21
Tác Gi: Hng Kim QUNH HƯƠNG DTHƯƠNG Phn 4 Bui sáng cnhà đi làm hết, Bo Lâm và Bng Sơn được “thăng chc” ginhà. Bng Sơn cười: - Ê! Phi công nhn hai bác tin tưởng tao và mày tht, chưa chi đã giao nhà cho tao và mày. - Thng qu! Người ta chn mt gi vàng đấy. - Vy sao? Bo Lâm nhướng mt: - Ê! Nhđến cnh tượng hôm qua Qunh Hương cu mày, tao còn thy ganh tđó. - Mày có vn đề não h? Tao bsông mà mày cũng ganh t. Sao hôm qua không nói, tao nhường cho. - Tri! Té sông mà được mnhân cu tao có té my ln cũng được. Bng Sơn cht hi: - Ê! Bcnh tượng hôm qua đạt klc lm h? - Tao phi mt my giây mi tnh li được đó. - Mày kli đi. - Thì lúc mày té đó, tao và my anh em trong đoàn ln lượt nhy xung cu mày. Nhưng mày trôi theo dòng nước. Qunh Hương lin nhy xung và lôi mày lên b. - Hp dn quá. - Lúc đó tao định chy li hô hp cho mày nhưng Qunh Hương đã làm chuyn đó trước tao. Cô y hô hp nhân to cho mày đó. Bng Sơn vđùi: - Phi chi lúc đó tao tnh li há. - Thng qu! Mày nham nhquá đi. Người ta chnghĩ đơn gin là cu người thôi. www.vuilen.com 76

Phần 4 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/quynhhuongdethuong/quynhhuongdethuong04.pdfTác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG - Ông sắp đặt chỉ

  • Upload
    others

  • View
    1

  • Download
    0

Embed Size (px)

Citation preview

Page 1: Phần 4 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/quynhhuongdethuong/quynhhuongdethuong04.pdfTác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG - Ông sắp đặt chỉ

Tác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG

Phần 4

Buổi sáng cả nhà đi làm hết, Bảo Lâm và Bằng Sơn được “thăng chức” giữ

nhà. Bằng Sơn cười:

- Ê! Phải công nhận hai bác tin tưởng tao và mày thật, chưa chi đã giao nhà cho tao và mày.

- Thằng quỷ! Người ta chọn mặt gửi vàng đấy.

- Vậy sao?

Bảo Lâm nhướng mắt:

- Ê! Nhớ đến cảnh tượng hôm qua Quỳnh Hương cứu mày, tao còn thấy ganh tỵ đó.

- Mày có vấn đề ở não hả? Tao bị sông mà mày cũng ganh tỵ. Sao hôm qua không nói, tao nhường cho.

- Trời! Té sông mà được mỹ nhân cứu tao có té mấy lần cũng được.

Bằng Sơn chợt hỏi:

- Ê! Bộ cảnh tượng hôm qua đạt kỷ lục lắm hả?

- Tao phải mất mấy giây mới tỉnh lại được đó.

- Mày kể lại đi.

- Thì lúc mày té đó, tao và mấy anh em trong đoàn lần lượt nhảy xuống cứu mày. Nhưng mày trôi theo dòng nước. Quỳnh Hương liền nhảy xuống và lôi mày lên bờ.

- Hấp dẫn quá.

- Lúc đó tao định chạy lại hô hấp cho mày nhưng Quỳnh Hương đã làm chuyện đó trước tao. Cô ấy hô hấp nhân tạo cho mày đó.

Bằng Sơn vỗ đùi:

- Phải chi lúc đó tao tỉnh lại há.

- Thằng quỷ! Mày nham nhở quá đi. Người ta chỉ nghĩ đơn giản là cứu người thôi.

www.vuilen.com 76

Page 2: Phần 4 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/quynhhuongdethuong/quynhhuongdethuong04.pdfTác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG - Ông sắp đặt chỉ

Tác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG

- Tao biết rồi.

Bảo Lâm tỏ ra ganh tỵ:

- Mày thì hay rồi. Ở ngoài đó thì có Quỳnh Hương. Vừa về đến đây là Quế Chi lao vô lo lắng, chăm sóc cho mày. Tao thấy mà phát thèm.

- Có chảy nước dãi không bạn?

- Thằng khỉ!

Bằng Sơn bật cười. Chuyện này đối với anh đúng là rất thú vị. Cô bé bướng bỉnh đó lại xả thân cứu anh.

Bảo Lâm đâm quạu:

- Mày làm gì mà cười dữ vậy? Vui quá há!

- Ừ! Chuyện này vui thật chứ bộ.

- Mày thì vui quá rồi. Cả cô chị và cô em đều tập trung vào mày.

- Ghen hả thằng quỷ?

Bảo Lâm nhún vai:

- Bất khả kháng, tao đâu biết làm gì nữa. Thấy cô nàng cứ ngồi trông mày suốt tao phát nóng ruột.

Nghe bạn nói vậy, Bằng Sơn cũng áy náy. Nhưng anh cũng đâu muốn vậy. Chắc tại cái “mác” đẹp trai nên chiếm ưu thế.

Vỗ vai bạn, Bằng Sơn trấn an:

- Mày đừng có buồn. Cái nào ăn thì ăn, cái nào cúng thì cúng. Tao phân biệt rõ ràng lắm. Mày cứ cố tấn công đi.

- Thôi! Tao là người đến sau, tao đành chịu vậy.

- Ê! Mà cũng bất ngờ thật, tao không nghĩ Quế Chi và Quỳnh Hương là hai chị em.

- Thì tao cũng như mày thôi. Tao đến đây chơi mấy lần nhưng đâu có thấy Quỳnh Hương.

Bằng Sơn cười sảng khoái:

- Hay thật! Ông trời đúng là khéo sắp đặt.

www.vuilen.com 77

Page 3: Phần 4 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/quynhhuongdethuong/quynhhuongdethuong04.pdfTác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG - Ông sắp đặt chỉ

Tác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG

- Ông sắp đặt chỉ để riêng cho mày.

- Mày lại nữa rồi. Mệt quá đi.

Bằng Sơn chợt ôm ngực:

- Tự dưng tao thấy đau quá, mày ơi.

Bảo Lâm lo lắng:

- Bác sĩ đã bảo mày còn rất yếu. Phổi mày yếu. Làm ơn nghỉ ngơi đi ông.

- Đau quá!

- Ê! Mày đừng có làm tao rối lên nha.

Bằng Sơn gượng cười:

- Tao không sao.

- Không sao mà mặt nhăn như khỉ. Ai bảo mày nói nhiều làm chi? Nó quần đó!

Bằng Sơn nằm xuống giường. Tự dưng anh thấy mệt đừ. Té sông chút xíu mà phát bệnh như vậy ư?

Ngoài vườn hoa, ông Chương bàn với bà Lệ Hoa:

- Bà nè! Tôi thấy thằng Bảo Lâm mến con gái mình lắm đấy.

Đang nhổ cỏ, Quế Chi nhăn mày:

- Ba nói gì vậy? Bảo Lâm mà nghe được, anh ta cười thúi mũi cho xem.

- Gì mà cười! Ba thấy sao thì nói vậy.

Bà Lệ Hoa cũng đồng tình.

- Mẹ thấy cậu ấy cũng được đó chứ. Dân thành phố lại là con nhà giàu, nhưng không tự cao tự đại, đã vậy còn tham gia cứu trợ khắp nơi. Thanh niên như vậy thời bây giờ hiếm lắm.

- Trời ơi! Ba mẹ nói lạc đi đâu vậy. Con có thích ảnh đâu.

- Trời! Người như vậy mà con còn chê sao?

Quế Chi chép miệng:

www.vuilen.com 78

Page 4: Phần 4 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/quynhhuongdethuong/quynhhuongdethuong04.pdfTác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG - Ông sắp đặt chỉ

Tác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG

- Con không chê khen ai hết. Nhưng anh ta không phải là mẫu người con thích.

Quỳnh Hương tủm tỉm. Cô biết Quế Chi muốn gì mà. Cô nói thầm trong bụng:

- Người chị ấy thích là anh chàng đang ở ké nhà mình kìa.

Quỳnh Hương chợt nhặn nhó:

- Trời! Anh ta mà trở thành anh rể của mình thì nguy. Hắn ăn hiếp mình là khỏi phản kháng luôn à.

Quỳnh Hương hoang mang:

- Phải làm sao đây trời? Hai người họ mà “song kiếm hợp bích” lại chơi mình chắc mình tiêu quá. Có trốn vào... áo Ngọc Hoàng cũng khó mà thoát...

- Quỳnh Hương!

Đang suy nghĩ, Quỳnh Hương giật mình khi nghe tiếng cậu gọi:

- Dạ.

- Con làm gì mà ta gọi hai ba tiếng mới trả lời?

- Dạ, con đang... bắt sâu.

- Trời đất! Con bắt nó làm gì?

- Nó... phá hoa thì con bắt. Mà có gì không cậu?

- Con ngừng tay đi.

- Chi vậy cậu?

- Về nhà lo nấu cơm. Nhà ta có đến hai người khách đó.

Quế Chi chen vô:

- Để con về nấu cho ba.

Quỳnh Hương gãi mũi. Trời! Hôm nay chắc có mưa to gió lớn quá. Chị Quế Chi nhà ta giành phần nấu ăn.

Quỳnh Hương hí hửng:

- Vậy chị về trước đi. Em ở lại cho.

www.vuilen.com 79

Page 5: Phần 4 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/quynhhuongdethuong/quynhhuongdethuong04.pdfTác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG - Ông sắp đặt chỉ

Tác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG

- Ừ!

Ông Chương lên tiếng:

- Thôi! Ta không tin vào tài nấu ăn của con Chi. Mà trước giờ nó có xuống bếp bao giờ đâu.

Quế Chi phụng phịu:

- Ba này! Sao ba không đặt niềm tin vào con?

- Ngày thường thì được. Nhưng lúc này nhà ta có khách, lại có một người bệnh. Ta không dám liều.

- Ba này kỳ ghê!

Ông Chương cười:

- Thôi đi con gái! Để Quỳnh Hương về nhà làm cơm cho mau.

Quỳnh Hương theo phe Quế Chi:

- Cậu cứ để chị ấy thử đi mà.

- Con bé này! Hôm nay con làm biếng sao?

- Dạ đâu có!

- Vậy thì về mau?

Quỳnh Hương chu môi, cô lẩm nhẩm:

- Có người đang muốn trổ tài mà cậu lại không cho.

Đi ngang qua chỗ Quế Chi, Quỳnh Hương khựng lại vì ánh nhìn sắc như dao của Quế Chi. Cô rít nhỏ:

- Nhớ lời tao dặn đó. Mày không được đến gần Bằng Sơn.

Quỳnh Hương chun mũi:

- Em biết rồi mà.

- Vậy thì tốt.

Quay mặt đi, Quỳnh Hương lè lưỡi:

www.vuilen.com 80

Page 6: Phần 4 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/quynhhuongdethuong/quynhhuongdethuong04.pdfTác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG - Ông sắp đặt chỉ

Tác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG

- Có người yêu mình lại không chịu. Vậy mà đi yêu người mà người ta không yêu mình. Tình yêu sao lạ quá vậy ta? Rắc rối chưa từng thấy.

Đợi Qụỳnh Hương đi một khoảng xa, bà Lệ Hoa mới lên tiếng:

- Không có mặt Quỳnh Hương ở đây mẹ mới nói. Con nên học hỏi ở nó nhiều van.

Quế Chi quạu quọ:

- Sao tự dưng mẹ bảo con học hỏi nó? Con là chị của nó mà.

- Tuy con là chị, nhưng con xem mình có gì hơn nó. Học hành thì chẳng tới đâu. Tương lai của con là sống dựa vào chồng. Đã vậy, chuyện nội trợ lại rất dở. Con không nên học hỏi sao?

- Nhưng đâu phải hết người để học mà con phải học con nhỏ đó.

Bà Hoa lắc đầu:

- Con lại săm soi Quỳnh Hương rồi. Con bé rất quý con. Mà ngược lại, con cứ ganh ghét nó.

- Thật tình là con không thể ưa nó.

- Bậy nào! Con đừng quên hai đứa là chị em.

- Ai bảo nó sống nhờ vào gia đình mình mà còn bày đặt lên mặt.

Ông Chương hắng giọng:

- Sao con lại nói vậy? Ở đời đâu có ai được quyền lựa chọn số phận cho mình. Quỳnh Hương mồ côi từ nhỏ, lẽ ra con phải thương nó nhiều hơn chứ.

- Con không nghĩ được nhiều như vậy.

- Ngay cả đạo đức sống mà ta thấy con cũng không bằng nó. Con khiến ta thất vọng quá.

Quế Chi đâm quạu. Cô ghét nhất là bị đem ra so sánh với Quỳnh Hương. Cô ghét cay, ghét đắng Quỳnh Hương.

- Hừm! Lúc nào ba mẹ cũng khen Quỳnh Hương. Nhiều lúc con nghĩ Quỳnh Hương là con ruột của ba mẹ thì đúng hơn. Còn con chỉ là con rơi thôi.

Bà Lệ Hoa bất bình:

- Quế Chi! Sao con có thể nói như vậy chứ?

www.vuilen.com 81

Page 7: Phần 4 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/quynhhuongdethuong/quynhhuongdethuong04.pdfTác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG - Ông sắp đặt chỉ

Tác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG

- Sao lại không? Con nói sự thật mà.

- Con... quá lắm.

Quế Chi hằn học:

- Từ nhỏ tới lớn lúc nào ba mẹ cũng biết có Quỳnh Hương. Còn con chẳng là gì cả.

Ông Chương nổi giận:

- Con nói với ba mẹ như vậy sao? Nếu ba mẹ không thương con thì có lo cho con đến lớn không không hả?

- Lúc nào ba mẹ cũng dành tình cảm cho Quỳnh Hương hơn con.

- Con nghĩ vậy sao? Con là ruột thịt của ba mẹ. Ba mẹ thương con còn hơn bản thân mình. Còn Quỳnh Hương, ba mẹ dành cho nó một tình cảm khác vì nó mồ côi từ nhỏ. Ba mẹ chưa bao giờ thiên vị.

Quế Chi xua tay vào không khí:

- Con không muốn nói nữa. Nói chung, gia đình ta xào xáo đều là do Quỳnh Hương.

Bà Lệ Hoa lớn tiếng:

- Con không được lớn tiếng.

- Mẹ lại bênh nó nữa chứ gì?

- Mẹ không bênh nó, chỉ là mẹ đang dạy con thôi.

- Con không biết, con không muốn nghe.

Quế Chi bịt tai lại. Mặt cô nhăn nhó. Bà Hoa lắc đầu:

- Biết đến bao giờ nó mới nên người hả anh?

Ông Chương trấn an bà:

- Chắc tại từ nhỏ, ta quá nuông chiều nó nên mới như thế. Từ từ dạy nó, em à.

- Tính khí nó như vậy, em lo lắm.

- Không có gì đâu. Em đừng nghĩ ngợi nhiều.

www.vuilen.com 82

Page 8: Phần 4 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/quynhhuongdethuong/quynhhuongdethuong04.pdfTác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG - Ông sắp đặt chỉ

Tác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG

Trấn an bà Hoa vậy thôi chứ thật ra ông Chương cũng đang rầu lắm. Con gái ông như vậy biết làm cách nào để trị đây?

Quỳnh Hương lon ton về nhà. Vừa bước vào, cô đã thấy Bằng Sơn trùm

mền. Anh rên hừ hừ:

- Lạnh quá!

Quỳnh Hương quýnh lên. Cô kéo nhẹ mền cho đầu Bằng Sơn lú ra:

- Anh sao vậy?

- Tôi lạnh quá.

- Trời đang nắng nóng nực mà anh lạnh hả?

Bằng Sơn nhăn nhó:

- Tôi là người bệnh đó, cô Hai.

Quỳnh Hương đùa:

- Trong nhà này, tôi là cô Ba.

- Trời! Tôi đang lạnh muốn chết mà cô còn đùa được hả?

- Anh lạnh hả? Chuyện nhỏ thôi mà. Tôi lấy than để dưới sàn quạt cho anh.

- Í! Như vậy cũng không hết đâu.

- Tôi nấu nước lá me cho anh tắm?

Bằng Sơn lắc đầu:

- Tôi kỵ nước lá me.

- Vậy tôi lấy dầu xức cho anh.

- Tôi sợ dầu lắm.

Quỳnh Hương đâm quạu:

www.vuilen.com 83

Page 9: Phần 4 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/quynhhuongdethuong/quynhhuongdethuong04.pdfTác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG - Ông sắp đặt chỉ

Tác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG

- Vậy tôi nấu chảo nước sôi rồi nhúng anh vào trong đó là được chứ gì?

- Chời ơi chời! Cô ác vừa thôi chứ!

- Vậy chứ anh muốn tôi làm sao?

- Mỗi lúc tôi bệnh mẹ tôi đều ở bên cạnh.

Quỳnh Hương nhướng mày:

- Vậy thì sao? Tôi đâu phải là mẹ anh.

- Nhưng cô có thể giúp tôi.

- Tôi giả làm mẹ anh hả?

- Ừm!

Quỳnh Hương hí hửng:

- Được à! Trò này vui nha.

Vừa nói, Quỳnh Hương vừa vuốt đầu anh:

- Ngoan nha... mẹ cưng.

Bằng Sơn tinh quái:

- Mẹ tôi không có dỗ dành như vậy.

- Vậy chứ mẹ anh làm sao?

- Ôm tôi và truyền hơi ấm cho tôi.

- Hả!

Quỳnh Hương nhảy dựng lên. Cô đánh túi bụi vào người Bằng Sơn:

- Đồ đáng ghét! Anh là tên khó ưa! Anh dám dụ tôi vào bẫy nữa hả? Anh muốn chết sao?

Bằng Sơn phì cười:

- Tôi đùa thôi, ai bảo cô tin thật làm chi.

Quỳnh Hương bặm môi:

www.vuilen.com 84

Page 10: Phần 4 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/quynhhuongdethuong/quynhhuongdethuong04.pdfTác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG - Ông sắp đặt chỉ

Tác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG

- Anh quá lắm rồi. Cả Quỳnh Hương này mà cũng dám đùa sao? Anh có tin là tôi “nện” anh không thấy mặt trời không hả?

Bằng Sơn rùng mình:

- Tôi giỡn có chút xíu, cô làm gì mà thấy ghê quá vậy?

- Đùa hả? Tôi ném anh xuống... đìa cho cá rỉa bây giờ. Hết chuyện đùa hay sao hả? Chết đi!

Vừa nói, Quỳnh Hương vừa đánh túi bụi vào người Bằng Sơn. Vừa lúc đó, Quế Chi về tới. Thấy vậy, cô cau mày:

- Làm gì vậy Quỳnh Hương?

Quỳnh Hương giật mình. Cô đứng bật dậy, lè lưỡi:

- Em... đập muỗi.

- Muỗi trâu hả? Đập mạnh như vậy ai mà chịu cho nổi.

- Dạ, em...

- Xuống bếp nấu cơm đi.

- Dạ.

Quỳnh Hương lừ mắt nhìn Bằng Sơn một cái rồi xuống bếp. Còn lại hai người, Quế Chi tỏ ra lo lắng. Cô lại gần Bằng Sơn hỏi thăm:

- Anh thấy trong người thế nào rồi?

Bằng Sơn ngồi dậy. Anh cười:

- Anh khỏe nhiều rồi. Chắc anh phải xin phép ba mẹ em để anh về lại thành phố.

- Sao vậy?

- Anh đã làm phiền gia đình nhiều rồi. Anh đã khỏe, anh phải về thành phố chứ.

Quế Chi cố nói:

- Bác sĩ bảo sức khỏe anh còn rất yếu. Anh mới ở đây có hai ngày thì làm sao mà hết bệnh được?

- Anh thấy khỏe nhiều rồi.

www.vuilen.com 85

Page 11: Phần 4 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/quynhhuongdethuong/quynhhuongdethuong04.pdfTác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG - Ông sắp đặt chỉ

Tác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG

- Anh cứ ở lại. Hay là anh chê nhà em chật hẹp.

- Í! Anh đâu có ý đó!

- Vậy thì anh cứ ở lại đây đi, khi nào khỏe hẳn thì về.

Bằng Sơn đành gật đầu:

- Vậy anh tiếp tục ở lại làm phiền gia đình.

- Có gì đâu mà phiền. Anh nghỉ ngơi nha. Em xuống bếp dặn công việc cho Quỳnh Hương.

- Ừ!

Xuống bếp, Quế Chi chống nạnh:

- Nhỏ kia! Sao mày dám nghịch ý tao hả?

Quỳnh Hương chu môi:

- Em có làm gì đâu mà nghịch ý chị?

- Mày còn dám chối nữa hả? Lúc nãy rõ ràng là tao thấy mày đùa với Bằng Sơn. Mày xem tao là con ngốc nên qua mặt tao hả?

- Em chỉ nói chuyện với anh ta vài câu thôi mà, chị đâu cần giận như thế.

- Tao là vậy đó. Cái gì tao đã cấm thì mày không được làm. Nếu cố tình chống đối, tao không để yên đâu.

Quỳnh Hương nhăn trán:

- Sao chị khó tính quá vậy? Chỉ là vài câu xã giao thôi mà.

- Mày muốn xã giao với ai cũng được nhưng với Bằng Sơn thì không.

Quỳnh Hương ấm ức:

- Tại sao vậy chứ?

- Tao cấm là cấm, mày không được hỏi lý do.

- Chị vô lý quá.

Quế Chi làm dữ:

www.vuilen.com 86

Page 12: Phần 4 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/quynhhuongdethuong/quynhhuongdethuong04.pdfTác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG - Ông sắp đặt chỉ

Tác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG

- Tao có vô lý thì mày cũng phải tuân theo. Mày đừng quên mày chỉ là người ở ké trong nhà này. Lệnh của tao là lớn, mà biết chưa hả?

Quỳnh Hương đau lòng. Sao lần nào gây nhau Quế Chi cũng mang chuyện cô ở ké ra nói hết vậy. Cô biết thân phận của mình chứ. Sao Quế Chi không biết cảm thông mà lại xách mé như vậy?

Quỳnh Hương buồn bã:

- Em biết rồi.

- Hừm! Trước mặt tao thì mày bảo biết rồi. Nhưng sau lưng thì mày lại chống đối.

- Mày cũng ghê thật đấy.

- Em có làm gì đâu chứ? Tại Bằng Sơn muốn nói chuyện với em chứ bộ. Chẳng lẽ em làm ngơ sao?

- Mày có thể viện lý do để không tiếp xúc với anh ấy.

Quỳnh Hương bực bội:

- Được rồi! Em sẽ không tiếp xúc với anh ta nữa. Em sẽ xem anh ta như người mắc dịch cúm... A/H1N1.

Quế Chi trừng mắt:

- Con nhỏ này! Mày trù ẻo hả?

- Em có cách riêng của em. Miễn sao em làm đúng ý chị là được rồi.

Quế Chi nghiến ngầm:

- Miệng lưỡi của mày cũng ghê lắm. Sống ở thành phố mấy năm, mày khác nhiều rồi đó.

- Chị lại châm chích em nữa rồi.

- Mày có giỏi thì vừa đi học vừa tìm việc làm để sinh sống đi. Ba mẹ tao già rồi, chẳng lẽ nuôi mày hoài sao?

Quỳnh Hương chau mày:

- Sao... chị lại nói vậy?

- Bộ tao nói không đúng hả? Tao nói ít, mày làm ơn hiểu nhiều.

www.vuilen.com 87

Page 13: Phần 4 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/quynhhuongdethuong/quynhhuongdethuong04.pdfTác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG - Ông sắp đặt chỉ

Tác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG

- Em...

- Mày đã trưởng thành rồi. Mày có thể tự lo cho bản thân chứ. Sống dựa vào người khác hoài coi sao được?

Quỳnh Hương tủi hờn. Mấy lúc gần đây Quế Chi cứ hay nói mấy câu khó nghe như thế. Nhưng vì cậu mợ, Quỳnh Hương vẫn cắn răng chịu đựng. Nhưng Quế Chi cứ như vầy làm sao Quỳnh Hương vui vẻ sống ở đây được.

Quỳnh Hương buồn bã:

- Em hiểu rồi.

- Lúc nào mày cũng bảo là hiểu nhưng tao có thấy mày thực hiện đâu. Còn ở đây cản trở tao đủ thứ.

Quỳnh Hương cố nói:

- Chị thật sự muốn em rời khỏi nhà này thật sao? Đối với chị, em không là gì sao?

- Mày đừng có nói mấy thứ đó, tao chẳng muốn nghe. Tao cũng không có ý đuổi mày. Tao chỉ muốn mày tự lo cho bản thân thôi.

- Cũng như nhau thôi. Chị cứ an tâm, em không để chị thất vọng đâu.

- Được vậy thì tốt.

Quế Chi lừ lừ mắt rồi bỏ đi. Quỳnh Hương lặng lẽ khóc. Có lẽ cô phải rời xa nơi này.

Buổi tối, mọi người đều ngủ say. Bằng Sơn chợt rên lên:

- Lạnh quá! Đau quá...

Giữa đêm thanh vắng, tiếng rên của anh như càng rõ hơn:

- Lạnh quá!

Ông Chương bật dậy, Ông chạy ra:

- Con sao vậy Bằng Sơn?

www.vuilen.com 88

Page 14: Phần 4 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/quynhhuongdethuong/quynhhuongdethuong04.pdfTác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG - Ông sắp đặt chỉ

Tác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG

- Con lạnh... quá!

- Lạnh ư?

Ông Chương quýnh lên. Ông bật đèn rồi gọi mọi người:

- Bà ơi! Quế Chi ơi! Bằng Sơn bị gì nè!

Bà Hoa, Quế Chi và Quỳnh Hương đều chạy ra. Ông Chương hối thúc:

- Bảo Lâm đâu? Kêu nó đến trạm xá rước bác sĩ ngay.

Quỳnh Hương lên tiếng:

- Lúc chiều anh ấy về thành phố rồi mà cậu.

- Ta quên mất.

Bằng Sơn lại rên lên:

- Con nóng quá?

Quế Chi hoang mang:

- Hết lạnh rồi nóng, anh ấy bị bệnh gì kỳ vậy?

Nhớ lại cú bị lừa lúc chiều, Quỳnh Hương nhăn trán:

- Coi chừng anh ta giả đò đó:

Ông Chương nạt ngang:

- Con nhỏ này! Bằng Sơn nóng ran mà giả đò hả?

Quỳnh Hương rùng mình:

- Vậy phải làm sao bây giờ?

- Con và Quế Chi đi gọi bác sĩ đi. Nhanh lên!

Quế Chi lắc đầu:

- Khuya rồi. Con không đi đâu.

Quỳnh Hương chép miệng:

- Vậy để con đi một mình.

- Nhớ cẩn thận. Đi nhanh về nhanh nha con.

www.vuilen.com 89

Page 15: Phần 4 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/quynhhuongdethuong/quynhhuongdethuong04.pdfTác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG - Ông sắp đặt chỉ

Tác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG

- Dạ.

Quỳnh Hương nhanh chân chạy đi mời bác sĩ. Lát sau, bác sĩ đến. Chẩn đoán một lúc ông bảo:

- Cơ thể của cậu ấy rất yếu. Giờ tôi tiêm thuốc tạm thời. Mai tôi sẽ đến kiểm tra lại.

Quỳnh Hương bặm môi:

- Anh ấy không nguy hiểm chứ, bác sĩ?

- Không sao! Anh ta chỉ bị viêm phổi nhẹ nên hành sốt.

Quỳnh Hương thở phào:

- Vậy thì may rồi.

Tiêm thuốc vào, bác sĩ ra về, ông Chương hắng giọng:

- Được rồi! Ai về giường nấy ngủ đi. Tối nay để tôi thức canh Bằng Sơn.

Bằng Sơn đã thiếp đi. Anh như không còn biết gì nữa. Quế Chi chen vào:

- Sáng ba còn giao hoa sớm mà. Sao ba thức canh được?

- Không sao! Ta chịu được mà. Mọi người vào ngủ đi.

Buổi sớm, Bằng Sơn tỉnh giấc. Giấc ngủ dài đêm qua khiến anh có chút sức lực.

Nhìn lên đồng hồ, thấy chỉ mới bốn giờ, Bằng Sơn nhỏm người ngồi dậy. Tay anh bị vật gì đó đè lên. Anh quay người sang nhìn.

- Quỳnh Hương!

Anh bật khẽ lên như thế. Quỳnh Hương đang ngủ ngồi. Cô gối đầu trên tay anh.

- Nhưng sao cô lại ngủ ở đây?

Bằng Sơn chợt ngắm nửa gương mặt Quỳnh Hương. Tim anh chợt như đợt sóng vỗ rì rào, gợn sóng. Một gương mặt khả ái đang đối diện với anh.

Bằng Sơn cười một mình:

- Lo cho mình như vầy mà thường ngày cứ cố tỏ ra ghét mình lắm. Đồ ngốc!

www.vuilen.com 90

Page 16: Phần 4 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/quynhhuongdethuong/quynhhuongdethuong04.pdfTác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG - Ông sắp đặt chỉ

Tác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG

Bằng Sơn khịt khịt mũi:

- Trời! Ngủ ngồi như vậy với khoanh nhang muỗi cả đêm sao? Cô ấy lo cho mình như thế ư?

Bằng Sơn thoáng xúc động. Anh nhớ tối qua Quỳnh Hương đã không ngại đêm khuya gọi bác sĩ cho anh. Đã vậy, có còn thức canh anh. Anh đâu thể vô cảm trước lòng tốt của cô.

Bằng Sơn chợt đưa tay vuốt nhẹ tóc cô. Quỳnh Hương giật mình. Cô ngẩng phắt đầu dậy:

- Anh làm gì vậy.

Bằng Sơn nhún vai:

- Có làm gì đâu.

- Rõ làng là anh có làm cái gì đó mà.

- Cái gì là cái gì?

Quỳnh Hương dẩu môi:

- Anh là tên háo sắc. Ngồi gần một cô gái đẹp như tôi, ai biết anh có làm gì bậy bạ không?

- Trời! Cô biết tôi háo sắc sao còn ngồi gần tôi suất cả đêm? Cô chính là ân nhân của tôi.

- Ân nhân cái gì! Tôi không thích nghe mấy chuyện này đâu.

Bằng Sơn cố tình:

- Hễ ai quan tâm đến tôi thì tôi đều biết ơn và tôi nghĩ rằng họ rất... thương tôi.

- Í, trời đất ơi!

Quỳnh Hương nhảy nhỏm:

- Sao anh có ý nghĩ lạ lùng vậy? Mà tôi đâu có quan tâm anh.

- Người tốt thì tôi thấy nhiều rồi nhưng người tốt như cô thì lần đầu tôi mới thấy.

- Tốt như tôi là sao hả?

www.vuilen.com 91

Page 17: Phần 4 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/quynhhuongdethuong/quynhhuongdethuong04.pdfTác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG - Ông sắp đặt chỉ

Tác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG

- Tốt với người ta mà cứ cố tình lạnh lùng.

Quỳnh Hương nhăn nhó:

- Anh lại nữa rồi à. Tôi đã nói là tôi không có tốt với anh. Tôi và anh là kẻ thù.

- Cô xem tôi là kẻ thù thật sao?

- Kẻ thù muốn kiếp luôn đó.

- Kẻ thù mà tối qua khi tôi phát bệnh lại không ngại trời khuya đường vắng đi gọi bác sĩ. Kiểu ghét của cô độc quyền thật à.

Quỳnh Hương dẩu môi:

- Mặc kệ tôi. Tôi gọi bác sĩ không phải là vì anh đâu.

- Chứ cô gọi ông ấy làm gì?

- Tôi chỉ sợ trong nhà có người sốt cao quá rồi đâm ra tưng tửng nên tôi mới khẩn trương gọi bác sĩ. Mà sao anh cứ hiểu lầm hoài vậy? Người lo cho anh nhiều là chị Quế Chi kìa. Còn tôi hả, còn lâu tôi mới quan tâm đến anh.

Bằng Sơn cười cười:

- Vậy cứ xem như tôi hiểu lầm. Người ta ghét tôi mà tôi cứ ngỡ ngươi ta quan tâm tôi lắm.

- Anh trùm mền, nhắm mắt ngủ rồi nằm mơ cũng chưa thấy nữa là.

Bằng Sơn gãi gãi mũi:

- Chắc tôi mắc chứng bệnh hoang tưởng ở cấp độ nặng đó.

Quỳnh Hương xua tay:

- Anh bệnh gì thì mặc anh. Tôi về giường ngủ tiếp đây.

- Ơ! Tôi vẫn còn bệnh mà. Cô phải canh tôi chứ.

Quỳnh Hương xỉ mạnh vào trán anh. Cử chỉ đó đáng yêu làm sao? Cô lườm anh:

- Anh đày đọa người ta vừa thôi chứ! Bây giờ anh khỏe như... trâu nước mà còn buộc tôi thức canh là sao?

www.vuilen.com 92

Page 18: Phần 4 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/quynhhuongdethuong/quynhhuongdethuong04.pdfTác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG - Ông sắp đặt chỉ

Tác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG

- Trời ơi! Trâu nước thì cũng có lúc bệnh yếu chứ đâu có khỏe mạnh hoài được.

- Cũng có lý. Nhưng tôi thấy bây giờ anh đang rất khỏe. Vật lộn với voi, tôi bảo đảm anh thắng chắc.

Bằng Sơn lắc đầu. Cô ấy nói mà chẳng chút nể nang, nghĩ sao là nói vậy hà. Không hiểu sao Bằng Sơn lại cứ thích cái cách nói chuyện đối đầu đó, nó thú vị không tả được.

Bằng Sơn vờ nhăn nhó:

- Trời ơi! Tôi hay bệnh thất thường lắm. Cô mà không canh chừng, lỡ lát nữa tôi lạnh cóng, chết queo luôn rồi sao?

- Ủa! Anh lạnh không biết lấy mền đắp hả? Mà anh chết hay sống thì có liên quan gì đến tôi chứ?

- Người gì đâu mà nói nghe lạnh như băng mùa đông vậy.

- Tôi vốn là vậy mà.

Bằng Sơn chợt rùng mình:

- Trời ơi! Tôi lạnh quá. Chắc bệnh tái phát nữa rồi.

Quỳnh Hương nhìn anh nghi ngờ:

- Nè! Anh đừng có giả vờ nha, không qua mặt tôi được đâu!

- Tôi lạnh thật đó. Nếu không tin thì cô khám thử đi.

- Khám gì mà khám! Lạnh thì đắp mền đi.

- Nhưng vẫn còn lạnh.

Quỳnh Hương chép miệng.

- Sao anh rắc rối quá vậy? Tôi thật hối hận khi đã cứu anh.

- Thì cô cũng đã cứu rồi. Đã làm ơn thì làm ơn cho trót đi.

- Anh muốn gì nữa đây?

- Tôi muốn uống... sữa nóng.

Thấy Bằng Sơn có vẻ bệnh thật nên Quỳnh Hương có chút dịu dàng.

www.vuilen.com 93

Page 19: Phần 4 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/quynhhuongdethuong/quynhhuongdethuong04.pdfTác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG - Ông sắp đặt chỉ

Tác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG

- Chờ chút đi... ông cố.

Quỳnh Hương đi nhanh xuống bếp. Bằng Sơn cười:

- Nhóc con! Anh sẽ thử đến khi nào em chịu nhận em quan tâm đến anh mới thôi.

Lát sau, Quỳnh Hương đi lên. Trên tay cô là ly sữa nóng. Bằng Sơn vén mùng chui ra:

- Sữa thơm thật.

- Sữa... bò đó. Anh uống cho khỏe như...

- Ê, ê! Xúc phạm đó?

Quỳnh Hương im bặt. Cô đưa ly sữa cho anh.

- Nè! Uống đi?

Bưng ly sửa trên tay, Bằng Sơn nhăn nhó:

- Nóng quá làm sao mà uống?

- Ủa! Anh có cái miệng làm gì mà không biết thổi.

- Tôi là người bệnh làm sao có hơi để thổi. Cô làm ơn giúp giùm kẻ bị nạn đi.

- Sao anh biết cách đày đọa con người ta quá vậy hả?

Bằng Sơn nháy mắt:

- Thổi giùm ly sữa thôi mà, cô có cần phải nói quá như vậy không?

Quỳnh Hương lừ mắt, cô vớ lấy ly sửa. Thổi cho rồi chứ cái miệng của hắn lảm nhảm hoài, cô chịu không nổi.

Nhướng mắt nhìn anh, cô lườm lườm. Bằng Sơn trêu:

- Cô liếc vừa vừa thôi, coi chừng hai con mắt rơi xuống ly là tôi không dám uống đâu nha.

- Hứ! Trù ẻo hả? Con mắt tôi mà rớt vô đó được sao?

Quỳnh Hương cười tinh quái:

- Con mắt thì rất khó rớt nhưng mà... “li ti” của tôi dễ rơi vào lắm.

www.vuilen.com 94

Page 20: Phần 4 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/quynhhuongdethuong/quynhhuongdethuong04.pdfTác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG - Ông sắp đặt chỉ

Tác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG

Bằng Sơn ngơ ngác:

- Li ti là cái gì?

- Là một hợp chất... dinh dưỡng.

- Cô có hả?

- Dĩ nhiên là có. Tôi thổi vào ly sữa của anh càng mạnh thì li ti tiết ra càng nhiều.

- Ý cô là nước bọt hả?

Quỳnh Hương cười phá lên:

- Anh thông minh đáo để.

- Í, trời ơi! Cô ở dơ cũng vừa thôi chứ. Chơi kiểu đó vi khuẩn từ người cô xâm nhập vào người tôi thì nguy à.

- Tại anh muốn vậy thôi.

Bằng Sơn rùn vai:

- Vậy cô không cần thổi. Đưa đây, tôi uống luôn.

- Như vậy phải tốt hơn không?

Vừa bưng ly sữa trên tay, Bằng Sơn lại nghĩ ra trò:

- Tôi uống như vầy không được.

- Gì nữa đây?

- Có ống hút mới được.

Trời ơi! Quỳnh Hương muốn nhảy dựng lên vậy đó. Hắn tưởng hắn là ai? Em trai cô chắc? Nhõng nhẽo như vậy cũng được sao?

Quỳnh Hương liếc anh bén ngót:

- Em bé... già ơi! Nhà chị không có ống hút.

- Vậy chị đút đi.

Quỳnh Hương trợn mắt:

- Anh giỡn mặt với tôi hả?

www.vuilen.com 95

Page 21: Phần 4 B - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/quynhhuongdethuong/quynhhuongdethuong04.pdfTác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG - Ông sắp đặt chỉ

Tác Giả: Hồng Kim QUỲNH HƯƠNG DỄ THƯƠNG

- Đâu có Sữa nóng như vầy làm sao mà bưng uống dược? Phải đút từng muỗng.

- Tự anh làm lấy.

- Tay tôi cứng đơ vì lạnh làm sao tự phục vụ được?

Quỳnh Hương bực mình kinh khủng. Cô nghiến ngầm:

- Anh quậy đủ chưa vậy hả? Tôi đâu phải là osin của anh.

- Đừng nóng mà tổn hại đến nhan sắc. Cô cứ xem như đang làm một việc thiện đi.

Quỳnh Hương nổi nóng:

- Anh làm tôi quạu lên rồi đó.

- Cô làm ơn cho trót đi mà. Bao tử tôi đang biểu tình vì từ tối qua đến giờ nó chưa “nạp năng lượng”.

Dằn nhanh ly sữa xuống đầu giường, Quỳnh Hương hằn học:

- Không uống thì nhịn. Tôi không rảnh hầu hạ anh.

Quỳnh Hương có vẻ giận thật. Bằng Sơn biết mình hơi quá đà. Anh bắt đầu van nài:

- Cô giận sao? Tôi xin lỗi.

Quỳnh Hương ấm ức:

- Sao ai cũng thích ức hiếp tôi vậy? Bộ tôi đáng ghét lắm sao?

Bằng Sơn chau mày:

- Ý cô nói ai nữa vậy?

Quỳnh Hương bặm môi. Cô rưng rưng nước mắt:

- Tôi có làm gì sai chứ?

Bằng Sơn chưa hiểu ra chuyện gì thì Quỳnh Hương đã chạy nhanh xuống nhà sau. Cô khiến anh hoang mang cực độ.

www.vuilen.com 96