24
Tác Gi: Hng Anh HN NHAU NGÀY CƯỚI PHN 1 Khong mt cây sna là bến bãi đỗ xe, Phương Vy nghiêng đầu quay sang lay Như Ngc. Thy Như Ngc vn còn ngsay sưa, cô gp gáp gic: - Dy đi nh! Như Ngc ngnguy ngng đầu lên, cô di mt my cái ri nhìn quanh, ging còn say ng: - Ti ri h? Phương Vy gt nhanh: - ! Như Ngc uoi: - Mng quá! Ngi lâu chút na chc chu hết ni. Phương Vy bĩu môi: - Ai biu ham vui. Như Ngc tng tng: - Vui mà ai hng ham. Lâu lâu mi có cơ hi vnhà mi chơi chb. - Vy thì đừng có than. Như Ngc cười hu, Phương Vy cũng cười theo: - Kêu đi xe máy cho khe mà không chu nghe ta. Ta nhìn mi bây giy chang như con gà nut dây thun, gc gà gc gc. Như Ngc mun nhy dng lên khi ghế, cô ht tóc ra sau cn: - Tri! Người ta đẹp gái vy mà nói ging con gà, mi thit là... - Thit là ging phi không? Phương Vy cười phá lên. Như Ngc tnh ng, cô xu hvéo vào hông Phương Vy: - Con nhnày cho mi cha nè. - Á! Đau... - Mi người kim tra li đồ đạc ca mình đi, sp đến nơi ri. www.vuilen.com 1

PHẦN 1 Kbookserver.vuilen.com/book/hennhaungaycuoi/... · Lần đầu tiên được về vùng sông nước, đi đò như thế này thì thích thú còn gì bằng. Như Ngọc

  • Upload
    others

  • View
    1

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

PHẦN 1

Khoảng một cây số nữa là bến bãi đỗ xe, Phương Vy nghiêng đầu quay

sang lay Như Ngọc. Thấy Như Ngọc vẫn còn ngủ say sưa, cô gấp gáp giục:

- Dậy đi nhỏ!

Như Ngọc ngọ nguậy ngẩng đầu lên, cô dụi mắt mấy cái rồi nhìn quanh, giọng còn say ngủ:

- Tới rồi hả?

Phương Vy gật nhanh:

- Ừ!

Như Ngọc uể oải:

- Mừng quá! Ngồi lâu chút nữa chắc chịu hết nổi.

Phương Vy bĩu môi:

- Ai biểu ham vui.

Như Ngọc tửng tửng:

- Vui mà ai hổng ham. Lâu lâu mới có cơ hội về nhà mi chơi chứ bộ.

- Vậy thì đừng có than.

Như Ngọc cười huề, Phương Vy cũng cười theo:

- Kêu đi xe máy cho khỏe mà không chịu nghe ta. Ta nhìn mi bây giờ y chang như con gà nuốt dây thun, gục gà gục gặc.

Như Ngọc muốn nhảy dựng lên khỏi ghế, cô hất tóc ra sau cự nự:

- Trời! Người ta đẹp gái vậy mà nói giống con gà, mi thiệt là...

- Thiệt là giống phải không?

Phương Vy cười phá lên. Như Ngọc tỉnh ngủ, cô xấu hổ véo vào hông Phương Vy:

- Con nhỏ này cho mi chừa nè.

- Á! Đau...

- Mọi người kiểm tra lại đồ đạc của mình đi, sắp đến nơi rồi.

www.vuilen.com 1

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

Phương Vy và Như Ngọc ngừng lại, cả hai không giỡn nữa khi nghe tiếng của anh lơ xe vừa cất lên. Chiếc xe buýt chầm chậm vào bãi đậu rồi dừng hẳn. Hai cô nắm tay nhau tung tăng bước xuống. Ôi! Cảm giác về quê nhà của mình mới thấy thích thú làm sao.

Phương Vy kéo tay Như Ngọc, cô giục:

- Đi thôi!

Như Ngọc ngạc nhiên:

- Ủa! Chứ hổng phải xuống xe là tới rồi hả?

Phương Vy giải thích:

- Tới bến xe thôi chứ chưa tới nhà của ta, rõ chưa.

Như Ngọc gục gặc:

- Rõ rồi. Nhưng mà xe đâu?

Như Ngọc lắc tay ra hiệu. Phương Vy hất mặt về trước:

- Không cần xe.

Như Ngọc mở lớn đôi mắt, cô kêu lên:

- Đi đò à?

- Bộ lạ lắm hả?

Như Ngọc lí lắc:

- Ngạc nhiên đến không ngờ luôn chứ lạ gì nữa. Mi đâu có nói cho ta biết vụ này.

- Bây giờ mi biết cũng đâu có sao. Thôi, lẹ lên đi, xuống đò mau kẻo trễ chuyến.

Lần đầu tiên được về vùng sông nước, đi đò như thế này thì thích thú còn gì bằng. Như Ngọc hí hửng như một đứa trẻ, cô nhảy chân sáo qua mặt của Phương Vy phóng nhanh xuống chiếc đò ngang còn đang neo ở bến. Phương Vy lắc đầu nhìn theo, cười một mình. Nghĩ lại, được làm dân quê ở tỉnh lẻ lên thành phố cũng có cái hay, còn biết được cái vui thú ở dưới quê, chứ giống con Như Ngọc thì chẳng vui chút nào. Con gái Sài Gòn chính hiệu thì biết gì đến các trò tắm sông, hái bần ổi thời còn con nít như Phương Vy.

Ông lái đò bắt đầu nhổ neo chuẩn bị cho con đò rời bến. Hành khách nhanh chân, Phương Vy cũng rảo bước thật nhanh hòa vào dòng người đang hối hả

www.vuilen.com 2

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

xuống đò. Chiếc đò không lớn lắm mà người thì lại đông, người nọ chen chân người kia nhốn nháo. Đang dõi mắt tìm kiếm Như Ngọc, không để ý người phía sau lưng mình. Bất thình lình cái mũi giày của ai đó đạp lên gót giày của Phương Vy làm cho cái gót giày vuột ra khỏi chân, suýt rơi xuống mé sông. Mất đà, Phương Vy loạng choạng bước đi ở mũi đò vì một chân thấp chân cao.

Bực mình, quay lại, Phương Vy bắt gặp một nụ cười trừ, phô đều hàm răng trắng xóa của một tên con trai nhưng trông dễ ghét làm sao. Biết ngay thủ phạm không ai khác hắn ta, Phương Vy nhíu đôi mày cong, vẻ mặt giận dữ:

- Đi đứng kiểu gì kỳ cục vậy?

Tên con trai tỉnh bơ:

- Cô đi bằng chân thì tôi cũng đi bằng chân, có gì đâu mà kỳ. Chừng nào tôi đi bằng đầu mới lạ chứ.

Phương Vy chống nạnh:

- Ẩu tả giẫm lên chân của người ta mà còn nói cái giọng đó nữa hả?

Tên con trai độp lại:

- Tại cô đi chậm quá còn đổ thừa của tôi. Người phía sau đẩy tôi nên mới giẫm lên chân cô đấy. Phải chi cô đi nhanh lên một chút là không có chuyện gì xảy ra rồi.

- Hứ!

Hắn nhếch môi cười giễu cợt:

- Lần sau nhớ cẩn thận hơn nữa nhé!

- Đồ vô duyên!

Phương Vy tức không thể tả. Cô chỉ vừa kịp không lời mắng cho hắn ta một câu thì chiếc đò đã nổ máy rời bến. Một toán người chen vào rồi bỗng nhiên tên đáng ghét đó lẩn đâu mất tiêu, Phương Vy không còn nhìn thấy nữa. Chợt cô nghe tiếng Như Ngọc vang lên bên tai:

- Làm gì đứng thì ra vậy nhỏ?

Vừa nói, Như Ngọc vừa kéo tay Phương Vy đi đến khoảng trống có chặn hai thanh sắt dọc theo chiều dài của con đò.

Cô bực dọc:

- Nãy giờ mi ở đâu?

www.vuilen.com 3

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

Như Ngọc nghiêng đầu chăm chú nhìn vào mặt của Phương Vy:

- Ta đứng ở đằng kia chờ mi chứ đâu. Ai làm cho mi bực mình hả?

Liếc mắt về phía mũi đò, Phương Vy buông lời:

- Đúng là xui xẻo.

Như Ngọc tò mò:

- Gì thế?

Phương Vy xua tay:

- Bỏ đi! Mi hỏi làm ta nhớ lại càng bực mình thôi.

Như Ngọc thở phào nhẹ nhõm:

- Hên quá! Ta cứ tưởng mi đang giận ta.

Phương Vy liếc nhẹ:

- Mi đó, thấy chiếc đò như cá thấy nước.

Như Ngọc vô tư:

- Ừa! Ta cũng ước được làm con cá như mi nói, nhảy xuống sông này tắm sướng dễ sợ.

Phương Vy xỉa tay vào trán cô:

- Sướng cái đầu của mi!

Như Ngọc xoa xoa đầu. Thấy Phương Vy vui vẻ trở lại, cô buông lời:

- Ê! Lúc nãy ta thấy mi nói chuyện với anh nào phải không?

Phương Vy xua tay rối rít:

- Anh nào đâu mà anh nào.

Như Ngọc quả quyết:

- Xạo hoài. Làm như ta không thấy vậy. Thấy anh đẹp trai nên cuỗm một mình hả?

Phương Vy so vai:

- Đẹp trai mà vô duyên, có cho ta cũng không thèm.

www.vuilen.com 4

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

- Người quen à?

Phương Vy chối phăng:

- Không quen.

Rồi Như Ngọc đảo mắt một lượt khắp con đò. Cô nhón gót ngóng cổ tìm, rồi nói với vẻ hơi thất vọng:

- Vừa mới thấy đó, chen đến tìm mi thì anh ta đã mất tiêu rồi. Tiếc thật!

- Thấy trai là hai mắt sáng rực lên rồi.

Như Ngọc chống chế:

- Trai đẹp mà.

Phương Vy nhấn mạnh:

- Chú Út của tao còn đẹp trai hơn hắn ta nhiều.

- Thiệt không?

- Lát về nhà tao rồi mi biết ngay.

Như Ngọc hỏi tới:

- Nhưng chú Út của mi năm nay mấy độ xuân xanh rồi?

Phương Vy hỏi kháy:

- Mi đoán thử xem.

Như Ngọc chớp mắt, xuýt xoa,đôi môi cong lên nghĩ ngợi rồi đáp nhanh:

- Mi kêu bằng chú chắc cũng khoảng hàng ba trở lên chứ không ít.

Phương Vy cười, Như Ngọc khẳng định:

- Chắc giá ba mươi lăm.

Phương Vy kêu lên:

- Mới có ba mươi hà, cô nương ơi. Còn trẻ chán phải không.

Như Ngọc gật nhẹ:

- Cũng tạm được.

Phương Vy cãi:

www.vuilen.com 5

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

- Gì mà tạm, được quá đi chứ.

Như Ngọc hỏi dồn:

- Có người yêu chưa?

Phương Vy buông gọn:

- Hổng biết nữa.

Như Ngọc la lên:

- Trời! Vậy mà cũng đòi làm mai. Lỡ chú của mi có người yêu rồi thì sao?

Phương Vy thản nhiên:

- Người yêu chứ có phải vợ đâu mà lo.

Như Ngọc rối rít:

- Có nghĩa là ta vẫn có cơ hội.

- Hên xui à nghen.

- Gặp chú Út của mi rồi là ta sẽ biết hên xui liền.

Phương Vy nhướng mắt. Như Ngọc cười:

- Chú Út xí trai là ta cho cài số dze tám cây số. Còn ngược lại...

Phương Vy cướp lời:

- Vớt liền chứ gì?

Như Ngọc cười toe. Phương Vy bĩu môi:

- Mi là cái đồ háo sắc.

Như Ngọc bông đùa:

- Ai biểu ta trông xinh gái làm chi.

- Miểng văng đầy mặt ta rồi nè.

Cả hai bật cười giòn tan, chiếc đò cũng vừa cập bến. Mọi người ở phía trước và lên bờ. Hai cô nương cũng lẽo đẽo theo sau đi lên cây cầu lót những tấm “đan”.

Bất chợt... “Hai con thằn lằn con đùa nhau, cắn nhau đứt đuôi...”.

www.vuilen.com 6

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

Nhanh tay Phương Vy ấn nút điện thoại:

- Dạ, Vy nghe chú Út ơi!

- Về tới đâu rồi nhỏ?

- Vừa xuống đò. Chú ra rước con nghen.

- Con ghé vào đâu đó đi, chú ra liền.

- Dạ.

Tắt máy Phương Vy nói với Như Ngọc:

- Chú Út gọi.

- Vậy hả! Sao không nói sớm để ta nói chuyện với chú Út tí xíu.

Phương Vy khoát tay:

- Mi khỏi lo, chú Út lấy xe ra đón tụi mình kìa.

Như Ngọc nhảy cẫng lên:

- Vậy là ta sắp được gặp mặt rồi. À quên! Mi trông ta bây giờ thế nào? Đầu tóc có bù xù có xấu xí lắm không?

- Mi làm gì mà bù lu bù loa lên thế?

Như Ngọc triết lý:

- Gặp mặt lần đầu phải gây ấn tượng chứ.

Phương Vy thở nhẹ:

- Đẹp lắm rồi chị Hai làm như là đi coi mắt phu quân không bằng.

- Chứ sao?

- Chú Út đến rồi kìa!

Như Ngọc vươn cổ ngóng theo hướng ngón tay Phương Vy. Đằng xa một chiếc Suzuki đang lao đến rồi thắng lại sát mép chân của Phương Vy. Người đàn ông mỉm cười:

- Bé Vy!

Phương Vy nũng nịu:

- Út này! Người ta lớn rồi chứ bộ.

www.vuilen.com 7

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

Đưa mắt sang Như Ngọc, chú Út Thiên hỏi nhanh:

- Ai thế?

Như Ngọc nhanh giọng:

- Bạn của Phương Vy ạ.

Phương Vy ré lên:

- Ấy chết! Con quên mất. Cả hai đứa có một mình chú Út sao chở hết. Làm sao hả Út?

Út Thiên cười:

- Tống ba luôn.

Phương Vy bác bỏ:

- Giao thông hốt như chơi đó chú.

- Hốt thì hốt, sợ gì.

Phương Vy lắc đầu nguầy nguậy:

- Út cho con xin hai chữ bình yên đi.

- Con muốn sao hả?

Phương Vy gục gặc:

- Út chở Như Ngọc về. Còn con đi xe ôm.

Một chân chống xuống đất, Út Thiên liếc nhẹ về phía Như Ngọc. Cô bẽn lẽn xích lại gần Phương Vy, thì thầm:

- Hay là mi đi với Út Thiên, còn ta đi xe ôm.

Phương Vy trêu:

- Mắc cỡ hả?

- Xí! Còn lâu!

- Mi không phải dân ở đây, lạng quạng bị mấy anh Honda ôm chở đi luôn thì khổ đời ta. Ôm ai cũng vậy, ôm chú của ta đi, miễn phí đó nghe.

Út Thiên hắng giọng:

- Nhanh lên, Út còn khách đang đợi ở nhà!

www.vuilen.com 8

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

Phương Vy buông gọn:

- OK! Như vậy đi!

Cô đẩy nhẹ Như Ngọc đến chỗ xe của Út Thiên:

- Lên xe đi, cơ hội ngàn năm có một đừng bỏ lỡ nha cưng.

Như Ngọc miễn cưỡng ngồi lên chiếc Suzuki của Út Thiên, quay lại lầm bầm mấy câu gì đó trong cổ họng mà Phương Vy nghe không rõ. Có lẽ nó đang mắng cô đây.

Út Thiên đề máy, quay lại nói:

- Út về trước nha!

Phương Vy gật nhẹ. Chiếc Suzuki lao đi, để lại làn bụi đá đỏ bay mờ mờ phía sau. Phương Vy lững thững bước một mình, cô muốn đi bộ thêm một đoạn nữa mới đón xe. Từ ngày lên Sài Gòn ít khi cô có dịp vừa đi bộ vừa ngắm cảnh ruộng đồng êm ả như thế này. Nhưng hầu hết người dân ở đây không làm ruộng mà đào ruộng làm ao nuôi các loại thủy sản nhiều hơn. Nhà của Phương Vy cũng thế.

- Sao đi bộ có một mình vậy nhóc?

Đang trôi theo những dòng suy nghĩ, tiếng xe thắng rít sát chân cô, cùng với giọng nói của ai đó vang lên kéo Phương Vy về với hiện tại. Ngỡ đâu gặp được người quen, Phương Vy quay phắt lại:

- Vô duyên!

Tên con trai đeo mắt kính đen dáng vẻ phong trần với chiếc áo Jean bạc phếch. Lại chính là nụ cười trừ nửa miệng thật khó ưa mà Phương Vy đã gặp ở trên đò. Cô làm ngơ không thèm trả lời rồi vô tư bước tiếp.

Tên con trai đề máy bám theo, buông lời châm chọc:

- Ủa! Mới thấy có xe ra đón mà bị bỏ rơi rồi à?

Phương Vy liếc:

- Mắc mớ gì đến anh mà nói.

Chiếc môtô vẫn kiên trì lẽo đẽo bên cạnh Phương Vy, tên con trai lên tiếng:

- Thấy cô bé đi bộ một mình trưa nắng tội nghiệp. Lên xe đi, về đâu, anh cho quá giang.

Phương Vy nhún vai:

www.vuilen.com 9

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

- Hổng dám làm phiền. Tôi tự đi xe ôm được.

Tên con trai nháy mắt, buông lời cợt nhả:

- Đi xe ôm tốn tiền. Lên xe, anh cho ôm miễn phí nè em ơi.

Phương Vy vênh mặt:

- Cảm ơn thà tôi tốn tiền còn hơn đi chung với một người vừa vô duyên vừa mất lịch sự như anh.

Tên con trai tỉnh bơ:

- Xem ra, cô cũng thừa tiền lắm đây.

Phương Vy hậm hực:

- Thừa hay thiếu mặc kệ tôi, không liên quan đến anh. Làm ơn biến đi chỗ khác giùm.

- Tôi có ý tốt mà cô không chịu nhận, cứ cho tôi là người xấu thì đành chịu vậy.

- Cảm ơn lòng t... ố... t của anh.

Phương Vy bĩu môi cố ý kéo dài giọng giễu cợt. Tự nhiên thấy thái độ trẻ con của cô làm tên con trai bật cười, anh cười to một tràng khoái trá. Phương Vy quê độ, cô xụ mặt cự lại:

- Có gì đâu mà cười, vô duyên!

Tên con trai cao giọng:

- Chỉ mới gặp tôi có hai lần mà cô đã mắng tôi vô duyên bao nhiêu lần rồi? Cô có biết tôi là người thế nào không?

Phương Vy vênh váo:

- Anh nhìn vào gương mà xem lại, chữ vô duyên hiện lên to đùng ở trên trán, ai cũng thấy chỉ có một mình anh là không thấy.

Tên con trai lừ mắt:

- Con gái gì mà dữ như bà chằn, mở miệng ra là chửi người ta, thảo nào bị bỏ đi bộ là phải.

Phương Vy tức anh ách, cô nện gót giày xuống đường.

- Kệ tôi!

www.vuilen.com 10

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

Tức tối, Phương Vy vùng vằng bỏ đi thật nhanh, cô vẫy tay một bác xe ôm ở gần đấy rồi leo lên xe. Tên con trai lắc đầu nhìn theo. Hai lần đụng mặt là đủ hai lần cô bé ấy nổi cơn tam bành với anh. Sao thế nhỉ? Xuân Tiến, bộ mặt của mi đáng ghét lắm ư?

Về đến đầu ngõ, Phương Vy đã nghe tiếng người cười nói lao xao rộn

ràng. Khách mời đến đông đủ cả. Nhưng mẹ của cô đâu nhỉ? Chạy ùa thật nhanh vào, Phương Vy phóng thẳng lên lầu. Vừa chạy, cô vừa kêu lên:

- Mẹ ơi! Vy về rồi nè, mẹ ơi.

Cánh cửa phòng bật mở, bà Thu Hương đang ngồi trước bàn trang điểm mỉm cười âu yếm. Phương Vy nhào đến ôm chầm lấy bà:

- Mẹ!

Bà Thu Hương mừng rỡ:

- Phương Vy của mẹ về rồi đấy à?

Cô vùi đầu vào ngực bà nũng nịu:

- Con nhớ mẹ quá.

- Mẹ cũng nhớ bé cưng của mẹ nữa.

Hai vòng tay siết nhau thật chặt. Thật lâu, Phương Vy mới chịu rời xa. Cô nhảy phóc lên giường, chống cằm ngắm nghía bà Thu Hương. Phương Vy tấm tắc khen:

- Thường ngày mẹ đã đẹp rồi. Hôm nay mẹ lại càng đẹp hơn.

Bà Thu Hương nhìn Phương Vy qua gương, nhẹ giọng:

- Chỉ khéo có cái mồm mép là giỏi thôi.

Phương Vy bướng bỉnh:

- Con còn giỏi nhiều thứ nữa lắm, học giỏi nè, ăn giỏi, chơi giỏi, hát hay...

Bà Thu Hương ngắt:

- Nhưng có một cái dở ẹc.

www.vuilen.com 11

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

Phương Vy nhổm dậy:

- Mẹ đừng nói là con không biết làm nội trợ nha!

Bà Thu Hương mỉm cười:

- Còn nữa...

- Gì hả mẹ?

Bà Thu Hương phán gọn:

- Chưa có bạn trai.

Phương Vy ngã lăn ra giường. Cô kêu lên:

- Ôi, trời ơi! Tưởng chuyện gì quan trọng lắm. Không có càng tốt chứ sao, để mẹ khỏi lo cho con.

Bà Thu Hương xoay người lại:

- Không có, mẹ mới lo đấy. Con gái lớn lên, ai cũng có bạn trai rồi mới lập gia đình. Còn con suốt ngày mẹ chẳng nghe con nhắc đến chuyện gì hết.

Phương Vy cười khúc khích:

- Mẹ sợ con gái mẹ bị “ống chề” ư?

Bà Thu Hương tuyên bố:

- Sẵn ngày giỗ của bà nội, mẹ mời quan khách. Chú Út Thiên của con cũng có mời mấy người bạn.

Phương Vy chớp mắt:

- Mẹ và chú Út tính làm gì vậy?

Bà Thu Hương phân trần:

- Con không chịu tìm bạn trai thì mẹ và chú Út sẽ chọn giùm con vậy.

Phương Vy sửng sốt:

- Hèn gì, Út Thiên cứ một hai bảo con là phải về. Thì ra, mẹ và Út đã sắp đặt kế hoạch hết cả. Còn con chỉ là con rối trong tay của hai người mà thôi.

Đứng dậy, bà Thu Hương đến ngồi xuống cạnh Phương Vy dỗ dành:

- Thì mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.

Phương Vy hờn dỗi:

www.vuilen.com 12

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

- Con không chịu đâu.

- Sao vậy con?

- Con không thích như thế. Chuyện tình cảm, mẹ hãy để cho con có quyền tự do lựa chọn theo ý của mình.

Vuốt tóc cô, bà nhẹ nhàng:

- Mẹ đâu có ép con, chỉ là mẹ tạo điều kiện cho con gặp mặt một vài người. Biết đâu con sẽ ưng ý một trong số những cậu ấy.

Phương Vy bưng má xấu hổ:

- Mẹ đừng nói chuyện này cho ai biết hết nha. Con sẽ độn thổ luôn. Ai đời mẹ đi kén chồng cho con gái bao giờ.

Bà Thu Hương phì cười:

- Chỉ có mẹ và Út Thiên của con biết thôi.

- Đừng để nhỏ Như Ngọc bạn của con, nó mà biết sẽ cười cho con thúi mũi luôn đó mẹ à.

Bà Thu Hương đứng dậy ra lệnh:

- Con thay đồ đi rồi xuống nhà phụ mẹ tiếp khách.

Phương Vy nhăn nhó:

- Phải thay đồ nữa hả mẹ? Con thấy mặc vầy là đẹp lắm rồi.

Bà Thu Hương lôi cô đến trước tấm gương lớn trên tủ áo:

- Quần lửng áo pull nhí nhố như vậy mà đẹp đó à? Con đừng làm mẹ mất mặt với bạn bè, nghe chưa?

Phương Vy xụ mặt:

- Chứ con biết mặc gì đây? Hay là mặc đầm?

Bà Thu Hương ngắt lời:

- Đám giỗ ở quê mà mặc đầm có nước vừa nhìn thấy con người ta sẽ chạy dài.

- Nhưng mà...

- Cả một tủ quần áo, mặc sao cho đàng hoàng đó.

www.vuilen.com 13

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

Dứt lời, bà Thu Hương cũng vội vàng đi xuống lầu vì có khách đang đợi ở dưới nhà.

Phương Vy khổ sở đứng trước cái tủ quần áo mà thở dài. Mẹ ơi là mẹ! Làm con gái đúng là thiệt là phiền toái. Ước gì được một lần làm con trai chắc Phương Vy sẽ thích lắm. Nhìn qua ngó lại tủ quần áo một hồi lâu. Phương Vy chợt nảy ra một ý định khá là thú vị. Cô nhoẻn cười đắc ý với suy nghĩ của mình.

Một hồi hí hoáy loay hoay trong phòng thay đồ, Phương Vy đóng cửa bước ra. Vừa quay lưng bước được vài bước, cô đã bị túm lấy cổ áo, Út Thiên la lên:

- Tên kia vào phòng của người ta làm gì, tính ăn trộm đồ hả?

Bị kéo cổ áo bất ngờ, nghẹt thở. Hốt hoảng, Phương Vy nói nhanh:

- Phương Vy nè Út ơi.

Út Thiên sửng sốt:

- Cái gì?

Quay lại thật nhanh, kéo cái nón kết lột sang một bên Phương Vy cười lém lỉnh:

- Hì hì... Vậy là con thành công rồi.

Út Thiên ngơ ngác:

- Thành công cái gì?

Phương Vy đắc ý:

- Ngay cả Út cũng không nhận ra con nữa. Xem ra, tài hóa trang các buổi văn nghệ ở trường của con đã có đất vụng võ rồi.

Út Thiên thắc mắc:

- Tự nhiên con gái mà ăn mặc gì kỳ cục vậy cô nương? Y hệt như một đứa con trai hà, làm suýt nữa Út tưởng là…

Phương Vy cướp lời:

- Tưởng tên trộm nào hả Út?

Út Thiên vòng tay trước ngực, tựa lưng vào vách tường quan sát Phương Vy:

- Con tính giở trò gì đây, Vy?

www.vuilen.com 14

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

Phương Vy dẩu môi:

- Út biết rồi còn hỏi.

- Biết gì?

Phương Vy quả quyết:

- Mẹ nói cho con nghe hết rồi, Út đừng làm bộ giả nai với con nữa. Hai người liên kết với nhau kén chồng cho con chứ gì.

Út Thiên bật cười. Phương Vy nóng mũi nói tiếp:

- Bởi vậy, con quyết định sẽ làm cho kế hoạch của hai người thất bại.

- Bằng cách giả trai?

Phương Vy gật đầu cái rụp. Út Thiên khoát tay:

- Có bạn trai đối với con đáng sợ đến thế sao?

Phương Vy nhún vai:

- Không phải đáng sợ.

Út Thiên chau mày:

- Vậy thì sao? Chẳng lẽ con đã có người yêu rồi.

Phương Vy giãy nảy:

- Không bao giờ. Vấn đề ở chỗ không phải con đã có người yêu hay chưa, mà là con chưa muốn có người yêu vào lúc này.

Út Thiên buông lời:

- Con sẽ trở thành loài lạc lõng nếu không có người yêu đấy, Vy ạ.

Phương Vy lắc đầu:

- Yêu đó rồi chia tay đó, có gì hay ho đâu. Con không thích giống mấy nhỏ bạn lúc vui lúc buồn thất thường vì mấy chuyện yêu đương nhăng nhít không biết đâu mà lần.

Út Thiên trêu:

- Tội nghiệp cháu của tôi quá, mới bây lớn mà vô cảm với tình yêu rồi!

Phương Vy độp lại:

www.vuilen.com 15

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

- Lo mà tội nghiệp Út đi! Út cũng chưa có mối tình nào vắt vai đó.

Út Thiên dí tay vào trán Phương Vy:

- Dám chọc quê Út nè.

Phương Vy phân trần:

- Con lo cho Út chứ bộ. Út phải cảm ơn con mới đúng, dù sao cũng có người quan tâm đến Út.

- Dữ hén! Thân mình còn cô đơn, bày đặt lo cho người khác.

Phương Vy cười khúc khích. Út Thiên chợt kêu lên:

- Mau vào thay bộ đồ khác đi.

Phương Vy gân cổ:

- Không là không!

Út Thiên nạt khẽ:

- Mẹ con sẽ cho con no đòn đấy nhóc.

Phương Vy quẹt mũi, cô vênh váo:

- Nghe lời của Út chẳng khác nào con tự nộp mạng mình. Phải để cho người khác nhìn thấy con giống con trai thì họ mới bỏ của chạy lấy người chứ Út.

“Búp bê con trai...” nhún nhảy làm kiểu, Phương Vy càng thấy thích thú. Cô sực nhớ:

- À! Út chở nhỏ bạn con đâu mất rồi?

Út thiên đáp nhanh:

- Ở dưới nhà chứ đâu.

Phương Vy hích chỏ vào hông Út Thiên:

- Út thấy nó thế nào?

- Chi dzậy?

- Thì Út cứ trả lời con đi.

Út Thiên phán gọn:

- Dễ thương.

www.vuilen.com 16

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

Phương Vy búng tay cái chóc:

- OK!

Út Thiên chớp mắt mìn Phương Vy:

- Nó dễ thương mà thương nó cũng không khó lắm đâu. Chỉ cần con chỉ cho Út ra tay vài chiêu là cua được nhỏ Ngọc liền hà.

- Điên hả? Cua còng gì ở đây? Ăn nói lung tung.

Phương Vy giễu cợt:

- Út lo cho con thì con phải lo lại cho Út chứ.

- Nhiều chuyện quá đi, lo xuống nhà tiếp khách phụ mẹ kìa!

Út Thiên đẩy Phương Vy đến chỗ cầu thang, cô nháy mắt ra hiệu:

- Ráng tranh thủ nha Út, thời gian là liều thuốc cho trái tim đấy.

Dứt lời, Phương Vy nhảy chân sáo tung tăng xuống lầu. Khách mời ngồi ở các bàn cũng hơi thưa dần vì người ta đã ra về bớt. Yên tâm được một chút, cô rón rén đến chỗ bà Thu Hương:

- Mẹ!

Bà Thu Hương giật mình:

- Phải con không vậy Vy?

Phương Vy quay một vòng:

- Mẹ thấy sao?

- Dị hợm.

Phương Vy tiu nghỉu. Bà Thu Hương vội kéo con vào một góc tường, ánh mắt dè dặt, bà nạt khẽ:

- Con muốn làm mẹ xấu mặt hả?

- Có gì đâu mà xấu, model đó mẹ.

Bà Thu Hương phật ý:

- Biết vậy mẹ không thèm nói cho con nghe. Con làm vậy là để đối phó với mẹ chứ gì.

Phương Vy cười cười:

www.vuilen.com 17

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

- Chỉ có mẹ là hiểu con nhất thôi.

Bà Thu Hương lắc đầu:

- Con với cái.

Phương Vy rối rít:

- Con hứa sẽ nghe theo lời mẹ nhưng không phải là lúc này. Mẹ hãy để cho con được tự do.

Bà Thu Hương khoát tay:

- Mẹ nói không lại con. Thôi, lo tiếp khách mấy bàn trước đi.

- Dạ!

Phương Vy mừng quýnh lăng xăng mang nước uống ra phục vụ cho quý khách. Đột nhiên, chiếc môtô đừng lại trước cổng. Một giây suy nghĩ Phương Vy bặm môi chạy ra.

Cô nói như hét:

- Anh vào đây làm gì?

Tháo cặp mắt kính đen sì, tên con trai đăm đăm nhìn Phương Vy từ đầu đến chân. Anh nhếch môi cười khi nhận ra cô:

- Lột xác nhanh dữ vậy à?

Phương Vy gắt:

- Tôi đang hỏi anh đó. Có phải anh bám theo tôi từ sáng đến giờ không?

Tên con trai vặn lại:

- Tôi đâu phải là con đỉa đâu mà bám theo cô.

- Vậy sao anh đến đây?

Tên con trai hỏi lại:

- Thế sao cô cũng có mặt ở đây?

Phương Vy lừ mắt:

- Tôi không cần thiết phải trả lời cho anh biết.

Tên con trai thản nhiên:

- Vậy cô cũng đừng hỏi tôi làm gì. Tôi đến đâu là quyền của tôi.

www.vuilen.com 18

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

Phương Vy đanh giọng:

- Nơi này không hoan nghênh anh.

- Tại sao?

- Ai biết được anh là người tốt hay xấu. Lỡ anh là dân xã hội đen đến quậy phá bữa tiệc của nhà...

- Nhà ai?

- Nhà người ta.

- Có phải nhà cô đâu mà lo dữ vậy?

Phương Vy bực mình:

- Tôi không hơi đâu ở đây đôi co với anh, xin mời anh đi cho.

Tên con trai bước xuống đá chống xe, điềm nhiên:

- Tôi được mời đến đây dự tiệc đàng hoàng, cô muốn đuổi tôi là vì cớ gì?

Phương Vy trố mắt:

- Mời ư? Ai mời anh?

Tên con trai vặn lại:

- Tôi không cần trả lời câu hỏi này của cô.

- Anh... anh đừng có nói láo.

- Tin hay không tùy cô. Trước hết, phải để tôi vào trong xem cái đã.

Vừa nói, tên con trai tỉnh bơ đẩy chiếc môtô vào sân, mặc cho Phương Vy léo nhéo ngăn lại ở sau lưng. Vừa lúc đó chú Út Thiên nhìn thấy tên con trai đang đi cùng với Phương Vy. Út Thiên vội chạy ra đón.

- Xuân Tiến!

Xuân Tiến mỉm cười dựng xe vào sân. Út Thiên khoác vai anh kéo vào bàn, bỏ lại Phương Vy ngơ ngác như con nai vàng lạc giữa rừng hoang. Chuyện này là thế nào?

Hai người ngồi xuống ghế, Út Thiên hỏi nhanh:

- Sao xuống trễ vậy?

- Lạc đường.

www.vuilen.com 19

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

- Không chịu điện thoại cho tao, để tao ra đón.

- Lâu lâu đi phiêu lưu cho biết đường.

- Vậy mà mày mò ra cũng hay.

- Dễ ợt! Tao chỉ cần hỏi người ở dọc đường trại cá bè nổi tiếng ở đây, ai mà không biết.

Út Thiên vỗ vai bạn:

- Mày cũng lanh trí thật.

Xuân Tiến đưa mắt quan sát khắp lượt. Út Thiên đề nghị:

- Còn thiếu một mình mày là đủ mặt bá quan văn võ của tụi mình rồi đó. Vô kèo nhanh lên.

- Kèo gì?

- Thì nhậu chứ gì?

Xuân Tiến nằn nì:

- Miễn bàn cho tao đi. Bụng của tao hôm nay không tốt. Vả lại, tao còn phải quay trở về Sài Gòn.

Út Thiên phật ý:

- Chẳng lẽ mời mày xuống đây để ngồi ngó. Không lôi thôi nữa, nhập tiệc đi, xả láng sáng về sớm.

Xuân Tiến cố nài:

- Nhất định lần sau tao sẽ tạ tội. Còn lần này thì mày tha cho tao đi.

Út Thiên xuống giọng:

- Thôi được, không ép mày nữa. Mày không uống nhưng cũng phải ăn.

Xuân Tiến cười:

- Rất sẵn sàng, tao nhịn đói từ sáng giờ nè.

Út Thiên cười tươi vẫy tay Phương Vy, la lên:

- Dọn lên mấy món cho Út nha.

Chẳng biết có nghe thấy hay không, Phương Vy cứ đi thẳng một mạch ra phía sau. Xuân Tiến phì cười, anh quay sang nói với Út Thiên:

www.vuilen.com 20

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

- Mày không qua uống với tụi kia à?

Út Thiên lắc đầu ngán ngẩm:

- Tiếp khách sáng giờ tao cũng oải lắm rồi. Giờ ngồi đây ăn chung với mày lấy sức.

Lát sau, Phương Vy trở lại với một dĩa cóc và một tô cháo gà nghi ngút khói trên tay. Liếc nhẹ Xuân Tiến, cô đặt nhanh xuống bàn. Út Thiên ra lệnh:

- Lấy thêm hai cái chén và vài món nữa.

Phương Vy phụng phịu:

- Út tự lấy đi. Con còn bận tiếp khách.

Út Thiên bông đùa:

- Bạn của Út cũng là khách mà.

Phương Vy ngạc nhiên:

- Cái gì anh ta là bạn của Út hả?

Út Thiên gật nhanh. Phương Vy tròn xoe đôi mắt ngố ngố. Út Thiên nói:

- À, Út quên! Để Út giới thiệu, đây là Xuân Tiến, bạn của Út ở Sài Gòn. Còn đây là Phương Vy, cháu của tao.

Xuân Tiến nhếch môi cười:

- Chào cháu!

Phương Vy cự lại:

- Hứ. Ai là cháu của anh.

Út Thiên nạt khẽ:

- Vy! Không được hỗn với bạn của Út nha.

Phương Vy dẩu môi:

- Anh ta là bạn của Út chứ không phải là chú của con.

Út Thiên khó chịu:

- Bạn của Út cũng có nghĩa là người lớn hơn con rồi đấy.

Xuân Tiến chêm vào:

www.vuilen.com 21

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

- Phải kêu bằng chú Tiến nghe chưa bé Vy?

Phương Vy chu môi:

- Hổng dám đâu!

Phương Vy quay lưng bỏ đi. Út Thiên nhanh giọng:

- Tính nó như con nít vậy đó, mày đừng giận.

Xuân Tiến hỏi:

- Cô bé đó là cháu của mày à?

Út Thiên đáp:

- Nó là con của chị dâu tao kêu tao bằng chú Út. Hôm nay là đám giỗ của bà nội con Vy, nên nó mới có mặt ở nhà.

- Sao lạ vậy?

- Có gì lạ đâu, thì bình thường nó đi học trên Sài Gòn, lâu lâu mới về.

Xuân Tiến gật gù:

- Vậy à!

Út Thiên sực nhớ:

- Lúc nãy ở ngoài cổng, tao thấy mày và nó nói chuyện với nhau. Hai người biết nhau hả?

Xuân Tiến nói:

- Khi xuống đò tao có đụng độ với cô bé.

Út Thiên chợt hiểu:

- Hèn chi nãy giờ tao thấy con Vy hình sự với mày dễ sợ. Mày chọc giận nó ư?

Xuân Tiến nói như không:

- Thấy cô nhóc lóc nhóc, tính ghẹo cho vui, ai ngờ hóa ra cô nhỏ là cháu của mày.

Út Thiên cười khoái chí:

- Rồi có bị nó mắng cho một trận té tát hông?

www.vuilen.com 22

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

Xuân Tiến ngạc nhiên:

- Sao mày biết?

Út Thiên giải thích:

- Cháu của tao mà không lẽ tao không hiểu tính của nó. Lần này thì ê mặt mày rồi, con ạ. Nó sẽ “quánh giá” mày cho coi.

Xuân Tiến cự nự:

- Cháu của mày mồm mép không vừa chút nào, mở miệng ra là chửi tao vô duyên hà.

Út Thiên tặc lưỡi:

- Bởi vậy đến giờ nó vẫn chưa có ma nào thèm ngó tới. Thấy nó, ai cũng sợ bị chửi nên không dám nhào vô.

- Hai cái chén của Út đó nghen!

Út Thiên giật bắn mình, anh ré lên:

- Làm hết hồn à.

Phương Vy độp nhanh:

- Con làm gì đâu mà Út hết hồn? Út đang nói xấu con, đúng không?

Út Thiên khen ngợi:

- Cháu của Út đẹp gái thí mồ, sao Út nói xấu được.

Phương Vy trề môi:

- Con biết vế đằng sau của câu nói ấy là gì nữa đấy?

- Là gì?

Phương Vy ra vẻ điệu bộ:

- Vy ơi! Lấy chú Út cái này đi, đem cho Út cái kia đi.

Út Thiên cười phá lên:

- Thông minh.

- Xí! Xong rồi con không đi nữa đâu nha. Út tự dọn đi, bạn của Út mà.

- Người ta là khách chứ bộ, con phải tiếp đãi đàng hoàng.

www.vuilen.com 23

Tác Giả: Hồng Anh HẸN NHAU NGÀY CƯỚI

Phương Vy đứng vùng vằng. Xuân Tiến tỉnh tuồng:

- Ê! Mày có thuốc hút không?

Út Thiên lắc đầu nguầy nguậy:

- Mời khách hết rồi. Để tao kêu nhỏ Vy đi mua.

Xuân Tiến ngăn Út Thiên, anh thản nhiên:

- Vy đi mua giùm chú Tiến một gói thuốc lá ba số năm nghen?

Phương Vy kênh kênh:

- Ở đây tôi chỉ biết chú Út Thiên thôi. Ngoài ra, không có chú Tiến nào hết, đừng có giở trò ăn theo đó.

Út Thiên rít giọng:

- Con đừng làm Út mất mặt chứ Vy.

- Con...

- Mau đi mua giùm chú Tiến gói thuốc lá nghe không?

Xuân Tiến thản nhiên chìa tờ giấy bạc năm mươi ngàn đồng ra trước mặt Phương Vy. Cô ấm ức muốn mắng cho Xuân Tiến một trận vì cái tội được nước lấn tới, nhưng sợ chú Út Thiên lại rầy nên cố cắn môi nén giận, dù trong lòng cô tức không thể tả. Phương Vy lườm lườm nhìn anh, Xuân Tiến vô tư:

- Tiền còn dư cho con ăn bánh, khỏi thối nghen Vy.

Phương Vy tức tối:

- Hổng thèm!

Giựt phắt tờ giấy bạc trên tay Xuân Tiến, Phương Vy hầm hầm đi ra cổng, miệng lầm bầm thầm nguyền rủa cái tên vừa vô duyên lại đáng ghét ấy. Tại sao Út Thiên lại có thể quen và làm bạn với một người đáng ghét hết chỗ chê như anh ta kia chứ. Hứ!

www.vuilen.com 24