28
Tác Gi: Tho Lam ANH VN CHEM PHN 5 Huy Khánh va bước chn ra khi ca phòng làm vic, đin thoi ca anh bng đổ chuông và điu nhc quen thuc vang lên. Không còn háo hc như nhng ln trước đây, Huy Khánh thơ ly ra cm trên tay, chcho nhc chuông reo vang li tt lng, anh bđin thoi vào trong ngươi ri đi nhanh xung cu thang. Ra đến ca công ty, li mt hi nhc na vang lên. Ln này Huy Khánh ly ra và không chút ngn ngi nh đưa tay n vào nút tchi ri bvào người và đi xe đến chhn vi Tun Sơn. Huy Khánh đến nơi đã thy Tun Sơn ngi chsn. Anh tươi cười chào bn và kéo ghế ngi đối din cùng bn. Ung cn ly bia, Huy Khánh thong th: - Sơn này! Tao có mt vic này nhmày, mày giúp tao được ch. Tun Sơn đặt ly bia xung bàn, cao ging: - Vic gì mày cnói đi, sao hôm nay bày đặt rào đón vy? - Tao yêu Thy Giang, mày có thgiúp tao không? Tun Sơn gn như nhy nhm lên khi nghe Huy Khánh nói hết câu. Anh chm ti trước nhìn vào mt bn, gn ging: - Mày không đùa vi tao đó chKhánh? Huy Khánh gt đầu, nghiêm mt: - Tao nói nghiêm túc đó! Bthng Khánh này hay đùa ct vi tình yêu lm hay sao mà mày hi vy. Tun Sơn ngngười ra sau như không tin, anh hi li: - Thế còn LQuyên thì sao? Đang yêu nhau nng thm cmy năm tri, gitdưng mày nói yêu Thy Giang bo tao tin mày mi là lđó. Rót thêm bia vào ly cho mình, Huy Khánh ngước nhìn Tun Sơn, chm rãi: - Đúng vy! Nhưng tao không thchu ni tính tính ca LQuyên na. Mày thy đó, LQuyên bđi Đà Lt không hnói vi tao mt tiếng. Tao gi biết www.vuilen.com 79

PHẦN 5 H - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/anhvanchoem/anhvanchoem05.pdfHuy Khánh mỉm cười thật buồn, nụ cười như ẩn chứa nỗi chua chát và

  • Upload
    others

  • View
    2

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

PHẦN 5

Huy Khánh vừa bước chần ra khỏi cửa phòng làm việc, điện thoại của anh

bỗng đổ chuông và điệu nhạc quen thuộc vang lên. Không còn háo hức như những lần trước đây, Huy Khánh thờ ơ lấy ra cầm trên tay, chờ cho nhạc chuông reo vang lồi tắt lặng, anh bỏ điện thoại vào trong ngươi rồi đi nhanh xuống cầu thang.

Ra đến cửa công ty, lại một hồi nhạc nữa vang lên. Lần này Huy Khánh lấy ra và không chút ngần ngại ạnh đưa tay ấn vào nút từ chối rồi bỏ vào người và đi xe đến chỗ hẹn với Tuấn Sơn.

Huy Khánh đến nơi đã thấy Tuấn Sơn ngồi chờ sẵn. Anh tươi cười chào bạn và kéo ghế ngồi đối diện cùng bạn.

Uống cạn ly bia, Huy Khánh thong thả:

- Sơn này! Tao có một việc này nhờ mày, mày giúp tao được chứ.

Tuấn Sơn đặt ly bia xuống bàn, cao giọng:

- Việc gì mày cứ nói đi, sao hôm nay bày đặt rào đón vậy?

- Tao yêu Thụy Giang, mày có thể giúp tao không?

Tuấn Sơn gần như nhảy nhổm lên khi nghe Huy Khánh nói hết câu. Anh chồm tới trước nhìn vào mắt bạn, gằn giọng:

- Mày không đùa với tao đó chứ Khánh?

Huy Khánh gật đầu, nghiêm mặt:

- Tao nói nghiêm túc đó! Bộ thằng Khánh này hay đùa cợt với tình yêu lắm hay sao mà mày hỏi vậy.

Tuấn Sơn ngả người ra sau như không tin, anh hỏi lại:

- Thế còn Lệ Quyên thì sao? Đang yêu nhau nồng thắm cả mấy năm trời, giờ tự dưng mày nói yêu Thụy Giang bảo tao tin mày mới là lạ đó.

Rót thêm bia vào ly cho mình, Huy Khánh ngước nhìn Tuấn Sơn, chặm rãi:

- Đúng vậy! Nhưng tao không thể chịu nổi tính tính của Lệ Quyên nữa. Mày thấy đó, Lệ Quyên bỏ đi Đà Lạt không hề nói với tao một tiếng. Tao gọi biết

www.vuilen.com 79

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

bao cuộc điện thoại và hàng chục cái tin nhắn cũng không thấy Lệ Quyên hồi ầm cho tao dù chỉ một lần…

Tuấn Sơn nhẹ nhàng cắt lời bạn:

- Đó là vì Lệ Quyên đang giận mày, mày cũng biết con gái là chúa giận dai mà.

- Nhưng tao đâu có lỗi gì trong chuyện này. Chi là sự hiểu lầm mà Lệ Quyên có thèm nghe tao giải thích đâu. Tao thấy mệt mỏi lắm rồi khi phải chạy theo cô ta mãi.

Nghe Huy Khánh gọi Lệ Quyên bằng hai tiếng ''cô ta'' xa lạ, Tuấn Sơn tròn mắt nhìn bạn:

- Mày nhất định như vậy sao Khánh?

Huy Khánh ngả người ra sau, anh châm một điếu thuốc, ôn tồn:

- Mấy ngày qua tao suy nghĩ rất nhiều về tình yêu của tao và Lệ Quyên, tao thấy Lệ Quyên không hẳn yêu tao mà chỉ yêu bản thân của mình thôi, mày ạ.

Tuấn Sơn khẽ gật đầu khi nghe Huy Khánh nhận xét về Lệ Quyên như vậy. Vì đã từ lâu Tuấn Sơn đã nhìn thấy điều này Lệ Quyên nhưng vì là chuyện tình cảm riêng tư của bạn nên anh không tiện xen vào.

Huy Khánh khui lon bia khác rót vào ly cho mình và đưa lên miệng. Tuấn Sơn nhìn bạn nói khẽ:

- Điện thoại của mày reo kìa, sao không nghe.

Uống cạn ly bia, Huy Khánh chậm rãi:

- Lệ Quyên gọi cho tao đấy, nãy giờ là ba cuộc cả thảy.

- Sao mày không nghe? - Tuấn Sơn nhướng mày nhìn bạn

Huy Khánh mỉm cười thật buồn, nụ cười như ẩn chứa nỗi chua chát và cay đắng:

- Tao muốn để cho Lệ Quyên biết được cái cảm giác khó chịu và sốt ruột mà tao đã phải chịu đựng cả nửa tháng qua.

- Mày nhất định chia tay với Lệ Quyên sao? - Tuấn Sơn dò hỏi một cách dè dặt.

Huy Khánh gật đầu, đáp gọn:

www.vuilen.com 80

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

- Đúng vậy!

- Nghe Huy Khánh trả lời một cách dứt khoát, Tuấn Sơn hơi ngạc nhiên trước quyết định đột ngột của bạn. Anh ôn tồn:

- Thế mày sẽ nói với Lệ Quyên ra sao khi Quyên về tới thành phố và tìm gặp mày.

Huy Khánh ngước mặt lên nhìn trời, giọng nhẹ tênh:

- Tao cũng chưa biết nên nói thế nào nữa, nhưng chta tay là tao nhất định rồi, tao không thể chạy theo Lệ Quyên mãi được.

- Nếu mày đã dứt khoát như vậy, tao cũng không có ý kiến gì. Nhưng mày muốn tao giúp mày chuyện gì?

- Mày thân với Thụy Giang, tao muốn mày tìm cách cho Thụy Giang hiểu về tao hơn.

- Sao mày không tự làm điều này mà phải nhờ tao? - Tuấn Sơn thắc mắc.

Huy Khánh đưa mắt nhìn Tuấn Sơn, ôn tồn:

- Mày cũng biết đó, tao và Thụy Giang chỉ biết nhau vài lần nên Thụy Giang chưa biết nhiều về tao, nên còn ngần ngại. Vì vậy tao muốn qua mày để Thụy Giang hiểu về tao hơn.

Tuấn Sơn ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu:

- Được tao nhận lời.

Huy Khánh đưa tay ra trước nhìn bạn, đáp khẽ:

- Cám ơn mày.

Tuấn Sơn bắt tay bạn, gắt nhẹ:

- Mày khách sáo quá vậy, tao với mày đâu phải xa lạ gì mà phải nói những câu như vậy:

Bị Tuấn Sơn trách móc, Huy Khánh đưa tay lên gãi đầu và cười cười.

Tuấn Sơn rót đầy ly bia cho cả hai rồi cao giọng hóm hỉnh:

- Nào cạn ly, hy vọng tao sẽ là một “ ông mai” mát tay để được ăn đầu heo nữa chứ!

Huy Khánh cười lớn và cụng mạnh ly vào ly bia của Tuấn Sơn, cả hai cùng uống cạn rồi nhau cười thật tươi.

www.vuilen.com 81

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

Chiều hôm sau, Huy Khánh đang ngồi trong phòng bỗng nghe có tiếng ồn ào ở bên ngoài. Anh vừa ngước lên cũng vừa lúc Lệ Quyên xô mạnh cửa bước vào với nét mặt hầm hầm và cau có.

Bước đến bên bàn làm việc của Huy Khánh, Lệ Quyên cau mày gắt gỏng:

- Sao hôm qua em gọi điện thoại cho anh mà anh không bắt máy.

Huy Khánh không trả lời mà ngước nhìn Lệ Quyên, khẽ khàng:

- Em vào phòng anh không gõ cửa lại to tiếng với anh là thế nào?

Lệ Quyên vẫn không trả lời câu hỏi của Huy Khánh, cô đứng chống tay lên bàn, cao giọng:

- Anh trả lời em đi, tại sao anh không bắt máy?

Huy Khánh vẫn điềm đạm:

- Em gọi cho anh mấy lần nhỉ?

Thấy Huy Khánh vẫn thản nhiên như không có gì, Lệ Quyên gần như lồng lộn lên vì tức giận, cô trợn mắt nhìn anh:

- Anh sao vậy? Em gọi cho anh cả gần mười cuộc điện thoại, vậy mà anh không bắt máy là sao chứ!

- Thế à! Huy Khánh vờ ngạc nhiên – Chắc lúc đó anh để quên điện thoại trong phòng mang theo nên không biết em gọi.

Lệ Quyên cau có, gắt lên:

- Cho dù không đem theo nhưng khi anh dùng điện thoại thì phải thấy là em gọi chứ.

Huy Khánh vẫn thong thả:

- Mà em gọi cho anh có việc gì không?

Lệ Quyên cong môi nhìn Huy Khánh, xẵng giọng:

- KHông có, em gọi cho anhlàm gì. Anh không bắt máy làm em lo lắng cho anh lắm, biết có chuyện gì xảy ra với anh nữa, anh biết không?

www.vuilen.com 82

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

- Thế à! Em mà cũng biết lo lắng cho anh sao?

Nghe Hyy Khánh nói với giọng đều đều, Lệ Quyên ngạc nhiên nhìn Huy Khánh đăm đăm:

- Anh Khánh! Anh sao vậy?

Huy Khánh gấp sổ sách trên bàn lại, anh nhìn vào mắt Lệ Quyên, trầm giọng:

- Cảm giác của em khi đó thế nào, nói anh nghe đi!

Lệ Quyên lờ mờ nhận ra sự thay đổi nơi Huy Khánh, cô liền hạ giọng, mơn trớn:

- Em lo và nóng ruột quá nên đáp xe về thành phố ngay sáng nay. Vừa về tới là em đến thăm anh ngay, nghe mẹ anh nói anh vẫn đi làm nên em cũng an tâm và đến đây tìm anh:

Huy Khánh gơ vòng tay Lệ Quyên đang quàng trên cổ anh ra và đứng dậy, chậm rãi:

- Vậy em đã hiểu nỗi lo lắng và khó chịu của anh thế nào rồi chử, gần nửa tháng em có thèm nghe điện thoại của anh đâu, thậm chí cả hàng chục cái tin nhắn của anh gởi cho em, em cô thèm hồi âm đâu.

Lệ Quyên ngẩn người nhìn Huy Khánh. Cô chưa kịp nói gì, Huy Khánh đã tiếp tục:

- Anh và em ra ngoài nói chuyện một lát anh có nhiều chuyện muốn nói với em.

Giọng Huy Khánh vẫn trầm trầm nhưng có một sức mạnh gì đó làm cho Lệ Quyên không dám cãi lại mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu đi theo Huy Khánh ra ngoài.

Đến nhà hàng nơi mà hai người vẫn thường hay tới, Huy Khánh ân cần kéo ghế cho Lệ Quyên ngồi như mọi khi, nhưng hôm nay anh không ngồi bên cạnh cô mà lại ngồi đối diện với Lệ Quyên.

Lệ Quyên không khỏi thắc mắc trước những thay đổi của Huy Khánh, không thể chờ đợi được nên lên tiếng ngay khi Huy Khánh vừa ngồi xuống ghế:

- Anh Khánh! Có chuyện gì anh nói nhanh đi!

Huy Khánh nhìn Lệ Quyên anh đi thẳng vào vấn đề:

www.vuilen.com 83

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

- Anh nghĩ chúng ta nên chia tay nhau.

Lệ Quyên sững người nhìn Huy Khánh, hai mắt cô mở to tướng như không còn có thể nào mở được nữa, miệng há hốc, mặt tái xanh một lúc mới lên tiếng giọng run run:

- Anh Khánh! Anh... anh...vừa nói gì?

Huy Khánh điềm nhiên lặp lại:

- Anh nói chúng ta nên chia.tay thì tốt hơn.

- Chia tay? - Lệ Quyên lặp lại với giọng thảng thốt - Anh không nói đùa với em đấy chứ?

Huy Khánh lắc đầu, trầm giọng:

- Không.! Anh thấy đó là cách giải quyết hay nhất giữa anh và em. Thú thật, anh quá mệt mỏi với em rồi, Lệ Quyên à.

Lệ Quyên lắc đầu, kêu lên:

- Không, em không tin! Anh đang đùa với em phải không anh Khánh?

Huy Khánh khẽ nhíu mày:

- Sao em lại nghĩ vậy? Anh không bao giờ đùa cợt trong tình cảm, em là người hiểu rõ điều này hơn ai hết mà.

- Thế tại sao anh lại nói như vậy? – Lệ Quyên nhìn Huy Khánh - Anh Khánh! Em và anh yêu nhau cả mấy năm trời, sao anh lại nói chia tay một cách dễ dàng như vậy sao?

Huy Khánh châm điếu thuốc, trầm ngầm như đang suy nghĩ thì Lệ Quyên chợt nhoẻn miệng cười:

- Hay anh giận em đi Đà Lạt mà không nói với anh nên nói vậy phải không? Vì khi đó em giận anh nên mới bỏ đi như vậy, đừng giận em nha anh cho em xin lỗi mà.

Đây là lần đầu tiên Lệ Quyên nói tiếng xin lỗi với Huy Khánh, nhưng anh vẫn thấy có chút gì giả tạo trong đó nên vần dửng dưng lắc đầu:

Anh không giận vì chuyện đó... Mà thật tình nhờ có chuyến đi này của em, anh mới hiểu được sự ngộ nhận mà anh đã dành cho em bấy lâu nay.

Lệ Quyên như không tin vào tai mình cô nhìn Huy Khánh, thảng thốt:

www.vuilen.com 84

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

- Ngộ nhận... anh cho là vậy à?

Huy Khánh gật đầu, gương mặt anh đăm chiêu rồi thốt nhẹ:

- Lệ Quyên! Anh rất tiếc khi phải nói lời chia tay như thế này, nhưng đầy là sự thực, anh thấy giữa anh và em có nhiều điều không thể hiểu nhau được...

Lệ Quyên cất ngang lời Huy Khánh bằng một giọng thật lạ:

- Anh Khánh! Tại sao anh thay đổi nhanh như vậy chứ:.. có phải vì cô thư ký của anh mà anh đòi chia tay với em không?

Giọng Lệ Quyên như khàn đi và đặc quánh lại, ánh mắt cô như long lên khi nhắc tới Thu Hồng.

Huỵ Khánh lắc đầu, ôn tồn:

- Em đừng nghĩ bậy! Hồng không có lỗi gì trong chuyện này và hơn nữa giữa anh và cô ta chỉ là quan hệ trong công việc chứ không có gì cả.

- Vậy tại sao anh đòi chia tay với em khi không có một nguyên nhân hay lý do nào cả?

- Có bao giờ em hỏi mình xem em đã làm gì cho anh chưa, hay là em chỉ đòi hỏi anh nhũng gì em thích hả Lệ Quyên. Mấy năm qua, anh có cảm giác là em yêu chính bản thân em hơn là em ''yêu anh”. Tình yêu phải là sự hòa hợp và thông cảm với nhau, nhưng ở em thì hình như không có điều này, anh nói vậy có đúng không vậy?

Huy Khánh thở dài mệt mỏi và hình như phải khó khăn lắm khi anh nói ra những suy nghĩ mà anh không muốn thổ lộ.

Lệ Quyên ngồi chết lặng nhìn Huy Khánh. Cô đưa tay nắm tay Huy Khánh như muốn níu kéo, giọng run run:

- Anh Khánh...

Huy Khánh khẽ rút tay về nét mặt anh đầymệt mỏi và chán chướng. Đẩy ghế ra sau, Huy Khánh đứng dậy,anh nói mà không nhìn Lệ Quyên, buông thoãng:

- Xin lỗi em, anh phải đi đây.

Lệ Quyên định gọi theo nhưng có tiếng nhạc chuông điện.thoại. Biết là của Phú Thành gọi tới nên Lệ Quyên không gọi Huy Khánh nữa, cô nhìn theo anh và lấy điện thoại ra nghe.

Ra đến ngoài cửa, Huy Khánh vô tình nhìn lại và anh thấy Lệ Quyên đang nói chuyện điện thoại với ai đó mà gương mặt cô rạng rỡ và cười nói luôn

www.vuilen.com 85

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

miệng, không chút nét đau khổ hay buồn phiền gì cả. Huy Khánh khẽ thở ra nhẹ nhõm khi thấy mình đã có một quyết định đúng đắn.

Huy Khánh đưa Thụy Giang đến một tiệm cà phê sang trọng nằm ở ngay

trung tâm thành phố. Đứng trước cửa tiệm, Thụy Giang ngần ngại rồi khẽ lắc đầu, nói nhỏ.

- Mình đi quán khác đi anh Khánh, em không vào đây đâu!

Huy Khánh quay sang, ôn tồn:

- Sao vậy em?

Thụy Giang nhìn vào trong tiệm mệt lúc rồi khẽ trả lời:

- Em không quen tới những nơi sang trọng thế này, vào đó em sẽ làm anh xấu hổ mất thôi.

Biết Thụy Giang muốn nói điều gì nhưng Huy Khánh vẫn vờ ngạc nhiên:

- Tại sao anh phải xấu hổ khi có một cô bạn gái xinh đẹp và dễ thương như em chứ.

- Nhưng em quê mùa và dốt nát, anh không thấy bộ quần áo em đang mặc trên người hay sao, nó không thích hợp để đến những nơi như vậy.

Nghẹ Thụy Giang nói vậy, Huy Khánh mỉm cười, ôn tồn:

- Sao em lại tự ty đến vậy Thụy Giang?

- Chiếc áo không làm nên thầy tu em à. Với anh, chuyện này không quan trọng, anh không ngại vậy sao em lại ngại chứ.

Thụy Giang vẫn lắc đầu, nhỏ nhẹ:

- Mình tìm nào khác đi anh Khánh.

Huy Khánh nắm lấy tay Thụy Giang, âu yếm:

- Em có thể chiều ý anh một lần được không Thụy Giang? Chỉ một lần này rồi từ giờ về sau anh sẽ luôn chiều theo em, được không em?

www.vuilen.com 86

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

Ánh mắt Huy Khánh nhìn Thụy Giang thật nồng ấm làm cho Thụy Giang phân vân, nhưng cuối cùng cô cũng theo Huy Khánh bước vào trong.

Huy Khánh đưa Thụy Giang đến một bàn khá cách biệt với xung quanh và hoàn toàn yên tĩnh.

Dìu Thụy Giang vào ghế, Huy Khánh ân cần:

- Em ngồi đi!

Thụy Giang ngồi xuống ghế. Lần đầu tiên cô vào những nơi sang trọng nên không khỏi bỡ ngỡ và tò mò.

Trên bàn là một Bình hoa bằng pha lê trong vắt, cắm cho đó là những đóa hồng nhung đỏ thắm đầy kiêu sa, một cây nến được đựng trong một cái ly bằng thủy tinh màu xanh thẫm, ngọn nến lung linh và tỏa ra một mùi hương thơm dịu.

Huy Khánh nắm tay Thụy Giang, trìu mến:

- Em dùng gì, cam tươi hay ca cao sữa đá?

Thụy Giang khẽ lắc đầu:

- Em chưa uống những thứ đó bao giờ. Anh gọi cho em một ly kem được không anh?

Huy Khánh gật đầu, anh đưa cho Thụy Giang cuốn menu, tươi cười:

- Em chọn đi!

Thụy Giang nhìn vào, cô khẽ giật mình khi trông thấy giá cả những thức uống trong đây. Huy Khánh trông thấy nhưng làm ra vẻ không biết gì, anh ôn tồn nói như gợi ý:

- Tiệm nàycó loại kem Ý rất ngon, em dùng thử nha!

Thụy Giang cũng không biết phần chọn món nào cho mình nên cô gấp cuốn menu lại, ngước nhìn Huy Khánh:

- Dạ, anh gọi cho em loạlkem nào cũng được ạ, nhưng đừng mắc quá anh Khánh nha!

Huy Khánh suýt bật cười khi nghe Thụy Giang nói vậy, nhưng anh thấy nét mặt Thụy Giang rất thật nên gật đầu:

- Em đừng để ý những chuyện đó làm gì, miễn thấy ngon là được mà, giá cả không quan trọng.

www.vuilen.com 87

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

Thụy Giang chậm rãi:

- Vì anh làm ra tiền nhiều nên nói đơn giản chứu với em thì khác…

Huy Khánh nhẹ nhàng cắt ngang lời Thụy Giang giọng ôn tồn và trầm ấm:

- Thụy Giáng! Anh có nghe Sơn nói về hoàn cảnh gia đình em, chính vì vậy anh rất quý và tôn trọng em. Nhưng đi chơi với nhau, không muốn để những thứ đó xen vào, sẽ làm mất đi sự lãng mạn và thơ mộng của chúng mình. Em thấy anh nói đúng không

Thụy Giang đỏ mặt khi nghe Huy Khánh bảo vậy. Cô bối rối không biết nói gì, cứ cúi đầu chớp mắt liên tục, hai bàn tay cứ xoắn vào nhau theo thói quen.

Huy Khánh mỉm cười trước những điệu bộ rất dễ thương của Thụy Giang, Anh âu yếm

- Thụy Giang! Anh cớ một món quà tặng em, anh mong rằng em sẽ không từ chối để anh được vui.

Thụy Giang ngước lên, khẽ lắc đầu:

- Anh Khánh đừng làm vậy, em không thích đâu.

- Nhưng với món quà này, anh tin rằng nó sẽ làm em vui.

Thụy Giang đáp bằng giọng rành rọt:

- Dù là gì em cũng không nhận, em nói trước để anh biết, vì em không muốn bị mang tiếng là lợi dụng.

Huy Khánh ngạc nhiên:

- Thụy Giang! ẹm nói gì lạ vậy?

Thụy Giang như đã bình tĩnh lại, cô nhìn vào mắt Huy Khánh, chậm rãi:

- Em chỉ nói lên sự thật! Em nhận lời với anh vì em coi anh như một người bạn theo như anh nói. Còn nếu như anh muốn tặng quà em xin phép anh, em về đây.

Khánh đưa tay nắm tayThụy Giang trìu mến:

- Nhưng em đã biết anh tặng gì cho em đâu, sao em không chờ anh đưa ra để em xem thử, đến khi đó em từ chối vẫn còn kịp mà.

Ánh mắt Huy Khánh nhìn Thụy Giang thật lạ, nó vừa chân thành lại vừa có chút dí dỏm khiến cho Thụy Giang đắn đo một lúc rồi gật đầu:

www.vuilen.com 88

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

- Thôi được! Nếu anh đã nói vậy thì em sẽ ngồi lại với anh.

Huy Khánh mỉm cưởi, anh đưa tay vẫy người phục vụ lại gần nói nhỏ gì đó rồi quay sang Thụy Giang, tươi cười:

- Em chuẩn bị đón nhận nha!

Nụ cười của Huy Khánh làm cho Thụy Giang thấy hồi hộp lạ lùng, cô nhìn anh đăm đăm như chờ đợi:

Bỗng đèn trong quán tắt phụp, xung quanh như chìm trong bóng tối, Thụy Giang chưa kịp phản ứng gì đã thấy cónhiều ánh nến chập chờn xung quanh.

Còn đang ngơ ngác nhìn quanh, Thụy Giang lại nghe những tiếng hát vang lên quanh mình, một bài hát rất quen thuộc lạ nhất thời cô chưa kịp nhớ ra.

Một người phục vụ đặt lên bàn một ổ bánh kem với những ngọn nến được thắp sẵn, những ánh lửa như nhảy múa chập chờn và reo vui với bài hát:

- Happy brithday to you... happy brithday to you...

Thụy Giang đã nhận ra bài hát vẫn dùng để chúc mừng sinh nhật: Cô ngờ ngàng nhìn vào ổ bánh và không giấu nổi nỗi xúc động khi đọc được dòng chúc “ CHÚC MỪNG SINH NHẬT LẦN THỨ 24 CỦA THỤY GIANG” được viết rất đẹp trên ổ bánh

Tiếng Huy Khánh vang lên trầm ấm:

- Thế nào, hy vọng là em không từ chối chứ?

Thụy Giang ngước nhìn Huy Khánh. Thậtlâu, cô mới gật đầu, giọng run run:

- Cám ơn anh Khánh. Anh làm cho em bất ngờ quá. Hai mươi mấy năm, đây là tiên em được nhớ tới ngày sinh nhật của mình.

Huy Khánh vẫn tươi cười. Anh nhìn cô, trêu chọc:

- Sinh nhật phải vui lên chứ, sao lại như vậy, xấu lắm cô bé ơi.

Nghe Huy Khánh cố tình kéo dài hai tiếng cô bé Thụy Giang chợt nhớ đến ngày cô gặp anh, cũng hai tiếng 'cô bé' khi đó sao mà giờ Thụy Giang thấy thân thương lạ lùng.

Hai má đỏ ửng Thụy Giang lườm Huy Khánh:

- Anh lại gọi em là cô bé nữa rồi!

Huy Khánh hơi chồm tới trước, anh khẽ nắm lấy tay Thụy Giang, ngọt ngào:

www.vuilen.com 89

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

- Vì anh muốn em mãi mãi là cô bé trong anh, em đồng ý chứ?

Thụy Giang như thấy có một cảm giác ấm áp từ tay Huy Khánh truyền sang mình. Cô thẹn thùng và bẽn lẽn nhìn anh rồi khẽ gật đầu như đồng ý.

Huy Khánh đưa tay ra sau rồi đưa lên trước mặt Thụy Giang một cành hồng đỏ thắm, giọng anh thật ấm áp và ngọt ngào:

- Thụy Giang! Đóa hoa hồng này thay cho những lời yêu thương anh gởi tặng cho em. Anh mong rằng em hãy đón nhận nó như đón nhận tình yêu mà anh dành cho em.

Trong đời Thụy Giang, chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ cô được ngày hôm nay, trong một khung cảnh toàn là hoa và nến, lời tỏ tình của Huy Khánh đến với cô thật bất ngờ khiến cho Thụy Giang vô cùng hạnh phúc và sung sướng. Cô đưa tay đón nhận cành hồng từ tay Huy Khánh và e ấp gật đầu.

Những người phục vụ lần lượt rút lui như muốn trả lại không gian thơ mộng cho riêng hai người những ngọn nến đang cháy, Thụy Giang bỗng trầm ngâm làm cho Huy Khánh thắc mắc:

- Chuyện gì vậy em?

- Em đang nhớ tới mấy đứa bạn. Đã bao năm rồi tụi em chưa bao giờ làm sinh nhật cả, anh cũng biết đó, nó quá xa vời đối với tụi em:

Huy Khánh đứng đậy, anh vòng qua ghế quàng tay ôm lấy cô vào lòng, sinh nhật em nếu có ba điều ước, em sẽ ước gì nào, nói anh nghe đi.

Thụy Giang trầm ngâm rồị khẽ đáp:

- Cho đừ biết đó không phải là, sự thật em vẫn ước, mà em chỉ nói cho anh biết hai điều thôi, còn điều thứ ba là của riêng em, không nói cho anh nghe, được.

Huy Khánh vờ nhăn nhó:

- Sao vậy, em cũng không tin anh sao?

Thụy Giang lắc đầu:

- Em tin anhchứ! Chính vì vậy em mới dành điều ước thứ ba. Mà thôi, anh có nghe không để em nóí... nhưng em nói trước chỉ có hai thôi đó.

Nhìn Thụy Giang với ánh mắt tràn ngập yêu thương, Huy Khánh gật đầu:

- Em nói đi anh nghe!

www.vuilen.com 90

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

Thụy Giang ngả đầu vào lòng Huy Khánh, nói thắt nhẹ:

- Điều ước thứ nhất, em ước cho ba em được mạnh khỏe và sống lâu với em.

Giọng Thụy Giang nghe như rưng rưng làm Huy Khánh cũng thấy chút gì cay cay nơi mắt, nhưng anh vẫn tươi cười, dịu dàng:

- Còn điều ước thứ hai?

- Em ước gì mấy đửa bạn của em có mặt ở đây vào lúc này.

- Để làm gì hả em?

Giọng Thụy Giang bỗng trở nên bùi ngùi:

- Tụi nó cũng chưa một lần làm sinh nhật. Nhất là nhỏ Ngọc, mỗi khi nhìn thấy ổ bánh sinh nhật trưng trong tủ kiếng của cửa hàng bánh ngọt là nhỏ lại dừng lại nhìn ngắm rồi chép miệng: ''Không biết đến khi nào mình mới được ăn bánh sinh nhật tụi mày". Vì thế, em muốn tụi nó có mặt ở đây để cùng em chia cái bánh này.

Huy Khánh ômThụy Giang vào lòng, anh cũng xúc động không kém khi nghe những lời nói chân thành của Thụy Giang:

- Thế còn điều ước thứ ba, em nói cho anh nghe đi!

Thụy Giang lắc đầu, vẻ thẹn thùng.

- Em không nói đâu, em đã nói trước rồi mà.

Mặc cho Huy Khánh năn nỉ thế nào, Thụy Giang vẫn lắc đầu không nói bởi vì cô sợ Huy Khánh sẽ cười mình nếu như anh nghe cô nói về điều ước thứ ba.

Năn nỉ mãi không được, Huy Khánh vờ làm mặt giận. Nhưng Thụy Giang vẫn nhất định không chịu nói mà lại cong môi nhìn anh, hờn dỗi:

- Vậy mà anh nói là sẽ chiều em đó sao?

Huy Khánh cười xòa, ôm lấy đôi vai nhỏ nhắn của Thụy Giang, âu yếm:

- Anh đùa mà, chưa gì đã giận anh rồi sao cô bé.

Thụy Giang đưa tay cấu mạnh vào bắp tay Huy Khánh khiến anh la lên oai oái. Đưa tay nhìn đồng hồ, Huy Khánh chợt nheo mắt tinh nghịch:

- Anh còn một bất ngờ đành cho em, em chịu khó chờ thêm năm phút nữa rồi em sẽ thấy.

www.vuilen.com 91

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

Thụy Giang nhìn đồng hồ, đã mười chín giờ năm mươi lăm phút, tự dưng cô hồi hộp không biết bất ngờ mà Huy Khánh nói dành cho cô là điều gì nữa đây. Cô định hỏi nhưng thấy Huy Khánh cứ nhìn mình tủm tỉm cười mãi, Thụy Giang biết rằng có hỏi gì cũng vô ích.

Vì vậy Thụy Giang dõi mắt nhìn vào chiếc đồng hồ treo trên tường chiếc kim dài cứ chậm chậm trôi đi một cách thong dong từ tốn làm cho Thụy Giang càng thêm sốt ruột:

Khi chiếc kim dài vừa chỉ đúng con số 12 Thụy Giang liền lên tiếng:

- Anh lại gạt em nữa rồi, có bất ngờ gì đâu

- Em nhắm mắt lại đi rồi sẽ thấy:

Thụy Giang nửa tin nửa ngờ, cô nhìn Huy Khánh dò xét rồi cao giọng:

- Em khôngmuốn bị anh xí gạt nữa đâu. Em sẽ mở mắt để xem anh đem laị bất ngờ gì cho em.

Huy Khánh mỉm cười nhưng giọng thì nghiêm lại

- Anh nói thật mà, em nhắm mắt lại thì sẽ rất bất ngờ hơn. Tin Anh đi!

Môt chút lưỡng lự nhưng Thuy Giang cùng nhắm mắt lại, cô vừa nhắm cô vừa nói:

- Anh không được gạt em đó nha!

Cô nghe tiếng Huy Khánh trả lời thật gọn một tiếng và có tiếng mở cửa phòng, và cả căn phòng như òa vỡ lên bởi những tiếng lao xao, ồn ào và ríu rít mà Thụy Giang nghe rất quen.

Mở vội mắt ra, Thụy Giang lại vô cùng ngỡ ngàng khi thấy- đầy đủ mọi người đang đứng vây quanh mình.

Tuấn Sơn trao cho cô một gói quà, tươi cười:

- Chúc mừng sinh nhật Thụy Giang.

Tuyết Sương và Mai Hương cũng trao cho Thụy Giang một gói quà. Còn Khánh Ngọc liến thoắng:

Ba đứa tại tao hùn lại đó nha nhỏ. Chúc mừng sinh nhật nhỏ

Thụy Giang xúc động nhìn các bạn rồi nhìn sang Huy Khánh, anh nhìn cô tươi cười:

www.vuilen.com 92

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

- Bất ngờ không em.

Thụy Giang không nói được tiếng nào, cô cười thật tươi mà nước mắt ứa ra trên mặt. Khánh Ngọc la lên:

- Không được khóc! Sinh nhật phải vui vẻ lên chứ, cười tươi hơn nữa nhỏ!

Thụy Giang vòng tay ôm các bạn về phía mình. Cô nhìn Huy Khánh và Tuấn Sơn, giọng rưng rưng:

- Em cám ơn hai anh nhiều lắm, các anh đã cho em một ngày sinh nhật thật hạnh phúc.

Huy Khánh đưa cho Thụy Giang xấp khăn giấy, ôn tồn:

- Em lau nước mắt đi, rồi mời các bạn ngồi xuống, không lẽ bắt khách đứng vậy hay sao.

Thụy Giang còn đang xúc động chưa kịp nói gì, Khánh Ngọc đa nhìn xuống ổ bánh kem vỗ tay reo lên vẻ thích thú và thèm thuồng:

- Trời! Ổ bánh đẹp quá! NHất mày rồi nha nhỏ, không biết đên khi nào tụi tao mới có diễm phúc này nữa.

- Tuyết Sương chen vào:

- Vô duyên như mày thì còn còn lâu mới có, đừng có nằm đó mà mơ!

Khánh Ngọc vẫn cười hi hì:

- Tao không sợ, vì ít ra cũng có hai đứa “vô duyên'' làm bạn cùng rồi, lo gì chứ.

Mai Hương la lên:

- Ê, đừng lôi taovào chứ! Sinh nhật nhỏ Giang, tụi mày làm ơn đình chiến một ngày có được không vậy?

Khánh Ngọc cong môi, vênh váo:

- Đó là do nó “nổ súng” trước chứ đâu phải tại tao.

Tuấn Sơn đưa hai tay ra trước vẫy vẫy, cười lớn:

- Thôi cho anh xin mấy đứa! Lúc nào cũng như mổ bò không hiểu sao lại chơi với nhau được!

Khánh Ngọc cười lên khanh khách nhìn Tuấn Sơn, lém lỉnh:

www.vuilen.com 93

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

- Cái này ông bà bảo là ''Yêu nhau lắm cắn nhau đau”mà anh: Ngày nào mà không cãi nhau tụi em ăn không thấy ngon miệng đâu.

Thụy Giang nhìn Khánh Ngọc:

- Tao lại nghĩ chắc kiếp trước ba đứa mày lấy chung một chồng nên mới vậy. Thật nhức đầu vì mấy đứa nó luôn đó các anh ạ:

Tuyết Sương lườmThụy Giang, cong môi:

- Đừng ''có mới nới cũ" chứ nhỏ ! Chưa gì đã bán đứng" bạn bè vậy sao?

Bị Tuyết Sương xỏ ngọt, Thụy Giang đỏ mặt nhìn Huy Khánh và Tuấn Sơn với vẽ bẽn lẽn.

Mai Hương chậm rãi:

Nhỏ Giang nói đúng đó! Ba đứa mình là ba bà vợ, còn nhỏ đó la foong chồng trăng gió lăng nhăng, tao nói vậy đúng không tụi mày?

Khánh Ngọc và Tuyết Sương cùng vỗ tay reo len tán thưởng. Còn Huy Khánh và Tuấn Sơn chỉ biết lắc đầu nhìn các cô gái đấu khẩu với nhau.

Chờ cho không khí tạm lắng xuống, Huy Khánh mới ôn tồn:

- Mọi người ngồi xuống đi để Giang còn cắt bánh kem ra chia nữa, định cãi nhau mãi sao.

Đưa con dao cho Thụy Giang, anh trìu mến:

- Em cắt bánh ra đi!

Thụy Giàng lúng túng cầm con dao trên tay, cô chưa biếy phải cắt như thế nào nên nhìn Huy Khánh, ngượng ngùng:

- Anh cắt giùm em đi, em không biết cách cắt bánh đâu.

Huy Khánh mỉm cười đưa tay nắm lấy tay Thụy Giang, đặt lên ổ bánh, nhẹ nhàng:

- Em ấn mạnh mũi dao xuống như thế này rồi cắt thật nhẹ và dứt khoát là được thôi.

Mũi aao vừa chạm vào ổ bánh, Khánh Ngọc chợt la lên:

- Khoan, đừng cắt!

Mọi ánh mắt nhìn vào Khánh Ngọc như ngạc nhiên , Tuyết Sương cau mày gắt lên:

www.vuilen.com 94

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

- Làm gì mà mày la hoảng lên vậy.

Khánh Ngọc vẫn cười khì khì:

- Tại tao thấy ổ bánh đẹp thế này mà cắt thì uổng lắm, hay cứ để vậy mà ngắm có phải hơn không?

Tuyết Sương đưa tay rờ lên trán Khánh Ngọc làu bàu:

Mày có ấm đầu không vậy, tự dưng để ngắm là sao!

Chỉ tay vào những đóa hồng được làm bằng kem, Khánh Ngọc chậm rãi:

- Mày không thấy những đóa hoa này rất đẹp haysao, cắt ra tao thấy tiếc quá, để ngắm thêm chút nữa đi!

Huy Khánh mỉm cười:

- Ngọc đừng lo, sau này tới sinh nhật của mỗi người, anh sẽ tặng một ổ bánh kem như thế này. Còn giờ thì giúp Thụy Giang “ Giải quyết” ổ bánh này đi, sinh nhật là phải ăn bánh kem để chúc mừng chứ.

Nghe vậy Khánh Ngọc và các bạn vỗ tay hoan hô Huy Khánh. Khánh Ngọc tinh nghịch chìa ngón tay út ra trước, cô nhìn Huy Khánh, lém lĩnh:

- Anh Khánh ngoéo tay em mới tin!

Huy Khánh bật cười trước vẻ lí lắc và nghịch ngợm của cô và đưa tay ra móc chặt ngón tay út của Khánh Ngọc siết chặt, nghiêm giọng:

- Anh hứa!

Thụy Giang cắt bánh chia cho mọi người. Tất cả vừa ăn uống vừa trò chuyện thật vui vẻ đến tận khuya mới đứng dậy ra về.

Đưa Thụy Giang và các bạn cô về đến phòng trọ Huy Khánh nắm tay Thụy Giang âu yếm:

- Sinh nhật hạnh phúc, ngủ ngon nha em.

Thụy Giang cũng bịn rịn nhìn Huy Khánh, cô khẽ gật đầu. Huy Khánh thấy các bạn Thụy Giang đã vào nhà liền hỏi nhỏ vào tai Thụy Giang:

- Anh chưa tặng quà choem, giờ anh tặng em nha.

Thụy Giang chưa hiểu ý Huy Khánh nói gì nên nhìn anh với đôi mắt đen láy nhưng như ngơ ngác:

www.vuilen.com 95

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

Kéo Thụy Giang vào lòng, Huy Khánh khẽ nói, giọng anh thật nhẹ:

- Anh muốn tặng em một nụ hôn, em cho phép chứ Thụy Giang?

Trong lòng Huy Khánh, Thụy Giang cũng cảm nhận được nhịp thở của Huy Khánh như gấp gáp hơn. Hơi ấm từ anh như đang truyền sang cho cô Thụy Giang rung động và bồi hồi.

Ánh mắt Huy Khánh nhìn cô như chờ đợi, có chút gì khắc khoải ở trong đó.

Thụy Giang khẽ nhắm mắt lại, đôi môi hé mở như chờ đón. Huy Khánh từ từ cúi xuống, anh trao cho cô một nụ hôn ngọt ngào và ấm áp và Thụy Giang đã đón nhận nụ hôn đầu đời của mình với một cám giác thật hạnh phúc và sung sướng, tình yêu chân thành của Huy Khánh đã giúp cho Thụy Giang vượt qua nỗi tự ty và mặc cảm bấy lâu nay.

Huy Khánh dừng xe trước cửa nhà, tươi cười nhìn Thụy Giang, âu yếm:

- Đến nhà rồi đó em.

Thụy Giang ngỡ ngàng nhìn ngôi biệt thự trước mặt, dù đã nghe Tuấn Sơn nói về sự giàu sang của gia đình Huy Khánh nhưng. Thụy Giang vẫn không thể hình dung nổi như thế nào.

Giờ đứng trước ngôi biệt thự to lớn và tráng lệ này, Thụy Giang cảm thấy hồi hộp và mất hắn bình tĩnh. Cô nhìn Huy Khánh với ánh mắt lo lắng.

Huy Khánh không nhấn chuông mà tự tay anh mở cửa và nhìn Thụy Giang, nhẹ nhàng:

- Em vào đi!

Thụy Giang rụt rè và khép nép đi bên Huy Khánh. Cô đưa mắt nhìn quanh và cứ ngỡ như mình đang đi trong một công viên nào đó.

Một khu vườn thật rộng với những loại hoa lạ được trồng rất đẹp. Đi bên cạnh cô, Huy Khánh ân cần chỉ cho cô thấy những thứ trong vườn bằng một thái độ rất tự nhiên và gần gũi.

Một hòn non bộ được đặt ngay giữa một hồ cá thật lớn. Những chú cá vàng, cá chép và rất nhiều loại cá nữa mà Thụy Giang chưa bao giờ được thấy đang tung tăng bơi lội dưới làn nước trong vắt: Một dòng suối nhỏ chày từ đỉnh non bộ xuống hồ cá tạo nên những âm thanh róc rách thật vui tai.

Đi hết con đường trảl sỏi quanh co uốn lượn theo thảm cỏ xanh rì, Huy Khánh nắm tay Thụy Giang, ân cần:

www.vuilen.com 96

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

- Em bình tĩnh đi, làm gì mà run dữ vậy? Ba mẹ anh rất hiền và rất muốn gặp em đó, em đừng căng thẳng như vậy.

Nghe những lời dộng viên chân thành của anh, Thụy Giang vẫn không sao lấy được bình tĩnh, cô khép nép theo Huy Khánh bước vào trong nhà.

Phòng khách rộng như một đại sảnh được lát gạch bóng loáng và những đồ đạc thật sang trọng làm cho Thụy Giang như khựng lại Cô ngỡ ngàng đưa mắt nhìn chung quanh rồi nhìn sang Huy Khánh vớl nét mặt đầy căng thẳng.

Húy Khánh nắm lấy tay Thụy Giang siết nhẹ, ôn tồn và trìu mến:

- Em vào đây với anh! Đừng sợ, rồi em sẽ thấy ba mẹ anh rất hiền và vui tính.

Huy Khánh vừa nói dứt lời đã nghe tiếng bà Bình vang lên:

- Khánh về rồi hả con?

Huy Khánh ''dạ'' một tiếng thật to, anh quay sang Thụy Giang, khẽ nói:

- Mẹ anh ra đó, bình tĩnh đi em.

Thụy Giang ngước lên và vội cúi đầu chào khi thấy một người đàn bà trung niên từ trên cầu thang đi xuống:

- Dạ, cháu chào bác.

Bà Bình tươi cười nhìn Thụy Giang, niềm nở:

- Cháu là Thụy Giang đúng không? Ngồi đi cháu!

Thụy Giang khẽ dạ nhỏ trong miệng nhưng vẫn đứng yên một chỗ.

Bà Bình bước lại gần Thụy Giang, đưa tay ray ra nắm lấy tay cô, dịu dàng:

- Cháu đừng sợ, lại đây ngồi với bác.

Bác nghe Khánh nói về cháu hoài mà hôm nay mới gặp mặt. Ngồi đi cháu.

Ngước nhìn Huy Khánh, bà Bình khẽ nhắc:

- Khánh! Con lấy nước cho Giang uống, sao cứ đứng đó vậy.

Huy Khánh tươi cười gật đầu rồi đi nhanh ra sau nha.

Quay sang Thụy Giang, bà Bình ôn tồn:

www.vuilen.com 97

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

- Cháu là bạn của Khánh cũng giống như con cháu trong nhà, đừng ngại ngùng gì cả nha cháu.

Sự chân tình và gần gũi của bà Bình đã làm cho Thụy Giang lấy lại bình tĩnh. Cô nhìn bà, nhỏ nhẹ:

- Dạ, cháu cám ơn bác.

Bà Bình nhìn Thụy Giang.như quan sát. Nét mặt xinh xắn và dáng vẻ khép nép, thẹn thùng của cô như đã chiếm được thiện cảm nơi bà và bà khẽ nở nụ cười hài lòng:

- Gia đình cháu ở đâu?

Thụy Giang ngước nhìn bà Bình, khẽ đáp:

- Dạ, ở dưới quê ạ. Nhà cháu nghèo lắm, mẹ cháu mất sớm, chỉ còn ba cháu thôị ạ.

- Vậy à! Thế cháu có mấy anh chị em?

Dạ, cháu là con một ạ. Ba cháu năm nay cũng ngoài năm mươi nhưng yếu lắm không làm gì nặng được, thưa bác.

Vừa trả lời, Thụy Giang vừa để ý thái độ của bà Bình, nhưng cô vẫn không thấy bà có biểu hiện gì khác nên càng thêm lo lắng.

Huy Khánh mang nước lên, anh đặt xuống bàn và ngồi xuống bên Thụy Giang, nói với mẹ:

- Thụy Giang giỏi lắm đó mẹ, đi làm trên thành phố để hàng tháng gởi về cho bác trai ở dưới quê đó mẹ.

- Thế à! Cháu thật có hiếu và giỏi lắm.

Bác khen cháu đấy.

Nghe bà Bình bảo vậy, Thụy Giang khẽ cúi đầu, lí nhí:

- Dạ, đó chỉ là bổn phận của con cái mà bác. Bác nói vậy làm cháu thật xấu hổ lắm.

- Sao cháu lại nói vậy? - Bà Bình ngạc nhiên.

- Dạ, vì cháu chỉ là một công nhân bình thường, đồng lương chẳng được là bao nhiêu. Cháu cũng phải dành đụm lắm mới dư được ít tiền đề gởi về cho ba cháu. Cũng may cuộc sống ở quê codn thấp nên ba cháu vẫn có thể sống được

www.vuilen.com 98

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

với số tiển còm cõi mà cháu gởi về hàng tháng, như vậy chẳng phải là cháu không đáng nhận lời khen của bác hay sao.

Thụy Giang nói liền một mạch rồi ngước nhìn bà Bình như chờ đợi.

Bà Bình vẫn tươi cười:

- Cháu đừng nghĩ vậy! Thành phố đầy những cám dỗ và cạm bẫy, cháu là con gái mà giữ được như thế này, lại lo làm kiếm tiền gởi về cho ba cháu là đáng quý trọng rồi.

Ngừng lại giây lát, bà Bình thong thả nói tlếp:

- Tuy là có ít ỏi nhưng đó là do công sức và mồ hôi của cháu phải bỏ ra cả tháng trời, bác nghĩ ba cháu sẽ rất hãnh diện về cháu. Còn hơn là nhiều người khác, họ làm giàu hay kiếm được nhiều tiền bằng những công việc không tốt đẹp cho lắm, cháu hiểu ý bác chứ?

Thụy Giang gật đầu, lễ phép:

- Dạ, cháu cám ơn bác.

- Cháu uống nước đi. Khánh ngồi đây tiếp bạn nha, mẹ đi chợ đây.

Huy Khánh ngạc nhiên:

- Chị Sáu đâu mà mẹ phải đi chợ?

- Chị Sáu xin về quê mấy ngày, nghe nói nhà có việc gì đó, cuối tuần sau mới lên.

Nói xong, bà Bình dợm đứng đậy nhưng Huy Khánh bỗng buột miệng:

- Hay mẹ để con đưa Thụy Giang đi chợ Thụy Giang nấu ăn ngon lắm mẹ ạ. Trưa nay Thụy Giang sẽ trổ tài nấu nướng cho ba mẹ thưởng thức, mẹ thấy được không ạ?

Thụy Giang giật mình khi nghe Huy Khánh đề nghị như vậy. Cô chưa kịp lên tiếng đã thấy bà Bình tươi cười gật đầu:

- Nếu vậy thì còn gì bằng. Vậy con đưa Giang đi chợ đi. Hôm nay bà con cũng ăn cơm nhà nữa.

Thụy Giang vội lên tiếng, giọng lo lắng:

- Dạ thưabác, bác đừng nghe anh Khánh nói. Cháu chỉ biết làm các món ăn đơn giản của nhà nghèo thôi ạ. Chứ không biết nấu nướng các món ăn cầu kỳ.

www.vuilen.com 99

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

Bà Bình ôn tồn đáp lờl:

- Cháu đừng ngại, nhà bác ăn uống cũng đơn giản lắm... Còn nếu như cháu ngại thì cứ ngồi chơi để bác đi chợ cũng được.

Thụy Giang không còn cách nào khác là phải đứng dậy cùng Huy Khánh ra ngoài mua thức ăn để chuẩn bị cho bữa cơm trưa.

Ra đến cửa, cô nhìn Huy Khánh, khẽ trách:

- Sao anh lại nói vậy với mẹ anh? Em vụng về lắm đó, không biết làm thức ăn Tây đâu nha anh.

Huy Khánh tươi cười nổ máy xe, nhìn Thụy Giang:

- Em không nghe mẹ nói sao, không cần cầu kỳ làm gì, chỉ là một bữa cơm gia đình thôi mà.

Nghe Huy Khánh nói tiếng mẹ trống không, Thụy Giang đỏ mặt khi hiểu được ẩn ý của anh. Cô hắng giọng:

- Mẹ của anh chứ đâu phái mẹ của em. Anh nói vậy giờ em biết đl chợ làm món gì cho hai bác đây.

Huy Khánh chậm rãi:

- Ba thích ăn canh chua nấu với cá bông lau hay cá hú. Còn mẹ thì thích cá thu sốt cà chua, những món đó anh nghĩ không quá khó với em, đúng không?

Thụy Giang gật đầu:

- Nếu như vậy thì em nấu được. Còn anh thích món gì để em biết mà đi chợ luôn.

Huy Khánh nheo mắt hóm hỉnh:

- Món gì do em nấu anh đều thích hết.

- Thật không đó? - Thụy Giang hỏi lại.

Huy Khánh gật đầu, giọng chắc nịch:

- Thật chứ sao không!

Thụy Giang nghinh mặt nhìn Huy Khánh:

- Vậy em sẽ cho anh ăn món nước mắm kho quẹt, anh mà không ăn thì đừng trách em.

www.vuilen.com 100

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

Huy Khánh ngơ ngác:

- Là món gì vậy, sao anh chưa nghe tới bao giờ?

Thụy Giang biết Huy Khánh nói thật, vì với cuộc sống của gia đình anh thì làm gì anh sao anh có thể biết được món ăn của những người nghèo như cô. Nhưng Thụy Giang không nói ra mà chỉ nhìn anh mỉm cười.

Huy Khánh muốn đưa Thụy Giang đến siêu thị để đi chợ, nhưng cô một hai không chịu vào đó mà bất anh phải đưa cô ra chợ với lý do là mua cá ở chợ sẽ có cá tươi, còn vào siêu thị chỉ có cá đông lạnh, như vậy nấu ăn sẽ không ngon. Trước lý lẽ của Thụy Giang đưa ra, Huy Khánh tưởng thật chứ anh đâu biết Thụy Giang không muốn vào siêu thị vì cô vẫn nghe nói giá cả ở đó mắc hơn ngoài chợ rất nhiều, mà cô thì không thể phí phạm tiền bạc cho dù đây không phải tiền của cô bỏ ra.

Hơn gần hai tiếng trong chợ, Thụy Giang mới khệ nệ xách ra một giỏ thức ăn nặng trĩu: Huy Khánh vội vàng phụ cô một tay, anh xách ra xe rồi đưa Thụy Giang về nhà. Dọc đường, Thụy Giang dò hỏi Huy Khánh sở thích và cách ăn uống nhà anh, cô tự nhủ phải cố gắng để không làm mết điểm trong lần gặp mặt đầu tiên.

Dù mới chỉ gặp bà Bình trong chốc lát, nhưng sự thân thiện, cởi mở và gần gũi của bà Bình đã làm cho Thụy Giang bớt đi phần nào mặc cảm và tự Thụy Giang, do vậy cô đã có phần thoải mái và tự tin hơn.

Về đến nhà, Thụy Giang cúi chào bà Bình rồi theo chân Huy Khánh ra sau bếp, cô lại một lần ngỡ ngàng trước những gì cô thấy được trong căn bếp của gia đình anh, với những dụng cụ làm bếp mà cô chưa bao giờ được nhìn thấy.

Huy Khánh đứng bên cạnh Thụy Giang, ân cần chỉ từng thứ cho Thụy Giang về các thứ có trong nhà bếp:

Đây là máy rửa chén đĩa, đây là máy rửa rau, đây là lò vi ba, đây là lò nướng, còn đáy là máy nước nóng, nước lạnh.

Thụy Giang nghe mà cứ như lùng bùng cả hai lỗ tai, cô nhìn Huy Khánh, ngượng ngùng:

- Anh nói thêm một lúc nữa là em sẽ không nhớ gì đâu. Thôi, để em làm cơm cho kịp.

- Để anh phụ em một tay nha, em cần dùng gì cứ nói để anh mở máy lên cho nhanh.

Thụy Giang lắc đầu lia lịa:

www.vuilen.com 101

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

- Không cần đâu anh, em không biết dùng các thứ máy móc hiện đại này. Để em tự làm được rồi, anh lên nhà đi.

Huy Khánh vẫn không chịu bỏ đi, anh cứ lăng xăng bên cạnh Thụy Giang, vừa trò chuyện thỉnh thoảng lại pha trò cho cô cười, nhờ vậy mà Thụy Giang không còn sợ sệt và e ngại như lúc đầu.

Trong khi làm cơm, Thụy Giang và Huy Khánh đều không hề hay biết là bà Bình đang kín đáo quan sát Thụy Giang qua một màn hình được đặt trên phòng của vợ chồng bà.

Nhìn Thụy Giang làm thức ăn thật nhanh và sạch sẽ, đâu ra đấy gọn gàng, bà Bình khẽ gật đầu như vừa ý lắm.

Ông Bình từ ngoài cửa bước vào, thấy vậy liền hỏi:

- Em làm gì vậy, sao hôm nay camera lại quay cảnh dưới bếp vậy em.

bà Bình ra dấu cho chồng ngồi xuống cạnh mình, khẽ trả lời:

- Huy Khánh hôm nay dẫn bạn gái về ra mắt, và đang nấu nướng dưới nhà. Anh thấy con bé thế nào?

Ông Bình nhìn chăm chú một lúc rồi quay sang vợ:

- Nhìn cũng xinh xắn đấy. Nhưng thế này là sao, anh cứ nghĩ con mình yêu Lệ Quyên chứ, hai đứa nó yêu nhau cả mấy năm trời kia mà.

Bà Bình gật đầu, thong thả:

- Hôm nọ con có nói chuyện với em, em cũng thắc mắc như anh vậy.

- Thế em có hỏi nó không - Ông Bình cắt ngang vẻ sốt ruột - Rồi con nói sao với em?

Bà Bình vẫn không rời khỏi màn hình, chăm chú nhìn Thụy Giang làm bếp, ôn tồn:

- Con chỉ nói là hai đứa không hợp tính nhau nên chia tay rồi, em cũng không hỏi thêm gì nữa.

Ông Bình không giấu được nỗi ngạc nhiên, nhìn vợ kêu lên:

- Em sao vậy, chuyện quan trọng như vậy con mình chỉ nói mỗi lý do đơn giản như vậy mà em cũng chấp thuận một cách dễ dàng hay sao. Thật không hiểu nổi.

Bà Bình nhìn chồng:

www.vuilen.com 102

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

- Chứ anh bảo em phải làm gì bây giờ? Chẳng phải trước giờ vợ chồng mình vẫn bảo nhau là không can thiệp vào chuyện riêng tư của con hay sao.

Ông Bình gật đầu, đứng dậy lại bên tủ lạnh, lấy chai nước suối, chậm rãi:

- Anh đồng ý với em là vậy, nhưng ít ra phải biết như thế nào chứ. Không hợp tính nhau mà yêu nhau cả mấy năm trời, rồi đùng một cái nói chia tay, là sao?

Uống một ngụm nước suối, ông Bình tiếp tục:

- Rồi còn Lệ Quyên, nó có chịu đựng được cú sốc này hay không.

Bà Bình ngạc nhiên:

- Sao anh quan tâm đến con bé đó vậy?

Nghe vợ gọi Lệ Quyên bằng hai tiếng ''con bé'', ông Bình ngạc nhiên:

- Hình như em không thích Lệ Quyên, đúng không?

Bà Bình gật đầu không chút ngần ngại:

- Đúng vậy! Ngay từ đầu em đã không thích rồi, nhưng thấy con mình yêu quá nên em cũng đành chịu.

- Lý do nào em không thích, nói anh nghe!

Bà Bình chậm rãi:

- Con bé tuy đẹp nhưng tính nết lại không được cho lắm.

- Anh không hiểu em nói gì. Anh thấy Quyên cũng lễ phép lắm mà, gia đình nó cũng thuộc hàng danh giá chứ đâu phải tầm thường.

- Tại anh đi làm cả ngày nên ít tiếp xúc với nó bằng em. Em không thể chấp nhận một đứa con dâu mà cả ngày chỉ có đi chơi và shopping, hay vào các Spa, vũ trường được.

- Nhà nó giàu có, không đi 1àm cũng đâu có sao hả em.

- Em đồng ý, nhưng cũng phải có một cái nghề chứanh. Chưa kể là con bé đó không biết nấu nướng hay làm bất cứ công việc nội trợ gì cả.

- Thì con nhà giàu, có người hầu kẻ hạ, không biết cũng là chuyện thường tình mà rất nhiều người như vậy đâu phải chỉ có mình nó.

Bà Bình gật đầu, chậm rãi:

www.vuilen.com 103

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

- Em biết! Chính vì vậy nên em mới không chấp nhận. Cứ nghĩ khi yêu nhau con mình nó sẽ thay đổi, vì em đã bảo với Huy Khánh điều này, nhưng xem ra không có tác dụng với con bé.

Ông Bình định nói nhưng từ ngoải cửa, Huy Khánh đã lên tiếng:

- Con mời ba mẹ xuống dùng cơm.

Ông Bình nhìn vợ, khẽ khàng:

- Thôi, gác chuyện đó lại! Mình xuống nhà kẻo con đợi.

Xuống đến phòng ăn, ông Bình đưa mắt nhìn Thụy Giang rồi nhìn lên bàn ăn và ông chợt hiểu sao vợ mình lại có thiện cảm với cô gái này rồi.

Huy Khánh vội vàng giới thiệu Thụy Giang cùng với ba, ông Bình khẽ nở nụ cười khi thấy Thụy Giang khoanh tay cúi đầu chào mình.

Ngồi vào bàn ăn, ông Bình ôn tồn:

- Cháu mới tới nhà lần đầu, cứ tự nhiên nha cháu. Nhà bác không thích khách sáo đâu.

Thụy Giang khép nép xin phép ông bà Bình rồi ngồi xuống ghế, cô bới cơm ra chén đặt trước mặt ông bà Bình và lễ phép:

- Cháu mời hai bác dùng cơm ạ.

Ông Bình khẽ gật đầu và nâng bát. Bà Bình cũng tươi cười bảo Thụy Giang:

- Cháu cũng ăn đi, đừng làm khách nghe không?

Huy Khánh ngồi bên nhìn Thụy Giang, ân cần:

- Tự nhiên đi em, ba mẹ anh đã bảo rồi đó.

Thụy Giang nâng bát và gắp thức ăn vào bát mình. Cô ăn uống thật từ tốn và trả lời những câu hỏi có tính thăm dò của ba mẹ.

Huy Khánh, cô không chút giấu giếm gì về hoàn cảnh gia đình và công việc hiện tại của bản thân.

Ông Bình chỉ ngồi nghe, lâu lâu lại chen vào một câu, nhưng thái độ hòa nhã và thân thiện của ông đã làm cho Thụy Giang thấy dễ chịu rất nhiều.

Bà Bình gấp một miếng cá bỏ vào bát, ăn thử rồi gật đầu:

- Ngon lắm! Cháu làm món ăn này rất đúng ý bác, không ngọt quá, cũng không quá chua như chị bếp vẫn làm.

www.vuilen.com 104

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

Ông Bình thì điềm đạm hơn, tuy không nói ra nhưng ông cũng thầm khen món canh chua mà Thụy Giang nấu rất ngon, vừa chua vừa cay và lại vừa béo ngậy mỡ cá rất đúng với ý thích của ông.

Huy Khánh đang ăn chợt nhớ ra, liền ngước nhìn Thùy Giang:

- Còn món mắm kho quẹt đầu, sao em không làm cho anh ăn thử!

Thụy Gỉang đỏ mặt khi thấy vợ chồng ông Bình nhìn nhau tủm tỉm cười, chống chế:

- Chừng này thức ăn, em sợ ăn không hết nên không dám làm.

Huy Khánh vẫn vô tư, gật đầu:

- Món nào em nấu cũng ngon cả, làm sao không hết được. Giờ anh thích ăn món mắm kho quẹt của em thôi.

Thụy Giang khẽ iếc nhìn bà Bình rồi quay sang Huy Khánh, ngượng ngùng:

- Món đó... mà nếu như anh muốn thì hôm nào em sẽ làm cho anh ăn, nhưng em nói trước là không được chê đó nha.

Ông Bình lên tiếng vẻ hóm hỉnh:

- Khánh thích ăn, vậy hôm nào cháu nấu cho nó ăn một lần cho biết.

Huy Khánh nhìn Thụy Giang, nói như giao hẹn:

- Em hứa rồi đấy nha, nhất định tuần sau anh sẽ đưa em về nhà nữa để em làm cho anh thưởng thửc đó.

Thụy Giang khẽ gật đầu khi thấy ông Bình nhìn cô và khẽ nháy mắt ra hiệu.

Thấy mọi người đều buông bát, Thụy Giang vội đứng dậy thu dọn bát đĩa để mang đi rửa. Huy Khánh sốt sắng:

- Để anh giúp em một tay.

Thụy Giang vội lắc đầu:

- Không cần đâu! Anh lên nhà với hai bác đi, em làm một mình được mà.

Huy Khánh nhìn Thụy Giang, dò hỏi:

- Em đã nhớ cách sử dụng máy rửa bát đĩa chưa mà đòi làm một mình.

Thụy Giang lắc đầu:

www.vuilen.com 105

Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM

- Em không biết dùng máy móc, ở nhà em chỉ rửa bằng tay thôi, một chút là xong mà.

Huy Khánh lắc đầu:

- Như vậy lâu lắm! Để anh chỉ cho em, nhanh lắm!

www.vuilen.com 106