24
Tác Gi: Như Anh Phương CHMÌNH EM THÔI Phn 1 - Hù!!! - Á… Lam Ngc đang đi vào nhà, bng ht hong khi thy mt bóng người tsau cánh ca bt ngvt ra chn ngang trước mt. Định thn nhìn li, cô reo lên tht to và nhy cng mng r: - A, anh Hai v! Anh Hai v, mơi! Sơn cười bo vào má em gái: - Mbiết ri. Cưng đi đâu mà lâu quá vy? Anh Hai vnãy gi, có quà cho em nè. Lam Ngc thích chí ôm cánh tay Sơn, lc lia la. - Đâu, đâu quà ca em đâu? - Mi nghe ham lm, nhưng chng hi anh ly mt câu: “Anh Hai đi đường có mt không? Anh vhi nào? ” Chbiết có quà thôi hà. Lam Ngc bt cười tht vô tư: - Hi hi... Anh Hai đi đường có mt không? Anh có ung nước chưa, ri quà ca em đâu? Sơn cc vào đầu em gái, Lam Ngc vi đưa tay che li. - Em nha, ln ri sp ly chng ti nơi ri chkhông còn con nít đâu mà ti ngày thích quà. - Cho dù mai mt em ln mà anh tng quà, em cũng không bao gitchi. Sơn đưa cho Lam Ngc mt gói nh, cô mra ngay. Nào là băng đô, kp tóc đủ màu sc tht xinh xn. Cô ly mt cái băng đô cài lên đầu ngay: - Cám ơn anh nhé. Anh Hai tht là hiu ý em gái quá. Hi hi... có đẹp không hanh? Đang nghiêng nga trước mt Sơn, Lam Ngc bng dng li im bt. Cô trmt nhìn người thanh niên lhoc ttrong nhà đi ra. Đôi mt đen láy ca Lam Ngc tròn xoe: www.vuilen.com 1

Ph - Hbookserver.vuilen.com/book/chiminhemthoi/chiminhemthoi1.pdfmắt nhìn người thanh niên lạ hoắc từ trong nhà đi ra. Đôi mắt đen láy của Lam ... đậu phộng

  • Upload
    others

  • View
    1

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Phần 1

- Hù!!!

- Á…

Lam Ngọc đang đi vào nhà, bỗng hốt hoảng khi thấy một bóng người từ sau cánh cửa bất ngờ vọt ra chắn ngang trước mặt. Định thần nhìn lại, cô reo lên thật to và nhảy cẫng mừng rỡ:

- A, anh Hai về! Anh Hai về, mẹ ơi!

Sơn cười bẹo vào má em gái:

- Mẹ biết rồi. Cưng đi đâu mà lâu quá vậy? Anh Hai về nãy giờ, có quà cho em nè.

Lam Ngọc thích chí ôm cánh tay Sơn, lắc lia lịa.

- Đâu, đâu quà của em đâu?

- Mới nghe ham lắm, nhưng chẳng hỏi anh lấy một câu: “Anh Hai đi đường có mệt không? Anh về hồi nào? ” Chỉ biết có quà thôi hà.

Lam Ngọc bật cười thật vô tư:

- Hi hi... Anh Hai đi đường có mệt không? Anh có uống nước chưa, rồi quà của em đâu?

Sơn cốc vào đầu em gái, Lam Ngọc vội đưa tay che lại.

- Em nha, lớn rồi sắp lấy chồng tới nơi rồi chứ không còn con nít đâu mà tối ngày thích quà.

- Cho dù mai mốt em lớn mà anh tặng quà, em cũng không bao giờ từ chối.

Sơn đưa cho Lam Ngọc một gói nhỏ, cô mở ra ngay. Nào là băng đô, kẹp tóc đủ màu sắc thật xinh xắn. Cô lấy một cái băng đô cài lên đầu ngay:

- Cám ơn anh nhé. Anh Hai thật là hiểu ý em gái quá. Hi hi... có đẹp không hở anh?

Đang nghiêng ngửa trước mặt Sơn, Lam Ngọc bỗng dừng lại im bặt. Cô trố mắt nhìn người thanh niên lạ hoắc từ trong nhà đi ra. Đôi mắt đen láy của Lam Ngọc tròn xoe:

www.vuilen.com 1

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Ủa! Anh Hai! Ai vậy?

Nãy giờ Nhật Nam đã nghe hết cuộc đối thoại giữa hai anh em:

- Chào bé Ngọc.

Anh cố gắng nở một nụ cười hết sức thân thiện nhưng cô bé vẫn nhìn anh bằng thái độ cảnh giác.

Sơn quay lại cười:

- Anh quên nói với em. Đây là anh Nhật Nam bạn của anh Hai, về chơi với anh luôn.

Lam Ngọc thôi cười giỡn, cô e dè nhìn Nhật Nam:

- Dạ, chào anh Nam ạ.

- Bé Ngọc ngoan quá. Nhưng mà sao nghiêm trọng quá vậy, anh đâu có dữ dằn gì đâu mà em sợ.

Lam Ngọc lễ phép:

- Dạ.

Nhật Nam suýt bật cười. Mới đây cô bé còn liến thoắng đủ thứ với Sơn, không ngờ gặp anh, cô bé sợ sệt như thế.

- Bé không cần khách sáo đâu. Anh cũng như anh Hai của bé thôi mà.

Sơn gật đầu tán đồng:

- Nhật Nam là bạn thân nhất của anh, em không phải sợ đâu. Cho em bắt nạt anh Nam như bắt nạt anh Hai vậy. Trước khi về đây, anh Nam đã chấp nhận điều kiện đó với anh rồi.

Nhật Nam cười thật hiền:

- Phải, phải. Anh tự nguyện cho bé Ngọc sai bảo luôn. Chịu hông?

Lam Ngọc chớp chớp mắt, cô mắc cỡ không biết nói gì. Anh Hai nói kỳ này về sẽ cho cô một bất ngờ lớn, chẳng lẽ là dắt theo cái anh này.

- Sao hả, bé Ngọc đồng ý chứ?

Nghe Nhật Nam hỏi, Lam Ngọc lại chớp chớp đôi mắt đen láy. Cô mím môi lắc đầu:

- Dạ, em không biết.

www.vuilen.com 2

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Cả Sơn và Nhật Nam đều bật cười khoái chí vì vẻ ngơ ngác của Lam Ngọc. Cô giận dỗi bỏ vào nhà:

- Em vào méc mẹ cho xem.

- Ấy ấy! Anh Hai có làm gì đâu nào.

Sơn gọi theo nhưng Lam Ngọc đã biến mất vào trong.

- Không ngờ mày có đứa em gái dễ thương quá.

Sơn quay lại Nhật Nam, anh gật:

- Ừ, con bé coi vậy mà nhát lắm.

- Năm nay bé Ngọc mấy tuổi?

- Mười lăm tuổi, lớp chín, còn con nít lắm. Nhưng mà giỏi lắm nha, việc nhà đều một tay con bé. Tao ở xa nên không phụ giúp gì cho mẹ tao được hết.

Nhật Nam nhẩm tính:

- Vậy là mày cách con bé đến bảy tuổi.

- Đúng vậy. Nhà tao chỉ có hai anh em. Ba tao lại mất sớm. Tao chỉ mong sau này làm thật nhiều tiền để lo cho mẹ và con bé thật đàng hoàng. Bé Ngọc cũng lớn tới nơi rồi.

Nhật Nam đập vai Sơn cái bốp:

- Mày có vẻ là người anh tốt quá nhỉ?

- Chứ sao! Tao ở Sài Gòn có một mình. Chỉ khi nào về đây mới thấy như mình được sống thật sự. Còn cuộc sống trên kia chỉ là để đối phó.

- Đúng vậy. Con người luôn luôn phải đối phó với nhiều thứ. Tao cũng như mày thôi.

- Thôi đi ông! Mày có gì mà phải đối phó đâu. Sung sướng từ nhỏ chứ đâu phải như anh em tao.

Giọng Nhật Nam trầm trầm:

- Ai mà lại chẳng có hoàn cảnh. Sống trong chăn mới biết chăn có rận, mày ạ.

Sơn nhìn Nhật Nam lạ lẫm:

www.vuilen.com 3

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Tao có nghe lầm không? Công tử như mày cũng có tâm sự nữa hả?

Nhật Nam nhún vai:

- Có chút chút.

- Ha ha... Lần đầu tiên mới nghe mày thốt lên câu này. Chà! Coi bộ cũng có nhiều nỗi niềm lắm chứ không phải đơn giản đâu.

- Dạ, mời anh Hai và anh Nam vào ăn cơm.

Cả hai đều quay ra sau lưng. Lam Ngọc đã trở ra thật nhẹ làm hai người đều không hay biết.

Nhật Nam mỉm cười:

- Bé Ngọc giỏi quá ta. Sao không kêu tụi anh làm phụ với?

Lam Ngọc nhìn lên:

- Anh cũng biết nấu cơm nữa sao?

- Anh nấu thì được, nhưng không biết bé có ăn được không. Chỉ sợ bé chê dở.

Nhật Nam lại trêu. Lam Ngọc biết anh chỉ chọc ghẹo thôi. Cô liếc Nhật Nam rồi ngúng nguẩy đi trước.

Sơn nhìn em mỉm cười. Con bé càng lớn càng xinh đẹp. Anh cảm thấy hình như trách nhiệm của mình nặng hơn.

Chiều tối, sau khi cơm nước xong, bà Năm chuẩn bị mọi thứ để đi bán. ở Đà Lạt này, sữa đậu xanh, đậu nành, đậu phộng của bà nổi tiếng là ngon nhất. Hầu như khách du lịch lên đây, ai cũng phải tìm và thưởng thức món sữa đặc sản này.

Càng về chiều thì trời như lạnh hơn, uống một ly sữa nóng vào thì còn gì bằng.

Nhật Nam với Sơn mới đi dạo một vòng về. Thấy mẹ, Sơn bước nhanh lại:

- Để con làm phụ cho.

- Thôi, để mẹ làm, mẹ quen rồi. Con đưa bạn đi chơi đi.

Nhật Nam cũng nói:

- Bác chỉ cho con với. Ngày nào bác cũng làm rồi, lâu lâu tụi con mới được làm mà.

www.vuilen.com 4

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Lam Ngọc khiêng chồng ly to đùng đi ra, Nhật Nam đi lại, anh đỡ lấy:

- Để anh cho.

Lam Ngọc nhìn nhìn rồi mới buông tay ra. Nhật Nam quay sang phụ Sơn khiêng nồi sữa lên xe.

- Tối nào bác cũng đi bán à?

Sơn gật đầu:

- Đúng vậy. Nhờ có nó mà anh em tao mới được học hành đàng hoàng đó. Không phải như...

- Ê! Mày định đem tao ra để nói nữa đấy hả? Thôi, cho tao xin đi nha. Từ hôm nay đến ngày về, mày làm ơn đừng đem tao ra so sánh.

Sơn phì cười:

- Xin lỗi, xin lỗi. Tao luôn so sánh để mình phấn đấu chứ không có ý gì hết.

Sơn nhìn chiếc xe ba bánh, mẹ chất đồ thật gọn, anh cảm thấy một chút xót xa trong lòng.

- Còn thiếu gì không mẹ?

- Chắc là đủ rồi.

Lam Ngọc vừa tính đẩy xe đi đã bị Nhật Nam giành lấy.

- Cho anh làm nhé. Bé chỉ cách anh đẩy đi.

- Đẩy xe cũng phải có thế nữa. Nếu không, sữa sẽ đổ ra ngoài.

Sơn bước lại:

- Để tao làm cho. Việc này quá quen thuộc, nghề của chàng mà, phải không bé Ngọc?

Lam Ngọc nhoẻn cười:

- Ước gì ngày nào cũng có anh Hai há.

Nhật Nam để ý ngay Sơn có vẻ buồn sau câu nói của em gái. Về đây, anh mới nhìn thấy thằng bạn của anh lại rất đa cảm.

Bà Năm khoác vào người chiếc áo len dài tay bước ra:

- Con nhỏ này ăn nói lung tung hà.

www.vuilen.com 5

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Lam Ngọc ôm lấy tay bà:

- Hôm nay sướng quá mẹ hé! Anh Hai tình nguyện mà con được đi không, khỏi phải đẩy xe.

Nhật Nam cũng phải phụ Sơn đẩy xe đi trước. Anh cảm thấy thích không khí ấm cúng của gia đình Sơn.

- Mày đi không được rồi, có nặng nhọc gì đâu mà hai thằng đẩy.

- Tao thấy nhà mày hạnh phúc thật, không phải ai cũng được đâu.

- Mày nói đúng. Nhưng mà nếu mẹ và em gái tao đỡ vất vả, có lẽ sẽ trọn vẹn hơn.

Nhật Nam an ủi:

- Từ từ tao nghĩ mày sẽ làm được. Tiền có thể tạo ra chứ hạnh phúc thì không phải muốn là có.

Sơn buồn cười vì triết lý của bạn:

- Mày cũng sâu sắc gớm. Tiền và hạnh phúc là thứ mà mọi người đều muốn có được. Nhưng ông trời công bằng lắm, đâu tặng không cho ai bao giờ.

Xe đẩy ra đến nơi và dừng lại. Sơn chèn bánh kỹ càng cẩn thận cho mẹ. Anh quay hỏi Nhật Nam:

- Uống cà phê không? Ở đây cà phê Thủy Tạ rất ngon đó.

Nhật Nam lắc đầu, anh rất tế nhị, lâu lâu Sơn mới về thăm nhà một lần anh biết chắc rằng Sơn muốn được giúp mẹ nên không muốn vì mình mà Sơn phải bỏ đi. Hơn nữa, anh cũng không đành lòng ngồi nhởn nhơ uống cà phê trong khi thấy mẹ và em gái của Sơn phải nhọc nhằn kiếm từng đồng. Không ngờ chuyến đi này anh khám phá được nhiều điều rất bổ ích.

- Tao không đi đâu, ở đây chơi đi.

Sơn lấy làm lạ:

- Mày rất thích đến đó mà. Chẳng phải mày đòi đi theo kết hợp du lịch luôn sao?

- Tao tưởng buổi tối buồn không có gì làm mới đi uống cà phê. Bây giờ ở đây bán cũng rất vui rồi, còn đi đâu.

Bà Năm khoát tay:

www.vuilen.com 6

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Hai đứa cứ đi đi, để bác và Lam Ngọc bán được rồi. Đàn ông con trai không nên làm ba cái việc lẻ tẻ này.

- Dạ. Bác để cho con thử nhé.

Không đợi bà Năm trả lời, Nhật Nam đến chỗ Lam Ngọc, cô bé vừa thối tiền cho hai vị khách.

- Chỉ anh làm với bé.

- Anh không làm được đâu.

- Khó lắm hả?

Lam Ngọc cười cười, cô đã hơi quen với anh.

- Không khó, nhưng mà công tử như anh chỉ quen ở không thôi.

Nhật Nam nhướng mày:

- Bé nói ai công tử?

- Anh Hai em nói anh chứ còn ai nữa.

Lam Ngọc đáp.

Nhật Nam quay tìm Sơn định cho một trận, nhưng thấy anh đang nói chuyện với bà Năm nên thôi. Anh nhìn cách Lam Ngọc bán cho khách, lúc nào con bé cũng cười, hay thật.

Đợi khách vừa đi, anh hỏi hơi ngọt ngào:

- Anh Hai còn nói gì nữa không?

Lam Ngọc nhìn Nhật Nam, cảnh giác:

- Anh có làm gì xấu không mà sợ người khác biết vậy?

Nhật Nam cười xua tay:

- Không bao giờ. Nếu anh Hai nói sai thì đính chính lại cho đúng.

Lam Ngọc gật gật:

- Anh Hai nói nhà anh Nam rất giàu, không phải như...như nhà của em.

Lam Ngọc thật thà làm Nhật Nam thật bối rối. Anh rủa thầm: Cái thằng bậy bạ hết sức. Anh nhìn Lam Ngọc, thấy con bé buồn buồn. Lại nghĩ đến hoàn cảnh rồi tủi thân nữa đây. Nhật Nam chặc lưỡi:

www.vuilen.com 7

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Sao khi không anh Hai lại nói chuyện giàu nghèo với em làm gì. Để anh làm việc với anh Hai em mới được.

Lam Ngọc sợ hãi:

- Í, không được đâu! Anh mà nói, em sẽ bị ảnh la về tội bép xép đó. Ảnh chỉ khuyên em phải cố gắng học, sau này mới kiếm được nhiều tiền giống anh.

- Bộ bé Ngọc sợ anh Hai lắm hả?

- Dạ.

- Anh Hai nói gì cũng nghe?

- Dạ.

Nhật Nam khoanh tay lại trước ngực. Anh thèm có một đứa em gái để yêu thương chia sẻ quá. Hèn gì Sơn cưng Lam Ngọc phải biết. Con bé ngoan vô cùng.

- Anh Hai của bé oai quá ta.

- Mẹ em nói ba mất rồi, em phải nghe lời anh Hai.

Lam Ngọc nói giữa chừng, lại có khách vào mua, đôi tay cô thoăn thoắt làm thật nhanh. Thêm vài người nước ngoài đến, tiếp theo là ba, bốn cô gái tuổi học trò. Nhật Nam phụ Lam Ngọc lấy tiền, chuyển bịch sữa cho khách. Tuy người đến mua không ào ạt nhưng cũng lai rai vô hoài làm câu chuyện cứ phải ngưng ngang nửa chừng. Người qua kẻ lại cứ đều đặn. Chỗ Lam Ngọc bán, bên phải hướng ra chợ Đà Lạt, bên trái đi ra Hồ Xuân Hương. Con đường này buổi tối rất đông, đa số là khách du lịch trong những khách sạn túa ra.

Trước mặt Nhật Nam là một cặp tình nhân. Cô gái nũng nịu đòi chàng trai mua cho mình ba bịch sữa một lúc, bất chấp có mặt Lam Ngọc và Nhật Nam đứng đó. Anh ta cúi xuống hôn cô gái rất tình tứ trong khi chờ Lam Ngọc làm. Tội nghiệp cô bé làm xong không biết nói sao, mặt cứ đỏ bừng lên. Nhật Nam vừa buồn cười vừa tội nghiệp, anh cầm lấy đưa cho chàng trai, lấy tiền xong anh không quên chúc họ một buổi tối vui vẻ.

Lam Ngọc lí nhí nói, cô ngượng chết được không dám nhìn Nhật Nam:

- Cám ơn anh Nam.

Nhật Nam hỏi lảng sang chuyện khác:

- Bé Ngọc thích làm nghề gì?

Cô bé vui vẻ lại ngay:

www.vuilen.com 8

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Em ấy hả? Em thích làm bác sĩ.

Nói xong, Lam Ngọc chớp chớp mắt, im luôn. Nhật Nam hiểu tâm trạng cô bé, anh động viên:

- Bé Ngọc nói tiếp đi, sao lại thôi?

- Nhưng mà thôi, không được đâu.

- Sao lại không chứ?

- Học bác sĩ lâu lắm, phải xuống tận Sài Gòn lận, em không muốn làm mẹ phải vất vả vì em nữa đâu.

Nhật Nam thấy thương cô bé quá. Đúng là hoàn cảnh đôi khi làm người ta chùn bước.

- Anh nghĩ mẹ em cũng rất vui nếu em cố gắng trở thành bác sĩ. Sao bé không nghĩ như thế?

Lam Ngọc lắc đầu:

- Thôi, em không muốn làm bác sĩ nữa đâu. Em không muốn xa mẹ. Em ở đây bán sữa với mẹ thôi.

Nhật Nam vừa định nói thì Sơn bước lại vỗ vào vai anh:

- Nói chuyện gì mà say sưa quá vậy, cho tao nghe ké với.

Lam Ngọc xoay qua:

- Mẹ! Hôm nay bán đắt lắm, chắc được về sớm đó nha.

Bà Năm mỉm cười:

- Mẹ biết rồi. Hai anh em bán đắt ghê. Mẹ thấy mà.

Sơn quay lại nói:

- Ờ há! Sao mẹ không nghỉ đi, để tụi con tự bán là được rồi.

- Thôi thôi, con nên đưa bạn đi chơi đi. Tự nhiên để bạn lên đây rồi đứng không, mai mốt nó không dám lên nữa đâu.

Nhật Nam vội lắc đầu:

- Dạ, đâu có, con đâu có đứng không. Nãy giờ con học được nghề rồi đó.

www.vuilen.com 9

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Lam Ngọc cười đung đưa bím tóc:

- Anh Nam đừng nói sẽ cạnh tranh với em nhé

Nhật Nam đùa:

- Biết đâu được, anh không hứa.

Bà Năm cũng cười theo con. Mỗi lần Sơn về, bà đều vui lắm. Thương anh ở xa không ai lo, nhưng biết làm sao được. Bà đâu thể giữ con ở mãi bên mình.

Cuộc vui nào rồi cũng qua mau, mới đó đã được một tuần lễ. Bà Năm và Lam Ngọc đưa Sơn và Nhật Nam ra tận bến xe. Bà Năm cũng cố cười để con trai yên lòng. Sơn cũng rất bịn rịn không muốn rời. Anh dặn dò Lam Ngọc trước khi lên xe:

- Bé Ngọc nhớ anh Hai nói gì không? Ở nhà ráng học ngoan nhé. Lần sau về, anh đem quà nhiều hơn.

Lam Ngọc cười tươi thật tươi:

- Em biết rồi mà, anh Hai cũng giữ gìn sức khỏe nhé. Tạm biệt anh Nam nha.

Nhật Nam cũng vẫy tay lại. Chẳng hiểu sao anh cũng như Sơn, ngoái đầu nhìn lại cho đến lúc bóng hình người mẹ và đứa em gái nhỏ xa dần…xa dần…

Vừa mới tiếp ông khách người nước ngoài xong, Nhật Nam ngồi im suy

nghĩ. Anh thả người ra ghế lim dim mắt. Lời đề nghị của ông ta cũng khá hấp dẫn đấy. Nhưng anh vốn là người cẩn thận không bao giờ hấp tấp nhận lời ngay. Thà chậm một chút nhưng chắc còn hơn mạo hiểm.

Bích Liên mở nhẹ cửa nhìn vào. Nhật Nam khẽ mở mắt, anh ngạc nhiên khi thấy cô:

- Em đi đâu mà rón rén vậy?

Bích Liên tươi cười bước vào ngồi ngay xuống cạnh anh, nũng nịu:

- Anh ở đây ngồi không, có bận rộn gì đâu mà thư ký của anh nói bận chứ.

- Anh hỏi em đi đâu đây?

www.vuilen.com 10

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Bích Liên đứng dậy trước mặt anh, cô xoay một vòng:

- Anh thấy em có đẹp không?

Bây giờ Nhật Nam mới thấy hôm nay Bích Liên trang điểm rất kỹ, đôi mắt vẽ màu xanh xanh cứ lấp lánh, cử chỉ của cô làm anh thấy mắc cười hơn thì có.

- Sao anh lại cười, không đẹp hả?

- Đẹp.

- Đủ tiêu chuẩn làm người yêu của anh chưa?

Bích Liên nửa đùa nửa thật, có khi cô đùa nhưng làm thật cũng không chừng.

- Chưa được.

Bích Liên xụ mặt, cô ngồi ngay xuống.

- Sao vậy? Anh kén chọn quá, em vái cho anh mai mốt gặp cô ả nào thật xấu xí như...như Thị Nở vậy.

Nhật Nam cười đáp lại:

- Vậy thì em không được toại nguyện đâu. Bởi vì không có phụ nữ nào xấu, mà chỉ có người không biết làm đẹp thôi. Ủa! Mà anh hỏi ba lần rồi, em vẫn chưa trả lời. Em qua đây làm gì?

- Tìm anh chứ còn làm gì. Anh không nhớ hôm nay là ngày gì sao?

Nhật Nam “à” lên một tiếng. Hôm nay sinh nhật dì Nguyệt, mẹ kế của anh, nhưng cũng là dì ruột của Bích Liên.

- Anh biết rồi. Sao em không đến nhà mà lại đến đây.

Bích Liên lườm Nhật Nam một cái:

- Em chưa thấy ai vô tình như anh nghen. Người ta đến rủ đi chung mà cứ hỏi hoài à. Em sợ anh quên, anh hẹn đi ăn cơm với khách rồi em bơ vơ sao.

Nhật Nam khẽ cười. Anh đã chuẩn bị quà để sẵn cho dì rồi. Thật sự, anh không thích tham dự bữa tiệc này, nhưng sống chung một nhà nếu không về thì sợ ba buồn.

- Em khéo lo xa.

Nhật Nam nhìn đồng hồ rồi đứng lên:

www.vuilen.com 11

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Chúng ta đi về được rồi.

Chỉ cần nghe có vậy, Bích Liên cười tươi tắn đứng lên ngay. Cô luôn chớp lấy mọi thời cơ để xuất hiện bên cạnh Nhật Nam trong những buổi tiệc lớn như thế này. Đi cạnh bóng dáng cao lớn vững chãi của anh, cô thấy mình thật bé nhỏ.

Biệt thự Ngọc Lan hôm nay mở đèn sáng trưng, tất cả đều được trang

hoàng lộng lẫy, hoa tươi khắp nơi như muốn khoe sắc cùng bà chủ. Bà Nguyệt mặc chiếc áo đầm dài tận chân màu rượu chát nổi bật, mái tóc búi cao sang trọng để lộ bộ trang sức trên cổ lấp lánh, ai nhìn cũng phải trầm trồ tấm tắc khen. Bà đẹp một cách sắc sảo và là người ăn nói khéo léo trước đám đông nên ông Hưng ba Nhật Nam đã rước về sau khi mẹ anh mất. Là đàn ông, anh cũng thông cảm cho ba nhưng Nhật Nam không thể xem người đàn bà đó như mẹ của anh được. Giữa hai người luôn có bức tường vô hình ngăn cách, mà người ta gọi là sống bằng mặt chứ không bằng lòng.

- Hình như anh không vui?

Bích Liên hỏi dò khi Nhật Nam lái xe vào trong.

- Anh bình thường.

Nhìn mặt Nhật Nam rất nghiêm, Bích Liên không dám hỏi nữa. Cô không đoán được điều gì đằng sau gương mặt điển trai đó.

Bà Nguyệt mời bạn bè rất đông, nhưng bà cũng có ý chờ Nhật Nam về, vì không có anh, mọi người sẽ xầm xì. Nên vừa thấy Bích Liên và Nhật Nam ngoài cửa, bà đã bước ra đón. Bích Liên reo lên:

- Hôm nay dì đẹp quá! Chúc mừng Sinh Nhật dì.

Nhật Nam đưa dì Nguyệt gói quà, anh cũng mỉm cười:

- Chúc mừng dì.

Bà Nguyệt hài lòng lắm:

- Cám ơn hai con. Ba con đang ở bên trong. Hai đứa vào đi.

www.vuilen.com 12

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Suốt buổi tiệc, Bích Liên luôn ở cạnh Nhật Nam. Cô muốn chứng tỏ trước mặt mọi người, Nhật Nam là của riêng cô thôi. Lâu lâu, cô ghé vào tai anh thầm thì to nhỏ và mỉm cười dịu dàng.

Nhạc khiêu vũ nổi lên, ánh sáng được thay thế bằng những ngọn nến lung linh huyền ảo mà dì Nguyệt đã cho chuẩn bị thật chu đáo.

Bích Liên ngắm nhìn gian phòng lòng đầy ngưỡng mộ. Cô nói nhỏ:

- Nhà anh đẹp quá.

Nhật Nam gật đầu cho có, anh đang nhìn ba cười rạng rỡ, ông cũng rất vui. Nhìn ông như trẻ lại nhiều so với tuổi năm mươi mấy của mình. Nhạc vừa chuyển sang điệu Slow muồi mẫn.

- Hai đứa ra nhảy cho vui đi.

Dì Nguyệt tươi cười bước lại, bà muốn vun đắp cho Bích Liên. Nếu Nhật Nam chịu cưới cô cháu gái của bà thì còn gì bằng, xem như cả gia tài này thuộc về dì cháu bà hết. Lúc đó bà không còn ngại thằng con riêng của chồng nữa.

Bích Liên kéo tay Nhật Nam, nũng nịu.

- Mình ra nhảy đi anh.

- Anh không biết nhảy.

Bích Liên đã đứng dậy:

- Anh giả bộ với em đó hả? Em không tin anh đâu.

Nhật Nam đứng lên, anh bước ra. Bích Liên hơi run vì lần đầu tiên cô đứng thật gần Nhật Nam, tay trong tay nhẹ nhàng. Cô mơ màng tựa đầu lên vai anh. Trong tiếng nhạc du dương êm dịu, cả người cô tựa sát vào Nhật Nam. Bích Liên nghe rõ mùi nước hoa đàn ông đang tỏa ra thật dễ chịu. Nhật Nam đỡ nhẹ Bích Liên ra:

- Em sao thế, mệt à?

Bích Liên mỉm cười lắc nhẹ. Cô vẫn không muốn nhấc đầu lên:

- Không đâu, Nhật Nam. Anh đừng làm em mất đi cảm giác này. Em đang hạnh phúc.

- Em có say không vậy.

- Không, em không say đâu. Anh không cảm nhận được gì sao?

www.vuilen.com 13

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Nhật Nam im lặng.

- Còn em thì cảm thấy một điều rất rõ...Em làm người yêu của anh nhé, Nhật Nam.

Nhật Nam không trả lời, anh cũng không ngưng lại nửa chừng được. Bản nhạc vừa dứt, anh đỡ người Bích Liên đang nóng bừng ra. Cô theo anh về lại bàn, gương mặt cô vẫn điềm nhiên như thường. Dì Nguyệt nãy giờ luôn dõi theo hai người. Bà ghé tai ông Hưng, nói nhỏ điều gì, ông cũng nhìn theo mỉm cười dễ dãi.

Nhật Nam nhấp một tí rượu, anh có vẻ rất đăm chiêu.

- Anh Nhật Nam.

Bích Liên lo lắng gọi nhỏ. Nhật Nam quay lại, anh nhìn thẳng vào đôi mắt của cô dịu dàng nhưng thật dứt khoát:

- Em nên quên chuyện vừa rồi đi. Giữa chúng ta không thể nào có chuyện đó xảy ra.

- Tại sao vậy anh Nam?

Nhật Nam lắc đầu.

- Anh không có ý tưởng giống em.

- Nhưng em đã yêu anh, Nhật Nam ạ.

Bích Liên nhìn anh, đôi mắt thẫn thờ, cô buồn rười rượi. Bích Liên tự rót cho mình một ly rồi uống cạn, chất rượu cay nồng thấm vào người làm Bích Liên nhăn mặt. Nhật Nam nhìn cô, khẽ nói:

- Em uống gì mà nhiều vậy?

- Em thích. Hôm nay là ngày vui của dì, em muốn uống.

- Thôi đi, con gái uống nhiều không tốt đâu.

Bích Liên không nghe, cô lại uống tiếp:

- Tại vì anh thôi. Ai biểu anh chê em, bộ em xấu lắm hả?

Mọi người đã bắt đầu ra về. Dì Nguyệt cũng lo tiễn khách, không để ý đến cô cháu gái yêu quý, khi quay vào thì Bích Liên đã bắt đầu lè nhè.

Nhật Nam kêu cô dậy mà Bích Liên vẫn không nghe. Dì Nguyệt bước lại bàn, bà cũng thấy ngại:

www.vuilen.com 14

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Nó làm sao vậy?

- Có lẽ cô ấy uống rượu không quen.

Dì Nguyệt kéo ghế ngồi xuống.

- Bích Liên! Bích Liên...

Bích Liên gạt tay bà ra:

- Buông em ra, không cần anh đâu.

Dì Nguyệt nhìn Nhật Nam. Bà lay mạnh hơn:

- Dì đây mà. Tỉnh dậy, Nhật Nam còn đưa con về.

Bích Liên không nhúc nhích. Dì Nguyệt nhăn nhó:

- Con hư quá, không biết uống thì thôi. Giờ làm sao đây?

Ông Hưng đi vào tới:

- Có chuyện gì vậy?

Thấy Bích Liên như vậy, ông hiểu ngay:

- Em bảo chuẩn bị cho con bé cái phòng trên lầu đi. Nó ngủ lại, mai nó về, có sao đâu. Báo chị Hai một tiếng, có gì mà suy nghĩ.

Dì Nguyệt vội đồng ý ngay:

- Vậy mà em nghĩ không ra. Nhật Nam, con phụ dì đưa em nó lên lầu nha.

Nhật Nam đứng lên:

- Con cũng uống rượu nên bước không nổi đâu. Để con nói chị Hồng phụ dì.

Dì Nguyệt bước vào kéo rèm cửa cho sáng. Đã hơn tám giờ rồi.

Ủa! Sao dì ở đây vậy?

Bà quay lại:

www.vuilen.com 15

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Con xem con đang ở đâu vậy, không nhớ gì hết à?

Bích Liên ngồi dậy, đầu óc cô vẫn còn nặng nề. Cô từ từ nhớ lại chuyện tối qua...

- Vào rửa mặt đi cho tỉnh. Dì chuẩn bị đồ ăn sáng rồi.

Bích Liên vội nghe lời. Nước mát làm cô thấy tỉnh táo hơn hẳn. Bích Liên bước ra ngoài. Thì ra đêm qua cô đã ngủ lại nhà Nhật Nam. Chẳng biết ai đã đưa mình lên đây nhỉ? Căn phòng này cũng đẹp ghê, để không thật là phí, ước gì mình có thể ở lại đây nhỉ...

- Con làm gì mà lâu vậy, Bích Liên. Xuống ăn sáng mau còn về, mẹ con đang hỏi con đấy.

Bích Liên kéo áo ngay ngắn bước ra, mỉm cười:

- Sao con ngủ lại đây vậy dì? Hình như con say quá hả?

Dì Nguyệt đã xếp giường lại ngay ngắn:

- Dì cũng chờ để hỏi con. Tại sao con uống rượu vậy? Rồi nói năng lung tung. Tối qua hai đứa có vui không?

Bích Liên ngồi xuống giường:

- Anh Nhật Nam đâu rồi vậy dì?

- Nó đi làm rồi.

- Ảnh có nói gì không?

Dì Nguyệt lắc đầu:

- Không có.

- Chuyện gì, nói dì nghe xem.

- Cũng đâu có gì. Nhưng mà...

- Con thích nó phải không?

Bích Liên bẽn lẽn:

- Sao dì biết?

- Sao không? Dì thấy con và nó cũng xứng lắm nên muốn tác hợp cho hai đứa.

Bích Liên xụ mặt:

www.vuilen.com 16

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Nhưng mà ảnh không thích con.

- Sao con biết, nó nói thẳng như vậy à?

- Không có, nhưng đại loại là thế.

Dì Nguyệt ngẫm nghĩ hồi lâu:

- Cái gì cũng phải từ từ. Mưa dầm thấm đất. Con đừng quá vội vàng. Đối với đàn ông, mình phải để họ tấn công trước, con làm quá nó sợ.

Bích Liên ngẩn ngơ:

- Dì hay quá. Nhưng mà lỡ anh ấy không để ý con thì sao. Ảnh đã yêu ai chưa dì?

- Không nghe dượng nói, chắc là chưa. Dì cũng chưa thấy nó dắt ai về cả.

Bích Liên mỉm cười sung sướng:

- Dì phải giúp con mới được nha.

- Đương nhiên rồi. Dì cũng muốn con về đây ở chung với dì chứ.

Bà đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Bích Liên:

- Cháu của dì cũng xinh lắm đấy. Đâu dễ tìm được đứa con gái như con chứ. Dì sẽ nói vào với dượng.

- Dạ, cảm ơn dì.

Bích Liên ôm lấy dì Nguyệt, reo lên:

- Ở đây cái gì cũng đẹp, cũng sang hết, con thích lắm. Dì thật là có phước.

- Nói vậy thôi chứ Nhật Nam quyết định là chính đó con. Ráng mà làm vừa lòng nó, đừng để nó giận thì không có gì khó khăn cả.

- Dạ, con biết rồi.

Nhật Nam chuẩn bị về thì Sơn bước vào anh chống tay lên bàn nhìn Nhật

Nam, gương mặt lộ rõ niềm vui.

www.vuilen.com 17

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Tối nay rảnh không?

- Có chuyện gì không, nói đi.

- Mời mày đến nhà ăn cơm.

Nhật Nam nhìn Sơn dò xét.

- Mày nhìn gì vậy?

- Để tao đoán xem mày có chuyện gì, qua ăn cơm cũng bình thường thôi, mày làm gì mời mọc ghê vậy.

- Không phải tao, mà là mẹ tao mời. Hôm nay, mẹ tao và con bé Ngọc lên. Bà mời đích danh mày.

- À, tao nhớ rồi, hôm trước mày nói bé Ngọc thi đậu vào trường Y phải không? Hèn gì mặt mày đến mấy mùa xuân lận. Chắc bác mừng lắm hả?

Sơn cười rất vui:

- Nhà tao, ai cũng mừng hết. Vậy là con bé được toại nguyện rồi.

Nhật Nam nhìn Sơn, anh không giấu sự nể phục trong đó:

- Anh em tụi bây giỏi thật. Chiều nay phải có quà cho em gái mình mới được.

Sơn đưa tay ngăn lại:

- Ê, thôi đi! Mày đừng làm vậy kỳ lắm! Mẹ tao muốn gặp mày để cám ơn mày mà, tự nhiên lại mua quà cáp.

- Mày mới kỳ. Tao tặng bé Ngọc mà. Nếu tao không nói, mày có biết đâu mà cản. Ủa! Nhưng mà bác cám ơn chuyện gì vậy?

Nhật Nam thật ngạc nhiên.

- Thì cũng nhờ mày giúp đỡ tao mới mua được căn nhà, nếu không chắc còn ở trọ dài dài.

Nhật Nam gạt đi:

- Bạn bè gì mà mày cứ nói chuyện ơn nghĩa. Mua nhà được hay không là do mày phấn đấu thôi.

Sơn cười:

www.vuilen.com 18

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Lần nào mày cũng thế. Thôi, mình tao biết là được rồi. Bé Ngọc cũng nhắc mày hoài, mày mà gặp chắc không nhận ra đâu.

- Vậy hả! Con bé chắc xinh lắm hả?

- Ờ, xinh.

Nhật Nam nghĩ ngợi:

- Mới đó mà nhanh thật bốn năm rồi còn gì, sau lần đó tao có về nữa đâu.

Nhật Nam quyết định đứng lên:

- OK. Lát tao qua liền. Nói hoài đến tối luôn đó. Mày về chưa?

Sơn gật:

- Tao cũng về luôn.

Nhật Nam dừng lại trước ngôi nhà màu xanh quen thuộc. Vừa dứt tiếng kèn xe “tin tin…”đã thấy Lam Ngọc thấp thoáng ngay cửa, cô bé lúc nào cũng nhanh nhẹn hết.

Trước mặt anh là một cô bé có gương mặt trái xoan, sống mũi cao, nước da trắng bóc của những cô gái ở nơi có khí hậu mát mẻ.

Nhật Nam không thể tin được đó là cô bé Lam Ngọc ngày nào. Nếu bất ngờ gặp ngoài đường chắc anh không thể nhận ra cô, vẫn đôi mắt đen láy mở to nhìn anh lạ lẫm như ngày nào. Nhưng câu đầu tiên không phải là "ai vậy", mà là một nụ cười dễ thương đến mê hồn:

- Dạ, chào anh Nam.

Lam Ngọc mở hết hai cánh cửa để anh dắt xe vào, Nhật Nam mỉm cười:

- Chào bé Ngọc.

Nhật Nam lặp lại, vẫn cái câu đầu tiên anh gặp cô. Lam Ngọc khép cửa lại:

- Em không phải là bé. Người ta lớn rồi chứ bộ.

Cô nói một hơi, không để Nhật Nam có thời gian trả lời lại, cô chạy biến vào nhà. Bà Năm đằng sau đi lên cười âu yếm.

- Cái con nhỏ này!

- Chào bác ạ. Bác có khỏe không?

Bà Năm bước đến gần Nhật Nam, vỗ vỗ vào cánh tay anh:

www.vuilen.com 19

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Khỏe, bác cám ơn. Lâu quá mới gặp lại con. Vợ con gì chưa?

Nhật Nam cười, anh thích cách nói chuyện thân mật không khách sáo câu nệ của bà Năm.

- Dạ chưa. Con đợi Sơn.

Bà Năm đưa anh vào phòng khách:

- Hai đứa tụi bây cứ đợi qua đợi lại. Bác kêu nó hoài mà nó cứ hẹn miết. Con coi có đứa nào được giới thiệu giùm bác.

- Con tìm còn chưa ra, ở đâu mà giới thiệu.

Bà Năm ngẩn người lại, cười:

- Phải hén.

Lam Ngọc đặt ly sinh tố dâu lên bàn:

- Mời anh Nam uống nước.

Nhật Nam nhìn Lam Ngọc, đôi mắt cô nhìn chỗ khác ngay, gương mặt đỏ lên rồi biến mất.

- Con nhỏ này nó hay mắc cỡ lắm.

- Bác thiệt có phước. Hai anh em Sơn, ai cũng giỏi lại có hiếu nữa.

- Ờ, chắc nhờ ba nó phù hộ nên đứa nào cũng biết suy nghĩ hết. Bác nghe thằng Sơn nhắc hoài, nếu không nhờ con giúp thì nó không được như ngày hôm nay. Bác không biết lấy gì để trả ơn con cả.

- Con xem gia đình bác cũng như gia đình con. Hơn nữa, Sơn rất có chí, bác ạ.

Sơn bước xuống lầu:

- Hình như thằng bạn quý của mình đến rồi thì phải.

Bà năm quay lại:

- Nè, con xuống tiếp bạn con đi, để mẹ vào phụ em.

Sơn ngồi xuống ghế salon sát tường:

- Mày gặp bé Ngọc chưa? Có nhận ra không?

www.vuilen.com 20

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Bé Ngọc lạ quá, càng lớn càng xinh.

Sơn không nói, anh cười rất hãnh diện.

- Mời hai anh vô ăn cơm.

- Bé Ngọc!

- Dạ.

Lam Ngọc vừa định quay đi nhưng bị Nhật Nam gọi lại làm cô giật cả mình không dám chạy nữa. Nhật Nam phì cười:

- Anh có món quà nhỏ tặng bé nè.

Lam Ngọc mắc cỡ, cô lắc đầu nguầy nguậy:

- Không được đâu, em không dám nhận đâu.

- Sao vậy? Bé nhận đi cho anh vui. Mai mốt khám bệnh miễn phí cho anh là được rồi.

Lam Ngọc ngắc ngứ đứng yên, cô không biết làm sao hết, hai gò má ửng hồng lên. Thấy vậy, Sơn đỡ lời cho em gái:

- Anh Nam có lòng thì em nhận đi.

- Dạ, cảm ơn anh Nam ạ.

Lam Ngọc bẽn lẽn không dám nhìn Nhật Nam. Đôi mắt anh không thể rời khỏi gương mặt xinh xắn của cô bé. Nhật Nam hơi bần thần, có một điều gì rất lạ mà anh không thể xác định rõ được. Nhìn cô lấy quà rồi chạy đi mất, Nhật Nam quay qua Sơn:

- Mày có uy quá há. Làm anh Hai như mày sướng thật đấy. Có món quà nhỏ xíu cũng đợi anh Hai cho phép nữa.

Sơn gật đầu:

- Tao là vậy đấy, không phải ai tặng gì cũng nhận hết. Nó là con gái mà, phải dạy kỹ mới được.

- Tao phải nể cách dạy em gái của mày.

Sơn cười xòa:

- Thôi đi! Chuyện đó có gì hay mà nể chứ. Vô ăn cơm đi.

Nhật Nam bước vào trong ngôi nhà tuy nhỏ nhưng rất ấm cúng, cảm giác của mấy năm về trước lên nhà Sơn ở Đà Lạt làm anh nhớ lại bây giờ cũng y như vậy.

www.vuilen.com 21

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- Thằng Nam cứ tự nhiên nha, để bác lấy cơm thêm.

- Bác đừng lo, con không biết khách sáo đâu.

Sơn lấy chai rượu vang ở Đà Lạt vừa đem xuống, anh rót vào bốn ly.

- Mình nâng ly chúc mừng cuộc gặp mặt hôm nay nha.

Bà Năm từ chối lắc đầu:

- Cái này mẹ không biết uống đâu.

Nhật Nam cầm ly ấn vào tay bà:

- Rượu này uống tốt lắm, không say đâu. Bác là người Đà Lạt mà không uống đâu được.

Sơn cũng tiếp vào:

- Đúng đó. Hôm nay mẹ phá lệ một bữa, uống luôn đi. Rượu này người ta còn xuất khẩu ra nước ngoài nữa đó.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Nhật Nam cười, anh thấy trong lòng vui vô hạn.

Bà Năm gật gật:

- Thôi được, thôi được. Bác nể thằng Nam lắm đó nha.

Lam Ngọc rụt rè hỏi:

- Em cũng phải uống nữa hả?

Sơn gật luôn:

- Chứ sao! Em cầm ly lên rồi một, hai, ba... Dzô!

Trừ bà Năm, cả ba đều hô to lấy khí thế. Nhật Nam uống cạn hết, anh nhìn Lam Ngọc, cô bé nhăn mặt rất đáng yêu. Anh cười phá ra khi thấy Lam Ngọc dằn cái ly xuống bàn.

- Sao hả? Ngon không?

Lam Ngọc lắc đầu:

- Ghê quá! Em không uống nữa đâu.

www.vuilen.com 22

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

Câu chuyện cứ nổ ra như bắp rang, nên ăn xong đã lâu mà không ai đứng lên. Chưa bao giờ mà Nhật Nam ăn một bữa cơm ngon lành đến vậy.

- Mời hai anh lên kia chơi, để em làm việc.

Lam Ngọc đã dạn dĩ hơn. Lúc nào cũng vậy, với người lạ cô rất ít nói. Nhật Nam chồng chén:

- Để anh làm phụ bé nha.

Lam Ngọc giành lấy:

- Em làm được mà. Anh Nam để đó đi.

Sơn kéo ghế đứng dậy:

- Để đó đi Nam, vô rửa tay đi.

Nhật Nam buông ra cho Lam Ngọc:

- Vậy rửa chén xong, bé Ngọc lên trước chơi với tụi anh nha.

- Dạ.

Lam Ngọc gật đầu ngoan ngoãn, nhưng đáp vậy thôi chứ Lam Ngọc đâu dám lên. Cô rửa chén dọn dẹp phụ mẹ cho đến khi Nhật Nam đi về, Bà Năm đi lên để từ giã anh:

- Hôm nào rảnh đến chơi nữa nha Nam.

- Dạ, cảm ơn bác về bữa cơm ngon tuyệt này. Mai mốt con ghé hoài luôn.

Lam Ngọc ló ra nhìn anh, cười khoe hàm răng sáng ngời.

- Bye anh Nam nhé.

- Ừ, bye bé nha.

Lam Ngọc nguýt anh:

- Em không phải là bé.

Bắt gặp cái nhìn của bà Năm, cô le lưỡi rồi biến vào trong. Nhật Nam chụp hình ngay khoảnh khắc đáng yêu đó của cô. Anh vỗ vào vai Sơn:

- Thôi, tao về đây. Mai gặp.

www.vuilen.com 23

Tác Giả: Như Anh Phương CHỈ MÌNH EM THÔI

- OK.

Nhật Nam về lại ngôi biệt thự của anh. Buổi tối, mùi hương của hoa ngọc lan tỏa ra thật nhẹ nhàng dễ chịu. Bước qua khoảng sân rộng vào trong nhà, nhưng lại không có ai nên nhà dưới chỉ để một ngọn đèn vàng nhỏ, soi đường lên cầu thang. Ba và dì đã về phòng riêng.

Nhật Nam đi thẳng vào phòng. Bật máy lạnh cho mát, anh để nguyên đồ rồi ngã xuống giường. Lót hai tay dưới gáy, anh nhìn chăm chăm lên trần nhà. Gương mặt trong sáng và đôi mắt đen láy của Lam Ngọc hiện ra. Anh nhớ tiếng cười của cô, nhớ tiếng dạ nhỏ nhẹ ngọt ngào và thêm cái không khí ấm cúng trong ngôi nhà đó.

Nhật Nam bật dậy nhìn gian phòng rộng rãi đầy đủ tiện nghi của anh. Nếu được, anh cũng sẵn sàng đổi hết tất cả biệt thự, xe hơi và cả chức vụ giám đốc của anh nữa để có được một tình cảm gia đình thật sự. Trong anh lúc này đang khát khao điều đó hơn bất cứ thứ gì.

www.vuilen.com 24