192
Những giai thoại hay nhất về tình yêu và cuộc sống Tình Yêu trong đời là quí giá nhất Ngày xửa ngày xưa trên trái đất này có một hòn đảo, nơi cư ngụ tất cả mọi giá trị tinh thần. Nhưng có một hôm chúng bỗng nhận ra rằng hòn đảo đang chìm dần vào nước biển. Tất cả mọi giá trị ấy leo lên thuyền vào đất liền lánh nạn. Trên hòn đảo chỉ còn một mình Tình Yêu ở lại. Tình Yêu đợi chờ đến giây phút cuối nhưng đến lúc hiểu ra là đã không còn gì để đợi thì mới quyết định ra đi. Tình Yêu nhờ Giàu Có cho mình đi

Những giai thoại hay nhất về tình yêu và cuộc sống Tình ...dulieu.tailieuhoctap.vn/books/ky-nang-mem/ky-nang-giao-tiep/file_goc_776483.pdf · theo nhưng Giàu Có

  • Upload
    others

  • View
    1

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Những giai thoại hay nhất vềtình yêu và cuộc sống

Tình Yêu trong đời là quí giá nhất

Ngày xửa ngày xưa trên trái đất nàycó một hòn đảo, nơi cư ngụ tất cảmọi giá trị tinh thần. Nhưng có mộthôm chúng bỗng nhận ra rằng hònđảo đang chìm dần vào nước biển.Tất cả mọi giá trị ấy leo lên thuyềnvào đất liền lánh nạn. Trên hòn đảochỉ còn một mình Tình Yêu ở lại.Tình Yêu đợi chờ đến giây phútcuối nhưng đến lúc hiểu ra là đãkhông còn gì để đợi thì mới quyếtđịnh ra đi.Tình Yêu nhờ Giàu Có cho mình đi

theo nhưng Giàu Có trả lời: “Trênthuyền của ta có quá nhiều vàng bạcnên không còn chỗ để cho em”. Khiđó Tình Yêu nhờ Nỗi Buồn thì NỗiBuồn cũng nói: “Xin lỗi nhé, TìnhYêu, ta buồn nên lúc nào cũng cầnsự cô đơn”. Tình Yêu bèn nhờ xinHãnh Diện nhưng Hãnh Diện trả lờirằng sợ Tình Yêu làm mất đi sự hàihòa ở trên thuyền. Hỏi sang nhờHân Hoan thì Hân Hoan mải mê vớiVui Mừng nên không nghe ra lờikhẩn khoản. Tình Yêu hoàn toàntuyệt vọng…Bỗng nhiên Tình Yêu nghe mộtgiọng nói từ phía sau: “Nào TìnhYêu, em hãy theo ta!” Tình Yêuquay lại thấy một ông già. Ông già

này chở Tình Yêu vào đến đất liềnrồi lại quay ra biển. Sau đấy, TìnhYêu sực nhớ là mình quên hỏi têncái người đã giúp. Khi đó Tình Yêuhỏi Nhận Thức:– Nhận Thức có biết là ai đã giúpcho em không? Cái ông già kia là aivậy?Nhận Thức trả lời:– Đấy là Thời Gian.– Thời Gian? – Tình Yêu hỏi lại –thế tại sao Thời Gian lại giúp em?Nhận Thức vừa trả lời Tình Yêu,vừa bơi đi theo ông già lúc nãy:– Bởi vì chỉ có Thời Gian biết rằngTình Yêu trong đời là quí giá nhất!…Một hôm Điên Rồ mời bạn bè đến

nhà mình uống nước. Tất cả mọingười đều đến vui vẻ. Họ cùng ănbánh ngọt, uống trà atisô và hát hò.Sau đó Điên Rồ đề nghị mọi ngườicùng chơi trò ú tim: “Tôi đếm đếnmột trăm, còn các bạn hãy chạytrốn. Người nào bị tìm ra đầu tiênlại sẽ tiếp tục đếm đến một trăm”.Tất cả đồng ý, chỉ trừ Sợ Hãi vàLười Nhác.– Một, hai, ba… – Điên Rồ bắt đầuđếm.Tất cả chạy đi trốn. Hân Hoan chạytrốn ra vườn. Nỗi Buồn ngồi khóccho kiếp phù sinh. Ghen Tỵ chạyđến bên Vui Mừng đang nấp sauvách đá dựng. Tuyệt Vọng thấy mấthết niềm tin khi Điên Rồ đếm đến

gần số 99.– Một trăm! – Điên Rồ kêu lên –Tôi đi tìm!Người đầu tiên bị tìm ra là Tò Mò.Tay này đang ghé mắt nhìn xem aisẽ bị bắt đầu tiên. Sau đó Điên Rồtìm thấy Nghi Ngờ vắt vẻo trên bờgiậu, đang lưỡng lự không biết nêntrốn về phía nào… Tất cả đã bị tìm ra. Và Tò Mò bỗnghỏi:– Thế Tình Yêu ở đâu?Tất cả chạy đi tìm Tình Yêu. ĐiênRồ chạy đi xa nhất và đến lúc lạcvào một khu vườn ngát hương.Trong một bụi cây có tiếng ồn. ĐiênRồ khẽ rung một cành hồng thì bỗngcó tiếng kêu. Đấy là Tình Yêu. Tình

Yêu bị gai hoa hồng đâm vào mắt.Điên Rồ cuống quít, gãi đầu gãi tairồi quì xuống xin tha thứ. Sau đó,Điên Rồ hứa với Tình Yêu rằng sẽmãi mãi đi bên nàng. Và Tình Yêuđồng ý.Kể từ ngày đó cho đến bây giờ,Tình Yêu mù quáng luôn đi cùngvới Điên Rồ.

Tình yêu

Nhà thần học, nhà văn Osho viết vềtình yêu:“Đừng dành dụm tình yêu của bạnvà đừng tính đếm. Đừng hà tiện.Bạn sẽ đánh mất tình yêu. Ngược

lại, hãy để cho tình đâm hoa kếttrái, hãy chia sẻ, hãy phân phát tình,hãy để cho tình lớn lên.Một ông vua có ba đứa con trai vàông vua này muốn chọn một ngườithừa kế. Đấy là việc vô cùng khó,bởi cả ba người đều khôn ngoan,dũng cảm và tài hoa. Họ lại lànhững người anh em sinh ba – cùngmột tuổi. Nhà vua đem chuyện nàyhỏi một nhà thông thái và nhận đượcmột lời khuyên.Nhà vua trở về nhà, cho gọi ba đứacon. Ông trao cho mỗi người mộttúi hạt giống hoa và nói với họ làông phải làm một chuyến hànhhương về miền đất thánh.– Chuyến hành hương phải mất mấy

năm. Một năm, hai năm, ba năm, màcó thể còn lâu hơn. Đây sẽ là sự thửthách đối với các con. Những hạtgiống này các con trả lại cho chakhi cha quay trở lại, ai người bảoquản giống tốt hơn, người ấy sẽ làngười thừa kế của cha.Và nhà vua bắt đầu chuyến hànhhương về miền đất thánh.Người con trai thứ nhất chẳng biếtlàm gì với túi hạt giống kia bèn đemcho vào tủ cất, để khi cha trở vềnhững hạt giống vẫn đúng là nhữnghạt giống mà cha trao cho ngàytrước.Người con trai thứ hai nghĩ: “Nếuta đem cất vào tủ như người anh thìnhững hạt giống này sẽ hỏng. Mà hạt

giống hỏng thì không còn là hạtgiống”. Người này mang túi hạtgiống ra chợ bán lấy tiền và nghĩrằng: “Khi cha quay về mình sẽ rachợ mua túi hạt giống mới, chúng sẽtốt hơn những hạt giống của changày trước”. Còn người con trai thứ ba mang túihạt giống ra vườn ươm, gieo nhữnghạt này trên một vùng đất rộng.Ba năm sau, vua cha quay trở về.Người con trai thứ nhất mở tủ ra,những hạt giống đã mốc meo. Vuacha bảo: “Đây có phải là những hạtgiống mà cha đưa cho con đâu,những hạt giống kia có thể gieothành những bông hoa và tỏa mùihương, còn những hạt giống này có

mùi thối”. Người con nhất mựcphản đối, rằng đây chính là nhữnghạt giống mà cha đã trao ngàytrước, nhưng vua cha nói: “Con làngười duy vật”.Người con trai thứ hai chạy ra chợmua một túi hạt giống mới đưa chovua cha, nhưng vua cha bảo: “Đâylà những hạt giống khác. Suy nghĩcủa con quả là hay hơn, nhưng đấykhông phải là phẩm chất mà chamuốn nhìn thấy ở người thừa kế.Con là một nhà tâm lý”.Vua cha bước sang người con traithứ ba với một niềm hy vọng, nhưngđồng thời cùng với một nỗi lo:“Không biết người con thứ ba đãlàm gì?” Người này dẫn vua cha đi

ra vườn, nơi có ngàn vạn bông hoanở thắm và nói với vua cha: “Đâychính là những hạt giống mà cha đãgiao cho con, đợi ít nữa hoa tàn consẽ gom về và giao trả lại cho chahạt giống”. Vua cha bảo: “Con làngười thừa kế của ta. Với hạt giốnghoa chính phải hành động là nhưthế!”Những ai để dành là không hiểucuộc đời, còn người tính toán thìcũng là người hiểu chưa thấu đáo,chỉ đầu óc sáng tạo có thể hiểuđược cuộc đời. Đấy là vẻ đẹp củahoa – nó không thể nào dành dụm.Nó tượng trưng cho thần thánh – màthánh thần thì không thể dành dụmđể cho nhiều. Nó là biểu tượng của

tình yêu – mà tình yêu thì không thểnào tích cóp.Không ngẫu nhiên mà hoa là biểutượng của tình yêu ở mọi thời đại,mọi thể chế, mọi quốc gia. Tình yêucũng giống như hoa – nếu như tìnhđã nở hoa trong bạn – thì bạn cầnđem chia sẻ, đem trao. Và bạn càngtrao nhiều bao nhiêu thì khối tìnhcàng lớn. Nếu bạn cứ tiếp tục đemtrao tặng thì sẽ đến một ngày bạn sẽtrở thành một mạch nước nguồnkhông thay đổi của tình yêu.

Thần tình yêu và Tâm hồn

Ngày xưa ở xứ sở nọ có một ông

vua và hoàng hậu sống với nhau rấthạnh phúc. Họ có ba cô con gáixinh đẹp mà cô út – tên là Tâm hồn– có sắc đẹp vượt xa sắc đẹp củaThần Vệ Nữ.Điều này đã làm cho Thần Vệ Nữrất bực tức và quyết định sẽ trừngphạt cô gái người trần mắt thịt kia.Thần Vệ Nữ cho gọi con trai củamình – Thần Tình yêu – và bảochàng: “Con hãy làm sao cho Tâmhồn yêu một kẻ hèn mạt nhất và suốtđời bất hạnh với hắn ta”.Thần Tình yêu bay đi thực hiện điềumẹ chàng ra lệnh nhưng tất cả lạixảy ra không như mong muốn củaThần Vệ Nữ. Nhìn thấy Tâm hồn,Thần Tình yêu vô cùng kinh ngạc

bởi vẻ đẹp của nàng cũng như dángvẻ của một công chúa mà không cònnghi ngờ gì nữa, tình yêu đối vớinàng đã bao trùm lấy con tim của vịthần tình ái. Thần quyết định rằngngười đẹp phải trở thành vợ mìnhvà Thần đã làm cho tất cả các chàngtrai khác phải rời bỏ nàng.Còn nhà vua và hoàng hậu cứ bănkhoăn một điều: hai cô chị đều đãđi lấy chồng thế mà Tâm hồn dù cóđẹp xinh như hương trời sắc nướcvẫn sống với cha mẹ mà không thấymột chàng trai nào giạm hỏi.Nhà vua đem chuyện này thưa vớimột nhà tiên tri, còn nhà tiên tri này(theo lời của Thần Tình yêu) nóirằng công chúa có một số phận

không bình thường. Nhà tiên tri nóirằng vua về mặc áo cưới cô dâucho công chúa rồi dẫn nàng lên đồicao chờ một chàng rể mà công chúachưa biết mặt.Cả vua và hoàng hậu đều tỏ ra lolắng và buồn phiền nhưng khôngdám trái ý thần thánh nên họ đã làmtheo lời của nhà tiên tri.Nàng công chúa tội nghiệp trong bộáo cưới cô dâu một mình trên đỉnhđồi với một nỗi sợ hãi không biếtđiều gì sẽ xảy ra với mình. Bỗngnhiên một cơn gió nhẹ bao trùm lấyTâm hồn, mang nàng từ trên đỉnhđồi trơ trọi xuống giữa thung lũngxanh và đặt nàng lên thảm cỏ. ở gầnđó có một cánh rừng, trong rừng cây

có một cung điện bằng đá cẩmthạch. Nhận thấy rằng không có gìnguy hiểm xảy ra với mình, côngchúa đã đến gần để xem cung điện.Cửa chính tự mở ra trước mặt côngchúa và nàng rụt rè bước vào trongcung điện.Chưa bao giờ công chúa được nhìnthấy toà lâu đài nguy nga tráng lệnhư thế. Những bức tường được dátvàng và bạc, trần nhà được làmbằng ngà voi, còn sàn nhà, nơi nànggiẫm chân lên, được ghép bằng đáquí.Một giọng nói từ đâu đó vang lên:“Xin chào công chúa xinh đẹp!Nàng hãy là người chủ của cungđiện này”. Suốt cả ngày Tâm hồn đi

dạo trong cung điện nhưng khôngthể nào đi hết được tất cả cácphòng. Những người đầy tớ vô hìnhđã hộ tống công chúa và thực hiệnnhững điều nàng mong muốn.Buổi chiều, khi đã mệt, Tâm hồn lêngiường nằm ngủ thiếp đi và ThầnTình yêu cũng nằm xuống bên nàng.Tâm hồn không nhìn thấy mà chỉcảm thấy có người chồng chưa biếtmặt, tuy vậy nàng đã yêu chàng thathiết. Buổi sáng, trước khi bìnhminh xuất hiện Thần Tình yêu đã rađi và lại trở về trong đêm tối.Tâm hồn vô cùng hạnh phúc sốngtrong lâu đài tráng lệ với ngườichồng của mình, cho dù người đónàng chưa biết mặt. Chỉ một điều

làm cho nàng lo lắng: nàng biết rằngcha mẹ và các chị của nàng đangđau khổ vì nghĩ rằng nàng đã chết.Một lần, trong đêm, Tâm hồn nóivới Thần Tình yêu: “Chồng yêu dấucủa em! Em không thể nào yên tâmvà sống hạnh phúc bên anh khi màcha mẹ em đang sống trong đau khổvì em. Cho phép em được báo tincho cha mẹ rằng em còn sống vàmạnh khoẻ”. Nhưng Thần Tình yêutrả lời: “Tốt nhất em đừng làm điềunày kẻo lại rước về tai hoạ”.Tâm hồn không dám đòi hỏi nhưngtừ hôm đó nàng trở nên trầm tư,buồn bã cho dù chồng có âu yếm hếtlời. Còn Thần Tình yêu không chịunổi cảnh khi nhìn thấy vợ mình buồn

bã, chàng nói: “Ta sẽ thực hiện điềumong muốn của em. Em sẽ gặp lạicác cô chị của em nhưng hãy coichừng họ có thể khuyên em làm điềudại dột”.Chàng sai Thần gió đi đón các chịgái của Tâm hồn và họ được đưađến cung điện. Nhìn thấy cô em gáicòn sống và khoẻ mạnh họ vô cùngmừng rỡ. Nhưng khi Tâm hồn kểcho họ nghe rằng nàng vô cùng hạnhphúc và dẫn họ đi quanh cung điện,chỉ cho họ thấy sự giàu có của mìnhthì trong lòng các cô chị trỗi dậyđiều ghen tỵ.Khi các cô chị hỏi về người chồngthì Tâm hồn đã hồn nhiên trả lờirằng chồng của nàng tốt bụng, luôn

dịu dàng và có lẽ còn rất trẻ nhưngnàng không khẳng định được điềunày vì chồng chỉ đến với nàng trongđêm tối. Nghe xong những điều nàythì các cô chị lại càng ghen hơn nữabởi trong số họ một người có ôngchồng già và đầu hói trọc như quảbí ngô còn người kia có chồng bịbệnh thấp khớp co quắp lại, suốtngày bôi thứ thuốc mỡ hôi hám.Trở về nhà các cô chị thậm chíkhông nói cho cha mẹ biết rằng Tâmhồn còn sống khoẻ mạnh mà lại đinghĩ ra mưu kế hòng chiếm đoạthạnh phúc của cô em…Sau một thời gian Tâm hồn lại muốnđược gặp các cô chị và cũng nhưlần trước, họ lại được Thần gió

mang đến cung điện.Vừa nhìn thấy Tâm hồn các cô chịvới vẻ mặt đau khổ đã kêu lên:“Thật là tai hoạ cho em. Chồng emlà một con rắn ác độc và kinh tởm.Những người dân ở đây đã nhiềulần nhìn thấy nó bò qua sông rồivào trong cung điện. Em hãy coichừng! Một ngày nào đó nó sẽ cắnem và em sẽ chết một cái chếtkhủng khiếp”. Rồi cả hai ngườicùng khóc nức nở. Khi đó Tâm hồn hoảng sợ hỏi haicô chị: “Thế em phải làm gì bâygiờ?” Hai cô chị nói: “Em hãy giấuvào dưới chăn một con dao sắc vàđêm đến, khi nó vào giường em hãygiết nó đi”. Thế rồi hai cô chị nham

hiểm trở về nhà, bỏ lại cô em trongsợ hãi và đau khổ.Sau khi hoàn hồn lại Tâm hồn tỏ ranghi ngờ những lời các cô chị vànàng quyết định trước khi giếtchồng phải nhìn rõ mặt để xem cóđúng chồng mình là con rắn ác độcvà kinh tởm như lời các cô chị haykhông. Nàng giấu một ngọn đèn ởdưới gối.Đến đêm, như thường lệ, Thần Tìnhyêu đến với Tâm hồn. Khi chàngngủ thiếp đi Tâm hồn lặng lẽ châmđèn và lặng đi vì sợ hãi nhìn lênngười chồng của mình. Nhưng nàngđã vô cùng sung sướng khi thay vìcon rắn ác độc và kinh tởm nàngnhìn thấy thiên thần đôi cánh bạc.

Cánh tay của Tâm hồn run run, ngọnđèn nghiêng xuống và một giọt dầunóng rơi xuống vai người chồngđang ngủ. Ngay lập tức Thần Tìnhyêu tỉnh dậy. Nhìn thấy Tâm hồnvới cây đèn trong tay, chàng kêu lêntrong giận dữ và đau đớn: “Em đãnghe theo lời xui của các cô chị, đãgiết chết hạnh phúc của chúng mình.Ta có thể trừng phạt em một cáchnghiệt ngã nhưng ta chỉ trừng phạtem bằng sự xa cách với ta”. Nóixong Thần Tình yêu vỗ cánh bay đi.Tâm hồn còn lại một mình suốt ngàychỉ biết khóc và thầm nguyền rủa sựnông nỗi, cả tin của mình. Sau đónàng từ giã cung điện nguy nga kiađể lên đường đi tìm kiếm người

chồng yêu dấu.Còn Thần tình yêu thì đã bay vềcung điện của Thần Vệ Nữ. Bờ vaibị bỏng càng đau thêm khiến chàngkêu lên đau đớn.Thần Vệ Nữ giận đứa con của mìnhvì không hỏi ý mẹ đã cưới cho mìnhcô gái mà Nữ Thần mong cho điềuác nhưng Nữ Thần tức giận Tâmhồn còn nhiều hơn nữa. Nữ Thầncấm các thiên thần và người trầngiúp đỡ cô gái bất hạnh kia, cấmkhông được ai che chở hoặc an ủiTâm hồn.Còn Tâm hồn sau một thời gian dàiphiêu bạt kỳ hồ, từ chối biết baongười, cuối cùng nàng cũng đếnđược cung điện của Thần Vệ Nữ.

Nữ Thần đón Tâm hồn bằng nhữnglời chửi rủa và nhạo báng. Cho rằngTâm hồn chỉ đáng làm một ngườihầu, Nữ Thần đã sai lấy hạt kê, đạimạch, hạt anh túc và đậu ván trộnlẫn vào nhau trong một thúng to rồisai Tâm hồn phải nhặt chúng ra từngloại.Tâm hồn chỉ biết ngồi khóc vì côngviệc không biết đến bao giờ mớixong nhưng có một chú kiến đã tỏlòng thương. Kiến về gọi cả đàn ravà chỉ trong giây lát đã làm xongviệc mà Nữ Thần giao.Khi đó Nữ Thần ra lệnh cho Tâmhồn đi vào rừng, nơi có bầy cừulông vàng đang gặm cỏ để lấy lôngcủa chúng mang về. Nhưng bầy cừu

rất dữ và hay đánh nhau, không choai đến gần mình. Tâm hồn chỉ biếtđứng bên bờ suối, không dám đếngần bầy cừu đang gặm cỏ.Bỗng có tiếng xào xạc rồi một câysậy bên bờ suối lên tiếng: “Con hãyđợi đến giữa trưa, khi đó bầy cừusẽ ngủ thì con đi vào rừng và sẽthấy có rất nhiều lông bị mắc lạitrên những bụi cây”. Tâm hồn làmtheo lời khuyên của cây sậy và đãmang về cho Thần Vệ Nữ một bólông cừu vàng.Nhưng Thần Vệ Nữ vẫn chưa hàilòng và ra lệnh cho Tâm hồn phảilấy một bình nước nguồn từ consuối trên đỉnh vách đá cao dựngđứng.

Khi Tâm hồn ôm chiếc bình pha lêđứng dưới chân vách đá nhìn lêntuyệt vọng thì có một con đại bàngbay ngang qua. Đại bàng chộp lấybình pha lê rồi bay lên đỉnh vách đámúc đầy bình nước nguồn xuốngtrao cho Tâm hồn.Thần Vệ Nữ tức giận, nghĩ ra mộtviệc mới, bắt Tâm hồn đi xuống âmphủ, vào vương quốc Thần chết hỏixin Ngài một cái hòm, không đượcmở ra rồi mang về cho Thần Vệ Nữ.Nàng công chúa bất hạnh nghĩ rằngthà chết còn hơn là đi làm việc này.Nàng leo lên một cái tháp cao đểnhảy xuống tự tử. Vẻ đau đớn củanàng đã làm cho những viên đá trêntháp tỏ lòng thương xót. Những viên

đá này lên tiếng an ủi Tâm hồn vàchỉ cho nàng con đường đi xuốngâm phủ, bảo nàng hãy cho người láiđò qua con sông ngăn cách cõidương thế và âm phủ hai đồng tiềnvà ném cho con chó canh cổng âmphủ hai miếng bánh mỳ.Thần chết trao cho Tâm hồn mộtchiếc hòm. Nàng nhớ rằng Thần VệNữ đã dặn nàng không được mở ranhưng nàng đã không kiềm chếđược sự tò mò. Vừa bước chân lêncõi trần gian nàng liền mở nắp đậychiếc hòm. Trong chiếc hòm này làmột giấc ngủ giống như cái chết.Một làn khói đen bao trùm lấy Tâmhồn, nàng ngã xuống đất và ngủthiếp đi.

Lúc này vết bỏng trên vai ThầnTình yêu cũng đã lên da, cả cơn đauvà cơn giận Tâm hồn cũng đã điqua. Chàng bay đi tìm vợ và tìmthấy nàng đang ngủ say. Chàng đánhthức nàng bằng một nụ hôn nồngthắm. Tâm hồn kể cho chồng nghevề những chuyện mà Thần Vệ Nữ đãlàm đối với nàng. Chàng hứa vớivợ rằng từ nay sẽ không bao giờ xảyra điều đó nữa. Chàng bay đến ThầnDớt nhờ ngài hoà giải mẹ và vợmình.Thần Dớt cho gọi Thần Vệ Nữ:“Con gái của ta! Con chớ buồnphiền rằng con trai của con đã chọncho mình người vợ không phải làthần tiên mà người trần mắt thịt. Ta

sẽ ban cho nàng sự bất tử và nàngsẽ trở thành tiên”. Nói rồi Ngài rótđầy một cốc nước tiên đưa cho Tâmhồn uống.Từ đó Tâm hồn trở thành tiên nhưngười chồng của mình. Các vị thầnngợi ca sắc đẹp và phẩm hạnh củanàng. Thần Vệ Nữ cũng đành hoàgiải và nhận Tâm hồn là con dâucủa mình.Sau này vợ chồng Thần Tình yêu vàTâm hồn sinh một đứa con gái cótên là Hạnh Phúc. Câu chuyện vềThần Tình yêu và Tâm hồn đã trởthành đề tài của rất nhiều tác phẩmnghệ thuật – thơ, ca, nhạc, hoạ, kịchvà điêu khắc.Còn nếu như bạn đã từng đọc tiểu

thuyết Con lừa vàng thì câu chuyệnnày biên soạn từ tác phẩm nói trên.Câu chuyện này có nguồn gốc HyLạp nhưng trở thành nổi tiếng quatác phẩm của nhà văn La Mã (thế kỉthứ 2) – Apulei. Nhân vật của tiểuthuyết là một bà ở, trước khi kểchuyện này đã nói: “Tôi biết nhiềucâu chuyện hay của ngày xửa ngàyxưa… ”. Như vậy, Apulei muốn nốiđến nguồn gốc dân gian của câuchuyện về Thần tình yêu và Tâmhồn.Apulei gọi các vị thần bằng tên LaMã: Amour, Venus, Jupiter... nhưngtên Psyche – từ tiếng Hy Lạp –nghĩa là “Tâm hồn”. Sau này câuchuyện Thần Tình yêu và Tâm hồn

được người đời giải thích ngụ ý nóivề sự phiêu du của tâm hồn conngười khát khao được hòa nhập vớitình yêu làm một.

Thần ái tình

Nhà triết học Platon trong một đốithoại triết học của mình đã viết vềnguồn gốc của tình yêu như vậy: “Ta nghĩ rằng con người hoàn toànkhông nhận thức được sức mạnh củatình yêu, vì rằng nếu họ nhận thứcđược thì đã lập đền thờ và dâng đồtế lễ, thế mà người ta đã không làmgì cả, mặc dù điều này cần làmtrước tiên. Bởi vì – Thần ái tình làvị thần yêu con người nhất, giúpcho con người chữa lành bệnh, mà

điều này đối với loài người là hạnhphúc lớn nhất. Chính vì thế, ta cốgắng giải thích cho các người sứcmạnh của Thần ái tình, và sau đó sẽlàm thầy cho kẻ khác.Trước tiên ta cần biết về bản chấtcủa con người và những gì mà nó đãphải chịu đựng. Thuở xưa bản chấtcủa ta không như bây giờ mà hoàntoàn khác. Đầu tiên, con người cóba giống, không phải hai giống nhưbây giờ – đàn ông và phụ nữ, vì còncó một giống thứ ba kết hợp trongmình những dấu hiệu của hai giốngkia; bây giờ nó đã biến mất, chỉ cònlại tên gọi – androgyne (lưỡngtính), nó kết hợp trong mình nhữngđặc tính của cả đàn ông và phụ nữ.

Ngoài ra, thân thể của tất cả có hìnhtròn, lưng và ngực không khác gìnhau, có bốn tay và bốn chân vàmỗi người trên cổ hình tròn có haikhuôn mặt hoàn toàn giống nhaunhìn ra hai phía trái ngược, hai đôitai, hai bộ phận kín, những gì cònlại có thể hình dung qua những điềuđã nói trên. Con người như thế đilại hoặc là đi thẳng như ta bây giờ,nhưng một trong hai phần về phíatrước, hoặc nếu vội thì lăn như bánhxe, điều này cho phép con ngườichạy nhanh về phía trước. Đã từngcó ba giống là vì giống đực cónguồn gốc từ mặt trời, giống cái cónguồn gốc từ đất, còn giống thứ ba– từ mặt trăng, vì mặt trăng kết hợp

cả hai. Còn về hình cầu của nhữngsinh vật này và sự đi lăn thì giốngvới tổ tiên của họ. Bằng sức mạnhkhủng khiếp của mình họ nuôi nhữngý nghĩ to lớn và thậm chí xâm phạmđến cả quyền lực của các vị thần màHomer nói về Ephialtes và Otus,tức là nói về họ: trèo lên trời để tấncông các vị thần.Và thế là thần Dớt cùng các vị thầnkhác mới họp bàn để tìm cách đốiphó nhưng không biết bằng cáchnào; giết họ bằng tiếng sấm, giếtloài người như những kẻ khổng lồtrước đây thì các vị thần sẽ khôngcòn cống vật và sự tôn kính của conngười nhưng hoà giải với những kẻnổi loạn như vậy thì cũng không

xong. Cuối cùng thần Dớt cũng nghĩra một điều và nói:– Ta có lẽ đã tìm ra cách để giữ lạiloài người và chấm dứt sự nổi loạnbằng cách giảm sức lực của chúng.Ta sẽ cắt đôi chúng thành hai nửa;thứ nhất, chúng sẽ yếu hơn, thứ hai,ta sẽ có lợi hơn vì số lượng sẽnhiều gấp đôi. Và chúng sẽ đi thẳngtrên hai bàn chân. Còn nếu nhưchúng lại vẫn tiếp tục nổi loạn –Ngài nói – thì ta lại tiếp tục xẻ đôimột lần nữa cho chúng chỉ còn nhảytrên một bàn chân.Nói xong, Ngài cắt con người ralàm đôi như bổ quả táo hay quảtrứng.Bởi thế, mỗi chúng ta – là một nửa

của con người bị cắt làm đôi, vàbởi thế mỗi con người luôn đi tìmnửa còn lại của mình. Đàn ông làmột nửa của sinh vật kia say mê đitìm phụ nữ, đa số họ thuộc giốngnày còn phụ nữ đam mê và phóngđãng với đàn ông.Một số phụ nữ không thật sự hammuốn đàn ông mà hấp dẫn phụ nữnhiều hơn và những người đồng tínhthuộc giống này. Tuy nhiên, một sốđàn ông vẫn ham mê những gì thuộcđàn ông: từ tuổi ấu thơ, là nhữngsinh vật giống đực, họ thích nằm vàôm ấp những người đàn ông.Một khi nào, một người nào mà gặpmột nửa của mình thì cả hai bên đềutràn ngập một thứ tình cảm quyến

luyến và tha thiết đượm tình yêu.Người ta không muốn rời nhau dùnửa bước. Những người sống vớinhau suốt đời cũng không biết đượcrằng họ cần gì ở nhau, bởi lẽ khôngthể khẳng định rằng chỉ vì thoả mãnsắc dục mà người ta khát khao nhauđến vậy. Rõ ràng tâm hồn của mỗingười muốn một cái gì đó khác, cụthể là cái gì không thể nói mà chỉđoán một cách lờ mờ, bóng gió vềước muốn của mình. Và giá nhưThần Lửa hiện ra trước mặt họ khihọ nằm bên nhau, Thần sẽ giơ vũkhí ra và hỏi: “Con người, cácngươi cần gì ở nhau?” – sau khithấy họ khó trả lời, Thần sẽ hỏitiếp: “Có lẽ các ngươi muốn ở bên

nhau thật lâu và không muốn rờinhau cả đêm cũng như ngày? Nếucác ngươi mong muốn như vậy thì tasẵn sàng làm cho hai người thànhmột, một khi các ngươi còn sống, sẽsống một cuộc đời chung, còn khichết, dưới âm phủ sẽ là một xácchết thay vì hai, vì rằng hai ngườichết một cái chết chung. Chỉ có điềuhãy nghĩ cho kỹ có phải các ngườikhao khát điều này không, cácngươi liệu có bằng lòng nếu điều đóxảy ra?” Ta tin tưởng rằng mỗingười đều không từ chối lời đề nghịnhư vậy, nhưng vẫn biết rằng ta đãnghe cái điều mà từ lâu ta mơ ước,lòng khát khao mãnh liệt được hoànhập với người ta yêu làm một.

Nguyên nhân của điều này là nguồngốc ban đầu của chúng ta.Bởi thế, tình yêu là sự khát khaohướng tới sự toàn vẹn. Từ xa xưahai chúng ta là một, còn bây giờ chỉvì dại dột mà chúng ta bị làm chocách biệt”.

Con tim rộng mở

Chuyện kể rằng vua nước PhápLouis từng được nghe kể về mộtgiáo sĩ của giáo phái thần bí cóphép lạ, đã cứu được rất nhiềungười, bèn quyết định thân hành đếnngọn núi, nơi giáo sĩ này hành đạo.Nhà vua cải trang thành một người

hành hương khắc khổ đến gõ cửa vàxin gặp giáo sĩ. Người trông đềnvào báo cho giáo sĩ rằng có một kẻhành hương xa lạ muốn gặp ông.Giáo sĩ rất vui mừng, vội vàng chạyra cổng. Họ ôm chầm lấy nhau, hônnhau như những người bạn lâu ngàygặp lại. Họ tỏ ra như những ngườiyêu nhau chung thủy mà không mộtai nói một lời nào. Và họ cứ imlặng như vậy cho đến lúc chia tay.Sau đấy, những người coi đèn ngherằng người hành hương xa lạ đóchính là nhà vua nước Pháp, đã nóivới giáo sĩ:– Sao cha lại dại dột vậy, sao chakhông nói gì với nhà vua muốn đếnnghe cha nói?

– Các con yêu quí của ta – giáo sĩtrả lời – các con chớ ngạc nhiênrằng cả ta và nhà vua không nói vớinhau một lời nào, bởi vì khi hai haingười ôm nhau thì con tim củangười đó rộng mở cho ta và con timta – cho người đó. Cả hai người đềunhìn thấy tất cả trong tấm gương củavĩnh hằng. Sự im lặng còn nói nhiềuhơn những gì muốn nói, và cả nhữnggì không thể nói.

Sức mạnh của tình yêu

Ngày xưa ở một làng nọ có chàngtrai trẻ yêu đơn phương một cô gáiđẹp nhất làng. Cô gái có quá nhiều

người muốn cầu hôn nên không nhậnlời ai cả.Chàng trai quyết định phải trở thànhmột người mạnh mẽ và can đảm.Chàng lên đường nhập ngũ. Sau 3năm trở về làng như một anh hùngnhưng người đẹp vẫn không thèm đểý.Chàng trai lại quyết định phải trởthành một người giàu có vì tin rằngcác cô gái dễ ngã lòng trước nhữngmón quà tặng đắt tiền. Đầu tiên,chàng làm vệ sĩ cho một thươngnhân và học được ở người nàynhiều điều để sau mở công ty củamình. Sau một thời gian chàng trởvề làng nổi tiếng là một người giàucó. Nhưng cô gái vẫn thế, không chỉ

hững hỡ với những món quà đắt tiềnmà còn chỉ sang những người đànông khác.Thế là chàng trai lại lên đường,chàng quyết định đi học hỏi sựkhông ngoan. Chàng bỏ hết hết côngviệc kinh doanh để đi tìm trí tuệ.Mấy năm sau lại trở về làng và nổitiếng là một nhà thông thái. Chàngđã hiểu về cuộc đời, không còn tìmđến nhà cô gái nữa mà sống cuộcđời lặng lẽ và chia sẻ trí tuệ củamình với bạn bè.Thời gian cứ trôi đi mà cô gái kiavẫn không chịu lấy ai cả. Đến mộthôm cô chợt nhận ra là mình đãkhông còn vẻ đẹp như xưa và cũngchẳng còn ai muốn lấy cô làm vợ.

Một hôm cô tự tìm đến nhà thôngthái và hỏi rằng ông có muốn lấy côlàm vợ. Và nhà thông thái đồng ý.Thiên hạ ngạc nhiên hỏi:– Tại sao ông lại lấy gái già, lấy cáingười mà đã từng làm cho ông baonhiêu điều ác?Nhà thông thái trả lời:– Tôi chỉ nhìn thấy điều tốt đẹp.Nếu như không phải cô ta thì tôi đãkhông trở thành con người tôi nhưbây giờ.

Ba người khách

Một người đàn ông coi rừng sốngvới vợ và con gái trong ngôi nhà

nhỏ ở trong rừng. Một buổi tối cótiếng gõ cửa. Người vợ chạy ra nhìnthấy ba người phụ nữ trùm khănvoan.– Chúng tôi là – một người nói –May mắn, Giàu có và Tình yêu. Anhchị làm ơn cho một ngươi trong sốchúng tôi vào nhà. Cho ai vào là doanh chị quyết định.Người vợ quay vào hỏi ý kiếnchồng và con gái.– Em nghĩ là nên cho May mắn vào– người vợ nói – có may mắn thìmọi việc sẽ tốt đẹp, trôi chảy.– Không phải – người chồng nói –đợi cho mọi việc trôi chảy thì đếnbao giờ? Tốt nhất là cho Giàu cóvào nhà, ta sẽ hết khó khăn ngay lập

tức.– Ôi, bố mẹ ơi – cô con gái nài nỉ –bố mẹ hãy cho Tình yêu vào nhà.Con từ lâu ước ao được gặp Tìnhyêu.Cả bố và mẹ nhìn nhau, nói vớinhau điều gì rồi quyết định chiềutheo ý của cô con gái. Người vợ đira cửa và nói:– Chúng tôi chọn Tình yêu.Tình yêu bước vào nhà nhưng dắttay theo cả May mắn và Giàu có.

Con sóng và vách đá

Ngày xửa ngày xưa có một consóng. Con sóng này thích đùa với

gió và vuốt ve lên bờ đá. Một hômcon sóng này đến một vịnh chưa hềquen biết, ở đó có một vách đá cao.Con sóng kết bạn với vách đá này,chúng trò chuyện với nhau hàng giờkhông biết chán. Một hôm sóng hiểurằng mình đã yêu vách đá, còn váchđá cũng cảm thấy thích con sóng vuivẻ và vô tư. Nhưng vách đá bảosóng:– Không, em không thể yêu ta. Ta làđá, là vách đá. Ta không hề biếtyêu. Em sẽ làm cho ta tan nát mất.Nhưng con sóng không hề dừng lại.Sóng vuốt ve lên bờ đá và tung toélên những bọt nước trắng như bông.Sóng bắt mình trò chuyện cùng váchđá và gỡ ra tất cả những vỏ sò bám

ở xung quanh. Nhưng vách đá nóivới sóng:– Ta là đá, ta cứng rắn vô cùng, takhông cần sự vỗ về âu yếm của em.Nhưng con sóng vẫn xô vào vách đávà tung lên những bọt nước trắngnhư bông… Sau đó nhiều năm tìnhyêu của sóng dành cho vách đá vẫnkhông hề thuyên giảm. Vách đá làmra vẻ không để ý đến những điềunày nhưng sóng vẫn tiếp tục xôvào…Một hôm con sóng tự nhiên biếnmất. Buổi sáng tỉnh giấc vách đákhông còn thấy sóng đâu. Nhưngvách đá bắt mình không nghĩ suy vềsóng. Năm tháng nối đuôi nhau màcon sóng đã đi đến nơi nào không

còn quay lại. Rất nhiều năm sauđấy, con sóng bỗng quay về nhưngsóng đã thay đổi nhiều so với ngàyxưa. Bây giờ sóng hiểu về cuộc đờinhiều hơn, sóng đã không còn vuivẻ và vô tư nữa nhưng có một điềusóng vẫn yêu vách đá như xưa. Cònvách đá vẫn tỏ ra hững hờ, có vẻkhông quan tâm đến việc sóng quayvề gì cả. Bởi vì vách đá là vách đá,làm sao vách đá có thể tỏ ra vẻmềm yếu của mình?Sau một thời gian, sóng vẫn tiếp tụctrò chuyện cùng vách đá nhưng đãkhông còn những câu chuyện thathiết, kín thầm và những đêm thứctrắng. Vách đá cũng có phần già đitheo năm tháng vì nước biển bào

mòn. Còn con sóng vẫn du hành,sóng biết ngày một nhiều hơn vềnhững xứ sở và những con ngườimới. Một hôm quay trở lại, sóngbỗng nhận ra rằng mình đã khôngcòn yêu vách đá. Vách đá cũng hiểuđiều này và hiểu thêm một điều:mình không thể nào thiếu sóng,không thể thiếu những câu chuyện bíẩn, lạ lùng về những xứ sở xa xăm,không thể thiếu những lời âu yếm,thì thầm, những vuốt ve dịu ngọt…Vách đá bảo sóng:– Vâng, ta là đá, là vách đá nhưngmà ta không thể sống thiếu em!Và vách đổ kềnh lên con sóng…Còn con sóng chỉ còn biết hôn lênvách đá và nói lời vĩnh biệt.

Vì tình

Ngày xưa ở một xóm đạo có chàngtrai con nhà giàu yêu một cô gáixinh đẹp nhưng nhà rất nghèo. Họyêu nhau tha thiết, một hôm chàngtrai nói với cô gái:– Anh yêu em.– Em cũng yêu anh như vậy – cô gáitrả lời.– Nhưng chúng mình không thể lấyđược nhau.– Em biết – cô gái nói – nhưng emyêu anh nên điều này không quantrọng. Chúng mình không thể thànhthành chồng vợ vì em nghèo nhưng

em có thể trao anh tất cả.– Không được em ạ – chàng trai trảlời – Trước tiên anh phải xin phépbố mẹ, rồi làm đám cưới ở nhà thờ,chỉ sau đó mình mới có thể vớinhau được.– Nhưng chuyện này không bao giờcó! – cô gái kêu lên – Bố mẹ anh sẽkhông bao giờ đồng ý. Em thà chếtcòn hơn là sống mà chẳng có anh!– Biết làm sao được, vậy thì chúngmình sẽ chết cùng nhau.Họ tìm đến một vách núi và nhìnxuống vực sâu.– Em sợ lắm – cô gái nói với chàngtrai – anh hãy ôm hôn em lần cuốicùng và hãy nhảy xuống cùng em.Chàng trai ôm hôn người yêu rồi

đẩy cô rơi xuống trước. Sau đó nhìnxuống vực, đầu óc quay cuồng vàkhông hiểu tại sao lại cảm thấykhông muốn tự tử nữa. Chàng traiquay bước trở về nhà, sau đó cướivợ và sống đến già mới chết.Ngày phán xét, Đức Chúa Trời hỏihai linh hồn:– Ai là người đã nhảy xuống đầutiên?– Dạ, phụ nữ đi trước ạ. – Linh hồnchàng trai ngày trước trả lời.Đức Chúa Trời quay sang hỏi linhhồn cô gái:– Có phải con đã cố tình lầm lỗi vàđã lôi kéo người yêu của mình?– Dạ thưa vâng, nhưng con làm thếvì tình.

– Con xem thường Giáo luật phảikhông?– Dạ, nhưng vì tình.– Con không muốn nghe lời bố mẹ,không kính trọng bố mẹ của mình?– Dạ, nhưng mà vì tình…– Con mắc vào tội lỗi rất nặng làquyên sinh và muốn cho cả ngườiyêu của mình cũng vậy?– Dạ, nhưng mà chúng con…– Con bắt người yêu cùng tự tử bởivì con không thể một mình và nhưthế là làm cho người con yêu trởthành kẻ có tội?– Dạ, nhưng…– Về địa ngục!Lời phán xét vang lên và quỉ sứ đếnbắt linh hồn cô gái đi về địa ngục.

Đến lượt linh hồn chàng trai.– Con không nghe lời bố mẹ và coithường Giáo luật?– Dạ, con không muốn thế, bởi vìĐức Chúa Trời và bố mẹ là trên hết– linh hồn chàng trai trả lời.– Con đã từ chối cùng phạm tội vớingười yêu phải không?– Dạ thưa, con đã làm như vậy.– Nhưng mà con đã giết người conyêu.– Dạ, tự người yêu của con muốnchết và yêu cầu con làm theo. Lỗilầm là do cô ấy. Hơn nữa, con đãsám hối về việc đã làm.– Thế thì được. Lên thiên đàng! –Lời phán xét vang lên.

Ngọn Gió và bông Hoa

Ngọn gió gặp một bông Hoa và yêubông Hoa này. Gió vuốt ve Hoa vàHoa cũng đáp lại tình yêu của gióbằng mùi hương ngào ngạt.Nhưng Gió cứ ngỡ rằng điều nàycòn quá ít. Gió nghĩ bụng: “Nếu tatrao cho Hoa tất cả sức mạnh củamình thì Hoa cũng sẽ trao lại nhiềuhơn”. Và thế là Gió thổi thật mạnhlên cánh Hoa. Nhưng Hoa khôngchịu nổi sự đam mê quá mức đã ngãgục.Gió nâng cánh Hoa lên, cố làm choHoa tươi lại nhưng không thể. Khiđó Gió thổi nhẹ bằng hơi thở nhẹ

nhàng của tình yêu nhưng Hoa cứhéo úa dần dần. Gió gào lên:– Ta trao cho em tất cả sức lực củamình, còn em thì ngã gục! Tại vìsao em không mạnh mẽ như thế vớita, có nghĩa là, em không hề yêu ta!Nhưng Hoa không nói gì. Hoa đãchết.Kẻ đang yêu hãy nhớ rằng: tình yêukhông đo bằng sức mạnh mà bằngvẻ dịu dàng. Thà mười lần phải khổnhục giữ gìn cũng còn hơn chỉ mộtlần nhưng đổ vỡ!

Hoa hồng đỏ

Một người thủy thủ luôn nhận được

những bức thư của một cô gái. Têncô là Hoa hồng. Họ viết thư chonhau đều đặn trong ba năm. Chàngthủy thủ nhận được thư là lại viếttrả lời và hiểu ra rằng mình khôngthể sống thiếu những bức thư nhưthế. Họ yêu nhau mà không hiểuđược vì sao. Ngày chàng được ra quân, họ hẹngặp nhau ở nhà ga thành phố vàolúc 5 giờ chiều. Cô gái viết trongthư rằng cô sẽ cầm trên tay bônghoa hồng đỏ. Chàng thủy thủ chưabao giờ nhìn thấy ảnh của Hoahồng, không biết nàng bao nhiêutuổi, đẹp hay không đẹp, mập haygầy, cao hay thấp…Chàng thủy thủ đi ra nhà ga. Khi

đồng hồ chỉ đúng 5 giờ thì mộtngười phụ nữ xuất hiện, cầm trêntay một bông hồng đỏ. Người nàychừng tuổi 60. Chàng thủy thủ đã cóthể bỏ đi nhưng chàng không làmnhư vậy. Người này đã viết thư chochàng suốt thời gian chàng ở biển,người này từng gửi cho chàng nhiềuquà tặng, an ủi chàng những lúcbuồn… Chàng thủy thủ bước đếntrước mặt người phụ nữ và giớithiệu về mình. Còn người phụ nữnói rằng chàng đã nhầm, rằng Hoahồng là người đứng ở phía sau.Chàng thủy thủ quay lưng và nhận raHoa hồng. Đó là một cô gái trẻ vàxinh đẹp. Người phụ nữ giải thíchrằng cô gái nhờ cầm hộ bông hoa

hồng đỏ.Nếu như chàng đã bỏ đi thì tất cả đãkết thúc nhưng bởi vì chàng đãkhông bỏ đi nên mới biết được sựthật.

Phụ nữ

Khi vị thần tối cao của Vương quốcMagadha lập nên đất nước Ấn Độtươi đẹp, Ngài bay trên mặt đất đểngắm nhìn. Đôi cánh của Ngài tạothành cơn gió trong lành và ấm áp.Những cây cọ kiêu hãnh cúi mình,trước mắt Ngài những bông hoa huệtrắng trong và dịu dàng khoe sắcthắm. Ngài ngắt một cánh hoa huệném vào nước biển màu xanh. Ngọngió thổi vào làn nước biển màu

xanh và trùm lên cánh hoa này bọtbiển. Một phút sau đó – từ chùmbọt biển này hiện ra một người phụnữ dịu dàng và ngát hương như hoahuệ, nhẹ nhàng như ngọn gió, đổithay như biển cả, xinh đẹp và lấplóa như bọt biển xanh.Người phụ nữ ngắm nhìn làn nướcvà kêu lên:– Ôi, ta đẹp xinh quá đỗi!Sau đó, nàng ngắm nhìn xung quanhvà nói:– Thế giới đẹp tuyệt vời!Thế rồi người phụ nữ bước lên bờđất khô từ dòng nước. Trên mặt đấtnhững bông hoa nở theo hình dángcủa phụ nữ, còn trên trời có hàng ứctriệu đôi mắt tò mò và khát khao

nhìn ngó. Những đôi mắt này trànngập vẻ thích thú. Từ bấy đến giờnhững ngôi sao này vẫn còn lấp lóa.Sao Vệ nữ cháy lên bằng vẻ ghentuông – bởi thế sao này cháy mạnhhơn những ngôi sao khác.Người phụ nữ đi dạo trên đồng cỏvà khu rừng tuyệt đẹp. Tất cả đều lộvẻ hân hoan nhưng im lặng. Điềunày làm cho phụ nữ thấy chán. Nàngbuồn bã kêu lên:– Ôi, Magdha vĩ đại! Ngài tạo racon đẹp xinh nhường ấy. Tất cả đềuvui mừng nhưng con không nghe ra,không hiểu được sự mừng vui củachúng, vì tất cả đều câm nín.Nghe những lời than phiền, thần củaMagadha liền tạo ra những bầy

chim. Những bầy chim hằng hà sasố hót lên ca ngợi vẻ đẹp của ngườiphụ nữ. Nàng lắng nghe và cườimỉm. Nhưng một ngày sau lại thấychán và nàng lại kêu lên:– Ôi Magadha tối thượng! Con nghetrong tiếng hót của chim rằng conrất đẹp. Nhưng xinh đẹp để làm gìnếu không có ai muốn ôm ấp, vỗ vềcon cả!Khi đó, Magadha làm một con rắnrất đẹp. Con rắn quấn quanh ngườiphụ nữ xinh đẹp rồi trườn xuốngbàn chân nàng. Được nửa ngày nàngcảm thấy hài lòng nhưng sau lạichán.– Thưa Ngài, nếu quả là con xinhđẹp thì những kẻ khác đã bắt chước.

Họa mi hót hay thì kim oanh bắtchước. Nghĩa là con không thật đẹp!Magadha tạo ra một con khỉ. Conkhỉ này bắt chước từng bước đi củaphụ nữ nhưng chỉ được mấy giờđồng hồ sau lại nước mắt giàn giụa:– Ừ thì con xinh đẹp! Người ta hátcho con nghe, quấn quít lấy con, bắtchước từng cử chỉ của con. Ngườita ngắm nghía, ghen hờn, và con đãbắt đấu thấy sợ. Biết lấy ai che chởnếu người ta làm điều ác cho con? Magadha tạo ra một con sư tử đểbảo vệ phụ nữ. Nhưng cũng chỉđược một hồi, rồi lại kêu lên:– Người ta vuốt ve con mà con thìkhông được vuốt ve ai cả. Người tayêu con mà con chẳng biết yêu ai.

Chẳng lẽ lại đi yêu sư tử to lớn, xùxì và khủng khiếp!Ngay lúc đấy một con chó nhỏ xinhđẹp hiện ra.– Con chó dễ thương quá à! – Phụnữ kêu lên và vuốt ve con chó nhỏ.– Tao yêu mày quá!Bây giờ thì nàng đã có tất cả, khôngcòn gì để mà cầu xin nữa. Điều nàylàm cho nàng giận dữ. Để trút cơngiận, nàng đánh con chó – con chókêu ăng ẳng rồi bỏ chạy, nàng đánhcon sư tử – sư tử rống lên rồi bỏ đi,nàng giẫm chân lên con rắn – conrắn thở phì phì rồi bỏ trốn. Khỉcũng bỏ chạy, chim chóc cũng bayđi khi phụ nữ hét lên với chúng…– Ta thật là bất hạnh! – Phụ nữ kêu

lên – Người ta âu yếm, vuốt ve khita vui mừng và bỏ chạy biệt tăm khita giận dữ. Ta cô đơn quá! ÔiMagadha tối cao! Một lần cuối chocon được khẩn cầu: hãy cho conmột sinh vật để con có thể trút cơngiận mà không dám bỏ đi trốn, khicon cáu bẳn thì người này có tráchnhiệm và nhẫn nhục chịu đòn… Vị thần tối cao của Magadha suynghĩ một hồi rất mông lung, rồi tạora cho phụ nữ một… người chồng.

Phụ nữ sinh ra từ đâu?

Đàn ông đến than vãn với ĐứcChúa Trời về nỗi buồn của mình.

Đức Chúa Trời nghĩ ngợi: “Biết lấygì để tạo cho nó người phụ nữ, vìrằng tất cả nguyên liệu đã dùng hếtvào việc tạo ra đàn ông rồi”. Nhưngkhông nỡ từ chối lời yêu cầu củađàn ông, sau khi đã suy nghĩ kỹcàng, Ngài tạo ra người phụ nữ baogồm: một chút ánh nắng mặt trời, tấtcả sắc màu quyến rũ của hoàng hôn,vẻ u buồn của ánh trăng, sắc đẹpcủa thiên nga, vẻ nhí nha nhí nhảnhcủa mèo con, vẻ yểu điệu của chuồnchuồn, vẻ dịu dàng ấm áp của lông,sức hút của nam châm, rồi trộn lẫnvào nhau. Sau đó, để ngăn ngừa sựngọt ngào quá đỗi, Ngài thêm vào:vẻ chập chờn lạnh lẽo của sao, đổithay của gió, nước mắt giàn giụa

của những đám mây đen, vẻ láu lỉnhtinh ranh của cáo cái, tình hay quấynhiễu của ruồi, lòng tham lam củacá mập, ghen tuông của hổ cái, tìnhhay trả thù của ong vò vẽ, khát máucủa đỉa trâu, ngất ngư dài lâu củathuốc phiện, rồi Ngài thổi vào linhhồn của cuộc sống. Thế là xuất hiệnngười phụ nữ.Đức Chúa Trời tặng phụ nữ cho đànông và dặn rằng:– Con hãy giữ gìn nó như vậy, đừngcó mà cố gắng thay đổi. Chỉ hoàicông!

Điều bí mật của phụ nữ

Câu chuyện này chỉ phụ nữ kể chonhau:Nàng Eva nói với Đức Chúa Trời:– Thưa Ngài, con có việc phiền đếnNgài!– Việc gì vậy con?– Thưa, Ngài tạo ra con, làm chocon một khu vườn, có những con thútuyệt vời và có con rắn rất buồncười nhưng mà con vẫn cảm thấykhông hề hạnh phúc.– Tại vì sao vậy?– Dạ thưa, con rất cô đơn và đãchán vô cùng những quả táo.– Thôi được. Thế thì ta sẽ tạo chocon một người đàn ông.– Đàn ông là gì vậy, thưa Ngài?

– Đấy là một sinh vật hư hỏng vớiđủ thứ tật xấu trên đời. Nó sẽ giandối và hiếu danh nhưng nó mạnh mẽvà nhanh nhẹn hơn con, nó thích sănlùng và giết chóc. Trông nó rất dạidột trong tình trạng được kích thích,nhưng bởi vì con nài nỉ thì ta cứ tạocho con như thế, để nó có thể thỏamãn những nhu cầu về thể xác củacon. Nó sẽ ngu đần, thích cờ bạc,rượu chè và thích những trò chơinhư con trẻ: thích đánh nhau, thíchđá banh và những trò chơi điện tử.Nó cũng không thông minh quá, màthường xuyên cần đến những lờikhuyên nhủ của con…– Eo ôi, nghe hay quá – Eva kêu lênsung sướng – nhưng Ngài có lừa

con không đấy?– Con sẽ có người đàn ông như vậynhưng với một điều kiện.– Điều kiện gì ạ?– Như đã nói từ đầu, nó rất tự cao,tự say mê mình… nên con phải đểcho nó tin rằng nó là con người đầutiên. Và con hãy nhớ rằng đấy làđiều bí mật… chỉ để chị em phụ nữkể cho nhau…

Cô gái đẹp nhất

Ngày xưa có hai chàng thủy thủ đichu du thiên hạ bằng thuyền để tìmvợ. Họ đi đến một hòn đảo. Ôngvua xứ đảo này có hai cô con gái.

Cô chị xinh đẹp sắc nước hươngtrời, còn cô em thì không được đẹplắm.Một chàng thủy thủ nói với bạn:– Tớ tìm được rồi đấy. Tớ sẽ ở lạiđây xin làm đám cưới với con gáicủa vua.– Được đấy, cô chị xinh đẹp vàthông minh quá.– Không phải đâu. Tớ sẽ cưới côem.– Cậu có điên không đấy? Cô em…không được xinh lắm.– Nhưng mà tớ đã quyết như vậy, tớyêu cô ta.Thế là người bạn lên thuyền đi tiếp,còn chàng rể chuẩn bị để làm đámhỏi. Theo tục lệ của đảo, chàng rể

phải nộp cho gia đình cô dâu mườicon bò. Cô dâu xinh đẹp đáng giámười con bò. Chàng trai đi khắpđảo tìm về được mười con bò vàđem đến nhà cô dâu.– Thưa nhà vua, con muốn cưới congái của ngài và con đã chuẩn bịmười con bò.– Cô con gái lớn của ta xinh đẹp vàthông minh, đáng giá mười con bò.Ta đồng ý.– Không phải đâu ạ. Con muốn cướicô em.– Ngươi có đùa không?– Dạ, con đã chọn cô ấy.– Được. Nhưng ta là người chínhtrực, ta không thể nhận cả mười conbò. Ta chỉ lấy của ngươi ba con.

– Ngài cho phép con nộp cả mườicon.Thế là họ cưới nhau.Mấy năm sau đó, người bạn kia trênđường quay trở lại đã ghé thămngười bạn cưới vợ ngày nào. Vừaghé vào cầu tàu, chàng nhìn thấymột phụ nữ vô cùng xinh đẹp.Chàng hỏi thăm nhà người bạn vàđến nơi thấy bạn đang chơi với mấyđứa con.– Cậu sống ra sao?– Tớ đang rất hạnh phúc.Lúc này người phụ nữ xinh đẹpbước ra.– Giới thiệu với cậu, đây là vợ tớ.– Sao, cậu cưới vợ lần nữa à?– Không, vẫn là cô gái ngày xưa

đấy chứ.– Không thể tin được!– Thì cậu hãy đi mà hỏi nàng.Người bạn bước đến bên người vợ:– Tớ xin lỗi vì câu hỏi thiếu tế nhị.Có điều gì đã xảy ra, tại vì sao embây xinh đẹp hơn ngày trước?– Chỉ vì đơn giản là em luôn nhớmột điều rằng em đáng giá mườicon bò.

Gương mặt đẹp

Nhà bác học, nhà thơ OmarKhayyam trong một tiểu luận triếthọc đã định nghĩa về gương mặtđẹp:

“Gương mặt đẹp – đấy là hạnh phúccho người được trời ban tặng và làvinh hạnh cho kẻ được ngắm nhìn.Chiêm ngưỡng gương mặt đẹp làmcho tâm trạng con người hân hoan,giống như sự phối hợp thần tiên củanhững vì tinh tú.Gương mặt đẹp tự thân tỏa mùihương và người chủ của nó khôngcần đến hương liệu. Gương mặt đẹpnhư mặt trời phản chiếu trong nướcsạch. Gương mặt đẹp tỏa sáng cảkhi không có mặt trời, vì rằnggương mặt đẹp giống như hào quangcủa mặt trời hay các vì tinh tú, là sựthể hiện ý chí của Đấng Tối Cao.Tất cả mọi dân tộc trên đời đều cangợi gương mặt đẹp. Có nhiều thứ

trên đời làm cho đôi mắt con ngườidễ chịu nhưng vẻ đẹp của tất cảnhững thứ này không thể thay chogương mặt đẹp, vì rằng niềm vuicủa sự thưởng ngoạn không thể sánhvới niềm vui bao trùm lấy nhữngcon người mỗi khi người đẹp cómặt. Nếu món quà sắc đẹp đến vớicon người cùng với phẩm hạnh thìngười này được Thượng Đế quítrọng và người đời sẽ yêu thương.Có bốn phẩm chất của một gươngmặt đẹp:-Gương mặt đẹp mang đến sự maymắn tốt lành cho người được chiêmngưỡng.-Ngắm nhìn gương mặt đẹp làm chocon người cảm thấy sung sướng và

hạnh phúc.-Vẻ đẹp của gương mặt khơi dậy ởcon người sự rộng lượng và lòngdũng cảm.-Gương mặt đẹp giúp đạt được giàucó và danh vọng cho cả người chủlẫn người được chiêm ngưỡng.Nếu một con người hạnh phúc mỗibuổi sáng được ngắm nhìn gươngmặt đẹp thì người đó cảm thấy hạnhphúc suốt cả ngày.Gương mặt đẹp khơi dậy sự kínhtrọng. Gương mặt đẹp làm cho tuổigià thêm trẻ, tuổi trẻ thành tuổi thiếuniên, còn trẻ em với gương mặt đẹplà thiên thần. Thậm chí, chỉ đứnggần gương mặt đẹp là người ta cảmthấy sự tự tin, vẻ buồn chán tiêu tan

và người ta sẽ làm việc tốt hơn.Một nhà tiên tri từng nói rằng: “Tấtcả những gì cần, hãy đòi hỏi và hãynhận lấy ở người được Thánh Alaban tặng cho gương mặt đẹp”.Người đời gọi những gương mặtđẹp theo nhiều kiểu khác nhau: mộtngười này gọi đó là đối tượng củatình yêu, một người kia gọi đó làánh sáng và niềm vui cho đôi mắt,một người khác lại cho rằng đó làsự trang điểm cho cuộc sống , làkhẳng định sự tồn tại của thiênđường. Còn những người nhận biếtnhững điều nói trên thì cho rằnggương mặt đẹp là chứng minh chosự có mặt của Thánh Ala và là sựbao dung độ lượng của Ngài thể

hiện ở cái đẹp và sự hài hòa của thếgiới mà Ngài sáng tạo ra.Một số người cho rằng gương mặtđẹp là do Tạo Hóa thưởng cho cônglao từ kiếp trước, một số khác chorằng đấy là cơn mưa vô tình của sựbao dung từ Thượng Đế, và ngườichủ của món quà này có khả nănglàm nên những điều kỳ diệu, dễdàng tìm ra con đường ngắn nhất đểđi đến chân lý.

Thiên thần đầu tiên

Một ngày trước khi sinh ra trên đời,đứa bé hỏi Thượng Đế:– Con không biết được tại sao con

lại ra đời. Con sẽ phải làm gì ởđấy?Thượng Đế trả lời:– Ta tặng cho con thiên thần luôn ởbên con. Thiên thần sẽ giải thíchcho con.– Nhưng con làm sao hiểu được,con có biết tiếng của thiên thầnđâu?– Thiên thần sẽ dạy cho con tiếngcủa mình. Thiên thần sẽ che chở chocon.– Thế khi nào và bằng cách nào đểcon trở lại với Ngài?– Thiên thần sẽ nói với con tất cả.– Thế thiên thần có tên gọi là gì ạ?– Không quan trọng tên gọi là gì,thiên thần có rất nhiều tên. Con sẽ

gọi thiên thần là “Mẹ”.

8 ý nghĩ hoang đường về phụ nữ

Đàn ông bao giờ cũng là ngườinuôi dưỡng gia đình. Từ xưa đếnnay chúng ta vẫn biết rằng đàn ônglà người kiếm tiền, phụ nữ là ngườinuôi dạy con cái. Nhưng các nhàkhảo cổ học đã chứng minh rằng:chính phụ nữ mới là người nuôidưỡng cả gia đình. 80% thực phẩmnuôi gia đình là do phụ nữ mang về.Họ không có cách nào khác. Vì đasố đàn ông chỉ có thể săn được thúchỉ sau rất nhiều ngày đuổi bắt. Kết

luận của các khoa học: tổ tiên chúngta sống bằng săn bắn và hái lượmđã từng sống trong một xã hội rấtbình đẳng.

Những người mẹ nhận ra con nhỏcủa mình bằng mũi còn những ôngbố thì không. Luận điểm này đã lạchậu: người mẹ, như động vật, quamùi có thể nhận biết đứa trẻ nào làcon mình. Các nhà khoa học ThụyĐiển đã tiến hành nghiên cứu đề tàinày từ năm 2001. 24 đứa trẻ sơ sinhtừ 1 đến 4 tuần; 24 đứa trẻ từ 2 đến4 tuổi được cho ngủ trong những bộáo quần đặc biệt. Sau đó người tacho bố mẹ của chúng ngửi mùi đểnhận con. Mùi của trẻ chỉ có các

ông bố nhận ra. Phụ nữ không cảmnhận ra sự khác nhau trong mùi củacon trẻ chứ nói gì đến chuyện ngửimùi để nhận ra con mình.

Phụ nữ đối xử với trẻ con tốt hơnđàn ông. Đấy là điều hoang tưởngđáng yêu. Ross Parke ở Đại họcCalifornia đã nghiên cứu về cácông bố. Kết luận: cũng như các bàmẹ, ngay sau khi sinh con, người bốđã có sự tiếp xúc tình cảm với đứabé. Những ông bố cũng chuyện trò,chơi với con trẻ và cũng thườngxuyên hôn chúng. Họ cũng xác địnhđược tín hiệu từ con trẻ: đói, sợ,buồn. Chỉ phản ứng của tiếng cườicon trẻ thì các ông bố có phần chậm

hơn.

Linh cảm ở phụ nữ phát triển hơn ởđàn ông. Phụ nữ nhạy cảm hơnnhiều vì linh cảm ở phụ nữ pháttriển hơn. Phụ nữ thường nói nhưvậy. Từ vài ba chục năm nay cácnhà khoa học đã tiến hành nghiêncứu đề tài này. Những bài viết đượccông bố từ năm 1983 cho biết: đấylà cứ ngỡ như vậy. Trên thực tếkhông phải thế. Trong các cuộc thửnghiệm, kết quả ở phụ nữ và đànông như nhau. Kết luận của các nhàkhoa học: chuẩn mực văn hóa chophép phụ nữ tin rằng họ nhạy cảmhơn đàn ông nhưng khả năng ditruyền đã không xác định được điều

này.

Phụ nữ ít gây gổ hơn đàn ông. Đànông là những kẻ ưa gây gổ, phụ nữ –dịu dàng và mềm mỏng. Tuy nhiên,hàng chục công trình nghiên cứu đãchứng minh rằng không hẳn đơngiản thế. Nếu nói về những biểuhiện gây gổ bằng chân tay trong sốtrẻ vị thành niên thì quả là các cậubé dẫn đầu. Tuy nhiên, xem xét sựgây gổ trong tất cả các trường hợpthì thấy rõ sự khác biệt của giớitính. Các cô bé thích gây gổ mộtcách gián tiếp: vu khống, từ chối kếtbạn hay nhiều mánh khoé khác.Những điều này không phải là lý lẽđể khẳng định rằng họ ít gây gổ hơn.

Hơn nữa, đàn ông theo tuổi tác, sựvượt trội về sức mạnh tay chân sẽmất đi.

Phụ nữ đi làm bao giờ cũng có thunhập ít hơn đàn ông. ViệnSoziookonomische Panel (SOEP)thường xuyên tiến hành nghiên cứuở Đức từ năm 1984 cho thấy nhữngkết quả bất ngờ: 35% phụ nữ có thunhập nhiều hơn chồng của họ.Nghiên cứu của Richard Freeman ởĐại học Harvard cũng có kết quảtương tự: 30% phụ nữ làm việc ởMỹ có thu nhập cao hơn chồng. Còntheo số liệu của Quĩ Virpul thì ởchâu Âu con số này thậm chí là59%.

Đa số phát minh là của đàn ông.Phin pha cafe, áo ngực của phụ nữ,tã lót dùng một lần… Những thứnày chẳng lẽ là phát minh của đànông? Có rất nhiều thứ làm cho cuộcsống chúng ta trở nên nhẹ nhàng hơndo phụ nữ nghĩ ra. Trong y học, kỹthuật máy tính hay các môn khoahọc tự nhiên phụ nữ có nhiều phátminh quan trọng. Dorothy HodgkinCrowfoot (giải Nobel hoá học1964) là người phụ nữ tìm ra hơn100 phân tử hóa học. Ada LovelaceByron (con gái của nhà thơ AnhByron) – là người phát minh racông nghệ tin học. StephanieKwolek phát minh ra chất cực nhẹ,

cứng như thép dùng để làm áo cheđạn.

Phụ nữ không thích xem phim khiêudâm. Hơn một nửa phụ nữ thích xemphim khiêu dâm, còn đàn ông là73%. Đấy là kết quả thăm dò củaviện xã hội học Gewis-Institut(Đức). Vào thời gian trên truyềnhình có chiếu phim tươi mát phụ nữxem còn nhiều hơn đàn ông.(Nguồn: Tages Anzeiger)

Omar Khayyam về tình yêu vàphụ nữ

Trong các nhà thơ cổ phương Đông

nổi tiếng thế giới, nhà thơ Ba TưOmar Khayyam chiếm vị trí số 1.Hàng triệu quyển thơ ông được in rađều đặn từ hơn 100 năm nay chođến bây giờ vẫn thế. Thơ Rubaiyatcủa Khayyam về ý nghĩa cuộc đờingười, về sự bất lực của con ngườitrước số phận và thời gian, vềnhững sung sướng và đau khổ củakiếp người, về tuổi trẻ và tình yêu,tuổi già và cái chết, về những lờikhuyên răn mà trong đó mỗi ngườicó thể tìm thấy cho mình một điều gìthầm kín chưa từng được nói ra –tất cả đã trở thành tài sản tinh thầncủa toàn nhân loại.Dưới đây là một đối thoại giữaKhayyam với cô người tình trong

một cuốn truyện viết về ông. Đoạnđối thoại này thể hiện đầy đủ cáinhìn của ông về cuộc đời, về tìnhyêu và phụ nữ.“- Thưa ông, trà đã chuẩn bị xongvà món ăn mà ông thích: bánh vàmật.- Thế con có nhớ không, có lần tađã bảo con rồi, tốt hơn trà làrượu…- Vâng, và tốt hơn rượu là phụ nữ,còn tốt hơn phụ nữ là chân lý.- Ừ, ta đã từng nói vậy. Nhưng hômnay ta đi dạo trong vườn chợt hiểura rằng: tất cả đều nhảm nhí, vớ vẩnhết. Tất cả mọi thứ trên đời đều cókhối lượng, trọng lượng, thể tích vàthời gian tồn tại nhưng không có

thước đo của một thứ – chân lý.Điều mà hôm qua tưởng đã đúngrành rành thì hôm nay lại hoá thànhsai. Điều mà hôm nay người ta chorằng giả dối thì ngày mai em traicon sẽ học trong nhà trường. Khôngphải lúc nào thời gian cũng là thướcđo mọi khái niệm. Ta đã từng nghebao nhiêu lời đồn đại của người đờivề ta. Khayyam – người chứng minhchân lý, Khayyam – người keo kiệt,Khayyam – nghiện rượu, Khayyam– mê gái, Khayyam – vô thần,Khayyam – thần thánh… Thế mà tachỉ là ta.- Thế còn con thì sao, thưa ông?- Con tốt hơn rượu và quan trọnghơn chân lý. Từ lâu ta đã muốn cho

con tiền để mua cái dây chuyềnvàng có đeo một cái chuông nhỏ đểkhi con đang đi từ xa ta đã biết rằngcon đang đi đến”.

Cuộc hôn nhân hạnh phúc

Thời xưa con người cố gắng tạo rasự hòa hợp trong hôn nhân bằng sựcưỡng bức. Bằng cách này, hàng thếkỷ phụ nữ bị chèn ép. Người ta nghĩđơn giản rằng bắt phụ nữ phục tùngđàn ông thì sẽ không có vấn đề gìxảy ra. Nhưng đấy không phải làquan hệ. Khi phụ nữ không còn làmột con người độc lập thì mọi vấnđề biến mất, nhưng con người phụ

nữ cũng không còn. Khi đó phụ nữchỉ là đồ vật, khi đó không cònniềm vui, và đàn ông bắt đầu đi tìmngười phụ nữ khác.Dưới đây là một câu chuyện vềcuộc hôn nhân ở Ấn Độ ngày xưa:Một chàng trai con nhà địa chủ giàucó đến tuổi lấy vợ. Chàng đi tìm vợbằng cách cưỡi một con la ra thànhphố. Sau một thời gian chàng tìmđược cô gái ưng ý để cưới làm vợ.Họ cùng cưỡi la đi về quê. Đi đượcmấy cây số con la đứng lại, khôngchịu đi tiếp. Chàng trai nhảy xuốngđất tìm cây gậy đánh con la.– Một – chàng trai hô to.Con la bước đi nhưng sau mấy câysố nữa lại không chịu đi và chàng

trai lại nhảy xuống.– Hai.Một thời gian sau cảnh cũ lặp lại.Chàng trai nhảy xuống đất và ralệnh cho vợ cùng nhảy xuống rồi rútsúng bắn con la vào tròng mắt.– Tại sao anh ngu ngốc như vậy –người vợ kêu lên – con vật quí nhưthế, còn anh đi giết nó chỉ vì bựcbội. Tàn nhẫn quá… người vợ cứtiếp tục bằng những lời như thế. Khivợ bắt đầu nghỉ đế lấy hơi, chàngtrai nhìn vào vợ:– Một.Và nghe nói rằng sau cái lần nhưvậy họ sống với nhau hạnh phúc đếnhết đời.Kể lại câu chuyện này, tôi nhớ một

bức thư của Hegel gửi cho ngườiphóng viên của mình, trong đó cóđoạn: “Phụ nữ Nga thường thanphiền rằng tại sao các đức ôngchồng lại không đánh họ. Khôngđánh thì có khác gì không yêu. Đấycũng là lịch sử Thế giới. Mọi dântộc đều cần roi vọt”. Những lời trênđây nói về một đặc điểm của phụ nữvà, thậm chí, là một đặc điểm củalịch sử. Theo Hegel thì lịch sử cũngcần một sự kích thích để phát triển.

Cổng thiên đàng và địa ngục

Một võ sĩ Samurai có lần đến hỏimột nhà sư tu theo giáo phái Thiền:

– Thưa nhà sư, có thiên đàngkhông? Có địa ngục không? Nếu cóthiên đàng, địa ngục thì cổng vào ởđâu? Ở đâu tôi có thể bước vào?Đấy là câu hỏi của một võ sĩ. Màvõ sĩ thì luôn đơn giản. Họ chỉ biếthai thứ: cuộc sống và cái chết,ngoài ra, ho không cần thứ triết họcnào khác. Võ sĩ này chỉ đơn giảnmuốn biết cổng vào ở đâu để tránhđịa ngục. Nhà sư cũng trả lời theolối đơn giản nhất để võ sĩ có thểhiểu được.– Anh là ai? – nhà sư hỏi.– Tôi là Samurai.Samurai ở nước Nhật là một danhhiệu cao quý. Điều này có nghĩa làmột người lính hoàn hảo mà không

bao giờ suy nghĩ về cuộc sống. Võsĩ Samurai nói: “Tôi là thủ lĩnh củaSamurai. Nhật Hoàng cũng kínhtrọng tôi”. Nhà sư mỉm cười trả lời:– Anh mà là Samurai ư? Trông anhcó vẻ như một kẻ hành khất!Câu nói này động chạm đến lòng tựhào của Samurai. Người võ sĩ đãquên mất rằng mình đi đến đây đểlàm gì, liền rút kiếm để giết chếtnhà sư. Nhà sư cười bảo:– Đấy chính là cổng vào Địa ngục.Với kiếm trong tay, trong cơn giậndữ – anh sẽ mở được nó.Điều này thì võ sĩ có thể hiểu ra vànhận thức ngay được. Samurai đútkiếm vào bao, còn nhà sư bảo:– Còn đây là cổng vào Thiên đàng.

Thiên đàng và Địa ngục ở trong mỗicon người, và những cánh cổng – ởtrong mỗi con người. Nếu ta khôngnhận thức được – đấy là cổng vàođịa ngục. Còn nếu ta tỉnh táo vànhận thức được – đấy là cổng vàothiên đàng. Trí tuệ là thiên đàng, trítuệ là địa ngục và trí tuệ là phươngtiện để trở thành địa ngục hoặc thiênđàng. Người ta vẫn thường nghĩrằng mọi thứ đều ở đâu đó bênngoài mình. Địa ngục và thiên đàngkhông phải ở bên kia thế giới, địangục và thiên đàng ở đây, ngay lúcnày. Những cánh cổng luôn luônmở. Trong mọi khoảnh khắc bất kỳta có thể tự lựa chọn giữa địa ngụcvà thiên đàng.

Bài học về tình yêu

Một chàng trai tìm đến hỏi chuyệnvua Solomon khi ông đang viết“Nhã ca”.– Thưa nhà vua, tiếng tăm về sự anhminh của ngài ai ai cũng đã biết.Con muốn xin ngài một lời khuyên,vì rằng con không thể nào lặng yên,không thể ngủ, mà con tim thì tan vỡđến muôn đời.Nhà vua nhìn chàng trai và hỏi:– Con sống bằng nghề gì?– Con là con trai một người giàu cónên không phải vất vả vì kế sinhnhai. Con thường đọc thơ và nhữngcâu chuyện cổ tích cho mọi ngườinghe.

– Chính vì thế, con kể cho mọingười những điều mà con khôngbiết nên con mỏi mệt. Nhưng chínhtrong thơ, trong truyện là niềm vuivà hạnh phúc của con chứ?Rồi nhà vua tiếp tục:– Tình cảm và lý trí – là hai phầntách biệt của một con người thốngnhất. Lý trí cần lạnh lùng nhưng tìnhcảm cần nỏng bỏng. Cần biết cáchgiữ sự rõ ràng của lý trí khi con timcháy lên thì con sẽ làm được nhữngviệc mà trước đây chưa hề nghĩ.Chẳng lẽ con không để ý rằng cả thếgiới xung quanh đều thay đổi khicon yêu hay sao?Chàng trai trả lời:– Con thấy đời đẹp hơn trước và

không khí vô cùng trong sạch đếnđộ có thể nhìn thấy những ngôi saogiữa ban ngày.Và vua Solomon tiếp lời:– Lý trí giúp con thể hiện tình cảmcủa mình vào công việc có ích chomọi người. Tình yêu không đượcđáp lại sẽ trở thành bài học cho lýtrí, còn tình yêu được đáp lại sẽ lànguồn vui vô tận của trái tim. Conngười với trái tim lạnh lùng giốngnhư bếp lửa đã tắt. Con người vớiđầu óc nóng bỏng giống như chiếcxe thồ lao xuống sông: người nàykhông biết làm chủ mình, còn khibiết ra thì đã muộn.Chàng trai hỏi nhà vua:– Thế nghĩa là khi yêu con phải trao

ý chí cho một phần của mình nhưnglại phải biết gìm lại phần khác?– Đấy là công việc vô cùng khónhọc nhưng người biết cách làmđược sẽ trở thành tấm gương chonhững người khác trong cuộc đờicũng như sau khi đã chết.

Bài học về sự lựa chọn

Một người đàn ông đến xin lờikhuyên của vua Solomon khi ôngđang ăn nho. Người đàn ông nói:– Xin nhà vua hãy giúp con! Thằngcon trai của con cần lựa chọn mộttrong hai người phụ nữ, con khôngthể ngồi nhìn con mình rất đau khổ.

Vua Solomon vừa nhìn lên trời vừatrả lời:– Sự lựa chọn – đấy không phải làcái mà ta chọn. Sự lựa chọn đấy làcái mà ta từ chối.Và nhà vua hỏi:– Anh sống bằng nghề gì?Người đàn ông trả lời– Con làm thợ xây. Bố con quyếtđịnh như vậy.– Bố anh không quyết định như vậy.Bố anh đã từng nghĩ: “Liệu thằngcon trai cón nên làm thợ mộc? Liệunó có khả năng làm nghề buôn?” Cứmỗi lần, chọn một cái này thì anh từchối tất cả những cái còn lại. Thờigian mà ta sống qua không đủ đểhiểu biết ra tất cả, không đủ để nếm

mùi tất cả mọi loài cây trái, khôngđủ để nhận biết tất cả đàn bà congái.Nhà vua im lặng một lúc rồi nóitiếp:– Hãy nhớ cho mình một qui tắc lànhận biết ta nên từ chối cái gì. Điềunày cho phép ta vứt bỏ những mơước hão huyền và những thất vọngthường xuyên. Luôn luôn nhớ điềunày thì con đường của ta sẽ sángsủa hơn và thật như vốn có. Anh hãynhớ rằng sự lựa chọn là không hềcó.

Phụ nữ thực sự muốn gì?

Theo truyền thuyết, ngày xưa vuaArthur bị một ông vua của Vươngquốc khác bắt làm tù binh và bị bỏtù. Sau đấy, ông vua này nghĩ lạicảm thấy thương nên nói rằng sẽcho Arthur ra tù nếu ông trả lờiđược một câu hỏi khó. Ông vua nàycho Arthur một năm để đi tìm câutrả lời, còn nếu không tìm ra thì sẽbị treo cổ. Câu hỏi như thế này:“Phụ nữ thực sự muốn gì?”Vua Arthur cho người đi hỏi tất cảphụ nữ trong Vương quốc của mìnhsuốt một năm nhưng không một aitrả lời cả. Cuối cùng người ta báocho ông rằng có một mụ phù thủy cóthể trả lời nhưng cái giá của câu trảlời rất cao. Nhà vua không còn sự

lựa chọn nào đã đích thân đến hỏiphù thủy muốn gì. Mụ phù thủymuốn lấy Gawain – hiệp sĩ xuất sắcnhất của Arthur – làm chồng. Bởi vìmụ phù thủy trông rất khủng khiếplại rất già và chỉ có một răng.Arthur nói rằng ông không muốn bắtép người bạn của mình, thà ông chịuchết. Nhưng Gawain lại nói rằngcuộc đời của nhà vua cần cho cảVương quốc nên chàng bằng lònglấy mụ phù thủy. Thế là phù thủy trảlời câu hỏi của Arthur. Phù thủy nóirằng phụ nữ rất muốn được sử dụngcuộc sống riêng theo ý mình.Vua Arthur được ra tù và tất cả vuimừng chuẩn bị làm đám cưới. Hiệpsĩ Gawain là môt Quí ông theo đúng

nghĩa, còn phù thủy trong ngày cướitrông càng khủng khiếp hơn ngàythường.Đêm tân hôn, Gawain miễn cưỡngđi vào phòng ngủ. Trước mắt chànghiệp sĩ là một phụ nữ đẹp tuyệt vờimà chàng chưa bao giờ nhìn thấyngười phụ nữ nào đẹp như vậy.Gawain ngạc nhiên hỏi điều gì đãxảy ra. Phù thủy trả lời rằng đấy làsự cảm tạ thái độ của chàng khinàng trông rất khủng khiếp, nên mộtnửa thời gian nàng sẽ là một ngườiphụ nữ trẻ đẹp, còn một nửa thờigian sẽ là phù thủy và hỏi Gawainsẽ chọn người như thế nào ban đêm,người như thế nào ban ngày.Gawain suy nghĩ rất lâu, không biết

nên chọn người đẹp vào ban đêm,phù thủy ban ngày hay ngược lại?Cuối cùng, chàng quyết định để chophù thủy tự mình quyết định. Khiđó, phù thủy nói rằng, nàng sẽ mãimãi là người đẹp, bởi vì chàng tôntrọng và cho phép nàng sử dụngcuộc sống riêng theo ý mình.Một điều rút ra từ câu chuyện trên:không quan trọng vợ bạn là ngườiphụ nữ đẹp hay không đẹp, thôngminh hay dại dột. Đằng sau tất cảnhững điều này thì nàng vẫn là phùthủy.

Vĩ đại và hiểu được

Nhà bác học Einstein có một lầnviết cho nghệ sĩ Charlie Chaplin:– Bộ phim “Cơn sốt vàng” của anhcả thế giới hiểu được và ngay lậptức anh trở thành một người vĩ đại.Chaplin trả lời:– Tôi còn khâm phục anh hơn nữa.Thuyết tương đối của anh cả thếgiới không ai hiểu, thế mà anh cũngđã trở thành người vĩ đại.

Phút cuối của cuộc đời

Mỗi khoảnh khắc, mỗi giây phúttrong đời ta cần sống hết. Hãy sốngsao từng giờ có vẻ như là giờ cuối.Hãy nhớ rằng cái chết có thể đến

bất cứ lúc nào.Ngày xưa có một vị tướng ở Hy Lạpbị ông vua của nước này thù ghét vìmột việc gì đấy. Một hôm, đúng vàongày sinh nhật của mình, vị tướngnày đang cùng bạn bè kỷ niệm vuivẻ thì có một người của triều đìnhđến báo rằng nhà vua đã quyết địnhđúng 6 giờ chiều sẽ treo cổ ngườinày và dặn vị tướng hãy lo chuẩnbị.Tất cả mọi người đều trở nên buồnbã không thể nói hết nhưng vị tướngnói với mọi người:– Các bạn chớ có buồn, vì đây lànhững giờ phút cuối của cuộc đờitôi. Các bạn đừng tiễn biệt tôi trongkhông khí buồn bã như thế, kéo đầu

óc của tôi lại cứ khát khao cuộcsống. Xin các bạn hãy vui vẻ vànhảy múa cùng với tôi.Mọi người nghe theo, lại tiếp tụcuống rượu và nhảy múa vui vẻ, cònvị tướng là người vui nhất. Mặc chongười vợ ngồi khóc lóc, vị tướngvẫn hết mình vui vẻ và cảm thấyhạnh phúc. Người của triều đìnhquay về tâu với nhà vua:– Con người này quả là lạ lùng.Hắn nghe tin nhưng không một chútbuồn, mà ngược lại, hắn càng vui vẻvới bạn bè. Hắn nói rằng: vì đây lànhững giờ phút cuối cùng, tương laiphía trước đã không còn nên khôngcho phép mình sống vô nghĩa màphải tận hưởng những giây phút

cuối của cuộc đời.Nhà vua nghe vậy đã tự mình đếnxem điều gì đang xảy ra. Tất cả bạnbè đều buồn bã và khóc lóc. Duynhất có vị tướng này vẫn uống rượuvà hát. Nhà vua hỏi:– Ngươi làm gì thế này?Vị tướng trả lời:– Thưa, đấy là nguyên tắc sống củatôi – luôn luôn ý thức rằng cái chếtcó thể đến bất cứ lúc nào. Nhờnguyên tắc này mà tôi sống mỗi giờphút cảm thấy được nhiều hơn và tấtnhiên, hôm nay tôi thể hiện điều nàyrõ ràng. Trước đây, tôi có tương lainhưng ngài đã quyết định lấy nó đi.Buổi chiều này là những giờ phútcuối. Cuộc đời ngắn ngủi, tôi không

thể để dành.Nhà vua cảm thấy hạnh phúc khinghe những lời này, bèn nói với vịtướng:– Ngươi đã dạy cho ta! Chính phảibiết sống như vậy. Đấy là nghệthuật. Ta sẽ không treo cổ ngươi,mà ngươi hãy làm thầy cho ta, dạycho ta biết sống trong từng khoảnhkhắc.

Đi tìm hạnh phúc

Một ông già cảm thấy mình đã đếnngày gần đất xa trời bèn cho gọiđứa con trai đến và bảo:– Con ạ, bố sắp về với ông bà tổ

tiên rồi. Bố chỉ mong sao cho đờicon sẽ hạnh phúc.Người con trai hỏi:– Bố ơi, thế bố có biết phải làm gìđể trở thành người hạnh phúckhông?– Con hãy đi chu du thiên hạ, ngườita sẽ nói cho con biết.Sau khi ông bố mất, người con traira đi. Người này đi đến một consông, thấy một con ngựa già xơ xácđi bên bờ sông.– Chàng trai đi đâu đấy? – con ngựahỏi.– Tôi đi tìm hạnh phúc. Ngươi cóbiết tìm nó ở đâu không?– Ta kể cho anh nghe câu chuyệnnày – con ngựa trả lời. – Ngày xưa

ta còn trẻ, người ta cho ta ăn uốngmà không bắt ta làm gì cả, ta nghĩrằng trên đời không có ai hạnh phúcbằng ta. Thế mà bây giờ ta già cảthì không một ai quan tâm. Bởi thế,ta khuyên anh đừng như ta, mà hãygiữ gìn tuổi trẻ của mình. Đừngmong chờ ở người khác mà phải tựthân làm việc. Biết vui với cái vuicủa người và hãy lo làm việc củamình. Khi đó, tình yêu, tình bạn sẽđi theo anh suốt cuộc đời. Có nghĩalà hạnh phúc luôn ở với anh.Chàng trai ra đi tiếp và nhìn thấybên đường một con rắn.– Chàng trai đi đâu đấy? – con rắnhỏi.– Tôi đi tìm hạnh phúc. Ngươi có

biết nó ở đâu không?– Anh hãy nghe ta đây. Ta cả đờivẫn tự hào với nọc độc của mình.Ta nghĩ rằng ta mạnh hơn tất cả bởivì ai cũng sợ ta. Hóa ra, không phảithế. Tất cả đều ghét ta. Ai cũngmuốn đập ta chết, ta phải tránh xatất cả, sợ tất cả. Còn anh cũng cónọc độc đấy – cái lưỡi của anh.Anh phải làm sao những lời nói củamình không làm hại những ngườikhác. Khi đó anh sẽ sống không sợhãi, không phải lẩn tránh ai thì anhsẽ tìm ra hạnh phúc.Chàng trai lại đi tiếp và khi đi quakhu rừng nhìn thấy một con công.– Chàng trai đi đâu đấy? – con cônghỏi.

– Tôi đi tìm hạnh phúc. Ngươi cóbiết hạnh phúc ở đâu không?– Anh hãy nghe tôi nói đây. Nhìnanh, tôi biết ngay là anh đã điđường nhiều ngày. Gương mặt anhđầy bụi, quần áo tả tơi. Anh đãkhông còn giống với mình như ngàytrước. Người đi đường gặp sẽ quaymặt với anh. Anh hãy nghe lời tôikhuyên: hãy cố gắng sao cho mọithứ trong mình đều tốt đẹp. Khi đó,anh sẽ hạnh phúc.Chàng trai quay trở về nhà. Và bâygiờ chàng hiểu rằng không cần đitìm hạnh phúc ở đâu xa xôi cả.

Đàn ông

Ta đều biết rằng ban đầu Đức ChúaTrời dựng nên trời đất, nhưng đấtvô hình và trống không. Thế là Ngàimới xắn tay áo lên tạo ra muôn loàivà tạo ra một người phụ nữ. Nhưngngười phụ nữ có một mình buồn tẻvà chán ngắt. Nàng bảo với ĐứcChúa Trời:– Cha hãy tạo cho con một ai đấyđể làm cho con vui.Ngài làm ra một con cáo. Nàng Evachơi đùa với con cáo nhưng mãi rồicũng thấy chán và nàng lại bảo:– Cha hãy tạo ra một ai đấy để sưởiấm cho con.Ngài làm ra một con mèo. Con mèovuốt ve, âu yếm Eva, kêu meo meo

rồi cuộn tròn nằm trên đầu gối nàngnhưng rồi nàng vẫn thấy chán.Eva lại năn nỉ:– Cha hãy tạo ra một ai đấy có thểche chở cho con.Ngài tạo ra một con sư tử nhưng rồisư tử cũng lâm vào cảnh như nhữngcon vật trước đó.Khi đó Eva xin Đức Chúa Trời:– Cha hãy tạo cho con một ngườivừa tiêu khiển, vừa sưởi ấm, vừache chở cho con.Và thế là Đức Chúa Trời tạo rangười đàn ông.

Con đường vào thiên đàng

Một bà già sống hết cuộc đời hạnhphúc của mình ở dương thế đang cómặt trước cánh cổng để bước vàothiên đàng. Nhưng cánh cửa thiênđàng im ỉm đóng. Bà già cố gắngmở nhưng chẳng ăn thua. Bỗng cómột giọng nói khi tỏ khi mờ: “Concó thể đi qua bằng cách lên theonhững chiếc đinh đóng vào cánhcổng. Nhưng chúng đúng bằng bấynhiêu lần mà con đã từng yêu”. Bàgià bước lên theo nhưng đến giữachừng thì những chiếc đinh khôngcòn nữa.Khuyên phụ nữ hãy nhớ quan tâmđến con đường vào thiên đàng khicòn sớm sủa!

Thà chết còn hơn là nghi ngờ bạn

Ngày xưa Alexander Đại đế từng bịsốt rét rất nặng. Chữa bệnh cho ônglà một người bạn – thầy thuốc. Chỉcó người bạn này là ông tin tưởngđể pha thuốc cho ông uống mỗi buổichiều. Một lần, vị Hoàng đế nhậnđược một mẩu giấy có dòng chữrằng người bạn – thầy thuốc muốnđầu độc ông. Buổi chiều, đến giờuống thuốc, vị Hoàng đế một tayđưa mẩu giấy cho người bạn – thầythuốc, còn tay kia nhận chén thuốcvà uống hết một hơi.– Ôi, Alexander Hoàng đế ơi –người bạn thầy thuốc kêu lên sau

khi đọc mẩu giấy – tại sao ngài lạiuống khi mà trong mẩu giấy đã viếtnhư thế rồi??!!Vị Hoàng đế trả lời:Ta thà chết cũng còn hơn là nghingờ bạn!

Cái chết và cái không bao giờchết

Một người phụ nữ có đứa con traiduy nhất bị chết bèn tìm đến nhờĐức Phật. Người phụ nữ khóc lócthảm thiết vì đứa con trai đối vớibà là tất cả tài sản, là tình yêu, là sựquan tâm hàng ngày. Đức Phật nóivới người phụ nữ:

– Ta sẽ giúp con. Nhưng trước hếtcon hãy đi khắp tất cả các làng tìmvề đây cho ta một thúng gạo nếp.Gạo nếp này xin ở các nhà khôngbao giờ có người chết.Người phụ nữ ra đi tìm hết làng nàyđến làng khác, nhà này đến nhàkhác. Những nơi mà người phụ nữđến người ta đều nói:– Chúng tôi không tiếc gạo nhưngđiều kiện của bà không thực hiệnđược. Nhà chúng tôi trước đây cóngười chết.Người phụ nữ lại ra đi và vẫn hyvọng: “Có thể ở đâu đó có nhữngnhà không bao giờ có người chết”.Cứ thế, hết ngày này qua ngày khác.Đến một hôm, người phụ nữ chợt

hiểu ra: Cái chết - đó là một phầncủa cuộc sống, là mặt trái của cuộcđời và xảy ra thường xuyên, ở khắpnơi. Cái chết không phải là điều bấthạnh chỉ xảy ra với mình. Khi đãhiểu ra như vậy, người phụ nữ quaytrở lại. Đức Phật hỏi:– Thế nào, con có xin được thúnggạo nếp không?Người phụ nữ mỉm cười lặng lẽ rồiquì xuống năn nỉ:– Con muốn biết Cái không bao giờchết. Con không xin Ngài trả lại chocon đứa con trai, vì dù có xảy rađiều này thì thì rồi đứa con lại chết.Con chỉ xin Ngài tìm ra Cái khôngbao giờ chết.

Mười một câu hỏi

Đứa Phật giải thích với tất cả mọingười, ở những nơi mà Ngài đến:– Các con chớ đi hỏi mười một câuhỏi. Những câu hỏi này là nhữngkhái niệm: Thượng Đế, Linh hồn,Cái chết, Cuộc sống, Chân lý… vv.Khi người ta hỏi “Tại vì sao?”,Ngài trả lời:– Bởi vì những câu hỏi này khôngthể có câu trả lời. Không phải vì takhông biết trả lời nhưng, thứ nhất:những điều này không thể hiện đượcbằng lời nói, thứ hai: nhận thứcnhững khái niệm này không làm chocuộc đời trở nên tốt đẹp hơn, không

dẫn về Nguồn sáng, thứ ba: nhữngcâu hỏi này tạo ra lòng tin cản trởcác con nhận biết thực tại. Hãy đihỏi về nỗi khổ và sự giải thoát. Hỏivề lòng tham, về dục vọng, về sựbiến đổi. Hỏi về cách đạt đến trạngthái thiền.

Thông minh bao giờ cũng cô đơn

Một con rắn bò vào hang bầy thỏ.Những con thỏ quên đóng cửa hangvô cùng sợ hãi đứng nhìn.– Đừng sợ gì ta – con rắn nói – tacô đơn lắm, ta không có bạn, mà rắnthì cũng cần sự âu yếm và dịu dàngchứ. Nếu các bạn cho phép thì thỉnh

thoảng ta ghé lại chơi. Chúng tacùng trò chuyện, chia sẻ với nhau.Ta là con vật khôn ngoan, có thểkhuyên các bạn nhiều điều.Những con thỏ cảm thấy vui, thếtcon rắn của cà rốt và trò chuyện vuivẻ suốt cả buổi tối. Khi những conthỏ cần đi ngủ, con rắn cám ơn lòngmến khách bằng cách cắn vào chânthỏ mẹ rồi bò đi.Ngày hôm sau rắn lại bò đến hangthỏ.– Các bạn đừng đuổi tôi – con rắnnói – chúng ta là bạn bè cả, mà bạnbè thì cần đối xử với nhau như vốncó. Tôi là rắn, tôi không thể khôngcắn. Cho tôi ngủ với các bạn, tôi sẽcuộn tròn ngủ đến sáng. Tôi cần sự

ấm áp vô cùng.– Chúng tao không muốn để màycắn bọn tao – những con thỏ trả lời.– Đồng ý. Tôi sẽ không cắn – rắntrả lời.Thế là những con thỏ cho rắn ở lại.Suốt đêm rắn kể chuyện cho thỏnghe, còn đến lúc cần đi ngủ, rắncuộn tròn và ngủ ngon cho đến sáng.Sáng thức dậy, rắn cắn thỏ cha vàotai rồi bò đi.Lần thứ ba con rắn lại bò đến hangthỏ nhưng nhìn thấy cửa hang kè đákín mít. Con rắn gọi những con thỏ,hứa sẽ kể cho thỏ nhiều câu chuyệnhấp dẫn hơn nữa nhưng thỏ khôngmở cửa.– Mày cút đi! Chúng tao không cần

những câu chuyện của mày – tiếngtrả lời vọng ra từ trong hang.– Trong thế giới của những kẻ ngốc,kẻ thông minh bao giờ cũng cô đơn!– Con rắn thốt lên rồi bò đi tìmhang khác.

Đối thoại với Tình yêu

Ngày xưa ở Ấn Độ có một cô gáinghèo nhưng xinh đẹp sống ở mộtngôi nhà nhỏ ven sông. Có rất nhiềuchàng trai tỏ tình nhưng cô gái đềutừ chối. Một hôm, cô gái đang tướihoa trong vườn thì có một chàngtrai đi ngang qua đấy. Chàng traibước vào vườn hoa nói với cô gái:– Em đẹp lắm, anh chưa biết tên emvà tên bố mẹ em nhưng con tim anh

như muốn vỡ tung khỏi lồng ngực.Cho anh làm người yêu em. Anh sẽtặng cho em những gì anh có thểnhưng quan trọng nhất là anh tặngcho em tình yêu.Cô gái từ chối và chàng trai thấtvọng ra đi. Lúc này có một ông giàbước vào. Đôi mắt ông già ánh lênmột thứ ánh sáng rất lạ lùng. Ônggià bảo cô gái:– Già xin lỗi vì đã vô tình nghe câuchuyện của hai người, già khônghiểu tại sao con từ chối? Chàng traihứa với con điều mà mọi phụ nữtrên đời đều ao ước – chàng hứavới con tình yêu.Cô gái trả lời:– Con không hiểu được những

người phụ nữ đi tìm tình yêu màkhông tìm thấy. Tình yêu ở khắpnơi. Tình ở trong những bông hoa,trên đồng cỏ, tình ở trong gió, trongmây. Con đây không cần người tacho con tình yêu bởi vì tình yêu ởtrong trái tim con. Con là một phầncủa Tình yêu với Thượng Đế vàkhông cần một tình yêu nào nữa. Cứđể cho chàng trai mang tình yêu củamình tặng cho người cần đến nó.– Con nói rằng tất cả đều là tìnhyêu. Con cho rằng ta đây cũng làtình yêu? Nhưng mà ta đã già, bâygiờ ta chỉ suy nghĩ về cái chết.– Vâng, già cũng là tình yêu, bởi vìngay cả cái chết cũng là tình yêu.Sau những lời này, cô gái cảm thấy

đầu óc mình choáng váng và tựa hồnhư nhìn qua màn sương, cô nhìnthấy không phải ông già mà là mộtngười phụ nữ đẹp đứng trước mặt.Người phụ nữ nói:– Đúng thế, ta là Tình yêu. Connhận được tình yêu từ mọi thứ màtay con chạm vào, mọi thứ mà mắtcon nhìn thấy. Nhưng sự thử tháchlớn nhất trong tình yêu – đó là cáichết thì con chưa biết đến. Có muốnkhông?Cô gái trả lời:– Vâng ạ.Người phụ nữ cầm tay cô gái dẫnvề trời. Ở đâu đấy nàng nhìn xuốngthấy vườn hoa và xác của mình.Nhưng nàng đã không cần. Linh hồn

nàng đi theo người phụ nữ – Tìnhyêu.

Tương lai là sự tiếp tục của quákhứ

Nhà thần học Osho viết: “Dù bạncó làm gì nữa trong tương lai thìđiều này cũng chỉ là sự tiếp tục củaquá khứ. Bạn có thể thay đổi ítnhiều – vá chỗ này, đắp vào chỗkhác nhưng phần chính nhất vẫn nhưxưa.Có ai đấy từng hỏi một nhà thôngthái khi người này đã gần chết:– Giá như trời cho ông sống thêmmột cuộc đời nữa thì ông có muốn

thay đổi điều gì?Nhà thông thái nhắm nghiền mắt suytư rồi mở mắt ra và nói:– Giá như được sống một cuộc đờinữa thì tôi sẽ chải tóc theo ngôithẳng. Tôi bao giờ cũng muốn nhưvậy nhưng bố tôi luôn bảo rẽ theongôi lệch. Khi bố tôi chết thì tóc tôiđã quen như vậy nên tôi không thểrẽ theo ngôi thẳng.Nếu như người ta hỏi bạn rằng bạnsẽ làm gì trong cuộc đời mới thìbạn cũng chỉ có thể thay đổi chútchút như câu chuyện kể trên. Chồngvới sống mũi một chút cao hơn, vợvới làn da một chút trắng hơn, ngôinhà to hơn hoặc bé hơn – nhưngđiều này cũng không nhiều hơn

“ngôi tóc thẳng”, chỉ là vớ vẩn,không đáng kể gì. Về bản chất, cuộcđời của bạn vẫn như trước.

Lửa địa ngục

Một ông quan ở Ba Tư đi trênđường gặp một người đàn ông đãhỏi người này:– Kẻ lãng du, anh đi đâu về vậy?– Tôi từ địa ngục về – người đànông trả lời.– Thế anh làm gì ở chốn ấy?– Tôi cần lửa hút thuốc nhưngkhông ai có, thế là tôi quyết địnhxuống địa ngục để xin lửa.– Thế anh có xin được không?

– Không, ông quan ở dưới đó nóiđịa ngục không có lửa. Tôi hỏi tạisao lại như vậy thì ông trả lời: “ởđây không có lửa. Mọi người đi đếnđây mang theo lửa của mình”.

Lòng tin và sự tò mò

Một chàng trai theo giáo phái Tìnhyêu Thượng Đế ở Ba Tư muốn điqua biển. Chàng trai hỏi nhờ mộtgiáo sĩ giúp đỡ. Người này đưa chochàng trai một lá cọ nhỏ, trên lá cọnày viết tên Thượng Đế và nói:– Con hãy cầm lấy cái này và nịtvào trong quần áo của mình. Cáinày sẽ giúp con thoát mọi nguy

hiểm để đi qua biển. Nhưng hãy nhớlà không được mở xem bên trong,kẻo con sẽ bị chìm.Chàng trai tin theo những lời trên vàbắt đầu đi qua biển. Nhưng khiđược nửa đường thì sự tò mò trỗidậy trong lòng. Chàng muốn xembên trong lá cọ có điều gì mà có thểgiúp chàng đi qua biển như đi trênđất liền. Chàng mở chiếc lá, nhìnthấy tên Thượng Đế và nghĩ:“Chẳng lẽ chỉ có thế thôi ư? Điềuvớ vẩn thế mà có khả năng diệu kỳđến vậy ư?” Khi ý nghĩ này bắt đầuxuất hiện trong đầu thì cũng là lúcchàng trai bị chìm sâu vào nước.

Hy vọng

Một người đi săn bị lạc trong rừngsâu. Suốt ba ngày người này khônggặp ai để hỏi đường và đã cảm thấytuyệt vọng, đã ba ngày không ănuống, ba ngày lo sợ. Người nàyngồi trên cây cao vì sợ rắn độc, sợhổ, sư tử và những loài thú dữ khác.Sang buổi sáng ngày thứ 4, ngườinày nhìn thấy một người ngồi dướigốc cây liền nhảy xuống đất và kêulên:– Trời ơi, may quá!Người kia cũng nhảy cẫng lên ômchầm lấy người này, cả hai đều cảmthấy vô cùng hạnh phúc. Sau đó họhỏi nhau:

– Sao anh vui sướng vậy?Người thứ nhất nói:– Tôi bị lạc đường và cứ hy vọnggặp được ai đấy.– Tôi cũng bị lạc đường và cũng hyvọng gặp được ai đấy. Nhưng nếuhai ta đều lạc đường thì có gì màvui. Cả hai cùng nhau lạc.Câu chuyện này nhắc ta một điều:đừng hy vọng gì ở sự giúp đỡ từbên ngoài. Ai đấy mong đạt đếnđiều mình hy vọng, hãy thực hiệnbằng khả năng ở trong chính mình.

Hai con chó sói

Ngày xưa có ông già dạy cho đứa

cháu trai một điều chân lý của cuộcđời.– Trong mỗi con người – ông giànói – luôn có một sự giằng xé,giống như hai con chó sói với nhauvậy. Một con sói đại diện cho cáiác: ganh tỵ, ghen ghét, ích kỷ, kiêungạo và giả dối. Một con khác đạidiện cho cái tốt: tình yêu, hy vọng,sự thật, lòng tốt và thủy chung.Thằng cháu lắng nghe lời ông, nghĩngợi rồi hỏi:– Thế cuối cùng con nào thắng hởông?Ông già mỉm cười trả lời đứa cháu:– Con nuôi con sói nào thì con đóthắng.

Cây bút chì

Trước khi bỏ cây bút chì vào túi,bác thợ để cây bút chì sang một bênbàn.– Có 5 điều ngươi cần biết – bácthợ nói với bút chì – trước khi ta bỏngươi vào túi. Luôn luôn nhớ nhữngđiều này thì ngươi sẽ trở thành mộtcây bút tốt.Thứ nhất: ngươi có thể làm đượcnhiều việc lớn, nhưng chỉ trongtrường hợp ngươi cho phép Ai đấygiữ ngươi trong tay mình.Thứ hai: ngươi phải chịu đau vì sựgọt giũa thường xuyên nhưng đấy làđiều cần thiết để trở thành cây bút

tốt.Thứ ba: ngươi có khả năng sữachữa lỗi do mình làm ra.Thứ tư: phần quan trọng nhất củangươi luôn nằm ở bên trong mình.Và thứ năm: dù giấy tốt hay xấu,ngươi luôn luôn phải để lại dấu vết.Không phụ thuộc vào tình trạng cònít hay nhiều, ngươi cần tiếp tục viết.Cây bút chì hiểu và hứa sẽ nhớnhững điều trên. Bác thợ bỏ cây bútvào túi trước ngực mình.

Con quạ thông minh

Trong khu rừng đại ngàn có một consư tử khát máu đã từng giết rất

nhiều muông thú. Một hôm tất cảmuông thú của khu rừng này tập hợpvà quyết định phải nghĩ ra cách gìđấy, nếu không, sẽ bị chết hết.Một con thỏ già nói:– Trong rừng của ta, trên một câyđa cổ thụ có con quạ đã sống 300năm. Con quạ này khôn ngoan,chúng ta hãy đến hỏi lời khuyên củaquạ.Tất cả muôn thú kéo nhau đến hỏiquạ:– Chúng con lạy ông! Ông có biếtđiều gì đang xảy ra trong rừng củachúng ta không ạ?– Ta biết – con quạ tả lời bằng mộtgiọng ồm ồm.– Ông già cả và khôn ngoan, hãy

cho chúng con một lời khuyên, nếukhông, chúng con sẽ chết hết.– Ngày xửa ngày xưa – con quạ bắtđầu kể một câu chuyện – bố mẹ củata đã từng sống trong bộng của câyđa này. Cứ mỗi năm họ lại sinh conđẻ cái. Họ sống rất hạnh phúcnhưng đến một ngày có con rắn đento lớn xuất hiện. Mỗi khi họ sinhcon là rắn lại bò đến và ăn thịtchúng. Một hôm mẹ của ta bảo vớibố: “Chúng ta bỏ tổ này để đi tìmmột nơi khác”. Nhưng bố trả lờimẹ: “Chúng mình đã từng sống ởcây đa này nhiều năm và đã rất hạnhphúc. Không cần đi đâu cả. Ta phảiđấu tranh cho hạnh phúc của mình”.“Làm sao mà đấu lại với một kẻ thù

nham hiểm và độc ác như thế? – mẹcủa ta hỏi bố. “Sẽ nghĩ ra cách nàođấy”. Bố trả lời rồi bay đến một hồnước rất đẹp ở gần đấy.Đúng lúc này có một hoàng tử cùngvới đoàn tùy tùng của mình đến đấytắm. Hoàng tử cởi quần áo và bơixuống hồ. Quạ bay lượn trên hồ vànhìn thấy trên đống quần áo củahoàng tử có một dây chuyền bằngvàng. Chọn đúng thời điểm, quạ bốvồ được dây chuyền vàng và bay vềtổ của mình. Những người tùy tùngcủa hoàng tử kêu lên và chạy đếncây đa để tìm. Họ nhìn thấy con rắnto màu đen kia và đã giết chết nó.Thế là bố ta thắng được con rắn độcác. Các ngươi cũng có thể thắng

được kẻ bạo ngược nếu hiểu ra mộtđiều này: “Ai thông minh hơn, kẻ đómạnh hơn!”Quạ kết thúc câu chuyện và tất cảmuông thú bắt đầu suy nghĩ.

Nghệ thuật và sự thật

Ngày xưa ở một xứ sở nọ có rấtnhiều nhà thơ. Cai trị xứ sở này làmột ông vua thích nghe thơ mỗi khicó thời gian rỗi. Một lần, nhà vuanghe được một bài thơ nói về mộtông vua tàn bạo, tham lam và độcác. Nhà vua giận dữ ban lệnh choquan lính đi tìm bắt bằng đượcngười viết bài thơ kia. Sau nhiều

tháng không tìm ra người này, nhàvua ban lệnh bắt giam tất cả nhà thơtrong nước.Một buổi sáng nhà vua đến nhà tùvà nói với các nhà thơ:– Mỗi người hãy đọc cho ta nghemột bài thơ của mình.Tất cả các nhà thơ lần lượt đọcnhững bài thơ ca ngợi một vị vuaanh minh và giản dị, rằng chưa baogiờ có một ông vua hiền như vậytrong lịch sử. Nhà vua cho ra tù hếtngười này đến người khác. Cuốicùng còn lại ba nhà thơ chưa đọcmột bài thơ nào. Những người nàykhông chịu đọc thơ và vẫn bị giamtrong tù.Ba tháng sau nhà vua lại xuống nhà

tù nói với ba nhà thơ:– Các ngươi hãy đọc cho ta nghethơ của mình.Ngay lập tức một người đọc bài thơca ngợi nhà vua anh minh và giảndị, rằng chưa từng có một ông vuahiền nào như vậy trong lịch sử. Nhàthơ này được ra tù. Còn lại haingười không chịu đọc thơ bị đưalên đống lửa đã chuẩn bị sẵn trênquảng trường.– Ta cho các ngươi một phút trướckhi châm lửa. Lần cuối cùng hãyđọc cho ta nghe một bài thơ.Một người không chịu được đã đọcmột bài thơ ca ngợi một ông vuahiền chưa từng có trên đời và ngườinày được đưa xuống. Chỉ còn lại

một người cuối cùng vẫn không chịuđọc thơ.– Hãy trói nó vào cột và châm lửa –nhà vua ban lệnh.Trong khi những người lính trói nhàthơ vào cột, người này đã đọc mộtbài thơ tố cáo nhà vua tham lam,độc ác và bất công, vị vua như thếchưa từng có trong lịch sử.– Hãy cởi trói cho nó – nhà vua thétlên – ta không muốn để mất một nhàthơ trung thực nhất nước!

Bài học về đạo đức

Một người đàn ông đến tìm vuaSolomon khi ông đang chơi với

những đứa con. Người đàn ông hỏi:– Nhà vua làm ơn giúp cho chuyệnnày. Tôi sống đủ đầy, có nhà to, cónhiều nô lệ nhưng tôi thấy những ýnghĩ của mình chỉ hướng về nhữngcái nhất thời và nhỏ nhặt chứ khôngphải những cái vĩnh cửu và đạođức.Solomon hỏi người đàn ông:– Thế đạo đức là gì?– Đạo đức – là các đi đến cái caothượng, bỏ qua cái thấp hèn, đạtđược cái chính yếu của mình và coikhinh những điều vặt vãnh. – Ngườiđàn ông trả lời.Nhà vua chau mày:– Ta hỏi lại anh lần nữa: đạo đức làgì?

– Là con đường để đạt đến ThượngĐế.Nhà vua càng chau mày nhiều hơnnữa.– Ta hỏi anh lần thứ ba: đạo đức làgì?– Đạo đức – là những gì làm chotâm hồn thanh sạch hơn, sáng sủahơn.Vua Solomon nói chậm rãi:– Ta hỏi anh ba lần, còn anh làngười suốt ngày suy nghĩ về đạođức mà không thể trả lời chính xác.Anh muốn đạt đến cái cao cả, bỏqua cái thấp hèn, nhưng anh làm saocó thể đi lên bậc thang cao màkhông đi qua bậc thấp? Anh muốnđạt đến Thượng Đế nhưng không

biết điều gì đợi anh ở chốn trờixanh. Anh muốn trở nên sáng sủahơn nhưng ánh sáng là gì nếu nhưkhông có bóng đêm?Và nói thêm:– Đêm thay cho ngày, và không cógì lâu dài – không ánh sáng, khôngbóng tối. Làm sao ta có thể nhậnbiết được ngày nếu không biết đêm?Bởi thế, những ý nghĩ thấp hèn luônđi cùng với những nghĩ suy caothượng. Anh hãy yêu mến nhữngngười vợ của mình, những nô lệ củamình, những người hàng xóm củamình, hãy làm gương cho họ, mỗibuổi chiều trước khi đi ngủ hãy tựhỏi mình: hôm nay ta đã làm gì đểhạnh phúc hơn, liệu ta có lấy đi quá

nhiều thứ mà làm hại cho ngườikhác? Chỉ có như vậy thì cuộc đờianh mới trở nên có ích, và chỉ nhưvậy, sau khi chết người đời mới gọianh là người có đạo đức.Người đàn ông cảm tạ nhà vua vàtrở về nhà của mình, cứ tiếc rằngsao không đến hỏi nhà thông tháisớm hơn.

Vong ân

Khi vị thần tối cao của Magadhatạo xong trời đất và vạn vật, tạoxong phụ nữ và đàn ông, Ngài đixuống mặt đất để xem những thànhquả của mình. Bên một bụi hoa tím

trên cánh đồng hoa Ngài nhìn thấyđàn ông đang âu yếm và vuốt ve phụnữ, bèn hỏi:– Ngươi có hài lòng với hạnh phúcmà ta dành cho ngươi không? Màuthanh thiên của trời, sóng rì rào củabiển, hoa huệ trắng, hoa hồng đỏ vànhững cây cọ như cúi mình khingươi đang hạnh phúc cùng ngườiđẹp?Người đàn ông cảm thấy ngạcnhiên, không biết rằng đấy là thầncủa Magadha, bèn trả lời:– Ngươi là ai? Tại sao ngươi lạihỏi ta? Việc gì đến ngươi ta hàilòng hay không rằng ta tồn tại?Khi đó Magadha nói:– Ta là kẻ đã tạo ra ngươi. Ta là kẻ

tạo nên đất trời, rải hoa lên đồngcỏ, làm cho những ngôi sao lấp loá,là kẻ tạo nên những cây cọ và nhữnggiàn hoa tím ngát hương. Ta là kẻtạo ra ngày và đêm, tạo nên oi nồngvà lạnh lẽo, tạo cho ngươi ngườibạn đời yêu dấu. Ngươi mang ơn tavì tất cả những điều này.Người đàn ông ngạc nhiên:– Mang ơn? Vì tất cả những gìngươi tạo ra? Tại vì sao ta lại phảimang ơn? Ta nhìn thấy tất cả đều tốtđẹp nhưng tại sao ta lại phải quantâm vì sao như thế. Ngươi hãy đi đicùng với những ý nghĩ của mình,đừng làm phiền đến ta đang hạnhphúc cùng người đẹp.Vẻ ngạc nhiên cũng lộ ra trên gương

mặt vị thần:– Lòng ngươi không muốn cúi mìnhtrước ta, kẻ đã tạo ra ngươi, khôngmuốn cầu khấn và tạ ơn ta vì nhữnggì mà ngươi có?– Cầu khấn ư? – người đàn ông kêulên – phí thời gian đi cầu khấn mộtkhi cuộc đời đẹp như vậy? Khi trờixanh, biển xanh và người đẹp chungtình? Và ngươi muốn ta bớt thờigian của hạnh phúc để mà đi cầukhấn ư? Không. Cuộc đời đẹp tuyệttrần, chẳng còn thời gian để mà cầuvới khấn. Ta cần tận hưởng tất cảcho mình chứ không phải phí thờigian để mà đi cầu khấn hay tạ ơnchi hết.Thế là trên cõi đời sinh ra lỗi lầm

thứ nhất. Những bông hoa tái nhợt,những cây cọ rì rào trách móc.Ngọn gió thì thầm bên giàn hoa tímvề chuyện lầm lỗi và gọi tên. Trênthế gian vang lên một lời mới: vongân.

Câu hỏi quan trọng nhất

Đầu những năm 50 nhà bác họcEinstein tránh xa công luận để tậptrung làm việc ở nhà riêng của mìnhở New York. Quãng thời gian cònlại không nhiều nên nhà bác học quítrọng từng giờ phút. Những ngườiphục vụ rất nghiêm khắc thực hiệnmột yêu cầu của ông là tuyệt đối

không được cho một người kháchnào đến nhà.Một hôm, không hiểu bằng cáchnào, có một chàng trai trẻ tự giớithiệu là nhà báo, đột nhập được vàophòng làm việc của ông và xinphỏng vấn. “Thật láo xược quámức!” – nhà bác học nghĩ bụng vàđã định mời anh ta bước ra. Nhưng,nghĩ lại, quả anh ta là một phóngviên cừ khôi – biết cách vượt quamọi trở ngại để thực hiện nghĩa vụcủa mình.– Tôi bằng lòng trả lời phỏng vấnvới một điều kiện là anh chỉ hỏi cómột câu. – Nhà bác học nói với nhàbáo.– Vâng, chỉ xin hỏi bác một câu! –

Chàng trai sung sướng kêu lên – câuhỏi của cháu sẽ là như vậy: ThưaAlbert Einstein kính mến, nếu nhưbác là người hỏi thì câu hỏi nào chomình ?Nhà bác học ngồi xuống ghế bànhđắm chìm trong suy tưởng. Tẩuthuốc của ông tắt ngấm, hai con mắtông lim dim. Nhà báo cảm thấy khóxử vô cùng: có điều gì xảy ra vớinhà bác học vĩ đại, hay đi gọi bácsĩ? Nhưng Einstein từ từ mở mắtnhìn thẳng vào chàng trai và nói:– Câu hỏi quan trọng nhất mà tôihỏi chính bản thân mình đó là: Liệuvũ trụ có hòa thuận với con người?Bởi vì phụ thuộc vào câu trả lời màchúng ta sẽ xây tường hay xây cầu

cống.Nhà thơ vĩ đại

Nhà thơ Rabindranath Tagore củaấn Độ là một nhà thơ huyền thoại.Ông sáng tác hơn 6000 bài thơ. Khicảm hứng đến là nhà thơ đóng cửangồi viết trong suốt ba, bốn ngàyliền không ăn uống. Những ngườisống gần ông nói rằng, sau nhữngngày như vậy trông ông có vẻ nhưngười vừa từ một thế giới nào kháctrở về: đôi mắt sáng như sao, dángđiệu to cao mà trang nhã. Từ ngườiông toát ra mùi hương. Có khi hàngnửa năm ông ở trong tình trạng nhưvậy.Chuyện kể rằng trong giờ phút sắp

lâm chung có người bạn ông – làmột nhà văn nổi tiếng đến thăm.Người này nắm tay ông và nói:– Anh có thể ra đi với sự mãnnguyện vì đã để lại cho đời baonhiêu rồi. Thế gian này chưa có aiviết được nhiều như vậy. KhôngKalidasa, không Shelley, không aicó thể sánh được với anh.Khi người bạn nói xong những lờinày, những giọt nước mắt bỗng tràora từ đôi mắt nhà thơ vĩ đại. Ngườibạn cảm thấy không tin ở đôi mắtmình, đã nói:– Sao anh khóc? Anh sợ cái chếtchăng? Con người đã từng ca ngợicuộc sống hết mình lại sợ cái chết?Cái chết cũng là một biểu hiện của

cuộc sống đấy thôi.Tagore trả lời:– Không, tôi không sợ cái chết! Cáichết cũng tuyệt vời như cuộc sốngvậy. Nhưng tôi khóc là bởi vì nhữngbài thơ hay nhất chỉ đến cách đâychưa lâu. Từ bấy đến giờ tôi là contrẻ. Bây giờ tôi lớn thì Thượng Đếcàng cho nhiều hơn. Chỉ bây giờ tôimới lớn lên thì lại đến lúc phải từgiã. Đấy là điều bất công!

Thượng Đế bế trên tay

Một ông già đi về thế giới bên kia.Trước khi được lên thiên đường,ông nhìn thấy cả cuộc đời mình

trong hình dạng một bãi cát dài trênbờ biển. Trên bãi cát này có nhữngdấu chân. Để ý nhìn thì thấy nhữngdấu chân có vẻ như một người, lạicó vẻ như hai người đi bên cạnhnhau, ông già hỏi Thượng Đế:– Thưa Ngài, những bước chân củaai đi bên cạnh con?Thượng Đế trả lời:– Đấy là ta đi bên con trong suốtcuộc đời.Khi đó ông già để ý nhìn kỹ hơn vàthấy rằng trong những ngày hạnhphúc thì Thượng Đế đi bên cạnhông, còn trong những ngày bất hạnhthì Ngài từ giã ông.– Tại sao Ngài từ giã con trongnhững ngày bất hạnh?

Thượng Đế trả lời:– Con hiểu không đúng. Những ngàycon hạnh phúc, quả thực ta đi kềbên, còn những ngày nhọc nhằn tabế con ở trên tay đấy chứ.

Bí mật của cuộc sống

Ngày xửa ngày xưa, cái thời đã xalắc xa lơ Thượng Đế hỏi các thiênthần:– Nên giấu bí mật của cuộc sống ởđâu?Một thiên thần đề nghị nên giấu bímật này dưới đáy biển sâu. ThượngĐế bảo:– Điều này quá đơn giản… nhưng

sẽ đến một ngày con người sẽ điđến tận nơi nào sâu nhất của biển.Khi đó một thiên thần khác đề nghịnên giấu trong lòng đất sâu. ThượngĐế lại nói:– Điều này cũng vô cùng đơngiản… nhưng sẽ đến một ngày conngười sẽ đào hết đất.Sau một chút suy nghĩ, các thiênthần đề nghị nên giấu trên đỉnh núicao nhất.– Sẽ đến một ngày con người sẽtrèo lên những đỉnh núi nào caonhất!Các thiên thần lắc đầu:– Nếu bí mật cuộc sống không thểgiấu dưới lòng biển sâu, không thểgiấu trong lòng đất, không trên đỉnh

núi cao nhất thì còn biết giấu vàođâu? Có thể là trên các vì sao?Thượng Đế im lặng suy nghĩ một látrồi nói:– Con người sẽ đi đến tận cùng tráiđất, đến tận cùng biển sâu, đến tậnđỉnh núi cao và đến các vì saotrước khi hiểu ra chính mình, bởithế, bí mật của cuộc sống phải đượcgiấu trong chính con người.

Tất cả đều là tương đối

Moses nói rằng tất cả là Đức ChúaTrời. Jesus Christ nói rằng tất cả làtình yêu. Marx khẳng định tất cả làlao động. Freud cho rằng tất cả là

dục tính. Còn Einstein khẳng địnhtất cả đều là tương đối.

Sự giúp đỡ của người hèn kém

Một lần con sư tử nằm ngủ có conchuột nhỏ chạy trên bụng. Sư tử tỉnhgiấc vồ lấy con chuột và định chovào mồm nuốt ực nhưng con chuộtvan xin sư tử thả nó ra và hứa vớisư tử là sẽ đền ơn một lúc nào đó.Sư tử cảm thấy buồn cười trướcnhững lời hứa hẹn của con chuộtnhưng dù sao vẫn thả nó. Sau đómột thời gian, sư tử bị rơi vào bẫycủa những người thợ săn, bị nhữngsợi dây quấn vòng quanh vào một

thân cây gỗ lớn. Chuột biết chuyệnnày đã chạy đến gặm đứt những sợidây, giải thoát cho sư tử.– Anh còn nhớ không – chuột bảosư tử – anh từng cười nhạo tôi,không tin rằng tôi nhỏ bé thế này lạicó thể giúp anh – chúa sơn lâm,được một việc nào đấy. Bây giờ thìanh đã thấy rằng con chuột bé concũng biết cách tạ ơn.

Kính trọng và sợ hãi

Ngày xưa ở ngôi đền nọ có hai conma. Một ma luôn làm cho nhữngngười coi đền cũng như người đếnthăm đền sợ hãi. Hằng đêm ma nàytru tréo và thường bước đi như

người cụt đầu. Những người coi đềnchán cảnh này nên đã ngồi rình marồi lấy lọ nước thần dội vào làmcho con ma này biến mất. Con mathứ hai xử sự rất có văn hóa và tếnhị. Ma kính trọng những người coiđền nên được những người này kínhtrọng lại và khách du lịch nướcngoài cũng thường xuyên qua lạiviếng thăm.

Khu vườn của Epicurus

Ngày xưa nhà triết học Epicurus cómột khu vườn ở gần Athen.Epicurus là người không tin ở ĐứcChúa Trời, ông không tin thứ gì trên

đời, huống hồ, tín ngưỡng chỉ là tròvớ vẩn. Tin tưởng chỉ những ngườidại khờ, mù quáng. Con người chỉcó sự hiểu biết là lòng tin chứkhông phải tín ngưỡng. Lòng tin,nghĩa là tin tưởng vào cuộc sống.Epicurus sống ở khu vườn cùng vớicác học trò của mình. Ông không tinĐức Chúa Trời, không tin những gìviết trong Kinh, ông là người vôthần nhưng ông sống rất hạnh phúc,mặc dù ông và các học trò của mìnhsống rất đạm bạc.Một ông vua nghe tin này bèn quyếtđịnh tìm đến xem làm sao họ có thểsống hạnh phúc mà không cần tínngưỡng. Người ta tin tưởng cònsống không hạnh phúc thì tại sao

những người này có thể sống hạnhphúc mà không tin?Một buổi chiều nhà vua đến khuvườn và vô cùng ngạc nhiên: họchẳng có gì nhưng họ sống nhưhoàng đế. Cả cuộc đời họ là mộtngày lễ. Đồ ăn của họ chỉ có bánhmì và muối nhưng họ cảm thấy đầyđủ, không cần gì hơn.Nhà vua ngạc nhiên hỏi Epicurus:– Lần sau đến đây ta sẽ mang theoquà tặng. Nhà ngươi muốn thứ gì?Epicurus trả lời:– Hãy cho chúng tôi suy nghĩ thêm,vì rằng chưa bao giờ chúng tôi nghĩrằng có ai lại có thể tặng quà chochúng tôi. Bởi vì chúng tôi có vôvàn quà tặng của thiên nhiên rồi.

Nhưng nếu ngài dứt khoát như vậythì chỉ xin một ít bơ, và chỉ thế.Cuộc sống có thể trở thành một ngàyhội nếu ta biết cách sống mà khônglo lắng. Bởi vì ngược lại thì cuộcsống sẽ trở thành một căn bệnh vàđau khổ triền miên, và chỉ kết thúcsau khi ta chết.

Ai là dê?

Con đầu đàn của một bầy sói chếtđột ngột, không kịp để lại lời dichúc. Cả bầy sói tìm một con kháccầm đầu. Suốt mấy ngày tranh cãivà cắn xé nhau, vì con nào cũng sợcon cầm đầu mới sẽ trả thù nếu kẻ

nào từng nói xấu nó. Khi cả đàn sóiđã im lặng, một con sói già nói:– Chúng ta nên tìm một kẻ ngoài đểlãnh đạo cho công bằng.Cả bầy sói đồng ý và hỏi nên tìm ởđâu. Sói già đề nghị bầu một con dêcầm đầu đàn sói, rồi giải thích:– Mặc dù nó là dê nhưng có mộtđiều lợi: nếu nó tỏ ra bừa bãi thì cóthể trị được nó.Những con sói cảm thấy buồn cườinhưng cũng đồng ý gọi đến một condê và bảo:– Chúng tao bầu mày làm ngườilãnh đạo bọn tao nếu mày chịu từ bỏcuộc đời dê.Khi đó dê mới cảm thấy hết sợ vàtrả lời:

– Vâng, tôi là dê nhưng tôi sẽ từ bỏquá khứ của mình và xin thề khôngbao giờ là dê nữa!Cả đàn sói vẫy đuôi tán thành, mộtcon sói bảo dê:– Từ nay mày là con đầu đàn, sốphận bọn tao ở trong tay mày đấy.Hãy nói điều gì với cả đàn.Dê bước lên hòn đá cao, thả bộ râu,giang rộng hai chân và hỏi:– Thế trong chúng ta ai là “dê”?

Lựa chọn con đường riêng

Ba tráng sĩ đứng giữa một ngã bađường và nhìn thấy trên một phiếnđá có dòng chữ đề: “Đi về bên phải

– tìm thấy cái chết; đi về bên trái –bỏ đầu lại trên đường; đi thẳng –trở thành thằng ngốc”.Ba người chọn ba hướng đi. Ngườithứ nhất chọn bên phải rất ngạcnhiên khi không thấy cái chết.Người thứ hai chọ hướng bên tráigặp một cái đầu to trên đường,người này muốn vần nó sang mộtbên nhưng không thể nên đành đểnhư vậy. Còn người thứ ba đi thẳnggặp một con quái vật ba đầu. Mộtđầu đang nhìn anh ta còn hai đầu kiađang ngủ. Tráng sĩ rút kiếm chặt cáiđầu đang nhìn thì hai đầu đang ngủkia rên hư hử: “Mày là thằng ngốc!”

Hy sinh vì danh dự

Con sói đuổi một con bê non. Bêchạy trốn vào một ngôi đền. Sói tìmmọi cách dụ dỗ bê ra khỏi ngôi đềnvà dọa:– Người tư tế nhìn thấy sẽ bắt màylàm vật hiến sinh.Bê trả lời sói:– Tao thà bị bắt làm vật hiến sinhcho thần thánh cũng còn hơn là bịchết vì sự sung sướng của mày!

Tranh luận về hạnh phúc

Một lần nhà triết học Socrates hỏinhững người học trò của mình:

– Cái gì quan trọng nhất trong cuộcđời?Những học trò của ông lần lượt nóinhững quan niệm của mình về vấnđề nêu trên. Một người nói:– Thứ quan trọng nhất trong cuộcđời là sức khỏe.Một người khác nói:– Điều quan trọng nhất là có mộtthân hình đẹp để hấp dẫn phụ nữ.Một người thứ ba nói:– Điều quan trọng nhất là có tiền vàcó địa vị trong xã hội.Sau khi những học trò đã nói hết, họquay sang hỏi Socrates:– Còn ý kiến của thầy thì sao ạ?Socrates trả lời:– Thầy nghĩ rằng điều quan trọng

nhất trong cuộc đời là hạnh phúc.Các con sẽ nghĩ sao, liệu một ngườicó sức khỏe tốt là có hạnh phúctrong đời?– Không ạ.– Thế một người có thân hình đẹp,rất hấp dẫn phụ nữ liệu có hnạhphúc trong đời?– Không ạ. Điều này cũng khôngquan trọng.– Vậy thì một người có nhiều tiền,có địa vị trong xã hội thì có phảingười này lúc nào cũng hạnh phúc?– Không – thậm chí ngược lại.Những người như vậy thường rất côđơn.– Thế người như thế nào trong baloại người vừa nêu trên các con cho

là xứng đáng nhất. Các con hãy hìnhdung rằng mình cần lời khuyên củabác sĩ. Các con sẽ đến hỏi ngườibác sĩ nào? Đến người rất giàu, cóđịa vị, người quyến rũ phụ nữ hayngười hạnh phúc?Tất cả học trò đều nói rằng sẽ đếnhỏi bác sĩ có hạnh phúc trong đời,vì cho rằng người này xứng đángnhất.– Vậy thì – Socrates kết luận – tấtcả chúng ta đều thừa nhận rằng hạnhphúc là thứ quan trọng nhất nên cầnphấn đấu vì hạnh phúc như là thứquan trọng nhất trong cuộc đời này.

Nhà doanh nghiệp và người đánh

Một nhà doanh nghiệp đứng trêncầu đá của làng chài quan sát mộtngười đàn ông trên chiếc thuyền nanđang câu cá. Người đàn ông câuđược con cá ngừ rất to và chuẩn bịđi về nhà. Nhà doanh nghiệp bướcđến chúc mừng và hỏi người đànông rằng cần bao nhiêu thời gian đểcâu được con cá như vậy.– Hai giờ, không hơn – người đànông trả lời.– Thế sao anh không ở lại lâu hơnđể câu thêm mấy con nữa? – Nhàdoanh nghiệp ngạc nhiên.– Một con là đủ cho cả nhà trongngày mai rồi.

– Thế anh làm gì đến hết ngày?– Tôi ngủ gần trưa mới dậy, sau đóra biển chừng hai tiếng đồng hồ rồivề chơi với con trẻ, rồi ngủ trưavới vợ. Xế chiều đi dạo chơi tronglàng, chiều tối uống rượu, chơi đànghi ta và hát hò với bạn bè vui vẻ.Anh thấy đời như thế có sướngkhông?– Tôi là nhà kinh tế, tốt nghiệp Đạihọc Harvard – nhà doanh nghiệpnói – tôi khuyên anh làm theo cáchkhác. Anh hãy ở lại biển câu cá cảngày để sau này mua mọt chiếcthuyền lớn.– Thế sau đó làm gì? – người đánhcá hỏi.– Sau đó, có thuyền lớn anh sẽ câu

được nhiều cá hơn, anh sẽ đi ra đạidương, rồi anh sẽ mua được thêmthuyền, thậm chí cả tàu thủy, và đếnmột ngày anh sẽ có một đội tàu.– Thế sau đó thì sao?– Sau đó anh bỏ ngôi làng này màchuyển lên thành phố lớn và anh cóthể lập công ty, mở văn phòng vàlàm giám đốc.– Tốn bao nhiêu thời gian để làmđược những việc như vậy?– Chừng 15-20 năm.– Thế rồi sau đó?– Thế rồi sau đó – nhà doanhnghiệp cười – sau đó sẽ đến lúcsướng. Anh sẽ bán toàn bộ công tycủa mình, ôm vài trăm tỉ đồng, trởthành một người giàu có.

– Thế sau đó nữa?– Sau đó nữa là anh không cần phảilàm gì cả. Anh lại chuyển về ngôilàng nhỏ ngày xưa, lại ngủ đến gầntrưa, đi câu cá vài giờ rồi về chơivới trẻ nhỏ, ngủ trưa với vợ, rồi đidạo quanh làng, buổi tối lại chơiđàn và uống rượu với bạn bè vuivẻ…

Sếp và lập trình viên

Một người đàn ông bay trên mộtkhinh khí cầu bỗng nhận ra mình bịmất phương hướng. Người này hạthấp độ cao và nhìn thấy một ngườiphụ nữ. Hạ xuống thấp chút nữa,

người đàn ông hỏi:– Xin lỗi chị cho tôi hỏi. Tôi hẹnvới anh bạn gặp nhau một giờ trướcđây nhưng tôi không biết được mìnhđang ở đâu.– Anh đang ở trong không khí, cáchmặt đất 30 foot, giữa 40 và 41 độ vĩbắc, giữa 59 và 60 độ kinh tây.– Chị chắc là một lập trình viên?– Vâng, nhưng sao anh đoán giỏithế?– Chị trả lời hoàn toàn chính xác vàrất chi tiết nhưng tôi không hìnhdung được những thông số này. Vànói thật là chị cũng chẳng giúpđược điều gì cả.– Thế anh chắc là sếp bự?– Vâng, nhưng sao chị đoán giỏi

thế?– Anh không biết được mình đang ởđâu và đi đâu. Anh bay lên cao lànhờ không khí. Rồi anh hứa màkhông hình dung sẽ phải thực hiệnra sao, anh chỉ biết chờ nhữngngười dưới quyền sẽ giải quyết vấnđề của mình. Và cuối cùng, bây giờanh đang ở vị trí mà trước khi gặptôi, nhưng tại vì sao trong chuyệnnày tôi là người có lỗi.

Cô gái và nhà doanh nghiệp

Cô gái đi tàu trong toa hai ngườicùng với một nhà doanh nghiệp.Người này rủ cô gái cùng tham giamột trò chơi cho khỏi buồn. Cô gáitừ chối vì muốn đi nằm ngủ nhưng

nhà doanh nghiệp năn nỉ:– Trò chơi đơn giản thôi em ạ. Anhsẽ ra cho em câu hỏi, nếu em khôngtrả lời được thì phải trả cho anh 5ngàn đồng và ngược lại.Cô gái vẫn một mực từ chối.– Thôi được – nhà doanh nghiệpxuống giọng – nếu anh không trả lờiđược câu hỏi của em thì anh phảitrả cho em 500 đô la, còn ngược lại– em chỉ phải trả cho anh 5 ngànđồng. Thế là cô gái đồng ý. Nhà doanhnghiệp hỏi cô gái độ dài giữa tráiđất và mặt trăng là bao nhiêu km.Cô gái không trả lời được, đànhmóc ví lấy 5 ngàn đồng và hỏi nhàdoanh nghiệp:

– Cái gì đi lên bằng ba chân còn khixuống bằng bốn chân?Nhà doanh nghiệp nghĩ mãi khôngra, bèn lấy điện thoại di động vàomạng tìm rồi gọi hỏi bạn bè. Khôngmột ai biết cả. Một giờ sau, cô gáiđã ngủ. Nhà doanh nghiệp đánh thứccô gái, đưa cho cô 500 đô la. Côgái lấy tiền và lại nằm ngủ. Nhàdoanh nghiệp lại đánh thức cô gáivà nói:– Thế đáp án của em?Cô gái im lặng, móc ví lấy 5 ngànđồng đưa cho nhà doanh nghiệp vàngủ tiếp.

Người kị sĩ và con rắn

"Sự tàn nhẫn" của người hiểu biết còn hay hơn "lòng tốt" của kẻ nguđần.

Một kị sĩ cưỡi ngựa đi trên đường.Từ xa kị sĩ đã nhìn thấy con rắnchui vào miệng của một người đànông đang ngủ nhưng há hốc miệng.Kị sĩ hiểu rằng nếu người đàn ôngngủ tiếp như vậy thì có thể chết vìnọc rắn. Cho ngựa đến gần, kị sĩnhảy xuống dùng roi da quất vàongười đàn ông đang ngủ làm chongười này vô cùng kinh hãi. Khôngkịp để cho người đàn ông kịp nhớđiều gì xảy ra, kị sĩ lôi người đànông đến gốc cây táo, dưới cây này

có nhiều quả táo sâu rụng xuống vàbắt người đàn ông ăn những quả táosâu. Sau đó lôi người này ra hồnước và bắt uống nước thật nhiều.Người đàn ông sợ hãi kêu lên:– Anh làm tình làm tội tôi vì điềugì, tôi có làm gì anh đâu?Nhưng kị sĩ chỉ im lặng và càng tỏra tàn nhẫn hơn, hành hạ người đànông suốt buổi. Cuối cùng người nàyngã vật xuống đất nôn oẹ ra táo,nước cùng với con rắn. Chỉ khi đóngười đàn ông được cứu mới hiểura sự nguy hiểm và nói với kị sĩ:– Giá mà anh giải thích cho tôi từđầu thì tôi đã vui lòng làm theo lờianh.– Nếu tao nói với mày từ đầu thì

mày đã không tin, hoặc mày sợ hãirồi bỏ chạy, hoặc sẽ mặc kệ đời,ngủ tiếp.Nói xong, kị sĩ nhảy lên ngựa phóngđi.