, hoặc đổ tội là khi dễ nhóm khuân vác mà đánh khổ chủ để cướp cạn như thế cũng xảy ra nhiều nơi. Thời buổi phải nói là quỷ vương với ủy viên lẫn lộn hiện ra ban ngày, chẳng ai biết, ai thật ai giả.

Được ở trên ghe Cà Dom, Thạch mừng lắm vì có chỗ đặt lưng ban đêm, để đáp lại chàng không nề hà, cứ việc gì hữu ích là làm ngay, những lúc nửa đêm gà gáy, chân vịt bị kẹt không quay được, chỉ có Thạch nhảy ùm xuống nước mà gỡ lục bình đang quấn chân vịt rồi với sợi dây thừng mà hai tay leo lên tàu thoăn thoắt.

Trên ghe Cà Dom tự dưng có người hoạt bát siêng năng, biết kể chuyện đông tây, làm ai cũng khuây khoả. Khi ghe chạy, bạn bè bày cờ Tướng ra giải khuây. Cái gì Thạch cũng làm được nhưng thường là nằm miết giữ ghe như chó giữ nhà, cho bạn bè đi buôn bán là chính.

Ở lâu bạn bè đâm quý mến, thấy cứ Lục Tỉnh-Sàigòn lại Sàigòn-Lục Tỉnh riết bạn bè sợ Thạch chán bỏ đi, bèn bảo nhau hùn lại cho Thạch ít tiền làm vốn. Nói ra lúc có rượu thì dễ đến khi thực sự bỏ tiền ra ai cũng sợ xui, chưa buôn đã mất vốn nên chỉ có chàng Ba móc ruột tượng ra cho Thạch mà nói: "thôi anh cầm lấy chút đỉnh", làm Thạch nhận mà muốn rơi nước mắt.

9 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 10: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

Trái bình bát

Bến Ninh Kiều là tên một cái chợ của Lục tỉnh, nằm trong tỉnh Cần Thơ gần sông nước, ghe đi qua lại tấp nập. Thạch cầm tiền, chẳng biết mua gì cho ra hồn. Cái gì cũng mắc hơn số tiền Thạch cầm trong tay. Đi từ đầu chợ, tới cuối chợ qua lại vài lần, Thạch ngán ngẩm.

Xảy đâu có hai mẹ con gánh hai quai gánh vào chợ. Gặp Thạch chào hàng. Trong hai gánh toàn là trái Bình Bát, chỉ có chừng hai ba chục trái Na còn sống nhăn.

Trái Na, có người còn gọi là trái Mãng Cầu Ta, vỏ màu xanh đến chin rục cũng còn xanh. Còn cây Bình Bát ở Lục Tỉnh mình là loại cây thường là trồng ở ven đìa để giữ đất khỏi lở, trái to hơn nắm tay, khi chín thì thơm vô cùng, màu hường đo đỏ đẹp mắt lắm nhưng ăn thì dở khẹc! Chẳng có mấy người ăn hết trái vì chẳng có vị ngọt lạt gì cả.

Nghĩ thấy bạn bè từ lâu cho ăn uống mà chẳng mua cái gì đãi lại thì cũng ngượng, nhân thấy trái Bình Bát đẹp đẽ, hỏi han. Lại thấy cô con gái nom dễ thương, Thạch trả

10 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 11: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

tới trả lui, cò cưa trêu cô con gái một chút, dè đâu vừa khít túi tiền đang có. Thế là chàng mua luôn cả 2 gánh và nhờ hai mẹ con đưa luôn lên ghe Cà Dom giùm.

Lên ghe, nghĩ phải cô đơn đợi bạn bè đến trưa chiều mới về vả lại thấy nắng oi ả cũng đang lên, Thạch bèn mời hai mẹ con ở lại uống trà ngồi chơi chốc lát.

"Bác với em ngồi nghỉ chơi chút xíu đi mà! đời sống vốn ngắn, sao không ngồi chơi một chút phải không bác?"

Nói chuyện trời trăng mây gió, chàng Thạch kể đủ thứ chuyện, chuyện trên trời thời tiết, dưới đất mùa màng. Kể cả chuyện Tấm Cám đến đoạn:

"Thị ơi Thị rớt bị anh nè, anh không ăn đâu, anh chỉ ngửi thôi." rồi chàng đứng dậy đi khoanh một tay vòng phía trước, một tay lại khoanh về phía sau, giả như kẻ thư sinh mặc khăn đống áo dài thâm mà hướng về cô con gái, cứ đi một bước, nhảy cỡn lên hai bước mà trêu. Làm hai mẹ con ôm bụng cười.

Xem chừng như cô con gái có ý nghĩ gì thầm kín mà đâm ửng hồng đôi má. Đến đoạn nhà vua nói với chim Oanh rằng:

"Vàng oảnh vàng oanh, có phải vợ anh chui vào tay áo".

Thì cô gái nói với theo, đùa lại "Đâu anh giang tay áo ra đi". Rõ là muốn ưng quá xá! Còn bà mẹ thì cũng cởi mở, tươi cười hỏi Thạch đưa bàn tay cho bà coi.

"Chèng ơi! cái tay đã ấm mà còn đỏ hực như son, số cậu này sang trọng lắm mà sau này cũng giỏi giang không ai bì đâu".

"Thôi má ơi, má nói làm con ham, con không nơi gối đầu, ăn nhờ ở đậu bạn bè đó má ơi".

"Già này nói xưa nay chưa hề có sai, nhưng vì mũi cậu có nốt ruồi son ngay chóp chuẩn đầu, nên cậu phải tha phương lập nghiệp mới nổi danh được. Nếu đúng, sau này nhớ về thăm mẹ con tui, nghen cậu Hai".

"Thôi, được rồi má nói vậy thì con xin nhớ như in trong đầu. Sẵn đây cũng thưa má! Má nhớ trông chừng em con cho kỹ, đừng cho tay dính sình non mà đen đi, tội nghiệp em con nghen má!"

"Còn em Thắm nè! để cho anh hò một câu vọng cổ, dặn dò em chút đỉnh,

Nè! anh dặn em. Trước khi đi anh dặn em đừng tắm sông tắm biển, mà nếu có đi tắm sông, tắm biển cũng đừng để mấy con cá lòng tong rỉa mấy sợi lông.. ờ.ở ờ.. giò.

Chừng nào anh khá khá như má nói, thì anh 'dià' thăm" nghen em.

11 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 12: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

Cô gái tên Thắm, nghe Thạch giả giọng cải lương chọc, khiến cười ngất hỏi đùa lại:

"Ví chừng như vậy, khi về thăm anh mua chi cho em nè? "

Thạch một tay chống nạnh, tay kia đưa ngón lên ba hoa:

"Thì mua ba xấp lụa, xấp nào mắc nhứt trong chợ, gấm nào mắc nhứt trong thành thì anh mua, rồi không chừng mua sưã cho xấp nhỏ con em luôn"

Cô gái không phải tay vừa, nghiêng mặt liếc ngang cười khúc khích ở đuôi con mắt:

"Vậy là hồi đó là anh phải giàu lắm"

"Chứ sao nữa Thắm, má nói là đúng mà em, phải hông má? Đâu nhờ sẵn đây anh nhờ em tới gần gần chút nữa coi.. có nốt ruồi son trên chóp mũi không em?"

Cô gái nhìn chăm chú, tư lự rồi dường như thể không bằng lòng, ánh mắt ném ra xa buồn buồn nói:

"Miệng nói sao ngọt như đường lát, mát như đường phèn, con gái chắc 'chớt hớt' ".

"Mình là anh em thôi mà, đâu có gì mà sợ chớ, anh mình có thiệt nhiều người thương thì mình càng mừng dùm, chớ Thắm".

Húngary, Bùngary

Ghe tới sông Sàigòn, đợi khi bạn bè mang hàng lên bờ hết Thạch mới lúi húi lôi lên những quả Bình Bát ủ bên dưới hầm máy. Trên đường đi chàng mắc cở đâu dám mang ra, khoe là đi buôn trái Bình Bát bị bạn bè cười đứt ruột làm sao. Dè sao, cái hơi nóng của máy làm cho trái cây chín một loạt hết trơn.

Cẩn thận chẳng đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải rễ mà quàng phải dây, Thạch tự nhủ thầm rồi lau dầu, đánh bóng từng trái một. Pha bình nước trà, nghĩ trong bụng, chút xíu nữa mình cũng có chút quà cho bạn bè thì trong lòng Thạch chợt rộn ràng niềm vui. Thạch vừa lau vừa huýt gió, gặp trái Na nào chín quá thì ăn ngấu nghiến luôn. Mãng cầu, Na xứ mình khi chín tới, vỏ vẫn xanh ăn thơm mà lại ngọt như đường. Hột đen lánh, thớ múi lại trắng phau ăn xong vẫn còn hương vị ngọt ngào ở đầu lưỡi.

12 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 13: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

Con người ta có lúc tắc cùng hoá biến. Vận đỏ bắt đầu đưa đến với Thạch, khi mấy người thuỷ thủ trên chiếc tàu nhỏ Ca nô của nước ngoài đi ngang, nhìn thấy dáng đồ sộ như nhà lầu của chiếc ghe Cà Dom, họ nổi tính hiếu kỳ ghé lại. Khi leo lên ghe Cà Dom, thấy Thạch đang vui vẻ lau từng trái bình bát màu đỏ đẹp mắt họ tươi cười bắt chuyện.

Hai bên chẳng hiểu tiếng của nhau, mạnh ai nói người ấy hiểu, người nào nói, chân tay người ấy múa diễn tả. Dân mình vốn hiếu khách lại thực thà, thấy khách xứ ngoài nhìn chỉ trỏ, cầm trái Bình Bát lên, Thạch bèn xua tay lắc đầu nguầy nguậy, anh cười toe toét lấy lại và đưa ra trái Na chín vỏ xanh ra mời. Anh còn chỉ cho họ cách bóc ra lớp vỏ màu xanh đi và đưa vào miệng ăn ngồm ngoàm, nước trái Na trào ra cả khoé miệng. Anh cho mỗi người mỗi trái ăn thử, ai cũng cầm lấy mà ăn, cười nói vui vẻ hết sức.

Mấy người thuỷ thủ chỉ trái Bình Bát và muốn thử nhưng Thạch lắc đầu, anh cắt nghĩa, trái Na chín ăn đang ngon miệng đừng ăn trái này vào phí hương vị đi. Cắt nghĩa thế nào mà Thạch làm những ông khách nước ngoài này lại tưởng là mắc mỏ, Thạch không muốn cho không. Họ đưa ra một nắm tiền hỏi có thể mua được hết cả hai gánh Bình Bát không? Thạch lắc đầu rất mạnh dạn, múa tay cắt nghĩa rằng trái này ăn không được ngon đâu bằng trái kia đâu. Họ lại tưởng Thạch đòi giá cao, nên chụm đầu bảo nhau gom góp hết tiền đưa ra cho Thạch.

Mặc cho Thạch chắc lưỡi, lắc đầu những người khách Hungary, Bungary cắt nghĩa xí xô, xí xào cho Thạch biết rằng, họ cần mua những thứ lạ, như trái cây như thế này để ăn tiệc sinh nhật của Tàu. Thạch đành phải để họ mang đi trong khi tay anh áy náy cầm chắc bó tiền.

13 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 14: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

Vàm láng

Khi bạn bè trao đổi hàng hoá xong, về đã thấy trên khạp ghe đang bày biện đầy rẫy đồ ăn thức nhắm. Ai cũng lấy làm lạ, hỏi ra Thạch cứ thực thà kể. Chỉ cần tính thoáng qua, tổng cộng hết vốn lẫn lời của mọi người lại cũng không bằng hai gánh Bình Bát.

Tiền xứ người gì cứ như là vàng lá, đổi ở tiệm kim hoàn, cứ một tờ đổi ra cả hàng mấy ngàn tờ giấy bạc của xứ mình. Xài, ôi chao mệt nghỉ!

Trên đường về lại Lục Tỉnh, ghe Cà Dom ghé lại Vàm Láng đưa hàng xuống cho mấy bạn buôn nơi đó. Nhân tiện nghỉ đêm, sẵn cá mắm, rượu cất miền Tây. Thạch đi xuống cột dây neo cho tàu và đi mua đồ nhắm, đãi mọi người thêm một trận ra hồn. Gọi luôn bạn bè xung quanh, kéo luôn thêm mấy cô mấy cậu có đờn ở mấy ghe xuồng gần đó, mang củi lửa lên phụ nấu nướng, ăn uống đờn ca hát xướng, chung vui luôn. Ai cũng vui, quá vui! "Nhậu không có chạy à nghen, rút cầu lên luôn Tám ơi. Ai xỉn, ngủ luôn tại ghe Cà Dom, mơi tính".

Nhậu một đêm quá đã, quá đã, quá đã! Tỉnh thức dậy thì mặt trời chắc đã lên hẳn một sào, gió đang hiu hiu thổi, đưa tàu đi như rẽ trong mây mù trắng xoá về phía trước. Nhìn quanh quất ai nấy mất hết hồn viá chẳng thấy bến bờ đâu nữa.

Hỏi lại đêm qua, hù mẻ..nó!. đĩ.. ĩ ngựa..ựa ựa, thằng nào cột ghe, để trôi tàu tuột luốt! Hỏi tới thì Thạch đứng ra nhận. Có lỗi mà nhận lỗi, thì ai mà nói mần chi nữa, trời?

Cửa Vàm Láng rộng mênh mông, ăn ra biển, gặp con nước đêm ròng sát, kéo con tàu ra khơi luôn. Có người loay hoay tìm cách cho tàu để trở về đất liền, nhưng đất liền ở hướng nào! gió tuy nhẹ nhưng tàu như buồm giăng thì làm sao mà xoay với lại không xoay. Xác Ghe Cà Dom như cánh buồm căng gió to bằng cái xác nhà lầu 4 tầng, cứ thế mà rẽ nước như có máy chạy.

14 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 15: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

Chủ ghe mếu máo, hỏi ai biết hướng thì làm thuyền trưởng, chứ chuyến này bà hú tui gồi! Trong bờ còn có nhà cửa ruộng vườn nhắm hướng được, ra đây láng e, nước mênh mông, thì hướng ở chỗ nào mà nhắm nè, chời!

Ngó qua, nhìn tới bắt đầu phải lại nhờ Thạch.

Cái gì chứ lúc học binh bị, hướng đi trong rừng, ngoài biển, Thạch cũng biết chút đỉnh từ la bàn đến sao Cày Hiệp sĩ, Nam Tàu Bắc Đẩu, ba con Sao Mai chính là tía con Sao Hôm.

Nghiễm nhiên thành thuyền trưởng, nói sao mọi người nghe theo răm rắp. Thạch chia việc, cứ thay phiên nhau cầm lái mỗi người hai tiếng chỉ đi theo một hướng là hướng Đông thôi, vì hướng Tây ngược chiều gió. Đồ đạc mọi người xuống xếp lại gọn gàng, ràng lại kỹ lưỡng để sóng nghiêng ngửa khỏi làm bể tàu, chờ chừng biển động đến. Vật nhọn gói lại cho kỹ, dọn chỗ nằm nghỉ bên trong lòng tàu. Chuẩn bị lu khạp chứa nước mưa. Thạch như ông tướng đi biển, nghiêm nghị chia việc và kiểm soát. Mấy cô đi nấu cơm, nắm cơm lại thành từng nắm, để dư thừa ra, dành lúc không nấu được.

Ai có việc nấy, bở hơi tai làm.

Quả nhiên, lời nói của Thạch thiệt thiêng. Đến chiều thì mây mù mịt, gió mang cơn bão đến đưa tàu đi một lèo như chiếc lá trong hồ nước. Ai nấy đều xanh máu mặt, ói mửa tùm lum.

Khi gần quan tài người ta mới đổ lệ. Cái thằng đêm qua, thủ vai Tướng cướp Bạch Hải Đường đóng tuồng coi oai phong lẫm liệt, miệng ca cải lương dẻo kẹo giả bộ nhập vai tướng cướp hào hoa, tay choàng qua ôm khít rịt cái con nhỏ thiệt là dễ thương đi khác ghe, nó vừa hát vừa hun lia chia cái má con nhỏ đó, vừa lên 6 câu:

"Quân ta lớp lớp hàng hàng, thuyền ta đậu kín bến Quỳnh Sa.."

Bây giờ y đang quỳ xuống chắp tay lạy như tế sao lên trời. "Trời cho con sống phen này, thì từ nay không hổng có dám tầm bậy tầm bạ nữa, nhứt định một vợ một chồng".

Chừng hai ngày theo sóng gió, con tàu ngả nghiêng chạy tới rồi chạy ngang. Chính ngay Thạch cũng chẳng biết tới đâu. Hễ cầm lái được thì cứ theo một hướng, là hướng đông mà chạy cho đến khi thấy hòn đảo lởm chởm đá trước mặt.

15 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 16: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

Tàu bè từ xa, nếu có nhìn đảo chỉ thấy đá nhô lên một hai mảng thì đã lo tránh cho xa,

sợ đá ngầm. Nước xiết tới đó cuồn cuộn, sóng lại vỗ chung quanh trắng xoá nên đâu có ai ghé đến làm gì. Chẳng qua vừa thoát cơn bão tố kinh hồn, mọi người thấy hòn đảo ai cũng mừng quýnh hết. Như thế là sống rồi, ai cũng muốn lên bờ đỡ say sóng trước tính sau, mà không vào cũng không được, gió như cơn lốc và luồng nước như đẩy ghe Cà Dom vào.

Cũng lại may mắn tình cờ, nơi vào lại là một hốc đá nằm khuất luôn trong đảo. Hốc đá tuy nhìn bên ngoài rất hẹp, càng vào trong lại càng mở rộng như cái vịnh nhỏ kín gió. Dọc theo hai bên hốc đá là hai bờ cát trắng, với vách đá cao, ngăn được cả ánh nắng nhiệt đới.

Đảo đá

Thạch mặc cho mọi người ra nằm vật trên bãi cát, chàng theo vách núi thoai thoải leo lên chỗ cao, ngó hướng. Chung quanh chỉ có mây trời xanh mây nước, sóng rập rì vỗ vào vách đá. Hòn đảo đá, cực kỳ nhỏ mà lại kín đáo đến thế.

Nhìn xa xa, phía bớt lởm chởm bên kia của hòn đảo lại dường như có sinh vật đang di chuyển chậm. Thạch lần mò đến, thì đó là bầy Sơn Dương. Bầy dê chưa hề thấy người bao giờ nên ngừng ăn, đứng yên mà ngó.

Thạch cố làm ra vẻ thân thiện. Lúc đứng, lúc đi nhẹ nhàng tới gần, thình lình chụp ngay cổ lấy một con gần nhất vật xuống. Ai dè Dê núi mạnh quá chừng, vùng vẫy với

16 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 17: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

Thạch còn hơn là hai người sống chết ôm nhau vật lộn. Một hồi, Thạch đánh vật không lại, phải thả ra tiếc hùi hụi, vừa đứng lên thì đã nghe tiếng vó vỗ từ đằng xa.

Con Dê đầu đàn hai sừng quặp xuống, đang dậm chân sau hất bụi lấy đà phóng tới như bay. Hồn phi phách tán, Thạch vắt giò lên cổ chạy trước. Chạy đến đầu dốc núi thì hết lối chạy, mất hồn chàng phải xoay người lại mà đối đầu.

Con dê cũng đáo để, đang chạy nhanh cũng ngưng phắt ngay lại, từ từ chắc nịch, ủi đầu về phía Thạch. Chỉ kịp tránh qua một bên, nắm được một bên sừng, thì dê đực đã xoay người ủi nữa. Thạch dụng hết sức ra nắm được hai sừng. Cứ thế, người và vật cứ xoay tròn. Gần đến vực đá, đá nhỏ rơi văng tung toé đằng sau, rơi xuống không vang lên một tiếng động nào, càng làm cho Thạch sợ điếng người mà tận sức bình sinh.

Nhưng sức người có hạn. Một cái hụt, hai cái hụt, Thạch hẫng chân, bị bắn ra như lò xo, tay vẫn còn nắm sừng kéo con vật, thành ra cả hai cùng lôi theo nhau rơi xuống vực.

Bên kia dốc đá là bờ vách bị nước biển bị ăn mòn, vẹt sâu thăm thẳm.

Chìm sâu dưới nước, đến hết cả hơi cũng chưa trồi lên được, may bụng dê lớn như phao nổi, nên không chìm sâu được. Vì sợ và vì bất ngờ, tay phải Thạch vẫn còn nắm vào sừng dê, cũng vì thế mà Thạch mới trồi nhanh lên mặt nước được.

Sợ đầu con vật quất ngang lủng ngực, cứ thế Thạch lại dùng cả hai tay bám chắc luôn cặp sừng, dìm lên dìm xuống. Không thở được, bao nhiêu sức lực con vật mất hết cả.

17 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 18: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

Đến khi nhìn vào mắt dê, thấy con vật như van lơn, Thạch thương hại mới thôi, cùng nương với dê mà vào gần vách đá. Bờ đá mặt thẳng tắp như tường thành. Dưới chân vách đá do nước xoáy tạo thành vịnh như hình vòng cung. Hai đầu cạnh vách núi, thì lại bị sóng xoáy cuồn cuộn vỗ mạnh trắng xoá, không thể nào bơi vòng qua được.

Nhìn thấy một chỗ độc nhất có thể tưạ lên đứng tạm, Thạch kéo đầu dê cho đúng hướng để cả hai cùng bơi về phía đó.

Chỗ chật hẹp, người ngồi vật đứng, tựa nhau như thế mà nghỉ ngơi được gần nửa buổi chiều còn lại, cho đến cả đêm sau.

Đêm lạnh, Thạch kéo dê sát ôm sát vào người để che gió, ngủ vật vưỡng lấy lại sức.

Thói đời, khi gian nan, giữa con người với nhau thường hãm hại nhau nhưng giữa người và vật lại thường thân thiết nhau.

Khi thấy có ánh mặt trời lên, Thạch kinh khiếp nhìn mấy con cá khổng lồ thình lình xuất hiện thở phì phò sát vùng nước sâu cong cong theo vách đá. Mạn này hướng tây vách thẳng đứng trơn tuột, rong rêu mọc đầy theo vách, ngay cả đàn dê trên bờ đá cao, con nào tham ăn rong xanh mon men xuống, cũng có con hụt chân rơi làm mồi cho cá. Có lẽ biết thế nên dê đã đứng yên như vậy cả đêm.

Vòm đá bên kia vách đá

Ngồi mãi mỏi người, không hy vọng những người bạn cùng tàu dám đi đến bờ vực mà tìm mình, nhất là ở góc tối này của hòn đảo. Thạch đứng dậy xoay người và bám lần theo vách đá thử, anh cố tìm cách xoay sở nhưng tuyệt vọng ngay.

Chỉ vỏn vẹn một ngày, cả hai vừa phải đối đầu nhau, lại vừa là bạn của nhau. Sáng hôm đó, cả người lẫn vật đều đói. Thấy dê thích ăn rêu, Thạch cũng ăn thử nhưng chịu thua vì chát cả lưỡi ăn không được. Thạch ngồi cứ gỡ từng mảng rêu xanh ra cho dê ăn, mong dê khoẻ một chút, biết đâu nó biết leo mình bám theo.

Đứng lên chán anh lại ngồi xuống, vỗ về hỏi chuyện với dê liệu có cách nào thoát không? hay là tụi mình đánh liều đợi cho cá đi, rồi mình bơi vòng xa đảo tránh dòng nước biển xoáy, rồi kiếm chỗ bơi lại. Nói chán rồi chàng đổ lỗi: "Cũng tại mày húc nên cả hai mới rơi xuống đây, à! mà cũng tại tao nữa chứ có phải lỗi riêng ai đâu".

Nói chuyện với Dê chán, Thạch lại đứng lên, chàng bám thử vào vách đá rồi thở dài.

Đến gần trưa, Thạch khi chạm tay thì để ý cùng là vách đá mà có chỗ lại ấm, chỗ lạnh. Chắc là chỗ ấm là chỗ có đá mỏng, vì phía bên kia bị mặt trời soi thẳng vào nên sờ thấy ấm mà lại ít rong rêu, còn chỗ lạnh chắc hẳn bên kia toàn là đá tảng.

18 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 19: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

Suy luận thế Thạch cứ lấy tay mà tìm chỗ ít rong rêu nhất, khi kéo vỗ vào nơi đó thì thấy những chỗ đó cơ hồ có ánh sáng xuyên qua. Chàng reo lên sung sướng. Hằng bao trăm năm, có mấy chỗ thớ đá bị gió mài mòn mỏng mảnh như tờ bánh tráng, chỉ cần lấy tay khéo gỡ, kéo thớ đá ra, ánh sáng đã tràn qua chói rạng rỡ. Chàng lấy mảnh vỡ ra mà ghè thêm cho đủ chỗ để một mình chui qua bên kia vách đá.

Bên kia của vách, ánh sáng chan hoà. Nơi nước biển vỗ vào rồi kéo ra vào làm luồng nước rất mạnh soi thẳng cắt ngang đảo thành khe, bên trong nước cuộn tới lui thành hang động. Thạch lần mò đi vào chính giữa thảm cát trắng tinh.

Ngay bên trong có hang đá như vòm núi. Nhìn lên trên vòm cao có khoảng trống lởm chởm đủ để ánh sáng mặt trời chiếu vào. Ánh nắng chiếu ngang từ đỉnh vào vòm đá biến thành trăm ngàn lấm chấm điểm quang, với màu sắc sáng lấp lánh rực rỡ rất lạ lùng. Chàng gỡ thử vật phản chiếu ánh sáng, xem ra lại là những con ốc. Về sau, kể cho những người từng trải thì chàng mới biết đó là loại ốc Hương Vạn Chấm. Có con to như nắm tay, vào mùa sinh sản ốc tiết ra mùi thơm hấp dẫn nhau. Vỏ ốc tự biến dạng thành vô số những điểm trắng để hấp thụ ánh sáng mà phản chiếu ra như tinh cầu. Họ còn nói, người nào có cơ duyên lắm mới ăn được loại ốc này vì người ta tin rằng ốc tích luỹ được ánh sáng nên ai ăn được người đó sẽ có được cặp mắt nhìn xuyên được bóng đêm, sức lực của tạng thể lại tăng lên bội phần.

Phía bên trong vòm đá vốn có hơi ẩm, sinh ra rêu xanh. Thức ăn của ốc lại là rêu nên ốc bám vào sinh sôi nẩy nở thành ra vô số ốc đang bám bên trong thành đá. Chính giữa vòm đá là tảng đá vũng xuống như là cái chén cho người khổng lồ uống, qua bao thế kỷ, đá bị mưa rơi từ cao xuống thành nơi chưá nước ngọt, lại trong vắt.

Thạch uống đã cơn khát xong thì trong bụng đói, hoa cả mắt. Ngồi phịch xuống một lát. Hơn hai, ba ngày bão dạt trôi qua, mọi người trên ghe có ăn được chút nào đâu

19 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 20: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

nhưng chợt nghĩ đến con Dê đầu đàn còn kẹt bên kia tấm vách đá, Thạch động lòng trắc ẩn, chàng quay lại chốn cũ, dùng những viên đá lớn ghè tới, ghè lui mà phá thành khoảng trống cho đủ lớn để nắm sừng mà kéo Dê vào bên trong.

Khi vào trong vòm, Dê núi gặp ốc Hương Vạn Chấm bám ở thành đá bèn tự dẵm vỏ cho vỡ ra rồi ăn ngon lành. Biết Dê ăn rêu, ăn cỏ đã đành nay ăn luôn cả ốc. Thạch lấy làm lạ, chàng dùng tay ném một con ốc Hương Vạn Chấm xuống nền đá cho vỡ vỏ ra, lấy nước biển rửa qua loa rồi bắt chước dê ăn sống thử. Dè đâu, thịt ốc vừa dòn vừa ngon ngọt lạ thường, chàng xơi luôn cả năm con lớn thì cành bụng.

Thạch thấy thoát chết, đâm vui vẻ hẳn ra. Chàng nắm hai sừng dê mà ủi mà đùa, nghêu ngao rồi vỗ vào lưng dê mà cám ơn. Một lúc sau thấm mệt, Thạch kiếm chỗ cao có nhiều ánh sáng sưởi ấm chiếu vào mà nằm xuống đánh một giấc say sưa.

Món ngon Vật lạ,

Thạch có ý tìm chút vết tích của người đến đây trước kia, nhưng không thấy chút xíu nào dấu hiệu của củi lửa cho đến khi chàng ngả lưng xuống đánh một giấc. Khi mơ mơ màng màng, Thạch có cảm giác dường như trước đó có người sống ở đây, khi choàng qua đổi thế nằm chàng giật phắt minh ngồi dậy, vì tay chạm phải một vật rất mềm mại như sờ vào mình con thú.

Ngắm nghía vật đen nhánh mềm mại trong tay, chàng đoán là cái áo vì cũng có chỗ đút tay có cổ để chui. Áo mềm như tơ sợi mà cầm lại mát như đá hoa là do dùng tơ kết cứ 3 hột nhỏ ly ti lại liên hoàn với nhau thành hàng, thành lớp rất khéo léo và chắc chắn. Thạch mặc thử, thì thấy đúng là cái áo lót, giữ thân mình ấm. Biết là vật quý nên Thạch mặc luôn trong người. Con Linh Dương có ý đợi Thạch thức giấc mới thủng thỉnh băng qua, băng lại triền đá. Thạch cứ theo sát chân dê mà quay lại tàu.

Người trong tàu, đang lo lắng vì thấy Thạch đi mất cả ngày hôm qua, nay thình lình xuất hiện thì ai cũng mừng rỡ, hỏi han. "Trời đất ơi! Ông bỏ tụi tui đi đâu chừng này mới về ".

Thạch lựa nhanh 6 người khoẻ mạnh, đi theo gánh ốc mang về ghe để dành, mọi người còn lại thay phiên nhau bới cát ra cho đủ rộng, đợi con nước lớn lên thì kéo tàu ra lại khơi.

20 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 21: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

Khi dẫn người quay lại chỗ lấy ốc, Thạch tìm tòi quanh đó, chàng tìm được 1 cái triện hình khối vuông, nặng chình chịch, vài đồng tiền cổ, một thanh gươm nhỏ bằng gỗ và một cái bình bằng sứ để đựng rượu.

Xứ Mã

Mọi người hết sức đưa con tàu ra được khơi. Lênh đênh trên biển được 5 ngày nữa thì thấy thấp thoáng được bờ bên kia.

Thuở đó, người xứ mình đổ xô qua xứ Mã quá nhiều, nên dân tộc xứ đó kéo tàu mình ra lại khơi mà bỏ mặc. Tàu nào vào được bờ, thì bị dân làng người Mã ra đánh đập, đuổi ra lại biển. Người mình hết chết trong xứ lại ra xứ người để chết. Có cả hàng mấy ngàn người bị chết khô, chết khát ngay trên tàu. Xác mang vứt xuống biển, dạt vào bờ nhiều như thể xác cá.

Chạy vào bờ xứ Mã, Ghe Cà Dom bọc gió, như có cánh, không ghe tàu nào ngăn cản được. Đạn của tàu tuần duyên, bắn như mưa mà không thể làm cho tàu ngừng. Kinh nghiệm, mấy ngày chênh vênh sóng gió, Thạch đã chế sợi dây nằm trong khoang tàu kéo lên xuống để điều khiển bánh lái. Trong khoang tàu mọi người nằm bên dưới mặt nước nên chẳng ai bị đạn. Tàu cứ vùn vụt như thế mà băng qua làn tên mũi đạn, đi thẳng vào cửa Kuantan. Một thành phố buôn bán sầm uất của người Tàu Mã.

Hai bên bờ, người ta chạy theo xem kiểu ghe gì mà lạ quá, dáng đồ sộ hấp dẫn dân hiếu kỳ. Vào đến cảng phố lớn, nơi đây những người phòng thủ duyên hải không còn dám đối xử dã man nữa. Chính quyền lên hỏi han, kiểm hàng hoá làm thủ tục của quan thuế. Nhìn quanh quẩn, chẳng có gì là quý giá lắm để thẩm lượng nên cho miễn thuế đợi thủ tục nhập cảnh tỵ nạn.

Ốc Hương Vạn chấm

Khi trời chiều chưa kịp tắt thì việc lạ lùng đã sớm xảy ra.

Mấy con Hương Vạn Chấm bám vào thành lòng tàu, phản chiếu ra ánh sáng muôn màu như tàu đang chở cả hàng tấn kim cương lóng lánh. Người Tàu Mã, đi ngang lấy làm lạ kéo đến ùn ùn ngắm nghía, xin lên xem.

21 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 22: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

Trên ghe Cà Dom toàn là người đi buôn, vốn nhạy bén về thị trường. Thấy ngay cơ hội làm giàu, bèn sai chàng Ba, biết tiếng Quan Thoại xuống thương thảo. Lấy tiền mỗi đầu người cho lên xem tàu.

Một cầu lên, một cầu xuống đủ vòng, giá tiền bằng tô hủ tíu và trà đá. "Anh Ba nhớ nói với họ là không có thồi lại tiền à nhen".

"Em Sáu ơi, xuống coi lại giây neo, để ông Thạch cột ghe nữa là tàu trôi luôn là thấy mẹ". 'Thằng Tư bỏ cầu tàu xuống đi em, chêm cho chắc nghen. Mình chia đều ăn đủ héng...Anh Ba, nói với người ta ốc Hương không có bán bây giờ, nhưng ai muốn thỉnh một con ốc thì viết tên vào cuốn sổ, bao giờ giao ốc thì định giá sau".

Dân bản xứ, người này nói qua người nọ, chẳng mấy chốc tin đồn đi rất xa. Xe ngựa từ xa đổ dồn đến suốt đêm. Anh em bạn bè trên tàu thấy tiền ào ạt đến, tự dưng ai cũng thấy khoẻ re, tiền hết đếm nổi, cứ vứt xuống lòng ghe Cà Dom. Chỉ qua một đêm, tiền chất cao đến nỗi che hết cả một góc khoang. Càng gần sáng người ta xếp hàng càng đông, nhiều người phải mua chợ đen mới có chỗ đứng. Có người cố đi lên ghe lần nữa để ghi tên vào cuốn sổ mua ốc Hương Vạn Chấm về làm thuốc cho cha mẹ già.

Mọi người trên ghe Cà Dom, thấy tiền thẩy vào ghe như nước chảy, thức suốt đêm vậy mà vẫn tươi tỉnh cười đùa. Xe đẩy bán thức ăn, thức uống thấy cơ hội hãn hữu bèn rủ nhau lại chật cả bến tàu như ngày hội. Hàng quán cũng nhân đó mà mở cửa thâu đêm suốt sang luôn.

Vài ngày sau, cơn sốt Hương Vạn Chấm vang đến tai người khảo cổ thế lực, giàu có nhất của thành phố Kuantan, Dr. Wai Chung.

Dr Wai Chung

Trưa ngày hôm sau, Dr. Wai Chung đến gặp Thạch, nhờ chàng Ba thông dịch.

Xem xét những món đồ mang từ đảo đá về. Dr. Chung mân mê từng món và chuyện trò với Thạch:

22 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 23: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

'Cái bình bằng sứ để đựng rượu này có từ thời nhà Minh 1420, lúc đền thờ Thiên Đế được xây ở Peking. Biết nhìn những vân xanh nổi lên như chỉ thì mới thấy giá trị của nó. Các đồ sưu tập của tôi tuy đã mang tiếng quý giá, nhưng thực ra chưa có bình nào xưa bằng bình này'.

'Vào thời nhà Minh (1368-1644), người Tàu đã bắt đầu đóng tàu bè để vượt biển xa, thám hiểm các vùng đất lạ. Mục tiêu bấy giờ là tạo lập mối quan hệ và buôn bán. Tuy nhiên, chỉ có một thời gian ngắn ngủi sau đó bị ngưng bỏ vì hải tặc của Nhật Bản chận đánh cướp. Những tàu hải tặc của Nhật Bản giả làm thương thuyền dám liều lĩnh vào tận trong cả vùng biển của Trung Hoa. Trong khi đó, tàu Tây Phương như Thổ nhĩ Kỳ và người Hòa Lan đang mới lần mò bước vào tạo mối liên lạc với Trung Hoa. Cái bình cổ bằng sứ này làm sao lọt ra được tận ngoài đảo đá thì lạ lắm đấy.'

Khi cầm đến đồng tiền cổ, Dr. Chung trầm ngâm nói:

'Cái bình cổ rõ ràng của Trung Hoa nhưng cái kỳ lạ ở đây là đồng tiền này lại của Tây Phương. Hình in trên đồng tiền coin này là hình của Elizabeth I (1533-1603) Cái khác giữa đồng tiền Tây Phương với Trung Hoa bấy giờ là không có lỗ hổng ở giữa, còn tiền của người Tàu lại thường đục tròn chính giữa để dễ đeo vào cổ.

23 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 24: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

Còn Triện này, tôi nhìn không ra tuy là ngờ lắm, để tôi về xem xét lại. Chỉ riêng thanh kiếm bằng gỗ loại này lại làm tôi càng ngờ vực hơn, vì loại gỗ Cẩm Lai này chỉ có ở tận rừng già xứ Giao Chỉ. Gỗ này có thể tồn tại theo thời gian, dù có chôn dưới đất theo người chết hay làm sập gụ thì cũng giữ yên hình dáng cũ. Nếu tôi không lầm, thì đây là thanh kiếm lịnh của Vua Trung Hoa. Xứ Giao Chỉ bấy giờ, thường mang ngà voi hoặc gỗ tốt chạm trổ công phu để triều cống Thiên Triều. Cái thanh gươm lịnh này, có ý nghĩa là quyền lực của Trung Hoa toả đến tận Phương Nam. Khi du hành Giang Nam, vua Càn Long nhà Thanh (1795) chỉ cần mang theo thanh gươm lịnh vì cả Giang Nam ai cũng biết Sứ Bộ của Giao Chỉ đã tấn dâng thanh gươm gỗ này cho Vua Càn Long'.

24 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 25: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

'Theo tôi thì các anh muốn bán gì cứ bán nhưng mấy món này để lại cho tôi. Tôi là người sẽ quyết định giá những món này ra sao. Tôi không dám hỏi các anh bán giá rẻ cho tôi. Vì nếu trả các anh giá hời thì toàn bộ sưu tập của tôi sẽ bị mất giá trị'.

'Tôi mời các anh đến tối nay, chúng ta sẽ nói chuyện thêm, riêng ốc Hương Vạn Chấm, ấy ai mua được cũng đã là cơ duyên rồi.'

Hảo Thiên, Hảo Thiên

Khi Dr. Wai Chung về thì cả Thạch lẫn chàng Ba thừ người ra, không ai nói được với ai điều gì. Một lúc sau, hai người mới nhớ chưa nói cho Dr. Chung cái áo Thạch đang mặc trong người. Chàng Ba xoay người qua nói với Thạch, tối nay tuỳ anh, nhưng có lẽ mình cũng nên nói cho họ biết để xem cái áo anh đang mặc là loại áo gì. Trời cho mình, tôi đoan chắc rằng không sợ mất đâu.

Chiều tối vừa đến, có một cỗ xe sang trọng đến đón Thạch và chàng Ba đưa về dinh thự của Dr. Wai Chung. Nhà cửa gạch men lộng lẫy, đèn thắp sáng trưng từ đầu cổng đến tận bên trong. Gia nhân chừng vài chục người trai tráng lực lưỡng đứng canh gác nghiêm trang dọc theo con lộ dẫn vào nhà.

Trong sảnh đường cao, rộng lớn mênh mông Dr. Chung và một người đàn ông quắc thước khác đón hai người tại cửa. Trên một cái bàn lớn đã có sẵn bản đồ và một bàn khác bày biện đủ thức ăn.

Qua lời giới thiệu thì người đàn ông lớn tuổi kia là người anh cả của gia đình Dr. Wai Chung. Trong buổi tiệc, Thấy Thạch thích nghe, Dr. Chung rất hứng thú khi kể về những câu chuyện về truyền tử lưu tôn và đồ cổ cho Thạch nghe.

Rồi rất khéo léo, ông gợi chuyện để cho Thạch có dịp kể lại cơ duyên từ lúc vượt qua vách tường đá. Cả hai người lắng nghe, miệng không ngớt kêu lên "Hảo Thiên! Hảo Thiên!''.

Khi nghe đến cái áo, Dr. Chung đang đứng tự pha trà, cũng phải ngừng tay, nhìn ngược lại như hỏi. Đến lúc đó, Thạch nhìn qua chàng Ba, rồi từ từ đứng lên cởi trần, đưa ra cái áo lót màu đen tuyền đang mặc trong người ra.

Dr. Chung mất hẳn thái độ trầm tĩnh trước đây, ông quay lại sờ nắn từng góc cạnh của áo, rồi chuyền qua cho người anh cả xem xét. Cả hai gật gù, và trao đổi với nhau bằng thổ ngữ.

25 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 26: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

Dr. Chung vừa nói chuyện với ông anh, vừa mân mê cái áo đến nỗi vạt tay áo của ông đưa ngang qua lò lửa để hâm rượu, lửa bắt cháy mà không hay.

Thấy chủ nhân dinh thự đang bàn bạc. Chàng Ba quay sang Thạch nói nhỏ:

"Dầu nào anh cũng đừng vội chấp nhận ngay. Nhớ là phải nắm đằng cán. Anh cứ để mặc tôi thương thảo với họ".

Sau khi bàn bạc với người anh. Dr. Chung nghiêm trang quay đối diện, nói với Thạch:

'Tài sản của anh em chúng tôi hiện có, hơn 1/3 tài sản của thành phố Kuantan, chúng tôi quyết định trao đổi nửa phần gia sản, những gì chúng tôi có để lấy tin tức, địa điểm của hòn đảo và những vật mà hiện anh đang có. Các anh nghĩ thế nào?"

"Chúng tôi không có hộ khẩu ở nước này, chắc mấy ông cũng biết."

"Không sao, nếu các anh bằng lòng, trong một chốc lát nữa, chúng tôi sẽ cho các anh thấy những vật quý giá trong căn nhà này, các anh sẽ tự niêm phong từng phòng. Từ nay toàn bộ vật dụng, gia nhân trong nhà này sẽ là của các anh. Chúng tôi sẽ lo cho các anh đầy đủ thủ tục giấy tờ để thành người của thành phố Kuantan để đổi lại, chúng tôi muốn biết lộ trình các anh đã đi qua".

Thạch và chàng Ba nghe lời đề nghị, cả hai ngó nhau, bàn bạc một lúc mới nói được:

"Chúng tôi hoàn toàn bằng lòng với đề nghị của ông nhưng chúng tôi muốn có người đại diện pháp luật của thành phố chứng kiến, trước khi đi chúng ta trao đổi như ông nói. Cũng thật thà cho quý ông biết, ghe chúng tôi bị cơn bão lôi đi cả hơn 2 ngày và chúng tôi mất hết hướng, nhưng nếu chúng ta biết hướng cơn bão ngày đó và hướng chúng tôi đi, thì cũng có thể suy đoán được vùng biển cuả Đảo Đá".

Dr. Chung gật đầu nói:

"Tôi đồng ý chuyện này và chúng ta sẽ thu xếp vào ngày mai. Tôi mong các anh kín đáo và cẩn trọng cho bản thân các anh từ bây giờ".

Thạch quay sang nhờ chàng Ba hỏi về cái áo vì chàng vẫn thắc mắc, xem nó quý ở chỗ nào mà họ muốn đổi gần hết gia sản của họ như thế.

Dr. Chung gật đầu, quay sang lò sưởi rượu đang rực lửa, nhìn mọi người và nói:

"Mình đã bằng lòng trao đổi với nhau rồi, thì nhứt định thể nào cũng phải giữ lời với nhau. Nay anh muốn biết, tôi cũng cho biết nhưng xin đừng đổi ý kiến".

Thạch và chàng Ba gật đầu tỏ ý thuận. Dr. Chung, cắt nghĩa cho mọi người biết rằng khi Vua Càn Long du Giang Nam, ông mặc áo này trong người.

Trước mắt kinh ngạc của mọi người, Dr. Chung bỏ cái áo vào hẳn trong lửa và lấy ra. Tay ông run lên đưa cho mọi người cùng thấy cái áo không suy suyển gì, ông nói:

26 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 27: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

"Cái áo này, làm bằng tơ nhện ở Tây Vực, loại tơ này vốn cực kỳ bền và chắc. Ngay cả thú lớn như chồn, nai hễ vướng vào rồi thì cũng khó mà thoát. Tơ nhện quấn kết những viên Ngọc Tỵ Hoả với nhau cho nên không bị cháy. Tuy rằng mềm mại nhưng áo có thể che chở được cả gươm đao. Cứ 3 viên Ngọc Tỵ Hoả đan tựa với nhau thành hình tam giác, cho dù mũi gươm có đâm vào cũng sẽ bị lún mà kẹp giữ lại, không cho mũi gươm xuyên được qua người. Cả cái áo này có bao nhiêu viên ngọc, làm sao mà đếm cho hết. Ấy quý giá là ở chỗ này, chưa kể đến tuổi của cái áo. Cho nên phải nói đây là vật vô giá".

Ngừng một chốc rồi ông thầm thì:

Lúc nãy, tôi vờ sơ ý để lửa xém tay áo, thực ra tôi muốn xem có thực là áo Tỵ Hoả không, nhưng vẫn bán tin bán ngờ, thử thêm lần này thì tôi mới thực yên tâm".

Sir Henry Morgan

Sáng sớm ngày hôm sau, thủ tục giấy tờ diễn ra rõ ràng và rành mạch trước chính quyền. Hai bên tuy đều vui vẻ nhưng cho đến lúc đó Thạch vẫn thắc mắc:

"Cái áo dầu quý bao nhiêu cũng chỉ là cái áo. Liệu có mang đến điều lợi gì cho ông không. Sao ông dám đánh đổi gần hết gia sản của ông. Ông có thể cho tôi biết được chăng?"

Dr. Chung cười ha hả, sang sảng nói:

"Thực ra, giá trị của chục viên ngọc này thôi, nếu tôi mang sang xứ khác cũng đáng cả gia tài của chúng tôi, huống hồ chi là đến bao nhiêu viên ngọc trong cái áo. Chúng tôi chỉ cần rập theo khuôn mẫu này, dùng vật liệu chắc tương tự đan lại, làm ra áo giáp cho lính mặc vào bảo vệ thân, cũng đủ lấy lại vốn rồi. Đến khi làm ra sản phẩm, tự nó đã có giá trị rồi, đó là chưa kể đến giá trị của những đồng tiền cổ và cái bình rượu bằng sứ.

Với giá mà tôi trả cho các anh, thì sau này ai cũng nói cho nhau biết, tới một lúc nào đó trong đời sống, người ta vừa tìm lợi nhuận, vừa muốn gầy cả tiếng tăm nữa. Gia đình chúng tôi gìn giữ tiếng tốt bao nhiêu đời, chúng tôi cũng muốn gìn giữ cho nên chúng tôi không muốn chẹt giá cả, mặc dầu chúng tôi thừa sức biết là anh chẳng hiểu sự giá cả của những báu vật này, rồi thì chúng ta cũng sẽ thân nhau sau này mà tôi cũng muốn kể cho anh nghe chuyện này:

27 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 28: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

Đời nhà Thanh (1644-1800) nước Trung Hoa bắt đầu mở ra kỷ nguyên về hàng hải, tạo mối liên lạc, thương mãi với các quốc gia trên thế giới.

Tôi nghi ngờ rằng một trong những thương thuyền có sứ mệnh đi tạo mối giao hảo với nước ngoài đó, đã được phép mang gươm lịnh của vua Càn Long và ấn tín như thay mặt vua mà hành xử. Vua Càn Long là một người rất sáng, ông ta đã sớm nhận ra cái lợi hại của súng thần công trong mỗi giang thuyền. Ông muốn trả mọi giá để học được cách làm súng của Tây Ban Nha từ thế kỷ đó.

Nhưng tôi cho rằng chính thương thuyền mang nhiều lễ vật nói trên, đã bị hải tặc đánh cướp. Cũng trong lịch sử vào thế kỷ thứ 17, những người cướp biển nổi tiếng của người Anh, có Sir Henry Morgan là một tay tàn bạo trong trác táng và trụy lạc, trong chiến trận Morgan là người dũng mãnh và có lắm mưu lược, đã nhiều lần ông chỉ huy một toán nhỏ mà ban đêm đột nhập lên tàu để lấy những chiến thuyền lớn. Anh quốc đã mặc nhiên cho phép Morgan tung hoành trên biển cả như hải tặc, để mượn tay Morgan diệt bớt quân thù như Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha.

28 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 29: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

Trong tài liệu ở nhiều nơi, đưa mối nghi ngờ rằng Morgan đã dấu 1 kho tàng khổng lồ tại một hòn đảo ở Thái Bình Dương trước khi trở về lại Anh quốc.

Tại Luân đôn, Morgan đã bị truy tố vì tội làm cướp biển. Tuy nhiên sau nhà vua William bàn tính với triều đình lại phong tước Hiệp sĩ cho Morgan và chỉ định ông đi theo những chiến thuyền vào xứ Jamaica và làm quan toàn quyền tại đó.

Những vật anh thu nhặt từ Đảo Đá, tôi nghi rằng, Đảo Đá chính là nơi kho tàng đã được Morgan cất dấu. Vì những con sơn dương phải do người Tây Phương thả ra nuôi, không thể tự nhiên mà có. Mỗi lần khao quân, nghỉ ngơi đoàn tàu Hải Tặc về đây làm thịt dê ăn mừng. Còn ốc Hương Vạn Chấm xuất phát từ vùng nước ngọt, do các thương thuyền Trung Hoa mang theo để ăn thay thịt cũng đã được mang tới Đảo Đá. Lâu ngày, vỏ ốc biến hoá để hấp thụ ánh sáng rồi tới mùa động tình, tự toả ra lân tinh trong bóng tối để đến với nhau. Vì có nhiều vật khác nhau mà cùng quý như thế, cho nên tôi đoan chắc là của cướp biển từ thế kỷ 17 đến giờ. Các anh biết không, Morgan rất nổi tiếng, ngay cả rượu Rhum thời nay cũng lấy tên là Morgan.

Những tin tức anh cho, có lẽ kiếm ra Đảo Đá không khó. Có lẽ còn vô số những đồ quý giá khác mà hy vọng chúng ta sẽ tìm ra. Chúng tôi cần phải có người phiêu lưu như anh để nhận ra hòn đảo.

Dị Bản

Truyện càng về sau càng có nhiều dị bản, có bản cho rằng vừa khi đưa ghe Cà Dom ra khỏi hốc đá. Sơn dương đầu đàn, đi tới sườn núi rống lên tiễn biệt. Bấy giờ Thạch chợt chạnh lòng nhớ ra Dê cũng đã làm bạn sống chết, cùng nhau chia xẻ cơn hoạn

29 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 30: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

nạn với mình. Nghĩ thế, Thạch bèn từ tàu xuống nước, quay trở lại để từ biệt bầy Sơn Dương. Khi nhảy xuống đi vào bờ thì Ghe Cà Dom thình lình, bọc gió đi mất, Thạch phải ở lại luôn trên Đảo Đá và không còn ai biết đến nữa.

Cũng có dị bản kể lại rằng Thạch bị mất tích sau khi thương thảo với những tay tài phiệt vì những vật mà Thạch mang ra khỏi đảo đã gợi lòng tham của nhiều tay sưu tập đồ cổ của nhiều xứ khác nhau. Họ đã mua chuộc và bắt ép Thạch theo đoàn tàu thám hiểm đi tìm lại Đảo Đá. Sau này cũng không thấy ai nhắc đến nữa.

Nhưng có lẽ bản kể thú vị nhất mà người đời thường kể cho con cháu nghe là đến năm Kỷ Mão, tức là đến tận 20 năm sau. Thạch đã mang theo 3 xấp lụa quý và 1 xấp gấm Thượng Hải về lại chốn xưa. Chàng hỏi han tìm cho ra được chỗ ở của mẹ con cô Thắm. Nghe đâu Thạch đi đến tận huyện Long Hồ, chợ Cua thuộc tỉnh Vĩnh Long mà thăm, để cám ơn hai gánh Bình Bát và để trọn lời hứa năm nào. Sau đó, chàng theo con chim sắt thiệt lớn mà đi biệt.

30 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]

Page 31: Như liêu trai · Web viewNhư liêu trai TrantuanngocK28 (Hương trầm có còn không, cho ta thắp nốt chiều nay) Giặc giã Xứ mình cứ chiến tranh miết, hết

Dẫu dị bản nào đi nữa, thì cũng đã rất thực thà phản ảnh một giai đoạn tăm tối nhất của xứ Việt mà khiến cả hàng triệu người đã liều mạng, kẻ lên rừng, người xuống biển, vợ chồng ly biệt, sống chết bỏ xứ ra đi.

Từ đó trở đi, người đời cứ truyền tụng Như Liêu Trai, nhiều người nghe kể đến đôi lần vẫn thấy bâng khuâng.

TrantuanngocK28

Western Australia Spring 1999

Updated Jan 2014

31 Filename: NhuLieuTrai. [email protected]