23
Tác Gi: HThu CÔ NÀNG NGHCH NGM PHN 9 Tvn thy mình chn din viên chưa đúng vi nhân vt! Vo tròn kch bn trong tay, Trm Ca quay nhìn Phan Thanh, than th. - Vn chưa bng lòng sao ? - Đang xoay người ngm nghía trước gương, Phan Thanh nghe nói git mình quay li – Đừng nói vi tlà cu mun đổi người nghe. Ln này là ln thnăm ri đó! - Là ln thmy cũng được, min sao bphim thành công thôi. Cu đừng quên là đây là bphim có tng vn đầu tư cao nht thtrường phim nh. Là bphi đầu tay ca đạo din Trm Ca đó. - Biết ri, thưa tng đạo din tài ba. - Vén li mtóc vut keo bóng mượt, Phan Thanh cho hai tay vào qun nhún nhy bước đi ra dáng mt công tnhà giàu có. - Duyt thì duyt! Chiếc băng được đưa vào máy, trên màn hình lp tc hin ra cnh thi tuyn din viên. Các sinh viên trường đin nh, cô nào cô ny đẹp như tiên đang cgng thhin tiu phm ca mình. - So vi mi ngưới, Thanh Nguyên đúng là ni bt hơn. Xem xong, Trm Ca gt đầu lm bm. Bm tt màn hình, Phan Thanh hào hng: - Còn phi nói! Tdù sao cũng có chút ít kiến thc vthm mmà. - H! Không hưởng ng câu đùa rt có duyên ca bn, Trm Ca cúi đầu vào xp kch bn dày cm trên tay. Có phi anh khó tính lm không ? Sao din viên nào vào vai y, anh cũng thy không hp ý mình. - Ê này! Nhìn xem áo tcó bnhăn không h? - Rút khăn tay lau li đôi giày bóng như gương, Phan Thanh đứng lên, điu đàng xoay mt vòng ngm nghía trước gương. - Đẹp trai đấy ch? - Đỏm dáng quá! Tựạ my gã “pê-đê”! Trm Ca nhăn mt. Phan Thanh vut ve mái tóc: www.vuilen.com 159

PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

  • Upload
    others

  • View
    0

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

Tác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM

PHẦN 9

Tớ vẫn thấy mình chọn diễn viên chưa đúng với nhân vật!

Vo tròn kịch bản trong tay, Trầm Ca quay nhìn Phan Thanh, than thở.

- Vẫn chưa bằng lòng sao ? - Đang xoay người ngắm nghía trước gương, Phan Thanh nghe nói giật mình quay lại – Đừng nói với tớ là cậu muốn đổi người nghe. Lần này là lần thứ năm rồi đó!

- Là lần thứ mấy cũng được, miễn sao bộ phim thành công thôi. Cậu đừng quên là đây là bộ phim có tổng vốn đầu tư cao nhất thị trường phim ảnh. Là bộ phi đầu tay của đạo diễn Trầm Ca đó.

- Biết rồi, thưa tổng đạo diễn tài ba. - Vén lại mớ tóc vuốt keo bóng mượt, Phan Thanh cho hai tay vào quần nhún nhảy bước đi ra dáng một công tử nhà giàu có.

- Duyệt thì duyệt!

Chiếc băng được đưa vào máy, trên màn hình lập tức hiện ra cảnh thi tuyển diễn viên. Các sinh viên trường điện ảnh, cô nào cô nấy đẹp như tiên đang cố gắng thể hiện tiểu phẩm của mình.

- So với mọi ngưới, Thanh Nguyên đúng là nổi bật hơn.

Xem xong, Trầm Ca gật đầu lẩm bẩm. Bấm tắt màn hình, Phan Thanh hào hứng:

- Còn phải nói! Tớ dù sao cũng có chút ít kiến thức về thẩm mỹ mà.

- Hừ!

Không hưởng ứng câu đùa rất có duyên của bạn, Trầm Ca cúi đầu vào xấp kịch bản dày cộm trên tay. Có phải anh khó tính lắm không ? Sao diễn viên nào vào vai ấy, anh cũng thấy không hợp ý mình.

- Ê này! Nhìn xem áo tớ có bị nhăn không hả ? - Rút khăn tay lau lại đôi giày bóng như gương, Phan Thanh đứng lên, điệu đàng xoay một vòng ngắm nghía trước gương. - Đẹp trai đấy chứ ?

- Đỏm dáng quá! Tựạ mấy gã “pê-đê”!

Trầm Ca nhăn mặt. Phan Thanh vuốt ve mái tóc:

www.vuilen.com 159

Page 2: PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

Tác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM

- Hổng dám đâu! Cái này là phong độ của ngôi sao đấy...

Rồi anh bật cười hì hì:

- Cho đáng đời, bao nhiêu vai không chọn lại chọn cái vai khổ sở trần ai đó. Ê... mà nói trước không cho đổi lại đậu đó. Tớ thích vai công tử đẹp trai hơn.

- Ai thèm giành của cậu làm gì ?

Quẹt mũi, Trầm Ca cười khẩy. Thầm ngạc nhiên không biết vì sao mình lại có thể thân với thàng đỏm dáng phổi bò Phan Thanh đó. Như nước và lửa, như mặt trời mặt trăng, gặp mặt là gây, vậy mà... hai thằng lại có thể là bạn tâm giao mười tám năm rồi, từ lúc cởi truồng chạy tắm mưa đến bây giờ, tốt nghiệp xong đại học.

- Ở đây ngộp quá, mình ra ngoài chọc mấy nàng đi.

Tiếng mấy cô diễn viên cười khúc khích ngoài khách sảnh vang vào, Phan Thanh ngóng cổ ra náo nức.

- Tớ không thích. Cậu ra một mình đi!

Mắt đăm đắm vào xấp kịch bản, Trầm Ca từ chối. Như chỉ chờ có thế, Phan Thanh bật đứng dậy ngay.

- Vậy tớ ra đây.

Cánh cửa đóng sập sau lưng, Trầm Ca để hết tâm hồn vào kịch bản. Đã đọc đến lần thứ bao nhiêu rồi, anh thực không nhớ nổi. Chỉ biết càng đọc càng thêm tâm đắc, càng yêu nhân vật Nhã Du hơn. Thế gian này... có cô gái nào giống như nàng Nhã Du của anh không ? Lần nào hỏi câu ấy, anh cũng bị gã Phan Thanh bác đi một cách phũ phàng. Theo gã, Nhã Du chỉ là sản phẩm tưởng tượng của một cái đầu lãng mạn, chuyên đi mây về gió chất đầy ảo tưởng của anh thôi. Một người con gái toàn bích như ánh trặng mười sáu kia làm gì tồn tại thực giữa cuộc đời trần tục đầy lọc lừa gian trá, cũng như không bao giờ tồn tại một tình yêu mạnh hơn cái chết.

“Không đâu! Thế gian nhất định có tồn tại một Nhã Du toàn bích”. Phùng mang trợn lắt, anh cố bảo vệ cho một niềm tin hư ảo. Có điều những người con gái như thế thật hiếm hoi, như viên ngọc giữa sa mạc mênh mang cát, như chiếc kim tìm giữa biển khơi.

- Nếu vậy thì nhường cho cậu, tớ chắng rỗi hơi đâu làm mấy chuyện tìm kim đáy biển kia.

Cãi một lúc phát khùng, gã chấm dứt cuộc tranh luận bằng cái nhún vai và câu nói ngang như cua ấy rồi bỏ đi một mạch.

www.vuilen.com 160

Page 3: PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

Tác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM

“Mình nhất định tìm ra người con gái ấy”. Không chỉ vì thành công, của bộ phim mà còn cho bản thân mlnh. Điều ước ao này, anh đã ấp ủ từ lúc bắt tay vào kịch bản.

Một gã bồi khách sạn nghèo rớt mồng tơi mang trong tim dòng máu nhân hậu, đầy lòng tự trọng với cuộc đời. Một lần được phân công phục vụ phòng hai hai tám, anh vô tình làm quen được một người con gái giàu sang. Qua chuyện trò, tâm đầu ý hợp, tình yêu bừng cháy giữa hai tâm hồn. Nhưng trước câu môn đăng hộ đối, họ đành phải cách xa. Để gìn giữ lòng chung thủy với người yêu, cô gái đã thắt cổ tự tử ngay trong ngày hôn lễ của mình. Chàng trai vì quá đau khổ đã phát điên.

- Trời ơi! Kết cuộc bi thương quá! - Phan Thanh vừa đọc xong kịch bản đã nhíu mày nhăn mặt kêu trời - Làm ơn sửa lại cho có hậu chút đi!

- Không!

Trầm Ca cương quyết lắc đầu. Dù hơn ai hết anh biết rõ khán giả đời nay thích xem những gì trọn vẹn. Muốn vé chạy, phim phải có hậu, phải có những cảnh đoàn tựu thật vui vầy. Nhưng làm như vậy, bộ phim sẽ không phê phán được gì, cũng không giáo dục được gì. Môn đăng hộ đối, chuyện xưa vẫn tồn tại giữa thời hiện đại. Kinh tế phát triển khiến cho xã hội phân chia giai cấp, nhưng không thể phần chia được tình yêu!

- Tùy mày thôi tao nói trước, doanh thu sẽ kém.

Lả nhà doanh trong tương lai, Phan Thanh chỉ biết nhìn vào kết quả bằng những con số lạnh lùng.

- Tao chấp nhận vì tinh thần nghệ thuật vị nhần sinh.

Trầm Ca chấp nhận thu hồi đủ vốn. Tiền lời của anh là cảm xúc, là cảm nhận của mọi người về cuộc sống, vế tình yêu và con người.

Tít... tít...

Chiếc đồng hồ điện tử trên tay chợt kêu. Sắp đến giờ bấm máy rồi mà không thu nhận được chút cảm xúc nào cho nhân vật. Một anh bồi phòng, lời thoạí đã rồi, nhưng có lẽ anh cũng nên tập lại điệu dáng đi đứng cho tự nhiên hơn.

Len lén mỡ cửa, Trầm Ca đi về phía cầu thang khách sạn. Mọi người làm phim phải tốn tiền thuê cảnh, riêng anh thì không. Sao mà anh phải tốn tiền khi tòa khách sạn này của mẹ mình cơ chứ. Lấy một mâm trái cây, Trầm Ca đến trước một căn phòng. Ngập ngừng gây phút, anh đưa tay lên núm chuông màu đỏ.

www.vuilen.com 161

Page 4: PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

Tác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM

Binh boong, binh boong.

Tiếng chuông thánh thót vang lên. Hơn ba phút, cánh cửa từ từ mở. Một cái đầu ló ra ngơ ngác.

- Xin lỗi, anh cần gì ?

- Tôi là bồi phòng ở đây. Tôi đem trái cây đến.

Theo qui định của khách sạn, phục vụ không được nhìn thẳng vào mặt khách. Trầm Ca cũng thế.

- Nhưng... tôi có kêu đâu.

Tiếng cô gái nghe bối rối. Trầm Ca ngạc nhiên ngẩng đầu lên rồi như lần đầu nhìn thấy Kim Tự Tháp. Đôi mắt anh cứ dán mãi vào gương mặt thánh thiện của vị chủ phòng trẻ tuổi.

- Anh đem lộn phòng rồi.

Cô gái chỉ chực chờ khép ngay cánh cửa vừa hé. Sợ cô sập lại thì nguy, Trầm Ca lách vội nửa người vào.

- Đây là tiêu chuẩn của khách, không cần kêu cũng có.

- Tiêu chuẩn ? - Trầm Ca bườc vào phòng nhanh quá, cô gái không kịp cản, chỉ biết bước theo sau - Vậy có nghĩa là... không có tính tiền phải không anh ?

- Vâng!

Đặt lẵng trái cây lên bàn, Trầm Ca giấu nụ cười. Cô gái này lần đầu đến khách sạn đây mà.

- Được rồi, anh để đó rồi đi đi.

Cô gái lại như không quen sự hiện diện của người lạ mặt trong phòng.

- Chưa đi được đâu! - Một chút nghịch ngợm nổi lên trong óc, Trầm Ca ngồi luôn xuống ghế - Theo quy định của khách sạn, tôi còn phải gọt trái cây cho khách nữa. Cô muốn ăn trái gì trước ? Lê hay táo ?

- Có quy định này sao ? Thôi, để tôi tự gọt được rồi.

Cô gái như rất ngạc nhiên. Thản nhiên gật đầu, Trầm Ca thích thú nhìn vẻ mặt cô ngơ ngác:

www.vuilen.com 162

Page 5: PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

Tác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM

- Không được! Gọt xong, tôi còn phải mang dao sang phòng khác nữa. Cô ăn gì làm ơn nói lẹ lên.

Khách sạn đâu phái chỉ một con dao, nhưng vì chưa đi khách sạn lần nào, cô gái dễ dàng mắc bẫy.

- Vậy anh làm ơn gọt giùm tôi hai trái. Một trái cho tôi và một trái cho nhỏ bạn của tôi.

- Dạ.

Trầm Ca thoăn thoắt gọt ngay quả lê chín vàng ươm. Không quen, trái lê lại trơn lùi, cây dao trượt một đường dài, may mà không phạm vào tay.

- Ôi! - Cô gái kêu to một tiếng hết hồn - Anh mới vào làm hả ?

- Dạ phải!

Thêm một đường gọt sâu thật vụng về, cô gái chìa tay:

- Thôi, để tôi làm giùm cho!

- Cũng được.

Trầm Ca không khách sáo. Cây dao được trao tay, cô gái thoăn thoắt gọt như một ngưới bán lê chuyên nghiệp.

“Cô ta có bàn tay đẹp quá”. Từ bàn tay, Trầm Ca phát hiện ra mái tóc dài, đôi mắt buồn và làn da trắng mịn màng của cô gái nữa. Một nét đẹp hiền, dung dị hòa đồng và thánh thiện.

- Mời anh ăn lê!

Cô gái đã gọt xong trái lê. Cắt nó ra thành từng nhiều miếng đều đặn, cô đẩy nó đến trước mặt anh, cất tiếng mời.

- Cảm ơn. Tôi không dùng đâu.

Còn đang mê man ngắm nhìn vẻ đẹp của cô, bất chợt bị mời, Trầm Ca giật bắn người lên. Bàn chân đá mạnh vào cái bàn, lật nghiêng đổ nhào bình hoa xuống đất vở toang.

- Ôi chết! – Giọng cô gái nghe hốt hoảng.

- Không sao, để tôi dọn lại!

www.vuilen.com 163

Page 6: PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

Tác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM

Hối hả cúi nhặt từng mảnh vỡ, Trầm Ca thầm ngạc nhiên cho sự vụng hề hiếm thấy của mình. Thường khi, anh vần là ngưới ngăn nắp lắm.

- Bể rồi. Phải làm sao bây giờ ? Này anh ơi! - Cô gái đột nhiên lên tiếng - Tôi không phải bắt đền, nhưng một lát, anh làm ơn ghi vào giấy giùm tôi, bình hoa này là do anh làm bể nghe.

- Để làm gì ?

Trầm Ca nghe khó hiểu. Cô gái cất giọng run run:

- Bình hoa này mắc lắm, tôi không có tiền để đền đâu.

“À! Thì ra cô ta sợ bị đền”. Trầm Ca thầm thất vọng. Không ngờ xinh đẹp vậy mà... keo kiệt quá. Bình hoa có đang gíá bao nhiêu chứ.

- Tôi không phải nhỏ mọn đâu! - Như đọc được ý nghĩ của anh, cô gái cất giọng phân tầrn. Chỉ tại tôi là sinh viên, nhà lại nghèo. Bằng không, tôi đã đền giùm anh bình hoa này rồi.

“Sinh viên, nhà nghèo ?”. Trầm Ca lạ lẫm nhìn cô gái. Lời nói của cô thật là mâu thuẫn quá. Nghèo sao lại có tiền thuê phòng khách sạn năm sao mà ở ? Là sinh viên vào đây làm gì? Không lẽ túng quá... liều.

- Tôi đến đây ủng hộ tinh thần nhỏ bạn - Một lần nữa đọc được ý nghĩ từ đôi mắt của anh, cô gái cất lời giải thích - Nó được chọn đóng phim ở ngoài kia.

Lời giải thích thật rõ ràng, Trầm Ca gật đầu chứng tỏ mình đã hiểu. Nhưng... bạn đóng kịch...không lẽ...

- Cô là sinh viên trưởng điện ảnh

- Dạ phải.

Cô gái gật đầu không giấu giếm. Trầm Ca gõ mạnh tay xuống trán mình. Kỳ lạ! Nếu anh nhớ không lầm thì... trong số các thí sinh thi tuyển năng khiếu không có sự hiện diện của cô.

- Hôm trườc cô không thi năng khiếu phải không ?

Anh giải tỏa nỗi nghi ngờ của mình bằng một câu hỏi. Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Sao anh biết ?

- Tôi đoán đại vậy thôi! - Lựa một lời nói dối, Trầm Ca thử bụng dạ cô - Vì nếu không, hẳn cô đã được chọn rồi. Cô đẹp thế này...

www.vuilen.com 164

Page 7: PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

Tác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM

- Không đâu anh ơi! - Cô gái chợt nhoẻn cười. Nụ cười với hai lúm đồng tiền bên má thật có duyên làm Trầm Ca cử phải ngẩng người ra nhìn không chớp mắt. - Em mà đẹp cái nỗi gì.

- Sao hôm trước cô không thi vậy ?

Quên mất mình đang ngồi dưới đất với mảnh bình bể trên tay, Trầm Ca để hết tâm hồn vào người đối diện. Người anh mỏi mòn tìm kiếm đây chăng.

- Vì tôi không thích.

Cô gái không có gì bí mật. Trầm Ca chớp mắt:

- Không thích sao cô thi vào trường điện ảnh làm gì ?

- Bị bắt buộc thôi.

Như một tội nhân ngoan ngoãn trước viên cảnh sát giỏi tay nghề, cô gái khai tuốt tuồn tuột tâm sự của mình. Không xa lạ, cô chính là Hạnh Cầm. Và người bạn may mắn được chọn không cần nói cũng đoán ra: Thanh Nguyên. Đúng là nhỏ Thanh Nguyên xí xọn.

Tâm sự của cô gái sao giống hệt mình. Nghe Hạnh Cầm kể chuyện, lòng Trầm Ca bỡng bùi ngùi nghĩ về thân phận của mình. Mồ côi cha từ nhỏ, nhưng may mắn hơn Hạnh Cầm, anh được ấp ủ yêu thương bởi một người mẹ giỏi giang. Từ một nhà hàng của người chồng xấu số để lại cho, bà đã phát triển thành một công ty du lịch tầm cỡ, tên tuổi lẫy lừng. Ngày chồng mất, bà hãy còn rất trẻ. Hai mươi tám tuổi, nhan sắc lại hơn người nhưng bà không đi bước nữa, dù có nhiều đại danh gia theo đuổi.

Toàn bộ tâm trí bà đành cho sự nghiệp và đứa con trai độc nhất của mình. Thế nhưng không như mẹ, ngay từ bé, Trầm Ca đã bộc lộ bản chất nghệ sĩ. Anh thích văn chương mơ mộng hơn là những con số, những kế hoạch điên đầu nhức óc của thương trường. Ước mơ lớn nhất đời anh là được trở thành đạo diễn, một đạo điễn tài giỏi với những thước phim để đời, những thước phim có thể giành đượe giải.

- Không dược! - Nghe anh trình bày hoải bão của mình, mẹ trợn mắt hét to giận dữ - Dẹp ngay trò mơ mộng viển vông. Dẹp ngay ý tưởng trở thành đạo diễn. Hãy trở thành tổng giám đốc tài ba lỗi lạc. Thay mẹ tiếp quản công ty và phát triển nó thành một tập đoàn quy mô hiện đại, không chỉ nổi danh trong nước mà còn trở thành một khách hàng lớn trên thị trưởng quốc tế!

Mẹ độc tài, quyết đoán lắm. Hơn ai hết, Trầm Ca hiểu tính mẹ. Trong đời bà chưa từng thối chí, chùn bước trước bất kỳ khó khăn trở ngại nào. Nên anh đừng hòng giở trò năn nl ì ôi hay làm reo dọa bỏ nhà đi biệt tích.

www.vuilen.com 165

Page 8: PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

Tác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM

- Thôi được! - Tuy vậy bà cũng rất công bằng và độ lượng và tôn trọng ý kiến của con - Mẹ không cản cũng không cấm đoán con trở thành nhà nghệ thuật. Nhưng trước khi gật đầu, mẹ muốn con chứng minh tài năng của mình một lần cho mẹ thấy.

Mẹ đề ra thử thách, Trầm Ca gật đầu ngay. Là chú ngựa non háu đá, chưa từng vấp ngã, anh có cảm giác con đường trước mặt mình rộng thênh thang. Êm ái như được trải thảm nhung và thành công chỉ là chuyện dễ dàng như người ta lật bàn tay mình lại.

- Mẹ đồng ý chi cho con một tỷ để con hoàn thành một bộ phim. Sau khi hoàn thành, đem ra công chiếu chỉ cần con thu hồi đủ vốn là mẹ đồng ý cho con thỏa nguyện.

- Chỉ thu hồn vốn thôi sao ? - Trầm Ca thầy bất công cho mẹ.

- Phải, chỉ cần thu hồi đủ vốn.

Bà vừa nói vừa tủm tỉm cười. Điều kiện thuận lợi vậy thì anh sợ gì không nhận lời thách đố.

- Khỏe thôi!

- Nói trước... - Nụ cười chợt tắt, đưa một ngón tay lên, bà nghiêm giọng – Chỉ cần con thiếu một triệu thôi cũng là thua mẹ đó.

- Dĩ nhiên rồi. - Hăng máu, Trầm Ca còn bốc lên máu quân tử - Con không chỉ thu hồi vốn mà còn lời đậm cho mẹ thấy.

- Được rồi!

Một văn bản được mời luật sư đến thảo đàng hoàng, với điều khoản rõ ràng rành mạeh. Nếu thua, anh phải từ bỏ mộng làm đạo diễn, chuyên tâm làm kinh tế cho bà.

Là bộ phim đầu tay, lại là bộ phim quyết định cho tương lai sự nghiệp cả cuộc đời mình nên Trầm Ca đặt hết quyết tâm và sức lực. Tất cả đều chọn cái tốt nhất, từ con người đến phim trường, không ngại tốn tiền, chỉ ngại không đạt yêu cầu.

Tự viết kịch bản, tự tuyển diễn viên, thậm chí diễn viên phụ cũng được chọn lựa cân nhắc kỹ càng, Trầm Ca quan niệm không mời ngôi sao. Những tài năng đó đã quá quen thuộc với khán giả. Thành công nhờ tên tuổi ngôi sao thì nói làm gì!

www.vuilen.com 166

Page 9: PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

Tác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM

Hôm đó, theo lời hẹn đến trường điện ảnh tuyển diễn viên, lòng anh nôn nao bao xúc cảm. Trong óc cứ hình dung đến gương mặt khả tú thiên thần của nữ diễn viên thì đùng một cái Cục Điện ảnh gọi điện hẹn lên ký giấy phép.

Vậy là đành phải nhờ Phan Thanh và phó đạo diễn tuyển giùm... Cái thằng cha đạo diễn mắc dịch, hẹn ngưới ta rồi bỏ đi đâu mất tiêu, báo hại...

Đẩy tung cánh cửa bước vào, không biết nhà đang có khách, Thanh Nguyên oang oang giọng. Đến khi phát hiện ra trong phòng hãy còn một gã bồi, cô mới giật mình bỏ ngang lời nói.

- Anh vô đây chi vậy ?

- À! Dạ... - Mải thả hồn theo dòng suy tưởng bỗng bị hỏi nhanh bất thình lình, Trầm Ca giật mình lúng túng - Tôi... đem trái cây đến.

- Trời! Sao đổ bể tùm lum vậy ?

Nhìn thấy cái bình hoa vỡ văng tung tóe dưới chân, Thanh Nguyên cau mày khó chịu...

- Tại tớ. Tớ không cẩn thận đánh rơi thôi.- Tội nghiệp anh bồi run sợ trước lỗi lầm, Hạnh Cầm bước lên nhận trách nhlệm, rồi còn tìm cách giải vây cho anh nữa - Anh để đó, một lát tôi dọn cho!

- Sao vậy? - Thanh Nguyên nhăn mặt - Sao cậu phải mó tay vào mấy chuyện vặt vãnh này. Cứ để bọn bồi làm, lên giường nằm với tớ. Tớ sẽ kể cậu nghe cảm giác được trở thành ngôi sao tuyệt diệu đến dường nào.

Mãi thao thao, Thanh Nguyên không để ý thấy nét mặt anh bồi chau lại. Tính cách khinh người của cô ta thật không phù hợp với nhân vật nữ dịu dàng đoan chính của anh một chút nào.

- Ai lại nằm trước mặt người lạ như vậy chứ ?

Bị kéo đến chiếc giường, Hạnh Cầm chỉ ngồi chứ không nằm.

- Trời ơi! Cậu chú ý đến mấy thằng bồi đó làm gì ?

Thả ngưởi nhào lên tấm nệm dày êm ái, Thanh Nguyên đá hai chiếc giày bay về hai hướng khác nhau:

- Nằm xuống!

Hạnh Cầm vẫn không nằm. Đưa mắt nhìn về phía Trầm Ca, nghe lòng chua xót. Đành rằng nghề nào cũng là nghề, cũng cao quý như nhau. Nhưng....nghề

www.vuilen.com 167

Page 10: PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

Tác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM

phục vụ người ta cũng lắm nhiêu khê nhất là khi gặp phải mấy cô nàng kiêu kỳ, giàu có như Thanh Nguyên vậy.

Tia mất buồn và thông cảm của cô, Trầm Ca cảm nhận được hết. Tiếng thở dài cố nén trong lồng ngực nữa, để tuy không phải bồi thật sự, anh cũng thấy lòng được vuốt ve an ủi.

Rồi bỗng nhiên, trước anh chân dung người con gái toàn bích dịu dàng hiện ra thật rõ. Anh đã biết ai sẽ vào vai nữ chính trong bộ phim của mình rồi.

Thôi dược rồi! Nếu cô đồng ý, chúng tôi sẽ nâng tiền cát-sê lên năm mươi

triệu.

Đặt cạch cây viết xuống bàn, Phan Thanh chăm chú dõi theo diễn biến trên gương mặt cô gái ngồi đối diện. Giá kỷ lục rồi, cả ngôi sao hạng nhất cũng không với tới. Ạnh không tin cô ta có thể dửng dưng với mức thù lao quá ư hấp dẫn này.

Thế nhưng... anh đã lầm. Cô gái không nhảy tới vồ vập số tiền. Đôi mắt buồn chớp nhanh vài cái cô thở dài ra:

- Anh đã hiểu lầm rồi. Tôi không phái làm eo đòi tăng giá cát-sê đâu.

Câu nói này, nếu được thốt ra từ miệng một cô gái khác, Phan Thanh chắc sẽ không tin. Thời buổi kinh tế thị trường, đời sống khó khăn, đồng tiền mắc mỏ, có ai thấy tiền mà không ham chứ.

Vì sao ? Vì chỉnh mắt đã chứng kiến cô trốn không ra thi năng khiếu hay vì một cái gì khác thì anh không biết. Anh chi biết khi được Trầm Ca chi cho xem mặt nữ diễn viên chính mình vừa chọn được, trái tim anh đã nhảy sai một nhịp một cách khác thường.

Từ hôm tình cờ gặp cô với vai trò người tạp vụ trở về, lòng anh cứ bâng khuâng, đi đâu cũng thấy gương mặt dịu dàng thánh thiện của cô hiện ra trước mắt.

- Cho dù anh có trả bao nhiêu, tôi cũng không nhận lời đâu. Tôi không thể làm Thanh Nguyên buồn được. Vai diễn đó, mấy anh hãy mời Thanh Nguyên, bạn ấy có năng khiêu lắm.

www.vuilen.com 168

Page 11: PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

Tác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM

Thì ra vì vấn đề này Phan Thanh chợt hiểu sự từ chối quyết liệt của cô. Thật khó xử. Sao hai người lại là bạn thận của nhau chứ ? Làm như vậy có khác gì giành mất vai diễn trên tay bạn.

- Cô sợ Thanh Nguyên giận có phải không ?

Không phải sợ mà đã là sự thật rồi. Không trả lờl, Hạnh Cầm cụp mắt buồn thiu. Hôm đó, vừa giặt xong thau đồ, chưa kịp lên giường nằm đọc sách đã thấy Thanh Nguyên từ cửa chạy vào hai mắt đỏ hoe. Không cho cô lên tiếng hỏi, nó nói luôn một hơi giận dữ:

- Hạnh Cầm! Tớ thật không ngờ, cậu coi vậy mà thâm hiểm quá.

- Cậu nói gì vậy ?

Bất ngờ quá, Hạnh Cầm chỉ biết sừng người ra bất động.

- Bạn bè thân với nhau, cậu đành lòng nào giành mất vai diễn của tớ. Cậu có biết tớ đặt hết tâm huyết vào vai diễn này không ?

“Có chuyện gì thế nhỉ ?” Nhìn nó khóc hu hu lên như đứa trẻ, Hạnh Cầm càng thêm ngơ ngác:

- Vai diễn gì ? Tớ giành của cậu bao giờ ?

- Còn giả bộ nữa hả ? Cậu xem đi khắc hiểu!

Bản hợp đồng được ném mạnh lên giường. Không hiểu gì, Hạnh Cầm tò mò cầm lên đọc thử.

- Ôi! Sao lại hủy hợp đồng ?

- Trời ơi! Cậu đừng giả vờ nửa có được không.

Bật ngồi trên glường, Thanh Nguyên hét lớn:

- Tở đã biết tất cả rồi.

- Cậu biết gì ?

Hạnh Cầm vẫ chưa hiểu.

- Biết gã bồi trong phòng chính là Trầm Ca, là tổng đạo diễn phim.

- Cậu nói sao ? - Ngửa ra sau, Hạnh Cầm nghe choáng váng - Gã bồi hôm nọ...

www.vuilen.com 169

Page 12: PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

Tác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM

- Thôi đi, cậu đừng đóng kịch ngây thơ nữa. Chính gã đã nói với tớ tất cả. Gã đã hủy hợp đồng của tớ để mời cậu. Sao cậu lại đối xử với tớ. như vậy chứ ?

Thanh Nguyên khóc, mặc cô thanh minh, giải thích thế nào cũng không không tin. Khóc xong một hồi,.đùng đùng thu dọn hết áo quần chạy sang phòng bên không thèm ở chung phòng cùng cô nữa. Lúc gặp nhau trên lớp, nó cứ sưng sỉa mặt không thèm nói chuyện với cô, còn kéo bè kết nhóm nói xấu cô đủ điều này nọ.

- Thanh Nguyên có năng khiếu không ai phủ nhận được. Có điều.

Đưa tay gãi tóc tìm từ, Phan Thanh mắng gã Trầm Ca chết tiệt. Chuyện khó khăn gì hắn cũng bắt anh đứng ra giải quyết. Cái vai trò “trợ lý đạo diễn” coi bộ rất khó ăn.

- Hạnh Cầm! Cậu nhận lời anh ầy đi. Đừng làm khó người ta nữa!

Còn đang vò đầu bức tóc tìm cách thuyết phục, Phan Thanh đã nghe sau lưng giọng một ngươi con gái vang lên thánh thót. Thanh Nguyên vui vẻ bước vào trong chiếc áo đầm vàng rực rỡ.

- Thanh Nguyên! Cậu...

Vụt đứng bật lên, Hạnh Cầm chạy đến bên cạnh Thanh Nguyên mừng rở:

-Hay lắm! Cậu đến đây, anh Thanh có thể làm chứng cho tớ. Sự thật, tớ không biết anh bồi hôm đó là đạo diễn...

Khổ rồi! Đặt cây viết xuống bàn, Phan Thanh thở dài ngao ngán. Xưa nay anh ghét nhất chuyện đôi co.

- Tớ biết rồi. Chuyện này là do đạo diễn quyết định, không trách cậu được.

Không giận hờn, không sưng sỉa mặt, Thanh Nguyên bỗng nói một câu không chỉ làm Hạnh Cầm sửng sốt, mà còn làm Phan Thanh phải giật mình. Tự nhiên sao thông suốt như vậy nhỉ ?

- Cậu hiểu được thì hay quá. Tớ đã từ chối lời mời của họ rồi.

Để chứng tỏ thành ý, Hạnh Cầm đẩy luôn tờ hợp đồng về phía Phan Thanh.

- Anh về đi, tôi không nhận lời đâu!

Nhưng Thanh Nguyên đã đưa tay giữ bản hợp đồng lại.

- Cơ hội tốt như vậy, tớ không cho cậu bỏ qua đâu.

www.vuilen.com 170

Page 13: PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

Tác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM

- Cậu lại lẫy tớ nữa rồi ? - Đôi mắt vừa sáng lên đã sa sầm, Hạnh Cầm cúi đầu tiu nghỉu.

- Cô ấy không nói lẫy đâu! - Vừa bước vào phòng, kịp nghe câu nói của Hạnh Cầm, Trầm Ca lên tiếng chen vào.

- Thằng quỷ! Mày đi đâu từ sáng đến giờ ?

Nổi sùng vì bị leo cây, lại phải điên đầu với mấy trò nhi nữ, Phan Thanh bật dậy cự luôn.

- Thì đi ký hợp đồng chứ còn đi đâu nữa. - Ngồi luôn xuống ghế, Trầm Ca nói tỉnh bơ.

- Ký hợp đồng gì, với ai chứ ? - Không để hắn qua mặt, Phan Thanh truy tới bến.

- Thì với nữ diễn viên chính Thanh Nguyên chứ còn ai nữa.

Trầm Ca cười úp mở. Phan Thanh trợn mắt:

- Trời! Mày tráo trở lật lọng như vậy hả ?

Không trả lời, Trẩm Ca bật lên cườị sảng khoái, chờ xem thái độ bất bình của Phan Thanh.

- Mày làm vậy mà coi được hả? Diễn viên người ta chứ có phải đồ chơi cho mày tung qua hứng lại đâu.

Quả nhiên hắn đã nổi nóng. Thôi không đùa nữa, Trầm Ca giải thích nhanh, không chỉ với Phan Thanh mà còn cả với Hạnh Cầm nữa, rằng để tránh cho Hạnh Cầm khó xử với cô bạn thân, tránh cho Thanh Nguyên khỏi phải buồn vì bị hủy hợp đồng, anh đã quyết định thêm vào kịch bản của mình một nhân vật nữa. Tuy phản diện, nhưng nhân vật nữ này rất có tính cách và nhiều đất diễn. Sự xuất hiện của cô ta trong phim không thua nhân vật nữ chính, nếu không muốn nói là có phần nổi trội hơn.

Viết xong đọc lại, Trầm Ca cảm thấy rất hài lòng. Sự xuất hiện của nhân vật thứ ba này sẽ giúp cho bộ phim của anh thêm kịch tính. Hơi ác nhưng thật với đời hơn. Cuộc đời đâu phải chỉ toàn người tốt.

Đích thân đến gặp Thanh Nguyên, ngoài số tiến cát-sê trị giá năm mươi triệu bằng với mức cát-sê sẽ trả cho Hạnh Cầm, anh còn soạn sẵn cho mình một bài nói mang tinh thuyết phục cao. Vào vai phản diện, chắc Thanh Nguyên không thích.

www.vuilen.com 171

Page 14: PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

Tác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM

Nhưng anh quả đã lo xa. Thanh Nguyên không thù dai nhỏ mọn chút nào, chưa nghe anh nói hết câu đã vui vẻ gật đầu, còn nói là mình không hề trách giận Hạnh Cầm tí ti nào. Mấy ngày nay trầm ngâm, chỉ vì... buồn một chút thôi.

- Cái thằng... giỏi thiệt! - Nghe đến đây không kìm nổi được lòng thán phục, Phan Thanh co tay đấm mạnh vào vai Trầm Ca một cái - Chuyện vậy cũng nghĩ ra.

- Còn phái nói, thông minh có tiếng hổng biết sao ?

Được khen, Trầm Ca co chân vểnh mũi tự hào. Thanh Nguyên vòng tay ôm vai bạn:

- Nhận lời đi nghe. Kồi tụi mình lại là bạn diễn của nhau.

Không còn lý do gì từ chối, Hạnh Cầm đành phải gật đầu, không biết cuộc đời mình vì cái gật đầu này mà bi thảm.

Hai tay gối đầu, thả hồn theo nhịp võng đong đưa, Trầm Ca ngắm nhìn

những tia nắng hắt hiu còn sót lại của buổi hoàng hôn. Những tia nắng mỏng manh cố len qua tản lá dày soi lên mặt đất những đốm màu vàng nhạt sao mà tội nghiệp, sao mà nao lòng người đến thế, cứ như những sinh vật có linh hồn run rẩy trước màn đêm dần buông phủ.

Phan Thanh và mọi người thích ngắm Đà Lạt trong buổi bình minh. Ai cũng thlch nhìn màn sương mù dần tan trong nắng sớm, chỉ mình anh là ngược lại, chỉ có anh là thích ngắm hoàng hôn, thích nhìn ánh tà dương khuất dần sau dãy núi. Những tia nắng cuối cùng ấy gợi cho anh một nỗi buồn man mác, nỗi buồn của sự tiếc nuối của một sự chia ly không trọn vẹn.

Một cơn gió thoáng qua mang theo nhiều chiếc lá lên người. Trầm Ca nhặt một chiếc lên xoay nhẹ, anh bỗng tủm tỉm cười. Không biết bây giờ Hạnh Cầm ở đầu rồi! Có còn mắc cỡ không ? Mà anh cũng ác, hôm nọ hôn người ta... lâu như vậy, đau như vậy nữa.

Cà nhẹ chiếc lá lên môi, Trầm Ca nghe dạ bồi hồi. Lần này là lần thứ mười rồi. Vậy mà... mỗi lần nhớ là lại là anh nghe lòng xôn xao xúc động. Chao ôi! Sao mà anh cứ nhớ như in ánh mắt Hạnh Cầm tròn hốt hoảng khi nghe anh nêu rõ yêu cầu cánh quay.

www.vuilen.com 172

Page 15: PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

Tác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM

- Anh nói sao ? Hôn thật!

- Ơ thì hôn! Có chuyện gì không ? - Mê mải chỉ đạo camera, anh nói mà không quay đầu lại.

- Hổng chịu dâu. Kỳ cục lắm! - Đôi má ửng hồng, Hạnh Cầm cúi đầu lý nhí.

- Có gì kỳ cục chứ ? Phim thôi mà.

Nắng lên cao, bầu trời trong vắt hứa hẹn một cảnh quay rất đẹp. Sợ qua mất cơ hộl tốt, Trầm Ca lên tiếng giục:

- Tâm lý chuẩn bị xong chưa ? Vào cảnh đi!

- Hôn giả bộ có được không ? - Miễn cưỡng bước theo anh ra giữa trường quay, Hạnh Cầm khe khẽ hỏi.

- Hôn giả bộ ?

Tâm lý vừa xong chuẩn bị vào vai thật tốt, bỗng bị câu nói phá tan đi, Trầm Ca nổi nóng đùng đùng. Không nhịn được, anh vung tay hét toáng lên giữa trường quay:

- Biết lúc này là lúc nào không mà ngúng nguẩy õng ẹo làm điệu hả ? Không ai ở không năn nỉ cô đâu.

- Em đâu có làm bộ làm tịch gì... – Bị hét, Hạnh Cầm sợ quá chỉ biết co rúm cả thân hình lại – Chỉ tại...

- Không tại bị gì cả! - Trầm Ca vẫn còn đang nóng - Nói phải hôn thật. Không chỉ thật mà còn thắm thiết nữa. Nên biết đây là cao trào. Phim có tạo ấn tượng, có gây xúc động cho khán giả xem hay không là ở cảnh này.

- Em biết rồi... và sẽ cố gắng. - Liếm môi, Hạnh Cầm cố nén nước mắt chực tuôn trào.

- Nhập vai đi! Nhận ra mình có phần quá đáng, Trầm Ca hạ giọng - Anh không muốn la em đâu. Chẳng qua vì sự thành công của bộ phim. Ráng lên!

- Dạ.

Được động viên Hạnh Cầm phần nào lấy lại tinh thần. Cố quên thân phận hiện tại, cô tập trung hết tinh thần vào vai diễn. “Là phim thôi mà...”

Nghĩ như thế, lại không làm được. Mỗi khi bờ môi Trầm Ca đến gần sắp chạm vào môi mình là cô giật bắn người lên, lại nghe toàn thân mềm ra như cọng bún.

www.vuilen.com 173

Page 16: PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

Tác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM

Thôi đi! Cô ấy không biết hôn. Có hôn đến lần thứ một trăm cũng vậy thôi.

Đến lần quay thứ năm, PhanThanh mới phát hiện ra lý do khiến cô không diễn được.

“Sao ?” Phát hiện của Phan Thanh không chỉ làm Trầm Ca thấy ngạc nhiên mà cả phim trường đồng ồ lên một tiếng bất ngờ.

- Có thật không ? - Chưa tin lắm, Trầm Cahỏi lại.

- Dạ thật! - Sợ bị la, Hạnh Cầm cúi đầu len lét.

Trầm Ca bật lên cười sảng khoái:

- Hàng hiếm. Em đúng quả thật là hàng hiếm, Hạnh Cầm à.

“Hàng hiếm là sao ?” Đôi mắt cô ngỡ ngàng ngơ ngác. Câu nói đó là khen hay chê vậy ?

- Tính sao bây giờ ?

Kéo đôi vai lên, Trầm Ca nhìn Phan Thanh hỏi ý. Cái thằng khôn ngoan không cần nghĩ đã tìm ra cách:

- Còn sao nữa, tìm một ngươi làm mẫu cho cô ấy thấy.

- Tìm người làm mẫu ?

Giai thoại phim trường đây. Trầm Ca bật lên cười rồi hướng mắt về phía các nữ diễn viên, nửa đùa nửa thật.

- Ở đây ai biết hôn rồi, làm ơn cho mượn.

- Để em cho!

Đám diễn viên chưa kịp phản ứng, Thanh Nguyen đã vụt đứng lên. Đá con mắt trái, Trầm Ca cười chọc ghẹo:

- Có chắc là biết rồi không ?

- Sao không chắc!- Thanh Nguyên đá mắt trả lời - Bảo đảm hôn xong, anh sẽ bị ghiền luôn đó.

. Ôi, trời! Đừng làm anh run chứ ?

Trầm Ca lại pha tró làm mọi người bật cười vang. Chỉ có Hạnh Cầm là không cưới nổi. Mấy lời nói đùa sống sượng này, có chết cô cũng không dám nói đâu.

www.vuilen.com 174

Page 17: PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

Tác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM

- Hạnh Cầm nhìn cho kỹ nè!

Dắt Thanh Nguyên đến trước mặt Hạnh Cầm, Trầm Ca thị phạm trước một lần. Phan Thanh và đám diễn viên cũng vây thành một vòng tròn xem ké.

Nồng cháy quá! Như không biết đây chỉ là nụ hôn thị phạm, Thanh Nguyên chủ động hôn anh bằng tất cả nhiệt thành. Lười cô như con rắn, ngoằn ngoèo trên môi anh đê mê ngây ngất.

“Hay lắm!” Trầm Ca bật khen thầm. Không để thua, anh cũng trổ hết tài năng bản lĩnh. Nụ hôn kình kéo dài gần năm phút.

- Như vậy đó, em thấy rõ chưa ? - Chủ động dứt nụ hôn, Trầm Ca quay hỏi Hạnh Cầm:

- Em thấy rồi.

Hạnh Cầm gật đầu một cách thiếu tự tin. Rồi thu hết can đảm cô cùng anh bước vào vai diễn.

Cũng là nụ hôn, nhưng sao với Hạnh Cầm lại không giống với Thanh Nguyên, với những cô gái khác. Run rẩy vụng về nhưng tinh khiết, nụ hôn của cô không điêu luyện sao làm anh ngất ngây đến thế ? Để anh vụt quên mất mình đang diễn xuất trước bao người, trước ống kính camera, để không chỉ hôn cô bằng tình yêu của nhân vật, anh còn hôn cô bằng cả trái tim mình.

- Trời! Định giết người hay sao thế ?

Và có lẽ anh sẽ còn hôn mãi, hôn mãi nếu gã Phan Thanh không đột ngột hét lên gay gắt. Giật mình, vội dứt nụ hôn, nhìn đôi môi Hạnh Cầm mọng lên đỏ ững, anh chống chế vụng về.

- Tại mình nhập vai quá thôi.

- Hừ! Nhập vai hay lợi dụng có trời mới biết được.

Thường ngày, vẫn đứng về phía của anh, không hiểu sao hôm nay Phan Thanh lại nói toàn câu châm chích. Không thêm chấp nhất gã tiểu nhân ganh tỵ, Trầm Ca quay tìm Hạnh Cầm giữa đám đông.Đôi má ửng hồng e thẹn, cô lơ đãng đưa tay lên môi mình sờ nhẹ nhẹ.

Bắt đầu từ giây phút ấy, Trầm Ca biết mình sẽ không quên. Không bao giờ quên đi hình ảnh đẹp đẽ này của Hạnh Cầm, người con gái anh một đời tìm kiếm khuôn mẫu nhân vật trong phim đích thực là cô. Cơn gió lại thoáng qua mang theo nhiều chiếc lá xạc xào rơi trên cỏ. Mùa thu, mùa thu đã đến rồi. Đà Lạt vào thu lãng mạn và tình tứ quá.

www.vuilen.com 175

Page 18: PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

Tác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM

Cảm xúc từ đâu bỗng tuôn trào, bật nhanh người dậy, Trầm Ca với tay tìm cây viết. Những dòng thơ đầu của tình yêu được viết ra như thế đó.

Alô! Con gái cưng của mẹ. Nhận được rồi, mẹ nhận được rồi. Tất cả là

bốn mươi chín triệu phải không ?

Giọng mẹ hào hứng trongống nghe điện thoại. Không cần tận mắt nhìn, Hạnh Cầm cũng biết mẹ vừa nói vừa nhoẻn miệng cười tươi.

- Mẹ đã nói rồi mà, con của mẹ có năng khiếu bẩm sinh. Thế nào rồi cũng trở thành ngôi sao. Ráng lên con, ít bữa mẹ lên thăm con.

- Dạ. Mẹ lên nhanh nghe, con nhớ mẹ lắm. Số tiền đó...

- À! - Chưa nói hết câu, mẹ đã chặn ngang lời - Số tiễn năm mươi triệu đó, mẹ muốn đem mở cửa hàng buôn bán thời trang nhỏ, con thấy có được không ?

Mới đó đã có kế hoạch rồi. Phục lăn tài xoay sở của mẹ, Hạnh Cầm khẽ mỉm miệng cười.

- Tùy mẹ thôi....Mẹ ơi! Con muốn hỏi mẹ chuyện này.

- Chuyện gì vậy hả ? Có phải có người muốn mời con quay phím qủang cáo không ? Đừng vội nhận lời nghe. Đợi mẹ lên, mẹ đòi giá cho. Con bây giờ đã là minh tinh rồi, không phải người tầm thường đâu.

Giọng mẹ gấp gáp khẩn trương. Hạnh Cầm chu môi:

- Không phải mẹ ơi! Con muốn hỏi mẹ... chuyện tình cảm thôi. Nếu có hai người cùng tỏ tình với mình, mình hải làm sao hả ?

- Dễ thôi! - Không suy nghĩ, mẹ trả lời ngay, như câu trả lời luôn có sẵn trong đầu bà - Vậy con cứ chọn người giàu hơn.

Đơn giản vậy sao ?...Nhưng cầu trả lời này không giúp được cô. Vì...

- Nếu cả hai người gia thế đồng như nhau, thì sao hả mẹ?

- Thì con chọn người nào có tương lai triển vọng hơn. Mà con của mẹ có người tỏ tình rồi sao ? Ai vậy, nói mẹ nghe nào. À, mà này! Sự nghiệp con chỉ

www.vuilen.com 176

Page 19: PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

Tác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM

vừa mới bắt đầu, mẹ khuyên con đừng nên yêu vội, cũng đừng lầm lẫn trao thân kẻo gặp phải kẻ sở khanh như ba con...

- Mẹ ơi! – Biết tính mẹ mỗi lần nhắc đến ba là nói mãi không thôi, Hạnh Cầm vội chận ngang lời - Con chỉ hỏi giả dụ thôi, chứ có ai thèm yêu con của mẹ đâu.

- Vậy thì... mẹ đỡ lo rồi. - Tiếng mẹ thở phào nhẹ nhõm - Thôi, con vào nghỉ đi. Mẹ phải đi xem mặt bằng mở cửa hàng thời trang đây.

- Mẹ ơi!

Đầu dây bên kia đã cúp, Hạnh Cầm thở dài đặt trả ống nghe xuống bàn. Tính mẹ là vậy đó, vội vội vàng vàng. Tham tiễn hám danh nhưng mẹ lại thương cô hơn tất cả trên đời. Mong sao với số vốn nhỏ nhoi này, mẹ có thể phát triển sự nghiệp. Có thể thoát khỏi cảnh nghèo đã đeo đẳng mẹ từ khi còn là cô đào hát đến bây giờ.

Nhận tiền dư thối lại của cô nhân viên bưu điện, Hạnh Cầm lững thững bước ra chỗ để xe. Cho tay vào túi áo, cô mới chợt nhớ đến lời nói dối của mình với mẹ. Sự thật, đúng là có hai người đã tỏ tình với cô cùng một lúc. So bế thế bên tám lạng bên nửa cân, không bên nào thắng được bên nào. So tương lai, sự nghiệp người nào cũng có thế mạnh riêng, cũng có cơ sở vững chắc nên không thể bảo bên nào hơn bên nào được.

Phần tính cách con người. Ái chà... càng khó khăn hơn. Cả hai không chỉ đẹp trai, hào hoa phong nhã mà còn là những chàng trai chân thành tốt bụng và đầy lòng nhân hậu. Không chỉ là những chàng trai mẫu mực đáng yêu, cả hai còn là bạn thân, bạn rất thân của nhau nữa.

“Nhận lời ai đây ?” Thả ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh tàn cây cao của bưu điện, Hạnh Cầm bâng khuâng tự hỏi lòng. Hai mươi hai tuổi, đủ trí khôn cho cô tìm cho mình một nửa cuộc đời nương tựa. “Sự nghiệp con mới bắt đầu, con đừng vội yêu” Lời mẹ vang văng vẳng bên tai. Nhưng nghe mà nhớ chứ cô biết mình khó lòng vâng lời được. Bởi... không phải bây giờ mà hơn hai tháng trước, trái tim thanh khiết của cô đã bồi hồi rung động trước anh rồi.

Không phái vì anh giàu có, cũng không vì anh là đạo diễn được nhiều ngưởi trọng vọng. Tình yêu... thật lạ kỳ, thật khó nói. Đôi khi nó được bắt đầu chỉ bởi một nụ hôn. Là kịch, là phim, là sản phẩm trong trí tưởng tượng của anh thôi. Biết rõ nhưng không hiểu sao trước mỗi nụ hôn, trước mỗi cái nắm tay, cái khoác vai yêu thương thân mật của anh, Hạnh Cầm lại thấy lòng ngập đầy cảm xúc. “Yêu anh hay yêu nhân vật ?” Phạm trù này với cô sao mù mờ lẫn lộn. Dường như thế này mà cũng dường như thế khác không phân ranh giới. Có thể từ anh, cô yêu nhân vật, mà cũng có thể từ nhân vật mà cô đã yêu anh.

www.vuilen.com 177

Page 20: PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

Tác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM

Bức thư tỏ tình của anh chỉ là động tác cuối cùng để cô khẳng định lại lòng mình. Hỏi mẹ chẳng qua trong lúc nhất thời bối rối, cô không biết phân xử sao cho phải, sao cho Phan Thanh đừng bị phật lòng trước lời từ chối của mình thôi. Cô không muốn mất anh, mất một ngưởi bạn mà mình tôn trọng, quý mến như một ngưới anh tốt.

Những ngày qua, nhờ sự quan tâm, động viên và lo lắng của anh, cô mới có thể vượt qua khó khăn hoàn thành vai diễn của mình. Anh lại là bạn tốt của Trầm Ca. Nếu để hai người vì chuyện của cô mà tan vỡ tình bạn thì không đáng, không đáng mợt chút nào.

“Nhờ Thanh Nguyên ?” Đúng rồi. Bật lên lời mừng rơ, Hạnh Cầm mở bước nhanh về phía bãi gởi xe. Bây giờ chỉ còn cách này thôi, chỉ có thể nhờ Thanh Nguyên lựa lời từ chối với Phan Thanh giúp mình thôi. Nếu được thì ghép họ lại thành một đôi luôn. Được đấy chứ, trông hai người họ cũng xứng đôi vừa lứa lắm.

Vui với cách giái quyết hợp tình hợp lý, Hạnh Cầm hớn hở leo lên xe đạp. Chiều này, cô biết mình sẽ đến điểm hẹn của ai rồi...

Rồi sao nữa ạ ?

Đợi một lúc, không nghe bà Châu kể tiếp, Đình Đình nóng lòng quay lại nhìn bà. Trời! Chỉ mới hơn mười lăm phút mà trông bà như vụt biến thành người khác. Vẻ thanh xuân nhí nhảnh không còn nữa. Ánh mắt ngây dại ngó xa xăm mang nhiều tâm sự. Gương mặt trầm lắng với nỗi buồn dịu vợi, bà lảm nhảm nói trong tiềm thức vô hồn.

- Dì ơi, dì ơi!

- Ấy chết! Mlnh đang nói chuyện với người điên mà. Bây giờ mới chợt nhớ đến bệnh tình của bà, Đình Đình hốt hoảng nhẹ nắm tay bà lay gọi.

- Trời ơi! Sao dì ấy thất thần dữ vầy nè. Có ai... có ai kêu giùm bác sĩ.

- Chuyên gì, có chuyện gì vậy ?

Một bà nuôi bệnh gần đó, nghe tiếng cô hốt hoảng vội chạy sang:

- Bác làm ơn coi chừng dì Châu giùm cháu. Cháu chạy đi kêu bác sĩ!

www.vuilen.com 178

Page 21: PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

Tác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM

Nói rồi, Đình Đình bật lao nhanh ra cửa.

- Không sao đâu! - Giọng ngưởi đàn bà vang lớn sau lưng - Lần nào bà ấy kể chuyện xong cũng như vậy cả.

- Kể chuyện ?

Đình Đình quay đầu lạ lẫm. Người đàn bà nhẹ gật đầu:

- Ừ, bà ta hay kể chuyện tình của mình với Trầm Ca lắm. Không biết thật hư phải trái thế nào, chỉ biết lần nào kể xong bà ấy cũng thẫn người như vậy đó.

- Rồi dì ấy có sao không ?

Vừa hỏi, Đình Đình vừa bước lui trở lại. Người đàn bà vui vẻ.

- Không sao, không sao cả! Cứ để bà ấy yên, một lát bình thường ngay.

Rồi bà thở dài ra:

- Thiệt tội nghiệp quá! Đẹp như vậy hổng biết sao bị điên nữa. Mà này... tôi hỏi chuyện này cô đừng nói tôi nhlều chuyện nghe. Chuyện bà ấy làm diễn viên rồi yêu đạo diễn đó, có thiệt không vậy ?

- Cháu...

Đưa tạy gãi tóc, Đình Đình không biết trả lời sao. Là thật hay giả, câu hỏi này cũng đang làm cô điên đầu nhức óc.

- Là thật đó, Hạnh Cằm không kể sai đâu!

Tình cờ nghe được câu hỏi, ông Nam thay Đình Đình trả lời luôn.

- Bác...

Giật mình quay đầu lại, nhận ra ngươi vừa trả lời là một ngươi đàn ông đĩnh đạc khí khái trang nghiêm, người đàn bà đâm ngại lẻn đi ngay sau cái gật đầu.

- Bác nói dì Châu là Hạnh Cầm, hổng lẽ...

Mang máng nghi ngờ, nhưng khi nghe ông khẳng định, Đình Đình lại thấy khó tin.

- Ta là Trầm Ca.

- Trầm Ca! Em yêu anh. Sao anh lại bỏ đi đâu chứ ? Em nhớ anh lắm. Anh biết không ? Về với em đi!

www.vuilen.com 179

Page 22: PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

Tác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM

Có tiếng bà Châu lám nhảm. Đình Đình và ông đồng quay lại.

- Trời ơi! Sao lại ra nông nỗi này chứ ?

Trong một khắc, Đình Đình thấy mặt ông trầm xuống khổ đau. Vòng tay ôm lấy vai bà gầy guộc, ông ngọt ngào:

- Hạnh Cầm! Trầm Ca của em đây. Nói cho anh nghe, chuyện gì đã xảy đến vớl em ?

“Anh, em”. Già như vậy mả ông vẫn gọi bà bằng em nghe ngọt quá. Đình Đình nhận xét rồi nhớ đến thái độ hờ hững của ông đối với vợ ở nhà.

- Giỡn chơi hoài! Trầm Ca của tôi trẻ và đẹp trai lắm. Đâu có già xấu như ông vậy ?

Vụt thoát khỏi nỗi buồn, bà Châu đưa tay che môi cười khúc khích.

- Có lẽ dì ấy không nhận thức được thời gian. Trong ký ức chỉ lưu lạl hlnh ảnh của bác lúc trẻ thôi.

Thấy ông buồn quá, Đình Đình an ủi. Ông thở ra chấp nhận.

- Có lẽ vậy!

- Bác gặp báe sĩ thế nào ? Họ nói có chữa được không ?

Đình Đình lại nhớ ra. Ông cúi mặt trầm ngâm:

- Họ bảo chưa biết. Cần phải xét nghiệm tìm nguyên nhân mới có thể trả lời. - Ủa! Sao kỳ vậy ? - Đình Đình nghe khó hiểu - Theo lời anh Phi dì ấy bệnh hơn hai mươi năm rồi, bệnh từ khi chưa sinh anh ấy ra nữa. Lẽ nào... bác sĩ chưa khám cho dì ấy lần nào.

- Vì tiền khám nghiệm mắc lắm, họ không đủ sức. Mà... cháu nói sao? - Bỗng giật mình, ông quay nhìn cô thảng thết - Hạnh Cầm bệnh từ khi chưa sinh Minh Phi ra. Năm nay Minh Phi bao nhiêu tuổi hả ?

- Dạ, hình như là hai mươi lăm, hai mươi sáu.

Đình Đình ỡm ờ không nhớ nổi. Nắm lấy tay cô, ông nghiêm trọng:

- Cháu phái nói cho chính xác, sự thật Minh Phi hai mươi lăm hay hai mươi sáu. Nói mau đi, điều này với ta quan trọng lắm.

- Sao lại quan trọng ? Nghệch mặt ra Đình Đình không hiểu. Minh Phi bao nhiêu tuổi thì liên hệ gì tới ông ?

www.vuilen.com 180

Page 23: PHẦN 9 T - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conangnghichngom/conangnghichngom9.pdfTác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM PHẦN 9 T ớ vẫn thấy mình

Tác Giả: Hạ Thu CÔ NÀNG NGHỊCH NGỢM

- Ôi, lẽ nào! Lẽ nào lại như vậy chứ ?

Ông lại ôm đầu rên lên đau đớn. Quay lại nhìn ông, Đình Đình bất chợt thở dài. Bây giờ cô đã biết báu vật mà ông lỡ đánh mất đi là báu vật gì. Lời nói vô tình của cô cũng đã ứng nghiệm rồi. Báu vật này, chẳng phải do cô tìm giúp ông sao ?

www.vuilen.com 181